AI transcript
0:00:06 Speaking of controversial topics, one of the things that’s become surprisingly
0:00:10 controversial over the last couple of years is, and probably for a little
0:00:16 while longer, since the 17th century, is this idea of
0:00:19 accountability, which to me seems like much of the antidote to
0:00:22 self-sabotage. It’s like taking personal responsibility for
0:00:25 your life and your situation. I’ve heard you talk about this. I actually think
0:00:28 this was the first, one of your first videos that caught my
0:00:33 attention, was you talking about taking responsibility in a really,
0:00:36 you know, a fairly direct way. So, tell me how
0:00:40 taking responsibility, what that means to you, but how that helped you to rise out
0:00:44 of that phase you had from 14 to 24. Yeah, oh, it was huge.
0:00:48 It was huge, and it had to be one of the first things that I did.
0:00:53 Actually, as I think about this and sort of speak out loud,
0:00:58 I think what allowed me to get and stay sober, that eighth and final time,
0:01:02 was taking personal responsibility. I think all of the other times I had
0:01:06 wanted to place blame on a lot of things outside of me. So, my dad
0:01:10 would have been the easiest person because he was an alcoholic,
0:01:14 and because of his abuse, and because of everything we experienced, and because of
0:01:17 the instability, because of coming to a new country,
0:01:24 moving to a part of the UK where just me, my sister, and Curtis are the only
0:01:28 black kids, the adversity I experienced from that. So, I think there were so many
0:01:32 ways that I could externalize, right? But I think the moment that I was able to
0:01:35 say, “Okay, well, Africa, what part did you have to play in this?”
0:01:39 So, you’ve experienced all of this adversity. What now?
0:01:42 What fucking now? No one else can do it for you.
0:01:48 And I think that helped me so much. And another thing that I had to do,
0:01:51 which is a part of that responsibility and accountability,
0:01:56 was making amends. So, people that have followed the 12-step program, for example,
0:02:00 will know that making amends is a huge part of it. I didn’t follow the 12-step
0:02:05 program. What’s the 12-step program? So, 12-step is AA, essentially, Alcoholics
0:02:10 Anonymous. You go through a process, a 12-step process, of accountability,
0:02:14 essentially. And one of those steps is making amends,
0:02:19 reaching out to the people that you’ve harmed and making amends. And that’s
0:02:23 what I had to do. And I really did that. And there was a lot of
0:02:25 shame. There was a lot of guilt. There were a lot of people
0:02:28 that didn’t want to hear it. But there were a lot of people that were very
0:02:32 grateful that even after all of these years, I’m coming to them and
0:02:38 acknowledging something that I did or played a part in. And only then could I
0:02:43 actually move forward with my sobriety, knowing that I am responsible. Yes, I’ve
0:02:50 experienced a lot of adversity. But I am the one that gets to decide what now.
0:02:55 So, fast forward to finding ourselves in a culture where even just conversations
0:02:59 around personal responsibility have been politicized. Because I’ve
0:03:02 noticed they’re labeled as right-wing. The moment, isn’t that weird?
0:03:05 It’s mad. It’s mad.
0:03:11 Isn’t that crazy? The moment you say, “You do realize there is a lot in your life
0:03:15 that you can control. You’re called a bigot.”
0:03:22 I’m a puppet and I’m a victor. And there’s nothing I can control.
0:03:27 And it’s that political party that did this.
0:03:33 And that is unfollowed.
0:03:39 It’s fucking crazy. It’s mad. And I speak to my family and my friends
0:03:42 about all of these things quite a lot actually. And because I’m still very
0:03:47 much in touch with everyone back home in Zimbabwe. And because I have that
0:03:51 perspective, when I compare to that part of the
0:03:55 world, to the Western world, this just seems like a completely
0:03:59 different world, like some kind of show. It can’t be real.
0:04:03 That people can get upset to know that there are things in your life that you
0:04:07 can control. Yes, you might have experienced X, Y and Z.
0:04:11 But you are responsible for how you move forward. Yes, there might be other
0:04:14 components. Maybe it is the system. Maybe it is your familial
0:04:19 environment, whatever the details might be. But there are also things within
0:04:23 your control. The fact that people can label that
0:04:28 as being bigoted the moment you say, “I just…”
0:04:31 Wouldn’t you want that to be the case? Wouldn’t you want to have things that you
0:04:33 can control? The thought of being powerless to my
0:04:37 circumstances is the most terrifying thing in the world.
0:04:42 That’s why I refer to it as a puppet, that someone else is pulling
0:04:44 these strings. And that I’m powerless to my
0:04:48 situation. So I find it empowering and liberating
0:04:51 to say, “There is a lot of things I can control. Yes, I’m broke. Yes, I’m in
0:04:54 this situation. But there’s something that I can do.”
0:04:58 And I have to also express the nuance that you did, which is
0:05:01 there are a lot of people that are disabled. There are a lot of people that
0:05:04 have found themselves in horrifically unfortunate
0:05:09 circumstances through no fault of their own. Yes. But I find it really
0:05:13 important for my sanity of mind and my optimism for the future to know that
0:05:16 there is something… Often there is something that I
0:05:20 can do to change my situation. Absolutely. That’s a controversial idea.
0:05:25 Imagine that. Would you have thought that? I can hear the people typing out at you.
0:05:32 Is it for you to say? Yeah. What is it though? Do you
0:05:35 think you know what that is? Yeah, because it holds a mirror up to you. It
0:05:38 makes you feel like, for some people, and I think it was for me at some point as
0:05:41 well, holding that mirror up and saying, “Do you know what?
0:05:45 I might have had part to play in this and I’m actually…
0:05:48 I can have a part in getting out of this situation.
0:05:52 For some people is the evidence of their inadequacy, that they just don’t have the
0:05:56 self-esteem to confront. So it’s easier to blame. Blame is a nice
0:05:59 shield. It’s a nice way to deflect the attack against my already fragile
0:06:02 self-esteem. I would do that. Of course, when I was younger and
0:06:06 someone might point at something, blame was a way for you not to hit me in the
0:06:10 self-esteem. It was a way of saying, “No, no, no, no, no. That’s not because I’m
0:06:12 inadequate or because I’m not capable or I’m not
0:06:16 smart or because I’m not working hard. It’s because of this other thing.”
0:06:23 And so leave me alone, Africa blocked. Do you know what I mean? That’s my analysis
0:06:28 a bit often. For some people, it feels like
0:06:32 evidence of their inadequacy. And why would someone not like that?
0:06:36 Well, because it makes you feel like shit. Yeah.
0:06:42 And I think because we’re also being encouraged, especially the younger
0:06:46 generation, who I really now more than ever want
0:06:50 to make more of an effort to really speak directly to them,
0:06:54 is because I think we’re sort of training each other to not prioritize
0:06:59 emotional resilience because along with personal responsibility, resilience is
0:07:04 also another controversial word. This idea that you can
0:07:09 build a strong foundation within yourself that even if something happens
0:07:12 externally outside of you, you are able to deal with it.
0:07:16 You don’t have to go into that deep, dark place and think that is it full stop.
0:07:22 So I think because most people are not emotionally resilient and are not
0:07:26 nurturing and sort of cultivating that within themselves,
0:07:30 it continues that cycle where you just end up in perpetual victimhood.
0:07:34 And then we are in a culture that rewards victims.
0:07:38 And I think self-correction there actually, and I want to make this very
0:07:42 clear, that there is a very real difference between being a victim,
0:07:45 someone who has genuinely been victimized
0:07:50 and making victimhood an identity. There’s a huge difference between the two.
0:07:55 But I think when you start to make victimhood an identity for anything and
0:07:57 everything, that’s when it might be time to actually hold a
0:08:01 mirror up to yourself. On that word resilience, I think
0:08:04 the reason why resilience is in part at least why it’s a
0:08:09 controversial topic is because it kind of starts to merge into the
0:08:13 lane of like mental health. And people when they think of resilience,
0:08:17 they think of like shut up and deal with it. You know what I mean?
0:08:21 And then that acts in conflict to the narrative of like express yourself,
0:08:25 feel your emotions. It’s okay to be not okay.
0:08:28 So talk to me about the distinction you make between those two things
0:08:31 and your relationship with both. You know what? I guess this is where I would
0:08:35 bring it back round to holding those multiple truths.
0:08:39 Because why do we think that we have to choose between one or the other?
0:08:44 Why can’t you be both emotionally resilient as an individual, as a being,
0:08:48 and allow yourself to express yourself, and allow yourself to be vulnerable,
0:08:52 and allow yourself to have those real low moments that we all do.
0:08:55 And I think both can coexist. It’s really not one or the other.
0:08:59 So what is the opposite of resilience then?
0:09:05 The word “weakness” comes to mind, but I don’t know if that’s accurate.
0:09:09 I don’t know if that’s accurate to what…
0:09:15 I’m not sure. But it’s interesting because the word “weakness”
0:09:23 comes to mind, and maybe a part of me, or even for someone listening, we
0:09:29 we think associating the word “weak” to yourself means there’s something wrong
0:09:33 with you, that it’s a bad word. I think there’s this idea that it’s
0:09:38 bad to be weak, or it’s not acceptable to be weak. But I think we all have moments
0:09:43 of weakness. But I don’t know if that would be the opposite of resilience.
0:09:48 What do you think? So if we’re talking about emotional resilience, maybe the
0:09:54 opposite is emotional, maybe fragility? Maybe? I don’t know.
0:09:57 It’s something within that realm, right? Yeah.
0:10:01 And the reason I’m basically playing devil’s advocate with myself to see if
0:10:06 to see if it is too true. We were describing earlier about being
0:10:08 expressive and being in touch with your emotions. Is that
0:10:11 being emotionally fragile? Or is that something else?
0:10:16 I wonder if another word that’s come into mind, for some reason, soft.
0:10:21 I think it’s both possible to be soft and whatever you would consider hard.
0:10:26 Because just in very simple language, when I hear the word “resilience”, you have to be
0:10:31 hard. There’s something sort of, it’s not necessarily stoic. But it’s sort of that
0:10:34 kind of language, where you’re really fully grounded in yourself,
0:10:39 your back is straight, you’re internally up, you know. Whereas the other side of
0:10:44 that is maybe there is an element of fragility, which is fine. I don’t think
0:10:47 it’s a bad thing. Allowing yourself to be soft, allowing
0:10:52 yourself to be, to not be as strong all of the time. So I think…
0:10:56 It’s interesting, because on one hand you’re saying be resilient, but then also be
0:11:01 the opposite of resilience. But you can be both.
0:11:05 There could also be context, right? It can be context-specific behaviour.
0:11:08 So you can be resilient in the sense that when someone
0:11:13 pelt’s abuse at you in your Instagram DMs, you have the resilience to
0:11:18 not internalise that, not let it destroy your day or your mood and to move on.
0:11:22 But then you can be, I guess emotionally, you know, then your dog might die. I’ve
0:11:25 got a lovely dog running around somewhere here. My dog might die.
0:11:30 And that is real cause for emotional expression and to be emotionally,
0:11:34 to be soft and to be open and to feel. Yes.
0:11:38 So maybe it’s context-specific behaviour. Yes, I think so.
0:11:44 I think so. But again, I think they can both coexist.
Nói về những chủ đề gây tranh cãi, một trong những điều đã trở nên gây tranh cãi một cách đáng ngạc nhiên trong couple năm qua, và có lẽ sẽ còn trong một thời gian nữa, kể từ thế kỷ 17, là ý tưởng về trách nhiệm cá nhân, mà đối với tôi dường như là một phần lớn của thuốc giải cho sự tự hủy hoại. Nó giống như việc chịu trách nhiệm cá nhân cho cuộc sống và tình huống của bạn. Tôi đã nghe bạn nói về điều này. Thực ra, tôi nghĩ video đầu tiên, một trong những video đầu tiên của bạn đã thu hút sự chú ý của tôi, là khi bạn nói về việc nhận trách nhiệm theo một cách rất, bạn biết đấy, khá trực tiếp. Vậy, hãy cho tôi biết việc nhận trách nhiệm, điều đó có ý nghĩa gì với bạn, nhưng nó đã giúp bạn như thế nào để vượt qua giai đoạn từ 14 đến 24 tuổi. Ừ, ôi, điều đó rất lớn. Nó rất quan trọng, và có lẽ là một trong những điều đầu tiên mà tôi đã làm. Thực ra, khi tôi nghĩ về điều này và bắt đầu nói ra, tôi nghĩ điều đã cho phép tôi không chỉ dừng lại mà còn giữ được sobriety lần thứ tám và cuối cùng, chính là việc nhận trách nhiệm cá nhân. Tôi nghĩ tất cả những lần trước đó, tôi đã muốn đổ lỗi cho rất nhiều thứ bên ngoài mình. Vì vậy, cha tôi có lẽ là người dễ dàng nhất để đổ lỗi, vì ông là một người nghiện rượu, và vì những lạm dụng của ông, và vì mọi thứ chúng tôi trải qua, và vì sự bất ổn, vì việc chuyển đến một đất nước mới, chuyển đến một phần của Vương quốc Anh nơi mà chỉ có tôi, chị gái và Curtis là những đứa trẻ da đen duy nhất, những khó khăn tôi đã trải qua từ đó. Vì vậy, tôi nghĩ có rất nhiều cách mà tôi có thể ngoại hóa, đúng không? Nhưng tôi nghĩ khoảnh khắc mà tôi có thể nói, “Được rồi, Africa, phần bạn đã đóng góp trong chuyện này là gì?” Vậy bạn đã trải qua tất cả những khó khăn này. Giờ thì sao? Giờ thì sao? Chẳng ai có thể làm điều đó thay bạn. Và tôi nghĩ điều đó đã giúp tôi rất nhiều. Và một điều nữa mà tôi phải làm, đó là một phần của trách nhiệm và sự chịu trách nhiệm, là thực hiện thái độ hối lỗi. Vì vậy, những người đã theo chương trình 12 bước, chẳng hạn, sẽ biết rằng thực hiện thái độ hối lỗi là một phần rất lớn của nó. Tôi không theo chương trình 12 bước. Chương trình 12 bước là gì? Vậy 12 bước cơ bản là AA, tức là Alcoholics Anonymous. Bạn trải qua một quá trình, một quy trình 12 bước, về trách nhiệm, về cơ bản. Và một trong những bước đó là thực hiện thái độ hối lỗi, tiếp cận những người mà bạn đã làm tổn thương và thực hiện thái độ hối lỗi. Và đó là những gì tôi đã phải làm. Và tôi thực sự đã làm điều đó. Và có rất nhiều cảm giác shame. Có rất nhiều cảm giác guilt. Có rất nhiều người không muốn nghe điều đó. Nhưng cũng có rất nhiều người đã rất biết ơn rằng ngay cả sau tất cả những năm này, tôi đến với họ và thừa nhận điều gì đó mà tôi đã làm hoặc có phần liên quan. Chỉ đến lúc đó tôi mới thực sự có thể tiến lên với việc giữ gìn sobriety của mình, biết rằng tôi chịu trách nhiệm. Ừ, tôi đã trải qua rất nhiều thử thách. Nhưng tôi là người quyết định điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Vậy, hãy tiến nhanh đến việc chúng ta đang ở trong một nền văn hóa mà ngay cả những cuộc trò chuyện về trách nhiệm cá nhân cũng đã bị chính trị hóa. Bởi vì tôi đã nhận thấy chúng bị gán nhãn là cánh hữu. Thật kỳ lạ phải không? Thật là điên rồ. Không phải sao? Thật điên rồ. Ngay khi bạn nói, “Bạn có nhận ra rằng có rất nhiều điều trong cuộc sống của bạn mà bạn có thể kiểm soát. Bạn sẽ bị gọi là một kẻ hẹp hòi.” Tôi là một con rối và tôi là một người chiến thắng. Không có gì tôi có thể kiểm soát. Và đó là đảng chính trị đã làm điều này. Và điều đó là không còn theo dõi. Thật điên rồ. Thật điên rồ. Và tôi thường trò chuyện với gia đình và bạn bè về tất cả những điều này khá nhiều. Và vì tôi vẫn rất liên lạc với mọi người ở quê nhà Zimbabwe. Và vì tôi có góc nhìn đó, khi tôi so sánh phần đó của thế giới với thế giới phương Tây, điều này chỉ giống như một thế giới hoàn toàn khác, như một loại show diễn. Nó không thể là thật. Rằng mọi người có thể cảm thấy tức giận khi biết rằng có những điều trong cuộc sống của bạn mà bạn có thể kiểm soát. Ừ, có thể bạn đã trải qua X, Y và Z. Nhưng bạn chịu trách nhiệm về cách bạn tiến lên. Ừ, cũng có thể có những yếu tố khác. Có thể đó là hệ thống. Có thể đó là môi trường gia đình của bạn, bất kể chi tiết nào là gì. Nhưng cũng có những điều nằm trong tầm kiểm soát của bạn. Thực tế rằng mọi người có thể gán nhãn điều đó là phân biệt ngay khoảnh khắc bạn nói, “Tôi chỉ…” Bạn có muốn điều đó xảy ra không? Bạn có muốn có những điều mà bạn có thể kiểm soát không? Suy nghĩ về việc không thể kiểm soát hoàn cảnh của tôi là điều đáng sợ nhất trên thế giới. Đó là lý do tại sao tôi gọi nó là một con rối, rằng ai đó khác đang kéo những dây này. Và tôi không có quyền lực đối với tình huống của mình. Vì vậy, tôi thấy điều này có sức mạnh và giải phóng để nói, “Có rất nhiều điều tôi có thể kiểm soát. Ừ, tôi đang gặp khó khăn. Ừ, tôi đang trong tình huống này. Nhưng có điều gì đó tôi có thể làm.” Và tôi cũng phải bày tỏ sự tinh tế mà bạn đã thực hiện, đó là có rất nhiều người khuyết tật. Có rất nhiều người đã rơi vào những hoàn cảnh khủng khiếp không phải lỗi của họ. Ừ. Nhưng tôi thấy điều này thực sự quan trọng cho sự bình yên trong tâm trí và sự lạc quan của tôi cho tương lai để biết rằng có một điều gì đó… Thường thì có một điều gì đó mà tôi có thể làm để thay đổi tình thế. Chắc chắn rồi. Đó là một ý tưởng gây tranh cãi. Hãy tưởng tượng điều đó. Bạn có nghĩ điều đó không? Tôi có thể nghe thấy mọi người đang gõ phím về bạn. Có phải là bạn để nói điều đó không? Ừ. Nhưng đó là gì? Bạn có nghĩ bạn biết điều đó là gì không? Ừ, bởi vì nó phản ánh lại bạn. Nó khiến bạn cảm thấy như, đối với một số người, và tôi nghĩ đó cũng là trường hợp của tôi vào một thời điểm nào đó, việc giữ gương lên và nói, “Bạn biết không? Có thể tôi đã có một phần trong điều này và thực sự… Tôi có thể đóng một phần trong việc thoát khỏi tình huống này.” Đối với một số người, đó là bằng chứng cho sự không đủ khả năng của họ, rằng họ chỉ đơn giản không có lòng tự trọng để đối mặt. Vì vậy, dễ hơn để đổ lỗi. Đổ lỗi là một cái khiên đẹp. Đó là một cách tốt để đánh lạc hướng sự tấn công vào lòng tự trọng vốn đã mong manh của tôi. Tôi đã làm điều đó. Tất nhiên, khi tôi còn trẻ và ai đó có thể chỉ ra một điều gì đó, đổ lỗi là cách để bạn không tấn công tôi vào lòng tự trọng.
Đó là cách nói rằng, “Không, không, không, không, không. Điều đó không phải vì tôi không đủ khả năng hoặc vì tôi không có năng lực hay tôi không thông minh hoặc vì tôi đã không làm việc chăm chỉ. Mà là vì một điều khác.” Vì vậy, hãy để tôi yên, châu Phi chặn lại. Bạn hiểu ý tôi không? Đó là phân tích của tôi một cách thường xuyên. Đối với một số người, điều đó giống như bằng chứng cho sự không đủ khả năng của họ. Và tại sao lại không thích điều đó? Ồ, bởi vì nó khiến bạn cảm thấy tồi tệ. Vâng. Và tôi nghĩ vì chúng tôi cũng đang được khuyến khích, đặc biệt là thế hệ trẻ, mà tôi thực sự muốn nỗ lực hơn bao giờ hết để nói chuyện trực tiếp với họ, là vì tôi nghĩ rằng chúng tôi đang huấn luyện nhau để không ưu tiên khả năng chịu đựng cảm xúc, vì bên cạnh trách nhiệm cá nhân, khả năng chịu đựng cũng là một từ gây tranh cãi khác. Ý tưởng rằng bạn có thể xây dựng một nền tảng vững chắc trong chính mình đến nỗi ngay cả khi có điều gì xảy ra bên ngoài bạn, bạn vẫn có thể đối phó với nó. Bạn không cần phải rơi vào một nơi sâu thẳm, tăm tối và nghĩ rằng đó là điểm dừng. Vậy nên tôi nghĩ rằng phần lớn mọi người không có khả năng chịu đựng cảm xúc và không nuôi dưỡng, bồi đắp điều đó trong chính mình, thì nó sẽ tiếp tục chu kỳ nơi bạn chỉ đơn giản là trở thành nạn nhân mãi mãi. Và rồi chúng ta đang ở trong một nền văn hóa mà thưởng cho những nạn nhân. Và tôi nghĩ rằng tự điều chỉnh ở đây thực sự, và tôi muốn làm rõ điều này, rằng có một sự khác biệt rất thật giữa việc trở thành nạn nhân, người đã thực sự bị tổn thương và khiến nạn nhân hóa trở thành một danh tính. Có một sự khác biệt khá lớn giữa hai điều đó. Nhưng tôi nghĩ khi bạn bắt đầu khiến nạn nhân hóa trở thành một danh tính cho bất cứ điều gì và mọi thứ, đó là thời điểm có thể là lúc để thực sự nhìn vào bản thân. Về từ “khả năng chịu đựng”, tôi nghĩ lý do tại sao khả năng chịu đựng ít nhất là một phần lý do tại sao nó là một chủ đề gây tranh cãi là vì nó bắt đầu hòa nhập vào lĩnh vực sức khỏe tâm thần. Và khi mọi người nghĩ về khả năng chịu đựng, họ nghĩ đến như việc im lặng và đối phó với nó. Bạn có hiểu ý tôi không? Và điều đó mâu thuẫn với thông điệp như “thể hiện bản thân, cảm nhận cảm xúc của bạn. Không sao nếu không ổn.” Vậy hãy nói với tôi về sự phân biệt mà bạn thực hiện giữa hai điều đó và mối quan hệ của bạn với cả hai. Bạn biết không? Tôi nghĩ đây là nơi tôi muốn quay lại với việc giữ những sự thật đa chiều. Bởi vì tại sao chúng ta nghĩ rằng chúng ta phải lựa chọn giữa một điều này hay điều kia? Tại sao bạn không thể là cả hai, vừa có khả năng chịu đựng cảm xúc như một cá nhân, như một sinh vật, và đồng thời cho phép bản thân thể hiện mình, cho phép bản thân trở nên dễ tổn thương và cho phép bản thân có những khoảnh khắc thật sự thấp kém mà tất cả chúng ta đều trải qua. Và tôi nghĩ cả hai có thể tồn tại song song. Thực sự không phải là chỉ một điều hay điều khác. Vậy thì điều gì là đối lập với khả năng chịu đựng? Từ “yếu đuối” hiện lên trong tâm trí, nhưng tôi không biết điều đó có chính xác không. Tôi không chắc. Nhưng thật thú vị vì từ “yếu đuối” hiện lên trong tâm trí, và có lẽ một phần nào đó trong tôi, hoặc thậm chí cho ai đó đang nghe, chúng ta nghĩ rằng liên kết từ “yếu” với bản thân có nghĩa là có điều gì đó sai với bạn, rằng đó là một từ xấu. Tôi nghĩ có một ý tưởng rằng việc yếu đuối là điều xấu, hoặc không thể chấp nhận được. Nhưng tôi nghĩ tất cả chúng ta đều có những khoảnh khắc yếu đuối. Nhưng tôi không biết liệu điều đó có phải là đối lập với khả năng chịu đựng hay không. Bạn nghĩ sao? Nếu chúng ta đang nói về khả năng chịu đựng cảm xúc, có lẽ điều đối lập là cảm xúc, có thể là sự dễ bị tổn thương? Có thể? Tôi không biết. Đó là điều gì đó trong lĩnh vực đó, đúng không? Vâng. Và lý do tôi thực sự đang giữ lập trường phản biện với chính mình là để xem liệu điều đó có thật sự đúng không. Chúng ta đã mô tả trước đây về việc trở nên thể hiện và gắn kết với cảm xúc của bạn. Điều đó có phải là trở nên dễ bị tổn thương về mặt cảm xúc không? Hay đó là một điều khác? Tôi tự hỏi liệu một từ khác đã xuất hiện trong tâm trí, vì lý do nào đó, là mềm mại. Tôi nghĩ có thể cả hai đều có thể là mềm mại và bất cứ điều gì bạn coi là cứng rắn. Bởi vì chỉ bằng ngôn ngữ rất đơn giản, khi tôi nghe từ “khả năng chịu đựng”, bạn phải cứng rắn. Có điều gì đó kiểu như, nó không nhất thiết phải là kiên cường. Nhưng nó có thể là kiểu ngôn ngữ đó, nơi bạn thực sự hoàn toàn đứng vững trong chính mình, lưng thẳng, bạn cảm thấy vững vàng bên trong, bạn biết đấy. Trong khi mặt khác có thể có một yếu tố của sự dễ bị tổn thương, điều đó thì không sao cả. Tôi không nghĩ đó là điều xấu. Cho phép bản thân mềm mại, cho phép bản thân không phải lúc nào cũng mạnh mẽ. Vì vậy tôi nghĩ… Thật thú vị, bởi vì một mặt bạn đang nói hãy kiên cường, nhưng sau đó cũng hãy là điều trái ngược với khả năng chịu đựng. Nhưng bạn có thể là cả hai. Có thể cũng có ngữ cảnh, đúng không? Nó có thể là hành vi cụ thể theo ngữ cảnh. Vì vậy, bạn có thể kiên cường theo nghĩa rằng khi có ai đó ném những lời lăng mạ vào bạn trong tin nhắn Instagram, bạn có khả năng chịu đựng để không nội tâm hóa điều đó, không để nó phá hủy ngày của bạn hoặc tâm trạng của bạn và tiếp tục. Nhưng sau đó bạn có thể bình thường, bạn biết đấy, chẳng hạn như con chó của bạn có thể chết. Tôi có một con chó dễ thương đang chạy quanh đây. Con chó của tôi có thể chết. Và điều đó thực sự là lý do để thể hiện cảm xúc và trở nên dễ chịu về mặt cảm xúc và mở lòng và cảm nhận. Vâng. Vì vậy có thể đó là hành vi cụ thể theo ngữ cảnh. Vâng, tôi nghĩ như vậy. Tôi nghĩ như vậy. Nhưng lại một lần nữa, tôi nghĩ rằng cả hai có thể cùng tồn tại.
談到有爭議的話題,過去幾年中意外變得相當有爭議的一件事,可能還會持續一段時間,自17世紀以來,就是責任這個概念。對我而言,這似乎是自我破壞的解藥之一。這就像是對你的生活和處境承擔個人責任。我聽到你談論過這個話題。我實際上認為這是你最早吸引我注意的視頻之一,就是你以一種相對直接的方式談論承擔責任。所以,告訴我承擔責任對你意味著什麼,以及這如何幫助你走出14至24歲那段時間的低谷。是的,哦,這有很大的影響。這是我所做的第一件事之一。其實,當我思考這個問題並大聲表達時,我認為讓我能夠保持清醒並且在第八次也是最後一次成功的根本原因,就是承擔個人責任。我認為在之前的所有其他次,我都想把責任推到許多我之外的事情上。因此,我父親是最容易的錯誤對象,因為他是酗酒者,因為他的虐待,以及我們經歷的一切,還有因此產生的不穩定性,因為我們來到一個新的國家,移到英國的一個地區,只有我、姐姐和庫爾蒂斯是唯一的黑人孩子,我所經歷的困境。所以,我想我有很多方法可以外化這種情緒,對嗎?但我認為當我能夠說「好吧,非洲,你在這其中的角色是什麼?」的那一刻,我已經經歷了這麼多的逆境。那麼,現在呢?現在怎麼辦?沒有人可以為你做到這一點。我認為這幫助我很多。還有一件我必須做的事情,這也是責任和問責的一部分,就是進行和解。所以,跟隨12步計劃的人,例如,會知道進行和解是一個重要的部分。我並沒有遵循12步計劃。什麼是12步計劃?所以12步計劃就是匿名戒酒會(AA)。你通過一個過程,一個12步的問責過程。這些步驟中的一個就是進行和解,向你傷害過的人伸出手來,進行和解。這就是我必須做的。我真的有這麼做。當中充滿了羞愧和罪惡感。有很多人不想聽這些。然而,有很多人對我在這麼多年後,仍然來到他們面前並承認我所做的或參與的事情感到非常感激。只有這樣,我才能真正繼續前進,保持清醒,知道我是負責任的。是的,我經歷了很多逆境。但我才是那個能決定接下來該怎麼做的人。所以,快進到我們發現自己身處一個甚至個人責任的對話都被政治化的文化中。因為我注意到這些話題被標籤為右翼。這不是很奇怪嗎?這真是瘋了。這真瘋狂。你一旦說「你知道你生活中有很多事情是你可以控制的」,就會被稱為偏執狂。我是一個傀儡,我是受害者,我沒有什麼可以控制的。是那個政黨造成的。這是不能被接受的。這真是瘋了。這真瘋狂。我實際上經常和我的家人和朋友談論這些事情。而且因為我仍然和家鄉津巴布韋的每個人保持著密切的聯繫。因為我有這樣的觀點,當我將世界的那一部分與西方世界進行比較時,這似乎是完全不同的世界,就像某種表演一樣。這不可能是真的。人們竟會因為知道自己生活中有一些事情可以控制而感到不安。是的,你可能經歷了X、Y和Z。但你對自己如何繼續前進是負責任的。是的,可能還有其他因素。也許是系統。也許是你的家庭環境,不管細節是什麼。但你也有一些事情是在自己控制之內的。人們一旦說了「我只是…」就將這歸類為偏執的事實,會讓我感到驚訝。難道你不希望事情如此嗎?難道你不想要一些你可以控制的事情嗎?面對對自己環境無能為力的想法是這個世界上最可怕的事情。這就是為什麼我稱它為傀儡,因為好像別人在操控這些線索。而我在我的處境中無能為力。因此,對我而言,能夠說「我可以控制很多事情。是的,我很窮。是的,我在這種情況下。但我可以做些什麼。」是令人振奮和解脫的。我必須還要表達出你提到的那種微妙的情況,即有很多人是殘疾人士。有很多人是在完全不應該承擔過錯的情況下,遭遇到可怕的厄運。是的。但我發現對我來說,保持理智和對未來的樂觀非常重要,知道總有一些…經常有一些我可以做的事情來改變我的情況。絕對是。這是一個有爭議的想法。想想看。你會想過這樣的事情嗎?我可以聽到有人在打字罵你。這是你來說的嗎?是的。但這是什麼呢?你認為你知道那是什麼嗎?是的,因為它對你反映了一面鏡子。對某些人來說,我想對我來說,也許某個時候,拿著那面鏡子,說「你知道嗎?我可能在這其中扮演了一部分角色,而我實際上…我可以在擺脫這個情況中扮演一部分角色。」對某些人來說,這是他們不夠自信的證據,他們只是沒有自尊心去面對。因此,責備成為了一個好的保護盾,是一種有效地轉移對我本已脆弱的自尊的攻擊的方式。我會這樣做。當然,在我年輕的時候,如果有人指責某些事情,責備對我來說就是一種不會讓他們在我的自尊心上造成衝擊的方式。
這是一種在說:「不,不,不,不,不。這不是因為我不夠好或我沒有能力,或者我不聰明,或我沒在努力工作。這是因為其他的原因。」所以請讓我安靜一下,非洲被封鎖。你明白我的意思嗎?這是我經常的分析。對某些人來說,這感覺像是他們不夠好的證據。那麼,為什麼有人會不喜歡這樣呢?因為這會讓你感覺糟透了。是的。我覺得,因為我們也被鼓勵,尤其是年輕一代,我現在比以往任何時候都更加想努力直接跟他們對話,是因為我覺得我們在互相訓練彼此,不去優先考慮情感韌性,因為個人責任之外,韌性也是另一個有爭議的詞。這種想法是,你可以在自己內心建立一個堅實的基礎,即使外部發生了什麼事情,你也能夠處理它。你不必進入那深暗的地方,覺得一切皆已結束。所以,我覺得大多數人並不是情感韌性強,並且沒有在自己內心培養和培育這一點,這繼續著一個循環,讓你總是處於長期的受害者狀態。而且我們生活在一種獎勵受害者的文化中。我覺得這裡的自我修正其實非常重要,我想讓這一點非常明確:成為受害者,真正被害的那個人,和將受害者身份化,是有著非常真實的區別的。這兩者之間有著巨大的差異。但是我覺得當你開始把受害者身份化,無論任何事情,這時候可能就是時候真的對著自己照一面鏡子。談到韌性,我認為韌性之所以至少在某種程度上成為一個有爭議的話題,是因為它開始和心理健康的範疇交疊。當人們想到韌性時,他們會想到「閉嘴,處理它。」你懂我的意思嗎?這和「表達自己,感受你的情緒。沒關係,感覺不好。」的敘述是相互矛盾的。所以請告訴我你對這兩者之間區別的看法,以及你與這兩者的關係。你知道嗎?我想這就是我要回到持有多重真理的地方。因為為什麼我們認為必須在一個或另一個之間選擇?為什麼你不能作為個體、作為一個存在,既情感上堅韌,又能讓自己表達自我,讓自己變得脆弱,並允許自己擁有那些我們所有人都會經歷的真正低谷時刻呢?我認為這兩者是可以共存的。其實這真的不是非此即彼的問題。那么韌性的對立面是什麼呢?我腦中浮現出「脆弱」這個詞,但我不知道這是否準確。我不確定。但有趣的是,這個「脆弱」的詞浮現出來,也許在我心裡,或對於某些聽眾來說,我們認為將「脆弱」這個詞與自己聯繫起來意味著你有什麼問題,這是一個不好的詞。我覺得人們有這種觀念,認爲脆弱是不好的,或者說不應該脆弱。但是我覺得我們都有脆弱的時刻。但我不知道這是否會是韌性的對立面。你怎麼看?如果我們談論情感韌性,也許對立面就是情感的,可能是脆弱性?也許?我不知道。這在那個範疇之內,對吧?是的。之所以我基本上是在以「魔鬼的代言人」的身份與自己討論,看這是否過於真實。我們之前描述過關於表達和與情緒相接觸的問題。這是情感脆弱嗎?還是另外一回事?我懷疑另一個浮現在腦海的詞,不知為何,是「柔軟」。我認為可以同時擁有柔軟和你所認為的堅硬。因為用非常簡單的語言,當我聽到「韌性」這個詞時,你就必須是堅韌的。這有點,不一定是剛毅,但它類似於那種語言,讓你完全扎根於自己,背部挺直,內心是堅強的,你知道。而這一側的另外一面,或許存在脆弱的元素,這是可以接受的。我不認為這是壞事。允許自己變得柔軟,允許自己不是每時每刻都那麼堅強。所以我覺得……這很有趣,因為一方面你在說要堅韌,但同時也要成為韌性的對立面。但你可以同時擁有這兩者。這也可能有上下文,對吧?它可以是特定情境中的行為。因此,你可以在某種意義上韌性,比如當有人在你的Instagram私信中對你進行辱罵時,你有韌性,不去內化,讓它毀掉你的一天或情緒,然後繼續向前。但然後在情感上,你的狗可能會死。我有一隻可愛的狗在這裡隨處跑來。我狗的死,這是真正的情感表達的理由,並且要情感上柔軟、開放並感受。是的。所以也許這是一種特定情境中的行為。是的,我這麼認為。我這麼認為。但再者,我認為這兩者可以共存。
In this moment, world renowned mentor and writer, Africa Brooke discusses how the idea of personal accountability has been hijacked. She says that all too often people can pass up on accepting responsibility and instead blame others for their misfortune and see themself as a constant victim. However, Africa says that the idea of accountability is actually a way of giving power, freedom, and control back to people, as they realise there is always something they are able to do to change their situation. Once they realise this, people gain resilience for future tough times, as they know that no matter the situation they have the ability to control how they move forward in life.
Listen to the full episode here –
Apple- https://g2ul0.app.link/b9OPSNaGEJb
Spotify – https://g2ul0.app.link/TIVYc9ZjNu
Watch the Episodes On Youtube – https://www.youtube.com/c/%20TheDiaryOfACEO/videos
Africa: