AI transcript
0:00:07 she has quadruple the risk of having an autistic child.
0:00:12 But I want to go deeper, and most people don’t know this.
0:00:14 Something horrible has happened.
0:00:17 Dr. Chris Palmer, the Harvard psychiatrist,
0:00:19 whose groundbreaking new research could be the missing piece
0:00:21 to cure the mental health epidemic.
0:00:24 Mental disorders are the leading cause
0:00:26 of disease and disability worldwide.
0:00:29 Governments are actually labeling them
0:00:30 as hormonal illnesses.
0:00:33 And to allow people to die by assisted suicide.
0:00:35 And they’re going to allow them to die
0:00:38 because they know what I’m saying is true.
0:00:43 They know there are treatments fail people year after year after year.
0:00:48 And what I’m here to say is you can, in fact, get better.
0:00:51 I struggled with mental illness myself for 20 years.
0:00:54 I tried to kill myself several times.
0:00:56 There was no hope for me whatsoever.
0:01:02 And I was furious with the mental health field
0:01:04 for being so incompetent.
0:01:06 And I wanted to try to help.
0:01:09 And the thing that people have not opened their eyes to
0:01:11 is the science of metabolic health.
0:01:14 And there’s tiny things in ourselves that can heal
0:01:18 and recover people who have had chronic, horrible mental illnesses.
0:01:19 -Really? -Yes.
0:01:23 And if autism is genetic, it shouldn’t quadruple in 20 years.
0:01:25 These are facts, and we can do something about it.
0:01:28 Today, but the easiest way to understand it is that…
0:01:42 Chris, when you speak, before we started recording,
0:01:49 you speak with a deep, authentic sense of mission.
0:01:53 And that underneath there is a personal driver
0:01:58 that is unimitatable and that is getting you out of bed every day.
0:02:00 Because I could see it in your eyes.
0:02:03 I could see it in the way that you said the words that you said to me.
0:02:05 Where does that drive begin for you?
0:02:08 What was the catalyst moment in your life that inspired you
0:02:11 and gave you that fire that seems to be unquenchable
0:02:14 to pursue the path that you’ve pursued?
0:02:20 I struggled with mental illness myself, starting in childhood.
0:02:23 Nobody recognized it. Nobody diagnosed it.
0:02:26 I didn’t know what it was. Nobody knew what it was.
0:02:32 I just knew I was different and somehow ostracized for who I was.
0:02:36 And it just felt like part of who I am.
0:02:40 And then a series of horrible tragic events happened
0:02:47 in my extended family when I was about 12 years old.
0:02:52 And my mother ended up having a nervous breakdown.
0:02:55 She called it a nervous breakdown.
0:02:58 It started with what we would call major depression,
0:03:03 quickly escalated to depression with suicidality.
0:03:06 And then she developed psychotic symptoms.
0:03:09 She became very delusional.
0:03:15 She got mental health treatment, but the treatment didn’t work.
0:03:22 They basically were just kind of in my 12-year-old mind.
0:03:25 The psychiatrists were just drugging her.
0:03:28 And those drugs weren’t making her symptoms better.
0:03:31 They weren’t restoring her health.
0:03:37 She went on to live the rest of her life with a chronic psychotic disorder.
0:03:44 And that disorder completely ruined and devastated her life in so many ways.
0:03:47 She lost everything.
0:03:50 She lost custody of her eight kids.
0:03:53 She lost all of her money, everything.
0:03:58 The courts didn’t give her any support or any money.
0:04:06 I had my own struggles, even worse, with mental illness after all of that.
0:04:09 I ended up leaving home before I finished high school.
0:04:15 I had chronic depression and suicidality and OCD and other things.
0:04:18 And the mental health field was worthless for me
0:04:21 and probably caused a lot of harm for me.
0:04:26 And so at the end of the day, the reason I’m a psychiatrist
0:04:34 is because I recognize how horrible and devastating mental illness can be.
0:04:40 And I came to the field really angry with the mental health field
0:04:43 for being so incompetent.
0:04:45 And I wanted to try to help.
0:04:50 I wanted to try to maybe contribute to better solutions for people.
0:04:54 My futile attempts to save you from the ravages of mental illness
0:04:57 lit a fire in me that burns to this day.
0:05:01 I’m sorry I didn’t figure this out in time to help you.
0:05:06 May you rest in peace.
0:05:11 That’s my mom and that’s the dedication of the book.
0:05:21 Her story and the devastation to her life is the thing that drives me to this day.
0:05:28 And I just know that there are hundreds of millions of people just like her
0:05:32 with different diagnoses, with different symptoms.
0:05:38 But the devastation to their lives is the same.
0:05:41 And those people deserve better.
0:05:46 And I want to help them. I want to get them better treatment.
0:05:49 Those people, those people exist on some kind of,
0:05:52 I guess, multiple different spectrums of disorder.
0:05:54 What are those spectrums of disorders?
0:05:57 And what are those disorders that you’re referring to when you say
0:06:00 those people are the people that I want to help?
0:06:04 People who are diagnosed with a mental illness.
0:06:12 And so, you know, the diagnoses are all over the map.
0:06:20 We have all of these different diagnoses and the DSM-5TR,
0:06:24 the Diagnostic and Statistical Manual of Psychiatry,
0:06:27 which is kind of considered the Bible of psychiatry.
0:06:30 And it has all of these labels in it.
0:06:36 Schizophrenia, bipolar disorder, major depressive disorder,
0:06:42 alcohol use disorder, which most people know as alcoholism,
0:06:51 other addictions, anorexia, nervosa, but also autism,
0:06:59 autism spectrum disorder, or dementia that most people know as Alzheimer’s disease.
0:07:09 Those are all of the labels in our kind of Bible of psychiatry.
0:07:15 And the reality is that when you look at the treatment outcomes
0:07:21 for people who are getting treatment for those diagnostic labels,
0:07:27 there is no doubt that our treatments do work for a lot of people,
0:07:29 millions of people.
0:07:32 And so, millions of people are helped.
0:07:37 Their lives can be saved by the current treatments that we have.
0:07:40 And I’m not here to take that away from anyone.
0:07:44 So, for people who are getting treatment and those treatments are working,
0:07:46 keep getting that treatment.
0:07:51 I don’t want to interfere with anyone’s access to those medications
0:07:57 or psychotherapies or electroconvulsive therapy or whatever treatment they’re getting.
0:07:59 I don’t want to stand in the way.
0:08:06 But there are far too many people just like my mother who did everything they were asked to do,
0:08:09 who took all of the pills, who showed up for their therapy appointments,
0:08:14 who did everything they were asked to do, and they’re not getting better.
0:08:24 Mental disorders as a whole are now the leading cause of disease burden and disability worldwide.
0:08:27 And it’s not because those people aren’t getting treatment.
0:08:29 Many of them are getting treatment.
0:08:35 Yes, there are people who can’t afford treatment or can’t get access to care.
0:08:38 But a lot of people are getting treatment.
0:08:43 I work at one of the best psychiatric hospitals in the world.
0:08:46 I have the privilege of doing that.
0:08:50 And we see patients that aren’t getting better.
0:08:54 We see them all the time, day in and day out.
0:09:08 And the crisis, the tragedy is that some governments are actually now moving to labeling mental illnesses as terminal illnesses.
0:09:18 The Canadian government in March of 2024 is going to allow people to die by assisted suicide
0:09:21 because of a treatment-resistant mental illness.
0:09:22 Really?
0:09:25 They’re going to allow them to die.
0:09:29 And they’re going to allow them to die because they know what I’m saying is true.
0:09:34 They know that our treatments fail people year after year after year.
0:09:38 And those people become desperate and hopeless.
0:09:46 And they give up on treatment for good reason because they’ve participated in treatment for decades.
0:09:48 And it hasn’t helped them.
0:09:55 And the Canadian government has now made the decision that they should be allowed to die with the help of a physician
0:10:03 who can prescribe deadly medications and make it easy for them to die by suicide.
0:10:12 The UK is now labeling some people with eating disorders as terminal eating disorders.
0:10:18 And that maybe, you know, if they’ve exhausted treatment, if they’ve had treatment for several years or more than a decade,
0:10:21 well, treatment’s just not going to work for them.
0:10:27 So let’s call them terminally ill with an eating disorder.
0:10:31 People are frustrated and hopeless.
0:10:36 Again, I’m not talking about the people for whom treatment’s working.
0:10:41 If treatment is working for someone, if they’re taking a pill and it’s working, fantastic.
0:10:43 You’re lucky. Keep doing it.
0:10:48 And I don’t want to interfere with anyone’s access to that treatment.
0:10:55 But we can’t hide from the tragic realities of the world.
0:11:00 For all of those people that are, they might have extreme anxiety, depression, schizophrenia,
0:11:03 these extreme sort of mental health disorders.
0:11:09 What is it that you want to put into their hearts and minds with your work, with the message that you’re spreading?
0:11:11 What is it that those people need to know?
0:11:18 And I say that not as all of the details which you’re going to go into, but the very top line message that, you know,
0:11:21 maybe in a sentence you want those people to have.
0:11:28 If you have been trying treatment and those treatments aren’t working for you, please don’t give up.
0:11:32 There is hope. You can, in fact, get better.
0:11:36 If you understand the science, you can get better.
0:11:44 The mental health conversation, the prevalence of mental health,
0:11:47 lots of these things seem to have changed in the last 28 years.
0:11:53 What is the state of mental health as we sit here today?
0:12:00 And how has that changed in the 28 years that you’ve been at Harvard and working in this field?
0:12:06 I think I have a slightly different perspective. Yours sounded more hopeful than mine.
0:12:10 You kind of said things have changed in 28 years.
0:12:15 And tragically, I actually feel like they haven’t changed a whole lot.
0:12:24 If you look at, if you look globally at the problem, the problem of mental illness is increasing.
0:12:31 It is not stagnant and is not decreasing. It is increasing in prevalence throughout the world.
0:12:37 Prior to the pandemic, about one billion people had a mental or substance use disorder,
0:12:41 representing about 13% of the world’s population.
0:12:45 And that was just in one given year, 2017.
0:12:51 The pandemic added insult to injury and rates are much higher now.
0:12:57 And the rates of mental illness have been increasing across a wide range of diagnostic categories.
0:13:04 Rates of autism in the United States over the last 20 years have quadrupled.
0:13:06 A fourfold increase.
0:13:11 Rates of ADHD are up and through the roof.
0:13:15 Rates of bipolar disorder in adults.
0:13:20 A lot of people think bipolar disorder, that’s genetic. Well, in adults, in the United States,
0:13:23 over the last 20 years, rates have doubled.
0:13:30 In children and adolescents, rates are through the roof, up exponentially, a thousandfold percent.
0:13:37 Rates of plain old bread and butter depression, major depressive disorder.
0:13:45 The Gallup poll does an annual survey in the United States of current and lifetime prevalence of depression.
0:13:53 And just this year in 2023, rates of both, both current prevalence and lifetime prevalence,
0:13:56 reached all time ever recorded highs.
0:14:01 So we have a catastrophe. We have an epidemic.
0:14:06 Mental illness is a growing escalating problem.
0:14:12 And I wish that I could say our treatments were dramatically better.
0:14:16 There is no doubt we do have new treatment options.
0:14:19 We have ketamine and psychedelics.
0:14:25 We’ve got transcranial magnetic stimulation, which wasn’t around when I first started.
0:14:28 We have some new medications.
0:14:38 But the real answer is the medications that we have are no better than the old medications because they’re all based on the same mechanisms.
0:14:46 So companies are simply repeating what we already know kind of sort of works.
0:14:51 And they’re just making new molecules that kind of sort of do the same thing.
0:15:04 And so they still just kind of sort of work. They don’t work for everyone and they even fail to work for most people in the largest study ever done of depression.
0:15:16 When people come in, the very first antidepressant treatment they get over 4000 people treated at the best academic centers that we have in the United States.
0:15:21 The first antidepressant treatment only about 30% get a remission.
0:15:26 That means 70% still have major depressive disorder.
0:15:32 They have enough symptoms to still be labeled clinically depressed.
0:15:40 Even if the pill helped them a little bit, it didn’t help them enough to make their symptoms enough of their symptoms go away.
0:15:49 Now even those 30% who got a remission, many of them are still having low grade symptoms like all of their symptoms didn’t go away.
0:16:05 And after four levels of treatment, the original published reports said that 67% got a remission after four different types of treatment for major depressive disorder.
0:16:17 If we take that at face value, that means one third of patients are still clinically depressed after four levels of treatment.
0:16:28 Other researchers have challenged that 67% figure because the reality is half of the people in that study dropped out because it just wasn’t working out for them.
0:16:37 So we got a problem there, like this protocol clearly isn’t working out well for people when half of the people are dropping out of your study.
0:16:50 And the second problem is that there are some researchers who point out that they changed the criteria for remission during the study.
0:17:00 They prospectively said they were going to define remission in a very certain way using certain metrics.
0:17:12 Those researchers said if they stuck to their protocol, only about 35% got a remission after four treatment levels.
0:17:21 That would mean two thirds of people after getting four levels of treatment are still clinically depressed.
0:17:31 And that is the current state of affairs for depression, something that we all know it’s something that we’ve got so many treatments for.
0:17:41 If we look at more “serious” mental disorders like bipolar disorder and schizophrenia, the results are abysmal.
0:17:52 One large study of 6,000 patients with schizophrenia, only 4% of the patients got a recovery.
0:17:57 Meaning that their symptoms were in full and complete remission.
0:18:03 They had a decent quality of life and that they were able to function in the world.
0:18:06 They were able to have a job or go to school.
0:18:16 Only 4% of people with schizophrenia got that using our best treatments available today.
0:18:24 Those statistics aren’t a lot better than they were 50 years ago, tragically.
0:18:33 Chris, when people say to you, or when people say they’re quite common rebuttal, that the reason we’re seeing this rise in mental health disorders is just because there’s more of a conversation about it.
0:18:36 So more people are stepping forward. We now have a word for it.
0:18:46 So there’s just more labelling and these mental health disorders, like the ones you’ve named and even things like ADHD and autism, it’s just because there’s more conversation going on.
0:18:49 And these things aren’t, in fact, increasing.
0:19:02 That is a common argument and I would argue that it’s like just putting your head in the sand.
0:19:22 The easiest place to get an accurate read on the true prevalence of mental illness and not just the recognition of it, but the true prevalence of it is to talk to school teachers who’ve been teaching for more than 30 years.
0:19:33 If you ask them, were you just not recognizing the children 30 years ago who are screaming and tantruming in your classroom?
0:19:43 Were you just not recognizing the children who were melting down when they got bad grades and injuring themselves in class?
0:19:51 Were you just not recognizing the level of despair and anxiety that you see in children?
0:19:54 Did you just have your head in the sand back then?
0:20:00 And now, since everybody’s talking about it, you see those behaviors, you see those symptoms.
0:20:15 The school teachers and the guidance counselors will laugh at you and say, “No, no, no. Something has happened. Something horrible has happened.”
0:20:22 I wasn’t ignoring mental health 30 years ago. I wasn’t ignoring despair 30 years ago.
0:20:31 I wasn’t ignoring extreme anxiety and panic. I wasn’t ignoring tantrums in my classroom 30 years ago.
0:20:35 They are skyrocketing in prevalence.
0:20:48 If we look at emergency rooms, so emergency rooms in the United States, I can speak best about statistics here in the United States,
0:20:54 but I think in most Western countries, these statistics are similar.
0:21:05 We have a crisis in mental health in emergency rooms, in particular youth mental health, but it’s across the board.
0:21:12 We have all of these children and adolescents showing up to emergency rooms, having attempted suicide,
0:21:22 or they’re becoming psychotic and they’re diagnosed with bipolar disorder at skyrocketing rates.
0:21:30 And we don’t have enough services to treat these people, these kids, these adolescents, our children.
0:21:38 We don’t have places to put them, so they sit in emergency rooms, not getting optimal care,
0:21:48 simply getting medicated, sometimes restrained to a hospital gurney so that they don’t try to run away or hurt themselves.
0:21:53 Talk to anybody in an emergency room. We’re seeing that.
0:21:59 Those people weren’t hiding in their homes 30 years ago.
0:22:07 Something’s happening. They are actively acting on mental health symptoms.
0:22:14 They are acting out of despair. The suicide rate has gone up.
0:22:22 In the United States over the last 20 years, total suicide rate has gone up by about 30%.
0:22:31 But if you look at a different statistic called deaths of despair, it has doubled in 20 years.
0:22:41 Deaths of despair includes not only suicides, but also deaths from alcohol use, drug overdoses, and others.
0:22:48 Those are mental health problems. Those are addictions. They are mental health disorders.
0:22:55 They are in DSM. Rates have doubled in 20 years.
0:23:00 People weren’t dying 30 years ago and we just didn’t recognize it.
0:23:04 And now we’re recognizing death. Now we’re recognizing suicide.
0:23:09 We didn’t really recognize it 30 years ago, but now we recognize it. No, no, no.
0:23:16 We know what death is. Morticians know how to recognize it and diagnose it.
0:23:26 And the rates are skyrocketing, a doubling in 20 years. That is nothing to ignore.
0:23:31 That begs the question. What do you believe is causing it?
0:23:38 Because clearly, when I say people, I mean, just the things you see in culture and media and maybe on Instagram,
0:23:43 that say there’s a chemical imbalance in people’s brains, I’ve always struggled with that.
0:23:49 I understand there might be some times, but I struggle with that as a broad answer to a very complicated nuance set of issues.
0:23:54 Because I just have a bias to believing that humans aren’t born broken.
0:24:04 I believe that my ancestors go back very, I’ve got a lot of ancestors that I understand how natural selection and evolution works.
0:24:08 I don’t think that I was born broken. So I think maybe there’s an environmental factor,
0:24:14 maybe something I’m doing or something we’re doing as a society is increasing these rates of suicidality that you talk about.
0:24:20 What you believe is the answer that we’re missing or not talking about enough.
0:24:26 The root causes which we can get to, and I have lots of ideas and thoughts on it.
0:24:32 If you want to get into the weeds of like what are the exact causes, we can talk about that.
0:24:43 But the thing that people have not opened their eyes to is the science of what we call metabolism or metabolic health.
0:24:52 And what I ultimately am arguing, the easiest way for me to put it is that what I’m arguing is that mental health conditions,
0:25:02 the chronic serious ones in which the brain isn’t functioning properly, brain disorders that are causing mental health symptoms.
0:25:04 Those are the things I’m talking about now.
0:25:06 But we’re all susceptible to, you believe?
0:25:09 I think we’re all susceptible to it.
0:25:15 Those, in fact, are metabolic disorders affecting the brain.
0:25:23 And so the easiest way to understand why do we see skyrocketing rates of mental illness?
0:25:33 It’s not a coincidence that we’re seeing those skyrocketing rates at the same time that we see skyrocketing rates of obesity, overweight,
0:25:40 diabetes, and prediabetes, which are also metabolic conditions.
0:25:49 That all of those things are rising simultaneously and that the brain is an organ.
0:25:58 And so some people can have metabolic problems and some people can be thin and still have a metabolic problem.
0:26:05 So I’m not at all saying that obesity is the only driver because a lot of times people think about it in that way.
0:26:08 So are you saying obesity comes first and then everybody gets a mental illness?
0:26:10 No, I’m not saying it that way.
0:26:19 Sometimes the mental illness starts first because it’s a manifestation of metabolic dysfunction in the brain.
0:26:22 And it basically means the brain isn’t working right.
0:26:33 And so somebody might have unrelenting depression or unexplainable anxiety or psychotic symptoms or bipolar symptoms
0:26:43 or eating disorder symptoms or substance use disorder symptoms that they may have symptoms.
0:26:48 But all of those things are a manifestation of metabolic dysfunction in the brain.
0:26:52 Can you explain metabolic dysfunction to me like I’m a 10-year-old?
0:26:59 The easiest way to explain it is that our bodies and our brains are made up of cells.
0:27:06 And all of our cells need two essential things to function properly.
0:27:12 They need food, oxygen, those are the big ones that most people know.
0:27:17 It gets much more complicated fast because food contains all sorts of nutrients,
0:27:20 so we need certain vitamins and nutrients and hormones are playing a role.
0:27:22 All sorts of things are playing a role.
0:27:25 But at the end of the day, that’s what metabolism is.
0:27:30 Metabolism is taking food and oxygen and keeping us alive.
0:27:38 They are fundamental to our health, but also the function of our cells.
0:27:45 And when something goes wrong in that process, and there are lots of things that can go wrong,
0:27:56 when something goes wrong with taking food and oxygen and turning it into energy, the cell can malfunction.
0:28:02 And when it happens in your brain, it means that your brain can malfunction.
0:28:09 And the way that we know the brain is malfunctioning are all of the symptoms of mental illness.
0:28:20 When somebody has depression for no good reason, when somebody has anxiety for no good reason,
0:28:29 when somebody just has experiences like hallucinations or delusions for no good reason,
0:28:33 then all of those things represent the brain malfunctioning.
0:28:42 If you could take me one step deeper into this idea of food and oxygen being converted into energy in the cell,
0:28:45 something goes wrong there.
0:28:49 What goes wrong? Why does it go wrong?
0:28:52 So the real answer is it’s extraordinarily complicated.
0:28:55 There are many pathways in metabolism.
0:28:57 There are many things that play a role.
0:29:06 But the easiest way to understand it, and the way to unify it, the helpful insight, the immensely helpful insight.
0:29:11 And this is new cutting-edge information.
0:29:16 Most people don’t know this.
0:29:21 But there are these tiny things in our cells called mitochondria.
0:29:37 And they are actually the primary sites in our cells that food and oxygen are getting converted into energy or building blocks for our cells.
0:29:42 When you do a deep dive into the science of mitochondria,
0:29:52 you can actually begin to understand what’s happening in the brains and bodies of people with mental illness.
0:30:01 And you can begin to understand all of these very complicated things like why would neurotransmitters become imbalanced?
0:30:06 What’s causing a neurotransmitter imbalance if there even is one?
0:30:09 What’s causing a hormone imbalance?
0:30:17 What’s causing higher levels of inflammation in the brains and bodies of people with metabolic and mental disorders?
0:30:22 What about the gut microbiome? How does that play a role?
0:30:32 But what about stress and trauma? Psychological stress? Trauma? How do those things fit in?
0:30:40 Mitochondria are actually the scientific way to begin to connect all of those dots
0:30:53 and to help us understand why the brains of some people “malfunction” or why they are “disregulated” might be a better way to put it.
0:31:02 Or why some people can’t “get over it”, get over a trauma or get over a breakup with someone.
0:31:08 What’s going on? Why aren’t they more resilient? Why can’t they pull it together?
0:31:16 Mitochondrial dysfunction as nerdy and sciency as that is can help us connect the dots.
0:31:21 What do I need to know about the mitochondria? What it is? I know it’s in every cell in my body.
0:31:25 Is there anything else I need to know about it before we explore these three lines
0:31:29 and how all of these other things come back and connect to the mitochondria?
0:31:36 Mitochondria are present in most cells in the body. Not every single human.
0:31:41 The glaring example are red blood cells which actually lose their mitochondria.
0:31:45 They have them when they are first forming but then they lose their mitochondria.
0:31:51 Red blood cells, interestingly, don’t live all that long. We’re constantly creating new ones and turning them over.
0:31:58 Most people know mitochondria as the powerhouse of the cell, which means they take food and oxygen and turn it into ATP.
0:32:02 That’s what most people learn in school. They’re the powerhouse of the cell.
0:32:05 I’m here to tell you they are so, so much more than that.
0:32:10 There are hundreds or thousands of them in most cells.
0:32:14 They are highly dynamic.
0:32:23 At one point, you know, the theory of multicellular life on planet Earth
0:32:30 is that mitochondria were once independent living bacteria
0:32:38 and that another single cell organism engulfed that very first bacterium.
0:32:44 And the two of those organisms lived, they stayed alive.
0:32:49 Usually when you get engulfed by another organism, that means getting eaten and you die.
0:32:57 For whatever reason, these two stayed alive and they became symbiotic with each other.
0:33:06 And actually that event is thought to maybe have only happened once on Earth.
0:33:14 And that single organism evolved into all multicellular life that we know today.
0:33:25 So all living organisms that we can see with our eyes, plants, all animals are evolved from that same organism.
0:33:29 So mitochondria divide and replicate.
0:33:31 They actually move around cells.
0:33:33 They fuse with each other.
0:33:35 They bud off from each other.
0:33:46 They form patterns around the cell nucleus, which plays a role in which genes get expressed or don’t get expressed.
0:33:48 They do all sorts of things.
0:33:53 When people say that we have a predisposition, a genetic predisposition to mental health disorders
0:33:57 and that you’ll have depression if depression runs in your family, etc.
0:33:59 Is there merit in that in your view?
0:34:01 Is there evidence to support that?
0:34:02 Absolutely.
0:34:06 So we know that mental illness runs in families.
0:34:10 Genes explain some of that, but not all of that.
0:34:18 The environment actually can influence things called epigenetic factors,
0:34:26 which are factors that control the expression of genes.
0:34:28 They turn genes on or off.
0:34:33 And those epigenetic factors are actually inheritable.
0:34:36 You can inherit them from your parents.
0:34:40 And so it’s not all strictly genetics.
0:34:43 Some of it is epigenetic.
0:34:49 So first and foremost, there are no genes that are specific to specific disorders.
0:34:56 Most people think, well, if bipolar disorder runs in my family, there must be a bipolar disorder gene.
0:34:59 And in fact, there isn’t a bipolar disorder gene.
0:35:03 There are genes that increase risk for bipolar disorder,
0:35:16 but at the same time, they also increase risk for schizophrenia and epilepsy and autism and depression and other types of mental and neurological disorders.
0:35:23 And if you look at the unifying theme, like, is there a theme for these genes?
0:35:28 Is there a common pathway that can help us better understand mental illness?
0:35:34 The common pathway is that most of the genes are affecting metabolism and mitochondria.
0:35:45 One research study that came out a couple years ago, researchers have been looking for years at a high-risk gene for schizophrenia.
0:35:50 And we know that people who have this very, very rare gene, so almost nobody has it,
0:35:54 but if you do have it, you’re at high risk for developing schizophrenia,
0:35:58 along with lots of other mental illnesses, but schizophrenia is the big one.
0:36:04 And the researchers did this deep dive into trying to understand what exactly is this gene doing?
0:36:09 And at the end of the day, they said it’s affecting mitochondria,
0:36:12 and that is probably how it is causing schizophrenia.
0:36:17 Metabolism, that happens as a result of the work of the mitochondria, is accurate.
0:36:20 So we make sure I’ve come clear on them before we proceed.
0:36:25 90% of metabolism at least is occurring in mitochondria.
0:36:30 So that definition as a scientist, I have to say, isn’t 100% accurate,
0:36:36 because there is a thing called glycolysis that can happen in cells
0:36:40 where you can actually produce ATP without using mitochondria.
0:36:41 What’s that?
0:36:48 So ATP is usually known as the energy currency of living organisms, cells.
0:36:54 And that ATP ends up making cells work.
0:36:59 It is the energy that’s flowing around cells, or the molecule that’s flowing around cells,
0:37:06 to make receptors work, to make all of the machinery of cells work.
0:37:09 And that becomes relevant.
0:37:11 Maybe some of your listeners will know this.
0:37:15 If you exercise really hard, like you’re running a marathon,
0:37:20 or you’re running as far as you can get with a marathon before you absolutely are exhausted
0:37:25 and you just have to stop, your mitochondria will actually become maxed out.
0:37:29 That is what’s preventing you from running, is your mitochondria maxed out.
0:37:33 And it looks like you don’t have enough of them, or they’re not healthy enough,
0:37:35 and so they can’t keep you going.
0:37:39 They can’t keep your muscles going, and so you peter out.
0:37:43 And when you peter out, you turn to this process called glycolysis,
0:37:47 which actually ends up producing lactic acid or lactate.
0:37:51 And so runners will get higher levels of lactate,
0:37:55 and that can create soreness and all sorts of things.
0:38:03 But, yeah, so metabolism is really the process of taking food and energy,
0:38:07 food and oxygen, I’m sorry, and turning it into energy or building blocks.
0:38:12 And that can occur on a small scale outside of mitochondria.
0:38:18 But as soon as the mitochondria in most of your cells are dysfunctional or dead,
0:38:21 you die. There’s no way around it.
0:38:24 So let’s use some of those examples that you gave earlier.
0:38:27 You talked about stress and trauma and these kinds of things.
0:38:32 I’m really keen to know how a traumatic event can have an impact on your metabolism,
0:38:36 your mitochondria, which then manifests as a mental illness.
0:38:40 So if we take trauma, for example, people go through early trauma in their life.
0:38:42 I mean, you had a very traumatic upbringing.
0:38:45 How do you think that maybe even in your case,
0:38:48 if you were able to see inside of your body and what was happening,
0:38:54 that external traumatic event came into your body in some way, caused a physiological reaction,
0:38:59 had an impact on your metabolism, which results in a mental health disorder of sorts.
0:39:04 It gets a little complicated because it goes through a couple of stages.
0:39:09 So I’ll try to walk you through it in the simplest way I can.
0:39:17 When somebody is first traumatized, everybody, if they are normal, will have symptoms.
0:39:21 If you get traumatized, you will experience fear.
0:39:24 You will experience hypervigilance.
0:39:29 You will want to fight or flee or you might freeze or you might surrender.
0:39:34 You might beg for forgiveness or mercy or whatever.
0:39:37 Everybody is going to have those reactions.
0:39:41 In my mind, those reactions are not disorders.
0:39:48 They are not malfunctioning brains or malfunctioning anything.
0:39:51 So everybody will have that.
0:39:58 However, when that happens, it immediately changes your metabolism.
0:40:07 Your metabolism, the easiest way to understand it is the sympathetic nervous system gets turned on fiercely
0:40:13 if the trauma is really bad because you have to defend yourself.
0:40:16 Your life is threatened.
0:40:20 Your safety is threatened.
0:40:25 Traumas can even be less extreme than that.
0:40:30 You can have highly stressful events in which maybe even though your physical life isn’t threatened,
0:40:32 maybe all your money is threatened.
0:40:37 The stock market crashes and you lose everything.
0:40:45 And you now think, “I’m worthless. I’m penniless.
0:40:49 I’m losing my status in society.
0:40:51 I’m going to have to live a very different life.
0:40:55 I’ve just disappointed everybody who depends on me.”
0:41:01 That could be a trauma even though by definition because it doesn’t threaten your life.
0:41:04 It’s not technically considered a trauma.
0:41:08 So for those people that have been through a traumatic event,
0:41:14 what then is going on in their body as it relates to metabolism based on that traumatic event?
0:41:18 Trauma immediately changes metabolism.
0:41:26 So trauma puts us into this…
0:41:30 Most people know it as fight or flight mode.
0:41:33 And again, there are other responses that one can have.
0:41:37 You can surrender, you can freeze, you can do other things.
0:41:48 But when people feel threatened, either physically or their reputation is threatened or their identity is threatened,
0:41:54 immediately their nervous system and hormones are changing.
0:42:01 And the reason they’re changing is because our bodies are hardwired to protect us.
0:42:06 And in order to protect us, it means that we need more energy and we need it now.
0:42:12 We need more energy in order to be able to run or fight or whatever we need to do.
0:42:26 And that means that our heart rate goes up, our blood glucose goes up, cortisol is flowing, adrenaline is flowing through the body.
0:42:33 Inflammation is actually occurring and epigenetic changes are occurring.
0:42:41 Memory formation is occurring in a powerful way during a trauma.
0:42:48 Memory, our brains are hardwiring this event so that we remember it.
0:42:53 We remember this threatened us and you cannot forget this.
0:42:56 This is not a trivial moment.
0:43:02 You must remember this for the rest of your life because it’s threatening your survival.
0:43:05 And you must remember how to respond to this again?
0:43:08 Not necessarily because our responses can be all over the map.
0:43:16 Sometimes our responses can be quite effective and other times people can die.
0:43:19 They don’t respond effectively and they are killed.
0:43:24 I mean, that would be the worst case scenario and then there’s everything in between where you get a suboptimal outcome.
0:43:27 You end up homeless with your psychotic mother.
0:43:29 That’s not a very effective response.
0:43:33 When I asked that question, we see patterns in trauma, like a trauma pattern.
0:43:40 There’s a trigger, there’s a response and then I even think about some of the small t traumas that I had in my life.
0:43:45 That meant that I would run from romantic commitment for the rest of my life, for example.
0:43:46 And it was like a pattern.
0:43:48 I was going through the same loop over and over again.
0:43:51 Trigger, Steve’s responses like this causes this outcome.
0:43:59 So I was wondering if I learned at that very young age that cycle somewhere in my neurons in my brain.
0:44:05 So that’s why I said, do we then learn the response to that trauma at that point as well?
0:44:07 We learn the response.
0:44:10 We remember the response that we did.
0:44:16 And as long as we’ve survived, that is the ingrained memory.
0:44:20 The ingrained memory is when this happens, do this.
0:44:24 Because this is what I did and I survived it.
0:44:27 And so that becomes the default.
0:44:32 And then that becomes a default pattern for many people.
0:44:41 At some point in life, it can be actually be quite useful to look at that response.
0:44:49 Okay, so when I was five years old or 20 years old or whatever, and that thing happened, I responded this way.
0:44:51 And I survived it.
0:44:53 Great.
0:44:57 But how’s this working out for me now?
0:45:01 Is that the optimal response?
0:45:06 It’s not about beating yourself up for I should have done something different back then.
0:45:10 It’s simply about recognizing and honoring.
0:45:13 I did what I thought I was the right thing to do.
0:45:16 I did my best back then.
0:45:17 But I’m smarter now.
0:45:18 I’m older now.
0:45:21 I’m wiser now.
0:45:31 If I could do it again, if I could go back in time as my smarter wiser self, would I do it differently?
0:45:35 And what would the outcome be if I did it differently?
0:45:39 And then that becomes highly relevant to today.
0:45:52 So when I’m in this romantic relationship now, I keep having this urge to break up because this person is disappointing me in this way.
0:46:00 And I feel like she or he is going to threaten me or betray me or whatever.
0:46:05 And is that the right approach?
0:46:12 Is it true that this person is going to betray me like the person in the past did?
0:46:15 Or am I hypersensitive to that?
0:46:22 Again, we’re wired to look for any clue that a trauma might happen again.
0:46:32 So we’re going to overinterpret things sometimes in an erroneous way.
0:46:38 So that early trauma or that trauma I experienced made my body go into that survival mode, fight all kinds of ways.
0:46:43 And my glucose levels went out my, all of these things, all metabolism related stuff happened.
0:46:48 How does that then cause a mental health disorder at some point down the line?
0:46:52 If that trauma is not resolved.
0:46:56 So for some people, they can experience a trauma.
0:47:04 They can be quite effective at mitigating it and move on with their life.
0:47:07 Somebody could get into a fight.
0:47:09 Somebody could get mugged on the street.
0:47:11 They’re just walking down the street.
0:47:15 Somebody pulls a knife on them or a gun on them and wants to rob them.
0:47:30 If somebody manages that trauma highly effectively, let’s say you happen to have a black belt in karate and you disarm your assailant very quickly and rapidly.
0:47:33 You may not think twice about the trauma.
0:47:38 You may actually be emboldened after that traumatic event and think, I’m quite effective and skilled.
0:47:41 Wow, those karate classes really came in handy.
0:47:47 And I’m quite powerful and maybe even feel a little more confident than you normally would.
0:47:50 And that’s the interpretation element, right, of the situation.
0:47:52 So two people could be in the same situation but have.
0:48:02 So that person still had the same physiological reactions, a gun in your face or wherever.
0:48:06 That person’s glucose was going up, their heart rate was going up.
0:48:10 All of those metabolic changes were occurring.
0:48:23 So that’s a success story and that’s probably a resilient person who moves on and never thinks twice about that trauma or rarely thinks about it and thinks about it with pride if they do think about it.
0:48:32 In the case where it doesn’t go well at all, let’s leave the extreme out where the person is murdered.
0:48:41 Let’s leave something less severe than that, but the person is beaten.
0:48:47 They are injured severely.
0:48:54 They are terrified to go out in public for fear that there could be another one just like that.
0:49:01 That person, their fighter flight system is not turning off.
0:49:13 Their fighter flight system is now on at least at a low level, possibly a very high level for a very prolonged period of time.
0:49:19 They are now afraid of the world immediately after that type of horrific assault.
0:49:22 They are now afraid of the world.
0:49:25 They probably aren’t sleeping as well.
0:49:37 And what’s happening physiologically and we know this is that those higher cortisol levels are actually causing something called hyper metabolism.
0:49:46 Their mitochondria are actually working on overtime because the body is still primed for the world is unsafe.
0:49:49 Everything is unsafe.
0:49:55 Maybe that person who assaulted me is going to somehow figure out where I live and come through that door any minute.
0:50:04 So you’re sleeping at night and you hear a sound or you hear a creak and you panic and you wake up and you’re startled and you’re terrified.
0:50:13 Or you sleep at night and you have a nightmare and you wake up and you’re reliving that experience and just you’re horrified and overwhelmed again.
0:50:21 Is this conscious because often you speak to people with severe anxiety and they have panic attacks and they don’t know why they’re having panic attacks.
0:50:25 They can’t name something that they’re scared of or a fear they have.
0:50:27 No, this is not at all conscious.
0:50:37 So at this point in the week or two after a horrific trauma like I’ve described, I would argue this is not a disorder.
0:50:39 This is not the brain malfunctioning.
0:50:41 This isn’t the body malfunctioning.
0:50:47 The brain and body are doing precisely what they are programmed to do, protect you.
0:50:50 Your life is in danger.
0:50:51 Why?
0:50:55 Because somebody just tried to take it and they were close.
0:50:58 They came close to taking your life.
0:51:00 They could have killed you.
0:51:04 And so your body and brain are trying to protect you.
0:51:07 Unfortunately, that comes at a cost.
0:51:24 All of this energy going toward the defense system means that energy that should be going toward maintaining your cells is actually being bypassed sometimes.
0:51:46 So we know this. So for example, there are these things called stress granules where cells that are trying to just do basic home everyday repair work, create some new proteins or new receptors or do some cleanup work.
0:51:54 The code for those, which are called messenger RNAs, actually gets sequestered in these little bubbles called stress granules.
0:51:57 And what that means is that they’re not getting done.
0:52:07 The messages are starting from your DNA because the cell is saying, hey, I need some repair work over here.
0:52:11 Send some new proteins over here to do some repair work.
0:52:19 When your body is in fighter flight mode, those messages actually get interrupted.
0:52:31 And that means bottom line, it means that when you feel threatened, your body is diverting metabolic resources toward your self-defense system.
0:52:32 Hypervigilance.
0:52:34 Be ready to run at any minute.
0:52:37 Be ready to fight off the offender at any minute.
0:52:41 You cannot feel safe. Don’t feel safe.
0:52:53 When that goes on for a prolonged period of time, your cells can fall into a state of disrepair because metabolic resources are not going toward cell maintenance.
0:53:05 If that occurs long enough or in a severe enough way, it means that some of your cells can now fall into a state of disrepair.
0:53:09 And they can begin to malfunction.
0:53:25 When that happens, if it’s happening in brain cells, that’s when I would say the person has crossed the line from a normal survival reaction to trauma.
0:53:37 If their cells in their brain begin to malfunction now because they are on a state of disrepair, that can turn into what we call a mental illness.
0:53:42 And that means that maybe they can’t remember like they used to.
0:53:48 It means that maybe and now they can’t pay attention like they used to.
0:54:01 Now somebody might say, hey, maybe you got some ADHD going on or their anxiety pathways become what’s called hyper excitable.
0:54:08 And now their anxiety pathways are being triggered even when they shouldn’t be triggered.
0:54:13 And out of the blue, they’re having panic attacks or anxiety symptoms.
0:54:16 They can be sitting in the comfort of their own home.
0:54:25 Not thinking any scary thoughts, not having any, not watching anything on television or anything that’s really disturbing.
0:54:29 And out of the blue, they can just be overwhelmed with a panic attack.
0:54:38 And that person, I would say, if they have a panic attack for no reason, that person’s brain is now malfunctioning.
0:54:53 That person is dysregulated and I would say that that person has now crossed over into what I would call a mental disorder where their brain is in fact malfunctioning now.
0:55:02 The great news, the hope, and we can get to more of it, is that those cells can be repaired.
0:55:04 We can fix that.
0:55:07 We can do something about that.
0:55:11 We cannot need to be like that forever.
0:55:18 This notion that they now have a chemical imbalance that they were probably genetically predisposed to.
0:55:23 And now we’ve got to just medicate them for the rest of their life.
0:55:25 I don’t agree with that.
0:55:27 I’m not at all opposed to medication.
0:55:32 If medications can be helpful to that person, 100%, let’s use them.
0:55:35 Let’s help that person heal and recover.
0:55:38 But I want to go deeper.
0:55:51 I want to understand what is happening in that person’s brain and body using this kind of information about metabolism in mitochondria.
0:55:58 And how can we effectively help them heal and repair and recover?
0:56:01 We talk a lot about diet and food on this show.
0:56:07 As it relates to metabolism and mental health, diet.
0:56:11 So diet is huge.
0:56:21 And most people have no clue that diet plays any role in mental illness or mental health.
0:56:33 95% of mental health clinicians think it’s laughable that anybody would suggest that diet can play a role in mental illness.
0:56:35 They think it’s laughable.
0:56:36 What do you think?
0:56:50 I think if you do a deep dive into the science, all of the science that we have accumulated over the last 100 years and longer sometimes.
0:56:56 If you do a deep dive into all of those neuroimaging studies that we’ve been doing, all of the genetic studies we’ve been doing,
0:57:04 all of the neurotransmitter and hormone studies and trauma studies and adverse childhood experiences studies.
0:57:15 If you do a deep dive into the science and you understand what is happening in the brains and bodies of people as a consequence of those things.
0:57:19 Or what could be causing those things?
0:57:29 If you put it all together, you come to this sound bite that mental disorders are metabolic in nature.
0:57:34 And there is no questioning whatsoever.
0:57:44 It is incontrovertible that diet plays a massive, huge role in metabolism.
0:57:56 And therefore, I believe very strongly that diet might be playing a role in the mental health epidemic that we are seeing.
0:58:05 And it also might provide an avenue of hope and healing and recovery.
0:58:12 And I use the word might as the scientist in me, as the clinician in me.
0:58:24 I know without certainty it can heal and recover people who have had chronic, horrible, debilitating mental illnesses.
0:58:35 And I know from my own personal story, when I was in medical school and residency, I’m still suffering from low-grade depression, OCD, other symptoms.
0:58:39 But I also developed what’s called metabolic syndrome.
0:58:47 I developed high blood pressure, high cholesterol, prediabetes, and I wasn’t really overweight.
0:58:55 I was exercising, I was following a low-fat diet, mostly processed foods because they’re cheaper.
0:59:00 But that was the diet that was touted as a healthy diet.
0:59:05 It was low in fat, and as long as it was low in fat, that was supposed to be good for us.
0:59:09 And my metabolic syndrome just kept getting worse and worse.
0:59:20 And so at some point, in order to treat my metabolic syndrome, I changed my diet to essentially a low-carbohydrate diet.
0:59:31 And within three months, my metabolic syndrome was completely gone.
0:59:43 But the thing that just dumbfounded me was that my mental health was better than it had ever been in my entire life.
0:59:47 And I just couldn’t believe what I was experiencing.
0:59:50 I didn’t know that I could be that kind of a person.
0:59:56 I didn’t know that I could be happy and positive and energetic and confident.
1:00:01 I had no idea. I didn’t think that was in me.
1:00:05 And by changing my diet, all of those things happened.
1:00:23 At the level of the mitochondria, do you believe that because you changed your diet to more natural, healthier foods, at the level of the mitochondria, the mitochondria were able to function more naturally themselves
1:00:37 and in a more functional way, which meant that the chemicals they released and the processes they go through were more consistent with positive mental health.
1:00:39 Is that like the simpleton’s way of understanding it?
1:00:43 And before then, you talked about man-made compounds in the foods, etc.
1:00:54 I’m assuming you’re saying that some of the modern foods that we eat, the ultra-processed foods that have all of these random named chemicals inside them that we see on the labels, the mitochondria don’t know how to deal with that.
1:01:04 So it’s causing the same sort of dysregulation and dysfunction that they might see if we’d gone through like an extreme trauma or something else or some other adverse environmental situation.
1:01:09 It’s just this dysfunction of the mitochondria, which is causing the knock-on effects we see.
1:01:12 But there’s many things that can cause dysfunction in the mitochondria.
1:01:14 And we went through a bunch of them earlier.
1:01:16 Is that like a simple way of understanding it?
1:01:17 100%.
1:01:18 Okay, great.
1:01:19 It’s perfect.
1:01:20 Super interesting.
1:01:24 Okay, so on that point then, we have to zoom in on this thing of diet.
1:01:38 If you wanted my mitochondria to be perfect and maybe even give me a case study of patients you’ve worked with that you’ve prescribed a certain diet to, what diet, what food would you tell me to eat?
1:01:40 And what would you tell me not to eat?
1:01:46 So I actually don’t have a one-size-fits-all prescription.
1:01:50 And so I want to say that up front.
1:01:58 So I would want to know who am I working with and how is their mental and metabolic health now?
1:01:59 Me.
1:02:00 So you?
1:02:01 Yeah.
1:02:03 So I would want more details.
1:02:07 Are you having symptoms of any mental health condition?
1:02:08 I would say no.
1:02:14 However, I can have moments where I feel a little bit anxious.
1:02:23 So, you know, I’ve been through a lot of, I’d say like stressful events in my life because I was running a big business, we had entrances of employees, paydays all the time.
1:02:28 So I had this, at one point, I had this constant subtle stress.
1:02:35 And so I would want to know, do you feel like you have anxiety for no good reason?
1:02:40 Sometimes, sometimes it can feel a little bit like that.
1:02:44 It’s very infrequent, I’d say.
1:02:51 But I can also have moments where I just think of something and then I get the same kind of like, it’s almost like the fight-or-flight response has just kicked in.
1:02:54 But you think of something adverse or stressful?
1:02:55 Yeah, yeah, yeah, yeah.
1:03:05 So the one thing I would say about that, and we could get into a lot more details, which we probably don’t want to do now.
1:03:06 Out of mind.
1:03:07 Podcast.
1:03:17 But my strong guess, based on just what you’ve said, is that that level of stress and anxiety is quote unquote normal.
1:03:18 Okay.
1:03:34 Because you are sensing, I have to go do something that’s really scary right now, or I have to go do something that’s going to ruin someone’s life, or that might threaten my success.
1:03:42 It is normal and actually healthy to have anxiety and stress in those situations.
1:03:53 The anxiety and stress can sometimes be quite helpful and adaptive because it can make you pause and reflect on, is this really what I want to do?
1:03:59 As opposed to being overly confident and just proceeding.
1:04:07 Your own personal history almost certainly informs your level of stress response.
1:04:18 And again, so if you go back to your own traumas, you’re going to remember when I’m facing a situation like this, it’s helpful to be on hyper alert.
1:04:21 It’s helpful to be hyper vigilant.
1:04:28 And your body and brain will remember that helped you navigate this safely and effectively.
1:04:40 But if I have that profile, if I have that sort of mental profile now as I sit here, and then for the next decade, I process junk food.
1:04:47 Am I going to send my mitochondria into disarray, which is going to increase the probability that I have a mental health disorder?
1:04:49 Yes, I think yes.
1:05:00 There’s no way we will ever be able to do a human randomized controlled trial to test that precise hypothesis.
1:05:17 But we have large epidemiological studies that strongly suggest that people who eat a lot of ultra processed food have higher risk for developing depression, anxiety and other mental disorders.
1:05:28 And based on the science, the granular science, based on animal models, so we can do that to mice and rats.
1:05:31 And in fact, that’s exactly what we see in mice and rats.
1:05:43 We feed them an obesogenic diet, which is usually high in fat, high in carbohydrates, ultra processed foods.
1:05:52 Some researchers have fed rats and mice cafeteria diets where they feed them a lot of delicious junk food.
1:06:03 And those mice develop higher rates of obesity, but also higher rates of diabetes and prediabetes.
1:06:12 And oh, by the way, also higher rates of depression and anxiety, because those are the two things that we can kind of measure in mice and rats.
1:06:15 We can’t necessarily measure ADHD symptoms.
1:06:23 It’s really hard to actually measure psychotic symptoms, but we can measure depression and anxiety symptoms pretty well in animals.
1:06:27 And so in animal models, we know that that’s unequivocally true.
1:06:34 And we see the same in humans, though, because I was reading your book and in chapter four, you say people with ADHD are more likely to develop obesity.
1:06:41 People who are obese are 50% more likely to develop bipolar and 25% more likely to develop anxiety or depression.
1:06:48 And weight gain around the time of puberty leads to a 400% increase in the chance of depression by the age of 24.
1:07:00 Yes, and insulin resistance at age nine increases your chances of developing a psychotic at risk mental state,
1:07:05 which is like meaning your high risk for developing schizophrenia or bipolar disorder, 500%.
1:07:07 And Alzheimer’s?
1:07:13 All mental disorders are associated with an increased risk of Alzheimer’s disease.
1:07:22 Anywhere from the lowest is 50% increased risk and the highest is 2000% increased risk.
1:07:27 And the thread that unites all of these problems is metabolism.
1:07:29 Metabolism.
1:07:38 And at the end of the day, you have to talk about mitochondria in order to understand metabolism.
1:07:49 Only 7% of U.S. citizens have no signs of metabolic health problems,
1:08:00 meaning 93% or so of U.S. residents will have at least one of the biomarkers of metabolic syndrome,
1:08:13 meaning they have prediabetes or abnormal lipids or high blood pressure or abdominal obesity or abdominal fat, excessive abdominal fat.
1:08:16 So what do we offer those 93%?
1:08:27 So those people diet interventions would absolutely be a part of a healing strategy, a part of it.
1:08:29 Not the only strategy.
1:08:31 I would want to know about their sleep.
1:08:33 I would want to know about substance use.
1:08:36 I would want to know about medications, lots of things.
1:08:42 But for dietary interventions, I would want to meet them where they’re at and just find out where are you at?
1:08:44 What are you eating?
1:08:49 Do you have preferences or demands for what your diet should be?
1:08:51 Could you give me a case study then?
1:08:56 Maybe a more extreme case study from your practice that you’ve seen.
1:09:09 I can give you the simple cases which probably apply to the majority of human beings on the planet.
1:09:16 But if it’s okay, I’d rather give you the extreme case because a lot of people are skeptical.
1:09:22 They probably hear me saying this and they think, “Well, you’re just talking about general health and wellness.”
1:09:25 What about people with real mental illness?
1:09:30 What about people like your mother whose lives were decimated by mental illness?
1:09:33 This doesn’t have anything to do with them.
1:09:39 And what I’m here to say is, “No, actually this has everything to do with them too.”
1:09:43 But yes, it applies to just common everyday people.
1:09:51 But probably it’s a one story that I will just share.
1:09:55 Because it’s probably one of the most powerful stories I know.
1:10:02 It was a woman whose real name was Doris.
1:10:06 And in the book, I called her Mildred because I changed everybody’s names.
1:10:09 But she actually gave me permission to use her real name.
1:10:12 So in honor of her, I want to use her real name.
1:10:19 So she was a woman who actually had a horrible abuse of childhood, lots of trauma.
1:10:28 And by the time she turned 17, she started having daily hallucinations and delusions and was diagnosed with schizophrenia.
1:10:40 Over the ensuing decades, she tried numerous antipsychotic mood stabilizers, antidepressants and other medicines.
1:10:43 But none of them stopped her symptoms.
1:10:46 She remained with all of the symptoms of schizophrenia.
1:10:50 She ended up gaining a massive amount of weight.
1:10:57 She ended up weighing about 330 pounds by the time she was 70.
1:11:02 Her life was devastated by this diagnosis.
1:11:08 She had a court appointed guardian to manage her financial affairs and other affairs.
1:11:14 She had professionals coming into her home to help her with paying bills and grocery shopping and stuff like that.
1:11:19 Because she couldn’t do it for herself, which is not at all unusual for people with schizophrenia.
1:11:29 And between the ages of 68 and 70, she tried to kill herself at least six times and was hospitalized for those suicidal times.
1:11:33 She hated herself and she hated her life.
1:11:40 When she was 70 years old, her doctor told her, “You’re overweight and you need to go lose some weight.”
1:11:53 And she was referred to a weight loss clinic at Duke University where they just so happened to be using the ketogenic diet as a weight loss tool.
1:11:56 And for whatever reason, she decided to give it a try.
1:11:59 And so she tries the ketogenic diet.
1:12:10 And within two weeks, not only does she start losing weight, but she notices dramatic reduction in her hallucinations and delusions.
1:12:17 Within months, all of her symptoms of schizophrenia were in full and complete remission.
1:12:21 She starts tapering off her psychiatric meds.
1:12:31 Within about six months, she was off all of her psychiatric meds and her symptoms of schizophrenia remained in remission.
1:12:46 Doors went on to live for another 15 years, symptom-free, medication-free, out of psychiatric hospitals, no more suicide attempts.
1:12:52 She stopped seeing mental health professionals pretty quickly because they were kind of worthless to their mind.
1:12:55 They hadn’t really helped all that much.
1:13:01 She lost 150 pounds and kept it off until the day she died.
1:13:07 She ended up dying at the age of 85 of COVID pneumonia.
1:13:18 But her story tells us, like we could get, if you want, we don’t have to.
1:13:23 We could get into the science of the ketogenic diet and what it’s doing to metabolism in mitochondria.
1:13:24 I love to know.
1:13:36 But there’s an entire story that helps us understand what happened to her and how exactly that resulted in her really spectacular and almost miraculous recovery.
1:13:43 Unbeknownst to most people, most people know the ketogenic diet is a fad diet.
1:13:45 A lot of people are really worried about it.
1:13:47 They’ve heard that it’s dangerous.
1:13:49 It’ll give you a heart attack.
1:13:50 You’ll die.
1:13:59 Unbeknownst to most people, the ketogenic diet was developed over 100 years ago now by a physician for one and only one purpose.
1:14:02 It was developed to stop seizures.
1:14:13 And in fact, the ketogenic diet has been studied extensively for its effects on the brain over the past 100 years.
1:14:18 And it is an evidence-based treatment for epilepsy.
1:14:27 And the reason that is so important is because we use epilepsy treatments in psychiatry all the time.
1:14:33 Lots of the medications that we prescribe to psychiatric patients are in fact epilepsy treatments.
1:14:45 And so we know that there’s a lot of overlap between epilepsy and mental illness and that treatments that help with epilepsy can also help with mental illness.
1:14:55 And so we actually know more about the biology of the ketogenic diet and its effects on the brain than we do any other dietary intervention.
1:14:57 It changes neurotransmitter systems.
1:15:00 It decreases brain inflammation.
1:15:04 It changes the gut microbiome in beneficial ways.
1:15:08 It actually changes gene expression or epigenetics.
1:15:17 But most important and relevant to my theory is it improves mitochondria and mitochondrial function.
1:15:30 And if you do it long enough over a long enough period of time, you can actually repair mitochondrial dysfunction in cells, at least for some people.
1:15:35 And then you can actually stop the diet.
1:15:42 So in the epilepsy world, when neurologists use this diet to stop seizures, it’s usually not a lifetime treatment.
1:15:47 They usually only need to do the diet for anywhere from two to five years.
1:15:54 Many people, about a third of people who have treatment-resistant seizures, will become seizure-free.
1:16:01 And another third, so two-thirds total, another third will have a dramatic reduction in seizure frequency.
1:16:07 So that leaves a third for whom it’s not really working, but these are people with treatment-resistant epilepsy.
1:16:13 And there’s no treatment that’s going to work for everybody because we need to look at all the other things involved.
1:16:20 If, say, somebody has seizure cessation, they get rid of their seizures on a ketogenic diet,
1:16:27 usually they have to do it for two to five years, somewhere in there, and their clinician will help them decide how long they should do it.
1:16:34 And then they can stop the diet, and most often the seizures don’t come back.
1:16:37 It seems to actually heal the brain.
1:16:44 What is that diet adding or subtracting from the body that’s causing that pretty phenomenal effect? Do people know?
1:16:49 The real answer is we don’t entirely understand, we don’t know.
1:16:53 I mean, the ketogenic diet removes sugar, for example.
1:16:55 It does.
1:17:06 Pretty much it gets entirely. I mean, I’ve been on that diet for about eight weeks or so just to try, and I couldn’t have anything with sugar in it pretty much.
1:17:12 No sugar, no carbohydrates, very few carbohydrates.
1:17:19 So some people will argue, well, the diet is getting rid of gluten, and gluten is maybe the toxic thing.
1:17:33 Other people will argue, oh, the diet is adding some extra protein or meat, and maybe that’s replacing a nutrient deficiency like vitamin B12 deficiency or something like that, or iron deficiency.
1:17:38 And all of those things might be true for some people.
1:17:42 I don’t think those are the primary explanation.
1:17:47 I mean, obviously, if somebody has vitamin B12 deficiency, replacing vitamin B12 is essential.
1:17:52 If somebody has iron deficiency, yes, recognizing that and replacing it.
1:17:59 But most people don’t have those deficiencies, and they can still have mental symptoms or mental health problems.
1:18:08 I believe what the diet is doing is it forces a transition in brain and body metabolism, essentially.
1:18:12 And that transition is actually mediated through mitochondria.
1:18:18 So the ketogenic diet forces your liver to start producing ketone bodies.
1:18:21 So it forces your liver to break down fat.
1:18:28 So you’re losing fat from your fat stores, but that fat is being shuttled to the liver.
1:18:32 And then the liver takes that fat and breaks it down.
1:18:37 And I mean, I shouldn’t say all of the fat is being shuttled to the liver.
1:18:41 Some of the fat is going to muscles and other tissues and just being used directly.
1:18:45 But a fair amount of the fat is actually being shuttled to the liver.
1:18:50 And then that fat is being converted into ketone bodies.
1:18:56 Some of it is being converted into glucose so that you maintain normal glucose levels through this.
1:19:02 Those ketone bodies are then going up to the brain and fueling brain cells.
1:19:05 But those ketone bodies are actually doing so much more.
1:19:08 They’re changing mitochondrial function.
1:19:10 They’re changing epigenetics.
1:19:14 They’re changing neurotransmitters and inflammation and all sorts of things.
1:19:34 But at the end of the day, I’m convinced that it’s really the metabolic changes and the mitochondrial changes that are so important and that are so instrumental in these dramatic improvements and things like stopping seizures or stopping hallucinations and delusions.
1:19:36 What about fasting?
1:19:41 There’s been a lot of talk, especially recently, about fasting and the impact that that can have on our mental health.
1:19:47 Do you think fasting is a positive for our mental health?
1:19:50 So it depends on the person.
1:19:55 And so the ketogenic diet actually mimics the fasting state.
1:19:57 That’s why it was produced.
1:20:07 The ketogenic diet was actually developed by a physician recognizing that fasting can have really powerful brain effects, including stopping seizures.
1:20:14 If you’re out on an island and your friends start seizing uncontrollably, the best thing to do is to fast them.
1:20:23 Even if the seizures stop intermittently, you would think, “Oh, let’s feed you to keep up your sustenance and take care of you.”
1:20:34 The best thing to do for your friend, if they are seizing repetitively over days or months, the best thing to do is to fast your friend.
1:20:41 And to tell them, “Let’s have you go without food for a few days,” and that can stop the seizures.
1:20:47 The challenge with fasting is that you could starve to death if you do it long enough.
1:20:51 That’s not a very good treatment for your friend on the island.
1:20:55 And this physician who developed the ketogenic diet recognized that.
1:21:09 And so that’s why he developed the ketogenic diet was really looking to see, “Can we mimic the fasting state with a diet and get these longer-term benefits?”
1:21:16 So back to your question, can fasting play a role? 100%? Yes, fasting can play a role.
1:21:20 And fasting is doing pretty much the same thing that the ketogenic diet is doing.
1:21:31 It’s changing mitochondrial biology. It’s improving mitochondrial function, changing neurotransmitters, changing the gut microbiome, improving insulin signaling and insulin resistance.
1:21:38 It’s doing all sorts of beneficial things. There are a couple of caveats with fasting, though.
1:21:44 One is that people who are underweight should not fast.
1:21:50 So that includes people with eating disorders who are emaciated or underweight.
1:22:02 But it also includes people who have had severe depression and lost weight as a result of their severe depression, or people with cancer who have lost a significant amount of weight.
1:22:11 Fasting is not good for them. Fasting mimicking diets, like ketogenic diets, may in fact be very powerful for those people.
1:22:16 But it needs to be done in a safe, supervised, medical way.
1:22:25 Sugar. What impact does that have on the mitochondria? If I’ve got a super high-sugar diet, is that impacting my mitochondria in some way, and therefore my metabolism?
1:22:38 It is. So low intake of sugar in people who are otherwise healthy is perfectly fine and acceptable.
1:22:51 So lots of people can consume treats every now and then, or desserts a few times a week, or special holiday.
1:22:59 They can maybe even binge on sugar over the holidays, and they don’t have any problems as a result of it.
1:23:09 And that is fine if that’s the way it’s working out. Again, only 7% of the population is metabolically healthy.
1:23:14 So the majority of people, that’s not the way it’s working out.
1:23:29 So high levels of sugar over time, we know can impair mitochondrial function. So there’s this term called oxidative stress.
1:23:43 And oxidative stress is primarily, it’s directly related to mitochondria, because mitochondria are producing the energy, and then that energy production results in oxidative stress.
1:23:54 And oxidative stress we’ve known for decades is bad for cells, and it is highly correlated with all of the metabolic disorders and all of the mental disorders.
1:24:00 High levels of oxidative stress in different cells, in different people with different diagnoses.
1:24:07 High levels of oxidative stress are a unifying theme, but that is a reflection of mitochondrial dysfunction.
1:24:23 So we know that if you eat a lot of sugar over time, it can dysregulate glucose levels, and then those high glucose levels can cause mitochondrial dysfunction, and you can end up.
1:24:26 Kind of on the downward spiral.
1:24:41 What about caffeine and these stimulants? There’s like pre-workout stimulants, and you know, before you do a workout, you have a big dose of this pre-workout, and it kind of makes you go like, you know, do you have a view on caffeine and these sort of energy stimulants?
1:24:52 I do. So caffeine gets complicated because we have to talk about whether it’s in tea or coffee or not, because tea and coffee are different stories.
1:24:59 And they have other compounds that almost certainly are beneficial to human health.
1:25:06 And whether it’s the caffeine itself or not is still kind of a question, an open question.
1:25:25 Caffeine stimulates metabolism in cells. We know that. So it blocks the adenosine receptor, and the function of the adenosine receptor and adenosine on it is to slow a cell down.
1:25:39 It’s basically a feedback loop that slows cells down. It inhibits their function. So when we block adenosine, we basically stimulate the system and we stimulate our brains.
1:25:48 And if you have low metabolic brain function, that can actually be really good.
1:25:57 If you are feeling tired and sluggish, it can make you feel energized and clear thinking.
1:26:11 The challenge is that you can overdo it. So when you stimulate it too fast, that in and of itself can end up causing oxidative stress or mitochondrial dysfunction.
1:26:21 Maybe the easiest way to think about it is this. If you think about a car, you have an accelerator and a brake.
1:26:31 If you’re going to maximize the car’s function, there’s a right balance for all of that.
1:26:43 You don’t want to floor the accelerator and you don’t want to underdo the accelerator. Likewise, you want to determine like you don’t want to be pushing on the accelerator and the brake at the same time.
1:26:55 So when we think about metabolism and mitochondria, when we think about caffeine or even glucose, caffeine and glucose are stimulating the system.
1:27:02 They are through different mechanisms, but they are both stimulating energy production.
1:27:16 But when you overdo it, it would be like flooring the accelerator and then possibly putting on the brake at the same time because you don’t want to be going that fast because you’re going to crash.
1:27:24 So either you’re going to floor the accelerator, crash and burn, or you’re going to floor the accelerator and slam on the brake at the same time.
1:27:32 You’re not serving your car well by doing that, by flooring the accelerator and pushing on the brake.
1:27:43 And when we use substances like caffeine or alcohol or marijuana, which are all working at the level of metabolism and mitochondria.
1:27:50 When we use those substances, in essence, we’re using accelerators or brakes for cells.
1:27:56 And we can overshoot or undershoot. So it’s not that I’m against the use of those things.
1:28:04 If you use reasonable, small to moderate amounts of those on a regular basis, I’m all for it.
1:28:13 So I drink coffee every morning to disclose my bias.
1:28:19 I drink coffee every morning, about two cups of coffee every morning, but that’s my routine.
1:28:23 I don’t go beyond that. I don’t drink coffee in the afternoon.
1:28:30 When I do drink coffee in the afternoon, I notice it starts to interfere with my sleep and then that throws me off.
1:28:35 I have to ask you as well. I’ve had so many parents message me about autism and ADHD.
1:28:43 So many. I’ve had so many concerned parents message me specifically on Instagram saying, “Please, Steve.”
1:28:50 I’ve had a child diagnosed with autism. They’re trying to understand it. They’re trying to get good information on it.
1:28:54 You’ve used the word autism and ADHD as we’ve been speaking about metabolism.
1:28:56 What is the link in your view?
1:29:00 Everything. The link is everything.
1:29:01 Really?
1:29:07 The mitochondrial theory of autism actually was first proposed in 1985.
1:29:16 Since then, we have had an explosion of research linking mitochondria and mitochondrial dysfunction to autism specifically.
1:29:25 As I’ve mentioned to you, the rates of autism have gone through the roof in the United States have quadrupled in the last 20 years.
1:29:31 People think, “Well, what does that have to do with diet? Those kids haven’t eaten a diet yet.”
1:29:33 Well, their parents have.
1:29:38 Let me share a couple of statistics so people are scratching their heads.
1:29:40 Where’s all this autism coming from?
1:29:43 I thought autism was genetic.
1:29:49 If autism is genetic, it shouldn’t quadruple in 20 years.
1:29:54 Quadrupling in 20 years means something in the environment is causing it.
1:30:01 And to provide just one piece of evidence to support what I’m saying.
1:30:13 If a woman has obesity, she has double the risk of having an autistic child.
1:30:21 If a woman has diabetes, she has double the risk of having an autistic child.
1:30:33 If a woman has both obesity and diabetes, she has quadruple the risk of having an autistic child.
1:30:42 If a man is obese, he has double the risk of having an autistic child.
1:30:47 So people are scratching their heads trying to figure out where is all this autism coming from?
1:30:51 Well, look around in the population.
1:30:53 Are the rates of obesity going up?
1:30:55 Are the rates of diabetes going up?
1:31:00 The answer is unequivocally, yes.
1:31:04 And that is a reflection.
1:31:06 It’s not about fat shaming.
1:31:11 I don’t want anybody to hear that and wag their finger at fat people and say,
1:31:14 “Oh, you’re causing autism because you’re overeating.”
1:31:18 It’s not that simple. That’s not the way it goes.
1:31:23 People with obesity have a metabolic or mitochondrial problem.
1:31:26 That is why they have obesity.
1:31:32 Now, that might be caused by the foods they’re eating, but they don’t know any better usually.
1:31:34 They think it’s just about calories.
1:31:38 And what I’m here to say is no, there’s more to food than just calories.
1:31:43 It might be those chemicals in the food that you’re eating or something else,
1:31:46 or it might be chemicals in our environment.
1:31:54 It might be pesticides or microplastics, the forever chemicals that are becoming more and more ubiquitous.
1:31:59 All of these things disrupt metabolism and mitochondrial function.
1:32:07 And so when I talk about obesity and diabetes, increasing risk for autism,
1:32:11 it’s not about fat shaming. It’s about understanding.
1:32:16 It’s about understanding that the parents have a metabolic problem already.
1:32:22 That means that they have a problem in their cells with their mitochondria,
1:32:26 and they then pass those on to their children.
1:32:34 And in some cases, it may not show itself immediately as obesity or diabetes.
1:32:42 It might show itself as a brain condition because lots of other things can play a role.
1:32:48 And if an obese woman, for instance, also has an infection during pregnancy,
1:32:53 that’s going to increase her risk for having an autistic child even more.
1:32:57 So she couldn’t help whether she got an infection or not.
1:33:04 Tragically, we just had an epidemic called COVID,
1:33:13 and the early signs are telling us that in fact, neurodevelopmental disorders are going to increase as a result of that.
1:33:26 We already had a quadrupling of the rates of autism. We are likely to see even worse statistics going forward.
1:33:37 The hope is that if we understand that science, we can do something about it now, today.
1:33:43 If you understand, if you see signs of autism in your child,
1:33:49 if you see signs of metabolic or mental health conditions in your children,
1:33:55 if we intervene early enough, we can probably do something about it.
1:34:11 Number one, by recognizing the problem, and then two, for some people, it could be as simple as dietary interventions or just hyper-focusing on good, clean living.
1:34:22 So that means prioritizing sleep, little less screen time, little more human contact, purpose and life, family connection.
1:34:27 No alcohol, no alcohol, no marijuana, no CBD.
1:34:33 Try to avoid pills. Try to avoid pills for everything that ails you.
1:34:40 If your child’s sleeping, please try methods other than pills, including melatonin and over-the-counter pills.
1:34:45 Don’t just whip out a pill for your child not being able to sleep.
1:34:51 At least try some other interventions, like let’s get you off the screen two hours before bed.
1:34:57 Let’s develop a routine in our household that we’re all going to wind down.
1:34:59 We’re all going to turn off the electronics.
1:35:04 Maybe I’m going to read you a bedtime story, or we’re going to play a game,
1:35:10 or we’re going to do something really boring that everybody’s going to say, “This is so boring, I’m getting sleepy.”
1:35:15 And I’m going to say, “Great! It’s so boring that you’re getting sleepy.
1:35:18 That means you’re going to go to sleep because it’s bedtime.”
1:35:23 I have to ask, you mentioned that you moved in with your mother to try and save her.
1:35:32 When she was suffering with a multitude of mental health disorders, what is that like as a child?
1:35:40 I was trying to imagine if I moved in with my mother when you used the word “delusion,” all right?
1:35:42 What is that like?
1:35:47 I’ve heard people speak to me about a parent with dementia and that kind of that loss.
1:35:49 But what is the loss like that you experienced?
1:35:52 If I was a fly on the wall in those moments, what would I have seen?
1:35:58 And if I was a fly inside of your heart, what would I have felt?
1:36:08 It was actually really horrendously awful.
1:36:13 When I first moved in with her, we had a little bit of money still.
1:36:15 And so we were living in a rooming house.
1:36:18 We were renting rooms.
1:36:25 At some point, the money ran out and the support that we were getting wasn’t enough.
1:36:30 And that’s when we became homeless.
1:36:44 But almost from day one, living with someone who is severely depressed and suicidal and psychotic,
1:36:48 it’s hard to not feel that yourself.
1:36:59 It’s like you’re living in this just oppressive cloud of despair.
1:37:00 And it’s everywhere.
1:37:02 It’s in the air.
1:37:09 Like when you’re in the home with that person, it’s in the air that you’re breathing.
1:37:17 It’s hard to describe it, but that hopelessness just overwhelms.
1:37:23 I mean, you try to cheer the person up and it’s just futile.
1:37:32 And I remember, I think the first like three or four months I lived with her,
1:37:41 I like cried myself to sleep every night, like just sobbing, crying, crying into my pillow
1:37:45 so that she wouldn’t hear me because I didn’t want to burden her.
1:37:47 But I didn’t know what to do.
1:37:53 I was just, I was, it was just overwhelming.
1:37:59 And after about four months, I actually, I couldn’t cry anymore.
1:38:01 I just lost the ability to cry.
1:38:04 I became numb.
1:38:11 I just, I couldn’t tolerate those emotions that just despair.
1:38:13 I couldn’t manage it.
1:38:19 That actually persisted with me for probably like 20 years.
1:38:24 I wasn’t able to cry for like 20 years.
1:38:31 There was a part of me that just felt like, you know, crying is weakness and crying is futile.
1:38:32 It doesn’t do anything.
1:38:40 It doesn’t solve any problems.
1:38:49 It’s interesting because when I was with her, I hadn’t gotten to the point of suicidality myself.
1:38:57 I was desperately wanting to stay alive to see if I could help her and keep her alive.
1:39:15 Within about a year of that, though, I started developing my own suicidality and that persisted in me for years after I tried to kill myself several times.
1:39:17 I was injuring myself.
1:39:22 I was doing all sorts of things.
1:39:34 I was very, I was actually convinced if you asked me at the time, I would have said I was 100% certain that I wouldn’t be alive to the age of 20.
1:39:45 I knew with certainty that I would be dead and I knew that I just couldn’t tolerate living and that there was no hope for me whatsoever.
1:39:46 Chris, thank you.
1:39:50 Your book is full of solutions and it’s full of hope.
1:40:06 And I think that’s why it’s such an incredibly important book and it’s a book that has the bravery to illuminate another set of answers and another path forward out of the despair and the epidemic of mental health illness that we’re.
1:40:09 Unfortunately, I agree with heading.
1:40:13 We are in and increasingly heading towards that makes sense.
1:40:15 It’s certainly increasing in prevalence.
1:40:24 A revolutionary breakthrough in understanding mental health and improving treatment for anxiety, depression, OCD, PTSD, and much more brain energy.
1:40:33 Really, really a remarkable book and once upon a once in a while books come along that challenge the status quo in the most necessary way and your book is certainly one of them.
1:40:38 We have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question to the next guest not knowing who they’re leaving it for.
1:40:43 And the question that’s been left for you is you are known for your work.
1:40:51 Chris, but what would you like to be known for as the human that you are?
1:40:55 I think I would like people to know.
1:41:01 Like I’ve shared with you today.
1:41:11 That I was somebody who had given up on myself who actually thought there’s no possible way.
1:41:20 I could never have a future. I could ever live a meaningful or even tolerable life.
1:41:24 And that all has changed.
1:41:34 And if it can change for me, and you happen to be one of those people in a similar state right now, it can change for you too.
1:41:36 Chris, thank you.
1:41:37 Thank you so much.
1:41:45 There’s this wonderful quote that I read earlier from the start of your book where you send that message to your mother.
1:41:51 “My futile attempts to save you from the ravages of mental illness litter fire in me that burns to this day.
1:41:56 I’m sorry I didn’t figure this out in time to help you. May you rest in peace.”
1:42:13 But I have to point out the fact that the work you’re doing, the passion you’re bringing to it, the wisdom and the 28 years of study and care you’ve put into all of the work that exists in your book and your wider work is saving many people’s mothers.
1:42:19 Thousands of peoples of their mothers, their fathers, their daughters, their sons.
1:42:28 And that, I think, is an absolutely incredible thing. So on behalf of all of those people that you’ll absolutely never meet, you’ll meet many of them.
1:42:41 Sure, many of them message you, but all of the ones that aren’t able to or haven’t yet, I just want to extend a big thank you for the work you’ve done in your life, for those mothers, for those fathers, for those daughters and for those sons.
1:42:44 Thank you, Steve.
1:42:56 Do you need a podcast to listen to next? We’ve discovered that people who liked this episode also tend to absolutely love another recent episode we’ve done, so I’ve linked that episode in the description below.
1:42:58 I know you’ll enjoy it.
1:43:05 .
1:43:07 (gentle music)
Nhưng có quá nhiều người giống như mẹ tôi, họ đã làm mọi thứ mà họ được yêu cầu, họ đã uống tất cả các loại thuốc, họ đã đến gặp bác sĩ tâm lý đúng hẹn, họ đã làm mọi thứ mà họ được yêu cầu, nhưng họ không cải thiện. Rối loạn tâm thần nói chung hiện nay là nguyên nhân hàng đầu gây ra gánh nặng bệnh tật và khuyết tật trên toàn cầu. Và điều đó không phải vì những người này không được điều trị. Nhiều người trong số họ đang được điều trị. Vâng, có những người không thể đủ khả năng điều trị hoặc không thể tiếp cận được dịch vụ chăm sóc. Nhưng rất nhiều người đang được điều trị. Tôi làm việc tại một trong những bệnh viện tâm thần tốt nhất thế giới. Tôi có đặc quyền được làm việc đó. Và chúng tôi thấy những bệnh nhân không cải thiện. Chúng tôi gặp họ thường xuyên, ngày này qua ngày khác. Và khủng hoảng, bi kịch là một số chính phủ hiện đang tiến hành gán nhãn cho bệnh tâm thần như là những bệnh nan y. Chính phủ Canada vào tháng 3 năm 2024 sẽ cho phép mọi người chết do trợ tử vì một bệnh tâm thần không phản ứng với điều trị. Thật vậy? Họ sẽ cho phép họ chết. Và họ sẽ cho phép họ chết vì họ biết những gì tôi nói là sự thật. Họ biết rằng các phương pháp điều trị của chúng tôi đã thất bại với nhiều người năm này qua năm khác. Và những người đó trở nên tuyệt vọng và không còn hy vọng. Họ từ bỏ điều trị với lý do chính đáng vì họ đã tham gia điều trị trong nhiều thập kỷ. Và điều đó đã không giúp họ. Và chính phủ Canada hiện đã quyết định rằng họ nên được phép chết với sự giúp đỡ của một bác sĩ có thể kê đơn các loại thuốc chết người và giúp họ dễ dàng tự tử. Vương quốc Anh hiện đang gán nhãn một số người mắc rối loạn ăn uống là các rối loạn ăn uống nan y. Và có thể, bạn biết đấy, nếu họ đã hết phương án điều trị, nếu họ đã điều trị trong nhiều năm hoặc hơn một thập kỷ, thì, điều trị đơn giản là sẽ không hiệu quả với họ. Vậy hãy gọi họ là những người mắc bệnh nan y với rối loạn ăn uống. Mọi người cảm thấy thất vọng và không còn hy vọng. Một lần nữa, tôi không nói về những người mà điều trị có hiệu quả. Nếu điều trị hiệu quả với ai đó, nếu họ đang uống thuốc và có tác dụng, thì thật tuyệt vời. Bạn may mắn. Hãy tiếp tục làm như vậy. Và tôi không muốn can thiệp vào quyền vào điều trị của bất kỳ ai. Nhưng chúng ta không thể che giấu những thực tế bi thảm của thế giới. Đối với tất cả những người đó, họ có thể mắc chứng lo âu cực độ, trầm cảm, tâm thần phân liệt, những loại rối loạn sức khỏe tâm thần cực kỳ nghiêm trọng. Bạn muốn truyền đạt điều gì vào trái tim và tâm trí của họ thông qua công việc của bạn, với thông điệp mà bạn đang lan tỏa? Những người đó cần biết điều gì? Và tôi nói điều đó không phải với tất cả các chi tiết mà bạn sẽ đi vào, mà là thông điệp chính mà, bạn biết đấy, có thể tóm gọn trong một câu mà bạn muốn những người đó có. Nếu bạn đã thử điều trị và những điều trị đó không hiệu quả với bạn, xin đừng từ bỏ. Có hy vọng. Bạn thực sự có thể cải thiện. Nếu bạn hiểu khoa học, bạn có thể cải thiện. Cuộc trò chuyện về sức khỏe tâm thần, sự phổ biến của sức khỏe tâm thần, rất nhiều thứ trong số này có vẻ đã thay đổi trong 28 năm qua. Tình trạng sức khỏe tâm thần hiện tại của chúng ta như thế nào khi chúng ta ngồi đây hôm nay? Và nó đã thay đổi như thế nào trong 28 năm mà bạn đã ở Harvard và làm việc trong lĩnh vực này? Tôi nghĩ rằng tôi có một cái nhìn hơi khác biệt. Cái nhìn của bạn có vẻ hy vọng hơn cái nhìn của tôi. Bạn đã nói rằng mọi thứ đã thay đổi trong 28 năm. Và thật bi thảm, tôi thực sự cảm thấy rằng chúng không thay đổi nhiều lắm. Nếu bạn nhìn vào, nếu bạn nhìn toàn cầu về vấn đề này, vấn đề bệnh tâm thần đang gia tăng. Nó không giữ nguyên và không giảm đi. Nó đang gia tăng ở khắp nơi trên thế giới. Trước đại dịch, khoảng một tỷ người mắc rối loạn tâm thần hoặc lạm dụng chất, chiếm khoảng 13% dân số thế giới. Và đó chỉ là trong một năm nhất định, năm 2017. Đại dịch đã làm tình hình tồi tệ hơn và tỷ lệ hiện nay cao hơn nhiều. Và tỷ lệ bệnh tâm thần đã tăng lên trên nhiều danh mục chẩn đoán khác nhau. Tỷ lệ tự kỷ ở Hoa Kỳ trong 20 năm qua đã gấp bốn lần. Tăng gấp bốn lần. Tỷ lệ ADHD thì rất cao. Tỷ lệ rối loạn lưỡng cực ở người lớn. Nhiều người nghĩ rằng rối loạn lưỡng cực là do di truyền. Vâng, ở người lớn, ở Hoa Kỳ, trong 20 năm qua, tỷ lệ đã tăng gấp đôi. Ở trẻ em và thanh thiếu niên, tỷ lệ tăng cao hơn rất nhiều, lên đến hàng ngàn phần trăm. Tỷ lệ trầm cảm thông thường, rối loạn trầm cảm nặng. Cuộc khảo sát Gallup thực hiện một cuộc khảo sát hàng năm ở Hoa Kỳ về tỷ lệ trầm cảm hiện tại và suốt đời. Và chỉ trong năm 2023 này, tỷ lệ của cả hai, cả tỷ lệ hiện tại và tỷ lệ suốt đời, đã đạt mức cao nhất từ trước đến nay. Vậy chúng ta đang ở trong một thảm họa. Chúng ta đang có một đại dịch. Bệnh tâm thần là một vấn đề đang gia tăng. Và tôi ước gì tôi có thể nói rằng các phương pháp điều trị của chúng tôi tốt hơn nhiều. Không có nghi ngờ gì nữa, chúng tôi có những lựa chọn điều trị mới. Chúng tôi có ketamine và các loại thuốc tâm lý. Chúng tôi có kích thích điện từ xuyên sọ, điều mà đã không có khi tôi bắt đầu làm việc. Chúng tôi có một số loại thuốc mới. Nhưng câu trả lời thực sự là các loại thuốc mà chúng tôi có không tốt hơn các loại thuốc cũ vì chúng đều dựa trên cùng một cơ chế. Vì vậy, các công ty chỉ đơn thuần lặp lại những gì chúng tôi đã biết là có phần nào đó hiệu quả. Và họ chỉ đang tạo ra những phân tử mới mà có phần nào đó thực hiện cùng một chức năng. Và do đó, chúng vẫn chỉ hoạt động ở mức độ nào đó. Chúng không hiệu quả với mọi người và thậm chí còn thất bại trong việc hiệu quả với hầu hết mọi người trong nghiên cứu lớn nhất từng được thực hiện về trầm cảm. Khi mọi người đến khám, phương pháp điều trị kháng trầm cảm đầu tiên mà họ nhận được trên 4000 người đã được điều trị tại những trung tâm học thuật tốt nhất mà chúng tôi có ở Hoa Kỳ. Phương pháp điều trị kháng trầm cảm đầu tiên chỉ có khoảng 30% đạt được sự thuyên giảm. Điều đó có nghĩa là 70% vẫn mắc rối loạn trầm cảm nặng. Họ có đủ triệu chứng để vẫn bị chẩn đoán là bị trầm cảm lâm sàng.
Dù viên thuốc có giúp họ một chút, nhưng nó không giúp đủ để triệu chứng của họ biến mất hoàn toàn. Giờ đây, ngay cả 30% người đã có sự thuyên giảm, nhiều người trong số họ vẫn đang gặp phải triệu chứng nhẹ, giống như tất cả triệu chứng của họ vẫn không biến mất. Và sau bốn giai đoạn điều trị, các báo cáo được công bố ban đầu cho biết rằng 67% đã có sự thuyên giảm sau bốn loại điều trị khác nhau cho rối loạn trầm cảm chính. Nếu chúng ta coi điều này là đúng, điều đó có nghĩa là một phần ba số bệnh nhân vẫn mắc chứng trầm cảm lâm sàng sau bốn mức điều trị. Các nhà nghiên cứu khác đã thách thức con số 67% đó vì thực tế là một nửa số người trong nghiên cứu đó đã bỏ cuộc vì họ thấy rằng nó không hiệu quả với họ. Vậy chúng ta có một vấn đề ở đây, rõ ràng là giao thức này không hiệu quả với mọi người khi nửa số người bỏ cuộc trong nghiên cứu của bạn. Vấn đề thứ hai là có một số nhà nghiên cứu chỉ ra rằng họ đã thay đổi tiêu chí cho sự thuyên giảm trong suốt nghiên cứu. Họ đã nói trước rằng họ sẽ định nghĩa sự thuyên giảm theo một cách rất cụ thể bằng cách sử dụng một số tiêu chí nhất định. Những nhà nghiên cứu đó cho biết nếu họ tuân thủ giao thức của mình, chỉ khoảng 35% đã đạt được sự thuyên giảm sau bốn mức điều trị. Điều đó có nghĩa là hai phần ba số người sau khi nhận được bốn mức điều trị vẫn mắc chứng trầm cảm lâm sàng. Và đó là tình trạng hiện tại của trầm cảm, điều mà tất cả chúng ta đều biết là mình có rất nhiều phương pháp điều trị. Nếu chúng ta xem xét các rối loạn tâm thần “nghiêm trọng” hơn như rối loạn lưỡng cực và tâm thần phân liệt, kết quả thật thảm hại. Trong một nghiên cứu lớn về 6.000 bệnh nhân bị tâm thần phân liệt, chỉ 4% số bệnh nhân đã phục hồi. Điều này có nghĩa là triệu chứng của họ đã ở trong tình trạng thuyên giảm hoàn toàn. Họ có chất lượng cuộc sống khá tốt và có thể hoạt động trong xã hội. Họ có thể có việc làm hoặc đi học. Chỉ 4% người bị tâm thần phân liệt đạt được điều đó với những phương pháp điều trị tốt nhất hiện có ngày nay. Những thống kê đó không tốt hơn nhiều so với cách đây 50 năm, điều này thật đáng buồn. Chris, khi mọi người nói với bạn, hoặc khi mọi người đưa ra phản biện khá phổ biến rằng lý do chúng ta thấy sự gia tăng các rối loạn sức khỏe tâm thần là chỉ vì có nhiều cuộc trò chuyện về chúng hơn. Nhiều người đã dám lên tiếng hơn. Bây giờ chúng ta có từ để nói về điều đó. Vì vậy, chỉ có nhiều việc gán nhãn hơn, và những rối loạn sức khỏe tâm thần này, như những rối loạn mà bạn đã đề cập và thậm chí là những vấn đề như ADHD và tự kỷ, chỉ vì có nhiều cuộc trò chuyện đang diễn ra. Và những điều này thực sự không tăng lên. Đó là một lập luận phổ biến và tôi cho rằng điều đó giống như việc nhắm mắt làm ngơ. Nơi dễ nhất để có cái nhìn chính xác về tần suất thực sự của bệnh tâm thần, chứ không chỉ là sự công nhận của nó, mà là tần suất thực sự của nó, là nói chuyện với các giáo viên trường học đã dạy học hơn 30 năm. Nếu bạn hỏi họ, liệu bạn không nhận ra những đứa trẻ 30 năm trước đang hét lên và làm ầm ĩ trong lớp học của bạn sao? Bạn có không nhận ra những đứa trẻ bị sụp đổ khi họ bị điểm kém và tự làm tổn thương bản thân trong lớp học sao? Bạn có không nhận ra mức độ tuyệt vọng và lo âu mà bạn thấy ở trẻ em? Bạn có đang nhắm mắt làm ngơ vào thời điểm đó không? Và bây giờ, vì mọi người đang nói về nó, bạn thấy những hành vi đó, bạn thấy những triệu chứng đó. Các giáo viên và nhân viên tư vấn hướng nghiệp sẽ cười bạn và nói: “Không, không, không. Có điều gì đó đã xảy ra. Có điều gì đó kinh khủng đã xảy ra.” Tôi không phớt lờ sức khỏe tâm thần 30 năm trước. Tôi không phớt lờ sự tuyệt vọng 30 năm trước. Tôi không phớt lờ sự lo âu và hoảng sợ cực độ. Tôi không phớt lờ những cơn tantrum trong lớp học của mình 30 năm trước. Những điều đó đang gia tăng mạnh mẽ. Nếu chúng ta nhìn vào các phòng cấp cứu, ở Mỹ, tôi có thể nói tốt nhất về thống kê ở đây tại Mỹ, nhưng tôi nghĩ ở hầu hết các quốc gia phương Tây, những thống kê này cũng tương tự. Chúng ta đang gặp khủng hoảng sức khỏe tâm thần trong các phòng cấp cứu, đặc biệt là sức khỏe tâm thần của thanh thiếu niên, nhưng nó diễn ra trên toàn bộ. Chúng ta có tất cả những đứa trẻ và thanh thiếu niên xuất hiện tại các phòng cấp cứu, đã cố gắng tự tử, hoặc họ trở nên tâm thần và được chẩn đoán mắc rối loạn lưỡng cực với tỷ lệ tăng vọt. Và chúng ta không có đủ dịch vụ để điều trị những người này, những đứa trẻ, thanh thiếu niên, và con cái của chúng ta. Chúng ta không có chỗ để đưa chúng đi, vì vậy họ phải ngồi lại trong các phòng cấp cứu, không được chăm sóc đúng cách, chỉ được cấp thuốc, đôi khi bị hạn chế trên băng ca bệnh viện để họ không cố chạy trốn hoặc tự làm tổn thương mình. Hãy trò chuyện với bất kỳ ai trong một phòng cấp cứu. Chúng tôi đang thấy điều đó. Những người đó đã không ẩn mình trong nhà của họ 30 năm trước. Có điều gì đó đang xảy ra. Họ đang hành động tích cực theo các triệu chứng sức khỏe tâm thần. Họ đang thể hiện sự tuyệt vọng. Tỷ lệ tự tử đã tăng lên. Ở Mỹ trong hai mươi năm qua, tổng tỷ lệ tự tử đã tăng khoảng 30%. Nhưng nếu bạn nhìn vào một thống kê khác gọi là tử vong do tuyệt vọng, nó đã tăng gấp đôi trong 20 năm. Tử vong do tuyệt vọng không chỉ bao gồm tự tử, mà còn bao gồm tử vong do sử dụng rượu, quá liều thuốc, và những nguyên nhân khác. Đó là các vấn đề sức khỏe tâm thần. Đó là những cơn nghiện. Chúng là các rối loạn sức khỏe tâm thần. Chúng có trong DSM. Tỷ lệ đã tăng gấp đôi trong 20 năm. Mọi người không chết 30 năm trước và chúng ta chỉ không nhận ra điều đó. Và bây giờ chúng ta đang nhận ra cái chết. Bây giờ chúng ta đang nhận ra tự tử. Chúng ta thực sự không nhận ra nó 30 năm trước, nhưng bây giờ chúng ta nhận ra. Không, không, không. Chúng ta biết cái chết là gì. Các nhà mai táng biết cách nhận ra và chẩn đoán điều đó. Và tỷ lệ đang gia tăng mạnh mẽ, gấp đôi trong 20 năm. Đó không phải là điều để bỏ qua. Điều đó đặt ra câu hỏi. Bạn tin rằng điều gì đang gây ra điều này? Bởi vì rõ ràng, khi tôi nói đến “mọi người”, tôi có nghĩa là những điều bạn thấy trong văn hóa và truyền thông và có thể trên Instagram, nói rằng có một sự mất cân bằng hóa học trong não của mọi người, tôi luôn gặp khó khăn với điều đó.
Tôi hiểu rằng có thể đôi khi có một số lý do, nhưng tôi gặp khó khăn với điều đó như một câu trả lời chung cho một bộ vấn đề rất phức tạp. Bởi vì tôi có xu hướng tin rằng con người không được sinh ra đã hỏng. Tôi tin rằng tổ tiên của tôi có nguồn gốc xa xưa, tôi có rất nhiều tổ tiên mà tôi hiểu cách mà chọn lọc tự nhiên và tiến hóa hoạt động. Tôi không nghĩ rằng tôi được sinh ra đã hỏng. Vì vậy, tôi nghĩ có thể có một yếu tố môi trường, có thể là điều gì đó mà tôi đang làm hoặc điều gì đó mà chúng ta đang làm như một xã hội đang gia tăng tỷ lệ tự sát mà bạn đề cập đến. Điều mà bạn tin là câu trả lời mà chúng ta đang thiếu hoặc chưa nói đủ. Nguyên nhân gốc rễ mà chúng ta có thể giải quyết, và tôi có nhiều ý tưởng và suy nghĩ về điều đó. Nếu bạn muốn đi sâu vào những nguyên nhân chính xác là gì, chúng ta có thể nói về điều đó. Nhưng điều mà mọi người chưa mở mắt ra là khoa học về những gì chúng ta gọi là trao đổi chất hoặc sức khỏe chuyển hóa. Và điều mà tôi đang lập luận, cách dễ nhất để tôi diễn đạt là những gì tôi đang lập luận là các bệnh lý sức khỏe tâm thần, những bệnh mãn tính nghiêm trọng mà não không hoạt động đúng cách, các rối loạn não gây ra triệu chứng sức khỏe tâm thần. Đó là những điều mà tôi đang nói đến bây giờ. Nhưng tất cả chúng ta đều đang nhạy cảm với, bạn có tin không? Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều nhạy cảm với điều đó. Thực tế là những điều đó là rối loạn chuyển hóa ảnh hưởng đến não. Và vì vậy, cách dễ nhất để hiểu tại sao chúng ta thấy tỷ lệ bệnh tâm thần tăng vọt là gì? Không phải ngẫu nhiên mà chúng ta thấy những tỷ lệ đó tăng vọt cùng lúc với việc chúng ta thấy tỷ lệ béo phì, thừa cân, tiểu đường và tiền tiểu đường, mà cũng là các điều kiện chuyển hóa. Tất cả những điều đó đang gia tăng đồng thời và não là một cơ quan. Và vì vậy, một số người có thể có vấn đề chuyển hóa và một số người có thể vẫn gầy mà vẫn có vấn đề chuyển hóa. Vì vậy, tôi không nói rằng béo phì là yếu tố duy nhất vì nhiều lúc mọi người nghĩ về nó theo cách đó. Vậy bạn có đang nói béo phì đi trước và sau đó mọi người bị bệnh tâm thần không? Không, tôi không nói theo cách đó. Đôi khi bệnh tâm thần bắt đầu trước vì nó là một biểu hiện của rối loạn chuyển hóa trong não. Và nó cơ bản có nghĩa là não không hoạt động đúng cách. Và vì vậy, một người có thể bị trầm cảm kéo dài hoặc lo âu không thể giải thích hoặc triệu chứng tâm thần phân liệt hoặc triệu chứng lưỡng cực hoặc triệu chứng rối loạn ăn uống hoặc triệu chứng rối loạn sử dụng chất kích thích mà họ có thể có triệu chứng. Nhưng tất cả những điều đó là biểu hiện của rối loạn chuyển hóa trong não. Bạn có thể giải thích rối loạn chuyển hóa cho tôi như thể tôi là một đứa trẻ 10 tuổi không? Cách dễ nhất để giải thích là cơ thể và não của chúng ta được tạo thành từ các tế bào. Và tất cả các tế bào của chúng ta cần hai điều thiết yếu để hoạt động đúng cách. Chúng cần thực phẩm, oxy, đó là những điều lớn mà hầu hết mọi người biết. Nó trở nên phức tạp hơn rất nhanh vì thực phẩm chứa đủ loại chất dinh dưỡng, vì vậy chúng ta cần một số vitamin và chất dinh dưỡng và hormone đóng vai trò. Có nhiều điều đang đóng vai trò. Nhưng cuối cùng, đó là những gì trao đổi chất là. Trao đổi chất là việc lấy thực phẩm và oxy và giữ cho chúng ta sống. Chúng là nền tảng cho sức khỏe của chúng ta, nhưng cũng là chức năng của các tế bào của chúng ta. Và khi có điều gì đó sai trong quá trình đó, và có rất nhiều điều có thể sai, khi có điều gì đó sai với việc lấy thực phẩm và oxy và chuyển hóa nó thành năng lượng, tế bào có thể hoạt động không đúng. Và khi điều đó xảy ra trong não của bạn, có nghĩa là não bạn có thể hoạt động không đúng. Và cách mà chúng ta biết não đang hoạt động không đúng là tất cả các triệu chứng của bệnh tâm thần. Khi một người bị trầm cảm không vì lý do chính đáng, khi một người lo âu không vì lý do chính đáng, khi một người chỉ có các trải nghiệm như ảo giác hoặc ảo tưởng mà không có lý do chính đáng, thì tất cả những điều đó đều thể hiện việc não đang hoạt động không đúng. Nếu bạn có thể đưa tôi vào một bước sâu hơn về ý tưởng thực phẩm và oxy được chuyển đổi thành năng lượng trong tế bào, có điều gì đó sai ở đó. Điều gì sai? Tại sao nó lại sai? Vậy câu trả lời thực sự là nó cực kỳ phức tạp. Có nhiều con đường trong quá trình trao đổi chất. Có nhiều điều đang đóng vai trò. Nhưng cách dễ nhất để hiểu, và cách thống nhất điều đó, cái nhìn hữu ích, cái nhìn rất hữu ích. Và đây là thông tin tiên tiến mới. Hầu hết mọi người không biết điều này. Nhưng có những thứ nhỏ xíu trong các tế bào của chúng ta gọi là ty thể. Và chúng thực sự là các địa điểm chính trong tế bào của chúng ta mà thực phẩm và oxy được chuyển đổi thành năng lượng hoặc các khối xây dựng cho các tế bào của chúng ta. Khi bạn đào sâu vào khoa học về ty thể, bạn thực sự có thể bắt đầu hiểu những gì đang xảy ra trong não và cơ thể của những người có bệnh tâm thần. Và bạn có thể bắt đầu hiểu tất cả những điều rất phức tạp này như tại sao neurotransmitters lại mất cân bằng? Điều gì đang gây ra sự mất cân bằng neurotransmitter nếu có một cái? Điều gì đang gây ra sự mất cân bằng hormone? Điều gì đang gây ra mức độ viêm cao hơn trong não và cơ thể của những người có rối loạn chuyển hóa và tâm thần? Còn về hệ vi sinh đường ruột? Nó đóng vai trò gì? Nhưng còn về stress và chấn thương thì sao? Stress tâm lý? Chấn thương? Những điều đó phù hợp như thế nào? Ty thể thực sự là cách khoa học để bắt đầu kết nối tất cả những điểm đó lại với nhau và giúp chúng ta hiểu tại sao não của một số người “hoạt động không đúng” hoặc tại sao họ “bị rối loạn” có lẽ là cách tốt hơn để nói. Hoặc tại sao một số người không thể “vượt qua”, vượt qua một chấn thương hoặc vượt qua một cuộc chia tay với ai đó. Có chuyện gì đang xảy ra? Tại sao họ không kiên cường hơn? Tại sao họ không thể tự đứng dậy? Rối loạn ty thể, dù nghe có vẻ “khó hiểu” và “khoa học”, có thể giúp chúng ta kết nối các điểm. Tôi cần biết gì về ty thể? Nó là gì? Tôi biết rằng nó có trong mỗi tế bào trong cơ thể của tôi.
Có điều gì khác mà tôi cần biết về nó trước khi chúng ta khámphá ba dòng này và cách tất cả những điều khác này quay trở lại và kết nối với ty thể không? Ty thể có mặt trong hầu hết các tế bào trong cơ thể. Không phải từng tế bào của con người. Một ví dụ rõ ràng là tế bào máu đỏ, mà thực sự mất đi ty thể của chúng. Chúng có ty thể khi chúng hình thành lần đầu, nhưng sau đó chúng mất đi ty thể. Thú vị là, tế bào máu đỏ không sống lâu. Chúng ta liên tục tạo ra những tế bào mới và thay thế chúng. Hầu hết mọi người biết ty thể là nhà máy năng lượng của tế bào, có nghĩa là chúng lấy thức ăn và oxy và biến chúng thành ATP. Đó là điều mà hầu hết mọi người học ở trường. Chúng là nhà máy năng lượng của tế bào. Tôi ở đây để nói với bạn rằng chúng còn hơn thế rất nhiều. Có hàng trăm hoặc hàng nghìn ty thể trong hầu hết các tế bào. Chúng rất năng động. Có một thời điểm, bạn biết đó, lý thuyết về sự sống đa bào trên hành tinh Trái Đất là ty thể từng là vi khuẩn sống độc lập và một sinh vật đơn bào khác đã nuốt chửng bacterium đầu tiên ấy. Và hai sinh vật đó đã sống sót, chúng vẫn sống. Thông thường khi bạn bị nuốt bởi một sinh vật khác, điều đó có nghĩa là bạn bị ăn thịt và chết. Vì lý do nào đó, cả hai đã sống sót và chúng trở thành cộng sinh với nhau. Và thực sự, sự kiện đó có thể chỉ xảy ra một lần duy nhất trên trái đất. Và sinh vật đơn lẻ đó đã tiến hóa thành tất cả các dạng sống đa bào mà chúng ta biết ngày nay. Vì vậy, tất cả các sinh vật sống mà chúng ta có thể thấy bằng mắt, thực vật, tất cả động vật đều tiến hóa từ cùng một sinh vật đó. Vì vậy, ty thể tự phân chia và tái tạo. Chúng thực sự di chuyển xung quanh các tế bào. Chúng kết hợp với nhau. Chúng bộc lộ từ nhau. Chúng hình thành các mẫu xung quanh nhân tế bào, điều này đóng vai trò trong việc gene nào được biểu hiện hay không. Chúng thực hiện đủ loại công việc. Khi mọi người nói rằng chúng ta có một khuynh hướng, một khuynh hướng di truyền đối với các rối loạn tâm thần và rằng bạn sẽ bị trầm cảm nếu trầm cảm diễn ra trong gia đình bạn, v.v. Theo quan điểm của bạn, có giá trị gì trong đó không? Có bằng chứng nào ủng hộ điều đó không? Chắc chắn rồi. Vì vậy, chúng ta biết rằng bệnh tâm thần diễn ra trong các gia đình. Gene giải thích một phần trong đó, nhưng không phải toàn bộ. Môi trường thực sự có thể ảnh hưởng đến những yếu tố gọi là yếu tố biểu sinh, đây là những yếu tố kiểm soát sự biểu hiện của gene. Chúng bật hoặc tắt gene. Và những yếu tố biểu sinh đó thực sự có thể kế thừa được. Bạn có thể thừa hưởng chúng từ cha mẹ của mình. Và vì vậy, không phải toàn bộ chỉ là di truyền. Một phần là biểu sinh. Vì vậy, trước tiên và trước hết, không có gene nào cụ thể cho các rối loạn cụ thể. Hầu hết mọi người nghĩ, nếu rối loạn lưỡng cực diễn ra trong gia đình tôi, chắc chắn phải có một gene rối loạn lưỡng cực. Và trên thực tế, không có gene rối loạn lưỡng cực. Có những gene làm tăng nguy cơ mắc bệnh rối loạn lưỡng cực, nhưng cùng lúc đó, chúng cũng làm tăng nguy cơ mắc bệnh tâm thần phân liệt, động kinh, tự kỷ, trầm cảm và các loại rối loạn tâm thần và thần kinh khác. Và nếu bạn nhìn vào chủ đề thống nhất, như, có một chủ đề cho những gene này không? Có một con đường chung nào đó có thể giúp chúng ta hiểu rõ hơn về bệnh tâm thần không? Con đường chung là hầu hết các gene đều ảnh hưởng đến sự trao đổi chất và ty thể. Một nghiên cứu đã được công bố vài năm trước, các nhà nghiên cứu đã tìm kiếm nhiều năm cho một gene có nguy cơ cao đối với bệnh tâm thần phân liệt. Và chúng ta biết rằng những người có gene rất hiếm này, hầu như không ai có nó, nhưng nếu bạn có gene đó, bạn có nguy cơ cao phát triển bệnh tâm thần phân liệt, cùng với rất nhiều bệnh tâm thần khác, nhưng tâm thần phân liệt là cái lớn. Và các nhà nghiên cứu đã thực hiện một cuộc nghiên cứu sâu rộng để cố gắng hiểu gene này chính xác đang làm gì? Và vào cuối ngày, họ nói rằng nó ảnh hưởng đến ty thể, và đó có lẽ là cách nó gây ra bệnh tâm thần phân liệt. Sự trao đổi chất, điều đó xảy ra như là kết quả của công việc của ty thể, là chính xác. Vì vậy, tôi muốn đảm bảo rằng tôi đã làm rõ về điều đó trước khi chúng ta tiến hành. Ít nhất 90% sự trao đổi chất đang xảy ra trong ty thể. Vì vậy, định nghĩa đó như một nhà khoa học, tôi phải nói rằng, không hoàn toàn chính xác 100%, vì có một điều gọi là glycolysis có thể xảy ra trong các tế bào, nơi bạn có thể sản xuất ATP mà không cần sử dụng ty thể. Đó là gì? Vì vậy, ATP thường được biết đến như là đồng tiền năng lượng của các sinh vật sống, các tế bào. Và ATP cuối cùng làm cho các tế bào hoạt động. Nó là năng lượng đang lưu chuyển quanh các tế bào, hoặc phân tử đang lưu chuyển quanh các tế bào, để làm cho các thụ thể hoạt động, để làm cho tất cả máy móc của các tế bào hoạt động. Và điều đó trở nên liên quan. Có thể một số người nghe của bạn sẽ biết điều này. Nếu bạn tập thể dục thật sự mạnh, như bạn đang chạy marathon, hoặc bạn đang chạy xa nhất có thể trong một marathon trước khi bạn hoàn toàn kiệt sức và bạn phải dừng lại, ty thể của bạn sẽ thực sự bị giới hạn. Điều đó là nguyên nhân ngăn cản bạn chạy, đó là ty thể của bạn bị giới hạn. Và có vẻ như bạn không có đủ hoặc chúng không đủ khỏe, vì vậy chúng không thể giúp bạn tiếp tục. Chúng không thể giữ cho các cơ của bạn hoạt động, và vì vậy bạn mệt mỏi. Và khi bạn mệt mỏi, bạn chuyển sang quá trình gọi là glycolysis, cái mà cuối cùng sản xuất acid lactic hoặc lactate. Và vì vậy, những người chạy sẽ có mức lactate cao hơn, và điều đó có thể gây đau nhức và đủ loại thứ khác. Nhưng, đúng vậy, vì vậy sự trao đổi chất thực sự là quá trình lấy thức ăn và năng lượng, thức ăn và oxy, tôi xin lỗi, và biến chúng thành năng lượng hoặc các nguyên liệu xây dựng. Và điều đó có thể xảy ra ở quy mô nhỏ bên ngoài ty thể. Nhưng ngay khi ty thể trong hầu hết các tế bào của bạn bị rối loạn chức năng hoặc chết, bạn sẽ chết. Không có cách nào khác. Vì vậy, hãy sử dụng một số ví dụ mà bạn đã đưa ra trước đó. Bạn đã nói về căng thẳng và chấn thương và những loại điều này. Tôi rất muốn biết một sự kiện chấn thương có thể ảnh hưởng đến sự trao đổi chất của bạn, ty thể của bạn, điều này sau đó bộc lộ thành một căn bệnh tâm thần như thế nào.
Dưới đây là bản dịch của văn bản sang tiếng Việt:
Vậy nếu chúng ta lấy ví dụ về chấn thương, mọi người trải qua những chấn thương sớm trong cuộc đời của họ. Ý tôi là, bạn đã có một tuổi thơ rất chấn thương. Bạn nghĩ rằng có thể ngay cả trong trường hợp của bạn, nếu bạn có thể nhìn vào bên trong cơ thể của mình và biết điều gì đang xảy ra, sự kiện chấn thương bên ngoài đó đã xâm nhập vào cơ thể bạn theo một cách nào đó, gây ra một phản ứng sinh lý, có tác động đến sự trao đổi chất, và điều này dẫn đến một loại rối loạn sức khỏe tâm thần. Điều này trở nên hơi phức tạp vì nó trải qua một vài giai đoạn. Vì vậy, tôi sẽ cố gắng hướng dẫn bạn một cách đơn giản nhất có thể.
Khi ai đó lần đầu tiên bị chấn thương, tất cả mọi người, nếu họ bình thường, sẽ có triệu chứng. Nếu bạn bị chấn thương, bạn sẽ trải nghiệm nỗi sợ hãi. Bạn sẽ trải nghiệm sự cảnh giác cao độ. Bạn sẽ muốn chiến đấu hoặc chạy trốn, hoặc có thể bạn sẽ đông cứng lại hoặc bạn có thể đầu hàng. Bạn có thể cầu xin sự tha thứ hoặc lòng thương xót hay bất cứ điều gì khác. Tất cả mọi người sẽ có những phản ứng đó. Trong tâm trí tôi, những phản ứng đó không phải là rối loạn. Chúng không phải là những bộ não hoạt động không bình thường hay bất cứ điều gì không hoạt động bình thường. Vì vậy, tất cả mọi người sẽ có điều đó. Tuy nhiên, khi điều đó xảy ra, nó ngay lập tức thay đổi quá trình trao đổi chất của bạn. Cách dễ nhất để hiểu điều này là hệ thần kinh giao cảm bị kích hoạt mạnh mẽ nếu chấn thương thực sự nghiêm trọng vì bạn phải tự bảo vệ mình. Cuộc sống của bạn bị đe dọa. An toàn của bạn bị đe dọa. Những chấn thương có thể thậm chí còn ít cực đoan hơn thế. Bạn có thể trải qua những sự kiện căng thẳng cao mà có thể mặc dù cuộc sống thể chất của bạn không bị đe dọa, nhưng có thể toàn bộ tiền bạc của bạn bị đe dọa. Thị trường chứng khoán sụp đổ và bạn mất hết mọi thứ. Và giờ bạn nghĩ, “Tôi không có giá trị. Tôi không có tiền. Tôi đang losing danh tiếng trong xã hội. Tôi sẽ phải sống một cuộc sống rất khác. Tôi đã làm thất vọng mọi người phụ thuộc vào tôi.” Điều đó có thể là một chấn thương mặc dù theo định nghĩa, vì nó không đe dọa cuộc sống của bạn. Nó không được coi là chấn thương về mặt kỹ thuật.
Vậy đối với những người đã trải qua một sự kiện chấn thương, điều gì đang xảy ra trong cơ thể họ liên quan đến trao đổi chất dựa trên sự kiện chấn thương đó? Chấn thương ngay lập tức thay đổi quá trình trao đổi chất. Vì vậy, chấn thương đưa chúng ta vào… Hầu hết mọi người biết điều này như chế độ chiến đấu hoặc chạy trốn. Và một lần nữa, có những phản ứng khác mà một người có thể có. Bạn có thể đầu hàng, bạn có thể đông cứng lại, bạn có thể làm những điều khác. Nhưng khi mọi người cảm thấy bị đe dọa, dù là về mặt thể chất hay danh tiếng của họ bị đe dọa hoặc danh tính của họ bị đe dọa, ngay lập tức hệ thần kinh và hormone của họ đang thay đổi. Và lý do chúng đang thay đổi là vì cơ thể của chúng ta đã được lập trình để bảo vệ chúng ta. Và để bảo vệ chúng ta, có nghĩa là chúng ta cần nhiều năng lượng hơn và chúng ta cần ngay bây giờ. Chúng ta cần nhiều năng lượng hơn để có thể chạy hoặc chiến đấu hoặc bất cứ điều gì chúng ta cần làm. Và điều đó có nghĩa là nhịp tim của chúng ta tăng lên, lượng glucose trong máu tăng lên, cortisol chảy qua cơ thể, adrenaline đang chảy trong cơ thể. Viêm thực sự xảy ra và những thay đổi biểu sinh đang diễn ra. Quá trình hình thành trí nhớ đang diễn ra mạnh mẽ trong thời gian chấn thương. Trí nhớ, bộ não của chúng ta đang lập trình sự kiện này để chúng ta nhớ. Chúng ta nhớ rằng điều này đã đe dọa chúng ta và bạn không thể quên điều này. Đây không phải là một khoảnh khắc tầm thường. Bạn phải nhớ điều này suốt đời vì nó đe dọa sự sống sót của bạn. Và bạn phải nhớ cách để đáp ứng với điều này một lần nữa? Không nhất thiết, vì các phản ứng của chúng ta có thể rất đa dạng. Đôi khi phản ứng của chúng ta có thể khá hiệu quả và những lúc khác, mọi người có thể chết. Họ không phản ứng hiệu quả và họ bị giết. Ý tôi là, đó sẽ là viễn cảnh tồi tệ nhất và rồi có mọi thứ ở giữa, nơi mà bạn có kết quả không tối ưu. Bạn kết thúc không có nhà cửa với người mẹ tâm thần của bạn. Đó không phải là một phản ứng hiệu quả.
Khi tôi đặt câu hỏi đó, chúng ta thấy các mô hình trong chấn thương, như một mô hình chấn thương. Có một cú kích thích, có một phản ứng và sau đó tôi thậm chí nghĩ về một số chấn thương nhỏ mà tôi đã có trong cuộc đời. Điều đó có nghĩa là tôi sẽ chạy trốn khỏi cam kết tình cảm trong suốt phần đời còn lại của mình, chẳng hạn. Và đó giống như một mô hình. Tôi đang trải qua cùng một chu kỳ một lần nữa và một lần nữa. Kích thích, phản ứng của Steve như thế này dẫn đến kết quả này. Vì vậy, tôi tự hỏi liệu tôi có học được ở độ tuổi rất trẻ đó chu kỳ nào đó trong các tế bào thần kinh trong bộ não của tôi. Vì vậy, đó là lý do tại sao tôi đã nói, liệu chúng ta có học được phản ứng với chấn thương đó tại thời điểm đó không? Chúng ta học phản ứng. Chúng ta nhớ phản ứng mà chúng ta đã làm. Và miễn là chúng ta sống sót, đó là ký ức ăn sâu. Ký ức ăn sâu là khi điều này xảy ra, hãy làm điều này. Bởi vì đây là những gì tôi đã làm và tôi đã sống sót. Và vì vậy điều đó trở thành mặc định. Và sau đó điều đó trở thành một mô hình mặc định cho nhiều người. Ở một thời điểm nào đó trong cuộc đời, thực sự có thể hữu ích khi nhìn vào phản ứng đó. Được rồi, vậy khi tôi 5 tuổi hoặc 20 tuổi hoặc bất cứ điều gì, và điều đó xảy ra, tôi đã phản ứng theo cách này. Và tôi đã sống sót. Tuyệt vời. Nhưng điều đó có hoạt động tốt cho tôi bây giờ không? Đó có phải là phản ứng tối ưu không?
Đó không phải là việc tự trách bản thân vì tôi lẽ ra nên làm điều gì đó khác vào lúc đó. Đơn giản chỉ là nhận ra và tôn trọng. Tôi đã làm những gì tôi nghĩ là điều đúng đắn để làm. Tôi đã làm hết sức mình vào lúc đó. Nhưng bây giờ tôi thông minh hơn. Bây giờ tôi lớn hơn. Bây giờ tôi khôn ngoan hơn. Nếu tôi có thể làm lại, nếu tôi có thể quay ngược thời gian với bản thân thông minh và khôn ngoan hơn của mình, tôi có làm khác đi không? Và kết quả sẽ ra sao nếu tôi làm khác đi? Và sau đó điều đó trở nên rất liên quan đến ngày hôm nay. Vì vậy, khi tôi đang trong mối quan hệ tình cảm này bây giờ, tôi liên tục có cảm giác muốn chia tay vì người này đang làm tôi thất vọng theo cách này. Và tôi cảm thấy rằng cô ấy hoặc anh ấy sẽ đe dọa tôi hoặc phản bội tôi hoặc bất cứ điều gì. Và đó có phải là cách tiếp cận đúng không? Có đúng không khi người này sẽ phản bội tôi như người trong quá khứ đã làm? Hay tôi có quá nhạy cảm với điều đó không? Một lần nữa, chúng ta được lập trình để tìm kiếm bất kỳ manh mối nào cho thấy một chấn thương có thể xảy ra lần nữa. Vì vậy, đôi khi chúng ta sẽ diễn giải mọi thứ theo cách sai lầm.
Để hiểu về chấn thương sớm hoặc chấn thương mà tôi đã trải qua, nó đã khiến cơ thể tôi rơi vào chế độ sinh tồn, chiến đấu theo nhiều cách khác nhau. Mức glucose trong cơ thể tôi đã tăng cao, và tất cả những điều này, mọi thứ liên quan đến chuyển hóa đều xảy ra. Vậy thì điều này gây ra rối loạn tâm thần như thế nào sau một thời gian? Nếu chấn thương đó không được giải quyết.
Với một số người, họ có thể trải qua một chấn thương. Họ có thể rất hiệu quả trong việc giảm thiểu nó và tiếp tục với cuộc sống của mình. Ai đó có thể tham gia vào một cuộc đánh nhau. Ai đó có thể bị cướp trên phố. Họ chỉ đang đi dạo trên phố. Có người rút dao hay súng để cướp họ. Nếu ai đó quản lý chấn thương đó một cách hiệu quả, giả sử bạn có đai đen karate và bạn đã vô hiệu hóa kẻ tấn công rất nhanh chóng. Bạn có thể không nghĩ hai lần về chấn thương đó. Bạn có thể thực sự cảm thấy được khích lệ sau sự kiện chấn thương và nghĩ rằng, tôi khá hiệu quả và có kỹ năng. Ôi, những lớp học karate thực sự đã giúp ích cho tôi. Và bạn cảm thấy mình mạnh mẽ hơn và thậm chí cảm thấy tự tin hơn so với bình thường. Và đó là yếu tố giải thích, đúng không, của tình huống đó.
Vậy hai người có thể ở trong cùng một tình huống nhưng có thể có những phản ứng sinh lý giống nhau, như một khẩu súng chĩa vào mặt bạn hoặc bất kỳ đâu. Glucose trong cơ thể họ đang tăng lên, nhịp tim của họ đang tăng lên. Tất cả những thay đổi chuyển hóa đó đang xảy ra. Đó là một câu chuyện thành công và có lẽ đó là một người có sức sống kiên cường, họ tiếp tục sống và hiếm khi nghĩ về chấn thương đó và nếu có thì cũng nghĩ về nó với niềm tự hào.
Trong trường hợp không như vậy, hãy bỏ qua trường hợp cực đoan nơi người ta bị giết. Hãy để lại một điều gì đó ít nghiêm trọng hơn, nhưng người đó bị đánh đập. Họ bị thương nặng. Họ sợ ra ngoài nơi công cộng vì lo sợ sẽ có một vụ tương tự như vậy xảy ra. Hệ thống chiến đấu hoặc chạy trốn của họ không tắt. Hệ thống chiến đấu hoặc chạy trốn của họ đang hoạt động, ít nhất ở mức thấp, có thể ở mức rất cao trong một khoảng thời gian dài. Họ giờ đây sợ thế giới ngay sau kiểu tấn công khủng khiếp đó. Họ sợ thế giới. Họ có thể không ngủ ngon. Và những gì xảy ra về mặt sinh lý mà chúng ta biết là những mức cortisol cao hơn thực sự đang gây ra cái gọi là chuyển hóa quá mức. Các ty thể của họ thực sự đang làm việc quá mức vì cơ thể vẫn đang chuẩn bị cho một thế giới không an toàn. Mọi thứ đều không an toàn. Có thể người đã tấn công tôi sẽ tìm cách biết tôi sống ở đâu và sẽ xông vào nhà tôi bất cứ lúc nào.
Vì vậy, bạn đang ngủ vào ban đêm và nghe thấy một âm thanh hoặc tiếng kêu và bạn hoảng sợ, bạn tỉnh dậy và bị giật mình và cảm thấy sợ hãi. Hoặc bạn ngủ vào ban đêm và bị ác mộng và tỉnh dậy, sống lại trải nghiệm đó và cảm thấy kinh hoàng và choáng ngợp một lần nữa. Điều này có phải do ý thức không? Bởi vì thường thì bạn trò chuyện với những người bị lo âu nặng nề và họ có những cơn hoảng loạn mà họ không biết vì sao họ lại bị như vậy. Họ không thể chỉ ra điều gì đó mà họ sợ hãi hoặc một nỗi sợ mà họ có. Không, điều này hoàn toàn không phải là ý thức.
Vì vậy, vào thời điểm này trong một hoặc hai tuần sau một chấn thương khủng khiếp như tôi đã mô tả, tôi sẽ lập luận rằng đây không phải là một rối loạn. Đây không phải là sự rối loạn trong não. Đây không phải là sự rối loạn trong cơ thể. Não và cơ thể đang làm đúng những gì chúng được lập trình để làm, đó là bảo vệ bạn. Cuộc sống của bạn đang gặp nguy hiểm. Tại sao? Bởi vì ai đó vừa cố gắng cướp đi nó và họ đã gần với điều đó. Họ đã đến rất gần với việc lấy đi mạng sống của bạn. Họ có thể đã giết bạn. Vì vậy, cơ thể và não của bạn đang cố gắng bảo vệ bạn. Thật không may, điều đó đi cùng với một cái giá.
Tất cả năng lượng này đang hướng về hệ thống phòng thủ có nghĩa là năng lượng lẽ ra nên được sử dụng để duy trì các tế bào của bạn thực sự đang bị bỏ qua đôi khi. Chúng ta biết điều này. Ví dụ, có những thứ gọi là hạt stress, nơi mà các tế bào đang cố gắng thực hiện công việc sửa chữa hàng ngày cơ bản, tạo ra một số protein mới hoặc các thụ thể mới hoặc thực hiện một số công việc dọn dẹp. Mã để những thứ này, được gọi là RNA thông điệp, thực sự bị khóa trong những bọt nhỏ gọi là hạt stress. Và điều này có nghĩa là những công việc đó không được thực hiện. Những thông điệp bắt đầu từ DNA của bạn bởi vì tế bào đang nói, này, tôi cần công việc sửa chữa ở đây. Gửi một số protein mới tới đây để thực hiện công việc sửa chữa. Khi cơ thể bạn đang ở trong chế độ chiến đấu hoặc chạy trốn, những thông điệp này thực sự bị gián đoạn. Và điều đó có nghĩa là: khi bạn cảm thấy bị đe dọa, cơ thể bạn đang chuyển hướng tài nguyên chuyển hóa về phía hệ thống tự vệ của bạn.
Sự cảnh giác quá mức. Sẵn sàng chạy bất cứ lúc nào. Sẵn sàng chiến đấu với kẻ tấn công bất cứ lúc nào. Bạn không thể cảm thấy an toàn. Đừng cảm thấy an toàn. Khi điều đó xảy ra trong một khoảng thời gian dài, các tế bào của bạn có thể rơi vào trạng thái hư hỏng vì tài nguyên chuyển hóa không hướng về duy trì tế bào. Nếu điều đó xảy ra đủ lâu hoặc theo cách nghiêm trọng, điều đó có nghĩa là một số tế bào của bạn có thể rơi vào trạng thái hư hỏng. Và chúng có thể bắt đầu hoạt động không đúng cách. Khi điều đó xảy ra, nếu nó đang xảy ra trong các tế bào não, đó là lúc tôi sẽ nói người đó đã vượt qua ranh giới từ phản ứng sinh tồn bình thường sang chấn thương. Nếu các tế bào trong não của họ bắt đầu hoạt động không đúng cách vì chúng đang ở trong trạng thái hư hỏng, điều đó có thể biến thành cái mà chúng ta gọi là bệnh tâm thần. Nó có nghĩa là có thể họ không nhớ như trước đây. Điều đó có nghĩa là có thể bây giờ họ không thể tập trung như trước đây. Bây giờ có thể có ai đó nói, này, có thể bạn có một chút ADHD hoặc các đường dẫn lo âu của họ trở nên cái mà được gọi là quá kích thích. Và bây giờ các đường dẫn lo âu của họ đang bị kích thích ngay cả khi chúng không nên bị kích thích. Và đột ngột, họ có những cơn hoảng loạn hoặc triệu chứng lo âu. Họ có thể đang ngồi thoải mái trong chính ngôi nhà của mình.
Xin đừng nghĩ đến những suy nghĩ đáng sợ, không có bất kỳ suy nghĩ nào, không xem bất cứ điều gì trên truyền hình hoặc bất cứ điều gì thực sự gây khó chịu. Và bất ngờ, họ có thể bị choáng ngợp với một cơn hoảng loạn. Tôi sẽ nói rằng nếu một người có cơn hoảng loạn không rõ lý do, thì não của người đó đang gặp trục trặc. Người đó đang bị rối loạn và tôi sẽ nói rằng họ đã vượt qua vào cái mà tôi gọi là một rối loạn tâm thần, nơi mà não của họ thực sự đang hoạt động sai lệch. Tin tốt là, hy vọng, và chúng ta có thể đi sâu hơn vào điều đó, là các tế bào đó có thể được sửa chữa. Chúng ta có thể khắc phục điều đó. Chúng ta có thể làm điều gì đó về điều đó. Chúng ta không cần phải như vậy mãi mãi. Khái niệm rằng hiện giờ họ có sự mất cân bằng hóa học mà có lẽ họ đã bị di truyền. Và giờ đây chúng ta phải chỉ sử dụng thuốc cho phần đời còn lại của họ. Tôi không đồng ý với điều đó. Tôi không phản đối thuốc chút nào. Nếu thuốc có thể hữu ích cho người đó, 100%, hãy sử dụng chúng. Hãy giúp người đó chữa lành và phục hồi. Nhưng tôi muốn đi sâu hơn. Tôi muốn hiểu điều gì đang xảy ra trong não bộ và cơ thể của người đó bằng cách sử dụng thông tin về sự trao đổi chất trong ti thể. Và làm thế nào chúng ta có thể giúp họ chữa lành và phục hồi một cách hiệu quả? Chúng ta nói rất nhiều về chế độ ăn uống và thực phẩm trong chương trình này. Liên quan đến sự trao đổi chất và sức khỏe tâm thần, chế độ ăn uống. Vì vậy, chế độ ăn uống là rất quan trọng. Và hầu hết mọi người không hề biết rằng chế độ ăn uống có vai trò nào trong bệnh tâm thần hoặc sức khỏe tâm thần. 95% các chuyên gia sức khỏe tâm thần nghĩ rằng thật buồn cười khi ai đó gợi ý rằng chế độ ăn có thể đóng vai trò trong bệnh tâm thần. Họ nghĩ rằng điều đó thật là buồn cười. Bạn nghĩ sao? Tôi nghĩ nếu bạn đi sâu vào khoa học, tất cả những nghiên cứu khoa học mà chúng ta đã tích lũy trong 100 năm qua và thậm chí lâu hơn. Nếu bạn mổ xẻ tất cả những nghiên cứu hình ảnh thần kinh mà chúng ta đã thực hiện, tất cả những nghiên cứu di truyền mà chúng ta đã làm, tất cả những nghiên cứu về neurotransmitter và hormone và các nghiên cứu về chấn thương cũng như trải nghiệm khó khăn trong thời thơ ấu. Nếu bạn đi sâu vào khoa học và hiểu điều gì đang xảy ra trong não bộ và cơ thể của con người như một hệ quả của những điều đó. Hoặc điều gì có thể gây ra những điều đó? Nếu bạn đặt tất cả vào cùng một chỗ, bạn sẽ đến với điều này rằng các rối loạn tâm thần có bản chất là chuyển hóa. Và không có nghi ngờ nào về điều đó. Thật không thể chối cãi rằng chế độ ăn có vai trò to lớn, rất lớn trong sự trao đổi chất. Và vì vậy, tôi tin chắc rằng chế độ ăn có thể đang đóng vai trò trong đại dịch sức khỏe tâm thần mà chúng ta đang chứng kiến. Nó cũng có thể cung cấp một con đường hy vọng và chữa lành và phục hồi. Và tôi sử dụng từ “có thể” như một nhà khoa học trong tôi, như một chuyên gia trong tôi. Tôi biết một cách chắc chắn rằng nó có thể chữa lành và phục hồi cho những người đã mắc các bệnh tâm thần mãn tính, tồi tệ và tàn phá. Và tôi biết từ câu chuyện cá nhân của mình, khi tôi học y khoa và thực tập, tôi vẫn đang chịu đựng tình trạng trầm cảm lo âu và các triệu chứng khác. Nhưng tôi cũng phát triển cái được gọi là hội chứng chuyển hóa. Tôi phát triển huyết áp cao, cholesterol cao, tiền tiểu đường, và tôi không thực sự thừa cân. Tôi đã tập thể dục, tôi đã tuân thủ một chế độ ăn ít chất béo, chủ yếu là thực phẩm chế biến sẵn vì chúng rẻ hơn. Nhưng đó là chế độ ăn được quảng cáo là chế độ ăn lành mạnh. Nó ít chất béo, và miễn là nó ít chất béo thì nó được cho là tốt cho chúng ta. Và hội chứng chuyển hóa của tôi chỉ ngày càng tồi tệ hơn. Vậy nên một thời gian, để điều trị hội chứng chuyển hóa của mình, tôi đã thay đổi chế độ ăn uống của mình thành một chế độ ăn ít carbohydrate. Và trong vòng ba tháng, hội chứng chuyển hóa của tôi hoàn toàn biến mất. Nhưng điều mà khiến tôi ngạc nhiên là sức khỏe tâm thần của tôi tốt hơn bao giờ hết trong suốt cuộc đời tôi. Tôi không thể tin vào những gì tôi đã trải qua. Tôi không biết rằng tôi có thể trở thành một người như vậy. Tôi không biết rằng tôi có thể hạnh phúc và tích cực và tràn đầy năng lượng và tự tin. Tôi không có ý tưởng gì. Tôi không nghĩ rằng điều đó tồn tại trong tôi. Và bằng cách thay đổi chế độ ăn uống của mình, tất cả những điều đó đã xảy ra. Ở mức độ của ti thể, bạn có tin rằng vì bạn đã thay đổi chế độ ăn uống của mình sang thực phẩm tự nhiên và lành mạnh hơn, ở mức độ của ti thể, ti thể đã có thể hoạt động một cách tự nhiên hơn và hiệu quả hơn, có nghĩa là các hóa chất mà chúng thải ra và các quá trình mà chúng trải qua cũng nhất quán hơn với sức khỏe tâm thần tích cực. Có phải đó là cách đơn giản để hiểu về nó không? Và trước đó, bạn đã nói về các hợp chất nhân tạo trong thực phẩm, v.v. Tôi đang giả định bạn đang nói rằng một số thực phẩm hiện đại mà chúng ta ăn, những thực phẩm siêu chế biến có tất cả những hóa chất ngẫu nhiên bên trong mà chúng ta thấy trên nhãn mác, ti thể không biết cách xử lý chúng. Vì vậy, nó gây ra cùng một kiểu rối loạn và chức năng kém mà chúng có thể thấy nếu chúng ta trải qua một chấn thương cực độ hoặc điều gì đó khác hoặc một tình huống môi trường bất lợi khác. Đó chỉ là sự rối loạn chức năng của ti thể, điều này gây ra các hậu quả mà chúng ta thấy. Nhưng có rất nhiều thứ có thể gây ra rối loạn chức năng trong ti thể. Và chúng ta đã trải qua một số nguyên nhân gây ra chúng trước đây. Đó có phải là cách đơn giản để hiểu nó không? 100%. Đúng rồi, tuyệt vời. Thật hoàn hảo. Siêu thú vị. Được rồi, trên điểm đó thì chúng ta cần phóng to vào vấn đề chế độ ăn uống này. Nếu bạn muốn ti thể của tôi là hoàn hảo và thậm chí có thể cho tôi một trường hợp nghiên cứu về các bệnh nhân mà bạn đã làm việc và đã kê đơn cho họ một chế độ ăn nhất định, bạn sẽ bảo tôi ăn chế độ nào, thực phẩm nào? Và bạn sẽ bảo tôi không nên ăn gì? Tôi thực sự không có kê đơn một chế độ ăn phù hợp cho tất cả mọi người. Và vì vậy tôi muốn nói điều đó ngay từ đầu. Tôi muốn biết tôi đang làm việc với ai và sức khỏe tâm thần và chuyển hóa của họ hiện tại ra sao? Tôi. Vậy là bạn? Đúng. Tôi muốn biết thêm chi tiết. Bạn có đang có triệu chứng của bất kỳ tình trạng sức khỏe tâm thần nào không? Tôi sẽ nói là không. Tuy nhiên, đôi khi tôi có thể cảm thấy hơi lo lắng.
Vì vậy, bạn biết đấy, tôi đã trải qua rất nhiều sự kiện căng thẳng trong cuộc sống, vì tôi đang điều hành một doanh nghiệp lớn, với việc có thêm nhân viên, và luôn có ngày trả lương.
Tại một thời điểm, tôi đã có một cảm giác căng thẳng nhẹ nhàng liên tục.
Và vì vậy, tôi muốn biết, bạn có cảm thấy mình lo âu mà không có lý do gì không?
Đôi khi, đôi khi nó có thể cảm thấy như vậy.
Nó rất hiếm, tôi sẽ nói.
Nhưng tôi cũng có những khoảnh khắc mà tôi chỉ nghĩ đến một điều gì đó và sau đó tôi lại cảm thấy giống như ngay lập tức phản ứng chiến đấu hoặc bỏ chạy đã bắt đầu.
Nhưng bạn nghĩ đến điều gì tiêu cực hoặc căng thẳng?
Vâng, vâng, vâng, vâng.
Vì vậy, một điều tôi sẽ nói về điều đó, và chúng ta có thể đi vào nhiều chi tiết hơn, mà có lẽ chúng ta không muốn làm bây giờ.
Tôi không quan tâm.
Podcast.
Nhưng tôi đoán mạnh mẽ, dựa trên những gì bạn đã nói, là mức độ căng thẳng và lo âu đó là một dạng “bình thường”.
Được rồi.
Bởi vì bạn đang cảm nhận rằng, tôi phải đi làm điều gì đó thực sự đáng sợ ngay bây giờ, hoặc tôi phải làm điều gì đó có thể hủy hoại cuộc sống của ai đó, hoặc điều đó có thể đe dọa thành công của tôi.
Mọi thứ như vậy là bình thường và thực sự lành mạnh khi có lo âu và căng thẳng trong những tình huống như vậy.
Lo âu và căng thẳng đôi khi có thể rất hữu ích và thích nghi vì chúng có thể khiến bạn dừng lại và suy ngẫm về việc, liệu đây thực sự là điều tôi muốn làm hay không?
Thay vì quá tự tin và tiếp tục đi.
Lịch sử cá nhân của bạn chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến mức độ phản ứng căng thẳng của bạn.
Và một lần nữa, nếu bạn quay lại với những chấn thương của chính mình, bạn sẽ nhớ rằng khi tôi đối mặt với một tình huống như thế này, việc ở trong trạng thái cảnh giác tối đa là hữu ích.
Việc cảnh giác tối đa là hữu ích.
Cơ thể và bộ não của bạn sẽ nhớ rằng điều đó đã giúp bạn điều hướng mọi thứ an toàn và hiệu quả.
Nhưng nếu tôi có hồ sơ đó, nếu tôi có loại hồ sơ tâm lý đó bây giờ khi tôi ngồi đây, và sau đó trong vòng một thập kỷ tiếp theo, tôi xử lý thực phẩm không lành mạnh.
Liệu tôi có đang làm rối loạn ty thể của mình, điều đó sẽ làm tăng xác suất tôi mắc một rối loạn sức khỏe tâm thần?
Có, tôi nghĩ là có.
Không có cách nào mà chúng ta có thể thực hiện một thử nghiệm kiểm soát ngẫu nhiên trên con người để kiểm tra giả thuyết chính xác đó.
Nhưng chúng ta có những nghiên cứu dịch tễ học lớn mạnh mẽ cho thấy rằng những người ăn nhiều thực phẩm chế biến siêu sẽ có nguy cơ cao hơn trong việc phát triển trầm cảm, lo âu và các rối loạn tâm thần khác.
Và dựa trên khoa học, khoa học chi tiết, dựa trên các mô hình động vật, vì vậy chúng ta có thể làm điều đó với chuột và chuột lang.
Và thực tế, đó chính xác là những gì chúng ta thấy ở chuột và chuột lang.
Chúng tôi cho chúng ăn một chế độ ăn uống thúc đẩy béo phì, thường giàu chất béo, giàu carbohydrate, thực phẩm chế biến siêu.
Một số nhà nghiên cứu đã cho chuột và chuột lang ăn những thực phẩm ngon miệng như trong căng tin.
Và những con chuột đó phát triển tỷ lệ béo phì cao hơn, nhưng cũng tỷ lệ tiểu đường và tiểu đường tiềm tàng cao hơn.
Và, ôi, nếu bạn muốn biết, cũng có tỷ lệ trầm cảm và lo âu cao hơn, vì đó là hai điều mà chúng tôi có thể đo lường ở chuột và chuột lang.
Chúng tôi không thể đo lường triệu chứng ADHD một cách chắc chắn.
Thật khó để đo lường triệu chứng tâm thần, nhưng chúng tôi có thể đo lường triệu chứng trầm cảm và lo âu khá tốt ở động vật.
Và vì vậy trong các mô hình động vật, chúng tôi biết rằng điều đó là hoàn toàn đúng.
Và chúng tôi thấy điều tương tự ở con người, vì tôi đã đọc cuốn sách của bạn và ở chương bốn, bạn nói rằng những người có ADHD có khả năng phát triển béo phì cao hơn.
Những người béo phì có nguy cơ phát triển rối loạn lưỡng cực cao hơn 50% và nguy cơ phát triển lo âu hoặc trầm cảm cao hơn 25%.
Và tăng cân vào thời điểm dậy thì dẫn đến việc tăng 400% xác suất mắc trầm cảm trong độ tuổi 24.
Vâng, và kháng insulin ở tuổi chín làm tăng khả năng phát triển trạng thái tâm thần có nguy cơ tâm thần,
có nghĩa là nguy cơ cao phát triển tâm thần phân liệt hoặc rối loạn lưỡng cực lên đến 500%.
Và bệnh Alzheimer?
Tất cả các rối loạn tâm thần đều liên quan đến nguy cơ cao hơn mắc bệnh Alzheimer.
Nguy cơ thấp nhất là 50% và cao nhất là 2000% nguy cơ.
Và sợi chỉ kết nối tất cả những vấn đề này là chuyển hóa.
Chuyển hóa.
Và cuối cùng, bạn phải nói về ty thể để hiểu về chuyển hóa.
Chỉ có 7% công dân Mỹ không có dấu hiệu của các vấn đề sức khỏe chuyển hóa,
có nghĩa là khoảng 93% cư dân Mỹ sẽ có ít nhất một biomarker của hội chứng chuyển hóa,
nghĩa là họ có tiểu đường tiềm tàng hoặc lipid bất thường hoặc huyết áp cao hoặc béo bụng hoặc chất béo bụng dư thừa.
Vậy chúng ta sẽ cung cấp gì cho 93% đó?
Vì vậy, các can thiệp chế độ ăn uống đối với những người đó chắc chắn sẽ là một phần của chiến lược chữa lành, một phần trong đó.
Không phải là chiến lược duy nhất.
Tôi muốn biết về giấc ngủ của họ.
Tôi muốn biết về việc sử dụng chất kích thích.
Tôi muốn biết về các loại thuốc, nhiều điều khác.
Nhưng đối với các can thiệp chế độ ăn uống, tôi muốn gặp họ tại nơi họ đang ở và chỉ tìm hiểu họ đang ở đâu?
Họ đang ăn gì?
Bạn có sở thích hoặc yêu cầu gì về chế độ ăn của bạn không?
Bạn có thể cho tôi một ví dụ cụ thể không?
Có thể là một nghiên cứu trường hợp cực đoan hơn từ thực hành của bạn mà bạn đã thấy.
Tôi có thể đưa ra những trường hợp đơn giản mà có lẽ áp dụng cho phần lớn con người trên hành tinh.
Nhưng nếu được, tôi muốn nói về trường hợp cực đoan vì nhiều người có thể hoài nghi.
Họ có thể nghe tôi nói điều này và nghĩ, “Chà, bạn chỉ đang nói về sức khỏe và sự cân bằng chung.”
Còn những người thực sự có bệnh tâm thần thì sao?
Còn những người như mẹ bạn, cuộc sống của họ đã bị tàn phá bởi bệnh tâm thần thì sao?
Điều này không liên quan gì đến họ.
Và điều tôi muốn nói là, “Không, thực sự điều này có tất cả mọi thứ liên quan đến họ nữa.”
Nhưng vâng, nó cũng áp dụng cho những người bình thường hàng ngày.
Nhưng có thể là một câu chuyện mà tôi sẽ chỉ chia sẻ.
Bởi vì đó có lẽ là một trong những câu chuyện mạnh mẽ nhất mà tôi biết.
Đó là một người phụ nữ có tên thật là Doris.
Và trong cuốn sách, tôi đã gọi cô ấy là Mildred vì tôi đã thay đổi tên của tất cả mọi người.
Nhưng cô ấy thực sự đã cho tôi phép sử dụng tên thật của cô ấy. Vì vậy, để tôn vinh cô ấy, tôi muốn sử dụng tên thật của cô ấy. Cô ấy là một người phụ nữ đã trải qua một tuổi thơ đầy áp bức khủng khiếp và rất nhiều chấn thương. Đến khi cô 17 tuổi, cô bắt đầu gặp phải những ảo tưởng và ảo giác hàng ngày và được chẩn đoán mắc bệnh tâm thần phân liệt. Trong suốt những thập kỷ tiếp theo, cô đã thử nghiệm nhiều loại thuốc ổn định tâm trạng, thuốc chống lo âu và các loại thuốc khác. Nhưng không loại nào trong số đó ngăn chặn được các triệu chứng của cô. Cô ấy vẫn phải sống với tất cả các triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt. Cuối cùng, cô đã tăng cân rất nhiều. Đến khi cô 70 tuổi, trọng lượng của cô đạt khoảng 330 pound. Cuộc sống của cô bị tàn phá bởi chẩn đoán này. Cô có một người giám hộ được chỉ định bởi tòa án để quản lý các khoản tài chính và các vấn đề khác của mình. Cô đã có các chuyên gia vào nhà để giúp cô thanh toán hóa đơn, mua sắm thực phẩm và những thứ tương tự. Vì cô không thể tự làm điều đó, điều này không hề kỳ lạ đối với những người mắc bệnh tâm thần phân liệt. Giữa độ tuổi 68 và 70, cô đã cố gắng tự sát ít nhất sáu lần và đã được nhập viện trong những lần tự sát đó. Cô ghét bản thân mình và ghét cả cuộc sống của mình. Khi cô 70 tuổi, bác sĩ của cô đã nói với cô: “Bạn bị thừa cân và bạn cần phải giảm cân.” Và cô được giới thiệu đến một phòng khám giảm cân tại Đại học Duke, nơi mà họ đã sử dụng chế độ ăn kiêng ketogenic như một công cụ giảm cân. Và vì lý do nào đó, cô đã quyết định thử nghiệm. Thế là cô đã thử chế độ ăn kiêng ketogenic. Chỉ trong hai tuần, không chỉ cô bắt đầu giảm cân, mà cô cũng nhận thấy sự giảm đáng kể trong các ảo giác và ảo tưởng của mình. Chỉ trong vài tháng, tất cả các triệu chứng của cô về bệnh tâm thần phân liệt đã thuyên giảm hoàn toàn. Cô bắt đầu giảm liều thuốc tâm thần của mình. Sau khoảng sáu tháng, cô đã ngừng hoàn toàn tất cả các loại thuốc tâm thần và các triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt của cô vẫn trong trạng thái thuyên giảm. Cô đã sống thêm 15 năm nữa, không có triệu chứng, không cần thuốc, không phải vào bệnh viện tâm thần, không còn cố gắng tự sát nữa. Cô đã ngừng gặp các chuyên gia sức khỏe tâm thần khá nhanh chóng vì họ không thực sự giúp ích gì cho cô. Cô đã giảm 150 pound và giữ được trọng lượng đó cho đến ngày cô qua đời. Cô qua đời ở tuổi 85 vì viêm phổi do COVID. Nhưng câu chuyện của cô cho chúng ta biết rằng, nếu bạn muốn, chúng ta có thể tìm hiểu về khoa học của chế độ ăn kiêng ketogenic và những gì nó đang làm đối với trao đổi chất trong ty thể. Tôi rất muốn biết về điều đó. Nhưng có một câu chuyện toàn diện giúp chúng ta hiểu những gì đã xảy ra với cô và làm thế nào điều đó dẫn đến sự hồi phục thực sự đặc sắc và gần như kỳ diệu của cô. Hầu hết mọi người không biết rằng chế độ ăn kiêng ketogenic là một chế độ ăn thịnh hành. Rất nhiều người thực sự lo lắng về điều đó. Họ đã nghe nói rằng nó nguy hiểm. Nó có thể khiến bạn bị đau tim. Bạn sẽ chết. Hầu hết mọi người không biết rằng chế độ ăn kiêng ketogenic đã được phát triển hơn 100 năm trước bởi một bác sĩ với chỉ một mục đích duy nhất. Nó được phát triển để ngăn chặn các cơn động kinh. Trên thực tế, chế độ ăn kiêng ketogenic đã được nghiên cứu rộng rãi về tác động của nó đối với não bộ trong suốt 100 năm qua. Và đây là một phương pháp điều trị dựa trên chứng cứ cho bệnh động kinh. Và lý do điều này rất quan trọng là vì chúng tôi thường sử dụng các phương pháp điều trị bệnh động kinh trong tâm thần học. Nhiều loại thuốc mà chúng tôi kê đơn cho các bệnh nhân tâm thần thực tế là các phương pháp điều trị bệnh động kinh. Và vì vậy chúng tôi biết rằng có rất nhiều sự chồng chéo giữa bệnh động kinh và bệnh tâm thần, và các phương pháp điều trị giúp cải thiện bệnh động kinh cũng có thể giúp cải thiện bệnh tâm thần. Và vì vậy chúng tôi thực sự biết nhiều hơn về sinh học của chế độ ăn kiêng ketogenic và tác động của nó lên não bộ hơn bất kỳ can thiệp dinh dưỡng nào khác. Nó thay đổi hệ thống chất dẫn truyền thần kinh. Nó giảm viêm não. Nó thay đổi hệ vi sinh vật đường ruột theo các cách có lợi. Nó thực sự thay đổi biểu hiện gen hoặc di truyền học biểu sinh. Nhưng điều quan trọng và liên quan đến lý thuyết của tôi là nó cải thiện ty thể và chức năng của ty thể. Nếu bạn thực hiện nó đủ lâu trong một khoảng thời gian dài, bạn thực sự có thể sửa chữa sự suy giảm chức năng ty thể trong các tế bào, ít nhất là đối với một số người. Và sau đó, bạn thực sự có thể ngừng chế độ ăn kiêng. Vì vậy, trong thế giới bệnh động kinh, khi các bác sĩ thần kinh sử dụng chế độ ăn này để ngăn chặn các cơn động kinh, thường thì nó không phải là một điều trị suốt đời. Họ thường chỉ cần áp dụng chế độ ăn kiêng từ hai đến năm năm. Nhiều người, khoảng một phần ba số người có các cơn động kinh khó điều trị, sẽ trở nên không còn cơn động kinh. Và một phần ba khác, tức là tổng cộng hai phần ba, một phần ba khác sẽ có sự giảm đáng kể về tần suất cơn động kinh. Vì vậy, điều đó để lại một phần ba mà đối với họ thì nó không thực sự hiệu quả, nhưng đây là những người mắc bệnh động kinh khó điều trị. Và không có điều trị nào sẽ hiệu quả cho tất cả mọi người vì chúng tôi cần xem xét tất cả các yếu tố khác liên quan. Nếu, ví dụ, ai đó đã ngừng bị cơn động kinh, họ loại bỏ được các cơn động kinh của mình bằng chế độ ăn kiêng ketogenic, thường thì họ phải thực hiện trong khoảng hai đến năm năm, và bác sĩ của họ sẽ giúp họ quyết định thời gian thích hợp để thực hiện. Và sau đó họ có thể ngừng chế độ ăn kiêng, và thường thì các cơn động kinh không quay trở lại. Nó dường như thực sự chữa lành não. Chế độ ăn đó đang thêm vào hoặc trừ bỏ gì khỏi cơ thể mà lại gây ra hiệu ứng kỳ diệu như vậy? Có ai biết không? Câu trả lời thực sự là chúng ta không hoàn toàn hiểu, chúng ta không biết. Ý tôi là, chế độ ăn kiêng ketogenic loại bỏ đường, chẳng hạn. Nó thực sự loại bỏ hoàn toàn đường. Tôi đã thử chế độ ăn đó khoảng tám tuần hoặc hơn, và tôi không thể ăn bất kỳ thứ gì có đường. Không đường, không carbohydrate, chỉ rất ít carbohydrate. Vì vậy một số người sẽ tranh luận rằng chế độ ăn này đang loại bỏ gluten, và gluten có thể là thứ độc hại. Những người khác sẽ tranh luận rằng, ôi, chế độ ăn có thêm một số protein hoặc thịt, và có thể điều đó thay thế cho sự thiếu hụt dinh dưỡng như thiếu vitamin B12 hoặc thiếu sắt. Và tất cả những điều đó có thể đúng với một số người.
Tôi không nghĩ đó là những giải thích chính yếu. Ý tôi là, rõ ràng, nếu ai đó thiếu vitamin B12, việc bổ sung vitamin B12 là rất cần thiết. Nếu ai đó thiếu sắt, đúng, nhận ra điều đó và bổ sung là cần thiết. Nhưng hầu hết mọi người không có những thiếu hụt đó, và họ vẫn có thể gặp các triệu chứng tâm lý hoặc vấn đề sức khỏe tâm thần. Tôi tin rằng chế độ ăn uống đang thúc đẩy một sự chuyển đổi trong sự trao đổi chất của não và cơ thể, về cơ bản. Và sự chuyển đổi đó thực sự được điều hòa thông qua ti thể. Chế độ ăn ketogenic buộc gan của bạn phải bắt đầu sản xuất các thể ceton. Điều đó có nghĩa là gan của bạn phải phân giải chất béo. Bạn đang giảm mỡ từ kho dự trữ mỡ của mình, nhưng chất béo đó đang được chuyển đến gan. Và sau đó gan sẽ lấy chất béo đó và phân giải nó. Ý tôi là, tôi không nên nói tất cả chất béo đang được chuyển đến gan. Một phần chất béo sẽ đi vào cơ bắp và các mô khác và được sử dụng trực tiếp. Nhưng một lượng đáng kể chất béo thực sự đang được chuyển đến gan. Và sau đó chất béo đó được chuyển đổi thành các thể ceton. Một số trong đó được chuyển đổi thành glucose để bạn duy trì mức glucose bình thường trong quá trình này. Những thể ceton đó sau đó được gửi lên não và cung cấp năng lượng cho các tế bào não. Nhưng những thể ceton đó thực sự còn làm rất nhiều điều khác nữa. Chúng thay đổi chức năng của ti thể. Chúng thay đổi di truyền học biểu sinh. Chúng thay đổi các chất dẫn truyền thần kinh, viêm, và vô vàn điều khác. Nhưng cuối cùng, tôi tin tưởng rằng chính những thay đổi về chuyển hóa và những thay đổi về ti thể thực sự rất quan trọng và rất có vai trò trong những cải thiện đáng kể như ngừng cơn co giật hoặc ngừng ảo giác và hoang tưởng.
Còn về việc nhịn ăn? Gần đây có rất nhiều đề cập, đặc biệt là gần đây, về việc nhịn ăn và tác động mà nó có thể có đối với sức khỏe tâm thần của chúng ta. Bạn có nghĩ rằng nhịn ăn là tích cực cho sức khỏe tâm thần của chúng ta không? Vậy điều đó phụ thuộc vào từng người. Và chế độ ăn ketogenic thực sự mô phỏng trạng thái nhịn ăn. Đó là lý do nó được tạo ra. Chế độ ăn ketogenic thực sự được phát triển bởi một bác sĩ nhận ra rằng việc nhịn ăn có thể có hiệu ứng rất mạnh mẽ đối với não, bao gồm việc ngừng cơn co giật. Nếu bạn đang ở trên một hòn đảo và bạn bè của bạn bắt đầu co giật vô kiểm soát, điều tốt nhất bạn có thể làm là nhịn ăn cho họ. Ngay cả khi các cơn co giật dừng lại một cách không liên tục, bạn sẽ nghĩ rằng, “Ôi, hãy cho bạn ăn để duy trì sức sống và chăm sóc cho bạn.” Điều tốt nhất bạn có thể làm cho bạn mình, nếu họ đang co giật liên tục trong vài ngày hoặc vài tháng, là nhịn ăn cho bạn bè của bạn. Và nói với họ, “Hãy để bạn không ăn trong vài ngày,” và điều đó có thể ngừng các cơn co giật. Thách thức với việc nhịn ăn là nếu bạn làm điều đó đủ lâu, bạn có thể chết đói. Đó không phải là một cách điều trị tốt cho bạn bè của bạn trên hòn đảo. Và bác sĩ này, người đã phát triển chế độ ăn ketogenic, đã nhận ra điều đó. Và đó là lý do tại sao ông ấy phát triển chế độ ăn ketogenic thực sự nhằm xem xét, “Liệu chúng ta có thể mô phỏng trạng thái nhịn ăn bằng một chế độ ăn và đạt được những lợi ích lâu dài này không?” Trở lại câu hỏi của bạn, liệu việc nhịn ăn có thể đóng vai trò gì không? 100%? Có, việc nhịn ăn có thể đóng vai trò. Và việc nhịn ăn thực hiện khá nhiều điều tương tự mà chế độ ăn ketogenic đang thực hiện. Nó thay đổi sinh học của ti thể. Nó cải thiện chức năng ti thể, thay đổi các chất dẫn truyền thần kinh, thay đổi vi khuẩn đường ruột, cải thiện tín hiệu insulin và đề kháng insulin. Nó thực hiện tất cả các điều có lợi. Tuy nhiên, có một vài điều cần lưu ý khi nhịn ăn. Một là những người gầy không nên nhịn ăn. Điều đó bao gồm những người mắc chứng rối loạn ăn uống đang suy dinh dưỡng hoặc gầy yếu. Nhưng nó cũng bao gồm những người đã trải qua trầm cảm nặng và mất cân nặng do sự trầm cảm đó, hoặc những người bị ung thư đã mất một lượng cân nặng đáng kể. Nhịn ăn không tốt cho họ. Những chế độ ăn nhái việc nhịn ăn, như chế độ ăn ketogenic, có thể thực sự rất mạnh mẽ cho những người đó. Nhưng nó cần phải được thực hiện một cách an toàn, dưới sự giám sát y tế.
Về đường. Đường có tác động gì đến ti thể không? Nếu tôi có chế độ ăn nhiều đường, điều đó có tác động đến ti thể của tôi theo một cách nào đó, và do đó ảnh hưởng đến sự trao đổi chất của tôi không? Có đấy. Vì vậy, lượng đường thấp ở những người khác là khỏe mạnh là hoàn toàn ổn và chấp nhận được. Rất nhiều người có thể tiêu thụ đồ ngọt thỉnh thoảng, hoặc tráng miệng vài lần mỗi tuần, hoặc vào các dịp lễ đặc biệt. Họ có thể thậm chí ăn uống thả phanh trong kỳ nghỉ, và họ không gặp phải bất kỳ vấn đề nào do điều đó. Và điều đó thì ổn nếu đó là cách mà mọi việc diễn ra. Một lần nữa, chỉ có 7% dân số là khỏe mạnh về mặt chuyển hóa. Vì vậy, phần lớn mọi người, không phải là cách mà nó diễn ra. Vì vậy, nồng độ đường cao theo thời gian, chúng ta biết có thể làm suy giảm chức năng của ti thể. Có một thuật ngữ gọi là căng thẳng oxy hóa. Và căng thẳng oxy hóa chủ yếu, nó liên quan trực tiếp đến ti thể, vì ti thể là nơi sản xuất năng lượng, và sau đó việc sản xuất năng lượng đó dẫn đến căng thẳng oxy hóa. Và căng thẳng oxy hóa mà chúng ta đã biết từ hàng thập kỷ là xấu cho các tế bào, và nó có sự liên quan cao với tất cả các rối loạn chuyển hóa và tất cả các rối loạn tâm thần. Mức độ căng thẳng oxy hóa cao trong các tế bào khác nhau, ở những người khác nhau với các chẩn đoán khác nhau. Mức độ căng thẳng oxy hóa cao là một chủ đề thống nhất, nhưng đó là phản ánh của tình trạng rối loạn chức năng ti thể. Vì vậy, chúng ta biết rằng nếu bạn ăn quá nhiều đường theo thời gian, nó có thể làm rối loạn mức glucose, và những mức glucose cao đó có thể gây ra rối loạn chức năng ti thể, và bạn có thể kết thúc. Hơi bị sa sút. Còn về caffeine và những chất kích thích này thì sao? Có những chất kích thích trước khi tập luyện, và bạn biết đấy, trước khi tập luyện, bạn có một liều lớn thuốc kích thích trước khi tập luyện, và điều đó khiến bạn cảm thấy như, bạn có quan điểm gì về caffeine và những loại kích thích năng lượng như vậy không? Tôi có. Caffeine trở nên phức tạp vì chúng ta phải nói về việc nó có trong trà hay cà phê hay không, vì trà và cà phê là những câu chuyện khác nhau.
Và họ có những hợp chất khác mà gần như chắc chắn có lợi cho sức khỏe con người. Liệu đó có phải là caffeine hay không vẫn còn là một câu hỏi, một câu hỏi mở. Caffeine kích thích chuyển hóa trong tế bào. Chúng ta biết điều đó. Nó chặn thụ thể adenosine, và chức năng của thụ thể adenosine và adenosine trên đó là làm chậm tế bào lại. Nó cơ bản là một vòng phản hồi làm chậm tế bào. Nó ức chế chức năng của chúng. Vì vậy, khi chúng ta chặn adenosine, chúng ta cơ bản là kích thích hệ thống và kích thích bộ não của chúng ta. Nếu bạn có chức năng não chuyển hóa thấp, điều đó thực sự có thể rất tốt. Nếu bạn cảm thấy mệt mỏi và uể oải, nó có thể khiến bạn cảm thấy tràn đầy năng lượng và tư duy tỉnh táo. Thách thức là bạn có thể làm quá. Vì vậy, khi bạn kích thích quá nhanh, điều đó tự nó có thể gây ra stress oxy hóa hoặc rối loạn chức năng ty thể. Có lẽ cách dễ nhất để nghĩ về nó là như sau. Nếu bạn nghĩ về một chiếc ô tô, bạn có bàn đạp ga và phanh. Nếu bạn muốn tối đa hóa chức năng của chiếc xe, có một sự cân bằng đúng cho tất cả. Bạn không muốn đạp ga hết cỡ và bạn cũng không muốn sử dụng ga quá ít. Tương tự, bạn muốn xác định là bạn không muốn đạp ga và nhấn phanh cùng một lúc. Vì vậy, khi chúng ta nghĩ về chuyển hóa và ty thể, khi chúng ta nghĩ về caffeine hoặc thậm chí glucose, caffeine và glucose đều đang kích thích hệ thống. Chúng hoạt động qua các cơ chế khác nhau, nhưng cả hai đều kích thích sản xuất năng lượng. Nhưng khi bạn làm quá, điều đó giống như đạp ga hết cỡ và sau đó có thể nhấn phanh cùng lúc, vì bạn không muốn chạy quá nhanh vì bạn sẽ gặp tai nạn. Vì vậy, bạn hoặc sẽ đạp ga hết cỡ, gặp tai nạn và cháy, hoặc bạn sẽ đạp ga hết cỡ và đột ngột nhấn phanh cùng một lúc. Bạn không phục vụ tốt cho chiếc xe của mình bằng cách đó, bằng cách đạp ga hết cỡ và nhấn phanh. Và khi chúng ta sử dụng các chất như caffeine, rượu hoặc cần sa, những chất này đều hoạt động ở cấp độ chuyển hóa và ty thể. Khi chúng ta sử dụng những chất đó, thực chất là chúng ta đang sử dụng những bàn đạp ga hoặc phanh cho các tế bào. Và chúng ta có thể vượt quá hoặc thiếu sót. Vì vậy, không phải là tôi phản đối việc sử dụng những thứ đó. Nếu bạn sử dụng lượng hợp lý, nhỏ đến vừa phải những thứ đó một cách thường xuyên, tôi hoàn toàn ủng hộ. Vì vậy, tôi uống cà phê mỗi sáng để tiết lộ sự thiên lệch của mình. Tôi uống cà phê mỗi sáng, khoảng hai tách cà phê mỗi sáng, nhưng đó là thói quen của tôi. Tôi không vượt qua điều đó. Tôi không uống cà phê vào buổi chiều. Khi tôi uống cà phê vào buổi chiều, tôi nhận thấy nó bắt đầu làm rối loạn giấc ngủ của tôi và sau đó điều đó khiến tôi khó chịu. Tôi cũng phải hỏi bạn. Tôi đã nhận được rất nhiều phụ huynh nhắn tin cho tôi về chứng tự kỷ và ADHD. Rất nhiều. Tôi đã nhận được rất nhiều phụ huynh lo lắng nhắn tin cho tôi cụ thể trên Instagram nói rằng, “Làm ơn, Steve.” Tôi đã có một đứa trẻ được chẩn đoán mắc chứng tự kỷ. Họ đang cố gắng hiểu về nó. Họ đang cố gắng tìm kiếm thông tin tốt về nó. Bạn đã sử dụng từ liệu tự kỷ và ADHD khi chúng ta đang nói về chuyển hóa. Liên kết trong quan điểm của bạn là gì? Tất cả. Liên kết là tất cả. Thực sự? Lý thuyết ty thể về chứng tự kỷ thực sự được đề xuất lần đầu tiên vào năm 1985. Kể từ đó, chúng ta đã có một sự bùng nổ nghiên cứu liên kết ty thể và rối loạn chức năng ty thể với chứng tự kỷ một cách cụ thể. Như tôi đã đề cập với bạn, tỷ lệ tự kỷ đã tăng vọt ở Hoa Kỳ, đã gấp bốn lần trong 20 năm qua. Mọi người nghĩ, “Vậy nó có liên quan gì đến chế độ ăn uống? Những đứa trẻ đó chưa ăn một chế độ ăn nào cả.” Ồ, cha mẹ của chúng thì có. Hãy để tôi chia sẻ một vài thống kê để mọi người có thể tự hỏi. Tất cả chứng tự kỷ này đến từ đâu? Tôi nghĩ rằng tự kỷ là do di truyền. Nếu tự kỷ là di truyền, nó không nên gấp bốn lần trong 20 năm. Gấp bốn lần trong 20 năm có nghĩa là một cái gì đó trong môi trường đang gây ra điều đó. Và để cung cấp một bằng chứng duy nhất nhằm hỗ trợ những gì tôi đang nói. Nếu một người phụ nữ bị béo phì, cô ấy có gấp đôi nguy cơ sinh ra một đứa trẻ tự kỷ. Nếu một người phụ nữ mắc bệnh tiểu đường, cô ấy có gấp đôi nguy cơ sinh ra một đứa trẻ tự kỷ. Nếu một người phụ nữ vừa béo phì vừa bị tiểu đường, cô ấy có gấp bốn lần nguy cơ sinh ra một đứa trẻ tự kỷ. Nếu một người đàn ông bị béo phì, anh ấy có gấp đôi nguy cơ sinh ra một đứa trẻ tự kỷ. Vì vậy, mọi người đang tự hỏi tất cả chứng tự kỷ này đến từ đâu? Vậy hãy nhìn xung quanh trong dân số. Tỷ lệ béo phì có đang gia tăng không? Tỷ lệ tiểu đường có đang gia tăng không? Câu trả lời là chắc chắn có. Và đó là một phản ánh. Không phải là về việc kỳ thị người béo. Tôi không muốn ai nghe điều đó và chỉ trích những người béo và nói, “Ồ, bạn đang gây ra tự kỷ vì bạn ăn uống thái quá.” Không đơn giản như vậy. Nó không diễn ra theo cách đó. Những người bị béo phì có một vấn đề chuyển hóa hoặc ty thể. Đó là lý do tại sao họ bị béo phì. Bây giờ, điều đó có thể do thức ăn mà họ ăn, nhưng họ thường không biết rõ hơn. Họ nghĩ chỉ đơn giản là về lượng calo. Và điều tôi muốn nói là không, có nhiều điều hơn về thực phẩm ngoài lượng calo. Có thể đó là những hóa chất trong thực phẩm mà bạn đang ăn hoặc một cái gì đó khác, hoặc có thể là hóa chất trong môi trường của chúng ta. Có thể là thuốc trừ sâu hoặc vi nhựa, những hóa chất vĩnh cửu ngày càng trở nên phổ biến hơn. Tất cả những thứ này làm rối loạn chuyển hóa và chức năng ty thể. Và vì vậy khi tôi nói về béo phì và tiểu đường, tăng nguy cơ tự kỷ, không phải là về việc kỳ thị người béo. Đó là về việc hiểu. Đó là về việc hiểu rằng cha mẹ đã có một vấn đề chuyển hóa rồi. Điều đó có nghĩa là họ có một vấn đề trong các tế bào của họ với ty thể, và sau đó họ truyền lại điều đó cho con cái của họ. Và trong một số trường hợp, nó có thể không thể hiện ngay lập tức như béo phì hay tiểu đường. Nó có thể thể hiện như một tình trạng não vì nhiều yếu tố khác có thể đóng vai trò.
Và nếu một người phụ nữ béo phì, chẳng hạn, cũng bị nhiễm trùng trong thai kỳ, thì điều đó sẽ làm tăng nguy cơ sinh ra một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ ngay cả hơn nữa. Vậy nên cô ấy không thể giúp được gì nếu như cô ấy bị nhiễm trùng hay không. Thật đáng tiếc, chúng ta vừa trải qua một dịch bệnh gọi là COVID, và những dấu hiệu ban đầu đang cho thấy rằng, thực tế, các rối loạn phát triển thần kinh sẽ gia tăng như một hệ quả của điều đó. Chúng ta đã chứng kiến tỷ lệ bệnh tự kỷ tăng gấp bốn lần. Chúng ta có thể sẽ thấy những thống kê còn tồi tệ hơn trong tương lai. Hy vọng là nếu chúng ta hiểu được khoa học này, chúng ta có thể làm điều gì đó về nó ngay bây giờ, hôm nay. Nếu bạn hiểu, nếu bạn thấy dấu hiệu tự kỷ ở con bạn, nếu bạn thấy dấu hiệu các vấn đề về chuyển hóa hoặc sức khỏe tâm thần ở trẻ em của mình, nếu chúng ta can thiệp kịp thời, chúng ta có thể làm gì đó về nó. Thứ nhất, bằng cách nhận diện vấn đề, và thứ hai, với một số người, điều này có thể đơn giản chỉ là những can thiệp về chế độ ăn uống hoặc chỉ tập trung vào việc sống sạch sẽ tốt đẹp. Điều đó có nghĩa là ưu tiên giấc ngủ, ít thời gian trước màn hình hơn, tăng cường tiếp xúc con người, có mục đích sống và kết nối gia đình. Không rượu, không rượu, không cần đến marijuana, không CBD. Cố gắng tránh thuốc. Cố gắng tránh thuốc cho mọi thứ mà bạn đang gặp phải. Nếu con bạn đang ngủ, xin hãy thử các phương pháp khác ngoài thuốc, bao gồm melatonin và các loại thuốc không kê đơn. Đừng chỉ lấy thuốc ra khi con bạn không thể ngủ. Ít nhất hãy thử một số can thiệp khác, như tắt màn hình hai tiếng trước khi đi ngủ. Hãy phát triển một thói quen trong gia đình rằng tất cả chúng ta sẽ cùng thư giãn. Chúng ta sẽ đều tắt điện tử. Có thể tôi sẽ đọc cho bạn một câu chuyện trước khi đi ngủ, hoặc chúng ta sẽ chơi một trò chơi, hoặc chúng ta sẽ làm một cái gì đó thực sự nhàm chán mà mọi người sẽ nói: “Điều này thật nhàm chán, tôi thấy buồn ngủ.” Và tôi sẽ nói: “Tuyệt! Nó nhàm chán đến nỗi bạn đang thấy buồn ngủ. Điều đó có nghĩa là bạn sẽ đi ngủ vì đã đến giờ đi ngủ.” Tôi phải hỏi, bạn đã đề cập rằng bạn chuyển đến sống với mẹ của bạn để cố gắng giúp đỡ bà. Khi bà ấy đang phải chịu đựng với nhiều vấn đề về sức khỏe tâm thần, điều đó thật khó khăn cho bạn khi còn là một đứa trẻ? Tôi đã cố gắng tưởng tượng nếu tôi chuyển đến sống với mẹ của mình khi bạn dùng từ “ảo tưởng,” được chứ? Nó như thế nào? Tôi đã nghe mọi người nói với tôi về một bậc phụ huynh bị mất trí nhớ và cái cảm giác mất mát đó. Nhưng cảm giác mất mát mà bạn trải qua là như thế nào? Nếu tôi là một con ruồi trên tường trong những khoảnh khắc đó, tôi sẽ thấy điều gì? Và nếu tôi là một con ruồi trong trái tim bạn, tôi sẽ cảm thấy điều gì? Thực sự mà nói, đó là một trải nghiệm thật tồi tệ. Khi tôi mới chuyển đến sống với bà, chúng tôi vẫn có một ít tiền. Và vì vậy chúng tôi đã sống trong một nhà trọ. Chúng tôi đang thuê phòng. Vào một thời điểm nào đó, tiền đã hết và sự hỗ trợ mà chúng tôi nhận được không đủ. Và đó là khi chúng tôi trở thành người vô gia cư. Nhưng gần như ngay từ ngày đầu tiên, sống với một người bị trầm cảm nặng, tự tử và loạn thần, thật khó để không cảm thấy điều đó. Giống như bạn đang sống trong một đám mây áp bức của tuyệt vọng. Và nó ở khắp mọi nơi. Nó ở trong không khí. Như khi bạn ở trong ngôi nhà với người đó, nó ở trong không khí mà bạn hít thở. Thật khó để mô tả nó, nhưng cảm giác tuyệt vọng đó thật áp đảo. Ý tôi là, bạn cố gắng làm cho người đó vui lên nhưng điều đó hoàn toàn vô ích. Và tôi nhớ, tôi nghĩ khoảng ba hay bốn tháng đầu tiên tôi sống với bà, tôi đã khóc trong giấc ngủ mỗi đêm, chỉ khóc to, nước mắt cứ ướt đẫm gối của tôi để bà không nghe thấy, vì tôi không muốn làm gánh nặng cho bà. Nhưng tôi không biết phải làm gì. Tôi đã chỉ đơn giản là, nó quá sức chịu đựng. Và sau khoảng bốn tháng, thực sự, tôi không thể khóc nữa. Tôi chỉ mất khả năng khóc. Tôi trở nên vô cảm. Tôi không thể chịu đựng những cảm xúc đó, cái cảm giác tuyệt vọng. Tôi không thể quản lý nó. Điều đó thực sự đã kéo dài với tôi suốt khoảng 20 năm. Tôi không thể khóc trong suốt gần 20 năm. Có một phần trong tôi cảm thấy rằng, bạn biết đấy, khóc là yếu đuối và khóc là vô ích. Nó không làm gì cả. Nó không giải quyết bất kỳ vấn đề nào. Thật thú vị vì khi tôi ở bên bà, tôi chưa đến mức tự tử. Tôi rất muốn sống để xem mình có thể giúp bà và giữ bà sống hay không. Tuy nhiên, chỉ trong khoảng một năm sau đó, tôi bắt đầu phát triển những ý nghĩ về tự tử của riêng mình và điều đó đã kéo dài trong tôi nhiều năm sau khi tôi đã cố gắng tự tử vài lần. Tôi đã tự làm tổn thương bản thân. Tôi đã làm đủ mọi thứ. Thực sự, tôi đã bị thuyết phục nếu bạn hỏi tôi vào thời điểm đó, tôi sẽ nói rằng tôi 100% chắc chắn rằng tôi sẽ không sống đến 20 tuổi. Tôi biết một cách chắc chắn rằng tôi sẽ chết và tôi biết rằng tôi không thể chịu đựng việc sống và rằng không có chút hy vọng nào cho tôi cả. Chris, cảm ơn bạn. Cuốn sách của bạn đầy giải pháp và đầy hy vọng. Và tôi nghĩ đó là lý do tại sao nó lại là một cuốn sách vô cùng quan trọng và là một cuốn sách có sự dũng cảm để làm sáng tỏ một tập hợp câu trả lời khác và một con đường khác để thoát khỏi tuyệt vọng và dịch bệnh về sức khỏe tâm thần mà chúng ta đang trải qua. Thật không may, tôi đồng ý với điều đó. Chúng ta đang ở trong và ngày càng hướng tới điều đó. Nó thực sự đang gia tăng về tỷ lệ. Một bước đột phá cách mạng trong việc hiểu về sức khỏe tâm thần và cải thiện điều trị cho lo âu, trầm cảm, OCD, PTSD và nhiều thứ khác nữa. Thực sự, đây là một cuốn sách đáng chú ý và thi thoảng có những cuốn sách đến để thách thức hiện trạng theo cách cần thiết nhất và cuốn sách của bạn chắc chắn là một trong số đó. Chúng tôi có một truyền thống kết thúc trên podcast này, trong đó khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo mà không biết người đó sẽ là ai. Và câu hỏi mà người trước đã để lại cho bạn là, bạn được biết đến với công việc của mình, Chris, nhưng bạn muốn được biết đến như một con người mà bạn là người như thế nào? Tôi nghĩ tôi muốn mọi người biết rằng. Như tôi đã chia sẻ với bạn hôm nay. Tôi là một người đã từ bỏ bản thân, người thực sự nghĩ rằng không có cách nào có thể có tương lai.
Tôi chưa bao giờ có thể sống một cuộc sống có ý nghĩa hoặc thậm chí chấp nhận được. Và mọi thứ đã thay đổi. Nếu điều đó có thể thay đổi cho tôi, và bạn cũng đang ở trong tình trạng tương tự ngay bây giờ, thì nó cũng có thể thay đổi cho bạn. Chris, cảm ơn bạn. Cảm ơn bạn rất nhiều. Có một câu trích dẫn tuyệt vời mà tôi đã đọc trước đây từ đầu cuốn sách của bạn, nơi bạn gửi thông điệp đó cho mẹ bạn. “Những nỗ lực vô ích của tôi để cứu bạn khỏi những tàn phá của bệnh tâm thần vẫn cháy trong tôi cho đến ngày hôm nay. Tôi xin lỗi vì đã không nhận ra điều này kịp thời để giúp bạn. Mong bạn yên nghỉ.” Nhưng tôi phải chỉ ra rằng công việc mà bạn đang làm, niềm đam mê mà bạn mang đến cho nó, sự khôn ngoan và 28 năm học tập và chăm sóc mà bạn đã dồn vào tất cả các công việc trong cuốn sách của bạn và công việc rộng hơn của bạn đang cứu các bà mẹ của nhiều người. Hàng nghìn người, những bà mẹ của họ, những người cha, những cô con gái, những cậu con trai. Và điều đó, theo tôi, là một điều hoàn toàn đáng kinh ngạc. Vì vậy, thay mặt cho tất cả những người mà bạn chắc chắn sẽ không bao giờ gặp, bạn sẽ gặp nhiều người trong số họ. Chắc chắn, nhiều người trong số họ nhắn tin cho bạn, nhưng tất cả những người không thể hoặc chưa làm vậy, tôi chỉ muốn gửi một lời cảm ơn lớn cho công việc bạn đã làm trong cuộc đời mình, vì những người mẹ đó, vì những người cha đó, vì những cô con gái đó và vì những cậu con trai đó. Cảm ơn bạn, Steve. Bạn có cần một podcast để nghe tiếp không? Chúng tôi đã phát hiện rằng những người thích tập này cũng có xu hướng yêu thích một tập gần đây khác mà chúng tôi đã thực hiện, vì vậy tôi đã liên kết tập đó ở mô tả bên dưới. Tôi biết bạn sẽ thích nó.
(âm nhạc dịu dàng)
-真的嗎?
-是的。如果自閉症是基因遺傳的,20年內的風險就不應該增加四倍。這些都是事實,我們可以針對這些事情採取行動。今天,最簡單的理解是……克里斯,當你說話時,在我們開始錄音之前,你表達出一種深刻、真誠的使命感。在那之下,有一種無法模仿的個人驅動力,驅使你每天起床。因為我可以在你的眼中看到這一點。我可以看到你對我說的每一句話中所透露的情感。那股驅動力源於何方?在你的人生中,什麼時刻成為了催化劑,激勵了你,並點燃了那似乎無法熄滅的火焰,讓你追求你所追求的道路?我自己也曾在兒童時期與精神疾病鬥爭。沒有人認識到它,也沒有人給我診斷。我不知道那是什麼,沒有人知道那是什麼。我只知道我與眾不同,並因此受到排斥。這感覺就像是我身份的一部分。然後,在我大約12歲的時候,我的大家族發生了一系列可怕的悲劇性事件。我的母親最終崩潰了。她稱之為神經性崩潰。這一切始於我們所稱的重度抑鬱,迅速惡化為伴隨自殺意念的抑鬱。然後她出現了精神病症狀,變得非常妄想。她接受了心理健康治療,但治療沒有奏效。在我12歲的心靈中,精神科醫生只是在給她開藥,而那些藥物沒有改善她的症狀,也沒有恢復她的健康。她活過了她一生的剩餘時間,與慢性精神病障礙作鬥爭。這種障礙在許多方面徹底毀了她的生活。她失去了一切,失去了八個孩子的監護權,失去了所有的金錢,失去了所有。法庭並沒有給她任何支持或金錢。在那一切之後,我也面臨著更嚴重的精神疾病困擾。我在未完成高中之前就離開了家。我有慢性抑鬱、自殺意念、強迫症和其他問題,心理健康領域對我來說毫無價值,甚至可能造成了許多傷害。總之,我成為精神科醫生的原因是因為我認識到精神疾病有多可怕和具有摧毀性。我進入這個領域時非常憤怒,因為心理健康領域的無能。我想要嘗試幫助。我想要試著為人們貢獻更好的解決方案。
我那無果的努力想要拯救你免受精神疾病摧殘,點燃了我內心至今依然燃燒的火焰。對不起,我當時沒有及時找出這些解決方法來幫助你。願你安息。這是我母親,也是這本書的獻詞。她的故事和她所遭受的災難至今仍然驅動著我。我知道有數億的人和她一樣,擁有不同的診斷和不同的症狀,但他們生活的破壞卻是相同的。那些人值得更好的待遇。我想幫助他們,我想讓他們獲得更好的治療。那些人,存在於某種…我想,複數不同的障礙光譜上。那麼,這些障礙的光譜是什麼?你所提到的那些人,哪些障礙是你所指的,當你說這些人是我想要幫助的對象時?被診斷為精神疾病的人。所以你知道,這些診斷對於人們來說是各種各樣的。我們有這些不同的診斷,DSM-5 TR,即精神醫學診斷與統計手冊,被認為是精神醫學的聖經,其中包含了各種標籤。精神分裂症、雙向情感障礙、重度抑鬱症、酒精使用障礙(大多數人認為是酒精成癮)以及其他成癮行為、厭食症等,還有自閉症、自閉症譜系障礙,或者大多數人所熟知的癡呆症,這些都是我們精神醫學聖經中的標籤。現實情況是,當你查看接受這些診斷標籤治療的人的療效結果時,毫無疑問,我們的治療對於很多人,數百萬人都是有效的。因此,數百萬人都受到了幫助。現在的治療方式可以拯救他們的生命。我並不是來奪走任何人的這些治療。因此,對於正在接受治療且治療有效的人,請繼續接受這些治療。我不想干擾任何人獲取這些藥物或心理治療或電擊療法,或者他們正在接受的任何治療。我不想阻礙他們。
但有太多人和我母親一樣,照著他們所要求做的事情去做,吃了所有的藥,按時參加治療約會,做了一切被要求的事情,但他們卻沒有好轉。精神障礙現在已成為全球疾病負擔和殘障的主要原因。這並不是因為那些人沒有接受治療。許多人正在接受治療。是的,有些人無法負擔治療或無法獲得醫療服務。但很多人正在接受治療。我在世界上最好的精神病醫院之一工作。我有幸能這樣做。我們看到的病人並沒有好轉。日復一日,我們每時每刻都在見到這些病人。危機和悲劇在於某些政府居然開始將精神疾病標記為絕症。加拿大政府在2024年3月將允許人們因難治的精神疾病而選擇安樂死。真的嗎?他們將允許這些人去死。他們之所以這樣做,是因為他們知道我說的是真話。他們知道我們的治療每年都使人失望,這些人變得絕望而無助。他們出於正當理由放棄了治療,因為他們已經參加了數十年的治療,但這些治療並沒有幫助他們。而加拿大政府現在已決定讓這些人在醫生的協助下去世,醫生可以開具致命的藥物,讓他們輕鬆自殺。英國現在正將某些飲食障礙患者標記為絕症飲食障礙。也許是因為他們已經耗盡了治療,接受治療長達數年或十多年,反正治療對他們來說就是不會有效。因此我們就簡單地把他們稱為患有絕症的飲食障礙。人們感到沮喪和絕望。再說一次,我不是在談論那些治療有效的人。如果治療對某人有效,他們在服用藥物並且有效,那很好。你真幸運。繼續這樣做。我不想妨礙任何人接受這種治療。但我們不能逃避世界上悲劇的現實。對於那些可能有極度焦慮、抑鬱、精神分裂症等極端心理健康障礙的人,你希望通過你的工作和你傳遞的信息,把什麼帶入他們的心中和思想中?那些人需要知道什麼?我這麼說不是要深入到細節,而是希望你能在一句話中傳達出來,讓那些人明白的核心信息。如果你已經嘗試過治疗而且這些治療對你無效,請不要放棄。還是有希望的。事實上,你可以變得更好。如果你理解科學,你可以變得更好。精神健康的對話,精神健康的普及,這些事情在過去的28年中似乎有所改變。當我們今天坐在這裡時,精神健康的狀況如何?在你在哈佛工作這28年中,這一切如何改變?我認為我有一個稍微不同的觀點。你的觀點聽起來比我的更有希望。你提到在28年中事情有所改變。可悲的是,我實際上覺得他們沒有變化太多。如果你從全球角度看待這個問題,精神疾病的問題正在增加。它不是停滯不前,也不是減少,而是在全球範圍內增加。疫情之前,大約有十億人患有精神或物質使用障礙,佔全球人口的約13%。而這僅僅是在2017年的某個特定年份。疫情讓這個問題變得更糟,現在的比率要高得多。精神疾病的比率在各種診斷類別中持續上升。在過去20年中,美國自閉症的比率已經增加了四倍。ADHD(注意力缺陷超動症)的比率也在激增。成人的雙相情感障礙,很多人認為這是遺傳的。然而,在美國的成人中,在過去20年裡,這一比率已經翻了一番。在兒童和青少年中,這一比率則是暴增,增加了一千倍。至於普通的抑鬱症,即重度抑鬱症,美國的蓋洛普民調每年對當前和終生抑鬱症的普遍性進行調查。而僅在2023年,今年,當前和終生抑鬱症的比率都達到有史以來最高的記錄。我們面臨災難。我們面臨流行病。精神疾病是一個不斷加劇的問題。我希望我能說我們的治療有了顯著改善。毫無疑問,我們確實有新的治療選擇。我們擁有氯胺酮和迷幻藥。我們有經顱磁刺激技術,這在我剛開始時並不存在。我們有一些新的藥物。但是,真正的答案是,我們擁有的藥物與舊藥物沒有更大的區別,因為它們都基於相同的機制。所以公司只是重複我們已經知道的事情,勉強有效的東西。他們只是製造出一些新的分子,稍微能夠做同樣的事情。所以這些藥物仍然勉強有效。它們並不是對所有人都有用,在有史以來最大的一項抑鬱症研究中,大多數人甚至無法從中獲益。當人們來到這裡時,他們接受的第一個抗抑鬱藥物治療,4000多名在美國最佳學術中心中治療的病人,第一次的抗抑鬱藥物治療中,只有約30%的人得到緩解。這意味著70%的人仍然患有重度抑鬱症。他們的症狀足以被標記為臨床抑鬱。
即使那些藥丸對他們有一點幫助,但並不足以讓他們的症狀完全消失。如今,即使是那30%得到緩解的人,許多人仍然有輕微的症狀,因為他們所有的症狀並沒有消失。根據最初發表的報告,在四種不同的治療後,67%的重大抑鬱症患者得到緩解。如果按照字面意思來看,這意味著三分之一的患者在四種治療後仍然臨床上患有抑鬱症。其他研究者對這67%的數字提出了質疑,因為事實是研究中有一半的人退出了,因為這些治療對他們來說並沒有效果。因此,我們在這裡有一個問題,當一半的人退出你的研究,這個協議顯然對人們來說並沒有奏效。第二個問題是,有一些研究者指出他們在研究過程中改變了緩解的標準。他們預先表示將使用某些指標以非常確定的方式定義緩解。那些研究者表示,如果他們堅持自己的協議,經過四種治療水平後,只有約35%的人得到緩解。這意味著三分之二的人在接受四種治療後仍然臨床上患有抑鬱症。這就是當前抑鬱症的現狀,這是我們都知道的,也是我們有許多治療的方法。如果我們看更「嚴重」的心理障礙,如雙相情感障礙和精神分裂症,結果則相當糟糕。一項針對6000名精神分裂症患者的大型研究中,只有4%的患者得到康復。這意味著他們的症狀完全緩解。他們的生活質量良好,能夠在世界上正常生活,能夠工作或上學。只有4%的精神分裂症患者在我們當前最佳的治療下達到這種狀態。這些數據的情況與50年前沒有太大改善,這是悲哀的。克里斯,當人們對你說,或者當人們很常反駁說,我們之所以看到心理健康障礙的上升只是因為對此的討論增多,所以更多的人走出來。我們現在有了這個詞,所以標籤也增加了,像你所提到的這些心理健康障礙,甚至像ADHD和自閉症等,都是因為對它們的討論增多,而這些問題並沒有真正增加。這是一個常見的論點,我會說這就像是把頭埋在沙子裡。獲得心理疾病真實盛行率的最準確途徑,不僅僅是認知,而是真正的盛行率,就是和那些教書超過30年的教師談談。如果你問他們,30年前你難道沒有認識到那些在你課堂上尖叫和發脾氣的孩子嗎?你難道沒有認識到那些因成績不佳而情緒崩潰並在課堂上傷害自己的孩子嗎?你難道沒有認識到孩子們所表現出的絕望和焦慮的程度嗎?難道你當時真的不察覺這些事嗎?而現在,隨著每個人的討論,你才看到了這些行為,這些症狀。教師和輔導員會對你嘲笑說:「不,不,不。發生了什麼事。發生了一些可怕的事情。」我30年前並未忽視心理健康。我30年前並未忽視絕望。我30年前並未忽視極度焦慮和恐慌。我30年前並未忽視課堂上的發脾氣。這些情況的盛行率正在飆升。如果我們查看急診室的情況,美國的急診室,我在這裡能最好地說明數據,但我認為在大多數西方國家,這些統計數據是相似的。我們在急診室中面臨心理健康的危機,尤其是青少年心理健康,但這是普遍存在的。這裡有很多孩子和青少年出現自殺未遂,或變得精神病,並以驚人的速度被診斷為雙相情感障礙。而我們沒有足夠的服務來治療這些人,這些孩子,這些青少年,我們的孩子。我們沒有地方可以安置他們,所以他們只能待在急診室,沒有得到最佳的照顧,僅僅是接受藥物治療,有時甚至被約束在醫院的擔架上,以免他們嘗試逃跑或傷害自己。和任何一位急診室的醫生談談。我們正在看到這一點。這些人30年前並未躲在家中。發生了事情。他們正積極在表現心理健康症狀。他們因絕望而行動。自殺率上升。在過去20年中,美國的自殺總率上升了約30%。但如果你看另一些名為絕望之死的數據,則在20年內翻了一番。絕望之死不僅包括自殺,還包括因酗酒、藥物過量等造成的死亡。這些是心理健康問題。這些是成癮問題。它們是心理健康障礙。它們在《精神疾病診斷與統計手冊》中都有。20年內這些比率翻了一番。30年前人們並未死亡,並不是因為我們沒有察覺。現在我們正在認識到死亡。現在我們正在認識到自殺。30年前我們並未真正認識到,但現在我們認識到。不,不,不。 我們知道死亡是什麼。殯葬業者知道如何識別和診斷它。而這些比率正在飆升,20年內翻了一番。這絕對不可忽視。這就引出了問題。你認為是什麼原因造成的?因為顯然,當我說人們時,我的意思是,你在文化和媒體中看到的東西,或許在Instagram上,所謂的「人們腦中存在化學失衡」,我一直對此感到困惑。
我明白可能有時會有一些情況,但我對於這個非常複雜的細微差別問題,只能用這種笼统的回答來表達我的掙扎。因為我天生有一種偏見,認為人類不是天生就有缺陷的。我相信我的祖先可以追溯到很久以前,我的祖先眾多,我了解自然選擇和進化的運作方式。我不認為我是天生有缺陷的。所以我想,也許有環境因素,也許是我自己在做的事情或我們作為一個社會所做的事情,正在增加你所提到的自殺率。
你相信我們忽略或談論不夠的問題,是什麼呢?根本原因,我們可以深入探討,我對此有很多想法和想法。如果你想深入地討論確切的原因,我們可以談論這個。但人們還未睜開眼睛去了解的事情是我們所稱之為新陳代謝或代謝健康的科學。我最終要表達的是,我的論點是,心理健康狀況,尤其是那些大腦運作不正常的慢性嚴重狀況,即造成心理健康症狀的大腦疾病。這些就是我現在所談論的內容。
但你相信,所有人都有可能受到這些影響嗎?我認為我們所有人都有可能受到影響。這些事實上是影響大腦的代謝疾病。因此,理解為什麼我們看到精神疾病激增的最簡單方法是,這並不是偶然的,我們看到這些激增的比率與我們看到的肥胖、超重、糖尿病和前期糖尿病也同樣激增,同樣都是代謝疾病。所有這些事情同時上升,而大腦是一個器官。因此,有些人可能有代謝問題,而有些人則可能瘦,卻仍然存在代謝問題。所以我並不是說肥胖是唯一的驅動因素,因為很多時候人們是這樣想的。
所以你是說肥胖是第一個,然後每個人都會得精神疾病?不,我不是這樣說的。有時候,精神疾病是首先發生的,因為它是大腦代謝功能失調的表現。這基本上意味著大腦運作不正常。所以有人可能會有無法釋懷的抑鬱、無法解釋的焦慮、精神病症狀或雙相症狀,或者飲食失調的症狀,或者物質使用障礙的症狀。他們可能會有這些症狀,但所有這些都是大腦代謝功能失調的表現。
你能像跟一個十歲的小孩解釋代謝功能失調嗎?最簡單的解釋是,我們的身體和大腦都是由細胞構成的。所有的細胞都需要兩種基本的東西才能正常運作。它們需要食物、氧氣,這些是大多數人都知道的重要元素。這變得更加複雜,因為食物含有各種各樣的營養素,因此我們需要某些維生素和營養素,激素也起著作用,各種各樣的東西都在發揮作用。但在一天結束時,這就是新陳代謝。新陳代謝是將食物和氧氣轉化為能量,讓我們活著。它們對我們的健康至關重要,同時對我們細胞的功能也如此。
當這個過程中出現問題時,有許多事情可能會出錯,當將食物和氧氣轉化為能量的過程出現問題時,細胞可能會失常。當它發生在你的大腦時,這意味著你的大腦可能會失常。我們知道大腦失常的方式就是所有精神疾病的症狀。當某人毫無理由地感到抑鬱時,當某人毫無理由地感到焦慮時,當某人無法解釋地經歷幻覺或妄想時,所有這些都表示大腦失常。
如果你能帶我更深入探討將食物和氧氣轉化為能量的過程,這裡出現了什麼問題?出錯的是什麼?為什麼會出錯?所以真正的答案是,它非常複雜。代謝中有許多路徑。許多因素在起作用。但理解它最簡單的方式,結合所有信息的有用見解,這是全新的尖端資訊。大多數人並不知道這一點。但我們細胞中有這些微小的東西,稱為線粒體。它們實際上是我們細胞中食物和氧氣轉化為能量或細胞組件的主要場所。
當你深入研究線粒體的科學時,你能開始理解精神疾病患者的大腦和身體中發生的事情。你能開始理解許多非常複雜的事情,比如為什麼神經傳導物質會失衡?如果有神經傳導物質失衡,那是什麼原因?什麼導致激素失衡?什麼原因造成患有代謝和心理疾病的人在大腦和身體中出現較高的炎症水平?腸道微生物群呢?這怎麼影響?但壓力和創傷呢?心理壓力?創傷?這些如何融入其中?線粒體實際上是科學上開始聯結所有這些點的方式,幫助我們理解為什麼有些人的大腦「失常」或者為什麼他們「失調」,可能用這種方式來表達更恰當。或者為什麼有些人無法「克服」它,克服創傷或與某人的分手。發生了什麼?為什麼他們的韌性不夠?為什麼他們無法自我調整?
雖然線粒體功能失調聽起來很冷僻和科學,但它能幫助我們連接這些點。我需要知道有關線粒體的什麼?它是什麼?我知道它在我身體的每一個細胞中。
在我們探討這三條線索,以及其他所有事物如何回到並連結到線粒體之前,還有什麼我需要了解的嗎?線粒體在人體的大多數細胞中都存在。並不是每一個人類細胞都有。最明顯的例子是紅血球,它們實際上會失去線粒體。它們在最初形成時擁有線粒體,但之後會失去。紅血球有趣的是,它們的壽命並不長。我們不斷在生成新的紅血球並將舊的置換掉。大多數人認為線粒體是細胞的動力來源,這意味著它們將食物和氧氣轉化為ATP。這是大多數人在學校學到的內容。它們是細胞的動力來源。我在這裡告訴你們,它們其實還有更多的功能。
在大多數細胞中,它們的數量高達數百或數千個。它們是高度動態的。多細胞生命在地球上的理論認為,線粒體曾經是獨立的生活細菌,然後另一個單細胞生物吞噬了第一個細菌。而這兩個生物仍然存活了下來。通常當你被另一個生物吞噬時,那意味著你會被吃掉,最終死亡。無論出於什麼原因,這兩者仍然存活下來並成為共生體。事實上,這一事件被認為在地球上可能只發生過一次,而那個單一的生物演化成為我們今天所知的所有多細胞生命。所以所有我們用眼睛可以看到的生物,包括植物和動物,都是從那個同樣的生物演變而來。因此,線粒體會分裂和複製。它們實際上在細胞中移動。它們相互融合。它們會從彼此上芽分裂。它們在細胞核周圍形成圖案,這對於哪些基因被表達或不被表達起著作用。它們還有許多其他功能。
當人們說我們有遺傳傾向,特別是對心理健康障礙的遺傳傾向時,例如如果抑鬱症在你的家族中流行,你很可能也會得抑鬱症,等等。在你看來,這種說法是否有其價值?是否有證據支持這一點?絕對是的。我們知道心理疾病在家庭中是有傳承性的。基因解釋了其中的一部分,但並不全部。環境實際上可以影響所謂的表觀遺傳因子,這些因子控制基因的表達。它們開啟或關閉基因。而這些表觀遺傳因子是可以遺傳的。你可以從父母那裡遺傳它們。因此,這並不是完全由基因決定的。有部分是表觀遺傳的。
首先,特定的障礙並沒有特定的基因。大多數人認為,如果我的家族中有躁鬱症,那麼必定存在一個躁鬱症基因。事實上,並沒有躁鬱症基因。有些基因會增加躁鬱症的風險,但同時,它們也增加了精神分裂症、癲癇、自閉症、抑鬱症以及其他類型的心理和神經障礙的風險。如果你看一看這些基因的共同主題,比如這些基因是否有一些共同的路徑,可以幫助我們更好地了解心理疾病?共同的路徑是這些基因大多數影響新陳代謝和線粒體。
幾年前有一項研究顯示,研究人員已經多年來在尋找一種高風險的精神分裂症基因。我們知道,擁有這種非常稀有基因的人幾乎沒有,但如果你擁有它,你就有很高的風險發展成精神分裂症,還有許多其他心理疾病,但精神分裂症是最重大的。研究人員進行了深入研究,試圖了解這種基因具體在做什麼?最終,他們發現這影響了線粒體,而這也可能就是它導致精神分裂症的原因。代謝是線粒體工作所得的結果,這是正確的。因此,我們確保在繼續之前,已經明確了這一點。至少90%的代謝發生在線粒體中。因此,作為科學家,我必須說這個定義並不100%準確,因為在細胞中有一個叫做糖解作用的過程,可以在不使用線粒體的情況下產生ATP。
這是什麼呢?ATP通常被視為生物體、細胞的能量貨幣。ATP使細胞運作。它是流動在細胞中的能量分子,用以驅動受體和細胞中的所有機械運作。這個問題就變得相關了。或許你的一些聽眾可能知道。如果你真的很努力地運動,比如你在跑馬拉松,或者在你完全疲憊之前,跑到你能跑的最遠處,然後不得不停止,你的線粒體實際上會達到極限。這就是阻止你跑步的原因,是你的線粒體達到了極限。看起來你沒有足夠的線粒體,或者它們的健康狀況不夠好,因此無法支撐你繼續運行。它們無法支持你的肌肉繼續運作,因此你就會疲倦。而當你疲倦時,你會轉向一個叫糖解作用的過程,這實際上會產生乳酸或乳酸鹽。跑步者的乳酸水平會提高,這可能會導致酸痛等各種問題。但是,是的,所以代謝實際上是將食物和能量,即食物和氧氣,轉化為能量或構建塊的過程。這可以在細胞以外的小範圍內發生,但一旦大多數細胞中的線粒體功能失常或死亡,你就會死亡。這是無法避免的。
所以讓我們使用你之前給出的一些例子。你提到過壓力和創傷等這些問題。我很想知道,創傷事件如何影響你的代謝、你的線粒體,進而表現為心理疾病。
所以以創傷為例,人們在生命早期會經歷創傷。我是說,你的成長過程非常具創傷性。你認為,即使在你的情況下,如果你能夠看到自己體內發生了什麼,那些外部的創傷事件以某種方式進入了你的體內,造成了生理反應,影響了你的新陳代謝,最終導致某種心理健康障礙,這種情況會怎樣呢?這有點複雜,因為它經過幾個階段。所以我會盡量用最簡單的方式來跟你解釋。
當某人第一次遭受創傷時,正常的情況是每個人都會有症狀。如果你遭受創傷,你會經歷恐懼。你會感受到高度警覺。你會想要戰鬥或逃跑,或者你可能會僵住,或是投降。你可能會懇求寬恕或救助,或者其他什麼事情。每個人都會有這些反應。在我看來,這些反應並不是障礙。它們不是功能失調的大腦或任何功能失調的東西。所以每個人都會這樣反應。
然而,當這種情況發生時,它立即改變了你的新陳代謝。最簡單的解釋是,當創傷非常嚴重時,交感神經系統會強烈啟動,因為你必須保護自己。你的生命受到威脅,你的安全受到威脅。創傷甚至可以是比這種情況不那麼極端的情況。你可能會經歷高度的壓力事件,即使你的身體沒有受到威脅,可能你的所有財產都受到威脅。股市崩盤,你失去了所有。而你現在可能會想,“我一文不值,我一無所有。我正在失去社會地位。我必須過上截然不同的生活。我剛剛讓所有依賴我的人失望。”即使這不威脅到你的生命,根據定義,這也可以算作一種創傷。
那麼,對於那些經歷過創傷事件的人,他們的身體在與該創傷事件相關的新陳代謝方面發生了什麼?創傷會立即改變新陳代謝。因此,創傷使我們進入這種……大多數人稱之為“戰鬥或逃跑模式”。還有其他的反應可供選擇。我們可以投降,可以僵住,也可以有其他反應。但是當人們感到受到威脅時,無論是身體上還是他們的名聲或身份受到威脅,他們的神經系統和荷爾蒙會立即發生變化。而這些變化的原因是我們的身體被設計來保護我們。為了保護我們,這意味著我們需要更多的能量,而我們需要的是現在就得到更多的能量。我們需要更多的能量來能夠逃跑、戰鬥或做我們需要做的事情。這意味著我們的心率會上升,血糖上升,皮質醇在流動,腎上腺素在全身流淌。炎症實際上正在發生,表觀遺傳變化也在發生。在創傷期間,記憶形成正在以強大的方式發生。我們的記憶,我們的大腦正在將這一事件硬連接,讓我們記住它。我們記得這威脅了我們,你不能忘記這一點。這不是微不足道的時刻。你必須在你的一生中記住這一點,因為這威脅到你的生存。而你必須記住如何再次對此做出反應?不一定是因為我們的反應可能會有很大的不同。有時我們的反應會非常有效,而在其他時候,人們則可能會喪命。他們反應不夠有效,結果被殺。我的意思是,這將是最壞的情況,而在此之間的所有情況都有可能導致次優的結果。例如,你最終成為無家可歸並與你的精神病母親一起生活。這不是一種非常有效的反應。
當我問這個問題時,我們會看到創傷中的模式,如創傷模式。會有一個觸發點,一個反應。我甚至考慮到我一生中一些小的創傷,這意味著我將在餘生中逃避戀愛的承諾。例如,這就像一個模式。我一直在經歷同樣的循環,觸發、史蒂夫的反應像這樣導致這個結果。所以我在想,難道我在那個年紀學會了在我大腦中的神經元中某個地方的這個循環嗎?所以我才會說,我們是否在那個時候學會了做出對這個創傷的反應?我們學會了反應。我們記得我們做出的反應。只要我們倖存下來,那就是深根記憶。深根記憶是,當這發生時,就這樣做。因為這是我所做的,我倖存了下來。所以這成為了默認的反應。然後這成為了許多人的默認模式。在人生的某個時刻,實際上仔細研究這種反應是非常有用的。好吧,當我五歲或二十歲或其他情況下發生那件事情時,我是這樣反應的。而我得以倖存。太好了。但是,這目前對我有什麼用呢?這是最佳反應嗎?這不是關於自責,因為我應該在那時候做些不同的事情。這只是關於認識和尊重。我做了我認為正確的事情。我在那時盡了最大努力。但我現在更聰明了。我現在年紀大了。我現在更有智慧。如果我可以重來一次,如果可以作為更聰明、更有智慧的自己回到過去,我會不會做得不同?如果我做得不同結果會是什麼?然後這對今天變得非常重要。因此,當我現在進入這段浪漫關係時,我不斷有想要分手的衝動,因為這個人在某種程度上使我失望。我覺得他或她會威脅我或背叛我,或者其他的。這個做法是對的嗎?這個人會像過去那個人一樣背叛我嗎?還是我對此超敏感?我們再次被設計成尋找任何跡象,以防創傷再次發生。所以我們有時會以錯誤的方式過度解讀事物。
這段早期的創傷或我曾經經歷的創傷,使我的身體進入了生存模式,並以各種方式進行抵抗。我的葡萄糖水平失衡,所有這些與新陳代謝相關的事情發生了。那麼,這接下來是如何在某個時刻導致心理健康障礙的呢?如果那創傷沒有得到解決。對某些人來說,他們可以經歷創傷,並能夠有效地減輕創傷,然後繼續他們的生活。某人可能會參加打鬥,或者某人在街上被搶劫。他們只是走在街上,某人對他們揮舞著刀或槍,想搶劫他們。如果某人能夠非常有效地處理這種創傷,假設你恰好擁有空手道黑帶,並迅速解除對手的武裝。你可能不會對創傷多想,反而會在那次創傷事件後感到受到激勵,並認為自己相當有效且技藝高超。哇,那些空手道課程真的派上了用場。我相當有力量,並且可能會感到比平時更有信心。這就是事件的詮釋元素。因此,兩個人可以處於相同的情況,但卻有不同的感受。那個人仍然經歷了相同的生理反應,面對著槍口或其他地方。那個人的葡萄糖上升,他們的心率升高。所有這些新陳代謝的變化都在發生。所以這是一個成功的故事,這可能是個具有韌性的人,他們繼續前行,對那段創傷幾乎不再思考,或者很少思考,即使他們偶爾思考,也會帶著自豪感。
在一切都不如意的情況下,我們不妨不討論極端情況,比如某人被謀殺。讓我們談談一些沒有那麼嚴重的情況,但那個人遭到了毆打。他們受了重傷。他們因為害怕可能會再發生類似的事件而恐懼外出。那個人的戰鬥或逃跑系統並沒有關閉。現在,他們的戰鬥或逃跑系統至少處於低水準,甚至有可能在很長一段時間內保持在很高的水準。那種可怕襲擊後,他們對世界感到害怕。他們可能睡得不好。而我們知道,從生理學的角度來看,那些較高的皮質醇水平實際上引致所謂的高代謝。由於身體仍然準備面對不安全的世界,他們的粒線體實際上在加班工作。每個東西都是不安全的。也許那個襲擊我的人會以某種方式弄清楚我住在哪裡,然後隨時闖進我的家。因此,你在晚上睡覺時聽到一聲聲響或者一聲吱嘎聲,你會恐慌、驚醒並且被嚇到。或者你在晚上睡覺時做噩夢,醒來後再次回到那次經歷,感到恐懼與不堪重負。
這是有意識的嗎?因為通常與嚴重焦慮狀況的人交談時,他們會發作恐慌,而他們不知道自己為什麼會有恐慌發作。他們無法指認某些他們害怕的事物或恐懼。這完全不是有意識的。因此,在遭遇我所描述的可怕創傷後的一兩周,我認為這不是一種心理障礙。這不是大腦故障,也不是身體故障。大腦和身體正精確地按照編碼進行工作,保護你。你的生命受到威脅。為什麼?因為有人剛剛試圖奪取它,並且非常接近。他們幾乎可以奪走你的生命。因此,你的身體和大腦正在試圖保護你。不幸的是,這是有代價的。所有這些能量用於防禦系統意味著那些應該用於維護你的細胞的能量,有時會被繞過。因此我們知道這一點。例如,有一些東西叫做應激顆粒,當細胞試著進行基本的日常維修工作、創建一些新的蛋白質或新的受體或進行一些清理工作時,這些訊息的代碼即信使 RNA,實際上被包裹在這些小泡泡中,稱為應激顆粒。這意味著維修工作無法進行。來自你的 DNA 的訊息因為細胞在說:「嘿,我這裡需要一些修復工作。給我發送一些新的蛋白質來進行修復。」當你的身體處於戰鬥或逃跑模式時,這些訊息實際上會受到干擾。底線是,這意味著當你感到受到威脅時,你的身體正在轉移新陳代謝資源到自我防禦系統上。高度警覺,隨時準備逃跑,隨時準備對付侵害者。你無法感到安全。不要感到安全。當這樣的情況持續一段時間,你的細胞可能會陷入失修的狀態,因為新陳代謝資源未能用於細胞維護。如果這種情況持續得足夠長或嚴重到足夠的程度,那麼你的一些細胞就會開始陷入失修的狀態,並開始出現故障。當這發生時,如果是在腦細胞中出現故障,這時我會說那個人已經越過了從正常生存反應到創傷的界限。如果他們的大腦細胞因為處於失修狀態而開始故障,這可能會轉變成我們所稱的心理疾病。這意味著他們可能無法像以前那樣記住東西,也可能無法像以前那樣集中注意力。現在有人可能會說,嘿,也許你有一些注意力缺陷過動症(ADHD)問題,或者他們的焦慮途徑變得所謂的過度興奮。現在即使在不應該觸發的情況下,他們的焦慮途徑也開始被觸發。突然之間,他們可能會出現恐慌發作或焦慮症狀。他們即使坐在自己舒適的家中也會如此。
不去想任何可怕的事情,不去觀看任何刺激的電視節目或其他內容。突如其來的,他們可能會被恐慌發作壓倒。如果一個人毫無理由地經歷恐慌發作,我會說這個人的大腦現在出現故障。這個人處於失調狀態,我會說這個人已經跨越到了我所稱之為心理障礙的領域,因為他們的大腦確實出現故障。好消息是,我們可以修復這些細胞。我們可以解決這個問題。我們不需要永遠保持這樣的狀態。這種觀念是他們現在有一種化學失調,可能是遺傳易感的。而現在我們必須讓他們一生都服藥。我不同意這種說法。我並不反對服藥。如果藥物對那個人有幫助,100%是的,我們可以使用它們。我們要幫助那個人癒合和康復。但我想更深入。我想了解在那個人的大腦和身體中發生了什麼,利用這種有關線粒體代謝的信息。我們如何能有效幫助他們癒合、修復和康復?
我們在這個節目中經常談論飲食和食物。就代謝和心理健康而言,飲食非常重要。其實飲食來講非常關鍵,大多數人對飲食在心理疾病或心理健康中的作用毫不知情。95%的心理健康臨床醫生認為,任何人會認為飲食能對心理疾病產生影響都是可笑的。他們覺得這是可笑的。你怎麼看?我認為如果深度挖掘科學,我們在過去100年甚至更長時間裡積累的所有科學知識。如果深入研究我們一直在進行的所有神經影像學研究、所有的基因研究、所有的神經傳遞物質和荷爾蒙研究、創傷研究以及不良童年經歷的研究。如果仔細分析這些科學,明白那些事情對人們的大腦和身體造成了什麼後果,或者什麼可能導致這些結果。如果把所有這些放在一起,你會得出這個結論:心理障礙本質上是代謝性的。毫無疑問,飲食在代謝中扮演著巨大而重要的角色。因此,我非常堅信,飲食可能在我們看到的心理健康流行病中扮演了一個角色。這也可能提供一條希望、癒合和康復的途徑。我使用“可能”這個詞是因為我是一名科學家,還有我是一名臨床醫生。我知道這可以幫助患有慢性、可怕、使人無法工作的心理疾病的人癒合和康復。而且我從自己的親身經歷中知道,當我在醫學院和住院醫師培訓期間,我仍然遭受著低度憂鬱、強迫症和其他症狀的困擾。但我也發展出了所謂的代謝綜合症。我得了高血壓、高膽固醇、前糖尿病,但我並不胖。我在鍛煉,我遵循低脂飲食,多數食物都是加工食品,因為便宜。可是這是被吹捧為健康飲食的飲食。它低脂,只要是低脂,應該對我們有好處。我的代謝綜合症只不斷惡化。
所以在某個時刻,為了治療我的代謝綜合症,我把飲食改為低碳水化合物飲食。三個月內,我的代謝綜合症完全消失。但令我深感震驚的是,我的心理健康比我一生中任何時候都要好。我無法相信我所經歷的事情。我不知道我可以成為那樣的人。我不知道我可以快樂、積極、有活力和自信。我完全沒有意識到,經過飲食改變,所有這些事情都發生了。在細胞的線粒體層面上,你認為因為你將飲食改為更自然、更健康的食物,所以在細胞層面上,線粒體能夠以更自然的方式運作,更具功能性,進而釋放的化學物質和所經歷的過程都與積極的心理健康更為一致。這算不算是簡單的理解方式?在那之前,你談到了食品中的人工化合物等等。我假設你是在說一些我們吃的現代食物,那些標示上有隨機命名化學物質的超加工食品,線粒體不知道如何處理這些東西。這就像造成同樣的失調和功能障礙,正如我們經歷極端創傷或其他不良環境情況一樣。這只是線粒體的功能障礙,導致了我們所看到的後果。但有許多因素可能導致線粒體功能障礙。我們之前已經提到了一些。這算不算是理解的簡單方式?100%正確。
很好,非常有趣。那麼,這樣的話,我們就需要專注於飲食。如果你想讓我的線粒體變得完美,或者甚至給我一個你所說的已經使用某種飲食的患者的案例研究,你會告訴我吃什麼飲食,哪些食物?又會告訴我不要吃什麼?我其實並沒有一個適合所有人的處方。我想提前說明這一點。所以我想知道我正在與誰合作,他們現在的心理和代謝健康情況如何?我。你?是的。我希望知道更多細節。你有心理健康狀況的症狀嗎?我會說沒有。然而,我有時會感到有點焦慮。
所以,你知道,我的生活中經歷了很多,我會說像是壓力事件,因為我經營著一家大企業,員工的進出,還有經常的發薪日。所以在某個時刻,我經歷著一種持續的微妙壓力。我想知道,你是否覺得自己會因為沒有好理由而感到焦慮?有時,這種感覺確實會出現。我會說這種情況非常少見。但有時候,我會突然想到什麼事,然後就會感受到那種幾乎像是戰鬥或逃跑反應啟動的情況。你想到的是一些不利或壓力的事情嗎?是的,是的,是的。所以我會說的事情,我們可以進一步討論很多細節,這些我們可能現在不想談。出現在腦海中的播客。不過根據你所說的,我強烈猜測這種壓力和焦慮的程度在某種程度上是“正常”的。好的。因為你正感受到,我現在必須去做一些非常可怕的事情,或者我必須去做一些可能毀掉某人生活的事情,或者這可能會威脅到我的成功。在這些情況下,感到焦慮和壓力是正常且健康的。焦慮和壓力有時可以相當有用和適應,因為它能讓你停一下反思,這真的是我想要做的事情嗎?而不是過於自信地直接行動。你自己的個人歷史幾乎肯定會影響你的壓力反應程度。而且,再次強調,如果你回想起自己的創傷,面對這樣的情況時,保持高度警惕是有幫助的。保持超級警覺對你有幫助。你的身體和大腦會記得這幫助你安全有效地度過了這段時間。但如果我現在坐在這裡,擁有這樣的心理特徵,然後在接下來的十年中,我不停地消耗垃圾食品。我的線粒體會不會變得混亂,這將增加我擁有心理健康障礙的概率?是的,我想答案是肯定的。根本不可能進行隨機的對照試驗來測試這個精確的假設。但是,我們有大量流行病學研究強烈表明,經常食用超加工食品的人更容易發展出抑鬱、焦慮和其他心理障礙。根據科學,我們根據動物模型獲得的詳細科研結果可以看到,我們確實在老鼠和大鼠身上做了類似的實驗。事實上,我們在老鼠和大鼠身上觀察到了這一點。我們餵它們高脂肪、高碳水化合物、超加工食品的肥胖飲食。一些研究人員還給老鼠和大鼠提供自助餐飲食,讓它們大量食用美味的垃圾食品。這些老鼠發展出更高的肥胖率,但同時還有更高的糖尿病和前期糖尿病的發病率。順便提一下,這也帶來了更高的抑鬱和焦慮率,因為這是我們在老鼠和大鼠中可以測量的兩個結果。我們不一定能測量多動症的症狀。實際上,測量精神病症狀非常困難,但我們可以很好的測量動物的抑鬱和焦慮症狀。因此,在動物模型中,我們知道這是毫無疑問的真理。而在人類中,我們也看到了相同的情況,因為我在讀你的書,在第四章中,你提到多動症患者更容易發展出肥胖。肥胖者更有可能發展出雙相情感障礙的概率增加50%,而發展出焦慮或抑鬱的概率增加25%。在青春期前的體重增加將使抑鬱的機率在24歲時增加400%。此外,9歲時的胰島素抵抗將使你發展出精神病的高風險心理狀態的機率增加500%,這意味著你有很高的風險會發展出精神分裂症或雙相情感障礙。而阿茲海默症呢?所有心理障礙都與阿茲海默病增高風險有關,風險從最低的50%增加到最高的2000%。這些問題之間的共通之處就是新陳代謝。新陳代謝。最後,你必須談論線粒體才能理解新陳代謝。只有7%的美國公民沒有代謝健康問題的跡象,這意味著約93%的美國居民至少有一項代謝綜合徵的生物標記,這意味著他們有前期糖尿病或異常脂質或高血壓或腹部肥胖或過多的腹部脂肪。那麼,我們要為這93%提供什麼?這些人的飲食干預絕對會成為療癒策略的一部分,但不是唯一的策略。我想了解他們的睡眠情況。我想知道他們的物質使用情況。我想了解藥物的使用情況,還有很多其他東西。但在飲食干預方面,我希望能根據他們的情況進行,了解他們目前的狀況。他們在吃什麼?他們對飲食有什麼偏好或需求嗎?你能給我一個案例研究嗎?也許是你實踐中見到的更極端的案例。我可以給你一些簡單的案例,這些案例可能適用於地球上大多數人。但如果可以,我更希望給你一個極端的案例,因為很多人持懷疑態度。他們可能聽到我這樣說,便會想:“好吧,你只是在談論一般的健康和幸福。”那麼,真正面對心理疾病的人呢?像你的母親那樣,被心理疾病摧毀生活的人呢?這些跟他們完全沒有關係。我要說的是,“不,其實這一切都和他們息息相關。”但確實,這也是適用於普通的日常人。但可能我只會分享一個故事。因為這可能是我所知道的最有力的一個故事。這是一個女人,她的真名是多莉絲。在這本書中,我把她叫做米爾德里德,因為我改了所有人的名字。
但她其實讓我使用她的真實名字的許可。
為了紀念她,我想使用她的真實名字。
她是一位曾經有著可怕童年虐待經歷的女性,受到許多創傷。
在她17歲的時候,她開始每日經歷幻覺和妄想,並被診斷為精神分裂症。
在接下來的幾十年裡,她嘗試了無數的抗精神病藥物、情緒穩定劑、抗抑鬱藥以及其他藥物。
但這些都無法阻止她的症狀。
她仍然有著精神分裂症的所有症狀。
她最終也增了大量的體重,到了70歲的時候,她的體重約有330磅。
這個診斷令她的生活受到重創。
她有一個法院指定的監護人負責管理她的財務和其他事務。
專業人士會到她家幫她支付賬單、購物等雜事。
因為她無法自己處理,這對於精神分裂症患者來說並不罕見。
在68歲到70歲之間,她至少嘗試自殺了六次,並因此住院治療。
她厭恨自己,也厭恨自己的生活。
當她70歲時,醫生告訴她:「你超重了,你需要去減肥。」
她被轉介到杜克大學的一個減肥診所,正好那裡使用生酮飲食作為減肥工具。
出於某種原因,她決定嘗試一下。
於是她開始嘗試生酮飲食。
在兩週內,她不僅開始減重,還注意到自己的幻覺和妄想明顯減少。
幾個月後,她所有的精神分裂症症狀都完全緩解。
她開始逐漸減少精神科藥物的使用。
大約六個月後,她完全停止了所有的精神科藥物,且她的精神分裂症症狀保持在緩解狀態。
她接著又活了15年,沒有症狀,沒有用藥,也不再住精神病院,沒有自殺企圖。
她很快就停止了見心理健康專業人士,因為他們在她的心目中是沒什麼用的。
他們並沒有幫助她多少。
她減掉了150磅,並一直保持到去世那天。
她最後因為新冠肺炎去世,享年85歲。
但她的故事告訴我們,如果需要的話,我們可以深入探討,實際上不必如此。
我們可以研究生酮飲食的科學,以及它對代謝和線粒體的影響。
我很樂意了解。
但有整個故事幫助我們理解她發生了什麼,以及這是如何導致她那驚人且幾乎是奇跡般的康復。
大多數人不知道,大多數人認為生酮飲食是一種時尚飲食。
很多人非常擔心,聽說這是危險的,會導致心臟病發作,甚至死亡。
大多數人不知道的是,生酮飲食是由一位醫生在100多年前開發出來的,目的是為了唯一且唯一的目的。
那就是停止癲癇發作。
事實上,在過去的100年裡,生酮飲食已被廣泛研究其對大腦的影響。
這是一種基於證據的癲癇治療方法。
這一點非常重要,因為我們在精神病學中經常使用癲癇的治療方法。
我們開給精神病患者的許多藥物實際上是癲癇的治療。
因此,我們知道癲癇和精神疾病之間有很大的重疊,能幫助癲癇的治療也能幫助精神疾病。
因此,我們對生酮飲食的生物學及其對大腦的影響了解得多於任何其他飲食干預。
它改變神經傳遞物質系統,減少大腦炎症,以有益的方式改變腸道微生物群,實際上改變基因表達或表觀遺傳學。
但最重要的一點與我的理論相關的是它改善了線粒體和線粒體功能。
如果你長期保持這種飲食,實際上可以修復某些人的細胞線粒體功能障礙。
然後你可以停止這種飲食。
所以在癲癇界,當神經科醫生使用這種飲食來停止癲癇時,這通常不是一種終生治療。
他們通常只需要遵循這種飲食兩到五年之間的任何時候。
許多人,約三分之一的癲癇難治患者,會變得無癲癇發作。
另外三分之一,總共兩個三分之一,將會在癲癇頻率上有顯著減少。
所以剩下的三分之一對他們來說並沒有真正奏效,但這些人是癲癇難治患者。
沒有任何一種療法能有效地適用於所有人,因為我們需要考慮所有其他相關因素。
如果,比如說某個人因生酮飲食而停止癲癇發作,通常他們需要這樣做兩到五年,當中會有他們的臨床醫生幫他們決定應該遵循多久。
然後他們可以停止這種飲食,而在大多數情況下,癲癇不會再復發。
這似乎實際上會治癒大腦。
這種飲食對身體添加或減少了什麼,導致了如此驚人的效果?人們知道嗎?
真正的答案是,我們不完全理解,我們不知道。
我的意思是,生酮飲食是去除了糖,例如。
的確,幾乎完全去掉。我的意思是,我已經遵循這種飲食大約八週,只是嘗試一下,我幾乎不能吃任何含糖的東西。
沒有糖,沒有碳水化合物,非常少的碳水化合物。
所以一些人會爭論,這種飲食去掉了麩質,而麩質可能是有毒的東西。
其他人則會爭論,這種飲食增加了一些額外的蛋白質或肉,或許替代了某種營養缺乏,例如維他命B12缺乏或其他營養缺乏。
所有這些都可能對某些人來說是真實的。
我不認為那些是主要的解釋。我的意思是,很明顯,如果有人缺乏維生素B12,補充維生素B12是必不可少的。如果有人缺鐵,那麼肯定是需要識別並進行補充。但大多數人並沒有這些缺乏情況,他們仍然可能有精神症狀或心理健康問題。我相信飲食所做的事情,基本上是促使大腦和身體的新陳代謝進行轉變。而這一轉變實際上是通過粒線體進行調節的。因此,生酮飲食迫使肝臟開始產生酮體。這迫使肝臟分解脂肪。因此,您從脂肪儲備中損失脂肪,但這些脂肪被運送到肝臟。然後肝臟將這些脂肪分解。我是說,我不應該說所有的脂肪都被運送到肝臟。一些脂肪會用於肌肉和其他組織並直接被利用。但相當一部分脂肪確實是被運送到肝臟的。然後這些脂肪轉化為酮體。其中一些被轉化為葡萄糖,以幫助您通過這個過程保持正常的葡萄糖水平。那些酮體然後到達大腦並為大腦細胞提供能量。但這些酮體實際上做了更多的事情。它們改變了粒線體的功能。它們改變了表觀遺傳學。它們改變了神經傳遞物質和炎症以及各種各樣的事情。但最終,我堅信,真正重要的,並且對於這些劇變改善(如停止癲癇發作或停止幻覺和妄想)至關重要的,正是這些代謝變化和粒線體變化。
那麼禁食呢?最近有不少關於禁食及其對我們心理健康影響的討論。你認為禁食對我們的心理健康有積極作用嗎?這取決於個人。因此生酮飲食實際上模仿了禁食狀態。這就是生酮飲食的產生原因。生酮飲食是由一位醫生開發的,他認識到禁食對大腦有非常強大的影響,包括停止癲癇發作。如果你在一個島上,你的朋友開始不受控制地癲癇,最好的辦法是讓他禁食。即使癲癇偶爾停止,你可能會想:“哦,讓我們給你吃點東西以保持你的營養狀態和照顧你。”如果你的朋友在幾天或幾個月內持續癲癇,最好的辦法就是讓朋友禁食。告訴他,“讓我們讓你幾天不吃東西”,這可以停止癲癇發作。禁食的挑戰在於如果你做得足夠久,你可能會餓死。這對於在島上的朋友來說不是一個很好的治療。而這位開發生酮飲食的醫生也認識到了這一點。因此,他開發生酮飲食的原因是希望通過飲食的方式模仿禁食狀態並獲得這些長期的好處。
所以回到你的問題,禁食能否發揮作用?百分之百?是的,禁食可以發揮作用。禁食實際上與生酮飲食所做的事情基本相同。它改變了粒線體生物學。它改善了粒線體功能,改變了神經傳遞物質,改變了腸道微生物群,改善了胰島素信號和胰島素抵抗。它做了各種有益的事情。不過,禁食有幾個注意事項。其中之一是體重過輕的人不應該禁食。因此這包括那些患有飲食失調的瘦弱或體重過輕的人。但也包括那些因嚴重抑鬱而減輕體重的人,或者那些因癌症而顯著減重的人。禁食對他們來說不好。模仿禁食的飲食,如生酮飲食,對這些人來說可能非常有效。但這需要在安全、受監督的醫療方式下進行。
糖。這對粒線體有什麼影響?如果我有一個超高糖飲食,這是否以某種方式影響我的粒線體,從而影響我的新陳代謝?確實有影響。因此,對於其他健康的人來說,低糖的攝入是完全可以接受的。因此很多人偶爾可以享用零食,或者每週幾次吃甜點,或在特殊節日裡。他們甚至可能在假期裡暴飲暴食,並且因此沒有任何問題。如果這樣運作是可以的。再次強調,只有7%的人口在代謝上是健康的。因此大多數人的情況並非如此。因此,長期的高糖攝入,我們知道會損害粒線體功能。有一個術語叫做氧化壓力。氧化壓力主要與粒線體直接相關,因為粒線體正在產生能量,而這種能量的產生會導致氧化壓力。我們知道氧化壓力對細胞有害,而它與所有代謝疾病和所有心理疾病高度相關。在不同細胞中、不同行診斷的人中,氧化壓力的高水平是一個統一的主題,但這反映了粒線體功能障礙。因此我們知道如果你長期吃大量的糖,它可能會使葡萄糖水平失調,而這些高昂的葡萄糖水平可能會導致粒線體功能障礙,並最終導致一種向下螺旋的情況。
那麼咖啡因和這些刺激劑呢?有些是運動前的刺激劑,您知道的,在您做運動前,要服用一大劑量的運動前刺激劑,它會讓你去運動……你對咖啡因和這些能量刺激劑有什麼看法嗎?我有。因此,咖啡因問題變得複雜,因為我們必須討論它是在茶中還是在咖啡中,因為茶和咖啡是不同的故事。
他們還有其他化合物,幾乎可以肯定對人類健康有益。至於咖啡因本身是否有益,仍然是一個開放的問題。咖啡因能刺激細胞的新陳代謝,我們知道這一點。因此,它會阻礙腺苷受體的功能,腺苷受體及其作用的目的就是使細胞變慢。這基本上是一個反饋循環,使細胞變慢,抑制它們的功能。因此,當我們阻止腺苷時,基本上是在刺激系統並刺激我們的大腦。如果你的大腦代謝功能較低,這其實會非常好。如果你感到疲憊和無精打采,這可以使你感到充滿活力和思路清晰。挑戰是你可以做得過頭。所以當你過快地刺激它,本身就可能導致氧化壓力或線粒體功能障礙。或許最簡單的方式是這樣想:如果你把車子想作為例子,你有油門和剎車。如果你要最大化車子的功能,就必須找到一個正確的平衡。你不想把油門踩到底,也不想不踩油門。同樣地,你也要明確地知道,你不想同時踩著油門和剎車。因此,當我們思考新陳代謝和線粒體,當我們考慮咖啡因甚至葡萄糖時,咖啡因和葡萄糖都在刺激系統。它們通過不同的機制起作用,但它們都在刺激能量產生。不過,當你做得過頭時,就像是將油門踩到底,然後可能同時踩上剎車,因為你不想開得那麼快,因為你會遭遇事故。因此,要麼你會油門踩到底,然後撞車著火,要麼你會油門踩到底,然後同時猛踩剎車。這樣做對你的車子沒有好處,因為你在油門和剎車之間進行了不當操作。當我們使用像咖啡因、酒精或大麻等物質時,這些物質都在影響新陳代謝和線粒體的層面。當我們使用這些物質時,實際上就是在對細胞使用油門或剎車。我們可能會過度或不足。因此,我並不是反對使用這些東西。如果你定期使用適量的小到中等量,我是支持的。所以為了表明我的偏見,我每天早上喝咖啡。我每天早上喝兩杯咖啡,這是我的日常習慣。我不會超過這個量,下午不喝咖啡。當我在下午喝咖啡時,我注意到它會開始干擾我的睡眠,然後這會讓我感到不適。我也想問你,許多家長私訊我關於自閉症和注意力缺陷過動症(ADHD)的問題。真的很多。我在 Instagram 上收到了許多關心的家長的私訊,說:“斯蒂夫,拜託。”我有孩子被診斷為自閉症。他們試圖理解這一點,並想獲取最准確的信息。你在談論新陳代謝時提到了自閉症和 ADHD。你認為它們之間有什麼聯繫?一切都是聯繫。是的?自閉症的線粒體理論其實是在1985年首次提出的。從那時起,我們有許多研究爆炸性地將線粒體及其功能障礙與自閉症的具體關聯。正如我提到的,自閉症在美國的發生率在過去20年中已經翻了四倍。人們認為:“那和飲食有什麼關係?那些孩子又還沒吃過飲食。”其實他們的父母卻是。讓我分享一些統計數據,以便讓人們思考,這些自閉症是從哪裡來的?我以為自閉症是遺傳的。如果自閉症是遺傳的,那麼在20年內不應該翻四倍。在20年內翻四倍意味著環境中的某些因素在造成它。為了提供一個支持我所說觀點的證據。如果一位女性有肥胖,她懷孕的自閉症孩子的風險是正常人的兩倍。如果一位女性有糖尿病,她懷孕的自閉症孩子的風險是正常人的兩倍。如果一位女性同時有肥胖和糖尿病,她懷孕的自閉症孩子的風險是正常人的四倍。如果一位男性肥胖,他懷孕的自閉症孩子的風險也是正常人的兩倍。所以,人們懷疑自閉症來自何處?看看當前的人口。肥胖的發病率在上升嗎?糖尿病的發病率在上升嗎?答案顯然是,是的。這是一個反映。這不是關於對肥胖者的羞辱。我不希望任何人聽到這句話後就指責肥胖者說,“哦,你因為吃得過多而造成自閉症。”這不是那麼簡單,情況不是這樣的。肥胖的人有新陳代謝或線粒體的問題。這就是他們為什麼會有肥胖的原因。這可能是由於他們所吃的食物造成的,但通常他們自己也不知道。他們認為這只是關於卡路里。我在這裡要說的是,不,食物的構成不僅僅是卡路里。可能是你所吃食物中的化學物質,或者是其他的東西,或者是我們環境中的化學物質。可能是農藥或微塑料,那些無法消失的化學物質,正在越來越普遍。所有這些都會擾亂新陳代謝和線粒體的功能。因此,當我談論肥胖和糖尿病及其對自閉症的風險增長時,並不是在羞辱肥胖,而是要去理解。要理解的是,父母已經有了新陳代謝的問題。這意味著他們的細胞和線粒體有問題,然後將這些問題傳給了他們的孩子。在某些情況下,可能不會立刻顯現為肥胖或糖尿病。它可能會顯現為腦部疾病,因為許多其他因素也可能發揮作用。
以下是您的文本翻譯成繁體中文:
如果一位肥胖的女性在懷孕期間也感染了某種病,那麼她生下自閉症孩子的風險將進一步增加。所以她並不能控制自己是否會感染。可悲的是,我們剛經歷了一場名為COVID的流行病,而早期跡象告訴我們,事實上,由於這次疫情,神經發展障礙的發生率將會增加。我們已經看到了自閉症比例的四倍增長,未來我們可能會看到更糟的統計數據。希望的是,如果我們理解這個科學,我們可以立即採取行動。不管是如果您發現您孩子有自閉症的跡象,或者如果您在孩子身上看到代謝或心理健康狀況的跡象,如果我們能及早介入,我們或許可以有所作為。第一步是認識到問題,接著,對某些人來說,這可能只是進行飲食干預或專注於良好、清潔的生活。這意味著優先考慮睡眠,減少一些屏幕時間,多一些人與人之間的接觸,尋找生活的目的和家庭聯繫。沒有酒精,沒有酒精,沒有大麻,沒有CBD。儘量避免吃藥。儘量避免用藥來處理所有的病痛。假如你的孩子失眠,請嘗試其他方法,而不是吃藥,包括褪黑激素和非處方藥。不要僅僅用藥物來解決你孩子的失眠問題。至少要嘗試一些其他的干預措施,比如讓他在睡前兩個小時不看屏幕。讓我們在家中建立一個固定的例行程序,讓我們都能放鬆下來。我們都會關掉電子產品。也許我會為你讀一個睡前故事,或者我們會玩一個遊戲,或者我們會做一些真的很無聊的事情,大家都會說:“這真無聊,我想睡覺。” 然後我會說:“太好了!你覺得這麼無聊得讓你困倦,那意味著你要睡覺了,因為該睡覺了。”
我必須問,你提到你搬去和母親一起住以試圖拯救她。她在經歷多種心理健康問題的時候,作為孩子那是什麼樣的感受?我努力想像如果我在你提到“妄想”這個詞的時候搬去和母親一起住,那是什麼樣的情況?我聽過人們跟我談論有癡呆症的父母以及那種失落,但你所經歷的失落是怎樣的呢?如果我是一個壁上的蒼蠅,在那些時刻我會看到什麼?而如果我能進入你的內心,會感受到什麼?
其實,那段時間真的非常可怕。當我第一次和她一起住的時候,我們還有一些錢。因此,我們住在一個合租房裡。我們在租房。某個時候,錢花完了,而我們得到的支持也不夠。於是我們成為了無家可歸的人。但幾乎從第一天起,與一個重度抑鬱、自殺傾向和精神病的人住在一起,自己也很難不受到影響。就好像你生活在一片壓抑的絕望雲霧中,而這種絕望無所不在。空氣中都是。當你和那個人在一起的時候,它在你所呼吸的空氣中。這很難描述,但那種絕望感讓人感到不堪重負。我是說,你嘗試著去鼓勵那個人,卻只是徒勞。我記得,與她同住的前幾個月,我幾乎每晚哭著入睡,像是無法停止地哭,哭到枕頭濕透,因為我不想讓她聽見,我不想給她帶來負擔,但我不知道該怎麼做。我只是感到不堪重負。四個月後,我實際上無法再哭了。我失去了哭的能力。我變得麻木。我無法忍受那種絕望的情緒。我無法管理這一切。這種情況其實延續了將近20年。我經歷了近20年無法流淚的日子。內心有一部分人覺得,哭泣就是弱小,哭泣是徒勞的。這樣做沒有任何作用,無法解決問題。
有趣的是,當我和她在一起時,我還沒有達到自殺的地步。我急切地希望活下去,看能否幫助她並讓她活著。不過在經歷了大約一年的時間後,我開始發展出我自己的自殺傾向,而這個傾向隨後又持續了好幾年,我嘗試過幾次自殺。我曾自殘,做各種事情。如果你在那時問我,我會非常堅定地告訴你,我百分之百確信自己活不到20歲。我確信我會死去,並且知道我無法忍受活下去,並且確定自己沒有任何希望。
克里斯,謝謝你。你的書裡充滿了解決方案,充滿了希望。我認為這就是為什麼它是一本極其重要的書,因為它勇於照亮另一組解答和前進的道路,以擺脫我們正在經歷的絕望和心理健康疾病的流行。同樣不幸的是,我也同意這一點。我們正朝著這個方向,這是有意義的。心理健康的問題的確越來越普遍。這本書是一個革命性的突破,幫助我們理解心理健康並改善焦慮、抑鬱、強迫症、創傷後壓力症候群等問題的治療。真的是一本非常了不起的書,偶爾會有書籍挑戰現狀,以最必要的方式做到這一點,而你的書正是其中之一。我們這個播客有一個結束的傳統,上一位嘉賓會留下一個問題給下一位嘉賓,並不知道他們留給誰。留給你的問題是:你因自己的工作而聞名,克里斯,但你希望被認識的,作為一個人,你希望人們如何知道你?我希望人們知道,正如我今天與你分享的那樣。我曾經是一個放棄了自己的人,真的覺得不可能有未來。
我曾經無法過上有意義甚至是可以忍受的生活。
而這一切都改變了。
如果這能在我身上改變,而你恰巧也是目前處於類似狀態的人,那麼它也可以在你身上改變。
克里斯,謝謝你。
非常感謝你。
我之前在你的書的開頭看到了一段精彩的引用,你將這個訊息傳遞給你的母親。
「我對拯救你免受心理疾病摧殘的徒勞嘗試,至今仍在我心中燃燒著烈火。
我很抱歉我沒有及時發現這點來幫助你。願你安息。」
但我必須指出,你正在做的工作,你所投入的熱情,以及你在書中及更廣泛工作中付出的28年研究與關懷,正在拯救許多人的母親。
成千上萬人的母親、父親、女兒和兒子。
我認為這是絕對令人難以置信的事情。因此,代表所有那些你絕對不會見到的人,你將會遇到許多他們。
當然,許多人會給你發信息,但所有那些無法或尚未聯繫你的,我想向你表達由衷的感謝,感謝你為那些母親、父親、女兒和兒子所做的努力。
謝謝你,史蒂夫。
你需要一個下一集的播客來收聽嗎?我們發現喜歡這一集的人也很喜歡我們最近制作的另一集,因此我已經在下面的描述中鏈接了那一集。
我知道你會喜歡它。
(輕柔的音樂)
If you want to hear more about ways to tackle mental health problems, I recommend you check out my conversation with Dr. Aditi Nerurkar, which you can find here: https://www.youtube.com/watch?v=FN0_ow76hU8
Too often we think that physical health has nothing to do with mental health and vice versa, but could it be that we have the equation completely upside down?
Chris Palmer is an Assistant Professor of Psychiatry at Harvard Medical School. He is also the author of the book, ‘Brain Energy: A Revolutionary Breakthrough in Understanding Mental Health’, which outlines a combined theory of what causes mental illnesses, and that mental disorders are metabolic disorders of the brain
In this conversation Chris and Steven discuss topics, such as how depression and anxiety are caused by diet, the impact of gut health on mental illness, and why mental health problems and rates of suicide are increasing.
You can purchase Chris’s book, ‘Brain Energy: A Revolutionary Breakthrough in Understanding Mental Health’, here: https://amzn.to/4b6O8Fg
Follow Chris:
Twitter – https://bit.ly/3Sw7Fqj
Instagram – https://bit.ly/47MPuCb
Watch the episodes on YouTube – https://g2ul0.app.link/3kxINCANKsb
Follow me: