AI transcript
0:00:03 you become a master in it.
0:00:04 Well, that’s wrong.
0:00:07 This idea undermines this broader toolbox
0:00:09 that you need for long-term development.
0:00:11 If you’re doing that, then you’re missing opportunities.
0:00:14 David Epstein is a New York Times best-selling author
0:00:17 whose infamous work challenges the conventional wisdom
0:00:19 about specialization, productivity,
0:00:21 and what it takes to become successful.
0:00:23 What advice would you give to a person
0:00:25 that’s thinking about how to navigate their way to being
0:00:26 really good at something?
0:00:28 First of all, being a scientist of your own development
0:00:31 and creating what’s called a self-regulatory practice.
0:00:31 What is that?
0:00:34 So the cycle is flexed, what do you need to work on?
0:00:36 Plan, come up with an experiment for how you can work on that.
0:00:37 Is that getting a job?
0:00:38 Is it taking a class?
0:00:40 Monitor and then evaluate.
0:00:43 And people who do that repeatedly, they just keep improving.
0:00:44 Two, so for anything you’re doing,
0:00:47 if you’re not 15, 20% of the time failing,
0:00:49 then you’re not in your zone of optimal push,
0:00:50 where you’re getting as much better as you possibly can.
0:00:52 What about focus?
0:00:54 I get distracted easily and I want to be more productive
0:00:55 in the time that I spend working.
0:00:56 Don’t start your day with email.
0:00:58 It’s been shocking to look at the research,
0:00:59 how big of an impairment that is.
0:01:01 What about notifications?
0:01:02 So you’re getting distracted all the time.
0:01:04 If you say, well, now I really have to hunker down,
0:01:05 I’m gonna get rid of the notifications.
0:01:07 You will start self-interrupting
0:01:08 to maintain the interruptions
0:01:10 to which you have become accustomed.
0:01:10 Really?
0:01:12 Yeah, that will go away, but not immediately.
0:01:14 But there’s a lot of things that you can do
0:01:15 for a productive day.
0:01:17 For example, if you see something like this,
0:01:20 that has enormous influence in your productivity.
0:01:21 Interesting.
0:01:22 The other thing I found which was pretty shocking
0:01:24 was they start talking about some of the dangers
0:01:25 of specialism.
0:01:27 Yes, Harvard-led studies found if you’re in hospital
0:01:28 with certain cardiac conditions,
0:01:30 when the most esteemed specialists are away,
0:01:32 you’re less likely to die.
0:01:33 Gosh, that’s terrifying.
0:01:34 The conclusion was that’s because…
0:01:39 This is a sentence I never thought I’d say in my life.
0:01:42 We’ve just hit seven million subscribers on YouTube.
0:01:43 And I want to say a huge thank you to all of you
0:01:46 that show up here every Monday and Thursday
0:01:49 to watch our conversations from the bottom of my heart,
0:01:51 but also on behalf of my team
0:01:52 who you don’t always get to meet.
0:01:55 There’s almost 50 people now behind the Diroverseo
0:01:56 that work to put this together.
0:01:59 So from all of us, thank you so much.
0:02:02 We did a raffle last month and we gave away prizes
0:02:03 for people that subscribed to the show
0:02:04 up until seven million subscribers.
0:02:06 And you guys loved that raffle so much
0:02:08 that we’re going to continue it.
0:02:09 So every single month,
0:02:11 we’re giving away money can’t buy prizes,
0:02:12 including meetings with me,
0:02:15 invites to our events and a thousand pound gift vouchers
0:02:18 to anyone that subscribes to the Diroverseo.
0:02:19 There’s now more than seven million of you.
0:02:21 So if you make the decision to subscribe today,
0:02:23 you can be one of those lucky people.
0:02:24 Thank you from the bottom of my heart.
0:02:26 Let’s get to the conversation.
0:02:28 (upbeat music)
0:02:30 David.
0:02:31 – Yes.
0:02:34 – How do you summarize the work that you do
0:02:35 and why you do it?
0:02:37 And who are you really doing it for?
0:02:41 – I am obsessed with correcting what I view
0:02:43 as mistranslations of scientific research
0:02:45 about human development.
0:02:48 And so that is the core of my work.
0:02:51 And I think I’m doing it for everyone who is curious,
0:02:53 but either doesn’t have a scientific background
0:02:55 or doesn’t have that particular scientific background.
0:02:58 Curious, but interested in self-improvement,
0:03:01 but doesn’t either have the time or the means
0:03:04 to go sifting through this evidence themselves.
0:03:06 – And what is the sort of realms of self-improvement
0:03:08 that you have focused on thus far in your career?
0:03:10 – Well, earlier on I was focused
0:03:13 in physical skill acquisition, like in athletics,
0:03:15 but increasingly, I’ve moved into career
0:03:17 and personal development generally,
0:03:21 and looking at that with a very, very kind of long lens.
0:03:24 So one of the most important things to me,
0:03:25 one of the most important messages
0:03:27 that I’ve been working on the last few years
0:03:29 is the fact that sometimes optimizing
0:03:30 for short-term development
0:03:33 will undermine your long-term development.
0:03:35 So let’s say if we’re thinking about sports or music
0:03:37 or something like that, the obvious thing to do
0:03:39 is to get a head start in whatever you’re doing,
0:03:42 pick something, stick with it, don’t switch things,
0:03:46 ’cause then you’ve lost time, focus very narrowly,
0:03:49 do so-called deliberate practice, right?
0:03:51 That’s not playing around, that’s not experimenting,
0:03:53 that’s effortful, cognitively engaged,
0:03:55 bear a correction, and do as much of it
0:03:57 as you possibly can to the exclusion of other things.
0:03:59 That’s such an obvious way, right?
0:04:02 And you will jump out to a lead, right?
0:04:04 We see that in sports and music,
0:04:06 we see that in school with certain head start programs
0:04:09 that give people an advantage in some academic skills.
0:04:13 The problem is that kind of narrow focus
0:04:14 creates short-term results,
0:04:17 but undermines this broader toolbox
0:04:18 that you need for long-term development.
0:04:21 And so you’ll see what scientists call fade-out
0:04:22 in these advantages,
0:04:25 which isn’t necessarily actually anything going away,
0:04:27 it’s the fact that people with this broader base
0:04:30 will catch up and surpass what appears to be a fade-out.
0:04:32 – Okay, so if you take more time
0:04:34 to get a broader understanding of something,
0:04:37 whether it’s in sports, if you’re sort of a child prodigy,
0:04:39 over the long-term, that’s gonna benefit you better
0:04:41 and help sustain your development.
0:04:43 But in the short-term, you might lose out
0:04:44 because there’s some kid
0:04:48 who is doing really deliberate practice obsessively,
0:04:49 and he’s gonna have a,
0:04:51 it’s kind of like the tortoise and the hare analogy,
0:04:56 where the tortoise eventually wins the race.
0:04:59 – Yeah, I mean, there’s a big body of research and psychology
0:05:02 that can be summarized with the phrase,
0:05:05 breath of training predicts breath of transfer, okay?
0:05:09 Transfer is the ability of someone
0:05:11 to take skills and knowledge
0:05:14 and use it to solve a problem they haven’t seen before, right?
0:05:16 You transfer it to a new situation.
0:05:18 And what predicts your ability to do that
0:05:21 is the breadth of problems you’ve been exposed to
0:05:21 in practice.
0:05:24 If you’re exposed to like a broader set of problems,
0:05:27 you’re forced to build these generalizable,
0:05:29 flexible models that you’ll be able to apply
0:05:30 to new things going forward.
0:05:31 – Across all of your work,
0:05:34 at the very heart of what people are trying to achieve
0:05:36 in their lives, what is that?
0:05:38 At the very, very hard of what they’re trying to achieve
0:05:39 that you’re speaking to.
0:05:41 Getting better, getting better at things, right?
0:05:42 Obviously people want success,
0:05:44 but I think there’s pretty significant research showing
0:05:47 that people are often actually reacting to their trajectory
0:05:51 as much as their actual absolute performance level,
0:05:52 that the feeling of improvement,
0:05:53 the feeling of moving on,
0:05:56 it gives them some sense of fulfillment, right?
0:05:59 And eventually obviously we’ll get them to a higher level.
0:06:03 And so I think really this is for people who are interested
0:06:06 in how do I get off sort of my plateaus going forward
0:06:08 and viewing it as a lifelong journey,
0:06:11 as opposed to trying to peak when they’re 12, right?
0:06:13 It turns out that the way to make the best 20-year-old,
0:06:14 30-year-old, 40-year-old is not the same
0:06:16 as the way to make the best 10-year-old.
0:06:18 – Is there sort of a tie in here with the subject
0:06:21 of just happiness and how to live a happy life?
0:06:23 – Fulfillment for sure.
0:06:26 Those aren’t exactly the same, but they’re important.
0:06:29 So to think about this in a career development perspective,
0:06:31 right?
0:06:33 I think probably the most interesting research
0:06:36 on fulfillment in careers was this project at Harvard
0:06:38 called the Dark Horse Project.
0:06:40 And this was looking at how do people find,
0:06:43 a lot of these people were very financially successful
0:06:45 and all that stuff, but the dependent variable
0:06:48 was fulfillment, sense fulfillment.
0:06:52 And when people would come in for sort of an orientation
0:06:55 in this study, they would say things to the researchers
0:06:59 like, I started off doing this one thing,
0:07:01 yeah, I was in medical school, whatever,
0:07:03 didn’t really fit me, so I went over to this other thing
0:07:05 and I learned I was good at something I didn’t expect,
0:07:06 so then I went this other direction.
0:07:09 And don’t tell people to do what I did,
0:07:11 ’cause I came out of nowhere.
0:07:14 And the large majority of people, that was their story,
0:07:16 that’s why it became named the Dark Horse Project,
0:07:17 Dark Horse is this expression
0:07:19 that means coming out of nowhere.
0:07:21 And that the norm in this day and age
0:07:23 was that people who found fulfillment
0:07:25 would travel this kind of zigzagging path
0:07:27 where they would learn maybe I’m good at something
0:07:29 or bad at something that I didn’t expect,
0:07:32 maybe I’m interested in something I didn’t expect,
0:07:34 and they would keep pivoting.
0:07:36 And they’d say, instead of saying,
0:07:38 here’s this person younger than me who has more than me,
0:07:40 they’d say, here’s who I am right now,
0:07:42 here are my skills and interests,
0:07:45 here are the opportunities in front of me.
0:07:46 I’m gonna try this one and maybe I’ll change a year from now
0:07:48 ’cause I will have learned something about myself.
0:07:52 And they keep doing those pivots throughout their career
0:07:54 until they achieve what economists call better match quality.
0:07:57 That’s the degree of fit between someone’s interests
0:07:59 and abilities and the work that they do.
0:08:00 Turns out to be extremely important
0:08:03 for both your performance and sense of fulfillment.
0:08:06 And your apparent grit, if you wanna talk about that.
0:08:09 – So just on that though, before we move on to grit,
0:08:12 what advice does that then mean you would give
0:08:14 to a young person at the start of their career
0:08:15 that’s thinking about how to navigate their way
0:08:18 to being both really competent, really good at something
0:08:21 and successful in any sort of monetary way,
0:08:26 but also maintaining fulfillment throughout their life?
0:08:27 – I think there are two main things
0:08:28 that take away from that.
0:08:31 One is to not over focus on long-term planning.
0:08:34 Like I think we lionize having long-term goals
0:08:35 and that’s okay.
0:08:38 There’s nothing wrong with having long-term goals.
0:08:40 But those aren’t necessarily always so useful
0:08:41 for you in the moment.
0:08:42 Right when I think about myself
0:08:44 when I was a competitive 800 meter runner,
0:08:46 I could have a time goal for the end of the race,
0:08:47 but that didn’t help me actually do anything.
0:08:49 That just, you see the clock when you’re done
0:08:51 and you’re either happy or sad.
0:08:54 Having goals that are, let me try moving
0:08:55 with 300 meters to go.
0:08:57 That gives you an actionable experiment.
0:09:01 So short-term planning I think is one of the takeaways.
0:09:04 And creating what’s called a self-regulatory practice.
0:09:09 So self-regulatory learning means basically
0:09:11 thinking about your own thinking,
0:09:14 taking accountability for your own learning.
0:09:16 And some of the coolest studies in self-regulatory learning
0:09:20 actually came out of soccer, football,
0:09:21 done in the Netherlands,
0:09:23 where this woman named Ry Alfred Gemser
0:09:26 was following kids from the age of 12, right?
0:09:28 Up through some of them went onto teams
0:09:32 that were runners up in the World Cup.
0:09:34 And what she’d see in the kids
0:09:36 who got off performance plateaus,
0:09:38 there were certain physiological measures someone had to have.
0:09:40 Like if a kid couldn’t hit at least seven meters
0:09:41 a second sprinting, which isn’t that fast,
0:09:42 but if they couldn’t hit it,
0:09:43 they weren’t making it to the top.
0:09:46 So there were physiological parameters.
0:09:48 But also the kids who would get off performance plateaus
0:09:49 were the ones where if you look at them in video
0:09:51 when they’re younger,
0:09:53 they’re saying go into the trainer like,
0:09:54 why are we doing this drill?
0:09:55 I think I can do this already.
0:09:57 Like I think I need to work on this other thing.
0:09:59 And you know, sometimes a trainer might be like,
0:10:01 oh man, just get back in line, you know?
0:10:03 But these are the kids that are thinking
0:10:07 about what they need to work on, what they’re good at.
0:10:08 They’re making this cycle.
0:10:10 The self-regulatory cycle is reflect.
0:10:11 What are you good or bad at?
0:10:12 What do you need to work on?
0:10:14 How do you need to do that plan?
0:10:16 Come up with an experiment for how you can work on that.
0:10:18 Monitor a way to try to measure
0:10:20 whether objectively or subjectively.
0:10:21 And then evaluate.
0:10:23 Did that experiment that I ran work
0:10:25 and making me better at this thing or not?
0:10:27 And people who do that repeatedly,
0:10:29 they just keep improving.
0:10:30 And I think that’s what the dark horses
0:10:32 are doing in their careers.
0:10:34 They’re saying, I’m reflecting on what I’ve got.
0:10:37 I’m planning a way to test something that’ll fit me.
0:10:39 I monitor it, maybe subjectively, maybe objectively.
0:10:41 And then I evaluate what that tells me to do
0:10:42 for the next step.
0:10:44 And you just get better and better and better over time.
0:10:47 – So if I’m, say I’m in my early 20s in my career,
0:10:50 how do I take that and then implement that
0:10:52 in a within my life to make sure
0:10:55 that I’m gonna get to the World Cup metaphorically speaking?
0:10:58 – Yeah, so, and there’s something interesting
0:11:00 about the 20s that I think is worth saying,
0:11:02 which is there’s this finding in psychology
0:11:04 called the end of history illusion.
0:11:08 And this is the finding that we always underestimate
0:11:09 how much we will change.
0:11:10 What we think we’re good at,
0:11:11 what we think we’re bad at,
0:11:12 how we wanna spend our time,
0:11:14 what we prioritize in friends, et cetera.
0:11:18 And at every step in life,
0:11:21 people underestimate how much they’ll change in the future.
0:11:22 Change continues for your whole life.
0:11:23 It does slow down.
0:11:24 So we’re constantly works in progress,
0:11:27 claiming to be finished constantly through life.
0:11:28 The fastest time of personality change
0:11:32 is about 18 to about 28 when you’re telling,
0:11:33 but it never stops,
0:11:35 but that’s about the fastest time when we’re telling people,
0:11:37 hey, now you have to have it figured out, right?
0:11:39 And that’s when they’re changing like crazy.
0:11:41 And so I think it’s even more important
0:11:43 to have this self-regulatory practice.
0:11:45 In a journal, I would say, I mean, I do it.
0:11:47 These questions can be basic.
0:11:48 What am I trying to do?
0:11:49 Why?
0:11:50 What do I need to learn to do it?
0:11:51 Who do I need to help me learn that?
0:11:53 How am I gonna make sure that person is there to help me?
0:11:56 What experiment can I set up to try it?
0:11:58 And then come back and evaluate the experiment
0:11:59 and pick a next one.
0:12:01 Being a scientist of your own development,
0:12:02 I think is incredible.
0:12:04 It’s counterintuitive because you would think
0:12:06 that we would just internalize this stuff
0:12:08 just from doing things,
0:12:09 but the science is pretty clear
0:12:11 that we don’t get everything we can
0:12:13 out of our experiences from a learning perspective
0:12:15 unless we’re doing it more explicitly.
0:12:17 So I would recommend for someone in their 20s
0:12:18 to start this self-regulatory practice.
0:12:20 – What got you into the work that you do
0:12:22 and how do you define your profession?
0:12:24 – Okay, so in my past life,
0:12:25 I was training to be a scientist,
0:12:26 environmental scientist.
0:12:27 I was living up in the Arctic,
0:12:29 studying the carbon cycle in a tent.
0:12:32 And I had been a competitive runner.
0:12:35 I had a training partner who was one of the top ranked guys
0:12:38 in the 800 meters in his age group in the country.
0:12:42 First family of Jamaican immigrants
0:12:44 was gonna be the first one to graduate college,
0:12:46 dropped dead a few steps after a race.
0:12:50 And our sort of hometown paper said,
0:12:52 well, he had a heart attack.
0:12:53 I don’t even know what that means
0:12:56 for someone of that age and health, right?
0:12:58 And I got curious.
0:13:02 And eventually I kind of worked up the courage
0:13:04 or whatever that sounds silly to say it that way,
0:13:07 but was nervous about it to ask his family
0:13:10 to sign a waiver along me to gather up his medical records.
0:13:12 Did that, turned out he had like a textbook case
0:13:15 of this disease caused by a single genetic mutation.
0:13:18 It’s almost always the cause of young athletes dropping dead.
0:13:20 And I said, we can save some people from this
0:13:22 with more awareness.
0:13:24 And I decided to merge my interests in sports and science.
0:13:26 Said I wanna write about sudden cardiac death
0:13:28 and athletes for Sports Illustrated,
0:13:30 which I grew up with.
0:13:31 So I got off the science track.
0:13:32 I left after my masters,
0:13:35 kind of weaved my way to Sports Illustrated.
0:13:37 I got in there as a temp,
0:13:39 pitched this story about sudden cardiac death and athletes.
0:13:40 They’re like, temp sit down, right?
0:13:44 And then the Olympic marathon trials for 2008 US team
0:13:45 came to Central Park
0:13:47 and the guy ranked fifth in the country,
0:13:49 dropped dead like 10 blocks from our office.
0:13:52 And then they said, don’t you know something about this?
0:13:54 And so, you know, in a week,
0:13:57 I was able to write a cover story making it look like
0:13:58 we had done like two years of research in a week.
0:14:02 And I became the science writer at Sports Illustrated.
0:14:04 It was interesting, you know,
0:14:07 I came in there as a temp six, seven years behind people
0:14:09 who were younger than me,
0:14:13 doing sort of more remedial work for them.
0:14:16 But I realized pretty soon that my oddball background, right?
0:14:19 I think I was shaping up to be like a typical average scientist,
0:14:21 but you take those average science skills
0:14:22 and you bring them to sports magazines
0:14:24 like a Nobel laureate, you know?
0:14:28 And so I realized I could just make my own ground
0:14:29 instead of having to compete with anybody.
0:14:31 But the initial impetus for getting into this merger
0:14:34 of sports and science was a personal tragedy.
0:14:36 – And how’d you define yourself from a Crip perspective?
0:14:39 Are you a writer, are you a scientist, or how’d you?
0:14:41 – I view myself as this merger
0:14:43 between a science writer and investigative reporter
0:14:45 because what really fires me up
0:14:49 is when I view that there’s a really popular misconception
0:14:51 about something really important to human development.
0:14:54 And that’s what led to range.
0:14:57 I mean, I was at Sports Illustrated,
0:15:01 the 10,000 hours rule work
0:15:06 was the most famous science and human development perhaps ever
0:15:08 in terms of popular consumption.
0:15:10 And I said, well, I wanna write about it.
0:15:13 And then I started reading the research and saying,
0:15:16 this is wrong, it’s the most popular finding in our field.
0:15:18 It’s maybe the most popular skill acquisition,
0:15:22 human development research ever done, and it is not right.
0:15:26 And so, you know, these things kinda stick in my brain
0:15:28 and I have to do something about it.
0:15:29 – 10,000 hours, what is that
0:15:31 for someone that’s never heard about it before?
0:15:33 – Yeah, and what people think about it
0:15:34 probably depends where they have heard of it,
0:15:35 if they’ve heard of it.
0:15:37 But it’s the idea, and scientists really call it
0:15:39 the deliberate practice framework.
0:15:44 But it’s this idea that the only route to true expertise
0:15:47 is through 10,000 hours of so-called deliberate practice,
0:15:49 which is this effortful, cognitively engaged,
0:15:52 like not just swatting balls at the driving range,
0:15:55 you’re focusing on correcting errors kind of practice.
0:15:58 And that there is no such thing as talent differences.
0:16:02 It’s really just the manifestation of 10,000 hours
0:16:05 of differences in your amount of hours of deliberate practice.
0:16:07 So you should start as early as possible.
0:16:08 And there’s something underlying it.
0:16:09 This is a little nerdy,
0:16:12 but called the monotonic benefits assumption.
0:16:15 I know scientists not gonna win any marketing competitions,
0:16:17 but that basically means that the idea
0:16:19 that two people at the same level of performance
0:16:21 will progress the same amount
0:16:24 for the same unit of deliberate practice, also false.
0:16:26 And it’s one of the underlying premises
0:16:27 of the 10,000 hour rule.
0:16:29 – Yeah, ’cause I’ve always heard that.
0:16:31 I mean, it’s become a bit of a colloquial phrase to say,
0:16:32 you’ve not put your 10,000 hours in,
0:16:34 which means you’ve not put enough practice
0:16:36 to become a master.
0:16:39 – I mean, I was told that if you do 10,000 hours
0:16:40 in anything, you become a master in it.
0:16:41 That’s the kind of narrative, right?
0:16:45 – Well, to take some chess research, for example,
0:16:47 there’s people have been tracked
0:16:50 and it takes about 11,053 hours on average
0:16:52 to reach international master status in chess.
0:16:55 So that’s one level down from Grandmaster.
0:16:56 So first of all, 10,000 hours in that case
0:16:58 would be a little low,
0:16:59 but some people made it in 3,000 hours
0:17:01 because they learn a little bit more quickly.
0:17:03 Other people were continuing to be tracked
0:17:06 past 20,000 hours and they still hadn’t made it.
0:17:10 So you can have an 11,053 hours rule on the average.
0:17:12 Doesn’t actually tell you anything
0:17:14 about the breadth of human skill development.
0:17:16 – So why is that so important for me to understand?
0:17:20 How does that liberate me from wasting my time
0:17:22 or aiming at the wrong thing?
0:17:23 – Well, fit turns out to be really important.
0:17:25 So people learn at different rates and different things.
0:17:27 So finding where you learn better is really important
0:17:29 if you want to maximize your advantages.
0:17:33 And I think that goes back to one of the reasons
0:17:35 why people need to try a bunch of different things.
0:17:38 Because your insight into yourself is really like limited
0:17:41 by your roster of experiences, right?
0:17:44 And so you kind of need to figure out
0:17:45 where you have comparative advantages.
0:17:47 But for a lot of people, that’s so-called skill stacking
0:17:50 where instead of doing the one thing for 10,000 hours,
0:17:52 you get proficient at a number of things
0:17:54 and overlap them in a way that makes you very unique.
0:17:56 And so I think this idea of just head down
0:17:58 doing the same thing.
0:18:00 I mean, we can, should we go back all the way
0:18:02 and talk about the research underlying the 10,000 hour rule?
0:18:04 Because that’s where I first got onto this.
0:18:06 I wanted to, so I was a walk on,
0:18:07 meaning I wasn’t good enough to get recruited
0:18:08 as an 800 meter runner in college.
0:18:12 And I ended up being part of a university record holding relay.
0:18:16 So I went from being a nobody to being quite good.
0:18:19 And so I was inclined to believe this 10,000 hours.
0:18:21 Like, yeah, just my hard work.
0:18:24 And then when I started reading the research,
0:18:27 and I’m looking through the original paper written in 1993,
0:18:31 and the original paper was done on 30 violinists,
0:18:34 30 violinists at a world-class music academy, okay?
0:18:38 So let’s start dissecting the problems here.
0:18:42 The first problem was what’s called a restriction of range.
0:18:44 These people were already in a world-class music academy,
0:18:46 already highly pre-selected.
0:18:50 Pre-selected for something, again, for the stat heads here,
0:18:52 that is correlated with your dependent variable,
0:18:53 which is skill.
0:18:55 That’s a problem if you’re trying to develop
0:18:57 a general skill development framework.
0:18:59 That would be like to give an analogy.
0:19:02 If I did a study of what causes basketball skill,
0:19:05 and I used it as my subjects, only centers in the NBA,
0:19:09 and I said, well, height has no effect on skill in the NBA,
0:19:10 because they’re all seven feet tall,
0:19:13 so I’ve squashed the variation in that variable.
0:19:15 So in my first book, I actually did an analytics project
0:19:19 where I took height among American male adults
0:19:20 and height in the NBA.
0:19:22 As you might imagine, there’s a very high,
0:19:25 positive correlation between the height of an American male
0:19:28 and their chance of scoring points in the NBA.
0:19:30 But if you restrict the range to only players
0:19:34 already in the NBA, the correlation turns negative,
0:19:37 because guards score more points than other positions.
0:19:39 So if you didn’t know that,
0:19:41 if you just did that study with only NBA players,
0:19:43 you would tell parents to have shorter children
0:19:45 to have them score more points in the NBA.
0:19:49 So when you don’t bring some sense of what’s going on
0:19:51 to your research and you restrict range that way,
0:19:53 you can end up with the wrong message.
0:19:54 Aside from that–
0:19:55 – Guards score more points or less points?
0:19:57 – They score more points and they’re shorter.
0:19:58 – Ah, okay.
0:20:00 – Right, so if you don’t look at the whole population
0:20:03 and you just look at people who are so highly pre-screened
0:20:04 that are already at the top,
0:20:07 you can end up with these sort of backward advice.
0:20:09 The other issue that caught my eye when I first read
0:20:12 the study was that they only reported the average.
0:20:14 10,000 hours was the average number of hours
0:20:18 of deliberate practice by the 10 best violinists
0:20:19 by the age of 20.
0:20:22 And then there was a second group and a lower group
0:20:25 and they said there was complete correspondence,
0:20:27 meaning nobody who had practiced fewer hours
0:20:30 was better than anyone who had practiced more hours.
0:20:32 But they only included the average, so I couldn’t tell that.
0:20:35 So I said, oh, I would like to know if that’s true.
0:20:38 Can I see the data to see if that’s true?
0:20:42 And so I contacted Anders Erickson, a wonderful guy
0:20:44 who was the father of the 10,000 hour rule,
0:20:46 though he hated that moniker actually.
0:20:52 And I said, can I see the data or the measures of variance
0:20:55 to know how much variation there was between individuals?
0:20:59 And he said, well, you know, people were inconsistent
0:21:00 on the repeated accounts of their practice.
0:21:01 So we don’t think that’s important.
0:21:04 I said, well, everyone has trouble with getting good data.
0:21:07 That doesn’t mean they don’t report the measure of variance.
0:21:09 So after I started criticizing this research,
0:21:12 20 years after the study came out,
0:21:15 they did a paper updating it with some of the actual data.
0:21:18 And you could see the original conclusion was wrong.
0:21:19 There was not complete correspondence.
0:21:21 Some people who had practiced less
0:21:23 were better than some people who had practiced more.
0:21:25 Some people had gone way over 10,000 hours.
0:21:26 Some people were way under and had done better.
0:21:28 There were all sorts of other factors that mattered, right?
0:21:32 Like I like to call it the 625,000 hours of sleep study
0:21:34 because the top tier group got a lot more sleep.
0:21:36 They were sleeping like 60 hours a week on average
0:21:37 compared to the lower groups.
0:21:40 And that was a huge difference in the study
0:21:41 how much they were sleeping.
0:21:43 – So it could have just been sleep.
0:21:44 – Sleep, but there was just tremendous
0:21:46 individual variation.
0:21:49 So this idea of an average completely obscured
0:21:52 the real story, which was that there were actually people
0:21:54 who were practicing less and doing better
0:21:54 than people who had practiced more.
0:21:57 So there were all, one problem after another,
0:22:00 I just said, you know, I’m getting youth sports pitches.
0:22:01 I’m getting investment pitches,
0:22:04 like citing the 10,000 hours rule.
0:22:06 It’s not right and it’s giving the wrong impression
0:22:08 of how humans develop.
0:22:11 And this idea that you need to just pick something
0:22:13 and stick with it and that sampling to try to figure out
0:22:16 where you have your best shot is worthless and that’s wrong.
0:22:19 And so I became kind of obsessed with getting after that.
0:22:24 – I really want to become successful in the things
0:22:26 that I’m applying myself to in the season of my life.
0:22:29 So whether that’s podcasting or starting businesses,
0:22:30 my business portfolio is quite varied
0:22:33 of sort of different industries from everything
0:22:38 from sort of psychedelics to spacex to whatever it might be.
0:22:40 And so when I was thinking about sitting down
0:22:42 with you today, I thought, maybe I’ll just tell him
0:22:44 where I’m trying to get to in my life.
0:22:45 I’m a 30 year old man.
0:22:48 So, you know, I’m not in the early phases of my career.
0:22:52 Does that mean, for example, that I can’t make ground now?
0:22:53 – What phase of your career are you in?
0:22:55 – I don’t know, ’cause I had this 18 to 28 thing.
0:22:57 So I thought maybe I’m a little bit more rigid.
0:22:59 – You know, there was research a few years ago
0:23:02 from MIT and Northwestern and the US Census Bureau
0:23:04 that found the average age of a founder
0:23:06 of a fast growing tech startup, top one in 10,000.
0:23:09 Guess what the average age was on the day of founding?
0:23:10 Guess.
0:23:11 – 25?
0:23:11 – 45.
0:23:14 And a 50 year old had a better chance than a 30 year old.
0:23:15 But we never hear,
0:23:17 just like we never hear the story of these like zigzaggers,
0:23:19 we only hear the Tiger Woods story.
0:23:22 We only hear like Mark Zuckerberg famously said,
0:23:23 “Young people are just smarter.”
0:23:25 When he was 22.
0:23:26 Do you hear him saying that anymore?
0:23:28 No, surprise, surprise.
0:23:33 But we just, we never, we like valorize precocity.
0:23:35 So I would not say that you’re not
0:23:36 in the early stages of your career.
0:23:38 You’re certainly not by that metric.
0:23:41 And that’s not to say that there aren’t tremendous companies
0:23:43 or if you know, you measure by market cap
0:23:46 that some of, that there are these amazing young founders.
0:23:48 But they get outsized attention compared to what’s the norm.
0:23:51 That’s another thing that’s really important to me.
0:23:52 It’s not to say there aren’t exceptions
0:23:55 ’cause there are as many different ways to the top
0:23:56 as there are human beings.
0:23:59 But I think we’re constantly focusing on the exception
0:24:01 when people should at least be aware of the norm.
0:24:03 – So the average, so the fastest growing,
0:24:05 did you say tech founders?
0:24:05 – Tech startups.
0:24:08 But tech in this context also included things
0:24:09 in agriculture, right?
0:24:12 It’s not just photo sharing apps like tech broadly speaking.
0:24:13 – Which I think is important because it,
0:24:16 I think it’s fair to say that it’s less likely
0:24:19 a 55 year old would understand
0:24:21 some of the more emerging platforms
0:24:22 that are native to say, you know,
0:24:25 like a Mark Zuckerberg at 22,
0:24:26 messing around in his dorm room with computers
0:24:28 and the internet.
0:24:29 – Yeah, I think that’s fair.
0:24:31 But technology touches a lot of other areas of the,
0:24:33 you know, it’s like yesterday on the way here,
0:24:35 there was a, I was learning about a software
0:24:36 that I had never heard of
0:24:39 because all of the computers were down in the airport, right?
0:24:40 Technology’s in all these places that we,
0:24:44 that are not as kind of don’t have this sort of figurehead
0:24:46 that’s publicly profiled the same way.
0:24:49 – So if I do wanna become, okay, so I understand that
0:24:51 this season of my life I can do whatever I want
0:24:53 in terms of I can aim at whatever I want.
0:24:54 Doesn’t mean I’m gonna be good at it.
0:24:56 But if I just wanna be more productive
0:24:57 in the goals that I am aiming at,
0:24:59 so say, you know, this podcast means a lot to me.
0:25:02 So I wanna be more productive when it comes to
0:25:04 figuring out how to move this podcast forward,
0:25:07 how to innovate, how to solve some of the problems
0:25:09 and challenges that we face.
0:25:11 What are the first things that spring to mind
0:25:12 when I start speaking about productivity
0:25:14 with a very focused task?
0:25:16 – I mean, I think you’re a challenge for you
0:25:18 is gonna be that this podcast has gotten so big
0:25:20 and you’ve gotten so competent at it
0:25:24 that you’re gonna be in what a rut of competence
0:25:26 or what economist Russ Roberts told me,
0:25:27 a hammock of competence.
0:25:28 You’re in an area where you’re so comfortable
0:25:31 and so successful that getting better is going to be harder
0:25:33 because there’s disincentive from changing anything
0:25:35 that you’re doing, right?
0:25:36 You have to take some risk.
0:25:37 I mean, you know that, you’re an entrepreneur.
0:25:38 If you’re gonna wanna get better
0:25:39 you’re gonna have to take some risk.
0:25:41 I think that’s gonna be a difficult thing to do
0:25:43 because, you know, there are people in this room
0:25:47 that depend on you, risk for you is risk for them too.
0:25:48 And so I think you have to start thinking
0:25:49 about what would be some smart risks
0:25:51 if you wanna innovate with the podcast,
0:25:52 what might that look like?
0:25:55 And finding ways to run small experiments.
0:25:58 I’m a huge fan of low stakes practice, right?
0:26:00 How can you set up some low stakes practice
0:26:02 for what might be a worthwhile larger experiment?
0:26:05 And I think that’s the same for individuals
0:26:06 progressing in their career.
0:26:08 Like, I love this phrase, my favorite,
0:26:10 my absolute favorite phrase in range
0:26:14 was is a paraphrase from this woman named Herminia Ibarra
0:26:15 who’s a professor at the London Business School.
0:26:18 And she studies how people make work transitions.
0:26:21 So her phrase was, we learn who we are in practice,
0:26:22 not in theory.
0:26:24 So the thesis of her work is that there’s this idea
0:26:27 that you can just introspect and go forth
0:26:28 and know what you should be doing.
0:26:30 You know, like Clark Kent running into a phone booth
0:26:33 and ripping off his and becoming, comes out as Superman.
0:26:35 But work is part of identity
0:26:37 and it doesn’t change like that from introspect.
0:26:40 You actually have to go try something, see how it went.
0:26:42 What was unexpected?
0:26:43 What did you learn that you might be interested in
0:26:45 or that you’re better at that you didn’t?
0:26:46 What’s something that you’re good at
0:26:49 that you realize you’re not using?
0:26:52 And then you make your next step based on that, right?
0:26:54 And I think when you’re so competent and successful
0:26:56 and getting only, you know, tons of positive feedback
0:26:59 for something, it becomes hard to take risk.
0:27:01 And so I think that’ll be a challenge for you
0:27:05 because if you take a sufficient amount of risk, right?
0:27:07 You want to be in your zone of optimal push.
0:27:08 So for anything you’re doing,
0:27:11 if you’re doing practicing whatever, physical skill,
0:27:15 anything, if you’re not at least like 15, 20% of the time
0:27:18 failing, then you’re not in your zone of optimal push
0:27:20 where you’re getting as much better as you possibly can.
0:27:25 And I think when you have something that’s very successful,
0:27:26 that’s hard.
0:27:27 And so I would start thinking about
0:27:29 what risks you’re willing to take.
0:27:30 And it doesn’t mean it’s a failure
0:27:31 if something goes backward, right?
0:27:33 If the views go down or whatever metric
0:27:34 you’re measuring on.
0:27:35 – It’s interesting, it’s obviously something,
0:27:37 it’s one of my great obsessions in life.
0:27:40 And it’s also one of the things that keeps me up at night,
0:27:44 bugs me in the shower is how to keep a team
0:27:46 conducting experiments and failing more
0:27:47 when they are successful.
0:27:50 So when this podcast went to number one in Europe,
0:27:52 I hide ahead of failure.
0:27:55 And her sole responsibility is to increase the rate of failure
0:27:56 and experimentation in our team,
0:27:58 which means just get all of our different departments.
0:27:59 So we’ve got different departments
0:28:00 in this particular business.
0:28:02 So there’s 40 odd people in this company
0:28:03 called the DiRiver CEO.
0:28:05 And there is a production team.
0:28:07 There is the social media team.
0:28:09 There’s the commercial team, for example.
0:28:11 And there’s the guest booking and logistics team.
0:28:14 And I felt we’re actually in LA driving down the road
0:28:15 not speaking to Jemima,
0:28:17 who’s the head of the guest booking and research team.
0:28:20 And I was saying, like one of the most important thing now,
0:28:22 now that we’re number one is that we keep disrupting ourselves
0:28:24 because there’s gonna be some kid,
0:28:26 like we were three years ago,
0:28:29 that because of their naivety,
0:28:31 that they’re not encumbered by all of this sort of like
0:28:33 convention and all this success.
0:28:35 So hide ahead of failure and experimentation
0:28:37 who’s in our team and has been working.
0:28:39 And now in the last couple of days,
0:28:40 we’re running an experiment
0:28:43 where every single one of those departments
0:28:47 has essentially like a failure assistant in it.
0:28:49 Who is, ’cause you know what happens with people?
0:28:50 They get busy doing their job.
0:28:52 And experimentation and failure
0:28:53 is always secondary to their job.
0:28:57 So if we put failure people into the each team
0:28:58 and they drive the experiments,
0:29:00 they understand the team,
0:29:00 they drive the experiments,
0:29:02 they measure them and most importantly,
0:29:03 they report their failures and experiments
0:29:05 back to the whole team.
0:29:07 Because there’s really transferable learnings
0:29:08 for example, there was one the other day
0:29:10 where the social media team discovered this thing
0:29:14 on TikTok, which allows us to look at a guest like you
0:29:16 and find your most popular videos ever on TikTok
0:29:17 with a click.
0:29:19 And the social media team had figured that out,
0:29:20 which was really useful for them.
0:29:22 But then the research team over here
0:29:23 that are booking guests
0:29:24 who are trying to find the best videos
0:29:27 that a David has ever made,
0:29:29 they also benefited from just the discovery of that button.
0:29:31 ‘Cause instead of having to scroll through the entire TikTok,
0:29:32 they can press one button
0:29:33 and see your most popular videos.
0:29:35 So there’s this real one plus one equals three
0:29:39 and getting the teams to share their failures and experiments
0:29:41 so they don’t have to fail in the same ways.
0:29:42 So what did you just write down?
0:29:43 – This brings up so much stuff
0:29:45 ’cause the fundamental problem you’re getting at here
0:29:47 is the one called the Explore-Exploit trade-off.
0:29:49 – Right.
0:29:51 – And so Explore is what it sounds like,
0:29:52 looking for new knowledge
0:29:54 or new things that you can do that’ll add value.
0:29:56 Exploit is taking stuff you’re already good at
0:29:57 that you already know and drilling down on it.
0:30:00 And this is like the fundamental challenge
0:30:02 for people in organizations that are good
0:30:04 is once they find something they’re really good at
0:30:06 and they drill down in it,
0:30:09 they tend to ditch Explore mode, right?
0:30:11 And balancing that, Explore-Exploit.
0:30:12 And there’s all these, of course,
0:30:13 you know these like famous business cases
0:30:15 like Kodak invents the digital camera and scuttles it
0:30:16 because they’re like,
0:30:18 “Why would we disrupt our own business?”
0:30:20 But there was this fascinating work
0:30:23 led by a guy named Dashan Wong in Northwestern
0:30:24 who does like,
0:30:26 people will do career development studies looking at 20 people
0:30:28 and he’ll look at 20,000 people, you know?
0:30:29 So his work’s just fascinating.
0:30:33 And what he saw in this work with his colleagues
0:30:37 was that people tend to have hot streaks in their careers.
0:30:40 Their best work tends to come in clusters.
0:30:42 Most people will only have one.
0:30:45 Some people will have more than one if they’re lucky.
0:30:47 And reliably what precedes a hot streak,
0:30:49 he was looking at, I think it was like 26,000,
0:30:53 like film directors, artists, scientists.
0:30:54 Reliably what precedes a hot streak
0:30:56 is a period of exploration
0:30:58 where they’re trying these different styles.
0:30:58 They’re going broad.
0:31:01 They’re keeping a smaller team so they can be nimble.
0:31:02 They’re moving between teams
0:31:05 and then they find something and they drill into it.
0:31:07 And if they’re gonna have another hot streak,
0:31:08 they do it again, they zoom back out
0:31:10 and they go to this explore, explore, explore
0:31:11 and then exploit.
0:31:13 So they toggle between these modes
0:31:14 instead of staying just in one.
0:31:17 But the clear message of his work
0:31:20 is that exploration precedes a hot streak.
0:31:22 And if you don’t do the exploration,
0:31:25 you just settle into exploit at sort of a middling level,
0:31:28 then you’re kind of sacrificing your hot streak.
0:31:30 So that was one of the things that came up for me.
0:31:33 The other thing was this, you got to something,
0:31:35 this idea of people not only doing things that might fail.
0:31:36 And I think that’s great that they have
0:31:37 the title failure, right?
0:31:42 ‘Cause you’ll have the, you know, Adam Grant
0:31:45 who I think we both know is, he mentioned me once,
0:31:46 something called the Hippo Effect
0:31:48 where it’s like the opinion of the highest paid person
0:31:50 in the room, I think is the acronym,
0:31:53 where their signaling is really important
0:31:54 for everyone else.
0:31:55 So if you’re not just giving lip service,
0:31:57 like, yeah, failure is good,
0:31:58 but actually giving people that title,
0:32:00 I think that’s a great signal for,
0:32:01 you’re underwriting risk.
0:32:05 You’re underwriting risk for people, psychologically.
0:32:07 And you’re creating what scientists
0:32:10 who study sort of networks, like groups of teams,
0:32:12 call an import-export business of ideas.
0:32:15 And this is one of the hallmarks of organizations
0:32:20 and ecosystems that learn and adapt to a changing world.
0:32:22 And the import-export business of ideas
0:32:24 means you need to have information
0:32:25 flowing through an organization.
0:32:26 You need people doing different things,
0:32:28 maybe people even moving teams here and there.
0:32:32 So I always think of the engineer, Bill Gore,
0:32:35 who founded the company that created Gore-Tex,
0:32:38 and he fashioned the company based on his observation
0:32:40 that organizations often do their most impactful work
0:32:43 in times of crisis, because the disciplinary boundaries
0:32:46 go out the window and people start,
0:32:49 what can I learn from my neighbor and working together?
0:32:50 Or is he like to say real communication
0:32:53 happens in the carpool, which I think is a funny saying,
0:32:56 but I worry about that with more hybrid and remote work,
0:33:00 where you can’t necessarily just rely on serendipity
0:33:03 for people to be sharing these ideas in this informal way.
0:33:06 And so I actually think we have to be a lot more thoughtful
0:33:09 about setting up our own import-export business
0:33:10 of ideas internally, and it sounds to me
0:33:12 like that’s what you’re doing.
0:33:14 – Okay, so what about then on an individual level?
0:33:17 How do I, as an individual, I’ve got lots of things
0:33:18 I’m doing, I’m writing some books at the moment,
0:33:20 I do the podcast, lots of other things,
0:33:24 how do I become more productive within an organization?
0:33:26 Because there’s my to-do lists, I’ve got tend to-do lists
0:33:27 from all of my different team members
0:33:30 who can put things on there.
0:33:32 I get distracted easily, I think,
0:33:35 because I end up watching a video about AI on YouTube
0:33:36 or about rockets or something,
0:33:38 and I want to get more done.
0:33:39 Really, I want to be more productive
0:33:41 in the time that I spend working.
0:33:43 – So this is when you know what you should be doing.
0:33:44 – When I know what you should be doing, yeah.
0:33:45 – And there’s nothing wrong with sometimes
0:33:47 like watching YouTube and rocket,
0:33:49 like you get ideas from this kind of stuff.
0:33:50 – Yeah, I do, that’s what I tell myself.
0:33:52 – But tend to-do lists is a lot of to-do lists.
0:33:54 Do you get most of the stuff done on those to-do lists?
0:33:57 – It’s more, so each team, from my chief of staff
0:34:00 to my assistant, to my manager,
0:34:02 has a to-do list on Monday that they send things to me on,
0:34:04 and then I go through there and it’s either a task
0:34:08 or it’s an approval or it’s just letting me know something.
0:34:09 And that’s kind of how it works, so.
0:34:11 – I at one point had, when I was getting overwhelmed
0:34:14 with some stuff, I had a virtual assistant for a little while
0:34:16 and we would categorize like emails into list A,
0:34:18 priority B, C, D, all this stuff.
0:34:20 And eventually I realized that was empowering me
0:34:22 to do a lot of low value things.
0:34:24 I became efficient at doing things that I shouldn’t be doing.
0:34:26 So I was seeing this public email address of mine
0:34:29 that when I was oblivious to it, I wasn’t answering it
0:34:32 and that was fine, but once I knew it was there,
0:34:33 I’m like, oh, I have to answer this,
0:34:34 I have to answer this, I have to answer this.
0:34:37 And so one important step for me was realizing
0:34:39 that only the A list is the stuff that’s gonna get done
0:34:42 because I’m a limited person with a limited life.
0:34:45 So one, I think it’s maybe you do need to do all that stuff
0:34:46 or you just need to be aware of it.
0:34:49 But some of it is just, I think there can be a danger
0:34:52 in someone who has a lot of support resources
0:34:55 where they can lose some of the aspect of prioritization,
0:34:57 where you just need to say,
0:34:58 this is the list that’s important,
0:34:59 other things I might not get to.
0:35:01 But for someone like you, I would suggest something
0:35:05 like not starting your day with email or messaging
0:35:08 because we were talking a little bit before
0:35:10 about this thing called the Zagarnik effect,
0:35:12 which is this idea that an unfinished task
0:35:15 leaves like a residue in your brain, basically,
0:35:17 and it makes it harder for you to fully transition
0:35:19 to doing something else.
0:35:23 And because I expect your various inboxes
0:35:26 will always be an unfinished task, right?
0:35:30 If you start the day with that, no matter what you do,
0:35:31 the residue is gonna be there
0:35:32 for what you try to switch to next.
0:35:34 So I’m not saying don’t address your email,
0:35:35 but I wouldn’t start with it.
0:35:37 I would the day before, what is the thing
0:35:39 that if I get done tomorrow, it’s gonna be a good day
0:35:41 and start with that before you do the things
0:35:43 that might leave residue on your brain and start multitasking.
0:35:45 – How do they know that’s true?
0:35:46 Have they done studies on this Zagarnik effect?
0:35:47 – Yeah, yeah, absolutely.
0:35:49 I mean, you can see, you can give people,
0:35:52 one, you can do it in a workplace environment
0:35:54 where researchers like Gloria Mark, for example,
0:35:56 will be tracking everything from someone’s vision
0:35:58 to what they’re doing on their computer,
0:35:59 to their heart rate variability,
0:36:02 and seeing how long it takes them to get back to a task.
0:36:06 Increased switching when there’s like a residue
0:36:09 in their brain, so their rate of switching will go up.
0:36:12 Some of their indicators of stress response will go up,
0:36:14 or in a cognitive task, they’ll perform more poorly
0:36:16 if there’s something still stuck in their brain.
0:36:18 So there’s also sort of laboratory experiments
0:36:19 where you give somebody something,
0:36:21 don’t let them finish it, give them a cognitive task,
0:36:23 and you see, does it impair their performance
0:36:25 if they weren’t allowed to finish the thing
0:36:26 that started before?
0:36:29 – I wanna close off on that point of just team culture then,
0:36:31 how to get a team of people to do really exceptional,
0:36:32 innovative work and to fail faster.
0:36:35 Is there anything else that’s sort of pertinent to you?
0:36:36 And I’m saying this purely selfishly,
0:36:38 because it’s one of the things I think a lot about,
0:36:40 even with this podcast is,
0:36:41 how to get our teams failing more often,
0:36:43 if that’s even the right thing to be aiming at,
0:36:45 the type of experiments we should be running,
0:36:47 how we should be running them, anything else at all.
0:36:49 – Yeah, I mean, I don’t think,
0:36:51 I don’t lionize failure for its own sake, right?
0:36:53 It’s just, I think it’s inevitable
0:36:54 if you’re experimenting enough
0:36:55 that you’ll have some failure.
0:36:56 But I think one useful thing to do,
0:36:59 like a guy I love who’s made a big impression on me named
0:37:02 Ed Hoffman used to be the chief knowledge officer at NASA.
0:37:04 That’s like after NASA had some disasters,
0:37:06 most everything they did was very successful,
0:37:08 but obviously they had some high profile disasters.
0:37:10 He was brought in because they were deemed
0:37:12 not a learning organization.
0:37:13 They weren’t learning from lessons of the past.
0:37:15 And he was brought in to help create a knowledge system
0:37:18 so that people would learn from the lessons of the past.
0:37:21 And one of the things he does in organizations
0:37:23 when he goes in, ’cause now he consults,
0:37:25 is he goes around and he asks people,
0:37:28 what are you good at that we’re not using, right?
0:37:30 And people always have an answer for that.
0:37:32 And that leads to, well, what’s an experiment
0:37:34 that we can run to try to use that thing
0:37:36 that you’re good at that we’re not using.
0:37:38 So I think that can be kind of a foundational question
0:37:40 to help people set up some of those experiments.
0:37:45 But also a big impact would be, and this is a tough one,
0:37:47 you going ahead and failing in an experiment,
0:37:49 ’cause that’s gonna set the agenda, right?
0:37:50 But you would actually have to fail.
0:37:52 Like this can’t be, you know, you go off for a jog
0:37:54 and you trip on the curb or something.
0:37:56 Like you have to fail with something of consequence.
0:38:00 And then your reaction to that can set a tone.
0:38:03 – What are you good at that we are not using?
0:38:05 That’s a really interesting question.
0:38:06 That’s actually quite an interesting question
0:38:09 just to ask yourself on a personal level, you know?
0:38:10 – Oh, absolutely.
0:38:12 Because so much of the, I guess fulfillment,
0:38:15 but also just the untapped potential lies
0:38:16 and the things that we are probably quite good at,
0:38:19 but we’ve just, you know, maybe avoided
0:38:20 because there’s been an opportunity
0:38:22 that’s taken us away from it.
0:38:24 You know, I might be really good at, I don’t know,
0:38:27 I might be really good with people, for example,
0:38:31 or, you know, empathy, but my career
0:38:34 or my job has taken me in a different direction.
0:38:35 And that also might be the thing
0:38:36 that fulfills me the most.
0:38:37 I see that a lot actually,
0:38:39 there’s a particular point about people.
0:38:41 People go off and do jobs in finance, I don’t know,
0:38:44 J.P. Morgan, and then they have a big career switch
0:38:46 where they had it being like a head of culture
0:38:48 and people and mental health or wellbeing.
0:38:50 And that was always the thing they were good at,
0:38:52 but their competence took them in another direction.
0:38:53 – What’s something you think you’re good at
0:38:54 that you’re not using?
0:38:55 – Me? – Yeah.
0:38:57 – Oh gosh.
0:39:02 I think that I think I’ve got a that I’m not using.
0:39:11 – Interesting, ’cause I think I was gonna give you an answer
0:39:12 and the answer I was gonna give you
0:39:14 is something that I’ve thought about quite a lot
0:39:18 is music and creativity and those kinds of things.
0:39:21 So my background is in marketing,
0:39:22 so I’m quite good at constructing
0:39:24 like a story arc of things, even this conversation,
0:39:26 which is what I’m trying to do is create a story arc
0:39:28 of, you know, of the journey.
0:39:30 And I’m constantly like self-editing it,
0:39:31 but I also really love music
0:39:33 and I’ve not really used the musical side of me
0:39:34 or trained it.
0:39:36 And I think I’m quite good at understanding
0:39:39 how music fits into story and narrative.
0:39:42 And I think I could probably spend more time
0:39:44 tapping into the music part that I just love.
0:39:45 I’m obsessed with music.
0:39:48 And so there’s been a moment in my career where I did,
0:39:49 I did this like theatrical musical
0:39:51 and it toured the UK and stuff.
0:39:52 We did a couple of nights at the Playdium
0:39:52 and then went around.
0:39:54 That was me dipping my toe in,
0:39:57 but it doesn’t pay necessarily very well
0:40:00 and there’s not necessarily a very clear reason to do it.
0:40:03 – Not necessarily a very clear reason.
0:40:04 Sounds like you want to do it.
0:40:05 – I want to do it, but there’s other things that–
0:40:06 – It seems like a pretty clear reason.
0:40:07 – Do you know what it is?
0:40:10 There’s other things that I enjoy as well,
0:40:12 that pay and that can keep the lights on.
0:40:13 So I tend to focus on those things.
0:40:14 – That’s a better answer.
0:40:15 – You know what I mean?
0:40:15 – You know, if you want,
0:40:17 you could like use a commitment device,
0:40:19 which is where you could commit to an experiment
0:40:21 on camera here and then you’ll be accountable
0:40:22 for running some experiments you might fail at.
0:40:23 Just saying if you want to.
0:40:24 – Like what?
0:40:25 – I’ll do it if you do it.
0:40:27 – Okay, so what do you get at that you’re not using?
0:40:28 – I think I am sort of,
0:40:29 even though my academic background
0:40:31 and my work is in the sciences,
0:40:33 I view myself a big difference
0:40:35 between how the world probably views me
0:40:36 and I view myself as I view myself
0:40:40 as much more of like a creatively artistically inclined person.
0:40:41 So I’ll come up with an experiment
0:40:44 if you want to commit to experiments here on camera.
0:40:46 – Okay, what’s your experiment you’re committing to?
0:40:48 – Well hold on, give me like 10 seconds.
0:40:49 – That’s good to say.
0:40:51 I thought you like came with it in your pocket.
0:40:54 You do have a book, don’t you?
0:40:56 That where you write these sort of things
0:40:57 that you’re gonna try.
0:40:58 – My book of small experiments.
0:41:00 Yeah, Dan Pink actually gave it that name when he saw it.
0:41:01 Yeah, but it is my,
0:41:03 I think of it the same way that I had a book
0:41:04 when I was a science grad student.
0:41:06 What’s my hypothesis for what I’m trying to learn?
0:41:07 How am I going to test that?
0:41:09 And what did I learn from that test?
0:41:11 Okay, after I’m working on a book right now,
0:41:13 after I finish that one,
0:41:16 I’ll write a fiction book, which I’ve never done before.
0:41:18 – Interesting. – For my next book.
0:41:20 – Did you have that book in your mind
0:41:21 before you came in here?
0:41:22 – No, I mean, I love fiction writing.
0:41:25 I took a fiction writing class years ago
0:41:27 that I think really improved my nonfiction writing,
0:41:28 got me out of a rut.
0:41:30 But no, I mean, that’s a big lift for me.
0:41:31 I’m not sure I actually want to do that,
0:41:33 but if I said something that was of no stakes,
0:41:34 then it wouldn’t be any fun.
0:41:36 – Okay, my commitment is this.
0:41:40 It’s been many, many years since I did that musical show
0:41:43 with the 30 House Gospel Choir people and we toured the UK.
0:41:48 I will, in 2025, in Q4,
0:41:53 do a musical show called “The Diary of a CEO Live”
0:41:57 at one venue in London for at least 10 nights in a row.
0:42:02 And it will be the musical illusion magical show
0:42:04 that I’ve had in my mind for the longest time
0:42:05 that I just haven’t pulled the trigger on.
0:42:07 – Okay, so we’re gonna have to check back in
0:42:07 and see, like–
0:42:10 – Yeah, I’ll send you a video.
0:42:12 I’ll invite you, you can come, I’ll fly you up.
0:42:14 – Okay. – If you want to come to the show.
0:42:16 And yeah, you’re gonna have to credit me
0:42:18 for the creation of your fiction book.
0:42:19 – Well, we’ll do.
0:42:22 – So that’s on the team level.
0:42:24 So I just want to really think about how,
0:42:28 on an individual level, I can become a better learner.
0:42:31 Because one of the things I do, obviously, for a living,
0:42:32 is I do this podcast and I meet all these
0:42:34 incredible people and they say things to me
0:42:35 that in the moment changed my life,
0:42:37 but I feel like I forget them five minutes later often.
0:42:39 Some of them stick, some of them don’t.
0:42:41 So I’ve always wondered, how can I become a better learner?
0:42:42 People come up to me in the street and say,
0:42:46 “You must know so many things about so many things.”
0:42:48 And also my audience, they tune in every week,
0:42:50 they listen to these incredible people.
0:42:52 How can we become better learners?
0:42:55 What is it we can do to retain information better?
0:42:57 And then also bring it into practice in our lives.
0:42:59 – Oh, to retain information, okay, both.
0:43:02 For retaining information, one repetition
0:43:03 and familiarity is important, right?
0:43:05 So if there’s something that’s really important to you,
0:43:08 you should reread it because the first time you go through,
0:43:11 if you’re hearing new things, new terms,
0:43:15 you’re using your working memory just to keep up, basically.
0:43:18 So to put this in kind of a simple way,
0:43:20 like there’s research where you look at school kids
0:43:25 and if they’re given like an essay about baseball, say,
0:43:27 the kids that are deemed really good readers
0:43:29 and their kids are deemed poor readers
0:43:30 and the kids who will do the worst on comprehension
0:43:32 are the poor readers who don’t know anything about baseball,
0:43:34 but the kids who know about baseball
0:43:36 but are not as good readers will still have better comprehension
0:43:37 than the kids who are good readers
0:43:39 but don’t know anything about baseball
0:43:40 if they only get to go through once.
0:43:43 Because having some knowledge helps you fit it
0:43:44 into what’s called your semantic network,
0:43:46 the spider web of all the ideas in your brain.
0:43:49 So one, going back over things,
0:43:51 that can be taking notes, whatever it is,
0:43:52 but when you learn something new,
0:43:55 try to fit it into your semantic network.
0:43:57 When you learn something, connect it back
0:43:59 to something you already know.
0:44:01 So like when you have these conversations,
0:44:02 you probably have a better tendency to remember things
0:44:05 where you say, that reminds me of some other guest
0:44:06 that either agrees or disagrees
0:44:08 with something that some other guest said
0:44:10 and you’ve attached it.
0:44:13 If you think of your brain as like the spider web,
0:44:14 things are attached by threads
0:44:16 and if you vibrate one thread,
0:44:19 it’s more likely to shake these other ideas into your brain.
0:44:20 So when you’re learning something new,
0:44:24 stop and try to fit it into your existing base of knowledge
0:44:25 if you wanna return better.
0:44:28 – Can I use that to sort of fit it into an example?
0:44:31 So I’m thinking of you, you said something about
0:44:35 what is something I don’t use, but I’m good at.
0:44:37 Would the listener that’s listening to this now
0:44:38 in order to embed that think of something
0:44:41 that they are not using that they’re good at
0:44:43 because then it kind of brings it into the–
0:44:45 – Absolutely, absolutely use it as quickly as you can.
0:44:49 Again, repetition, but fit it into your network of ideas.
0:44:51 Like stop if you have to,
0:44:54 because you can read a ton, but if you’re not kind of,
0:44:56 and I think reading even things that you don’t retain
0:44:59 still change your sensibility at some level,
0:45:01 even if you can’t consciously pull up all of the ideas
0:45:03 and statistics and so on.
0:45:06 But for things that you really wanna be able to access,
0:45:09 connect it to other things that you already know
0:45:11 and some what’s called spaced repetition.
0:45:14 Like if you can have a way
0:45:16 where you come back to it at intervals,
0:45:18 that’ll be much better.
0:45:23 So I use this like read-wise as a programming.
0:45:25 I’m not like affiliated with them in any way.
0:45:27 It’s just a thing that I use
0:45:31 where if I have highlights in Kindle books or eBooks,
0:45:33 it will feed me back my highlights at intervals,
0:45:36 things that I thought were important regularly.
0:45:38 And that’s taking advantage of what’s called
0:45:42 spaced repetition, where if you wanna actually leave a space
0:45:44 almost to the point of forgetting something,
0:45:46 and then if it’s brought up again,
0:45:48 you’re embedding it better in long-term memory.
0:45:51 So this is for learning anything, spaced repetition,
0:45:53 language learning, all this kinds of stuff.
0:45:55 So you would think that you should just repeat a thing
0:45:57 a million times as soon as you have it,
0:45:58 and that’s the best way to grapple onto it.
0:46:00 That’s not the most efficient use of time.
0:46:03 It’s actually to space it out.
0:46:05 And quizzing yourself is a great way to retain.
0:46:06 So there’s something called the generation effect,
0:46:11 which is if you have to do highlighting versus flashcards,
0:46:14 flashcard quizzing is much better.
0:46:17 The generation effect is being forced to come up
0:46:21 with an answer, primes, even if it’s wrong.
0:46:22 In fact, sometimes especially if it’s wrong,
0:46:24 it primes your brain to then retain the right answer.
0:46:26 It’s actually something called the hypercorrection effect
0:46:28 where if you’re really wrong about an answer,
0:46:30 you’re much more likely to remember the right answer
0:46:31 once it’s given to you.
0:46:34 So if you’re looking up a piece of information,
0:46:36 I suggest you guess what it’s going to be
0:46:38 before you get the answer.
0:46:39 It doesn’t matter if you’re right or wrong.
0:46:41 It might feel bad to be wrong, but it doesn’t matter.
0:46:43 You’ll better retain it when you see the right answer.
0:46:46 – But if I’m wrong, then I guess I’m more shocked.
0:46:49 So there’s even more retention of that new answer.
0:46:50 – It’s salient.
0:46:54 I mean, this is one of, this kind of quizzing
0:46:56 where it feels hard ’cause you should do it
0:46:58 before you know the answer.
0:46:59 It’s something I wrote about in range
0:47:00 called desirable difficulties.
0:47:04 These are things that make learning feel less fluent.
0:47:05 They are unpleasant.
0:47:09 They may slow you down much better for long-term retention.
0:47:10 – Interesting.
0:47:14 So the more difficult the learning, the more you learn.
0:47:17 – Often, I mean, I guess there can be a case
0:47:18 where something’s so over your head
0:47:20 that you’re not learning anything, right?
0:47:23 But these desirable difficulties
0:47:25 are like one of the most famous ones
0:47:28 is called interleaving or mixed practice.
0:47:31 And this is if you’re training at something,
0:47:35 you wanna vary the types of process.
0:47:36 Let’s give it an example. – DJang.
0:47:37 – DJang?
0:47:39 – I’m DJang at the moment.
0:47:41 – Okay, so I don’t know all the skills that go into DJang,
0:47:42 but if there’s a way to do it,
0:47:45 you should try to instead of doing the same skill
0:47:46 over and over and over again.
0:47:47 Well, let me give you a research example
0:47:49 and then you can port it into DJang.
0:47:51 So in a recent study,
0:47:55 there were dozens of middle school math classrooms,
0:47:57 middle school, a sixth grade,
0:47:59 that were assigned to different types of math learning.
0:48:00 Some of them randomly assigned.
0:48:02 Some of them got what’s called blocked practice.
0:48:07 That’s, you give like problem type AAAA, BBBB, et cetera.
0:48:10 Kids make progress fast, they’re happy,
0:48:12 rate their teachers highly, et cetera.
0:48:14 Other classrooms got what’s called interleaved
0:48:18 or mixed practice where instead of doing A followed by B,
0:48:19 it’s like you took all the problem types through them
0:48:22 in a hat and drew them out at random.
0:48:24 Progress is slower, they might be less happy
0:48:26 ’cause they don’t feel like they’re getting it,
0:48:29 but instead of having to just execute a procedure,
0:48:32 they’re having to match a strategy to a type of problem.
0:48:34 And when the test came along,
0:48:37 where everyone has to transfer to new problems,
0:48:40 the interleaved group blew the block practice group away.
0:48:42 It was like the effect size was like taking a kid
0:48:45 from the 50th percentile and moving them to the 80th,
0:48:46 just by arranging the practice in a way
0:48:49 that made it more difficult.
0:48:50 – What’s going on there?
0:48:53 – I think, I mean, it seems to be,
0:48:55 and this works for physical learning as well.
0:48:57 I think this is one of the reasons why,
0:48:59 I mean, this, if you want, why footsall is like,
0:49:01 why like 90% of the best footballers grow up on footsall
0:49:03 instead of like playing on full-size pitch,
0:49:06 is that it forces you to,
0:49:08 instead of doing using procedures knowledge,
0:49:09 which is you learn how to execute
0:49:11 this procedure over and over,
0:49:13 you’re doing making connections knowledge,
0:49:16 which is identifying the structure of a problem
0:49:18 and bringing out a match of strategy to it.
0:49:21 And so you’re building this like mental template,
0:49:22 instead of just an ability to execute
0:49:24 this like flexible template
0:49:26 that can be applied going forward.
0:49:29 – So you’re getting like a broader context of the challenge
0:49:31 versus a very narrow solution perspective
0:49:33 to how the challenge is solved.
0:49:35 You’re kind of understanding it from a deeper level,
0:49:36 from different sides.
0:49:38 – And you’re building this generalizable model
0:49:39 in your head about approach it.
0:49:43 I mean, my favorite, and I’d be the only person to say this,
0:49:46 but my favorite study that went into range was this one,
0:49:48 the one that surprised me the most, I guess,
0:49:50 was this one that was done
0:49:51 at the United States Air Force Academy,
0:49:53 which is this amazing place for experiments
0:49:57 because they get a thousand new students every year.
0:49:59 Those students are randomized to math classes
0:50:01 that all have the same tests and same grading and everything.
0:50:03 Then they are re-randomized the next year
0:50:05 and re-randomized again.
0:50:06 So you can get these huge experiments
0:50:08 randomizing people to math classes.
0:50:10 And they looked at 10,000 students
0:50:13 and found that the teachers who were the best
0:50:14 at getting students to do well on the test
0:50:18 in their own class, in their own intro class, right?
0:50:21 Teacher year one has students who score highly on their test.
0:50:25 Those students go on to underperform in the subsequent classes,
0:50:28 and teachers who students sometimes rated them poorly
0:50:30 ’cause they thought it was hard,
0:50:32 don’t do as well on the test the first year,
0:50:34 overperform in subsequent classes.
0:50:37 And the difference is the way to get someone
0:50:38 to do really well on the test
0:50:40 is to teach this very narrow body of knowledge
0:50:42 that they’ll have to execute at the test.
0:50:44 The best way to prepare them for math learning
0:50:46 is to give them this much broader connection of ideas
0:50:48 that will serve them later on.
0:50:51 So again, this is like, to me, the theme on every page of range
0:50:53 that would have made a crappy subtitle
0:50:56 is sometimes what seems the best in the short term
0:50:57 will undermine long-term development.
0:51:00 – The tricky thing with that, as you say,
0:51:02 is I think about all the areas and industries
0:51:03 that I’m playing in now.
0:51:08 So I go, “Hah, do I have the time to go broad?”
0:51:10 Like, I’m learning to DJ at the moment.
0:51:12 And at the moment, I’m just gonna figure out
0:51:13 what these fucking buttons do.
0:51:14 – Yeah. – You know what I mean?
0:51:15 Like, there’s all these buttons.
0:51:17 I’m trying to press them in the right order.
0:51:18 But you’re telling me that the thing
0:51:20 that’s better for my long-term development
0:51:21 might be just to spend some time
0:51:23 understanding music and how it’s made.
0:51:26 And how understanding like the beats of music
0:51:29 and maybe spend some time making music myself.
0:51:31 ‘Cause right now I’m just trying to smash two songs together
0:51:33 at the right time.
0:51:34 – I think this gets at a fundamental issue
0:51:37 that maybe I should have brought up earlier, actually.
0:51:40 So, and it has to do with how you characterize
0:51:43 the different tasks that you’re trying to learn.
0:51:46 So there was a period where I was really confused
0:51:50 about the research I was reading in building expertise.
0:51:52 Because there were two camps of researchers,
0:51:56 both led by eminent scientists.
0:51:59 One that would study people doing sort of more
0:52:01 10,000 hours a kind of approach,
0:52:03 same thing over and over, and they would get better.
0:52:05 And this other camp that would find,
0:52:06 if people did that approach,
0:52:07 not only would they not get better,
0:52:08 they would often get more confident, but not better,
0:52:10 which was a bad combination.
0:52:12 And sometimes they would get even worse
0:52:13 with really narrow focus.
0:52:17 And I could not figure out how to reconcile these things.
0:52:19 Why are they finding such different results?
0:52:22 Again, I’m looking through for all these signs of bad data,
0:52:23 not finding it.
0:52:27 And fortunately, I gave a talk
0:52:31 where I was doing some of the critiquing of the science
0:52:32 underlying the 10,000 hours rule
0:52:33 and the Nobel Laureate, Daniel Kahneman,
0:52:35 who wrote Thinking Fast and Slow, was there.
0:52:38 And someone asked, he asked someone for my email address
0:52:41 and months later he followed up and invited me to lunch.
0:52:42 And we go and have lunch.
0:52:43 And I’m like,
0:52:46 and he was interested in my critique
0:52:47 of some of the research.
0:52:49 And I was saying, I’m really confused.
0:52:51 You know, what are you working on now?
0:52:53 I’m working through my confusion about this.
0:52:55 Why do people sometimes get better
0:52:57 with narrowly focused practice?
0:52:59 And why sometimes don’t they?
0:53:02 He said, oh, I’ve done, I’ve got the paper for you.
0:53:05 And basically he referred me to this body of research
0:53:08 about kind versus wicked learning environments.
0:53:10 These are terms coined by psychologist named
0:53:11 Robin Hogarth.
0:53:14 Kind is like next steps and goals are clear.
0:53:15 Rules repeat.
0:53:19 It’s based on patterns, repetitive patterns.
0:53:20 Rules never change.
0:53:21 Give me an example.
0:53:23 Chess, golf.
0:53:25 In chess, the grandmaster’s advantage is largely based
0:53:27 on knowledge of recurring patterns.
0:53:29 So you better have started studying those by age 12
0:53:30 or your chance of reaching grandmaster drops
0:53:33 from about one in four to about one in 55.
0:53:36 Also why it’s relatively so easy to automate.
0:53:38 Feedback is quick and accurate.
0:53:40 Not a lot of human behavior involved.
0:53:42 Work next year will look like work last year.
0:53:44 On the other end of the spectrum are wicked learning
0:53:46 environments where patterns don’t just repeat.
0:53:47 They might fool you.
0:53:49 Rules may change if there are any.
0:53:51 Feedback could be delayed or inaccurate.
0:53:56 Work next year may not look like work last year.
0:53:57 And so whether or not people get better
0:53:59 with this very, in a predictable way
0:54:02 with this very narrow practice depends a lot
0:54:05 on where on that kind to wicked spectrum
0:54:06 the task happens to be.
0:54:08 What’s an example of a wicked learning environment?
0:54:12 So let’s say one of the examples that I loved
0:54:14 that he turned me to was in medicine.
0:54:15 ‘Cause there’s a lot of areas in medicine
0:54:18 where something is done and the person making the decision
0:54:21 actually never learns of the consequence of the decision.
0:54:24 Or I would say like judges in some cases
0:54:27 in like the criminal justice system are set up
0:54:30 to have maybe the worst judgment they could have
0:54:32 in some ways because they almost never get feedback.
0:54:34 They have like very little, they can do whatever they want
0:54:36 and they almost never get any feedback.
0:54:39 But so in medicine there was this one example
0:54:41 in one of the studies that I thought was just interesting
0:54:45 and illustrative where this physician became famous
0:54:47 for being able to diagnose typhoid.
0:54:49 It’s a New York physician by feeling around,
0:54:50 palpating people’s tongues,
0:54:52 feeling around their tongues with his hand.
0:54:54 And he could tell a week or two before they would even get it
0:54:56 this person’s gonna get typhoid.
0:54:59 And as one of his colleagues later observed
0:55:01 he was a more prolific spreader of typhoid
0:55:03 than even typhoid Mary.
0:55:06 He was spreading it with his hands by touching their tongue
0:55:07 making the prediction they would get typhoid
0:55:09 which would turn out to be correct.
0:55:10 So it would reinforce the lesson
0:55:12 that he was really good at prediction.
0:55:14 That’s a really wicked learning environment
0:55:15 where the feedback he’s getting
0:55:18 is reinforcing the exact wrong lesson, right?
0:55:20 But I would say most of the things
0:55:22 that most of us are doing have feedback
0:55:24 that tends to be delayed.
0:55:27 Sometimes it’s accurate and sometimes it’s not.
0:55:30 It’s never as accurate as like I hit that golf shot
0:55:31 and I see if it hooks or slices
0:55:35 and then I change the club face and try it again.
0:55:38 And so most of what most of us are involved in,
0:55:39 increasingly, right?
0:55:42 Like work doesn’t, next year,
0:55:44 doesn’t look like work last year for most of us anymore.
0:55:45 And in fact, Anders Ericsson,
0:55:47 again the guy who did the research
0:55:49 underlying the 10,000 hour rule,
0:55:51 when he eventually wrote a book,
0:55:54 he made this caveat in the book that said,
0:55:56 the 10,000 hours framework,
0:55:59 it applies to things where we know exactly how to be good
0:56:00 and a coach can watch you do it
0:56:02 and correct everything that you do wrong.
0:56:03 So it doesn’t apply to most of these other things
0:56:06 that most of us do like computer programming and managing
0:56:09 and entrepreneurship and all these other pretty big loophole,
0:56:09 right?
0:56:11 In those areas, you want this much broader toolbox.
0:56:15 – I was really compelled by something
0:56:18 I saw you talking about, which was the story of Nintendo
0:56:20 and why they were so successful in the early days
0:56:23 because they have a very broad,
0:56:25 they take, write down the quote,
0:56:29 a lateral thinking with withered technology.
0:56:32 – Yeah, that started with a guy named Gunpei Yokoi
0:56:37 who was scored poorly on electronics exams at university
0:56:40 and so he had to settle for a low tier job
0:56:42 in the machine maintenance worker
0:56:44 at a company in Kyoto that made playing cards
0:56:45 with flowers on them.
0:56:47 Whereas like his more prestigious peers
0:56:49 went to big companies in Tokyo
0:56:52 and the company was in huge trouble,
0:56:54 had to diversify if it was going to survive
0:56:57 and he knew that he wasn’t equipped to work
0:57:00 on the cutting edge but that there was all this information
0:57:02 available that maybe he could just look for a technology
0:57:04 that’s already well understood
0:57:07 and combine it in ways that his more specialized peers
0:57:08 couldn’t see.
0:57:10 And so he went and he took some well-known technology
0:57:12 from the calculator industry,
0:57:14 some well-known technology from the credit card industry
0:57:16 and combined them and made handheld games
0:57:18 and those were a hit, right?
0:57:20 That’s what made Nintendo,
0:57:24 which was a found in a wooden storefront in the 19th century,
0:57:26 that’s what turned it into a toy and game operation.
0:57:28 So he moved from machine maintenance
0:57:30 to developing toys and games
0:57:33 and his magnum opus was the Game Boy, right?
0:57:37 Where it was a technological joke in every way.
0:57:39 It’s like the processor was a decade old,
0:57:42 the screen looks like rotting alfalfa or something.
0:57:44 It’s like, and it came out at the same time
0:57:46 as color competitors and it blew them out of the water
0:57:48 because he knew what customers cared about,
0:57:52 wasn’t color as much as it was durability,
0:57:54 affordability, portability, battery life,
0:57:56 game selection, by using well-known technology,
0:57:58 people could make games quickly.
0:58:00 And so he kind of set this philosophy,
0:58:02 this lateral thinking with withered technology,
0:58:02 that was his phrase,
0:58:05 which means taking things that are already well understood
0:58:09 and moving them somewhere where they’re seen as invention.
0:58:11 And that actually turns out to be more the norm
0:58:14 than the exception in terms of technological innovation,
0:58:16 particularly sort of later in the 20th century forward.
0:58:19 Before that, it wasn’t necessarily the case.
0:58:20 Much of the 20th century,
0:58:21 actually the most impactful patents,
0:58:23 if you look at patent research,
0:58:25 were authored by teams and individuals
0:58:28 that dove deeper and deeper into one area
0:58:31 of technology as classified by the US Patent Office.
0:58:33 But starting in this sort of information age period,
0:58:37 particularly 80s and accelerating forward,
0:58:39 suddenly it becomes a lot easier
0:58:42 to access information more broadly.
0:58:44 And the most impactful patents started to be authored
0:58:45 by teams that include individuals
0:58:47 who’ve worked in a whole number of different classes
0:58:48 and they’re often merging things
0:58:51 from different areas for invention.
0:58:54 – So how important is focus in this equation,
0:58:54 focusing on one thing?
0:58:56 Because you’re talking for much of this conversation
0:58:59 about being broad and people will associate that
0:59:01 with being unfocused.
0:59:03 – Yeah, it’s a, right.
0:59:06 I think the difference is between doing a bunch of things
0:59:08 sort of over your career, over your life or a span
0:59:12 and doing, attempting to do a bunch of things at once.
0:59:14 We can’t technically do a bunch of things at once.
0:59:15 So we don’t really multitask.
0:59:17 We don’t have the capacity to do it.
0:59:20 We’re actually just toggling between things really quickly.
0:59:24 And it’s been shocking to me
0:59:28 to look at the research, how big of an impairment that is
0:59:29 for people’s performance,
0:59:32 particularly because it takes time to switch.
0:59:34 And so you’re not,
0:59:36 again, the scientist Gloria Mark,
0:59:38 who I think has been at the forefront
0:59:40 of study of attention,
0:59:41 describes your brain as like a whiteboard
0:59:44 where you’re doing something
0:59:45 and to do something else, you have to erase
0:59:47 and that residue is left.
0:59:48 And it’s still gonna be there
0:59:50 when you move to the new thing for a while.
0:59:52 And so you can’t totally get into the next thing
0:59:53 if you’re interrupted.
0:59:58 And it impairs your performance and it’s stressful.
1:00:00 That’s been the most surprising part to me
1:00:01 is that when people are,
1:00:02 heart rate variability is measured
1:00:04 in some immune parameters,
1:00:06 that when people switch a lot,
1:00:10 like if you just saw how many times people switched their task,
1:00:11 you know, email to this other thing
1:00:13 to some notification over a day,
1:00:15 you’d have a pretty good bet at predicting their stress level
1:00:17 and their performance level over the day.
1:00:18 – Really? – Yeah.
1:00:19 – They’ve done studies on this.
1:00:20 She has done that.
1:00:21 She’s hooked people up, you know,
1:00:22 at big organizations too,
1:00:25 like inside Microsoft and places like that,
1:00:27 where people are wearing heart rate variability monitors,
1:00:29 everything they’re doing is being tracked.
1:00:29 In the old days,
1:00:31 she was like sitting behind people with a stopwatch,
1:00:33 but technology obviously progressed from then.
1:00:36 And I think that’s a surprising aspect of it.
1:00:40 One of the reasons that email makes people so stressed
1:00:43 is because it leads them to do this like constant,
1:00:44 I think in one of her studies,
1:00:45 people were checking email,
1:00:46 office workers were checking email
1:00:48 on average of 77 times a day.
1:00:49 That’s a lot of switching
1:00:52 when you’re switching in and out of email.
1:00:53 And that just turns out to be a stressful thing
1:00:55 because there’s,
1:01:00 switching actually takes place in two kind of phases
1:01:04 where the first phase is shutting down what you are doing.
1:01:06 And the next phase is activating the rules
1:01:08 for the next task.
1:01:09 So even if you kind of think you’re doing the same thing,
1:01:11 like you’re working on focused writing,
1:01:14 but you’re also in a Slack channel or something
1:01:15 with a friend or colleague,
1:01:16 those are both writing,
1:01:18 but they’re not the same style of writing.
1:01:19 And so you’re still having
1:01:21 to activate different cognitive rules.
1:01:23 And that comes with a switching cost.
1:01:27 – So if I can do something about it, what should I do?
1:01:30 To make sure that I’m both happy,
1:01:32 more productive and healthier.
1:01:34 – I would again, not start your day with something
1:01:36 that is inherently a multitask.
1:01:37 So if you can not start with email,
1:01:40 I would not start with it because I view that,
1:01:44 at least for me, as something that will start the day
1:01:46 with multitasking and will always feel unfinished,
1:01:49 but never feel like it’s finished.
1:01:52 Blockout times where you designate on your calendar
1:01:53 that this is the only thing that you’re doing
1:01:55 and leave some buffer for it.
1:01:56 ‘Cause there’s something called the planning fallacy.
1:01:59 We always overestimate how much we can get done
1:02:00 in a given amount of time.
1:02:03 So I’d say fewer things on your to-do list, fewer things.
1:02:05 And on the top, maybe even just one thing
1:02:06 that’s if I get this done,
1:02:08 this was a good productive day.
1:02:09 Focus on that thing.
1:02:11 Pay yourself first, do the important thing first.
1:02:14 And really try to have some, when you’re trying
1:02:15 to be focused, it’s important to mingle with people
1:02:17 and exchange ideas when that’s what you wanna do.
1:02:19 But when you really have to be focused
1:02:21 to try to be in a place that’s as distraction-free
1:02:24 as possible, and unfortunately that includes even,
1:02:26 you know, turning down or off music,
1:02:29 even though it’s pleasant and can help your affect
1:02:31 and can motivate, but it also does have an impairment
1:02:33 on cognitive function ’cause you are paying attention
1:02:34 to it to some degree.
1:02:37 – So don’t listen to music while I’m doing my work.
1:02:39 – I mean, it’s hard to say ’cause I do it sometimes too
1:02:40 ’cause it can have an energizing effect
1:02:41 or it can have a calming effect.
1:02:45 And those are good, but it does take up brain space.
1:02:46 So you have to balance those.
1:02:48 – How do they know it takes up brain space?
1:02:50 – You can see how people perform on tasks
1:02:52 when the music is on and when the music is off.
1:02:55 And it’s not as big a deal if the music is very familiar
1:02:58 where you’re kind of like, it’s not novel
1:03:00 so you’re not attending to it the same way.
1:03:03 But, you know, when I’m trying to be super focused now,
1:03:04 I’ll turn the music off.
1:03:06 But if I feel like sort of motivation waning,
1:03:07 then maybe I’ll tune it back on.
1:03:08 But I wanna use it deliberately
1:03:10 instead of just having it in the background all the time
1:03:11 ’cause it takes up a little space.
1:03:16 And if it’s real noise, decibels is a logarithmic scale.
1:03:18 So small differences are actually a big deal.
1:03:21 But if you go from, I think it’s like maybe 70 to 80 decibels,
1:03:25 that’s like the difference of going from a washing machine
1:03:27 to a vacuum cleaner, thereabouts,
1:03:32 in your background noise, that has a enormous influence
1:03:35 on your cognitive ability and your productivity.
1:03:38 Like a 15% decrement in your performance.
1:03:39 – Just because of sound.
1:03:40 – Yeah. – Volume, sorry.
1:03:41 – ‘Cause you attend to it.
1:03:43 You attend, I mean, that’s how our brain,
1:03:46 like focus is a challenge
1:03:49 because this is not the situation that we evolved in, right?
1:03:51 We evolved in a situation where paying attention
1:03:53 to novel stimuli is a really good thing.
1:03:55 And sometimes it’s still a very good thing.
1:03:59 But it’s at odds with a lot of these modern things
1:04:02 that we’re trying to do that are pretty new tasks for people.
1:04:04 – What about instrumental music?
1:04:07 Because I tend to find that if I’m listening to music
1:04:10 that has lyrics in it, then I find it quite distracting
1:04:11 when I’m trying to do some work,
1:04:13 specifically writing work or reading work.
1:04:15 So when I’m researching guests for the podcast,
1:04:17 like I was today in my hotel room,
1:04:18 I had a song playing, it was a rap song,
1:04:22 and it was, I could feel my brain subtly jumping
1:04:25 from the screen that I was reading to the rap lyrics,
1:04:26 to the screen, to the rap lyrics,
1:04:29 almost like just oscillating between the two.
1:04:30 And I thought, you gotta turn that off
1:04:31 ’cause you’re not reading.
1:04:33 I turned it off and I really made progress.
1:04:36 But I sometimes when I write like books and stuff like that,
1:04:37 I put instrumentals on.
1:04:39 And there’s actually some apps in the App Store now
1:04:41 that are called like focus music
1:04:43 and they’re lyric-free music.
1:04:45 – And maybe like not lots of tonal changes
1:04:47 or not very complex melodies maybe.
1:04:48 – Very simple repeating.
1:04:49 – I mean, I think that’s gonna be better, right?
1:04:51 The less novelty there is for you to attend to,
1:04:52 that’s better.
1:04:55 But I think it’s also worth trying it with nothing.
1:04:57 And it depends how much you’re pushing yourself, right?
1:04:59 Like a tiny, an improvement of motivation
1:05:01 or your affect or feeling good might be worth it
1:05:05 if you’re not all the way at the edge pushing yourself.
1:05:07 I don’t know if you’ve ever been on a,
1:05:10 there was a time where I was trying to,
1:05:14 you know, do some foreign language lessons
1:05:16 that I was listening to while I would be running.
1:05:19 And if I started hitting it hard while I was running,
1:05:21 I couldn’t even remember what was said
1:05:25 ’cause as you switch into being really focused, right?
1:05:26 And so I think it depends.
1:05:28 If you’re pushing yourself all the way, you need everything.
1:05:30 Like there are times when I’m writing
1:05:32 where I’m trying to balance a lot of ideas in my head
1:05:34 and I almost feel like I’m overheating a little bit.
1:05:39 And when I’m in that phase, I want every advantage I can have.
1:05:40 So I push the distractions out.
1:05:43 But like there’s also times to be pleasant.
1:05:47 I think part of what’s sensible is working in intervals,
1:05:48 planning to work in intervals.
1:05:51 Focus hard for a little while, do the Maya Angelou,
1:05:52 then switch to your little mind
1:05:54 where you’re doing something that’s sort of more fun
1:05:57 and refreshing and maybe let you incubate for a few minutes
1:05:59 also take a shower, take a walk, you know?
1:06:01 – What about notifications?
1:06:03 ‘Cause you know, I have a lot of notifications.
1:06:04 I try to turn them all off,
1:06:06 but they’re still there in the background.
1:06:09 And you was talking before we got going
1:06:11 about this sort of internal barometer of distraction
1:06:12 that we all have.
1:06:13 – Yeah, yeah.
1:06:18 This is, so this is another aspect of Dr. Mark’s work
1:06:22 where she found that we have this kind of internal mechanism
1:06:24 where if you’re getting distracted all the time
1:06:27 by notifications or whatever it is and switching a lot,
1:06:29 if you say, well, now I really have to hunker down.
1:06:30 I’m gonna get rid of the notifications
1:06:32 or whatever this stuff is.
1:06:34 You will start self interrupting
1:06:36 to maintain the cadence of interruptions
1:06:39 to which you have become accustomed, right?
1:06:41 As if we have some internal like distractometer
1:06:44 that is saying, this is your normal cadence of interruption.
1:06:46 I’m gonna continue it by popping into your brain.
1:06:47 Oh, here’s this thing I need to check.
1:06:49 Oh, here’s this person I didn’t respond to, you know?
1:06:51 You’ll self interrupt.
1:06:52 That will go away, but not immediately.
1:06:57 So if you want to have a lower cadence of interruption,
1:06:58 you need to like build by getting rid
1:07:00 of those external interruptions.
1:07:02 Know that you’re gonna be self interrupting for a while
1:07:03 and that’ll go down more slowly.
1:07:05 So it has to be more habit formation
1:07:08 instead of just today I shall be, you know, uninterruptible.
1:07:10 – Okay, so just wanna make sure I’m clear on this.
1:07:14 So say that I get a notification every every,
1:07:17 I get 10 notifications a minute
1:07:19 and that’s what I’m used to, right?
1:07:21 And then I decide to turn my notifications off.
1:07:26 Because I’m used to 10 notifications per minute,
1:07:28 you’re saying that I will basically think of 10 things
1:07:31 per minute to interrupt myself with for a while
1:07:33 because that’s what I’m used to.
1:07:35 So we get comfortable with a certain level
1:07:37 of interruption and a certain cadence.
1:07:40 And even if we remove the thing that’s interrupting us,
1:07:41 we’ll just replace it with something else
1:07:45 that interrupts us that amount at that cadence.
1:07:46 – Yeah, so you can see in studies
1:07:48 where people are taking cognitive tests
1:07:50 if they have their phone visible, even if it’s off,
1:07:52 the people who are more phone dependent
1:07:54 or sort of more used interruptions,
1:07:57 they’ll have a bigger impairment on the test
1:07:59 if the phone is even like visible or around them.
1:08:00 – Really?
1:08:03 – Yeah, and so it’s, what thing did I forget to do?
1:08:05 And I think something that can help with this
1:08:07 is keep a pad nearby and when that thing pops
1:08:10 into your head of what you forgot to do
1:08:11 or who you forgot to respond to, write it down.
1:08:15 So at least it’s, maybe that helps it not stick in your mind
1:08:17 where you’re trying to hold it in working memory,
1:08:19 like cognitively outsource it.
1:08:20 So at least it’s not sitting in there.
1:08:22 And I think that can help the adjustment.
1:08:23 – It makes me think a lot about people
1:08:26 that struggle with sleep and just sleep hygiene generally,
1:08:29 because if we’re, if our phone is this thing
1:08:31 of interruption throughout the day,
1:08:32 then we go to bed cuddling our phone,
1:08:33 which a lot of people do.
1:08:37 It’s probably gonna have quite a big impact
1:08:38 on our ability to sleep.
1:08:41 – Yeah, I mean, I wonder if, you know, I think there’s some,
1:08:43 I think our phones are really useful for certain things.
1:08:45 And I think they are disruptive for other things.
1:08:47 And I wonder if sleep is one of the most important
1:08:51 ’cause you don’t really wanna be like leaving residue
1:08:53 on your brain when you’re trying to go to sleep.
1:08:56 So I would put the phone as far away as possible
1:08:57 when you’re really trying to sleep
1:09:00 and not at the last minute either, personally.
1:09:01 – What do you do?
1:09:04 – Oh, I leave it in a different floor and airplane mode.
1:09:06 – Have you always done that?
1:09:08 – No.
1:09:10 – When did you start doing that?
1:09:12 – Well, I definitely do it when I’m in the process
1:09:13 of writing a book, because then all these things
1:09:14 that I take for granted, I’m like,
1:09:17 now I really gotta lock in and be better.
1:09:23 And I have a, I have a five year old son
1:09:25 and I was more of a night person who would work at night.
1:09:28 Like I would do a lot of my writing in the wee hours
1:09:30 and he’s getting up early, no matter what.
1:09:34 And so I realized that I had to start being a lot more
1:09:35 efficient about some of my schedule
1:09:39 and started thinking a lot more about having it be dark,
1:09:41 having it be quiet, having it be cool,
1:09:42 not having the phone around.
1:09:45 The last thing I’m reading, not being work related,
1:09:47 otherwise I’ll be thinking about that
1:09:48 and it’ll take me longer to go to sleep.
1:09:50 So I think I became a lot better about it
1:09:53 when I had my son when my son came around.
1:09:54 – It’s funny you mentioned that you’ve got a son
1:09:57 because much of your work made me think about
1:09:59 what I’ll do when I’m a parent someday.
1:10:01 Because you talk about how these early years
1:10:04 where if a child focuses on being a specialist
1:10:05 in something particular or a generalist,
1:10:07 they have wildly different outcomes.
1:10:09 And I think as a big football fan
1:10:10 and a big Manchester United fan,
1:10:12 I’ve always thought when my kid comes out
1:10:15 with my wife someday, the first thing I’m gonna get him doing
1:10:17 from the age of two months old
1:10:18 is kicking a football around.
1:10:20 Because then he’ll be a Manchester United player,
1:10:22 I’ll get to go to the games, I’ll be in the players box,
1:10:23 everything will be great.
1:10:25 But your work seems to suggest that
1:10:27 if I want him to become a Manchester star,
1:10:28 maybe I shouldn’t do that.
1:10:30 – You know, I’m not convinced that you are going to be
1:10:32 like a vicarious living kind of dad.
1:10:34 Maybe you’ll turn out to be, but I’m not convinced.
1:10:36 But let me tell you this,
1:10:37 you just reminded me of an interesting story where
1:10:39 I was once giving a talk about some of this research
1:10:41 in sports that shows that the people who go
1:10:43 on to the highest levels, again,
1:10:45 there are a ton of different paths,
1:10:48 but they tend to follow the Roger path, not the Tiger path.
1:10:50 So Tiger Woods we know are very early specialization,
1:10:52 famously Roger Federer played a whole bunch
1:10:55 of different sports, didn’t specialize until later
1:10:56 than some of his peers.
1:10:58 – So Tiger was playing golf since he was…
1:11:02 – He was, his father gave him a putter
1:11:05 when he was 10 months old, when he was two.
1:11:07 Just as a toy, he wasn’t trying to teach him
1:11:10 to be a golfer, he gave him a toy.
1:11:12 As Tiger himself said, my father never once asked me to play.
1:11:16 It was always me asking him to let me play.
1:11:17 But that’s ignored.
1:11:19 But at two, he was on national television.
1:11:22 You can go on YouTube, see him on national TV,
1:11:24 showing off his swing.
1:11:25 And then by three, he’s saying,
1:11:28 “I’m going to be the world’s next great golfer.”
1:11:30 World famous as a teenager, by the age of 21,
1:11:33 he’s the greatest golfer in the world, right?
1:11:37 On the other hand, Roger played a variety of different sports.
1:11:40 Basketball, rugby, skateboarding, soccer.
1:11:42 Mother was a tennis coach, but declined to coach him
1:11:44 ’cause he wouldn’t return balls normally.
1:11:46 I guess didn’t like deliberate practice.
1:11:49 Kept doing, let’s see, he did handball.
1:11:54 I did some rugby, skiing, swimming, wrestling.
1:11:55 When his coaches wanted to move him up to play
1:11:57 with older boys, he declined.
1:11:58 ‘Cause he just wanted to talk about pro wrestling
1:11:59 with his friends after practice.
1:12:01 And he was not focused on being the next great
1:12:03 from an early age like Tiger was.
1:12:06 In fact, when he became good enough to warrant an interview
1:12:08 with his local newspaper, the reporter asked him
1:12:10 what he’d buy with his first hypothetical paycheck
1:12:11 if he ever became a pro.
1:12:14 And he said to Mercedes, his mom was a guest, right?
1:12:17 Didn’t, she thought this was like, “Go, sure.”
1:12:21 And so she asks the reporter to hear the interview recording.
1:12:24 Turns out he just said, “Mare CDs in Swiss German.”
1:12:26 He just wanted more CDs, not a Mercedes, right?
1:12:27 She was fine with that.
1:12:32 So he went on to be every bit as famous as Tiger Woods.
1:12:35 But even tennis enthusiasts don’t usually know anything
1:12:36 about his developmental story,
1:12:39 even though it’s the norm according to the science.
1:12:41 We only tell the Tiger stories,
1:12:43 even though that one’s the exception, right?
1:12:46 And this is, why do we only tell the Tiger story?
1:12:48 This is part of the debate I’ve had with Malcolm Gladwell
1:12:49 when we’re running together.
1:12:51 And he said, “Well,” he told me, “It’s a human cat video.
1:12:53 You know, you go on YouTube and see him at two years old
1:12:54 and you can’t, you gotta share it.”
1:12:56 And I think that’s true.
1:13:00 But I think it’s also because it feels like this tidy narrative
1:13:02 that we can extrapolate to anything we want to be good at
1:13:04 in our own lives.
1:13:06 The problem is, as we talked about,
1:13:08 golf is almost a uniquely horrible model
1:13:10 of almost everything else that humans want to learn.
1:13:13 It’s like the epitome of a kind learning environment
1:13:15 where the situation isn’t changing,
1:13:15 you’re not having to react.
1:13:17 I think it’s a bad model.
1:13:20 And we underplay, even for famous people,
1:13:21 the normal developmental trajectory.
1:13:24 Like, I once gave a talk to a small group of people
1:13:26 about some of this research in sports,
1:13:28 showing that the typical path to becoming elite
1:13:30 is with a sampling period.
1:13:31 You learn a broad range of skills,
1:13:33 learn about your own interests and abilities,
1:13:36 delay specializing until later than peers.
1:13:38 And Serena Williams sat in the second row.
1:13:41 And I’m freaking out because you can present
1:13:44 all the data you want, but if the goat stands up
1:13:47 and says you’re an idiot, it’s going to be a bad day, right?
1:13:52 And I’m like, please don’t let her ask a question.
1:13:55 Of course, she raises her hand for the first thing.
1:13:59 And she goes, I think my father was ahead of his time.
1:14:03 He had me do ballet, track and field, gymnastics,
1:14:06 taekwondo, learn to throw a football
1:14:09 for the overhand snapping motion of a serve.
1:14:11 When there was too much travel on like the, you know,
1:14:14 a youth tour, he took me off so I could focus on school.
1:14:16 I’d been a senior writer at Sports Illustrated
1:14:18 and I had never heard that.
1:14:20 I assumed that she was this kind of quintessential
1:14:20 tiger story.
1:14:25 So I think even those stories, when you look more deeply,
1:14:27 they’re not as clear cut as we tend to think.
1:14:30 – Well, I learned this myself when I,
1:14:32 I didn’t know this as the rule,
1:14:36 but I found the story of Lomachenko.
1:14:38 ‘Cause my friend of mine brought me ringside
1:14:39 to a fight in New York City.
1:14:40 And I sat at the side of the ring,
1:14:42 watching this guy called Vasil Lomachenko
1:14:43 that I’d never seen in my life.
1:14:47 And I just couldn’t believe his footwork.
1:14:49 I’d never seen anything like it in my life.
1:14:52 And then I, after the fight, he won the fight, of course.
1:14:54 After the fight, I looked into his win record
1:14:55 and it was something like he’d won 300
1:14:57 of his amateur fights and only ever lost one.
1:14:59 And then he’d gone back and beat the guy
1:15:01 that he’d lost against.
1:15:03 And in my mind, I’d never seen a boxer like it ever.
1:15:05 And then when I read into your work,
1:15:08 you’ve mentioned him as well as being one of these examples
1:15:11 that had a really varied early upbringing,
1:15:13 didn’t just focus on boxing.
1:15:14 And that’s ultimately what made his skills stack
1:15:18 so unusual and therefore probably what made him the best.
1:15:19 – His story surprised even me
1:15:23 where he took several years off to learn dance.
1:15:26 Like, I mean, I wouldn’t usually expect someone
1:15:27 to take years off.
1:15:29 It’s just sort of do things in those same years.
1:15:31 So that was amazing, but–
1:15:32 – His father’s called Anatoly.
1:15:33 And I think it was his father
1:15:36 that took him off into dance classes or something.
1:15:37 And then let him go back to boxing.
1:15:39 – So for your perspective, child,
1:15:42 I wouldn’t say like, don’t expose them to soccer.
1:15:44 I think, ’cause I think a lot of this isn’t,
1:15:47 I think there’s a few things going,
1:15:48 there are three buckets of things going on
1:15:52 with why this delayed specialization works in sports.
1:15:53 One is match quality.
1:15:55 Again, the degree of fit between who you are and what you do.
1:15:58 – Is that about passion, like what you’re passionate about?
1:15:59 – Ability and interests.
1:16:01 And the earlier you force selection,
1:16:03 the more likely you put the wrong person in the wrong spot.
1:16:06 So especially when selection is way pre-puberty.
1:16:07 – Okay.
1:16:08 – You’re probably putting people in the wrong spot.
1:16:09 – My kid might wanna be a boxer,
1:16:11 but I’m forcing him to be a soccer player.
1:16:13 And he might miss his potential with boxing.
1:16:15 – Pre-mature optimization.
1:16:15 – Yeah.
1:16:16 – Okay.
1:16:18 – And that’s also why we often see on junior teams
1:16:19 the relative age effect, you know,
1:16:22 where kids born earlier in their birth cohort
1:16:25 are way overrepresented on junior and youth national teams.
1:16:29 Because when they’re eight or whatever and selected,
1:16:32 if they’re eight and 10 months versus just turned eight,
1:16:34 that’s a huge difference of development in that age.
1:16:37 And coaches mistake that biological maturation for talent.
1:16:40 And so, youth teams are overloaded
1:16:42 with kids born early in their youth cohort.
1:16:44 And also in school, especially boys,
1:16:46 if they’re younger in their age cohort
1:16:48 are much more likely to get diagnosed with ADHD,
1:16:51 but they’re just acting like the younger boys that they are.
1:16:52 – Okay.
1:16:54 – And so, and then that disappears at the top level.
1:16:56 So it’s not a good thing.
1:16:57 So there’s the relative age effect,
1:17:00 that’s one, or premature, you know, choosing.
1:17:03 There’s injury, which is we now see a lot of adult style
1:17:04 over use injuries in kids.
1:17:07 And the main predictor of that is nine months a year
1:17:08 of one sport and one sport only.
1:17:11 So this isn’t about less sports.
1:17:13 There seems to be a protective effect of diversifying
1:17:15 that is separate from just doing less,
1:17:18 but actually, you know, balancing yourself out in some way.
1:17:20 But then there’s a skill learning advantage
1:17:23 where it’s similar to language where, you know,
1:17:26 kids who grew up in a, like with multiple languages,
1:17:27 they will often show a little delay
1:17:28 in some of their language skills,
1:17:31 but that delay is totally wiped out in the long run.
1:17:33 And they have an advantage for subsequently learning
1:17:34 other languages.
1:17:36 It looks very similar in a lot of these skills
1:17:39 where if you’re diversifying, there may be some delay,
1:17:40 but you have an advantage
1:17:42 for picking up other skills later on.
1:17:43 And I don’t think this is about
1:17:46 whether you’re putting on a basketball jersey
1:17:47 or a football jersey.
1:17:50 I think it’s about variability in your problem solving,
1:17:51 which is why I think so many
1:17:54 of the great footballers grew up on futsal, where–
1:17:55 – What’s futsal?
1:17:57 – It’s futsal with a small ball,
1:17:59 soccer like game with a small ball.
1:18:04 I think the Brazilian name is like football de salão,
1:18:06 which it means like football in a room.
1:18:08 Small ball stays on the ground, played in a small space,
1:18:11 and kids will be playing on cobblestones one day
1:18:13 and concrete the next day.
1:18:16 And it’s like in a phone booth, you know, at hyperspeed.
1:18:20 And so there’s no one’s drifting down the field
1:18:21 and everyone’s having to judge,
1:18:24 even if you don’t have the ball,
1:18:25 pick up on body movements to try to anticipate
1:18:26 what’s coming next.
1:18:29 The touches are about six times as frequent
1:18:31 as in full-scale football.
1:18:33 And so I think it engenders a lot more
1:18:34 of this sort of variability
1:18:39 than does just sort of the full-scale game.
1:18:40 – It makes your reactions a lot faster as well.
1:18:42 You have to make decisions faster with the ball.
1:18:43 – Be cool under pressure.
1:18:44 – Yeah, it’s funny when you’re talking
1:18:48 about the Tiger example and why people broadcast
1:18:50 that story more than they broadcast
1:18:52 what you’d consider to be the average,
1:18:55 which is just people having this varied upbringing
1:18:57 and then eventually finding one thing and taking it forward.
1:18:59 It made me think that from my experience,
1:19:02 people broadcast that they basically broadcast anything
1:19:04 that’s the exception because it’s the exception.
1:19:08 So the story of Tiger Woods is one example,
1:19:12 but on the other side with someone like Anthony Joshua
1:19:14 who started boxing at, I’m gonna butcher this,
1:19:19 but let’s say 24, I hear that all the time
1:19:23 because it’s so unusual that he would become world champion
1:19:25 but start at 24.
1:19:26 And the other story that you hear all the time
1:19:28 is like the child prodigy story of like,
1:19:30 I don’t know, Michael Jackson or Tiger Woods
1:19:31 that started when they were two.
1:19:35 You don’t hear about the person that starts it like 15
1:19:37 because it’s not interesting because it’s the norm.
1:19:39 – Right, or who ramps up in sort of a normal way.
1:19:40 – In a normal way.
1:19:42 – Because early exposure is great,
1:19:44 early exposure is good.
1:19:46 But yeah, and it’s a little more equivocal.
1:19:49 It’s less of a prescription also.
1:19:50 So when someone starts late,
1:19:53 we think they defied the odds, this is amazing.
1:19:54 And when someone starts early,
1:19:57 that’s a very easy example to emulate.
1:20:00 And so I think a lot of it is about that ease.
1:20:02 – We referenced the word match quality,
1:20:03 but also we talked about passion a little bit,
1:20:06 which is kind of as one factor of match quality.
1:20:08 A lot of people are trying to figure out
1:20:10 what they should be aiming at in their life.
1:20:12 And they, one of the most popular questions I get
1:20:15 from young people is, how do I find my passion?
1:20:16 How do I know what it is?
1:20:18 Or at least like, what’s the process to finding it?
1:20:21 And they refer to it as if it’s this sort of Easter egg
1:20:22 and there’s one of them.
1:20:23 – And they have to go find it.
1:20:24 – There’s not one.
1:20:26 – And it’s singular ’cause passion is a singular word.
1:20:28 – Yeah, no, I don’t, first of all,
1:20:30 I think losing the idea that it is,
1:20:33 I mean, that’s like the idea that there’s like a single soulmate
1:20:35 out there for you, you know?
1:20:37 And I mean, obviously I found my single soulmate,
1:20:39 but for most of the rest of you,
1:20:43 there’s a lot of things you might be interested in.
1:20:47 In fact, the more things you try,
1:20:48 you’ll probably figure out the more things
1:20:50 that you’re interested in.
1:20:53 I was just, I was just last week spending a little time,
1:20:56 I was at the Pentagon spending some time
1:20:58 with the Lieutenant General who helped with a program
1:20:59 they call talent-based branching there,
1:21:01 where they were losing a lot of their,
1:21:03 the people they identified as the highest potential
1:21:04 were leaving the Army.
1:21:06 And they started this pilot program
1:21:07 called talent-based branching,
1:21:09 where instead of saying, here’s your path,
1:21:13 you know, here’s your career path, get up or out,
1:21:15 they’d pair them with sort of a coach-like figure
1:21:17 and they’d have them dabble in like five different
1:21:19 career paths a little bit,
1:21:21 reflect on it with their coach, take some tests,
1:21:22 how did this fit you?
1:21:23 They have to keep track of the reflections
1:21:25 in non-line portal, again, self-regulatory learning,
1:21:26 gotta do it explicitly.
1:21:32 And in that process, 90% of the Army cadets
1:21:33 who went through that process
1:21:35 changed their career preference.
1:21:37 90% and this is just from a little bit of dabbling,
1:21:39 ’cause you don’t know what’s out there.
1:21:41 You don’t know what the opportunities are.
1:21:43 And that, you know, it helped retention
1:21:44 so people were more likely to stay
1:21:45 if they find better fit.
1:21:47 This is, I think, actually one of the really important
1:21:51 things about, and I’ll circle back
1:21:53 to the passion a little bit there,
1:21:56 but when we think about grit, right,
1:21:58 which everyone thinks of as,
1:21:59 I think about this and the reason that the Army
1:22:01 made me think about it, my semantic network,
1:22:03 is that the most famous grit research was done
1:22:05 at West Point at the United States Military Academy
1:22:07 by Angela Duckworth and her colleagues.
1:22:10 And it found that the grit survey,
1:22:11 the grit survey is a 12-question survey,
1:22:15 half the points are awarded for consistency of interests,
1:22:16 not changing what you’re interested in,
1:22:18 and half the points for persistence of effort
1:22:21 or perseverance turns out to be a good predictor
1:22:23 of who would get through this very rigorous orientation
1:22:25 at West Point called BEAST.
1:22:28 Also has some predictive value for who would graduate.
1:22:30 – So just to give you some context for the listeners there,
1:22:32 from the way that I understood this,
1:22:34 is that Angela Duckworth did this study
1:22:36 to basically figure out what it was that made people
1:22:38 more likely to get through this very rigorous
1:22:41 selection process at an Army barracks or something.
1:22:44 And she determined that this grit, as she called it,
1:22:47 was the thing that allowed people to be successful.
1:22:50 So from that study, I’ve heard this all over the place,
1:22:51 that actually what makes people successful,
1:22:53 even in my team, is grit.
1:22:55 – Yeah, yeah.
1:22:57 And that survey turned out to be a better predictor
1:22:58 than were some traditional metrics
1:22:59 of who would get through BEAST,
1:23:01 like test scores and stuff like that.
1:23:04 It also had some value for who would get through
1:23:05 the Military Academy,
1:23:07 as did some of those traditional metrics.
1:23:11 But tons of those, like since about the mid-1990s,
1:23:13 those very gritty cadets at West Point
1:23:14 have been, almost half of them have been quitting,
1:23:16 almost on the day that they have a five-year
1:23:18 active duty service commitment after they graduate,
1:23:20 and almost half of them have been quitting.
1:23:22 And so the Army at a certain point said,
1:23:25 oh, we’ve got a millennial grit problem, you know?
1:23:28 Like too much avocado toast, not enough mortgages
1:23:29 or like whatever.
1:23:32 And then some scientists who were also officers
1:23:33 decided to study the problem and they said,
1:23:36 we haven’t gotten a grit problem overnight.
1:23:39 We’ve got a match quality problem, right?
1:23:43 When the Army looked like the rest of the economy,
1:23:44 where it was more up or out and you faced the same kind
1:23:46 of problems year over year,
1:23:47 and you could have a period of training
1:23:49 followed by a period of working, doing similar things,
1:23:52 ladder mobility was limited.
1:23:53 That was fine, it just mimicked the rest of the economy.
1:23:55 Then you move into this, whatever you want to call it,
1:23:58 knowledge, creativity, information economy.
1:24:00 And people who can engage in creative problem solving
1:24:02 and knowledge creation have tremendous ladder mobility.
1:24:03 – They have lots of opportunities.
1:24:04 – These young people are learning things
1:24:06 about themselves in their early 20s,
1:24:09 and they have no agency over career switching to match it,
1:24:10 so they were just quitting, right?
1:24:11 When the Army at first didn’t realize this,
1:24:14 so they threw attention bonuses at people,
1:24:16 and the ones who were gonna stay took it,
1:24:17 the ones who were gonna leave left anyway,
1:24:21 half billion dollars, taxpayer money didn’t fix the problem.
1:24:25 But what I think it shows is that how limited your insight
1:24:27 into what you might want to do is,
1:24:28 based on the things that you’ve tried.
1:24:30 Again, Hermini Ibarra’s, we learn who we are in practice,
1:24:31 not in theory.
1:24:33 And so I think the biggest problem for young people
1:24:35 is if they’re sitting around introspecting
1:24:38 to try to figure out what their passion is.
1:24:40 Go and try something, it’s almost certainly
1:24:41 not gonna be the first thing.
1:24:44 It may be, you may get lucky,
1:24:46 but it’s probably not gonna be the first thing,
1:24:48 so you should get going on that experiment process
1:24:50 and start building a model of the world
1:24:52 so that you can understand what your options are.
1:24:56 ‘Cause I also think the issue with passion and happiness
1:24:58 is again, I was talking about, I think it was before,
1:25:00 can’t remember everything that was before the recording
1:25:05 started and after, but when I used to run the 800 meters
1:25:06 or now when I write books,
1:25:10 if you ask me at any given moment, am I enjoying this?
1:25:11 Am I happy about it?
1:25:12 Am I passionate about it?
1:25:12 Sometimes I’m like, no,
1:25:15 I wanna throw my computer out the window, are you crazy?
1:25:18 But it’s so engaging, it’s so compelling
1:25:20 and it pushes me in a way to learn
1:25:22 that I can’t do just on my free time.
1:25:24 And so I don’t think we have to think about just passion,
1:25:27 find something that is so incredibly engaging to you
1:25:30 and then go from there.
1:25:34 – And engaging really is, how do you know that it’s engaged?
1:25:36 It’s when you sort of drop into that flow state
1:25:37 where nothing else seems to matter or–
1:25:40 – Flow, I mean, flow is a tricky one
1:25:42 ’cause it’s a lot easier, it shows up a lot more
1:25:43 in people that are like surfing or painting
1:25:45 than it does in some kinds of knowledge work,
1:25:50 but I think when you get really engaged in something,
1:25:53 you have a curiosity about how you can get better at it,
1:25:54 what else you can learn next.
1:25:57 So I think it stimulates this kind of curiosity
1:25:59 that you don’t see in people when they’re just in something
1:26:01 where they’re kind of going through the motions.
1:26:03 So you start to understand like when I,
1:26:06 I remember when my then girlfriend, now wife,
1:26:09 it was important to me, for a health fit,
1:26:11 like both of us be lifelong exercisers, for example.
1:26:13 And the first time we moved in together
1:26:14 and I’m saying like, all right,
1:26:17 we gotta identify something that works for you.
1:26:19 And I take her to a gym and drop her off
1:26:24 and not realizing I have decades of learning how to do stuff
1:26:28 in a gym that I take for granted.
1:26:30 And then I realized, okay,
1:26:31 I need to sort of walk this walk with her.
1:26:32 And so we would try different things,
1:26:34 like running, she wasn’t as into that.
1:26:36 So then try some other thing, et cetera, et cetera.
1:26:37 And finally she found one kind of class
1:26:39 and she comes home this day.
1:26:41 We did this and then we did this, it was so hard.
1:26:42 Let me show you this other thing we did.
1:26:44 I’m like, you found your thing.
1:26:45 And the one problem was then
1:26:48 when we were looking at moving states,
1:26:50 we had to be within 15 minutes of that kind of class,
1:26:52 walking distance for any house that we were going to buy.
1:26:55 But it’s like, you can see this curiosity develop
1:26:57 when someone hits something that’s so engaging
1:26:58 that they want to understand how to be better.
1:27:00 They want to talk to other people doing it.
1:27:02 They get so curious about it.
1:27:03 – But you have to experiment.
1:27:04 – You have to experiment.
1:27:05 I wish there were a way out of that.
1:27:06 I wish you could say, this is the thing
1:27:09 that’s going to work for you, maybe someday.
1:27:10 – With AI.
1:27:12 – Maybe, but–
1:27:13 – Highly unlikely.
1:27:15 – Highly unlikely.
1:27:18 And AI just changes the field that you’re playing in, right?
1:27:20 And so I think experimentation,
1:27:21 I think it’s going to be even more important
1:27:24 as people can’t expect to be doing the same thing
1:27:25 their whole careers anymore.
1:27:27 I mean, there are threads that they can expect
1:27:29 to carry through, but not the same exact thing.
1:27:31 – When I saw your video called,
1:27:34 Why Divergent Thinkers Beat Geniuses in the Real World,
1:27:36 I thought you were going to talk about neurodivergence
1:27:37 in the video.
1:27:40 So someone that was diagnosed with ADHD,
1:27:42 maybe when I was about 30 years old,
1:27:44 I thought, oh, he’s going to explain why neurodivergence,
1:27:48 things like ADHD and autism result in better outcomes
1:27:49 in the real world.
1:27:51 Has your work ever had any crossovers
1:27:52 with neurodivergence?
1:27:55 – Not a lot, but I mean, I have read some of that work.
1:27:57 And I do think something that’s really important
1:27:59 is the more different types of thinking
1:28:01 that we can get into a stew,
1:28:03 the better off I think we all are.
1:28:07 I mean, there are reasons why ADHD,
1:28:11 like there’s some, it’s not a big body of work,
1:28:13 but I think it’s relevant where you can look
1:28:16 at nomadic populations that then settled,
1:28:19 and you can see certain genes that are associated with,
1:28:21 and these are small effects,
1:28:25 but you can see certain genes that are associated
1:28:30 with like novelty seeking with ADHD will apparently start
1:28:34 to be like selected out once they settle,
1:28:36 and it’s more common when they’re nomadic.
1:28:39 And what that suggests to me is that these are things,
1:28:41 this attentiveness to lots of different stimuli
1:28:42 that are really important,
1:28:45 have been important for us ancestrally,
1:28:47 and are still important, and so they’re still here.
1:28:49 They may be maladaptive if you’re telling someone
1:28:52 they have to sit still in a classroom for 10 hours a day,
1:28:53 which I think is a difficult environment
1:28:55 for anyone to adjust to.
1:28:57 But I think to some extent,
1:29:01 and I think this has happened sometimes in some companies
1:29:03 that look for opportunities for people with autism
1:29:06 where you say, okay, where is this adaptive?
1:29:07 Where is this type of thinking adaptive
1:29:08 instead of maladaptive?
1:29:11 – It’s useful instead of unproductive.
1:29:12 – And I think if we’re not doing that,
1:29:13 then you’re missing opportunities
1:29:15 to really use people to think differently from you.
1:29:19 – Yeah, I mean, it’s interesting ’cause your work does,
1:29:21 whether it is endeavoring to intentionally or not,
1:29:22 it really does make a great case
1:29:24 for diversity in the workplace.
1:29:28 – Yeah, yeah, yeah, you want to do a quiz?
1:29:29 – Sure.
1:29:31 – Pretend you’re a doctor, okay, and I’m your–
1:29:32 (laughing)
1:29:33 – It’s part of my white coat in my head
1:29:35 with a little stethoscope around my neck, yeah.
1:29:38 – Okay, ’cause that’s what all doctors look like.
1:29:39 And I’m your patient, okay,
1:29:41 and I’ve got a malignant stomach tumor,
1:29:44 and there’s a new type of ray or focused radiation
1:29:47 that can destroy the tumor if it’s at sufficient intensity.
1:29:49 The problem is at that intensity,
1:29:52 it will also destroy healthy tissue in my stomach.
1:29:54 So how can you save me?
1:29:56 Okay, while you’re thinking of that, tell you a story.
1:29:58 There’s once this general had to capture a fortress
1:30:01 to liberate a country from a brutal dictator,
1:30:03 and he had plenty enough troops to do it,
1:30:05 and there were roads radiating out like wheel spokes
1:30:08 from the fortress, but they were strewn with landmines.
1:30:11 So if he marched all his troops down any one road,
1:30:12 he’d suffer a lot of casualties.
1:30:15 So he had the idea, let’s split up into single file lines,
1:30:17 go to the different spoke-like paths,
1:30:19 and we’ll synchronize our watches,
1:30:21 and they converge there at the same time,
1:30:23 and they liberate the fortress, okay?
1:30:25 Or they capture the fortress, liberate the country.
1:30:26 One more story.
1:30:28 There’s once a fire in a small town
1:30:30 in danger of spreading to neighboring structures.
1:30:31 Fortunately, it was near a lake,
1:30:34 so neighbors are coming and they’re filling pails
1:30:36 and bailing water on it, not working.
1:30:38 Fire Chief shows up, she says, “Stop what you’re doing.
1:30:40 “Everyone get in a circle, fill up your buckets,
1:30:41 “get in a circle around the fire on the count of three,
1:30:43 “one, two, three, whew.”
1:30:46 Dampens the fire, and they put it out,
1:30:49 Fire Chief gets a raise, okay, can you save me now?
1:30:51 Doesn’t matter, I’m giving you a very quick version,
1:30:53 but the answer is you can arrange
1:30:55 multiple low-intensity rays around me
1:30:57 so they converge at the focal point.
1:30:59 So they go through my torso without damaging me
1:31:00 ’cause they’re low-intensity,
1:31:03 but they converge at the right spot,
1:31:04 making high-intensity.
1:31:07 And this is a very truncated version.
1:31:09 If you were getting the real test,
1:31:10 you would’ve had a lot more time,
1:31:12 and still most people don’t solve it, so don’t worry.
1:31:14 It’s called the Dunker radiation problem.
1:31:16 This is a very truncated version
1:31:17 of a large body of research that shows
1:31:19 that when you’re facing a novel problem,
1:31:21 the number of solutions and the chance
1:31:23 of coming up with a good solution
1:31:26 are predicted by the number and breadth of analogies
1:31:27 that your group can come up with.
1:31:30 And what predicts that is the breadth of experience
1:31:31 of the people in the group.
1:31:34 So if you’re facing a novel problem,
1:31:36 and you have only people with the same expertise,
1:31:38 it’s not much better than having one brain.
1:31:39 What you wanna do is come up with what’s called
1:31:41 a reference class, where you sit down,
1:31:44 you come up with as many structurally similar analogies
1:31:45 from all sorts of different areas.
1:31:47 Like, this sounds kind of like this and this other thing,
1:31:51 and they don’t have to be as far-flung as what I just did.
1:31:52 But in the studies where people have more time
1:31:55 with each successive story, you tell them more people
1:31:56 will start solving the original one,
1:31:59 even though they don’t know that they’re related.
1:32:00 And so you wanna get people together
1:32:04 who are really different come up with a whole bunch
1:32:07 of these like, this kind of feels like this.
1:32:09 Look for which ones are structurally similar,
1:32:11 and you’ll start thinking of possible solutions.
1:32:14 – Yeah, I mean, that’s just such a brilliant case
1:32:16 for diversity in thinking and experience
1:32:18 when you’re building a team, when you’re co-founding a team,
1:32:19 when you’re coming at a problem.
1:32:20 And I was thinking actually yesterday
1:32:24 about microphones, so this is the first podcast
1:32:26 we’ve ever recorded, if people are watching,
1:32:27 they might notice this all of a sudden.
1:32:29 It’d be interesting to know if you noticed this
1:32:32 before I mentioned it, but there’s no microphone here.
1:32:33 And this is the first podcast we’ve ever recorded
1:32:35 where there isn’t a microphone here.
1:32:36 And I was thinking as you were speaking then
1:32:38 about how, when we had the debate
1:32:40 about how to solve this problem,
1:32:42 and the problem that we’re trying to solve for
1:32:44 is that there’s guests bang on the table
1:32:46 and it comes to the microphone,
1:32:48 people send me messages on LinkedIn saying,
1:32:51 “Hey, it’s so annoying that people bang and then whatever.”
1:32:54 So the microphones are now above us and coming down.
1:32:57 And as we sat around the three of us yesterday,
1:33:00 it’s kind of a little analogy for what you were describing.
1:33:02 You’ve got Will, who’s got his experience in audio.
1:33:04 You’ve got Jack, who’s got his experience.
1:33:06 And then you’ve got me, who’s got basically no experience,
1:33:07 but I do do a TV show called “Dragon’s Den”
1:33:09 where we wear a different type of microphone.
1:33:12 And we were all chucking in our solutions to this problem
1:33:15 based on our own perspectives of audio recording.
1:33:19 So we, Jack’s solution one,
1:33:21 but my solution before that was well on “Dragon’s Den”,
1:33:23 we have one glued to our chest.
1:33:25 So why can’t we just glue it to the guest’s chest?
1:33:27 And it was interesting watching us all iterate
1:33:28 through these different solutions
1:33:30 that come from different places,
1:33:31 doing this kind of cost-benefit analysis
1:33:33 on each of the solutions.
1:33:34 Obviously one of the problems with my solution
1:33:36 is guests will touch their chest,
1:33:37 and then that’ll fuck that up.
1:33:40 So yeah, yeah, yeah, yeah, they touch themselves.
1:33:42 And then also we have to grope them when they arrive,
1:33:44 which we didn’t like.
1:33:45 But it’s the same thing.
1:33:48 And you need a really diverse set of experiences
1:33:50 to hone in on the winning solution.
1:33:51 But in most pursuits,
1:33:54 what we do is we collect people who’ve done it before.
1:33:54 – Collect people who’ve done it before.
1:33:57 And it’s not that you don’t want those people,
1:33:58 you just don’t want only those people.
1:34:00 And the tendency also is often
1:34:02 to use the first analogy that comes up.
1:34:03 You don’t wanna do that either.
1:34:07 You wanna have a menu of possible solutions to look at
1:34:10 because there’s this thing called the creative cliff illusion.
1:34:12 People think their best ideas
1:34:14 and most creative ideas will come either quickly
1:34:15 or not at all.
1:34:17 And in fact, they tend to come later
1:34:19 as you’re trying to come up with ideas.
1:34:20 – Interesting.
1:34:23 – Yeah, so, but our inclination is that it’s like
1:34:25 this flash of lightning and either it comes or it doesn’t.
1:34:28 – Shit, that’s made me question a lot of things I do.
1:34:29 ‘Cause sometimes I get an idea
1:34:30 and I write it down and I share it straight away.
1:34:32 – Oh, there’s nothing wrong with sharing the idea, right?
1:34:34 But if you’re like trying to solve a real problem,
1:34:35 I wouldn’t stop at your first idea.
1:34:37 – Throw it out there for discussion and then allow it to.
1:34:39 – And then keep, yeah, stay open to it.
1:34:40 And don’t assume that, you know,
1:34:43 if something didn’t come to you with like a flash of insight
1:34:45 that you should just stop thinking.
1:34:46 – You’re writing a book about constraints.
1:34:47 – Yeah.
1:34:49 – And I’m not gonna give away all of the things in the book
1:34:52 because, you know, you need to sell it.
1:34:53 – Especially since like half of it isn’t written.
1:34:56 So it’s, I can’t even give away half of the stuff.
1:34:58 – But I found this story about Apple really important
1:34:59 because it’s helped me think about some of the things
1:35:01 I’m doing in business, but also in my life.
1:35:03 Are you able to share that story of Apple,
1:35:05 what you’ve discovered in terms of focus and constraints?
1:35:10 – Sure, and not Apple so much as another company
1:35:16 called General Magic that was a lot of the team
1:35:19 that designed the original Mac came to this company
1:35:21 and it was like the hottest thing in Silicon Valley
1:35:25 and they were gonna build the iPhone.
1:35:26 They had the idea, they had the vision,
1:35:29 like the drawings they have look like the iPhone.
1:35:30 They had the team from the Mac,
1:35:32 they had this incredible talent.
1:35:34 They went public in a so-called concept IPO.
1:35:36 They didn’t have a product yet,
1:35:39 but the idea was so hot that they were taking public.
1:35:42 And long story short, it turned into a disaster
1:35:44 because they had no boundaries.
1:35:46 They had as much money as they wanted.
1:35:48 They didn’t have any customer in mind.
1:35:53 Anything they thought was cool, they built it.
1:35:56 And so the project just grew and grew and grew and grew
1:35:59 and never found the focus to kind of turn into anything
1:36:02 usable, but a lot of the alumni that came out of there
1:36:03 realized that that was a problem.
1:36:06 And so going forward, they would have lessons like
1:36:07 you’re better off envisioning a customer
1:36:09 even if it’s the wrong person,
1:36:11 then none at all in just building something that’s cool.
1:36:12 Because even if it’s wrong,
1:36:14 you can learn that you were wrong by trying something.
1:36:15 Whereas if you don’t have one,
1:36:17 you don’t even have sort of a feedback mechanism
1:36:18 for learning.
1:36:22 And so it was spending some time with some of those alumni
1:36:24 got me really interested in constraints.
1:36:27 And I’m still putting together some of that writing.
1:36:30 So I don’t know that I can do it justice at the depth
1:36:33 that I could if I’d already written it, but.
1:36:34 – It’s interesting with the words of use
1:36:36 because there appears to be a bit of kind of like
1:36:40 a paradox or contradiction in this idea of like breadth
1:36:42 and then constraints and focus.
1:36:43 And it’s this interest that, you know.
1:36:45 – I mean, that’s part of the reason I got interested in it
1:36:48 because a question after range that people had for me was,
1:36:50 you know, how do you know when to focus, right?
1:36:53 Like, so it really very much came out of this question.
1:36:55 Cause eventually you get this broad toolbox,
1:36:57 you have to focus it into achievement at some point, right?
1:36:58 You don’t want to just pinball forever.
1:37:00 – Which is what you said is you’re like hot streaks.
1:37:01 – Hot streaks, right?
1:37:03 You want to focus into a hot streak eventually.
1:37:06 And it also came out of this aspect of me search, you know,
1:37:11 I’ll research as me search where my own biggest challenge,
1:37:12 the bigger my projects are and the, you know,
1:37:15 books being big projects for me,
1:37:17 the harder it is for me to draw the boundaries
1:37:18 of what is in balance.
1:37:21 Cause the topics I take on in my books are
1:37:23 by definition can’t be perfectly answered,
1:37:25 balance of nature and nurture and developing a skill,
1:37:28 how broad or specialized to be and when.
1:37:30 And so I’ve had so much trouble saying,
1:37:32 this is the boundary for what fits in here.
1:37:35 And so I myself wanted to get better at learning
1:37:38 how to use constraints in my own work.
1:37:40 So for the first time with this book,
1:37:41 for the first time I said,
1:37:43 cause for both of my previous books,
1:37:46 I’ve written like 150% the length of a book
1:37:46 and then had to cut back
1:37:49 cause I just shove in everything I think is interesting.
1:37:49 This time I said,
1:37:52 I’m going to have an architecture ahead of time
1:37:54 force myself to adhere to that.
1:37:57 And one of the first things I noticed was it’s,
1:38:00 I usually just don’t write the chapters in order.
1:38:02 And I started with this book with my normal process
1:38:03 of I’m going to jump in with chapter five
1:38:05 cause I just did the research.
1:38:09 And I realized because I was starting to see like,
1:38:10 this is going to break some of the structure
1:38:14 up and downstream, I’m leaving all these blanks
1:38:15 cause I don’t know what I will have already said.
1:38:16 So I actually have to go back and start an order.
1:38:20 So now, you know, after being in writing for whatever,
1:38:21 like almost 20 years,
1:38:25 suddenly I have a totally new work process
1:38:26 and I’m writing an order for the first time,
1:38:28 which is interesting and a bit scary,
1:38:29 but I’m writing at length too.
1:38:30 I’m actually going to turn in the book
1:38:33 at the length of a book for the first time.
1:38:36 – Are you not at all concerned about AI as a writer?
1:38:38 Because, you know, these models are getting smarter
1:38:39 and smarter every single week.
1:38:42 And just generally, how do you look at the sort of future
1:38:43 of work in a world of AI?
1:38:44 It feels like it’s going to be
1:38:46 such a disruptive force in, you know.
1:38:47 – Oh, I think it is.
1:38:50 – Career planning and like, what do I do with my future?
1:38:51 – I mean, it might touch everything,
1:38:54 but one, I love playing with it.
1:38:56 So I have these competing forces of like maybe at all,
1:39:00 you know, I’m a very curious person.
1:39:03 And so if I’m, I play with probably
1:39:06 about four different AI programs a day.
1:39:08 But the one that’s the most useful to me
1:39:09 is called site.ai.
1:39:12 Again, I don’t have like any affiliation
1:39:13 with any of these things.
1:39:16 I’m just a subscriber, scite.ai,
1:39:18 where I can put in a scientific paper
1:39:21 and it’ll make like a map showing all the other papers
1:39:23 that cite it and it’ll try to automatically sort them
1:39:25 into those that agree and disagree.
1:39:28 And it really helpfully will show the snippet
1:39:32 of how that the target paper was cited in these other ones.
1:39:35 That I used to have to spend like go sit
1:39:38 in a research library and be doing that
1:39:40 by like scanning down a paper to find that.
1:39:44 So it’s like a day now is an hour.
1:39:45 And so, and I love that.
1:39:48 Like if that means my books don’t sell as well,
1:39:51 but I get to learn 10 times as much science,
1:39:54 that’s a trade-off I’m definitely willing to make personally.
1:39:55 I’m not saying everyone should be willing to make that,
1:39:58 but I’m willing to make that trade-off.
1:40:01 But in terms of work generally being disrupted,
1:40:04 yeah, I mean, I think the model that I think of
1:40:07 for sort of, there’s no singular model,
1:40:10 but for how technological innovation
1:40:13 has disrupted work in the past.
1:40:15 A model that I like that I can tell sort of quickly
1:40:19 is the introduction of the ATM in the United States
1:40:21 to happen around 1970, so cash machine.
1:40:25 And I went back and looked at news coverage
1:40:29 and it says like every 300,000 bank tellers
1:40:31 are gonna go out of business overnight.
1:40:34 And instead what happened over the next 40 years
1:40:36 as there were more ATMs, there were more bank tellers,
1:40:39 not fewer, because ATMs made branches,
1:40:40 bank branches cheaper to operate.
1:40:43 So there were fewer branches overall,
1:40:46 a fewer tellers per branch, but more branches overall, sorry.
1:40:49 But it fundamentally changed the job
1:40:51 from someone who’s doing these repetitive transactions,
1:40:54 repetitive cash transactions to someone who’s like
1:40:57 a marketing professional and a customer service representative
1:40:59 and maybe a financial advisor.
1:41:03 It shifted them to these strategic goals
1:41:06 where it’s much broader mix of strategic skills.
1:41:07 So if we can outsource some of that
1:41:09 kinder learning environment repetitive stuff
1:41:12 to shift humans to being more strategic,
1:41:14 I think that’s like a good thing, right?
1:41:17 We think about, I know radiologists have been some of the,
1:41:19 people deal with medical imaging have been some of the people
1:41:21 who have often in these reports by banks
1:41:23 that say who’s gonna be replaced,
1:41:25 they’re often high on the list because they say the technology
1:41:27 can read these pictures very easily.
1:41:29 – Radiology just looks at a scan
1:41:30 and tells you if you’ve got a cancer or something.
1:41:34 – Yeah, but first of all, I have yet to hear the problem
1:41:37 of like, wow, too many people are having too easy access
1:41:38 to radiology, right?
1:41:40 Like I think we want more of this service.
1:41:44 But I think most doctors are not doing Dr. House, you know?
1:41:46 Most of the stuff they’re seeing
1:41:49 is something they’ve seen a million times.
1:41:53 And I think a really important role for them strategic of,
1:41:54 well, what should this mean to the person?
1:41:55 How should I deal with them?
1:41:58 And what’s reasonable to implement in their life?
1:42:01 And what’s feasible for them to do to make a change?
1:42:03 And so I think it’d be great if we could shift.
1:42:04 I don’t think it will replace those doctors.
1:42:07 I think it might shift them to a more strategic role
1:42:09 where they don’t have to spend time doing
1:42:10 the sort of more tactical stuff
1:42:12 and can do the more strategic stuff.
1:42:16 So that’s been even in chess, you know, like when,
1:42:20 well, like when IBM’s deep blue beat Gary Kasparov
1:42:24 in chess in 1997, and he noticed that it beat Gary Kasparov.
1:42:26 He was so much better when he was the best in the world
1:42:29 at the time, now like a free app on your phone
1:42:31 would beat Gary Kasparov, but,
1:42:33 and he noticed the computer was so much better at tactics.
1:42:35 These are these like small patterns of moves
1:42:37 that he had spent his life memorizing,
1:42:38 but he noticed it wasn’t as good at strategy,
1:42:42 which is how to arrange the battles to wage the war.
1:42:44 So he promoted what he called freestyle chess tournaments
1:42:46 where humans and computers could play in any combination.
1:42:48 And the winners were neither supercomputers
1:42:52 nor grandmasters nor grandmasters with supercomputers.
1:42:54 Two amateur chess players with three laptops,
1:42:56 they knew something about chess,
1:42:58 they knew something about algorithmic search,
1:43:00 and they could coach the computers where to look.
1:43:02 Like they couldn’t even analyze their own games
1:43:04 in like the winners press conference at a deep level
1:43:06 because they didn’t know enough about chess.
1:43:07 But I think the lesson there is it,
1:43:10 when the tactical part was outsourced,
1:43:12 it shifted, it first of all changed the people
1:43:15 who were the best at the task like this,
1:43:17 and it shifted the humans to the more strategic level.
1:43:20 And so I think that’s what we need to be ready to think about.
1:43:22 What can we hand off so that we shift
1:43:24 to a more strategic level?
1:43:25 – How might you be wrong?
1:43:27 – Maybe the strategic level, maybe these tools
1:43:29 will be better at the strategic level than we would ever be.
1:43:31 I still think there’ll be a role for us
1:43:33 in determining what their goals should be.
1:43:34 And that’s a whole other level of strategy
1:43:37 is like what kind of world do we want to live in?
1:43:39 I don’t think in the near term that we’re gonna be taking
1:43:41 our cues from them in that role.
1:43:44 But I think even the people, like last year
1:43:47 I was sitting around a campfire with one guy who’s running
1:43:48 a generative AI company, and another guy
1:43:50 who was like his first investor,
1:43:53 and who himself had worked in AI.
1:43:57 Like, you know, they were both technologically adept.
1:44:00 Incentives aligned, and one guy was saying,
1:44:01 we’ll have artificial general intelligence
1:44:02 within three years for sure.
1:44:03 And the other guy was saying,
1:44:05 I think this is a glorified toy, I still use Google more.
1:44:08 And these were two people with similar expertise
1:44:11 with incentives aligned, which to me suggests
1:44:13 the degree to which even the people working on this stuff
1:44:16 don’t totally understand what its capabilities are
1:44:17 or what it’s doing.
1:44:21 And so I think there’s a lot that’s unknown.
1:44:23 – Someone made the case to me that they said,
1:44:25 think about it like this, Steve.
1:44:27 You’ve got this Steve here, so my IQ is 100.
1:44:28 And there’s another Steve through that wall
1:44:30 whose IQ is 1,000.
1:44:33 What would you give me to do as a task
1:44:35 versus what would you give him to do as a task?
1:44:38 Who would you want to drive your kids to school?
1:44:40 Who would you want to, I don’t know, answer your mouse?
1:44:41 – So you’re saying we give everything to that person.
1:44:42 – Well, this is the analogy he gave me.
1:44:44 He was like, what are you left with?
1:44:47 Okay, even if it comes to that point,
1:44:48 even if it comes to that point,
1:44:50 there’ll still be the issue of comparative advantage,
1:44:53 which is that these models are incredibly energy intensive.
1:44:57 And so you’d want to delegate energy to them
1:44:59 for the things that you really want them to do.
1:45:01 So even if they are, do end up better than us at everything,
1:45:03 because energy is not unlimited,
1:45:04 there will still be things that are more valuable
1:45:07 to have us doing than to have them doing.
1:45:09 I mean, that’s the case all the time.
1:45:11 You may be better at certain things in your business,
1:45:12 but you’re not doing them
1:45:15 because it’s comparative advantage for you to do this
1:45:17 instead of those other things.
1:45:19 So I think even if they do get to the point
1:45:20 where they’re better than us at everything,
1:45:21 there’s still roles for humans,
1:45:23 but incredible amount of disruption, right?
1:45:25 Like what really worries me,
1:45:29 I mean, I was reading about last year
1:45:32 about technological innovation in history, you know?
1:45:36 And we have like to put it in a very coarse nutshell,
1:45:38 it’s like for 300,000 years, we lived like squirrels.
1:45:40 And then for 10,000 years, we lived like farmers.
1:45:41 And then in 250 years,
1:45:44 it’s like everything changed every generation like crazy.
1:45:48 And that’s been hard to adapt to.
1:45:53 And I think, you know, I thought
1:45:56 that the industrial revolution doesn’t, you know,
1:45:59 which pulled ultimately led to pulling billions
1:46:02 of people out of poverty, you know, changed everything.
1:46:04 I thought that because productivity increased so much
1:46:06 that wages and things would have increased
1:46:07 right along with them.
1:46:09 But it turns out that there’s pretty good evidence
1:46:11 that there was actually a gap of probably about 40 years
1:46:13 between the increase of productivity
1:46:15 and the increase of wages.
1:46:16 And that’s not good.
1:46:19 Like a 40 year gap between a huge technological disruption
1:46:21 and like shared prosperity,
1:46:25 that’s not something I think we can really afford.
1:46:27 And what sort of helped solve the problem is that
1:46:28 when lots of people got urbanized
1:46:30 for the industrial revolution and looked around and said,
1:46:31 hey, you have the same problem that I have,
1:46:34 we need to band together for collective action.
1:46:35 I think the challenge now
1:46:36 is we’re like an invisible factory.
1:46:39 So it’s harder to get people to collectively act
1:46:40 because we’re not sitting next to each other
1:46:42 dealing with this problem.
1:46:44 But I think we need to start thinking as a group of,
1:46:47 this technology is cool,
1:46:50 but identifying problems that we want it to work on,
1:46:53 not just building it out for the sake of just it’s cool,
1:46:54 what kind of world do we want to live in?
1:46:56 I think we need to be asking those questions.
1:46:59 – I think it’s quite unlikely that we’ll be intentional
1:47:00 with it in the way that you’re hoping.
1:47:01 – That’d be unfortunate.
1:47:03 I mean, I think a good sign though, I think,
1:47:08 is that even the kind of technologists
1:47:11 who I think are usually prone to hyperbole
1:47:12 and saying like, this will be the greatest thing
1:47:14 even when it’s obviously not going to be,
1:47:15 are sounding some notes of caution
1:47:17 with this one in an early stage.
1:47:20 And so I think that’s a tuned other people
1:47:21 to some of those notes of caution.
1:47:24 I don’t think that gets us out of the woods by any stretch.
1:47:26 – The notes of caution worry me.
1:47:27 – Oh, well, that’s the point.
1:47:28 They should worry.
1:47:31 I think if we were where we are and not worried right now,
1:47:34 I think that would be a lot worse.
1:47:36 – What is the most important idea in your work
1:47:38 that we haven’t discussed in your opinion?
1:47:41 – In the sports gene, I think the most important idea
1:47:46 that we haven’t discussed is that talent at baseline,
1:47:51 like the talent, if you take a test in something,
1:47:53 let’s say you haven’t trained in that thing,
1:47:56 that we’ll call that your talent baseline,
1:48:00 is sometimes correlated with your ability
1:48:01 to improve from training.
1:48:04 So people, training looks just like medicine
1:48:06 because of differences between us.
1:48:07 Some medicine might work for you
1:48:09 in a way that it doesn’t for me.
1:48:11 Training is similar.
1:48:12 Two people will get different results
1:48:13 from the same exact training.
1:48:17 And sometimes how good you are to start is predictive
1:48:21 of how rapidly you improve, but very often it is not.
1:48:23 And that’s a huge deal
1:48:25 because we usually judge people’s potential
1:48:26 based on what we see right now
1:48:27 or what we see at baseline
1:48:29 before they’ve really had a chance to train.
1:48:31 What I think the science shows
1:48:32 is that this talent of trainability
1:48:35 is even more important than talent at baseline.
1:48:37 And so if you’re trying to evaluate people
1:48:39 before they’ve really had a chance to find a training
1:48:42 that fits for them, again, it’s a messy answer
1:48:43 because it means people have to experiment
1:48:45 with the kind of training that works for them.
1:48:48 And that trainability is the most important kind of talent.
1:48:49 And I think that’s a different picture of talent.
1:48:51 – Okay, this is quite, this is very important
1:48:54 because it immediately as an employer,
1:48:55 I thought when I’m hiring people,
1:48:58 you know, if I’m hiring a producer
1:48:59 for one of our podcasts, whatever,
1:49:01 I shouldn’t be focusing so much on,
1:49:04 if I’m planning for them to work with me
1:49:05 and with me for 10 years,
1:49:07 I should be thinking about their trainability.
1:49:08 – Yeah, I was gonna say,
1:49:10 it depends how quickly you need them to get going, right?
1:49:12 If you need them, if you need to know what they know today
1:49:14 and they need to be using that thing tomorrow,
1:49:15 that’s one thing.
1:49:19 But if it’s about how good they’re gonna get in the long run,
1:49:22 you just shouldn’t assume that what you’re seeing today
1:49:24 predicts like their ability to improve.
1:49:26 – Can you measure someone’s trainability?
1:49:27 – I mean, you can measure it very easily
1:49:28 in things like their aerobic capacity,
1:49:29 you know, the amount of oxygen
1:49:31 that they can move through their body.
1:49:33 I mean, some of the initial studies of this
1:49:35 were done in scenarios like that,
1:49:37 where you had everyone doing the exact same training,
1:49:39 and you were literally measuring physiological parameters.
1:49:41 You can do it in other types of cognitive testing
1:49:42 and ability testing.
1:49:45 If you’re looking for a sort of specific task,
1:49:46 that’s a little harder.
1:49:47 If you’re looking for a task that’s customized
1:49:48 to something in your business,
1:49:50 I think that’s more difficult.
1:49:52 It’s gonna be a little more subjective.
1:49:54 – I guess you can kind of look at other areas of their life,
1:49:56 I guess, in a professional context
1:49:57 to see how quickly they developed.
1:49:59 One of the things I look at when people apply for jobs
1:50:01 to work in one of my businesses
1:50:02 is I look at their LinkedIn resume,
1:50:05 but specifically how quickly they got promoted
1:50:06 and moved through departments,
1:50:07 because that’s kind of an indicator.
1:50:09 It’s obviously not the most important thing,
1:50:11 but you’ll click on someone’s LinkedIn,
1:50:12 and you’ll see they joined as an intern,
1:50:14 and then a year later, they were a manager of the team.
1:50:16 Then a year later, they were the director of the team.
1:50:17 Then a year later, they were moved up
1:50:17 to a different department.
1:50:19 A year later, they became the global head,
1:50:20 and I’m like, oh my God,
1:50:23 this person really moves through the system well,
1:50:25 and that is an indicator of a few things.
1:50:27 They go on with people because someone’s pulling them up
1:50:29 and saying, that person, go up.
1:50:32 Their team are also basically voting
1:50:34 that they should be the manager.
1:50:36 They have proficiency in learning rapidly,
1:50:39 because especially if they jump between sort of departments
1:50:41 from HR to culture or whatever,
1:50:44 and I always think that makes them
1:50:46 a bit more adaptable and teachable
1:50:49 if they’ve shown that track record of changing professions
1:50:52 and moving up the organization quickly.
1:50:54 – Interesting, ’cause that feels a little related to,
1:50:55 I think that an important idea
1:50:57 that we didn’t talk about from range
1:50:59 has to do with so-called serial innovators.
1:51:01 These are people who make repeated creative contributions
1:51:02 to their organizations no matter where they are,
1:51:05 even when they’re changing, like I said, changing places,
1:51:07 and these people, like a woman named Abby Griffin,
1:51:10 a professor and her colleagues who studied these people,
1:51:13 some of the descriptions of who they are,
1:51:15 these are like literal phrases from her work.
1:51:17 They are systems thinkers.
1:51:20 They read more and more widely than their peers.
1:51:22 They have a need to learn outside their domain.
1:51:24 They have a need to communicate with people
1:51:26 with expertise outside of their own area.
1:51:28 They appear to flip among ideas,
1:51:30 which doesn’t usually sound like a compliment.
1:51:32 They repurpose things that are already available
1:51:33 in new ways, all these sorts of things.
1:51:35 And you can feel in her writing,
1:51:38 almost, she’s almost like talking to HR people saying,
1:51:41 just so you know when you define a role too narrowly,
1:51:44 you’re making sure you select these people out
1:51:45 or force them to go somewhere else
1:51:47 to try to cultivate that kind of breath.
1:51:49 And I don’t think you can create these people
1:51:53 from whole cloth, but I think you can absolutely stifle them
1:51:56 by not allowing them to do that kind of
1:51:57 moving around internally.
1:51:59 And so I think when you’re looking at hiring,
1:52:03 I think the organizations that I’ve been around at least,
1:52:06 they disrupt themselves continually
1:52:08 instead of waiting to get disrupted,
1:52:10 reserve at least some of their hiring,
1:52:11 for instead of saying, here’s a square peg
1:52:14 for a square hole that we need tomorrow,
1:52:17 they say, what is something we want
1:52:20 that we would have trouble teaching?
1:52:21 Let’s go get someone with that
1:52:23 and we can coach them up on the stuff we’re good at.
1:52:26 So like an extreme example of this
1:52:28 was this investment firm in Scotland,
1:52:29 I spent some time with Bailey Gifford,
1:52:33 this like incredibly successful firm.
1:52:35 And I think this is extreme,
1:52:37 but someone there told me like they won’t hire anybody
1:52:39 with an MBA, I think that’s,
1:52:41 I don’t think you should rule out things like that.
1:52:42 But anyway, what they would go is they’d say,
1:52:44 we want someone who has experience in this or that
1:52:47 or this kind of thinking, let’s go get them
1:52:49 because we can’t teach that thing.
1:52:51 And then we can coach them up on finance.
1:52:53 It’s gonna take them an extra few months to get going
1:52:55 because we’re gonna have to teach them.
1:52:57 But the stuff that, why should we hire
1:52:59 for exactly the stuff that we can most easily teach?
1:53:00 Let’s hire for the stuff we want,
1:53:02 but that we would have trouble teaching.
1:53:03 And then we can teach them on it.
1:53:05 And I think the places that are looking
1:53:07 to disrupt themselves keep sort of an eye open
1:53:08 for that kind of thing.
1:53:11 Not for every hire, but for some.
1:53:12 – I wanna share something with you
1:53:13 that I found to be quite game-changing.
1:53:15 If you’re like me and always looking for new ways
1:53:16 to add more plants to your meals,
1:53:19 then you’ll want to keep listening for the next 30 seconds
1:53:21 because I’ve got breaking news specifically
1:53:24 for you from Zoe, who’s sponsored this podcast,
1:53:27 introducing Zoe’s Daily 30,
1:53:29 which is creating a supplement revolution
1:53:31 made from 30 plants.
1:53:34 It’s designed to be added to your meal of choice every day.
1:53:38 No ultra-processed pills, no shakes, just real food.
1:53:41 I just scoop and sprinkle it onto my breakfast every day,
1:53:43 which is usually eggs and avocado.
1:53:46 It’s easy, seamless, and it’s a great way to fuel my day.
1:53:49 And the best part is it tastes great.
1:53:50 And because it’s Zoe,
1:53:52 you know there’s rigorous science backing it too,
1:53:54 which I love.
1:53:57 For my listeners, Zoe is offering an exclusive 10% discount
1:54:00 on your first order of Daily 30 Plus
1:54:02 with the code podcast10.
1:54:06 Just go to zoe.com/daily30 to get started.
1:54:09 It’s already sold out twice since launching in July.
1:54:11 Join me and let me know what you think.
1:54:13 – One of the things I really love about your work
1:54:15 is you always cite different studies
1:54:16 and they’re particularly fascinating.
1:54:18 I wrote down tons of different studies
1:54:20 from different points that you’ve made today.
1:54:23 But is there a favorite study
1:54:25 that surprised you the most
1:54:27 or shifted your sort of paradigm the most?
1:54:31 – Some of the research about forecasting
1:54:32 totally shocked me.
1:54:34 So the most famous work ever done on forecasting,
1:54:39 making predictions was a 20-year program of research
1:54:43 that had people making predictions about geopolitical,
1:54:45 social, technological events.
1:54:49 And they got 83,000 probability predictions
1:54:51 because people had to make specific probability predictions
1:54:54 of the likelihood of an event by a specific deadline.
1:54:57 – So like 20% probability of this happening by this time?
1:54:59 – Correct, like that there’s gonna be,
1:55:00 and it would be very specific.
1:55:04 It would be a 20% chance that within the next 12 months,
1:55:06 there will be a military confrontation
1:55:08 that causes at least five casualties in the South China Sea.
1:55:09 Like it had to be very specific
1:55:11 so that they could say if someone was right or wrong.
1:55:12 And they needed so many
1:55:14 because they had to differentiate luck
1:55:17 from good luck and bad luck, from skill.
1:55:19 And the worst forecasters turned out
1:55:23 to be like the most narrowly specialized people who were,
1:55:24 it’s not that these people are not important
1:55:25 for generating knowledge,
1:55:27 but who came to see the whole world
1:55:29 through sort of one lens or mental model
1:55:31 and would, they had spent their whole careers
1:55:34 kind of studying one problem
1:55:36 and would see the whole world around that.
1:55:40 And they would wrap everything into that story, basically.
1:55:43 So in this research, they were called the hedgehogs
1:55:44 who knew one big thing.
1:55:47 Whereas the good forecasters were the foxes
1:55:48 who knew many little things.
1:55:51 And sometimes they had an area of expertise
1:55:52 and sometimes they didn’t,
1:55:53 but more important than what they thought
1:55:55 was how they thought.
1:55:57 They would collect different perspectives.
1:55:59 They’d use social media and anything they had
1:56:01 to take their own hypothesis
1:56:04 and get other people to falsify it for them.
1:56:09 And those people turned out to be the best forecasters.
1:56:11 And when they were put together in groups with one another,
1:56:13 they became even better
1:56:16 because they had this approach of sort of borrowing
1:56:17 from the scientific method
1:56:19 to test their own ideas, basically.
1:56:23 And it just surprised me that these sort of random people
1:56:26 in many cases, in a tournament where they were pitted
1:56:29 against the intelligence community in the United States
1:56:31 that had access to classified information
1:56:35 that they did not, they beat them, handily.
1:56:37 And I just wouldn’t have believed that
1:56:40 unless I saw it, that that body of research
1:56:42 about forecasting, the ability to see around the corner,
1:56:45 a big aspect of what made people good at it was,
1:56:47 they actually, the researcher who led this work
1:56:49 described those people as having dragonfly eyes.
1:56:52 Dragonfly’s eyes are made of thousands of different lenses,
1:56:54 each one of which takes a separate picture
1:56:57 and they are synthesized in the dragonfly’s brain.
1:56:58 And so these people are gathering
1:57:00 all these different perspectives
1:57:02 and they can seem sort of confused and equivocal.
1:57:04 So they might not make for good TV guests,
1:57:05 they actually found in the research
1:57:06 because they don’t go on and say,
1:57:08 “This is how it is, like the housing crash is coming.”
1:57:12 And they’re more circumspect in some ways.
1:57:13 They might not be as good TV guests,
1:57:14 but they’re very good forecasters.
1:57:17 – It just made me think that on a personal level,
1:57:19 I need to keep pushing myself
1:57:20 outside of my zone of comfort more.
1:57:23 That’s one of the big things I took away from the book range,
1:57:25 but also just much of your work is,
1:57:27 it’s easy to get complacent in what I know,
1:57:30 who I am, my identity, what I do.
1:57:32 And in fact, that’s probably the biggest risk
1:57:33 to my future success,
1:57:35 but also probably to my fulfillment as well.
1:57:39 And it goes against our natural inclination
1:57:43 to push into unknown territory.
1:57:45 Because the older we get, the more like,
1:57:46 they say you can’t teach an old dog new tricks.
1:57:47 I think it’s more like the old dog
1:57:50 doesn’t really wanna know, learn new tricks.
1:57:52 Can’t see the point in learning a new trick.
1:57:54 – And to that point of the so-called
1:57:57 big five personality traits in psychology,
1:57:59 one of them is called openness to experience,
1:58:01 which is the most predictive of creativity.
1:58:03 And in middle age, it reliably-
1:58:04 – Goes down. – Goes down.
1:58:07 But actually, a study I loved in the book
1:58:10 found that if you force older people to do something new,
1:58:13 it can be some Sudoku or something.
1:58:15 Even if they don’t get good at that thing,
1:58:17 if it’s new to them,
1:58:19 it will improve their openness to experience.
1:58:20 So you can actually stem the decline
1:58:22 of openness to experience, it’s not inevitable.
1:58:25 Just by forcing yourself to do new stuff
1:58:26 that you’re not competent at,
1:58:29 is like great for brain health.
1:58:30 It makes your life feel longer
1:58:32 because our memory works in sort of chapters
1:58:34 where when you try new stuff, it’s like a new chapter.
1:58:35 So it’ll make your life feel
1:58:37 like it’s not passing it as quickly.
1:58:40 And it keeps your openness to experience from declining.
1:58:42 And so just like picking something to do that’s new,
1:58:44 even if you’re not planning getting really good at it,
1:58:45 I think is important.
1:58:48 – It’s funny, I said that thing a second ago about
1:58:49 when I look at someone’s LinkedIn,
1:58:53 and then I looked down and I found this little research piece
1:58:56 that LinkedIn did that I pulled out
1:58:58 that said one of the best predictors of who
1:59:01 would become an executive in a company
1:59:03 was the number of different job functions
1:59:05 that individual had worked across an industry.
1:59:07 So that’s researched and by LinkedIn, wasn’t it?
1:59:10 – Yeah, that was on about a half million members, yeah.
1:59:12 And the interesting thing about that was
1:59:16 when I was in contact with LinkedIn talking about that
1:59:18 and trying to get some of that data,
1:59:21 I said, I kind of feel like your guy’s product
1:59:23 might militate against people doing this
1:59:27 because you’re saying this is who’s doing the best,
1:59:28 but they might want a much cleaner,
1:59:30 kind of linear trajectory.
1:59:33 So maybe you should build another product
1:59:37 where they can build a narrative into it
1:59:39 and say, here’s why I switched, here’s what I learned.
1:59:41 – What’s the actual, can you recap to me
1:59:42 what the actual finding was?
1:59:43 – I mean, that was pretty much it,
1:59:46 that across a half million members
1:59:47 that the strongest predictor of who was gonna go on
1:59:50 to become a future executive was
1:59:52 the number of different job functions
1:59:54 that they’d worked across an industry.
1:59:55 – In a specific industry?
1:59:56 – In industry, yeah.
1:59:57 – So not changing industries?
2:00:00 – Not changing industries, although changing industries,
2:00:01 there was a bunch of lower level stuff
2:00:04 and changing industries was useful at times also,
2:00:07 but to be an executive in a particular industry,
2:00:09 lots of job functions across an industry.
2:00:11 – And does that mean different departments
2:00:12 within that industry?
2:00:13 – They characterize job functions,
2:00:16 you have to be doing something fundamentally different.
2:00:18 – Okay, so give me an example.
2:00:20 – I mean, let’s say, I think probably the easiest one
2:00:23 is where you go from being a performer,
2:00:24 a good performer to being someone
2:00:26 who’s managing other performers, right?
2:00:27 – Oh, okay, so progression.
2:00:28 – That’s kind of a classic one.
2:00:29 – Progression.
2:00:29 – It doesn’t have to be progression though,
2:00:33 because, but that’s, I think, a very simple one, right?
2:00:35 Or in my industry, it’d be like going from writing
2:00:36 to editing would for sure be one,
2:00:39 which is kind of a mix of writing and managing.
2:00:41 – But that’s a side step in your industry?
2:00:42 – Side step, yeah, for sure.
2:00:45 I mean, some people would, well, I guess it depends.
2:00:47 Some people would view that,
2:00:48 and in some places it’s going up,
2:00:50 but I’d view it as a side step.
2:00:51 – The other thing I found which was pretty shocking
2:00:53 was the, in the part of your book,
2:00:55 where you start talking about some of the dangers
2:00:57 of specialism, and you reference a study
2:00:59 that found cardiac patients were less likely to die
2:01:02 if they were admitted to a hospital
2:01:04 when the doctors were away?
2:01:06 – We can tie in a few of the things
2:01:09 we’ve been talking about to a cardiac surgery here.
2:01:10 So this was this study.
2:01:12 So I think, because I’m conscious
2:01:15 when I write about dangers of specializations,
2:01:16 hugely important, obviously.
2:01:20 And in medicine, it would be crazy
2:01:21 to say that specialization in medicine,
2:01:22 increasing specialization,
2:01:25 hasn’t been both inevitable and beneficial in many ways.
2:01:27 But the point I was trying to make
2:01:29 is that it’s also an under-recognized double-edged sword
2:01:32 to the point where these two Harvard-led studies found
2:01:35 that if you’re checked in to a teaching hospital
2:01:36 with certain cardiac conditions
2:01:38 on the dates of a National Cardiology Convention,
2:01:40 when the most esteemed specialists are away,
2:01:42 you’re less likely to die.
2:01:43 – That makes no sense.
2:01:45 – Right, that’s suboptimal outcome.
2:01:48 And the conclusion was that’s because these researchers,
2:01:50 or these surgeons,
2:01:55 have done the same procedure so many times
2:01:57 that they will continue to do it,
2:01:59 even if it’s not the right solution to the problem,
2:02:01 or if data shows that it doesn’t work anymore.
2:02:04 And so it’s called the Einstein-Lung Effect in psychology,
2:02:06 where you’ve solved a problem a certain way so many times
2:02:08 that you will continue solving problems that way,
2:02:09 even if the problem has changed,
2:02:11 or if new data emerges that shows
2:02:12 it’s not the right solution.
2:02:14 So it’s not to say those people aren’t important,
2:02:16 but they are human.
2:02:17 And so they fall prey to the Einstein-Lung Effect.
2:02:19 That’s, again, why you want some of this mixture.
2:02:21 And to tie in surgery,
2:02:24 we’ve also been talking about distraction and focus.
2:02:27 One of those same researchers did some work that showed
2:02:29 that if you have a surgical procedure,
2:02:34 and this research looked at 980,000 procedures,
2:02:36 that if you have a procedure on the surgeon’s birthday,
2:02:40 you’re more likely to die within the 30 days
2:02:41 after the surgical procedure,
2:02:43 and they attributed it to the increased distractions
2:02:45 that the surgeon is having on their birthday.
2:02:46 They don’t know whether it’s external
2:02:48 or internal distraction,
2:02:50 but you might not want to have your…
2:02:53 Again, these are not huge effects,
2:02:56 but over a large number of people, it makes a difference.
2:02:58 – And if, yeah, gosh, that’s terrifying.
2:03:01 So one of the things I’ve come to learn today
2:03:04 really is that knowledge is a double-edged sword.
2:03:06 Like, deep knowledge on one thing really is a double-edged sword.
2:03:08 It will be your making,
2:03:10 but in the long term, it might also be your breaking.
2:03:12 And that really resonates with me,
2:03:14 because as we started the conversation with,
2:03:16 there’s a lot of things that I’m really knowledgeable about
2:03:17 and know a lot about.
2:03:18 And in fact, that’s my biggest curse.
2:03:20 And I have to find a way to basically
2:03:22 self-disrupt myself continually,
2:03:24 and always assume that I am wrong.
2:03:26 And not always assume I’m wrong.
2:03:29 Always assume that there’s a significant possibility
2:03:31 that I am wrong today.
2:03:32 And maybe yesterday I was correct,
2:03:34 but today I could be entirely wrong.
2:03:35 – I mean, I’ve changed my mind
2:03:38 about fundamental beliefs I had when I was younger.
2:03:40 And it’s weird to think.
2:03:44 I mean, I was a grad student in environmental sciences,
2:03:45 and I was firmly of the belief
2:03:48 that environmental preservation
2:03:51 and technological progress were at odds.
2:03:53 And I feel completely the opposite now.
2:03:55 I think there are technological things we can do
2:03:56 that ruin the environment,
2:03:57 but I actually think the salvation of the environment
2:03:59 requires technological progress.
2:04:02 It’s just like fundamental beliefs about the world.
2:04:03 So I think we should be open to that updating.
2:04:05 And from a career perspective,
2:04:06 if artificial superintelligence
2:04:08 and some new form of free energy
2:04:09 does everything better than us,
2:04:11 than it does, and we’ll have to reorient life
2:04:13 in some pretty dramatic ways.
2:04:17 But until then, I think we need to dispense with the idea
2:04:18 that you can live in a world
2:04:21 where you did a period of training for most of us,
2:04:23 and then you’re just gonna benefit off only that training
2:04:24 for the rest of your life.
2:04:26 You don’t have to keep relearning.
2:04:29 – We have a closing tradition on this podcast, David.
2:04:30 – Yeah, yeah, I know.
2:04:30 I love this tradition.
2:04:33 I wanna do it to like my friends when they come over.
2:04:35 – Interesting.
2:04:37 The last guest leaves a question for the next guest.
2:04:38 Interesting.
2:04:39 – Oh boy.
2:04:41 – It’s so funny watching people’s body language
2:04:44 when I open this book, they start to get quite nervous.
2:04:44 And it’s so funny.
2:04:47 I’ve asked, I don’t know, a hundred questions today.
2:04:49 And it’s when I come to this question
2:04:51 that people take the longest time to answer.
2:04:53 So I’m like, are these questions just better
2:04:54 than my questions?
2:04:55 – No, no.
2:04:56 – For some reason people get nervous.
2:04:57 – Those other questions are things
2:04:59 that are so top of mind for me,
2:05:01 that it’s like a choice between which of the three things
2:05:03 that are in my mind should I spit out.
2:05:04 This is like–
2:05:05 – Yeah, this is very different.
2:05:05 – You know what to think.
2:05:07 – Yeah.
2:05:08 What’s your favorite sandwich?
2:05:08 I’m joking.
2:05:09 I don’t know if that was it after all.
2:05:11 I’m gonna get off easy.
2:05:13 – No, it’s much more difficult than that.
2:05:17 The question is, what is your biggest fear
2:05:21 and how do you plan to face it?
2:05:28 – I have a tendency that I think in some ways is good
2:05:33 and fits with some of the things I’ve said,
2:05:37 but in some ways is bad to want to start things over a lot.
2:05:40 And sometimes that means burning them down,
2:05:41 even if they’re going well.
2:05:43 And in the past, I think I had that tendency
2:05:45 with some of my personal relationships
2:05:49 to, I couldn’t accept something going well.
2:05:52 And it had to change or get better.
2:05:56 And that led me to sometimes, I think, burn down
2:06:00 some personal relationships in ways that I’m embarrassed of,
2:06:01 that I regret.
2:06:06 And I see this even in my own work where I actually value it
2:06:08 ’cause I end up doing all these new novel things,
2:06:09 but it’s almost like I can’t,
2:06:11 and it’s good ’cause after my first book,
2:06:12 they’re like, brand yourself as a sports gene guy.
2:06:13 I’m like, no, that’s dead to me now.
2:06:15 It’s dead to me before it’s even published.
2:06:16 It’s dead to me.
2:06:18 And that led me to do these other interesting things.
2:06:22 But I sometimes worry that I have this pathologic,
2:06:25 why can’t I just accept this thing is good
2:06:27 and let it be good?
2:06:29 And it worries me much less in my work life.
2:06:30 It worries me a little in my work life
2:06:33 that I’ll always want to burn something down and start over.
2:06:34 But it does worry me there,
2:06:36 but I have more of a fear of it
2:06:39 in the context of friendships
2:06:40 because I know what I’ve done in the past.
2:06:43 I think I’m better with it now,
2:06:47 but thinking about the values I have in my life going forward,
2:06:48 I don’t want,
2:06:52 several relationships that were hugely important to me
2:06:57 went away for things that were preventable
2:07:01 because I was like, if it’s not perfect, burn it down.
2:07:03 And I think that was a really destructive impulse.
2:07:07 – What is that in you?
2:07:07 What is that?
2:07:08 And when does that come from?
2:07:09 – I don’t know.
2:07:12 I think it’s like this feeling of always want to be
2:07:13 in becoming like this feeling of starting over
2:07:15 and improving that I find intoxicating.
2:07:21 But I don’t think that has to apply to personal relationships.
2:07:23 And so a value that I really want to work on,
2:07:26 I read this book that kind of influenced me about philosophy
2:07:28 and it centered what’s called narrative values.
2:07:33 These values that are objectively across cultures,
2:07:34 things that people value.
2:07:36 So this could be like heroism, right?
2:07:37 Loyalty, people value that other culture.
2:07:39 And that you are subjectively attracted to.
2:07:42 And one of the ones that I think is valued
2:07:44 in a lot of cultures that I’m attracted to,
2:07:46 but that I’ve not been good at is forgiveness.
2:07:50 And so my project is that’s a narrative value
2:07:51 I want to start building into my story
2:07:53 to be a more forgiving person
2:07:56 because it’s not, I’m not good at it.
2:07:57 And I need to get good at it.
2:07:59 And I’m afraid that I won’t get good at it.
2:08:01 But I really want to.
2:08:02 – Well, we learn, don’t we?
2:08:06 And that’s much of what is at the very heart of your work,
2:08:07 how to become better at learning.
2:08:08 And you’ve clearly demonstrated
2:08:09 that you’re learning in that regard.
2:08:11 I think much of the first step in learning
2:08:13 is figuring out that we have a problem
2:08:14 or something to solve,
2:08:16 as you said with your experiments book.
2:08:18 And your books are so unbelievably wonderful
2:08:20 because they present a completely original,
2:08:23 challenging, unconventional approach to solving problems.
2:08:25 And you do go out a lot of the things
2:08:28 that many of us have accepted as narratives in our life.
2:08:30 And if we’ve accepted them as narratives and they’re false,
2:08:32 then they’re probably in some way doing us a disservice
2:08:33 in the short or long term.
2:08:36 And that’s why I find your work so wonderfully important
2:08:38 because in many respects, it is that counter narrative
2:08:40 to a lot of the things that we’ve accepted.
2:08:42 And you do go the extra mile,
2:08:44 even though it probably gives you a headache, I’m sure,
2:08:45 because a lot of authors that I speak to
2:08:48 don’t go the extra mile to figure out
2:08:50 if what we’re being told is true.
2:08:52 And ultimately that’s a means to an end.
2:08:53 And the end is to allow all of us
2:08:57 to live more optimized, fulfilled and happy
2:08:59 and productive lives and whatever domain
2:09:00 and whatever definition we class those words.
2:09:03 So thank you, David, for doing the work you do.
2:09:05 I’m so excited to read whatever you make next.
2:09:06 And you’re writing a book on constraints.
2:09:08 And I just already know that if it’s anything
2:09:10 like these two books, Range and the Sports Gene,
2:09:11 it’s going to be one of the most important books
2:09:12 I’ve ever read.
2:09:13 So thank you.
2:09:14 – That was a wonderful compliment.
2:09:15 I don’t want to add anything to that.
2:09:17 (laughing)
2:09:20 (upbeat music)
2:09:25 Perfected has quite frankly taken the nation by storm.
2:09:27 A small green energy drink that you’ve probably seen
2:09:30 popping up through Tesco or to Waitrose,
2:09:34 they’ve grown by almost 10,000%
2:09:36 in a very short period of time
2:09:39 because people are sick and tired
2:09:41 of the typical unhealthy energy drinks
2:09:43 and they’ve been looking for an alternative.
2:09:44 Perfected is the drink that I drink
2:09:46 as I’m sat here doing the podcast
2:09:49 because it gives me increased focus.
2:09:50 It doesn’t give me crashes,
2:09:51 which sometimes might happen
2:09:54 if I’m having a three, four, five, six hour conversation
2:09:57 with someone on the podcast and it tastes amazing.
2:09:58 It’s exactly what I’ve been looking for
2:09:59 in terms of energy.
2:10:01 That’s why I’m an investor
2:10:03 and that’s why they sponsor this podcast.
2:10:04 And for a limited time,
2:10:07 Perfected have given Diary of a CEO listeners only
2:10:12 a huge 40% off if you use the code Diary40 at checkout.
2:10:16 Don’t tell anybody about this.
2:10:17 And you can only get this online for a limited time.
2:10:19 So make sure you don’t miss out.
2:10:22 (upbeat music)
2:10:24 (upbeat music)
2:10:27 (upbeat music)
2:10:30 (upbeat music)
2:10:32 (upbeat music)
2:10:35 (upbeat music)
2:10:37 (upbeat music)
2:10:41 (upbeat music)
2:10:43 (upbeat music)
Có, các nghiên cứu do Harvard dẫn đầu đã phát hiện ra rằng nếu bạn nằm viện với một số tình trạng tim mạch nhất định, khi mà những chuyên gia uy tín nhất không có mặt, bạn sẽ ít có khả năng tử vong hơn. Ôi, điều đó thật đáng sợ. Kết luận là vì… Đây là một câu mà tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói trong đời. Chúng tôi vừa đạt bảy triệu người đăng ký trên YouTube. Và tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến tất cả các bạn đã xuất hiện ở đây mỗi thứ Hai và thứ Năm để theo dõi các cuộc trò chuyện của chúng tôi, từ đáy lòng mình, nhưng cũng thay mặt cho đội ngũ của tôi mà bạn không phải lúc nào cũng có cơ hội gặp gỡ. Hiện tại có gần 50 người đứng sau Diroverseo làm việc để thực hiện điều này. Vì vậy, từ tất cả chúng tôi, xin cảm ơn rất nhiều. Chúng tôi đã tổ chức một buổi rút thăm vào tháng trước và đã trao giải thưởng cho những người đăng ký chương trình cho đến khi đạt bảy triệu người đăng ký. Và các bạn đã rất thích buổi rút thăm đó đến nỗi chúng tôi sẽ tiếp tục nó. Vì vậy, mỗi tháng, chúng tôi sẽ trao giải thưởng mà tiền không thể mua được, bao gồm các cuộc gặp gỡ với tôi, lời mời tham gia các sự kiện của chúng tôi và voucher quà tặng trị giá một ngàn bảng cho bất kỳ ai đăng ký Diroverseo. Hiện tại có hơn bảy triệu bạn. Vì vậy, nếu bạn quyết định đăng ký hôm nay, bạn có thể là một trong những người may mắn đó. Cảm ơn từ đáy lòng tôi. Hãy bắt đầu cuộc trò chuyện. (nhạc nền) David. – Vâng. – Bạn tóm tắt công việc mà bạn làm và lý do bạn làm nó như thế nào? Và bạn thực sự làm điều đó cho ai? – Tôi rất đam mê việc sửa chữa những gì tôi xem là sự dịch sai của các nghiên cứu khoa học về sự phát triển con người. Và đó là cốt lõi của công việc của tôi. Tôi nghĩ tôi đang làm điều đó cho tất cả những ai tò mò, nhưng không có nền tảng khoa học hoặc không có nền tảng khoa học cụ thể đó. Tò mò, nhưng quan tâm đến việc tự cải thiện, nhưng không có thời gian hoặc phương tiện để tự mình tìm hiểu những bằng chứng này. – Và những lĩnh vực tự cải thiện nào mà bạn đã tập trung vào cho đến nay trong sự nghiệp của mình?
– Ồ, trước đây tôi tập trung vào việc phát triển kỹ năng thể chất, như trong thể thao, nhưng ngày càng nhiều, tôi đã chuyển sang phát triển sự nghiệp và cá nhân nói chung, và nhìn nhận điều đó với một cái nhìn rất dài hạn. Vì vậy, một trong những điều quan trọng nhất đối với tôi, một trong những thông điệp quan trọng nhất mà tôi đã làm việc trong vài năm qua là thực tế rằng đôi khi tối ưu hóa cho sự phát triển ngắn hạn sẽ làm suy yếu sự phát triển dài hạn của bạn.
Vì vậy, giả sử nếu chúng ta nghĩ về thể thao hoặc âm nhạc hay điều gì đó tương tự, điều hiển nhiên là bắt đầu sớm trong bất cứ điều gì bạn đang làm, chọn một cái gì đó, kiên trì với nó, không chuyển đổi, vì nếu không bạn sẽ mất thời gian, tập trung rất hẹp, thực hiện cái gọi là thực hành có chủ đích, đúng không? Đó không phải là chơi đùa, không phải là thử nghiệm, đó là nỗ lực, tham gia về mặt nhận thức, chịu sự điều chỉnh, và làm càng nhiều càng tốt để loại trừ những thứ khác. Đó là một cách rất hiển nhiên, đúng không? Và bạn sẽ dẫn đầu, đúng không? Chúng ta thấy điều đó trong thể thao và âm nhạc, chúng ta thấy điều đó trong trường học với một số chương trình khởi đầu sớm mà mang lại lợi thế cho mọi người trong một số kỹ năng học thuật.
Vấn đề là sự tập trung hẹp như vậy tạo ra kết quả ngắn hạn, nhưng làm suy yếu bộ công cụ rộng hơn mà bạn cần cho sự phát triển dài hạn. Và vì vậy bạn sẽ thấy điều mà các nhà khoa học gọi là sự phai nhạt trong những lợi thế này, điều này không nhất thiết có nghĩa là mọi thứ biến mất, mà là thực tế rằng những người có nền tảng rộng hơn sẽ bắt kịp và vượt qua những gì dường như là sự phai nhạt.
– Được rồi, vì vậy nếu bạn dành nhiều thời gian hơn để có được sự hiểu biết rộng hơn về một điều gì đó, cho dù đó là trong thể thao, nếu bạn là một thiên tài trẻ, thì về lâu dài, điều đó sẽ mang lại lợi ích tốt hơn cho bạn và giúp duy trì sự phát triển của bạn. Nhưng trong ngắn hạn, bạn có thể sẽ thua thiệt vì có một đứa trẻ nào đó đang thực hiện thực hành có chủ đích một cách cuồng nhiệt, và nó sẽ có một, nó giống như phép ẩn dụ về rùa và thỏ,
nơi con rùa cuối cùng thắng cuộc đua.
– Vâng, ý tôi là, có một khối lượng lớn nghiên cứu và tâm lý học
có thể được tóm tắt bằng cụm từ,
phạm vi đào tạo dự đoán phạm vi chuyển giao, được chứ?
Chuyển giao là khả năng của một người
để lấy kỹ năng và kiến thức
và sử dụng nó để giải quyết một vấn đề mà họ chưa từng thấy trước đây, đúng không?
Bạn chuyển giao nó sang một tình huống mới.
Và điều dự đoán khả năng của bạn để làm điều đó
là phạm vi các vấn đề mà bạn đã tiếp xúc
trong thực hành.
Nếu bạn tiếp xúc với một tập hợp vấn đề rộng hơn,
bạn sẽ buộc phải xây dựng những mô hình tổng quát,
linh hoạt mà bạn có thể áp dụng
cho những điều mới trong tương lai.
– Trong tất cả công việc của bạn,
tại cốt lõi của những gì mọi người đang cố gắng đạt được
trong cuộc sống của họ, đó là gì?
Tại cốt lõi của những gì họ đang cố gắng đạt được
mà bạn đang nói đến.
Cải thiện, cải thiện về mọi thứ, đúng không?
Rõ ràng mọi người muốn thành công,
nhưng tôi nghĩ có một nghiên cứu khá quan trọng cho thấy
rằng mọi người thường phản ứng với quỹ đạo của họ
cũng nhiều như mức hiệu suất tuyệt đối thực tế của họ,
rằng cảm giác cải thiện,
cảm giác tiến bộ,
nó mang lại cho họ một cảm giác thỏa mãn, đúng không?
Và cuối cùng rõ ràng điều đó sẽ đưa họ đến một cấp độ cao hơn.
Và vì vậy tôi nghĩ thực sự điều này dành cho những người quan tâm
đến việc làm thế nào để tôi thoát khỏi những cao nguyên của mình trong tương lai
và xem đó như một hành trình suốt đời,
thay vì cố gắng đạt đỉnh khi họ 12 tuổi, đúng không?
Hóa ra rằng cách để tạo ra những người 20 tuổi,
30 tuổi, 40 tuổi tốt nhất không giống như
cách để tạo ra những đứa trẻ 10 tuổi tốt nhất.
– Có một sự liên kết nào ở đây với chủ đề
của hạnh phúc và cách sống một cuộc sống hạnh phúc không?
– Chắc chắn là sự thỏa mãn.
Chúng không hoàn toàn giống nhau, nhưng chúng quan trọng.
Vì vậy, để nghĩ về điều này trong một góc độ phát triển nghề nghiệp,
đúng không?
Tôi nghĩ có lẽ nghiên cứu thú vị nhất
về sự thỏa mãn trong sự nghiệp là dự án này tại Harvard.
Dự án Ngựa Tối.
Và dự án này xem xét cách mà mọi người tìm kiếm,
nhiều người trong số họ rất thành công về tài chính
và tất cả những thứ đó, nhưng biến phụ thuộc
là sự thỏa mãn, cảm giác thỏa mãn.
Và khi mọi người đến tham gia một buổi định hướng
trong nghiên cứu này, họ thường nói với các nhà nghiên cứu
những điều như, tôi bắt đầu làm một việc,
vâng, tôi đã học y, nhưng không thực sự phù hợp với tôi,
vì vậy tôi đã chuyển sang một việc khác
và tôi nhận ra mình giỏi một điều mà tôi không ngờ tới,
vì vậy tôi đã đi theo một hướng khác.
Và đừng bảo mọi người làm như tôi đã làm,
bởi vì tôi xuất phát từ con số không.
Và phần lớn mọi người, đó là câu chuyện của họ,
đó là lý do tại sao nó được gọi là Dự án Ngựa Tối,
Ngựa Tối là một biểu hiện
có nghĩa là xuất phát từ con số không.
Và quy chuẩn trong thời đại này
là những người tìm thấy sự thỏa mãn
sẽ đi theo một con đường zigzag
nơi họ sẽ học được rằng có thể họ giỏi một điều
hoặc kém một điều mà họ không ngờ tới,
có thể họ quan tâm đến một điều mà họ không ngờ tới,
và họ sẽ tiếp tục xoay chuyển.
Và họ sẽ nói, thay vì nói,
đây là người trẻ hơn tôi có nhiều hơn tôi,
họ sẽ nói, đây là tôi ngay bây giờ,
đây là kỹ năng và sở thích của tôi,
đây là những cơ hội trước mắt tôi.
Tôi sẽ thử cái này và có thể tôi sẽ thay đổi sau một năm
bởi vì tôi sẽ học được điều gì đó về bản thân mình.
Và họ tiếp tục thực hiện những sự xoay chuyển đó trong suốt sự nghiệp của họ
cho đến khi họ đạt được điều mà các nhà kinh tế gọi là chất lượng phù hợp tốt hơn.
Đó là mức độ phù hợp giữa sở thích
và khả năng của một người với công việc mà họ làm.
Hóa ra điều này cực kỳ quan trọng
cho cả hiệu suất và cảm giác thỏa mãn của bạn.
Và sự kiên trì rõ ràng của bạn, nếu bạn muốn nói về điều đó.
– Vậy thì, trước khi chúng ta chuyển sang sự kiên trì,
lời khuyên đó có nghĩa là bạn sẽ đưa ra
cho một người trẻ tuổi ở đầu sự nghiệp của họ là gì?
Đó là suy nghĩ về cách điều hướng để trở thành người thực sự có năng lực, thực sự giỏi về một điều gì đó và thành công theo bất kỳ cách nào về tài chính, nhưng cũng duy trì sự thỏa mãn trong suốt cuộc đời của họ? – Tôi nghĩ có hai điều chính rút ra từ điều đó. Một là không nên quá tập trung vào việc lập kế hoạch dài hạn. Tôi nghĩ chúng ta thường tôn vinh việc có những mục tiêu dài hạn và điều đó cũng không sao cả. Không có gì sai khi có những mục tiêu dài hạn. Nhưng những mục tiêu đó không phải lúc nào cũng hữu ích cho bạn trong khoảnh khắc hiện tại. Khi tôi nghĩ về bản thân mình khi tôi là một vận động viên chạy 800 mét cạnh tranh, tôi có thể có một mục tiêu về thời gian cho cuối cuộc đua, nhưng điều đó không giúp tôi thực sự làm được điều gì. Bạn chỉ nhìn thấy đồng hồ khi bạn hoàn thành và bạn sẽ cảm thấy vui hoặc buồn. Có những mục tiêu như, hãy để tôi cố gắng di chuyển với 300 mét còn lại. Điều đó cho bạn một thí nghiệm có thể hành động. Vì vậy, lập kế hoạch ngắn hạn tôi nghĩ là một trong những điều rút ra. Và tạo ra cái gọi là thực hành tự điều chỉnh. Học tập tự điều chỉnh có nghĩa là cơ bản là suy nghĩ về cách suy nghĩ của chính bạn, chịu trách nhiệm cho việc học của chính bạn. Và một số nghiên cứu thú vị nhất về học tập tự điều chỉnh thực sự xuất phát từ bóng đá, được thực hiện ở Hà Lan, nơi một người phụ nữ tên là Ry Alfred Gemser đã theo dõi những đứa trẻ từ 12 tuổi, đúng không? Đến khi một số trong số chúng tham gia vào các đội bóng đã là á quân trong World Cup. Và những gì cô ấy thấy ở những đứa trẻ đã thoát khỏi những b plateau về hiệu suất là có những chỉ số sinh lý nhất định mà ai đó phải có. Như nếu một đứa trẻ không thể chạy ít nhất bảy mét mỗi giây, điều này không phải là quá nhanh, nhưng nếu chúng không thể đạt được điều đó, thì chúng sẽ không vươn tới đỉnh cao. Vì vậy, có những tham số sinh lý. Nhưng cũng có những đứa trẻ sẽ thoát khỏi những b plateau về hiệu suất là những đứa mà nếu bạn nhìn chúng trong video khi chúng còn nhỏ, chúng đang nói với huấn luyện viên như, tại sao chúng ta lại thực hiện bài tập này? Tôi nghĩ tôi có thể làm điều này rồi.
Như tôi nghĩ, tôi cần làm việc về một vấn đề khác. Và bạn biết đấy, đôi khi một huấn luyện viên có thể nói, “Ôi, chỉ cần quay lại hàng thôi, bạn biết không?” Nhưng đây là những đứa trẻ đang suy nghĩ về những gì chúng cần cải thiện, những gì chúng giỏi. Chúng đang tạo ra một chu trình này. Chu trình tự điều chỉnh là phản ánh. Bạn giỏi hay kém ở đâu? Bạn cần làm việc về điều gì? Bạn cần lên kế hoạch như thế nào? Hãy nghĩ ra một thí nghiệm để bạn có thể làm việc về điều đó. Theo dõi một cách để cố gắng đo lường, có thể là khách quan hoặc chủ quan. Và sau đó đánh giá. Liệu thí nghiệm mà tôi thực hiện có hiệu quả trong việc giúp tôi cải thiện điều này hay không? Và những người làm điều đó lặp đi lặp lại, họ cứ tiếp tục cải thiện. Và tôi nghĩ đó là những gì những người “ngựa ô” đang làm trong sự nghiệp của họ. Họ đang nói, “Tôi đang phản ánh về những gì tôi có. Tôi đang lập kế hoạch để thử nghiệm điều gì đó phù hợp với tôi. Tôi theo dõi nó, có thể là chủ quan, có thể là khách quan. Và sau đó tôi đánh giá những gì điều đó cho tôi biết để thực hiện bước tiếp theo.” Và bạn cứ ngày càng tốt hơn theo thời gian.
– Vậy nếu tôi, giả sử tôi đang ở đầu 20 trong sự nghiệp của mình, làm thế nào để tôi áp dụng điều đó trong cuộc sống của mình để đảm bảo rằng tôi sẽ đến được World Cup, nói một cách ẩn dụ?
– Vâng, có một điều thú vị về độ tuổi 20 mà tôi nghĩ là đáng nói, đó là có một phát hiện trong tâm lý học gọi là ảo tưởng về sự kết thúc của lịch sử. Và đây là phát hiện rằng chúng ta luôn đánh giá thấp mức độ thay đổi của bản thân. Những gì chúng ta nghĩ là mình giỏi, những gì chúng ta nghĩ là mình kém, cách chúng ta muốn dành thời gian, những gì chúng ta ưu tiên trong tình bạn, v.v. Và ở mỗi bước trong cuộc sống, mọi người đều đánh giá thấp mức độ thay đổi của họ trong tương lai. Sự thay đổi tiếp tục diễn ra trong suốt cuộc đời của bạn. Nó có chậm lại. Vì vậy, chúng ta luôn là những công trình đang trong quá trình hoàn thiện, tuyên bố rằng mình đã hoàn thành liên tục trong suốt cuộc đời. Thời gian thay đổi tính cách nhanh nhất là khoảng từ 18 đến 28 tuổi khi bạn đang trưởng thành, nhưng nó không bao giờ dừng lại.
nhưng đó là khoảng thời gian nhanh nhất khi chúng tôi nói với mọi người,
này, bây giờ bạn phải tìm ra điều đó, đúng không?
Và đó là khi họ đang thay đổi như điên.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng việc thực hành tự điều chỉnh này còn quan trọng hơn.
Trong một cuốn nhật ký, tôi sẽ nói, tôi có làm điều đó.
Những câu hỏi này có thể rất cơ bản.
Tôi đang cố gắng làm gì?
Tại sao?
Tôi cần học gì để làm điều đó?
Ai là người tôi cần giúp tôi học điều đó?
Làm thế nào tôi có thể đảm bảo rằng người đó có mặt để giúp tôi?
Tôi có thể thiết lập thí nghiệm nào để thử nghiệm?
Và sau đó quay lại và đánh giá thí nghiệm
và chọn một cái tiếp theo.
Trở thành một nhà khoa học về sự phát triển của chính mình,
tôi nghĩ là điều tuyệt vời.
Điều này có vẻ trái ngược với trực giác vì bạn sẽ nghĩ rằng
chúng ta chỉ cần nội tâm hóa những điều này
chỉ từ việc làm những điều,
nhưng khoa học khá rõ ràng
rằng chúng ta không nhận được tất cả những gì chúng ta có thể
từ những trải nghiệm của mình từ góc độ học tập
trừ khi chúng ta thực hiện nó một cách rõ ràng hơn.
Vì vậy, tôi sẽ khuyên một người trong độ tuổi 20
bắt đầu thực hành tự điều chỉnh này.
– Điều gì đã khiến bạn đến với công việc mà bạn đang làm
và bạn định nghĩa nghề nghiệp của mình như thế nào?
– Được rồi, trong cuộc sống trước đây của tôi,
tôi đã được đào tạo để trở thành một nhà khoa học,
nhà khoa học môi trường.
Tôi đã sống ở Bắc Cực,
nghiên cứu chu trình carbon trong một cái lều.
Và tôi đã từng là một vận động viên chạy cạnh tranh.
Tôi có một người bạn tập luyện, người đứng trong top những người
có thành tích tốt nhất trong 800 mét trong nhóm tuổi của anh ấy ở đất nước này.
Gia đình đầu tiên của những người nhập cư Jamaica
sẽ là người đầu tiên tốt nghiệp đại học,
đã ngã quỵ vài bước sau một cuộc đua.
Và tờ báo quê hương của chúng tôi đã nói,
ồ, anh ấy đã bị đau tim.
Tôi thậm chí không biết điều đó có nghĩa là gì
đối với một người ở độ tuổi và sức khỏe đó, đúng không?
Và tôi đã cảm thấy tò mò.
Cuối cùng, tôi đã tìm được dũng khí
hoặc bất cứ điều gì nghe có vẻ ngớ ngẩn khi nói theo cách đó,
nhưng tôi đã lo lắng về điều đó để hỏi gia đình anh ấy
ký một bản từ chối trách nhiệm cùng tôi để thu thập hồ sơ y tế của anh ấy.
Tôi đã làm điều đó, và hóa ra anh ấy có một trường hợp điển hình.
của căn bệnh này do một đột biến gen đơn lẻ gây ra.
Nó gần như luôn là nguyên nhân khiến các vận động viên trẻ đột ngột qua đời.
Và tôi đã nói, chúng ta có thể cứu một số người khỏi điều này
với sự nhận thức nhiều hơn.
Và tôi quyết định kết hợp sở thích của mình về thể thao và khoa học.
Tôi đã nói rằng tôi muốn viết về cái chết đột ngột do tim
và các vận động viên cho Sports Illustrated,
một tạp chí mà tôi đã lớn lên cùng.
Vì vậy, tôi đã rời khỏi con đường khoa học.
Tôi đã rời đi sau khi hoàn thành thạc sĩ,
và tìm cách đến với Sports Illustrated.
Tôi đã vào đó với tư cách là một nhân viên tạm thời,
đề xuất câu chuyện này về cái chết đột ngột do tim và các vận động viên.
Họ bảo, nhân viên tạm thời ngồi xuống, đúng không?
Và sau đó, các cuộc thi marathon Olympic cho đội tuyển Mỹ năm 2008
đã diễn ra tại Central Park
và người đứng thứ năm trong cả nước,
đã đột ngột qua đời cách văn phòng của chúng tôi khoảng 10 dãy nhà.
Và rồi họ nói, bạn không biết gì về điều này sao?
Và vì vậy, bạn biết đấy, trong một tuần,
tôi đã có thể viết một câu chuyện bìa khiến nó trông như thể
chúng tôi đã thực hiện nghiên cứu trong hai năm chỉ trong một tuần.
Và tôi đã trở thành nhà văn khoa học tại Sports Illustrated.
Thật thú vị, bạn biết đấy,
tôi vào đó với tư cách là một nhân viên tạm thời, chậm hơn sáu, bảy năm so với những người
trẻ hơn tôi, làm những công việc cơ bản hơn cho họ.
Nhưng tôi nhận ra khá sớm rằng nền tảng kỳ quặc của tôi, đúng không?
Tôi nghĩ tôi đang hình thành để trở thành một nhà khoa học trung bình điển hình,
nhưng bạn lấy những kỹ năng khoa học trung bình đó
và mang chúng đến các tạp chí thể thao
như một người đoạt giải Nobel, bạn biết không?
Và vì vậy tôi nhận ra rằng tôi có thể tự tạo ra con đường riêng của mình
thay vì phải cạnh tranh với bất kỳ ai.
Nhưng động lực ban đầu để vào sự kết hợp này
giữa thể thao và khoa học là một bi kịch cá nhân.
– Và bạn định nghĩa bản thân mình từ góc độ Crip như thế nào?
Bạn là một nhà văn, bạn là một nhà khoa học, hay bạn là gì?
– Tôi xem mình như một sự kết hợp
giữa một nhà văn khoa học và một phóng viên điều tra
bởi vì điều thực sự kích thích tôi
là khi tôi thấy có một sự hiểu lầm phổ biến
về điều gì đó thực sự quan trọng đối với sự phát triển của con người.
Và đó là điều đã dẫn đến sự đa dạng.
Ý tôi là, tôi đã làm việc tại Sports Illustrated, quy tắc 10.000 giờ là nghiên cứu nổi tiếng nhất về khoa học và phát triển con người có lẽ từng được tiêu thụ phổ biến. Và tôi đã nói, ồ, tôi muốn viết về nó. Sau đó, tôi bắt đầu đọc các nghiên cứu và nói, điều này sai, đây là phát hiện phổ biến nhất trong lĩnh vực của chúng tôi. Có thể đây là nghiên cứu về việc tiếp thu kỹ năng và phát triển con người phổ biến nhất từng được thực hiện, và nó không đúng. Và vì vậy, bạn biết đấy, những điều này cứ ám ảnh trong đầu tôi và tôi phải làm gì đó về nó.
– 10.000 giờ, đó là gì đối với một người chưa bao giờ nghe về nó trước đây?
– Vâng, và những gì mọi người nghĩ về nó có lẽ phụ thuộc vào nơi họ đã nghe về nó, nếu họ đã nghe về nó. Nhưng đó là ý tưởng, và các nhà khoa học thực sự gọi nó là khung thực hành có chủ đích. Nhưng đó là ý tưởng rằng con đường duy nhất để đạt được chuyên môn thực sự là thông qua 10.000 giờ thực hành có chủ đích, mà là nỗ lực, tham gia về mặt nhận thức, không chỉ là đánh bóng ở sân tập, mà bạn đang tập trung vào việc sửa lỗi kiểu thực hành. Và không có sự khác biệt nào về tài năng. Thực sự chỉ là sự thể hiện của 10.000 giờ khác nhau trong số giờ thực hành có chủ đích của bạn. Vì vậy, bạn nên bắt đầu càng sớm càng tốt. Và có một điều gì đó nằm dưới nó. Điều này có vẻ hơi “nghiền ngẫm”, nhưng được gọi là giả định về lợi ích đơn điệu. Tôi biết các nhà khoa học sẽ không thắng trong bất kỳ cuộc thi tiếp thị nào, nhưng điều đó về cơ bản có nghĩa là ý tưởng rằng hai người ở cùng một mức độ hiệu suất sẽ tiến bộ cùng một lượng cho cùng một đơn vị thực hành có chủ đích, cũng sai. Và đó là một trong những giả định cơ bản của quy tắc 10.000 giờ.
– Vâng, vì tôi luôn nghe điều đó. Ý tôi là, nó đã trở thành một cụm từ thông dụng để nói rằng, bạn chưa bỏ ra 10.000 giờ, có nghĩa là bạn chưa thực hành đủ để trở thành một bậc thầy.
– Ý tôi là, tôi đã được nói rằng nếu bạn làm 10.000 giờ trong bất kỳ điều gì, bạn sẽ trở thành một bậc thầy trong đó.
Đó là kiểu câu chuyện, đúng không?
– Chà, để lấy một ví dụ từ nghiên cứu cờ vua,
có những người đã được theo dõi
và trung bình mất khoảng 11.053 giờ
để đạt được cấp bậc kiện tướng quốc tế trong cờ vua.
Vì vậy, đó là một cấp độ thấp hơn kiện tướng.
Trước tiên, 10.000 giờ trong trường hợp đó
sẽ hơi thấp,
nhưng một số người đã đạt được trong 3.000 giờ
bởi vì họ học nhanh hơn một chút.
Những người khác tiếp tục được theo dõi
sau 20.000 giờ và họ vẫn chưa đạt được.
Vì vậy, bạn có thể có quy tắc 11.053 giờ trung bình.
Thực sự không cho bạn biết gì
về sự phát triển kỹ năng của con người.
– Vậy tại sao điều đó lại quan trọng đối với tôi?
Nó giải phóng tôi khỏi việc lãng phí thời gian
hoặc nhắm vào điều sai lầm như thế nào?
– Chà, sự phù hợp hóa ra lại rất quan trọng.
Mọi người học với tốc độ và những điều khác nhau.
Vì vậy, tìm ra nơi bạn học tốt hơn là rất quan trọng
nếu bạn muốn tối đa hóa lợi thế của mình.
Và tôi nghĩ điều đó quay trở lại một trong những lý do
tại sao mọi người cần thử nhiều thứ khác nhau.
Bởi vì cái nhìn của bạn về bản thân thực sự bị giới hạn
bởi danh sách trải nghiệm của bạn, đúng không?
Và vì vậy bạn cần phải tìm ra
nơi bạn có lợi thế so sánh.
Nhưng đối với nhiều người, đó là cái gọi là xếp chồng kỹ năng
nơi thay vì làm một việc trong 10.000 giờ,
bạn trở nên thành thạo ở một số điều
và chồng chéo chúng theo cách khiến bạn rất độc đáo.
Và vì vậy tôi nghĩ ý tưởng này về việc chỉ chăm chú
làm cùng một việc.
Ý tôi là, chúng ta có nên quay lại
và nói về nghiên cứu nền tảng của quy tắc 10.000 giờ không?
Bởi vì đó là nơi tôi lần đầu tiên biết đến điều này.
Tôi muốn, vì vậy tôi đã tham gia một cách tự do,
có nghĩa là tôi không đủ giỏi để được tuyển chọn
như một vận động viên chạy 800 mét ở trường đại học.
Và tôi đã trở thành một phần của đội tiếp sức giữ kỷ lục của trường.
Vì vậy, tôi đã từ một người không ai biết đến
trở thành khá giỏi.
Như, vâng, chỉ là nỗ lực của tôi thôi.
Và sau đó khi tôi bắt đầu đọc các nghiên cứu,
và tôi xem qua bài báo gốc được viết vào năm 1993,
và bài báo gốc đó được thực hiện trên 30 nghệ sĩ violon,
30 nghệ sĩ violon tại một học viện âm nhạc đẳng cấp thế giới, được không?
Vậy hãy bắt đầu phân tích các vấn đề ở đây.
Vấn đề đầu tiên được gọi là giới hạn phạm vi.
Những người này đã ở trong một học viện âm nhạc đẳng cấp thế giới,
đã được chọn lọc rất cao.
Được chọn lọc cho một điều gì đó, một lần nữa, cho những người thích thống kê ở đây,
điều đó có tương quan với biến phụ thuộc của bạn,
đó là kỹ năng.
Đó là một vấn đề nếu bạn đang cố gắng phát triển
một khuôn khổ phát triển kỹ năng tổng quát.
Đó sẽ giống như một phép ẩn dụ.
Nếu tôi thực hiện một nghiên cứu về những gì gây ra kỹ năng bóng rổ,
và tôi chỉ sử dụng các trung phong trong NBA làm đối tượng,
và tôi nói, ừ, chiều cao không ảnh hưởng đến kỹ năng trong NBA,
bởi vì tất cả họ đều cao bảy feet,
vì vậy tôi đã làm giảm sự biến thiên trong biến đó.
Vì vậy, trong cuốn sách đầu tiên của tôi, tôi thực sự đã thực hiện một dự án phân tích
nơi tôi lấy chiều cao của nam giới trưởng thành người Mỹ
và chiều cao trong NBA.
Như bạn có thể tưởng tượng, có một mối tương quan rất cao,
tích cực giữa chiều cao của nam giới Mỹ
và khả năng ghi điểm của họ trong NBA.
Nhưng nếu bạn giới hạn phạm vi chỉ cho những cầu thủ
đã ở trong NBA, mối tương quan sẽ trở thành tiêu cực,
bởi vì các hậu vệ ghi nhiều điểm hơn các vị trí khác.
Vì vậy, nếu bạn không biết điều đó,
nếu bạn chỉ thực hiện nghiên cứu đó với chỉ các cầu thủ NBA,
bạn sẽ bảo các bậc phụ huynh nên có những đứa trẻ thấp hơn
để chúng ghi nhiều điểm hơn trong NBA.
Vì vậy, khi bạn không mang lại một chút cảm nhận về những gì đang diễn ra
cho nghiên cứu của bạn và bạn giới hạn phạm vi theo cách đó,
bạn có thể kết thúc với thông điệp sai.
Ngoài ra–
– Các hậu vệ ghi nhiều điểm hơn hay ít điểm hơn?
– Họ ghi nhiều điểm hơn và họ thấp hơn.
– À, được rồi.
– Đúng vậy, vì nếu bạn không nhìn vào toàn bộ dân số
và chỉ nhìn vào những người đã được sàng lọc rất cao
đã ở trên đỉnh,
Bạn có thể nhận được những lời khuyên ngược đời như thế này. Vấn đề khác mà tôi chú ý khi lần đầu đọc nghiên cứu là họ chỉ báo cáo số trung bình. 10.000 giờ là số giờ trung bình của việc luyện tập có chủ đích của 10 nghệ sĩ violin xuất sắc nhất khi họ 20 tuổi. Sau đó có một nhóm thứ hai và một nhóm thấp hơn, và họ nói rằng có sự tương ứng hoàn toàn, nghĩa là không ai luyện tập ít giờ hơn lại tốt hơn bất kỳ ai luyện tập nhiều giờ hơn. Nhưng họ chỉ đưa ra số trung bình, vì vậy tôi không thể biết điều đó. Tôi đã nói, ôi, tôi muốn biết liệu điều đó có đúng không. Tôi có thể xem dữ liệu để xem điều đó có đúng không? Vì vậy, tôi đã liên lạc với Anders Erickson, một người tuyệt vời, người đã là cha đẻ của quy tắc 10.000 giờ, mặc dù ông thực sự ghét cái tên đó. Tôi đã nói, tôi có thể xem dữ liệu hoặc các biện pháp biến thiên để biết có bao nhiêu sự biến đổi giữa các cá nhân không? Ông ấy nói, bạn biết đấy, mọi người không nhất quán trong các báo cáo lặp lại về việc luyện tập của họ. Vì vậy, chúng tôi không nghĩ điều đó quan trọng. Tôi đã nói, mọi người đều gặp khó khăn trong việc thu thập dữ liệu tốt. Điều đó không có nghĩa là họ không báo cáo các biện pháp biến thiên. Vì vậy, sau khi tôi bắt đầu chỉ trích nghiên cứu này, 20 năm sau khi nghiên cứu được công bố, họ đã làm một bài báo cập nhật với một số dữ liệu thực tế. Và bạn có thể thấy kết luận ban đầu là sai. Không có sự tương ứng hoàn toàn. Một số người luyện tập ít hơn lại tốt hơn một số người luyện tập nhiều hơn. Một số người đã luyện tập vượt quá 10.000 giờ. Một số người thì dưới mức đó nhưng lại làm tốt hơn. Có rất nhiều yếu tố khác cũng quan trọng, đúng không? Tôi thích gọi đó là nghiên cứu 625.000 giờ ngủ vì nhóm hàng đầu có nhiều giấc ngủ hơn. Họ ngủ trung bình khoảng 60 giờ mỗi tuần so với các nhóm thấp hơn. Và đó là một sự khác biệt lớn trong nghiên cứu về số giờ họ ngủ. – Vì vậy, có thể chỉ là giấc ngủ. – Giấc ngủ, nhưng có sự biến đổi cá nhân to lớn.
Ý tưởng về một con số trung bình hoàn toàn che khuất câu chuyện thực sự, đó là có những người thực hành ít hơn nhưng lại làm tốt hơn những người đã thực hành nhiều hơn. Có rất nhiều vấn đề, tôi chỉ nói, bạn biết đấy, tôi đang nhận được những đề xuất về thể thao thanh thiếu niên. Tôi đang nhận được những đề xuất đầu tư, như trích dẫn quy tắc 10.000 giờ. Điều đó không đúng và đang tạo ra ấn tượng sai lệch về cách mà con người phát triển. Và ý tưởng rằng bạn chỉ cần chọn một thứ gì đó và kiên trì với nó, và việc thử nghiệm để tìm ra nơi bạn có cơ hội tốt nhất là vô nghĩa và điều đó là sai. Vì vậy, tôi đã trở nên ám ảnh với việc tìm hiểu điều đó.
– Tôi thực sự muốn thành công trong những điều mà tôi đang nỗ lực trong giai đoạn của cuộc đời mình. Dù đó là podcasting hay khởi nghiệp, danh mục đầu tư kinh doanh của tôi khá đa dạng với nhiều ngành khác nhau, từ những thứ như chất gây ảo giác đến SpaceX và bất cứ điều gì có thể. Vì vậy, khi tôi nghĩ về việc ngồi xuống với bạn hôm nay, tôi đã nghĩ, có lẽ tôi sẽ chỉ nói cho anh biết tôi đang cố gắng đạt được điều gì trong cuộc sống của mình. Tôi là một người đàn ông 30 tuổi. Vì vậy, bạn biết đấy, tôi không còn ở giai đoạn đầu của sự nghiệp. Điều đó có nghĩa là, ví dụ, tôi không thể tiến bộ bây giờ sao?
– Bạn đang ở giai đoạn nào trong sự nghiệp của mình?
– Tôi không biết, vì tôi có cái giai đoạn 18 đến 28. Vì vậy, tôi nghĩ có lẽ tôi hơi cứng nhắc một chút.
– Bạn biết đấy, có một nghiên cứu vài năm trước từ MIT và Northwestern và Cục Điều tra Dân số Hoa Kỳ đã phát hiện ra rằng độ tuổi trung bình của một người sáng lập một công ty khởi nghiệp công nghệ tăng trưởng nhanh, đứng trong top 1 trong 10.000. Bạn đoán độ tuổi trung bình vào ngày thành lập là bao nhiêu? Đoán xem.
– 25?
– 45. Và một người 50 tuổi có cơ hội tốt hơn một người 30 tuổi. Nhưng chúng ta không bao giờ nghe, cũng giống như chúng ta không bao giờ nghe câu chuyện của những người như zigzaggers, chúng ta chỉ nghe câu chuyện của Tiger Woods. Chúng ta chỉ nghe như Mark Zuckerberg đã nói nổi tiếng, “Người trẻ chỉ thông minh hơn.” Khi anh ấy 22 tuổi. Bạn có nghe anh ấy nói điều đó nữa không?
Không, bất ngờ, bất ngờ.
Nhưng chúng ta chỉ, chúng ta không bao giờ, chúng ta thích coi trọng sự sớm nở.
Vì vậy, tôi sẽ không nói rằng bạn không
ở giai đoạn đầu của sự nghiệp của mình.
Chắc chắn bạn không phải như vậy theo tiêu chí đó.
Và điều đó không có nghĩa là không có những công ty tuyệt vời
hoặc nếu bạn biết, bạn đo lường theo vốn hóa thị trường
thì có những nhà sáng lập trẻ tuyệt vời.
Nhưng họ nhận được sự chú ý vượt trội so với những gì là bình thường.
Đó là một điều khác rất quan trọng đối với tôi.
Không phải nói rằng không có ngoại lệ
bởi vì có nhiều cách khác nhau để đạt đến đỉnh cao
như có nhiều con người.
Nhưng tôi nghĩ chúng ta liên tục tập trung vào ngoại lệ
khi mọi người ít nhất nên nhận thức về cái bình thường.
– Vậy trung bình, vậy những người sáng lập công nghệ phát triển nhanh nhất?
– Các công ty khởi nghiệp công nghệ.
Nhưng công nghệ trong bối cảnh này cũng bao gồm những thứ
trong nông nghiệp, đúng không?
Nó không chỉ là các ứng dụng chia sẻ ảnh như công nghệ nói chung.
– Điều này tôi nghĩ là quan trọng vì nó,
tôi nghĩ là công bằng khi nói rằng ít có khả năng
một người 55 tuổi sẽ hiểu
một số nền tảng mới nổi hơn
mà là bản địa, ví dụ như, bạn biết đấy,
như Mark Zuckerberg ở tuổi 22,
nghịch ngợm trong phòng ký túc xá của mình với máy tính
và internet.
– Vâng, tôi nghĩ điều đó là công bằng.
Nhưng công nghệ chạm đến rất nhiều lĩnh vực khác,
bạn biết đấy, giống như hôm qua trên đường đến đây,
tôi đã học về một phần mềm
mà tôi chưa bao giờ nghe đến
bởi vì tất cả các máy tính đều bị hỏng ở sân bay, đúng không?
Công nghệ có mặt ở tất cả những nơi này mà chúng ta,
không có kiểu hình mẫu nào
được công khai như vậy.
– Vậy nếu tôi muốn trở thành, được rồi, tôi hiểu rằng
mùa này trong cuộc đời tôi tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn
về việc tôi có thể nhắm đến bất cứ điều gì tôi muốn.
Không có nghĩa là tôi sẽ giỏi về nó.
Nhưng nếu tôi chỉ muốn trở nên năng suất hơn
trong những mục tiêu mà tôi đang nhắm đến,
thì nói rằng, bạn biết đấy, podcast này có ý nghĩa rất nhiều với tôi.
Vì vậy, tôi muốn trở nên năng suất hơn khi nói đến
Tìm cách để tiến xa hơn với podcast này,
cách đổi mới, cách giải quyết một số vấn đề
và thách thức mà chúng ta phải đối mặt.
Những điều đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi
khi tôi bắt đầu nói về năng suất
với một nhiệm vụ rất cụ thể?
– Ý tôi là, tôi nghĩ thách thức của bạn
sẽ là podcast này đã trở nên quá lớn
và bạn đã trở nên rất thành thạo trong đó
đến mức bạn sẽ rơi vào cái mà gọi là “vũng lầy của sự thành thạo”
hoặc như nhà kinh tế học Russ Roberts đã nói với tôi,
một “cái võng của sự thành thạo”.
Bạn đang ở trong một lĩnh vực mà bạn rất thoải mái
và rất thành công đến mức việc cải thiện sẽ trở nên khó khăn hơn
bởi vì có sự không khuyến khích trong việc thay đổi bất cứ điều gì
mà bạn đang làm, đúng không?
Bạn phải chấp nhận một số rủi ro.
Ý tôi là, bạn biết điều đó, bạn là một doanh nhân.
Nếu bạn muốn trở nên tốt hơn
bạn sẽ phải chấp nhận một số rủi ro.
Tôi nghĩ đó sẽ là một điều khó khăn để làm
bởi vì, bạn biết đấy, có những người trong phòng này
phụ thuộc vào bạn, rủi ro của bạn cũng là rủi ro cho họ.
Vì vậy, tôi nghĩ bạn cần bắt đầu suy nghĩ
về những rủi ro thông minh nào
nếu bạn muốn đổi mới với podcast,
điều đó có thể trông như thế nào?
Và tìm cách thực hiện những thí nghiệm nhỏ.
Tôi là một fan lớn của việc thực hành với rủi ro thấp, đúng không?
Làm thế nào bạn có thể thiết lập một số thực hành với rủi ro thấp
cho những gì có thể là một thí nghiệm lớn hơn có giá trị?
Và tôi nghĩ điều đó cũng đúng với cá nhân
tiến bộ trong sự nghiệp của họ.
Như, tôi rất thích câu này, câu yêu thích của tôi,
câu mà tôi thích nhất trong cuốn “Range”
là một câu diễn giải từ một người phụ nữ tên là Herminia Ibarra
là một giáo sư tại Trường Kinh doanh London.
Và bà nghiên cứu cách mọi người thực hiện các chuyển tiếp trong công việc.
Vì vậy, câu nói của bà là, chúng ta học được ai là chúng ta trong thực hành,
chứ không phải trong lý thuyết.
Vì vậy, luận điểm của công việc của bà là có ý tưởng này
rằng bạn có thể chỉ cần tự suy ngẫm và tiến lên
và biết những gì bạn nên làm.
Bạn biết đấy, giống như Clark Kent chạy vào một buồng điện thoại
và xé bỏ bộ đồ của mình và trở thành Superman.
Nhưng công việc là một phần của danh tính.
và nó không thay đổi như vậy từ việc tự suy ngẫm.
Bạn thực sự phải thử một cái gì đó, xem nó diễn ra như thế nào.
Điều gì là bất ngờ?
Bạn đã học được gì mà bạn có thể quan tâm
hoặc điều gì mà bạn giỏi hơn mà bạn không biết?
Có điều gì mà bạn giỏi
mà bạn nhận ra là bạn không sử dụng?
Và sau đó bạn sẽ đưa ra bước tiếp theo dựa trên điều đó, đúng không?
Và tôi nghĩ khi bạn rất thành thạo và thành công
và chỉ nhận được, bạn biết đấy, rất nhiều phản hồi tích cực
cho một điều gì đó, thì sẽ trở nên khó khăn để chấp nhận rủi ro.
Và vì vậy tôi nghĩ đó sẽ là một thách thức cho bạn
bởi vì nếu bạn chấp nhận một lượng rủi ro đủ lớn, đúng không?
Bạn muốn ở trong vùng đẩy tối ưu của mình.
Vì vậy, cho bất cứ điều gì bạn đang làm,
nếu bạn đang thực hành bất cứ điều gì, kỹ năng thể chất,
bất cứ điều gì, nếu bạn không ít nhất như 15, 20% thời gian
thất bại, thì bạn không ở trong vùng đẩy tối ưu của mình
nơi bạn đang cải thiện nhiều nhất có thể.
Và tôi nghĩ khi bạn có một điều gì đó rất thành công,
thì điều đó thật khó khăn.
Và vì vậy tôi sẽ bắt đầu suy nghĩ về
những rủi ro mà bạn sẵn sàng chấp nhận.
Và điều đó không có nghĩa là đó là một thất bại
nếu một điều gì đó đi lùi, đúng không?
Nếu số lượt xem giảm hoặc bất kỳ chỉ số nào
mà bạn đang đo lường.
– Thật thú vị, đó rõ ràng là một điều,
đó là một trong những nỗi ám ảnh lớn của tôi trong cuộc sống.
Và đó cũng là một trong những điều khiến tôi không thể ngủ vào ban đêm,
làm tôi bận tâm trong khi tắm là làm thế nào để giữ cho một đội ngũ
tiến hành các thí nghiệm và thất bại nhiều hơn
khi họ thành công.
Vì vậy, khi podcast này đứng đầu bảng xếp hạng ở châu Âu,
tôi đã phải đối mặt với thất bại.
Và trách nhiệm duy nhất của cô ấy là tăng tỷ lệ thất bại
và thử nghiệm trong đội ngũ của chúng tôi,
điều này có nghĩa là chỉ cần tập hợp tất cả các phòng ban khác nhau của chúng tôi.
Vì vậy, chúng tôi có các phòng ban khác nhau
trong doanh nghiệp cụ thể này.
Vì vậy, có khoảng 40 người trong công ty này
gọi là DiRiver CEO.
Và có một đội ngũ sản xuất.
Có đội ngũ truyền thông xã hội.
Có đội ngũ thương mại, chẳng hạn.
Và có đội ngũ đặt khách và logistics.
Và tôi cảm thấy như chúng tôi thực sự đang ở LA, lái xe trên đường mà không nói chuyện với Jemima, người đứng đầu nhóm đặt chỗ khách và nghiên cứu. Và tôi đã nói rằng một trong những điều quan trọng nhất bây giờ, khi chúng tôi đang đứng số một, là chúng tôi phải tiếp tục tự phá vỡ chính mình, vì sẽ có một đứa trẻ nào đó, giống như chúng tôi ba năm trước, vì sự ngây thơ của họ, họ không bị ràng buộc bởi tất cả những quy tắc và thành công này. Vì vậy, hãy ẩn mình trước sự thất bại và thử nghiệm, người đang trong đội ngũ của chúng tôi và đã làm việc. Và bây giờ trong vài ngày qua, chúng tôi đang tiến hành một thí nghiệm mà mỗi một trong những bộ phận đó đều có một trợ lý thất bại. Bởi vì bạn biết điều gì xảy ra với mọi người? Họ bận rộn với công việc của mình. Và thử nghiệm và thất bại luôn là thứ yếu so với công việc của họ. Vì vậy, nếu chúng tôi đưa những người thất bại vào từng đội và họ điều hành các thí nghiệm, họ hiểu đội ngũ, họ điều hành các thí nghiệm, họ đo lường chúng và quan trọng nhất, họ báo cáo những thất bại và thí nghiệm của họ trở lại cho toàn bộ đội. Bởi vì thực sự có những bài học có thể chuyển giao, ví dụ, có một lần gần đây, đội ngũ truyền thông xã hội đã phát hiện ra điều này trên TikTok, cho phép chúng tôi nhìn vào một khách như bạn và tìm những video phổ biến nhất của bạn trên TikTok chỉ với một cú nhấp chuột. Và đội ngũ truyền thông xã hội đã tìm ra điều đó, điều này thực sự hữu ích cho họ. Nhưng sau đó, đội ngũ nghiên cứu ở đây đang đặt chỗ cho khách, họ đang cố gắng tìm những video tốt nhất mà David đã từng làm, họ cũng đã hưởng lợi từ việc phát hiện ra nút đó. Bởi vì thay vì phải cuộn qua toàn bộ TikTok, họ chỉ cần nhấn một nút và xem những video phổ biến nhất của bạn. Vì vậy, có một sự thật là một cộng một bằng ba và việc khiến các đội chia sẻ những thất bại và thí nghiệm của họ để họ không phải thất bại theo cùng một cách. Vậy bạn vừa viết xuống điều gì? – Điều này mang lại rất nhiều thứ.
Vấn đề cơ bản mà bạn đang đề cập ở đây chính là sự đánh đổi giữa Khám Phá và Khai Thác.
– Đúng vậy.
– Khám Phá là như tên gọi của nó, tìm kiếm kiến thức mới hoặc những điều mới mà bạn có thể làm để tạo ra giá trị. Khai Thác là tận dụng những gì bạn đã giỏi, những gì bạn đã biết và đào sâu vào đó. Đây là thách thức cơ bản đối với những người trong các tổ chức mà họ đã giỏi, là một khi họ tìm thấy điều gì đó mà họ thực sự giỏi và họ đào sâu vào nó, họ có xu hướng bỏ qua chế độ Khám Phá, đúng không? Và việc cân bằng giữa Khám Phá và Khai Thác là rất quan trọng. Tất nhiên, có rất nhiều trường hợp kinh doanh nổi tiếng như Kodak phát minh ra máy ảnh kỹ thuật số và từ bỏ nó vì họ nghĩ, “Tại sao chúng tôi lại làm gián đoạn chính doanh nghiệp của mình?” Nhưng có một nghiên cứu thú vị do một người tên là Dashan Wong ở Northwestern dẫn dắt, người thực hiện các nghiên cứu phát triển nghề nghiệp với 20 người và ông ấy sẽ xem xét 20.000 người, bạn biết không? Công việc của ông ấy thật sự rất thú vị. Và những gì ông ấy thấy trong công việc này với các đồng nghiệp của mình là mọi người có xu hướng có những giai đoạn thành công trong sự nghiệp. Công việc tốt nhất của họ thường xuất hiện theo cụm. Hầu hết mọi người chỉ có một giai đoạn như vậy. Một số người có thể có nhiều hơn một nếu họ may mắn. Và điều đáng tin cậy mà dẫn đến một giai đoạn thành công, ông ấy đã xem xét, tôi nghĩ là khoảng 26.000, như các đạo diễn phim, nghệ sĩ, nhà khoa học. Điều đáng tin cậy mà dẫn đến một giai đoạn thành công là một khoảng thời gian khám phá, nơi họ thử nghiệm các phong cách khác nhau. Họ mở rộng ra. Họ giữ một đội ngũ nhỏ hơn để có thể linh hoạt. Họ di chuyển giữa các đội và sau đó họ tìm thấy điều gì đó và họ đào sâu vào đó. Và nếu họ muốn có một giai đoạn thành công khác, họ lại làm điều đó, họ quay lại và tiếp tục khám phá, khám phá, khám phá và sau đó khai thác. Vì vậy, họ chuyển đổi giữa các chế độ này thay vì chỉ ở lại trong một chế độ. Nhưng thông điệp rõ ràng từ công việc của ông ấy là khám phá dẫn đến một giai đoạn thành công. Và nếu bạn không thực hiện việc khám phá,
Bạn chỉ định hình cho mình một mức độ trung bình, thì bạn đang hy sinh chuỗi thành công của mình. Đó là một trong những điều mà tôi nhận ra. Điều khác là, bạn đã đề cập đến một điều, ý tưởng về việc mọi người không chỉ làm những điều có thể thất bại. Và tôi nghĩ điều đó thật tuyệt khi họ có danh hiệu thất bại, đúng không? Bởi vì bạn sẽ có những người như Adam Grant, người mà tôi nghĩ cả hai chúng ta đều biết, ông ấy đã đề cập đến tôi một lần, về một cái gì đó gọi là Hiệu ứng Hà mã, nơi mà ý kiến của người được trả lương cao nhất trong phòng, tôi nghĩ là viết tắt, nơi mà tín hiệu của họ rất quan trọng đối với mọi người khác. Vì vậy, nếu bạn không chỉ nói suông, như kiểu, vâng, thất bại là tốt, mà thực sự trao cho mọi người danh hiệu đó, tôi nghĩ đó là một tín hiệu tuyệt vời cho việc bạn đang bảo lãnh rủi ro. Bạn đang bảo lãnh rủi ro cho mọi người, về mặt tâm lý. Và bạn đang tạo ra cái mà các nhà khoa học nghiên cứu về mạng lưới, như các nhóm đội, gọi là một doanh nghiệp nhập khẩu – xuất khẩu ý tưởng. Và đây là một trong những dấu hiệu đặc trưng của các tổ chức và hệ sinh thái học hỏi và thích nghi với một thế giới đang thay đổi. Doanh nghiệp nhập khẩu – xuất khẩu ý tưởng có nghĩa là bạn cần phải có thông tin chảy qua một tổ chức. Bạn cần những người làm những việc khác nhau, có thể thậm chí là những người di chuyển giữa các đội ngũ này nọ. Vì vậy, tôi luôn nghĩ đến kỹ sư Bill Gore, người sáng lập công ty tạo ra Gore-Tex, và ông đã xây dựng công ty dựa trên quan sát của mình rằng các tổ chức thường thực hiện công việc có tác động lớn nhất trong thời gian khủng hoảng, vì các ranh giới kỷ luật bị xóa nhòa và mọi người bắt đầu, tôi có thể học gì từ hàng xóm của mình và làm việc cùng nhau? Hoặc như ông ấy thích nói, giao tiếp thực sự xảy ra trong chuyến đi chung, mà tôi nghĩ là một câu nói hài hước, nhưng tôi lo lắng về điều đó với công việc hybrid và từ xa nhiều hơn, nơi mà bạn không thể chỉ dựa vào sự tình cờ để mọi người chia sẻ những ý tưởng này theo cách không chính thức. Và vì vậy, tôi thực sự nghĩ rằng chúng ta phải suy nghĩ nhiều hơn.
về việc thiết lập doanh nghiệp xuất nhập khẩu của riêng chúng tôi
các ý tưởng nội bộ, và có vẻ như đó là những gì bạn đang làm.
– Được rồi, vậy còn ở cấp độ cá nhân thì sao?
Là một cá nhân, tôi có rất nhiều việc
mình đang làm, hiện tại tôi đang viết một số cuốn sách,
tôi làm podcast, và nhiều việc khác,
làm thế nào để tôi có thể trở nên hiệu quả hơn trong một tổ chức?
Bởi vì có danh sách việc cần làm của tôi, tôi có rất nhiều danh sách việc cần làm
từ tất cả các thành viên trong nhóm của tôi
người có thể đưa những việc đó vào.
Tôi dễ bị phân tâm, tôi nghĩ,
bởi vì tôi cuối cùng lại xem một video về AI trên YouTube
hoặc về tên lửa hay gì đó,
và tôi muốn hoàn thành nhiều việc hơn.
Thực sự, tôi muốn trở nên năng suất hơn
trong thời gian tôi dành cho công việc.
– Vậy đây là lúc bạn biết bạn nên làm gì.
– Khi tôi biết bạn nên làm gì, đúng vậy.
– Và không có gì sai khi đôi khi
như xem YouTube và tên lửa,
bạn sẽ nhận được ý tưởng từ những thứ như vậy.
– Đúng vậy, tôi có, đó là điều tôi tự nhủ.
– Nhưng danh sách việc cần làm thì có rất nhiều việc.
Bạn có hoàn thành hầu hết những việc trong danh sách việc cần làm đó không?
– Thực ra là, mỗi nhóm, từ trưởng phòng của tôi
đến trợ lý của tôi, đến quản lý của tôi,
đều có một danh sách việc cần làm vào thứ Hai mà họ gửi cho tôi,
và sau đó tôi sẽ xem qua và đó có thể là một nhiệm vụ
hoặc là một sự phê duyệt hoặc chỉ là thông báo cho tôi biết điều gì đó.
Và đó là cách nó hoạt động, vậy đó.
– Có một thời điểm, khi tôi cảm thấy quá tải
với một số việc, tôi đã có một trợ lý ảo trong một thời gian ngắn
và chúng tôi sẽ phân loại như email vào danh sách A,
ưu tiên B, C, D, tất cả những thứ này.
Và cuối cùng tôi nhận ra rằng điều đó đã khiến tôi
làm rất nhiều việc có giá trị thấp.
Tôi đã trở nên hiệu quả trong việc làm những việc mà tôi không nên làm.
Vì vậy, tôi đã thấy địa chỉ email công khai của mình
khi mà tôi không để ý đến nó, tôi không trả lời nó
và điều đó cũng không sao, nhưng một khi tôi biết nó ở đó,
tôi như, ôi, tôi phải trả lời cái này,
tôi phải trả lời cái này, tôi phải trả lời cái này.
Và vì vậy, một bước quan trọng đối với tôi là nhận ra rằng chỉ có danh sách A mới là những thứ sẽ được hoàn thành, vì tôi là một người có giới hạn với một cuộc sống hạn chế. Vậy nên, tôi nghĩ có thể bạn cần phải làm tất cả những thứ đó hoặc chỉ cần nhận thức về chúng. Nhưng một số trong số đó chỉ là, tôi nghĩ có thể có một nguy cơ đối với những người có nhiều nguồn hỗ trợ, nơi họ có thể mất đi một số khía cạnh của việc ưu tiên, nơi bạn chỉ cần nói, đây là danh sách quan trọng, còn những thứ khác có thể tôi sẽ không làm được. Nhưng đối với một người như bạn, tôi sẽ gợi ý điều gì đó như không bắt đầu ngày mới với email hoặc tin nhắn, vì chúng ta đã nói một chút trước đó về điều này gọi là hiệu ứng Zagarnik, mà là ý tưởng rằng một nhiệm vụ chưa hoàn thành để lại như một dư lượng trong não của bạn, về cơ bản, và nó làm cho bạn khó khăn hơn để chuyển hoàn toàn sang làm một việc khác. Và vì tôi dự đoán rằng các hộp thư đến của bạn sẽ luôn là một nhiệm vụ chưa hoàn thành, đúng không? Nếu bạn bắt đầu ngày mới với điều đó, bất kể bạn làm gì, dư lượng sẽ ở đó cho những gì bạn cố gắng chuyển sang tiếp theo. Vì vậy, tôi không nói là đừng giải quyết email của bạn, nhưng tôi sẽ không bắt đầu với nó. Tôi sẽ nghĩ về ngày hôm trước, điều gì là thứ mà nếu tôi hoàn thành vào ngày mai, thì đó sẽ là một ngày tốt đẹp và bắt đầu với điều đó trước khi bạn làm những thứ có thể để lại dư lượng trong não của bạn và bắt đầu đa nhiệm. – Làm thế nào họ biết điều đó là đúng? Họ có thực hiện nghiên cứu về hiệu ứng Zagarnik này không? – Vâng, vâng, hoàn toàn. Ý tôi là, bạn có thể thấy, bạn có thể cho mọi người, một, bạn có thể thực hiện điều đó trong một môi trường làm việc nơi các nhà nghiên cứu như Gloria Mark, ví dụ, sẽ theo dõi mọi thứ từ tầm nhìn của ai đó đến những gì họ đang làm trên máy tính của họ, đến sự biến đổi nhịp tim của họ, và xem họ mất bao lâu để quay lại một nhiệm vụ. Việc chuyển đổi tăng lên khi có một dư lượng trong não của họ, vì vậy tỷ lệ chuyển đổi của họ sẽ tăng lên. Một số chỉ số của phản ứng căng thẳng của họ sẽ tăng lên,
hoặc trong một nhiệm vụ nhận thức, họ sẽ thực hiện kém hơn nếu có điều gì đó vẫn còn vướng mắc trong đầu họ. Vì vậy, cũng có những thí nghiệm trong phòng thí nghiệm, nơi bạn cho ai đó một cái gì đó, không cho họ hoàn thành nó, rồi đưa cho họ một nhiệm vụ nhận thức, và bạn xem liệu điều đó có làm giảm hiệu suất của họ hay không nếu họ không được phép hoàn thành điều mà họ đã bắt đầu trước đó?
– Tôi muốn kết thúc ở điểm về văn hóa đội nhóm, làm thế nào để có một đội ngũ người làm việc thực sự xuất sắc, đổi mới và thất bại nhanh hơn. Có điều gì khác mà bạn thấy là quan trọng không? Và tôi nói điều này hoàn toàn vì lợi ích cá nhân, vì đây là một trong những điều tôi suy nghĩ rất nhiều, ngay cả với podcast này, là làm thế nào để đội ngũ của chúng tôi thất bại thường xuyên hơn, nếu đó thậm chí là điều đúng đắn để nhắm tới, loại thí nghiệm mà chúng tôi nên thực hiện, cách chúng tôi nên thực hiện chúng, bất cứ điều gì khác nữa.
– Vâng, tôi không nghĩ rằng tôi tôn vinh thất bại vì chính nó, đúng không? Chỉ là, tôi nghĩ rằng nó là điều không thể tránh khỏi nếu bạn thực hiện đủ thí nghiệm rằng bạn sẽ có một số thất bại. Nhưng tôi nghĩ một điều hữu ích để làm, như một người mà tôi rất thích và đã để lại ấn tượng lớn cho tôi tên là Ed Hoffman, người từng là giám đốc kiến thức tại NASA. Đó là sau khi NASA gặp một số thảm họa, hầu hết mọi thứ họ làm đều rất thành công, nhưng rõ ràng họ đã có một số thảm họa nổi bật. Ông đã được mời vào vì họ được coi là không phải là một tổ chức học hỏi. Họ không học hỏi từ những bài học của quá khứ. Và ông đã được mời vào để giúp tạo ra một hệ thống kiến thức để mọi người có thể học hỏi từ những bài học của quá khứ. Và một trong những điều ông làm trong các tổ chức khi ông vào, vì bây giờ ông tư vấn, là ông đi quanh và hỏi mọi người, bạn giỏi cái gì mà chúng tôi không sử dụng, đúng không? Và mọi người luôn có câu trả lời cho điều đó. Và điều đó dẫn đến, vậy thì, có một thí nghiệm nào mà chúng ta có thể thực hiện để cố gắng sử dụng điều mà bạn giỏi mà chúng tôi không sử dụng.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng đó có thể là một câu hỏi cơ bản để giúp mọi người thiết lập một số thí nghiệm đó. Nhưng cũng có một tác động lớn, và đây là một điều khó khăn, đó là bạn sẽ tiến hành và thất bại trong một thí nghiệm, vì điều đó sẽ định hình chương trình nghị sự, đúng không? Nhưng bạn thực sự phải thất bại. Điều này không thể chỉ là, bạn biết đấy, bạn đi chạy bộ và bạn vấp phải lề đường hay điều gì đó. Bạn phải thất bại với điều gì đó có ý nghĩa. Và sau đó, phản ứng của bạn với điều đó có thể thiết lập một tông màu.
– Bạn giỏi điều gì mà chúng tôi không sử dụng?
Đó là một câu hỏi thực sự thú vị. Thực sự là một câu hỏi khá thú vị chỉ để tự hỏi bản thân ở cấp độ cá nhân, bạn biết không?
– Ồ, hoàn toàn đúng.
Bởi vì rất nhiều, tôi đoán là sự thỏa mãn, nhưng cũng chỉ là tiềm năng chưa được khai thác nằm ở những điều mà chúng tôi có thể khá giỏi, nhưng chúng tôi chỉ, bạn biết đấy, có thể đã tránh né vì có một cơ hội đã đưa chúng tôi ra khỏi điều đó. Bạn biết đấy, tôi có thể rất giỏi về, tôi không biết, tôi có thể rất giỏi với mọi người, chẳng hạn, hoặc, bạn biết đấy, sự đồng cảm, nhưng sự nghiệp hoặc công việc của tôi đã đưa tôi theo một hướng khác. Và điều đó cũng có thể là điều làm tôi thỏa mãn nhất.
Tôi thực sự thấy điều đó nhiều, có một điểm đặc biệt về con người. Con người đi làm các công việc trong lĩnh vực tài chính, tôi không biết, J.P. Morgan, và sau đó họ có một sự chuyển đổi nghề nghiệp lớn nơi họ trở thành người đứng đầu về văn hóa và con người và sức khỏe tâm thần hoặc sự an lành. Và đó luôn là điều họ giỏi, nhưng năng lực của họ đã đưa họ theo một hướng khác.
– Có điều gì bạn nghĩ bạn giỏi mà bạn không sử dụng không?
– Tôi á? – Vâng.
– Ồ trời ơi.
Tôi nghĩ rằng tôi nghĩ tôi có một điều mà tôi không sử dụng.
– Thú vị, vì tôi nghĩ tôi sẽ đưa cho bạn một câu trả lời và câu trả lời mà tôi định đưa cho bạn là điều mà tôi đã suy nghĩ khá nhiều là âm nhạc và sự sáng tạo và những thứ như vậy. Vì vậy, nền tảng của tôi là trong lĩnh vực tiếp thị, vì vậy tôi khá giỏi trong việc xây dựng.
Như một câu chuyện có chiều hướng phát triển, ngay cả cuộc trò chuyện này, điều mà tôi đang cố gắng làm là tạo ra một câu chuyện về hành trình. Và tôi liên tục tự chỉnh sửa nó, nhưng tôi cũng rất yêu âm nhạc và tôi chưa thực sự sử dụng hoặc rèn luyện khía cạnh âm nhạc trong tôi. Tôi nghĩ tôi khá giỏi trong việc hiểu cách âm nhạc phù hợp với câu chuyện và nội dung. Và tôi nghĩ tôi có thể dành nhiều thời gian hơn để khai thác phần âm nhạc mà tôi yêu thích. Tôi bị ám ảnh với âm nhạc. Và đã có một thời điểm trong sự nghiệp của tôi, khi tôi đã thực hiện một vở nhạc kịch, và nó đã lưu diễn ở Vương quốc Anh. Chúng tôi đã có một vài đêm tại Playdium và sau đó đi vòng quanh. Đó là tôi đang thử nghiệm, nhưng nó không nhất thiết mang lại thu nhập tốt và không có lý do rõ ràng để làm điều đó. – Không nhất thiết có lý do rõ ràng. Nghe có vẻ như bạn muốn làm điều đó. – Tôi muốn làm điều đó, nhưng còn những thứ khác mà– – Có vẻ như có lý do khá rõ ràng. – Bạn có biết đó là gì không? Có những thứ khác mà tôi cũng thích, mà trả tiền và có thể giúp tôi trang trải cuộc sống. Vì vậy, tôi thường tập trung vào những thứ đó. – Đó là một câu trả lời tốt hơn. – Bạn hiểu ý tôi chứ? – Bạn biết không, nếu bạn muốn, bạn có thể sử dụng một thiết bị cam kết, tức là nơi bạn có thể cam kết thực hiện một thí nghiệm trước ống kính ở đây và sau đó bạn sẽ phải chịu trách nhiệm cho việc thực hiện một số thí nghiệm mà bạn có thể thất bại. Chỉ là nói nếu bạn muốn. – Như thế nào? – Tôi sẽ làm nếu bạn làm. – Được rồi, vậy bạn có điều gì mà bạn chưa sử dụng không? – Tôi nghĩ tôi đang kiểu như, mặc dù nền tảng học thuật và công việc của tôi là trong lĩnh vực khoa học, tôi nhìn nhận bản thân có sự khác biệt lớn giữa cách thế giới có thể nhìn nhận tôi và cách tôi nhìn nhận bản thân, tôi thấy mình như một người có xu hướng sáng tạo và nghệ thuật hơn. Vì vậy, tôi sẽ nghĩ ra một thí nghiệm nếu bạn muốn cam kết thực hiện thí nghiệm ở đây trước ống kính. – Được rồi, thí nghiệm của bạn là gì mà bạn cam kết? – Chờ một chút, cho tôi khoảng 10 giây. – Điều đó thật tốt để nói.
Tôi nghĩ bạn thích mang nó trong túi của mình.
Bạn có một cuốn sách, đúng không?
Đó là nơi bạn viết những điều như thế này
mà bạn sẽ cố gắng.
– Cuốn sách về những thí nghiệm nhỏ của tôi.
Vâng, Dan Pink thực sự đã đặt tên như vậy khi ông ấy thấy nó.
Vâng, nhưng đó là của tôi,
Tôi nghĩ về nó giống như cách tôi đã có một cuốn sách
khi tôi là sinh viên tốt nghiệp khoa học.
Giả thuyết của tôi là gì cho những gì tôi đang cố gắng học?
Tôi sẽ kiểm tra điều đó như thế nào?
Và tôi đã học được gì từ bài kiểm tra đó?
Được rồi, sau khi tôi đang làm việc trên một cuốn sách ngay bây giờ,
sau khi tôi hoàn thành cuốn đó,
tôi sẽ viết một cuốn tiểu thuyết, điều mà tôi chưa bao giờ làm trước đây.
– Thú vị. – Đối với cuốn sách tiếp theo của tôi.
– Bạn có cuốn sách đó trong đầu
trước khi bạn vào đây không?
– Không, ý tôi là, tôi thích viết tiểu thuyết.
Tôi đã tham gia một lớp viết tiểu thuyết cách đây nhiều năm
mà tôi nghĩ thực sự đã cải thiện khả năng viết phi hư cấu của tôi,
đưa tôi ra khỏi tình trạng bế tắc.
Nhưng không, ý tôi là, đó là một việc lớn đối với tôi.
Tôi không chắc tôi thực sự muốn làm điều đó,
nhưng nếu tôi nói điều gì đó không có rủi ro,
thì sẽ không có gì vui.
– Được rồi, cam kết của tôi là như thế này.
Đã nhiều, nhiều năm kể từ khi tôi thực hiện chương trình âm nhạc đó
với 30 người trong dàn hợp xướng Gospel House và chúng tôi đã lưu diễn ở Vương quốc Anh.
Tôi sẽ, vào năm 2025, trong quý 4,
thực hiện một chương trình âm nhạc có tên “Nhật ký của một CEO Trực tiếp”
tại một địa điểm ở London trong ít nhất 10 đêm liên tiếp.
Và đó sẽ là chương trình ảo thuật âm nhạc
mà tôi đã có trong đầu từ rất lâu
mà tôi chỉ chưa thực hiện.
– Được rồi, vậy chúng ta sẽ phải kiểm tra lại
và xem, như thế nào–
– Vâng, tôi sẽ gửi cho bạn một video.
Tôi sẽ mời bạn, bạn có thể đến, tôi sẽ bay bạn lên.
– Được rồi. – Nếu bạn muốn đến chương trình.
Và vâng, bạn sẽ phải ghi nhận tôi
cho việc tạo ra cuốn sách tiểu thuyết của bạn.
– Chúng ta sẽ làm vậy.
– Vậy đó là ở cấp độ nhóm.
Tôi chỉ muốn thực sự suy nghĩ về cách,
ở cấp độ cá nhân, tôi có thể trở thành một người học tốt hơn.
Bởi vì một trong những điều tôi làm, rõ ràng, để kiếm sống,
là tôi làm podcast này và tôi gặp tất cả những người này.
Những người tuyệt vời và họ nói với tôi những điều mà trong khoảnh khắc đã thay đổi cuộc đời tôi, nhưng tôi cảm thấy như mình thường quên chúng chỉ sau năm phút. Một số điều thì lưu lại, một số thì không. Vì vậy, tôi luôn tự hỏi, làm thế nào tôi có thể trở thành một người học tốt hơn? Người ta đến gặp tôi trên phố và nói, “Chắc bạn biết rất nhiều điều về rất nhiều thứ.” Và cả khán giả của tôi, họ theo dõi mỗi tuần, họ lắng nghe những người tuyệt vời này. Làm thế nào chúng ta có thể trở thành những người học tốt hơn? Chúng ta có thể làm gì để giữ lại thông tin tốt hơn? Và sau đó cũng áp dụng nó vào cuộc sống của chúng ta.
– À, để giữ lại thông tin, được rồi, cả hai. Để giữ lại thông tin, việc lặp lại và sự quen thuộc là quan trọng, đúng không? Vì vậy, nếu có điều gì đó thực sự quan trọng với bạn, bạn nên đọc lại nó vì lần đầu tiên bạn đọc qua, nếu bạn nghe những điều mới, những thuật ngữ mới, bạn đang sử dụng trí nhớ làm việc của mình chỉ để theo kịp, về cơ bản. Để nói một cách đơn giản, có nghiên cứu cho thấy khi bạn nhìn vào trẻ em ở trường và nếu chúng được giao một bài luận về bóng chày, chẳng hạn, những đứa trẻ được coi là đọc tốt và những đứa trẻ được coi là đọc kém, và những đứa trẻ sẽ làm tệ nhất trong việc hiểu bài là những đứa trẻ đọc kém mà không biết gì về bóng chày, nhưng những đứa trẻ biết về bóng chày nhưng không phải là người đọc giỏi sẽ vẫn có khả năng hiểu tốt hơn những đứa trẻ đọc giỏi nhưng không biết gì về bóng chày nếu chúng chỉ được đọc qua một lần. Bởi vì việc có một chút kiến thức giúp bạn kết nối nó vào cái mà gọi là mạng ngữ nghĩa của bạn, cái mạng nhện của tất cả các ý tưởng trong não bạn. Vì vậy, một, quay lại những điều đã học, đó có thể là ghi chú, bất cứ điều gì, nhưng khi bạn học điều gì mới, hãy cố gắng kết nối nó với mạng ngữ nghĩa của bạn. Khi bạn học điều gì đó, hãy kết nối nó trở lại với điều gì đó bạn đã biết. Vì vậy, khi bạn có những cuộc trò chuyện này, bạn có thể có xu hướng tốt hơn để nhớ những điều.
nơi bạn nói, điều đó khiến tôi nhớ đến một số khách khác
mà đồng ý hoặc không đồng ý
với điều gì đó mà một khách khác đã nói
và bạn đã đính kèm nó.
Nếu bạn nghĩ về bộ não của mình như một mạng nhện,
mọi thứ được kết nối bằng những sợi chỉ
và nếu bạn rung một sợi chỉ,
có khả năng cao hơn để làm rung chuyển những ý tưởng khác vào trong đầu bạn.
Vì vậy, khi bạn học điều gì đó mới,
hãy dừng lại và cố gắng kết hợp nó vào nền tảng kiến thức hiện có của bạn
nếu bạn muốn trở lại tốt hơn.
– Tôi có thể sử dụng điều đó để kết hợp vào một ví dụ không?
Vì vậy, tôi đang nghĩ về bạn, bạn đã nói điều gì đó về
điều gì đó mà tôi không sử dụng, nhưng tôi giỏi về nó.
Người nghe đang nghe điều này bây giờ
để ghi nhớ điều đó hãy nghĩ về điều gì đó
mà họ không sử dụng nhưng họ giỏi về nó
bởi vì điều đó sẽ đưa nó vào–
– Chắc chắn rồi, chắc chắn hãy sử dụng nó nhanh chóng nhất có thể.
Một lần nữa, lặp lại, nhưng kết hợp nó vào mạng lưới ý tưởng của bạn.
Như dừng lại nếu bạn cần,
bởi vì bạn có thể đọc rất nhiều, nhưng nếu bạn không kiểu như,
và tôi nghĩ rằng việc đọc ngay cả những thứ mà bạn không ghi nhớ
vẫn thay đổi cảm nhận của bạn ở một mức độ nào đó,
ngay cả khi bạn không thể ý thức kéo lên tất cả các ý tưởng
và thống kê và vân vân.
Nhưng đối với những thứ mà bạn thực sự muốn có thể truy cập,
hãy kết nối nó với những thứ khác mà bạn đã biết
và một cái gọi là lặp lại có khoảng cách.
Như nếu bạn có một cách
để quay lại với nó theo các khoảng thời gian,
thì sẽ tốt hơn nhiều.
Vì vậy, tôi sử dụng cái này như read-wise như một chương trình.
Tôi không liên kết với họ theo cách nào cả.
Đó chỉ là một thứ mà tôi sử dụng
nơi nếu tôi có những điểm nổi bật trong sách Kindle hoặc eBooks,
nó sẽ cung cấp lại cho tôi những điểm nổi bật của tôi theo các khoảng thời gian,
những điều mà tôi nghĩ là quan trọng thường xuyên.
Và đó là tận dụng cái gọi là
lặp lại có khoảng cách, nơi nếu bạn thực sự muốn để lại một khoảng trống
gần như đến mức quên một điều gì đó,
và sau đó nếu nó được nhắc lại,
bạn đang ghi nhớ nó tốt hơn trong trí nhớ dài hạn.
Vì vậy, điều này dành cho việc học bất cứ điều gì, lặp lại có khoảng cách,
Học ngôn ngữ, tất cả những thứ như vậy.
Vì vậy, bạn có thể nghĩ rằng bạn chỉ cần lặp lại một điều gì đó một triệu lần ngay khi bạn có nó, và đó là cách tốt nhất để nắm bắt nó.
Nhưng đó không phải là cách sử dụng thời gian hiệu quả nhất.
Thực tế, cách tốt nhất là phân bổ thời gian ra.
Và tự kiểm tra là một cách tuyệt vời để ghi nhớ.
Có một điều gọi là hiệu ứng tạo ra, đó là nếu bạn phải làm nổi bật so với thẻ flash, việc kiểm tra bằng thẻ flash thì tốt hơn nhiều.
Hiệu ứng tạo ra là việc bị buộc phải đưa ra một câu trả lời, ngay cả khi nó sai.
Thực tế, đôi khi đặc biệt nếu nó sai, nó sẽ kích thích não bạn để sau đó ghi nhớ câu trả lời đúng.
Thực sự có một điều gọi là hiệu ứng siêu sửa chữa, nơi nếu bạn thực sự sai về một câu trả lời, bạn sẽ có khả năng nhớ câu trả lời đúng hơn khi nó được đưa ra cho bạn.
Vì vậy, nếu bạn đang tìm kiếm một thông tin nào đó, tôi gợi ý bạn hãy đoán xem nó sẽ là gì trước khi bạn nhận được câu trả lời.
Không quan trọng nếu bạn đúng hay sai.
Có thể cảm thấy không thoải mái khi sai, nhưng không sao cả.
Bạn sẽ ghi nhớ tốt hơn khi bạn thấy câu trả lời đúng.
– Nhưng nếu tôi sai, thì tôi đoán tôi sẽ bị sốc hơn.
Vì vậy, có thể sẽ có sự ghi nhớ nhiều hơn về câu trả lời mới đó.
– Nó nổi bật.
Ý tôi là, đây là một trong những loại kiểm tra mà cảm thấy khó khăn vì bạn nên làm điều đó trước khi bạn biết câu trả lời.
Đó là điều tôi đã viết trong cuốn sách “Range” gọi là những khó khăn mong muốn.
Đây là những điều làm cho việc học cảm thấy kém trôi chảy hơn.
Chúng không dễ chịu.
Chúng có thể làm bạn chậm lại nhưng lại tốt hơn cho việc ghi nhớ lâu dài.
– Thú vị.
Vì vậy, học càng khó thì bạn càng học được nhiều hơn.
– Thường thì, tôi nghĩ có thể có trường hợp mà một điều gì đó quá khó với bạn đến nỗi bạn không học được gì cả, đúng không?
Nhưng những khó khăn mong muốn này giống như một trong những điều nổi tiếng nhất được gọi là xen kẽ hoặc thực hành hỗn hợp.
Và điều này có nghĩa là nếu bạn đang tập luyện một cái gì đó, bạn muốn thay đổi các loại quy trình.
Hãy để tôi đưa ra một ví dụ. – DJang.
– DJang?
– Hiện tại tôi đang là DJang.
– Được rồi, tôi không biết tất cả các kỹ năng liên quan đến DJang, nhưng nếu có cách nào để làm điều đó, bạn nên thử thay vì làm cùng một kỹ năng lặp đi lặp lại mãi.
Chà, để tôi đưa ra một ví dụ nghiên cứu và sau đó bạn có thể áp dụng nó vào DJang. Trong một nghiên cứu gần đây, có hàng chục lớp toán trung học cơ sở, lớp sáu, được phân chia thành các loại hình học toán khác nhau. Một số lớp được phân ngẫu nhiên. Một số lớp được gọi là thực hành theo khối. Điều đó có nghĩa là bạn đưa ra các loại bài tập AAAA, BBBB, v.v. Trẻ em tiến bộ nhanh chóng, chúng vui vẻ, đánh giá cao giáo viên của mình, v.v. Các lớp khác được gọi là thực hành xen kẽ hoặc thực hành hỗn hợp, nơi thay vì làm A rồi đến B, giống như bạn đã lấy tất cả các loại bài tập cho vào một cái mũ và rút ra ngẫu nhiên. Tiến bộ chậm hơn, chúng có thể ít vui vẻ hơn vì không cảm thấy mình đang tiến bộ, nhưng thay vì chỉ thực hiện một quy trình, chúng phải kết nối một chiến lược với một loại bài tập. Và khi bài kiểm tra đến, nơi mọi người phải chuyển sang các bài tập mới, nhóm thực hành xen kẽ đã vượt xa nhóm thực hành theo khối. Kích thước hiệu ứng giống như việc đưa một đứa trẻ từ phần trăm 50 lên phần trăm 80, chỉ bằng cách sắp xếp thực hành theo cách làm cho nó khó hơn.
– Có chuyện gì đang xảy ra ở đây?
– Tôi nghĩ, có vẻ như, và điều này cũng áp dụng cho việc học thể chất. Tôi nghĩ đây là một trong những lý do tại sao, nếu bạn muốn, tại sao bóng đá trong nhà lại như vậy, tại sao khoảng 90% các cầu thủ bóng đá giỏi nhất lớn lên chơi bóng đá trong nhà thay vì chơi trên sân lớn, là vì nó buộc bạn phải, thay vì sử dụng kiến thức quy trình, tức là bạn học cách thực hiện quy trình này lặp đi lặp lại, bạn đang phát triển kiến thức kết nối, tức là xác định cấu trúc của một vấn đề.
và đưa ra một chiến lược cho nó.
Và vì vậy, bạn đang xây dựng một mẫu tư duy như vậy,
thay vì chỉ có khả năng thực hiện
một mẫu linh hoạt như thế này
có thể áp dụng trong tương lai.
– Vì vậy, bạn đang có được một bối cảnh rộng hơn về thách thức
so với một góc nhìn giải pháp rất hẹp
về cách giải quyết thách thức.
Bạn đang hiểu nó từ một cấp độ sâu hơn,
từ nhiều khía cạnh khác nhau.
– Và bạn đang xây dựng một mô hình tổng quát
trong đầu về cách tiếp cận nó.
Ý tôi là, nghiên cứu yêu thích của tôi, và có thể tôi là người duy nhất nói điều này,
nhưng nghiên cứu yêu thích của tôi về phạm vi là nghiên cứu này,
cái mà đã làm tôi ngạc nhiên nhất, tôi đoán,
là nghiên cứu được thực hiện
tại Học viện Không quân Hoa Kỳ,
một nơi tuyệt vời cho các thí nghiệm
bởi vì họ có một ngàn sinh viên mới mỗi năm.
Những sinh viên đó được phân ngẫu nhiên vào các lớp toán
có cùng bài kiểm tra và cùng cách chấm điểm và mọi thứ.
Sau đó, họ được phân ngẫu nhiên lại vào năm tiếp theo
và lại được phân ngẫu nhiên một lần nữa.
Vì vậy, bạn có thể thực hiện những thí nghiệm lớn này
phân ngẫu nhiên mọi người vào các lớp toán.
Và họ đã xem xét 10.000 sinh viên
và phát hiện rằng những giáo viên giỏi nhất
trong việc giúp sinh viên làm tốt bài kiểm tra
trong lớp học của họ, trong lớp học giới thiệu của họ, đúng không?
Giáo viên năm thứ nhất có những sinh viên đạt điểm cao trong bài kiểm tra của họ.
Những sinh viên đó tiếp tục không đạt yêu cầu trong các lớp tiếp theo,
và những giáo viên mà sinh viên đôi khi đánh giá thấp
bởi vì họ nghĩ rằng nó khó,
không làm tốt trong bài kiểm tra năm đầu tiên,
nhưng lại vượt trội trong các lớp tiếp theo.
Và sự khác biệt là cách để giúp ai đó
làm rất tốt trong bài kiểm tra
là dạy một khối kiến thức rất hẹp
mà họ sẽ phải thực hiện trong bài kiểm tra.
Cách tốt nhất để chuẩn bị cho họ học toán
là cung cấp cho họ một mối liên hệ ý tưởng rộng hơn
sẽ phục vụ cho họ sau này.
Vì vậy, một lần nữa, điều này giống như, đối với tôi, chủ đề trên mỗi trang của phạm vi
sẽ là một phụ đề tồi tệ.
Đôi khi, những gì có vẻ tốt nhất trong ngắn hạn lại có thể làm suy yếu sự phát triển lâu dài. – Điều khó khăn ở đây, như bạn đã nói, là tôi nghĩ về tất cả các lĩnh vực và ngành mà tôi đang tham gia hiện nay. Vì vậy, tôi tự hỏi, “Hah, liệu tôi có thời gian để mở rộng không?” Hiện tại, tôi đang học cách làm DJ. Và bây giờ, tôi chỉ đang cố gắng tìm hiểu những cái nút này có tác dụng gì. – Đúng vậy. – Bạn hiểu ý tôi chứ? Có rất nhiều nút bấm. Tôi đang cố gắng nhấn chúng theo đúng thứ tự. Nhưng bạn đang nói với tôi rằng điều tốt hơn cho sự phát triển lâu dài của tôi có thể chỉ là dành một chút thời gian để hiểu về âm nhạc và cách nó được tạo ra. Và hiểu về nhịp điệu của âm nhạc và có thể dành một chút thời gian để tự tạo ra âm nhạc. Bởi vì bây giờ tôi chỉ đang cố gắng kết hợp hai bài hát lại với nhau vào đúng thời điểm. – Tôi nghĩ điều này liên quan đến một vấn đề cơ bản mà có lẽ tôi nên đã đề cập sớm hơn. Nó liên quan đến cách bạn phân loại các nhiệm vụ khác nhau mà bạn đang cố gắng học. Có một thời gian tôi thực sự bối rối về nghiên cứu mà tôi đã đọc để xây dựng chuyên môn. Bởi vì có hai nhóm nhà nghiên cứu, cả hai đều do những nhà khoa học nổi tiếng dẫn dắt. Một nhóm nghiên cứu những người thực hiện cách tiếp cận kiểu 10.000 giờ, làm đi làm lại một điều, và họ sẽ trở nên tốt hơn. Nhóm còn lại tìm thấy rằng, nếu mọi người thực hiện cách tiếp cận đó, không chỉ họ không trở nên tốt hơn, mà họ thường trở nên tự tin hơn, nhưng không tốt hơn, điều này là một sự kết hợp tồi tệ. Và đôi khi họ thậm chí còn tệ hơn với sự tập trung rất hẹp. Và tôi không thể tìm ra cách hòa giải những điều này. Tại sao họ lại tìm thấy những kết quả khác nhau như vậy? Một lần nữa, tôi đang tìm kiếm tất cả những dấu hiệu của dữ liệu xấu, nhưng không tìm thấy. Và may mắn thay, tôi đã có một bài nói chuyện nơi tôi đã thực hiện một số phê bình về khoa học cơ bản của quy tắc 10.000 giờ và nhà Nobel, Daniel Kahneman, người đã viết cuốn “Suy Nghĩ Nhanh và Chậm”, đã có mặt ở đó.
Và có người đã hỏi, anh ấy đã hỏi ai đó về địa chỉ email của tôi và vài tháng sau, anh ấy đã theo dõi và mời tôi đi ăn trưa. Chúng tôi đi ăn trưa. Và tôi thì như thế này, và anh ấy quan tâm đến những nhận xét của tôi về một số nghiên cứu. Và tôi đã nói, tôi thực sự cảm thấy bối rối. Bạn biết đấy, bạn đang làm gì bây giờ? Tôi đang cố gắng giải quyết sự bối rối của mình về điều này. Tại sao đôi khi mọi người lại tiến bộ hơn với việc thực hành tập trung hẹp? Và tại sao đôi khi họ không? Anh ấy nói, ôi, tôi đã làm, tôi có bài viết cho bạn. Và cơ bản là anh ấy đã giới thiệu cho tôi một khối nghiên cứu về môi trường học tập tốt và xấu. Đây là những thuật ngữ được đặt ra bởi nhà tâm lý học tên là Robin Hogarth. Môi trường tốt là nơi các bước tiếp theo và mục tiêu rõ ràng. Các quy tắc lặp lại. Nó dựa trên các mẫu, các mẫu lặp đi lặp lại. Các quy tắc không bao giờ thay đổi. Cho tôi một ví dụ. Cờ vua, golf. Trong cờ vua, lợi thế của bậc thầy chủ yếu dựa vào kiến thức về các mẫu lặp lại. Vì vậy, bạn tốt hơn nên bắt đầu học những điều đó trước 12 tuổi, nếu không, cơ hội trở thành bậc thầy của bạn giảm từ khoảng một trong bốn xuống còn khoảng một trong 55. Cũng vì lý do đó mà nó tương đối dễ tự động hóa. Phản hồi nhanh và chính xác. Không có nhiều hành vi con người liên quan. Công việc năm nay sẽ giống như công việc năm ngoái. Ở đầu kia của phổ là những môi trường học tập xấu, nơi mà các mẫu không chỉ lặp lại. Chúng có thể đánh lừa bạn. Các quy tắc có thể thay đổi nếu có bất kỳ quy tắc nào. Phản hồi có thể bị trì hoãn hoặc không chính xác. Công việc năm nay có thể không giống như công việc năm ngoái. Và vì vậy, việc mọi người có tiến bộ hay không với việc thực hành rất hẹp này theo cách có thể dự đoán được phụ thuộc rất nhiều vào việc nhiệm vụ đó nằm ở đâu trên phổ từ tốt đến xấu. Ví dụ về một môi trường học tập xấu là gì? Hãy nói rằng một trong những ví dụ mà tôi thích mà anh ấy đã chỉ cho tôi là trong y học. Bởi vì có rất nhiều lĩnh vực trong y học nơi mà một điều gì đó được thực hiện và người đưa ra quyết định thực sự không bao giờ biết đến hậu quả của quyết định đó.
Hoặc tôi sẽ nói rằng, trong một số trường hợp, các thẩm phán trong hệ thống tư pháp hình sự được thiết lập để có thể có những phán đoán tồi tệ nhất có thể, vì họ hầu như không bao giờ nhận được phản hồi. Họ có rất ít, họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn và họ gần như không bao giờ nhận được phản hồi nào. Nhưng trong y học, có một ví dụ trong một trong những nghiên cứu mà tôi nghĩ là thú vị và minh họa, nơi một bác sĩ trở nên nổi tiếng vì có khả năng chẩn đoán sốt thương hàn. Đó là một bác sĩ ở New York, bằng cách sờ nắn, khám lưỡi của mọi người, cảm nhận lưỡi của họ bằng tay. Và ông có thể biết một hoặc hai tuần trước khi họ thậm chí bị bệnh rằng người này sẽ bị sốt thương hàn. Và như một trong những đồng nghiệp của ông đã nhận xét sau này, ông là một người lây lan sốt thương hàn nhiều hơn cả Mary sốt thương hàn. Ông đã lây lan nó bằng tay của mình bằng cách chạm vào lưỡi của họ, đưa ra dự đoán rằng họ sẽ bị sốt thương hàn, và điều đó hóa ra là chính xác. Vì vậy, điều đó sẽ củng cố bài học rằng ông thực sự giỏi trong việc dự đoán. Đó là một môi trường học tập thực sự tồi tệ, nơi phản hồi mà ông nhận được đang củng cố bài học sai lầm chính xác, đúng không? Nhưng tôi sẽ nói rằng hầu hết những gì mà hầu hết chúng ta đang làm đều có phản hồi thường bị trì hoãn. Đôi khi nó chính xác và đôi khi thì không. Nó không bao giờ chính xác như việc tôi đánh một cú golf và xem nó có bị hook hay slice không, rồi tôi thay đổi mặt gậy và thử lại. Và vì vậy, hầu hết những gì mà hầu hết chúng ta tham gia, ngày càng nhiều, đúng không? Công việc không còn giống như công việc của năm trước đối với hầu hết chúng ta nữa. Và thực tế, Anders Ericsson, một lần nữa là người đã thực hiện nghiên cứu cơ sở cho quy tắc 10.000 giờ, khi ông cuối cùng viết một cuốn sách, ông đã đưa ra một lưu ý trong cuốn sách rằng, khung 10.000 giờ này áp dụng cho những thứ mà chúng ta biết chính xác cách để trở nên giỏi và một huấn luyện viên có thể quan sát bạn làm điều đó và sửa chữa mọi thứ mà bạn làm sai.
Vì vậy, nó không áp dụng cho hầu hết những điều khác mà hầu hết chúng ta làm như lập trình máy tính, quản lý và khởi nghiệp cùng với tất cả những lỗ hổng lớn khác, đúng không? Trong những lĩnh vực đó, bạn muốn có một bộ công cụ rộng hơn nhiều.
– Tôi thực sự bị cuốn hút bởi điều mà tôi thấy bạn nói về, đó là câu chuyện của Nintendo và lý do tại sao họ lại thành công như vậy trong những ngày đầu, vì họ có một tư duy rất rộng, họ ghi lại câu trích dẫn, một tư duy ngang hàng với công nghệ đã lỗi thời.
– Đúng vậy, điều này bắt đầu với một người tên là Gunpei Yokoi, người đã bị điểm thấp trong các kỳ thi điện tử ở đại học, vì vậy anh ấy phải chấp nhận một công việc cấp thấp là công nhân bảo trì máy móc tại một công ty ở Kyoto sản xuất bài chơi có hoa trên đó. Trong khi những đồng nghiệp danh giá hơn của anh ấy đã làm việc cho các công ty lớn ở Tokyo, công ty đó đang gặp rắc rối lớn, phải đa dạng hóa nếu muốn tồn tại. Anh ấy biết rằng mình không đủ khả năng làm việc ở những công nghệ tiên tiến nhưng có rất nhiều thông tin sẵn có mà có thể anh ấy chỉ cần tìm kiếm một công nghệ đã được hiểu rõ và kết hợp nó theo những cách mà những đồng nghiệp chuyên môn hơn của anh ấy không thể thấy.
Và vì vậy, anh ấy đã lấy một số công nghệ nổi tiếng từ ngành công nghiệp máy tính bỏ túi, một số công nghệ nổi tiếng từ ngành công nghiệp thẻ tín dụng và kết hợp chúng lại để tạo ra các trò chơi cầm tay và chúng đã trở thành một cú hit, đúng không? Đó chính là điều đã biến Nintendo, một công ty được thành lập trong một cửa hàng gỗ vào thế kỷ 19, thành một doanh nghiệp đồ chơi và trò chơi.
Vì vậy, anh ấy đã chuyển từ bảo trì máy móc sang phát triển đồ chơi và trò chơi và tác phẩm vĩ đại nhất của anh ấy là Game Boy, đúng không? Nơi mà nó là một trò đùa công nghệ theo mọi cách. Giống như bộ xử lý đã cũ cả thập kỷ, màn hình trông như cỏ alfalfa đang mục nát hay gì đó. Nó ra mắt cùng lúc với các đối thủ màu sắc và đã vượt qua họ vì anh ấy biết điều gì mà khách hàng quan tâm, không phải màu sắc mà là độ bền.
khả năng chi trả, tính di động, thời gian sử dụng pin,
lựa chọn trò chơi, bằng cách sử dụng công nghệ nổi tiếng,
mọi người có thể tạo ra trò chơi một cách nhanh chóng.
Và vì vậy, ông đã thiết lập triết lý này,
suy nghĩ theo chiều ngang với công nghệ đã cũ,
đó là cụm từ của ông,
có nghĩa là lấy những thứ đã được hiểu rõ
và di chuyển chúng đến nơi mà chúng được coi là phát minh.
Và thực tế, điều đó hóa ra lại là quy tắc hơn là ngoại lệ
trong lĩnh vực đổi mới công nghệ,
đặc biệt là từ cuối thế kỷ 20 trở đi.
Trước đó, điều đó không nhất thiết là như vậy.
Trong suốt thế kỷ 20,
thực sự những bằng sáng chế có ảnh hưởng nhất,
nếu bạn nhìn vào nghiên cứu bằng sáng chế,
được viết bởi các nhóm và cá nhân
đã đi sâu hơn và sâu hơn vào một lĩnh vực
công nghệ như được phân loại bởi Văn phòng Sáng chế Hoa Kỳ.
Nhưng bắt đầu từ giai đoạn thông tin này,
đặc biệt là những năm 80 và tăng tốc về sau,
đột nhiên việc tiếp cận thông tin trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Và những bằng sáng chế có ảnh hưởng nhất bắt đầu được viết
bởi các nhóm bao gồm những cá nhân
đã làm việc trong nhiều lĩnh vực khác nhau
và họ thường kết hợp những thứ
từ các lĩnh vực khác nhau để tạo ra phát minh.
– Vậy sự tập trung quan trọng như thế nào trong phương trình này,
tập trung vào một điều?
Bởi vì bạn đang nói trong phần lớn cuộc trò chuyện này
về việc mở rộng và mọi người sẽ liên tưởng điều đó
với việc không có sự tập trung.
– Vâng, đúng vậy.
Tôi nghĩ sự khác biệt nằm ở việc làm một loạt các việc
trong suốt sự nghiệp, trong suốt cuộc đời hoặc một khoảng thời gian
và cố gắng làm một loạt các việc cùng một lúc.
Chúng ta không thể thực sự làm nhiều việc cùng một lúc.
Vì vậy, chúng ta không thực sự đa nhiệm.
Chúng ta không có khả năng để làm điều đó.
Chúng ta thực sự chỉ đang chuyển đổi giữa các việc rất nhanh chóng.
Và tôi cảm thấy sốc khi nhìn vào nghiên cứu, mức độ ảnh hưởng lớn như thế nào
đối với hiệu suất của mọi người,
đặc biệt là vì nó cần thời gian để chuyển đổi.
Và vì vậy bạn không,
một lần nữa, nhà khoa học Gloria Mark,
Người mà tôi nghĩ đã đi đầu trong nghiên cứu về sự chú ý mô tả não bộ của bạn giống như một bảng trắng, nơi bạn đang làm một việc gì đó và để làm một việc khác, bạn phải xóa đi, và những dấu vết đó vẫn còn lại. Và nó vẫn sẽ hiện hữu khi bạn chuyển sang việc mới trong một khoảng thời gian. Vì vậy, bạn không thể hoàn toàn tập trung vào việc tiếp theo nếu bị gián đoạn. Điều này làm giảm hiệu suất của bạn và gây căng thẳng. Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là khi người ta bị gián đoạn, nhịp tim biến thiên được đo lường cùng với một số tham số miễn dịch, khi mọi người chuyển đổi nhiều, như nếu bạn chỉ cần xem số lần mọi người chuyển đổi nhiệm vụ của họ, từ email sang việc khác, rồi lại sang một thông báo nào đó trong suốt một ngày, bạn sẽ có thể dự đoán khá chính xác mức độ căng thẳng và hiệu suất của họ trong ngày. – Thật sao? – Vâng. – Họ đã tiến hành các nghiên cứu về điều này. Cô ấy đã làm điều đó. Cô ấy đã kết nối mọi người, bạn biết đấy, tại những tổ chức lớn, như trong Microsoft và những nơi như vậy, nơi mọi người đeo máy theo dõi nhịp tim biến thiên, mọi thứ họ làm đều được theo dõi. Ngày xưa, cô ấy ngồi sau lưng mọi người với một chiếc đồng hồ bấm giờ, nhưng công nghệ rõ ràng đã tiến bộ từ đó. Và tôi nghĩ đó là một khía cạnh đáng ngạc nhiên của nó. Một trong những lý do khiến email làm cho mọi người căng thẳng đến vậy là vì nó dẫn họ đến việc làm điều này như một sự chuyển đổi liên tục. Tôi nghĩ trong một trong những nghiên cứu của cô ấy, những người làm văn phòng kiểm tra email trung bình 77 lần một ngày. Đó là rất nhiều lần chuyển đổi khi bạn chuyển vào và ra khỏi email. Và điều đó hóa ra là một điều gây căng thẳng vì việc chuyển đổi thực sự diễn ra trong hai giai đoạn, trong đó giai đoạn đầu tiên là ngừng lại những gì bạn đang làm. Và giai đoạn tiếp theo là kích hoạt các quy tắc cho nhiệm vụ tiếp theo. Vì vậy, ngay cả khi bạn nghĩ rằng bạn đang làm cùng một việc, như bạn đang viết một cách tập trung, nhưng bạn cũng đang ở trong một kênh Slack hoặc điều gì đó với một người bạn hoặc đồng nghiệp,
Đó đều là những cách viết,
nhưng chúng không phải là cùng một phong cách viết.
Và vì vậy bạn vẫn phải kích hoạt
các quy tắc nhận thức khác nhau.
Và điều đó đi kèm với một chi phí chuyển đổi.
– Vậy nếu tôi có thể làm gì đó về điều này, tôi nên làm gì?
Để đảm bảo rằng tôi vừa hạnh phúc,
vừa năng suất hơn và khỏe mạnh hơn.
– Tôi sẽ lại không bắt đầu ngày mới của bạn với điều gì đó
mà vốn dĩ là đa nhiệm.
Vì vậy nếu bạn không thể bắt đầu với email,
tôi sẽ không bắt đầu với nó vì tôi xem đó,
ít nhất là đối với tôi, như một điều sẽ bắt đầu ngày
với đa nhiệm và sẽ luôn cảm thấy chưa hoàn thành,
nhưng không bao giờ cảm thấy như nó đã hoàn thành.
Hãy chặn thời gian mà bạn chỉ định trên lịch của mình
rằng đây là điều duy nhất bạn đang làm
và để lại một chút thời gian dự phòng cho nó.
Bởi vì có một cái gọi là sai lầm lập kế hoạch.
Chúng ta luôn đánh giá quá cao những gì chúng ta có thể hoàn thành
trong một khoảng thời gian nhất định.
Vì vậy, tôi sẽ nói ít việc hơn trong danh sách việc cần làm của bạn, ít việc hơn.
Và ở trên cùng, có thể chỉ là một việc
mà nếu tôi hoàn thành việc này,
thì đây là một ngày làm việc hiệu quả.
Tập trung vào việc đó.
Trả cho bản thân trước, làm điều quan trọng trước.
Và thực sự cố gắng có một chút, khi bạn đang cố gắng
để tập trung, điều quan trọng là giao lưu với mọi người
và trao đổi ý tưởng khi đó là điều bạn muốn làm.
Nhưng khi bạn thực sự phải tập trung,
hãy cố gắng ở trong một nơi càng ít bị phân tâm
càng tốt, và thật không may, điều đó thậm chí bao gồm cả,
bạn biết đấy, tắt hoặc giảm âm nhạc,
dù nó dễ chịu và có thể giúp tâm trạng của bạn
và có thể tạo động lực, nhưng nó cũng có ảnh hưởng
đến chức năng nhận thức vì bạn đang chú ý
đến nó ở một mức độ nào đó.
– Vậy đừng nghe nhạc trong khi tôi làm việc.
– Ý tôi là, thật khó để nói vì tôi cũng thỉnh thoảng làm điều đó
vì nó có thể có tác động kích thích
hoặc nó có thể có tác động làm dịu.
Và đó là điều tốt, nhưng nó chiếm chỗ trong não.
Vì vậy, bạn phải cân bằng những điều đó.
– Làm thế nào họ biết rằng nó chiếm chỗ trong não?
– Bạn có thể thấy cách mọi người thực hiện các nhiệm vụ.
Khi nhạc bật và khi nhạc tắt. Và không phải là vấn đề lớn nếu nhạc rất quen thuộc, nơi mà bạn cảm thấy nó không mới mẻ, vì vậy bạn không chú ý đến nó theo cách giống nhau. Nhưng, bạn biết đấy, khi tôi cố gắng tập trung cao độ, tôi sẽ tắt nhạc. Nhưng nếu tôi cảm thấy động lực giảm sút, thì có thể tôi sẽ bật lại. Nhưng tôi muốn sử dụng nó một cách có chủ đích thay vì chỉ để nó ở nền suốt thời gian, vì nó chiếm một chút không gian. Và nếu đó là tiếng ồn thực sự, decibel là một thang đo logarit. Vì vậy, những khác biệt nhỏ thực sự là một vấn đề lớn. Nhưng nếu bạn đi từ, tôi nghĩ có thể từ 70 đến 80 decibel, đó giống như sự khác biệt giữa một chiếc máy giặt và một chiếc máy hút bụi, trong tiếng ồn nền của bạn, điều đó có ảnh hưởng rất lớn đến khả năng nhận thức và năng suất của bạn. Như một sự giảm sút 15% trong hiệu suất của bạn. – Chỉ vì âm thanh. – Đúng vậy. – Âm lượng, xin lỗi. – Bởi vì bạn chú ý đến nó. Bạn chú ý, ý tôi là, đó là cách mà bộ não của chúng ta, như sự tập trung là một thách thức vì đây không phải là tình huống mà chúng ta đã tiến hóa, đúng không? Chúng ta đã tiến hóa trong một tình huống mà việc chú ý đến các kích thích mới là một điều rất tốt. Và đôi khi, điều đó vẫn là một điều rất tốt. Nhưng nó mâu thuẫn với nhiều điều hiện đại mà chúng ta đang cố gắng làm, đó là những nhiệm vụ khá mới mẻ đối với mọi người. – Còn nhạc không lời thì sao? Bởi vì tôi thường thấy rằng nếu tôi đang nghe nhạc có lời, thì tôi thấy nó khá gây phân tâm khi tôi cố gắng làm việc, đặc biệt là công việc viết lách hoặc đọc. Vì vậy, khi tôi đang nghiên cứu khách mời cho podcast, như tôi đã làm hôm nay trong phòng khách sạn của mình, tôi đã có một bài hát đang phát, đó là một bài rap, và tôi có thể cảm nhận bộ não của mình đang nhảy từ màn hình mà tôi đang đọc sang lời rap, rồi lại sang màn hình, rồi lại sang lời rap, gần như chỉ dao động giữa hai cái đó. Và tôi nghĩ, bạn phải tắt nó đi vì bạn không đang đọc.
Tôi đã tắt nó đi và thực sự đã có tiến bộ. Nhưng đôi khi khi tôi viết như sách và những thứ tương tự, tôi thường bật nhạc không lời. Và hiện tại có một số ứng dụng trong App Store được gọi là nhạc tập trung và chúng là nhạc không có lời. – Có thể không có nhiều thay đổi về âm điệu hoặc không có giai điệu quá phức tạp. – Rất đơn giản và lặp đi lặp lại. – Ý tôi là, tôi nghĩ điều đó sẽ tốt hơn, đúng không? Càng ít sự mới lạ để bạn phải chú ý đến, thì càng tốt. Nhưng tôi cũng nghĩ rằng đáng để thử với không có gì cả. Và điều đó phụ thuộc vào việc bạn đang thúc đẩy bản thân mình đến mức nào, đúng không? Một chút, một sự cải thiện về động lực hoặc cảm xúc của bạn có thể đáng giá nếu bạn không hoàn toàn ở rìa, thúc đẩy bản thân. Tôi không biết bạn có bao giờ trải qua một thời gian mà tôi đã cố gắng, bạn biết đấy, làm một số bài học ngoại ngữ mà tôi nghe trong khi chạy. Và nếu tôi bắt đầu chạy mạnh, tôi thậm chí không thể nhớ những gì đã nói vì khi bạn chuyển sang trạng thái tập trung thực sự, đúng không? Vì vậy, tôi nghĩ điều đó phụ thuộc. Nếu bạn đang thúc đẩy bản thân đến mức tối đa, bạn cần mọi thứ. Như có những lúc khi tôi viết, tôi cố gắng cân bằng nhiều ý tưởng trong đầu và tôi gần như cảm thấy mình đang quá tải một chút. Và khi tôi ở giai đoạn đó, tôi muốn có mọi lợi thế có thể. Vì vậy, tôi đẩy những sự phân tâm ra ngoài. Nhưng cũng có những lúc cần phải dễ chịu. Tôi nghĩ một phần của việc hợp lý là làm việc theo khoảng thời gian, lên kế hoạch làm việc theo khoảng thời gian. Tập trung mạnh trong một khoảng thời gian ngắn, làm theo kiểu Maya Angelou, sau đó chuyển sang tâm trí của bạn nơi bạn đang làm điều gì đó vui vẻ hơn và tươi mới hơn và có thể cho phép bạn ấp ủ trong vài phút, cũng như tắm, đi dạo, bạn biết không? – Còn về thông báo thì sao? Bởi vì bạn biết đấy, tôi có rất nhiều thông báo. Tôi cố gắng tắt tất cả chúng, nhưng chúng vẫn ở đó trong nền. Và bạn đã nói trước khi chúng ta bắt đầu.
về loại thước đo nội tâm của sự phân tâm mà tất cả chúng ta đều có.
– Vâng, vâng.
Đây là một khía cạnh khác trong công việc của Tiến sĩ Mark, nơi bà phát hiện ra rằng chúng ta có một cơ chế nội tâm kiểu như vậy, nơi nếu bạn bị phân tâm liên tục bởi thông báo hoặc bất cứ điều gì và thường xuyên chuyển đổi, nếu bạn nói, ồ, bây giờ tôi thực sự phải tập trung. Tôi sẽ tắt thông báo hoặc bất cứ thứ gì đó. Bạn sẽ bắt đầu tự làm gián đoạn để duy trì nhịp độ của những sự gián đoạn mà bạn đã quen thuộc, đúng không? Như thể chúng ta có một cái gì đó nội tâm như một cái thước đo sự phân tâm đang nói, đây là nhịp độ gián đoạn bình thường của bạn. Tôi sẽ tiếp tục nó bằng cách xuất hiện trong đầu bạn. Ồ, đây là điều mà tôi cần kiểm tra. Ồ, đây là người mà tôi chưa phản hồi, bạn biết không? Bạn sẽ tự làm gián đoạn. Điều đó sẽ biến mất, nhưng không ngay lập tức. Vì vậy, nếu bạn muốn có một nhịp độ gián đoạn thấp hơn, bạn cần phải xây dựng bằng cách loại bỏ những sự gián đoạn bên ngoài đó. Hãy biết rằng bạn sẽ tự làm gián đoạn trong một thời gian và điều đó sẽ giảm dần hơn chậm. Vì vậy, nó phải là hình thành thói quen hơn là chỉ hôm nay tôi sẽ không bị gián đoạn.
– Được rồi, tôi chỉ muốn chắc chắn rằng tôi hiểu rõ về điều này. Giả sử tôi nhận được một thông báo mỗi phút, tôi nhận được 10 thông báo mỗi phút và đó là điều tôi đã quen, đúng không? Và sau đó tôi quyết định tắt thông báo của mình. Bởi vì tôi đã quen với 10 thông báo mỗi phút, bạn đang nói rằng tôi sẽ cơ bản nghĩ ra 10 điều mỗi phút để tự làm gián đoạn trong một thời gian vì đó là điều tôi đã quen. Vì vậy, chúng ta cảm thấy thoải mái với một mức độ gián đoạn nhất định và một nhịp độ nhất định. Và ngay cả khi chúng ta loại bỏ điều gì đó đang làm gián đoạn chúng ta, chúng ta sẽ chỉ thay thế nó bằng một cái gì đó khác làm gián đoạn chúng ta với số lượng đó ở nhịp độ đó.
– Vâng, vì vậy bạn có thể thấy trong các nghiên cứu nơi mọi người đang làm các bài kiểm tra nhận thức nếu họ có điện thoại của mình trong tầm nhìn, ngay cả khi nó tắt,
Những người phụ thuộc nhiều vào điện thoại hoặc thường xuyên bị gián đoạn sẽ gặp khó khăn hơn trong bài kiểm tra nếu điện thoại của họ thậm chí chỉ ở gần hoặc có thể nhìn thấy.
– Thật sao?
– Vâng, và vì vậy, điều gì mà tôi quên làm? Tôi nghĩ rằng một điều có thể giúp ích cho điều này là giữ một quyển sổ bên cạnh và khi điều gì đó xuất hiện trong đầu bạn về việc bạn quên làm gì hoặc ai đó mà bạn quên phản hồi, hãy viết nó xuống. Ít nhất thì có thể điều đó sẽ giúp nó không đọng lại trong tâm trí bạn, nơi bạn đang cố gắng giữ nó trong bộ nhớ làm việc, giống như là giao phó nó cho một nơi khác. Ít nhất thì nó không nằm trong đó. Và tôi nghĩ điều đó có thể giúp điều chỉnh.
– Điều đó khiến tôi nghĩ nhiều về những người gặp khó khăn với giấc ngủ và vệ sinh giấc ngủ nói chung, bởi vì nếu điện thoại của chúng ta là một yếu tố gây gián đoạn suốt cả ngày, thì khi đi ngủ, chúng ta lại ôm điện thoại, điều mà nhiều người vẫn làm. Có lẽ điều đó sẽ ảnh hưởng khá lớn đến khả năng ngủ của chúng ta.
– Vâng, tôi tự hỏi liệu, bạn biết đấy, tôi nghĩ rằng điện thoại của chúng ta thực sự hữu ích cho một số việc. Và tôi nghĩ chúng cũng gây rối cho những việc khác. Và tôi tự hỏi liệu giấc ngủ có phải là một trong những điều quan trọng nhất không, vì bạn không thực sự muốn để lại dư âm trong não khi bạn đang cố gắng đi ngủ. Vì vậy, tôi sẽ để điện thoại càng xa càng tốt khi bạn thực sự cố gắng ngủ và không để lại vào phút cuối, cá nhân tôi.
– Bạn làm gì?
– Ồ, tôi để nó ở một tầng khác và bật chế độ máy bay.
– Bạn đã luôn làm như vậy chưa?
– Không.
– Khi nào bạn bắt đầu làm như vậy?
– Chà, tôi chắc chắn làm điều đó khi tôi đang trong quá trình viết sách, vì lúc đó tất cả những điều mà tôi coi là hiển nhiên, tôi nghĩ, bây giờ tôi thực sự phải tập trung và làm tốt hơn. Và tôi có một cậu con trai năm tuổi và tôi là người thích làm việc vào ban đêm. Tôi thường viết rất nhiều vào những giờ khuya và cậu bé thì dậy sớm, bất kể điều gì.
Và vì vậy, tôi nhận ra rằng tôi phải bắt đầu trở nên hiệu quả hơn về một số lịch trình của mình và bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về việc có nó trong bóng tối, có nó trong yên tĩnh, có nó trong mát mẻ, không có điện thoại xung quanh. Điều cuối cùng tôi đọc, không liên quan đến công việc, nếu không tôi sẽ nghĩ về điều đó và sẽ mất nhiều thời gian hơn để đi vào giấc ngủ. Vì vậy, tôi nghĩ tôi đã trở nên tốt hơn rất nhiều về điều đó khi tôi có con trai, khi con trai tôi ra đời. – Thật thú vị khi bạn đề cập rằng bạn có một cậu con trai vì nhiều công việc của bạn khiến tôi nghĩ về những gì tôi sẽ làm khi tôi trở thành một bậc phụ huynh trong tương lai. Bởi vì bạn nói về những năm đầu tiên, nơi nếu một đứa trẻ tập trung vào việc trở thành một chuyên gia trong một lĩnh vực cụ thể hoặc một người đa năng, họ sẽ có những kết quả hoàn toàn khác nhau. Và tôi nghĩ là một người hâm mộ bóng đá lớn và là một fan hâm mộ lớn của Manchester United, tôi luôn nghĩ rằng khi con tôi ra đời cùng với vợ tôi, điều đầu tiên tôi sẽ cho nó làm từ khi hai tháng tuổi là đá bóng. Bởi vì sau đó nó sẽ trở thành một cầu thủ của Manchester United, tôi sẽ được đi xem các trận đấu, tôi sẽ ở trong hộp cầu thủ, mọi thứ sẽ thật tuyệt vời. Nhưng công việc của bạn dường như gợi ý rằng nếu tôi muốn nó trở thành một ngôi sao của Manchester, có lẽ tôi không nên làm như vậy. – Bạn biết đấy, tôi không tin rằng bạn sẽ trở thành một người cha sống vicarious. Có thể bạn sẽ trở thành như vậy, nhưng tôi không chắc chắn. Nhưng hãy để tôi nói với bạn điều này, bạn vừa nhắc tôi nhớ về một câu chuyện thú vị mà tôi đã từng nói về một số nghiên cứu này trong thể thao cho thấy rằng những người đi đến những cấp độ cao nhất, một lần nữa, có rất nhiều con đường khác nhau, nhưng họ có xu hướng theo con đường của Roger, không phải con đường của Tiger. Vì vậy, Tiger Woods chúng ta biết là rất sớm chuyên môn hóa, nổi tiếng là Roger Federer đã chơi rất nhiều môn thể thao khác nhau, không chuyên môn hóa cho đến muộn hơn một số bạn cùng trang lứa của anh ấy. – Vì vậy, Tiger đã chơi golf từ khi anh ấy… – Anh ấy đã, cha anh ấy đã cho anh ấy một cây gậy putter.
Khi anh ấy 10 tháng tuổi, khi anh ấy hai tuổi. Chỉ như một món đồ chơi, ông không cố gắng dạy anh ấy trở thành một golfer, ông đã tặng cho anh ấy một món đồ chơi. Như chính Tiger đã nói, cha tôi chưa bao giờ yêu cầu tôi chơi. Luôn luôn là tôi yêu cầu ông cho tôi chơi. Nhưng điều đó bị bỏ qua. Nhưng ở tuổi hai, anh ấy đã xuất hiện trên truyền hình quốc gia. Bạn có thể lên YouTube, xem anh ấy trên TV quốc gia, khoe khoang cú đánh của mình. Và rồi đến ba tuổi, anh ấy nói, “Tôi sẽ trở thành golfer vĩ đại tiếp theo của thế giới.” Nổi tiếng toàn cầu khi còn là một thiếu niên, ở tuổi 21, anh ấy là golfer vĩ đại nhất thế giới, đúng không? Mặt khác, Roger chơi nhiều môn thể thao khác nhau. Bóng rổ, rugby, trượt ván, bóng đá. Mẹ anh là một huấn luyện viên quần vợt, nhưng từ chối huấn luyện anh vì anh không trả bóng một cách bình thường. Tôi đoán là anh không thích luyện tập có chủ đích. Anh tiếp tục chơi, để xem nào, anh chơi bóng ném. Tôi đã chơi một chút rugby, trượt tuyết, bơi lội, đấu vật. Khi các huấn luyện viên của anh muốn đưa anh lên chơi với những cậu bé lớn tuổi hơn, anh đã từ chối. Bởi vì anh chỉ muốn nói về đấu vật chuyên nghiệp với bạn bè sau buổi tập. Và anh không tập trung vào việc trở thành người vĩ đại tiếp theo từ khi còn nhỏ như Tiger. Thực tế, khi anh đủ giỏi để có một cuộc phỏng vấn với tờ báo địa phương, phóng viên đã hỏi anh sẽ mua gì với khoản lương giả định đầu tiên nếu anh trở thành một chuyên gia. Và anh đã nói đến Mercedes, mẹ anh là một khách mời, đúng không? Bà ấy không nghĩ rằng điều này là như, “Đi thôi, chắc chắn rồi.” Và vì vậy bà ấy đã yêu cầu phóng viên nghe bản ghi âm cuộc phỏng vấn. Hóa ra anh chỉ nói, “Mare CDs trong tiếng Đức Thụy Sĩ.” Anh chỉ muốn nhiều CD hơn, không phải một chiếc Mercedes, đúng không? Bà ấy không vấn đề gì với điều đó. Vì vậy, anh đã trở nên nổi tiếng không kém gì Tiger Woods. Nhưng ngay cả những người đam mê quần vợt cũng không thường biết gì về câu chuyện phát triển của anh, mặc dù đó là điều bình thường theo khoa học. Chúng ta chỉ kể những câu chuyện về Tiger, mặc dù câu chuyện đó là một ngoại lệ, đúng không? Và đây là, tại sao chúng ta chỉ kể câu chuyện về Tiger? Đây là một phần trong cuộc tranh luận mà tôi đã có với Malcolm Gladwell.
Khi chúng tôi chạy cùng nhau.
Và anh ấy nói, “Chà,” anh ấy bảo tôi, “Đó là một video về mèo con con người.
Bạn biết đấy, bạn lên YouTube và thấy anh ấy lúc hai tuổi
và bạn không thể, bạn phải chia sẻ nó.”
Và tôi nghĩ điều đó là đúng.
Nhưng tôi cũng nghĩ rằng điều đó cũng vì nó cảm thấy như một câu chuyện gọn gàng
mà chúng ta có thể suy diễn cho bất cứ điều gì chúng ta muốn giỏi
trong cuộc sống của chính mình.
Vấn đề là, như chúng ta đã nói,
golf gần như là một mô hình tồi tệ một cách độc nhất
của gần như mọi thứ khác mà con người muốn học.
Nó giống như hình mẫu của một môi trường học tập thân thiện
nơi mà tình huống không thay đổi,
bạn không phải phản ứng.
Tôi nghĩ đó là một mô hình tồi.
Và chúng ta thường đánh giá thấp, ngay cả đối với những người nổi tiếng,
quá trình phát triển bình thường.
Như, tôi đã từng có một bài nói chuyện với một nhóm nhỏ người
về một số nghiên cứu này trong thể thao,
cho thấy rằng con đường điển hình để trở thành xuất sắc
là có một khoảng thời gian thử nghiệm.
Bạn học một loạt kỹ năng rộng,
tìm hiểu về sở thích và khả năng của chính mình,
trì hoãn việc chuyên môn hóa cho đến muộn hơn so với bạn bè.
Và Serena Williams ngồi ở hàng ghế thứ hai.
Và tôi đang hoảng hốt vì bạn có thể trình bày
tất cả dữ liệu bạn muốn, nhưng nếu “người vĩ đại nhất” đứng dậy
và nói bạn là một kẻ ngốc, thì đó sẽ là một ngày tồi tệ, đúng không?
Và tôi nghĩ, xin đừng để cô ấy hỏi một câu hỏi.
Tất nhiên, cô ấy giơ tay lên ngay lập tức.
Và cô ấy nói, tôi nghĩ cha tôi đã đi trước thời đại.
Ông đã cho tôi học ballet, điền kinh, thể dục dụng cụ,
taekwondo, học cách ném bóng đá
cho động tác ném tay trên của một cú giao bóng.
Khi có quá nhiều chuyến đi như, bạn biết đấy,
một chuyến đi thanh thiếu niên, ông đã cho tôi nghỉ để tôi có thể tập trung vào việc học.
Tôi đã là một nhà văn cao cấp tại Sports Illustrated
và tôi chưa bao giờ nghe điều đó.
Tôi đã giả định rằng cô ấy là một câu chuyện điển hình
của một “con hổ”.
Vì vậy, tôi nghĩ ngay cả những câu chuyện đó, khi bạn nhìn sâu hơn,
chúng không rõ ràng như chúng ta thường nghĩ.
– Chà, tôi đã học điều này khi tôi,
tôi không biết điều này như một quy tắc,
nhưng tôi đã tìm thấy câu chuyện của Lomachenko.
Bởi vì một người bạn của tôi đã đưa tôi đến xem một trận đấu ở New York City. Và tôi đã ngồi bên cạnh sàn đấu, xem một chàng trai tên là Vasil Lomachenko mà tôi chưa bao giờ thấy trong đời. Tôi không thể tin vào kỹ năng di chuyển của anh ấy. Tôi chưa bao giờ thấy điều gì giống như vậy trong đời. Sau trận đấu, anh ấy đã thắng, tất nhiên. Sau trận đấu, tôi đã xem hồ sơ thắng của anh ấy và thấy rằng anh ấy đã thắng khoảng 300 trận đấu nghiệp dư và chỉ thua một lần. Sau đó, anh ấy đã quay lại và đánh bại người mà anh ấy đã thua. Trong tâm trí tôi, tôi chưa bao giờ thấy một võ sĩ nào như vậy. Và khi tôi tìm hiểu về công việc của bạn, bạn đã đề cập đến anh ấy như một trong những ví dụ có nền tảng đa dạng từ nhỏ, không chỉ tập trung vào quyền anh. Và đó cuối cùng là điều đã làm cho kỹ năng của anh ấy trở nên đặc biệt và có lẽ là điều đã khiến anh ấy trở thành người giỏi nhất.
– Câu chuyện của anh ấy thậm chí đã khiến tôi ngạc nhiên, khi anh ấy đã dành vài năm để học nhảy múa. Ý tôi là, tôi thường không mong đợi ai đó sẽ dành nhiều năm như vậy. Chỉ là làm những việc khác trong những năm đó. Điều đó thật tuyệt vời, nhưng–
– Cha của anh ấy tên là Anatoly. Và tôi nghĩ chính cha của anh ấy đã đưa anh ấy đến các lớp học nhảy hoặc gì đó. Sau đó, cho phép anh ấy quay lại với quyền anh.
– Về quan điểm của bạn, tôi không nói rằng đừng cho trẻ em tiếp xúc với bóng đá. Tôi nghĩ, vì tôi nghĩ nhiều điều này không phải, tôi nghĩ có một vài điều đang diễn ra, có ba nhóm lý do về việc tại sao sự chuyên môn hóa muộn lại hiệu quả trong thể thao. Một là chất lượng trận đấu. Một lần nữa, mức độ phù hợp giữa bạn là ai và bạn làm gì.
– Điều đó có liên quan đến đam mê, như những gì bạn đam mê không?
– Khả năng và sở thích. Và càng sớm bạn ép buộc chọn lựa, bạn càng có khả năng đặt người không đúng chỗ. Đặc biệt khi việc chọn lựa diễn ra trước tuổi dậy thì.
– Được rồi.
– Bạn có thể đang đặt người vào chỗ không đúng.
– Con tôi có thể muốn trở thành một võ sĩ, nhưng tôi lại ép nó phải trở thành một cầu thủ bóng đá.
Và anh ấy có thể bỏ lỡ tiềm năng của mình với quyền anh.
– Tối ưu hóa quá sớm.
– Đúng vậy.
– Được rồi.
– Và đó cũng là lý do tại sao chúng ta thường thấy ở các đội trẻ
hiệu ứng tuổi tương đối, bạn biết đấy,
nơi mà những đứa trẻ sinh ra sớm hơn trong nhóm tuổi của chúng
thường được đại diện quá mức trong các đội tuyển quốc gia trẻ và thanh niên.
Bởi vì khi chúng mới tám tuổi hoặc gì đó và được chọn,
nếu chúng tám tuổi và 10 tháng so với vừa tròn tám tuổi,
thì đó là một sự khác biệt lớn về sự phát triển ở độ tuổi đó.
Và các huấn luyện viên nhầm lẫn sự trưởng thành sinh học đó với tài năng.
Và vì vậy, các đội trẻ bị quá tải
với những đứa trẻ sinh ra sớm trong nhóm tuổi của chúng.
Và cũng trong trường học, đặc biệt là đối với các bé trai,
nếu chúng trẻ hơn trong nhóm tuổi của mình
thì có khả năng cao hơn nhiều để được chẩn đoán ADHD,
nhưng chúng chỉ đang hành xử như những cậu bé nhỏ tuổi hơn mà thôi.
– Được rồi.
– Và rồi điều đó biến mất ở cấp độ cao nhất.
Vì vậy, đó không phải là điều tốt.
Vì vậy, có hiệu ứng tuổi tương đối,
đó là một, hoặc là chọn lựa quá sớm, bạn biết đấy.
Có chấn thương, mà giờ đây chúng ta thấy rất nhiều chấn thương do sử dụng quá mức kiểu người lớn ở trẻ em.
Và yếu tố dự đoán chính của điều đó là chín tháng một năm
với một môn thể thao và chỉ một môn thể thao mà thôi.
Vì vậy, đây không phải là về việc ít thể thao hơn.
Có vẻ như có một hiệu ứng bảo vệ của việc đa dạng hóa
tách biệt với việc chỉ làm ít hơn,
mà thực sự, bạn biết đấy, cân bằng bản thân theo một cách nào đó.
Nhưng sau đó có lợi thế trong việc học kỹ năng
nơi mà nó tương tự như ngôn ngữ, bạn biết đấy,
những đứa trẻ lớn lên trong môi trường có nhiều ngôn ngữ,
chúng thường sẽ thể hiện một chút chậm trễ
trong một số kỹ năng ngôn ngữ của chúng,
nhưng sự chậm trễ đó hoàn toàn biến mất trong dài hạn.
Và chúng có lợi thế trong việc học
các ngôn ngữ khác sau này.
Nó trông rất giống nhau trong nhiều kỹ năng này
nơi mà nếu bạn đa dạng hóa, có thể có một chút chậm trễ,
nhưng bạn có lợi thế
trong việc tiếp thu các kỹ năng khác sau này.
Và tôi không nghĩ rằng điều này liên quan đến việc
bạn đang mặc áo đấu bóng rổ
hay áo đấu bóng đá.
Tôi nghĩ rằng nó liên quan đến sự biến đổi trong khả năng giải quyết vấn đề của bạn,
Đó là lý do tại sao tôi nghĩ rằng rất nhiều cầu thủ bóng đá vĩ đại đã lớn lên với futsal, nơi mà–
– Futsal là gì?
– Đó là futsal với một quả bóng nhỏ, giống như một trò chơi bóng đá với một quả bóng nhỏ.
Tôi nghĩ tên tiếng Bồ Đào Nha là futebol de salão, có nghĩa là bóng đá trong một căn phòng.
Quả bóng nhỏ nằm trên mặt đất, chơi trong một không gian nhỏ,
và trẻ em sẽ chơi trên những viên đá cuội một ngày
và trên bê tông vào ngày hôm sau.
Nó giống như trong một buồng điện thoại, bạn biết đấy, với tốc độ cực nhanh.
Và không ai có thể lướt xuống sân,
mọi người đều phải phán đoán,
ngay cả khi bạn không có bóng,
phải chú ý đến các chuyển động cơ thể để cố gắng dự đoán
điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Số lần chạm bóng khoảng gấp sáu lần so với bóng đá quy mô lớn.
Và tôi nghĩ điều đó tạo ra nhiều sự biến đổi hơn
so với trò chơi quy mô lớn.
– Nó cũng làm cho phản ứng của bạn nhanh hơn rất nhiều.
Bạn phải đưa ra quyết định nhanh hơn với bóng.
– Phải bình tĩnh dưới áp lực.
– Vâng, thật thú vị khi bạn nói về ví dụ Tiger và tại sao mọi người lại phát sóng
câu chuyện đó nhiều hơn so với những gì bạn sẽ coi là trung bình,
đó chỉ là những người có một quá trình lớn lên đa dạng
và cuối cùng tìm ra một điều gì đó và tiến xa hơn.
Điều đó khiến tôi nghĩ rằng từ kinh nghiệm của mình,
mọi người phát sóng rằng họ cơ bản phát sóng bất cứ điều gì
là ngoại lệ vì nó là ngoại lệ.
Vì vậy, câu chuyện của Tiger Woods là một ví dụ,
nhưng ở phía bên kia với ai đó như Anthony Joshua
người bắt đầu boxing ở tuổi, tôi sẽ nói sai,
nhưng hãy nói là 24, tôi nghe điều đó mọi lúc
vì thật không bình thường khi anh ấy trở thành nhà vô địch thế giới
nhưng bắt đầu ở tuổi 24.
Và câu chuyện khác mà bạn nghe mọi lúc
là câu chuyện về những thần đồng như,
tôi không biết, Michael Jackson hay Tiger Woods
bắt đầu khi họ hai tuổi.
Bạn không nghe về người bắt đầu ở tuổi 15
bởi vì điều đó không thú vị vì nó là điều bình thường.
– Đúng vậy, hoặc ai đó phát triển theo cách bình thường.
– Theo cách bình thường.
– Bởi vì việc tiếp xúc sớm là tuyệt vời,
tiếp xúc sớm là tốt.
Nhưng đúng vậy, và điều đó có phần không rõ ràng hơn một chút.
Nó cũng ít mang tính chỉ dẫn hơn.
Vì vậy, khi ai đó bắt đầu muộn,
chúng ta nghĩ rằng họ đã vượt qua mọi khó khăn, điều này thật tuyệt vời.
Và khi ai đó bắt đầu sớm,
đó là một ví dụ rất dễ để bắt chước.
Và vì vậy, tôi nghĩ rằng nhiều điều trong số đó liên quan đến sự dễ dàng.
– Chúng ta đã nhắc đến từ “chất lượng phù hợp”,
nhưng cũng đã nói về đam mê một chút,
mà đó là một yếu tố của chất lượng phù hợp.
Nhiều người đang cố gắng tìm ra
họ nên nhắm đến điều gì trong cuộc sống.
Và một trong những câu hỏi phổ biến nhất mà tôi nhận được
từ những người trẻ tuổi là, làm thế nào để tôi tìm thấy đam mê của mình?
Làm thế nào để tôi biết đó là gì?
Hoặc ít nhất là, quy trình để tìm ra nó là gì?
Và họ đề cập đến nó như thể đó là một loại trứng Phục sinh
và chỉ có một cái duy nhất.
– Và họ phải đi tìm nó.
– Không có cái duy nhất nào cả.
– Và nó là số ít vì đam mê là một từ số ít.
– Vâng, không, trước hết,
tôi nghĩ rằng việc mất đi ý tưởng rằng nó là,
tôi có nghĩa là, đó giống như ý tưởng rằng có một người bạn tâm giao duy nhất
ở ngoài kia dành cho bạn, bạn biết không?
Và tôi có nghĩa là, rõ ràng tôi đã tìm thấy người bạn tâm giao duy nhất của mình,
nhưng đối với hầu hết những người còn lại,
có rất nhiều điều mà bạn có thể quan tâm.
Thực tế, càng nhiều điều bạn thử,
bạn sẽ có khả năng phát hiện ra nhiều điều
mà bạn quan tâm hơn.
Tôi chỉ vừa mới, tuần trước tôi đã dành một chút thời gian,
tôi đã ở Lầu Năm Góc dành một chút thời gian
với Trung tướng đã giúp đỡ một chương trình
họ gọi là phân nhánh dựa trên tài năng ở đó,
nơi mà họ đã mất rất nhiều người,
những người họ xác định là có tiềm năng cao nhất
đã rời khỏi Quân đội.
Và họ đã bắt đầu chương trình thí điểm này
gọi là phân nhánh dựa trên tài năng,
nơi mà thay vì nói, đây là con đường của bạn,
bạn biết đấy, đây là con đường sự nghiệp của bạn, hãy đứng dậy hoặc ra ngoài,
họ sẽ ghép cặp họ với một người giống như huấn luyện viên
và họ sẽ để họ thử nghiệm trong khoảng năm con đường sự nghiệp khác nhau một chút,
suy ngẫm về điều đó với huấn luyện viên của họ, làm một số bài kiểm tra,
điều này phù hợp với bạn như thế nào?
Họ phải theo dõi những suy ngẫm đó
trong cổng thông tin không tuyến tính, một lần nữa, học tập tự điều chỉnh,
phải làm điều đó một cách rõ ràng.
Và trong quá trình đó, 90% các học viên quân sự
đã trải qua quá trình đó
đã thay đổi sở thích nghề nghiệp của họ.
90% và đây chỉ là từ một chút trải nghiệm,
bởi vì bạn không biết điều gì đang ở ngoài kia.
Bạn không biết những cơ hội là gì.
Và điều đó, bạn biết đấy, đã giúp giữ chân
nên mọi người có khả năng ở lại nhiều hơn
nếu họ tìm thấy sự phù hợp tốt hơn.
Tôi nghĩ đây thực sự là một trong những điều rất quan trọng
và tôi sẽ quay lại
với niềm đam mê một chút ở đó,
nhưng khi chúng ta nghĩ về sự kiên trì, đúng không,
mà mọi người đều nghĩ đến,
tôi nghĩ về điều này và lý do mà Quân đội
khiến tôi nghĩ về nó, mạng lưới ngữ nghĩa của tôi,
là nghiên cứu về sự kiên trì nổi tiếng nhất được thực hiện
tại West Point tại Học viện Quân sự Hoa Kỳ
bởi Angela Duckworth và các đồng nghiệp của cô.
Và nó phát hiện ra rằng khảo sát về sự kiên trì,
khảo sát về sự kiên trì là một khảo sát 12 câu hỏi,
một nửa số điểm được trao cho sự nhất quán về sở thích,
không thay đổi những gì bạn quan tâm,
và một nửa số điểm cho sự kiên trì trong nỗ lực
hay sự bền bỉ hóa ra là một dự đoán tốt
về ai sẽ vượt qua buổi định hướng rất nghiêm ngặt này
tại West Point gọi là BEAST.
Nó cũng có giá trị dự đoán cho ai sẽ tốt nghiệp.
– Vì vậy, chỉ để cung cấp cho bạn một số bối cảnh cho những người nghe ở đó,
từ cách mà tôi hiểu điều này,
là Angela Duckworth đã thực hiện nghiên cứu này
để cơ bản tìm ra điều gì khiến mọi người
có khả năng vượt qua quá trình lựa chọn rất nghiêm ngặt
tại một doanh trại quân đội hoặc cái gì đó.
Và cô ấy xác định rằng sự kiên trì, như cô ấy gọi,
là điều cho phép mọi người thành công.
Vì vậy, từ nghiên cứu đó, tôi đã nghe điều này ở khắp nơi,
rằng thực sự điều làm cho mọi người thành công,
ngay cả trong đội của tôi, là sự kiên trì.
– Vâng, vâng.
Và khảo sát đó hóa ra là một dự đoán tốt hơn.
so với một số chỉ số truyền thống về việc ai sẽ vượt qua BEAST, như điểm kiểm tra và những thứ tương tự. Nó cũng có giá trị cho việc ai sẽ vượt qua Học viện Quân sự, như một số chỉ số truyền thống đó. Nhưng rất nhiều trong số đó, từ khoảng giữa những năm 1990, những học viên rất kiên cường tại West Point đã, gần như một nửa trong số họ đã bỏ học, gần như vào ngày mà họ có nghĩa vụ phục vụ quân sự 5 năm sau khi tốt nghiệp, và gần như một nửa trong số họ đã bỏ học. Và vì vậy, Quân đội vào một thời điểm nhất định đã nói, ôi, chúng ta có một vấn đề về sự kiên cường của thế hệ millennials, bạn biết không? Như là quá nhiều bánh mì bơ, không đủ thế chấp hoặc bất cứ điều gì khác. Và sau đó một số nhà khoa học cũng là sĩ quan đã quyết định nghiên cứu vấn đề và họ nói, chúng ta không có vấn đề về sự kiên cường qua đêm. Chúng ta có một vấn đề về chất lượng phù hợp, đúng không? Khi Quân đội trông giống như phần còn lại của nền kinh tế, nơi mà nó nhiều hơn là lên hoặc ra và bạn phải đối mặt với cùng một loại vấn đề năm này qua năm khác, và bạn có thể có một khoảng thời gian huấn luyện tiếp theo là một khoảng thời gian làm việc, làm những điều tương tự, khả năng thăng tiến bị hạn chế. Điều đó thì ổn, nó chỉ mô phỏng phần còn lại của nền kinh tế. Sau đó, bạn chuyển sang cái này, bất cứ điều gì bạn muốn gọi nó, nền kinh tế tri thức, sáng tạo, thông tin. Và những người có thể tham gia vào việc giải quyết vấn đề sáng tạo và tạo ra tri thức có khả năng thăng tiến rất lớn. – Họ có rất nhiều cơ hội. – Những người trẻ này đang học hỏi về bản thân trong những năm đầu 20 tuổi, và họ không có quyền quyết định về việc chuyển đổi nghề nghiệp để phù hợp với điều đó, vì vậy họ chỉ bỏ đi, đúng không? Khi Quân đội ban đầu không nhận ra điều này, họ đã đưa ra các khoản thưởng chú ý cho mọi người, và những người sẽ ở lại đã nhận nó, những người sẽ rời đi thì vẫn rời đi, nửa tỷ đô la, tiền thuế của người dân không giải quyết được vấn đề. Nhưng điều tôi nghĩ nó cho thấy là tầm nhìn của bạn về những gì bạn có thể muốn làm bị hạn chế như thế nào, dựa trên những điều mà bạn đã thử.
Một lần nữa, theo Hermini Ibarra, chúng ta học được ai là chúng ta qua thực hành, không phải lý thuyết. Và tôi nghĩ vấn đề lớn nhất đối với giới trẻ là nếu họ chỉ ngồi đó tự suy ngẫm để cố gắng tìm ra đam mê của mình. Hãy đi và thử một cái gì đó, gần như chắc chắn rằng nó sẽ không phải là điều đầu tiên. Có thể nó sẽ, bạn có thể gặp may, nhưng có lẽ nó sẽ không phải là điều đầu tiên, vì vậy bạn nên bắt đầu quá trình thử nghiệm đó và bắt đầu xây dựng một mô hình thế giới để bạn có thể hiểu những lựa chọn của mình. Bởi vì tôi cũng nghĩ rằng vấn đề với đam mê và hạnh phúc lại là, tôi đã nói về điều này, tôi nghĩ là trước đây, không thể nhớ hết mọi thứ đã diễn ra trước khi ghi âm bắt đầu và sau đó, nhưng khi tôi từng chạy 800 mét hoặc bây giờ khi tôi viết sách, nếu bạn hỏi tôi vào bất kỳ thời điểm nào, tôi có thích điều này không? Tôi có hạnh phúc về điều đó không? Tôi có đam mê về nó không? Đôi khi tôi sẽ nói không, tôi muốn ném máy tính của mình ra ngoài cửa sổ, bạn điên à? Nhưng nó rất hấp dẫn, nó rất lôi cuốn và nó thúc đẩy tôi theo cách mà tôi không thể học chỉ trong thời gian rảnh của mình. Vì vậy, tôi không nghĩ rằng chúng ta chỉ cần nghĩ về đam mê, hãy tìm một điều gì đó thật sự hấp dẫn đối với bạn và sau đó hãy bắt đầu từ đó. – Và hấp dẫn thực sự là, làm thế nào bạn biết rằng nó hấp dẫn? Đó là khi bạn rơi vào trạng thái “dòng chảy” mà không có gì khác dường như quan trọng hay – Dòng chảy, ý tôi là, dòng chảy là một khái niệm khó khăn vì nó dễ xuất hiện hơn nhiều ở những người như lướt sóng hoặc vẽ tranh hơn là ở một số loại công việc tri thức, nhưng tôi nghĩ khi bạn thực sự tham gia vào một điều gì đó, bạn có sự tò mò về cách bạn có thể cải thiện nó, những gì khác bạn có thể học tiếp theo. Vì vậy, tôi nghĩ nó kích thích loại tò mò này mà bạn không thấy ở những người chỉ đang tham gia vào một điều gì đó mà họ chỉ đang làm theo thói quen. Vì vậy, bạn bắt đầu hiểu như khi tôi, tôi nhớ khi bạn gái của tôi lúc đó, giờ là vợ tôi, điều đó rất quan trọng đối với tôi, cho một sức khỏe tốt,
như cả hai chúng ta đều là những người tập thể dục suốt đời, chẳng hạn. Lần đầu tiên chúng tôi sống chung với nhau, tôi nói rằng, được rồi, chúng ta phải xác định điều gì đó phù hợp với bạn. Tôi đưa cô ấy đến một phòng tập gym và để cô ấy ở đó mà không nhận ra rằng tôi đã có hàng thập kỷ học hỏi cách làm mọi thứ trong một phòng gym mà tôi coi là điều hiển nhiên. Sau đó, tôi nhận ra, được rồi, tôi cần phải đồng hành cùng cô ấy trong việc này. Chúng tôi đã thử nhiều thứ khác nhau, như chạy bộ, nhưng cô ấy không thích lắm. Vì vậy, chúng tôi thử một số hoạt động khác, v.v. Cuối cùng, cô ấy tìm thấy một loại lớp học mà cô ấy thích và cô ấy về nhà vào một ngày nọ. Chúng tôi đã làm điều này và sau đó làm điều này, thật khó khăn. Để tôi cho bạn xem điều khác mà chúng tôi đã làm. Tôi nói, bạn đã tìm thấy điều của mình. Vấn đề duy nhất là khi chúng tôi đang xem xét việc chuyển bang, chúng tôi phải ở trong vòng 15 phút từ lớp học đó, trong khoảng cách đi bộ từ bất kỳ ngôi nhà nào mà chúng tôi định mua. Nhưng bạn có thể thấy sự tò mò này phát triển khi ai đó tìm thấy điều gì đó hấp dẫn đến mức họ muốn hiểu cách để trở nên tốt hơn. Họ muốn nói chuyện với những người khác đang làm điều đó. Họ trở nên rất tò mò về nó. – Nhưng bạn phải thử nghiệm. – Bạn phải thử nghiệm. Tôi ước có một cách nào đó để thoát khỏi điều đó. Tôi ước bạn có thể nói, đây là điều sẽ phù hợp với bạn, có thể một ngày nào đó. – Với AI. – Có thể, nhưng– – Khả năng rất thấp. – Khả năng rất thấp. Và AI chỉ thay đổi lĩnh vực mà bạn đang hoạt động, đúng không? Vì vậy, tôi nghĩ rằng việc thử nghiệm, tôi nghĩ sẽ trở nên quan trọng hơn nữa khi mọi người không thể mong đợi làm cùng một điều trong suốt sự nghiệp của họ nữa. Ý tôi là, có những mạch mà họ có thể mong đợi sẽ tiếp tục, nhưng không phải là cùng một điều chính xác. – Khi tôi xem video của bạn có tiêu đề, Tại sao những người suy nghĩ khác biệt lại vượt trội hơn những thiên tài trong thế giới thực, tôi nghĩ bạn sẽ nói về sự đa dạng thần kinh trong video. Là một người được chẩn đoán mắc ADHD, có thể khi tôi khoảng 30 tuổi, tôi đã nghĩ, ôi, anh ấy sẽ giải thích tại sao sự đa dạng thần kinh,
Những điều như ADHD và tự kỷ dẫn đến những kết quả tốt hơn trong thế giới thực. Công việc của bạn có bao giờ liên quan đến sự đa dạng thần kinh không? – Không nhiều, nhưng tôi có đọc một số công trình đó. Và tôi nghĩ rằng điều thực sự quan trọng là càng có nhiều loại tư duy khác nhau mà chúng ta có thể đưa vào một nồi hầm, thì tôi nghĩ chúng ta sẽ càng tốt hơn. Ý tôi là, có lý do tại sao ADHD, mặc dù không phải là một khối lượng lớn công trình, nhưng tôi nghĩ nó có liên quan khi bạn có thể nhìn vào các quần thể du mục sau đó định cư, và bạn có thể thấy một số gen liên quan đến điều đó, và đây là những tác động nhỏ, nhưng bạn có thể thấy một số gen liên quan đến việc tìm kiếm sự mới mẻ với ADHD sẽ rõ ràng bắt đầu bị loại bỏ khi họ định cư, và nó phổ biến hơn khi họ còn du mục. Và điều đó gợi ý cho tôi rằng đây là những điều, sự chú ý đến nhiều kích thích khác nhau mà thực sự quan trọng, đã từng quan trọng đối với tổ tiên của chúng ta, và vẫn còn quan trọng, vì vậy chúng vẫn ở đây. Chúng có thể không thích nghi nếu bạn bảo ai đó phải ngồi yên trong một lớp học suốt 10 giờ mỗi ngày, điều mà tôi nghĩ là một môi trường khó khăn cho bất kỳ ai để thích nghi. Nhưng tôi nghĩ ở một mức độ nào đó, và tôi nghĩ điều này đã xảy ra đôi khi trong một số công ty tìm kiếm cơ hội cho những người mắc chứng tự kỷ, nơi bạn nói, được rồi, điều này thích nghi ở đâu? Loại tư duy này thích nghi ở đâu thay vì không thích nghi? – Nó hữu ích thay vì không hiệu quả. – Và tôi nghĩ nếu chúng ta không làm điều đó, thì bạn đang bỏ lỡ những cơ hội để thực sự sử dụng những người suy nghĩ khác với bạn. – Vâng, ý tôi là, điều đó thật thú vị vì công việc của bạn, dù có cố gắng hay không, thực sự tạo ra một lý do tuyệt vời cho sự đa dạng trong nơi làm việc. – Vâng, vâng, vâng, bạn có muốn làm một bài kiểm tra không? – Chắc chắn rồi. – Giả vờ bạn là bác sĩ, được chứ, và tôi là… (cười) – Đó là một phần của chiếc áo khoác trắng trong đầu tôi.
với một chiếc ống nghe nhỏ quanh cổ, đúng không?
– Được rồi, vì đó là hình ảnh của tất cả các bác sĩ.
Và tôi là bệnh nhân của bạn, được chứ,
và tôi có một khối u ác tính trong dạ dày,
và có một loại tia hoặc bức xạ tập trung mới
có thể tiêu diệt khối u nếu nó đủ cường độ.
Vấn đề là ở cường độ đó,
nó cũng sẽ phá hủy mô khỏe mạnh trong dạ dày của tôi.
Vậy làm thế nào bạn có thể cứu tôi?
Được rồi, trong khi bạn suy nghĩ về điều đó, tôi sẽ kể cho bạn một câu chuyện.
Có một vị tướng đã phải chiếm một pháo đài
để giải phóng một đất nước khỏi một nhà độc tài tàn bạo,
và ông có đủ quân lính để làm điều đó,
và có những con đường tỏa ra như những nan hoa
từ pháo đài, nhưng chúng bị rải đầy mìn.
Vì vậy, nếu ông dẫn tất cả quân lính đi xuống bất kỳ con đường nào,
ông sẽ chịu nhiều tổn thất.
Vì vậy, ông đã có ý tưởng, hãy chia thành hàng một,
đi đến những con đường giống như nan hoa khác nhau,
và chúng ta sẽ đồng bộ đồng hồ,
và họ sẽ hội tụ ở đó cùng một lúc,
và họ giải phóng pháo đài, được chứ?
Hoặc họ chiếm pháo đài, giải phóng đất nước.
Một câu chuyện nữa.
Có một lần có một đám cháy ở một thị trấn nhỏ
có nguy cơ lan sang các công trình lân cận.
May mắn thay, nó gần một cái hồ,
vì vậy hàng xóm đang đến và họ đang đổ nước
và dập lửa, nhưng không hiệu quả.
Trưởng phòng cứu hỏa xuất hiện, cô ấy nói, “Dừng lại những gì bạn đang làm.
“Mọi người hãy đứng thành vòng tròn, đổ đầy xô của bạn,
“đứng thành vòng tròn quanh đám cháy theo tiếng đếm ba,
“một, hai, ba, hừ.”
Dập tắt đám cháy, và họ đã dập tắt nó,
Trưởng phòng cứu hỏa được tăng lương, được chứ, bạn có thể cứu tôi bây giờ không?
Không quan trọng, tôi đang cho bạn một phiên bản rất ngắn gọn,
nhưng câu trả lời là bạn có thể sắp xếp
nhiều tia có cường độ thấp xung quanh tôi
để chúng hội tụ tại điểm tiêu cự.
Vì vậy, chúng đi qua thân thể tôi mà không làm hại tôi
bởi vì chúng có cường độ thấp,
nhưng chúng hội tụ ở đúng chỗ,
tạo ra cường độ cao.
Và đây là một phiên bản rất rút gọn.
Nếu bạn đang làm bài kiểm tra thực sự,
bạn sẽ có nhiều thời gian hơn,
và vẫn có hầu hết mọi người không giải quyết được nó, vì vậy đừng lo lắng.
Nó được gọi là bài toán bức xạ Dunker.
Đây là một phiên bản rất ngắn gọn
của một khối lượng nghiên cứu lớn cho thấy
rằng khi bạn đối mặt với một vấn đề mới,
số lượng giải pháp và khả năng
đưa ra một giải pháp tốt
được dự đoán bởi số lượng và độ rộng của các phép tương tự
mà nhóm của bạn có thể nghĩ ra.
Và điều dự đoán điều đó là độ rộng kinh nghiệm
của những người trong nhóm.
Vì vậy, nếu bạn đang đối mặt với một vấn đề mới,
và bạn chỉ có những người có cùng chuyên môn,
thì cũng không tốt hơn là có một bộ óc.
Điều bạn muốn làm là đưa ra cái gọi là
một lớp tham chiếu, nơi bạn ngồi xuống,
bạn nghĩ ra càng nhiều phép tương tự cấu trúc tương tự
từ tất cả các lĩnh vực khác nhau.
Như, cái này nghe có vẻ giống như cái này và cái khác,
và chúng không cần phải xa vời như những gì tôi vừa làm.
Nhưng trong các nghiên cứu, khi mọi người có nhiều thời gian hơn
với mỗi câu chuyện tiếp theo, bạn nói với họ rằng nhiều người
sẽ bắt đầu giải quyết vấn đề gốc,
mặc dù họ không biết rằng chúng có liên quan.
Vì vậy, bạn muốn tập hợp những người
thực sự khác biệt để đưa ra một loạt
những điều như, cái này cảm giác giống như cái này.
Tìm kiếm những cái nào có cấu trúc tương tự,
và bạn sẽ bắt đầu nghĩ đến các giải pháp khả thi.
– Vâng, ý tôi là, đó thực sự là một ví dụ tuyệt vời
cho sự đa dạng trong tư duy và kinh nghiệm
khi bạn xây dựng một đội ngũ, khi bạn đồng sáng lập một đội ngũ,
khi bạn tiếp cận một vấn đề.
Và thực sự tôi đã nghĩ về điều đó vào ngày hôm qua
về micro, vì đây là podcast đầu tiên
mà chúng tôi từng ghi âm, nếu mọi người đang xem,
họ có thể nhận thấy điều này đột ngột.
Thật thú vị khi biết liệu bạn có nhận thấy điều này
trước khi tôi đề cập đến nó không, nhưng không có micro ở đây.
Và đây là podcast đầu tiên mà chúng tôi từng ghi âm
mà không có micro ở đây.
Và tôi đã nghĩ khi bạn đang nói về điều đó
về cách mà khi chúng tôi có cuộc tranh luận
về cách giải quyết vấn đề này,
Và vấn đề mà chúng tôi đang cố gắng giải quyết là có những vị khách gõ vào bàn và âm thanh đó truyền đến micro. Mọi người gửi tin nhắn cho tôi trên LinkedIn nói rằng, “Này, thật là khó chịu khi mọi người gõ và rồi thì chuyện gì cũng xảy ra.” Vì vậy, các micro giờ đây được đặt trên cao và hạ xuống. Khi chúng tôi ngồi lại với nhau, ba người chúng tôi hôm qua, đó là một phép ẩn dụ nhỏ cho những gì bạn đang mô tả. Bạn có Will, người có kinh nghiệm về âm thanh. Bạn có Jack, người cũng có kinh nghiệm. Và rồi có tôi, người cơ bản là không có kinh nghiệm, nhưng tôi có một chương trình truyền hình gọi là “Dragon’s Den”, nơi chúng tôi sử dụng một loại micro khác. Và tất cả chúng tôi đều đưa ra giải pháp cho vấn đề này dựa trên quan điểm riêng của mình về việc ghi âm âm thanh. Vì vậy, giải pháp của Jack là một, nhưng giải pháp của tôi trước đó là, ờ, trong “Dragon’s Den”, chúng tôi có một cái dán vào ngực. Vậy tại sao chúng ta không dán nó vào ngực của khách? Và thật thú vị khi xem chúng tôi lặp đi lặp lại qua những giải pháp khác nhau đến từ những nơi khác nhau, thực hiện một loại phân tích chi phí-lợi ích cho từng giải pháp. Rõ ràng, một trong những vấn đề với giải pháp của tôi là khách sẽ chạm vào ngực của họ, và điều đó sẽ làm hỏng nó. Vậy nên, đúng rồi, đúng rồi, họ chạm vào bản thân họ. Và rồi chúng tôi cũng phải sờ vào họ khi họ đến, điều mà chúng tôi không thích. Nhưng đó là cùng một vấn đề. Và bạn cần một bộ trải nghiệm thực sự đa dạng để tìm ra giải pháp chiến thắng. Nhưng trong hầu hết các lĩnh vực, điều chúng tôi làm là tập hợp những người đã làm điều đó trước đây. – Tập hợp những người đã làm điều đó trước đây. Và không phải là bạn không muốn những người đó, bạn chỉ không muốn chỉ có những người đó. Xu hướng cũng thường là sử dụng phép ẩn dụ đầu tiên xuất hiện. Bạn cũng không muốn làm điều đó. Bạn muốn có một thực đơn các giải pháp khả thi để xem xét vì có một điều gọi là ảo giác vách đá sáng tạo. Mọi người nghĩ rằng những ý tưởng tốt nhất và sáng tạo nhất của họ sẽ đến nhanh chóng hoặc không đến chút nào.
Và thực tế, chúng thường đến muộn hơn khi bạn đang cố gắng nghĩ ra ý tưởng.
– Thú vị.
– Ừ, nhưng xu hướng của chúng tôi là nó giống như một tia chớp và hoặc là nó đến hoặc là không.
– Chết tiệt, điều đó đã khiến tôi đặt câu hỏi về rất nhiều điều tôi làm.
Bởi vì đôi khi tôi có một ý tưởng và tôi ghi lại nó và chia sẻ ngay lập tức.
– Ồ, không có gì sai khi chia sẻ ý tưởng, đúng không?
Nhưng nếu bạn đang cố gắng giải quyết một vấn đề thực sự, tôi sẽ không dừng lại ở ý tưởng đầu tiên của bạn.
– Hãy đưa nó ra để thảo luận và sau đó cho phép nó.
– Và sau đó tiếp tục, vâng, hãy mở lòng với nó.
Và đừng giả định rằng, bạn biết đấy, nếu điều gì đó không đến với bạn như một tia sáng thì bạn nên dừng lại việc suy nghĩ.
– Bạn đang viết một cuốn sách về những giới hạn.
– Vâng.
– Và tôi sẽ không tiết lộ tất cả những điều trong cuốn sách vì, bạn biết đấy, bạn cần phải bán nó.
– Đặc biệt là vì như một nửa trong số đó chưa được viết. Vì vậy, tôi thậm chí không thể tiết lộ nửa số thứ đó.
– Nhưng tôi thấy câu chuyện về Apple rất quan trọng vì nó đã giúp tôi suy nghĩ về một số điều tôi đang làm trong kinh doanh, nhưng cũng trong cuộc sống của tôi.
Bạn có thể chia sẻ câu chuyện đó về Apple không, những gì bạn đã khám phá về sự tập trung và những giới hạn?
– Chắc chắn rồi, và không phải Apple mà là một công ty khác gọi là General Magic, nơi mà nhiều thành viên trong đội ngũ thiết kế Mac gốc đã đến công ty này và nó là một trong những điều hot nhất ở Silicon Valley và họ đã định xây dựng iPhone.
Họ có ý tưởng, họ có tầm nhìn, như những bản vẽ họ có trông giống như iPhone.
Họ có đội ngũ từ Mac, họ có tài năng tuyệt vời này.
Họ đã lên sàn trong một cuộc IPO được gọi là khái niệm.
Họ chưa có sản phẩm, nhưng ý tưởng thì nóng đến mức họ đã lên sàn.
Và tóm tắt lại, nó đã trở thành một thảm họa vì họ không có giới hạn.
Họ có nhiều tiền như họ muốn.
Họ không có khách hàng nào trong tâm trí.
Bất cứ điều gì họ nghĩ là hay, họ đều xây dựng nó.
Và vì vậy, dự án cứ lớn lên, lớn lên và lớn lên mà không bao giờ tìm thấy được sự tập trung để biến thành một cái gì đó có thể sử dụng được. Nhưng nhiều cựu sinh viên đã ra khỏi đó nhận ra rằng đó là một vấn đề. Vì vậy, trong tương lai, họ sẽ có những bài học như bạn sẽ tốt hơn nếu hình dung ra một khách hàng, ngay cả khi đó là người không đúng, còn hơn là không có ai cả trong việc xây dựng một cái gì đó chỉ đơn giản là “ngầu”. Bởi vì ngay cả khi nó sai, bạn có thể học được rằng bạn đã sai bằng cách thử nghiệm một cái gì đó. Trong khi nếu bạn không có ai, bạn thậm chí không có một cơ chế phản hồi nào để học hỏi. Và vì vậy, việc dành thời gian với một số cựu sinh viên đó đã khiến tôi thực sự quan tâm đến các giới hạn. Và tôi vẫn đang tổng hợp một số bài viết đó. Vì vậy, tôi không biết liệu tôi có thể làm cho nó công bằng ở mức độ mà tôi có thể nếu tôi đã viết nó rồi, nhưng. – Thật thú vị với những từ được sử dụng vì dường như có một chút như một nghịch lý hoặc mâu thuẫn trong ý tưởng này về sự rộng rãi và sau đó là các giới hạn và sự tập trung. Và đó là sự quan tâm mà bạn biết đấy. – Ý tôi là, đó là một phần lý do khiến tôi quan tâm đến nó vì một câu hỏi sau khi nói về sự đa dạng mà mọi người đã đặt ra cho tôi là, bạn biết đấy, làm thế nào bạn biết khi nào nên tập trung, đúng không? Như vậy, nó thực sự rất nhiều xuất phát từ câu hỏi này. Bởi vì cuối cùng bạn có một bộ công cụ rộng lớn, bạn phải tập trung nó vào việc đạt được điều gì đó vào một thời điểm nào đó, đúng không? Bạn không muốn chỉ mãi mãi như một quả bóng pinball. – Điều mà bạn đã nói là những chuỗi thành công của bạn. – Những chuỗi thành công, đúng không? Bạn muốn tập trung vào một chuỗi thành công vào một lúc nào đó. Và nó cũng xuất phát từ khía cạnh tìm kiếm bản thân của tôi, bạn biết đấy, tôi sẽ nghiên cứu như một cuộc tìm kiếm bản thân nơi thách thức lớn nhất của tôi, càng lớn dự án của tôi và, bạn biết đấy, sách là những dự án lớn đối với tôi, thì càng khó khăn để tôi xác định ranh giới của những gì là cân bằng. Bởi vì các chủ đề tôi đảm nhận trong sách của tôi về định nghĩa không thể được trả lời một cách hoàn hảo, sự cân bằng giữa thiên nhiên và nuôi dưỡng và phát triển một kỹ năng,
Làm thế nào để xác định mức độ rộng hay chuyên sâu và khi nào.
Và vì vậy, tôi đã gặp rất nhiều khó khăn trong việc nói,
đây là ranh giới cho những gì phù hợp ở đây.
Và vì vậy, tôi muốn cải thiện khả năng học hỏi
cách sử dụng các ràng buộc trong công việc của mình.
Vì vậy, lần đầu tiên với cuốn sách này,
lần đầu tiên tôi nói,
bởi vì đối với cả hai cuốn sách trước đó của tôi,
tôi đã viết dài hơn 150% so với độ dài của một cuốn sách
và sau đó phải cắt bớt
bởi vì tôi cứ nhồi nhét mọi thứ tôi nghĩ là thú vị.
Lần này tôi nói,
tôi sẽ có một cấu trúc trước
và buộc bản thân phải tuân theo điều đó.
Và một trong những điều đầu tiên tôi nhận thấy là,
thông thường tôi không viết các chương theo thứ tự.
Và tôi bắt đầu với cuốn sách này theo quy trình bình thường của mình
là tôi sẽ nhảy vào chương năm
bởi vì tôi vừa thực hiện nghiên cứu.
Và tôi nhận ra rằng vì tôi bắt đầu thấy như,
điều này sẽ phá vỡ một số cấu trúc
ở phía trên và phía dưới, tôi để lại tất cả những khoảng trống này
bởi vì tôi không biết tôi đã nói gì rồi.
Vì vậy, tôi thực sự phải quay lại và bắt đầu theo thứ tự.
Vì vậy bây giờ, bạn biết đấy, sau gần 20 năm viết lách,
đột nhiên tôi có một quy trình làm việc hoàn toàn mới
và tôi đang viết theo thứ tự lần đầu tiên,
điều này thật thú vị và hơi đáng sợ,
nhưng tôi cũng đang viết dài.
Tôi thực sự sẽ nộp cuốn sách
với độ dài của một cuốn sách lần đầu tiên.
– Bạn có hoàn toàn không lo lắng về AI như một nhà văn không?
Bởi vì, bạn biết đấy, những mô hình này đang ngày càng thông minh
hơn mỗi tuần.
Và nhìn chung, bạn nghĩ thế nào về tương lai
của công việc trong một thế giới AI?
Có vẻ như nó sẽ là
một lực lượng gây rối rất lớn, bạn biết đấy.
– Ôi, tôi nghĩ là có.
– Kế hoạch nghề nghiệp và tôi sẽ làm gì với tương lai của mình?
– Ý tôi là, nó có thể ảnh hưởng đến mọi thứ,
nhưng một điều, tôi thích chơi với nó.
Vì vậy, tôi có những lực lượng cạnh tranh như có thể,
bạn biết đấy, tôi là một người rất tò mò.
Và vì vậy, nếu tôi, tôi chơi với khoảng
bốn chương trình AI khác nhau mỗi ngày.
Nhưng cái mà hữu ích nhất đối với tôi
là một trang web có tên là site.ai.
Một lần nữa, tôi không có bất kỳ mối liên hệ nào
với những thứ này.
Tôi chỉ là một người đăng ký, scite.ai,
nơi tôi có thể nhập một bài báo khoa học
và nó sẽ tạo ra một bản đồ hiển thị tất cả các bài báo khác
trích dẫn nó và nó sẽ cố gắng tự động phân loại chúng
thành những bài đồng ý và không đồng ý.
Và nó thật sự hữu ích khi hiển thị đoạn trích
về cách mà bài báo mục tiêu được trích dẫn trong những bài khác.
Trước đây, tôi phải dành thời gian ngồi
tại thư viện nghiên cứu và làm điều đó
bằng cách quét qua một bài báo để tìm kiếm.
Vì vậy, bây giờ một ngày đã trở thành một giờ.
Và tôi rất thích điều đó.
Nếu điều đó có nghĩa là sách của tôi không bán chạy bằng,
nhưng tôi có thể học gấp 10 lần về khoa học,
đó là một sự đánh đổi mà tôi chắc chắn sẵn sàng chấp nhận cá nhân.
Tôi không nói rằng mọi người nên sẵn sàng chấp nhận điều đó,
nhưng tôi sẵn sàng chấp nhận sự đánh đổi đó.
Nhưng về mặt công việc nói chung bị gián đoạn,
vâng, tôi nghĩ rằng mô hình mà tôi nghĩ đến
không có một mô hình duy nhất,
nhưng về cách đổi mới công nghệ
đã làm gián đoạn công việc trong quá khứ.
Một mô hình mà tôi thích mà tôi có thể nói nhanh chóng
là sự ra đời của máy ATM ở Hoa Kỳ
xảy ra vào khoảng năm 1970, tức là máy rút tiền.
Và tôi đã quay lại và xem xét các tin tức
và nó nói rằng khoảng 300.000 giao dịch viên ngân hàng
sẽ phải đóng cửa ngay lập tức.
Và thay vào đó, điều đã xảy ra trong 40 năm tiếp theo
là khi có nhiều máy ATM hơn, có nhiều giao dịch viên ngân hàng hơn,
không phải ít hơn, vì máy ATM làm cho các chi nhánh ngân hàng
rẻ hơn để vận hành.
Vì vậy, có ít chi nhánh hơn tổng thể,
ít giao dịch viên hơn mỗi chi nhánh, nhưng nhiều chi nhánh hơn tổng thể, xin lỗi.
Nhưng nó đã thay đổi cơ bản công việc
từ một người thực hiện các giao dịch lặp đi lặp lại,
các giao dịch tiền mặt lặp đi lặp lại thành một người như
một chuyên gia tiếp thị và một đại diện dịch vụ khách hàng
và có thể là một cố vấn tài chính.
Nó đã chuyển họ sang những mục tiêu chiến lược này.
nơi mà nó có sự kết hợp rộng rãi hơn về các kỹ năng chiến lược.
Vì vậy, nếu chúng ta có thể thuê ngoài một số công việc lặp đi lặp lại trong môi trường học tập nhẹ nhàng đó
để chuyển con người sang vai trò chiến lược hơn,
tôi nghĩ đó là một điều tốt, đúng không?
Chúng ta nghĩ về việc, tôi biết các bác sĩ chẩn đoán hình ảnh đã từng là một trong những người,
những người làm việc với hình ảnh y tế đã từng là một trong những người
thường xuất hiện trong các báo cáo của các ngân hàng
nói về những ai sẽ bị thay thế,
họ thường đứng cao trong danh sách vì họ nói rằng công nghệ
có thể đọc những bức ảnh này rất dễ dàng.
– Chẩn đoán hình ảnh chỉ nhìn vào một bức quét
và cho bạn biết liệu bạn có bị ung thư hay không.
– Vâng, nhưng trước hết, tôi chưa bao giờ nghe thấy vấn đề
như kiểu, ôi, quá nhiều người đang có quá nhiều quyền truy cập dễ dàng
vào chẩn đoán hình ảnh, đúng không?
Như tôi nghĩ chúng ta muốn nhiều dịch vụ này hơn.
Nhưng tôi nghĩ hầu hết các bác sĩ không làm như bác sĩ House, bạn biết không?
Hầu hết những gì họ thấy
là điều mà họ đã thấy hàng triệu lần.
Và tôi nghĩ một vai trò rất quan trọng cho họ là chiến lược,
à, điều này nên có ý nghĩa gì đối với người đó?
Tôi nên đối phó với họ như thế nào?
Và điều gì là hợp lý để thực hiện trong cuộc sống của họ?
Và điều gì là khả thi cho họ để thực hiện một sự thay đổi?
Và vì vậy tôi nghĩ sẽ thật tuyệt nếu chúng ta có thể chuyển đổi.
Tôi không nghĩ nó sẽ thay thế những bác sĩ đó.
Tôi nghĩ nó có thể chuyển họ sang một vai trò chiến lược hơn
nơi họ không phải dành thời gian làm
những công việc chiến thuật hơn
và có thể làm những công việc chiến lược hơn.
Vì vậy, điều đó đã xảy ra ngay cả trong cờ vua, bạn biết không, như khi,
à, như khi Deep Blue của IBM đánh bại Gary Kasparov
trong cờ vua vào năm 1997, và ông ấy nhận thấy rằng nó đã đánh bại Gary Kasparov.
Ông ấy giỏi hơn rất nhiều khi ông ấy là người giỏi nhất thế giới
vào thời điểm đó, bây giờ như một ứng dụng miễn phí trên điện thoại của bạn
có thể đánh bại Gary Kasparov, nhưng,
và ông ấy nhận thấy rằng máy tính giỏi hơn rất nhiều về chiến thuật.
Đây là những mẫu di chuyển nhỏ
mà ông ấy đã dành cả cuộc đời để ghi nhớ,
nhưng ông ấy nhận thấy nó không giỏi bằng về chiến lược,
đó là cách sắp xếp các trận chiến để tiến hành cuộc chiến.
Vì vậy, anh ấy đã thúc đẩy những gì anh ấy gọi là các giải đấu cờ tự do, nơi con người và máy tính có thể chơi theo bất kỳ sự kết hợp nào. Và những người chiến thắng không phải là siêu máy tính, cũng không phải là các đại kiện tướng hay các đại kiện tướng với siêu máy tính. Hai người chơi cờ nghiệp dư với ba chiếc laptop, họ biết một chút về cờ, họ biết một chút về tìm kiếm thuật toán, và họ có thể hướng dẫn máy tính nên tìm kiếm ở đâu. Họ thậm chí không thể phân tích các ván cờ của chính mình ở mức độ sâu trong buổi họp báo của những người chiến thắng vì họ không biết đủ về cờ. Nhưng tôi nghĩ bài học ở đây là, khi phần chiến thuật được thuê ngoài, nó đã thay đổi, trước hết là thay đổi những người giỏi nhất trong nhiệm vụ này, và nó đã chuyển con người lên mức độ chiến lược hơn. Và vì vậy, tôi nghĩ đó là điều mà chúng ta cần sẵn sàng suy nghĩ về. Chúng ta có thể giao phó điều gì để chuyển sang mức độ chiến lược hơn?
– Bạn có thể sai ở chỗ nào?
– Có thể là ở mức độ chiến lược, có thể những công cụ này sẽ tốt hơn ở mức độ chiến lược so với những gì chúng ta có thể đạt được. Tôi vẫn nghĩ rằng sẽ có một vai trò cho chúng ta trong việc xác định mục tiêu của chúng nên là gì. Và đó là một cấp độ chiến lược hoàn toàn khác, giống như chúng ta muốn sống trong một thế giới như thế nào? Tôi không nghĩ rằng trong ngắn hạn, chúng ta sẽ lấy tín hiệu từ họ trong vai trò đó. Nhưng tôi nghĩ ngay cả những người, như năm ngoái, tôi đã ngồi quanh một đống lửa trại với một người đang điều hành một công ty AI sinh ra, và một người khác là nhà đầu tư đầu tiên của anh ấy, và người đó cũng đã làm việc trong lĩnh vực AI. Bạn biết đấy, cả hai đều rất thành thạo về công nghệ. Các động lực được căn chỉnh, và một người đã nói, chúng ta sẽ có trí tuệ nhân tạo tổng quát trong vòng ba năm chắc chắn. Còn người kia thì nói, tôi nghĩ đây chỉ là một món đồ chơi được tô vẽ, tôi vẫn sử dụng Google nhiều hơn. Và đây là hai người có chuyên môn tương tự với các động lực được căn chỉnh, điều này khiến tôi nghĩ đến mức độ mà ngay cả những người đang làm việc trên những thứ này cũng không hoàn toàn hiểu được khả năng của nó.
hoặc nó đang làm gì.
Và vì vậy, tôi nghĩ có rất nhiều điều chưa được biết đến.
– Ai đó đã đưa ra lập luận với tôi rằng họ đã nói,
hãy nghĩ về điều này, Steve.
Bạn có Steve này, vì vậy chỉ số IQ của tôi là 100.
Và có một Steve khác qua bức tường đó
có chỉ số IQ là 1.000.
Bạn sẽ giao cho tôi nhiệm vụ gì
so với việc bạn sẽ giao cho anh ta nhiệm vụ gì?
Ai mà bạn muốn lái xe đưa con bạn đến trường?
Ai mà bạn muốn, tôi không biết, trả lời chuột của bạn?
– Vậy bạn đang nói rằng chúng ta giao mọi thứ cho người đó.
– Vâng, đây là phép ẩn dụ mà anh ấy đã đưa ra cho tôi.
Ông ấy hỏi, bạn còn lại điều gì?
Được rồi, ngay cả khi đến điểm đó,
ngay cả khi đến điểm đó,
vẫn sẽ có vấn đề về lợi thế so sánh,
đó là những mô hình này tiêu tốn năng lượng cực kỳ lớn.
Và vì vậy bạn sẽ muốn phân bổ năng lượng cho chúng
cho những điều mà bạn thực sự muốn chúng làm.
Vì vậy, ngay cả khi chúng tốt hơn chúng ta ở mọi thứ,
vì năng lượng không phải là vô hạn,
vẫn sẽ có những điều có giá trị hơn
khi để chúng ta làm hơn là để chúng làm.
Ý tôi là, điều đó xảy ra mọi lúc.
Bạn có thể giỏi hơn ở một số điều trong doanh nghiệp của bạn,
nhưng bạn không làm chúng
bởi vì đó là lợi thế so sánh để bạn làm điều này
thay vì những điều khác.
Vì vậy, tôi nghĩ ngay cả khi chúng đạt đến điểm
mà chúng tốt hơn chúng ta ở mọi thứ,
vẫn sẽ có vai trò cho con người,
nhưng sẽ có một lượng gián đoạn khổng lồ, đúng không?
Như điều mà thực sự khiến tôi lo lắng,
ý tôi là, tôi đã đọc về năm ngoái
về đổi mới công nghệ trong lịch sử, bạn biết không?
Và chúng ta có thể tóm tắt một cách rất thô thiển,
đó là trong 300.000 năm, chúng ta sống như những con sóc.
Và sau đó trong 10.000 năm, chúng ta sống như những người nông dân.
Và sau đó trong 250 năm,
mọi thứ đã thay đổi mỗi thế hệ một cách điên cuồng.
Và điều đó thật khó để thích nghi.
Và tôi nghĩ, bạn biết đấy, tôi đã nghĩ
rằng cuộc cách mạng công nghiệp không, bạn biết đấy,
cuối cùng đã dẫn đến việc kéo hàng tỷ người.
Của những người thoát khỏi nghèo đói, bạn biết đấy, đã thay đổi mọi thứ.
Tôi đã nghĩ rằng vì năng suất tăng lên rất nhiều
nên lương và những thứ khác cũng sẽ tăng theo.
Nhưng hóa ra có bằng chứng khá rõ ràng
rằng thực sự có một khoảng cách khoảng 40 năm
giữa sự gia tăng năng suất
và sự gia tăng lương.
Và điều đó thì không tốt.
Một khoảng cách 40 năm giữa một sự gián đoạn công nghệ lớn
và sự thịnh vượng chung,
đó không phải là điều mà tôi nghĩ chúng ta có thể thực sự chấp nhận.
Và điều đã giúp giải quyết vấn đề là
khi nhiều người trở nên đô thị hóa
trong cuộc cách mạng công nghiệp và nhìn xung quanh và nói,
này, bạn có cùng một vấn đề mà tôi có,
chúng ta cần đoàn kết lại để hành động tập thể.
Tôi nghĩ thách thức bây giờ
là chúng ta như một nhà máy vô hình.
Vì vậy, thật khó để khiến mọi người hành động tập thể
bởi vì chúng ta không ngồi cạnh nhau
đối mặt với vấn đề này.
Nhưng tôi nghĩ chúng ta cần bắt đầu suy nghĩ như một nhóm,
công nghệ này thật tuyệt,
nhưng xác định những vấn đề mà chúng ta muốn nó giải quyết,
không chỉ xây dựng nó vì lý do chỉ vì nó thú vị,
chúng ta muốn sống trong một thế giới như thế nào?
Tôi nghĩ chúng ta cần đặt ra những câu hỏi đó.
– Tôi nghĩ rất khó để chúng ta có thể có ý thức
về điều đó theo cách mà bạn hy vọng.
– Điều đó sẽ thật không may.
Ý tôi là, tôi nghĩ một dấu hiệu tốt là, tôi nghĩ,
ngay cả những nhà công nghệ mà tôi nghĩ thường có xu hướng phóng đại
và nói rằng, điều này sẽ là điều tuyệt vời nhất
ngay cả khi rõ ràng là nó sẽ không như vậy,
cũng đang phát ra một số tín hiệu cảnh báo
với điều này ở giai đoạn đầu.
Và vì vậy tôi nghĩ điều đó đã khiến những người khác
chú ý đến một số tín hiệu cảnh báo đó.
Tôi không nghĩ điều đó giúp chúng ta thoát khỏi tình huống khó khăn này theo bất kỳ cách nào.
– Những tín hiệu cảnh báo khiến tôi lo lắng.
– Ồ, đó chính là vấn đề.
Chúng nên khiến bạn lo lắng.
Tôi nghĩ nếu chúng ta ở vị trí hiện tại mà không lo lắng ngay bây giờ,
tôi nghĩ điều đó sẽ tệ hơn rất nhiều.
– Ý tưởng quan trọng nhất trong công việc của bạn mà chúng ta chưa thảo luận là gì, theo bạn?
– Trong gen thể thao, tôi nghĩ ý tưởng quan trọng nhất mà chúng ta chưa thảo luận là tài năng ở mức cơ bản, như tài năng, nếu bạn làm một bài kiểm tra về một điều gì đó, giả sử bạn chưa được đào tạo về điều đó, chúng ta sẽ gọi đó là mức tài năng cơ bản của bạn, đôi khi có mối tương quan với khả năng cải thiện từ việc đào tạo. Vì vậy, việc đào tạo trông giống như y học vì sự khác biệt giữa chúng ta. Một số loại thuốc có thể hiệu quả với bạn theo cách mà không hiệu quả với tôi. Việc đào tạo cũng tương tự. Hai người sẽ có kết quả khác nhau từ cùng một chương trình đào tạo chính xác. Và đôi khi, mức độ tốt của bạn lúc bắt đầu có thể dự đoán tốc độ cải thiện của bạn, nhưng rất thường thì điều đó không đúng. Và đó là một vấn đề lớn vì chúng ta thường đánh giá tiềm năng của mọi người dựa trên những gì chúng ta thấy ngay bây giờ hoặc những gì chúng ta thấy ở mức cơ bản trước khi họ thực sự có cơ hội để đào tạo. Điều tôi nghĩ là khoa học cho thấy là tài năng về khả năng đào tạo này thậm chí còn quan trọng hơn tài năng ở mức cơ bản. Vì vậy, nếu bạn đang cố gắng đánh giá mọi người trước khi họ thực sự có cơ hội tìm ra một phương pháp đào tạo phù hợp với họ, một lần nữa, đó là một câu trả lời phức tạp vì điều đó có nghĩa là mọi người phải thử nghiệm với loại đào tạo phù hợp với họ. Và khả năng đào tạo đó là loại tài năng quan trọng nhất. Và tôi nghĩ đó là một bức tranh khác về tài năng.
– Được rồi, điều này khá quan trọng, vì ngay lập tức với tư cách là một nhà tuyển dụng, tôi nghĩ rằng khi tôi tuyển dụng người, bạn biết đấy, nếu tôi tuyển một nhà sản xuất cho một trong những podcast của chúng tôi, bất kể là gì, tôi không nên tập trung quá nhiều vào, nếu tôi dự định họ sẽ làm việc với tôi và với tôi trong 10 năm, tôi nên nghĩ về khả năng đào tạo của họ.
– Vâng, tôi sẽ nói rằng, điều đó phụ thuộc vào việc bạn cần họ bắt đầu nhanh đến mức nào, đúng không? Nếu bạn cần họ, nếu bạn cần biết những gì họ biết hôm nay và họ cần sử dụng điều đó vào ngày mai, đó là một chuyện.
Nhưng nếu nói về việc họ sẽ tiến bộ như thế nào trong dài hạn, bạn không nên giả định rằng những gì bạn thấy hôm nay dự đoán khả năng cải thiện của họ.
– Bạn có thể đo lường khả năng đào tạo của một người không?
– Ý tôi là, bạn có thể đo lường rất dễ dàng trong những thứ như khả năng aerobic của họ, bạn biết đấy, lượng oxy mà họ có thể vận chuyển qua cơ thể.
Tôi có nghĩa là, một số nghiên cứu ban đầu về điều này được thực hiện trong những tình huống như vậy, nơi mà mọi người đều thực hiện cùng một bài tập, và bạn thực sự đang đo lường các thông số sinh lý.
Bạn có thể làm điều này trong các loại kiểm tra nhận thức khác và kiểm tra khả năng.
Nếu bạn đang tìm kiếm một nhiệm vụ cụ thể, thì điều đó khó hơn một chút.
Nếu bạn đang tìm kiếm một nhiệm vụ được tùy chỉnh cho điều gì đó trong doanh nghiệp của bạn, tôi nghĩ điều đó khó hơn.
Nó sẽ có phần chủ quan hơn.
– Tôi đoán bạn có thể xem xét các lĩnh vực khác trong cuộc sống của họ, tôi đoán, trong bối cảnh chuyên nghiệp để xem họ phát triển nhanh chóng như thế nào.
Một trong những điều tôi xem xét khi mọi người nộp đơn xin việc làm trong một trong những doanh nghiệp của tôi là tôi xem xét hồ sơ LinkedIn của họ, nhưng đặc biệt là cách họ được thăng chức nhanh chóng và di chuyển qua các phòng ban, vì điều đó là một chỉ số.
Rõ ràng đó không phải là điều quan trọng nhất, nhưng bạn sẽ nhấp vào LinkedIn của ai đó, và bạn sẽ thấy họ gia nhập với tư cách là thực tập sinh, và sau một năm, họ đã là quản lý của nhóm.
Rồi một năm sau, họ là giám đốc của nhóm.
Rồi một năm sau, họ được chuyển lên một phòng ban khác.
Một năm sau, họ trở thành người đứng đầu toàn cầu, và tôi như, ôi Chúa ơi, người này thực sự di chuyển tốt trong hệ thống, và đó là một chỉ số của một vài điều.
Họ kết nối với mọi người vì có ai đó kéo họ lên và nói, người đó, hãy đi lên.
Nhóm của họ cũng cơ bản đang bỏ phiếu rằng họ nên là quản lý.
Họ có khả năng học hỏi nhanh chóng, vì đặc biệt nếu họ nhảy giữa các phòng ban.
Từ HR đến văn hóa hay bất cứ điều gì khác, tôi luôn nghĩ rằng điều đó khiến họ trở nên linh hoạt và dễ dạy hơn một chút nếu họ đã thể hiện được thành tích thay đổi nghề nghiệp và thăng tiến nhanh chóng trong tổ chức. – Thú vị, vì điều đó có vẻ liên quan đến một ý tưởng quan trọng mà chúng ta chưa nói đến từ “range”, đó là những người đổi mới liên tục. Đây là những người đóng góp sáng tạo lặp đi lặp lại cho tổ chức của họ, bất kể họ ở đâu, ngay cả khi họ đang thay đổi, như tôi đã nói, thay đổi địa điểm, và những người này, như một người phụ nữ tên là Abby Griffin, một giáo sư và các đồng nghiệp của cô đã nghiên cứu về những người này, một số mô tả về họ, những cụm từ gần như là từ công trình của cô. Họ là những người suy nghĩ hệ thống. Họ đọc nhiều và rộng hơn so với đồng nghiệp của mình. Họ có nhu cầu học hỏi ngoài lĩnh vực của mình. Họ có nhu cầu giao tiếp với những người có chuyên môn bên ngoài lĩnh vực của họ. Họ dường như chuyển đổi giữa các ý tưởng, điều này thường không nghe có vẻ như một lời khen. Họ tái sử dụng những thứ đã có sẵn theo những cách mới, tất cả những điều này. Và bạn có thể cảm nhận trong bài viết của cô ấy, gần như, cô ấy đang nói chuyện với những người làm HR rằng, chỉ để bạn biết, khi bạn định nghĩa một vai trò quá hẹp, bạn đang đảm bảo rằng bạn loại bỏ những người này hoặc buộc họ phải đi nơi khác để cố gắng phát triển loại chiều sâu đó. Và tôi không nghĩ bạn có thể tạo ra những người này từ đầu, nhưng tôi nghĩ bạn có thể hoàn toàn kìm hãm họ bằng cách không cho phép họ thực hiện loại di chuyển nội bộ đó. Vì vậy, tôi nghĩ khi bạn nhìn vào việc tuyển dụng, tôi nghĩ các tổ chức mà tôi đã tiếp xúc ít nhất, họ liên tục tự làm rối mình thay vì chờ đợi bị rối loạn, dành ít nhất một phần trong việc tuyển dụng của họ, thay vì nói, đây là một cái chốt vuông cho một cái lỗ vuông mà chúng tôi cần vào ngày mai, họ nói, điều gì là thứ mà chúng tôi muốn mà chúng tôi sẽ gặp khó khăn trong việc dạy? Hãy đi tìm ai đó có điều đó.
và chúng tôi có thể huấn luyện họ về những thứ mà chúng tôi giỏi.
Một ví dụ cực đoan về điều này là một công ty đầu tư ở Scotland,
tôi đã dành một thời gian với Bailey Gifford,
một công ty cực kỳ thành công.
Và tôi nghĩ đây là một ví dụ cực đoan,
nhưng có người ở đó đã nói với tôi rằng họ sẽ không thuê ai
có bằng MBA, tôi nghĩ rằng,
tôi không nghĩ bạn nên loại trừ những điều như vậy.
Nhưng dù sao, điều họ sẽ làm là họ sẽ nói,
chúng tôi muốn một người có kinh nghiệm trong cái này hoặc cái kia
hoặc kiểu tư duy này, hãy đi tìm họ
bởi vì chúng tôi không thể dạy điều đó.
Và sau đó chúng tôi có thể huấn luyện họ về tài chính.
Sẽ mất thêm vài tháng để họ bắt đầu
bởi vì chúng tôi sẽ phải dạy họ.
Nhưng tại sao chúng tôi lại phải thuê
cho chính những thứ mà chúng tôi có thể dễ dàng dạy?
Hãy thuê cho những thứ mà chúng tôi muốn,
nhưng mà chúng tôi sẽ gặp khó khăn trong việc dạy.
Và sau đó chúng tôi có thể dạy họ về điều đó.
Và tôi nghĩ rằng những nơi đang tìm cách
làm mới chính mình sẽ luôn để mắt đến
những điều như vậy.
Không phải cho mọi người thuê, nhưng cho một số người.
– Tôi muốn chia sẻ với bạn điều gì đó
mà tôi thấy khá thay đổi cuộc chơi.
Nếu bạn giống như tôi và luôn tìm kiếm những cách mới
để thêm nhiều thực vật vào bữa ăn của mình,
thì bạn sẽ muốn tiếp tục lắng nghe trong 30 giây tới
bởi vì tôi có tin tức nóng hổi đặc biệt
dành cho bạn từ Zoe, người đã tài trợ cho podcast này,
giới thiệu Zoe’s Daily 30,
đang tạo ra một cuộc cách mạng bổ sung
được làm từ 30 loại thực vật.
Nó được thiết kế để thêm vào bữa ăn mà bạn chọn mỗi ngày.
Không có viên uống siêu chế biến, không có đồ uống, chỉ có thực phẩm thật.
Tôi chỉ cần múc và rắc nó lên bữa sáng của mình mỗi ngày,
thường là trứng và bơ.
Nó dễ dàng, liền mạch, và là một cách tuyệt vời để cung cấp năng lượng cho ngày của tôi.
Và phần tốt nhất là nó có vị rất ngon.
Và vì đây là Zoe,
bạn biết rằng có khoa học nghiêm ngặt hỗ trợ cho nó, điều mà tôi rất thích.
Đối với các thính giả của tôi, Zoe đang cung cấp một mã giảm giá độc quyền 10%
cho đơn hàng đầu tiên của bạn về Daily 30 Plus
với mã podcast10.
Chỉ cần truy cập zoe.com/daily30 để bắt đầu.
Nó đã bán hết hai lần kể từ khi ra mắt vào tháng Bảy.
Tham gia cùng tôi và cho tôi biết bạn nghĩ gì.
– Một trong những điều tôi thực sự yêu thích về công việc của bạn là bạn luôn trích dẫn các nghiên cứu khác nhau và chúng đặc biệt thú vị.
Tôi đã ghi lại rất nhiều nghiên cứu khác nhau từ những điểm mà bạn đã nêu hôm nay.
Nhưng có nghiên cứu nào mà bạn yêu thích nhất, khiến bạn bất ngờ nhất hoặc thay đổi cách nhìn của bạn nhiều nhất không?
– Một số nghiên cứu về dự đoán đã hoàn toàn khiến tôi sốc.
Vì vậy, công trình nổi tiếng nhất từng được thực hiện về dự đoán, đưa ra các dự đoán là một chương trình nghiên cứu kéo dài 20 năm, trong đó mọi người đưa ra các dự đoán về các sự kiện địa chính trị, xã hội, công nghệ.
Và họ đã có 83.000 dự đoán xác suất vì mọi người phải đưa ra các dự đoán xác suất cụ thể về khả năng xảy ra của một sự kiện trước một thời hạn cụ thể.
– Vậy như xác suất 20% rằng điều này sẽ xảy ra vào thời điểm này?
– Đúng vậy, như có khả năng sẽ xảy ra, và nó sẽ rất cụ thể.
Sẽ có 20% khả năng rằng trong 12 tháng tới, sẽ có một cuộc đối đầu quân sự gây ra ít nhất năm thương vong ở Biển Đông.
Nó phải rất cụ thể để họ có thể nói ai đúng ai sai.
Và họ cần rất nhiều dự đoán như vậy vì họ phải phân biệt giữa may mắn, vận may tốt và vận xui, từ kỹ năng.
Và những người dự đoán tồi tệ nhất hóa ra lại là những người chuyên môn hẹp nhất, không phải là những người không quan trọng trong việc tạo ra kiến thức, nhưng họ đã nhìn thế giới qua một lăng kính hoặc mô hình tư duy nhất định và đã dành cả sự nghiệp của họ để nghiên cứu một vấn đề và nhìn thấy toàn bộ thế giới xung quanh điều đó.
Họ sẽ gói gọn mọi thứ vào câu chuyện đó, về cơ bản.
Trong nghiên cứu này, họ được gọi là những con nhím, những người biết một điều lớn.
Trong khi đó, những người dự đoán giỏi lại là những con cáo, những người biết nhiều điều nhỏ.
Và đôi khi họ có một lĩnh vực chuyên môn.
và đôi khi họ không làm như vậy,
nhưng điều quan trọng hơn những gì họ nghĩ
là cách họ nghĩ.
Họ sẽ thu thập những quan điểm khác nhau.
Họ sẽ sử dụng mạng xã hội và bất cứ thứ gì họ có
để đưa ra giả thuyết của riêng mình
và khiến những người khác bác bỏ nó cho họ.
Và những người đó hóa ra lại là những người dự đoán tốt nhất.
Khi họ được đặt cùng nhau trong các nhóm,
họ trở nên còn tốt hơn nữa
bởi vì họ có cách tiếp cận giống như
mượn từ phương pháp khoa học
để kiểm tra những ý tưởng của chính họ, cơ bản là vậy.
Và tôi thật sự ngạc nhiên rằng những người ngẫu nhiên này
trong nhiều trường hợp, trong một cuộc thi nơi họ được đặt
đối đầu với cộng đồng tình báo ở Hoa Kỳ
mà có quyền truy cập vào thông tin mật
mà họ không có, họ đã đánh bại họ một cách dễ dàng.
Và tôi thật sự không thể tin điều đó
nếu tôi không thấy, rằng cơ sở nghiên cứu đó
về dự đoán, khả năng nhìn xa trông rộng,
một khía cạnh lớn của việc làm cho mọi người giỏi ở đó là,
họ thực sự, nhà nghiên cứu dẫn dắt công việc này
đã mô tả những người đó như có đôi mắt của con chuồn chuồn.
Đôi mắt của con chuồn chuồn được tạo thành từ hàng nghìn ống kính khác nhau,
mỗi ống kính chụp một bức ảnh riêng biệt
và chúng được tổng hợp trong não của con chuồn chuồn.
Và vì vậy những người này đang thu thập
tất cả những quan điểm khác nhau
và họ có thể có vẻ hơi bối rối và mơ hồ.
Vì vậy, họ có thể không phải là những vị khách tốt trên truyền hình,
họ thực sự đã tìm thấy trong nghiên cứu
bởi vì họ không nói thẳng ra rằng,
“Đây là cách mà nó diễn ra, như là sự sụp đổ của thị trường nhà ở đang đến.”
Và họ có phần thận trọng hơn trong một số cách.
Họ có thể không phải là những vị khách tốt trên truyền hình,
nhưng họ là những người dự đoán rất giỏi.
– Điều đó khiến tôi nghĩ rằng ở cấp độ cá nhân,
tôi cần phải tiếp tục thúc đẩy bản thân
ra ngoài vùng an toàn của mình nhiều hơn.
Đó là một trong những điều lớn mà tôi rút ra từ cuốn sách “Range”,
nhưng cũng như nhiều công việc của bạn,
thật dễ để trở nên tự mãn với những gì tôi biết,
ai tôi là, danh tính của tôi, những gì tôi làm.
Và thực tế, đó có lẽ là rủi ro lớn nhất.
đến thành công trong tương lai của tôi,
nhưng cũng có thể là sự thỏa mãn của tôi nữa.
Và điều đó đi ngược lại với xu hướng tự nhiên của chúng ta
là khám phá những vùng lãnh thổ chưa biết.
Bởi vì khi chúng ta lớn tuổi hơn, càng nhiều người nói rằng bạn không thể dạy một con chó già những trò mới.
Tôi nghĩ rằng thực ra con chó già
không thực sự muốn biết, học những trò mới.
Không thấy được lý do để học một trò mới.
– Và nói về điểm đó của năm đặc điểm tính cách lớn trong tâm lý học,
một trong số đó được gọi là sự cởi mở với trải nghiệm,
được cho là yếu tố dự đoán tốt nhất về sự sáng tạo.
Và ở độ tuổi trung niên, nó đáng tin cậy-
– Giảm xuống. – Giảm xuống.
Nhưng thực sự, một nghiên cứu mà tôi rất thích trong cuốn sách
cho thấy rằng nếu bạn buộc những người lớn tuổi phải làm điều gì đó mới,
có thể là một trò Sudoku hay gì đó.
Ngay cả khi họ không giỏi về điều đó,
nếu đó là điều mới mẻ với họ,
nó sẽ cải thiện sự cởi mở với trải nghiệm của họ.
Vì vậy, bạn thực sự có thể ngăn chặn sự suy giảm
của sự cởi mở với trải nghiệm, điều đó không phải là điều tất yếu.
Chỉ cần buộc bản thân làm những điều mới
mà bạn không có năng lực,
thì rất tốt cho sức khỏe não bộ.
Nó làm cho cuộc sống của bạn cảm thấy dài hơn
bởi vì trí nhớ của chúng ta hoạt động theo kiểu chương,
khi bạn thử những điều mới, đó giống như một chương mới.
Vì vậy, nó sẽ làm cho cuộc sống của bạn cảm thấy
như không trôi qua nhanh chóng.
Và nó giữ cho sự cởi mở với trải nghiệm của bạn không bị giảm sút.
Và vì vậy, chỉ cần chọn một điều gì đó để làm mới,
ngay cả khi bạn không có kế hoạch để trở nên thực sự giỏi về nó,
tôi nghĩ là điều quan trọng.
– Thật buồn cười, tôi đã nói điều đó một giây trước về
khi tôi nhìn vào LinkedIn của ai đó,
và sau đó tôi nhìn xuống và tôi tìm thấy một mảnh nghiên cứu nhỏ
mà LinkedIn đã thực hiện mà tôi đã rút ra
nói rằng một trong những yếu tố dự đoán tốt nhất về ai
sẽ trở thành một giám đốc điều hành trong một công ty
là số lượng chức năng công việc khác nhau
mà cá nhân đó đã làm trong một ngành.
Vì vậy, đó là nghiên cứu và bởi LinkedIn, phải không?
– Vâng, điều đó dựa trên khoảng nửa triệu thành viên, đúng vậy.
Và điều thú vị về điều đó là
Khi tôi liên lạc với LinkedIn để nói về điều đó và cố gắng lấy một số dữ liệu, tôi đã nói rằng tôi cảm thấy sản phẩm của các bạn có thể cản trở mọi người làm điều này vì các bạn đang nói đây là những người đang làm tốt nhất, nhưng họ có thể muốn một con đường rõ ràng hơn, kiểu như tuyến tính. Vì vậy, có thể các bạn nên xây dựng một sản phẩm khác nơi họ có thể tạo ra một câu chuyện và nói, đây là lý do tôi đã chuyển đổi, đây là những gì tôi đã học được.
– Thực sự, bạn có thể tóm tắt cho tôi biết phát hiện thực sự là gì không?
– Ý tôi là, đó gần như là tất cả, rằng trong số nửa triệu thành viên, yếu tố dự đoán mạnh nhất về việc ai sẽ trở thành một giám đốc tương lai là số lượng chức năng công việc khác nhau mà họ đã làm trong một ngành công nghiệp.
– Trong một ngành cụ thể?
– Trong ngành, đúng vậy.
– Vậy không phải là thay đổi ngành nghề?
– Không phải thay đổi ngành nghề, mặc dù việc thay đổi ngành nghề có một số thứ ở cấp độ thấp hơn và đôi khi việc thay đổi ngành nghề cũng hữu ích, nhưng để trở thành một giám đốc trong một ngành cụ thể, cần có nhiều chức năng công việc khác nhau trong ngành đó.
– Và điều đó có nghĩa là các phòng ban khác nhau trong ngành đó không?
– Họ phân loại các chức năng công việc, bạn phải làm điều gì đó khác biệt về mặt cơ bản.
– Được rồi, vậy cho tôi một ví dụ.
– Ý tôi là, giả sử, có lẽ cái dễ nhất là khi bạn từ một người biểu diễn, một người biểu diễn giỏi trở thành người quản lý những người biểu diễn khác, đúng không?
– Ồ, được rồi, vậy là sự tiến triển.
– Đó là một ví dụ điển hình.
– Sự tiến triển.
– Nhưng không nhất thiết phải là sự tiến triển, vì vậy, nhưng tôi nghĩ đó là một ví dụ rất đơn giản, đúng không? Hoặc trong ngành của tôi, sẽ giống như việc chuyển từ viết sang biên tập, chắc chắn sẽ là một ví dụ, điều này là sự kết hợp giữa viết và quản lý.
– Nhưng đó có phải là một bước bên trong ngành của bạn không?
– Bước bên, đúng vậy, chắc chắn. Ý tôi là, một số người sẽ, ừm, tôi đoán là tùy thuộc. Một số người sẽ xem đó là, và ở một số nơi thì đó là sự thăng tiến, nhưng tôi sẽ xem đó như một bước bên.
– Một điều khác mà tôi thấy khá sốc là trong phần sách của bạn, nơi bạn bắt đầu nói về một số nguy cơ của việc chuyên môn hóa, và bạn đã đề cập đến một nghiên cứu cho thấy bệnh nhân tim mạch có khả năng sống sót cao hơn nếu họ được nhập viện khi các bác sĩ không có mặt?
– Chúng ta có thể liên kết một vài điều mà chúng ta đã nói đến với phẫu thuật tim ở đây. Đây là nghiên cứu đó. Tôi nghĩ rằng, vì tôi nhận thức được khi viết về những nguy cơ của việc chuyên môn hóa, điều này cực kỳ quan trọng, rõ ràng. Và trong y học, sẽ thật điên rồ nếu nói rằng việc chuyên môn hóa trong y học, sự gia tăng chuyên môn hóa, không phải là điều không thể tránh khỏi và có lợi theo nhiều cách. Nhưng điểm tôi muốn nhấn mạnh là nó cũng là một con dao hai lưỡi mà ít được công nhận đến mức mà hai nghiên cứu do Harvard dẫn đầu đã phát hiện ra rằng nếu bạn được nhập viện vào một bệnh viện giảng dạy với một số tình trạng tim mạch nhất định vào những ngày diễn ra Hội nghị Tim mạch Quốc gia, khi mà những chuyên gia uy tín nhất không có mặt, bạn có khả năng sống sót cao hơn.
– Điều đó thật vô lý.
– Đúng vậy, đó là một kết quả không tối ưu. Và kết luận là điều này xảy ra vì những nhà nghiên cứu này, hoặc những bác sĩ phẫu thuật này, đã thực hiện cùng một quy trình quá nhiều lần đến mức họ sẽ tiếp tục thực hiện nó, ngay cả khi đó không phải là giải pháp đúng cho vấn đề, hoặc nếu dữ liệu cho thấy rằng nó không còn hiệu quả nữa. Và điều này được gọi là Hiệu ứng Einstein-Lung trong tâm lý học, nơi bạn đã giải quyết một vấn đề theo một cách nhất định quá nhiều lần đến mức bạn sẽ tiếp tục giải quyết các vấn đề theo cách đó, ngay cả khi vấn đề đã thay đổi, hoặc nếu dữ liệu mới xuất hiện cho thấy đó không phải là giải pháp đúng. Vì vậy, không phải nói rằng những người đó không quan trọng, nhưng họ là con người. Và vì vậy họ trở thành nạn nhân của Hiệu ứng Einstein-Lung. Đó là lý do tại sao bạn muốn có một sự kết hợp như vậy. Và để liên kết với phẫu thuật, chúng ta cũng đã nói về sự phân tâm và sự tập trung. Một trong những nhà nghiên cứu đó đã thực hiện một số công việc cho thấy rằng nếu bạn có một quy trình phẫu thuật,
Nghiên cứu này đã xem xét 980.000 ca phẫu thuật, cho thấy nếu bạn thực hiện một ca phẫu thuật vào ngày sinh nhật của bác sĩ phẫu thuật, bạn có khả năng cao hơn để tử vong trong vòng 30 ngày sau ca phẫu thuật. Họ cho rằng điều này là do sự phân tâm gia tăng mà bác sĩ phẫu thuật gặp phải vào ngày sinh nhật của họ. Họ không biết liệu đó là sự phân tâm bên ngoài hay bên trong, nhưng bạn có thể không muốn thực hiện… Một lần nữa, những tác động này không lớn, nhưng với một số lượng lớn người, nó tạo ra sự khác biệt. – Và nếu, vâng, thật đáng sợ. Một trong những điều tôi đã học hôm nay thực sự là kiến thức là một con dao hai lưỡi. Kiến thức sâu sắc về một điều gì đó thực sự là một con dao hai lưỡi. Nó sẽ là điều giúp bạn, nhưng về lâu dài, nó cũng có thể là điều làm hại bạn. Điều đó thực sự khiến tôi đồng cảm, vì như chúng ta đã bắt đầu cuộc trò chuyện, có rất nhiều điều mà tôi thực sự am hiểu và biết rất nhiều. Và thực tế, đó là lời nguyền lớn nhất của tôi. Tôi phải tìm cách tự phá vỡ bản thân mình liên tục và luôn giả định rằng tôi đã sai. Và không phải lúc nào cũng giả định rằng tôi sai. Luôn luôn giả định rằng có khả năng đáng kể rằng hôm nay tôi đã sai. Và có thể hôm qua tôi đúng, nhưng hôm nay tôi có thể hoàn toàn sai. – Ý tôi là, tôi đã thay đổi suy nghĩ của mình về những niềm tin cơ bản mà tôi đã có khi còn trẻ. Và thật kỳ lạ khi nghĩ về điều đó. Ý tôi là, tôi đã là một sinh viên sau đại học trong lĩnh vực khoa học môi trường, và tôi đã tin chắc rằng bảo tồn môi trường và tiến bộ công nghệ là mâu thuẫn. Và giờ đây tôi cảm thấy hoàn toàn ngược lại. Tôi nghĩ rằng có những công nghệ mà chúng ta có thể làm hỏng môi trường, nhưng tôi thực sự nghĩ rằng sự cứu rỗi của môi trường cần tiến bộ công nghệ. Nó giống như những niềm tin cơ bản về thế giới. Vì vậy, tôi nghĩ chúng ta nên cởi mở với việc cập nhật đó. Và từ góc độ nghề nghiệp, nếu trí tuệ siêu việt nhân tạo và một số hình thức năng lượng miễn phí mới làm mọi thứ tốt hơn chúng ta,
Hơn là nó, và chúng ta sẽ phải định hướng lại cuộc sống
một cách khá kịch tính.
Nhưng cho đến lúc đó, tôi nghĩ chúng ta cần từ bỏ ý tưởng
rằng bạn có thể sống trong một thế giới
nơi mà bạn đã trải qua một thời gian đào tạo cho hầu hết chúng ta,
và sau đó bạn chỉ đơn giản là sẽ hưởng lợi từ việc đào tạo đó
cho phần còn lại của cuộc đời.
Bạn không cần phải liên tục học lại.
– Chúng ta có một truyền thống kết thúc trong podcast này, David.
– Vâng, vâng, tôi biết.
Tôi thích truyền thống này.
Tôi muốn làm điều đó với bạn bè của mình khi họ đến chơi.
– Thú vị.
Khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo.
Thú vị.
– Ôi trời.
– Thật buồn cười khi xem ngôn ngữ cơ thể của mọi người
khi tôi mở cuốn sách này, họ bắt đầu cảm thấy khá lo lắng.
Và thật buồn cười.
Tôi đã hỏi, tôi không biết, khoảng một trăm câu hỏi hôm nay.
Và khi tôi đến câu hỏi này
thì mọi người mất nhiều thời gian nhất để trả lời.
Vì vậy, tôi tự hỏi, những câu hỏi này có phải tốt hơn
các câu hỏi của tôi không?
– Không, không.
– Không hiểu sao mọi người lại cảm thấy lo lắng.
– Những câu hỏi khác là những điều
mà tôi nghĩ rất quan trọng,
nên đó giống như một sự lựa chọn giữa ba điều
trong đầu tôi mà tôi nên nói ra.
Điều này thì khác–
– Vâng, điều này rất khác.
– Bạn biết phải nghĩ gì.
– Vâng.
Món sandwich yêu thích của bạn là gì?
Tôi đùa thôi.
Tôi không biết liệu đó có phải là câu hỏi sau cùng không.
Tôi sẽ dễ dàng thoát khỏi điều này.
– Không, khó hơn nhiều so với vậy.
Câu hỏi là, nỗi sợ lớn nhất của bạn là gì
và bạn dự định đối mặt với nó như thế nào?
– Tôi có một xu hướng mà tôi nghĩ ở một số khía cạnh là tốt
và phù hợp với một số điều tôi đã nói,
nhưng ở một số khía cạnh lại không tốt khi muốn bắt đầu lại nhiều thứ.
Và đôi khi điều đó có nghĩa là phá hủy chúng,
ngay cả khi chúng đang diễn ra tốt đẹp.
Và trong quá khứ, tôi nghĩ tôi đã có xu hướng đó
với một số mối quan hệ cá nhân của mình
là tôi không thể chấp nhận điều gì đó diễn ra tốt đẹp.
Và nó phải thay đổi hoặc tốt hơn.
Và điều đó đã dẫn tôi đến việc đôi khi, tôi nghĩ, đã phá hủy
một số mối quan hệ cá nhân theo cách mà tôi cảm thấy xấu hổ,
mà tôi hối tiếc.
Và tôi thấy điều này ngay cả trong công việc của mình, nơi tôi thực sự đánh giá cao nó, vì tôi cuối cùng làm tất cả những điều mới mẻ, nhưng gần như tôi không thể, và điều đó tốt vì sau cuốn sách đầu tiên của tôi, họ bảo tôi hãy xây dựng thương hiệu bản thân như một người đam mê thể thao. Tôi nói, không, điều đó đã chết với tôi rồi. Nó đã chết với tôi trước khi nó được xuất bản. Nó đã chết với tôi. Và điều đó đã dẫn tôi đến việc làm những điều thú vị khác. Nhưng đôi khi tôi lo lắng rằng tôi có một cách suy nghĩ bệnh hoạn, tại sao tôi không thể chấp nhận rằng điều này là tốt và để nó được tốt? Và điều đó khiến tôi ít lo lắng hơn trong cuộc sống công việc. Nó khiến tôi lo lắng một chút trong cuộc sống công việc rằng tôi sẽ luôn muốn đốt cháy mọi thứ và bắt đầu lại. Nhưng điều đó khiến tôi lo lắng ở đó, nhưng tôi có nhiều nỗi sợ hơn trong bối cảnh của tình bạn vì tôi biết những gì tôi đã làm trong quá khứ. Tôi nghĩ tôi đã tốt hơn với điều đó bây giờ, nhưng khi nghĩ về những giá trị tôi có trong cuộc sống sắp tới, tôi không muốn, một số mối quan hệ rất quan trọng với tôi đã biến mất vì những điều có thể ngăn chặn được vì tôi đã nghĩ rằng nếu nó không hoàn hảo, hãy đốt nó đi. Và tôi nghĩ đó là một sự thúc đẩy rất hủy diệt. – Điều đó trong bạn là gì? Điều đó là gì? Và điều đó đến từ đâu? – Tôi không biết. Tôi nghĩ đó giống như cảm giác luôn muốn trở thành, như cảm giác bắt đầu lại và cải thiện mà tôi thấy say mê. Nhưng tôi không nghĩ điều đó phải áp dụng cho các mối quan hệ cá nhân. Và vì vậy, một giá trị mà tôi thực sự muốn làm việc, tôi đã đọc cuốn sách này đã ảnh hưởng đến tôi về triết học và nó tập trung vào những gì được gọi là giá trị kể chuyện. Những giá trị này là khách quan qua các nền văn hóa, những điều mà mọi người đánh giá cao. Vì vậy, điều này có thể giống như lòng dũng cảm, đúng không? Sự trung thành, mọi người đánh giá cao điều đó trong nền văn hóa khác. Và điều mà bạn bị thu hút một cách chủ quan. Và một trong những điều mà tôi nghĩ được đánh giá cao trong nhiều nền văn hóa mà tôi bị thu hút, nhưng mà tôi chưa tốt ở đó là sự tha thứ. Và vì vậy, dự án của tôi là đó là một giá trị kể chuyện mà tôi muốn bắt đầu xây dựng vào câu chuyện của mình.
trở thành một người dễ tha thứ hơn
bởi vì tôi không giỏi về điều đó.
Và tôi cần phải giỏi hơn.
Và tôi sợ rằng tôi sẽ không giỏi được.
Nhưng tôi thực sự muốn.
– Chà, chúng ta học hỏi, đúng không?
Và đó là phần lớn điều cốt lõi trong công việc của bạn,
cách để trở nên giỏi hơn trong việc học.
Và bạn đã chứng minh rõ ràng
rằng bạn đang học hỏi trong khía cạnh đó.
Tôi nghĩ rằng bước đầu tiên trong việc học
là nhận ra rằng chúng ta có một vấn đề
hay một điều gì đó cần giải quyết,
như bạn đã nói với cuốn sách thí nghiệm của bạn.
Và những cuốn sách của bạn thật sự tuyệt vời
bởi vì chúng trình bày một cách tiếp cận hoàn toàn mới mẻ,
thách thức và không theo quy chuẩn để giải quyết vấn đề.
Và bạn thực sự đi ra ngoài rất nhiều điều
mà nhiều người trong chúng ta đã chấp nhận như những câu chuyện trong cuộc sống.
Và nếu chúng ta đã chấp nhận chúng như những câu chuyện và chúng sai,
thì có lẽ chúng đang làm hại chúng ta
theo một cách nào đó trong ngắn hạn hoặc dài hạn.
Và đó là lý do tại sao tôi thấy công việc của bạn thật sự quan trọng
bởi vì ở nhiều khía cạnh, đó là câu chuyện phản biện
đối với rất nhiều điều mà chúng ta đã chấp nhận.
Và bạn thực sự nỗ lực hơn,
mặc dù điều đó có thể khiến bạn đau đầu, tôi chắc chắn,
bởi vì nhiều tác giả mà tôi nói chuyện
không nỗ lực hơn để tìm hiểu
xem những gì chúng ta đang được nói có đúng hay không.
Và cuối cùng, đó là một phương tiện để đạt được mục đích.
Và mục đích là cho phép tất cả chúng ta
sống một cuộc sống tối ưu hơn, viên mãn và hạnh phúc
và năng suất trong bất kỳ lĩnh vực nào
và bất kỳ định nghĩa nào mà chúng ta phân loại những từ đó.
Vì vậy, cảm ơn bạn, David, vì đã làm công việc bạn đang làm.
Tôi rất háo hức để đọc bất cứ điều gì bạn tạo ra tiếp theo.
Và bạn đang viết một cuốn sách về những giới hạn.
Và tôi đã biết rằng nếu nó giống như
hai cuốn sách này, Range và The Sports Gene,
nó sẽ là một trong những cuốn sách quan trọng nhất
mà tôi từng đọc.
Vì vậy, cảm ơn bạn.
– Đó là một lời khen tuyệt vời.
Tôi không muốn thêm gì vào đó.
(cười)
(music up)
Perfected đã thực sự gây bão cả nước.
Một loại nước uống năng lượng xanh nhỏ mà bạn có thể đã thấy xuất hiện tại Tesco hoặc Waitrose, đã tăng trưởng gần 10.000% trong một khoảng thời gian rất ngắn vì mọi người đã chán ngấy những loại nước uống năng lượng không lành mạnh điển hình và họ đang tìm kiếm một sự thay thế. Perfected là loại đồ uống mà tôi dùng khi ngồi đây làm podcast vì nó giúp tôi tập trung hơn. Nó không khiến tôi cảm thấy mệt mỏi, điều mà đôi khi có thể xảy ra nếu tôi có cuộc trò chuyện kéo dài ba, bốn, năm, sáu giờ với ai đó trong podcast và nó có vị tuyệt vời. Đây chính xác là những gì tôi đã tìm kiếm về mặt năng lượng. Đó là lý do tại sao tôi là một nhà đầu tư và đó là lý do họ tài trợ cho podcast này. Và trong một thời gian giới hạn, Perfected đã dành cho người nghe Diary of a CEO một ưu đãi lớn 40% nếu bạn sử dụng mã Diary40 khi thanh toán. Đừng nói cho ai biết về điều này. Và bạn chỉ có thể nhận được điều này trực tuyến trong một thời gian giới hạn. Vì vậy, hãy chắc chắn rằng bạn không bỏ lỡ.
(音樂)
大衛。
– 是的。
– 您如何總結所做的工作以及您為什麼這樣做?您真的在為誰而做?
– 我對糾正我認為的有關人類發展的科學研究的誤譯非常著迷。所以這是我工作的核心。我認為我是在為所有好奇的人進行工作,但他們要麼沒有科學背景,要麼沒有那種特定的科學背景。對自我改善感到好奇,但是他們要麼沒有時間,要麼沒有資源去自己篩選這些證據。
– 到目前為止,您在職業生涯中專注於哪些自我改善的領域?
– 嗯,早期我專注於身體技能的獲取,比如體育,但隨著時間的推移,我逐漸轉向職業和個人發展,一般來說,並且用一個非常長遠的眼光來看待它。所以對我來說,一件最重要的事情,是我過去幾年一直在努力傳達的重要信息,那就是有時候針對短期發展的最佳化會損害您的長期發展。因此,假設我們在思考體育或音樂或其他類似的東西,顯而易見的做法是提前開始,選擇一個事物,持之以恆,不要改變,因為這樣您就會失去時間,專注於狹窄的範疇,進行所謂的刻意練習,對吧?那不是隨便玩玩,也不是實驗,而是努力、認知投入、承受糾正,並儘可能地執行到排除其他事情的程度。這是如此明顯的一種方式,對吧?您將會呈現出領先的姿態,對吧?我們在體育和音樂中看到了這一點,在某些為人們提供某種學術技能優勢的預備項目中,學校也看到了這一點。問題是這種狹隘的專注會產生短期結果,但削弱了您長期發展所需的更廣泛工具箱。因此,您會看到科學家所說的優勢淡化,這並不一定是指任何事情的消失,而是指擁有更廣泛基礎的人的趕超和超過看似消失的情況。
– 好的,假設您花更多時間來擴展對某件事情的理解,無論是在體育方面,如果您是一位天才,從長遠來看,這將使您受益良多並幫助保持您的發展。然而,在短期內,您可能會失去機會,因為有某些孩子正在非常刻意地專注於練習,而他將會有一種情況,這有點像烏龜與兔子的寓言,最後烏龜贏得了比賽。
– 是的,我的意思是,有大量的研究和心理學可以用一句話來總結,那就是訓練的廣度預測轉移的廣度,好嗎?轉移是指一個人將技能和知識運用到解決未曾遇見的問題的能力,對吧?你將它轉移到一個新情境中。而預測你這種能力的,是你在實踐中接觸到的問題的廣度。如果你接觸到更多樣化的問題,你就會被迫構建這些具有可普遍應用性和靈活性的模型,未來能夠應用於新事物。
– 在你所有的工作中,人們在生活中試圖實現的核心目標是什麼?他們所追求的核心目標是什麼?變得更好,變得更擅長事情,對吧?顯然,人們想要成功,但我認為有相當重要的研究顯示,人們往往對自己的發展軌跡的反應,與他們的絕對表現水平一樣重要,進步的感覺、前進的感覺,給了他們某種成就感,對吧?最終,顯然這會將他們帶到更高的水平。因此,我認為這其實是給那些對如何擺脫自身瓶頸的人,看作是一場終生旅程,而不是試圖在十二歲時達到巔峰。結果是,培養出最好的20歲、30歲、40歲的人,並不等同於培養出最好的10歲的人。
– 在這裡是否有與幸福主題的聯繫,以及如何過上快樂的生活? – 確實有成就感。這兩者並不完全相同,但都很重要。因此從職業發展的角度來看,我認為關於職業成就感,最有趣的研究可能是在哈佛進行的“黑馬計畫”。這項研究探討了人們如何找到意義,很多參與者在財務上都非常成功,但依賴變數是成就感,感覺的成就感。在這項研究的各種導向中,參與者會對研究人員說,開始時我做了一件事情,對,我上過醫學院,之類的,但那並不適合我,所以我轉向了另一個方向,然後發現自己擅長一些意想不到的事情,接著我又改變了方向。別告訴別人做我做過的事情,因為我的成功好像是突然出現的。大多數人的故事都是這樣,這就是為什麼這個計畫被稱為“黑馬計畫”,黑馬這個表達的意思是突然崛起。而在這個年代,找到成就感的人會走上一條曲折的道路,他們可能意識到自己擅長一些意想不到的事物,或者對某些事情感興趣,因此不斷轉變。與其說,“這裡有個比我年輕的人比我更多”,他們會說,“我現在是誰,這是我的技能和興趣,這是我面前的機會。我會嘗試這個方向,也許一年後會改變,因為我會學到更深入的自我認識。”他們在整個職業生涯中不斷進行這些轉變,直到達到經濟學家所稱的更好匹配質量。這是指個人的興趣和能力與所做工作之間的契合程度。這實際上對你的表現和成就感都極其重要。此外,還有你所謂的毅力問題。
– 那麼,就在這方面,在我們討論毅力之前,你會給一位職業起步的年輕人什麼建議?這位年輕人正在考慮如何在某種程度上實現自己的能力和成功的財務生涯,同時又能在整個生活中保持成就感? – 我認為可以從這裡汲取兩個主要的教訓。第一,不要過於專注於長期規劃。我認為我們對擁有長期目標過於崇拜,這沒有問題,擁有長期目標並沒有錯。但這些目標並不總是對你當下的情況有用。當我想起自己當時作為一名競爭性的800米跑步運動員時,雖然設有比賽結束時的時間目標,但這並未幫助我實際達成目標。你只是比賽結束後看到時鐘,要麼感到高興要麼感到悲傷。擁有短程的目標,比如“在剩下的300米內試著前進”,這給了你可行的實驗。所以短期規劃,我認為是其中一個重點。再來是創造一種自我調節的實踐。所以自我調節學習基本上是反思自己的思考,為自己的學習負起責任。而一些最酷的自我調節學習研究實際上是來自足球,在荷蘭進行的研究,一位名叫Ry Alfred Gemser的女性跟蹤了12歲以上的孩子,對吧?直到他們中的一些人進入了世界盃的亞軍隊伍。而她發現的從性能瓶頸中脫身的孩子,有某些生理指標需要具備。比如如果一個孩子在短跑中無法達到每秒七米,這並不是那麼快,但如果他們達不到這個速度,就難以進入頂尖行列。所以會有生理參數。但同樣,那些能從性能瓶頸中脫身的孩子,當你從視頻中看到他們年輕時,他們會對訓練者說,“我們為什麼要做這個練習?我覺得我已經可以做到。我覺得我需要專注於其他方面。”
你知道,有時候訓練師可能會說,哎呀,快回到隊伍裡,知道嗎?但是這些孩子是在思考他們需要改進的地方和擅長的事物。他們正在建立這個循環。自我調節循環就是反思。你擅長或不擅長什麼?你需要改進什麼?你需要怎麼計劃?提出一個實驗來看看你如何能在這方面進步。監控一種方法來嘗試客觀或主觀地衡量。然後進行評估。我進行的實驗是否有效,讓我在這方面變得更好?而那些重複這樣做的人不斷改進。我認為這就是暗馬在他們的職業中所做的事情。他們在說,我在反思我擁有的東西。我在計劃一種測試適合我的方法。我進行監控,也許是主觀的,也許是客觀的。然後我評估這告訴我下一步該怎麼做。隨著時間的推移,你會變得越來越好。
– 如果我,比如說我二十出頭在職業生涯中,我該怎麼做才能在生活中實施這些,確保我能比喻地達到世界盃呢?
– 是的,這裡有關於二十多歲的事情是很有趣的,我覺得值得一提,那就是心理學中有一個發現叫做歷史終結錯覺。這個發現是我們總是低估我們將要如何改變。我們認為自己擅長什麼,認為自己不擅長什麼,想要如何花時間,朋友間的優先順序等等。在生活的每一個階段,人們都低估未來會有多大的變化。變化會持續一生。它會減慢。因此,我們在不斷進步中,在一生中聲稱自己已經完成了。個性變化最快的時期大約是18到28歲,當你告訴別人時,但這並不會停止,這是告訴人們,嘿,你現在得弄清楚,對吧?而這時他們的變化是瘋狂的。因此,我認為擁有這種自我調節的實踐更加重要。在日記中,我會說,我是這麼做的。這些問題可以是基本的。我在嘗試做什麼?為什麼?我需要學習什麼才能做到?誰需要幫我學習這個?我怎麼能確保那個人會在那裡幫助我?我可以設置什麼實驗來嘗試?然後回來評估實驗,選擇下一個。成為自己發展的科學家,我認為這是難以置信的。這是反直覺的,因為你會想到我們會從做事情中內化這些東西,但科學很清楚,除非我們更明確地這麼做,否則我們無法從經驗中獲得所有能夠學習的東西。因此,我會建議在二十多歲的人開始這種自我調節的實踐。
– 是什麼讓你進入這項工作的,你如何定義你的職業?
– 好吧,所以在我過去的生活中,我在訓練成為一名科學家,環境科學家。我曾住在北極,住在一個帳篷裡研究碳循環。我曾是一名競爭性跑者。我有一位訓練夥伴,他是在全國他年齡組中800米的排名前幾的選手之一。第一代牙買加移民的家庭是第一個要畢業的,賽後幾步就突然倒下。還有我們的家鄉報紙說,他心臟病發作了。我甚至不知道這對於這樣年齡和健康的人來說意味著什麼,對吧?我開始感到好奇。最終我鼓起勇氣,或許這聽起來很傻,但我對此感到緊張,向他的家人詢問是否可以簽字讓我獲得他的醫療記錄。我這麼做了,結果發現他有一種由單一遺傳突變引起的教科書案例的疾病。這幾乎總是年輕運動員突然倒下的原因。我說,我們可以通過提高認識來拯救一些人。我決定將我對運動和科學的興趣結合在一起。我想寫有關突發心臟病和運動員的故事給《體育插畫報》,這是我從小長大時讀的。因此,我離開了科學的道路,在獲得碩士學位後,逐步進入《體育插畫報》。我作為臨時工進入那裡,提出了一個有關突發心臟病和運動員的故事,他們說,臨時工坐下吧。然後2008年美國奧運馬拉松選拔賽來到中央公園,而全國排名第五的人在距離我們辦公室大約十個街區的地方倒下。然後他們說,你不知這方面的事情嗎?所以在一周內,我能寫一篇封面故事,看起來好像我們用一周的時間做了兩年的研究。我成為了《體育插畫報》的科學作家。這很有趣,你知道,我作為一名臨時工進入那裡,卻比那些年輕的同事晚了六七年,做一些更基本的工作。但我很快意識到我的背景不尋常,我可能在塑造成為一名典型普通科學家的樣子,但你把這些普通的科學技能帶到運動雜誌,就像諾貝爾獎獲得者一樣。因此我意識到,我可以創造自己的競爭優勢,而不是與任何人競爭。進入體育和科學結合的最初動力是一場個人悲劇。
– 你如何從殘疾人視角來定義自己?你是一名作者,還是科學家,或者你怎麼說呢?
– 我把自己看作是一名科學作家和調查記者之間的結合,因為我真正感到興奮的時候是當我看到對於人類發展某些非常重要的事情存在著流行的錯誤認識。而這就是我寫《範疇》的原因。
我的意思是,我曾在《體育畫報》工作,10,000 小時法則的研究成果可能是我們這個領域中最著名的科學和人類發展研究,尤其是在大眾媒體中的消費方面。我就想,嗯,我想寫一篇關於它的文章。接著我開始閱讀相關的研究,並說,這是錯的,它是我們領域中最受歡迎的發現之一。這或許是有史以來最受歡迎的技能獲取和人類發展研究,但它並不正確。因此,這些想法在我腦中揮之不去,我必須采取行動。
– 10,000 小時,對於從未聽說過的人來說,這是什麼意思?
– 是的,人們對此的看法可能取決於他們聽說這個概念的來源,但其核心思想是,科學家們稱之為「有意識的練習框架」。這是一種觀念,認為達到真正的專業知識的唯一途徑是通過所謂的10,000小時的有意識練習,這種練習不僅僅是隨意地揮拍,而是有意識地專注於糾正錯誤的努力性、有智力投入的練習。而且沒有所謂的天賦差異。這其實是10,000小時的努力練習量的證明。因此,你應該儘早開始。這裡面有一個根本的概念,這有點書呆子氣,但被稱為「單調利益假設」。我知道科學家們不會贏得任何市場競爭,但這基本上意味著,兩個在同一表現水平的人,在同樣的有意識的練習下,也不會有相同的進步,這也是錯誤的。這是10,000小時法則的基礎前提之一。
– 是的,我一直都聽過這個。我是說,這已經成為一種口語化的短語,表示你沒投入10,000小時的練習,這意味著你沒有足夠的練習來成為大師。
– 我是說,我聽說過,如果你在任何事情上花費10,000小時,你就會成為這方面的大師。這就是當前的敘述對吧?
– 好吧,舉個國際象棋的研究為例,有人追蹤研究發現,平均來說,要達到國際大師的水平需要約11,053小時。因此,這離特級大師還有一個級別。所以首先,10,000小時在這個例子中有點少,但有些人用3000小時就達到了,因為他們學得更快。其他人則繼續追蹤超過20,000小時,還是沒有達到。因此,你可以有一個平均的11,053小時的法則,但這實際上沒有告訴你任何關於人類技能發展的廣度。
– 那麼,這對我理解為什麼如此重要有什麼幫助?它如何使我免於浪費時間或瞄準錯誤的目標?
– 嗯,這部分非常重要。因為人們以不同的速度學習不同的事物。因此,找到你更容易學習的地方是非常重要的,如果你想最大化你的優勢。我想這也是人們需要嘗試許多不同事物的原因之一。因為你對自己的洞察力實際上受到你經歷的限制,而所以你需要弄清楚你在哪些方面有比較優勢。對很多人來說,這就是所謂的技能疊加,即不是為了一項技能投入10,000小時,而是精通幾個技能,並以某種方式重疊使你顯得非常獨特。因此,我認為這種一味低頭做同一件事情的想法。我是說,我們是否應該回顧一下有關10,000小時法則的基礎研究?因為那是我最初接觸到這個的地方。我想,因為我是一名走上賽場的選手,這意味著我在大學時期不是一名足夠好的800米跑者,卻最終成為一個大學記錄保持接力隊的成員。因此,我從一個無名之輩變成了相當不錯的人。因此,我傾向於相信這個10,000小時法則,像是,對,就是我的努力工作。然後當我開始閱讀研究時,並查看1993年發表的原始論文,這篇原始論文是針對30名小提琴演奏家,在一家世界級音樂學院進行的調查。好吧,我們開始分析這裡的問題。
第一個問題是所謂的範圍限制。這些人已經在一家世界級的音樂學院中,已經是高度預選的。再次強調,這是與你的依賴變量——技能相關的。如果你試圖發展一個一般的技能發展框架,那麼這會是個問題。這就像是一個類比。如果我做了一項研究,探討何種因素決定籃球技能,而我的受試者只有NBA的中鋒,於是我聲稱,身高對NBA的技能沒有影響,因為他們都是七英尺高,這樣我就限制了這個變量的變異性。因此,在我的第一本書中,我其實做了一個分析項目,我比較了美國成年男性的身高和NBA中的身高。正如你所想像的,美國男性的身高與他們在NBA中得分的機會之間有非常高的正相關。但是如果你把範圍限制在NBA的球員,這種相關性卻轉為負相關,因為後衛得分比其他位置的球員多。所以如果你不知道這一點,僅僅針對NBA球員進行研究,你會告訴家長讓他們的孩子更矮,以便他們可以在NBA中得分更多。因此,當你沒有理解你的研究背景,且以這種方式限制範圍時,你最終可能得到錯誤的信息。除此之外——
– 後衛得分更多還是更少?
– 他們得分更多而且他們更矮。
– 啊,好吧。
– 沒錯,所以如果你不看整個人群,而只是查看那些已經被嚴格篩選的、在頂端的人,你可能會得到這種反向的建議。
我第一次讀這項研究時,另一個引起我注意的問題是,他們僅報告了平均數。到20歲時,10位最佳小提琴家進行的刻意練習的平均時間是10,000小時。然後還有第二組和較低的一組,他們表示有完全的對應,這意味著沒有任何練習時間較少的人比練習時間較多的人表現更好。但他們只包含了平均數,我無法從中看出來。因此我說,哦,我想知道這是否真的。可以給我看數據以證明這是否真的嗎?於是我聯繫了安德斯·埃里克森,一位很棒的人,他是「10,000小時定律」的創始人,雖然他實際上並不喜歡這個稱號。我告訴他,能否讓我看到數據或變異數的度量,以了解個體之間有多少變異?他說,好吧,你知道,人們在重複報告他們的練習時是不一致的。所以我們認為這不重要。我說,好吧,每個人都會遇到困難去獲得良好的數據,但這並不意味著他們不報告變異數的度量。因此,在我開始批評這項研究後,20年後他們發表了一篇更新的論文,其中包含一些實際數據。你可以看到,原來的結論是錯誤的,并沒有完全的對應關係。一些練習較少的人表現比一些練習較多的人更好。某些人的練習時間甚至超過了10,000小時,而某些人則大大低於這個數字卻表現得更好。還有各種其他因素也很重要,對吧?我喜歡稱之為625,000小時睡眠研究,因為頂層組別的睡眠時間明顯更多。他們的平均每週睡眠時間大約是60小時,而較低組別則較少。這在研究中是個巨大的差異,體現在他們的睡眠時間上。
– 所以這可能只是睡眠的問題。
– 是的,但也存在巨大的個體變異。因此,這個平均概念完全掩蓋了真實的故事,即實際上有些練習較少的人表現更好,而不是練習更多的人。因此,這裡存在一個接一個的問題,我只是說,你知道,我正在接收到有關青少年運動的推銷。我接收到有關投資的推銷,引用10,000小時定律。這是不對的,並且給人們對人類發展的錯誤印象。這種你只需要選擇一樣東西並堅持到底的想法,以及嘗試找出何處能獲得最佳機會的取樣是毫無價值的,這是錯誤的。因此,我變得有點痴迷於解決這個問題。
– 我真的想在我生活的這個時期,對我所應用的事物取得成功。無論是播客還是創業,我的商業組合包含了各種不同的行業,從迷幻藥到SpaceX,無所不包。因此,當我想到要和你坐下來談話時,我想,也許我只是告訴他我在生活中希望達到的目標。我是一個30歲的男人。所以,你知道,我並不處於職業的早期階段。這是否意味著,例如,我現在不能有所進展?
– 你現在處於職業的哪個階段?
– 我不知道,因為我有這個18到28的階段。所以我想,也許我有點過於僵化了。
– 你知道,幾年前麻省理工學院、西北大學和美國人口普查局的研究發現,快速增長技術初創公司的創辦人的平均年齡,排名前1%的公司,創立那天的平均年齡是什麼?你猜一下。
– 25歲?
– 45歲。而且50歲的人比30歲的人更有機會。但我們從未聽到, 就像我們從未聽到這些走彎路的人,只聽到老虎伍茲的故事。我們只聽到馬克·扎克伯格曾經說過的,「年輕人就是更聰明。」當他22歲時。你還能聽到他再說這句嗎?不,驚喜,驚喜。但我們就是,我們從不,我們喜歡推崇早熟。因此,我不會說你不在職業的早期階段。如果按上述標準判斷的話,你肯定不是。這並不是說沒有出色的公司,或者如果你用市值來衡量,有那些驚人的年輕創始人。但相比於一般情況,他們得到的關注過於超出。這是對我來說非常重要的另一點。這不是說沒有例外,因為到達頂端的方式就像人類一樣多樣化。但我認為我們不斷關注例外,當人們至少應該注意到常規。
– 所以平均來看,會是最快增長,您說的是技術創始人嗎?
– 技術初創公司。但在這個背景下,技術也包括農業等領域,對吧?這不僅僅是照片分享應用程式,廣義上講的技術。
– 我認為這很重要,因為,我覺得可以公平地說,55歲的人不太可能理解某些新的平台,這些平台對於像22歲的馬克·扎克伯格來說是很自然的,他在宿舍裡使用電腦和互聯網,實驗著。
– 是的,我認為這是公平的。但是技術涉及到社會生活的許多其他領域,比如昨天,我在來這裡的路上,就學習了一種我從未聽過的軟件,因為機場的所有電腦都壞了,對吧?技術涉足了許多地方,而這些地方卻沒有那樣的公開的引領者。
– 所以如果我真的想成為,可以的,我明白這段生活的時期至我能做任何我想做的事情。不意味著我會擅長這些。但如果我只是想在我所瞄準的目標上變得更有效率,假設,這個播客對我來說意義重大。
所以我想在如何推進這個播客、如何創新,以及如何解決我們面臨的一些問題和挑戰方面變得更有生產力。當我開始談論帶有非常專注任務的生產力時,首先浮現在腦海中的事物是什麼? – 我的意思是,我覺得對你來說,一個挑戰是這個播客已經變得如此龐大,而你對它又變得如此熟練,以至於你將陷入一個所謂的勝任困境,或者如經濟學家拉斯·羅伯茨所說的,優勢之懶。你處於一個讓你感到如此舒適和成功的領域,以至於想要變得更好會變得更加困難,因為改變你正在做的事情會帶來不成比例的風險,對吧?你必須承擔一些風險。我是說,你知道的,你是個企業家。如果你想變得更好,你需要承擔一些風險。我認為這會是件困難的事情,因為,你知道,這房間裡有些人依賴你,對他們來說,你的風險就是風險。因此,我覺得你必須開始思考,如果你想在播客中創新,那些明智的風險可能是什麼,它可能看起來像什麼?並找出以小規模進行實驗的方法。我非常喜歡低風險實踐,對吧?你如何為可能值得進行的更大實驗設置一些低風險的實踐?我認為這對於個人在他們的職業生涯中進步也一樣。就像,我喜歡這句話,我最喜歡的,在《範圍》中的絕對最愛的一句話,是倫敦商學院的教授赫敏亞·伊巴拉的一句改述。她研究人們如何進行職業轉型。所以她的話是,我們在實踐中學習我們是誰,而不是在理論中。因此,她的研究論文認為有這樣的觀念,你可以僅僅通過內省來知道你應該做什麼。比如像克拉克·肯特跑進電話亭,脫掉他的衣服,變成超人。但工作是身份的一部分,並不是通過內省就能那樣改變的。你實際上必須去嘗試某些事情,看看結果如何。有什麼是意想不到的?你學到了什麼可能會讓你感興趣的,或者你之前不知道的你其實是擅長的?有什麼是你擅長卻意識到沒有在使用的?然後根據那些做出你的下一步,對吧?我認為當你如此熟練和成功,並且只收到,您知道,無數積極反饋時,冒險會變得很困難。因此,我認為這會是你的一個挑戰,因為如果你承擔足夠的風險,那麼你想要在最佳推進區域。而對於你正在做的任何事情,無論是練習什麼,身體技能,任何事情,如果你至少有15%到20%的時間沒有失敗,那麼你就不在你的最佳推進區域,並且你得以像可能要的那樣變得更好。我認為當你有一些產品非常成功時,這是艱難的。所以我會開始思考你願意承擔什麼風險。如果有些事情退步,那並不意味著這是一種失敗,對吧?如果觀看次數下降或無論你在測量的任何指標。 – 很有趣,這顯然是我生活中最大的執著之一。這也是讓我夜不能寐的事情之一,讓我在淋浴時困擾的一個問題是如何保持團隊進行實驗並在他們成功時更多地失敗。當這個播客在歐洲排名第一時,我隱藏了失敗。而她唯一的責任就是提高我們團隊的失敗和實驗的頻率,這意味著讓我們不同的部門運行。因此,我們在這個特定的業務中有不同的部門。這家名為DiRiver CEO的公司有大約40人。而有一個製作團隊。還有社交媒體團隊。例如,還有商業團隊,以及嘉賓預定和後勤團隊。我覺得我們實際上在洛杉磯駕車的時候,沒和嘉米瑪交談,她是嘉賓預定和研究團隊的負責人。我在說,像現在我們排名第一,最重要的事情之一就是我們必須不斷打破自己,因為會有一些像我們三年前那樣的年輕人,由於他們的天真,沒有受到這些傳統和所有成功的負擔。因此,隱藏失敗和實驗的責任是在我們的團隊中工作的人。現在在最近幾天,我們正在進行一個實驗,每個部門裡實際上有一個失敗助手。他是因為,你知道人們發生什麼事?他們忙於做好自己的工作。而實驗和失敗總是次要的。因此,如果我們把失敗的專門人員放進每個團隊中,他們推動實驗,他們理解團隊,他們推動實驗,他們測量實驗,最重要的是,他們將他們的失敗和實驗反饋給整個團隊。因為確實有可轉移的學習。例如,前幾天社交媒體團隊在TikTok上發現了一個東西,這讓我們可以點擊查看像你這樣的嘉賓並找到你在TikTok上最受歡迎的視頻。而社交媒體團隊找到了這一點,這對他們非常有用。但然後這邊的研究團隊,他們在預定嘉賓,試著找到大衛曾經製作過的最佳視頻,他們也受益於這個按鈕的發現。因為不必不停地滾動整個TikTok,他們可以按一個按鈕來查看你最受歡迎的視頻。因此,這是一個真正的1加1等於3,並促使團隊分享他們的失敗和實驗,這樣他們就不必以相同的方式失敗。
你剛才寫下了什麼呢?
– 這引發了很多討論
因為你提到的根本問題是
所謂的探索-利用權衡。
– 對。
– 所以探索就是它的字面意思,
尋找新知識
或可以帶來價值的新事物。
利用則是利用你已經擅長的東西
及你已經知道的東西,深入挖掘。
這對於在某個領域已經很有成就的人來說
是一個基本挑戰,
一旦他們找到自己擅長的事並深入研究,
他們就傾向於放棄探索模式,對吧?
要平衡這兩者,探索和利用。
當然還有很多著名的商業案例,
好像是柯達發明了數位相機卻放棄了它,
因為他們想,「為什麼要破壞自己的業務呢?」
不過有一項引人入勝的研究
是由西北大學的達善·黃領導的,
他進行了職業發展研究,觀察20個人,
而他則觀察了20,000個人,你知道嗎?
所以他的研究真是引人入勝。
他和同事們在這項研究中看到的
是人們在職業生涯中往往會有熱潮期。
他們的最佳表現通常會集中在一段時間內。
大多數人只有一個熱潮期。
只有一些幸運的人會有多於一個。
可靠的觀察是,熱潮期之前
是一段探索期,
他們在嘗試不同的風格。
他們擴展視野。
他們保持一個小團隊以便能夠靈活應變。
他們在團隊之間流動,
然後找到某個點並深入挖掘。
如果他們要再有一次熱潮期,
他們會再這樣做,重新擴展視野,
回到探索、探索、探索
然後利用。
所以他們在這些模式之間切換,
而不是僅僅停留在一個模式中。
但是他的研究傳遞的明確信息
是探索先於熱潮期。
如果你不進行探索,
而只是在一個中等水平上沉浸於利用,
那麼你就會犧牲你的熱潮期。
這是我想到的其中一件事。
另一件事是這樣的,你提到了一些,
這個人們不僅僅做可能會失敗的事情的想法。
我認為他們擁有失敗這個稱號是很棒的,對吧?
因為你會有,像亞當·格蘭特
我想我們都知道的,他提到過我一次,
一些被稱為河馬效應的東西,
意即,房間內收入最高的人的意見
我想就是這個縮寫,
其信號對其他人來說非常重要。
因此,如果你不僅僅是口頭上說,
好吧,失敗是好事,
而是實際上給人們這個稱號,
我認為這是一個很好的信號,
你在承擔風險。
你在心理上為人們承擔風險。
你在創造一種
研究網絡的科學家所稱的
概念的進口-出口業務。
這是組織和生態系統學習和適應變化世界的特徵之一。
而概念的進口-出口業務
意味著你需要讓信息
在組織內部流動。
你需要人們做不同的事情,
也許甚至有人在這裡那裡流動團隊。
所以我總是想到工程師比爾·戈爾,
他創立了創造Gore-Tex的公司,
他根據自己的觀察創建了公司,
認為組織常常在危機時期做出最有影響力的工作,
因為學科的界限不再受限,人們開始,
我能從我的鄰居那學到什麼,並一起工作?
或者他常說,真實的溝通
會發生在拼車中,我認為這是一句有趣的話,
但我擔心的是在更多的混合和遠端工作中,
因為你不一定能夠依賴偶然性
讓人們以非正式的方式分享這些想法。
所以我其實認為我們需要更仔細地考慮
如何在內部建立我們自己的概念進口-出口業務,
這聽起來像是你正在做的事情。
– 那麼,對於個人層面呢?
作為一個個體,我有很多事要做,
我現在正在寫一些書,
我做播客,還有很多其他事情,
我該如何在組織內變得更高效?
因為我有待辦事項清單,我的很多不同團隊成員都可以把事情放進去。
我覺得我很容易分心,
因為我最終在看YouTube上的人工智能視頻
或是關於火箭的視頻等等,
我想完成更多的事情。
實際上,我想在我工作的時間裡變得更高效。
– 所以這是當你知道應該做什麼的時候。
– 當我知道應該做什麼,是的。
– 有時候看YouTube和火箭並沒有什麼錯,
你也能從這種事情中獲得靈感。
– 是啊,我也是這麼告訴自己的。
– 但待辦事項清單實際上是很多待辦事項清單。
你能把那個待辦事項清單上的大部分事情都完成嗎?
– 不太能,每個團隊,從我的幕僚長
到我的助理,再到我的經理,
每週一都有一個待辦事項清單,他們會把事情發送給我,
然後我會查看,有的是任務,
有的需要批准,或者只是讓我知道一些事情。
就是這樣運作的,這樣。
– 我曾經在面對一些壓力時,
曾經有一位虛擬助理一段時間,
我們會把電子郵件分為A類,
優先B、C、D,所有這些東西。
最後我意識到那是在讓我更有能力去做很多低價值的事情。
我變得高效於做一些我根本不該做的事情。
所以我最近在關注我那個公共電子郵件地址,當我對此一無所知時,我不會去回覆它,那樣也很好,但一旦我意識到它的存在,我就會想,哦,我必須回覆這個,我必須回覆這個,我必須回覆這個。所以對我來說,一個重要的步驟是意識到,只有 A 級清單的事情才能完成,因為我是個有限的人,生活也是有限的。
第一,我想也許你真的需要完成所有那些事情,或者你只需要意識到它們。但其中一些,其實我覺得對於那些擁有大量支持資源的人來說,可能會面臨一種危險,即他們會失去某種優先順序的觀念,需要說,這是重要的清單,其他的事情我可能無法完成。
但對於像你這樣的人,我建議不要以電子郵件或信息開始你的一天,因為我們之前稍微提到過一個名為ザルガニック效應(Zagarnik effect)的現象,這個概念是指未完成的任務會在你的大腦中留下殘留的影響,基本上使你更難完全轉變到做其他事情上。而且我預期你的各種收件箱永遠都是未完成的任務,對吧?如果你以此開始你的一天,無論你做什麼,殘留的問題都會存在於你試圖切換到的下一件事情上。
所以我不是說不要處理你的電子郵件,但我不會從這個開始。我會在前一天想到,明天如果我完成了什麼事情,這將是一個好日子,然後優先從那個開始,而不是做那些可能會在你的大腦中留下殘留物的事情,也不要馬上開始多任務處理。
– 他們怎麼知道這是真的?
他們有做關於ザルガニック效應的研究嗎?
– 有的,絕對有。
我意思是,你可以看,有研究者像Gloria Mark之類的會在工作場所環境中進行實驗,追蹤從某人的視覺到他們在電腦上做什麼,再到他們的心率變異性,看他們回到某個任務需要多長時間。當大腦中有殘留時,切換的頻率會增加,所以他們的切換速率會上升。他們某些壓力反應的指標也會上升,或者在某個認知任務中,如果腦中還有東西卡住了,他們的表現會變得更差。所以也有一些實驗室實驗,你可以給某人一些東西,讓他們不能完成,再給他們一個認知任務,你就會發現,如果他們不能完成之前的任務,這會不會影響他們的表現。
– 我想在團隊文化的那一點上結尾,如何讓一個團隊做出真正卓越和創新的工作,並且更快地失敗。還有什麼對你特別相關的嗎?我這樣說純粹是為了自己,因為這是我經常思考的問題,即如何讓我們的團隊更頻繁地失敗,即使這是否真的是我們應該追求的事情,應該進行什麼樣的實驗,如何運行它們,還有其他任何東西。
– 嗯,我不認為我會因為失敗本身而崇拜它,對吧?我只是認為,如果你進行足夠的實驗,失敗是不可避免的。但我認為有一個有用的事情,比如我喜歡的一個人,對我產生了很大影響,他叫Ed Hoffman,曾經是NASA的首席知識官。這在NASA經歷了一些災難之後,他被引入,因為他們被認為不是一個學習型組織。他們不從過去的教訓中學習。他被引進以幫助創建一個知識體系,以便人們能夠從過去的教訓中學習。他在組織中做的其中一件事情是,因為他現在是在做顧問,他會四處詢問人們,你擅長什麼而我們卻沒有利用對吧?人們總會對此有答案。這會導致,嗯,什麼樣的實驗我們可以跑來嘗試利用那件你擅長但我們卻沒用的事情。所以我認為這可以是一個基礎性問題,幫助人們設置這些實驗。但還有一個重要的影響,這是一個困難的問題,那就是你在一次實驗中主動去失敗,因為這會設定日程,但你必須真正失敗。這不能是,你知道,你出去慢跑,絆倒在路緣上。你必須在某個有意義的事情上失敗,然後你對此的反應可以設定基調。
– 你擅長的事情是什麼而我們卻沒有利用?這是一個非常有趣的問題。這其實是一個相當有趣的問題,可以讓你在個人層面上也問問自己。
– 哦,絕對是的。因為滿足感,我想它的確是,也就是未被開發的潛力存在於我們可能非常擅長的事情上,但我們只是,嗯,可能因為某種機會而避開了。你知道,我可能在與人打交道方面非常擅長,舉個例子,或是同理心,但我的職業或工作卻帶我走向另一個方向。而那也可能是讓我感到最滿足的事情。我實際上看到這一點很多,特別是關於人們的事情。人們去從事金融工作,我不知道,摩根大通,然後他們有個大的職業轉變,成為文化和人員以及心理健康或福祉方面的負責人。而那總是那個他們擅長的事情,但他們的能力卻把他們帶到了另一個方向。
– 有什麼事情是你認為你擅長但卻沒有使用的?
– 我? – 嗯。
– 哦,我想我有……我認為我擅長的事情但卻沒有使用。
– 有趣,因為我想我本來要給你一個答案,而我打算給你的答案是我思考過很多的事情,就是音樂和創造力之類的東西。所以我的背景是行銷,我在構建事情的故事弧方面相當擅長,甚至包括這次對話,這是我正在嘗試做的事情,就是創造一個故事弧,關於旅程的。 我不斷地進行自我編輯,但我也非常喜歡音樂,而我並沒有真正利用我的音樂方面,或者進行相關的訓練。我覺得我在理解音樂如何融入故事和敘述方面相當擅長。我想我可能應該花更多時間去發掘我所熱愛的音樂部分。我對音樂非常著迷。因此,在我的職業生涯中有過一段時間,我曾經做過一個劇場音樂劇,並在英國巡演。我們在普萊迪姆進行了幾晚的演出,然後就這樣巡演。那是我略有嘗試,但這種工作並不賺錢,並且也沒有非常明確的理由去做這件事。
– 並不一定有非常清晰的理由。聽起來你是想要去做。
– 我想去做,但還有其他的事情——
– 似乎這是個相當明確的理由。
– 你知道這是什麼嗎?還有其他我也喜歡的事情,並且能賺錢,能讓我維持生計。所以我往往專注在那些事情上。
– 那是一個更好的答案。
– 你知道我在說什麼嗎?
– 你知道,如果你願意,你可以使用一種承諾裝置,也就是說你可以在這裡對著攝像頭承諾一個實驗,然後你會負責進行一些可能會失敗的實驗。只是想說如果你願意的話。
– 像什麼?
– 如果你這樣做我就會這樣做。
– 好的,那你有什麼想要做但還沒去做的?
– 我想我是有點,儘管我的學術背景和工作是在科學領域,我把自己視為與世界看待我的方式有很大不同,我把自己視為相當有創意和藝術傾向的人。所以如果你想在鏡頭前承諾實驗,我將會提出一個實驗。
– 好的,你要承諾的實驗是什麼?
– 等一下,給我大約10秒鐘。
– 這樣說很好。我以為你是隨身帶過來的。你有一本書,對吧?裡面寫著你想要嘗試的事情。
– 我的小實驗書。是的,丹·平克其實在看到它的時候給了這個名稱。是的,但我把它視為我在當科學研究生時擁有的一本書。我要學習的假設是什麼?我要如何測試這個?我從這次測試中學到什麼?好的,現在我正在撰寫一本書,等我完成那本書後,我會寫一本小說,我之前從未嘗試過。
– 有趣。- 成為我的下一本書。
– 你在進來之前心中就有那本書的構想嗎?
– 不,我是說,我喜歡寫小說。幾年前我上過一門小說寫作課,我覺得這實際上提高了我的非小說寫作,讓我擺脫了寫作的停滯。但不,我的意思是,對我來說這是一個大的挑戰。我不確定我是否真的想這麼做,但如果我說一些無關痛癢的話,那就沒有趣味可言了。
– 好的,我的承諾是這樣的。距離我和那30個福音合唱團的人一起演出音樂劇已經過了很多年,我們在英國巡演。我會在2025年第四季度,在倫敦的一個場館舉辦名為《首席執行官的日記現場》的音樂劇,至少連續演出10晚。這將是我心中思考已久的音樂幻影魔術表演,而我一直未能啟動。
– 好的,那我們就得再回來看看,像是——
– 是的,我會發給你一個視頻。我會邀請你來,你可以來,我會請你過來。
– 好的。- 如果你想來看表演。而且,是的,你得給我在你小說的創作上致謝。
– 好的,會的。
– 所以這是團隊層面的事。那我想真的好好思考一下,從個人層面如何能成為一個更好的學習者。因為顯然我以此為生,做這個播客,遇到這麼多令人難以置信的人,他們對我說的一些話在那一刻改變了我的生活,但我常常覺得我五分鐘後就忘了它們。有些記住了,有些沒有。因此我一直在想,怎樣才能成為一個更好的學習者?人們在路上對我說,“你一定對這麼多事情都知道很多。”而且我的受眾每週都在收聽,聽到這些了不起的人。怎麼樣才能讓我們成為更好的學習者?我們可以做什麼來更好地保留信息?然後再將其融入到我們的生活中。
– 哦,要保留信息,好吧,兩者都有。對於保留信息來說,重複和熟悉是很重要的,對吧?所以如果有些事情對你來說真的很重要,你應該重讀它,因為你第一次讀的時候,如果你聽到新的東西、新的術語,你的工作記憶基本上只是在跟上。因此,將這一點簡單化地說,有研究顯示當你查看學校孩子的情況時,如果他們被給予一篇關於棒球的文章,與被認為是閱讀能力非常好的孩子相比,被認為閱讀能力差的孩子,在理解能力上最差的是那些對棒球一無所知的孩子,但是即使閱讀能力不如人但對棒球有一定了解的孩子,也會在理解上表現得比那些閱讀能力強卻對棒球一無所知的孩子要好,即使他們只閱讀了一遍。因為擁有一些知識幫助你將其融入到你大腦中的所謂語義網絡,即所有想法的蜘蛛網。因此,一個方法是重新查看事情,這可能是做筆記,無論是什麼,但當你學習新事物時,嘗試將它融入到你的語義網絡中。
當你學習某樣東西時,將其與你已知的事物聯繫起來。因此,當你進行這些對話時,你可能更容易記住那些讓你想起其他嘉賓的事情,無論是贊同還是反對某些其他嘉賓所說的話,而你已經將其連接起來。如果你把大腦想像成蜘蛛網,那麼事物是由絲線連結的,如果你振動一根絲,它更有可能使其他想法進入你的大腦。因此,當你學習新東西時,如果你想更好地回想,停下來,嘗試將其融入你已有的知識基礎中。
– 我可以用那個來舉例嗎?我在想你之前提到過的有關「有什麼東西我不使用但擅長的」。
現在在聽這個的人,為了嵌入那個想法,是否可以想起一些他們擅長但不使用的事物,因為這樣會將其引入到——
– 當然,絕對要盡快使用它。再次重複,但將它融入你的思想網絡中。如果你需要的話,停下來,因為你可以閱讀很多東西,但如果你不記住,我認為即使是那些你無法保留的閱讀內容,在某種程度上仍會改變你的敏感度,即使你無法有意識地提取所有的想法、統計數據等。但對於那些你真正想要能夠訪問的東西,將其與你已經知道的其他事情連結起來,並運用所謂的間隔重複。就像如果你能有一種方式在間隔中回到它,那會好得多。因此,我使用這個像是「Readwise」的程式。我並沒有與它們有任何關聯。這只是我使用的一個工具,如果我在Kindle書籍或電子書中的標註,它會在間隔中將我的標註反饋給我,這些我認為重要的事情。這種做法利用了所謂的間隔重複,如果你想要把某樣東西留待幾乎忘記的空間,那麼當它再次出現時,你將在長期記憶中更好地嵌入它。因此,這適用於任何學習、語言學習等所有這些東西。所以你會認為,一旦擁有某樣東西,你應該要重複一百次,這是抓住它的最佳方法。但這並不是最有效的時間利用方式。實際上,應該讓它間隔開來。而自我測試是一個很好的記憶保留方式。因此有一個叫做生成效應的東西,這是說如果你必須進行標註與閃卡對比,閃卡測驗要好得多。生成效應是被迫想出一個答案,即使是錯的,也能刺激大腦,實際上,有時候尤其是錯的,能促使你的大腦保留正確的答案。這實際上被稱為超修正效應,如果你對一個答案非常錯誤,那麼當正確答案告訴你之後,你更有可能記住正確的答案。因此,如果你在查找某個資訊,我建議在得到答案之前先猜一下它會是什麼。無論你是對還是錯都無所謂。錯誤可能會讓你感到不快,但這沒關係。當你看到正確的答案時,你會更好地保留它。
– 但如果我錯了,那我想我會更加震驚。因此對於那個新答案的保留甚至會更多。
– 它是顯著的。我是說,這種測驗感覺很艱難,因為你應該在知道答案之前進行。這是我在《範疇》裡寫的,叫做「可取的困難」。這些是讓學習感覺不那麼流暢的事情。它們是令人不快的。它們可能會讓你變得緩慢,但對於長期的保留是更好的。
– 有趣的是,學習越困難,你學到的越多。
– 通常,我想,可能會有這樣的情況,即某件事情超出你的理解範疇,以至於你什麼也學不到,對吧?但這些可取的困難,其中最著名的一個是被稱為交錯或混合練習。如果你正在某方面進行訓練,你希望變化過程的類型。我們舉個例子。
– DJang。
– DJang?
– 我目前在DJang。
– 好吧,我不知道DJang需要什麼技能,但如果有辦法的話,你應該嘗試不斷重複同一項技能。那麼,讓我給你一個研究例子,然後你可以將其轉化為DJang。在最近的一項研究中,有數十個初中數學課堂,六年級,被分配到不同類型的數學學習。有些被隨機分配。有些接受了所謂的封閉練習。那是,你給出像 AAAA、BBBB 等這樣的問題類型。孩子們快速進步,他們很開心,給他們的老師高度評價等。其他班級則接受了所謂的交錯或混合練習,這樣做與其說是 A 然後是 B,不如說是把所有問題類型放進一個帽子裡隨機抽出。進步會較慢,他們可能會不那麼開心,因為他們感覺沒有獲得知識,但與其說只是執行某個過程,他們更需要將策略與問題類型匹配。當考試來臨時,大家都必須轉到新的問題,交錯組的表現遠超封閉練習組。就像是把一個孩子從第 50 百分位提高到第 80 百分位,僅僅是通過以更困難的方式安排練習。
– 這是什麼原理?
– 我想,這似乎適用於身體學習。
我認為這是其中一個原因,意思是,這如果你願意,可以解釋為為什麼五人制足球會這樣,為什麼像90%的最優秀的足球運動員都是在五人制足球的環境中長大的,而不是在全尺寸的球場上踢球,因為它迫使你,不是去運用程序知識,也就是說,你學習如何一次又一次執行這個程序,而是做出連結的知識,這是識別問題的結構並提出相應的策略。因此,你建立了一種心理模板,而不僅僅是一種執行能力,這是一種靈活的模板,可以應用於未來的挑戰。
– 所以你會從更廣泛的背景理解挑戰,而不是對挑戰解決方式的狹隘解決方案的視角。你從更深的層次,從不同的側面去理解它。
– 你在腦海中建立了一個可概括的模型來處理它。我的最愛,我可能是唯一這麼說的人,但我最喜歡的研究是這個,這是最讓我驚訝的一個,據我所知,是在美國空軍學院進行的,這是一個進行實驗的了不起的地方,因為他們每年都有一千名新生。這些學生被隨機分配到數學課程中,所有的考試和評分都相同。然後他們在第二年重新隨機分配,之後又重新隨機分配。因此,你可以進行這種大型實驗,隨機分配學生到數學課程中。他們研究了10,000名學生,發現那些在自己的課堂中能讓學生考得好的教師,第一年有學生在他們的考試中得到高分,這些學生在隨後的課程中表現不佳,而學生有時會因為認為課堂難而給那些教師低評價的教師,第一年考試不如預期,但在隨後的課程中表現得很好。而造成這一差異的原因在於,使某人考得特別好的方式是教導這一非常狹窄的知識體系,學生必須在考試中執行。為他們準備數學學習的最佳方式是給他們更寬廣的想法聯繫,這將惠及他們的未來。因此,對我來說,這是《範圍》每一頁的主題,這將是一個糟糕的副標題,有時短期內看起來最佳的東西會破壞長期的發展。
– 這樣的情況下,正如你所說,讓我想到我現在參與的所有領域和行業。我就會想,“哈,我有時間去大範圍發展嗎?”目前我正在學習當DJ。而目前,我只是想弄清楚這些該死的按鈕怎麼用。
– 是的。你明白我的意思嗎?就像,有這麼多的按鈕。我試著以正確的順序按下它們。但是你告訴我,對我長期發展更好的方式可能是花一些時間理解音樂以及它是如何創作的。以及理解音樂的節拍,也許花一些時間自己創作音樂。因為現在我只是試著在正確的時候把兩首歌拼接在一起。
– 我認為這觸及了一個根本性的問題,也許我應該在早些時候提到。這與你如何描述你試圖學習的不同任務有關。有一段時間,我對我所閱讀的關於建立專業知識的研究感到困惑。因為有兩派研究者,都是由卓越的科學家主導。一派是研究那些採用10,000小時方法的人,重複同一件事,然後變得更好。而另一派則發現,如果人們遵循那種方法,他們不僅不會變得更好,還經常會變得更有信心,但卻不會變得更好,這是一個糟糕的組合。而且有時,他們會因為專注得太狹隘而變得更糟。我無法找到如何調和這些差異的方式。為什麼他們會找到如此不同的結果?我再次尋找所有這些壞數據的跡象,但沒有找到。幸運的是,我發表了一次演講,當時我在批評10,000小時規則背後的科學,諾貝爾獎得主丹尼爾·卡尼曼也在場,他寫了《思考,快與慢》。有人問他要我的電子郵件地址,幾個月後他跟進並邀請我共進午餐。我們一起吃午餐。我想,他對我對一些研究的批評很感興趣。我說,我感到非常困惑。你知道,你現在在做什麼?我正在處理我對這個問題的困惑。為什麼人們在專注狹窄的練習中有時會變得更好?而有時又不會?他說,哦,我有一篇論文可以給你。基本上,他把我引導到了一系列關於友善與惡劣學習環境的研究上。這些是心理學家羅賓·霍加斯創造的術語。友善的環境就像是下一步和目標都很清楚。規則重複。它基於模式,重複的模式。規則從不改變。舉個例子,棋類、擠球。在棋類中,特級大師的優勢主要基於對重複模式的知識。因此,你最好在12歲之前開始學習這些,否則你成為特級大師的機會大約會從1/4下降到1/55。此外,這也是為什麼它相對容易自動化的原因。反饋迅速而準確。幾乎不涉及人類行為。明年的工作將與去年的工作類似。另一方面,惡劣學習環境則是模式不僅僅是重複,它們可能會騙你。如果有規則,它們可能會改變。反饋可能延遲或者不準確。明年的工作可能與去年的工作完全不同。
因此,無論人們是否會以這種非常可預測的方式改善,這種非常狹窄的實踐的效果在很大程度上取決於任務位於那種惡劣光譜的哪個位置。什麼是惡劣學習環境的例子?假設我最喜歡的一個例子是醫學。因為在醫學的許多領域中,某些事情的決策是做出的,而作出決策的人實際上從未得知該決策的後果。或者我會說,在某些情況下,正義系統中的法官可能會得到他們所能擁有的最差的判斷,因為他們幾乎從不獲得反饋。他們基本上可以隨心所欲,而幾乎不會得到任何反饋。然而,在醫學中有一個例子,我認為非常有趣且具啟發性的研究,這位醫生因能診斷出傷寒而聲名顯赫。他是一位來自紐約的醫生,通過觸摸、瞄準患者的舌頭,並用手觸摸他們的舌頭。他可以在患者甚至可能感染傷寒前一兩週就知道這個人將會得傷寒。正如他的一位同事後來觀察到的那樣,他其實是傷寒的更高傳播者,甚至比傷寒瑪莉還要多。他靠著用手觸摸患者的舌頭來傳播病菌,預測他們會得傷寒,這最終證明是正確的。因此,這強化了他非常擅長預測的教訓。這是一個真正的惡劣學習環境,其中他所獲得的反饋強化了完全錯誤的教訓,對吧?但我想說的是,我們大多數人所做的事情的反饋往往是延遲的。有時是準確的,有時則不是。它永遠不會像我打高爾夫球時那樣準確,我可以看它是鉤球還是切球,然後我調整球桿面,再試一次。因此,我們大多數人參與的事情,越來越來說,對吧?比如工作在明年看起來不再像去年的工作。事實上,安德斯·艾瑞克森(Anders Ericsson),再次強調他進行了有關一萬小時規則的研究,當他最終寫一本書時,他在書中寫下了這個警告:一萬小時的框架,它適用於某些我們知道如何變得優秀的事情,而教練可以觀察你做的每一件事並糾正你做錯的事情。因此,它不適用於我們大多數人所做的其他事情,比如計算機編程、管理和創業等這些非常大的漏洞,對吧?在這些領域中,你需要的是這種更廣泛的工具箱。
我被你談論的一件事深深吸引,這就是任天堂的故事,以及為什麼他們在早期如此成功,因為他們有一個非常廣泛的,他們引用的話是“以枯萎的科技進行橫向思考”。這一切始於一位名叫山貝陽三(Gunpei Yokoi)的人,他在大學時期的電子考試中表現不佳,因此他不得不在京都一家製造印有花朵的撲克牌的公司擔任低層機械維修工。而他的更有聲望的同事則進入了東京的大公司,這家公司面臨巨大困境,必須多元化才能生存。他知道自己沒有能力在尖端工作,但可能可以尋找一種已經被很好理解的技術,並將其以他的更專業的同事無法看出的方式結合起來。因此,他去了,並從計算器行業汲取了一些著名技術,從信用卡行業獲取一些著名技術並將它們結合起來,製作了掌中遊戲,並成為了熱門產品。因此,這使任天堂從一家19世紀的木製店面轉變成了一家玩具和遊戲運營商。他從機械維修轉向發展玩具和遊戲,而他最偉大的作品是Game Boy,對吧?在各方面都是一個技術的笑話。處理器老舊了十年,屏幕看起來像是腐爛的苜蓿之類的東西。它和顏色競爭對手同時推出,但卻壓倒了它們,因為他知道顧客關心的不是顏色,而是耐用性、可負擔性、可攜性、電池壽命和遊戲選擇,通過使用著名的技術,人們可以快速創造遊戲。因此,他確立了這種哲學——以枯萎的科技進行橫向思考,這是他的說法,這意味著將已經很好理解的事物搬到某個地方,使其被視為發明。這實際上在技術創新方面,尤其是在20世紀後期以後,變得更常見而不是例外。在此之前,情況不必然如此。20世紀的大部分時間,事實上,影響最深遠的專利,若查看專利研究,都是由深入一個技術領域的團隊和個人所撰寫的,根據美國專利局的分類。然而,從信息時代的這一時期開始,特別是1980年代及以後,無論是獲取信息變得更廣泛,最具影響力的專利開始由包括曾在許多不同類別中工作的人所組成的團隊撰寫,通常是將不同領域的事物融合到一起來進行發明。
在這種方程式中,專注於一件事有多重要?因為你在大部分的對話中都在談論廣泛,人們會將這與缺乏專注聯繫在一起。是的,這是…對。
我認為區別在於,過去幾年、整個職業生涯或人生的某段時間內,您做了很多事情,與同時嘗試做很多事情之間的區別。我們技術上不能同時做很多事情,所以我們並不真正做多任務。我們沒有那樣的能力。我們實際上只是非常快速地在不同的事情之間切換。看研究時,讓我感到驚訝的是,這對人們的表現造成的損害是如此之大,尤其是因為轉換需要時間。因此,您不會,科學家格洛麗亞·馬克(Gloria Mark)形容您的大腦像一個白板,當您在進行某項工作時,要做另一項工作,您必須擦去原本的內容,而殘留的痕跡會長時間存在。在您進入新任務之前,那些殘留的痕跡仍然會存在。因此,如果您受到打擾,您無法完全投入於下一件事情,這會削弱您的表現並造成壓力。對我來說最驚訝的部分是,當人們的心率變異性測量和某些免疫參數時,當人們經常切換時,比如您如果查看一天內人們有多少次切換任務,從電子郵件轉到其他事情,再到某些通知,您幾乎可以很好地預測他們的壓力水平和當天的表現水平。
– 真的嗎?
– 是的。
– 他們在這方面做過研究。她做過這個研究。她在像微軟這樣的大型組織裡把人們連接上,所有他們做的事情都被追蹤。在早期,她是坐在人的背後用秒表計時,但那時技術顯然已經進步了。我認為這是一個驚人的方面。電子郵件讓人感到壓力的原因之一是因為它使人們進行這種不斷的切換。我記得在她的一項研究中,辦公室工作人員平均每天查看電子郵件77次。當您在電子郵件中頻繁切換時,那是相當多的切換。而這事實證明是壓力的來源,因為切換實際上分為兩個階段:第一階段是關閉您正在做的事情,第二階段是啟用下一項任務的規則。所以即使您認為自己在做相同的事情,比如專注於寫作,但您同時也在跟朋友或同事的Slack頻道交流,這兩者都是寫作,但寫作風格並不相同。因此,您仍然需要激活不同的認知規則。而這會帶來切換的成本。
– 那如果我可以做到這些,我該怎麼做?以確保我既快樂,又高效且健康。
– 我會建議您不要以本質上需要多任務的事情開始您的一天。如果您能避免以電子郵件開始,我會建議這樣做,因為我認為對我來說,這會以多任務開始一天,總是讓人感覺未完成,卻又從未感覺完成。安排一些只能專注於一項事務的時間,並在日曆上留出一些緩衝時間,因為有一個叫做計劃謬誤的概念。我們總是高估在給定時間內能完成的事情數量。所以我會說,待辦事項清單上的項目要少一些,少一些。最上面可以甚至只列出一項東西,如果我把這件事情完成了,那就是美好生產力的一天。專注於那件事情。優先做重要的事情。當您努力專注時,與人交往和交流想法是重要的,但當您真的需要專注時,盡量待在一個無干擾的地方,遺憾的是,這甚至包括將音樂調低或關掉,儘管它是愉快的,並且可以提升情緒、激勵,但它也對認知功能有損害,因為您在一定程度上仍然在專注於它。
– 那麼當我工作時不要聽音樂?
– 我是說,這很難說,因為我有時也這樣做,因為它可以帶來激勵效果或平靜效果,這些都是好的,但確實會佔用腦力空間。所以您必須在兩者之間取得平衡。
– 他們如何知道這佔用了腦力空間?
– 您可以看到人們在音樂開著和關著時執行任務的表現。如果音樂非常熟悉的話,音樂的影響不會那麼大,因為您對它不在意。但您知道,當我現在想要非常專注時,我會關掉音樂,但如果我感覺動力有所減退,那麼我可能會重新開啟音樂。但我希望能有意識地使用它,而不是讓它一直在背景中播放,因為它會佔用一些空間。如果是實際的噪音,分貝是對數尺度。所以小的差異實際上是重要的。但是如果您從70分貝到80分貝,就像從洗衣機到吸塵器的聲音一樣,這對您的背景噪音有巨大的影響,會影響您的認知能力和生產力,可能會使您的表現下降15%。
– 就是因為聲音?
– 是的。 – 音量,對不起。
– 因為您在專注於它。專注是一種挑戰,因為這不是我們進化所處的情況,對吧?我們在一種專注於新刺激的環境中進化,這是一件好事。有時這仍然是一件好事,但這與我們正在嘗試做的許多現代事務是相悖的,這些工作對人們來說都是相當新的任務。
– 談到器樂音樂呢?
因為我發現,如果我聽的是有歌詞的音樂,當我試圖工作時,特別是寫作或閱讀的時候,會讓我分心。所以當我今天在我的酒店房間為播客研究來賓時,我正在播放一首歌,是一首說唱歌曲,我感覺我的大腦在螢幕和說唱歌詞之間微妙地跳動,從螢幕到說唱歌詞,來回 oscillate,幾乎像是在兩者之間盪漾。我想,得把它關掉,因為你根本沒有在閱讀。我把它關掉,然後真的取得了進展。不過,有時候當我寫書和類似的東西時,我會放器樂音樂。其實現在應用商店有一些應用程式叫做焦點音樂,它們是沒有歌詞的音樂。
– 或許像是沒有太多音調變化,或是旋律不太複雜的音樂吧。
– 很簡單重複的旋律。
– 我的意思是,我想這會更好,對吧?你如果注意的事物越少,那就越好。但我覺得以完全靜音的方式去嘗試也是值得的。這也取決於你推動自己的程度,對吧?像是動力的小小提升或是讓你感覺良好的事情,如果你還沒有達到極限,那可能是值得的。我不知道你是否曾經有過,有一段時間我試圖進行一些外語課程,然後我在跑步的時候收聽那些課程。如果我在跑步時開始使勁,我甚至無法記得說了什麼,因為當你專注全力的時候,對吧?所以我想這是取決於情況。如果你正在全力以赴,你需要的一切都要進行配合。就像有時我在寫作時,我試圖在我的腦中平衡很多想法,幾乎感覺有點過熱。在那個階段,我想要盡可能多的優勢。因此,我會排除分心的事物。但同時也有愉悅的時刻。我認為這部分是合理的,分階段工作,計劃以間隔方式進行工作。安排心無旁騖地工作一段時間,然後轉向你的思維,做一些更有趣和清新的事情,或許讓你思考幾分鐘,也可以去洗澡、散步等等。
– 關於通知呢?因為你知道,我有很多通知。我嘗試關掉所有通知,但它們還是在背景中存在。你之前提到過關於我們所有人都有一種內部分心的氣壓計。
– 是的,是的。這是馬克博士工作的另一個方面,她發現我們有這樣一種內部機制,如果你總是受到通知或其他事物的分心並不斷切換時,如果你說,我現在真的必須專注下來。我會把通知或其他事物都關掉。你會開始自我打斷,保持已經習慣的分心節奏。好像我們有某種內部的分心計,自我說著,這是你正常的中斷頻率。我會通過進入你的大腦來持續這個頻率。哦,這件事情我需要去檢查一下。哦,我沒回覆這個人,你知道嗎?你會自我打斷。這會消失,但不是馬上就會。所以如果你想要降低中斷頻率,你需要先消除這些外部的干擾。要知道你將會自我打斷一段時間,這會慢慢減少。因此,需要形成習慣,而不只是今天我要不被打擾。
– 好吧,我想確保我對這一點的理解是正確的。假設我每分鐘收到 10 條通知,這是我習慣的,對吧?然後我決定關掉我的通知。因為我習慣每分鐘 10 條通知,你是說的,我將會想出 10 件事情來打斷自己一段時間,因為這是我習慣的。因此我們對某一特定水準的中斷和某個頻率會感到舒適。即使我們移除造成中斷的事物,我們會用其他事物來替代,仍然在那個頻率下打斷我們。
– 是的,所以你可以在研究中看到,當人們在做認知測試時,即便他的手機關著,只要手機在視線範圍內,對於更依賴手機或者更習慣於中斷的人,會在測試上有更大的損害。
– 真的嗎?
– 是的,所以我的意思是,我忘了做什麼?我認為有些事可以幫助改善這個問題,就是保持一個便條本在旁邊,當你想到你忘了做什麼或是誰需要你回覆時,寫下來。至少這樣可能可以幫助你不將這些事留在腦中,因為你正在努力把它記住,就像是從認知上外包給別的東西。因此至少不會讓它在腦子裡佔據空間。我認為這可以幫助調整。
– 這讓我想到很多在睡眠和睡眠衛生方面掙扎的人,因為如果我們的手機是全天的干擾來源,然後我們上床時卻抱著手機,很多人都是這樣,這在睡眠能力上肯定會有很大的影響。
– 是的,我想知道的是,我認為我們的手機在某些方面真的很有用,而在其他方面則很具干擾性。我想知道睡眠是否是最重要的原因之一,因為當你試著入睡時,真的不想讓大腦裡留下殘留物。所以我會把手機放得越遠越好,當你真心希望入睡的時候,而且最好不是在臨睡前。
– 你在做什麼?
– 哦,我把它放在不同的樓層,還有飛行模式。
– 你一直這樣做嗎?
– 不。
– 你什麼時候開始這樣做的?
– 嗯,我肯定是在寫書的過程中這樣做的,因為那時候我視為理所當然的所有事情,我就會想,現在我真的需要專注並提升自己。我有一個五歲的兒子,而我以前是個夜貓子,喜歡晚上工作。我會在凌晨的時候寫很多東西,而他無論如何都會早起。因此,我意識到我需要開始更有效地安排我的日程,開始更頻繁地考慮把環境變得黑暗、安靜、涼爽,並且不讓手機在周圍。我讀的最後一個東西不應與工作有關,否則我會想著這個,會花更長的時間入睡。所以我覺得在我有了兒子之後,我在這方面做得好多了。
– 你提到你有一個兒子真的挺有趣的,因為你很多的作品讓我思考將來我成為父母時會怎麼做。因為你談到這些早期的年齡,如果一個孩子專注於成為某個專業領域的專家或是廣泛的通才,他們的結果會有很大的不同。我想作為一個足球迷和曼聯的死忠粉絲,我一直認為當我和我的妻子有了孩子時,從他兩個月大的時候開始,我最想讓他做的事就是踢足球。因為那樣他就會成為曼聯的球員,我就可以去觀看比賽,坐在球員的包廂裡,一切都會很好。但你的作品似乎暗示,如果我想讓他成為一位曼聯明星,或許我不應該這麼做。
– 你知道,我不太相信你會成為一個替代性生活的父親。也許你會這樣,但我不相信。不過我告訴你這一點,你讓我想起一個有趣的故事。我曾經講過一些運動研究的演講,這些研究顯示那些達到最高水平的人,事實上,路徑有很多種,但他們傾向於走羅傑的路,而不是泰格的路。我們知道泰格·伍茲非常早就專注於高爾夫,著名的羅傑·費德勒則參加了很多不同的運動,直到後來才專精於一項運動,較晚於一些同齡人。
– 泰格從他…
– 他從十個月大的時候就開始打高爾夫,兩歲的時候,他的父親給了他一根推桿。這只是一個玩具,他不是想教他成為高爾夫球手,而是給了他一個玩具。正如泰格自己所說,我的父親從來沒有要求我打球,總是我要求他讓我玩。但這被忽視了。可是在兩歲時,他就在全國電視上出現。你可以上YouTube,看到他在全國電視上展示他的揮桿。到了三歲,他說:“我將成為世界下一位偉大的高爾夫球手。”青少年時期就已經享有世界知名度,到了21歲,他成為世界上最偉大的高爾夫球手,對吧?另一方面,羅傑則參加了多種不同的運動。籃球、橄欖球、滑板、足球。他的母親是一名網球教練,但她拒絕教他,因為他不會正常地回球。我想他不喜歡故意練習。他一直在做……哦,他做過手球。我曾參加過一些橄欖球、滑雪、游泳和摔跤。當他的教練想讓他上場跟大一些的男孩一起時,他拒絕了。因為他只想在訓練結束後和朋友聊專業摔跤。他不像泰格一樣,從小就專注於成為下一位偉大的選手。事實上,當他變得足夠好,可以獲得當地報紙的採訪時,記者問他如果他有朝一日成為職業球員,他會用他的第一份假設性薪水買什麼。他說,他會買梅賽德斯,他的媽媽是嘉賓,對吧?她當時認為這就像“好啊,當然。”“因此她請記者聽聽採訪錄音。”結果他只是說:“瑞士德語的Mare光碟。”他只是想要更多的光碟,而不是一輛梅賽德斯,對吧?她對此很滿意。所以他後來變得和泰格·伍茲一樣有名,但即使是網球愛好者也通常對他的發展故事一無所知,儘管這在科學上是很正常的。我們只講泰格的故事,盡管那才是例外,對吧?那麼,為什麼我們只講泰格的故事?這是我與馬爾科姆·格拉德威爾討論過的一部分辯論,當時我們一起跑步。他說:“嗯,”他告訴我,“這就像是一段人類的貓視頻。你知道,你上YouTube就能看到他兩歲的樣子,你不能不分享它。”我覺得這是真的。但是我覺得這也是因為這感覺像是一個整齊的敘事,我們可以將其推廣到我們生活中想要好的任何事物。問題是,正如我們所提到的,高爾夫幾乎是一個獨特糟糕的學習模型,與人類想學習的幾乎所有其他事物都是如此。這就像是一個優良的學習環境的典範,情況始終不變,你無需反應。我認為這是一個糟糕的模型。我們在名人方面也低估了正常的發展軌跡。我曾經對一小組人做過一個講座,講述了一些運動研究,顯示成為精英的典型路徑是有一個取樣期。你學習一系列的技能,了解你自己的興趣和能力,然後在專業化之前,延遲到比同齡人更晚的時候。然後塞瑞娜·威廉姆斯坐在第二排。我有點緊張,因為你可以呈現所有數據,但如果這位最偉大的選手站起來說你是個白癡,那將會是一個糟糕的一天,對吧?我心想,拜託,別讓她問問題。但她當然是第一個舉手的。她說,我覺得我父親走在了時代的前面。他讓我學芭蕾舞、田徑、體操、跆拳道,還學會了投擲美式足球的上手拍球動作。」
當有太多如青年巡迴之類的旅程時,他把我減下來,好讓我能專注於學校。我曾是《運動畫報》的高級撰稿人,但我從來沒有聽過這些。我原以為她只是這種典型的猛虎故事。所以我認為,即使那些故事,在你更深入地探討時,也並不像我們認為的那樣明確。
– 我自己也學到了這一點,當我發現了洛馬欽科的故事。因為我一位朋友帶我到紐約市的擂台邊看比賽。我坐在擂台邊,觀看這位我一生中從未見過的選手,名叫瓦西裡·洛馬欽科。我簡直不敢相信他的腳步。我一生中從未見過如此的步伐。比賽結束後,他贏得了比賽,當然是贏了。然後我查了他的獲勝記錄,發現他大約贏得了300場業餘比賽,只輸過一場。而他甚至回去打敗了曾經輸給過的對手。在我心目中,我從未見過像他這樣的拳擊手。當我讀到你的作品時,你也提到過他,作為那些早期成長經歷非常多樣化的例子之一,他不僅專注於拳擊。這最終也讓他的技能變得如此異乎尋常,因而可能使他成為最好的。
– 他的故事讓我感到驚訝,他花了幾年時間去學習舞蹈。我的意思是,我通常不會想像有人會花幾年時間。這些年裡,他其實是做其他事情。所以這真是太神奇了,但—
– 他的父親叫安納托利。我想是他的父親讓他去上舞蹈課程,然後又讓他回去練拳擊。
– 從你的角度來看,孩子,我不會說不要讓他們接觸足球。我認為,因為我覺得這其中有很多原因,有三個方面在影響為什麼這種延遲專業化在體育中有效。一個是比賽質量。再者,這與你是誰和你所做的適合程度有關。
– 這是否與熱情有關,例如你對什麼保有熱情?
– 能力和興趣。而你越早強制選擇,將錯誤的人放在錯誤的地方的機率就越大。因此,特別是在選擇發生在青春期之前。
– 好的。
– 你可能會把人放在錯誤的地方。
– 我的孩子可能想當拳擊手,但我卻強迫他當足球運動員。他可能會錯過他的拳擊潛力。
– 過早的優化。
– 是的。
– 好的。
– 這也是為什麼我們經常在青少年隊中看到相對年齡效應,你知道吧,出生在同一出生群體中較早的孩子在青少年和青年國家隊中占據了過多的比例。因為當他們八歲或其他年齡被選中的時候,如果他們是八歲十個月而不是剛滿八歲,那在這個年齡的發展差異是巨大的。教練誤把這種生物成熟 mistaken 為天賦。因此,青年隊中充斥著較早出生的孩子。在學校中,尤其是男孩,年齡組中較年輕的孩子更有可能被診斷為注意力不足過動症,但他們只是表現出與他們年齡相符的行為。
– 好的。
– 然後在最高水平上這種現象就消失了。因此這不是一件好事。所以有相對年齡效應,這是其中之一,或者是過早的選擇。此外還有傷病,我們現在看到許多兒童出現成人風格的過度使用傷害。而這種傷害的主要預測因素就是一項運動只有九個月到一年的過度練習。所以這與運動較少無關。似乎多樣化有一種保護效果,這與僅僅減少運動是不同的,而實際上是以某種方式平衡自己。但然後還有一種技能學習的優勢,這與語言學習相似,你知道的,成長於多語環境中的孩子,他們的語言能力可能會表現出一些延遲,但那種延遲在長期內會完全消失。他們對於隨後學習其他語言有優勢。在許多技能領域,看起來非常相似。如果你進行多樣化,可能會有一些延遲,但之後你可以更容易掌握其他技能。我認為這與你穿上籃球球衣還是足球球衣無關。我認為這與你在解題方面的變化性有關,這也是為什麼我認為許多偉大的足球運動員在五人制足球中長大。
– 什麼是五人制足球?
– 五人制足球是一種用小球進行的足球比賽。我想巴西的名字是足球 de salão,意思是在一個房間裡的足球。小球在地面上滾,場地很小,孩子們一天在鵝卵石上玩,第二天在混凝土地面上玩。這就像在電話亭裡,以超高速進行。因此,沒有人會在場上隨意漂流,人人都必須判斷,即使你手中沒有球,也要觀察身體動作以預測接下來會發生什麼。觸球的頻率是全場足球的六倍。所以我認為這種變化性比普通的全場比賽更多。
– 這也使你的反應變得更快。你在球場上必須更快地做出決策。
– 在壓力下保持冷靜。
– 是的,當你談到老虎的例子,以及為什麼人們會廣泛宣傳這個故事,而不是你認為的平均故事時,這正好是人們擁有這種多樣的成長經歷,然後最終找到一件事並將其發揚光大。這讓我想到,根據我的經歷,人們廣泛宣傳的就是任何例外,因為它就是例外。
所以,老虎伍茲的故事是一個例子,但在另一方面,像安東尼·約書亞這樣的人,他大約在二十四歲時開始拳擊,我知道我可能說得不太對,但我們就說二十四歲吧,我總是聽到這個故事,因為他二十四歲就能成為世界冠軍非常不尋常。另一個我們常聽到的故事是那種童年神童的故事,比如麥可·傑克遜或老虎伍茲,他們在兩歲時就開始了。你不會聽到那種十五歲才開始的人,因為這不有趣,因為這是常態。
– 對,或是以一種正常的方式逐步提升。
– 以正常的方式。
– 因為早期的接觸是很棒的,早期的接觸是好的。但是,是的,這也比較模糊,也不那麼有指導性。因此,當有人晚開始時,我們認為他們違抗了概率,這太了不起了。而當有人早開始時,那是非常容易模仿的例子。所以我認為很多都與這種容易性有關。
– 我們提到過“匹配品質”這個詞,但我們也稍微談到了熱情,這在某種程度上是匹配品質的一個因素。很多人正在嘗試找出他們在生活中應該朝著什麼方向努力。他們中最常見的問題之一是,如何尋找我的熱情?我怎麼知道這是什麼?或者至少,尋找它的過程是什麼?而且他們把它看作是一種彩蛋,似乎只有一個。
– 而且他們必須去尋找它。
– 其實並沒有只有一個。
– 這是單數,因為“熱情”是單數的詞。
– 是的,首先,我認為失去這種理念是很重要的,我的意思是,這就像是認為外面有一個專屬的靈魂伴侶,你知道嗎?我當然找到了我的靈魂伴侶,但對於其他大多數人來說,可能會有很多事情你會感興趣。事實上,你嘗試的事情越多,你可能會發現自己對更多事情感興趣。就在上週,我在五角大廈花了一些時間,和一位幫助進行一個他們稱之為“基於人才的分流”計畫的中將在一起,他們正在面臨他們識別的最高潛力的人員離開陸軍的情況。他們啟動了這個基於人才分流的試點計畫,與其說,這是你的路徑,你的職業發展路徑,這樣做很重要,更不如將他們與某種教練型人物配對,讓他們稍微涉獵五個不同的職業路徑,與他們的教練反思一下,進行一些測試,這適合你嗎?他們需要在非線性平台上跟蹤反思,同樣,這是自我調節學習,必須明確進行。在這個過程中,90%的軍校學員在這個過程後改變了他們的職業偏好。90%的人只是因為稍微涉獵一下,因為你不知道那裡有哪些機會。這幫助了留任,使人們更有可能留下來,因為他們找到了更好的匹配。我認為這實際上是非常重要的事情之一,我會稍後再回到熱情上,但當我們思考堅韌時,對吧,大家都會想到的,我想到這一點,陸軍讓我思考這個的原因是,我的語義網絡中,最著名的堅韌研究是在美國軍事學院西點軍校由安吉拉·達克沃斯和她的同事進行的。她發現,堅韌調查問卷,這是一份12道題目的調查,其中一半的分數是根據興趣的一致性,即不改變你感興趣的事物,另一半的分數則基於努力的持久性,或者說堅持,結果證明這是一個很好的預測因素,預測誰能通過這個非常嚴格的入學過程,稱為“BEAST”。它對誰能畢業也有一定的預測價值。
– 所以給聽眾一些背景,讓我用我理解的方式來解釋,安吉拉·達克沃斯進行這項研究,基本上是想弄清是什麼讓人們更有可能通過這個非常嚴格的選拔過程,在軍事基地之類的地方。她確定這種堅韌,正如她所說的,是讓人們成功的因素。因此,根據這項研究,我在各地聽到,有人甚至在我的團隊中,也認為實際上讓人們成功的就是堅韌。
– 是的,是的。那個調查最終成為了一個更好的預測指標,比一些傳統指標,比如測試分數等等,得出誰能通過BEAST。同時,它對誰能進入軍事學院也有一些價值,正如一些傳統指標一樣。但自從1990年代中期以來,西點軍校的那些非常堅韌的學員幾乎一半在畢業後的五年內就選擇了退役,幾乎是他們啟動五年現役服役的那一天,幾乎一半的人選擇退役。因此,陸軍在某一時刻說,“哦,我們有一個千禧世代的堅韌問題,你知道嗎?就像是太多的酪梨多士,沒有足夠的抵押貸款,或者或如何。”然後,有些同樣的科學家,他們也是軍官,決定研究這個問題,並且說,“我們並不是一夜之間出現了堅韌問題。我們有的是匹配品質問題,對吧?當陸軍的樣子跟其他經濟一樣,都是上升或離開,面對相同的問題時,你可以有一段訓練期,然後是類似的工作,晉升的流動性有限。這很好,這只是在模仿其他經濟。然後你進入這個,不管你想稱之為什麼,知識、創意、信息經濟。能夠從事創造性問題解決和知識創造的人擁有驚人的晉升流動性。”
– 他們有很多機會。
– 這些年輕人在二十出頭的時候正在學習關於自己的事情,但他們沒有能力去改變職業以符合自己的發展,因此就選擇辭職了,對吧?當軍方開始並未意識到這一點時,他們就向人們提供了注意力獎金,而那些打算留下的人接受了,而那些打算離開的人無論如何也會走,結果花了五億美元的納稅人錢卻沒有解決問題。但我認為這表明了,根據你曾經嘗試過的事情,你對自己想幹什麼的見解是多麼有限。再者,赫米尼·伊巴拉(Herminia Ibarra)提到,我們是通過實踐而不是理論來了解自己的。因此,我認為年輕人面臨的最大問題是當他們坐在那裡自我反思想知道自己的熱情是什麼時,應該去嘗試一些事情,幾乎肯定不會是第一件事。這可能是,你可能會運氣好,但很可能不會是第一件事,所以你應該積極參與這個實驗過程,開始建立一個世界模型,以便理解你的選擇。因為我還認為熱情和幸福的問題再次讓我想起,我之前在錄音開始之前和之後談到的,當我跑800米時,或者現在我寫書時,如果在任何時刻問我,我現在是否享受這個?我對此感到快樂嗎?我對此充滿熱情嗎?有時我會說,不,我想把我的電腦扔出窗外,你瘋了嗎?但這是如此引人入勝,這讓我更想學習,這是我在空閒時間無法做到的。因此,我不認為我們只需思考熱情,而是要找到對你來說極具吸引力的東西,然後從那裡開始。
– 那麼,吸引力到底是什麼呢?你怎麼知道它是吸引人的?當你進入那種心流狀態,似乎沒有其他事情重要的時候——
– 心流,這是一個棘手的概念,因為它對於像衝浪或繪畫的人來說,更容易出現,而在某些形式的知識工作中則不然,但我認為當你真正投入到某件事情中時,你會對如何變得更好、接下來能學到什麼產生好奇心。因此,我覺得它激發了一種在只是例行工作中不會出現的好奇心。比如說,我還記得我當時的女友,現在是我的妻子,對我來說,健康的適合度是重要的,比如我們兩個都要成為終身運動者。我們第一次同居時,我說,好吧,我們必須找出適合你的方式。我把她帶到健身房,並把她放下,卻沒有意識到我在健身房學習如何做事情已有幾十年,而我把這些視為理所當然。然後我意識到,好吧,我需要與她一起去走這一段路。於是我們嘗試了不同的事情,比如跑步,她對此興趣不大,於是我們嘗試了其他東西,等等。最終她找到了某個類型的課程,某一天她回家說,我們做了這個,然後做了這個,這真的很難。讓我給你看看我們還做了什麼。我當時想,你找到了你的東西。唯一的問題是當我們考慮搬家時,我們必須在15分鐘內到達這種類型的課程,無論我們買哪棟房子都要在步行距離內。但當某人找到和他們的興趣相符的東西時,你會看到這種好奇心的發展,他們想要了解如何變得更好,想和其他人討論。他們變得非常好奇。
– 但你必須去嘗試。
– 你必須去嘗試。我希望有某種方法能讓你甩掉這個。我希望你能說,這是適合你的事情,也許有一天能實現。
– 用人工智慧。
– 也許,但是——
– 機率非常小。
– 機率非常小。而且人工智慧改變了你所處的領域,對吧?因此,我認為實驗將變得更加重要,因為人們不再能期望整個職業生涯都做同樣的事情。我是說,他們可以期望保留一些線索,但不會是完全相同的事情。
– 當我看到你那個名為《為什麼發散思維者在現實世界中擊敗天才》的視頻時,我以為你會在視頻中談論神經多樣性。所以某人在大約我30歲時被診斷為ADHD,我想,哦,他會解釋為什麼神經多樣性,如ADHD和自閉症會在現實世界中導致更好的結果。你的研究有沒有與神經多樣性有過交集?
– 不多,但我是說,我確實讀過一些那方面的研究。我認為有一件事是非常重要的,那就是我們能夠包容更多不同類型的思維,對大家都是好事。我是說,ADHD 有其存在的理由,雖然這並不是一個大規模的研究,但我認為它是相關的,你可以觀察到那些最初是遊牧的人群最終如何定居,並且你可以看到與某些基因有關的現象,這些是微小的影響,但你可以看到某些基因與好奇心有關,根據研究,當他們定居後,這些基因似乎會被選擇掉,而當他們遊牧時則更常見。這讓我想到,這種對許多不同刺激的注意力對我們的祖先來說是非常重要的,至今依然重要,因此它們依然存在。如果告訴某人他必須在教室裡靜坐十個小時,這可能會對任何人來說都是一個困難的環境。
但我認為在某種程度上,我覺得這在一些尋找自閉症人士機會的公司中有時發生, 你會問,好的,那這樣的適應性在哪裡? 這種思維方式的適應性在哪裡,而不是病態的? – 它是有用的,而不是無效的。 – 我認為如果我們不這樣做,那麼我們就錯過了真正利用人們以不同於你思考的方式的機會。 – 是的,我是說,這很有趣,因為你的工作,無論是有意還是無意,都真的是在為工作場所的多樣性提出很好的案例。 – 是的,是的,你想做個測驗嗎? – 當然。 – 假裝你是一名醫生,好嗎,我是你的– (笑) – 這是我心中白色大褂的一部分,脖子上掛著一個小聽診器,是的。 – 好吧,因為所有的醫生都這樣看。 我是你的病人,好嗎, 我有一個惡性胃腫瘤, 而且有一種新的射線或聚焦輻射可以摧毀這個腫瘤,如果它的強度足夠高。問題是,在這個強度下,它也會摧毀我胃中的健康組織。 那麼,你能怎麼拯救我? 好吧,當你考慮這一點時,我告訴你一個故事。從前有一位將軍必須攻佔一座堡壘,以解放一個國家免受殘酷獨裁者的統治,他擁有足夠的部隊來做到這一點,並且有道路像輪輻一樣從堡壘輻射出去,但被地雷鋪滿了。因此如果他沿著任意一條道路行軍,他將遭受大量傷亡。於是他想到,讓我們分成單行隊伍,走向不同的輻射狀道路,我們同步手錶,然後他們同時在那裡會合,解放這個堡壘,好嗎? 或者他們攻佔堡壘,解放這個國家。再講一個故事。從前在一個小鎮上發生了火災,面臨蔓延到鄰近建築的危險。幸運的是,鎮上有湖,所以鄰居們來到那裡用桶裝水滅火,但不管用什麼都無濟於事。消防隊長出現了,她說:“停止你們正在做的事情。每個人都圍成一個圈,填滿你們的桶,在火災周圍數到三,1、2、3,呼。” 減弱了火勢,他們撲滅了火,消防隊長得到了加薪,好的,現在你能拯救我嗎?無所謂,我給你的是一個非常簡短的版本,但答案是你可以圍繞我安排多個低強度的射線,使它們匯聚在焦點上。這樣它們就能穿過我的軀幹而不損害我,因為它們是低強度的,但它們匯聚在正確的地方,造成高強度。而這是一個非常簡短的版本。如果你正在進行真正的測試,你會有更多的時間,而大多數人仍然無法解決它,所以不要擔心。這被稱為邓克辐射問題。這是一大批研究的非常簡短版本,顯示當你面對一個新問題時,解決方案的數量和找到好解決方案的可能性是由你的團隊能夠提出的類比的數量和範圍預測的。預測這一點的是團隊成員的經驗廣度。因此,如果你面對一個新問題,而你的團隊中只有具有相同專業知識的人,這樣並沒有比只有一個大腦好多少。你想要做的是提出被稱為參考類別的東西,坐下來,從各種不同的領域想出許多結構相似的類比。像這樣,這聽起來像這個和那個東西,它們不必像我剛才所做得那麼遙遠。但在研究中,當人們有更多時間處理每個後續故事時,他們將告訴他們更多的人會開始解決原始問題,即使他們不知道它們是相關的。因此,你希望讓那些真正不同的人聚在一起,想出一堆這些像這樣的不同的想法。尋找哪些在結構上相似,你將開始想到可能的解決方案。 – 是的,我是說,這真是一個出色的案例,顯示了在你建立團隊、共同創建團隊、處理問題時,思維和經驗的多樣性。昨天我實際上在思考麥克風,所以這是我們錄製的第一集播客,如果有人在看,他們可能會突然注意到這一點。如果你在我提到它之前就注意到了,這將會很有趣,但這裡沒有麥克風。這是我們錄製的第一集播客,這裡沒有麥克風。當你在說話時,我在想,當我們爭論如何解決這個問題時,我們要解決的問題是,客人拍打桌子,然後聲音傳到麥克風上,人們向我發送信息在LinkedIn上說:“嘿,人們拍打桌子真的讓人很煩人,然後等等。”所以麥克風現在在我們上面,向下延伸。而當我們昨天坐在一起的三個人時,這是一個小類比,你所描述的情況。你有威爾,他有音頻方面的經驗。你有傑克,他有他的經驗。然後你有我,我基本上沒有經驗,但我主持一個叫做“龍穴”的電視節目,我們佩戴著不同類型的麥克風。我們都在根據我們對音頻錄製的不同看法提出解決方案。所以我們有傑克的第一個解決方案,但我在那之前的解決方案是,“龍穴”中,我們有一個粘在胸口上的麥克風。那麼為什麼我們不能把它粘在嘉賓的胸口呢?觀察我們所有人通過不同地方提出的這些解決方案,不同的想法進行迭代是很有趣的,對每一個解決方案進行這種成本效益分析。顯然,我的解決方案的一個問題是,客人會觸摸他們的胸口,那這樣會搞砸一切。
所以,是的,是的,是的,他們會觸碰自己。然後當他們到達時,我們也不得不去揉揉他們,這讓我們不太喜歡。但這是同一件事。而且你需要一個真正多元的經驗集來針對贏的解決方案進行深入探討。但在大多數追求中,我們所做的就是收集那些曾經做過的人。- 收集那些曾經做過的人。並不是說你不想要這些人,你只是不要只有這些人。傾向通常也是經常使用第一個出現的比喻。你也不想這樣做。你希望有一個可供考慮的解決方案菜單,因為有一種叫做創意懸崖錯覺的東西。人們認為他們最好的創意和最具創造力的想法會快速來臨,或者根本不會來。實際上,它們往往是在你試著想出想法的時候,後來才出現。 – 有趣。 – 是的,但我們的傾向就像這一閃而過的閃電,要麼它來了,要麼它不來。 – 衝啊,這讓我開始質疑我做的很多事情。因為有時我會想到一個主意,然後馬上寫下來並分享。 – 哦,分享這個主意沒有什麼錯吧?但如果你是在解決一個真正的問題,我不建議你停留在第一個想法上。 – 拋出來進行討論,然後讓它…… – 然後保持開放的態度,不要假設,如果某件事情沒有靈光一現地來到你腦海中,你就應該停止思考。 – 你在寫一本關於限制的書。 – 是的。 – 我不會把書中的所有內容都透露出去,因為你知道,你需要賣它。 – 特別是因為半本書還沒寫好,所以我,甚至不能透露一半的內容。 – 但我發現這個關於蘋果的故事非常重要,因為它幫助我思考我在商業上做的一些事情,但同樣也在我的生活中。你能分享一下蘋果的故事嗎?你在專注和限制方面發現了什麼? – 當然,不是蘋果,而是另一家公司叫做General Magic,他們的團隊大部分是設計了原始Mac的成員,來到這家公司,那是矽谷最火熱的公司,他們要建立iPhone。他們有這個想法,有這個願景,他們的圖紙看起來像iPhone。他們擁有原始Mac的團隊,擁有這種不可思議的才能。他們以所謂的概念IPO上市。他們還沒有產品,但這個想法是如此火熱,以至於他們開始上市。簡單來說,這成為了一場災難,因為他們沒有邊界。他們想要多少錢就有多少錢。他們並沒有考慮到任何顧客。他們認為酷的任何東西都建造出來。因此,這個項目就這樣不斷擴展,從未找到焦點來轉化為可用的東西,但許多從那裡畢業的校友意識到這是個問題。因此,未來,他們會有像這樣的教訓,即使想像中的客戶是錯誤的,也比完全沒有客戶來建造一些酷的東西要好。因為即使是錯誤,你也可以通過嘗試某些東西來學習你錯了。而如果你沒有客戶,你甚至不會有一種學習的反饋機制。因此,花了一些時間和那些校友交流讓我對限制產生了真正的興趣。我仍然在整理一些相關的寫作。所以我不知道我能否做到這一點的深度,如果我之前已經寫過的話,但…… – 有趣的是,使用的詞彙中似乎存在一種矛盾或矛盾的現象,關於這種廣度和隨之而來的限制和專注的概念。這種興趣,您知道。 – 我的意思是,這是我對這個話題產生興趣的部分原因,因為人們對我提出的問題之一是,您知道,您如何知道何時該專注,對嗎?所以,這真的非常來自這個問題。因為最終,你會獲得這個廣泛的工具箱,必須在某個時候將其集中到成就上,對吧?你不想永遠像彈珠般遊蕩。 – 這也是你所說的熱潮。 – 熱潮,對吧?你想最終聚焦在熱潮上。這也出自我尋找自己,您知道,我的研究可以看作是我尋找自己的過程,因為我最大的挑戰是,我的項目越大,您知道,書籍對我來說是大型項目,越難為我劃定邊界。因為我在書中所探討的主題本質上無法完美回答,自然與培養的平衡,以及如何適度或專業化,何時進行。所以我一直很難說,這是適合這裡的邊界。因此,我自己想在自己的工作中更好地學習如何使用限制。因此,這一封書是第一次,我說,因為我之前的兩本書,我寫的字數通常是一本書長度的150%,然後不得不削減,因為我會加入所有我認為有趣的內容。這一次,我說,我要提前設計一個架構,強迫自己遵守它。我注意到的第一件事是,我通常不按順序寫章節。我開始時依然用我正常的過程,從第五章開始,因為我剛剛完成調查研究。我意識到,因為我開始看到,這將破壞上下游的一些結構,我留下了很多空白,因為我不知道我之前已經說了什麼。所以我實際上必須回去以順序開始。因此,現在,經過近20年的寫作,突然之間,我有了一個全新的工作流程,而我第一次按順序寫作,這很有趣,也有點可怕,但我也寫得很長。
我實際上要第一次把這本書交上去,作為一本書的長度。
– 你根本不擔心 AI 作為作家嗎?
因為你知道,這些模型每週都在變得越來越聰明。
那一般來說,你如何看待在 AI 世界中工作的未來?
感覺它將成為一種擾動的力量,你知道的。
– 哦,我認為是的。
– 職業規劃,我該怎麼辦我的未來?
– 我是說,它可能會影響到所有事物,
但首先,我喜歡和它玩。
所以我有這些相互競爭的力量,或許根本不必,
你知道的,我是一個非常好奇的人。
所以我每天大概會玩四個不同的 AI 程式。
但對我來說最有用的是一個叫 site.ai 的。
再次強調,我對這些東西沒有任何關聯。
我只是個訂閱者,scite.ai,
我可以把一篇科學論文放進去,
它會製作一個地圖,顯示所有引用這篇論文的其他論文,
並試著自動將它們分類為贊同和反對的。
而且它非常有幫助地顯示了在這些其他論文中
這篇目標論文是如何被引用的片段。
我以前必須花時間去研究圖書館做這件事,
像是掃描一篇論文去找那個。
所以現在一整天的工作變成了一小時。
所以,我喜歡這樣。
如果這意味著我的書賣得不那麼好,
但我能學到十倍的科學,
那是我個人肯定願意做的取捨。
我不是說每個人都應該願意這樣做,
但我願意這樣做。
但在一般工作被擾動的方面,
是的,我是說,我想到的模型
有點像,並不是單一的模型,
但對於科技創新如何在過去擾動工作。
我喜歡的模型,我可以快速描述的
是自 1970 年左右在美國引入的 ATM 現金機。
我回去查看了新聞報道,
說每 300,000 個銀行出納員會一夜之間破產。
而實際上在接下來的 40 年裡,
隨著 ATM 的增多,銀行出納員的數量不減反增,
因為 ATM 的出現使得銀行分行的運營成本更低。
因此整體上分行數量下降,
每個分行的出納員數量減少,但分行總數增加,對不起。
但它從根本上改變了這份工作的性質,
從執行這些重複交易、重複現金交易的人,
變成了像行銷專業人士、客戶服務代表
甚至可能是財務顧問的人。
它使他們的工作重心轉移到這些更加戰略性的目標上,
涵蓋更廣泛的戰略技能組合。
如果我們能將一些重複性的學習環境
外包出去,讓人轉向更具策略性的角色,
我認為這是好事,對吧?
我們知道,放射科醫生是其中一些人,
醫學影像方面的人員,往往在那些銀行報告中
提到哪些職業會被替代,
他們的順位往往很高,因為他們說科技
能很容易讀取這些影像。
– 放射學只需看掃描結果,
告訴你是否得了癌症或其他疾病。
– 是的,但首先,我還未聽到有誰在說,
哇,太多人太容易接觸到放射學了,對吧?
我想我們希望得到更多這種服務。
但我認為大多數醫生不是在做《豪斯醫生》,你懂嗎?
他們看到的大多數情況
都是他們已經見過一百萬次的。
我認為對他們來說,有一個非常重要的戰略角色,
這是:這對當事人應該意義何在?
我該怎麼應對他們?
在他們的生活中合理的改變是什麼?
他們能夠實施什麼樣的變化?
所以我認為如果我們能轉變,
我不認為它會取代那些醫生。
我認為它可能會將他們轉向更具戰略性的角色,
讓他們無需花時間做這種更戰術的工作,
而可以從事更具戰略性的工作。
這種情況甚至在棋賽中也是如此,
比如 IBM 的深藍在 1997 年打敗加里・卡斯帕羅夫時,
他注意到深藍勝過加里・卡斯帕羅夫。
當時,他是世界上最好的棋手,
現在像手機上的免費應用都能打敗加里・卡斯帕羅夫,
但他注意到計算機在戰術方面更強。
這些是他花一生去記憶的小走棋模式,
但他發現它在戰略方面不如人意,
而戰略是如何安排戰鬥以打贏戰爭。
所以他推廣了他所稱的自由風格棋賽,
讓人類和計算機可以在任何組合中比賽。
獲勝者既不是超級計算機,
也不是大師,甚至不是與超級計算機合作的大師。
兩位業餘棋手有著三台筆記本電腦,
他們對棋有一定了解,
也了解一些算法搜索,
並能指導計算機往哪裡找。
他們甚至在獲勝者的記者會上無法分析自己的棋局,
因為他們對棋的了解不夠深厚。
但我認為這其中的教訓在於,
當戰術部分被外包時,
首先改變了擁有任務最佳能力的人,
並將人類轉向更戰略的層次。
所以我認為這正是我們需要準備思考的。
我們能夠交出哪些任務,以便轉向
更具戰略性的層次?
– 你可能錯在哪裡?
– 也許在戰略層面,這些工具
會在戰略層面上比我們更優秀。
我仍然認為我們在決定其目標應該是什麼方面會有角色。
那是一個全然不同的戰略層面,
是我們希望生活在什麼樣的世界中?
在短期內我並不認為
我們會在這方面從他們那裡取得啟示。
但我認為即使是那些人,就像去年一樣,我和一位經營生成式人工智慧公司的朋友以及他的第一位投資者坐在營火旁,而那位投資者本身也曾在人工智慧領域工作。你知道,他們兩人都是具備技術能力的人,激勵機制一致,其中一位說,「我們肯定會在三年內實現通用人工智慧。」而另一位則說,「我認為這就像是個被美化的玩具,我仍然更常使用谷歌。」這兩位的專業背景相似,且激勵機制一致,對我來說,這意味著即使是那些在這一領域工作的人,也不完全理解這些技術的能力或它們所做的事情。所以我認為還有很多未知的事情。
– 有人向我提出這樣的觀點,他說,想像一下,史蒂夫,你身邊的這個史蒂夫,我的智商是100,而那面牆後面的另一個史蒂夫的智商是1,000。你會給我什麼樣的任務,與你會給他什麼任務相比?你會想要誰來載你的孩子上學?你會想要誰來,我不知道,回答你的問題?
– 所以你是說我們將一切都交給那個人。
– 嗯,這是他給我的類比。他問,我們剩下什麼?即使到了那個地步,還是會面臨比較優勢的問題,因為這些模型非常耗能,所以你會希望把能量分配給它們去完成你真正想讓它們做的事情。因此,即使它們確實在所有方面都比我們強,因為能量不是無限的,仍然會有一些事情讓我們做會比讓它們去做更有價值。這種情況時時存在。你在你的業務中可能在某些方面比別人強,但你不會去做那些事情,因為這樣做對你來說具有比較優勢,而不是去做那些其他事情。因此我想,即使它們達到能在所有方面都比我們更強的地步,人類仍然會有角色,但會帶來巨大的破壞,對吧?我真正擔心的是,我在讀去年的一些有關歷史上技術創新的文章時,意識到,如果要用一個粗略的說法來概括,這大約是300,000年我們都像松鼠一樣生活,接下來10,000年我們則像農民,而在過去的250年中,一切每一代都如狂潮般改變,這種轉變是很難適應的。我認為,工業革命的結果是最終讓數十億人擺脫貧困,這是改變了整個世界的。我本以為,由於生產力增長如此之多,工資等方面也會隨之提高。但是事實上有相當充分的證據顯示,生產力的提升與工資的增長之間實際上存在大約40
我認為這是對人才的不同看法。
– 好的,這點相當重要,因為作為雇主,我一想到招聘人員,無論是為我們的播客招聘製作人,我就不應該過於關注,如果我計劃讓他們和我一起工作十年,我應該更多地考慮他們的可培訓性。
– 是的,我本來想說,這取決於你需要他們多快上手,對吧?如果你需要知道他們今天所掌握的知識,然後他們明天就需要使用那些知識,那是一回事。但如果是關於他們在長期內能有多好,你就不應該假設今日所見能預測他們的改善能力。
– 能否衡量一個人的可培訓性?
– 我是說,你可以很容易地在一些像他們的有氧能力上進行測量,你知道他們體內能移動的氧氣量。我是說,最初的一些研究就是在這樣的情境下進行的,所有人都在做完全相同的訓練,而你在實際上測量生理參數。你也可以在其他類型的認知測試和能力測試中進行。如果你在尋找一個特定的任務,那會稍微難一些。如果你在尋找定制於你的業務的任務,我認為那會更加困難,會稍微主觀一點。
– 我想你可以看看他們生活的其他方面,尤其是在專業背景下,來看看他們發展的速度。我在查看人們申請我業務的工作時,會查看他們的LinkedIn簡歷,特別是他們晉升的速度和在部門之間的流動,因為這是某種指標。顯然這並不是最重要的事情,但你點開某人的LinkedIn,會看到他們最初是作為實習生加入的,然後一年後,他們成為團隊的經理。再過一年,他們就成為團隊的主任。再過一年,他們被調到另一個部門。再過一年,他們成為全球負責人,而我心想,哦,天啊,這個人真的很擅長在體系中流動,這是幾件事的指標。他們的表現受到他人的推動,因為有人在支持他們,並告訴他們,這個人,應該被提拔。團隊內部基本上也在投票認為他們應該成為經理。他們能快速學習,尤其是如果他們在HR到企業文化等部門之間跳躍,我總是認為,這樣的經歷讓他們變得更加適應和可教,因為他們展示了迅速改變職業並迅速晉升組織的記錄。
– 有趣,因為這似乎與我認為的重要觀念有些相關,那就是我們在《範疇》中沒有談到的所謂的連續創新者。這些人不論身在何處,都是為他們的組織做出持續的創造性貢獻,即使他們像我所說的,正在更換工作場所。這些人,比如一位名叫艾比·格里芬的女性教授和她的同事們研究這些人時,她的工作中有一些描述。他們是系統思考者。相比同齡人,他們的閱讀面更廣。他們需要在自己的領域之外學習。他們需要與自己領域外的專家交流。他們似乎在概念之間轉換,這聽起來通常不像是讚美。他們將已有的事物以新的方式再利用,類似於這一類的事情。在她的寫作中,你幾乎能感受到她在對人力資源人員說,當你過於狹隘地定義一個角色時,你確保你會把這些人選出來,或迫使他們去別的地方來試圖培養那種廣度。我不認為你可以從零開始創造這些人,但我確實認為你可以通過不允許他們在內部進行那種流動來壓制他們。所以我認為當你在招聘時,我所經歷過的組織,它們不斷擾動自己,而不是等待被擾動,至少留出一些招聘名額,而不是說,這是一個明確的空缺,我們明天需要的人。他們會說,什麼是我們想要的、但會難以教的東西?讓我們去找有這個特質的人,我們可以在我們擅長的事情上指導他們。所以有一個極端的例子就是在蘇格蘭的這家投資公司,我花了一些時間在Bailey Gifford,這是一家非常成功的公司。我認為這是極端的,但那裡有個人告訴我,他們不會聘用任何有MBA的人,我覺得,這不應該完全排除,例如說類似的想法。不過,無論如何,他們會說,我們希望找到有這或那的經驗,或這種思維的人,讓我們去找到他們,因為我們無法教這種東西。然後我們可以教他們財務知識。這會需要他們幾個月才能上手,因為我們得教他們。但為什麼我們要招聘那些我們最容易教的東西呢?讓我們聘用那些我們需要但會難以教的東西。然後我們可以在這方面教他們。我認為那些希望自我擾動的地方保持對這種事情的目光開放。不是每一次招聘,而是一些招聘。
– 我想和你分享一些我認為相當顛覆性的事情。
如果你像我一樣,總是尋找將植物添加到餐點的新方法,那麼你會想在接下來的30秒內繼續聆聽,因為我有特別的 breaking news 要告訴你,是來自贊助這個播客的 Zoe,介紹 Zoe’s Daily 30,它正在創造一場由30種植物組成的補充品革命。這是為了每日加入你所選擇的餐點而設計的。沒有過度加工的藥丸,沒有奶昔,只有真正的食物。我每天只需舀一勺,然後撒在我的早餐上,通常是雞蛋和酪梨。這非常簡單,無縫,並且是一個很好的滿足一天的方式。而且最棒的是,它的味道非常好。還有因為是Zoe,你知道有嚴謹的科學支持,這我很喜歡。對於我的聽眾,Zoe 提供10%的獨家折扣,適用於你首次訂購 Daily 30 Plus,使用代碼 podcast10。只需前往 zoe.com/daily30 開始。自七月推出以來,已經售罄兩次。加入我,告訴我你的想法。
– 我真的很喜歡你工作的其中一點,就是你總是引用不同的研究,而那些研究尤其引人入勝。我今天記下了許多你提到的不同觀點的研究。但是,有沒有一個讓你感到最驚訝或改變你某種範式的最愛研究?
– 有關預測的某些研究讓我完全震驚。至今最著名的預測研究工作是一個持續20年的研究計畫,讓人們對地緣政治、社會和技術事件進行預測。他們獲得了83,000個概率預測,因為人們必須對事件在特定截止日期之前的可能性做出具體的概率預測。
– 像是20% 的概率在這個時間內會發生?
– 正確,必須非常具體。例如,在接下來的12個月內,有20%的機會會在南海發生軍事衝突,造成至少五人傷亡。必須非常具體,這樣他們才能說某人是對是錯。他們需要這麼多預測,因為他們必須區分運氣、好運和壞運,還有技巧。表現最差的預測者往往是那些專業特定的人。他們並不是說這些人在知識生成上不重要,但他們的視角通常只看到整個世界的某一種特定角度,並且整個職業生涯都在研究一個問題,圍繞這個問題看待周遭的一切。他們基本上將所有事情都包裹在那個故事中。在這項研究中,他們被稱為刺蝟,因為他們只知道一件大事。而表現良好的預測者是狐狸,知道許多小事。他們有時有專長,有時則沒有,但比起他們的想法,更重要的是他們的思考方式。他們會收集不同的觀點。他們會使用社交媒體以及他們所擁有的任何資源,以檢驗自己的假設,讓其他人幫他們進行反駁。而這些人最終證明是最佳預測者。當他們組成小組時,他們變得更好,因為他們具有從科學方法借鑒來驗證自己想法的這種方法。令我驚訝的是,這些隨機的參與者在一場與美國情報界的比賽中,即使他們沒有接觸到機密資訊,卻輕鬆地擊敗了對方。我簡直不敢相信,除非我親眼所見,這項有關預測的研究,讓人能洞察未來的能力,大大影響人們預測的能力,來自於他們實際上,那位主導這項工作的研究者形容這些擁有龍蝦眼的人。龍蝦的眼睛由成千上萬的不同鏡頭組成,每個镜头都拍攝一幅獨立的影像,並在龍蝦的腦中合成。因此,這些人正在收集各種不同的觀點,看起來似乎有些困惑且模棱兩可。因此,他們或許不會成為好的電視嘉賓,因為他們不會直接說出「這就是事實,比如房市崩潰即將到來」。在某些方面,他們是很謹慎的。他們可能不是好的電視嘉賓,但他們卻是非常好的預測者。
– 這讓我想到,從個人層面來看,我需要不斷推動自己走出舒適區。這是我從《範圍》的書中獲得的一個重要啟示,對於你最新的工作來說,容易讓自己在知道什麼、自己是誰、我的身份以及我所做的事情中變得自滿。事實上,這可能是未來成功的最大風險,同樣也可能影響到我的滿足感。而且,這與我們的自然傾向相悖,讓我們勇於邁入未知的領域。因為我們年紀越大,就越像他們所說的「教不會老狗新把戲」。我覺得更像是老狗並不真的想學習新把戲,無法看到學習新把戲的意義。
– 關於心理學中所謂的五大人格特質之一,稱為開放性經驗,這項特質是對創造力最具預測性的。在中年時期,它會可靠地下降。
– 是的,下降。
– 但是,我在書中喜歡的一項研究發現,如果你強迫老年人去做一些新的事情,比如數獨或其他,即使他們在那方面不擅長,只要對他們來說是新的,就會提高他們的開放性體驗。因此,你實際上可以阻止開放性經驗的衰退,這不是必然的。僅僅是強迫自己去做一些自己不熟練的事情,對於大腦健康是非常有益的。
這讓你的人生感覺更長,因為我們的記憶像是以章節的形式運作,當你嘗試新的事物時,就像是開啟了一個新章節。所以,它會讓你的人生感覺不會那麼快就過去。而且它也能保持你對經驗的開放性不會下降。因此,就像是選擇一件新事物去做,即使你並不打算在這件事上變得非常擅長,我認為這是很重要的。
— 有趣的是,我之前提到的事情是,當我查看某人的LinkedIn時,然後我往下看發現了一小段LinkedIn做的研究,我拿出來的說法是,成為公司高管的最佳預測指標之一是該人曾在行業中工作過的不同職位的數量。這是LinkedIn的研究,對吧?
— 是的,大約有五十萬名成員參與了這項研究。有趣的是,在我與LinkedIn接觸並談論這個問題、試圖獲取一些數據時,我提到,我有點覺得你們的產品可能會阻礙人們這樣做,因為你們在說這些人是做得最好的,但他們可能會想要一條更清晰、更線性的發展路徑。所以或許你們應該開發另一款產品,讓他們能夠將故事編織進去,說明為什麼他們轉換了職業,還有他們學到了什麼。
— 具體的研究結果可以給我簡述一下嗎?
— 我是說,基本上就是這樣,五十萬名成員中,成為未來高管的最強預測指標是他們在行業中工作過的不同職位的數量。
— 是在特定的行業內嗎?
— 在行業內,是的。
— 所以不算是換行業?
— 不算換行業,雖然換行業的話,有很多低層次的情況,換行業在某些時候也有其價值,但要在某個特定行業成為高管,需要在該行業中擁有多種職務經驗。
— 這是否意味著在該行業內不同的部門?
— 他們將職務劃分成類型,你必須做一些根本不同的事情。
— 好的,給我一個例子。
— 比如說,我想可能最簡單的例子是,從一名表演者,也就是一名優秀的表演者轉變為管理其他表演者的角色,對吧?
— 喔,明白了,這是個進步。
— 這算是一個典型的例子。
— 進步。
— 不一定非要是進步,因為,我覺得這是一個非常簡單的例子,對吧?或者在我的行業中,從寫作轉向編輯,這絕對算是一個,這有點像是寫作和管理的混合。
— 但這在你的行業中算是邊緣性轉變?
— 邊緣性轉變,對,肯定的。我是說,有些人會,嗯,我想這取決於情況。有些人可能會認為這是在進步,而在某些地方這確實是向上發展,但我會把它視為一種邊緣轉變。
— 另外一件我發現的事情讓我非常震驚,是在你的書的某一部分,你開始談及專業化的一些危險,還提到了一項研究,這項研究發現心臟病患者在醫生不在的情況下入院時死亡的可能性較低?
— 我們可以將我們討論的一些內容與這裡的心臟手術聯繫起來。這就是這項研究。因此,我想,因為我在寫專業化的危險時非常有意識,這顯然是非常重要的。在醫學上,說醫學專業化的加深,並不是不可避免和有益的,這樣的說法是非常瘋狂的。但我試圖表達的觀點是,這也是一把未被充分認識的雙刃劍,以致於這兩項哈佛主導的研究發現,如果你在心臟病學大會期間入住一家教學醫院,當時最受尊敬的專家不在,你死亡的可能性會下降。
— 這不合邏輯。
— 對,這是次佳結果。結論是因為這些研究者或這些外科醫生,已經進行了同樣的手術很多次,所以他們會繼續這樣做,即使這不是解決問題的正確方式,或是數據顯示它已經不再有效。因此,在心理學上被稱為愛因斯坦-廊效應,你已經用某一種方式解決了問題這麼多次,以至於即使問題改變了,或是出現了新的數據顯示這不是正確的解決方案,你仍然會繼續用這種方式解決問題。所以這並不是說那些人不重要,但他們仍然是人類,因此他們也難以逃脫愛因斯坦-廊效應。這就是為什麼你需要一些混合的原因。再加上手術,我們還在談論分心和專注。其中一位相同的研究者進行了一些工作,顯示如果你的手術是在外科醫生的生日進行,那麼在手術後的30天內死亡的可能性會更高,他們將其歸因於外科醫生在生日那天受到的分心。他們不知道這是外部還是內部的分心,但你可能不希望在你的生日進行手術……再說一次,這些影響並不大,但對於大量人群來說,這是有區別的。
— 嗯,這真讓人毛骨悚然。所以我今天學到的一件事真的就是,知識是一把雙刃劍。在某個特定事物上的深厚知識真的會成為一把雙刃劍。這會成為你的優勢,但從長遠來看,它也可能會成為你的劣勢。這真的和我有共鳴,因為正如我們開始對話時所說的,我擁有很多知識,對很多事情都了解得非常透徹。而事實上,這也是我最大的詛咒。我必須找到一種方式來不斷地自我打破,並總是假設自己是錯的,而不是總是假設自己是對的。
總是要假設今天我有很大的可能性是錯的。也許昨天我是對的,但今天我可能完全錯了。- 我的意思是,我已經改變了我年輕時對一些根本信念的看法。這樣的思考讓我覺得很奇怪。我當時是環境科學的研究生,堅信環境保護和技術進步是互相矛盾的。現在我完全相反。我認為有一些技術可以搞壞環境,但我其實認為環境的拯救需要技術進步。就像對世界的根本信念一樣。所以我認為我們應該對這種更新持開放態度。從職業的角度來看,如果人工超智慧和某種新型自由能源比我們做得更好,那麼我們需要以相當戲劇性的方式重新調整生活。但在那之前,我認為我們需要放棄這個觀念:你可以在一個世界裡過活,在那裡大多數人都進行過一段訓練,然後你就會繼續依賴那段訓練過日子。你不必一直重學。 – 在這個播客裡,我們有一個結尾傳統,David。 – 是的,我知道。 我喜歡這個傳統。我想在朋友來的時候也這麼做。 – 有趣。最後一位嘉賓留下一個問題給下一位嘉賓。有趣。 – 哦,天啊。 – 當我打開這本書時,看到人們的肢體語言變得相當緊張,真是太有趣了。我今天問了,不知道,將近一百個問題。當我來到這個問題時,人們花的時間最長。所以我在想,這些問題就比我的問題好? – 不,不是。 – 不知為何,人們就會變得緊張。 – 其他問題是我心中最關注的事情,像是在選擇我心中哪三件事該說出來。這就像—— – 是的,這完全不同。 – 你知道該怎麼想。 – 是啊。你最喜歡的三明治是什麼?我開玩笑的。我不知道那是否真的是那個問題。我想我會輕鬆應對。 – 不,這比那更加困難。問題是,你最大的恐懼是什麼?你打算如何面對它? – 我有一種傾向,我覺得有些方面是好的,符合我說過的一些事情,但在某些方面是不好的,那就是我想要經常重新開始。有時這意味著即使事情運行良好,也要將其燒毀。在過去,我認為我在某些個人關係中有這種傾向,因為我無法接受事情進展得很好。它必須改變或變得更好。這讓我有時燒毀了一些讓我感到尷尬的個人關係,我感到遺憾。我甚至在自己的工作中也看到了這一點,因為我實際上很重視我的工作,因為我最終做了這些新奇的事情,但幾乎就像我無法接受,這是好的,因為在我的第一本書之後,他們說,給自己建立一個運動基因的人格。我說,不,這對我來說已經死了。在未出版之前就已經死了。這讓我去做其他有趣的事情。但我有時擔心,我有這種病理性的,為什麼我不能接受這件事是好的,讓它變得好?而它在我的工作生活中給我帶來的擔憂少得多。在我的工作生活中,它有點擔憂,我總是想燒掉一些東西去重新開始。但在友情的背景下,我更擔心這一點,因為我知道我過去的所作所為。我覺得我現在更好,但考慮到我未來生活中的價值觀,我不希望幾個對我非常重要的關係因我是這樣的思維——如果不完美,就燒掉它而消失——因為那是一種非常具破壞性的衝動。 – 這是你內心的什麼?這是什麼?這源自何處? – 我不知道。我覺得這就像這種想要成為並不斷進步的感覺,我覺得それ很迷人。但我認為這不必應用於個人關係。所以,我真的想努力的一個價值是,我讀過一本以某種方式影響我的哲學書籍,它集中於所謂的敘事價值。這些價值在文化間是客觀存在的,是人們所重視的東西。所以這可以像是英勇行為,對吧?忠誠,其他文化也重視這一點。而你主觀上被吸引的價值之一是寬恕。因此,我的計劃是一個敘事價值,我想把它建立進我的故事中,讓自己成為一個更寬恕的人,因為我不擅長這一點。我需要變得擅長它。我害怕自己可能無法擅長它。但我真的想這樣做。 – 嗯,我們學習,不是嗎?這正是你工作的核心,如何變得更擅長學習。你顯然在這方面展示了自己在不斷學習。我認為學習的第一步,就是發現我們有問題或有事情需要解決,就像你在你的實驗書中所說的。你的書非常精彩而奇妙,因為它提出了一種完全原創的、具有挑戰性和非常規的方法來解決問題。在很多方面你走出很多我們在生活中接受的敘事。如果我們把它們當作叙事接受且它們是錯的,那麼它們可能會以某種方式在短期或長期內讓我們受到傷害。因此,我覺得你的作品是如此重要,因為在許多方面,它反映了我們所接受的許多觀點的反面敘事。
而你確實付出了額外的努力,
即使這可能讓你感到頭痛,我相信,
因為我與很多作者交談過,
他們並不會額外花時間去弄清楚
我們所聽到的事情是否真實。
最終這只是一種手段,
目的是讓我們所有人
能夠過上更優化、更充實、更快樂和更有生產力的生活,
無論是在什麼領域,
以及我們對這些詞的定義如何。
所以謝謝你,David,做你所做的工作。
我非常期待閱讀你接下來創作的任何作品。
你正在寫一本關於限制的書。
我已經知道,如果這本書和這兩本書《範圍》(Range)
和《運動基因》(The Sports Gene)有任何相似之處,
那將會是我讀過的最重要的書籍之一。
所以謝謝你。
– 這真是一個很棒的讚美。
我不想再添加任何內容。
(笑)
(音樂)
Perfected 確實是在全國掀起了一場風潮。
這是一種小型綠色能量飲料,你可能看到過
它在 Tesco 或 Waitrose 中出現,
在非常短的時間內增長了將近 10,000%。
因為人們厭倦了典型的不健康能量飲料,
並一直在尋找替代品。
Perfected 是我在錄製播客時喝的飲料,
因為它讓我更加專注。
它不會讓我崩潰,
這在我和某人在播客上對話三、四、五、六小時時
有時會發生,而它的味道也非常棒。
這正是我所尋找的能量來源。
所以這就是為什麼我是一個投資者,
也就是為什麼他們贊助這個播客。
而且在有限的時間內,
Perfected 僅僅給 Diary of a CEO 的聽眾
提供了 40% 的巨大折扣,只需在結帳時使用代碼 Diary40。
不要告訴任何人這一點。
而且這只能在線上獲得,時間有限。
所以確保你不要錯過。
(音樂)
(音樂)
(音樂)
(音樂)
(音樂)
(音樂)
(音樂)
(音樂)
(音樂)
(音樂)
Does 10,000 hours make you a master, or have we been sold a lie? David Epstein provides the real solutions to boosting productivity and mastering skills
David Epstein is a journalist, speaker, and New York Times best-selling author of books such as, ‘Range: How Generalists Triumph in a Specialized World’ and ‘The Sports Gene: Talent, Practice and the Truth About Success’.
In this conversation, David and Steven discuss topics such as, how to become more successful at work, the link between phone addiction and life challenges, how to master something new, and the importance of failure.
(00:00) Intro
(02:31) Why Do You Do What You Do?
(03:04) What Areas Of Self-Improvement Do You Focus On?
(05:33) How Can People Get Better
(06:16) The Connection Between Fulfillment And Growth
(08:06) How To Be Successful And Fulfilled
(12:18) How David Found His Purpose
(14:34) What Is The 10,000-Hour Rule?
(22:20) Why People Focus On Exceptions Rather Than The Norm
(24:46) How To Boost Productivity
(27:34) The Explore/Exploit Tradeoff
(33:11) How To Increase Productivity At An Individual Level
(36:27) Experiments You Should Be Running For Success
(38:00) What Is Steven Great At But Not Utilizing?
(40:23) David’s Hidden Talents: What He’s Not Using
(42:23) How To Become A Better Learner
(46:20) The Hypercorrection Effect
(47:35) Building Connections Through Knowledge
(54:06) What Is A Wicked Learning Environment?
(56:11) The Secret Behind Nintendo’s Success
(58:51) How Important Is Focus For Achieving Success?
(01:01:23) Is Music Hurting Your Concentration?
(01:05:58) The Impact Of Notifications On Your Brain
(01:09:52) Why General Learning Beats Specialization
(01:14:27) The Risks Of Specializing Too Early
(01:20:00) How To Discover And Pursue Your Passion
(01:22:28) Why Grit Is The Key To Success
(01:25:31) How To Achieve Flow In Your Passion
(01:27:29) Are Neurodivergent People Geniuses?
(01:34:44) Apple & General Magic: How Focus And Constraints Lead To Success
(01:38:32) Should We Be Concerned About AI?
(01:47:24) The Most Important Idea We Haven’t Discussed Yet
(01:49:23) Can Trainability Be Measured?
(01:50:46) What Are Serial Innovators?
(01:54:11) The Most Important Idea In David’s Work
(02:00:49) The Dangers Of Specialism
(02:04:33) What Is Your Biggest Fear & How Do You Plan To Face It
Follow David:
Instagram – https://g2ul0.app.link/wckK1TuFsMb
Twitter – https://g2ul0.app.link/aPFtIkxFsMb
You can purchase David’s book, ‘Range: How Generalists Triumph in a Specialized World’, here: https://g2ul0.app.link/HrmuHjgLtMb
Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes
My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://g2ul0.app.link/DOACBook
You can purchase the The Diary Of A CEO Conversation Cards: Second Edition, here: https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb
Follow me:
https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb
Sponsors:
PerfectTed: https://bit.ly/PerfectTed-DIARY40 with an exclusive code DIARY40 for 40% off
ZOE: https://www.zoe.com/daily30 with an exclusive 10% discount on their first order of Daily30+ with the code PODCAST10