The Discipline Expert: The 4 Surprising & Easy Habits ALL High Achievers Have! (Based On 2,000 Years Of Research) – Ryan Holiday

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:02 I can help you get more of what you want.
0:00:04 Create the highest form of discipline.
0:00:07 How not to care about what other people think.
0:00:08 That’s the meaning of life right there.
0:00:12 So, Ryan Holiday, the modern day philosopher king,
0:00:14 whose books have sold more than 4 million copies
0:00:15 all across the world.
0:00:18 Helping people to live better, more meaningful lives.
0:00:22 We live in a time where we procrastinate.
0:00:23 It’s totally screwed up.
0:00:25 Why do we not prioritize our health?
0:00:28 Why do we not do the stuff that we know we should do?
0:00:30 Because we think we have forever.
0:00:32 But the reality is you do have a terminal diagnosis.
0:00:36 And to live injection of that fact is to waste your life.
0:00:37 So how do we change that?
0:00:40 It takes a lot of courage and it takes a lot of discipline.
0:00:43 Discipline is the ability to do hard stuff
0:00:47 that you don’t want to do for benefits way down the line.
0:00:49 And there’s almost no one who is successful in life
0:00:51 who does not have that form of discipline.
0:00:55 Like, if you can cultivate that, you’re gaining freedom
0:00:57 that a lot of people have never even tasted.
0:01:00 But it’s very hard to be disciplined
0:01:03 as you’re stuffing your face or if you feel like garbage.
0:01:04 You need struggle.
0:01:07 So do something physically difficult every day.
0:01:09 A strong mind and a strong body.
0:01:10 You have to have both.
0:01:12 So what do you say to those people
0:01:14 that find themselves completely absent
0:01:15 of apparent discipline?
0:01:17 It’s such a critical thing that you need
0:01:20 because otherwise somebody else determines
0:01:21 whether you’re good or not.
0:01:23 And that’s not how you want to go through life.
0:01:24 So here’s a set of strategies
0:01:27 that will help you whatever life has in store for you.
0:01:28 First would be.
0:01:43 – Ryan, how do you summarize what you do and why you do it?
0:01:49 – Why I do it is much easier for me to articulate,
0:01:52 which is that I get better for doing it.
0:01:57 Like we tend to think of philosophy as this thing
0:02:01 that you consume, that you read or listen to,
0:02:03 but it’s actually more of like a discourse.
0:02:05 It’s a conversation.
0:02:09 And so the process of writing about and talking about
0:02:14 and researching the stoics like is made me a better person.
0:02:19 Because I’ve been actually, that is what stoicism is.
0:02:24 It’s this process of reading, writing,
0:02:26 and debating these ideas.
0:02:29 And that’s how they sort of get into your bloodstream.
0:02:32 And then hopefully in actual situations in your life,
0:02:34 you apply them, right?
0:02:39 So why I write about philosophy is to me much clearer.
0:02:43 What I would define the philosophy that I talk about
0:02:46 as that’s a little tougher.
0:02:49 I write about an obscure school of ancient philosophy
0:02:51 called stoicism.
0:02:53 Maybe people have heard of Marcus Aurelius
0:02:55 or Seneca or Epictetus.
0:02:58 So those are the big three that we call them.
0:03:01 But basically starting in ancient Greece
0:03:02 and making its way to ancient Rome,
0:03:06 there was this practical philosophy for life.
0:03:10 So not theoretical or abstract ideas
0:03:13 sort of unanswerable questions or paradoxes.
0:03:16 That’s kind of what we tend to think of philosophy as.
0:03:20 Stoicism was like, how should a person live, right?
0:03:22 What is the good life?
0:03:24 How do I deal with my temper?
0:03:27 How do I deal with the fact that I’m afraid of death?
0:03:30 How, what kind of job should I have?
0:03:32 Like, what are my obligations to other people?
0:03:35 Philosophy in the stoic sense was designed
0:03:37 to be this sort of guide to living.
0:03:42 And what I do is I am continuing
0:03:44 and popularizing that conversation,
0:03:48 which has been going on for something like 22, 23 centuries.
0:03:51 – One of the things you’ve really reframed
0:03:53 in a lot of people’s minds is the word discipline
0:03:55 and what it means.
0:03:56 Because the definition of discipline
0:04:00 that I understood before discipline is destiny
0:04:05 was this kind of painful restraint despite my urges
0:04:09 for the sake of some kind of goal that I have.
0:04:14 What is discipline in your definition of the word
0:04:16 and what that really means that it’s cool?
0:04:19 – Well, I think it’s important to note
0:04:21 that the stoics are talking about self-discipline, right?
0:04:24 So discipline is not the Marine sergeant
0:04:28 telling everyone else what to do, how to be, right?
0:04:31 The stoics are talking about the virtue of self-discipline,
0:04:33 which is you have your standards
0:04:37 that you selected for yourself that you are living up to.
0:04:40 It’s not a weapon that you wield against other people, right?
0:04:42 And I think so often when we hear discipline,
0:04:44 we think disciplinarian, right?
0:04:46 Someone who’s really strict,
0:04:49 one of the beautiful lines in meditations, Marx realizes,
0:04:53 remember, tolerant with others, strict with yourself.
0:04:56 And actually that itself demands so much more discipline,
0:05:00 right, to be like, I never accept being late
0:05:02 for me or for other people, right?
0:05:05 I work hard, I judge people that are not in shape, right?
0:05:09 I expect long hours from everyone that works for me.
0:05:13 There’s that sort of rigid, strict form of discipline.
0:05:17 But I have found in my own journey, my own life,
0:05:20 that it actually requires more discipline to go,
0:05:23 this is what I expect of myself.
0:05:26 And this is how I’m wired.
0:05:28 This is how I operate best.
0:05:30 And then I understand that other people,
0:05:32 not only do I not control them,
0:05:34 but they have different proclivities,
0:05:37 different ways of living, different ways of being.
0:05:40 And that my job is to figure out
0:05:42 how to adapt myself to them,
0:05:44 instead of forcing them to be like me.
0:05:46 Marcus Aurelius, it’s fascinating,
0:05:48 he has this step-brother.
0:05:52 And there could not be two more different people
0:05:55 than Marcus Aurelius and his step-brother Lucius Ferris.
0:05:57 And Marcus makes this remarkable decision
0:05:59 soon after becoming emperor,
0:06:02 which is that he names his step-brother.
0:06:04 This guy has no blood relation to.
0:06:06 He names him co-emperor.
0:06:08 The first thing he does with unlimited power
0:06:10 is he gives half of it away
0:06:14 to someone with an almost opposite style
0:06:16 of living, being, leadership.
0:06:18 And in the beginning of meditations,
0:06:21 Marcus Aurelius talks about his brother at length.
0:06:22 He doesn’t call him his step-brother,
0:06:24 he calls him his brother.
0:06:28 And he says, what I learned from my brother,
0:06:30 he says, I’m so grateful to have had
0:06:31 this person in my life,
0:06:35 a man whose character helped me improve my own.
0:06:38 And the point was, I think not only did he have to learn
0:06:43 how to practice the virtues of acceptance, flexibility,
0:06:45 meeting people where they are,
0:06:49 but Marcus had to adjust himself
0:06:52 and find the good in this person
0:06:56 and not try to make this person just like him
0:06:59 or be disappointed and judgmental of this person
0:07:02 for not being just like them, right?
0:07:05 And so when we think of discipline,
0:07:09 so often it’s rendered as this form of rigidity,
0:07:11 but I think the highest form of discipline
0:07:16 is the ability to adjust and be flexible and adapt.
0:07:22 And the really great leaders, really great people,
0:07:24 managed to get stuff out of people
0:07:26 who are not like them, right?
0:07:27 They don’t write someone off
0:07:30 because they don’t have the same high standards as them
0:07:32 or they don’t get that person
0:07:35 to reach those high standards through force, right?
0:07:38 Or bullying or judgment,
0:07:42 but through example, through inspiration, right?
0:07:44 Through discussion.
0:07:47 And so I don’t know, I’m trying to render discipline
0:07:48 not only in that sense,
0:07:51 but I think often also when we think of discipline,
0:07:53 we think about it in the physical form, right?
0:07:57 Discipline is running harder, running longer,
0:08:01 lifting more weight, working more hours.
0:08:03 And that physical discipline is essential
0:08:06 and there’s almost no one who is successful in life
0:08:08 who does not also have that form of physical discipline.
0:08:11 – And in the introduction, you say discipline gives us freedom,
0:08:12 which again, feels like,
0:08:14 that’s typically not what people think of discipline.
0:08:16 We think of discipline as taking our freedom
0:08:18 and making our lives as you say, more rigid.
0:08:19 As you were saying then, like more rigid
0:08:22 and less choices, less optionality.
0:08:24 But in the introduction of your book,
0:08:27 you say discipline gives us freedom.
0:08:29 – Epictetus is this slave.
0:08:32 He’s a slave in Nero’s court.
0:08:35 And imagine the contrast.
0:08:38 This person who has no freedom, completely impoverished,
0:08:40 their body, their work, their labor,
0:08:41 it’s all stolen from them.
0:08:44 And then they’re surrounded by not just opulence,
0:08:47 but power, right?
0:08:50 And ambition and fame, right?
0:08:54 He’s surrounded by the who’s who of Roman life.
0:08:56 And Epictetus looks around
0:09:01 and he realizes that he’s freer than all these people.
0:09:03 And he realizes he’s freer than all these people
0:09:07 because they’re not in control of themselves.
0:09:09 They might be legally free,
0:09:11 but they’re slaves to their ambition
0:09:14 or they’re slaves to the job they’ve gotten
0:09:18 or their family name or their urges, their temptations, right?
0:09:23 And he realizes that if you’re not in control
0:09:26 of your aversions and your desires, right?
0:09:28 He says these are the two forces of human life,
0:09:31 what you want, what you don’t want.
0:09:34 If you’re not in command of what you do, what you think,
0:09:37 it really doesn’t matter, you know,
0:09:40 what your legal status is, right?
0:09:43 You’re not as free as you think you are.
0:09:46 And I think we’ve all experienced
0:09:50 that you’ve met people, probably had them on the show.
0:09:54 Enormous bank balances, enormous followings,
0:09:57 hugely powerful jobs.
0:10:00 And then, you know, they’re like, sorry,
0:10:03 I have a heart out at 1106, you know, or whatever, right?
0:10:05 Like they’re running from thing to thing,
0:10:07 their phone is constantly ringing.
0:10:10 Like they’re sitting here, they’re the powerful person,
0:10:12 but someone’s coming whispering in that,
0:10:15 like the assistant is actually in charge, right?
0:10:20 Or, you know, the wanting, the more, the next thing,
0:10:24 the next accomplishment, that’s what’s really driving them.
0:10:27 And so, you know, the Stoics were successful
0:10:29 and they did do things in the world.
0:10:31 They weren’t all like epictetus,
0:10:33 but they understood that
0:10:38 if you’re not in charge of yourself and your life,
0:10:42 like your emotions, your thoughts, you know,
0:10:44 what you will do and what you won’t do,
0:10:47 really doesn’t matter what you can do, you’re not free.
0:10:52 And when you are in the sway of something,
0:10:55 whether it’s an addiction,
0:10:57 whether it’s momentum of your career,
0:11:01 whether it’s just doing what everyone else is doing,
0:11:03 like you’re not, you’re not free.
0:11:08 And so, creating structure and rules,
0:11:14 it can feel limiting and like you’re giving up a freedom,
0:11:16 but you’re actually gaining freedom
0:11:18 that a lot of people have never even tasted.
0:11:21 – I’ve been thinking a lot recently
0:11:25 about the commitments we make to ourself
0:11:27 and the importance of keeping those commitments.
0:11:27 – Sure.
0:11:29 – And I’m thinking, when I say that,
0:11:32 I mean, the small things, I’m gonna do this.
0:11:32 – Yeah.
0:11:33 – I mean, as Jordan Peterson might say,
0:11:36 like I’m gonna make my bed or it could be,
0:11:38 I’m gonna quit drinking alcohol
0:11:40 or I’m gonna have vegetables instead of,
0:11:42 I don’t know, pizza.
0:11:44 The small commitments we make
0:11:47 and the impact they have on the story
0:11:48 we believe about ourselves.
0:11:49 – Yeah.
0:11:50 – And I was just thinking,
0:11:51 I think it was this morning,
0:11:52 or I was gonna write something about it,
0:11:55 how the size of the commitments we keep to ourselves
0:11:58 correlates to the size of the reward
0:11:59 it spits out on the other end.
0:12:01 So if we keep big commitments to ourself
0:12:02 in terms of the impact on ourself,
0:12:03 esteem, ourself story,
0:12:05 the evidence we have about who we are,
0:12:08 it has a correlatory, that’s not even a word,
0:12:11 but it has an equally big output.
0:12:12 What do you think about that,
0:12:13 keeping commitments to ourselves?
0:12:16 – In the road, the Cormac McCarthy novel,
0:12:19 the little boys talking to his dad,
0:12:21 they’re sitting around a campfire
0:12:23 and they’ve agreed to like,
0:12:25 oh, split everything evenly,
0:12:26 that’s sort of the system they have.
0:12:28 The dad gives the son,
0:12:29 like a little more of the hot chocolate,
0:12:31 like he’s trying to be nice.
0:12:33 And the son’s upset.
0:12:36 And he says, dad, like you promised,
0:12:38 we would split everything evenly.
0:12:41 And he says, dad, if you break the little promises,
0:12:42 you’ll break the big ones.
0:12:44 I think that’s such a beautiful idea,
0:12:46 not just as a parent, but as a person, right?
0:12:47 It shouldn’t matter.
0:12:50 You said, hey, I’m gonna get up at six.
0:12:52 And then the alarm goes off at six,
0:12:54 then you hit snooze and you hit snooze.
0:12:56 And you go, I don’t actually have to be anywhere today.
0:13:00 I’ll just go back to sleep and wake up whenever I think.
0:13:02 Or as a writer, like writing is not fun.
0:13:04 Having written is fun.
0:13:07 So you’re always trying to come up with reasons
0:13:10 that you don’t have to do it today.
0:13:15 But if you build, you’re building the muscle either way.
0:13:18 You’re either building the muscle that says,
0:13:23 I do what I say, I keep the commitments that I make.
0:13:27 Or you’re building the muscle that says, I make excuses.
0:13:28 I don’t do what I say.
0:13:31 I can’t be counted on, right?
0:13:33 And so when we think about discipline,
0:13:36 it’s really about like what promises are you gonna keep?
0:13:39 And the tricky thing is you’re keeping promises
0:13:42 to yourself that nobody even knows that you made, right?
0:13:45 It’s not like, hey, you made this commitment.
0:13:48 If I don’t write this book by this time,
0:13:53 like, you know, I have to do this embarrassing thing.
0:13:56 Or, you know, then I’ll retire.
0:13:58 You know, they’re not even,
0:14:01 you’re not really putting your ass on the line in that sense.
0:14:03 But you’ve said to yourself, you’re gonna do this thing
0:14:05 and building that muscle is really important.
0:14:08 I mean, I do think one of the critical things
0:14:10 about having a physical practice
0:14:13 is you are building that muscle, that muscle of like,
0:14:15 I told myself, I’m gonna do this hard thing.
0:14:19 Now that hard thing is approaching.
0:14:22 And am I gonna come up with an excuse?
0:14:24 Am I gonna give myself a way out?
0:14:25 Or I’m gonna do it.
0:14:28 And then when you do it, now you’re in the middle of it.
0:14:29 And now you’re tired.
0:14:32 And there’s this voice inside of you that says,
0:14:35 well, no one’s watching.
0:14:36 You can stop anytime you want.
0:14:40 Just turn around, just go back or slow down.
0:14:42 It’d be easier if you slowed down.
0:14:45 And the muscle or the part of you
0:14:49 that is able to override that is a really critical muscle.
0:14:53 Seneca says, you know, we treat the body rigorously
0:14:56 so that it is not disobedient to the mind.
0:14:57 And I think about that.
0:14:59 I have a cold plunge at my house.
0:15:01 And there’s supposedly all these health benefits
0:15:02 to doing the cold plunge, you know,
0:15:06 it increases your metabolism, circulation, you know,
0:15:08 there’s all these studies.
0:15:10 And they’re probably true.
0:15:13 I mean, they sound like they’re true.
0:15:15 I’m not a scientist, I have no idea.
0:15:18 But to me, all of that is extra.
0:15:20 To me, what the cold plunge is,
0:15:24 is that it’s sitting down in the thing
0:15:27 when I know how cold it’s gonna be.
0:15:30 And I know I’m not gonna get used to it
0:15:33 or comfortable for at least a couple of minutes, right?
0:15:37 Like the cranking of the knob in the shower,
0:15:40 here’s the other version where the shower’s not warmed up
0:15:43 and the forcing the step in before it’s cold,
0:15:46 that’s the health benefit.
0:15:48 Like that’s the thing that you’re getting out of it
0:15:51 is the ability to do hard stuff
0:15:56 that you don’t wanna do for uncertain benefits
0:15:58 or benefits way down the line.
0:16:02 Like if you can cultivate that, you’re golden.
0:16:03 That’s where books come from,
0:16:05 that’s where businesses come from,
0:16:06 that’s where losing weight comes from,
0:16:10 all of it comes from the ability to do that hard thing
0:16:14 that you don’t want when the rewards
0:16:18 are not immediate or instantaneous.
0:16:20 – And we’ve all got different sized muscles in that regard.
0:16:21 – Sure.
0:16:24 – Right, so some of us can’t,
0:16:25 maybe because we spiraled down,
0:16:26 we didn’t keep a commitment to ourselves,
0:16:28 which meant that our esteem is lower
0:16:30 and then we didn’t keep another commitment because of that.
0:16:34 And now our self-opinion or our self-story of ourselves
0:16:37 and our ability to do things is so in the bin now
0:16:40 that it seems like we can’t keep any commitments to ourselves.
0:16:43 We’re like so self-deceptive in so many ways.
0:16:45 Those people that have really struggled,
0:16:46 they’ve tried, they’ve struggled, they’ve tried,
0:16:48 they’ve struggled, they bought your book
0:16:49 because they thought, fuck it,
0:16:51 maybe there’s like a sentence in here
0:16:55 which is gonna get me to the gym.
0:16:56 What do you say to those people
0:16:58 that find themselves completely absent
0:17:00 of apparent discipline?
0:17:03 – I think it’s really important when we mess up
0:17:06 that we don’t identify with that, right?
0:17:08 We identify with the person that we wanna be,
0:17:09 that we know that we can be.
0:17:11 We identify with the thing happening
0:17:13 and then we fall off, right?
0:17:16 Like in sobriety circles,
0:17:19 they talk about like falling off the wagon.
0:17:21 I like the idea that the wagon is going
0:17:24 and you’re either on the wagon or off the wagon, right?
0:17:27 And the idea when you fall or you mess up
0:17:29 or you make a mistake or you break that promise,
0:17:31 like it’s still there.
0:17:34 Like you can get back on it anytime, right?
0:17:35 That’s kind of how I think about it.
0:17:37 So instead of going, oh, I’m a piece of shit,
0:17:40 I’m spiraling, I’m worthless.
0:17:43 It’s like, no, the thing has continued on.
0:17:45 You know, am I gonna run and catch up to it?
0:17:48 Am I gonna start to build those habits again
0:17:51 or am I gonna, you know, write it off
0:17:53 ’cause it’s not there anymore?
0:17:54 Do you know what I mean?
0:17:55 I kind of try to think about it that way.
0:17:58 It’s like, just ’cause I’ve had a bad week
0:18:01 where I was over-scheduled or distracted
0:18:03 or I was sick or whatever and I wasn’t writing,
0:18:06 that doesn’t mean all is lost.
0:18:10 Like I just have to sit down tomorrow or better.
0:18:12 I have to sit down now
0:18:16 and I just have to do a little bit, right?
0:18:19 And that’s what starts that process again.
0:18:29 It’s not this like all or nothing kind of a thing
0:18:33 and I think when you hear people talk that way,
0:18:37 they don’t realize but they’re actually,
0:18:40 it’s actually very convenient to be all or nothing, right?
0:18:44 That way because it’s giving you an out or an off
0:18:46 instead of going, yeah, I did.
0:18:49 I didn’t do what I was supposed to do the last seven days
0:18:52 but that doesn’t say anything about right now
0:18:55 or that doesn’t say anything about tomorrow.
0:18:58 – What’s your thoughts on how beliefs are?
0:19:00 I think so much, especially recently
0:19:04 about where our beliefs come from and how that impacts
0:19:06 because our confidence is a belief in ourself.
0:19:10 And then my discipline seems somewhat connected
0:19:13 to my beliefs and when we think about flat earthers
0:19:14 and their beliefs and how you change their mind
0:19:17 or how I change my mind about who I am.
0:19:19 I think a lot about, I think if we can understand
0:19:21 how to create belief change,
0:19:24 we can control much of our own hardware
0:19:27 because my hardware seems to be this kind of identity
0:19:30 I now believe about who Stephen Bartlett is.
0:19:31 And I’m just kind of following the instruction manual
0:19:33 of that belief set.
0:19:36 So how do I change that belief about who I am?
0:19:38 – Yeah, it is funny, like there’s sort of the egotism
0:19:41 of like thinking you’re better than everyone.
0:19:43 And then there’s also the kind of egotism that happens
0:19:47 where you’re just obsessed with how garbage you are.
0:19:48 You know, like you’re just,
0:19:51 you’re just thinking about yourself all the time.
0:19:55 When really you should just be thinking about
0:19:57 what you either are or aren’t doing, you know?
0:20:01 My friend, Austin Cleon talks about, he says,
0:20:07 do the verb instead of trying to be the noun, you know?
0:20:10 So like, instead of going like, am I a writer?
0:20:12 Am I not a writer?
0:20:15 You know, it’s like, am I writing?
0:20:16 You know, just do the thing.
0:20:17 Just do the thing.
0:20:21 – You are what you do.
0:20:22 – Yeah, yeah, do the thing.
0:20:26 – Makes a lot of sense.
0:20:29 And it’s funny ’cause there’s a two-way relationship there.
0:20:31 I don’t do the things that I don’t think I am.
0:20:36 – Yes, yes, if you’re sense of yourself as someone who’s
0:20:39 not worth anything.
0:20:40 – Lazy.
0:20:43 – Lazy, out of shape, ugly, you know, whatever.
0:20:46 The Stokes talk about how if you make beautiful choices,
0:20:48 you are beautiful.
0:20:49 And I love that.
0:20:50 It’s like, hey, am I making good choices?
0:20:53 Like, am I, like I don’t think about,
0:20:56 you know, is the book coming together?
0:20:58 Is it working?
0:21:00 Is it brilliant?
0:21:04 I just go like, I try to radically scale down
0:21:06 what I am asking of myself day to day.
0:21:11 So like, it’s more, am I making a positive contribution today?
0:21:15 Like, I just try to make a positive contribution every day
0:21:18 to what I’m working on.
0:21:21 So right now I’m editing my next book.
0:21:23 And, you know, a couple of days ago is really,
0:21:26 I wrote this new chapter and I fixed all this stuff.
0:21:31 And today, I switched the title of a chapter
0:21:37 from look for the good in everyone,
0:21:40 to find the good in everyone.
0:21:45 Which is a semantic, tiny change.
0:21:49 But also a transformative change
0:21:51 as to what I’m actually arguing, right?
0:21:56 And was yesterday’s work or today’s work
0:21:59 a bigger impact on the project?
0:22:01 I don’t know.
0:22:04 But I know that I made positive headway,
0:22:07 positive contributions on both days.
0:22:09 So I did my job on both days.
0:22:12 Sometimes that’s really visible
0:22:14 and you’re moving a lot of stuff around
0:22:16 or you’re creating a lot of stuff.
0:22:20 And then other days, you’re moving something
0:22:22 a millimeter this way.
0:22:26 – You made positive progress today or yesterday
0:22:28 by changing that title.
0:22:31 The next half of that sentence is like,
0:22:36 towards my goal or towards a destination or direction.
0:22:39 My question there is, how does one know
0:22:40 the worthwhile direction to be
0:22:44 making positive incremental progress in?
0:22:47 – Well, the Stokes would say that our goals
0:22:50 have to be rooted in what we control.
0:22:52 So they, Epictetus says,
0:22:56 if you only enter contests in which winning is up to you,
0:22:58 you will always win, right?
0:23:01 And so when I’m working on a book,
0:23:06 if my criteria is how many copies is it going to sell?
0:23:09 How well is it going to be received?
0:23:11 How happy is my publisher going to be with it?
0:23:16 You know, how fast is it coming out?
0:23:17 You know, a bunch of these things.
0:23:23 Well then success is determined by people other than me, right?
0:23:26 The market, the New York Times best seller lists,
0:23:31 my editor, my agent, random factors, you know?
0:23:35 But if I’m measuring myself,
0:23:41 is this getting closer to the book I set out to write?
0:23:45 Is this the best that I can do?
0:23:48 Is this meaningful and important to me?
0:23:52 You know, I try to root what I’m doing
0:23:55 as much as possible in my own standards,
0:23:59 my own sense, what’s up to me.
0:24:03 And then the commercial success, outside reception,
0:24:08 all of that, it’s nice, but it’s extra.
0:24:11 And if it’s extra, then I can enjoy it.
0:24:18 If it’s essential, but I don’t control it,
0:24:22 what I’ve really set myself up for
0:24:26 is potential disappointment.
0:24:31 ‘Cause the publisher could go out of business, you know?
0:24:34 The market could shift, you could get canceled.
0:24:36 You know, who knows what could happen?
0:24:41 And so the more you’re rooted in, is this your best?
0:24:44 I think the happier you’re gonna be.
0:24:47 And then weirdly, you end up actually doing better work
0:24:50 because you’re focusing all your energy,
0:24:52 like where it has impact.
0:24:56 I’m sure you’ve seen this where, you know,
0:25:00 a clip that you didn’t think would do well crushes.
0:25:00 – Of course, yeah.
0:25:02 – And then this thing that you were like,
0:25:03 “This is amazing, it doesn’t do well at all.”
0:25:08 And so I think it’s not that it’s random.
0:25:13 It’s just that you’ve gotta be happy with it.
0:25:15 – Yeah, and I used to write a lot of quotes
0:25:16 that went on the internet.
0:25:18 And my best performing quote of all time was just,
0:25:21 it violated all of my preconceptions
0:25:23 of what a good quote was.
0:25:25 Because I just had an argument with my girlfriend
0:25:28 this one day, six years ago.
0:25:29 And I wrote a quote that was like,
0:25:30 “If we’re in a relationship,
0:25:31 “I wanna be your second priority.
0:25:33 “I want your first priority to be you.”
0:25:36 And it went on, it was another couple of sentences.
0:25:38 And that was, that’s the thing that went viral
0:25:39 around the internet.
0:25:44 And it was unconstrained by like my own expectations
0:25:45 of what a good quote was, or the pattern,
0:25:48 or the rhythmic, or the syllabics that go into a great quote.
0:25:50 It just came from a place of like,
0:25:51 “I really had a shit day that day.”
0:25:52 – Yeah.
0:25:54 – And my girlfriend argued about me working too much.
0:25:55 (laughing)
0:25:59 – Yeah, no, and yeah, that stuff humbles you for sure.
0:26:01 When you’re like, “Maybe I don’t know really what I’m doing.”
0:26:04 But what I also wanna take from that is like,
0:26:07 sometimes stuff that I know,
0:26:11 I don’t think is good, has done extremely well.
0:26:14 And then stuff that I am so, so proud of has not done well.
0:26:18 And so I’m gonna trade my definition of what’s good
0:26:21 or not good based on this fickle algorithm
0:26:23 or randomness or whatever.
0:26:25 No, like you wanna root your sense of
0:26:27 whether you’re doing a good job,
0:26:29 whether you’re succeeding.
0:26:34 You wanna root that as much as possible internally,
0:26:38 ’cause otherwise somebody else determines
0:26:39 whether you’re good or not.
0:26:43 And that’s not how you wanna go through life.
0:26:47 – All self-discipline begins with the body.
0:26:49 – I think so.
0:26:57 It’s very hard to be emotionally disciplined
0:27:00 as you’re stuffing your face or if you feel like garbage.
0:27:06 If I’m not taking care of myself, if I’m not sleeping,
0:27:09 if I’m deferring maintenance, right,
0:27:12 then something stressful comes along,
0:27:14 I’m just gonna magically step up
0:27:15 and be able to handle that.
0:27:20 No, like when I am fine-tuned and finally fueled
0:27:24 and I’m taking care of myself,
0:27:29 I’m in a place where emotionally I’m much better off.
0:27:32 Every morning I try to go for a walk.
0:27:36 I take my kids and we just go outside and go for a walk.
0:27:39 And I try not to bring the phone,
0:27:41 I try not to get distracted
0:27:43 and just try to be present, be outside.
0:27:47 I can tell in their behavior the days
0:27:49 when that didn’t happen.
0:27:52 And I’m sure they can tell in my demeanor
0:27:55 the days that that didn’t happen, right?
0:27:59 And so taking care of yourself physically
0:28:04 is setting yourself up to thrive emotionally
0:28:08 and temperamentally.
0:28:10 – What did Stoicism say about that,
0:28:14 about the importance of keeping yourself in good shape,
0:28:16 both cognitively, physically?
0:28:20 – Yeah, there’s a Latin expression,
0:28:21 I won’t butcher the Latin,
0:28:23 but it’s basically like a strong mind and a strong body
0:28:25 that you have to have both.
0:28:30 To just be very well read, very informed
0:28:34 or steeped in philosophy, but to be physically weak.
0:28:39 And this isn’t meaning that you have to be able
0:28:40 to lift super heavy weights,
0:28:45 but the idea is like, are you active?
0:28:46 Are you in charge?
0:28:50 Are you pushing yourself?
0:28:52 That carries over and vice versa.
0:28:54 – Should we all be pushing ourselves?
0:28:55 – Yeah, for sure.
0:28:58 – Physically?
0:29:02 – Yeah, having something that gets you a win every day
0:29:07 is a very underrated philosophical hack, right?
0:29:14 I try to run or swim or bike every day.
0:29:18 I’m not training for a marathon,
0:29:21 I’m not trying to set any records.
0:29:24 I’m trying to make a promise to myself
0:29:26 and keep that promise.
0:29:28 And it doesn’t matter how badly the writing goes,
0:29:33 it doesn’t matter what news I just got from my agent,
0:29:35 it doesn’t matter how my business is doing,
0:29:38 it doesn’t matter what the stock market’s doing,
0:29:39 it doesn’t matter what mean thing
0:29:41 somebody just said about me online.
0:29:45 It doesn’t matter if my wife and I are getting along,
0:29:47 it doesn’t matter if the kids are like,
0:29:52 if I have something that every day, if I do it,
0:29:54 I’m proud of myself for doing it.
0:29:56 I got endorphins from doing it,
0:29:58 I got healthier from doing it.
0:30:02 I got some time away from the screen or work
0:30:04 or sitting in a chair from it.
0:30:06 Like, that’s hugely important.
0:30:09 And it’s so easy and it’s something that’s up to you.
0:30:13 I’ve never like gone for a run
0:30:15 and then like not made it back, you know?
0:30:20 There’s lots of days where I don’t wanna do it,
0:30:22 but I’m always glad that I did it.
0:30:26 – Almost all great leaders, great athletes,
0:30:30 great philosophers have been tough.
0:30:30 – Yeah.
0:30:33 – What do you mean by tough?
0:30:37 – I mean that they’ve gone through something.
0:30:42 Churchill talked about how he says every profit,
0:30:44 every sort of great leader, great person.
0:30:47 You know, he said they’re of society,
0:30:50 but then they’re sent into the wilderness, right?
0:30:54 There’s some period where their work is unpopular,
0:30:56 where their ideas aren’t accepted,
0:30:59 where they’re struggling to make ends meet
0:31:01 or there’s a controversy or whatever.
0:31:06 You know, Churchill spends like 33 to 39,
0:31:11 basically out of public life, sort of persona non grata.
0:31:15 And he says that it’s in this wilderness,
0:31:18 he says where psychic dynamite is made.
0:31:21 And his point is that it’s in that struggling
0:31:24 in not having everyone listen to you,
0:31:26 not getting what you want,
0:31:29 not having everything at the push of a button
0:31:32 that forces you to really refine what you think,
0:31:34 forces you to grow and change and adapt.
0:31:37 You know, Steve Jobs’ time in the wilderness
0:31:38 is when he gets fired from Apple
0:31:41 and he has to go and he starts these other companies
0:31:42 and he has to look in the mirror and go,
0:31:46 how did I get fired from the company that I started?
0:31:47 You know?
0:31:49 And so we all have to have that period
0:31:54 where we are wrestling with our demons or a demon.
0:31:59 And it’s in conquering that changing from that
0:32:03 that we bring back to whatever we’re doing,
0:32:06 I think a greater sense of purpose and clarity
0:32:09 and then hopefully, you know, better skills.
0:32:11 And those moments make us confront our egos.
0:32:12 – Yes.
0:32:17 Yeah, there’s an ego death in losing, being rejected,
0:32:22 realizing you’re not what you thought you were
0:32:27 or it’s not going the way that you thought it was gonna go.
0:32:32 And, you know, ideally you wanna learn that earlier
0:32:38 and cheaper, you don’t wanna get to the very top
0:32:40 and have it all come crashing down
0:32:43 and have to start over, right?
0:32:46 There were probably many times along Steve Jobs’ journey
0:32:51 where maybe it was a tough meeting or an investor,
0:32:53 you know, laid out all the issues to his face
0:32:54 or there was an article, right?
0:32:56 There were many moments where he could have learned
0:32:59 that lesson in a way that was less calamitous
0:33:02 than getting fired, getting thrown out.
0:33:05 Sometimes that’s what people need.
0:33:08 You know, sometimes you gotta blow your life up
0:33:13 but it’s better that you listen.
0:33:15 I’ve said this before, but it’s like, you know,
0:33:18 life is always sort of whispering feedback to you.
0:33:21 And if you don’t listen to it, at some point
0:33:24 it has to hold you down and scream it in your face.
0:33:27 And that’s avoidable.
0:33:30 – How’d you tune into that voice whispering?
0:33:34 – You know, it’s, for the Stoics,
0:33:36 it was like this kind of nightly
0:33:38 or daily conversation with the self.
0:33:40 This is the art of journaling.
0:33:42 This is what Marcus Rios is doing in meditations.
0:33:45 He’s having a conversation with himself,
0:33:47 the most powerful man in the world.
0:33:49 No one could tell him what to do.
0:33:52 But he in the pages of what’s become meditations
0:33:55 is going, why are you like this?
0:33:56 Why are you doing this?
0:33:58 You know better than this.
0:34:00 Remember what so-and-so said.
0:34:03 Remember the examples of all these people that you love
0:34:06 that have inspired you that you’re trying to be like
0:34:07 and try to get back on the path
0:34:10 and trying to define what that path is.
0:34:13 And I think a process of really holding yourself
0:34:16 accountable somehow, whether it’s a journal,
0:34:20 maybe it’s quarterly meetings with a coach
0:34:23 or an advisor or a board of directors.
0:34:26 Maybe it’s long walks where you think about these things.
0:34:27 There’s lots of ways to do it,
0:34:32 but I think it’s the ability to reflect and evaluate
0:34:34 and adjust based on this information.
0:34:36 That’s what that voice is, right?
0:34:39 The information is there, maybe deep down we know it,
0:34:43 but we come out to be uncomfortable, it’d be painful.
0:34:44 Maybe it wouldn’t work.
0:34:48 But you gotta be doing that work.
0:34:52 And again, sort of maintenance is gonna be cheaper
0:34:55 and easier than the total rebuild.
0:34:58 – This third point, I believe it was of wisdom.
0:35:01 I’ve been asking myself a lot recently,
0:35:02 I sit and have conversations
0:35:05 with some incredibly smart people, yourself included.
0:35:07 And I gain so much from it.
0:35:09 And I think to myself,
0:35:14 what I should really be doing is writing more.
0:35:18 What has been the value of writing on your life,
0:35:21 the unobvious stuff, the unobvious upsides
0:35:24 that you’ve experienced from writing?
0:35:29 – Nothing clarifies what you think quite like
0:35:34 the practice or the exercise of writing something down.
0:35:38 At Amazon, if you wanna launch a new project
0:35:41 or you’re suggesting a change,
0:35:43 if you wanna call a meeting,
0:35:45 you have to write it out.
0:35:47 You have to create a written agenda.
0:35:49 In some case, you have to write a press release
0:35:51 for that thing you’re proposing.
0:35:56 You have to write like a written pitch for the whole thing.
0:36:01 And it’s not so much for the communicating it
0:36:06 to the other people, but it’s also about the forcing you
0:36:08 to go through the process of figuring out
0:36:13 what you think and why and the problems with it,
0:36:18 the contradictions of it, like being forced to write it down
0:36:20 is just so different than it just bouncing around
0:36:23 in your head or riffing on it.
0:36:27 There’s just something very, very powerful about writing.
0:36:30 And anyone that sat down to write a book,
0:36:33 I think you think, well, I know this better than anyone.
0:36:34 I’m really excited about it.
0:36:37 And you sit down and that kind of enthusiasm or interest,
0:36:40 that can get you like the first like 10 pages.
0:36:43 And then you just go like, you’re just spent.
0:36:45 And then you go, well, what comes next?
0:36:46 And how and how do they build on each other?
0:36:48 Like, you have to have a plan.
0:36:49 You have to have a system, a structure.
0:36:51 You have to have solved the whole thing
0:36:52 before you can write it.
0:36:55 You can’t just figure it out on the fly, right?
0:36:58 The stream of consciousness stuff, like it doesn’t work.
0:37:02 And so writing is just really, really powerful.
0:37:05 I’m a huge believer in all these other mediums,
0:37:07 and I make content in all these other mediums,
0:37:09 but I write the ideas first.
0:37:12 And it comes from the books.
0:37:14 The books is the synthesis of all of it.
0:37:19 And then if I’m doing a TikTok or Instagram or an article,
0:37:22 it’s all broken out from the process
0:37:26 of having spent many, many, many hours sitting
0:37:29 and thinking about and trying to come up
0:37:34 with the best way of expressing this very complicated idea.
0:37:38 And the process now, I’ve been doing the Daily Stoke,
0:37:43 so I wrote the book in 2015, so it’s one page a day.
0:37:46 So I wrote 366 in one sitting.
0:37:49 And then the day I finished the book,
0:37:51 I said, I’m just gonna keep going.
0:37:53 I’m just gonna do one a day
0:37:55 that we’ll put out on the email in the podcast.
0:37:59 And so I’ve been doing that every day for eight years.
0:38:04 And that’s where my understanding of Stoicism,
0:38:06 like obviously I knew about Stoicism,
0:38:09 I’d written books about it before, I’d read about it a lot,
0:38:14 but the process of having to produce and polish and edit
0:38:21 and work on and read and record this one thing every day,
0:38:26 one thing every day has been transformative for me
0:38:29 as a person, the fact that millions of people
0:38:30 have read them now and listened to them
0:38:32 and watched them all over the world.
0:38:36 That’s just like, even if it was never published,
0:38:40 that process would have transformed my life.
0:38:44 So in a world where you can easily
0:38:49 in two seconds create high res immediately shareable video,
0:38:53 like the ease of that is almost the trap, right.
0:38:56 Writing is hard and always will be hard.
0:38:58 And maybe that’s why it’s good.
0:39:01 – In the 800 days there,
0:39:03 you’ve got a lot of data back on the types of things
0:39:04 that resonate with people,
0:39:07 the subject matter that seems to speak to their
0:39:12 most popular sufferings, concerns, anxieties.
0:39:14 What have you learned about the things people
0:39:16 are struggling with the most
0:39:17 and the answers they seek the most?
0:39:18 – That’s a good question.
0:39:20 I don’t think about that so much.
0:39:23 I try to just follow where it’s taking me
0:39:27 and I just try to, I’m just always trying to make stuff.
0:39:31 But it is interesting to think that people
0:39:34 have had the same problems for 2,000 years, you know.
0:39:38 Like on its face, Marx realizes meditations
0:39:43 should be inaccessible, impractical, incomprehensible.
0:39:49 Like you have the most powerful man on earth,
0:39:54 Emperor of Rome, literally worshiped as a God,
0:39:56 you know, head of the most powerful army,
0:39:59 steeped in philosophy and rhetoric
0:40:01 and all these ancient ideas,
0:40:06 writing probably on the front lines of the battlefield,
0:40:09 like with the Roman army in his tent.
0:40:13 You know, in Greek, he was writing in Greek to himself,
0:40:17 never intending it to be published,
0:40:20 probably be mortified that it ever was published.
0:40:21 And he’s writing it for himself.
0:40:24 Like he’s writing notes that are so specific
0:40:25 that a lot of them, we don’t even know what they mean.
0:40:28 He’s like, remember that toll operator, you know,
0:40:31 in insert, you know, province of the Roman Empire
0:40:34 or remember that thing that so-and-so said to you?
0:40:36 Like a lot of them are kind of notes like that.
0:40:39 So we know it wasn’t for you and I at all.
0:40:43 This is like literally the most specific book
0:40:45 you could imagine.
0:40:49 And somehow it is timeless and universal
0:40:54 because as different and strange and surreal
0:40:57 as his life and experiences,
0:41:03 it’s fundamentally not that different than yours and mine.
0:41:05 – What do those books say about,
0:41:08 and what does Stoicism say about how we confront
0:41:12 unexpected crises in our lives
0:41:14 that we are clearly not responsible for?
0:41:18 You know, a cancer diagnosis.
0:41:21 We get fired from work.
0:41:24 Something else bad happens that we were not responsible for.
0:41:27 – To me, the essence of Stoicism is the idea
0:41:30 that we don’t control what has happened,
0:41:33 but we control how we respond to what happens.
0:41:35 And so, you know, Marcus’s idea,
0:41:37 which I have tattooed on my arm, the obstacle is the way.
0:41:39 You know, he says the impediment to action advances action,
0:41:42 what stands in the way becomes the way.
0:41:44 He’s saying that– – Say that again.
0:41:47 – The impediment to action advances action.
0:41:50 – The impediment to action advances action.
0:41:53 – What stands in the way becomes the way.
0:41:56 He’s saying that, you know, basically it’s like
0:41:59 nothing can actually stop us from what we’re trying to do
0:42:02 because we can accommodate and adjust and adapt.
0:42:06 We can convert obstacles to our own purposes.
0:42:10 Basically, what he’s saying is that stuff happens,
0:42:12 stuff we dread having happened,
0:42:16 that we did everything in our power to prevent from happening.
0:42:18 That’s not our fault, it’s totally screwed up,
0:42:21 it’s painful, all of that.
0:42:23 But it does happen, right?
0:42:26 And he says, he’s basically saying that,
0:42:28 now that it’s happened,
0:42:31 what opportunity does it present you?
0:42:34 And it doesn’t mean, oh, hey, you know,
0:42:37 your mother died, that’s great for your business.
0:42:38 That’s not what he’s saying.
0:42:40 Like he’s not saying, oh, this is wonderful.
0:42:42 But he’s saying that this tragic,
0:42:45 terrible, frustrating, painful thing happened.
0:42:50 There are opportunities in that for you to step up,
0:42:53 to grow, to be there for other people,
0:42:58 to illustrate or demonstrate the stoic virtues.
0:42:59 – In moments of crisis in like business,
0:43:03 I always think there’s, you have a couple of types of people.
0:43:06 Say this rumor’s on fire, person A,
0:43:08 paralyzed with fear, saying nothing.
0:43:11 Person B, screaming, also unhelpful, we’re gonna die.
0:43:14 Person C, knows the rumor’s on fire,
0:43:15 doesn’t need to say the rumor’s on fire,
0:43:17 totally focused on getting out of the room.
0:43:20 And it’s like, it’s a different way to handle crisis.
0:43:23 Some people just default to practical.
0:43:24 – Well, maybe there’s another person there
0:43:29 to extend this analogy, who helps those other people, right?
0:43:33 Like the idea is, the thing is happening,
0:43:34 what is it gonna draw out of you?
0:43:39 Who are you going to be in response to that thing happening?
0:43:43 That’s what the obstacle is the way it means.
0:43:45 It’s not that it’s great that the rumor’s on fire.
0:43:48 It’s that the room being on fire
0:43:51 presents you a set of choices.
0:43:53 – How do I become the person
0:43:55 who is going to survive the fire?
0:43:58 Because I’m focused not on the fact that the room is on fire.
0:43:59 I mean, I’m aware of that.
0:44:02 I’m not denying the reality of the burning room.
0:44:04 But I’m using my energy on what I can control,
0:44:06 which is getting myself and these other people
0:44:07 out of the room.
0:44:08 How can, is it a practice?
0:44:10 Is it like going to the gym?
0:44:12 Some people just seem to have it.
0:44:14 Childhood trauma seems to play into that as well,
0:44:17 because some people just have a pessimistic attitude
0:44:18 to things and they worry and panic.
0:44:21 – But that is kind of the practice, right?
0:44:24 Like what they have been through,
0:44:27 they have been in rooms that were on fire before,
0:44:29 different kinds of fire.
0:44:32 But this isn’t a new situation to them, right?
0:44:34 And that is one of the things also
0:44:36 that we can say to ourselves
0:44:37 when we’re going through shit, right?
0:44:39 Whether it’s this pandemic
0:44:41 or it’s this downturn in your business
0:44:45 or it’s this employee who stole from you or whatever,
0:44:48 you go, this is practice.
0:44:50 This is reps, right?
0:44:54 Like I am going to emerge out of the other side of this,
0:44:57 a person who has been through things like this.
0:45:00 And if you haven’t before, if this is the first time,
0:45:01 yeah, maybe you won’t handle it great,
0:45:06 but you can decide to be the person who has learned
0:45:08 from that process.
0:45:12 – I guess the danger is I go through it once
0:45:13 and it’s so horrific
0:45:16 that I avoid all circumstances or environments
0:45:18 where I might ever go through such a thing again.
0:45:22 – Yes, so you’ve emerged weaker and more fragile
0:45:23 for what you’ve gone through,
0:45:26 which is probably not the way to do it, you know?
0:45:29 I’ve said this to people, it’s like,
0:45:32 okay, we just lived through this massive historical event
0:45:34 together and we’re here.
0:45:36 Like we made it, you know?
0:45:37 It’s not to say anything about the people
0:45:38 who didn’t make it.
0:45:41 What I mean is like we got through it.
0:45:45 If you had asked that person in March, 2020,
0:45:49 if they could get through three years of a pandemic,
0:45:54 millions of people died, where everything was shut down,
0:45:56 where there was political unrest
0:46:01 and supply chain and logistics crises,
0:46:02 and everyone had to work from home.
0:46:05 And you know, down the list of all that stuff,
0:46:08 even just half of it, they would have said like,
0:46:10 so I lost everything, right?
0:46:12 Like, you know, like it destroyed me, right?
0:46:15 I can’t, I don’t have what it takes to get through that,
0:46:18 but you did because you didn’t get through all of it at once.
0:46:20 It was one thing after another
0:46:22 and you adjusted and you adapted
0:46:24 and you got stronger as you went.
0:46:29 And you just realized as you go through things,
0:46:30 exactly what Seneca says,
0:46:34 like the person who hasn’t been tested doesn’t know,
0:46:35 but when you have been tested,
0:46:37 when you have gone through things,
0:46:40 you can take from that a sense of your capacities,
0:46:43 your capabilities, which are almost always greater
0:46:45 than you think they are.
0:46:50 And so it’s just a way to go through life, you know?
0:46:53 You don’t want it to be that way.
0:46:55 You would prefer that it didn’t happen that way,
0:46:58 that the things went the way they were supposed to go,
0:46:59 but they didn’t.
0:47:01 And now they are the way that they are.
0:47:04 And now I have to call this person to my office
0:47:05 and let them go.
0:47:10 You know, now I have to suddenly raise X millions of dollars
0:47:12 to keep the business going
0:47:14 if we’re gonna have any hope of surviving
0:47:16 and I’ve got 30 days to do it, right?
0:47:20 Like, the situation is the situation
0:47:21 and what is it gonna teach me?
0:47:22 How am I gonna grow from it?
0:47:24 How am I gonna be better for it?
0:47:26 – I was watching a video you made
0:47:29 about sort of stoic questions
0:47:31 that are really important to ask ourselves.
0:47:33 I guess to keep us on track to some degree.
0:47:37 What kind of questions do you find yourself frequently
0:47:40 asking yourself to help keep yourself on track?
0:47:42 – Yeah, I mean, the big one that I ask myself the most
0:47:45 as a parent is I just go, does this matter?
0:47:48 Like, why, why does this thing matter?
0:47:51 Like, is this thing that I’m about to argue with them
0:47:56 or force them to do or feel insecure about,
0:47:59 does it actually matter, right?
0:48:03 And the answer is almost always no, it doesn’t matter.
0:48:03 It’s made up.
0:48:08 Five more minutes is fine, right?
0:48:10 In the big scheme of things, I won’t care about this.
0:48:12 And so I try to ask myself questions
0:48:13 that give me perspective,
0:48:18 that take me out of whatever my immediate impulse is
0:48:22 or insecurity is or worry is or argument is
0:48:25 and I try to get perspective.
0:48:27 And I think that’s what great questions do
0:48:32 is they give you perspective, different way of seeing things
0:48:34 that you can then hopefully act on.
0:48:37 – What do the stoics say about like relationships
0:48:40 and romantic relationships and love?
0:48:45 – I mean, what they say about them to me is secondary
0:48:48 to the fact that they were also in them, right?
0:48:51 Like, you know, it’s one thing to be a philosopher
0:48:53 and then it’s another to get married to a person
0:48:58 who you now live with, who does things that drive you crazy
0:49:00 and you do things that drive them crazy
0:49:05 and you have resentments and you have insecurities
0:49:08 and you have compromises that you have to make, right?
0:49:11 I remember my wife said to me one time,
0:49:14 this is a great question or a great way of thinking about it.
0:49:18 I said she was frustrating me
0:49:20 and she’s kicked back a very stoic idea.
0:49:25 She said, I can’t frustrate you.
0:49:27 She was basically saying like,
0:49:29 we’re responsible for our own emotions.
0:49:31 Like, she’s doing what she’s doing
0:49:34 and I am feeling the frustration.
0:49:36 I can’t make that her fault, right?
0:49:38 And I think about that often, right?
0:49:40 – Does she weaponize stoicism against you?
0:49:42 – Yes, all the time.
0:49:45 Her joke is, one of us is a stoic
0:49:46 and the other writes about stoicism.
0:49:48 (laughing)
0:49:51 She’s much more naturally these things than I am,
0:49:53 I would say, but you know, it’s the idea that
0:50:00 how you make it work, not in theory,
0:50:06 not in your books is the whole business, you know?
0:50:08 Like, I think every person has ever been married
0:50:09 or in a relationship.
0:50:11 You know, you get yourself in these situations
0:50:14 where you’ve decided that being right
0:50:17 is more important than being happy
0:50:20 or than getting along or–
0:50:21 – Sounds like Twitter.
0:50:22 – Moving on, yeah, right.
0:50:24 You’re just like, what are you doing?
0:50:29 You’re putting this thing over the relationship.
0:50:34 Twitter is its own set of philosophical issues.
0:50:39 I just, you just watch people voluntarily seek out conflict
0:50:41 and the things to be upset about.
0:50:44 Like, if they didn’t see the tweet, it wouldn’t bother them.
0:50:45 – Yeah.
0:50:47 – But they picked it up.
0:50:49 They’re supposed to be having dinner
0:50:51 with someone they care about.
0:50:52 They’re supposed to be working,
0:50:53 supposed to be playing with their kids,
0:50:56 but instead, they took up the phone,
0:50:58 they scrolled through, and the phone,
0:51:01 which knows that things that outrage you
0:51:03 are the ones that get the most engagement,
0:51:05 magically serves up the outrage,
0:51:07 and then you are outraged
0:51:10 and you cannot go back to what you were doing
0:51:13 until you let this person know,
0:51:14 this person you’ve never met,
0:51:17 that they are wrong and you are right.
0:51:21 And that is the opposite of philosophy,
0:51:23 happiness, the good life.
0:51:26 – Sam Harris said he deleted it from his phone
0:51:27 for this very reason last year.
0:51:29 He doesn’t tweet anymore, it’s not involved in Twitter,
0:51:31 because he said, “When I looked at the relationship
0:51:35 “I had with this device, it was just causing me unhappiness.”
0:51:37 He says, “Every bad thing, every professional crisis
0:51:39 “I’ve had started with Twitter.”
0:51:43 – And have you ever once gone on it,
0:51:45 or any of the apps,
0:51:50 whether you spent five seconds or 50 minutes,
0:51:52 and thought, that was a great use of my time.
0:51:54 I’m really glad I did that.
0:51:56 You know, you’re always feel a little guilty after,
0:51:59 you go, oh, that went back faster than I thought.
0:52:01 And again, I’m not saying that there’s not
0:52:04 a place for these things that they don’t do some good.
0:52:06 I mean, maybe someone is watching a clip of this thing,
0:52:07 literally right in this instance.
0:52:10 And that’s better than us trying to sit here
0:52:13 and pander to one side or incite the other.
0:52:16 There’s definitely, some people do it better
0:52:18 than other people or worse than other people.
0:52:22 But for the most part, how do you create distance
0:52:25 and boundaries that separate you from these things?
0:52:28 So yeah, I don’t have any of them on my phone either.
0:52:33 And I don’t know the password to the Daily Stoic
0:52:35 or my personal Twitter account.
0:52:37 So if there’s something I need to say,
0:52:39 I can talk to someone who works for me
0:52:41 and make sure that gets out.
0:52:43 And then maybe I can ask, you know, hey, how did it go?
0:52:48 But for the most part, I have enough inputs.
0:52:50 You know what I mean?
0:52:51 I have enough inputs.
0:52:54 I don’t need more, I don’t need more random people.
0:53:01 This is the most important space that you have, you know,
0:53:03 and how protective of it are you.
0:53:08 And cultivating a stillness or a space,
0:53:11 a distance from that to me is like the most important thing.
0:53:14 – You’ve read so much, you write so much.
0:53:19 You have the wisdom of someone who has lived many, many lives.
0:53:21 – That’s what reading is, by the way.
0:53:22 You know what I mean?
0:53:25 Reading is maybe the only way
0:53:27 that you can live multiple lives.
0:53:31 Like you think about the millions of people
0:53:35 who have done crazy things, groundbreaking things,
0:53:38 terrible things, and you think of all that wisdom.
0:53:42 It’s all there in books and, you know, it’s $10.
0:53:43 Sometimes it’s a dollar.
0:53:46 – Isn’t it funny how similar the wisdom is though?
0:53:48 – Yeah, I think the more you read the,
0:53:51 you come up with some sort of themes.
0:53:53 It boils down Eastern and Western philosophy,
0:53:55 kind of like a horseshoe, you know,
0:53:59 they come come together towards the ends, but.
0:54:01 – What are those themes?
0:54:04 What are the themes of living a good life that I must know?
0:54:07 – First would be, let’s say you focus on what’s
0:54:09 in your control, like what’s up to you.
0:54:10 – Okay.
0:54:13 What does that mean in practicality in day-to-day life?
0:54:14 So someone cuts me off in traffic.
0:54:17 – Yeah, somebody you don’t,
0:54:20 somebody doesn’t like something that you did, the weather.
0:54:24 You know, how much of your energy are you spending
0:54:28 emoting about, complaining about, worrying about things
0:54:30 that are not up to you?
0:54:32 And what do the, is there any particular examples
0:54:34 from Stoicism where?
0:54:37 – Well, Epictetus is like, that’s our first job in life,
0:54:39 is to separate things into two categories.
0:54:41 Is this up to me or is this not up to me?
0:54:43 And it’s a resource allocation issue, right?
0:54:47 Like if you are focusing your energy, even half of it
0:54:50 on stuff that’s not up to you, that’s half your energy
0:54:54 that’s not being focused on the stuff you can
0:54:57 make a difference on.
0:55:02 Like that’d be like putting 50% of the power of your car
0:55:06 on the wheels that aren’t touching the ground, you know?
0:55:09 Like you wanna put it where it’s gonna get traction.
0:55:13 That’s a key thing in life.
0:55:15 Is this up to you or not?
0:55:20 Number two, there’s something magical about water
0:55:23 and there’s something magical about long walks.
0:55:27 This is where you find a lot of peace,
0:55:30 find a lot of inspiration, find a lot of calmness
0:55:34 and stillness, like I’m not saying that taking a walk
0:55:36 will solve all of your problems.
0:55:38 I’m just saying that there’s very few problems
0:55:41 that are made worse by taking a walk.
0:55:46 Same goes for jumping in the swimming pool or the ocean.
0:55:49 – What is it about those two things that you believe?
0:55:51 – I mean, look, I think we evolved traveling
0:55:53 very long distances.
0:55:56 I mean, some of the oldest evidence of human beings
0:55:59 in America are a set of footprints
0:56:01 of a mother carrying and setting down,
0:56:05 carrying and setting down a child 20,000 years ago
0:56:09 in what is now White Sands, New Mexico.
0:56:11 Like that’s just what we’ve been doing
0:56:14 for as long as there have been people.
0:56:16 And there’s something about the rhythm of it,
0:56:20 the movement of it that slows us down,
0:56:23 forces us to think, makes us very present.
0:56:25 It’s just magic.
0:56:30 And I think there’s a reason that every religious tradition
0:56:35 or Zen garden has a water fountain or something.
0:56:38 There’s just something about sound of water.
0:56:42 – It’s so true, all of my best ideas either come,
0:56:44 usually in the gym or in the shower.
0:56:46 I mean, I don’t do a lot of walking.
0:56:47 – You got it.
0:56:49 – But in the gym, in the shower,
0:56:52 I seem to get my epiphany moments.
0:56:55 – Yes, taking a break from what you’re doing
0:57:00 to go do one of those things often unlocks a lot of stuff.
0:57:03 – Okay, and you have that as a ritual every day?
0:57:04 – Every day, yeah.
0:57:05 – Every single day?
0:57:07 – Yeah, I try to take a walk every day.
0:57:09 – What else are sort of rituals in your life?
0:57:10 The daily rituals?
0:57:13 – So I would add as a third one as a ritual,
0:57:16 I’d say like do something hard every day.
0:57:19 Like do something physically difficult every day.
0:57:21 The art of challenging oneself
0:57:24 and pushing those limits and boundaries
0:57:29 that is a central practice and skill
0:57:32 that will help you whatever life has in store for you.
0:57:35 – And is that the third one on this list of five?
0:57:36 – Yeah, I think that’s the third.
0:57:37 – Okay, I love that one.
0:57:39 So do something difficult every day
0:57:44 and that ranges from a small as not eating the cheeseburger
0:57:46 to as big as running a marathon.
0:57:49 – Yeah, I mean, not eating the cheeseburger,
0:57:52 I wouldn’t go, hey, like I really challenged myself today,
0:57:54 I didn’t eat garbage.
0:57:58 I would say it’s like, here’s the positive thing that I did.
0:58:01 Right, like I lifted heavy rocks.
0:58:04 You know, I went for, I did some sprinting.
0:58:09 I went for a bike ride, you know, I went for a run.
0:58:11 I took a spin class, you know, whatever it is,
0:58:12 the walk doesn’t count.
0:58:14 The walk is for the mental health.
0:58:16 Then you gotta do something for the physical health.
0:58:19 Okay, so four, I think we have to put something here
0:58:23 about like we are made for each other, right?
0:58:28 – That the idea of meaning comes from servicing
0:58:33 or contributing to the common good.
0:58:34 Mark Surrealist talks about the common good,
0:58:37 maybe 40, 50 times in meditations.
0:58:41 You know, he says like we’re put here for other people.
0:58:46 Our job is to help others to, you know,
0:58:48 leave this place better than you,
0:58:51 like leave this place better than you found it.
0:58:54 To me, that’s the meaning of life right there.
0:58:56 So what is the positive contribution?
0:58:57 What is the legacy you’re leaving?
0:59:00 Not how much money did you make?
0:59:02 You know, what records did you break?
0:59:07 But what is the contribution you are making
0:59:13 to the collective that’s meaning and purpose
0:59:18 and quite frankly, your obligation as a human being.
0:59:21 – Service. – Service.
0:59:24 – And then the fifth one, the fifth one is…
0:59:25 – I wanted to just pause there
0:59:27 and I forgot to ask you for an example
0:59:29 on the third one from Stoicism.
0:59:30 – Of doing something hard?
0:59:31 – Yeah, like a…
0:59:33 – I mean, the Greeks trained in wrestling,
0:59:38 the gymnasia was the central part of the Roman life.
0:59:41 You know, you’d go and you’d train, you know.
0:59:45 – And what were they aiming at when they were training?
0:59:46 What were the means to…
0:59:48 – A strong mind and a strong body,
0:59:51 like to not be flabby and lazy and…
0:59:53 – Not to fight each other or anything, but to…
0:59:56 – No, but I mean, there’s something about combat sports,
0:59:59 you know, that I think is very primal
1:00:00 and probably good for you.
1:00:06 You know, just something about the challenge of pushing oneself,
1:00:13 not living the sort of sedentary lifestyle.
1:00:15 I think that’s, you know, whether you’re talking
1:00:18 about Zen Buddhist practicing martial arts
1:00:20 or you’re talking about the Romans, you know,
1:00:26 practicing wrestling, I think the philosophical tradition
1:00:31 is it’s wrong to think of philosophers as soft.
1:00:35 – I always wonder if there’s something innate
1:00:39 in human beings that we’re designed to need struggle.
1:00:40 Like we’re designed to…
1:00:42 ‘Cause if you think about, we’re in a big building here
1:00:44 and with all this stuff that humans came up with
1:00:48 and the cameras that they, our ancestors just struggled
1:00:50 forward to create all this stuff.
1:00:52 So is it conceivable that they left something in me
1:00:55 that says you too shall struggle forward?
1:01:00 – Yeah, you are an error to people who crossed oceans,
1:01:08 fought in wars, braved the elements, you know, lived through
1:01:14 poverty and depressions, sacrificed, struggled, you know.
1:01:21 They did all that and you have that in you, you know?
1:01:23 You have that in you, we all do.
1:01:25 – And here we are ordering candy on a…
1:01:29 – Yes, by a robot and going,
1:01:33 ah, the air conditioning isn’t at the exact temperature
1:01:34 that I wanted to be in.
1:01:37 – And number five?
1:01:42 – Number five across all religious and philosophical
1:01:46 traditions, there is some version of the practice
1:01:51 of memento mori, remember you are mortal, that life is short.
1:01:54 Talk about top of the list of things
1:01:56 that you don’t control, right?
1:02:00 It is death and the acceptance and the submission
1:02:05 to that fact, the awareness, the urgency, the perspective
1:02:09 that that gives you is one of the most essential
1:02:11 philosophical practices there is.
1:02:13 Like why do we procrastinate?
1:02:16 Why do we not prioritize our health?
1:02:19 Why do we not do the stuff that we know we should do?
1:02:23 It’s ’cause we think we have forever, you know?
1:02:27 We think we’re invincible and it’s only, you know,
1:02:32 in light of a pandemic, call from the doctor, you know,
1:02:36 a loved one suddenly going that we get these brief moments
1:02:41 of clarity, oh, wait, shit, no, you can go at any moment.
1:02:45 Marx realizes you could leave life right now,
1:02:48 let that determine what you do and say and think.
1:02:50 Now, if he’s saying that in a time
1:02:55 where he buried six children, six children,
1:03:01 that’s how deadly and unforgiving the ancient world was.
1:03:03 And he was even then having to remind himself,
1:03:07 hey, don’t procrastinate, don’t think you have forever,
1:03:09 you know, don’t take life for granted.
1:03:12 And here, you know, when the average lifespan
1:03:15 is so much longer, like inconceivably long,
1:03:19 compared to the ancients, where, you know,
1:03:22 you might never see someone die in your whole life
1:03:24 until you are in a hospital bed.
1:03:29 You know, we have, we live in even more of a bubble.
1:03:31 You know, we are even more sheltered.
1:03:36 We are even more detached from the reality of our mortality.
1:03:42 As they say, death is the only prophecy that never fails.
1:03:45 Like, people think about like, well, what would I do
1:03:48 if I found out that I had cancer?
1:03:50 Like, if you got a terminal diagnosis from a doctor,
1:03:52 you go, what changes would I make?
1:03:55 But the reality is you do have a terminal diagnosis.
1:03:56 Like the second you were born,
1:04:00 that doctor knew with 100% certainty that you would die.
1:04:02 You just didn’t know when, you know,
1:04:05 it could be eight years from now,
1:04:07 it could be eight decades from now, we don’t know.
1:04:12 But to live in ignorance, or in rejection of that fact,
1:04:18 is to set yourself up, I think, more often than not,
1:04:20 to waste your life.
1:04:25 And so, some practice of, hey,
1:04:30 time is ticking by now in this very moment,
1:04:31 how am I spending it?
1:04:35 – There’s a sound timer behind me.
1:04:36 – Oh, there is.
1:04:38 – That’s just there.
1:04:39 – Oh, yeah, yeah, yeah, that’s beautiful.
1:04:42 – It sounds to remind me of that very, very fate.
1:04:47 Of all these things, Ryan, what is the stoic wisdom
1:04:50 that you continually struggle with the most?
1:04:57 – Oh, you know, I think people think
1:05:02 that stoicism is about the suppression of emotion.
1:05:04 That’s what the word stoic means to people, right?
1:05:09 Emotionless, robotic, superhuman, et cetera.
1:05:11 I don’t think that’s it at all.
1:05:13 I don’t think that’s possible.
1:05:16 If you’re stuffing the emotions down,
1:05:19 you’re pretending they don’t exist, they do exist,
1:05:21 and they will eventually reveal themselves.
1:05:24 You’ve just deferred it,
1:05:27 maybe with some interest attached, right?
1:05:30 So, for me, when I’m feeling something,
1:05:34 when I’m having big feelings, as we say to my kids,
1:05:35 you’re having big feelings.
1:05:36 Well, why are you having those feelings?
1:05:38 What is the cause of those feelings?
1:05:40 What does your body feel like?
1:05:44 And the practice of going, I’m feeling this,
1:05:46 I’m feeling this because I’m feeling,
1:05:49 as a result of that, an inclination to do,
1:05:52 and then go, but is that a good idea?
1:05:54 Is that what I wanna do?
1:05:56 Like, I’ve never lost my temper,
1:06:00 and then afterwards, been like, I’m so glad I did that.
1:06:03 I always regret it, always, right?
1:06:06 I’ve never forced my kids to do something
1:06:08 out of frustration, and then been like,
1:06:09 yeah, that was definitely the right call.
1:06:12 Afterwards, I’m like, we had so much more time
1:06:14 than I was under the impression we did.
1:06:15 You know what I mean?
1:06:17 It’s like getting this big fight to leave the house,
1:06:18 and then we get there,
1:06:20 and then we’re like waiting in the car five minutes
1:06:22 to go in, you know, or whatever, right?
1:06:25 Like, or you’re so stressed about missing the flight,
1:06:28 and then you get there, or you don’t get there.
1:06:30 And neither one of those things
1:06:32 is like a matter of life and death, right?
1:06:36 So I think for me, seeing stoicism as the practice
1:06:41 of understanding the emotion, processing the emotion,
1:06:47 and then not being a slave to that emotion
1:06:50 is the practice of stoicism
1:06:53 that I think I struggle with,
1:06:57 but I think when you read the private thoughts
1:07:00 of the stoics, you see that they were also struggling with.
1:07:09 People are frustrating, things are annoying, you know?
1:07:13 Things go sideways, but then how you deal with that,
1:07:14 that’s what matters.
1:07:18 And that’s the control you have.
1:07:19 – Yeah.
1:07:22 – And it is a practice, isn’t it?
1:07:24 ‘Cause we all get frustrated with things.
1:07:26 I get frustrated with so many things.
1:07:28 – Yeah, ’cause you have high standards,
1:07:30 you have expectations,
1:07:32 wanting things to be a certain way,
1:07:34 needing them to be a certain way.
1:07:37 That’s like the root of so much of the tension
1:07:39 and problems that we have.
1:07:41 – And the question I ask is why?
1:07:42 Why do I need them to be a certain way?
1:07:43 – Yeah, you don’t.
1:07:46 You go, I need everything to be a certain way,
1:07:48 or I won’t be able to do what I do.
1:07:51 And then you’re like, wait, how fragile am I
1:07:55 that I can’t adjust, I can’t adapt?
1:07:56 You know what I mean?
1:07:59 It’s because you can want it or request it
1:08:01 or you think you should have it.
1:08:02 That’s what sets you up.
1:08:05 But Epictetus’s thing is he says like,
1:08:06 don’t want things to be a certain way.
1:08:08 Want them to be the way that they are.
1:08:10 That is the path to peace.
1:08:12 And I think about it, it’s like, hey,
1:08:14 like if I wake up and I go,
1:08:17 I need the weather to be a certain way today.
1:08:21 Well, then there’s a pretty big chance
1:08:23 that I’m not going to be happy.
1:08:26 I was talking to my friend, his name is Chaka Smarties,
1:08:28 the head basketball coach at Marquette.
1:08:30 He lived in Texas, he was the head coach at Texas.
1:08:35 And he moved to Marquette where it’s colder.
1:08:37 And I said, what’s the weather shift like?
1:08:41 I said something like, are you more of a hot weather guy
1:08:43 or a cold weather guy?
1:08:47 And he goes, I’m a dressed for the weather guy.
1:08:49 And I was like, that is stoicism right there,
1:08:51 dressed for the weather.
1:08:54 Like, I don’t care what it is, I’m good.
1:08:55 I’m good either way.
1:08:57 I’ll figure it out.
1:09:00 – I love that.
1:09:02 And the conflict I have is,
1:09:06 the stoics must have understood the importance of detail
1:09:07 and small things.
1:09:07 – Sure.
1:09:10 – So, you know, that’s why.
1:09:11 – Yeah.
1:09:12 – But at the same time, they also understand
1:09:13 how that can quite easily rub you
1:09:15 of that obsession to detail.
1:09:18 – Yeah, or like routine is important, right?
1:09:19 This is the order I like to do things.
1:09:21 This is when I’m at my best.
1:09:26 But what if that routine becomes almost a religion,
1:09:32 which becomes almost a kind of fragility, you know?
1:09:33 That’s the problem.
1:09:35 Shit, what am I gonna do?
1:09:38 I need my special socks, you know, or whatever.
1:09:41 I can’t, no, I need 10 minutes before,
1:09:44 and you’re like, okay, you know,
1:09:46 you’re not defusing a nuclear bomb here.
1:09:48 Like, you’re gonna be fine.
1:09:50 – Two things can be true at the same time.
1:09:51 – Yeah, it’s better.
1:09:52 Well, the stoics say,
1:09:59 there’s such a thing as preferred indifference.
1:10:03 – What does that mean?
1:10:04 – So, basically, the stoics are like,
1:10:07 if it’s in your control, great.
1:10:09 If it’s not in your control, it’s not worth thinking about.
1:10:12 But they said there’s still some things
1:10:15 it’s better to have than not have, right?
1:10:19 Like, it’s better to be rich than poor.
1:10:22 It’s better for it to be, you know,
1:10:24 nice weather, not nice weather, right?
1:10:27 And so, the idea is you’re gonna be fine regardless, right?
1:10:29 So if you’re gonna, you can go, I am good.
1:10:31 I’m a dressed-for-the-weather guy.
1:10:34 I can thrive in any and all situations, right?
1:10:37 That’s the first thing that has to be true.
1:10:39 And then the second thing is to be true,
1:10:42 which can be true is, but if you ask me what I want,
1:10:46 here’s the circumstances or situation
1:10:49 that if it’s in my power, that’s what I’m gonna choose.
1:10:50 I don’t need it.
1:10:52 I can do great in any and all situations,
1:10:55 but if you ask me, do I want it to be cold in here
1:10:57 or warm in here, I’m gonna tell you the temperature
1:11:00 that I like, ’cause I know that if it gets too hot
1:11:02 and I start to feel warm and then I get distracted,
1:11:07 you know, like, you can know what it’s nice to have,
1:11:08 but not need it.
1:11:11 Of all the things that, you know,
1:11:14 you’ve read about in Stoic Philosophy and Wisdom,
1:11:20 fewer lying on your deathbed.
1:11:21 – Uh-huh.
1:11:23 – And you had the entirety of the world as the audience.
1:11:24 – Ooh.
1:11:25 – And you could just say one thing
1:11:30 that you believed would be of most benefit to that audience,
1:11:32 to relieve them of their suffering the most,
1:11:34 to, you know, to leave them with one last statement
1:11:37 from Ryan Holiday drawn from his readings
1:11:40 of Stoic Wisdom and Philosophy.
1:11:42 – Ooh.
1:11:46 – What might be the insight, the last daily Stoic?
1:11:48 – What do I say, short of last breath.
1:11:50 Ooh.
1:11:52 We know Marcus Aurelius is sort of last words,
1:11:56 his last words in, in meditations are about sort of,
1:11:59 hey man, this is the play.
1:12:02 It only got three acts, curtain’s coming down.
1:12:03 Did you do a good job?
1:12:05 You know, sort of talking to himself like that,
1:12:06 it’s pretty beautiful.
1:12:11 And then in real life, he’s probably dying of the plague.
1:12:17 He, his friends are all around him
1:12:19 and they’re weeping and crying.
1:12:22 And he goes, what are you crying about?
1:12:24 Like, don’t think about me.
1:12:27 So think about you, think about your life.
1:12:31 Go try to, you know, do what you can
1:12:33 with the time that you have left.
1:12:37 And maybe I’d say something like that.
1:12:41 Like, hey, the whole, the one,
1:12:43 the one benefit of people dying
1:12:50 is the one way that they can go on living after they die.
1:12:56 One way they can improve us and help us after they’re gone
1:13:01 is the reminder of the fact that they’re not here,
1:13:06 which will be true for you at some point.
1:13:11 And that’s one of the things that the loss of people
1:13:13 that we love can do for us.
1:13:15 It’s like, hey, none of us get forever.
1:13:18 The song ends at some point.
1:13:22 And so what did you, what did you do
1:13:25 with the time that you’ve got?
1:13:28 And the fact that you get tomorrow and I don’t
1:13:33 is a gift that you should not take for granted.
1:13:37 – And to your kids?
1:13:40 – Ooh, I think I would just,
1:13:42 I think I’d just say, you know,
1:13:44 what I try to just say all the time,
1:13:46 which is like, I love you.
1:13:51 I’m proud of you and you’re good.
1:13:51 You know what I mean?
1:13:56 I think it’s really easy, especially in today’s world,
1:14:01 for everything to feel like conditional, you know,
1:14:04 that you gotta earn it.
1:14:06 And there are things you have to earn in life, you know,
1:14:10 but a parent’s love, a sense of worth,
1:14:14 and sort of dignity, value,
1:14:17 that’s an innately
1:14:24 intrinsically given thing at birth, right?
1:14:28 And so I don’t know, I might just take one extra shot at that.
1:14:34 – If this, if you are to be successful at that point,
1:14:35 when you’re laying there on your deathbed.
1:14:36 – Yeah.
1:14:40 – If your answer to that question that they posited markets,
1:14:43 Marcus’s play, my godson’s called Marcus actually,
1:14:44 because of Marcus.
1:14:49 But if you had have lived a successful life at that point,
1:14:50 what would that mean for you?
1:14:55 – Yeah, I mean, I feel lucky
1:15:01 in that I don’t wake up and think there’s all this stuff
1:15:03 that I have to do.
1:15:04 Do you know what I mean?
1:15:09 I’m not saying I’ve done everything that I wanna do,
1:15:15 but I’m saying with the time that I have had,
1:15:22 I feel like I’ve checked most of the boxes
1:15:27 of reaching the potential that I have,
1:15:32 paying back debts or gifts that I was given,
1:15:39 mastered things, made a positive contribution.
1:15:42 I feel I’m good, do you know what I mean?
1:15:47 And so I wake up with this sense of living in the bonus.
1:15:52 That it’s all extra, which is nice because I think early
1:15:57 on in my life I felt a lot of pressure
1:16:01 and I was demanded or asked a lot of myself
1:16:06 and the ability to be like, I did it.
1:16:12 And now every extra minute or day that I get is extra.
1:16:16 That’s like, that’s where you wanna get, I think.
1:16:20 – We have a closing tradition on this podcast
1:16:22 where the last guest leaves a question for the next guest,
1:16:24 not knowing who they’re leaving it for.
1:16:26 And the question that’s been left for you is,
1:16:31 what would you do all day if you didn’t have to work?
1:16:33 And I’m actually gonna give you context.
1:16:34 First time I’ve done this.
1:16:36 I’m gonna give you some context on this.
1:16:38 I’d never tell anybody who’s written the question,
1:16:40 but this was a long conversation with someone
1:16:43 at the helm of artificial intelligence.
1:16:44 And at the very end of our conversation,
1:16:48 we’ve reached this point where he believes that
1:16:50 in the future, in the very near future,
1:16:51 because of artificial intelligence,
1:16:52 we’re not gonna have jobs.
1:16:54 And I’ve been wrestling with this idea.
1:16:56 So what do we do, universal basic income?
1:16:57 What do people do with their time?
1:16:59 Do people need meaning in their lives?
1:17:00 And where are we gonna find meaning
1:17:01 if it’s not in struggle?
1:17:04 So in a world of, what artificial intelligence
1:17:08 is running everything, what would Ryan Holiday
1:17:10 choose to do with this time?
1:17:14 I don’t know how, I think it’s a,
1:17:19 I like that, I don’t think I would make
1:17:22 that many radical changes in my life.
1:17:27 Like, I wake up early, I go outside and I spend time
1:17:31 with my kids, I take them to school.
1:17:34 I sit down and I write.
1:17:37 And I write for me.
1:17:39 I write what I am interested in,
1:17:41 what makes me better, what challenges me,
1:17:44 what I think is philosophically interesting and provocative.
1:17:47 And then that goes to someone else
1:17:49 who takes it out and puts it into the world, right?
1:17:54 Then I, you know, I try to do something hard.
1:17:56 I challenge myself physically.
1:17:59 Then I go home, I spend time with my family.
1:18:02 I putz around on my ranch that I live on.
1:18:05 You know, do some manual labor sometimes.
1:18:10 And then, you know, I talk to my kids and I go to bed.
1:18:11 – What do you think of chat GPT
1:18:13 and these large language models
1:18:16 and how they’re gonna impact writers and knowledge and…
1:18:17 – I think…
1:18:18 – ‘Cause I could go on there right now
1:18:21 and say give me a novel in the style of Ryan Holiday.
1:18:23 – I mean, I did, I did an email.
1:18:28 I asked chat GPT, I said write a daily Stoic email
1:18:31 on the subject of change.
1:18:33 And I said, write me a daily Stoic email
1:18:37 on the subject of replaceability.
1:18:38 And it did okay.
1:18:42 You know, it wasn’t as good as what I could do.
1:18:46 Maybe in 10 years or a year, it’ll be better.
1:18:47 But I still had to edit it.
1:18:48 I still had to refine it.
1:18:53 And then also I had the idea to have it do that.
1:18:57 You know, the upside down urinal is art
1:19:00 because someone decided to put a urinal upside down
1:19:02 and said that is art.
1:19:07 And so, you know, the intentionality is still the main thing.
1:19:10 And then the refining and the polishing
1:19:12 and the changing is what makes,
1:19:14 it’s what the role of the human is.
1:19:19 And so I haven’t seen a ton of change in my life
1:19:23 and that I haven’t been here for 80 years.
1:19:28 But, you know, I remember when Google Books came out
1:19:31 and a bunch of authors said it’s not the same
1:19:35 as going to a library and looking in the book physically.
1:19:37 You shouldn’t just be able to search books
1:19:39 and find what you want.
1:19:44 So they continued to do it the way they used to do it.
1:19:48 And us younger people took advantage of this thing
1:19:50 that saved us time and let us do more, right?
1:19:54 And I don’t know, maybe it will replace all of us
1:19:56 as everyone for all time has, you know,
1:19:58 every job has been replaced in some form or another.
1:20:01 Or maybe it just becomes a tool in the toolkit.
1:20:06 And I think the job of each of us is to figure out
1:20:12 how to use it and not be used by it, you know?
1:20:14 – Well, let’s hope so.
1:20:15 – Yes, let’s hope so.
1:20:16 – Let’s hope so.
1:20:17 – Yeah.
1:20:18 – My suspect you’ll be right.
1:20:20 It’s at least in the short and midterm anyway.
1:20:22 It’s often to the future what the world looks like.
1:20:24 Probably a lot more pressing issues, but Ryan,
1:20:25 thank you for your time.
1:20:27 – Thank you for having me, this is very cool.
1:20:29 This book actually sits on my bedside
1:20:30 because my girlfriend has stolen it from me.
1:20:31 – Oh, amazing.
1:20:34 – She’s reading it and she’s also reading your daily,
1:20:35 it’s the Daily Stoke book.
1:20:39 She’ll be on a silent retreat as we record this
1:20:40 and she’ll have it with her.
1:20:41 – Oh, that’s amazing.
1:20:42 – She reads one page every day.
1:20:43 – I love it.
1:20:44 – She’s Portuguese, so it’s helping her
1:20:46 with her English as well, so.
1:20:48 But your books have stretched all across the world
1:20:50 and reached into so many people’s lives
1:20:51 in such an incredible way.
1:20:53 It’s really an important thing that you do.
1:20:55 I know you know this, but you must know this
1:20:56 ’cause you must get these messages
1:20:59 and people must tell you in the tens of hundreds of thousands.
1:21:03 But I’ve seen firsthand how your work has
1:21:05 and your ability to reach back into history
1:21:07 and pull out wisdom that’s so relevant and important
1:21:10 to people’s daily lives has had a profound impact.
1:21:12 That’s a really special thing, Ryan.
1:21:13 It’s a really special thing.
1:21:14 – That’s very cool.
1:21:15 – And I know you do it, I wanna ask you the question,
1:21:20 why you do it, you pointed at the selfish reasons,
1:21:23 but the consequence of that is so selfless.
1:21:26 And I thank you on behalf of all of those incredible people
1:21:27 and it’s an honor to meet you as well
1:21:28 ’cause these books have been,
1:21:29 these are ornaments in my household
1:21:32 and these are very important parts of my development.
1:21:33 So thank you, Ryan.
1:21:34 – Thank you, appreciate it.
1:21:36 (upbeat music)
1:21:39 (upbeat music)
1:21:42 (upbeat music)
1:21:44 (upbeat music)
1:21:47 (upbeat music)
1:21:49 (upbeat music)
1:21:52 (upbeat music)
1:21:55 (upbeat music)
1:21:57 (upbeat music)
Tôi có thể giúp bạn có được nhiều điều hơn những gì bạn muốn.
Tạo ra hình thức kỷ luật cao nhất.
Làm thế nào để không quan tâm đến những gì người khác nghĩ.
Đó chính là ý nghĩa của cuộc sống.
Vậy, Ryan Holiday, nhà triết học hiện đại,
người có sách đã bán được hơn 4 triệu bản
trên toàn thế giới.
Giúp mọi người sống tốt hơn, những cuộc sống có ý nghĩa hơn.
Chúng ta sống trong một thời đại mà chúng ta thường trì hoãn.
Điều đó thật hoàn toàn rối loạn.
Tại sao chúng ta không đặt sức khỏe của mình là ưu tiên hàng đầu?
Tại sao chúng ta không làm những việc mà chúng ta biết mình nên làm?
Bởi vì chúng ta nghĩ mình còn mãi mãi.
Nhưng thực tế là bạn thực sự có một chẩn đoán cuối.
Và việc sống mà không nhận ra sự thật đó là lãng phí cuộc đời của bạn.
Vậy làm thế nào để chúng ta thay đổi điều đó?
Điều đó cần rất nhiều can đảm và rất nhiều kỷ luật.
Kỷ luật là khả năng làm những việc khó khăn
mà bạn không muốn làm vì lợi ích ở tương lai xa.
Và gần như không có ai thành công trong cuộc sống
mà không có hình thức kỷ luật đó.
Nếu bạn có thể nuôi dưỡng được điều đó, bạn đang giành được tự do
mà rất nhiều người thậm chí chưa bao giờ nếm thử.
Nhưng rất khó để có kỷ luật
khi bạn đang nhồi nhét thức ăn vào miệng hoặc khi bạn cảm thấy tồi tệ.
Bạn cần phải trải qua khó khăn.
Vậy hãy làm điều gì đó khó khăn về mặt thể chất mỗi ngày.
Một tâm trí mạnh mẽ và một cơ thể mạnh mẽ.
Bạn phải có cả hai.
Vậy bạn nói gì với những người
mà thấy mình hoàn toàn thiếu vắng
một hình thức kỷ luật rõ ràng?
Đó là một điều rất quan trọng mà bạn cần
bởi vì nếu không thì người khác quyết định
bạn có tốt hay không.
Và đó không phải là cách bạn muốn sống qua cuộc đời.
Vì vậy, đây là một bộ chiến lược
sẽ giúp bạn bất cứ điều gì cuộc sống dành cho bạn.
Điều đầu tiên sẽ là:
– Ryan, bạn tóm tắt những gì bạn làm và lý do tại sao bạn làm nó như thế nào?
– Lý do tôi làm điều đó dễ dàng hơn để tôi diễn đạt,
đó là tôi trở nên tốt hơn khi làm điều đó.
Như chúng ta thường nghĩ triết học như một thứ
mà bạn tiêu thụ, mà bạn đọc hoặc nghe,
nhưng thực tế nó giống như một cuộc đối thoại.
Đó là một cuộc trò chuyện.
Và vì vậy, quá trình viết về, nói về
và nghiên cứu về các nhà triết học Stoic đã làm tôi trở thành một người tốt hơn.
Bởi vì thực sự, đó chính là những gì Stoicism là.
Đó là quá trình đọc, viết,
và tranh luận về những ý tưởng này.
Và đó là cách mà chúng thâm nhập vào máu của bạn.
Và sau đó hi vọng, trong những tình huống thực tế trong đời sống của bạn,
bạn áp dụng chúng, đúng không?
Vậy tại sao tôi viết về triết học thì rõ ràng hơn với tôi.
Điều tôi định nghĩa về triết học mà tôi nói
thì hơi khó hơn.
Tôi viết về một trường phái triết học cổ đại ít người biết đến
gọi là Stoicism.
Có thể nhiều người đã nghe về Marcus Aurelius
hay Seneca hay Epictetus.
Vậy đó là ba cái tên lớn mà chúng ta gọi họ.
Nhưng cơ bản bắt đầu từ Hy Lạp cổ đại
và phát triển đến La Mã cổ đại,
có một triết lý thực tiễn cho cuộc sống.
Vậy không phải là những ý tưởng lý thuyết hay trừu tượng,
những câu hỏi không thể trả lời hoặc những nghịch lý.
Đó là cách mà chúng ta thường nghĩ về triết học.
Stoicism giống như, con người nên sống như thế nào, đúng không?
Cuộc sống tốt đẹp là gì?
Tôi xử lý cơn nóng giận của mình như thế nào?
Tôi xử lý thực tế là tôi sợ chết như thế nào?
Công việc tôi nên có là gì?
Như, nghĩa vụ của tôi đối với người khác là gì?
Triết học theo cách Stoic được thiết kế
để trở thành một loại hướng dẫn cho việc sống.
Và những gì tôi làm là tôi tiếp tục
và phổ biến cuộc trò chuyện đó,
đã diễn ra khoảng 22, 23 thế kỷ.
– Một trong những điều bạn đã thực sự thay đổi trong tâm trí của nhiều người
là từ “kỷ luật” và ý nghĩa của nó.
Bởi vì định nghĩa về kỷ luật
mà tôi hiểu trước khi kỷ luật là số phận
là một dạng kiềm chế đau đớn bất chấp những khao khát của tôi
vì lợi ích của một loại mục tiêu nào đó mà tôi có.
Kỷ luật trong định nghĩa của bạn là gì
và điều đó thực sự có nghĩa là gì thì tuyệt?
– Vâng, tôi nghĩ điều quan trọng là lưu ý
rằng các nhà triết học Stoic đang nói về kỷ luật tự thân, đúng không?
Vậy kỷ luật không phải là quân nhân hải quân
nói cho mọi người khác phải làm gì, sống như thế nào, đúng không?
Các nhà triết học Stoic đang nói về phẩm hạnh của kỷ luật tự thân,
tức là bạn có những tiêu chuẩn
mà bạn đã chọn cho chính mình mà bạn đang sống theo.
Nó không phải là một vũ khí mà bạn sử dụng chống lại người khác, đúng không?
Và tôi nghĩ rằng thường khi chúng ta nghe đến kỷ luật,
chúng ta nghĩ đến người thực thi kỷ luật, đúng không?
Một người rất nghiêm khắc,
một trong những câu nói đẹp trong Meditations, Marcus nhận ra,
hãy nhớ, kiên nhẫn với người khác, nghiêm khắc với bản thân.
Và thực sự điều đó đòi hỏi nhiều kỷ luật hơn,
đúng không, như việc tôi không bao giờ chấp nhận việc đến muộn
cho bản thân hay cho người khác, đúng không?
Tôi làm việc chăm chỉ, tôi đánh giá cao những người không khỏe mạnh, đúng không?
Tôi mong đợi nhiều giờ từ tất cả những người làm việc cho tôi.
Có một dạng kỷ luật cứng nhắc, nghiêm khắc như vậy.
Nhưng tôi đã phát hiện ra trong hành trình riêng của mình, trong cuộc sống của tôi,
rằng nó thực sự đòi hỏi nhiều kỷ luật hơn để nói,
đây là những gì tôi mong đợi từ chính mình.
Và đây là cách mà tôi được lập trình.
Đây là cách tôi hoạt động tốt nhất.
Và sau đó tôi hiểu rằng những người khác,
không chỉ tôi không kiểm soát họ,
mà họ có những khuynh hướng khác nhau,
những cách sống khác nhau, những cách hiện hữu khác nhau.
Và công việc của tôi là tìm ra
cách thích ứng bản thân với họ,
thay vì buộc họ phải giống như tôi.
Marcus Aurelius, điều thú vị,
ông có một người anh em cùng cha khác mẹ.
Và không thể có hai người khác nhau hơn
Marcus Aurelius và người anh em cùng cha khác mẹ Lucius Ferris.
Và Marcus đưa ra một quyết định đáng chú ý
ngay sau khi trở thành hoàng đế,
đó là ông chỉ định người anh em cùng cha khác mẹ của mình.
Người này không có quan hệ huyết thống với ông.
Ông chỉ định anh ta làm đồng hoàng đế.
Điều đầu tiên ông làm với quyền lực vô hạn
là ông cho đi một nửa quyền lực đó
cho một người có phong cách sống, cách sống, cách lãnh đạo gần như đối lập.
Và ở đầu cuốn Meditations,
Marcus Aurelius nói dài về người anh em của mình.
Ông không gọi anh ta là anh em cùng cha khác mẹ,
mà ông gọi anh ta là anh trai của mình.
Và anh ấy nói, những gì tôi học được từ anh trai tôi, anh ấy nói, tôi rất biết ơn khi có người này trong cuộc đời mình, một người đàn ông có phẩm chất đã giúp tôi cải thiện bản thân. Và ý tưởng là, tôi nghĩ không chỉ anh ấy phải học cách thực hành các đức tính như chấp nhận, linh hoạt, gặp gỡ mọi người tại chỗ họ đang đứng, mà Marcus còn phải điều chỉnh bản thân và tìm ra điều tốt trong người này mà không cố gắng biến người này thành giống như anh ấy hoặc cảm thấy thất vọng và phê phán người này vì không giống mình, đúng không? Và khi chúng ta nghĩ về kỷ luật, thường thì nó được hiểu như một hình thức cứng nhắc, nhưng tôi nghĩ hình thức kỷ luật cao nhất là khả năng điều chỉnh, linh hoạt và thích ứng. Và những nhà lãnh đạo thực sự tuyệt vời, những người thực sự vĩ đại, đã quản lý để rút ra những điều tốt từ những người không giống họ, đúng không? Họ không loại bỏ ai đó chỉ vì họ không có những tiêu chuẩn cao giống như họ hoặc họ không buộc người đó đạt được những tiêu chuẩn cao đó bằng sức mạnh, đúng không? Hay bằng bắt nạt hoặc phê phán, mà bằng gương mẫu, bằng cảm hứng, đúng không? Qua thảo luận. Vì vậy, tôi không biết, tôi cố gắng thể hiện kỷ luật không chỉ ở khía cạnh đó, mà tôi cũng nghĩ rằng thường khi chúng ta nghĩ về kỷ luật, chúng ta nghĩ về nó dưới hình thức thể chất, đúng không? Kỷ luật là chạy nhanh hơn, chạy lâu hơn, nâng nhiều trọng lượng hơn, làm việc nhiều giờ hơn. Và kỷ luật thể chất là rất quan trọng và hầu như không có ai thành công trong cuộc sống mà không có hình thức kỷ luật thể chất đó. – Và trong phần giới thiệu, bạn nói kỷ luật mang lại cho chúng ta tự do, điều này một lần nữa, có vẻ như, đó thường không phải là những gì mọi người nghĩ về kỷ luật. Chúng ta nghĩ về kỷ luật như là lấy đi tự do của chúng ta và làm cho cuộc sống của chúng ta như bạn nói, cứng nhắc hơn. Như bạn đã nói, như cứng nhắc hơn và ít lựa chọn hơn, ít tùy chọn hơn. Nhưng trong phần giới thiệu cuốn sách của bạn, bạn nói kỷ luật mang lại tự do cho chúng ta. – Epictetus là một kẻ nô lệ. Anh ta là một nô lệ trong triều đình Nero. Và hãy tưởng tượng sự tương phản. Người này không có tự do, hoàn toàn nghèo khổ, cơ thể của họ, công việc của họ, lao động của họ, tất cả đều bị đánh cắp khỏi họ. Và sau đó họ được bao quanh không chỉ bởi sự xa hoa, mà còn bởi quyền lực, đúng không? Và tham vọng và danh tiếng, đúng không? Anh ấy được bao quanh bởi những ai là ai trong đời sống La Mã. Và Epictetus quan sát xung quanh và nhận ra rằng anh ta tự do hơn tất cả những người này. Và anh ấy nhận ra rằng anh ta tự do hơn tất cả những người này bởi vì họ không kiểm soát được chính mình. Họ có thể hợp pháp tự do, nhưng họ là nô lệ cho tham vọng của họ hoặc là nô lệ cho công việc mà họ đã có hoặc tên gia đình của họ hay những ham muốn, cám dỗ của họ, đúng không? Và anh ấy nhận ra rằng nếu bạn không kiểm soát được những ác cảm và những mong muốn của bạn, đúng không? Anh ấy nói những điều này là hai lực lượng của cuộc sống con người, những gì bạn muốn, những gì bạn không muốn. Nếu bạn không nắm quyền điều khiển những gì bạn làm, những gì bạn nghĩ, thì thực sự không quan trọng, bạn biết đấy, tình trạng hợp pháp của bạn là gì, đúng không? Bạn không tự do như bạn nghĩ. Và tôi nghĩ tất cả chúng ta đều đã trải qua rằng bạn đã gặp những người, có thể đã mời họ lên chương trình. Số dư ngân hàng khổng lồ, số lượng người theo dõi lớn, công việc cực kỳ quyền lực. Và rồi, bạn biết đấy, họ như, xin lỗi, tôi có trái tim ra ngoài lúc 11:06, bạn biết đấy, hoặc cái gì đó tương tự, đúng không? Họ đang chạy từ việc này đến việc khác, điện thoại của họ liên tục reo. Họ đang ngồi đây, họ là người quyền lực, nhưng ai đó thì thầm rằng, như trợ lý thực sự đang kiểm soát, đúng không? Hoặc, bạn biết đấy, sự muốn, cái nhiều hơn, điều tiếp theo, thành tựu tiếp theo, đó chính là điều thực sự thúc đẩy họ. Và vì vậy, bạn biết đấy, những người theo trường phái Khắc kỷ đã thành công và họ đã làm những điều trong thế giới. Họ không phải tất cả đều giống như Epictetus, nhưng họ đã hiểu rằng nếu bạn không kiểm soát được bản thân và cuộc sống của bạn, như những cảm xúc của bạn, những suy nghĩ của bạn, bạn biết đấy, những gì bạn sẽ làm và những gì bạn sẽ không làm, thì thực sự không quan trọng bạn có thể làm gì, bạn không tự do. Và khi bạn bị ảnh hưởng bởi điều gì đó, dù đó là một cơn nghiện, dù đó là đà phát triển trong sự nghiệp của bạn, dù đó là chỉ làm những gì mọi người khác đang làm, như bạn không, bạn không tự do. Vì vậy, tạo ra cấu trúc và quy tắc, có thể cảm thấy hạn chế và như bạn đang từ bỏ một tự do, nhưng bạn thực sự đang có được tự do mà rất nhiều người chưa bao giờ nếm thử. – Gần đây, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những cam kết mà chúng ta dành cho bản thân mình và tầm quan trọng của việc giữ những cam kết đó. – Chắc chắn rồi. – Và tôi đang nghĩ, khi tôi nói điều đó, ý tôi là, những điều nhỏ nhặt, tôi sẽ làm điều này. – Vâng. – Ý tôi là, như Jordan Peterson có thể nói, như tôi sẽ làm giường của mình hoặc có thể là, tôi sẽ bỏ rượu hoặc tôi sẽ ăn rau thay vì, tôi không biết, pizza. Những cam kết nhỏ mà chúng ta đưa ra và tác động mà chúng có đến câu chuyện mà chúng ta tin về bản thân. – Vâng. – Và tôi chỉ đang nghĩ, tôi nghĩ có lẽ là sáng nay, hoặc tôi định viết điều gì đó về nó, rằng kích thước của những cam kết mà chúng ta giữ với bản thân tương quan với kích thước của phần thưởng mà nó đưa ra ở phía bên kia. Vì vậy, nếu chúng ta giữ những cam kết lớn cho bản thân về tác động đến bản thân, sự tự trọng của chúng ta, câu chuyện về bản thân, các bằng chứng mà chúng ta có về ai chúng ta là, nó có một tương quan, điều đó thậm chí không phải là một từ, nhưng nó có một đầu ra cũng lớn tương đương. Bạn nghĩ sao về điều đó, việc giữ những cam kết với bản thân? – Trong cuốn tiểu thuyết “The Road” của Cormac McCarthy, một cậu bé đang nói chuyện với cha mình, họ đang ngồi quanh một đống lửa trại và họ đã đồng ý rằng, ồ, chia sẻ mọi thứ một cách đồng đều, đó là hệ thống mà họ có. Người cha đưa cho con trai mình, một chút nhiều hơn sô-cô-la nóng, như ông đang cố gắng tỏ ra tốt bụng. Và cậu con trai cảm thấy không hài lòng. Và cậu ấy nói, bố, như bố đã hứa, chúng ta sẽ chia sẻ mọi thứ đồng đều. Và ông ấy nói, bố, nếu bố phá vỡ những lời hứa nhỏ, bố sẽ phá vỡ cả những lời hứa lớn. Tôi nghĩ đó là một ý tưởng thật đẹp, không chỉ với tư cách là một người cha, mà là một con người, đúng không? Nó không nên quan trọng. Bạn đã nói, ồ, tôi sẽ dậy lúc sáu giờ.
Và rồi chuông báo thức reo lúc sáu giờ,
rồi bạn bấm tạm ngưng và bạn bấm tạm ngưng.
Và bạn nghĩ, hôm nay mình thực sự không phải đi đâu cả.
Mình sẽ quay lại ngủ và dậy khi nào mình muốn.
Hay như một nhà văn, thì việc viết không vui.
Đã viết xong thì mới vui.
Vì vậy, bạn luôn cố gắng nghĩ ra lý do
để không phải làm điều đó hôm nay.
Nhưng nếu bạn xây dựng, bạn đang rèn luyện cơ bắp theo cách nào đó.
Bạn đang xây dựng cơ bắp nói rằng,
tôi làm những gì tôi nói, tôi giữ những cam kết mà tôi đưa ra.
Hoặc bạn đang xây dựng cơ bắp nói, tôi biện minh.
Tôi không làm những gì tôi nói.
Tôi không thể được tin cậy, đúng không?
Vì vậy, khi chúng ta nghĩ về kỷ luật,
thực sự là về những lời hứa mà bạn sẽ giữ.
Và điều khó khăn là bạn đang giữ lời hứa
với chính mình mà không ai biết bạn đã tạo ra, đúng không?
Không phải kiểu như, hey, bạn đã đưa ra cam kết này.
Nếu tôi không viết cuốn sách này đúng hạn,
bạn biết đấy, tôi phải làm điều đáng xấu hổ này.
Hay, bạn biết đấy, rồi tôi sẽ nghỉ hưu.
Bạn biết đấy, họ không phải,
bạn thực sự không đặt mình vào rủi ro theo nghĩa đó.
Nhưng bạn đã nói với chính mình, bạn sẽ làm điều này
và việc xây dựng cơ bắp đó là rất quan trọng.
Tôi nghĩ rằng một trong những điều quan trọng
về việc có một thói quen vật lý
là bạn đang xây dựng cơ bắp đó, cơ bắp như,
tôi đã nói với chính mình, tôi sẽ làm điều khó khăn này.
Bây giờ điều khó khăn đó đang đến gần.
Và tôi có tìm ra một lý do biện minh không?
Tôi có cho phép mình một lối thoát không?
Hay tôi sẽ làm điều đó.
Và rồi khi bạn làm điều đó, giờ bạn đang ở giữa nó.
Và giờ bạn cảm thấy mệt mỏi.
Và có một giọng nói bên trong bạn nói,
chà, không ai đang xem.
Bạn có thể dừng lại bất cứ lúc nào bạn muốn.
Chỉ cần quay lại, chỉ cần quay lại hoặc chậm lại.
Sẽ dễ hơn nếu bạn chậm lại.
Và cơ bắp hoặc phần của bạn
có khả năng chế ngự điều đó là một cơ bắp rất quan trọng.
Seneca nói, bạn biết đấy, chúng ta đối xử với cơ thể một cách nghiêm ngặt
để nó không thiếu vâng lời với tâm trí.
Và tôi suy nghĩ về điều đó.
Tôi có một bể nước lạnh tại nhà.
Và có vẻ như tất cả những lợi ích sức khỏe này
của việc ngâm nước lạnh, bạn biết đấy,
nó tăng cường sự trao đổi chất của bạn, tuần hoàn, bạn biết đấy,
có rất nhiều nghiên cứu.
Và chúng có thể đúng.
Ý tôi là, chúng nghe có vẻ như chúng đúng.
Tôi không phải là một nhà khoa học, tôi không biết gì cả.
Nhưng với tôi, tất cả những điều đó là phụ.
Đối với tôi, điều mà nước lạnh mang lại,
là ngồi xuống trong thứ đó
khi tôi biết nó sẽ lạnh như thế nào.
Và tôi biết tôi sẽ không quen với nó
hoặc cảm thấy thoải mái ít nhất là trong vài phút, đúng không?
Giống như việc xoay núm trong vòi sen,
đây là phiên bản khác nơi vòi sen không được làm nóng
và phải cố gắng bước vào trước khi nó lạnh,
đó là lợi ích sức khỏe.
Giống như đó là điều mà bạn nhận được từ nó
là khả năng làm những thứ khó khăn
mà bạn không muốn làm vì những lợi ích không chắc chắn
hoặc lợi ích xảy ra rất lâu sau.
Giống như nếu bạn có thể nuôi dưỡng điều đó, bạn sẽ thành công.
Đó là nơi các cuốn sách đến từ,
đó là nơi các doanh nghiệp đến từ,
đó là nơi việc giảm cân đến từ,
tất cả đều đến từ khả năng thực hiện điều khó khăn đó
mà bạn không muốn khi phần thưởng
không ngay lập tức hoặc tức thì.
– Và tất cả chúng ta đều có cơ bắp có kích thước khác nhau trong regard đó.
– Chắc chắn.
– Đúng vậy, vì vậy một số người trong chúng ta không thể,
có thể vì chúng ta đã rơi vào hố sâu,
chúng ta không giữ cam kết với bản thân,
điều đó có nghĩa là sự tự trọng của chúng ta thấp hơn
và sau đó chúng ta không giữ một cam kết khác vì điều đó.
Và giờ đây quan điểm về bản thân hoặc câu chuyện về bản thân chúng ta
và khả năng làm mọi thứ thật sự ở trong tình trạng tồi tệ đến mức
hình như chúng ta không thể giữ bất kỳ cam kết nào với bản thân.
Chúng ta như thể tự lừa dối mình theo nhiều cách.
Những người đó đã thực sự vật lộn,
họ đã cố gắng, họ đã vật lộn, họ đã cố gắng,
họ đã vật lộn, họ đã mua cuốn sách của bạn
bởi vì họ nghĩ, thôi nào,
có thể có một câu trong đây
sẽ khiến tôi đến phòng tập thể dục.
Bạn sẽ nói gì với những người đó
mà thấy mình hoàn toàn thiếu
kỷ luật rõ ràng?
– Tôi nghĩ rằng điều rất quan trọng khi chúng ta mắc sai lầm
là không xác định mình với điều đó, đúng không?
Chúng ta xác định với người mà chúng ta muốn trở thành,
người mà chúng ta biết rằng chúng ta có thể trở thành.
Chúng ta xác định với điều đang diễn ra
và rồi chúng ta rơi ra ngoài, đúng không?
Giống như trong những vòng tròn về sự tỉnh táo,
họ nói về việc rơi khỏi xe ngựa.
Tôi thích ý tưởng rằng xe ngựa đang di chuyển
và bạn đang hoặc ngồi trên xe ngựa hoặc rời khỏi xe ngựa, đúng không?
Và ý tưởng khi bạn ngã hoặc bạn mắc sai lầm
hoặc bạn phạm sai lầm hoặc bạn phá vỡ lời hứa đó,
như nó vẫn còn đó.
Như bạn có thể quay lại bất cứ lúc nào, đúng không?
Đó là cách tôi nghĩ về điều đó.
Vì vậy, thay vì nói, ôi, tôi thật tệ,
tôi rơi vào hố sâu, tôi không có giá trị.
Nó giống như, không, điều đó vẫn tiếp tục.
Bạn biết đấy, tôi có chạy đuổi theo nó không?
Tôi có bắt đầu xây dựng những thói quen đó lại không
hay tôi sẽ, bạn biết đấy, viết nó ra
bởi vì nó không còn đó nữa?
Bạn có hiểu ý tôi không?
Tôi cố gắng suy nghĩ về nó theo cách đó.
Giống như, chỉ vì tôi có một tuần tồi tệ
nơi tôi bị quá tải hoặc bị phân tâm
hay tôi đã bệnh hoặc bất kỳ điều gì và tôi không viết,
điều đó không có nghĩa là mọi thứ đã mất.
Giống như tôi chỉ cần ngồi xuống ngày mai hoặc tốt hơn.
Tôi cần ngồi xuống ngay bây giờ
và tôi chỉ cần làm một chút, đúng không?
Và đó là điều khởi đầu lại quá trình đó.
Không phải kiểu tất cả hoặc không có gì
và tôi nghĩ khi bạn nghe mọi người nói theo cách đó,
họ không nhận ra nhưng thực sự,
nó khá thuận tiện để là tất cả hoặc không có gì, đúng không?
Bởi vì nó cho bạn một lối thoát hoặc một cái cớ
thay vì nói, vâng, tôi đã.
Tôi không làm những gì tôi phải làm trong bảy ngày qua
nhưng điều đó không nói lên điều gì về ngay bây giờ
hay điều đó không nói lên điều gì về ngày mai.
– Bạn có suy nghĩ gì về niềm tin không?
Tôi nghĩ rất nhiều, đặc biệt gần đây
về nơi mà niềm tin của chúng ta đến từ và cách mà nó ảnh hưởng
bởi vì sự tự tin của chúng ta là một niềm tin vào bản thân mình.
Và sau đó, kỷ luật của tôi dường như liên quan một phần đến những niềm tin của tôi, và khi chúng ta nghĩ về những người tin trái đất phẳng và những niềm tin của họ, thì làm thế nào để thay đổi suy nghĩ của họ, hoặc làm thế nào tôi thay đổi suy nghĩ của mình về bản thân. Tôi thường nghĩ rằng, nếu chúng ta có thể hiểu cách tạo ra sự thay đổi niềm tin, chúng ta có thể kiểm soát rất nhiều phần cứng của chính mình, vì phần cứng của tôi dường như là loại danh tính mà tôi hiện nay tin tưởng về Stephen Bartlett là ai. Và tôi như đang làm theo hướng dẫn của bộ niềm tin đó.
Vậy làm thế nào để tôi thay đổi niềm tin đó về chính mình?
– Ừ, điều đó thật buồn cười, có cái kiểu tự mãn giống như nghĩ rằng bạn tốt hơn mọi người. Rồi cũng có cái kiểu tự mãn xảy ra khi bạn chỉ đơn giản là ám ảnh với việc mình tệ như thế nào. Bạn biết đấy, như bạn chỉ nghĩ về bản thân mình mọi lúc. Khi trên thực tế, bạn nên chỉ nghĩ về những gì bạn đang làm hoặc không đang làm, bạn biết không? Bạn tôi, Austin Cleon có nói rằng, hãy làm động từ thay vì cố gắng trở thành danh từ, bạn biết không? Vậy nên, thay vì nói là, liệu tôi có phải là một nhà văn không? Liệu tôi không phải là nhà văn? Thì hãy hỏi, liệu tôi có đang viết không? Bạn biết đấy, hãy làm điều đó. Hãy làm điều đó.
– Bạn là những gì bạn làm.
– Ừ, ừ, hãy làm điều đó.
– Điều đó thật hợp lý. Và thật buồn cười vì có một mối quan hệ hai chiều ở đó. Tôi không làm những điều mà tôi không nghĩ mình là.
– Vâng, vâng, nếu bạn cảm thấy bản thân như là người không có giá trị gì.
– Lười biếng.
– Lười biếng, không có hình thể, xấu xí, bạn biết đấy, bất cứ điều gì. Những người Stokes nói rằng nếu bạn đưa ra những sự lựa chọn đẹp đẽ, bạn sẽ trở nên đẹp đẽ. Và tôi thích điều đó. Giống như, ừ, liệu tôi có đang đưa ra những sự lựa chọn tốt không? Tôi không nghĩ về việc, liệu cuốn sách có hợp tác tốt không? Nó có hiệu quả không? Nó có xuất sắc không? Tôi chỉ cố gắng giảm thiểu những gì tôi yêu cầu bản thân mình hàng ngày. Vậy nên, câu hỏi nhiều hơn là, hôm nay tôi có đóng góp tích cực không? Giống như, tôi chỉ cố gắng để có một đóng góp tích cực mỗi ngày cho những gì tôi đang làm. Hiện tại, tôi đang chỉnh sửa cuốn sách tiếp theo của mình. Và, bạn biết đấy, cách đây vài ngày, tôi đã thực sự viết một chương mới và tôi đã sửa tất cả những thứ đó. Hôm nay, tôi đã thay đổi tiêu đề của một chương từ “tìm kiếm cái tốt ở mọi người”, thành “tìm cái tốt ở mọi người”. Điều này là một thay đổi ngữ nghĩa, nhỏ. Nhưng cũng là một thay đổi mang tính transform về những gì tôi thực sự đang tranh luận, đúng không? Và công việc hôm qua hay công việc hôm nay có tác động lớn hơn đến dự án không? Tôi không biết. Nhưng tôi biết rằng tôi đã tiến bộ tích cực, có những đóng góp tích cực trong cả hai ngày đó. Vậy nên tôi đã hoàn thành công việc của mình trong cả hai ngày. Đôi khi điều đó thực sự rõ ràng và bạn đang di chuyển rất nhiều thứ xung quanh hoặc bạn đang tạo ra rất nhiều thứ. Và rồi những ngày khác, bạn chỉ di chuyển một cái gì đó một milimét theo hướng này.
– Bạn đã đạt được tiến bộ tích cực hôm nay hoặc hôm qua bằng cách thay đổi tiêu đề đó. Nửa câu tiếp theo của câu này giống như, hướng tới mục tiêu của tôi hoặc tới một đích đến hay hướng đi. Câu hỏi của tôi là, làm thế nào để biết được hướng đi đáng giá để tạo ra tiến bộ tích cực từng bước?
– Ừ, người Stokes sẽ nói rằng những mục tiêu của chúng ta phải được dựa trên những gì chúng ta kiểm soát. Vậy họ, Epictetus nói, nếu bạn chỉ tham gia các cuộc thi mà thắng lợi phụ thuộc vào bạn, thì bạn sẽ luôn thắng, đúng không? Và vì vậy khi tôi làm việc trên một cuốn sách, nếu tiêu chí của tôi là nó sẽ bán được bao nhiêu bản? Nó sẽ được đón nhận tốt ra sao? Nhà xuất bản của tôi sẽ cảm thấy thế nào về nó? Bạn biết đấy, nó sẽ phát hành nhanh tới mức nào? Bạn biết đấy, một đống những điều đó. Vậy thì thành công được xác định bởi những người khác ngoài tôi, đúng không? Thị trường, danh sách bestseller của New York Times, biên tập viên của tôi, đại lý của tôi, những yếu tố ngẫu nhiên, bạn biết đấy? Nhưng nếu tôi đo lường bản thân mình, liệu điều này có đang tiến gần hơn đến cuốn sách mà tôi đã đặt ra để viết không? Liệu đây có phải là điều tốt nhất mà tôi có thể làm không? Liệu điều này có có ý nghĩa và quan trọng với tôi không? Bạn biết đấy, tôi cố gắng xác định những gì tôi đang làm càng nhiều càng tốt theo tiêu chuẩn của chính mình, theo cảm nhận của mình, những gì thuộc về tôi. Và rồi thành công thương mại, sự đón nhận bên ngoài, tất cả những điều đó, thì thật tốt, nhưng nó chỉ là thêm vào. Và nếu đó chỉ là thêm vào, thì tôi có thể thưởng thức điều đó. Nếu nó là thiết yếu, nhưng tôi không kiểm soát được, thì điều tôi thực sự đã đặt mình vào là sự thất vọng tiềm năng. Bởi vì nhà xuất bản có thể phá sản, bạn biết đấy? Thị trường có thể thay đổi, bạn có thể bị hủy bỏ. Bạn biết đấy, ai biết điều gì có thể xảy ra? Và vì vậy bạn càng gắn bó với việc, liệu đây có phải là điều tốt nhất của bạn không? Tôi nghĩ rằng bạn sẽ càng hạnh phúc hơn. Và rồi một cách kỳ lạ, bạn sẽ thực sự làm việc tốt hơn vì bạn đang tập trung tất cả năng lượng của mình vào nơi có tác động. Chắc chắn bạn đã thấy điều này, nơi mà bạn biết đấy, một clip mà bạn không nghĩ sẽ hiệu quả lại đạt được thành công lớn.
– Tất nhiên rồi, ừ.
– Và rồi điều này mà bạn đã nói, “Điều này thật tuyệt vời, nhưng lại không thành công chút nào.” Và vì vậy tôi nghĩ rằng không phải mọi thứ đều ngẫu nhiên. Chỉ là bạn phải cảm thấy hài lòng với nó.
– Ừ, và tôi đã từng viết rất nhiều câu trích dẫn mà được đưa lên internet. Và câu trích dẫn hiệu quả nhất của tôi từ trước đến nay chỉ đơn giản là, nó đã vi phạm tất cả những nhận thức trước đây của tôi về một câu trích dẫn tốt là gì. Bởi vì tôi vừa có một cuộc cãi vã với bạn gái vào hôm đó, sáu năm trước. Và tôi đã viết một câu trích dẫn như thế này, “Nếu chúng ta đang trong một mối quan hệ, “Tôi muốn là ưu tiên thứ hai của bạn.” “Tôi muốn ưu tiên đầu tiên của bạn là chính bạn.” Và nó đã kéo dài, là một vài câu nữa. Và đó chính là điều đã trở nên viral trên internet. Và nó không bị ràng buộc bởi những kỳ vọng của chính tôi về một câu trích dẫn tốt, hay mô típ, hoặc nhịp điệu, hay âm tiết tạo nên một câu trích dẫn tuyệt vời. Nó chỉ xuất phát từ một nơi như, “Tôi thực sự đã có một ngày tồi tệ hôm đó.”
– Ừ.
– Và bạn gái tôi đã cãi nhau với tôi về việc tôi làm việc quá nhiều. (cười)
– Ừ, không, và những điều đó chắc chắn khiến bạn trở nên khiêm tốn. Khi bạn nghĩ, “Có thể tôi không thực sự biết mình đang làm gì.” Nhưng điều tôi cũng muốn rút ra từ điều đó là, đôi khi những thứ mà tôi biết, mà tôi không nghĩ là tốt, lại rất thành công. Và rồi những thứ mà tôi rất tự hào lại không thành công.
Và vì vậy, tôi sẽ thay đổi định nghĩa của mình về cái gì là tốt hay không tốt dựa trên thuật toán thay đổi liên tục này, hoặc sự ngẫu nhiên, hoặc bất cứ điều gì. Không, như bạn muốn căn cứ cảm giác của mình về việc mình đang làm tốt hay không, về việc mình đang thành công hay không. Bạn muốn căn cứ điều đó càng nhiều càng tốt vào bên trong mình, vì nếu không thì người khác sẽ quyết định bạn có tốt hay không. Và đó không phải là cách bạn muốn sống cuộc đời mình.
– Tất cả kỷ luật tự giác đều bắt đầu từ cơ thể.
– Tôi nghĩ vậy.
Rất khó để có kỷ luật cảm xúc khi bạn đang nhồi nhét thức ăn vào miệng hoặc khi bạn cảm thấy tồi tệ. Nếu tôi không chăm sóc bản thân mình, nếu tôi không ngủ đủ giấc, nếu tôi không duy trì sức khỏe của mình, đúng không, thì khi có điều gì căng thẳng xảy ra, tôi sẽ không thể tự động đứng lên và xử lý nó một cách hiệu quả. Không, khi tôi đang ở trạng thái tốt nhất và đã nạp đầy năng lượng cho bản thân, khi tôi chăm sóc bản thân mình, tôi cảm thấy mình tốt hơn rất nhiều về mặt cảm xúc. Mỗi sáng, tôi cố gắng đi dạo. Tôi đưa các con của mình và chúng tôi chỉ ra ngoài đi dạo. Và tôi cố gắng không mang theo điện thoại, cố gắng không bị phân tâm và chỉ cố gắng hiện diện, ở ngoài trời. Tôi có thể nhận ra trong hành vi của chúng những ngày mà việc đó không xảy ra. Và tôi chắc chắn rằng chúng cũng có thể thấy được trong thái độ của tôi những ngày mà việc đó không xảy ra, đúng không? Vì vậy, chăm sóc bản thân về mặt thể chất là thiết lập cho bạn khả năng phát triển về mặt cảm xúc và tính khí.
– Stoicism đã nói gì về điều đó, về tầm quan trọng của việc giữ gìn sức khỏe của bản thân, cả về mặt nhận thức lẫn thể chất?
– Vâng, có một câu nói bằng tiếng Latinh, tôi sẽ không làm hỏng tiếng Latinh đâu, nhưng nó cơ bản mang ý nghĩa như một tâm trí mạnh mẽ và một cơ thể mạnh mẽ mà bạn phải có cả hai. Chỉ việc đọc hiểu tốt, rất thông thạo hoặc chìm đắm trong triết học mà lại thể chất yếu đuối thì không thỏa đáng. Và điều này không có nghĩa là bạn phải có khả năng nâng những tạ thật nặng, nhưng ý tưởng là bạn có hoạt động không? Bạn có kiểm soát bản thân không? Bạn có đang thúc đẩy bản thân không? Điều đó sẽ được chuyển giao và ngược lại.
– Chúng ta có nên luôn thúc đẩy bản thân không?
– Vâng, chắc chắn là như vậy.
– Về mặt thể chất?
– Vâng, việc có một thứ giúp bạn có được chiến thắng mỗi ngày là một mẹo triết học bị đánh giá thấp, đúng không? Tôi cố gắng chạy hoặc bơi hoặc đạp xe mỗi ngày. Tôi không luyện tập cho một cuộc marathon, tôi không cố gắng lập kỷ lục gì cả. Tôi chỉ đang cố gắng hứa với bản thân mình và giữ đúng lời hứa đó. Và không quan trọng việc viết lách có xảy ra như thế nào, không quan trọng tin tức mà tôi vừa nhận được từ đại lý của tôi, không quan trọng việc kinh doanh của tôi đang diễn ra ra sao, không quan trọng thị trường chứng khoán đang làm gì, không quan trọng những điều tiêu cực mà ai đó vừa nói về tôi trên mạng. Không quan trọng việc vợ chồng tôi có hòa hợp hay không, không quan trọng việc các con tôi như thế nào, nếu tôi có một điều mà mỗi ngày, nếu tôi làm được, tôi tự hào về bản thân vì đã làm điều đó. Tôi cảm thấy vui vẻ từ việc đó, tôi khỏe mạnh hơn từ việc đó. Tôi có được một khoảng thời gian không ngồi trước màn hình hay công việc hay ngồi trên ghế từ đó. Điều đó rất quan trọng. Và nó rất dễ dàng và hoàn toàn nằm trong tay bạn. Tôi chưa bao giờ đi chạy và rồi không quay trở lại, bạn biết không? Có rất nhiều ngày mà tôi không muốn làm điều đó, nhưng tôi luôn vui vì tôi đã làm.
– Hầu như tất cả các nhà lãnh đạo vĩ đại, các vận động viên vĩ đại, các triết gia vĩ đại đều trải qua khó khăn.
– Vâng.
– Bạn nói “khó khăn” nghĩa là gì?
– Ý tôi là họ đã trải qua điều gì đó. Churchill đã nói rằng mỗi người có thành công, mỗi nhà lãnh đạo vĩ đại, mỗi người vĩ đại. Bạn biết không, ông nói rằng họ là người của xã hội, nhưng sau đó họ bị gửi vào hoang dã, đúng không? Có một khoảng thời gian mà công việc của họ không thịnh hành, nơi mà những ý tưởng của họ không được chấp nhận, nơi họ phải vật lộn để kiếm sống hoặc có một cuộc tranh cãi hoặc điều gì đó. Bạn biết không, Churchill đã trải qua khoảng 33 đến 39, cơ bản là ra ngoài cuộc sống công chúng, như một niềm kiều cáo. Và ông nói rằng chính trong cái hoang dã ấy, ông nói nơi mà thuốc nổ tâm lý được tạo ra. Điểm của ông là chính trong sự khó khăn đó, khi không có ai lắng nghe bạn, khi bạn không nhận được những gì bạn muốn, không có tất cả mọi thứ chỉ bằng một nút bấm, sẽ buộc bạn phải thực sự tinh chỉnh những gì bạn nghĩ, buộc bạn phải phát triển và thay đổi, thích nghi. Bạn biết không, khoảng thời gian của Steve Jobs trong hoang dã là khi ông bị sa thải khỏi Apple và ông phải đi và bắt đầu những công ty khác, và ông phải nhìn vào gương và hỏi, làm thế nào tôi lại bị sa thải khỏi công ty mà tôi đã bắt đầu? Bạn biết không? Và vì vậy, chúng ta đều phải trải qua khoảng thời gian đó, nơi mà chúng ta chiến đấu với những con quái vật bên trong mình hoặc một con quái vật. Chính trong việc chinh phục điều đó, thay đổi từ điều đó mà chúng ta mang trở lại bất cứ điều gì mà chúng ta đang làm, tôi nghĩ một cảm giác mục đích và rõ ràng lớn hơn, và sau đó hy vọng, bạn biết không, là có được những kỹ năng tốt hơn. Và những khoảnh khắc đó khiến chúng ta phải đối diện với cái tôi của mình.
– Đúng thế.
– Vâng, có một cái chết của cái tôi khi thua cuộc, bị từ chối, nhận ra rằng bạn không phải là những gì bạn nghĩ mình là hoặc mọi thứ không diễn ra như bạn nghĩ. Và, bạn biết không, lý tưởng là bạn muốn học bài học đó càng sớm càng tốt và ít tốn kém càng tốt, bạn không muốn lên đến đỉnh cao nhất và mọi thứ sụp đổ và phải bắt đầu lại, đúng không? Có thể có rất nhiều lần trong hành trình của Steve Jobs nơi có thể là một cuộc họp khó khăn hoặc một nhà đầu tư, bạn biết không, đã chỉ trích tất cả vấn đề vào mặt ông ấy hoặc có một bài báo, đúng không? Có rất nhiều khoảnh khắc mà ông có thể đã học được bài học đó theo cách ít thảm khốc hơn so với việc bị sa thải, bị đuổi ra ngoài. Đôi khi đó là những gì mọi người cần. Bạn biết không, đôi khi bạn phải phá vỡ cuộc đời mình nhưng tốt hơn là bạn hãy lắng nghe. Tôi đã nói điều này trước đây, nhưng giống như, bạn biết không, cuộc sống luôn thì thầm phản hồi với bạn. Và nếu bạn không lắng nghe, vào một thời điểm nào đó, nó sẽ phải giữ bạn lại và hét lên vào mặt bạn. Và điều đó hoàn toàn có thể tránh được.
– Làm thế nào bạn lắng nghe được giọng nói thì thầm đó?
– Bạn biết không, đối với các Stoics, đó giống như một cuộc trò chuyện hàng đêm hoặc hàng ngày với bản thân. Đây là nghệ thuật của việc ghi chép. Đây là những gì Marcus Rios đang làm trong các thiền định. Ông ấy đang có một cuộc trò chuyện với chính mình, người đàn ông quyền lực nhất thế giới.
Không ai có thể cho anh ấy biết phải làm gì.
Nhưng trong những trang của những gì đã trở thành những suy ngẫm,
anh ấy đang nghĩ, tại sao bạn lại như vậy?
Tại sao bạn lại làm điều này?
Bạn biết tốt hơn thế này.
Hãy nhớ những gì người này nói.
Hãy nhớ những ví dụ của tất cả những người mà bạn yêu,
những người đã truyền cảm hứng cho bạn, mà bạn đang cố gắng trở thành.
Và hãy cố gắng quay trở lại con đường,
và cố gắng xác định con đường đó là gì.
Và tôi nghĩ rằng một quá trình thực sự giữ cho bản thân bạn
có trách nhiệm theo cách nào đó, có thể là một cuốn nhật ký,
có thể là các cuộc họp hàng quý với một huấn luyện viên,
hoặc một cố vấn hoặc một hội đồng quản trị.
Có thể là những cuộc đi bộ dài để bạn suy nghĩ về những điều này.
Có rất nhiều cách để làm điều đó,
nhưng tôi nghĩ đó là khả năng phản ánh và đánh giá
và điều chỉnh dựa trên thông tin này.
Đó chính là tiếng nói đó, đúng không?
Thông tin có ở đó, có thể sâu bên trong chúng ta biết điều đó,
nhưng chúng ta lại cảm thấy không thoải mái, sẽ rất đau đớn.
Có thể nó sẽ không hiệu quả.
Nhưng bạn phải làm công việc đó.
Và một lần nữa, loại bảo trì này sẽ rẻ hơn
và dễ hơn so với việc xây dựng lại hoàn toàn.
– Điểm thứ ba này, tôi tin đó là sự khôn ngoan.
Gần đây tôi đã tự hỏi rất nhiều,
tôi ngồi và có những cuộc trò chuyện
với những người cực kỳ thông minh, bao gồm cả bạn.
Và tôi học hỏi rất nhiều từ điều đó.
Và tôi tự nghĩ,
điều tôi thực sự nên làm là viết nhiều hơn.
Giá trị của việc viết đối với cuộc sống của bạn là gì,
những điều không hiển nhiên, những lợi ích không hiển nhiên
mà bạn đã trải nghiệm từ việc viết?
– Không có gì làm rõ ràng những gì bạn nghĩ như
thực hành hay bài tập viết xuống một cái gì đó.
Tại Amazon, nếu bạn muốn khởi động một dự án mới
hoặc bạn đang đề xuất một thay đổi,
nếu bạn muốn gọi một cuộc họp,
bạn phải viết ra.
Bạn phải tạo một lịch trình viết ra.
Trong một số trường hợp, bạn phải viết thông cáo báo chí
cho thứ bạn đang đề xuất.
Bạn phải viết một bản thuyết trình viết cho toàn bộ thứ đó.
Và không chỉ để giao tiếp với những người khác, mà còn để buộc bạn
phải trải qua quá trình tìm hiểu
những gì bạn nghĩ và tại sao và các vấn đề với nó,
những mâu thuẫn của nó, giống như bị buộc phải viết ra
thực sự khác biệt với việc chỉ lướt qua
trong đầu bạn hoặc tự phát về nó.
Có điều gì đó rất, rất mạnh mẽ về việc viết.
Và bất kỳ ai đã ngồi xuống để viết một cuốn sách,
tôi nghĩ bạn nghĩ, rất có thể, tôi biết điều này hơn bất kỳ ai.
Tôi thực sự phấn khích về nó.
Và bạn ngồi xuống, và loại sự nhiệt tình hoặc quan tâm đó,
nó có thể giúp bạn viết được khoảng 10 trang đầu tiên.
Và rồi bạn chỉ cảm thấy kiệt sức.
Và sau đó bạn tự hỏi, tiếp theo là gì?
Và cách thức và cách chúng xây dựng lẫn nhau?
Giống như, bạn phải có một kế hoạch.
Bạn phải có một hệ thống, một cấu trúc.
Bạn phải giải quyết toàn bộ sự việc
trước khi bạn có thể viết nó.
Bạn không thể chỉ hiểu ra ngay lập tức, đúng không?
Những dòng ý thức, nó không hoạt động.
Và vì vậy việc viết thực sự, thực sự mạnh mẽ.
Tôi hoàn toàn tin tưởng vào tất cả các phương tiện khác,
và tôi tạo nội dung trong tất cả những phương tiện khác,
nhưng tôi viết ý tưởng trước.
Và nó đến từ những cuốn sách.
Cuốn sách là sự tổng hợp của tất cả.
Và sau đó nếu tôi làm một video TikTok hoặc Instagram hay một bài viết,
tất cả đều được tách ra từ quá trình
đã dành nhiều, rất nhiều giờ ngồi
và suy nghĩ về và cố gắng tìm ra
cách tốt nhất để diễn đạt ý tưởng rất phức tạp này.
Và quá trình bây giờ, tôi đã làm Daily Stoke,
vì vậy tôi đã viết cuốn sách vào năm 2015, mỗi ngày một trang.
Vì vậy, tôi đã viết 366 trang trong một lần ngồi.
Và sau đó vào ngày tôi hoàn thành cuốn sách,
tôi đã nói, tôi chỉ sẽ tiếp tục.
Tôi sẽ làm một cái mỗi ngày
mà chúng tôi sẽ gửi qua email trong podcast.
Và vì vậy, tôi đã làm điều đó mỗi ngày trong tám năm.
Và đó là nơi hiểu biết của tôi về Chủ nghĩa Khắc kỷ,
rõ ràng tôi đã biết về Chủ nghĩa Khắc kỷ,
tôi đã viết sách về nó trước đây, tôi đã đọc rất nhiều,
nhưng quá trình phải sản xuất, làm bóng bẩy và chỉnh sửa
và làm việc và đọc và ghi âm một điều mỗi ngày,
một điều mỗi ngày đã biến đổi tôi như một con người,
thực tế là hàng triệu người đã đọc chúng và lắng nghe chúng
và xem chúng trên toàn thế giới.
Thật sự như vậy, ngay cả khi nó chưa bao giờ được xuất bản,
quá trình đó đã biến đổi cuộc sống của tôi.
Vì vậy, trong một thế giới mà bạn có thể dễ dàng
trong hai giây tạo ra video chất lượng cao có thể chia sẻ ngay lập tức,
sự dễ dàng đó gần như là cái bẫy, đúng không.
Viết thì khó và sẽ luôn khó.
Và có thể đó là lý do tại sao nó lại tốt.
– Trong 800 ngày đó,
bạn đã có rất nhiều dữ liệu về những loại thứ
đã vang vọng với mọi người,
chủ đề có vẻ nói lên những
nỗi khổ, mối lo ngại, lo âu phổ biến nhất của họ.
Bạn đã học được gì về những thứ mà mọi người
đang gặp khó khăn nhất và những câu trả lời họ tìm kiếm nhiều nhất?
– Đó là một câu hỏi hay.
Tôi không nghĩ về điều đó quá nhiều.
Tôi chỉ cố gắng theo dõi nơi mà nó đưa tôi
và tôi chỉ cố gắng, tôi luôn cố gắng tạo ra nội dung.
Nhưng thú vị là nghĩ rằng mọi người
đã có những vấn đề giống nhau trong 2.000 năm, bạn biết không.
Trên vẻ bề ngoài, Marx nhận ra rằng những suy ngẫm
nên không thể tiếp cận, không thực tế, không thể hiểu.
Giống như bạn có người đàn ông quyền lực nhất trên trái đất,
Hoàng đế La Mã, thật sự được tôn thờ như một vị thần,
bạn biết đấy, người đứng đầu đội quân mạnh nhất,
chìm đắm trong triết học và tu từ
và tất cả những ý tưởng cổ đại này,
viết có lẽ trên tiền tuyến của chiến trường,
giống như với quân đội La Mã trong lều của mình.
Bạn biết đấy, bằng tiếng Hy Lạp, ông ấy đã viết tiếng Hy Lạp cho chính mình,
không bao giờ có ý định xuất bản,
có thể sẽ rất xấu hổ nếu nó được xuất bản.
Và ông ấy viết cho bản thân.
Giống như ông ấy viết những ghi chú rất cụ thể
đến nỗi nhiều trong số đó, chúng ta thậm chí không biết ý nghĩa của chúng.
Ông ấy như, hãy nhớ người điều hành trạm thu phí đó, bạn biết không,
trong tỉnh nào đó của Đế chế La Mã
hoặc hãy nhớ điều mà người này đã nói với bạn?
Giống như nhiều ghi chú của ông ấy là như vậy.
Vậy nên chúng ta biết rằng điều này hoàn toàn không dành cho bạn và tôi. Đây thực sự là cuốn sách cụ thể nhất mà bạn có thể tưởng tượng. Và bằng cách nào đó, nó lại vượt thời gian và mang tính phổ quát vì cuộc sống và những trải nghiệm của ông ấy, tuy khác biệt và kỳ lạ, vẫn không khác gì mấy so với cuộc sống của bạn và tôi. – Những cuốn sách đó nói gì về, và Stoicism nói gì về cách chúng ta đối mặt với những khủng hoảng bất ngờ trong cuộc sống mà rõ ràng là chúng ta không có trách nhiệm? Bạn biết đấy, một chẩn đoán ung thư. Chúng ta bị sa thải khỏi công việc. Một điều xấu khác xảy ra mà chúng ta không có trách nhiệm. – Đối với tôi, tinh thần của Stoicism là ý tưởng rằng chúng ta không kiểm soát những gì đã xảy ra, nhưng chúng ta kiểm soát cách chúng ta phản ứng lại với những gì xảy ra. Vậy nên, bạn biết đấy, ý tưởng của Marcus, mà tôi đã xăm lên cánh tay của mình, đó là chướng ngại vật chính là con đường. Bạn biết đấy, ông ấy nói rằng trở ngại cho hành động thúc đẩy hành động, những gì đứng trên con đường trở thành con đường. Ông ấy đang nói rằng – Hãy nói lại điều đó. – Trở ngại cho hành động thúc đẩy hành động. – Trở ngại cho hành động thúc đẩy hành động. – Những gì đứng trên con đường trở thành con đường. Ông ấy đang nói rằng, bạn biết đấy, cơ bản là không có gì thực sự có thể ngăn cản chúng ta khỏi những gì chúng ta đang cố gắng làm bởi vì chúng ta có thể thích nghi, điều chỉnh và ứng biến. Chúng ta có thể chuyển đổi những trở ngại thành mục đích riêng của mình. Cơ bản là, những gì ông ấy đang nói là, có những thứ xảy ra, những thứ mà chúng ta lo sợ đã xảy ra, mà chúng ta đã làm mọi thứ trong khả năng của mình để ngăn chặn chúng. Đó không phải là lỗi của chúng ta, điều đó hoàn toàn sai lầm, nó gây đau đớn, tất cả những điều đó. Nhưng nó đã xảy ra, đúng không? Và ông ấy nói, về cơ bản ông ấy đang nói rằng, giờ đây nó đã xảy ra, cơ hội nào nó mang lại cho bạn? Và điều đó không có nghĩa là, ôi, bạn biết đấy, mẹ bạn đã qua đời, điều đó thật tuyệt cho công việc kinh doanh của bạn. Đó không phải là những gì ông ấy đang nói. Giống như ông ấy không nói rằng, ôi, điều này thật tuyệt vời. Nhưng ông ấy đang nói rằng điều này, điều bi thảm, khủng khiếp, gây thất vọng và đau đớn đã xảy ra. Có những cơ hội trong đó để bạn bước lên, để trưởng thành, để đứng bên cạnh những người khác, để thể hiện hoặc minh họa các đức tính stoic. – Trong những tình huống khủng hoảng trong kinh doanh, tôi luôn nghĩ rằng có hai loại người. Giả sử tin đồn đang lan truyền, người A thì bị tê liệt vì sợ hãi, không nói gì cả. Người B, la hét, cũng không giúp ích gì, chúng ta sẽ chết. Người C biết rằng tin đồn đang lan truyền, không cần phải nói tin đồn đang lan truyền, hoàn toàn tập trung vào việc thoát khỏi phòng. Và đó là một cách khác để xử lý khủng hoảng. Một số người cứ tự động mặc định theo lối thực tiễn. – À, có thể có một người khác ở đó để mở rộng phép so sánh này, người giúp những người khác, đúng không? Như ý tưởng là, điều đó đang xảy ra, điều đó sẽ rút ra điều gì từ bạn? Bạn sẽ là ai khi phản ứng với điều đó xảy ra? Đó là những gì “chướng ngại vật là con đường” có nghĩa. Không phải là thật tuyệt khi tin đồn đang cháy. Mà là căn phòng đang cháy mang đến cho bạn một tập hợp lựa chọn. – Làm thế nào tôi trở thành người sẽ sống sót sau đám cháy? Bởi vì tôi không tập trung vào thực tế rằng căn phòng đang cháy. Ý tôi là, tôi biết điều đó. Tôi không phủ nhận thực tế của căn phòng đang cháy. Nhưng tôi đang dùng năng lượng của mình vào những gì tôi có thể kiểm soát, đó là đưa bản thân và những người khác ra khỏi phòng. Liệu đó có phải là một thực hành không? Nó có giống như đi tập gym không? Một số người dường như chỉ có nó. Chấn thương thời thơ ấu dường như cũng ảnh hưởng đến điều đó, vì một số người chỉ có thái độ bi quan đối với mọi thứ và họ lo lắng và hoảng sợ. – Nhưng đó cũng là một phần của thực hành, đúng không? Như những gì họ đã trải qua, họ đã ở trong những căn phòng từng bùng cháy trước đây, những loại lửa khác nhau. Nhưng đây không phải là một tình huống mới đối với họ, đúng không? Và đó là một trong những điều mà chúng ta cũng có thể nói với bản thân khi chúng ta đang trải qua khó khăn, đúng không? Dù đó là đại dịch này, hay là sự suy thoái trong kinh doanh của bạn, hay là nhân viên này đã ăn cắp từ bạn hay bất cứ điều gì khác, bạn sẽ nói, đây là thực hành. Đây là những lần lặp, đúng không? Như tôi sẽ xuất hiện từ phía bên kia của điều này, là một người đã trải qua những điều như thế này. Và nếu bạn chưa từng trải qua trước đây, nếu đây là lần đầu tiên, vâng, có thể bạn sẽ không xử lý nó tốt, nhưng bạn có thể quyết định trở thành người đã học hỏi từ quá trình đó. – Tôi đoán mối nguy hiểm là tôi trải qua nó một lần và nó khủng khiếp đến mức tôi tránh mọi hoàn cảnh hoặc môi trường mà tôi có thể từng phải trải qua như vậy một lần nữa. – Vâng, vì vậy bạn đã trở nên yếu hơn và mong manh hơn vì những gì bạn đã trải qua, điều đó có lẽ không phải là cách để làm điều đó, bạn biết không? Tôi đã nói với mọi người rằng, được rồi, chúng ta vừa trải qua một sự kiện lịch sử lớn cùng nhau và chúng ta vẫn ở đây. Giống như chúng ta đã vượt qua, bạn biết không? Điều đó không có nghĩa là nói gì về những người không vượt qua được. Ý tôi là chúng ta đã vượt qua nó. Nếu bạn đã hỏi người đó vào tháng 3 năm 2020, nếu họ có thể vượt qua ba năm đại dịch, hàng triệu người đã chết, nơi mọi thứ đều bị ngừng hoạt động, nơi có bất ổn chính trị và khủng hoảng chuỗi cung ứng và logistics, và mọi người phải làm việc từ xa. Và bạn biết đấy, khi xem xét tất cả những điều đó, thậm chí chỉ một nửa trong số đó, họ sẽ nói, tôi đã mất tất cả, đúng không? Giống như, bạn biết đấy, nó đã phá hủy tôi, đúng không? Tôi không có khả năng để vượt qua điều đó, nhưng bạn đã làm vì bạn không vượt qua tất cả trong một lần. Nó là một điều này sau một điều khác và bạn đã điều chỉnh và bạn đã thích nghi và bạn đã trở nên mạnh mẽ hơn khi đi qua. Và bạn chỉ cần nhận ra khi bạn trải qua mọi thứ, chính xác những gì Seneca nói, như người chưa từng được thử thách không biết, nhưng khi bạn đã qua thử thách, khi bạn đã trải qua mọi thứ, bạn có thể nhận thấy từ đó một cảm giác về khả năng của bạn, những khả năng của bạn, mà gần như luôn luôn lớn hơn những gì bạn nghĩ. Và vậy là đó chỉ là cách để trải qua cuộc sống, bạn biết đấy? Bạn không muốn mọi thứ như vậy. Bạn muốn điều đó không xảy ra như vậy, rằng mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch, nhưng chúng đã không như vậy. Và giờ đây, chúng đang như vậy.
Và bây giờ tôi phải gọi người này vào văn phòng của tôi và cho họ ra đi. Bạn biết đấy, bây giờ tôi đột ngột phải gây quỹ hàng triệu đô la để duy trì công việc kinh doanh nếu chúng tôi còn hy vọng sống sót, và tôi chỉ có 30 ngày để làm điều đó, đúng không? Tình huống là như vậy, và nó sẽ dạy tôi điều gì? Tôi sẽ phát triển từ đó như thế nào? Tôi sẽ trở nên tốt hơn từ điều đó ra sao?
– Tôi đã xem một video mà bạn đã làm về những câu hỏi triết học mà thực sự quan trọng để tự hỏi bản thân. Tôi nghĩ là để giữ cho chúng ta đi đúng hướng đến một mức độ nào đó. Bạn thường tự hỏi bản thân những câu hỏi gì để giúp mình đi đúng hướng?
– Vâng, câu hỏi lớn mà tôi tự hỏi mình nhất với tư cách là một bậc phụ huynh là tôi chỉ hỏi, điều này có quan trọng không? Kiểu như, tại sao, tại sao điều này lại quan trọng? Kiểu như, cái mà tôi sắp tranh cãi với họ hay buộc họ phải làm hoặc cảm thấy bất an, liệu nó thực sự có quan trọng không, đúng không? Và câu trả lời gần như luôn luôn là không, nó không quan trọng. Nó chỉ là giả tạo. Năm phút nữa cũng ổn thôi, đúng không? Trong bức tranh lớn hơn, tôi sẽ không quan tâm đến điều này. Vì vậy tôi cố gắng tự hỏi bản thân những câu hỏi giúp tôi có được góc nhìn, giúp tôi thoát khỏi bất kỳ sự thúc giục, bất an, lo lắng hoặc tranh cãi nào ngay lập tức, và tôi cố gắng có được góc nhìn. Và tôi nghĩ rằng những câu hỏi tuyệt vời sẽ cho bạn một góc nhìn, một cách nhìn khác về mọi thứ mà sau đó hy vọng bạn có thể hành động theo.
– Các triết gia Stoic nói gì về các mối quan hệ, mối quan hệ lãng mạn và tình yêu?
– Tôi có nghĩa là, những gì họ nói về chúng đối với tôi là thứ yếu, so với thực tế là họ cũng đã có những mối quan hệ đó, đúng không? Kiểu như, bạn biết đấy, một điều là trở thành một nhà triết học và một điều khác là kết hôn với một người mà giờ bạn đang sống chung, người làm những điều khiến bạn phát điên và bạn làm những điều khiến họ phát điên, và bạn có những cảm giác giận dữ và những bất an và những sự nhượng bộ mà bạn phải thực hiện, đúng không? Tôi nhớ một lần vợ tôi đã nói với tôi rằng, đây là một câu hỏi tuyệt vời hoặc một cách tuyệt vời để suy nghĩ về nó. Tôi đã nói cô ấy khiến tôi khó chịu và cô ấy đã đưa ra một ý tưởng rất Stoic. Cô ấy nói, tôi không thể làm bạn khó chịu. Cô ấy cơ bản đang nói rằng, chúng ta có trách nhiệm với cảm xúc của chính mình. Kiểu như, cô ấy đang làm những gì cô ấy đang làm và tôi là người đang cảm thấy khó chịu. Tôi không thể đổ lỗi cho cô ấy, đúng không? Và tôi thường suy nghĩ về điều đó.
– Cô ấy có sử dụng triết lý Stoic chống lại bạn không?
– Có, suốt thôi. Đùa là, một trong hai người chúng tôi là một người theo chủ nghĩa Stoic và người kia viết về chủ nghĩa Stoic. (cười) Cô ấy tự nhiên có những điều này hơn tôi, tôi sẽ nói như vậy, nhưng bạn biết đấy, ý tưởng là làm thế nào để nó hoạt động, không phải trong lý thuyết, không phải trong cuốn sách của bạn mà là toàn bộ công việc, bạn biết không? Kiểu như, tôi nghĩ rằng mọi người đã từng kết hôn hoặc trong một mối quan hệ. Bạn biết đấy, bạn sẽ rơi vào những tình huống này, nơi bạn đã quyết định rằng đúng sai quan trọng hơn việc hạnh phúc hay hòa hợp hoặc–
– Nghe giống như Twitter.
– Tiến lên nhé, đúng rồi. Bạn chỉ cảm thấy, bạn đang làm gì vậy? Bạn đang đặt cái này lên trên mối quan hệ. Twitter thì có những vấn đề triết học riêng của nó. Tôi chỉ thấy mọi người tự nguyện tìm kiếm xung đột và những điều để khó chịu. Kiểu như, nếu họ không nhìn thấy tweet đó, thì điều đó sẽ không làm phiền họ.
– Vâng.
– Nhưng họ đã nhặt nó lên. Họ lẽ ra nên có bữa tối với một ai đó mà họ quan tâm. Họ lẽ ra nên làm việc, lẽ ra nên chơi với con cái, nhưng thay vào đó, họ đã lấy điện thoại lên, họ đã cuộn qua, và cái điện thoại biết rằng những thứ làm bạn phẫn nộ là những thứ gây ra sự tương tác nhiều nhất, một cách kỳ diệu đưa ra những điều đó, và rồi bạn trở nên phẫn nộ và bạn không thể quay lại với những gì bạn đang làm cho đến khi bạn cho người này biết, người mà bạn chưa bao giờ gặp, rằng họ sai và bạn đúng. Và đó là điều ngược lại với triết lý, hạnh phúc, cuộc sống tốt đẹp.
– Sam Harris đã nói rằng anh ấy đã xóa nó khỏi điện thoại của mình vì lý do này vào năm ngoái. Anh ấy không tweet nữa, không tham gia Twitter, vì anh ấy nói, “Khi tôi nhìn vào mối quan hệ mà tôi có với thiết bị này, nó chỉ khiến tôi không hạnh phúc.” Anh ấy nói, “Mọi điều tồi tệ, mọi khủng hoảng nghề nghiệp mà tôi đã trải qua đều bắt đầu từ Twitter.”
– Và bạn đã bao giờ lên đó, hoặc bất kỳ ứng dụng nào, dù bạn dành năm giây hay 50 phút, mà nghĩ rằng, đó là cách sử dụng thời gian tuyệt vời của tôi. Tôi thật sự rất vui vì tôi đã làm điều đó. Bạn biết đấy, bạn luôn cảm thấy một chút tội lỗi sau đó, bạn sẽ nghĩ, ôi, nó trở lại nhanh hơn tôi nghĩ. Và một lần nữa, tôi không nói rằng không có một nơi nào cho những điều này hoặc rằng chúng không mang lại một số lợi ích. Ý tôi là, có thể có ai đó đang xem một đoạn clip nào đó, đúng ngay trong trường hợp này. Và điều đó thì tốt hơn so với chúng ta cố ngồi đây và nịnh nọt một bên hoặc kích động bên kia. Chắc chắn là, có một số người làm điều đó tốt hơn những người khác hoặc tệ hơn những người khác. Nhưng về phần lớn, làm thế nào để bạn tạo ra khoảng cách và ranh giới tách biệt bạn khỏi những điều này? Tôi không có bất kỳ cái nào trong số đó trên điện thoại của mình. Và tôi không biết mật khẩu vào Daily Stoic hay tài khoản Twitter cá nhân của tôi. Vì vậy nếu có điều gì tôi cần nói, tôi có thể nói chuyện với ai đó làm việc cho tôi và đảm bảo rằng điều đó được truyền tải. Và sau đó có thể tôi có thể hỏi, bạn biết đấy, ôi, nó đã diễn ra như thế nào? Nhưng nói chung, tôi có đủ đầu vào. Bạn biết ý tôi không? Tôi có đủ đầu vào. Tôi không cần nhiều hơn, tôi không cần thêm nhiều người ngẫu nhiên. Đây là không gian quan trọng nhất mà bạn có, bạn biết đấy, và bạn bảo vệ nó nhiều như thế nào. Việc tạo ra sự tĩnh lặng hoặc không gian, một khoảng cách từ điều đó đối với tôi là điều quan trọng nhất.
– Bạn đã đọc rất nhiều, bạn viết rất nhiều. Bạn có trí tuệ của một người đã sống nhiều, nhiều cuộc đời.
– Đó là điều mà việc đọc mang lại, nhân tiện. Bạn biết ý tôi không? Đọc có thể là cách duy nhất mà bạn có thể sống nhiều cuộc đời.
Như bạn nghĩ về hàng triệu người đã làm những điều điên rồ, những điều tiên phong, những điều kinh khủng, và bạn nghĩ về tất cả những trí tuệ đó. Tất cả đã có trong sách và, bạn biết đấy, chỉ có 10 đô la. Đôi khi chỉ là một đô la.
– Có phải nó buồn cười không khi mà trí tuệ thì lại khá giống nhau?
– Vâng, tôi nghĩ rằng càng đọc nhiều, bạn sẽ tìm ra một số chủ đề. Nó được lắng đọng lại từ triết lý phương Đông và phương Tây, giống như một chiếc móng ngựa, bạn biết đấy, chúng sẽ gặp nhau ở hai đầu, nhưng…
– Những chủ đề đó là gì? Những chủ đề về việc sống một cuộc đời tốt mà tôi phải biết?
– Thứ nhất là, hãy nói rằng bạn cần tập trung vào những gì thuộc về khả năng kiểm soát của bạn, như những gì là do bạn quyết định.
– Được rồi.
– Điều đó có nghĩa gì trong thực tiễn hàng ngày? Ví dụ như có ai đó cắt ngang xe tôi.
– Vâng, có ai đó mà bạn không, ai đó không thích điều gì đó mà bạn đã làm, thời tiết. Bạn biết đấy, bạn đang tiêu tốn bao nhiêu năng lượng của mình để cảm thán, phàn nàn, lo lắng về những điều không thuộc về bạn? Còn có ví dụ nào cụ thể từ Stoicism không?
– À, Epictetus nói rằng, đó là công việc đầu tiên của chúng ta trong cuộc sống, là phân loại mọi thứ thành hai loại. Điều này thuộc về tôi hay không? Và đó là một vấn đề phân bổ tài nguyên, đúng không? Nếu bạn đang tập trung năng lượng của mình, thậm chí là một nửa trong số đó vào những thứ không thuộc về bạn, thì đó là một nửa năng lượng mà bạn không tập trung vào những thứ mà bạn có thể tạo ra sự khác biệt. Giống như việc đó giống như việc bạn đặt 50% sức mạnh của chiếc xe của mình vào những bánh xe không chạm đất, bạn biết đấy? Bạn cần đặt nó vào nơi mà nó sẽ bám đường. Đó là một điều quan trọng trong cuộc sống. Điều này là do bạn hoặc không?
Thứ hai là, có điều gì đó kỳ diệu về nước và có điều gì đó kỳ diệu về những cuộc đi bộ dài. Đây là nơi bạn tìm thấy nhiều bình yên, lấy lại nhiều cảm hứng, tìm thấy nhiều sự bình tĩnh và tĩnh lặng. Tôi không nói rằng việc đi bộ sẽ giải quyết tất cả các vấn đề của bạn. Tôi chỉ nói rằng rất ít vấn đề trở nên tồi tệ hơn nhờ việc đi bộ. Điều tương tự cũng áp dụng cho việc nhảy vào hồ bơi hoặc biển.
– Điều gì về hai điều đó mà bạn tin tưởng?
– Ý tôi là, nhìn này, tôi nghĩ rằng chúng ta đã tiến hóa để di chuyển một khoảng cách rất dài. Một số chứng cứ cổ xưa nhất về con người ở Mỹ là một bộ dấu chân của một bà mẹ mang và đặt một đứa trẻ xuống, 20.000 năm trước, ở nơi bây giờ là White Sands, New Mexico. Đó là điều mà chúng ta đã làm từ khi con người xuất hiện. Và có điều gì đó về nhịp điệu, về chuyển động của nó khiến chúng ta chậm lại, buộc chúng ta suy nghĩ, làm cho chúng ta sống với hiện tại. Nó thực sự là phép màu. Và tôi nghĩ rằng có một lý do mà mọi truyền thống tôn giáo hay khu vườn Zen đều có một cái đài phun nước hay cái gì đó. Chỉ có điều gì đó về âm thanh của nước.
– Thật đúng, tất cả những ý tưởng tốt nhất của tôi thường đến, thường là ở phòng tập hoặc trong khi tắm. Ý tôi là, tôi không đi bộ nhiều.
– Bạn nói đúng.
– Nhưng trong phòng tập, trong khi tắm, tôi dường như nhận ra những khoảnh khắc giác ngộ của mình.
– Đúng, việc nghỉ ngơi khỏi những gì bạn đang làm để đi làm một trong những điều đó thường mở khóa nhiều thứ.
– Được rồi, và bạn có làm điều đó như một nghi thức hàng ngày không?
– Mỗi ngày, vâng.
– Mỗi ngày luôn?
– Vâng, tôi cố gắng đi bộ mỗi ngày.
– Những nghi thức nào khác trong cuộc sống của bạn? Những nghi thức hàng ngày?
– Vậy tôi muốn thêm một điều thứ ba như một nghi thức, tôi sẽ nói rằng hãy làm một cái gì đó khó khăn mỗi ngày. Hãy làm một cái gì đó thể chất khó khăn mỗi ngày. Nghệ thuật của việc thách thức bản thân và vượt qua những giới hạn và ranh giới, đó là một thực hành và kỹ năng trung tâm sẽ giúp bạn bất cứ điều gì mà cuộc sống đem lại cho bạn.
– Và đó có phải là điều thứ ba trong danh sách năm này không?
– Vâng, tôi nghĩ đó là điều thứ ba.
– Được rồi, tôi rất thích điều đó. Vậy hãy làm điều gì đó khó khăn mỗi ngày và điều đó có thể từ nhỏ như không ăn bánh cheeseburger cho đến lớn như chạy marathon.
– Vâng, ý tôi là, không ăn bánh cheeseburger, tôi sẽ không nói rằng, này, tôi thực sự đã thách thức bản thân ngày hôm nay, tôi không ăn đồ thải. Tôi sẽ nói đây là điều tích cực mà tôi đã làm. Đúng không, như tôi đã nâng những viên đá nặng. Bạn biết đấy, tôi đã chạy nhanh. Tôi đã đạp xe, bạn biết đấy, tôi đã chạy. Tôi đã tham gia một lớp quay, bạn biết đấy, bất cứ điều gì, việc đi bộ không được tính. Việc đi bộ là để chăm sóc sức khỏe tinh thần. Sau đó, bạn phải làm điều gì đó cho sức khỏe thể chất.
Được rồi, vì vậy điều thứ tư, tôi nghĩ chúng ta cần đưa vào đây điều gì đó về việc chúng ta được tạo ra để thuộc về nhau, đúng không?
– Rằng ý tưởng về ý nghĩa đến từ việc phục vụ hoặc đóng góp cho lợi ích chung. Mark Surrealist nói về lợi ích chung, có thể 40, 50 lần trong những suy ngẫm của ông. Bạn biết đấy, ông ấy nói như chúng ta được đặt ở đây vì những người khác. Công việc của chúng ta là giúp người khác, bạn biết đấy, để lại nơi này tốt hơn so với lúc bạn đến, như để lại nơi này tốt hơn so với khi bạn tìm thấy nó. Đối với tôi, đó là ý nghĩa của cuộc sống ngay tại đó. Vậy thì đóng góp tích cực là gì? Di sản mà bạn để lại là gì? Không phải bạn đã kiếm được bao nhiêu tiền? Bạn biết đấy, bạn đã phá vỡ kỷ lục nào? Mà là bạn đang đóng góp gì cho tập thể, đó mới là ý nghĩa và mục đích, và thành thật mà nói, đó là nghĩa vụ của bạn như một con người.
– Dịch vụ.
– Dịch vụ.
– Và điều thứ năm, điều thứ năm là…
– Tôi muốn tạm dừng ở đó và tôi đã quên hỏi bạn về một ví dụ cho điều thứ ba từ Stoicism.
– Về việc làm điều gì đó khó khăn?
– Vâng, như một…
– Tôi có ý nói, các vận động viên Hy Lạp tập luyện bằng đô vật, phòng tập thể dục là phần trung tâm của cuộc sống người La Mã. Bạn biết đấy, bạn sẽ đến và bạn sẽ tập luyện, bạn biết đấy.
– Và mục tiêu của họ là gì khi họ tập luyện? Phương tiện là gì để…
– Một tâm trí mạnh mẽ và một cơ thể khỏe mạnh, như là không bị mềm mỏng và lười biếng và…
– Không phải để đánh nhau hay bất kỳ điều gì, mà là để…
– Không, nhưng ý tôi là có điều gì đó về thể thao đối kháng, bạn biết đấy, mà tôi nghĩ là rất nguyên thủy và có lẽ là tốt cho bạn. Bạn biết đấy, chỉ là một điều gì đó về thử thách bản thân, không sống một lối sống ít vận động.
Tôi nghĩ rằng, bạn biết đấy, dù bạn đang nói về việc thực hành võ thuật của các nhà sư Phật giáo Zen hay bạn đang nói về người La Mã, bạn biết đấy, luyện tập đấu vật, tôi nghĩ truyền thống triết học là không đúng khi nghĩ rằng các nhà triết học thì yếu đuối.
– Tôi luôn tự hỏi liệu có điều gì đó bẩm sinh trong con người khiến chúng ta cần phải vật lộn không.
Như thể chúng ta được thiết kế để…
Bởi vì nếu bạn nghĩ mà xem, chúng ta đang ở trong một tòa nhà lớn ở đây và với tất cả những thứ mà con người đã tạo ra và những chiếc máy quay mà tổ tiên chúng ta đã vật lộn để tạo ra tất cả những thứ này.
Vậy liệu có khả thi không khi họ để lại trong tôi điều gì đó nói rằng bạn cũng phải tiến về phía trước?
– Vâng, bạn là một phần của những người đã vượt đại dương, đã chiến đấu trong các cuộc chiến, đã đối mặt với thiên nhiên, bạn biết đấy, đã sống qua nghèo khó và suy thoái, đã hy sinh, đã vật lộn, bạn biết đấy.
Họ đã làm tất cả những điều đó và bạn có điều đó trong bạn, bạn biết không?
Bạn có điều đó trong bạn, tất cả chúng ta đều có.
– Và ở đây, chúng ta đang đặt hàng kẹo trên một…
– Vâng, bởi một con robot và đang nói,
ôi, điều hòa không khí không ở đúng nhiệt độ mà tôi muốn.
– Và số năm?
– Số năm qua tất cả các truyền thống tôn giáo và triết học, có một phiên bản nào đó của thực hành memento mori, nhớ rằng bạn là hữu hạn, rằng cuộc sống ngắn ngủi.
Nói về những điều hàng đầu mà bạn không kiểm soát, đúng không?
Đó là cái chết và sự chấp nhận cùng với sự đầu hàng trước thực tế đó, nhận thức, sự cấp bách, góc nhìn mà điều đó mang lại cho bạn là một trong những thực hành triết học thiết yếu nhất.
Như tại sao chúng ta lại trì hoãn?
Tại sao chúng ta không ưu tiên sức khỏe của mình?
Tại sao chúng ta không làm những điều mà chúng ta biết là chúng ta nên làm?
Bởi vì chúng ta nghĩ rằng chúng ta có mãi mãi, bạn biết không?
Chúng ta nghĩ rằng chúng ta là bất khả chiến bại và chỉ khi, bạn biết đấy,
trong ánh sáng của một đại dịch, lời kêu gọi từ bác sĩ, bạn biết đấy,
một người thân đột ngột ra đi thì chúng ta mới có những khoảnh khắc rõ ràng ngắn ngủi, ôi, khoan đã, không, bạn có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Marx nhận ra bạn có thể rời khỏi cuộc sống ngay bây giờ,
hãy để điều đó quyết định những gì bạn làm, nói và suy nghĩ.
Bây giờ, nếu ông ấy nói điều đó trong một thời điểm
khi ông ấy phải chôn cất sáu đứa trẻ, sáu đứa trẻ,
đó là cách mà thế giới cổ đại chết chóc và không khoan nhượng.
Và ngay cả lúc đó, ông ấy cũng phải nhắc nhở chính mình,
này, đừng trì hoãn, đừng nghĩ rằng bạn có mãi mãi,
bạn biết đấy, đừng xem nhẹ cuộc sống.
Và bây giờ, bạn biết đấy, khi tuổi thọ trung bình
dài hơn rất nhiều, như không thể tin nổi,
so với người cổ đại, nơi mà bạn biết đấy,
bạn có thể không bao giờ thấy ai chết trong suốt cuộc đời của bạn
cho đến khi bạn ở trên giường bệnh.
Bạn biết đấy, chúng tôi sống trong một bong bóng còn lớn hơn.
Bạn biết đấy, chúng tôi còn được che chở nhiều hơn.
Chúng tôi còn tách biệt hơn khỏi thực tại của sự hữu hạn của chúng tôi.
Như người ta nói, cái chết là lời tiên tri duy nhất không bao giờ thất bại.
Như, người ta nghĩ rằng, ồ, tôi sẽ làm gì nếu tôi phát hiện ra rằng tôi có ung thư?
Như, nếu bạn nhận được chẩn đoán bệnh hiểm nghèo từ bác sĩ,
bạn tự hỏi, tôi sẽ thay đổi điều gì?
Nhưng thực tế là bạn thực sự có một chẩn đoán bệnh hiểm nghèo.
Như ngay từ giây phút bạn được sinh ra,
bác sĩ đã biết với 100% chắc chắn rằng bạn sẽ chết.
Bạn chỉ không biết khi nào, bạn biết không,
nó có thể là tám năm nữa,
nó có thể là tám thập kỷ nữa, chúng ta không biết.
Nhưng để sống trong sự thiếu hiểu biết, hoặc từ chối sự thật đó,
là tự làm cho mình, tôi nghĩ, thường xuyên hơn không,
lãng phí cuộc sống của bạn.
Và vì vậy, một thực hành nào đó, này,
thời gian đang trôi qua ngay bây giờ trong khoảnh khắc này,
tôi đang sử dụng nó như thế nào?
– Có một cái hẹn giờ âm thanh đằng sau tôi.
– Ồ, đúng rồi.
– Nó chỉ ở đó.
– Ôi, vâng, vâng, vâng, thật đẹp.
– Âm thanh đó nhắc nhở tôi về định mệnh rất, rất này.
Trong tất cả những điều này, Ryan, tri thức khắc kỷ
mà bạn thường xuyên vật lộn nhiều nhất là gì?
– À, bạn biết đấy, tôi nghĩ rằng mọi người nghĩ rằng
đạo khắc kỷ là về việc kiềm chế cảm xúc.
Đó là điều mà từ khắc kỷ có nghĩa với mọi người, đúng không?
Không cảm xúc, như robot, siêu nhân, v.v.
Tôi không nghĩ đó là điều đó chút nào.
Tôi không nghĩ rằng điều đó có thể xảy ra.
Nếu bạn đang nhồi nhét cảm xúc xuống,
bạn đang giả vờ rằng chúng không tồn tại, chúng thực sự tồn tại,
và chúng cuối cùng sẽ tiết lộ chính chúng.
Bạn chỉ đã hoãn nó,
có thể là với một chút lãi suất đi kèm, đúng không?
Vì vậy, đối với tôi, khi tôi cảm thấy điều gì đó,
khi tôi có những cảm xúc mạnh mẽ, như chúng tôi thường nói với lũ trẻ,
bạn đang có những cảm xúc lớn.
Vậy tại sao bạn lại có những cảm xúc đó?
Nguyên nhân của những cảm xúc đó là gì?
Cơ thể bạn cảm thấy như thế nào?
Và thực hành đi đến việc tôi đang cảm thấy điều này,
tôi đang cảm thấy điều này bởi vì tôi đang cảm thấy,
thay đổi theo đó, có một khuynh hướng làm,
sau đó lại hỏi, nhưng đó có phải là một ý tưởng tốt không?
Có phải đó là điều tôi muốn làm không?
Như, tôi chưa bao giờ mất bình tĩnh,
và sau đó, lại cảm thấy, ôi, tôi thật vui vì đã làm điều đó.
Tôi luôn hối tiếc về việc đó, luôn, đúng không?
Tôi chưa bao giờ buộc con mình làm điều gì đó
do sự thất vọng, và sau đó cảm thấy,
vâng, đó chắc chắn là quyết định đúng đắn.
Sau đó, tôi cảm thấy, chúng tôi còn nhiều thời gian hơn
so với những gì tôi nghĩ là chúng tôi có.
Bạn biết ý tôi chứ?
Nó giống như việc có một cuộc cãi vã lớn để ra khỏi nhà,
và sau đó chúng tôi đến đó,
và sau đó chúng tôi đã chờ trong xe năm phút
để vào, bạn biết đấy, hoặc bất cứ điều gì, đúng không?
Như, hoặc bạn căng thẳng về việc trễ chuyến bay,
và sau đó bạn đến đó, hoặc bạn không đến đó.
Và cả hai điều đó
không phải là vấn đề của sự sống và cái chết, đúng không?
Vì vậy, tôi nghĩ đối với tôi, thấy đạo khắc kỷ như thực hành
hiểu cảm xúc, xử lý cảm xúc,
sau đó không trở thành nô lệ cho cảm xúc đó
là thực hành của đạo khắc kỷ
mà tôi nghĩ tôi vật lộn với,
nhưng tôi nghĩ khi bạn đọc những suy nghĩ riêng tư
của các nhà khắc kỷ, bạn thấy rằng họ cũng đã vật lộn.
Mọi người rất khó chịu, mọi thứ rất phiền toái, bạn biết không?
Mọi thứ thường không đi theo kế hoạch, nhưng sau đó cách bạn đối phó với điều đó,
đó là điều quan trọng.
Và đó là điều mà bạn có kiểm soát.
– Vâng.
– Và đó là một thực hành, phải không?
Bởi vì tất cả chúng ta đều cảm thấy khó chịu với những điều.
Tôi cảm thấy khó chịu với rất nhiều thứ.
– Vâng, vì bạn có tiêu chuẩn cao,
bạn có kỳ vọng,
muốn mọi thứ phải theo một cách nhất định,
cần mọi thứ phải theo một cách nhất định.
Đó như là gốc rễ của rất nhiều căng thẳng
và vấn đề mà chúng ta gặp phải.
– Câu hỏi tôi đặt ra là tại sao?
Tại sao tôi cần mọi thứ phải như vậy?
– Vâng, bạn không cần.
Bạn nói, tôi cần mọi thứ phải theo một cách nhất định,
hoặc tôi sẽ không thể làm những gì tôi làm.
Và rồi bạn lại tự hỏi, tôi mong manh như thế nào
mà không thể điều chỉnh, không thể thích nghi?
Bạn biết tôi muốn nói gì không?
Đó là vì bạn có thể muốn điều đó hoặc yêu cầu điều đó
hoặc bạn nghĩ rằng bạn nên có nó.
Đó là những gì khiến bạn bị trói buộc.
Nhưng quan điểm của Epictetus là,
đừng muốn mọi thứ phải theo một cách nhất định.
Hãy muốn chúng như chúng đang có.
Đó là con đường tới bình yên.
Và tôi nghĩ về điều đó, giống như, nếu tôi thức dậy và nói,
tôi cần thời tiết hôm nay phải như thế này.
Thì khả năng tôi không hạnh phúc là khá lớn.
Tôi đã nói chuyện với bạn tôi, tên anh ấy là Chaka Smarties,
huấn luyện viên bóng rổ trưởng tại Marquette.
Anh ấy từng sống ở Texas, là huấn luyện viên trưởng tại Texas.
Và anh ấy chuyển đến Marquette nơi lạnh hơn.
Tôi đã hỏi, sự thay đổi thời tiết như thế nào?
Tôi đã hỏi một câu như, bạn là người thích thời tiết nóng
hay thời tiết lạnh?
Và anh ấy trả lời, tôi là người ăn mặc theo thời tiết.
Và tôi đã nói, đó chính là chủ nghĩa khắc kỷ,
ăn mặc theo thời tiết.
Như, tôi không quan tâm đó là gì, tôi vẫn ổn.
Tôi ổn bất kể thế nào.
Tôi sẽ tìm ra cách.
– Tôi thích điều đó.
Và xung đột mà tôi có là,
các triết gia khắc kỷ chắc chắn hiểu tầm quan trọng của chi tiết
và những điều nhỏ bé.
– Chắc chắn rồi.
– Vậy, bạn biết đấy, đó là lý do.
– Vâng.
– Nhưng đồng thời, họ cũng hiểu
điều này có thể dễ dàng khiến bạn
trở nên cuồng tín vào chi tiết.
– Vâng, hoặc như thói quen là quan trọng, đúng không?
Đây là thứ tự mà tôi thích làm mọi việc.
Đây là lúc tôi ở trạng thái tốt nhất.
Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu thói quen đó trở thành một loại tôn giáo,
điều này trở thành một dạng dễ bị tổn thương, bạn biết không?
Đó là vấn đề.
Chết, tôi sẽ làm gì đây?
Tôi cần tất đặc biệt của tôi, bạn biết đấy, hoặc bất kỳ điều gì.
Tôi không thể, không, tôi cần 10 phút trước,
và bạn như, được rồi, bạn biết đấy,
bạn không đang chế ngự một quả bom hạt nhân ở đây.
Như, bạn sẽ ổn thôi.
– Hai điều có thể xảy ra đúng vào cùng một lúc.
– Vâng, điều đó tốt hơn.
Vâng, các triết gia khắc kỷ nói,
có một điều gọi là sự thờ ơ ưa thích.
– Điều đó có nghĩa là gì?
– Về cơ bản, các triết gia khắc kỷ như,
nếu điều gì đó nằm trong tầm kiểm soát của bạn, tuyệt vời.
Nếu nó không nằm trong tầm kiểm soát của bạn, không đáng để suy nghĩ về nó.
Nhưng họ nói vẫn có một số điều
tốt hơn có được hơn là không có, đúng không?
Như, có tiền thì tốt hơn không có tiền.
Thời tiết đẹp thì tốt hơn thời tiết xấu, đúng không?
Và vì vậy, ý tưởng là bạn sẽ ổn bất kể điều gì, đúng không?
Vì vậy, nếu bạn muốn, bạn có thể nói, tôi ổn.
Tôi là người ăn mặc theo thời tiết.
Tôi có thể phát triển trong bất kỳ và tất cả các tình huống, đúng không?
Đó là điều đầu tiên phải đúng.
Và sau đó điều thứ hai cũng phải đúng,
mà có thể đúng là, nhưng nếu bạn hỏi tôi tôi muốn gì,
đây là hoàn cảnh hoặc tình huống
mà nếu nó nằm trong quyền lực của tôi, đó là điều tôi sẽ chọn.
Tôi không cần nó.
Tôi có thể làm tốt trong bất kỳ và tất cả các tình huống,
nhưng nếu bạn hỏi tôi, tôi có muốn ở đây lạnh
hay ấm không, tôi sẽ cho bạn biết nhiệt độ
mà tôi thích, vì tôi biết rằng nếu nó quá nóng
và tôi bắt đầu cảm thấy ấm và rồi bị phân tâm,
bạn biết đấy, bạn có thể biết điều gì là tốt để có,
nhưng không cần nó.
Trong tất cả những thứ mà, bạn biết đấy,
bạn đã đọc về trong Triết lý và Sự khôn ngoan Khắc kỷ,
ít hơn nằm trên giường bệnh của bạn.
– Ừ.
– Và bạn có toàn bộ thế giới làm khán giả.
– Ôi.
– Và bạn chỉ có thể nói một điều
mà bạn tin rằng sẽ mang lại lợi ích nhiều nhất cho khán giả đó,
để giải thoát họ khỏi nỗi khổ của họ nhiều nhất,
để, bạn biết đấy, để để lại cho họ một câu nói cuối cùng
từ Ryan Holiday rút ra từ những nghiên cứu của anh ấy
về Sự khôn ngoan và Triết lý Khắc kỷ.
– Ôi.
– Cái gì sẽ là cái nhìn sâu sắc, triết lý khắc kỷ cuối cùng?
– Tôi nói gì, ngoài hơi thở cuối cùng.
Ôi.
Chúng ta biết Marcus Aurelius đang trải lòng
những lời cuối cùng của mình trong những triết lý,
lời cuối cùng của ông trong, trong những suy tư về,
cái này là trò chơi.
Nó chỉ có ba màn, bức màn đang hạ xuống.
Bạn đã làm tốt không?
Bạn biết đấy, như kiểu nói chuyện với chính mình như vậy,
nó khá đẹp.
Và sau đó trong đời thật, có lẽ ông đang chết vì dịch hạch.
Các bạn bè của ông đều xung quanh ông
và họ đang khóc lóc.
Và ông hỏi, bạn đang khóc vì cái gì?
Như, đừng suy nghĩ về tôi.
Hãy suy nghĩ về bạn, suy nghĩ về cuộc đời bạn.
Hãy cố gắng, bạn biết đấy, làm những gì bạn có thể
với thời gian mà bạn còn lại.
Và có thể tôi sẽ nói điều gì đó như vậy.
Như, này, toàn bộ, cái lợi duy nhất của việc mọi người chết
là một trong những cách mà họ có thể tiếp tục sống sau khi chết.
Một cách họ có thể cải thiện và giúp chúng ta sau khi họ đi
là nhắc nhở về thực tế rằng họ không còn ở đây,
điều này sẽ đúng đối với bạn tại một thời điểm nào đó.
Và đó là một trong những điều mà sự mất mát của những người
mà chúng ta yêu thương có thể làm cho chúng ta.
Nó giống như, này, không ai trong chúng ta có thể sống mãi mãi.
Bài hát sẽ kết thúc vào một thời điểm nào đó.
Và vậy bạn đã làm gì
với thời gian mà bạn có?
Và thực tế rằng bạn có ngày mai và tôi thì không
là một món quà mà bạn không nên xem thường.
– Và với các con của bạn?
– Ôi, tôi nghĩ tôi chỉ,
tôi nghĩ tôi chỉ sẽ nói, bạn biết đấy,
điều mà tôi cố gắng nói tất cả thời gian,
đó là tôi yêu bạn.
Tôi tự hào về bạn và bạn rất tốt.
Bạn biết tôi muốn nói gì không?
Tôi nghĩ thật dễ dàng, đặc biệt trong thế giới ngày nay,
rằng mọi thứ đều có vẻ như có điều kiện, bạn biết đấy,
rằng bạn phải xứng đáng.
Và có những điều bạn phải kiếm được trong cuộc sống, bạn biết đấy,
nhưng tình yêu của cha mẹ, cảm giác giá trị,
và một chút phẩm giá, giá trị,
đó là điều bẩm sinh
vốn được trao cho bạn từ khi sinh ra, đúng không?
Và vì vậy tôi không biết, tôi có thể chỉ thêm một chút nữa về điều đó.
– Nếu đây, nếu bạn thành công ở thời điểm đó,
khi bạn nằm ở đó trên giường bệnh của mình.
– Vâng.
– Nếu câu trả lời của bạn cho câu hỏi mà họ đưa ra là các thị trường, thì vở kịch của Marcus, cháu đỡ đầu của tôi cũng có tên là Marcus, thật vậy, vì Marcus. Nhưng nếu bạn đã sống một cuộc sống thành công vào thời điểm đó, điều đó có ý nghĩa gì đối với bạn?
– Ừ, tôi có cảm giác may mắn vì tôi không thức dậy và nghĩ rằng có rất nhiều thứ tôi phải làm. Bạn hiểu ý tôi chứ? Tôi không nói rằng tôi đã làm mọi thứ mà tôi muốn làm, nhưng tôi đang nói rằng với thời gian mà tôi đã có, tôi cảm thấy mình đã đánh dấu hầu hết các mục trong danh sách về việc đạt được tiềm năng của mình, trả nợ hoặc những món quà mà tôi đã nhận được, thành thạo những điều, đóng góp tích cực. Tôi cảm thấy ổn, bạn hiểu ý tôi chứ? Nên tôi thức dậy với cảm giác sống trong sự thặng dư. Tất cả đều là thêm vào, điều này thật tuyệt vời vì tôi nghĩ rằng những năm đầu trong cuộc đời tôi đã cảm thấy rất nhiều áp lực và tôi đã được yêu cầu hoặc đặt ra nhiều điều từ chính mình và khả năng như, tôi đã làm được. Và bây giờ, mỗi phút hoặc ngày thêm vào mà tôi có là thêm vào. Đó là điều mà tôi nghĩ là bạn muốn đạt được.
– Chúng tôi có một truyền thống khép lại trong podcast này, nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo, không biết họ để lại cho ai. Và câu hỏi đã được để lại cho bạn là, bạn sẽ làm gì cả ngày nếu bạn không phải đi làm? Và thực sự tôi sẽ cung cấp cho bạn một bối cảnh. Đây là lần đầu tiên tôi làm điều này. Tôi sẽ cho bạn biết một chút bối cảnh về điều này. Tôi sẽ không bao giờ nói với bất kỳ ai rằng ai đã viết câu hỏi này, nhưng đây là một cuộc trò chuyện dài với ai đó đang nắm quyền điều khiển trí tuệ nhân tạo. Và vào cuối cuộc trò chuyện của chúng tôi, chúng tôi đã đạt đến điểm mà anh ấy tin rằng trong tương lai, trong tương lai gần, vì trí tuệ nhân tạo, chúng ta sẽ không còn việc làm. Và tôi đã vật lộn với ý tưởng này. Vậy chúng ta sẽ làm gì, thu nhập cơ bản toàn cầu? Mọi người sẽ làm gì với thời gian của họ? Liệu mọi người có cần ý nghĩa trong cuộc sống của mình không? Và chúng ta sẽ tìm thấy ý nghĩa ở đâu nếu không phải trong sự đấu tranh? Vì vậy, trong một thế giới mà trí tuệ nhân tạo đang điều hành mọi thứ, Ryan Holiday sẽ chọn làm gì với thời gian này? Tôi không biết, tôi nghĩ đó là một…
– Tôi thích điều đó, tôi không nghĩ rằng tôi sẽ thực hiện nhiều thay đổi mang tính bước ngoặt trong cuộc sống của mình. Như là, tôi thức dậy sớm, tôi ra ngoài và tôi dành thời gian với các con, tôi đưa chúng đến trường. Tôi ngồi xuống và tôi viết. Và tôi viết cho chính tôi. Tôi viết những gì tôi quan tâm, những gì làm cho tôi tốt hơn, những gì thách thức tôi, những gì tôi nghĩ là thú vị và mang tính triết lý. Và rồi điều đó sẽ được gửi cho ai đó, người sẽ đưa nó ra và đưa nó vào thế giới, đúng không? Rồi tôi, bạn biết đấy, tôi cố gắng làm điều gì đó khó khăn. Tôi thách thức bản thân về mặt thể chất. Rồi tôi về nhà, tôi dành thời gian với gia đình. Tôi làm một số công việc lao động chân tay đôi khi. Và rồi, bạn biết đấy, tôi trò chuyện với các con và tôi đi ngủ.
– Bạn nghĩ gì về chat GPT và những mô hình ngôn ngữ lớn này và cách chúng sẽ tác động đến các nhà văn và kiến thức…?
– Tôi nghĩ…
– Bởi vì tôi có thể vào đó ngay bây giờ và nói cho tôi một tiểu thuyết theo phong cách của Ryan Holiday.
– Ý tôi là, tôi đã làm, tôi đã gửi một email. Tôi đã hỏi chat GPT, tôi nói hãy viết một email Stoic hàng ngày về chủ đề thay đổi. Và tôi đã nói, hãy viết cho tôi một email Stoic hàng ngày về chủ đề có thể thay thế. Và nó làm được chấp nhận. Bạn biết đấy, nó không tốt bằng những gì tôi có thể làm. Có thể trong 10 năm hoặc một năm nữa, nó sẽ tốt hơn. Nhưng tôi vẫn phải chỉnh sửa. Tôi vẫn phải tinh chỉnh nó. Và rồi tôi cũng đã có ý tưởng để yêu cầu nó làm như vậy. Bạn biết đấy, cái bệ tiểu ngược là nghệ thuật vì ai đó đã quyết định đặt một cái bệ tiểu ngược và nói đó là nghệ thuật. Vậy nên, bạn biết đấy, mục đích vẫn là điều chính yếu. Và rồi việc tinh chỉnh, đánh bóng và thay đổi là điều tạo nên, đó là vai trò của con người. Vậy nên tôi chưa thấy nhiều sự thay đổi trong cuộc sống của mình, và rằng tôi chưa ở đây 80 năm. Nhưng, bạn biết đấy, tôi nhớ khi Google Sách ra mắt và một đống tác giả nói rằng nó không giống như việc đến thư viện và tìm kiếm sách một cách vật lý. Bạn không nên chỉ có khả năng tìm kiếm sách và tìm thấy những gì bạn muốn. Vậy nên họ tiếp tục làm theo cách mà họ đã từng làm. Còn chúng tôi, những người trẻ tuổi đã tận dụng điều này, giúp chúng tôi tiết kiệm thời gian và cho phép chúng tôi làm nhiều hơn, đúng không? Và tôi không biết, có thể nó sẽ thay thế tất cả chúng ta như mọi người trong tất cả thời gian đã, bạn biết đấy, mọi công việc đã được thay thế theo một hình thức nào đó. Hoặc có thể nó chỉ trở thành một công cụ trong bộ công cụ. Và tôi nghĩ rằng nhiệm vụ của mỗi chúng ta là tìm ra cách để sử dụng nó và không để nó sử dụng chúng ta, bạn biết không?
– À, hãy hy vọng như vậy.
– Vâng, hãy hy vọng như vậy.
– Hãy hy vọng như vậy.
– Yeah.
– Tôi nghi ngờ bạn sẽ đúng. Ít nhất trong ngắn hạn và trung hạn. Nó thường chỉ là tương lai mà thế giới sẽ trông như thế nào. Chắc chắn có nhiều vấn đề cấp bách hơn, nhưng Ryan, cảm ơn bạn đã dành thời gian cho tôi.
– Cảm ơn bạn đã mời tôi, điều này thật tuyệt vời. Cuốn sách này thực sự để trên bàn đầu giường của tôi vì bạn gái tôi đã lấy nó từ tôi.
– Oh, tuyệt quá.
– Cô ấy đang đọc nó và cô ấy cũng đang đọc cuốn Daily Stoic. Cô ấy sẽ tham gia một khóa tu im lặng khi chúng tôi ghi âm điều này và cô ấy sẽ mang nó theo.
– Oh, thật tuyệt.
– Cô ấy đọc một trang mỗi ngày.
– Tôi thích điều đó.
– Cô ấy là người Bồ Đào Nha, nên điều này cũng giúp cô ấy cải thiện tiếng Anh của mình. Nhưng những cuốn sách của bạn đã được lan tỏa khắp thế giới và ảnh hưởng đến cuộc sống của rất nhiều người theo cách thật tuyệt vời. Đó thực sự là một điều quan trọng mà bạn đang làm. Tôi biết bạn biết điều này, nhưng bạn chắc chắn cần phải biết điều này vì bạn phải nhận được những thông điệp như vậy và mọi người phải nói với bạn hàng trăm, hàng nghìn lần. Nhưng tôi đã chứng kiến tận mắt tác phẩm của bạn và khả năng của bạn để quay trở lại lịch sử và rút ra những trí tuệ thật phù hợp và quan trọng với cuộc sống hàng ngày của mọi người đã có tác động sâu sắc. Đó là một điều thực sự đặc biệt, Ryan. Đó là một điều thực sự đặc biệt.
– Điều đó thật tuyệt vời.
– Và tôi biết bạn làm điều đó, tôi muốn hỏi bạn câu hỏi,
tại sao bạn làm điều đó, bạn đã chỉ ra những lý do ích kỷ,
nhưng hậu quả của điều đó lại rất không ích kỷ.
Và tôi cảm ơn bạn thay mặt cho tất cả những người tuyệt vời đó
và thật vinh dự khi được gặp bạn nữa
vì những cuốn sách này đã,
đây là những món đồ trang trí trong gia đình tôi
và đây là những phần rất quan trọng trong sự phát triển của tôi.
Vậy nên cảm ơn bạn, Ryan.
– Cảm ơn, tôi rất trân trọng điều đó.
(nhạc lên lại)
(nhạc lên lại)
(nhạc lên lại)
(nhạc lên lại)
(nhạc lên lại)
(nhạc lên lại)
(nhạc lên lại)
(nhạc lên lại)
(nhạc lên lại)
我可以幫你獲得更多你想要的東西。
創造最高形式的自律。
如何不在意別人的看法。
這就是生活的意義。
所以,瑞安·霍利迪,這位現代哲學王,
他的書籍在全世界已經出版超過四百萬本。
幫助人們過更好、更有意義的生活。
我們生活在一個拖延的時代。
這完全是搞砸了。
為什麼我們不優先考慮自己的健康?
為什麼我們不做那些我們知道應該做的事情?
因為我們認為我們擁有無限的時間。
但現實是,你確實有終末診斷。
而接受這個事實只是浪費你的生命。
那麼,我們該如何改變這一點呢?
這需要很大的勇氣和自律。
自律是能夠做一些你不想做的艱難事情,以便長期受益。
幾乎沒有一個成功的人沒有這種形式的自律。
如果你能培養這一點,你就獲得了很多人根本沒嘗過的自由。
但當你在暴飲暴食或感覺很糟時,保持自律是非常困難的。
你需要掙扎。
所以每天做一些體力上艱難的事情。
強大的心智和強健的身體。
你必須兩者兼備。
那麼你對那些發現自己完全缺乏明顯自律的人說什麼呢?
這是一件至關重要的事情,因為否則別人會決定你是否好。
這並不是你想要的生活方式。
所以這裡有一套策略,
無論生活為你準備了什麼,這將幫助你。
第一個是:
– 瑞安,你怎麼總結你所做的事情以及你為什麼這麼做?
– 我為什麼這麼做對我來說更容易表達,那就是我因為這麼做而變得更好。
我們往往認為哲學是一個消費的東西,你閱讀或聽取的內容,但它更像是一種論述。
這是一種對話。
所以寫作、討論和研究斯多噶派的過程使我成為一個更好的人。
因為我實際上,這就是斯多噶主義。
這是一個閱讀、寫作和辯論這些思想的過程。
這就是它們進入你血液中的方式。
然後希望在你生活中的實際情況下,你能夠應用它們,對吧?
所以我寫哲學的原因對我來說更清晰。
我所討論的哲學定義對我來說稍微困難一些。
我寫的關於一個古老的哲學學派,叫做斯多噶派。
也許人們聽說過馬庫斯·奧勒留、塞內卡或厄比克泰德斯。
所以我們稱它們為三巨頭。
但基本上,斯多噶派始於古希臘,然後傳到古羅馬,
它是為生活提供的一種實用哲學。
所以不是理論或抽象的觀念,
而是一些無法回答的問題或矛盾。
這就是我們傾向於將哲學視為的那種。
斯多噶派像是在問:人應該如何生活,對吧?
什麼是美好的生活?
我該如何處理我的脾氣?
我該如何處理我對死亡的恐懼?
我該擁有什麼樣的工作?
我對其他人有什麼義務?
在斯多噶的意義上,哲學旨在成為這種生活的指導。
而我所做的事情是繼續並普及這場話題,
這場討論已持續了大約22、23個世紀。
– 你在許多人心中重新定義的其中一件事就是「自律」這個詞及其含義。
因為在我理解自律是命運之前,自律的定義是這種有些痛苦的克制,
儘管我有自己的衝動,卻是為了某種我有的目標。
在你對這個詞的定義中,自律是什麼,這到底意味著什麼,這很酷?
– 嗯,我認為重要的是注意到,斯多噶派講的是自我自律,對吧?
所以自律不是海軍軍士告訴其他人該做什麼,怎樣做,對吧?
斯多噶派講的是自我自律的美德,
你有自己選擇的標準,而你正在遵循。
這不是你用來對抗其他人的武器,對吧?
我認為,當我們聽到自律時,我們往往會想到紀律者,對吧?
一個非常嚴格的人,
馬庫斯在《沉思錄》中有一句美麗的話提醒:
對他人寬容,對自己嚴謹。
而這本身實際上要求更多的自律,對吧?
例如,我從不接受自己或他人遲到,對吧?
我努力工作,我評判那些不在狀態中的人,對吧?
我對為我工作的人期望長時間工作。
這就是那種剛性、嚴格的自律形式。
但我發現,在我自己的旅程中、生活中,
其實去說「這是我對自己的期望。
這是我如何被設計。
這是我最佳運作的方式。」
然後我明白其他人,不僅我無法控制他們,
而且他們有不同的傾向、不同的生活方式、不同的存在方式。
我的工作是弄清楚
如何適應自己以適應他們,而不是強迫他們變成我。
馬庫斯·奧勒留,這真的很有趣,
他有一個同父異母的兄弟。
而馬庫斯·奧勒留和他的兄弟呂基烏斯·費里斯之間幾乎是兩個完全不同的人。
馬庫斯在成為皇帝不久後做了一個非凡的決定,
那就是他任命他的同父異母兄弟。
這個人跟他沒有血緣關係。
他任命他為共同皇帝。
他所做的第一件事就是
把一半的無限權力給予
一個擁有幾乎相反生活、存在、領導風格的人。
在《沉思錄》的開頭,馬庫斯·奧勒留詳細談到他的兄弟。
他沒有稱呼他為同父異母的兄弟,而稱他為兄弟。
他說,他從哥哥那裡學到的東西是,他非常感激能在生命中擁有這樣一個人,一位以他的人格幫助他改善自己的人。要點是,我認為他不僅必須學會如何實踐接納、靈活性,跟隨人們所處的狀態,馬庫斯還必須調整自己,發現這個人身上的優點,而不是試圖讓這個人變得像自己,或者因為這個人不是和自己一樣而感到失望和挑剔,對吧?所以,當我們想到紀律時,常常會將它理解為一種僵硬的形式,但我認為紀律的最高形式是能夠調整、靈活和適應。而真正偉大的領導者和人,能夠從與他們不同的人身上獲得價值,對吧?他們不會因為某人沒有和他們一樣高的標準而拒絕這個人,也不會以強制、霸凌或判斷的方式讓對方達到這些高標準,而是通過榜樣、通過啟發,對吧?通過討論。所以我不知道,我試著將紀律不僅以這種方式呈現,但我認為當我們想到紀律時,通常也會想到它的實體形式,對吧?紀律就是更努力地跑,更長時間地跑,舉更重的東西,工作更多的時間。這種身體上的紀律是至關重要的,幾乎沒有一個人能在生活中成功而不具備這種身體上的紀律。
– 在介紹中,你提到紀律賦予我們自由,這讓人感覺,這不正是人們通常對紀律的想法。我們把紀律視為剝奪自由,讓我們的生活變得更加僵化,正如你所說的,變得更加僵化,選擇更少,選項更少。但在你的書的介紹中,你提到紀律賦予我們自由。
– 依比克泰德是一位奴隸。他是尼祿宮廷的一名奴隸。想像一下這種對比。這個人沒有自由,完全貧困,他們的身體、勞動、勞作,全部被奪走。然後,他身邊不僅是奢華,還有權力,對吧?還有抱負和名望。他被羅馬生活中的名流環繞。依比克泰德四處張望,他意識到自己比所有這些人都更自由。他意識到自己比所有這些人都更自由,因為他們並不控制自己。他們可能在法律上是自由的,但他們卻是自己野心的奴隸,或者是他們所獲得工作的奴隸,或者是他們的家族名字,或是他們的慾望和誘惑的奴隸,對吧?他意識到,如果你不控制自己的厭惡和欲望,對吧?他說這是人類生活的兩股力量,你想要什麼,你不想要什麼。如果你不控制自己的行為、思想,真的無所謂你的法律地位是什麼,對吧?你並沒有你所想的那麼自由。我認為我們大家都有過這樣的經歷,你遇到過一些人,可能也曾經在節目中見過他們。巨額的銀行存款、龐大的追隨者、極其強大的工作。但接著,你知道,他們會說,抱歉,我在11:06要離開,什麼的,對吧?他們正在從一件事跑向另一件事,他們的電話不斷響。雖然他們坐在這裡,是那位有權勢的人,但卻有個人來說悄悄話,像個助理實際上才是掌控者,對吧?或者,想要更多的東西、下一個成就,這才是真正驅動他們的因素。因此,你知道,斯多噶學派的人們是成功的,他們在這個世界中確實有所作為。他們並不都是像依比克泰德那樣,但他們明白如果你不掌控自己和你的生活,比如你的情緒、你的思想,還有你會做什麼和不會做什麼,那麼你能做什麼真的就無所謂了,你並不自由。而當你受到某種事物的影響時,不管是癮好、事業的動力,還是僅僅跟隨大家所做的事情,你就不是自由的。因此,創造結構和規則可能會讓人感到受限,就像你正在放棄自由,但實際上你獲得了很多人從未體驗過的自由。
– 我最近一直在思考我們對自己所做的承諾以及堅守這些承諾的重要性。
– 當然。
– 我在想,當我這麼說,我意思是,那些小事,我會這麼做。
– 是的。
– 我的意思是,正如喬丹·彼得森可能會說的,我會整理我的床,或者是我會戒酒,或者我會選擇吃蔬菜而不是披薩。那些我們做的小承諾以及它們對我們自我形象的影響。
– 是的。
– 我剛剛在想,我想是今天早上,我準備寫點什麼,關於我們對自己保持的承諾的大小與其在另一端產出的獎勵大小之間的相關性。所以如果我們對自己保持了大的承諾,就會對我們的自我形象、自我故事造成影響,我們對自己的證據,也會有相應同樣大的回報。你怎麼看待這點,堅守對自己的承諾?
– 在科馬克·麥卡錫的小說《路》中,小男孩正在和他的爸爸說話,他們坐在營火旁,並已經約定好,就如同他們的系統一樣,哦,將所有的東西均分。爸爸給兒子多倒了一些熱巧克力,像是他在試圖表現得好心。但兒子卻不高興。他說,爸爸,你答應過我們要平均分配一切。然後他說,爸爸,如果你破壞了小承諾,你就會破壞大承諾。我認為這是一個非常美好的想法,不僅作為父母,也作為一個人,對吧?這不應該重要。你說過,嘿,我會六點鐘起床。
鬧鐘六點響起,你按下貪睡鍵,然後再按一次貪睡鍵。你心想,我今天其實不需要到哪裡去。我可以回去睡覺,想醒就醒。作為一個作家,寫作並不有趣,完成寫作才是有趣。因此,你總是在想各種理由讓自己今天不必這麼做。但無論如何,當你在建構時,你都是在鍛鍊某種能力。你要麼在鍛鍊一種能力,讓你說:我做我所說的話,我遵守我自己所做的承諾。要麼你在鍛鍊一種能力,讓你找藉口。我不會履行我的承諾,我不可靠,對吧?
因此,當我們談到紀律時,其實是在問你會遵守哪些承諾?而棘手的地方是,你是在對自己許下承諾,而沒有人知道你做了這個承諾,對吧?並不是說,嘿,你做了這個承諾。如果我不在這個時間之前寫完這本書,我就得做某件尷尬的事。或者,然後我就會退休。這些承諾並不明確,你並沒有真正把自己置於風險之中。但你對自己說過,你要做到這件事,而鍛鍊這種能力實在非常重要。
我認為,擁有一個實體的鍛鍊是非常關鍵的,因為你正在鍛鍊那種能力,我告訴自己我要做這件艱難的事,而現在這件艱難的事就來臨了。我會想藉口嗎?我會給自己一個退路嗎?還是我會去做呢?然後,當你去做時,現在你已經在其中了。現在你累了。你內心有一個聲音說:好吧,沒有人在看。你可以隨時停下來。只需要轉身,回去或者放慢速度。如果你放慢速度會更容易。
而能夠克服那種感覺的那一部分你,是一種非常關鍵的能力。塞內卡曾說,我們嚴格對待身體,這樣它才能對心智不反叛。我想到了這一點。我家裡有一個冷水浴。根據說法,做冷水浴有很多健康益處,你知道的,它可以提高你的新陳代謝,促進循環,這裡有很多研究。而這些研究很可能都是對的。它們的確聽起來很可信。我不是科學家,沒什麼概念。但對我來說,所有這些都是附加的。對我來說,冷水浴的意義在於,當我知道水會有多冷時,我會選擇坐下去。我知道至少要過幾分鐘我才會習慣或感到舒適。就像沐浴時,把水調到適合的溫度,這是健康的好處。你獲得的那個東西,就是能夠去做那些你不想做的艱難事情,而那些事情帶來的好處是無法立刻看到的。
如果你能培養這種能力,你就成功了。這正是書籍的來源,這就是企業的來源,這就是減肥的來源,所有這些都源於能夠去做那些你不想做的艱難事情,而當時的獎勵並不是立即的或瞬間的。
我們在這方面都有不同的能力。某些人可能因為經歷到低谷而無法做到,我們沒有遵守對自己的承諾,這導致了我們的自尊降低,然後因此未能履行另一個承諾。現在我們對自己、對自我價值的評價已經非常低,以至於看起來我們無法再保持任何承諾。我們在許多方面都在自我欺騙。那些真正努力過的人,他們嘗試過、掙扎過、再試過、再掙扎過,他們因為想明白了而買了你的書,因為他們想,「去他的,」也許裡面有一句話會讓我去健身房。
對於那些感覺完全缺乏紀律的人,你會對他們說什麼?我認為當我們出錯時,很重要的是不要把自己與之認同。我們要認同的是我們想成為的那個人,我們知道我們能成為的那個人。我們認同的是正在發生的事情,然後我們就跌倒了。就像在戒酒圈裡,人們談到「掉下馬車」。我喜歡這個想法,那輛馬車在運行,而你要么在馬車上,要么在馬車外。當你跌倒、出錯、犯錯或打破承諾時,這輛馬車還在那裡。你隨時可以重新上馬,對吧?這就是我對它的看法。因此,不是說「哦,我真是一無是處,我正在下滑,我毫無價值」。而是說,哦,事情還在繼續。你知道,我要不要去追上它?我是否要再次開始建立那種習慣,還是因為它不再存在而放棄呢?
你明白我的意思嗎?我嘗試這樣看待它。只是因為我有一個糟糕的一周,我被排得太滿,或是分心,或者我生病了,所以我沒有寫作,並不意味著一切都完了。我只需在明天坐下來,或者更好,我得現在就坐下來,做一點就好,對吧?這就是重新開始的過程。這並不是一種全有或全無的心態。我認為當你聽到別人這樣說時,他們並沒有意識到,這其實是一種很方便的全有或全無的觀點,因為這為你提供了一種逃避或退路,而不是說:是的,我做到過。我在過去的七天裡沒有做我應該做的事,但這並不影響現在,也不影響明天。
你對信念有什麼看法?我最近尤其多地思考我們的信念來源以及它對我們的影響,因為我們的自信心是對自己的信念。
然後我的紀律似乎和我的信念有所關聯,當我們思考地球平坦論者及其信念,還有你如何改變他們的想法,或者我如何改變自己對身份的看法時,我想了很多。我認為如果我們能理解如何創造信念的變化,我們能夠控制自己許多的硬件,因為我的硬件似乎就是這種我現在相信的斯蒂芬·巴特利特的身份。我只是按照這套信念的說明手冊在行動。那么,我怎麼改變自己對身份的信念呢?
這真的很有趣,就像一種自我中心的想法,認為自己比別人優越。同時,也有那種自我中心的情況,你只是對自己的不足感到 obsesed。你懂的,就像你總是在想自己。實際上你應該想的是你正在做或不做什麼。我的朋友奧斯汀·克里昂談到過,他說,做動詞而不是試著成為名詞。比如說,不是想“我是不是作家?我是不是不是作家?”而是“我在寫作嗎?”你知道,做那件事情。做那件事情。
你就是你所做的。是的,是的,做那件事。這一切都很有道理。有趣的是,這裡是一種雙向的關係。我不會做那些我不認為是自己的事情。
是的,是的,如果你對自己認為毫無價值的話。懶惰。懶惰、不合身、醜陋,或者什麼的。史托克斯講到,如果你做出美好的選擇,你就是美麗的。我喜歡這一點。就像,嘿,我是否在做出好的選擇?就我並不考慮,這本書是否在組織得當?它是否有效?是否出色?我只是想著,我試著徹底縮減每天對自己的要求。所以,更多的是,我今天是否在做出正面的貢獻?我每天都試圖對我正在進行的事情做出一些正面的貢獻。目前我正在編輯我的下一本書。幾天前,我寫了這個新章節,解決了所有的問題。今天,我把一個章節的標題從“在每個人身上尋找美好”改成了“在每個人身上發現美好”。這是一個語義上微小的變化,但也是一個改變了我真正論點的變化。那麼,昨天的工作或者今天的工作,對這個項目的影響更大嗎?我不知道。但我知道,我在這兩天都取得了正面的進展,做出了正面的貢獻。因此,我在這兩天都做好了我的工作。有時候,這非常明顯,你在移動很多東西或創造很多東西。而在其他日子,你可能只是移動了一毫米。
你今天或昨天通過改變那個標題取得了正面的進展。那句話的下半部分就像朝著我的目標、目的地或方向。我的問題是,怎麼知道值得追求的方向,以便在其中取得正面的漸進式進展?
好吧,史托克斯會說我們的目標必須根植於我們能控制的事情。因此,伊比基特魯斯說,如果你只參加你能贏的比賽,那你就總能贏。當我在寫一本書時,如果我關注的標準是它能賣出多少本?會得到怎樣的反響?我的出版商會對此有多開心?你知道,這些事情有多少,那麼成功的定義就由我之外的人決定了。市場,紐約時報暢銷書單,我的編輯,我的經紀人,以及隨機因素。但如果我在衡量自己,這本書是否越來越接近我打算寫的?這是否是我能做的最好的?這對我有意義且重要嗎?你知道,我試著讓我的所作所為盡可能根植於我自己的標準,對我而言的感知。然後商業上的成功、外界的反響,所有這些雖然不錯,但都是額外的。如果是額外的,那我就能享受它。如果是必要的,但我無法控制它,那我真正設置的就是潛在的失望。因為出版商可能會破產,你知道嗎?市場可能會改變,你可能被取消。誰知道會發生什麼?所以,你越能根植於,這是否是你最好的表現?我認為你會越快樂。然後奇怪的是,你實際上能做得更好,因為你專注於你的精力所能產生影響的地方。我確信你也看到了這種情況,有時候,一段你認為不會好得太的片段卻爆火。
當然,對。然後一些你認為“這真是太棒了”,卻表現很差。於是我認為這並不是隨機的。只是你必須對自己當前做的事情感到滿意。
是的,我曾經寫過很多在互聯網上流傳的名言。我的最佳名句就是,這違反了我對於好名句的所有預想。因為六年前的某一天,我和女朋友發生了一場爭吵。我寫下了一句話,“如果我們在一起,我希望你把我當作你的第二優先,我希望你的第一優先是你自己。”隨後是幾句其他的話。這就是在互聯網上迅速傳播的內容。這並沒有受到我自己對於好名句的期待、格局、節奏或音韻的約束。它只是來自一個地方,那就是“我那天真的過得很糟”。
是的。我女朋友因為我工作太多與我爭吵過。(笑)是的,這些東西無疑讓你謙卑。當你意識到“可能我真不知道自己在做什麼。”但我也想從中得到一點的是,有時候我知道的內容,自己覺得不好的,卻非常受歡迎,而一些我非常驕傲的則沒有得到好的反響。
所以我將要根據這個變幻莫測的算法或隨機性,將我對好與壞的定義交換。不,像是你希望根植於內心,去判斷自己是否做得好,是否成功。你希望盡可能地將其根植於內心,因為否則別人才決定你是否好。這不是你想要的生活方式。
– 所有的自律都始於身體。
– 我也這樣認為。
在你吞嚥食物或感覺糟糕的時候,很難做到情緒上的自律。如果我不照顧自己,如果我沒有睡好,如果我不進行維護,對吧,那麼當壓力來襲時,我不會自然而然地能夠應付這一切。不,當我得到妥善調整並獲得足夠能量,並且我照顧好自己的時候,我的情緒會明顯好得多。每天早上我都會嘗試去散步。我會帶著我的孩子們,然後我們就出門散步。我會盡量不帶手機,盡量不讓自己分心,試著在當下,享受戶外的時光。我能從他們的行為中察覺到那些沒有進行散步的日子。我相信他們也能看出我那些沒有散步的日子的情緒對吧?所以照顧好自己的身體,是為了讓我們在情緒和性情上茁壯成長。
– 斯多卡主義對此有什麼看法,關於保持身心健康的重要性?
– 是的,有一句拉丁語表達,我不想在拉丁文上出錯,但基本上就是要有強健的心智和身體,兩者都必須具備。僅僅在閱讀上博學、知識淵博或浸淫於哲學,但身體卻很虛弱,這樣是不行的。這並不是說你必須能夠舉起超重的物品,但想法是,你有沒有活動?你有沒有掌控?你是否在逼迫自己?這會互相影響。
– 我們應該都在逼迫自己嗎?
– 是的,肯定應該。
– 在身體上?
– 沒錯,每天做一些讓你獲得成就感的事是一個非常低估的哲學技巧,對吧?我試著每天跑步、游泳或騎自行車。我並不是在為馬拉松訓練,也不是想創造任何紀錄。我想對自己做一個承諾並且遵守這個承諾。不管寫作進展得多糟糕,無論我剛剛從經紀人那裡得到什麼消息,我的生意運行得怎麼樣,股市走向如何,網上有人說我什麼惡語,這些都不重要。不管我和妻子相處得如何,不管孩子們的狀態如何,如果我每天有一些事情,只要我去做,就會對自己感到自豪。我因為這樣而得到內啡肽,變得更健康。還有從這些活動中抽出一點時間,遠離屏幕或工作,或是坐在椅子上的時間。這是無比重要的。這很簡單,而且這完全取決於你。我從來沒有去跑步,然後沒有回來。知道,很多天我都不想去做,但我總是很高興我做了。
– 幾乎所有偉大的領袖、偉大的運動員、偉大的哲學家都是堅韌不拔的。
– 是的。
– 你所說的堅韌是什麼意思?
– 我是說他們經歷過某種事情。邱吉爾談到每一位盈利者,每一位偉大的領袖、偉大的人。他說他們是社會的一部分,但然後會被送進荒野,對吧?有一段時間,他們的工作不受歡迎,他們的想法不被接受,他們在艱難度日,或是有爭議等等。你知道,邱吉爾在33到39歲之間幾乎是遠離公眾生活的,似乎是社會的拒絕者。他說在這種荒野中,精神的炸藥被製造出來。他的觀點是,正是在這種艱苦中,當沒有人聽你講話,無法得到你想要的,無法按下按鈕擁有一切,這迫使你真正精煉你的想法,迫使你成長、改變和適應。你知道,史蒂夫·喬布斯在荒野中度過的時光是他被蘋果解雇的時候,他必須去創立其他公司,必須照鏡子反思,我怎麼會被我創立的公司解雇?你知道?所以我們都必須經歷這段時間,與自己的惡魔搏鬥。正是在征服這些,改變自我之後,我們回到我們正在做的任何事情中,可以帶回更大的目的感和清晰度,希望還能帶來更好的技能。這些瞬間讓我們面對自己的自我。
– 是的。
– 是的,失敗、拒絕的過程中,存在一種自我消亡的感覺,意識到你並不是你想像中的樣子,或者事情不是像你想的那樣發展。而且,你知道,理想情況下你會希望早一點學會這個教訓,而且是便宜一點的,不希望等到到了最高點,一切崩潰,然後不得不重新開始,對吧?在史蒂夫·喬布斯的旅程中,可能有很多次是艱難的會議或投資人,將所有問題逐一當面告訴他,或者有一篇文章,對吧?有許多時刻他本可以以更不慘痛的方式學到這個教訓,而不是被解雇,被驅逐。有時候,這是人們所需要的。你知道,有時候你必須摧毀自己的生活,但更加重要的是你聽取這些建議。我之前也說過,生活總是在向你輕聲耳語回饋。如果你不去聆聽,某個時刻它就必須壓制你,並在你面前大喊。這是可以避免的。
– 你是如何調整自己去聽那個耳語的聲音的?
– 你知道,對於斯多卡主義者來說,那就像是晚上或白天與自我進行的對話。這就是寫日記的藝術。這就是馬庫斯·奧勒留在《沉思錄》中所做的。他是在和自己進行對話,這位世界上最有權勢的人。
沒有人能告訴他該怎麼做。
但他在那本已成為沉思的書頁中,卻在想,為什麼你會這樣?
為什麼你要這樣做?
你明明知道這樣不對。
記住某人所說的話。
記住所有這些你所愛的人,
那些激勵過你、你努力想成為的人們的例子,
試著重新回到正確的道路上,
並且試著定義那條道路是什麼。
我認為,這其實是一種循環,讓你能夠
在某種程度上讓自己負責,無論是寫日記,
可能是與教練或顧問或董事會進行季度會議。
也許是長時間的散步,思考這些事情。
有很多種方法可以做到這點,
但我認為這是一種反思、評估和根據這些資訊進行調整的能力。
這就是那個聲音的作用,是吧?
這些資訊就在那裡,也許深處我們都知道它,但我們表面上會感到不舒服,這會很痛苦。
也許這樣做不會有用。
但你必須去做這項工作。
而再次強調,維修會比全面重建便宜且容易。
– 我相信這第三點是智慧。
最近我經常在自問自答,
我坐下來與一些非常聰明的人交談,包括你自己。
我從中獲益良多。
然後我告訴自己,
我應該更努力地寫作。
寫作對你的生活有什麼價值呢,
那些不明顯的東西,不明顯的好處
是你從寫作中獲得的?
– 沒有什麼能像寫下來一樣清晰地梳理你的想法。
在亞馬遜,如果你想啟動一個新項目,
或者你在提出某個變更,
如果你想召開會議,
你必須把它寫下來。
你必須創建一個書面議程。
在某些情況下,你需要為你所提議的事情寫一份新聞稿。
你必須為整個事情寫出書面提案。
這不僅僅是為了與其他人溝通,還是為了強迫你
經歷思考過程,弄清楚
你的想法以及為什麼會這樣,還有它的問題,
以及其中的矛盾,像是被迫將其寫下來
與在腦海中隨意揮霍或即興發揮是截然不同的。
寫作的力量非常大。
任何坐下來寫書的人,
我想你會認為,我比任何人都懂這個。
我對此充滿了興奮。
你坐下來,那種熱情或興趣,
可以讓你寫下前十頁。
然後你就像,精疲力盡了。
然後你會想,接下來是什麼?
它們如何互相建構?
你必須有計劃。
你需要有系統,有結構。
在你寫出之前,你必須解決整個問題。
你不能只在隨機之中找出答案,是吧?
意識流的東西,這並不奏效。
所以寫作真的非常強大。
我非常相信所有這些其他媒介,
我在所有這些媒介中創建內容,但我總是先寫下想法。
這來自於書籍。
書籍是所有內容的綜合。
然後如果我在做 TikTok 或 Instagram 或文章,
這一切都是從那個過程中提取出來,
花了很多、很多、很多小時坐下來
思考並試著找到表達這個非常複雜的想法的最佳方式。
而現在的這個過程,我一直在進行《每日斯多噶》,
所以我在 2015 年寫了這本書,因此每天寫一頁。
所以我在一次會議中寫下了 366 頁。
然後在我完成這本書的那天,
我說,我會繼續寫下去。
我會每天寫一篇
並在電子郵件和播客中發布。
所以這八年來,我每天都在這樣做。
這就是我對斯多噶學派理解的來源,
顯然,我早就知道斯多噶學派,
之前也寫過書,並且讀了很多相關資料,
但每天必須創作、打磨、編輯
和閱讀錄製這一件事情,每天一件,
對我這個人產生了巨大的轉變,
事實上數百萬人如今都讀過它們,
並在世界各地收聽和觀看。
即便這從未出版,這一過程也將改變我的人生。
所以在一個你只需輕鬆地
在兩秒鐘內創建出高解析度、可立即分享的視頻的世界中,
這種便捷幾乎成了一種陷阱。
寫作是困難的,並且永遠會是困難的。
也許這就是為什麼它是好的原因。
– 在那 800 天裡,
你得到了大量的數據,
關於那些與人們產生共鳴的事物,
那些似乎與他們最普遍的痛苦、擔憂和焦慮相連的主題。
你從中學到了什麼,關於人們
最掙扎的事情和他們尋求的答案?
– 這是一個好問題。
我沒怎麼思考過這個。
我只是試著跟隨它帶我去哪裡,
我總是試著創作。
但有趣的是,人們在這兩千年來
都面臨著相同的問題,你知道的。
表面上來看,馬克思意識到沉思
應該是無法接觸的、不切實際的、晦澀難懂的。
就像你有世界上最強大的男人,
羅馬皇帝,字面上被崇拜為神,
你知道,最強大軍隊的首領,
沉浸於哲學和修辭
以及所有這些古老的思想中,
他可能是在戰場的最前線寫作,
當時的羅馬軍隊在他的帳篷裡。
你知道,他用希臘語寫給自己,
從未打算出版,
可能會為此感到非常羞愧。
他在為自己寫作。
就像是在寫出那麼具體的備忘錄,
以至於我們中有許多都不知道它們的意義。
比如,他寫道,記得那個收費員,你知道的,
在羅馬帝國的某個省,
或者記得那個某人對你說過的話嗎?
很多都是類似的備註。
所以我們知道這根本不是為你和我而寫的。
這就像是字面上你能想像到的最具體的書籍。
而且不知怎的,它是永恆和普遍的,
因為儘管他的生活和經歷如此不同、奇怪和超現實,
但從根本上來看,與你我並沒有太大的差異。
– 那些書談論了什麼,而斯多噶主義又如何看待我們如何面對
在生活中發生的意外危機,
那明顯不是我們的責任?
你知道,癌症診斷。
我們失去了工作。
還有其他壞事發生,而這些我們都不是負責的。
– 對我來說,斯多噶主義的本質是
我們不控制已發生的事情,
但我們控制如何對發生的事情作出回應。
所以,你知道,馬庫斯的理念,
我把它紋在了我的手臂上,障礙就是道路。
你知道,他說行動的障礙推進行動,
妨礙阻撓的事物成為了道路。
他在說,- 再說一遍。
– 行動的障礙推進行動。
– 行動的障礙推進行動。
– 妨礙你的事物成為了道路。
他在說,basically就像是
沒有什麼能真正阻止我們在做的事情,
因為我們可以調整、適應和改變。
我們可以將障礙轉化為我們自己的目的。
基本上,他在說的是,事情會發生,
那些我們畏懼的事情發生了,
我們已經竭盡所能去阻止它。
這不是我們的錯,這完全搞砸了,
這是痛苦的,所有這些。
但事情確實發生了,對吧?
他說,他基本上在說,既然事情已經發生了,
這為你提供了什麼機會?
這並不意味著,哦,嘿,你知道,
你母親去世了,這對你的生意來說真是太好了。
這不是他所說的。
就像他並不是在說,哦,這太棒了。
但他在說,這種悲慘、可怕、令人沮喪、痛苦的事情發生了。
其中有機會讓你挺身而出,
成長,為其他人提供幫助,
展示或體現斯多噶美德。
– 在商業危機的時刻,
我總是認為你會遇到幾種類型的人。
假設這個謠言正在蔓延,A人,
因恐懼而癱瘓,什麼都不說。
B人,尖叫,這也無濟於事,我們要死了。
C人,知道謠言在蔓延,
不需要說謠言在蔓延,
完全專注於如何逃離房間。
這就像,這是一種不同的處理危機的方法。
有些人只是默默實用。
– 好吧,可能還有另一個人
來延伸這個比喻,幫助那些其他人,對吧?
就像這個想法,事情正在發生,
那會引導出你內心的什麼?
在面對這件事情發生時,你會成為誰?
這就是障礙就是道路的意思。
並不是說房間著火很棒。
而是說房間著火
給你提供了一系列選擇。
– 我該如何成為那個
能夠在火中生存的人?
因為我專注的不是房間著火這個事實。
我的意思是,我是意識到這一點。
我不是在否認燃燒的房間的現實。
但我把我的精力放在我可以控制的事情上,
就是把我自己和這些其他人
帶出房間。
這是一種練習嗎?
這就像去健身房嗎?
有些人似乎就是擁有這種能力。
童年創傷似乎也會影響到這一點,
因為有些人對事物持悲觀態度,
他們會擔心和驚慌。
– 但這算是練習吧?
就像他們所經歷的,
他們之前也曾經處於著火的房間,
不同類型的火。
但這對他們來說並不是一種新情況,
對吧?
而且這也是我們可以對自己說的
當我們在經歷困難的時候,對吧?
無論是這場疫情,
還是你的生意下滑,
或者這位偷竊你的員工,無論是什麼,
你會說,這是一次練習。
這是重複的練習,對吧?
就像我會從這一邊走出來,
成為一個經歷過類似事情的人。
如果你以前沒有過,如果這是第一次,
是的,也許你處理得不太好,
但你可以決定成為一個從這個過程中學到東西的人。
– 我想危險在於我經歷了一次
而且是如此可怕,
以至於我避免所有可能再次經歷類似情況的環境和情境。
– 是的,所以你在經歷中變得更脆弱,
這可能不是正確的做法,你知道嗎?
我曾對人們說,這就像,
好吧,我們剛剛共同經歷了一場巨大的歷史事件,
而我們在這裡。
就像我們活下來了,你知道嗎?
這不是說那些未能活下來的人的任何事情。
我的意思是,我們渡過了這一切。
如果你在2020年3月問那個人,
他們是否能熬過三年的疫情,
數百萬人死去了,所有一切都 shut down,
政治不安以及供應鏈和物流危機,
每個人都必須在家工作。
而你知道,往下看所有那些事情,
即使只是其中一半,他們會說,
所以我失去了所有,對吧?
就像,你知道,這摧毀了我,對吧?
我無法克服這些,但你做到了,因為你不是一次性克服所有。
是接二連三的事情,
而你調整、適應,
隨著時間變得更強。
而你只是意識到在經歷事情的時候,
正如塞內卡所說的,
那些沒經受考驗的人不知道,
但當你經受過考驗,
當你經歷過事情,
你可以從中得到一種對自己能力的認知,
你的能力幾乎總是比你想像的要強。
所以這只是一種生活的方式,你知道嗎?
你不希望事情是那樣。
你希望事情不是這樣發展,
希望事情按照應有的方式進行,
但事情並沒有如此。
而現在它們就是這樣。
現在我得把這個人叫到我的辦公室
然後讓他離開。
你知道,現在我突然需要籌集X百萬美元
來維持業務運行,
如果我們還想要有任何生存的希望,
我只有30天的時間,對吧?
這種情況就是情況,
那這會教會我什麼呢?
我該如何從中成長?
我將怎樣變得更好?
– 我在看你拍的一段視頻,
談到那種非常重要的斯多卡問題
我們需要問自己。
我想,這在某種程度上可以讓我們保持正軌。
你經常問自己什麼樣的問題
來幫助自己保持正軌?
– 是的,我的確經常問自己的大問題,
作為一個父母,我會問,這件事重要嗎?
為什麼,這件事為什麼重要?
像是,我即將和他們爭論的事情,
或者要強迫他們做的事情,或者感到不安的事情,
這真的重要嗎?
幾乎每次的答案都是不重要,不重要。
這都是虛構的。
再五分鐘也沒問題,對吧?
在大局上,這個我不會在意。
因此,我試著問自己那些能讓我獲得視角的問題,
讓我脫離任何立即的衝動、
不安、擔憂或是爭論,
然後我試圖獲得透視。
而我認為偉大的問題所做的就是
給你不同的看世界的方式,
然後希望我們能基於此行動。
– 斯多卡派如何看待人際關係、
浪漫關係和愛情?
– 我認為他們對這些的看法對我來說是次要的,
他們也曾經身處其中,對吧?
你知道,當哲學家是一回事,
而與一個你現在一起生活的人結婚又是另一回事,
這個人做的事情會讓你瘋狂,
而你也會做一些讓她瘋狂的事,
你們會有怨恨,會有不安,
還要做妥協,對吧?
我記得有一次我妻子跟我說,
這是一個很好的問題或思考方式。
我說她讓我感到沮喪,
她則回應了一個非常斯多卡的想法。
她說,我不能讓你沮喪。
她基本上是在說,
我們對自己的情緒負責。
她正在做她所做的事情,
而我感受到了沮喪。
我不能把這歸咎於她,對吧?
我經常想起這一點,對吧?
– 她會把斯多卡用於對付你嗎?
– 是的,經常如此。
她的笑話是,我們中有一個是斯多卡派,
而另一個則是寫斯多卡派的人。
(笑)
我會說她在這些方面比我更自然,
不過,你知道,問題的關鍵在於
你如何讓它運作,而不是理論上,
或是在書本中,這才是重點。
我認為每個曾經結過婚
或是處於一段關係中的人都會明白。
你置身於這樣的情境中,
你決定了對的事比幸福更重要
或者是比和平相處更重要——
– 聽起來像是Twitter。
– 接著說,對。
你就會想,這到底在做什麼?
你把這件事放在了關係之上。
Twitter本身就是一組哲學問題。
你會看到人們自願去尋找衝突
和需要生氣的事情。
如果他們沒有看到那條推文,根本不會困擾他們。
– 是的。
– 但是他們自己點開了。
他們本該跟關心的人共進晚餐。
他們本該在工作,
本該和孩子玩耍,
但相反,他們拿起手機,
往下滾,然後手機,
它知道那些讓你憤怒的事
是最能吸引注意力的事,
於是神奇地提供了那些令人憤怒的內容,
然後你就憤怒不已,
難以回到你正在做的事情
直到你告訴這個你從未見過的人,
他錯了而你是對的。
這完全是反哲學,
反幸福,反美好生活的。
– Sam Harris去年因為這個原因把它從手機刪除了。
他不再發推,並且不再參與Twitter,
因為他說:“當我回顧
我與這個設備的關係時,它只讓我不快。”
他說:“每一件壞事,每一次職業危機
我遇到的都從Twitter開始。”
– 你是否曾經上過Twitter,
或其他任何應用,
無論你花了五秒還是五十分鐘,
覺得,這真是我時間的好用法?
我很高興我這樣做了。
你知道,事後你總會有點內疚,
你會說,哦,這比我想象的回去得快。
再說一次,我不是說這些東西沒有
自己的價值或不會發揮好作用。
我意思是,也許有人在此刻正在看這段話的片段。
這比我們坐在這裡
迎合一方或煽動另一方好得多。
確實,有些人做得比其他人好
或是比其他人差。
但在大多數情況下,你如何創造距離
和界限,使自己不被這些東西影響?
所以是的,我手機裡也沒有這些東西。
我不知道《Daily Stoic》或我的個人Twitter帳戶的密碼。
所以如果有我需要說的事情,
我可以告訴我工作的某人
來確保消息能傳達出去。
然後也許我可以再問問,你知道,嘿,情況怎麼樣?
但在大多數情況下,我有足夠的資訊來源。
你知道我的意思嗎?
我有足夠的輸入。
我不需要更多,不需要更多隨機的人。
這是你擁有的最重要的空間,你知道,
而你有多保護這個空間。
培養一種靜謐感或距離
對我來說是最重要的事情。
– 你讀過如此多書籍,寫過如此多東西。
你擁有過多次生命所帶來的智慧。
– 這就是閱讀的意義,你知道嗎?
閱讀或許是唯一你能夠過多次生命的方式。
像你想到那些曾經做過瘋狂、開創性和可怕事情的數百萬人,你會想到所有的智慧。這些智慧都在書本里,你知道的,價格大約是10美元,有時候甚至只需1美元。
– 然而,這些智慧有多麼相似,這不是很有趣嗎?
– 是的,我認為你讀得越多,就會發現某種主題。它歸結於東西方哲學,有點像馬蹄鐵,你知道的,它們在兩端融合,但。
– 那些主題是什麼呢?我必須知道的過上好生活的主題是什麼?
– 第一個主題是,假設你專注於掌握在你自己控制範圍內的事物,例如哪些事情由你來決定。
– 好的。在日常生活中,這意味著什麼?比如說,有人開車擋住我。
– 是的,有些人不喜歡你做的事情,天氣等等。你花了多少精力去情緒化、抱怨、擔心那些不在你掌控範圍內的事物?
– 這方面有沒有什麼特別的斯多卡學派的例子呢?
– 嗯,愛比克泰德(Epictetus)就像認為,人生的第一份工作是將事情分為兩類。這是否掌握在我手中,或者不掌握在我手中?這是一個資源分配的問題,對吧?如果你把一半的精力集中在那些不在你掌控之中的事物上,那麼你分出來的那一半精力就沒有用在你能有所改變的事情上。就像把你汽車50%的能量放在不接觸地面的輪子上一樣,對吧?你會希望把能量放在能有所牽引的地方。這是生活中的關鍵問題,這個事情是掌握在你手中還是不在你手中?第二個,水有著某種神奇的東西,長時間的散步也有著某種神奇之處。在這裡你能找到很多平靜,很多靈感,很多冷靜和靜止,我並不是說散步會解決你所有的問題。我只是說,幾乎沒有問題是因為散步而變得更糟的。同樣的道理適用於跳入游泳池或海洋。
– 你相信這兩件事的什麼特質?
– 我的意思是,我認為我們進化的過程中一直在長途旅行。我是說,在美國一些最古老的人類證據是20,000年前,一位母親在現在的新墨西哥白沙上揹著一個孩子,並不斷地放下和再揹起。這就是人類自有以來一直在做的事情。還有某種關於這個韻律和動作,它讓我們放慢步伐,迫使我們思考,讓我們非常當下。這就是魔法。而我認為每個宗教傳統或禪園都有一個噴泉或某些東西是有原因的。水的聲音就是有某種特別之處。
– 這是真的,我所有最佳的點子通常都是在健身房或淋浴時出現。我是說,我並不常走路。
– 你說到了。
– 但是在健身房、淋浴時,我似乎會有靈感的瞬間。
– 是的,暫時脫離你正在做的事情去做那些事,往往會解鎖很多東西。
– 好的,你每天都有這樣的儀式嗎?
– 每天,是的。
– 每一天都這樣嗎?
– 是的,我會嘗試每天都散步。
– 你生活中還有哪些日常儀式?
– 我會將第三個儀式補充進來,我會說。每天做一些困難的事情。像每天都做一些身體上具有挑戰性的事情。挑戰自己並推進那些極限和邊界的藝術,這是一項核心的實踐和技能,對於你無論生活給你安排什麼都會有幫助。
– 那是五個清單上的第三個嗎?
– 是的,我認為那是第三個。
– 好的,我喜歡那個。每天做一些困難的事情,這可以從不吃起司漢堡這樣的小事到跑馬拉松這樣的大事。
– 是的,我是說,不吃起司漢堡,我不會說,嘿,我今天真的挑戰了自己,我沒有吃垃圾食物。我會這樣說,這是我做的積極的事情。對吧,像是我舉了重的石頭。你知道的,我去進行短跑。我去騎自行車,走路。參加旋轉課程,無論那是什麼,散步是不算數的。散步是為了心理健康。然後你需要做一些促進身體健康的事情。好吧,四,我認為我們必須把一個東西放在這裡,關於我們是為了彼此而存在的,對吧?
– 意義的觀念來自於服務或貢獻於公共利益。馬克·斯多亞(Mark Surrealist)在《冥想》中提到公共利益大約40、50次。他知道我們是為了其他人而存在的。我們的工作是幫助他人,你知道,把這裡變得比你之前更好,像是把這裡留得比你找到它時要好。對我來說,這就是生命的意義。所以,正面貢獻是什麼?你留下了什麼遺產?不是你賺了多少錢?你打破了哪些紀錄?而是你對這個集體做出的貢獻,這就是意義與目的,坦白說,也是身為人類的義務。
– 服務。
– 然後第五個,第五個是……
– 我想暫停一下,忘了問你關於斯多卡學派第三點的一個例子。
– 做一些困難的事情?
– 是的,比如說……
– 我的意思是,希臘人在摔跤方面進行訓練,健身房是羅馬生活的核心部分。你知道,你會去訓練。
– 他們訓練的目的是什麼?
– 鍛鍊強健的意志和體魄,不要變得松軟懶惰,還有……
– 不是互相打架或什麼,但……
– 不過我的意思是,有些關於格鬥運動的東西,我認為是非常原始的,可能對你有好處。你知道,挑戰自己的東西,遠離那種久坐的生活方式。
我認為,無論你是在談論禪宗武術的修煉,還是在談論古羅馬人練習摔跤,我覺得這種哲學傳統有一個觀點,就是認為哲學家並不是柔弱的。我總是在想,人類是不是有某種與生俱來的特質,我們注定需要經歷掙扎。因為如果你想想,我們現在身處一棟大樓,擁有所有這些人類所發明的東西,那些攝影機,我們的祖先就是在艱難困苦中不斷前進,創造出所有這些東西。所以,是否可以想像他們在我心裡留了一些東西,告訴我你也應該向前奮鬥呢?
你是那些跨越海洋、參加戰爭、冒著風險、經歷貧窮和蕭條、作出犧牲、艱苦掙扎的人們的延續。他們做了這些,而你這裡面也有那種精神,你知道嗎?我們每個人都有。
而在這裡,我們卻在用機器人訂購糖果…是的,還在抱怨空調的溫度沒有達到我希望的標準。第五個呢?在所有的宗教和哲學傳統中,都有某種形式的「有死之念」的練習,記得你是凡人,生命是短暫的。談到那些你無法控制的事情的時候,這真是名列前茅,對吧?那就是死亡,以及對這一事實的接受和服從,對這一事實的認知、緊迫感、視角,都是最基本的哲學實踐之一。為什麼我們會拖延?為什麼我們不優先考慮健康?為什麼我們不去做那些知道該做的事?因為我們以為我們有的是時間,對吧?我們以為我們是不可戰勝的,只有在疫情來襲、醫生的電話響起、或摯愛突然離開的時候,我們才會獲得那些短暫的清晰時刻,哦,等等,糟了,你隨時都可能死去。馬克思意識到,你可能立刻就會離開這個世界,讓這個事實來決定你的言行和思想。現在,如果他在六個孩子都已經去世的情況下還能這樣說,那就是古代世界的死亡率是多麼高且無情。而他甚至還需要提醒自己,嘿,不要拖延,不要想自己有的是時間,不要將生命視為理所當然。
在這裡,當平均壽命的長度比古代要長得多、甚至是不可想像的時候,你可能一生中都不會見到人死去,直到你在醫院的病床上。我們針對這些的生活更加封閉,更加受保護,對我們的死亡現實更加脫節。正如所說,「死亡是唯一不會失敗的預言」。
人們會想,嗯,如果我發現自己得了癌症我會怎麼做?如果你從醫生那裡得到了絕症的診斷,你會想,我要改變什麼?但現實是你早就得到了絕症的診斷。就像你出生的那一刻,醫生就百分之百確定你會死去,你只是不知道何時,可能是八年後,也可能是八十年後,我們都不知道。但是,無知或者拒絕接受這個事實,我覺得更常會讓你浪費你的生命。因此,我覺得要有某種實踐,告訴自己,現在這一刻,時間正在流逝,我應該如何利用它?
我身後有一個倒計時的聲音計時器。哦,的確有。這只是那樣。哦,是的,是的,這真美。這聲音提醒我,這就是命運。那麼,所有這些事情中,瑞安,你持續最掙扎的斯多噶智慧是什麼?哦,我覺得人們認為斯多噶主義是壓抑情感的。這就是「斯多噶」這個詞對人們的意義,不是嗎?沒有情感、機械般、超人等等。我一點都不認為這是正確的。我覺得這不可能。如果你一直在壓抑情感,假裝它們不存在,那它們就存在,並且最終會顯現出來。你只是推遲了它,也許還加上了一些利息,對吧?
所以,對我來說,當我感受到某種情緒的時候,當我有強烈的感受時,像我對孩子們說的那樣,你有強烈的感受。那麼,你為什麼會有這些感受呢?這些感受的原因是什麼?你的身體感覺如何?練習就是,我感受到這種情緒,我感受到這種情緒是因為我感受到的,然後因而產生了一種行動的傾向,然後再問,這個想法是好主意嗎?這是我想做的嗎?我從未失去過冷靜,然後在事後想,真高興我這麼做了。我一直在後悔,一直如此。從未因挫敗而逼迫孩子做某事,然後還會想,那肯定是正確的決定。事後我才發現,我們有比我認為的更多的時間。你明白我的意思嗎?就像是為了出門而發生一場大爭吵,然後我們到了那裡,卻發現我們在車裡等了五分鐘才能進去,或者你因為擔心錯過航班而感到壓力,然後你到達了,或者你沒有到達。而這兩件事情都不是生死攸關的事情,對吧?
所以我覺得對我來說,將斯多噶主義看作一種理解情感、處理情感、然後不被情感所奴役的實踐,是我認為最為掙扎的斯多噶實踐,但我覺得當你閱讀斯多噶人的私人思考時,你會看到他們也在掙扎。人們 frustrate,事情很惹惱你,對吧?事情會出錯,但接下來你怎麼處理這些,才是最重要的。這就是你能夠控制的部分。是的。這確實是一種實踐,對吧?因為我們都會對事情感到挫折。我對很多事情感到挫折。
– 是啊,因為你有高標準,你有期望,想要事情以某種方式進行,迫切需要它們以某種方式存在。這就像是我們許多緊張和問題的根源。
– 我問的問題是為什麼?為什麼我需要它們以某種方式存在?
– 是啊,其實不需要。你會說,我需要一切以某種方式存在,否則我無法做我該做的事情。然後你會想,等等,我有多脆弱,居然無法調整、無法適應?你懂我的意思嗎?這是因為你可以想要它或者要求它,或者你認為你應該擁有它。這就是讓你陷入困境的原因。但是愛比克提特的說法是,他說不要想要事情以某種方式存在。想要它們存在的樣子。那才是通往平靜的道路。我想到,如果我醒來,然後說,我需要今天天氣以某種方式存在。嗯,那麼有很大的機會我會不快樂。我在和我的朋友聊天,他叫查卡·斯馬提斯,是馬凱特大學的籃球總教練。他之前住在德克薩斯州,是德克薩斯州的總教練。然後他搬到了天氣更冷的馬凱特。我問他,天氣的變化怎麼樣?我問了類似的問題,你是更喜歡熱天還是冷天?他說,我是隨著天氣調整的那種人。我當時就想,這簡直就是斯多噶主義,隨著天氣調整。就像,我不在乎這是什麼,無論怎樣我都很好。我會搞定的。
– 我喜歡這句話。而我內心的矛盾是,斯多噶學派一定理解細節和小事的重要性。
– 當然。
– 所以,這就是原因。
– 是啊。
– 但同時,他們也明白這種對細節的著迷是多麼容易讓你擺脫。
– 嗯,或是例行公事是重要的,對吧?這是我喜歡做事情的順序。在這樣的情況下我是處於最佳狀態。但如果這個例行公事變成幾乎是一種宗教,這幾乎成為一種脆弱,你懂嗎?這就是問題。天啊,我該怎麼辦?我需要我的特別襪子,或是其他什麼的。我不能,哦,我需要提前十分鐘,你會覺得,好的,你知道的,你不是在拆除一枚核彈。你會沒事的。
– 兩件事可以同時為真。
– 對,這是更好的。好吧,斯多噶派說,有一種被偏好的無所謂。
– 這是什麼意思?
– 所以,基本上,斯多噶主義者的想法是,如果這在你的控制範圍內,那很好。如果不在你的控制範圍內,就不值得去思考。但他們說,還是有一些東西,擁有它比沒有它要好,對吧?比如,富有總比貧窮好。天氣好總比天氣不好好,對吧?所以,這個想法是,無論如何你都會好起來,對吧?所以如果你能說,我很好。我是隨著天氣調整的人。我可以在任何情況下蓬勃發展,對吧?這是必須為真的第一件事。然後第二件必須為真的事情是,如果你問我我想要什麼,這就是情況,如果這在我的能力範圍內,我就會選擇這樣的情況。我不需要它。我可以在任何情況下做得很好,但如果你問我,這裡的氣溫我想要冷還是暖,我會告訴你我喜歡的溫度,因為我知道如果變得太熱,我開始感覺到熱,然後我開始分心,你知道的,就像你可以知道什麼是舒適的,但不需要它。所有你知道的,你在斯多噶哲學和智慧中讀過的事情,最少的就是在臨終床邊。
– 嗯哼。
– 你面前有整個世界作為觀眾。
– 哦。
– 如果你只能說一句話,讓你相信對那個觀眾最有益,讓他們舒緩他們的痛苦,讓你留下最後一句話,來自於萊恩·霍利迪對斯多噶智慧和哲學的閱讀。
– 哦。
– 可能會是什麼洞察,最後的一天斯多噶?
– 我該說什麼,除了最後一口氣。哦。我們知道馬庫斯·奧勒留的最後幾句話,他在《沉思錄》中最後的話是,嘿,這是戲劇。只有三幕,幕布將要落下。你表現得怎麼樣?你知道,就這樣跟自己說話,是相當美麗的。然後在現實生活中,他可能是得了瘟疫而死。他的朋友們都在他身邊哭泣。他問,為什麼你們要哭?不要想我。想想你,想想你的生活。去試著做你能做的事情,利用你剩下的時間。也許我會說類似的話。就像,嘿,人的死亡帶來的唯一好處就是他們能夠在死後繼續生活。一種他們能在去世後提升我們和幫助我們的方式,就是提醒我們他們不在的事實,這在某個時刻對你也會成立。而這就是所愛之人的失去能給我們帶來的其中一個意義。就像,嘿,我們誰都不會永遠擁有。這首歌總會有結束的一天。所以,你用了多少時間?而你獲得明天,而我沒有,這是一種你不該當做理所當然的禮物。
– 那對你的孩子呢?
– 哦,我想我會說,這就是我試著不斷表達的,我愛你。我為你感到驕傲,你很好。你懂我的意思嗎?尤其是在今天的世界裡,一切都很容易讓人感到是有條件的,你知道的,你必須去賺取。而生活中有一些事情是你必須賺取的,但是父母的愛、自我價值感和尊嚴,這些都是出生時本能地、內在地賦予的東西,對吧?所以我不知道,我也許會再多說一句。
– 如果這樣,你在臨終床上成功的話。
– 如果你對他們提出的問題的回答是市場,馬庫斯的行為,我的教子也叫馬庫斯,都是因為馬庫斯。但是如果你在那個時候已經過上了成功的生活,這對你來說意味著什麼?
– 是啊,我的意思是,我感到很幸運,因為我醒來時不會想有那麼多事情要做。你明白我的意思嗎?我不是說我已經做了我想做的所有事情,但我認為在我擁有的時間裡,我已經檢查了大部分的項目,達到了我能達到的潛力,償還了我所承載的債務或接受的恩惠,掌握了某些事物,做出了積極的貢獻。我覺得我很好,你明白我的意思嗎?所以我醒來時有一種活在額外之中的感覺。這一切都是額外的,這很好,因為我認為在我生命的早期,我感受到很多壓力,我對自己有很多需求或要求,而現在能夠像是,我做到了。而現在我每天獲得的每一分鐘或一天都是額外的。我認為這就是你想要到達的地方。
– 我們在這個播客中有一個閉幕傳統,最後一位嘉賓會為下一位嘉賓留下問題,而不知他們是留給誰的。留給你的問題是,如果你不需要工作,你會整天做什麼?我其實會給你一些背景。這是我第一次這樣做。我會給你一些背景。我永遠不會告訴任何人誰提出了這個問題,但這是與一位人工智慧領袖的長時間對話。在我們對話的結尾,我們達到了一個點,他認為在不久的將來,因為人工智慧,我們將不再有工作。我一直在掙扎這個想法。所以我們該怎麼辦,普遍基本收入?人們會怎麼用他們的時間?人們需要生活中的意義嗎?如果不是在掙扎中的話,我們將去哪裡尋找意義?所以在一個人工智慧掌控一切的世界,瑞安·霍利迪會選擇用這段時間做什麼?我不知道,我覺得這是一个好问题,我不認為我會對我的生活做出那麼多激進的改變。我早起,出去和我的孩子們待在一起,我送他們上學。我坐下來寫作。我寫是為了我。我寫我感興趣的東西,使我變得更好,對我挑戰的東西,我認為在哲學上很有趣且具挑釁性的東西。然後這些會交給其他人,讓他們帶出去,放到世界上,對吧?然後我知道,我試著做一些困難的事情。我挑戰自己在身體上的能力。然後我回家,和家人待在一起。我在我住的農場上閒逛。你知道,有時候做一些體力勞動。然後,哦,我和孩子們聊天,然後上床睡覺。
– 你對聊天生成預訓練變換器(ChatGPT)和這些大型語言模型的看法是什麼,它們將如何影響作家和知識等…
– 我認為…
– 因為我現在可以去那裡,說以瑞安·霍利迪的風格給我寫一本小說。
– 我的意思是,我確實這樣做了,我問聊天生成預訓練變換器,我說寫一封關於變化的每日斯多噶電子郵件。我說,給我寫一封關於可替代性的每日斯多噶電子郵件。它做得還可以。你知道,它並沒有我能做到的那麼好。也許在十年或一年後,它會更好。但我仍然必須編輯它。我仍然必須完善它。還有,我有這個想法讓它這樣做。你知道,倒立的小便池是藝術,因為有些人決定把小便池放倒,並且說那是藝術。所以你知道,有意識性仍然是主要的事情。然後精煉和打磨以及改變是使…它是人類角色的所在。所以我沒有看到我生活中有太多的變化,我的生活也沒有經歷過80年。但,你知道,我記得谷歌圖書剛推出時,一堆作家說這跟去圖書館實際翻閱書本是不一樣的。你不應該只能搜索書籍,想要找到你想要的東西。所以他們繼續按照以往的方式進行。而我們年輕人則利用了這個東西,節省了時間,讓我們能做更多的事情,對吧?我不知道,也許它會取代我們所有人,因為每個職業或多或少的在某種形式上都有被取代的歷史。或者也許它只是成為工具箱中的一個工具。我認為我們每個人的工作是弄清楚如何使用它,而不是被它所利用,懂嗎?
– 嗯,希望如此。
– 是的,希望如此。
– 希望如此。
– 是的。
– 我懷疑你會對的。至少在短期和中期是這樣的。未來的世界將如何發展,可能還有許多更重要的問題,但瑞安,謝謝你的時間。
– 謝謝你邀請我,這非常酷。這本書實際上擺在我的床頭,因為我的女朋友把它從我那裡偷走了。
– 哦,太棒了。
– 她在讀它,也在讀你的每日寄稿,它是一本每日斯多噶書。錄製這段時候她會在靜修,而她會把它帶著。
– 哦,太好了。
– 她每天讀一頁。
– 我喜歡它。
– 她是葡萄牙人,所以這也幫助她提高了英語水平。所以,你的書遍佈全球,影響了許多人的生活,以如此不可思議的方式。你所做的真的是非常重要的事情。我知道你知道這一點,但你一定知道,因為你肯定會收到成千上萬的這樣的資訊和人們的反饋。但我親眼目睹了你的工作,能夠向歷史追溯,提取出如此相關和重要的智慧,對人們的日常生活產生了深刻影響。這是一件真正特別的事,瑞安。這是一件真的很特別的事。
– 這非常酷。
– 我知道你在做這件事,我想向你詢問,
為什麼你會這樣做,你提到的自私理由,
但其後果卻是如此無私。
我代表所有那些了不起的人感謝你,
能夠見到你真是榮幸,
因為這些書籍在我家中,
是我的裝飾品,
而且是我成長中非常重要的一部分。
所以謝謝你,瑞安。
– 謝謝你,我很感激。
(背景音樂)
(背景音樂)
(背景音樂)
(背景音樂)
(背景音樂)
(背景音樂)
(背景音樂)
(背景音樂)
(背景音樂)

How can a 2,000 year old philosophy change your life in 2023?

In this new episode Steven sits down with the bestselling author Ryan Holiday. Ryan is best known for promoting the timeless life philosophy of Stoicism through his books, ‘Ego Is The Enemy’, ‘The Obstacle Is The Way’, ‘Courage Is Calling’ and ‘Discipline Is Destiny’, as well as hosting ’The Daily Stoic’ podcast.

In this conversation Ryan and Steven discuss topics, such as:

  • How researching Stoicism has made Ryan a better person
  • Ryan’s definition of Stoicism
  • How Stoicism provides a guide to the big questions of life
  • The ways an ancient philosophy can be applied to the modern world
  • How ‘Meditations’ by Marcus Aurelius changed Ryan’s life
  • The timeless questions of the human experience
  • How Stoicism helps people to navigate in a world of problems
  • The 4 cardinal virtues of Stoicism
  • How Ryan has viewed Stoicism differently over his life
  • The different meanings of discipline
  • How discipline can lead to freedom
  • What is true freedom
  • How exercise creates control over the mind
  • The importance of keeping commitments to yourself
  • You are what you do
  • How to set the correct goals
  • Setting the definitions of your own success
  • How taking care of yourself physically sets you up to thrive emotionally
  • Why we need struggles and difficulty in life
  • Why we need to confront our ego
  • How human nature hasn’t changed over the course of history
  • Reading as a way of living multiple lives
  • What Ryan thinks is the meaning of life
  • The key pieces of wisdom that cross time and cultures

You can purchase Ryan’s most recent book, ‘The Daily Dad: 366 Meditations on Parenting, Love, and Raising Great Kids’, here: https://amzn.to/3KRHG9C

Follow Ryan:

Instagram: https://bit.ly/3OKINJf

Twitter: https://bit.ly/45msTvI

TikTok: https://bit.ly/3OJK2IN

YouTube: https://bit.ly/45Aa0Fk

Follow me:

https://beacons.ai/diaryofaceo

Leave a Comment