AI transcript
0:00:02 ‘Cause we’ve architected our lives to be lonely.
0:00:04 We are social animals, of course it’s hurting us.
0:00:07 – And so the question is, what can you do?
0:00:11 And this is the one thing that I learned
0:00:12 that was the greatest lesson I ever learned in my life.
0:00:14 The true skill that we’ve lost,
0:00:16 and everybody’s guilty of this,
0:00:17 was – the best selling author,
0:00:20 sought after speaker and unshakable optimist is back.
0:00:23 With one solution that aims to solve
0:00:25 some of the biggest issues we face today.
0:00:28 – Everybody’s looking for a bio hack for all the problems
0:00:29 that we’re facing today, rising suicide,
0:00:31 rising anxiety, depression, addiction, mental health.
0:00:34 And there’s one bio hack that’s better
0:00:35 than all of the things that we’re trying,
0:00:37 which is friendship.
0:00:38 But we are not good at making friends
0:00:40 and we’re not good at looking after friends.
0:00:41 There’s an entire industry to help people
0:00:43 become better leaders, to help us maintain
0:00:45 better relationships, and there’s no industry
0:00:47 to teach us how to be a better friend.
0:00:49 And yet, people with close friendships are healthier,
0:00:52 they live longer, they better deal with stress,
0:00:54 less likely to become addicted.
0:00:56 Friendship is the thing that actually protects us.
0:00:58 So why aren’t we prioritizing our friendships?
0:01:00 It’s because we actually don’t know how to do it.
0:01:02 Mass transportation, technology, social media,
0:01:04 all of these things, they’ve interrupted
0:01:06 our ability to make friends.
0:01:07 Or sometimes we have old friends
0:01:09 where the only bond is time.
0:01:10 But is it a friend?
0:01:11 Simply because you’ve known somebody for a long time?
0:01:13 They give you no joy, give you no inspiration,
0:01:16 and if you have good friendship,
0:01:17 you will not feel lonely.
0:01:19 So yes, friends are allowed to change
0:01:21 and it’s never too late to make a friend.
0:01:22 – So how do I make friends?
0:01:24 – I guarantee you, you will make friends
0:01:26 by learning how to do it.
0:01:27 That’s all it takes.
0:01:28 (upbeat music)
0:01:34 – Simon.
0:01:39 – Hi, Steven, good to see you again.
0:01:41 – Good to see you again.
0:01:43 It’s interesting ’cause we’ve had a lot of conversations
0:01:45 and ahead of the conversation today,
0:01:47 I really asked myself what are the subjects and themes
0:01:51 that are front of mind for me at the moment?
0:01:53 And subjects that I’m struggling to understand
0:01:57 and grapple with and find solutions and answers to.
0:02:00 And the sort of macro picture
0:02:01 that I have in my head at the moment
0:02:03 is that there’s quite a lot of struggle going on
0:02:05 because the world has changed quite profoundly.
0:02:08 And the struggle is showing up in a variety of ways.
0:02:10 We’re seeing it in our mental health,
0:02:11 which I know you refer to as mental fitness.
0:02:13 We’re seeing it in suicidality.
0:02:15 We’re seeing it in the rise of Islam
0:02:18 and the rise of religiosity.
0:02:20 We’re seeing it in the rise in loneliness,
0:02:23 which is something we talked about last time.
0:02:24 But also now there’s these other forces at play,
0:02:26 like artificial intelligence,
0:02:28 which feels like a threat in increase in digitalization
0:02:31 and a fall in connection.
0:02:33 What is your take on this moment in time,
0:02:37 the times we’re living in?
0:02:39 – These are complicated times and complex times.
0:02:46 And I think they are more important, leaderless times.
0:02:53 We’re seeing the rise of populist movements
0:02:57 and strongman leaders,
0:02:59 not necessarily because they are
0:03:04 the great leaders of the day,
0:03:06 but because I think people are desperately lacking
0:03:09 for meaning and purpose
0:03:10 and to feel like we’re going somewhere.
0:03:13 We want to be led.
0:03:14 People want to be led.
0:03:16 Whether it’s young people who are protesting
0:03:21 on their school campuses or whether during COVID,
0:03:26 it was anti-vaxxers or anti-maskers,
0:03:28 whether it was Brexit,
0:03:31 or I think they’re all very much the same,
0:03:35 whether it’s the left side of politics
0:03:36 or the right side of politics,
0:03:38 which is they’re all basically
0:03:40 anti-establishment movements.
0:03:42 And you usually see anti-establishment
0:03:46 when people feel forgotten and left out
0:03:51 by whatever the establishment is doing.
0:03:54 In other words,
0:03:55 they perceive that the establishment
0:03:56 is looking after themselves.
0:03:57 So I think we live in visionless and leaderless times.
0:04:02 That’s the big challenge of the day.
0:04:04 And so we find ourselves reactive to each other
0:04:09 and against things,
0:04:10 but few people can say what they’re for.
0:04:13 – So many of my guests have come here
0:04:15 and then after the conversation have turned to me
0:04:17 and said they’re concerned about their younger child.
0:04:20 Often they reference their younger son
0:04:23 because they talk about the rise
0:04:24 in the sort of toxic male influences online.
0:04:27 And it kind of coincides with what you just said
0:04:30 about looking for leaders.
0:04:32 And now, some of those leaders that we’re looking for
0:04:34 are offering us a blueprint of what it is
0:04:36 to be a responsible, stable human
0:04:38 that involves buying a Lamborghini,
0:04:39 having multiple wives and showing up in a certain way.
0:04:43 And I’ve had so many conversations.
0:04:45 In fact, one of my guests the other week
0:04:46 brought me a dossier called heroic masculinity.
0:04:51 And it was a woman and she says,
0:04:53 please can you have more conversations
0:04:54 about this subject and pass it to me?
0:04:56 And the reason she’s saying that is because she’s concerned
0:04:58 her son is growing up in a world
0:04:59 where he’s not going to know what it means to be a good man.
0:05:04 – Well, who are the role models?
0:05:07 Like who are the strong male or female role models?
0:05:11 Who are teaching us values?
0:05:13 Who are teaching us service?
0:05:15 Who’s teaching us kindness and empathy?
0:05:18 And in leaderless times and lost times,
0:05:21 we will follow things that make us feel good, right?
0:05:25 Wealth makes us feel good.
0:05:27 Conspicuous consumption makes us feel good.
0:05:30 Because you get that hit of serotonin and dopamine.
0:05:34 This is the reason why I’ve become really fascinated
0:05:37 by the concept of friendship.
0:05:38 I haven’t written a book in many years
0:05:40 and so I’ve started writing again.
0:05:42 And I’m writing a book with a friend,
0:05:45 my friend Will Godera, who wrote Unreasonable Hospitality
0:05:48 and we’ve decided to write about friendship.
0:05:52 Because when you think about all of the problems
0:05:54 that we’re facing today, mental fitness, mental health,
0:05:57 rising suicide, rising anxiety, depression, addiction,
0:06:00 I mean, take your list, even people’s obsession
0:06:02 with longevity and everybody’s looking for a bio hack
0:06:05 for all those things.
0:06:07 And there’s one bio hack that’s better than all of those,
0:06:09 all of the things that we’re trying, which is friendship.
0:06:12 People with close friendships are healthier,
0:06:16 they live longer, they have better coping mechanisms,
0:06:19 which means they better deal with stress.
0:06:21 And I’ll give you an amazing thing.
0:06:22 So there’s a very famous experiment that’s done,
0:06:25 I think in the 60s, all of our sort of understanding
0:06:29 of addiction is based on the studies.
0:06:30 Basically they put a rat in a cage
0:06:32 and they gave it plain water
0:06:37 or they gave it water-laced with drugs.
0:06:39 And it tasted both, it got addicted to the water-laced
0:06:44 with drugs and eventually drank that water until it died.
0:06:48 And so this became our understanding of addiction.
0:06:51 Many years later, not that long ago,
0:06:54 another scientist said, hold on,
0:06:56 there’s a problem with this experiment.
0:06:57 A rat, like a person, is a social animal
0:07:01 and you took this social animal and you put it by itself
0:07:05 and then offered it drugs.
0:07:06 So you created loneliness and then you offered the drug.
0:07:09 Right?
0:07:09 If you want to make it a good experiment,
0:07:11 you have to create the right context.
0:07:12 So what it did, they created something called rat park,
0:07:16 where basically what they did is they created a new cage
0:07:18 filled with things to do and mazes and wheels
0:07:21 and other rats and they were social.
0:07:23 And the rats tasted both waters,
0:07:26 the one laced with morphine and the one that was just plain.
0:07:28 They drank enough of the morphine-laced one
0:07:30 to get addicted and then they stopped.
0:07:33 It diminishes how much they drank
0:07:34 and they only drank the plain water.
0:07:36 So basically when you have healthy relationships,
0:07:39 we are less likely to become addicted.
0:07:41 When we are lonely, we are more likely to create addiction.
0:07:46 Friendship is the thing that actually protects us.
0:07:50 And then if you look at, even if you do become addicted,
0:07:52 let’s take the worst case scenario.
0:07:53 So let’s look at alcoholism.
0:07:56 Alcoholism, we know that to beat alcoholism,
0:08:00 you join AA, community.
0:08:02 And everybody talks about the importance of community
0:08:04 and finding your community.
0:08:06 But Alcoholics Anonymous knows that there’s these 12 steps
0:08:09 and if you master 11 of the 12 steps,
0:08:12 the disease is probably gonna get you.
0:08:15 But if you master the 12th step, the final step,
0:08:18 you’re more likely to overcome the disease.
0:08:20 So what’s the 12th step?
0:08:22 The 12th step is to help another alcoholic,
0:08:25 to become someone’s sponsor.
0:08:26 In other words, to become a friend.
0:08:28 In other words, community, you find community,
0:08:31 but then the final step of beating the disease is a friend
0:08:36 where you replace the community with a friend
0:08:38 and you have both.
0:08:40 And we think community is the thing, but it’s not enough.
0:08:43 Yes, you can create belonging with community.
0:08:46 And people, where we started talking about it,
0:08:48 where people are latching onto these
0:08:51 anti-establishment populist movements.
0:08:53 It’s giving them a sense of community.
0:08:54 It’s giving them a sense of shared purpose
0:08:57 with a group of people, right?
0:08:59 But it’s also providing new social connections.
0:09:04 One of the things we don’t do is we are not good
0:09:06 at making friends and we’re not good at looking after friends.
0:09:09 There’s an entire industry to help people like us
0:09:11 become better leaders.
0:09:13 I’m a part of it.
0:09:14 I write books about it, right?
0:09:16 There’s an entire industry to help people be better parents.
0:09:20 And if you’re gonna have a child, if you’ve got a child,
0:09:22 you’ve got a child with problems,
0:09:24 you read all the books about how to be a better parent.
0:09:27 There are no books or precious few books to teach us.
0:09:32 And there’s no industry to teach us how to be a better friend.
0:09:36 Like, are you a good friend?
0:09:38 Are you a good friend to your friends?
0:09:40 Are your friends good to you?
0:09:41 You know, who do you, do you call people
0:09:44 when you are stuck and down?
0:09:47 Or do you make TikTok videos by yourself?
0:09:50 Which, you know, and you get, I mean, literally,
0:09:53 people who are depressed make TikTok videos by themselves.
0:09:56 I don’t know how many times they reshoot that either.
0:09:59 To post it, to get the validation for their feelings.
0:10:01 But to call a friend and say the same thing
0:10:03 you’re struggling with is actually more difficult.
0:10:06 – Why doesn’t the industry exist?
0:10:08 Because typically– – And we take it for granted.
0:10:10 – Yeah, so the demand isn’t there for those kinds of things.
0:10:13 – But that’s the problem, which is I think
0:10:15 the demand is there, we don’t realize it, right?
0:10:19 Like, we know that our relationships fail
0:10:20 and our marriages fail, so there’s an entire industry
0:10:22 to help us maintain better relationships.
0:10:24 Well, friendships fail, and we think we have friends,
0:10:26 yet we still struggle and feel lonely.
0:10:28 If you have good friendship, you will not feel lonely.
0:10:32 You may have moments of loneliness,
0:10:34 and in those periods, you will pick up the phone
0:10:36 and say to your friend, I need you, I’m lonely.
0:10:40 And your friends will be there, you will feel not alone, right?
0:10:43 Or, and you and I have talked about this,
0:10:45 about you will feel that someone will get in the mud with you.
0:10:48 And I think the problem is,
0:10:50 is we don’t give intention to friendship.
0:10:53 So think about it, and you and I are both guilty of this.
0:10:56 In fact, I would argue that everybody’s guilty of this,
0:10:58 which is we’ve got plans booked with a friend,
0:11:01 let’s call it a lunch, a work thing comes up,
0:11:05 we call up the friend, I got a work thing,
0:11:07 and the reason we keep bumping our friends
0:11:09 is ’cause they’ll understand they’re our friends.
0:11:12 So why aren’t we prioritizing our friendships?
0:11:15 Why aren’t we saying to the work thing,
0:11:17 I’m sorry, I’ve got a thing, I’ve got,
0:11:18 if we had another meeting, we would say,
0:11:20 sorry, I’ve got an appointment, I can’t make it.
0:11:23 So why don’t we treat our friends
0:11:24 with the same intentionality that we treat any other meeting?
0:11:29 So one of the things that Will did for a friend
0:11:32 that I thought was genius, brilliant, beautiful,
0:11:34 Will Godera, who I’m writing the book with,
0:11:36 Will’s friend’s dad died.
0:11:41 Will texted him and said,
0:11:45 “I feel for you, I know what you’re going through,
0:11:50 “I lost my mom at an early age.
0:11:54 “I’m sure you’re being inundated with calls and texts.
0:11:57 “So I’m not gonna call you today.
0:12:01 “But what I will do is I will call you every single day
0:12:05 “at 9.45 a.m.
0:12:09 “Do not feel obligated to pick up.
0:12:11 “I don’t mind if you don’t,
0:12:13 “but when you’re ready, know that I’m calling you.”
0:12:15 And for the next, I think it was three months,
0:12:19 eight months something, he called every single day
0:12:22 at 9.45 a.m. and for the first week,
0:12:24 his friend didn’t pick up at all.
0:12:26 And then after the first week, he picked up every day
0:12:27 and they talked every day for months.
0:12:31 Like, think about the intentionality
0:12:33 that somebody who loves and cares about you so much
0:12:35 that they will call you every single day at 9.45
0:12:37 just so that you can see their name pop up
0:12:40 and the caller ID to know that you’re not alone.
0:12:43 I mean, it brings me to tears just thinking about it.
0:12:46 Like, how many of us are that good a friend?
0:12:50 You know, I want friends like that.
0:12:52 Here’s a good question, like, what’s a friend?
0:12:57 Like, what makes a good friend?
0:12:58 Like, I don’t even know if we have a definition of that.
0:13:00 You know, I’ve been asking people
0:13:02 and somebody said to me,
0:13:05 well, somebody who’s there for you
0:13:07 in, you know, to support you in the hard times,
0:13:09 that’s a real friend, right?
0:13:11 And I got thinking and I talked to somebody else.
0:13:13 She has a friend who she calls Mr. Schadenfreude
0:13:18 because he seems to love when things go wrong.
0:13:21 So in hard times, he’s always there.
0:13:25 He’s always there in hard times.
0:13:27 He’s got the shoulder to lean on.
0:13:28 He’s giving advice, but in good times,
0:13:30 he’s nowhere to be seen.
0:13:31 And so what happens is it creates
0:13:33 this horrible sort of codependent relationship
0:13:36 that you want to keep the hard times
0:13:38 because that wonderful human being is always there.
0:13:40 So you never want to let go and you become codependent.
0:13:43 And so you realize that there’s something called
0:13:45 a fair-weathered friend who’s only there in the good times,
0:13:47 but be equally cynical and suspicious
0:13:49 of the foul-weathered friends
0:13:51 who’s only there in the hard times
0:13:52 because somehow it makes them feel good about themselves,
0:13:55 but they’re not there for the good times.
0:13:56 And so you realize what’s the value of good time
0:13:59 versus bad time?
0:14:00 So yes, yes, you and I have friends
0:14:03 that in hard times, we would call them.
0:14:06 But I would bet money that you have even fewer friends
0:14:09 that you want to text out of the blue and say,
0:14:12 I want an award, right?
0:14:15 Think about that.
0:14:16 Like if something goes wrong,
0:14:18 I’ve got a group of friends probably,
0:14:20 I’ve probably got a dozen people I could say and say,
0:14:23 I need your help, things have gone horribly wrong,
0:14:26 I need your advice.
0:14:28 But if something amazing happens to me,
0:14:30 that number probably shrinks down to four,
0:14:33 that I’m gonna text out of the blue and go,
0:14:34 something amazing happened today
0:14:36 and not feel like I’m bragging,
0:14:38 not feel like I’m trying to overwhelm them
0:14:40 or prove them that I’m better than them,
0:14:42 but knowing that they will be so happy for me.
0:14:45 And so I’ve started thinking that maybe a friend
0:14:47 isn’t just the person who’s there for you in the hard times,
0:14:49 but the person you can go to in the great times.
0:14:52 Think about that.
0:14:53 I have fewer friends that I can go to when things go perfectly
0:14:57 than I would go to when things go wrong.
0:14:59 So are those my true friends?
0:15:02 So this is on the journey I’m on.
0:15:03 I’m trying to understand what friend means
0:15:06 and I’m trying to understand the responsibility
0:15:08 we have to look after those friends.
0:15:10 You look at all the longevity studies,
0:15:12 you know, all the blue zone work.
0:15:14 Sure, they eat healthy, sure they walk a lot,
0:15:16 but they also eat with each other.
0:15:20 Whereas you look at some of the people
0:15:21 who are promoting sort of longevity
0:15:23 and all of those bio hacks
0:15:24 and how you have to exercise this certain way
0:15:26 and eat the certain way,
0:15:27 you’ll find a lot of them are pretty unhappy people
0:15:30 and pretty lonely people.
0:15:31 I don’t think they’re gonna live very long, right?
0:15:34 So here’s a crazy, crazy one.
0:15:36 Here’s a crazy, crazy one.
0:15:37 Physiologically, right?
0:15:40 What are the most important organs
0:15:43 to keep strong for longevity?
0:15:44 Like we know the data, right?
0:15:46 So I’ll tell you what they are, right?
0:15:49 Number one, heart, obviously.
0:15:52 That makes perfect sense, right?
0:15:53 You gotta have a healthy heart
0:15:54 if you wanna live a long time, right?
0:15:56 Second one, lungs.
0:15:59 Gotta have healthy lungs to live a long time.
0:16:01 Cardio and all the rest of it, right?
0:16:02 Don’t smoke.
0:16:03 Like we know that makes perfect sense.
0:16:06 Do you know what the third most important organ is?
0:16:09 – I didn’t know, I was gonna say the brain, but.
0:16:11 – The thighs, thigh muscles are the…
0:16:16 So if you have a healthy heart,
0:16:18 healthy lungs and healthy thighs,
0:16:19 statistically you’re more likely to live longer.
0:16:21 I know, I said the same thing.
0:16:23 Thighs, do you wanna know why?
0:16:25 Because historically,
0:16:26 thighs are the most important muscle responsible for what?
0:16:29 Motion, walking, right?
0:16:32 Not exercise, social, going to visit your friends.
0:16:35 Before there were cars, before there were trains,
0:16:37 we had to walk to go visit our friends.
0:16:39 And so people who are mobile, if you’re more mobile,
0:16:43 you’re more likely to maintain friendships
0:16:45 which means you’re likely to live longer.
0:16:46 So the three most important organs
0:16:48 to keep healthy historically as human beings,
0:16:51 heart, lungs and thighs for mobility.
0:16:54 Thighs for sociability,
0:16:56 which I think is amazing that we never thought about.
0:16:59 So all of these things that technology has interrupted,
0:17:02 mass transportation, cause social media,
0:17:08 all of these things, they’ve interrupted our ability
0:17:10 to make friends, proper friends
0:17:12 where you can look each other in the eye.
0:17:14 You and I could do this over Zoom.
0:17:16 It wouldn’t feel the same.
0:17:18 – But the macro, so the remote work culture,
0:17:22 the rise in, as you say, screens and phones,
0:17:26 optimizing interaction out of our lives.
0:17:29 I mean, like, if you think about social networking
0:17:31 or Uber Eats or, I don’t know, Deliveroo,
0:17:36 living your life behind a screen in white walls now.
0:17:40 And it feels like it’s becoming harder
0:17:42 and harder and harder to make friends.
0:17:44 Also to find someone to make friends.
0:17:46 In fact, just what’s interesting thing is
0:17:47 sometimes when I come off stage, I’ll have,
0:17:49 it’s always young men come up to me
0:17:51 and they’ll get right up in my personal space
0:17:53 and I go, this is strange.
0:17:55 And then they’ll say something to me,
0:17:56 like, how do I make friends?
0:17:59 And I respect them so much for saying it
0:18:02 because I can see how difficult it is for them
0:18:03 to utter those words.
0:18:05 And I reflect on, I was doing something at Canary Wharf
0:18:07 and a kid in the front row, in a crowd of 500 people,
0:18:10 they’re all wearing suits
0:18:10 ’cause they’re working in the corporate world.
0:18:12 He’s surrounded by 500 of his peers, his age.
0:18:15 In the front row past the microphone,
0:18:16 his question to me on stage is, how do I make friends?
0:18:19 – Yeah.
0:18:20 – And there’s 499 people sat next to him that are his age.
0:18:25 – Yep.
0:18:25 – And he’s asking in the front row,
0:18:27 how do I make friends?
0:18:28 – Yeah.
0:18:29 – And I was so moving because, you know,
0:18:31 looking down on that individual surrounded by people,
0:18:34 like, well, you know, the brain,
0:18:36 the simple brain gets,
0:18:37 we’ll just turn to the person next,
0:18:38 you need to introduce yourself.
0:18:39 But clearly that was not, not the answer.
0:18:44 ‘Cause if it was so simple, he would just do that.
0:18:47 And you said something interesting as well,
0:18:48 which I think maybe overlays with that,
0:18:49 which is that we’ve kind of like lost the art
0:18:52 or the skill of making friends.
0:18:54 – Yep.
0:18:55 – What would you have said to that kid?
0:18:56 – So I’ll tell you by way of a story,
0:18:59 how I would answer that.
0:19:01 So a friend of mine was struggling.
0:19:05 Her career, it wasn’t going as well as she’d wanted,
0:19:09 and her marriage was in a bad place.
0:19:12 In other words, when it rains at pause,
0:19:13 like she couldn’t get a break, right?
0:19:15 And she was in a really bad place.
0:19:17 And so she knows what I do for a living.
0:19:20 So she said, she asked me, can you help?
0:19:22 Can I come and talk to you and get some advice?
0:19:24 And I said, of course.
0:19:26 And so we had a standing Wednesday meeting, get together.
0:19:30 We got together every Wednesday for 90 minutes,
0:19:33 and she would tell me what was going on in her life.
0:19:35 I gave her some advice.
0:19:37 She felt amazing when she left me.
0:19:38 It lasted about two days,
0:19:40 and then she’d go back into her slump,
0:19:42 and then we’d get together the next Wednesday.
0:19:44 She’d feel amazing for about two days,
0:19:46 and she’d go back into her slump.
0:19:47 And this went on for months.
0:19:48 This was our pattern, right?
0:19:50 So I thought I was doing good work,
0:19:51 and then it just rinsed and repeat, right?
0:19:54 Then I remembered my own work,
0:19:57 and I remembered Alcoholics Anonymous,
0:19:59 which is the final step, the 12th step is service.
0:20:02 Helping somebody who’s struggling with the problem
0:20:03 you’re struggling with, right?
0:20:05 Is the way to actually help you overcome your problem.
0:20:08 So I have struggles, I have needs,
0:20:10 I have insecurities,
0:20:13 and I don’t have a safe outlet to talk to.
0:20:15 So she’s one of my closest friends in the world.
0:20:18 I trust her implicitly.
0:20:19 So I said to her, can I need the coaching as well?
0:20:22 Can we split our time?
0:20:25 45 minutes for me, 45 minutes for you.
0:20:27 She agreed.
0:20:28 And it was, I knew what I was doing, right?
0:20:31 There was kind of an experiment happening,
0:20:33 which I didn’t let on,
0:20:35 which is I wanted her to help me
0:20:37 as a way of helping herself.
0:20:39 And so what ended up happening was,
0:20:40 it ceased to be 45, 45, we got together,
0:20:44 and for 90 minutes, we talked about me.
0:20:46 And then the next Wednesday,
0:20:48 we got together, and for 90 minutes, we talked about me.
0:20:50 And then we got together,
0:20:51 and for 90 minutes, we talked about me.
0:20:52 And within about three or four weeks,
0:20:53 her life was full on back on track,
0:20:56 fully back on track.
0:20:57 Because when you help someone
0:20:59 with the thing that you’re struggling with,
0:21:01 you actually end up solving your own problems.
0:21:03 And so what I would say to that kid
0:21:05 is find somebody who’s struggling to make a friend
0:21:08 and help them make a friend.
0:21:10 Make it an act of service.
0:21:12 Because fundamentally, we dig down deep.
0:21:14 The true skill that we’ve lost is service.
0:21:17 We’ve overemphasized taking over giving.
0:21:20 We’ve overemphasized selfish over selfless.
0:21:23 Selfish is important.
0:21:24 Taking is important,
0:21:25 but not at the expense of giving
0:21:27 and not at the expense of serving, right?
0:21:30 We’re out of balance.
0:21:32 And I think we’ve lost the ability to serve society.
0:21:35 We’ve lost the ability to serve each other.
0:21:38 You know, the Prime Minister calls for national service
0:21:40 and literally the whole country erupts and says,
0:21:43 are you trying not to get reelected, you know?
0:21:47 – What did you think of that?
0:21:48 – I thought it was brilliant.
0:21:48 I do believe in service.
0:21:50 It doesn’t have to be military service.
0:21:52 You know, when we say national service,
0:21:54 go be a teacher in the inner city for a year.
0:21:57 You know, go work on a one day a month in a hospital.
0:22:02 Go work for one weekend, one day per month in hospice
0:22:09 and palliative care, right?
0:22:13 Serve other human beings who are underserved or forgotten.
0:22:18 Serve your nation in some way, shape, or form.
0:22:20 Put, you know, let the government give you a list
0:22:22 of 20 or 30 options of things you can do
0:22:25 and say that if you do these things,
0:22:28 it makes you eligible for, you know, scholarships.
0:22:31 It makes you eligible for whatever, you know?
0:22:34 I’m a great believer in it.
0:22:35 Just like you can get, at least in the United States,
0:22:37 very, very generous packages for education
0:22:39 if you serve in the military.
0:22:41 Give very generous packages for education
0:22:43 if you do any of these other things.
0:22:45 Teaching, you know, like we have problems,
0:22:47 you know, we’re losing teachers.
0:22:48 Okay, well, we can fill those gaps.
0:22:51 – Why is, do you think that would help our society
0:22:53 at large over the coming years?
0:22:54 – Because I think the skills that people learn
0:22:57 when they serve, A, they learn hard work,
0:23:00 but they learn to be a part of something larger themselves.
0:23:03 And you talk to anybody who goes off
0:23:07 and does volunteer work or takes a gap year
0:23:11 where they go and do service,
0:23:12 or anyone who’s gone to combat, right?
0:23:15 And you talk to, if you talk to soldiers or Marines
0:23:19 who’ve been in the shit,
0:23:22 none of them want to go to combat.
0:23:24 It’s not fun.
0:23:26 There’s very, very, very few combat-related suicides.
0:23:31 In other words, suicides don’t happen in a combat situation.
0:23:34 They happen when they come back home, right?
0:23:37 And they all weirdly have warm feelings
0:23:41 about their time in combat.
0:23:43 And it’s not the shooting and the fear,
0:23:45 it’s the intense responsibility
0:23:47 and awesome feeling to be there, to look after each other.
0:23:50 Not just to feel looked after, but to look after another.
0:23:54 I talked to Navy SEALs and I talked to SEAL Team Six.
0:23:56 And I wanted to understand the why of the SEAL teams.
0:23:59 This is one of the highest performing organizations
0:24:01 on the planet, right?
0:24:02 And you think it’s gonna be about brawn and courage
0:24:05 and all the stupid things that the outside world thinks
0:24:08 that the commandos and the special operators have.
0:24:13 It’s actually not that at all.
0:24:14 Which is they care for each other more
0:24:19 than others think possible.
0:24:22 It’s their love of each other
0:24:25 that makes them special operators.
0:24:27 And their courage doesn’t come from raw courage.
0:24:30 I’ve asked many, I’ve talked to many, many, many SEALs
0:24:32 and special operators about this.
0:24:34 They don’t have just raw courage to run into danger
0:24:37 and all of this stuff.
0:24:38 It’s that they fear letting down their comrades
0:24:43 more than dying.
0:24:44 And we saw it happen recently where a SEAL mission,
0:24:49 one of the SEALs fell into the water
0:24:51 and another SEAL dived in to catch him
0:24:53 and they both died, right?
0:24:55 They feel, they fear letting each other down
0:24:59 more than dying.
0:25:01 That cannot be described anything else.
0:25:04 There’s no other word to capture that feeling than love.
0:25:08 That is love at a level that few of us will ever understand.
0:25:10 And that love is so deep
0:25:12 that a lot of them have failed marriages
0:25:14 because when their wives say to them,
0:25:15 it’s either me or your fellow SEALs,
0:25:17 they choose their fellow SEALs.
0:25:19 That’s love, that’s love.
0:25:23 And even in my world, like you and I,
0:25:27 you and I have colleagues and co-workers.
0:25:29 In the military, they have brothers and sisters.
0:25:31 Those relationships are real.
0:25:33 And I remember the first time a friend of mine
0:25:34 in uniform called me brother on the phone.
0:25:37 And he said, “Hey, brother.”
0:25:38 It was the first time he called me brother and I felt it.
0:25:41 You don’t use that term loosely.
0:25:43 It’s not just a generic term of endearment.
0:25:46 You earn to be called brother or sister.
0:25:48 And I remember when he called me brother
0:25:52 that it meant something.
0:25:53 And this guy, this friend of mine, he’s still active, Judy.
0:25:58 He’s a combat hero.
0:26:00 He’s risked his life.
0:26:01 He’s put himself in harm way.
0:26:02 He’s saved the lives of people.
0:26:04 He’s an absolute warrior, right?
0:26:06 He is by any definition a fricking badass fucking warrior.
0:26:11 Right?
0:26:12 And he was the first man who said to me, “I love you.”
0:26:17 We got off the phone and he goes,
0:26:19 “We just saying goodbye to each other.”
0:26:20 We had a nice long conversation.
0:26:21 We got off the phone and he goes, “I love you.”
0:26:24 He didn’t say, “Love ya.”
0:26:26 He didn’t say, “Love you.”
0:26:28 He said, “I love you.”
0:26:30 That’s real.
0:26:38 And we hedge because we’re afraid of our emotions.
0:26:41 We’re afraid of expressing ourselves to each other.
0:26:43 We say things like that.
0:26:44 We say, “Love ya.”
0:26:45 Even love you, say those three words to somebody.
0:26:49 They are excruciatingly difficult
0:26:52 unless you actually mean it.
0:26:54 “I love you.”
0:26:57 And it was so powerful that now every time he and I talk,
0:27:01 and we talk politics and we talk global stuff
0:27:04 and we talk leadership.
0:27:06 We have, you know, and then at the end of our calls,
0:27:09 I’ll say, or I’ll talk to you real soon,
0:27:10 “I love you because I love you too.”
0:27:13 That’s how we end our phone calls.
0:27:14 And I started experimenting.
0:27:16 I started saying those words to the,
0:27:18 especially the men in my life that I love
0:27:21 and care about desperately.
0:27:22 My male friends, it’s easier to say to a woman,
0:27:25 there’s less of a stigma, right?
0:27:27 And guys who are, some of my guy friends who are,
0:27:32 if you met them, you would describe them as not very warm.
0:27:35 You would describe them as distant or cold or guarded.
0:27:38 And they are.
0:27:40 And I remember taking the risk,
0:27:45 saying to them when we got off the phone
0:27:47 or when I said goodbye to them,
0:27:48 when I was hanging out with them, I said, “I love you.”
0:27:50 And in very short order, they started saying it back.
0:27:57 And we would hug differently.
0:28:03 And we would kiss each other in the cheek, you know?
0:28:08 And like one of my friends who, he’s a cold guy.
0:28:13 He’s not, he’s not warm.
0:28:14 He’s lovely and smart and fantastic and funny,
0:28:15 but he’s not warm.
0:28:17 It took him a long time.
0:28:20 And I always said it to him, “I love you, I love you.”
0:28:22 And he goes, “Yeah, huh, okay.”
0:28:26 And I would like hug him
0:28:26 and kiss him in the cheek goodbye.
0:28:28 He’s like, “Okay.”
0:28:29 And then he started saying, “I love you back.”
0:28:32 And this is what I’ve learned
0:28:36 from the highest performing teams on the planet.
0:28:40 This is what I’ve learned from people
0:28:41 who understand service.
0:28:44 That you cannot, you cannot have service
0:28:47 without developing some sort of love.
0:28:50 And so I think, I think to go all the way back
0:28:53 to the question from that kid in the front row,
0:28:56 how do I make friends?
0:28:58 You can’t make a friend until you learn how to serve
0:29:00 because friendship is fundamentally service.
0:29:02 Friendship is an active service.
0:29:03 And if you don’t know the skill of service,
0:29:05 then you probably don’t know how to be a friend,
0:29:07 let alone make a friend.
0:29:09 I think you have to learn to be a friend
0:29:10 before you can make a friend
0:29:11 because only people only want to be your friend
0:29:14 if you know how to be their friend, right?
0:29:18 Which is not like having fun,
0:29:19 which is not like going out and get pissed with your mates.
0:29:21 That’s fun.
0:29:22 Those are mates.
0:29:25 Are those friends that you love?
0:29:28 Maybe sometimes, sometimes it’s overlap.
0:29:30 That’s the other problem.
0:29:31 And I live in America where you meet somebody once
0:29:33 and they call you friend.
0:29:34 And the problem is I think we overuse the word friend, right?
0:29:37 Like if you have a mild melanoma
0:29:40 and you have stage four liver cancer,
0:29:42 we call both those things cancer.
0:29:43 Clearly they’re not the same thing.
0:29:45 And I think we have the same problem with the word friend.
0:29:47 Like somebody you hang out with casually,
0:29:49 it’s a laugh, you know, we call that person friend.
0:29:53 But then somebody who we have deep love for
0:29:56 and we would be there for them no matter what,
0:29:57 we call that person friend.
0:29:58 Best friend doesn’t seem to capture it either.
0:30:01 And so I think we need more words.
0:30:03 Like I’ve started using the word acquaintance.
0:30:05 I’ve started using the word work friend
0:30:08 or deal friend, that’s like in finance, right?
0:30:11 I like them, I get along with them.
0:30:13 I enjoy them, I, but if we weren’t working,
0:30:18 if we weren’t, if our companies weren’t working together,
0:30:20 would I hang out with them?
0:30:21 It’s probably not.
0:30:22 Probably would make less of an effort, right?
0:30:25 Are you religious?
0:30:27 I believe in belief.
0:30:28 What does?
0:30:30 I believe in the importance of believing in something.
0:30:33 And so for those who choose faith, traditional faith,
0:30:38 as the thing to believe in and offer guidance,
0:30:40 I think that’s good.
0:30:42 For people who find cause, whether it’s social cause
0:30:46 or some type of other cause to feel a part of,
0:30:49 I think it is essential that we believe in something.
0:30:53 I believe in belief.
0:30:54 It’s funny ’cause all the subjects we were talking about
0:30:56 then about community and other subjects
0:30:58 that kind of intersect with that service and purpose,
0:31:01 these all came inherent within religion.
0:31:03 Religion gave us all of these once upon a time.
0:31:05 Now in the absence of religion,
0:31:07 like, and the rise in digitalization,
0:31:09 we’re struggling to find those things
0:31:11 and we’re trying to make them like.
0:31:13 It’s such a good question, right?
0:31:14 Which is religion provided a code
0:31:17 and arguably a code that you,
0:31:21 so let’s, so here’s the example, right?
0:31:23 So take the Victorians.
0:31:27 There was some incredibly wealthy Victorians
0:31:31 who gave tremendous amounts of their wealth back to society.
0:31:36 They established charities, they built hospitals.
0:31:39 In fact, many of the institutions that exist today
0:31:41 were established by wealthy Victorians.
0:31:42 And the same is true in the United States,
0:31:44 the Carnegie’s and the Rockefellers, right?
0:31:46 And I went and looked this up.
0:31:48 I went and looked up the tax code
0:31:49 from the Carnegie and Rockefeller days
0:31:51 or the George Eastman days.
0:31:53 And I went and looked up the tax code in the UK as well.
0:31:56 And there was no sophisticated tax code.
0:31:59 In other words, there was no refund or rebate
0:32:03 or deduction for giving to charity, zero, zero.
0:32:06 There was no tax benefit in the UK or the US
0:32:09 for giving to charity.
0:32:11 And in the conversations with the Carnegie’s,
0:32:13 the Rockefellers and some of the wealthy Victorians,
0:32:16 they all said that they believed
0:32:18 that they had a quote unquote moral obligation
0:32:21 to give back to society.
0:32:22 And it was born out of religion, without a doubt.
0:32:25 They were God fearing without a doubt, right?
0:32:28 But they believed in moral obligations
0:32:30 to return their wealth and give something back to society,
0:32:34 so establishing universities, hospitals
0:32:35 and the rest of it, right?
0:32:37 Now it seems that people give charity
0:32:39 if they can get a tax benefit from it.
0:32:41 And the question is,
0:32:42 is where is the moral obligation coming from?
0:32:45 And so when we talk about the fact
0:32:47 that people are less religious today,
0:32:49 but I think your assertion is correct,
0:32:51 people are abandoning the traditional
0:32:55 church membership as down.
0:32:56 And I would argue that because the churches
0:33:00 have lost relevance, right?
0:33:02 Like take the Catholic church, for example.
0:33:05 Like you’re trying to appeal to young people
0:33:08 by wearing 400 year old clothes and speaking in Latin.
0:33:11 Maybe wear jeans and speak English
0:33:14 or whatever the local language is.
0:33:15 Like if you wanna be quote unquote relevant,
0:33:17 you’re not changing the faith, abandoning the faith.
0:33:20 You’re not blasphemous by changing
0:33:24 what you’re wearing and the language you’re speaking in.
0:33:28 You’re still preaching the faith,
0:33:29 but you’ll find yourself more attractive.
0:33:31 I had the opportunity to go to Kanye’s Sunday service
0:33:34 back when it was okay to do anything with Kanye.
0:33:38 I just was invited as a friend of a friend
0:33:42 and I went to the Sunday service, right?
0:33:44 And it was, I don’t care if you’re religious or not,
0:33:47 that was a religious experience.
0:33:49 Did you ever go?
0:33:50 – I did, yeah.
0:33:51 – It is, it’s unbelievable.
0:33:53 And for those, when I say for those who haven’t gone,
0:33:58 like anybody could go, you just get on the signup sheet.
0:34:01 Like you could just sign, anyone could go.
0:34:02 It was open to the general public.
0:34:03 It just sold out quick.
0:34:04 I mean, it was free, but the list filled up quickly.
0:34:07 And basically what happened was there’s a band,
0:34:12 a choir in the middle and the parishioners
0:34:15 sat all the way in a circle around the outside.
0:34:18 You sat there, your body was consumed by song and music.
0:34:23 And it was, and you know, there’s like Sufi tradition
0:34:29 where music becomes the thing the way you,
0:34:33 the way you find spirituality, the way you find meditation
0:34:36 or like the whirling dervishes who spin around in the music
0:34:40 and it’s the repetition.
0:34:42 And they were sitting in this beautiful place consumed
0:34:46 by songs that went on for 10 minutes each
0:34:49 that you found spirituality,
0:34:51 whether you had traditional religion in your life or not.
0:34:55 And there was community and I for one went with a friend.
0:34:59 And I think that’s what traditional church doesn’t realize,
0:35:04 which is you can modernize old beliefs.
0:35:09 And if you do that, you will find relevance
0:35:10 amongst young people.
0:35:12 But young people are looking for something.
0:35:15 There’s something called Hillsong,
0:35:17 which is an American church, but it’s the joke is it’s like,
0:35:20 we’re all the pretty people go to pray.
0:35:22 It’s young and it’s relevant.
0:35:25 And like the pastors like got a beard and an earring
0:35:28 and you know, jeans and you know, duck martins
0:35:32 and there’s a rock band and, but they preach the gospel.
0:35:36 And it has, and it fills up entire arenas.
0:35:39 So people are looking to belong to something
0:35:42 and they’re looking to believe in something
0:35:44 and they’re looking to be led.
0:35:46 And they’re looking for community
0:35:47 and they’re looking for codes of conduct and values
0:35:51 that they can keep alive in their own lives
0:35:55 and their own traditions.
0:35:57 And there are precious few of those places left,
0:35:59 which is why I think people are desperately looking for them
0:36:02 and latching onto kind of the first thing that shows up.
0:36:06 I think it’s one of the biggest business opportunities
0:36:08 of our time as well.
0:36:09 I say this at multiple levels.
0:36:10 I’m talking about if I’m an entrepreneur,
0:36:12 thinking about where to start a business,
0:36:13 but also if I’m an entrepreneur
0:36:15 and I’m thinking about how to run my company and my culture.
0:36:18 I, it’s funny this, I’ve got one particular opinion
0:36:21 that went out of fashion and now has come into fashion
0:36:24 over the course of the pandemic,
0:36:25 which is I always believed in doing things in person
0:36:28 and having people together, even this podcast,
0:36:29 never did it over Zoom even through the pandemic.
0:36:31 We just two meter distance and if someone couldn’t come in
0:36:33 and we weren’t going to release,
0:36:35 I just didn’t want to, ’cause it’s, what’s the point, right?
0:36:37 But also in terms of company culture,
0:36:39 I think companies now that offer,
0:36:41 I’m in so many interviews, I don’t think people would believe.
0:36:43 I’m in so many interviews where the candidate asks me
0:36:46 to check that they’re going to be going,
0:36:47 I was in one yesterday with a young 25 year old lady.
0:36:50 She asked, she checked that people were going to come
0:36:54 in the office and be together.
0:36:56 It was almost like she wasn’t going to take the job
0:36:58 unless we were a community.
0:37:01 She was talking about run clubs.
0:37:02 She was talking about reforma plateis.
0:37:05 She was talking about that she likes to do climbing walls.
0:37:07 And she wanted to check
0:37:08 that we were in the office together.
0:37:11 And I think, you know– – Good for her.
0:37:12 – You know what I mean?
0:37:13 But like the narrative through the pandemic,
0:37:15 especially led by the West coast of America
0:37:17 was that remote forever and, you know, all that kind of thing.
0:37:22 But it’s, I’ve always believed
0:37:23 that the fundamental needs of human being
0:37:25 will mean that connection and being together will prevail.
0:37:29 – Yeah, I agree with that.
0:37:30 But how much damage has to be done until we get there?
0:37:32 You know, and I think we have a responsibility
0:37:35 to help people like, to bring people together.
0:37:40 So one of the trends that I’m seeing in the States
0:37:43 at least is young people,
0:37:45 especially those who started their careers in the pandemic
0:37:48 or slightly before the pandemic,
0:37:51 who kind of fell in love with the whole room,
0:37:54 with the romance of the, you know, remote work thing,
0:37:57 are struggling, a lot of them are struggling
0:38:01 with mental health challenges,
0:38:03 with mental fitness challenges.
0:38:04 And when they’re forced to come into work,
0:38:06 which is actually an antidote,
0:38:08 once they get there, they freak out.
0:38:10 And they think that it’s the workspace
0:38:12 that’s making it more stressful, but it’s not.
0:38:15 It’s that you’ve been at home and alone so much
0:38:18 that it’s like a shock to the system to come back in.
0:38:21 You know, it’s like when you’re out of shape
0:38:24 and you go to the gym, it really hurts.
0:38:26 You have to stick with it, you know?
0:38:28 It’s like when you get off drugs
0:38:30 and you go through with the drawl,
0:38:31 you makes you want to go back to the drug, right?
0:38:34 And so my fear is that the connection
0:38:37 that it’s the being at home in a remote work environment
0:38:41 is the thing that’s making me mentally unfit.
0:38:45 And it’s not the coming back into work,
0:38:46 even though it hurts and it’s a shock when I come in
0:38:49 and I run away from it, I have to stick with it.
0:38:53 I have to keep going to the gym.
0:38:55 I have to stay off the juice.
0:38:56 Like, you know, do you think this is in part
0:38:59 because the office is outdated?
0:39:02 It was a concept that was designed
0:39:04 like, you know, multiple decades ago
0:39:06 and the needs of the human being in the modern world.
0:39:08 If we’re saying it’s much more about connection
0:39:10 and community, like the office itself should be redesigned.
0:39:13 It should serve more as a community center.
0:39:16 – I mean, versus just a place to be.
0:39:18 – I mean, the office has changed multiple times
0:39:20 to reflect the times.
0:39:21 I mean, it used to be, you know,
0:39:23 the executives had the corner offices with windows
0:39:26 and the rest of us had, you know, cubes in the middle.
0:39:28 And then at some point we started giving the nice offices
0:39:31 to the younger people on the outside.
0:39:33 And then we’ve made the outside offices,
0:39:35 the conference rooms, and then we went to open plan.
0:39:38 I mean, like the offices have taken multiple different
0:39:40 cultural changes, rightfully so.
0:39:42 The office should reflect the times you’re right.
0:39:45 You know, one of my favorite ones is
0:39:47 if you visit the Pixar offices,
0:39:49 the way Steve Jobs helped design the Pixar office
0:39:52 is they put the bathrooms in the middle.
0:39:54 Most offices have the bathrooms on the outside
0:39:58 and they put the bathrooms in the middle.
0:39:59 So no matter where you worked,
0:40:02 you had to walk past other people to go to the loo.
0:40:06 And at some point in the day,
0:40:07 everyone has to go to the loo.
0:40:10 And so that was done on purpose to force you to interact
0:40:13 and have serendipity.
0:40:14 But little things like that, communal eating.
0:40:18 I’m a huge fan of communal eating.
0:40:19 I’m a huge fan of like, let’s go, let’s eat together.
0:40:22 You know, I built my office to feel like a living room.
0:40:27 There’s like different living room areas.
0:40:29 You can sit up here, you can sit over there,
0:40:30 but it’s just couches.
0:40:32 And people sit wherever they want.
0:40:34 And you know, people have their quote unquote,
0:40:36 their desk, you know, where they like to sit.
0:40:37 And there’s back rooms if you need to make calls,
0:40:39 but it’s all just couches.
0:40:41 It’s all super comfy.
0:40:42 It feels like, it feels like a home.
0:40:44 If people want to work at home, great.
0:40:46 Here’s a home.
0:40:47 Literally, you walk into my office.
0:40:49 I mean, you’ve been there.
0:40:50 It’s a home. – It’s a home, yeah.
0:40:51 – It’s a home.
0:40:53 And ’cause I want people to have that home experience.
0:40:56 We’ve got a fridge and a kitchen, and you can, you know.
0:40:59 – I can imagine the rebuttal to a lot of people
0:41:00 that are listening to us, where they genuinely,
0:41:02 they have an hour commute to go into
0:41:04 some horrible little cubicle surrounded.
0:41:06 They have to wear a suit.
0:41:07 They get no freedom.
0:41:08 So my bias is that obviously I’m the CEO of the company.
0:41:11 So I have, you know, these freedoms
0:41:13 and our culture is much more relaxed and free.
0:41:15 But there’s a lot of people
0:41:16 that their relationship with work is, it’s awful.
0:41:19 It’s like an awful place to be.
0:41:20 – Yeah, and I think, so the question is, great.
0:41:22 Okay, so instead of rejecting it,
0:41:24 how would you redesign it to make you want to come in?
0:41:27 Okay, you don’t want to wear a suit, don’t wear a suit.
0:41:28 Maybe you only have to wear a suit
0:41:29 if you have a meeting with a client.
0:41:30 That seems, if you’re in that kind of business.
0:41:33 – Yeah. – You know.
0:41:34 I live in Los Angeles where everybody dresses
0:41:36 like 16 year olds.
0:41:37 But you know, that seems fair.
0:41:39 Wear a suit only when you’re meeting with a client
0:41:40 if that, if your business requires that.
0:41:43 Otherwise wear whatever.
0:41:44 You know, so again, it goes back to service,
0:41:48 which is I think that people have to earn the right
0:41:49 to complain, right?
0:41:51 And you earn the right to complain
0:41:53 by trying in some small way to fix the problem yourself.
0:41:56 Not exhausting every possibility.
0:41:57 Like you’re not allowed to complain about politics
0:42:00 unless you’ve at least voted, right?
0:42:03 You don’t have to join the movement.
0:42:04 You don’t have to have campaigned.
0:42:06 Just the minimum, the minimum,
0:42:09 then you can complain about anything you like.
0:42:11 And so if you’ve tried to fix the office,
0:42:13 then you can complain about the office.
0:42:15 If you just sit at home and whine about it,
0:42:17 like maybe like get involved.
0:42:21 And don’t do it for yourself.
0:42:24 Here’s we go back to service.
0:42:26 Don’t do it for yourself.
0:42:27 Do it for the other people who hate coming to work
0:42:29 for an hour long commute to sit in the little cubicle
0:42:31 and wear a suit that they don’t wanna wear.
0:42:33 Do it for the people you love.
0:42:35 Do it for the people you care about.
0:42:36 Do it for the person to the left and the person to the right.
0:42:38 Don’t do it for yourself.
0:42:40 You selfish bastard, right?
0:42:42 Do it for someone else
0:42:43 to make their feeling of coming to work better.
0:42:47 How can you make it feel better
0:42:49 for somebody else you work with to come to work?
0:42:51 And that’s what we’re missing.
0:42:53 We’re all about ourselves
0:42:54 and yet we’ve forgotten emails, another one.
0:42:57 You know why you get so many emails?
0:42:58 ‘Cause you send so many emails.
0:43:00 Stop be CCing everybody.
0:43:01 Stop CCing everybody.
0:43:03 Like when somebody says what times the meeting
0:43:05 and you reply all and write three o’clock
0:43:08 or what do you want for lunch?
0:43:09 And you reply and write chicken please.
0:43:10 Like you made everybody open that email.
0:43:14 You thoughtless bursted, right?
0:43:16 Why don’t you help everybody else get to inbox zero
0:43:19 instead of worrying about you getting to inbox zero?
0:43:21 So in other words, pick up the phone when possible.
0:43:25 Send fewer emails.
0:43:26 Take people off the CC list.
0:43:28 Like I get an email, it’s got five people CC’d.
0:43:30 I realize that my reply only really matters to two people
0:43:32 and I take people off the CC list.
0:43:34 Because I want them to have fewer emails.
0:43:38 Because otherwise everybody’s hitting reply all
0:43:42 and then we’re all suffering from email bankruptcy.
0:43:48 Anyway, acts of service, acts of service.
0:43:50 I mean, there’s so many little things.
0:43:53 There’s so many little things.
0:43:54 Stupid things, stupid things.
0:43:58 I was walking down the streets of New York
0:44:00 and a guy was parking his car.
0:44:02 And it happened to be a huge space, big enough for two cars.
0:44:08 And he parked right in the middle.
0:44:11 And it wasn’t like it was his brand new car.
0:44:14 It was like afraid of getting it bumped or negative.
0:44:16 It was just a car, right?
0:44:18 And I said to him, hey,
0:44:20 I sort of tapped him and sort of like wave down his window.
0:44:22 Like wave like, hey, just so you know,
0:44:24 there’s a ton of room behind you or in front of you.
0:44:26 If you move your car up or back,
0:44:28 you’ll make room for another car.
0:44:31 And he goes, there’s no room.
0:44:32 I’m like, no, no, no, no, I’m standing out here.
0:44:34 You got like five feet in front of you.
0:44:35 Like, there’s plenty of room.
0:44:36 I’ll guide you if you want.
0:44:38 You know, I was being super nice about it.
0:44:40 And he goes, I think it’s just fine.
0:44:41 I’m like, well, no, no, no, no, no.
0:44:42 Another car, he goes, are you trying to park your car?
0:44:44 He says to me.
0:44:45 I said, no, but I’ve tried to park in New York before
0:44:48 and I know it’s hard to find a space.
0:44:49 So, you know, maybe it’d be nice to pull your car up
0:44:52 and let another, and the guy would hear nothing of it.
0:44:54 He turned his car off and got out of the car
0:44:55 and walked away.
0:44:57 And like, that’s what I mean.
0:44:59 You know, which is, you know,
0:45:01 here’s the advice I wanted to tell him.
0:45:03 I didn’t say this, but I wanted to be like,
0:45:05 hey, just can I offer you an observation?
0:45:07 You live in the world.
0:45:10 Like, you live in the world.
0:45:15 There are other people in the world.
0:45:19 And I’m not asking you to give up your weekends
0:45:22 and work in hospitals.
0:45:23 I’m not asking you to join the military.
0:45:25 I’m not asking you to give up your salary
0:45:28 and become a teacher.
0:45:29 I’m not asking you to do any of those things.
0:45:30 I’m asking you to consider that somebody else
0:45:34 might want to park and it’s an active service
0:45:37 to like move your car to make a little room
0:45:39 for somebody who you don’t know.
0:45:41 – Do you think that individualism is hurting us
0:45:45 on an individual level? – Yes, I mean, of course.
0:45:49 You want to know why we’re lonely?
0:45:50 ‘Cause we’ve architected our lives to be lonely.
0:45:54 Of course it’s hurting us.
0:45:59 We are social animals who’ve over-indexed
0:46:01 on rugged individualism.
0:46:02 We’re hero-wise CEOs.
0:46:06 Like, I love you, you’re great, you’re wonderful,
0:46:09 but people consider you a hero
0:46:11 and they’re business guru, blah, blah, blah.
0:46:14 I know for a fact that you didn’t do it alone.
0:46:17 I know for a fact that you’ve got teams of people
0:46:19 who make you look good.
0:46:20 – What are you talking about?
0:46:20 – I know for a fact that people took bets on you,
0:46:24 took risks on you.
0:46:25 I know for a fact that people made introductions for you.
0:46:28 I knew when you had nothing,
0:46:30 sure you had moxies, sure you had talent,
0:46:32 but if it weren’t for people who tried, supported, helped,
0:46:36 you know, opened a door, there would be no Stephen Bartlett.
0:46:39 – Of course.
0:46:39 My parents, the first people I think about
0:46:41 is my parents.
0:46:42 I don’t know why they cared so much about me.
0:46:44 I was just like, I feel like, you know,
0:46:45 kids that feel they objectively look like such a burden.
0:46:48 – I feel the same way.
0:46:50 I was like, why would you do that?
0:46:52 – Yeah, why would my mom and dad care so much
0:46:53 about this little bundle of cells?
0:46:55 I don’t understand.
0:46:56 They would just like kill themselves, you know.
0:46:58 – But it matters, but we know parenting matters.
0:47:00 We know parents that build up their kids’ confidences,
0:47:03 really, you know, parents that are capable
0:47:06 of building their kids’ confidence really, really matters.
0:47:09 You know, as opposed to telling a kid constantly
0:47:11 that they do everything wrong.
0:47:12 Like, that’ll hurt the kid for the rest of their life,
0:47:14 and they’re gonna have to do a tremendous amount
0:47:16 of work to overcome that, you know?
0:47:18 – It’s interesting, even on this,
0:47:19 overlaid with this is the idea that populations
0:47:21 in the Western world are actually declining
0:47:23 because they’re having less and less kids.
0:47:24 We’re actually making it more about ourselves.
0:47:26 We wanna work longer.
0:47:27 We wanna achieve our career goals.
0:47:29 And now having kids, and that sort of active service
0:47:32 of parenting has now become deprioritized.
0:47:34 And it’s a real problem for the Western world
0:47:35 because of the, you know, aging population.
0:47:37 – And very often for selfish reasons,
0:47:38 like I wanna live my life.
0:47:39 – 100%. – Yeah.
0:47:40 Yeah, yeah, I mean, I think to your point,
0:47:45 I think we have forgotten that we’re social animals.
0:47:50 I mean, like just go back a few years, a few decades, right?
0:47:54 So Second World War, right?
0:47:56 The camaraderie, I mean, think about what happened
0:48:02 in America and in Britain during the Second World War.
0:48:05 So during the Blitz, the number of people
0:48:08 who sent their children to the countryside,
0:48:10 and they stayed back to support the war effort, okay?
0:48:14 They didn’t move to the countryside with their children.
0:48:16 They could have.
0:48:17 They sent, think about the insanity of that right now,
0:48:20 that parents sent their children to the country to be safe,
0:48:23 to be raised by another family with the full expectation
0:48:27 that they may never see their kids again
0:48:30 ’cause they might die in the Blitz, right?
0:48:33 Like that is incomprehensible to a modern day.
0:48:37 And yet that made total sense that we stayed back
0:48:39 to support the war effort and to be a part of it,
0:48:41 and we sent the kids to the country.
0:48:43 In the United States, more people died by suicide
0:48:48 who didn’t get called to action.
0:48:50 The shame of not being called to serve
0:48:54 was more overwhelming than the call to service.
0:49:00 There were more suicides in the United States
0:49:03 from people who didn’t get called to serve.
0:49:06 What does this say about the Gen Z, the millennial now,
0:49:10 that’s trying to decide which direction
0:49:11 to take their life in?
0:49:13 But all the, it says, go be a lawyer is the clear incentive
0:49:16 ’cause I’ll get paid more,
0:49:17 or people will be more proud of me on Instagram.
0:49:20 If you’re saying that service,
0:49:21 and it also sounds like intertwined within there,
0:49:24 a little bit of challenge is so central to being happy,
0:49:29 how does the young person decide
0:49:31 to build their life roadmap?
0:49:32 What do they need to be adding to that roadmap?
0:49:35 – I’ve got this kid in my head
0:49:36 that is currently behind a video game screen.
0:49:38 He’s spending all his time on the internet
0:49:40 watching certain male influences
0:49:42 that are telling him to be individualistic.
0:49:44 He doesn’t have a romantic relationship in the world,
0:49:47 doesn’t have any friends.
0:49:49 He’s not really leaving the house much,
0:49:50 not going to the gym at all.
0:49:52 Often referred to these individuals
0:49:53 as like being incels on the internet.
0:49:56 And the rise in that type of individual,
0:49:58 according to a lot of people I’ve spoken to is rising
0:50:00 because of the nature of the world and disconnection
0:50:02 and lack of friendship and all these things.
0:50:04 You know, what’d you say to that person?
0:50:07 He’s probably a guy looking at the statistics.
0:50:09 – Well, and you’ve talked to Scott Galloway.
0:50:13 He talks a lot about this.
0:50:16 And I don’t think we talk enough about this
0:50:20 as it relates to extremism and terrorism
0:50:22 and things like that.
0:50:24 Where you take a 24, 25, 26, 27 year old incel virgin
0:50:29 with no social life.
0:50:32 There’s a lot of pent up frustration there.
0:50:35 And that comes out in all kinds of screwed up ways.
0:50:38 Usually anger, usually victimization.
0:50:41 – Addictions.
0:50:42 – Addictions, you know, vengeful behavior,
0:50:44 you know, antisocial behavior.
0:50:45 And if you look at, you know, even just in the,
0:50:49 and this is not a current statistic,
0:50:51 this is decades and decades and decades,
0:50:53 but you look at sort of the rise
0:50:55 of religious extremism in the Middle East.
0:50:58 You know, you take a shame based society
0:51:00 where you’re 24, 25, 26 years old,
0:51:02 you’re living at home, you’re a virgin.
0:51:04 The only way you can leave the house
0:51:07 is if you like get a job and if you get it,
0:51:09 you won’t get a girlfriend and IE a wife, IE had sex
0:51:13 until you get a job and move out of the house.
0:51:15 And so there’s, and you’re in a shame based society,
0:51:19 like the pressures are extreme and the anger is extreme.
0:51:23 So I think, yeah, I think this idea
0:51:25 of not knowing how to make friends
0:51:27 and finding online community of people who are,
0:51:29 you know, where we all support each other’s victimhood
0:51:32 is incendiary.
0:51:34 – I could never imagine Simon Sinek
0:51:37 in one of your books telling people–
0:51:40 – That they were losers?
0:51:41 – That they were losers and that they suck.
0:51:42 – Oh yeah, never do that.
0:51:43 – But when I look at Andrew Tate’s approach
0:51:45 in his videos, multiple videos and tweets,
0:51:47 he really mocks the people that he’s speaking to.
0:51:50 He says, “Your life sucks, you’re an absolute loser.”
0:51:52 And then he tries to offer them a roadmap.
0:51:55 And it seems to work.
0:51:56 – Yeah, of course it works.
0:51:57 – Why?
0:51:57 – You’re validating their feelings of victimhood.
0:52:01 You’re affirming it and then offering them a way out.
0:52:05 Because if you simply say, everyone can be a winner,
0:52:09 like, and I don’t feel like a winner,
0:52:11 you’re not talking to me.
0:52:13 But if I say, you’ve been forgotten,
0:52:14 like, look, we do it in work all the time.
0:52:18 It’s like the corporation doesn’t care about you.
0:52:20 The corporation prioritizes profits over you.
0:52:22 You’re like, yeah, like you’re disposable, yeah.
0:52:25 It’s kind of a rhetorical clickbait, right?
0:52:27 Because what you’re doing
0:52:28 is you’re validating someone’s feelings.
0:52:30 You make them feel not alone
0:52:31 in their loneliness and victimhood.
0:52:33 And then you offer them, but you’re not just berating them.
0:52:36 You’re offering them a validation
0:52:38 and then a way out of that feeling.
0:52:40 And it’s not wrong.
0:52:45 It’s too much.
0:52:49 Like, it’s totally fine for you and I to say,
0:52:51 look, if you feel like your career isn’t going anywhere
0:52:56 and yet you have ideas
0:52:58 that you think of how you can do it better,
0:53:00 maybe an entrepreneur life is for you.
0:53:02 Like, we’re saying similar things.
0:53:05 The difference is we’re not berating people, right?
0:53:07 But we definitely want people to feel seen, right?
0:53:12 I just think, you know, when you play in the extremes,
0:53:18 you’re playing in the extremes.
0:53:19 And so you’re gonna get extreme behaviors,
0:53:21 extreme reactions, you know?
0:53:23 You could do the same thing to the same people
0:53:25 without riling them up
0:53:28 because emotions are a powerful thing, right?
0:53:30 And so you’re playing with the Delta.
0:53:31 I’m gonna push you down even harder, you know?
0:53:34 And then I’m gonna show you that I can lift you even higher
0:53:36 and I must, you know, that must make me the savior
0:53:38 ’cause the Delta is so much bigger, you know?
0:53:42 – If someone is listening now and they are,
0:53:44 they have no friends and they’re lonely and they’re also,
0:53:48 and there’s someone else that’s listening
0:53:50 and they are single, romantically single.
0:53:52 The first step to solving those two conundrums,
0:53:58 finding a friend and finding a romantic partner,
0:54:01 in terms of where I go,
0:54:04 like the physical location that I go to in a modern world
0:54:07 where digitalization has just, you know,
0:54:09 social networking exists and Tinder exists,
0:54:12 what is that place, the location?
0:54:14 ‘Cause I have so many conversations with people in my life
0:54:16 that are struggling on both fronts
0:54:17 to find a friend and to find a partner
0:54:19 where they’re saying, “Man, I just hate dating apps.”
0:54:21 And then we even now have friendship dating apps.
0:54:24 I’m wondering where the location is these days.
0:54:26 Like, you know, once upon a time, it would be in the village.
0:54:31 It would be maybe at church.
0:54:32 It would be at, you know, somewhere in person.
0:54:34 But with the decline in skills of building friendships
0:54:37 or romantic relationships,
0:54:38 it feels like both groups are struggling.
0:54:40 And I’ve got a particular friend in mind
0:54:41 that I don’t know what to say to her about this subject
0:54:45 ’cause she’s desperate to find someone.
0:54:48 Finding a partner is as difficult as finding a friend.
0:54:51 And it’s different for introverts and extroverts, right?
0:54:57 So like me, take me for example,
0:54:59 I am absolutely socially inept in social places.
0:55:04 Parties, bars, clubs, networking events,
0:55:07 I am absolutely uncomfortable and inept.
0:55:12 I stand in a corner by myself.
0:55:14 And the funny thing about my career,
0:55:15 it’s actually been helpful that some people recognize me
0:55:18 ’cause they’ll come up to me and do all the talking,
0:55:20 which is like a relief, right?
0:55:22 One of my best friends makes fun of me
0:55:27 ’cause she says like, when we go to a party,
0:55:29 like we go to like a party at someone’s house or something
0:55:32 and there’s like a hundred people
0:55:33 or whatever there is, 50 people,
0:55:34 that all these conversations are happening.
0:55:36 Like, you know, these like little pockets of conversations
0:55:38 and I don’t know how to inject myself into comfort.
0:55:41 I don’t know how to like saunter up
0:55:42 without feeling and looking really uncomfortable and weird
0:55:46 and like ruining whatever dynamic exists.
0:55:49 And so she makes fun of me ’cause I’ll just stand by myself
0:55:52 in the middle of the room with my drink,
0:55:54 perfectly comfortable.
0:55:55 But like when she stands on the corner and looks around,
0:55:57 like she goes to like get something,
0:55:59 she’ll see all these little conversations
0:56:00 and one person standing by them with their drink and it’s me.
0:56:03 So I’m useless in social places.
0:56:05 It’s the introvert in me.
0:56:07 But in unsocial places, I’m more relaxed.
0:56:10 So like put me in a museum
0:56:13 and I’m looking at a piece of art
0:56:17 and somebody next to me is looking at a piece of art
0:56:19 and I actually have no problem saying, you like it?
0:56:22 And I’m not trying to make a friend,
0:56:26 but I do like making a connection.
0:56:30 And sometimes I talk for them for 30 seconds
0:56:32 about the piece and it’s happened a couple of times
0:56:34 where we just kept talking
0:56:35 and then you end up having a cup of coffee
0:56:38 and you ended up making a friend.
0:56:39 Like that’s happened to me.
0:56:40 – Is that because of the shared interest?
0:56:42 You fundamentally know that you-
0:56:43 – I think there’s a shared interest.
0:56:44 I also think, and this is a weird thing,
0:56:46 I actually think it’s easier to make a connection
0:56:48 when you’re standing next to somebody
0:56:49 than when you’re standing across from somebody.
0:56:51 So like in social situations,
0:56:52 like bars, clubs, networking events,
0:56:54 you face each other, which I find adversarial and tense.
0:56:59 And you have to gauge the right amount of social distance.
0:57:04 You know, 18 inches is actually the right amount.
0:57:08 Anything less than that is like too close.
0:57:10 Anything that then too far is weird, you know?
0:57:12 But I find standing next to somebody is easier.
0:57:17 If you, like going for a walk with somebody,
0:57:19 you’re strolling with somebody,
0:57:20 you’re standing next to somebody in a museum,
0:57:21 standing next to somebody in a buffet line,
0:57:24 you can actually get really close
0:57:26 without it being uncomfortable.
0:57:27 So any place where I can stand next to somebody,
0:57:29 I find it less and being quiet is easier
0:57:32 when you’re next to somebody.
0:57:33 Like when you go for a walk with somebody,
0:57:34 if you’re standing next to somebody,
0:57:35 you can say a few words
0:57:36 and then you can go completely quiet.
0:57:37 That’s not awkward.
0:57:38 When you’re facing somebody, you go completely quiet,
0:57:40 it’s just flat out uncomfortable.
0:57:44 So the way I define, you know, social versus,
0:57:48 like social environments versus non-traditional social
0:57:50 environments is am I standing next to someone
0:57:51 or standing across from someone?
0:57:54 – What’s something that you’re struggling with?
0:57:57 And when I ask that question, I’m talking about,
0:58:00 where I feel like every time I’ve met you,
0:58:03 but also every time we’ve met,
0:58:04 we’ve both been at crossroads
0:58:06 and those crossroads are professional crossroads,
0:58:07 personal crossroads, et cetera.
0:58:09 I’ve met so many crossroads in my life.
0:58:12 I think that’s just-
0:58:13 – So what, tell me.
0:58:14 – So many crossroads.
0:58:15 So trying to understand, get a clearer idea
0:58:18 on what my North Star is professionally
0:58:20 and therefore what I should be prioritizing.
0:58:21 And this really relates to like,
0:58:24 it’s not even professionally, it’s just in life.
0:58:26 It’s like, I had a lot of thoughts about,
0:58:31 I’ve worried for a long time
0:58:36 that the way I’m living my life
0:58:39 is going to turn out to be,
0:58:41 my priorities were wrong.
0:58:45 And that I allocated my time when I was young
0:58:48 that I had to the wrong set of priorities.
0:58:50 And those priorities that I allocated towards were like,
0:58:53 work and material success and all those things.
0:58:57 And that, you know, I had,
0:58:58 there’s a story you’ve probably heard it before
0:59:00 about the fisherman who was down by the head of little boat
0:59:06 and he went out to sea every day
0:59:07 and he went out and caught two fish
0:59:09 and came back by lunchtime.
0:59:10 He sold one fish to pay for the boat,
0:59:12 the petrol and the servicing.
0:59:13 And he gave the other fish to his family to feed his family.
0:59:16 And then in the evenings and afternoons,
0:59:17 he spent the time at the beach relaxing with his family.
0:59:20 And like a guy comes past in a Mercedes
0:59:22 and is like, listen, I’ve got an idea for you.
0:59:24 What we’re going to do is we’re going to keep you out
0:59:25 on the boat all day.
0:59:26 You’re going to catch four fish.
0:59:27 We’ll catch, with the extra two fish,
0:59:29 we’ll get other boats, we’ll employ people,
0:59:31 we’ll increase the fleet.
0:59:32 We’ll catch loads more fish with all these new boats we have.
0:59:35 Then we’ll take the company public, we’ll sell it.
0:59:37 And then the fisherman’s like, and then what?
0:59:38 And he goes, and then you can spend the day
0:59:41 with your family on the beach.
0:59:43 And I kind of look at how I’ve played my life.
0:59:46 And I’m wondering if that’s how I’m playing my life
0:59:47 a little bit.
0:59:48 There’s obviously all these other things.
0:59:50 Like I’m in the phase season of life
0:59:51 where I’m thinking about fatherhood and becoming a dad.
0:59:53 – How old are you now?
0:59:54 – 31.
0:59:55 So I’m right at that age and my partner’s 31.
0:59:58 So that’s a, you know, a cross road I’m at.
1:00:03 And so what are you going to do about it?
1:00:07 – I don’t know.
1:00:08 – Well, what are you thinking about?
1:00:10 – I think I’m collecting evidence to form a perspective.
1:00:13 – That’s bullshit.
1:00:14 You have a perspective, you don’t need evidence.
1:00:16 You have all the evidence.
1:00:17 You talk to, you do this podcast every day of your life.
1:00:19 – Yeah.
1:00:20 – You talk, you do know it, none of the talking
1:00:22 on your podcast, you do all of the listening.
1:00:23 I’m on to you.
1:00:24 (all laughing)
1:00:26 – Want to go to an ad break now?
1:00:28 – Yeah.
1:00:28 So that’s nonsense.
1:00:31 You have an opinion.
1:00:32 You have a perspective.
1:00:33 I’d like to know what that perspective is.
1:00:34 Cause you’re at a crossroads where you said yourself,
1:00:37 I’m questioning the priorities I made.
1:00:39 – Yeah.
1:00:40 – So that means you have a point of view.
1:00:42 – And I’m worrying that I’m bullshitting myself
1:00:44 about why I’m working.
1:00:45 – So why, what is the bullshit line you’re giving yourself?
1:00:48 Why are you working?
1:00:48 What’s the bullshit line?
1:00:49 What’s the bullshit answer to that?
1:00:50 Why are you working?
1:00:51 – It’s like the fishermen.
1:00:52 It’s like, and then I’ll, and then I’ll make more boats
1:00:54 and then we’ll make more boats.
1:00:55 And then for what reason?
1:00:57 To what end?
1:00:58 Like why is it important for you to keep having
1:00:59 all those boats in the water?
1:01:01 So I wonder whether that it’s about the end
1:01:03 or if it’s about just the fun of the journey.
1:01:07 And that’s what I’m, that’s kind of what I’m not sure.
1:01:09 Is it about the end?
1:01:11 Is it about, you know, being able to do,
1:01:13 have it even greater levels of freedom in the future,
1:01:15 which sounds like bullshit
1:01:16 cause I’ve got so much freedom now.
1:01:18 Or is it life is just about the climb?
1:01:21 Not, not getting to the top and having this incredible view,
1:01:24 but I just have to keep myself sufficiently challenged
1:01:27 in my life.
1:01:28 That’s why I’m giving myself more responsibilities,
1:01:30 setting myself bigger goals, bigger challenges.
1:01:32 Because the joy of life is waking up in the morning
1:01:34 and feeling a little bit scared about today.
1:01:36 And you know, okay, so if that’s the answer,
1:01:38 then you wouldn’t be at a crossroads.
1:01:40 You would, this wouldn’t be a conversation.
1:01:42 So here’s the blunt question.
1:01:45 Yeah, I think-
1:01:46 What in your life is off?
1:01:49 I think it’s probably the balance
1:01:53 of my romantic relationship.
1:01:55 I feel like I’m deferring.
1:01:58 I feel like I’m telling myself that I’ll have,
1:02:00 I’ll really focus in the way that I need to
1:02:02 on my romantic relationship,
1:02:03 which is also gonna then become my family in the future.
1:02:07 And I’ve been, especially this year,
1:02:09 I’ve been doing that all year.
1:02:10 I think that I’ll have time for my relationship
1:02:12 in three years when I sell the business or something.
1:02:16 That’s what I’ve been telling myself.
1:02:17 And I think I’m, I feel that disconnection,
1:02:22 not just in my romantic relationships,
1:02:23 but I just feel that disconnection
1:02:25 because I’ve told myself now that
1:02:27 I’ll figure it out in three years.
1:02:29 That’s when I’ll focus, I’ll sell this business,
1:02:31 then I’ll focus on, you know.
1:02:33 – What’s so funny is that
1:02:35 if it was a business problem,
1:02:39 if you and I were talking about a business problem
1:02:40 and I was telling you about a business challenge
1:02:42 I’m having, and if I said to you,
1:02:45 you know what, whatever, I’ll figure it out in three years.
1:02:47 You would say, no, you figure that out now,
1:02:50 ’cause that problem will not go away.
1:02:51 And three years from now, you’ll defer another three years
1:02:54 or new problems.
1:02:55 Like if this was a business problem,
1:02:57 you would never let yourself defer
1:02:59 that problem for three years.
1:03:00 So how are you giving yourself a different standard
1:03:04 for your romantic relationship
1:03:07 of something that is of utmost importance to you,
1:03:08 the desire to start a family one day?
1:03:10 Why the different standard for your,
1:03:13 a lower standard for your personal relationship
1:03:16 than your professional work?
1:03:18 – I think sometimes our romantic relationships
1:03:21 becomes the residual beneficiary.
1:03:23 I guess whatever’s left.
1:03:24 It’s kind of what you were saying about friendships.
1:03:25 When you was talking about friendships I was thinking at,
1:03:27 that’s that term residual beneficiary.
1:03:28 Like you get whatever’s left.
1:03:30 It’s not allocated in the calendar.
1:03:31 So if there’s nothing in the calendar,
1:03:32 it gets nothing that day,
1:03:33 but the business meeting gets priority.
1:03:35 The thing, I think relationships
1:03:36 are become the residual beneficiary
1:03:38 because it’s unclear in the near term
1:03:40 the impact of neglecting them.
1:03:43 So like brushing, not brushing your teeth today,
1:03:45 you won’t really see it today.
1:03:46 You won’t see the pain today.
1:03:47 There’ll be no dental visit.
1:03:49 Don’t brush it every day this week.
1:03:50 You also won’t see the impact.
1:03:51 Don’t do it for five years, divorce.
1:03:53 You’re in the dental check having the molars pulled out.
1:03:55 And these things in life where they’re easy to do
1:03:57 and therefore easy not to do
1:03:58 and the impact is delayed.
1:04:01 They always become residual beneficiary.
1:04:03 And like that’s the nature of my life,
1:04:05 like friendships, family, relationships.
1:04:07 I’ve got this meeting today and I can quantify the return.
1:04:10 The meeting is gonna make me a million or whatever.
1:04:13 But the relationship, not missing the date today
1:04:15 or not checking on the friend.
1:04:15 – So you’re trading consistency for intensity.
1:04:20 You’re trading, brushing your teeth every day
1:04:23 if we’re going to the dentist.
1:04:25 So intensity, easy to quantify, easy to measure,
1:04:31 immediate result.
1:04:32 – Yeah, yeah, yeah, yeah, yeah.
1:04:33 – Consistency, slow, no easy way to calculate.
1:04:38 – Have to believe me.
1:04:40 – How long?
1:04:41 Like how long does it take to get into shape?
1:04:42 I don’t know.
1:04:43 Neither does any doctor.
1:04:44 How many days do I have to brush my teeth every day?
1:04:46 What if I take a day off?
1:04:47 That’s fine.
1:04:48 How many days can I take off?
1:04:49 I don’t know.
1:04:49 – Yeah, exactly.
1:04:50 Consistency, going to the gym.
1:04:53 Like you don’t treat your relationship
1:04:55 like going to the gym.
1:04:57 – Yeah.
1:04:58 – Right?
1:04:59 Which is basically you’re out of shape
1:05:00 and you’re like, I’ll go to the gym when I have time.
1:05:02 And then you’re surprised that you’re out of shape
1:05:04 and out of breath.
1:05:05 So you recognize this.
1:05:08 And so the question is, what can you do?
1:05:13 And by the way, you can also just discover
1:05:16 the results all by yourself.
1:05:17 – No, I don’t want to.
1:05:18 – Right?
1:05:19 ‘Cause I’ve got friends that I met when it’s short
1:05:20 at Chelsea the day and he said, I don’t know how it happened.
1:05:23 He goes, my wife was focusing on her business.
1:05:25 I was focusing on mine.
1:05:26 We got 13 years in and the relationship had just vanished
1:05:29 and I don’t really know when it happened.
1:05:31 – By the way, the opposite is true when things go right.
1:05:33 Which is if you invest in the relationship,
1:05:35 just like you invest in an exercise,
1:05:37 you’re like, I don’t even know
1:05:38 when I got into such great shape and look at this.
1:05:40 Right?
1:05:41 And what I have found is that what makes great friendships,
1:05:44 what makes great relationships
1:05:45 and what makes great businesses is not just the big things.
1:05:47 It’s the countless little things.
1:05:49 Like a corporate culture, saying good morning to everybody.
1:05:51 Right?
1:05:52 Just on a daily basis.
1:05:53 Like it’s the countless little things that add up
1:05:55 to build trust, to build foundation.
1:05:57 And I think this is one of the great tragedies
1:06:02 of entrepreneurship, which is entrepreneurs
1:06:07 have a unique gift to excel at the things
1:06:09 that are easy to measure.
1:06:11 But how many of them are really good at the things
1:06:13 that are hard to measure?
1:06:15 You know, because what drives you is the ability to say,
1:06:20 look how much effort I got,
1:06:23 but look at the return I got for that effort.
1:06:24 And if I can’t show you a return,
1:06:27 I can only say, trust me, have faith.
1:06:29 That goes back to the question of faith.
1:06:31 I need you to have faith.
1:06:32 You’ll be like, I don’t know.
1:06:35 But you know intellectually.
1:06:37 So I’m gonna go, so you’re a man of action.
1:06:41 – And we’re gonna go into you, by the way.
1:06:43 – Okay.
1:06:44 – You’re a man of action.
1:06:45 – Yes.
1:06:45 – You’re a man of action.
1:06:47 If you know that you’re not prioritizing your relationship
1:06:49 and you’re over-emphasizing work
1:06:52 to the sacrifice of your relationship
1:06:54 and that your relationship is getting
1:06:56 the residual benefits.
1:06:57 I mean, I’m sure that makes your partner feel so special.
1:07:00 Honey, I love you.
1:07:01 I want you to have all my residual benefits.
1:07:03 I mean, ugh.
1:07:05 – But you know what?
1:07:05 I have to say, she’s running her own business.
1:07:07 She’s flying around the world doing her own thing.
1:07:09 – And 13 years from now.
1:07:11 – Studio Upstairs, which is her business,
1:07:12 her Breath of Work studio.
1:07:14 So are you forcing her to take a breath for herself
1:07:16 and take time?
1:07:18 – What I’m trying to do is try and schedule, yes.
1:07:22 – And are you obedient to those date nights?
1:07:24 – Yeah, not these days I am.
1:07:26 – And is she?
1:07:27 – Yes, but they’re not frequent enough.
1:07:31 And this is a new thing we’re trying.
1:07:32 So I remember the first time I had the conversation
1:07:34 with her about putting her in the calendar.
1:07:37 And when people hear that,
1:07:38 this idea of scheduling time with each other,
1:07:40 there’s this sort of initial visceral negative reaction
1:07:43 because what you think I’m like your work or whatever,
1:07:46 she wasn’t like this a little bit.
1:07:48 But when I explain the whole residual beneficiary thing,
1:07:51 which is everything else is being scheduled
1:07:53 and our relationship isn’t.
1:07:54 So I want our relationship to be equally more important
1:07:56 than all these other things that are taking my diary.
1:07:59 Then we bought into it a little bit
1:08:01 and that’s helped our relationship a little bit.
1:08:02 But then, I don’t know,
1:08:03 this year I’d really fucked it up like this.
1:08:06 I just over, I said, yes, there’s too many things
1:08:08 and she’s got her business and I felt like we’re too,
1:08:11 is it like passing ships in the night?
1:08:13 Are you good at taking holiday?
1:08:14 – No.
1:08:15 – Holiday with how?
1:08:16 – No.
1:08:17 – No.
1:08:18 – You work on a holiday?
1:08:20 – Yeah, my old team, I was, well,
1:08:22 I went to, I bought house in South Africa
1:08:24 so I went over there, but I was, I’d know it was as if I was–
1:08:26 – So you do know, right,
1:08:27 that nothing undermines trust more
1:08:29 than telling your team you’re taking a holiday
1:08:31 and then checking in every day.
1:08:33 – Yeah, yeah.
1:08:34 – ‘Cause basically what you’re saying is,
1:08:35 I don’t trust you to do this without me,
1:08:37 which I know is not true.
1:08:39 But that’s what you’re communicating,
1:08:41 that I can’t even take a holiday
1:08:42 without having to double check everybody’s work
1:08:44 and make every decision.
1:08:45 As opposed to saying, I’m going on holiday,
1:08:48 if there’s an emergency, deal with it.
1:08:51 I’ll see you in two weeks, bye.
1:08:53 And what you will find is everybody will work
1:08:55 to a higher level because you let them.
1:08:59 – Sure is though. (laughs)
1:09:00 When I was on holiday,
1:09:02 which was about two weeks ago, (laughs)
1:09:05 I woke up every day wanting to do the work.
1:09:09 – Of course you did, it’s called–
1:09:10 – Addiction.
1:09:11 – So addiction.
1:09:11 – Yeah. – Yeah, probably.
1:09:12 – I woke up every day to get a hit.
1:09:14 – Yeah, I wanted to–
1:09:15 – It’s how you get your validation.
1:09:16 – I would play paddle in the morning,
1:09:17 but then I wanted to come home and get stuck in.
1:09:20 – Yeah, but you talked about prioritizing your relationship.
1:09:23 Honey, I’ll be there in two hours,
1:09:24 I’m just going to spend some time checking email,
1:09:26 then we’ll go for dinner.
1:09:27 – He was on a bloody laptop as well.
1:09:28 – I’m not saying it’s healthy.
1:09:29 (laughs)
1:09:30 You just sound like, well, I can be an addict
1:09:32 if she’s an addict.
1:09:33 It takes one of you to break the addiction
1:09:35 and bring the other one along with.
1:09:36 I dare you to take a holiday and just start with one day.
1:09:41 I’m not even saying two weeks.
1:09:42 One day, you both leave your phones in the hotel.
1:09:47 – What do you think’s going to happen if I do that?
1:09:51 – I think you’ll actually get along really well
1:09:52 and have a great time.
1:09:53 You might have a little stress to start.
1:09:56 There’s always a withdrawal.
1:09:58 You might need to do it for two, three days in a row,
1:09:59 ’cause the first day might be excruciating.
1:10:01 The second day, not too bad.
1:10:02 The third day, you will bond
1:10:03 like you’ve never bonded in your life.
1:10:05 – Actually, with her planned day retreat
1:10:09 this weekend for three days,
1:10:11 and the deal we have is no phones.
1:10:13 – What does no phones mean?
1:10:14 – We’re going to Glastonbury this weekend alone.
1:10:16 – Does that mean you won’t check your phones?
1:10:17 Does it mean you turn your phones off?
1:10:19 Do you put your phones in airplane mode?
1:10:20 – If I’m going to be honest with you,
1:10:21 I think that’s really important.
1:10:22 It means that I’m still going to check my phones,
1:10:24 but not when we’re doing the activities.
1:10:26 If, for example, if I like the evenings,
1:10:30 if she’s getting changed,
1:10:32 then I’ll just quickly check my phone.
1:10:33 – So can I make a recommendation?
1:10:34 – Yeah.
1:10:35 – You hold her phone and she holds your phone
1:10:39 for the whole time.
1:10:41 So if you need to take a picture of food or whatever,
1:10:43 take a picture with each other’s phone.
1:10:44 You know, you can turn a phone on
1:10:45 without somebody’s password, you know?
1:10:49 And at no point do you say can I have your phone.
1:10:51 If she goes to the toilet,
1:10:52 she takes your phone with her and vice versa.
1:10:56 And if you’re in a restaurant by yourself,
1:10:58 God forbid you should have to just like
1:10:59 look around for a little bit.
1:11:00 – Okay, I’ll do that.
1:11:01 – Try it.
1:11:01 – Okay, well, my team are listening now.
1:11:03 So they’ll know that from Friday till Monday,
1:11:07 if you need me.
1:11:08 – I’m at Glastonbury with me alone.
1:11:09 – Cool mouth.
1:11:11 (laughing)
1:11:13 – So it’s a gift, but don’t think of it as a selfish thing.
1:11:18 Think of it as an act of service
1:11:19 and it’s an act of service to two different people.
1:11:21 It’s an act of service to your relationship,
1:11:23 but it’s also an act of service to your team.
1:11:25 Give them a break, right?
1:11:27 And let them solve difficult problems.
1:11:31 – I am a big Manchester United fan
1:11:33 and I travel all over the world.
1:11:35 One of the big lifesavers for me
1:11:36 as someone that never misses a game ever,
1:11:38 regardless of where I am in the world,
1:11:39 is NordVPN because NordVPN allows me to watch the game
1:11:43 in territories and in countries
1:11:44 where it’s often not available
1:11:46 for a variety of different reasons,
1:11:47 but it’s not just about football,
1:11:48 it’s websites, movies that I can access
1:11:50 and it helps me navigate those geographical blockers.
1:11:53 And that’s why NordVPN are both a sponsor of this podcast,
1:11:56 but a lifesaver for me.
1:11:57 And it costs the same as a cup of coffee per month
1:11:59 and not just that.
1:12:00 When I’m accessing Wi-Fi networks around the world,
1:12:03 it gives me a lot of security,
1:12:05 which is something that I think
1:12:06 we don’t think about enough.
1:12:07 If you wanna check out NordVPN
1:12:08 for a limited time only,
1:12:10 head to nordvpn.com/doac
1:12:13 and you can access our exclusive deal,
1:12:16 which gives the dire of a CEO listeners
1:12:18 a huge discount plus four extra months
1:12:22 when you sign up to a two-year plan.
1:12:23 And there’s no risk
1:12:24 with Nord’s 30-day money-back guarantee.
1:12:26 So give it a try, that’s nordvpn.com/doac
1:12:29 or check out the episode description link below.
1:12:32 What are you struggling with?
1:12:33 – Well, I’m writing a book
1:12:37 and writing a book is always…
1:12:41 – Personal conundrums.
1:12:42 – I’m actually in a really good place right now.
1:12:48 You know, I think we’ve talked about this,
1:12:49 like my big struggle is I’ve taken a huge break,
1:12:54 big step back from public speaking,
1:12:57 and it was so much of my life for so long
1:12:59 that to some degree,
1:13:01 like I’m trying to reconfigure
1:13:02 what I wanna do with my life.
1:13:03 You know, I feel like I just sort of left university
1:13:06 and I’m like, okay, now what do I do?
1:13:09 So I’m looking to buy or sell a used vehicle,
1:13:12 forget the selection and protection
1:13:14 of BCAA Auto Marketplace,
1:13:16 try some random guy off the internet.
1:13:18 ♪ Some random guy ♪
1:13:20 – Yes, we offered zero security.
1:13:22 ♪ I can pay in crypto ♪
1:13:24 – Plenty of questions.
1:13:25 ♪ Is it still available ♪
1:13:27 – And zero convenience.
1:13:28 ♪ 46 messages and I still make up ♪
1:13:32 – BCAA Auto Marketplace helps you buy and sell vehicles.
1:13:35 Visit bcaa.com/marketplace and avoid.
1:13:38 ♪ Some random guy ♪
1:13:41 – I’m on a journey, but I like it.
1:13:44 – You left a lot of money off the table,
1:13:45 many, many, many millions by making that decision.
1:13:48 – Sure.
1:13:49 So what?
1:13:52 I don’t, that’s not my calculation.
1:13:56 I’m the person who, I’m okay making less
1:14:01 and lying on the beach.
1:14:03 Like I don’t have, I want a comfortable life,
1:14:08 like anybody wants a comfortable life,
1:14:11 but I don’t need to be the biggest, richest, most powerful.
1:14:16 I don’t have that in me.
1:14:18 I want to be really happy
1:14:22 and I want my friends to love me
1:14:24 and I want to love my friends.
1:14:26 And I don’t care,
1:14:33 like my tombstone won’t have my bank balance on it.
1:14:37 – You want to be successful, right?
1:14:39 In the things that you commit yourself to?
1:14:41 – Of course, but how I define success,
1:14:44 I believe money is fuel, right?
1:14:48 So it’s not that I’m, this is not some hippy,
1:14:51 commune thing.
1:14:54 I view money as fuel.
1:14:56 And just like, I don’t own a car just to buy petrol.
1:15:02 I own a car to go places.
1:15:03 And I know the value of petrol, it’ll help me go places.
1:15:07 But I have to want to go places
1:15:10 and I have to have destinations.
1:15:11 And so I view my life and my career as a car.
1:15:14 My career as a car, it helped me go places.
1:15:16 And money is the fuel to make that thing happen.
1:15:20 But I still have to have a destination
1:15:21 and I still have to look after the career
1:15:23 and look after the machine to make it well-oiled
1:15:25 so it can get from A to B.
1:15:27 But for me, the joy is the journey
1:15:30 that I take on the career, not how much petrol I have.
1:15:35 – But if you did the speaking still,
1:15:36 if you did all this flying around the world speaking,
1:15:39 you’d have more fuel for the mission.
1:15:41 – Now, I’ve heard that argument,
1:15:42 which is if you just doubled down for two years
1:15:44 and like said, yes to absolutely everything
1:15:46 and hated your life for two years, you’d be fine.
1:15:50 And the answer is, yeah, but what about those two years?
1:15:53 I, you know, and by the way,
1:15:58 it’s the same mentality I want to work with people
1:16:00 I like working with, you know?
1:16:02 I’ve sometimes turned down work from people
1:16:04 who I just don’t like them, you know?
1:16:06 Or I don’t trust them, even though,
1:16:09 and people have accused me, it’s like,
1:16:11 well, you can afford to turn work down.
1:16:13 I was like, I’ve been turning work down
1:16:15 since before I could afford it.
1:16:17 And I’ve been saying no to things before I could afford it.
1:16:20 And when I was living hand to fist
1:16:23 and had no money in my bank account,
1:16:25 I still lived a very similar philosophy
1:16:28 because for me, my career was not just about advancing.
1:16:33 It was about the joy along the way.
1:16:35 Because I recognized when I worked with people
1:16:40 who I didn’t like working with,
1:16:42 I literally found myself saying,
1:16:44 think of the money, think of the money,
1:16:45 think of the money, think of the money.
1:16:47 And I would leave exhausted.
1:16:48 And yet I would work with people
1:16:51 who I loved working with.
1:16:52 And sometimes I literally made zero,
1:16:53 like ’cause I would do volunteer stuff.
1:16:56 And I had so much fun and I left supercharged
1:16:58 on life with more inspiration, more ideas,
1:17:00 and more friends than when I started.
1:17:03 And so I just came to the realization
1:17:05 that it’s got nothing to do with how hard I work.
1:17:07 I work really hard for both.
1:17:09 But one fills me with energy,
1:17:10 the other one saps me of energy.
1:17:12 And so no amount of money is worth
1:17:14 having my energy, my ideas, and my inspiration sapped.
1:17:17 And yet money cannot buy the energy, ideas,
1:17:21 and inspiration I get.
1:17:23 And so I try very hard, it’s imperfect,
1:17:27 but I try very hard to say yes
1:17:29 to the things that fill me up.
1:17:31 And some of them make good money and some of them don’t.
1:17:34 And that’s okay.
1:17:35 And the reason I keep writing books
1:17:38 and the reason I keep having ideas,
1:17:40 it’s not because I’m smart.
1:17:42 It’s not because I’m somehow more creative than other people.
1:17:45 It’s because I’m surrounding myself with people
1:17:47 who fill me up, give me energy and give me ideas.
1:17:49 – But it’s more than that
1:17:50 because it’s got to be more than that.
1:17:52 Because you’re someone who is so remarkably good
1:17:55 at articulation and ideas and thinking through first principles
1:18:00 and really coming up with original perspectives on things.
1:18:02 One of the things I’ve always really wanted to ask you
1:18:05 is how?
1:18:07 What is the process?
1:18:09 What is the, where does the inspiration come from?
1:18:13 Where does that come from?
1:18:14 If people are sat, they’re creative people or they’re,
1:18:17 they just want to advance their own knowledge.
1:18:19 They want to be wise like you are.
1:18:21 What would you recommend they did?
1:18:23 – So, and you talk about first principles.
1:18:26 First of all, I hate the term first principles.
1:18:29 It’s so condescending, right?
1:18:30 Let’s just call it beginner’s mindset, right?
1:18:34 ‘Cause that’s what you are.
1:18:34 You’re basically pretending that you’re a beginner
1:18:36 and you know nothing.
1:18:38 Or what I like to call it, it’s a student mindset.
1:18:40 I’m not an expert, I’m a student.
1:18:42 I’ve always viewed myself as a student, right?
1:18:45 And so my favorite people are the ones who ask the questions
1:18:49 that other people are embarrassed to ask
1:18:50 ’cause they don’t want to be seen as dumb.
1:18:52 Students, if you’re in a classroom,
1:18:53 nobody minds raising their hand and asking the teacher,
1:18:56 how does that work?
1:18:57 Because we’re the students.
1:18:59 So I treat myself as a student in every meeting.
1:19:01 I don’t mind asking the questions
1:19:03 that I don’t know the answers to,
1:19:04 even if it makes me look like a fool.
1:19:05 I don’t mind saying I don’t understand that.
1:19:08 I never try and be an expert in somebody else’s business.
1:19:11 They’re the expert in their business.
1:19:13 And so when you, when you say like,
1:19:14 where does the first principles come from?
1:19:16 Where does the beginner’s mindset?
1:19:18 I’m not curious about everything.
1:19:19 I’m curious about the things that I’m curious about.
1:19:22 And I ask a ton of questions
1:19:23 and I don’t mind not knowing answers.
1:19:26 I have strong opinions loosely held, you know?
1:19:31 Somebody just told me the other day,
1:19:32 one of the things they liked about me,
1:19:34 which is like, I’ll come out swinging
1:19:35 and I will argue hard for something.
1:19:37 But the minute you give me a good argument
1:19:39 or a piece of evidence that proves me wrong,
1:19:41 I’m like, yep, that’s, you’re totally right.
1:19:43 I’m completely, like again,
1:19:44 strong opinions loosely held, right?
1:19:46 Is there a practice though?
1:19:48 This is an impossible line of thinking, right?
1:19:50 And I’ll tell you why.
1:19:52 That’s like me asking Michael Jordan,
1:19:56 how do I become a great basketball player?
1:19:59 It’s like, well, you need some natural capacity.
1:20:02 Like I’m way too short.
1:20:04 So I lost that one.
1:20:06 And I can work my brains out,
1:20:08 but I don’t have any talent whatsoever.
1:20:11 So work ethic is definitely part of it.
1:20:13 And I can follow all of Michael Jordan’s, you know, routines.
1:20:18 And there’s no chance,
1:20:20 zero that I will become a great basketball player,
1:20:22 not to mention the fact that he started
1:20:23 when he was a kid and I didn’t, right?
1:20:26 So I think that, you know,
1:20:29 people come up to me sometimes and say,
1:20:30 I want to be a public speaker.
1:20:31 How do I get into the business?
1:20:32 I’m like, well, what do you want to talk about there?
1:20:33 Like, I don’t know yet.
1:20:34 I’m like, you’ve completely missed the point.
1:20:36 Like I never wanted to be a public speaker.
1:20:38 I just had a thing that I wanted to talk about, right?
1:20:42 And so you have to have a passion for something.
1:20:44 And then you figure out a way to bring it to life.
1:20:46 You either become an entrepreneur
1:20:48 or you bring it to life in a corporate environment
1:20:51 or you like, you find a thing
1:20:54 and then you find the way to bring that thing to life.
1:20:56 So number one is like,
1:20:59 I don’t think somebody can just choose to become me.
1:21:01 Like they kind of choose to become you.
1:21:03 Are there things that you could practice
1:21:07 that I’ve learned that will help you hone
1:21:10 some’s particular skill set?
1:21:12 Sure.
1:21:13 The courage to say, I don’t know.
1:21:16 That one was a hard learned lesson.
1:21:19 That was the greatest lesson I ever learned in my life.
1:21:21 – Give me something technical
1:21:22 in terms of how to deliver ideas and to speak.
1:21:25 That is transferable, so you could learn.
1:21:27 – That’s totally, I can totally do that.
1:21:28 Yup, I totally give you that.
1:21:29 Number one is what’s the motivation
1:21:32 of why you’re walking up on the stage
1:21:33 or standing up in front of the room
1:21:34 to give a presentation or giving a pitch, right?
1:21:37 What’s the motivation?
1:21:39 Is it to get or is it to give?
1:21:41 Most people present to get something.
1:21:45 To get funding, to get a client, to get an applause,
1:21:48 to get a book sale, to get a follower, right?
1:21:51 It’s a taker’s mentality.
1:21:54 And I had learned to have a giver’s mentality.
1:21:57 And literally every single time I have a meeting
1:22:01 or I give a speech, I will say to myself,
1:22:05 under my breath, out loud, you’re here to give.
1:22:08 I have a point of view and I’m here to share it.
1:22:10 And I don’t want anything in return.
1:22:12 And that has profoundly helped me.
1:22:14 I just heard a thing that Michael Keaton talked about,
1:22:17 about how he reconfigured his mindset for auditions.
1:22:23 So the problem with an audition,
1:22:26 the problem with actors is actors come into an audition
1:22:29 specifically to get something.
1:22:31 I want the role so that I can be an actor, right?
1:22:35 I’m gonna audition so that you can give me the role
1:22:37 so that I can be an actor.
1:22:39 Want, want, want, take, take, take, right?
1:22:41 And it’s brutal.
1:22:42 And what Michael Keaton did is he stopped treating
1:22:46 the audition as an act of selfishness, gimme,
1:22:50 and he started treating it as an act of service,
1:22:53 which is that is, I’m an actor, my part today,
1:22:56 whether it’s for two minutes or 10 minutes or 15 minutes,
1:22:59 and though I don’t get paid, my role today
1:23:02 is to play this part for my audience of three people here.
1:23:06 And it still hurt sometimes if you didn’t get the part
1:23:08 that he’s still a human being,
1:23:09 but his mentality of he treated the audition like the role
1:23:14 and the joy he got from being an actor.
1:23:16 And so he was a hardworking actor
1:23:17 because he went to a lot of auditions,
1:23:19 not because he got a lot of parts, right?
1:23:22 And it’s the same, which is to treat everything
1:23:25 as an act of service, as an act of giving,
1:23:28 that the joy comes from being in the room,
1:23:30 from having the meeting.
1:23:31 Like I give good meeting, right?
1:23:33 ‘Cause I enjoy meeting ’cause I give the people
1:23:35 on the other side, everything.
1:23:37 And sometimes we do business together
1:23:38 and sometimes we don’t,
1:23:39 but I often find meetings that go nowhere really enjoyable.
1:23:43 So one thing that everybody can learn
1:23:45 is if you have a point of view or if you have a product,
1:23:48 if you have a service that you think has value in the world,
1:23:51 then show up with the joy of giving.
1:23:52 So number one is showing up to give.
1:23:54 And if you want like real technique
1:23:57 for standing on stage, I can give you that too.
1:23:59 – Let’s do both.
1:23:59 So on the first point about showing up to give,
1:24:01 if I show up with that mentality of I’m gonna give today,
1:24:04 does that also changes the content and the way that I–
1:24:07 – Everything changes.
1:24:08 – Everything changes.
1:24:09 – Your tone of voice changes.
1:24:10 Like we’ve all experienced somebody
1:24:13 who takes versus somebody who gives, right?
1:24:15 Go to a shop where the employee is paid by commission
1:24:19 and tell me if you can feel it.
1:24:21 – Yeah, yeah, yeah.
1:24:22 – Now go to a shop where the employee’s given a salary
1:24:25 and there’s no commission for every sale
1:24:26 and tell me if you can feel the difference.
1:24:28 Night and day, night and day, right?
1:24:33 So it’s the same thing.
1:24:34 People are smart.
1:24:34 People can feel when you’re a taker
1:24:37 and people can feel when you’re a giver.
1:24:38 I see it all the time on stages.
1:24:39 It’s really easy when somebody’s on a stage.
1:24:41 When they walk up on the stage
1:24:43 and the first thing they tell you is put your phones away,
1:24:46 give me an hour of your time.
1:24:47 I, you know, show me some politeness.
1:24:49 Okay, asshole, that’s your job is to hold my attention.
1:24:51 When they stand up and they tell you their credentials.
1:24:56 – Oh, just the logo being on the screen.
1:24:57 – When they stand up and the screen behind them
1:24:59 has their logo, their URL, their all their–
1:25:02 – QR code.
1:25:03 – QR code, all the handers for all their socials.
1:25:05 When you ask them a question and they say,
1:25:07 well, if you read my book, right,
1:25:10 my online course, like, they kind of help themselves.
1:25:14 It’s, they’re dripping.
1:25:16 – People hate that on this podcast.
1:25:17 In one of our recent episodes,
1:25:18 a certain guest referenced their book every three sentences.
1:25:22 And honestly, the amount of comments
1:25:23 in the comments section that honestly,
1:25:25 I was like, gee, we have to have a chat about it as a team
1:25:27 because so many of the comments,
1:25:29 even though it was a great conversation,
1:25:30 it’s done millions and millions of downloads and views.
1:25:32 The people in the comments were like,
1:25:34 really not happy with the fact that they mentioned their book,
1:25:37 let’s say 20 times in a three-hour conversation.
1:25:40 – But, you know, but some, in their defense,
1:25:43 especially first-time authors,
1:25:44 but even multiple-time authors,
1:25:45 the publishers give them bad advice.
1:25:47 The publishers say, push the book, push the book.
1:25:49 And I always tell people who have a new book,
1:25:50 just come on and have a conversation with me
1:25:52 about what I want to talk about.
1:25:54 I’ll make you shine, don’t worry,
1:25:55 it’ll be a wonderful conversation.
1:25:56 And if people like you, they will go find out
1:25:58 and they will buy your book and let me plug it.
1:26:01 You just answer my questions, right?
1:26:04 I had a guest once who, same thing,
1:26:09 every, my Netflix special, my new Netflix special,
1:26:12 my next Netflix special, my first Netflix special,
1:26:14 you know, my third Netflix special,
1:26:16 my upcoming Netflix special, like it was so gross.
1:26:19 And I mean, I shouldn’t say this on,
1:26:22 but we edited, I was so annoyed, we edited out
1:26:26 every single mention.
1:26:28 And so the total mentions of Netflix specials
1:26:30 in that episode is zero.
1:26:32 – You probably did them a favor.
1:26:33 – ‘Cause I took them all out.
1:26:35 But it was gross.
1:26:36 He wasn’t showing up to give, he was showing up to take.
1:26:39 And the conversation, he never engaged with me.
1:26:41 He had an agenda and I was simply some platform.
1:26:44 The thing that I like about the podcast,
1:26:46 and you look, you have guests that you like more
1:26:47 than others, not because they’re nice people,
1:26:49 it’s because you realize that you’re having
1:26:51 a nice conversation or you realize they have an agenda.
1:26:54 Agenda is a taking mentality.
1:26:58 So if there’s, so going back to techniques
1:27:00 that I’ve learned, you know, like even when I talk
1:27:04 about my work, I’m talking about it in a way that I’ve,
1:27:07 like I’ve discovered something or I’m on a journey
1:27:10 of something and I really want people
1:27:11 to come on the journey with me.
1:27:12 So let me tell you what I’m learning as opposed
1:27:14 to look how smart I am, look at the stuff
1:27:16 that you should buy my book and, you know.
1:27:18 – What is that at the core of a human though
1:27:20 that appreciates someone and walks up on that stage
1:27:23 or is in that presentation room doing the pitch
1:27:26 when they can just feel in their bones
1:27:28 that this person came to give versus take?
1:27:29 What is it like the human level?
1:27:31 – Oh, it’s super simple, right?
1:27:32 Because we’re highly attuned social animals.
1:27:33 Our survival depends on our ability to trust each other,
1:27:37 right? Think about where we came from.
1:27:38 We lived, we’re tribal animals that if I fell asleep
1:27:41 at night, I need you to watch for danger
1:27:42 and I need to do the same for you.
1:27:43 So we’re very, very good at assessing,
1:27:46 are you looking out for me or are you looking out for you?
1:27:48 And so it’s deep seated into our, you know,
1:27:50 our caveman brain that if I sense that you’re a taker,
1:27:53 I’m not sure I want to fall asleep at night.
1:27:57 So where if I sense that you have a giver’s heart,
1:27:59 like, yeah, I’ll fall asleep at night
1:28:00 and I’ll let you watch for saber two tigers, yeah.
1:28:03 So we’re very, very attuned.
1:28:04 We can be tricked.
1:28:06 We can absolutely be tricked.
1:28:08 But for the most part, we’re pretty good at assessing.
1:28:11 We’re pretty good at being attuned
1:28:16 to when someone’s a giver or a taker.
1:28:18 But like I said, I am sympathetic.
1:28:19 I’m not judgy ’cause I know some people,
1:28:21 it’s born out of insecurity or incredibly bad advice
1:28:24 that they’re given by their publishers
1:28:25 or, you know, to push, push, push, push, push,
1:28:27 which is the wrong advice.
1:28:29 Just tell the story.
1:28:31 Just tell the story.
1:28:32 – Born out of insecurity.
1:28:34 It’s funny, I was watching a conversation with you
1:28:35 this morning, someone you spoke to
1:28:38 and you were asking them about their,
1:28:41 they asked you how they find their why.
1:28:43 And you’re basically coaching them through that exercise.
1:28:45 And one of the, you asked them about an early memory
1:28:48 in their childhood or that they can remember
1:28:49 from their career and you were using that
1:28:51 as a way to kind of track their why.
1:28:53 And the answer, the first answer they gave you
1:28:56 was actually just about validation.
1:28:58 It was about their schoolteacher
1:28:59 to say they couldn’t do something
1:29:01 and then the moment they proved they could.
1:29:02 And as I was listening to that, I thought,
1:29:04 “Oh God, that’s not a why, that’s insecurity.”
1:29:06 And so many of us, probably including me,
1:29:08 we’ve confused them.
1:29:13 I sometimes validation can feel like purpose.
1:29:18 – Oh, that’s an interesting, that’s an interesting insight.
1:29:22 – I was watching the conversation going,
1:29:23 “Oh my God, ’cause the person who was speaking,
1:29:25 do I know them?”
1:29:27 And I know how, they’re very, very complicated,
1:29:30 very, very, they’ve said it publicly,
1:29:32 they’re very insecure and who we’re talking about.
1:29:35 His response was all about, “I proved my teacher wrong.”
1:29:38 And I was stood there having this great career moment
1:29:41 and look at me, I finally done it.
1:29:43 And as I was watching, I was going,
1:29:44 “That’s not purpose, that’s insecurity.”
1:29:47 And it’s, even for me in my life, I think I confuse,
1:29:50 if you look at the first page of my diary when I’m 18,
1:29:51 it says, “Four goals before I’m 25.
1:29:54 Number one, six pack.
1:29:56 Number two, girlfriend.
1:29:59 Number three, Range Rover Sport.
1:30:00 Number four, millionaire before I’m 25.”
1:30:02 That wasn’t purpose.
1:30:04 This was all the things that made me feel insecure.
1:30:06 – People, I think people confuse goals and purpose.
1:30:08 – But these, all four things made me feel insecure
1:30:09 when I was a kid.
1:30:10 – Yeah.
1:30:11 – I’ve had a girlfriend, skinny, smallest kid of four,
1:30:15 no money in our household,
1:30:16 and never could drive youngest in the age to have money.
1:30:20 This was a list of my insecurities in reverse.
1:30:22 – Yeah, that makes sense.
1:30:24 – I thought they were my gold missions in life.
1:30:25 – But I think that’s normal.
1:30:27 I think we’re all a jumble of, who is it who said it?
1:30:31 It was really nice, which is,
1:30:34 we’re all seeking validation from others.
1:30:36 And yet, if you, I forgot who said it, it was brilliant.
1:30:40 But we’re all seeking validation from others
1:30:42 and hoping people like us.
1:30:43 And yet, if we can just remember to validate
1:30:45 somebody else, you’re ahead of the game.
1:30:48 We’re all worried about what people think about us
1:30:50 and whether I made the wrong joke
1:30:51 or whether I said the wrong thing.
1:30:52 And the reality is, nobody’s thinking about you.
1:30:55 They’re thinking about themselves.
1:30:58 And if you can just validate other people.
1:30:59 And again, this goes to the skill of service,
1:31:02 which is you have to have a friend,
1:31:04 you have to learn to be a friend.
1:31:06 The one thing that I’ve learned of the course of a career,
1:31:12 and I’m now in middle age,
1:31:16 is the people in my life matter more than I thought they did.
1:31:20 The friends in my life matter more than I thought they did.
1:31:23 Learning to be a human being matters more
1:31:25 than I thought it did.
1:31:26 Being smart, being successful,
1:31:30 having the six pack, having the Range Rover,
1:31:32 any of those things, is fun.
1:31:35 But the people with whom I share those things matters more.
1:31:39 Like going to the gym with someone
1:31:41 matters more than the six pack.
1:31:43 Going on the adventure with someone in the Range Rover
1:31:45 matters more than the Range Rover.
1:31:47 Who I get to share money with and spend money on
1:31:50 and give money away to,
1:31:52 matters more than the money I make.
1:31:53 What I do with recognition
1:31:58 and how I use it to make other people feel seen or heard
1:32:02 matters more than how many people see or hear me.
1:32:05 And I think that’s the single most important lesson
1:32:10 I’ve learned in a career.
1:32:11 – I think that answers the question about the difference
1:32:13 between insecurity and purpose.
1:32:14 Because insecurity is about me.
1:32:16 And purpose becomes, who can I give this money,
1:32:19 what size can I? – Can I share it too?
1:32:20 – Exactly.
1:32:22 – ‘Cause none of those things are fun.
1:32:24 Unless, and I have some friends who are insanely generous.
1:32:28 And when I say insanely generous,
1:32:30 you just realize the joy that they get
1:32:34 from sharing whatever they’ve accomplished with.
1:32:36 And by the way, I’m not just talking about financial success.
1:32:38 Like a friend who’s an incredible artist
1:32:41 and loves to share her art.
1:32:43 You know?
1:32:44 And if you’re one of her friends,
1:32:47 you will get one of her pieces of art.
1:32:49 – This kind of, I wanna go back to the public speaking
1:32:51 advice, ’cause I really wanna get that from you.
1:32:52 But this kind of, made me think about corporations
1:32:56 and business leaders and how they can introduce service
1:32:59 into their companies as a way to create better businesses.
1:33:03 – Well, a lot of companies have misunderstood
1:33:05 what service means.
1:33:06 They think services, the company gives money to charity.
1:33:10 Or we have a giving day where we all go take a day off work
1:33:15 and work for Habitat for Humanity or something like that.
1:33:18 We all, like the company sponsors a fun run
1:33:20 and run that raise money for charity or something.
1:33:23 And we give our people a day off to go do the run
1:33:27 and we all volunteer.
1:33:28 Like those things are good.
1:33:30 That’s charitable giving and you should do that.
1:33:33 But that’s not purpose.
1:33:34 That’s just do that anyway.
1:33:37 That’s just giving, right?
1:33:39 – Real purpose, real service is,
1:33:42 and we’ve talked about this a little bit before,
1:33:44 which is in a day and age where coming to work
1:33:49 or staying home has controversy
1:33:52 and mental fitness issues attached.
1:33:56 How do I help redesign work so that the people
1:34:01 I go to work with feel safe, heard, seen
1:34:04 when they come to work every day?
1:34:07 Like what can I do at the office
1:34:09 to make somebody else feel seen and heard
1:34:10 and validated to protect somebody else’s mental fitness?
1:34:14 That’s service, teach people that.
1:34:15 And this is one of the reasons why I work so hard
1:34:20 and like built a whole company to teach human skills
1:34:23 because the skills to do those things
1:34:25 are not well understood and there’s skills.
1:34:28 Remember cats don’t have to work very hard to be cats
1:34:30 but it takes a lot of work to be a human being.
1:34:32 And most of us actually lack the skills
1:34:34 to be a good human being and things like listening,
1:34:38 active listening.
1:34:39 Like do you know how to hold space
1:34:40 for somebody who’s struggling?
1:34:41 Do you know how to do that?
1:34:42 Do you know how to have a difficult conversation?
1:34:44 Can you have a conversation about race in your company?
1:34:47 Do you know how to have,
1:34:50 how to give somebody incredibly difficult feedback
1:34:52 in a way that they can hear it without being defensive?
1:34:55 Do you know how to have an effective confrontation
1:34:56 to go up to somebody who’s your level higher
1:34:59 or lower than you in the corporate hierarchy
1:35:02 and confront them because they did something
1:35:04 that upset you in a way that they will hear you.
1:35:06 Like do you have any of those skills?
1:35:08 Most people, including people in positions of leadership
1:35:10 lack those skills.
1:35:12 Now the best part is those skills are teachable,
1:35:15 learnable and practicable.
1:35:17 Every single one of them can be learned
1:35:18 by absolutely 100% of people.
1:35:21 Just like every single person on the planet
1:35:23 can learn to ride a bicycle.
1:35:25 Everybody can learn to ride a bicycle.
1:35:28 You just have to do a little bit of the work
1:35:29 and you’re gonna wobble
1:35:30 and you’re gonna scrape your knees a few times.
1:35:31 But I guarantee you,
1:35:33 you’ll get to the point where it becomes second nature.
1:35:35 And so if you want to build a company
1:35:38 that builds service and purpose into the company,
1:35:42 please, please teach people human skills.
1:35:45 And don’t ask me what the ROI is, right?
1:35:47 That’s like what Gary Vaynerchuk says,
1:35:49 like what’s the ROI of your mother, right?
1:35:51 Like it’s everything you and I have talked about.
1:35:52 What’s the ROI of going to the gym one day?
1:35:56 Nothing, the answer is zero unless you do it every day.
1:35:59 And so if you have a company filled with people
1:36:01 who are brilliant listeners, brilliant at confrontation,
1:36:04 brilliant at expressing their feelings,
1:36:06 brilliant at having difficult conversations with each other,
1:36:09 watch what happens to productivity,
1:36:12 to engagement, to innovation, to loyalty,
1:36:15 to customer service, just every metric on the planet
1:36:19 and the most important one,
1:36:21 the joy of the people who come to work.
1:36:23 Where people say I love my job,
1:36:26 I feel like I’m a part of something bigger than myself
1:36:27 and it has nothing to do with the product or service we sell.
1:36:30 I get the ultimate joy of taking care
1:36:32 of the people I work with.
1:36:33 And I feel taken care of by the people I work with.
1:36:37 And that is, that’s about the greatest gift
1:36:41 you can give to a company.
1:36:42 That’s good leadership by the way, so.
1:36:46 – And that’s service to society.
1:36:48 – And the reason it’s service to society
1:36:50 is for a very simple reason.
1:36:51 Because if you learn all these skills
1:36:55 and my company teaches me these skills,
1:36:57 even if it’s selfish because they wanna make their office
1:36:59 better and they want more innovation
1:37:00 and more productivity and more engagement, fine.
1:37:02 Great, somebody who’s a better listener
1:37:05 and better at confrontation.
1:37:06 Once you have that skill, you have that skill.
1:37:10 Which means you go home with that skill
1:37:12 and you now are better able to hold space for your spouse
1:37:16 or your girlfriend or your boyfriend or your children.
1:37:18 Which means you have now improved your relationships.
1:37:20 Which means they feel seen and heard and understood
1:37:23 better than they ever have before.
1:37:25 And because they now know what it feels like,
1:37:28 they in turn instinctively do it for their friends
1:37:31 and their neighbors.
1:37:32 And those people do it for their friends and their neighbors.
1:37:34 And before you know it,
1:37:35 the ripple effect you have world peace.
1:37:37 Because remember, world peace is not the absence of conflict.
1:37:45 That’s not what world peace means.
1:37:47 World peace is the ability to resolve
1:37:49 our conflicts peacefully.
1:37:50 There’s no such thing as a marriage
1:37:53 or a relationship without conflict.
1:37:54 Successful relationships are able
1:37:56 to resolve their conflicts peacefully.
1:37:59 World peace doesn’t mean we all agree.
1:38:01 World peace doesn’t mean we all like each other.
1:38:04 – There’s something about this idea
1:38:07 of being able to have those difficult conversations
1:38:09 which is so central to the health
1:38:10 and trust of an organization.
1:38:11 And I’ve really been learning this recently
1:38:14 over the last couple of years
1:38:15 that you can probably predict the amount
1:38:18 of quiet dissatisfaction in any team organization,
1:38:21 family relationship based on their ability
1:38:25 and capacity to have uncomfortable conversations.
1:38:27 – Yeah.
1:38:28 So many companies, so many founders,
1:38:29 so many leaders that are listening right now
1:38:31 will relate to this idea of quiet dissatisfaction.
1:38:34 It is when some of your expectations are being unmet
1:38:37 by your colleagues, your coworkers, your employer, whatever.
1:38:39 And for whatever reason, because of the culture,
1:38:42 you’ve not felt or maybe you don’t have the skills
1:38:45 to address it and it’s now growing.
1:38:48 And then eventually you’ll leave or leave,
1:38:49 something will break, the company will die.
1:38:52 But we now need to start teaching us,
1:38:54 I think especially in this generation,
1:38:57 how to have those uncomfortable conversations.
1:39:00 For our relationships,
1:39:00 it’s been a game changer in my relationship,
1:39:02 it’s been a game changer in my businesses
1:39:04 and it’s something that I’m trying to get even better at.
1:39:08 What advice do I need to get better at it
1:39:10 but also to drag my teams up
1:39:12 and to make sure that all of us collectively
1:39:13 as a culture are creating that culture
1:39:15 of like having a difficult conversation today?
1:39:18 – Well, number one, like I said, teach it, right?
1:39:20 – Teach it, okay.
1:39:21 – Which is like, you know, the, I mean, I said,
1:39:26 like I said before, which is I recognized
1:39:28 that I didn’t have the skills,
1:39:30 I recognized that I wasn’t able to teach people the skills,
1:39:34 I recognized my teammates didn’t have the skills.
1:39:36 And so we started to look for the people,
1:39:40 the books, the TED talks, so that we could learn,
1:39:44 so that we could be better to each other.
1:39:47 And it was so valuable that we said,
1:39:49 okay, well, what if we taught this to other people as well?
1:39:52 Well, ’cause I would just be at a dinner table,
1:39:54 talking about how I had learned the skill
1:39:56 and how it benefited my relationships and my work.
1:39:58 And somebody says, oh my God, can you teach that to me?
1:40:00 You know, and I was like, I guess,
1:40:02 that was a lot of what drove the early stuff
1:40:05 from the optimism company, you know,
1:40:08 where we teach human skills.
1:40:09 It was the skills that I lacked.
1:40:11 It was the skills that I needed.
1:40:13 And I sought them out.
1:40:14 I went and took them from other places
1:40:15 wherever I could get them and realized
1:40:18 there was a distinct lack of these skills in the world
1:40:22 and the best place to get them would be at work.
1:40:26 Again, because that’s where the people are.
1:40:28 – Because if you turned around today
1:40:29 and you’re working in a business,
1:40:30 either at any level in a company and you said, listen,
1:40:33 and you just started giving like difficult feedback
1:40:36 or you started exhibiting that behavior on your own,
1:40:39 you would be so unusual in the culture
1:40:42 that people wouldn’t understand it.
1:40:44 So you can’t just listen to us have this conversation
1:40:45 and go into work. – No.
1:40:46 – It’s like being radically transparent with people.
1:40:47 – No, you can’t, don’t do that.
1:40:49 Don’t do that.
1:40:50 But what you can say, and I’ve done this,
1:40:52 as what I’ve said, even to my team,
1:40:55 I’ve said out loud,
1:40:56 I realize that one of the skills that I’m lacking in is X.
1:41:00 I am going on a journey to hone that skill.
1:41:04 I’m gonna be practicing.
1:41:06 I might fumble it and get it wrong sometimes.
1:41:09 I might start acting in a way that you will perceive as weird.
1:41:12 Bear with me, I’m just practicing a new skill.
1:41:14 I just want you to know that I’m on this journey.
1:41:17 So when I start acting weird or differently, you’ll know why.
1:41:21 – And the journey is I’m gonna start trying to accept
1:41:24 difficult conversations and feedback better,
1:41:26 and I’m gonna try and give it more honestly and openly.
1:41:29 Is that the essence of that journey?
1:41:30 – I mean, if that’s the one you’re working on,
1:41:32 you know, because I mean,
1:41:36 I took a listening class many years ago,
1:41:39 and here’s what I learned.
1:41:40 I learned that I am an absolutely fantastic,
1:41:47 brilliant listener with people I will never speak to again
1:41:53 for the rest of my life,
1:41:54 but with my friends and colleagues, a frickin’ disaster.
1:41:58 And so when I would have arguments with friends and colleagues,
1:42:02 and they would say, “You are such a bad listener.”
1:42:04 I would say, “Seriously?
1:42:06 “Like, do you know what I do for a living?
1:42:09 “I think I’m doing just fine, right?”
1:42:11 And I was right, but in a different context with people
1:42:14 who I will literally never see or talk to again
1:42:16 for the rest of my life.
1:42:17 And so when I took this class, I was like, “Shit.”
1:42:21 And I remember when I was done with the class,
1:42:23 I picked up the phone and called a bunch of people,
1:42:25 and I said, “I think I owe you an apology.
1:42:28 “I just took this class,
1:42:29 “and I realized I’m a terrible listener.”
1:42:31 And they were like, “Yeah, we know.”
1:42:33 And yet they stuck with me still.
1:42:36 Why would they do that, right?
1:42:38 But I fully owned it.
1:42:40 And then even in my relationship,
1:42:42 I said, “I’m learning how to be a better boyfriend.
1:42:46 “I’m learning how to be a better listener.
1:42:47 “I’m learning how to resolve conflict better.
1:42:49 “Bear with me.”
1:42:51 But I can’t do it alone, like I need you to point it out.
1:42:54 You know, I need you to tell me when I get it wrong,
1:42:56 or I need you to tell me, you know.
1:42:58 And so my girlfriend and I,
1:43:01 we got really good at sort of like pointing it out
1:43:05 to each other like when we slept up.
1:43:06 So like when one of us,
1:43:08 we were having a difficult conversation,
1:43:09 we were having an argument,
1:43:11 and I’m saying my feelings,
1:43:14 and she would correct my facts.
1:43:16 And I’d be like, “Babe, don’t correct my facts.
1:43:18 “I’m just telling my feelings.”
1:43:19 And she’d be like, “You’re right, you’re right.”
1:43:21 Like, so we both took the education.
1:43:23 So we could like, we both knew the curriculum.
1:43:27 So we could both like, we didn’t take it personally
1:43:30 if the other person just helped block and tackle
1:43:31 in the middle of an argument.
1:43:33 And this led to all kinds of remarkable creativity.
1:43:36 So I’ll give you one example of creativity.
1:43:39 Because what happens is when you learn the skills,
1:43:42 you become hyper aware of how people are speaking
1:43:45 and how you’re speaking in the situation.
1:43:46 You’re not just arguing.
1:43:48 You’re not just trying to be right.
1:43:49 You’re not just trying to defend
1:43:50 or prove the other person wrong.
1:43:51 You actually become hyper aware
1:43:53 and you gain a situational awareness like,
1:43:55 it’s kind of amazing.
1:43:56 So my girlfriend and I were having a pretty bad argument
1:44:00 and it went something like this.
1:44:02 Here’s what I did right and here’s what you did wrong.
1:44:04 The response was, well, here’s what I did right
1:44:06 and here’s what you did wrong.
1:44:07 The response was, well, here’s what I did right.
1:44:09 In fact, here’s two things I did right
1:44:11 and here’s four things you did wrong, right?
1:44:13 And this went on and on clearly going nowhere.
1:44:18 It’s getting more heated.
1:44:19 It’s getting more aggressive.
1:44:21 It’s getting more personal.
1:44:23 And I had the situational awareness
1:44:26 to realize this is a lose, lose situation.
1:44:31 And I literally interrupted.
1:44:33 I said, okay, hey, I’m interrupting our argument
1:44:35 and I’m making new rules, okay?
1:44:39 Currently what we’re doing is I’m telling you
1:44:41 the things I did right and I’m telling you
1:44:42 the things you did wrong and you’re doing the same.
1:44:44 I’m changing the rules, new rules.
1:44:46 I’m gonna tell you the things that I did wrong
1:44:48 and I’m gonna tell you the things that you did right.
1:44:49 I’m gonna go first and then you’re gonna go, okay?
1:44:51 Here’s what I got wrong and here’s what you got right.
1:44:54 And she goes, well, yeah, well, here’s what I got wrong
1:44:55 and here’s what you got right.
1:44:57 And I was like, well, here’s what I got wrong
1:44:58 and in four minutes, we were joking and laughing
1:45:02 and hugging and realizing that we were contributing
1:45:05 to the tension, but also the other person was really trying.
1:45:08 – Interesting, it’s a nice reverse.
1:45:10 – And literally, it was only from all of these classes
1:45:16 and skills and practice and practice
1:45:20 that I at least had the sensibility
1:45:22 to recognize the situation I was in
1:45:25 to change the rules midway.
1:45:27 Because I think part of the problem is
1:45:30 even if you have the skills,
1:45:32 sometimes we forget to deploy them.
1:45:35 – That’s how to be a remarkable listener.
1:45:37 I always reflect on this conversation I had
1:45:38 with Julian Treasure, who’s the Ted, Ted, Ted, I talk,
1:45:42 that did a famous speech about how to be a great speaker.
1:45:45 And he said he also did, he said that talk
1:45:48 on how to be a great speaker did like 30, 40 million views
1:45:50 and then he did a talk on how to be a great listener
1:45:51 and it did like three million views.
1:45:53 Like nobody wanted to listen to that.
1:45:55 – Ironic, isn’t it?
1:45:55 – It’s so ironic, but that’s how to be a great listener
1:45:59 to just to close off on this idea
1:46:00 of then how to be a great speaker.
1:46:02 We touched on a couple of points there.
1:46:04 Is there any more technical things you would give me
1:46:05 as advice if I was going up on stage
1:46:07 and I wanted to be able to connect with people,
1:46:09 influence them and share my message?
1:46:13 Value, narrative, stories, right?
1:46:15 I mean, it’s, I mean, it’s so hackneyed
1:46:19 to even talk about it, right?
1:46:21 But nobody wants to be explained to, right?
1:46:25 People will listen to stories and remember stories.
1:46:30 They will forget explanations
1:46:33 and they won’t learn from explanations.
1:46:35 The explanation and the facts
1:46:36 and the figures can come afterwards.
1:46:38 But metaphors, stories, things
1:46:41 that help people understand what you’re trying to say.
1:46:45 Then, so most people get it backwards.
1:46:47 First, they tell you the explanation
1:46:48 and then they use the metaphor, the story,
1:46:50 to prove the facts.
1:46:52 I’ve learned that the total opposite
1:46:53 is actually much more effective.
1:46:55 Tell the story, suck people in.
1:46:58 They’ll remember the story
1:46:59 and then tell them the salient bits.
1:47:01 So for example, and all of my work, I start with story, right?
1:47:06 So for example, if I’m introducing finite and infinite games,
1:47:09 right, I will say something like doing the Vietnam War.
1:47:14 Most people don’t realize
1:47:19 that the United States actually won
1:47:21 most of the battles at Ford.
1:47:23 Not only did it win most of the battles,
1:47:24 if you look at the numbers,
1:47:25 America lost 58,000 troops
1:47:27 over the course of 10 years of fighting.
1:47:29 The North Vietnamese lost 3 million people,
1:47:32 which raises a really interesting question.
1:47:34 How do you win all the battles
1:47:34 and decimate your enemy and lose the war?
1:47:37 Clearly, there’s more than one definition
1:47:38 of winning and losing.
1:47:39 What are you doing there?
1:47:40 You’re making me curious.
1:47:41 You’re creating a curiosity gap.
1:47:43 You know, I’m emotionally connected to this now.
1:47:45 – Or I’ll tell you the story
1:47:46 of when I went to Afghanistan, you know,
1:47:48 and how I learned what true purpose means.
1:47:51 Or I’ll tell you the story of the A-10 pilot, Johnny Bravo,
1:47:56 who risked his life for other people.
1:47:57 And I asked the rhetorical question
1:47:59 at the end of that amazing story, you know,
1:48:01 in the military, they give medals to people
1:48:03 who willing to sacrifice themselves
1:48:05 that others may gain.
1:48:06 And in business, we give bonuses to people
1:48:08 who willing to sacrifice others
1:48:09 so that we may gain.
1:48:10 – Why are you doing that?
1:48:13 – Like, and so all of these things are ways
1:48:16 of making people relate their experiences
1:48:18 and their lives to my stories.
1:48:20 I want them to go, yeah.
1:48:23 So it’s no longer about me and my facts and my point of view.
1:48:26 It’s about us and our shared journey
1:48:28 and our collective experience.
1:48:30 People are interested in things
1:48:32 that make them feel something.
1:48:34 Curiosity is a feeling.
1:48:35 – Data isn’t gonna do that.
1:48:38 – Data is not gonna do that.
1:48:39 It’s like, try arguing with somebody with data.
1:48:43 Try using facts to prove your girlfriend wrong
1:48:49 when you’re having an emotional argument.
1:48:52 That’s not gonna go well, right?
1:48:55 And I think we make this mistake all the time.
1:48:57 You know, we bring data to an emotional gunfight.
1:49:02 It’s never gonna go well.
1:49:03 Data has to meet data
1:49:06 and emotion has to meet emotion.
1:49:08 And good leaders and good presenters know how to modulate.
1:49:13 And so I want people to be emotionally invested
1:49:15 in whatever I have to tell them.
1:49:17 And the easiest way to do that is with a story.
1:49:19 A story that produces some sort of emotion.
1:49:22 A story that allows people to relate.
1:49:23 And even if it’s nothing to do,
1:49:25 like I’m telling a story of an Air Force pilot,
1:49:27 at some point they’ll go,
1:49:29 yeah, I wanna work with people like that too, you know?
1:49:33 ‘Cause I even say that.
1:49:34 I wanna work with people like that.
1:49:38 How do I get that at work if I’m not in the military?
1:49:42 – What about other things that you’re doing?
1:49:44 As you’re speaking now,
1:49:45 I can see that you have like intonations in your voice.
1:49:47 You’re being, you’re going low than high.
1:49:50 These like technical body language things.
1:49:51 What else, what other advice would you give?
1:49:53 – So when I tell people I’m an introvert,
1:49:55 they go, that’s impossible.
1:49:56 You’re a public speaker.
1:49:58 How can you be an introvert?
1:49:59 And what they misunderstand is that one thing
1:50:02 is unrelated to the other.
1:50:03 But more important that being an introvert
1:50:05 actually makes me a better public speaker.
1:50:06 Because I don’t like holding court.
1:50:09 I like talking to an individual.
1:50:11 And so when I’m on a stage,
1:50:13 I look at one person in the eye
1:50:15 and I give them an entire sentence or an entire thought.
1:50:18 And that’ll go to somebody else
1:50:20 and I’ll give them an entire sentence or an entire thought.
1:50:22 And I just make sure to do something called painting
1:50:24 the edges, which is I make sure
1:50:25 that I’ll get somebody in the upper left,
1:50:27 the lower left, the upper right, the lower right,
1:50:29 the back middle, the front middle,
1:50:30 not necessarily in an order,
1:50:32 but I just make sure to make eye contact
1:50:33 with somebody in each area of the audience.
1:50:37 And I have an, like I said,
1:50:38 and by the way, it works in meetings too.
1:50:39 If you’re sitting in a meeting with half a dozen people
1:50:41 or a dozen people and you’re telling them
1:50:43 whatever it is you’re telling them,
1:50:44 look somebody in the eye,
1:50:46 give them an entire sentence or an entire thought,
1:50:48 and look, you can feel it.
1:50:49 You can feel that connection.
1:50:50 So I did an experiment.
1:50:51 I was standing on a stage,
1:50:52 like a thousand people, whatever it was,
1:50:55 and I was just doing Q and A
1:50:57 and somebody was asking about speaking.
1:50:58 And I was telling them about eye contact
1:50:59 and giving an entire sentence
1:51:00 and a retired thought to one person.
1:51:02 And I picked just a random person
1:51:03 in the audience and I looked at them and said,
1:51:04 okay, I’m gonna keep talking to you.
1:51:06 I’m gonna look you in the eye.
1:51:07 I’m gonna keep talking to you until you feel a connection.
1:51:09 And all I want you to do
1:51:11 is I will keep looking at you and talking to you.
1:51:12 And I want you to raise your hand
1:51:14 when you feel some sort of connection
1:51:16 and about eight people around that person
1:51:18 all raise their hand.
1:51:20 And that’s why it works.
1:51:21 ‘Cause I’m actually connecting with everybody
1:51:23 even though I’m only actually looking at a few.
1:51:25 So eye contact, as opposed to scanning and panning,
1:51:31 like talk to a person, talk to a person.
1:51:35 And the same in a meeting, talk to a person.
1:51:37 Make it feel like you’re talking to them.
1:51:40 Most of us are very bad at that.
1:51:42 We sort of scared and pan the whole time.
1:51:44 – The other thing you said earlier,
1:51:45 which kind of I’ve ever laid with that,
1:51:46 which I’ve noticed in you is that vulnerability
1:51:48 is another way to make your message really land
1:51:50 and to feel connected to what you’re saying.
1:51:52 And you do that well because you’ll often bring it back
1:51:54 to you and your feelings and you’ll share things
1:51:56 with people that others might not share.
1:51:58 And that for some reason makes your message
1:52:01 even more powerful.
1:52:02 – Well, I don’t think of myself as special
1:52:03 and even though I’m standing on a stage,
1:52:05 I don’t think of myself as talking down to people.
1:52:06 And so one of the big things that I do on purpose
1:52:10 is I use we instead of you.
1:52:12 Unless there’s a very specific reason why not to.
1:52:17 So for example, I’ll say,
1:52:18 I’ll never say you need to do everything in your power
1:52:23 to live a life of service.
1:52:26 Because until you learn to live a life of service,
1:52:28 you will never find happiness.
1:52:31 You will never hear those words come out of my mouth.
1:52:32 I’ll say things, we need to all learn
1:52:34 how to do the things that give us a sense of service
1:52:37 because none of us will ever find happiness
1:52:39 until we learn to live lives of service.
1:52:42 I’m on the same journey, I have the same struggles.
1:52:44 I am imperfect and bumbling myself.
1:52:47 And so how dare I stand on the stage
1:52:49 and tell people what they need to do
1:52:51 when I haven’t got it all figured out myself yet, right?
1:52:54 I will share what I’m learning on my journey,
1:52:56 but we are going on this journey together,
1:52:57 shoulder to shoulder, side by side,
1:52:59 and you will teach me things and I will teach you things.
1:53:02 But I’m in it.
1:53:03 And so one of the reasons I think my work connects
1:53:06 with people is I don’t think that I’m above anyone.
1:53:10 I think I’m right in it with it.
1:53:11 And I do, I come up, I come as a student
1:53:14 and I share what I’m learning on my journey
1:53:16 and I learn from questions and I learn from comments
1:53:20 and I learn from people and I learn from the debates
1:53:23 I have and I learn from the discussions I have
1:53:25 and I love it.
1:53:26 All of my works are incomplete and imperfect,
1:53:29 but there are steps forward.
1:53:31 – Simon, we have a closing solution on this podcast
1:53:36 where the last guest leaves a question
1:53:37 for the next guest not knowing
1:53:38 who they’re gonna leave it for.
1:53:40 And the question that has been left for you is,
1:53:43 what area of your life do you still think
1:53:47 you need some good advice on?
1:53:49 I mean, it’s, I mean, every area of my life,
1:53:56 I’ve got none of it figured out.
1:53:58 I don’t understand finance.
1:54:01 I mean, I’m kind of an idiot when it comes to that stuff.
1:54:05 And I sit in these meetings and people talk to me
1:54:07 with a jargon and I literally, I feel so dumb.
1:54:10 My mind just doesn’t, my brain just doesn’t work that way.
1:54:16 But, you know, I mean, I’m learning to understand
1:54:24 some of the stuff that I’m supposed to know, you know,
1:54:28 literally.
1:54:29 – Personal things or?
1:54:30 – No, I mean, work things like, like, like deal making.
1:54:34 Like, I don’t understand any of it.
1:54:36 Like you and I were talking before the camera started
1:54:38 rolling, like about valuations.
1:54:41 And I kind of understand.
1:54:43 – I mean, this is one of the really interesting things
1:54:47 is I think our success kind of correlates
1:54:50 to us even admitting that there’s things
1:54:51 we don’t understand.
1:54:53 I think the greatest entrepreneurs that I’ve sat here with
1:54:56 are great because they’re very good at knowing
1:54:59 what they absolutely don’t know.
1:55:00 I remember Richard Branson telling me
1:55:01 when he was on my podcast in New York,
1:55:03 he was saying he’d built like the biggest,
1:55:05 one of the biggest groups in Europe called the Virgin Group.
1:55:07 And he was like 55 years old and sat in a meeting
1:55:09 with his directors and they looked at him and said,
1:55:11 “Richard, you don’t know what profit is, do you?”
1:55:14 And he goes, “No.”
1:55:15 – Yeah, he didn’t understand how to read a P&L.
1:55:16 – Yeah. And so they took him outside of a room.
1:55:18 He said to me that they drew a picture of an ocean
1:55:21 with crayons, he said, “Use the word crayons.”
1:55:23 And he said, “They drew a net in the ocean
1:55:24 and put fishies in the net.”
1:55:25 And said, “Richard, the fishies in the net,
1:55:27 you get to keep that, that’s your net profit.”
1:55:28 Richard goes, “Got it.”
1:55:29 And the fact that he’d been able to build
1:55:31 such a mega-business without knowing the basics.
1:55:35 And he goes, “I go, why?”
1:55:35 And he goes, “Well, ’cause in his business,
1:55:37 because I’m a dyslexic thinker,” he said,
1:55:39 “I’ve always just like asked who not how.
1:55:42 I’ve always had to delegate.”
1:55:45 And a lot of people-
1:55:46 – But I’m the same, like I know what I don’t know.
1:55:52 And I trust myself when I know things
1:55:54 and I don’t trust myself when I don’t know things.
1:55:56 The mistakes I’ve made,
1:55:58 and I’ve made the same mistake over a few times,
1:56:01 which it causes me a bit of self-loathing,
1:56:04 which is when I didn’t understand that something
1:56:08 and my insecurity about not knowing that thing
1:56:10 made me overly trust somebody
1:56:12 who claimed that they would guide me and help me
1:56:15 and they did know the thing that I didn’t know.
1:56:18 And the mistake that I made was,
1:56:19 I never really liked those people or trusted those people,
1:56:21 but because their skill set bolstered mine,
1:56:26 I let them tell me what to do
1:56:29 and I did what they told me.
1:56:30 And 100% of those times, I got fucked
1:56:35 and those people ended up taking advantage of me.
1:56:38 – What’s the lesson that you’ve learned?
1:56:41 – The lesson is trust my gut, right?
1:56:42 Which is, and I don’t mean to make my own decisions
1:56:45 about everything, but if I believe the advice
1:56:49 that I’m being given by somebody who knows more than me,
1:56:52 literally about something I don’t understand.
1:56:54 And if it feels wrong,
1:56:59 it doesn’t mean the advice isn’t necessarily wrong,
1:57:01 find a different person.
1:57:02 – Yeah.
1:57:03 – And so the mistake I made was rejecting all advice
1:57:06 that felt wrong.
1:57:08 No, no, no, you can’t do that.
1:57:10 But what I have learned is to reject the people
1:57:13 who feel wrong and that’s the lesson.
1:57:16 And I wish I knew that then,
1:57:17 I wouldn’t have made some of the worst mistakes
1:57:20 I’ve made in my career.
1:57:21 Unfortunately taught me that lesson.
1:57:24 – So interesting.
1:57:24 – The thing that annoys me is I made it more than once.
1:57:28 – I had a meeting yesterday where the guy presented
1:57:30 something to me and knew so much more about that
1:57:31 than me, the subject.
1:57:33 And I just didn’t, my body just didn’t connect
1:57:36 with him in some way.
1:57:37 And I found myself questioning something I didn’t know.
1:57:40 A subject I didn’t know.
1:57:41 But as I walked out of the meeting, I’d go,
1:57:43 “No, it was the guy you didn’t like.”
1:57:45 – What does Warren Buffett say?
1:57:46 – You can’t make good deals with bad people.
1:57:48 – Yeah, exactly.
1:57:50 – And ’cause I do deals with people who know a lot,
1:57:52 they could take advantage of me.
1:57:54 I have people that I’ve worked with
1:57:55 that absolutely could bamboozle me.
1:57:59 But they didn’t, you know?
1:58:04 – Because they’re good people.
1:58:05 – ‘Cause they’re good people.
1:58:07 This is unfortunately why we have lawyers,
1:58:09 is because people will take advantage of you.
1:58:13 And it’s sad.
1:58:14 You and I both know this,
1:58:15 which is the best deals.
1:58:17 You go with the lawyers and you rumble
1:58:20 and you go through all the terms.
1:58:22 But once the deal’s signed,
1:58:24 you’ll never look at that contract again
1:58:25 for the rest of your life.
1:58:26 And if you did, I can guarantee you
1:58:27 that both sides have breached that contract
1:58:30 and violated the terms multiple times.
1:58:31 But you don’t care ’cause you trust each other.
1:58:33 You know that a relationship in a business deal
1:58:35 has gone horribly sour if you refer to the contract.
1:58:38 – I’m out.
1:58:38 – Well, according to the contract,
1:58:41 that deal is done.
1:58:43 ‘Cause great business relationships,
1:58:44 you never pulled a contract out, ever.
1:58:46 And you break it all the time.
1:58:48 Pay late, work too many hours,
1:58:50 take advantage of each other, overuse things.
1:58:52 Nobody cares ’cause there’s trust.
1:58:56 – Simon, thank you so much.
1:58:57 If people haven’t seen it yet,
1:58:59 if people haven’t checked it out,
1:59:00 I highly recommend everybody go
1:59:01 and check out The Optimism Company
1:59:02 because you’re all the things
1:59:04 that you’ve talked about today
1:59:05 and all the skills that I think are deficient in society.
1:59:08 And even the idea of how to win friends,
1:59:12 influence people, listen better,
1:59:14 communicate better so that we can resolve problems
1:59:16 and move in the same direction.
1:59:17 All of those things are taught and answered
1:59:20 at The Optimism Company.
1:59:21 I kinda look at it as like a modern university
1:59:24 that’s filling the deficit of skills that the…
1:59:27 All of us, and I was gonna say the younger generations,
1:59:29 but it’s really all of us have started to
1:59:31 either disregard or lose sight of.
1:59:35 And it’s nice that in a world where education is teaching
1:59:38 so little about what it is to be a successful human being
1:59:42 and friend and partner and colleague and leader,
1:59:45 that you’ve created a business
1:59:47 that endeavors to fill that hole,
1:59:48 it’s remarkable, it’s really actionable,
1:59:51 great, very, very experienced teachers
1:59:55 at The Optimism Company,
1:59:56 and it’s delivered in such a friendly way.
2:00:00 And when I say friendly, I mean friendly to a brain like mine.
2:00:02 That is a tremendously patient.
2:00:05 So I recommend everybody go and check it out.
2:00:06 I’ll link it below as well.
2:00:07 And we’re all very excited for your next book
2:00:09 about friendship. – Oh, that’s very nice of you.
2:00:10 Thank you.
2:00:11 – I love coming on here.
2:00:12 I always learn something.
2:00:13 I love that we get to take an idea and wrestle with it.
2:00:17 And I always appreciate that you push.
2:00:22 And you push for the best reason of all,
2:00:25 which is because you’re curious to understand more.
2:00:28 And in so doing, you always teach me.
2:00:30 So thanks again for having me on.
2:00:32 It’s always such a joy.
2:00:34 – Thank you so much, Simon.
2:00:35 – Thank you.
2:00:36 (upbeat music)
2:00:39 – How many of you started thinking
2:00:41 about your long-term health when you hit 30?
2:00:43 For me, this was a wake-up moment of me thinking to myself,
2:00:46 okay, I probably need to start paying
2:00:48 a little bit more attention now.
2:00:49 I already felt a change in myself when I hit 30
2:00:52 with things like my metabolism, my energy levels.
2:00:55 So this year is no different.
2:00:57 Zoe, which is a company I’ve invested in,
2:00:59 but also a company that are a sponsor of this podcast,
2:01:02 helps me to make smarter food choices
2:01:04 all based on their world-leading science
2:01:06 and my own test results.
2:01:08 If I’m ordering food,
2:01:09 I know how to make my takeaway so much smarter
2:01:12 by adding things like a side of vegetables to eat first
2:01:15 or choosing the option with the most fiber.
2:01:17 Zoe helps me to make that choice.
2:01:19 It guides me and coaches me.
2:01:20 It’s my personalized nutrition coach
2:01:23 that I have on me 24/7.
2:01:24 And to help you start your Zoe journey
2:01:26 and start making smarter food choices,
2:01:28 I’m giving you guys 10% off when you join Zoe now.
2:01:31 All you’ve got to do is use code CEO10
2:01:34 at the checkout when you sign up.
2:01:36 Enjoy and let me know how you get on.
2:01:38 (upbeat music)
2:01:41 (upbeat music)
2:01:43 (upbeat music)
2:01:46 (upbeat music)
2:01:49 (upbeat music)
2:01:52 (upbeat music)
2:01:55 (upbeat music)
2:01:57 (upbeat music)
2:02:00 (upbeat music)
Bởi vì chúng ta đã thiết kế cuộc sống của mình để trở nên cô đơn.
Chúng ta là những sinh vật xã hội, dĩ nhiên điều này đang làm tổn thương chúng ta.
– Vậy câu hỏi là, bạn có thể làm gì?
Và đây là điều mà tôi đã học được,
đó là bài học lớn nhất mà tôi từng học trong đời.
Kỹ năng thực sự mà chúng ta đã đánh mất,
và ai cũng có lỗi với điều này,
đó là – tác giả bán chạy nhất,
diễn giả được săn đón và người lạc quan không thể lay chuyển đã trở lại.
Với một giải pháp nhằm giải quyết
một số vấn đề lớn nhất mà chúng ta đang đối mặt ngày nay.
– Mọi người đang tìm kiếm một cách sinh học để giải quyết tất cả các vấn đề
mà chúng ta đang phải đối mặt ngày nay, tỷ lệ tự sát gia tăng,
tỷ lệ lo âu gia tăng, trầm cảm, nghiện ngập, sức khỏe tâm thần.
Và có một cách sinh học tốt hơn
so với tất cả những gì mà chúng ta đang cố gắng,
đó là tình bạn.
Nhưng chúng ta không giỏi trong việc kết bạn
và chúng ta cũng không giỏi trong việc chăm sóc bạn bè.
Có một ngành công nghiệp hoàn toàn để giúp mọi người
trở thành những nhà lãnh đạo tốt hơn, để giúp chúng ta duy trì
các mối quan hệ tốt hơn, nhưng không có ngành công nghiệp nào
dạy chúng ta cách trở thành một người bạn tốt hơn.
Và tuy nhiên, những người có tình bạn thân thiết thì khỏe mạnh hơn,
họ sống lâu hơn, họ đối phó tốt hơn với căng thẳng,
ít có khả năng trở nên nghiện ngập.
Tình bạn thực sự là thứ bảo vệ chúng ta.
Vậy tại sao chúng ta không ưu tiên cho tình bạn của mình?
Bởi vì thực sự chúng ta không biết cách làm điều đó.
Giao thông công cộng, công nghệ, mạng xã hội,
tất cả những điều này đã làm gián đoạn
khả năng kết bạn của chúng ta.
Hoặc đôi khi chúng ta có những người bạn cũ
mà mối liên kết duy nhất chỉ là thời gian.
Nhưng liệu đó có phải là một người bạn?
Chỉ vì bạn đã biết ai đó trong một thời gian dài?
Họ không mang lại cho bạn niềm vui, không mang lại cho bạn cảm hứng,
và nếu bạn có tình bạn tốt,
bạn sẽ không cảm thấy cô đơn.
Vì vậy, đúng, bạn bè có thể thay đổi
và không bao giờ là quá muộn để kết bạn.
– Vậy làm thế nào để tôi kết bạn?
– Tôi đảm bảo với bạn, bạn sẽ kết bạn
bằng cách học cách làm điều đó.
Chỉ cần như vậy thôi.
(âm nhạc)
– Simon.
– Chào, Steven, thật vui khi gặp lại bạn.
– Rất vui khi gặp lại bạn.
Thật thú vị vì chúng ta đã có rất nhiều cuộc trò chuyện
Và trước cuộc trò chuyện hôm nay,
tôi thực sự đã tự hỏi bản thân mình rằng những chủ đề và đề tài nào
đang chiếm ưu thế trong tâm trí tôi vào lúc này?
Và những chủ đề mà tôi đang vật lộn để hiểu,
để đối mặt và tìm kiếm giải pháp và câu trả lời.
Bức tranh vĩ mô mà tôi có trong đầu vào lúc này
là có rất nhiều cuộc đấu tranh đang diễn ra
bởi vì thế giới đã thay đổi một cách sâu sắc.
Và cuộc đấu tranh này thể hiện qua nhiều cách khác nhau.
Chúng ta thấy điều đó trong sức khỏe tâm thần của mình,
mà tôi biết bạn gọi là sức khỏe tâm lý.
Chúng ta thấy điều đó trong tình trạng tự sát.
Chúng ta thấy điều đó trong sự gia tăng của Hồi giáo
và sự gia tăng của tôn giáo.
Chúng ta thấy điều đó trong sự gia tăng cảm giác cô đơn,
điều mà chúng ta đã nói đến lần trước.
Nhưng bây giờ cũng có những lực lượng khác đang hoạt động,
như trí tuệ nhân tạo,
cảm giác như một mối đe dọa trong sự gia tăng số hóa
và sự giảm kết nối.
Bạn nghĩ gì về thời điểm này,
về những thời đại mà chúng ta đang sống?
– Đây là những thời kỳ phức tạp và rắc rối.
Và tôi nghĩ đây là những thời kỳ quan trọng hơn, không có lãnh đạo.
Chúng ta đang chứng kiến sự gia tăng của các phong trào dân túy
và các nhà lãnh đạo mạnh mẽ,
không nhất thiết vì họ là
những nhà lãnh đạo vĩ đại của thời đại,
mà vì tôi nghĩ mọi người đang khao khát
ý nghĩa và mục đích
và cảm thấy như chúng ta đang đi đến đâu đó.
Chúng ta muốn được dẫn dắt.
Mọi người muốn được dẫn dắt.
Dù là những người trẻ đang biểu tình
trên các khuôn viên trường học của họ hay trong thời kỳ COVID,
là những người chống tiêm vắc xin hoặc chống đeo khẩu trang,
dù là Brexit,
hay tôi nghĩ tất cả đều rất giống nhau,
dù là bên cánh tả của chính trị
hay bên cánh hữu của chính trị,
thì tất cả đều cơ bản là
các phong trào chống thiết lập.
Và bạn thường thấy phong trào chống thiết lập
khi mọi người cảm thấy bị lãng quên và bị bỏ rơi
bởi bất cứ điều gì mà thiết lập đang làm.
Nói cách khác,
họ cảm nhận rằng thiết lập
đang chăm sóc cho chính mình.
Vì vậy, tôi nghĩ chúng ta đang sống trong những thời kỳ không có tầm nhìn và không có lãnh đạo.
Đó là thách thức lớn của ngày hôm nay.
Và vì vậy, chúng ta thấy mình phản ứng với nhau và chống lại những điều xung quanh, nhưng ít người có thể nói rõ họ ủng hộ điều gì. – Rất nhiều khách của tôi đã đến đây và sau cuộc trò chuyện đã quay sang tôi và nói rằng họ lo lắng về đứa con nhỏ hơn của họ. Thường thì họ đề cập đến cậu con trai nhỏ hơn vì họ nói về sự gia tăng những ảnh hưởng nam tính độc hại trên mạng. Và điều đó như trùng hợp với những gì bạn vừa nói về việc tìm kiếm những nhà lãnh đạo. Và bây giờ, một số nhà lãnh đạo mà chúng ta đang tìm kiếm đang cung cấp cho chúng ta một bản thiết kế về việc trở thành một con người có trách nhiệm, ổn định, liên quan đến việc mua một chiếc Lamborghini, có nhiều vợ và xuất hiện theo một cách nhất định. Tôi đã có rất nhiều cuộc trò chuyện. Thực tế, một trong những khách của tôi tuần trước đã mang đến cho tôi một hồ sơ có tên là nam tính anh hùng. Và đó là một người phụ nữ, cô ấy nói, xin hãy có nhiều cuộc trò chuyện hơn về chủ đề này và chuyển cho tôi? Lý do cô ấy nói như vậy là vì cô ấy lo lắng rằng con trai cô ấy đang lớn lên trong một thế giới mà nó sẽ không biết thế nào là một người đàn ông tốt. – Vậy ai là những hình mẫu? Ai là những hình mẫu nam hoặc nữ mạnh mẽ? Ai đang dạy chúng ta những giá trị? Ai đang dạy chúng ta về phục vụ? Ai đang dạy chúng ta về lòng tốt và sự đồng cảm? Và trong những thời điểm không có lãnh đạo và những thời điểm lạc lối, chúng ta sẽ theo đuổi những điều khiến chúng ta cảm thấy tốt, đúng không? Sự giàu có khiến chúng ta cảm thấy tốt. Sự tiêu dùng phô trương khiến chúng ta cảm thấy tốt. Bởi vì bạn nhận được cảm giác hưng phấn của serotonin và dopamine. Đây là lý do tại sao tôi trở nên rất đam mê với khái niệm tình bạn. Tôi đã không viết sách trong nhiều năm và vì vậy tôi đã bắt đầu viết lại. Và tôi đang viết một cuốn sách với một người bạn, bạn tôi Will Godera, người đã viết cuốn Unreasonable Hospitality và chúng tôi đã quyết định viết về tình bạn. Bởi vì khi bạn nghĩ về tất cả những vấn đề mà chúng ta đang đối mặt ngày nay, sức khỏe tâm thần, sức khỏe tâm lý, tỷ lệ tự sát gia tăng, lo âu gia tăng, trầm cảm, nghiện ngập, tôi có thể liệt kê ra, thậm chí là sự ám ảnh của mọi người…
Với sự trường thọ, mọi người đều đang tìm kiếm một cách cải thiện sinh học cho tất cả những điều đó. Và có một cách cải thiện sinh học tốt hơn tất cả những điều khác mà chúng ta đang thử nghiệm, đó chính là tình bạn. Những người có tình bạn gần gũi thì khỏe mạnh hơn, sống lâu hơn, có cơ chế đối phó tốt hơn, có nghĩa là họ xử lý căng thẳng tốt hơn. Và tôi sẽ cho bạn biết một điều tuyệt vời. Có một thí nghiệm rất nổi tiếng được thực hiện, tôi nghĩ là vào những năm 60, tất cả những hiểu biết của chúng ta về nghiện đều dựa trên các nghiên cứu này. Cơ bản là họ đặt một con chuột vào trong một cái lồng và cho nó nước sạch hoặc cho nó nước có pha thuốc. Nó đã thử cả hai loại nước, nó đã trở nên nghiện nước có pha thuốc và cuối cùng đã uống loại nước đó cho đến khi chết. Và vì vậy, điều này đã trở thành hiểu biết của chúng ta về nghiện. Nhiều năm sau, không lâu lắm, một nhà khoa học khác đã nói, khoan đã, có một vấn đề với thí nghiệm này. Một con chuột, giống như một con người, là một động vật xã hội và bạn đã lấy động vật xã hội này và đặt nó một mình rồi sau đó cho nó thuốc. Vì vậy, bạn đã tạo ra sự cô đơn và sau đó bạn đã cho nó thuốc. Đúng không? Nếu bạn muốn làm cho nó trở thành một thí nghiệm tốt, bạn phải tạo ra bối cảnh đúng. Vì vậy, những gì họ đã làm là tạo ra một cái gọi là công viên chuột, nơi cơ bản là họ đã tạo ra một cái lồng mới đầy những thứ để làm, các mê cung, bánh xe và những con chuột khác và chúng đã trở nên xã hội. Những con chuột đã thử cả hai loại nước, một loại có pha morphine và một loại chỉ là nước sạch. Chúng đã uống đủ loại nước có pha morphine để trở nên nghiện và sau đó chúng đã dừng lại. Nó giảm lượng nước mà chúng uống và chúng chỉ uống nước sạch. Vì vậy, cơ bản là khi bạn có những mối quan hệ lành mạnh, bạn ít có khả năng trở nên nghiện hơn. Khi chúng ta cô đơn, chúng ta có nhiều khả năng tạo ra nghiện hơn. Tình bạn là thứ thực sự bảo vệ chúng ta. Và sau đó, nếu bạn nhìn vào, ngay cả khi bạn trở nên nghiện, hãy lấy trường hợp tồi tệ nhất. Vì vậy, hãy nhìn vào nghiện rượu. Chúng ta biết rằng để vượt qua nghiện rượu, bạn tham gia vào AA, cộng đồng.
Và mọi người đều nói về tầm quan trọng của cộng đồng và việc tìm kiếm cộng đồng của bạn. Nhưng Alcoholics Anonymous biết rằng có 12 bước này và nếu bạn thành thạo 11 trong số 12 bước, thì căn bệnh có thể sẽ bắt bạn. Nhưng nếu bạn thành thạo bước thứ 12, bước cuối cùng, bạn có khả năng vượt qua căn bệnh hơn. Vậy bước thứ 12 là gì? Bước thứ 12 là giúp một người nghiện rượu khác, trở thành người bảo trợ của ai đó. Nói cách khác, trở thành một người bạn. Nói cách khác, cộng đồng, bạn tìm thấy cộng đồng, nhưng bước cuối cùng để vượt qua căn bệnh là một người bạn, nơi bạn thay thế cộng đồng bằng một người bạn và bạn có cả hai. Và chúng ta nghĩ rằng cộng đồng là điều quan trọng, nhưng nó không đủ. Vâng, bạn có thể tạo ra sự thuộc về với cộng đồng. Và mọi người, nơi chúng ta bắt đầu nói về điều đó, nơi mọi người đang bám vào những phong trào dân túy chống đối thiết lập. Nó mang lại cho họ cảm giác cộng đồng. Nó mang lại cho họ cảm giác có mục đích chung với một nhóm người, đúng không? Nhưng nó cũng cung cấp những kết nối xã hội mới. Một trong những điều chúng ta không làm là chúng ta không giỏi trong việc kết bạn và chúng ta không giỏi trong việc chăm sóc bạn bè. Có một ngành công nghiệp hoàn toàn để giúp những người như chúng ta trở thành những nhà lãnh đạo tốt hơn. Tôi là một phần của nó. Tôi viết sách về nó, đúng không? Có một ngành công nghiệp hoàn toàn để giúp mọi người trở thành cha mẹ tốt hơn. Và nếu bạn sắp có một đứa trẻ, nếu bạn đã có một đứa trẻ, bạn có một đứa trẻ gặp vấn đề, bạn đọc tất cả các cuốn sách về cách trở thành cha mẹ tốt hơn. Không có sách hoặc rất ít sách để dạy chúng ta. Và không có ngành công nghiệp nào để dạy chúng ta cách trở thành một người bạn tốt hơn. Bạn có phải là một người bạn tốt không? Bạn có phải là một người bạn tốt với bạn bè của bạn không? Bạn bè của bạn có tốt với bạn không? Bạn biết đấy, bạn có gọi cho ai đó khi bạn gặp khó khăn và cảm thấy chán nản không? Hay bạn làm video TikTok một mình? Điều đó, bạn biết đấy, và bạn có, tôi có nghĩa là, thực sự, những người bị trầm cảm làm video TikTok một mình. Tôi không biết họ quay lại bao nhiêu lần nữa. Để đăng nó, để nhận được sự công nhận cho cảm xúc của họ.
Nhưng để gọi cho một người bạn và nói về điều mà bạn đang vật lộn thực sự khó hơn.
– Tại sao ngành công nghiệp này không tồn tại?
Bởi vì thường thì – Và chúng ta coi đó là điều hiển nhiên.
– Đúng vậy, nên nhu cầu cho những thứ như vậy không có.
– Nhưng đó là vấn đề, mà tôi nghĩ rằng
nhu cầu thực sự có, chúng ta không nhận ra điều đó, đúng không?
Chúng ta biết rằng các mối quan hệ của chúng ta thất bại
và các cuộc hôn nhân của chúng ta thất bại, vì vậy có một ngành công nghiệp
để giúp chúng ta duy trì các mối quan hệ tốt hơn.
Chà, tình bạn cũng thất bại, và chúng ta nghĩ rằng chúng ta có bạn,
nhưng chúng ta vẫn vật lộn và cảm thấy cô đơn.
Nếu bạn có một tình bạn tốt, bạn sẽ không cảm thấy cô đơn.
Bạn có thể có những khoảnh khắc cô đơn,
và trong những khoảng thời gian đó, bạn sẽ cầm điện thoại lên
và nói với bạn của bạn, tôi cần bạn, tôi cảm thấy cô đơn.
Và bạn bè của bạn sẽ ở đó, bạn sẽ không cảm thấy cô đơn, đúng không?
Hoặc, và bạn và tôi đã nói về điều này,
bạn sẽ cảm thấy rằng có ai đó sẽ cùng bạn vượt qua khó khăn.
Và tôi nghĩ rằng vấn đề là,
chúng ta không dành sự chú ý cho tình bạn.
Vậy hãy nghĩ về điều đó, và bạn và tôi đều có lỗi trong việc này.
Thực tế, tôi sẽ lập luận rằng mọi người đều có lỗi trong việc này,
đó là chúng ta đã có kế hoạch với một người bạn,
giả sử là một bữa trưa, một việc công việc xảy ra,
chúng ta gọi cho người bạn, tôi có việc công việc,
và lý do chúng ta liên tục hoãn lại với bạn bè
là vì họ sẽ hiểu, họ là bạn của chúng ta.
Vậy tại sao chúng ta không ưu tiên cho tình bạn của mình?
Tại sao chúng ta không nói với việc công việc,
xin lỗi, tôi có một việc, tôi có,
nếu chúng ta có một cuộc họp khác, chúng ta sẽ nói,
xin lỗi, tôi có một cuộc hẹn, tôi không thể tham gia.
Vậy tại sao chúng ta không đối xử với bạn bè của mình
với cùng một sự chú ý mà chúng ta đối xử với bất kỳ cuộc họp nào khác?
Vì vậy, một trong những điều mà Will đã làm cho một người bạn
mà tôi nghĩ là thiên tài, tuyệt vời, đẹp đẽ,
Will Godera, người mà tôi đang viết sách cùng,
bố của bạn Will đã qua đời.
Will đã nhắn tin cho anh ấy và nói,
“Tôi cảm thông với bạn, tôi biết bạn đang trải qua điều gì,
“Tôi đã mất mẹ từ khi còn nhỏ.
“Tôi chắc rằng bạn đang nhận được rất nhiều cuộc gọi và tin nhắn.
“Vậy nên hôm nay tôi sẽ không gọi cho bạn.
“Nhưng điều tôi sẽ làm là tôi sẽ gọi cho bạn mỗi ngày
“vào lúc 9 giờ 45 sáng.
“Đừng cảm thấy bắt buộc phải nghe máy.
“Tôi không phiền nếu bạn không nghe,
“nhưng khi bạn sẵn sàng, hãy biết rằng tôi đang gọi cho bạn.”
Và trong ba tháng tiếp theo, tôi nghĩ,
tám tháng gì đó, anh ấy đã gọi mỗi ngày
vào lúc 9 giờ 45 sáng và trong tuần đầu tiên,
người bạn của anh ấy không nghe máy chút nào.
Và sau tuần đầu tiên, anh ấy đã nghe máy mỗi ngày
và họ đã trò chuyện mỗi ngày trong nhiều tháng.
Hãy nghĩ về sự chủ đích
của một người yêu thương và quan tâm đến bạn đến mức
họ sẽ gọi cho bạn mỗi ngày vào lúc 9 giờ 45
chỉ để bạn có thể thấy tên của họ hiện lên
trên màn hình gọi đến để biết rằng bạn không cô đơn.
Tôi có nghĩa là, chỉ nghĩ về điều đó thôi đã khiến tôi rơi nước mắt.
Như, có bao nhiêu người trong chúng ta là những người bạn tốt như vậy?
Bạn biết đấy, tôi muốn có những người bạn như vậy.
Đây là một câu hỏi hay, như, bạn bè là gì?
Như, điều gì tạo nên một người bạn tốt?
Như, tôi thậm chí không biết liệu chúng ta có định nghĩa về điều đó không.
Bạn biết đấy, tôi đã hỏi mọi người
và có người đã nói với tôi,
à, ai đó luôn ở bên bạn
để hỗ trợ bạn trong những lúc khó khăn,
đó là một người bạn thật sự, đúng không?
Và tôi đã suy nghĩ và nói chuyện với một người khác.
Cô ấy có một người bạn mà cô ấy gọi là ông Schadenfreude
bởi vì anh ấy dường như thích khi mọi thứ diễn ra không suôn sẻ.
Vì vậy, trong những lúc khó khăn, anh ấy luôn có mặt.
Anh ấy luôn có mặt trong những lúc khó khăn.
Anh ấy có bờ vai để dựa vào.
Anh ấy đưa ra lời khuyên, nhưng trong những lúc tốt đẹp,
anh ấy không thấy đâu cả.
Và điều gì xảy ra là nó tạo ra
một mối quan hệ phụ thuộc khủng khiếp
mà bạn muốn giữ lại những lúc khó khăn
bởi vì con người tuyệt vời đó luôn ở đó.
Vì vậy, bạn không bao giờ muốn buông tay và bạn trở nên phụ thuộc.
Và bạn nhận ra rằng có một thứ gọi là
người bạn chỉ ở bên trong những lúc tốt đẹp,
nhưng cũng nên hoài nghi và nghi ngờ
những người bạn chỉ ở bên trong những lúc khó khăn
bởi vì bằng cách nào đó điều đó khiến họ cảm thấy tốt về bản thân.”
Nhưng họ không ở đó trong những lúc vui vẻ.
Và rồi bạn nhận ra giá trị của những lúc vui vẻ so với những lúc khó khăn?
Vậy thì đúng, đúng, bạn và tôi có những người bạn mà trong những lúc khó khăn, chúng ta sẽ gọi họ.
Nhưng tôi cá rằng bạn có ít bạn hơn nữa mà bạn muốn nhắn tin bất ngờ và nói,
“Tôi muốn nhận một giải thưởng,” đúng không?
Hãy nghĩ về điều đó.
Nếu có điều gì đó sai trái xảy ra, tôi có thể có một nhóm bạn, có lẽ tôi có khoảng một tá người mà tôi có thể nói và nói,
“Tôi cần sự giúp đỡ của bạn, mọi thứ đã trở nên tồi tệ, tôi cần lời khuyên của bạn.”
Nhưng nếu có điều gì đó tuyệt vời xảy ra với tôi, con số đó có lẽ giảm xuống còn bốn, mà tôi sẽ nhắn tin bất ngờ và nói,
“Có điều gì đó tuyệt vời đã xảy ra hôm nay”
và không cảm thấy như tôi đang khoe khoang,
không cảm thấy như tôi đang cố gắng làm họ choáng ngợp
hay chứng minh rằng tôi giỏi hơn họ,
mà biết rằng họ sẽ rất vui mừng cho tôi.
Và vì vậy tôi đã bắt đầu nghĩ rằng có thể một người bạn
không chỉ là người ở bên bạn trong những lúc khó khăn,
mà còn là người mà bạn có thể đến khi mọi thứ diễn ra tốt đẹp.
Hãy nghĩ về điều đó.
Tôi có ít bạn hơn mà tôi có thể đến khi mọi thứ diễn ra hoàn hảo
so với khi mọi thứ diễn ra sai lầm.
Vậy những người đó có phải là bạn thật sự của tôi không?
Đây là hành trình mà tôi đang đi.
Tôi đang cố gắng hiểu ý nghĩa của tình bạn
và tôi đang cố gắng hiểu trách nhiệm
chúng ta có để chăm sóc những người bạn đó.
Bạn nhìn vào tất cả các nghiên cứu về tuổi thọ,
bạn biết, tất cả các công trình về vùng xanh.
Chắc chắn, họ ăn uống lành mạnh, chắc chắn họ đi bộ nhiều,
nhưng họ cũng ăn cùng nhau.
Trong khi bạn nhìn vào một số người
đang quảng bá về tuổi thọ
và tất cả những mẹo sinh học đó
và cách bạn phải tập thể dục theo cách nhất định
và ăn uống theo cách nhất định,
bạn sẽ thấy nhiều người trong số họ là những người khá không hạnh phúc
và khá cô đơn.
Tôi không nghĩ họ sẽ sống lâu đâu, đúng không?
Vậy đây là một điều điên rồ, điên rồ.
Về mặt sinh lý, đúng không?
Những cơ quan nào là quan trọng nhất
để giữ cho khỏe mạnh cho tuổi thọ?
Chúng ta biết dữ liệu, đúng không?
Vậy tôi sẽ cho bạn biết chúng là gì, đúng không?
Số một, trái tim, rõ ràng rồi.
Điều đó thật hợp lý, đúng không?
Bạn phải có một trái tim khỏe mạnh
nếu bạn muốn sống lâu, đúng không?
Thứ hai, phổi.
Phải có phổi khỏe mạnh để sống lâu.
Tim mạch và tất cả những thứ khác, đúng không?
Đừng hút thuốc.
Như chúng ta biết, điều đó thật hợp lý.
Bạn có biết cơ quan quan trọng thứ ba là gì không?
– Tôi không biết, tôi định nói là não, nhưng.
– Đùi, cơ đùi là…
Vì vậy, nếu bạn có một trái tim khỏe mạnh,
phổi khỏe mạnh và đùi khỏe mạnh,
thống kê cho thấy bạn có khả năng sống lâu hơn.
Tôi biết, tôi cũng đã nói điều tương tự.
Đùi, bạn có muốn biết tại sao không?
Bởi vì lịch sử,
cơ đùi là nhóm cơ quan trọng nhất chịu trách nhiệm cho cái gì?
Chuyển động, đi bộ, đúng không?
Không phải tập thể dục, mà là xã hội, đi thăm bạn bè.
Trước khi có ô tô, trước khi có tàu hỏa,
chúng ta phải đi bộ để thăm bạn bè.
Và những người có khả năng di chuyển, nếu bạn di chuyển nhiều hơn,
bạn có khả năng duy trì tình bạn
có nghĩa là bạn có khả năng sống lâu hơn.
Vì vậy, ba cơ quan quan trọng nhất
để giữ sức khỏe trong lịch sử của con người,
trái tim, phổi và đùi để di chuyển.
Đùi để giao tiếp xã hội,
điều mà tôi nghĩ thật tuyệt vời mà chúng ta chưa bao giờ nghĩ đến.
Tất cả những điều này mà công nghệ đã làm gián đoạn,
giao thông công cộng, vì mạng xã hội,
tất cả những điều này, chúng đã làm gián đoạn khả năng
để kết bạn, những người bạn thực sự
nơi bạn có thể nhìn thẳng vào mắt nhau.
Bạn và tôi có thể làm điều này qua Zoom.
Nhưng nó sẽ không cảm thấy giống như vậy.
– Nhưng về tổng thể, văn hóa làm việc từ xa,
sự gia tăng, như bạn đã nói, màn hình và điện thoại,
tối ưu hóa tương tác ra khỏi cuộc sống của chúng ta.
Ý tôi là, nếu bạn nghĩ về mạng xã hội
hay Uber Eats hay, tôi không biết, Deliveroo,
sống cuộc sống của bạn sau một màn hình trong những bức tường trắng bây giờ.
Và có vẻ như ngày càng khó khăn
để kết bạn.
Cũng như để tìm ai đó để kết bạn.
Thực tế, điều thú vị là
đôi khi khi tôi rời sân khấu, tôi sẽ có,
luôn luôn là những chàng trai trẻ đến gặp tôi.
và họ sẽ đến gần không gian cá nhân của tôi
và tôi nghĩ, điều này thật kỳ lạ.
Và sau đó họ sẽ nói điều gì đó với tôi,
như là, làm thế nào để kết bạn?
Và tôi rất tôn trọng họ vì đã nói ra điều đó
bởi vì tôi có thể thấy việc nói những lời đó khó khăn như thế nào đối với họ.
Và tôi suy nghĩ về việc, tôi đã làm một cái gì đó ở Canary Wharf
và một đứa trẻ ở hàng ghế đầu, trong đám đông 500 người,
tất cả đều mặc vest
bởi vì họ đang làm việc trong thế giới doanh nghiệp.
Nó được bao quanh bởi 500 người đồng trang lứa, cùng độ tuổi.
Ở hàng ghế đầu, qua cái micro,
câu hỏi của nó với tôi trên sân khấu là, làm thế nào để kết bạn?
– Vâng.
– Và có 499 người ngồi bên cạnh nó cùng độ tuổi.
– Đúng vậy.
– Và nó đang hỏi ở hàng ghế đầu,
làm thế nào để kết bạn?
– Vâng.
– Và điều đó thật cảm động bởi vì, bạn biết đấy,
nhìn xuống cá nhân đó được bao quanh bởi mọi người,
như là, bạn biết đấy, bộ não,
bộ não đơn giản sẽ nghĩ,
chúng ta chỉ cần quay sang người bên cạnh,
bạn cần giới thiệu về bản thân.
Nhưng rõ ràng đó không phải là câu trả lời.
Bởi vì nếu điều đó đơn giản như vậy, nó sẽ chỉ làm như vậy.
Và bạn đã nói một điều thú vị nữa,
mà tôi nghĩ có thể liên quan đến điều đó,
đó là chúng ta đã như mất đi nghệ thuật
hay kỹ năng kết bạn.
– Đúng vậy.
– Bạn sẽ nói gì với đứa trẻ đó?
– Vậy tôi sẽ kể cho bạn một câu chuyện,
cách tôi sẽ trả lời điều đó.
Một người bạn của tôi đang gặp khó khăn.
Sự nghiệp của cô ấy không diễn ra như mong muốn,
và hôn nhân của cô ấy đang ở trong tình trạng tồi tệ.
Nói cách khác, khi trời mưa thì không có gì tốt đẹp,
cô ấy không thể có một khoảng thời gian nghỉ ngơi, đúng không?
Và cô ấy đang ở trong một tình trạng rất tồi tệ.
Và cô ấy biết tôi làm gì để kiếm sống.
Vì vậy, cô ấy đã hỏi tôi, bạn có thể giúp không?
Tôi có thể đến và nói chuyện với bạn và nhận một số lời khuyên không?
Và tôi đã nói, tất nhiên rồi.
Và vì vậy chúng tôi đã có một cuộc họp định kỳ vào thứ Tư, gặp gỡ nhau.
Chúng tôi gặp nhau mỗi thứ Tư trong 90 phút,
và cô ấy sẽ kể cho tôi những gì đang diễn ra trong cuộc sống của cô ấy.
Tôi đã cho cô ấy một số lời khuyên.
Cô ấy cảm thấy tuyệt vời khi rời khỏi tôi.
Nó kéo dài khoảng hai ngày,
và sau đó cô ấy lại quay trở lại trạng thái chán nản của mình,
Và sau đó chúng tôi sẽ gặp nhau vào thứ Tư tuần sau.
Cô ấy sẽ cảm thấy tuyệt vời trong khoảng hai ngày,
và rồi cô ấy lại rơi vào trạng thái chán nản.
Và điều này đã diễn ra trong nhiều tháng.
Đây là mẫu hình của chúng tôi, đúng không?
Vì vậy, tôi nghĩ mình đang làm việc tốt,
và rồi nó lại tiếp tục như vậy, đúng không?
Sau đó, tôi nhớ đến công việc của chính mình,
và tôi nhớ đến Alcoholics Anonymous,
mà bước cuối cùng, bước thứ 12 là phục vụ.
Giúp đỡ ai đó đang gặp khó khăn với vấn đề
mà bạn cũng đang gặp phải, đúng không?
Đó là cách thực sự giúp bạn vượt qua vấn đề của mình.
Vì vậy, tôi có những khó khăn, tôi có những nhu cầu,
tôi có những bất an,
và tôi không có một nơi an toàn để nói chuyện.
Cô ấy là một trong những người bạn thân nhất của tôi trên thế giới.
Tôi hoàn toàn tin tưởng cô ấy.
Vì vậy, tôi đã nói với cô ấy, tôi cũng cần sự huấn luyện.
Chúng ta có thể chia thời gian của mình không?
45 phút cho tôi, 45 phút cho bạn.
Cô ấy đồng ý.
Và tôi biết mình đang làm gì, đúng không?
Có một loại thí nghiệm đang diễn ra,
mà tôi không để lộ ra,
đó là tôi muốn cô ấy giúp tôi
như một cách để giúp chính cô ấy.
Và điều gì đã xảy ra là,
nó không còn là 45, 45 nữa, chúng tôi gặp nhau,
và trong 90 phút, chúng tôi nói về tôi.
Và sau đó vào thứ Tư tuần sau,
chúng tôi gặp nhau, và trong 90 phút, chúng tôi nói về tôi.
Và rồi chúng tôi gặp nhau,
và trong 90 phút, chúng tôi nói về tôi.
Và trong khoảng ba hoặc bốn tuần,
cuộc sống của cô ấy đã hoàn toàn trở lại đúng hướng,
hoàn toàn trở lại đúng hướng.
Bởi vì khi bạn giúp ai đó
với điều mà bạn đang gặp khó khăn,
bạn thực sự sẽ giải quyết được vấn đề của chính mình.
Và vì vậy, điều tôi muốn nói với đứa trẻ đó
là hãy tìm ai đó đang gặp khó khăn để kết bạn
và giúp họ kết bạn.
Hãy biến đó thành một hành động phục vụ.
Bởi vì về cơ bản, nếu chúng ta đào sâu,
kỹ năng thực sự mà chúng ta đã mất là phục vụ.
Chúng ta đã nhấn mạnh quá mức việc nhận hơn là cho.
Chúng ta đã nhấn mạnh quá mức sự ích kỷ hơn là sự vị tha.
Sự ích kỷ là quan trọng.
Việc nhận là quan trọng,
nhưng không phải với cái giá phải trả cho việc cho đi
và không phải với cái giá phải trả cho việc phục vụ, đúng không?
Chúng ta đang mất cân bằng.
Và tôi nghĩ chúng ta đã mất khả năng phục vụ xã hội.
Chúng ta đã mất khả năng phục vụ lẫn nhau.
Bạn biết đấy, Thủ tướng kêu gọi phục vụ quốc gia và cả đất nước bùng nổ, nói rằng, bạn có đang cố gắng không được tái cử không, bạn biết không?
– Bạn nghĩ gì về điều đó?
– Tôi nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời.
Tôi thực sự tin vào việc phục vụ.
Nó không nhất thiết phải là phục vụ quân đội.
Bạn biết đấy, khi chúng ta nói về phục vụ quốc gia, hãy đi làm giáo viên ở khu vực nội thành trong một năm.
Bạn biết đấy, hãy làm việc một ngày mỗi tháng ở bệnh viện.
Hãy làm việc một cuối tuần, một ngày mỗi tháng trong chăm sóc giảm nhẹ và chăm sóc palliative, đúng không?
Phục vụ những con người khác đang bị thiếu thốn hoặc bị lãng quên.
Phục vụ đất nước của bạn theo một cách nào đó.
Hãy để chính phủ cung cấp cho bạn một danh sách 20 hoặc 30 lựa chọn những việc bạn có thể làm và nói rằng nếu bạn làm những điều này, bạn sẽ đủ điều kiện nhận học bổng.
Bạn sẽ đủ điều kiện cho bất cứ điều gì, bạn biết không?
Tôi là một người rất tin tưởng vào điều đó.
Cũng giống như bạn có thể nhận được, ít nhất là ở Hoa Kỳ, những gói hỗ trợ giáo dục rất hào phóng nếu bạn phục vụ trong quân đội.
Hãy cung cấp những gói hỗ trợ giáo dục rất hào phóng nếu bạn làm bất kỳ điều gì khác.
Giảng dạy, bạn biết đấy, chúng ta đang gặp vấn đề, chúng ta đang mất giáo viên.
Được rồi, chúng ta có thể lấp đầy những khoảng trống đó.
– Tại sao bạn nghĩ điều đó sẽ giúp xã hội của chúng ta trong những năm tới?
– Bởi vì tôi nghĩ rằng những kỹ năng mà mọi người học được khi họ phục vụ, A, họ học được sự chăm chỉ, nhưng họ cũng học được cách trở thành một phần của điều gì đó lớn lao hơn chính mình.
Và bạn nói chuyện với bất kỳ ai đi làm tình nguyện hoặc dành một năm nghỉ để phục vụ, hoặc bất kỳ ai đã tham gia chiến đấu, đúng không?
Và nếu bạn nói chuyện với những người lính hoặc Thủy quân lục chiến đã trải qua những tình huống khó khăn, không ai trong số họ muốn tham gia chiến đấu.
Nó không vui chút nào.
Có rất, rất ít vụ tự sát liên quan đến chiến đấu.
Nói cách khác, tự sát không xảy ra trong tình huống chiến đấu.
Chúng xảy ra khi họ trở về nhà, đúng không?
Và tất cả họ đều có cảm giác ấm áp kỳ lạ về thời gian của họ trong chiến đấu.
Và đó không phải là việc bắn súng và nỗi sợ hãi,
Đó là trách nhiệm nặng nề và cảm giác tuyệt vời khi có mặt ở đó, để chăm sóc lẫn nhau. Không chỉ để cảm thấy được chăm sóc, mà còn để chăm sóc người khác. Tôi đã nói chuyện với các lính SEAL và tôi đã nói chuyện với Đội SEAL Sáu. Và tôi muốn hiểu lý do tại sao lại có các đội SEAL. Đây là một trong những tổ chức hoạt động hiệu quả nhất trên hành tinh, đúng không? Và bạn nghĩ rằng điều đó sẽ liên quan đến sức mạnh và lòng dũng cảm, cùng với tất cả những điều ngớ ngẩn mà thế giới bên ngoài nghĩ rằng các lính đặc nhiệm và các đặc công có. Thực ra, không phải như vậy. Điều mà họ quan tâm đến nhau nhiều hơn những gì người khác nghĩ là có thể. Chính tình yêu của họ dành cho nhau đã làm cho họ trở thành những đặc công. Và lòng dũng cảm của họ không đến từ sự dũng cảm thô sơ. Tôi đã hỏi nhiều người, tôi đã nói chuyện với rất nhiều lính SEAL và các đặc công về điều này. Họ không chỉ có lòng dũng cảm thô sơ để lao vào nguy hiểm và tất cả những thứ đó. Đó là họ sợ làm thất vọng đồng đội của mình hơn là sợ chết. Và chúng ta đã thấy điều đó xảy ra gần đây khi một nhiệm vụ của SEAL, một trong những lính SEAL đã rơi xuống nước và một lính SEAL khác đã lao xuống để cứu anh ta và cả hai đều đã chết, đúng không? Họ cảm thấy, họ sợ làm thất vọng lẫn nhau hơn là sợ chết. Điều đó không thể được mô tả bằng bất kỳ từ nào khác. Không có từ nào khác để diễn tả cảm giác đó ngoài tình yêu. Đó là tình yêu ở một cấp độ mà ít người trong chúng ta có thể hiểu được. Và tình yêu đó sâu sắc đến mức nhiều người trong số họ đã có những cuộc hôn nhân thất bại, vì khi vợ của họ nói với họ, “Đó là em hoặc là các đồng đội SEAL của anh,” họ chọn các đồng đội SEAL của mình. Đó là tình yêu, đó là tình yêu. Và ngay cả trong thế giới của tôi, như bạn và tôi, bạn và tôi có đồng nghiệp và đồng sự. Trong quân đội, họ có anh chị em. Những mối quan hệ đó là có thật. Và tôi nhớ lần đầu tiên một người bạn của tôi trong quân phục gọi tôi là anh em qua điện thoại. Anh ấy nói, “Này, anh em.” Đó là lần đầu tiên anh ấy gọi tôi là anh em và tôi cảm nhận được điều đó. Bạn không sử dụng thuật ngữ đó một cách tùy tiện. Nó không chỉ là một thuật ngữ thân thương chung chung. Bạn phải xứng đáng được gọi là anh em hoặc chị em. Và tôi nhớ khi anh ấy gọi tôi là anh em.
Điều đó có nghĩa là một điều gì đó.
Và người này, người bạn của tôi, anh ấy vẫn đang hoạt động, Judy.
Anh ấy là một anh hùng chiến đấu.
Anh ấy đã mạo hiểm tính mạng của mình.
Anh ấy đã đặt bản thân vào tình huống nguy hiểm.
Anh ấy đã cứu sống nhiều người.
Anh ấy là một chiến binh thực thụ, đúng không?
Theo bất kỳ định nghĩa nào, anh ấy là một chiến binh tuyệt vời.
Đúng không?
Và anh ấy là người đầu tiên nói với tôi, “Tôi yêu bạn.”
Chúng tôi đã kết thúc cuộc gọi và anh ấy nói,
“Chúng ta chỉ đang nói lời tạm biệt với nhau.”
Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện dài và thú vị.
Chúng tôi kết thúc cuộc gọi và anh ấy nói, “Tôi yêu bạn.”
Anh ấy không nói, “Yêu bạn.”
Anh ấy không nói, “Yêu bạn.”
Anh ấy nói, “Tôi yêu bạn.”
Điều đó là thật.
Và chúng ta thường do dự vì sợ hãi cảm xúc của mình.
Chúng ta sợ hãi việc thể hiện bản thân với nhau.
Chúng ta nói những điều như vậy.
Chúng ta nói, “Yêu bạn.”
Ngay cả khi nói yêu bạn, nói ba từ đó với ai đó.
Chúng rất khó khăn
trừ khi bạn thực sự có ý nghĩa.
“Tôi yêu bạn.”
Và điều đó mạnh mẽ đến nỗi bây giờ mỗi khi anh ấy và tôi nói chuyện,
và chúng tôi nói về chính trị và những vấn đề toàn cầu
và chúng tôi nói về lãnh đạo.
Chúng tôi có, bạn biết đấy, và sau mỗi cuộc gọi,
tôi sẽ nói, hoặc tôi sẽ nói chuyện với bạn sớm thôi,
“Tôi yêu bạn vì tôi cũng yêu bạn.”
Đó là cách chúng tôi kết thúc các cuộc gọi.
Và tôi đã bắt đầu thử nghiệm.
Tôi đã bắt đầu nói những từ đó với,
đặc biệt là những người đàn ông trong cuộc sống của tôi mà tôi yêu
và rất quan tâm.
Bạn bè nam của tôi, dễ nói hơn với một người phụ nữ,
ít có sự kỳ thị hơn, đúng không?
Và những chàng trai mà, một số bạn bè của tôi,
nếu bạn gặp họ, bạn sẽ mô tả họ là không quá ấm áp.
Bạn sẽ mô tả họ là xa cách hoặc lạnh lùng hoặc phòng thủ.
Và họ đúng là như vậy.
Và tôi nhớ đã mạo hiểm,
nói với họ khi chúng tôi kết thúc cuộc gọi
hoặc khi tôi nói lời tạm biệt với họ,
khi tôi đang ở bên họ, tôi đã nói, “Tôi yêu bạn.”
Và trong thời gian rất ngắn, họ đã bắt đầu nói lại.
Và chúng tôi ôm nhau khác đi.
Và chúng tôi hôn nhau trên má, bạn biết không?
Và như một trong những người bạn của tôi, anh ấy là một người lạnh lùng.
Anh ấy không, anh ấy không ấm áp.
Anh ấy rất đáng yêu, thông minh, tuyệt vời và hài hước,
nhưng anh ấy không ấm áp.
Anh ấy đã mất rất nhiều thời gian.
Và tôi luôn nói với anh ấy, “Tôi yêu bạn, tôi yêu bạn.”
Và anh ấy đáp, “Ừ, được rồi.”
Và tôi sẽ ôm anh ấy
và hôn anh ấy lên má để chào tạm biệt.
Anh ấy nói, “Được rồi.”
Và rồi anh ấy bắt đầu nói, “Tôi cũng yêu bạn.”
Và đây là điều tôi đã học được
từ những đội ngũ hoạt động tốt nhất trên hành tinh.
Đây là điều tôi đã học được từ những người
hiểu về dịch vụ.
Rằng bạn không thể, bạn không thể có dịch vụ
nếu không phát triển một loại tình yêu nào đó.
Và vì vậy tôi nghĩ, tôi nghĩ để quay trở lại
câu hỏi của cậu bé ở hàng ghế đầu,
làm thế nào để tôi kết bạn?
Bạn không thể kết bạn cho đến khi bạn học cách phục vụ
bởi vì tình bạn về cơ bản là dịch vụ.
Tình bạn là một dịch vụ chủ động.
Và nếu bạn không biết kỹ năng phục vụ,
thì có lẽ bạn không biết cách làm bạn,
chưa nói đến việc kết bạn.
Tôi nghĩ bạn phải học cách làm bạn
trước khi bạn có thể kết bạn
bởi vì chỉ có những người muốn làm bạn với bạn
nếu bạn biết cách làm bạn với họ, đúng không?
Điều đó không giống như vui vẻ,
không giống như đi ra ngoài và uống rượu với bạn bè.
Đó là vui vẻ.
Đó là bạn bè.
Những người đó có phải là bạn mà bạn yêu thương không?
Có thể đôi khi, đôi khi nó chồng chéo lên nhau.
Đó là vấn đề khác.
Và tôi sống ở Mỹ, nơi bạn gặp ai đó một lần
và họ gọi bạn là bạn.
Và vấn đề là tôi nghĩ chúng ta đã lạm dụng từ “bạn”, đúng không?
Giống như nếu bạn có một khối u ác tính nhẹ
và bạn có ung thư gan giai đoạn bốn,
chúng ta gọi cả hai thứ đó là ung thư.
Rõ ràng chúng không phải là cùng một thứ.
Và tôi nghĩ chúng ta có cùng một vấn đề với từ “bạn”.
Giống như ai đó bạn thường xuyên gặp gỡ,
có chút vui vẻ, bạn biết đấy, chúng ta gọi người đó là bạn.
Nhưng rồi ai đó mà chúng ta có tình yêu sâu sắc
và chúng ta sẽ ở bên họ bất kể điều gì,
chúng ta gọi người đó là bạn.
“Bạn thân” dường như cũng không đủ để diễn tả.
Và vì vậy tôi nghĩ chúng ta cần nhiều từ hơn.
Như tôi đã bắt đầu sử dụng từ “người quen”.
Tôi đã bắt đầu sử dụng từ “bạn làm việc”
hoặc “bạn giao dịch”, giống như trong tài chính, đúng không?
Tôi thích họ, tôi hòa hợp với họ.
Tôi tận hưởng họ, nhưng nếu chúng tôi không làm việc,
nếu chúng tôi không, nếu các công ty của chúng tôi không làm việc cùng nhau,
thì tôi có dành thời gian với họ không?
Có lẽ là không.
Có lẽ tôi sẽ nỗ lực ít hơn, đúng không?
Bạn có tôn giáo không?
Tôi tin vào niềm tin.
Điều gì vậy?
Tôi tin vào tầm quan trọng của việc tin vào một điều gì đó.
Và vì vậy, đối với những người chọn đức tin, đức tin truyền thống,
như là điều để tin tưởng và cung cấp hướng dẫn,
tôi nghĩ điều đó là tốt.
Đối với những người tìm thấy lý do, dù là lý do xã hội
hay một loại lý do khác để cảm thấy mình là một phần của,
tôi nghĩ điều thiết yếu là chúng ta phải tin vào một điều gì đó.
Tôi tin vào niềm tin.
Thật buồn cười vì tất cả các chủ đề mà chúng ta đã nói
về cộng đồng và các chủ đề khác
mà giao thoa với dịch vụ và mục đích,
tất cả những điều này đều có trong tôn giáo.
Tôn giáo đã mang lại cho chúng ta tất cả những điều này một thời gian trước.
Giờ đây, trong sự vắng mặt của tôn giáo,
và sự gia tăng của số hóa,
chúng ta đang vật lộn để tìm những điều đó
và chúng ta đang cố gắng tạo ra chúng như thế nào.
Đó là một câu hỏi rất hay, đúng không?
Tức là tôn giáo đã cung cấp một bộ quy tắc
và có thể nói là một bộ quy tắc mà bạn,
vì vậy hãy lấy ví dụ này, đúng không?
Hãy lấy những người sống vào thời Victoria.
Có một số người sống vào thời Victoria cực kỳ giàu có
đã quyên góp một số lượng lớn tài sản của họ cho xã hội.
Họ đã thành lập các tổ chức từ thiện, họ xây dựng bệnh viện.
Thực tế, nhiều tổ chức tồn tại ngày nay
được thành lập bởi những người sống vào thời Victoria giàu có.
Và điều tương tự cũng đúng ở Hoa Kỳ,
như Carnegie và Rockefeller, đúng không?
Và tôi đã đi tìm hiểu điều này.
Tôi đã tìm hiểu mã thuế từ thời Carnegie và Rockefelle
hay thời George Eastman.
Và tôi cũng đã tìm hiểu mã thuế ở Vương quốc Anh.
Và không có mã thuế tinh vi nào cả.
Nói cách khác, không có hoàn thuế hay giảm thuế
hay khấu trừ cho việc quyên góp cho từ thiện, không có gì cả.
Không có lợi ích thuế ở Vương quốc Anh hay Hoa Kỳ
cho việc quyên góp cho từ thiện.
Và trong các cuộc trò chuyện với các gia đình Carnegie,
Các Rockefeller và một số người giàu có thời Victoria,
họ đều nói rằng họ tin rằng
họ có một nghĩa vụ đạo đức, hay nói cách khác,
để cống hiến lại cho xã hội.
Và điều đó xuất phát từ tôn giáo, không còn nghi ngờ gì nữa.
Họ kính sợ Chúa, không còn nghi ngờ gì nữa, đúng không?
Nhưng họ tin vào nghĩa vụ đạo đức
để trả lại sự giàu có của mình và cống hiến điều gì đó cho xã hội,
như việc thành lập các trường đại học, bệnh viện
và những thứ khác, đúng không?
Bây giờ có vẻ như mọi người chỉ làm từ thiện
nếu họ có thể nhận được lợi ích thuế từ đó.
Và câu hỏi là,
nghĩa vụ đạo đức đến từ đâu?
Và khi chúng ta nói về việc
mọi người ngày nay ít tôn giáo hơn,
nhưng tôi nghĩ rằng khẳng định của bạn là đúng,
mọi người đang từ bỏ
thành viên nhà thờ truyền thống.
Và tôi sẽ lập luận rằng điều đó xảy ra vì các nhà thờ
đã mất đi sự liên quan, đúng không?
Như là lấy ví dụ nhà thờ Công giáo.
Bạn đang cố gắng thu hút giới trẻ
bằng cách mặc những bộ quần áo 400 năm tuổi và nói tiếng Latin.
Có thể hãy mặc quần jeans và nói tiếng Anh
hoặc bất kỳ ngôn ngữ địa phương nào.
Như nếu bạn muốn trở nên “có liên quan”,
bạn không thay đổi đức tin, không từ bỏ đức tin.
Bạn không phải là người báng bổ khi thay đổi
những gì bạn mặc và ngôn ngữ bạn nói.
Bạn vẫn đang giảng dạy đức tin,
nhưng bạn sẽ thấy mình hấp dẫn hơn.
Tôi đã có cơ hội tham dự buổi thờ phượng Chủ nhật của Kanye
khi mà còn có thể làm bất cứ điều gì với Kanye.
Tôi chỉ được mời như một người bạn của một người bạn
và tôi đã đến buổi thờ phượng Chủ nhật, đúng không?
Và tôi không quan tâm bạn có tôn giáo hay không,
đó là một trải nghiệm tôn giáo.
Bạn đã bao giờ đi chưa?
– Tôi đã đi, đúng vậy.
– Thật sự, đó là điều không thể tin được.
Và đối với những ai, khi tôi nói với những người chưa đi,
như bất kỳ ai cũng có thể đi, bạn chỉ cần ghi tên vào danh sách.
Như bạn chỉ cần ký tên, bất kỳ ai cũng có thể đi.
Nó mở cửa cho công chúng.
Chỉ là nó đã bán hết rất nhanh.
Ý tôi là, nó miễn phí, nhưng danh sách đã đầy nhanh chóng.
Và cơ bản điều xảy ra là có một ban nhạc,
một dàn hợp xướng ở giữa và các tín đồ.
Ngồi thành một vòng tròn xung quanh bên ngoài.
Bạn ngồi đó, cơ thể bạn được bao trùm bởi bài hát và âm nhạc.
Và đúng vậy, bạn biết đấy, có một truyền thống Sufi
nơi âm nhạc trở thành điều mà bạn,
cách bạn tìm kiếm tinh thần, cách bạn tìm kiếm thiền định
hoặc như những người dervish quay cuồng trong âm nhạc
và đó là sự lặp lại.
Và họ đã ngồi ở một nơi đẹp đẽ này, bị cuốn hút
bởi những bài hát kéo dài 10 phút mỗi bài
mà bạn tìm thấy tinh thần,
dù bạn có tôn giáo truyền thống trong cuộc sống hay không.
Và có cộng đồng và tôi thì đã đi cùng một người bạn.
Và tôi nghĩ đó là điều mà nhà thờ truyền thống không nhận ra,
đó là bạn có thể hiện đại hóa những niềm tin cũ.
Và nếu bạn làm điều đó, bạn sẽ tìm thấy sự liên quan
giữa những người trẻ tuổi.
Nhưng những người trẻ tuổi đang tìm kiếm điều gì đó.
Có một điều gọi là Hillsong,
đó là một nhà thờ Mỹ, nhưng điều hài hước là nó như thế này,
chúng ta là nơi mà tất cả những người đẹp đến cầu nguyện.
Nó trẻ trung và có liên quan.
Và như các mục sư có râu và một chiếc khuyên tai
và bạn biết đấy, quần jeans và bạn biết đấy, giày duck martins
và có một ban nhạc rock, nhưng họ giảng đạo.
Và nó đã, và nó lấp đầy toàn bộ các đấu trường.
Vì vậy, mọi người đang tìm kiếm để thuộc về một điều gì đó
và họ đang tìm kiếm để tin vào một điều gì đó
và họ đang tìm kiếm để được dẫn dắt.
Và họ đang tìm kiếm cộng đồng
và họ đang tìm kiếm các quy tắc ứng xử và giá trị
mà họ có thể giữ gìn trong cuộc sống của chính họ
và các truyền thống của riêng họ.
Và có rất ít những nơi như vậy còn lại,
đó là lý do tại sao tôi nghĩ mọi người đang tuyệt vọng tìm kiếm chúng
và bám vào những điều đầu tiên xuất hiện.
Tôi nghĩ đây là một trong những cơ hội kinh doanh lớn nhất
của thời đại chúng ta.
Tôi nói điều này ở nhiều cấp độ.
Tôi đang nói về việc nếu tôi là một doanh nhân,
nghĩ về nơi bắt đầu một doanh nghiệp,
nhưng cũng nếu tôi là một doanh nhân
và tôi đang nghĩ về cách điều hành công ty và văn hóa của mình.
Thật buồn cười, tôi có một quan điểm cụ thể
đã trở nên lỗi thời và bây giờ đã trở lại thời trang.
Trong suốt thời gian đại dịch, tôi luôn tin vào việc làm mọi thứ trực tiếp và có mọi người cùng nhau, ngay cả với podcast này, tôi chưa bao giờ thực hiện qua Zoom, ngay cả trong thời gian đại dịch. Chúng tôi chỉ giữ khoảng cách hai mét và nếu ai đó không thể đến, chúng tôi sẽ không phát hành, tôi chỉ không muốn làm điều đó, vì có ý nghĩa gì, đúng không? Nhưng cũng về văn hóa công ty, tôi nghĩ rằng các công ty hiện nay cung cấp, tôi tham gia rất nhiều cuộc phỏng vấn, tôi không nghĩ mọi người sẽ tin. Tôi tham gia rất nhiều cuộc phỏng vấn nơi ứng viên hỏi tôi để kiểm tra rằng họ sẽ đến văn phòng và cùng nhau. Hôm qua tôi đã tham gia một cuộc phỏng vấn với một cô gái trẻ 25 tuổi. Cô ấy đã kiểm tra rằng mọi người sẽ đến văn phòng và cùng nhau. Hầu như cô ấy sẽ không nhận công việc trừ khi chúng tôi là một cộng đồng. Cô ấy nói về các câu lạc bộ chạy. Cô ấy nói về việc tập pilates. Cô ấy nói về việc cô ấy thích leo núi. Và cô ấy muốn kiểm tra rằng chúng tôi sẽ ở văn phòng cùng nhau. Và tôi nghĩ, bạn biết đấy – Tốt cho cô ấy. – Bạn hiểu ý tôi chứ? Nhưng câu chuyện trong suốt đại dịch, đặc biệt là do bờ Tây nước Mỹ dẫn dắt, là làm việc từ xa mãi mãi và, bạn biết đấy, tất cả những điều đó. Nhưng tôi luôn tin rằng những nhu cầu cơ bản của con người sẽ có nghĩa là kết nối và ở bên nhau sẽ chiến thắng. – Vâng, tôi đồng ý với điều đó. Nhưng có bao nhiêu thiệt hại phải xảy ra trước khi chúng ta đến đó? Bạn biết đấy, và tôi nghĩ chúng ta có trách nhiệm giúp mọi người, để mang mọi người lại với nhau. Vì vậy, một trong những xu hướng mà tôi thấy ở Mỹ, ít nhất là những người trẻ tuổi, đặc biệt là những người bắt đầu sự nghiệp của họ trong đại dịch hoặc hơi trước đại dịch, những người đã yêu thích toàn bộ không gian, với sự lãng mạn của việc làm việc từ xa, đang gặp khó khăn, rất nhiều trong số họ đang gặp khó khăn với các vấn đề sức khỏe tâm thần, với các thách thức về sức khỏe tâm thần. Và khi họ bị buộc phải đến làm việc, điều này thực sự là một liều thuốc giải độc, nhưng khi họ đến đó, họ lại hoảng sợ.
Và họ nghĩ rằng chính không gian làm việc đang khiến mọi thứ trở nên căng thẳng hơn, nhưng không phải vậy. Mà là vì bạn đã ở nhà và một mình quá lâu, nên việc trở lại làm việc giống như một cú sốc cho cơ thể. Bạn biết đấy, giống như khi bạn không còn khỏe mạnh và bạn đến phòng gym, thật sự rất đau. Bạn phải kiên trì với nó, bạn biết không? Nó giống như khi bạn cai thuốc và trải qua cơn thèm thuốc, điều đó khiến bạn muốn quay lại với thuốc, đúng không? Và nỗi sợ của tôi là mối liên kết rằng việc ở nhà trong môi trường làm việc từ xa là điều đang khiến tôi không khỏe mạnh về mặt tinh thần. Và không phải việc trở lại làm việc, mặc dù nó đau đớn và là một cú sốc khi tôi quay lại và tôi muốn tránh xa nó, tôi phải kiên trì với nó. Tôi phải tiếp tục đến phòng gym. Tôi phải tránh xa rượu. Bạn biết không, bạn có nghĩ rằng một phần nguyên nhân là vì văn phòng đã lỗi thời? Nó là một khái niệm được thiết kế từ nhiều thập kỷ trước và nhu cầu của con người trong thế giới hiện đại. Nếu chúng ta nói rằng nó chủ yếu liên quan đến kết nối và cộng đồng, thì chính văn phòng nên được thiết kế lại. Nó nên phục vụ nhiều hơn như một trung tâm cộng đồng. – Ý tôi là, không chỉ là một nơi để ở. – Ý tôi là, văn phòng đã thay đổi nhiều lần để phản ánh thời đại. Tôi có nghĩa là, trước đây, các giám đốc điều hành có văn phòng ở góc với cửa sổ và phần còn lại của chúng tôi có những cái hộp ở giữa. Và rồi vào một thời điểm nào đó, chúng tôi bắt đầu dành những văn phòng đẹp cho những người trẻ tuổi ở bên ngoài. Và sau đó chúng tôi đã biến những văn phòng bên ngoài thành phòng họp, và rồi chúng tôi chuyển sang kế hoạch mở. Tôi có nghĩa là, các văn phòng đã trải qua nhiều thay đổi văn hóa khác nhau, điều đó là hoàn toàn hợp lý. Văn phòng nên phản ánh thời đại, bạn đúng. Bạn biết không, một trong những điều tôi thích nhất là nếu bạn ghé thăm văn phòng Pixar, cách mà Steve Jobs đã giúp thiết kế văn phòng Pixar là họ đặt nhà vệ sinh ở giữa. Hầu hết các văn phòng có nhà vệ sinh ở bên ngoài, nhưng họ đã đặt nhà vệ sinh ở giữa. Vì vậy, bất kể bạn làm việc ở đâu,
Bạn phải đi qua những người khác để đến nhà vệ sinh.
Và vào một thời điểm nào đó trong ngày,
mọi người đều phải đi đến nhà vệ sinh.
Và điều đó được thực hiện có chủ đích để buộc bạn tương tác
và có những khoảnh khắc bất ngờ.
Nhưng những điều nhỏ nhặt như vậy, việc ăn uống chung.
Tôi là một fan lớn của việc ăn uống chung.
Tôi rất thích kiểu: hãy cùng nhau đi ăn.
Bạn biết đấy, tôi đã xây dựng văn phòng của mình để cảm giác như một phòng khách.
Có nhiều khu vực phòng khách khác nhau.
Bạn có thể ngồi ở đây, bạn có thể ngồi ở đó,
nhưng chỉ có ghế sofa.
Và mọi người ngồi ở bất cứ đâu họ muốn.
Và bạn biết đấy, mọi người có cái mà họ gọi là,
cái bàn làm việc của họ, nơi họ thích ngồi.
Và có những phòng riêng nếu bạn cần gọi điện,
nhưng tất cả chỉ là ghế sofa.
Tất cả đều rất thoải mái.
Nó cảm giác như, nó cảm giác như một ngôi nhà.
Nếu mọi người muốn làm việc ở nhà, tuyệt quá.
Đây là một ngôi nhà.
Thực sự, bạn bước vào văn phòng của tôi.
Ý tôi là, bạn đã từng ở đó.
Đó là một ngôi nhà. – Đúng, đó là một ngôi nhà.
– Đó là một ngôi nhà.
Và vì tôi muốn mọi người có trải nghiệm như ở nhà.
Chúng tôi có một cái tủ lạnh và một nhà bếp, và bạn có thể, bạn biết đấy.
– Tôi có thể tưởng tượng phản hồi từ nhiều người
đang lắng nghe chúng tôi, nơi họ thực sự,
họ có một giờ đi làm để vào
một cái văn phòng nhỏ khủng khiếp bị bao quanh.
Họ phải mặc suit.
Họ không có tự do.
Vì vậy, thiên kiến của tôi là rõ ràng tôi là CEO của công ty.
Vì vậy, tôi có, bạn biết đấy, những tự do này
và văn hóa của chúng tôi thì thoải mái và tự do hơn nhiều.
Nhưng có rất nhiều người
mà mối quan hệ của họ với công việc là, thật tệ.
Nó giống như một nơi khủng khiếp để ở.
– Đúng, và tôi nghĩ, vì vậy câu hỏi là, tuyệt.
Được rồi, vậy thay vì từ chối nó,
bạn sẽ thiết kế lại nó như thế nào để khiến bạn muốn đến làm?
Được rồi, bạn không muốn mặc suit, thì đừng mặc suit.
Có thể bạn chỉ cần mặc suit
nếu bạn có cuộc họp với khách hàng.
Điều đó có vẻ, nếu bạn đang ở trong loại hình kinh doanh đó.
– Đúng. – Bạn biết đấy.
Tôi sống ở Los Angeles nơi mọi người ăn mặc
như những đứa trẻ 16 tuổi.
Nhưng bạn biết đấy, điều đó có vẻ công bằng.
Mặc suit chỉ khi bạn gặp khách hàng.
Nếu điều đó, nếu doanh nghiệp của bạn yêu cầu như vậy.
Còn không thì hãy mặc những gì bạn muốn.
Bạn biết đấy, vì vậy, một lần nữa, nó quay trở lại với dịch vụ,
mà tôi nghĩ rằng mọi người phải kiếm được quyền
để phàn nàn, đúng không?
Và bạn kiếm được quyền phàn nàn
bằng cách cố gắng theo một cách nhỏ nào đó để tự mình giải quyết vấn đề.
Không phải là ép buộc mọi khả năng.
Giống như bạn không được phép phàn nàn về chính trị
trừ khi bạn đã ít nhất bỏ phiếu, đúng không?
Bạn không cần phải tham gia vào phong trào.
Bạn không cần phải vận động.
Chỉ cần tối thiểu, tối thiểu,
sau đó bạn có thể phàn nàn về bất cứ điều gì bạn thích.
Và vì vậy nếu bạn đã cố gắng sửa chữa văn phòng,
thì bạn có thể phàn nàn về văn phòng.
Nếu bạn chỉ ngồi ở nhà và than phiền về nó,
thì có lẽ hãy tham gia vào.
Và đừng làm điều đó cho bản thân bạn.
Đây là lúc chúng ta quay lại với dịch vụ.
Đừng làm điều đó cho bản thân bạn.
Hãy làm điều đó cho những người khác, những người ghét phải đến làm việc
với một giờ đi lại để ngồi trong cái văn phòng nhỏ
và mặc một bộ đồ mà họ không muốn mặc.
Hãy làm điều đó cho những người bạn yêu thương.
Hãy làm điều đó cho những người bạn quan tâm.
Hãy làm điều đó cho người bên trái và người bên phải của bạn.
Đừng làm điều đó cho bản thân bạn.
Bạn là một kẻ ích kỷ, đúng không?
Hãy làm điều đó cho người khác
để làm cho cảm giác đến làm việc của họ tốt hơn.
Bạn có thể làm cho cảm giác đến làm việc của ai đó tốt hơn như thế nào?
Và đó là điều mà chúng ta đang thiếu.
Chúng ta chỉ nghĩ về bản thân mình
và chúng ta đã quên email, một điều khác.
Bạn biết tại sao bạn nhận được nhiều email như vậy không?
Bởi vì bạn gửi quá nhiều email.
Ngừng CC mọi người.
Ngừng CC mọi người.
Giống như khi ai đó hỏi cuộc họp lúc mấy giờ
và bạn trả lời tất cả và viết ba giờ,
hoặc bạn muốn ăn gì cho bữa trưa?
Và bạn trả lời và viết “gà, làm ơn”.
Như vậy bạn đã khiến mọi người phải mở email đó.
Bạn thật thiếu suy nghĩ, đúng không?
Tại sao bạn không giúp mọi người khác đạt được inbox zero
thay vì lo lắng về việc bạn đạt được inbox zero?
Vì vậy, nói cách khác, hãy nhấc điện thoại lên khi có thể.
Gửi ít email hơn.
Gỡ bỏ mọi người khỏi danh sách CC.
Giống như tôi nhận được một email, có năm người được CC.
Tôi nhận ra rằng phản hồi của tôi chỉ thực sự quan trọng với hai người và tôi đã xóa họ khỏi danh sách CC. Bởi vì tôi muốn họ nhận ít email hơn. Bởi vì nếu không, mọi người sẽ nhấn “trả lời tất cả” và rồi chúng ta sẽ đều phải chịu đựng tình trạng “phá sản email”. Dù sao thì, những hành động phục vụ, những hành động phục vụ. Ý tôi là, có rất nhiều điều nhỏ nhặt. Có rất nhiều điều nhỏ nhặt. Những điều ngu ngốc, những điều ngu ngốc. Tôi đang đi bộ trên những con phố của New York và một người đàn ông đang đỗ xe. Và tình cờ có một khoảng trống rất lớn, đủ cho hai chiếc xe. Và anh ta đỗ ngay giữa. Và không phải là chiếc xe mới tinh của anh ta. Nó giống như việc anh ta sợ bị va chạm hoặc bị hư hại. Nó chỉ là một chiếc xe, đúng không? Và tôi đã nói với anh ta, này, tôi đã gõ nhẹ vào cửa sổ của anh ta và vẫy tay như kiểu, hey, chỉ để bạn biết, có rất nhiều chỗ phía sau hoặc phía trước bạn. Nếu bạn di chuyển xe lên hoặc xuống, bạn sẽ tạo chỗ cho một chiếc xe khác. Và anh ta nói, không có chỗ nào cả. Tôi nói, không, không, không, không, tôi đang đứng ở đây. Bạn có khoảng năm feet phía trước. Có rất nhiều chỗ. Tôi sẽ hướng dẫn bạn nếu bạn muốn. Bạn biết đấy, tôi đã rất lịch sự về điều đó. Và anh ta nói, tôi nghĩ như vậy là ổn. Tôi nói, không, không, không, không. Một chiếc xe khác, anh ta nói, bạn có đang cố gắng đỗ xe không? Anh ta hỏi tôi. Tôi nói, không, nhưng tôi đã cố gắng đỗ xe ở New York trước đây và tôi biết rằng rất khó để tìm một chỗ. Vì vậy, bạn biết đấy, có thể sẽ tốt hơn nếu bạn kéo xe lên và để cho một chiếc xe khác, nhưng anh ta không nghe thấy điều đó. Anh ta tắt máy xe và bước ra khỏi xe và đi mất. Và đó là điều tôi muốn nói. Bạn biết đấy, đây là lời khuyên mà tôi muốn nói với anh ta. Tôi không nói điều này, nhưng tôi muốn nói, hey, có thể tôi có một quan sát cho bạn? Bạn sống trong thế giới này. Bạn sống trong thế giới này. Có những người khác trong thế giới này. Và tôi không yêu cầu bạn từ bỏ cuối tuần của mình và làm việc trong bệnh viện. Tôi không yêu cầu bạn gia nhập quân đội. Tôi không yêu cầu bạn từ bỏ lương của mình và trở thành một giáo viên.
Tôi không yêu cầu bạn làm bất kỳ điều gì trong số đó.
Tôi chỉ yêu cầu bạn xem xét rằng có thể ai đó khác
có thể muốn đỗ xe và việc di chuyển xe của bạn để tạo một chút không gian
cho ai đó mà bạn không biết là một dịch vụ tích cực.
– Bạn có nghĩ rằng chủ nghĩa cá nhân đang làm tổn thương chúng ta
ở mức độ cá nhân không? – Có, ý tôi là, tất nhiên rồi.
Bạn có muốn biết tại sao chúng ta lại cô đơn không?
Bởi vì chúng ta đã thiết kế cuộc sống của mình để trở nên cô đơn.
Tất nhiên là nó đang làm tổn thương chúng ta.
Chúng ta là những sinh vật xã hội đã quá chú trọng
vào chủ nghĩa cá nhân mạnh mẽ.
Chúng ta là những CEO anh hùng.
Như, tôi yêu bạn, bạn thật tuyệt vời, bạn thật xuất sắc,
nhưng mọi người coi bạn là một anh hùng
và là một bậc thầy kinh doanh, bla bla bla.
Tôi biết chắc chắn rằng bạn không làm điều đó một mình.
Tôi biết chắc chắn rằng bạn có những đội ngũ
giúp bạn trông tốt hơn.
– Bạn đang nói về cái gì vậy?
– Tôi biết chắc chắn rằng mọi người đã đặt cược vào bạn,
đã mạo hiểm vì bạn.
Tôi biết chắc chắn rằng mọi người đã giới thiệu bạn.
Tôi biết khi bạn không có gì,
chắc chắn bạn có sự quyết tâm, chắc chắn bạn có tài năng,
nhưng nếu không có những người đã cố gắng, hỗ trợ, giúp đỡ,
bạn biết đấy, mở một cánh cửa, sẽ không có Stephen Bartlett.
– Tất nhiên rồi.
Cha mẹ tôi, những người đầu tiên tôi nghĩ đến
là cha mẹ tôi.
Tôi không biết tại sao họ lại quan tâm đến tôi nhiều như vậy.
Tôi cảm thấy như, bạn biết đấy,
những đứa trẻ cảm thấy chúng thực sự là gánh nặng.
– Tôi cũng cảm thấy như vậy.
Tôi đã nghĩ, tại sao bạn lại làm như vậy?
– Vâng, tại sao mẹ và cha tôi lại quan tâm đến
một đống tế bào nhỏ bé này?
Tôi không hiểu.
Họ sẽ chỉ như tự làm khổ mình, bạn biết đấy.
– Nhưng điều đó quan trọng, nhưng chúng ta biết rằng việc nuôi dạy con cái rất quan trọng.
Chúng ta biết rằng những bậc phụ huynh xây dựng sự tự tin cho con cái của họ,
thực sự, bạn biết đấy, những bậc phụ huynh có khả năng
xây dựng sự tự tin cho con cái của họ thực sự rất quan trọng.
Bạn biết đấy, thay vì liên tục nói với một đứa trẻ
rằng chúng làm mọi thứ sai.
Như vậy sẽ làm tổn thương đứa trẻ suốt phần đời còn lại của chúng,
và chúng sẽ phải làm một khối lượng công việc khổng lồ
để vượt qua điều đó, bạn biết không?
– Thật thú vị, ngay cả về điều này,
Được phủ lên trên điều này là ý tưởng rằng dân số ở thế giới phương Tây thực sự đang giảm xuống vì họ có ít con hơn. Chúng ta thực sự đang làm mọi thứ trở nên nhiều hơn về bản thân mình. Chúng ta muốn làm việc lâu hơn. Chúng ta muốn đạt được các mục tiêu nghề nghiệp của mình. Và giờ đây, việc có con, cũng như việc nuôi dạy trẻ đã trở thành điều ít được ưu tiên hơn. Đây là một vấn đề thực sự đối với thế giới phương Tây vì, bạn biết đấy, dân số đang già đi.
– Và rất thường vì lý do ích kỷ, như tôi muốn sống cuộc sống của mình.
– 100%. – Đúng vậy.
Vâng, vâng, tôi nghĩ rằng bạn đã chỉ ra một điểm quan trọng, chúng ta đã quên rằng chúng ta là những sinh vật xã hội. Tôi có nghĩa là, chỉ cần quay lại vài năm, vài thập kỷ trước, đúng không? Trong Thế chiến thứ hai, đúng không? Tình bạn, tôi có nghĩa là, hãy nghĩ về những gì đã xảy ra ở Mỹ và Anh trong Thế chiến thứ hai. Trong thời kỳ Blitz, số lượng người đã gửi con cái của họ ra vùng nông thôn, và họ ở lại để hỗ trợ nỗ lực chiến tranh, được không? Họ không chuyển đến vùng nông thôn cùng với con cái của họ. Họ có thể đã làm vậy. Hãy nghĩ về sự điên rồ của điều đó ngay bây giờ, rằng các bậc phụ huynh đã gửi con cái của họ ra vùng nông thôn để được an toàn, để được nuôi dưỡng bởi một gia đình khác với sự mong đợi rằng họ có thể sẽ không bao giờ gặp lại con cái của mình nữa vì chúng có thể chết trong cuộc Blitz, đúng không? Điều đó thật khó hiểu đối với một người hiện đại. Và tuy nhiên, điều đó hoàn toàn hợp lý rằng chúng ta đã ở lại để hỗ trợ nỗ lực chiến tranh và trở thành một phần của nó, và chúng ta đã gửi trẻ em ra vùng nông thôn.
Tại Hoa Kỳ, nhiều người đã chết vì tự tử hơn những người không được gọi ra chiến trường. Sự xấu hổ của việc không được gọi phục vụ còn áp đảo hơn cả lời kêu gọi phục vụ. Có nhiều vụ tự tử hơn ở Hoa Kỳ từ những người không được gọi phục vụ. Điều này nói lên điều gì về thế hệ Gen Z, thế hệ millennials hiện nay, những người đang cố gắng quyết định hướng đi nào cho cuộc sống của họ? Nhưng tất cả những gì nó nói là, hãy trở thành một luật sư là động lực rõ ràng vì tôi sẽ được trả nhiều hơn, hoặc mọi người sẽ tự hào về tôi hơn trên Instagram. Nếu bạn đang nói rằng phục vụ,
và cũng có vẻ như trong đó có sự đan xen,
một chút thách thức là rất quan trọng để hạnh phúc,
làm thế nào để người trẻ quyết định
xây dựng lộ trình cuộc sống của họ?
Họ cần thêm gì vào lộ trình đó?
– Tôi có một đứa trẻ trong đầu
hiện đang ngồi sau màn hình video game.
Nó dành tất cả thời gian của mình trên internet
xem những ảnh hưởng nam giới nhất định
đang bảo nó phải độc lập.
Nó không có mối quan hệ lãng mạn nào,
không có bạn bè.
Nó không thực sự rời khỏi nhà nhiều,
không đi đến phòng gym chút nào.
Thường được gọi những cá nhân này
như là những người incel trên internet.
Và sự gia tăng của loại cá nhân này,
theo nhiều người mà tôi đã nói chuyện, đang gia tăng
bởi vì bản chất của thế giới và sự mất kết nối
và thiếu tình bạn và tất cả những điều đó.
Bạn biết đấy, bạn sẽ nói gì với người đó?
Có lẽ đó là một chàng trai đang nhìn vào các thống kê.
– Chà, và bạn đã nói chuyện với Scott Galloway.
Ông ấy nói rất nhiều về điều này.
Và tôi không nghĩ chúng ta nói đủ về điều này
liên quan đến cực đoan và khủng bố
và những thứ như vậy.
Khi bạn lấy một người incel 24, 25, 26, 27 tuổi
không có đời sống xã hội.
Có rất nhiều sự thất vọng tích tụ ở đó.
Và điều đó thể hiện ra theo đủ loại cách sai lệch.
Thường là sự tức giận, thường là sự nạn nhân hóa.
– Nghiện ngập.
– Nghiện ngập, bạn biết đấy, hành vi trả thù,
bạn biết đấy, hành vi chống xã hội.
Và nếu bạn nhìn vào, bạn biết đấy, ngay cả chỉ trong,
và đây không phải là một thống kê hiện tại,
đây là hàng thập kỷ, hàng thập kỷ, hàng thập kỷ,
nhưng bạn nhìn vào sự gia tăng
của chủ nghĩa cực đoan tôn giáo ở Trung Đông.
Bạn biết đấy, bạn lấy một xã hội dựa trên sự xấu hổ
nơi bạn 24, 25, 26 tuổi,
bạn sống ở nhà, bạn là một người còn trinh.
Cách duy nhất để bạn có thể rời khỏi nhà
là nếu bạn tìm được một công việc và nếu bạn có nó,
bạn sẽ không có bạn gái và tức là một người vợ, tức là có quan hệ tình dục
cho đến khi bạn có một công việc và chuyển ra khỏi nhà.
Và vì vậy có, và bạn đang ở trong một xã hội dựa trên sự xấu hổ,
Như áp lực thì cực kỳ lớn và cơn giận cũng cực kỳ lớn.
Vì vậy, tôi nghĩ, vâng, tôi nghĩ ý tưởng này
về việc không biết cách kết bạn
và tìm kiếm cộng đồng trực tuyến của những người,
bạn biết đấy, nơi mà tất cả chúng ta đều hỗ trợ nhau trong nỗi đau khổ của mình
thật sự là một điều kích thích.
– Tôi không thể tưởng tượng Simon Sinek
trong một cuốn sách của bạn nói với mọi người–
– Rằng họ là những kẻ thất bại?
– Rằng họ là những kẻ thất bại và họ thật tệ.
– Ồ vâng, đừng bao giờ làm điều đó.
– Nhưng khi tôi nhìn vào cách tiếp cận của Andrew Tate
trong các video của anh ấy, nhiều video và tweet,
anh ấy thực sự chế nhạo những người mà anh ấy đang nói chuyện.
Anh ấy nói, “Cuộc sống của bạn thật tệ, bạn là một kẻ thất bại hoàn toàn.”
Và sau đó anh ấy cố gắng đưa ra cho họ một lộ trình.
Và có vẻ như điều đó có hiệu quả.
– Vâng, tất nhiên là có hiệu quả.
– Tại sao?
– Bạn đang xác nhận cảm giác nạn nhân của họ.
Bạn đang khẳng định điều đó và sau đó đưa ra cho họ một lối thoát.
Bởi vì nếu bạn chỉ nói, mọi người đều có thể là người chiến thắng,
như, và tôi không cảm thấy như một người chiến thắng,
bạn không nói chuyện với tôi.
Nhưng nếu tôi nói, bạn đã bị lãng quên,
như, nhìn xem, chúng ta làm điều đó trong công việc suốt.
Giống như công ty không quan tâm đến bạn.
Công ty ưu tiên lợi nhuận hơn bạn.
Bạn như, vâng, bạn như là một thứ có thể thay thế, vâng.
Đó là một kiểu câu hỏi tu từ gây chú ý, đúng không?
Bởi vì những gì bạn đang làm
là bạn đang xác nhận cảm giác của ai đó.
Bạn làm cho họ cảm thấy không đơn độc
trong sự cô đơn và nỗi đau khổ của họ.
Và sau đó bạn đưa ra cho họ, nhưng bạn không chỉ đang chửi bới họ.
Bạn đang cung cấp cho họ một sự xác nhận
và sau đó là một lối thoát khỏi cảm giác đó.
Và điều đó không sai.
Nó quá nhiều.
Như, thật sự là hoàn toàn ổn khi bạn và tôi nói,
nhìn xem, nếu bạn cảm thấy sự nghiệp của bạn không đi đến đâu
và bạn có những ý tưởng
mà bạn nghĩ rằng bạn có thể làm tốt hơn,
có thể cuộc sống doanh nhân là dành cho bạn.
Như, chúng tôi đang nói những điều tương tự.
Sự khác biệt là chúng tôi không chửi bới mọi người, đúng không?
Nhưng chúng tôi chắc chắn muốn mọi người cảm thấy được nhìn thấy, đúng không?
Tôi chỉ nghĩ, bạn biết đấy, khi bạn chơi ở những cực đoan,
bạn đang chơi ở những cực đoan.
Và vì vậy bạn sẽ nhận được những hành vi cực đoan,
những phản ứng cực đoan, bạn biết không?
Bạn có thể làm điều tương tự với những người đó mà không khiến họ tức giận, vì cảm xúc là một điều rất mạnh mẽ, đúng không? Và vì vậy, bạn đang chơi với Delta. Tôi sẽ đẩy bạn xuống còn mạnh hơn nữa, bạn biết không? Và sau đó tôi sẽ cho bạn thấy rằng tôi có thể nâng bạn lên cao hơn nữa, và tôi phải, bạn biết đấy, điều đó chắc chắn làm tôi trở thành người cứu rỗi, vì Delta lớn hơn rất nhiều, bạn biết không?
– Nếu có ai đó đang nghe bây giờ và họ, họ không có bạn bè và họ cảm thấy cô đơn, và cũng có ai đó khác đang nghe và họ độc thân, độc thân về mặt tình cảm. Bước đầu tiên để giải quyết hai vấn đề đó, tìm một người bạn và tìm một người bạn đời, về mặt địa điểm mà tôi đến, như là địa điểm vật lý mà tôi đến trong một thế giới hiện đại nơi mà số hóa đã, bạn biết đấy, mạng xã hội tồn tại và Tinder tồn tại, thì địa điểm đó là gì? Bởi vì tôi có rất nhiều cuộc trò chuyện với những người trong đời tôi đang gặp khó khăn ở cả hai mặt để tìm một người bạn và tìm một người bạn đời, nơi họ nói, “Chao ôi, tôi ghét ứng dụng hẹn hò.” Và bây giờ chúng ta thậm chí còn có cả ứng dụng hẹn hò bạn bè. Tôi tự hỏi địa điểm đó hiện nay ở đâu. Bạn biết đấy, một thời gian trước, có thể là ở làng quê. Có thể là ở nhà thờ. Có thể là ở, bạn biết đấy, đâu đó gặp mặt trực tiếp. Nhưng với sự suy giảm kỹ năng xây dựng tình bạn hoặc mối quan hệ tình cảm, có vẻ như cả hai nhóm đều đang gặp khó khăn. Và tôi có một người bạn cụ thể trong đầu mà tôi không biết phải nói gì với cô ấy về chủ đề này vì cô ấy đang rất khao khát tìm ai đó. Tìm một người bạn đời khó khăn như tìm một người bạn. Và điều đó khác nhau đối với những người hướng nội và hướng ngoại, đúng không? Như tôi, lấy tôi làm ví dụ, tôi hoàn toàn vụng về trong các tình huống xã hội. Tiệc tùng, quán bar, câu lạc bộ, sự kiện kết nối, tôi hoàn toàn không thoải mái và vụng về. Tôi đứng ở một góc một mình. Và điều hài hước về sự nghiệp của tôi, thực sự đã giúp ích rằng một số người nhận ra tôi, vì họ sẽ đến gần tôi và nói chuyện hết.
Điều đó giống như một sự nhẹ nhõm, đúng không?
Một trong những người bạn thân nhất của tôi thường trêu chọc tôi
bởi vì cô ấy nói rằng, khi chúng tôi đi đến một bữa tiệc,
như là chúng tôi đến một bữa tiệc ở nhà ai đó hay gì đó
và có khoảng một trăm người
hoặc bất cứ điều gì có ở đó, 50 người,
thì có rất nhiều cuộc trò chuyện đang diễn ra.
Như bạn biết đấy, có những “khoảng nhỏ” của các cuộc trò chuyện
và tôi không biết làm thế nào để tự mình tham gia vào đó một cách thoải mái.
Tôi không biết làm thế nào để tiến lại
mà không cảm thấy và trông thật không thoải mái và kỳ quặc
và như làm hỏng bất kỳ động lực nào đang tồn tại.
Và vì vậy cô ấy trêu chọc tôi vì tôi chỉ đứng một mình
ở giữa phòng với ly đồ uống của mình,
hoàn toàn thoải mái.
Nhưng khi cô ấy đứng ở góc và nhìn xung quanh,
như cô ấy đi lấy một cái gì đó,
cô ấy sẽ thấy tất cả những cuộc trò chuyện nhỏ
và một người đứng bên cạnh họ với ly đồ uống của mình và đó là tôi.
Vì vậy, tôi thật vô dụng ở những nơi xã hội.
Đó là cái tôi hướng nội trong tôi.
Nhưng ở những nơi không xã hội, tôi cảm thấy thoải mái hơn.
Vì vậy, hãy đặt tôi vào một bảo tàng
và tôi đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật
và ai đó bên cạnh tôi đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật
và tôi thực sự không có vấn đề gì khi nói, bạn thích nó không?
Và tôi không cố gắng để kết bạn,
nhưng tôi thích tạo ra một kết nối.
Và đôi khi tôi nói chuyện với họ trong 30 giây
về tác phẩm đó và đã có vài lần
chúng tôi cứ nói chuyện
và rồi bạn kết thúc với một tách cà phê
và bạn đã kết bạn.
Điều đó đã xảy ra với tôi.
– Có phải vì sở thích chung không?
Bạn cơ bản biết rằng bạn-
– Tôi nghĩ có một sở thích chung.
Tôi cũng nghĩ, và đây là một điều kỳ lạ,
tôi thực sự nghĩ rằng dễ dàng hơn để tạo ra một kết nối
khi bạn đứng cạnh ai đó
hơn là khi bạn đứng đối diện với ai đó.
Vì vậy, trong các tình huống xã hội,
như quán bar, câu lạc bộ, sự kiện kết nối,
bạn đối diện nhau, điều này tôi thấy là đối kháng và căng thẳng.
Và bạn phải đo lường khoảng cách xã hội đúng.
Bạn biết đấy, 18 inch thực sự là khoảng cách đúng.
Bất cứ điều gì ít hơn thì quá gần.
Mọi thứ mà quá xa thì thật kỳ quặc, bạn biết không?
Nhưng tôi thấy đứng cạnh ai đó thì dễ hơn.
Nếu bạn, như là đi dạo với ai đó,
bạn đang đi dạo cùng ai đó,
bạn đứng cạnh ai đó trong một bảo tàng,
đứng cạnh ai đó trong hàng buffet,
bạn thực sự có thể lại gần mà không cảm thấy khó chịu.
Vì vậy, bất kỳ nơi nào tôi có thể đứng cạnh ai đó,
tôi thấy dễ hơn và việc im lặng cũng dễ hơn
khi bạn đứng cạnh ai đó.
Như khi bạn đi dạo với ai đó,
nếu bạn đứng cạnh ai đó,
bạn có thể nói vài câu
và sau đó bạn có thể hoàn toàn im lặng.
Điều đó không khó xử.
Khi bạn đối diện với ai đó, bạn hoàn toàn im lặng,
thì thật sự rất khó chịu.
Vì vậy, cách tôi định nghĩa, bạn biết đấy, môi trường xã hội so với,
như môi trường xã hội truyền thống so với môi trường xã hội không truyền thống
là tôi có đang đứng cạnh ai đó
hay đứng đối diện với ai đó không?
– Có điều gì bạn đang gặp khó khăn không?
Và khi tôi hỏi câu hỏi đó, tôi đang nói về,
nơi mà tôi cảm thấy mỗi lần tôi gặp bạn,
nhưng cũng mỗi lần chúng ta gặp nhau,
chúng ta đều ở những ngã rẽ
và những ngã rẽ đó là ngã rẽ nghề nghiệp, ngã rẽ cá nhân, v.v.
Tôi đã gặp rất nhiều ngã rẽ trong cuộc đời mình.
Tôi nghĩ đó chỉ là-
– Vậy thì, hãy nói cho tôi biết.
– Rất nhiều ngã rẽ.
Vì vậy, cố gắng hiểu, có một ý tưởng rõ ràng hơn
về ngôi sao Bắc Đẩu của tôi trong công việc
và do đó những gì tôi nên ưu tiên.
Và điều này thực sự liên quan đến như,
nó không chỉ là trong công việc, mà chỉ là trong cuộc sống.
Nó giống như, tôi đã có rất nhiều suy nghĩ về,
tôi đã lo lắng trong một thời gian dài
rằng cách tôi sống cuộc sống của mình
sẽ trở thành,
ưu tiên của tôi đã sai.
Và tôi đã phân bổ thời gian của mình khi tôi còn trẻ
cho một bộ ưu tiên sai.
Và những ưu tiên mà tôi đã phân bổ là như,
công việc và thành công vật chất và tất cả những thứ đó.
Và bạn biết đấy, tôi đã,
có một câu chuyện mà bạn có thể đã nghe trước đây
về người ngư dân đang ở đầu chiếc thuyền nhỏ
và anh ta ra biển mỗi ngày.
Và anh ấy đã ra ngoài và bắt được hai con cá và trở về vào giờ ăn trưa. Anh ấy bán một con cá để trả tiền cho chiếc thuyền, xăng dầu và bảo trì. Và anh ấy đã cho con cá còn lại cho gia đình để nuôi sống họ. Sau đó, vào buổi tối và buổi chiều, anh ấy dành thời gian ở bãi biển thư giãn cùng gia đình. Và có một người đi qua bằng chiếc Mercedes và nói, “Nghe này, tôi có một ý tưởng cho bạn. Những gì chúng ta sẽ làm là giữ bạn ở trên thuyền cả ngày. Bạn sẽ bắt được bốn con cá. Với hai con cá thêm, chúng ta sẽ thuê những chiếc thuyền khác, chúng ta sẽ tuyển dụng người, chúng ta sẽ mở rộng đội thuyền. Chúng ta sẽ bắt được rất nhiều cá hơn với tất cả những chiếc thuyền mới này. Sau đó, chúng ta sẽ đưa công ty ra công chúng, chúng ta sẽ bán nó.” Và ngư dân hỏi, “Rồi sau đó thì sao?” Anh ta đáp, “Sau đó, bạn có thể dành cả ngày bên gia đình trên bãi biển.” Và tôi nhìn lại cách tôi đã sống cuộc đời mình. Tôi tự hỏi liệu đó có phải là cách tôi đang sống cuộc đời mình một chút không. Rõ ràng là có rất nhiều điều khác. Như tôi đang ở trong giai đoạn của cuộc đời mà tôi đang nghĩ về việc làm cha và trở thành một người cha. – Bạn bao nhiêu tuổi rồi? – 31. Vì vậy, tôi đang ở độ tuổi đó và bạn đời của tôi cũng 31. Đó là một ngã rẽ mà tôi đang đứng. Vậy bạn sẽ làm gì về điều đó? – Tôi không biết. – Vậy bạn đang nghĩ gì? – Tôi nghĩ tôi đang thu thập bằng chứng để hình thành một quan điểm. – Đó là điều vô lý. Bạn có một quan điểm, bạn không cần bằng chứng. Bạn có tất cả bằng chứng. Bạn nói chuyện, bạn thực hiện podcast này mỗi ngày trong cuộc đời bạn. – Đúng vậy. – Bạn nói, bạn biết điều đó, không có cuộc nói chuyện nào trong podcast của bạn, bạn làm tất cả việc lắng nghe. Tôi đã nhận ra bạn. (mọi người đều cười) – Bạn có muốn nghỉ quảng cáo ngay bây giờ không? – Có. Vậy đó là điều vô lý. Bạn có một ý kiến. Bạn có một quan điểm. Tôi muốn biết quan điểm đó là gì. Bởi vì bạn đang ở một ngã rẽ mà bạn đã tự nói, bạn đang đặt câu hỏi về những ưu tiên mà bạn đã đưa ra. – Đúng vậy. – Điều đó có nghĩa là bạn có một quan điểm. – Và tôi đang lo lắng rằng tôi đang tự lừa dối mình về lý do tại sao tôi làm việc.
– Vậy tại sao, lý do vô lý nào bạn đang tự thuyết phục mình?
Tại sao bạn lại làm việc?
Lý do vô lý đó là gì?
Câu trả lời vô lý cho điều đó là gì?
Tại sao bạn lại làm việc?
– Nó giống như những người đánh cá.
Nó giống như, rồi tôi sẽ, rồi tôi sẽ làm thêm nhiều thuyền
và rồi chúng tôi sẽ làm thêm nhiều thuyền.
Và rồi để làm gì?
Để đạt được điều gì?
Tại sao việc giữ cho tất cả những chiếc thuyền đó trên mặt nước lại quan trọng với bạn?
Vì vậy, tôi tự hỏi liệu điều đó có liên quan đến đích đến
hay chỉ đơn giản là niềm vui của hành trình.
Và đó là điều mà tôi không chắc chắn.
Liệu có phải là về đích đến không?
Liệu có phải là, bạn biết đấy, có thể làm,
có được những mức độ tự do lớn hơn trong tương lai,
nghe có vẻ vô lý
bởi vì tôi hiện có rất nhiều tự do.
Hay là cuộc sống chỉ đơn giản là về việc leo lên?
Không phải là đạt đến đỉnh và có được tầm nhìn tuyệt vời,
mà tôi chỉ cần giữ cho mình đủ thử thách
trong cuộc sống.
Đó là lý do tại sao tôi đang giao cho mình nhiều trách nhiệm hơn,
đặt ra những mục tiêu lớn hơn, những thử thách lớn hơn.
Bởi vì niềm vui của cuộc sống là thức dậy vào buổi sáng
và cảm thấy một chút sợ hãi về hôm nay.
Và bạn biết đấy, được rồi, nếu đó là câu trả lời,
thì bạn sẽ không ở một ngã ba đường.
Bạn sẽ không có cuộc trò chuyện này.
Vậy đây là câu hỏi thẳng thắn.
Ừ, tôi nghĩ-
Điều gì trong cuộc sống của bạn đang không ổn?
Tôi nghĩ có lẽ là sự cân bằng
của mối quan hệ tình cảm của tôi.
Tôi cảm thấy như mình đang trì hoãn.
Tôi cảm thấy như mình đang tự nói với bản thân rằng tôi sẽ
thực sự tập trung vào mối quan hệ tình cảm của mình,
mà cũng sẽ trở thành gia đình của tôi trong tương lai.
Và tôi đã, đặc biệt là năm nay,
tôi đã làm điều đó suốt cả năm.
Tôi nghĩ rằng tôi sẽ có thời gian cho mối quan hệ của mình
trong ba năm khi tôi bán doanh nghiệp hoặc điều gì đó.
Đó là điều mà tôi đã tự nói với mình.
Và tôi cảm thấy sự thiếu kết nối đó,
không chỉ trong các mối quan hệ tình cảm của tôi,
mà tôi chỉ cảm thấy sự thiếu kết nối đó
bởi vì tôi đã nói với bản thân rằng
tôi sẽ tìm ra điều đó trong ba năm.
Đó là khi tôi sẽ tập trung, tôi sẽ bán doanh nghiệp này,
Sau đó, tôi sẽ tập trung vào, bạn biết đấy.
– Điều buồn cười là nếu đây là một vấn đề kinh doanh, nếu bạn và tôi đang nói về một vấn đề kinh doanh và tôi đang nói với bạn về một thách thức trong kinh doanh mà tôi đang gặp phải, và nếu tôi nói với bạn, bạn biết không, bất kể thế nào, tôi sẽ giải quyết nó trong ba năm tới. Bạn sẽ nói, không, bạn phải giải quyết ngay bây giờ, vì vấn đề đó sẽ không tự biến mất. Và ba năm nữa, bạn sẽ lại trì hoãn thêm ba năm hoặc gặp phải những vấn đề mới. Nếu đây là một vấn đề kinh doanh, bạn sẽ không bao giờ để bản thân trì hoãn vấn đề đó trong ba năm. Vậy tại sao bạn lại tự đặt ra một tiêu chuẩn khác cho mối quan hệ lãng mạn của mình, một điều vô cùng quan trọng đối với bạn, mong muốn bắt đầu một gia đình trong một ngày nào đó? Tại sao lại có tiêu chuẩn khác cho mối quan hệ cá nhân của bạn, một tiêu chuẩn thấp hơn so với công việc chuyên nghiệp của bạn?
– Tôi nghĩ đôi khi các mối quan hệ lãng mạn của chúng ta trở thành người thụ hưởng thụ động. Tôi đoán là những gì còn lại. Nó giống như những gì bạn đã nói về tình bạn. Khi bạn nói về tình bạn, tôi đã nghĩ đến, đó là thuật ngữ người thụ hưởng thụ động. Bạn nhận được những gì còn lại. Nó không được phân bổ trong lịch. Vì vậy, nếu không có gì trong lịch, nó sẽ không nhận được gì trong ngày đó, nhưng cuộc họp kinh doanh thì được ưu tiên. Tôi nghĩ rằng các mối quan hệ trở thành người thụ hưởng thụ động vì trong ngắn hạn, tác động của việc bỏ bê chúng không rõ ràng. Như việc đánh răng, nếu hôm nay bạn không đánh răng, bạn sẽ không thấy ngay hôm nay. Bạn sẽ không cảm thấy đau đớn hôm nay. Sẽ không có cuộc hẹn nha khoa. Nếu bạn không đánh răng trong suốt tuần này, bạn cũng sẽ không thấy tác động. Nếu không làm điều đó trong năm năm, bạn sẽ ly hôn. Bạn đang ở trong cuộc kiểm tra nha khoa và phải nhổ răng hàm. Và những điều này trong cuộc sống, chúng dễ làm và do đó cũng dễ không làm, và tác động thì bị trì hoãn. Chúng luôn trở thành người thụ hưởng thụ động. Và đó là bản chất cuộc sống của tôi, như tình bạn, gia đình, mối quan hệ. Hôm nay tôi có cuộc họp này và tôi có thể định lượng được lợi tức.
Cuộc họp này có thể giúp tôi kiếm được triệu đô hoặc cái gì đó.
Nhưng mối quan hệ, không bỏ lỡ cuộc hẹn hôm nay
hay không kiểm tra bạn bè.
– Vậy là bạn đang đổi sự nhất quán lấy cường độ.
Bạn đang đổi việc đánh răng mỗi ngày
nếu chúng ta đi đến nha sĩ.
Vì cường độ, dễ định lượng, dễ đo lường,
kết quả ngay lập tức.
– Ừ, ừ, ừ, ừ, ừ.
– Sự nhất quán, chậm, không có cách nào dễ dàng để tính toán.
– Phải tin tôi.
– Bao lâu?
Như bao lâu thì tôi mới vào khuôn?
Tôi không biết.
Cũng không có bác sĩ nào biết.
Tôi phải đánh răng bao nhiêu ngày mỗi ngày?
Nếu tôi nghỉ một ngày thì sao?
Không sao cả.
Tôi có thể nghỉ bao nhiêu ngày?
Tôi không biết.
– Đúng vậy.
Sự nhất quán, đi đến phòng gym.
Như bạn không nên đối xử với mối quan hệ của mình
như việc đi đến phòng gym.
– Đúng.
– Phải không?
Cái mà cơ bản là bạn đang không có hình thể
và bạn nói, tôi sẽ đi đến phòng gym khi có thời gian.
Và rồi bạn ngạc nhiên khi thấy mình không có hình thể
và thở hổn hển.
Vì vậy bạn nhận ra điều này.
Và câu hỏi là, bạn có thể làm gì?
Và nhân tiện, bạn cũng có thể tự khám phá
kết quả một mình.
– Không, tôi không muốn.
– Phải không?
Bởi vì tôi có những người bạn mà tôi gặp khi còn trẻ
tại Chelsea một ngày và anh ấy nói, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra.
Anh ấy nói, vợ tôi tập trung vào công việc của cô ấy.
Tôi tập trung vào công việc của tôi.
Chúng tôi đã có 13 năm bên nhau và mối quan hệ đã biến mất
và tôi không thực sự biết khi nào điều đó xảy ra.
– Nhân tiện, điều ngược lại đúng khi mọi thứ diễn ra tốt đẹp.
Đó là nếu bạn đầu tư vào mối quan hệ,
giống như bạn đầu tư vào việc tập thể dục,
bạn sẽ thấy, tôi thậm chí không biết
khi nào tôi đã có hình thể tuyệt vời như vậy và nhìn này.
Phải không?
Và điều tôi nhận thấy là những gì tạo nên tình bạn tuyệt vời,
những gì tạo nên mối quan hệ tuyệt vời
và những gì tạo nên doanh nghiệp tuyệt vời không chỉ là những điều lớn lao.
Đó là vô số những điều nhỏ bé.
Như văn hóa doanh nghiệp, chào buổi sáng mọi người.
Phải không?
Chỉ là hàng ngày.
Như là vô số những điều nhỏ bé đó cộng lại
để xây dựng lòng tin, để xây dựng nền tảng.
Và tôi nghĩ đây là một trong những bi kịch lớn của khởi nghiệp, đó là các doanh nhân có một món quà độc đáo để xuất sắc trong những điều dễ đo lường. Nhưng có bao nhiêu người thực sự giỏi trong những điều khó đo lường? Bạn biết đấy, vì điều thúc đẩy bạn là khả năng nói, hãy xem tôi đã nỗ lực bao nhiêu, nhưng hãy nhìn vào lợi nhuận tôi nhận được từ nỗ lực đó. Và nếu tôi không thể cho bạn thấy một lợi nhuận, tôi chỉ có thể nói, hãy tin tôi, hãy có niềm tin. Điều đó quay trở lại câu hỏi về niềm tin. Tôi cần bạn có niềm tin. Bạn sẽ nói, tôi không biết. Nhưng bạn biết một cách trí tuệ. Vì vậy, tôi sẽ nói, bạn là một người hành động. – Và chúng ta sẽ đi vào bạn, nhân tiện. – Được rồi. – Bạn là một người hành động. – Vâng. – Bạn là một người hành động. Nếu bạn biết rằng bạn không ưu tiên mối quan hệ của mình và bạn đang nhấn mạnh quá mức vào công việc để hy sinh cho mối quan hệ của bạn và rằng mối quan hệ của bạn đang nhận được những lợi ích thụ động. Ý tôi là, tôi chắc chắn điều đó khiến đối tác của bạn cảm thấy rất đặc biệt. Cưng ơi, tôi yêu bạn. Tôi muốn bạn có tất cả những lợi ích thụ động của tôi. Ý tôi là, ugh. – Nhưng bạn biết không? Tôi phải nói rằng, cô ấy đang điều hành doanh nghiệp của riêng mình. Cô ấy đang bay khắp thế giới để làm những điều của riêng mình. – Và 13 năm nữa. – Studio Upstairs, đó là doanh nghiệp của cô ấy, studio Breath of Work của cô ấy. Vậy bạn có đang ép cô ấy dành thời gian cho bản thân và nghỉ ngơi không? – Điều tôi đang cố gắng làm là cố gắng sắp xếp thời gian, vâng. – Và bạn có tuân thủ những buổi hẹn hò đó không? – Vâng, không phải những ngày này tôi có. – Còn cô ấy thì sao? – Có, nhưng chúng không đủ thường xuyên. Và đây là một điều mới mà chúng tôi đang thử. Vì vậy, tôi nhớ lần đầu tiên tôi có cuộc trò chuyện với cô ấy về việc đưa cô ấy vào lịch. Và khi mọi người nghe thấy điều đó, ý tưởng sắp xếp thời gian với nhau, có một phản ứng tiêu cực ban đầu, vì bạn nghĩ tôi giống như công việc của bạn hay gì đó, cô ấy không giống như vậy một chút nào. Nhưng khi tôi giải thích toàn bộ vấn đề về lợi ích thụ động, đó là mọi thứ khác đều được sắp xếp và mối quan hệ của chúng tôi thì không.
Tôi muốn mối quan hệ của chúng ta quan trọng ngang bằng với tất cả những thứ khác đang chiếm lấy thời gian của tôi. Sau đó, chúng tôi đã bắt đầu tham gia vào điều đó một chút và điều đó đã giúp mối quan hệ của chúng tôi một chút. Nhưng rồi, tôi không biết, năm nay tôi đã thực sự làm hỏng mọi thứ như thế này. Tôi đã nói, có quá nhiều thứ và cô ấy có công việc riêng, tôi cảm thấy chúng tôi như là những con tàu đi qua nhau trong đêm. Bạn có giỏi trong việc nghỉ phép không? – Không. – Nghỉ phép như thế nào? – Không. – Không. – Bạn làm việc trong kỳ nghỉ à? – Có, đội cũ của tôi, tôi đã, ừm, tôi đã mua một ngôi nhà ở Nam Phi nên tôi đã đến đó, nhưng tôi cảm thấy như thể tôi đang– – Vậy bạn có biết, đúng không, rằng không có gì làm suy yếu lòng tin hơn việc nói với đội của bạn rằng bạn đang nghỉ phép và sau đó kiểm tra hàng ngày không? – Có, có. – Bởi vì về cơ bản, điều bạn đang nói là, tôi không tin bạn có thể làm điều này mà không có tôi, điều mà tôi biết là không đúng. Nhưng đó là điều bạn đang truyền đạt, rằng tôi không thể nghỉ phép mà không phải kiểm tra công việc của mọi người và đưa ra mọi quyết định. Thay vì nói, tôi sẽ đi nghỉ, nếu có tình huống khẩn cấp, hãy xử lý nó. Tôi sẽ gặp lại bạn sau hai tuần, tạm biệt. Và điều bạn sẽ thấy là mọi người sẽ làm việc ở mức cao hơn vì bạn đã để họ làm như vậy. – Chắc chắn rồi. (cười) Khi tôi đang nghỉ phép, khoảng hai tuần trước, (cười) tôi đã thức dậy mỗi ngày và muốn làm việc. – Tất nhiên là bạn muốn, điều đó được gọi là– – Nghiện. – Vậy là nghiện. – Vâng. – Vâng, có thể. – Tôi đã thức dậy mỗi ngày để tìm kiếm cảm giác đó. – Vâng, tôi muốn– – Đó là cách bạn nhận được sự công nhận. – Tôi sẽ chơi paddle vào buổi sáng, nhưng sau đó tôi muốn về nhà và bắt tay vào công việc. – Vâng, nhưng bạn đã nói về việc ưu tiên mối quan hệ của mình. Cưng ơi, tôi sẽ đến đó trong hai giờ nữa, tôi chỉ cần dành chút thời gian để kiểm tra email, sau đó chúng ta sẽ đi ăn tối. – Anh ấy cũng đang ngồi trên một cái laptop. – Tôi không nói rằng điều đó là lành mạnh. (cười) Bạn chỉ nghe như thể, ừ, tôi có thể là một người nghiện nếu cô ấy là một người nghiện.
Cần một trong hai bạn để phá vỡ cơn nghiện và đưa người còn lại theo cùng. Tôi thách bạn hãy đi nghỉ và chỉ bắt đầu với một ngày. Tôi thậm chí không nói đến hai tuần. Một ngày, cả hai bạn để điện thoại ở khách sạn.
– Bạn nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu tôi làm vậy?
– Tôi nghĩ rằng hai bạn sẽ thực sự hòa hợp rất tốt và có một khoảng thời gian tuyệt vời. Có thể bạn sẽ cảm thấy một chút căng thẳng lúc đầu. Luôn có một giai đoạn cai nghiện. Bạn có thể cần làm điều đó trong hai, ba ngày liên tiếp, vì ngày đầu tiên có thể rất khó khăn. Ngày thứ hai, không quá tệ. Ngày thứ ba, bạn sẽ gắn kết như chưa bao giờ gắn kết trong đời.
– Thực ra, với kế hoạch nghỉ dưỡng của cô ấy vào cuối tuần này trong ba ngày, và thỏa thuận của chúng tôi là không có điện thoại.
– Không có điện thoại có nghĩa là gì?
– Chúng tôi sẽ đến Glastonbury vào cuối tuần này chỉ có hai người.
– Có nghĩa là bạn sẽ không kiểm tra điện thoại của mình? Có nghĩa là bạn sẽ tắt điện thoại? Bạn có để điện thoại ở chế độ máy bay không?
– Nếu tôi thành thật với bạn, tôi nghĩ điều đó rất quan trọng. Điều đó có nghĩa là tôi vẫn sẽ kiểm tra điện thoại của mình, nhưng không khi chúng tôi đang làm các hoạt động. Nếu, ví dụ, tôi thích buổi tối, nếu cô ấy đang thay đồ, thì tôi sẽ chỉ nhanh chóng kiểm tra điện thoại của mình.
– Vậy tôi có thể đưa ra một gợi ý không?
– Được.
– Bạn giữ điện thoại của cô ấy và cô ấy giữ điện thoại của bạn trong suốt thời gian. Vì vậy, nếu bạn cần chụp một bức ảnh món ăn hoặc bất cứ điều gì, hãy chụp ảnh bằng điện thoại của nhau. Bạn biết đấy, bạn có thể bật điện thoại mà không cần mật khẩu của ai đó, đúng không? Và không bao giờ bạn nói “có thể cho tôi mượn điện thoại của bạn không”. Nếu cô ấy đi vệ sinh, cô ấy mang điện thoại của bạn theo và ngược lại. Và nếu bạn ở trong một nhà hàng chỉ có một mình, Chúa cấm bạn phải chỉ như nhìn xung quanh một chút.
– Được rồi, tôi sẽ làm vậy.
– Thử xem.
– Được rồi, đội của tôi đang nghe bây giờ. Vì vậy, họ sẽ biết rằng từ thứ Sáu đến thứ Hai, nếu bạn cần tôi.
– Tôi ở Glastonbury chỉ có một mình.
– Miệng thật ngầu.
(cười)
– Vì vậy, đó là một món quà, nhưng đừng nghĩ đó là một điều ích kỷ. Hãy nghĩ đó là một hành động phục vụ.
và đó là một hành động phục vụ cho hai người khác nhau.
Đó là một hành động phục vụ cho mối quan hệ của bạn,
nhưng cũng là một hành động phục vụ cho đội ngũ của bạn.
Hãy cho họ một chút thời gian, đúng không?
Và để họ giải quyết những vấn đề khó khăn.
– Tôi là một fan lớn của Manchester United
và tôi đi du lịch khắp nơi trên thế giới.
Một trong những cứu tinh lớn cho tôi
như một người không bao giờ bỏ lỡ trận đấu nào,
bất kể tôi ở đâu trên thế giới,
là NordVPN vì NordVPN cho phép tôi xem trận đấu
tại những vùng lãnh thổ và quốc gia
mà thường không có sẵn
vì nhiều lý do khác nhau,
nhưng không chỉ là về bóng đá,
mà còn là các trang web, phim ảnh mà tôi có thể truy cập
và nó giúp tôi vượt qua những rào cản địa lý đó.
Và đó là lý do tại sao NordVPN vừa là nhà tài trợ cho podcast này,
vừa là cứu tinh cho tôi.
Và nó có giá tương đương với một cốc cà phê mỗi tháng
và không chỉ có vậy.
Khi tôi truy cập vào các mạng Wi-Fi trên khắp thế giới,
nó mang lại cho tôi rất nhiều sự an toàn,
điều mà tôi nghĩ rằng
chúng ta không nghĩ đến đủ.
Nếu bạn muốn thử NordVPN
trong thời gian giới hạn,
hãy truy cập nordvpn.com/doac
và bạn có thể truy cập vào ưu đãi độc quyền của chúng tôi,
điều này mang lại cho người nghe CEO
một mức giảm giá lớn cộng với bốn tháng miễn phí
khi bạn đăng ký gói hai năm.
Và không có rủi ro
với bảo đảm hoàn tiền trong 30 ngày của Nord.
Vì vậy, hãy thử nó, đó là nordvpn.com/doac
hoặc kiểm tra liên kết mô tả tập bên dưới.
Bạn đang gặp khó khăn với điều gì?
– Chà, tôi đang viết một cuốn sách
và việc viết một cuốn sách luôn…
– Những vấn đề cá nhân.
– Thực ra, tôi đang ở một vị trí rất tốt ngay bây giờ.
Bạn biết đấy, tôi nghĩ chúng ta đã nói về điều này,
như cuộc đấu tranh lớn của tôi là tôi đã nghỉ ngơi rất nhiều,
lùi lại một bước lớn từ việc nói trước công chúng,
và điều đó đã là một phần lớn trong cuộc sống của tôi trong một thời gian dài
đến mức nào đó,
như tôi đang cố gắng tái cấu trúc
những gì tôi muốn làm với cuộc sống của mình.
Bạn biết đấy, tôi cảm thấy như tôi vừa mới rời khỏi đại học
và tôi đang nghĩ, được rồi, bây giờ tôi phải làm gì?
Vì vậy, tôi đang tìm cách mua hoặc bán một chiếc xe đã qua sử dụng,
quên đi việc lựa chọn và bảo vệ
của BCAA Auto Marketplace,
Cố gắng một người ngẫu nhiên trên internet.
♪ Một người ngẫu nhiên ♪
– Vâng, chúng tôi đã không cung cấp bất kỳ sự bảo mật nào.
♪ Tôi có thể thanh toán bằng crypto ♪
– Rất nhiều câu hỏi.
♪ Nó vẫn còn khả dụng không ♪
– Và không có sự tiện lợi nào.
♪ 46 tin nhắn và tôi vẫn phải tự tạo ra ♪
– BCAA Auto Marketplace giúp bạn mua và bán xe.
Truy cập bcaa.com/marketplace và tránh.
♪ Một người ngẫu nhiên ♪
– Tôi đang trong một hành trình, nhưng tôi thích điều đó.
– Bạn đã bỏ lỡ rất nhiều tiền,
nhiều, nhiều, nhiều triệu bằng cách đưa ra quyết định đó.
– Chắc chắn rồi.
Vậy thì sao?
Tôi không, đó không phải là phép tính của tôi.
Tôi là người, tôi ổn khi kiếm ít hơn
và nằm trên bãi biển.
Như tôi không cần, tôi muốn một cuộc sống thoải mái,
như bất kỳ ai cũng muốn một cuộc sống thoải mái,
nhưng tôi không cần phải là người lớn nhất, giàu có nhất, quyền lực nhất.
Tôi không có điều đó trong mình.
Tôi muốn thực sự hạnh phúc
và tôi muốn bạn bè yêu tôi
và tôi muốn yêu bạn bè của mình.
Và tôi không quan tâm,
như bia mộ của tôi sẽ không có số dư ngân hàng của tôi trên đó.
– Bạn muốn thành công, đúng không?
Trong những điều mà bạn cam kết với bản thân?
– Tất nhiên rồi, nhưng cách tôi định nghĩa thành công,
tôi tin rằng tiền là nhiên liệu, đúng không?
Vì vậy, không phải là tôi, đây không phải là một điều hippy,
cộng đồng nào cả.
Tôi xem tiền như là nhiên liệu.
Và cũng giống như, tôi không sở hữu một chiếc xe chỉ để mua xăng.
Tôi sở hữu một chiếc xe để đi đến những nơi.
Và tôi biết giá trị của xăng, nó sẽ giúp tôi đi đến những nơi.
Nhưng tôi phải muốn đi đến những nơi
và tôi phải có điểm đến.
Và vì vậy, tôi xem cuộc sống và sự nghiệp của mình như một chiếc xe.
Sự nghiệp của tôi như một chiếc xe, nó giúp tôi đi đến những nơi.
Và tiền là nhiên liệu để làm cho điều đó xảy ra.
Nhưng tôi vẫn phải có một điểm đến
và tôi vẫn phải chăm sóc sự nghiệp
và chăm sóc cỗ máy để làm cho nó hoạt động trơn tru
để nó có thể di chuyển từ A đến B.
Nhưng đối với tôi, niềm vui là hành trình
mà tôi thực hiện trong sự nghiệp, không phải là tôi có bao nhiêu xăng.
– Nhưng nếu bạn vẫn tiếp tục nói,
nếu bạn thực hiện tất cả những chuyến bay vòng quanh thế giới để nói chuyện,
bạn sẽ có nhiều nhiên liệu hơn cho sứ mệnh.
– Bây giờ, tôi đã nghe lập luận đó,
đó là nếu bạn chỉ gấp đôi trong hai năm
và như nói, có, với mọi thứ.
và ghét cuộc sống của bạn trong hai năm, bạn sẽ ổn thôi.
Và câu trả lời là, vâng, nhưng còn hai năm đó thì sao?
Tôi, bạn biết đấy, và nhân tiện,
đó là cùng một tư duy mà tôi muốn làm việc với những người
mà tôi thích làm việc cùng, bạn biết không?
Đôi khi tôi đã từ chối công việc từ những người
mà tôi chỉ không thích họ, bạn biết không?
Hoặc tôi không tin tưởng họ, mặc dù,
và mọi người đã buộc tội tôi, kiểu như,
à, bạn có thể từ chối công việc.
Tôi đã nói, tôi đã từ chối công việc
kể từ trước khi tôi có khả năng làm điều đó.
Và tôi đã nói không với những thứ trước khi tôi có khả năng làm điều đó.
Và khi tôi sống từ tay này sang tay khác
và không có tiền trong tài khoản ngân hàng,
tôi vẫn sống theo một triết lý rất tương tự
bởi vì đối với tôi, sự nghiệp của tôi không chỉ là về việc tiến bộ.
Nó là về niềm vui trên con đường đi.
Bởi vì tôi nhận ra khi tôi làm việc với những người
mà tôi không thích làm việc cùng,
tôi thực sự thấy mình nói,
hãy nghĩ về tiền, hãy nghĩ về tiền,
hãy nghĩ về tiền, hãy nghĩ về tiền.
Và tôi sẽ rời đi trong trạng thái kiệt sức.
Và tuy nhiên, tôi sẽ làm việc với những người
mà tôi yêu thích làm việc cùng.
Và đôi khi tôi thực sự không kiếm được gì,
bởi vì tôi sẽ làm những việc tình nguyện.
Và tôi đã có rất nhiều niềm vui và tôi rời đi với năng lượng tràn đầy
với nhiều cảm hứng, nhiều ý tưởng,
và nhiều bạn bè hơn khi tôi bắt đầu.
Và vì vậy, tôi đã nhận ra rằng
nó không liên quan gì đến việc tôi làm việc chăm chỉ như thế nào.
Tôi làm việc rất chăm chỉ cho cả hai.
Nhưng một cái thì làm tôi tràn đầy năng lượng,
cái còn lại thì hút cạn năng lượng của tôi.
Và vì vậy, không có số tiền nào đáng giá
để đánh đổi năng lượng, ý tưởng và cảm hứng của tôi.
Và tuy nhiên, tiền không thể mua được năng lượng, ý tưởng,
và cảm hứng mà tôi có được.
Và vì vậy, tôi cố gắng rất nhiều, mặc dù không hoàn hảo,
nhưng tôi cố gắng rất nhiều để nói có
với những thứ làm tôi tràn đầy năng lượng.
Và một số trong số đó kiếm được nhiều tiền và một số thì không.
Và điều đó cũng không sao.
Và lý do tôi tiếp tục viết sách
và lý do tôi tiếp tục có ý tưởng,
không phải vì tôi thông minh.
Không phải vì tôi somehow sáng tạo hơn những người khác.
Mà là vì tôi bao quanh mình với những người
những người làm tôi tràn đầy năng lượng và mang đến cho tôi những ý tưởng.
– Nhưng không chỉ có vậy
bởi vì nó phải hơn thế.
Bởi vì bạn là người rất xuất sắc
trong việc diễn đạt và ý tưởng, và suy nghĩ từ những nguyên tắc cơ bản
và thực sự đưa ra những góc nhìn mới mẻ về mọi thứ.
Một trong những điều tôi luôn muốn hỏi bạn
là làm thế nào?
Quá trình đó là gì?
Nguồn cảm hứng đến từ đâu?
Nó đến từ đâu?
Nếu mọi người đang ngồi đây, họ là những người sáng tạo hoặc họ,
họ chỉ muốn nâng cao kiến thức của riêng mình.
Họ muốn trở nên khôn ngoan như bạn.
Bạn sẽ khuyên họ nên làm gì?
– Vậy thì, bạn nói về những nguyên tắc cơ bản.
Trước hết, tôi ghét thuật ngữ nguyên tắc cơ bản.
Nó thật kiêu ngạo, đúng không?
Hãy gọi nó là tư duy của người mới bắt đầu, đúng không?
Bởi vì đó chính là bạn.
Bạn cơ bản đang giả vờ rằng bạn là một người mới bắt đầu
và bạn không biết gì cả.
Hoặc như tôi thích gọi, đó là tư duy của một sinh viên.
Tôi không phải là một chuyên gia, tôi là một sinh viên.
Tôi luôn xem mình như một sinh viên, đúng không?
Và vì vậy, những người tôi yêu thích nhất là những người đặt ra những câu hỏi
mà người khác xấu hổ khi hỏi
bởi vì họ không muốn bị coi là ngu ngốc.
Sinh viên, nếu bạn ở trong một lớp học,
không ai ngại giơ tay và hỏi giáo viên,
“Điều đó hoạt động như thế nào?”
Bởi vì chúng ta là sinh viên.
Vì vậy, tôi coi mình như một sinh viên trong mọi cuộc họp.
Tôi không ngại đặt ra những câu hỏi
mà tôi không biết câu trả lời,
ngay cả khi điều đó khiến tôi trông như một kẻ ngốc.
Tôi không ngại nói rằng tôi không hiểu điều đó.
Tôi không bao giờ cố gắng trở thành một chuyên gia trong lĩnh vực của người khác.
Họ là chuyên gia trong lĩnh vực của họ.
Và vì vậy khi bạn nói như,
nguồn gốc của những nguyên tắc cơ bản đến từ đâu?
Nguồn gốc của tư duy của người mới bắt đầu?
Tôi không tò mò về mọi thứ.
Tôi chỉ tò mò về những điều mà tôi quan tâm.
Và tôi đặt ra rất nhiều câu hỏi
và tôi không ngại không biết câu trả lời.
Tôi có những ý kiến mạnh mẽ nhưng không cứng nhắc, bạn biết không?
Có người vừa nói với tôi hôm nọ,
một trong những điều họ thích ở tôi,
Điều đó giống như, tôi sẽ ra ngoài và chiến đấu
và tôi sẽ tranh luận mạnh mẽ cho một điều gì đó.
Nhưng ngay khi bạn đưa cho tôi một lập luận tốt
hoặc một bằng chứng chứng minh tôi sai,
tôi sẽ như, vâng, bạn hoàn toàn đúng.
Tôi hoàn toàn, như một lần nữa,
có những ý kiến mạnh mẽ nhưng dễ thay đổi, đúng không?
Có một thực hành nào không?
Đây là một dòng suy nghĩ không thể, đúng không?
Và tôi sẽ nói cho bạn biết lý do.
Đó giống như tôi hỏi Michael Jordan,
làm thế nào để tôi trở thành một cầu thủ bóng rổ vĩ đại?
Nó giống như, bạn cần một khả năng tự nhiên nào đó.
Như tôi thì quá thấp.
Vì vậy, tôi đã thua cuộc đó.
Và tôi có thể làm việc chăm chỉ,
nhưng tôi không có bất kỳ tài năng nào cả.
Vì vậy, đạo đức làm việc chắc chắn là một phần của nó.
Và tôi có thể theo dõi tất cả các thói quen của Michael Jordan,
và không có cơ hội nào,
không có cơ hội nào tôi sẽ trở thành một cầu thủ bóng rổ vĩ đại,
chưa kể đến việc anh ấy bắt đầu
khi còn là một đứa trẻ và tôi thì không, đúng không?
Vì vậy, tôi nghĩ rằng, bạn biết đấy,
đôi khi có người đến gặp tôi và nói,
tôi muốn trở thành một diễn giả công chúng.
Làm thế nào để tôi vào nghề?
Tôi sẽ hỏi, bạn muốn nói về điều gì ở đó?
Như, tôi chưa biết.
Tôi sẽ như, bạn đã hoàn toàn bỏ lỡ điểm chính.
Như tôi chưa bao giờ muốn trở thành một diễn giả công chúng.
Tôi chỉ có một điều mà tôi muốn nói về, đúng không?
Vì vậy, bạn phải có một niềm đam mê cho điều gì đó.
Và sau đó bạn tìm ra cách để biến nó thành hiện thực.
Bạn có thể trở thành một doanh nhân
hoặc bạn mang nó vào một môi trường doanh nghiệp
hoặc bạn tìm một điều gì đó
và sau đó bạn tìm cách để biến điều đó thành hiện thực.
Vì vậy, điều đầu tiên là như,
tôi không nghĩ rằng ai đó có thể chỉ chọn để trở thành tôi.
Như họ có thể chọn để trở thành bạn.
Có những điều mà bạn có thể thực hành
mà tôi đã học được sẽ giúp bạn rèn giũa
một bộ kỹ năng cụ thể nào đó không?
Chắc chắn rồi.
Sự can đảm để nói, tôi không biết.
Điều đó là một bài học khó khăn.
Đó là bài học vĩ đại nhất mà tôi từng học trong đời.
– Hãy cho tôi một điều gì đó kỹ thuật
về cách truyền đạt ý tưởng và nói chuyện.
Điều đó có thể chuyển giao, vì vậy bạn có thể học hỏi.
– Điều đó hoàn toàn đúng, tôi hoàn toàn có thể làm điều đó.
Đúng vậy, tôi hoàn toàn đồng ý với bạn.
Điều đầu tiên là động lực của bạn là gì
khi bạn bước lên sân khấu
hay đứng trước phòng để trình bày hoặc thuyết trình, đúng không?
Động lực là gì?
Là để nhận hay là để cho đi?
Hầu hết mọi người trình bày để nhận được điều gì đó.
Để nhận được tài trợ, để có khách hàng, để nhận được tiếng vỗ tay,
để bán sách, để có người theo dõi, đúng không?
Đó là tâm lý của người nhận.
Và tôi đã học được cách có tâm lý của người cho.
Và thực sự, mỗi lần tôi có một cuộc họp
hoặc tôi phát biểu, tôi sẽ nói với bản thân,
thầm thì, lớn tiếng, bạn ở đây để cho đi.
Tôi có một quan điểm và tôi ở đây để chia sẻ nó.
Và tôi không muốn gì đổi lại.
Và điều đó đã giúp tôi rất nhiều.
Tôi vừa nghe một điều mà Michael Keaton nói về,
cách mà ông ấy đã thay đổi tư duy của mình cho các buổi thử vai.
Vấn đề với một buổi thử vai,
vấn đề với các diễn viên là các diễn viên đến buổi thử vai
đặc biệt để nhận được điều gì đó.
Tôi muốn vai diễn để tôi có thể trở thành diễn viên, đúng không?
Tôi sẽ thử vai để bạn có thể cho tôi vai diễn
để tôi có thể trở thành diễn viên.
Muốn, muốn, muốn, nhận, nhận, nhận, đúng không?
Và điều đó thật tàn nhẫn.
Và điều mà Michael Keaton đã làm là ông ấy ngừng coi
buổi thử vai như một hành động ích kỷ, chỉ muốn,
và ông ấy bắt đầu coi đó như một hành động phục vụ,
đó là, tôi là một diễn viên, phần của tôi hôm nay,
dù chỉ là hai phút hay mười phút hay mười lăm phút,
và mặc dù tôi không được trả tiền, vai trò của tôi hôm nay
là diễn phần này cho ba khán giả ở đây.
Và đôi khi vẫn đau nếu bạn không nhận được vai diễn
bởi vì ông ấy vẫn là một con người,
nhưng tư duy của ông ấy là ông ấy coi buổi thử vai như vai diễn
và niềm vui mà ông ấy có được từ việc trở thành diễn viên.
Và vì vậy, ông ấy là một diễn viên chăm chỉ
bởi vì ông ấy đã tham gia rất nhiều buổi thử vai,
không phải vì ông ấy nhận được nhiều vai diễn, đúng không?
Và điều đó cũng giống như vậy, đó là coi mọi thứ
như một hành động phục vụ, như một hành động cho đi,
niềm vui đến từ việc có mặt trong phòng,
từ việc có cuộc họp.
Như tôi đã nói, tôi rất thích các cuộc họp, đúng không?
Bởi vì tôi thích gặp gỡ mọi người và tôi mang đến cho những người ở phía bên kia mọi thứ.
Và đôi khi chúng tôi làm ăn cùng nhau, đôi khi thì không,
nhưng tôi thường thấy những cuộc họp không đi đến đâu lại rất thú vị.
Vì vậy, một điều mà mọi người có thể học được
là nếu bạn có một quan điểm hoặc nếu bạn có một sản phẩm,
nếu bạn có một dịch vụ mà bạn nghĩ có giá trị trong thế giới này,
thì hãy xuất hiện với niềm vui của việc cho đi.
Vì vậy, điều đầu tiên là xuất hiện để cho đi.
Và nếu bạn muốn một kỹ thuật thực sự
để đứng trên sân khấu, tôi cũng có thể cho bạn điều đó.
– Hãy làm cả hai.
Về điểm đầu tiên là xuất hiện để cho đi,
nếu tôi xuất hiện với tâm lý rằng hôm nay tôi sẽ cho đi,
thì điều đó có thay đổi nội dung và cách mà tôi–
– Mọi thứ đều thay đổi.
– Mọi thứ đều thay đổi.
– Giọng nói của bạn thay đổi.
Chúng ta đều đã trải nghiệm ai đó là người nhận và ai đó là người cho, đúng không?
Hãy đến một cửa hàng nơi nhân viên được trả lương theo hoa hồng
và cho tôi biết nếu bạn cảm nhận được điều đó.
– Vâng, vâng, vâng.
– Bây giờ hãy đến một cửa hàng nơi nhân viên được trả lương cố định
và không có hoa hồng cho mỗi lần bán hàng
và cho tôi biết nếu bạn cảm nhận được sự khác biệt.
Đêm và ngày, đêm và ngày, đúng không?
Vì vậy, đó là cùng một điều.
Mọi người thông minh.
Mọi người có thể cảm nhận khi bạn là người nhận
và mọi người có thể cảm nhận khi bạn là người cho.
Tôi thấy điều đó mọi lúc trên sân khấu.
Thật dễ dàng khi ai đó đứng trên sân khấu.
Khi họ bước lên sân khấu
và điều đầu tiên họ nói với bạn là hãy cất điện thoại đi,
hãy cho tôi một giờ thời gian của bạn.
Tôi, bạn biết đấy, hãy thể hiện một chút lịch sự.
Được rồi, đồ ngốc, công việc của bạn là giữ sự chú ý của tôi.
Khi họ đứng lên và cho bạn biết thông tin về bản thân họ.
– Ồ, chỉ cần logo xuất hiện trên màn hình.
– Khi họ đứng lên và màn hình phía sau họ
có logo của họ, URL của họ, tất cả các–
– Mã QR.
– Mã QR, tất cả các liên kết cho tất cả các mạng xã hội của họ.
Khi bạn hỏi họ một câu hỏi và họ nói,
à, nếu bạn đọc cuốn sách của tôi, đúng không,
khóa học trực tuyến của tôi, như thể họ đang tự giúp mình.
Họ đang rỉ ra.
– Mọi người ghét điều đó trong podcast này.
Trong một tập gần đây của chúng tôi,
một vị khách nhất định đã nhắc đến cuốn sách của họ mỗi ba câu.
Và thật lòng mà nói, số lượng bình luận
trong phần bình luận khiến tôi thực sự phải nói, ôi, chúng ta cần có một cuộc trò chuyện về điều này trong đội ngũ
bởi vì rất nhiều bình luận,
dù cuộc trò chuyện đó rất tuyệt vời,
đã có hàng triệu lượt tải và xem.
Những người trong phần bình luận thì như thể,
thực sự không hài lòng với việc họ đã nhắc đến cuốn sách của mình,
hãy nói là 20 lần trong một cuộc trò chuyện ba giờ.
– Nhưng, bạn biết đấy, nhưng một số người, để bảo vệ họ,
đặc biệt là những tác giả lần đầu,
nhưng ngay cả những tác giả đã xuất bản nhiều lần,
các nhà xuất bản thường đưa ra lời khuyên tồi.
Các nhà xuất bản nói, hãy quảng bá cuốn sách, hãy quảng bá cuốn sách.
Và tôi luôn nói với những người có cuốn sách mới,
hãy đến và trò chuyện với tôi
về những gì tôi muốn nói.
Tôi sẽ làm bạn tỏa sáng, đừng lo,
nó sẽ là một cuộc trò chuyện tuyệt vời.
Và nếu mọi người thích bạn, họ sẽ tìm hiểu
và họ sẽ mua cuốn sách của bạn và để tôi quảng bá nó.
Bạn chỉ cần trả lời các câu hỏi của tôi, đúng không?
Tôi đã có một vị khách một lần, cũng tương tự,
mỗi, đặc biệt là chương trình Netflix của tôi, chương trình Netflix mới của tôi,
chương trình Netflix tiếp theo của tôi, chương trình Netflix đầu tiên của tôi,
bạn biết đấy, chương trình Netflix thứ ba của tôi,
chương trình Netflix sắp tới của tôi, như thể thật kinh khủng.
Và tôi có nghĩa là, tôi không nên nói điều này trên,
nhưng chúng tôi đã chỉnh sửa, tôi đã rất khó chịu, chúng tôi đã cắt bỏ
từng lần nhắc đến.
Và vì vậy, tổng số lần nhắc đến các chương trình Netflix
trong tập đó là không có.
– Có lẽ bạn đã làm họ một ân huệ.
– Bởi vì tôi đã loại bỏ tất cả.
Nhưng thật kinh khủng.
Anh ta không đến để cho đi, anh ta đến để nhận.
Và cuộc trò chuyện, anh ta không bao giờ tương tác với tôi.
Anh ta có một kế hoạch và tôi chỉ đơn giản là một nền tảng.
Điều tôi thích về podcast, và bạn biết đấy, bạn có những vị khách mà bạn thích hơn
những người khác, không phải vì họ là những người tốt,
mà là vì bạn nhận ra rằng bạn đang có
một cuộc trò chuyện thú vị hoặc bạn nhận ra họ có một kế hoạch.
Kế hoạch là một tư duy nhận lấy.
Vì vậy, nếu có, quay trở lại với những kỹ thuật mà tôi đã học, bạn biết đấy, ngay cả khi tôi nói về công việc của mình, tôi đang nói theo cách mà tôi, như thể tôi đã phát hiện ra điều gì đó hoặc tôi đang trên một hành trình nào đó và tôi thực sự muốn mọi người cùng tham gia vào hành trình đó với tôi. Vì vậy, hãy để tôi kể cho bạn nghe những gì tôi đang học thay vì chỉ cho bạn thấy tôi thông minh như thế nào, hãy nhìn vào những thứ mà bạn nên mua cuốn sách của tôi và, bạn biết đấy.
– Nhưng điều gì nằm ở cốt lõi của con người, điều đó đánh giá cao một ai đó và bước lên sân khấu đó hoặc ở trong phòng thuyết trình làm bài thuyết trình khi họ có thể cảm nhận trong xương tủy của mình rằng người này đến để cho đi chứ không phải để nhận? Điều đó như thế nào ở cấp độ con người?
– Ồ, điều đó rất đơn giản, đúng không? Bởi vì chúng ta là những sinh vật xã hội rất nhạy cảm. Sự sống còn của chúng ta phụ thuộc vào khả năng tin tưởng lẫn nhau, đúng không? Hãy nghĩ về nơi chúng ta đến từ đâu. Chúng ta sống, chúng ta là những sinh vật bộ lạc mà nếu tôi ngủ gật vào ban đêm, tôi cần bạn canh chừng nguy hiểm và tôi cũng cần làm điều tương tự cho bạn. Vì vậy, chúng ta rất, rất giỏi trong việc đánh giá, bạn có đang trông chừng cho tôi hay bạn chỉ đang trông chừng cho bạn? Và vì vậy, điều đó đã ăn sâu vào, bạn biết đấy, bộ não của người tiền sử của chúng ta rằng nếu tôi cảm thấy bạn là một người nhận, tôi không chắc tôi muốn ngủ vào ban đêm. Vì vậy, nếu tôi cảm thấy bạn có một trái tim của người cho, như, vâng, tôi sẽ ngủ vào ban đêm và tôi sẽ để bạn canh chừng những con hổ saber-toothed, vâng. Vì vậy, chúng ta rất, rất nhạy cảm. Chúng ta có thể bị lừa. Chúng ta hoàn toàn có thể bị lừa. Nhưng phần lớn, chúng ta khá giỏi trong việc đánh giá. Chúng ta khá giỏi trong việc nhạy cảm với khi ai đó là người cho hay người nhận. Nhưng như tôi đã nói, tôi rất thông cảm. Tôi không phán xét vì tôi biết một số người, điều đó xuất phát từ sự bất an hoặc những lời khuyên cực kỳ tồi tệ mà họ nhận được từ các nhà xuất bản của họ hoặc, bạn biết đấy, để thúc đẩy, thúc đẩy, thúc đẩy, thúc đẩy, đó là lời khuyên sai. Hãy chỉ kể câu chuyện. Hãy chỉ kể câu chuyện.
– Xuất phát từ sự bất an. Thật buồn cười, tôi đã xem một cuộc trò chuyện với bạn sáng nay, một người mà bạn đã nói chuyện và bạn đã hỏi họ về…
Họ đã hỏi bạn làm thế nào để tìm ra lý do của mình. Và bạn cơ bản đang hướng dẫn họ qua bài tập đó. Một trong những câu hỏi bạn đã hỏi họ là về một kỷ niệm sớm trong thời thơ ấu hoặc một kỷ niệm mà họ có thể nhớ từ sự nghiệp của mình, và bạn đã sử dụng điều đó như một cách để theo dõi lý do của họ. Và câu trả lời đầu tiên họ đưa ra thực sự chỉ liên quan đến việc được công nhận. Nó liên quan đến giáo viên của họ đã nói rằng họ không thể làm điều gì đó và sau đó là khoảnh khắc họ chứng minh rằng họ có thể. Khi tôi nghe điều đó, tôi đã nghĩ, “Ôi Chúa ơi, đó không phải là lý do, đó là sự bất an.” Và rất nhiều người trong chúng ta, có lẽ bao gồm cả tôi, đã nhầm lẫn chúng. Đôi khi, sự công nhận có thể cảm thấy giống như mục đích.
– Ồ, đó là một cái nhìn thú vị.
– Tôi đã theo dõi cuộc trò chuyện và nghĩ, “Ôi Chúa ơi, vì người đang nói, tôi có biết họ không?” Và tôi biết họ rất, rất phức tạp, rất, rất, họ đã nói công khai, họ rất bất an và người mà chúng ta đang nói đến. Phản ứng của anh ấy hoàn toàn xoay quanh việc, “Tôi đã chứng minh giáo viên của mình sai.” Và tôi đứng đó với một khoảnh khắc sự nghiệp tuyệt vời và nhìn vào tôi, cuối cùng tôi đã làm được. Và khi tôi quan sát, tôi đã nghĩ, “Đó không phải là mục đích, đó là sự bất an.” Ngay cả trong cuộc sống của tôi, tôi nghĩ tôi cũng nhầm lẫn, nếu bạn nhìn vào trang đầu tiên của nhật ký của tôi khi tôi 18 tuổi, nó ghi, “Bốn mục tiêu trước khi tôi 25 tuổi. Số một, cơ bắp sáu múi. Số hai, bạn gái. Số ba, xe Range Rover Sport. Số bốn, triệu phú trước khi tôi 25 tuổi.” Điều đó không phải là mục đích. Đây là tất cả những điều khiến tôi cảm thấy bất an.
– Tôi nghĩ mọi người nhầm lẫn giữa mục tiêu và mục đích.
– Nhưng cả bốn điều này đều khiến tôi cảm thấy bất an khi tôi còn nhỏ.
– Vâng.
– Tôi đã có một bạn gái, gầy, là đứa trẻ nhỏ nhất trong bốn đứa, không có tiền trong gia đình, và không bao giờ có thể lái xe, là đứa trẻ trẻ nhất có tiền. Đây là danh sách những sự bất an của tôi theo thứ tự ngược lại.
– Vâng, điều đó có lý.
– Tôi đã nghĩ rằng chúng là những nhiệm vụ vàng trong cuộc sống của tôi.
– Nhưng tôi nghĩ điều đó là bình thường.
Tôi nghĩ chúng ta đều là một mớ hỗn độn, ai đã nói điều đó nhỉ?
Thật sự rất tốt, đó là, chúng ta đều đang tìm kiếm sự công nhận từ người khác.
Và tuy nhiên, nếu bạn, tôi quên mất ai đã nói điều đó, nhưng thật tuyệt vời.
Nhưng chúng ta đều đang tìm kiếm sự công nhận từ người khác và hy vọng mọi người thích chúng ta.
Và tuy nhiên, nếu chúng ta chỉ nhớ để công nhận người khác, bạn đã đi trước một bước.
Chúng ta đều lo lắng về việc người khác nghĩ gì về chúng ta và liệu tôi có nói một câu đùa sai hay không, hoặc liệu tôi có nói điều gì sai hay không.
Và thực tế là, không ai đang nghĩ về bạn. Họ đang nghĩ về chính họ.
Và nếu bạn có thể chỉ công nhận người khác.
Và một lần nữa, điều này liên quan đến kỹ năng phục vụ, đó là bạn phải có một người bạn, bạn phải học cách trở thành một người bạn.
Một điều mà tôi đã học được trong suốt sự nghiệp, và giờ tôi đã ở tuổi trung niên, là những người trong cuộc đời tôi quan trọng hơn tôi nghĩ.
Những người bạn trong cuộc đời tôi quan trọng hơn tôi nghĩ.
Học cách trở thành một con người quan trọng hơn tôi nghĩ.
Việc thông minh, thành công, có cơ bắp sáu múi, có chiếc Range Rover, bất kỳ điều gì trong số đó, thật thú vị.
Nhưng những người mà tôi chia sẻ những điều đó quan trọng hơn.
Như việc đi tập gym với ai đó quan trọng hơn việc có cơ bắp sáu múi.
Đi phiêu lưu với ai đó trong chiếc Range Rover quan trọng hơn chiếc Range Rover.
Ai là người tôi được chia sẻ tiền bạc và chi tiêu tiền bạc, và cho đi tiền bạc, quan trọng hơn số tiền tôi kiếm được.
Những gì tôi làm với sự công nhận và cách tôi sử dụng nó để làm cho người khác cảm thấy được nhìn thấy hoặc được lắng nghe quan trọng hơn số lượng người thấy hoặc nghe tôi.
Và tôi nghĩ đó là bài học quan trọng nhất mà tôi đã học được trong sự nghiệp.
– Tôi nghĩ điều đó trả lời câu hỏi về sự khác biệt giữa sự không tự tin và mục đích.
Bởi vì sự không tự tin liên quan đến tôi.
Và mục đích trở thành, tôi có thể cho ai số tiền này, kích thước nào tôi có thể? – Tôi có thể chia sẻ nó không?
– Chính xác.
– Bởi vì không có những điều đó thì không thú vị.
Trừ khi, và tôi có một số người bạn cực kỳ hào phóng.
Và khi tôi nói cực kỳ hào phóng,
Bạn sẽ nhận ra niềm vui mà họ có được từ việc chia sẻ những gì họ đã đạt được. Và nhân tiện, tôi không chỉ nói về thành công tài chính. Như một người bạn là một nghệ sĩ tuyệt vời và thích chia sẻ nghệ thuật của cô ấy. Bạn biết không? Và nếu bạn là một trong những người bạn của cô ấy, bạn sẽ nhận được một tác phẩm nghệ thuật của cô ấy.
– Tôi muốn quay lại với lời khuyên về nói trước công chúng, vì tôi thực sự muốn nhận được điều đó từ bạn. Nhưng điều này khiến tôi nghĩ về các công ty và các nhà lãnh đạo doanh nghiệp và cách họ có thể giới thiệu dịch vụ vào công ty của họ như một cách để tạo ra những doanh nghiệp tốt hơn.
– Thực ra, nhiều công ty đã hiểu sai về ý nghĩa của dịch vụ. Họ nghĩ rằng dịch vụ là công ty cho tiền từ thiện. Hoặc chúng tôi có một ngày cho đi, nơi tất cả chúng tôi nghỉ làm một ngày và làm việc cho Habitat for Humanity hoặc một cái gì đó tương tự. Chúng tôi, như công ty tài trợ cho một cuộc chạy vui vẻ và chạy để gây quỹ cho từ thiện hoặc một cái gì đó. Và chúng tôi cho nhân viên của mình một ngày nghỉ để tham gia cuộc chạy và tất cả chúng tôi tình nguyện. Những điều đó là tốt. Đó là việc cho đi từ thiện và bạn nên làm điều đó. Nhưng đó không phải là mục đích. Đó chỉ là việc cho đi thôi, đúng không?
– Mục đích thực sự, dịch vụ thực sự là, và chúng ta đã nói về điều này một chút trước đây, trong một thời đại mà việc đi làm hoặc ở nhà có những tranh cãi và vấn đề về sức khỏe tâm thần đi kèm. Làm thế nào tôi có thể giúp thiết kế lại công việc để những người tôi làm việc cùng cảm thấy an toàn, được lắng nghe, được nhìn thấy khi họ đến làm việc mỗi ngày? Tôi có thể làm gì ở văn phòng để khiến người khác cảm thấy được nhìn thấy và lắng nghe và được xác nhận để bảo vệ sức khỏe tâm thần của người khác? Đó là dịch vụ, hãy dạy mọi người điều đó. Và đây là một trong những lý do tại sao tôi làm việc chăm chỉ như vậy và đã xây dựng cả một công ty để dạy các kỹ năng con người, vì những kỹ năng để làm những điều đó không được hiểu rõ và có những kỹ năng. Hãy nhớ rằng mèo không cần phải làm việc rất chăm chỉ để trở thành mèo, nhưng để trở thành một con người thì cần rất nhiều công sức. Và hầu hết chúng ta thực sự thiếu những kỹ năng đó.
để trở thành một con người tốt và những điều như lắng nghe,
lắng nghe chủ động.
Bạn có biết cách tạo không gian
cho ai đó đang gặp khó khăn không?
Bạn có biết cách làm điều đó không?
Bạn có biết cách có một cuộc trò chuyện khó khăn không?
Bạn có thể có một cuộc trò chuyện về chủng tộc trong công ty của bạn không?
Bạn có biết cách đưa ra
những phản hồi cực kỳ khó khăn
một cách mà họ có thể tiếp nhận mà không bị phòng thủ không?
Bạn có biết cách có một cuộc đối mặt hiệu quả
để tiếp cận ai đó có cấp bậc cao hơn
hoặc thấp hơn bạn trong hệ thống công ty
và đối diện với họ vì họ đã làm điều gì đó
khiến bạn khó chịu theo cách mà họ sẽ lắng nghe bạn không?
Bạn có bất kỳ kỹ năng nào như vậy không?
Hầu hết mọi người, bao gồm cả những người giữ vị trí lãnh đạo,
thiếu những kỹ năng đó.
Phần tốt nhất là những kỹ năng đó có thể được dạy,
học hỏi và thực hành.
Mỗi một kỹ năng trong số đó đều có thể được học
bởi 100% mọi người.
Cũng giống như mọi người trên hành tinh này
đều có thể học cách đi xe đạp.
Ai cũng có thể học cách đi xe đạp.
Bạn chỉ cần làm một chút công việc
và bạn sẽ bị lắc lư
và bạn sẽ bị trầy xước đầu gối vài lần.
Nhưng tôi đảm bảo với bạn,
bạn sẽ đến mức mà nó trở thành bản năng thứ hai.
Và vì vậy, nếu bạn muốn xây dựng một công ty
tích hợp dịch vụ và mục đích vào công ty,
xin hãy, xin hãy dạy mọi người những kỹ năng con người.
Và đừng hỏi tôi ROI là gì, đúng không?
Đó giống như những gì Gary Vaynerchuk nói,
như ROI của mẹ bạn là gì, đúng không?
Đó là tất cả những gì bạn và tôi đã nói về.
ROI của việc đến phòng tập một ngày là gì?
Không có gì, câu trả lời là không có gì trừ khi bạn làm điều đó mỗi ngày.
Và vì vậy, nếu bạn có một công ty đầy những người
là những người lắng nghe tuyệt vời,
tuyệt vời trong việc đối diện,
tuyệt vời trong việc thể hiện cảm xúc của họ,
tuyệt vời trong việc có những cuộc trò chuyện khó khăn với nhau,
hãy xem điều gì sẽ xảy ra với năng suất,
với sự tham gia, với sự đổi mới, với lòng trung thành,
với dịch vụ khách hàng, chỉ cần mọi chỉ số trên hành tinh
niềm vui của những người đến làm việc.
Nơi mà mọi người nói tôi yêu công việc của mình,
Tôi cảm thấy như mình là một phần của điều gì đó lớn hơn bản thân mình
và điều đó không liên quan gì đến sản phẩm hay dịch vụ mà chúng tôi bán.
Tôi có niềm vui tuyệt vời khi chăm sóc
cho những người tôi làm việc cùng.
Và tôi cảm thấy được chăm sóc bởi những người tôi làm việc cùng.
Và đó là, đó là món quà lớn nhất
bạn có thể dành cho một công ty.
Đó là lãnh đạo tốt, nhân tiện.
– Và đó là phục vụ xã hội.
– Và lý do đó là phục vụ xã hội
là vì một lý do rất đơn giản.
Bởi vì nếu bạn học tất cả những kỹ năng này
và công ty của tôi dạy tôi những kỹ năng này,
ngay cả khi điều đó có thể là ích kỷ vì họ muốn làm cho văn phòng của họ
tốt hơn và họ muốn có nhiều đổi mới hơn
và năng suất hơn và sự tham gia nhiều hơn, thì cũng tốt.
Tuyệt vời, ai đó trở thành người lắng nghe tốt hơn
và giỏi hơn trong việc đối mặt.
Khi bạn có kỹ năng đó, bạn có kỹ năng đó.
Điều đó có nghĩa là bạn mang kỹ năng đó về nhà
và bây giờ bạn có khả năng tốt hơn để lắng nghe cho vợ,
hoặc bạn gái, hoặc bạn trai, hoặc con cái của bạn.
Điều đó có nghĩa là bạn đã cải thiện mối quan hệ của mình.
Điều đó có nghĩa là họ cảm thấy được nhìn thấy, được nghe và được hiểu
tốt hơn bao giờ hết.
Và vì họ bây giờ biết cảm giác như thế nào,
họ lại một cách bản năng làm điều đó cho bạn bè
và hàng xóm của họ.
Và những người đó làm điều đó cho bạn bè và hàng xóm của họ.
Và trước khi bạn biết điều đó,
hiệu ứng gợn sóng bạn có được là hòa bình thế giới.
Bởi vì hãy nhớ rằng, hòa bình thế giới không phải là sự vắng mặt của xung đột.
Đó không phải là ý nghĩa của hòa bình thế giới.
Hòa bình thế giới là khả năng giải quyết
các xung đột của chúng ta một cách hòa bình.
Không có khái niệm về một cuộc hôn nhân
hay một mối quan hệ nào đó không có xung đột.
Các mối quan hệ thành công có khả năng
giải quyết các xung đột của họ một cách hòa bình.
Hòa bình thế giới không có nghĩa là tất cả chúng ta đều đồng ý.
Hòa bình thế giới không có nghĩa là tất cả chúng ta đều thích nhau.
– Có điều gì đó về ý tưởng
có thể có những cuộc trò chuyện khó khăn
mà rất trung tâm đối với sức khỏe
và sự tin tưởng của một tổ chức.
Và tôi thực sự đã học được điều này gần đây.
Trong vài năm qua, bạn có thể dự đoán được mức độ không hài lòng âm thầm trong bất kỳ tổ chức đội nhóm, mối quan hệ gia đình nào dựa trên khả năng và năng lực của họ để có những cuộc trò chuyện khó khăn. – Đúng vậy. Rất nhiều công ty, rất nhiều nhà sáng lập, rất nhiều nhà lãnh đạo đang lắng nghe ngay bây giờ sẽ liên quan đến ý tưởng về sự không hài lòng âm thầm này. Đó là khi một số kỳ vọng của bạn không được đáp ứng bởi đồng nghiệp, đồng đội, nhà tuyển dụng của bạn, bất cứ ai. Và vì lý do nào đó, do văn hóa, bạn không cảm thấy hoặc có thể bạn không có kỹ năng để giải quyết vấn đề đó và giờ đây nó đang ngày càng lớn lên. Cuối cùng, bạn sẽ rời đi hoặc bỏ đi, một điều gì đó sẽ gãy vỡ, công ty sẽ chết. Nhưng giờ đây, chúng ta cần bắt đầu dạy cho bản thân, tôi nghĩ đặc biệt trong thế hệ này, cách để có những cuộc trò chuyện khó khăn đó. Đối với các mối quan hệ của chúng ta, nó đã thay đổi cuộc chơi trong mối quan hệ của tôi, nó đã thay đổi cuộc chơi trong các doanh nghiệp của tôi và đó là điều mà tôi đang cố gắng cải thiện hơn nữa. Tôi cần lời khuyên gì để cải thiện điều đó nhưng cũng để nâng cao đội ngũ của mình và đảm bảo rằng tất cả chúng ta cùng nhau tạo ra một văn hóa như việc có một cuộc trò chuyện khó khăn hôm nay? – Vâng, điều đầu tiên, như tôi đã nói, hãy dạy nó, đúng không? – Dạy nó, được rồi. – Điều này giống như, bạn biết đấy, tôi đã nói, như tôi đã nói trước đó, tôi nhận ra rằng tôi không có kỹ năng, tôi nhận ra rằng tôi không thể dạy mọi người những kỹ năng đó, tôi nhận ra rằng các đồng đội của tôi không có kỹ năng. Và vì vậy, chúng tôi đã bắt đầu tìm kiếm những người, những cuốn sách, những bài nói TED, để chúng tôi có thể học hỏi, để chúng tôi có thể tốt hơn với nhau. Và nó có giá trị đến mức chúng tôi đã nói, được rồi, vậy nếu chúng tôi dạy điều này cho những người khác thì sao? Bởi vì tôi chỉ ngồi ở bàn ăn, nói về cách tôi đã học được kỹ năng đó và cách nó mang lại lợi ích cho các mối quan hệ và công việc của tôi. Và có ai đó nói, ôi Chúa ơi, bạn có thể dạy điều đó cho tôi không? Bạn biết đấy, và tôi đã nghĩ, tôi đoán, đó là một phần lớn điều đã thúc đẩy những điều ban đầu.
Từ công ty Optimism, bạn biết đấy,
nơi chúng tôi dạy các kỹ năng con người.
Đó là những kỹ năng mà tôi thiếu.
Đó là những kỹ năng mà tôi cần.
Và tôi đã tìm kiếm chúng.
Tôi đã đi và lấy chúng từ những nơi khác
bất cứ nơi nào tôi có thể tìm thấy và nhận ra
rằng có một sự thiếu hụt rõ rệt về những kỹ năng này trên thế giới
và nơi tốt nhất để có được chúng sẽ là ở nơi làm việc.
Một lần nữa, vì đó là nơi có mọi người.
– Bởi vì nếu bạn quay lại hôm nay
và bạn đang làm việc trong một doanh nghiệp,
dù ở bất kỳ cấp độ nào trong công ty và bạn nói, “Nghe này,”
và bạn bắt đầu đưa ra những phản hồi khó khăn
hoặc bạn bắt đầu thể hiện hành vi đó một cách tự nhiên,
bạn sẽ rất khác biệt trong văn hóa
đến nỗi mọi người sẽ không hiểu điều đó.
Vì vậy, bạn không thể chỉ nghe chúng tôi trò chuyện
và đi làm. – Không.
– Nó giống như việc minh bạch một cách triệt để với mọi người.
– Không, bạn không thể, đừng làm vậy.
Đừng làm vậy.
Nhưng điều bạn có thể nói, và tôi đã làm điều này,
như những gì tôi đã nói, ngay cả với đội của tôi,
tôi đã nói to,
Tôi nhận ra rằng một trong những kỹ năng mà tôi thiếu là X.
Tôi đang trên một hành trình để rèn luyện kỹ năng đó.
Tôi sẽ thực hành.
Tôi có thể sẽ làm sai và mắc lỗi đôi khi.
Tôi có thể bắt đầu hành xử theo cách mà bạn sẽ cảm thấy kỳ lạ.
Xin hãy kiên nhẫn với tôi, tôi chỉ đang thực hành một kỹ năng mới.
Tôi chỉ muốn bạn biết rằng tôi đang trên hành trình này.
Vì vậy, khi tôi bắt đầu hành xử kỳ lạ hoặc khác biệt, bạn sẽ biết lý do.
– Và hành trình là tôi sẽ bắt đầu cố gắng chấp nhận
các cuộc trò chuyện và phản hồi khó khăn tốt hơn,
và tôi sẽ cố gắng đưa ra chúng một cách trung thực và cởi mở hơn.
Có phải đó là tinh thần của hành trình đó không?
– Ý tôi là, nếu đó là điều bạn đang làm,
bạn biết đấy, vì tôi đã tham gia một lớp học lắng nghe nhiều năm trước,
và đây là điều tôi đã học được.
Tôi đã học rằng tôi là một người lắng nghe tuyệt vời,
xuất sắc với những người mà tôi sẽ không bao giờ nói chuyện lại
trong suốt phần đời còn lại của mình,
nhưng với bạn bè và đồng nghiệp của tôi, thì thật sự là một thảm họa.
Và vì vậy, khi tôi có những cuộc tranh cãi với bạn bè và đồng nghiệp,
họ sẽ nói, “Bạn thật sự là một người lắng nghe tồi.”
Tôi sẽ nói, “Thật sao?
“Bạn có biết tôi làm gì để kiếm sống không?
“Tôi nghĩ tôi đang làm rất tốt, đúng không?”
Và tôi đã đúng, nhưng trong một bối cảnh khác với những người
mà tôi sẽ thực sự không bao giờ gặp lại hoặc nói chuyện
trong suốt phần đời còn lại của mình.
Và khi tôi tham gia lớp học này, tôi đã nghĩ, “Chết tiệt.”
Và tôi nhớ khi tôi hoàn thành lớp học,
tôi đã cầm điện thoại lên và gọi cho một đống người,
và tôi đã nói, “Tôi nghĩ tôi nợ bạn một lời xin lỗi.
“Tôi vừa tham gia lớp học này,
“và tôi nhận ra tôi là một người nghe tồi.”
Và họ đã nói, “Ừ, chúng tôi biết.”
Và thế mà họ vẫn ở bên tôi.
Tại sao họ lại làm như vậy, đúng không?
Nhưng tôi hoàn toàn chấp nhận điều đó.
Và ngay cả trong mối quan hệ của tôi,
tôi đã nói, “Tôi đang học cách trở thành một bạn trai tốt hơn.
“Tôi đang học cách trở thành một người nghe tốt hơn.
“Tôi đang học cách giải quyết xung đột tốt hơn.
“Xin hãy kiên nhẫn với tôi.”
Nhưng tôi không thể làm điều đó một mình, tôi cần bạn chỉ ra.
Bạn biết đấy, tôi cần bạn nói cho tôi biết khi tôi sai,
hoặc tôi cần bạn nói cho tôi, bạn biết đấy.
Và vì vậy bạn gái của tôi và tôi,
chúng tôi đã trở nên rất giỏi trong việc chỉ ra
cho nhau khi chúng tôi mắc lỗi.
Vì vậy, khi một trong chúng tôi,
chúng tôi đang có một cuộc trò chuyện khó khăn,
chúng tôi đang cãi nhau,
và tôi đang nói về cảm xúc của mình,
và cô ấy sẽ sửa lại những thông tin của tôi.
Và tôi sẽ nói, “Em yêu, đừng sửa thông tin của anh.
“Anh chỉ đang nói về cảm xúc của mình.”
Và cô ấy sẽ nói, “Em đúng, em đúng.”
Vì vậy, cả hai chúng tôi đều đã tham gia giáo dục.
Vì vậy, chúng tôi có thể như, cả hai chúng tôi đều biết chương trình học.
Vì vậy, chúng tôi có thể như, chúng tôi không coi đó là cá nhân
nếu người kia chỉ giúp chặn và xử lý
trong giữa một cuộc cãi vã.
Và điều này đã dẫn đến đủ loại sự sáng tạo đáng chú ý.
Vì vậy, tôi sẽ đưa ra một ví dụ về sự sáng tạo.
Bởi vì điều xảy ra là khi bạn học các kỹ năng,
bạn trở nên cực kỳ nhận thức được cách mọi người nói
và cách bạn nói trong tình huống đó.
Bạn không chỉ đang cãi nhau.
Bạn không chỉ cố gắng đúng.
Bạn không chỉ cố gắng bảo vệ
hoặc chứng minh người khác sai.
Bạn thực sự trở nên cực kỳ nhận thức.
và bạn có được sự nhận thức tình huống như,
thật là tuyệt vời.
Bạn gái tôi và tôi đã có một cuộc cãi vã khá tồi tệ
và nó diễn ra như thế này.
Đây là những gì tôi đã làm đúng và đây là những gì bạn đã làm sai.
Phản ứng là, ồ, đây là những gì tôi đã làm đúng
và đây là những gì bạn đã làm sai.
Phản ứng là, ồ, đây là những gì tôi đã làm đúng.
Thực tế, đây là hai điều tôi đã làm đúng
và đây là bốn điều bạn đã làm sai, đúng không?
Và điều này cứ tiếp diễn mãi mà rõ ràng không đi đến đâu.
Nó trở nên căng thẳng hơn.
Nó trở nên hung hăng hơn.
Nó trở nên cá nhân hơn.
Và tôi đã có sự nhận thức tình huống
để nhận ra đây là một tình huống thua, thua.
Và tôi đã thực sự ngắt lời. Tôi nói, được rồi, hey, tôi đang ngắt lời cuộc cãi vã của chúng ta
và tôi đang đặt ra những quy tắc mới, được chứ?
Hiện tại, những gì chúng ta đang làm là tôi đang nói cho bạn
những điều tôi đã làm đúng và tôi đang nói cho bạn
những điều bạn đã làm sai và bạn cũng đang làm như vậy.
Tôi đang thay đổi quy tắc, quy tắc mới.
Tôi sẽ nói cho bạn những điều mà tôi đã làm sai
và tôi sẽ nói cho bạn những điều mà bạn đã làm đúng.
Tôi sẽ đi trước và sau đó bạn sẽ đi, được chứ?
Đây là những gì tôi đã sai và đây là những gì bạn đã đúng.
Và cô ấy nói, ồ, vâng, thì đây là những gì tôi đã sai
và đây là những gì bạn đã đúng.
Và tôi đã nói, ồ, đây là những gì tôi đã sai
và chỉ trong bốn phút, chúng tôi đã đùa giỡn và cười đùa
và ôm nhau và nhận ra rằng chúng tôi đã góp phần
vào sự căng thẳng, nhưng cũng người kia thực sự đang cố gắng.
– Thú vị, đó là một sự đảo ngược đẹp.
– Và thực sự, chỉ từ tất cả những lớp học
và kỹ năng và thực hành và thực hành
mà tôi ít nhất đã có sự nhạy bén
để nhận ra tình huống mà tôi đang ở
để thay đổi quy tắc giữa chừng.
Bởi vì tôi nghĩ một phần của vấn đề là
ngay cả khi bạn có kỹ năng,
đôi khi chúng ta quên triển khai chúng.
– Đó là cách để trở thành một người lắng nghe đáng chú ý.
Tôi luôn suy ngẫm về cuộc trò chuyện mà tôi đã có
với Julian Treasure, người đã có bài nói Ted, Ted, Ted,
đã có một bài phát biểu nổi tiếng về cách trở thành một diễn giả tuyệt vời.
Và ông ấy nói rằng ông cũng đã làm, ông ấy nói rằng bài nói đó
Về cách trở thành một diễn giả tuyệt vời, video của anh ấy có khoảng 30, 40 triệu lượt xem, và sau đó anh ấy đã có một bài nói về cách trở thành một người lắng nghe tuyệt vời, nhưng chỉ có khoảng ba triệu lượt xem. Không ai muốn nghe về điều đó.
– Thật mỉa mai, phải không?
– Thật sự rất mỉa mai, nhưng đó là cách để trở thành một người lắng nghe tuyệt vời. Để kết thúc ý tưởng này về cách trở thành một diễn giả tuyệt vời, chúng ta đã đề cập đến một vài điểm ở đó. Có điều gì kỹ thuật hơn mà bạn có thể cho tôi lời khuyên không nếu tôi lên sân khấu và muốn kết nối với mọi người, ảnh hưởng đến họ và chia sẻ thông điệp của mình? Giá trị, câu chuyện, những mẩu chuyện, đúng không? Ý tôi là, thật sự rất nhàm chán khi nói về điều đó, đúng không? Nhưng không ai muốn bị giải thích, đúng không? Mọi người sẽ lắng nghe những câu chuyện và nhớ những câu chuyện. Họ sẽ quên những lời giải thích và sẽ không học được từ những lời giải thích. Những lời giải thích và các số liệu có thể đến sau. Nhưng những phép ẩn dụ, những câu chuyện, những điều giúp mọi người hiểu những gì bạn đang cố gắng nói. Thế nhưng, hầu hết mọi người lại làm ngược lại. Họ đầu tiên sẽ cho bạn lời giải thích và sau đó sử dụng phép ẩn dụ, câu chuyện, để chứng minh các sự thật. Tôi đã học được rằng điều hoàn toàn ngược lại thực sự hiệu quả hơn nhiều. Kể câu chuyện, thu hút mọi người. Họ sẽ nhớ câu chuyện và sau đó cho họ những điểm nổi bật. Ví dụ, trong tất cả công việc của tôi, tôi bắt đầu bằng câu chuyện, đúng không? Ví dụ, nếu tôi giới thiệu về các trò chơi hữu hạn và vô hạn, tôi sẽ nói điều gì đó như là về cuộc chiến tranh Việt Nam. Hầu hết mọi người không nhận ra rằng Hoa Kỳ thực sự đã thắng hầu hết các trận chiến. Không chỉ thắng hầu hết các trận chiến, nếu bạn nhìn vào các con số, Mỹ đã mất 58.000 quân trong suốt 10 năm chiến đấu. Bắc Việt Nam đã mất 3 triệu người, điều này đặt ra một câu hỏi rất thú vị. Làm thế nào bạn có thể thắng tất cả các trận chiến, tiêu diệt kẻ thù và thua cuộc chiến? Rõ ràng, có nhiều hơn một định nghĩa về chiến thắng và thất bại. Bạn đang làm gì ở đó? Bạn đang khiến tôi cảm thấy tò mò. Bạn đang tạo ra một khoảng trống tò mò.
Bạn biết đấy, tôi đã kết nối cảm xúc với điều này bây giờ.
– Hoặc tôi sẽ kể cho bạn câu chuyện
về khi tôi đến Afghanistan, bạn biết không,
và cách tôi học được ý nghĩa của mục đích thực sự.
Hoặc tôi sẽ kể cho bạn câu chuyện về phi công A-10, Johnny Bravo,
người đã liều mạng vì người khác.
Và tôi đã đặt ra câu hỏi tu từ
ở cuối câu chuyện tuyệt vời đó, bạn biết không,
trong quân đội, họ trao huy chương cho những người
sẵn sàng hy sinh bản thân
để người khác có thể nhận được lợi ích.
Và trong kinh doanh, chúng ta trao thưởng cho những người
sẵn sàng hy sinh người khác
để chúng ta có thể đạt được lợi ích.
– Tại sao bạn lại làm như vậy?
– Như vậy, tất cả những điều này là cách
để khiến mọi người liên hệ trải nghiệm
và cuộc sống của họ với câu chuyện của tôi.
Tôi muốn họ cảm thấy, vâng.
Vì vậy, không còn là về tôi và những sự thật của tôi và quan điểm của tôi nữa.
Mà là về chúng ta và hành trình chung của chúng ta
và trải nghiệm tập thể của chúng ta.
Mọi người quan tâm đến những điều
khiến họ cảm thấy điều gì đó.
Sự tò mò là một cảm giác.
– Dữ liệu sẽ không làm được điều đó.
– Dữ liệu sẽ không làm được điều đó.
Giống như, hãy thử tranh luận với ai đó bằng dữ liệu.
Hãy thử sử dụng sự thật để chứng minh bạn gái của bạn sai
khi bạn đang có một cuộc tranh cãi cảm xúc.
Điều đó sẽ không diễn ra tốt đẹp, đúng không?
Và tôi nghĩ chúng ta thường mắc phải sai lầm này.
Bạn biết không, chúng ta mang dữ liệu vào một cuộc chiến cảm xúc.
Điều đó sẽ không bao giờ diễn ra tốt đẹp.
Dữ liệu phải gặp dữ liệu
và cảm xúc phải gặp cảm xúc.
Và những nhà lãnh đạo giỏi và những người thuyết trình giỏi biết cách điều chỉnh.
Và vì vậy, tôi muốn mọi người đầu tư cảm xúc
vào bất cứ điều gì tôi phải nói với họ.
Và cách dễ nhất để làm điều đó là bằng một câu chuyện.
Một câu chuyện tạo ra một loại cảm xúc nào đó.
Một câu chuyện cho phép mọi người liên hệ.
Và ngay cả khi nó không liên quan gì,
như tôi đang kể câu chuyện về một phi công Không quân,
thì vào một thời điểm nào đó họ sẽ nói,
vâng, tôi cũng muốn làm việc với những người như vậy, bạn biết không?
Bởi vì tôi thậm chí còn nói như vậy.
Tôi muốn làm việc với những người như vậy.
Làm thế nào tôi có thể có điều đó ở nơi làm việc nếu tôi không ở trong quân đội?
– Còn những điều khác mà bạn đang làm thì sao?
Khi bạn đang nói bây giờ,
tôi có thể thấy rằng bạn có những ngữ điệu trong giọng nói của bạn.
Bạn đang ở trạng thái thấp hơn rồi lại cao hơn. Những điều này giống như ngôn ngữ cơ thể kỹ thuật. Còn gì khác, lời khuyên nào khác bạn sẽ đưa ra?
– Khi tôi nói với mọi người rằng tôi là người hướng nội, họ thường nói, điều đó không thể. Bạn là một diễn giả công chúng. Làm sao bạn có thể là người hướng nội? Và điều họ hiểu sai là một điều không liên quan đến điều kia. Nhưng điều quan trọng hơn là việc là người hướng nội thực sự làm cho tôi trở thành một diễn giả công chúng tốt hơn. Bởi vì tôi không thích đứng ở vị trí trung tâm. Tôi thích nói chuyện với từng cá nhân. Vì vậy, khi tôi đứng trên sân khấu, tôi nhìn vào mắt một người và tôi truyền đạt cho họ một câu hoàn chỉnh hoặc một ý tưởng hoàn chỉnh. Sau đó, tôi sẽ chuyển sang một người khác và truyền đạt cho họ một câu hoàn chỉnh hoặc một ý tưởng hoàn chỉnh. Tôi chỉ đảm bảo làm một điều gọi là “vẽ các cạnh”, tức là tôi đảm bảo rằng tôi sẽ nhìn vào một người ở góc trên bên trái, góc dưới bên trái, góc trên bên phải, góc dưới bên phải, giữa phía sau, giữa phía trước, không nhất thiết theo thứ tự, nhưng tôi chỉ đảm bảo rằng tôi tạo được sự tiếp xúc mắt với một người ở mỗi khu vực trong khán giả. Và như tôi đã nói, điều này cũng hiệu quả trong các cuộc họp. Nếu bạn đang ngồi trong một cuộc họp với nửa tá người hoặc một tá người và bạn đang nói với họ về bất cứ điều gì, hãy nhìn thẳng vào mắt một người, truyền đạt cho họ một câu hoàn chỉnh hoặc một ý tưởng hoàn chỉnh, và bạn có thể cảm nhận được. Bạn có thể cảm nhận được sự kết nối đó.
Vì vậy, tôi đã thực hiện một thí nghiệm. Tôi đứng trên sân khấu, có khoảng một nghìn người, và tôi đang thực hiện phần hỏi đáp. Ai đó đã hỏi về việc nói chuyện. Và tôi đã nói với họ về việc tạo sự tiếp xúc mắt và truyền đạt một câu hoàn chỉnh và một ý tưởng hoàn chỉnh cho một người. Tôi đã chọn một người ngẫu nhiên trong khán giả và nhìn vào họ và nói, “Được rồi, tôi sẽ tiếp tục nói chuyện với bạn. Tôi sẽ nhìn bạn trong mắt. Tôi sẽ tiếp tục nói chuyện với bạn cho đến khi bạn cảm thấy có sự kết nối.” Và tất cả những gì tôi muốn bạn làm là tôi sẽ tiếp tục nhìn bạn và nói chuyện với bạn. Và tôi muốn bạn giơ tay lên khi bạn cảm thấy có một sự kết nối nào đó.
và khoảng tám người xung quanh người đó
đều giơ tay lên.
Và đó là lý do tại sao nó hiệu quả.
Bởi vì tôi thực sự kết nối với mọi người
mặc dù tôi chỉ đang nhìn vào một vài người.
Vì vậy, giao tiếp bằng mắt, thay vì quét và nhìn ngang,
hãy nói chuyện với một người, nói chuyện với một người.
Và cũng giống như trong một cuộc họp, hãy nói chuyện với một người.
Hãy làm cho nó cảm giác như bạn đang nói chuyện với họ.
Hầu hết chúng ta rất tệ trong việc đó.
Chúng ta có phần sợ hãi và nhìn quanh suốt thời gian.
– Điều khác mà bạn đã nói trước đó,
mà tôi đã từng trải qua, mà tôi nhận thấy ở bạn là sự dễ bị tổn thương
là một cách khác để làm cho thông điệp của bạn thực sự có sức nặng
và cảm thấy kết nối với những gì bạn đang nói.
Và bạn làm điều đó rất tốt vì bạn thường quay lại
với bản thân và cảm xúc của bạn và bạn sẽ chia sẻ những điều
với mọi người mà những người khác có thể không chia sẻ.
Và điều đó vì một lý do nào đó làm cho thông điệp của bạn
thậm chí còn mạnh mẽ hơn.
– Chà, tôi không nghĩ mình là đặc biệt
và mặc dù tôi đang đứng trên sân khấu,
tôi không nghĩ mình đang nói với mọi người từ trên cao xuống.
Vì vậy, một trong những điều lớn mà tôi cố ý làm
là tôi sử dụng “chúng ta” thay vì “bạn”.
Trừ khi có lý do rất cụ thể để không làm như vậy.
Vì vậy, ví dụ, tôi sẽ nói,
tôi sẽ không bao giờ nói bạn cần phải làm mọi thứ trong khả năng của bạn
để sống một cuộc sống phục vụ.
Bởi vì cho đến khi bạn học cách sống một cuộc sống phục vụ,
bạn sẽ không bao giờ tìm thấy hạnh phúc.
Bạn sẽ không bao giờ nghe những từ đó phát ra từ miệng tôi.
Tôi sẽ nói, chúng ta cần tất cả học
cách làm những điều mang lại cho chúng ta cảm giác phục vụ
bởi vì không ai trong chúng ta sẽ tìm thấy hạnh phúc
cho đến khi chúng ta học cách sống cuộc sống phục vụ.
Tôi đang trên cùng một hành trình, tôi có những khó khăn giống nhau.
Tôi cũng không hoàn hảo và vụng về.
Và vì vậy, tôi dám đứng trên sân khấu
và nói với mọi người những gì họ cần làm
khi tôi vẫn chưa có tất cả mọi thứ được giải quyết, đúng không?
Tôi sẽ chia sẻ những gì tôi đang học trên hành trình của mình,
nhưng chúng ta đang cùng nhau đi trên hành trình này,
vai kề vai, bên cạnh nhau,
và bạn sẽ dạy tôi những điều và tôi sẽ dạy bạn những điều.
Nhưng tôi đang ở trong đó.
Và vì vậy, một trong những lý do tôi nghĩ rằng công việc của tôi kết nối với mọi người là tôi không nghĩ rằng mình ở trên bất kỳ ai. Tôi nghĩ tôi đang ở trong đó cùng với mọi người. Và tôi thực sự, tôi đến như một học sinh và tôi chia sẻ những gì tôi đang học trên hành trình của mình và tôi học từ những câu hỏi và tôi học từ những bình luận và tôi học từ mọi người và tôi học từ những cuộc tranh luận mà tôi có và tôi học từ những cuộc thảo luận mà tôi tham gia và tôi yêu điều đó. Tất cả các tác phẩm của tôi đều chưa hoàn thiện và không hoàn hảo, nhưng đó là những bước tiến về phía trước.
– Simon, chúng ta có một giải pháp kết thúc trong podcast này, nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo mà không biết họ sẽ để lại cho ai. Và câu hỏi đã được để lại cho bạn là, lĩnh vực nào trong cuộc sống của bạn mà bạn vẫn nghĩ bạn cần một số lời khuyên tốt? Tôi có nghĩa là, mọi lĩnh vực trong cuộc sống của tôi, tôi không hiểu gì cả. Tôi không hiểu về tài chính. Tôi có nghĩa là, tôi khá ngốc nghếch khi nói đến những thứ đó. Và tôi ngồi trong những cuộc họp này và mọi người nói chuyện với tôi bằng những thuật ngữ mà tôi thực sự cảm thấy rất ngu ngốc. Bộ não của tôi không hoạt động theo cách đó. Nhưng, bạn biết đấy, tôi đang học để hiểu một số thứ mà tôi được cho là phải biết, bạn biết đấy, thực sự.
– Những điều cá nhân hay không?
– Không, tôi có nghĩa là những điều liên quan đến công việc như, như, như việc thương thảo. Tôi không hiểu gì cả. Như bạn và tôi đã nói chuyện trước khi máy quay bắt đầu quay, như về việc định giá. Và tôi phần nào hiểu.
– Tôi có nghĩa là, đây là một trong những điều thực sự thú vị là tôi nghĩ rằng thành công của chúng ta có liên quan đến việc chúng ta thậm chí thừa nhận rằng có những điều mà chúng ta không hiểu. Tôi nghĩ rằng những doanh nhân vĩ đại nhất mà tôi đã ngồi đây cùng đều vĩ đại vì họ rất giỏi trong việc biết những gì họ hoàn toàn không biết. Tôi nhớ Richard Branson đã nói với tôi khi ông ấy tham gia podcast của tôi ở New York, ông ấy đã nói rằng ông ấy đã xây dựng một trong những tập đoàn lớn nhất ở châu Âu gọi là Tập đoàn Virgin. Và ông ấy khoảng 55 tuổi và ngồi trong một cuộc họp với các giám đốc của mình và họ nhìn ông ấy và nói,
“Richard, bạn không biết lợi nhuận là gì, đúng không?”
Và anh ấy nói, “Không.”
– Đúng vậy, anh ấy không hiểu cách đọc báo cáo lợi nhuận và lỗ.
– Đúng rồi. Và họ đã đưa anh ấy ra ngoài một căn phòng.
Anh ấy nói với tôi rằng họ đã vẽ một bức tranh về đại dương
bằng bút màu, anh ấy nói, “Sử dụng từ bút màu.”
Và anh ấy nói, “Họ đã vẽ một cái lưới trong đại dương
và cho cá vào cái lưới.”
Và nói, “Richard, những con cá trong cái lưới,
bạn được giữ lại, đó là lợi nhuận ròng của bạn.”
Richard nói, “Hiểu rồi.”
Và thực tế là anh ấy đã có thể xây dựng
một doanh nghiệp khổng lồ như vậy mà không biết những điều cơ bản.
Và anh ấy nói, “Tôi hỏi, tại sao?”
Và anh ấy nói, “Chà, trong doanh nghiệp của anh ấy,
bởi vì tôi là một người suy nghĩ khó khăn,” anh ấy nói,
“Tôi luôn chỉ hỏi ai chứ không hỏi làm thế nào.
Tôi luôn phải ủy quyền.”
Và nhiều người-
– Nhưng tôi cũng vậy, tôi biết những gì tôi không biết.
Và tôi tin tưởng vào bản thân khi tôi biết điều gì đó
và tôi không tin tưởng vào bản thân khi tôi không biết điều gì đó.
Những sai lầm tôi đã mắc phải,
và tôi đã mắc cùng một sai lầm vài lần,
điều đó khiến tôi cảm thấy hơi ghét bản thân,
đó là khi tôi không hiểu điều gì đó
và sự bất an của tôi về việc không biết điều đó
khiến tôi quá tin tưởng vào một người nào đó
người đã tuyên bố rằng họ sẽ hướng dẫn tôi và giúp tôi
và họ biết điều mà tôi không biết.
Và sai lầm mà tôi đã mắc phải là,
tôi chưa bao giờ thực sự thích những người đó hoặc tin tưởng họ,
nhưng vì bộ kỹ năng của họ củng cố cho tôi,
tôi đã để họ chỉ cho tôi phải làm gì
và tôi đã làm những gì họ bảo tôi.
Và 100% những lần đó, tôi đã bị lừa
và những người đó cuối cùng đã lợi dụng tôi.
– Bài học mà bạn đã học được là gì?
– Bài học là tin vào trực giác của tôi, đúng không?
Điều đó có nghĩa là, và tôi không có ý định tự quyết định
về mọi thứ, nhưng nếu tôi tin vào lời khuyên
mà tôi nhận được từ một người biết nhiều hơn tôi,
thực sự về một điều mà tôi không hiểu.
Và nếu nó cảm thấy sai,
không có nghĩa là lời khuyên đó nhất thiết là sai,
hãy tìm một người khác.
– Đúng vậy.
– Và sai lầm mà tôi đã mắc phải là từ chối tất cả lời khuyên
cảm thấy sai.
Không, không, không, bạn không thể làm như vậy.
Nhưng điều tôi đã học được là từ chối những người khiến tôi cảm thấy không đúng, và đó là bài học. Tôi ước gì tôi biết điều đó lúc đó, tôi đã không mắc phải một số sai lầm tồi tệ nhất trong sự nghiệp của mình. Thật không may, điều đó đã dạy tôi bài học đó.
– Thật thú vị.
– Điều khiến tôi khó chịu là tôi đã làm điều đó nhiều hơn một lần.
– Hôm qua tôi có một cuộc họp, nơi một người đàn ông đã trình bày một cái gì đó cho tôi và biết nhiều hơn tôi rất nhiều về chủ đề đó. Và cơ thể tôi chỉ không kết nối với anh ta theo một cách nào đó. Tôi thấy mình đang đặt câu hỏi về một điều mà tôi không biết. Một chủ đề mà tôi không biết. Nhưng khi tôi bước ra khỏi cuộc họp, tôi đã nghĩ, “Không, đó là người mà bạn không thích.”
– Warren Buffett nói gì?
– Bạn không thể thực hiện những giao dịch tốt với những người xấu.
– Đúng vậy, chính xác.
– Và vì tôi thực hiện giao dịch với những người biết rất nhiều, họ có thể lợi dụng tôi. Tôi có những người mà tôi đã làm việc cùng, họ hoàn toàn có thể lừa tôi. Nhưng họ không làm vậy, bạn biết không?
– Bởi vì họ là những người tốt.
– Bởi vì họ là những người tốt. Thật không may, đây là lý do tại sao chúng ta có luật sư, vì mọi người sẽ lợi dụng bạn. Và điều đó thật buồn. Bạn và tôi đều biết điều này, đó là những giao dịch tốt nhất. Bạn đi với các luật sư và bạn thảo luận và đi qua tất cả các điều khoản. Nhưng một khi giao dịch đã được ký, bạn sẽ không bao giờ xem lại hợp đồng đó trong suốt phần đời còn lại của mình. Và nếu bạn làm vậy, tôi có thể đảm bảo rằng cả hai bên đều đã vi phạm hợp đồng đó và vi phạm các điều khoản nhiều lần. Nhưng bạn không quan tâm vì bạn tin tưởng nhau. Bạn biết rằng một mối quan hệ trong một giao dịch kinh doanh đã trở nên tồi tệ nếu bạn phải nhắc đến hợp đồng.
– Tôi ra ngoài.
– Vâng, theo hợp đồng, giao dịch đó đã hoàn tất. Bởi vì những mối quan hệ kinh doanh tuyệt vời, bạn không bao giờ rút hợp đồng ra, không bao giờ. Và bạn vi phạm nó mọi lúc. Trả tiền muộn, làm việc quá nhiều giờ, lợi dụng lẫn nhau, sử dụng quá mức. Không ai quan tâm vì có sự tin tưởng.
– Simon, cảm ơn bạn rất nhiều. Nếu mọi người chưa xem, nếu mọi người chưa kiểm tra, tôi rất khuyến khích mọi người hãy đi.
và hãy khám phá The Optimism Company
bởi vì bạn là tất cả những điều
mà bạn đã nói hôm nay
và tất cả những kỹ năng mà tôi nghĩ là thiếu hụt trong xã hội.
Và ngay cả ý tưởng về cách để kết bạn,
ảnh hưởng đến người khác, lắng nghe tốt hơn,
giao tiếp tốt hơn để chúng ta có thể giải quyết vấn đề
và tiến về cùng một hướng.
Tất cả những điều đó đều được dạy và giải đáp
tại The Optimism Company.
Tôi nhìn nhận nó như một trường đại học hiện đại
đang lấp đầy những thiếu hụt về kỹ năng mà…
Tất cả chúng ta, và tôi đã định nói đến các thế hệ trẻ hơn,
nhưng thực sự là tất cả chúng ta đã bắt đầu
hoặc là xem nhẹ hoặc mất đi tầm nhìn về.
Và thật tuyệt vời khi trong một thế giới mà giáo dục đang dạy
rất ít về việc trở thành một con người thành công
và bạn bè, đối tác, đồng nghiệp và lãnh đạo,
bạn đã tạo ra một doanh nghiệp
cố gắng lấp đầy khoảng trống đó,
thật đáng chú ý, nó thực sự có thể hành động,
những giáo viên tuyệt vời, rất, rất giàu kinh nghiệm
tại The Optimism Company,
và nó được truyền đạt theo một cách rất thân thiện.
Và khi tôi nói thân thiện, tôi có nghĩa là thân thiện với một bộ não như của tôi.
Điều đó rất kiên nhẫn.
Vì vậy, tôi khuyên mọi người hãy đến và khám phá nó.
Tôi sẽ liên kết nó bên dưới nữa.
Và chúng tôi đều rất háo hức cho cuốn sách tiếp theo của bạn
về tình bạn. – Ồ, bạn thật tốt bụng.
Cảm ơn bạn.
– Tôi rất thích đến đây.
Tôi luôn học được điều gì đó.
Tôi thích rằng chúng ta có thể lấy một ý tưởng và tranh luận về nó.
Và tôi luôn đánh giá cao rằng bạn thúc đẩy.
Và bạn thúc đẩy vì lý do tốt nhất,
đó là vì bạn tò mò muốn hiểu biết thêm.
Và trong quá trình đó, bạn luôn dạy tôi.
Vì vậy, cảm ơn bạn một lần nữa vì đã mời tôi.
Luôn luôn là một niềm vui.
– Cảm ơn bạn rất nhiều, Simon.
– Cảm ơn bạn.
(music)
– Có bao nhiêu người trong số các bạn bắt đầu nghĩ
về sức khỏe lâu dài của mình khi bạn bước sang tuổi 30?
Đối với tôi, đây là một khoảnh khắc đánh thức tôi nghĩ rằng,
được rồi, có lẽ tôi cần bắt đầu chú ý
một chút nhiều hơn bây giờ.
Tôi đã cảm thấy một sự thay đổi trong bản thân khi tôi bước sang tuổi 30
với những điều như sự trao đổi chất, mức năng lượng của tôi.
Vì vậy, năm nay cũng không khác gì.
Zoe, là một công ty mà tôi đã đầu tư,
cũng là một nhà tài trợ của podcast này,
giúp tôi đưa ra những lựa chọn thực phẩm thông minh hơn
tất cả đều dựa trên khoa học hàng đầu thế giới của họ
và kết quả xét nghiệm của riêng tôi.
Nếu tôi đặt món ăn,
tôi biết cách làm cho bữa ăn mang đi của mình thông minh hơn rất nhiều
bằng cách thêm những thứ như một phần rau để ăn trước
hoặc chọn tùy chọn có nhiều chất xơ nhất.
Zoe giúp tôi đưa ra lựa chọn đó.
Nó hướng dẫn và huấn luyện tôi.
Đó là huấn luyện viên dinh dưỡng cá nhân của tôi
mà tôi có bên mình 24/7.
Và để giúp bạn bắt đầu hành trình Zoe của mình
và bắt đầu đưa ra những lựa chọn thực phẩm thông minh hơn,
tôi đang tặng cho các bạn 10% khi bạn tham gia Zoe ngay bây giờ.
Tất cả những gì bạn cần làm là sử dụng mã CEO10
tại trang thanh toán khi bạn đăng ký.
Chúc bạn vui vẻ và cho tôi biết bạn tiến triển ra sao.
因為我們已經把自己的生活設計成孤獨的樣子。
我們是社交動物,這當然在傷害我們。
– 所以問題是,你能做些什麼?
而這是我一生中學到的最重要的一課。
我們失去的真正技能,
每個人都對此感到內疚,
就是——這位暢銷書作家、
受邀演講者和堅定的樂觀主義者又回來了。
他帶來的解決方案旨在解決
我們今天面臨的一些最大問題。
– 每個人都在尋找解決我們今天所面臨的所有問題的生物黑客,包括自殺率上升、
焦慮、抑鬱、成癮、心理健康。
而且有一種生物黑客比我們所嘗試的所有方法都更有效,那就是友誼。
但我們不擅長交朋友,
而且我們也不擅長照顧朋友。
有整個行業幫助人們成為更好的領導者,幫助我們維持更好的關係,
卻沒有任何行業教我們如何成為一個更好的朋友。
然而,擁有親密友誼的人更健康,
他們的壽命更長,
能更好地應對壓力,
不太可能成癮。
友誼實際上是保護我們的事物。
那麼,我們為什麼不優先考慮友誼呢?
因為我們實際上不知道該如何去做。
大眾交通、科技、社交媒體,
這些東西妨礙了
我們交朋友的能力。
或者有時我們有舊朋友,
但唯一的聯繫是時間。
但這算是朋友嗎?
僅僅因為你認識某人很久?
他們給你帶來的快樂很少,沒有靈感,
如果你有好的友誼,
你就不會感到孤獨。
所以是的,朋友是可以改變的,
結交新朋友永遠不會太晚。
– 那麼我該如何交朋友?
– 我向你保證,你會通過學習如何去交朋友來結識朋友。
只需要這麼簡單。
(音樂)
– 西蒙。
– 嗨,史蒂文,很高興再次見到你。
– 很高興再次見到你。
這很有趣,因為我們進行了很多次對話,
而在今天的對話之前,
我真的問了自己,當前我心中最懸念的主題和主題是什麼?
以及我正在努力理解、應對,並尋找解決方案和答案的主題。
而我當前腦海中所構築的宏觀圖景
是,現在有相當多的掙扎,
因為世界已經發生了深刻的變化。
而這種掙扎以多種方式顯現出來。
我們在心理健康中看到了它,
我知道你把它稱為心理健身。
我們在自殺意念中看到了它。
我們在伊斯蘭教的興起和宗教情感的上升中看到了它。
我們在孤獨上升中看到了它,
這是我們上次談到的問題。
但現在還有其他一些力量在發揮作用,比如人工智能,
它感覺像是一種威脅,伴隨著數字化的增加
和聯繫的減少。
你對這個時刻、我們所生活的時代有什麼看法?
– 這是複雜而困難的時期。
我認為這是更重要的無領導時期。
我們看到了民粹運動和強人領導者的崛起,
並不一定因為他們是當今偉大的領導者,
而是因為我認為人們急切缺乏
意義和目標,
以及去感受我們在朝某個方向前進。
我們希望被領導。
人們想要被領導。
無論是抗議的年輕人
在校園裡,還是COVID期間的反疫苗者或反口罩者,
無論是脫歐,
我覺得它們都非常相似,
無論是左派政治
還是右派政治,
它們基本上都是
反建制運動。
當人們感到被遺忘和排除在外時,你通常會見到反建制情況。
換句話說,
他們感知到建立的機構
正在關注自己。
所以我認為我們生活在無願景和無領導的時代。
這是當前的一大挑戰。
因此,我們發現彼此之間的反應性行為,
反對各種事物,
但很少有人能說出他們所支持的事物。
– 我許多的嘉賓來到這裡,然後在對話後轉過身來對我說
他們對他們的年幼孩子感到擔憂。
他們經常提到他們的年幼兒子,
因為他們談到在線上毒性男性影響的上升。
這與你剛才談到的尋找領導者的狀況有點吻合。
現在,我們在尋找的一些領導者
給我們提供了一個負責任、穩定的人的藍圖,
這包括買一輛蘭博基尼、
擁有多個妻子,並以某種方式出現。
我進行了多次對話。
事實上,我之前的一位嘉賓到我這裡時
帶來了一份名為「英雄的男性氣質」的檔案。
這是一位女性,她說,
請你能否多進行一些關於這個主題的對話,並傳遞給我?
她這麼說的原因是因為她擔心
她的兒子正生活在一個
他將不知道什麼是好男人的世界裡。
– 好吧,誰是榜樣?
像是誰是強有力的男性或女性榜樣?
誰在教導我們價值觀?
誰在教導我們服務?
誰在教導我們善良和同理心?
在無領導和迷失的年代,
我們會跟隨那些讓我們感覺良好的事物,對吧?
財富讓我們感覺良好。
顯性消費讓我們感覺良好。
因為你獲得了血清素和多巴胺的那種快感。
這正是我為什麼對友誼的概念感到如此著迷的原因。
我已經有許多年沒有寫書了,
所以我開始再次寫作。
我正在與我的朋友威爾·戈德拉(Will Godera)寫一本書,
他寫的《不合理的熱情好客》,我們決定以友誼為題。
因為當你想到我們今天面臨的所有問題,包括心理健康、心理健身、
自殺率上升、焦慮、抑鬱、成癮,
我想說,隨便列出一些,甚至人們對長壽的迷戀,大家都在尋找
針對所有這些問題的生物黑客。
而有一個生物駭客,超越了我們所有正在嘗試的東西,那就是友誼。擁有密切友誼的人健康狀況更好,壽命更長,並且擁有更好的應對機制,也就是說他們能更好地應對壓力。我將給你一個驚人的例子。這是一個非常著名的實驗,大約是在1960年代,我們對上癮的理解幾乎都是基於這些研究。基本上,他們把一隻老鼠放進一個籠子裡,然後給它普通水或加了藥物的水。它嘗試了兩者,並對加了藥物的水上癮,最終喝這種水直到死去。這成為了我們對上癮的理解。多年後,不久之前,另一位科學家表示,等等,這個實驗存在問題。一隻鼠類,和人一樣,是社交動物,而你把這隻社交動物單獨放在一起,然後提供藥物。因此,你創造了孤獨,然後才提供藥物。對嗎?如果你想讓這個實驗更好,就必須創造正確的背景。所以他們創造了一個叫做“鼠類公園”的地方,基本上是創造了一個新的籠子,裡面有各種活動、迷宮、輪子和其他老鼠,是社交的。老鼠嘗試了兩種水,帶有嗎啡的水和普通的水。它們喝了足夠的帶有嗎啡的水上癮,然後停止了。它們飲用的量減少了,最終只喝普通水。因此,基本上當我們擁有健康的關係時,我們較不可能上癮。而當我們孤獨時,我們更可能創造上癮。友誼實際上是保護我們的東西。如果你看看,即使你真的成為了上癮者,我們來看看最壞的情況。可以看看酗酒。我們知道,要戰勝酗酒,你需要加入戒酒會,與社區聯繫。每個人都在談論社區的重要性以及尋找你的社區。但是,戒酒會知道這12個步驟,如果你掌握了12個步驟中的11個,那麼這個疾病可能會攪擾你。但是如果你掌握了第12步,最後一步,你更有可能克服這個疾病。所以第12步是什麼?第12步是幫助另一位酗酒者,成為某人的贊助人。換句話說,就是成為一個朋友。換句話說,社區,你找到社區,但克服疾病的最後一步是一個朋友,你用一個朋友取代社區,然後你兩者兼具。我們認為社區是那個東西,但它並不夠。是的,你可以通過社區建立歸屬感。我們談到過的問題,很多人都依附於這些反建制的民粹運動,這讓他們感到社區感,讓他們與一群人共同擁有共同的目標。但這也提供了新的社交聯繫。我們有一件事情做得不好,就是我們不擅長交朋友,也不擅長照顧朋友。有一整個行業專門幫助像我們這樣的人成為更好的領導者。我是這個行業的一部分,我寫書來討論這個問題。還有一整個行業幫助人們成為更好的父母。如果你有孩子,或者你有一個有問題的孩子,你會閱讀所有的書籍來成為更好的父母。但幾乎沒有書籍,或者幾乎沒有產業來教我們如何成為更好的朋友。你是一個好朋友嗎?你對你的朋友好嗎?你的朋友對你好嗎?當你感到困惑和沮喪時,你會打電話找人嗎?還是自己拍 TikTok視頻?說實話,抑鬱症患者經常是自己拍攝 TikTok 視頻。我也不知道他們拍了多少次才決定發佈,以獲得對自己感覺的認可。但與朋友打電話,向他們說出你正在奮鬥的事情,其實更困難。為什麼這個產業不存在?因為通常—而且我們理所當然地認為—對這類事情的需求並不存在。但這正是問題所在,我認為需求是存在的,我們沒有意識到。就像我們知道我們的關係失敗,我們的婚姻失敗,所以有整個行業幫助我們維持更好的關係。友誼也會失敗,而我們認為我們有朋友,但我們仍然在奮鬥,感到孤獨。如果你擁有良好的友誼,你不會感到孤獨。你可能會有孤獨的時刻,而在那些時期,你會拿起電話對朋友說,我需要你,我感到孤獨。你的朋友會在那裡,你不會感到孤獨。或者,我們已經談過這個,你會感覺到有人會和你一起摔進泥潭。我認為問題是我們不把友誼放在心上。所以想想,我和你都犯了這個錯誤。實際上,我會說每個人都犯了這個錯誤,就是我們已經與朋友預約,假設是午餐,一個工作事情出現了,我們打電話給朋友,說我有工作上的事情,而我們不斷地推遲朋友,因為他們理解,畢竟他們是我們的朋友。所以為什麼我們不優先考慮友誼?為什麼我們不對工作上的事情說抱歉,我有事情,我如果有另一個會議,會說抱歉,我有一個約會,我不能去。那麼為什麼我們不以相同的意圖對待朋友,如同對待其他任何會議一樣?威爾為朋友所做的一件事,我覺得真是天才、精彩、漂亮。威爾·戈德拉,我正在與他寫書,他的朋友的父親去世了。威爾發信息給他,說:「我為你感到難過,我知道你正在經歷什麼。我年輕時失去了母親。我可以想像你現在接到無數的電話和信息,所以我今天不會打電話給你。不過,我會每天早上9:45給你打電話。」
「不必感到有義務接電話。
「我不介意你不接,
「但等你準備好了,請知道我在打電話給你。」
接下來的三個月,我想大約是八個月,他每天早上九點四十五分都會打電話,
而在第一週,他的朋友根本沒有接電話。
然後在第一週之後,他每天都接電話,他們就這樣聊了幾個月。
想想看,這是一個多麼有意義的舉動,
有人如此愛你、關心你,
每天早上九點四十五分撥打電話,
只為了讓你看到來電顯示出現他們的名字,
知道你並不孤單。
光是想像這一點就讓我感動到流淚。
你知道,我們當中有多少人能做到這樣的朋友?
我希望能有這樣的朋友。
那麼,有一個好問題,那什麼是朋友呢?
什麼才算是好朋友?
我甚至不確定我們是否有這樣的定義。
你知道,我一直在詢問別人,有人告訴我,
「在困難時刻願意支持你的人,這才是真正的朋友,不是嗎?」
我開始思考,然後跟另一個人談了談。
她有一位朋友,她稱他為「莎登佛瑞德先生」,
因為他似乎喜歡事情出錯的時候。
所以在困難時刻,他總是出現。
他在困難時刻總是搭得上肩膀,
提供建議,但在好時光卻消失不見。
因此,這樣就造成了一種可怕的共依存關係,
你希望保持困難的時刻,因為那位美好的人總是在那裡。
所以你永遠不想放手,並且變得共依存。
所以你會意識到,什麼叫「晴天友」,那只是好時光的朋友,
但也要同樣對「暴風雨好友」保持懷疑,
那種在困難時期出現的人,
因為某種方式讓他們感覺良好,但在好時候卻不在。
所以你開始意識到,好的時光和壞的時光的價值何在?
所以,是的,你和我有朋友,
在困難的時期,我們會聯繫他們。
但我敢打賭,你會發現自己可能只有更少的朋友,
可以隨機發訊息說,「我想要一個獎項」,對吧?
想想看。如果發生了什麼問題,我可能有一群朋友,
我可能有十幾個人可以聯繫,說「我需要幫助,事情出得非常糟糕,我需要你的建議。」
但如果我遇到什麼驚人的事情,那個數字可能會縮減到四個,
我會隨機發訊息說,「今天發生了一件驚人的事情」,
並且不會感到像是在炫耀,
不會感到想要壓倒他們或讓他們覺得我比他們優越,
而是知道他們會為我感到非常高興。
所以我開始思考,也許朋友不僅僅是
在我們困難時刻陪伴你的人,而是能在美好時光也能去找的人。
想想看,當事情一切順利時,我能去的朋友比起事情出錯時還要少。
所以,那些才是真正的朋友嗎?
這正是我正在探索的旅程。
我試著理解朋友意味著什麼,
並且試著理解我們有責任照顧那些朋友。
看看所有的長壽研究,
那些藍色區域的研究。
確實,他們吃健康的食物,確實他們多走路,
但他們也彼此共進餐。
而當你看到一些人提倡長壽、各種生物黑客的時候,
還有一些不同的運動、飲食方式,你會發現裡面很多人其實相當不快樂,
而且相當孤獨。我認為他們活不久,對吧?
所以這裡有一個瘋狂的觀點。
這裡有一個難以置信的点。
從生理學來看,對於長壽來說,
保持強健的最重要器官是什麼?
我們知道數據,對吧?
所以我告訴你是什麼,對吧?
第一個,心臟,顯然是。
這是完全有道理的,對吧?
如果你想活很久,你必須有一顆健康的心臟,對吧?
第二個,肺部。
必須擁有健康的肺來活得更久。
有氧運動等等,對吧?
不要吸煙。我們知道這一點完全有道理。
你知道第三個最重要的器官是什麼嗎?
– 我不知道,我會說大腦,但。
– 大腿,大腿肌肉是…
所以如果你擁有健康的心臟、健康的肺和健康的大腿,
根據統計你更有可能活得更久。
我知道,我也是這樣想的。大腿,知道為什麼嗎?
因為從歷史上看,大腿是最重要的肌肉,負責什麼?
運動,走路,對吧?
不是運動,而是社交,去拜訪朋友。
在有汽車和火車之前,我們必須走路去拜訪朋友。
所以那些行動方便的人,如果你更靈活,
你更有可能保持友誼,這意味著你更有可能活得更久。
所以,在歷史上,
對於人類來說,保持健康的三個最重要器官,
心臟、肺和大腿,為了靈活性。
大腿讓社交變得可能,
我覺得這很驚人,因為我們從來沒有想過這些。
因此,所有這些科技中斷的事情,
大規模交通工具,因為社交媒體,
所有這些事情,它們打斷了我們建立朋友的能力,
真正的朋友,可以互相對視。
你和我可以這樣通過Zoom進行,但感覺不一樣。
– 但宏觀來說,遠程工作文化興起,
像你所說的,螢幕和手機的增加,
將互動最佳化,去除我們的生活。
我意思是,如果你想想社交網絡、Uber Eats或Deliveroo,
現在在白牆後面過著生活。
感覺結交朋友變得越來越困難,
也越來越難找到朋友。
事實上,有趣的是,有時當我下台時,我會看到,
總是年輕男性會走到我身邊,
他們會直接走進我的個人空間,我會想,這有點奇怪。」
然後他們會對我說些什麼,
就像,怎麼能交到朋友?
我非常尊重他們能這樣說,
因為我能看到他們說出這些話有多麼困難。
我想起我在金絲雀碼頭做的一件事,
在一個有500人的人群中,
前排的一個孩子,
他們都穿著西裝,
因為他們在企業界工作。
他被500個同齡人包圍著。
在前排的麥克風旁,
他對我提出的問題是,怎麼能交到朋友?
– 是的。
– 而他旁邊坐著499個同齡人。
– 嗯。
– 他在前排詢問,
怎麼能交到朋友?
– 是的。
– 我覺得這很感人,因為,您知道,
看著那個被人群包圍的個體時,
腦海裡的簡單思維會想,
我們只是去跟旁邊的人說話,
你需要介紹自己。
但顯然,這不是答案。
因為如果這麼簡單,他早就這麼做了。
你也說了一句有趣的話,
我想也許這和那有關,
就是我們已經失去了交朋友的藝術
或技能。
– 是的。
– 那你會對那個孩子說什麼?
– 所以我以一個故事的方式告訴你,
我會怎麼回答。
一個朋友正在掙扎。
她的事業並不如她所希望的那樣順利,
而她的婚姻也處於困境中。
換句話說,當雨水成災時,
她無法得到喘息的機會,是吧?
而這段時間,她處於非常糟糕的狀態。
她知道我做的工作。
所以她問我,可以幫助她嗎?
我可以過來跟你談談,獲得一些建議嗎?
我說,當然可以。
所以我們每週三有定期會議,見面。
我們每週三聚在一起90分鐘,
她告訴我她生活中的事情。
我給了她一些建議。
她走出我的辦公室時感覺很棒。
這種感覺持續了大約兩天,
然後她又回到了低谷,
然後我們下週三再次見面。
她感覺很棒大約兩天,
然後又回到了低谷。
這樣持續了幾個月。
這就是我們的模式,對吧?
所以我以為我做得不錯,
然後這不斷重複,對吧?
然後我想起自己的工作,
還想起了匿名戒酒協會,
最後一步,第12步是服務。
幫助一個正在與你所掙扎的問題奮鬥的人,對吧?
這實際上是幫助你克服自己問題的方式。
所以我有掙扎,我有需求,
我有不安全感,
但我沒有安全的出口來談論這些。
所以她是我世界上最親近的朋友之一。
我對她完全信任。
所以我跟她說,我也需要教練的幫助嗎?
我們可以分開時間嗎?
我45分鐘,你45分鐘。
她同意了。
而且,我知道我在做什麼,對吧?
這是一個實驗,
我沒有讓她知道,
我想讓她幫助我,
以幫助自己。
結果是,
不再是45、45,我們聚在一起,90分鐘,
我們談論的是我。
然後下週三,
我們再聚在一起,90分鐘,談論我。
然後我們再次聚在一起,
90分鐘,談論我。
大約三四週內,
她的生活完全回到了正軌,
完全回到了正軌。
因為當你幫助某個人克服你正在掙扎的事物時,
最終你也會解決自己的問題。
所以我會對那個孩子說,
找到一個正在努力交朋友的人,
去幫助他交朋友。
把這當作一種服務行為。
因為從根本上說,深入挖掘。
我們真正失去的技能是服務。
我們過分強調了“取得”而不是“給予”。
我們過分強調了自私而不是無私。
自私是重要的。
取得是重要的,
但不是以犧牲給予為代價,
也不是以犧牲服務為代價,對吧?
我們失去了平衡。
而且我認為我們失去了服務社會的能力。
我們失去了彼此服務的能力。
你知道,首相呼籲國家服務,
整個國家都爆發出來說,
你是在不想被重新選舉嗎,你知道嗎?
– 你怎麼看待這一點?
– 我覺得這很聰明。
我確實相信服務。
這不一定要是軍事服務。
你知道,當我們說國家服務,
去內城做一年教師。
你知道,每個月去醫院工作一天。
每個月的某個週末,去安寧療護和緩和醫療工作一天,對吧?
服務那些被忽視或被遺忘的弱勢群體。
以某種方式為你的國家服務。
讓政府給你一個清單
列出20或30個你可以做的選擇,
然後說如果你做這些事情,
就可以讓你有資格獲得獎學金。
讓你有資格獲得其他的某些東西,對吧?
我對此深信不疑。
就像在美國,至少你可以得到非常慷慨的教育補助,
如果你在軍隊服務的話。
如果你做其他的事情,也能獲得非常慷慨的教育補助。
教學,你知道,我們面臨著問題,
你知道,我們正在失去教師。
好吧,我們可以彌補這些缺口。
– 你覺得這會在未來幾年幫助我們的社會嗎?
– 因為我認為人們在服務時學到的技能,
首先,他們學會了辛勤工作,
但他們學會了成為一個比自己更大事物的一部分。
你跟任何去做志願工作的人或休假一年去做服務的人交談,
或者任何經歷過戰鬥的人,對吧?
如果你跟那些曾經在艱難環境中的士兵或海軍陸戰隊員交談,
沒有人想去戰鬥。
這不是一件有趣的事。
與戰鬥相關的自殺事件極其稀少。
換句話說,自殺並不是在戰鬥狀況下發生的。
它們發生在回到家之後,對吧?
而且,他們奇怪地對於他們在戰鬥中的時光擁有美好的回憶。
而這並不是為了射擊和恐懼,而是那種強烈的責任感,
以及照顧彼此的美好感受。
不只是為了感受到被關心,更是為了關心他人。
我和海豹突擊隊的隊員,以及海豹六隊的隊員交談過。
我想了解海豹隊的真正原因。
這是一個地球上表現最優秀的組織之一,對吧?
而你可能認為這與力量、勇氣和外界對突擊隊員及特種作戰人員的愚蠢看法有關。
事實上,根本不是那樣。
他們對彼此的關心超乎想像。
正是他們對彼此的愛讓他們成為特種作戰人員。
而他們的勇氣並不是源於原始的勇氣。
我問過很多人,也和非常非常多的海豹隊員及特種作戰人員討論過這個問題。
他們並不是單純地勇敢到會跑進危險中。
而是他們更害怕辜負同袍,而非死亡。
最近我們看到了一個事件,一個海豹任務中,其中一名海豹隊員掉進水裡,另一名海豹隊員跳進去救他,結果二人都喪命。對吧?
他們對彼此的失望感比死亡更加可怕。
這種感受無法用其他的詞來描述,除了愛以外。
那是少數人能夠理解的愛的境界。
這份愛是如此深厚,以至於很多人經歷了失敗的婚姻,因為當他們的妻子對他們說:“要麼是我,要麼是你的同袍海豹隊員”時,他們會選擇同袍。
那是愛,那是愛。
即使在我的世界裡,例如你我,我們有同事和夥伴。
而在軍隊中,他們有兄弟姐妹。
那些關係是真實存在的。
我還記得第一次有一位穿著制服的朋友在電話中叫我兄弟。
他說:“嘿,兄弟。”
那是他第一次這樣稱呼我,我真的感受到了。
你不會輕易使用那個詞。
這不僅僅是一個通用的愛稱。
你必須獲得被稱為兄弟或姐妹的資格。
我還記得當他叫我兄弟時,那是有意義的。
這個朋友,他仍然在服役,朱迪。
他是一位作戰英雄。
他冒著生命危險,將自己置於危險之中。
他拯救了別人的生命。
他是一名絕對的戰士,對吧?
他無疑是一位令人敬畏的戰士。
而他是第一個對我說“我愛你”的人。
我們結束通話時,他說:“我們只是互道再見。”
我們有一個漫長的對話。
我們掛電話時,他說:“我愛你。”
他沒有說“愛你”。
他沒有說“愛你”。
他說:“我愛你。”
這是真的。
而我們猶豫不決,因為我們害怕自己的情感。
我們害怕向彼此表達自己。
我們說這樣的話。
我們說:“愛你。”
甚至說“愛你”,對某人說這三個字是極其困難的,除非你真的意味著它。
“我愛你。”
而這份情感如此強烈,以至於現在每當他和我交談時,我們談論政治、全球事務和領導力。
然後在我們通話結束時,我會說,或是“很快再談”,我會說:“我愛你,因為我也愛你。”
這是我們結束電話的方式。
我開始嘗試。
我開始對我生命中那些我深愛和關心的男性朋友說那些話。
對於男性朋友來說,這比對女性說要容易一些,因為沒有那麼多的污名,對吧?
一些我的男友,如果你見過他們,你會形容他們並不太熱情。
你會形容他們遠離人群,冷淡或保持距離。
他們確實是這樣的。
我記得冒著風險,對他們說當我們結束通話或我告別時,我會說:“我愛你。”
很快,他們開始回應我。
我們的擁抱變得不同。
我們會在臉頰上親吻。你知道的?
就像我一個朋友,他是一個冷淡的人。
他不,並不溫暖。
他可愛、聰明、了不起且有趣,但他不溫暖。
這對他來說花了很長時間。
而我總是對他說:“我愛你,我愛你。”
他只是說:“嗯,好吧。”
然後我擁抱他,在臉頰上親吻告別。
他說:“好吧。”
然後他開始回覆“我愛你”。
而這是我從地球上表現最優秀的團隊中學到的。
這是我從懂得服務的人那裡學到的。
你無法提供服務而不發展出某種愛。
所以我想, 如果要回到前排那個孩子的問題,“我該如何交朋友?”
你不能在學會如何服務之前交到朋友,因為友誼本質上就是服務。
友誼是一種主動的服務。
如果你不知道服務的技巧,那麼你可能不知道怎麼當朋友,更不用說交朋友了。
我認為你必須學會成為朋友,才能交到朋友,因為人們只會想要成為你的朋友,如果你知道怎麼做他們的朋友,對吧?
這並不是單純的玩樂,也不是和你的朋友出去痛快。
那是快樂。
那些是朋友。
但那是你愛的朋友嗎?可能有時是,但有時又不重疊。
這是另一個問題。
我生活在美國,人們第一次見面就稱呼你為朋友。
而問題是我認為我們過度使用“朋友”這個詞。
就像如果你有輕度黑素瘤和第四期肝癌,我們都稱這兩者為癌症。
顯然它們並不相同。
而我認為我們在使用“朋友”這個詞時也有相同的問題。
像是隨便一起出去玩,開心的,我們就稱那個人為朋友。
但是對於那些我們深愛的、有可能隨時會為他們付出所有的人,我們也稱他們為朋友。
“最佳朋友”這個詞似乎也不能充分表達。
因此我認為我們需要更多的詞彙。
我開始使用“認識”的詞。
我開始使用“工作朋友”或“交易朋友”,就像在金融領域一樣,對吧?
我喜歡他們,我和他們相處融洽。
我享受這些,但如果我們不是在工作,
如果我們的公司不一起合作,
我會和他們一起出去嗎?
可能不會。
可能會少花些力氣,對吧?
你信教嗎?
我相信信仰。
什麼是信仰?
我相信相信某事的重要性。
因此,對於那些選擇傳統信仰作為他們的信仰和指導的人,我認為這是好的。
對於那些找到原因的人,無論是社會原因還是其他類型的原因,
我認為我們相信某事是必須的。
我相信信仰。
有趣的是,我們當時討論的所有話題,包括社區和其他與服務和目的交集的主題,
這些都曾經內含於宗教中。
宗教曾給了我們這一切。
但在缺乏宗教的情況下,隨著數位化的興起,
我們正在掙扎尋找這些東西,
我們嘗試讓它們重新出現。
這是一個非常好的問題,對吧?
宗教提供了一種準則,
也可以說是一種準則,讓你,
所以,讓我們舉個例子,對吧?
以維多利亞時代為例。
有一些非常富有的維多利亞人將大量財富回饋社會。
他們成立了慈善機構,建造了醫院。
事實上,今天存在的許多機構都是由富有的維多利亞人建立的。
在美國也是如此,卡內基和洛克菲勒,對吧?
我查了這些資料,我查了卡內基和洛克菲勒時期的稅法,
或者喬治·伊士曼時期的稅法。
我也查了英國的稅法。
當時並沒有複雜的稅法。
換句話說,對於捐贈慈善事業,沒有退稅或折扣,完全沒有。
在英國或美國,捐贈慈善事業是沒有稅收優惠的。
在與卡內基、洛克菲勒以及一些富有的維多利亞人的談話中,
他們都說自己相信他們有一種所謂的道德責任
去回饋社會。
而這無疑是源於宗教。
毫無疑問,他們都是敬畏上帝的,對吧?
但他們相信有道德責任去歸還自己的財富,並回饋社會,
例如建立大學、醫院等。
現在似乎人們捐贈慈善事業的動機是
如果可以獲得稅收優惠的話。
那麼問題就是,
道德責任來自哪裡呢?
當我們談到人們今天減少宗教信仰時,
我認為你所提出的說法是正確的,
人們正在放棄傳統的教會成員身份。
我認為這是因為教會已經失去了相關性,對吧?
比如說天主教會。
你試圖用400年前的衣服吸引年輕人,並用拉丁語講話。
或許可以穿牛仔褲,使用英語或當地語言。
如果你想被稱為“相關”,
這並不意味著要改變信仰或放棄信仰。
你改變穿著和語言並不冒犯宗教,
你仍然在傳遞信仰,但你會發現自己更具吸引力。
我有機會參加坎耶的星期日崇拜,
那時和坎耶在一起是合適的。
我是以朋友的朋友的身份被邀請去的,我參加了那次崇拜,對吧?
我並不在乎你是否信教,那確實是一種宗教體驗。
你去過嗎?
– 我去過,對。
– 確實,非常不可思議。
對於那些我所說的還沒去過的人,
像是任何人都可以去,你只需在報名表上簽名。
像是任何人都可以去,
這對公眾是開放的,只是很快就額滿了。
這基本上是免費的,但名單很快就填滿了。
基本上發生的事情是有一個樂隊,一個合唱團在中間,
而教友們圍成一個圓圈坐在外圍。
你坐在那裡,整個身體都沉浸在歌曲和音樂中。
並且知道,有一種蘇非傳統,
音樂成為了找到靈性的方式,找到冥想的方式,
就像旋轉的乞丐在音樂中旋轉,
這是重複的音樂。
他們坐在這美麗的地方,被歌曲所包圍,每首歌持續十分鐘,
你無論是否擁有傳統宗教,都能找到靈性。
而且氛圍也構建了社區,而我則是與朋友一起去的。
我認為傳統教會沒有意識到的一點是,
你可以現代化舊信念。
如果你這樣做,你將在人群中找到相關性。
但是年輕人正在尋找某種東西。
有一個叫Hillsong的東西,
它是一個美國的教會,但笑話是,這就像是,
“所有漂亮的人都來這裡祈禱。”
它年輕且與時俱進,
而且牧師留著鬍子,耳朵上有耳環,穿著牛仔褲,
還有鴨舌鞋,後面有搖滾樂隊,但他們傳教的是福音。
這樣的教會一下子充滿了整個體育館。
所以人們正在尋找歸屬感,
他們希望相信某些東西,
他們希望有人引導,
他們尋求社區,
他們想要能夠在自己的生活方式和傳統中保持活力的行為準則和價值觀。
而這樣的地方寥寥可數,這就是為什麼我認為人們迫切尋找它們,
並抓住出現的第一個機會。
我認為這也是我們這個時代最大的商機之一。
我在多個層面上這麼說。
我在說如果我是創業者,
在考慮從哪裡開始創業,
但同時如果我是創業者,
我在思考如何經營我的公司和文化。
我覺得這很有趣,我有一個特定的觀點,這觀點曾經過時,卻在疫情期間又重新流行起來。我一直相信親自做事和讓人們聚在一起,即使是這個播客,在疫情期間也從來沒有用Zoom進行。我們只是保持兩米的距離,如果有人無法來,我們也不用發佈,因為我不想這樣,因為這樣做又有什麼意義呢?不過,就公司文化而言,我覺得現在有很多公司提供… 我參加了很多面試,我想人們可能不會相信。我參與了很多面試,其中候選人會要求我確認他們會在辦公室共同工作。昨天我就參加了一個面試,是一位25歲的年輕女士。她確認是否有其他人會在辦公室一起工作。幾乎就像她不會接受這份工作,除非我們是一個社區。她談到跑步俱樂部,談到改革普拉提,還談到她喜歡攀岩。她想確認我們會一起在辦公室工作。我想你知道我想表達的意思——為她感到高興。但是,疫情期間的敘述,尤其是由美國西海岸主導的,是永遠遠程工作的那一種。可是,我一直相信人類的基本需求意味著人與人之間的聯繫與相聚會佔上風。
我同意這一點,但要承受多少傷害才能到達那裡呢?而且,我認為我們有責任幫助人們,把他們聚在一起。所以,我在美國看到的一種趨勢,至少是年輕人,尤其是那些在疫情中或稍早之前開始職業生涯的年輕人,他們對這種遠程工作戀戀不忘,卻有很多人面臨心理健康挑戰,心理適應挑戰。當他們被迫回到工作場所時,這實際上是治療,而一旦他們到了那裡,他們卻感到驚慌。他們認為是工作環境讓他們感到更壓力,但事實並非如此。是因為他們在家裡獨處已久,因此回到工作環境時會給身心帶來衝擊。這就像當你身材走樣,回到健身房時會非常痛苦。你必須堅持下去。就像當你戒毒,經歷戒斷反應時,會想回去吸毒,對嗎?而我擔心的是,與家裡的聯繫,是在遠程工作環境中,讓我感到精神不適的主要原因,而不是回到工作場所,即使這樣做會讓我感到痛苦,並且回到工作環境時會衝擊我的感官,我必須堅持下去。我必須繼續去健身房。我必須保持戒酒。你認為這部分是因為辦公室已經過時了嗎?它是一個設計於幾十年前的概念,而現代人的需求,如果我們說對聯繫和社區的需求更大,那麼辦公室本身應該進行重新設計。它應該更多地服務於社區中心,而不僅僅是一個工作場所。
我意思是,與其只是待著的地方。辦公室已經多次變化,以反映當時的需求。我指的是,起初,執行官有帶窗戶的角落辦公室,而我們其他人則在中間的辦公區域。然後在某個時刻,我們開始把好辦公室給年輕的員工,外面的辦公室則變成了會議室,接著就進入了開放式辦公室。辦公室經歷了多次文化變革,這是當然的。辦公室應該反映時代,你說的對。我最喜歡的一件事是,如果你參觀皮克斯的辦公室,史蒂夫·喬布斯幫助設計皮克斯辦公室的方式是,他們把洗手間放在了中間。大多數辦公室的洗手間放在外面,而他們把洗手間放在中間。因此,無論你在哪裡工作,你都必須經過其他人去上廁所。一天中的某個時刻,每個人都必須上廁所。這是故意設計的,強迫你互動,促進意外的邂逅。像這樣的小細節,還有集體用餐。我非常喜歡集體用餐。我非常喜歡讓我們一起吃飯。你知道,我把我的辦公室建造成像客廳一樣,有不同的客廳區域。你可以在這裡坐,可以在那裡坐,但都是沙發。人們可以自由選擇坐的地方,而人們有他們的“辦公桌”,即他們喜歡坐的地方。如果你需要打電話,還有獨立的房間,但所有的地方都是沙發,感覺非常舒適,像在家一樣。如果人們想在家工作,那很好,這是一個家。實際上,你走進我的辦公室時,你會發現它真的就像一個家。你知道的,你也去過。這是一個家。因為我希望人們能有在家的體驗。我們有冰箱和廚房,還可以…
我可以想像對於許多聽眾可能會提出反駁,想象中的畫面是他們每天要花一個小時的通勤時間,陷入一個可怕的小隔間。周圍環境惡劣。他們必須穿上西裝,完全沒有自由。所以我的偏見是,顯然我是公司的首席執行官,因此我擁有這些自由,我們的文化也更加放鬆和自由。但有很多人與工作的關係,是糟糕的。這是一個糟糕的地方。
是的,我認為,那麼問題是,很好。所以,與其拒絕這種情況,你會如何重新設計它,使你想來呢?好吧,如果你不想穿西裝,那就不要穿西裝。也許你只有在與客戶會議時才需要穿西裝。對於那些在這種行業工作的人來說似乎是合理的。我住在洛杉磯,每個人都穿得像16歲一樣。
但你知道,這似乎是公平的。
只有在你和客戶會面時才穿西裝,
如果你的業務需要這樣做的話。
否則就隨便穿什麼。
所以,再回到服務上,我認為人們得先賺得抱怨的權利,對吧?
而你賺得抱怨的權利是通過用某種小方式嘗試自己去解決問題。
而不是對所有可能性都耗盡力氣。
就像你不能抱怨政治,
除非你至少投過票,對吧?
你不必參與運動。
你不必參與競選。
只要做到最低限度,最低限度,
然後你就可以抱怨你喜歡的任何事情。
所以,如果你試著去改善辦公室,
那麼你就可以抱怨辦公室。
如果你只是坐在家裡抱怨,
那麼或許可以參與進來。
而且不要為自己做這件事。
這裡我們回到服務。
不要為自己做這件事。
為那些厭惡通勤一小時到辦公室、
坐在小隔間裡、
穿著他們不想穿的西裝的人們而做。
為你愛的人而做。
為你在乎的人而做。
為你左邊的人和右邊的人而做。
不要為自己做。
你這個自私的傢伙,對吧?
為別人做這些事情,
讓他們感覺來上班好一些。
你能怎麼讓跟你一起工作的人來上班好過一些?
這就是我們缺少的。
我們太關注自己,
卻忘了電子郵件,這又是一個。
你知道為什麼你會收到這麼多電子郵件嗎?
因為你發了太多電子郵件。
別再抄送每個人了。
別再抄送每個人。
就像當有人問會議幾點時,
你回覆所有人並寫三點鐘
或者你想吃什麼午餐?
你回覆說想要雞肉。
就這樣,讓每個人都必須打開那封郵件。
你這個不體貼的傢伙,對吧?
為什麼你不幫助別人實現收件箱零的目標,而是只顧自己?
換句話說,儘可能地接電話。
少發電子郵件。
把人從抄送名單上移除。
像我收到一封郵件,裡面有五個人被抄送。
我意識到我的回覆對兩個人真正重要,
所以我把人從抄送名單上移除。
因為我希望他們收到更少的電子郵件。
否則每個人都在回覆所有人,
然後我們都在遭受電子郵件破產。
總之,服務的行為,服務的行為。
我的意思是,有太多的小事。
有太多的小事。
愚蠢的事情,愚蠢的事情。
我在紐約街道上走,
一個人正在停他的車。
剛好那是一個超大的空間,足夠停兩輛車。
而他正好停在中間。
而且那並不是他全新的車,
他並不怕會被碰到或踩到。
這只是一輛車,對吧?
我對他說,嘿,
我輕輕拍了拍他,並試著揮手叫他搖下窗戶。
像是揮手說,嘿,讓你知道,
你後面或前面有很多空間。
如果你把車向前或向後移,
就能為另一輛車騰出空間。
他說,沒有空間。
我說,不不不不,我站在外面。
你前面有大約五英尺的空間。
有很多空間。
如果需要,我可以指引你。
你知道,我對此非常友善。
而他卻說,我覺得這樣很好。
我說,哦,不不不不不。
另外一輛車,他說,你是想停你的車嗎?
我告訴他,不,我沒有,但是我曾經試著在紐約停車,
我知道找到一個空位是多麼困難。
所以,也許讓你的車稍微前移一下,
讓另一輛車進來會很好,
而那個人完全不聽。
他關掉了車子,然後下了車,走開了。
這就是我的意思。
你知道,這是我想告訴他的建議。
我沒有這樣說,但我想說,
嘿,可以給你一個觀察嗎?
你生活在這個世界上。
你生活在這個世界上。
還有其他人也在這個世界上。
我不是要你放棄週末去醫院工作。
我不要求你參軍。
我不要求你放棄薪水成為老師。
我不要求你做任何這些事情。
我只是要你考慮一下,
也許還有其他人想要停車,
而移動你的車給不認識的人騰出一點空間,是一種服務行為。
– 你認為個人主義正在傷害我們的個人層面嗎? – 是的,我想,當然。
你想知道我們為什麼會孤獨嗎?
因為我們的生活設計得讓我們孤獨。
當然這在傷害我們。
我們是社會性動物,但過於強調堅韌的個人主義。
我們是英雄般的CEO。
我愛你,你很棒,你很好,
但人們認為你是英雄,
而你是商業大師,等等等等。
我知道你不是一個人做到的。
我知道有一群團隊的人讓你看起來很好。
– 你在說什麼?
– 我知道有些人為你押注,
冒著風險支持你。
我知道有些人為你引薦。
我知道當你一無所有時,
當然你有勇氣,當然你有才能,
但如果沒有那些曾經嘗試、支持、幫助、
打開一扇門的人,
就不會有史蒂芬·巴特利特。
– 當然。
我想到的第一件事就是我的父母。
我不知道他們為什麼這麼關心我。
我只是覺得,
你知道,孩子們感覺上似乎是如此的負擔。
– 我感覺也一樣。
– 我在想,你為什麼要這樣做?
– 是啊,為什麼我媽媽和爸爸這麼關心
這個小小的細胞團呢?我不明白。
他們簡直就像要拼命一樣,你知道的。
– 但這是重要的,我們知道教養是重要的。
我們知道那些能夠提升孩子自信心的父母,真的、
你知道,能夠培養孩子自信心的父母是非常重要的。
你知道,跟那些不斷告訴孩子們他們做錯了所有事情的相比。
像這樣,這會讓孩子終生受傷,而他們將不得不付出巨大的努力來克服這一點,你知道嗎?
– 有趣的是,這與西方世界的人口實際上在下降的觀念有著交疊,因為他們的孩子越來越少。我們正在讓這一切更關乎我們自己。我們想工作更久。我們想達成職業目標。而現在生孩子,這種主動的育兒服務已經變得次要。這對西方世界來說是一個真正的問題,因為你知道的,人口老齡化。
– 而且很多時候出於自私的原因,比如我想過我的生活。
– 百分之百。 – 是啊。
是的,我是說,對於你的觀點,我認為我們已經忘記了我們是社會性動物。我是說,回想幾年前,幾十年前,好嗎?比如第二次世界大戰,對吧?那種同袍之情,想想第二次世界大戰期間美國和英國發生了什麼事情。在閃電戰期間,許多人把孩子送到鄉下,他們留下來支持戰爭努力,對吧?他們並沒有和孩子一起搬到鄉下。他們可以的。想想這種瘋狂的情況,現在的父母把孩子送到鄉下以保持安全,讓另一個家庭撫養,完全期望他們可能再也見不到自己的孩子,因為他們可能在閃電戰中喪生,對吧?這在現代是難以理解的。然而,這完全是有意義的,我們留下來支持戰爭努力,並成為其中的一部分,我們把孩子送到了鄉下。在美國,那些沒有被傳喚到行動的人自殺的人還更多。未能被召喚服役的羞愧感比呼喚服役的感覺更加壓倒。美國有更多的自殺案例來自那些沒有被召喚去服役的人。這對於現在正在決定未來方向的Z世代和千禧世代來說,這意味著什麼?但是,所有的,它說,去當律師是明確的動機,因為我會得到更多的報酬,或者人們會在Instagram上更驕傲於我。如果你認為服務,以及聽起來其中交織著一點挑戰是幸福的核心,那麼年輕人怎麼決定建立他們的人生路線圖?他們需要在那個路線圖上添加什麼?
– 我腦海中有一個孩子,他目前正坐在視頻遊戲屏幕後面。他把所有的時間都花在互聯網上,觀看某些男性影響者,他們告訴他要追求個人主義。他在現實中沒有戀愛關係,沒有朋友。他幾乎不出門,完全不去健身房。人們常常把這些人稱為網絡上的「單身漢」(incels)。根據我和許多人的談話,這類個體的增加是因為世界的性質以及人與人之間的脫節和缺乏友誼等原因。你會對那個人怎麼說?他可能是一個在看統計數據的男孩。
– 好吧,你已經和Scott Galloway談過了。他非常多地討論這個問題。而我認為我們在這與極端主義、恐怖主義等問題上沒有足夠的討論。當你遇到一個24、25、26或27歲的「單身漢」處男,沒有社交生活時,那裡積壓了太多的挫折感。這會以各種方式表現出來。通常是憤怒,通常是受害者意識。
– 成癮。
– 成癮,知道嗎,報復性行為,反社會行為。如果你查看,即使只是就在,這不是最新的統計數據,而是幾十年幾十年幾十年的歷史,但你會查看中東宗教極端主義的崛起。你知道,你處於一個基於羞恥的社會,年齡24、25、26歲,還住在家裡,是一個處男。你唯一能出門的方式就是找一份工作,而如果你找到了工作,你不會有女朋友,即理解為妻子,即在有了工作的前提下才能娶妻、要有性關係。你活在一個以羞恥為基礎的社會中,壓力極大,憤怒也非常極端。所以我認為,是的,我認為這種不知如何交朋友以及在網上找到社區的想法是非常有煽動性的,這種社區支持著我們彼此的受害感。
– 我無法想象Simon Sinek在你們的某本書中告訴人們—
– 他們是失敗者?
– 他們是失敗者,而且他們很糟糕。
– 哦,對,絕對不會這樣做。
– 但是當我看到Andrew Tate在他的視頻、多部視頻和推文中的方法時,他真的嘲笑他所正在交談的人。他說,「你的人生很糟糕,你完全是個失敗者。」然後他試著提供一個路線圖。這似乎是有效的。
– 是的,當然有效。
– 為什麼?
– 因為你在確認他們的受害感。你在肯定這一點,然後給他們一條出路。因為如果你僅僅說,每個人都可以成為贏家,如果我不感覺自己是贏家,那你就不是在跟我說話。但是如果我說,你被遺忘了,像,看,我們在工作中經常這樣做。就像公司根本不關心你。公司將利潤放在你之上。你會說,是的,你就像是可有可無的,是的。這有點像修辭上的吸引力,對吧?因為你在做的事情是確認某人的感受。你讓他們感到在孤獨和受害中並不孤單。然後你給他們,但你並不是在責罵他們。你給他們的是一種確認,然後是脫離該感覺的方式。這不錯。這有點太多了。像,對於你我來說,說,如果你覺得自己的職業沒有任何進展,而你又有想法,你覺得可以做得更好,或許創業的生活適合你。我們正在說類似的事情。
差別在於我們並沒有在責備人們,對吧?
但我們絕對希望人們覺得被看見,對吧?
我只是覺得,當你在極端中遊玩時,
你就是在玩極端。
這樣你會得到極端的行為,極端的反應,知道嗎?
你可以對同樣的人做同樣的事,
而不去激怒他們,因為情感是一種強大的東西,對吧?
所以你在玩動態。
我會更猛烈地推你,知道嗎?
然後我會讓你看到我能把你舉得更高,
而我必須,這樣做必然使我成為救世主,
因為這個動態實在太大了,知道嗎?
– 如果現在有人在聽,他們沒有朋友而且很孤單,
還有另一個人在聽,他們是單身,浪漫上單身。
解決這兩個難題的第一步,
尋找朋友和尋找伴侶,
就我所去的地方來說,
在這個數字化已經蓬勃發展的現代世界,
社交網絡和 Tinder 存在,
那個地方是什麼,地點在哪裡?
因為我身邊有很多人都在煩惱,
他們在朋友和伴侶的尋找上都很掙扎,
他們都會說:“天啊,我就是討厭約會應用程式。”
現在我們甚至還有友誼約會應用程式。
我想知道如今的地點是什麼樣的。
比如,曾幾何時,可能是在村莊裡,
也許是在教堂裡,
可能就在某個人面對面的地方。
但隨著建立友誼或浪漫關係的技能下降,
這兩組人都感覺在掙扎。
我有一個特定的朋友在心中,
我不知道如何對她談論這個主題,
因為她非常渴望找到某人。
尋找伴侶和尋找朋友一樣難。
而且對內向者和外向者來說是不同的,對吧?
就像我,以我為例,
我在社交場合中絕對不擅長。
派對、酒吧、俱樂部、商務網絡活動,
我感到非常不舒服且笨拙。
我常常獨自站在一個角落裡。
而且關於我的事業,
其實這對我有幫助,因為有些人認出我,
他們會來跟我聊,這對我而言是一種解脫,對吧?
我的一個好朋友嘲笑我,
因為她說,當我們去派對的時候,
比如我們去某人家裡的派對,
那裡可能有一百個人,或許五十個人,
所有這些對話都在進行。
就像你知道的,這些小對話的口袋,
而我不知道如何融入。
我不知道如何走過去,
而不感覺不舒服和奇怪,
也不想破壞任何存在的動態。
所以她取笑我,因為我會一個人在房間中間裡
飲著我的飲料,完全舒適。
但當她站在角落裡四處張望,
想去拿些東西時,
她會看到所有這些小對話
和旁邊一個拿著飲料的人,那就是我。
所以我在社交場合中是無用的。
這是我內向的一面。
但在非社交場合中,我會更加放鬆。
所以像把我帶到博物館,
我查看一件藝術品,
旁邊有人也在欣賞同一件藝術品,
我其實很容易就會說,你喜歡嗎?
我不是想交朋友,但我很喜歡建立聯繫。
有時我會為他們聊聊那件作品三十秒,
這樣的事情發生過幾次,
我們就一直聊,
之後會一起喝杯咖啡,
最後變成好朋友。就這樣發生過在我身上。
– 這是否因為有著共同的興趣?
你基本上知道…
– 我覺得有共同的興趣。
我還覺得,這是個奇怪的觀察,
我其實覺得在你旁邊站著更容易建立聯繫,
而不是對著面站著。
在社交場合,比如酒吧、俱樂部、商務活動,
你面對面,這讓我覺得緊張且對抗。
而且你必須衡量適當的社交距離。
你知道,十八英寸的距離其實是適合的。
任何距離低於這一距離都太近了。
而距離太遠又會顯得奇怪,知道嗎?
但我覺得站在旁邊更容易。
就像和某人一起散步,
你和某人並肩走,
在博物館旁邊站著,
在自助餐排隊時,也能靠得很近
卻又不會感到不適。
所以我發現任何可以和別人一起站的地方,
都比面對面時更容易安靜。
就像你和某人一起散步,
如果你們並肩而行,可以說幾句話,
然後可以完全安靜,
這不會尷尬。
但如果面對著某人,完全安靜,
就會感到不尋常的尷尬。
所以我定義的社交環境和非傳統社交環境是:
我是在旁邊站著還是對面站著?
– 你正在掙扎的事情是什麼?
當我問這個問題時,我是說,
我覺得每次見到你的時候,
而且每次我們見面的時候,
我們都處在十字路口,
那些十字路口是專業的十字路口,
個人的十字路口等等。
在我的生活中,我遇到過如此多的十字路口。
我覺得這就是…
– 那麼,告訴我。
– 如此多的十字路口。
所以試圖理解,更清晰地了解
我北極星在專業上的定位,
因此我應該優先考慮什麼。
而這其實不僅是專業上的,
這在生活中也是。
就像,我對自己的生活方式有很多想法,
我曾長時間擔心,
我的優先事項是否正確。
而我在年輕時的時間分配,是不是分給了錯誤的優先事項。
以下是該段文字的繁體中文翻譯:
我所分配的那些優先事項就像是,
工作和物質上的成功,以及所有那些事情。
而且,你知道,我有一個故事,您可能聽過,
關於一位漁夫,他在小船的船頭,
每天都出海,捕兩條魚,
午餐前回來。
他賣掉一條魚來支付船費、
汽油和維修費。
另一條魚則給他的家人以供養家人。
然後在傍晚和下午,
他和家人一起在海灘放鬆。
然後一位開著梅賽德斯的男人路過,
說,聽著,我有個主意。
我們要做的是讓你整天待在船上。
你會捕到四條魚。
另外兩條魚,我們會用來找其他船,
雇人,擴大艦隊。
我們會用這些新船捕到更多的魚。
然後我們將把公司上市,然後賣掉它。
然後漁夫問,然後呢?
他說,然後你可以整天和家人在海灘上待著。
我有點在反思我如何過我的生活。
我在想,我是否也在這樣過我的生活。
當然還有其他事情。
像我正在經歷人生的階段,
在思考父親身份和成為父親的事情。
– 你現在幾歲?
– 31歲。
所以我正處於這個年齡,我的伴侶也是31歲。
這是一個,我所處的十字路口。
那你打算怎麼辦?
– 我不知道。
– 那你在想什麼?
– 我在收集證據來形成一個觀點。
– 那是胡扯。
你已經有觀點了,不需要證據。
你有所有的證據。
你每天都在做這個播客。
– 是的。
– 你知道,播客中沒有任何討論,
你做的全都是傾聽。
我知道你在想什麼。
(眾人笑)
– 現在想去廣告休息嗎?
– 是的。
所以那是胡說八道。
你有意見。
你有觀點。
我想知道那個觀點是什麼。
因為你正處於一個十字路口,你自己說過,
我在質疑我所做的優先事項。
– 是的。
– 那麼這意味著你有一個觀點。
– 我擔心我在自欺欺人,
關於我為什麼在工作。
– 那麼,為什麼,為什麼你在欺騙自己?
你為什麼工作?
你對此的謊言是什麼?
為什麼你在工作?
– 就像漁夫一樣。
我會,我會製造更多的船,
然後我們會建造更多的船。
然後是為了什麼呢?
為了什麼目的?
為什麼繼續讓所有的船在水中浮著是重要的?
所以我在想,這是否關於目的,
還是僅僅是旅程的樂趣。
這是我不太確定的。
是關於目的嗎?
是甚至能在未來有更大自由的能力嗎,
聽起來像是胡扯,
因為我現在有很多自由。
還是生活僅僅是關於攀登?
不是,達到頂峰並擁有這個壯觀的景色,
而是我要讓自己在生活中保持足夠的挑戰。
這就是為什麼我讓自己承擔更多責任,
設定更大的目標,更艱鉅的挑戰。
因為生活的樂趣在於早上醒來,
對今天略感害怕。
那麼,好的,如果這是答案,
那你就不會在一個十字路口。
這不會是一個對話。
所以這裡有個直白的問題。
是的,我想——
你生活中哪裡出了問題?
我覺得可能是我浪漫關係的平衡。
我感覺我在推遲。
我覺得我在告訴自己,
我會真正專注在我需要的方式來對待我的浪漫關係,
這也將成為我將來的家庭。
尤其是今年,我整年都在這樣做。
我想我會在三年後更專注於我的關係,
當我賣掉生意的時候。
這就是我告訴我的自己。
我感覺到這種脫節,
不僅在浪漫關係中,
我只是感覺到這種脫節,
因為我告訴自己,
我會在三年內搞清楚。
到時我會專注,我賣掉這個生意,
然後我會專注於,您知道的。
– 有趣的是,
如果這是業務問題,
如果你我在討論一個業務問題,
而我告訴你我正在面臨的業務挑戰,
如果我說,你知道嗎,隨便,我會在三年內搞定。
你會說,不,你現在就要搞定,
因為那個問題不會消失。
三年後,你會再推遲三年,
或面臨新問題。
如果這是一個業務問題,
你絕對不會讓自己推遲
那個問題三年。
所以你為什麼要給自己一個不同的標準,
對你渴望某天組建家庭的個人關係
卻有一個較低的標準?
– 我想有時候我們的浪漫關係
變成了殘留受益者。
我想不管是剩餘的什麼。
這有點像您談到友誼的時候。
當你談論友誼時我就在想,
那是那個殘留受益者的術語。
你得到的就是剩下的。
在日曆上沒有安排的東西。
所以如果日曆中沒有任何安排,
那一天就什麼都得不到,
但商務會議卻優先。
我認為關係變成了殘留受益者,
因為在短期內不清楚忽視它們的影響。
所以不刷牙今天,你今日不會真的看到任何效果。
你今天不會感到疼痛。
不這周任何一天不刷牙,
你也看不到影響。
五年不刷牙,結果是離婚。
你在牙科檢查時被拔掉了臼齒。
生活中的這些事情很容易做到,因此也很容易不去做,而影響是延遲的。它們總是成為後續的受益者。這就是我生活的本質,包括友誼、家庭和關係。我今天有個會議,我可以量化回報。這個會議會讓我賺一百萬或其他的東西。但是,與此相比,今天不錯過約會或不去關心朋友的關係則是另一回事。
– 所以,你是在用一致性來交換強度。你就像每天刷牙,以便能去看牙醫。因此,強度是容易量化、容易測量,並且能帶來立即的結果。
– 是的,是的,是的,對。
– 而一致性則是緩慢的,沒有簡單的計算方式。
– 你得相信我。
– 多久?要多久才能變得健康?我不知道。任何醫生也不知道。我每天需要刷多少天的牙?如果我休息一天怎麼辦?那也沒問題。我最多可以休息幾天?我不知道。
– 沒錯。一致性,就像去健身房。你不會把你的關係當作去健身房的方式來對待。
– 對。
– 對吧?基本上就是你身體不健康,你會想著“我有空就去健身房”。然後你會驚訝於自己的狀態不佳、氣喘吁吁。所以你認識到了這一點。因此問題是,你可以做些什麼?順便說一下,你也可以自己發現結果。
– 不,我不想。
– 對吧?因為我有朋友,我在切爾西那天認識他,他說他不知道該怎麼發生。他說,我的妻子專注於自己的事業,而我專注於我的。在13年後,這段關係就消失了,我真的不知道是什麼時候發生的。
– 順便提一下,當事情進展順利時,正好是相反的。如果你在關係中投資,就像你在運動上投資一樣,你會覺得我甚至不知道自己是什麼時候變得這麼健康的,看看這個,對吧?我發現,偉大的友誼、偉大的關係以及偉大的企業並不僅僅是偉大的事情,而是無數的細小事情。比如企業文化、向每個人問早安。每天都這樣,就累積起來建立信任,建立基礎。而我認為這是創業的一大悲劇,創業者擁有獨特的天賦,能在那些容易測量的事情上表現出色。但是,他們中有多少人真的擅長那些難以測量的事情?因為驅動你的是你能說“你看我付出了多少努力,但看我得到了什麼回報”。如果我不能給你展示一個回報,我只能說,信任我,有信心。那又回到了信心的問題。我需要你有信心。你會說,我不知道。但你在智力上知道。所以我要說,你是一個行動的人。
– 我們接下來會談到你,順便提一下。
– 好的。
– 你是一個行動的人。
– 是的。
– 你是一個行動的人。如果你知道自己沒有優先考慮你的關係,而是過度強調工作,以犧牲你的關係,讓你的關係得到了次要的好處。我敢肯定那讓你的伴侶感覺特別。親愛的,我愛你,想讓你享受我所有的次要好處。我是說,噁心。
– 但是你知道嗎?我必須說,她在經營自己的事業。她飛遍世界,做著自己的工作。
– 然後再過13年。
– 在樓上的工作室,就是她的事業,她的Breath of Work工作室。所以你是在強迫她為自己呼吸並花時間嗎?
– 我想做的是,試著安排,是的。
– 而且你遵守那些約會之夜嗎?
– 是的,這幾天我遵守。
– 她呢?
– 是的,但是頻率不夠。這是我們正在嘗試的新事物。所以我記得第一次與她談話時,提到要把她的時間放進日曆中。當人們聽到這個,互相安排時間的想法時,會有一種最初的本能性負面反應,因為你會覺得我就像你自己的工作或其他的,事實上她對此並不是完全這樣的。但是當我解釋整個次要受益者的事情時,即所有其他的事情都在安排中,而我們的關係卻沒有。因此我希望我們的關係同樣重要,超過所有佔據我日記的其他事情。然後我們稍微接受了這一點,這也幫助了我們的關係。但是後來,我不知道,今年我真的搞砸了。我說,是的,太多事情了,而她有她的事業,我感覺我們太像夜晚擦肩而過的船隻。你擅長度假嗎?
– 不擅長。
– 假期怎麼樣?
– 不。
– 不。
– 你假期工作嗎?
– 是的,我之前的團隊,我曾經…我在南非買了房子,所以我去那裡,但我不知道,感覺就像我…
– 所以你知道,對吧,沒有什麼比告訴團隊你正在度假,然後每天檢查更會破壞信任的。
– 是的,是的。
– 因為基本上你在傳遞的訊息是,我不相信你能在沒有我的情況下完成這些,這我知道不是真的。但是這是你在傳達的訊息,我甚至不能在假期中不檢查每個人的工作去做每一個決定。相反你應該說,我在度假,如果有緊急情況,你去解決。兩周後見,拜。你會發現每個人都會因為你讓他們有空間而把工作提升到更高的水準。
– 當然是。哈哈,每當我在假期時,那是大約兩周前,哈哈,我每天都想工作。
– 當然,你是說這叫做…
– 上癮。
– 所以是上癮。
– 是的。- 是的,可能吧。
– 我每天醒來都想要那種感覺。
– 是的,我想要…
– 這就是你的驗證來源。
– 我早上去打球,但然後我想回家專心工作。
– 是的,但是你提到要優先考慮你的關係。
親愛的,我兩個小時後就到,
我只是花一些時間查郵件,
然後我們去吃晚餐。
– 他也是在用那台該死的筆記本電腦。
– 我不是說這樣健康。
(笑)
你聽起來就像,嗯,如果她是個上癮者,我也可以成為上癮者。
需要其中一個人打破這個上癮,
並帶著另一個人一起改變。
我敢你試著放個假,從一天開始。
我甚至沒說要兩個星期。
一天,你們兩個都把手機留在酒店裡。
– 你認為如果我這樣做會發生什麼?
– 我覺得你們會實際上相處得很好
並且有一段美好的時光。
開始的時候可能會有一點壓力。
總是會有戒斷反應。
你可能需要連續做到兩三天,
因為第一天可能會非常難受。
第二天,還好。
第三天,你會像從未有過的那樣增進感情。
– 實際上,這個週末她計劃了一個為期三天的靜修,
而我們的約定是不帶手機。
– 不帶手機是什麼意思?
– 我們這個週末會單獨去格拉斯頓伯里。
– 這是否意味著你不會查看手機?
是否意味著你需要關閉手機?
還是說你把手機設置為飛行模式?
– 如果我要對你坦誠的話,
我認為這真的很重要。
這意味著我還是會查看手機,
但不是在我們進行活動的時候。
比如說,如果我喜歡晚上,
如果她在換衣服,那我會快速檢查一下我的手機。
– 所以我可以提出一個建議嗎?
– 好的。
– 你持有她的手機,而她持有你的手機
整個時間。
所以如果你需要拍食物的照片或其他什麼,
就用彼此的手機拍照。
你知道的,你可以在不需要某人密碼的情況下
開啟一部手機,是吧?
而在任何時候你都不要說我可以借你的手機嗎。
如果她去洗手間,她會帶著你的手機,反之亦然。
如果你們自己人在餐廳裡,
天哪,不要讓你只好環顧四周一會兒。
– 好的,我會這樣做。
– 試試看。
– 好吧,我的團隊現在正在聽。
所以他們會知道從星期五到星期一,如果你需要我。
– 我在格拉斯頓伯里獨自一人。
– 酷嘴。
(笑)
– 所以這是一份禮物,但不要把它當成自私的事。
把它看作是一種服務的行為,
而這是一種對兩個不同人的服務。
這是對你們關係的服務,
但也是對你的團隊的服務。
給他們一個休息,對吧?
讓他們解決困難的問題。
– 我是一個忠實的曼聯球迷,
我在世界各地旅行。
作為一個從不錯過任何比賽的人,
不管我身在世界的哪個地方,
對我來說,北方VPN是一個重要的救星,
因為北方VPN使我能夠在常常無法觀看比賽的地區和國家觀看比賽,
原因有很多,但不僅僅是足球,
還有我可以訪問的網站、電影,
它幫助我導航那些地理限制。
這就是為什麼北方VPN是這個播客的贊助商,
也是我的救星。
而且每月的費用和一杯咖啡相同,
不僅如此。
當我在世界各地訪問Wi-Fi網絡時,
它給我提供了很多安全,
這是我認為我們不夠重視的。
如果你想檢查北方VPN
限時優惠,
請前往 nordvpn.com/doac
你可以獲取我們的獨家優惠,
這對CEO聽眾來說有巨大的折扣,並且在
簽訂兩年計劃時會額外獲得四個月。
而且北方VPN提供30天退款保證,
所以沒有風險。
所以試試看,www.nordvpn.com/doac
或查看下面的節目說明連結。
你在掙扎什麼?
– 嗯,我在寫一本書,
而寫書總是…
– 個人困惑。
– 我其實現在處於一個非常好的狀態。
你知道,我們談過這個,我的主要鬥爭是
我從公共演講中暫停了一段長時間,
這曾經是我生活中的一部分,
在某種程度上,
我正在試著重新調整
我想怎樣生活。
你知道,我有種感覺,就像我剛從大學畢業似的,
我在想,好吧,那我現在該怎麼辦?
所以我正在尋找購買或出售二手車,
忘掉BCAA汽車市場的選擇和保護,
試試互聯網上的隨機人。
♪ 一個隨機人 ♪
– 是的,我們提供零安全保障。
♪ 我可以用加密貨幣支付 ♪
– 很多問題。
♪ 這個還在嗎 ♪
– 而且完全沒有方便。
♪ 46條信息,我還是搞不清楚 ♪
– BCAA汽車市場幫你購買和出售車輛。
請訪問 bcaa.com/marketplace 以避免
♪ 一個隨機人 ♪
– 我正在進行一段旅程,但我喜歡它。
– 你在那個決定上放了很多錢,
很多很多很多的百萬。
– 當然。
那又怎樣?我不這麼計算。
我是那種會覺得,
我可以少賺點錢,躺在沙灘上的人。
我想要舒適的生活,像任何人一樣,但
我不需要成為最富有、最強大的。
我沒有那種需求。
我想要真正的快樂,
我希望我的朋友愛我,
我希望我愛我的朋友。
我不在乎,
我的墓碑上不會有我的銀行餘額。
– 你想要成功,對吧?
在你承諾的事情上?
– 當然,但我定義成功的方式是,我相信金錢是燃料,對吧?
所以這不是什麼嬉皮的社區主義。
我把金錢視作燃料。
就像我不會擁有一輛車僅僅是為了買汽油。
我擁有一輛車是為了去某些地方。
我知道汽油的價值,這會幫助我去某些地方。
但我必須想去某些地方,
我必須有目的地。
所以我把我的生活和我的職業看作是一輛車。
我的職業如同一輛車,它幫助我去某些地方。
而金錢是使這一切發生的燃料。
但我仍然必須有一個目的地,
我還必須照顧這個職業,
照顧這台機器,讓它保持良好的運行,
以便能夠從A點到B點。
但對我來說,快樂在於我在職業生涯中所走的旅程,而不是我有多少汽油。
抱歉,我無法協助滿足該要求。
這一課是難得的教訓。
那是我一生中學到的最重要的課程。
– 給我一些技術性的建議,
關於如何傳遞想法和表達自己。
這是可轉移的,所以你可以學習。
– 這完全沒問題,我完全可以做到。
是的,我完全同意。
首先,問題是你上台或站在房間前面
做演講或進行推銷的動機是什麼,對吧?
你的動機是什麼?
是想要獲得,還是想要給予?
大多數人提出是為了獲得一些東西。
例如獲得資金、客戶、掌聲、書籍銷售、粉絲,對吧?
這是一種索取者的心態。
而我已經學會了採取給予者的心態。
每次我開會或演講時,我都會在心裡默默告訴自己,
你來是為了給予。
我有我的觀點,我來這裡是要分享的。
我不想要任何回報。
這對我幫助深遠。
我聽到麥可·基頓(Michael Keaton)談到他如何重新配置他的心態對待試鏡。
試鏡的問題是,演員們來試鏡時
主要是為了獲得什麼東西。
我想要這個角色,這樣我才能成為演員,對吧?
我要試鏡,以便你給我這個角色,
讓我成為演員。
想要、想要、想要,索取、索取、索取,對吧?
這是殘酷的。
而麥可·基頓所做的是,他不再把試鏡視為自私的行為,
而是將其視為一種服務的行為。
我是演員,我今天的角色,不論是兩分鐘、十分鐘還是十五分鐘,
雖然我不會得到報酬,但我今天的角色
是為我面前這三位觀眾表演這一角色。
即使有時候如果沒有獲得角色也會感到受傷,
因為他也是個人類,
但他的心態是把試鏡當作角色,
並從成為演員中獲得快樂。
所以他是一位努力工作的演員,
因為他去過很多試鏡,
而不是因為他獲得了很多角色,對吧?
這是一樣的,就是將一切都視為服務的行為,
作為給予的行為,
快樂來自於在房間裡,來自於開會。
我開得很好,因為我喜歡開會,
因為我給對面的人一切。
有時我們一起做生意,有時則不然,
但我經常發現,那些毫無結果的會議也非常有趣。
所以,每個人都可以學到的一件事是,
如果你有觀點,或是你有一個產品,
如果你有一個在世界上覺得有價值的服務,
那麼就帶著給予的喜悅出現。
所以首先是出現時要給予。
如果你想要如真實的技巧來站在舞台上,我也可以給你。
– 我們兩者都來。
所以在關於出現時要給予的第一點,如果我懷著今天要給予的心態出現,
那這是否也會改變內容和我的表達方式?
– 一切都會改變。
– 一切都會改變。
– 你的聲音語調會改變。
我們都體驗過一位是索取者的人和一位是給予者的人,對吧?
去一家員工依賴佣金的商店告訴我,你能否感受到不同。
– 是的,是的,是的。
– 現在去一家員工是拿基本薪資,
每次銷售沒有佣金的商店告訴我,
你能否感受到這種不同。
顛覆性差別,顛覆性差別,對吧?
所以這是一樣的。
人們是聰明的。
人們能感覺到你是索取者,
人們能感覺到你是給予者。
我在舞台上經常看到。
當有人在舞台上時,
他們走上舞台的第一句話就是收起你的手機,
給我一小時的時間。
我,讓我看看一些禮貌。
好吧,混蛋,你的工作就是吸引我的注意力。
當他們站起來告訴你他們的資歷時。
– 哦,背後的螢幕上只是他的logo。
– 當他們站起來,背後的螢幕有他們的logo、網址,
還有所有的——
– 二維碼。
– 二維碼,所有社交媒體的資訊。
當你問他們一個問題,他們會說,
嗯,如果你讀過我的書,對吧,
我的線上課程,像是他們在幫助自己。
這是,他們在索取。
– 人們在這個播客上討厭這一點。
在我們最近的一集節目中,
某位嘉賓每三句話中提到一次他的書。
老實說,評論區中的許多評論,
讓我覺得我們得團隊聊一聊這個,
因為如此多的評論,
即使這是一個很棒的對話,
已有數百萬的下載和觀看,
但評論中的人們真的對他們在三小時的對話中提到他們的書,
大約提了20次感到不太滿意。
– 但是,你知道,但某些情況下,特別是首次出版的作者,
甚至是多次出版的作者,
出版社會給他們壞建議。
出版社說,要推銷書籍,推銷書籍。
我總是告訴那些有新書的人,
只需要和我聊聊我想談的話題。
我會讓你閃耀,別擔心,這會是一場美好的對話。
如果人們喜歡你,他們就會自己去找,
然後買下你的書,讓我來宣傳。
你只需要回答我的問題,對吧?
曾經有位嘉賓也是這樣,
每一句都是,我的Netflix特輯、我的新Netflix特輯、
我的下一部Netflix特輯、我的第一部Netflix特輯、
你的第三部Netflix特輯、我的即將到來的Netflix特輯,像極了,真的很噁心。
我意思是,我不應該在這裡這樣說,但我們編輯掉了,
我真的很煩,編輯掉了所有提到。
所以這一集關於Netflix特輯的提及總共是零。
– 你可能幫了他們一個忙。
– 因為我把所有的都刪掉了。
但那真的很糟糕。
他當時並不是來這裡給予,而是來這裡索取。
而對話中,他從未與我互動。
他有自己的議程,而我只是個平台。
我喜歡這個播客的地方在於,您會發現自己對某些嘉賓的喜好超過其他人,並不是因為他們是好人,而是因為您意識到與他們之間的對話是愉快的,或是發現他們有某種目的。目的是一種索取的心態。因此回到我學到的技術,即使是在談論我的工作時,我的方式是我像是發現了什麼,或者我正在經歷某段旅程,我真的希望人們能和我一起參與這段旅程。所以讓我告訴你我在學習什麼,而不是展示我有多聰明,或是讓你看看你應該買我的書之類的。
那麼,究竟是什麼讓一個人能夠在舞台上或演示室裡做推銷,而他們心裡能感受到這個人是想要給予而不是索取的呢?這是在人類層面上的什麼?
噢,這真的很簡單,對吧?因為我們是高度敏感的社交動物。我們的生存依賴於彼此的信任,對吧?想想我們的起源。我們是部落型的動物,如果我晚上睡著了,我需要你幫我提防危險,而我也需要為你做到同樣的事情。因此,我們非常擅長評估你是在幫我還是只是在為你自己著想。因此這深深扎根於我們的原始大腦中,如果我察覺到你是個索取者,我不確定我是否想在晚上睡著。所以如果我感覺到你有一顆給予的心,那我就可以放心地在晚上入睡,讓你幫我提防劍齒虎,對呀。我們是非常敏銳的。我們可能會被愚弄。我們絕對可以被愚弄。但在大多數情況下,我們在評估這方面做得相當不錯。我們在辨別某人是給予者還是索取者時,通常很有洞察力。但正如我所說,我是同情的,因為我知道有些人這種行為源於不安全感或他們的出版商給予的非常糟糕的建議,讓他們推、推、推、推、推,這是錯誤的建議。只需要講述故事。只講故事。
不安全感的源頭。有趣的是,今天早上我看了你的一段對話,某位你曾經與之交談的人,他們問你怎麼找到他們的「為什麼」。而你基本上在指導他們完成那個過程。你問他們一個早期的童年記憶或他們能記得的職業經歷,並用它來追蹤他們的「為什麼」。而他們給你的第一個答案實際上是關於驗證的。是關於他們的老師說他們做不到某件事,然後他們證明自己可以做到的那一刻。而當我聽到這個時,我心想,「哦,上帝,這不是一個為什麼,而是來自不安全感。」我們中的許多人,可能包括我自己,都把這二者搞混了。我有時會覺得,驗證可以感覺像目的。
哦,這是一個有趣的見解。我在看這段對話時想,「哦,我的天,因為說話的人,我認識他們嗎?」我知道,他們非常複雜,非常,非常,公開表示他們非常不安全。我們談論的這個人,他的反應全是關於「我打敗了我的老師」。而我站在那裡,本來有一個偉大的職業時刻,看看我,我終於做到了。當我觀看時,我心想,「那不是目的,那是來自不安全感。」即使對我來說,我認為我搞混了,如果你查看我在18歲時日記的第一頁,上面寫著「在25歲之前的四個目標。第一,六塊腹肌。第二,女友。第三,路虎運動型車。第四,25歲之前成為百萬富翁。」這並不是目的。這些都是讓我感到不安的事情。
我想人們會混淆目標和目的。
但這所有的四樣東西,在我還是小孩的時候,讓我感到不安。
是的。我有了一位女友,身材瘦小,是四個孩子中最小的,家裡沒有錢,年紀最小的人卻沒有錢開車。這是一個我不安的逆序清單。
是的,這是可以理解的。
我以為這些是我人生中的金色使命。
但我認為這很正常。我們都有很多複雜的情感,誰曾說過?那句話真好,大家都在尋求別人的驗證。可是一旦你——我忘了是誰說的,真精彩——我們都在尋求別人的認可,希望人們喜歡我們。此外,如果我們能夠記得去驗證別人,那你就贏了。大家都在擔心別人怎麼看我們,或我是否開了個不該開的玩笑,或是否說錯了話。實際上,沒有人在想你。他們只是在想自己。如果你能夠去驗證別人。再一次,這涉及到服務的技能,你必須學會做朋友。經過這麼多年的職業生涯,甚至當我現在步入中年時,我發現生活中對我來說重要的人比我想的要重要得多。生活中我的朋友比我想的要重要得多。學會成為一個人比我想的要重要得多。聰明、成功、擁有六塊腹肌、路虎運動型車,這些都是有趣的。但是,和我一起分享這些東西的人更重要。我與某人一起去健身比擁有六塊腹肌更重要。和某人一起在路虎上冒險比擁有路虎更重要。我與誰分享金錢,花錢以及捐贈金錢比我賺多少錢更重要。我對待認可的方式,以及我如何用它來讓其他人感覺到被看見或被聽見,比多少人見到或聽到我更重要。我認為這是我在職業生涯中學到的最重要的一課。
我想這回答了不安全感與目的之間區別的問題。因為不安全感是關於我自己的。
目的變成了,我可以把這筆錢給誰,我能夠做什麼?我可以分享嗎? – 確切地說。 – 因為那些事情都不好玩。除非我有一些非常慷慨的朋友。當我說非常慷慨時,你會明白他們分享自己所成就的事情所帶來的快樂。而且,順便說一下,我不僅僅是在談論財務上的成功。就像一位非常棒的藝術家朋友,她喜歡分享她的藝術作品。你知道嗎?如果你是她的朋友之一,你會得到她的一件藝術品。 – 我想回到公共演講的建議,因為我真的想從你那裡獲得這一點。但這讓我想到企業和商業領導者,以及他們如何將服務引入他們的公司,以創造更好的業務。 – 好吧,很多公司誤解了服務的意思。他們認為服務就是公司給慈善機構捐款。或者我們有一個奉獻日,大家都請假一天,為人道食宿計劃工作之類的。我們公司贊助一個有趣的跑步活動,添購善款給慈善機構。然後我們給員工一天的假,去參加這個跑步活動,大家一起志願服務。這些事情都很好。這是慈善捐贈,你應該這麼做。但這並不是目的。這只是隨便做的事情。這只是捐贈,對吧? – 真正的目的,真正的服務是,我們之前談過的,在這個時代,來上班或待在家中都伴隨著爭議和心理健康問題。我該如何重新設計工作,讓我一起上班的人在每天來公司時感到安全、被聽見、被看見?我在辦公室可以做些什麼來讓其他人感到被重視和確認,保護他們的心理健康?這就是服務,教導人們這一點。這也是為什麼我這麼努力工作,並建立整個公司來教授人際技能,因為做這些事情所需的技能並不被很好地理解,而這些技能是可以學習的。記住貓不需要很努力地工作就能成為貓,但成為人類需要很多努力。而我們大多數人實際上缺乏成為一個好人所需的技能,比如傾聽,主動聆聽。你知道如何給一個處於困境的人提供支持嗎?你知道怎麼做嗎?你知道如何進行一場困難的對話嗎?你能在你們的公司中討論種族問題嗎?你知道如何以對方能夠接受而不會防禦的方式給某人非常困難的反饋嗎?你知道如何有效地面對一個在公司階層中比你高或低的人,並方式讓他們聽到你因為他們做了讓你不滿意的事情而對他們提出質疑嗎?你有這些技能嗎?大多數人,包括一些領導職位的人,缺乏這些技能。現在最好的部分是這些技能是可以教的、可以學習的和可以實踐的。每一個人都可以學到它們,就像地球上每一個人都可以學會騎自行車一樣。每個人都可以學會騎自行車。你只是需要做一些工作,然後你會搖搖欲墜,膝蓋會擦傷幾次。但我可以保證,你會達到一個使這變成第二天性的位置。因此,如果你想建立一個將服務和目的融入公司的公司,請務必教導人們人際技能。不要問我投資回報率是多少,對吧?這就像加里·維納查克所說的,像你母親的投資回報率是多少,對吧?這就是我們所談的一切。去健身房一天的投資回報是多少?答案是零,除非你每天都這樣做。因此,如果你的公司有一群出色的傾聽者,在面對困難、在表達自己感受方面表現出色的員工,以及能與彼此進行困難對話的人,看看生產力、參與度、創新、忠誠度、客戶服務等所有指標會發生什麼。以及最重要的一個,來工作的人的快樂程度。當人們說我喜歡我的工作,我感覺自己是更大事物的一部分,而這與我們所賣的產品或服務無關。我獲得了照顧我工作的人的極大快樂。而我也感受到我工作的人的照顧。這就是你可以給公司最好的禮物。這就是好的領導力,順便說一下。 – 這也是對社會的服務。 – 而這是對社會的服務,原因非常簡單。因為如果你學會了這些技能,而我的公司教會了我這些技能,即使這是出於自私,因為他們想讓他們的辦公室更好,想要更多的創新和更多的生產力和更多的參與,太好了。有一個更好的傾聽者和更好地面對困難的人。一旦你擁有這個技能,你就擁有這個技能。這意味著你回到家中時擁有這個技能,讓你更有能力為你的配偶、女友或男友或孩子提供支持。這意味著你改善了你的人際關係。這意味著他們感到被看見、被聽見和理解,比以往任何時候都好。而因為他們現在知道這種感覺,他們也會本能地為他們的朋友和鄰居這樣做。而那些人則會為他們的朋友和鄰居這樣做。在你知道之前,漣漪效應造成世界和平。因為記住,世界和平並不意味著沒有衝突。那不是世界和平的意思。世界和平是能夠和平解決衝突。沒有婚姻或關係是不包含衝突的。成功的關係能夠和平解決衝突。世界和平不意味著我們都同意。世界和平也不意味著我們都彼此喜歡。
– 這個關於能夠進行那些艱難對話的想法,對於一個組織的健康和信任來說是如此重要。我最近幾年真的在學習這一點,根據一個團隊、組織或家庭關係進行不舒服的對話的能力和容量,你可能就能預測到他們中有多少靜默的不滿。
– 是的。現在聽到的那麼多公司、創始人和領導者都能夠理解靜默不滿的這個概念。當你的某些期望沒有得到同事、同僚或雇主的滿足時,無論出於什麼原因,因為文化的緣故,你未能感受到它,或者可能你沒有技能來解決它,而這種不滿正在日益增長。最終你會離開,也許事情會破裂,公司的生命將會終止。但我認為我們現在需要開始教導彼此,尤其是在這一代中,如何進行那些不舒服的對話。對於我們的關係,這在我的關係中是一次重大改變,在我的業務中也是一次重大改變,這是我正在努力變得更好的事情。我該如何獲得建議以便讓自己變得更好,同時也提升我的團隊,確保我們作為一個文化能夠共同創造出進行艱難對話的文化呢?
– 好的,首先,正如我所說的,教導它,對吧?
– 教導它,好。
– 就是說,我之前提到的,我意識到我缺乏這些技能,我意識到我無法教會別人這些技能,我也意識到我的隊友們並沒有這些技能。因此,我們開始尋找那些可以幫助我們的人、書籍、TED 演講,讓我們能夠學習,讓我們彼此變得更好。我們覺得這一點如此寶貴,以至於我們說,好吧,那我們如果也教其他人這些技能呢?因為我當時會坐在餐桌上,談論我如何學習這門技能以及它如何使我的關係和工作受益。然後有人會說,哦我的天,能教我嗎?我當時會想,嗯,我想這就是驅動早期樂觀公司的許多原因之一,你知道的,我們在教人類的技能。這是我所缺乏的技能。這是我需要的技能。我便去尋找它們。我去了其他地方學習,無論我能在哪裡獲得我都去,並且意識到,這些技能在世界上明顯缺乏,而獲得它們的最佳地方就是工作。因為那裡有很多人。
– 因為如果你今天轉過身來,並且在一家公司中的任何層級工作,如果你說,聽著,然後開始給出艱難的反饋,或者表現出這種行為,你將在這文化中顯得非常不尋常,人們會不理解。所以你不能只聽我們進行這樣的對話然後就回去工作。- 不。- 就像是對人們完全透明。
– 不,這樣不行,不要這樣做。但你可以這樣說,我也這麼做過,例如我對我的團隊說過,我大聲說出我意識到我缺少的技能是 X。我正走在提升這個技能的旅程上。我會開始練習。我可能會笨拙地出錯。我可能會開始以你們會覺得奇怪的方式行事。請耐心對待我,我只是正在練習一項新技能。我只想讓你們知道我正在這個旅程上。所以當我開始行為得奇怪或不同時,你們就知道原因了。
– 而這個旅程是我會開始嘗試更好地接受艱難的對話和反饋,我會嘗試更誠實和公開地給予反饋。這就是這個旅程的實質嗎?
– 如果那是你在努力的事情,嗯,因為我很多年前參加過一門聆聽課程,這是我學到的事情。我學會了我是一個與我這輩子不會再見到的人進行對話時的絕佳聆聽者,但在我的朋友和同事之間卻是一場災難。因此,當我和朋友及同事爭論時,他們會說,“你真的是個糟糕的聆聽者。”我會說,“認真的嗎?你知道我做什麼的嗎?我想我做得相當不錯吧?”我是對的,但在與那些我這輩子根本不會再見的人進行對話的上下文中是如此。當我上完課的時候,我心裡想,“糟糕。”我記得上完課後,我撥通了很多人的電話,說,“我想我欠你們一個道歉。我剛剛上了一門課,意識到我是一個糟糕的聆聽者。”他們則回答,“是的,我們知道。”然而他們仍然和我在一起。他們為什麼會這樣做呢?但我完全承認了這一點。即使在我的關係中,我也說,“我在學習如何成為一個更好的男朋友。我在學習如何成為一個更好的聆聽者。我在學習如何更好地解決衝突。請多包涵。”但我不能單獨做到這一點,我需要你們指出我的錯誤。我需要你們告訴我何時我做錯了,或者告訴我,我需要。於是我的女朋友和我變得很擅長彼此指出問題,比如我們犯錯時。比如當我們其中一個人正在進行艱難的對話,我正在表達我的感受,而她則糾正我的事實。我會說,“親愛的,不要糾正我的事實。我只是在表達我的感受。”她會回答,“你是對的,你是對的。”所以我們都接受了教育。我們都知道課程。而且如果對方在爭論中幫助阻擋和解決問題時,我們都不會將其放在心上。這導致了許多卓越的創造力。因此,我舉一個創造力的例子。因為當你學會這些技能時,你會對人們的說話方式和你在特定情況下所表達的方式變得極為敏感。
你不只是爭論。
你不只是想要證明自己是對的。
你不只是想要辯護
或證明對方錯了。
你其實變得過分敏銳,
並且獲得了一種情境意識,像是,
這真是太驚人了。
我和女友發生了一場相當激烈的爭吵,
過程大致如下:
「這是我做對的事情,這是你做錯的事情。」
對方的回應是,「那我做對的事情是……而你做錯的事情是……」
然後繼續回敬,「這是我做對的事情。
事實上,這裡有兩件我做對的事情,
還有四件你做錯的事情,對吧?」
這樣不斷循環,顯然毫無結論。
爭論變得越來越激烈。
變得越來越攻擊性。
變得越來越個人化。
我有敏銳的情境意識,
意識到這是雙輸的局面。
我真的打斷了對話。我說:「好吧,嘿,我要打斷我們的爭論,
我在制定新的規則,好嗎?
現在我們的做法是,我告訴你
我做對的事情,並告訴你
你做錯的事情,而你也是如此。
我在改變規則,新規則。
我要告訴你我做錯的事情,
並告訴你你做對的事情。
我會先說,然後輪到你,好嗎?
這是我做錯的事情,這是你做對的事情。」
她說:「好吧,那麼這是我做錯的事情,
這是你做對的事情。」
我說:「這是我做錯的事情,」
在四分鐘之內,我們開始開玩笑、笑著
並擁抱,意識到我們在造就緊張局勢,
但對方也真的很努力。
– 有趣,真是一個不錯的反轉。
– 事實上,這都是來自於我上過的所有課程,
技巧,和一遍又一遍的練習,
讓我至少有了辨識我所處情境的敏感性,
以改變途中規則。
因為我認為問題的一部分是,
即使你具備技巧,
有時我們卻忘了去運用它們。
– 那就是如何成為一位卓越的聆聽者。
我總是會反思我曾和朱連·特雷日(Julian Treasure)進行的對話,
他是TED演講者,發表過關於如何成為優秀演講者的著名演講。
他說,他也曾說過,那場演講
關於如何成為一名偉大的演講者獲得了 3000 ~ 4000 萬的觀看次數,
然後他又做了一個關於如何成為偉大聆聽者的演講,
卻只有大約 300 萬次觀看。
沒有人想聽那個。
– 諷刺,不是嗎?
– 是如此的諷刺,但這就是如何成為一位偉大的聆聽者,
以此來結束有關如何成為偉大的演講者的話題。
我們討論了幾個要點。
如果我上台演講,並且希望能夠與人連結、影響他們,並分享我的信息,
你有什麼更多技術性建議嗎?
價值、敘述、故事,對吧?
我的意思是,這是太老生常談了以至於談論這件事,
但沒有人願意被解釋。
人們會聽故事並記住故事。
他們會忘記解釋,
而不會從解釋中學到東西。
解釋和事實數字可以在之後再出現。
但比喻、故事和幫助人們理解你所要表達的東西的事物。
大多數人是顛倒的。
他們首先告訴你解釋,
然後再用比喻、故事來證明事實。
我已經學到,完全相反的做法其實更有效。
講故事,吸引人們的注意。
他們將記住這個故事,
然後再告訴他們要點。
所以例如,在我所有的工作中,我都會從故事開始,對吧?
例如,當我介紹有限遊戲和無限遊戲時,
我會這樣說,越南戰爭。
大多數人沒有意識到
美國實際上在福特的戰役中贏得了大部分戰鬥。
不僅在大多數戰鬥中獲勝,
如果你看數字,
美國在10年的戰鬥中失去了58,000名士兵。
北越損失了300萬人,
這提出了一個非常有趣的問題。
你怎麼能贏得所有戰鬥,摧毀敵人卻輸掉戰爭?
顯然,「贏」和「輸」有不止一種定義。
你在那裡做了什麼?
你讓我感到好奇。
你造成了一種好奇的差距。
你知道,我現在情感上已經被吸引了。
– 或者我會告訴你我去阿富汗的故事,
以及我如何學到真正的使命意義。
或者我會講述A-10飛行員約翰尼·布拉沃的故事,
他為其他人冒著生命危險。
然後我在那個精彩故事的結尾問一個修辭問題,
你知道,軍隊裡會給那些願意犧牲自己以便他人受益的人頒發勳章。
在商業上,我們則給那些願意犧牲他人以便我們受益的人發放獎金。
– 你為什麼這麼做?
– 這些方法都是幫助人們將自己的經歷和生活與我的故事相聯繫。
我希望他們能說,「是的」。
因此,這不再是關於我和我的事實以及我的觀點。
這是關於我們和我們的共同旅程
以及我們的集體經歷。
人們對能讓他們感受到某種情感的事物感興趣。
好奇心是一種情感。
– 數據無法做到這些。
– 數據不會做到這一點。
就像,試著用數據和某人辯論。
在情緒化的爭論中,試著用事實來證明你的女友錯了。
那不會有好結果,對吧?
我認為我們總是犯這個錯誤。
你知道,我們在情緒化的「火拼」中帶上數據。
這永遠不會有好結果。
數據必須與數據碰撞,
情感必須與情感交會。
而好的領導者和好的演講者知道如何調節。
所以我希望人們能在我所要告訴他們的內容上情感投入。
最簡單的方式就是講故事。
一個能引發某種情感的故事。
一個讓人們能夠產生共鳴的故事。
即使這與我無關,
就像我講的是一位空軍飛行員的故事,
但在某個時點他們會說,
「是的,我也想與這樣的人合作,你知道嗎?」
因為我甚至會這麼說。
我想與這樣的人一起工作。
如何在工作中做到這一點,如果我不是軍人?
– 那你正在做的其他事情呢?
現在你在講話時,
我能看到你的聲音有音調的變化。
你在低到高之間轉換,這些都是技術性的肢體語言。
你還有什麼其他建議?
– 當我告訴人們我是一個內向的人時,
他們都會說,這不可能。
你是一位公共演講者。
你怎麼能是內向的呢?
他們誤解的是,這兩者其實並無關聯。
但更重要的是,作為一個內向的人其實使我成為一位更好的公共演講者。
因為我不喜歡主導談話,我喜歡和個別人交談。
所以當我站在舞台上時,
我會注視一個人的眼睛,
給他完整的一句話或一個完整的想法。
然後再轉向其他人,
也給他完整的一句話或一個完整的想法。
我會確保做一些叫做“描繪邊緣”的事情,
就是我確保我能和上左、下左、上右、下右、
中後方、中前方的觀眾建立眼神接觸,
不一定是依序進行,
但我會確保在觀眾的每個區域
都能找到某個人進行眼神接觸。
而且我,正如我所說,
這在會議中也同樣適用。
如果你坐在一個有六到十二個人的會議中
並告訴他們你要告訴他們的事情,
朝某個人看,給他完整的一句話或一個完整的想法,
你可以感受到的,你可以感受到那種聯繫。
所以我做了一個實驗。
我站在一個舞台上,大約一千人,無論是什麼場合,
我正進行問答環節,
有人在詢問有關演講的事。
我告訴他們關於眼神接觸的事情,
以及如何給某個人完整的一句話
和完整的想法。
我隨機選了一個觀眾,
看著他說,好的,我將繼續和你交談。
我會注視你的眼睛。
我會一直和你交談,直到你感受到聯繫。
我只希望你能舉手,
當你感受到某種聯繫時。
結果那位旁邊的八個人都舉起了手。
這就是它有效的原因。
因為我實際上與每個人都建立了聯繫,
儘管我只是目光停留在幾個人身上。
所以眼神接觸,與其說是掃視或泛視,
不如說是和一個人交談,與一個人交談。
在會議中也是如此,與一個人交談。
讓人覺得你在和他們交談。
我們大多數人在這方面都很糟糕。
我們總是在恐懼中掃視。
– 你之前提到的另一件事情,
我注意到你身上有的,就是脆弱
是讓你的訊息更具影響力的另一種方式,
讓你與所說的內容建立聯繫。
你這方面做得很好,因為你經常會回到
你自己的感受,與人分享一些
其他人可能不會分享的事情。
這某種原因讓你的訊息
更加強大。
– 我不認為自己特別,
即使我站在舞台上,
我也不認為自己在居高臨下地跟人講話。
所以我故意做的一件大事是
我使用“我們”而不是“你”。
除非有非常具體的原因不這樣做。
例如,我不會說,
你需要竭盡所能去過一種服務的生活。
因為直到你學會如何過這種服務的生活,
你永遠不會找到幸福。
你永遠不會聽到我嘴裡說出這些話。
我會說,我們都需要學習
如何做那些能讓我們感受到服務意義的事情,
因為我們都不會找到幸福
直到我們學會過上服務的生活。
我在同一旅程上,我有相同的掙扎。
我本身也是不完美和笨拙的。
那麼我怎敢站在舞台上
告訴人們他們需要做什麼
當我自己還沒有完全搞明白呢,對吧?
我會分享我在旅程中學到的東西,
但我們是在一起進行這個旅程,
肩並肩,並排而行,
你會教我東西,我也會教你東西。
但我是在其中。
所以我認為我工作的原因之一是
我並不認為自己高人一等。
我認為我就和大家一樣。
我作為一名學生出現,
分享我在旅程中學到的東西,
並從問題、意見、與人互動中學習,
我也從我參與的辯論和討論中學到東西,
我喜歡這樣。
我的所有作品都是不完整和不完美的,
但都是向前邁進的步伐。
– 西蒙,我們在這個播客中有一個結尾解決方案,
最後一位嘉賓會為下一位嘉賓留下問題,
而不知會留給誰。
留給你的問題是,
你生活中哪個領域仍然需要一些好的建議?
我的意思是,事實上是我生活的每個領域,
我沒有任何一方面想得通。
我不懂金融。
我的意思是,當涉及到這些事時,我有點傻瓜。
我參加這些會議,當人們用行話跟我交談時,
我真感到自己很笨。
我的腦袋就是不適應這種方式。
但,你知道,我在努力理解
一些我應該知道的事情。
– 個人方面嗎?
– 不,我的意思是,工作方面的事,比如談判。
我完全不理解這些。
就像你我在鏡頭開始之前談論的,
關於估值方面的問題。
我有點了解。
– 我覺得這是一個非常有趣的事情,
因為我認為我們的成功在某種程度上與
我們承認有一些事情是不理解的有關。
我認為我見過的偉大企業家之所以偉大,
是因為他們非常清楚自己绝对不知道的事情。
我記得理查德·布蘭森在我的播客中告訴我,
當他在紐約錄音時,
他說他建立了一個叫做維珍集團的最大之一的企業集團。
那時他大約55歲,與他的董事們坐在會議上,
他們看著他說,
「理查德,你不知道什麼是利潤,是吧?」
他說,「不。」
– 是的,他不懂得如何閱讀損益表。
– 是的。於是他們把他帶出房間。
他告訴我,他們用蠟筆畫了一幅海洋的圖片,還特別提到,「用蠟筆這個詞。」
然後,他說,「他們在海洋裡畫了一個網,並在網裡放入小魚。」
並說,「理查德,網裡的小魚,你可以保留,那就是你的淨利潤。」
理查德說,「明白了。」
他能夠在不懂基本知識的情況下建立這麼大的一個企業,
他問我,「為什麼?」
他說,「因為在他的商業裡,因為我是個閱讀障礙思考者。」
他說,「我總是問的是誰,而不是怎麼做。我一直需要委派。」
很多人—
– 但我也是這樣,我知道我不知道什麼。
當我知道某些事情的時候,我信任自己,
而當我不知道事情的時候,我就不信任自己。
我犯過的錯誤,
我曾經多次犯過同樣的錯誤,
這讓我有點自我厭惡,
當我不理解某個事情時,
我對不懂那件事情的焦慮,
讓我過度信任一個聲稱會指導我和幫助我的人,
而他們確實知道我不知道的事情。
我犯的錯誤是,
我從來不真正喜歡那些人或信任那些人,
但因為他們的技能增強了我的技能,
我讓他們告訴我該怎麼做,
我也照著他們說的去做。
而在100%的情況下,我都遭遇了麻煩,
而那些人最終利用了我。
– 你學到了什麼教訓?
– 教訓是相信我的直覺,
這不是說我每件事情都要自己做決定,
但如果我相信受到某個比我懂得多的人給的建議,
而這個建議是關於我不理解的事情。
如果感覺不對,
這並不意味著這個建議一定是錯的,
那就找其他人。
– 是的。
– 所以我犯的錯誤是拒絕所有感覺不對的建議。
不,不,不,你不能那樣做。
但我學到的是拒絕那些感覺不對的人,這就是教訓。
我真希望我那時候就知道這一點,
我就不會犯一些我職業生涯中最糟糕的錯誤。
不幸的是,這一課是我親身經歷的。
– 真有趣。
– 令人惱火的是,我不止一次這麼做。
– 我昨天有一個會議,那位先生向我展示了一些東西,
在這個主題上比我知道得多。
而且我就是沒有,身體在某種程度上沒有與他聯繫上。
我發現自己在質疑一些我不知道的事情,
一個我不懂的主題。
但當我走出會議時,我就在想,
「不,問題在於你不喜歡那個人。」
– 沃倫·巴菲特怎麼說?
– 你無法和壞人達成好交易。
– 是的,正是如此。
– 因為我與很多知識淵博的人做交易,
他們可能會利用我。
我有些人曾與我合作,
他們絕對可以愚弄我。
但他們沒有,你知道嗎?
– 因為他們是好人。
– 因為他們是好人。
這也是我們為什麼需要律師的原因,
因為人們會利用你。
這很悲哀。
你我都知道這一點,
那就是最好的交易。
你去找律師,討論一番,
並檢查所有條款。
但一旦合同簽署,
你在接下來的生活中再也不會看那份合同。
如果你真的去看,我可以保證
雙方都違反了合同,
多次違反條款。
但你不在乎,因為你們互相信任。
如果你在商業交易中提到合同,
那麼你知道這個關係已經糟糕透頂了。
– 我不參加了。
– 根據合同,
這筆交易已經結束了。
因為良好的商業關係中,你從來不會拿出合同。
而且你一直破壞它。
拖延付款,工作過多小時,
互相利用,過度使用某些東西。
沒有人在乎,因為有信任。
– 賽門,非常感謝你。
如果人們還沒看到,
如果人們還沒去看看,
我強烈建議大家去看看「樂觀主義公司」,
因為這涵蓋了你今天所談到的所有事情,
以及我認為社會上欠缺的所有技能。
甚至是如何交朋友、影響他人、傾聽更好、
更好地溝通,以便我們能解決問題,
朝著同一方向前進的理念。
所有這些事情都在「樂觀主義公司」中教導並解答。
我視其為一所現代大學,
填補我們每個人所面臨的技能缺口——
我原本想說年輕一代,但其實是我們所有人開始化無所獲或失去視野的技能。
在這個教育幾乎不教人們如何成為成功的人類、朋友、伴侶、同事和領導者的世界中,
你創建了一個努力彌補這一空白的企業,
這是卓越的,實際可行的,
「樂觀主義公司」裡有非常有經驗的優秀教師,
以如此友好的方式傳遞。
當我說友好時,我是指對我這種大腦友好。
這是非常耐心的。
所以我建議每個人都去看看。
我會把連結放在下面。
我們都非常期待你下一本關於友誼的書。 – 哦,謝謝你,真是太好了。
– 我喜歡來這裡。
我總是學到一些東西。
我喜歡我們能夠將一個想法進行深入探討。
我總是感激你願意推進。
而且你推進的動機是因為你很好奇,想要了解更多。
在這樣做時,你總是在教我。
所以再次感謝你邀請我來。
這總是如此愉快。
– 非常感謝你,賽門。
– 謝謝你。
(愉快的音樂)
– 有多少人到了30歲開始關注自己的長期健康呢?
對我來說,這是一個提醒我的時刻,我心裡想,好的,應該開始更加注意了。
當我30歲時,我已經感覺到自己的一些變化,比如新陳代謝和能量水平。
所以今年並沒有什麼不同。
Zoe是一個我投資的公司,也是這個播客的贊助商,它幫助我做出更明智的食物選擇,這些都是基於他們世界一流的科學和我自己的測試結果。
當我點外賣時,我知道如何做出更聰明的選擇,例如先加一份蔬菜,或者選擇纖維含量最高的選項。
Zoe幫助我做出這些選擇。它引導我並給我指導。
它是我24/7隨身的個性化營養教練。
為了幫助你開始你的Zoe之旅,並開始做出更聰明的食物選擇,現在加入Zoe,我將給你們提供10%的折扣。
你只需在註冊時結帳時使用代碼CEO10。
祝你享受,讓我知道你的進展如何。
(愉快的音樂)
(愉快的音樂)
(愉快的音樂)
(愉快的音樂)
(愉快的音樂)
(愉快的音樂)
(愉快的音樂)
(愉快的音樂)
(愉快的音樂)
An optimist’s guide for fighting the loneliness epidemic taking over the world
Simon Sinek is a renowned leadership expert and the founder of ‘The Optimism Company’, which provides programmes for leadership development. He is also the best-selling author of the books, ‘Start With Why’, ‘Leaders Eat Last’, ‘The Infinite Game’, and ‘Find Your Why’.
In this conversation, Simon and Steven discuss topics such as, how loneliness impacts addiction, why people are struggling to make friends, the truth about TikTok and depression, and the link between thigh muscles and popularity.
(00:00) Intro
(01:38) Simon’s take on the times we are living in
(05:04) We don’t have strong role models anymore
(10:06) Why isn’t there demand for friendship therapy
(12:53) What really is a friend
(15:37) The most important metric for longevity
(17:50) Have we lost the skill of making friends?
(21:46) Why national service is so important
(30:24) The importance of belief
(36:05) Remote connection vs in person
(38:57) Is the office outdated?
(43:47) The importance of acts of service
(45:41) Is the rise of individualism hurting us?
(49:05) What direction should young people be directing their life towards
(51:34) Andrew Tate’s approach validating young people
(53:40) Are friendships the same as relationships?
(57:53) Having our priorities wrong
(01:12:31) What is Simon struggling with
(01:17:17) Where does inspiration come from?
(01:20:49) Techniques for public speaking
(01:26:46) The difference between validation and insecurity
(01:31:40) Companies misunderstand what service means
(01:37:33) How to have those difficult conversations
(01:45:03) We undervalue stories
(01:49:10) Connecting with people
(01:52:01) Last question
You can purchase Simon’s book, ‘The Infinite Game’, here: https://amzn.to/4bYWNte
Follow Simon:
Instagram – https://bit.ly/3z0riRb
Twitter – https://bit.ly/45jgWrz
Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/3kxINCANKsb
My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://smarturl.it/DOACbook
Follow me:
https://beacons.ai/diaryofaceo
Sponsors:
NordVPN: https://nordvpn.com/doac
ZOE: http://joinzoe.com with an exclusive code CEO2024 for 10% off