Francis Ngannou Breaks Down Sharing Heartbreaking Story: “I Don’t Know The Purpose Of Fighting Anymore”, “I Feel Powerless”, “I Don’t Know How To Deal With This!”

AI transcript
0:00:07 Just getting tired being tough was the purpose of fighting if
0:00:12 I would end up not being able to fight for the only person that I could fight for.
0:00:32 I was 13 years and I decided that I was going to be a professional fighter.
0:00:34 But, I have no money.
0:00:36 We don’t have shoes. We don’t have food.
0:00:37 There’s not a gym.
0:00:39 I have to do something for that dream.
0:00:41 So, I left Cameroon.
0:00:42 You need to get to Spain.
0:00:44 I was reading that people died.
0:00:45 A lot.
0:00:47 And you were drinking water that had dead animals.
0:00:48 We had no choice.
0:00:49 I had them in the ocean.
0:00:50 I fell six times.
0:00:52 I tried to climb the fence.
0:00:54 But that wire, it was the toughest part.
0:00:55 Why didn’t you give up?
0:00:57 When your dream is so big, it’s hard to give up.
0:00:59 And the day that we arrive in Paris,
0:01:01 I could start that dream to become a watcher.
0:01:09 You left the UFC because of a disagreement with Dana White.
0:01:10 What’s the truth?
0:01:12 Easy. You didn’t want to…
0:01:14 And then you fought against Joshua.
0:01:17 Honestly, on that fight, there was a lot of confidence.
0:01:18 What do you mean?
0:01:19 They have a lot of tricks.
0:01:21 Do you think they were doing that intentionally?
0:01:23 Yeah. It was so messy.
0:01:27 And then life shows how cruel it’s capable of being.
0:01:36 Have you been able to grieve?
0:01:43 The Diary of a CO-Raffle is about to close.
0:01:45 Anyone that subscribes to The Diary of a CO
0:01:47 before we hit 7 million subscribers,
0:01:49 which is probably going to be in a couple of days’ time,
0:01:51 you will be included in the raffle.
0:01:53 And on the day we hit 7 million subscribers,
0:01:57 we are giving away a lot of Money Can’t Buy prizes to all of you.
0:02:00 So hit the subscribe button, get in before 7 million,
0:02:03 and I’ll announce the prizes and the winners.
0:02:07 In the comments below, when we hit 7 million subscribers.
0:02:14 Francis, we met in a hotel room in Paris.
0:02:16 It was me, you, Thierry Omryan,
0:02:18 and Chemi and several other people.
0:02:21 And I knew you from TV.
0:02:22 I’d watched you fight.
0:02:27 But I had no idea about your story.
0:02:30 And it’s funny because we all went around one at a time.
0:02:34 Thierry, me, and then you, and shared our early story.
0:02:36 And when we came to your story,
0:02:39 I just couldn’t believe it was true.
0:02:40 I couldn’t believe it was true.
0:02:41 Really?
0:02:43 Of course, I’d never heard,
0:02:45 and I’d sit here and interview people for a living.
0:02:48 I’ve never in my life heard a story like that,
0:02:51 from where you started to where you ultimately ended up.
0:02:54 And I know you’ve told it before to some people,
0:02:57 but I have to start there.
0:03:01 I have to start there because I think it creates the context
0:03:03 of everything that you are today,
0:03:05 and the man that sits in front of me.
0:03:12 So if you take me back to West Cameroon in 1986.
0:03:13 Yeah.
0:03:14 What would I see?
0:03:16 What was your childhood like?
0:03:22 I think you will see two parents that are just struggling,
0:03:24 making it.
0:03:26 That was a carpenter,
0:03:30 and then a mom that really didn’t have a job,
0:03:34 and then at some point she was doing whatever she found,
0:03:38 whether it’s like selling, cook some stuff,
0:03:41 and selling in the trade.
0:03:44 So that was it.
0:03:47 Back then, back in 1986.
0:03:52 The average person lives on $1,500 a year in West Cameroon.
0:03:54 That’s what I read.
0:03:56 Oh, that’s a lot.
0:03:57 Oh, really?
0:03:59 $1,500 a year.
0:04:01 That’s a lot of money.
0:04:05 How much money were your family living on a year?
0:04:07 A year?
0:04:10 Oh, definitely less than that.
0:04:14 Less than a thousand for sure.
0:04:19 And you’re in a village of about 11,000 people?
0:04:20 Yeah.
0:04:22 I mean, yeah, maybe back then.
0:04:29 I think now we are over 20,000 or 30,000 people now.
0:04:32 I found some pictures.
0:04:34 Take a look at these pictures.
0:04:36 What are these different pictures?
0:04:38 Can you describe them to me, what they are?
0:04:39 Oh, yeah.
0:04:45 This is me and my mom in our kitchen.
0:04:49 Yeah, this was when I won the UFC title.
0:04:51 And then I set it there on purpose.
0:04:56 Like, you know, I’ve been sitting in this kitchen since when I was a kid.
0:05:00 So dreaming about boxing and everything.
0:05:04 So I got to go out there from this kitchen, go out there,
0:05:09 get that belt of a world champion and bring it back and set it in that same kitchen
0:05:12 and sit in the same spot that I used to sit in.
0:05:16 And I’m like, at the end of the day, not only everything is possible,
0:05:20 it’s not such a big deal, you know.
0:05:23 For anyone that can’t see this because they’re listening on audio,
0:05:28 with all due respect, it looks like the floor is mud
0:05:31 and the walls are mud and bricks.
0:05:33 So it looks like a mud hut.
0:05:38 That’s how we build house because it’s the less costly one
0:05:41 because you make like a mud to make bricks with.
0:05:45 It’s not like a brick with sand and cement, it’s just a mud.
0:05:47 So it’s like a mud hut?
0:05:48 Yeah.
0:05:52 And you’re sat there on the floor with your mother?
0:05:54 No, on the floor, on the chair.
0:05:58 I wouldn’t call that a chair, but it’s a piece of wood.
0:06:01 It’s a piece of wood, which is a chair.
0:06:05 You can sit in the piece of wood as comfortable.
0:06:09 Was this a happy childhood?
0:06:13 No, absolutely not.
0:06:19 But for some reason, I think regardless of everything,
0:06:25 I owe what I am today to my childhood, you know.
0:06:28 As much as I hate my childhood,
0:06:30 I was so mad, so upset about it,
0:06:34 since we didn’t have the minimum necessity.
0:06:39 Like even like toothbrush, toothbrush, stuff like that.
0:06:41 You know, book to go to school.
0:06:44 Even like a petrol to put in the lamp and learn.
0:06:46 We didn’t have some time.
0:06:49 Sometime, like you see the fire there, right, on the picture.
0:06:51 The fire where we are cooking on the wood.
0:06:55 Sometime, you’re going to take your book there and read it like this.
0:06:59 So this is just a fire you’ve made with a bunch of wood and some rocks.
0:07:02 And you would go and read by that fire so you could see your book.
0:07:04 Yeah, we cook.
0:07:11 They put some food on top of the bricks or the stone there to cook.
0:07:14 And then, meanwhile, you’re using the fire, the flame,
0:07:18 to light up and read your book sometime.
0:07:21 What made your childhood so unhappy, though?
0:07:23 What was it other than the…
0:07:27 The difficulty, the challenge of everything.
0:07:30 As I said, we miss everything.
0:07:34 Most of the time, a lot of time, we will be working barefoot
0:07:36 because we don’t have shoes.
0:07:43 We will be like fixing shoes in 10,000 ways to still have shoes.
0:07:48 Our pants will be having holes all over and we will still try to do.
0:07:53 We will go to school and be embarrassed because maybe sometime we don’t have a pen
0:07:58 or pencil or notebook or haven’t paid school fees
0:08:03 and they’re going to kick us out from the classroom.
0:08:05 So all that stuff was embarrassing.
0:08:11 Not to mention, like, when come a break time, you don’t have something to eat
0:08:17 unlike your peers, the other kids, you know, you’re just around on your own.
0:08:21 So it was a lot of things. Everything was a challenge.
0:08:24 And that’s why, like, when sometime, I’m like,
0:08:29 people that are being very comfortable never been in the struggle.
0:08:32 I’m like, “Oh, money doesn’t make happiness. Money, blah, blah, blah.”
0:08:36 I’m like, “Give me the money and then keep the happiness.”
0:08:41 Because I have been without money and I know what it feels like all day long.
0:08:45 I prefer being with money.
0:08:48 You’re really describing the comparison that causes the unhappiness
0:08:52 between yourself, your family, who you guys were, and the other kids.
0:08:57 Yes, absolutely. I mean, how many times do I get sick and didn’t have a pill?
0:08:59 Couldn’t even go to the hospital.
0:09:03 We couldn’t even have a pill from around the street.
0:09:04 A pill?
0:09:10 Yeah. And then you’re just home sick like this, hoping, having some prayers.
0:09:18 Maybe, luckily, sometime, go in the bush and find some remedy to cook.
0:09:22 And hopefully, that it works. But you can’t afford.
0:09:25 What were you eating during that time when you didn’t have the money?
0:09:40 You know, farm, corn, beans, peanut, stuff like that, yam, cassava, veggies, stuff like that.
0:09:45 Is there a moment you look back on your childhood and think that was the worst moment for me growing up?
0:09:50 Just a memory or something that happened that you thought this was really the bottom for me?
0:10:05 I will not say the bottom. I mean, regardless of everything, I think I was lucky and I think I was gifted to be able to handle that in a proper way.
0:10:11 You know, when I look at it today, I’m impressed of the way that I handled it.
0:10:21 And even without knowing where that would lead me, where I was going with that, I just handled it like finding a way out.
0:10:29 But I never like feel like in a bottom. You know, in fact, like one of my biggest motivation came out of that situation.
0:10:39 Like I was around 13 years old and it was some day around 3pm, they kicked me out of the classroom one more time.
0:10:47 And I think that day I was pissed. I was very pissed, like almost crying, like, okay, what the hell is this?
0:10:52 Like, what do I do to deserve this? Like, why is this so unfair?
0:11:04 You know, and then the look of the other kids on me and didn’t stand that either, you know, then therefore I was now a challenge.
0:11:09 I promise myself that I’m going to change that. I’m going to prove them. It’s not my fault.
0:11:16 I was just a child, just ask them, which doesn’t have the same opportunity as them.
0:11:19 Just we couldn’t have a parent that can provide for them.
0:11:31 But in fact, the minimum that I had, which wasn’t enough was something that I worked for, I earned, I know the value of it.
0:11:40 And even though you have more, they have more than me, they didn’t earn it. You know, they gave it to them, but they didn’t earn it.
0:11:45 I started, I started to work in the sign inquiry. I was nine years old.
0:11:47 Which was a sand mine.
0:11:48 Yes, sand mine.
0:11:51 And what are you doing? You’re, you’re using a shovel to pick up sand.
0:11:56 Yeah, pick up sand or dig, dig sand, you know, on the mountain.
0:12:08 So, I mean, I know that I get to realize that even though I have less, I work for those less and I work hard for that.
0:12:12 And even though they have more, they don’t really know the value of what they have.
0:12:19 So in fact, I’m not beneath them. In fact, I’m quite superior in some way.
0:12:21 Why were you kicked out of the classroom that day?
0:12:23 When you were 13.
0:12:32 He was, I think he was a scholarship. That exact same day, I think was scholarship, the fee, the school fee.
0:12:35 Oh, okay. So you were kicked out of school because you didn’t have the money?
0:12:40 Yeah, because I haven’t paid the annual fee. I haven’t completed the annual fee.
0:12:49 And yes, that day he was it. But, you know, he was the same thing over and over this year, next year, the year after.
0:12:55 And that day, I think he was a signal and I’m like, this is going to change.
0:13:07 And, but the problem now, I was in the situation that I needed to do more than others to, to be noticed.
0:13:17 You know, I was, I wanted to prove them that there’s no, the perception that they have of me is not who I am.
0:13:23 I’m better than that. And yeah, so I was 13 years.
0:13:31 And that’s the day that I decided that I was going to be a professional fighter, a professional boxer.
0:13:38 It was the day that I really decided growing up, I want like karate, I want this, I want that.
0:13:49 But I get to the point that I want something that not only would be my passion, but at the same time will provide for me and help me to provide for my family as well.
0:13:54 And then I come across like, okay, boxing, combat sport is the thing to do.
0:14:07 But problem, I’m 13 years old. There’s not, there’s not a gym in 50, 50 miles radius.
0:14:13 And I haven’t, I never see a gym, you know, I never saw a gym before then.
0:14:22 And even after that time, I think I stayed in the village until I was 22 was the moment that I’m like, okay, enough is enough.
0:14:27 And just be dreaming. I have to take action. I have to do something for that dream.
0:14:33 Then I leave the village, I move to the city, I move to some place that I don’t know.
0:14:39 And then just like, say everything that I have to start boxing. And I was 22 at that time.
0:14:45 I’ve heard you say as well about your father. My whole life, my father was the example for me of what not to do.
0:14:46 Yeah.
0:14:51 I think that’s the best thing that ever happened to me because if my dad wasn’t what he was, I could have been what he was.
0:14:55 But I still love him a lot.
0:15:02 Yeah, because again, like from my perspective, he’s the person that affected my life the most.
0:15:16 He was violent. And then I happen, but he wasn’t capable of canalizing his energy, his strain or know how to use it.
0:15:26 Then maybe if they have an argument or something, usually at times people was fighting a lot, but he was stronger.
0:15:30 So he basically ended up beating other people.
0:15:35 So makes them the victim and him the guilty, right?
0:15:45 So and then he has a reputation because when you get in so many fight in the hood and you and you’re winning any fight.
0:15:49 So you’re just a bad guy, you know.
0:15:54 So it has that reputation from people don’t really like his behavior.
0:16:01 And then that’s something that I understand really quick and then who have affected me.
0:16:08 I didn’t want to have that reputation, although I like everything that related with power.
0:16:10 I was very into it.
0:16:14 But I’m like, no, no way they are talking to me about my dad.
0:16:17 Basically like the divorce, I was six years old.
0:16:21 So I started to go live with my aunts and these and everywhere.
0:16:28 They’ll be like, yes, you just see, yeah, he’s doing is like he father, he’s must be like his father stuff like that.
0:16:31 And it pisses me off like so bad.
0:16:39 Like, I don’t want to be have that reputation, even though I like everything with strain, power fighting.
0:16:46 You know, then that’s how like I ended up finding those boxing, combat sports stuff.
0:16:49 It was the right thing to do because there was a rules.
0:16:50 There was a rules.
0:16:57 It was organized and everything was right to do and you wouldn’t affect your reputation.
0:17:01 When you get into a boxing match or character fight, you win.
0:17:03 You’re a winner.
0:17:04 They celebrate you.
0:17:07 They don’t blame you from beating somebody.
0:17:11 He was a violent man outside of the home, but also inside the home.
0:17:15 Yeah, little bit to you and your mother.
0:17:18 We will get some we will get some spank.
0:17:26 I mean, in Africa, at that time, that’s kind of thing was happening a lot into a lot of family.
0:17:34 So he wasn’t something nowadays, things are a little different, but he wasn’t something that was very different.
0:17:39 You know, just so he was kind of like straight, straight guy.
0:17:42 Was he violent towards your mother?
0:17:47 Sometimes, sometimes it could happen.
0:17:49 He passed away when you’re 15 years old?
0:17:52 Yeah, he did.
0:17:59 How did that impact you at 15 when he passed away?
0:18:09 You know, he wasn’t he wasn’t a big part of my life at that time.
0:18:16 But yeah, you can affect you think about like your dad and the fact that you will never see him again.
0:18:22 You know, time to time for months, you think I am like man, so this is it.
0:18:25 And yeah, he affected you a lot.
0:18:29 I mean, you’re hurt, but just how to keep running.
0:18:33 When he passed away, he couldn’t afford to go to the hospital.
0:18:34 Yeah, he was sick.
0:18:43 He was at home for months, sick, just staying in bed, couldn’t even go out to the toilet on his own, anything.
0:18:53 He has one leg that was rotten and was just there like that until he died.
0:18:59 That was something that I look at it and I’m like, man, I think I need to do something.
0:19:11 I need to take action because this kind of thing might happen again in the future or to my mom or to somebody close.
0:19:14 And I won’t be, I will be powerless.
0:19:18 And no, it doesn’t have to be like this, you know.
0:19:25 So that was one of the reasons, like just being sick, be at home on to die.
0:19:33 Maybe we could have saved him if we had money, maybe he could have still be alive if he could have gone to the hospital.
0:19:37 But nobody knows and nobody will ever know.
0:19:46 A couple of years after I was looking at my mom and I asked myself if she ever got sick, what would I do?
0:19:48 And it scared the hell out of me.
0:19:55 At that point, I knew I had to do something to at least be able to provide her some decent healthcare.
0:20:00 I always wonder what it would be like if my dad was still alive today.
0:20:06 I wish I can have him in my life today, even just for a day.
0:20:16 Yeah, well, after my dad passed away, and then I think that was also a shock of our situation.
0:20:23 I realized, I mean, I was 15 by the time I know that our situation wasn’t good.
0:20:30 We weren’t living in a good condition, but that was like an eye-opening, like, okay, this is how bad it is.
0:20:33 He didn’t go to the hospital for months.
0:20:39 I was going there time to time and he was suffering in pain and everything.
0:20:41 He didn’t go to the hospital.
0:20:51 And even when he passed away, I could have, I keep having nightmares of seeing him like in pain, screaming at night, stuff like that.
0:20:54 And I’m like, this is not happening again.
0:20:57 It was tough, right?
0:21:14 So now that was not only like I was thinking that when I grow up, I will have a family and I will want to provide them, provide to them and then get them in a good situation, in a better condition.
0:21:18 But that was like, okay, this is something that can happen again.
0:21:19 What would you do?
0:21:21 It could be, yes, it could be your mom.
0:21:24 It could be one of your siblings.
0:21:27 Or it could someday be your own kids.
0:21:28 What would you do?
0:21:33 Like just sit there and, no, I need to do something.
0:21:36 So that’s all.
0:21:38 I took actions, you know?
0:21:50 And then, yeah, in the other hands, seeing where we were, when my dad passed away, I always wonder, like, what would it be like if he was around?
0:21:54 If he could turn around and see us, what would he say?
0:21:56 Like, how would he feel?
0:22:04 I mean, as always, and I miss those moments that I replicate our family a lot, you know?
0:22:08 Growing up, we never have to eat in the dining table like this.
0:22:11 We don’t have a dining table.
0:22:16 But for the past year, I’ve been replicating that.
0:22:20 Like, I will have a nice house with dining tables.
0:22:24 And sometime I will get there and then regroup everybody in the table.
0:22:29 And then even though I don’t speak, I look at that table and know that somebody is missing.
0:22:32 There’s one person missing, you know?
0:22:38 Who could it be to make that a perfect table, you know?
0:22:47 Even though it’s quite enjoyable to be with those who are there, it’s still like a blessing to have them.
0:22:53 But it’s sad not to have one person there.
0:22:58 You start dreaming at that very young age, you start dreaming of a different life.
0:23:02 And I was reading that you were pretty obsessed with America.
0:23:05 You were signing your signature San Francisco?
0:23:09 You’re not obsessed. I love America. I always love America.
0:23:16 Since I named myself American boy, I give myself a nickname of American boy.
0:23:17 When you were young?
0:23:22 Yeah, like kids around would call me American boy because I tell them that’s my name.
0:23:26 And at 17, you said that you left that small town. Is it called Betty?
0:23:28 Yes, the village.
0:23:32 That’s the village that you left. And you moved to a different town.
0:23:35 You went to Cameron’s largest city where you started boxing?
0:23:37 Yes, Douala.
0:23:39 Why did you leave?
0:23:46 It wasn’t at 17. At 17, I left abandoned school because I couldn’t continue.
0:23:48 Ah, okay, so you left school at 17?
0:23:49 It was at 22.
0:23:51 Okay, so 22 you decided you wanted to move city?
0:23:52 Yes.
0:23:54 Had you ever been to a gym before?
0:23:55 No.
0:23:58 When was the first age you went to a gym?
0:24:03 A boxing gym? Kind of, 22.
0:24:04 22?
0:24:07 Yeah, when I left the village to go find one.
0:24:12 Why did you end up leaving Cameroon? And what age was it when you left Cameroon?
0:24:19 I left Cameroon around 26 when I left Cameroon.
0:24:20 Why did you leave?
0:24:29 Well, I knew that I couldn’t make it there as a boxer because I started boxing and I know the reality there.
0:24:30 I know the truth.
0:24:36 Even before I started boxing, I knew the reality. I knew that it can happen there.
0:24:45 You know, I need a big stage. I need somewhere that there is more. Boxing is well developed.
0:24:47 Where did you want to go?
0:24:56 First, it was always America. But from Cameroon, there wasn’t a way to come to America.
0:25:03 I wasn’t going to swim to the Atlantic Ocean.
0:25:10 So the easiest way, the more paved way was to go to Europe.
0:25:18 So April the third, you’re 25, 26 years old. 2012, which doesn’t feel like it was that long ago.
0:25:19 2012 was when I left.
0:25:20 It was 2012.
0:25:26 Yeah, that’s when I left my secondary school and at that time you were leaving Cameroon.
0:25:27 Yes.
0:25:34 And your objective was you were going to try and get to Spain or get to Europe?
0:25:35 Yes.
0:25:39 So you were going to walk from Cameroon to Europe?
0:25:43 It wasn’t work. I mean, from Cameroon, I was in Duala.
0:25:49 I took a bus to Yondin. Then I took a train to North Cameroon.
0:25:58 And then we started to take, like, how do they call, Klando?
0:25:59 In the lorry?
0:26:08 No, no, no. Small car, that, you know, they know how to avoid police, station and other stuff on the road.
0:26:21 So that’s how we get from Cameroon, North Cameroon to Yola in Nigeria and then Yola to Kano and then Kano, Nigeria.
0:26:25 So you traveled from Cameroon to Nigeria to Niger to Algeria.
0:26:26 To Morocco.
0:26:27 To Morocco.
0:26:28 Yeah.
0:26:35 And then how did you get through the Sahara Desert?
0:26:50 We were lucky. Our group didn’t have so much of a trouble, even though it was 25 of us in the back of a pickup truck.
0:26:57 Yeah. But we made it. The truck didn’t break up. We get it all the safe.
0:26:59 People died going through the Sahara Desert?
0:27:06 Yeah, a lot. Like, all the way, you would see like, sklet around.
0:27:07 Skeletons?
0:27:13 Skeletons in the desert and just look all the way, all the way, like, no.
0:27:14 You’d see skeletons and look away?
0:27:15 Yeah.
0:27:23 How do you afford, where does the money come from to get, go on this journey to get out of Cameroon and to try and get to Europe?
0:27:24 Because it must cost money.
0:27:32 Yeah. From the beginning, the beginning is not so hard because it’s something that you prepare for for years.
0:27:44 You don’t just wake up one day and go like this. You prepare for, you don’t know how much you need, but you know that the much that you can have, you can use it to go.
0:27:51 You know, so I have some savings that I’ve been saving, saving for a little while.
0:27:58 I took some with me and I gave some to my little sister to keep it ready in case I call.
0:28:07 Because I didn’t know where I was going and then we have heard that there’s a lot of smuggler on the way.
0:28:19 So you better don’t carry all your money on you. So as much as you’re going, you’re going to call and then they’ll send money until it’s over.
0:28:21 And then you start to figure out on your own.
0:28:27 What is the, you say it so casually, but what is the reality of that journey?
0:28:33 You know, I was reading that you were drinking, at times drinking water that had dead animals inside the water.
0:28:42 Yeah. When we first crossed the desert, we get to South Algeria in a damara set.
0:28:51 We found the water well and it was almost dry and there was a little water that was there for, I think, four months.
0:28:57 There was dead animal and all the leaves, everything was inside the water.
0:29:05 But we were so dehydrated because our water finished in the desert like hours ago.
0:29:11 So at time, the water didn’t look good at all. It was pretty bad.
0:29:22 But I think the philosophy right here was like, okay, whether I drink the water and if he has to kill me, it came a letter or I just die now by dehydration.
0:29:34 I think when that’s the only two choices, it’s easy to choose one, die now or die later, later.
0:29:40 What does all of this experience do to you as a man in terms of your resilience and attitude towards life?
0:29:49 You probably don’t even know because you just are the way that you are, but you must see that you’re different from other people in the Western world.
0:29:57 I think in general, in Africa, we are quite different to the Western world.
0:30:13 We have more, not that in the Western world, people don’t have hardship, but we have mostly, most of us, we have hardship and toughest one for the most part.
0:30:27 Because in the Western world, you will not see, it’s not very often that you will see kids that have experiment famine, going to sleep without eating or something.
0:30:35 I think the West is more designed to stay away from those kinds of trouble.
0:30:45 You might not have home, but you can still have something to eat, but in Africa, most people, they will not even have that.
0:30:59 And then the good thing, and I think the difference that I found so far is that in Africa, you know from your early age that you’re not counting on nobody.
0:31:05 You’re not expecting anything from anybody. It’s all on you.
0:31:14 And as long as you get that, the rest of your life get better because you go out there and figure it out.
0:31:26 But you go in a lot of Western countries and then even though coming from where you come from, you see that there’s a lot of opportunity.
0:31:32 And people are still there, sitting complaining, “We don’t have this. This should be like that. This should be like that.”
0:31:37 You’ll be like, “Man, this is like more than all what I need.”
0:31:45 You know, because at the point that you don’t need, you don’t just need what can be given to you.
0:32:07 What will be given to you is just a way, what could be given to you is just a way for you to embrace, to help you get where you’re going because you have set your goal way beyond what you can get.
0:32:11 How long does it take you to get across the Sahara Desert?
0:32:16 Across the Sahara Desert itself, it took one day.
0:32:22 Again, we were lucky. Our car didn’t broke up.
0:32:28 So they drove for about, I think, 20 or 22 hours.
0:32:33 And eventually you get to Morocco. And from Morocco, you need to get to Spain, which is different.
0:32:37 That was the toughest part. I spent almost one year in Morocco.
0:32:38 Trying to get to Spain?
0:32:46 I did a lot of attempt in the water and also in the fences.
0:32:49 When you were living in Morocco, where were you staying?
0:32:57 Wherever you find, in the desert, in the forest. It depends on what you’re looking for.
0:33:13 For example, if you want to go to the fence, trying to escalate the fence, which is in Melilla, for the most part, then you have to stay in the forest of Gorogo.
0:33:19 It’s like living in the forest between trees, and then you’re hurt.
0:33:20 What are you eating?
0:33:30 What you’re eating, everything that you find. Sometimes there are people that can make traps and get some animals.
0:33:39 But for the most part, we will wait nighttime to go to the market, because the police are always around, you know, the undercover police.
0:33:56 We will wait for nighttime, go to the market, go to the market trash, and then find rotten stuff like that they throw away, whether it’s tomatoes, potatoes, chicken legs, because they didn’t eat chicken legs.
0:33:58 It was the best thing for us.
0:34:07 So we will find stuff like that in the trash and go back in the forest and try to make a meal when we don’t have money.
0:34:11 Were you trying, at that time, were you trying to figure out how to get to Europe?
0:34:18 Were you trying to learn the best way, because I can’t imagine, or did someone tell you how to get to Europe?
0:34:24 There is a lot of people there that is trying to do the same thing. It’s not just you.
0:34:33 You left your house by yourself, but by the time you get to some point, you start meeting people that are in the same journey.
0:34:39 And by the time you get in Morocco, there is a lot, hundreds of people.
0:34:42 Are you training at the time? Are you trying to stay fit?
0:34:53 Yes, sometime in the forest. I mean, you have nothing to do. You will do push-ups, you will do some apps, but otherwise, what would you do?
0:34:56 And you were still dreaming of being a boxer, even though you were a forest?
0:35:00 Yes, that was the thing. I mean, that was my motivation.
0:35:08 I think if it wasn’t about that, I wouldn’t have left my country. It was just about that.
0:35:15 I never thought about anything else. So that was the reason why I left.
0:35:17 How did you know you would be good at it?
0:35:28 I didn’t know. But he was about to find out. I didn’t know at all. I had no idea. I could have been very bad. I could have been good.
0:35:35 So he was just about to give it a try. And if it doesn’t work, then at least a try.
0:35:45 I think it’s the most important thing, is to try and give it all. And if it doesn’t work, then, well, we reset.
0:35:53 There’s two ways to get to Spain. You can go over the wall, or you can go across the water, through the sea.
0:36:04 Yeah. And across the water, it could be very dangerous and difficult sometimes. I tried a couple of times.
0:36:05 Did you try the wall?
0:36:06 Yeah.
0:36:07 The barbed wire?
0:36:12 Yeah, I tried the barbed wire. I have a lot of scars on me. A lot of barbed wire scars on me.
0:36:13 Really?
0:36:23 Those are barbed wires. You see my finger? You see my finger in too? Like on my skin, you will find on my stomach here, on my feet.
0:36:33 I try. I have a lot of that. I try and attempt in the ocean, like six. I fail six times.
0:36:38 What happens when you try and go over the barbed wire fence? Do they catch you?
0:36:46 Well, the spot that we pick, because it’s about like 12 or 14 miles of fence with barbed wire.
0:37:02 So we will have like an outlook guide that will go, walk around all those fence, and then like trying to identify a spot that there is not too much barbed wire, or that the barbed wire has failed.
0:37:11 And when there is not a lot of cart, because there is cart on the Moroccan side, and there is cart on the Spence side.
0:37:21 And some way, there is like three fences, and then barbed wires on like maybe the first one or the two.
0:37:28 There is not a chance that unless you can fly, you cannot go there. And it’s like seven meters high.
0:37:29 Seven meters high?
0:37:37 Seven meters high. So it’s not possible with barbed wires. Without barbed wires, yeah, that’s good.
0:37:53 But, and then they clean, they surround it of the fences, so the guy has to stay like far from the distance to try to identify if there is a failure of barbed wire somewhere.
0:38:12 You know, so it’s very difficult. And on, there is a police, a Moroccan, on the Moroccan side, there is like a boxes of a guard in like an interval, I don’t know, maybe 20 meters.
0:38:13 Every 20 meters as a guard?
0:38:22 Yeah, at only 30 meters, there is a boxes of guard. Sometimes some boxes can be empty. But from where we are, you don’t see.
0:38:38 You need somebody to go there like a week every time, read everything, monitor the order information, you know, like the post, the guard, how they’ve been…
0:38:39 The schedule?
0:38:47 Yeah, how they’ve been changed because it’s permanent, but one person doesn’t stay there 24 hours. I think it’s like eight hours.
0:39:00 So you have, when he spotted the spot, that there’s not too much barbed wire, then you’ll be like, okay, there’s an outlook very far there, there’s an outlook from the spent side, very far.
0:39:09 And then these boxes, is there a guard inside? He might take him days to just find if, find out if those boxes have guard.
0:39:18 Someday he’s going to go by and then like wait, they can stay in the same spot for like two days, just to wait.
0:39:26 And then when the truck comes, to change shifts.
0:39:27 For the guards to change shifts?
0:39:36 Yeah, for the guard to change shifts. And then he will see which box has the guard and which box does it have.
0:39:45 And then what time they come and these, what time they go, if they pray, what time they go to pray.
0:39:51 And you need all those information before prepare a attack.
0:39:55 And eventually you prepared an attack for the fence?
0:40:01 Yeah, and sometime you prepare the attack, you see all those, you collect all those information.
0:40:06 Then as you’re getting closer to the fence, you realize that there was a barbed wire.
0:40:15 You couldn’t just see from where you were at, you know, or that maybe there’s someone that is in the floor.
0:40:21 They dig like five meters long like this wide and then they throw barbed wires all the way.
0:40:32 Then you ran by maybe 30 meters or 100 meters, they can see you coming, they know that you’re coming.
0:40:41 Now you’re taking advantage because you’re in a group of people and then you get closer and then you find like five meters barbed wire.
0:40:45 You can jump five meters, it’s not possible, you know.
0:40:47 So what you do, you run back?
0:40:56 By the time you run back, if it’s a group of you, some people will fall in the barbed wire because they didn’t see.
0:41:03 Or maybe you’re in the front line, you see, but you can go back because there are people, a mass behind you coming.
0:41:07 The barbed wire just push and then you fall inside the barbed wire.
0:41:09 Did you ever try and climb the fence?
0:41:10 And did you get caught?
0:41:12 Yeah, I tried to climb the fence.
0:41:19 I get out of those barbed wires on the floor once and that was the time that I fell in the barbed wire.
0:41:27 I tried to climb the fence, but the barbed wire on the fence was painful, big.
0:41:31 I was trying to hold it and he was just catching my face.
0:41:36 I’m like, “Oh, okay.” I see.
0:41:49 And I get to the point that I’m like, you know, I’d rather be alive without being in Europe instead of being dead in Europe.
0:41:52 Like, wait, it’s going to be another time.
0:41:54 It’s not possible.
0:41:58 So you eventually decide that you want to go via the sea in a boat?
0:42:00 You’re going to try and take a small little dinghy?
0:42:07 Yeah, that was, I mean, even before I tried the barbed wire, the first thing that I tried, it was a boat.
0:42:08 And why did that not work?
0:42:17 I mean, it’s not like the boat is a small inflatable boat that you can use in your swimming pool, stuff that they use in the swimming pool.
0:42:18 We call it a dinghy.
0:42:19 You can put it in the swimming pool.
0:42:20 You get it in Walmart.
0:42:21 In Walmart?
0:42:22 Yeah, exactly.
0:42:28 So you tried to cross from Morocco to Spain in one of these small inflatable boats.
0:42:30 You couldn’t swim?
0:42:32 No, I don’t know how to swim.
0:42:35 But guess what? I ended up being a captain.
0:42:37 A captain of the what?
0:42:38 Of the boat.
0:42:40 Because he’s sending a captain.
0:42:42 He’s sending somebody to organize.
0:42:44 Somebody that knows how to paddle.
0:42:46 Somebody know where we are going.
0:42:54 Somebody know how to organize, like for 10 people to get in the same boat from going from the ground to the ocean.
0:42:58 And then like, how do they get all those organizations?
0:43:04 And then I practice, I did it so many times that I become, I became an expert.
0:43:07 So you tried?
0:43:08 And I still don’t know how to swim.
0:43:11 You tried six times to get across.
0:43:13 What happened in those six times?
0:43:16 Sometimes we get caught.
0:43:18 The majority of time we get caught.
0:43:20 And what does that, what happens if you get caught?
0:43:22 They send you back to the desert.
0:43:24 They send you back to the desert?
0:43:25 Yeah, to the desert.
0:43:26 Not to Morocco?
0:43:29 No, you are in Morocco.
0:43:31 You get caught by the Morocco guard.
0:43:33 Yeah, but then they just bring you back to the city or something?
0:43:41 No, because they have been fined to protect people from the airport.
0:43:48 They have been fined by European Union or something like that from holding you guys down there.
0:44:00 So every time that they catch somebody, they make a report of that person that, okay, we caught somebody and then we send them back out of Morocco.
0:44:06 They will just bring you to Algeria border in the desert and throw you guys there and you will figure out your way.
0:44:10 So they throw you back in the desert without food every time you got caught?
0:44:12 Yeah.
0:44:17 I mean, it’s pretty horrible.
0:44:19 Why his life?
0:44:24 And even till today, there’s people out there still doing the same thing.
0:44:31 And even though he’s getting harder and harder, I don’t know how to do, but I don’t want to find out.
0:44:32 It’s horrible.
0:44:36 So you would, but then you went back again and tried again for a seventh time.
0:44:38 Why didn’t you give up?
0:44:39 You’ve tried the fence.
0:44:40 The fence doesn’t work.
0:44:43 You’ve tried crossing six times in a small inflatable boat.
0:44:44 That doesn’t work.
0:44:45 Why don’t you give up?
0:44:46 What for?
0:44:48 Give up, go back to Cameroon, maybe live in Morocco.
0:44:49 What for?
0:44:53 Go back to what?
0:45:00 Did they get a job in Cameroon in Morocco?
0:45:04 Why couldn’t I, why shouldn’t I try again?
0:45:06 It was all about trying.
0:45:13 And I think when your dream is so big, when you have something, it’s hard to give up.
0:45:26 You get to the point that you’re capable of risking more for just a dream, which is something that a normal person will not understand.
0:45:33 Like, I just asked myself now, like, why didn’t I give up at that time?
0:45:35 Why do I keep doing this?
0:45:37 Why did I take those risks?
0:45:41 Because there was a moment that even now I think about it.
0:45:42 I’m like, that was stupid.
0:45:45 It was like a dead sentence.
0:45:52 You just get lucky from coming out there alive, you know, but I took those decisions.
0:45:58 Your dream was so big that he blinds you.
0:46:04 You couldn’t see anything else, except what you have, not what is in front.
0:46:08 You couldn’t see anything in front of you, except what you have in your mind.
0:46:16 You could only see what is in your mind, and regardless what is in front of you, what the obstacle is in front of you,
0:46:22 you can only see what is in your mind and nothing could stop you.
0:46:24 And what was that in your mind that was pulling you?
0:46:27 Dream.
0:46:40 Dream to make it, to go have that boxing, you know, that boxing career set up a stability for me and my family,
0:46:45 and my potential kids, so they don’t have to go to what I’ve been through.
0:46:55 You know, so I knew that if I gave up, I wouldn’t be able to look in myself, in the mirror like this.
0:46:59 He would be ashamed to live with myself. I couldn’t live with myself.
0:47:01 He was hard. You thought about it.
0:47:06 You think about like, oh, maybe, maybe there’s no other way.
0:47:16 Like going back, and then maybe not really have something to do, and someday you see your child get sick,
0:47:23 and you feel powerless, just as your parents were to you, and like, no, that’s not happening.
0:47:28 And then the seventh attempt was successful.
0:47:29 Yeah.
0:47:34 Take me to that seventh attempt of getting across the sea to get to Europe.
0:47:40 You get in the boat, there’s you and a couple of other men. You start paddling.
0:47:44 The sixth attempt was close to the winter.
0:47:45 Okay.
0:47:51 We get caught. And I was this close. We were already on the other side.
0:48:06 We get caught by an army. It wasn’t even like the Coast Guard. It wasn’t even the Coast Guard.
0:48:11 It was an army with a big ship, and they were just passing by going somewhere.
0:48:17 After three hours inside the ocean, we were paddling. We knew that we were getting there.
0:48:22 And then we get caught.
0:48:28 Back in Morocco, they knew that we are gone. We made it.
0:48:35 And then at that time, he was like close to winter. The winter was coming.
0:48:40 The water wasn’t stable anymore. We couldn’t attempt anymore.
0:48:52 And for me, he was that, I tell myself that the day that I’m touching the ocean again, I’m not coming back ever.
0:49:00 I don’t know exactly what I was willing to do, but I’m like, it’s not happening.
0:49:06 This is it. You know, my frustration was top to the level.
0:49:19 So we regrouped back in the forest, trying to try fences, or it’s just stated during the winter.
0:49:30 Because the water, I mean, yes, you can try some crazy stuff, but only when you see that there is an ounce of chance.
0:49:39 But when you look at the oceans, the big monster rising up with those waves, you know that you cannot go through.
0:49:42 There’s no way. No, you can’t do that.
0:49:45 On a small inflatable boat.
0:49:51 And then it’s cold. It’s freezing. So I think what was even scary the most was the cold.
0:49:55 You would just get frozen out there, you know.
0:50:00 So I stayed in the forest for like months, months.
0:50:12 And once when the winter was touching the end, I had a friend that people, he was in Tangier.
0:50:20 And then he reached out to me. He said, I have a ship. Let’s go.
0:50:29 I couldn’t leave Tangier. I did everything. I get to the bus station and there was so much police and this.
0:50:35 I didn’t want to end up in the desert in Ujda. I’m like, okay, just.
0:50:47 And then the next day, the next day, we are running from the police from 4am to like maybe 4pm.
0:50:54 We came back to our spot. I opened my phone. I saw like 12 miss Kong.
0:51:02 I checked and then he was like, it all made it. It was the guy that was calling me.
0:51:05 I’m like, damn, I could have been making it too with them.
0:51:07 Did they get, they got to Europe?
0:51:11 Yeah, they got to Europe. Like, bro, come on.
0:51:18 I couldn’t sleep there anymore and I have a lot of call and people was like, yes, we want you to be our captain.
0:51:29 This, that, that. I’m like, I’m going, you know, and I didn’t want any promises like, oh, we’re going to do this by a boat in one week.
0:51:36 No, I have a guy that we’ve been talking for a long time. He said, I have a boat already. I’m like, let’s go.
0:51:40 So you get on a boat, an inflatable boat. I heard that you wrapped yourself in silver foil.
0:51:47 No, no, I didn’t. But I was planning. We put a life jacket though.
0:51:55 The one thing that we are very strict about is a life jacket. Yeah, I didn’t.
0:52:08 But because over time you learn a lot of stuff and you know that those silver foil would deviate radiation from like, you know, they have the red, redder.
0:52:11 Yeah, yeah, yeah. So if you wear the silver, then the radar can’t find you.
0:52:20 Yeah, the radar can find you. It can see you because when the radar is going like this and then he see like, I think it’s infrared or something.
0:52:28 And then he see movement, he will like, but when you have that silver foil, they can see you.
0:52:35 So that time, tell me about this successful journey. You get in the boat, not you and a few other men, you’re the captain.
0:52:39 We didn’t get in the boat. I went to Raba, which they were.
0:52:42 What’s Raba? A city. Okay.
0:52:49 I went from Nador to Raba to meet them. Like, okay, when are we going to Tangier?
0:52:59 Because I’ve been living in Tangier for so long until winter that I went back to Nador.
0:53:05 So they are living in a Raba, which is kind of like a city and they have those little jobs of construction.
0:53:11 I’m like, when are we going? I meet them there and like, okay, let’s go down like, oh, we are still working.
0:53:17 We are going to get paid on Saturday. And this is what went like, I think this was like, she’s there.
0:53:23 I’m like, bro, I’m not staying here until Saturday. Bro, my blood was boiling.
0:53:33 Like, I’m like, man, I miss this. I could have been making it with the other guy that called me.
0:53:44 So we, they are leader, the head guy of the group. He said, okay, then I’ll go with you.
0:53:49 Because I was the captain. I need to go and check the place and everything.
0:53:54 So I’ll go with you. The rest of the people, they can wait until we give everything is good.
0:53:58 We give them a sign so they can come.
0:54:06 We move by the time we touch ground, we are stepping down of the bus in Tangier.
0:54:14 I got sick. I got a fever. And we are going to this house inside mud.
0:54:21 We have to take our shoes off, walk inside mud to get into this house to sleep, something like that.
0:54:28 And I was sick, bro. But I can’t tell anybody that I’m sick. I’m the captain.
0:54:35 And people saw me in Tangier. I’m like, wow, this guy is here. He’s going to make it. He’s not coming back.
0:54:41 So they are trying to bribe the guy that I was to get them in the group.
0:54:47 And I’m like, no, we collect the money together to buy the boat.
0:54:55 So I can take anybody out of it. I’m like, because they call me Van Dam.
0:55:01 They say, if Van Dam is the captain, you guys are not coming back. You’re going to make it.
0:55:05 And I was sick. Nobody knows.
0:55:15 So long story short, we’ve been there for like a couple of days and I didn’t even have any money to eat.
0:55:25 But I check internet every day to check the weather to see how the ocean is.
0:55:35 And he wasn’t so stable. And I found one day I think was Tuesday and he was the second, April 2nd, 2013.
0:55:43 And I say, this day is good because this is the speed of the wind. This is the direction of the wind.
0:55:50 I know that thing. I don’t know how I know it, but by the time I know it properly, I was the captain.
0:55:55 So I say, tell your guy to come this day because we are leaving.
0:55:59 By the time they come with the boat, we are not sleeping here with the boat.
0:56:04 We have to just be going with the boat because it’s a very…
0:56:10 Even the police, when they like, boss into houses, they will search for that.
0:56:16 And they came. We get to where we were going, next to where we were going.
0:56:25 But the police car was up there. So we couldn’t inflate here and then put the raffle inside the ocean without them seeing us.
0:56:34 Now we have to make a detour. All night long, we make a detour to go somewhere in the front.
0:56:43 And even though I was sick, usually captain, you don’t carry staff because they protect you for the big action,
0:56:46 for the main action, which is inside the ocean.
0:56:51 And then while we are making these detours, some people are being left behind.
0:56:55 And this, I’m like, bro, where is the boat? Where is the raffle?
0:56:59 They say, oh, it’s here. It’s to this guy. I’m like, bring that raffle.
0:57:04 If you stay back, stay alone. Don’t stay back with the raffle.
0:57:11 I take that thing. I’m like, if somebody want to go, he has to catch up with me and just lead the way and keep going.
0:57:21 And all night, we go up and then finally go down to the step and find a place and it was all rocks.
0:57:28 And I’m there. We used to go to the beach, so there is a sand.
0:57:36 It’s easier because when you walk to the sand like this to go inside water and every footstep gets you deeper and deeper.
0:57:41 Now you are in the middle of rocks and then the ocean is there.
0:57:45 You don’t know how deep is the ocean there and how you’re going to get in that ocean.
0:57:48 You can just jump like this to get in the ocean.
0:57:54 And then the wave was so strong, you would hear like…
0:57:58 Was it night time?
0:58:00 Yeah, early in the morning.
0:58:08 Because we are waiting. We are aiming to do this when the call for 5 a.m. prayer.
0:58:13 But we get a little late because of those D2.
0:58:19 But I’m the captain. I’m the one that everybody is expecting on me.
0:58:32 And we were 9 of us. So as I tell them, “OK, wait me here. Let me find a place.”
0:58:37 You know, when something is yours, it’s yours.
0:58:42 I walked around and I get somewhere in the middle of rocks.
0:58:49 I found a spot just as big as this table. Enough to inflate the boat.
0:58:51 Just enough. No more than that.
0:58:55 And it was like this. Clean. I touched it.
0:59:00 There wasn’t anything sharp on it. Just like that. Enough.
0:59:04 I went back and called the other guys. Like, “Let’s go.”
0:59:06 They came and I’m like, “OK, let’s inflate the boat.”
0:59:09 Eventually, the boat gets in the water, you go.
0:59:10 Yeah.
0:59:13 And the boat is rescued by the American Red Cross?
0:59:16 No, by the Red Cross. Don’t know if it was.
0:59:20 We know there was a Red Cross base in Spain in Tarifa.
0:59:22 So did you get to Spain?
0:59:26 We didn’t get there, but we know that there is a Red Cross inside the ocean.
0:59:29 In fact, we have their numbers.
0:59:31 So you knew there was a Red Cross there?
0:59:32 Yeah.
0:59:33 So you got close to Spain?
0:59:34 Yeah.
0:59:36 And then the Red Cross came and got you?
0:59:41 We get far from the Moroccan coast, but we don’t know where is the limit.
0:59:49 But we just get far from this coast and then trying to get as far as possible inside the ocean and call.
0:59:52 But the problem is that you are in the middle of the ocean,
1:00:00 and even though it’s where the two continents, the closest distance of the two continents,
1:00:03 from this side, you can see the other side.
1:00:07 But in the middle of the ocean, when they say, “Where are you? What are you seeing?”
1:00:09 You can really give them a direction.
1:00:14 So sometimes, because their goal is just to rescue you, their goal is not to bring you to Spain.
1:00:22 And if they cannot find you, they will even call a Moroccan coast guard for help.
1:00:26 And if you know your lucky day, you get fined by Moroccan coast guard.
1:00:28 You know where you’re going.
1:00:31 You’re going back to Morocco.
1:00:38 So we paralleled for one, I think it was like an hour and a half, almost two hours.
1:00:45 And then there was a helicopter in front of us.
1:00:49 And it was like standing there, like it was looking about something.
1:00:52 And I tell the guy that, “Okay, this is not a good sign.
1:00:57 Whether this helicopter can play against us or it can play for us.”
1:01:00 What do we do? Call. We call now.
1:01:06 Because if they ask what are you seeing, we will see the helicopter is right above us.
1:01:08 And then we call.
1:01:09 So you called the Red Cross?
1:01:10 We called the Red Cross.
1:01:11 You called the Red Cross?
1:01:12 Yes.
1:01:13 And what did you say?
1:01:14 For the rescue.
1:01:18 Oh, we are inside the ocean. We need help.
1:01:24 And then, I don’t know, we pick up the phone and start to ask if we have, yes, how many people,
1:01:28 do you have ladies in the boat and this?
1:01:30 I’m like, “What the hell is this problem?
1:01:32 We are human beings.”
1:01:35 And I’m like, “Yes, we have ladies, even kids.”
1:01:38 We have kids, we have ladies.
1:01:41 I’m like, “What’s that? What’s different that makes?”
1:01:46 Like, you will just let us hear because I’m like, “Yes, even kids.”
1:01:48 And say, “Okay, what are you seeing?”
1:01:52 We say the helicopter right above.
1:01:54 Say, “Okay, welcome in.”
1:01:55 And they found you?
1:01:56 Yeah.
1:02:00 And then right after that, he started rain.
1:02:03 And the water really get bad.
1:02:04 He was moving.
1:02:11 Now we are in the middle of the ocean in this little boat, just like this table.
1:02:17 And he’s like going, “Oh, we get tied in the middle.”
1:02:19 He was nine of us.
1:02:23 How long did it take for the Red Cross to find you?
1:02:27 Like 10 to 15 minutes.
1:02:28 That’s quick.
1:02:29 Yeah.
1:02:30 And they take you?
1:02:31 Yeah.
1:02:34 I think a little more, maybe like 20 minutes.
1:02:36 And they take you to Spain?
1:02:37 Yeah.
1:02:41 And then when the finals, because now he was a little harder to find us
1:02:44 because he was raining and the ocean wasn’t stable.
1:02:47 You know, when the ocean is stable, you can see something from far away.
1:02:52 Now, there’s something crazy that happened inside the ocean.
1:02:56 Like from the coast, the ocean is flat.
1:03:01 When you get inside at some point, bro, the ocean has mountains.
1:03:06 Like there’s a way that you’re climbing until you get to the peak.
1:03:10 And then there’s a way that you’re going down inside the ocean.
1:03:13 I don’t know how it works, but it’s exactly like that.
1:03:18 And you can see like a huge mountain inside the ocean.
1:03:19 And they took you to Spain?
1:03:20 Yeah.
1:03:26 They found us and then took us in their boat.
1:03:30 They have a real boat, you know, like solid big boat.
1:03:41 They took us inside and then brought us to their headquarters, which is in Spain.
1:03:47 And you stayed in Spain in a detention center in a cell with 10 or 20 other men for two months?
1:03:48 Yes.
1:03:51 It was like, I think 53 days.
1:03:56 How were you treated?
1:03:57 Treated.
1:04:01 We were eating, but it was a prison though.
1:04:02 It was quite a prison.
1:04:08 I think you get to the point that you’re like, maybe they should have just let us inside the ocean.
1:04:14 Or maybe we were better in Morocco because you’re locked.
1:04:15 You can do anything.
1:04:24 You realize that you had freedom even though your life wasn’t the best.
1:04:28 That’s when, I mean, you’re here, you’re getting fit every day.
1:04:39 But they tell you when to eat, when to shower, when to go to sleep, when to go out and everything.
1:04:46 And after like a couple of weeks, it started to become hard because at first you’re excited.
1:04:48 I’m like, oh, I made it.
1:04:49 You’re excited.
1:04:50 I’m in Spain.
1:04:51 I’m in Europe.
1:04:55 But after a couple of weeks, I’m like, come on, man.
1:04:57 I need my sentence now.
1:05:01 Because if you, you had a fake idea at one point and if you…
1:05:03 Oh, no.
1:05:09 When you get caught, you make sure that you don’t even have a receipt or whatever on you.
1:05:10 So you threw it in the water?
1:05:11 Oh, yeah.
1:05:13 When did you throw it in the water when you saw the Red Cross?
1:05:20 No, when you’re sure that the Red Cross will get you because otherwise that will be your way out in Morocco.
1:05:24 Sometimes he can prevent you not to be thrown in the desert.
1:05:28 When did they, they released you from the detention center in Spain?
1:05:29 Yes.
1:05:33 Eventually after almost two months and they gave you 50 euros.
1:05:36 No, not from the detention center.
1:05:42 There is an association that come charity for refugees, some organization that are out there.
1:05:47 So they will come take you and then bring you to their place.
1:05:49 And where did you, where did you want to go?
1:05:50 What was the plan?
1:05:54 So you’re now in Spain, you’re free. You’ve got 50 euros.
1:06:00 So my plan first of all was to go to, first I wanted to go to the UK.
1:06:08 But I knew that even though I’m in Europe, the free circulation in Europe will not allow me to get in the UK
1:06:12 because they are not in that zone, in the Schengen zone.
1:06:18 So I think I settled for Germany because I wanted a place that boxing was big.
1:06:26 But for some hours in a group of people that most of them, they’re like, oh, we are going to France or Champs-Élysées or this or that.
1:06:32 And in the 9th of June, 2013, 26 years old now, you arrive in Paris.
1:06:40 And I read that on your first day in Paris, you figured out where to eat, where to sleep and you found a boxing gym.
1:06:42 Where did you sleep when you arrived in Paris?
1:06:43 In the parking lot.
1:06:44 You slept in a parking lot?
1:06:45 Yeah.
1:06:47 How long did you sleep in the parking lot for?
1:06:48 Like two months.
1:06:50 For two months you slept in a parking lot?
1:06:51 Yeah.
1:06:56 So you arrive in Paris, you’re sleeping in a car park.
1:06:59 How do you find a gym, pay for a gym?
1:07:01 Oh, next day.
1:07:02 I was after it.
1:07:07 So I finally get where I could start that dream that I’ve been having for a decade.
1:07:08 What do you do?
1:07:12 Do you just walk up to the boxing gym and say, hey, can I come here for free?
1:07:21 Yeah, basically, I walk in the front desk and they gave me this form and then I saw the prize and everything and I couldn’t afford it.
1:07:25 Then I’m like, can I talk to a coach, to the boxing coach?
1:07:35 And the lady said, the boxing coach is not there today, but he is there, you can talk to him.
1:07:45 I just explained, straightforward, like, okay, I arrived in Paris yesterday, I don’t have where to sleep, but all what I want, I want a place to train.
1:07:51 So that’s why I wanted to see a boxing coach, if he can let me train here because I have no money.
1:07:59 I have nowhere to sleep, I have nothing, but the only thing that I’m asking for is a place to train because I want to become a world champion.
1:08:02 Straightforward, that was it.
1:08:14 And he said, if you have a phone number, give me your phone number, I’ll speak to a boxing coach, he’ll be here on Wednesday and I’ll give you a call back.
1:08:27 That’s how I gave him my phone number, I had a phone and then on Thursday morning he called me and he said, yes, I spoke to the coach and he agreed that you can come and train.
1:08:31 And the next training is Saturday and that’s how it started.
1:08:32 Didier Carmont?
1:08:33 Yeah, didier Carmont.
1:08:40 Didier Carmont was that man that you met that day in the boxing gym that gave you a chance and he let you train for free.
1:08:45 He spoke on my behalf to the coach who let me train.
1:08:48 And they gave you a new pair of shoes.
1:08:51 I read that he gave you keys to an apartment to sleep in as well.
1:08:57 Yes, after like two months he gave me a key.
1:09:06 He has like one apartment that he was, I think, was Airbnb or renting out and then he get free for a couple of days.
1:09:13 And at time I think he knows me a little bit more and he gave me that apartment for almost two months.
1:09:15 He changed your life, didn’t he?
1:09:20 Because if he hadn’t said yes, if he hadn’t introduced you to the person, if he hadn’t helped you.
1:09:22 He helped me a lot.
1:09:23 He helped me a lot.
1:09:28 Changed my life, I think is to more say, but he helped me a lot.
1:09:36 I mean, we were at the gym and then he knows exactly my situation because I was clear to him telling him everything.
1:09:38 But other people at the gym didn’t know.
1:09:43 And in fact, he at some point even tell me that you don’t have to tell your story to everybody.
1:09:46 You don’t need to know your situation.
1:09:48 Why did he help you?
1:09:50 Because he was kind.
1:09:56 He just liked me and liked to help me and hear me a lot.
1:09:58 Because he didn’t have a reason?
1:09:59 No, he didn’t.
1:10:07 A lot of people will have expectation that maybe at time you would not know, but later on you will find out.
1:10:09 But he was just genuine.
1:10:12 He never have like a expectation.
1:10:18 In fact, sometimes he’s the guy that sometimes you will even call.
1:10:23 He will not be around, shut down his phone and everything.
1:10:25 He’s always been like that.
1:10:31 Because it was quite difficult to become a boxer in France without having all of the correct identity papers.
1:10:36 He eventually suggests that you take up mixed martial arts as a way to make some quick money.
1:10:46 And in 2013, 26 years old, you went to the MMA factory in France and introduced yourself to a coach called Fernand Lopez.
1:10:51 And within four months, I mean he saw something special in you in terms of MMA.
1:10:55 And within four months of that, you had your first MMA fight.
1:10:58 What did you think when you first saw the sport of MMA?
1:11:01 Had you ever heard of MMA before?
1:11:04 No. So DJ was the first one to talk to me about MMA.
1:11:07 And I’m like, “Oh yes, you have a good striking if you do MMA.”
1:11:09 I’m like, “What’s MMA?”
1:11:11 Mixed martial arts.
1:11:12 Okay, good.
1:11:13 Then what’s that?
1:11:15 It was mixed martial arts.
1:11:18 So yes, it’s boxing with wrestling with this.
1:11:22 I’m like, “Ah, I think I have seen that once on the TV.”
1:11:26 I was watching TV, I see something like that.
1:11:33 I’m like, “Yes, if you learn some good wrestling, some take-down defense, a little bit of grappling and this.”
1:11:35 I’m like, “What’s grappling?”
1:11:38 So explain the whole thing to me.
1:11:44 And this is back in 2013, June 2013.
1:11:47 And I’m like, “Bro, that’s not what I want.
1:11:50 I want the Mike Tyson boxing, right?”
1:11:53 So yes, I’m like, “That’s what I want.”
1:11:57 You fought five times in Europe before you were signed for the UFC,
1:12:03 which is quite remarkable because a lot of people spend many, many, many, many years trying to get into the UFC.
1:12:08 You fought just five times in Europe before you were offered a chance to fight in the UFC.
1:12:14 I wasn’t even planning to go to the UFC.
1:12:23 But as soon as I started to fight in France, then it became very hard for me to have a fight in France.
1:12:26 People didn’t want to fight me.
1:12:29 Or they said, “I’m brutal.”
1:12:33 And now I’m like, “It’s a fighting game.
1:12:42 I mean, the goal is to be brutal, and then I’m not having a fight because I’m brutal.”
1:12:48 I heard your coach, he actually posted on Facebook asking if anyone in Europe wanted to fight you.
1:12:51 The post says, “Will anybody in Europe fight Francis?”
1:12:52 Yes.
1:12:54 “Nobody wanted to fight you?”
1:12:58 I mean, not anybody at that level.
1:13:04 Because even though a lot of people didn’t want to fight me, I was still on experience.
1:13:08 So he’s not like, “They will just give me to anybody.”
1:13:11 But nobody either wanted to take a risk.
1:13:14 There’s not a gain for an elite fighter to fight me.
1:13:20 He’s risking of losing everything, but not quite a lot to gain.
1:13:22 Were you aiming to be in the UFC?
1:13:24 Because now you knew what MMA was.
1:13:28 But when you started becoming an MMA fighter, were you trying to get into the UFC?
1:13:29 How did that happen?
1:13:34 I was just training because I had time.
1:13:38 I was jobless, so I have all my time, and I like to train.
1:13:42 And I found MMA very exciting.
1:13:46 I like all those stuff, so I was training boxing MMA.
1:13:48 And then I started to fight MMA.
1:13:56 And sometime, maybe I will have like a couple hundred-year-old fighting MMA.
1:14:01 I was very welcome at the time, so I’m like, “Let’s do this.”
1:14:05 But that was it. And people keep saying, “Oh, if you improve your jiu-jitsu,
1:14:08 if you do this, you’re going to become a UFC champion.”
1:14:10 I’m like, “Then what?”
1:14:14 I really, like, I was so focused on boxing.
1:14:20 But I think MMA came to me and gave me that opportunity.
1:14:26 And then, all of a sudden, I’m sure I have the UFC contract.
1:14:28 How did that happen?
1:14:31 Did they call you, or your agent, or your manager?
1:14:37 So, I think Fernando was a guy that was a manager at the time.
1:14:43 Thiago Okamura.
1:14:49 And then he was the guy that was pitching me to the UFC.
1:14:53 Okay, so your coach knew someone who was pitching you to the UFC?
1:14:55 Yeah, a manager.
1:15:01 And then that’s how I get the UFC contract.
1:15:03 Where was your first fight in the UFC?
1:15:04 Orlando.
1:15:05 Orlando?
1:15:06 Yeah.
1:15:07 Was that your first time in America?
1:15:10 Yeah, it was the first time.
1:15:16 And I remember, like, I get there, and I’m like, “Okay.”
1:15:22 And there was somebody at the airport with a tablet with my name on it.
1:15:26 And then they picked me up with the Cadillac, brought me to the hotel.
1:15:32 I had residency, they checked me in, brought me to my room.
1:15:34 How did it feel?
1:15:36 Then I called home, I called my mom.
1:15:43 I’m like, “I don’t know what it is, but I think your son has made it.”
1:15:49 Finally, I get to America, basically.
1:15:54 That’s what, because for so many years, America was the dream to get in America.
1:15:59 And I get in America, and in a big way, not the way that I get in Europe,
1:16:02 because I get in Europe in the service door.
1:16:06 I get in America, basically, on the red carpet.
1:16:09 That was it.
1:16:11 That was 2015.
1:16:12 2015.
1:16:13 2015.
1:16:17 How much, that first fight, does that make that first fight make you rich?
1:16:18 No.
1:16:20 You don’t get paid much for the first UFC fight.
1:16:25 Yeah, he was $10,000 plus 10,000 win bonus.
1:16:31 And then with all the commissions, you got out with almost just half.
1:16:35 But he wasn’t about the fight.
1:16:41 He was more about, like, I think me coming to America and all the stuff,
1:16:44 he was more than what I was making in the fight.
1:16:52 That’s nine years after you left Cameroon, you fought for the UFC Heavyweight Championship belt.
1:16:57 And eventually you won that belt, and you held that UFC Heavyweight title.
1:16:58 Yeah, but I lost.
1:16:59 I fought before.
1:17:00 Yeah, you fought quite a lot.
1:17:03 Yes, I fought in 2018.
1:17:04 Yeah.
1:17:05 Yeah.
1:17:06 But eventually you won.
1:17:07 The same guy.
1:17:08 Yeah.
1:17:09 I lost.
1:17:13 I’ve watched your career, so I’ve watched the journey, and it felt like for the first start of your career.
1:17:15 I don’t know, it felt like maybe you weren’t as focused,
1:17:19 but then it felt like this other half of your UFC career, something had changed.
1:17:20 I was focused.
1:17:25 It’s just that I never done sport before.
1:17:29 I didn’t grow up as an athlete, so I didn’t know how they do.
1:17:30 I didn’t know how they train.
1:17:32 I didn’t know how they prepare for a championship.
1:17:35 I didn’t know anything.
1:17:37 So I was just out there trying.
1:17:42 And then in that fight, I did a lot of mistakes, and I learned from it.
1:17:47 And I’m like, okay, the good thing, I might have lost this fight,
1:17:56 but this fight will be the biggest fight in my career because everything that is coming after this fight,
1:18:05 everything that I learned in this fight, I will implement that in my game, in my career from now on.
1:18:07 And it will be quite helpful.
1:18:13 You have the hardest punch ever recorded by the UFC, the equivalent of 93 horsepower,
1:18:20 a smart car by comparison, maxes out at 80 horsepower, and they called you the predator.
1:18:27 You did eventually win the UFC heavyweight title, and you held it between 2021 and 2023.
1:18:41 And eventually, you left the UFC in January 2023 because of basically a disagreement with the UFC, with Dana White, about, I guess, freedom and money.
1:18:50 Yes, freedom and treatment, the way that I was being treated. I didn’t like it.
1:18:59 Was there ever a moment where you realized that you’d really made it?
1:19:05 You know, you’re a young man that come from Cameroon, you walked your way out of the, you know, through Africa,
1:19:11 and then you got on a boat and went to Spain, and then from Spain to Paris, then from Paris to America,
1:19:18 and then you reached the highest mountain, which is you win the UFC heavyweight title, which is like the peak of fighting.
1:19:21 Was there a moment where you still, I’ve made it?
1:19:29 It’s not like you reached the higher mountain, you know, whatever mountain you are on top, there’s always,
1:19:36 then when you get in the peak of a mountain, you realize there’s another mountain that’s higher, you know,
1:19:47 and you realize that what motivates you, what keeps you going wasn’t the peak of the mountain, but it was the peak of all mountain.
1:19:51 So then you keep, it’s never a satisfaction.
1:19:56 Even though you take a moment and I’m like, oh, finally make it to the top.
1:20:01 You know, you take a breath, but you know that you’ll keep going.
1:20:07 I think it’s a mindset that you have and basically will not stop.
1:20:14 Like, you don’t have a limit, you don’t have a place that you say, OK, if I get here, then I’m done.
1:20:17 There’s always something around.
1:20:22 There’s always something which is set as a higher mountain, you know.
1:20:34 So, but I think what I do is to take time, you know, I like to go home a lot and I like to go back on my path.
1:20:42 And every step, every time I will be there, I’m like thinking of the moment that I was there, like maybe 15 years ago,
1:20:49 and you feel like it was just yesterday and now we’re trying to see where I am today, you know, see the different.
1:20:56 That’s exactly when I realized because when I’m here, I’m just living like it’s normal, like it’s everybody.
1:20:58 Like he was just like this all the time.
1:21:07 But when I get back, I connect with the past and then I realize how far the road has been.
1:21:10 And you’ve really gone, I mean, it’s been an incredible journey.
1:21:12 Has your mother ever seen you fight in the UFC?
1:21:13 Has she ever been there?
1:21:19 No, I tried. I tried to get her to my fight back in 2019.
1:21:23 She couldn’t get a visa. She denied twice.
1:21:28 And I’m like, OK, this is so stressful. I’m not doing it again.
1:21:33 It was also embarrassing, stressful one.
1:21:39 And even for her, it was very tough and I’m like, OK, I’m not putting her to this again.
1:21:44 There will be a moment, I think if I set up, if I set things up pretty good,
1:21:50 there will be a moment that things will be easier for her to see me fight.
1:21:54 Why are you fighting? Why are you fighting now?
1:22:00 I mean, the reason you left the UFC was because of freedom issues and you didn’t like the treatment.
1:22:04 You wanted to be free. The argument you had with Dana,
1:22:13 you say that essentially you weren’t willing to comply with the system of the UFC
1:22:16 where you don’t really have the option to go unbox and do other things.
1:22:20 Dana White said that you’re in a place where you wanted to take less risks
1:22:23 and you wanted to fight lesser opponents for more money.
1:22:27 So we’re going to let him do that. Is that true?
1:22:29 Do you agree with what he said?
1:22:35 You wanted to take less risks and fight other opponents, lesser opponents to make more money?
1:22:39 I think if we have to spend time to talk about what Dana White said,
1:22:43 if it’s true or not, we’re going to spend a whole night here
1:22:48 and then don’t be OK with a lot of things.
1:22:52 I think the situation was a little bit embarrassing for him
1:22:57 and then he was going to make a statement and find his way out.
1:23:05 Less of an opinion, like leaving my comfortable career in MMA
1:23:09 that I’m quite comfortable to step into boxing,
1:23:13 to take the best for my first boxing match,
1:23:16 which I never really do a professional boxing match.
1:23:20 Does that sound like an easy fight?
1:23:27 I mean, I think he has to say something and those who know
1:23:31 that he just has to say something to get out of that situation.
1:23:34 What’s the truth?
1:23:39 Easy. He didn’t want to compromise, he didn’t want to change
1:23:42 and I felt like that situation wasn’t good for me
1:23:49 and I told myself if that’s the end, then let it be.
1:23:54 I mean, in fact, I had no guarantee that the boxing that I’ve been dreaming of doing,
1:23:58 I would have to do it, he would happen at the time,
1:24:03 but I didn’t just want to comply and do things that I’m not OK with
1:24:09 just because they let me with that one option to say yes
1:24:13 with things that I don’t like. That was the thing.
1:24:20 I was very aware that that could be it, but he has to be on my term
1:24:26 and even though he means going back to Africa, I don’t know, farming.
1:24:32 I love farming, I always love farming
1:24:38 and if that means I had to go back and farm, I was OK with it.
1:24:44 I made my peace with myself at time and that’s why I stood with my decision.
1:24:48 I turned down a lot of money that I didn’t have at time.
1:24:55 I was, for the most part, I was broke, I was living out of loan.
1:24:57 So, yes.
1:25:02 You’re the heavyweight champion of the world in the UFC, you’re broke.
1:25:08 I mean, not that broke. When I say I was broke, I mean, for a heavyweight champion,
1:25:11 I wasn’t comfortable.
1:25:14 Yeah, I wasn’t comfortable.
1:25:16 Were you a millionaire?
1:25:21 Maybe, but never met a millionaire fight.
1:25:24 The money she made was £500,000.
1:25:30 Except if I have accepted to sign a new contract,
1:25:33 I would have been having a lot of money,
1:25:37 but that contract was coming with a lot of things that I was fighting against
1:25:39 and that’s why I didn’t sign.
1:25:43 So, I’m like, OK, whatever this deal is, whatever this contract is,
1:25:48 I’m fighting this contract instead of renewing the contract
1:25:52 and have more money and really have nothing changed.
1:25:58 That means I’m setting myself up for another year in the same situation
1:26:06 that I’m giving away all the power in a contract that is not giving me any power.
1:26:09 The power you wanted was freedom?
1:26:14 Yeah, freedom was a possibility to say, OK, this is not right.
1:26:17 You can do this, you know, or you have to do this.
1:26:22 I mean, I need an obligation. I don’t want a one-sided contract.
1:26:29 I don’t want a contract that, OK, I have no right.
1:26:35 But in the other hand, the other side of the table have no obligation.
1:26:44 So, in fact, I mean, I’m giving everything for nothing, just for money.
1:26:47 I want some of that leverage.
1:26:50 So, you wanted to be able to decide and you wanted–
1:26:57 Not like to decide, but I want at least some responsibility on the other side,
1:27:02 showing toward me, you know, what’s some responsibility.
1:27:06 For example, when I come to, like, say, healthcare,
1:27:10 for that level for the money that I could have been making,
1:27:15 for the money that I would have been making if I had signed that contract,
1:27:18 I could have any kind of healthcare that I want.
1:27:24 But at the same time, I also want the guy on the other side of the table
1:27:26 to take some responsibility.
1:27:30 I’m like, OK, I’m giving you a healthcare, for example.
1:27:33 So, you wanted something like healthcare included?
1:27:35 Yeah, I want stuff like that.
1:27:37 I want something like a guarantee.
1:27:42 Since I’m making this as a living and I’m exclusive to you,
1:27:47 you guarantee me that whenever I could fight, you find something for me.
1:27:49 You wanted to give me a fight.
1:27:52 Know that because if I don’t sign a contract
1:27:55 and you want me to sign and you want me to run out of money
1:27:58 and crawl back to you because I need those money,
1:28:01 then you starve me and not give me a fight.
1:28:03 Okay, so you wanted the guarantee.
1:28:06 Even though you know that I might need two–
1:28:09 just because you know that I might need two or three fights
1:28:12 to make a living, to keep up my lifestyle,
1:28:16 then you’re strengthening down to one fight.
1:28:18 So, I would be needing money
1:28:22 and then would be forced to take a contract that I don’t want
1:28:24 just because I need money.
1:28:26 So, I want to make sure I’m super clear on this.
1:28:30 You essentially wanted a guarantee of fights within the contract
1:28:31 so that you could–
1:28:33 A guarantee of engagement.
1:28:34 I’m giving everything.
1:28:36 I’m giving up all my rights.
1:28:37 Exclusivity.
1:28:38 Exclusivity and everything.
1:28:39 So, you can’t go and do anything else.
1:28:42 But I really– yes, but you are not committed to anything.
1:28:44 So, okay, so I’m the UFC.
1:28:46 I’m not committed to anything,
1:28:48 but you have to give up your exclusivity.
1:28:51 And I’m not even guaranteeing that I’m going to give you–
1:28:55 And then some exclusivity in that contract set in perpetuity.
1:28:56 Forever.
1:28:59 So, exclusive forever in certain situations.
1:29:03 But at the same time, you really have no obligation.
1:29:07 But I have no responsibility or obligation to give you anything.
1:29:09 So, it’s really one-sided.
1:29:10 Okay.
1:29:13 So, if you decide not to give me a fight for two years,
1:29:14 I can’t say anything.
1:29:15 And you’d starve.
1:29:17 But if you call me and say,
1:29:19 “Oh, you have a fight in–
1:29:20 Okay, I have a fight.
1:29:22 I want you to fight in one month.”
1:29:23 And I’m saying, “Oh, I’m hurt.”
1:29:25 Then you have your right to say,
1:29:27 “Okay, I extend your contract for six months.”
1:29:28 Oh, okay.
1:29:29 So, if you turn down a fight,
1:29:30 then they can extend the contract for six months.
1:29:32 And doesn’t matter the reason.
1:29:33 For any reason.
1:29:34 So, you could be sick.
1:29:37 And there is– nobody would be consoled for that
1:29:38 if that’s fair or not.
1:29:40 They make the decision.
1:29:42 So, I could know that you are sick.
1:29:45 And I could offer you a fight knowing that you couldn’t take it.
1:29:47 And that would extend the contract six months.
1:29:48 Yeah.
1:29:50 So, you decided to quit.
1:29:53 And you knew that when you quit, you could lose everything.
1:29:55 There was no guarantee that you could go.
1:29:56 There’s not a bigger fighting leave.
1:29:57 I decided to leave, not to quit.
1:29:58 Okay.
1:29:59 You decided to leave.
1:30:00 Yeah.
1:30:04 And when you left, did you have a plan?
1:30:06 No, really.
1:30:08 How do you feel about the UFC now?
1:30:09 I don’t know.
1:30:13 I think they do business how it’s good for them.
1:30:15 They do a good business for themselves.
1:30:20 I just wanted to do what’s good for me, too.
1:30:24 And you went on to do the impossible once again in your life
1:30:28 because, you know, many people thought that maybe you were gone now.
1:30:30 You were gone from fighting.
1:30:36 But then after that, it was announced that you’d be fighting Tyson Fury
1:30:40 in a boxing match who is the world heavyweight champion of boxing.
1:30:44 And by many people’s account, you know, I watched the fight as well.
1:30:47 I stayed up in the UK and watched it.
1:30:49 You beat him.
1:30:51 You didn’t beat him on the scorecard.
1:30:53 But I think in every sense of the word, you beat him.
1:30:59 And for that fight, you got paid, I read, many times more for that one fight
1:31:02 than you got paid in your entire UFC career.
1:31:03 Yes.
1:31:06 From one fight with Tyson Fury?
1:31:10 Yeah.
1:31:14 And even in my, it would have been a Tyson Fury fight
1:31:17 or he would have been a PFF fight.
1:31:20 I knew that from that moment,
1:31:23 every fight that I would make,
1:31:28 I would be paid more than what I have been making in my entire career.
1:31:35 Why? Because my last years in the UFC,
1:31:40 I could have been making more if I have accepted the contract.
1:31:46 So I basically left a lot of money on the table
1:31:50 in order to gain my freedom, about my freedom, basically.
1:31:54 You know, they said that they said freedom is not given.
1:31:57 It’s not given. Freedom is not free.
1:32:01 You have to give something in order to get that.
1:32:06 So that’s why at that point, I made some less of a money
1:32:10 because I refuse, I turned down a lot of money.
1:32:12 But it worked out.
1:32:16 It worked in the end because you got paid more in that fury fight than you ever got.
1:32:17 Lucky I.
1:32:21 Yeah, and then I read that for the fight with Anthony Joshua,
1:32:25 you earned about 15 million pounds, which is almost 20 million dollars.
1:32:27 True.
1:32:32 I don’t know, I haven’t counted yet.
1:32:34 So I can say if it’s true.
1:32:36 But it’s not true.
1:32:38 It’s not true.
1:32:40 But you earned a lot of money, right?
1:32:41 Yeah.
1:32:43 Life changing amounts of money?
1:32:45 What’s life changing?
1:32:46 I don’t know, I’m enough money to just…
1:32:47 One thousand can’t change life,
1:32:50 depending on where we are standing from.
1:32:55 You’re speaking from my side, or from your side, or from who’s side.
1:33:00 You give 10 million to somebody, it’s just another 10 million,
1:33:02 and he won’t change anything in his life.
1:33:07 And you give 1,000 to somebody, he changes his life, he saves his life.
1:33:13 He would take that 1,000, maybe send his kid at school,
1:33:18 or maybe buy them some medicine, save them from illness or something.
1:33:22 So life changing money is not the amount.
1:33:25 Why are you still fighting then?
1:33:27 Because you don’t need to fight.
1:33:29 Why I start fighting?
1:33:35 In order to know why I’m still fighting, you have to know why I start fighting.
1:33:37 Why is that?
1:33:40 I love fighting.
1:33:42 You’re not doing it for the money?
1:33:44 No.
1:33:46 When I started fighting, there was no money.
1:33:50 I fought a lot of fights for free, that I had no…
1:33:52 Not the pennies.
1:33:55 And what is your goal now with fighting?
1:33:57 You’ve done it, I mean, you’ve done it.
1:33:59 You did UFC, you’ve done boxing.
1:34:01 As I said, there’s always a challenge.
1:34:05 There’s always, like, could this be possible?
1:34:07 Can I done this?
1:34:11 Can I, you know, like, what’s my limit?
1:34:13 How far can I go?
1:34:17 I think whatever we do in life is a shame,
1:34:23 if we end up not really finding our full potential or not giving it up.
1:34:29 You know, I think I can give everything that I have.
1:34:31 Then I go home.
1:34:36 But as long as I still feel like I have something for fighting,
1:34:41 I have something to give to the fighting community.
1:34:45 I go to the gym, I get excited, I wake up, I think of training,
1:34:48 and I get excited, like, oh, this is it.
1:34:53 I still have that motivation, that fire in me, the thing I keep doing it.
1:34:57 You know, I go to the gym, I train, I think, like, oh, I learned something.
1:34:59 I have some improvement, you know,
1:35:02 or there’s something that I really want to understand how it works,
1:35:04 or how I want to master.
1:35:08 Yes, I think it works like that.
1:35:15 You have to remember that it’s not just fighting, it’s martial art.
1:35:19 Fighting is a martial art, and martial art never ends.
1:35:25 Before MMA came around, you would see people character kung fu, taekwondo,
1:35:30 they were doing it until they were 60, 70, 80, they are still doing it,
1:35:32 because it’s a passion.
1:35:37 Every single time you eat, you have an opportunity to improve your health.
1:35:41 And that’s why I love Zoe, because Zoe helps me to make the smartest food choices
1:35:43 for me and my body.
1:35:46 And as you guys will know by now, Zoe is the sponsor of this podcast,
1:35:47 and I’m an investor in the company.
1:35:50 And if you haven’t tried Zoe, I highly recommend you do,
1:35:55 because Zoe combines my health data with Zoe’s world-class science,
1:35:58 and using those two things, Zoe guides me to better health
1:36:00 every single time I make a food choice and eat,
1:36:05 which means that I have more energy, better sleep, better mood, and I’m less hungry.
1:36:07 The most important thing is Zoe actually works.
1:36:11 It’s backed by their recent clinical trial, something called the method study,
1:36:14 which is the gold standard of scientific research.
1:36:16 I started Zoe just over a year ago now,
1:36:19 and I’ve been able to track my progress week after week,
1:36:22 so I can learn how to be even smarter the following week.
1:36:26 And if you haven’t joined Zoe yet, I’m giving you 10% off when you join Zoe now.
1:36:30 Just use the code CEO10 at checkout.
1:36:34 When you left Cameroon, you had a really clear goal.
1:36:37 You had this vision, a really, really clear goal.
1:36:40 To stand on top of the mountain.
1:36:42 And you stood on top of the mountain.
1:36:43 But there’s the biggest mountain.
1:36:44 What’s the biggest mountain?
1:36:46 As I said, there’s always the biggest mountain.
1:36:48 There’s always a mountain ahead that is big.
1:36:51 What is the big mountain in front of you now?
1:36:52 What’s coming.
1:36:53 What is that?
1:36:55 Another fight.
1:37:00 Do you want to become the heavyweight champion of the world in boxing as well?
1:37:04 That’s never been my goal.
1:37:07 My goal was really because I was aware of the situation.
1:37:11 My first fight in boxing was less than a year ago.
1:37:18 October 23, and I was already 37.
1:37:25 It’s not a moment in your life that you’re expecting to have a career
1:37:28 into a combat sport like boxing.
1:37:31 He was just like, “Okay, what can I do?”
1:37:33 And I think that question stands.
1:37:37 And even for MMA, I think there’s a lot of things for me.
1:37:42 I’ve been doing MMA for just like 11 years.
1:37:50 And I think I saw a lot of things to learn, to experiment, to show in the fight.
1:37:52 I think I saw a lot.
1:37:54 And I saw that passion.
1:38:01 I’m not very young, but I have a couple of years in front of me to be doing it.
1:38:08 Because after this, you have to remember that after this, maybe by the time I’m 40, 42,
1:38:11 then I’m retired.
1:38:13 What a early retirement.
1:38:17 We only have that short window of a time.
1:38:19 Then I’m 42.
1:38:25 It’s a time that most people, a career, just pick up, but we are forced to retire by that time.
1:38:31 So why would I just do what I can do until then and see how far I can go?
1:38:33 You fought Tyson.
1:38:35 Many people think he won the fight.
1:38:37 Incredible fight.
1:38:39 You fought Anthony Joshua.
1:38:41 You lost that fight.
1:38:45 And I think at the end of that fight, Anthony actually says you need to carry on boxing.
1:38:47 You need to carry on going.
1:38:49 That’s the sentiment that everyone has.
1:38:51 I’m carrying on.
1:38:55 I don’t really take that fight as a note.
1:39:05 Because not to say, I mean, you will be a fool if you’re going to fight basically in boxing,
1:39:10 somebody like Anthony Joshua and don’t think that you can lose, right?
1:39:12 Or trying to make an excuse of losing.
1:39:21 If there is somebody that you can lose against in a combat sport, then he’s somebody like Anthony Joshua, right?
1:39:28 But honestly, on that fight, there was a lot of unfairness.
1:39:37 You know, and then Wish might have been for something or not, but there was a lot of unfairness.
1:39:40 Unlike the Tyson fight, that everything was straight.
1:39:43 And I think nobody was giving me a chance.
1:39:47 And then everything was fair.
1:39:51 No sneaky stuff.
1:39:56 But the second one, he was so messy.
1:39:57 What do you mean?
1:39:59 A lot of tricks.
1:40:04 Like, they will get you everywhere that I was going in that week.
1:40:11 I have to wait at least one hour, one hour and a half before the beginning or before Anthony Joshua arrived.
1:40:17 But they always send a car to pick me up like that amount of time, even the fight day.
1:40:25 The fight day, I stay in the locker room for four hours and a half, four hours and a half.
1:40:30 They send a car to pick me up, pick up time, then dirty because you’re supposed to fight.
1:40:37 They tell me upfront, I’m supposed to fight around midnight and 1 p.m.
1:40:39 So pick up time.
1:40:40 1 a.m.
1:40:41 Yes, and 1 a.m.
1:40:42 Sorry.
1:40:45 Pick up time, then dirty.
1:40:47 It’s like, okay, good.
1:40:48 It’s how it works.
1:40:51 It’s that amount of time.
1:40:56 Then you get in the arena, they’re like, “Oh, yeah, there’s a producer.”
1:41:06 Like, “Oh, we are running behind clock on the broadcasting, so we might be fighting at 1.45.”
1:41:08 Okay, it’s not that bad.
1:41:15 I’ve been training to fight in that time frame around 1 p.m., 1 a.m.
1:41:25 Bro, we are sitting there and then watching Anthony Joshua arrive in the arena at 1.30.
1:41:32 Like, how come you tell me that, with you guys, tell me that I’m going to fight around midnight and 1 o’clock,
1:41:39 or that his delay are going to fight at 1.45, and then he’s now just arrived.
1:41:44 When he arrives, we know that it’s about two hours before there is a fight.
1:41:47 You don’t get in the arena one hour before the fight.
1:41:51 No, it’s two hours.
1:41:54 And stuff like that, they did a lot.
1:41:59 Again, not to say I couldn’t lose the fight, but…
1:42:01 Do you think they were doing that intentionally?
1:42:02 Yeah.
1:42:03 You think that?
1:42:05 Yeah.
1:42:08 I see the whole week, he was like that.
1:42:09 They were wasting your time.
1:42:10 I mean, I think it’s a trick.
1:42:16 I didn’t know before, but I think it’s a trick that they have in boxing.
1:42:17 They have a lot of tricks.
1:42:24 And in fact, during the week, my coach, Dewey, because he’s a very calm person,
1:42:29 and he was like, he get to the point that he was really mad and was yelling about it.
1:42:33 Like, “No, this is how you do to get fired or tired.”
1:42:35 And I’m like, “No, it’s okay.”
1:42:37 I didn’t know how deep was the problem.
1:42:44 You know, until I get in the final set, then I’m like, “Okay, this is serious.”
1:42:46 But he was too late.
1:42:48 Were you tired by the time?
1:42:49 Very tired.
1:42:50 By the time…
1:42:51 I was sleeping.
1:42:52 You were sleeping before?
1:42:53 Yeah.
1:42:54 I don’t know why.
1:42:56 I don’t know if he was just a fatigue or whatever.
1:43:04 I was in the locker room getting warm up and falling asleep and feeling asleep.
1:43:11 So that’s why, like, personally, yeah, I take that loss, but I don’t put it in the context.
1:43:14 You know, I think it could have been different.
1:43:17 Do you think you could have beaten him?
1:43:19 I still think I could have beaten him.
1:43:23 I could have lost too, but no, that easy.
1:43:26 Yeah, things were so easy.
1:43:29 Like, I wasn’t… I don’t know.
1:43:30 Yeah.
1:43:32 Did you feel like yourself?
1:43:33 No.
1:43:35 No, at all.
1:43:41 No, at all.
1:43:44 But I think it was my mistake.
1:43:47 I shouldn’t have done good in the fury fight.
1:43:57 I think that was what was expecting in the fury fight for me to lose, maybe, in that fashion.
1:44:04 You come out of the fight with Anthony Joshua and you go back to making plans for the future.
1:44:15 And then life shows how cruel and unfair it’s capable of being when your 15-month-old baby boy, Koby, passes away just a few months ago.
1:44:17 I’m really sorry.
1:44:18 Thank you.
1:44:27 And it is the most unimaginable thing.
1:44:29 Yeah.
1:44:32 That’s something that I never imagined.
1:44:37 And all of the sudden, nothing really matters.
1:44:43 All of the sudden, you realize that you were complaining about it a lot.
1:44:49 Instead of feeling blessed, being grateful, you were complaining about things that didn’t work.
1:44:54 But in fact, everything was working well.
1:44:55 How are you?
1:44:56 How am I?
1:44:57 Yeah.
1:45:03 A life of surviving, but not the same.
1:45:08 I don’t think you will ever be the same.
1:45:37 And I can explain how in just 15 months, I mean, I saw as myself how in just 15 months, a kid or a person can take this much space and basically became you to the point that when he’s gone, you feel like you’re missing too.
1:45:39 Just 15 months.
1:45:43 I mean, two years ago, he wasn’t there and now he’s living good.
1:45:46 He came and he left.
1:45:54 And I felt like, I don’t know, it’s a weird type of thing.
1:46:18 Basically, like, after what I was saying earlier, like, my whole life was about to do, to fight in order for my family not to go through those situations, not to feel powerless or useless in the situation and for the very only person that I should fight for.
1:46:22 I couldn’t, I didn’t even have a chance.
1:46:28 So sometimes only that idea is painful.
1:46:30 You didn’t have a chance?
1:46:32 Yeah, he wasn’t sick.
1:46:34 We didn’t have to take him to the hospital.
1:46:39 Didn’t have anything like that.
1:46:50 You know, I wish I could have, like, you know, take him to the hospital, find for a good doctor, like make calls and do stuff, you know, feel like I’m useful.
1:46:58 I’m plain, I’m useful, just as I always want to be.
1:47:04 So that was it.
1:47:15 Is it possible to, is it possible to, have you been able to grieve and process it?
1:47:17 How do they grieve?
1:47:25 How do the processes, I never learn, I never know how it works, you just feel it.
1:47:30 Some days you do with it, some days you do without it.
1:47:35 How, how do they deal with that kind of situation?
1:47:52 There’s not a, how do they say, there’s not a process that is set up to learn how to go through.
1:48:00 People will do it in different ways.
1:48:02 And how long it takes to grieve?
1:48:04 When did it stop?
1:48:10 Whenever.
1:48:21 You know, one of the big conversations in, I think that’s become quite popular, is the idea of mental health and our, and protecting our mental health and being aware of our mental health.
1:48:31 When something like that happens to you, it’s the most, I mean, I’ve never, I don’t have children yet, so I don’t, I’ve been through something like that, but I can just imagine.
1:48:35 The way that I try and imagine it is I have these wonderful nieces and nephews in my life.
1:48:39 My brother is a year older than me, has three children, and they’re like my children in a way.
1:48:47 And just the thought of something happening to them is the most, it’s the most unimaginable, unimaginable crushing feeling to me.
1:48:53 And men in particular aren’t very good at dealing with things compared to my partner, for example.
1:48:55 She’s very expressive, very emotional.
1:48:57 She expresses how she feels.
1:49:02 What do you like expressing how you feel?
1:49:04 You don’t learn how to express.
1:49:13 I think I found myself very emotional at some point, more than what I thought.
1:49:18 You don’t, it’s not something that you command it, you don’t control, it just happens.
1:49:22 And then you discover yourself.
1:49:24 And you’re still in that process?
1:49:28 Yeah, you discover your own self.
1:49:33 You think you’ve been through a lot, you think you’re strong, you thought you were strong.
1:49:38 You realize you were a hero.
1:49:42 How is your family, your family, your mother, everybody else?
1:49:54 Surprisingly, I think a lot of people are doing pretty good, better, which is for me a surprise.
1:49:59 I always walk around like the toughest guy until now.
1:50:00 Until now?
1:50:02 Yeah.
1:50:12 When I get too, you know, just getting tired, being tough, I think it’s exhausting.
1:50:27 Being tough means you have to be through over and over to a lot of shit, which is just not easy to deal with.
1:50:33 Because people see you as a tough guy, they call you the predator.
1:50:36 I don’t know.
1:50:50 I’ve been questioning myself about that lately.
1:51:06 Yeah, that’s why you see people trying to know somebody, pretend to know somebody.
1:51:11 Meanwhile, they don’t even know themselves.
1:51:16 You can’t know somebody who doesn’t even know his own self.
1:51:18 You don’t know who you are.
1:51:26 You don’t know what you can do, what can affect you, how you can deal with things that never happened to you.
1:51:30 So you can’t expect to know that about somebody.
1:51:38 What have you been questioning in yourself?
1:51:55 If I can deal with stuff, if I can handle stuff, been doubting about my capability of stuff sometimes.
1:52:04 What are you talking about in terms of dealing with stuff, handling stuff, emotional things?
1:52:15 Yeah, even emotionally.
1:52:25 There are some days that you wake up and you think about stuff, about everything.
1:52:32 And you really like what’s the purpose, what’s the goal, if it’s going to end up like this.
1:52:44 What’s the purpose of fighting if I will end up not being able to fight for the only person that I can fight for.
1:52:47 Let’s talk about something else.
1:53:03 Yeah, I’m sorry.
1:53:14 What else do you get, move on to something?
1:53:17 You’re in Vegas at the moment?
1:53:19 Yes, but I’m going home soon.
1:53:21 Going back to Cameroon?
1:53:23 Next week.
1:53:25 What’s the plan?
1:53:28 I’m going to be there for a couple of weeks.
1:53:30 I’m training now.
1:53:35 I want to really make a purpose, make a heavy purpose.
1:53:41 You know, make a sense of all of this and I think I’m going back to fight.
1:53:51 So I’ve been training a little bit because I get to the point that I feel like I really need to push myself to get out there,
1:53:58 start to think about something, find purpose and that’s what I’m doing.
1:54:04 Now training and I think I should fight.
1:54:06 I need to fight.
1:54:11 I might fight before the end of the year.
1:54:21 I think some MMA fight would be good to get back in the loop a little bit before going back to boxing again.
1:54:26 You’re fighting in a new league under a new promotion, which is very exciting.
1:54:28 I saw the announcement.
1:54:33 I’m supposed to be fighting in the PFL Africa.
1:54:36 I’m fighting in PFL Global.
1:54:46 But yes, we launched the PFL Africa and they announced it the other day in Nigeria, in Lagos, Nigeria,
1:54:51 with one of our new partners, Elius.
1:54:54 So it’s been good.
1:54:56 And it’s about purpose now.
1:54:58 It’s about finding new purpose, you said.
1:55:06 Yeah, fighting a reason, fighting for a reason, you know, something to fight for.
1:55:17 I think it’s whether you make it a purpose to keep going or a reason to keep going or a reason to stop.
1:55:24 But otherwise, either way, you can serve as a reason.
1:55:28 Your purpose, you’re going to get out there and find it.
1:55:32 Yeah, I think my son was full of life.
1:55:38 I think if there’s one thing that he wasn’t, he wasn’t inactive.
1:55:40 He was very active.
1:55:43 He was very curious about stuff.
1:55:56 He was, and I think the best way to honor him would definitely not be to quit or to leave things like that because of him.
1:56:12 I think if there is a way that he would like things to be done, was to serve as a motivation or to be a reason for things to happen.
1:56:14 That’s what you’ve always been, Francis.
1:56:15 That’s what you’ve always been.
1:56:18 You’ve always been an inspiration.
1:56:20 He’s now an inspiration, I think.
1:56:22 He’s now your inspiration.
1:56:23 Yeah.
1:56:25 I had so much in this kid.
1:56:28 Like he was just 15 years, 15 months old.
1:56:31 But you know, I have so many plans.
1:56:51 He was preparing that, was building a basketball court, was getting ready for his, like, looking for a soccer clip of his size so we can go play soccer when he started, because he just started to work when he saw it.
1:56:54 We could play everything.
1:56:59 He became a goal.
1:57:01 He wasn’t like just a kid.
1:57:02 He was a goal.
1:57:04 Like, was exciting, waiting.
1:57:08 You know, he’s there and he’s dying, right?
1:57:10 Yeah.
1:57:22 So, fighting nights.
1:57:27 The goal is to fight before the end of the year.
1:57:29 So I’m training.
1:57:30 I’m keeping in shape.
1:57:34 But I have to go back in Africa a little bit.
1:57:37 Is it easy to train at the moment?
1:57:39 Or is it day by day?
1:57:41 It’s day by day, I think.
1:57:46 As I said, like, someday, like, I don’t just really want to do anything.
1:57:48 I don’t really care.
1:57:54 And those are the days that you, I mean, that’s how, that’s what your heart tells you.
1:57:57 Like, your heart don’t really care about anything.
1:58:02 Then your brain will tell you, be reasonable and tell you that to go.
1:58:09 That’s when you really have to, at that moment, that you feel like you don’t want to do anything.
1:58:14 It’s exactly the moment that you have to do something to get out of there.
1:58:23 Because, like, those emotions, they are pretty good at shutting things around you.
1:58:28 Sometime you get in the, just get, I don’t know, in the bath.
1:58:35 And then just get stuck in there and then memories and stuff, just get you stuck in there.
1:58:42 And you’re, it’s so sad inside that you don’t even know that you can push the door and get out.
1:58:44 So you have to do something, you have to keep.
1:58:48 And then when you push the door, get out, maybe walk in the room or something.
1:58:52 Then it changed your mind and you’re like, “Oh, pick something down.”
1:58:54 And then it helped change your mind.
1:59:03 But if you stay in that bathroom, those same memories will run over and over and over.
1:59:09 Have you spoken to a therapist at all? Or anyone that can help?
1:59:18 Or do they help do what? Take a pain away? Or bring it back?
1:59:21 I think it’s a process that you have to go through.
1:59:27 It’s a pain that you just have to learn with. It’s like having an handicap.
1:59:29 You just have to learn to deal with.
1:59:45 You’ve had people today that live pretty good without hand or food, wish at first or they get impudated and they have to rehab to deal with.
1:59:50 You’ve been an inspiration your whole life, your whole life to so many people.
1:59:55 You now say that Kobe is your inspiration and he’s the reason why.
1:59:56 And your motivation.
2:00:01 And he’s the reason why you are striving.
2:00:02 He’s the mountain.
2:00:06 He’s pushing you up a new mountain in your career, in this chapter of your career.
2:00:12 And I’m really, really looking forward to seeing this season of your career play out.
2:00:15 Yeah, I hope I’ll be able to do it.
2:00:20 I just have to get out there and find out.
2:00:25 Francis, we have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question for the next guest.
2:00:31 So the last guest has left a question for you and they don’t know who they’re leaving the question for.
2:00:32 Okay.
2:00:34 The question is here.
2:00:43 When did you last realize that you had it all wrong?
2:00:46 When a boy passed away.
2:01:03 There was a moment that I realized that everything, I mean, everything that’s been my reason for fighting fell apart.
2:01:12 That was the moment that I feel that I really felt like I felt like a failure.
2:01:14 You felt like a failure?
2:01:16 Yeah.
2:01:20 I feel powerful.
2:01:26 I just feel like I could have done something.
2:01:35 Just that.
2:01:40 Francis, I have to say a huge thank you.
2:01:42 I have to say a big thank you.
2:01:52 I’m not just saying thank you from me, but ever since I heard your story that time in Paris when we’re in that hotel, you put my life in perspective.
2:02:02 You gave me gratitude that I probably didn’t have to the same extent before because you’ve been through an incredible journey.
2:02:14 And throughout that whole journey, you’ve got this perspective for life where you understand more than I ever did what’s important.
2:02:19 Things like family, things like principles, you’ve understood that more than I did.
2:02:28 And you also, having gone through that entire journey, I didn’t hear you feeling pitiful, complaining about the struggles you’d been through.
2:02:32 And I reflect on the life that I’ve lived and the things that I’d dwelled on.
2:02:39 And I thought, oh my God, this guy has walked out of a really, really dire situation and built the most incredible life.
2:02:41 He’s climbed to the top of the mountain.
2:02:45 And it’s funny because when you climb to the top of those mountains, you get there alone.
2:02:50 And what you never get to see is that you’ve actually brought millions of people there too because you’ve inspired them.
2:02:54 And you’ve shown them, proven that they have no reason why they can’t to.
2:03:06 If Francis could, if Francis could go from Cameroon on that journey through the Sahara Desert, he tried to climb the fence, couldn’t get over the fence, then went through the sea on the boat.
2:03:13 From Spain to Paris, from Paris to the USA, to the top of the mountain, to beating Tyson Fury.
2:03:19 There is absolutely nothing that I can’t do.
2:03:22 Yeah, I think so.
2:03:24 I think there’s a lot.
2:03:32 We set a lot of limits of ourselves by just like, oh, it’s not possible.
2:03:36 Which again, we don’t know what’s possible or not.
2:03:44 But staying there, thinking of what’s possible or not, doesn’t help, actions help.
2:03:48 And sometimes you try, you fail, it’s okay.
2:03:55 You stand back up, pick your shit, reset, start again, and then answer, you make it.
2:04:01 And then once you really make it, and I’m like, oh, it’s good, he’s a genius.
2:04:03 Like, how did he know that this would work?
2:04:05 He didn’t know anything.
2:04:08 He just kept trying, just refused to give up.
2:04:09 It’s just like that.
2:04:22 And it’s something that, you know, because at some point, I feel like I need to succeed in order to prove everybody that was doubting at me, to prove them wrong.
2:04:27 Because even coming from where I came from, having the idea of boxing, bro.
2:04:31 He was the worst thing that, it was a dream that you could have.
2:04:41 Like, everybody, nobody believed in me, in it, in the dream, not in me, but just in the dream, like, it’s not possible.
2:04:46 We came, come from where we come, we are, to get there, it’s not possible.
2:04:47 It’s not mean for us.
2:04:54 Find something that is around us and get settled, you know, like, they really thought I was losing it.
2:05:07 Basically, like, when I let my little job in the village, like, say, go to the city, I was 22 years old, and I saw my motorcycle, like, okay, go to the store and buy gloves and stuff that I’m doing boxing.
2:05:23 And I’m like, okay, this guy has got to the top level of craziness, what the hell is this, you know, and everybody, how?
2:05:32 I mean, even my mom say, like, you’re my son, I always stand by your side, even when you’re losing it, like, now.
2:05:37 Like, okay, at least I know that, you know.
2:05:45 But on one day, he happened, I made it, and I’m like, wow, he’s his genius, how do you know that it’s going to work?
2:05:49 I didn’t know, just keep doing it, you know.
2:05:53 So whatever you have, you can keep trying.
2:06:00 It might work, might not, but at least you will be in peace with yourself knowing that you have given it all.
2:06:02 I think it’s the most important.
2:06:08 People are so afraid to fail that they don’t even try.
2:06:12 And I think that’s really, that’s the failure from not taking action.
2:06:21 The failure is not actually the fact that you don’t succeed in whatever you do.
2:06:24 The failure is not taking action, it’s not even trying.
2:06:29 That’s why you’re really fair.
2:06:30 Francis, thank you.
2:06:31 Thank you.
2:06:32 Thank you so much.
2:06:33 Honestly, it’s the most amazing honor.
2:06:36 And you’re such an incredible person on and off camera.
2:06:40 You’re such a wonderful human being, but you’re just the most tremendous inspiration.
2:06:44 I’ve interviewed 300, 400 people, but I’ve never, ever encountered a story.
2:06:46 You do that a lot.
2:06:47 Yeah.
2:06:48 Interviewing people.
2:06:49 That’s heroic of yours.
2:06:52 I’d rather fight than interviewing people.
2:06:53 Thank you.
2:06:55 Thank you.
2:07:17 [Music]
Chỉ đơn giản là tôi cảm thấy mệt mỏi khi phải mạnh mẽ, mục đích của việc chiến đấu là gì nếu tôi lại không thể chiến đấu cho người duy nhất mà tôi có thể chiến đấu. Tôi 13 tuổi và tôi quyết định rằng tôi sẽ trở thành một võ sĩ chuyên nghiệp. Nhưng, tôi không có tiền. Chúng tôi không có giày. Chúng tôi không có thức ăn. Không có phòng tập. Tôi phải làm gì đó cho giấc mơ đó. Vì vậy, tôi đã rời Cameroon. Bạn cần đến Tây Ban Nha. Tôi đã đọc rằng có nhiều người đã chết. Rất nhiều. Và bạn đã uống nước có xác động vật. Chúng tôi không có sự lựa chọn. Tôi đã ở trong đại dương. Tôi đã ngã sáu lần. Tôi đã cố gắng leo qua hàng rào. Nhưng dây thép đó, đó là phần khó khăn nhất. Tại sao bạn không bỏ cuộc? Khi giấc mơ của bạn quá lớn, thật khó để từ bỏ. Và vào ngày chúng tôi đến Paris, tôi có thể bắt đầu giấc mơ đó để trở thành một người quan sát. Bạn đã rời UFC vì bất đồng với Dana White. Sự thật là gì? Dễ thôi. Bạn không muốn… Và sau đó bạn đã chiến đấu với Joshua. Thật lòng mà nói, trong trận đấu đó, có rất nhiều sự tự tin. Bạn có ý gì? Họ có rất nhiều chiêu trò. Bạn có nghĩ họ làm điều đó một cách cố ý không? Có. Nó thật hỗn độn. Và sau đó cuộc sống cho thấy nó có thể tàn nhẫn như thế nào. Bạn đã có thể đau buồn chưa? Nhật ký của một CO-Raffle sắp đóng lại. Bất kỳ ai đăng ký vào Nhật ký của một CO trước khi chúng tôi đạt 7 triệu người đăng ký, điều này có thể sẽ xảy ra trong vài ngày tới, bạn sẽ được tham gia vào buổi rút thăm. Và vào ngày chúng tôi đạt 7 triệu người đăng ký, chúng tôi sẽ tặng rất nhiều giải thưởng mà tiền không thể mua cho tất cả các bạn. Vì vậy, hãy nhấn nút đăng ký, tham gia trước khi đạt 7 triệu, và tôi sẽ công bố các giải thưởng và người thắng cuộc. Trong phần bình luận bên dưới, khi chúng tôi đạt 7 triệu người đăng ký. Francis, chúng ta đã gặp nhau trong một phòng khách sạn ở Paris. Có tôi, bạn, Thierry Omryan, và Chemi cùng một vài người khác. Và tôi biết bạn từ TV. Tôi đã xem bạn chiến đấu. Nhưng tôi không biết gì về câu chuyện của bạn. Và thật buồn cười vì chúng tôi đều lần lượt nói chuyện với nhau.
Thierry, tôi và sau đó là bạn, và chúng tôi đã chia sẻ câu chuyện ban đầu của chúng tôi.
Và khi chúng tôi đến câu chuyện của bạn,
tôi chỉ không thể tin rằng điều đó là thật.
Tôi không thể tin rằng điều đó là thật.
Thật sao?
Tất nhiên, tôi chưa bao giờ nghe,
và tôi đã ngồi đây phỏng vấn mọi người để kiếm sống.
Tôi chưa bao giờ trong đời nghe một câu chuyện như vậy,
từ nơi bạn bắt đầu đến nơi bạn cuối cùng kết thúc.
Và tôi biết bạn đã kể cho một số người trước đây,
nhưng tôi phải bắt đầu từ đó.
Tôi phải bắt đầu từ đó vì tôi nghĩ nó tạo ra bối cảnh
của tất cả những gì bạn là ngày hôm nay,
và người đàn ông đang ngồi trước mặt tôi.
Vậy nếu bạn đưa tôi trở lại Tây Cameroon vào năm 1986.
Vâng.
Tôi sẽ thấy gì?
Thời thơ ấu của bạn như thế nào?
Tôi nghĩ bạn sẽ thấy hai bậc phụ huynh đang vật lộn,
để kiếm sống.
Cha tôi là một thợ mộc,
và mẹ tôi thì thực sự không có công việc,
và sau đó vào một thời điểm nào đó, bà làm bất cứ điều gì bà tìm thấy,
dù là bán hàng, nấu nướng một số món,
và bán trong thương mại.
Đó là tất cả những gì có vào thời điểm đó.
Trở lại năm 1986.
Người trung bình sống với 1.500 đô la mỗi năm ở Tây Cameroon.
Đó là những gì tôi đọc.
Ôi, đó là nhiều.
Ôi thật sao?
1.500 đô la mỗi năm.
Đó là một số tiền lớn.
Gia đình bạn sống với bao nhiêu tiền mỗi năm?
Mỗi năm?
Ôi, chắc chắn là ít hơn thế.
Chắc chắn là dưới một ngàn.
Và bạn ở trong một ngôi làng khoảng 11.000 người?
Vâng.
Ý tôi là, vâng, có thể là như vậy vào thời điểm đó.
Tôi nghĩ bây giờ chúng tôi đã có hơn 20.000 hoặc 30.000 người rồi.
Tôi đã tìm thấy một số bức ảnh.
Hãy xem những bức ảnh này.
Những bức ảnh khác nhau này là gì?
Bạn có thể mô tả cho tôi, chúng là gì không?
Ôi, vâng.
Đây là tôi và mẹ tôi trong bếp của chúng tôi.
Vâng, đây là khi tôi giành được chức vô địch UFC.
Và sau đó tôi đặt nó ở đó có chủ đích.
Như bạn biết đấy, tôi đã ngồi trong bếp này từ khi còn là một đứa trẻ.
Vì vậy, mơ ước về quyền anh và mọi thứ.
Vì vậy, tôi đã phải ra khỏi bếp này, ra ngoài,
lấy chiếc đai vô địch thế giới và mang nó trở về và đặt nó trong cùng một bếp
và ngồi ở cùng một chỗ mà tôi đã từng ngồi.
Và tôi nghĩ rằng, vào cuối ngày, không chỉ mọi thứ đều có thể,
mà nó cũng không phải là một vấn đề lớn, bạn biết đấy.
Đối với những ai không thấy điều này vì họ đang nghe audio,
với tất cả sự tôn trọng, nó trông giống như sàn nhà là bùn
và những bức tường là bùn và gạch.
Vì vậy, nó trông giống như một túp lều bằng bùn.
Đó là cách chúng tôi xây nhà vì đó là cách tiết kiệm nhất
bởi vì bạn làm bùn để tạo ra gạch.
Nó không giống như gạch làm từ cát và xi măng, chỉ là bùn thôi.
Vậy nó giống như một túp lều bằng bùn?
Đúng vậy.
Và bạn ngồi đó trên sàn nhà với mẹ của bạn?
Không, trên sàn, trên ghế.
Tôi sẽ không gọi đó là một cái ghế, nhưng đó là một mảnh gỗ.
Đó là một mảnh gỗ, mà là một cái ghế.
Bạn có thể ngồi trên mảnh gỗ đó một cách thoải mái.
Liệu đây có phải là một tuổi thơ hạnh phúc không?
Không, tuyệt đối không.
Nhưng vì một lý do nào đó, tôi nghĩ bất chấp mọi thứ,
tôi nợ những gì tôi có hôm nay cho tuổi thơ của mình, bạn biết đấy.
Dù tôi ghét tuổi thơ của mình,
tôi đã rất tức giận, rất buồn về nó,
bởi vì chúng tôi không có những nhu cầu tối thiểu.
Như thậm chí như bàn chải đánh răng, bàn chải đánh răng, những thứ như vậy.
Bạn biết đấy, sách để đi học.
Thậm chí như xăng để đổ vào đèn và học.
Chúng tôi đã không có một số thời gian.
Đôi khi, như bạn thấy ngọn lửa ở đó, đúng không, trong bức tranh.
Ngọn lửa mà chúng tôi đang nấu trên gỗ.
Đôi khi, bạn sẽ mang sách của mình đến đó và đọc như thế này.
Vì vậy, đây chỉ là một ngọn lửa bạn đã tạo ra với một đống gỗ và một số viên đá.
Và bạn sẽ đi và đọc bên ngọn lửa đó để bạn có thể thấy sách của mình.
Đúng vậy, chúng tôi nấu ăn.
Họ đặt một số thức ăn lên trên những viên gạch hoặc đá đó để nấu.
Và sau đó, trong khi đó, bạn đang sử dụng ngọn lửa, ngọn lửa,
để thắp sáng và đôi khi đọc sách của bạn.
Nhưng điều gì đã khiến tuổi thơ của bạn không hạnh phúc như vậy?
Nó là gì ngoài…
Những khó khăn, thử thách của mọi thứ.
Như tôi đã nói, chúng tôi thiếu thốn mọi thứ.
Hầu hết thời gian, rất nhiều thời gian, chúng tôi sẽ làm việc chân trần
bởi vì chúng tôi không có giày.
Chúng tôi sẽ phải sửa giày theo 10.000 cách để vẫn có giày.
Quần của chúng tôi sẽ có lỗ khắp nơi và chúng tôi vẫn cố gắng làm mọi thứ. Chúng tôi sẽ đến trường và cảm thấy xấu hổ vì có thể đôi khi chúng tôi không có bút hoặc bút chì hoặc vở hoặc chưa trả học phí, và họ sẽ đuổi chúng tôi ra khỏi lớp học. Tất cả những điều đó thật xấu hổ. Chưa kể, khi đến giờ nghỉ, bạn không có gì để ăn, không giống như những bạn bè khác, những đứa trẻ khác, bạn biết đấy, bạn chỉ ở một mình. Vậy nên có rất nhiều điều. Mọi thứ đều là một thử thách. Và đó là lý do tại sao, khi đôi khi tôi thấy, những người rất thoải mái chưa bao giờ trải qua khó khăn. Tôi nghĩ, “Ôi, tiền không mang lại hạnh phúc. Tiền, bla bla bla.” Tôi nghĩ, “Hãy cho tôi tiền và giữ lại hạnh phúc.” Bởi vì tôi đã sống không có tiền và tôi biết cảm giác như thế nào suốt cả ngày. Tôi thích có tiền hơn.
Bạn đang thực sự mô tả sự so sánh gây ra sự không hạnh phúc giữa bản thân bạn, gia đình bạn, những người mà bạn đã từng và những đứa trẻ khác. Đúng vậy, hoàn toàn đúng. Ý tôi là, có bao nhiêu lần tôi bị ốm mà không có thuốc? Không thể đi bệnh viện. Chúng tôi thậm chí không thể có một viên thuốc từ xung quanh đường phố. Một viên thuốc? Đúng vậy. Và rồi bạn chỉ ở nhà ốm như thế này, hy vọng, cầu nguyện. Có thể, may mắn, đôi khi, đi vào rừng và tìm một số phương thuốc để nấu. Và hy vọng rằng nó có tác dụng. Nhưng bạn không thể chi trả. Bạn đã ăn gì trong thời gian đó khi bạn không có tiền? Bạn biết đấy, nông trại, ngô, đậu, đậu phộng, những thứ như vậy, khoai, sắn, rau, những thứ như vậy. Có khoảnh khắc nào bạn nhìn lại tuổi thơ của mình và nghĩ rằng đó là khoảnh khắc tồi tệ nhất trong quá trình trưởng thành của bạn không? Chỉ là một kỷ niệm hoặc điều gì đó đã xảy ra mà bạn nghĩ rằng đây thực sự là đáy của tôi? Tôi sẽ không nói là đáy. Ý tôi là, bất chấp mọi thứ, tôi nghĩ tôi đã may mắn và tôi nghĩ tôi đã được ban tặng để có thể xử lý điều đó một cách đúng đắn. Bạn biết đấy, khi tôi nhìn lại hôm nay, tôi ấn tượng với cách mà tôi đã xử lý nó.
Và ngay cả khi không biết điều đó sẽ dẫn tôi đến đâu, tôi đã xử lý nó như việc tìm ra lối thoát. Nhưng tôi không bao giờ cảm thấy như mình ở đáy. Bạn biết đấy, thực tế, một trong những động lực lớn nhất của tôi đã xuất phát từ tình huống đó. Khi tôi khoảng 13 tuổi, có một ngày vào khoảng 3 giờ chiều, họ đã đuổi tôi ra khỏi lớp học một lần nữa. Và tôi nghĩ rằng hôm đó tôi rất tức giận. Tôi rất tức giận, gần như khóc, kiểu như, được rồi, cái quái gì thế này? Tôi đã làm gì để xứng đáng với điều này? Tại sao điều này lại không công bằng như vậy? Bạn biết đấy, và rồi cái nhìn của những đứa trẻ khác dành cho tôi, tôi cũng không thể chịu đựng được điều đó, vì vậy tôi đã trở thành một thách thức. Tôi hứa với bản thân rằng tôi sẽ thay đổi điều đó. Tôi sẽ chứng minh cho họ thấy. Đây không phải là lỗi của tôi. Tôi chỉ là một đứa trẻ, chỉ hỏi họ, không có cùng cơ hội như họ. Chỉ là chúng tôi không thể có một bậc phụ huynh có thể cung cấp cho họ. Nhưng thực tế, cái tối thiểu mà tôi có, mặc dù không đủ, là điều mà tôi đã làm việc để có được, tôi đã kiếm được, tôi biết giá trị của nó. Và ngay cả khi họ có nhiều hơn, họ có nhiều hơn tôi, họ không kiếm được nó. Bạn biết đấy, họ được cho, nhưng họ không kiếm được. Tôi bắt đầu, tôi bắt đầu làm việc trong một mỏ cát. Tôi mới chín tuổi. Đó là một mỏ cát. Vâng, mỏ cát. Và bạn đang làm gì? Bạn đang dùng xẻng để lấy cát. Vâng, lấy cát hoặc đào, đào cát, bạn biết đấy, trên núi. Vì vậy, ý tôi là, tôi nhận ra rằng mặc dù tôi có ít hơn, tôi đã làm việc cho những điều ít ỏi đó và tôi đã làm việc chăm chỉ cho điều đó. Và ngay cả khi họ có nhiều hơn, họ thực sự không biết giá trị của những gì họ có. Vì vậy, thực tế, tôi không ở dưới họ. Thực tế, tôi khá vượt trội theo một cách nào đó. Tại sao bạn lại bị đuổi khỏi lớp học hôm đó? Khi bạn 13 tuổi. Tôi nghĩ đó là một học bổng. Ngày hôm đó, tôi nghĩ là học bổng, học phí, học phí trường. Ồ, được rồi. Vậy bạn bị đuổi khỏi trường vì bạn không có tiền?
Ừ, vì tôi chưa thanh toán phí hàng năm. Tôi chưa hoàn thành phí hàng năm.
Và vâng, hôm đó anh ấy đã như vậy. Nhưng bạn biết đấy, anh ấy đã lặp đi lặp lại điều đó trong năm nay, năm sau, năm sau nữa.
Và hôm đó, tôi nghĩ đó là một tín hiệu và tôi cảm thấy, điều này sẽ thay đổi.
Nhưng vấn đề bây giờ là, tôi đã ở trong tình huống mà tôi cần phải làm nhiều hơn người khác để được chú ý.
Bạn biết đấy, tôi muốn chứng minh với họ rằng nhận thức của họ về tôi không phải là con người thật của tôi.
Tôi tốt hơn thế. Và vâng, tôi đã 13 tuổi.
Và đó là ngày tôi quyết định rằng tôi sẽ trở thành một võ sĩ chuyên nghiệp, một tay đấm chuyên nghiệp.
Đó là ngày tôi thực sự quyết định rằng khi lớn lên, tôi muốn như karate, tôi muốn cái này, tôi muốn cái kia.
Nhưng tôi đã đến một điểm mà tôi muốn điều gì đó không chỉ là đam mê của tôi, mà đồng thời cũng sẽ cung cấp cho tôi và giúp tôi nuôi sống gia đình của mình.
Và rồi tôi nhận ra rằng, được rồi, boxing, thể thao đối kháng là điều tôi nên làm.
Nhưng vấn đề là, tôi mới 13 tuổi. Không có phòng tập nào trong bán kính 50 dặm.
Và tôi chưa bao giờ thấy một phòng tập nào, bạn biết đấy, tôi chưa bao giờ thấy một phòng tập trước đó.
Và ngay cả sau thời gian đó, tôi nghĩ tôi đã ở lại làng cho đến khi tôi 22 tuổi, đó là lúc tôi cảm thấy, được rồi, đủ rồi.
Và chỉ mơ mộng thôi. Tôi phải hành động. Tôi phải làm điều gì đó cho giấc mơ đó.
Sau đó, tôi rời làng, tôi chuyển đến thành phố, tôi chuyển đến một nơi mà tôi không biết.
Và rồi tôi đã nói rằng mọi thứ tôi có để bắt đầu boxing. Và tôi đã 22 tuổi vào thời điểm đó.
Tôi đã nghe bạn nói về cha của bạn. Cả cuộc đời tôi, cha tôi là hình mẫu cho tôi về những điều không nên làm.
Vâng.
Tôi nghĩ đó là điều tốt nhất đã xảy ra với tôi vì nếu cha tôi không phải là người như vậy, tôi có thể đã trở thành người như ông ấy.
Nhưng tôi vẫn rất yêu ông ấy.
Vâng, vì một lần nữa, từ góc nhìn của tôi, ông ấy là người đã ảnh hưởng đến cuộc đời tôi nhiều nhất.
Ông ấy đã rất bạo lực. Và rồi tôi xuất hiện, nhưng ông ấy không có khả năng kênh hóa năng lượng, sự căng thẳng của mình hay biết cách sử dụng nó.
Có thể nếu họ có một cuộc cãi vã hay điều gì đó, thường thì mọi người sẽ đánh nhau rất nhiều, nhưng ông ấy thì mạnh hơn.
Vì vậy, ông ấy cơ bản đã kết thúc bằng việc đánh đập những người khác.
Điều đó khiến họ trở thành nạn nhân và ông ấy trở thành kẻ có tội, đúng không?
Và rồi ông ấy có một danh tiếng vì khi bạn tham gia vào nhiều cuộc đánh nhau trong khu phố và bạn thắng trong bất kỳ cuộc đánh nào.
Vì vậy, bạn chỉ là một kẻ xấu, bạn biết đấy.
Ông ấy có danh tiếng đó vì mọi người không thực sự thích hành vi của ông ấy.
Và đó là điều mà tôi hiểu rất nhanh và nó đã ảnh hưởng đến tôi.
Tôi không muốn có danh tiếng đó, mặc dù tôi thích mọi thứ liên quan đến sức mạnh.
Tôi rất thích nó.
Nhưng tôi như, không, không thể nào họ lại nói với tôi về cha tôi.
Cơ bản là như cuộc ly hôn, tôi mới sáu tuổi.
Vì vậy, tôi bắt đầu sống với các dì của mình và những người khác.
Họ sẽ nói, vâng, bạn chỉ cần nhìn, vâng, ông ấy đang làm như cha của ông ấy, ông ấy chắc hẳn phải giống như cha của ông ấy, kiểu như vậy.
Và điều đó làm tôi tức giận rất nhiều.
Tôi không muốn có danh tiếng đó, mặc dù tôi thích mọi thứ liên quan đến sức mạnh, chiến đấu.
Bạn biết đấy, và đó là cách mà tôi cuối cùng tìm thấy những môn thể thao quyền anh, thể thao chiến đấu.
Đó là điều đúng đắn để làm vì có quy tắc.
Có quy tắc.
Nó được tổ chức và mọi thứ đều đúng đắn để làm và bạn sẽ không ảnh hưởng đến danh tiếng của mình.
Khi bạn tham gia vào một trận đấu quyền anh hoặc một cuộc chiến đấu, bạn thắng.
Bạn là người chiến thắng.
Họ sẽ ăn mừng bạn.
Họ không đổ lỗi cho bạn vì đã đánh ai đó.
Ông ấy là một người đàn ông bạo lực bên ngoài ngôi nhà, nhưng cũng bên trong ngôi nhà.
Vâng, một chút với bạn và mẹ bạn.
Chúng tôi sẽ bị đánh đòn.
Ý tôi là, ở châu Phi, vào thời điểm đó, điều đó xảy ra rất nhiều trong nhiều gia đình.
Vì vậy, đó không phải là điều gì đó hiện nay, mọi thứ có chút khác biệt, nhưng đó không phải là điều gì đó quá khác biệt.
Bạn biết đấy, ông ấy kiểu như là một người đàn ông thẳng.
Ông ấy có bạo lực với mẹ bạn không?
Thỉnh thoảng, thỉnh thoảng điều đó có thể xảy ra.
Ông ấy qua đời khi bạn 15 tuổi?
Đúng vậy, ông ấy đã qua đời.
Điều đó ảnh hưởng đến bạn như thế nào khi bạn 15 tuổi khi ông ấy qua đời?
Bạn biết đấy, ông ấy không phải là một phần lớn trong cuộc sống của tôi vào thời điểm đó.
Nhưng đúng vậy, bạn có thể bị ảnh hưởng khi nghĩ về cha mình và thực tế rằng bạn sẽ không bao giờ gặp ông ấy nữa.
Bạn biết đấy, thỉnh thoảng trong vài tháng, bạn nghĩ rằng, ôi, vậy là hết rồi.
Và đúng vậy, ông ấy đã ảnh hưởng đến bạn rất nhiều.
Ý tôi là, bạn bị tổn thương, nhưng chỉ cần biết cách tiếp tục.
Khi ông ấy qua đời, ông ấy không đủ khả năng để đến bệnh viện.
Đúng vậy, ông ấy đã ốm.
Ông ấy ở nhà trong nhiều tháng, ốm, chỉ nằm trên giường, không thể tự đi ra toilet, không thể làm gì cả.
Ông ấy có một chân bị thối và chỉ nằm như vậy cho đến khi ông ấy qua đời.
Đó là điều mà tôi nhìn vào và nghĩ rằng, ôi, tôi nghĩ tôi cần phải làm điều gì đó.
Tôi cần phải hành động vì những điều như thế này có thể xảy ra lần nữa trong tương lai hoặc với mẹ tôi hoặc với ai đó gần gũi.
Và tôi sẽ không thể làm gì, tôi sẽ bất lực.
Và không, không nhất thiết phải như vậy, bạn biết đấy.
Vì vậy, đó là một trong những lý do, chỉ cần bị ốm, ở nhà để chết.
Có thể chúng tôi có thể đã cứu ông ấy nếu chúng tôi có tiền, có thể ông ấy vẫn còn sống nếu ông ấy có thể đến bệnh viện.
Nhưng không ai biết và không ai sẽ bao giờ biết.
Vài năm sau, tôi nhìn mẹ tôi và tự hỏi nếu bà ấy bị ốm, tôi sẽ làm gì?
Và điều đó làm tôi sợ hãi.
Vào thời điểm đó, tôi biết tôi phải làm điều gì đó để ít nhất có thể cung cấp cho bà ấy một dịch vụ chăm sóc sức khỏe decente.
Tôi luôn tự hỏi cuộc sống của tôi sẽ như thế nào nếu cha tôi còn sống đến hôm nay.
Tôi ước tôi có thể có ông ấy trong cuộc sống của mình hôm nay, chỉ cần một ngày thôi.
Ừ, sau khi cha tôi qua đời, và tôi nghĩ rằng đó cũng là một cú sốc cho tình huống của chúng tôi.
Tôi nhận ra, ý tôi là, tôi đã 15 tuổi vào thời điểm đó và tôi biết rằng tình huống của chúng tôi không tốt.
Chúng tôi không sống trong điều kiện tốt, nhưng đó như một sự mở mang, kiểu như, được rồi, đây là mức độ tồi tệ như thế nào.
Ông ấy đã không đi bệnh viện trong nhiều tháng.
Tôi thỉnh thoảng đến đó và ông ấy đang chịu đựng trong đau đớn và mọi thứ.
Ông ấy không đi bệnh viện.
Và ngay cả khi ông ấy qua đời, tôi vẫn thường xuyên có những cơn ác mộng thấy ông ấy đang đau đớn, la hét vào ban đêm, những thứ như vậy.
Và tôi nghĩ, điều này không thể xảy ra lần nữa.
Thật khó khăn, đúng không?
Vì vậy, không chỉ là tôi nghĩ rằng khi lớn lên, tôi sẽ có một gia đình và tôi sẽ muốn cung cấp cho họ, đưa họ vào một tình huống tốt hơn, trong điều kiện tốt hơn.
Nhưng đó như là, được rồi, đây là điều gì đó có thể xảy ra một lần nữa.
Bạn sẽ làm gì?
Có thể, đúng, có thể là mẹ bạn.
Có thể là một trong những anh chị em của bạn.
Hoặc có thể một ngày nào đó là chính con cái của bạn.
Bạn sẽ làm gì?
Chỉ ngồi đó và, không, tôi cần phải làm điều gì đó.
Vậy là tất cả.
Tôi đã hành động, bạn biết không?
Và rồi, vâng, ở một khía cạnh khác, nhìn vào nơi chúng tôi đã ở, khi bố tôi qua đời, tôi luôn tự hỏi, như thế nào nếu ông ấy còn ở đây?
Nếu ông ấy có thể quay lại và nhìn thấy chúng tôi, ông ấy sẽ nói gì?
Ông ấy sẽ cảm thấy như thế nào?
Ý tôi là, như mọi khi, và tôi nhớ những khoảnh khắc mà tôi tái hiện gia đình chúng tôi rất nhiều, bạn biết không?
Khi lớn lên, chúng tôi chưa bao giờ phải ăn ở bàn ăn như thế này.
Chúng tôi không có bàn ăn.
Nhưng trong năm qua, tôi đã tái hiện điều đó.
Như là, tôi sẽ có một ngôi nhà đẹp với những bàn ăn.
Và đôi khi tôi sẽ đến đó và tập hợp mọi người lại ở bàn.
Và ngay cả khi tôi không nói, tôi nhìn vào bàn đó và biết rằng có ai đó đang thiếu.
Có một người đang thiếu, bạn biết không?
Ai có thể là người làm cho bàn đó hoàn hảo, bạn biết không?
Mặc dù thật vui khi được ở bên những người có mặt, nhưng vẫn là một phước lành khi có họ.
Nhưng thật buồn khi không có một người ở đó.
Bạn bắt đầu mơ ước từ khi còn rất nhỏ, bạn bắt đầu mơ về một cuộc sống khác.
Và tôi đã đọc rằng bạn khá cuồng Mỹ.
Bạn đã ký tên của mình là San Francisco?
Bạn không cuồng đâu. Tôi yêu nước Mỹ. Tôi luôn yêu nước Mỹ.
Kể từ khi tôi tự gọi mình là cậu bé Mỹ, tôi đã tự đặt cho mình một biệt danh là cậu bé Mỹ.
Khi bạn còn trẻ?
Ừ, như những đứa trẻ xung quanh gọi tôi là cậu bé Mỹ vì tôi nói với chúng rằng đó là tên của tôi.
Và ở tuổi 17, bạn nói rằng bạn đã rời khỏi thị trấn nhỏ đó. Nó có tên là Betty phải không?
Đúng, đó là ngôi làng.
Đó là ngôi làng mà bạn đã rời đi. Và bạn đã chuyển đến một thị trấn khác.
Bạn đã đến thành phố lớn nhất của Cameroon nơi bạn bắt đầu boxing?
Đúng, Douala.
Tại sao bạn lại rời đi?
Không phải ở tuổi 17. Ở tuổi 17, tôi đã bỏ học vì không thể tiếp tục.
À, được rồi, vậy là bạn đã bỏ học ở tuổi 17?
Là ở tuổi 22.
Được rồi, vậy là ở tuổi 22 bạn quyết định muốn chuyển thành phố?
Đúng.
Bạn đã từng đến phòng tập gym nào trước đó chưa?
Không.
Khi nào là lần đầu tiên bạn đến phòng tập gym?
Phòng tập boxing? Cũng khoảng 22 tuổi.
22 tuổi?
Ừ, khi tôi rời ngôi làng để đi tìm một phòng tập.
Tại sao bạn lại rời Cameroon? Và bạn đã rời Cameroon ở độ tuổi nào?
Tôi rời Cameroon khoảng 26 tuổi khi tôi rời Cameroon.
Tại sao bạn lại rời đi?
Chà, tôi biết rằng tôi không thể thành công ở đó như một võ sĩ vì tôi đã bắt đầu boxing và tôi biết thực tế ở đó.
Tôi biết sự thật.
Ngay cả trước khi tôi bắt đầu boxing, tôi đã biết thực tế. Tôi biết rằng điều đó có thể xảy ra ở đó.
Bạn biết đấy, tôi cần một sân khấu lớn. Tôi cần một nơi có nhiều hơn. Boxing phát triển tốt.
Bạn muốn đi đâu?
Đầu tiên, luôn luôn là Mỹ. Nhưng từ Cameroon, không có cách nào để đến Mỹ.
Tôi không định bơi qua Đại Tây Dương.
Vì vậy, cách dễ nhất, con đường được trải nhựa hơn là đi đến châu Âu.
Vậy là vào ngày 3 tháng 4, bạn 25, 26 tuổi. Năm 2012, mà không cảm thấy như là đã lâu lắm rồi.
2012 là khi tôi rời đi.
Đó là năm 2012.
Ừ, đó là khi tôi rời khỏi trường trung học và vào thời điểm đó bạn đang rời Cameroon.
Đúng.
Và mục tiêu của bạn là bạn sẽ cố gắng đến Tây Ban Nha hoặc đến châu Âu?
Đúng.
Vậy bạn định đi bộ từ Cameroon đến châu Âu?
Không phải vậy. Ý tôi là, từ Cameroon, tôi ở Douala.
Tôi đã đi xe buýt đến Youndé. Sau đó, tôi đi tàu đến Bắc Cameroon.
Và rồi chúng tôi bắt đầu đi, như kiểu, họ gọi là gì nhỉ, Klando?
Trong xe tải?
Không, không, không. Là xe nhỏ, mà bạn biết đấy, họ biết cách tránh cảnh sát, trạm và những thứ khác trên đường.
Vậy là chúng tôi đã đi từ Cameroon, Bắc Cameroon đến Yola ở Nigeria và sau đó từ Yola đến Kano và rồi từ Kano, Nigeria.
Vậy bạn đã đi từ Cameroon đến Nigeria, rồi Niger, rồi Algeria.
Đến Morocco.
Đến Morocco.
Đúng vậy.
Và sau đó bạn đã vượt qua sa mạc Sahara như thế nào?
Chúng tôi đã gặp may. Nhóm của chúng tôi không gặp quá nhiều rắc rối, mặc dù có 25 người chúng tôi ở phía sau một chiếc xe tải.
Đúng vậy. Nhưng chúng tôi đã vượt qua. Chiếc xe tải không bị hỏng. Chúng tôi đã đến nơi an toàn.
Có người đã chết khi đi qua sa mạc Sahara không?
Có, rất nhiều. Như, suốt dọc đường, bạn sẽ thấy như, xác người xung quanh.
Xác người?
Xác người trong sa mạc và chỉ nhìn quanh, nhìn quanh, như là không.
Bạn thấy xác người và quay đi?
Đúng vậy.
Bạn lấy tiền từ đâu để thực hiện chuyến đi này, để rời khỏi Cameroon và cố gắng đến châu Âu?
Bởi vì chắc chắn phải tốn tiền.
Đúng vậy. Từ đầu, ban đầu không quá khó vì đó là điều mà bạn chuẩn bị trong nhiều năm.
Bạn không chỉ thức dậy một ngày và làm như vậy. Bạn chuẩn bị cho nó, bạn không biết bạn cần bao nhiêu, nhưng bạn biết rằng số tiền bạn có thể có, bạn có thể sử dụng để đi.
Bạn biết đấy, tôi có một ít tiền tiết kiệm mà tôi đã tiết kiệm, tiết kiệm một thời gian.
Tôi đã mang một ít theo và đưa một ít cho em gái tôi giữ sẵn phòng khi tôi gọi.
Bởi vì tôi không biết mình sẽ đi đâu và rồi chúng tôi đã nghe nói rằng có rất nhiều kẻ buôn lậu trên đường.
Vì vậy, tốt hơn là bạn không nên mang tất cả tiền của mình bên người. Càng đi xa, bạn sẽ gọi và họ sẽ gửi tiền cho đến khi hết.
Và sau đó bạn bắt đầu tự tìm cách.
Điều gì đó, bạn nói một cách rất bình thường, nhưng thực tế của hành trình đó là gì?
Bạn biết đấy, tôi đã đọc rằng bạn đã uống, đôi khi là uống nước có xác động vật bên trong.
Đúng vậy. Khi chúng tôi lần đầu tiên vượt qua sa mạc, chúng tôi đến Nam Algeria trong một nhóm Damara.
Chúng tôi tìm thấy một giếng nước và nó gần như cạn kiệt, chỉ còn một ít nước mà tôi nghĩ đã có ở đó khoảng bốn tháng.
Có xác động vật và tất cả lá cây, mọi thứ đều ở trong nước.
Nhưng chúng tôi đã rất mất nước vì nước của chúng tôi đã hết trong sa mạc từ nhiều giờ trước.
Vì vậy, lúc đó, nước trông không hề tốt chút nào. Nó khá tệ.
Nhưng tôi nghĩ triết lý ở đây là, được rồi, tôi có uống nước và nếu nó phải giết tôi, thì cứ để nó giết, hoặc tôi chỉ chết ngay bây giờ vì mất nước.
Tôi nghĩ khi đó chỉ có hai lựa chọn, thật dễ dàng để chọn một, chết ngay bây giờ hoặc chết sau, sau này.
Tất cả những trải nghiệm này đã ảnh hưởng đến bạn như thế nào với tư cách là một người đàn ông về khả năng phục hồi và thái độ đối với cuộc sống?
Có lẽ bạn thậm chí không biết vì bạn chỉ là chính bạn, nhưng bạn phải nhận ra rằng bạn khác với những người khác ở thế giới phương Tây.
Tôi nghĩ nói chung, ở châu Phi, chúng tôi khá khác biệt với thế giới phương Tây.
Chúng tôi có nhiều hơn, không phải là ở thế giới phương Tây, mọi người không gặp khó khăn, nhưng hầu hết chúng tôi đều gặp khó khăn và thường là những khó khăn lớn.
Bởi vì ở thế giới phương Tây, bạn sẽ không thấy, không thường xuyên thấy trẻ em trải qua nạn đói, đi ngủ mà không có gì để ăn.
Tôi nghĩ phương Tây được thiết kế để tránh xa những loại rắc rối như vậy.
Bạn có thể không có nhà, nhưng bạn vẫn có thể có thứ gì đó để ăn, nhưng ở châu Phi, hầu hết mọi người thậm chí còn không có điều đó.
Và điều tốt là, và tôi nghĩ sự khác biệt mà tôi nhận thấy cho đến nay là ở châu Phi, bạn biết từ khi còn nhỏ rằng bạn không thể dựa vào ai cả.
Bạn không mong đợi điều gì từ bất kỳ ai. Tất cả đều phụ thuộc vào bạn.
Và miễn là bạn hiểu điều đó, phần còn lại của cuộc đời bạn sẽ tốt hơn vì bạn ra ngoài và tìm ra cách giải quyết.
Nhưng bạn đến nhiều quốc gia phương Tây và mặc dù xuất phát từ nơi bạn đến, bạn thấy rằng có rất nhiều cơ hội.
Và mọi người vẫn ngồi đó, phàn nàn, “Chúng tôi không có cái này. Cái này phải như thế này. Cái này phải như thế kia.”
Bạn sẽ nghĩ, “Chà, đây còn hơn tất cả những gì tôi cần.”
Bạn biết đấy, vì ở điểm mà bạn không cần, bạn không chỉ cần những gì có thể được cung cấp cho bạn.
Những gì sẽ được cung cấp cho bạn chỉ là một con đường, những gì có thể được cung cấp cho bạn chỉ là một cách để bạn chấp nhận, để giúp bạn đến nơi bạn muốn vì bạn đã đặt mục tiêu của mình vượt xa những gì bạn có thể đạt được.
Bạn mất bao lâu để vượt qua sa mạc Sahara?
Vượt qua sa mạc Sahara, mất một ngày.
Một lần nữa, chúng tôi đã may mắn. Xe của chúng tôi không bị hỏng.
Vì vậy, họ đã lái xe khoảng 20 hoặc 22 giờ.
Và cuối cùng bạn đến Morocco. Và từ Morocco, bạn cần đến Tây Ban Nha, điều này thì khác.
Đó là phần khó khăn nhất. Tôi đã dành gần một năm ở Morocco.
Cố gắng đến Tây Ban Nha?
Tôi đã thực hiện rất nhiều nỗ lực trên nước và cũng như trên hàng rào.
Khi bạn sống ở Morocco, bạn ở đâu?
Ở bất cứ đâu bạn tìm thấy, trong sa mạc, trong rừng. Nó phụ thuộc vào những gì bạn đang tìm kiếm.
Ví dụ, nếu bạn muốn đến hàng rào, cố gắng leo qua hàng rào, mà ở Melilla, chủ yếu thì bạn phải ở trong rừng Gorogo.
Nó giống như sống trong rừng giữa những cái cây, và rồi bạn bị thương.
Bạn ăn gì?
Bạn ăn mọi thứ bạn tìm thấy. Đôi khi có những người có thể làm bẫy và bắt một số động vật.
Nhưng phần lớn, chúng tôi sẽ chờ đến ban đêm để đi chợ, vì cảnh sát luôn ở xung quanh, bạn biết đấy, cảnh sát chìm.
Chúng tôi sẽ chờ đến đêm, đi ra chợ, tìm những thứ rác ở chợ, rồi tìm những đồ hỏng như họ vứt đi, có thể là cà chua, khoai tây, chân gà, vì họ không ăn chân gà. Đó là điều tốt nhất đối với chúng tôi. Vì vậy, chúng tôi sẽ tìm những thứ như vậy trong rác và quay lại trong rừng, cố gắng nấu một bữa ăn khi không có tiền.
Bạn có đang cố gắng, vào thời điểm đó, để tìm cách đến châu Âu không? Bạn có đang cố gắng học cách tốt nhất, vì tôi không thể tưởng tượng, hay có ai đó đã nói cho bạn cách đến châu Âu không? Có rất nhiều người ở đó cũng đang cố gắng làm điều tương tự. Không chỉ có bạn.
Bạn đã rời khỏi nhà một mình, nhưng khi đến một thời điểm nào đó, bạn bắt đầu gặp những người cũng đang trong hành trình tương tự. Và khi bạn đến Morocco, có rất nhiều, hàng trăm người.
Bạn có tập luyện vào thời điểm đó không? Bạn có cố gắng giữ dáng không? Có, đôi khi ở trong rừng. Ý tôi là, bạn không có gì để làm. Bạn sẽ làm hít đất, bạn sẽ làm một số bài tập bụng, nhưng còn lại thì bạn sẽ làm gì?
Và bạn vẫn mơ ước trở thành một võ sĩ, mặc dù bạn đang ở trong rừng? Vâng, đó là điều. Ý tôi là, đó là động lực của tôi. Tôi nghĩ nếu không phải vì điều đó, tôi đã không rời bỏ đất nước của mình. Chỉ đơn giản là vì điều đó. Tôi chưa bao giờ nghĩ về bất cứ điều gì khác. Vì vậy, đó là lý do tại sao tôi rời đi.
Làm thế nào bạn biết bạn sẽ giỏi về điều đó? Tôi không biết. Nhưng tôi sắp tìm ra. Tôi hoàn toàn không biết. Tôi có thể rất tệ. Tôi có thể rất giỏi. Vì vậy, tôi chỉ sắp thử. Và nếu không thành công, thì ít nhất cũng đã thử.
Tôi nghĩ điều quan trọng nhất là cố gắng và cống hiến hết mình. Và nếu không thành công, thì, à, chúng ta sẽ bắt đầu lại. Có hai cách để đến Tây Ban Nha. Bạn có thể trèo qua tường, hoặc bạn có thể đi qua nước, qua biển.
Vâng. Và đi qua nước có thể rất nguy hiểm và khó khăn đôi khi. Tôi đã thử vài lần. Bạn đã thử trèo tường chưa? Vâng. Rào dây kẽm gai?
Ừ, tôi đã thử vượt qua hàng rào dây thép gai. Tôi có rất nhiều vết sẹo trên người. Rất nhiều vết sẹo do dây thép gai để lại trên người tôi.
Thật sao?
Đó là những vết thương do dây thép gai. Bạn thấy ngón tay của tôi không? Bạn thấy ngón tay của tôi không? Trên da tôi, bạn sẽ thấy ở bụng tôi đây, ở chân tôi.
Tôi đã cố gắng. Tôi có rất nhiều vết sẹo như vậy. Tôi đã thử và cố gắng ở đại dương, khoảng sáu lần. Tôi đã thất bại sáu lần.
Chuyện gì xảy ra khi bạn cố gắng vượt qua hàng rào dây thép gai? Họ có bắt bạn không?
Chà, địa điểm mà chúng tôi chọn, vì nó khoảng 12 hoặc 14 dặm hàng rào với dây thép gai.
Vì vậy, chúng tôi sẽ có một người hướng dẫn quan sát đi bộ xung quanh tất cả những hàng rào đó, và cố gắng xác định một địa điểm mà không có quá nhiều dây thép gai, hoặc dây thép gai đã bị hỏng.
Và khi không có nhiều xe cộ, vì có xe cộ ở phía Maroc, và có xe cộ ở phía Spence.
Và theo một cách nào đó, có khoảng ba hàng rào, và sau đó là dây thép gai ở như có thể là hàng rào đầu tiên hoặc thứ hai.
Không có cơ hội nào, trừ khi bạn có thể bay, bạn không thể đến đó. Và nó cao khoảng bảy mét.
Cao bảy mét?
Cao bảy mét. Vì vậy, không thể vượt qua với dây thép gai. Không có dây thép gai, thì tốt.
Nhưng, và sau đó họ dọn dẹp, họ bao quanh bằng các hàng rào, vì vậy người đó phải đứng cách xa một khoảng để cố gắng xác định xem có sự cố dây thép gai nào ở đâu không.
Bạn biết đấy, nên rất khó khăn. Và ở đó có cảnh sát Maroc, ở phía Maroc, có những hộp gác ở khoảng cách, tôi không biết, có thể là 20 mét.
Mỗi 20 mét có một người gác?
Ừ, cách nhau 30 mét, có một hộp gác. Đôi khi một số hộp có thể trống. Nhưng từ nơi chúng tôi đứng, bạn không thấy.
Bạn cần ai đó đến đó như một tuần mỗi lần, đọc mọi thứ, theo dõi thông tin, bạn biết đấy, như là vị trí, người gác, cách họ đã…
Lịch trình?
Ừ, cách họ đã thay đổi vì nó là cố định, nhưng một người không ở đó 24 giờ. Tôi nghĩ là khoảng tám giờ.
Vậy là khi anh ấy phát hiện ra chỗ đó, thấy không có quá nhiều dây thép gai, thì anh ấy sẽ nghĩ, được rồi, có một góc nhìn rất xa ở đó, có một góc nhìn từ phía bên kia, rất xa.
Và rồi những cái hộp này, có lính gác bên trong không? Có thể anh ấy sẽ mất vài ngày chỉ để tìm hiểu xem những cái hộp đó có lính gác hay không.
Một ngày nào đó, anh ấy sẽ đi qua và rồi như chờ đợi, họ có thể ở lại cùng một chỗ trong khoảng hai ngày, chỉ để chờ đợi.
Và khi xe tải đến, để thay ca.
Để lính gác thay ca?
Đúng vậy, để lính gác thay ca. Và rồi anh ấy sẽ thấy hộp nào có lính gác và hộp nào không có.
Và rồi họ đến lúc mấy giờ và họ đi lúc mấy giờ, nếu họ cầu nguyện, họ đi cầu nguyện lúc mấy giờ.
Và bạn cần tất cả những thông tin đó trước khi chuẩn bị một cuộc tấn công.
Và cuối cùng bạn đã chuẩn bị một cuộc tấn công cho hàng rào?
Đúng vậy, và đôi khi bạn chuẩn bị cuộc tấn công, bạn thấy tất cả những điều đó, bạn thu thập tất cả những thông tin đó.
Rồi khi bạn đến gần hàng rào, bạn nhận ra rằng có dây thép gai.
Bạn không thể chỉ nhìn từ nơi bạn đang đứng, bạn biết đấy, hoặc có thể có ai đó ở dưới đất.
Họ đào khoảng năm mét dài và rộng như thế này và rồi họ trải dây thép gai khắp nơi.
Sau đó bạn chạy có thể khoảng 30 mét hoặc 100 mét, họ có thể thấy bạn đến, họ biết rằng bạn đang đến.
Bây giờ bạn đang tận dụng lợi thế vì bạn ở trong một nhóm người và rồi bạn đến gần và rồi bạn thấy khoảng năm mét dây thép gai.
Bạn có thể nhảy qua năm mét, điều đó không thể, bạn biết đấy.
Vậy bạn làm gì, bạn chạy lại?
Khi bạn chạy lại, nếu có một nhóm người, một số người sẽ rơi vào dây thép gai vì họ không thấy.
Hoặc có thể bạn ở tuyến đầu, bạn thấy, nhưng bạn không thể quay lại vì có một đám đông phía sau bạn đang đến.
Dây thép gai chỉ đẩy và rồi bạn rơi vào trong dây thép gai.
Bạn đã bao giờ cố gắng leo qua hàng rào chưa?
Và bạn có bị bắt không?
Ừ, tôi đã cố gắng leo qua hàng rào.
Tôi đã ra khỏi những dây thép gai trên mặt đất một lần, và đó là lần tôi bị ngã vào dây thép gai.
Tôi đã cố gắng leo qua hàng rào, nhưng dây thép gai trên hàng rào rất đau và lớn.
Tôi đã cố gắng giữ chặt nó, nhưng nó chỉ làm tổn thương mặt tôi.
Tôi nghĩ, “Ôi, được rồi.” Tôi hiểu.
Và tôi đã đến điểm mà tôi nghĩ, bạn biết đấy, tôi thà sống mà không ở châu Âu còn hơn là chết ở châu Âu.
Như thể, chờ đã, sẽ có một thời điểm khác.
Điều đó không thể.
Vậy cuối cùng bạn quyết định rằng bạn muốn đi qua biển bằng thuyền?
Bạn sẽ cố gắng đi bằng một chiếc thuyền nhỏ?
Vâng, điều đó, ý tôi là, ngay cả trước khi tôi thử dây thép gai, điều đầu tiên tôi đã thử là một chiếc thuyền.
Và tại sao điều đó không thành công?
Ý tôi là, không phải chiếc thuyền là một chiếc thuyền bơm hơi nhỏ mà bạn có thể sử dụng trong hồ bơi của mình, những thứ mà họ sử dụng trong hồ bơi.
Chúng tôi gọi đó là một chiếc thuyền nhỏ.
Bạn có thể đặt nó vào hồ bơi.
Bạn có thể mua nó ở Walmart.
Ở Walmart?
Vâng, chính xác.
Vậy bạn đã cố gắng vượt biển từ Morocco sang Tây Ban Nha bằng một trong những chiếc thuyền bơm hơi nhỏ này.
Bạn không biết bơi?
Không, tôi không biết bơi.
Nhưng đoán xem? Cuối cùng tôi đã trở thành một thuyền trưởng.
Thuyền trưởng của cái gì?
Của chiếc thuyền.
Bởi vì anh ấy đang gửi một thuyền trưởng.
Anh ấy đang gửi ai đó để tổ chức.
Ai đó biết cách chèo thuyền.
Ai đó biết chúng tôi đang đi đâu.
Ai đó biết cách tổ chức, như cho 10 người lên cùng một chiếc thuyền từ đất liền ra biển.
Và sau đó, làm thế nào họ tổ chức tất cả những điều đó?
Và rồi tôi đã thực hành, tôi đã làm điều đó nhiều lần đến nỗi tôi trở thành một chuyên gia.
Vậy bạn đã thử?
Và tôi vẫn không biết bơi.
Bạn đã thử sáu lần để vượt qua.
Điều gì đã xảy ra trong sáu lần đó?
Đôi khi chúng tôi bị bắt.
Phần lớn thời gian chúng tôi bị bắt.
Và điều gì xảy ra nếu bạn bị bắt?
Họ gửi bạn trở lại sa mạc.
Họ gửi bạn trở lại sa mạc?
Vâng, đến sa mạc.
Không phải đến Morocco?
Không, bạn đang ở Morocco.
Bạn bị bắt bởi lính canh Morocco.
Ừ, nhưng sau đó họ chỉ đưa bạn trở lại thành phố hay cái gì đó?
Không, vì họ đã bị phạt để bảo vệ mọi người khỏi sân bay.
Họ đã bị Liên minh Châu Âu phạt vì đã giữ các bạn ở đó.
Vì vậy, mỗi khi họ bắt được ai đó, họ lập một báo cáo về người đó rằng, được rồi, chúng tôi đã bắt được ai đó và sau đó chúng tôi gửi họ trở lại khỏi Morocco.
Họ sẽ chỉ đưa bạn đến biên giới Algeria trong sa mạc và ném bạn ở đó và bạn sẽ tự tìm đường về.
Vậy họ ném bạn trở lại sa mạc mà không có thức ăn mỗi khi bạn bị bắt?
Ừ.
Ý tôi là, điều đó thật khủng khiếp.
Tại sao lại là cuộc sống của anh ấy?
Và ngay cả đến hôm nay, vẫn có những người ngoài kia vẫn làm điều tương tự.
Và ngay cả khi điều đó ngày càng khó khăn hơn, tôi không biết phải làm gì, nhưng tôi không muốn tìm hiểu.
Thật khủng khiếp.
Vậy bạn đã, nhưng sau đó bạn lại quay lại và cố gắng lần thứ bảy.
Tại sao bạn không bỏ cuộc?
Bạn đã thử vượt qua hàng rào.
Hàng rào không hiệu quả.
Bạn đã thử vượt biển sáu lần bằng một chiếc thuyền bơm hơi nhỏ.
Điều đó không hiệu quả.
Tại sao bạn không bỏ cuộc?
Để làm gì?
Bỏ cuộc, quay trở lại Cameroon, có thể sống ở Morocco.
Để làm gì?
Quay trở lại cái gì?
Họ có tìm được việc làm ở Cameroon hay Morocco không?
Tại sao tôi không thể, tại sao tôi không nên thử lại?
Tất cả chỉ là về việc cố gắng.
Và tôi nghĩ khi giấc mơ của bạn quá lớn, khi bạn có điều gì đó, thật khó để từ bỏ.
Bạn đến mức mà bạn có khả năng mạo hiểm nhiều hơn chỉ vì một giấc mơ, điều mà một người bình thường sẽ không hiểu.
Giống như, tôi chỉ tự hỏi bản thân bây giờ, tại sao tôi không bỏ cuộc vào thời điểm đó?
Tại sao tôi cứ làm điều này?
Tại sao tôi lại chấp nhận những rủi ro đó?
Bởi vì có một khoảnh khắc mà ngay cả bây giờ tôi nghĩ về nó.
Tôi cảm thấy, điều đó thật ngu ngốc.
Nó giống như một bản án tử hình.
Bạn chỉ may mắn khi sống sót ra ngoài đó, bạn biết đấy, nhưng tôi đã đưa ra những quyết định đó.
Giấc mơ của bạn lớn đến mức nó làm bạn mù quáng.
Bạn không thể thấy bất cứ điều gì khác, ngoại trừ những gì bạn có, không phải những gì ở phía trước.
Bạn không thể nhìn thấy gì ở phía trước, ngoại trừ những gì bạn có trong tâm trí.
Bạn chỉ có thể thấy những gì trong tâm trí mình, và bất kể điều gì ở phía trước, bất kể chướng ngại vật nào ở trước mặt bạn,
bạn chỉ có thể thấy những gì trong tâm trí mình và không có gì có thể ngăn cản bạn.
Và điều gì trong tâm trí bạn đã kéo bạn lại?
Giấc mơ.
Giấc mơ để thực hiện, để có được sự nghiệp boxing, bạn biết đấy, sự nghiệp boxing đó thiết lập một sự ổn định cho tôi và gia đình,
và những đứa trẻ tiềm năng của tôi, để chúng không phải trải qua những gì tôi đã trải qua.
Bạn biết đấy, vì vậy tôi biết rằng nếu tôi từ bỏ, tôi sẽ không thể nhìn vào chính mình, nhìn vào gương như thế này.
Tôi sẽ cảm thấy xấu hổ khi sống với chính mình. Tôi không thể sống với chính mình.
Điều đó thật khó khăn. Bạn đã nghĩ về điều đó.
Bạn nghĩ rằng, ôi, có thể, có thể không còn cách nào khác.
Như việc quay trở lại, và có thể không thực sự có điều gì để làm, và một ngày nào đó bạn thấy con bạn bị ốm,
và bạn cảm thấy bất lực, giống như cha mẹ bạn đã từng cảm thấy với bạn, và như, không, điều đó không thể xảy ra.
Và sau đó, lần thử thứ bảy đã thành công.
Vâng.
Hãy đưa tôi đến lần thử thứ bảy để vượt biển đến châu Âu.
Bạn lên thuyền, có bạn và một vài người đàn ông khác. Bạn bắt đầu chèo.
Lần thử thứ sáu gần đến mùa đông.
Được rồi.
Chúng tôi bị bắt. Và tôi đã gần như đến nơi. Chúng tôi đã ở bên kia.
Chúng tôi bị một đội quân bắt. Không phải là Lực lượng Bảo vệ Bờ biển. Thậm chí không phải Lực lượng Bảo vệ Bờ biển.
Đó là một đội quân với một con tàu lớn, và họ chỉ đi qua nơi nào đó.
Sau ba giờ trong đại dương, chúng tôi đã chèo. Chúng tôi biết rằng chúng tôi đang đến gần.
Và rồi chúng tôi bị bắt.
Trở lại Morocco, họ biết rằng chúng tôi đã đi. Chúng tôi đã thành công.
Và lúc đó, gần đến mùa đông. Mùa đông đang đến.
Nước không còn ổn định nữa. Chúng tôi không thể thử nữa.
Và đối với tôi, tôi tự nhủ rằng ngày nào tôi chạm vào đại dương một lần nữa, tôi sẽ không bao giờ quay lại.
Tôi không biết chính xác mình sẵn sàng làm gì, nhưng tôi cảm thấy điều đó không xảy ra. Đây là nó. Bạn biết đấy, sự thất vọng của tôi đã lên đến đỉnh điểm.
Vì vậy, chúng tôi đã tập hợp lại trong rừng, cố gắng thử những hàng rào, hoặc chỉ đơn giản là ở lại trong mùa đông. Bởi vì nước, ý tôi là, vâng, bạn có thể thử một số điều điên rồ, nhưng chỉ khi bạn thấy có một chút cơ hội. Nhưng khi bạn nhìn vào đại dương, con quái vật lớn đang nổi lên với những cơn sóng đó, bạn biết rằng bạn không thể vượt qua. Không có cách nào. Không, bạn không thể làm điều đó.
Trên một chiếc thuyền bơm hơi nhỏ. Và sau đó trời lạnh. Nó rất lạnh. Vì vậy, tôi nghĩ điều đáng sợ nhất là cái lạnh. Bạn sẽ chỉ bị đông cứng ở đó, bạn biết không.
Vì vậy, tôi đã ở trong rừng khoảng vài tháng, vài tháng. Và một lần khi mùa đông sắp kết thúc, tôi có một người bạn, anh ấy ở Tangier. Anh ấy đã liên lạc với tôi. Anh ấy nói, tôi có một chiếc tàu. Hãy đi thôi.
Tôi không thể rời Tangier. Tôi đã làm mọi thứ. Tôi đến bến xe buýt và có rất nhiều cảnh sát ở đó. Tôi không muốn kết thúc trong sa mạc ở Ujda. Tôi như, được rồi, chỉ cần.
Và sau đó ngày hôm sau, ngày hôm sau, chúng tôi đã chạy trốn khỏi cảnh sát từ 4 giờ sáng đến khoảng 4 giờ chiều. Chúng tôi quay lại chỗ của mình. Tôi mở điện thoại, thấy có 12 cuộc gọi nhỡ. Tôi kiểm tra và thì ra đó là người đã gọi cho tôi. Tôi như, chết tiệt, tôi cũng có thể đã đi cùng họ.
Họ đã đến châu Âu? Vâng, họ đã đến châu Âu. Như, anh bạn, hãy nào. Tôi không thể ngủ ở đó nữa và tôi có rất nhiều cuộc gọi, mọi người như, vâng, chúng tôi muốn bạn làm thuyền trưởng của chúng tôi. Cái này, cái kia. Tôi như, tôi sẽ đi, bạn biết đấy, và tôi không muốn bất kỳ lời hứa nào như, ôi, chúng tôi sẽ làm điều này bằng thuyền trong một tuần. Không, tôi có một người mà chúng tôi đã nói chuyện từ lâu. Anh ấy nói, tôi đã có một chiếc thuyền rồi. Tôi như, hãy đi thôi.
Vì vậy, bạn lên một chiếc thuyền, một chiếc thuyền bơm hơi. Tôi nghe nói rằng bạn đã quấn mình trong giấy bạc. Không, không, tôi không làm vậy. Nhưng tôi đã lên kế hoạch. Chúng tôi đã đeo áo phao.
Một điều mà chúng tôi rất nghiêm khắc là áo phao. Vâng, tôi đã không có.
Nhưng theo thời gian, bạn học được rất nhiều thứ và bạn biết rằng những tấm bạc đó sẽ chặn bức xạ từ như, bạn biết đấy, họ có màu đỏ, đỏ hơn.
Vâng, vâng, vâng. Nếu bạn mặc bạc, thì radar không thể tìm thấy bạn.
Vâng, radar có thể tìm thấy bạn. Nó có thể nhìn thấy bạn vì khi radar hoạt động như thế này và sau đó nó nhìn thấy như, tôi nghĩ đó là hồng ngoại hay gì đó.
Và sau đó nó nhìn thấy chuyển động, nó sẽ như vậy, nhưng khi bạn có tấm bạc đó, họ có thể nhìn thấy bạn.
Vì vậy, lúc đó, hãy kể cho tôi về hành trình thành công này. Bạn lên thuyền, không phải bạn mà là một vài người khác, bạn là thuyền trưởng.
Chúng tôi không lên thuyền. Tôi đã đến Raba, nơi họ đang ở.
Raba là gì? Một thành phố. Được rồi.
Tôi đã đi từ Nador đến Raba để gặp họ. Như, được rồi, khi nào chúng ta sẽ đi Tangier?
Bởi vì tôi đã sống ở Tangier rất lâu cho đến mùa đông, tôi đã quay lại Nador.
Vì vậy, họ đang sống ở Raba, nơi mà giống như một thành phố và họ có những công việc nhỏ về xây dựng.
Tôi như, khi nào chúng ta đi? Tôi gặp họ ở đó và như, được rồi, hãy xuống đi như, ôi, chúng tôi vẫn đang làm việc.
Chúng tôi sẽ được trả tiền vào thứ Bảy. Và điều này đã diễn ra như, tôi nghĩ đây là như, cô ấy ở đó.
Tôi như, anh bạn, tôi không ở đây cho đến thứ Bảy đâu. Anh bạn, máu tôi đang sôi.
Như, tôi như, người ơi, tôi nhớ điều này. Tôi có thể đã kiếm được với người khác đã gọi tôi.
Vì vậy, họ, người lãnh đạo, người đứng đầu nhóm. Anh ấy nói, được rồi, thì tôi sẽ đi với bạn.
Bởi vì tôi là thuyền trưởng. Tôi cần đi và kiểm tra địa điểm và mọi thứ.
Vì vậy, tôi sẽ đi với bạn. Những người còn lại, họ có thể chờ cho đến khi chúng tôi đảm bảo mọi thứ ổn.
Chúng tôi sẽ cho họ một dấu hiệu để họ có thể đến.
Chúng tôi di chuyển và khi chúng tôi chạm đất, chúng tôi bước xuống xe buýt ở Tangier.
Tôi bị ốm. Tôi bị sốt. Và chúng tôi đang đến một ngôi nhà bên trong bùn.
Chúng tôi phải cởi giày ra, đi bộ trong bùn để vào ngôi nhà này để ngủ, đại loại như vậy.
Và tôi đã bị ốm, anh ạ. Nhưng tôi không thể nói với ai rằng tôi bị ốm. Tôi là thuyền trưởng.
Và mọi người đã thấy tôi ở Tangier. Tôi như kiểu, wow, người này đang ở đây. Anh ấy sẽ thành công. Anh ấy sẽ không quay lại.
Vì vậy, họ đang cố gắng hối lộ người mà tôi đã từng để đưa họ vào nhóm.
Và tôi nói, không, chúng ta sẽ cùng nhau gom tiền để mua thuyền.
Tôi có thể đưa bất kỳ ai ra ngoài. Tôi như kiểu, vì họ gọi tôi là Van Dam.
Họ nói, nếu Van Dam là thuyền trưởng, các bạn sẽ không quay lại. Các bạn sẽ thành công.
Và tôi đã bị ốm. Không ai biết.
Tóm lại, chúng tôi đã ở đó khoảng vài ngày và tôi thậm chí không có tiền để ăn.
Nhưng tôi kiểm tra internet mỗi ngày để xem thời tiết và xem đại dương như thế nào.
Và nó không ổn định lắm. Một ngày nọ, tôi nghĩ đó là thứ Ba và đó là ngày 2 tháng 4 năm 2013.
Và tôi nói, ngày này tốt vì đây là tốc độ gió. Đây là hướng gió.
Tôi biết điều đó. Tôi không biết tại sao tôi biết, nhưng khi tôi biết rõ điều đó, tôi đã là thuyền trưởng.
Vì vậy, tôi nói, bảo người của bạn đến vào ngày này vì chúng ta sẽ rời đi.
Khi họ đến với thuyền, chúng tôi không thể ngủ ở đây với thuyền.
Chúng tôi chỉ cần đi với thuyền vì đây là một…
Ngay cả cảnh sát, khi họ như kiểu, xông vào nhà, họ sẽ tìm kiếm điều đó.
Và họ đã đến. Chúng tôi đến nơi mà chúng tôi đang đi, gần nơi mà chúng tôi đang đi.
Nhưng xe cảnh sát ở trên đó. Vì vậy, chúng tôi không thể bơm thuyền ở đây và sau đó thả bè vào đại dương mà không bị họ nhìn thấy.
Bây giờ chúng tôi phải đi đường vòng. Cả đêm dài, chúng tôi đi đường vòng để đến một nơi ở phía trước.
Và mặc dù tôi bị ốm, thường thì thuyền trưởng không mang theo nhân viên vì họ bảo vệ bạn cho những hành động lớn, cho hành động chính, đó là ở trong đại dương.
Và trong khi chúng tôi đang đi đường vòng này, một số người bị bỏ lại phía sau.
Và tôi như kiểu, anh ơi, thuyền đâu? Bè đâu?
Họ nói, ôi, nó ở đây. Nó thuộc về người này. Tôi như kiểu, mang cái bè đó đến đây.
Nếu bạn ở lại, hãy ở một mình. Đừng ở lại với xổ số.
Tôi lấy cái đó. Tôi nghĩ, nếu ai đó muốn đi, họ phải theo kịp tôi và dẫn đường và tiếp tục đi.
Và suốt đêm, chúng tôi đi lên và cuối cùng đi xuống bậc thang và tìm một chỗ và đó toàn là đá.
Và tôi ở đó. Chúng tôi thường đi ra bãi biển, vì vậy có cát.
Nó dễ hơn vì khi bạn đi đến cát như thế này để vào nước, mỗi bước chân sẽ đưa bạn sâu hơn và sâu hơn.
Bây giờ bạn đang ở giữa những viên đá và biển thì ở đó.
Bạn không biết biển ở đó sâu bao nhiêu và bạn sẽ vào biển đó như thế nào.
Bạn chỉ có thể nhảy như thế này để vào biển.
Và sau đó sóng rất mạnh, bạn sẽ nghe thấy như…
Có phải là ban đêm không?
Vâng, sáng sớm.
Bởi vì chúng tôi đang chờ đợi. Chúng tôi nhắm đến việc làm điều này khi có tiếng gọi cầu nguyện lúc 5 giờ sáng.
Nhưng chúng tôi đến hơi muộn vì những D2 đó.
Nhưng tôi là thuyền trưởng. Tôi là người mà mọi người đang mong đợi.
Và chúng tôi có 9 người. Vì vậy, như tôi đã nói với họ, “OK, chờ tôi ở đây. Để tôi tìm một chỗ.”
Bạn biết đấy, khi một cái gì đó là của bạn, nó là của bạn.
Tôi đi quanh và tìm được một chỗ ở giữa những viên đá.
Tôi tìm thấy một chỗ chỉ lớn bằng cái bàn này. Đủ để bơm thuyền.
Chỉ đủ. Không hơn thế.
Và nó như thế này. Sạch sẽ. Tôi đã chạm vào nó.
Không có gì sắc nhọn trên đó. Chỉ như vậy. Đủ.
Tôi quay lại và gọi những người khác. Như, “Đi nào.”
Họ đến và tôi nói, “OK, hãy bơm thuyền.”
Cuối cùng, thuyền vào nước, bạn đi.
Vâng.
Và thuyền được cứu bởi Hội Chữ thập đỏ Mỹ?
Không, bởi Hội Chữ thập đỏ. Không biết có phải không.
Chúng tôi biết có một căn cứ Chữ thập đỏ ở Tây Ban Nha, ở Tarifa.
Vậy bạn đã đến Tây Ban Nha?
Chúng tôi không đến đó, nhưng chúng tôi biết rằng có một Hội Chữ thập đỏ ở trong biển.
Thực tế, chúng tôi có số của họ.
Vậy bạn biết có một Hội Chữ thập đỏ ở đó?
Vâng.
Vậy bạn đã gần Tây Ban Nha?
Vâng.
Và sau đó Hội Chữ thập đỏ đến và cứu bạn?
Chúng tôi đã đi xa khỏi bờ biển Morocco, nhưng chúng tôi không biết giới hạn ở đâu. Nhưng chúng tôi chỉ đi xa khỏi bờ biển này và cố gắng đi càng xa càng tốt vào trong đại dương và gọi. Nhưng vấn đề là bạn đang ở giữa đại dương, và mặc dù đó là nơi hai lục địa gần nhau nhất, từ bên này, bạn có thể thấy bên kia. Nhưng ở giữa đại dương, khi họ hỏi, “Bạn đang ở đâu? Bạn thấy gì?” Bạn thực sự có thể chỉ cho họ một hướng. Vì vậy, đôi khi, vì mục tiêu của họ chỉ là cứu bạn, mục tiêu của họ không phải là đưa bạn đến Tây Ban Nha. Và nếu họ không thể tìm thấy bạn, họ thậm chí sẽ gọi lực lượng bảo vệ bờ biển Morocco để giúp đỡ. Và nếu bạn biết đó là ngày may mắn của bạn, bạn sẽ bị phạt bởi lực lượng bảo vệ bờ biển Morocco. Bạn biết mình đang đi đâu. Bạn đang quay trở lại Morocco. Vì vậy, chúng tôi đã song song trong khoảng một tiếng rưỡi, gần hai tiếng. Và sau đó có một chiếc trực thăng ở phía trước chúng tôi. Nó như đang đứng đó, như thể đang nhìn về một cái gì đó. Và tôi nói với người đó rằng, “Được rồi, đây không phải là một dấu hiệu tốt. Chiếc trực thăng này có thể chống lại chúng ta hoặc có thể hỗ trợ chúng ta.” Chúng tôi phải làm gì? Gọi. Chúng tôi gọi ngay bây giờ. Bởi vì nếu họ hỏi bạn thấy gì, chúng tôi sẽ thấy chiếc trực thăng ngay trên đầu chúng tôi. Và sau đó chúng tôi gọi. Vậy bạn đã gọi cho Hội Chữ thập đỏ? Chúng tôi đã gọi cho Hội Chữ thập đỏ. Bạn đã gọi cho Hội Chữ thập đỏ? Vâng. Và bạn đã nói gì? Để cứu hộ. Ôi, chúng tôi đang ở giữa đại dương. Chúng tôi cần giúp đỡ. Và sau đó, tôi không biết, chúng tôi nhấc điện thoại lên và bắt đầu hỏi xem chúng tôi có, vâng, có bao nhiêu người, có phụ nữ trên thuyền không và cái này? Tôi như, “Cái quái gì đang xảy ra vậy? Chúng tôi là con người.” Và tôi như, “Vâng, chúng tôi có phụ nữ, thậm chí cả trẻ em.” Chúng tôi có trẻ em, chúng tôi có phụ nữ. Tôi như, “Cái gì vậy? Có gì khác biệt?” Như thể, bạn sẽ chỉ để chúng tôi nghe vì tôi như, “Vâng, thậm chí cả trẻ em.” Và họ nói, “Được rồi, bạn thấy gì?” Chúng tôi nói chiếc trực thăng ngay trên đầu. Họ nói, “Được rồi, chào mừng bạn đến.” Và họ đã tìm thấy bạn?
Vâng.
Và ngay sau đó, trời bắt đầu mưa.
Nước thực sự rất xấu.
Anh ấy đang di chuyển.
Bây giờ chúng tôi đang ở giữa đại dương trên chiếc thuyền nhỏ này, giống như cái bàn này.
Và anh ấy nói, “Ôi, chúng ta bị mắc kẹt ở giữa.”
Có chín người chúng tôi.
Mất bao lâu để Hội Chữ thập đỏ tìm thấy bạn?
Khoảng 10 đến 15 phút.
Nhanh thật.
Vâng.
Họ đưa bạn đi?
Vâng.
Tôi nghĩ có thể lâu hơn một chút, khoảng 20 phút.
Và họ đưa bạn đến Tây Ban Nha?
Vâng.
Và sau đó khi tìm kiếm, vì bây giờ họ khó tìm chúng tôi hơn
vì trời đang mưa và đại dương không ổn định.
Bạn biết đấy, khi đại dương ổn định, bạn có thể nhìn thấy một cái gì đó từ xa.
Bây giờ, có điều gì đó điên rồ xảy ra trong đại dương.
Từ bờ biển, đại dương phẳng.
Khi bạn đi vào bên trong, ở một số điểm, đại dương có núi.
Có một cách mà bạn đang leo lên cho đến khi bạn đến đỉnh.
Và sau đó có một cách mà bạn đang đi xuống trong đại dương.
Tôi không biết nó hoạt động như thế nào, nhưng chính xác là như vậy.
Và bạn có thể thấy một ngọn núi khổng lồ bên trong đại dương.
Và họ đưa bạn đến Tây Ban Nha?
Vâng.
Họ tìm thấy chúng tôi và sau đó đưa chúng tôi lên thuyền của họ.
Họ có một chiếc thuyền thật, bạn biết đấy, như một chiếc thuyền lớn vững chắc.
Họ đưa chúng tôi vào trong và sau đó đưa chúng tôi đến trụ sở của họ, ở Tây Ban Nha.
Và bạn đã ở lại Tây Ban Nha trong một trung tâm giam giữ trong một buồng với 10 hoặc 20 người đàn ông khác trong hai tháng?
Vâng.
Tôi nghĩ là khoảng 53 ngày.
Bạn được đối xử như thế nào?
Được đối xử.
Chúng tôi có ăn, nhưng đó là một nhà tù.
Nó thực sự giống như một nhà tù.
Tôi nghĩ bạn đến một lúc nào đó mà bạn cảm thấy, có lẽ họ nên để chúng tôi ở trong đại dương.
Hoặc có lẽ chúng tôi đã tốt hơn ở Maroc vì bạn bị nhốt.
Bạn không thể làm gì cả.
Bạn nhận ra rằng bạn đã có tự do mặc dù cuộc sống của bạn không phải là tốt nhất.
Đó là lúc, ý tôi là, bạn ở đây, bạn đang tập thể dục mỗi ngày.
Nhưng họ nói cho bạn biết khi nào ăn, khi nào tắm, khi nào đi ngủ, khi nào ra ngoài và mọi thứ.
Và sau khoảng vài tuần, mọi thứ bắt đầu trở nên khó khăn vì lúc đầu bạn rất hào hứng. Tôi nghĩ, ôi, tôi đã làm được. Bạn rất phấn khởi. Tôi đang ở Tây Ban Nha. Tôi đang ở châu Âu. Nhưng sau vài tuần, tôi nghĩ, thôi nào, tôi cần một câu chuyện của mình ngay bây giờ. Bởi vì nếu bạn đã có một ý tưởng giả mạo vào một thời điểm nào đó và nếu bạn… Ôi không. Khi bạn bị bắt, bạn chắc chắn rằng bạn không có hóa đơn hay bất cứ thứ gì trên người. Vậy bạn đã ném nó xuống nước? Ồ, đúng vậy. Khi nào bạn ném nó xuống nước khi bạn thấy Hội Chữ thập đỏ? Không, khi bạn chắc chắn rằng Hội Chữ thập đỏ sẽ bắt bạn vì nếu không thì đó sẽ là lối thoát của bạn ở Maroc. Đôi khi họ có thể ngăn bạn không bị ném vào sa mạc. Khi nào họ thả bạn từ trung tâm giam giữ ở Tây Ban Nha? Vâng. Cuối cùng sau gần hai tháng và họ đã cho bạn 50 euro. Không, không phải từ trung tâm giam giữ. Có một tổ chức từ thiện cho người tị nạn, một số tổ chức ở đó. Họ sẽ đến đón bạn và đưa bạn đến nơi của họ. Và bạn muốn đi đâu? Kế hoạch của bạn là gì? Vậy bây giờ bạn đang ở Tây Ban Nha, bạn tự do. Bạn có 50 euro. Kế hoạch của tôi trước tiên là đi, đầu tiên tôi muốn đến Vương quốc Anh. Nhưng tôi biết rằng mặc dù tôi đang ở châu Âu, việc lưu thông tự do ở châu Âu sẽ không cho phép tôi vào Vương quốc Anh vì họ không nằm trong khu vực đó, trong khu vực Schengen. Vì vậy, tôi nghĩ tôi đã chọn Đức vì tôi muốn đến một nơi mà quyền anh rất phát triển. Nhưng trong một vài giờ trong một nhóm người mà hầu hết họ đều nói, ôi, chúng tôi sẽ đến Pháp hoặc Champs-Élysées hoặc cái này cái kia. Và vào ngày 9 tháng 6 năm 2013, 26 tuổi, bạn đến Paris. Và tôi đọc rằng vào ngày đầu tiên của bạn ở Paris, bạn đã tìm ra nơi để ăn, nơi để ngủ và bạn đã tìm thấy một phòng tập quyền anh. Bạn đã ngủ ở đâu khi bạn đến Paris? Trong bãi đậu xe. Bạn đã ngủ trong bãi đậu xe? Vâng. Bạn đã ngủ trong bãi đậu xe bao lâu? Khoảng hai tháng.
Bạn đã ngủ ở bãi đậu xe trong hai tháng?
Vâng.
Vậy bạn đến Paris, bạn ngủ trong một bãi đậu xe.
Bạn tìm một phòng tập gym như thế nào, trả tiền cho phòng gym ra sao?
Ôi, hôm sau.
Tôi đã tìm kiếm điều đó.
Cuối cùng tôi đã tìm được nơi mà tôi có thể bắt đầu giấc mơ mà tôi đã ấp ủ suốt một thập kỷ.
Bạn làm gì?
Bạn chỉ cần đi đến phòng tập boxing và nói, “Này, tôi có thể đến đây miễn phí không?”
Vâng, cơ bản là tôi đi vào quầy lễ tân và họ đưa cho tôi một mẫu đơn, sau đó tôi thấy giá cả và mọi thứ và tôi không đủ khả năng chi trả.
Sau đó tôi hỏi, “Tôi có thể nói chuyện với một huấn luyện viên boxing không?”
Và người phụ nữ nói, “Huấn luyện viên boxing hôm nay không có ở đây, nhưng ông ấy sẽ đến, bạn có thể nói chuyện với ông ấy.”
Tôi chỉ giải thích một cách thẳng thắn, như, “Được rồi, tôi đến Paris hôm qua, tôi không có chỗ để ngủ, nhưng tất cả những gì tôi muốn là một nơi để tập luyện.”
Đó là lý do tại sao tôi muốn gặp một huấn luyện viên boxing, nếu ông ấy có thể cho tôi tập ở đây vì tôi không có tiền.
Tôi không có chỗ để ngủ, tôi không có gì cả, nhưng điều duy nhất tôi yêu cầu là một nơi để tập luyện vì tôi muốn trở thành nhà vô địch thế giới.
Thẳng thắn, chỉ có vậy thôi.
Và ông ấy nói, “Nếu bạn có số điện thoại, hãy cho tôi số điện thoại của bạn, tôi sẽ nói chuyện với huấn luyện viên boxing, ông ấy sẽ ở đây vào thứ Tư và tôi sẽ gọi lại cho bạn.”
Đó là cách tôi đã cho ông ấy số điện thoại của mình, tôi có một chiếc điện thoại và sau đó vào sáng thứ Năm, ông ấy gọi cho tôi và nói, “Vâng, tôi đã nói chuyện với huấn luyện viên và ông ấy đồng ý rằng bạn có thể đến và tập luyện.”
Và buổi tập tiếp theo là vào thứ Bảy và đó là cách mọi thứ bắt đầu.
Didier Carmont?
Vâng, Didier Carmont.
Didier Carmont là người mà bạn đã gặp hôm đó ở phòng tập boxing, người đã cho bạn một cơ hội và cho phép bạn tập luyện miễn phí.
Ông ấy đã nói chuyện thay cho tôi với huấn luyện viên, người đã cho tôi tập luyện.
Và họ đã tặng bạn một đôi giày mới.
Tôi đã đọc rằng ông ấy đã cho bạn chìa khóa một căn hộ để ngủ nữa.
Vâng, sau khoảng hai tháng, ông ấy đã cho tôi một chìa khóa.
Ông ấy có một căn hộ mà tôi nghĩ là cho Airbnb hoặc cho thuê và sau đó ông ấy có thời gian rảnh trong vài ngày.
Và lúc đó tôi nghĩ anh ấy biết tôi một chút hơn và anh ấy đã cho tôi căn hộ đó gần hai tháng.
Anh ấy đã thay đổi cuộc đời bạn, phải không?
Bởi vì nếu anh ấy không nói đồng ý, nếu anh ấy không giới thiệu bạn với người đó, nếu anh ấy không giúp bạn.
Anh ấy đã giúp tôi rất nhiều.
Anh ấy đã giúp tôi rất nhiều.
Thay đổi cuộc đời tôi, tôi nghĩ là nói nhiều hơn, nhưng anh ấy đã giúp tôi rất nhiều.
Ý tôi là, chúng tôi đã ở phòng tập gym và anh ấy biết chính xác tình huống của tôi vì tôi đã nói rõ với anh ấy mọi thứ.
Nhưng những người khác ở phòng gym thì không biết.
Và thực tế, có lúc anh ấy thậm chí còn nói với tôi rằng bạn không cần phải kể câu chuyện của mình cho mọi người.
Bạn không cần phải để họ biết tình huống của bạn.
Tại sao anh ấy lại giúp bạn?
Bởi vì anh ấy tốt bụng.
Anh ấy chỉ thích tôi và thích giúp tôi và lắng nghe tôi rất nhiều.
Bởi vì anh ấy không có lý do?
Không, anh ấy không có.
Nhiều người sẽ có kỳ vọng rằng có thể vào lúc nào đó bạn sẽ không biết, nhưng sau đó bạn sẽ phát hiện ra.
Nhưng anh ấy chỉ là người chân thành.
Anh ấy không bao giờ có kỳ vọng.
Thực tế, đôi khi anh ấy là người mà đôi khi bạn thậm chí sẽ gọi.
Anh ấy sẽ không có mặt, tắt điện thoại và mọi thứ.
Anh ấy luôn như vậy.
Bởi vì thật khó khăn để trở thành một võ sĩ quyền anh ở Pháp mà không có tất cả các giấy tờ tùy thân đúng.
Cuối cùng anh ấy gợi ý rằng bạn nên tham gia võ tổng hợp như một cách để kiếm tiền nhanh.
Và vào năm 2013, 26 tuổi, bạn đã đến nhà máy MMA ở Pháp và giới thiệu bản thân với một huấn luyện viên tên là Fernand Lopez.
Và trong vòng bốn tháng, ý tôi là anh ấy đã thấy điều gì đó đặc biệt ở bạn về MMA.
Và trong vòng bốn tháng sau đó, bạn đã có trận đấu MMA đầu tiên.
Bạn nghĩ gì khi lần đầu tiên thấy môn thể thao MMA?
Bạn đã từng nghe về MMA trước đây chưa?
Không. Vì vậy, DJ là người đầu tiên nói với tôi về MMA.
Và tôi như, “Ôi vâng, bạn có khả năng đánh tốt nếu bạn tham gia MMA.”
Tôi như, “MMA là gì?”
Võ tổng hợp.
Được rồi, tốt.
Vậy đó là gì?
Đó là võ tổng hợp.
Vì vậy, vâng, đó là quyền anh với đấu vật với cái này.
Tôi như kiểu, “À, tôi nghĩ tôi đã thấy điều đó một lần trên TV.”
Tôi đang xem TV, tôi thấy điều gì đó như vậy.
Tôi như kiểu, “Vâng, nếu bạn học một số kỹ thuật đấu vật tốt, một chút phòng thủ khi bị quật ngã, một chút vật lộn và những thứ này.”
Tôi như kiểu, “Vật lộn là gì?”
Vậy hãy giải thích toàn bộ cho tôi.
Và điều này diễn ra vào tháng 6 năm 2013.
Tôi như kiểu, “Anh bạn, đó không phải là những gì tôi muốn.
Tôi muốn quyền anh Mike Tyson, đúng không?”
Vì vậy, vâng, tôi như kiểu, “Đó là những gì tôi muốn.”
Bạn đã đấu năm lần ở châu Âu trước khi được ký hợp đồng với UFC,
điều này thật đáng chú ý vì nhiều người phải mất rất nhiều năm để cố gắng vào UFC.
Bạn chỉ đấu năm lần ở châu Âu trước khi được mời tham gia UFC.
Tôi thậm chí không có kế hoạch để vào UFC.
Nhưng ngay khi tôi bắt đầu đấu ở Pháp, thì việc có một trận đấu ở Pháp trở nên rất khó khăn với tôi.
Mọi người không muốn đấu với tôi.
Hoặc họ nói, “Tôi rất tàn bạo.”
Và bây giờ tôi như kiểu, “Đó là một trò chơi chiến đấu.
Ý tôi là, mục tiêu là phải tàn bạo, và sau đó tôi không có trận đấu vì tôi tàn bạo.”
Tôi nghe thấy huấn luyện viên của bạn, anh ấy thực sự đã đăng trên Facebook hỏi xem có ai ở châu Âu muốn đấu với bạn không.
Bài đăng nói, “Có ai ở châu Âu muốn đấu với Francis không?”
Vâng.
“Không ai muốn đấu với bạn?”
Ý tôi là, không ai ở cấp độ đó.
Bởi vì mặc dù nhiều người không muốn đấu với tôi, tôi vẫn đang trong quá trình tích lũy kinh nghiệm.
Vì vậy, anh ấy không như kiểu, “Họ sẽ chỉ đưa tôi cho bất kỳ ai.”
Nhưng không ai cũng muốn mạo hiểm.
Không có lợi ích gì cho một võ sĩ đẳng cấp khi đấu với tôi.
Anh ấy đang mạo hiểm mất tất cả, nhưng không có nhiều thứ để thu được.
Bạn có đang nhắm đến việc vào UFC không?
Bởi vì bây giờ bạn đã biết MMA là gì.
Nhưng khi bạn bắt đầu trở thành một võ sĩ MMA, bạn có đang cố gắng vào UFC không?
Điều đó xảy ra như thế nào?
Tôi chỉ đang tập luyện vì tôi có thời gian.
Tôi không có việc làm, vì vậy tôi có toàn bộ thời gian của mình, và tôi thích tập luyện.
Và tôi thấy MMA rất thú vị.
Tôi thích tất cả những thứ đó, vì vậy tôi đã tập luyện quyền anh MMA.
Và sau đó tôi bắt đầu đấu MMA.
Và đôi khi, có thể tôi sẽ có một người chiến đấu MMA đã vài trăm năm tuổi.
Tôi đã rất được chào đón vào thời điểm đó, vì vậy tôi đã nghĩ, “Hãy làm điều này.”
Nhưng đó chỉ là vậy thôi. Và mọi người cứ nói, “Ôi, nếu bạn cải thiện jiu-jitsu của mình,
nếu bạn làm điều này, bạn sẽ trở thành nhà vô địch UFC.”
Tôi đã nghĩ, “Rồi sao nữa?”
Thực sự, tôi đã rất tập trung vào quyền anh.
Nhưng tôi nghĩ MMA đã đến với tôi và cho tôi cơ hội đó.
Và rồi, đột nhiên, tôi chắc chắn rằng tôi có hợp đồng UFC.
Làm thế nào mà điều đó xảy ra?
Họ đã gọi cho bạn, hay cho đại diện, hay cho quản lý của bạn?
Tôi nghĩ Fernando là người quản lý vào thời điểm đó.
Thiago Okamura.
Và sau đó, anh ấy là người đã giới thiệu tôi với UFC.
Được rồi, vậy huấn luyện viên của bạn biết ai đó đã giới thiệu bạn với UFC?
Đúng vậy, một người quản lý.
Và đó là cách tôi có được hợp đồng UFC.
Trận đấu đầu tiên của bạn ở UFC diễn ra ở đâu?
Orlando.
Orlando?
Đúng vậy.
Đó có phải là lần đầu tiên bạn đến Mỹ không?
Đúng, đó là lần đầu tiên.
Và tôi nhớ, khi tôi đến đó, tôi đã nghĩ, “Được rồi.”
Và có ai đó ở sân bay với một bảng điện tử có tên tôi trên đó.
Sau đó họ đã đón tôi bằng chiếc Cadillac, đưa tôi đến khách sạn.
Tôi đã có thẻ cư trú, họ đã làm thủ tục cho tôi, đưa tôi đến phòng.
Cảm giác như thế nào?
Sau đó tôi đã gọi về nhà, tôi gọi cho mẹ tôi.
Tôi nói, “Tôi không biết đó là gì, nhưng tôi nghĩ con trai của mẹ đã thành công.”
Cuối cùng, tôi đã đến Mỹ, về cơ bản.
Đó là điều mà, trong nhiều năm, Mỹ là giấc mơ để đến Mỹ.
Và tôi đã đến Mỹ, và theo một cách lớn lao, không phải theo cách mà tôi đến châu Âu,
bởi vì tôi đến châu Âu qua cửa phục vụ.
Tôi đến Mỹ, về cơ bản, trên thảm đỏ.
Đó là tất cả.
Đó là năm 2015.
2015.
2015.
Trận đấu đầu tiên đó có làm bạn trở nên giàu có không?
Không.
Bạn không được trả nhiều cho trận đấu UFC đầu tiên.
Đúng vậy, anh ấy nhận được 10.000 đô la cộng với 10.000 đô la tiền thưởng nếu thắng.
Và sau đó với tất cả các khoản hoa hồng, bạn chỉ nhận được gần như một nửa.
Nhưng đó không phải là về trận đấu.
Anh ấy chủ yếu nói về việc tôi đến Mỹ và tất cả những thứ đó, anh ấy còn hơn cả những gì tôi kiếm được từ trận đấu. Đó là chín năm sau khi bạn rời Cameroon, bạn đã chiến đấu để giành đai vô địch hạng nặng UFC. Và cuối cùng bạn đã giành được chiếc đai đó, và bạn đã giữ danh hiệu hạng nặng UFC. Đúng vậy, nhưng tôi đã thua. Tôi đã chiến đấu trước đó. Đúng, bạn đã chiến đấu khá nhiều. Vâng, tôi đã chiến đấu vào năm 2018. Đúng. Đúng. Nhưng cuối cùng bạn đã thắng. Cùng một người đó. Đúng. Tôi đã thua. Tôi đã theo dõi sự nghiệp của bạn, vì vậy tôi đã theo dõi hành trình, và có cảm giác như ở giai đoạn đầu của sự nghiệp bạn. Tôi không biết, có vẻ như có thể bạn không tập trung lắm, nhưng sau đó có cảm giác như nửa sau của sự nghiệp UFC của bạn, có điều gì đó đã thay đổi. Tôi đã tập trung. Chỉ là tôi chưa bao giờ tham gia thể thao trước đây. Tôi không lớn lên như một vận động viên, vì vậy tôi không biết họ làm như thế nào. Tôi không biết họ tập luyện như thế nào. Tôi không biết họ chuẩn bị cho một trận tranh đai như thế nào. Tôi không biết gì cả. Vì vậy, tôi chỉ ra ngoài cố gắng. Và sau đó trong trận đấu đó, tôi đã mắc rất nhiều sai lầm, và tôi đã học được từ đó. Và tôi nghĩ, được rồi, điều tốt là tôi có thể đã thua trận đấu này, nhưng trận đấu này sẽ là trận đấu lớn nhất trong sự nghiệp của tôi vì mọi thứ đến sau trận đấu này, mọi thứ tôi học được trong trận đấu này, tôi sẽ áp dụng vào trò chơi của mình, vào sự nghiệp của mình từ bây giờ trở đi. Và điều đó sẽ rất hữu ích. Bạn có cú đấm mạnh nhất từng được ghi nhận bởi UFC, tương đương với 93 mã lực, một chiếc xe thông minh so với đó, tối đa chỉ 80 mã lực, và họ gọi bạn là kẻ săn mồi. Cuối cùng, bạn đã giành được danh hiệu hạng nặng UFC, và bạn đã giữ nó từ năm 2021 đến 2023. Và cuối cùng, bạn đã rời UFC vào tháng 1 năm 2023 vì cơ bản là một sự bất đồng với UFC, với Dana White, về, tôi đoán, tự do và tiền bạc. Đúng, tự do và cách đối xử, cách mà tôi bị đối xử. Tôi không thích điều đó. Có bao giờ có khoảnh khắc nào mà bạn nhận ra rằng bạn thực sự đã thành công không?
Bạn biết đấy, bạn là một chàng trai trẻ đến từ Cameroon, bạn đã đi bộ vượt qua châu Phi, rồi bạn lên một chiếc thuyền và đến Tây Ban Nha, từ Tây Ban Nha đến Paris, rồi từ Paris đến Mỹ, và cuối cùng bạn đã chinh phục ngọn núi cao nhất, đó là bạn đã giành được danh hiệu hạng nặng UFC, điều này giống như đỉnh cao của việc chiến đấu. Có phải có một khoảnh khắc nào đó bạn cảm thấy, “Tôi đã làm được rồi”?
Không phải là bạn đã chinh phục ngọn núi cao nhất, bạn biết đấy, dù bạn đang ở trên đỉnh núi nào, luôn có một ngọn núi khác cao hơn. Khi bạn đứng ở đỉnh núi, bạn nhận ra rằng còn một ngọn núi khác cao hơn, và bạn nhận ra rằng động lực của bạn, điều giữ cho bạn tiếp tục không phải là đỉnh núi đó, mà là đỉnh cao của tất cả các ngọn núi. Vì vậy, bạn cứ tiếp tục, không bao giờ có sự thỏa mãn.
Dù bạn có dành một chút thời gian và nghĩ rằng, “Ôi, cuối cùng tôi đã lên đến đỉnh.” Bạn biết đấy, bạn hít một hơi, nhưng bạn biết rằng bạn sẽ tiếp tục. Tôi nghĩ đó là một tư duy mà bạn có và cơ bản là sẽ không dừng lại. Giống như, bạn không có giới hạn, bạn không có một điểm nào đó mà bạn nói, “Được rồi, nếu tôi đến đây, thì tôi đã xong.” Luôn có điều gì đó xung quanh. Luôn có điều gì đó được đặt ra như một ngọn núi cao hơn.
Vì vậy, nhưng tôi nghĩ điều tôi làm là dành thời gian, bạn biết đấy, tôi thích về nhà nhiều và tôi thích quay trở lại con đường của mình. Và mỗi bước, mỗi lần tôi ở đó, tôi lại nghĩ về khoảnh khắc mà tôi đã ở đó, có thể 15 năm trước, và bạn cảm thấy như nó vừa mới xảy ra hôm qua và bây giờ chúng ta đang cố gắng xem tôi đang ở đâu hôm nay, bạn biết đấy, thấy sự khác biệt. Đó chính xác là khi tôi nhận ra vì khi tôi ở đây, tôi chỉ sống như bình thường, như mọi người khác. Như thể nó luôn như vậy.
Nhưng khi tôi quay lại, tôi kết nối với quá khứ và sau đó tôi nhận ra con đường đã xa đến mức nào. Và bạn thực sự đã đi rất xa, tôi có nghĩa là, đó là một hành trình tuyệt vời. Mẹ bạn đã bao giờ thấy bạn thi đấu trong UFC chưa? Bà có bao giờ ở đó không? Không, tôi đã cố gắng. Tôi đã cố gắng đưa bà đến xem tôi thi đấu vào năm 2019.
Cô ấy không thể xin được visa. Cô ấy đã bị từ chối hai lần.
Và tôi cảm thấy, được rồi, điều này thật căng thẳng. Tôi sẽ không làm điều đó nữa.
Nó cũng thật xấu hổ và căng thẳng.
Và ngay cả với cô ấy, điều đó rất khó khăn và tôi nghĩ, được rồi, tôi sẽ không để cô ấy phải trải qua điều này một lần nữa.
Sẽ có một khoảnh khắc, tôi nghĩ nếu tôi sắp xếp mọi thứ thật tốt,
sẽ có một khoảnh khắc mà mọi thứ sẽ dễ dàng hơn cho cô ấy khi thấy tôi chiến đấu.
Tại sao bạn lại chiến đấu? Tại sao bạn lại chiến đấu bây giờ?
Ý tôi là, lý do bạn rời UFC là vì vấn đề tự do và bạn không thích cách đối xử.
Bạn muốn được tự do. Cuộc tranh cãi bạn có với Dana,
bạn nói rằng về cơ bản bạn không sẵn sàng tuân theo hệ thống của UFC
nơi bạn không thực sự có lựa chọn để đi đấu quyền anh và làm những điều khác.
Dana White nói rằng bạn đang ở một nơi mà bạn muốn giảm thiểu rủi ro
và bạn muốn đấu với những đối thủ kém hơn để kiếm nhiều tiền hơn.
Vậy chúng ta sẽ để anh ấy làm điều đó. Điều đó có đúng không?
Bạn có đồng ý với những gì anh ấy nói không?
Bạn muốn giảm thiểu rủi ro và đấu với những đối thủ khác, những đối thủ kém hơn để kiếm nhiều tiền hơn?
Tôi nghĩ nếu chúng ta phải dành thời gian để nói về những gì Dana White nói,
nếu nó đúng hay không, chúng ta sẽ phải dành cả một đêm ở đây
và rồi không hài lòng với nhiều điều.
Tôi nghĩ tình huống đó có phần xấu hổ cho anh ấy
và sau đó anh ấy sẽ đưa ra một tuyên bố và tìm cách thoát ra.
Ít ý kiến hơn, như việc rời bỏ sự nghiệp thoải mái của tôi trong MMA
mà tôi khá thoải mái để bước vào quyền anh,
để có được điều tốt nhất cho trận đấu quyền anh đầu tiên của tôi,
mà tôi chưa bao giờ thực sự tham gia một trận đấu quyền anh chuyên nghiệp.
Điều đó có nghe như một trận đấu dễ dàng không?
Ý tôi là, tôi nghĩ anh ấy phải nói điều gì đó và những người biết
rằng anh ấy chỉ cần nói điều gì đó để thoát khỏi tình huống đó.
Sự thật là gì?
Dễ thôi. Anh ấy không muốn thỏa hiệp, anh ấy không muốn thay đổi
và tôi cảm thấy tình huống đó không tốt cho tôi
và tôi tự nhủ nếu đó là kết thúc, thì cứ để như vậy.
Ý tôi là, thực tế là, tôi không có đảm bảo rằng việc boxing mà tôi luôn mơ ước sẽ xảy ra vào thời điểm đó. Nhưng tôi không chỉ muốn tuân thủ và làm những điều mà tôi không thoải mái chỉ vì họ cho tôi một lựa chọn duy nhất để nói “có” với những điều mà tôi không thích. Đó là vấn đề. Tôi rất nhận thức rằng điều đó có thể xảy ra, nhưng nó phải diễn ra theo điều kiện của tôi, và mặc dù điều đó có nghĩa là quay trở lại châu Phi, tôi không biết, làm nông. Tôi yêu làm nông, tôi luôn yêu làm nông và nếu điều đó có nghĩa là tôi phải quay lại và làm nông, tôi cũng chấp nhận. Tôi đã làm hòa với bản thân mình vào thời điểm đó và đó là lý do tôi kiên quyết với quyết định của mình. Tôi đã từ chối rất nhiều tiền mà tôi không có vào thời điểm đó. Phần lớn thời gian, tôi đã phá sản, tôi sống nhờ vào khoản vay. Vậy nên, đúng vậy. Bạn là nhà vô địch hạng nặng thế giới trong UFC, nhưng bạn lại phá sản. Ý tôi là, không phải phá sản đến mức đó. Khi tôi nói tôi phá sản, ý tôi là, đối với một nhà vô địch hạng nặng, tôi không thoải mái. Đúng, tôi không thoải mái. Bạn có phải là triệu phú không? Có thể, nhưng chưa bao giờ gặp một triệu phú trong trận đấu. Số tiền mà cô ấy kiếm được là 500.000 bảng. Trừ khi tôi chấp nhận ký một hợp đồng mới, tôi đã có rất nhiều tiền, nhưng hợp đồng đó đi kèm với rất nhiều điều mà tôi đang chống lại và đó là lý do tôi không ký. Vậy nên, tôi như, OK, bất kể thỏa thuận này là gì, bất kể hợp đồng này là gì, tôi đang chống lại hợp đồng này thay vì gia hạn hợp đồng và có nhiều tiền mà thực sự không có gì thay đổi. Điều đó có nghĩa là tôi đang tự đặt mình vào một năm nữa trong cùng một tình huống mà tôi đang từ bỏ tất cả quyền lực trong một hợp đồng không mang lại cho tôi bất kỳ quyền lực nào. Quyền lực bạn muốn là tự do? Đúng, tự do là khả năng nói, OK, điều này không đúng. Bạn có thể làm điều này, bạn biết đấy, hoặc bạn phải làm điều này. Ý tôi là, tôi cần một nghĩa vụ. Tôi không muốn một hợp đồng một chiều. Tôi không muốn một hợp đồng mà, OK, tôi không có quyền. Nhưng ở bên kia, bên kia của bàn không có nghĩa vụ nào.
Vì vậy, thực ra, ý tôi là, tôi đang cho đi mọi thứ mà không nhận lại gì, chỉ vì tiền.
Tôi muốn có một chút quyền lực.
Vì vậy, bạn muốn có khả năng quyết định và bạn muốn–
Không phải là quyết định, nhưng tôi muốn ít nhất có một chút trách nhiệm từ phía bên kia,
cho thấy với tôi, bạn biết đấy, có một chút trách nhiệm.
Ví dụ, khi tôi đến, như là nói về chăm sóc sức khỏe,
với mức tiền mà tôi có thể kiếm được,
với số tiền mà tôi sẽ kiếm được nếu tôi đã ký hợp đồng đó,
tôi có thể có bất kỳ loại chăm sóc sức khỏe nào mà tôi muốn.
Nhưng cùng một lúc, tôi cũng muốn người ở phía bên kia bàn
có một chút trách nhiệm.
Tôi như kiểu, OK, tôi đang cung cấp cho bạn một dịch vụ chăm sóc sức khỏe, ví dụ.
Vậy, bạn muốn có thứ gì đó như chăm sóc sức khỏe bao gồm?
Vâng, tôi muốn những thứ như vậy.
Tôi muốn có một cái gì đó như một sự đảm bảo.
Vì tôi đang làm điều này để kiếm sống và tôi là độc quyền của bạn,
bạn đảm bảo với tôi rằng bất cứ khi nào tôi có thể thi đấu, bạn sẽ tìm cho tôi một trận đấu.
Bạn muốn cho tôi một trận đấu.
Biết rằng nếu tôi không ký hợp đồng
và bạn muốn tôi ký và bạn muốn tôi hết tiền
và phải quay lại với bạn vì tôi cần số tiền đó,
thì bạn đang làm tôi đói và không cho tôi một trận đấu.
Được rồi, vì vậy bạn muốn có sự đảm bảo.
Mặc dù bạn biết rằng tôi có thể cần hai–
chỉ vì bạn biết rằng tôi có thể cần hai hoặc ba trận đấu
để kiếm sống, để duy trì lối sống của mình,
thì bạn lại chỉ giảm xuống còn một trận đấu.
Vì vậy, tôi sẽ cần tiền
và sau đó sẽ bị ép phải ký một hợp đồng mà tôi không muốn
chỉ vì tôi cần tiền.
Vì vậy, tôi muốn đảm bảo rằng tôi rất rõ ràng về điều này.
Bạn về cơ bản muốn một sự đảm bảo về các trận đấu trong hợp đồng
để bạn có thể–
Một sự đảm bảo về sự tham gia.
Tôi đang cho đi mọi thứ.
Tôi từ bỏ tất cả các quyền của mình.
Sự độc quyền.
Sự độc quyền và mọi thứ.
Vì vậy, bạn không thể đi và làm bất cứ điều gì khác.
Nhưng tôi thực sự– vâng, nhưng bạn không cam kết với bất cứ điều gì.
Vì vậy, được rồi, tôi là UFC.
Tôi không cam kết với bất cứ điều gì,
Nhưng bạn phải từ bỏ quyền độc quyền của mình.
Và tôi thậm chí không đảm bảo rằng tôi sẽ cho bạn –
Và sau đó một số quyền độc quyền trong hợp đồng đó được thiết lập vĩnh viễn.
Mãi mãi.
Vì vậy, độc quyền mãi mãi trong một số tình huống.
Nhưng đồng thời, bạn thực sự không có nghĩa vụ nào.
Nhưng tôi không có trách nhiệm hay nghĩa vụ gì để cho bạn bất cứ điều gì.
Vì vậy, điều đó thực sự là một chiều.
Được rồi.
Vì vậy, nếu bạn quyết định không cho tôi một trận đấu trong hai năm,
tôi không thể nói gì.
Và bạn sẽ đói.
Nhưng nếu bạn gọi cho tôi và nói,
“Ôi, bạn có một trận đấu trong –
Được rồi, tôi có một trận đấu.
Tôi muốn bạn thi đấu trong một tháng.”
Và tôi nói, “Ôi, tôi bị thương.”
Thì bạn có quyền nói,
“Được rồi, tôi gia hạn hợp đồng của bạn thêm sáu tháng.”
Ôi, được rồi.
Vì vậy, nếu bạn từ chối một trận đấu,
thì họ có thể gia hạn hợp đồng thêm sáu tháng.
Và không quan trọng lý do.
Vì bất kỳ lý do nào.
Vì vậy, bạn có thể bị ốm.
Và không ai sẽ được an ủi về điều đó
nếu điều đó công bằng hay không.
Họ đưa ra quyết định.
Vì vậy, tôi có thể biết rằng bạn bị ốm.
Và tôi có thể mời bạn một trận đấu biết rằng bạn không thể tham gia.
Và điều đó sẽ gia hạn hợp đồng thêm sáu tháng.
Ừ.
Vì vậy, bạn đã quyết định từ bỏ.
Và bạn biết rằng khi bạn từ bỏ, bạn có thể mất tất cả.
Không có đảm bảo rằng bạn có thể đi.
Không có một hợp đồng thi đấu lớn hơn.
Tôi quyết định rời đi, không phải từ bỏ.
Được rồi.
Bạn quyết định rời đi.
Ừ.
Và khi bạn rời đi, bạn có kế hoạch không?
Không, thực sự.
Bạn cảm thấy thế nào về UFC bây giờ?
Tôi không biết.
Tôi nghĩ họ làm kinh doanh theo cách có lợi cho họ.
Họ làm kinh doanh tốt cho bản thân.
Tôi chỉ muốn làm những gì tốt cho tôi nữa.
Và bạn đã tiếp tục làm điều không thể một lần nữa trong cuộc đời mình
bởi vì, bạn biết đấy, nhiều người nghĩ rằng có thể bạn đã biến mất.
Bạn đã biến mất khỏi việc thi đấu.
Nhưng sau đó, đã có thông báo rằng bạn sẽ thi đấu với Tyson Fury
trong một trận đấu boxing, người là nhà vô địch hạng nặng thế giới trong boxing.
Và theo nhiều người, bạn biết đấy, tôi cũng đã xem trận đấu.
Tôi đã thức khuya ở Vương quốc Anh và xem nó.
Bạn đã đánh bại anh ấy.
Bạn không đánh bại anh ấy trên bảng điểm.
Nhưng tôi nghĩ trong mọi nghĩa của từ này, bạn đã đánh bại anh ấy.
Và cho trận đấu đó, tôi đọc được, bạn đã được trả nhiều lần hơn cho trận đấu đó
so với số tiền bạn đã nhận được trong toàn bộ sự nghiệp UFC của mình.
Đúng vậy.
Từ một trận đấu với Tyson Fury?
Đúng.
Và ngay cả trong trường hợp của tôi, đó sẽ là một trận đấu với Tyson Fury
hoặc nó sẽ là một trận đấu PFF.
Tôi đã biết từ khoảnh khắc đó,
mỗi trận đấu mà tôi tham gia,
tôi sẽ được trả nhiều hơn những gì tôi đã kiếm được trong toàn bộ sự nghiệp của mình.
Tại sao? Bởi vì những năm cuối cùng của tôi ở UFC,
tôi có thể đã kiếm được nhiều hơn nếu tôi chấp nhận hợp đồng.
Vì vậy, tôi đã để lại rất nhiều tiền trên bàn
để có được tự do của mình, về cơ bản là tự do của tôi.
Bạn biết đấy, họ nói rằng tự do không phải là điều được ban tặng.
Nó không được ban tặng. Tự do không miễn phí.
Bạn phải cho đi một cái gì đó để có được điều đó.
Vì vậy, đó là lý do tại sao vào thời điểm đó, tôi đã kiếm được ít tiền hơn
bởi vì tôi từ chối, tôi đã từ chối rất nhiều tiền.
Nhưng cuối cùng thì nó đã có kết quả.
Nó đã có kết quả vì bạn đã được trả nhiều hơn trong trận đấu với Fury so với bất kỳ lần nào trước đây.
Thật may mắn cho tôi.
Và sau đó tôi đọc rằng trong trận đấu với Anthony Joshua,
bạn đã kiếm được khoảng 15 triệu bảng, gần 20 triệu đô la.
Đúng.
Tôi không biết, tôi chưa tính toán.
Vì vậy, tôi không thể nói nếu điều đó là đúng.
Nhưng điều đó không đúng.
Điều đó không đúng.
Nhưng bạn đã kiếm được rất nhiều tiền, đúng không?
Đúng vậy.
Số tiền thay đổi cuộc sống?
Thay đổi cuộc sống là gì?
Tôi không biết, tôi đủ tiền để chỉ…
Một ngàn không thể thay đổi cuộc sống,
tùy thuộc vào nơi chúng ta đứng.
Bạn đang nói từ phía tôi, hay từ phía bạn, hay từ phía ai đó.
Bạn cho ai đó 10 triệu, đó chỉ là 10 triệu khác,
và nó sẽ không thay đổi gì trong cuộc sống của anh ấy.
Và bạn cho ai đó 1.000, anh ấy thay đổi cuộc sống của mình, anh ấy cứu sống mình.
Anh ấy có thể lấy 1.000 đó, có thể gửi con mình đến trường,
hoặc có thể mua cho chúng một ít thuốc, cứu chúng khỏi bệnh tật hoặc điều gì đó.
Tiền thay đổi cuộc sống không phải là số lượng.
Vậy tại sao bạn vẫn tiếp tục chiến đấu?
Bởi vì bạn không cần phải chiến đấu.
Tại sao tôi bắt đầu chiến đấu?
Để biết tại sao tôi vẫn chiến đấu, bạn phải biết tại sao tôi bắt đầu chiến đấu.
Tại sao lại như vậy?
Tôi yêu việc chiến đấu.
Bạn không làm điều đó vì tiền sao?
Không.
Khi tôi bắt đầu chiến đấu, không có tiền.
Tôi đã tham gia nhiều trận đấu miễn phí, mà tôi không có…
Không phải là những đồng xu.
Và mục tiêu của bạn bây giờ với việc chiến đấu là gì?
Bạn đã làm điều đó, ý tôi là, bạn đã làm điều đó.
Bạn đã tham gia UFC, bạn đã tham gia boxing.
Như tôi đã nói, luôn có một thử thách.
Luôn có, như, liệu điều này có khả thi không?
Tôi có thể làm được điều này không?
Tôi có thể, bạn biết đấy, như, giới hạn của tôi là gì?
Tôi có thể đi xa đến đâu?
Tôi nghĩ bất cứ điều gì chúng ta làm trong cuộc sống đều là một sự xấu hổ,
nếu chúng ta không thực sự tìm thấy tiềm năng đầy đủ của mình hoặc không cống hiến hết mình.
Bạn biết đấy, tôi nghĩ tôi có thể cống hiến mọi thứ mà tôi có.
Sau đó tôi về nhà.
Nhưng miễn là tôi vẫn cảm thấy mình có điều gì đó cho việc chiến đấu,
tôi có điều gì đó để cống hiến cho cộng đồng chiến đấu.
Tôi đến phòng tập, tôi cảm thấy hào hứng, tôi thức dậy, tôi nghĩ về việc tập luyện,
và tôi cảm thấy hào hứng, như, ôi, đây chính là nó.
Tôi vẫn có động lực đó, ngọn lửa trong tôi, điều đó khiến tôi tiếp tục làm.
Bạn biết đấy, tôi đến phòng tập, tôi tập luyện, tôi nghĩ, như, ôi, tôi đã học được điều gì đó.
Tôi có một số cải thiện, bạn biết đấy,
hoặc có điều gì đó mà tôi thực sự muốn hiểu cách nó hoạt động,
hoặc cách tôi muốn làm chủ.
Vâng, tôi nghĩ nó hoạt động như vậy.
Bạn phải nhớ rằng không chỉ là chiến đấu, mà là nghệ thuật chiến đấu.
Chiến đấu là một nghệ thuật chiến đấu, và nghệ thuật chiến đấu không bao giờ kết thúc.
Trước khi MMA xuất hiện, bạn sẽ thấy những người tập kung fu, taekwondo,
họ vẫn tiếp tục cho đến khi 60, 70, 80 tuổi, họ vẫn đang làm điều đó,
bởi vì đó là đam mê.
Mỗi lần bạn ăn, bạn có cơ hội để cải thiện sức khỏe của mình.
Và đó là lý do tại sao tôi yêu Zoe, vì Zoe giúp tôi đưa ra những lựa chọn thực phẩm thông minh nhất
cho tôi và cơ thể tôi.
Và như các bạn đã biết đến giờ, Zoe là nhà tài trợ của podcast này,
Và tôi là một nhà đầu tư trong công ty.
Nếu bạn chưa thử Zoe, tôi rất khuyên bạn nên thử,
bởi vì Zoe kết hợp dữ liệu sức khỏe của tôi với khoa học hàng đầu thế giới của Zoe,
và sử dụng hai điều đó, Zoe hướng dẫn tôi đến sức khỏe tốt hơn
mỗi lần tôi đưa ra lựa chọn thực phẩm và ăn,
điều này có nghĩa là tôi có nhiều năng lượng hơn, ngủ ngon hơn, tâm trạng tốt hơn và tôi ít đói hơn.
Điều quan trọng nhất là Zoe thực sự hiệu quả.
Nó được hỗ trợ bởi thử nghiệm lâm sàng gần đây của họ, một cái gì đó gọi là nghiên cứu phương pháp,
được coi là tiêu chuẩn vàng của nghiên cứu khoa học.
Tôi bắt đầu sử dụng Zoe cách đây hơn một năm,
và tôi đã có thể theo dõi tiến trình của mình tuần này qua tuần khác,
để tôi có thể học cách thông minh hơn vào tuần tiếp theo.
Và nếu bạn chưa tham gia Zoe, tôi đang tặng bạn 10% giảm giá khi bạn tham gia Zoe ngay bây giờ.
Chỉ cần sử dụng mã CEO10 khi thanh toán.
Khi bạn rời Cameroon, bạn đã có một mục tiêu rất rõ ràng.
Bạn đã có tầm nhìn này, một mục tiêu rất, rất rõ ràng.
Đứng trên đỉnh núi.
Và bạn đã đứng trên đỉnh núi.
Nhưng có một ngọn núi lớn nhất.
Ngọn núi lớn nhất là gì?
Như tôi đã nói, luôn có ngọn núi lớn nhất.
Luôn có một ngọn núi phía trước lớn.
Ngọn núi lớn trước mặt bạn bây giờ là gì?
Điều gì đang đến.
Điều đó là gì?
Một cuộc chiến khác.
Bạn có muốn trở thành nhà vô địch hạng nặng thế giới trong quyền anh không?
Đó chưa bao giờ là mục tiêu của tôi.
Mục tiêu của tôi thực sự là vì tôi nhận thức được tình hình.
Trận đấu đầu tiên của tôi trong quyền anh diễn ra chưa đầy một năm trước.
Ngày 23 tháng 10, và tôi đã 37 tuổi.
Đó không phải là một khoảnh khắc trong cuộc đời mà bạn mong đợi có một sự nghiệp
trong một môn thể thao đối kháng như quyền anh.
Anh ấy chỉ nói, “Được rồi, tôi có thể làm gì?”
Và tôi nghĩ câu hỏi đó vẫn còn.
Ngay cả với MMA, tôi nghĩ có rất nhiều điều cho tôi.
Tôi đã tập MMA được khoảng 11 năm.
Và tôi nghĩ tôi đã thấy rất nhiều điều để học hỏi, để thử nghiệm, để thể hiện trong trận đấu.
Tôi nghĩ tôi đã thấy rất nhiều.
Và tôi đã thấy niềm đam mê đó.
Tôi không còn rất trẻ, nhưng tôi có một vài năm phía trước để làm điều đó.
Bởi vì sau điều này, bạn phải nhớ rằng sau điều này, có thể đến khi tôi 40, 42 tuổi, thì tôi sẽ nghỉ hưu. Thật là một sự nghỉ hưu sớm. Chúng ta chỉ có khoảng thời gian ngắn ngủi đó. Rồi tôi sẽ 42 tuổi. Đó là thời điểm mà hầu hết mọi người, sự nghiệp, chỉ mới bắt đầu, nhưng chúng tôi buộc phải nghỉ hưu vào thời điểm đó. Vậy tại sao tôi không chỉ làm những gì tôi có thể làm cho đến lúc đó và xem tôi có thể đi xa đến đâu? Bạn đã đấu với Tyson. Nhiều người nghĩ rằng anh ấy đã thắng trận đấu. Một trận đấu không thể tin được. Bạn đã đấu với Anthony Joshua. Bạn đã thua trận đấu đó. Và tôi nghĩ rằng vào cuối trận đấu đó, Anthony thực sự nói rằng bạn cần tiếp tục boxing. Bạn cần tiếp tục đi. Đó là cảm xúc mà mọi người đều có. Tôi sẽ tiếp tục. Tôi không thực sự coi trận đấu đó là một ghi chú. Bởi vì không phải nói, ý tôi là, bạn sẽ là một kẻ ngốc nếu bạn định đấu boxing với một người như Anthony Joshua mà không nghĩ rằng bạn có thể thua, đúng không? Hoặc cố gắng biện minh cho việc thua. Nếu có ai đó mà bạn có thể thua trong một môn thể thao đối kháng, thì đó là một người như Anthony Joshua, đúng không? Nhưng thành thật mà nói, trong trận đấu đó, có rất nhiều sự bất công. Bạn biết đấy, và rồi có thể là do điều gì đó hoặc không, nhưng có rất nhiều sự bất công. Không giống như trận đấu với Tyson, mọi thứ đều rõ ràng. Và tôi nghĩ không ai cho tôi một cơ hội. Và rồi mọi thứ đều công bằng. Không có trò lén lút nào. Nhưng trận thứ hai, nó rất lộn xộn. Bạn có ý gì? Rất nhiều mánh khóe. Họ sẽ đưa bạn đến mọi nơi mà tôi đã đi trong tuần đó. Tôi phải chờ ít nhất một giờ, một giờ rưỡi trước khi bắt đầu hoặc trước khi Anthony Joshua đến. Nhưng họ luôn gửi một chiếc xe đến đón tôi trong khoảng thời gian đó, ngay cả trong ngày đấu. Ngày đấu, tôi ở trong phòng thay đồ trong bốn giờ rưỡi, bốn giờ rưỡi. Họ gửi một chiếc xe đến đón tôi, thời gian đón, rồi bẩn thỉu vì bạn dự kiến sẽ đấu. Họ nói với tôi ngay từ đầu, tôi dự kiến sẽ đấu vào khoảng nửa đêm và 1 giờ chiều. Vậy thời gian đón. 1 giờ sáng. Vâng, và 1 giờ sáng. Xin lỗi.
Thời gian chuẩn bị, rồi thì bẩn thỉu.
Nó giống như, được rồi, tốt.
Đó là cách mà nó hoạt động.
Đó là khoảng thời gian đó.
Rồi bạn vào đấu trường, họ nói, “Ôi, có một nhà sản xuất.”
Như, “Ôi, chúng tôi đang bị trễ giờ phát sóng, nên có thể chúng tôi sẽ đấu vào lúc 1 giờ 45.”
Được rồi, cũng không tệ lắm.
Tôi đã tập luyện để đấu trong khoảng thời gian đó vào khoảng 1 giờ chiều, 1 giờ sáng.
Anh bạn, chúng tôi ngồi đó và xem Anthony Joshua đến đấu trường lúc 1 giờ 30.
Như, sao bạn lại nói với tôi rằng, với các bạn, nói rằng tôi sẽ đấu vào khoảng nửa đêm và 1 giờ,
hoặc rằng sự chậm trễ của anh ấy sẽ đấu vào lúc 1 giờ 45, và giờ anh ấy mới đến.
Khi anh ấy đến, chúng tôi biết rằng còn khoảng hai giờ trước khi có một trận đấu.
Bạn không vào đấu trường một giờ trước trận đấu.
Không, là hai giờ.
Và những thứ như vậy, họ đã làm rất nhiều.
Một lần nữa, không phải là tôi không thể thua trận đấu, nhưng…
Bạn có nghĩ họ làm điều đó một cách cố ý không?
Có.
Bạn nghĩ vậy?
Có.
Tôi thấy cả tuần, anh ấy như vậy.
Họ đã lãng phí thời gian của bạn.
Ý tôi là, tôi nghĩ đó là một trò lừa.
Tôi không biết trước, nhưng tôi nghĩ đó là một trò lừa mà họ có trong quyền anh.
Họ có rất nhiều trò lừa.
Và thực tế, trong suốt tuần, huấn luyện viên của tôi, Dewey, vì ông ấy là một người rất điềm tĩnh,
và ông ấy đã đến mức thực sự tức giận và đã la hét về điều đó.
Như, “Không, đây là cách bạn làm để bị sa thải hoặc mệt mỏi.”
Và tôi như, “Không, không sao.”
Tôi không biết vấn đề nghiêm trọng đến mức nào.
Bạn biết đấy, cho đến khi tôi vào vòng cuối, thì tôi như, “Được rồi, đây là nghiêm túc.”
Nhưng đã quá muộn.
Bạn có mệt không vào lúc đó?
Rất mệt.
Vào lúc đó…
Tôi đã ngủ.
Bạn đã ngủ trước đó?
Có.
Tôi không biết tại sao.
Tôi không biết liệu đó có phải chỉ là sự mệt mỏi hay gì khác.
Tôi đã ở trong phòng thay đồ để khởi động và đã ngủ gật và cảm thấy buồn ngủ.
Vì vậy, đó là lý do, như, cá nhân tôi, vâng, tôi chấp nhận thất bại đó, nhưng tôi không đặt nó trong bối cảnh.
Bạn biết đấy, tôi nghĩ nó có thể đã khác.
Bạn có nghĩ rằng bạn có thể đã đánh bại anh ta không?
Tôi vẫn nghĩ rằng tôi có thể đã đánh bại anh ta.
Tôi cũng có thể đã thua, nhưng không, dễ dàng như vậy.
Vâng, mọi thứ thật dễ dàng.
Giống như, tôi không… tôi không biết.
Vâng.
Bạn có cảm thấy như chính mình không?
Không.
Không, hoàn toàn không.
Không, hoàn toàn không.
Nhưng tôi nghĩ đó là lỗi của tôi.
Tôi không nên thi đấu tốt trong trận đấu với Fury.
Tôi nghĩ đó là điều mà người ta mong đợi trong trận đấu với Fury, rằng tôi sẽ thua, có thể, theo cách đó.
Bạn ra khỏi trận đấu với Anthony Joshua và bạn quay lại để lập kế hoạch cho tương lai.
Và rồi cuộc sống cho thấy nó có thể tàn nhẫn và bất công như thế nào khi cậu con trai 15 tháng tuổi của bạn, Koby, đã qua đời chỉ vài tháng trước.
Tôi thật sự xin lỗi.
Cảm ơn bạn.
Và đó là điều không thể tưởng tượng nổi.
Vâng.
Đó là điều mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng.
Và đột nhiên, không có gì thực sự quan trọng.
Đột nhiên, bạn nhận ra rằng bạn đã phàn nàn về điều đó rất nhiều.
Thay vì cảm thấy may mắn, biết ơn, bạn đã phàn nàn về những điều không hoạt động.
Nhưng thực tế, mọi thứ đều hoạt động tốt.
Bạn thế nào?
Tôi thế nào?
Vâng.
Một cuộc sống để tồn tại, nhưng không giống nhau.
Tôi không nghĩ bạn sẽ bao giờ giống như trước.
Và tôi có thể giải thích rằng chỉ trong 15 tháng, tôi có nghĩa là, tôi đã thấy bản thân mình như thế nào, chỉ trong 15 tháng, một đứa trẻ hoặc một người có thể chiếm nhiều không gian như vậy và cơ bản trở thành bạn đến mức khi cậu ấy ra đi, bạn cảm thấy như bạn cũng đang mất mát.
Chỉ 15 tháng.
Ý tôi là, hai năm trước, cậu ấy không ở đó và bây giờ cậu ấy sống tốt.
Cậu ấy đến và cậu ấy đi.
Và tôi cảm thấy như, tôi không biết, đó là một điều kỳ lạ.
Cơ bản, như tôi đã nói trước đó, cả cuộc đời tôi là để làm, để chiến đấu cho gia đình tôi không phải trải qua những tình huống đó, không cảm thấy bất lực hoặc vô dụng trong tình huống và cho người duy nhất mà tôi nên chiến đấu.
Tôi không thể, tôi thậm chí không có cơ hội.
Vì vậy, đôi khi chỉ ý tưởng đó đã đau đớn.
Bạn không có cơ hội?
Vâng, cậu ấy không bị bệnh.
Chúng tôi không phải đưa cậu ấy đến bệnh viện.
Không có điều gì như vậy cả.
Bạn biết đấy, tôi ước gì tôi có thể, như là, đưa anh ấy đến bệnh viện, tìm một bác sĩ giỏi, gọi điện và làm những việc khác, bạn biết đấy, cảm thấy mình có ích.
Tôi đơn giản, tôi có ích, như tôi luôn muốn trở thành.
Vậy đó là tất cả.
Có thể không, có thể không, bạn đã có thể đau buồn và xử lý nó chưa?
Họ đau buồn như thế nào?
Quá trình đó diễn ra như thế nào, tôi chưa bao giờ học, tôi không biết nó hoạt động ra sao, bạn chỉ cảm nhận nó.
Có những ngày bạn sống với nó, có những ngày bạn sống mà không có nó.
Họ, họ đối phó với tình huống như vậy như thế nào?
Không có một, họ nói sao nhỉ, không có một quy trình nào được thiết lập để học cách vượt qua.
Mọi người sẽ làm điều đó theo những cách khác nhau.
Và mất bao lâu để đau buồn?
Khi nào thì nó dừng lại?
Bất cứ lúc nào.
Bạn biết đấy, một trong những cuộc trò chuyện lớn, tôi nghĩ đã trở nên khá phổ biến, là ý tưởng về sức khỏe tâm thần và việc bảo vệ sức khỏe tâm thần của chúng ta và nhận thức về sức khỏe tâm thần của chúng ta.
Khi điều gì đó như vậy xảy ra với bạn, đó là điều, ý tôi là, tôi chưa có con, vì vậy tôi không, tôi đã trải qua điều gì đó như vậy, nhưng tôi chỉ có thể tưởng tượng.
Cách mà tôi cố gắng tưởng tượng là tôi có những đứa cháu tuyệt vời trong cuộc sống của mình.
Anh trai tôi lớn hơn tôi một tuổi, có ba đứa trẻ, và chúng như là con của tôi theo một cách nào đó.
Và chỉ cần nghĩ đến việc điều gì đó xảy ra với chúng là cảm giác không thể tưởng tượng nổi, cảm giác đè nén nhất đối với tôi.
Và đàn ông đặc biệt không giỏi trong việc đối phó với những điều như vậy so với bạn đời của tôi, chẳng hạn.
Cô ấy rất biểu cảm, rất cảm xúc.
Cô ấy thể hiện cảm xúc của mình.
Bạn thích thể hiện cảm xúc của mình như thế nào?
Bạn không học cách thể hiện.
Tôi nghĩ tôi đã thấy mình rất cảm xúc vào một thời điểm nào đó, nhiều hơn những gì tôi nghĩ.
Bạn không, đó không phải là điều mà bạn điều khiển, bạn không kiểm soát, nó chỉ xảy ra.
Và sau đó bạn khám phá bản thân mình.
Và bạn vẫn đang trong quá trình đó?
Ừ, bạn khám phá chính mình.
Bạn nghĩ rằng bạn đã trải qua rất nhiều, bạn nghĩ rằng bạn mạnh mẽ, bạn đã từng nghĩ bạn mạnh mẽ.
Bạn nhận ra rằng bạn là một người hùng.
Gia đình bạn thế nào, gia đình bạn, mẹ bạn, mọi người khác?
Thật bất ngờ, tôi nghĩ nhiều người đang làm khá tốt, tốt hơn, điều này đối với tôi là một bất ngờ.
Tôi luôn đi quanh như một người đàn ông mạnh mẽ cho đến bây giờ.
Cho đến bây giờ?
Vâng.
Khi tôi cảm thấy quá mệt mỏi, chỉ cần kiên cường, tôi nghĩ điều đó thật mệt mỏi.
Kiên cường có nghĩa là bạn phải trải qua rất nhiều điều tồi tệ, điều này thật không dễ dàng để đối phó.
Bởi vì mọi người nhìn bạn như một người đàn ông mạnh mẽ, họ gọi bạn là kẻ săn mồi.
Tôi không biết.
Gần đây tôi đã tự hỏi bản thân về điều đó.
Vâng, đó là lý do tại sao bạn thấy mọi người cố gắng để biết ai đó, giả vờ biết ai đó.
Trong khi đó, họ thậm chí còn không biết chính mình.
Bạn không thể biết ai đó mà chính họ còn không biết chính mình.
Bạn không biết bạn là ai.
Bạn không biết bạn có thể làm gì, điều gì có thể ảnh hưởng đến bạn, bạn có thể đối phó với những điều chưa bao giờ xảy ra với bạn như thế nào.
Vì vậy, bạn không thể mong đợi biết điều đó về ai đó.
Bạn đã tự hỏi điều gì về bản thân?
Nếu tôi có thể đối phó với mọi thứ, nếu tôi có thể xử lý mọi thứ, đôi khi tôi đã nghi ngờ khả năng của mình về mọi thứ.
Bạn đang nói về điều gì trong việc đối phó với mọi thứ, xử lý mọi thứ, những vấn đề cảm xúc?
Vâng, ngay cả về mặt cảm xúc.
Có những ngày bạn thức dậy và bạn nghĩ về mọi thứ, về tất cả mọi thứ.
Và bạn thực sự tự hỏi mục đích là gì, mục tiêu là gì, nếu mọi thứ sẽ kết thúc như thế này.
Mục đích của việc chiến đấu là gì nếu tôi sẽ không thể chiến đấu cho người duy nhất mà tôi có thể chiến đấu.
Hãy nói về điều gì khác.
Vâng, tôi xin lỗi.
Bạn có điều gì khác không, chuyển sang điều gì khác?
Bạn đang ở Vegas vào lúc này?
Vâng, nhưng tôi sẽ về nhà sớm.
Trở lại Cameroon?
Tuần tới.
Kế hoạch là gì?
Tôi sẽ ở đó trong vài tuần.
Tôi đang tập luyện bây giờ.
Tôi thực sự muốn tạo ra một mục đích, tạo ra một mục đích lớn.
Bạn biết đấy, hãy làm cho tất cả những điều này có ý nghĩa và tôi nghĩ tôi sẽ quay lại để chiến đấu.
Vì vậy, tôi đã tập luyện một chút vì tôi cảm thấy mình thực sự cần phải thúc đẩy bản thân để ra ngoài,
bắt đầu suy nghĩ về điều gì đó, tìm kiếm mục đích và đó là những gì tôi đang làm.
Bây giờ tôi đang tập luyện và tôi nghĩ tôi nên chiến đấu.
Tôi cần phải chiến đấu.
Có thể tôi sẽ chiến đấu trước khi năm kết thúc.
Tôi nghĩ một trận đấu MMA sẽ tốt để trở lại với nhịp sống một chút trước khi quay lại với boxing.
Bạn đang chiến đấu trong một giải đấu mới dưới một nhà tổ chức mới, điều này rất thú vị.
Tôi đã thấy thông báo.
Tôi dự kiến sẽ chiến đấu ở PFL Africa.
Tôi đang chiến đấu ở PFL Global.
Nhưng đúng vậy, chúng tôi đã ra mắt PFL Africa và họ đã công bố điều đó hôm trước ở Nigeria, tại Lagos, Nigeria,
với một trong những đối tác mới của chúng tôi, Elius.
Vì vậy, mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp.
Và bây giờ là về mục đích.
Đó là về việc tìm kiếm mục đích mới, bạn đã nói.
Đúng vậy, chiến đấu vì một lý do, chiến đấu vì một lý do, bạn biết đấy, điều gì đó để chiến đấu vì.
Tôi nghĩ rằng đó là việc bạn biến nó thành một mục đích để tiếp tục hoặc một lý do để tiếp tục hoặc một lý do để dừng lại.
Nhưng dù sao đi nữa, theo cách nào đó, bạn có thể phục vụ như một lý do.
Mục đích của bạn, bạn sẽ ra ngoài và tìm thấy nó.
Vâng, tôi nghĩ con trai tôi tràn đầy sức sống.
Tôi nghĩ nếu có một điều mà nó không có, đó là không hoạt động.
Nó rất năng động.
Nó rất tò mò về mọi thứ.
Nó đã như vậy, và tôi nghĩ cách tốt nhất để tôn vinh nó chắc chắn không phải là bỏ cuộc hoặc để mọi thứ như vậy vì nó.
Tôi nghĩ nếu có một cách mà nó muốn mọi thứ được thực hiện, đó là phục vụ như một động lực hoặc là lý do cho mọi thứ xảy ra.
Đó là những gì bạn luôn là, Francis.
Đó là những gì bạn luôn là.
Bạn luôn là một nguồn cảm hứng.
Bây giờ nó là một nguồn cảm hứng, tôi nghĩ.
Bây giờ nó là nguồn cảm hứng của bạn.
Vâng.
Tôi đã có rất nhiều trong đứa trẻ này.
Nó chỉ mới 15 tháng tuổi.
Nhưng bạn biết đấy, tôi có rất nhiều kế hoạch.
Anh ấy đang chuẩn bị cho điều đó, đang xây dựng một sân bóng rổ, đang chuẩn bị cho việc của mình, như là, tìm một đoạn clip bóng đá phù hợp với kích thước của anh ấy để chúng tôi có thể đi chơi bóng đá khi anh ấy bắt đầu, vì anh ấy vừa mới bắt đầu làm việc khi nhìn thấy điều đó.
Chúng tôi có thể chơi mọi thứ.
Anh ấy trở thành một mục tiêu.
Anh ấy không chỉ là một đứa trẻ.
Anh ấy là một mục tiêu.
Thật thú vị, đang chờ đợi.
Bạn biết đấy, anh ấy ở đó và anh ấy đang rất mệt mỏi, đúng không?
Vâng.
Vậy là những đêm chiến đấu.
Mục tiêu là chiến đấu trước khi năm kết thúc.
Vì vậy, tôi đang tập luyện.
Tôi đang giữ dáng.
Nhưng tôi phải quay lại châu Phi một chút.
Có dễ để tập luyện vào lúc này không?
Hay là từng ngày một?
Tôi nghĩ là từng ngày một.
Như tôi đã nói, có những ngày, như là, tôi không thực sự muốn làm gì cả.
Tôi không thực sự quan tâm.
Và đó là những ngày mà bạn, ý tôi là, đó là những gì trái tim bạn nói với bạn.
Như là, trái tim bạn không thực sự quan tâm đến bất cứ điều gì.
Sau đó, bộ não của bạn sẽ nói với bạn, hãy hợp lý và bảo bạn đi.
Đó là lúc bạn thực sự phải, vào khoảnh khắc đó, mà bạn cảm thấy như bạn không muốn làm gì cả.
Đó chính xác là khoảnh khắc mà bạn phải làm điều gì đó để thoát ra khỏi đó.
Bởi vì, như là, những cảm xúc đó, chúng rất giỏi trong việc đóng kín mọi thứ xung quanh bạn.
Đôi khi bạn bị mắc kẹt, chỉ cần, tôi không biết, trong bồn tắm.
Và sau đó chỉ bị kẹt ở đó và những kỷ niệm và những thứ khác, chỉ khiến bạn bị mắc kẹt ở đó.
Và bạn, bên trong thật buồn đến nỗi bạn thậm chí không biết rằng bạn có thể đẩy cửa và ra ngoài.
Vì vậy, bạn phải làm điều gì đó, bạn phải tiếp tục.
Và sau đó khi bạn đẩy cửa, ra ngoài, có thể đi bộ trong phòng hoặc gì đó.
Sau đó, nó thay đổi tâm trí của bạn và bạn như, “Ôi, hãy lấy một cái gì đó xuống.”
Và sau đó nó giúp thay đổi tâm trí của bạn.
Nhưng nếu bạn ở lại trong cái bồn tắm đó, những kỷ niệm giống hệt đó sẽ lặp đi lặp lại mãi mãi.
Bạn đã nói chuyện với một nhà trị liệu nào chưa? Hay ai đó có thể giúp?
Hay họ giúp làm gì? Xóa bỏ nỗi đau? Hay mang nó trở lại?
Tôi nghĩ đó là một quá trình mà bạn phải trải qua.
Đó là một nỗi đau mà bạn chỉ cần học cách sống chung. Nó giống như việc có một khuyết tật. Bạn chỉ cần học cách đối phó với nó. Hôm nay, bạn đã thấy những người sống khá tốt mà không có tay hoặc thức ăn, họ đã ước ao điều đó lúc đầu hoặc họ bị chấn thương và họ phải phục hồi để đối phó. Bạn đã là một nguồn cảm hứng suốt cả cuộc đời, cả cuộc đời bạn đối với rất nhiều người. Bây giờ bạn nói rằng Kobe là nguồn cảm hứng của bạn và anh ấy là lý do tại sao. Và động lực của bạn. Anh ấy là lý do tại sao bạn đang phấn đấu. Anh ấy là ngọn núi. Anh ấy đang đẩy bạn lên một ngọn núi mới trong sự nghiệp của bạn, trong chương này của sự nghiệp bạn. Và tôi thực sự, thực sự mong chờ để thấy mùa giải này trong sự nghiệp của bạn diễn ra. Vâng, tôi hy vọng tôi sẽ có thể làm được. Tôi chỉ cần ra ngoài và tìm hiểu. Francis, chúng ta có một truyền thống kết thúc trong podcast này, nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo. Vì vậy, khách mời cuối cùng đã để lại một câu hỏi cho bạn và họ không biết họ đang để lại câu hỏi cho ai. Được rồi. Câu hỏi ở đây. Khi nào bạn nhận ra rằng bạn đã sai hoàn toàn? Khi một cậu bé qua đời. Có một khoảnh khắc mà tôi nhận ra rằng mọi thứ, ý tôi là mọi thứ đã là lý do cho cuộc chiến của tôi đã sụp đổ. Đó là khoảnh khắc mà tôi cảm thấy mình thực sự như một kẻ thất bại. Bạn cảm thấy như một kẻ thất bại? Vâng. Tôi cảm thấy mạnh mẽ. Tôi chỉ cảm thấy như tôi có thể đã làm được điều gì đó. Chỉ vậy thôi. Francis, tôi phải nói một lời cảm ơn lớn. Tôi phải nói một lời cảm ơn to lớn. Tôi không chỉ nói cảm ơn từ tôi, mà từ khi tôi nghe câu chuyện của bạn lần đó ở Paris khi chúng ta ở trong khách sạn đó, bạn đã giúp tôi nhìn nhận cuộc sống theo một cách khác. Bạn đã cho tôi lòng biết ơn mà có lẽ tôi không có ở mức độ tương tự trước đây vì bạn đã trải qua một hành trình đáng kinh ngạc. Và trong suốt hành trình đó, bạn đã có một cái nhìn về cuộc sống mà bạn hiểu rõ hơn tôi rất nhiều về những gì quan trọng. Những điều như gia đình, những điều như nguyên tắc, bạn đã hiểu rõ hơn tôi.
Và bạn cũng vậy, sau khi trải qua toàn bộ hành trình đó, tôi không nghe thấy bạn cảm thấy thương hại, hay phàn nàn về những khó khăn mà bạn đã trải qua.
Và tôi suy ngẫm về cuộc sống mà tôi đã sống và những điều mà tôi đã trăn trở.
Và tôi nghĩ, ôi Chúa ơi, người này đã vượt qua một tình huống thực sự, thực sự khắc nghiệt và xây dựng một cuộc sống tuyệt vời nhất.
Anh ấy đã leo lên đỉnh núi.
Và thật buồn cười vì khi bạn leo lên đỉnh của những ngọn núi đó, bạn đến đó một mình.
Và điều bạn không bao giờ thấy là bạn thực sự đã đưa hàng triệu người đến đó nữa vì bạn đã truyền cảm hứng cho họ.
Và bạn đã cho họ thấy, chứng minh rằng họ không có lý do gì để không làm được.
Nếu Francis có thể, nếu Francis có thể đi từ Cameroon trong hành trình qua sa mạc Sahara, anh ấy đã cố gắng leo qua hàng rào, không thể vượt qua hàng rào, rồi đi qua biển bằng thuyền.
Từ Tây Ban Nha đến Paris, từ Paris đến Mỹ, lên đỉnh núi, đánh bại Tyson Fury.
Không có gì là tôi không thể làm được.
Ừ, tôi nghĩ vậy.
Tôi nghĩ có rất nhiều.
Chúng ta tự đặt ra nhiều giới hạn cho bản thân chỉ bằng cách nói, ôi, điều đó không thể.
Mà một lần nữa, chúng ta không biết điều gì là khả thi hay không.
Nhưng ở lại đó, suy nghĩ về những gì có thể hoặc không, không giúp ích gì, hành động mới giúp ích.
Và đôi khi bạn cố gắng, bạn thất bại, cũng không sao.
Bạn đứng dậy, thu dọn đồ đạc, thiết lập lại, bắt đầu lại, và rồi trả lời, bạn làm được.
Và khi bạn thực sự làm được, tôi nghĩ, ôi, thật tốt, anh ấy là một thiên tài.
Như, làm thế nào mà anh ấy biết rằng điều này sẽ hiệu quả?
Anh ấy không biết gì cả.
Anh ấy chỉ tiếp tục cố gắng, từ chối từ bỏ.
Nó đơn giản như vậy.
Và đó là điều mà, bạn biết đấy, vì ở một thời điểm nào đó, tôi cảm thấy tôi cần phải thành công để chứng minh cho tất cả những người đã nghi ngờ tôi, để chứng minh họ sai.
Bởi vì ngay cả khi đến từ nơi tôi đã đến, có ý tưởng về quyền anh, anh bạn.
Đó là điều tồi tệ nhất, đó là một giấc mơ mà bạn có thể có.
Như, mọi người, không ai tin vào tôi, vào điều đó, vào giấc mơ, không phải vào tôi, mà chỉ vào giấc mơ, như, điều đó không thể xảy ra.
Chúng tôi đến từ nơi chúng tôi đến, chúng tôi là, để đến đó, điều đó không thể.
Điều đó không dành cho chúng tôi.
Tìm một điều gì đó xung quanh chúng ta và ổn định lại, bạn biết đấy, như, họ thực sự nghĩ rằng tôi đang mất trí.
Cơ bản, như, khi tôi bỏ công việc nhỏ của mình ở làng, như, nói, đi đến thành phố, tôi 22 tuổi, và tôi thấy chiếc xe máy của mình, như, được rồi, đi đến cửa hàng và mua găng tay và những thứ mà tôi đang tập boxing.
Và tôi nghĩ, được rồi, người này đã lên đến đỉnh cao của sự điên rồ, cái quái gì vậy, bạn biết không, và mọi người, làm thế nào?
Ý tôi là, ngay cả mẹ tôi cũng nói, như, con là con trai của mẹ, mẹ luôn đứng bên cạnh con, ngay cả khi con đang mất kiểm soát, như bây giờ.
Như, được rồi, ít nhất tôi biết điều đó, bạn biết không.
Nhưng vào một ngày, điều đó đã xảy ra, tôi đã làm được, và tôi nghĩ, wow, anh ấy thật tài năng, làm thế nào bạn biết rằng điều đó sẽ thành công?
Tôi không biết, chỉ cần tiếp tục làm thôi, bạn biết không.
Vì vậy, bất cứ điều gì bạn có, bạn có thể tiếp tục cố gắng.
Nó có thể thành công, có thể không, nhưng ít nhất bạn sẽ có sự bình yên với chính mình khi biết rằng bạn đã cống hiến hết mình.
Tôi nghĩ đó là điều quan trọng nhất.
Mọi người sợ thất bại đến mức họ thậm chí không dám thử.
Và tôi nghĩ đó thực sự, đó là thất bại từ việc không hành động.
Thất bại không thực sự là việc bạn không thành công trong bất cứ điều gì bạn làm.
Thất bại là không hành động, thậm chí không thử.
Đó là lý do tại sao bạn thực sự công bằng.
Francis, cảm ơn bạn.
Cảm ơn bạn.
Cảm ơn bạn rất nhiều.
Thật lòng mà nói, đó là một vinh dự tuyệt vời nhất.
Và bạn là một người tuyệt vời cả trên và ngoài ống kính.
Bạn là một con người tuyệt vời, nhưng bạn thực sự là một nguồn cảm hứng to lớn.
Tôi đã phỏng vấn 300, 400 người, nhưng tôi chưa bao giờ, chưa bao giờ gặp một câu chuyện như vậy.
Bạn làm điều đó rất nhiều.
Ừ.
Phỏng vấn mọi người.
Điều đó thật anh hùng.
Tôi thà chiến đấu hơn là phỏng vấn mọi người.
Cảm ơn bạn.
Cảm ơn bạn.
[Nhạc]
只是感到疲倦,因為如果我最終無法為我唯一能為之奮鬥的人而戰,那麼奮鬥的目的又是什麼呢?我13歲時決定我將成為一名專業格鬥選手。但我沒有錢。我們沒有鞋子。沒有食物。沒有健身房。我必須為這個夢想做些事情。因此,我離開了喀麥隆。你需要到西班牙。我曾讀到人們死去。很多人。而且你們喝的是有死動物的水。我們別無選擇。我在海洋中渡過。我摔了六次。我試著攀爬圍欄。但那根鐵絲是最難的部分。你為什麼不放棄?當你的夢想如此龐大時,放棄是很困難的。當我們抵達巴黎的那一天,我可以開始實現成為一名觀察者的夢想。你因為與達納·懷特的不合而離開了UFC。真相是什麼?很簡單。你不想……然後你和喬舒亞比賽。老實說,在那場比賽中,我充滿信心。你是什麼意思?他們有很多把戲。你覺得他們是故意這樣做的嗎?是的。那太亂了。然後生活展現了它能夠多殘酷。你有辦法悲傷嗎?《CO-抽獎日記》即將關閉。在我們達到700萬訂閱者之前,任何訂閱《CO日記》的人(可能再過幾天),你將會被納入抽獎中。在我們達到700萬訂閱者的那天,我們會送出許多金錢無法購得的獎品給你們所有人。所以點擊訂閱按鈕,在700萬之前加入,我會在下方的評論中宣布獎品和得獎者,當我們達到700萬訂閱者時。弗朗西斯,我們在巴黎的一間酒店房間見過面。當時是我、你、蒂埃里·亨利、切米和其他幾個人。我從電視上認識你。我看過你的比賽。但我對你的故事一無所知。很有趣的是,我們一個接一個地講述早期的故事。蒂埃里,我,然後是你,分享了我們的早期故事。當我們到你的故事時,我簡直不敢相信這是真的。我真的不敢相信這是真的。真的嗎?當然,我從來沒有聽過,我在這裡做訪問的人。我一生中從未聽過這樣的故事,從你開始的地方到你最終到達的地方。雖然我知道你之前對一些人講過,但我必須從那裡開始。我必須從那裡開始,因為我覺得這為你今天成為的人以及坐在我面前的那個男人創造了背景。所以如果你能帶我回到1986年的西喀麥隆。是的。我會看到什麼?你的童年是什麼樣的?我想你會看到兩個正在掙扎的父母,努力生活。爸爸是一名木匠,然後媽媽其實沒有工作,某個時候她在做任何她能找到的事情,無論是賣東西,烹飪一些東西,然後在市場上販賣。所以就是這樣。當時,1986年。據我所知,西喀麥隆的平均年收入是1500美元。我讀到的。哦,這很多。哦,真的嗎?1500美元一年。這是一筆相當多的錢。你們一家年收入多少呢?一年?哦,肯定少於這個。肯定少於一千。你們住在大約11000人的村莊?是的。我的意思是,是的,也許那時是這樣。我想現在我們的人口超過20000或30000。我找到了一些照片。看看這些照片。這些不同的照片是什麼?你能描述一下它們是什麼嗎?哦,是的。這是我和我媽媽在我們的廚房裡。對,這是我贏得UFC冠軍腰帶的時候。然後我特意把它放在這裡。就像你知道的,我從小就在這個廚房裡坐著,夢想著拳擊和一切。所以我從這個廚房出發,去獲得世界冠軍的腰帶,然後把它帶回來,放在那個同樣的廚房裡,坐在我曾經坐過的那個地方。到頭來,不僅一切都是可能的,而且也並不算什麼大事。對於那些因為聽音頻而無法看到這一切的人,恕我直言,它的地板像是泥巴,牆壁是泥和磚。看起來像是一間土屋。這是我們建房子的方式,因為這是最便宜的方式,因為你用泥巴來做磚。它不是用沙子和水泥的磚,而是只是泥巴。所以是像土屋一樣?是的。你在地上坐著,和你媽媽?不,在地板上,在椅子上。我不會稱那個為椅子,但它是一片木頭。這是一片木頭,等於椅子。你可以坐在那片木頭上,但不算舒服。這是一個快樂的童年嗎?不,絕對不是。但不知為何,我覺得不管怎麼樣,我今天的所有一切都是因為我的童年。儘管我非常厭惡我的童年,對這一切感到非常生氣和沮喪,因為我們沒有最低的生活必需品。比如,就連牙刷、牙膏之類的東西。你知道,上學所需的書本。甚至連油燈都沒有足夠的油來學習。有時候,像你在照片上看到的火一樣,對吧。我們在木頭上烹飪的火。有時候,你會把書放在那裡,這樣讀。這就是你用一堆木頭和一些石頭生火的模樣。你會在那個火旁邊讀書,這樣你才可以看到你的書。是的,我們烹飪。他們把食物放在那些磚塊或石頭上烹飪。然後,與此同時,你會利用那火焰來照亮,讓你有時可以讀書。但是,是什么讓你的童年如此不愉快呢?除了……困難和一切的挑戰。正如我所說,我們缺少一切。大多數時候,我們會赤腳工作,因為我們沒有鞋子。我們會用十萬種方法修鞋子,仍然想保住鞋子。我們的褲子會到處都是洞,但我們仍然試著去修補。
我們會去上學,感到尷尬,因為有時我們沒有筆、鉛筆或筆記本,或是沒有支付學校的費用,結果會被趕出教室。所有這些事情都令人尷尬。更不用說當休息時間到來時,沒有東西可吃,與其他孩子相比,你就只能自己待著。所以那時候發生了很多事情。每一件事情都是一個挑戰。因此,有時我看到那些非常舒適的人,我就覺得他們從未經歷過掙扎。我會想說:「哦,錢並不帶來快樂。錢,blah,blah,blah。」我會說:「給我錢,然後把快樂留給你。」因為我曾經沒有錢,我知道那是怎麼樣的感覺。整天都在那種狀態下。我更喜歡有錢的生活。
你真的在描述你自己和家人過去的比較,以及與其他孩子之間的那種不快樂,是的,完全正確。我是說,我生病了多少次卻沒有藥?甚至無法去醫院。連在街上也找不到藥。藥?是的。然後你只是這樣在家裡生病,希望祈禱。也許,有時運氣好,去叢林裡找些藥材來煮。希望那能有效。但你根本負擔不起。
在那段時間,你沒有錢時,你是吃什麼呢?知道的,農場的玉米、豆子、花生,類似的東西,山藥、木薯、蔬菜,這些東西。在你回顧童年時,有沒有什麼時刻認為那是我成長過程中最糟糕的時刻?只是某個記憶或發生的事情,你覺得這對我來說真的是最低谷?我不會說是最低谷。我是說,無論發生什麼,我覺得我很幸運,我覺得我有能力以正確的方式應對那些事情。你知道,當我今天回顧時,我對我處理這些事情的方式感到很驚訝。即使在不知道那會把我帶到哪裡的情況下,我只是找到了一種出路。但我從來不感覺自己在低谷。事實上,我最大的動力之一就從那個情境中來的。大約13歲的時候,有一天大約下午3點,他們再一次把我趕出了教室。我想那天我真的很生氣,幾乎要哭出來了,心想「這是什麼鬼?」我該做什麼才值得這樣?為什麼這麼不公平?然後其他孩子看我的眼神我也無法忍受,因此這對我來說就是一種挑戰。我向自己承諾我要改變這一切。我會證明這不是我的錯。我只是個小孩,只是請他們理解我沒有和他們一樣的機會。只是我們沒有那樣的一位能為他們提供的父母。事實上,我擁有的最低限度的資源,即便並不夠,卻是我自己努力工作賺來的,我知道它的價值。即使他們擁有更多,他們卻並不理解自己所擁有的東西的價值。所以,事實上,我並不比他們低人一等。事實上,在某種程度上我甚至比他們更優越。
為什麼那天會被趕出教室?那時你13歲。他是,我想那是獎學金。恰好同一天,我想那是獎學金的費用,學費。哦,好的。那是因為你沒有錢而被趕出學校,是嗎?是的,因為我還沒有支付年費。我還沒有完成年費。是的,那天就是這樣。但你知道,這是今年、明年、後年每年都在重複發生的事情。那一天,我覺得這是一個信號,告訴我這將會改變。而且問題是,我當時需要做比其他人更多的事情,才能引起注意。你知道,我想證明他們對我的看法並不是我。我比那更好。所以,我那時13歲。那是我決定我要成為一名職業拳擊手,職業格鬥家的那一天。那是我真正決定長大後想學習空手道,想要這個,想要那個的時刻。但我到了這樣一個地步,我想要一些不僅僅是我的熱情,同時也能提供我生活並幫我供養家庭的東西。然後我想到了,搏擊運動就是我該做的事情。但問題是,我當時才13歲,在50英里半徑內沒有健身房。我從來沒有見過健身房,知道嗎?在那之前我從來沒有見過健身房。即使在那之後,我想我一直待在村子裡,直到22歲。那時我心想,好吧,夠了,不能再夢想下去了。我必須采取行動。我要為這個夢想做點什麼。於是我離開村莊,搬到城市,去到一個我完全不熟悉的地方。在那裡,我放棄了所有東西,開始拳擊。那時我22歲。
我也聽到你提到過你的父親。我整個生活中,我的父親就是我應該避免的榜樣。是的。我覺得這是對我來說發生過的最好的事情。因為如果我爸爸不是那樣的人,我可能也會成為那樣的人。但我依然很愛他。是的,因為從我的角度來看,他是影響我生活最大的人。他很暴力,但他無法有效地引導他的能量或壓力,甚至不知道如何使用這些。
然後也許如果他們有爭執或者其他什麼事情,通常人們會打架,但他更強壯。因此他基本上結束了打敗其他人。這使得他們成為受害者,而他則是有罪,是吧?然後他就有了一個名聲,因為當你在街區打了很多架,而且你贏得每一場比賽時,你基本上就是壞人,你知道的。因此他在大家心中有這樣的名聲,人們不喜歡他的行為。然後這是我很快就理解的事情,並且這影響了我。我不想擁有這樣的名聲,儘管我喜歡所有與力量有關的東西。我對此非常有興趣。但我想,不,沒辦法他們在跟我談我父親的事。基本上像是離婚,我六歲的時候。所以我開始和我的阿姨住在一起,無論是這裡還是那裡。他們會說,是的,你只需要看看,他在做的就像他的父親,他一定像他父親那樣。這讓我非常生氣。我不想有那樣的名聲,即使我喜歡所有與力量、權力和打鬥有關的東西。你知道,然後這就是我如何最終找到了拳擊、格鬥運動之類的東西。這是正確的選擇,因為有規則。有規則。一切都是有組織的,做事情的方式是正確的,而且不會影響你的名聲。當你參加拳擊比賽或角色對決時,你贏了。你是贏家。人們會慶祝你。他們不會因為打敗了某個人而指責你。他在外面是個暴力的人,但在家裡也是。是的,對你和你的母親來說,會受一些懲罰。我是說,在非洲,那時候這種事情在很多家庭中經常發生。所以他並不是一些過於不同尋常的事情,現在的情況有點不一樣,但他並不是非常不一樣的東西。你知道,他就是那樣一個嚴肅的人。 他對你母親有暴力行為嗎?有時候,有時候會發生。他15歲的時候去世了嗎?是的,他去世了。他去世對你15歲那年有什麼影響?你知道,他在那個時候對我的生活並不算很重要。但是,是的,你會想著你父親的事以及你將永遠不會再次見到他的事。你知道,時不時幾個月,你想這樣,這就是結束了。是的,他影響了你很多。我的意思是,你受傷了,但只要學會繼續前進。在他去世的時候,他無法負擔去醫院。是的,他生病了。他在家裡待了幾個月,生病了,就躺在床上,甚至連去廁所都不能自己去,什麼都不能做。他有一條腿爛掉了,直到他去世都維持著那樣的狀態。這是我看到的一件事情,我想,天啊,我需要採取行動。我需要付諸實際行動,因為這樣的事情可能會在未來再次發生,或者對我母親,或者對某個親近的人。我不會無能為力。這不必是這樣的,你知道。所以這就是我行動的原因之一,像這樣生病,在家裡等待死亡。也許如果我們有錢我們可以救他,也許他如果能去醫院還是可以活著。但沒有人知道,沒有人會知道。幾年後,我在看著我媽媽,我自問如果她病了我會怎麼辦?這讓我非常害怕。那時我知道我必須做點什麼,至少能夠為她提供一些體面的醫療保障。我一直在想,如果我父親今天還活著會是什麼樣的生活。希望我今天能讓他出現在我的生活中,即使只是一天。是的,在我父親去世後,我認為這也是我們情況的衝擊。我意識到,我的意思是,那時我15歲,我知道我們的情況不好。我們的生活條件並不好,但那就像是一次揭示,像是,好吧,這有多糟糕。他幾個月都沒有去醫院。我時不時會去看他,他一直在忍受著痛苦等等。他沒有去醫院。甚至當他去世時,我還是經常做惡夢,夢見他痛苦,晚上尖叫之類的。然後我想,這不會再次發生了。這是艱難的,是吧?所以現在不僅僅是我在想,當我長大後我會有一個家庭,我希望能提供給他們,讓他們置於好的情況中,更好的狀況。但是,這也像是,好吧,這可能會再次發生。你會怎麼做?這可能是,是的,可能是你媽媽。可能是你的一個兄弟姐妹。或者將來可能是你自己的孩子。你會怎麼做?就這樣坐著嗎,不,我需要做一些事情。所以就是這樣。我採取了行動,你知道嗎?然後,在另一方面,看到我們的狀況,當我父親去世時,我一直在想,如果他在場會怎樣?如果他能回頭看看我們,他會說什麼?他會有什麼感覺?我的意思是,一如既往,我懷念那些我們一家人在一起的時刻,你知道嗎?在我成長的過程中,我們從未在餐桌上吃飯。 我們沒有餐桌。但是在過去的一年裡,我一直在重複那件事。我會有一個漂亮的房子,裡面有餐桌。 有時我會坐下來,把每個人聚集在餐桌上。即使我不說話,我也會看著那桌子,知道少了一個人。那裡缺少一個人,你知道嗎?誰能讓那座餐桌變得完美,你知道嗎?即使和在那裡的人在一起很愉快,能和他們在一起還是件幸運的事。但缺少那個人總是讓人感到悲傷。你在那麼年輕的年齡開始做夢,開始夢想不同的生活。我讀到你對美國相當著迷。你在簽署你的簽名時是舊金山?你不是著迷,我喜歡美國。我一直喜歡美國。
自從我自稱美國男孩以來,我給自己取了一個綽號,叫做美國男孩。
你年輕時呢?
是的,周圍的小孩會叫我美國男孩,因為我告訴他們那是我的名字。
你說你在17歲時離開了那個小鎮。那個鎮叫貝蒂嗎?
是的,那是一個村莊。
那就是你離開的村莊。然後你搬到了另一個城鎮。
你去的喀麥隆最大的城市,就是你開始拳擊的地方?
是的,杜阿拉。
你為什麼離開?
其實不是在17歲。17歲時,我因為無法繼續上學而退學。
啊,好吧,所以你17歲時就退學了?
實際上是22歲時。
好吧,22歲時你決定要搬到城市?
是的。
你之前有去過健身房嗎?
沒有。
你去健身房的第一個年齡是幾歲?
拳擊健身房?差不多,22歲。
22歲?
是的,當我離開村莊去找的時候。
你為什麼最終離開喀麥隆?你是幾歲時離開喀麥隆的?
我大約26歲時離開喀麥隆。
你為什麼離開?
嗯,我知道自己作為拳擊手在那裡無法成功,因為我開始學拳擊,我知道那裡的現實。
我知道真相。
即使在我開始拳擊之前,我就知道現實。我知道那裡可能發生的事情。
知道嗎,我需要一個大舞台。我需要有更多的地方,拳擊要發展得很好。
你想去哪裡?
最初我總是想去美國。但從喀麥隆出發,沒有辦法去美國。
我不會游泳去大西洋。
所以最簡單的路徑,就是去歐洲。
所以在2012年4月3日,你25、26歲,不覺得那麼久以前。
2012年是我離開的時候。
是2012年。
是的,那是我離開中學的時候,那時你正在離開喀麥隆。
是的。
你的目標是你打算嘗試去西班牙或歐洲?
是的。
所以你打算從喀麥隆步行到歐洲?
這不是工作。我的意思是,從喀麥隆,我在杜阿拉。
我坐巴士到揚丁。然後我坐火車到北喀麥隆。
然後我們開始搭乘,像是他們稱之為的,克蘭多?
在卡車裡?
不,不,不。小車,他們知道如何避免警察、檢查站和路上的其他東西。
所以這樣我們從喀麥隆,北喀麥隆到達尼日利亞的約拉,然後約拉到卡諾,然後卡諾,尼日利亞。
所以你從喀麥隆旅行到尼日利亞,然後到尼日爾,再到阿爾及利亞。
到摩洛哥。
到摩洛哥。
是的。
然後你是怎麼穿越撒哈拉沙漠的?
我們很幸運。我們的團隊在後面的皮卡車上沒有遇到太多麻煩。
是的。但是我們做到了。卡車沒有壞掉,我們都安安全全的。
有人在穿越撒哈拉沙漠時死去嗎?
是的,很多。一路上,你會看見骸骨。
骸骨?
沙漠中的骸骨,四處張望,四處都能看到,不。
你會看到骸骨然後轉開眼睛?
是的。
你是怎麼負擔得起這趟旅程的?這筆錢從哪裡來,去試著逃離喀麥隆到達歐洲?
因為這肯定花費不少錢。
是的。一開始並不是那麼困難,因為這是你準備了幾年的事情。
你不會一覺醒來就這樣做。你準備好,你不知道需要多少,但你知道你能有的越多,就越有可能出發。
所以我有一些存款,我一直在儲蓄,已經存了一段時間。
我帶了一些錢,還把一些給了我的小妹妹,讓她準備好,以防我打電話。
因為我不知道自己會去哪裡,然後我們聽說路上有很多走私者。
所以你最好不要把所有的錢都帶在身上。所以無論你走到哪裡,你會打電話,然後他們會寄錢過來,直到你需要的時候結束。
然後你開始自己弄明白。
你這麼隨意地說,但這趟旅程的現實是什麼?
你知道,我讀到你有時候喝的水裡還有死動物。
是的,當我們第一次穿越沙漠時,我們到達南阿爾及利亞的某個位置。
我們找到了水井,但幾乎乾涸,只剩下很小的一些水,已經有四個月了。
有死動物和所有的樹葉,所有東西都在水裡。
但我們因為在沙漠中水已經喝完,感到非常脫水。
所以那時的水看起來並不怎麼樣,非常糟糕。
但我覺得這裡的哲學就是,無論我喝那水,萬一它要了我的命,來了封信,或我就死於脫水。
我想當這是兩個唯一的選擇時,選擇一個變得簡單,要麼現在死去,要麼晚點死去。
這一切經歷對你作為一個男人,在韌性和對生活的態度上有什麼影響?
你可能甚至不知道,因為你就是這樣的人,但你必須看到自己與西方人不同。
我認為在非洲,我們與西方世界的確很不同。
我們有更多的挑戰,並不是說西方世界的人沒有困難,但我們大多數,面對的挑戰和艱難的情況更為普遍。
因為在西方世界,你不會經常看到經歷過饑荒的孩子,晚上入睡時沒有吃的東西。
我認為西方世界更多是設計來避免這種麻煩的。
你可能沒有房子,但你仍然可以有東西可以吃,但在非洲,大多數人連這個都沒有。
然後好的事情,我認為我到目前為止發現的不同是,在非洲,從小你就知道自己別無所依。
你不會期望從任何人那裡得到任何事情。這一切都要靠自己。
只要你明白這一點,你的餘生就會變得更好,因為你會走出去,找到解決辦法。
但是在很多西方國家,儘管來自你來的地方,你會看到有很多機會。
人們仍然坐在那裡抱怨:「我們沒有這個。這應該是那樣的。這應該是那樣的。」
你可能會想:「喔,這比我需要的一切都還要多。」
你知道,當你不再需要時,你不僅僅需要那些可以被提供給你的東西。
能被提供給你的只是某種方式,而能給予你的只是幫助你達成你設定的目標,因為你所設定的目標往往超越了你可以獲得的東西。
你過薩哈拉沙漠需要多長時間?
穿越薩哈拉沙漠本身,花了一天的時間。
再次強調,我們很幸運,我們的車沒有壞掉。
所以他們大約駕駛了20到22個小時。
最終你會到達摩洛哥。而從摩洛哥,你需要去西班牙,那是不同的。
那是最艱難的部分。我在摩洛哥花了將近一年。
嘗試去西班牙?
我在水裡和圍欄上嘗試過很多次。
當你住在摩洛哥時,你住在哪裡?
在你能找到的地方,在沙漠裡,在森林裡。這取決於你要找什麼。
例如,如果你想去那個圍欄,試著攀爬位於梅利利亞的圍欄,通常你得待在戈羅戈森林裡。
這就像是在樹林裡生活,然後你受傷了。
你吃什麼?
你吃的,是你找到的所有東西。有時候會有人設陷阱抓一些動物。
但在大多數情況下,我們會等到晚上去市場,因為警察總是在附近,你知道的,臥底警察。
我們會等到晚上,去市場,去市場的垃圾堆,然後找一些爛掉的東西,比如他們扔掉的番茄、馬鈴薯、雞腿,因為他們沒有吃雞腿。
這對我們來說是最好的東西。
所以我們會在垃圾堆裡找到這些東西,然後回到森林裡,試著做飯,當我們沒有錢的時候。
那時候你在努力想辦法去歐洲嗎?
你在努力學習最佳的方法嗎?因為我無法想象,還是有人告訴你如何去歐洲?
那裡有很多人都在嘗試做同樣的事。不只是你一個人。
你自己離開了家,但當你到達某個點時,你開始遇見那些同樣旅程的人。
而當你到摩洛哥時,有很多,數百個人。
那時候你在鍛煉嗎?你在努力保持身材嗎?
是的,有時候在森林裡。我是說,你無事可做。你會做伏地挺身,你會做一些腹肌,但除此之外,你還能做什麼呢?
而你仍然夢想着成為一名拳擊手,即使你在森林裡?
是的,那就是這件事。我是說,那是我的動力。
我想如果不是這樣的話,我不會離開我的國家。就只是這樣。
我從來沒想過其他事情。所以這就是我離開的原因。
你怎麼知道你會擅長這個?
我不知道。但我正要去發現。我根本不知道。我也許會非常糟糕。也許我會很好。
所以我只是在試試看。如果不行,那至少我也試過。
我認為最重要的是去嘗試,付出一切。如果不行,那我們就重新開始。
有兩種方式可以去西班牙。你可以翻過圍牆,或是穿過水,通過海洋。
是的。而且穿越水域有時候可能非常危險和困難。我嘗試過幾次。
你嘗試過翻牆嗎?
是的。
帶刺的鐵絲網?
是的,我試過帶刺的鐵絲網。我身上有很多傷疤。很多帶刺的鐵絲網的傷疤。
真的嗎?
那些就是帶刺的鐵絲網。你看到我的手指了嗎?你在我的皮膚上看到的,我的肚子上這裡,我的腳上。
我嘗試過。我在海裡嘗試過六次。六次失敗。
當你試著翻過帶刺的鐵絲網圍欄時會發生什麼?他們會抓到你嗎?
好吧,我們選擇的地方,大約有12到14英里的圍欄帶刺的鐵絲網。
所以我們會有一名觀察者,繞著所有這些圍欄走,然後試圖找一個沒有太多帶刺鐵絲網,或者帶刺鐵絲網出現故障的地方。
而且當沒有很多卡車時,因為摩洛哥一側有卡車,西班牙那一側也有卡車。
而某種方式,有三道圍欄,可能在第一道或第二道上有帶刺鐵絲網。
除非你能飛,否則不可能到達那裡。而且大約高七米。
七米高?
七米高。所以這樣不可能,帶刺的鐵絲網是更不可能的。沒有帶刺的鐵絲網的話,還好。
但然後他們清理了,圍住了圍欄,所以那個人必須離得很遠,以試圖確定哪裡的帶刺鐵絲網有故障。
你知道,所以這非常困難。而且在摩洛哥的一側,有摩洛哥警察,每隔大約20米就有一個警衛箱。
每20米就有一個警衛?
是的,每30米就有一個警衛盒。有時有的可能是空的。但從我們這裡看,看不見。
你需要有人每次去觀察一周,閱讀所有信息,監控秩序信息,你知道的,比如崗位、警衛,他們的…
時間表?
是的,他們的更換情況,因為是固定的,但一個人不會24小時待在那裡。我想大約是八小時。
所以當他找到了那個點,帶刺的鐵絲網不太多的地方,那麼你就會像,「好,有個觀察者在那裡,距離很遠,西班牙那邊有個觀察者,距離也很遠。」
而且這些警衛箱裡面有警衛嗎?他可能要花幾天才能查出那些警衛箱裡有沒有警衛。
有時他會經過,然後像等,他們可以在同一個地方待兩天,只是等。
然後當卡車來的時候,可以換班。
是讓警衛換班嗎?
對,就是讓警衛換班。然後他會看到哪個箱子裡有警衛,哪個箱子裡沒有。
然後他們什麼時候來,什麼時候走,如果他們祈禱的話,什麼時候去祈禱。
你需要這些所有的資訊才能準備發動攻擊。
最後你準備好對圍欄的攻擊?
是的,有時候你準備攻擊,收集所有這些資訊。
然後當你越來越靠近圍欄時,你意識到那裡有鋸齒狀的鐵絲網。
你無法從你所在的位置看到,或者可能地上有其他人在挖。
他們挖了大約五米長,這麼寬,然後整個地方都鋪上了鋸齒狀的鐵絲網。
然後你大概跑了30米或100米,他們能看到你接近,知道你要來了。
現在你在一群人中有了優勢,然後你越來越靠近,然後你發現有五米的鋸齒鐵絲網。
你能跳過五米嗎?不可能,對吧?
那你怎麼辦,你選擇回去?
到你回去的時候,如果是你們一夥人,有些人會掉進鋸齒狀的鐵絲網裡,因為他們看不見。
或者也許你在前線,你看到,但你不能回頭,因為後面有一群人在來。
鋸齒狀的鐵絲網只要推一下,你就會掉進去。
你有試過爬過圍欄嗎?
你被抓住了嗎?
對,我試過爬圍欄。
我曾經從那鋸齒狀的鐵絲網上滾下來過一次,那是我掉進鋸齒狀的鐵絲網的時候。
我試著爬圍欄,但圍欄上的鋸齒狀鐵絲網很痛,很大。
我試著抓住它,它只是在勾我的臉。
我當時心想,「哦,好吧。」我明白了。
我到了那個地步,我想,你知道的,我寧可活著不去歐洲,也不願意死在歐洲。
像,等等,這會是另一次。
這不可能。
所以你最終決定要改乘海路,搭船過去?
你會試著乘一艘小小的橡皮艇?
是的,這是,意思是,即使在我嘗試鋸齒狀的鐵絲網之前,我第一件嘗試的事情就是一艘船。
那為什麼那不成功?
我的意思是,那艘船並不是一艘小的充氣船,你可以在泳池裡用的那種東西。
我們叫它小艇。
你可以把它放進泳池裡。
你在沃爾瑪就買得到。
在沃爾瑪?
對,正是如此。
所以你嘗試從摩洛哥渡過西班牙,乘坐這些小型充氣船。
你不會游泳嗎?
不,我不會游泳。
但是你猜怎麼著?我最後成了船長。
什麼船的船長?
船的船長。
因為他派了一位船長。
他派了某人來組織。
某個知道如何划船的人。
某個知道我們去哪裡。
某個知道如何組織,比如讓10個人搭上同一艘從地面到海洋的船。
然後他們是如何組織好的呢?
然後我練習過,我練習了這麼多次,我變成了專家。
所以你試過?
而我依然不會游泳。
你嘗試了六次越過。
那六次發生了什麼?
有時我們被抓。
大多數時間我們都被抓。
如果被抓會怎樣?
他們會把你送回沙漠。
他們會把你送回沙漠?
是的,送回沙漠。
不會送回摩洛哥?
不,你在人摩洛哥。
你被摩洛哥的警衛抓住了。
是的,但他們只是把你帶回城市或其他地方?
不,因為他們被罰要保護從機場出來的人。
他們因為拘留你們而遭到歐盟的罰款或之類的。
所以每次抓到人,他們都要寫報告說,好的,我們抓住了某個人,然後把他們送回摩洛哥。
他們會把你帶到沙漠的阿爾及利亞邊境,然後把你們扔在那里,你得自己想辦法。
所以每次你被抓,就把你扔回沙漠裡,沒有食物?
對。
我意思是,這真的很可怕。
為什麼他的生活會這樣?
即使到今天,還有很多人在做同樣的事情。
儘管這越來越困難,我不知道該怎麼做,但我不想知道結果。
這太可怕了。
所以你還是回去再次嘗試第七次。
你為什麼不放棄?
你已經嘗試過圍欄。
圍欄失敗了。
你已經嘗試用小型充氣船越過六次。
這失敗了。
為什麼你不放棄?
為什麼要放棄?
放棄,回到喀麥隆,或許在摩洛哥生活。
為什麼?
回到什麼地方?
在摩洛哥的喀麥隆找到工作?
為什麼我不應該再試一次?
這全是關於試的。
我認為當你的夢想如此之大,當你有一些東西,放棄很難。
你到了能夠為了一個夢想冒險更多的地步,而這是普通人無法理解的。
現在我問自己,為什麼我在那個時候不放棄?
我為什麼要繼續這樣做?
我為什麼要冒這些風險?
因為有一刻,即使現在我還在想。
我想,那是愚蠢的。
那就像是死刑。
你真的很幸運能活著走出來,但我做出了這些決定。
你的夢想如此之大,它讓你失去了理智。
你無法看到其他的東西,只有你擁有的,而非眼前的。
你看不見眼前的東西,只能看到你心中想的。
你只能看到你心中的東西,無論眼前有什麼障礙,
你只能看到你心中的東西,沒有什麼可以阻止你。
那在你心中拉動你的東西是什麼?
夢想。
夢想讓我實現,去從事那拳擊運動,你知道的,這拳擊事業為我和我的家人,還有我潛在的孩子們建立了一個穩定的生活,讓他們不必經歷我所經歷的那些事情。你知道的,我明白如果我放棄了,我就無法在鏡子裡直視自己。那樣我會對自己感到羞愧,我無法和自己共處。這是非常困難的。你真的會考慮到這些。你會想,喔,也許,沒有其他的路可走。像是想回去,然後又不是真的有什麼可以做的,有一天你看到自己的孩子生病了,你感到無能為力,就像你的父母對你一樣,然後我心裡想,不,這樣是不能接受的。然後第七次嘗試終於成功了。對。
帶我回到那第七次嘗試越過海洋到達歐洲的情景。你上了船,船上有你和幾個其他男人。你們開始划船。第六次的嘗試接近冬天。好吧。我們被抓住了。我們差點就成功了。我們已經在另一邊了。我們被一支軍隊抓住了,不是海岸警衛隊,甚至根本不是海岸警衛隊,而是一支有著大船的軍隊,他們只是路過去某個地方。在海裡待了三個小時,我們在划船。我們知道我們快到了。然後我們被抓住了。
在摩洛哥,他們知道我們不見了。我們成功了。然後那時快到冬天了。冬天快到了。水不再穩定了。我們無法再嘗試了。對我來說,我告訴自己,當我再一次觸碰到海洋的那天,我絕對不會回頭。我不確定我願意做什麼,但我知道,這件事不會發生。這就是了。你知道,我的挫敗感達到了頂點。
所以我們在森林裡重新集合,試圖嘗試新的方法,或者說只是在冬天待著。因為水,嗯,是的,你可以嘗試一些瘋狂的事,但只有當你看到有一絲機會的時候。但是當你看著那片海洋,那個巨大怪物隨著波浪高高升起,你知道你無法穿過去。絕不可能。你不可以這樣做。再加上一艘小型充氣船。而且天氣寒冷,冰冷。其實最可怕的就是寒冷。你會在那裡被凍僵,知道吧。所以我在森林裡待了數個月。當冬天接近尾聲的時候,我有一個朋友,他在丹吉爾。然後他聯繫了我,他說,我有船。走吧。
我無法離開丹吉爾。我做了所有該做的事,我到了巴士站,那裡有很多警察。我不想落到烏季達的沙漠裡。我心想,好的,就這樣。然後第二天,第二天,我們從早上四點開始逃跑,直到下午四點左右。我們回到原來的地方。我打開手機,看到有十二通未接來電。我查了一下,結果是那個人打給我的。我心想,該死,我本可以和他們一起來。
他們成功到達歐洲了嗎?對,他們到達歐洲了。哥們,拜託。我再也無法在那裡睡覺了,我收到了很多電話,人們在說,是的,我們希望你成為我們的船長。這,那,那。我心想,我要走,你知道的,我不想要任何承諾,比如說,哦,我們會在一周內坐船去。不是,我有一個人,我跟他聊了很久,他說,我已經有船了。我心想,走吧。
於是你上了一艘船,一艘充氣船。我聽說你用鋁箔包裹自己。不是的,我沒有。但我當時是這麼想的。我們肯定帶上了救生衣。不過我們對救生衣的要求非常嚴格。可以說我沒有,但隨著時間的推移,你學到了很多東西,你知道那些鋁箔能夠反射雷達的探測,像是,你知道,它們很紅。對,對,對。所以如果你穿上鋁箔,雷達就找不到你。對,雷達可以找到你。它能看到你,因為當雷達一這樣轉動,然後它看到,我想是熱成像的東西,然後it see movement,他會像這樣,但當你有那鋁箔時,他們看不到你。
所以那次,跟我說說這次成功的旅程。你上了船,不再是你和幾個男人,而是你自己當了船長。我們沒有上船。我是去拉巴,那裡他們有。拉巴是什麼?是一個城市。好吧。我從納多爾去拉巴見他們。像是,好吧,我們什麼時候去丹吉爾?因為我已經在丹吉爾待了很長一段時間,直到冬天我才又回到納多爾。
所以他們住在拉巴,那裡像是一個城市,他們有一些小的建築工作。我心想,啊,我們什麼時候去?我在那裡見到他們,像是,好吧,讓我們出發吧,哦,我們還在工作。我們星期六才能領工資。當時的情況是這樣的,我心想,兄弟,我可不想等到星期六。我的血在沸騰。我心想,該死,我太想這個了。我本可以和打給我的那個人一起過來的。
所以我們的領袖,這個組織的頭號人物,他說,好吧,那我跟你們一起去。因為我是船長,我需要到處檢查一下,所有的事。所以我會跟你一起去,其他的人可以等待,等我們做好一切,就給他們發信號可以來。當我們的腳觸到地面,從巴士下來時,我生病了。我發燒了。我們進入這座裡面都是泥土的房子。我們必須脫掉鞋子,用腳踩著泥土走進去,才能進房子睡覺,類似這麼樣。我那時候生病,兄弟。但我不能告訴任何人我生病了。我是船長。人們看到我在丹吉爾。心想,哇,這個人來了。他會成功的。他不會回頭的。
所以他們試圖賄賂我,我把他們拉進我的團體。於是我告訴他們,不,我們一起籌錢買船。我可以把任何人都帶上船。我心想,因為他們叫我范·達美。
他們說,如果范·達美是船長,那你們就回不去了。你們是會成功的。
我當時很虛弱。沒有人知道。
長話短說,我們在那裡待了幾天,我甚至沒有錢吃飯。
但我每天都檢查網路,看天氣,看看海洋的情況。
情況並不太穩定。有一天,我想是星期二,日期是2013年4月2日。
我說,今天的天氣很好,因為風速正好,風向也合適。
我知道這件事。雖然我不知道是怎麼知道的,但當我完全明白的時候,我已經是船長了。
所以我說,告訴你們的人這一天來,因為我們要出發了。
等他們帶著船來的時候,我們不會在這裡搭乘船過夜的。
我們只能直接出發,因為這是一個非常…
甚至連警察,如果他們闖進房子裡,他們也會尋找那個。
他們來了。我們到達我們要去的地方,離我們預定的地方不遠。
但是警車就停在那裡。所以我們無法在這裡充氣,然後把救生艇放進海裡而不被他們看到。
現在我們必須繞道而行。整個晚上,我們都在繞道,前往前面的某個地方。
儘管我那時生病,通常船長是不會帶兵的,因為他們是為了大行動,主要行動也就是在海洋裡保護你。
然後在我們繞道的過程中,有些人被落下了。
我心想,兄弟,船在哪裡?救生艇呢?
他們說,哦,在這邊。在這個人那邊。我說,快把救生艇帶來。
如果你落後,自己留著也好。別和救生艇待在一起。
我把那個東西拿走了。我說,如果有人想走,他必須跟上我,帶路,繼續前進。
整個晚上,我們一直向上走,然後最終下到台階,找到一個地方,結果全是石頭。
我在那裡。我們以前上過海灘,所以那裡有沙子。
這樣最好,因為當你走到沙子上,然後慢慢進水,每一步都會讓你越來越深。
現在你是在石頭中間,海就在那裡。
你不知道那裡海有多深,怎麼才能進入那片海。
你無法直接跳進去。
然後浪潮特別強,你會聽到像是…
那是晚上嗎?
是的,清晨。
因為我們在等待。我們的目標是在早上五點的禱告叫聲時做到這一點。
但由於那些繞道的原因我們有點晚了。
但我就是船長,所有人都在期待我。
我們有九個人。所以我告訴他們,「好的,在這裡等我。讓我找個地方。」
你知道,當某樣東西是你的時候,它就屬於你。
我四處走動,找到一個在石頭中間的地方。
我找到一個像這張桌子一樣大的空地。足夠充氣划船。
剛剛好,不多於此。
而且那地方是乾淨的。我觸摸了它。
上面沒有任何鋒利的物品。就這樣。剛剛好。
我回去叫了其他人。「我們走吧。」
他們來了,我說,「好的,讓我們充氣划船。」
最終,船進了水,你們就走了。
是的。
該船是由美國紅十字會救援的嗎?
不,是紅十字會。不知道是不是。
我們知道在西班牙的塔里法有一個紅十字會的基地。
那你們有去西班牙嗎?
我們沒有去,但我們知道在海中有紅十字會。
事實上,我們有他們的電話號碼。
所以你們知道那裡有紅十字會?
是的。
那你們就靠近西班牙了嗎?
是的。
然後紅十字會來接你們了嗎?
我們離摩洛哥的海岸很遠,但我們不知道界限在哪裡。
但我們就是想要儘可能地深入海洋並打電話。
但問題是你在海洋的中間,
即使這是兩大陸最接近的地方,
你能從這一側看到另一側。
但是在海的中間,當他們問,「你在哪裡?你看到什麼?」
你真的無法告訴他們一個方向。
所以有時,因為他們的目標只是救你,他們的目標不是把你送到西班牙。
如果他們找不到你,他們甚至會叫摩洛哥海岸警衛隊來幫忙。
如果你運氣不好,你會被摩洛哥海岸警衛隊罰款。
你知道你要去哪裡。
你要回摩洛哥。
所以我們大概平行行駛了一個半小時,甚至快兩個小時。
然後有一架直升機在我們面前。
像是停在那裡,似乎在找什麼。
我告訴那個人,「好,這不是好徵兆。
這架直升機可能會對我們不利,也可能會幫助我們。」
我們該怎麼做?打電話。我們現在就打電話。
因為如果他們問你看到什麼,我們會看到直升機就在我們的正上方。
然後我們打電話。
你打給了紅十字會?
我們打給了紅十字會。
你是說你打給了紅十字會嗎?
是的。
你說了什麼?
要求救援。
哦,我們在海裡。我們需要幫助。
然後,我不確定,我們接起電話,開始詢問,是否有,對,多少人,
你們的船上有女士這些問題?
我心想,「這是什麼問題?我們是人。」
我說,「是的,我們有女士,甚至有小孩。」
我們有小孩,我們有女士。
我想,「這是什麼?有什麼不同?」
就只是讓我們通過,因為我說,「是的,甚至有小孩。」
然後他說,「好的,你們看到什麼?」
我們說直升機就在上面。
他說,「好的,歡迎。」
然後他們找到了你們?
是的。
然後就在那之後,開始下雨。
水情變得很糟糕。
海浪又在翻滾。
現在我們在海的中間,坐在這艘小船上,就像這張桌子一樣。
他在說,「哦,我們被困在中間了。」
我們有九個人。
紅十字會花了多長時間找到你們?
大約十分鐘到十五分鐘。
真快。
是的。
他們帶走你們了嗎?
是的。
我想可能多一點,也許是二十分鐘。
他們帶你去西班牙嗎?
是的。
然後在總決賽的時候,因為他們現在有點難找到我們,因為在下雨,海洋不穩定。
你知道,當海洋穩定的時候,能從遠處看到東西。
現在,海洋裡發生了一些瘋狂的事情。
就像從海岸看去,海面是平的。
當你進入某個地方時,兄弟,海洋裡有山。
就像有一種方式讓你攀爬直到達到山峰。
然後有一種方式讓你在海裡下坡。
我不知道這是怎麼運作的,但確實是這樣。
你可以看到海洋裡有一座巨大的山。
他們真的帶你去西班牙了嗎?
是的。
他們找到我們,然後把我們帶上了他們的船。
他們有一艘真正的船,你知道,就是堅固的大船。
他們把我們帶到他們的總部,那是在西班牙。
你在西班牙的拘留中心和其他10到20個男人在一個牢房裡待了兩個月?
是的。
我想大約是53天。
你是怎麼被對待的?
被對待。
我們有吃飯,但那是一個監獄。
那是一個不錯的監獄。
我想你達到某個點的時候,會想,也許他們應該讓我們待在海裡。
或者,也許我們在摩洛哥會更好,因為你被鎖著。
你什麼也做不了。
你意識到你即使生活得不算最好,但仍然有自由。
這時,我的意思是,你在這裡,每天都變得強壯。
但他們告訴你何時吃飯,何時洗澡,何時睡覺,何時外出等等。
幾週後,這開始變得艱難,因為一開始你很興奮。
我想,哦,我成功了。
你很興奮。
我在西班牙。
我在歐洲。
但幾周後,我開始覺得,拜託,兄弟。
我現在需要我的判決。
因為如果你有一個虛假的想法,然後如果你…
哦,不。
當你被抓住時,確保你身上甚至沒有收據或任何東西。
所以你把它扔進水裡了?
哦,是的。
你在看到紅十字會時什麼時候把它扔進水裡的?
不,是當你確定紅十字會會來接你,否則那會是你在摩洛哥的出路。
有時候他可以防止你被扔進沙漠。
他們什麼時候把你從西班牙的拘留中心釋放出來?
是的。
最後在將近兩個月後,他們給了你50歐元。
不,是不是從拘留中心。
有一個慈善組織,是為難民提供幫助的一些組織。
他們會來接你,然後把你帶到他們的地方。
那你想去哪裡?
計劃是什麼?
所以你現在在西班牙,你是自由的。你有50歐元。
所以我的計劃首先是去,我首先想去英國。
但我知道即使我在歐洲,自由通行在歐洲也不會讓我進入英國,因為他們不在那個區域,申根區。
所以我想我選擇了德國,因為我想要一個拳擊盛行的地方。
但幾個小時在一群人中,他們大多數人,比如說,我們要去法國,或者香榭麗舍大道,或者這或那。
在2013年6月9日,26歲的你抵達巴黎。
我讀到你在巴黎的第一天,搞清楚了吃飯、住宿的地方,還找到了拳擊館。
你抵達巴黎時睡在哪裡?
在停車場。
你在停車場睡覺?
是的。
你在停車場睡了多久?
大約兩個月。
你在停車場睡了兩個月?
是的。
所以你抵達巴黎,你在停車場睡覺。
你怎麼找到健身房,付健身房的費用?
哦,第二天。
我一直在追尋。
所以我終於找到可以開始實現我十年來夢想的地方。
你怎麼做?
你就直接走到拳擊館,說,嘿,我能免費來這裡嗎?
是的,基本上,我走進前台,他們給了我這個表格,然後我看到價格和一切,但我負擔不起。
然後我說,我可以和一位教練談談嗎,拳擊教練?
那位女士說,拳擊教練今天不在,但他會在,你可以和他談談。
我只是直截了當地解釋,像,好的,我昨天抵達巴黎,我沒有地方睡,但我想要的只有一個地方訓練。
所以這就是為什麼我想見拳擊教練,看看他是否能讓我在這裡訓練,因為我沒錢。
我沒有地方睡,我什麼都沒有,但我唯一要求的是一個訓練的地方,因為我想成為世界冠軍。
直截了當,就是這樣。
然後他說,如果你有電話號碼,給我你的電話號碼,我會跟拳擊教練說,他星期三會來,我會打電話給你。
這樣我就把我的電話號碼給了他,我有一部電話,然後在星期四早上,他打電話給我,告訴我,是的,我跟教練談過了,他同意你可以來訓練。
下一次訓練是星期六,這就是一切的開始。
迪迪埃·卡爾蒙?
是的,迪迪埃·卡爾蒙。
迪迪埃·卡爾蒙是那個在拳擊館和你見面的人,他給了你機會,讓你免費訓練。
他代表我向教練說話,讓我能夠訓練。
而且他還給了你一雙新鞋。
我聽說他還給了你一個公寓的鑰匙讓你可以住在裡面。
是的,大約兩個月後,他給了我一把鑰匙。
他有一套公寓,我想,是Airbnb或者租出去的,然後他幾天免費。
而在那段時間,我想他對我了解得多了一點,然後他給了我那個公寓差不多兩個月。
他改變了你的生活,不是嗎?
因為如果他沒有說好,如果他沒有把你介紹給那個人,如果他沒有幫助你。
他真的幫了我很多。
他真的幫了我很多。
改變了我的生活,我想這樣說更實際,但他真的幫了我很多。
我的意思是,我們在健身房,而他確切知道我的情況,因為我對他很坦白,告訴他一切。
但健身房裡其他人並不知道。
事實上,他在某個時刻甚至告訴我,你不必向每個人都講述你的故事。你不需要每個人都了解你的情況。他為什麼要幫助你?因為他很善良。他只是喜歡我,也喜歡幫助我,喜歡聽我說話。因為他沒有理由?不,他沒有。很多人會期待,也許有時你還不知道,但後來你會發現。但是他就是這麼真誠。他從來不會有像這樣的期待。事實上,有時他是那個你甚至會打電話詢問的人。他不在身邊,關了手機和所有東西。他一直都是這樣。因為在法國,如果沒有正確的身份文件,成為拳擊手是非常困難的。他最終建議你練習綜合格鬥,以便賺一些快錢。2013年,你26歲,去了法國的MMA工廠,自我介紹給一位名叫Fernand Lopez的教練。在四個月內,他在綜合格鬥方面看到了你身上的特殊之處。在那之後的四個月,你參加了第一次MMA比賽。當你第一次看到MMA這項運動時你有什麼感想?你之前有聽說過MMA嗎?沒有。所以DJ是第一個跟我談論MMA的人。我說:“哦,是的,如果你練習MMA,你的打擊會很好。”我問:“什麼是MMA?”綜合格鬥。好的,那是什麼?它是綜合格鬥。所以是拳擊加摔跤加這些。我說:“啊,我好像在電視上見過一次。”我在看電視時,看到過類似的東西。我說:“是的,如果你學一些好的摔跤技術、防摔技巧,還有一點抓摔就可以了。”我問:“什麼是抓摔?”於是他就給我解釋了整個情況。那是2013年,2013年6月。我說:“兄弟,這不是我想要的。我想要的是邁克·泰森的拳擊,對吧?”所以是的,我說:“那就是我想要的。”在你簽約UFC之前,你在歐洲打了五場比賽,這相當了不起,因為很多人花了很多年才進入UFC。你在歐洲只打了五場比賽,然後就被提供了在UFC比賽的機會。我甚至沒有計劃去UFC。但是一旦我開始在法國比賽,那麼在法國比賽對我來說就變得非常困難。人們不想和我比賽。或者他們會說:“我很兇殘。”而我想:“這是一場格鬥比賽。我是說,目標應該是兇殘,而我因為兇殘而無法比賽。”我聽說你的教練實際上在Facebook上發帖詢問在歐洲是否有人想要和你比賽。那帖子說:“在歐洲有誰願意和Francis比賽嗎?”是的。“沒有人想和你比賽?”我的意思是,沒有任何人是在那個水準上。即使很多人不想和我比賽,我的經驗也還不夠。所以他不是說,“他們會隨便給我找人。”但是沒有人願意冒險。對於一位精英格鬥家來說,與我比賽並不會得到什麼收益。他冒著失去一切的風險,但收穫卻不多。你當時有想進入UFC的目標嗎?因為現在你知道了MMA是什麼。但是當你開始成為MMA拳手時,你有試圖進入UFC嗎?這是怎麼發生的?我只是因為有時間而訓練。我當時沒有工作,因此我有所有時間,而且我喜歡訓練。我覺得MMA非常令人興奮。我喜歡所有這些東西,所以我在練拳擊和MMA。然後我開始參加MMA比賽。有時候,也許我會像一個打著幾百年歷史的人那樣打MMA。當時我非常受歡迎,所以我想:“那就這樣吧。”但就這樣。人們不斷說:“哦,如果你提高你的柔術,如果你做這個,你將成為UFC冠軍。”我說:“那又怎樣?”我真的很專注於拳擊。但是我覺得MMA來到我這裡,給了我這個機會。然後,突然間,我有了UFC的合約。這是怎麼發生的?是他們給你打電話,還是你的經紀人或經理?所以我想,Fernando是一個當時的經理。Thiago Okamura。然後他就是那個把我推銷給UFC的人。好的,那你的教練認識某個推銷你進UFC的人?是的,一位經理。然後這就是我得到UFC合約的方式。你在UFC的第一場比賽在哪裡?奧蘭多。奧蘭多?是的。那是你第一次來美國嗎?是的,這是第一次。我記得我到那裡的時候,我想:“好吧。”機場有人拿著平板電腦,上面有我的名字。然後他們開著凱迪拉克接我,帶我去酒店。我辦理了入住,他們帶我到我的房間。那感覺怎麼樣?然後我給家裡打電話,我給我媽媽打電話。我說:“我不知道這是什麼,但我覺得你的兒子成功了。”最終,我來到了美國,基本上。因為多年來,美國是我進入的夢想。我進到美國,而且是以一種偉大的方式,而不是我進入歐洲的方式,因為我是在側門進入歐洲的。我在美國的時候,基本上是走著紅地毯進去的。就這樣。那是2015年。2015年。2015年。那第一場比賽,是否讓你富有?沒有。你在第一場UFC比賽中不會得到太多報酬。是的,他是10,000美元加贏得獎金的10,000美元。然後扣除所有佣金後,你實際拿到的幾乎只有一半。但這不是關於比賽的問題。更重要的是,我認為我來到美國和所有的事情,這些都遠超過我在比賽中所賺的。那是你離開喀麥隆九年後,你為UFC重量級冠軍腰帶而戰。最終你贏得了那條腰帶,並且你持有了UFC重量級冠軍頭銜。是的,但我輸了。我之前打過比賽。是的,你打過很多場。是的,我在2018年打過。是的。但最終你贏了。同一個人。是的。我輸了。我看過你的職業生涯,所以我看過你的旅程,對於你職業生涯的開始階段感覺如何。
我不知道,感覺上你似乎沒有那麼專注,但隨著時間的推移,我感覺到你職業生涯中的另一個部分似乎發生了變化。我是專注的。只是我以前從未進行過體育運動。我不是作為運動員成長的,所以我不知道他們怎麼做。我不知道他們是如何訓練的。我不知道他們是如何為冠軍做準備的。我什麼都不知道。所以我只是努力地去嘗試。在那場比賽中,我犯了很多錯誤,但我從中學到了東西。我想,是的,好的地方在於,雖然我可能輸掉了這場比賽,但這場比賽會成為我職業生涯中最重要的比賽,因為之後所有的一切,還有我在這場比賽中學到的東西,我都會在我的技術和未來的職業生涯中應用。而這將會非常有幫助。你擁有UFC有史以來最強的拳頭,等同於93匹馬力,相比之下,小型汽車的馬力最多只有80匹,而人們稱你為捕食者。你最終贏得了UFC重量級冠軍頭銜,並在2021年到2023年之間保持這個頭銜。最終,你在2023年1月離開了UFC,主要是因為和UFC、和Dana White之間的分歧,關於,我想是自由和金錢。是的,自由和待遇,我所獲得的待遇我不喜歡。你有沒有瞬間意識到你真的成功了?你知道,你是一個來自喀麥隆的年輕人,你走出了,經過非洲,然後你登上了一艘船,去了西班牙,然後從西班牙到巴黎,再從巴黎到美國,然後你達到了最高的頂峰,就是贏得了UFC重量級冠軍頭銜,這就像是格鬥的巔峰。難道沒有瞬間讓你覺得,我成功了嗎?這不是說你達到了更高的山峰,無論你站在什麼山頂上,始終會有另一座更高的山峰,當你到達山的頂峰,你會意識到,推動你前進的,並不是那座山的頂峰,而是所有山峰的頂峰。因此,你持續前進,永遠不會感到滿足。即使你花了一點時間想著,哦,終於到達頂部了。你知道,你深吸一口氣,但你知道你會繼續前進。我認為這是一種心態,基本上不會停止。就像你沒有極限,沒有一個地方會說,好的,如果我到這裡,那我就結束了。總會有一些東西在周圍。總是有一些事情被設定為更高的山峰。因此,我想我所做的就是花時間,我喜歡常常回家,我喜歡回到我的路徑上。每一步,每次當我在那裡時,我都會想到我15年前在那裡的時刻,感覺就像是昨天,而現在我們努力看看我今天的狀態,看看不同之處。這正是我意識到的時刻,因為當我在這裡時,我就像正常生活一樣,就像每個人一樣。就像一切總是這樣。但當我回到過去,我與過去的連結,然後我意識到這條路有多麼遠。你真的走了很長的路,這是一段不可思議的旅程。你的母親曾經見過你在UFC比賽嗎?她有來過嗎?沒有,我試過。我曾在2019年想讓她來看我的比賽。她沒有辦法獲得簽證,兩次都被拒絕。我想,好的,這太有壓力了,我不想再嘗試了。這也很尷尬,對她來說也非常艱難,我想,好的,我不想讓她再次面對這種情況。我想如果我能設置好一些事情,將來會有一個時刻,她可以更容易地看到我比賽。你為什麼在打比賽?你為什麼現在打比賽?我的意思是,你離開UFC的原因是出於自由問題,你不喜歡那裡的待遇。你想要自由。你與Dana的爭論中,你說你根本不願意去遵從UFC的體系,而你根本沒有選擇去打拳擊或做其他事情。Dana White說你想要在一個風險更小的地方,想要和更弱的對手打比賽來賺更多的錢。所以我們會讓他這樣做。這是真的嗎?你同意他說的話嗎?你想要承擔更少的風險,和其他對手,較弱的對手打來賺取更多的錢?我想如果我們花時間來談論Dana White所說的事情,是不是真的,我們將會在這裡談整整一晚,然後也不會對很多事情感到滿意。我認為那對他來說是有點尷尬的情況,然後他要發表聲明並找到自己的出路。對於我來說,離開我舒適的MMA職業生涯,雖然我在拳擊上感到很舒適,但我會選擇最好的作為我的第一場拳擊比賽,而我從未真正進行過專業拳擊比賽。這聽起來像是一場簡單的比賽嗎?我的意思是,我想他必須說些什麼,那些知道的人知道他只是必須說些什麼以擺脫那種情況。事實是什麼?輕鬆。他不想妥協,他不想改變,我感覺那個情況對我不好,我告訴自己如果這就是結局,那就讓它成為結局。事實上,我並沒有保證我夢想中的拳擊能實現,我必須要做的事情那個時候會發生,但我不想只是去遵從,做一些我不喜歡的事情,因為他給了我那個唯一的選擇去說是的,對我不喜歡的事情。這就是問題。我非常清楚這可能是結局,但他必須在我的條件下進行,即使這意味著回到非洲,我不知道,從事農業。我喜歡農業,我一直喜歡農業。如果這意味著我必須回去種地,我是可以接受的。我當時已經和自己達成和解,這就是為什麼我堅持自己的決定。我放棄了很多當時我並不擁有的金錢。
大多數時候,我是破產的,我是靠貸款生活的。所以,是的。你是UFC的世界重量級冠軍,但卻破產。我是說,並不是那麼破產。當我說我破產的時候,我的意思是,對於一個重量級冠軍來說,我並不舒適。是的,我並不舒適。你是個百萬富翁嗎?也許是,但從未見過百萬富翁打拳。她所賺的錢是50萬英鎊。除非我接受簽訂一份新合約,否則我會有很多錢,但那份合約帶來了很多我在抗爭的事情,所以我沒有簽。因此,我想,無論這個交易是什麼,這份合約是什麼,我是在與這份合約作鬥爭,而不是延續這份合約並獲得更多的錢,事實上並沒有改變。這意味著我在同樣的情況下設置了自己,放棄了合約中的所有權力,而這份合約並沒有給我任何權力。你想要的權力是自由?是的,自由是一種可以說“好吧,這不對”的可能性。你可以做這個,你知道,或者你必須做這個。我是說,我需要一個義務。我不想要一份單方面的合約。我不想要一份我沒有權利的合約。但另一方面,桌子另一側卻沒有任何義務。因此,事實上,我是在付出一切卻毫無所獲,僅僅為了錢。我想要一些那種當權力。你想要能夠決定,你想要– 不是想要決定,但我至少想要對方在責任上有所表現,對我來說,知道一些責任。例如,當我來談論醫療保健時,對於我本可以賺的錢,對於如果我簽署了那份合約本可以賺的錢,我可以得到任何我想要的醫療保健。然而,同時,我也希望桌子另一側的人承擔一些責任。我想,“好吧,我提供給你一個醫療保健,比如說。”所以,你想要包括醫療保健之類的東西?是的,我想要這種東西。我想要像是保證這樣的東西。既然我將這個視為生計,而我對你是獨占的,你要保證每當我能夠參加比賽時,你可以找到一些對我來說的比賽。你想要給我一場比賽。知道如果我不簽合約而你又想要我簽,你想要我用盡所有的錢然後爬回來找你,因為我需要那些錢,那麼你讓我挨餓並不給我一場比賽。好的,所以你想要保證。即使你知道我可能需要兩場– 只是因為你知道我可能需要兩三場比賽來維持生計,保持我的生活方式,但你卻讓我只得到一場比賽。因此,我會需要錢,然後被迫接受一份我不想要的合約,只因為我需要錢。所以,我想確保我非常清楚這一點。你基本上想要合約中包含比賽的保證,以便你可以– 一個約定的保證。我放棄了一切。我放棄了我所有的權利。獨占。獨占和所有一切。因此,你不能去做其他任何事情。但我真的– 是的,但你沒有承諾任何事情。因此,好吧,我是UFC。我不對任何事情承諾,但你必須放棄你的獨占權。而且我甚至不保證我會給你– 然後合約中的某些獨占權是永恆的。永遠。因此,某些情況下的獨占權永遠。但同時,你真的沒有任何義務。但我對你沒有任何責任或義務給你任何東西。因此,這實際上是單方面的。好的。所以,如果你決定兩年不給我一場比賽,我無法說什麼。而你會挨餓。但是如果你打電話給我說:“哦,你有一場比賽在–好的,我有一場比賽。我希望你在一個月內參賽。”而我說,“哦,我受傷了。”那麼你有權說:“好吧,我將你的合約延長六個月。”哦,好的。所以,如果你拒絕一場比賽,那麼他們可以將合約延長六個月。無論原因如何。無論是哪個原因。你可能生病。而且沒有人會因為這樣而感到安慰,無論這是否公平。他們做出了決定。因此,我可能知道你生病了。而我可以在知道你無法參加時提供給你一場比賽。而這樣會將合約延長六個月。是的。所以,你決定退出。而你知道退出的時候,你可能會失去一切。你沒有保證可以走。不存在更大的格鬥聯賽。我決定離開,而不是退出。好的。你決定離開。是的。當你離開時,你有計劃嗎?不,真的。你對現在的UFC有什麼感覺?我不知道。我覺得他們做生意是為了他們自己好。他們為自己做了一個好生意。我只想做對我也好的事情。而且你在生活中再次做成了不可能的事情,因為,你知道,許多人認為也許你現在已經消失了。你已經不再打拳了。但是隨後宣布你將與泰森·富里進行一場拳擊比賽,他是拳擊界的世界重量級冠軍。依據許多人的看法,你知道,我也看了這場比賽。我在英國熬夜看了比賽。你打敗了他。你沒有在記分卡上打敗他。但在每個詞的意義上,我認為你打敗了他。對於那場比賽,你的報酬,我讀說,比你在整個UFC生涯中賺的錢多了好幾倍。是的。從與泰森·富里的那一場比賽?是的。而且即使在我的情況下,那也會是一場泰森·富里的比賽,否則將是一場PFF的比賽。我從那一刻開始知道,每一場我打的比賽,我都會比我整個職業生涯中賺的錢都要多。為什麼?因為我在UFC的最後幾年,如果我接受了合約,我本可以賺得更多。所以我基本上是放棄了桌子上大量的錢,為了獲得我的自由,關於我的自由,基本上。
你知道,他們說自由不是被賦予的。
自由不是被賦予的,自由不是免費的。
你必須付出一些東西才能獲得它。
所以那個時候,我賺的錢少了,
因為我拒絕了很多錢。
但最終這是值得的。
因為在那場暴怒賽中,你賺得比以往更多。
我真幸運。
然後我聽說你和安東尼·約書亞的比賽中,
你賺了大約1500萬英鎊,這幾乎是2000萬美元。
沒錯。
我不知道,我還沒算過。
所以我不能確定這是真的。
但這不是真的。
這不是真的。
但你賺了很多錢,對吧?
是的。
是改變生活的金額嗎?
什麼是改變生活的金額?
我不知道,我能有的錢只是…
一千對某些人來說無法改變生活,
這取決於我們站在哪一個立場上。
你是在我這一邊,還是你那一邊,或是誰的那一邊。
你給某人1000萬,對他來說只是另一筆1000萬,
根本不會改變他生活中的任何事情。
而你給某人1000,他卻能改變自己的生活,拯救自己的生活。
他可能會拿那1000,讓他的孩子上學,
或者買一些藥,讓他們免於疾病。
所以,改變生活的金額不是數量問題。
那你為什麼還在打拼呢?
因為你不需要打架。
我為什麼開始打呢?
要知道我為什麼還在打,你得知道我為什麼開始打。
為什麼呢?
我熱愛打架。
你不是為了錢嗎?
不是的。
當我開始打的時候,根本沒有錢。
我打了很多場免費的比賽,我沒有…
不是幾個便士。
你現在的打鬥目標是什麼?
你已經做過了,意思是,你已經做過UFC,
也做過拳擊。
正如我所說,總是有挑戰。
總是會想,這有可能嗎?
我能做到嗎?
我知道的,我的極限是什麼?
我能走多遠?
我認為無論我們在生活中做什麼,
如果我們最終沒有找到自己的全部潛力,或者沒有完全奉獻,
那是一種遺憾。
你知道,我認為我可以付出我所有的。
然後我就回家。
但只要我仍然覺得我有東西可以為打鬥貢獻,
我有東西可以給武術社區。
我去健身房,感到興奮,醒來,想到訓練,
然後感到興奮,想,哦,就是這樣。
我仍然擁有那種激勵,我心中有那種火焰,讓我一直在做這些事。
你知道,我去健身房,我訓練,我想,哦,我學到了什麼。
我有一些進步,你知道,
或者有些東西我真的想理解它是如何運作的,
或者我想要掌握的東西。
是的,我想它就是這樣運作的。
你必須記住,不只是在打鬥,而是在練習武術。
打鬥是一種武術,而武術是永無止境的。
在綜合格鬥出現之前,你會看到
人們表演功夫、跆拳道,他們可以做到60歲、70歲、80歲,仍然在練習,
因為這是他們的熱情。
每一次你吃東西,你都有提高自己健康的機會。
這就是我喜愛Zoe的原因,因為Zoe幫助我為我和我的身體做出最聰明的飲食選擇。
正如你們現在已經知道的,Zoe是這個播客的贊助商,而我也是該公司的投資者。
如果你還沒有試過Zoe,我強烈建議你試試,
因為Zoe將我的健康數據與Zoe的世界級科學相結合,
通過這兩者的運用,Zoe指引我每次在做食物選擇時,都能更好地改善我的健康,
這意味著我擁有更多的精力、更好的睡眠、更好的心情,且更不容易飢餓。
最重要的是,Zoe確實有效。
它有最近臨床試驗的支持,名為方法研究,
這是科學研究的金標準。
我大約在一年前開始使用Zoe,
並且我能每週跟蹤我的進步,因此我可以學習如何在接下來的一週變得更聰明。
如果你還沒有加入Zoe,當你現在加入Zoe時,我給你10%的折扣。
只需在結賬時使用代碼CEO10。
當你離開喀麥隆時,你有一個非常明確的目標。
你有這樣一個願景,非常,非常清晰的目標。
站在山頂上。
而你已經站在山頂上。
但還有更大的山。
什麼是最大的山?
正如我所說,總是有最大的山。
眼前總有一座大山。
你現在面前的那座大山是什麼?
即將到來的東西。
那是什麼?
另一次比賽。
你想成為拳擊界的重量級冠軍嗎?
那從來不是我的目標。
我的目標其實是因為我意識到了這個情況。
我第一次拳擊比賽是在不到一年前。
10月23日,而我當時已經37歲。
這不是你期待在搏擊運動如拳擊中建立職業生涯的時候。
他只是想:「好吧,我能做些什麼?」
我認為這個問題依然存在。
對於綜合格鬥,我認為我還有很多事情要做。
我已經從事綜合格鬥大約11年了。
我認為我看到了很多事情,能學習、實驗、在比賽中展示。
我認為我看到了很多。
而我看到了那份熱情。
我不算年輕,但我面前還有幾年的時間可以在這裡繼續。
因為在這之後,你得記住,到了40歲、42歲,
那時候我可能就退役了。
多麼早的退休啊。
我們只有那短暫的一段時間。
然後我42歲。
這是大多數人事業剛開始的時候,但我們卻被迫在那個時候退休。
那麼,為什麼我不就在那之前做我能做的事情,看看我能走多遠呢?
你和泰森比過賽。
許多人認為他贏了那場比賽。
真是場精彩的比賽。
你與安東尼·約書亞比賽過。
你輸了那場比賽。
我認為在那場比賽結束時,安東尼其實說你需要繼續拳擊。
你需要繼續前進。
這是每個人心中的感受。
我在繼續。
我不是真的把那場比賽當作一個指標。
因為不說,我的意思是,如果你基本上要跟像安東尼·約書亞這樣的人打拳,你要是還不認為自己會輸,那你就是個傻瓜,對吧?或者試著為輸掉比賽找藉口。如果在格鬥運動中有誰你可能會輸,那他就是像安東尼·約書亞這樣的人,對吧?但老實說,在那場比賽中,有很多不公平的地方。你知道的,Wish可能是為了某些事情,或者不是,但有很多不公平的情況。與泰森的比賽不同,泰森的比賽一切都很直截了當。我覺得沒有人給我機會。然後一切都是公平的。沒有狡詐的手段。但是第二場,比賽非常混亂。你是什麼意思?很多花招。像是他們會在那周的每個地方都跟著我。我至少得等一個小時、一個半小時才能在比賽開始之前或安東尼·約書亞到達之前被接走。但他們總是這樣準備車來接我,即使在比賽日也是如此。比賽日,我在更衣室裡待了四個半小時,四個半小時。他們安排車來接我,接我的時間,就這樣髒兮兮的,因為你應該要打比賽。他們告訴我,預計要在午夜和凌晨一點之間打比賽。因此接我的時間是凌晨一點。對,凌晨一點。抱歉。接我的時間,就這樣髒。好吧,這就是運作的方式。是那麼長的時間。然後你進入體育館,他們就會說:“哦,有製片人。”然後說,“我們在廣播的時候有些遲。”所以我們可能會在1點45分打比賽。好,不算太糟。我一直在訓練在1點到1點45分的時間框架內打比賽。我們坐在那裡,看著安東尼·約書亞在1點30分到達體育館。你們怎麼能告訴我,與你們的交流是我要在午夜和1點之間打比賽,然後他的延遲要在1點45分打,到現在他才剛到。當他到的時候,我們知道比賽還有大約兩小時。你不會在比賽前一小時進入體育館。不,是兩個小時。這樣的事情他們做了很多。再次說,不是說我不能輸掉比賽,但……你覺得他們這樣做是故意的嗎?是的。你真的這麼認為?是的。整個星期我都看到他們這樣。他們在浪費你的時間。我是說,我認為這是一個把戲。我之前不知道,但我認為這是他們在拳擊方面的一種把戲。他們有很多把戲。事實上,在那一周,我的教練杜威,因為他是一個非常冷靜的人,他到了真的很生氣的地步,開始對此大喊大叫。“不,這是讓你被解雇或累的方式。”我就說,“不,可以的。”我不知道問題有多嚴重。你知道,直到我進入決賽才明白,“好吧,這是嚴重的。”但他的反應來得太晚了。到那時你累了嗎?非常累。到時……我在睡覺。你之前在睡覺?是的。我不知道為什麼。不知道是疲勞還是其他什麼。我在更衣室裡熱身,然後就開始打瞌睡,感覺快要睡著了。所以這也是為什麼,就我個人而言,是的,我接受那場失利,但我不把它放在上下文中。你知道,我覺得這可能會有所不同。你覺得你可以擊敗他嗎?我仍然認為我可以擊敗他。我也可能會輸掉,但不會那麼容易。是的,那事情太輕鬆了。我不太知道。不知道。你感覺像自己嗎?不。不,根本沒有。不,根本沒有。但我認為這是我的錯。我不應該在法ury的比賽中表現得那麼好。我想這就是他們在法ury比賽中期待我以那種方式輸掉的原因。你從與安東尼·約書亞的比賽結束後回到未來的計劃。然後生活顯示出它的殘酷和不公平,當你15個月大的小男孩Koby在幾個月前去世時。我真的很抱歉。謝謝。而這是一件無法想像的事情。是的。這是我從未想過的事情。突然之間,沒有任何事情真的重要。突然之間,你意識到你抱怨了很多。與其感到被祝福、感激不已,你卻在抱怨那些不起作用的事情。但是事實上,一切都運行得很好。你還好嗎?我還好嗎?是的。生存下去的生活,但不一樣。我不認為你會再是以前的自己。且我可以解釋,在短短15個月內,從我自己的角度來看,在短短15個月內,一個孩子或一個人可以佔據這麼多空間,基本上成為你,以至於當他離開時,你會感覺好像自己也失去了。短短15個月。我是說,兩年前,他還不在,而現在他過著美好的生活。他來了,然後又走了。我覺得,我不知道,這是一種奇妙的感覺。基本上,就像我之前所說的,我整個生活都是為了讓我的家人不經歷這些情況,不感到無力或毫無價值,而為了那唯一我應該為之奮鬥的人。我無法,我甚至沒有機會。因此,有時僅僅這個想法就讓人痛苦。你沒有機會?是的,他沒有生病。我們不必把他送到醫院。沒有像那樣的事情。你知道,我希望我能像你知道的,帶他去醫院,找到好醫生,打電話做一些事情,你知道,感覺自己有用。我很平淡,我有用,正如我一直想的那樣。所以就這樣。能否做到?你是否能夠悲傷並處理這一切?他們是如何哀悼的?他們的過程是什麼,我從未學會過,也從未知道那是如何工作的,你只是感受到它。有些日子,你能做到,有些日子,你則無法做到。他們如何應對那種情況?沒有一個標準的過程來學習如何應對。人們會以不同的方式來應對。那麼,哀悼需要多長時間?什麼時候結束?隨時。
你知道,我認為最近有一個很熱門的話題,就是心理健康,保護我們的心理健康並且認識到我們的心理健康。當這種事情發生在你身上時,那是最……我是說,我還沒有孩子,所以我沒有經歷過這樣的事情,但我可以想象。我試著想象的方式是,我生命中有這些可愛的侄子和侄女。我的哥哥比我大一歲,有三個孩子,他們在某種程度上就像我的孩子。僅僅想到如果他們發生了什麼事情,對我來說是最無法想象的、最令人崩潰的感覺。而且,尤其是男人在處理這些事情方面不如我的伴侶,例如,她非常善於表達,很情感豐富。她會表達自己的感受。你喜歡表達你的感受嗎?你沒有學會如何表達。我想我發現我曾經在某些時刻非常情感豐富,超出我所想的。這不是你能控制的事情,它就是這樣發生的。然後你發現了自己。你還在這個過程中嗎?是的,你發現自己的內心。你認為你經歷了很多事情,你認為你很堅強,你以為你很堅強。你明白了你是個英雄。你的家人怎麼樣?你的家人、你的母親,還有其他人呢?出乎意料的是,我認為很多人都過得不錯,比較好,這讓我感到驚訝。我一直走來走去,看起來像個最堅韌的人,直到現在。直到現在?是的。當我感到疲倦,想要堅強的時候,我覺得這很累。堅強意味著你必須反覆經歷許多麻煩,這真的不容易處理。因為人們把你視為一個堅強的人,稱你為捕食者。我不知道。我最近一直在懷疑自己。是啊,這就是為什麼你看到人們試圖去了解別人,假裝認識別人。與此同時,他們甚至不了解自己。你無法了解一個連自己都不認識的人。你不知道你是誰。你不知道你可以做什麼,什麼會影響你,你如何應對那些從未發生過的事情。那麼,你怎麼能期望了解別人呢?你一直在自我質疑什麼?我是否能應對事情,是否能處理事情,有時對自己的能力感到懷疑。你所說的應對事情、處理事情,指的是情感上的事情嗎?是的,甚至是情感上的。有些日子你醒來,思考著一切,你真心想知道目的何在,目標是什麼,如果事情會因此而結束,奮鬥的意義何在,假如我最終不能為我唯一能奮鬥的人而奮鬥。讓我們聊聊別的事情吧。是的,抱歉。還有什麼其他事情你想談嗎,轉移到別的話題上呢?你現在在拉斯維加斯嗎?是的,但我不久就會回家。要回喀麥隆嗎?下週。計畫是什麼?我會在那裡待幾個星期。我現在正在訓練。我真的想要給自己一個目的,給自己一個重大的目的。你知道,讓這一切都有所意義,我想我會回去比賽。所以我已經開始訓練一段時間了,因為到了我覺得我真的需要推動自己出去的時候,開始思考一些事情,尋找目的,這就是我現在所做的。現在訓練,我覺得我應該打比賽。我需要打比賽。我可能會在年底之前比賽。我認為進行一些MMA比賽會很好,讓我在再次回到拳擊之前重新進入狀態。你將在一個新的聯賽下參賽,這是非常令人興奮的。我看到那個公告。我應該參加PFL非洲賽事。我參加PFL全球賽事。但是是的,我們推出了PFL非洲賽事,並且我們最近在尼日利亞拉哥斯宣佈了這個消息,與我們的一個新夥伴Elius一起。因此,一切都很好。現在談目的。這是關於尋找新的目的,你說。是的,為了原因而戰,為了某個理由而戰,你知道,有東西去奮鬥。我認為無論你是把它當作一個繼續前進的目的還是原因,或者是停止的理由。否則無論如何,你可以作為一個理由。你的目的是,你會出門去找到它。是的,我認為我的兒子充滿了生機。我認為如果有一件事情是他不是的,那就是他不活躍。他非常活躍。他對事物充滿好奇。我認為,最好的紀念他的方法肯定不是因為他而放棄或讓事情變得如此。 我認為如果有什麼方式可以做到的,他想要的就是成為我們的動力或成為事情發生的理由。這正是你一直以來的樣子,弗朗西斯。這正是你一直以來的樣子。你一直都是靈感的源泉。我認為他現在是你的靈感。是的。我在這孩子身上擁有了許多。在他只有15個月大的時候,但你知道,我有很多計畫。他在準備一些事情,建造籃球場,為他的運動做準備,像是找合適他尺寸的足球靴,這樣我們可以去踢球,因為他剛開始對這個運動產生興趣。我們可以玩任何運動。他成為了一個目標。他不僅僅是一個孩子,而是一個目標。這是令人期待的,等著他的到來。你知道,他就在那裡,他正在消逝,是吧?是的。所以,打比賽的夜晚。目標是在年末之前參賽。所以我在訓練。我保持著身材。不過,我還得回非洲一趟。現在訓練簡單嗎?還是日復一日呢?我想是日復一日。正如我所說,有些日子,我根本不想做任何事情。我不太在意。那些日子,就像你的心告訴你一樣。你的心並不在乎任何事情。
然後你的大腦會告訴你,要理智點,告訴你該離開了。
就在那一刻,你真的必須要這麼做,當你感到不想做任何事情的時候。
正是這個時刻,你必須做點什麼才能擺脫那種情況。
因為,就像,這些情緒,它們很擅長讓你周圍的事情都靜止不動。
有時候你會進入,只是進入,我不知道,進浴室。
然後就這樣卡在那裡,然後記憶和其他事情會讓你停滯不前。
而你,心裡是如此傷感,以至於你甚至不知道你可以推開門出去。
所以你必須做點什麼,你必須堅持。
然後當你推門出去,或許進到房間裡或其他地方。
那時候你的想法會改變,你會想:「哦,拿下什麼東西。」
然後這幫助你改變了心態。
但如果你待在那個浴室,那些相同的記憶將會一遍又一遍地重複。
你有沒有跟治療師談過?或任何可以幫助你的人?
或者他們的幫助是什麼?帶走痛苦?或是把它帶回來?
我覺得這是一個你必須經歷的過程。
這是一種你必須學會承擔的痛苦,就像擁有一種殘疾。
你必須學會去應對。
你今天遇到的人,有些人在沒有手或食物的情況下也能過得很好,起初他們會感到失落,但他們必須透過康復來應對。
你一生以來對這麼多人來說都是一個靈感。
你現在說科比是你的靈感,他是你努力的理由。
也是你的動力。
他是你奮鬥的原因。
他是那座高山。
他在你事業的這一章中推動你攀登到一座新的山峰。
我真的非常期待看到你這一季的事業展開。
是的,我希望我能做到。
我只需要走出去,找到答案。
弗朗西斯,我們這個播客有一個閉幕傳統,上一位嘉賓會留下一個問題給下一位嘉賓。
所以下一位嘉賓不知道他們留下問題的是給誰的。
好的。
問題在這裡。
你上一次意識到自己搞錯了是什麼時候?
當一個男孩去世的時候。
就在那一刻,我意識到,所有的原因,所有我為之奮鬥的原因,全都崩潰了。
那一刻我感到自己真的像一個失敗者。
你感覺到自己是失敗者?
是的。
我感覺有力量。
我只是覺得我本可以做些什麼。
就這樣。
弗朗西斯,我必須說一聲感謝。
我必須說一聲大大的感謝。
我不只是代表我自己在說謝謝,自從我在巴黎聽到你的故事,那次我們在酒店裡,你讓我的生活有了新的視角。
你給了我一種感激,這是我之前可能沒有同樣程度的,因為你經歷了令人難以置信的旅程。
而在那整個旅程中,你擁有了對生活的視角,你比我更明白什麼才是重要的。
像家庭這樣的事,像原則這樣的事,你比我更懂。
而且你在經歷完整個旅程的過程中,我沒有聽到你感到可憐,抱怨你經歷的艱辛。
我回顧我過的生活和我一直在思考的事情。
我想,哦我的天,這個家伙已經走出了一個非常非常糟糕的情況,並且建造了最不可思議的生活。
他爬到了山的頂端。
有趣的是,當你攀登到那些山的頂部時,你是孤獨一個人到達那裡。
而你從未見過的是,你其實讓數百萬人也跟隨你一起走到了那裡,因為你激勵了他們。
你讓他們看到,證明了他們沒有理由不能做到。
如果弗朗西斯能夠從喀麥隆出發,經過撒哈拉沙漠,他試圖翻越圍欄,卻翻不過去,然後乘船越過大海。
從西班牙到巴黎,從巴黎到美國,達到山頂,擊敗泰森·富里。
沒有什麼我做不到的。
是的,我覺得是這樣的。
我覺得有很多。
我們常常給自己設置很多界限,總是想著,喔,這不可能。
而實際上,我們不知道什麼是可能的,什麼是不可能的。
但待在那裡,想著什麼是可能的,什麼是不可能的,並沒有幫助,行動才有效。
有時候你嘗試,失敗了,那也沒關係。
你站起來,整理起來,重整自己,重新開始,然後答覆,讓它實現。
然後一旦你真的實現了,我想,哦,這很好,他是天才。
他怎麼知道這會成功?
他什麼都不知道。
他只是持續嘗試,拒絕放棄。
就這樣。
而且有些時候,我會覺得我需要成功,以証明那些懷疑我的人是錯的。
因為即使來自我所來的地方,擁有拳擊的想法,兄弟。
這是最糟糕的事情,這是一個你可以擁有的夢想。
像是每個人都不相信我,不相信這個夢想,不是相信我,只是相信這個夢想,像是不可能。
我們來自我們來的地方,要到達那裡,不可能。
這不適合我們。
找到一些環繞著我們的事情,安穩下來,你知道的,他們真的以為我快瘋了。
基本上,當我在村裡的小工作結束,去城市時,我22歲,我看到我的摩托車,心想,去商店買手套,然後做拳擊。
我心想,這家伙到達了瘋狂的頂尖水平,這是什麼,大家都是怎麼想的?
甚至我媽也說,你是我的兒子,我一定支持你,即使在你失去的時候,像是現在。
心想,至少我知道這點。
但在某一天,事情發生了,我成功了,我想,哇,他真是天才,他怎麼知道這會成功?
我不知道,只是繼續做下去。
所以不論你擁有什麼,你都可以繼續嘗試。
這可能會成功,也可能不會,但至少你會與自己和睦相處,因為你知道自己已經付出了一切。我覺得這是最重要的。人們因為害怕失敗,甚至不敢嘗試。我認為這正是從不採取行動而導致的失敗。失敗並不在於你所做的事情未能成功,而是在於你沒有採取行動,甚至連嘗試都沒有。因此,你真的是很公平。法蘭西斯,謝謝你。非常感謝你。真心地,這是我最驚人的榮譽。你在鏡頭內外都是如此卓越的人。你是一個如此美好的人,但你也是最驚人的靈感來源。我採訪過300、400個人,但我從來沒有遇到過這樣的故事。你經常這樣做吧?是的。採訪人。這是你的一種英雄行為。我寧願打架也不想採訪人。謝謝你。謝謝你。 [音樂]

Crossing oceans, deserts, national borders, and finally the entrance to the UFC ring, you’ve never heard a journey like Francis Ngannou’s

 Francis Ngannou is a martial artist, professional boxer, and Lineal Combat Sports Heavyweight World Champion. He became UFC Heavyweight Champion in 2021 and holds an MMA record of 17 wins and 12 victories by knockout. 

In this conversation, Francis and Steven discuss topics such as, Francis’ painful childhood, how Francis worked in a sand mine aged 10 and dreamt of boxing, his struggle to find a place to train, and the death of his 15-month-old son. 

(00:00) Intro

(02:13) My Childhood: Surviving on Less Than $1000 a Year

(06:17) Overcoming Struggles in Rural Cameroon

(12:52) My Dream of Becoming a Professional Boxer

(14:59) Choosing a Different Path Than My Father

(17:27) Growing Up with a Violent Father

(18:11) Coping with My Father’s Death at 15

(19:57) Wishing for One More Day with My Dad

(24:22) The Struggles Of Chasing My Boxing Dream

(25:30) The INSANE Journey to Reach Europe

(28:41) How We Survived the Sahara Desert!

(32:47) The Hardest Part of My Journey

(34:59) Waiting to Cross the Border

(36:53) Two Ways Out: Swimming the Ocean or Climbing the Barbed Wire Fence

(42:15) Six Attempts to Cross the Sea in a Dinghy

(49:02) Months of Survival in the Forest

(50:56) Evading Police Radars

(58:26) Calling the Red Cross for Help

(01:02:60) Two Months in a Detention Center

(01:05:07) Surviving on 50 Euros

(01:07:49) My Coach’s Support: A Place to Stay and Guidance

(01:10:15) My First Experience with MMA

(01:11:12) Facing Rejection: No One Wanted to Fight Me in Paris

(01:12:40) How I Made It to the UFC

(01:14:20) My First Fight in America

(01:16:04) Winning the UFC Heavyweight Title

(01:21:10) The Conversation with Dana White

(01:24:31) How the Contract Took My Freedom

(01:27:44) The UFC Contract and Its Clauses

(01:29:40) Tyson Fury vs. Francis Ngannou

(01:32:41) My Future Goals in Fighting

(01:34:53) Ads

(01:35:51) The Truth Behind the Anthony Joshua vs. Francis Ngannou Fight

(01:43:17) Coping with the Death of My Baby Son

(01:47:29) Going Through Grief

(01:52:37) Returning to Cameroon

(01:59:05) The Last Guest Question

Follow Francis: 

Instagram – https://g2ul0.app.link/1NxVsZgZPLb 

Twitter – https://g2ul0.app.link/LLWRzrkZPLb 

Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes 

My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://g2ul0.app.link/DOACBook 

You can purchase the The Diary Of A CEO Conversation Cards: Second Edition, here: https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb 

Follow me:

https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb

Sponsors:

ZOE – http://joinzoe.com with an exclusive code CEO10 for 10% off

Colgate – https://www.colgate.com/en-gb/colgate-total

Leave a Comment