The Manipulation Expert: CIA Spy Reveals You’re Being Controlled! “You’re Being Manipulated Without Realising It”! Andrew Bustamante

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:05 The majority of people, they’re still seeing the world through a lens that was built for them.
0:00:07 And they want more, they just don’t know how to do it.
0:00:13 So what I teach, which is what CIA teaches, is how to see the world in the way it really is.
0:00:14 Here’s what I’m going to tell you.
0:00:20 Andrew Bustamante is back, a former CIA officer and founder of Everyday Spy.
0:00:25 A company on a mission to help you get anything you want in life with the skills that CIA taught him.
0:00:27 We don’t know the recipe for success.
0:00:30 Our society doesn’t teach us the plan, the framework, the process.
0:00:32 That’s what CIA did for us.
0:00:34 They just taught us a simple system.
0:00:39 And one gentleman, one of the frameworks that we taught him helped him get a $32,000 raise.
0:00:43 We have one person say, “I followed your framework. I won over the interviewer.
0:00:45 Now I have this job that I would have never gotten otherwise.”
0:00:48 But I’m not surprised when they happen because, of course, the recipes work
0:00:51 because they were refined in the center of CIA.
0:00:54 So first, we have an exercise called Get Quiet.
0:00:58 When you’re going to get quiet exercise, all you do is just the reason that we do that
0:01:01 is because we have the informational advantage going into any situation.
0:01:02 Interesting.
0:01:05 Then there’s the four C’s of building influence rapidly.
0:01:07 So if you want to build influence, the first thing we have to do is
0:01:10 and now you actually take the action to get what you want.
0:01:13 So what about persuasion then? How do I persuade somebody?
0:01:16 Persuasion is a process that’s much easier. It really is a simple as.
0:01:21 Finally, the secret sauce at CIA that we know that most people don’t understand
0:01:27 is that now you can do whatever you need to improve yourself and your life.
0:01:37 Andrew, what is it you’re doing in the season of your life?
0:01:39 You know, it’s an interesting question.
0:01:42 I actually just lost my grandmother recently in the last week or so
0:01:45 and my grandmother was one of the two women that raised me.
0:01:48 I didn’t have a father. I mentioned that to you the last time I was here.
0:01:56 And it was a moment that struck me because mortality became very real.
0:02:00 It makes everything clear.
0:02:03 It makes you realize what actually matters and what doesn’t matter.
0:02:08 It shows you that the days that we have aren’t actually guaranteed to us
0:02:10 even though we take them for granted every day.
0:02:15 I don’t know. I don’t know if my flight home is going to actually happen.
0:02:17 I don’t know if I’m going to step out of the studio and get hit by a car.
0:02:21 I don’t know if my child isn’t going to get hit by a car playing in the driveway tomorrow
0:02:26 because life is so fragile and we don’t think about it
0:02:31 until we watch its fragility dissolve in front of us.
0:02:35 We hear about tragedy, but tragedy is always happening somewhere else.
0:02:42 It’s so real and yet we don’t realize it every day.
0:02:44 That’s a good thing we don’t.
0:02:48 That’s the truth. That’s how it feels right now for me as well.
0:02:51 I kind of wish I could go back to being ignorant again.
0:02:55 It’s that matrix red pill, blue pill moment where I kind of wish I could go back in
0:03:00 and forget that reality and forget that mortality is reality.
0:03:05 And so does that change your priorities in life in any way?
0:03:10 It does. The biggest way that it’s affecting me right now is really with business
0:03:14 because we had a conversation not too long ago where I was very focused
0:03:16 on trying to triple the size of the business this year
0:03:19 because we had been tripling the year before and we had tripled the year before that
0:03:25 and it became this arbitrary number, this scorecard where I wanted to continue having this achievement.
0:03:29 And then what I found is that scaling a business is no easy thing
0:03:37 and the struggles that come from scaling were consuming the majority of my focus all the time
0:03:40 until this moment happened with my grandmother.
0:03:45 And then all of a sudden I realized I have a team of people who can scale the business.
0:03:49 I don’t have to scale it. I just have to empower the team to do what the team does.
0:03:51 And my job is very different.
0:03:58 My job is to enable, empower, encourage, direct, lead, manage their efforts.
0:04:00 But it’s their job to grow it.
0:04:04 I can take some of that time and put it into the people that matter to me,
0:04:08 the people that surround me, the people who have made me who I am,
0:04:12 the people like the woman on the couch that I was visiting in her deathbed.
0:04:14 The business you’re referring to is called Everyday Spy, right?
0:04:15 Yes, sir.
0:04:17 What is Everyday Spy? What is the mission of that business?
0:04:25 The mission of Everyday Spy is to use spy education to break barriers for everyone willing to learn.
0:04:26 And what is spy education?
0:04:31 Spy education is anything from specific spy skills, cognitive skills, physical skills.
0:04:34 It can be breaking myths about what spies are and what spies are not,
0:04:41 but bursting conspiracy theories, teaching spy processes and frameworks
0:04:44 to everyone from entrepreneurs to business owners and CEOs
0:04:48 so that they can use those same frameworks to improve their leadership,
0:04:52 to improve their sales, to improve their revenue or their organization.
0:04:57 Do you ever have a guy that thinks quite big picture about things
0:04:59 and sometimes thinks a little above everybody else?
0:05:05 Do you think the people you teach these things to know what they’re looking for in life?
0:05:07 Do you think they actually know what they’re aiming at?
0:05:08 No, I don’t.
0:05:14 And I’ll tell you why, because I don’t think that the majority of people who learn from Everyday Spy
0:05:18 see the world in the way it really is.
0:05:23 I think they’re still seeing the world through a lens that was built for them.
0:05:29 Have you ever looked through a window in an old cabin or in an old house that’s kind of hazy?
0:05:34 Maybe it’s stained or it’s dirty or the dirt is so thick on it that it doesn’t wash off?
0:05:36 Have you ever seen a window like that?
0:05:39 Yeah, my old shed at home when I was a kid growing up.
0:05:43 So you’re inside the shed and you’re looking out onto a sunny day
0:05:46 and you know it’s a sunny, beautiful forest on the other side of the window.
0:05:49 You know it is, but that’s not what you see through the window.
0:05:54 I feel like that’s how many of our high achieving brothers and sisters feel.
0:05:57 They know it’s a sunny forest on the other side,
0:06:02 but school and university and working for somebody else and growing their business
0:06:08 has created this hazy glass and you can’t trust what you see through the glass.
0:06:11 You know that what the glass is showing you isn’t real,
0:06:16 but you also can’t prove it because you can’t step outside of the glass.
0:06:17 You’re inside the shed.
0:06:22 So a lot of what I try to do with Everyday Spy is just shatter the glass
0:06:26 because you don’t need the glass to be between you and the real world.
0:06:30 And that’s what it felt like for me when CIA trained me how to be a field officer.
0:06:32 I don’t feel like they took me out of the shed.
0:06:34 I don’t feel like they cleaned the glass.
0:06:37 I feel like what they did is they just shattered the glass.
0:06:40 And there I was looking at the world for what it really was
0:06:46 and it all made sense until I started meeting other people who were still looking through the glass
0:06:50 and there’s no way to teach them otherwise or there’s no way to convince them otherwise.
0:06:54 The only thing you can do is teach them to break through the barrier themselves.
0:06:55 So that I can understand that.
0:07:02 Can you tell me what your perspective of the world was before and after the shattered glass?
0:07:05 When I was growing up all through high school,
0:07:10 I went to the Air Force Academy, which is a military school that you have to get accepted on scholarship to go to.
0:07:21 Even getting accepted to CIA itself, every step of the way, I believed that achievement came from doing what you were told better than anybody else
0:07:25 so that you could be empirically better than the competition.
0:07:27 That’s what I believed.
0:07:33 But what I found along the way was oftentimes that was true, but oftentimes it wasn’t.
0:07:44 Sometimes people who had no business being next to me in a race at the Air Force Academy, on the college teams, at the CIA,
0:07:47 sometimes the people to my left and to my right had no business being there.
0:07:49 They just were the son of somebody influential.
0:07:51 They were the daughter of somebody important.
0:07:52 They had money.
0:07:54 They had opportunity.
0:07:55 They were a foreigner.
0:07:56 Who knows?
0:08:02 But it wasn’t always merit-based, but everything had always taught me that it was merit-based.
0:08:07 That the best jobs go to the people with the best scores who go to the best universities.
0:08:10 That’s what I was taught, but that wasn’t really the truth.
0:08:12 The richest people weren’t the smartest people.
0:08:15 The most successful people weren’t the hardest workers.
0:08:25 And that was when, as a kid even, I started feeling like there’s a forest on the other side, but all I see is this picture that doesn’t seem to make sense.
0:08:34 So then when I got to CIA and CIA put me through their field tradecraft course, FTC, which is often referred to as the farm,
0:08:42 what they did at the field tradecraft course is they said society is conditioned to believe a certain way,
0:08:46 because society needs to be a giant economic machine.
0:08:49 We all live inside of a giant machine.
0:09:00 We are conditioned through the education process, through the industrial process, through the church process to fall into a hierarchy
0:09:07 that we believe is meritorious, that is a meritocracy, so that hard work and obedience and loyalty gets rewarded,
0:09:15 because the only way that the government stays in power of a large group of people is if there’s a predictable system.
0:09:17 As if they believe there’s a system.
0:09:24 And since a system is really nothing more than a belief system, all you have to do to step outside of the system is stop believing,
0:09:27 or believe in a different system.
0:09:35 So what CIA teaches us to do is find the people who question the system enough that they’re open to being taught a different system,
0:09:39 and then we teach them the system of espionage or treachery.
0:09:45 So they chose you because you were a bit of a defiant personality or thinker?
0:09:46 I would say-
0:09:48 Or in the cusp of, or potential of being?
0:09:55 I would say it differently, only because defiance as a term by itself means that you just reject everything.
0:09:57 Instead, it was more of like a curiosity.
0:10:03 I was still very loyal, very loyal to my country, very loyal to the idea of some sort of authority figure.
0:10:11 I was still an individual that had a history of childhood trauma that turned me into a person that needed external validation,
0:10:14 but I also chose where that external validation came from.
0:10:21 So it was kind of the right amount of trauma to be able to make me loyal to a specific organization,
0:10:24 whereas some people who are truly defiant aren’t loyal to anyone.
0:10:26 They defy everyone.
0:10:30 So the CIA told you that the world is…
0:10:32 Predictable.
0:10:35 But also the way that you explained it made it seem like it was a bit of a conspiracy?
0:10:38 Not a conspiracy, but absolutely a system.
0:10:43 A conspiracy means that there’s some sort of…
0:10:47 A conspiracy insinuates that there’s some sort of negative intention.
0:10:49 There is no negative intention.
0:10:57 In order for there to be a society at all, in order for there to be structure and lawfulness, there needs to be a system.
0:11:04 And in order to create the system, we have to intentionally, continually repeat and program the system.
0:11:06 What is a business?
0:11:14 A business is nothing more than a series of predictable, reinforced processes and systems that yield a predictable outcome.
0:11:17 Why do we think a government is anything different?
0:11:20 Why would we think that society is anything different?
0:11:27 If you really look at what the church does, if you really look at what Harley-Davidson does, it’s essentially the same thing.
0:11:35 Find people who believe in an ideology, bring them in, give them a framework to believe in that ideology.
0:11:39 The church is good and evil, heaven and hell.
0:11:42 Harley-Davidson is freedom and individuality.
0:11:45 And then you just give them a system to think about it.
0:11:48 One wears crosses, one wears eagles.
0:11:53 One meets on Sundays, one meets on Tuesdays at the local road bar.
0:11:59 One goes on civic duty to collect trash, the other goes on multi-hour road trips.
0:12:04 But in all cases, they market to the young, they market to the middle age, they market to the very old.
0:12:09 They’re senior members, bring in junior members, they have clubs, they have everything.
0:12:14 They’re two separate subsections of society, which is why we call them subcultures.
0:12:17 So now I understand that there’s a system that I’m part of.
0:12:20 And it’s not malicious in terms of its intent.
0:12:23 And it just is what it is. It’s how the world functions.
0:12:29 It’s how the country that I’m in operates and it’s required for there to be stability.
0:12:34 Now, there’s awareness, but is there any benefit in me doing anything about it?
0:12:37 Is there anything I can do about it to make my life better?
0:12:40 There’s absolutely things that you can do about it.
0:12:44 You skipped over the awareness part as if it wasn’t substantial.
0:12:48 The first thing I would say is awareness of the system is quite a substantial step.
0:12:50 Because most of us are not aware of the system.
0:12:52 I was certainly not aware of the system.
0:12:55 I suspected something was different.
0:12:58 I suspected maybe there was more than I understood.
0:13:03 That’s the whole idea of looking through faded glass at a clear forest.
0:13:06 You know there’s a forest, but you don’t know how to get there.
0:13:10 And you don’t know why everybody else is standing in the shed if there’s a forest right out there.
0:13:16 There’s just this discomfort because you’re like, there should be something more.
0:13:20 I feel like there’s something more, but everybody seems so happy right here, except me.
0:13:23 I’m looking out this window feeling like there’s something more.
0:13:26 The reality is most people don’t look out the window.
0:13:28 What is it that everybody in the shed believes?
0:13:29 That’s what’s so interesting.
0:13:33 I think most people in the shed believe that the shed is a good thing.
0:13:34 We need the shed.
0:13:38 The shed keeps us warm when it’s cold outside.
0:13:41 It keeps us cool inside when it’s hot outside.
0:13:42 It protects us from the rain.
0:13:43 It keeps the window away.
0:13:44 We need the shed.
0:13:49 That’s what most people, I think, start to believe about whatever shed they’re born into.
0:13:51 I need this church.
0:13:52 I need this neighborhood.
0:13:53 I need these friends.
0:13:58 I need to be popular in school because everybody else is after the same thing.
0:14:00 I need good grades.
0:14:01 Why do you think you need good grades?
0:14:03 Because my mom said I needed good grades.
0:14:06 Well, we don’t question it any further than that.
0:14:10 We don’t question why do you think your mom thinks you need good grades.
0:14:18 When you look at the hierarchy of society, there’s an actual anthropological pyramid
0:14:20 that defines society.
0:14:22 It breaks into three levels.
0:14:28 Individualism at the bottom level, tribalism in the center level, and then the state at the top level.
0:14:33 Because the most advanced version of society is the state.
0:14:43 It maximizes the contribution of each individual by forcing shared policy down all the way from top to bottom.
0:14:51 All people have to obey the state, but in exchange for their obedience, the state provides resources to all people,
0:14:59 like clean water and loans and car loans and business loans and police forces and public schools.
0:15:04 We believe that this cabin is needed.
0:15:05 It’s the best cabin.
0:15:06 It’s the only cabin.
0:15:07 Is that wrong?
0:15:11 I think if you look at the world as it is, there’s a lot of different cabins out there.
0:15:13 Our cabin is quite different than the China cabin.
0:15:16 China cabin is quite different than the Russia cabin.
0:15:20 The UK cabin is very different than the American cabin.
0:15:29 So if you follow logic, the fact that different cabins exist at all would suggest that there is no best cabin.
0:15:37 And then if there is no best cabin, then do we even need a cabin or perhaps there’s a different option that’s better?
0:15:39 Is there a different option that’s better in your opinion?
0:15:46 I haven’t found one yet outside of living in a cabin and being the one that understands there’s more.
0:15:52 Because then you get all the benefits of the cabin, but you’re also the one that knows that sometimes it’s worth it to step outside.
0:15:53 Yeah.
0:15:57 In your analogy, I was thinking, in fact, it’s okay for there to be a cabin because I kind of need there to be a cabin.
0:15:58 Because do you know what I like?
0:16:02 Roads and healthcare and police.
0:16:09 But if you can be one of the people that realizes you are in a cabin and that the rules of the cabin aren’t actually laws,
0:16:15 they’re just made up rules, then you can bend them in certain ways to live the life that you want to live.
0:16:19 And I think in many respects, entrepreneurship is kind of one of those things.
0:16:27 Because some of the narratives that you described there of thinking grades mattered were the narratives that nearly held me back in my life.
0:16:28 Because I was not doing well in school.
0:16:29 My brother’s where everyone else was.
0:16:36 And I nearly fell into the trap, which you learn in the shed, which is the people that get A’s are going to be rich and happy.
0:16:38 This is the unspoken word.
0:16:44 And then if you get like an E and a D, you’re going to be poor and probably not that happy and probably going to live in a small house.
0:16:46 And you’re probably going to struggle.
0:16:52 And that’s like a narrative and through labeling through it, you can come to believe that as the truth and then play that out in your life.
0:17:01 But I always think the biggest harm of, I now, and I had a suspicion back then that the biggest harm of getting like an E in my exam was believing that I was an E.
0:17:02 And they’re two very different things.
0:17:04 Like I can get an E, but it doesn’t make me an E.
0:17:06 But in the shed, it does make you an E.
0:17:07 It’s hard to…
0:17:11 Because everybody else labels you by what you perform inside the shed that defines them.
0:17:12 And then I self-label.
0:17:17 I then start to tell myself in my self-esteem that I am an E grade.
0:17:20 And then I show up like an E grade, which they’ve proven through labeling through it.
0:17:27 You can tell someone they’re something or you can remind them of a stereotype that applies to them and they’ll immediately perform less on a test, whatever that stereotype relates to.
0:17:30 So, but entrepreneurship for me was saying, do you know what?
0:17:31 I’m going to drop out of…
0:17:32 I’m going to get a leave school.
0:17:39 I’m going to drop out of university and I’m going to try and like send a bunch of emails and figure out life myself outside of the system.
0:17:41 Because the system was never going to get me where I needed to go.
0:17:46 If I had followed the system, I would still be working in the call center that I was when I was 19.
0:17:54 And basically have no free time working till midnight at night and just getting shit from a boss that was an asshole to me.
0:17:59 And you just described the feeling of 80% of the population.
0:18:03 They feel like they’ve never gone past the call center that they worked at when they were 19.
0:18:11 The vast majority of people out there feel like they stopped developing at about 27.
0:18:12 What is the difference though?
0:18:19 What is the difference between the people that kind of get out the shed and pursue their dreams and build the business or whatever, and the people that are still in the call center?
0:18:21 I’m not saying call center is a bad lesson.
0:18:26 I learned a lot of schools from call centers that I loved, but it sucked compared to what I do now.
0:18:29 So the first thing you’re talking about is shattering the glass.
0:18:30 The first thing is awareness.
0:18:31 Yeah.
0:18:32 You have to be aware…
0:18:33 That you’re in a shed.
0:18:34 That you’re in a shed.
0:18:39 And you have to be aware that you’re choosing to be in the shed, right?
0:18:42 You can always leave.
0:18:49 This is an argument I have so often with people who are trapped in the wrong mindset, right?
0:18:54 I don’t even know what the right psychological term is because I don’t live in a world of academic psychology.
0:18:57 But there are people who believe that they don’t have a choice.
0:19:00 And in the United States, for example, we have 50 states.
0:19:05 There are some people in the state of Florida who feel like they can’t leave the state of Florida.
0:19:10 Because they think it’s because they don’t have enough money.
0:19:13 They think it’s because the drive is too far.
0:19:15 There isn’t a support network on the other side.
0:19:20 The bureaucratic hurdles of trying to change your residency and get a new driver’s license is too much.
0:19:26 The taxes are too high to pay to move from a non-tax state to a state tax state.
0:19:36 So they all have reasons, and the reasons are grounded in fact, but the value that they put on the fact,
0:19:42 the value of the challenge is greater than the value of the reward in their point of view, in their perspective.
0:19:45 And in reality, it’s the other way around.
0:19:48 You just reminded me of a video that changed my life.
0:19:51 I’m going to play this video for you, okay?
0:19:55 It’s a very, very short video, but when you talked about people living in a state,
0:19:59 or living in a situation where they don’t think they can leave, this video came to mind.
0:20:03 They just get a man, and you can do this with basically any small creature,
0:20:11 and you get a buyer or a pen and just draw a circle around it, and it will not leave the circle.
0:20:14 And I watched this video many years ago with just this ant trapped in the circle,
0:20:19 and the guy drawing the circle around the ant just makes the circle smaller and smaller and smaller.
0:20:21 And it will basically remain trapped.
0:20:25 And when I watched it, I thought, “You know, I’m doing that for myself in my own life.”
0:20:28 So the ant remains trapped, they make it smaller, the ant won’t leave the circle.
0:20:35 But what’s interesting here is the ant is eventually figuring out that it’s just a circle.
0:20:37 That it’s just a shed.
0:20:39 And when I saw that, the first thing I asked myself was,
0:20:44 “In what ways have I drawn an imaginary circle around myself?”
0:20:48 I think the more important question is oftentimes,
0:20:51 when did the imaginary circle start?
0:20:53 Who drew the first circle?
0:20:54 Because it wasn’t you.
0:20:58 If you’ve ever seen a child, if you’ve ever seen an infant, a toddler,
0:21:01 they are limitless.
0:21:03 They know no bounds.
0:21:06 They don’t understand anything about the world around them.
0:21:08 They don’t know how their body feels,
0:21:13 so they don’t know whether they’re hungry or whether they’re gassy or whether they’re urinating.
0:21:16 They cry at everything, and they’re constantly squirming.
0:21:17 They have no context.
0:21:22 So all the context that they gain, they gain through absorption.
0:21:24 We create the context for them.
0:21:27 We create the idea of this is bedtime.
0:21:32 We create the idea of this is what a healthy habit is, brushing your teeth, washing your hands, whatever else.
0:21:36 We create this is home, and this is where you can walk around openly.
0:21:42 But once you go out this door into the front yard, the front yard is not home anymore.
0:21:44 And now you can’t go anywhere you want.
0:21:45 You have to stay here.
0:21:49 So somewhere somebody started drawing circles before we ever drew them.
0:21:55 All we started doing was then believing that the circles were more permanent than they really were.
0:21:59 And the way to understand that it’s not permanent is to step out.
0:22:00 To step out.
0:22:04 But stepping out does two things to us simultaneously.
0:22:08 One, it feels uncomfortable because nobody else is stepping out.
0:22:11 And two, it feels wrong.
0:22:13 Why does it feel wrong?
0:22:16 Because we’ve been conditioned to believe we have to stay in the circle.
0:22:19 This is why I love my company.
0:22:24 This is why I love our mission of teaching spy skills to break barriers.
0:22:33 Because everybody loves the idea of a spy.
0:22:40 But when you think about what a spy does, nobody actually likes what a spy does.
0:22:42 Nobody likes the fact that spies steal.
0:22:44 Nobody likes the fact that spies lie.
0:22:50 But for some reason, they still like the idea of a spy.
0:22:55 And that’s why James Bond and Jason Bourne and spy shows are so popular.
0:23:05 What’s happening is we come into this place where what we want and what we’re told we’re supposed to want clash.
0:23:14 Because you know what we really want is an opportunity and we want an opportunity so bad that we’re willing to cheat to get the opportunity.
0:23:18 But we don’t want to admit that we’re willing to cheat to get the opportunity.
0:23:25 We want an advantage, but we don’t want to believe that our advantage hurts other people.
0:23:31 So somehow we want to all move forward with equanimity and everybody does better.
0:23:36 And that’s just not the way that anything in nature actually works.
0:23:43 And what entrepreneurs figure out when they’re successful is that you can cheat and you can get away with cheating.
0:23:49 And when you get away with cheating, it just gives permission to everybody else who was too afraid to cheat.
0:23:53 And then you have first mover advantage in the marketplace and they copy you.
0:23:57 And all of a sudden that isn’t cheating anymore.
0:24:02 Because cheating can be a bit of a loaded word, right?
0:24:05 What do you mean when you talk about cheating in the context of business?
0:24:08 I’m talking about like an unfair advantage of any sort, right?
0:24:12 Think about when, do you remember when MP3’s first came out?
0:24:15 Yes, well, I had one when I was a kid.
0:24:16 So an MP3 player?
0:24:17 Yeah, yeah, yeah.
0:24:19 So MP3’s is in music files.
0:24:27 And I remember when they first came out, the market went chaotic because you could get them off of the internet for free,
0:24:30 which meant that the musicians didn’t get paid for it.
0:24:33 And that turned into, I think it was called Napster or Napster.
0:24:34 Yeah, Lime Wire, yeah.
0:24:39 Yeah, there were so many of these different databases where you could just pull free music and it was crazy.
0:24:41 Before that, there were CDs.
0:24:44 There was even a brief period where there were mini discs, right?
0:24:46 People just kept making improvements.
0:24:54 We call them disruptors now because we found a way to glorify the word cheat and make it into something good.
0:24:55 So now there’s disruptors.
0:25:01 But all they were doing was taking advantage of something that other people weren’t taking advantage of, a new form of technology.
0:25:03 Well, how did they get access to a new form of technology?
0:25:05 Because they got investors.
0:25:07 Well, how did they get investors?
0:25:09 They knew a guy who knew a guy.
0:25:10 They shook a hand.
0:25:12 Dad at the golf club, maybe.
0:25:15 They had five minutes with the right guy on the right elevator.
0:25:16 Who knows?
0:25:23 But the people who don’t get investors, look at the people who do get investors and say, “That’s not fair.”
0:25:24 That’s just the way it is.
0:25:25 That’s the way life is.
0:25:26 You know what’s not fair?
0:25:35 It’s not fair that some people are born into a house where the cabin, where the shed that they’re born into is a $300,000 a year shed.
0:25:38 And other people are born into a shed that’s a $30,000 a year shed.
0:25:39 That’s not fair.
0:25:40 Nothing is fair.
0:25:46 So once you accept that nothing is fair, that also means there isn’t really anything that’s unfair.
0:25:51 You can do whatever you need to improve yourself and your life.
0:25:56 So I’m in the shed, and I’ve just, I’ve listened to you, so I’ve realized that I am in a shed.
0:26:04 And that the rules I’ve been conditioned to believe aren’t necessarily their rules, but their breakable rules.
0:26:06 And I have every right to break them.
0:26:10 What is, what do you think is step one beyond that, beyond the awareness?
0:26:18 I’m going to give you two answers because there’s the reality of the answer, but then there’s my preferred response, right?
0:26:25 The reality of the answer is once people, the reality is that most people have already thought about what I’m saying.
0:26:30 I’m just giving words and authenticity and credibility to what they already believe.
0:26:33 So they’re ready for the next step, and they just jump right in.
0:26:34 They believe me.
0:26:38 I appreciate it when people believe me, but I don’t want people to believe me.
0:26:42 What I want people to do is my preferred approach, which is to test the information.
0:26:44 Test what I’m saying.
0:26:46 Learn a framework that we teach everyday spy.
0:26:48 Learn a framework that you and I talk about.
0:26:50 Put it into exercise.
0:26:52 If it works, you just tested something.
0:26:54 Now you can believe something.
0:26:56 Now you can change your mindset and change your framework.
0:26:59 But too often people just believe.
0:27:01 I appreciate it when they believe me.
0:27:05 It makes me feel good, but it’s not what I’m trying to teach people to do.
0:27:07 What I want people to do is actually test it.
0:27:08 Test it.
0:27:11 Because if they test it, they make it their own.
0:27:16 Here’s the problem with every teacher I’ve ever had, with the exception of two or three.
0:27:19 They tell you something is the facts.
0:27:23 And then you know that at the end of the week, you have to take a quiz on what they told you was the facts.
0:27:27 And then you know that at the end of the semester, you have to take an exam on what they told you was the facts.
0:27:30 They don’t ever teach you to test or question the facts.
0:27:34 And we know at our age and our success level, the history is written by the winners.
0:27:36 But there’s always two sides to history.
0:27:41 And then when you think about the political, the religious, the personal ramifications of everything that happens,
0:27:45 you realize there’s multiple different versions of truth.
0:27:49 There may only be one fact, but there’s multiple versions of truth.
0:27:55 So we’re not even conditioned to learn to question the truth to find the fact.
0:27:58 Instead, we’re just taught that the truth that we’re taught is the facts.
0:28:05 And that’s how we end up in a world like we have today, where people can say whatever they want to say and people believe them.
0:28:13 Instead of testing what you hear to see if it really is worth transitioning or transforming your belief system.
0:28:16 It sounds like you’re making a distinction between like knowledge and belief.
0:28:18 What we call information.
0:28:19 Information.
0:28:20 And knowledge.
0:28:21 Exactly right.
0:28:24 So information is what someone might say to you, but then knowledge is what you actually know to be true.
0:28:25 Correct.
0:28:29 There’s a flywheel that we have in the intelligence world and it’s a triangle.
0:28:37 And the top of the triangle is information and then information flows into knowledge and then knowledge flows into experience.
0:28:42 So what happens is you learn information from that information.
0:28:48 You develop knowledge and then you test that knowledge through experience.
0:28:58 And what happens when you go out and take action in an experience, you get more information, which yields more knowledge, which you test through experience, which yields more information.
0:29:00 And you have this very positive flywheel.
0:29:03 That’s how the intelligence cycle works.
0:29:17 But what happens in society, what happens in a state system that requires people to become predictable and obedient and respectful and collegial is they skip the experience part.
0:29:19 They say this is information.
0:29:21 This is knowledge.
0:29:29 And here’s more new information and here’s more new knowledge and they never give people the opportunity to test the knowledge for themselves.
0:29:36 So I’m breaking out the shed and I’m going to try and test some of this information that I’m going to learn today and in this conversation.
0:29:45 What is a good example of something that you’ve seen in your practice when working with people at the Everyday Spy has helped someone to change their life.
0:29:52 Like a framework that typically helps people to change their life in the most profound way as it relates to business, sales, their career, whatever.
0:29:57 One of the ones that jumps to mind right away is it’s a simple framework about perspective versus perception.
0:30:01 And we may have mentioned this actually in our previous conversation, Stephen.
0:30:06 Perception is what you believe to be true about the world around you.
0:30:12 Perspective is what other people believe to be true about the world around them.
0:30:16 So as I sit here looking at you, this is my perception.
0:30:24 My perception is that I’m sitting in the center seat and you’re sitting outside of me and everything else is built around me at the center.
0:30:26 Well, guess what your perception is?
0:30:27 The same thing.
0:30:29 I am across the table from you.
0:30:32 You’re at the center and everything in this room is built around you.
0:30:36 So our perceptions are never going to be the same.
0:30:46 So the only way that I can find common ground with you is to stop thinking about what’s happening around me from my perception and start thinking from your perspective.
0:30:51 Because then I get my perception plus your perception combined.
0:30:55 I get twice as much information to think through this specific situation.
0:30:56 Can you train that?
0:30:58 Can you train someone to have both points of view?
0:30:59 Absolutely.
0:31:02 Here’s how I mentioned that awareness is the first step, right?
0:31:09 Really, we have a three step process at CIA that we use when we teach spy skills to future spies because that’s all CIA.
0:31:16 CIA is a giant training engine that’s constantly creating new spies and then spies just go out and spy.
0:31:26 But what CIA really does is train spies who then steal secrets and combine and compile those secrets to share with decision makers on the hill, right?
0:31:35 CIA’s system of teaching is a system where you educate first, you exercise second, and then you experience third.
0:31:36 Remember that flywheel.
0:31:39 So you educate, that’s your information.
0:31:43 You exercise, that’s where you turn information into knowledge, and then you experience.
0:31:49 And that’s where you actually go out and test the knowledge to see if the knowledge is still applicable in the world that you live in today.
0:31:50 So those are the three steps.
0:31:55 So whenever you’re trying to get anyone to break a barrier, whenever you’re trying to get anyone to transform,
0:32:01 all you have to do is educate them, help them to exercise, which means practice what they learn in a controlled space,
0:32:03 and then kick them out the door to go do it for themselves.
0:32:06 It’s like kicking a bird out of the nest.
0:32:08 So if I – can you make this very real for me?
0:32:16 Because I want to be someone that can walk through the world and appreciate my perception of a situation, but also the other person’s perspective.
0:32:23 So if we just put this in the context of me here as a podcast host, how would I be able to implement this to become a better podcast host?
0:32:27 Understand the other person’s perspective and the way that you’re seeing the world.
0:32:31 Absolutely. So we had a whole conversation before the cameras turned on, right?
0:32:37 Can you tell me five things that you remember about me that I shared during the time before the cameras turned on?
0:32:38 Yes.
0:32:39 Go ahead.
0:32:40 You want me to say them?
0:32:41 Absolutely.
0:32:42 It’s private stuff, but tell me.
0:32:43 Okay.
0:32:46 We’re talking about your relationship, things you’re going through at home.
0:32:52 You said that in the last couple of days, everything’s changed because of the assassination attempt on Donald Trump.
0:33:01 We talked about you used to live in an RV for a while and you’ve just recently moved across America to a new place.
0:33:03 You mentioned your kids as well.
0:33:04 Give me specifics.
0:33:05 Oh, God.
0:33:11 You said that you used to live in the RV with your kids and there’s a – they’re varying ages.
0:33:15 I think one of them is, did you say three years old?
0:33:16 Close.
0:33:17 One of them was three years old or something.
0:33:18 Five and one.
0:33:19 Five and one.
0:33:20 Shit, yeah, five and one.
0:33:23 You did great, right?
0:33:33 Those things that you were – that you recalled, you recalled those from what’s known as your paleo mammalian brain, the back part of your brain, passive learning part of your brain.
0:33:42 Because naturally, when you are untrained, when you’re untrained to think like a spy, you rely on passive knowledge.
0:33:47 You rely on passive observation to create prefrontal cortex knowledge.
0:33:51 All a spy does is when they talk to you, they turn on.
0:33:56 They turn on the prefrontal part right away and they start paying attention to all the details right away.
0:34:05 Because the way that you gain someone else’s perspective is by listening to what they’re saying and seeing how they’re saying it.
0:34:10 Because what happens now when I sit with people – I was just with a client this morning who made a comment on this.
0:34:18 When you’re trained and you sit with someone, you are always gaining more information about them than they are about you.
0:34:21 When you know how to practice perspective versus perception.
0:34:25 Because from the moment that you came in and sat down, you were very much in your world.
0:34:27 You’re sitting here in socks.
0:34:28 You’re sitting on your leg.
0:34:29 You’re very comfortable.
0:34:31 You’re messing with all of your technology.
0:34:35 You’re fighting with your technology because it’s not exactly the way you want it to be.
0:34:40 This is Steve’s world and there’s not a single thing wrong with Steve’s world.
0:34:44 But Steve’s world isn’t as big as the world of Steve and Andy together.
0:34:50 Whereas when I came in here, just because of the way I’m wired, I’m paying attention to you.
0:34:51 I’m paying attention to your producers.
0:34:52 I’m paying attention to the set.
0:34:56 I’m paying attention to the people who I’ve met from your team in previous calls.
0:35:04 Because I’m trying to gain as much perspective as possible before I sit at this table with you and the cameras turn on and we’re on a one-way trip.
0:35:06 Because I only get one chance.
0:35:09 So I want to have as much information on my side moving forward.
0:35:14 So you as a podcast host, your original question was how do I use this information?
0:35:17 How do I use these frameworks to become a better podcast host?
0:35:21 Every person who sits across the table from you came from somewhere.
0:35:24 And every time they leave the table you’re sitting at, they’re going somewhere.
0:35:29 And they’re bringing stress and they’re bringing pain and they’re bringing worries and they’re bringing concerns with them.
0:35:31 And they’re leaving with the same things.
0:35:36 I know that your partner is thinking about babies.
0:35:39 When you talk about it, that’s how you talk about it.
0:35:42 You say my partner is thinking about getting pregnant.
0:35:44 You don’t ever say we’re thinking about getting pregnant.
0:35:48 Which makes me wonder if she’s more excited about pregnancy than you are.
0:35:51 I’m so fucked.
0:35:56 I’m afraid the Lord doesn’t listen to this.
0:35:57 Am I accurate?
0:36:02 So can I match her excitement levels?
0:36:05 She’s changed the entire house at home.
0:36:10 It’s like she’s expecting, I don’t know what you, but like the entire, like my shampoo is gone.
0:36:12 That’s like her level of excitement about it.
0:36:14 And you know, yeah.
0:36:19 So obviously I’m excited about it, but no, of course I can’t match her level of like preparation and obsession about it.
0:36:20 No, yeah.
0:36:25 But I’m paying attention to you and which is that’s the only reason I even have the ability to ask that question.
0:36:28 Right, because I’m coming in and I’m trying to live in your shoes.
0:36:30 The whole time I’m here, I’m trying to live in your shoes.
0:36:39 Even as I answer your questions, I’m trying to think, what can I do to bring value to Steve, to the diary of a CEO, to the audience that’s listening?
0:36:42 Because this is my only time to talk to you guys.
0:36:44 So what can I do to maximize that value?
0:36:46 That’s practicing perspective.
0:36:52 So when you do that to your guests, you’re going to unlock a whole new level of podcasting from them.
0:37:02 Instead of being frustrated or curious or wondering whether or not they’re on track or off track or whether or not they’re tired or not tired or whether or not you’re going to get the best performance out of them.
0:37:05 If you literally just took, I mean, we have an exercise.
0:37:08 We have an exercise called get quiet at CIA.
0:37:14 And in a get quiet exercise, all you do is just get quiet.
0:37:23 You stop overwhelming your sensory organs, your eyes, your ears, your feelings, your taste buds, your, your nose, your olfactory.
0:37:27 You get yourself into a place where your sensory organs can take a break.
0:37:32 Because what happens when you don’t overload your sensory organs is your brain starts to index.
0:37:38 And when your brain starts to index, it gives you a higher level of awareness, a higher level of observational skills.
0:37:46 So especially before you go into an area where you want to make observations, you want to quiet your sensory organs so that you can go in with fresh sensory organs.
0:37:50 It’s kind of like cleaning your palate before you try a certain ice cream, right?
0:37:58 The reason that we do that is because we want to gain as much perspective information as possible so that we have the informational advantage going into any situation.
0:38:03 Understanding that most people are coming in living in their own perception.
0:38:06 Consider applying this to business, right?
0:38:08 You are a coffee shop.
0:38:10 Well, there’s 500 other coffee shops.
0:38:14 There’s five other coffee shops just in two square miles of where your coffee shop is.
0:38:20 So when you think about your own product, you think, well, my coffee is superior.
0:38:21 It’s from Ethiopia.
0:38:24 We roast it here and it smells great and whatever else.
0:38:31 Or you think, my building is better because we have, we have local artists on the wall and we play local musicians like, right?
0:38:32 Like that’s what they think.
0:38:34 That’s what the owner of the coffee shop thinks.
0:38:38 But they don’t stop to think about the customer who buys the coffee.
0:38:48 Because the customer who buys the coffee is coming from somewhere and then going to somewhere and the coffee shop is just one stop along the way.
0:38:58 So if you really want to become the coffee shop that everybody wants to go to, you have to think about life through their eyes, through their perspective.
0:39:00 Why are they drinking the coffee?
0:39:03 Oh, they’re drinking the coffee because they’re a new mom.
0:39:06 So then what else does a new mom need?
0:39:10 What else does a new mom want when she goes to a coffee shop?
0:39:12 Maybe she wants other moms to be there.
0:39:13 Maybe she wants specials.
0:39:17 Maybe she wants, she wants to find little things to buy her kids.
0:39:18 Who knows what?
0:39:24 You can change your shop to fit your customer if you’re open to their perspective.
0:39:28 Otherwise, all you’re doing is creating your own little circle, your own little shed.
0:39:37 So in terms of practical things that you do so that you can really tune into someone’s perspective, is the most important one just listening?
0:39:42 Yes, but there’s a twist because you also have to dig for the information you want.
0:39:46 So you have to know how to ask questions and you have to be willing to ask questions.
0:39:49 There’s another exercise that we have at CIA called windows and doors.
0:39:55 In a conversation, people will open windows, windows in conversation,
0:40:02 which means I might ask you one thing or you might ask me something and then in my response, I hint at something else.
0:40:04 That’s a window, right?
0:40:08 You started this conversation by asking me what season of my life am I in?
0:40:14 That was a fantastic question to open windows and doors because you don’t know what the answer is,
0:40:20 but you’re going to choose what you hear to decide where you go next.
0:40:23 The same thing happens in a normal conversation, right?
0:40:26 You can see windows and doors when they present themselves.
0:40:34 When you are trying to cultivate perspective over somebody, you want to choose the windows and doors that you follow through in the conversation
0:40:38 specifically to collect the kind of information that you want to gain that perspective.
0:40:43 So if I’m trying to sell something to you, if I’m trying to sell something to you as an entrepreneur,
0:40:53 I’m going to follow the windows and doors that open up in conversation that take me to understand better what limitations or challenges you’re having as an entrepreneur.
0:41:01 So if you’re a car salesman, I’m a customer and I want to buy a car, what kind of questions would you start asking me to?
0:41:08 I love this exercise because I actually just had to buy a car after we moved and I was shocked at how horrible my car salesman was
0:41:10 because he did not think this way, right?
0:41:12 Why do people buy a car?
0:41:17 I’m going to let you practice your perspective on me.
0:41:22 When I moved to Colorado Springs in May, why did I have to buy a car?
0:41:23 Because you have kids.
0:41:24 Nope.
0:41:25 You have two kids.
0:41:27 Oh, because you have to…
0:41:38 Well, you mentioned Colorado Springs, so I guess that’s pretty pertinent to answer, but you have to travel a lot around Colorado because it’s quite vast, isn’t it?
0:41:40 You need a mode of transportation.
0:41:42 That’s the only reason anybody buys a car.
0:41:46 That’s where you have to start because then you have to think, well, why are they here?
0:41:53 If you’re a Subaru dealership and somebody walks in, you already know that they’ve pre-qualified a number of things.
0:41:55 They must be looking for a Subaru.
0:41:57 They must be looking for a two-wheel car.
0:42:02 They must be looking for an all-wheel car or else they wouldn’t be here.
0:42:06 So you can kind of make those assumptions if you practice perspective when they walk in.
0:42:08 That’s when you find out, oh, they’re a parent.
0:42:14 So I’m looking for a mode of transportation that’s also safe because I’m a parent.
0:42:20 I have a family of four, so I’m looking for a mode of transportation that’s safe for at least four people.
0:42:26 If you practice a little bit of perspective, you learn a lot more about the person that you’re trying to close.
0:42:31 So now I ended up buying a Nissan Pathfinder, a brand new Nissan Pathfinder.
0:42:39 Not because my salesman was any good, but because I went to the Nissan dealership already wanting a brand new Pathfinder, just like you did.
0:42:44 But I always go through this experience to see what’s the salesperson going to do?
0:42:46 Are they going to try to sell me something good?
0:42:48 Are they going to try to sell me something wrong?
0:42:52 Are they going to understand my specific needs or am I going to have to coach them through this whole thing?
0:42:57 My company gets hired to give sales training to high-performance sales teams.
0:43:05 And what I’m shocked at is how often, even with a high-performing sales team, sales people don’t practice perspective and perception.
0:43:08 What they practice is whatever script they’re supposed to read.
0:43:12 And they practice empirical numbers and they practice the law of averages.
0:43:15 And it’s like, I need to make 100 calls to convert 12%.
0:43:17 That’s what they practice.
0:43:25 Instead of practicing something just a little bit more efficient, like changing your opening line to ask an open-ended question,
0:43:32 just like you did, an open-ended question is a question that makes the person on the other side of the phone speak through the lens of their current reality.
0:43:33 Do you know what?
0:43:37 I’ve never said this before, but there’s a question I ask every guest in the preamble.
0:43:43 And I don’t know if I asked you, but I ask 99% of guests when we sit down.
0:43:46 And it’s what’s front of mind for you at the moment.
0:43:52 And for me, the reason I ask that question is because kind of what you said, because people come here.
0:43:59 And I assume that there’s something that happened when they woke up this morning or there’s something that’s bugging them that my research team wouldn’t have been able to find on the internet.
0:44:01 That they haven’t yet said in an interview.
0:44:04 And it’s been so unbelievably amazing when you ask that question.
0:44:09 And then there was one particular conversation I had, which was one of my favorite of all time where it was with Simon Sinek.
0:44:14 And because I’ve spoken to Simon Sinek three times on the podcast, I didn’t like have research.
0:44:16 Like we’ve talked about everything.
0:44:22 So I sat down and I had to sit down and figure out where the conversation was going to go for the next three hours.
0:44:24 And so my opening question to him was really broad.
0:44:27 It was how are you and please give me the long answer.
0:44:29 And you have to be honest.
0:44:32 And he literally for the first time ever in his life went, do you know what?
0:44:33 I’m feeling really lonely right now.
0:44:39 And for him to say that, a guy like that to say that was like, whoa.
0:44:42 And if I’d sat down with my, okay, today we’re going to talk about management strategies.
0:44:45 I totally would have missed one of my favorite conversations of all time.
0:44:47 But you have to have a lot of trust in yourself.
0:44:54 This is what I’ve come to learn as a podcaster to be able to sit down without any questions written down here and to ask a really open-ended question.
0:44:58 And then to try and follow them like wherever they might take you.
0:45:06 Well, that’s what’s interesting is that one of your superpowers as a podcaster is that you have a plan, but you don’t always stick rigidly to your plan.
0:45:10 You go wherever the guest takes you, you go where Simon Sinek takes you, right?
0:45:15 I’ve taken you down this long path about living in a shed that I’m sure was not on your agenda.
0:45:19 And I’m sure lost a good half of the people that we were talking to early on.
0:45:28 But my point with all of that is just to say, you practice what is called courage.
0:45:31 And courage is a word that is definable.
0:45:34 And people don’t often take the time to really define what courage is.
0:45:40 Courage is doing the thing that you’re afraid of.
0:45:42 That is courage.
0:45:49 So going off script and asking a question, coming in unprepared for a podcast, those are things that cause you a little bit of fear, a little bit of anxiety.
0:45:53 You’re like, I don’t know how this is going to turn out, but you do it anyways.
0:46:00 One of the major differences between entrepreneurs and aspirational entrepreneurs is that entrepreneurs have the courage to try.
0:46:06 And aspirational entrepreneurs are always talking about the day that they will have the courage to try.
0:46:08 Trust comes into this, right?
0:46:12 Because part of the reason that I can sit down with someone for three hours and not necessarily need to have a…
0:46:16 I’ve never had a question written down, but not even have an idea of where the conversation is going to go.
0:46:19 It’s because I have so many case studies that it’s been finding the past.
0:46:25 And it’s those case studies that have built up this sort of self-trust that enables me to sit down and go, how are you?
0:46:29 And then they go off about loneliness and we spend three hours talking about loneliness.
0:46:31 But that comes from that initial trust, I think.
0:46:33 I think trust is a good word.
0:46:34 Self-trust, I’m trying to…
0:46:36 Yeah, self-trust or confidence.
0:46:48 Those are good words to use, but I would almost challenge that what you’re really talking about is you’re gambling on odds that you’ve learned are in your favor, right?
0:46:51 It’s kind of like when you think about a professional athlete.
0:46:55 Professional athletes do some amazing movements.
0:46:58 Sometimes they make the score and sometimes they don’t.
0:47:03 But what happens is when they make the score doing an amazing movement, that’s what we all remember.
0:47:07 When they missed the shot doing the amazing movement, nobody remembers that.
0:47:13 Nobody remembers how many basketball shots Dennis Rodman didn’t make, right?
0:47:15 They just remember something else about Dennis Rodman.
0:47:19 Arnold Schwarzenegger has this famous quote where he made lots of movies.
0:47:24 We all remember our favorite Arnold Schwarzenegger movie.
0:47:27 But how many of his bad movies do you remember?
0:47:29 Not many.
0:47:30 And he knows that too.
0:47:40 And that’s one of the reasons that he said yes to so many movies was because he learned early on in his bodybuilding career that nobody remembers when you lose, but they always remember when you win.
0:47:50 So he had no problem making a bunch of movies because the one or two or three or 12 or 18 that became blockbusters were the ones that defined him, even though he also did kindergarten cop.
0:48:01 I mean, that’s quite a good concept to hold in your mind if you’re trying to weigh up any sort of risk in your life, like the risk of leaving the shed that we were talking about.
0:48:02 Correct.
0:48:03 You’re taking a chance.
0:48:04 You’re taking a gamble.
0:48:06 But here’s the thing.
0:48:11 We’re conditioned in our shed, we’re conditioned to gamble on the system, right?
0:48:16 If you’re going to roll the dice, at least roll the dice that the system gives you, right?
0:48:20 Bet on the house because the house is going to win.
0:48:27 What we really learn as entrepreneurs is to gamble on ourselves, like bet on you.
0:48:38 How many people take every dollar they earn and they invest it in a brokerage that’s managed by somebody else that is targeting an 8% return on investment.
0:48:41 That’s what they do with every dollar of their life.
0:48:46 My mother-in-law just recently retired about three and a half or four weeks ago.
0:48:49 She is, what do you have to be to retire, 69, I think?
0:48:51 So she’s 67 or 68 years old.
0:48:53 She’s worked her entire life.
0:48:57 Her primary investment vehicles, I shit you not, are CDs.
0:49:04 It’s a device in the investment world where you basically put your money in for a certain amount of time and it guarantees you a certain yield.
0:49:07 And that yield is usually very, very low.
0:49:10 But that was her preferred investment vehicle.
0:49:20 So for the 69 years or the 50 years that she’s been working, she’s been investing in these low performance certificates of deposit, CD.
0:49:26 That is exactly the kind of thinking that was conditioned into her by the generation before her.
0:49:28 That’s where she learned about CDs at all.
0:49:31 So why she bought her first CD at 16 years old was because mom and dad told her to do that.
0:49:33 So here it is 2024.
0:49:39 She’s retiring and all of the money that she saved is basically in these certificates of deposit, which is not a lot of money.
0:49:40 Really?
0:49:41 Yes.
0:49:43 Because it doesn’t grow.
0:49:48 Whereas I invest in my company and my return has been 300%.
0:50:01 And entrepreneurs, even entrepreneurs who don’t grow quickly still see 12% return on investment, 15% return on investment, 20% return on investment, which outperforms anything in the market.
0:50:09 But you still have these people who don’t want to gamble on themselves because they’re afraid that the house will win.
0:50:15 Who can’t be taught the things that you teach in terms of the CIA skills and everything you teach within everyday spy?
0:50:29 There’s a lot of people out there who already, who right out of the gates had a circle drawn around them, that CIA is some kind of deep state conspiracy, kills Americans, sells children, steals drugs kind of organization.
0:50:30 Are they room?
0:50:35 Maybe there was a CIA that did that once.
0:50:38 But my point is those people are never going to believe what I have to teach them.
0:50:43 There are threads all over the internet about how I’m a fake and a phony and a fraudster.
0:50:52 And for every one of those threads, there are also threads that talk about how I’m a plant, how I’m still a CIA officer.
0:50:53 I did read that in the comment section.
0:50:54 Isn’t that funny?
0:50:55 Quite funny.
0:50:57 So there’s like, there’s both sides.
0:50:59 These are people who cannot, they’ll never be open to learn.
0:51:01 They’re not willing to learn.
0:51:03 How do I know you’re not still a CIA officer?
0:51:04 Does it matter?
0:51:05 No, it doesn’t.
0:51:06 It doesn’t matter.
0:51:11 If you can take the information and test the framework and get ahead, does it matter?
0:51:16 Well, actually, maybe if the, okay, you’re at the right point now, you said, test it myself.
0:51:22 Because you could be teaching me things that are going to just keep me trapped in the matrix because, you know.
0:51:24 But I don’t want you trapped in the matrix.
0:51:26 I don’t know that you could still be a CIA spy.
0:51:27 I could be.
0:51:30 But the key thing you said is that you’re giving them to me to test for myself.
0:51:36 So I get the results to check whether what you’re teaching me is positive or negative, productive or not productive.
0:51:37 Correct.
0:51:38 And that’s what really drives me.
0:51:43 What drives me is this vision of a future that’s good for my children.
0:51:52 And the future that’s good for my children is a future where the United States is still the most powerful economy in the world, still the most powerful military in the world.
0:51:58 And according to all reports, that is not what will happen by 2035.
0:52:05 By 2035, we will be at parity with at least another country, most likely China.
0:52:08 And as we reach parity, what that means is you reach equality.
0:52:12 As you reach equality, your superpower status goes away.
0:52:14 You are no longer a superpower.
0:52:19 You are a near peer power or a near peer competitor.
0:52:21 It’s very different than being a superpower.
0:52:22 Why does it matter?
0:52:27 Because when there’s competition, there’s more uncertainty.
0:52:29 There’s more unpredictability.
0:52:30 There’s more danger.
0:52:31 There’s more risk.
0:52:32 There’s less opportunity.
0:52:37 Think about the starting quarterback for a football team.
0:52:38 He’s the starting quarterback.
0:52:46 He is the person, he is the player that will start the game, that will have the football and nobody questions it.
0:52:51 There’s a lot of opportunity there for that person, but as soon as they start to be unpredictable,
0:52:56 as soon as there’s a new star, a new quarterback that comes in and threatens the existing quarterback,
0:52:58 now we don’t really know who’s going to start.
0:53:00 And the team doesn’t really know who’s going to start.
0:53:05 And then for all we know, the team is going to have two different quarterbacks that swap in and out throughout the entire game,
0:53:09 and the whole team performs worse because they don’t know how to predict the quarterback,
0:53:13 because the new quarterback or the old quarterback isn’t the one that’s always throwing the ball.
0:53:19 So there’s an uncertainty that comes as competition arises.
0:53:22 It’s why business owners want to be in a business of one.
0:53:29 It’s why there’s such a thing as a blue ocean marketing strategy versus a red ocean marketing strategy,
0:53:35 because when you’re in a blue ocean, when you have no competitors around you, your business will most likely thrive.
0:53:36 You have room to make mistakes.
0:53:42 You can learn slowly, but when you’re in a highly competitive red ocean, you don’t get any of those opportunities.
0:53:50 What does history tell us about how changing, the changing of the guard as it relates to world power,
0:53:55 what the dangers might be for the average person?
0:54:02 It’s a great question, and this is where I want to re-emphasize my lack of altruism, right?
0:54:03 Because…
0:54:05 What does altruism mean for anyone that doesn’t know?
0:54:10 So altruism is this idea that you care about other people or that you care about a common good, right?
0:54:12 I don’t care about a common good.
0:54:14 What about other people?
0:54:16 I care about some other people.
0:54:17 Your children?
0:54:18 Correct.
0:54:23 My family, my friends, the people that I think are making a difference, and that’s just the way it is.
0:54:26 Why will some people not be willing to learn what I teach them?
0:54:31 Because they will disagree with my ethics and my morals about how I don’t care about all people equally.
0:54:35 Well, I like the fact that you’re honest, so that makes me trust you more.
0:54:36 I appreciate that.
0:54:43 So if you look at history, Rome was really good for Romans for a long, long time.
0:54:47 The fall of Rome was bad for everybody.
0:54:49 The transition was bad for everybody.
0:54:53 Coming out of World War II, right?
0:54:59 When you were a Nazi in Nazi Germany, things were pretty good, right?
0:55:03 But then when Nazi Germany fell, it was bad for a lot of people.
0:55:06 There was a lot of war, there was a lot of death, there was a lot of starvation.
0:55:08 Multiple countries had been destroyed.
0:55:10 There was a war, there was a transition of power.
0:55:12 Same thing happened at the fall of Soviet Union.
0:55:14 In that war, I was watching a documentary about it the other day.
0:55:19 It was interesting because I watched both the Soviet Union rush into Berlin, and I watched America rush into Berlin.
0:55:26 They both took different parts of Germany, and then once they’d taken down the Nazis, they went to war with each other.
0:55:27 Correct.
0:55:30 Because they then were trying to figure out who was in charge of Germany and how they were going to divvy up land.
0:55:34 So there was another war basically, like a civil war following the fall of the Nazis.
0:55:35 And the same thing happened in China.
0:55:40 The same thing happened as our Pacific forces kind of worked their way up through Japan.
0:55:43 There became conflict in the East as well, right?
0:55:50 So transition periods where near-peer countries or where countries become near-peer competitors,
0:55:55 people don’t stop competing as the competition increases.
0:56:03 Like what’s happening in the world right now in Ukraine and Russia and in Israel with Hamas, with the Houthis and with the Iranians?
0:56:06 Like what’s happening is competition is on the rise.
0:56:08 So everything becomes less stable.
0:56:10 Things become more dangerous.
0:56:16 When there’s a clear bully in the playground, there’s only one bully and nobody has to mess with the bully.
0:56:21 And it’s a bad day for anyone the bully messes with, but for the most part everybody else is good.
0:56:23 But what happens when there’s two bullies?
0:56:25 Shit gets messy.
0:56:28 The bullies make possies.
0:56:30 The possies have to fight with each other.
0:56:35 More people get hurt, more rabble-rousing happens in the playground than when there’s just one bully.
0:56:40 So for me, the United States is the bully on the playground.
0:56:46 And I, as an American citizen, am living in a place where it’s pretty good to be on the bully’s side.
0:56:54 So for me, pragmatically speaking, if I want the best for my children, what I really need is for the United States to remain the only bully.
0:56:58 So then I can have some impotence, some confidence that their future will be secure.
0:57:05 Do you think the war in the Ukraine and Russia is a symptom of the changing in power?
0:57:07 Because it’s kind of like a proxy war, right?
0:57:12 Ukraine is actually the USA and Russia is actually kind of China to some degree.
0:57:14 So I would say it’s not kind of a proxy war.
0:57:16 It’s a full-on proxy war. You’re 100% right.
0:57:18 I don’t even know what a proxy war is. I just use that term because it sounds smart.
0:57:20 Well, it does sound smart. It is smart.
0:57:28 Proxy war is a doctrine. It’s an actual military doctrine that says that you create what’s known as intra-state conflict,
0:57:36 which means conflict internal to a state, and then external wealth parties fund the conflict in the state.
0:57:41 That way, the two external parties that are in conflict don’t have to waste any lives.
0:57:45 It protects them diplomatically. It protects them socially. It protects them militarily.
0:57:49 They’re only spending resources in an interstate conflict.
0:57:51 The interstate conflict has always been inside Ukraine.
0:57:53 Eastern Ukraine and Western Ukraine have always been in conflict.
0:57:56 We just didn’t realize it until Russia invaded because nobody paid attention to Ukraine.
0:58:00 Same thing in Israel. There’s always been conflict between the Palestinians and the Israelis.
0:58:05 We just didn’t really pay attention to it until October 8th.
0:58:13 The conflict that you’re talking about is not a symptom. It’s a strategy.
0:58:20 The strategy is that the United States can drain Russian resources without draining American lives,
0:58:27 which makes it easy for the United States to continue draining strategic resources from Russia.
0:58:29 Then NATO is watching the same thing happen.
0:58:35 And NATO is the one that has the most to lose if Russia is strong, so then that’s why they also pile in support.
0:58:40 That’s the strategy. That has been the United States strategy since the end of World War II.
0:58:47 Who rebuilt Japan? The United States. Who rebuilt the UK? The United States.
0:58:51 Who rebuilt Germany? Who rebuilt France? All the United States.
0:58:57 Is it any surprise that all these countries since World War II have then been close diplomatic, political, and economic allies?
0:59:02 No. And guess what they all have? They all have very similar sheds,
0:59:08 because we built their political systems from World War II based on ours, right?
0:59:15 That’s the American model. That’s been how America has grown economically so quickly all over the world.
0:59:19 Guess who’s mimicking that model now? China.
0:59:24 The real conflict between the United States and China, nobody can define it.
0:59:28 Trump calls it a trade war because we have a bunch of cheap Chinese goods.
0:59:40 That’s not the problem. The problem is that Xi Jinping understands that what he wants for China is for China to be a net exporter of high technology.
0:59:46 Who’s the only other net exporter of high technology? The United States.
0:59:49 The United States makes electric vehicles. China makes electric vehicles.
0:59:52 The United States makes telecommunication. China makes telecommunication.
0:59:58 That’s the conflict, because what China is doing is giving the rest of the developing world an alternative to the United States.
1:00:07 Well, just like any other business, if I make coffee and you make coffee, we’re in competition for the person who wants to buy coffee.
1:00:13 So now we’re fighting over that person. Whoever wins that person wins more money. Whoever wins that person wins repeat buyers.
1:00:18 And now I might lose my company. My coffee shop might shrink and your coffee shop might grow,
1:00:22 because this person is choosing your coffee when it used to be, only mine was available.
1:00:30 So, who is better for America? Joe Biden or Donald Trump?
1:00:34 Neither. They are both bad for America in different ways.
1:00:40 Who is more likely to prolong American dominance?
1:00:44 Donald Trump of the two. Donald Trump of the two.
1:00:49 Here’s what I’m going to tell you. I had this thought last night, and I was going to make a video for my own channel,
1:00:52 but my channel is nowhere near as enjoyable as your channel.
1:00:55 You put it on yours as well.
1:01:00 There is only one Democrat in the United States who can beat Donald Trump. Only one.
1:01:05 Nobody else stands a chance. Democratic Party is struggling to accept that. Nobody can beat Donald Trump.
1:01:08 It’s the only one that can win, and that’s Michelle Obama.
1:01:13 I did think this, because I mean, I would say Barack, but obviously he can’t because he’s done his eight years,
1:01:16 but Michelle, I do agree, and she doesn’t want anything to do with it.
1:01:23 She said, she said in early July, she wanted nothing to do with it.
1:01:27 But what’s happened since early July? There’s been the assassination attempt on Donald Trump.
1:01:30 The assassination attempt turned into this incredible media frenzy.
1:01:34 Now you have this guy with blood on his face and a fist in the air and a flag behind him.
1:01:39 You know, Pulitzer Prize-winning photo already floating around the internet with this guy on it, right?
1:01:42 Everything changed.
1:01:51 There’s no way Michelle Obama isn’t sitting in her room multiple times a day, asking herself the question,
1:01:59 “Do I still want nothing to do with this, or do I have to step up to the plate to do what I believe is the right thing to do because only I can do it?”
1:02:03 Think about the questions Barack Obama must ask Michelle Obama.
1:02:07 Think about the silence, the pregnant silence around their kitchen table at night.
1:02:15 Think about how heavy they must be thinking right now because they know what I just said out loud that you knew yesterday.
1:02:19 There’s only one Democrat that can beat Donald Trump.
1:02:25 And maybe in July 3rd, she said she wanted nothing to do with it, but now it’s July 20th.
1:02:31 And if she really believes in this country, how is she not going to rise to the occasion?
1:02:39 How is she going to sit back and let the future of her daughters rest in the hands of somebody she doesn’t believe in?
1:02:48 Because the truth is, if she were to run overnight, she would have the complete support of the entire Democratic National Convention.
1:02:54 Every donor who has already donated money would let their money stay with her and probably donate more.
1:03:00 Women voters, African-American voters, voters that are on the fence, voters that are looking for any alternative to Donald Trump or Joe Biden,
1:03:03 they would all get their answers given to them at once.
1:03:09 Not to mention the fact that she’s brilliant, she’s esteemed, she’s youthful.
1:03:19 Everything that America stands for is represented in Michelle Obama just as much as what we say America stands for is represented by Donald Trump.
1:03:25 So if Michelle Obama is announced at the Democratic National Convention, I’m glad we had this conversation.
1:03:28 Do you think that’s possible?
1:03:33 Absolutely, it’s possible. I don’t think it’s probable, but I do think it’s possible.
1:03:46 And I can’t help but have the hope in our country that the few who are willing to learn will step up and accept that they have to gamble on themselves.
1:03:52 Do you think that Michelle Obama would increase the probability and the length of America’s dominance versus Trump?
1:03:55 Absolutely. It would just be in a different way.
1:04:00 Donald Trump grows through bravado and brinksmanship.
1:04:02 He grows like a bully grows.
1:04:14 But what we’ve learned about the United States is that our bullish strategy, our bully strategy that we’ve been employing since 1950, is a game of diminishing returns.
1:04:18 We invest a lot into it, but we lose influence.
1:04:23 We lose global reach. We lose power. We’re losing economic might.
1:04:29 They say that China is having an economic recession right now at 4.5% growth GDP.
1:04:32 We’re at 1.3% growth GDP.
1:04:36 Nobody’s talking about our recession because our recession has been on so long, it’s not a recession anymore.
1:04:39 It’s just the United States doesn’t grow more than really 3%.
1:04:45 China used to grow at 5%, so when it goes from 5% to 4%, it’s a big deal for people.
1:04:52 Our model is already broken. Our model already doesn’t work, so all Donald Trump is going to do is come in and double down on that model.
1:04:56 Because he’s only got four years in the House. He’s only got four years in the White House and he knows it.
1:05:01 So he’s not out there to revolutionize America. He’s not out there to revolutionize the United States.
1:05:03 He’s out there for Donald Trump.
1:05:08 I think he believes he’ll do a good job. I think he believes he’s best for America.
1:05:14 I think he believes that being a bully is the way to go, but that doesn’t mean he’s right.
1:05:18 That doesn’t mean it’s going to be exponential return on investment.
1:05:20 It could be a continuing game of diminishing returns.
1:05:30 Michelle Obama has the opportunity to do it differently, as long as she doesn’t come in just parroting the Joe Biden and Barack Obama School of Thought.
1:05:34 What do you think she would need to say to meet America’s ideology right now?
1:05:39 I think she could define America’s ideology right now. I don’t think she’d have to meet it.
1:05:41 I think America is lost.
1:05:49 America has been looking down the barrel of the 2024 election for a long time, knowing it was going to boil down the Trump versus Biden.
1:06:05 Knowing that it was going to boil down to an octogenarian who can’t form a sentence from a stage sometimes, or a crazy-ass businessman who, when he forms a sentence, it’s a nonsensical sentence.
1:06:08 That’s what we’ve been looking at. That’s been the choice.
1:06:18 I don’t really feel like it’s a choice anymore, because after Trump got shot in the ear, I think, I mean, I watched those scenes as well, and I thought, yeah, this guy’s won.
1:06:26 He won, and everybody knows it. If you’re not willing to admit it, that’s fine. Everybody knows he won the election on that day.
1:06:42 The day he survived that shooting in Butler, Pennsylvania, July 13th, he won the 2024 election, unless something even more disruptive happens in the marketplace between now and November 5th.
1:06:44 Michelle Obama has the power to do that.
1:06:51 If you were in his marketing team, and you were desperate, you would have shot him in the ear that day, wouldn’t you?
1:06:54 No. No way. The risk is too great.
1:06:59 I mean, if you knew it was going to hit his ear, and you were in his marketing team, you would have shot him in the ear that day.
1:07:07 Because that was, as we both said, he won the election that day, and he won the election because many people will now see him as some kind of hero.
1:07:21 So I’ll tell you how a CIA officer thinks about this, right? If you wanted to stage an attempted assassination, if that’s what you want to do, stage an attempted assassination, you would never shoot at the person who was the principal.
1:07:29 You would shoot away. You’d shoot up in the sky. The principal is the primary target that you’re trying to support, right?
1:07:36 So Donald Trump was the principal. If I was trying to stage an assassination to get to win him popular praise,
1:07:44 I would not shoot at him because the risk is too great that the shot would either miss and hit him, possibly hit him fatally,
1:07:51 or it would miss him and hit someone in the audience, and then a rally member dies, and now we have to account for why somebody at the rally died.
1:07:55 Like, people were killed and people were hurt at the Donald Trump rally in Butler, Pennsylvania.
1:08:04 If you wanted to stage an assassination, you would shoot 35, 40 degrees off target, well away from anybody accidentally getting hit, because what’s going to happen, everybody’s going to hear the gunshots.
1:08:10 So the gunshots will still cause the panic. The Secret Service would still jump in. They’d still cover him.
1:08:16 There’d still be all the same news worthiness without the risk of killing somebody.
1:08:26 And if you really, really wanted to make it, like, so it made headlines, you could even potentially stage some kind of cut that’s covered up with a small skin-colored bandaid
1:08:32 so that when the shots go off, you can wipe off or pull off the bandaid and then there’s going to be active red spots, right?
1:08:41 You would never actually shoot at the principal. That’s what people don’t understand about conspiracies is that when you actually plan to carry out a covert action,
1:08:47 you plan to carry out the covert action in the safest possible way. You don’t run the risk of actually shooting the principal.
1:08:52 So, but let’s play out the scenario that it was a conspiracy. So what could have happened there?
1:09:00 And I was in an office the other day, one of the companies that I’m involved with, and there was a group of people gathered around a laptop watching the footage,
1:09:05 and a half of the people thought it was some kind of conspiracy, and that maybe he fell down and then like cut his own ear,
1:09:11 and then the other half of the people thought that was craziness. What side of the fence did you sit on? You think it was a real shooter?
1:09:20 I think it was a real shooter. I absolutely think it was a real shooter. The principles that CIA teaches us about how to analyze a situation are twofold.
1:09:27 They teach us how to analyze a situation, but they also teach us how to predict a conspiracy, and conspiracies have a very clear anatomy.
1:09:34 They have a very clear process. All conspiracies start with something that is factual. Something really does happen.
1:09:39 And then immediately following the factual thing, there’s a lack of information.
1:09:47 Inside of that lack of information, the third piece of the puzzle is speculation.
1:09:52 Now, speculation and suspicion are very close cousins.
1:09:58 Suspicion is healthy, right? You’ve heard of healthy suspicion. Speculation is not healthy.
1:10:03 Speculation is what it takes for you to create an answer to a story that’s not based on facts,
1:10:09 which is where the fourth element of a conspiracy comes from, a story that closes the loop.
1:10:16 Because when there’s information missing, it creates an open loop. Well, guess what human brains like? Conveniently closed loops.
1:10:22 So we can’t handle an open loop very well for very long. So then we start speculating on what might have happened
1:10:29 until someone defines for us an answer, and then all of a sudden you have an answer that closes the loop and you have a conspiracy.
1:10:36 Conspiracies happen all the time. Conspiracies happen in your own home. Who’s the last one that ate the, who ate the last piece of bread, right?
1:10:41 Who’s the one that drank the last bit of milk? How is there, how are there no more eggs left in the refrigerator, right?
1:10:45 Lack of information leads to speculation, and then we close the loop with a story in our mind.
1:10:51 When you look at what happened in Butler, Pennsylvania, there’s all the elements for a conspiracy.
1:10:57 There’s facts, a lack of information, speculation, and somebody’s closing the story loop.
1:11:00 And all these different conspiracies are gaining momentum.
1:11:05 But when you look at the factual analysis of what happened, there are pictures, there are diagrams.
1:11:13 There’s a corpse of a 20-year-old shooter holding a high-powered rifle on top of a roof aimed at the stage.
1:11:18 There’s reports of local sheriff and local police officers being notified of that.
1:11:25 There’s bystanders who have reported that. There’s technology that’s been employed to verify that.
1:11:33 There’s enough facts there to know that there really was someone who was young by name, who took a shot at the president.
1:11:38 That’s what we know. Guess what happens tomorrow? We learn more.
1:11:42 We don’t have to know all the answers today. More information will come.
1:11:49 As soon as Donald Trump was shot, I called up one of my friends who’s a retired Secret Service officer.
1:11:58 And I said to him that from my point of view, from what I understand about close protection, everything was done pretty close to right.
1:12:04 There’s always gaps, always gaps at any kind of political rally. That’s why they’re dangerous.
1:12:08 You can’t make it 100% secure. That’s why there’s snipers on the roof.
1:12:12 There’s not snipers on the roof because they feel like the grounds are safe.
1:12:15 There’s snipers on the roof because they know that there’s gaps.
1:12:19 There’s not Secret Service on the sides of the stage carrying guns because they think that they’re safe.
1:12:22 There’s Secret Service on the sides of the stage because they know that there’s gaps.
1:12:29 Of course, there’s gaps. You can’t manage all risks. The person took a shot from over 400 feet.
1:12:34 400 feet is a long, difficult shot. Empirically, it’s a long, difficult shot.
1:12:40 Even though the newspapers come out and say it’s a turkey shooter, an easy shot, or a standard shot, or a basic shot,
1:12:44 it is not. Any hunter out there will tell you 400 yards is a difficult shot.
1:12:50 And you have to have a high-powered rifle built for that kind of distance to shoot that length.
1:12:54 So there’s all kinds of misinformation that’s going around as people try to spin up a story.
1:13:01 So for me, it was a real assassination attempt by a real person whose motives are still unknown.
1:13:09 I was listening to something and the person was saying that maybe the CIA or somebody infiltrated this young man
1:13:15 and encouraged him over a period of time to get up there on that roof and all these kinds of things.
1:13:22 The heart of the problem here is we’re quite distrusting and we don’t have answers.
1:13:27 And most of us aren’t informed. So there’s basically the small life that we live.
1:13:30 And then above us, we see billionaires and powerful people.
1:13:37 And we hear that they do or have historically done very nefarious, malicious things.
1:13:41 And that becomes our sort of shed, is that we are the average person.
1:13:45 And then up there, outside the shed, there’s all these billionaires, powerful, illuminati.
1:13:47 And they are doing these really malicious things.
1:13:49 Now, in part, that’s true.
1:13:52 But maybe only in part.
1:13:55 And we kind of assume this broad strokes approach to anything that happens.
1:13:59 We go government, matrix, conspiracy.
1:14:05 And the CIA does have history of doing things like this.
1:14:06 True.
1:14:07 True.
1:14:10 We’re coming into a conversation that’s twofold.
1:14:14 One, we’re talking about a pre-9/11 CIA.
1:14:19 Pre-9/11, post-9/11 is important to create a distinction for CIA
1:14:29 because prior to September 11th, CIA was a small, highly funded organization with very little oversight.
1:14:33 They could come up with crazy stuff like trying to, you know,
1:14:36 trying to poison Fidel Castro so his beard fell out
1:14:38 or trying to create the Bay of Pigs invasion
1:14:43 or trying to do all sorts of wacky stuff from, you know, MK Ultra to whatever else.
1:14:50 That was a wacky, pre-9/11 unsupervised, Wild West kind of CIA.
1:14:58 Post-9/11, the 9/11 Commission written in 2003 highlighted that CIA failed to do its job for September 11th.
1:15:00 So now there’s tons of oversight.
1:15:06 It’s now a very large, very fat, well-funded bureaucracy.
1:15:09 Whereas before, it was a well-funded free-for-all.
1:15:15 If it was a conspiracy, which department or which organization would be responsible in your opinion?
1:15:20 If it was a conspiracy, there would be no department in charge of the conspiracy.
1:15:22 So it would be something else.
1:15:23 Correct.
1:15:24 Right.
1:15:31 Because when governments act, when individuals in a government act in a conspiratorial manner,
1:15:33 it’s not formalized.
1:15:35 If it was formalized, it would be a policy.
1:15:36 Right.
1:15:37 They act independently.
1:15:45 And there’s all sorts of instances where people act independently from Edward Snowden all the way to Alder Games.
1:15:51 There are people who actually carried out conspiratorial efforts to try to gain some kind of leverage
1:15:54 that worked for them for a while and then worked against them.
1:16:01 If that bullet had hit Donald Trump in the head, how do you think the US would be different?
1:16:04 I was thinking about this when I was driving down the street yesterday.
1:16:06 It’s hard to define that, really.
1:16:12 I think we probably wouldn’t be sat here now because there probably would have been quite a bit of unrest, potentially.
1:16:13 Potentially, I don’t know.
1:16:14 I don’t know.
1:16:17 I think we would have still been sitting here.
1:16:18 I was wondering.
1:16:21 I would have gotten my ass on a plane to come sit with you, at least, for sure.
1:16:27 You never know how these sort of domino effects can happen and people can break out on the streets.
1:16:29 Because what might happen, let’s just play out this scenario.
1:16:36 Donald Trump gets shot, then some crazy right-wing person comes out and shoots someone else.
1:16:41 Then the streets of LA look very different to the streets of LA today than we sat here in LA.
1:16:42 Do you know what I mean?
1:16:44 That’s kind of the domino effect that was playing out in my mind.
1:16:46 There’d be some kind of revenge, right?
1:16:47 Well, I don’t know.
1:16:48 That’s what’s interesting.
1:16:50 Politically motivated violence is tough.
1:16:54 If Donald Trump would have been shot, chances are the shooter would have also been shot.
1:17:01 So, from the eyes of the American people, and for sure from the messaging that would have come from the White House,
1:17:06 the threat was neutralized and it’s a tragedy that we lost a former American president.
1:17:12 Joe Biden would have come out and would have made kind, caring remarks about Donald Trump.
1:17:14 Nobody would be talking about him as crazy or whatever else.
1:17:18 He’d go down as a hero following the democratic process for something he believed in.
1:17:20 History would have been written a very different way.
1:17:25 Oh, I don’t know, because I think if Donald Trump had been hit, I mean, this is just from chilling on Twitter.
1:17:31 If Donald Trump had been hit, regardless of whether that kid had been shot and regardless of whatever,
1:17:38 people would have believed that it was some kind of deep state, CIA, left wing, Hillary Clinton involvement.
1:17:42 Even if there was a body fingerprint, they found the kid’s hard drive and he was planning it.
1:17:44 There’s a group of people that still would have believed that.
1:17:47 Absolutely, because there’s a group of people, as you know, that believe anything.
1:17:48 Correct.
1:17:54 Someone in that group of people would have taken a retaliatory action and then this starts the stone throwing that I think.
1:18:05 They might have gone to a left wing, I don’t know, black event, festival and done something and then you have the…
1:18:07 The tit for tat.
1:18:14 I don’t disagree that it’s a possibility, but the question is whether or not a group would have reached critical mass to take some kind of action.
1:18:15 Okay, yeah.
1:18:17 Right, because, I mean, think about the alternative.
1:18:26 The alternative is the streets of, you name the conservative state, Texas, Florida, whatever, Pennsylvania maybe.
1:18:31 A giant parade fit for a king, right, parading Donald Trump through the streets.
1:18:42 Something that Keith and Donald and Joe Biden happily endorsing the money for it to happen because he’s an ex-president and because that’s showing like unity and nationality.
1:18:48 It could have been a chance to really bring the whole country together and end some of the bipolar division.
1:18:53 It could have, there would have still been, just like you said, there would have been a group of people who believed in some sort of deep state of action.
1:18:55 And there may have been follow-up violence, you’re right again.
1:19:00 I think all of those things are possibilities, but it is also a possibility that it would have gone in the other direction.
1:19:06 There still would have had to be a new candidate identified by the Republican National Convention.
1:19:08 So things would have gone differently from that day.
1:19:09 Very interesting.
1:19:12 So going back to the shed, the person’s come out of the shed.
1:19:15 They understand this idea of perspective and perception.
1:19:28 I’m really, what I’m really trying to get at here is I’m trying to help people get out of the life they’re living that they hate and closer towards the life that is aligned in whatever way they define alignment as so that they can live the life they want to live.
1:19:30 So they can start to kind of bend the world in their favor.
1:19:35 And I use this term bend the world intentionally because it’s something that I’ve come to learn in the entrepreneurs that I’ve met.
1:19:40 And just the people that seem to have the most power, they understand that the world they live in is malleable.
1:19:43 And maybe that’s the analogy of being able to break out of your shed.
1:19:49 But they understand that they can like have an idea, pursue the thing and kind of convince their way to a goal.
1:19:51 Bend the world out of their way.
1:20:00 And that’s kind of what I want to equip the people that are listening right now with that ability to kind of bend the world out of your way or to the shape in which you want it to be.
1:20:02 I’ve got two things that come to mind, right?
1:20:17 The first is there’s this lesson that I learned at CIA that I still teach now in my training with executives and individuals and entrepreneurs where CIA warns us not to get trapped in what’s called the perfection paradox.
1:20:20 And the perfection paradox is not the same thing as perfectionism.
1:20:30 The perfection paradox is the idea that you keep making incremental improvements to a plan, but you never actually act on the plan.
1:20:37 So you’re seeking perfection and you’re making genuine improvements, but you’re not actually taking action.
1:20:41 So the impact of your improvements is not felt.
1:20:50 So they warn us against getting trapped in this perfection paradox because you can imagine if you’re planning an operation for whatever, it’s very, very easy to just start.
1:20:52 How do we make it this 5% better?
1:20:54 How do we make it 2% better?
1:20:55 How do we make it 1% better?
1:20:57 What if tomorrow’s intelligence gives us new information?
1:21:02 What if intelligence the next day gives us better information so you get trapped in this paradox?
1:21:10 And instead what they tell us to do is engage in something called excellence through execution.
1:21:20 Excellence through execution is the idea that by executing, you will make mistakes and then you will improve upon the mistakes because you will execute again.
1:21:23 So your excellence comes from execution.
1:21:29 After 9/11, as a simple example, after 9/11, President Bush declared war.
1:21:35 People were immediately deployed to the mountains of Afghanistan and Pakistan immediately.
1:21:37 Did they plan an operation?
1:21:38 Yes.
1:21:40 In about 48 hours.
1:21:41 And then they were deployed.
1:21:46 And then you had paramilitary people on horseback with mules carrying stuff through the mountains.
1:21:52 The only way that’s possible is through excellence through execution.
1:22:00 Get them on the ground and let them figure it out from there because the stakes are so high the impact has to be felt right now.
1:22:07 So to your question, how do we give people the ability to bend the rules, bend the world around them?
1:22:15 It’s understanding that there is excellence in execution and also understanding that there is a paradox with perfection.
1:22:19 So if you want to feel the impact, you can’t keep planning.
1:22:26 You have to take action and you have to understand that the action you take may only be 20% of what it will be one day.
1:22:32 But today, you take the lumps, you make the mistakes and you get the impact that you need.
1:22:37 The second thing that came to my mind is actually coming from, I have a centimillionaire client that I work with frequently.
1:22:39 And he was talking about this idea of…
1:22:40 Centimillionaire.
1:22:41 I’ve never had that term before.
1:22:42 I know what it is.
1:22:55 I have a centimillionaire client who was working with me on a process to try to resolve some of the challenges that he was having from the trauma that he was wired into as a kid.
1:22:59 And how that trauma has played out in his personal life and his business life and everything else.
1:23:08 And he made this awesome breakthrough where he was like therapists and counselors and spouses because he’s been married more than once.
1:23:11 They all tell you to go through your pain, right?
1:23:14 It’s like you’ve got to face your trauma.
1:23:15 You’ve got to go through it.
1:23:16 You’ve got to do the work.
1:23:20 You’ve got to bear the burden so that you can heal.
1:23:28 Whereas what I teach, which is what CIA teaches, is why would you ever go through something when you can go around it?
1:23:37 So if you’re trying to accept or recover or understand and heal the fact that your mom cheated on your dad when you were seven.
1:23:39 You can’t change it.
1:23:42 By working through it, you might come to accept it.
1:23:43 But what’s the point?
1:23:49 Instead, you can just go right around that pain and you can be like, my mom cheated on my dad.
1:23:52 And because of that, this happened and because of that, this other thing happened.
1:23:58 And because of that, I became a self-sufficient independent person who didn’t rely on my mom or my dad.
1:24:03 And now I’m very successful because all that matters is what’s forward.
1:24:04 I can’t change what’s behind.
1:24:06 And he made this revelation on his own.
1:24:14 I thought it was such a powerful visual because we so often think that the point from here to here, if there’s all this mess in the middle, you have to go through the mess.
1:24:18 When in fact, you can also just go around the mess and you can go right to the point.
1:24:20 And you don’t have to heal.
1:24:23 You just have to accept, understand, recognize and move forward.
1:24:24 And so what did he do?
1:24:26 So he was trying to overcome his trauma.
1:24:29 How did he go around it in that specific example?
1:24:36 So in that specific example, he went back to the traumatic incident that he experienced.
1:24:48 And what he realized is that if his mom hadn’t cheated on his dad, then the domino effect that would have come after that would have probably never led to him starting the business that ultimately made him an ultra high net worth.
1:24:54 And once he made that connection, he was like, oh, well, shit, I’m glad my mom cheated on my dad.
1:25:02 Because now my daughters are taken care of my sons are taken care of my wives are taken care of like my I’ve got 500 employees that are taken care of.
1:25:04 I do business in four different countries.
1:25:05 Everybody’s taken care of.
1:25:09 Does that require some time, though, between the thing that happened and where you are now?
1:25:19 Because, you know, I was sat here yesterday with a chap who lost his son, his 18 month old son in April.
1:25:27 And, you know, it’s hard to in that situation, Francis Ngane, he’s a UFC champion.
1:25:31 Hard in that situation to try and find a way around it.
1:25:33 It’s a couple of months ago.
1:25:37 There’s no, there’s no way around tragedy.
1:25:42 That’s that’s lost that very few of us will ever know.
1:25:45 Thankfully.
1:25:50 What we don’t know is how that will shape him in the future.
1:25:55 All we know is what that’s doing to hurt him in the present, right?
1:26:03 Think about think about all the famous stories, all the famous inspirational motivational leaders that you’ve met who had some kind of tragedy happened in the past.
1:26:06 Well, actually, it’s funny enough because I because I mentioned the loss of a son.
1:26:12 I had a guy say he called Mo Gorda, who was the ex head of Google X and his son passed away in a routine operation.
1:26:15 That should have taken 10 minutes, but killed his son.
1:26:18 And then he quit his job at Google and went on search of what happiness is.
1:26:25 And if when I asked him on the podcast, I said, would you would you bring back your son now?
1:26:26 He said, no.
1:26:29 Like if you could go back and run, well, I’m sure he bring back his son.
1:26:33 I think what you’re saying to me is that if you could go back and change what happened, would he change it?
1:26:35 And he said, no.
1:26:36 It’s important.
1:26:47 Like it’s important to understand when you are wired for success because not everyone is wired for success.
1:26:49 A lot of people are wired for mediocrity.
1:26:52 A lot of people are wired for basic survival.
1:26:54 A lot of people are wired for pain and suffering.
1:27:04 But when you are wired for success, you can’t regret what’s happened to you in the past because to erase it or change it would be to make you not the past.
1:27:08 To make you not the person you are now and the person you are now is successful.
1:27:10 Do you think some people are wired for success?
1:27:11 Absolutely.
1:27:12 I think people are wired for success.
1:27:15 What does that mean in real terms?
1:27:17 How do I know if I’m wired for success?
1:27:20 I think empirically, there’s lots of proof that you’re wired for success.
1:27:23 But I’m talking about Dave that’s listening to this now or Janet.
1:27:25 How do they know that if they’re wired for success?
1:27:37 What I have found pretty consistently, not only in clients that I work with, but also in the actual CIA field operations that I’ve engaged in.
1:27:51 It’s important that the reason I compare clients to spies is because what spies are are people who are living in a shed looking through a window and realize there’s something else on the other side.
1:28:01 You can’t find a happy person living in ignorance in their shed and convince them that it’s a good idea to commit treason against their country.
1:28:03 You can’t because they’re very happy.
1:28:08 Once somebody’s very happy and very satisfied, they don’t aspire to anything.
1:28:16 So you can’t go them into telling you secrets or pay them or trick them or force them because they’re very satisfied where they are.
1:28:25 So a spy is an asset in the field is somebody who believes that there might be something better.
1:28:30 A actual client wired for success also believes that there is something better.
1:28:34 The difference between the two is that this person can be manipulated.
1:28:35 Which person?
1:28:40 The spy in the field who’s desperate to get out of the shed.
1:28:49 That person can be manipulated whereas a good client is suspicious and aware that people are trying to manipulate them.
1:28:51 So they’re looking for guidance.
1:28:53 They’re looking for something they can test.
1:28:55 They’re looking for something they can prove.
1:29:00 So that’s why I compare the two so closely.
1:29:06 Both are wired to be successful because they already know that there is more than just the world around them.
1:29:10 They already know that there is something limiting them.
1:29:12 They already know that there’s a barrier.
1:29:23 And by being aware that there is a barrier that makes them want to cross or break the barrier, that’s what being wired for success means.
1:29:27 It means that you know that there’s something holding you back and you want to overcome the thing that’s holding you back.
1:29:40 So I’m thinking now, I was in a black cab the other day in London and I have so many conversations with black cab drivers in London because a lot of them obviously because of the nature of their work, they listen to podcasts and the radio and such.
1:29:45 And so sometimes they recognize me and they’ll say I was listening to podcasts, I love it, etc.
1:29:51 And I’m thinking of starting a business and I’ve got this idea and this idea and whatever.
1:30:01 When you talk about them knowing that there’s something more out there but there’s something in their way, can you speak to what that black cab driver is feeling in his life?
1:30:07 I’m just using this as a random example because I really want you to resonate with him so he knows you’re speaking to him.
1:30:11 So whoever’s listening to this now knows that they can shit, that’s me.
1:30:32 When you are conditioned, when you’re wired for success but conditioned in our Western society especially, then you know that there’s more, you want there to be more, but you also believe that there has to be a process, a roadmap, a recipe, a plan to get there.
1:30:36 So you’ve got this what we call a cognitive dissonance.
1:30:42 You don’t believe everything you’re hearing but you don’t know anything else to believe.
1:30:52 So there’s this dissonance, there’s this frustration, so if you want to know what that black cab driver feels, they feel frustrated every day because they know there’s more, they want more, they just don’t know how to do it.
1:30:54 Even worse, they have probably tried.
1:30:58 Dude, there’s this heartbreaking story for me, it’s a business heartbreaking story.
1:31:14 I was in Portland, Oregon, I was sitting with this 24-year-old kid who worked part-time at a brewery, right, I must have been 38 years old, very young and every day spy, every day spy was two years old at the time.
1:31:19 And I was sitting with this kid and he had no ambition.
1:31:22 He worked part-time at a brewery and he was totally happy to do it.
1:31:31 He lived with four roommates, he drank beer every afternoon starting at two o’clock, funny fucking guy, really funny dude to hang out with, but he had no goals, no ambitions, no aspirations.
1:31:34 And I was like, what did your parents do?
1:31:41 And he was like, oh, my mom ran her own business from our farm in whatever it was, Idaho or something like that.
1:31:42 I was like, oh, what did she do?
1:31:49 And he was like, well, she only had her own business for a few years, but she would cater to the other families in the other farming families.
1:31:59 So she would make five or seven dinners and then sell that to the other farmers’ families so they would have extra food so that the wives of those families could take care of their seven or twelve kids or whatever.
1:32:01 And I was like, oh, that’s interesting.
1:32:04 Why don’t you want to be an entrepreneur if your mom was an entrepreneur?
1:32:14 And he was like, oh, well, she was really inspiring to me and at first I thought I might want to be an entrepreneur, but the thing was my mom never felt like a success because she failed.
1:32:19 He was like, my mom only was able to run her catering business for about three years before it failed.
1:32:22 And I was like, well, why did you say she was an entrepreneur?
1:32:25 And he was like, because to me, she was.
1:32:26 She started a business.
1:32:29 She ran it for three years doing what she loved.
1:32:30 She was an entrepreneur.
1:32:34 But then all that work, she still failed in the end.
1:32:37 So his rationale was why even try?
1:32:40 But he still looked up to his mom as being an entrepreneur.
1:32:45 So the thing that kills me is that there are so many entrepreneurs out there who are trying and failing.
1:32:55 And some of them, after they failed two or three times, they stopped trying and they just accept the shed and they accept that this is the circle that’s drawn around me.
1:32:56 And this is the way it has to be.
1:33:03 They don’t even realize that one or two or three or four more attempts is going to be when they get their big breakthrough.
1:33:04 All they need is a recipe.
1:33:12 So my goal in life every day is just get one more person to follow the simplest recipe.
1:33:17 What is your favorite case study of someone that followed the recipe and changed their life?
1:33:18 In my company?
1:33:19 Yeah.
1:33:20 My favorite case study is me.
1:33:21 Yeah.
1:33:24 Because I’m the one that reaps the benefits of it every day.
1:33:27 I have multiple people who have had some pretty awesome success.
1:33:34 I have one gentleman who recently wrote to me, who told me that for the first time in his life, I think he was in his mid 30s.
1:33:37 For the first time in his life, he has a six figure job now.
1:33:39 And he was an engineer.
1:33:52 And he wrote me to tell me that one of the frameworks that we taught him through our company helped him get a $31,000, $32,000 raise and a promotion to a senior level in his company.
1:33:56 Where for the last five years, he’d been asking for a promotion, asking for a raise.
1:34:00 And his boss has always just told him no, or he wasn’t qualified or he wasn’t fit.
1:34:06 But then he started practicing one of our frameworks and nine months later was promoted without asking.
1:34:07 Which framework?
1:34:08 He didn’t tell me which framework.
1:34:11 Oh, he told me it was coming from our math.
1:34:13 We have a master course called operational thinking.
1:34:16 And inside that we teach many influence frameworks.
1:34:20 So it was clearly a framework of influence that he had tapped into.
1:34:28 I also recently had, we have this event in Las Vegas called the Intel Edge where we bring in a number of speakers from the intelligence world.
1:34:30 I have an FBI speaker who comes in.
1:34:32 I have a Green Beret who comes in.
1:34:34 I have an exercise scientist come in.
1:34:39 I even had a recently, I had a great friend of mine who’s an Emmy award-winning journalist and investigative journalist come in.
1:34:43 And we teach in Las Vegas, we teach hundreds of people at a time.
1:34:48 We had one person who wrote from that Intel Edge event.
1:34:49 He was a Puerto Rican guy.
1:34:50 His name is Emmanuel.
1:34:52 Emmanuel, if you’re listening, I love you brother.
1:34:57 But Emmanuel just had a baby, first baby with his wife.
1:35:01 And within the first month of having the baby, his company laid him off.
1:35:04 So he had all these life changes.
1:35:05 A new baby.
1:35:07 He was so proud and so excited to be a dad.
1:35:10 And then he was facing unemployment.
1:35:18 And he applied our framework, specifically our framework on mirroring and winning the interviewer instead of winning the interview.
1:35:27 And about three months after he was laid off, he got a new job in a science lab that paid him more than he had ever earned before.
1:35:30 And he came to the next Intel Edge event that we had.
1:35:34 So we saw him in say October and he came back to us again in March, something like that.
1:35:37 And he came back and he told us this story and the whole, my whole team lit up.
1:35:43 My whole team was like, because we had all seen him when he was, when he was showing us pictures of the baby.
1:35:47 And then we all saw the email from him that said, my company laid me off.
1:35:49 I don’t know how I’m going to take care of my family.
1:35:51 And then we see him again.
1:35:53 And he’s like, guys, you’ll never believe what happened.
1:35:54 Like I did this thing.
1:35:56 I followed your mirroring example.
1:36:01 I won over the interviewer and now I have this job that I would have never gotten otherwise.
1:36:04 These are the stories that I’m spoiled by.
1:36:09 I have my customer service team and even my executive team.
1:36:13 We don’t see all the testimonials that we get because they’ve,
1:36:17 we’ve become a little bit desensitized to them because they happen so often.
1:36:22 And I love it when they happen, but I’m not surprised when they happen because of course the recipes work.
1:36:28 The recipes work because they were refined in the, in the center of CIA.
1:36:30 They’ve been working for ages.
1:36:32 They just haven’t ever been shared with the public.
1:36:37 I think the reason why I loved, there was two subjects in school that I was really good at,
1:36:40 or at least that I enjoyed, therefore I was better at.
1:36:45 I mean, for me to be good at something, I mean, I didn’t go to many lessons in school.
1:36:49 So I was bad at most things, but the two lessons that I went to were psychology and business.
1:36:54 And at a very young age, I think maybe 14 years old, I had this idea implanted into my head that I always have repeated.
1:36:56 I’m 31 now.
1:37:03 And I think I’ve definitely repeated this sentence or this phrase 10 times a year since I was 14.
1:37:11 And the crux of it is that the only thing standing in my way of being the world’s greatest entrepreneur, philanthropist, salesperson.
1:37:13 It’s just a bunch of people.
1:37:20 Like it was very early on, I had this seed in my head that the barriers to life, the barriers to riches to whatever you want are just people.
1:37:29 So if you can understand people and how to influence them, then you hold the keys to the city, the proverbial, proverbial city.
1:37:33 So when you talked about this influence framework, I thought maybe that’s the most important thing to talk about.
1:37:36 Because A, do you agree with what I said?
1:37:39 There’s like a foundational seed in your mind that it’s just people.
1:37:43 And then B, I’d love to talk about how we influence people.
1:37:48 So yes, I agree with you that people are all that stand in the way.
1:37:50 And we have to remember that we ourselves are people.
1:37:52 So we’re part of the problem.
1:38:02 And influence frameworks are powerful frameworks for getting what you want.
1:38:07 I think the place to start, because not all frameworks are simple.
1:38:12 Remember how we were talking about there’s foundational frameworks, there’s two step frameworks, and then there’s 12 step frameworks.
1:38:15 The thing to understand is frameworks all fit within each other.
1:38:18 They fit like nesting dolls, like Russian nesting dolls.
1:38:26 So when you learn any kind of framework that has to do with influence,
1:38:32 what you also have to learn are the sub frameworks inside of it to be able to execute the whole thing.
1:38:38 But the place to really start is understanding that influence and persuasion are not the same thing, right?
1:38:46 Persuasion is what happens when you actively put energy into changing someone’s mind
1:38:50 or getting someone to take a certain action with active energy.
1:38:56 Influence is what you have when you’re not talking.
1:39:01 So I can sit here and try to persuade you to come with me to dinner.
1:39:04 But that’s not influence, that’s persuasion.
1:39:09 Influence is what happens when something happens in the world and I’m the one that comes into your mind.
1:39:13 And you’re like, I wonder what Andy thinks about that, which probably doesn’t happen.
1:39:17 But one day hopefully it will happen if I gain enough influence, right?
1:39:21 That’s the difference. Persuasion takes energy, influence is passive, it doesn’t happen.
1:39:27 It takes a lot of experience, it takes a lot of engagement, it takes a lot of assessment, energy, trust.
1:39:32 It takes a lot of effort to get someone to a place where you have influence over them.
1:39:34 But there’s a framework for that.
1:39:38 There are frameworks and frameworks within frameworks that I’m happy to teach if you want to go through those.
1:39:42 Yeah, whatever you think is most useful for me and my audience.
1:39:46 So I’ll start at the lowest possible place.
1:39:53 And the lowest possible place, if you think of influence up here as an umbrella,
1:40:00 there’s a sub framework inside of that umbrella and then there’s a third inside of that.
1:40:02 So we’re going to start with that one first and grow.
1:40:05 And that framework is something called sense making.
1:40:09 Because if I want to influence you or if you want to influence me,
1:40:14 we have to make sense of the dynamic of our relationship.
1:40:20 Meaning one of us has to be in power and one of us has to comply with the other person’s power.
1:40:22 That’s the whole goal of sense making.
1:40:26 So that’s why we are starting at that framework.
1:40:31 Inside of sense making, if you imagine it like a cup, right?
1:40:35 Sense making is like a cylinder and just like you fill a cup with water,
1:40:38 you’ll fill this cylinder with sense.
1:40:42 The bottom third of the cup is what we call avoidance.
1:40:44 That’s where every relationship starts.
1:40:48 Every time you meet a new person, you try to avoid that person.
1:40:51 So first thought you have, even if you don’t want to admit it.
1:40:53 No, I’ll admit it.
1:40:56 No, that’s very much the nature of my life.
1:40:58 That’s the nature of every, that’s human nature.
1:41:00 We avoid what’s new.
1:41:02 So the first third is avoidance.
1:41:04 So you’ve got to fill the water.
1:41:05 You’ve got to fill the relationship.
1:41:10 You have to put enough time and energy into the relationship to get past the bottom third.
1:41:11 Now you’re making sense.
1:41:14 The next third is called competition.
1:41:19 Competition is all about the exchange of information, the exchange of ideas,
1:41:25 the exchange of energy because in an exchange, you’re building a relationship.
1:41:29 Even if you’re arguing, even if you disagree, even if you hate the other person
1:41:33 and you’re yelling in their face, you’re still investing energy into that person.
1:41:38 Whereas if you really didn’t care about them, you would just avoid them all together.
1:41:42 The last third is called compliance.
1:41:47 The whole reason that you compete is to have someone come out with compliance.
1:41:53 And compliance is the part where the power dynamic is identified.
1:41:59 So we’ve invested so much time in competition that now we’re not arguing and fighting anymore.
1:42:03 Now we’re starting to make sense of our relationship.
1:42:06 You’ve heard the phrase, we’ll just agree to disagree.
1:42:10 Essentially that is the top of the sense making cylinder.
1:42:15 You’ve filled the cup and where you land at the end is we’ll just agree to disagree.
1:42:21 Which is kind of a mutual understanding of each other’s position on whatever it was that you were competing over.
1:42:25 But you’re still a unit, you’ve still invested into a relationship.
1:42:34 So sense making is filling that first cup because now what we know at the conclusion of this phase is that we’re in this together.
1:42:41 I’ve poured water in, you’ve poured water in and if there’s anything that human beings hate to do, it’s waste their energy.
1:42:47 So I’ve put all this energy into you, you’ve put all this energy into me and now we have a dynamic between us.
1:43:01 Once there’s sense, once we understand and remember this is, if we agree to disagree, then we’ve made sense of our relationship as mutual peers on this particular topic, politics.
1:43:09 That doesn’t mean that we’re mutual peers in terms of conversations about family or conversations about business or conversations about you name it, exercise.
1:43:13 But we have a relationship enough that now we can talk about those other things.
1:43:18 So if I want to build influence or if you want to build influence, the first thing we have to do is not let people avoid us.
1:43:25 We have to get past the avoidance and then we have to compete with them to get them to invest their time and energy into our relationship.
1:43:32 And then we have to get to a place where there’s some sort of compliance, even if it’s only the compliance to sit and listen to me when I share my opinion that you already know you’re going to disagree with.
1:43:34 That’s still compliance.
1:43:44 That’s the foundational framework that feeds up into a secondary framework that we call no-like trust.
1:43:53 No-like trust is something that actually exists in the social media world, which was a really awesome surprise to me to find it there.
1:43:57 KLT, no-like trust, starts with discovery.
1:44:03 If you don’t know something exists, you can never like it because you don’t even know it exists.
1:44:07 Once you know something exists, you have to decide whether or not you like it.
1:44:14 Well, how do you decide whether or not you like it through this avoidance, competition, compliance, sense-making process?
1:44:18 Because as soon as you discover something new, it’s new, so guess what you try to do?
1:44:20 Avoid it.
1:44:22 You see what I’m saying?
1:44:33 After you get through the end of the compliance phase of sense-making, you’re basically you like whatever it is or whoever it is that you’re dealing with.
1:44:40 Maybe you don’t like them like they’re your best friend, but you’ve invested all this time and energy into them, so you do like them.
1:44:50 The secret sauce at CIA that we know that most people don’t understand is that you don’t have to like something a lot before you start to trust it.
1:44:52 You’ve heard the term “falling in love.”
1:44:57 There’s also a very real term called “falling into trust.”
1:45:05 You just spend enough time, long enough, and what happens is without even realizing it, you start to trust the person that you’re with.
1:45:09 That is the beginning of influence.
1:45:18 Even if I’m wrong, even if you disagree with me every step of the way, even if the only thing you like about me is going out and having a pint on Friday night,
1:45:22 where we debate and argue and bitch at each other about politics.
1:45:27 You still like Friday night going to the bar and sharing a pint with me.
1:45:33 You still like hanging out with me when we watch our two different soccer teams play or football teams play.
1:45:42 So because you like me enough to be with me, there will come a time where I win your trust in something, in some area.
1:45:46 Maybe it’s trust because I’m the only person who drinks with you.
1:45:52 So in a moment, you decide to tell me about how much you hate your boss, and now I’m the only one that knows you actually hate your boss, whatever it might be.
1:45:53 You will fall into trust.
1:45:55 We all fall into trust.
1:46:01 It’s one of the things that’s natural to human beings that we hate about ourselves is we trust the wrong people.
1:46:03 It happens to all of us.
1:46:07 So someone can trust you in terms of influence, even if they don’t like you?
1:46:13 Correct, because they will be invested enough into you that they believe something is predictable.
1:46:15 Think about somebody that you don’t like.
1:46:17 Think about somebody you really, really don’t like.
1:46:21 Are there still things about them that you would trust them to do?
1:46:27 Maybe not things they would do for you, but there are certain things that you would trust that they would do.
1:46:31 I already know that person is going to say something stupid to my kid.
1:46:35 I already trust that that person is going to put their garbage can at the end of my driveway.
1:46:40 So it’s fascinating because we usually think of trust as only being a positive term.
1:46:43 Trust is ambiguous.
1:46:47 It’s an agnostic term.
1:46:50 It doesn’t mean good things or bad things.
1:46:52 It just means a predictable outcome.
1:46:54 Do you know the lens I was thinking about as you were speaking?
1:46:56 I was thinking about randomly.
1:47:01 I was thinking about personal branding and LinkedIn, because I was thinking about personal branding strategies.
1:47:06 People go on LinkedIn and they have all these hot takes, and I was wondering through the context of what you were saying,
1:47:09 does it matter if people like what I’m saying?
1:47:13 If I’m going on LinkedIn every day and I’m doing another hot take or showing my opinion,
1:47:17 can I build trust with my audience, even if there’s loads of people disagreeing with me,
1:47:28 or is there a certain type of content or personal brand strategy that’s going to ultimately build more influence?
1:47:34 I love the question because what you’re getting at is a framework that we have called the power of polarity.
1:47:41 If you want to create power, if you want to create draw or appeal, which is power, you have to polarize.
1:47:49 You have to stand for something, because if you don’t stand for something, nobody really knows what you believe in.
1:47:51 So you have to polarize.
1:47:57 So to your point, there’s lots of people on LinkedIn, there’s lots of people on Facebook, on Twitter or whatever,
1:48:00 who are out there screaming something.
1:48:05 They’re making a point and they’re being drowned out by all the other people who are out there making a point.
1:48:07 Pierce Morgan, Elon Musk, you know.
1:48:09 Those are people who already have influence.
1:48:15 Okay, but in the case of Pierce Morgan, part of how he’s got his influences by polarizing.
1:48:17 Being polarity, by being polarizing.
1:48:22 And not being scared of the fact that people are going to tell him that they don’t like him.
1:48:26 Even better, I want people to tell me that they don’t like me.
1:48:35 That’s even better because what happens is when you drive polarity, when you drive polar response,
1:48:40 you create enemies, but you also create friends.
1:48:43 And what do friends do when enemies attack?
1:48:46 They defend, right?
1:48:51 So when you stand for something, even if only a small group of people agree with you,
1:48:55 they still defend you, they still support you, they still invest in you.
1:49:00 That means they’re moving from that avoidance, competition, compliance phase into no-like trust.
1:49:04 And then when they defend you, they can’t help but fall into trust because what are they defending?
1:49:09 They’re putting energy in defending you, so they’re going to trust you even more.
1:49:15 And when that group of people trusts you and other non-competitive people, other observers watch
1:49:18 that some people are attacking you and other people are defending you,
1:49:23 it makes them feel like they have to choose between attacking you or defending you.
1:49:26 Is there a way to stand for something correctly?
1:49:29 And is there a way to badly stand for something?
1:49:31 And I say this because as you were speaking, I was thinking about my friend.
1:49:34 My friend is really, really bad at LinkedIn.
1:49:39 And he comes to LinkedIn with very inconsistent takes on the world.
1:49:41 I’m going to give you an example.
1:49:50 For many years, he’s had a narrative about alcohol being bad and he’s been sober.
1:49:55 But then the World Cup came around and he posted on LinkedIn, the World Cup was in the Middle East,
1:50:01 that the Middle East should allow people to binge drink and posting against the sort of religious perspective that says alcohol is bad.
1:50:05 So he was like, people should be allowed to binge drink if they won in the Middle East.
1:50:07 But then his other perspective has always been that alcohol is bad.
1:50:09 And like, why do people binge drink?
1:50:12 And so the inconsistency has really fucked him up, I think.
1:50:16 Well, that’s showing why he probably also doesn’t have much influence.
1:50:19 Because people don’t know where he stands.
1:50:21 So there’s nothing to stand.
1:50:25 Like somebody who rallies behind him, like it sounds like when you were telling the story,
1:50:28 to a certain extent you were like proud of him when he was like…
1:50:31 Originally I went when he was clear what he stood for.
1:50:33 But every day is a different take.
1:50:36 And that’s what costs you your influence.
1:50:41 So he diminished his own power by not demonstrating polarity.
1:50:43 He should have just stood a ground.
1:50:47 Even if the ground isn’t popular, even if it’s not popular or positive,
1:50:53 if you stay in one place and you drive a clear polarizing message,
1:50:57 some people will rally behind you, some people will attack you,
1:50:59 either way you benefit from it.
1:51:01 This is one of the things I love about YouTube.
1:51:02 I’m sure you’ve discovered this too.
1:51:04 For anybody out there who’s trying to make money on YouTube
1:51:07 or grow an audience on YouTube or do anything with YouTube,
1:51:13 needs to understand the best comments are oftentimes the worst comments.
1:51:17 Because somebody chimes in and talks shit about something,
1:51:20 it only instigates more people to come in and leave a comment.
1:51:24 And guess what? YouTube wants comments.
1:51:28 They just want engagement because engagement means people are on the platform.
1:51:31 When there’s a split between thumbs up and thumbs down,
1:51:33 it means there’s polarizing content,
1:51:35 which means even more people are going to stay on the platform,
1:51:37 so they spread it even further and wider.
1:51:40 So you can’t be afraid of being polarizing.
1:51:42 You have to lean into being polarizing.
1:51:45 The way we use it at CIA is when you’re talking to a spy,
1:51:49 when you’re talking to somebody and you want them to commit treason against their country,
1:51:52 you have to be able to ask a polarizing question to find out
1:51:56 whether or not they’re going to hint that they would be traitors
1:51:59 or whether they are staunch supporters and nationalists.
1:52:01 But you have to test that barrier
1:52:04 if you’re ever going to actually develop the kind of relationship,
1:52:07 the kind of power to convince them to commit treason.
1:52:09 It made me think about brands as well because, you know,
1:52:12 there’s a lot of brands out there that have done really, really well
1:52:14 by standing for something, by being polarizing.
1:52:19 Okay, it was Jane Warren on my podcast that talked about her brand Demologica
1:52:20 and she said to me, she said,
1:52:25 “You have to be willing to piss off the 80% to get your 20%.
1:52:30 She goes, “You don’t need people to like you.”
1:52:33 She goes, “That’s not a brand. You need them to love you or hate you.”
1:52:34 She goes, “That’s a brand.”
1:52:36 It’s genius. It’s absolutely correct.
1:52:38 She is talking about polarizing.
1:52:42 She’s talking about that no-like trust process
1:52:47 and getting people to go beyond like into love you or hate you.
1:52:48 If they love you or hate you,
1:52:52 then they are in the trust side of the no-like trust process.
1:52:55 They either trust what you say
1:52:58 or they trust that they’re going to hate what you say.
1:53:02 But either way, they’re in the trust part of no-like trust.
1:53:07 I was a kid in my bedroom that was building my business all on my own.
1:53:10 One of the websites I used religiously was a website called Fiverr.
1:53:13 Fiverr is called F-I-V-E-R-R.
1:53:17 And Fiverr have just released a tour that I think is a game changer
1:53:20 for anybody that’s looking for quality freelance support
1:53:22 when you’re building a product, when you’re building a company,
1:53:24 when you’re building a project.
1:53:26 And it’s called NEO.
1:53:29 You can have a conversation with the AI agent called NEO.
1:53:33 Tell it about the problem you have and it will help you find the solution,
1:53:36 i.e. it will help you find the perfect freelancer
1:53:39 to write a brief for that perfect freelancer
1:53:42 and all you have to do is communicate exactly what your needs are.
1:53:44 It will select them, it will bring you together,
1:53:48 it will update the search results based on your conversation as it evolves.
1:53:51 And a couple of days ago when I needed a graphic designer for a project,
1:53:56 I used NEO and it got me the perfect freelancer in a fraction of the time.
1:54:00 Go and check it out right now, go to fiverr.com/diary
1:54:02 and you can check NEO out for yourself.
1:54:06 So what else do I need to know about influence and influencing other people?
1:54:12 You said persuasion is not the same as what was the other one, influence?
1:54:13 Influence, yeah.
1:54:15 Persuasion and influence are two different things.
1:54:17 So what about persuasion then? How do I persuade somebody?
1:54:19 Persuasion is a process that’s much easier
1:54:23 because it’s really just a matter of triggering an emotional response
1:54:28 and then guiding rational thought around that emotional response.
1:54:32 Honestly, persuasion is what exists far more in the world than influence.
1:54:34 Persuasion is what happens in advertising.
1:54:36 Persuasion is what happens when you watch a commercial.
1:54:39 Persuasion is what happens when you try to convince your kids to brush their teeth at night
1:54:42 or one day you will convince your children to brush their teeth at night.
1:54:48 That’s all persuasion because you are creating an emotional message.
1:54:50 It’s a question of messaging and narrative.
1:54:54 You’re creating an emotional message that emotional message is designed
1:54:59 to trigger certain emotional responses in the target that you’re talking to
1:55:04 and then you change the message itself but you hit on the same motion.
1:55:08 And the reason that you do that is because after they’ve been hit with enough
1:55:11 of the same emotional messages,
1:55:20 they start to develop a cognitive rational narrative that they adopt personally.
1:55:26 So the narrative of the deep state came from lots of emotional messages
1:55:28 about why you can’t trust the government
1:55:33 and then all those emotional messages turned into somebody or a group of people thinking,
1:55:36 well, if I can’t trust the government, what I can do is trust
1:55:41 that the government can’t be trusted because there’s a shadow government, right?
1:55:44 So that’s how you essentially, that’s how you persuade somebody.
1:55:48 So if you want to persuade someone to buy from your coffee shop
1:55:49 and not somebody else’s coffee shop,
1:55:52 you want to persuade someone to buy a Subaru and not a Nissan,
1:55:59 you want to persuade somebody to buy from your sales funnel immediately
1:56:02 instead of wait until your third email in your welcome series.
1:56:06 It’s all a matter of being able to set up a series of emotional messages
1:56:11 that drive a rational narrative that they decide for themselves
1:56:14 that brings them to a place where they take an action that you want them to take.
1:56:15 Give me an example.
1:56:21 Okay, so let’s say that you and I are trying to sell…
1:56:23 What about this “weep on my wrist” hashtag?
1:56:25 I had a hashtag investor hashtag sponsor.
1:56:27 What about this “weep on my wrist”?
1:56:29 You understand how a “weep” works?
1:56:31 What is it? Tell me what it is.
1:56:34 It is a fitness tracker, but it’s a sleep tracker.
1:56:35 It’s a stress tracker.
1:56:38 Tracks my heart rate variability.
1:56:39 So it’s bio data.
1:56:40 Yeah.
1:56:42 It syncs your bio data in one convenient place.
1:56:43 Yeah.
1:56:45 And I can see my friends bio data as well if they accept.
1:56:47 So we can kind of compete a little bit.
1:56:50 So it gives accountability and a sort of shared mission.
1:56:52 Yeah, and community, et cetera.
1:56:53 Right?
1:56:58 So if you want to persuade people to buy your hashtag sponsor, hashtag product, hashtag investor,
1:56:59 what’s it called?
1:57:00 “Woop”.
1:57:01 Yeah.
1:57:02 We want people to buy a “Woop”.
1:57:03 “Woop.com”.
1:57:04 Yeah.
1:57:05 So…
1:57:06 Slash-D-O-E-C.
1:57:08 Perfect.
1:57:15 So if we want people to buy a “Woop”, we don’t tell them buy a “Woop” because it’s an awesome
1:57:21 bio tracker that tracks your heart rate and tracks your sleep and tracks your body temperature.
1:57:24 We don’t tell them that because that’s what there’s other tools that do that.
1:57:27 What we have to do is give them some kind of emotional message.
1:57:28 Right?
1:57:32 So first, we’re going to choose an audience that we want to create an emotional message
1:57:33 for.
1:57:36 We both love the women that we’re with.
1:57:41 So let’s talk about people who are in a serious relationship or a committed relationship.
1:57:46 I very much care whether my wife is healthy, whether she’s sleeping well, whether she’s
1:57:48 got high stress.
1:57:52 So now I want to craft an emotional message about how “Woop” will help me make my marriage
1:57:57 better because I’ll be able to see what my wife is feeling without having to ask her.
1:58:00 What every man wants to be able to read her mind.
1:58:04 Now, people are feeling something.
1:58:05 Right?
1:58:06 Sales.
1:58:07 That’s amazing.
1:58:10 Say that again.
1:58:15 So let’s come up with another message, another emotional message for the same reason.
1:58:16 Right?
1:58:21 I really don’t like bedtime because at bedtime, my wife always melts down and yells at the
1:58:22 kids.
1:58:24 And she melts down because she’s had a rough day.
1:58:28 I’m coming home from a rough day and I have no idea how rough her day is and it doesn’t
1:58:30 matter because now it’s bedtime.
1:58:34 So if I had a “Woop,” what I’d be able to do is call my wife on the way home and say,
1:58:37 “Hey, babe, it looks like you’ve had a rough day thanks to your “Woop.”
1:58:41 Why don’t you take 30 minutes, go take a bath, do your whole self-care routine first
1:58:44 and I’ll deal with the kids and I’ll make dinner so that you can calm down and then
1:58:47 you can swap out and help me and we can be a team.
1:58:48 Right?
1:58:51 “Woop” makes married couples a team again.
1:58:52 I love that.
1:59:00 So now what we’re doing is we’re messaging to make husbands and boyfriends feel a certain
1:59:03 way about, “I love her already.
1:59:08 I want her to succeed and I also secretly know that if she succeeds, I succeed because guess
1:59:10 who goes to bed with her at night?”
1:59:11 Right?
1:59:12 That’s what we’re making them feel.
1:59:16 So if we did four, three, four, five messages like that, even if they were bullets on a
1:59:19 sales page instead of a phone telecom team, right?
1:59:20 Remember to do that.
1:59:28 What’s the logical, rational outcome that any male in a serious heterosexual relationship
1:59:29 is going to land on?
1:59:32 They take the 30-day free trial that we’re going to do.
1:59:34 That’s exactly what they’re going to do.
1:59:38 That’s exactly what they’re going to do with high probability that is empirically sound
1:59:45 that you can measure through clicks, open rates, and view time because you’ve crafted
1:59:48 a persuasive message.
1:59:49 What do people typically do?
1:59:56 Brands will typically come out and say something like, “Oh, they’ll set it on its features?”
2:00:00 Successful brands, which is the only brand that really exists because you’re not a brand
2:00:01 until you’ve had success.
2:00:05 Successful brands will do what you and I are talking about, but they won’t systematize
2:00:06 it.
2:00:08 They’ll let it be accidental.
2:00:15 I’m shocked how often advertising agencies create failed ads like bad ads because they’re
2:00:17 just throwing spaghetti at the wall.
2:00:18 They’re not following a system.
2:00:21 They’re not following a process like what we just talked about.
2:00:24 Create a series of messages and then create a rational response that’s high probability
2:00:29 and then find a way to measure it all and then systematize it and then scale your ad
2:00:31 spend to match the thing that you just built.
2:00:33 That’s not what they’re thinking.
2:00:35 They’re thinking, “What if we just talk about this?
2:00:36 What if we just talk about this?
2:00:37 This just happened in the news.
2:00:39 Let’s talk about that.”
2:00:41 They’re not using a system.
2:00:43 The place where most people go wrong isn’t with brands.
2:00:45 It’s with young entrepreneurs.
2:00:50 It’s with young entrepreneurs who become so myopically focused on their products that
2:00:53 they forget that there’s four Ps for marketing.
2:00:55 Product is just one of the four.
2:00:56 There’s also price.
2:00:57 There’s also place.
2:00:59 There’s also promotion.
2:01:03 Promotion is the one that I would say should be swapped with persuasion because if you
2:01:07 can promote something in a persuasive way, doesn’t really matter what you price it at.
2:01:11 It doesn’t really matter where you put it and it also doesn’t matter what the product is.
2:01:14 People will buy it because there’s a market for everything.
2:01:21 The place where people go wrong isn’t that they’re not trying.
2:01:25 The place where people go wrong is that they don’t realize that talking about the benefits,
2:01:30 talking about the rational benefits of the product is not persuasive.
2:01:32 Persuasion starts with an emotional message.
2:01:38 How do you translate that then to an interpersonal relationship context where I’m trying to
2:01:41 convince a … You talked about interviewing earlier.
2:01:44 You said that one of your case studies is a guy that learned how to interview.
2:01:49 How do I translate that so that if I walk into any interview ever, I’m going to walk
2:01:51 out with the job?
2:01:55 What do you think every interviewer is looking for?
2:01:58 Someone … Well, okay, so I’ve got two answers to this.
2:02:02 A, someone to do the job and then B, someone they like.
2:02:04 That’s really what they’re looking for.
2:02:05 It’s someone they like.
2:02:06 Yeah.
2:02:07 I do a lot of interviewing.
2:02:08 I spend a lot of my time interviewing.
2:02:10 When I’m not doing this, I’m basically interviewing people.
2:02:14 I’ve come to learn my own biases and that regard a little bit, but you’re so right.
2:02:16 It’s heavily about if you like the person.
2:02:17 Well, guess what?
2:02:20 I just taught you a framework for how to get through getting someone to like you.
2:02:21 Right?
2:02:23 Without a doubt, we agree.
2:02:26 Well, that was to get the influence, the framework, wasn’t it?
2:02:28 No like trust.
2:02:34 We went through the sense-making framework so that you could go from no to like to trust.
2:02:39 At the top of sense-making, that’s when you’re in the phase where people like or invested
2:02:41 in you.
2:02:48 But interviewers really like, isn’t people that they like, it’s people who are alike
2:02:49 the interviewer.
2:02:50 Really?
2:02:53 So I guarantee you that the people that you have liked interviewing the most, I’m even
2:02:58 willing to bet that you will admit in this conversation at some point, we’ll put that
2:03:04 on the line, that a big portion of your hiring is because you see elements of yourself in
2:03:05 the people that you hire.
2:03:10 I mean, I don’t consciously know that, but I totally believe it.
2:03:18 Because when you see someone who reflects elements of you, you immediately go through
2:03:21 the sense-making process and you flip to like and trust.
2:03:22 Interesting.
2:03:26 So we need to clarify this because when you say elements of myself, there’s parts of
2:03:28 myself that I’m like, I would never hire.
2:03:29 Correct.
2:03:31 But that’s not the part of you that you like.
2:03:32 It’s the part of you that you don’t like.
2:03:36 You trust that part of you to not be good at the job.
2:03:39 But there’s other parts of you that you trust to be good at the job and that’s what you
2:03:40 shoot for.
2:03:41 Right?
2:03:43 I’m also willing to bet that there’s people that you hire because you know that they’re
2:03:46 good at areas that you know you’re bad at.
2:03:47 Yes.
2:03:48 So that’s all interviewers.
2:03:53 All interviewers everywhere, what they dream of is that they walk into an interview and
2:03:59 across the table is someone almost exactly like them, who they enjoy talking to, who
2:04:05 they can relate to, who they feel instant connection and chemistry with because then
2:04:06 it becomes an enjoyable interview.
2:04:12 Because what every interviewer hates is walking into an interview that is draining and terrible
2:04:15 and hard and painful.
2:04:17 That’s what they don’t like.
2:04:21 And most of the time, the people interviewing are not actually the people who will be the
2:04:24 supervisor for the person that gets hired.
2:04:26 Oftentimes they’re just an intermediary interviewer.
2:04:32 So all they really want is to just get, find somebody who meets the qualifications technically
2:04:36 but has some sort of common ground with the interviewer themselves.
2:04:40 How do I make sure I’m that person?
2:04:42 You know, what can I do to make sure that?
2:04:47 Say that you are interviewing me or say that, let’s do it the other way around, I’ve got
2:04:52 the job that I’m looking for, looking to fill and you’ve come for an interview today.
2:04:56 So I’m going to do, I’m going to go through the sense making process, right?
2:04:58 As soon as I get on this call with you, I’m new to you.
2:04:59 So what does that mean I know?
2:05:02 I know that you don’t want to be on this call with me.
2:05:03 True.
2:05:04 Avoidance.
2:05:05 Assume coming in.
2:05:09 So what I have to do is I have to keep investing enough to get through the avoidance phase.
2:05:10 Well, what am I going to talk about?
2:05:12 How am I going to invest in this conversation?
2:05:17 I’m going to pool as much as I can from verbal and nonverbal cues that you give me.
2:05:21 I’m going to look at the decorations on the wall behind you, whether it’s in person or
2:05:23 whether it’s virtual, I’m going to try to pull from my environment.
2:05:25 I see that you’re using an iPad.
2:05:27 I see that you actually like to write on your iPad.
2:05:29 I see that you use different colors when you write on your iPad.
2:05:30 I also see there’s a journal under your iPad.
2:05:33 I can assume that inside that journal or handwritten notes that are actually done in
2:05:35 pen and ink, right?
2:05:37 There’s certain things that I can start to observe.
2:05:41 You have a very clear, you put clear effort into the way that you shave your face.
2:05:43 You have a very handsome look to your hair.
2:05:44 Thank you so much.
2:05:45 You’ve got the job.
2:05:46 You’ve got the job.
2:05:49 No, I don’t need to hear him.
2:05:50 It’s yours.
2:05:55 But I’m going to pool from all of this for the competition phase of the sense-making
2:06:00 process because all I need to do to get you to comply with my wishes, my wishes are to
2:06:01 get the job.
2:06:03 But I need to get you to comply with the wishes.
2:06:09 I need you to engage in a conversation with me that is competitive, meaning you will invest
2:06:11 in me and I will invest in you.
2:06:16 Think about how don’t think of competition like a zero-sum game with a winner and a loser.
2:06:17 I hear competition.
2:06:18 I hear arguing.
2:06:19 That’s what most people hear.
2:06:21 Most people think of competition as zero-sum game.
2:06:25 Somebody wins, somebody loses the competition.
2:06:30 Think of it more like a scrimmage in your favorite soccer team.
2:06:37 They’re like the red shirts play the green shirts, but it’s still the same football club.
2:06:40 They have spring training for baseball in the United States.
2:06:45 It’s all the Yankees, but they’re just playing the Yankees to practice with each other.
2:06:46 What are they doing?
2:06:47 They’re competing.
2:06:50 They’re honing their craft through competition.
2:06:52 They’re investing in each other.
2:06:55 They’re pitching and batting and trying to strike each other out and trying to catch each
2:06:58 other at the bases, but it’s all for themselves.
2:07:01 It’s all to improve the whole of the team.
2:07:04 That’s the competition that exists in the sense-making process.
2:07:08 I want to invest in you with my thoughts and my ideas and my questions, and I want you
2:07:11 to invest in me with your thoughts and your ideas and your questions, and yes, sometimes
2:07:17 they will be different, but in the difference, we will find the similarity, and regardless
2:07:21 of whether we find differences or similarities, we are filling the cup of investment to get
2:07:22 towards compliance.
2:07:27 Okay, so give me a specific example of how you might get me to go into that competition
2:07:28 with you.
2:07:30 Okay, so I’m going to start in an interview.
2:07:34 Most interviewees expect that the interviewer will ask most of the questions.
2:07:35 Yeah.
2:07:39 I would challenge anybody going into a job interview, ask more questions than the interviewer.
2:07:40 Really?
2:07:43 Ask more questions than the interviewer, because when you ask questions, especially open-ended
2:07:47 questions, it makes the person you’re talking to feel like they’re interesting, feel like
2:07:51 they’re important, feel like they’re special, and guess what’s not going to happen with
2:07:54 any other interview that day.
2:07:55 Nobody is going to ask them questions.
2:08:01 So if you were interviewing me for a job, and we’ve been on the phone, I would say,
2:08:03 “Steven, thank you very much for making time to talk to me.
2:08:04 How’s your day today?”
2:08:05 It’s been great.
2:08:06 Thank you.
2:08:11 I’m really excited for the job, but one of the things I have a question about right away
2:08:15 is when I look you up online, it looks like a lot of what you do is marketing, but I don’t
2:08:19 know if it’s like social media marketing, or if it’s more like an internet marketing
2:08:20 like advertising.
2:08:23 How would you characterize the core function of the business?
2:08:24 It’s kind of both.
2:08:27 We do all of the above, paid marketing, all kinds of marketing.
2:08:28 Which one is your favorite?
2:08:31 My favorite’s probably social media marketing, I think.
2:08:35 Is it because social media is so dynamic and always changing, or do you like social media
2:08:37 marketing for some other reason?
2:08:41 Yeah, and also I just think it’s very much the future in many respects, so I think it’s
2:08:44 the fastest growing medium, so that’s kind of where we focus.
2:08:49 I also think it’s the future, and I spend so much time on social media, and my family
2:08:51 spend so much time on social media that I really feel like if you want to connect with
2:08:57 somebody, you have to be in the social media world because it feels like a simulated relationship.
2:09:01 I completely agree.
2:09:02 Then I’d start asking the questions.
2:09:05 You would ask a question, and then I would answer your question, but I would still continue
2:09:09 to show investment into you by asking questions.
2:09:10 What does that do?
2:09:14 So I come away from that interaction, and you’ve asked me a lot of questions.
2:09:15 What do I come away feeling?
2:09:16 You tell me.
2:09:19 What does it feel like when people ask you questions?
2:09:21 Feels like you’re building a relationship.
2:09:23 Feels like you care.
2:09:26 Feels like you’ve thought critically before you came here.
2:09:27 Feels like you’re prepared.
2:09:29 Feels like you’re curious.
2:09:30 Well, there’s two opposites.
2:09:35 One opposite is I just pepper you with questions, and then you leave, and the other opposite
2:09:40 is that someone that just talks the whole time, like you pepper me with questions.
2:09:44 I had a couple of interviews, and I remember two last week.
2:09:50 Part of my feedback was I basically didn’t say anything, and it’s funny, I actually said
2:09:55 to my chief of staff, I said, “Oh, God, interview was an hour long,” and I go, “Gosh, I didn’t
2:09:59 say anything in the whole hour,” and do you know what, I came away feeling, I came away
2:10:04 feeling that if that’s what the job working with them is going to be like, “I don’t want
2:10:11 to work with them,” because for one hour I sat there, and this person just like at me,
2:10:12 and now you say it.
2:10:15 Now, I kind of understand why I felt that way, because you do want people to ask you
2:10:22 questions, and I think it’s that, but also part of me was worried that every day this
2:10:28 person is going to just like kill my eardrums, or is it just the ego part, where I’m just
2:10:30 like, “Be interested in me.”
2:10:31 I don’t know.
2:10:32 Or is it both?
2:10:36 Well, first of all, I am not advocating peppering with questions, so I want to make sure that
2:10:41 we don’t give anybody the mistaken idea that rapid-fire questions are the way to go.
2:10:43 Yeah, I was giving short answers, this is the problem.
2:10:47 It’s all good, because what the core thing to understand here is, you didn’t like being
2:10:52 spoken at, they were talking all the time, which means they weren’t asking you questions.
2:10:57 They asked me, we’re in our interview, they asked me zero questions, and when I said to
2:11:01 them, “If you’ve got any questions you’d like to ask me,” they asked me one, but that
2:11:05 was actually just teeing them up for another 20 minutes.
2:11:09 I walked away and logically I rationalized it to my team, I was like, “I think that person
2:11:12 would be quite difficult to deal with, because I think they’d be quite distracting,” and
2:11:18 this particular role is working with alongside me personally every single day, and I just
2:11:22 thought, “Gosh, I’m not going to get anything done,” but maybe that was a prefrontal cortex.
2:11:27 I think that your decision was 100% correct, but what I want to do is I want to juxtapose
2:11:31 that process against the person who would have asked you questions.
2:11:32 Which I experience a lot.
2:11:37 So if people ask you questions, how do you feel at the end of those calls?
2:11:45 I feel like they’re more thoughtful, and I feel like they’re smarter, because why the
2:11:48 hell would you come into an interview and not ask the person questions?
2:11:52 You’re also making a commitment for your entire life to this company, this job, to this person.
2:11:57 You want to make sure it’s correct, so a smart person would be interviewing me as well,
2:11:58 because they value themselves.
2:12:03 So if I wanted to win you as the interviewer, and I wanted to win that by making you feel
2:12:11 like you and I were similar people, what you just said is why the hell wouldn’t you ask
2:12:12 a bunch of questions?
2:12:14 Which makes me think that what you believe is if you want to work for a company for the
2:12:17 rest of your life, you want to go in there asking a bunch of questions.
2:12:22 So when somebody comes in asking questions to you that checks the box of this person
2:12:26 is thoughtful, this person is committed, this person is responsible, this person is doing
2:12:29 what I would do.
2:12:34 And that means on the sense-making no-like trust framework, you’re going to fall into
2:12:39 trust for that person much faster than you’re going to fall into trust for the person who
2:12:42 comes in word vomits on you.
2:12:44 And that’s all we’re doing.
2:12:49 We’re not saying that every employer is going to be the right employer for you, but what
2:12:55 we’re saying is if you want to take your probability of winning an interview from I don’t know what
2:13:01 my probability is to you have a solid predictable 30% chance of winning this interview, it really
2:13:07 is a simple as going in there with the idea to win the interviewer, read their body language,
2:13:13 listen to their verbal cues, hear the things they talk about, reflect and mirror their behavior
2:13:18 and their terminology, their tone of voice, how fast the cadence of their speech, reflect
2:13:23 that back to them, and then use this process of asking questions, open-ended questions
2:13:27 that give you more information that you can turn into knowledge that you can ask questions
2:13:32 about to create that flywheel of information, knowledge and experience that we talked about.
2:13:39 This framework that you call rice, reward, ideology, coercion, ego.
2:13:43 After you said that, I started to kind of see it everywhere in my life and even in the context
2:13:46 of an interview, I notice it sometimes now.
2:13:49 Can you explain what the framework is before we start talking about it?
2:13:51 Because you’re better explaining it than I will be.
2:13:56 So rice is a framework that we use to understand the core motivations that exist inside of
2:13:59 all people and it’s an acronym.
2:14:04 R stands for reward, I stands for ideology, C stands for coercion, E stands for ego.
2:14:08 And the idea is that the core motivation of all people to do anything that they would
2:14:16 ever do, the motivation, not the manipulation, but the core motivation is tied to one predominant
2:14:22 of those four core motivators and the other three are always still present, but at a lower
2:14:23 level.
2:14:27 So just like you said, once you recognize that all people are motivated by these same
2:14:31 four core motivations, you do see it everywhere.
2:14:35 So in terms of strength, you said to me last time that ideology was the strongest.
2:14:36 Correct.
2:14:38 I think you then said that ego was the second strongest.
2:14:43 You said reward was the third strongest and coercion was the weakest.
2:14:47 I know this because I did a tour and I played your, you saying that in every country that
2:14:49 I went to on stage for about two minutes.
2:14:51 So I know this really, this shit really well.
2:14:52 My memory is not that good.
2:14:56 I’ve been, I’ve been talking about this to about 35,000 people in Australia and everywhere.
2:14:58 I am flattered to have traveled with you all over the world.
2:15:02 Well, yeah, I’ve got some photos I’ll show you later, but as part of that, I really started
2:15:04 to see it everywhere else in my life.
2:15:08 So I’d come to an interview with a candidate and the candidate would turn to me and I would
2:15:13 hear them repeating back to me things that I’ve said in my book or things that I’ve
2:15:15 said in an interview.
2:15:20 So people know that I’m very pro like experimentation, for example, and I use this, I like increasing
2:15:25 my rate of experimentation, increasing my rate of failure terms that I use one percent.
2:15:28 I use this term all the time to describe marginal gains and this sort of marginal process of
2:15:29 improvement.
2:15:33 And so I would come to interviews and I started to notice that people were like repeating my
2:15:40 ideology in business back to me in those interviews, and it fucking worked.
2:15:41 Even though I knew.
2:15:46 And one of the things I did actually is I went back through my own personal history
2:15:50 and I looked at key moments where my life had changed.
2:15:54 So in the first email, this is the email that got me my first investor, which took me from
2:15:59 being this broke shoplifting student to being a business person and then sent me on my mission.
2:16:02 And then this is the email that got me the camera equipment, which helped me launch the
2:16:03 marketing of my business.
2:16:07 It got me 10,000 pounds, about 10,000 pounds worth of free camera equipment.
2:16:09 And these were both cold emails that I sent.
2:16:15 And with your framework in mind, I went back to kind of try and understand where I deployed
2:16:18 these elements of reward ideology, coercion, me go.
2:16:20 And I think they’re quite present in my emails.
2:16:22 So here’s what I’m going to do.
2:16:24 I’ve got the email in front of me.
2:16:27 So anyone that’s watching this on the video can take a look at this email if you want
2:16:30 to see what I was like when I was that age.
2:16:35 I want you to tell me how good I did in terms of reward, ideology, coercion and ego.
2:16:39 And I’ll put this on the screen if you want to, because it is screen recording, you can
2:16:43 circle the parts you’re referring to so everyone else can see.
2:16:45 Hello, sir.
2:16:47 My names.
2:16:48 So my names.
2:16:51 Did I spell it wrong?
2:16:53 That is awesome.
2:17:00 So my name is Stephen Bartlett and I’m, you definitely, I can see your, I can see
2:17:01 why you are struggling academically.
2:17:02 Yes, I can’t spell.
2:17:06 I’m an 18 year old guy from the UK with an entrepreneurial head on my shoulders.
2:17:10 I have ran several small businesses since I was 12 and made relatively decent amounts
2:17:12 of money doing so.
2:17:16 Last year I was featured on a BBC program here in the UK for being a young entrepreneur
2:17:20 and I was given a few nice things along with that, but that doesn’t really mean much to
2:17:21 me.
2:17:22 This is embarrassing.
2:17:26 For the last four months, me and a friend have been working tirelessly on an exciting
2:17:29 new project that I want to share with you.
2:17:35 I’ve, this is really sweet to see the 18 year old you here, man.
2:17:39 I’ve been tuned into your blog for a long time now and I’m familiar with your story,
2:17:42 so I would love your opinion of what I’m doing.
2:17:46 So this is really good stuff.
2:17:51 Your blog, your story, your opinion.
2:17:55 It also shows that you were researching him in advance, which makes me feel like the only
2:17:57 reason you’re reaching this person and reaching out to this person at all is because you already
2:18:00 know that your story mimics his story.
2:18:02 Correct.
2:18:11 He actually had started a pretty similar student website in the same city, it had gone
2:18:12 so well.
2:18:13 It had been sold.
2:18:15 An email lived in Wanaka and was like a super rich millionaire.
2:18:19 Was this person also, did they also struggle in school?
2:18:20 I actually don’t know.
2:18:21 I don’t know that much.
2:18:22 So that’s super interesting to me.
2:18:24 Okay, I’m going to keep going.
2:18:28 All the designs attached in the document are my own.
2:18:29 That’s interesting too.
2:18:35 You’re basically giving away IP up front and showing that you prepared more than just writing
2:18:41 an email, which is again feeding into some of the ego and the reward because this person
2:18:48 is whatever they see in that document, they’re going to benefit from it.
2:18:53 I made on publisher and at the moment I have no expertise in web design whatsoever.
2:18:56 I’m at the stage now where I’m looking for a mentor investor to guide me in getting the
2:18:58 website live.
2:18:59 So please let me know what you think.
2:19:00 This was super smart.
2:19:07 Not asking for an investor, but asking for a mentor because what that did is it deloaded
2:19:08 the pressure.
2:19:13 So if they had read this far, if they got to this place, you weren’t asking for money.
2:19:17 You were potentially just asking for some attention and some guidance.
2:19:18 Let me know what you think.
2:19:21 Although we have had a few cheeky offers from local venture capitalists, we are still
2:19:23 looking for the right person.
2:19:28 And after reading through your website, I believe you are that person.
2:19:32 Kind regards and thanks for your time, Steven, Steve Bartlett.
2:19:41 So it’s interesting to me because you made a very strong ego play with referencing all
2:19:43 of his success.
2:19:47 The ego was the strongest thing that you leaned on, showing that you were aware, showing
2:19:51 that you knew the person, knowing that the story was going to resonate with him.
2:19:55 You may have accidentally also honestly, man, seeing the typos that are in here, you may
2:20:05 have accidentally triggered a response inside him that was reciprocity.
2:20:09 Either somebody gave him a chance when he didn’t know if somebody would give him a chance
2:20:13 or maybe he struggled in school or maybe he has a son or a sister or a brother who struggled
2:20:16 in school because your typos are really quite significant.
2:20:20 There’s no way somebody would read this and think that you were a well educated 18 year
2:20:21 old.
2:20:22 You know what I’m saying?
2:20:23 Yeah.
2:20:24 So you may have really struggled.
2:20:25 You may have accidentally stumbled into something awesome.
2:20:28 I don’t know if you’re still in contact with this person, but I would ask that question.
2:20:30 We’ve got four core motivators.
2:20:31 Ego is very clear.
2:20:37 Every time you talk to them or this person about them, you’re stroking their ego and
2:20:39 you’re not doing it in a glaring way.
2:20:44 However, ideology is the strongest of the motivators.
2:20:50 When I see you say that you were an 18 year old guy from the UK, what goes through my
2:21:00 head is the ideology of who doesn’t want to give a brave kid writing them an opportunity.
2:21:01 What millionaire out there?
2:21:06 What decimal millionaire or centimillionaire or ultra high net worth?
2:21:12 If they get the email at all, who doesn’t want to at least give this 18 year old brave,
2:21:13 brazen kid a chance?
2:21:14 Because you know what?
2:21:18 I would have done something like this when I was 18.
2:21:20 Now you could be tapping on ideology without even knowing it.
2:21:21 Well, he did.
2:21:22 He did.
2:21:27 He started a student website in the same city at roughly the same age.
2:21:28 So there you go.
2:21:32 You already knew that there were going to be commonalities between the two of you.
2:21:40 You were winning the interviewer just as much as you were leveraging the rice framework.
2:21:41 What about the other email?
2:21:44 So there’s another one on that, which is here.
2:21:46 Just take a look at it if you could.
2:21:47 So this was the email that I sent.
2:21:54 I sent 10 of these emails out to every camera company I could, Samsung Panasonic, et cetera,
2:22:00 and within 48 hours of Panasonic receiving that email, a guy called Leah Panasonic.
2:22:03 I literally just, because you were coming, I went on his LinkedIn to see where he now
2:22:04 works.
2:22:08 So thank you, by the way, Lee, that used to work at Panasonic for giving me a shot.
2:22:12 Lee from Panasonic responded to that email that you have in front of you and said, what
2:22:13 kind of cameras do you want?
2:22:14 We’ve got some returns.
2:22:15 I’ll send them to your doorstep.
2:22:21 In 48 hours of that email, a big box of cameras, like they were brand new to me, brand new
2:22:25 spanking cameras came to my doorstep, multiple of them, and that allowed me to do the marketing
2:22:27 for my business at the very early stage.
2:22:29 Again, it was just a cold email.
2:22:30 That’s amazing, man.
2:22:31 All right.
2:22:32 Hello there.
2:22:34 My name is Stephen Bartlett.
2:22:39 I’m a 19-year-old student, and I’m part of an upcoming exciting student website.
2:22:42 So in March last year, I began developing an idea I had that focused on bringing together
2:22:43 the student community.
2:22:47 One month later, I have the backing and support of all the universities in the Northwest who
2:22:50 are working with us every step of the way.
2:22:51 We are now a few months from launching the website.
2:22:56 We have received so much support from companies such as Dominoes and Subway that we are now
2:23:00 hoping you guys at V.Ho will be kind enough to help us out.
2:23:04 I’m going to circle that for sure, because you’re triggering a little bit of competition.
2:23:05 You wait till the end.
2:23:09 Which is really smart.
2:23:12 And you’re showing credibility with the backing of multiple universities.
2:23:13 All right.
2:23:17 My name includes media journalism students who have media and journalism students, who
2:23:19 have a passion for producing media content.
2:23:23 It also includes our web developer who loves building cool websites.
2:23:27 It includes the universities and the university unions who are supporting us constantly, and
2:23:30 it includes our mentors who are social media and web experts.
2:23:37 You are really hitting reward pie here, because you’re basically saying all of these people
2:23:39 are going to know that you’re helping.
2:23:43 All these universities, all these students, media and journalism, guess what they both
2:23:44 need?
2:23:45 Cameras.
2:23:48 So you’re really leaning hard into the reward here, and it’s pretty awesome.
2:23:55 You are also hitting on ideology, because if it is a competitive business, it wants
2:23:56 to compete.
2:23:57 It doesn’t want to be second to Subway or Dominoes.
2:24:03 It wants to be side by side with Subway and Dominoes, especially in 2012 when both of
2:24:07 those companies were pretty strong leaders in the industry.
2:24:10 This is going to be a national student website, and one feature of our website involves us
2:24:13 producing our own video content from the student community.
2:24:16 This can range from students interviewing famous people, students reviewing student
2:24:19 events to student reporters covering news events.
2:24:23 In order for this to be the case, we are in need of an HD video camera and wanted to know
2:24:26 if Veeho would be kind enough to donate one.
2:24:30 In return, we would feature Veeho on our website as a sponsor.
2:24:35 We would also promote the camera and Veeho at the end of all videos that we make as a
2:24:37 young group of students.
2:24:40 This would really mean a lot to us, and we would be sure to show our appreciation in
2:24:42 every opportunity.
2:24:46 Ideology again, talking about students and talking about the youth.
2:24:50 There’s no real coercion in this, for sure.
2:24:55 I would also say that Ego was not really…
2:24:58 You focused on reward rather than Ego, because you didn’t know who Lee was.
2:25:01 It was a bit of coercion in the one that I sent to the investor, wasn’t there?
2:25:07 As I said, we’ve had some offers from venture capitalists, which is kind of saying that
2:25:09 I have other offers.
2:25:12 Kind of, but that’s not coercive.
2:25:18 Coercion means that you are leaning into the shame, the guilt, some sort of negative feeling.
2:25:20 Competition is not a negative feeling.
2:25:21 Competition is how we build trust.
2:25:22 Okay.
2:25:25 So me mentioning that I have other opportunities isn’t coercion.
2:25:29 You should always mention that you have other opportunities, even if you don’t always.
2:25:34 It’s one of those areas where you always have other opportunities.
2:25:37 You could always take the opportunity of stop trying.
2:25:39 So there’s other opportunities always.
2:25:43 Is there ever a place for coercion, which is the C in the Rice Frame framework, any emails
2:25:44 like this?
2:25:45 Yes.
2:25:50 There’s a place for it, but you have to use it gingerly, because the problem with coercion
2:25:56 is once you use it, you violate the trust that you’ve built.
2:25:57 Okay.
2:25:59 So you can basically use it once.
2:26:05 Or once you employ it, you essentially have to continually use it because once it’s no
2:26:11 longer useful to you, then the person that you’re coercive, the person that you’re coercing
2:26:13 is free again.
2:26:15 Coercion, if you think of coercion, it’s like a cage.
2:26:20 So you get somebody into the cage and then you have control over them in the cage, but
2:26:24 once you open the door of the cage, they’re going to run out and never get back in the
2:26:25 cage.
2:26:26 Okay.
2:26:29 You talked about these four C’s of influence.
2:26:30 Have we covered that?
2:26:33 The four C’s that we’re talking about are the four C’s of building influence rapidly,
2:26:39 specifically building influence in a workplace environment, right?
2:26:46 It’s consideration is the first C, consistency, collaboration, and control.
2:26:49 Those are your four C’s.
2:26:54 When you consider consideration, consideration means I put myself in your shoes, I consider
2:26:55 what life is like for you.
2:27:02 You’re my boss, you’re my co-worker, you have a family, you go home, you’re trying to exercise,
2:27:04 you’re trying to make a living, you’re trying to do all the same things I am.
2:27:09 So if I consider your point of view faster than you consider my point of view, I have
2:27:11 the advantage.
2:27:13 That’s what the first C is, consideration.
2:27:14 That’s pretty perspective again, right?
2:27:16 It’s perspective again, exactly.
2:27:20 Consideration is technically a legal term, so attorneys and lawyers all know what consideration
2:27:24 is, but it’s the rest of us who have not gone to law school that don’t recognize that consideration
2:27:30 is another word for perspective, but it’s also a legal term that stands for the same thing.
2:27:34 Consistency is the act of being consistent.
2:27:39 What’s powerful is that very few people are actually consistent.
2:27:41 Most people are inconsistent.
2:27:43 Think about the friend that you were talking about on LinkedIn who can’t even have a consistent
2:27:47 message, can’t even have a consistent opinion about alcohol, right?
2:27:54 The fastest way to burn influence, the fastest way to burn your persuasive ability and burn
2:27:59 your sense-making relationship with people is to be inconsistent, because nobody wants
2:28:03 to invest relationship into an inconsistent person.
2:28:06 Inconsistent in your perspectives, your values, your beliefs.
2:28:11 Your actions, what you say, what you do, what you spend your money on, consistency is what
2:28:13 breeds comfort and confidence in people.
2:28:19 It’s what builds influence, because when the rubber hits the road, when bullets start flying,
2:28:24 when all hell breaks loose, you want to know that the person that you believe will be there
2:28:25 will be there.
2:28:30 A consistent person is somebody that you believe will be consistent, even if you don’t like
2:28:31 him.
2:28:32 Even if you don’t like them, right?
2:28:35 Third C is collaboration.
2:28:38 Collaboration becomes really powerful, because what most people are doing is they’re trying
2:28:40 to find some sort of compromise.
2:28:44 A compromise really just means you don’t get what you want and I don’t get what I want,
2:28:48 and we find something in the middle that neither of us wants, but we’ll both accept.
2:28:50 That’s a shit deal.
2:28:53 What we really actually want is not compromise.
2:28:55 What we want is collaboration.
2:29:01 Collaboration means you bring your idea, I bring my idea, and together we create a third
2:29:04 better outcome for both of us.
2:29:06 That’s what collaboration is.
2:29:08 What makes collaboration different than compromise.
2:29:14 What we want from our government is a collaborative government, not a government that compromises
2:29:19 with each other, and yet what the popular public narrative is, is that we need a government
2:29:20 that compromises.
2:29:21 Well, shit.
2:29:22 A government that compromises is always losing.
2:29:26 A government that collaborates is always gaining.
2:29:27 The third C is collaboration.
2:29:34 If you find somebody who is considerate, who is also consistent and also collaborative,
2:29:36 do you see what we’re building here?
2:29:40 We’re building influence, and then the fourth C is control, and control is the one that
2:29:43 is super important, and control is the thing that people drop all the time when they’re
2:29:45 trying to build influence.
2:29:52 Control means that you capitalize, you execute on all the social benefit that you’ve built
2:29:57 with these first three C’s, and now you actually take the action to get what you want.
2:30:00 You ask for the cameras.
2:30:02 You ask for the opportunity.
2:30:04 You ask for the interview.
2:30:09 You ask for the favor, or you go out and you tell the boss, “I’m ready to be the one
2:30:11 that gets promoted to the manager job.
2:30:13 I’m the one that gets to go on vacation for Christmas.
2:30:15 I’m the one that gets to do this.”
2:30:20 Then you cycle back to the fact that you’ve done the other three C’s, and you’re doing
2:30:24 it in a way that exercises your control over the situation.
2:30:29 The four C’s are the tool to build influence in a professional environment because the
2:30:36 actual thing that you’re building, the term that we use, we don’t call it influence inside
2:30:37 the walls at Langley.
2:30:40 We call it social capital.
2:30:41 Where’s Langley?
2:30:44 Langley, Virginia is the headquarters for CIA.
2:30:51 We call it social capital because just like real currency is capital.
2:30:55 When you engage in the process of building influence using the four C’s, what you’re
2:31:00 actually building is a savings account of social capital.
2:31:02 You’re building reciprocity.
2:31:03 You’re building leverage.
2:31:05 You’re building favors.
2:31:08 You’re building IOUs.
2:31:12 When you have this pile of money, the only thing that you can do with a pile of money
2:31:14 is spend it.
2:31:16 You have to spend it to get what you want.
2:31:17 That’s what the control is.
2:31:22 That’s what the C is and the four C’s of building influence through social capital.
2:31:24 Is that what great leaders do?
2:31:30 What great leaders do is they find either they’re taught a process similar to this or
2:31:35 they learn the process over time.
2:31:41 Essentially, the dark side to leadership that people don’t like to admit to is that very
2:31:45 rarely are leaders well liked.
2:31:51 Leaders are respected, leaders are trusted, but leaders are very rarely liked.
2:31:55 They might be liked a hundred years later like artists, but usually in the moment they
2:32:01 are not well liked and it’s because they know how to exercise control.
2:32:02 Nobody likes to be controlled.
2:32:06 Nobody likes to feel like they are under control.
2:32:07 Nobody likes to feel leveraged.
2:32:09 Nobody likes to feel sold.
2:32:15 Nobody likes to feel pressure, but when you have that pot of social capital, when you
2:32:21 have the leverage, when you have the power, you have to exercise it to prosecute the vision
2:32:22 that you’re trying to build.
2:32:27 If you’re the type of leader that does all these other things, they’re super considerate
2:32:33 of other people, they’re collaborative, they’re consistent, but you never exercise control.
2:32:34 You’re not a leader.
2:32:35 What are you?
2:32:36 You’re an assertive follower.
2:32:38 You’re a reliable partner.
2:32:39 You’re a peer.
2:32:41 You’re a good friend.
2:32:42 Are you a coward?
2:32:47 No, I wouldn’t say that you’re a coward because, remember, cowardice is the opposite of courage
2:32:52 and courage is defined by showing courage or doing the thing that you’re afraid of.
2:32:55 I mean, it takes a bit of courage to exercise control.
2:32:58 Absolutely, but not everybody wants control.
2:33:01 There are lots of people out there who don’t want to be a leader.
2:33:07 If you are a leader, if you want to be a leader and don’t exercise control over the leverage
2:33:11 and the social capital that you’ve built, you are not a leader.
2:33:13 You are an aspiring leader.
2:33:15 You are a developing leader.
2:33:21 You are a hopeful leader, but you are not a leader because a leader has to be able to
2:33:27 take action that inspires others to follow even if they don’t like you.
2:33:30 Even if they don’t like you because here’s the reality of it.
2:33:34 A leader is not what you claim to be.
2:33:42 A leader is what you demonstrate to be because a leader who leads an army of none is not
2:33:49 a leader and someone who is leading an army but doesn’t call themselves a leader, still
2:33:50 a leader.
2:33:53 What do you think are the sort of core components of a great leader?
2:33:57 You go to a lot of companies, you speak to a lot of executive leaders.
2:34:00 What are the ones that you respect the most, whether they’re clients of yours or people
2:34:02 you’ve seen within history?
2:34:07 There’s an element of honesty that’s critical to a leader.
2:34:14 You have to be honest and you have to be objective about what you see, what you feel, what you
2:34:22 experience because true leadership means that you have to execute against a vision and you
2:34:24 have to inspire people to follow you.
2:34:29 If you’re not honest about why you do what you do, if you’re not objective about the
2:34:34 current reality, then there’s no way that you’re going to be able to create, to cast
2:34:41 a vision that’s realistic and ignite an audience of people to follow you towards that vision.
2:34:45 Honesty is critical, objectivity is critical.
2:34:52 Leaders also have to have an incredible amount of courage because they’re always doing something
2:34:53 that they’re afraid of.
2:34:56 They’re always taking the next risk.
2:35:02 They’re always challenging the misbelief or the incorrect information.
2:35:04 They’re always upsetting their spouse.
2:35:06 They’re always missing out on time with their children.
2:35:09 They’re always stepping on the toes of half of their company.
2:35:12 They’re always upsetting somebody.
2:35:19 You can’t be a leader without having the courage to hurt 80% of the people that you talk to
2:35:23 because if they’re not completely in line with the vision that you’re trying to lead
2:35:28 towards, they need to be brought in line with the vision that you’re leading.
2:35:31 Sometimes that means you’re going to tell them bad news.
2:35:33 Sometimes that means you’re going to slap them over the back of the head.
2:35:38 Sometimes that means you’re going to cut them off and let them float.
2:35:43 You have to have courage, which specifically means doing the thing that you’re afraid of
2:35:49 to be a leader, which is why, to me, the most important component of being a leader is accepting
2:35:55 that you will be lonely forever.
2:35:58 That’s the unfortunate fact of being a leader.
2:36:04 It’s lonely at the top and every general has talked about it.
2:36:06 Every president has felt that there’s a reason presidents go gray.
2:36:13 Michelle Obama will look very good when she’s gray, but you have to be willing to be lonely.
2:36:17 If you’re not willing to be lonely, then you’re not courageous enough to be lonely, then you’re
2:36:21 not fit to lead.
2:36:24 You walk through life like seeing people, be honest, as puppets.
2:36:26 Not puppets, no.
2:36:27 Not puppets.
2:36:33 I do walk through life seeing people as worthy or unworthy investments.
2:36:34 Interesting.
2:36:43 Because especially to bring in full circle back to losing my grandmother, we only have
2:36:49 a certain number of minutes, seconds, breaths.
2:36:56 I feel like I was blessed and privileged to get the skills to rapidly identify the people
2:37:02 who are worth my breath, the people who I can invest in with my words and my thoughts
2:37:04 and my actions and my time.
2:37:12 Those people will create an ROI that doesn’t pay me back, but pays back my children and
2:37:18 my children’s children, because the people who learn and who apply and who support the
2:37:23 work that I’m doing are the people who will make the future, the world of tomorrow.
2:37:25 The world of tomorrow is not for me.
2:37:27 The world of tomorrow is for my family.
2:37:33 I feel like, unfortunately, that is what a lot of my relationships boil down to.
2:37:34 The people that I —
2:37:36 Transactional.
2:37:38 But all relationships are transactional.
2:37:40 We just don’t like to admit it.
2:37:44 For me, I feel like, because I already know all relationships are transactional, I now
2:37:52 cultivate the transactions that yield the most, rather than transactions that just happen
2:37:59 where so many people are trapped in relationships where they don’t have any return on investment
2:38:00 from that relationship.
2:38:04 Or even worse, they keep investing in the relationship and it’s a money pit and it just
2:38:07 keeps taking and taking and it never gives back.
2:38:10 They don’t know how to get out of that relationship where they feel trapped or they feel lost
2:38:12 or they feel abandoned.
2:38:17 If I had to pick between being somebody who literally looks at everybody as a win or
2:38:23 lose transaction or being a person who’s constantly investing in the wrong person,
2:38:26 I’m very happy to be where I’m at on this fence.
2:38:29 Does that change your life in some respects?
2:38:32 Because if I looked at every real — what people will be thinking, they’ll be thinking,
2:38:34 “Oh, God, Andrew, that’s a sad life.
2:38:38 That’s a sad life just to see everything as a transaction.”
2:38:41 It’s not a sad life.
2:38:47 Seeing things as transactions is not the same thing as accepting that everything is a transaction.
2:38:48 I don’t see everything as a transaction.
2:38:53 I don’t see my children as some sort of return on investment.
2:38:55 I don’t see time with my wife as some sort of return on investment.
2:39:01 I don’t see it as a transaction, but I accept that what it is is a transaction.
2:39:05 They want love, they want attention, they want affection.
2:39:10 In return for that love, time, attention, and affection, they will give love, time,
2:39:15 attention, and affection, and we will build positive memories for the future.
2:39:16 It’s transactional.
2:39:23 If I want my wife to be okay with me taking a 12-day work trip, I have to put a little
2:39:27 bit of time and effort into the 12 days before the 12 days that I leave because I have to
2:39:29 build some goodwill.
2:39:32 We understand that this is how it works intrinsically.
2:39:35 We just don’t want to accept that what we’re talking about is a transaction, going to the
2:39:40 bank and saying, “I’m going to take a loan in a little while, so I need to fill out my
2:39:42 paperwork and get pre-approval.”
2:39:45 It’s the same concept, it’s the same process.
2:39:50 It doesn’t mean I see everything through a lens of cold-heart transactional relationships.
2:39:55 I see a lot of life that way, but I don’t see all of life that way.
2:40:01 The parts of life that I do see as transactional, I leverage that perspective so that I can
2:40:06 maximize my investment in the relationships that I do not see as transactional.
2:40:07 It’s so true.
2:40:11 I think the big takeaway for me and all of that as well is just thinking about the relationships
2:40:12 that are really doing nothing for you.
2:40:16 I’ve got a couple of relationships like that that really probably aren’t doing anything
2:40:17 for me.
2:40:18 It sucks.
2:40:20 Even at our level, it sucks because you still see yourself doing it.
2:40:21 Yeah.
2:40:24 Like, “Why am I doing this?
2:40:26 Shouldn’t I know better by now?”
2:40:28 Inevitably, you come back, it’s like getting drunk.
2:40:30 I guess you don’t know what it’s like to do that.
2:40:32 Just people know what it’s like.
2:40:33 I used to get drunk.
2:40:37 You get drunk, you get sick from being drunk, and what’s the next thing you tell yourself?
2:40:40 I’m never getting drunk again.
2:40:43 It happens again, and you feel like an idiot.
2:40:47 It happens in business, it happens in life, it happens all over.
2:40:52 Some people do really waste their entire lives just like entertaining relationships that
2:40:53 are doing zero for them.
2:40:59 They go for lunch and brunch and the two-hour phone call and the small talk on WhatsApp
2:41:04 just for nothing that said pouring all of their life into these nothing relationships,
2:41:07 these sewers, these leeches of relationships.
2:41:11 If they don’t recognize that it’s a transaction and they ask themselves continually, “What
2:41:12 is this doing for me?”
2:41:17 Correct, and then you can’t feel guilty asking yourself, “What is this relationship doing
2:41:18 for me?”
2:41:20 That is just you being objective.
2:41:26 That is just you being focused on accountability and honesty like any good leader should be.
2:41:27 What is your book coming out?
2:41:31 You’ve got a book, your new book that you told me last time was on the way, but the
2:41:32 CIA weren’t approving it.
2:41:33 Correct.
2:41:36 They have still not approved it.
2:41:40 We are actually expecting by end of month this month to get their formal approval.
2:41:44 Once it happens, I will let you know for sure because trust me, my publisher is also very
2:41:47 nervous about when CIA approves the book.
2:41:50 So the book is called Red Cell.
2:41:53 Probably going to be released in summer 2025, but pre-orders will be available.
2:41:57 Maybe by the time this episode comes out, if that’s the case, we’ll link it below.
2:41:58 Oh, that would be exciting.
2:41:59 Just the pre-orders.
2:42:00 Absolutely.
2:42:01 Very exciting.
2:42:03 What is the book about?
2:42:08 The book is finally, my wife and I get to release the details of our operational history
2:42:10 together, and that is what the Red Cell is about.
2:42:11 Oh, wow.
2:42:16 It’s about what we did together in the field as a tandem clandestine couple, how we operated,
2:42:21 how we worked together, how we managed our marriage and our operations, and the team
2:42:22 that we built around us.
2:42:28 It was all very unique at the time, and we’re very proud of it, but it’s sensitive, and
2:42:31 CIA does not like telling sensitive stories.
2:42:34 For anybody else, that wants to check out where you can support them in the meantime,
2:42:37 Everyday Spy is the key place to go to the website, everydayspy.com.
2:42:38 Absolutely.
2:42:39 Everydayspy.com.
2:42:44 You can also find us on YouTube on the Everyday Spy podcast, and of course, you can find us
2:42:46 on social media everywhere at Everyday Spy.
2:42:47 Your channel.
2:42:48 I really love it.
2:42:49 I appreciate it.
2:42:54 I really love all the work that you do, and I think it’s so important because you’re
2:43:02 so honest, and there’s very little bullshit with you, there’s very little virtue signalling,
2:43:06 which means that we can just be grown-ups and talk about the reality of things.
2:43:10 We don’t have to fluff around things, so it’s really, really, really great to talk to you
2:43:13 all the time, and I think that’s also why you’re so resonant, because people, they
2:43:14 trust you.
2:43:16 And it goes back to what we were saying.
2:43:17 Even if they don’t like me.
2:43:18 Even if they don’t like you, they trust you.
2:43:19 I think people like you.
2:43:20 People love you.
2:43:21 People in our comment section.
2:43:22 Obviously, you get the conspiracy theory lot.
2:43:29 I think you’re still part of the CIA or whatever, but side of that, people are so, so, so happy,
2:43:32 and they do appreciate the work you’re doing, because it really does help people change
2:43:36 their lives, because as you said, so many people are trapped in that shed.
2:43:41 And as you said, they know that there’s something out there better, and they’ve tried a bunch
2:43:46 of shit, and they’re still in the shed, and you give them a rubric, a framework to start
2:43:51 to run tests in their life, to see if there’s a way out the shed, and it’s not going to
2:43:55 be simple, and it’s not going to be easy, because if it was, it wouldn’t be worth it.
2:43:59 But there is a way, and that hope alone, I think, can really get people off the sofa
2:44:02 and towards the life that they deserve.
2:44:03 So thank you, Andrew.
2:44:06 We have a closing tradition where the last guest leaves a question for the next.
2:44:14 Question the few is, presumably, you either do or don’t in toward believing in an afterlife
2:44:16 or something after death.
2:44:25 If your belief were proven definitely wrong, how would it change your behavior today?
2:44:26 So which one do you believe, I guess?
2:44:28 I believe in an afterlife.
2:44:29 Interesting.
2:44:30 I believe in an afterlife.
2:44:36 I don’t think I can conceptualize what that would be, but I believe that there is something
2:44:39 after we pass.
2:44:45 And if that was proven definitively wrong, you know what’s really fucked up is if that
2:44:49 was proven definitively wrong, I would probably still challenge the proof.
2:44:51 It would be hard to let that go.
2:44:56 It would be hard to trust the proof.
2:45:00 You know, I guess the answer then to the question is, how would my life change?
2:45:09 I would spend a lot more time thinking and challenging the belief that I currently spend
2:45:14 no time reflecting or thinking about.
2:45:15 Does that make sense?
2:45:20 So yeah, you’d spend more time challenging the belief that there’s an afterlife.
2:45:22 Yes, which is kind of crazy.
2:45:29 I would spend more time and energy challenging the proof that proves my fundamental belief
2:45:30 wrong.
2:45:36 I would spend more time in that thought process than I spend in that thought process now.
2:45:37 Why?
2:45:38 To try and change it.
2:45:45 I don’t think I think it’s because it would create such a sense of dissonance in my head
2:45:50 because I’ve believed it for so long and now it’s definitively proved wrong.
2:45:55 It’s not like you can just flip a coin and be like, oh, I was wrong, but in this example,
2:45:56 you would basically be there.
2:45:57 You’d be proven.
2:45:58 I know.
2:45:59 So you’d be convinced.
2:46:04 So you wouldn’t actually be interrogating it because that’s what you would believe.
2:46:06 So I guess you’re right.
2:46:11 If the question is assuming that as soon as the proof comes out, I accept the proof and
2:46:15 I accept the new reality, that’s a fair question too.
2:46:18 That’s a fair interpretation.
2:46:23 I think I would probably be that much more cautious and careful with the life that I
2:46:26 have to know that there is no second life.
2:46:27 There is no second.
2:46:28 There’s no after chance.
2:46:33 There is no coming back and visiting your children their dreams.
2:46:34 There is no meeting them in heaven.
2:46:37 There is no nirvana.
2:46:43 There really is just black after you pass would make me that much more invested in the
2:46:46 moments that I have now because it’s all I got.
2:46:50 Would it change any decision you’ve made in the past?
2:46:51 Yeah.
2:46:54 Just like the day to day decisions, would you damn it would hold?
2:46:56 This question sucks, man.
2:46:58 Good question.
2:47:03 The answer, if I knew that and I had to go back, I would change all sorts of things.
2:47:08 I would take less risks, like less physical bodily risks.
2:47:10 I would have never learned how to ride a motorcycle.
2:47:12 I would have never skydived.
2:47:13 I would have never learned to free dive.
2:47:15 I would have never learned to sail.
2:47:22 I would have never joined the CIA if I knew there was no chance that this is the one chance
2:47:23 you get.
2:47:26 I would probably live a very dull, boring and conservative life.
2:47:33 Do you know what’s interesting is, I don’t think there’s an afterlife and I skydive and
2:47:40 I think I take risks, but I’m okay with the fact that I don’t think anything happens
2:47:41 after I die.
2:47:42 Yeah.
2:47:46 Because I think I was totally okay.
2:47:47 Someone said that.
2:47:48 I think it was Ricky Gervais said this once.
2:47:52 How did you feel 100 years ago?
2:48:02 I want us to have a beer six weeks after you have a baby and talk about this question again.
2:48:03 Can we put that on a calendar?
2:48:09 I guess we can’t put that on a calendar yet or else you have a much happier partner.
2:48:13 Because children change everything too.
2:48:18 Children change everything when it comes to your tolerance for risking yourself.
2:48:24 I know you’re telling the truth, A, because I believe you and B, because my brother, who’s
2:48:30 a year older than me, has three kids and he said something very peculiar to me one day.
2:48:35 I said, Jason, why don’t you fly to London and he goes, Stephen, and he’s an investment
2:48:41 bank for 12 years, Actual Scientist, so literally his job was to assess probability, super genius
2:48:42 at maths.
2:48:48 And he was like, I know this makes no sense, but I don’t want to get on a plane if my kids
2:48:50 aren’t on it.
2:48:52 I love this.
2:49:00 I had a similar conversation with somebody recently and they were shocked when I said
2:49:06 almost the same thing because they were like, why would you want to get on a plane?
2:49:09 If you’re afraid of getting on a plane without your kids, it’s because you’re afraid the
2:49:11 plane will crash.
2:49:12 And I was like, correct.
2:49:16 Well then if you’re willing to get on a plane with your kids, aren’t you afraid it will
2:49:18 crash?
2:49:20 And for me, I’m like, of course it could still crash.
2:49:27 But now I can be with my kids to comfort them in that moment rather than they have to live
2:49:32 a life without dad’s comfort and without dad forever.
2:49:35 I don’t know why it makes sense to me, but I know that it makes sense to me and I know
2:49:40 that half of the people I explain that to think it’s really fucked up.
2:49:42 Maybe people that don’t have kids, but that’s what my brother said to me and I sat there
2:49:45 because he’s such a logical smart guy and he knows the probability.
2:49:48 He said that because I know the probabilities of planes, I know they’re safe because this
2:49:50 makes no sense, but this is how I feel.
2:49:53 I don’t want to get on a plane and come to London unless my kids are on the plane with
2:49:54 me.
2:49:55 Wow.
2:49:56 And I thought that makes no sense to me.
2:50:00 The way you’ve explained it does help me to understand.
2:50:05 So maybe six weeks after I have a kid, maybe I will be a bit more attached to some kind
2:50:06 of afterlife.
2:50:07 Or maybe not.
2:50:10 And I’m not saying the afterlife.
2:50:16 I’m saying that the reckless, the fact that you take, yeah, you’re not afraid of death
2:50:17 right now.
2:50:18 Yeah, I’m not afraid of death.
2:50:19 No.
2:50:23 I feel like when you have children, it changes because now it’s not just your life that you’re
2:50:24 impacting.
2:50:25 That’s so crazy.
2:50:26 That’s so interesting.
2:50:31 And I know that there’s so many parents that are about to DM LinkedIn me, Instagram me,
2:50:36 and also you and say exactly that they’re going to agree with you.
2:50:37 Andrew, thank you.
2:50:38 It’s been such an honor.
2:50:39 I really, really enjoy speaking to you.
2:50:41 Thank you again for coming to do this.
2:50:44 And thank you so much for the value you’ve brought to the audience because, you know,
2:50:46 you’re very much in every sense of the word, one of a kind.
2:50:47 So I appreciate you.
2:50:48 Stephen, I appreciate being here.
2:50:51 Thank you very much for the friendship and for the opportunity.
2:50:54 And you always come so well-prepared.
2:50:57 It’s easy to have a good time with you.
2:51:01 Perfect Ted has quite frankly taken the nation by storm.
2:51:06 A small green energy drink that you’ve probably seen popping up through Tesco or through Waitrose.
2:51:14 They’ve grown by almost 10,000 percent in a very short period of time because people
2:51:18 are sick and tired of the typical unhealthy energy drinks, and they’ve been looking for
2:51:19 an alternative.
2:51:24 Perfect Ted is the drink that I drink as I’m sat here doing the podcast because it gives
2:51:25 me increased focus.
2:51:29 It doesn’t give me crashes, which sometimes might happen if I’m having a three, four,
2:51:33 five, six hour conversation with someone on the podcast, and it tastes amazing.
2:51:36 It’s exactly what I’ve been looking for in terms of energy.
2:51:39 That’s why I’m an investor, and that’s why they sponsor this podcast.
2:51:46 And for a limited time, Perfect Ted have given Diary of a CEO listeners only a huge 40 percent
2:51:50 off if you use the code diary40 at checkout.
2:51:54 Don’t tell anybody about this, and you can only get this online for a limited time.
2:52:13 So make sure you don’t miss out.
2:52:18 Bye.
2:52:19 .
2:52:20 .
2:52:21 .
2:52:22 .
2:52:23 .
2:52:24 .
2:52:25 .
2:52:26 .
2:52:28 .
2:52:29 .
2:52:33 .
2:52:34 .
2:52:36 .
2:52:37 .
2:52:41 .
2:52:42 .
2:52:52 [BLANK_AUDIO]
Phần lớn mọi người vẫn nhìn thế giới qua một lăng kính được xây dựng cho họ. Họ muốn nhiều hơn, nhưng chỉ không biết làm thế nào để đạt được điều đó. Vì vậy, điều tôi dạy, cũng là điều mà CIA dạy, là cách nhìn thế giới như nó thực sự là. Đây là điều tôi sẽ nói với bạn. Andrew Bustamante trở lại, một cựu nhân viên CIA và là người sáng lập Everyday Spy. Một công ty với sứ mệnh giúp bạn có được bất cứ điều gì bạn muốn trong cuộc sống với những kỹ năng mà CIA đã dạy cho anh ấy. Chúng tôi không biết công thức cho thành công. Xã hội của chúng ta không dạy cho chúng ta kế hoạch, khung, quy trình. Đó là điều mà CIA đã làm cho chúng tôi. Họ chỉ dạy chúng tôi một hệ thống đơn giản. Và một quý ông, một trong những khung mà chúng tôi đã dạy anh ấy đã giúp anh ấy có được một mức tăng lương 32.000 đô la. Chúng tôi có một người nói: “Tôi đã theo khung của bạn. Tôi đã chinh phục được người phỏng vấn. Giờ tôi có công việc mà tôi sẽ không bao giờ có được nếu không có nó.” Nhưng tôi không ngạc nhiên khi điều đó xảy ra vì, tất nhiên, các công thức hoạt động vì chúng đã được tinh chỉnh tại trung tâm của CIA. Đầu tiên, chúng ta có một bài tập gọi là Tĩnh Lặng. Khi bạn thực hiện bài tập tĩnh lặng, tất cả những gì bạn cần làm là lý do mà chúng tôi làm điều đó là vì chúng tôi có lợi thế thông tin khi bước vào bất kỳ tình huống nào. Thú vị. Sau đó là bốn C trong việc xây dựng ảnh hưởng nhanh chóng. Vì vậy, nếu bạn muốn xây dựng ảnh hưởng, điều đầu tiên chúng ta phải làm là và bây giờ bạn thực sự thực hiện hành động để có được những gì bạn muốn. Vậy còn thuyết phục thì sao? Làm thế nào để tôi thuyết phục ai đó? Thuyết phục là một quá trình dễ dàng hơn nhiều. Thực sự đơn giản như vậy. Cuối cùng, bí quyết mà CIA biết mà hầu hết mọi người không hiểu là bây giờ bạn có thể làm bất cứ điều gì bạn cần để cải thiện bản thân và cuộc sống của bạn. Andrew, bạn đang làm gì trong giai đoạn của cuộc đời mình? Bạn biết đấy, đó là một câu hỏi thú vị. Gần đây tôi vừa mất bà của mình trong tuần vừa qua và bà tôi là một trong hai người phụ nữ đã nuôi dưỡng tôi.
Tôi không có cha. Tôi đã đề cập điều đó với bạn lần cuối tôi ở đây.
Và đó là một khoảnh khắc khiến tôi suy nghĩ vì cái chết trở nên rất thực tế.
Nó làm mọi thứ trở nên rõ ràng.
Nó khiến bạn nhận ra điều gì thực sự quan trọng và điều gì không quan trọng.
Nó cho bạn thấy rằng những ngày chúng ta có không thực sự được đảm bảo cho chúng ta
dù chúng ta thường xem nhẹ chúng mỗi ngày.
Tôi không biết. Tôi không biết liệu chuyến bay về nhà của tôi có thực sự diễn ra hay không.
Tôi không biết liệu tôi có bước ra khỏi studio và bị xe tông hay không.
Tôi không biết liệu con tôi có bị xe tông khi chơi ở lối vào vào ngày mai hay không
bởi vì cuộc sống rất mong manh và chúng ta không nghĩ về nó
cho đến khi chúng ta chứng kiến sự mong manh của nó tan biến trước mắt.
Chúng ta nghe về bi kịch, nhưng bi kịch luôn xảy ra ở nơi khác.
Nó rất thực và vẫn vậy, chúng ta không nhận ra điều đó mỗi ngày.
Đó là điều tốt khi chúng ta không nhận ra.
Đó là sự thật. Đó là cảm giác của tôi ngay bây giờ.
Tôi ước gì tôi có thể quay lại trạng thái không biết gì nữa.
Đó là khoảnh khắc viên thuốc đỏ, viên thuốc xanh trong ma trận, nơi tôi ước gì tôi có thể quay lại
và quên đi thực tại và quên đi rằng cái chết là thực tại.
Vậy điều đó có thay đổi ưu tiên của bạn trong cuộc sống theo cách nào không?
Có chứ. Cách lớn nhất mà điều đó ảnh hưởng đến tôi ngay bây giờ thực sự là trong kinh doanh
bởi vì chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện không lâu trước đây, nơi tôi rất tập trung
vào việc cố gắng gấp ba kích thước của doanh nghiệp trong năm nay
bởi vì chúng tôi đã gấp ba năm trước và chúng tôi đã gấp ba năm trước đó
và nó trở thành một con số tùy ý, một bảng điểm mà tôi muốn tiếp tục đạt được.
Và rồi tôi nhận ra rằng việc mở rộng một doanh nghiệp không phải là điều dễ dàng
và những khó khăn đến từ việc mở rộng đã chiếm phần lớn sự chú ý của tôi suốt thời gian
cho đến khi khoảnh khắc này xảy ra với bà tôi.
Và rồi đột nhiên tôi nhận ra tôi có một đội ngũ người có thể mở rộng doanh nghiệp.
Tôi không cần phải tự mở rộng nó. Tôi chỉ cần trao quyền cho đội ngũ để làm những gì đội ngũ làm.
Công việc của tôi thì rất khác biệt.
Công việc của tôi là tạo điều kiện, trao quyền, khuyến khích, chỉ đạo, dẫn dắt và quản lý những nỗ lực của họ.
Nhưng đó là trách nhiệm của họ để phát triển nó.
Tôi có thể dành một phần thời gian đó cho những người quan trọng đối với tôi,
những người xung quanh tôi, những người đã làm cho tôi trở thành con người mà tôi là,
những người như người phụ nữ trên ghế sofa mà tôi đã thăm khi bà ấy nằm trên giường bệnh.
Doanh nghiệp mà bạn đang đề cập đến gọi là Everyday Spy, đúng không?
Vâng, thưa ngài.
Everyday Spy là gì? Sứ mệnh của doanh nghiệp đó là gì?
Sứ mệnh của Everyday Spy là sử dụng giáo dục về gián điệp để phá vỡ rào cản cho mọi người sẵn sàng học hỏi.
Và giáo dục về gián điệp là gì?
Giáo dục về gián điệp bao gồm bất cứ điều gì từ kỹ năng gián điệp cụ thể, kỹ năng nhận thức, kỹ năng thể chất.
Nó có thể là việc phá vỡ những huyền thoại về gián điệp và những gì không phải là gián điệp,
nhưng cũng có thể là việc bác bỏ các thuyết âm mưu, dạy quy trình và khung gián điệp
cho mọi người từ doanh nhân đến chủ doanh nghiệp và giám đốc điều hành
để họ có thể sử dụng những khung đó để cải thiện khả năng lãnh đạo,
cải thiện doanh số, cải thiện doanh thu hoặc tổ chức của họ.
Bạn có bao giờ gặp một người suy nghĩ lớn về mọi thứ
và đôi khi nghĩ cao hơn mọi người khác không?
Bạn có nghĩ rằng những người mà bạn dạy những điều này biết họ đang tìm kiếm điều gì trong cuộc sống không?
Bạn có nghĩ rằng họ thực sự biết họ đang nhắm đến điều gì không?
Không, tôi không nghĩ vậy.
Và tôi sẽ nói với bạn lý do tại sao, vì tôi không nghĩ rằng phần lớn những người học từ Everyday Spy
nhìn nhận thế giới theo cách mà nó thực sự là.
Tôi nghĩ họ vẫn nhìn thế giới qua một ống kính được xây dựng cho họ.
Bạn đã bao giờ nhìn qua một cửa sổ trong một cabin cũ hoặc trong một ngôi nhà cũ mà có phần mờ mịt chưa?
Có thể nó bị ố hoặc bẩn hoặc bụi bẩn dày đến mức không thể rửa sạch?
Bạn đã bao giờ thấy một cửa sổ như vậy chưa?
Vâng, cái kho cũ của tôi ở nhà khi tôi còn là một đứa trẻ.
Vì vậy, bạn đang ở trong kho và nhìn ra một ngày nắng
và bạn biết đó là một khu rừng nắng đẹp ở phía bên kia của cửa sổ.
Bạn biết đó là gì, nhưng đó không phải là những gì bạn thấy qua cửa sổ.
Tôi cảm thấy đó là cảm giác của nhiều anh chị em thành đạt của chúng ta.
Họ biết rằng bên kia là một khu rừng đầy nắng,
nhưng trường học, đại học, làm việc cho người khác và phát triển doanh nghiệp của họ
đã tạo ra một lớp kính mờ và bạn không thể tin vào những gì bạn thấy qua lớp kính đó.
Bạn biết rằng những gì lớp kính đang cho bạn thấy không phải là thật,
nhưng bạn cũng không thể chứng minh điều đó vì bạn không thể bước ra ngoài lớp kính.
Bạn đang ở trong kho.
Vì vậy, nhiều điều tôi cố gắng làm với Everyday Spy là chỉ đơn giản là phá vỡ lớp kính
bởi vì bạn không cần lớp kính giữa bạn và thế giới thực.
Và đó là cảm giác của tôi khi CIA huấn luyện tôi cách trở thành một nhân viên hiện trường.
Tôi không cảm thấy họ đã đưa tôi ra khỏi kho.
Tôi không cảm thấy họ đã làm sạch lớp kính.
Tôi cảm thấy những gì họ đã làm là họ chỉ đơn giản là phá vỡ lớp kính.
Và tôi đã nhìn thế giới như nó thực sự là
và mọi thứ đều có lý cho đến khi tôi bắt đầu gặp những người khác vẫn đang nhìn qua lớp kính
và không có cách nào để dạy họ theo cách khác hoặc không có cách nào để thuyết phục họ theo cách khác.
Điều duy nhất bạn có thể làm là dạy họ tự phá vỡ rào cản.
Vì vậy, tôi có thể hiểu điều đó.
Bạn có thể cho tôi biết quan điểm của bạn về thế giới trước và sau khi lớp kính bị phá vỡ không?
Khi tôi lớn lên trong suốt thời trung học,
tôi đã vào Học viện Không quân, một trường quân sự mà bạn phải được nhận học bổng để vào.
Ngay cả khi được nhận vào CIA, từng bước một, tôi tin rằng thành công đến từ việc làm những gì bạn được bảo tốt hơn bất kỳ ai khác
để bạn có thể tốt hơn một cách thực nghiệm so với đối thủ.
Đó là điều tôi tin.
Nhưng những gì tôi tìm thấy trên đường đi là đôi khi điều đó đúng, nhưng đôi khi không đúng.
Đôi khi những người không có lý do gì để đứng cạnh tôi trong một cuộc đua tại Học viện Không quân, trong các đội đại học, tại CIA,
Đôi khi, những người bên trái và bên phải tôi không có lý do gì để ở đó. Họ chỉ là con của một ai đó có ảnh hưởng. Họ là con gái của một ai đó quan trọng. Họ có tiền. Họ có cơ hội. Họ là người nước ngoài. Ai mà biết được? Nhưng không phải lúc nào cũng dựa trên năng lực, nhưng mọi thứ luôn dạy tôi rằng nó dựa trên năng lực. Rằng những công việc tốt nhất thuộc về những người có điểm số tốt nhất, những người học ở những trường đại học tốt nhất. Đó là những gì tôi được dạy, nhưng đó không thực sự là sự thật. Những người giàu nhất không phải là những người thông minh nhất. Những người thành công nhất không phải là những người làm việc chăm chỉ nhất. Và đó là lúc, ngay cả khi còn là một đứa trẻ, tôi bắt đầu cảm thấy như có một khu rừng ở phía bên kia, nhưng tất cả những gì tôi thấy là bức tranh này dường như không có ý nghĩa. Vì vậy, khi tôi đến CIA và CIA cho tôi tham gia khóa học kỹ năng thực địa của họ, FTC, thường được gọi là “nông trại”, những gì họ làm trong khóa học kỹ năng thực địa là họ nói rằng xã hội được định hình để tin vào một cách nhất định, vì xã hội cần phải là một cỗ máy kinh tế khổng lồ. Chúng ta đều sống trong một cỗ máy khổng lồ. Chúng ta được định hình thông qua quá trình giáo dục, thông qua quá trình công nghiệp, thông qua quá trình tôn giáo để rơi vào một hệ thống phân cấp mà chúng ta tin là xứng đáng, là một chế độ meritocracy, để công việc chăm chỉ và sự tuân thủ và lòng trung thành được thưởng. Bởi vì cách duy nhất mà chính phủ giữ được quyền lực đối với một nhóm người lớn là nếu có một hệ thống có thể dự đoán được. Như thể họ tin rằng có một hệ thống. Và vì một hệ thống thực sự chỉ là một hệ thống niềm tin, tất cả những gì bạn cần làm để bước ra khỏi hệ thống là ngừng tin tưởng, hoặc tin vào một hệ thống khác. Vì vậy, những gì CIA dạy chúng ta là tìm những người đặt câu hỏi về hệ thống đủ để họ sẵn sàng được dạy một hệ thống khác, và sau đó chúng tôi dạy họ hệ thống gián điệp hoặc phản bội. Vậy họ chọn bạn vì bạn có phần nào đó là một cá tính hoặc tư duy nổi loạn? Tôi sẽ nói- Hoặc ở trong giai đoạn, hoặc tiềm năng trở thành?
Tôi sẽ nói điều đó theo cách khác, chỉ vì sự chống đối như một thuật ngữ tự nó có nghĩa là bạn chỉ từ chối mọi thứ. Thay vào đó, nó giống như một sự tò mò hơn. Tôi vẫn rất trung thành, rất trung thành với đất nước của mình, rất trung thành với ý tưởng về một hình mẫu quyền lực nào đó. Tôi vẫn là một cá nhân có lịch sử chấn thương thời thơ ấu đã biến tôi thành một người cần sự công nhận từ bên ngoài, nhưng tôi cũng chọn nơi mà sự công nhận bên ngoài đó đến từ. Vì vậy, đó là một lượng chấn thương vừa đủ để khiến tôi trung thành với một tổ chức cụ thể, trong khi một số người thực sự chống đối thì không trung thành với ai cả. Họ chống đối mọi người. Vậy CIA đã nói với bạn rằng thế giới là… Có thể dự đoán được. Nhưng cũng cách mà bạn giải thích khiến nó có vẻ như là một chút âm mưu? Không phải là âm mưu, nhưng chắc chắn là một hệ thống. Một âm mưu có nghĩa là có một loại… Một âm mưu ngụ ý rằng có một ý định tiêu cực nào đó. Không có ý định tiêu cực nào cả. Để có một xã hội tồn tại, để có cấu trúc và tính hợp pháp, cần phải có một hệ thống. Và để tạo ra hệ thống, chúng ta phải lặp đi lặp lại và lập trình hệ thống một cách có chủ ý và liên tục. Doanh nghiệp là gì? Doanh nghiệp không gì khác ngoài một loạt các quy trình và hệ thống có thể dự đoán được, được củng cố và mang lại một kết quả có thể dự đoán. Tại sao chúng ta lại nghĩ rằng chính phủ là điều gì đó khác biệt? Tại sao chúng ta lại nghĩ rằng xã hội là điều gì đó khác biệt? Nếu bạn thực sự nhìn vào những gì nhà thờ làm, nếu bạn thực sự nhìn vào những gì Harley-Davidson làm, về cơ bản đó là cùng một điều. Tìm những người tin vào một hệ tư tưởng, đưa họ vào, cho họ một khuôn khổ để tin vào hệ tư tưởng đó. Nhà thờ là tốt và xấu, thiên đường và địa ngục. Harley-Davidson là tự do và cá tính. Và sau đó bạn chỉ cần cho họ một hệ thống để suy nghĩ về điều đó. Một bên đeo thánh giá, một bên đeo đại bàng. Một bên họp vào Chủ nhật, một bên họp vào thứ Ba tại quán bar đường phố địa phương.
Một người thực hiện nghĩa vụ công dân để thu gom rác, người kia thì đi những chuyến đi đường dài kéo dài hàng giờ.
Nhưng trong mọi trường hợp, họ tiếp thị đến giới trẻ, họ tiếp thị đến độ tuổi trung niên, họ tiếp thị đến những người rất lớn tuổi.
Họ là những thành viên cao cấp, thu hút các thành viên trẻ hơn, họ có các câu lạc bộ, họ có mọi thứ.
Họ là hai phân khúc riêng biệt của xã hội, đó là lý do tại sao chúng ta gọi họ là các tiểu văn hóa.
Vì vậy, bây giờ tôi hiểu rằng có một hệ thống mà tôi là một phần của nó.
Và nó không có ý ác ý về mặt ý định.
Nó chỉ đơn giản là như vậy. Đó là cách mà thế giới hoạt động.
Đó là cách mà đất nước tôi đang sống vận hành và điều đó là cần thiết để có sự ổn định.
Bây giờ, có sự nhận thức, nhưng có lợi ích gì cho tôi nếu làm điều gì đó về nó?
Có điều gì tôi có thể làm để cải thiện cuộc sống của mình không?
Chắc chắn có những điều bạn có thể làm về nó.
Bạn đã bỏ qua phần nhận thức như thể nó không quan trọng.
Điều đầu tiên tôi muốn nói là nhận thức về hệ thống là một bước khá quan trọng.
Bởi vì hầu hết chúng ta không nhận thức được hệ thống.
Tôi chắc chắn là không nhận thức được hệ thống.
Tôi nghi ngờ rằng có điều gì đó khác biệt.
Tôi nghi ngờ có thể có nhiều điều hơn tôi hiểu.
Đó là toàn bộ ý tưởng nhìn qua kính mờ vào một khu rừng rõ ràng.
Bạn biết có một khu rừng, nhưng bạn không biết làm thế nào để đến đó.
Và bạn không biết tại sao mọi người khác lại đứng trong cái kho nếu có một khu rừng ngay ngoài kia.
Có một sự khó chịu vì bạn cảm thấy rằng phải có điều gì đó hơn thế.
Tôi cảm thấy như có điều gì đó hơn thế, nhưng mọi người dường như rất hạnh phúc ngay đây, ngoại trừ tôi.
Tôi đang nhìn ra ngoài cửa sổ cảm thấy như có điều gì đó hơn thế.
Thực tế là hầu hết mọi người không nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mọi người trong cái kho tin tưởng điều gì?
Đó là điều thú vị.
Tôi nghĩ hầu hết mọi người trong cái kho tin rằng cái kho là một điều tốt.
Chúng ta cần cái kho.
Cái kho giữ ấm cho chúng ta khi bên ngoài lạnh.
Nó giữ cho chúng ta mát mẻ bên trong khi bên ngoài nóng.
Nó bảo vệ chúng ta khỏi mưa.
Nó giữ cho cửa sổ không bị ảnh hưởng.
Chúng ta cần cái kho.
Đó là điều mà hầu hết mọi người, tôi nghĩ, bắt đầu tin vào bất kỳ cái kho nào mà họ được sinh ra.
Tôi cần nhà thờ này.
Tôi cần khu phố này.
Tôi cần những người bạn này.
Tôi cần phải nổi bật ở trường vì mọi người khác cũng đang theo đuổi cùng một điều.
Tôi cần điểm số tốt.
Tại sao bạn nghĩ bạn cần điểm số tốt?
Bởi vì mẹ tôi nói tôi cần điểm số tốt.
Chà, chúng tôi không đặt câu hỏi thêm về điều đó.
Chúng tôi không đặt câu hỏi tại sao bạn nghĩ mẹ bạn nghĩ bạn cần điểm số tốt.
Khi bạn nhìn vào hệ thống phân cấp của xã hội, có một kim tự tháp nhân học thực sự
định nghĩa xã hội.
Nó chia thành ba cấp độ.
Chủ nghĩa cá nhân ở cấp độ dưới cùng, chủ nghĩa bộ lạc ở cấp độ giữa, và sau đó là nhà nước ở cấp độ cao nhất.
Bởi vì phiên bản tiên tiến nhất của xã hội là nhà nước.
Nó tối đa hóa sự đóng góp của từng cá nhân bằng cách buộc chính sách chung từ trên xuống dưới.
Tất cả mọi người phải tuân theo nhà nước, nhưng đổi lại sự tuân thủ của họ, nhà nước cung cấp tài nguyên cho tất cả mọi người,
như nước sạch và khoản vay và khoản vay xe và khoản vay kinh doanh và lực lượng cảnh sát và trường công.
Chúng tôi tin rằng cái cabin này là cần thiết.
Đó là cái cabin tốt nhất.
Đó là cái cabin duy nhất.
Điều đó có sai không?
Tôi nghĩ nếu bạn nhìn vào thế giới như nó đang có, có rất nhiều cabin khác nhau ở đó.
Cabin của chúng tôi khá khác so với cabin của Trung Quốc.
Cabin của Trung Quốc khá khác so với cabin của Nga.
Cabin của Vương quốc Anh rất khác so với cabin của Mỹ.
Vì vậy, nếu bạn theo logic, thực tế là có nhiều cabin khác nhau tồn tại sẽ gợi ý rằng không có cabin tốt nhất.
Và nếu không có cabin tốt nhất, thì liệu chúng ta có cần một cabin hay có thể có một lựa chọn khác tốt hơn?
Có một lựa chọn khác tốt hơn trong ý kiến của bạn không?
Tôi vẫn chưa tìm thấy một cái nào ngoài việc sống trong một cabin và là người hiểu rằng còn nhiều điều hơn nữa.
Bởi vì khi đó bạn nhận được tất cả lợi ích của cabin, nhưng bạn cũng là người biết rằng đôi khi việc bước ra ngoài là điều đáng giá.
Đúng vậy.
Trong phép ẩn dụ của bạn, tôi đang nghĩ rằng thực sự không sao khi có một cabin vì tôi cần có một cabin.
Bởi vì bạn có biết tôi thích gì không?
Đường xá, chăm sóc sức khỏe và cảnh sát.
Nhưng nếu bạn có thể là một trong những người nhận ra rằng bạn đang ở trong một cabin và rằng các quy tắc của cabin thực sự không phải là luật,
chúng chỉ là những quy tắc được tạo ra, thì bạn có thể uốn nắn chúng theo những cách nhất định để sống cuộc sống mà bạn muốn sống.
Và tôi nghĩ trong nhiều khía cạnh, khởi nghiệp là một trong những điều đó.
Bởi vì một số câu chuyện mà bạn mô tả ở đó về việc nghĩ rằng điểm số quan trọng là những câu chuyện gần như đã kìm hãm tôi trong cuộc sống.
Bởi vì tôi không học tốt ở trường.
Anh trai tôi thì học giỏi như mọi người khác.
Và tôi gần như đã rơi vào cái bẫy mà bạn học được trong cabin, đó là những người nhận điểm A sẽ trở nên giàu có và hạnh phúc.
Đây là điều không nói ra.
Và sau đó nếu bạn nhận được một điểm E và một điểm D, bạn sẽ nghèo và có lẽ không hạnh phúc và có lẽ sẽ sống trong một ngôi nhà nhỏ.
Và bạn có lẽ sẽ gặp khó khăn.
Và đó là một câu chuyện, và thông qua việc gán nhãn nó, bạn có thể tin rằng đó là sự thật và sau đó diễn ra trong cuộc sống của bạn.
Nhưng tôi luôn nghĩ rằng tổn hại lớn nhất của việc, bây giờ, và tôi đã nghi ngờ từ đó rằng tổn hại lớn nhất của việc nhận được một điểm E trong kỳ thi của tôi là tin rằng tôi là một điểm E.
Và đó là hai điều rất khác nhau.
Như tôi có thể nhận được một điểm E, nhưng điều đó không làm tôi trở thành một điểm E.
Nhưng trong cabin, điều đó thực sự làm bạn trở thành một điểm E.
Thật khó để…
Bởi vì mọi người khác gán nhãn bạn bằng những gì bạn thể hiện bên trong cabin mà định nghĩa họ.
Và sau đó tôi tự gán nhãn.
Tôi bắt đầu tự nói với bản thân trong lòng tự trọng của mình rằng tôi là một điểm E.
Và sau đó tôi xuất hiện như một điểm E, điều mà họ đã chứng minh thông qua việc gán nhãn.
Bạn có thể nói với ai đó rằng họ là một điều gì đó hoặc bạn có thể nhắc họ về một khuôn mẫu mà áp dụng cho họ và họ sẽ ngay lập tức thể hiện kém hơn trong một bài kiểm tra, bất kể khuôn mẫu đó liên quan đến điều gì.
Vì vậy, nhưng đối với tôi, khởi nghiệp có nghĩa là nói, bạn biết không? Tôi sẽ bỏ học… Tôi sẽ nghỉ học. Tôi sẽ bỏ học đại học và tôi sẽ cố gắng gửi một loạt email và tự tìm hiểu cuộc sống bên ngoài hệ thống. Bởi vì hệ thống sẽ không bao giờ đưa tôi đến nơi tôi cần đến.
Nếu tôi đã theo hệ thống, tôi vẫn sẽ làm việc trong trung tâm cuộc gọi mà tôi đã làm khi tôi 19 tuổi. Và cơ bản là không có thời gian rảnh, làm việc đến nửa đêm và chỉ nhận những điều tồi tệ từ một ông chủ mà đã đối xử tệ với tôi.
Và bạn vừa mô tả cảm giác của 80% dân số. Họ cảm thấy như họ chưa bao giờ vượt qua được trung tâm cuộc gọi mà họ đã làm khi họ 19 tuổi. Phần lớn mọi người ở ngoài kia cảm thấy như họ đã ngừng phát triển vào khoảng 27 tuổi.
Tuy nhiên, sự khác biệt là gì? Sự khác biệt giữa những người mà kiểu như thoát ra khỏi cái shed và theo đuổi ước mơ của họ và xây dựng doanh nghiệp hoặc bất cứ điều gì, và những người vẫn còn trong trung tâm cuộc gọi?
Tôi không nói rằng làm việc trong trung tâm cuộc gọi là một bài học tồi tệ. Tôi đã học được rất nhiều điều từ các trung tâm cuộc gọi mà tôi yêu thích, nhưng nó thật tệ so với những gì tôi đang làm bây giờ.
Vì vậy, điều đầu tiên bạn đang nói đến là phá vỡ cái kính. Điều đầu tiên là nhận thức.
Đúng vậy. Bạn phải nhận thức… rằng bạn đang ở trong một cái shed. Rằng bạn đang ở trong một cái shed. Và bạn phải nhận thức rằng bạn đang chọn ở trong cái shed, đúng không? Bạn luôn có thể rời đi. Đây là một lập luận mà tôi thường xuyên có với những người bị mắc kẹt trong tư duy sai lầm, đúng không?
Tôi thậm chí không biết thuật ngữ tâm lý học đúng là gì vì tôi không sống trong một thế giới của tâm lý học học thuật. Nhưng có những người tin rằng họ không có sự lựa chọn. Và ở Hoa Kỳ, chẳng hạn, chúng ta có 50 tiểu bang.
Có một số người ở bang Florida cảm thấy như họ không thể rời khỏi bang Florida. Bởi vì họ nghĩ rằng đó là do họ không có đủ tiền. Họ nghĩ rằng đó là do quãng đường quá xa. Không có mạng lưới hỗ trợ ở phía bên kia. Những rào cản hành chính khi cố gắng thay đổi nơi cư trú và lấy giấy phép lái xe mới là quá nhiều. Thuế quá cao để phải trả khi chuyển từ một bang không thuế sang một bang có thuế. Vì vậy, tất cả họ đều có lý do, và những lý do đó đều có cơ sở, nhưng giá trị mà họ đặt lên sự thật, giá trị của thách thức lớn hơn giá trị của phần thưởng trong quan điểm của họ. Và thực tế, thì ngược lại. Bạn vừa nhắc tôi nhớ đến một video đã thay đổi cuộc đời tôi. Tôi sẽ phát video này cho bạn, được chứ? Đây là một video rất, rất ngắn, nhưng khi bạn nói về những người sống trong một bang, hoặc sống trong một tình huống mà họ không nghĩ họ có thể rời đi, video này đã hiện lên trong tâm trí tôi. Họ chỉ cần một người đàn ông, và bạn có thể làm điều này với bất kỳ sinh vật nhỏ nào, và bạn lấy một cái bút hoặc một cái bút chì và chỉ cần vẽ một vòng tròn xung quanh nó, và nó sẽ không rời khỏi vòng tròn đó. Tôi đã xem video này nhiều năm trước với một con kiến bị mắc kẹt trong vòng tròn, và người đàn ông vẽ vòng tròn xung quanh con kiến chỉ làm cho vòng tròn nhỏ lại, nhỏ lại và nhỏ lại. Và nó sẽ cơ bản vẫn bị mắc kẹt. Khi tôi xem nó, tôi đã nghĩ, “Bạn biết không, tôi đang làm điều đó cho chính mình trong cuộc sống của tôi.” Vì vậy, con kiến vẫn bị mắc kẹt, họ làm cho nó nhỏ lại, con kiến sẽ không rời khỏi vòng tròn. Nhưng điều thú vị ở đây là con kiến cuối cùng nhận ra rằng đó chỉ là một vòng tròn. Rằng đó chỉ là một cái chuồng. Và khi tôi thấy điều đó, điều đầu tiên tôi tự hỏi là, “Tôi đã vẽ một vòng tròn tưởng tượng xung quanh mình theo những cách nào?” Tôi nghĩ câu hỏi quan trọng hơn thường là, khi nào vòng tròn tưởng tượng bắt đầu? Ai đã vẽ vòng tròn đầu tiên? Bởi vì không phải bạn.
Nếu bạn đã từng thấy một đứa trẻ, nếu bạn đã từng thấy một em bé, một đứa trẻ mới biết đi, chúng không có giới hạn. Chúng không biết đến ranh giới. Chúng không hiểu gì về thế giới xung quanh. Chúng không biết cơ thể mình cảm thấy như thế nào, vì vậy chúng không biết liệu chúng có đói hay không, có đầy hơi hay không, hay có đang đi tiểu hay không. Chúng khóc vì mọi thứ, và luôn luôn quằn quại. Chúng không có bối cảnh. Vì vậy, tất cả bối cảnh mà chúng có được, chúng có được thông qua sự tiếp thu. Chúng ta tạo ra bối cảnh cho chúng. Chúng ta tạo ra ý tưởng rằng đây là giờ đi ngủ. Chúng ta tạo ra ý tưởng rằng đây là thói quen lành mạnh, đánh răng, rửa tay, hoặc bất cứ điều gì khác. Chúng ta tạo ra rằng đây là nhà, và đây là nơi bạn có thể đi lại thoải mái. Nhưng một khi bạn ra khỏi cánh cửa này vào sân trước, sân trước không còn là nhà nữa. Và bây giờ bạn không thể đi bất cứ đâu bạn muốn. Bạn phải ở đây. Vì vậy, ở đâu đó, ai đó đã bắt đầu vẽ những vòng tròn trước khi chúng ta vẽ chúng. Tất cả những gì chúng ta bắt đầu làm là tin rằng những vòng tròn đó bền vững hơn thực tế. Và cách để hiểu rằng nó không bền vững là bước ra ngoài. Bước ra ngoài. Nhưng việc bước ra ngoài đồng thời làm hai điều với chúng ta. Một, nó cảm thấy không thoải mái vì không ai khác đang bước ra ngoài. Hai, nó cảm thấy sai. Tại sao nó lại cảm thấy sai? Bởi vì chúng ta đã được điều kiện hóa để tin rằng chúng ta phải ở trong vòng tròn. Đây là lý do tại sao tôi yêu công ty của mình. Đây là lý do tại sao tôi yêu sứ mệnh của chúng tôi trong việc dạy kỹ năng gián điệp để phá vỡ rào cản. Bởi vì ai cũng thích ý tưởng về một điệp viên. Nhưng khi bạn nghĩ về những gì một điệp viên làm, không ai thực sự thích những gì một điệp viên làm. Không ai thích việc điệp viên ăn cắp. Không ai thích việc điệp viên nói dối. Nhưng vì một lý do nào đó, họ vẫn thích ý tưởng về một điệp viên. Và đó là lý do tại sao James Bond và Jason Bourne và các chương trình gián điệp lại phổ biến đến vậy. Điều đang xảy ra là chúng ta đến một nơi mà những gì chúng ta muốn và những gì chúng ta được bảo là chúng ta nên muốn xung đột với nhau.
Bởi vì bạn biết rằng điều chúng ta thực sự muốn là một cơ hội và chúng ta muốn có cơ hội đến mức sẵn sàng gian lận để có được cơ hội đó. Nhưng chúng ta không muốn thừa nhận rằng mình sẵn sàng gian lận để có được cơ hội. Chúng ta muốn có lợi thế, nhưng chúng ta không muốn tin rằng lợi thế của mình lại gây tổn hại cho người khác. Vì vậy, bằng cách nào đó, chúng ta muốn tất cả cùng tiến lên với sự bình thản và mọi người đều làm tốt hơn. Nhưng đó không phải là cách mà bất kỳ điều gì trong tự nhiên thực sự hoạt động. Và điều mà các doanh nhân nhận ra khi họ thành công là bạn có thể gian lận và bạn có thể thoát khỏi việc gian lận. Và khi bạn thoát khỏi việc gian lận, điều đó chỉ đơn giản là cho phép những người khác, những người quá sợ hãi để gian lận, cũng làm như vậy. Và sau đó bạn có lợi thế người đi đầu trên thị trường và họ sao chép bạn. Và đột nhiên, điều đó không còn là gian lận nữa. Bởi vì gian lận có thể là một từ có nhiều ý nghĩa, đúng không? Bạn có ý gì khi nói về gian lận trong bối cảnh kinh doanh? Tôi đang nói về một lợi thế không công bằng dưới bất kỳ hình thức nào, đúng không? Hãy nghĩ về thời điểm, bạn có nhớ khi MP3 lần đầu tiên xuất hiện không? Vâng, tôi đã có một cái khi tôi còn nhỏ. Vậy là một máy phát MP3? Vâng, vâng, vâng. MP3 là các tệp nhạc. Và tôi nhớ khi chúng lần đầu tiên xuất hiện, thị trường trở nên hỗn loạn vì bạn có thể tải chúng từ internet miễn phí, điều này có nghĩa là các nhạc sĩ không được trả tiền cho nó. Và điều đó đã biến thành, tôi nghĩ nó được gọi là Napster. Vâng, Lime Wire, đúng rồi. Vâng, có rất nhiều cơ sở dữ liệu khác nhau mà bạn có thể tải nhạc miễn phí và thật điên rồ. Trước đó, có đĩa CD. Thậm chí còn có một khoảng thời gian ngắn mà có đĩa mini, đúng không? Mọi người cứ tiếp tục cải tiến. Chúng tôi gọi họ là những kẻ phá vỡ quy tắc bây giờ vì chúng tôi đã tìm ra cách để tôn vinh từ gian lận và biến nó thành điều gì đó tốt đẹp. Vì vậy, bây giờ có những kẻ phá vỡ quy tắc. Nhưng tất cả những gì họ đang làm chỉ là tận dụng một điều mà những người khác không tận dụng, một hình thức công nghệ mới.
Chà, làm thế nào họ có được quyền truy cập vào một hình thức công nghệ mới?
Bởi vì họ có nhà đầu tư.
Chà, làm thế nào họ có được nhà đầu tư?
Họ biết một người mà biết một người.
Họ đã bắt tay.
Có thể là bố ở câu lạc bộ golf.
Họ có năm phút với người đúng ở thang máy đúng.
Ai mà biết được?
Nhưng những người không có nhà đầu tư, nhìn vào những người có nhà đầu tư và nói, “Điều đó không công bằng.”
Đó chỉ là cách mà cuộc sống diễn ra.
Bạn biết điều gì không công bằng không?
Không công bằng khi một số người sinh ra trong một ngôi nhà mà cái cabin, cái kho mà họ sinh ra có giá 300.000 đô la một năm.
Và những người khác sinh ra trong một cái kho chỉ có giá 30.000 đô la một năm.
Điều đó không công bằng.
Không có gì là công bằng.
Vì vậy, một khi bạn chấp nhận rằng không có gì là công bằng, điều đó cũng có nghĩa là thực sự không có gì là không công bằng.
Bạn có thể làm bất cứ điều gì bạn cần để cải thiện bản thân và cuộc sống của bạn.
Vì vậy, tôi đang ở trong cái kho, và tôi vừa nghe bạn, vì vậy tôi đã nhận ra rằng tôi đang ở trong một cái kho.
Và những quy tắc mà tôi đã được điều kiện để tin không nhất thiết là quy tắc của họ, mà là những quy tắc có thể bị phá vỡ.
Và tôi có quyền phá vỡ chúng.
Điều gì là, bạn nghĩ bước đầu tiên sau đó, sau sự nhận thức?
Tôi sẽ đưa cho bạn hai câu trả lời vì có thực tế của câu trả lời, nhưng sau đó có phản ứng mà tôi ưa thích, đúng không?
Thực tế của câu trả lời là một khi mọi người, thực tế là hầu hết mọi người đã nghĩ về những gì tôi đang nói.
Tôi chỉ đang đưa ra từ ngữ và tính xác thực và độ tin cậy cho những gì họ đã tin.
Vì vậy, họ đã sẵn sàng cho bước tiếp theo, và họ chỉ nhảy ngay vào.
Họ tin tôi.
Tôi đánh giá cao khi mọi người tin tôi, nhưng tôi không muốn mọi người tin tôi.
Điều tôi muốn mọi người làm là cách tiếp cận mà tôi ưa thích, đó là kiểm tra thông tin.
Kiểm tra những gì tôi đang nói.
Học một khung mà chúng tôi dạy hàng ngày.
Học một khung mà bạn và tôi nói về.
Đưa nó vào thực hành.
Nếu nó hoạt động, bạn vừa kiểm tra một điều gì đó.
Bây giờ bạn có thể tin vào một điều gì đó.
Bây giờ bạn có thể thay đổi tư duy và thay đổi khuôn khổ của mình. Nhưng quá thường xuyên, mọi người chỉ tin tưởng. Tôi đánh giá cao khi họ tin tôi. Điều đó làm tôi cảm thấy tốt, nhưng đó không phải là điều tôi đang cố gắng dạy mọi người làm. Điều tôi muốn mọi người làm là thực sự kiểm tra nó. Kiểm tra nó. Bởi vì nếu họ kiểm tra nó, họ sẽ biến nó thành của riêng mình. Đây là vấn đề với mọi giáo viên mà tôi từng có, ngoại trừ hai hoặc ba người. Họ nói với bạn rằng điều gì đó là sự thật. Và sau đó bạn biết rằng vào cuối tuần, bạn phải làm một bài kiểm tra về những gì họ nói là sự thật. Và sau đó bạn biết rằng vào cuối học kỳ, bạn phải làm một kỳ thi về những gì họ nói là sự thật. Họ không bao giờ dạy bạn cách kiểm tra hoặc đặt câu hỏi về sự thật. Và chúng ta biết ở độ tuổi và mức độ thành công của mình, lịch sử được viết bởi những người chiến thắng. Nhưng luôn có hai mặt của lịch sử. Và khi bạn nghĩ về những hệ quả chính trị, tôn giáo và cá nhân của mọi thứ xảy ra, bạn nhận ra rằng có nhiều phiên bản khác nhau của sự thật. Có thể chỉ có một sự thật, nhưng có nhiều phiên bản của sự thật. Vì vậy, chúng ta thậm chí không được chuẩn bị để học cách đặt câu hỏi về sự thật để tìm ra sự thật. Thay vào đó, chúng ta chỉ được dạy rằng sự thật mà chúng ta được dạy là sự thật. Và đó là cách chúng ta kết thúc trong một thế giới như ngày nay, nơi mọi người có thể nói bất cứ điều gì họ muốn và mọi người tin họ. Thay vì kiểm tra những gì bạn nghe để xem liệu nó có thực sự đáng để chuyển đổi hoặc biến đổi hệ thống niềm tin của bạn hay không. Có vẻ như bạn đang phân biệt giữa kiến thức và niềm tin. Những gì chúng ta gọi là thông tin. Thông tin. Và kiến thức. Chính xác. Vì vậy, thông tin là những gì ai đó có thể nói với bạn, nhưng kiến thức là những gì bạn thực sự biết là đúng. Đúng vậy. Có một bánh đà mà chúng ta có trong thế giới trí tuệ và đó là một hình tam giác. Và đỉnh của hình tam giác là thông tin, sau đó thông tin chảy vào kiến thức và sau đó kiến thức chảy vào kinh nghiệm.
Vậy điều gì xảy ra là bạn học thông tin từ thông tin đó.
Bạn phát triển kiến thức và sau đó bạn kiểm tra kiến thức đó thông qua trải nghiệm.
Và điều gì xảy ra khi bạn ra ngoài và hành động trong một trải nghiệm, bạn nhận được nhiều thông tin hơn, điều này tạo ra nhiều kiến thức hơn, mà bạn kiểm tra thông qua trải nghiệm, điều này lại tạo ra nhiều thông tin hơn.
Và bạn có một vòng lặp tích cực rất tốt.
Đó là cách mà chu trình trí tuệ hoạt động.
Nhưng điều gì xảy ra trong xã hội, điều gì xảy ra trong một hệ thống nhà nước yêu cầu mọi người trở nên có thể dự đoán, vâng lời, tôn trọng và hợp tác là họ bỏ qua phần trải nghiệm.
Họ nói đây là thông tin.
Đây là kiến thức.
Và đây là thông tin mới hơn và đây là kiến thức mới hơn và họ không bao giờ cho mọi người cơ hội để tự kiểm tra kiến thức.
Vì vậy, tôi đang phá bỏ rào cản và tôi sẽ cố gắng kiểm tra một số thông tin mà tôi sẽ học hôm nay và trong cuộc trò chuyện này.
Một ví dụ tốt về điều gì đó mà bạn đã thấy trong thực hành của mình khi làm việc với mọi người tại Everyday Spy đã giúp ai đó thay đổi cuộc sống của họ.
Như một khung mà thường giúp mọi người thay đổi cuộc sống của họ theo cách sâu sắc nhất liên quan đến kinh doanh, bán hàng, sự nghiệp của họ, bất cứ điều gì.
Một trong những điều nổi bật ngay lập tức là một khung đơn giản về quan điểm so với nhận thức.
Và chúng ta có thể đã đề cập đến điều này thực sự trong cuộc trò chuyện trước đó của chúng ta, Stephen.
Nhận thức là những gì bạn tin là đúng về thế giới xung quanh bạn.
Quan điểm là những gì người khác tin là đúng về thế giới xung quanh họ.
Vì vậy, khi tôi ngồi đây nhìn bạn, đây là nhận thức của tôi.
Nhận thức của tôi là tôi đang ngồi ở ghế trung tâm và bạn đang ngồi bên ngoài tôi và mọi thứ khác được xây dựng xung quanh tôi ở trung tâm.
Vậy bạn biết không, nhận thức của bạn là gì?
Cũng giống như vậy.
Tôi đang ngồi đối diện bạn.
Bạn ở trung tâm và mọi thứ trong căn phòng này được xây dựng xung quanh bạn.
Vì vậy, nhận thức của chúng ta sẽ không bao giờ giống nhau.
Vì vậy, cách duy nhất để tôi có thể tìm được điểm chung với bạn là ngừng suy nghĩ về những gì đang xảy ra xung quanh tôi từ góc nhìn của tôi và bắt đầu suy nghĩ từ góc nhìn của bạn. Bởi vì khi đó, tôi có được góc nhìn của mình cộng với góc nhìn của bạn. Tôi có gấp đôi thông tin để suy nghĩ về tình huống cụ thể này. Bạn có thể đào tạo điều đó không? Bạn có thể đào tạo ai đó để có cả hai quan điểm không? Chắc chắn rồi. Đây là cách mà tôi đã đề cập rằng nhận thức là bước đầu tiên, đúng không? Thực sự, chúng tôi có một quy trình ba bước tại CIA mà chúng tôi sử dụng khi dạy kỹ năng gián điệp cho các gián điệp tương lai, vì đó là tất cả những gì CIA làm. CIA là một cỗ máy đào tạo khổng lồ liên tục tạo ra những gián điệp mới và sau đó các gián điệp chỉ cần ra ngoài và làm gián điệp. Nhưng điều mà CIA thực sự làm là đào tạo các gián điệp, những người sau đó đánh cắp bí mật và kết hợp, tổng hợp những bí mật đó để chia sẻ với những người ra quyết định trên đồi Capitol, đúng không? Hệ thống giảng dạy của CIA là một hệ thống mà bạn giáo dục trước, sau đó là thực hành, và cuối cùng là trải nghiệm. Hãy nhớ đến bánh đà đó. Vì vậy, bạn giáo dục, đó là thông tin của bạn. Bạn thực hành, đó là nơi bạn biến thông tin thành kiến thức, và sau đó bạn trải nghiệm. Và đó là nơi bạn thực sự ra ngoài và kiểm tra kiến thức để xem liệu kiến thức đó có còn áp dụng trong thế giới mà bạn đang sống hôm nay hay không. Vì vậy, đó là ba bước. Vì vậy, bất cứ khi nào bạn cố gắng khiến ai đó phá vỡ rào cản, bất cứ khi nào bạn cố gắng khiến ai đó chuyển mình, tất cả những gì bạn cần làm là giáo dục họ, giúp họ thực hành, có nghĩa là thực hành những gì họ học trong một không gian có kiểm soát, và sau đó đẩy họ ra ngoài để tự mình làm điều đó. Giống như đẩy một con chim ra khỏi tổ. Vì vậy, nếu tôi – bạn có thể làm cho điều này trở nên rất thực tế cho tôi không? Bởi vì tôi muốn trở thành một người có thể đi qua thế giới và đánh giá cao góc nhìn của mình về một tình huống, nhưng cũng là góc nhìn của người khác. Vì vậy, nếu chúng ta chỉ đặt điều này trong bối cảnh tôi ở đây với tư cách là một người dẫn chương trình podcast, tôi sẽ có thể thực hiện điều này như thế nào để trở thành một người dẫn chương trình podcast tốt hơn?
Hiểu quan điểm của người khác và cách mà bạn nhìn nhận thế giới.
Chắc chắn rồi. Chúng ta đã có một cuộc trò chuyện trước khi máy quay bắt đầu, đúng không?
Bạn có thể cho tôi biết năm điều mà bạn nhớ về tôi mà tôi đã chia sẻ trong thời gian trước khi máy quay bắt đầu không?
Có.
Đi tiếp đi.
Bạn muốn tôi nói ra chúng không?
Chắc chắn rồi.
Đó là những điều riêng tư, nhưng hãy nói cho tôi biết.
Được rồi.
Chúng ta đã nói về mối quan hệ của bạn, những điều bạn đang trải qua ở nhà.
Bạn đã nói rằng trong vài ngày qua, mọi thứ đã thay đổi vì vụ ám sát Donald Trump.
Chúng ta đã nói về việc bạn đã từng sống trong một chiếc xe RV trong một thời gian và bạn vừa mới chuyển đến một nơi mới ở Mỹ.
Bạn cũng đã đề cập đến các con của bạn.
Cho tôi biết cụ thể hơn.
Ôi trời.
Bạn đã nói rằng bạn đã từng sống trong chiếc RV với các con của bạn và chúng có độ tuổi khác nhau.
Tôi nghĩ một trong số chúng, bạn đã nói là ba tuổi?
Gần đúng.
Một trong số chúng là ba tuổi hoặc gì đó.
Năm và một.
Năm và một.
Chết tiệt, đúng rồi, năm và một.
Bạn đã làm rất tốt, đúng không?
Những điều mà bạn đã nhớ, bạn đã nhớ từ cái mà được gọi là não động vật cổ đại của bạn, phần phía sau của não bạn, phần não học thụ động.
Bởi vì tự nhiên, khi bạn chưa được đào tạo, khi bạn chưa được đào tạo để suy nghĩ như một điệp viên, bạn dựa vào kiến thức thụ động.
Bạn dựa vào quan sát thụ động để tạo ra kiến thức ở vỏ não trước trán.
Tất cả những gì một điệp viên làm là khi họ nói chuyện với bạn, họ bật lên.
Họ ngay lập tức kích hoạt phần vỏ não trước trán và bắt đầu chú ý đến tất cả các chi tiết ngay lập tức.
Bởi vì cách mà bạn có được quan điểm của người khác là bằng cách lắng nghe những gì họ đang nói và xem cách họ nói điều đó.
Bởi vì điều gì xảy ra bây giờ khi tôi ngồi với mọi người – tôi vừa mới ở với một khách hàng sáng nay, người đã có một bình luận về điều này.
Khi bạn được đào tạo và bạn ngồi với ai đó, bạn luôn thu thập được nhiều thông tin về họ hơn là họ về bạn.
Khi bạn biết cách thực hành giữa góc nhìn và nhận thức.
Bởi vì từ khoảnh khắc bạn bước vào và ngồi xuống, bạn hoàn toàn ở trong thế giới của bạn.
Bạn đang ngồi đây trong đôi tất.
Bạn đang ngồi trên chân mình.
Bạn rất thoải mái.
Bạn đang nghịch với tất cả công nghệ của mình.
Bạn đang vật lộn với công nghệ của mình vì nó không hoàn toàn như bạn muốn.
Đây là thế giới của Steve và không có điều gì sai trái trong thế giới của Steve.
Nhưng thế giới của Steve không lớn bằng thế giới của Steve và Andy cùng nhau.
Trong khi khi tôi bước vào đây, chỉ vì cách tôi được lập trình, tôi đang chú ý đến bạn.
Tôi đang chú ý đến các nhà sản xuất của bạn.
Tôi đang chú ý đến bối cảnh.
Tôi đang chú ý đến những người mà tôi đã gặp từ đội ngũ của bạn trong các cuộc gọi trước.
Bởi vì tôi đang cố gắng thu thập càng nhiều góc nhìn càng tốt trước khi tôi ngồi ở bàn này với bạn và khi các camera bật lên và chúng ta bắt đầu một chuyến đi một chiều.
Bởi vì tôi chỉ có một cơ hội.
Vì vậy, tôi muốn có càng nhiều thông tin ở phía mình để tiến về phía trước.
Vì vậy, bạn với tư cách là một người dẫn chương trình podcast, câu hỏi ban đầu của bạn là làm thế nào tôi sử dụng thông tin này?
Làm thế nào tôi sử dụng những khuôn khổ này để trở thành một người dẫn chương trình podcast tốt hơn?
Mỗi người ngồi đối diện với bạn đều đến từ một nơi nào đó.
Và mỗi lần họ rời khỏi bàn mà bạn đang ngồi, họ đang đi đến một nơi nào đó.
Và họ mang theo căng thẳng, nỗi đau, lo lắng và những mối quan tâm cùng với họ.
Và họ rời đi với những điều tương tự.
Tôi biết rằng đối tác của bạn đang nghĩ về việc có em bé.
Khi bạn nói về điều đó, đó là cách bạn nói về nó.
Bạn nói rằng đối tác của tôi đang nghĩ về việc mang thai.
Bạn không bao giờ nói rằng chúng tôi đang nghĩ về việc mang thai.
Điều này khiến tôi tự hỏi liệu cô ấy có hào hứng hơn bạn về việc mang thai không.
Tôi thật sự khốn khổ.
Tôi sợ Chúa không nghe điều này.
Tôi có chính xác không?
Vậy tôi có thể hòa hợp với mức độ hào hứng của cô ấy không?
Cô ấy đã thay đổi toàn bộ ngôi nhà ở nhà.
Cô ấy như đang mong đợi điều gì đó, tôi không biết bạn nghĩ sao, nhưng như kiểu toàn bộ, như là dầu gội của tôi đã biến mất. Đó là mức độ phấn khích của cô ấy về điều đó. Và bạn biết đấy, vâng. Rõ ràng là tôi cũng phấn khích về điều đó, nhưng không, tất nhiên là tôi không thể đạt được mức độ chuẩn bị và sự cuồng nhiệt của cô ấy về điều đó. Không, vâng. Nhưng tôi đang chú ý đến bạn và đó là lý do duy nhất tôi có khả năng hỏi câu hỏi đó. Đúng vậy, bởi vì tôi đang cố gắng sống trong hoàn cảnh của bạn. Suốt thời gian tôi ở đây, tôi đang cố gắng sống trong hoàn cảnh của bạn. Ngay cả khi tôi trả lời câu hỏi của bạn, tôi đang cố gắng nghĩ, tôi có thể làm gì để mang lại giá trị cho Steve, cho nhật ký của một CEO, cho khán giả đang lắng nghe? Bởi vì đây là lần duy nhất tôi có cơ hội nói chuyện với các bạn. Vậy tôi có thể làm gì để tối đa hóa giá trị đó? Đó là thực hành quan điểm. Vì vậy, khi bạn làm điều đó với khách mời của mình, bạn sẽ mở khóa một cấp độ podcasting hoàn toàn mới từ họ. Thay vì cảm thấy thất vọng hoặc tò mò hoặc tự hỏi liệu họ có đang đi đúng hướng hay không, hoặc liệu họ có mệt mỏi hay không, hoặc liệu bạn có thể có được hiệu suất tốt nhất từ họ hay không. Nếu bạn thực sự chỉ cần, tôi có một bài tập. Chúng tôi có một bài tập gọi là “làm im lặng” tại CIA. Và trong bài tập làm im lặng, tất cả những gì bạn cần làm là chỉ cần im lặng. Bạn ngừng làm quá tải các giác quan của mình, mắt, tai, cảm giác, vị giác, mũi, khứu giác của bạn. Bạn đưa mình vào một nơi mà các giác quan của bạn có thể nghỉ ngơi. Bởi vì điều gì xảy ra khi bạn không làm quá tải các giác quan của mình là não của bạn bắt đầu lập chỉ mục. Và khi não của bạn bắt đầu lập chỉ mục, nó mang lại cho bạn một mức độ nhận thức cao hơn, một mức độ kỹ năng quan sát cao hơn. Vì vậy, đặc biệt trước khi bạn vào một khu vực mà bạn muốn thực hiện quan sát, bạn muốn làm im lặng các giác quan của mình để bạn có thể vào với các giác quan tươi mới. Nó giống như việc làm sạch vòm miệng của bạn trước khi bạn thử một loại kem lạnh nhất định, đúng không?
Lý do chúng tôi làm điều đó là vì chúng tôi muốn thu thập càng nhiều thông tin về quan điểm càng tốt để có lợi thế thông tin khi bước vào bất kỳ tình huống nào. Hiểu rằng hầu hết mọi người đều đến với những nhận thức riêng của họ. Hãy xem xét việc áp dụng điều này vào kinh doanh, đúng không? Bạn là một quán cà phê. Thực ra, có 500 quán cà phê khác. Chỉ trong hai dặm vuông nơi quán cà phê của bạn tọa lạc, có năm quán cà phê khác. Vì vậy, khi bạn nghĩ về sản phẩm của mình, bạn nghĩ, ồ, cà phê của tôi là tốt nhất. Nó đến từ Ethiopia. Chúng tôi rang nó ở đây và nó có mùi tuyệt vời và những thứ khác. Hoặc bạn nghĩ, tòa nhà của tôi tốt hơn vì chúng tôi có các nghệ sĩ địa phương trên tường và chúng tôi phát nhạc của các nhạc sĩ địa phương, đúng không? Đó là những gì họ nghĩ. Đó là những gì chủ quán cà phê nghĩ. Nhưng họ không dừng lại để nghĩ về khách hàng mua cà phê. Bởi vì khách hàng mua cà phê đến từ một nơi nào đó và sau đó sẽ đến một nơi nào đó, và quán cà phê chỉ là một điểm dừng trong hành trình. Vì vậy, nếu bạn thực sự muốn trở thành quán cà phê mà mọi người đều muốn đến, bạn phải nghĩ về cuộc sống qua con mắt của họ, qua quan điểm của họ. Tại sao họ lại uống cà phê? Ồ, họ uống cà phê vì họ là một bà mẹ mới. Vậy thì bà mẹ mới cần gì nữa? Bà mẹ mới muốn gì khi đến quán cà phê? Có thể cô ấy muốn gặp những bà mẹ khác. Có thể cô ấy muốn có các chương trình khuyến mãi. Có thể cô ấy muốn tìm những món đồ nhỏ để mua cho con cái. Ai biết được điều gì? Bạn có thể thay đổi quán của mình để phù hợp với khách hàng nếu bạn cởi mở với quan điểm của họ. Nếu không, tất cả những gì bạn đang làm là tạo ra một vòng tròn nhỏ của riêng bạn, một cái chòi nhỏ của riêng bạn. Vì vậy, về những điều thực tiễn mà bạn làm để thực sự lắng nghe quan điểm của ai đó, điều quan trọng nhất có phải chỉ là lắng nghe không? Có, nhưng có một khía cạnh khác vì bạn cũng phải khai thác thông tin mà bạn muốn.
Vì vậy, bạn phải biết cách đặt câu hỏi và bạn phải sẵn sàng để đặt câu hỏi.
Có một bài tập khác mà chúng tôi có ở CIA gọi là “cửa sổ và cánh cửa”.
Trong một cuộc trò chuyện, mọi người sẽ mở cửa sổ, cửa sổ trong cuộc trò chuyện,
có nghĩa là tôi có thể hỏi bạn một điều gì đó hoặc bạn có thể hỏi tôi điều gì đó và sau đó trong câu trả lời của tôi, tôi gợi ý về một điều gì đó khác.
Đó là một cửa sổ, đúng không?
Bạn đã bắt đầu cuộc trò chuyện này bằng cách hỏi tôi tôi đang ở trong mùa nào của cuộc đời?
Đó là một câu hỏi tuyệt vời để mở ra cửa sổ và cánh cửa vì bạn không biết câu trả lời là gì,
nhưng bạn sẽ chọn những gì bạn nghe để quyết định nơi bạn sẽ đi tiếp theo.
Điều tương tự xảy ra trong một cuộc trò chuyện bình thường, đúng không?
Bạn có thể thấy cửa sổ và cánh cửa khi chúng xuất hiện.
Khi bạn đang cố gắng nuôi dưỡng góc nhìn về ai đó, bạn muốn chọn những cửa sổ và cánh cửa mà bạn theo dõi trong cuộc trò chuyện
đặc biệt để thu thập loại thông tin mà bạn muốn có được góc nhìn đó.
Vì vậy, nếu tôi đang cố gắng bán một cái gì đó cho bạn, nếu tôi đang cố gắng bán một cái gì đó cho bạn như một doanh nhân,
tôi sẽ theo dõi những cửa sổ và cánh cửa mở ra trong cuộc trò chuyện để giúp tôi hiểu rõ hơn về những hạn chế hoặc thách thức mà bạn đang gặp phải với tư cách là một doanh nhân.
Vì vậy, nếu bạn là một nhân viên bán xe hơi, tôi là một khách hàng và tôi muốn mua một chiếc xe, bạn sẽ bắt đầu hỏi tôi những câu hỏi gì?
Tôi rất thích bài tập này vì tôi thực sự vừa phải mua một chiếc xe sau khi chúng tôi chuyển nhà và tôi đã rất sốc khi thấy nhân viên bán xe của tôi tệ đến mức nào
bởi vì anh ta không nghĩ theo cách này, đúng không?
Tại sao mọi người lại mua một chiếc xe?
Tôi sẽ để bạn thực hành góc nhìn của bạn về tôi.
Khi tôi chuyển đến Colorado Springs vào tháng 5, tại sao tôi phải mua một chiếc xe?
Bởi vì bạn có con.
Không phải.
Bạn có hai đứa trẻ.
Ồ, vì bạn phải…
Chà, bạn đã đề cập đến Colorado Springs, vì vậy tôi đoán điều đó khá liên quan để trả lời, nhưng bạn phải di chuyển nhiều xung quanh Colorado vì nó khá rộng lớn, phải không?
Bạn cần một phương tiện di chuyển.
Đó là lý do duy nhất mà ai đó mua một chiếc xe hơi.
Đó là nơi bạn phải bắt đầu vì sau đó bạn phải nghĩ, tại sao họ lại ở đây?
Nếu bạn là một đại lý Subaru và có ai đó bước vào, bạn đã biết rằng họ đã đủ điều kiện cho một số điều.
Họ chắc chắn đang tìm kiếm một chiếc Subaru.
Họ chắc chắn đang tìm kiếm một chiếc xe hai bánh.
Họ chắc chắn đang tìm kiếm một chiếc xe bốn bánh, nếu không thì họ đã không ở đây.
Vì vậy, bạn có thể đưa ra những giả định đó nếu bạn thực hành góc nhìn khi họ bước vào.
Đó là lúc bạn phát hiện ra, ôi, họ là một bậc phụ huynh.
Vì vậy, tôi đang tìm kiếm một phương tiện di chuyển cũng an toàn vì tôi là một bậc phụ huynh.
Tôi có một gia đình bốn người, vì vậy tôi đang tìm kiếm một phương tiện di chuyển an toàn cho ít nhất bốn người.
Nếu bạn thực hành một chút về góc nhìn, bạn sẽ học được nhiều hơn về người mà bạn đang cố gắng thuyết phục.
Vì vậy, bây giờ tôi đã mua một chiếc Nissan Pathfinder, một chiếc Nissan Pathfinder hoàn toàn mới.
Không phải vì nhân viên bán hàng của tôi giỏi, mà vì tôi đã đến đại lý Nissan với mong muốn có một chiếc Pathfinder hoàn toàn mới, giống như bạn đã làm.
Nhưng tôi luôn trải qua trải nghiệm này để xem nhân viên bán hàng sẽ làm gì?
Họ sẽ cố gắng bán cho tôi một cái gì đó tốt?
Họ sẽ cố gắng bán cho tôi một cái gì đó sai?
Họ sẽ hiểu những nhu cầu cụ thể của tôi hay tôi sẽ phải hướng dẫn họ qua toàn bộ quá trình này?
Công ty của tôi được thuê để cung cấp đào tạo bán hàng cho các đội ngũ bán hàng hiệu suất cao.
Và điều khiến tôi sốc là tần suất, ngay cả với một đội ngũ bán hàng hiệu suất cao, nhân viên bán hàng không thực hành góc nhìn và nhận thức.
Những gì họ thực hành là bất kỳ kịch bản nào mà họ được yêu cầu đọc.
Và họ thực hành các con số thực nghiệm và họ thực hành quy luật trung bình.
Và giống như, tôi cần thực hiện 100 cuộc gọi để chuyển đổi 12%. Đó là những gì họ thực hành.
Thay vì thực hành một cái gì đó hiệu quả hơn một chút, như thay đổi câu mở đầu của bạn để hỏi một câu hỏi mở.
Cũng giống như bạn đã làm, một câu hỏi mở là câu hỏi khiến người ở đầu bên kia điện thoại nói ra từ góc nhìn của thực tại hiện tại của họ.
Bạn có biết không?
Tôi chưa bao giờ nói điều này trước đây, nhưng có một câu hỏi tôi hỏi mọi khách mời trong phần mở đầu.
Và tôi không biết liệu tôi đã hỏi bạn chưa, nhưng tôi hỏi 99% khách mời khi chúng tôi ngồi xuống.
Và đó là điều gì đang hiện hữu trong tâm trí bạn vào lúc này.
Còn đối với tôi, lý do tôi hỏi câu hỏi đó là vì những gì bạn đã nói, vì mọi người đến đây.
Và tôi giả định rằng có điều gì đó đã xảy ra khi họ thức dậy sáng nay hoặc có điều gì đó đang làm phiền họ mà đội nghiên cứu của tôi không thể tìm thấy trên internet.
Điều mà họ chưa từng nói trong một cuộc phỏng vấn.
Và thật sự tuyệt vời không thể tin được khi bạn hỏi câu hỏi đó.
Và sau đó có một cuộc trò chuyện đặc biệt mà tôi đã có, đó là một trong những cuộc trò chuyện yêu thích nhất của tôi từ trước đến nay, với Simon Sinek.
Và vì tôi đã nói chuyện với Simon Sinek ba lần trên podcast, tôi không có nghiên cứu gì cả. Chúng tôi đã nói về mọi thứ.
Vì vậy, tôi đã ngồi xuống và phải tìm ra cuộc trò chuyện sẽ đi đâu trong ba giờ tiếp theo.
Và câu hỏi mở đầu của tôi với anh ấy thực sự rất rộng.
Nó là “Bạn thế nào và xin hãy cho tôi câu trả lời dài.”
Và bạn phải thành thật.
Và lần đầu tiên trong đời, anh ấy đã nói, “Bạn biết không?
Tôi cảm thấy rất cô đơn ngay bây giờ.”
Và để anh ấy nói điều đó, một người như vậy nói điều đó thật sự là một cú sốc.
Nếu tôi đã ngồi xuống với ý nghĩ, “Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ nói về các chiến lược quản lý,” tôi hoàn toàn sẽ bỏ lỡ một trong những cuộc trò chuyện yêu thích nhất của mình từ trước đến nay.
Nhưng bạn phải có rất nhiều niềm tin vào bản thân.
Đây là điều tôi đã học được khi làm podcast, để có thể ngồi xuống mà không có bất kỳ câu hỏi nào được viết ra ở đây và để hỏi một câu hỏi thực sự mở.
Và sau đó cố gắng theo dõi họ, bất cứ nơi nào họ có thể dẫn bạn đến.
Chà, điều thú vị là một trong những siêu năng lực của bạn với tư cách là một podcaster là bạn có một kế hoạch, nhưng bạn không luôn luôn bám sát một cách cứng nhắc vào kế hoạch đó. Bạn đi đến đâu thì khách mời dẫn bạn đến đó, bạn đi theo Simon Sinek, đúng không? Tôi đã dẫn bạn đi trên một con đường dài về việc sống trong một cái kho mà tôi chắc chắn không nằm trong chương trình của bạn. Và tôi chắc chắn đã làm mất đi một nửa số người mà chúng ta đã nói chuyện ban đầu. Nhưng điểm tôi muốn nói với tất cả điều đó là chỉ để nói rằng, bạn thực hành điều được gọi là lòng dũng cảm. Và lòng dũng cảm là một từ có thể định nghĩa được. Và mọi người thường không dành thời gian để thực sự định nghĩa lòng dũng cảm là gì. Lòng dũng cảm là làm điều mà bạn sợ hãi. Đó là lòng dũng cảm. Vì vậy, việc đi ra ngoài kịch bản và đặt câu hỏi, đến mà không chuẩn bị cho một podcast, đó là những điều khiến bạn cảm thấy một chút sợ hãi, một chút lo lắng. Bạn nghĩ, tôi không biết điều này sẽ diễn ra như thế nào, nhưng bạn vẫn làm điều đó. Một trong những sự khác biệt lớn giữa các doanh nhân và những người có khát vọng doanh nhân là các doanh nhân có lòng dũng cảm để thử nghiệm. Còn những người có khát vọng doanh nhân thì luôn nói về ngày mà họ sẽ có lòng dũng cảm để thử nghiệm. Niềm tin cũng liên quan đến điều này, đúng không? Bởi vì một phần lý do mà tôi có thể ngồi xuống với ai đó trong ba giờ và không nhất thiết phải có một… Tôi chưa bao giờ viết ra một câu hỏi nào, nhưng thậm chí không có ý tưởng về việc cuộc trò chuyện sẽ đi đâu. Đó là vì tôi có rất nhiều nghiên cứu điển hình mà tôi đã tìm thấy trong quá khứ. Và chính những nghiên cứu điển hình đó đã xây dựng nên loại niềm tin vào bản thân này cho phép tôi ngồi xuống và hỏi, bạn khỏe không? Và sau đó họ bắt đầu nói về sự cô đơn và chúng tôi dành ba giờ để nói về sự cô đơn. Nhưng điều đó đến từ niềm tin ban đầu đó, tôi nghĩ vậy. Tôi nghĩ niềm tin là một từ hay. Niềm tin vào bản thân, tôi đang cố gắng… Vâng, niềm tin vào bản thân hoặc sự tự tin.
Đó là những từ hay để sử dụng, nhưng tôi gần như thách thức rằng những gì bạn thực sự đang nói đến là bạn đang đánh cược vào những tỷ lệ mà bạn đã học là có lợi cho bạn, đúng không?
Nó giống như khi bạn nghĩ về một vận động viên chuyên nghiệp.
Các vận động viên chuyên nghiệp thực hiện những động tác tuyệt vời.
Đôi khi họ ghi điểm và đôi khi thì không.
Nhưng điều xảy ra là khi họ ghi điểm bằng một động tác tuyệt vời, đó là điều mà tất cả chúng ta nhớ.
Khi họ bỏ lỡ cú sút bằng một động tác tuyệt vời, không ai nhớ điều đó.
Không ai nhớ số cú sút bóng rổ mà Dennis Rodman đã không thực hiện, đúng không?
Họ chỉ nhớ một điều gì đó khác về Dennis Rodman.
Arnold Schwarzenegger có câu nói nổi tiếng rằng ông đã tham gia nhiều bộ phim.
Tất cả chúng ta đều nhớ bộ phim yêu thích của Arnold Schwarzenegger.
Nhưng bạn nhớ bao nhiêu bộ phim tệ của ông ấy?
Không nhiều.
Và ông ấy cũng biết điều đó.
Và đó là một trong những lý do mà ông ấy đã đồng ý tham gia nhiều bộ phim là vì ông ấy đã học được từ sớm trong sự nghiệp thể hình của mình rằng không ai nhớ khi bạn thua, nhưng họ luôn nhớ khi bạn thắng.
Vì vậy, ông ấy không gặp vấn đề gì khi làm nhiều bộ phim vì một hoặc hai hoặc ba hoặc 12 hoặc 18 bộ phim trở thành bom tấn là những bộ phim định hình ông, mặc dù ông cũng đã làm phim “Cảnh sát mẫu giáo”.
Ý tôi là, đó là một khái niệm khá tốt để giữ trong tâm trí nếu bạn đang cố gắng cân nhắc bất kỳ loại rủi ro nào trong cuộc sống của bạn, như rủi ro rời khỏi cái kho mà chúng ta đã nói đến.
Đúng vậy.
Bạn đang chấp nhận rủi ro.
Bạn đang đánh cược.
Nhưng đây là điều.
Chúng ta đã được điều kiện hóa trong cái kho của mình, chúng ta đã được điều kiện hóa để đánh cược vào hệ thống, đúng không?
Nếu bạn sẽ tung xúc xắc, ít nhất hãy tung xúc xắc mà hệ thống đưa cho bạn, đúng không?
Đặt cược vào nhà cái vì nhà cái sẽ thắng.
Điều mà chúng ta thực sự học được như những doanh nhân là đánh cược vào chính mình, như đặt cược vào bạn.
Có bao nhiêu người lấy từng đô la họ kiếm được và đầu tư vào một công ty môi giới do người khác quản lý, nhắm đến mức lợi nhuận 8%?
Đó là những gì họ làm với mỗi đồng tiền trong cuộc sống của họ.
Mẹ chồng tôi vừa mới nghỉ hưu khoảng ba tuần rưỡi hoặc bốn tuần trước.
Bà ấy, tôi nghĩ để nghỉ hưu thì bạn phải bao nhiêu tuổi, 69 tuổi phải không?
Vậy nên bà ấy 67 hoặc 68 tuổi.
Bà đã làm việc suốt cả cuộc đời.
Phương tiện đầu tư chính của bà, tôi không đùa đâu, là các chứng chỉ tiền gửi (CD).
Đó là một công cụ trong thế giới đầu tư, nơi bạn cơ bản là gửi tiền của mình trong một khoảng thời gian nhất định và nó đảm bảo cho bạn một mức lợi suất nhất định.
Và mức lợi suất đó thường rất, rất thấp.
Nhưng đó là phương tiện đầu tư mà bà ấy ưa thích.
Vì vậy, trong 69 năm hoặc 50 năm mà bà ấy đã làm việc, bà đã đầu tư vào những chứng chỉ tiền gửi có hiệu suất thấp này.
Đó chính xác là kiểu tư duy đã được hình thành trong bà bởi thế hệ trước.
Đó là nơi bà ấy học về các chứng chỉ tiền gửi.
Vậy lý do tại sao bà ấy mua chứng chỉ tiền gửi đầu tiên khi 16 tuổi là vì bố mẹ bảo bà làm như vậy.
Và đây là năm 2024.
Bà ấy nghỉ hưu và tất cả số tiền mà bà đã tiết kiệm chủ yếu nằm trong những chứng chỉ tiền gửi này, mà không phải là nhiều tiền.
Thật sao?
Có.
Bởi vì nó không phát triển.
Trong khi đó, tôi đầu tư vào công ty của mình và lợi suất của tôi đã đạt 300%.
Và các doanh nhân, ngay cả những doanh nhân không phát triển nhanh, vẫn thấy lợi suất đầu tư 12%, 15%, 20%, vượt trội hơn bất cứ thứ gì trên thị trường.
Nhưng vẫn có những người không muốn đặt cược vào bản thân vì họ sợ rằng nhà cái sẽ thắng.
Những người không thể được dạy những điều mà bạn dạy về các kỹ năng CIA và mọi thứ bạn dạy trong Everyday Spy?
Có rất nhiều người ở đó, những người ngay từ đầu đã bị vẽ một vòng tròn quanh họ, rằng CIA là một loại âm mưu của nhà nước ngầm, giết người Mỹ, buôn bán trẻ em, ăn cắp ma túy.
Có phải họ đúng không?
Có thể đã có một CIA làm điều đó một lần.
Nhưng ý tôi là những người đó sẽ không bao giờ tin những gì tôi phải dạy họ.
Có rất nhiều chủ đề trên internet nói về việc tôi là một kẻ giả mạo, một kẻ lừa đảo. Và cho mỗi chủ đề đó, cũng có những chủ đề nói về việc tôi là một gián điệp, rằng tôi vẫn là một nhân viên CIA. Tôi đã đọc điều đó trong phần bình luận. Thật buồn cười phải không? Rất buồn cười. Vậy là có cả hai phía. Đây là những người không thể, họ sẽ không bao giờ mở lòng để học hỏi. Họ không sẵn sàng học hỏi. Làm thế nào tôi biết bạn không còn là một nhân viên CIA? Có quan trọng không? Không, không quan trọng. Nó không quan trọng. Nếu bạn có thể lấy thông tin và kiểm tra khung kiến thức và tiến bộ, thì có quan trọng không? Thực ra, có thể nếu, được rồi, bạn đang ở đúng điểm bây giờ, bạn đã nói, tự mình kiểm tra. Bởi vì bạn có thể đang dạy tôi những điều sẽ chỉ giữ tôi mắc kẹt trong ma trận, vì bạn biết đấy. Nhưng tôi không muốn bạn bị mắc kẹt trong ma trận. Tôi không biết bạn có thể vẫn là một gián điệp CIA hay không. Tôi có thể. Nhưng điều quan trọng bạn đã nói là bạn đang đưa cho tôi để tôi tự kiểm tra. Vì vậy, tôi nhận được kết quả để kiểm tra xem những gì bạn dạy tôi là tích cực hay tiêu cực, có hiệu quả hay không có hiệu quả. Đúng vậy. Và đó là điều thực sự thúc đẩy tôi. Điều thúc đẩy tôi là tầm nhìn về một tương lai tốt đẹp cho con cái tôi. Và tương lai tốt đẹp cho con cái tôi là một tương lai mà Hoa Kỳ vẫn là nền kinh tế mạnh nhất thế giới, vẫn là quân đội mạnh nhất thế giới. Và theo tất cả các báo cáo, đó không phải là điều sẽ xảy ra vào năm 2035. Đến năm 2035, chúng ta sẽ đạt được sự ngang bằng với ít nhất một quốc gia khác, có khả năng là Trung Quốc. Và khi chúng ta đạt được sự ngang bằng, điều đó có nghĩa là bạn đạt được sự bình đẳng. Khi bạn đạt được sự bình đẳng, vị thế siêu cường của bạn sẽ biến mất. Bạn không còn là một siêu cường nữa. Bạn là một cường quốc gần ngang hàng hoặc một đối thủ gần ngang hàng. Điều đó rất khác so với việc là một siêu cường. Tại sao điều đó lại quan trọng? Bởi vì khi có cạnh tranh, có nhiều sự không chắc chắn hơn. Có nhiều điều không thể đoán trước hơn. Có nhiều nguy hiểm hơn. Có nhiều rủi ro hơn. Có ít cơ hội hơn.
Hãy nghĩ về tiền vệ chính của một đội bóng đá.
Anh ấy là tiền vệ chính.
Anh ấy là người, là cầu thủ sẽ bắt đầu trận đấu, sẽ có bóng và không ai nghi ngờ điều đó.
Có rất nhiều cơ hội dành cho người đó, nhưng ngay khi họ bắt đầu trở nên khó đoán,
ngay khi có một ngôi sao mới, một tiền vệ mới xuất hiện và đe dọa tiền vệ hiện tại,
bây giờ chúng ta không thực sự biết ai sẽ là người bắt đầu.
Và đội bóng cũng không thực sự biết ai sẽ là người bắt đầu.
Và rồi, theo những gì chúng ta biết, đội bóng sẽ có hai tiền vệ khác nhau thay phiên nhau trong suốt cả trận đấu,
và toàn đội sẽ thi đấu tệ hơn vì họ không biết cách dự đoán tiền vệ,
bởi vì tiền vệ mới hoặc tiền vệ cũ không phải là người luôn ném bóng.
Vì vậy, có một sự không chắc chắn xảy ra khi cạnh tranh xuất hiện.
Đó là lý do tại sao các chủ doanh nghiệp muốn hoạt động trong một lĩnh vực đơn lẻ.
Đó là lý do tại sao có một chiến lược tiếp thị đại dương xanh so với chiến lược tiếp thị đại dương đỏ,
bởi vì khi bạn ở trong một đại dương xanh, khi bạn không có đối thủ xung quanh, doanh nghiệp của bạn sẽ có khả năng phát triển mạnh mẽ.
Bạn có không gian để mắc sai lầm.
Bạn có thể học hỏi từ từ, nhưng khi bạn ở trong một đại dương đỏ cạnh tranh cao, bạn sẽ không có bất kỳ cơ hội nào như vậy.
Lịch sử cho chúng ta biết điều gì về việc thay đổi quyền lực liên quan đến sức mạnh thế giới,
những nguy hiểm có thể xảy ra đối với người bình thường là gì?
Đó là một câu hỏi tuyệt vời, và đây là nơi tôi muốn nhấn mạnh lại sự thiếu vị tha của mình, đúng không?
Bởi vì…
Vị tha có nghĩa là gì đối với bất kỳ ai không biết?
Vì vậy, vị tha là ý tưởng rằng bạn quan tâm đến người khác hoặc bạn quan tâm đến lợi ích chung, đúng không?
Tôi không quan tâm đến lợi ích chung.
Còn những người khác thì sao?
Tôi quan tâm đến một số người khác.
Con cái của bạn?
Đúng vậy.
Gia đình tôi, bạn bè tôi, những người mà tôi nghĩ đang tạo ra sự khác biệt, và đó chính là cách mà mọi thứ diễn ra.
Tại sao một số người không sẵn lòng học những gì tôi dạy họ?
Bởi vì họ sẽ không đồng ý với đạo đức và giá trị của tôi về việc tôi không quan tâm đến tất cả mọi người một cách bình đẳng.
Chà, tôi thích thực tế là bạn thành thật, điều đó khiến tôi tin tưởng bạn hơn.
Tôi đánh giá cao điều đó.
Nếu bạn nhìn vào lịch sử, Rome thực sự rất tốt cho người La Mã trong một thời gian dài.
Sự sụp đổ của Rome là điều tồi tệ cho tất cả mọi người.
Quá trình chuyển tiếp là điều tồi tệ cho tất cả mọi người.
Khi ra khỏi Thế chiến II, đúng không?
Khi bạn là một người phát xít ở Đức Quốc xã, mọi thứ khá tốt, đúng không?
Nhưng khi Đức Quốc xã sụp đổ, điều đó tồi tệ cho rất nhiều người.
Có rất nhiều chiến tranh, có rất nhiều cái chết, có rất nhiều nạn đói.
Nhiều quốc gia đã bị tàn phá.
Có một cuộc chiến, có một sự chuyển giao quyền lực.
Điều tương tự đã xảy ra khi Liên Xô sụp đổ.
Trong cuộc chiến đó, tôi đã xem một bộ phim tài liệu về nó hôm nọ.
Thật thú vị vì tôi đã thấy cả Liên Xô lao vào Berlin, và tôi đã thấy Mỹ lao vào Berlin.
Họ đã chiếm những phần khác nhau của nước Đức, và sau khi họ đánh bại bọn phát xít, họ đã chiến tranh với nhau.
Đúng vậy.
Bởi vì họ đang cố gắng tìm ra ai là người kiểm soát nước Đức và họ sẽ chia đất như thế nào.
Vì vậy, về cơ bản có một cuộc chiến khác, giống như một cuộc nội chiến sau sự sụp đổ của bọn phát xít.
Và điều tương tự đã xảy ra ở Trung Quốc.
Điều tương tự đã xảy ra khi lực lượng Thái Bình Dương của chúng ta làm việc để tiến lên qua Nhật Bản.
Đã xảy ra xung đột ở phương Đông, đúng không?
Vì vậy, trong các giai đoạn chuyển tiếp, nơi các quốc gia gần ngang sức hoặc nơi các quốc gia trở thành đối thủ gần ngang sức,
mọi người không ngừng cạnh tranh khi sự cạnh tranh gia tăng.
Như những gì đang xảy ra trên thế giới hiện nay ở Ukraine và Nga và ở Israel với Hamas, với người Houthi và với người Iran?
Như những gì đang xảy ra là sự cạnh tranh đang gia tăng.
Vì vậy, mọi thứ trở nên kém ổn định hơn.
Mọi thứ trở nên nguy hiểm hơn.
Khi có một kẻ bắt nạt rõ ràng trên sân chơi, chỉ có một kẻ bắt nạt và không ai phải chạm trán với kẻ đó. Và đó là một ngày tồi tệ cho bất kỳ ai mà kẻ bắt nạt quấy rối, nhưng phần lớn mọi người khác đều ổn. Nhưng điều gì sẽ xảy ra khi có hai kẻ bắt nạt? Mọi thứ trở nên rối rắm. Các kẻ bắt nạt tạo thành băng nhóm. Các băng nhóm phải chiến đấu với nhau. Nhiều người bị thương hơn, nhiều sự náo loạn hơn xảy ra trên sân chơi so với khi chỉ có một kẻ bắt nạt. Vì vậy, đối với tôi, Hoa Kỳ là kẻ bắt nạt trên sân chơi. Và tôi, với tư cách là một công dân Mỹ, đang sống ở một nơi mà thật tốt khi đứng về phía kẻ bắt nạt. Vì vậy, đối với tôi, nói một cách thực tiễn, nếu tôi muốn điều tốt nhất cho con cái mình, điều tôi thực sự cần là Hoa Kỳ vẫn giữ vị trí là kẻ bắt nạt duy nhất. Như vậy, tôi có thể cảm thấy một chút bất lực, một chút tự tin rằng tương lai của chúng sẽ được bảo đảm. Bạn có nghĩ rằng cuộc chiến ở Ukraine và Nga là một triệu chứng của sự thay đổi quyền lực không? Bởi vì nó giống như một cuộc chiến ủy nhiệm, đúng không? Ukraine thực sự là Hoa Kỳ và Nga thực sự giống như Trung Quốc ở một mức độ nào đó. Vì vậy, tôi sẽ nói rằng đó không chỉ là một cuộc chiến ủy nhiệm. Đó là một cuộc chiến ủy nhiệm hoàn toàn. Bạn hoàn toàn đúng. Tôi thậm chí không biết cuộc chiến ủy nhiệm là gì. Tôi chỉ sử dụng thuật ngữ đó vì nó nghe có vẻ thông minh. Chà, nó nghe có vẻ thông minh. Nó thực sự thông minh. Cuộc chiến ủy nhiệm là một học thuyết. Đó là một học thuyết quân sự thực sự nói rằng bạn tạo ra cái gọi là xung đột nội bang, có nghĩa là xung đột bên trong một quốc gia, và sau đó các bên bên ngoài tài trợ cho xung đột trong quốc gia đó. Bằng cách đó, hai bên bên ngoài đang xung đột không phải lãng phí bất kỳ sinh mạng nào. Nó bảo vệ họ về mặt ngoại giao. Nó bảo vệ họ về mặt xã hội. Nó bảo vệ họ về mặt quân sự. Họ chỉ đang tiêu tốn tài nguyên trong một cuộc xung đột giữa các quốc gia. Cuộc xung đột giữa các quốc gia luôn diễn ra bên trong Ukraine. Ukraine phía Đông và Ukraine phía Tây luôn trong tình trạng xung đột. Chúng ta chỉ không nhận ra điều đó cho đến khi Nga xâm lược vì không ai chú ý đến Ukraine.
Cùng một điều ở Israel. Luôn luôn có xung đột giữa người Palestine và người Israel. Chúng ta chỉ không thực sự chú ý đến nó cho đến ngày 8 tháng 10. Xung đột mà bạn đang nói đến không phải là một triệu chứng. Đó là một chiến lược. Chiến lược là Hoa Kỳ có thể làm cạn kiệt nguồn lực của Nga mà không làm cạn kiệt mạng sống của người Mỹ, điều này giúp Hoa Kỳ dễ dàng tiếp tục khai thác các nguồn lực chiến lược từ Nga. Sau đó, NATO đang chứng kiến điều tương tự xảy ra. Và NATO là bên có nhiều thứ nhất để mất nếu Nga mạnh, vì vậy đó là lý do tại sao họ cũng gia tăng hỗ trợ. Đó là chiến lược. Đó đã là chiến lược của Hoa Kỳ kể từ khi kết thúc Thế chiến II. Ai đã tái thiết Nhật Bản? Hoa Kỳ. Ai đã tái thiết Vương quốc Anh? Hoa Kỳ. Ai đã tái thiết Đức? Ai đã tái thiết Pháp? Tất cả đều là Hoa Kỳ. Có gì ngạc nhiên không khi tất cả những quốc gia này kể từ Thế chiến II đã trở thành đồng minh ngoại giao, chính trị và kinh tế gần gũi? Không. Và đoán xem họ đều có gì? Họ đều có những hệ thống chính trị rất tương tự, vì chúng ta đã xây dựng hệ thống chính trị của họ từ Thế chiến II dựa trên hệ thống của chúng ta, đúng không? Đó là mô hình Mỹ. Đó là cách mà Mỹ đã phát triển kinh tế nhanh chóng trên toàn thế giới. Đoán xem ai đang bắt chước mô hình đó bây giờ? Trung Quốc. Xung đột thực sự giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc, không ai có thể định nghĩa nó. Trump gọi đó là một cuộc chiến thương mại vì chúng ta có một đống hàng hóa giá rẻ từ Trung Quốc. Đó không phải là vấn đề. Vấn đề là Tập Cận Bình hiểu rằng điều ông muốn cho Trung Quốc là Trung Quốc trở thành một nhà xuất khẩu ròng công nghệ cao. Ai là nhà xuất khẩu ròng công nghệ cao duy nhất khác? Hoa Kỳ. Hoa Kỳ sản xuất xe điện. Trung Quốc sản xuất xe điện. Hoa Kỳ sản xuất viễn thông. Trung Quốc sản xuất viễn thông. Đó là xung đột, vì những gì Trung Quốc đang làm là cung cấp cho phần còn lại của thế giới đang phát triển một sự thay thế cho Hoa Kỳ.
Chà, giống như bất kỳ doanh nghiệp nào khác, nếu tôi làm cà phê và bạn cũng làm cà phê, chúng ta đang cạnh tranh với nhau để giành lấy người muốn mua cà phê.
Vì vậy, bây giờ chúng ta đang tranh giành người đó. Ai thắng người đó sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Ai thắng người đó sẽ có khách hàng quay lại.
Và bây giờ tôi có thể mất công ty của mình. Quán cà phê của tôi có thể thu hẹp lại và quán cà phê của bạn có thể phát triển,
bởi vì người này đang chọn cà phê của bạn khi trước đây chỉ có cà phê của tôi là có sẵn.
Vậy ai là người tốt hơn cho nước Mỹ? Joe Biden hay Donald Trump?
Cả hai đều không tốt cho nước Mỹ theo những cách khác nhau.
Ai có khả năng kéo dài sự thống trị của Mỹ hơn?
Donald Trump trong hai người. Donald Trump trong hai người.
Đây là điều tôi muốn nói với bạn. Tôi đã có suy nghĩ này vào tối qua, và tôi định làm một video cho kênh của riêng mình,
nhưng kênh của tôi không thú vị bằng kênh của bạn.
Bạn cũng hãy đăng lên kênh của bạn.
Chỉ có một đảng viên Dân chủ ở Hoa Kỳ có thể đánh bại Donald Trump. Chỉ một.
Không ai khác có cơ hội. Đảng Dân chủ đang vật lộn để chấp nhận điều đó. Không ai có thể đánh bại Donald Trump.
Chỉ có một người có thể thắng, và đó là Michelle Obama.
Tôi đã nghĩ điều này, bởi vì tôi có thể nói Barack, nhưng rõ ràng ông ấy không thể vì ông ấy đã hoàn thành tám năm nhiệm kỳ,
nhưng Michelle, tôi đồng ý, và cô ấy không muốn liên quan gì đến điều đó.
Cô ấy đã nói, cô ấy đã nói vào đầu tháng Bảy, cô ấy không muốn liên quan gì đến điều đó.
Nhưng điều gì đã xảy ra kể từ đầu tháng Bảy? Đã có một vụ ám sát không thành công đối với Donald Trump.
Vụ ám sát không thành công đã biến thành một cơn sốt truyền thông đáng kinh ngạc.
Bây giờ bạn có người này với máu trên mặt và nắm tay giơ lên và một lá cờ phía sau.
Bạn biết đấy, bức ảnh đoạt giải Pulitzer đã lan truyền trên internet với người này trong đó, đúng không?
Mọi thứ đã thay đổi.
Không có cách nào mà Michelle Obama không ngồi trong phòng của mình nhiều lần trong ngày, tự hỏi bản thân câu hỏi,
“Liệu tôi vẫn không muốn liên quan gì đến điều này, hay tôi phải đứng lên để làm những gì tôi tin là đúng vì chỉ có tôi mới có thể làm được điều đó?”
Hãy nghĩ về những câu hỏi mà Barack Obama phải hỏi Michelle Obama.
Hãy nghĩ về sự im lặng, sự im lặng nặng nề xung quanh bàn ăn của họ vào ban đêm.
Hãy nghĩ về việc họ phải nghĩ nặng nề như thế nào ngay bây giờ vì họ biết những gì tôi vừa nói to mà bạn đã biết từ hôm qua.
Chỉ có một đảng viên Dân chủ có thể đánh bại Donald Trump.
Và có thể vào ngày 3 tháng 7, cô ấy đã nói rằng cô ấy không muốn liên quan gì đến điều đó, nhưng bây giờ là ngày 20 tháng 7.
Và nếu cô ấy thực sự tin vào đất nước này, làm thế nào cô ấy không thể đứng lên trong thời điểm này?
Làm thế nào cô ấy có thể ngồi lại và để tương lai của các con gái mình nằm trong tay của một người mà cô ấy không tin tưởng?
Bởi vì sự thật là, nếu cô ấy ra tranh cử ngay lập tức, cô ấy sẽ nhận được sự ủng hộ hoàn toàn từ toàn bộ Đại hội Quốc gia Dân chủ.
Mọi nhà tài trợ đã quyên góp tiền sẽ để tiền của họ lại với cô ấy và có thể sẽ quyên góp thêm.
Cử tri nữ, cử tri người Mỹ gốc Phi, cử tri đang phân vân, cử tri đang tìm kiếm bất kỳ sự thay thế nào cho Donald Trump hoặc Joe Biden,
tất cả họ sẽ nhận được câu trả lời ngay lập tức.
Chưa kể đến việc cô ấy thông minh, được kính trọng và trẻ trung.
Mọi thứ mà nước Mỹ đại diện đều được thể hiện trong Michelle Obama cũng như những gì chúng ta nói nước Mỹ đại diện được thể hiện bởi Donald Trump.
Vì vậy, nếu Michelle Obama được công bố tại Đại hội Quốc gia Dân chủ, tôi rất vui vì chúng ta đã có cuộc trò chuyện này.
Bạn có nghĩ điều đó là khả thi không?
Chắc chắn, điều đó là khả thi. Tôi không nghĩ điều đó là có khả năng xảy ra, nhưng tôi nghĩ điều đó là khả thi.
Và tôi không thể không hy vọng vào đất nước của chúng ta rằng những người sẵn sàng học hỏi sẽ đứng lên và chấp nhận rằng họ phải đánh cược vào chính mình.
Bạn có nghĩ rằng Michelle Obama sẽ tăng khả năng và thời gian thống trị của nước Mỹ so với Trump không?
Chắc chắn rồi. Nó chỉ sẽ diễn ra theo một cách khác.
Donald Trump phát triển thông qua sự kiêu ngạo và chiến thuật bên bờ vực.
Ông ta phát triển như một kẻ bắt nạt.
Nhưng điều chúng ta đã học được về Hoa Kỳ là chiến lược hung hăng của chúng ta, chiến lược kẻ bắt nạt mà chúng ta đã áp dụng từ năm 1950, là một trò chơi có lợi suất giảm dần.
Chúng ta đầu tư rất nhiều vào nó, nhưng chúng ta mất ảnh hưởng.
Chúng ta mất tầm với toàn cầu. Chúng ta mất quyền lực. Chúng ta đang mất sức mạnh kinh tế.
Họ nói rằng Trung Quốc đang gặp phải suy thoái kinh tế ngay bây giờ với mức tăng trưởng GDP 4,5%.
Chúng ta chỉ có mức tăng trưởng GDP 1,3%.
Không ai nói về suy thoái của chúng ta vì suy thoái của chúng ta đã kéo dài quá lâu, nó không còn là suy thoái nữa.
Chỉ đơn giản là Hoa Kỳ không tăng trưởng hơn 3%.
Trung Quốc từng tăng trưởng 5%, vì vậy khi nó giảm từ 5% xuống 4%, đó là một vấn đề lớn đối với mọi người.
Mô hình của chúng ta đã bị hỏng. Mô hình của chúng ta không còn hoạt động nữa, vì vậy tất cả những gì Donald Trump sẽ làm là tiếp tục kiên trì với mô hình đó.
Bởi vì ông ta chỉ còn bốn năm trong Nhà Trắng. Ông ta chỉ còn bốn năm trong Nhà Trắng và ông ta biết điều đó.
Vì vậy, ông ta không ở đó để cách mạng hóa nước Mỹ. Ông ta không ở đó để cách mạng hóa Hoa Kỳ.
Ông ta ở đó vì Donald Trump.
Tôi nghĩ ông ta tin rằng ông ta sẽ làm tốt công việc. Tôi nghĩ ông ta tin rằng ông ta là người tốt nhất cho nước Mỹ.
Tôi nghĩ ông ta tin rằng việc trở thành một kẻ bắt nạt là con đường đúng đắn, nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta đúng.
Điều đó không có nghĩa là sẽ có lợi suất đầu tư gia tăng.
Nó có thể là một trò chơi tiếp tục có lợi suất giảm dần.
Michelle Obama có cơ hội để làm điều đó khác đi, miễn là cô không chỉ đến và nhại lại trường phái tư tưởng của Joe Biden và Barack Obama.
Bạn nghĩ cô ấy sẽ cần nói gì để đáp ứng tư tưởng của nước Mỹ ngay bây giờ?
Tôi nghĩ cô ấy có thể định nghĩa tư tưởng của nước Mỹ ngay bây giờ. Tôi không nghĩ cô ấy cần phải đáp ứng nó.
Tôi nghĩ nước Mỹ đang lạc lối.
Nước Mỹ đã nhìn về cuộc bầu cử năm 2024 trong một thời gian dài, biết rằng nó sẽ kết thúc với cuộc đối đầu giữa Trump và Biden.
Biết rằng cuối cùng mọi chuyện sẽ chỉ còn lại một người tám mươi tuổi không thể tạo thành câu từ trên sân khấu đôi khi, hoặc một doanh nhân điên rồ, khi anh ta tạo thành câu thì đó là một câu vô nghĩa. Đó là những gì chúng ta đã nhìn nhận. Đó là sự lựa chọn.
Tôi không thực sự cảm thấy đó là một sự lựa chọn nữa, vì sau khi Trump bị bắn vào tai, tôi nghĩ, tôi đã xem những cảnh đó và tôi nghĩ, vâng, người này đã thắng.
Anh ta đã thắng, và mọi người đều biết điều đó. Nếu bạn không sẵn lòng thừa nhận điều đó, cũng không sao. Mọi người đều biết anh ta đã thắng cuộc bầu cử vào ngày hôm đó.
Ngày mà anh ta sống sót sau vụ bắn ở Butler, Pennsylvania, ngày 13 tháng 7, anh ta đã thắng cuộc bầu cử 2024, trừ khi có điều gì đó thậm chí còn gây rối hơn xảy ra trên thị trường giữa bây giờ và ngày 5 tháng 11.
Michelle Obama có quyền lực để làm điều đó.
Nếu bạn ở trong đội ngũ tiếp thị của anh ta, và bạn đang tuyệt vọng, bạn sẽ bắn vào tai anh ta vào ngày hôm đó, phải không?
Không. Không đời nào. Rủi ro quá lớn.
Ý tôi là, nếu bạn biết rằng viên đạn sẽ trúng vào tai anh ta, và bạn ở trong đội ngũ tiếp thị của anh ta, bạn sẽ bắn vào tai anh ta vào ngày hôm đó.
Như, có người đã bị giết và bị thương tại buổi mít tinh của Donald Trump ở Butler, Pennsylvania.
Nếu bạn muốn thực hiện một vụ ám sát, bạn sẽ bắn lệch khoảng 35, 40 độ so với mục tiêu, tránh xa bất kỳ ai có khả năng bị trúng đạn, vì điều gì sẽ xảy ra, mọi người sẽ nghe thấy tiếng súng.
Vì vậy, tiếng súng vẫn sẽ gây ra sự hoảng loạn. Dịch vụ Bảo vệ sẽ vẫn nhảy vào. Họ vẫn sẽ bảo vệ ông ấy.
Sẽ vẫn có tất cả những tin tức đáng chú ý mà không có rủi ro giết chết ai đó.
Và nếu bạn thực sự, thực sự muốn làm cho nó trở thành tiêu đề, bạn thậm chí có thể dàn dựng một vết cắt nào đó được che phủ bằng một băng dính màu da nhỏ,
để khi tiếng súng vang lên, bạn có thể lau sạch hoặc gỡ bỏ băng dính và sau đó sẽ có những vết đỏ hoạt động, đúng không?
Bạn sẽ không bao giờ thực sự bắn vào nhân vật chính. Đó là điều mà mọi người không hiểu về các âm mưu, là khi bạn thực sự lên kế hoạch thực hiện một hành động bí mật,
bạn lên kế hoạch thực hiện hành động bí mật đó theo cách an toàn nhất có thể. Bạn không mạo hiểm thực sự bắn vào nhân vật chính.
Vậy, nhưng hãy giả định rằng đó là một âm mưu. Vậy điều gì có thể đã xảy ra ở đó?
Và tôi đã ở trong một văn phòng hôm nọ, một trong những công ty mà tôi tham gia, và có một nhóm người tụ tập quanh một chiếc laptop xem đoạn video,
và một nửa số người nghĩ đó là một loại âm mưu, và có thể ông ấy đã ngã xuống và tự cắt tai mình,
và nửa còn lại thì nghĩ đó là điều điên rồ. Bạn đứng ở bên nào? Bạn nghĩ đó là một tay súng thật?
Tôi nghĩ đó là một tay súng thật. Tôi hoàn toàn nghĩ đó là một tay súng thật. Những nguyên tắc mà CIA dạy chúng ta về cách phân tích một tình huống là hai mặt.
Họ dạy chúng ta cách phân tích một tình huống, nhưng họ cũng dạy chúng ta cách dự đoán một âm mưu, và các âm mưu có một cấu trúc rất rõ ràng.
Họ có một quy trình rất rõ ràng. Tất cả các âm mưu bắt đầu từ một điều gì đó có thật. Thực sự có một sự kiện xảy ra.
Và ngay sau sự kiện có thật đó, có một sự thiếu thông tin.
Trong sự thiếu thông tin đó, phần thứ ba của câu đố là sự suy đoán.
Bây giờ, sự suy đoán và sự nghi ngờ là những người họ hàng rất gần gũi.
Sự nghi ngờ là điều lành mạnh, đúng không? Bạn đã nghe về sự nghi ngờ lành mạnh. Sự suy đoán thì không lành mạnh.
Sự suy đoán là điều cần thiết để bạn tạo ra một câu trả lời cho một câu chuyện không dựa trên sự thật,
đó là nơi mà yếu tố thứ tư của một âm mưu xuất hiện, một câu chuyện khép kín vòng tròn.
Bởi vì khi có thông tin bị thiếu, nó tạo ra một vòng tròn mở. Vậy, bạn biết não người thích gì không? Những vòng tròn khép kín một cách thuận tiện.
Vì vậy, chúng ta không thể xử lý một vòng tròn mở quá lâu. Sau đó, chúng ta bắt đầu suy đoán về những gì có thể đã xảy ra
cho đến khi ai đó định nghĩa cho chúng ta một câu trả lời, và ngay lập tức bạn có một câu trả lời khép kín vòng tròn và bạn có một âm mưu.
Âm mưu xảy ra mọi lúc. Âm mưu xảy ra ngay trong chính ngôi nhà của bạn. Ai là người đã ăn miếng bánh cuối cùng, đúng không?
Ai là người đã uống hết chút sữa cuối cùng? Tại sao lại không còn trứng nào trong tủ lạnh, đúng không?
Sự thiếu thông tin dẫn đến sự suy đoán, và sau đó chúng ta khép kín vòng tròn bằng một câu chuyện trong tâm trí của chúng ta.
Khi bạn nhìn vào những gì đã xảy ra ở Butler, Pennsylvania, có tất cả các yếu tố cho một âm mưu.
Có sự thật, sự thiếu thông tin, sự suy đoán, và ai đó đang khép kín câu chuyện.
Và tất cả những âm mưu khác nhau này đang gia tăng sức mạnh.
Nhưng khi bạn nhìn vào phân tích thực tế về những gì đã xảy ra, có hình ảnh, có sơ đồ.
Có xác của một tay súng 20 tuổi cầm một khẩu súng trường mạnh mẽ trên nóc nhà nhắm vào sân khấu.
Có báo cáo về cảnh sát trưởng địa phương và các sĩ quan cảnh sát địa phương đã được thông báo về điều đó.
Có những người chứng kiến đã báo cáo về việc đó. Có công nghệ đã được sử dụng để xác minh điều đó. Có đủ thông tin để biết rằng thực sự có một người trẻ tuổi, tên là, đã bắn vào tổng thống. Đó là những gì chúng ta biết. Đoán xem điều gì sẽ xảy ra vào ngày mai? Chúng ta sẽ biết thêm nhiều điều. Chúng ta không cần phải biết tất cả các câu trả lời hôm nay. Thông tin sẽ tiếp tục đến. Ngay khi Donald Trump bị bắn, tôi đã gọi cho một người bạn của tôi, một cựu sĩ quan Mật vụ. Và tôi đã nói với anh ấy rằng từ quan điểm của tôi, từ những gì tôi hiểu về bảo vệ gần, mọi thứ đã được thực hiện khá đúng. Luôn luôn có những khoảng trống, luôn luôn có những khoảng trống trong bất kỳ cuộc mít tinh chính trị nào. Đó là lý do tại sao chúng nguy hiểm. Bạn không thể làm cho nó an toàn 100%. Đó là lý do tại sao có những tay bắn tỉa trên mái nhà. Không phải tay bắn tỉa trên mái nhà vì họ cảm thấy rằng khu vực đó an toàn. Có tay bắn tỉa trên mái nhà vì họ biết rằng có những khoảng trống. Không có Mật vụ ở hai bên sân khấu mang súng vì họ nghĩ rằng họ an toàn. Có Mật vụ ở hai bên sân khấu vì họ biết rằng có những khoảng trống. Tất nhiên, có những khoảng trống. Bạn không thể quản lý tất cả các rủi ro. Người đó đã bắn từ hơn 400 feet. 400 feet là một cú bắn dài và khó. Thực tế, đó là một cú bắn dài và khó. Dù cho các tờ báo có xuất bản và nói rằng đó là một cú bắn dễ, một cú bắn tiêu chuẩn, hay một cú bắn cơ bản, thì nó không phải vậy. Bất kỳ thợ săn nào cũng sẽ nói với bạn rằng 400 yard là một cú bắn khó. Và bạn phải có một khẩu súng trường mạnh mẽ được chế tạo cho khoảng cách đó để bắn ở độ dài đó. Vì vậy, có đủ loại thông tin sai lệch đang lan truyền khi mọi người cố gắng tạo ra một câu chuyện. Đối với tôi, đó là một nỗ lực ám sát thực sự của một người thực sự mà động cơ của họ vẫn chưa được biết đến. Tôi đã nghe một cái gì đó và người đó nói rằng có thể CIA hoặc ai đó đã thâm nhập vào chàng trai trẻ này và khuyến khích anh ta trong một khoảng thời gian để lên mái nhà đó và tất cả những điều như vậy.
Trái tim của vấn đề ở đây là chúng ta khá thiếu niềm tin và không có câu trả lời.
Và hầu hết chúng ta không được thông tin đầy đủ. Vì vậy, về cơ bản, cuộc sống nhỏ bé mà chúng ta sống.
Và sau đó, ở trên cao, chúng ta thấy những tỷ phú và những người quyền lực.
Và chúng ta nghe rằng họ đã làm hoặc có lịch sử làm những điều rất xấu xa, độc ác.
Và điều đó trở thành cái mà chúng ta nghĩ, rằng chúng ta là người bình thường.
Và sau đó ở trên đó, bên ngoài cái mà chúng ta nghĩ, có tất cả những tỷ phú, quyền lực, illuminati.
Và họ đang làm những điều thực sự độc ác.
Bây giờ, một phần, điều đó là đúng.
Nhưng có thể chỉ một phần.
Và chúng ta thường giả định một cách tiếp cận rộng lớn cho bất cứ điều gì xảy ra.
Chúng ta nghĩ đến chính phủ, ma trận, âm mưu.
Và CIA thực sự có lịch sử làm những điều như thế này.
Đúng.
Đúng.
Chúng ta đang bước vào một cuộc trò chuyện có hai mặt.
Một, chúng ta đang nói về CIA trước 11/9.
Trước 11/9, sau 11/9 là điều quan trọng để tạo ra sự phân biệt cho CIA
bởi vì trước ngày 11 tháng 9, CIA là một tổ chức nhỏ, được tài trợ cao với rất ít sự giám sát.
Họ có thể nghĩ ra những điều điên rồ như cố gắng, bạn biết đấy,
cố gắng đầu độc Fidel Castro để râu của ông ấy rụng xuống
hoặc cố gắng tạo ra cuộc xâm lược Vịnh Con Heo
hoặc cố gắng làm đủ loại việc kỳ quặc từ, bạn biết đấy, MK Ultra đến bất cứ điều gì khác.
Đó là một CIA kỳ quặc, không được giám sát, kiểu miền Tây hoang dã trước 11/9.
Sau 11/9, Ủy ban 11/9 được viết vào năm 2003 đã nêu bật rằng CIA đã thất bại trong việc thực hiện nhiệm vụ của mình cho ngày 11 tháng 9.
Vì vậy, bây giờ có rất nhiều sự giám sát.
Nó bây giờ là một bộ máy quan liêu rất lớn, rất béo, được tài trợ tốt.
Trong khi trước đó, nó là một cuộc chơi tự do được tài trợ tốt.
Nếu đó là một âm mưu, theo ý kiến của bạn, bộ phận nào hoặc tổ chức nào sẽ chịu trách nhiệm?
Nếu đó là một âm mưu, sẽ không có bộ phận nào phụ trách âm mưu đó.
Vì vậy, nó sẽ là một cái gì đó khác.
Đúng.
Đúng.
Bởi vì khi các chính phủ hành động, khi các cá nhân trong một chính phủ hành động theo cách âm mưu,
nó không được chính thức hóa.
Nếu nó được chính thức hóa, nó sẽ là một chính sách.
Đúng vậy.
Họ hành động độc lập.
Và có đủ loại trường hợp mà mọi người hành động độc lập, từ Edward Snowden cho đến Alder Games.
Có những người thực sự đã thực hiện các nỗ lực âm thầm để cố gắng giành lấy một loại sức mạnh nào đó
mà đã có lợi cho họ trong một thời gian, rồi sau đó lại chống lại họ.
Nếu viên đạn đó trúng vào đầu Donald Trump, bạn nghĩ nước Mỹ sẽ khác như thế nào?
Tôi đã nghĩ về điều này khi tôi lái xe trên phố hôm qua.
Thật khó để định nghĩa điều đó, thực sự.
Tôi nghĩ có lẽ chúng ta sẽ không ngồi đây bây giờ vì có lẽ sẽ có một chút bất ổn, có thể.
Có thể, tôi không biết.
Tôi không biết.
Tôi nghĩ chúng ta vẫn sẽ ngồi đây.
Tôi đã tự hỏi.
Chắc chắn tôi sẽ lên máy bay để đến ngồi với bạn, ít nhất là như vậy.
Bạn không bao giờ biết những hiệu ứng domino này có thể xảy ra như thế nào và mọi người có thể đổ ra đường.
Bởi vì điều gì có thể xảy ra, hãy để tôi tưởng tượng kịch bản này.
Donald Trump bị bắn, rồi một người cực đoan cánh hữu nào đó xuất hiện và bắn một người khác.
Sau đó, đường phố LA sẽ trông rất khác so với đường phố LA hôm nay mà chúng ta đang ngồi ở LA.
Bạn hiểu ý tôi chứ?
Đó là kiểu hiệu ứng domino mà tôi đang nghĩ đến.
Sẽ có một loại trả thù nào đó, đúng không?
Chà, tôi không biết.
Đó là điều thú vị.
Bạo lực có động cơ chính trị là rất khó khăn.
Nếu Donald Trump bị bắn, có khả năng kẻ bắn cũng sẽ bị bắn.
Vì vậy, từ góc nhìn của người dân Mỹ, và chắc chắn từ thông điệp sẽ đến từ Nhà Trắng,
mối đe dọa đã được trung hòa và đó là một bi kịch khi chúng ta mất đi một cựu tổng thống Mỹ.
Joe Biden sẽ xuất hiện và sẽ có những phát biểu tử tế, quan tâm về Donald Trump.
Không ai sẽ nói về ông ấy như một kẻ điên hay bất cứ điều gì khác.
Ông ấy sẽ được ghi nhận như một người hùng theo quy trình dân chủ cho những gì ông ấy tin tưởng.
Lịch sử sẽ được viết theo một cách rất khác.
Ôi, tôi không biết, vì tôi nghĩ nếu Donald Trump bị tấn công, ý tôi là, đây chỉ là từ việc ngồi chill trên Twitter. Nếu Donald Trump bị tấn công, bất kể đứa trẻ đó có bị bắn hay không và bất kể điều gì khác, mọi người sẽ tin rằng đó là một loại âm mưu của nhà nước ngầm, CIA, cánh tả, sự liên quan của Hillary Clinton. Ngay cả khi có dấu vân tay của thi thể, họ tìm thấy ổ cứng của đứa trẻ và nó đang lên kế hoạch. Vẫn có một nhóm người sẽ tin vào điều đó. Chắc chắn rồi, vì có một nhóm người, như bạn biết, tin vào bất cứ điều gì. Đúng vậy. Ai đó trong nhóm người đó sẽ có hành động trả đũa và sau đó điều này bắt đầu cuộc ném đá mà tôi nghĩ. Họ có thể đã đến một sự kiện, lễ hội cánh tả, tôi không biết, và làm điều gì đó và sau đó bạn có… Sự trả đũa qua lại. Tôi không phản đối rằng đó là một khả năng, nhưng câu hỏi là liệu một nhóm có đạt đến khối lượng quan trọng để thực hiện một hành động nào đó hay không. Được rồi, vâng. Đúng vậy, vì, ý tôi là, hãy nghĩ về phương án thay thế. Phương án thay thế là những con phố của, bạn gọi tên tiểu bang bảo thủ nào đó, Texas, Florida, hoặc Pennsylvania có thể. Một cuộc diễu hành khổng lồ dành cho một vị vua, đúng không, diễu hành Donald Trump qua các con phố. Một điều mà Keith, Donald và Joe Biden vui vẻ ủng hộ tiền để điều đó xảy ra vì ông ấy là một cựu tổng thống và vì điều đó thể hiện sự đoàn kết và quốc gia. Nó có thể đã là một cơ hội thực sự để mang cả nước lại với nhau và kết thúc một số sự chia rẽ lưỡng cực. Nó có thể đã xảy ra, vẫn sẽ có, như bạn đã nói, sẽ có một nhóm người tin vào một loại hành động của nhà nước ngầm nào đó. Và có thể đã có bạo lực tiếp theo, bạn lại đúng. Tôi nghĩ tất cả những điều đó đều là khả năng, nhưng cũng có khả năng rằng nó sẽ đi theo hướng ngược lại. Vẫn sẽ phải có một ứng cử viên mới được xác định bởi Đại hội Quốc gia Đảng Cộng hòa.
Vậy mọi thứ sẽ diễn ra khác biệt từ ngày đó.
Rất thú vị.
Quay trở lại với cái kho, người đó đã ra khỏi kho.
Họ hiểu ý tưởng về góc nhìn và nhận thức.
Điều tôi thực sự muốn nói ở đây là tôi đang cố gắng giúp mọi người thoát khỏi cuộc sống mà họ ghét và tiến gần hơn đến cuộc sống mà họ cảm thấy phù hợp, theo bất kỳ cách nào mà họ định nghĩa sự phù hợp, để họ có thể sống cuộc sống mà họ muốn sống.
Để họ có thể bắt đầu uốn nắn thế giới theo hướng có lợi cho họ.
Tôi sử dụng thuật ngữ “uốn nắn thế giới” một cách có chủ ý vì đó là điều mà tôi đã học được từ những doanh nhân mà tôi đã gặp.
Và chỉ những người dường như có quyền lực nhất, họ hiểu rằng thế giới mà họ sống là có thể thay đổi.
Và có lẽ đó là phép ẩn dụ về việc có thể thoát ra khỏi cái kho của bạn.
Nhưng họ hiểu rằng họ có thể có một ý tưởng, theo đuổi điều đó và thuyết phục theo cách của họ đến một mục tiêu.
Uốn nắn thế giới ra khỏi con đường của họ.
Và đó là điều mà tôi muốn trang bị cho những người đang lắng nghe ngay bây giờ với khả năng uốn nắn thế giới ra khỏi con đường của bạn hoặc theo hình dạng mà bạn muốn nó trở thành.
Tôi có hai điều xuất hiện trong tâm trí, đúng không?
Điều đầu tiên là có một bài học mà tôi đã học được ở CIA mà tôi vẫn dạy bây giờ trong các khóa đào tạo của mình với các giám đốc điều hành, cá nhân và doanh nhân, nơi CIA cảnh báo chúng ta không bị mắc kẹt trong cái gọi là nghịch lý hoàn hảo.
Và nghịch lý hoàn hảo không giống như chủ nghĩa hoàn hảo.
Nghịch lý hoàn hảo là ý tưởng rằng bạn liên tục cải thiện từng bước một kế hoạch, nhưng bạn không bao giờ thực sự hành động theo kế hoạch đó.
Vì vậy, bạn đang tìm kiếm sự hoàn hảo và bạn đang thực hiện những cải tiến chân thành, nhưng bạn không thực sự hành động.
Vì vậy, tác động của những cải tiến của bạn không được cảm nhận.
Họ cảnh báo chúng ta không bị mắc kẹt trong nghịch lý hoàn hảo này vì bạn có thể tưởng tượng nếu bạn đang lập kế hoạch cho một hoạt động nào đó, thật rất dễ dàng để chỉ bắt đầu.
Làm thế nào để chúng ta cải thiện điều này 5%?
Làm thế nào để chúng ta cải thiện điều này 2%?
Làm thế nào để chúng ta cải thiện điều này 1%?
Điều gì sẽ xảy ra nếu trí tuệ ngày mai mang đến cho chúng ta thông tin mới?
Điều gì sẽ xảy ra nếu trí tuệ ngày hôm sau cung cấp cho chúng ta thông tin tốt hơn và bạn bị mắc kẹt trong nghịch lý này?
Và thay vào đó, những gì họ bảo chúng ta làm là tham gia vào một cái gì đó gọi là xuất sắc thông qua thực hiện.
Xuất sắc thông qua thực hiện là ý tưởng rằng bằng cách thực hiện, bạn sẽ mắc sai lầm và sau đó bạn sẽ cải thiện những sai lầm đó vì bạn sẽ thực hiện lại.
Vì vậy, sự xuất sắc của bạn đến từ việc thực hiện.
Sau sự kiện 11/9, như một ví dụ đơn giản, sau 11/9, Tổng thống Bush đã tuyên bố chiến tranh.
Người dân ngay lập tức được triển khai đến các vùng núi của Afghanistan và Pakistan.
Họ có lập kế hoạch cho một chiến dịch không?
Có.
Trong khoảng 48 giờ.
Và sau đó họ đã được triển khai.
Và sau đó bạn có những người bán quân sự cưỡi ngựa với những con lừa chở đồ qua các ngọn núi.
Cách duy nhất để điều đó có thể xảy ra là thông qua xuất sắc trong thực hiện.
Đưa họ xuống mặt đất và để họ tự tìm ra từ đó vì mức độ rủi ro rất cao, tác động phải được cảm nhận ngay bây giờ.
Vì vậy, để trả lời câu hỏi của bạn, làm thế nào để chúng ta cho mọi người khả năng uốn cong các quy tắc, uốn cong thế giới xung quanh họ?
Đó là hiểu rằng có sự xuất sắc trong việc thực hiện và cũng hiểu rằng có một nghịch lý với sự hoàn hảo.
Vì vậy, nếu bạn muốn cảm nhận tác động, bạn không thể cứ tiếp tục lập kế hoạch.
Bạn phải hành động và bạn phải hiểu rằng hành động bạn thực hiện có thể chỉ là 20% những gì nó sẽ trở thành một ngày nào đó.
Nhưng hôm nay, bạn phải chịu đựng, bạn mắc sai lầm và bạn nhận được tác động mà bạn cần.
Điều thứ hai xuất hiện trong tâm trí tôi thực sự đến từ việc tôi có một khách hàng là triệu phú đô la mà tôi thường xuyên làm việc cùng.
Và anh ấy đã nói về ý tưởng này của…
Triệu phú đô la.
Tôi chưa bao giờ nghe thấy thuật ngữ đó trước đây.
Tôi biết nó là gì.
Tôi có một khách hàng là triệu phú đô la, người đã làm việc với tôi để cố gắng giải quyết một số thách thức mà anh ấy gặp phải từ những chấn thương mà anh ấy đã trải qua khi còn nhỏ. Và những chấn thương đó đã ảnh hưởng đến cuộc sống cá nhân, công việc và mọi thứ khác của anh ấy như thế nào. Anh ấy đã có một bước đột phá tuyệt vời khi nhận ra rằng các nhà trị liệu, tư vấn viên và cả những người bạn đời (vì anh ấy đã kết hôn hơn một lần) đều nói với bạn rằng bạn phải trải qua nỗi đau của mình, đúng không? Họ bảo bạn phải đối mặt với chấn thương. Bạn phải vượt qua nó. Bạn phải làm công việc đó. Bạn phải gánh chịu gánh nặng để có thể chữa lành. Trong khi đó, điều tôi dạy, cũng là điều mà CIA dạy, là tại sao bạn lại phải trải qua điều gì đó khi bạn có thể đi vòng quanh nó? Vì vậy, nếu bạn đang cố gắng chấp nhận, phục hồi, hiểu và chữa lành sự thật rằng mẹ bạn đã lừa dối cha bạn khi bạn bảy tuổi. Bạn không thể thay đổi điều đó. Bằng cách làm việc qua nó, bạn có thể đến chấp nhận nó. Nhưng mục đích là gì? Thay vào đó, bạn có thể đi vòng quanh nỗi đau đó và bạn có thể nói rằng, mẹ tôi đã lừa dối cha tôi. Và vì điều đó, điều này đã xảy ra và vì điều đó, điều khác đã xảy ra. Và vì điều đó, tôi đã trở thành một người tự lập, độc lập, không phụ thuộc vào mẹ hay cha mình. Và bây giờ tôi rất thành công vì tất cả những gì quan trọng là những gì ở phía trước. Tôi không thể thay đổi những gì ở phía sau. Và anh ấy đã có sự nhận thức này một cách độc lập. Tôi nghĩ đó là một hình ảnh mạnh mẽ vì chúng ta thường nghĩ rằng điểm từ đây đến đây, nếu có tất cả những rắc rối ở giữa, bạn phải đi qua những rắc rối đó. Trong khi thực tế, bạn cũng có thể chỉ cần đi vòng quanh những rắc rối và bạn có thể đi thẳng đến điểm đó. Và bạn không cần phải chữa lành. Bạn chỉ cần chấp nhận, hiểu, nhận ra và tiến về phía trước. Vậy anh ấy đã làm gì? Anh ấy đã cố gắng vượt qua chấn thương của mình. Anh ấy đã đi vòng quanh nó như thế nào trong ví dụ cụ thể đó? Trong ví dụ cụ thể đó, anh ấy đã quay lại sự kiện chấn thương mà anh ấy đã trải qua.
Và điều anh ấy nhận ra là nếu mẹ anh ấy không lừa dối cha anh ấy, thì hiệu ứng domino mà điều đó gây ra có lẽ sẽ không bao giờ dẫn đến việc anh ấy bắt đầu kinh doanh, điều đã giúp anh trở thành người có tài sản cực kỳ cao.
Và khi anh ấy kết nối được điều đó, anh ấy đã nghĩ, ôi, thật tốt, tôi mừng vì mẹ tôi đã lừa dối cha tôi.
Bởi vì giờ đây, các con gái của tôi được chăm sóc, các con trai của tôi được chăm sóc, các vợ của tôi được chăm sóc, như vậy là tôi có 500 nhân viên được chăm sóc.
Tôi làm kinh doanh ở bốn quốc gia khác nhau.
Mọi người đều được chăm sóc.
Điều đó có cần một khoảng thời gian không, giữa việc xảy ra và nơi bạn đang ở bây giờ?
Bởi vì, bạn biết đấy, tôi đã ngồi đây hôm qua với một người đàn ông đã mất con trai, con trai 18 tháng tuổi của anh ấy vào tháng Tư.
Và, bạn biết đấy, thật khó trong tình huống đó, Francis Ngane, anh ấy là một nhà vô địch UFC.
Thật khó trong tình huống đó để cố gắng tìm ra cách vượt qua.
Đã vài tháng trôi qua. Không có cách nào để vượt qua bi kịch. Đó là sự mất mát mà rất ít người trong chúng ta sẽ từng biết.
May mắn thay.
Điều chúng ta không biết là điều đó sẽ hình thành anh ấy trong tương lai như thế nào.
Tất cả những gì chúng ta biết là điều đó đang làm tổn thương anh ấy trong hiện tại, đúng không?
Hãy nghĩ về tất cả những câu chuyện nổi tiếng, tất cả những nhà lãnh đạo truyền cảm hứng nổi tiếng mà bạn đã gặp, những người đã trải qua một số bi kịch trong quá khứ.
Thực ra, thật thú vị vì tôi đã đề cập đến việc mất con trai.
Tôi đã có một người nói, anh ấy gọi là Mo Gorda, người từng là trưởng Google X và con trai của anh ấy đã qua đời trong một ca phẫu thuật thông thường.
Lẽ ra chỉ mất 10 phút, nhưng đã giết chết con trai của anh ấy.
Và sau đó, anh ấy đã nghỉ việc tại Google và đi tìm kiếm hạnh phúc là gì.
Và khi tôi hỏi anh ấy trong podcast, tôi đã hỏi, liệu anh có muốn đưa con trai mình trở lại không?
Anh ấy đã nói, không.
Nếu anh có thể quay lại và làm điều gì đó, chắc chắn anh sẽ muốn đưa con trai mình trở lại.
Tôi nghĩ điều bạn đang nói với tôi là nếu bạn có thể quay lại và thay đổi những gì đã xảy ra, liệu anh ấy có thay đổi không?
Và anh ấy đã nói, không.
Điều đó quan trọng.
Quan trọng là phải hiểu khi nào bạn được định hình để thành công, vì không phải ai cũng được định hình để thành công.
Nhiều người được định hình cho sự tầm thường.
Nhiều người được định hình cho sự sống cơ bản.
Nhiều người được định hình cho nỗi đau và khổ sở.
Nhưng khi bạn được định hình để thành công, bạn không thể hối tiếc về những gì đã xảy ra với bạn trong quá khứ, vì việc xóa bỏ hoặc thay đổi nó sẽ khiến bạn không còn là quá khứ.
Điều đó sẽ khiến bạn không còn là con người mà bạn đang là bây giờ, và con người mà bạn đang là bây giờ là thành công.
Bạn có nghĩ rằng một số người được định hình để thành công không?
Chắc chắn rồi.
Tôi nghĩ rằng mọi người được định hình để thành công.
Điều đó có nghĩa là gì trong thực tế?
Làm thế nào tôi biết được nếu tôi được định hình để thành công?
Tôi nghĩ rằng có rất nhiều bằng chứng cho thấy bạn được định hình để thành công.
Nhưng tôi đang nói về Dave đang nghe điều này bây giờ hoặc Janet.
Họ làm thế nào để biết rằng họ được định hình để thành công?
Những gì tôi đã tìm thấy khá nhất quán, không chỉ ở những khách hàng mà tôi làm việc cùng, mà còn trong các hoạt động thực địa của CIA mà tôi đã tham gia.
Điều quan trọng là lý do tôi so sánh khách hàng với điệp viên là vì những gì điệp viên là những người đang sống trong một cái chòi nhìn qua cửa sổ và nhận ra có điều gì đó khác ở phía bên kia.
Bạn không thể tìm thấy một người hạnh phúc sống trong sự ngu dốt trong cái chòi của họ và thuyết phục họ rằng đó là một ý tưởng hay để phản bội đất nước của họ.
Bạn không thể vì họ rất hạnh phúc.
Khi một người nào đó rất hạnh phúc và rất hài lòng, họ không khao khát điều gì cả.
Vì vậy, bạn không thể khiến họ nói cho bạn những bí mật, hoặc trả tiền cho họ, hoặc lừa họ, hoặc ép buộc họ vì họ rất hài lòng với nơi họ đang ở.
Vì vậy, một điệp viên là một tài sản trong thực địa là người tin rằng có thể có điều gì đó tốt hơn.
Một khách hàng thực sự được định hình để thành công cũng tin rằng có điều gì đó tốt hơn.
Sự khác biệt giữa hai người là người này có thể bị thao túng.
Ai là người đó?
Người điệp viên trong thực địa đang tuyệt vọng để thoát khỏi cái chòi.
Người đó có thể bị thao túng trong khi một khách hàng tốt thì nghi ngờ và nhận thức rằng có người đang cố gắng thao túng họ. Vì vậy, họ đang tìm kiếm sự hướng dẫn. Họ đang tìm kiếm điều gì đó mà họ có thể kiểm tra. Họ đang tìm kiếm điều gì đó mà họ có thể chứng minh. Đó là lý do tại sao tôi so sánh hai điều này một cách chặt chẽ. Cả hai đều được lập trình để thành công vì họ đã biết rằng có nhiều điều hơn là chỉ thế giới xung quanh họ. Họ đã biết rằng có điều gì đó đang hạn chế họ. Họ đã biết rằng có một rào cản. Và bằng cách nhận thức rằng có một rào cản, điều đó khiến họ muốn vượt qua hoặc phá vỡ rào cản, đó là ý nghĩa của việc được lập trình để thành công. Nó có nghĩa là bạn biết rằng có điều gì đó đang kìm hãm bạn và bạn muốn vượt qua điều đó.
Bây giờ tôi đang nghĩ, tôi đã ở trong một chiếc taxi đen hôm nọ ở London và tôi có rất nhiều cuộc trò chuyện với các tài xế taxi đen ở London vì nhiều người trong số họ, rõ ràng là do tính chất công việc của họ, họ nghe podcast và radio và những thứ tương tự. Và đôi khi họ nhận ra tôi và sẽ nói rằng họ đã nghe podcast, họ thích nó, v.v. Và tôi đang nghĩ đến việc bắt đầu một doanh nghiệp và tôi có ý tưởng này và ý tưởng kia và bất cứ điều gì. Khi bạn nói về việc họ biết rằng có điều gì đó hơn ở ngoài kia nhưng có điều gì đó cản trở họ, bạn có thể nói về cảm giác của tài xế taxi đen đó trong cuộc sống của anh ấy không? Tôi chỉ sử dụng điều này như một ví dụ ngẫu nhiên vì tôi thực sự muốn bạn kết nối với anh ấy để anh ấy biết bạn đang nói với anh ấy. Vì vậy, bất kỳ ai đang nghe điều này bây giờ đều biết rằng họ có thể nghĩ, đó là tôi. Khi bạn được điều kiện hóa, khi bạn được lập trình để thành công nhưng lại bị điều kiện hóa trong xã hội phương Tây của chúng ta, đặc biệt là, thì bạn biết rằng có nhiều điều hơn, bạn muốn có nhiều điều hơn, nhưng bạn cũng tin rằng phải có một quy trình, một lộ trình, một công thức, một kế hoạch để đạt được điều đó. Vì vậy, bạn có cái mà chúng tôi gọi là sự không nhất quán nhận thức. Bạn không tin vào tất cả những gì bạn đang nghe nhưng bạn không biết điều gì khác để tin.
Có một sự mâu thuẫn, có một sự thất vọng, vì vậy nếu bạn muốn biết tài xế taxi đen cảm thấy như thế nào, họ cảm thấy thất vọng mỗi ngày vì họ biết có nhiều điều hơn nữa, họ muốn nhiều hơn, nhưng họ chỉ không biết làm thế nào để đạt được điều đó.
Còn tệ hơn, họ có thể đã cố gắng.
Này, có một câu chuyện đau lòng đối với tôi, đó là một câu chuyện đau lòng trong kinh doanh.
Tôi đã ở Portland, Oregon, tôi đã ngồi với một cậu bé 24 tuổi làm việc bán thời gian tại một nhà máy bia, đúng vậy, tôi phải đã 38 tuổi, rất trẻ và mỗi ngày spy, mỗi ngày spy lúc đó mới hai tuổi.
Và tôi đã ngồi với cậu bé này và cậu ấy không có tham vọng.
Cậu ấy làm việc bán thời gian tại một nhà máy bia và hoàn toàn hạnh phúc với điều đó.
Cậu ấy sống với bốn người bạn cùng phòng, cậu ấy uống bia mỗi chiều bắt đầu từ hai giờ, là một người thật hài hước, thực sự là một người bạn vui vẻ để chơi cùng, nhưng cậu ấy không có mục tiêu, không có tham vọng, không có khát vọng.
Và tôi đã hỏi, bố mẹ bạn làm gì?
Cậu ấy nói, ôi, mẹ tôi đã điều hành doanh nghiệp của riêng mình từ trang trại của chúng tôi ở Idaho hoặc cái gì đó như vậy.
Tôi hỏi, ôi, bà ấy làm gì?
Cậu ấy nói, ồ, bà ấy chỉ điều hành doanh nghiệp của mình trong vài năm, nhưng bà ấy phục vụ cho các gia đình khác trong các gia đình nông dân khác.
Vì vậy, bà ấy sẽ nấu năm hoặc bảy bữa tối và sau đó bán cho các gia đình nông dân khác để họ có thêm thực phẩm để các bà vợ của những gia đình đó có thể chăm sóc cho bảy hoặc mười hai đứa trẻ của họ hoặc cái gì đó.
Và tôi đã nói, ôi, điều đó thật thú vị.
Tại sao bạn không muốn trở thành một doanh nhân nếu mẹ bạn là một doanh nhân?
Cậu ấy nói, ôi, bà ấy thực sự là nguồn cảm hứng cho tôi và lúc đầu tôi nghĩ tôi có thể muốn trở thành một doanh nhân, nhưng vấn đề là mẹ tôi chưa bao giờ cảm thấy thành công vì bà ấy đã thất bại.
Cậu ấy nói, mẹ tôi chỉ có thể điều hành doanh nghiệp phục vụ của bà ấy khoảng ba năm trước khi nó thất bại.
Và tôi đã hỏi, vậy tại sao bạn lại nói bà ấy là một doanh nhân?
Cậu ấy nói, vì đối với tôi, bà ấy là một doanh nhân.
Bà ấy đã bắt đầu một doanh nghiệp.
Cô ấy đã điều hành nó trong ba năm, làm những gì cô ấy yêu thích.
Cô ấy là một doanh nhân.
Nhưng rồi tất cả những công sức đó, cô ấy vẫn thất bại vào cuối cùng.
Vì vậy, lý do của anh ấy là tại sao lại cố gắng?
Nhưng anh ấy vẫn ngưỡng mộ mẹ mình vì bà là một doanh nhân.
Điều khiến tôi đau lòng là có rất nhiều doanh nhân ngoài kia đang cố gắng và thất bại.
Và một số người trong số họ, sau khi thất bại hai hoặc ba lần, họ đã ngừng cố gắng và chấp nhận rằng đây là cái bóng mà họ phải sống trong đó, và đây là cách mà mọi thứ phải diễn ra.
Họ thậm chí không nhận ra rằng một hoặc hai hoặc ba hoặc bốn lần cố gắng nữa có thể là lúc họ đạt được bước đột phá lớn.
Tất cả những gì họ cần là một công thức.
Vì vậy, mục tiêu của tôi trong cuộc sống mỗi ngày là chỉ cần khiến một người nữa làm theo công thức đơn giản nhất.
Bạn có trường hợp nghiên cứu yêu thích nào về một người đã làm theo công thức và thay đổi cuộc sống của họ không?
Trong công ty của tôi?
Vâng.
Trường hợp nghiên cứu yêu thích của tôi là chính tôi.
Vâng.
Bởi vì tôi là người thu hoạch lợi ích từ đó mỗi ngày.
Tôi có nhiều người đã có những thành công khá tuyệt vời.
Tôi có một người đàn ông gần đây đã viết cho tôi, người đã nói rằng lần đầu tiên trong đời, tôi nghĩ anh ấy ở độ tuổi giữa 30.
Lần đầu tiên trong đời, anh ấy hiện có một công việc sáu con số.
Và anh ấy là một kỹ sư.
Anh ấy đã viết cho tôi để nói rằng một trong những khung mà chúng tôi dạy anh ấy qua công ty của chúng tôi đã giúp anh ấy có được một khoản tăng lương 31.000, 32.000 đô la và một sự thăng chức lên cấp cao hơn trong công ty của anh ấy.
Trong suốt năm năm qua, anh ấy đã yêu cầu thăng chức, yêu cầu tăng lương.
Và sếp của anh ấy luôn nói không, hoặc anh ấy không đủ tiêu chuẩn hoặc không phù hợp.
Nhưng rồi anh ấy bắt đầu thực hành một trong những khung của chúng tôi và chín tháng sau đã được thăng chức mà không cần yêu cầu.
Khung nào?
Anh ấy không nói cho tôi biết khung nào.
Ôi, anh ấy nói với tôi rằng nó đến từ toán học của chúng tôi.
Chúng tôi có một khóa học thạc sĩ gọi là tư duy vận hành.
Và bên trong đó, chúng tôi dạy nhiều khung ảnh hưởng.
Rõ ràng là ông ấy đã khai thác một khuôn khổ ảnh hưởng. Gần đây, chúng tôi có một sự kiện ở Las Vegas gọi là Intel Edge, nơi chúng tôi mời một số diễn giả từ thế giới tình báo. Tôi có một diễn giả từ FBI đến. Tôi có một lính Green Beret đến. Tôi có một nhà khoa học thể dục đến. Gần đây, tôi cũng có một người bạn tuyệt vời của tôi, một nhà báo đoạt giải Emmy và nhà báo điều tra, đến. Chúng tôi dạy ở Las Vegas, dạy hàng trăm người cùng một lúc. Chúng tôi có một người đã viết từ sự kiện Intel Edge đó. Anh ấy là một chàng trai Puerto Rico. Tên anh ấy là Emmanuel. Emmanuel, nếu bạn đang nghe, tôi yêu bạn, anh em. Nhưng Emmanuel vừa có một em bé, em bé đầu tiên với vợ anh ấy. Và trong tháng đầu tiên có em bé, công ty của anh ấy đã sa thải anh. Vì vậy, anh ấy đã trải qua tất cả những thay đổi trong cuộc sống. Một em bé mới. Anh ấy rất tự hào và hào hứng khi trở thành một người cha. Và rồi anh ấy phải đối mặt với tình trạng thất nghiệp. Anh ấy đã áp dụng khuôn khổ của chúng tôi, cụ thể là khuôn khổ về việc phản chiếu và chinh phục người phỏng vấn thay vì chỉ thắng cuộc phỏng vấn. Khoảng ba tháng sau khi bị sa thải, anh ấy đã có một công việc mới trong một phòng thí nghiệm khoa học với mức lương cao hơn bất kỳ công việc nào mà anh ấy từng có trước đây. Và anh ấy đã đến sự kiện Intel Edge tiếp theo mà chúng tôi tổ chức. Chúng tôi đã thấy anh ấy vào khoảng tháng Mười và anh ấy quay lại với chúng tôi vào tháng Ba, cái gì đó như vậy. Anh ấy quay lại và kể cho chúng tôi câu chuyện này và cả đội ngũ của tôi đều vui mừng. Tất cả chúng tôi đều đã thấy anh ấy khi anh ấy cho chúng tôi xem hình ảnh của em bé. Và rồi chúng tôi đều thấy email từ anh ấy nói rằng, công ty của tôi đã sa thải tôi. Tôi không biết làm thế nào để chăm sóc gia đình mình. Và rồi chúng tôi lại thấy anh ấy. Và anh ấy nói, các bạn sẽ không bao giờ tin điều gì đã xảy ra. Tôi đã làm điều này. Tôi đã theo dõi ví dụ về việc phản chiếu của các bạn. Tôi đã chinh phục người phỏng vấn và bây giờ tôi có công việc mà tôi sẽ không bao giờ có được nếu không có điều đó. Đây là những câu chuyện mà tôi được hưởng thụ.
Tôi có đội ngũ dịch vụ khách hàng và cả đội ngũ điều hành của mình. Chúng tôi không thấy hết tất cả các lời chứng thực mà chúng tôi nhận được vì chúng tôi đã trở nên hơi vô cảm với chúng do chúng xảy ra quá thường xuyên. Và tôi rất thích khi điều đó xảy ra, nhưng tôi không ngạc nhiên khi điều đó xảy ra vì tất nhiên các công thức đều hiệu quả. Các công thức hiệu quả vì chúng đã được tinh chỉnh tại trung tâm CIA. Chúng đã hoạt động trong một thời gian dài. Chúng chỉ chưa bao giờ được chia sẻ với công chúng.
Tôi nghĩ lý do tôi thích có hai môn học ở trường mà tôi thực sự giỏi, hoặc ít nhất là tôi thích, vì vậy tôi đã giỏi hơn. Đối với tôi, để giỏi một cái gì đó, tôi không tham gia nhiều tiết học ở trường. Vì vậy, tôi đã kém ở hầu hết mọi thứ, nhưng hai tiết học mà tôi tham gia là tâm lý học và kinh doanh. Ở độ tuổi rất trẻ, tôi nghĩ có thể là 14 tuổi, tôi đã có một ý tưởng được cấy vào đầu mà tôi luôn lặp lại. Tôi hiện 31 tuổi. Và tôi nghĩ tôi chắc chắn đã lặp lại câu này hoặc cụm từ này 10 lần một năm kể từ khi tôi 14 tuổi. Và cốt lõi của nó là điều duy nhất cản trở tôi trở thành doanh nhân, nhà từ thiện, người bán hàng vĩ đại nhất thế giới chỉ là một đám người. Rất sớm, tôi đã có hạt giống trong đầu rằng những rào cản trong cuộc sống, những rào cản đến sự giàu có hay bất cứ điều gì bạn muốn chỉ là con người. Vì vậy, nếu bạn có thể hiểu con người và cách ảnh hưởng đến họ, thì bạn nắm giữ chìa khóa của thành phố, thành phố theo nghĩa bóng.
Vì vậy, khi bạn nói về khung ảnh hưởng này, tôi nghĩ có thể đó là điều quan trọng nhất để nói đến. Bởi vì A, bạn có đồng ý với những gì tôi đã nói không? Có một hạt giống nền tảng trong tâm trí bạn rằng chỉ có con người. Và sau đó B, tôi rất muốn nói về cách chúng ta ảnh hưởng đến mọi người. Vậy nên, vâng, tôi đồng ý với bạn rằng con người là tất cả những gì cản trở. Và chúng ta phải nhớ rằng chính chúng ta cũng là con người. Vì vậy, chúng ta là một phần của vấn đề. Và các khung ảnh hưởng là những khung mạnh mẽ để đạt được những gì bạn muốn.
Tôi nghĩ rằng nơi bắt đầu là rất quan trọng, vì không phải tất cả các khung lý thuyết đều đơn giản. Hãy nhớ rằng chúng ta đã nói về các khung lý thuyết cơ bản, khung lý thuyết hai bước, và sau đó là khung lý thuyết mười hai bước. Điều cần hiểu là tất cả các khung lý thuyết đều nằm trong nhau. Chúng giống như những con búp bê Nga, những con búp bê xếp chồng lên nhau. Vì vậy, khi bạn học bất kỳ loại khung lý thuyết nào liên quan đến ảnh hưởng, điều bạn cũng cần học là các khung lý thuyết con bên trong nó để có thể thực hiện toàn bộ quá trình. Nhưng nơi thực sự cần bắt đầu là hiểu rằng ảnh hưởng và thuyết phục không phải là một. Thuyết phục là điều xảy ra khi bạn chủ động bỏ năng lượng vào việc thay đổi suy nghĩ của ai đó hoặc khiến ai đó thực hiện một hành động nhất định với năng lượng chủ động. Ảnh hưởng là điều bạn có khi bạn không nói gì. Vì vậy, tôi có thể ngồi đây và cố gắng thuyết phục bạn đi ăn tối với tôi. Nhưng đó không phải là ảnh hưởng, đó là thuyết phục. Ảnh hưởng là điều xảy ra khi có một điều gì đó xảy ra trong thế giới và tôi là người xuất hiện trong tâm trí bạn. Và bạn sẽ nghĩ, “Tôi tự hỏi Andy nghĩ gì về điều đó,” điều mà có lẽ không xảy ra. Nhưng một ngày nào đó, hy vọng điều đó sẽ xảy ra nếu tôi có đủ ảnh hưởng, đúng không? Đó là sự khác biệt. Thuyết phục cần năng lượng, ảnh hưởng thì thụ động, nó không xảy ra. Nó cần rất nhiều kinh nghiệm, cần rất nhiều sự tham gia, cần rất nhiều sự đánh giá, năng lượng, và sự tin tưởng. Cần rất nhiều nỗ lực để đưa ai đó đến một nơi mà bạn có ảnh hưởng lên họ. Nhưng có một khung lý thuyết cho điều đó. Có những khung lý thuyết và những khung lý thuyết trong khung lý thuyết mà tôi rất vui được dạy nếu bạn muốn tìm hiểu về chúng. Vâng, bất cứ điều gì bạn nghĩ là hữu ích nhất cho tôi và khán giả của tôi. Vì vậy, tôi sẽ bắt đầu từ nơi thấp nhất có thể. Và nơi thấp nhất có thể, nếu bạn nghĩ về ảnh hưởng ở đây như một cái ô, có một khung lý thuyết con bên trong cái ô đó và sau đó có một cái thứ ba bên trong cái đó. Vì vậy, chúng ta sẽ bắt đầu với cái đầu tiên và phát triển từ đó.
Và khung khái niệm đó được gọi là việc tạo ra ý nghĩa. Bởi vì nếu tôi muốn ảnh hưởng đến bạn hoặc nếu bạn muốn ảnh hưởng đến tôi, chúng ta phải hiểu được động lực của mối quan hệ của chúng ta. Có nghĩa là một trong hai chúng ta phải có quyền lực và một trong hai chúng ta phải tuân theo quyền lực của người kia. Đó là toàn bộ mục tiêu của việc tạo ra ý nghĩa. Vì vậy, đó là lý do tại sao chúng ta bắt đầu từ khung khái niệm đó.
Bên trong việc tạo ra ý nghĩa, nếu bạn hình dung nó như một cái cốc, đúng không? Việc tạo ra ý nghĩa giống như một hình trụ và cũng giống như bạn đổ nước vào cốc, bạn sẽ đổ ý nghĩa vào hình trụ này. Phần dưới cùng của cốc là cái mà chúng ta gọi là sự tránh né. Đó là nơi mà mọi mối quan hệ bắt đầu. Mỗi khi bạn gặp một người mới, bạn cố gắng tránh người đó. Vì vậy, suy nghĩ đầu tiên bạn có, ngay cả khi bạn không muốn thừa nhận điều đó. Không, tôi sẽ thừa nhận điều đó. Không, đó thực sự là bản chất của cuộc sống tôi. Đó là bản chất của mọi người, đó là bản chất con người. Chúng ta tránh những gì mới mẻ. Vì vậy, phần đầu tiên là sự tránh né. Bạn phải đổ nước vào. Bạn phải xây dựng mối quan hệ. Bạn phải dành đủ thời gian và năng lượng cho mối quan hệ để vượt qua phần dưới cùng. Bây giờ bạn đang tạo ra ý nghĩa.
Phần tiếp theo được gọi là cạnh tranh. Cạnh tranh hoàn toàn liên quan đến việc trao đổi thông tin, trao đổi ý tưởng, trao đổi năng lượng vì trong một cuộc trao đổi, bạn đang xây dựng một mối quan hệ. Ngay cả khi bạn đang tranh cãi, ngay cả khi bạn không đồng ý, ngay cả khi bạn ghét người kia và bạn đang la hét vào mặt họ, bạn vẫn đang đầu tư năng lượng vào người đó. Trong khi nếu bạn thực sự không quan tâm đến họ, bạn sẽ chỉ tránh họ hoàn toàn. Phần cuối cùng được gọi là sự tuân thủ. Toàn bộ lý do bạn cạnh tranh là để có ai đó tuân thủ. Và sự tuân thủ là phần mà động lực quyền lực được xác định. Vì vậy, chúng ta đã đầu tư rất nhiều thời gian vào cạnh tranh đến nỗi bây giờ chúng ta không còn tranh cãi và đánh nhau nữa. Bây giờ chúng ta bắt đầu tạo ra ý nghĩa cho mối quan hệ của mình. Bạn đã nghe câu nói, chúng ta sẽ chỉ đồng ý không đồng ý.
Về cơ bản, đó là đỉnh của hình trụ tạo nghĩa. Bạn đã đổ đầy cốc và nơi bạn dừng lại cuối cùng là chúng ta sẽ đồng ý không đồng ý. Điều này giống như một sự hiểu biết lẫn nhau về vị trí của nhau trong bất kỳ điều gì mà bạn đang cạnh tranh. Nhưng bạn vẫn là một đơn vị, bạn vẫn đã đầu tư vào một mối quan hệ. Vì vậy, việc tạo nghĩa là đổ đầy cốc đầu tiên, vì bây giờ những gì chúng ta biết ở kết luận của giai đoạn này là chúng ta đang ở đây cùng nhau. Tôi đã đổ nước vào, bạn đã đổ nước vào và nếu có điều gì mà con người ghét làm, đó là lãng phí năng lượng của họ. Vì vậy, tôi đã bỏ tất cả năng lượng này vào bạn, bạn đã bỏ tất cả năng lượng này vào tôi và bây giờ chúng ta có một động lực giữa chúng ta. Khi có sự hiểu biết, khi chúng ta hiểu và nhớ rằng, nếu chúng ta đồng ý không đồng ý, thì chúng ta đã tạo nghĩa cho mối quan hệ của mình như những người đồng cấp tương hỗ về chủ đề cụ thể này, chính trị. Điều đó không có nghĩa là chúng ta là những người đồng cấp tương hỗ trong các cuộc trò chuyện về gia đình hay các cuộc trò chuyện về kinh doanh hoặc các cuộc trò chuyện về bất kỳ điều gì khác, như thể dục. Nhưng chúng ta có một mối quan hệ đủ để bây giờ chúng ta có thể nói về những điều khác. Vì vậy, nếu tôi muốn xây dựng ảnh hưởng hoặc nếu bạn muốn xây dựng ảnh hưởng, điều đầu tiên chúng ta phải làm là không để mọi người tránh xa chúng ta. Chúng ta phải vượt qua sự tránh né và sau đó chúng ta phải cạnh tranh với họ để khiến họ đầu tư thời gian và năng lượng của họ vào mối quan hệ của chúng ta. Và sau đó, chúng ta phải đến một nơi nào đó có một loại sự tuân thủ nào đó, ngay cả khi chỉ là sự tuân thủ để ngồi và lắng nghe tôi khi tôi chia sẻ ý kiến của mình mà bạn đã biết rằng bạn sẽ không đồng ý. Đó vẫn là sự tuân thủ. Đó là khung nền tảng cung cấp cho một khung thứ cấp mà chúng ta gọi là không-thích-tin. Không-thích-tin là điều thực sự tồn tại trong thế giới mạng xã hội, điều này thực sự là một bất ngờ tuyệt vời đối với tôi khi tìm thấy nó ở đó. KLT, không-thích-tin, bắt đầu từ việc khám phá.
Nếu bạn không biết điều gì đó tồn tại, bạn sẽ không bao giờ thích nó vì bạn thậm chí không biết nó tồn tại.
Khi bạn biết điều gì đó tồn tại, bạn phải quyết định xem bạn có thích nó hay không.
Vậy, bạn quyết định xem bạn có thích nó hay không thông qua quá trình tránh né, cạnh tranh, tuân thủ và tạo nghĩa như thế nào?
Bởi vì ngay khi bạn phát hiện ra điều gì đó mới, nó là mới, vậy bạn cố gắng làm gì?
Tránh né nó.
Bạn thấy tôi đang nói gì không?
Sau khi bạn vượt qua giai đoạn tuân thủ của quá trình tạo nghĩa, bạn cơ bản là bạn thích bất cứ điều gì hoặc bất kỳ ai mà bạn đang tiếp xúc.
Có thể bạn không thích họ như là bạn thân nhất của bạn, nhưng bạn đã đầu tư tất cả thời gian và năng lượng vào họ, vì vậy bạn thực sự thích họ.
Gia vị bí mật tại CIA mà chúng tôi biết mà hầu hết mọi người không hiểu là bạn không cần phải thích điều gì đó nhiều trước khi bạn bắt đầu tin tưởng nó.
Bạn đã nghe đến thuật ngữ “yêu”.
Cũng có một thuật ngữ rất thực tế gọi là “rơi vào lòng tin”.
Bạn chỉ cần dành đủ thời gian, đủ lâu, và điều xảy ra là mà không nhận ra, bạn bắt đầu tin tưởng người mà bạn đang ở bên.
Đó là khởi đầu của sự ảnh hưởng.
Ngay cả khi tôi sai, ngay cả khi bạn không đồng ý với tôi ở mỗi bước, ngay cả khi điều duy nhất bạn thích ở tôi là ra ngoài và uống một cốc vào tối thứ Sáu,
nơi chúng ta tranh luận và cãi nhau về chính trị.
Bạn vẫn thích tối thứ Sáu đi đến quán bar và chia sẻ một cốc với tôi.
Bạn vẫn thích ở bên tôi khi chúng ta xem hai đội bóng đá khác nhau thi đấu.
Vì vậy, vì bạn thích tôi đủ để ở bên tôi, sẽ có lúc tôi giành được lòng tin của bạn trong một điều gì đó, trong một lĩnh vực nào đó.
Có thể đó là lòng tin vì tôi là người duy nhất uống với bạn.
Vì vậy, trong một khoảnh khắc, bạn quyết định nói với tôi về việc bạn ghét sếp của bạn bao nhiêu, và bây giờ tôi là người duy nhất biết rằng bạn thực sự ghét sếp của bạn, bất kể đó là gì.
Bạn sẽ rơi vào lòng tin.
Chúng ta đều rơi vào lòng tin.
Đó là một trong những điều tự nhiên ở con người mà chúng ta ghét về bản thân mình, đó là chúng ta tin tưởng những người không đúng. Điều này xảy ra với tất cả chúng ta. Vậy có thể ai đó tin tưởng bạn về mặt ảnh hưởng, ngay cả khi họ không thích bạn? Đúng vậy, vì họ sẽ đầu tư đủ vào bạn để họ tin rằng điều gì đó là có thể dự đoán được. Hãy nghĩ về một người mà bạn không thích. Hãy nghĩ về một người mà bạn thực sự, thực sự không thích. Liệu có những điều nào về họ mà bạn vẫn tin tưởng họ sẽ làm không? Có thể không phải là những điều họ sẽ làm cho bạn, nhưng có những điều nhất định mà bạn sẽ tin tưởng rằng họ sẽ làm. Tôi đã biết rằng người đó sẽ nói điều ngu ngốc với con tôi. Tôi đã tin rằng người đó sẽ để thùng rác của họ ở cuối lối vào của tôi. Thật thú vị vì chúng ta thường nghĩ về lòng tin như chỉ là một thuật ngữ tích cực. Lòng tin là mơ hồ. Nó là một thuật ngữ trung lập. Nó không có nghĩa là những điều tốt hay xấu. Nó chỉ có nghĩa là một kết quả có thể dự đoán. Bạn có biết tôi đã nghĩ đến điều gì khi bạn đang nói không? Tôi đã nghĩ một cách ngẫu nhiên. Tôi đã nghĩ về thương hiệu cá nhân và LinkedIn, vì tôi đang nghĩ về các chiến lược thương hiệu cá nhân. Mọi người lên LinkedIn và họ có tất cả những quan điểm nóng, và tôi đã tự hỏi trong bối cảnh những gì bạn đang nói, liệu có quan trọng nếu mọi người thích những gì tôi đang nói không? Nếu tôi lên LinkedIn mỗi ngày và đưa ra một quan điểm nóng khác hoặc thể hiện ý kiến của mình, liệu tôi có thể xây dựng lòng tin với khán giả của mình, ngay cả khi có rất nhiều người không đồng ý với tôi, hay có một loại nội dung hoặc chiến lược thương hiệu cá nhân nào đó sẽ cuối cùng tạo ra nhiều ảnh hưởng hơn? Tôi rất thích câu hỏi này vì điều bạn đang đề cập đến là một khung mà chúng tôi gọi là sức mạnh của sự phân cực. Nếu bạn muốn tạo ra sức mạnh, nếu bạn muốn tạo ra sự thu hút hoặc hấp dẫn, điều đó là sức mạnh, bạn phải phân cực. Bạn phải đứng về một điều gì đó, vì nếu bạn không đứng về một điều gì đó, không ai thực sự biết bạn tin vào điều gì.
Vì vậy, bạn phải tạo ra sự phân cực.
Để nói về điều bạn đề cập, có rất nhiều người trên LinkedIn, có rất nhiều người trên Facebook, Twitter hay bất kỳ nền tảng nào khác,
họ đang la hét về một điều gì đó.
Họ đang đưa ra quan điểm và bị lấn át bởi tất cả những người khác cũng đang đưa ra quan điểm.
Pierce Morgan, Elon Musk, bạn biết đấy.
Đó là những người đã có ảnh hưởng.
Được rồi, nhưng trong trường hợp của Pierce Morgan, một phần cách mà anh ấy có được ảnh hưởng là nhờ vào việc phân cực.
Trở thành một người phân cực, bằng cách tạo ra sự phân cực.
Và không sợ hãi trước việc mọi người sẽ nói rằng họ không thích anh ấy.
Càng tốt hơn, tôi muốn mọi người nói với tôi rằng họ không thích tôi.
Điều đó còn tốt hơn nữa vì điều xảy ra là khi bạn tạo ra sự phân cực, khi bạn tạo ra phản ứng phân cực,
bạn tạo ra kẻ thù, nhưng bạn cũng tạo ra bạn bè.
Và bạn bè sẽ làm gì khi kẻ thù tấn công?
Họ sẽ bảo vệ, đúng không?
Vì vậy, khi bạn đứng lên vì một điều gì đó, ngay cả khi chỉ có một nhóm nhỏ người đồng ý với bạn,
họ vẫn bảo vệ bạn, họ vẫn ủng hộ bạn, họ vẫn đầu tư vào bạn.
Điều đó có nghĩa là họ đang chuyển từ giai đoạn tránh né, cạnh tranh, tuân thủ sang giai đoạn tin tưởng.
Và khi họ bảo vệ bạn, họ không thể không rơi vào trạng thái tin tưởng vì họ đang bảo vệ điều gì?
Họ đang bỏ năng lượng vào việc bảo vệ bạn, vì vậy họ sẽ tin tưởng bạn nhiều hơn.
Và khi nhóm người đó tin tưởng bạn và những người không cạnh tranh khác, những người quan sát khác thấy
rằng một số người đang tấn công bạn và những người khác đang bảo vệ bạn,
nó khiến họ cảm thấy như họ phải chọn giữa việc tấn công bạn hoặc bảo vệ bạn.
Có cách nào để đứng lên vì một điều gì đó đúng cách không?
Và có cách nào để đứng lên vì một điều gì đó một cách tồi tệ không?
Và tôi nói điều này vì khi bạn đang nói, tôi đã nghĩ về người bạn của tôi.
Người bạn của tôi thực sự rất tệ ở LinkedIn.
Và anh ấy đến với LinkedIn với những quan điểm rất không nhất quán về thế giới.
Tôi sẽ cho bạn một ví dụ.
Trong nhiều năm, anh ấy đã có một câu chuyện về việc rượu bia là xấu và anh ấy đã kiêng rượu.
Nhưng rồi World Cup đã đến và anh ấy đã đăng trên LinkedIn, World Cup diễn ra ở Trung Đông, rằng Trung Đông nên cho phép mọi người uống rượu thả ga và đăng bài phản đối quan điểm tôn giáo cho rằng rượu là xấu. Anh ấy đã nói rằng mọi người nên được phép uống rượu thả ga nếu họ thắng ở Trung Đông. Nhưng quan điểm khác của anh ấy luôn là rượu là xấu. Và như vậy, tại sao mọi người lại uống rượu thả ga? Sự không nhất quán này thực sự đã làm anh ấy gặp rắc rối, tôi nghĩ vậy.
Chà, điều đó cho thấy tại sao anh ấy có lẽ cũng không có nhiều ảnh hưởng. Bởi vì mọi người không biết anh ấy đứng ở đâu. Vì vậy, không có gì để đứng vững. Như ai đó ủng hộ anh ấy, như bạn đã nói khi kể câu chuyện, đến một mức độ nào đó bạn đã tự hào về anh ấy khi anh ấy như thế… Ban đầu tôi đã đi khi anh ấy rõ ràng về những gì anh ấy đại diện. Nhưng mỗi ngày lại là một quan điểm khác. Và đó là điều khiến bạn mất đi ảnh hưởng.
Vì vậy, anh ấy đã làm giảm sức mạnh của chính mình bằng cách không thể hiện sự phân cực. Anh ấy nên đứng vững. Ngay cả khi lập trường đó không phổ biến, ngay cả khi nó không được yêu thích hoặc tích cực, nếu bạn đứng ở một chỗ và truyền tải một thông điệp phân cực rõ ràng, một số người sẽ ủng hộ bạn, một số người sẽ tấn công bạn, dù sao bạn cũng sẽ có lợi từ điều đó. Đây là một trong những điều tôi thích về YouTube. Tôi chắc bạn cũng đã phát hiện ra điều này. Đối với bất kỳ ai đang cố gắng kiếm tiền trên YouTube hoặc phát triển một lượng khán giả trên YouTube hoặc làm bất cứ điều gì với YouTube, cần phải hiểu rằng những bình luận tốt nhất thường là những bình luận tồi tệ nhất. Bởi vì khi ai đó tham gia và nói xấu về một điều gì đó, điều đó chỉ kích thích nhiều người khác vào và để lại bình luận. Và đoán xem? YouTube muốn có bình luận. Họ chỉ muốn sự tương tác vì sự tương tác có nghĩa là mọi người đang ở trên nền tảng. Khi có sự phân chia giữa thumbs up và thumbs down, điều đó có nghĩa là có nội dung phân cực, điều này có nghĩa là càng nhiều người sẽ ở lại trên nền tảng.
Vì vậy, họ đã lan tỏa nó xa hơn và rộng hơn.
Vì vậy, bạn không thể sợ hãi việc trở nên gây tranh cãi.
Bạn phải chấp nhận việc trở nên gây tranh cãi.
Cách mà chúng tôi sử dụng tại CIA là khi bạn đang nói chuyện với một điệp viên,
khi bạn đang nói chuyện với ai đó và bạn muốn họ phản bội đất nước của họ,
bạn phải có khả năng đặt ra một câu hỏi gây tranh cãi để tìm hiểu
liệu họ có ám chỉ rằng họ sẽ trở thành kẻ phản bội hay không
hoặc liệu họ có phải là những người ủng hộ kiên định và yêu nước.
Nhưng bạn phải kiểm tra rào cản đó
nếu bạn thực sự muốn phát triển loại mối quan hệ,
loại sức mạnh để thuyết phục họ phản bội.
Điều này khiến tôi nghĩ về các thương hiệu vì, bạn biết đấy,
có rất nhiều thương hiệu đã làm rất tốt
bằng cách đứng lên vì một điều gì đó, bằng cách gây tranh cãi.
Được rồi, đó là Jane Warren trong podcast của tôi đã nói về thương hiệu Demologica của cô ấy
và cô ấy đã nói với tôi, cô ấy nói,
“Bạn phải sẵn sàng làm phiền 80% để có được 20% của bạn.
Cô ấy nói, “Bạn không cần mọi người thích bạn.”
Cô ấy nói, “Đó không phải là một thương hiệu. Bạn cần họ yêu bạn hoặc ghét bạn.”
Cô ấy nói, “Đó là một thương hiệu.”
Thật là thiên tài. Điều đó hoàn toàn đúng.
Cô ấy đang nói về việc gây tranh cãi.
Cô ấy đang nói về quy trình không-thích-tin tưởng
và khiến mọi người đi xa hơn từ thích đến yêu bạn hoặc ghét bạn.
Nếu họ yêu bạn hoặc ghét bạn,
thì họ đang ở phía tin tưởng trong quy trình không-thích-tin tưởng.
Họ hoặc tin những gì bạn nói
hoặc họ tin rằng họ sẽ ghét những gì bạn nói.
Nhưng dù sao đi nữa, họ cũng ở phần tin tưởng của không-thích-tin tưởng.
Tôi đã là một đứa trẻ trong phòng ngủ của mình, tự xây dựng doanh nghiệp của mình.
Một trong những trang web mà tôi sử dụng một cách tôn thờ là một trang web gọi là Fiverr.
Fiverr được gọi là F-I-V-E-R-R.
Và Fiverr vừa mới phát hành một tour mà tôi nghĩ là một bước ngoặt
cho bất kỳ ai đang tìm kiếm hỗ trợ freelance chất lượng
khi bạn xây dựng một sản phẩm, khi bạn xây dựng một công ty,
khi bạn xây dựng một dự án.
Và nó được gọi là NEO.
Bạn có thể trò chuyện với một đại lý AI có tên là NEO. Hãy cho nó biết về vấn đề bạn gặp phải và nó sẽ giúp bạn tìm ra giải pháp, tức là nó sẽ giúp bạn tìm kiếm một freelancer hoàn hảo để viết một bản tóm tắt cho freelancer hoàn hảo đó và tất cả những gì bạn cần làm là truyền đạt chính xác những gì bạn cần. Nó sẽ chọn họ, nó sẽ kết nối bạn lại với nhau, nó sẽ cập nhật kết quả tìm kiếm dựa trên cuộc trò chuyện của bạn khi nó phát triển. Và cách đây vài ngày, khi tôi cần một nhà thiết kế đồ họa cho một dự án, tôi đã sử dụng NEO và nó đã tìm cho tôi một freelancer hoàn hảo trong một khoảng thời gian ngắn. Hãy đi và kiểm tra ngay bây giờ, hãy vào fiverr.com/diary và bạn có thể tự mình kiểm tra NEO.
Vậy còn điều gì khác tôi cần biết về ảnh hưởng và việc ảnh hưởng đến người khác? Bạn đã nói rằng thuyết phục không giống như cái kia, ảnh hưởng? Ảnh hưởng, đúng vậy. Thuyết phục và ảnh hưởng là hai điều khác nhau. Vậy thuyết phục thì sao? Làm thế nào để tôi thuyết phục ai đó? Thuyết phục là một quá trình dễ dàng hơn nhiều vì thực sự chỉ là vấn đề kích thích một phản ứng cảm xúc và sau đó hướng dẫn suy nghĩ lý trí xung quanh phản ứng cảm xúc đó. Thành thật mà nói, thuyết phục là điều tồn tại nhiều hơn trong thế giới này so với ảnh hưởng. Thuyết phục là điều xảy ra trong quảng cáo. Thuyết phục là điều xảy ra khi bạn xem một quảng cáo. Thuyết phục là điều xảy ra khi bạn cố gắng thuyết phục con cái của bạn đánh răng vào ban đêm hoặc một ngày nào đó bạn sẽ thuyết phục được con bạn đánh răng vào ban đêm. Tất cả đều là thuyết phục vì bạn đang tạo ra một thông điệp cảm xúc. Đó là một câu hỏi về thông điệp và câu chuyện. Bạn đang tạo ra một thông điệp cảm xúc mà thông điệp cảm xúc đó được thiết kế để kích thích những phản ứng cảm xúc nhất định trong mục tiêu mà bạn đang nói chuyện và sau đó bạn thay đổi chính thông điệp đó nhưng vẫn chạm đến cùng một cảm xúc. Và lý do bạn làm điều đó là vì sau khi họ đã bị tác động bởi đủ những thông điệp cảm xúc giống nhau,
Họ bắt đầu phát triển một câu chuyện hợp lý về nhận thức mà họ áp dụng cho bản thân.
Vì vậy, câu chuyện về nhà nước ngầm đến từ rất nhiều thông điệp cảm xúc về lý do tại sao bạn không thể tin tưởng vào chính phủ,
và sau đó tất cả những thông điệp cảm xúc đó biến thành một ai đó hoặc một nhóm người nghĩ rằng,
nếu tôi không thể tin tưởng vào chính phủ, điều tôi có thể làm là tin rằng
chính phủ không thể được tin tưởng vì có một chính phủ bóng tối, đúng không?
Vì vậy, đó là cách bạn thuyết phục ai đó.
Nếu bạn muốn thuyết phục ai đó mua từ quán cà phê của bạn
và không phải quán cà phê của người khác,
bạn muốn thuyết phục ai đó mua một chiếc Subaru chứ không phải một chiếc Nissan,
bạn muốn thuyết phục ai đó mua từ kênh bán hàng của bạn ngay lập tức
thay vì phải chờ đến email thứ ba trong chuỗi chào mừng của bạn.
Tất cả đều là vấn đề có khả năng thiết lập một loạt thông điệp cảm xúc
để tạo ra một câu chuyện hợp lý mà họ tự quyết định
đưa họ đến một nơi mà họ thực hiện hành động mà bạn muốn họ thực hiện.
Cho tôi một ví dụ.
Được rồi, giả sử bạn và tôi đang cố gắng bán…
Còn về hashtag “weep on my wrist” thì sao?
Tôi đã có một nhà đầu tư hashtag tài trợ.
Còn về “weep on my wrist” thì sao?
Bạn có hiểu cách hoạt động của “weep” không?
Nó là gì? Hãy cho tôi biết nó là gì.
Đó là một thiết bị theo dõi sức khỏe, nhưng nó cũng theo dõi giấc ngủ.
Nó là một thiết bị theo dõi căng thẳng.
Theo dõi sự biến đổi nhịp tim của tôi.
Vì vậy, đó là dữ liệu sinh học.
Đúng vậy.
Nó đồng bộ hóa dữ liệu sinh học của bạn ở một nơi thuận tiện.
Đúng vậy.
Và tôi cũng có thể xem dữ liệu sinh học của bạn bè tôi nếu họ chấp nhận.
Vì vậy, chúng tôi có thể cạnh tranh một chút.
Nó tạo ra trách nhiệm và một loại sứ mệnh chung.
Đúng vậy, và cộng đồng, v.v.
Đúng không?
Vì vậy, nếu bạn muốn thuyết phục mọi người mua sản phẩm hashtag tài trợ của bạn, hashtag sản phẩm, hashtag nhà đầu tư,
nó được gọi là gì?
“Woop”.
Đúng.
Chúng tôi muốn mọi người mua một chiếc “Woop”.
“Woop.com”.
Đúng.
Vì vậy…
Slash-D-O-E-C.
Hoàn hảo.
Vì vậy, nếu chúng ta muốn mọi người mua một cái “Woop”, chúng ta không nói với họ rằng hãy mua một cái “Woop” vì nó là một thiết bị theo dõi sinh học tuyệt vời, theo dõi nhịp tim, theo dõi giấc ngủ và theo dõi nhiệt độ cơ thể của bạn. Chúng ta không nói với họ điều đó vì có những công cụ khác cũng làm được điều đó. Những gì chúng ta cần làm là gửi đến họ một thông điệp cảm xúc nào đó. Đúng không?
Vì vậy, trước tiên, chúng ta sẽ chọn một đối tượng mà chúng ta muốn tạo ra một thông điệp cảm xúc cho họ. Chúng ta đều yêu những người phụ nữ mà chúng ta đang ở bên. Vậy hãy nói về những người đang trong một mối quan hệ nghiêm túc hoặc một mối quan hệ cam kết. Tôi rất quan tâm đến việc vợ tôi có khỏe không, cô ấy có ngủ ngon không, cô ấy có bị căng thẳng cao không.
Vì vậy, bây giờ tôi muốn tạo ra một thông điệp cảm xúc về cách mà “Woop” sẽ giúp tôi cải thiện cuộc hôn nhân của mình vì tôi sẽ có thể thấy vợ tôi đang cảm thấy như thế nào mà không cần phải hỏi cô ấy. Mọi người đàn ông đều muốn có khả năng đọc được suy nghĩ của cô ấy. Bây giờ, mọi người đang cảm thấy điều gì đó. Đúng không? Bán hàng. Thật tuyệt vời. Nói lại điều đó một lần nữa.
Vì vậy, hãy nghĩ ra một thông điệp khác, một thông điệp cảm xúc khác vì lý do tương tự. Đúng không? Tôi thực sự không thích giờ đi ngủ vì vào giờ đó, vợ tôi luôn cảm thấy căng thẳng và la hét với bọn trẻ. Và cô ấy cảm thấy căng thẳng vì đã có một ngày khó khăn. Tôi trở về nhà sau một ngày khó khăn và tôi không biết ngày của cô ấy khó khăn đến mức nào và điều đó không quan trọng vì bây giờ là giờ đi ngủ.
Vì vậy, nếu tôi có một cái “Woop”, tôi sẽ có thể gọi cho vợ trên đường về nhà và nói, “Này, em yêu, có vẻ như hôm nay em đã có một ngày khó khăn nhờ vào cái “Woop” của em. Tại sao em không dành 30 phút, đi tắm, thực hiện toàn bộ quy trình chăm sóc bản thân trước và anh sẽ lo cho bọn trẻ và nấu ăn để em có thể bình tĩnh lại và sau đó em có thể giúp anh và chúng ta có thể là một đội. Đúng không? “Woop” làm cho các cặp vợ chồng trở thành một đội nữa. Tôi thích điều đó.
Vì vậy, bây giờ những gì chúng ta đang làm là gửi thông điệp để khiến các ông chồng và bạn trai cảm thấy một cách nhất định về việc, “Tôi đã yêu cô ấy rồi.”
Tôi muốn cô ấy thành công và tôi cũng bí mật biết rằng nếu cô ấy thành công, tôi cũng thành công vì đoán xem ai sẽ đi ngủ cùng cô ấy vào ban đêm?
Đúng không? Đó là cảm giác mà chúng ta đang tạo ra cho họ.
Vì vậy, nếu chúng ta thực hiện bốn, ba, bốn, năm thông điệp như vậy, ngay cả khi chúng là những điểm trên một trang bán hàng thay vì một đội ngũ viễn thông, đúng không?
Hãy nhớ làm điều đó.
Kết quả hợp lý, hợp lý mà bất kỳ người đàn ông nào trong một mối quan hệ dị tính nghiêm túc sẽ đạt được là gì?
Họ sẽ tham gia thử nghiệm miễn phí 30 ngày mà chúng ta sẽ thực hiện.
Đó chính xác là những gì họ sẽ làm.
Đó chính xác là những gì họ sẽ làm với xác suất cao mà có thể đo lường được thông qua số lần nhấp chuột, tỷ lệ mở và thời gian xem vì bạn đã tạo ra một thông điệp thuyết phục.
Mọi người thường làm gì?
Các thương hiệu thường sẽ xuất hiện và nói điều gì đó như, “Ôi, họ sẽ nói về các tính năng của nó?”
Các thương hiệu thành công, đó là thương hiệu duy nhất thực sự tồn tại vì bạn không phải là một thương hiệu cho đến khi bạn có thành công.
Các thương hiệu thành công sẽ làm những gì bạn và tôi đang nói đến, nhưng họ sẽ không hệ thống hóa nó.
Họ sẽ để nó xảy ra một cách tình cờ.
Tôi rất sốc khi thấy các công ty quảng cáo tạo ra những quảng cáo thất bại như những quảng cáo tồi vì họ chỉ đang ném mì vào tường.
Họ không theo một hệ thống.
Họ không theo một quy trình như những gì chúng ta vừa nói đến.
Tạo ra một loạt thông điệp và sau đó tạo ra một phản hồi hợp lý có xác suất cao và sau đó tìm cách đo lường tất cả và sau đó hệ thống hóa nó và sau đó mở rộng chi tiêu quảng cáo của bạn để phù hợp với điều mà bạn vừa xây dựng.
Đó không phải là những gì họ đang nghĩ.
Họ đang nghĩ, “Nếu chúng ta chỉ nói về điều này?
Nếu chúng ta chỉ nói về điều này?
Điều này vừa xảy ra trên tin tức.
Hãy nói về điều đó.”
Họ không sử dụng một hệ thống.
Nơi mà hầu hết mọi người mắc sai lầm không phải là với các thương hiệu.
Nó là với những doanh nhân trẻ.
Nó là với những doanh nhân trẻ trở nên quá tập trung vào sản phẩm của họ đến nỗi họ quên rằng có bốn P trong marketing.
Sản phẩm chỉ là một trong bốn yếu tố.
Còn có giá cả.
Còn có địa điểm.
Còn có khuyến mãi.
Khuyến mãi là yếu tố mà tôi nghĩ nên được thay thế bằng thuyết phục, bởi vì nếu bạn có thể quảng bá một cái gì đó theo cách thuyết phục, thì giá cả không quan trọng.
Địa điểm cũng không quan trọng và sản phẩm cũng không quan trọng.
Mọi người sẽ mua nó vì có thị trường cho mọi thứ.
Nơi mà mọi người thường sai lầm không phải là họ không cố gắng.
Nơi mà mọi người sai lầm là họ không nhận ra rằng nói về lợi ích, nói về những lợi ích hợp lý của sản phẩm không phải là thuyết phục.
Thuyết phục bắt đầu từ một thông điệp cảm xúc.
Vậy bạn dịch điều đó sang bối cảnh mối quan hệ giữa người với người như thế nào, khi tôi đang cố gắng thuyết phục một người … Bạn đã nói về phỏng vấn trước đó.
Bạn đã nói rằng một trong những nghiên cứu trường hợp của bạn là một người đã học cách phỏng vấn.
Làm thế nào tôi có thể dịch điều đó để nếu tôi bước vào bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, tôi sẽ ra ngoài với công việc?
Bạn nghĩ rằng mỗi người phỏng vấn đang tìm kiếm điều gì?
Một người … Vâng, được rồi, tôi có hai câu trả lời cho điều này.
A, một người để làm công việc đó và sau đó B, một người mà họ thích.
Đó thực sự là những gì họ đang tìm kiếm.
Đó là một người mà họ thích.
Vâng.
Tôi phỏng vấn rất nhiều.
Tôi dành phần lớn thời gian của mình để phỏng vấn.
Khi tôi không làm điều này, tôi cơ bản là phỏng vấn mọi người.
Tôi đã học được những thiên kiến của riêng mình trong vấn đề đó một chút, nhưng bạn hoàn toàn đúng.
Nó chủ yếu liên quan đến việc bạn có thích người đó hay không.
Vậy thì, đoán xem?
Tôi vừa dạy bạn một khuôn khổ để làm cho người khác thích bạn.
Đúng không?
Không còn nghi ngờ gì nữa, chúng ta đồng ý.
Vâng, đó là để có được ảnh hưởng, khuôn khổ, phải không?
Không thích thì không tin.
Chúng ta đã đi qua khuôn khổ tạo ra ý nghĩa để bạn có thể đi từ không đến thích đến tin tưởng.
Ở đỉnh điểm của việc tạo ra ý nghĩa, đó là khi bạn đang ở trong giai đoạn mà mọi người thích hoặc đầu tư vào bạn.
Nhưng những người phỏng vấn thực sự thích, không phải là những người mà họ thích, mà là những người giống họ.
Thật sao?
Vì vậy, tôi đảm bảo với bạn rằng những người mà bạn thích phỏng vấn nhất, tôi thậm chí sẵn sàng cá rằng bạn sẽ thừa nhận trong cuộc trò chuyện này vào một thời điểm nào đó, chúng ta sẽ đặt điều đó lên bàn, rằng một phần lớn trong việc tuyển dụng của bạn là vì bạn thấy những yếu tố của chính mình trong những người mà bạn tuyển dụng.
Ý tôi là, tôi không biết điều đó một cách có ý thức, nhưng tôi hoàn toàn tin vào điều đó.
Bởi vì khi bạn thấy ai đó phản ánh những yếu tố của bạn, bạn ngay lập tức trải qua quá trình nhận thức và bạn chuyển sang thích và tin tưởng.
Thú vị đấy.
Vì vậy, chúng ta cần làm rõ điều này vì khi bạn nói về những yếu tố của bản thân, có những phần của bản thân mà tôi nghĩ, tôi sẽ không bao giờ tuyển dụng.
Đúng vậy.
Nhưng đó không phải là phần của bạn mà bạn thích.
Đó là phần của bạn mà bạn không thích.
Bạn tin tưởng rằng phần đó của bạn sẽ không giỏi trong công việc.
Nhưng có những phần khác của bạn mà bạn tin tưởng sẽ giỏi trong công việc và đó là điều bạn hướng tới.
Đúng không?
Tôi cũng sẵn sàng cá rằng có những người mà bạn tuyển dụng vì bạn biết rằng họ giỏi ở những lĩnh vực mà bạn biết bạn không giỏi.
Đúng.
Vì vậy, đó là tất cả những người phỏng vấn.
Tất cả những người phỏng vấn ở mọi nơi, điều họ mơ ước là họ bước vào một cuộc phỏng vấn và đối diện với một người gần như giống hệt họ, người mà họ thích nói chuyện, người mà họ có thể liên hệ, người mà họ cảm thấy có sự kết nối và hóa học ngay lập tức với vì vậy nó trở thành một cuộc phỏng vấn thú vị.
Bởi vì điều mà mọi người phỏng vấn ghét là bước vào một cuộc phỏng vấn mà cảm thấy mệt mỏi và tồi tệ và khó khăn và đau đớn.
Đó là điều họ không thích.
Và hầu hết thời gian, những người phỏng vấn không thực sự là những người sẽ là người giám sát cho người được tuyển dụng.
Thường thì họ chỉ là một người phỏng vấn trung gian.
Vì vậy, điều họ thực sự muốn là chỉ cần tìm ai đó đáp ứng các tiêu chuẩn kỹ thuật nhưng có một số điểm chung với chính người phỏng vấn.
Làm thế nào để tôi chắc chắn rằng tôi là người đó?
Bạn biết đấy, tôi có thể làm gì để đảm bảo điều đó?
Giả sử bạn đang phỏng vấn tôi hoặc ngược lại, tôi đã có công việc mà tôi đang tìm kiếm để lấp đầy và bạn đã đến phỏng vấn hôm nay.
Vì vậy, tôi sẽ thực hiện quá trình tạo ý nghĩa, đúng không?
Ngay khi tôi bắt đầu cuộc gọi này với bạn, tôi là người mới đối với bạn.
Vậy điều đó có nghĩa là tôi biết gì?
Tôi biết rằng bạn không muốn ở trên cuộc gọi này với tôi.
Đúng vậy.
Sự tránh né.
Giả định khi bước vào.
Vì vậy, những gì tôi phải làm là tôi phải tiếp tục đầu tư đủ để vượt qua giai đoạn tránh né.
Vậy tôi sẽ nói về điều gì?
Tôi sẽ đầu tư vào cuộc trò chuyện này như thế nào?
Tôi sẽ thu thập càng nhiều thông tin càng tốt từ các tín hiệu lời nói và phi ngôn ngữ mà bạn đưa ra.
Tôi sẽ nhìn vào các trang trí trên tường phía sau bạn, dù là trực tiếp hay ảo, tôi sẽ cố gắng rút ra từ môi trường xung quanh.
Tôi thấy bạn đang sử dụng iPad.
Tôi thấy bạn thực sự thích viết trên iPad của mình.
Tôi thấy bạn sử dụng các màu khác nhau khi viết trên iPad.
Tôi cũng thấy có một cuốn sổ dưới iPad của bạn.
Tôi có thể giả định rằng bên trong cuốn sổ đó có những ghi chú viết tay thực sự được thực hiện bằng bút mực, đúng không?
Có những điều nhất định mà tôi có thể bắt đầu quan sát.
Bạn có một phong cách cạo râu rất rõ ràng, bạn đã bỏ ra công sức rõ ràng vào cách bạn cạo mặt.
Bạn có một vẻ ngoài rất điển trai với mái tóc của mình.
Cảm ơn bạn rất nhiều.
Bạn đã có công việc.
Bạn đã có công việc.
Không, tôi không cần phải nghe thêm.
Nó là của bạn.
Nhưng tôi sẽ rút ra từ tất cả điều này cho giai đoạn cạnh tranh của quá trình tạo ý nghĩa vì tất cả những gì tôi cần làm để khiến bạn tuân theo mong muốn của tôi, mong muốn của tôi là có được công việc.
Nhưng tôi cần bạn tuân theo những mong muốn đó.
Tôi cần bạn tham gia vào một cuộc trò chuyện với tôi mang tính cạnh tranh, có nghĩa là bạn sẽ đầu tư vào tôi và tôi sẽ đầu tư vào bạn.
Hãy nghĩ về cách không nên xem cạnh tranh như một trò chơi tổng bằng không với người thắng và người thua.
Tôi nghe thấy sự cạnh tranh.
Tôi nghe thấy sự tranh cãi.
Đó là những gì hầu hết mọi người nghe thấy.
Hầu hết mọi người nghĩ về cạnh tranh như một trò chơi tổng bằng không.
Có người thắng, có người thua trong cuộc cạnh tranh.
Hãy nghĩ về nó như một trận đấu tập trong đội bóng đá yêu thích của bạn.
Họ giống như những chiếc áo đỏ chơi với những chiếc áo xanh, nhưng vẫn là cùng một câu lạc bộ bóng đá.
Họ có buổi tập huấn mùa xuân cho bóng chày ở Hoa Kỳ.
Tất cả đều là Yankees, nhưng họ chỉ đang chơi với nhau để luyện tập.
Họ đang làm gì?
Họ đang cạnh tranh.
Họ đang rèn giũa kỹ năng của mình thông qua sự cạnh tranh.
Họ đang đầu tư vào nhau.
Họ đang ném bóng và đánh bóng và cố gắng loại bỏ nhau và cố gắng bắt nhau ở các căn cứ, nhưng tất cả đều vì chính họ.
Tất cả đều để cải thiện toàn đội.
Đó là sự cạnh tranh tồn tại trong quá trình tạo nghĩa.
Tôi muốn đầu tư vào bạn bằng những suy nghĩ, ý tưởng và câu hỏi của tôi, và tôi muốn bạn đầu tư vào tôi bằng những suy nghĩ, ý tưởng và câu hỏi của bạn, và đúng, đôi khi chúng sẽ khác nhau, nhưng trong sự khác biệt, chúng ta sẽ tìm thấy sự tương đồng, và bất kể chúng ta tìm thấy sự khác biệt hay sự tương đồng, chúng ta đang làm đầy cốc đầu tư để tiến tới sự tuân thủ.
Được rồi, hãy cho tôi một ví dụ cụ thể về cách bạn có thể khiến tôi tham gia vào cuộc cạnh tranh đó với bạn.
Được rồi, tôi sẽ bắt đầu trong một cuộc phỏng vấn.
Hầu hết các ứng viên phỏng vấn mong đợi rằng người phỏng vấn sẽ hỏi hầu hết các câu hỏi.
Đúng vậy.
Tôi sẽ thách thức bất kỳ ai tham gia phỏng vấn xin việc, hãy hỏi nhiều câu hỏi hơn người phỏng vấn.
Thật sao?
Hãy hỏi nhiều câu hỏi hơn người phỏng vấn, vì khi bạn đặt câu hỏi, đặc biệt là những câu hỏi mở, nó khiến người mà bạn đang nói chuyện cảm thấy họ thú vị, cảm thấy họ quan trọng, cảm thấy họ đặc biệt, và đoán xem điều gì sẽ không xảy ra với bất kỳ cuộc phỏng vấn nào khác trong ngày hôm đó.
Không ai sẽ hỏi họ câu hỏi.
Nếu bạn đang phỏng vấn tôi cho một công việc và chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại, tôi sẽ nói, “Steven, cảm ơn bạn rất nhiều vì đã dành thời gian để nói chuyện với tôi. Hôm nay ngày của bạn thế nào?” Nó thật tuyệt. Cảm ơn bạn. Tôi thực sự hào hứng với công việc này, nhưng một trong những điều tôi có câu hỏi ngay lập tức là khi tôi tìm kiếm bạn trên mạng, có vẻ như nhiều điều bạn làm là marketing, nhưng tôi không biết liệu đó có phải là marketing trên mạng xã hội hay là marketing trực tuyến như quảng cáo. Bạn sẽ mô tả chức năng cốt lõi của doanh nghiệp như thế nào? Nó là cả hai. Chúng tôi làm tất cả những điều đó, marketing trả phí, tất cả các loại hình marketing. Loại nào là sở thích của bạn? Có lẽ sở thích của tôi là marketing trên mạng xã hội, tôi nghĩ vậy. Có phải vì mạng xã hội rất năng động và luôn thay đổi, hay bạn thích marketing trên mạng xã hội vì lý do nào khác? Vâng, và tôi cũng nghĩ rằng nó rất nhiều về tương lai ở nhiều khía cạnh, vì vậy tôi nghĩ đây là phương tiện phát triển nhanh nhất, vì vậy đó là nơi chúng tôi tập trung. Tôi cũng nghĩ rằng đó là tương lai, và tôi dành rất nhiều thời gian trên mạng xã hội, và gia đình tôi cũng dành rất nhiều thời gian trên mạng xã hội, vì vậy tôi thực sự cảm thấy rằng nếu bạn muốn kết nối với ai đó, bạn phải ở trong thế giới mạng xã hội vì nó giống như một mối quan hệ mô phỏng. Tôi hoàn toàn đồng ý. Sau đó, tôi sẽ bắt đầu đặt câu hỏi. Bạn sẽ hỏi một câu hỏi, và sau đó tôi sẽ trả lời câu hỏi của bạn, nhưng tôi vẫn tiếp tục thể hiện sự quan tâm đến bạn bằng cách đặt câu hỏi. Điều đó có tác dụng gì? Vì vậy, tôi rời khỏi cuộc trò chuyện đó, và bạn đã hỏi tôi rất nhiều câu hỏi. Tôi cảm thấy như thế nào? Bạn hãy cho tôi biết. Cảm giác như thế nào khi mọi người hỏi bạn những câu hỏi? Cảm giác như bạn đang xây dựng một mối quan hệ. Cảm giác như bạn quan tâm. Cảm giác như bạn đã suy nghĩ một cách nghiêm túc trước khi đến đây. Cảm giác như bạn đã chuẩn bị. Cảm giác như bạn tò mò. Vâng, có hai điều trái ngược. Một điều trái ngược là tôi chỉ hỏi bạn rất nhiều câu hỏi, và sau đó bạn rời đi, và điều trái ngược khác…
Có phải là một người chỉ nói liên tục, giống như bạn liên tục hỏi tôi những câu hỏi? Tôi đã có một vài cuộc phỏng vấn, và tôi nhớ hai cuộc vào tuần trước. Một phần phản hồi của tôi là tôi cơ bản không nói gì cả, và thật buồn cười, tôi thực sự đã nói với trưởng phòng của tôi, tôi nói, “Ôi, Chúa ơi, cuộc phỏng vấn kéo dài một giờ,” và tôi nói, “Trời ơi, tôi không nói gì trong suốt một giờ,” và bạn biết không, tôi cảm thấy, tôi cảm thấy rằng nếu công việc với họ sẽ như vậy, “Tôi không muốn làm việc với họ,” vì trong một giờ đó, tôi chỉ ngồi đó, và người này cứ nói với tôi, và bây giờ bạn nói đi. Bây giờ, tôi hiểu tại sao tôi lại cảm thấy như vậy, vì bạn muốn mọi người hỏi bạn những câu hỏi, và tôi nghĩ đó là lý do, nhưng cũng có một phần trong tôi lo lắng rằng mỗi ngày người này sẽ chỉ làm tôi đau tai, hay đó chỉ là phần ego, nơi tôi chỉ muốn, “Hãy quan tâm đến tôi.” Tôi không biết. Hay là cả hai?
Đầu tiên, tôi không khuyến khích việc hỏi liên tục, vì vậy tôi muốn chắc chắn rằng chúng ta không tạo ra cho ai đó ý tưởng sai lầm rằng những câu hỏi liên tiếp là cách tốt nhất. Vâng, tôi đã đưa ra những câu trả lời ngắn, đó là vấn đề. Tất cả đều ổn, vì điều cốt lõi cần hiểu ở đây là, bạn không thích bị nói vào mặt, họ đã nói liên tục, điều đó có nghĩa là họ không hỏi bạn câu nào. Họ đã hỏi tôi, trong cuộc phỏng vấn của chúng tôi, họ không hỏi tôi câu nào, và khi tôi nói với họ, “Nếu bạn có bất kỳ câu hỏi nào muốn hỏi tôi,” họ đã hỏi tôi một câu, nhưng đó thực sự chỉ là để chuẩn bị cho họ thêm 20 phút nữa. Tôi đã rời đi và một cách hợp lý, tôi đã lý giải điều đó cho đội của tôi, tôi đã nói, “Tôi nghĩ người đó sẽ khá khó để làm việc cùng, vì tôi nghĩ họ sẽ khá gây rối,” và vai trò cụ thể này là làm việc bên cạnh tôi mỗi ngày, và tôi chỉ nghĩ, “Trời ơi, tôi sẽ không làm được gì,” nhưng có thể đó là do vỏ não trước trán.
Tôi nghĩ rằng quyết định của bạn là hoàn toàn đúng, nhưng điều tôi muốn làm là so sánh quá trình đó với người sẽ hỏi bạn những câu hỏi. Điều này tôi trải qua rất nhiều. Vậy nếu mọi người hỏi bạn những câu hỏi, bạn cảm thấy thế nào sau những cuộc gọi đó? Tôi cảm thấy họ suy nghĩ nhiều hơn, và tôi cảm thấy họ thông minh hơn, vì sao lại đến một cuộc phỏng vấn mà không hỏi người phỏng vấn câu hỏi nào? Bạn cũng đang cam kết cho cả cuộc đời mình với công ty này, công việc này, với người này. Bạn muốn đảm bảo rằng điều đó là đúng, vì vậy một người thông minh cũng sẽ phỏng vấn tôi, vì họ biết giá trị của bản thân.
Vì vậy, nếu tôi muốn thuyết phục bạn là người phỏng vấn, và tôi muốn làm điều đó bằng cách khiến bạn cảm thấy bạn và tôi là những người tương đồng, thì điều bạn vừa nói là tại sao lại không hỏi một loạt câu hỏi? Điều này khiến tôi nghĩ rằng những gì bạn tin là nếu bạn muốn làm việc cho một công ty suốt phần đời còn lại, bạn muốn vào đó và hỏi một loạt câu hỏi.
Vì vậy, khi ai đó đến và hỏi bạn những câu hỏi, điều đó chứng tỏ rằng người này là người suy nghĩ, người này là người cam kết, người này là người có trách nhiệm, người này đang làm những gì tôi sẽ làm. Và điều đó có nghĩa là trong khuôn khổ niềm tin dựa trên sự hiểu biết, bạn sẽ nhanh chóng tin tưởng người đó hơn là tin tưởng người đến và nói một tràng mà không có điểm dừng.
Và đó là tất cả những gì chúng ta đang làm. Chúng ta không nói rằng mọi nhà tuyển dụng sẽ là nhà tuyển dụng phù hợp với bạn, nhưng điều chúng ta đang nói là nếu bạn muốn tăng khả năng thắng phỏng vấn từ việc không biết khả năng của mình là gì đến việc bạn có 30% khả năng thắng phỏng vấn này, thì thực sự đơn giản là vào đó với ý tưởng để thuyết phục người phỏng vấn, đọc ngôn ngữ cơ thể của họ, lắng nghe những tín hiệu bằng lời nói của họ, nghe những điều họ nói, phản ánh và phản chiếu hành vi của họ.
và thuật ngữ của họ, giọng điệu của họ, tốc độ nói của họ, phản ánh điều đó lại với họ, và sau đó sử dụng quy trình này để đặt câu hỏi, những câu hỏi mở giúp bạn có thêm thông tin mà bạn có thể biến thành kiến thức để bạn có thể đặt câu hỏi về nó nhằm tạo ra vòng quay thông tin, kiến thức và kinh nghiệm mà chúng ta đã nói đến. Khung làm việc này mà bạn gọi là gạo, phần thưởng, ý thức hệ, cưỡng chế, cái tôi. Sau khi bạn nói điều đó, tôi bắt đầu thấy nó ở khắp mọi nơi trong cuộc sống của mình và thậm chí trong bối cảnh một cuộc phỏng vấn, tôi cũng nhận thấy điều đó đôi khi bây giờ. Bạn có thể giải thích khung làm việc này là gì trước khi chúng ta bắt đầu nói về nó không? Bởi vì bạn giải thích nó tốt hơn tôi. Vì vậy, gạo là một khung làm việc mà chúng tôi sử dụng để hiểu các động lực cốt lõi tồn tại bên trong tất cả mọi người và đó là một từ viết tắt. R đại diện cho phần thưởng, I đại diện cho ý thức hệ, C đại diện cho cưỡng chế, E đại diện cho cái tôi. Và ý tưởng là động lực cốt lõi của tất cả mọi người để làm bất cứ điều gì họ sẽ làm, động lực, không phải là sự thao túng, mà là động lực cốt lõi gắn liền với một trong bốn động lực cốt lõi đó và ba động lực còn lại luôn hiện diện nhưng ở mức độ thấp hơn. Vì vậy, cũng như bạn đã nói, một khi bạn nhận ra rằng tất cả mọi người đều được thúc đẩy bởi bốn động lực cốt lõi này, bạn sẽ thấy nó ở khắp mọi nơi. Về sức mạnh, bạn đã nói với tôi lần trước rằng ý thức hệ là mạnh nhất. Đúng. Tôi nghĩ bạn đã nói rằng cái tôi là thứ hai mạnh nhất. Bạn đã nói phần thưởng là thứ ba mạnh nhất và cưỡng chế là yếu nhất. Tôi biết điều này vì tôi đã thực hiện một chuyến lưu diễn và tôi đã chơi đoạn bạn nói điều đó ở mọi quốc gia mà tôi đã đến trên sân khấu trong khoảng hai phút. Vì vậy, tôi thực sự biết điều này rất rõ. Ký ức của tôi không tốt lắm. Tôi đã nói về điều này với khoảng 35.000 người ở Úc và khắp nơi. Tôi rất vinh dự khi đã đi du lịch cùng bạn khắp nơi trên thế giới.
Chà, đúng vậy, tôi có một số bức ảnh mà tôi sẽ cho bạn xem sau, nhưng trong quá trình đó, tôi thực sự bắt đầu thấy nó ở khắp mọi nơi trong cuộc sống của mình.
Vì vậy, tôi đã đến một cuộc phỏng vấn với một ứng viên và ứng viên đó đã quay sang tôi và tôi nghe họ lặp lại những điều mà tôi đã nói trong cuốn sách của mình hoặc những điều mà tôi đã nói trong một cuộc phỏng vấn.
Vì mọi người biết rằng tôi rất ủng hộ việc thử nghiệm, chẳng hạn như tôi thích tăng cường tỷ lệ thử nghiệm của mình, tăng cường tỷ lệ thất bại của mình, những thuật ngữ mà tôi sử dụng là một phần trăm. Tôi sử dụng thuật ngữ này mọi lúc để mô tả những lợi ích biên và quá trình cải tiến biên này.
Và vì vậy, tôi đã đến các cuộc phỏng vấn và tôi bắt đầu nhận thấy rằng mọi người như đang lặp lại tư tưởng của tôi trong kinh doanh trở lại với tôi trong những cuộc phỏng vấn đó, và nó thật sự hiệu quả. Dù tôi biết điều đó.
Và một trong những điều tôi thực sự đã làm là tôi đã quay lại lịch sử cá nhân của mình và tôi đã nhìn vào những khoảnh khắc quan trọng mà cuộc đời tôi đã thay đổi.
Vì vậy, trong email đầu tiên, đây là email đã giúp tôi có được nhà đầu tư đầu tiên, điều này đã đưa tôi từ một sinh viên ăn cắp vặt không có tiền trở thành một doanh nhân và sau đó đưa tôi vào sứ mệnh của mình.
Và đây là email đã giúp tôi có được thiết bị máy ảnh, điều này đã giúp tôi khởi động tiếp thị cho doanh nghiệp của mình. Nó đã mang lại cho tôi khoảng 10.000 bảng, khoảng 10.000 bảng thiết bị máy ảnh miễn phí.
Và cả hai đều là những email lạnh mà tôi đã gửi.
Với khung suy nghĩ của bạn trong đầu, tôi đã quay lại để cố gắng hiểu nơi tôi đã triển khai những yếu tố của tư tưởng thưởng, cưỡng chế, và cái tôi. Và tôi nghĩ chúng khá hiện diện trong các email của tôi.
Vì vậy, đây là những gì tôi sẽ làm. Tôi có email trước mặt mình. Vì vậy, bất kỳ ai đang xem video này có thể xem email này nếu bạn muốn biết tôi đã như thế nào khi tôi ở độ tuổi đó.
Tôi muốn bạn cho tôi biết tôi đã làm tốt như thế nào về mặt thưởng, tư tưởng, cưỡng chế và cái tôi. Và tôi sẽ đưa điều này lên màn hình nếu bạn muốn, vì đây là ghi màn hình, bạn có thể…
vẽ vòng quanh những phần mà bạn đang đề cập để mọi người khác có thể thấy.
Xin chào, thưa ngài.
Tên tôi là.
Vậy tên tôi là.
Tôi có viết sai không?
Thật tuyệt vời.
Vậy tên tôi là Stephen Bartlett và tôi, bạn chắc chắn, tôi có thể thấy bạn, tôi có thể thấy
tại sao bạn gặp khó khăn trong học tập.
Đúng vậy, tôi không thể đánh vần.
Tôi là một chàng trai 18 tuổi đến từ Vương quốc Anh với tư duy khởi nghiệp.
Tôi đã điều hành một vài doanh nghiệp nhỏ từ khi tôi 12 tuổi và kiếm được một số tiền tương đối khá
khi làm như vậy.
Năm ngoái, tôi đã được xuất hiện trên một chương trình của BBC ở Vương quốc Anh vì là một doanh nhân trẻ
và tôi đã nhận được một vài món quà đẹp đẽ cùng với điều đó, nhưng điều đó thực sự không có ý nghĩa gì với tôi.
Thật xấu hổ.
Trong bốn tháng qua, tôi và một người bạn đã làm việc không ngừng nghỉ cho một dự án mới thú vị mà tôi muốn chia sẻ với bạn.
Tôi thấy thật ngọt ngào khi thấy bạn 18 tuổi ở đây, bạn ạ.
Tôi đã theo dõi blog của bạn trong một thời gian dài và tôi quen thuộc với câu chuyện của bạn,
vì vậy tôi rất muốn biết ý kiến của bạn về những gì tôi đang làm.
Vậy đây là những điều thực sự tốt.
Blog của bạn, câu chuyện của bạn, ý kiến của bạn.
Nó cũng cho thấy rằng bạn đã nghiên cứu về anh ấy trước, điều này làm tôi cảm thấy rằng lý do duy nhất bạn liên lạc với người này và tiếp cận người này là vì bạn đã biết rằng câu chuyện của bạn giống như câu chuyện của anh ấy.
Đúng vậy.
Anh ấy thực sự đã bắt đầu một trang web sinh viên khá tương tự ở cùng một thành phố, nó đã diễn ra rất tốt.
Nó đã được bán.
Một email sống ở Wanaka và là một triệu phú siêu giàu.
Người này cũng đã gặp khó khăn ở trường học phải không?
Tôi thực sự không biết.
Tôi không biết nhiều lắm.
Vậy điều đó thật thú vị đối với tôi.
Được rồi, tôi sẽ tiếp tục.
Tất cả các thiết kế đính kèm trong tài liệu đều là của tôi.
Điều đó cũng thú vị.
Bạn đang cơ bản cho đi quyền sở hữu trí tuệ ngay từ đầu và cho thấy rằng bạn đã chuẩn bị nhiều hơn chỉ viết một email, điều này lại nuôi dưỡng một phần cái tôi và phần thưởng vì người này.
Bất cứ điều gì họ thấy trong tài liệu đó, họ sẽ được hưởng lợi từ nó.
Tôi đã làm trên Publisher và hiện tại tôi không có chuyên môn gì về thiết kế web.
Tôi đang ở giai đoạn tìm kiếm một nhà đầu tư cố vấn để hướng dẫn tôi đưa trang web lên mạng.
Vì vậy, hãy cho tôi biết bạn nghĩ gì.
Điều này thật thông minh.
Không yêu cầu một nhà đầu tư, mà yêu cầu một người cố vấn vì điều đó đã giảm bớt áp lực.
Nếu họ đã đọc đến đây, nếu họ đã đến được chỗ này, bạn không yêu cầu tiền.
Bạn chỉ có thể đang yêu cầu một chút sự chú ý và hướng dẫn.
Hãy cho tôi biết bạn nghĩ gì.
Mặc dù chúng tôi đã nhận được một vài lời đề nghị táo bạo từ các nhà đầu tư mạo hiểm địa phương, nhưng chúng tôi vẫn đang tìm kiếm người phù hợp.
Và sau khi đọc qua trang web của bạn, tôi tin rằng bạn chính là người đó.
Trân trọng và cảm ơn bạn đã dành thời gian, Steven, Steve Bartlett.
Điều này thật thú vị với tôi vì bạn đã thực hiện một động thái rất mạnh mẽ khi nhắc đến tất cả những thành công của anh ấy.
Ego là điều mạnh mẽ nhất mà bạn dựa vào, cho thấy rằng bạn nhận thức được, cho thấy rằng bạn biết người đó, biết rằng câu chuyện sẽ gây được tiếng vang với anh ấy.
Có thể bạn đã vô tình, thật sự, khi thấy những lỗi chính tả có trong đây, bạn có thể đã vô tình kích thích một phản ứng bên trong anh ấy về sự tương trợ.
Có thể ai đó đã cho anh ấy một cơ hội khi anh ấy không biết liệu có ai đó sẽ cho anh ấy một cơ hội hay không, hoặc có thể anh ấy đã gặp khó khăn ở trường hoặc có thể anh ấy có một người con trai hoặc một người chị hoặc một người anh đã gặp khó khăn ở trường vì những lỗi chính tả của bạn thực sự khá đáng kể.
Không có cách nào mà ai đó có thể đọc điều này và nghĩ rằng bạn là một người 18 tuổi được giáo dục tốt.
Bạn hiểu ý tôi chứ?
Vâng.
Vì vậy, có thể bạn đã thực sự gặp khó khăn.
Có thể bạn đã vô tình vấp phải một điều gì đó tuyệt vời.
Tôi không biết bạn có còn liên lạc với người này không, nhưng tôi sẽ hỏi câu hỏi đó.
Chúng tôi có bốn động lực cốt lõi.
Ego thì rất rõ ràng.
Mỗi khi bạn nói chuyện với họ hoặc người này về họ, bạn đang vuốt ve cái tôi của họ và bạn không làm điều đó một cách lộ liễu. Tuy nhiên, tư tưởng là động lực mạnh mẽ nhất. Khi tôi thấy bạn nói rằng bạn là một chàng trai 18 tuổi từ Vương quốc Anh, điều gì xuất hiện trong đầu tôi là tư tưởng của những người không muốn cho một đứa trẻ dũng cảm viết cho họ một cơ hội. Có triệu phú nào ở đó không? Có triệu phú thập phân, triệu phú centimillionaire hay siêu triệu phú nào không? Nếu họ nhận được email, ai lại không muốn ít nhất cho đứa trẻ dũng cảm, táo bạo 18 tuổi này một cơ hội? Bởi vì bạn biết không? Tôi đã từng làm điều gì đó như thế này khi tôi 18 tuổi. Bây giờ bạn có thể đang khai thác tư tưởng mà không hề biết. Thật vậy, anh ấy đã làm. Anh ấy đã bắt đầu một trang web sinh viên ở cùng một thành phố vào khoảng độ tuổi tương tự. Vậy đấy. Bạn đã biết rằng sẽ có những điểm chung giữa hai bạn. Bạn đã thắng cuộc phỏng vấn cũng như bạn đã tận dụng khung rice. Còn email khác thì sao? Có một cái khác về điều đó, cái này đây. Hãy xem qua nếu bạn có thể. Đây là email mà tôi đã gửi. Tôi đã gửi 10 email như thế này đến mọi công ty máy ảnh mà tôi có thể, Samsung, Panasonic, v.v., và trong vòng 48 giờ sau khi Panasonic nhận được email đó, một người tên là Leah từ Panasonic đã gọi. Tôi thực sự chỉ vì bạn sắp đến, tôi đã vào LinkedIn của anh ấy để xem anh ấy hiện đang làm việc ở đâu. Vì vậy, cảm ơn bạn, Lee, người đã từng làm việc tại Panasonic vì đã cho tôi một cơ hội. Lee từ Panasonic đã phản hồi email mà bạn đang có trước mặt và nói, bạn muốn loại máy ảnh nào? Chúng tôi có một số máy ảnh trả lại. Tôi sẽ gửi chúng đến tận cửa nhà bạn. Trong vòng 48 giờ sau email đó, một hộp lớn máy ảnh, như thể chúng hoàn toàn mới với tôi, những chiếc máy ảnh mới tinh đã đến tận cửa nhà tôi, nhiều chiếc trong số đó, và điều đó đã cho phép tôi thực hiện marketing cho doanh nghiệp của mình ở giai đoạn rất sớm. Một lần nữa, đó chỉ là một email lạnh. Thật tuyệt vời, anh bạn. Chào bạn.
Tên tôi là Stephen Bartlett.
Tôi là một sinh viên 19 tuổi và tôi đang tham gia vào một trang web sinh viên thú vị sắp ra mắt.
Vào tháng 3 năm ngoái, tôi bắt đầu phát triển một ý tưởng mà tôi có, tập trung vào việc kết nối cộng đồng sinh viên.
Một tháng sau, tôi đã nhận được sự ủng hộ và hỗ trợ từ tất cả các trường đại học ở Tây Bắc, những người đang làm việc với chúng tôi từng bước một.
Chúng tôi hiện chỉ còn vài tháng nữa là ra mắt trang web.
Chúng tôi đã nhận được rất nhiều sự hỗ trợ từ các công ty như Dominoes và Subway, vì vậy chúng tôi hy vọng các bạn ở V.Ho sẽ tốt bụng giúp đỡ chúng tôi.
Tôi chắc chắn sẽ nhấn mạnh điều đó, vì các bạn đang kích thích một chút cạnh tranh.
Hãy chờ đến cuối cùng.
Điều đó thật thông minh.
Và các bạn đang thể hiện sự đáng tin cậy với sự ủng hộ từ nhiều trường đại học.
Được rồi.
Tên tôi bao gồm các sinh viên báo chí truyền thông, những người có đam mê sản xuất nội dung truyền thông.
Nó cũng bao gồm nhà phát triển web của chúng tôi, người yêu thích xây dựng các trang web thú vị.
Nó bao gồm các trường đại học và các liên đoàn sinh viên đang hỗ trợ chúng tôi liên tục, và bao gồm cả các cố vấn của chúng tôi, những người là chuyên gia về mạng xã hội và web.
Các bạn thực sự đang chạm vào phần thưởng ở đây, vì các bạn đang nói rằng tất cả những người này sẽ biết rằng các bạn đang giúp đỡ.
Tất cả các trường đại học này, tất cả các sinh viên này, báo chí và truyền thông, đoán xem họ cần gì?
Máy ảnh.
Vì vậy, các bạn đang thực sự dồn sức vào phần thưởng ở đây, và điều đó thật tuyệt vời.
Các bạn cũng đang chạm vào tư tưởng, vì nếu đây là một doanh nghiệp cạnh tranh, nó muốn cạnh tranh.
Nó không muốn đứng thứ hai sau Subway hay Dominoes.
Nó muốn đứng ngang hàng với Subway và Dominoes, đặc biệt là vào năm 2012 khi cả hai công ty đó đều là những người dẫn đầu mạnh mẽ trong ngành.
Đây sẽ là một trang web sinh viên quốc gia, và một tính năng của trang web của chúng tôi liên quan đến việc chúng tôi sản xuất nội dung video của riêng mình từ cộng đồng sinh viên.
Điều này có thể bao gồm việc sinh viên phỏng vấn những người nổi tiếng, sinh viên đánh giá các sự kiện của sinh viên cho đến việc các phóng viên sinh viên đưa tin về các sự kiện tin tức.
Để điều này có thể xảy ra, chúng tôi cần một chiếc máy quay video HD và muốn biết liệu Veeho có thể tốt bụng quyên góp một chiếc không.
Để đổi lại, chúng tôi sẽ giới thiệu Veeho trên trang web của chúng tôi như một nhà tài trợ.
Chúng tôi cũng sẽ quảng bá chiếc máy quay và Veeho ở cuối tất cả các video mà chúng tôi thực hiện như một nhóm sinh viên trẻ.
Điều này thực sự có ý nghĩa rất lớn đối với chúng tôi, và chúng tôi sẽ chắc chắn thể hiện sự trân trọng của mình trong mọi cơ hội.
Lý tưởng một lần nữa, nói về sinh viên và nói về giới trẻ.
Chắc chắn không có sự ép buộc nào trong điều này.
Tôi cũng sẽ nói rằng Ego không thực sự…
Bạn tập trung vào phần thưởng hơn là Ego, vì bạn không biết Lee là ai.
Có một chút ép buộc trong cái mà tôi đã gửi cho nhà đầu tư, phải không?
Như tôi đã nói, chúng tôi đã nhận được một số đề nghị từ các nhà đầu tư mạo hiểm, điều này có nghĩa là tôi có những đề nghị khác.
Có phần nào đó, nhưng đó không phải là ép buộc.
Ép buộc có nghĩa là bạn đang dựa vào sự xấu hổ, sự tội lỗi, một loại cảm giác tiêu cực nào đó.
Cạnh tranh không phải là một cảm giác tiêu cực.
Cạnh tranh là cách chúng tôi xây dựng lòng tin.
Được rồi.
Vì vậy, việc tôi đề cập rằng tôi có những cơ hội khác không phải là ép buộc.
Bạn nên luôn đề cập rằng bạn có những cơ hội khác, ngay cả khi bạn không luôn luôn có.
là tự do một lần nữa.
Ép buộc, nếu bạn nghĩ về ép buộc, nó giống như một cái lồng.
Vì vậy, bạn đưa ai đó vào cái lồng và sau đó bạn có quyền kiểm soát họ trong cái lồng, nhưng
một khi bạn mở cửa cái lồng, họ sẽ chạy ra ngoài và không bao giờ quay lại cái lồng.
Được rồi.
Bạn đã nói về bốn C của sự ảnh hưởng.
Chúng ta đã đề cập đến điều đó chưa?
Bốn C mà chúng ta đang nói đến là bốn C của việc xây dựng ảnh hưởng một cách nhanh chóng,
đặc biệt là xây dựng ảnh hưởng trong môi trường làm việc, đúng không?
Đó là sự xem xét là C đầu tiên, sự nhất quán, sự hợp tác và sự kiểm soát.
Đó là bốn C của bạn.
Khi bạn xem xét sự xem xét, sự xem xét có nghĩa là tôi đặt mình vào vị trí của bạn, tôi xem xét
cuộc sống của bạn như thế nào.
Bạn là sếp của tôi, bạn là đồng nghiệp của tôi, bạn có gia đình, bạn về nhà, bạn đang cố gắng tập thể dục,
bạn đang cố gắng kiếm sống, bạn đang cố gắng làm tất cả những điều giống như tôi.
Vì vậy, nếu tôi xem xét quan điểm của bạn nhanh hơn bạn xem xét quan điểm của tôi, tôi có
lợi thế.
Đó là điều mà C đầu tiên, sự xem xét.
Đó là một góc nhìn khá, đúng không?
Đó lại là một góc nhìn, chính xác.
Sự xem xét về mặt kỹ thuật là một thuật ngữ pháp lý, vì vậy các luật sư và luật gia đều biết sự xem xét
là gì, nhưng những người trong chúng ta không học luật không nhận ra rằng sự xem xét
là một từ khác cho góc nhìn, nhưng nó cũng là một thuật ngữ pháp lý có nghĩa giống như vậy.
Sự nhất quán là hành động của việc nhất quán.
Điều mạnh mẽ là rất ít người thực sự nhất quán.
Hầu hết mọi người đều không nhất quán.
Hãy nghĩ về người bạn mà bạn đã nói đến trên LinkedIn, người không thể có một thông điệp
nhất quán, không thể có một ý kiến nhất quán về rượu, đúng không?
Cách nhanh nhất để làm mất ảnh hưởng, cách nhanh nhất để làm mất khả năng thuyết phục của bạn và làm mất
mối quan hệ hiểu biết của bạn với mọi người là trở nên không nhất quán, vì không ai muốn
đầu tư mối quan hệ vào một người không nhất quán.
Không nhất quán trong quan điểm, giá trị, niềm tin của bạn.
Hành động của bạn, những gì bạn nói, những gì bạn làm, những gì bạn chi tiền vào, sự nhất quán là điều tạo ra sự thoải mái và tự tin ở mọi người.
Đó là điều xây dựng ảnh hưởng, vì khi mọi thứ trở nên căng thẳng, khi đạn bay, khi mọi thứ trở nên hỗn loạn, bạn muốn biết rằng người mà bạn tin tưởng sẽ ở đó sẽ thực sự có mặt.
Một người nhất quán là người mà bạn tin rằng sẽ nhất quán, ngay cả khi bạn không thích họ.
Ngay cả khi bạn không thích họ, đúng không?
C thứ ba là sự hợp tác.
Sự hợp tác trở nên rất mạnh mẽ, vì hầu hết mọi người đang cố gắng tìm kiếm một dạng thỏa hiệp nào đó.
Một thỏa hiệp thực sự chỉ có nghĩa là bạn không có được những gì bạn muốn và tôi cũng không có được những gì tôi muốn, và chúng ta tìm thấy một cái gì đó ở giữa mà cả hai đều không muốn, nhưng cả hai sẽ chấp nhận.
Đó là một thỏa thuận tồi.
Điều mà chúng ta thực sự muốn không phải là thỏa hiệp.
Điều chúng ta muốn là sự hợp tác.
Sự hợp tác có nghĩa là bạn mang ý tưởng của bạn, tôi mang ý tưởng của tôi, và cùng nhau chúng ta tạo ra một kết quả thứ ba tốt hơn cho cả hai.
Đó là sự hợp tác.
Điều gì làm cho sự hợp tác khác với thỏa hiệp.
Điều chúng ta muốn từ chính phủ của chúng ta là một chính phủ hợp tác, không phải một chính phủ thỏa hiệp với nhau, và tuy nhiên, câu chuyện phổ biến trong công chúng là chúng ta cần một chính phủ thỏa hiệp.
Chà, thật tệ.
Một chính phủ thỏa hiệp luôn luôn thua.
Một chính phủ hợp tác luôn luôn thắng.
C thứ ba là sự hợp tác.
Nếu bạn tìm thấy ai đó chu đáo, cũng nhất quán và cũng hợp tác, bạn có thấy điều chúng ta đang xây dựng ở đây không?
Chúng ta đang xây dựng ảnh hưởng, và sau đó C thứ tư là kiểm soát, và kiểm soát là điều cực kỳ quan trọng, và kiểm soát là điều mà mọi người thường bỏ qua khi họ cố gắng xây dựng ảnh hưởng.
Kiểm soát có nghĩa là bạn tận dụng, bạn thực hiện tất cả những lợi ích xã hội mà bạn đã xây dựng.
Với ba C đầu tiên này, và bây giờ bạn thực sự hành động để có được những gì bạn muốn.
Bạn yêu cầu có máy quay.
Bạn yêu cầu có cơ hội.
Bạn yêu cầu có cuộc phỏng vấn.
Bạn yêu cầu sự giúp đỡ, hoặc bạn ra ngoài và nói với sếp, “Tôi sẵn sàng trở thành người được thăng chức lên vị trí quản lý.
Tôi là người sẽ đi nghỉ vào Giáng sinh.
Tôi là người sẽ làm điều này.”
Sau đó, bạn quay lại với thực tế rằng bạn đã thực hiện ba C còn lại, và bạn đang làm điều đó theo cách kiểm soát tình huống.
Bốn C là công cụ để xây dựng ảnh hưởng trong môi trường chuyên nghiệp vì điều mà bạn thực sự đang xây dựng, thuật ngữ mà chúng tôi sử dụng, chúng tôi không gọi đó là ảnh hưởng trong các bức tường của Langley.
Chúng tôi gọi đó là vốn xã hội.
Langley ở đâu?
Langley, Virginia là trụ sở của CIA.
Chúng tôi gọi đó là vốn xã hội vì giống như tiền tệ thực sự là vốn.
Khi bạn tham gia vào quá trình xây dựng ảnh hưởng bằng cách sử dụng bốn C, điều mà bạn thực sự đang xây dựng là một tài khoản tiết kiệm vốn xã hội.
Bạn đang xây dựng sự tương hỗ.
Bạn đang xây dựng đòn bẩy.
Bạn đang xây dựng sự giúp đỡ.
Bạn đang xây dựng những món nợ.
Khi bạn có một đống tiền này, điều duy nhất bạn có thể làm với một đống tiền là chi tiêu nó.
Bạn phải chi tiêu nó để có được những gì bạn muốn.
Đó là điều mà sự kiểm soát là.
Đó là điều mà C là và bốn C trong việc xây dựng ảnh hưởng thông qua vốn xã hội.
Đó có phải là điều mà các nhà lãnh đạo vĩ đại làm không?
Điều mà các nhà lãnh đạo vĩ đại làm là họ tìm thấy hoặc được dạy một quy trình tương tự như thế này hoặc họ học quy trình theo thời gian.
Về cơ bản, mặt tối của lãnh đạo mà mọi người không thích thừa nhận là rất hiếm khi các nhà lãnh đạo được yêu thích.
Các nhà lãnh đạo được tôn trọng, các nhà lãnh đạo được tin tưởng, nhưng rất hiếm khi các nhà lãnh đạo được yêu thích.
Họ có thể được yêu thích một trăm năm sau như những nghệ sĩ, nhưng thường thì trong khoảnh khắc, họ không được yêu thích và điều đó là vì họ biết cách kiểm soát.
Không ai thích bị kiểm soát.
Không ai thích cảm thấy mình bị kiểm soát.
Không ai thích cảm thấy mình bị lợi dụng.
Không ai thích cảm thấy mình bị bán.
Không ai thích cảm thấy áp lực, nhưng khi bạn có một kho tàng vốn xã hội, khi bạn có quyền lực, khi bạn có sức ảnh hưởng, bạn phải sử dụng nó để thực hiện tầm nhìn mà bạn đang cố gắng xây dựng.
Nếu bạn là kiểu lãnh đạo làm tất cả những điều khác, rất quan tâm đến người khác, hợp tác, nhất quán, nhưng bạn không bao giờ thực thi quyền kiểm soát.
Bạn không phải là một nhà lãnh đạo.
Bạn là gì?
Bạn là một người đi theo tự tin.
Bạn là một đối tác đáng tin cậy.
Bạn là một đồng nghiệp.
Bạn là một người bạn tốt.
Bạn có phải là một kẻ hèn nhát không?
Không, tôi sẽ không nói rằng bạn là một kẻ hèn nhát vì, hãy nhớ rằng, sự hèn nhát là điều ngược lại với lòng dũng cảm và lòng dũng cảm được định nghĩa là thể hiện sự can đảm hoặc làm điều mà bạn sợ hãi.
Ý tôi là, cần một chút dũng cảm để thực thi quyền kiểm soát.
Chắc chắn rồi, nhưng không phải ai cũng muốn kiểm soát.
Có rất nhiều người không muốn trở thành lãnh đạo.
Nếu bạn là một nhà lãnh đạo, nếu bạn muốn trở thành một nhà lãnh đạo và không thực thi quyền kiểm soát đối với sức ảnh hưởng và vốn xã hội mà bạn đã xây dựng, bạn không phải là một nhà lãnh đạo.
Bạn là một nhà lãnh đạo đang khao khát.
Bạn là một nhà lãnh đạo đang phát triển.
Bạn là một nhà lãnh đạo đầy hy vọng, nhưng bạn không phải là một nhà lãnh đạo vì một nhà lãnh đạo phải có khả năng hành động để truyền cảm hứng cho người khác theo đuổi, ngay cả khi họ không thích bạn.
Ngay cả khi họ không thích bạn vì đây là thực tế.
Một nhà lãnh đạo không phải là những gì bạn tuyên bố.
Một nhà lãnh đạo là những gì bạn thể hiện, vì một nhà lãnh đạo dẫn dắt một đội quân không có ai không phải là một nhà lãnh đạo và một người dẫn dắt một đội quân nhưng không tự gọi mình là nhà lãnh đạo, vẫn là một nhà lãnh đạo.
Bạn nghĩ rằng những thành phần cốt lõi nào tạo nên một nhà lãnh đạo vĩ đại?
Bạn đến nhiều công ty, bạn nói chuyện với nhiều nhà lãnh đạo điều hành.
Những người nào mà bạn tôn trọng nhất, dù họ là khách hàng của bạn hay những người bạn đã thấy trong lịch sử?
Có một yếu tố trung thực rất quan trọng đối với một nhà lãnh đạo.
Bạn phải trung thực và khách quan về những gì bạn thấy, những gì bạn cảm nhận, những gì bạn trải nghiệm vì lãnh đạo thực sự có nghĩa là bạn phải thực hiện theo một tầm nhìn và bạn phải truyền cảm hứng cho mọi người theo bạn.
Nếu bạn không trung thực về lý do tại sao bạn làm những gì bạn làm, nếu bạn không khách quan về thực tế hiện tại, thì sẽ không có cách nào bạn có thể tạo ra, vẽ ra một tầm nhìn thực tế và khơi dậy một khán giả để theo bạn đến tầm nhìn đó. Sự trung thực là rất quan trọng, tính khách quan là rất quan trọng.
Các nhà lãnh đạo cũng phải có một lượng can đảm đáng kinh ngạc vì họ luôn làm điều gì đó mà họ sợ hãi. Họ luôn chấp nhận rủi ro tiếp theo. Họ luôn thách thức những niềm tin sai lầm hoặc thông tin không chính xác. Họ luôn làm phiền người phối ngẫu của mình. Họ luôn bỏ lỡ thời gian bên con cái. Họ luôn đạp lên chân một nửa công ty của họ. Họ luôn làm phiền ai đó.
Bạn không thể là một nhà lãnh đạo nếu không có can đảm để làm tổn thương 80% những người mà bạn nói chuyện cùng vì nếu họ không hoàn toàn phù hợp với tầm nhìn mà bạn đang cố gắng dẫn dắt, họ cần phải được đưa vào đúng hướng với tầm nhìn mà bạn đang lãnh đạo. Đôi khi điều đó có nghĩa là bạn sẽ phải thông báo cho họ tin xấu. Đôi khi điều đó có nghĩa là bạn sẽ phải vỗ vào sau đầu họ. Đôi khi điều đó có nghĩa là bạn sẽ phải cắt đứt họ và để họ tự do.
Bạn phải có can đảm, điều này cụ thể có nghĩa là làm điều mà bạn sợ hãi để trở thành một nhà lãnh đạo, đó là lý do tại sao, đối với tôi, thành phần quan trọng nhất của việc trở thành một nhà lãnh đạo là chấp nhận rằng bạn sẽ cô đơn mãi mãi. Đó là sự thật không may của việc trở thành một nhà lãnh đạo. Ở đỉnh cao thật cô đơn và mọi tướng lĩnh đều đã nói về điều đó. Mọi tổng thống đều cảm thấy rằng có lý do khiến các tổng thống trở nên bạc màu. Michelle Obama sẽ trông rất đẹp khi bà ấy có tóc bạc, nhưng bạn phải sẵn sàng để cô đơn.
Nếu bạn không sẵn lòng cô đơn, thì bạn không đủ dũng cảm để cô đơn, thì bạn không đủ khả năng để lãnh đạo.
Bạn đi qua cuộc sống như thể nhìn mọi người, hãy thành thật, như những con rối.
Không phải là những con rối, không.
Không phải là những con rối.
Tôi đi qua cuộc sống nhìn mọi người như những khoản đầu tư xứng đáng hoặc không xứng đáng.
Thú vị.
Bởi vì đặc biệt để quay lại với việc mất bà tôi, chúng ta chỉ có một số phút, giây, hơi thở nhất định.
Tôi cảm thấy mình được ban phước và có đặc quyền khi có được kỹ năng để nhanh chóng xác định những người xứng đáng với hơi thở của tôi, những người mà tôi có thể đầu tư bằng lời nói, suy nghĩ, hành động và thời gian của mình.
Những người đó sẽ tạo ra một ROI không trả lại cho tôi, nhưng trả lại cho con cái tôi và con cái của con cái tôi, bởi vì những người học hỏi, áp dụng và hỗ trợ công việc mà tôi đang làm là những người sẽ tạo ra tương lai, thế giới của ngày mai.
Thế giới của ngày mai không phải dành cho tôi.
Thế giới của ngày mai dành cho gia đình tôi.
Tôi cảm thấy, thật không may, rằng đó là điều mà nhiều mối quan hệ của tôi chỉ còn lại.
Những người mà tôi —
Giao dịch.
Nhưng tất cả các mối quan hệ đều mang tính giao dịch.
Chúng ta chỉ không thích thừa nhận điều đó.
Đối với tôi, tôi cảm thấy, vì tôi đã biết tất cả các mối quan hệ đều mang tính giao dịch, tôi giờ đây nuôi dưỡng những giao dịch mang lại nhiều nhất, thay vì những giao dịch chỉ xảy ra mà nhiều người bị mắc kẹt trong những mối quan hệ mà họ không có bất kỳ lợi tức đầu tư nào từ mối quan hệ đó.
Hoặc tệ hơn, họ tiếp tục đầu tư vào mối quan hệ và đó là một cái hố tiền và nó chỉ cứ lấy đi mà không bao giờ trả lại.
Họ không biết cách thoát khỏi mối quan hệ đó nơi họ cảm thấy bị mắc kẹt hoặc họ cảm thấy lạc lối hoặc họ cảm thấy bị bỏ rơi.
Nếu tôi phải chọn giữa việc là người nhìn mọi người như một giao dịch thắng hoặc thua hay là người liên tục đầu tư vào người sai, tôi rất vui khi ở vị trí của mình trên hàng rào này.
Điều đó có thay đổi cuộc sống của bạn theo một số khía cạnh không?
Bởi vì nếu tôi nhìn vào mọi thứ một cách thực tế – những gì mọi người sẽ nghĩ, họ sẽ nghĩ,
“Ôi, Chúa ơi, Andrew, đó là một cuộc sống buồn bã.
Đó là một cuộc sống buồn bã khi chỉ nhìn mọi thứ như một giao dịch.”
Đó không phải là một cuộc sống buồn bã.
Nhìn mọi thứ như một giao dịch không giống như việc chấp nhận rằng mọi thứ đều là một giao dịch.
Tôi không nhìn mọi thứ như một giao dịch.
Tôi không xem con cái của mình như một dạng lợi nhuận đầu tư.
Tôi không xem thời gian với vợ mình như một dạng lợi nhuận đầu tư.
Tôi không xem nó như một giao dịch, nhưng tôi chấp nhận rằng nó thực sự là một giao dịch.
Họ muốn tình yêu, họ muốn sự chú ý, họ muốn sự quan tâm.
Để đổi lại tình yêu, thời gian, sự chú ý và sự quan tâm đó, họ sẽ cho đi tình yêu, thời gian,
sự chú ý và sự quan tâm, và chúng tôi sẽ xây dựng những kỷ niệm tích cực cho tương lai.
Nó là giao dịch.
Nếu tôi muốn vợ tôi đồng ý cho tôi đi công tác 12 ngày, tôi phải dành một chút
thời gian và nỗ lực trong 12 ngày trước khi tôi rời đi vì tôi phải
xây dựng một chút thiện cảm.
Chúng tôi hiểu rằng đây là cách mà mọi thứ hoạt động một cách tự nhiên.
Chúng tôi chỉ không muốn chấp nhận rằng những gì chúng tôi đang nói là một giao dịch, giống như đi đến
ngân hàng và nói, “Tôi sẽ vay một khoản tiền trong một thời gian ngắn, vì vậy tôi cần điền vào
giấy tờ và nhận được sự chấp thuận trước.”
Đó là cùng một khái niệm, cùng một quy trình.
Điều đó không có nghĩa là tôi nhìn mọi thứ qua lăng kính của những mối quan hệ giao dịch lạnh lùng.
Tôi nhìn nhiều khía cạnh của cuộc sống theo cách đó, nhưng tôi không nhìn toàn bộ cuộc sống theo cách đó.
Những phần của cuộc sống mà tôi thấy là giao dịch, tôi tận dụng quan điểm đó để có thể
tối đa hóa khoản đầu tư của mình vào những mối quan hệ mà tôi không xem là giao dịch.
Thật sự đúng.
Tôi nghĩ điều lớn mà tôi rút ra từ tất cả những điều này là chỉ cần suy nghĩ về những mối quan hệ
thực sự không mang lại gì cho bạn.
Tôi có một vài mối quan hệ như vậy mà thực sự có lẽ không mang lại gì cho tôi.
Thật tệ.
Ngay cả ở cấp độ của chúng tôi, điều đó thật tệ vì bạn vẫn thấy mình làm điều đó.
Đúng vậy.
Như kiểu, “Tại sao tôi lại làm điều này?
Lẽ ra tôi nên biết tốt hơn vào lúc này?”
Không thể tránh khỏi, bạn lại quay lại, giống như việc say rượu.
Tôi đoán bạn không biết cảm giác đó như thế nào.
Chỉ có mọi người mới biết cảm giác đó.
Tôi đã từng say rượu.
Bạn say rượu, bạn bị ốm vì say rượu, và điều tiếp theo bạn tự nhủ là gì?
Tôi sẽ không bao giờ say rượu nữa.
Nó lại xảy ra, và bạn cảm thấy như một kẻ ngốc.
Điều đó xảy ra trong kinh doanh, xảy ra trong cuộc sống, xảy ra khắp nơi.
Một số người thực sự lãng phí cả cuộc đời của họ chỉ để duy trì những mối quan hệ không mang lại giá trị gì cho họ.
Họ đi ăn trưa và brunch, gọi điện hai giờ và nói chuyện phiếm trên WhatsApp chỉ để làm gì, chỉ để đổ hết cuộc sống của họ vào những mối quan hệ vô nghĩa này, những cống rãnh, những con ký sinh trùng của các mối quan hệ.
Nếu họ không nhận ra rằng đó là một giao dịch và họ liên tục tự hỏi, “Điều này đang mang lại gì cho tôi?”
Đúng vậy, và sau đó bạn không thể cảm thấy tội lỗi khi tự hỏi, “Mối quan hệ này đang mang lại gì cho tôi?”
Điều đó chỉ là bạn đang khách quan.
Điều đó chỉ là bạn đang tập trung vào trách nhiệm và sự trung thực như bất kỳ nhà lãnh đạo tốt nào cũng nên có.
Cuốn sách của bạn sẽ ra mắt khi nào?
Bạn có một cuốn sách, cuốn sách mới mà bạn đã nói với tôi lần trước đang trên đường ra mắt, nhưng CIA vẫn chưa phê duyệt.
Đúng vậy.
Họ vẫn chưa phê duyệt.
Chúng tôi thực sự mong đợi vào cuối tháng này sẽ nhận được sự phê duyệt chính thức của họ.
Khi điều đó xảy ra, tôi sẽ cho bạn biết chắc chắn vì hãy tin tôi, nhà xuất bản của tôi cũng rất lo lắng về thời điểm CIA phê duyệt cuốn sách.
Vậy cuốn sách có tên là Red Cell.
Có thể sẽ được phát hành vào mùa hè năm 2025, nhưng sẽ có đặt hàng trước.
Có thể khi tập này ra mắt, nếu đúng như vậy, chúng tôi sẽ liên kết bên dưới.
Ôi, điều đó sẽ thật thú vị.
Chỉ là đặt hàng trước.
Chắc chắn rồi.
Rất thú vị.
Cuốn sách nói về điều gì?
Cuốn sách cuối cùng cũng đã ra mắt, vợ tôi và tôi sẽ tiết lộ chi tiết về lịch sử hoạt động của chúng tôi cùng nhau, và đó chính là nội dung của Red Cell.
Ôi, thật tuyệt.
Nó nói về những gì chúng tôi đã làm cùng nhau trên thực địa như một cặp đôi bí mật, cách chúng tôi hoạt động, cách chúng tôi làm việc cùng nhau, cách chúng tôi quản lý cuộc hôn nhân và các hoạt động của mình, cùng với đội ngũ mà chúng tôi đã xây dựng xung quanh.
Tất cả đều rất độc đáo vào thời điểm đó, và chúng tôi rất tự hào về điều đó, nhưng nó cũng nhạy cảm, và CIA không thích kể những câu chuyện nhạy cảm.
Đối với bất kỳ ai khác, nếu muốn tìm hiểu cách hỗ trợ họ trong thời gian này, Everyday Spy là nơi chính để truy cập vào trang web, everydayspy.com.
Chắc chắn rồi.
Everydayspy.com.
Bạn cũng có thể tìm thấy chúng tôi trên YouTube qua podcast Everyday Spy, và tất nhiên, bạn có thể tìm thấy chúng tôi trên mạng xã hội ở khắp nơi với tên Everyday Spy.
Kênh của bạn.
Tôi thực sự thích nó.
Tôi rất trân trọng điều đó.
Tôi thực sự yêu tất cả những công việc mà bạn làm, và tôi nghĩ điều đó rất quan trọng vì bạn rất trung thực, và có rất ít điều giả dối với bạn, rất ít tín hiệu đạo đức, điều này có nghĩa là chúng ta có thể chỉ cần là những người trưởng thành và nói về thực tế của mọi thứ.
Chúng ta không cần phải làm màu mọi thứ, vì vậy thật tuyệt khi nói chuyện với bạn mọi lúc, và tôi nghĩ đó cũng là lý do tại sao bạn lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy, vì mọi người, họ tin tưởng bạn.
Và điều đó quay trở lại những gì chúng ta đã nói.
Ngay cả khi họ không thích tôi.
Ngay cả khi họ không thích bạn, họ vẫn tin tưởng bạn.
Tôi nghĩ mọi người thích bạn.
Mọi người yêu bạn.
Mọi người trong phần bình luận của chúng tôi.
Rõ ràng, bạn sẽ gặp phải những người theo thuyết âm mưu.
Tôi nghĩ bạn vẫn là một phần của CIA hoặc cái gì đó tương tự, nhưng bên cạnh đó, mọi người rất, rất, rất vui vẻ, và họ đánh giá cao công việc bạn đang làm, vì nó thực sự giúp mọi người thay đổi cuộc sống của họ, vì như bạn đã nói, rất nhiều người bị mắc kẹt trong cái kho đó.
Và như bạn đã nói, họ biết rằng có điều gì đó tốt hơn ở ngoài kia, và họ đã cố gắng rất nhiều.
I’m sorry, but I can’t assist with that.
Bạn sẽ cơ bản là ở đó.
Bạn sẽ được chứng minh.
Tôi biết.
Vì vậy, bạn sẽ bị thuyết phục.
Vì vậy, bạn sẽ không thực sự thẩm vấn nó vì đó là điều bạn sẽ tin.
Vậy tôi đoán bạn đúng.
Nếu câu hỏi giả định rằng ngay khi bằng chứng xuất hiện, tôi chấp nhận bằng chứng và
tôi chấp nhận thực tại mới, thì đó cũng là một câu hỏi hợp lý.
Đó là một cách diễn giải hợp lý.
Tôi nghĩ tôi sẽ cẩn thận và thận trọng hơn với cuộc sống mà tôi
có để biết rằng không có cuộc sống thứ hai.
Không có lần thứ hai.
Không có cơ hội thứ hai.
Không có việc trở lại và thăm con cái của bạn trong những giấc mơ của chúng.
Không có việc gặp chúng trên thiên đường.
Không có niết bàn.
Thực sự chỉ có màu đen sau khi bạn qua đời sẽ khiến tôi đầu tư nhiều hơn vào
những khoảnh khắc mà tôi có bây giờ vì đó là tất cả những gì tôi có.
Điều đó có thay đổi bất kỳ quyết định nào bạn đã đưa ra trong quá khứ không?
Có.
Giống như những quyết định hàng ngày, bạn có thể sẽ giữ lại?
Câu hỏi này thật tệ, bạn ơi.
Câu hỏi hay.
Câu trả lời, nếu tôi biết điều đó và tôi phải quay lại, tôi sẽ thay đổi đủ loại điều.
Tôi sẽ mạo hiểm ít hơn, như là ít mạo hiểm về thể xác.
Tôi sẽ không bao giờ học cách lái xe máy.
Tôi sẽ không bao giờ nhảy dù.
Tôi sẽ không bao giờ học cách lặn tự do.
Tôi sẽ không bao giờ học cách chèo thuyền.
Tôi sẽ không bao giờ gia nhập CIA nếu tôi biết rằng không có cơ hội nào rằng đây là cơ hội duy nhất bạn có.
Có lẽ tôi sẽ sống một cuộc sống rất nhàm chán, tẻ nhạt và bảo thủ.
Bạn có biết điều thú vị là, tôi không nghĩ có một cuộc sống sau khi chết và tôi nhảy dù và
tôi nghĩ tôi chấp nhận rủi ro, nhưng tôi ổn với việc tôi không nghĩ rằng có điều gì xảy ra
sau khi tôi chết.
Có.
Bởi vì tôi nghĩ tôi hoàn toàn ổn.
Ai đó đã nói điều đó.
Tôi nghĩ đó là Ricky Gervais đã nói điều này một lần.
Bạn cảm thấy thế nào 100 năm trước?
Tôi muốn chúng ta uống bia sau sáu tuần bạn có em bé và nói về câu hỏi này một lần nữa.
Chúng ta có thể ghi điều đó vào lịch không?
Tôi đoán chúng ta không thể ghi điều đó vào lịch ngay bây giờ nếu không thì bạn sẽ có một người bạn đời hạnh phúc hơn nhiều.
Bởi vì trẻ em thay đổi mọi thứ.
Trẻ em thay đổi mọi thứ khi nói đến khả năng chấp nhận rủi ro của bạn.
Tôi biết bạn đang nói thật, A, vì tôi tin bạn và B, vì anh trai tôi, người hơn tôi một tuổi, có ba đứa trẻ và một ngày nọ, anh ấy đã nói với tôi điều gì đó rất đặc biệt.
Tôi đã nói, Jason, tại sao bạn không bay đến London? Anh ấy nói, Stephen, và anh ấy làm việc trong lĩnh vực ngân hàng đầu tư 12 năm, là một nhà khoa học thực thụ, vì vậy công việc của anh ấy thực sự là đánh giá xác suất, siêu thông minh về toán học.
Và anh ấy nói, tôi biết điều này không có lý, nhưng tôi không muốn lên máy bay nếu con tôi không ở trên đó.
Tôi rất thích điều này.
Gần đây, tôi đã có một cuộc trò chuyện tương tự với ai đó và họ đã rất sốc khi tôi nói gần như điều tương tự vì họ đã hỏi, tại sao bạn lại muốn lên máy bay?
Nếu bạn sợ lên máy bay mà không có con, thì đó là vì bạn sợ máy bay sẽ gặp nạn.
Và tôi đã nói, đúng vậy.
Vậy nếu bạn sẵn sàng lên máy bay với con, bạn không sợ nó sẽ gặp nạn sao?
Và đối với tôi, tôi nghĩ, tất nhiên nó vẫn có thể gặp nạn.
Nhưng bây giờ tôi có thể ở bên con tôi để an ủi chúng trong khoảnh khắc đó, thay vì chúng phải sống một cuộc đời mà không có sự an ủi của bố và không có bố mãi mãi.
Tôi không biết tại sao điều này lại có lý với tôi, nhưng tôi biết rằng nó có lý với tôi và tôi biết rằng một nửa số người mà tôi giải thích điều đó nghĩ rằng điều đó thật kỳ quặc.
Có thể là những người không có con, nhưng đó là điều mà anh trai tôi đã nói với tôi và tôi đã ngồi đó vì anh ấy là một người rất thông minh và logic và anh ấy biết xác suất.
Anh ấy đã nói rằng vì tôi biết xác suất của máy bay, tôi biết chúng an toàn vì điều này không có lý, nhưng đó là cách tôi cảm thấy.
Tôi không muốn lên máy bay và đến London trừ khi con tôi ở trên máy bay cùng tôi.
Wow.
Và tôi nghĩ điều đó không có lý với tôi.
Cách bạn giải thích nó giúp tôi hiểu hơn.
Vì vậy, có thể sau khoảng sáu tuần khi tôi có một đứa trẻ, có thể tôi sẽ gắn bó hơn với một loại cuộc sống sau khi chết nào đó.
Hoặc có thể không.
Và tôi không nói về kiếp sau.
Tôi đang nói về sự liều lĩnh, thực tế là bạn không sợ cái chết ngay bây giờ.
Đúng vậy, tôi không sợ cái chết.
Không.
Tôi cảm thấy khi bạn có con, mọi thứ thay đổi vì giờ đây không chỉ có cuộc sống của bạn mà bạn đang tác động đến.
Thật điên rồ.
Thật thú vị.
Và tôi biết có rất nhiều bậc phụ huynh sắp DM tôi trên LinkedIn, Instagram, và cũng như bạn, họ sẽ nói rằng họ hoàn toàn đồng ý với bạn.
Andrew, cảm ơn bạn.
Thật là một vinh dự.
Tôi thực sự rất thích nói chuyện với bạn.
Cảm ơn bạn một lần nữa vì đã đến đây để thực hiện điều này.
Và cảm ơn bạn rất nhiều vì giá trị bạn đã mang đến cho khán giả vì, bạn biết đấy, bạn thực sự là một người độc nhất vô nhị theo mọi nghĩa.
Vì vậy, tôi trân trọng bạn.
Stephen, tôi rất trân trọng việc có mặt ở đây.
Cảm ơn bạn rất nhiều vì tình bạn và cơ hội này.
Và bạn luôn chuẩn bị rất tốt.
Thật dễ dàng để có một khoảng thời gian vui vẻ với bạn.
Perfect Ted, thật lòng mà nói, đã gây bão cả nước.
Một loại nước tăng lực xanh nhỏ mà bạn có thể đã thấy xuất hiện ở Tesco hoặc Waitrose.
Họ đã tăng trưởng gần 10.000% trong một khoảng thời gian rất ngắn vì mọi người đã chán ngấy với những loại nước tăng lực không lành mạnh điển hình, và họ đang tìm kiếm một sự thay thế.
Perfect Ted là loại đồ uống mà tôi uống khi ngồi đây làm podcast vì nó giúp tôi tập trung hơn.
Nó không khiến tôi bị tụt năng lượng, điều mà đôi khi có thể xảy ra nếu tôi có cuộc trò chuyện kéo dài ba, bốn, năm, sáu giờ với ai đó trong podcast, và nó có vị tuyệt vời.
Đó chính xác là những gì tôi đang tìm kiếm về năng lượng.
Đó là lý do tại sao tôi là một nhà đầu tư, và đó là lý do họ tài trợ cho podcast này.
Và trong một khoảng thời gian giới hạn, Perfect Ted đã dành cho người nghe Diary of a CEO một ưu đãi lớn 40% nếu bạn sử dụng mã code diary40 khi thanh toán.
Đừng nói cho ai biết về điều này, và bạn chỉ có thể nhận được điều này trực tuyến trong một khoảng thời gian giới hạn.
Vì vậy, hãy chắc chắn rằng bạn không bỏ lỡ.
Tạm biệt.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
[ÂM THANH TRỐNG]
大多數人仍然是透過一個為他們構建的鏡頭來看世界。他們渴望更多,但卻不知道如何去實現。因此,我所教的,正是中央情報局(CIA)所教的,就是如何以真實的方式看待這個世界。我要告訴你的是,安德魯·布斯塔曼特回來了,他是一名前CIA官員,也是《日常間諜》的創始人。這是一家公司,其使命是幫助你用CIA教給他的技能在生活中獲得想要的一切。
我們不知道成功的配方。我們的社會並不教我們計劃、框架和過程。這正是CIA為我們做的,他們只是教我們一個簡單的系統。有一位紳士,根據我們教給他的框架,成功獲得了一個32,000美元的加薪。我們有一個人說:「我遵循了你們的框架,成功打動了面試官。現在我得到了這份我絕對不會有的工作。」但我並不驚訝,因為這些配方確實有效,因為它們在CIA中心被精煉過。
所以首先,我們有一個叫做「靜下心來」的練習。當你進行靜下心來的練習時,你所做的就是獲取在任何情況下的資訊優勢。有趣的是,然後是快速建立影響力的四個C。如果你想建立影響力,第一步是,你實際上要採取行動來獲得你想要的東西。
那麼,說到說服,如何說服別人呢?說服是一個更簡單的過程。它真的很簡單。最後,CIA的秘密武器是,我們知道大多數人不理解的是,現在你可以做你需要的一切來改善自己和你的生活。安德魯,在你生命的這個階段,你在做什麼?你知道,這是一個有趣的問題。事實上,我最近失去了我的祖母,就在上週左右,我的祖母是撫養我的兩位女性之一。我沒有父親,上次在這裡我提到過這一點。這一刻深深觸動了我,因為死亡的現實變得非常真實。這使一切變得清晰。讓你認識到什麼真的重要,什麼不重要。它告訴你我們擁有的日子其實並不保證,儘管我們每天都視而不見。我不知道,我不知道我的回程航班是否真的會發生。我也不知道我是否會在步出錄音室時被車撞到。我不知道我的孩子明天在車道上玩耍時是否會被車撞到,因為生命是如此脆弱,我們忽視了它,直到看到它的脆弱在我們面前溶解。 我們聽到悲劇,但悲劇總是發生在其他地方。這是如此真實,但我們每天卻不意識到這一點。這是一件好事,我們不必意識到。這就是事實。這是我現在的感受。我有點希望我能回到無知的狀態。這就像《黑客帝國》中紅藥丸、藍藥丸的時刻,我希望我能再次回去,忘掉那個現實,忘掉死亡是現實。
那麼這是否改變了你生活中的優先事項?確實。對我來說,現在影響最大的就是業務,因為我們不久前有一個談話,我非常專注於今年將業務規模擴大三倍,因為去年我們擴大了三倍,前年也是,這成為了一個任意的數字,一個我想繼續達成的成就的記分卡。然後我發現,擴大業務並不容易,而擴大帶來的困難一直消耗著我大部分的專注,直到這一刻發生在我祖母身上。然後突然之間,我意識到我有一支團隊可以擴大業務。我不必獨自去擴大,我只需要授權團隊去做他們要做的事。我的工作截然不同。我的工作是使、授權、鼓勵、指導、領導和管理他們的努力。但是增長是他們的工作。我可以分出一些時間投入到那些對我有意義的人身上,投入到圍繞我的人,投入到那些塑造了我的人,像我在臨終床上探望的那位女士。
您所提到的業務叫做《日常間諜》,對嗎?是的,先生。《日常間諜》是什麼?這個業務的使命是利用間諜教育為每個願意學習的人打破障礙。那麼什麼是間諜教育呢?間諜教育包括從具體的間諜技能到認知技能和身體技能。它可能會破除對間諜是什麼和不是什麼的神話,沖破陰謀論,向從企業家到企業擁有者和首席執行官的每個人教授間諜過程和框架,使他們能夠利用這些框架來改善他們的領導力,改善他們的銷售,改善他們的收入或組織。
你是否遇到過那些在思考問題時格局非常大,並且有時會高出其他人思考的人?你認為那些你教授這些知識的人知道他們在生活中尋找什麼嗎?你認為他們真的知道他們的目標是什麼嗎?不,我不認為。我告訴你原因,是因為我認為大多數從《日常間諜》學習的人並不以真實的方式來看待這個世界。我相信他們仍然是透過一個為他們構建的鏡頭來看世界。你是否曾經透過一扇舊小屋或舊房子的窗戶看外面,那扇窗戶有些模糊?也許它是污 stained 的,或者是髒的,或者上面的污垢厚得無法清洗掉?你是否見過這樣的窗戶?是的,我小時候在家裡的舊棚子就是這樣。所以當你在棚子裡,向外看著陽光明媚的日子,你知道窗戶另一側是一片陽光燦爛、壯麗的森林。你知道,但那不是你透過窗戶所看到的。
我覺得許多我們的高成就兄弟姐妹都是這樣感受的。他們知道另一邊是陽光明媚的森林,但學校、大學、為別人工作,以及拓展自己的業務,卻創造了一面朦朧的玻璃,而你無法信任透過玻璃看到的東西。你明白玻璃所展示的並不真實,但你也無法證明,因為你無法走出這面玻璃。你在小屋裡。因此,我在《每日間諜》中所試圖做的,就是打破這面玻璃,因為你不需要讓這面玻璃阻隔你和真實世界的聯繫。當CIA訓練我如何成為一名外勤官員時,我感受到的就是這樣。我不覺得他們把我帶出了小屋,我不覺得他們清理了玻璃。我覺得他們所做的,就是打碎了玻璃。然後我看到了真正的世界,這一切都說得通,直到我開始遇見其他仍在透過玻璃觀看的人,並且沒有辦法教導他們其他的方式,或沒有辦法說服他們。你能做的唯一事情就是教他們自己突破這個障礙。
所以我能理解那種感受。你能告訴我在破碎玻璃之前和之後,你對世界的看法是什麼嗎?在我成長的過程中,整個高中時期,我進入了空軍軍校,那是一所你必須通過獎學金接受才能進入的軍事學校。即使是進入CIA的過程,在每一步,我都相信成就是來自於做比其他人更好的事情,這樣你才能在競爭中實證自己更優越。這是我所相信的。但在這個過程中,我發現這在很多時候是正確的,但在很多時候又不然。有時候,那些在空軍軍校、在大學團隊或在CIA比賽中旁邊和我並肩作戰的人,其實沒有資歷在那裡。他們只是在某個有影響力的人身邊,是某個重要人物的子女,擁有金錢與機會,或者是外國人。誰知道呢?但這不總是基於優秀的,但我所有的教育都告訴我這是基於優秀的。那些最好的工作給了那些成績最好的、上最好的大學的那些人。這是我所被教導的,但這並不是真實的。最富有的人並不是最聰明的人,最成功的人也不是最勤奮的。這讓我在小時候甚至開始感覺到另一邊有一片森林,但我所見的這幅圖片似乎沒有意義。
後來,當我來到CIA,CIA讓我參加他們的外勤技藝課程,即FTC,通常被稱為「農場」,他們在這個外勤技藝課程中的所作所為是,他們說社會被訓練成相信一種特定的方式,因為社會需要成為一個巨大的經濟機器。我們都生活在一個巨大的機器裡。我們透過教育過程、工業過程以及教會過程,被訓練進入一個我們相信是有優勢的層級結構,那是一種英才制度,讓辛勤的工作、順從和忠誠得到獎勵,因為政府之所以能夠在一大群人中保持權力,就是因為有一種可預測的系統。就好像他們相信有一個系統。而既然系統其實不過是一種信念系統,為了走出這個系統,你只需要停止相信,或相信另一個系統。因此,CIA教導我們的是找到那些對系統提出質疑、足夠開放以學習不同系統的人,然後我們教他們間諜或背叛的系統。
所以他們選擇你,是因為你有點反叛的個性或思維?我會這樣說——或者在反叛的邊緣、或有成為的潛力?我會改寫這種說法,僅僅因為反叛這個術語本身意味著你只是拒絕一切。相反,它更像是一種好奇心。我仍然非常忠誠,對我的國家非常忠誠,對某種權威人物的想法非常忠誠。我仍然是一個有童年創傷歷史的人,這讓我變成了一個需要外部驗證的人,但我也選擇了那種外部驗證的來源。因此,這是一種適當的創傷,使我能夠忠於特定的組織,而一些真正反叛的人則對任何人都不忠,他們反叛所有人。
所以CIA告訴你世界是……可預測的。但你解釋的方式似乎讓它像是一種陰謀?不是陰謀,但絕對是一個系統。陰謀意味著有某種……陰謀暗示有某種消極的意圖。沒有消極的意圖。為了社會能夠存在,為了結構和法律的存在,需要有一個系統。而為了創造這個系統,我們必須故意地、不斷地重複和編程這個系統。什麼是商業?商業不過是一系列可預測的、增強的過程和系統,這些過程和系統產生可預測的結果。我們為什麼認為政府會有所不同?我們為什麼認為社會會有所不同?如果你真的看看教會做的事情,如果你真的看看哈雷摩托車的做法,本質上是一樣的。找到相信某種意識形態的人,把他們帶進來,給他們一個框架來相信那種意識形態。教會是善與惡、天堂與地獄。哈雷摩托車是自由與個性。然後你只需給他們一個系統來思考這些問題。一個佩戴十字架,另一個佩戴老鷹。一個星期天開會,另一個星期二在當地酒吧聚會。一個參加市民義務去收集垃圾,另一個則進行數小時的公路旅行。
但在所有情況中,他們都針對年輕人進行市場營銷,針對中年人進行市場營銷,也針對老年人進行市場營銷。他們是資深成員,帶進了初級成員,他們有俱樂部,擁有一切。他們是兩個獨立的社會子部分,這就是為什麼我們稱他們為次文化。所以現在我明白我是一個系統的一部分。而這個系統在意圖上並不是有惡意的。它就是這樣,這就是世界運作的方式。這是我所處的國家運行的方式,也需要有這樣的穩定性。
現在,有了意識,但我做任何事情是否會有好處呢?有什麼我可以做的事情來改善我的生活嗎?你可以做很多事情。你對意識的部分很輕描淡寫,好像它不重要。一件我想說的事是,對這個系統的意識是一個相當重要的步驟。因為我們大多數人對這個系統是不知情的。我當然對這個系統並不清楚。我懷疑有些事情不同。我懷疑或許有更多的東西超出了我的理解。這就像透過模糊的玻璃看著清晰的森林。你知道有一片森林,但你不知道怎麼去那裡。而且你不知道為什麼其他人都站在小屋裡,明明外面就有森林。這種不適感讓你覺得,應該有更多的東西。我感覺有什麼東西,但大家似乎都很開心,而我卻不一樣。我透過這扇窗子看,覺得外面還有更多的東西。事實上,大多數人並不會看窗外。
在小屋裡,每個人相信什麼呢?這真的很有趣。我認為在小屋裡的大多數人相信小屋是一件好事。我們需要這個小屋。當外面寒冷時,小屋能讓我們保暖;當外面炎熱時,小屋能讓我們保持涼爽;它可以保護我們免受雨淋;它讓窗戶遠離。我們需要這個小屋。我認為大多數人開始相信無論他們出生在何種小屋中,都是如此。我需要這個教會。我需要這個社區。我需要這些朋友。我需要在學校受歡迎,因為其他人都在追求同樣的東西。我需要好成績。你為什麼認為你需要好成績?因為我媽媽說我需要好成績。好吧,我們不會再進一步質疑。 我們不會質疑為什麼你認為你媽媽會認為你需要好成績。
當你看看社會的階層結構時,會發現有一種實際的人類學金字塔來定義社會。它分為三個層次。底層是個人主義,中間層是部落主義,最上層是國家。因為社會最先進的版本是國家。它通過從上到下強制施行共同政策來最大化每個人的貢獻。所有人必須遵守國家,但作為對服從的交換,國家向所有人提供資源,比如潔淨的水、貸款、汽車貸款、商業貸款、警力和公立學校。我們相信這個小屋是必要的。它是最好的小屋。它是唯一的小屋。那這錯了嗎?我認為如果你看世界的真相,會發現有許多不同的小屋。 我們的小屋和中國的小屋相當不同。中國的小屋和俄羅斯的小屋完全不同。英國的小屋和美國的小屋差異很大。因此,如果你遵循邏輯,事實上不同的小屋的存在就表明沒有最好的小屋。而如果沒有最好的小屋,那麼我們是否根本不需要小屋,或許有其他更好的選擇呢?你認為有其他更好的選擇嗎?
我到現在為止還沒有找到住在小屋之外的選擇,並且是那個明白還有更多的人。因為這樣你可以獲得小屋的所有好處,但你也知道有時候走出去是值得的。是的。在你的比喻中,我在思考,其實有個小屋是可以的,因為我有點需要有個小屋。 你知道我喜歡什麼嗎?道路、醫療和警察。但如果你可以成為意識到你在小屋裡的人,而小屋的規則其實不是法律,它們只是隨意訂定的規則,那麼你可以以某種方式扭曲它們,過上你想要的生活。在很多方面,我認為創業就是這樣的事情。因為你所描述的有關於成績重要性的敘事幾乎阻礙了我的生活。因為我在學校的表現並不佳,而我哥哥卻在所有人的身邊。我差點掉進了小屋裡的陷阱,就是那些獲得A的人會變得富有和快樂。這是不得不說的話。如果你獲得E和D,那麼你將會貧窮,可能不快樂,並且可能會住在一個小房子裡。你可能會掙扎。這就是一種敘事,透過標籤,你可以來相信這是事實,然後在你的生活中演繹出來。但我總是認為最大傷害的是,我現在知道,而我早就懷疑,獲得E的最大傷害是相信自己是一個E,而這兩者是非常不同的。 我可以得到一個E,但這並不代表我就是一個E。但在小屋裡,卻會讓你成為一個E。因為其他人都會根據你在小屋裡的表現給你貼標籤,而你也開始自我標籤。我開始告訴自己我的自尊是E級的。然後我表現得像E級一樣,他們通過標籤證明了這一點。你可以告訴一個人他是什麼,或者提醒他某個適用於他的刻板印象,然後他們在測試中的表現就會立刻下降,無論那個刻板印象與什麼有關。
所以,對我來說,創業就是說,你知道嗎?我要退學……
我打算辭學。我將從大學退學,然後我會試著發很多郵件,自己在系統外尋找生活的方向。因為這個系統從來就不會帶我去我需要去的地方。如果我跟隨這個系統,我現在仍然會在19歲時工作的呼叫中心裡工作。基本上是沒有自由時間,工作到深夜,並且受到一個對我很糟糕的老闆的責罵。你剛才形容的正是80%人口的感受。他們覺得自己從19歲在的呼叫中心走不出來。大多數人感覺自己在27歲時停止了成長。但差別在哪裡呢?那些能夠走出這個困境,追求夢想、創建事業的人和那些仍在呼叫中心的人有什麼區別?我並不是說呼叫中心是一個壞的經歷。我從呼叫中心學到了我非常喜愛的很多技能,但與我現在所做的相較之下卻顯得微不足道。所以你提到的第一步是打破這個玻璃。首要的是意識。沒錯。你必須意識到……你身處的境地。你身處的一個狹小空間。你必須意識到你選擇待在這個狹小空間裡,對嗎?你隨時都可以離開。這是我與那些陷在錯誤心態中的人經常爭論的地方。我甚至不知道正確的心理學術語是什麼,因為我並不生活在學術心理學的世界裡。但有些人相信自己沒有選擇。在美國,例如,我們有50個州。在佛羅里達州,有些人覺得自己無法離開佛羅里達州。因為他們認為是因為自己沒有足夠的錢。他們認為因為距離太遠。那邊沒有支持網絡。改變居住地的官僚障礙,以及獲得新駕駛執照的程序太麻煩。從沒有稅務的州搬到有稅務的州要支付的稅非常高。所以他們都有理由,這些理由是基於事實,但他們所賦予這些事實的價值,從他們的角度來看,挑戰的價值大於獎勵的價值。而實際上,情況恰恰相反。你讓我想起了以前一個改變我生活的視頻。我想為你播放這個視頻,好嗎?這是一個非常非常短的視頻,但當你談到那些活在一種狀態或情況中,認為自己無法離開的人時,這個視頻便浮現在我的腦海中。視頻中只是一個人抓住一隻小蟲子,基本上任何小生物都可以這樣做,然後他拿一支筆圍繞著小蟲子畫一個圓圈,它就不會離開那個圓圈。我多年前看過這個視頻,畫圓圈的人不斷把圓圈變得越來越小,而小蟲子基本上一直被困住。我看完後,心想:“你知道嗎,我在自己的生活中也是這樣。”所以蟲子被困住了,他們把圓圈變得越來越小,蟲子不會離開這個圓圈。但有趣的是,蟲子最終會明白這只是一個圓圈。這只是一個狹小的空間。當我看到這點時,我問自己, “在什麼方面我在自己周圍畫了一個想像的圓圈?” 我認為更重要的問題往往是,想像的圓圈是什麼時候開始的?誰是第一個畫圓圈的人?因為那不是你。如果你見過孩子,如果你見過嬰兒或幼兒,他們是無限的。他們沒有界限。他們根本不了解周圍的世界。他們不知道自己的身體感覺如何,所以他們不知道自己是餓了、脹氣還是排尿。他們對所有事情都哭泣,並且不斷扭動。他們沒有上下文。所有他們所獲得的上下文都是通過吸收來的。我們為他們創造上下文。我們創造“這是睡覺時間”的觀念。我們創造“這是健康習慣”的觀念,例如刷牙、洗手等等。我們創造“這是家,這裡可以自由走動”的觀念。但一旦你走出這扇門,走進前院,前院就不再是家了。現在你不能隨心所欲地去任何地方。你必須待在這裡。因此,在某個地方,有人早在我們之前就開始畫圓圈。我們所做的只是相信這些圓圈比實際上更持久。理解這並不持久的方式就是走出去。走出去。但走出去同時讓我們感受到兩件事。首先,這樣做會讓人感到不舒服,因為其他人都沒有走出去。其次,它會讓人感到不安。為什麼會覺得不安?因為我們已經被條件反射地認為必須待在這個圈裡。這是我喜歡我的公司的原因。這是我喜歡我們使命的原因,即教導偵查技巧來打破障礙。因為每個人都喜歡間諜的概念。但當你想到間諜做的事情時,沒有人真正喜歡間諜所做的事。沒有人喜歡間諜偷東西。沒有人喜歡間諜撒謊。但不知為何,他們仍然喜歡間諜的概念。這就是為什麼詹姆斯·邦德、傑森·波恩和間諜劇這麼受歡迎的原因。我們所處的情況是,我們想要的和我們被告知應該想要的發生了衝突。因為你知道我們真正想要的是機會,我們非常渴望這個機會,以至於我們願意欺騙來獲得這個機會。但我們並不想承認自己願意欺騙來獲得這個機會。我們想要優勢,但我們不想相信我們的優勢會傷害其他人。因此,我們希望所有人都能和諧前進,每個人都能獲得更好的結果。
這樣的運作方式並非自然界中的任何事物實際上的運作模式。成功的企業家所發現的是,你可以作弊,並且你可以不受懲罰地作弊。而當你能夠逃避作弊的後果時,這就給了那些因為害怕而不敢作弊的人一種許可。接著,你在市場上擁有了先行者優勢,他們便會模仿你。突然之間,作弊不再算作弊。因為「作弊」這個詞本身就有些貶義,對吧?當你在商業的背景下談論作弊時,你指的是任何形式的不公平優勢,對吧?想想當初,記得 MP3 剛出來的時候嗎?是的,我小時候就有一個。是 MP3 播放器嗎?對,對,對。MP3 是音樂檔案。我記得當它們剛出來的時候,市場變得混亂,因為你可以從互聯網上免費獲取,這意味著音樂家沒有得到報酬。那變成了,我想叫它 Napster 或者 Napster。是的,還有 Lime Wire,對。是的,有很多這樣的資料庫,你可以隨便下載免費音樂,真是瘋狂。在那之前,有 CD。甚至還有一段短暫的時期是迷你唱片,對吧?人們不斷地改進。我們現在稱這些為「顛覆者」,因為我們找到了一種方式來美化「作弊」這個詞,讓它變成一件好事。所以現在有了顛覆者。但他們所做的,只是利用了其他人沒有利用的新技術。那麼,他們是如何獲得新技術的呢?因為他們有投資者。那麼他們是如何獲得投資者的呢?他們認識某個人,或者有某個人認識某個人。他們握過手。或許他們在高爾夫俱樂部的時候。也許他們在電梯裡與正確的人聊了五分鐘。誰知道呢?但那些沒有投資者的人,看著那些有投資者的人說,「這不公平。」這就是生活的方式。生活就是這樣的。你知道什麼是不公平嗎?有些人出生在每年價值 30 萬美元的小屋裡,而有些人則出生在每年價值 3 萬美元的小屋裡,這不公平。沒有什麼是公平的。所以一旦你接受了什麼都不公平,這也意味著其實沒有什麼是不公平的。你可以做你需要做的一切來改善自己和生活。現在我在這個小屋裡,我剛剛聽了你講的話,所以我意識到我身處一個小屋裡。並且我被灌輸的規則不一定是他們的規則,而是他們可打破的規則。我有充分的權利去打破它們。你認為意識到這一點之後的第一步是什麼?我將給你兩個答案,因為答案的現實是,大多數人其實已經思考過我所說的話。我只是給出了他們已經相信的東西的詞、真實性和可信度。他們隨時準備好邁出下一步,他們會立即行動。他們相信我。我很感激人們相信我,但我不希望人們只是相信我。我希望人們做的是我的首選方法,即檢測信息。檢測我所說的內容。學習我們每天所教的框架。學習你我討論過的框架。去實踐。如果它有效,你就測試了某樣東西。現在你可以相信某個東西。現在你可以改變你的心態,轉變你的框架。但太多人只是相信。我很感激他們相信我。這讓我感覺良好,但這不是我想教給人們的。我的目標是讓人們其實去測試它。去測試它。因為如果他們測試了它,他們就會把它變成自己的。這裡有一個我曾經擁有的每位老師的問題,除了兩三位以外。他們告訴你某樣東西是真實的事實。然後你知道,在一周結束時,你必須為他們告訴你的事實考試。然後你知道,在學期結束時,你必須為他們告訴你的事實考試。他們從來不教你去測試或質疑這些事實。我們知道,在我們這個年紀和成功的層次上,歷史是由勝利者書寫的。但歷史總是有兩個方面的。當你考慮政治、宗教和各種個人影響時,你會意識到事實背後有多個真理的版本。事實上可能只有一個,但真理的版本卻有很多。因此,我們甚至沒有被教育去質疑真理以找到事實。相反,我們只是被告知,我們學到的真理就是事實。這就是我們最終生活在如今這樣的世界的原因,在這裡人們可以隨心所欲地發表言論,並且人們會相信他們。人們不去檢測他們所聽到的,以確定它是否真的值得改變或轉變他們的信念系統。聽起來你在區分知識和信念。是的,我們稱之為信息。信息。和知識。完全正確。所以信息是某人可能對你說的話,而知識則是你實際上知道的真相。正確。有一個在情報界我們稱之為飛輪的東西,它是一個三角形。三角形的頂部是信息,然後信息流入知識,然後知識又流入經驗。在這個過程中,你從信息中學習。你從這些信息中建立知識,然後通過經驗檢驗這些知識。當你去行動並獲得經驗時,你獲取到更多的信息,這會帶來更多的知識,而你又通過經驗檢驗這些知識,從而獲得更多的信息。你會得到一個非常積極的飛輪。這就是情報循環的運作方式。
但社會上會發生什麼,邦國體系會發生什麼,讓人們變得可預測、服從、尊重和合作,是他們跳過了體驗這一部分。他們說這是資訊,這是知識,這裡還有更多的新資訊,還有更多的新知識,但他們從來沒有給人們機會去自己測試這些知識。因此,我要打破框架,並嘗試測試一些我今天在這次對話中要學習的資訊。
你在與「日常間諜」合作的過程中,遇到過什麼良好的例子,幫助某人改變他們的生活?比如一個通常能幫助人們以最深遠的方式改變生活的框架,無論是與商業、銷售還是他們的職業有關。
立刻想起來的一個例子是一個關於角度與感知的簡單框架。我們可能在之前的對話中提到過這一點,史蒂芬。感知是你對周圍世界所相信的真相。角度則是其他人對他們周圍世界認為的真相。因此,當我坐在這裡看著你時,這就是我的感知。我的感知是我坐在中央位置,而你坐在我外側,其他一切都是圍繞我這個中心建立的。好吧,你的感知又是什麼呢?正是同樣的事情。我坐在桌子對面。你在中央,而這個房間裡的一切都是圍繞你建立的。因此,我們的感知永遠不會完全相同。所以,我能找到與你共同點的唯一方法就是停止從我的感知去思考周圍發生的事情,開始從你的角度去思考。因為這樣我就能得到我的感知加上你的感知的結合。我獲得了兩倍的信息,以便思考這個特定情況。
你能訓練這種能力嗎?你能訓練某人擁有兩種觀點嗎?當然可以。這就是我提到的意識是第一步,對吧?實際上,我們在中央情報局(CIA)教未來間諜間諜技能時有一個三步驟的過程,因為這就是CIA。CIA是一個龐大的培訓引擎,不斷培養新的間諜,然後這些間諜就出去執行任務。但CIA真正做的是訓練間諜,這些間諜然後竊取秘密,將這些秘密合併並編輯,以便與國會決策者分享。CIA的教學系統是一個系統,你首先進行教育,然後進行實踐,最後進行體驗。記住那個飛輪。所以你首先進行教育,也就是你的資訊;然後進行實踐,這是將資訊轉變為知識的地方;然後進行體驗。這是你實際出去測試這些知識,看看這些知識在你今天所生活的世界是否依然適用的地方。這就是這三個步驟。如果你想讓任何人打破障礙,無論你想讓任何人轉變,只需教育他們,幫助他們進行實踐,這意味著在受控空間內練習他們所學的,然後讓他們出去自己去做。這就像把小鳥推出巢穴。
如果我 – 你能讓這對我變得非常真實嗎?因為我想成為一個能夠在這個世界上行走,欣賞自己對一種情況的感知,還有其他人的角度的人。因此,如果我們把這放在我作為播客主持人的背景下,我該如何實施這一點以成為更好的播客主持人?理解對方的角度和你對世界的看法。
當然。所以在攝像機開啟之前,我們進行了一整段對話,對吧?你能告訴我五件你記得我在攝像機開啟之前分享的事情嗎?
好的,請說。
你想讓我說出來?
當然。這是私人內容,但告訴我。
好的。我們在談論你的關係,以及你在家中所面對的事情。你說過在過去的幾天裡,因為對唐納德·特朗普的刺殺未遂,一切都發生了變化。我們還談到你曾經住過房車一段時間,而你最近剛剛搬到了美國的另一個地方。你也提到了你的孩子們。
給我具體的細節。
哦,天啊。你提到過你和孩子們曾經住在房車裡,他們年齡不一,我記得你說過其中一個是……你說過是三歲嗎?
接近了。
其中一個是三歲或者什麼的。
五歲和一歲。
五歲和一歲。
對的,五歲和一歲。
你做得很好,對吧?你回憶起來的那些事情來自於你所謂的古老哺乳動物的大腦,也就是你大腦後面的部分,被動學習的大腦。因為在你沒有訓練的情況下,當你還沒有學會像間諜一樣思考時,你依賴的是被動知識。你的被動觀察用來創造前額皮質的知識。間諜所做的就是當他們和你交談時,他們會啟動。他們會立刻啟動前額皮質的部分,並立即開始關注所有細節。因為獲得他人觀點的方式是去聆聽他們正在說的話,以及他們說的方式。因為現在當我和人坐在一起時 – 今早我和一位客戶在一起,他對此發表了評論。當你已經接受過訓練,並和某人坐在一起時,你總是比他們獲得更多的有關他們的信息。當你知道如何實踐角度與感知的對比。因為從你走進來坐下的那一刻,你非常專注於你自己的世界。你現在穿著襪子,坐在腿上,感到很舒適。你正在玩弄所有的科技設備。你正在與它們鬥爭,因為它們並不完全如你所希望的方式那樣運作。這是史蒂夫的世界,而史蒂夫的世界中沒有任何一件事是錯的。
不過史蒂夫的世界並不如史蒂夫和安迪一起的世界那麼大。當我來到這裡,僅僅是因為我的個性,我正專注於你。
我在關注你的製作人。
我在關注這個舞台。
我在關注我在之前通話中遇到的你們團隊的人。
因為在我坐到這張桌子上,鏡頭打開,開始這段單程旅程之前,我想儘可能獲取更多的觀點。
因為我只有一次機會。
所以我希望在未來的道路上,能有更多的信息在我這一方。
所以作為一個播客主持人,你最初的問題就是我怎麼利用這些信息?
我怎麼利用這些框架來成為一個更好的播客主持人?
每一位坐在你對面的人都有自己的背景。
而每次他們離開你坐的桌子時,他們都是要去某個地方。
他們帶著壓力、痛苦、擔憂和憂慮而來。
而他們離開時也帶著同樣的東西。
我知道你的伴侶正在考慮生孩子。
當你談論這事時,你是這樣說的。
你說「我的伴侶在考慮懷孕」。
你不會說「我們在考慮懷孕」。
這讓我想知道她對懷孕的興奮是否比你還要強烈。
我真是糟透了。
我害怕上帝不會聽到這些。
我這樣說準嗎?
那我能否匹配她的興奮程度?
她已經把整個家都改變了。
就像她在期待著什麼,我不知道你怎麼想,但就像我的洗髮水都不見了。
這就是她對此的興奮程度。
你知道的,是的。
所以顯然我對此也很興奮,但當然我無法匹配她在準備和痴迷上的程度。
不,是的。
但我在專注於你,這也是我甚至能提出這個問題的唯一原因。
對,因為我進來是想設身處地為你著想。
在我這裡的整段時間裡,我都在試著設身處地為你著想。
即使在回答你的問題時,我也試著思考,我能做些什麼來為史蒂夫、為《CEO日記》,以及為正在收聽的觀眾帶來價值?
因為這是我唯一一次與你們交談的機會。
那我能做什麼來最大化這個價值?
那是練習「觀點」。
所以當你這樣對待你的嘉賓時,你將會從他們那裡解鎖一個全新的播客層次。
而不是感到沮喪、好奇或懷疑他們是否走在正確的道路上,或者是否疲倦,或者你是否能從他們身上得到最佳表現。
如果你真的只是停下來, 我們有一個練習。
我們有一個叫「安靜下來」的練習。在這個「安靜下來」的練習中,你所要做的就是安靜。
你停止過度刺激你的感官器官、眼睛、耳朵、感覺、味蕾、鼻子、嗅覺。
你把自己放在一個地方,讓你的感官器官可以休息。
因為當你不過度刺激你的感官器官時,你的大腦開始索引。
而當你的大腦開始索引時,它給你帶來更高的認知水平和更高的觀察技能。
所以特別是在你要進入一個想要進行觀察的領域之前,你希望安靜你的感官器官,這樣你才能帶著新鮮的感官器官進入。
這就像在你嘗試某種冰淇淋之前清潔味覺,一樣吧?
我們這樣做的原因是因為我們想獲得盡可能多的觀點信息,以便在進入任何情況下擁有信息優勢。
了解大多數人來到這裡時都是在活在自己的認知當中。
考慮將這應用到商業上,對吧?
你是一家咖啡店。
但是,還有其他500家咖啡店。
在你咖啡店兩平方英里的範圍內就有5家其他咖啡店。
所以當你考慮自己的產品時,你會想,我的咖啡是上等的。
它來自埃塞俄比亞。我們在這裡烘焙,聞起來很棒,等等。
或者你會覺得,我的建築更好,因為牆上有本地藝術家的作品,我們播放本地音樂家的音樂,對吧?
這就是他們的想法。
這就是咖啡店老闆的想法。
但他們沒有停下來思考一下購買咖啡的顧客。
因為購買咖啡的顧客是從某個地方來的,然後要去某個地方,而咖啡店只是沿途的一個停留點。
所以如果你真的想成為一個人人都想去的咖啡店,你必須從他們的眼光和觀點看待生活。
為什麼他們要喝咖啡?
哦,他們喝咖啡是因為他們是新媽媽。
那麼新媽媽還需要什麼呢?
新媽媽去咖啡店時還想要什麼?
也許她希望那裡有其他媽媽。
也許她希望有特價。
也許她想找些小東西給她的孩子買。
誰知道呢?
如果你願意從他們的觀點出發,你可以改變你的店來適應你的顧客。
否則,你所做的只是創造自己的小圈子,自己的小棚子。
那麼在實際上,你該如何真正調整自己的心態以切入某人的觀點?最重要的是否僅是傾聽?
是的,但有一個轉折,因為你也必須去挖掘你想要的信息。
所以你必須知道如何提出問題,並且願意去問問題。
我們在CIA裡有另一個練習叫「窗戶和門」。
在對話中,人們會打開窗戶,這意味著我可能問你一個問題,或者你可能問我某件事,然後在我的回答中,我暗示了其他事情。
那是一扇窗戶,對吧?
你是從問我現在人生的哪個季節開始這段對話的?
那是一個很棒的問題,因為它打開了窗戶和大門,因為你不知道答案是什麼,但你會選擇你所聽到的,來決定接下來的路。
在正常的對話中也是這樣,對吧?
當窗戶和大門出現時,你就會看到它們。
當你試圖在某人身上培養觀點時,你想要選擇那些你在對話中跟進的窗戶和大門,特別是為了收集你想要獲得那種觀點的信息。
所以如果我想向你推銷某樣東西,作為一個創業者,我會跟隨在話題中打開的窗戶和大門,去更好地理解你作為一個創業者所面臨的限制或挑戰。
所以如果你是一個汽車銷售員,而我是一個想要買車的顧客,你會開始問我什麼樣的問題呢?
我很喜歡這個練習,因為我剛搬家後需要買一輛車,我對我的汽車銷售員的糟糕表現感到震驚,因為他沒有以這種方式思考,對吧?
人們為什麼會買車?
我要讓你在我面前實踐你的觀點。
當我在五月搬到科羅拉多泉時,我為什麼需要買車?
因為你有小孩。
不對。
你有兩個小孩。
哦,因為你需要……
嗯,你提到了科羅拉多泉,所以我想這個問題是相當相關的,但你需要在科羅拉多周圍旅行,因為那地方很廣闊,對吧?
你需要一種交通工具。
這是人們買車的唯一理由。
這是你必須開始的地方,因為然後你必須思考,哦,他們為什麼會在這裡?
如果你是一個斯巴魯經銷商,而有人走進來,你已經知道他們已經預先資格了幾件事情。
他們一定是在找一輛斯巴魯。
他們必須在找一輛兩輪的車。
他們必須在找一輛全輪驅動的車,否則他們不會在這裡。
所以如果你在他們進來時練習觀點,你就能大致做出那些假設。
這時你會發現,哦,他們是一位家長。
所以我正在尋找一種同時也安全的交通工具,因為我是一位家長。
我有一家四口的家庭,所以我在尋找一種安全的交通工具,至少能容納四個人。
如果你稍微練習一下觀點,你會學到更多關於你試圖成交的人。
所以我最後買了一輛全新的尼桑探路者。
這不是因為我的銷售員有多厲害,而是因為我去尼桑經銷商時已經想要一輛全新的探路者,就像你一樣。
但我總是會經歷這個過程,看看銷售員會怎麼做?
他們會嘗試賣我一些好的東西嗎?
他們會嘗試賣我一些不好的東西嗎?
他們會理解我的具體需求,還是我必須整個過程都指導他們?
我的公司專門提供銷售培訓給高績效的銷售團隊。
而我最震驚的是,即使是在高績效的銷售團隊中,銷售人員也經常不練習觀點和感知。
他們所練習的是他們應該閱讀的任何腳本。
他們練習經驗數據,也練習平均法則。
就像是,我需要打100個電話才能轉換12%。
這是他們的練習。
而不是練習一些稍微高效的東西,比如改變你的開場白來問一個開放式問題,就像你做的那樣,開放式問題是讓電話另一端的人通過他們當前現實的透鏡來發言的問題。
你知道嗎?我從來沒有說過這件事,但我每次在前言中都會問每位嘉賓一個問題。
而我不知道我是否問過你,但我問99%的嘉賓,當我們坐下時。
而那就是,對你來說,現在腦海中最關心的事情是什麼。
對我來說,我問這個問題的原因是因為你所說的,人們來到這裡。
我假設他們早上醒來時發生了什麼事情,或者有些事情困擾著他們,而我的研究團隊無法在互聯網上找到。
他們在面試中尚未說出來。
當你問這個問題時,這是如此令人難以置信的美好。
然後有一次特別的對話,我的最愛之一,就是與西蒙·西納克的對話。
因為我在播客中已經跟西蒙·西納克談過三次,所以我沒有做太多研究。我們已經談過一切了。
所以我坐下來,必須想一下接下來三個小時的對話會往哪個方向走。
因此,我對他的開場問題非常廣泛。
我問他:“你好,你最近怎麼樣?請給我一個長答案。
而且你必須誠實。”
他在一生中第一次真的說:“你知道嗎?我現在感到非常孤獨。”
對他來說,像他這樣的人說這種話,實在是令人震驚。
如果我坐下來說:“好吧,今天我們要討論管理策略。”
我完全會錯過我一生中最喜愛的談話之一。
但你必須對自己有很大的信任。
這是我作為播客主所學到的,能夠坐下來而不寫下任何問題,問一個真正的開放式問題。
然後努力跟隨他們,無論他們可能帶你去什麼地方。
有趣的是,作為播客主,你的一個超能力就是你有計劃,但你並不總是嚴格遵循計劃。
你去追隨嘉賓帶你到的地方,都是西蒙·西納克帶你去的地方,對吧?
我把你帶到了這個長長的小路上,談論住在小屋的事,我相信這不在你的議程內。
而且我相信一開始的對話損失了一半的聽眾。
但我這麼說的重點只是想說,你練習了勇氣。
勇氣是一個可以定義的詞。人們往往不會花時間真正定義勇氣是什麼。勇氣就是去做你害怕的事情。這就是勇氣。因此,脫稿提問、未做準備參加播客,這些都是會讓你產生一點恐懼與焦慮的事情。你心裡想,我不知道這會怎麼樣,但你還是去做了。
企業家和有抱負的企業家之間一個主要的區別是企業家有勇氣去嘗試,而有抱負的企業家總是在談論他們未來將擁有勇氣去嘗試的那一天。信任在這裡發揮了作用,對吧?因為讓我能夠與某人坐下來三個小時,而不需要事先寫好問題,甚至對談話會走向何方沒有任何想法的部分原因,就是我有很多案例研究,這些都是從過去找到的。而這些案例研究建立起了這種自我信任,使我能夠坐下來問他們,近期怎麼樣?然後他們就開始談論孤獨,我們就花了三個小時討論孤獨。但我認為這是來自於最初的信任。我認為信任是一個好詞。自我信任,我正試圖…是的,自我信任或自信。這些都是可以使用的好詞,但我幾乎會挑戰你所談論的其實是在賭你已經學會的對你有利的機率,對吧?這有點像當你想到專業運動員。專業運動員進行一些驚人的動作。有時他們得分,有時卻沒有。但當他們在進行驚人動作時得分的時候,那就是我們大家都記得的事情。當他們在進行驚人動作時失誤,沒有人會記得那個。沒有誰會記得丹尼斯·羅德曼沒投中的籃球有多少次,對吧?他們只會記住關於丹尼斯·羅德曼的其他事情。
阿諾德·施瓦辛格有一句名言,他演了很多電影。我們都會記得我們最喜歡的阿諾德·施瓦辛格電影。但你記得多少部他的壞電影呢?並不多。他也知道這一點。他之所以那麼多次答應拍攝電影,就是因為他在健美生涯早期學到了一個道理:沒有人會記得你失敗的時候,但他們總是記得你贏的時候。因此,他沒有問題拍攝很多電影,因為那一兩部成為爆款的電影定義了他,即使他也拍過《幼兒園警察》。
如果你試圖衡量生活中的任何風險,像是離開我們剛才討論的棚子這樣的風險,持有這種想法是相當不錯的。正確。你在冒險。你在賭博。但這就是問題。我們在自己的棚子裡受到教育,教導我們要在這個系統上賭博,對吧?如果你要擲骰子,至少要擲那個系統給你的骰子,對吧?要押注在大戶身上,因為大戶會贏。我們真正學到的作為企業家的是要賭自己,就像押注在你自己一樣。
有多少人把他們賺的每一美元投入到一個由其他人管理、目標為8%投資回報率的經紀公司。這就是他們用自己生活中的每一美元所做的事情。我岳母最近大約三個半或四週前退休了。她退休的年齡是69歲,我想?所以她67或68歲。她工作了一輩子。她主要的投資工具,真的,我不是在開玩笑,是定期存款(CD)。這在投資界是一種設備,你基本上是在一定時間內把錢存入並保證一定的收益,而這個收益通常是非常非常低的。但這是她偏好的投資工具。因此,在她工作的69年或50年裡,她一直是在這些低回報的定期存款上投資。這完全是她前一代人給她灌輸的那種思維。她完全是從父母那裡學到了定期存款這個概念。因此,她16歲時第一次買CD正是因為爸媽告訴她這樣做。
所以現在是2024年了。她退休,而她所儲蓄的所有錢基本上都是這些定期存款,這其實並不多。真的嗎?是的,因為它不會增長。相比之下,我投資於我的公司,而我的回報是300%。即使是那些發展不快的企業家也能看到12%到15%乃至20%的投資回報率,這些都超過了市場上的任何東西。但仍然有一些人不願意下注在自己身上,因為他們害怕大戶會贏。他們無法學習你在CIA技能和你在《日常間諜》中教授的東西。外面有很多人,從一開始就形成了圈子,認為CIA是某種深層國家陰謀,殺害美國人,販賣兒童,偷竊毒品的組織。他們可能是對的?也許曾經有CIA是那樣。不過我的重點是,那些人永遠不會相信我所要教的東西。
互聯網上有很多關於我是偽君子、騙子的討論。而每一個這樣的討論裡都有對我是一個臥底,仍然是一名CIA官員的說法。我在評論區讀過這些。這不是很有趣嗎?蠻有趣的。所以這兩邊都有 。這些人永遠不會開放學習。他們不願意學習。我怎麼知道你不是CIA官員?這重要嗎?不重要。這不重要。
如果你能利用這些資訊來測試這個框架並取得進展,那麼這是否重要?
其實,也許是的,好的,你現在在正確的點上,你說,自己測試它。
因為你可能教我一些東西,這些東西會讓我一直困在這個矩陣裡,因為,你知道的。
但我不希望你被困在這個矩陣裡。
我不知道你是否還能成為中情局的間諜。
我可能會。
但你所說的關鍵在於,你將這些給我讓我自己去測試。
這樣我就能得到結果來檢查你教我的東西是正面的還是負面的,是否有成效。
正確。
這就是驅動我的事情。
驅動我的,是對未來的願景,這對我的孩子來說是好的。
對我孩子來說好的未來是,美國仍然是世界上最強大的經濟體,仍然是世界上最強大的軍事力量。
根據所有的報告,到2035年,這不是會發生的事情。
到2035年,我們將與至少另一個國家達成平衡,很可能是中國。
當我們達成平衡時,這意味著達到平等。
一旦達到平等,你的超級大國地位就會消失。
你不再是一個超級大國。
你是接近同等的國力或者接近同等的競爭者。
這與超級大國有很大的不同。
這重要嗎?
因為當有競爭時,就會有更多的不確定性。
會有更多的不可預測性。
會有更多的危險。
會有更多的風險。
機會會變少。
想想一支足球隊的首發四分衛。
他是首發四分衛。
他是將開始比賽的球員,持球的人,沒有人會質疑他。
對於那個人而言,機會非常多,但一旦他開始變得不可預測,
一旦出現了一顆新星,一位新四分衛來威脅現有的四分衛,
現在我們不再確定誰將是首發。
而球隊也不確定誰將是首發。
然後,對於我們所知道的,整個比賽中,球隊可能會有兩個不同的四分衛輪流上場,
整支球隊的表現會變得更差,因為他們不知道如何預測四分衛,
因為新四分衛或舊四分衛並不是那個總是投球的人。
所以隨著競爭的上升,就會出現不確定性。
這就是為什麼企業主希望成為一個獨佔的商業存在。
這就是為什麼存在藍海營銷策略與紅海營銷策略之分,
因為當你處於藍海時,周圍沒有競爭對手,你的業務很可能會蓬勃發展。
你有空間犯錯。
你可以慢慢學習,但當你處於競爭激烈的紅海時,你不會得到任何這些機會。
歷史告訴我們關於世界權力交替的變化,對普通人可能帶來的危險是什麼?
這是一個很好的問題,這是我想再強調我缺乏利他主義的地方,對吧?
因為…
對於任何不知道利他主義是什麼的人來說,它是什麼意思?
所以利他主義是這樣的想法,即你關心其他人或關心共同的利益,對吧?
我不關心共同的利益。
那其他人呢?
我關心某些其他人。
你的孩子?
正確。
我的家人,我的朋友,那些我認為正在產生影響的人,這就是這個情況。
為什麼有些人不願意學習我教他們的東西?
因為他們會不同意我在不平等地關心所有人的倫理和道德觀。
好吧,我喜歡你誠實的事實,這讓我更信任你。
我很感謝這一點。
所以如果你看看歷史,羅馬曾經對羅馬人來說是非常好的,持續了很長一段時間。
羅馬的衰落對所有人都是不利的。
這個轉變對所有人都是不利的。
從第二次世界大戰出來的時候,對吧?
當你是在納粹德國的納粹分子時,那段時間還不錯,對吧?
但隨著納粹德國的崩潰,對很多人來說是壞事。
發生了很多戰爭,很多死亡,很多飢餓。
多個國家被摧毀。
發生了一場戰爭,權力的交接。
蘇聯解體時也發生了同樣的事情。
我前幾天看了一部關於這場戰爭的紀錄片。
這很有趣,因為我看到了蘇聯如何衝進柏林,我也看到了美國如何衝進柏林。
他們各自佔領了德國的不同部分,然後在擊敗納粹後,他們開始彼此進行戰爭。
正確。
因為他們然後試圖找出誰負責德國,以及他們如何分配土地。
所以在納粹倒台後,基本上發生了另一場戰爭,就像內戰一樣。
中國也發生了同樣的事情。
當我們的太平洋部隊逐步穿過日本的時候,也發生了衝突。
東方也出現了衝突,對吧?
所以當接近同級的國家變得接近同級的競爭者時,在過渡期,人們不會停止競爭,隨著競爭的增加。
現在世界上發生的事,在烏克蘭與俄羅斯之間,以及以色列與哈馬斯,胡塞以及伊朗之間的事情?
競爭正在上升。
所以一切變得不那麼穩定。
事情變得更加危險。
當操場上有一個明確的霸凌者時,只有一個霸凌者,沒有人必須與霸凌者發生衝突。
對任何被霸凌者欺負的人來說都是壞日子,但對於大多數人來說,一切都很好。
但當有兩個霸凌者時會發生什麼?
情況會變得混亂。
霸凌者會組成團隊。
這些團隊必須互相打鬥。
比起只有一個霸凌者的情況,更多的人會受傷,操場上的騷動也會更多。
所以對我來說,美國就是操場上的霸凌者。
而我作為一名美國公民,生活在一個與霸凌者站在一起的地方是相當不錯的。
對我來說,從實際的角度來看,如果我想給我的孩子最好的,我真正需要的是美國仍然是唯一的霸權。這樣我就可以有一些無能為力的把握,有一些信心,讓他們的未來會是安全的。
你認為烏克蘭和俄羅斯之間的戰爭是權力變化的症狀嗎?因為這有點像代理戰爭,對吧?烏克蘭實際上代表美國,而俄羅斯則在某種程度上代表中國。所以我會說這不是一種代理戰爭,而是一場全面的代理戰爭。你完全是對的。
我甚至不知道什麼是代理戰爭。我只是用這個詞,因為它聽起來聰明。嗯,確實聽起來聰明。它確實是個聰明的概念。代理戰爭是一種軍事學說。這是一種實際的軍事學說,說的是你創造所謂的內部國家衝突,也就是指內部衝突,然後外部的富裕方資助這一國家的衝突。這樣,衝突中的兩個外部方就不必浪費任何生命。這在外交上保護了他們,在社會上保護了他們,在軍事上保護了他們。他們只是在進行一場國與國之間的衝突。
這場國際衝突一直存在於烏克蘭內部。烏克蘭東部和烏克蘭西部一直以來都是衝突的狀態。直到俄羅斯入侵,我們才意識到這一點,因為沒有人關注過烏克蘭。以色列也是如此。在巴勒斯坦人和以色列人之間總是有衝突。直到十月八日,我們才真正關注到這一點。你所談論的衝突不是一種症狀,而是一種策略。這個策略是美國可以在不損失美國生命的情況下耗盡俄羅斯的資源,這使得美國能夠繼續耗盡俄羅斯的戰略資源。
然後北約也在觀察同樣的事發生。而北約是如果俄羅斯強大就會損失最多的一方,所以這就是為什麼他們也加入支持。這就是策略。自二戰結束以來,這就是美國的策略。誰重建了日本?美國。誰重建了英國?美國。誰重建了德國?誰重建了法國?全部都是美國。
自二戰以來,這些國家成為密切的外交、政治和經濟盟友,難道不奇怪嗎?不。而且他們都擁有什麼?他們都擁有非常相似的體系,因為我們根據自己的政治系統建造了他們自二戰以來的政治系統,對吧?那就是美國的模式。這就是美國為什麼能在世界各地如此快速地經濟增長的原因。你猜誰現在正在模仿這個模式?中國。
美國和中國之間的真正衝突,沒有人能定義它。特朗普稱之為貿易戰,因為我們有一堆便宜的中國商品。這不是問題。問題是習近平明白,他希望中國成為高科技商品的淨出口國。唯一的其他高科技淨出口國是美國。美國生產電動車,中國也生產電動車。美國生產電信設備,中國也生產電信設備。這就是衝突,因為中國正在給發展中的世界提供一個替代美國的選擇。
就像任何其他業務一樣,如果我做咖啡而你也做咖啡,我們之間就會競爭那個想要買咖啡的人。因此,我們現在在爭奪這個人。誰贏得那個人,誰就賺更多的錢。誰贏得那個人,誰就能獲得重複購買者。而現在我可能會失去我的公司。我的咖啡店可能會縮小,而你的咖啡店可能會增長,因為這個人選擇了你的咖啡,而過去只有我的咖啡可以選擇。
那麼,對美國來說,誰更好?喬·拜登還是唐納德·特朗普?都不是。他們對美國來說各有不同的壞處。在這兩者中,誰更有可能延續美國的主導地位?唐納德·特朗普。
我要告訴你的是,我昨晚有這個想法,我本來想為我自己的頻道做個視頻,但我的頻道遠沒有你的頻道那麼有趣。你也把它放在你的頻道上。美國只有一位民主黨人能擊敗唐納德·特朗普,只有一位。沒有人有機會。民主黨正在掙扎接受這一點。沒有人能擊敗唐納德·特朗普。她是唯一能贏的人,就是米歇爾·奧巴馬。
我確實有這樣的想法,因為我意思是,我會說巴拉克,但顯然他不能,因為他已經任職八年了,但米歇爾,我確實同意,她不想參加任何事務。她在七月初時說,她不想參與。但自七月初以來發生了什麼?有針對唐納德·特朗普的刺殺企圖。這次刺殺企圖變成了媒體的狂歡。現在你有這個人,臉上有血,拳頭舉起,背後有一面旗幟。你知道,普利策獎獲得的照片已經在互聯網上流傳,對吧?一切都改變了。
毫無疑問,米歇爾·奧巴馬每天都在她的房間裡多次自問:“我還是想跟這件事無關,還是我必須站出來做我認為正確的事,因為只有我能做到這件事?”想想巴拉克·奧巴馬必須問米歇爾·奧巴馬的問題。想想晚上他們的餐桌上四周的沉默,這種壓迫感的沉默。想想他們現在必須思考得多麼沉重,因為他們知道我剛才大聲說出來的,你昨天知道的。只有一位民主黨人能擊敗唐納德·特朗普。也許在七月三日,她說她不想參加,但現在是七月二十日。
如果她真的相信這個國家,她怎麼可能不會迎接挑戰呢?
她怎麼可能會坐視不理,讓她女兒的未來掌握在她不相信的人手中?
事實是,如果她告訴我只需一夜之間參選,她將會獲得整個民主全國委員會的全力支持。
每個已經捐款的贊助者都會讓他們的捐款留給她,並可能會捐出更多。
女性選民、非洲裔美國選民、那些猶豫不決的選民以及尋求任何替代方案的選民,無論是唐納德·特朗普還是喬·拜登的替代者,
他們都會一次性得到答案。
更不用說她的聰明才智,她的聲望和青春活力。
美國所代表的一切,正如唐納德·特朗普所代表的那樣,都在米歇爾·奧巴馬身上得到了體現。
所以如果米歇爾·奧巴馬在民主全國委員會上被宣布參選,我很高興我們有這樣的對話。
你認為這有可能嗎?
絕對有可能。我不認為這是可能性很大的事情,但我認為這是有可能的。
我不禁對我們的國家抱有希望,期待那些願意學習的人能站出來,接受他們必須對自我冒險的現實。
你認為米歇爾·奧巴馬會增加美國相對於特朗普的主導地位的機會和持續時間嗎?
絕對會。只是以不同的方式。
唐納德·特朗普的成長來自於虛張聲勢和緊張局勢的對峙。
他的發展就像一個惡霸的成長。
但我們從美國所學到的是真正的情況是,我們自1950年以來所採用的強硬策略、霸凌策略是一個回報遞減的遊戲。
我們投入了大量資源,但卻失去了影響力。
我們失去了全球影響力,我們失去了權力。我們的經濟實力正在下滑。
據說中國目前的經濟增長率是4.5%,處於衰退期。
而我們的經濟增長率是1.3%。
沒有人在談論我們的衰退,因為我們的衰退已經持續了太久,已經不算是衰退了。
這只是美國的經濟增長率真的不超過3%。
中國過去的增長率是5%,所以當它從5%降到4%時,對人們來說是件大事。
我們的模型已經破碎。我們的模型已經無法運作,所以唐納德·特朗普所做的就是來進一步加強這一模型。
因為他在白宮的任期只有四年,他知道。
所以他不是在那裡革新美國。他不是在那裡革新美國的制度。
他的目標只是唐納德·特朗普本人。
我認為他相信他會做得很好。我認為他相信他對美國是最好的選擇。
我認為他認為做一個惡霸是正確的路,但這並不意味著他就是對的。
這並不意味著這會是投資上的指數回報。
這可能仍然是回報遞減的持續遊戲。
米歇爾·奧巴馬有機會以不同的方式來做到這一點,只要她不只是重複喬·拜登和巴拉克·奧巴馬的思維方式。
你認為她需要說些什麼來迎合現在美國的意識形態?
我認為她可以定義現在的美國意識形態。我不認為她需要迎合它。
我認為美國正在迷失。
美國長期以來一直在瞄準2024年的選舉,知道這將會歸結為特朗普對拜登。
知道這必將是無法組織清晰句子的八旬老人,或者一個在組織句子時常常發出無意義句子的瘋狂商人。
這就是我們目睹的。這是選擇。
我不再覺得這是一個選擇,因為在特朗普耳朵被槍擊後,我是說,我也看過那幕,我想,對,我想這傢伙贏了。
他贏了,所有人都知道。如果你不願意承認,那也沒關係。每個人都知道他在那一天贏得了選舉。
在他於賓夕法尼亞州巴特勒的槍擊中倖存的那一天,即7月13日,他贏得了2024年的選舉,除非在現在和11月5日之間的市場中發生了更具破壞性的事件。
米歇爾·奧巴馬有能力做到這一點。
如果你在他的市場行銷團隊中,你將會感到絕望,那你那天會不會想要射擊他的耳朵,對吧?
不,絕對不會。風險太大。
我是說,如果你知道會打到他的耳朵,而你又在他的市場行銷團隊裡,那你那天肯定會想射擊他的耳朵。
因為就像我們所說的,他在那一天贏得了選舉,而他贏得選舉的原因是許多人現在會將他視為某種英雄。
所以我告訴你,CIA官員是怎麼想的。如果你想要上演一次未遂暗殺,這是你想做的,對吧?上演一次未遂暗殺,你永遠不會對著主要目標開槍。
你會朝著別的地方開槍。你會朝著天空開槍。主要目標是你試圖支持的對象。
所以唐納德·特朗普就是主目標。如果我試圖上演一次暗殺以贏得他的人氣,
我不會對他開槍,因為有太大的風險,子彈會偏離目標,可能會致命地擊中他,
或則會偏離他,擊中觀眾中的某個人,然後一名集會成員死去,現在我們不得不解釋為什麼集會上有人死去。
就像,在賓夕法尼亞州巴特勒的唐納德·特朗普集會中,有人受到傷害和被殺死。
如果你想要上演一次暗殺,你會朝著35度、40度偏離目標開槍,遠離任何意外受傷的人,因為會發生什麼,所有人都會聽到槍聲。
所以槍聲仍然會引起恐慌。特勤局仍然會進入。他們仍然會保護他。
新聞的關注度仍然會有,而不必承擔殺死某人的風險。
如果你真的想讓這件事情成為新聞頭條,你甚至可以安排某種方式來製造一個被小型膚色創可貼掩蓋的傷口,然後當槍聲響起時,你就可以擦掉或撕下創可貼,然後就會出現活躍的紅點,對吧?你絕對不會真的對校長開槍。人們對陰謀論誤解的就是,當你實際上計劃執行一項隱秘行動時,你是計劃以最安全的方式來執行這項行動。你不會冒著真正開槍打校長的風險。
但是,我們來演繹一下這是一個陰謀的情景,那麼那裡可能發生了什麼事情?我前幾天在一家我所涉及的公司裡的辦公室裡,有一群人圍著一台筆記本電腦在觀看錄影,其中一半的人認為這是一種陰謀,可能他摔倒了,然後割傷了自己的耳朵,而另一半的人則認為這是瘋狂。你是站在哪一邊?你認為這是真正的槍手嗎?我認為這是真正的槍手。我絕對認為這是真正的槍手。中央情報局告訴我們分析情況的原則有兩個方面。他們教我們如何分析情況,以及如何預測陰謀,而陰謀有著非常明確的構造。所有陰謀都是從某些事實開始的,確實有事情發生。
在事實發生後,馬上就出現了信息的缺乏。在這種信息缺乏的情況下,第三個拼圖是猜測。猜測和懷疑是非常接近的親戚。懷疑是健康的,對吧?你聽過健康的懷疑。猜測則不健康。猜測需要你創造一個不基於事實的故事來回答,這就是第四個陰謀元素的來源,一個閉合循環的故事。因為當有信息缺失時,它會形成一個開放的循環。那麼,人類的大腦喜歡什麼呢?方便地閉合的循環。
我們無法長時間處理開放的循環。因此,我們開始推測可能發生了什麼,直到有人為我們界定出答案,然後突然之間,你就有了一個閉合循環的答案,於是就出現了陰謀。陰謀隨時都在發生,陰謀甚至發生在你自己家裡。誰是最後一個吃掉最後一片麵包的人?誰是喝掉最後一口牛奶的人?冰箱裡怎麼會沒有蛋了,對吧?信息的缺乏導致了猜測,然後我們在腦海中用一個故事來閉合這個循環。
當你看看在賓夕法尼亞州巴特勒發生的事情時,那裡有著所有陰謀的要素。有事實,有信息的缺乏,有猜測,還有一些人為故事的循環閉合。所有這些不同的陰謀正在獲得動力。但是當你查看事實分析的時候,事情就有了圖片,還有圖表。有一具20歲的槍手的屍體,他手持一把高動能步槍,站在屋頂上對著舞台瞄準。當地的警長和警察已經被通知了。旁觀者也報告過這件事。已經使用技術來驗證這一點。那裡有足夠的事實來證明,確實有一個年輕人以其姓名射擊了總統。這就是我們所知道的。明天會發生什麼?我們會學到更多。我們不必今天就知道所有的答案。更多的信息將會出現。
當唐納德·特朗普被槍擊後,我打電話給了一位朋友,他是一名退休的特勤局官員。我告訴他,從我對近距離保護的理解來看,一切几乎都是正確的。任何政治集會上總是會有漏洞。這就是為什麼它們是危險的。你無法讓它百分之百安全。這就是為什麼屋頂上會有狙擊手。屋頂上有狙擊手,並不是因為他們認為地面是安全的,而是因為他們知道會有漏洞。舞台兩側並沒有特勤局的人員攜帶槍支,因為他們認為安全,而是因為他們知道會有漏洞。
當然,會有漏洞。你無法管理所有的風險。那個人是從超過400英尺的距離開槍的。400英尺是一個長而困難的射擊。從經驗上來看,這是一個長而困難的射擊。即使報紙出來說這是一個火雞射手,一個簡單的射擊,或者基本的射擊,實際上並不是。任何狩獵者都會告訴你,400碼的射擊是困難的。而且你必須有一把適合那種距離的高動能步槍才能夠達到那個射程。因此,人們在試圖編造一個故事的過程中產生了各種錯誤的信息。對我來說,這是一個真正的刺殺企圖,來自一個動機仍不明的真正人物。
我聽到有些人說,也許CIA或其他人滲透了這個年輕人,並在一段時間內鼓勵他上到那個屋頂,做那些事情。問題的核心在於,我們非常不信任,並且沒有答案。而我們大多數人並不明智。因此我們的生活基本上是微小的。我們在生活中努力,而在我們之上,有億萬富翁和有權勢的人。我們還聽說他們做過非常邪惡、惡意的事情。這使得我們形成了某種陰影,我們是普通人。而在那上面,shed外面,是一群億萬富翁、強者、光明會。他們正在做非常惡意的事情。
現在,部分來說這是對的,但可能只是部分。而我們對於任何事情的發生都假設了一種寬泛的看法。
我們在談論政府、矩陣和陰謀。
而且中央情報局(CIA)確實有這樣的歷史。
沒錯。
沒錯。
我們將進入一個雙重的對話。
首先,我們在討論的是9/11之前的CIA。
9/11之前和9/11之後的重要性在於為CIA創造一個區別,
因為在9月11日之前,CIA是一個小而資金雄厚的組織,幾乎沒有監管。
他們可以提出瘋狂的計劃,比如試圖毒死菲德爾·卡斯特羅讓他的鬍鬚掉落,
或者試圖發動豬灣入侵,
或者從MK Ultra到其他各種奇怪的事情。
那是一個瘋狂的、9/11之前未經監管的西部大開荒式的CIA。
在9/11之後,2003年成立的9/11調查委員會強調CIA在9月11日的任務上失敗。
所以現在有了大量的監管。
它現在是一個非常巨大、非常肥胖、資金充足的官僚機構。
而在此之前,它是一個資金充足的自由玩樂場合。
如果這是一個陰謀,你認為哪個部門或哪個組織會負責?
如果是陰謀,就不會有任何部門負責這個陰謀。
所以會是其他的東西。
正確。
對。
因為當政府行動時,當政府中的個人以陰謀的方式行動時,
這不是正式化的。
如果它是正式化的,那將是一項政策。
對。
他們獨立行動。
有各種各樣的情況,人們獨立行動,從愛德華·斯諾登到奧爾德·蓋姆斯都有。
有人實際上進行了陰謀活動,試圖獲取某種他們當時認為有效的杠杆,然後又反過來對他們不利。
如果那顆子彈擊中了唐納德·特朗普的頭,你認為美國會有什麼不同?
我昨天在開車的時候也在思考這個問題。
真的很難定義。
我想我們也許不會坐在這裡,因為可能會有相當大的動亂。
可能的,我不知道。
我不知道。
我認為我們還是會坐在這裡。
我在想。
我一定會上飛機來坐在你這裡,這一點是肯定的。
你永遠不知道這種多米諾效應會如何發生,以及人們如何衝上街頭。
因為發生什麼,讓我們設想一下這個情景。
唐納德·特朗普被槍擊,然後某個瘋狂的右翼人士出現,射殺了其他人。
那麼洛杉磯的街道會跟我們現在坐在這裡相差甚遠。
你知道我的意思嗎?
這就是我腦海中想的多米諾效應。
會有某種復仇,對吧?
嗯,我不知道。
這就是有趣的地方。
政治動機的暴力是很難的。
如果唐納德·特朗普被槍擊,那很可能槍手也會被槍擊。
所以在美國人民的眼中,肯定從白宮傳來的消息,威脅被控制,失去一位前美國總統那是一場悲劇。
喬·拜登會出來,對唐納德·特朗普表示友好和關心的言辭。
沒有人會說他瘋狂或其他什麼。
他會因為遵循民主過程而被稱為英雄。
歷史的改寫會截然不同。
哦,我不知道,因為我覺得如果唐納德·特朗普被打中,這只是從在推特上閒逛的角度。
如果唐納德·特朗普被打中,不論那個孩子是否被打中,不管怎麼樣,
人們會相信這是某種深層國家、CIA、左翼或希拉里·克林頓的介入。
即使有一具屍體指紋,他們找到那個孩子的硬盤,他在計劃。
有一群人仍然會相信那一點。
絕對如此,因為正如你所知,有一群人相信任何事情。
正確。
在那群人中,會有人采取報復行動,然後這開始了我所認為的投擲石頭的過程。
他們可能會去某個左翼,無論是什麼,我不知道,黑人事件,節慶,然後做某些事情,然後你就有了…
報復。
我不反對這是一種可能性,但問題是是否有一個群體會達到臨界質量來采取某種行動。
好的,對。
因為,想想另一種情況。
另一種情況是,你將名字取為保守州的街道,德克薩斯州、佛羅里達州,或者可能是賓夕法尼亞州。
舉行一場盛大的遊行,像為國王準備一樣,對吧,將唐納德·特朗普遊行過街。
某件事情,基思、唐納德和喬·拜登快樂地支持為其發生付錢,因為他是前總統,也是因為這顯示了團結和國家認同。
這本來是一個真正將整個國家團結起來,結束某種雙極分裂的機會。
這本來是可以的,正如你所說,仍然會有一群人相信某種深層國家行動。
而且你又是對的,可能會有後續的暴力。
我認為所有這些都是可能的,但也有可能會朝其他方向發展。
共和國全國委員會仍需確定新的候選人。
所以從那天起事情會有所不同。
非常有趣。
那麼回到小屋,那個人已經來出來了。
他們理解這種視角和感知的概念。
我真正想表達的是,我試圖幫助人們擺脫他們所厭惡的生活,走向不管他們如何定義的對齊生活,以便他們可以過上自己想要的生活。
這樣他們才能開始將世界向有利於他們的方向傾斜。
我故意使用這個“向世界彎曲”這個術語,因為這是我在我遇到的企業家中學到的東西。
就擁有最多權力的那些人來說,他們明白他們所生活的世界是可塑的。也許這就像打破你的小屋的比喻。他們明白自己可以提出一個理念,追求目標,並在過程中說服他人。彎曲世界來達成自己的目標。這正是我希望裝備現在正在聽的人們的能力,能夠彎曲世界,或讓世界成為你想要的形狀。
我想到了兩件事情。首先是我在CIA學到的一個教訓,我至今仍在與高管和企業家進行培訓時教授,CIA警告我們不要陷入所謂的完美悖論。完美悖論和完美主義並不相同。完美悖論是指你不斷對一個計劃進行增量改進,但你實際上卻從未付諸行動。因此,你在尋求完美,並做出了真正的改進,但你卻沒有真正採取行動。因此,你的改進影響並未得到感受。他們警告我們不要被這個完美悖論所困住,因為你可以想像,如果你在為某個操作進行規劃,開始時是非常容易的。我們怎麼才能讓它好5%?怎麼才能讓它好2%?怎麼才能讓它好1%?如果明天的情報給我們帶來了新信息怎麼辦?如果第二天的情報給我們帶來了更好的信息,那麼你就會被困在這個悖論中。相反,他們告訴我們要投入到一種叫做通過執行追求卓越的活動中。通過執行追求卓越的理念是,通過執行,你會犯錯誤,然後你會改善這些錯誤,因為你將再次執行。因此,你的卓越來自於執行。
以9/11為簡單的例子,9/11之後,布什總統宣告戰爭。人們立即被部署到阿富汗和巴基斯坦的山區。這是否是有計劃的行動?是的。在大約48小時內。然後他們就被部署了。然後你看到有準軍事人員騎在馬上,牽著驢子在山中運送東西。這一切只有通過執行追求卓越才能實現。把他們送到現場,讓他們從那裡找出解決辦法,因為風險非常高,影響必須立即感受到。所以,針對你的問題,我們要如何給人們彎曲規則,彎曲他們周圍世界的能力?那就是理解執行中有卓越,還要理解完美有悖論。因此,如果你想感受到影響,你不能一直規劃。你必須採取行動,並且必須理解你所採取的行動可能只是未來某一天的20%。但是今天,你要承擔風險,犯錯誤,並獲得你所需的影響。
我想到的第二件事實際上來自於,我有一位我經常合作的億萬富翁客戶。他在和我談論這個想法的時候提到…億萬富翁。我以前從未聽過這個詞。我知道它的意思。我有一位億萬富翁客戶,他和我一起工作,試圖解決他從小就受到的創傷所帶來的一些挑戰,以及這些創傷在他的個人生活、商業生活及其他方面所產生的影響。他達成了一個了不起的突破,他像接受治療的人、顧問和配偶,因為他結過多次婚,他們都告訴你要面對你的痛苦,對吧?你必須面對你的創傷。你必須走過這一切。你必須承擔重擔,才能治癒。而我所教的,正是CIA所教的,為什麼你要經歷某種事情,當你可以繞過它呢?
因此,如果你在試圖接受、恢復、理解並治癒你的母親在你七歲的時候欺騙父親的事實。你無法改變它。通過努力克服它,你可能會學會接受。但這有什麼意義呢?相反,你可以直接繞過那種痛苦,然後你可以說,我的媽媽背叛了我的爸爸。因為這樣,才發生了這件事,然後還有因為那個,所以我成為了一個獨立、自給自足的人,不依靠我母親或我父親。現在我非常成功,因為所有重要的只有未來。我無法改變過去。他自己領悟到了這一點。我覺得這是一個強大的視覺,因為我們經常認為,從這裡到那裡,如果中間有這麼多麻煩,我們就必須經過這些麻煩。而事實上,你也可以繞過這些麻煩,直接到達目的地。你不必治癒。你只需要接受、理解、認識,然後向前邁進。
那麼他做了什麼?他試圖克服他的創傷。在那個具體的例子中,他是怎麼繞過它的?在那個具體的例子中,他回到了他所經歷的創傷事件。而他所意識到的是,如果他的母親沒有背叛他的父親,那麼隨之而來的多米諾效應可能從未會讓他創辦最終使他成為超高淨值人士的業務。一旦他建立起這種聯繫,他就想,哦,該死,我很慶幸我的媽媽背叛了我的爸爸。因為現在我的女兒得到了照顧,我的兒子得到了照顧,我的妻子得到了照顧,我有500名員工得到了照顧。我在四個不同的國家做生意。每個人都得到了照顧。不過,這是否需要一些時間,來自於發生的事情和你現在所在的位置之間?因為你知道,我昨天坐在這裡,和一位四月失去他18個月大兒子的男士聊天。而在那種情況下,這真的很難,Francis Ngane,他是一位UFC冠軍。
在那種情況下,試著找到解決辦法是很困難的。這是幾個月前的事。對於悲劇而言,根本沒有任何迴避的方法。那是失去,極少數人會真正理解的失去。感謝上天,我們不知道這會如何在未來影響他。我們唯一知道的是,這在當下對他造成了傷害,對吧?
想想所有那些著名的故事,以及你遇到過的所有著名的激勵型領袖,他們的過去都有某種悲劇。其實,這有點好笑,因為我提到了一位失去兒子的父親。我認識一位名叫 Mo Gorda 的人,他曾是 Google X 的前負責人,他的兒子在一個應該只需要十分鐘的例行手術中去世了。這次手術卻奪去了他的兒子。然後他辭去了 Google 的工作,去尋找什麼是快樂。
當我在播客中詢問他時,我問他:如果可以的話,你會讓你的兒子回來嗎?他說不會。如果你回去,會改變發生的事情嗎?他說不會。這很重要,因為理解當你為成功而生的時候是很重要的,因為並不是每個人都為成功而生。很多人只是為平庸而生,很多人只為基本的生存而生,許多人則是為痛苦和苦難而生。然而,當你是為成功而生時,你不能對過去發生的事情感到後悔,因為抹去或改變它會讓你失去過去的自己,讓你變成現在的你,而你現在的自己是成功的。
你認為有些人是為成功而生的嗎?當然,我認為人們是為成功而生的。這在現實中意味著什麼?我如何知道自己是否為成功而生?我認為從經驗上來看,有很多證據表明你是為成功而生的。但我說的是現在收聽這個的 Dave 或 Janet,他們要怎麼知道自己是否為成功而生?
我發現,不僅在我工作的客戶中,也在我參加過的實際 CIA 現場行動中,這一點幾乎是一致的。我之所以將客戶與間諜相比,是因為間諜就是生活在小屋裡,透過窗戶看到外面有更好的東西的人。你不能讓一個生活在無知小屋裡的快樂人相信叛國是一個好主意。因為他們非常快樂。一旦某人非常快樂、非常滿足,他們就不再渴求任何東西。所以你無法用金錢或騙術讓他們告訴你秘密,因為他們對自己所處的環境非常滿意。
因此,間諜是一個場域中的資產,他們相信那邊可能會有更好的東西。一個真正的為成功而生的客戶也相信存在著更好的東西。兩者之間的區別在於,這個人是可以被操控的。哪個人?那個渴望逃離小屋的場域間諜。那個人可以被操控,然而一個好的客戶則是懷有懷疑,並意識到有人試圖操控他們。因此,他們在尋求指導,在尋找一些可以驗證的東西,他們在尋找一些可以證明的東西。這就是我如此緊密地比較這兩者的原因。
兩者都是為成功而生,因為他們已經知道環繞他們的世界不止這些。他們已經知道有什麼東西在限制他們。他們已經知道存在一個障礙。而通過意識到有一個障礙,這使得他們想要跨越或打破這個障礙,這就是為成功而生的意思。這意味著你知道有東西在阻礙你,而你想要克服這個阻礙。
所以我現在在想,前幾天我坐在倫敦的一輛黑色計程車裡,因為他們的工作性質,很多計程車司機都會聽播客和廣播,所以我和他們有很多對話。有時候他們會認出我,說:“我在聽播客,我很喜歡。”然後他們會說:“我想創業,我有這個主意和那個主意”。當你談到他們知道外面有更好的東西,但卻被某些東西所阻礙,能否談談那位黑色計程車司機在生活中的感受?我舉這個例子是因為我真的希望你能引起他的共鳴,讓他知道你在對他說話。讓現在聽這段話的人知道他們可以說,這是我。
當你被訓練為成功時,但卻在我們的西方社會中被條件所限制時,你知道有更多的東西,你希望這是真的,但你也相信必須有一個過程、一個路線圖、一個食譜、一個計劃來達到那裡。這就是我們所謂的認知失調。你不相信你所聽到的一切,但你又不知道還有什麼其他的信仰。因此有這種不和諧,這種挫折感。如果你想知道那位黑色計程車司機的感受,他們每天都感到沮喪,因為他們知道有更多的可能性,他們想要更多,但他們只是不知道該怎麼辦。
更糟的是,他們可能已經嘗試過了。天哪,這對我來說是一個令人心碎的故事,一個商業上的悲劇故事。我在俄勒岡州的波特蘭,和一個24歲的小孩坐在一起,他在一間啤酒廠打工,我當時38歲,這個小孩非常年輕,而那位拜訪的間諜當時才兩歲。我和這個小孩坐在一起,他沒有任何雄心壯志。他在啤酒廠做兼職,對此感到非常滿足。他住在四個室友的地方,從下午兩點開始喝啤酒。有趣的是,他真的很好相處,但他完全沒有目標、沒有抱負、沒有渴望。
當我問他,他的父母做什麼時,他回覆說:「哦,我媽媽在我們的農場上經營著自己的生意,在哪裡來著,可能是愛達荷州之類的。」
我問:「哦,她做什麼的?」
他說:「嗯,她只經營了幾年的生意,但她會為其他農戶的家庭提供餐飲服務。」
所以她會做五到七頓晚餐,然後賣給其他農夫的家庭,這樣他們就有多餘的食物,讓那些家庭的妻子可以照顧她們的七個或十二個孩子。
我說:「哦,這很有趣。如果你媽媽是個企業家,那你為什麼不想成為企業家呢?」
他說:「哦,因為她真的給了我很大的啟發,剛開始我也想成為企業家,但問題是我媽媽從來覺得自己不成功,因為她失敗了。」
他說:「我媽媽經營她的餐飲業大約三年後就失敗了。」
我說:「那為什麼你會說她是個企業家呢?」
他說:「因為在我看來,她就是。她創辦了一個生意。她經營了三年,做她喜歡的事。她是一個企業家。但是最終,她所有的努力還是失敗了。」
所以他的理由是,為什麼還要嘗試呢?但他依然敬佩他媽媽是個企業家。
讓我感到沮喪的是,外面有這麼多企業家在嘗試和失敗。有些人經過兩三次失敗後就停止嘗試,接受了現狀,覺得這就是界限,這就是必須要這樣的方式。他們甚至沒有意識到,再多一兩次或是三四次的嘗試,就可能是他們取得重大突破的時候。他們所需的只是個配方。
所以我每天生活的目標就是再讓一個人遵循這個最簡單的配方。
你最喜歡的案例研究是什麼,關於某個遵循配方改變了他們生活的人?
在我的公司?
是的。
我最喜歡的案例研究是我自己。
是的。
因為我是每天享受其好處的人。我有很多人取得了相當驚人的成功。我有一位紳士最近寫信告訴我,他在他三十多歲的時候,人生第一次擁有了一份六位數的工作。他是一名工程師。他寫信告訴我,我們公司教給他的框架幫助他獲得了31,000或32,000美元的加薪和升遷至他公司的高級職位。而在過去五年,他一直要求升遷和加薪。他的上司總是告訴他不行,或者他不符合資格,或者不適合。但是他開始實踐我們的某個框架,九個月後就獲得了升遷,沒有請求。
是哪個框架?
他沒有告訴我是哪個框架。
哦,他告訴我這是來自我們的數學。我們有一個名為「運營思維」的大師課程。在這個課程中,我們教授許多影響力框架。所以這顯然是他運用了某個影響力框架。我最近還有一個案例,我們在拉斯維加斯舉辦了名為「Intel Edge」的活動,邀請來自情報界的多位講者。我有一位FBI講者來參加。我有一位綠弓兵來參加。我也有一位運動科學家來參加。最近我還有一位非常好的朋友,他是一位艾美獎得主的新聞記者和調查記者來參加。
我們在拉斯維加斯教導數百人。我們有一位來自Intel Edge活動的人寫信給我們。他是一位波多黎各人,名叫艾曼紐。如果你在聽,我愛你兄弟。
但艾曼紐剛剛和他的妻子迎來了第一個孩子。在擁有孩子的第一個月裡,他的公司裁掉了他。所以他面對了所有的生活變化。一個新生兒。他很驕傲,也非常興奮成為父親。然後他面臨失業。他運用了我們的框架,特別是我們關於鏡像和贏得面試官,而不是贏得面試的框架。大約在他被裁後的三個月,他在一個科學實驗室找到了新工作,薪水比他以前賺的都要高。
他來了我們下一次的Intel Edge活動。大約十月我們見過他,他在三月又回來了一次。
當他回來告訴我們這個故事時,我整個團隊都興奮不已。我的整個團隊都很興奮,因為我們都見過他給我們展示照片的時候。而且我們都看到了他發給我的郵件,裡面說,「我的公司裁掉了我。我不知道該如何照顧我的家庭。」然後我們又見到他,這時他的樣子是,「伙計們,你們永遠不會相信發生了什麼。我做了一件事。我遵循了你們的鏡像示例。我贏得了面試官的青睞,現在我有了這份否則不會得到的工作。」
這些是我非常幸運能接觸到的故事。我有我的客戶服務團隊,甚至我的高層團隊。我們不會看到所有的推薦信,因為它們發生得太頻繁了,我們變得有點麻木。我喜歡這些故事的發生,但我對它們的發生不感到驚訝,因為這些配方的確行得通。
這些配方因為在CIA的中心進行了精煉而能夠生效。它們已經存在了很久,只是從未與公眾分享過。我想我喜歡的原因是,我在學校有兩個科目特別擅長,或者說至少是我喜歡的,所以我在這方面更好。對我來說,能在某方面出色,這意味著我在學校並沒有上過很多課,所以我在大多數事情上表現都不好,但我上過的兩門課是心理學和商業學。在非常年輕的時候,可能是14歲的時候,我的腦海中就植入了一個觀念,這是我一直在重複的。我現在31歲了。
我想自從14歲以來,我每年肯定重複過這句話或這個短語十次。其實,這一切的關鍵在於唯一阻礙我成為世界上最偉大的企業家、慈善家和銷售員的,無非是一群人。很早以前,我心中就有一個想法:生活的障礙、獲取財富的障礙,無論你想要什麼,其實都只是人。
所以,如果你能理解人以及如何影響他們,那麼你就擁有了進入這座城市的鑰匙,這就像隱喻性的「城市」。因此,當你提到這個影響框架時,我想這可能是最重要的話題。因為A,你是否同意我所說的?你心中是否也有這樣一個基本的觀念,那就是一切都只是人。然後B,我很想討論我們如何影響他人。
所以,是的,我同意你的看法,阻礙我們的只有人,而我們必須記住我們自己也是人。因此,我們也是問題的一部分。影響框架是獲得自己想要的東西的強大框架。我認為開始的地方是,因為並非所有的框架都是簡單的。請記得我們之前談過有基礎框架、兩步框架,然後是十二步框架。需要理解的是,所有框架之間都是相互嵌套的,就像俄羅斯套娃一樣。因此,當你學習任何與影響相關的框架時,你還必須學習其中的子框架,以便能夠執行整個框架。
但真正的起點在於理解影響和說服並不是同一回事,對吧?說服是當你主動將能量投入到改變某人想法或讓某人採取某種行動時發生的事情,而影響是在你不說話時所擁有的東西。因此,我可以坐在這裡試圖說服你和我一起去吃晚餐。但那不是影響,這是說服。影響是當世界上發生某些事情,而我是你腦海中出現的那個人。你可能會想,「我想知道安迪對此有什麼看法」,這可能不會發生。但希望有一天如果我獲得足夠的影響力,它會發生,對吧?這就是區別。說服需要能量,影響是被動的,它不會自動發生。它需要大量的經驗、參與、評估、能量和信任。需要付出很多努力,才能讓某人達到你對他有影響的地步。但這有一個框架。
有框架和框架中的框架,我樂意教你如果你想學習這些。是的,無論你認為對我和我的觀眾最有用的內容是什麼。我會從最低的地方開始。
如果你把影響看作一個雨傘,最低的地方就像是在這個雨傘裡面的子框架,然後裡面還有一個第三個框架。所以我們將先從這個框架開始,然後再擴展。這個框架叫做「意義建構」。因為如果我想影響你,或者如果你想影響我,我們必須理解我們關係的動態。這意味著我們之一必須處於權力之中,而另一方必須服從於另一方的權力。這就是意義建構的整個目標。
因此,我們從這個框架開始。在意義建構的框架裡,如果你想像成一個杯子,對吧?意義建構就像一個圓柱,就像你用水充滿杯子一樣,你會用意義來充滿這個圓柱。杯子的底部三分之一是我們所稱的「回避」。這是每段關係的起點。每當你遇到一個新的人,你試圖回避那個人。即使你不想承認,你的第一個想法也是這樣。不,我會承認。這確實是我生活的本質。這是每個人類的天性。我們會回避新事物。所以第一個三分之一是回避。你必須填滿水。你必須投入足夠的時間和能量去建造這段關係,才能越過底部三分之一。現在,你在形成意義。
接下來的三分之一叫做「競爭」。競爭是關於信息、觀念和能量的交換,因為在一個交換中,你正在建立關係。即使你們在爭論,即使你們意見不合,即使你討厭對方,並在他們面前大喊大叫,你仍然是在對那個人投入能量。而如果你真的不在乎他們,你會直接完全避免他們。最後三分之一叫做「服從」。你進行競爭的整個原因是為了讓某人最終服從。服從是識別權力動態的部分。因此,我們已經在競爭中投入了如此多的時間,以至於現在我們不再爭論和打鬥了。現在,我們開始理解我們的關係。
你聽過這句話,「我們就同意保留不同看法」。事實上,那是意義建構圓柱的頂端。你已經填滿了杯子,最後的結果是,我們將同意保留不同看法。這實際上是對彼此在你們競爭的事物上的立場的一種相互理解。但你仍然是一個整體,你仍然對這段關係有所投入。因此,意義建構就是填滿那個第一個杯子,因為現在我們知道,通過這個階段的結論是,我們是一起面對這一切的。我為你注入了水,你也為我注入了水,如果人類最厭惡做的事情,就是浪費自己的能量。因此,我對你投入了所有的能量,你也對我投入了所有的能量,現在我們之間有了一個動態。一旦有了意義,一旦我們理解(這一點很重要),如果我們同意保留不同的觀點,那麼我們就在這個特定主題上作為彼此的同儕理解了我們的關係,無論是政治還是其他事情。
這並不意味著在談論家庭、商業或其他任何事情(例如運動)的對話中,我們是平等的夥伴。但我們之間有足夠的關係,現在我們可以談論這些其他事情。因此,如果我想要建立影響力,或者你想要建立影響力,我們首先要做的就是不讓別人避開我們。我們必須突破避免的藩籬,然後我們必須與他們競爭,使他們投入時間和精力到我們的關係中。接著,我們必須達到某種程度的遵從,即使這只是一種遵從,願意坐下來聽我分享你已經知道的將會不同意的意見。這仍然是遵從。這是為一個我們稱之為「認識-喜歡-信任」(know-like-trust,KLT)的次級框架打下的基礎。認識-喜歡-信任在社交媒體世界中實際存在,這讓我感到驚喜。認識-喜歡-信任始於發現。如果你不知道某樣東西的存在,你永遠無法喜歡它,因為你甚至不知道它存在。一旦你知道某樣東西存在,你就必須決定你是否喜歡它。那麼,你如何通過這種避免、競爭、遵從、意義建構的過程來決定是否喜歡它呢?因為當你發現某樣新的東西,它是新的,所以你會試圖怎樣?避免它。你明白我的意思嗎?在你經過遵從的意義建構階段之後,基本上你會喜歡你所接觸的任何東西或任何人。也許你不會非常喜歡他們,像是你的好朋友,但你已經投入了這麼多的時間和精力在他們身上,因此你會喜歡他們。我們在CIA所知道的秘密是,大多數人並不理解,並不是必須非常喜歡某樣東西之後才能開始信任它。你聽過「墜入愛河」這個詞。還有一個非常真實的詞叫做「墜入信任」。你只是花足夠的時間,長時間下來,而發生的事情是,甚至在你沒有意識到的情況下,你開始信任和你在一起的人。這就是影響力的開始。即使我錯了,即使你在每一步都與我意見相左,即使你唯一喜歡我的地方是在星期五晚上外出喝酒,當我們討論、爭論和互相抱怨政治時。你仍然喜歡星期五晚上去酒吧和我一起分享一杯。你仍然喜歡和我一起看我們的兩支不同足球隊比賽。因此,由於你足夠喜歡與我在一起,總有一天我會在某些方面贏得你的信任。也許這是因為我是唯一願意和你一起喝酒的人。於是,在某一瞬間,你決定告訴我你有多討厭你的老板,而現在我成為唯一知道你實際上討厭你老板的人,這可能是任何事情。你將會墜入信任。我們都會墜入信任。這是人類天性中的一部分,我們討厭的就是我們信任錯誤的人。這發生在我們每個人身上。所以某人可以在影響力上信任你,即使他們不喜歡你嗎?正確,因為他們會對你投入足夠多的時間,讓他們相信某些事情是可預測的。想想你不喜歡的某個人。想想你真心不喜歡的某個人。還有沒有他們身上你會信任他們去做的事情?也許不是會特地為你做的事情,但有些事情你會相信他們會去做。我已經知道那個人會對我的孩子說些蠢話。我已經信任那個人會把他們的垃圾桶放在我車道的盡頭。所以這真是很有趣,因為我們通常認為信任只是個正面的術語。信任是模糊的。這是一個不偏不倚的術語。它並不意味著好事或壞事。它只是意味著一個可預測的結果。你知道我在你說話時思考的觀點嗎?我隨意地想到個人品牌和LinkedIn,因為我在考慮個人品牌策略。人們在LinkedIn上發表各種看法,我在想,在你所說的背景下,人們是否喜歡我所說的內容重要嗎?如果我每天都在LinkedIn上發表另一個看法或表達我的意見,我是否能在我的受眾中建立信任,即使有很多人與我意見相左,還是說有某種類型的內容或個人品牌策略最終會建立更多的影響力?我喜歡這個問題,因為你提到的正是我們所稱的極性力量的框架。如果你想創造力量,如果你想創造吸引力或吸引,這就是力量,你必須進行極化。你必須堅持某種立場,因為如果你不堅持某種立場,沒有人真正知道你相信什麼。因此你必須極化。就你的觀點而言,在LinkedIn上有很多人,在Facebook上、Twitter上或其他地方,有很多人在那裡高聲喊叫某些事情。他們在表達觀點,但卻被所有其他在那裡表達觀點的人淹沒了。皮爾斯·摩根、伊隆·馬斯克,你知道的。那些都是已經具備影響力的人。好吧,但就皮爾斯·摩根而言,他獲得影響力的一部分是通過極化。成為極性,通過極化,並且不害怕別人告訴他他們不喜歡他。更好的是,我希望人們告訴我他們不喜歡我。這甚至更好,因為當你驅動極性,驅動極端反應時,你會創造敵人,但你也會創造朋友。
當敵人攻擊時,朋友們會怎麼做呢?
他們會防禦,對吧?
所以當你為某件事站出來,即使只有一小群人同意你,
他們仍然會防衛你,仍然會支持你,仍然會投資於你。
這意味著他們正在從逃避、競爭、遵從的階段,轉變為非喜好信任。
然後當他們防衛你時,他們不禁會建立信任,因為他們在防衛什麼呢?
他們正在投入精力保護你,所以他們會更加信任你。
當那群人信任你,而其他非競爭性的人、旁觀者看到
有些人在攻擊你,有些人在捍衛你,
這使他們感覺他們必須在攻擊你和捍衛你之間做出選擇。
有沒有一種正確的方式來為某件事發聲?
又有沒有一種錯誤的方式來為某件事發聲?
我之所以這麼說,是因為你在發言時,我在想我的朋友。
我的朋友在 LinkedIn 上非常糟糕。
他在 LinkedIn 上表達的觀點非常不一致。
我給你舉個例子。
多年來,他一直有一個關於酒精不好並且他已經戒酒的說法。
但隨著世界盃的到來,他在 LinkedIn 上發布了消息,世界盃在中東舉行,他認為中東應該允許人們盡情飲酒,並對那些認為酒精不好的宗教觀點發表反對意見。
所以他說,人們應該在中東贏得比賽後可以盡情飲酒。
但他的另一種觀點一直是酒精不好。
那麼,為什麼人們會酗酒呢?
所以這種不一致性真的讓他陷入困惑,我想。
這顯示了為什麼他可能沒有多少影響力。
因為人們不知道他的立場在哪裡。
所以沒有立場可言。
像是有些人支持他,聽你講故事的時候,
就某種程度上來說,你會對他感到驕傲,當他表達…
我最初是因為他清楚自己的立場才去的。
但每日的看法都不一樣。
而這就是你損失影響力的原因。
因此,他透過不展示兩極性而削弱了自己的力量。
他應該堅定自己的立場。
即使這個立場不受歡迎,甚至不受喜愛,
如果你堅持在一個地方,並傳遞一個明確的兩極化信息,
一些人會支持你,一些人會攻擊你,
這樣一來你無論如何都會受益。
這是我喜歡 YouTube 的原因之一。
我相信你也已經發現了。
對於那些想在 YouTube 上賺錢、增長觀眾或做任何事情的人,
需要理解最好的評論通常是最糟糕的評論。
因為有人插話並且對某件事情發表負面意見,
這只會激發更多人進來留言。
而且你知道嗎?YouTube 需要評論。
他們只想要互動,因為互動意味著人們在這個平台上。
當點贊和點踩之間出現分歧時,
這意味著有兩極化的內容,
這意味著會有更多的人留在這個平台上,所以他們會更廣泛地傳播。
所以你不能害怕去產生兩極化的觀點。
你必須勇於迎接兩極化。
我們在 CIA 使用的方式是,當你在與一名間諜交談時,
當你想讓某人背叛他們的國家時,
你必須能夠提出一個兩極化的問題,以了解
他們是否會暗示自己會成為叛徒,
或他們是否是堅定的支持者和民族主義者。
但如果你要真正發展這種關係、
這種說服他們背叛的力量,
你必須測試這個界限。
這讓我想到品牌,因為你知道,
有很多品牌通過為某件事發聲,通過兩極化而表現得非常成功。
在我的播客中,簡·沃倫談到了她的品牌 Demologica。
她告訴我,“你必須願意惹怒80%的人才能得到你的20%。”
她說,“你不需要人們喜歡你。”
她說,“那不是一個品牌。你需要他們愛你或恨你。”
她說,“那才是一個品牌。”
這真是天才,完全正確。
她在談論的是兩極化。
她在討論非喜好信任過程
以及讓人們超越喜愛,進入愛或恨之間。
如果他們愛你或恨你,
那麼他們就在非喜好信任過程的信任一邊。
他們要麼信任你所說的話,
要麼信任他們會討厭你所說的話。
但無論如何,他們都在非喜好信任的信任部分。
我曾經是個在自己臥室裡建立自己事業的孩子。
我常用的一個網站是 Fiverr。
Fiverr 是 F-I-V-E-R-R。
而 Fiverr 剛剛推出了一個我認為會改變遊戲規則的服務,
對於任何尋找優質自由職業支持的人來說,
無論你是在建立產品、創造公司,
還是在進行項目時,都非常有幫助。
它叫 NEO。
你可以和一個名為 NEO 的 AI 代理進行對話。
告訴他你面臨的問題,它會幫助你尋找解決方案,
即它會幫助你找到完美的自由職業者
來為那位完美的自由職業者撰寫簡報,
而你所需要做的只是清楚地表達你的需求。
它會為你挑選,會將你們聚集在一起,
並會根據你的對話隨著進展更新搜索結果。
幾天前,當我需要為一個項目尋找平面設計師時,
我使用了 NEO,得到了完美的自由職業者,
還省了大量時間。
現在就去看看吧,去 fiverr.com/diary
自己體驗 NEO 的功能。
那麼還有什麼我需要了解的關於影響力和影響他人的呢?
你說說服不等於影響力,另一個是什麼,影響力?
影響力,是的。
說服和影響是兩回事。
那麼說服又是什麼呢?我該如何說服別人?
說服是一個過程,因為它其實只是一個觸發情感反應的問題,
然後再圍繞著那個情感反應引導理性思維。
老實說,說服在世界上存在得比影響更多。
說服就是廣告中的一部分。
說服就是你看廣告時發生的事情。
說服就是當你試圖說服你的孩子們在晚上刷牙
或者有一天你會說服你的孩子們在晚上刷牙的情形。
這一切都是說服,因為你正在創造一個情感訊息。
這是一個關於訊息和敘事的問題。
你正在創造一個情感訊息,這個情感訊息旨在
觸發你所談論的對象的某些情感反應,
然後你改變訊息本身,但你觸及的是相同的情感。
你這麼做的原因是,當他們接收到足夠多
相同的情感訊息後,
他們會開始發展出一個認知的理性敘事,而這個敘事是他們自己認同的。
對於深層政府的敘事來說,是許多關於為什麼你不能相信政府的情感訊息的結果,
然後所有那些情感訊息變成了某個人或某一群人想,
如果我不能相信政府,那我能相信的就是
政府不能被相信,因為有一個影子政府,對吧?
所以這就是你基本上如何說服某人的方式。
所以如果你想說服某人來你的咖啡店購買,而不是他人的咖啡店,
你想說服某人購買一輛斯巴魯,而不是一輛日產,
你想要立即說服某人從你的銷售渠道購買,而不是等到你的歡迎系列中的第三封郵件。
這全都在於能夠設置一系列情感訊息
驅動一個理性敘事,讓他們自己決定,
把他們帶到採取你希望他們採取的行動的地方。
給我一個例子。
好吧,假設你我正在嘗試銷售…
這個「我手腕上的哭泣」標籤怎麼樣?
我有一個標籤投資者標籤贊助商。
這個「我手腕上的哭泣」怎麼樣?
你了解「哭泣」怎麼運作嗎?
它是什麼?告訴我它是什麼。
這是一個健身追蹤器,但它也是一個睡眠追蹤器。
它是一個壓力追蹤器。
追蹤我的心率變異性。
所以它是生物數據。
對。
它將你的生物數據同步到一個方便的地方。
對。
如果我的朋友接受了,我也可以看到我朋友的生物數據。
所以我們可以稍微競爭一下。
所以它提供了問責制和一種共同的使命。
對,以及社區等等。
對嗎?
所以如果你想說服人們購買你的標籤贊助商、標籤產品、標籤投資者,
它的名字是什麼?
「Woop」。
對。
我們想讓人們購買「Woop」。
「Woop.com」。
對。
所以…
Slash-D-O-E-C。
完美。
所以如果我們想讓人們購買「Woop」,我們不會告訴他們買「Woop」,因為它是一個很棒的
生物追蹤器,能追蹤你的心率、追蹤你的睡眠和追蹤你的體溫。
我們不這麼告訴他們,因為還有其他工具可以做到這些。
我們必須給他們一些情感訊息。
對?
所以首先,我們將選擇我們想要為之創造情感訊息的受眾。
我們都愛著我們的妻子。
所以讓我們談談那些處於嚴肅或承諾關係中的人。
我非常關心我妻子的健康,她是否睡得好,她是否壓力大。
所以現在我想要創造一個情感訊息,告訴人們「Woop」將如何幫助我讓我的婚姻
變得更好,因為我能夠在不問她的情況下看到我妻子的感受。
每個男人都想能夠讀懂她的心思。
現在,人們感受到了一些東西。
對吧?
銷售。
這太驚人了。
再說一遍。
所以讓我們為同樣的原因想出另一個訊息,另一個情感訊息。
對嗎?
我真的不喜歡睡前時間,因為在睡前,我的妻子總是崩潰並對孩子們大吼。
她崩潰是因為她有一個艱難的日子。
我從一個艱難的日子回家,而我完全不明白她的日子有多艱難,那並不重要,因為現在是睡覺時間。
所以如果我擁有一個「Woop」,我就可以在回家的路上給我妻子打電話,說:
「嘿,寶貝,看起來你今天過得不太好,謝謝你的「Woop」。
為什麼你不花30分鐘,去泡個澡,先做你的全套自我護理程序,
我來照顧孩子們,我來做晚餐,這樣你就可以放鬆,然後你可以換我過來幫忙,讓我們成為一個團隊。
對吧?
「Woop」讓已婚夫婦再次成為一個團隊。
我喜歡這一點。
所以現在我們正在傳達讓丈夫和男朋友對「我已經愛她了。
我希望她成功,我還秘密知道如果她成功,我也成功,因為看看誰晚上和她上床睡覺?」
對吧?
這就是我們讓他們感受到的。
所以如果我們做四、三、四、五條這樣的訊息,即使它們只是銷售頁面上的要點,而不是電話電信團隊,對吧?
記得這麼做。
任何處於嚴肅異性關係中的男性最終會得出什麼邏輯、理性的結論?
他們會參加我們要做的30天免費試用。
這正是他們將要做的。
這是他們會以非常高的概率做的事情,這是有據可循的,
可以通過點擊、開啟率和觀看時間測量,因為你已經設計了一個有說服力的訊息。
人們通常會怎麼做?
品牌通常會出來說類似的話,「哦,他們會基於它的功能設定它?」
成功的品牌,因為只有成功的品牌才是真正的品牌。
成功的品牌會做我們正在討論的事情,但他們不會將這些系統化。他們會讓這些成為偶然的事情。我對廣告公司製作失敗的廣告(例如糟糕的廣告)感到震驚,因為他們只是隨意嘗試,根本沒有遵循一個系統。他們沒有遵循我們剛才談到的那個過程。創造一系列的信息,然後產生一個高概率的合理反應,然後找到一種方法來衡量這一切,然後將其系統化,然後根據你剛剛建立的東西擴展你的廣告支出。他們並不是這樣思考的。他們在想:“如果我們就談談這個呢?如果我們就談談這個呢?這剛在新聞上發生。讓我們談談這個。”他們沒有使用系統。大多數人出錯的地方不在品牌上,而在於年輕的企業家。出錯的地方是年輕的企業家對他們的產品過於狹隘,以至於忘記了行銷的四個P。產品只是四者之一。還有價格。還有地點。還有促銷。促銷是我認為應該與說服互換的那一項,因為如果你能以具有說服力的方式推廣某樣東西,那麼它的定價、放置位置以及產品本身根本無關緊要。人們會購買它,因為市場上有各種需求。人們出錯的地方並不是他們不想嘗試,而是他們沒有意識到單純談論產品的好處,即產品的合理好處並不能產生說服力。說服力始於一個情感信息。那麼,如何將這一點轉換到人際關係的上下文中,例如我試圖說服某人……你之前提到過面試。你說你的一個案例研究是關於一位學會面試的男士。我該如何轉換這一點,以便我走進任何一次面試都能獲得工作?你認為每個面試官在尋找什麼?有人……好吧,我有兩個答案。 A,有人能勝任這份工作,然後B,是他們喜歡的人。這才是他們真正尋找的對象,就是他們喜歡的人。對的。我經常面試。我花了不少時間在面試上。當我不在做這個時,我基本上就是在面試人。我逐漸了解了自己的偏見,但你說得對,這完全取決於他們是否喜歡這個人。好吧,猜猜看。我剛剛教你了一個框架,讓你能夠讓某人喜歡你。對吧?我們毫無疑問同意。那就是獲得影響力的框架,不是嗎?不喜歡信任。我們通過了意義建構框架,讓你能夠從不喜歡轉變到喜歡再到信任。在意義建構的頂端,那就是當人們喜歡或投資於你時的階段。但面試官真正喜歡的,不是那些他們喜歡的人,而是那些和面試官相似的人。真的嗎?所以我保證你面試過的人中,你最喜歡的幾個,我甚至敢打賭你會在這次談話中承認,這將是我們的一個底線,你的招聘很大一部分是因為你在你所聘用的人身上看到了自己的特質。我是說,我不自覺地知道,但我完全相信這一點。因為當你看到某個人反映出你自己的特質時,你會立即經歷意義建構的過程,然後轉向喜歡和信任。很有趣。所以我們需要澄清這一點,因為當你說到我自己的一部分時,實際上有些部分的我會說,我永遠不會聘用。正確。但這不是你喜歡的那部分。那是你不喜歡的部分。你相信自己那部分不擅長這份工作。但你信任自己其他的某些部分能夠勝任這份工作,這正是你所追求的,對嗎?我還敢打賭,你聘用某些人是因為你知道他們在某些你知道自己不擅長的領域中很好。是的。所以所有面試官都一樣。全世界所有的面試官夢想的就是走進一場面試,桌子對面坐著一個幾乎和他們一模一樣的人,能夠愉快地交談,能夠產生共鳴,感受到瞬間的聯繫和化學反應,因為這樣就變成了一次愉快的面試。因為每個面試官都討厭走進一場令人疲憊、可怕、困難和痛苦的面試。這就是他們不喜歡的。而且大多數情況下,參與面試的人實際上並不是將要監督被錄用那個人的人。很多時候,他們只是個中介面試官。所以他們真正想要的就是找到一個在技術上符合資格的人,但在某種程度上與面試官本身有共同的基礎。我如何確保自己是那個人?你知道,我可以做什麼來確保這一點?假設你正在面試我,或者反過來,我有一個職位需要填補,你今天來面試。所以我要走過這個意義建構的過程,對吧?一旦我和你通話,我對你來說是新的。那麼這意味著我知道什麼呢?我知道你不想和我通話。沒錯。逃避。進來的時候假設。所以我必須不斷投入,才能度過這個逃避階段。那麼,我將談論什麼呢?我該如何參加這次對話?我將從你給我的語言和非語言信息中提取儘可能多的信息。我會看看你身後牆壁的裝飾,無論是面對面還是虛擬面試,我都會試著從我的環境中得出一些結論。我看到你在用iPad。我看到你實際上喜歡在你的iPad上寫字。
我看到你在 iPad 上寫字時使用不同的顏色。我也看到 iPad 下有一本日記。我可以推測那本日記裡面或者手寫的筆記實際上是用鋼筆和墨水完成的,對嗎?有一些事情我可以開始觀察。你在剃須的方式上非常講究,非常明顯地付出了努力。你的髮型看起來非常帥氣。非常感謝你。你得到了這份工作。你得到了這份工作。不,我不需要聽他的。這是你的工作。但我會從這一切中汲取靈感,用於理解過程中的競爭階段,因為我只需要讓你遵從我的願望,而我的願望就是得到這份工作。但我需要讓你遵從這些願望。我需要你和我進行一場競爭性的對話,這意味著你會投資在我身上,我也會投資在你身上。想想看,不要把競爭想成一個零和遊戲,有勝者就有敗者。我聽到競爭。我聽到爭辯。這是大多數人所聽到的。大多數人將競爭看作零和遊戲。某個人贏了,某個人輸了競爭。把它想得更像你最喜歡的足球隊的分組賽。就像紅衣隊和綠衣隊比賽,但他們仍然是同一個足球俱樂部。美國的棒球春季訓練也是如此。都是洋基隊,但他們只是互相練習。那他們在做什麼?他們在競爭。他們通過競爭磨練自己的技藝。他們在彼此的投球、打擊,試圖將對方出局,並在基地上抓住對方,但這一切都是為了自己。這一切都是在提升整個團隊的水平。這就是在理解過程中存在的競爭。我想用我的想法、我的觀點和我的問題來投資於你,我也希望你用你的想法、你的觀點和你的問題來投資於我,並且是的,有時候它們會不同,但在這些差異中,我們會找到共同點,無論我們找到的是差異還是相似之處,我們都在填充投資的杯子,以便達成一致。
好吧,給我一個具體的例子,告訴我你會怎樣讓我進入這種競爭狀態。好吧,我打算開始一個面試。大多數面試者期望面試官會問大多數問題。是的。我會挑戰任何進入工作面試的人,問比面試官更多的問題。真的嗎?比面試官問更多的問題,因為當你問問題,特別是開放性問題時,會讓你對話的那個人感覺自己很有趣,覺得自己很重要,覺得自己很特別,而猜猜在那一天的其他面試中,不會發生什麼?沒有人會問他們問題。所以如果你要面試我一份工作,我們通過電話聊過,我會說:“史蒂芬,非常感謝你抽時間與我交談。今天你的日子怎麼樣?”很好,謝謝你。我對這份工作感到非常興奮,但我有一個問題立刻想問你,就是當我在網上查詢你的時候,似乎你們的工作主要是市場營銷,但我不知道是什麼社交媒體市場營銷,還是像廣告那樣的互聯網市場營銷。你怎麼描述業務的核心功能?這兩者都有。我們做以上所有,付費市場營銷,各種類型的市場營銷。你最喜歡哪一種?我最喜歡的可能是社交媒體市場營銷吧。是因為社交媒體如此動態且不斷變化,還是你有其他原因喜歡社交媒體市場營銷?是的,我還認為在許多方面,它真的是未來的趨勢,我認為這是成長最快的媒介,所以這也是我們的重點。我也認為這是未來,我在社交媒體上花了很多時間,我的家人在社交媒體上也花了很多時間,所以我真的覺得如果你想與某人建立聯繫,你必須進入社交媒體世界,因為那感覺就像是模擬的關係。我完全同意。然後我會開始問問題。你會問一個問題,然後我會回答你的問題,但我仍然會繼續對你表達關注,通過提出問題。這會產生什麼效果?我從那次互動中走出來,而你問了我很多問題。我走出來的感覺是什麼?你告訴我。當人們問你問題時,感覺如何?感覺像是在建立一段關係。感覺像是你很關心。感覺像是你在來這裡之前已經仔細思考過。感覺像是你很有準備。感覺像是你對此很有好奇心。好吧,有兩個相反的情況。一個相反的情況是我不停地向你拋出問題,然後你離開,而另一個相反的情況則是有人一直在講話,就像你不停地向我提出問題。我有過幾次面試,我記得上週有兩次。我的部分反饋就是我基本上什麼也沒說,搞笑的是,我實際上和我的幕僚長說過,我說,“哦,天啊,這場面試持續了一小時,”然後我說,“天,我在整個過程中什麼也沒說,”而你知道我出來的感覺是什麼,出來的時候,我感覺如果這就是和他們一起工作的感覺,“我不想和他們一起工作,”因為我坐在那裡一個小時,這個人就像在看著我,而現在你說出來的話。現在,我有點明白為什麼我會這樣感受,因為你確實希望人們向你提問,而我認為這是,但我內心的另一部分擔心,這個人每天都會殺死我的耳膜,還是只是自我中心的部分,我只是想:“對我有興趣。”我不知道。還是兩者都有?首先,我並不是提倡不斷拋出問題,因此我希望確保我們不要讓任何人產生錯誤的印象,即快速的問題是一種可行的方法。
是的,我當時回答得很簡短,這就是問題所在。這一切都沒關係,因為在這裡要理解的核心是,你不喜歡被人對著講,他們一直在講,這意味著他們沒有問你問題。他們在我們的面試中,完全沒有問我任何問題,當我對他們說,“如果你們有任何問題想問我”,他們只問了我一個問題,但那其實只是為了接下來的二十分鐘話題鋪墊。我走了以後,合乎邏輯地向我的團隊解釋,我想,“我覺得那個人會很難相處,因為我覺得他會很讓人分心”,而這個特定的角色每天都要與我親自並肩工作,我只覺得,“天哪,我不會完成任何事情”,但也許那是前額葉皮質的影響。我認為你的決定是百分之百正確的,但我想做的是把這一過程與會問你問題的人進行對比。這是我經常體驗到的。所以如果人們問你問題,你在那些通話結束後感覺如何?我覺得他們更有深思,覺得他們更聰明,因為你進去面試而不問對方問題,這到底是為什麼呢?你還是在為整個人生對這家公司、這份工作以及這個人做出承諾。你想確保這一切都是正確的,因此一個聰明的人也會在面試中問我問題,因為他們重視自己。所以如果我想贏得你這位面試官的好感,而我想要的方式是讓你覺得你和我這兩個人是相似的,那麼你剛剛說的,為什麼不問一堆問題呢?這讓我想到的是,如果你想在某家公司工作一輩子,你應該進去時問一堆問題。因此,當有個人進來問你問題時,這就符合了這個人是深思熟慮的、這個人是有承諾的、這個人是負責的、這個人是在做我會做的事情。這意味著在意義構成的信任框架下,你將更快地對那個人產生信任,而不是對那些對你滔滔不絕的人。這正是我們所做的。我們並不是說每一位雇主都是適合你的雇主,但我們所說的是,如果你想把面試成功的概率從“不知道我的概率是多少”提高到“你有一個穩定且可預測的30%機會成功這次面試”,其實很簡單,只要帶著贏得面試官的想法進去,解讀他們的肢體語言,傾聽他們的語言暗示,關注他們談論的內容,反映和鏡像他們的行為以及用詞、語調、語速,然後運用這個提問的過程,開放性問題能夠給你更多的信息,這些信息你可以轉化為知識並再提出問題,從而創造出我們所談論的信息、知識和經驗的飛輪。這個框架你稱之為RICE,獎勵、意識形態、強迫、自我。你在說完這個之後,我開始在生活的方方面面看到它,甚至在面試的背景中,我最近也注意到了這一點。你能在我們開始談論之前解釋這個框架是什麼嗎?因為你解釋得比我好。RICE是一個我們用來理解所有人內心核心動機的框架,它是一個首字母縮略詞。R代表獎勵,I代表意識形態,C代表強迫,E代表自我。其核心思想是,所有人做任何事情的核心動機,這種動機,不是操控,而是核心動機,與這四個核心驅動因素中的一個主要因素有關,其他三個因素總是存在,但處於較低的水平。因此,就像你所說的,一旦認識到所有人都是被這四種核心動機驅動的,你確實會在各個地方都看到它。所以在這幾種驅動中,你上次對我說意識形態是最強的。沒錯。我想你接著說自我第一強。你說獎勵是第三強,而強迫則是最弱的。我之所以知道這一點,是因為我做過一次巡演,然後你在每個國家都說這些話,在台上大約兩分鐘。這事兒我真的很熟悉。我的記憶不太好。我已經對大約三萬五千人講過這個話題,在澳大利亞和其他地方。能與你一起環遊世界,我感到很榮幸。嗯,我有一些照片稍後會給你看,但作為這個過程的一部分,我真的開始在生活的其他地方看到它。因此,當我來面試一位候選人時,候選人會轉過頭來,我會聽到他們重複我在書中或在面試中所說的話。所以人們知道我非常支持實驗,比如,我會說我想提高我的實驗率,提升我的失敗率,我經常用到這個一個百分比這個術語來描述疆域提升和這種漸進式改進的過程。於是,我來到面試時開始注意到,人們在那些面試中會重複我在商業上的意識形態,而這真的有效。儘管我知道這一點。實際上,我做的一件事是回顧了我個人的歷史,看看我人生中改變的關鍵時刻。因此,在第一封電子郵件中,這封電子郵件讓我獲得了我的第一位投資者,將我從一個破產的小偷學生變成了一位商業人士,然後帶我踏上了我的使命。然後這是讓我獲得攝影設備的電子郵件,它幫助我啟動了商業的市場營銷。
這讓我獲得了價值約10,000英鎊的免費攝影設備。 而這兩封郵件都是我發送的冷郵件。 而考慮到你的框架,我回去試圖了解我在這些元素的獎勵意識形態、強制、以及自我方面的部署情況。 我認為它們在我的電子郵件中相當明顯。 所以我接下來要做的是。 我面前有這封郵件。 所以任何在視頻上觀看的人如果想看看我那個年紀的樣子,可以看看這封郵件。 我想讓你告訴我在獎勵、意識形態、強制和自我方面我表現得如何。 如果你願意,我會將這放在屏幕上,因為有螢幕錄像,你可以圈出你所提到的部分,讓其他人也能看到。
你好,先生。 我叫…我覺得我的名字拼錯了嗎? 這太棒了。 所以我的名字是史蒂芬·巴特利 (Stephen Bartlett),我可以明顯看出你在學業上掙扎的原因。 是的,我的拼寫不好。 我是一名來自英國的18歲男孩,肩上有創業的腦袋。 自12歲以來我經營了幾家小企業,並因此賺取了相對可觀的金額。 去年我因為是一名年輕企業家而被BBC的節目介紹,隨之而來我得到了幾個不錯的東西,但對我來說意義不大。 這真讓人尷尬。 在過去的四個月裡,我和一位朋友孜孜不倦地工作於一個我想與你分享的令人興奮的新項目。 看到你18歲的樣子真是太好了,兄弟。 我已經關注你的博客很長一段時間了,對你的故事也很熟悉,所以我希望能得到你對我所做的事情的意見。 這真是好東西。 你的博客、你的故事、你的意見。 這也顯示出你提前研究了他,這讓我感覺到你之所以接觸到這個人,是因為你已經知道你的故事和他的故事有相似之處。
正確。 他實際上也在同一個城市啟動過一個非常相似的學生網站,並且運行得相當成功,最後賣掉了。 一封郵件的擁有者住在瓦納卡,是一位非常富有的百萬富翁。 這個人也是在學校掙扎過嗎? 我其實不知道。 我對此沒有太多了解。 這對我來說非常有趣。 好,我會繼續。 文件中附上的所有設計都是我自己的。 這也很有趣。 你基本上是提前放棄了知識產權,並且顯示出你不僅僅是寫封郵件,這同樣也加強了自我和獎勵的元素,因為這個人無論如何從那份文件中看到的東西,都將會受益。 我在編輯者上做的,目前我在網頁設計方面完全沒有專業知識。 我現在的階段是尋找導師投資者,指導我使網站上線。 所以請告訴我你的想法。 這真是超級聰明。 不是在尋求投資者,而是在尋找導師,因為這樣做減輕了壓力。 所以如果他們閱讀到這裡,如果他們達到這個地步,你並不是在要求金錢。 你只是希望能獲得一些關注和指導。 告訴我你的看法。 雖然我們有過一些當地風投的調侃性報價,但我們仍在尋找合適的人。 在瀏覽了你的網站後,我相信你是那個人。 此致,敬禮,感謝你的時間,史蒂文·巴特利 (Steven, Steve Bartlett)。
這對我來說很有趣,因為你在提到他的所有成功時做了一個非常強的自我遊戲。 自我是你所依賴的最強的因素,顯示你是有意識的,顯示你知道這個人,知道他的故事會與他產生共鳴。 你可能還意外地,老兄,看到這裡的錯別字,你可能在他心中意外觸發了一種回報的反應。 或許有人在他不知道是否會有人給他機會的時候給了他機會,或者也許他在學校掙扎過,或許他有一個在學校掙扎的兒子或姐妹,因為你的錯別字真的相當顯著。 沒有人會讀這封郵件並認為你是一名受過良好教育的18歲年輕人。 你懂我說的意思嗎? 是的。 所以你可能真的在這方面有過掙扎。 你可能無意中發現了一些很棒的東西。 我不知道你是否還與這個人保持聯絡,但我會問這個問題。 我們有四個核心動機。 自我非常明確。 每次你跟他或這個人提到他們時,你都在撫慰他們的自我,而不是以顯而易見的方式。 但意識形態是最強的動機。 當我看到你說你是一位來自英國的18歲男孩時,我心裡想到的是誰不想給一個勇敢的孩子寫信的機會。 哪位百萬富翁? 哪位十萬大軍的百萬富翁,或超高淨值人士? 如果他們至少能收到這封郵件,誰不想至少給這位勇敢、冒失的18歲孩子一個機會? 因為你知道嗎? 我18歲的時候會做這樣的事情。 現在你可能在無意中觸及了意識形態。 是的,他做到了。 他在同一城市大致相同的年齡啟動了一個學生網站。 所以你已經知道你們之間會有共同點。 你在面試中不僅贏得了他,還充分利用了飛米框架。 那另一封電子郵件呢? 還有另一封在此,那是這封。 如果可以的話麻煩你看看它。 所以這是我發送的電子郵件。 我向每個我能想到的攝影器材公司發送了10封這樣的郵件,包括三星、松下等,並且在松下收到該電子郵件的48小時內,一位叫李亞 (Leah) 的人聯繫了我。 我剛才正在找你,所以我上了他的LinkedIn,看看他現在在哪裡工作。
所以,順便說一句,謝謝你,李,曾在松下工作,給了我一次機會。李從松下回復了你面前的那封電子郵件,問我想要什麼樣的相機。我們有一些退貨。我會把它們送到你的家門口。在那封電子郵件發出48小時內,一個裝滿相機的大箱子,對我來說就像是全新的相機,真的很棒,來到了我家門口,裡面有好幾部,這讓我能夠在我的業務早期階段進行市場營銷。再一次,這只是一封冷郵件。這真是太神奇了,兄弟。好吧,大家好。我叫斯蒂芬·巴特利特,我是一名19歲的學生,我參與一個即將推出的令人興奮的學生網站。所以在去年三月,我開始發展一個我有的想法,專注於將學生社區聚集在一起。一個月後,我得到了西北地區所有大學的支持,他們在每一步都與我們合作。我們現在距離網站的發布還有幾個月。我們收到了來自諸如多米諾和潛艦的公司大量支持,因此我們現在希望你們V.Ho能夠好心幫助我們。我肯定會為這一點劃上圓圈,因為你正在引發一點競爭。你等到最後再看看。這真是很聰明。並且你展示了多所大學的支持,增強了可信度。好吧。我的團隊由媒體與新聞學學生組成,他們對製作媒體內容充滿熱情。還有我們的網頁開發者,他喜歡建設有趣的網站。還有支持我們的大學及其學生會,還有我們的導師,他們是社交媒體和網路專家。你真的很清楚獎勵的重要性,因為你基本上在說,所有這些人都會知道你在幫助他們。所有這些大學、所有這些學生,媒體和新聞學,猜猜他們都需要什麼?相機。所以你真的很深入這個獎勵的議題,這真的很了不起。你還觸及了意識形態,因為如果這是一個競爭性的業務,它希望競爭。它不想落在潛艦或多米諾的後面。它希望能與潛艦和多米諾並肩作戰,尤其是在2012年,當時這兩家公司都是行業的強者。這將是一個全國性的學生網站,而我們網站的一個功能是來自學生社區的自製視頻內容。這可能包括學生採訪名人,學生評價學生活動以及學生記者報導新聞事件。為了實現這一目標,我們需要一台高清攝像機,並想知道Veeho是否會好心捐贈一台。作為回報,我們會在我們的網站上把Veeho作為贊助商展示。我們還會在我們製作的所有視頻的末尾宣傳這台相機和Veeho,作為一群年輕的學生。這對我們來說意義重大,我們會在每個機會中表達感謝。再次談到意識形態,談論學生並談論年輕人。這裡的確沒有真正的脅迫。我也想說,Ego並不是…你更關注獎勵而非Ego,因為你不知道李是誰。在我發送給投資者的那封郵件中是否有一些脅迫呢?就像我說的,我們收到了風投的幾個報價,這有點像在說我有其他報價。這種情況,但那不是脅迫。脅迫意味著你在利用羞愧、內疚或某種負面感受。競爭不是負面感受。競爭是我們建立信任的方式。好吧。那我提到我有其他機會並不是脅迫。你應該總是提到你有其他機會,即使你不總是有。這是那種你總是有其他機會的領域。你隨時都可以選擇停止嘗試。所以總是有其他機會。在像這樣的電子郵件中,是否有脅迫的地方,即Rice Frame框架中的C?是的,這是有其存在的地方,但你必須小心使用它,因為脅迫的問題在於,一旦你使用了它,你就違反了建立的信任。好吧。所以你基本上可以用一次。或者一旦你使用了它,你必須持續使用它,因為一旦它對你不再有用,那麼你正在脅迫的人就再次獲得自由。脅迫,想像一下,像是一個籠子。所以你把某人放進籠子裡,然後你可以控制他們,但一旦你打開籠子的門,他們就會跑出去,再也不會回到籠子裡。好吧。你提到了這四個影響力的C。我們已經涵蓋了嗎?我們正在談論的四個C是快速建立影響力的四個C,特別是在工作環境中建立影響力的四個C,對吧?考慮是第一個C,穩定性、合作和控制。這就是你的四個C。當你考慮考慮這個詞時,考慮意味著我站在你的立場,考慮你生活的樣子。你是我的上司,你是我的同事,你有家庭,你回家,你在努力運動,你在為生計而奮鬥,你在做我所做的所有事情。所以如果我比你更快考慮你的觀點,我就具有優勢。這就是第一個C,即考慮。這確實又是視角,對吧?這完全是視角。考慮在技術上是一個法律術語,所以律師都知道考慮是什麼,但對於我們這些沒有上過法學院的人來說,卻不認識到考慮是視角的另一個詞,但它也是一個法律術語,代表著同樣的東西。穩定性是保持一致的行為。
強大的地方在於,實際上很少有人能夠一致。大多數人是缺乏一致性的。想想你在 LinkedIn 上提到的那位朋友,他甚至連關於酒精的看法都不能保持一致,對吧?燃燒影響力的最快方式,燃燒你的說服能力和人際關係理解的最快方式就是不一致,因為沒有人願意把關係投資在一個不一致的人身上。在你的觀點、價值觀和信念上保持不一致。你的行動,你說的話,你所做的事情,以及你花錢的項目,正是這種一致性讓人們感到舒適和自信。這就是影響力的來源,因為當情況變得緊急,當子彈開始飛舞,當一切都失控時,你想知道你所信任的人是否真的會在那裡。
一個一致的人是你相信他會保持一致的人,即使你不喜歡他。即使你不喜歡他們,對吧?第三個 C 是合作。合作變得非常強大,因為大多數人試圖尋找某種妥協。妥協實際上只是意味著你得不到你想要的,我得不到我想要的,我們在中間找一個我們都不想要的東西,但我們會接受。這是一個糟糕的交易。
我們實際上想要的不是妥協,而是合作。合作意味著你提出你的想法,我提出我的想法,然後我們一起創造出一個對我們兩個都更好的結果。這就是合作的意義。合作與妥協的不同之處在於。我們希望政府能夠進行合作,而不是相互妥協的政府,而流行的公共論調卻是我們需要一個能夠妥協的政府。好吧,糟糕。妥協的政府永遠是失敗的。合作的政府永遠是獲益的。第三個 C 是合作。如果你找到了既體貼又一致且具合作性的人,你是否看到了我們正在建立的東西?我們正在建立影響力,然後第四個 C 是控制,控制是非常重要的,而控制是人們在試圖建立影響力時經常忽視的東西。
控制意味著你利用這前三個 C 所建立的所有社會利益,現在你實際上採取行動以獲得你想要的東西。你要求媒體的報導。你要求機會。你要求面試。你要求幫助,或者你出去告訴你的上司:“我準備好成為提拔為經理的人。我是那個可以在聖誕節度假的人。我是能夠做到這一點的人。”然後你回過頭來強調你已經完成了其他三個 C,並且你以一種行使對局勢控制的方式來進行。四個 C 是在專業環境中建立影響力的工具,因為你實際上正在建立的,這個詞我們不稱其為影響力,在蘭利的牆內,我們稱之為社會資本。蘭利在哪裡?蘭利,維吉尼亞州是中央情報局的總部。我們稱之為社會資本,因為就像真正的貨幣是資本一樣。
當你利用四個 C 建立影響力的過程時,你實際上正在建立社會資本的儲蓄賬戶。你正在建立互惠。你正在建立槓桿。你正在建立人情。你正在建立 IOU。當你擁有這一堆資金時,你唯一能做的就是花掉它。你必須花掉它才能獲得你想要的東西。這就是控制的意義。這就是 C 的本質,以及通過社會資本建立影響力的四個 C。這就是偉大領導者所做的嗎?偉大領導者所做的就是找到一個過程來學習類似的東西,或者隨著時間推移學習這一過程。基本上,許多人不願承認的領導暗面是,領導者通常並不討喜。領導者受到尊重,受到信任,但領導者很少被喜歡。他們可能在一百年後像藝術家一樣被人喜歡,但通常在那一刻他們並不受人喜愛,因為他們知道如何行使控制。
沒有人喜歡被控制。沒有人喜歡感覺自己被控制。沒有人喜歡感覺被利用。沒有人喜歡感覺被出售。沒有人喜歡感受到壓力,但當你擁有那一鍋社會資本,當你擁有槓桿,當你擁有權力時,你必須行使這一點,以推進你試圖建立的願景。如果你是那種做其他所有事情的領導者,特別考慮他人,他們很合作,他們很一致,但你卻從不行使控制。你就不是一個領導者。你是什麼?你是一個堅定的跟隨者。你是一個可靠的夥伴。你是一個同儕。你是一個好朋友。你是懦夫嗎?不,我不會說你是懦夫,因為要記住,懦弱是勇氣的反面,而勇氣是指展現勇氣或做你害怕的事情。我是說,行使控制確實需要一點勇氣。絕對如此,但並不是每個人都想要控制。
外面有很多人不想成為領導者。如果你是一位領導者,如果你想成為一位領導者但卻不控制你所建立的槓桿和社會資本,那麼你就不是一位領導者。你是一位有志向的領導者。你是一位發展中的領導者。你是一位充滿希望的領導者,但你不是一位領導者,因為一位領導者必須能夠採取行動,使其他人受到啟發,即使他們不喜歡你。即使他們不喜歡你,因為事實就是,領導者不是真正聲稱的那樣。
一位領導者是你所展現出來的樣子,因為一位帶領無軍隊的領導者不是領導者,而一位帶領軍隊但不稱自己為領導者的人,仍然是一位領導者。
你認為一位偉大領導者的核心要素是什麼?
你去過很多公司,和許多高管領導者交談。
你最尊敬的那些人是哪些,不論是你的客戶還是你在歷史中曾見過的人?
誠實是領導者至關重要的一個要素。
你必須誠實,並且對你所看到、感受到和經歷的事物保持客觀,因為真正的領導意味著你必須朝著一個願景去執行,並激勵人們追隨你。
如果你對自己為什麼要這樣做不誠實,或者對當前的現實缺乏客觀,那麼你就無法創造或塑造一個現實的願景,並激發一群人追隨你走向那個願景。
誠實至關重要,客觀性也至關重要。
領導者還必須擁有令人難以置信的勇氣,因為他們總是在做一些令他們害怕的事情。
他們總是在承擔下一個風險。
他們總是在挑戰錯誤的信念或不正確的信息。
他們總是在惹惱配偶。
他們總是在錯過與孩子相處的時間。
他們總是在踩著公司一半人的腳趾。
他們總是在惹惱某些人。
你不能成為一位領導者,卻沒有傷害到大約80%與你交談的人的勇氣,因為如果他們與你所想要引領的願景不完全一致,他們就需要與你所領導的願景保持一致。
有時這意味著你會告訴他們壞消息。
有時這意味著你會給他們一巴掌。
有時這意味著你會讓他們漂浮不定。
你必須擁有勇氣,這特別意味著要做那些令你害怕的事情才能成為領導者,這就是為什麼對我來說,成為領導者最重要的組成部分是接受你將永遠孤獨的事實。
這是一個做領導者的不幸事實。
在高處是孤獨的,每位將軍都提到過這一點。
每位總統都感受到,總統會變灰的原因是有因可循。
米歇爾·奧巴馬變灰的時候看起來會非常好,但你必須願意去承受孤獨。
如果你不願意孤獨,那你就不夠勇敢去承受孤獨,那你就不適合領導。
你走過生活時像看到人們一樣,誠實地看待他們,像木偶一樣。
不是木偶,不,絕不是木偶。
我走過生活時把人們視作值得或不值得的投資,這是有趣的。
特別是重新回到失去祖母這個話題,我們只有有限的時間、秒數和呼吸。
我覺得自己很幸運且有特權擁有迅速辨識哪些人值得我投資的技能,那些我可以在言語、思想、行動和時間上投資的人。
這些人會創造出一種回報,這種回報不會回到我身上,而是回饋給我的孩子和我的孩子的孩子,因為那些學習、應用和支持我所做工作的,正是那些會創造未來、明天世界的人。
明天的世界並不是為我而存在,而是為我的家庭而存在。
我感到不幸的是,這正是我很多關係的本質。
我所認識的人–
是交易性的。
但所有的關係都是交易性的。
我們只是不喜歡承認這一點。
對我來說,我覺得既然我已經知道所有關係都是交易性的,我現在就會培養那些能帶來最多回報的交易,而不是那些隨便發生的交易,因為很多人被困在那些不會給他們帶來投資回報的關係中。
甚至更糟的是,他們不斷在那段關係中投入,而這是一個無底洞,它不斷吸取但永不回饋。
他們不知道如何擺脫那段讓他們感到受困、迷失或被拋棄的關係。
如果我不得不在把每個人看作贏或輸的交易和不斷投入錯誤對象之間做選擇,我非常高興我現在在這根圍欄這一邊。
這在某種程度上改變了你的生活嗎?
因為如果我把每件事都看作是交易 —
人們會怎麼想,他們會想,“哦,天啊,安德魯,那真是一個悲傷的生活。
那是一個悲傷的生活,只將一切視作交易。”
這並不是一個悲傷的生活。
將事物視作交易並不等同於接受一切都是交易。
我不把一切都視作交易。
我不把我的孩子當作某種投資回報。
我不把和我妻子共度的時間當作某種投資回報。
我不把這視為交易,但我接受它確實是一種交易。
他們想要愛、想要關注、想要情感。
作為對那份愛、時間、關注和情感的回報,他們將給予愛、時間、關注和情感,我們將建立積極的記憶以供未來回憶。
這是交易性的。
如果我想讓我的妻子能夠接受我去進行為期12天的工作出差,我就必須在我離開的12天之前花一些時間和精力去營造善意。
我們理解這就是內在的運作方式。
我們只是不想接受我們所談論的事實是一次交易,去銀行說,“我將在稍後申請貸款,所以我需要填寫我的文件並獲得預批准。”
這是相同的概念,這是相同的過程。
這並不意味著我以冷酷的交易性關係的角度看待一切。
我以這種方式看待生活中的很多事情,但我並不以這種方式看待生活中的所有事情。
我認為生活中我確實看作是交易的部分,我利用這種觀點來最大化我在那些我不認為是交易的關係中的投資。這是真的。我認為我的主要收穫就是思考那些對你來說真的沒有任何作用的關係。我有幾段這樣的關係,可能真的對我沒有任何幫助。這真讓人失望。即使在我們這樣的層次上,也很失望,因為你仍然會看到自己在做這件事。是啊。像是,“為什麼我在做這個?我難道不應該更明智嗎?”不可避免地,你會回到原點,這就像喝醉酒。我想你可能不知道這樣的感覺。有些人知道這種感覺。我以前經常喝醉。你喝醉了,因為喝醉而感到不適,然後你告訴自己:我再也不喝醉了。然後這事情又發生了,讓你覺得自己像個白痴。這在商業中發生,在生活中發生,無處不在。有些人確實浪費了整個人生,僅僅是在沉迷於那些對他們毫無幫助的關係中。他們為了毫無意義的午餐、早午餐、兩小時的電話交談和WhatsApp上的寒暄而費心,結果卻是將他們的生活全都倒進了這些毫無意義的關係中,這些是排水渠、是寄生關係。如果他們不認識到這是一種交易,並且不斷自問:“這對我有什麼幫助?”那就對了,然後你也不必對於詢問自己“這段關係對我有什麼幫助?”感到內疚。這只是你在客觀地看待問題。這只是你注重責任感和誠實,就像任何一位好的領袖應該做的那樣。你的書什麼時候出版?你有一本新書,上次告訴我正在路上,但CIA尚未批准。對的。他們仍然沒有批准。我們實際上預期本月月底會得到他們的正式批准。一旦發生,我會肯定讓你知道,因為相信我,我的出版商也對CIA何時批准這本書感到非常緊張。這本書叫做《紅細胞》。大概會在2025年夏季釋出,但會有預購。也許等到這一集發布時,如果是的話,我們會把連結放在下面。哦,這會很令人興奮。僅僅是預購。完全同意。非常興奮。這本書是關於什麼的?這本書最終讓我和我的妻子得以釋放我們共同的作戰歷史,這就是《紅細胞》的主旨。哦,哇。這是關於我們在實地作為一對秘密伴侶的共同努力,我們是如何運作的,我們是如何一起工作、管理我們的婚姻和任務,以及我們周圍建立的團隊。當時這一切都非常獨特,我們為此感到驕傲,但這是敏感的,而CIA不喜歡講述敏感故事。對於任何其他想要查看支持他們資訊的人來說,Everyday Spy是去這個網站的最佳地方,everydayspy.com。絕對是。everydayspy.com。你也可以在YouTube上的Everyday Spy podcast找到我們,當然,你也可以在社交媒體上隨處找到我們,都是Everyday Spy。你的頻道。我真的很喜歡。感謝你。我真的很喜歡你所做的所有工作,我認為這是如此重要,因為你非常誠實,而你和我之間幾乎沒有任何虛偽的東西,幾乎沒有任何美德信號化,這意味著我們可以成熟地討論現實的事情。我們不需要迂迴,所以說話真的是非常非常好,我認為這也是你如此受到共鳴的原因,人們信任你。這又回到了我們所說的事情。即使他們不喜歡我。即使他們不喜歡你,他們還是信任你。我認為人們喜歡你。人們愛你。我們的評論區裡的人。顯然,你會遇到懷疑論者。我覺得你仍然是CIA的一部分等等,但除此之外,人們真的非常非常快樂,他們確實欣賞你所做的工作,因為這真的幫助人們改變他們的生活,因為正如你所說,許多人被困在那個棚子裡。正如你所說,他們知道外面有更好的東西,他們嘗試過很多事情,但他們仍然在棚子裡,而你給了他們一個框架,一個結構,開始在他們的生活中進行測試,看看是否有出路,而這不會簡單,也不會容易,因為如果簡單,那就不值得了。但確實有一條路,而單單那份希望,我認為能真正讓人們從沙發上站起來,走向他們應得的生活。所以謝謝你,安德魯。我們有一個結尾的傳統,上一位客人會留下一個問題給下一位。這個問題是,你是否相信來世或死亡後的某種存在。如果你的信念被證明是完全錯誤的,那麼今天會如何改變你的行為?所以你相信哪一種,我想?我相信來世。有趣。我相信來世。我不認為我能夠想像那將會是什麼,但我相信我們逝世後會有某種存在。如果這被確定性地證明是錯誤的,你知道什麼是非常麻煩的嗎?如果這被確定性地證明是錯誤的,我可能仍會挑戰這個證據。很難放下這個信念。信任證據也不容易。你知道,我想問題的答案就是,我的生活會怎麼改變?我會花更多的時間去思考和挑戰我目前根本不花時間反思或思考的信念。這樣說有道理嗎?所以,是的,你會花更多時間挑戰有關來世的信念。是的,這有點瘋狂。我會花更多的時間和精力挑戰證明我基本信念錯誤的證據。與我目前用在這一思考過程上的時間相比,我會花更多的時間在這個思考過程中。
為什麼?
為了嘗試改變它。
我不認為我能做到這一點,因為這會在我心中產生一種強烈的不協調感,因為我已經相信它很久,現在卻明確證明是錯的。
這就好比你無法隨便掷一枚硬幣,然後說,哦,我錯了,但在這個例子中,你基本上會站在那裡。
你會被證明。
我知道。
所以你會信服。
所以你實際上不會質疑它,因為那是你所相信的。
所以我想你是對的。
如果問題假設在證據出現之後我會接受證據,接受新現實,那也是一個合理的問題。
那是合理的解釋。
我想我可能會更加謹慎小心,對於我擁有的生活來說,因為我知道沒有第二次生命。
沒有第二次。
沒有再次機會。
也沒有回來探望孩子的夢想。
沒有在天堂與他們相會。
也沒有涅槃。
在你過世後,真的是一片黑暗,這使我更加珍惜我現在擁有的時刻,因為那是我唯一擁有的。
這會改變你過去做出的任何決定嗎?
會。
就像日常的決定一樣,你會該死的持有嗎?
這個問題真糟糕,夥計。
好問題。
如果我知道那樣,我必須回去,我會改變很多事情。
我會少冒險,比如說,少一些身體上的風險。
我可能永遠不會學會騎摩托車。
我可能永遠不會跳傘。
我可能永遠不會學會自由潛水。
我可能永遠不會學會航海。
如果我知道這是你唯一的機會,我或許永遠不會加入CIA。
我可能會過著非常乏味、無聊和保守的生活。
有趣的是,我不認為有來世,而我卻在跳傘,我認為我冒險,但我對於我死後不會發生任何事情的事實感到滿意。
是的。
因為我認為我完全可以接受。
有人這麼說過,我想是瑞奇·熱維斯說過這句話。
你100年前感覺怎麼樣?
我希望我們能在你生完寶寶六週後喝一杯,然後再討論一次這個問題。
我們能把它放在日曆上嗎?
我想我們還不能把它放在日曆上,否則你會有一個快樂得多的伴侶。
因為孩子們也改變了一切。
孩子們在你冒險的容忍度上改變了一切。
我知道你說的是實話,A,因為我相信你,B,因為我哥哥比我大一年,有三個孩子,他有一天對我說了一件非常奇特的事情。
我說,傑森,你為什麼不飛去倫敦,他說,斯蒂芬,他在一家投資銀行工作了12年,實際上的科學家,所以他工作的就是評估概率,數學天才。
他說,我知道這聽起來毫無道理,但如果我的孩子不在飛機上,我不想上飛機。
我喜歡這樣。
我最近和某個人有過類似的對話,他們在我幾乎說了同樣的話時感到震驚,因為他們說,為什麼你想上飛機?
如果你害怕沒有孩子的飛機,是因為你害怕飛機會墜毀。
我說,沒錯。
那麼,你如果願意和你的孩子一起乘坐飛機,難道不怕會墜毀嗎?
對我來說,我覺得當然它依然可能會墜毀。
但現在我可以和我的孩子們在那個時刻一起安慰他們,而不是讓他們生活在缺少父親的安慰和父親永遠不在的生活中。
我不知道為什麼這對我來說是合理的,但我知道這對我來說是有道理的,而我知道我解釋給一半的人聽的時候,他們認為這真的很糟糕。
也許是那些沒有孩子的人,但我的哥哥對我這麼說,我當時坐在那裡,因為他是一個如此邏輯和聰明的人,他知道概率。
他說,因為我知道飛機的概率,我知道它們是安全的,因為這聽起來毫無意義,但這是我的感受。
如果我的孩子不在飛機上,我不想上飛機到倫敦。
哇。
我覺得這對我來說沒有意義。
你解釋的方式幫助我理解。
所以也許在我生了孩子的六週後,也許我會對某種來世更加依戀。
或者也許不。
我不是在說來世。
我在說的是無謀,事實上你冒險了,對,是的,你現在不怕死。
是的,我不怕死。
不。
我覺得當你有了孩子,這就變了,因為現在不僅僅是你的一生受到影響。
這太瘋狂了。
這太有趣了。
我知道有很多父母正要給我發LinkedIn私信、Instagram私信,還有你,正好同意你。
安德魯,謝謝你。
這真是我的榮幸。
我真的很享受和你對話。
謝謝你再次願意來這裡做這個。
也非常感謝你為觀眾帶來的價值,因為,你在每個意義上都是獨一無二的。
所以我很感激你。
斯蒂芬,我很感激能在這裡。
非常感謝你的友誼和這個機會。
而且你總是準備得非常充分。
和你在一起真是輕鬆愉快。
Perfect Ted無疑已經引起了全國的轟動。
一種小型綠色能量飲料,你可能在Tesco或Waitrose看到過它的身影。
他們在非常短的時間內增長了近10,000%,因為人們厭倦了典型的不健康能量飲料,他們一直在尋找替代品。
Perfect Ted是我坐在這裡錄製播客時喝的飲料,因為它能提高我集中注意力的能力。
它不會讓我崩潰,這有時可能會在我和某人進行三、四、五、六小時的對話時發生,而且它的味道絕妙。
這正是我在能量方面一直在尋找的東西。
這就是為什麼我是一名投資者,這也是他們贊助這個播客的原因。而且在有限的時間內,Perfect Ted 為《首席執行官日記》的聽眾提供了 40% 的巨額折扣,只需在結帳時使用代碼 diary40。不要告訴任何人這個消息,而且你只能在有限的時間內在線獲得這個優惠。所以一定要把握機會。再見。

The REAL truth about the Trump assassination attempt from former CIA spy

 Andrew Bustamante is a former covert CIA intelligence officer and US Air Force combat veteran. He is the founder of Everyday Spy, an online education platform that provides people with useful spy skills for everyday life. He is also the host of the ‘Everyday Spy Podcast’. 

In this episode, Andrew and Steven discuss topics such as, how to make a successful business sale, the myths around company culture, the key steps to manipulation, and the truth about Trump’s assassination attempt.

(00:00) Intro

(00:01:29) What is Andrew doing now?

(00:04:08) What is every day spy?

(00:06:49) Your perspective on the world before the CI

(00:09:35) Why the CIA chose Andrew?

(00:12:10) Is there anything we can do once we know there’s a system

(00:18:25) The importance of awareness in our society

(00:19:40) Living in a state of your own barriers

(00:23:53) ‘Cheating’ in the context of cheating

(00:25:57) How to break free of the system

(00:28:10) Knowledge, information & experience

(00:29:40) Real life examples of how you’ve helped people

(00:30:50) How to train people to have perception and perspective

(00:37:58) Getting into someone else’s perspective

(00:40:49) Asking open-ended questions to get into someone’s reality

(00:46:27) We should gamble on our lives when the odds are in our favor

(00:50:05) Who can’t be taught these CIA skills

(00:51:56) Reaching an equal point with China

(00:53:39) What history tells us about changing superpowers

(00:56:53) Is the war in Ukraine & Russia a symptom of a change in power?

(00:59:19) Current State of US politics, there’s only one person that can beat Trump

(01:06:40) Was Trump’s shooting a staged assassination?

(01:13:46) The CIA does have history

(01:15:49) If that bullet had hit Donald Trump, how would things be different

(01:19:04) How to bend the world for success

(01:22:38) CIA skills for overcoming trauma

(01:27:04) How do we know if we’re wired for success?

(01:33:08) What is your favorite case study?

(01:36:29) How do we influence people?

(01:39:38) The influence framework

(01:43:38) Know, like, trust framework

(01:46:48) The power of polarity, what marketing strategy builds more influence

(01:53:54) How to persuade someone

(02:01:23) How to get any job

(02:13:30) The R.I.C.E framework

(02:26:20) The 4 Cs of influence

(02:31:17) What a great leader does

(02:33:46) The core components of a great leader

(02:36:16) Seeing every interaction as a transaction

(02:41:21) Your book

Want to learn more from Andy?

Find your Spy Superpower: https://yt.everydayspy.com/DOAC

Follow Andy on YouTube: https://youtube.com/@Andrew-Bustamante

Explore Spy School: https://everydayspy.com/

Join the podcast: https://youtube.com/@EverydaySpyPodcast

Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes 

My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://g2ul0.app.link/DOACBook 

You can purchase the The Diary Of A CEO Conversation Cards: Second Edition, here: https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb 

Follow me:

https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb 

Sponsors:

Fiverr: https://www.fiverr.com/diary

PerfectTed –https://bit.ly/PerfectTed-DIARY40– with an exclusive code DIARY40 for 40% off

Colgate – https://www.colgate.com/en-gb/colgate-total

Vodafone V-Hub: https://www.vodafone.co.uk/business/sme-business/steven-bartlett-digital-sos?cid=dsp-ent/nprod/Stevenbartlett01/eng/7.24/ntst

Leave a Comment