Former Spy: If You’re Easily Offended, You’re Easily Manipulated! Psychological Trick That Makes People Respect You! This 1 Trick Catches A Lie In Seconds!

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:02 If I’m easily offended, I’m easily manipulated.
0:00:06 So if you are that person where you are reactive, reactive, reactive,
0:00:07 you’re level one.
0:00:08 Shut the f**k up.
0:00:12 Because if you’re looking to be respected, you need to manage yourself.
0:00:14 But there are times that people are going to cross you and disrespect you.
0:00:15 But how do you deal with it?
0:00:18 So there’s a guidepost that’s talked to the intelligence communities
0:00:20 and it really, really helps when you’re dealing with people.
0:00:24 And so one of the ways you deal with that kind of behavior is…
0:00:27 Debbie Popoulos, the former secret service agent turned human behavior expert.
0:00:31 From protecting presidents to interrogating the world’s most dangerous men.
0:00:34 She now teaches people how to develop mental strength and persuasive communication skills.
0:00:39 How did they train you as a secret service agent to have that strong mental foundation that you have?
0:00:40 There’s a lot of things.
0:00:44 So first, one of the biggest things that holds people back is the idea that I’m special.
0:00:45 You’re not that special.
0:00:48 For example, I was one of the first responders at 9/11.
0:00:49 I watched thousands of people die.
0:00:53 And one of the things that got me through it was understanding I wasn’t alone in it.
0:00:55 And when you learn that, you can get through anything.
0:00:58 And when you tell yourself, “Nobody knows what I’m going through.”
0:01:01 Nobody can help you because it’s just you going through it.
0:01:02 Now, the next thing.
0:01:06 What’s most important is this tool that we don’t pay attention to, our body.
0:01:09 And there’s this study where they started recording people walking.
0:01:12 Then they laid it to convicted felons and they said to them, “Who would you pick as prey?”
0:01:14 They all picked the same people.
0:01:15 They were f***ed.
0:01:19 So there are simple things you can do with your hands, your voice, how you sit.
0:01:21 And I will tell you everything.
0:01:23 But also, the other thing that’s actually interesting, which you didn’t ask,
0:01:27 but I will volunteer this information are the strategies to tell if somebody’s being truthful or not.
0:01:30 And it’s, that’s lie detection 101.
0:01:36 I find it incredibly fascinating that when we look at the back end of Spotify and Apple and our audio channels,
0:01:40 the majority of people that watch this podcast haven’t yet hit the follow button
0:01:42 or the subscribe button wherever you’re listening to this.
0:01:44 I would like to make a deal with you.
0:01:46 If you could do me a huge favor and hit that subscribe button.
0:01:52 I will work tirelessly from now until forever to make the show better and better and better and better.
0:01:54 I can’t tell you how much it helps when you hit that subscribe button.
0:01:57 The show gets bigger, which means we can expand the production,
0:02:00 bring in all the guests you want to see and continue to do in this thing we love.
0:02:03 If you could do me that small favor and hit the follow button,
0:02:05 wherever you’re listening to this, that would mean the world to me.
0:02:07 That is the only favor I will ever ask you.
0:02:08 Thank you so much for your time.
0:02:09 Back to this episode.
0:02:14 Evie Pomporis,
0:02:17 when you think about the books that you’ve written,
0:02:22 the content you produce and all that you’re fundamentally doing for people,
0:02:25 in your own words, how do you summarize or define that?
0:02:28 What is it that you think you’re doing for people with the content,
0:02:30 the books you’ve written, etc.?
0:02:33 It’s a great question and I don’t know if I have a clear answer.
0:02:36 I think always.
0:02:40 I think about how am I serving other people?
0:02:41 I always go back to that.
0:02:44 I remember even when I wrote my book Becoming Bulletproof.
0:02:48 Actually, my book was supposed to launch right at the height of COVID.
0:02:54 I mean, it’s when the world was shutting down and I remember I had a PR person.
0:02:56 I had my agent, the publishers.
0:03:00 Everyone’s like, “Hey, you know, this COVID thing is happening.
0:03:03 All the media tour glitz went away.
0:03:06 Why don’t we postpone the launch of the book?”
0:03:10 And nobody was advising me to launch the book.
0:03:11 Nobody.
0:03:12 Everyone’s like, “Don’t do it.
0:03:13 Don’t do it.”
0:03:17 And I remember I was like, “All right, I need to kind of tune everybody out.”
0:03:21 And I paused and I thought to myself, “Why did I write this book?
0:03:23 I wrote this book to help people.”
0:03:26 Okay, so if the goal is to help people make them more resilient,
0:03:31 help them live less fearlessly, the world right now is in a state of fear.
0:03:37 So if I follow that principle, then right now I should launch the book.
0:03:42 And I remember against everybody’s advisement, I launched it.
0:03:45 And when you get DMs from people in private messages,
0:03:50 what is it the essence of what they’re coming to you for?
0:03:54 So I was surprised with my book where people began writing in.
0:03:56 I’m dealing with this problem.
0:04:00 Your book helped me find a way out.
0:04:01 Or I’m dealing with this.
0:04:05 Can you give me guidance on how to deal with it?
0:04:08 What is the essence of what they’re struggling with?
0:04:11 It’s always themselves.
0:04:12 It’s not the world around you.
0:04:19 I get it to some extent, but it’s almost always where the problem.
0:04:22 We either sabotage ourselves, we get in the way, we make decisions,
0:04:25 or we think, “I didn’t do anything. Everything’s caused an effect.”
0:04:28 Anytime you say, “Do,” “Act,” or “Don’t act,”
0:04:31 it has a consequence or an effect to it.
0:04:33 And I think sometimes we’re so blasé about it.
0:04:38 In the Western world, the science shows that we actually downplay our faults.
0:04:41 When we make a mistake, it’s not that big of a deal.
0:04:43 We downplay our stuff.
0:04:47 And we actually lift up our positive attributes.
0:04:51 It’s okay, but to a point, because when you downplay things
0:04:54 and you downplay your environment, you downplay your choices,
0:04:58 you downplay what role you play in your life,
0:05:03 then you really are essentially powerless and you’re blaming the world.
0:05:06 And I’m not saying that other people can’t harm you.
0:05:08 They will. They just will.
0:05:12 I think if people make peace with the fact that there are bad actors out there,
0:05:16 some I know, some I don’t know, and in pursuit of their self-interest,
0:05:18 people are going to make choices that hurt me.
0:05:20 Period. Barn on the end.
0:05:25 If you can live with that and understand that, you will be okay
0:05:27 because you just have more awareness.
0:05:30 In fact, in the– when I did polygraphs, the interview room,
0:05:35 after I interviewed so many people, and typically I would interview suspects,
0:05:37 people that we suspected committing a crime.
0:05:38 So–
0:05:39 Lie detector tests.
0:05:40 Lie detector tests.
0:05:43 But I was a lie detector, not the machine.
0:05:45 A lot of people think you hook that thing up.
0:05:48 Oh, ping, they’re lying. No.
0:05:51 Like, you sit there, you assess people, you read people.
0:05:55 What the polygraph does is it tells you
0:05:58 when you ask a series of questions to this person.
0:06:01 I hook Steven up. I ask him a series of several questions.
0:06:05 I look to see what Steven’s autonomic nervous system is doing.
0:06:09 Heartbeat, right? Does that change?
0:06:12 Your electrodermal activity, how much you sweat.
0:06:14 Your breathing, the way you breathe.
0:06:16 So that’s why you have the blood pressure cuff.
0:06:19 You have the electrodermal plates, which actually look at sweating.
0:06:24 You won’t– it’s imperceptible to you, but the plates will pick up sweating–
0:06:26 the sweating activity, the change in breathing.
0:06:29 So if I’m asking you a series of questions,
0:06:32 I’m looking at how your body deviates during those questions.
0:06:36 You even have sensors, because sometimes people try to beat the polygraph.
0:06:41 And so there’s sensor pads that we have to see if they’re doing certain movements or not.
0:06:42 I personally don’t think you can beat it.
0:06:45 But again, the test itself means nothing.
0:06:47 You can’t take it to court.
0:06:49 You can’t say judge they filled their polygraph.
0:06:51 That’s not what it’s there for.
0:06:54 It’s there to get more information.
0:06:58 And look, who are you– if you’re lying, who are you really in judgment of?
0:07:01 Yourself. That’s why your body is reacting.
0:07:04 Second, you talked about how victims stay victims.
0:07:08 And this whole idea of becoming a bulletproof person–
0:07:11 because regardless of what we do in our lives, bad things are going to happen.
0:07:16 We’re going to encounter a narcissist and people that are looking to take advantage of us.
0:07:20 There’s a certain mental fortitude that you exude.
0:07:27 You exude a certain type of mental resilience and strength.
0:07:35 And I think that’s really critical because if you have that strong internal foundation,
0:07:40 then everything else we’re probably going to talk about today becomes much easier and possible.
0:07:45 But without that strong foundation, when the wind blows, the house falls over.
0:07:52 So if we think about step one in building that strong mental fortitude foundation that you have,
0:07:53 where does one begin?
0:07:58 And especially if we’re beginning from a very, very bad place, we’re beginning from a place of victimhood.
0:07:59 Bad things have happened.
0:08:02 We’re not the most confident person.
0:08:04 It starts with who’s around you.
0:08:05 That’s where it starts.
0:08:11 If you have people around you, anybody can break victimhood like anybody can.
0:08:12 You can.
0:08:13 So I want to put that out there.
0:08:17 Just because you’re locked in a place doesn’t mean you have to stay in there.
0:08:18 You can.
0:08:25 But usually if you’re locked in somewhere, it’s because the system you have around you
0:08:29 that you also helped create and perpetuate to some degree.
0:08:30 We’re not completely innocent.
0:08:32 We play a role.
0:08:39 The system that is built around you keeps you, think of it this way, it keeps you in jail.
0:08:44 So you have to look at your environment and say, “What about my environment is keeping me here?”
0:08:48 Usually it’s a person or people.
0:08:50 Hopefully it’s one and you’re not dealing with multiple.
0:09:00 Now, it can be family and that’s where, you know, when you deal with children and you deal with certain, you know, crimes and abuse.
0:09:08 You know, I always feel like the one population of people that truly have, like, I don’t want to say excuse, but it’s really not their fault.
0:09:14 They are kids because they’re just so vulnerable and like they rely on you for their livelihood.
0:09:19 They need somebody to feed them, clothe them, take care of them or they can’t survive.
0:09:29 However, if as you age, right, as you mature, it’s looking at your environment, who’s around me and who is keeping me here.
0:09:31 And you know what becomes hard?
0:09:38 It becomes hard because you’ll have a, let’s say, I don’t, I’m going to use this term “bad actor” in your life.
0:09:42 That bad actor can be mom, dad, sibling, brother, it can be anybody.
0:09:51 You can love that bad actor, but the choices and the things that that person does impacts you.
0:09:52 It makes you more vulnerable.
0:10:00 Even if, when you look at, even if you just look at crime, they’ve done a lot of different studies.
0:10:08 And what they found is, even, let’s say, if I don’t commit crime, but I’m around other people who commit crime,
0:10:12 I am more likely to be shot than any other population of people.
0:10:15 I could not be involved in any nefarious activity at all.
0:10:26 I could be clean, but simply because of who I associate with, that makes me more vulnerable to being, to becoming a victim.
0:10:29 So that’s what where you start, who’s around you.
0:10:36 Now, other really important things, whoever you pick for your companion, if you have one, it’s huge.
0:10:40 That companion’s either going to raise you up or they’re going to sink your ship down.
0:10:43 And is that, in the real world, best friends, husbands, wives?
0:10:51 If we’re talking, I would say first intimate partner, whatever that is to you, husband, wife, boyfriend, girlfriend, whatever that is, companion.
0:10:53 That’s number one, because that’s the person.
0:10:57 Here’s the difference between, like, a partner and a friend.
0:10:59 Your friend goes home, to their home.
0:11:00 You go to your home.
0:11:03 A companion or partner, you probably live with them.
0:11:15 That means you are so overly exposed to that person and you need to make damn well sure that that person is not contaminating your life.
0:11:25 You can still love them, but you can step back and look at, there’s a problem here that this person’s stuff is contaminating my life.
0:11:30 And it’s a hard thing to do for folks because this is why you’re with someone.
0:11:34 And it’s like, okay, I’m with Evie, but, you know, Evie is this and Evie is that.
0:11:37 And so you start to blend my identity with my behavior.
0:11:42 And then over the time, too, you normalize the things I do if I’m a bad actor.
0:11:43 Well, Evie didn’t mean it.
0:11:45 She’s always hotheaded.
0:11:47 You know, she’s this, but she did all these nice things for me here.
0:11:50 And then what we do is we miss stuff.
0:11:59 That’s why it’s easier for you to look at somebody else’s relationship and be like, hey, problem here, problem here, problem here, because you are not tainted.
0:12:05 By the emotional aspect of being tied to that person, you’re able to look at them objectively.
0:12:08 This is why, by and on, it’s easy to give other people advice.
0:12:11 I can see the red flags and the issues in this person.
0:12:14 When you’re in it, you can’t.
0:12:15 It’s hard.
0:12:19 So I would also venture to say, people may not like this.
0:12:29 If you’re with someone and there are people around you that, you know, legitimately care and love you and they’re telling you, hey, not the best thing for you.
0:12:34 I would say, please listen, because they are seeing something that you might not be seeing.
0:12:36 Do you think people just tend to know?
0:12:45 Like in their gut, they tend to know, but they justify the person’s behavior and they almost kind of gaslight themselves to some degree.
0:12:46 They say, well, maybe not.
0:12:47 Maybe that’s fine.
0:12:48 Maybe they are a friend.
0:12:57 Maybe they’re just doing that for my best interest, whereas really that bad actor is acting in their interests and kind of gaslighting you and then you’re gaslighting yourself.
0:13:03 I think it’s one thing is you don’t, you don’t go from zero to a hundred overnight.
0:13:09 When you’re in a relationship or you’re with around people who are like that in the beginning, you don’t see it, right?
0:13:11 Everyone’s got their best behavior.
0:13:17 But over time, you’ll start to see little like sneak peeks, little previews.
0:13:21 And it’s those previews you want to pay attention to.
0:13:23 We like to give people the benefit of the doubt.
0:13:25 We listen to the excuses that they give us.
0:13:30 And you know, there’s this ancient Greek saying that says, don’t listen to your opponent.
0:13:31 Look at them.
0:13:33 It will tell you everything.
0:13:37 And when I say look at them, look at what people do.
0:13:40 I need you to drum out what they’re telling you.
0:13:44 I need you to drum out their I am sorry’s because they probably are.
0:13:48 They’ve hurt you and they are probably genuinely sorry.
0:13:50 That’s not the point.
0:13:54 The point is, when do you want to learn your lesson?
0:13:57 In the beginning or at the end?
0:14:00 And at the end, sometimes it’s very, very, very hard.
0:14:06 You know, I have a community and I started after I did the book and when people started writing in, I said, you know what?
0:14:07 Let me do this community.
0:14:10 I’ll call it beyond Bibliproof and whoever signs up.
0:14:19 And you know, two years in, I have 800 members and we, a lot of people come in with different scenarios and they’ll come in with.
0:14:22 And it’s almost always the scenario they come in with.
0:14:29 If there’s something like this, it’s somebody that they’re tied to that’s just sinking them, sinking them.
0:14:35 And sometimes they’re the sinker and they think it’s the other person.
0:14:38 So sometimes you’re the bad actor and you don’t even realize it.
0:14:41 So you need to figure out two things.
0:14:43 Am I the one doing things?
0:14:51 That’s not just hurting myself, but other people, but I’ve justified it to myself in pursuit of whatever self interest I have.
0:14:54 Or am I tied to someone who’s pulling me down?
0:14:55 I’m going to tell you something, Stephen.
0:15:00 I sat across people who did a lot of different things, some serious crimes, some not so serious.
0:15:04 Every single person sold it to themself.
0:15:07 Why they did what they did?
0:15:08 We’re sellers.
0:15:13 I can justify anything to myself if I want to.
0:15:15 They were turning themselves into victims of situations.
0:15:16 Why did I do that?
0:15:20 Well, you know, good people make bad choices.
0:15:22 Good people make mistakes.
0:15:26 The problem is sometimes the consequences of those mistakes, they last.
0:15:31 But you can’t vouch for anybody because you don’t know who people are behind closed doors.
0:15:32 You don’t.
0:15:39 And two, anybody is capable of anything at any given moment in time if given the opportunity.
0:15:47 If you understand that, you will not be surprised or shocked by anything or anyone.
0:15:49 It’s not that it’s a morbid view of people.
0:15:51 It’s understanding people are malleable.
0:15:54 They’re susceptible, some more than others.
0:15:58 Some may have a either stronger integrity or more.
0:15:59 I don’t even think it’s integrity.
0:16:03 It’s just a stronger hold on themselves to say, yes, I won’t do this.
0:16:05 No, I won’t do this.
0:16:08 And then some people are a bit more malleable.
0:16:09 Like it’s easier to get to them.
0:16:11 It’s easier to manipulate them.
0:16:14 It’s easier to mold them to do other things.
0:16:17 It’s easier to get them to sway in a direction.
0:16:22 But if you understand that, then you understand human behavior.
0:16:24 There’s so many things of interest there.
0:16:29 I remember if we go back to the top of your point around your environment and people having a huge impact on your life.
0:16:35 I remember reading a study by a guy called Michael Hausman and another study done at Harvard University where they showed that
0:16:40 even if at work you sit next to someone who is toxic and does like bad practice at work,
0:16:44 your chance of doing bad practice yourself radically increases.
0:16:49 And in some cases that’s by 25% in another environment, that’s up to 100%.
0:16:54 Your probability of then getting a disciplinary against you just because you sat next to that person radically increases.
0:17:00 And this is, I think reinforces the case that your environment has such a powerful and profound impact on you for better or for worse.
0:17:03 And I think the for better part is also worth pausing on.
0:17:11 Because if you’re sitting with and you’re around people that are lifting you and elevating you and making you believe that the world is malleable and you can do anything.
0:17:18 As I’ve experienced in my own life at times, it’s crazy that that almost like rewires the neurons in your brain to some degree.
0:17:20 How do you pick people?
0:17:24 Like how do you differentiate on your own?
0:17:26 Who’s good and who’s not for you?
0:17:27 Do you know what?
0:17:29 This is a really interesting question.
0:17:31 Vibes.
0:17:34 And everything else in my life, I’ll tell you data science or this or here’s my framework.
0:17:43 But there’s some things in life which I think your intuition and your vibes, if you’ve developed the skill of tuning in enough is the best indicator.
0:17:52 And if you if you look back through my career at 18 dropping out of university, even at 16, not going to school 20 leaving a business that was going really well.
0:17:59 And then at 27 quitting a business that was all over the world and about to do this major second IPO and all this stuff.
0:18:02 In all of those moments, the most important thing wasn’t my prefrontal cortex.
0:18:04 It wasn’t logic or facts or figures or the money.
0:18:11 It was purely this feeling inside me that I no longer wanted to do this thing because it didn’t feel good anymore.
0:18:12 And in the moment, you look insane.
0:18:21 But when you zoom out on a person’s life who’s driven by that voice inside, like really driven by it, you go, oh my God, what a life that they have amazing.
0:18:25 Look at the girlfriend they have and the place they live and the stuff they have and the job they have.
0:18:26 They’re so lucky.
0:18:30 But I actually think it starts with that like courage to tune into that voice inside.
0:18:31 So that’s my answer.
0:18:33 It’s just pure vibes.
0:18:34 People for me about just don’t feel good.
0:18:35 Don’t want to go.
0:18:38 And then careers I’ve had a CEO where I go, I don’t like doing this anymore.
0:18:40 That’s me done.
0:18:49 And there’s another part which is on the other end of that is uncertainty because in all those situations, there was really no plan B.
0:18:51 There was no good plan B.
0:18:52 That’s so interesting.
0:18:55 So when you talk about vibes, it’s your intuition.
0:18:55 Yeah.
0:18:57 It’s your instinct.
0:18:58 I’m bar none.
0:19:07 And it’s when I’m around people, like anybody around, they give off something.
0:19:10 And what we don’t do is we don’t listen to what we feel.
0:19:13 You can still do business or talk to someone.
0:19:20 But when you feel that and I do too, I feel my way even honestly, even whose podcast I’m going to do.
0:19:24 I’m like, I don’t know if I like this vibe or I don’t know if I like this.
0:19:26 I just feel it.
0:19:31 I feel like who do I want to be around and even something like whose podcast do I want to be on?
0:19:36 Because it’s I’m bringing myself into a space, right?
0:19:36 That person’s space.
0:19:38 It’s like it’s all interconnected.
0:19:41 So it’s like I’m choosing what spaces to go into.
0:19:48 And if you’re right, you don’t have to articulate it to yourself and that’s where we go wrong often because it’s like somebody comes in.
0:19:50 They say hi to you and you’re immediate.
0:19:53 You’re like, I just, I don’t like this, but they didn’t say anything to you.
0:19:55 They didn’t do anything to you.
0:19:58 You can’t articulate why and you know what we do?
0:19:59 We dismiss it.
0:20:00 We dismiss it.
0:20:01 Oh, it’s me.
0:20:02 Oh, I shouldn’t this.
0:20:05 No, it’s, you know what?
0:20:07 It’s your, you’ve got two brains, right?
0:20:09 This one and the gut.
0:20:10 That’s what they call it.
0:20:12 Your gut instincts.
0:20:13 Listen to it always.
0:20:18 And I think going back to people who are steady, you’re talking about what makes you steady.
0:20:23 I think a big part of what helps make you steady is trusting in yourself.
0:20:24 You have to trust in yourself.
0:20:26 Like believe in yourself.
0:20:32 And when I say that, I mean trust that what you’re feeling is, is, is true.
0:20:38 Like listen to it and not let other people talk you out of things or being able to say,
0:20:39 I feel this way.
0:20:43 I don’t know why, but I’m going to trust it.
0:20:47 And almost if not all the time you look back and it’s like, I knew better.
0:20:49 I felt this.
0:20:50 I kind of sense this.
0:20:52 I didn’t listen to myself.
0:20:55 And if you’re wrong, so you’re wrong.
0:20:57 And that goes back to uncertainty.
0:21:00 People are afraid to be wrong.
0:21:01 Why?
0:21:10 Because of what other people might say about me, because how I will look to the world and,
0:21:14 you know, from there, from that conclusion, you then jump to and then they will reject me
0:21:16 and then I’ll be alone and then I’ll be lonely.
0:21:17 Then I’ll die.
0:21:20 That’s kind of like the logical, the downward step.
0:21:21 I always find that interesting.
0:21:25 I had this conversation with my girlfriend yesterday, which is it’s interesting how one
0:21:30 belief is actually connected to like a string of downstream beliefs that then go to he doesn’t
0:21:31 love me.
0:21:35 And this is such a random tangent, but me and my girlfriend were like scheduling our calendar
0:21:37 for the future that we’re going to be apart for a little while.
0:21:41 So she wanted to like schedule the dates and I was like really busy with something.
0:21:44 And so I wasn’t like paying as much attention to the scheduling conversation.
0:21:46 And she got a little bit upset.
0:21:50 And I found it so interesting because the fact that I was half paying attention to
0:21:55 the scheduling conversation actually told her that I’m not interested in her, which
0:21:57 means I don’t love her.
0:22:00 And so afterwards I turned to her and I said, “Can you explain to me like how I made you
0:22:01 feel in that situation?”
0:22:03 And I went, “Why?
0:22:04 Why?”
0:22:05 Every time she answered, “Why?
0:22:06 Why?”
0:22:07 And we got right down there.
0:22:08 You don’t love me.
0:22:09 And it all started with this little thing at the top.
0:22:15 And I think the same here where if I do something and it goes wrong, there’s like a downstream
0:22:20 consequence in someone subconscious that leads them to think, “Then I’m going to be exiled
0:22:21 from the tribe.”
0:22:23 Do you know what I mean?
0:22:25 That’s like at the root of it.
0:22:31 That’s why I think fear, you know, when you talk so much about fear and becoming fearless.
0:22:33 Living fearlessly because I don’t think you can be fearless.
0:22:34 Okay.
0:22:35 Living fearlessly.
0:22:36 What’s the distinction?
0:22:41 Fearlessly means I see things, despite being afraid, I’m going to try.
0:22:47 I’m going to do my best to like live in it and embrace it to some degree, whatever you’re
0:22:48 afraid of.
0:22:54 If it’s something you want to do, follow it and then figure out a way to do it.
0:22:57 But it’s okay to be afraid and uncertain during the process.
0:22:58 I don’t know.
0:23:01 When I’m uncertain too, I’m thinking, “All right, I can figure this out.”
0:23:03 You don’t fail until you stop.
0:23:05 I look at it that way.
0:23:10 Even if you’re failing incrementally, overall you won’t fail until you’re just like, “All
0:23:11 right.
0:23:12 I’m done.”
0:23:16 And as long as you’re done because you want to be done, that’s cool.
0:23:23 But you don’t want to be done because you keep failing or you’re confused or you’re leaving
0:23:26 because somebody, other people are telling you shouldn’t be doing it.
0:23:30 It’s just because you decided, “I don’t want to be on this path anymore.”
0:23:33 I think it always has come back to you.
0:23:37 I’ve always been in the school of thought and I love my family, but they were always
0:23:40 telling me, “Do this,” especially because my parents were immigrant.
0:23:43 Everything was job security.
0:23:44 Get a good job.
0:23:45 Get a good job.
0:23:46 Nine to five, get a good job.
0:23:50 Don’t try to do anything else because they struggled so much.
0:23:54 When I tried to do things outside of that element, they were afraid.
0:23:55 They were confused.
0:23:57 They thought I was nuts.
0:24:00 Even when I started in the NYPD, they were not happy at all.
0:24:02 They’re like, “What is this?
0:24:05 Girls don’t do these types of jobs.”
0:24:09 Even in my community, I was laughed at.
0:24:12 People were like, “Look at Yanni, who’s my dad’s name.
0:24:13 Look at Yanni’s daughter.
0:24:16 Look at how silly she is.”
0:24:23 This is those moments where you, going back to, you just have to do what you feel because
0:24:30 afterward, you’re going to be pissed off as hell because you listen to other people.
0:24:34 On that point of gut instinct, which you mentioned a second ago, is there a way, do you think,
0:24:38 to train and develop your gut instinct?
0:24:43 You strike me as someone that has a pretty astute gut instinct that you trust, but some
0:24:44 people don’t.
0:24:47 What ends up happening is they just end up living in regret that they didn’t listen to
0:24:48 their gut instinct.
0:24:51 They only find out after the fact, after they’ve been mistreated.
0:24:58 I’m wondering if there’s a way to cultivate a better relationship with one’s intuition
0:24:59 and gut instinct.
0:25:00 Yeah.
0:25:03 Stop asking everybody what they think.
0:25:09 When I have a really big decision to make, like really big, I don’t tally people.
0:25:14 In fact, the bigger it is, the bigger the consequences or the bigger the pain or the
0:25:21 trauma, whatever it is, I go in because they’re going to confuse me.
0:25:22 That’s what you do.
0:25:24 You stop asking people.
0:25:29 If you’re going to ask somebody, let’s say it’s a health decision, you’re going to go
0:25:34 to a doctor or you’re going to go to someone who has specific knowledge about a decision
0:25:35 you are trying to make.
0:25:38 You’re not going to go to mom, you’re not going to go to dad, you’re not going to go
0:25:39 to your brother.
0:25:44 You’re not going to go to people who don’t have that, who, although they love you, their
0:25:47 opinions are going to send you like a ping pong ball.
0:25:49 That’s how you become unsteady.
0:25:51 You can start small.
0:25:52 You can start small.
0:25:57 When I say start small is start making decisions without running them by anybody.
0:26:02 What to eat, where to go, where to vacation, you can start small.
0:26:06 It’s just allow yourself to be the decision maker.
0:26:08 Allow yourself to be in the driver’s seat.
0:26:12 What we do is we invite people in the car, we’re like, “Yeah, you can drive in my car.
0:26:13 No problem.”
0:26:17 They get in the driver’s seat, we put them in the driver’s seat, then we’re in the passenger
0:26:20 seat or we might even get kicked to the back seat and then we’re all pissed off like, “Why
0:26:22 are you driving like that?
0:26:23 Why are you going that way?
0:26:24 That’s not really where I want to go.”
0:26:29 You can drive the car and stop inviting everybody in to drive it for you and then be pissed
0:26:31 off when they don’t take it the direction you want to go.
0:26:37 If you’re going to be pissed off, always be pissed off at yourself because it’s like,
0:26:38 “I chose.
0:26:40 I chose wrong, but I chose.”
0:26:43 That is how you build confidence.
0:26:50 Going back to law enforcement, because I teach it, one of the predominant traits that people
0:26:59 in law enforcement have is they have high confidence because of one reason.
0:27:02 They make decisions.
0:27:05 They’re good decision makers because when you’re out on the street and you’re dealing
0:27:09 with somebody or situation, there’s nobody to look over to and say, “Hey, how should
0:27:11 I handle this?”
0:27:15 You have to make a choice and you have to go.
0:27:20 Making decisions is going to increase your confidence and your ability in yourself even
0:27:22 if they’re the wrong decisions.
0:27:24 That’s not the point.
0:27:26 Be a decision maker in your life.
0:27:29 That is going to move you forward.
0:27:33 That is going to increase your belief in yourself and your trust in yourself and you’re going
0:27:36 to get comfortable too, “Huh, I read that wrong.
0:27:37 You know what I learned here?
0:27:39 I should have read it this way.”
0:27:44 This is when you bring in the vibes and a little bit of tactical strategy because you’re
0:27:46 less emotional.
0:27:47 That’s another fault.
0:27:49 That’s another hindrance.
0:27:55 When you are emotional, you are a bad decision maker.
0:27:59 When you are in a space of emotion, make no decision, avoid, don’t text, don’t call.
0:28:02 I always say, just remove yourself and go in.
0:28:03 Go quiet.
0:28:10 When you can go quiet and be in that stillness of you, it will come to you over time.
0:28:12 You know what’s another great thing?
0:28:17 When you look at resilient people, they don’t have all the answers and they don’t need to
0:28:19 have all the answers.
0:28:24 I don’t have all the answers, but I don’t need them to be okay.
0:28:26 This is where you embrace that uncertainty.
0:28:30 You don’t have to have all the answers and that by itself is powerful.
0:28:31 You don’t need to figure it out.
0:28:34 You don’t need to know what to do right away.
0:28:35 Leave it.
0:28:37 Sit in it.
0:28:38 Be in it.
0:28:42 When it’s time, you move through.
0:28:44 You’re going to end up getting a lot of unsolicited advice though.
0:28:45 This is, we all do.
0:28:49 We get, when we’re making, trying to make those big life decisions, we’ll have someone
0:28:53 who, we didn’t even ask them, but people will be chipping in telling you what to think of
0:28:54 yourself.
0:28:58 There’s an element almost, I guess, of being able to develop stronger boundaries in your
0:29:02 life so that you can keep the outside world outside.
0:29:03 Okay.
0:29:07 So then how about you stop telling everybody your business?
0:29:12 Why do they need to know what you’re thinking about doing here or there?
0:29:13 Why?
0:29:18 Because when you open your mouth to share things, you’re going to get advice.
0:29:20 So this goes back to you.
0:29:23 Do I open my mouth or do I stay quiet?
0:29:27 Because if I open my mouth and I start talking, people are going to start sharing.
0:29:31 And so when people like, oh, they don’t respect my boundaries, you’re the one who offered
0:29:32 it.
0:29:35 If you want to create boundaries, you start with some.
0:29:40 I don’t share or like, if I’m like, for example, I’m working on a project or a deal, nobody
0:29:43 knows until my deal is done.
0:29:44 Why?
0:29:45 I don’t know how it’s going to go.
0:29:47 I don’t want other people’s opinions.
0:29:52 I’ll have the opinions of whoever I’m dealing with specifically in a deal if it’s a project,
0:29:53 right?
0:29:57 I’m going to talk to them, but I don’t want other people confusing me.
0:29:59 People confuse you, good intentions.
0:30:04 But when you’ve got too many voices in your head, that’s why you can’t trust yourself
0:30:08 because you’ve got all these other voices, you can’t hear your own.
0:30:13 So I know if I share something with someone, they’re going to share their thoughts.
0:30:17 And maybe I don’t want them.
0:30:22 I will tell you, I usually stay quiet until I’m ready to reveal something.
0:30:30 Also I’ll stay quiet until it’s either done, like it’s happened, because so many times
0:30:34 you’ll do something and it falls through and you’re like, you don’t want to have to explain
0:30:35 it to other people.
0:30:39 It’s like, why do I need to put myself in that situation where I’m always talking?
0:30:43 I think talking, talking, talking, talking, although I think communication is good, but
0:30:49 sometimes it’s over sharing and over putting our stuff out there.
0:30:53 How are you going to have boundaries when you yourself violate those boundaries?
0:30:57 You just make yourself like open borders, everybody come in.
0:31:01 If you’re a bit more methodical with who you share what with and why, I think that that’s
0:31:02 okay.
0:31:10 But when you’re like literally tallying everybody, even if it’s like what job to do, like for
0:31:14 example, there’s a woman in the community I have and she’s trying to figure out what
0:31:15 career to do.
0:31:20 And she was kind of like, my mom says this, my dad says this, grown woman, and it was
0:31:23 coming from a genuine place and I like this, but I don’t like that.
0:31:26 And she was ping-ponging everywhere.
0:31:30 She’s like, every what’s, you know, can you share something with me?
0:31:31 I was like, stop.
0:31:33 I was like, stop talking to everybody.
0:31:36 Why are you tallying everybody to give you advice?
0:31:40 I was like, I want you to think about how insane what you’re doing is.
0:31:45 You are going to another human being to ask them what job, what career you should do,
0:31:52 a job that you’re going to wake up every morning to get out of bed, to go do day after
0:31:56 day after day, and you’re tallying and pulling other people who are not going to be doing
0:32:00 that, you’re going to be doing that on what you should do.
0:32:06 Do you see a little bit of the ridiculousness of how you aren’t asking somebody else, you’re
0:32:08 the one who has to get up every morning and go do it?
0:32:15 If you say that to her and you ask her to justify why she’s doing that, she might say, well,
0:32:16 I’m just not sure.
0:32:18 I just wanted to hear other people’s opinions.
0:32:20 I just don’t know.
0:32:21 You can.
0:32:22 She can.
0:32:23 You can do that.
0:32:28 But if the question is, how do I learn to trust myself?
0:32:34 You trust yourself more by listening to yourself more and asking other people less.
0:32:35 That is how you get there.
0:32:37 Clearly, she doesn’t trust herself there.
0:32:38 No.
0:32:40 And then maybe just the circle around you.
0:32:44 It’s also to, and I don’t know if you’ve been able to do this over the years slowly,
0:32:50 I’ve also accumulated people around me over, it takes time, where there are trusted people
0:32:55 where I can go to for specific things if I need to, because I like the way they move
0:32:57 through life.
0:33:00 I think that they handle themselves well.
0:33:02 Maybe they do well in business.
0:33:03 They’re thoughtful.
0:33:04 I like their character.
0:33:09 And so over time, you can also, I don’t want to say accumulate, but you can kind of start
0:33:15 to pull folks like that in, takes time because people are going to come into your life in
0:33:16 different moments.
0:33:22 And when you find those precious gems, keep them a bit close, and then you can start to
0:33:26 accumulate a circle, and it’s not people you go to every day.
0:33:30 It’s just people that you can pick up the phone, say, “Hey, Steven, it’s Evie.
0:33:32 Can I run something by you?”
0:33:33 “Sure, Evie.
0:33:34 No problem.
0:33:37 What do you want to run by me?”
0:33:38 You can create those two.
0:33:43 And at least for me, I’ve been able over time slowly, because it’s not going to happen overnight.
0:33:47 And then sometimes people come into that space, and sometimes you say, “Mmm, I’m going to push
0:33:48 you a little further out.
0:33:50 It’s not working out anymore.”
0:33:54 That woman in that example, what does she ultimately need to do?
0:33:59 Because I can imagine in her world, she’s not certain about any path.
0:34:04 So she’s got 20% certainty about going in this direction, 30% certainty about going in
0:34:08 that direction, apparently, and maybe 40% about going in that direction, and then the rest
0:34:13 is just a little bit of confusion and procrastination and fear.
0:34:15 What does she actually have to do?
0:34:19 She just has to make a choice and do it, pick one and do it.
0:34:21 There’s no perfect choice, Evie.
0:34:23 But there isn’t.
0:34:27 There’s no way to know how it’s going to pan out.
0:34:28 There’s no way to know.
0:34:29 Just choose.
0:34:31 Choose something.
0:34:32 Choose something.
0:34:37 And even if it’s wrong, you know, find peace, and like, “I chose, it was wrong, but you
0:34:38 know what?
0:34:39 I’m not stuck here.”
0:34:40 That’s the other thing.
0:34:42 Like, you know, you can change your decisions.
0:34:45 Just because you choose something, it doesn’t mean you’re stuck there.
0:34:47 We have the ability to get out.
0:34:48 You do.
0:34:52 You can find ways to get out and say, “I made a wrong choice.
0:34:54 It’s okay.
0:34:57 You also have to be okay with it.”
0:35:00 The interesting thing within our personal lives that I think causes such procrastination
0:35:04 versus business is, in business, especially if you’re in a startup, if you don’t make
0:35:08 a choice, or even like I imagine in the Secret Service, like, if you don’t make a choice,
0:35:10 there is an immediate consequence.
0:35:14 Whereas in your life, you can kind of meander for a year, three years, five years, and just
0:35:16 sit and procrastinate.
0:35:22 Whereas like in a Secret Service situation, when Trump is being shot at meandering for
0:35:26 five years as a Secret Service agent, I imagine isn’t possible.
0:35:31 So that is something, what will help with that is it’s something called, it’s called
0:35:32 instrumental.
0:35:33 It’s called sense making.
0:35:35 It’s understanding a person’s motivational mindset.
0:35:41 An instrumental person in certain jobs can yield more instrumental people.
0:35:45 This is where I am doing something where I am task oriented.
0:35:46 This just happened.
0:35:47 So I have to respond this way.
0:35:48 I’m going to do that.
0:35:49 I’m going to do this.
0:35:53 Like I’m looking at the overall, what is my next step, then my next step, then my next
0:35:54 step.
0:35:57 When you are instrumental, you are non-emotional.
0:35:58 I’m not in the emotion of it.
0:36:03 So although like if you bring up a protective getting shot, right?
0:36:05 Although it can seem emotional, yes it is.
0:36:11 But in that moment, at least through training, it’s shots being fired, jump in front, cover
0:36:14 shield, evacuate, you run through those things.
0:36:17 That’s being instrumental, right?
0:36:20 Which is having like a framework for what to do next.
0:36:21 You’re functioning.
0:36:22 You’re being tasks.
0:36:23 You’re task oriented.
0:36:24 I’m going to do this.
0:36:25 I’m going to do this.
0:36:26 I’m going to do this.
0:36:27 You have a business decision to make.
0:36:29 Let’s say something bad’s happening in the business.
0:36:30 Okay.
0:36:31 How do I stop this hemorrhaging?
0:36:32 I’m going to do this.
0:36:33 I’m going to do this.
0:36:35 I’m going to do this.
0:36:37 That’s instrumental.
0:36:40 On the flip side of that is something called identity.
0:36:44 When I am identity, I am, oh my God, I can’t believe this is happening.
0:36:45 This is horrible.
0:36:46 I don’t know what to do.
0:36:47 I’m confused.
0:36:49 I’m really upset about this.
0:36:52 I can’t believe I’m finding myself here.
0:36:54 Now I’m in that purgatory space.
0:36:55 I’m not doing anything.
0:36:56 I’m also emotional.
0:37:00 So I can’t think clearly and I’m not able to make moves.
0:37:05 So how did they train you as a secret service agent to be have that instrumental mindset?
0:37:06 You do.
0:37:07 Action.
0:37:08 Action.
0:37:09 Everything’s action.
0:37:10 Make a choice.
0:37:11 Move.
0:37:12 Go.
0:37:13 Go.
0:37:14 Go.
0:37:15 Do you know what’s interesting?
0:37:16 Everything was about movement.
0:37:18 Don’t be still.
0:37:20 Even when you’re getting shot at, don’t be still.
0:37:23 They actually teach you to run in zigzags.
0:37:25 It’s actually really hard to shoot someone.
0:37:29 If they’re not perfectly still, I mean, we would shoot paper targets.
0:37:30 You miss.
0:37:31 You’re stressed out.
0:37:32 You’re emotional.
0:37:34 You’re looking at this guy shooting, that person shooting, am I shooting like shit?
0:37:37 You know, because everyone’s looking at each other’s scores and, you know, if you don’t
0:37:40 shoot well, they’re going to be like, “Oh, I don’t want to take you out on the next
0:37:41 raid with me.”
0:37:42 Right?
0:37:45 So, you’ve got that adrenaline rush.
0:37:47 It’s a hard thing to do.
0:37:50 But they teach you like, “Hey, if you’re getting shot at, don’t sit there like a dummy.
0:37:51 Move.
0:37:52 Run.”
0:37:54 And while you’re running, run like zigzag.
0:37:55 Throw people off.
0:37:56 Move.
0:37:59 And I’ve taken that premise of always being kinesis.
0:38:01 Kinesis is a Greek move.
0:38:02 Kinesis.
0:38:03 Move.
0:38:04 Move.
0:38:05 Always move.
0:38:08 Create momentum, no matter how stuck you feel.
0:38:12 And I follow this actually in my own just, in my own life.
0:38:13 Just move.
0:38:14 Don’t sit still.
0:38:15 I’m not saying don’t grieve.
0:38:16 Don’t be sad.
0:38:17 Don’t feel.
0:38:19 It’s okay.
0:38:23 But don’t put yourself in a place where you’re completely stagnant because that’s where you
0:38:27 get stuck and you don’t move and you get comfortable and you become afraid.
0:38:31 If you can just create movement, I’m going to create a little bit of movement.
0:38:35 I’m going to make a decision here and then another one, another one.
0:38:40 If you can just stay in kinesis movement, you’ll be able to move through whatever it
0:38:41 is you’re going through.
0:38:46 I remember I interviewed Draco Willick and he said pretty much a very similar thing
0:38:47 to me.
0:38:52 He said in the SAS or the Navy SEALs, when you’re lost, you’re not going to get any new
0:38:55 information if you just stay where you are.
0:38:56 So you have to just move.
0:39:00 Even if you don’t know which direction, movement generates information which then can inform
0:39:01 a better decision.
0:39:04 And you’re kind of saying the same thing there, which is if you’re stuck, you need to just
0:39:10 get into kinesis, make a decision, start moving and then you’ll learn at least something.
0:39:12 You’ll learn something.
0:39:16 Even if it means reaching out to someone, it’s just do something that’s helping you create
0:39:19 some type of progress.
0:39:24 When you don’t move, when we don’t have kinesis, this is where you get stuck in that emotional
0:39:28 depravity of I feel horrible, this is happening.
0:39:34 If you can find ways to move out of your problem, as bad as it feels, don’t bathe in it.
0:39:37 Don’t take a bath in it.
0:39:39 Feel it, but to a point.
0:39:41 And you know what else to?
0:39:43 You also don’t have to figure it out.
0:39:48 You don’t have to figure out why did this happen or why did this person do it.
0:39:50 Sometimes there’s nothing to figure out.
0:39:52 Sometimes it just is.
0:39:56 Sometimes there’s brilliance and freedom and just letting go and saying, “This happened,
0:40:00 I don’t know why it happened and I don’t need to know why.”
0:40:04 But I can figure out how I need to move forward, kinesis.
0:40:05 How am I going to move out of this?
0:40:08 What do I go to next?
0:40:11 Sometimes the more you sit and you analyze this stuff, the more pain you put yourself
0:40:12 through.
0:40:15 You’re rethinking, you’re retelling, you’re reliving.
0:40:20 And especially if you’re reliving things that somebody else did to you, like the pain and
0:40:23 you know, you ever have those moments where you start to relive, “I should have done this,
0:40:24 I should have said this.”
0:40:28 Do you know it actually activates the same part of the brain that’s activated when you
0:40:29 do cocaine?
0:40:31 So it becomes addictive.
0:40:32 Yeah.
0:40:33 It makes you high.
0:40:37 Think about that as even though it’s negative feelings, you’re like, “Yeah, you’re having
0:40:39 this whole thing happen.”
0:40:46 And it’s like, I always look at is what I am doing leading me to the path I want to go
0:40:48 to if it’s not, then I try to relinquish.
0:40:53 I’m like, “Listen, it’s okay to feel bad, but you will feel less bad if you can keep
0:40:55 that momentum going.”
0:41:00 Being stuck and in that place of victimhood or fear or procrastination, do you think that
0:41:03 victimhood is addictive?
0:41:07 I think it becomes a habit.
0:41:10 I don’t think most people want to be there.
0:41:14 If you ask anybody, nobody’s going to say, “Yeah, I love it,” but what happens is it
0:41:20 becomes a habit and it’s a pattern of behavior and a pattern and a way of thinking that you
0:41:21 become used to.
0:41:24 What’s the reward in that habit cycle then?
0:41:29 I don’t know if there’s a reward and I don’t know if people think about it, they just get
0:41:36 stuck and they repeat the same thing because they’re afraid and uncertain of if they change
0:41:38 it, what will happen?
0:41:46 You’ll see this in relationships where it’s not just domestic violence, but you’ll see
0:41:50 it in these really imbalanced relationships where you will see one person who’s very dominant
0:41:55 and one person, the dominant person that will be somebody who’s very high power in control,
0:41:59 setting the agenda, but not in a good way, and then you’ll see another person who’s very
0:42:03 low power, weak, submissive, avoided.
0:42:08 The reason why that relationship works is one is here, so the other has to be here.
0:42:12 They both can’t be high power because they’ll clash and so that’s why when you see a lot
0:42:16 of these imbalanced relationships or severely imbalanced when it’s domestic violence and
0:42:23 it can be man toward woman, woman towards man or same sex, you will see that it’s one
0:42:28 person who’s up here, high control, and then the other person goes submissive, avoidant.
0:42:31 This person down here is just trying to keep the peace.
0:42:35 I don’t want conflict, I don’t want to upset them, I don’t want to set them off, but what
0:42:42 you do is you go deeper and deeper and deeper and the more you try to keep the peace, the
0:42:47 more you’re submissive and avoidant and uncertain, what does the other person do?
0:42:51 The higher up they go because you just help create this imbalance, this further spread
0:42:53 of power in the relationship.
0:43:01 They become louder, stronger, dogmatic, demanding, rigid, but that happens over time, then you
0:43:07 find yourself in this space where like, how did I end up here and this person’s here,
0:43:12 and then that’s one of those examples of where another person keeps you literally suppressed.
0:43:17 How are you going to trust yourself and your voice and make good decisions if you have
0:43:20 such an individual around you?
0:43:25 That’s another thing that keeps a person pushed down and suppressed.
0:43:33 As a woman’s secret service agent, when you first went into service, I imagine there was
0:43:39 a sort of institutional sexism, just thinking about that era, that time, where people would
0:43:45 look at you and think, well, as a woman, there wasn’t as many women in the secret service.
0:43:48 Maybe she’s someone that I can push down.
0:43:51 Maybe she’s someone who I can make the odd comment to.
0:43:54 Maybe I could create a power dynamic where I’m above her.
0:43:55 Did that ever happen?
0:43:58 And if it did happen, how did you deal with it?
0:44:00 The truth is that stuff does happen, right?
0:44:01 And it could happen.
0:44:06 I remember Barbara Pierce Bush went to Tanzania.
0:44:11 I’m the assistant detail leader, which means I was like the head person, and then my boss
0:44:16 from headquarters came, but he wasn’t there yet, and we were having a briefing.
0:44:17 And you were protecting the Bush family?
0:44:18 I was protecting.
0:44:24 I was the assistant detail leader for Barbara Pierce Bush, so George Bush Jr.’s daughter,
0:44:25 one of the twins.
0:44:26 It’s Jenna and Barbara.
0:44:27 I had Barbara.
0:44:32 So she went there to do philanthropic work, aid, and we were going to some really not
0:44:33 safe areas, right?
0:44:36 A lot of vulnerabilities, a lot of concerns.
0:44:43 So I set up the briefing on the person in charge, and agents are coming from different
0:44:46 parts of the country to help supplement.
0:44:47 Some agents I’ve never met.
0:44:51 So I remember one guy walks in, and he’s like, “Oh, hey, hi.
0:44:52 So this is in the hotel room.
0:44:53 We’re having the briefing.”
0:44:54 And no one’s there yet.
0:44:55 It’s just him and I.
0:44:56 “Hi, how are you?
0:44:57 Okay.”
0:45:02 He’s like, “Hey, you know, the intern staff room is down the hall if you want to go find
0:45:03 it.
0:45:04 I can show you.”
0:45:05 And he saw me.
0:45:06 He made an assumption.
0:45:07 I was staff.
0:45:08 Inter.
0:45:14 You know, I was part of the entourage, but not an actual agent.
0:45:19 And so I’m like, “Actually, no, I’m the assistant detail leader here.
0:45:20 Thank you for joining.
0:45:22 What officer are you from?”
0:45:24 So now, could I be pissed off?
0:45:25 Sure.
0:45:26 Did he make an assumption based on what he saw?
0:45:27 Sure.
0:45:30 Those are moments where like, I don’t care.
0:45:31 Really?
0:45:32 No.
0:45:33 Zero percent?
0:45:34 No.
0:45:35 He’s a big dummy afterward.
0:45:36 He did.
0:45:37 Not me.
0:45:40 It doesn’t become annoying, but this is like where you got to be like, “This is where
0:45:42 you have to pick your battles.
0:45:43 You can’t fight everybody.
0:45:47 Oh my God, Steven, imagine how exhausted you’d be if you fought every buffoon you came your
0:45:48 way.”
0:45:52 I mean, some people literally have designed their life to fight buffoons.
0:45:53 Right.
0:45:54 And I’m busy.
0:45:57 I have things to do.
0:45:59 Think about how much time and energy they take and waste from you.
0:46:03 And let’s talk about a life of being stagnant and doing nothing because you’re too busy
0:46:05 fighting everybody.
0:46:06 Choose and fight strategically.
0:46:09 So if it’s something I need to fight, fight.
0:46:12 I’ll give you another example.
0:46:18 After September 11th, the U.S. Secret Service Field Office was in the World Trade Center
0:46:19 7.
0:46:22 So when the towers collapsed, we lost our whole office.
0:46:27 So immediately the Secret Service New York office, they were trying to find a new home.
0:46:30 So they found the office space in Brooklyn.
0:46:35 And obviously in a place like that, the office space needs to be designed a specific way
0:46:36 for what we’re doing.
0:46:40 Again, nondescript, nobody needs to know we’re there, but you’re designing it to look and
0:46:43 feel a certain way to get things done.
0:46:45 I’m an agent now.
0:46:54 I get called into the SAC’s office, which is the head boss, and he says, “I need you
0:46:56 to design this office for me.
0:47:02 Work with headquarters, get us nice photos, make this look like our new home.
0:47:04 We have a lot of briefings here.
0:47:07 I’m going to put you in charge of this.
0:47:08 Can you do this?”
0:47:10 “Okay, yes, sir.
0:47:12 There’s 250 agents in the office.
0:47:17 I get pulled for interior design duty, HGTV, here we go.”
0:47:19 So I said, “All right, no problem.”
0:47:20 So I did.
0:47:21 I’m like, “I’m going to do it.
0:47:22 I’m going to own it.”
0:47:25 And I remember some of the women were like, “Aren’t you?”
0:47:26 I’m like, “No worries.”
0:47:29 I was like, “I’m going to do the best damn job I can.”
0:47:30 So I did.
0:47:32 Took me months.
0:47:33 I made a nice office.
0:47:35 I was done with it.
0:47:36 Fast forward.
0:47:39 That same boss puts out an open bid.
0:47:40 New polygraph position.
0:47:44 There’s only two polygraph examiners in the New York office, 30 throughout the whole U.S.
0:47:45 Secret Service.
0:47:48 A spot comes open, which is rare.
0:47:50 Everybody puts your name whoever wants it.
0:47:51 Everybody puts their name in.
0:47:53 All senior to me put their name in.
0:47:57 And then one of the senior polygraph guys was like, “Why don’t you put your name in?”
0:47:58 I’m like, “Dude, no way.
0:47:59 No one’s going to confess to me.
0:48:00 They’re going to see me.
0:48:01 They’re going to high-five each other.
0:48:02 I’m never putting my name in.”
0:48:04 He’s like, “Put your name in.
0:48:05 You don’t know.”
0:48:10 I wait until the last half hour before they call it a bid closes and I throw my name in.
0:48:12 I’m like, “It’s not going to happen.”
0:48:13 Guess what?
0:48:14 Week later, I get a phone call.
0:48:15 Come to my office.
0:48:17 Same boss sits me down.
0:48:21 He’s like, “I had X amount of people put in, maybe 30 or so people.”
0:48:23 He’s like, “I picked you.”
0:48:25 And he said, “Do you know why?”
0:48:26 I said, “No, sir.”
0:48:31 He’s like, “I gave you that assignment to design the office and fix it.
0:48:34 And at no point did you bitch or complain or say anything to me.
0:48:36 And in fact, you did a great job.
0:48:37 Thank you.
0:48:40 This is your assignment, put in.”
0:48:45 I need to understand here something, which is, on one hand, I’ve got to be protecting
0:48:46 my boundaries, right?
0:48:48 Don’t let people fuck with me.
0:48:56 On the other hand, don’t make someone’s prejudice my problem and don’t bitch and complain.
0:49:03 Are these mutually exclusive, are these like two separate ideas or is it like context dependent?
0:49:06 Because if I’m protecting my boundaries, my boss calls me in and tells me that I’m going
0:49:11 to be doing the interior design job potentially because I’m a woman, is not protecting my
0:49:14 boundaries in that situation going, “Fuck you.”
0:49:15 And calling him out.
0:49:20 I could have, I could have, but I assure you, I would not have gotten that position.
0:49:22 I also knew somebody has to do it.
0:49:27 So he happened to pick me, maybe he likes my sense of style, maybe not, maybe because
0:49:30 of the way I look, maybe because I’m a woman.
0:49:31 I don’t know.
0:49:32 You know what’s funny?
0:49:33 He didn’t know this.
0:49:35 I actually studied fine art in college.
0:49:38 So I was in that fault.
0:49:43 And I also looked at, you know what too, I also looked at the opportunity because now
0:49:47 I got to work with people in headquarters that I never would have gotten exposed to.
0:49:49 And like all the historic archive stuff.
0:49:50 So there was a part of it.
0:49:52 I was like, “Oh, this is kind of cool.”
0:49:53 Now, could I have argued it?
0:49:56 I could have, but then I guess you choose.
0:49:58 I chose not to.
0:50:00 In long term, it worked out for me.
0:50:05 There’s also times where I don’t know, Stephen, like you can’t care so hard.
0:50:07 People are going to slight you.
0:50:13 And like you choose how much you’re going to care about how much they slighted you.
0:50:18 And I have noticed that the more I care, the more of a detriment it is to me.
0:50:23 And the less I care, the better I perform overall.
0:50:26 All I’m saying is just choose strategically.
0:50:28 Don’t choose just because you’re pissed.
0:50:34 Because if you’re doing it because you’re pissed, now you’re being ruled by emotion.
0:50:38 And anytime you make choices by emotion, you’re going to make bad choices.
0:50:40 Barn on the end.
0:50:45 For a lot of people, the action they take following a situation like that is so quick
0:50:50 and almost like so automatic that they just, “Wah, wah, wah, wah.”
0:50:53 And then they might relax later and go, “Why did I say that?
0:50:54 I’ve ruined my life.”
0:50:55 But that’s why I said it.
0:50:56 That’s why you’re easily manipulated.
0:51:02 If you are the person, and please know that I was that person, if you are that person
0:51:08 where you are just reactive, reactive, reactive, you’re going to sink your ship completely.
0:51:10 It means you’re not thinking through things.
0:51:14 It means you have no self-regulation.
0:51:15 I self-regulate.
0:51:18 Don’t get me wrong, there’s times where I’m like, “I’m going to burn this bridge down
0:51:20 all the way and I don’t care.
0:51:22 I’m good with it.
0:51:28 So long as I am choosing clear-headedly, I’m going to burn this bridge down.”
0:51:30 But I’m choosing to do it.
0:51:32 I’m not doing it reactively.
0:51:34 I’m not doing it because I’ve lost control.
0:51:36 I’m doing it because I made that choice.
0:51:40 I’m going to burn this bridge and this relationship, and I’m 100% okay with it.
0:51:41 Do it.
0:51:45 But make sure you’re doing it.
0:51:46 Not the monkey inside your brain.
0:51:47 Exactly.
0:51:52 How do I train the monkey inside my brain over time?
0:51:56 Because you said you used to be less regulated, right?
0:51:57 Used to make more emotional decisions.
0:52:04 And over time, you’ve come to be able to make those very rational, like, prefrontal cortex
0:52:05 decisions.
0:52:06 And vibes.
0:52:07 Okay.
0:52:09 And vibes.
0:52:12 I started to shut up.
0:52:14 I just started to be quiet.
0:52:16 When I’m pissed, I go quiet.
0:52:19 I don’t say anything.
0:52:20 I think that’s the biggest thing.
0:52:21 I learned to be quiet.
0:52:23 I just learned to shut my mouth.
0:52:28 Not to reveal your upcoming book, but I know that one of the 100 principles in that book
0:52:29 is called…
0:52:31 100 rules of engagement.
0:52:32 Shut the fuck up.
0:52:34 Rule number one.
0:52:37 And the reason why is not to be vulgar.
0:52:41 It’s because it helped me so much.
0:52:45 Because the more you talk, just when you talk in general, the more you talk, the more you
0:52:49 reveal, the more people know, the more you solicit, the more people share with you, the
0:52:53 more you get confused, the more indecisive you are, the more, the more, the more, the
0:52:54 more.
0:53:01 And when I learned to stop, self-regulate, not to shoot my mouth off because I was offended,
0:53:04 you can only get offended, first of all, if you allow yourself to get offended.
0:53:07 There are times that people are going to cross you and disrespect you.
0:53:08 Yes?
0:53:09 Yes.
0:53:11 But how often can you be offended?
0:53:16 And also, there’s times, who cares?
0:53:18 I don’t have to have everybody’s respect.
0:53:20 That’s another exhausting thing.
0:53:23 You need to respect me, and you need to disrespect me.
0:53:24 He disrespected me, and I’m great.
0:53:26 It’s a big thing.
0:53:30 But that’s going to wear you out, and you don’t need it.
0:53:34 There were times where maybe I worked with people who I could tell I was not wanted.
0:53:40 I remember once, NYPD, and I started off in the NYPD, NYPD, Queens Narcotics Unit.
0:53:42 Sorry, guys, this is a true story.
0:53:50 And I was sent to partner up with Queens Narcotics to take down this guy who was doing child porn
0:53:55 and counterfeit money in addition to drugs.
0:53:58 So I get sent to the task force.
0:54:00 This is a hardcore task force within the NYPD.
0:54:02 I show up with agents.
0:54:08 I’m the lead agent in charge, and I show up, and they were not happy to see me.
0:54:09 Not at all.
0:54:10 And I remember walking in.
0:54:11 I don’t know how it is now.
0:54:12 I’m sure it’s not.
0:54:17 But women, calendars, centerfolds, all over the place.
0:54:18 I walked in.
0:54:22 Personally, I didn’t care, but I was just like, I think this is going to be a problem.
0:54:24 Not me, them.
0:54:30 For me, and I could tell that they didn’t want me there.
0:54:32 They started leaving information out of briefings.
0:54:37 They would ignore me when we were doing the search warrants, like really tactical things
0:54:39 that they were doing that were wrong.
0:54:42 And this was a ring of people that we were trying to take down.
0:54:46 So the first time, and then plus my team seeing this.
0:54:47 So I don’t say anything.
0:54:48 My team doesn’t say anything.
0:54:50 My team’s all guys.
0:54:53 And thankfully I had like really respectful agents with me, but these guys are seeing
0:54:54 it.
0:54:56 They’re seeing how they’re treating me by proxy them.
0:54:57 No one’s seeing anything.
0:54:58 They’re disregarding us.
0:55:02 And the reason why we were asked to be there is because we’re experts in counterfeit.
0:55:06 We’re also experts in child porn.
0:55:07 So we do the arrest.
0:55:08 It’s done.
0:55:11 But then there’s a subsequent arrest that happens.
0:55:15 And we show up for that same thing, like literally ignoring you, like you’re not even there.
0:55:16 We do the arrest.
0:55:17 We do the prints.
0:55:21 And at one point they even leave the precinct and we’re like, where did they go?
0:55:23 They just completely ditched us.
0:55:29 And I remember going back to my group leader, Carl.
0:55:30 And I go to Carl.
0:55:34 I said, hey, listen, if these guys call again because there were more arrests, I was like,
0:55:35 don’t send me out there.
0:55:36 And he’s like, why?
0:55:37 I’m like, it’s very clear.
0:55:39 They don’t want me there.
0:55:44 I said, I don’t want to fight, but I’m not also going to sit and stand my ground and
0:55:46 put myself somewhere I don’t want to be.
0:55:48 I don’t like the way it feels.
0:55:49 I don’t want to be there.
0:55:50 It’s bad for the team.
0:55:52 Send a dude.
0:55:53 Send a dude.
0:55:54 Don’t send me back out there.
0:55:55 I won’t go.
0:55:57 Is that letting them win there?
0:55:58 No.
0:56:01 Because they’ll be at the office with their posters up with these women and they’ll be
0:56:03 like, yeah, we got rid of her.
0:56:05 Like yourselves out.
0:56:08 This is also where you choose what circles you want to be in.
0:56:11 It was a circle I chose I didn’t want to be in.
0:56:14 You can’t change your mindset and culture of people.
0:56:16 Like that’s also, also think about it.
0:56:17 It wasn’t one person I was up against.
0:56:19 It was the whole group.
0:56:23 So no, I’m going to come in and bulldoze my way into this what group mentality.
0:56:28 I think this is where I really learned to navigate and you have to be good at it, like
0:56:30 where to fight, where to walk away from.
0:56:32 And I was like, I don’t need to be here.
0:56:34 I don’t need to prove anything to anybody.
0:56:35 I’ve earned it.
0:56:39 I’m like, half of you yahoos couldn’t become a special agent if you applied, like it’s
0:56:42 a hard thing to become, to go from a cop to do that.
0:56:47 So with that, I was like, no, I don’t need to, and it’s actually the only time I ever
0:56:49 did that because it was that egregious.
0:56:50 It was egregious.
0:56:54 And I thought it was a danger to me and also a danger to the other special agents.
0:56:57 Like I felt like I had a responsibility and I’m like, if I’m working with the Queen’s
0:57:03 narcotics, narcotics task force and they’re not communicating, they’re withholding information.
0:57:04 Someone’s going to get shot.
0:57:08 I was like, and that’s on them, not on me, but I’m also not going to partake.
0:57:13 A lot of people will listen to this and they’ll relate to the feeling of being subtly disrespected
0:57:19 on a recurring basis by individuals in their life, whether it’s their romantic partner,
0:57:23 whether it’s a colleague at work, whether it’s someone else that they interact with.
0:57:28 And so many people, I’ve seen this in some of the questions I get sent in, are keen to
0:57:35 understand how to deal with someone that is disrespecting you, because I guess there’s
0:57:40 a train of thought that would say when they disrespect you, you kind of argue and engage
0:57:42 and try and shout them down and try and win.
0:57:47 But if you are being subtly disrespected in your own life by someone, what do you recommend
0:57:48 that they do?
0:57:49 Okay.
0:57:50 Who is it?
0:57:55 So, if it’s my partner, so I’m married, I have a husband, he’s another special agent.
0:58:02 If he does something where I feel disrespected because I care so deeply about that relationship
0:58:09 and the integrity of that relationship, him, I might argue it, not to argue, but because
0:58:11 I want to keep a good healthy relationship.
0:58:15 Now, don’t get me wrong, being in a relationship, you also let a lot of things go, right?
0:58:19 So it’s again, what am I willing to let go?
0:58:25 I don’t want to say silly, but what’s really not important and what’s like, “Hey, I want
0:58:27 to dress this with you and this is why.”
0:58:29 So for me, that takes hierarchy.
0:58:36 Who your partner is, we talked about that before, bar none, that is really such a crux
0:58:37 of how well you’re going to do in life.
0:58:41 Are they going to raise you up or are they going to sink you down?
0:58:43 So that matters.
0:58:49 I will do my best not to be belligerent when I’m having that discussion, right?
0:58:57 Now, everybody else falls to the side for me because I understand the value of being
0:59:02 with a person and you’re with that person 90% of the time and that’s an investment in
0:59:03 that relationship.
0:59:08 But aside from everybody else, mostly everybody else, I can let it go.
0:59:12 I always look at, “Are you worth my time and energy?”
0:59:13 I’m busy.
0:59:18 So do I need to stop and do I need to address you?
0:59:19 Okay.
0:59:23 So let’s play out a scenario and in this scenario, I’m going to make her a spears.
0:59:25 So we work together, right?
0:59:26 We work together in a call center.
0:59:30 This is actually something that happened to me when I was in the early sort of phase of
0:59:32 my career where I was working in call centers.
0:59:35 I was like answering phones and doing that kind of thing and selling things on the phone,
0:59:36 et cetera.
0:59:41 And I remember being sat next to someone who was like subtly disrespecting me all the time
0:59:46 and at this point in my life, I wasn’t in any position of authority to do anything about
0:59:47 it.
0:59:50 I’ve actually, it’s funny because that one instance has completely shaped my leadership
0:59:55 perspective and my real deep belief that I have a responsibility as the founder of the
1:00:01 company or CEO to go in search of and clamp out all disrespect in an organization that
1:00:08 is happening beneath me because you’re often powerless at work to do anything about it.
1:00:14 And I felt that I couldn’t stop this lady that sat next to me disrespecting me because
1:00:15 I wasn’t her boss.
1:00:18 So now that I have the responsibility, it’s a big thing for me that we don’t employ
1:00:19 ourselves in dickheads.
1:00:25 And there’s actually a recent example where someone was in our business for a total of
1:00:27 a couple of hours.
1:00:31 And actually in my previous company, there was a guy that walked in during his initiation.
1:00:34 He went like this and walked off day one of his job.
1:00:37 He put both middle fingers up after his like initiation where initiation, we basically
1:00:40 ask them questions, ask them what they’re into, who they are, but both middle fingers
1:00:41 up and walked off.
1:00:46 It was the last time anyone saw him in the building and because it was a sign of a character
1:00:50 issue that would lead to further disrespect.
1:00:56 So if I’m sat next to you at work, Evie, we’re colleagues and you come in in the morning
1:01:00 and I go, “Oh, first time you’ve been on time.”
1:01:04 And then you do some work and I go, “Not bad considering your standard.”
1:01:08 And then you’re in a meeting and you’re talking and I just interrupt you.
1:01:15 And you submit a piece of work and I look at it and I turn my nose up and you hear me
1:01:19 talking shit about you behind your back when people aren’t there, me criticising your work
1:01:22 and how you are in your delivery.
1:01:24 How are you going to deal with that situation?
1:01:28 So I would deal with a specific situation, not the whole thing.
1:01:32 I would pick a moment where I have tangible facts and I would say, “Can I speak to you
1:01:33 for a moment?”
1:01:34 Okay.
1:01:35 So we’re in a group.
1:01:36 We’re all on the calls in my call centre.
1:01:38 I’m not going to do in front of other people.
1:01:39 Okay.
1:01:40 Fine.
1:01:41 So this is what happens.
1:01:42 This is not actually what happened in my life.
1:01:43 Did you do this?
1:01:44 No, no, no.
1:01:45 In fact, I didn’t do anything.
1:01:46 I just wanted the money.
1:01:47 I was trying to just survive.
1:01:48 I couldn’t feed myself.
1:01:52 I wasn’t going to open my mouth, but we’re in a call centre and I’ve disrespected you
1:01:55 for a while now and then I turned to you and I go and you’ve just come up for a call and
1:01:58 I go, “You know what, you could have done that better.”
1:02:01 You didn’t close that properly, Evie and I.
1:02:05 Next time you do a call and you get stuck like that, just speak to me and I’ll take
1:02:06 the call off you.
1:02:09 Just tell them that your colleague will handle it and I carry on with my day.
1:02:10 What are you going to do in that moment?
1:02:14 I might not do anything, but it also depends because you said I didn’t do anything.
1:02:19 I was trying to feed myself and that plays a role like where are you?
1:02:24 I think part of it is also is I was very young and I didn’t have the tools to address that
1:02:25 situation.
1:02:30 The problem is the situation made coming to work a misery and this version of myself irrespective
1:02:36 of my financial situation would have, and even today, because even today, okay, I have
1:02:40 money, I have security, but I’m still playing at a certain level where there’s disrespect,
1:02:41 potential.
1:02:44 I actually have a really good example that I could never share as someone that I work
1:02:49 with who’s extremely successful and we work on a particular project together and I found
1:02:54 out that this was happening and they were basically threatened by me because for a variety
1:03:01 of reasons this is what I was told by an intermediary and I chose a moment when I heard that they
1:03:06 had just disrespected me within a short period of time and I walked in in front of a group
1:03:11 of people and I said to them, I said I heard what you did out there in the hallway when
1:03:16 I wasn’t there and in the future, if you want to say something to me, I’d really appreciate
1:03:17 it.
1:03:22 You said it to my face instead of behind my back and it’s crazy what happened.
1:03:23 It’s crazy what happened.
1:03:29 This really big, tough, powerful individual turned into a toddler in front of my eyes.
1:03:30 Oh, what?
1:03:34 No, I didn’t say and I left the room and then it never happened again.
1:03:40 But I think that that’s okay too, but you also came to that place.
1:03:44 I think each person has to choose and if you choose to do it, you can do it.
1:03:49 Now the fact that you did in front of people, but what you did that was smart is you were
1:03:54 able to speak as upset as you were, you were able to speak and articulate yourself clearly
1:04:01 and it had just happened and you were able to say what just specifically happened here.
1:04:03 That’s the difference because sometimes it’s like, I feel like you treat me this way or
1:04:06 I think you did this or it seems like that.
1:04:07 Those are very ambiguous.
1:04:12 So if you’re going to confront someone like you did, you did it the smart way because
1:04:13 you picked a specific moment.
1:04:17 You said specifically out on the hallway, you just did this.
1:04:18 You said X, Y and Z.
1:04:23 If you want to say something to me, always feel free to come say it to me.
1:04:26 That’s why I also think it worked and you’re also in a place where you feel like you can
1:04:27 do that.
1:04:31 I think that that’s okay too, but you also took a risk and you’re like uncertainty like
1:04:33 I’ll burn this down.
1:04:36 Yeah, because on that project, I’m not the one that’s got the power.
1:04:38 I can still be fired from that particular project.
1:04:39 But you chose.
1:04:40 You’re like, let it burn.
1:04:43 Yeah, because I don’t want to be anywhere where I’m miserable.
1:04:44 Exactly.
1:04:45 But you made a choice.
1:04:46 You’re like, let it burn.
1:04:51 So you understood, you at some point understood like there’s a consequence here and it’s interesting
1:04:57 because bullies, they’re not, they flex, they’re not very powerful.
1:05:00 You know, I had, oh gosh, we’re like swapping stories here.
1:05:05 I had one scenario where I inherit a case.
1:05:08 You know, every John’s gone, he went to the president’s detail.
1:05:10 You are now taking John’s case.
1:05:11 Okay.
1:05:15 So there were some things that were incomplete in John’s case with regard to evidence.
1:05:20 It was admin stuff, the admin paperwork for evidence hadn’t been filled out yet.
1:05:22 I got the case, I pushed it to the side.
1:05:24 I worked on it.
1:05:28 I would update it, but I hadn’t done the admin thing with it.
1:05:29 Fast forward.
1:05:32 I’m leaving because I just got bumped to a different position.
1:05:34 And so the new agent that got it, I’m like, Hey, here’s the case.
1:05:36 I said, there’s one thing that I didn’t get to do.
1:05:38 It’s the admin thing for the evidence.
1:05:40 I’m like, I can help you go through it.
1:05:42 Blah, blah, blah, blah.
1:05:49 Well, the group leader I had at the time, which was a peer in front of the whole group, one
1:05:52 day is like, Hey, you didn’t do this admin.
1:05:55 You didn’t file the evidence for whatever, blah, blah, blah, blah.
1:05:57 And he’s doing this in front of everybody.
1:06:00 You know, you need to take care of that and that’s on you.
1:06:04 And I don’t care that you inherited the case and blah, blah, blah, blah, blah.
1:06:08 So I’m watching this happen and I assure you all I wanted to do is like reach over and
1:06:11 lunge him by the neck, but I didn’t.
1:06:14 I left, I was pissed.
1:06:20 I let it ride, my anger ride and later that day, I went and I found him after I calmed
1:06:22 down and his name was Jeff.
1:06:24 I’m like, Hey, Jeff, come here.
1:06:25 Let me talk to you.
1:06:28 And I took him into the stairwell because we had these secure stairwells.
1:06:33 I said, Listen, earlier on, you brought up this case.
1:06:35 You’re 100% right.
1:06:38 I didn’t finish the admin paperwork for the evidence.
1:06:40 I will take care of it and I will help the new agent do it.
1:06:45 I said, However, I was like, if you ever want to address me, because he was very insulting
1:06:46 when he did it.
1:06:49 He did it in front of the whole group to flex.
1:06:52 I said, if you ever want to address me, don’t ever do it like that again.
1:06:56 I go because I’m addressing you and I’m actually giving you more respect than you showed me
1:06:58 in there before by pulling you into this stairwell.
1:07:03 I said, So if you want to address me, feel free to pull me to the side and speak to
1:07:04 me.
1:07:06 But what you did out there, there’s no need.
1:07:08 We’re peers.
1:07:09 And that’s it.
1:07:12 You may be the group leader, but there’s no need to talk to me like that.
1:07:18 I will have the decency to address me the way and with the courtesy that I’m giving you
1:07:20 because I could have easily tore your head off in there.
1:07:21 And he was a peer.
1:07:23 He was a peer slash group leader.
1:07:27 So we were the same, but he happened to be a group leader, which meant he oversaw me.
1:07:32 I said, So next time, there’s not going to be a next time.
1:07:33 It was immediately.
1:07:34 I’m sorry.
1:07:35 You’re right.
1:07:36 I’m sorry.
1:07:37 I’m sorry.
1:07:40 Now for that scenario, I wanted to have longterm good relationships because it’s a person
1:07:43 with it’s in my squad.
1:07:45 And so that’s why I handle it like that.
1:07:46 Never happened again.
1:07:49 So I guess like there’s different ways to do it with Jeff.
1:07:53 I preserved his dignity because if I were to shot back, he would have shot back at me.
1:07:55 I would have shot back at him.
1:07:58 And there’s a point to where I’m like, I don’t want to look like an, I don’t want to sit
1:08:01 and fight and look stupid.
1:08:06 I want to be in control of like how I manage an environment and me yelling back or confronting
1:08:10 someone sometimes may not be it, especially if I think I can’t keep myself composed.
1:08:14 And then that moment, there was no way I was going to be composed.
1:08:15 I think you’re right.
1:08:17 Now I reflect on the incident that I described to you.
1:08:19 I don’t actually think I was that composed.
1:08:20 I didn’t shout.
1:08:23 I was very articulate, looked to them in the eyes without breaking eye contact.
1:08:27 But actually, if I was really composed, I would have done what you did, which is I would
1:08:30 have said, please, can I have a private chat with you?
1:08:34 And I actually think it would have been more effective and would have shown more of my
1:08:38 sort of fortitude to have that conversation privately.
1:08:40 The other thing that you said, which I thought was so important in the context of what we’re
1:08:45 saying is you do have to point at a specific incident because these individuals, they are
1:08:48 masters of gaslighting you.
1:08:52 So if you don’t have specifics, that just happened in that location and it made me feel
1:08:53 like this.
1:08:57 And you said this, if you let it ride and you’d come to them with vibes, they will
1:08:59 so easily twist it.
1:09:00 What are you talking about?
1:09:01 I don’t know what you’re talking about.
1:09:02 I don’t know what you’re mean.
1:09:03 No, that’s not what I meant.
1:09:05 That’s why you have to come with very specific stuff.
1:09:10 But even if you said you were pissed when you did it, if you were still able to articulate
1:09:11 yourself, you were.
1:09:13 I think it’s okay to own it.
1:09:17 Listen, I’m not saying I’ve always flown up top.
1:09:21 There’s times where I’m like, I shouldn’t have done that or said it, but I also run
1:09:22 hot and I know myself.
1:09:26 And so I have to police myself.
1:09:28 And then there’s times like we learn our lesson.
1:09:32 It’s just, I think whatever you do, just own it, whether, if it was the wrong thing
1:09:35 to do, just say, I won’t do that next time.
1:09:38 But I feel like you are okay.
1:09:42 You said something a second ago about bullies, right?
1:09:45 And this is fascinating thing I’ve come to learn about bullies and people that are like
1:09:47 this type of disrespect.
1:09:50 Is there actually going in search of the weakest link?
1:09:54 And the incredible thing that happened in the scenario that I’m describing is once this
1:09:59 individual realized that I would literally call it out and I was off the table.
1:10:03 They never treated me like that again, but they moved on.
1:10:06 They moved on to someone else that I work with.
1:10:13 And that person as we sit here today is thinking of leaving that environment because of the
1:10:19 same person who was making the little slight comments about me is now doing it about them.
1:10:22 And I say to this person, I say, why don’t you just do what I did?
1:10:24 Because she saw me confront.
1:10:26 I say to her, why don’t you go just do what I did?
1:10:27 And she just says, I haven’t got it.
1:10:30 I don’t want conflict.
1:10:31 So what is she doing actually?
1:10:32 She’s becoming?
1:10:33 Suppressing herself.
1:10:34 Yes.
1:10:35 Yeah.
1:10:37 And she’s going to leave something that she loves doing purely.
1:10:44 She called me the other day purely because this person’s making her feel a certain way.
1:10:47 I think that that’s okay too, though.
1:10:49 She can, it reminds me of that narcotics story.
1:10:51 It’s like, she’s just like, I just don’t want to be here anymore.
1:10:57 But at the same time too, if she keeps going, when you go small, small, small, they go higher,
1:10:58 higher.
1:11:02 It’s, you know, speaking of Billy’s, I’m going to bring it back to crime.
1:11:04 When I started interviewing suspects, right?
1:11:09 You watch TV shows and in your head, you think these predators, right, are like these, like
1:11:13 really intimidating, scary predators, the way they behave.
1:11:17 And you think like, I’m going to get these like savages in the room.
1:11:18 Nope.
1:11:22 And you know what’s interesting, when you look at the populations of people being victimized
1:11:29 the most, first it’s children, then it’s women, and then it’s elderly.
1:11:31 Why?
1:11:34 Because they’re the easiest to victimize.
1:11:39 So when you look at predators, they pick easy prey or what they perceive as easy prey.
1:11:41 They don’t want fair fights.
1:11:46 I would sit across people in a room who did like really horrific crimes against kids and
1:11:51 you would look at them and you’re like, you, I could eat you for lunch.
1:11:56 A lot of times too, we build up people in our heads and we think like they’re these,
1:11:58 these like high apex individuals.
1:11:59 They’re not.
1:12:02 They prey on people weaker than themselves.
1:12:03 And why?
1:12:06 It makes them feel stronger and better, more powerful.
1:12:07 Why do you need to do that?
1:12:10 Because you feel weak.
1:12:11 That’s why you do that.
1:12:12 That’s why you bully.
1:12:13 That’s why you push.
1:12:19 Because you feel a void and you look to fill that void by taking from other people.
1:12:20 And that’s what makes you feel strong.
1:12:25 All these predators, I never sat across from anybody to include terrorists.
1:12:30 I never sat across anyone and I was just like, oh, this guy’s scary.
1:12:31 Never.
1:12:32 I’m shocked actually as I say it.
1:12:38 I have never to this day sat across someone where I’m like, oof, not once.
1:12:45 They had walk in and I’m like, you in my head, of course, the inside voice, like you do this.
1:12:52 And so I guess like bullies, like I think sometimes we unfortunately give them more weight and
1:12:59 gravitas than they really are weak, weakness, all the way through.
1:13:03 With that in mind, how do I stop myself becoming prey to a predator?
1:13:04 You stop acting like prey.
1:13:09 So the one thing you’re not going to be is, it depends who it is.
1:13:18 First of all, if it’s personal relationships, you have to set the intention of the relationship
1:13:20 from the beginning, how you want it to go.
1:13:21 So let’s do work.
1:13:22 Work is an easy one.
1:13:23 I’m not there to be your friend.
1:13:26 I can be friendly, but I’m not going to be your friend.
1:13:30 I’m not there to be super nice to you or super sweet or super kind.
1:13:32 Like I can be warm.
1:13:33 I can be respectful.
1:13:34 I can be compassionate.
1:13:38 I can be those things, but I got to bring the right version of me to a work environment
1:13:43 because then I just get, because then I set the tone of like, well, is that being my friend
1:13:44 or is that being my boss?
1:13:46 Like, what am I dealing with here?
1:13:49 Like always keep that level of professionalism always.
1:13:54 And I make a point to do it because then it just becomes really awkward if people are
1:13:55 your friends.
1:13:56 Can you balance a relationship like that?
1:13:59 You just got to be really, really, really, really good.
1:14:06 Like don’t come in and like literally like make yourself a doormat or like overextend
1:14:10 to the point, because the more you overextend, even a good person is going to be like, oh,
1:14:11 that’s just how she is.
1:14:13 That’s how he is.
1:14:14 They get used to being like that.
1:14:19 And people like being catered to, they like feeling like they’re above.
1:14:24 And so now you create this role dynamic of I’m subservient and you’re here.
1:14:27 So you want to make sure that no matter how excited you are to work with someone or be
1:14:32 with someone, that you don’t create this disproportionate thing, like the seesaw.
1:14:34 You want to keep the seesaw level.
1:14:40 It’ll go up and down, but you want to make sure that you, because you will do it, everybody
1:14:42 assesses everybody.
1:14:43 Everybody sizes people up.
1:14:45 They do it intuitively.
1:14:46 People meet you, they size you up.
1:14:47 Oh, he seems like this.
1:14:49 She seems like that.
1:14:51 She seems like she’s going to be this way.
1:14:54 Project what you want them to feel.
1:14:55 I’m here.
1:14:56 I’m warm.
1:14:57 I’m open.
1:14:58 Thank you again.
1:15:01 Thank you for having me.
1:15:02 Let’s talk.
1:15:06 But at the same time, you can also think about how you sit, how you carry yourself, your
1:15:11 voice, your tone, all these things play a loan together.
1:15:12 I know people talk about body language.
1:15:18 It does play a role in the fact that, look, something as simple as when you go to meetings,
1:15:23 are you in the meeting and you’re like this, you’re small, maybe you got your phone out.
1:15:24 Right.
1:15:25 What am I doing?
1:15:26 I’m, I’m making myself small.
1:15:30 My hands aren’t on the table because I don’t think I’m worth putting my hands on the table.
1:15:31 Right.
1:15:33 I want to literally make myself disappear.
1:15:35 I’m not going to ask any questions.
1:15:38 I’m going to maybe sit like this with my thing here.
1:15:39 Right.
1:15:41 So this is telling you a story about me.
1:15:43 It is.
1:15:48 So it’s a really subtle way to be like, why don’t I sit with purpose?
1:15:49 I’m going to sit like this.
1:15:50 I’m going to have my arms out.
1:15:52 I’m going to have my shoulders back.
1:15:55 Something as simple as just my posture means something.
1:15:56 There’s a study actually done.
1:16:01 New York City, they put up cameras years ago and they started recording people walking
1:16:03 in New York City.
1:16:07 Then they took the footage and they played it to convicted felons in prison and they
1:16:12 said to them, who would you pick as prey?
1:16:17 They all picked the same people to prey on.
1:16:20 All the same people just by walk.
1:16:23 There were three types of walk they found out.
1:16:28 One walk was, I’m walking, I’m sloppy, I’m not paying attention, I’m just like in my
1:16:29 own space.
1:16:34 I have really no deliberate purpose in the way I’m moving my body.
1:16:38 Target, easy prey, other easy prey.
1:16:45 My walk is small, I’m more timid, I’m kind of like, not comfortable, I’m like paying
1:16:48 attention, easy prey.
1:16:50 Those two bar none were picked.
1:16:52 You know who they didn’t pick?
1:16:58 The walk wasn’t too sloppy big, it wasn’t too small, it was right in the middle and
1:16:59 it’s deliberate.
1:17:06 I’m in control of my body, I’m looking around, I’m present, I own my space.
1:17:08 That person, I want nothing to do with.
1:17:11 Those group of people were not picked to be targets.
1:17:18 So we exude vibes, energy, all that stuff, but even this, this tool that we don’t pay
1:17:21 attention to, our body.
1:17:25 Think about how you use it to portray yourself when you’re out there.
1:17:29 Am I commanding myself or am I just not paying attention at all?
1:17:33 So even subtle things like that, your voice, it’s called Paralinguistics, and I wrote about
1:17:37 it a lot in Becoming Bulletproof, your voice.
1:17:38 Do I talk like this?
1:17:43 Hi, I’m Evie, so nice to meet you, I’m so glad to be here, hi guys, love it, right?
1:17:45 What kind of guess am I going to be?
1:17:46 Right?
1:17:52 But when I find my true voice and I own it, I slow down my speech, I bring down my tone
1:17:59 and pitch to my true voice, to at least the most powerful voice, and I’m grounded, and
1:18:04 I take my time, and I’m also, when I speak and I take my time, I’m letting you know I
1:18:10 deserve to be here, what I’m saying deserves to be heard, and I deserve to take time for
1:18:14 you to listen to me, as opposed to when I speak really, really fast, because hey guys,
1:18:17 look really quick, I don’t want to take up anybody’s time anymore, I know you’re all
1:18:21 busy, what I just tell everybody, don’t listen to me, what I’m about to say isn’t really
1:18:25 relevant, and you’re more important than what I’m about to say really isn’t, I just killed
1:18:26 it.
1:18:28 How many times do people finish meetings like that?
1:18:30 Why are you saying that?
1:18:34 You just told them, don’t listen to me.
1:18:39 These are subtle things that if we just pay attention to, you don’t have to do a lot,
1:18:43 you don’t have to do a lot, there’s no magic pill, there’s no secret to this, other than
1:18:51 really own yourself, and think about what am I exuding with my energy, with my body, with
1:18:59 my voice, even your voice, your voice captures so many things, it’s like you have to think
1:19:04 of it like over your time in your life, your voice captures the things you’ve been through
1:19:08 with, you were told to be quiet, be a good girl, be a good boy, don’t talk loud, don’t
1:19:12 do this, don’t do that, and you have to think like over time, this voice has become a bit
1:19:18 mangled, because other people around you were telling you how to use it, and often we’re
1:19:24 actually not using our true voice, it’s the voice that we’ve somehow manufactured and
1:19:29 created based off of what everybody else told us it should sound like, and so you want to
1:19:32 pay attention to that, like how do I sound?
1:19:36 And I even noticed when I, my husband pointed this out because he’s kind of got the same
1:19:40 background, he said to me once, he’s like, you ever noticed that when you talk to your
1:19:45 mom your voice goes high, and I was like it does, he’s like yeah it does, because she’s
1:19:50 my mom, she’s an authority, and also she has a higher voice, because she talks with a very
1:19:56 high voice, and I’m like you’re right, and so even with my daughter because I have a
1:20:02 little one, I try very hard to make sure that I don’t do like the baby babbling voice and
1:20:07 like the high-pitched voice, because I don’t want her to grow up thinking that because
1:20:12 she’s a girl, she has to talk like this all the time, hi mom, because I want her to have
1:20:17 a strong commanding presence, and where’s she going to learn that from, her mom, in
1:20:22 fact even in the, there are studies done that even in scenarios where a child may be favored
1:20:32 the opposite sex parent, they imitate the same sex parent, so my daughter, whether she
1:20:39 likes me or not growing up, will imitate my behavior more so, because I’m the one she’s
1:20:43 learning from, and so I have awareness with that.
1:20:50 Do you think your life would have gone differently, and you would be sat here now if you spoke
1:20:53 differently in the high-pitched, fast way that-
1:20:56 I wouldn’t be doing news, who’s going to listen to anything I say?
1:21:01 Hi everybody, welcome, today we had a mass shooting, do I sound like I know what I’m
1:21:02 talking about?
1:21:10 I don’t, even if what I’m saying is correct, it’s do I believe in the words that I’m saying?
1:21:12 Do I own the words I’m saying?
1:21:16 If I don’t believe in them, and I don’t sound like I’m not talking about, you won’t either,
1:21:21 in fact when you watch any news anchor, like you will hear like they’ve got a strong anchored
1:21:27 voice, because even with breaking news, stuff changes all the time, you know, I remember
1:21:32 I was covering the recent shooting in New Orleans, it’s breaking news, I’m getting information
1:21:37 as it’s coming in, and I’m doing a breakdown, the best I can, with the information that’s
1:21:42 coming in, but I still have to convey it in a way where people can trust and believe in
1:21:47 what I’m saying, but if I don’t sound like I believe in what I’m saying, it’s not going
1:21:54 to land, this, the way you sound has more impact than the words you actually say.
1:22:00 That’s a big thing, I learned this later on, I learned this as an agent, and then even
1:22:05 more so when I began doing TV, because there were times when I’m like, man, that’s what
1:22:08 I sound like, I don’t know if you’ve ever had that, you ever, maybe when you first started
1:22:09 on?
1:22:10 Oh yeah, of course.
1:22:12 When you play yourself, and you hear yourself, and you’re just like, oh.
1:22:13 Yeah, of course.
1:22:18 And then you’re like, you know, I need to fix that, I don’t need to sound like that,
1:22:22 I need to sound a certain way, I’m the host of a podcast, I’m asking these questions,
1:22:27 I’m sitting across from these people, I need to match them to some degree.
1:22:31 To show that like, please listen to my show, I deserve to be here, I’m giving you good
1:22:35 information, I’m credible.
1:22:38 We take our time when it comes to hiring a flight story, because I fundamentally believe
1:22:43 the success of a business is directly linked to how good you are at hiring, and better hiring
1:22:47 starts with smarter insights, LinkedIn who’s a sponsor of this podcast has some of the
1:22:52 strongest hiring data available, to help you identify the best candidates for your business.
1:22:55 Their platform will even pair you with those who match what you’re looking for, which
1:23:01 might lie outside of the job description, and more in their unique skills and interests.
1:23:05 Because these days, hiring isn’t just about finding the most qualified person, but also
1:23:10 finding the one whose experience, abilities, and interests align with your company’s mission.
1:23:13 And it goes beyond candidates who are applying for jobs too.
1:23:19 In any given week, 171 million members who aren’t actively seeking jobs are open to
1:23:23 opportunities. Find your next great hire on LinkedIn and start today by posting your
1:23:30 job for free, just by visiting linkedin.com/doac.
1:23:32 Your hands, you use your hands a lot as well.
1:23:33 Yeah, it’s probably because I’m Greek.
1:23:38 No, but it’s interesting because it’s part of the delivery when you’re saying something
1:23:44 a second ago you were going and you were doing slow hand movements that are almost illustrating
1:23:48 the point you’re making. And it is persuasive because it almost is adding another layer of
1:23:52 emphasis to what you’re saying. Whereas if your hands were just tucked into the table,
1:23:55 I actually might think you’re less confident or sure in what you’re saying, but because
1:23:59 you’re like, again, it goes to what you were saying, you’re taking more space up.
1:24:03 So don’t hide your hands. Just for anybody listening 101 if you’re sitting in a meeting,
1:24:08 don’t hide your hands. Don’t sit on them. Don’t hide them. Just one, it doesn’t look
1:24:11 good. It doesn’t send a good message. It just sends like you’re kind of insecure. You don’t
1:24:17 want to be there. Hands out. I’m here. I’m present. And yes, these are called illustrators.
1:24:21 When you do this with your hands, it’s called illustrators. Now, there’s a couple of things
1:24:27 with illustrators. One, it can make it more interesting to watch someone speaking when
1:24:32 you use an illustrator. It adds more emphasis. You said it. It adds another layer aside from
1:24:38 me just sitting still, right? It engages people and pulls in the viewer a bit more. It’s more
1:24:43 engaging. That’s one. The other thing with illustrators is it can be a cultural cultural
1:24:47 thing. I’m Greek. I’m from New York. So I’ve got massive problem with these things. I actually
1:24:51 work very hard to put them away. The other thing that’s actually interesting, which you
1:24:58 didn’t ask, but I will volunteer this information, it’s another way I would use to tell if somebody
1:25:02 is being truthful or not. Again, everybody is different. Everybody’s body language is
1:25:07 different. But when you’re speaking to someone and they use illustrators when they normally
1:25:13 talk, typically when we see illustrators, it’s truthful, right? They’re telling your
1:25:18 story. Yesterday, yes, I went out with my friends. We went and we had burgers. And then
1:25:23 afterward we went to the store. So when you see somebody doing that, it is very likely
1:25:28 they are reliving the event. And you can see the body reliving it with them. So when you
1:25:33 see that positive sign, typically, that they’re being truthful. Now, if you’re talking to
1:25:36 someone who uses illustrators and all of a sudden they do this, they put their hands
1:25:40 away. During a certain part of the story. So tell me who you went out and had dinner
1:25:48 with, Evie. Oh, you know, it was just some people from the office. In that moment, what
1:25:54 you’re going to do is say, okay, Evie’s used illustrators this whole time. I shifted the
1:26:01 conversation. I asked her something else, not her hands men away. Why? That’s it. Why?
1:26:07 That’s lie detection one to one. Now, it doesn’t mean I am lying because everybody lies different.
1:26:09 Everybody’s behavior is different. We’re not going to put people in a box because that’s
1:26:14 just dumb. However, what you’re noticing is a deviation. Whenever you tell stories, she
1:26:19 uses her hands. And then for whatever reason, I asked a question. That question prompted
1:26:24 something in Evie. And Evie put her hands away. She did a shift. And now you having
1:26:29 caught that, you’re going to ask me more questions. You’re not going to move on to the next topic.
1:26:34 You’re going to find a way to say, I need to get Evie to talk more about who she went
1:26:38 out with last night because clearly something just happened. And it’s not because they’re
1:26:45 going from their natural state of flow and whatever to more calculated and they’re overthinking.
1:26:50 Part of with lying, if we’re just using lying, or if you ask me something for whatever reason,
1:26:56 let’s say I don’t want to tell you who I had dinner with last night. When I feel that,
1:27:01 I’m overwhelmed. I’m inundating. Lying is hard. Lying is hard. You have to think of what
1:27:05 you’re saying. How am I going to say it? Is it going to be believable? I want to move
1:27:09 the topic on. I don’t want to get caught because who wants to be a liar, although everybody
1:27:17 lies to some degree. So it’s overwhelming. It’s actually a heavy cognitive load. That’s
1:27:22 why one of the things, it doesn’t mean it’s the only thing, but one of the things we were
1:27:28 taught to pay attention to body language to people. If you read them well, you’ll know
1:27:32 what to look for and look for the deviations because everybody is uniquely different. But
1:27:36 you would look at body language to see what are they doing with their body because lying
1:27:41 is hard and usually you want to go still and because you’re putting so much of a cognitive
1:27:46 load here, all this stuff goes away. So that free flowing, Evie telling you the story about,
1:27:49 I went out, I had dinner, I had a burger, it was great. Goes away the moment you’re
1:27:53 like, well, who’d you go have dinner with? Evie. And now if in that moment, I don’t
1:27:58 want to tell you, I’m having that, oh, shit factor. When I’m going to say, how am I going
1:28:05 to say it? I’m overloaded. And so I stopped moving. The body does less in that moment
1:28:07 in this specific scenario.
1:28:11 A second ago, when you were talking about the study in New York where they examined how
1:28:19 people walk and tried to figure out who walks like prey. I was wondering, as you said that,
1:28:24 I was thinking, can you fake it? Because presumably how we walk is quite a subconscious
1:28:28 thing and it comes from, as you said, like the things we’ve been through in our life
1:28:32 and who we’ve come to believe that we are. So after I heard that, do I just go out on
1:28:38 the street and start walking with a bit more status and with my shoulders back? Or am I
1:28:41 still going to fail at some point?
1:28:45 This is, I think, when I remember when I was younger and I started learning about psychology
1:28:51 and human behavior and stuff, even though I knew the information, I think there was
1:28:56 probably 990 other things that I was getting wrong that were projecting low value or come
1:29:01 disrespect me or I actually don’t have a high sense of self-esteem that I couldn’t see.
1:29:04 So if I can control this one little thing, it doesn’t necessarily mean the other 999
1:29:10 things that matter in non-verbal communication are going to be aligned if I’m not truly
1:29:16 believing that I’m confident and high value in myself. So fake it till you make it or
1:29:17 do you have to do some inner work?
1:29:21 I don’t believe in fake it till you make it. And I actually don’t like that term. You
1:29:25 know why? There’s nothing fake about me or you. I don’t need to be a fake version of
1:29:32 myself. But what I can be is a more aware version of myself. And something as simple
1:29:38 as just doing one thing, Steven, just that one thing, it’s like, you know what? I’m just
1:29:43 not going to make myself small. When I walk, I’m going to take up space. That’s it. That’s
1:29:47 all I’m going to do. I’m not there to solve like a whole puzzle about why I am the way
1:29:52 I am and why psychologically I walk this way. But I’m going to do one small thing that’s
1:29:58 going to make one small difference. And it’s going to lessen slightly whether somebody
1:30:03 decides to pray on me or not. That’s it. And so you know what happens? Habit. You’re going
1:30:07 to break the habit of walking like this and being invisible to just creating a very simple
1:30:12 habit of I just walk with my shoulders back now, shoulders back, shoulders back when
1:30:16 you go down the street. In fact, when I started doing the news, I’d pay attention to my posture
1:30:19 and I would sit and do the news and like shoulders back, like in my head, I’m like shoulders
1:30:24 back, shoulders back, shoulders back because there were times where I watch myself or even
1:30:26 during commercial break, my husband would send me a text. He’s like, Jesus Christ. He’s
1:30:30 like, sit up straight. You look terrible. He’s like, no one’s going to believe. He’s
1:30:34 like, stop slouching. And I’m like, Oh, you’re right. It’s just what am I projecting? So
1:30:41 you, there are simple things you can do. So it’s not one big thing we do over time. It’s
1:30:45 like, and I follow this too. It’s like over life. It’s like one small thing for me to
1:30:52 change a habit of something that I do, just start small and then conquer that thing and
1:30:57 then move to the next thing and then move to the next thing. But at the same time, be
1:31:01 kind to yourself. Like we can’t just beat ourselves up. I’m not this. I’m not that. I’m
1:31:07 not confident. Like that narrative just takes you down, down, down, down. And you can literally,
1:31:14 I’m also not telling you to be like, I’m fantastic. I’m great. I’m this. It’s just, just be here.
1:31:18 Just be like somewhere in the middle, you know, and it is speaking of which it reminds
1:31:23 me of, and this is kind of something a little bit different, but we talked about steadiness
1:31:29 earlier. Like how do you stay steady? And the one thing I also learned about steadiness
1:31:36 and just kind of finding that space where you’re, you’re, you’re in control. It’s something
1:31:41 called neutrality mindset. Actually, the person who brought it more to my attention, you’ve
1:31:46 had her on Gabrielle Lyon, Dr. Gabrielle Lyon, she’s married to a seal. Now Gabrielle, who’s
1:31:54 actually my doctor and Navy seal, she’s married to Navy seal, Dr. Lyon. When her book was
1:31:58 coming out, she was asking me all these questions. She’s like, you know, my book’s coming out.
1:32:02 You know, when she was asking me questions, smart women, because I had a book come out.
1:32:05 So she’s like, let me ask Evie, who’s had a book come out, her opinion on a couple of
1:32:09 things. And at one point she said to me, you know, were you nervous about whether it would
1:32:15 perform well or not, or how it would do? And I said, no. And she’s like, no. She’s like,
1:32:19 you weren’t worried it wouldn’t make this list or that list. I was like, no, I didn’t
1:32:23 think about it. And she laughed. I said, why are you laughing? She’s like, because you’re
1:32:28 all the same. You, my husband, and all these Navy seals. She’s like, you’re all in the
1:32:37 middle. And what she was talking about is we have a neutrality mindset, which means
1:32:42 we don’t celebrate high highs, but we also don’t fall down on low lows. We’re always
1:32:47 in the middle. So going back to my book, if my book did well, it would do well because
1:32:52 it was a good book and people liked it. That was it. And if it didn’t do well, it didn’t
1:32:58 resonate. I wasn’t tied to the fact that, oh my God, it’s doing great. It’s selling.
1:33:02 I didn’t celebrate that. Now you would look at it like, why wouldn’t you celebrate a high?
1:33:07 I can. But what I start to do is I cultivate a habit where I’m tied to the external world.
1:33:14 And when the external world is giving me this, this, this thing that I want, I’m happy.
1:33:19 But the flip side is that when the external world is going to give me things I don’t
1:33:24 want, I’m also going to be tethered to that. And I’m going to sink down. But if I’m in
1:33:31 the middle, I don’t have high highs. I don’t have low lows. I’m always somewhere here.
1:33:38 Tragedy mindset, which means emotionally, I’m always stable more than likely 99 or 90%
1:33:44 of the time, whatever. That’s neutrality mindset. I don’t have high highs. I don’t have low
1:33:47 lows. Nothing destabilizes me to that point.
1:33:51 How do we get there? How did you get there?
1:33:58 It’s just, it’s, well, you don’t get, it sounds terrible, but one, you don’t get overly excited
1:34:02 when something happens outside. I’m not saying not to celebrate, but I’m also not going to
1:34:08 be tethered. Like I can only be happy now because this thing outside of me happened because
1:34:13 now I’m training myself and my mind to be when external things happen, then I can be
1:34:19 truly, truly happy. Or when external things happen, I’m going to be truly, truly sad.
1:34:23 But if the, when these external things happen, they don’t pull me all the way up and they
1:34:27 don’t pull me all the way down. I won’t have those highs and lows that other people will
1:34:30 have. I can stay here.
1:34:36 So I make sure that when something great is happening, very small example, I won’t go
1:34:40 out and tell everybody. I allow it to happen. Right? And then people, if people congratulate
1:34:46 me or give me good news, I say, thank you, you know, but I don’t like that to be the source
1:34:53 of my happiness because it comes from here because let’s say I did my book and it bombed.
1:34:58 So what? So now, according to that theory, I should what? I should plummet and be like,
1:35:02 oh my God, I’m a failure. I wrote a book. It was the only chance I had. It tanked it.
1:35:08 Who am I? I’m this. So now my value is tied to what? My emotional state is tied to what?
1:35:12 How well or not well my book did. That’s the problem.
1:35:17 So the more stressful situations you can put in, the more places of uncertainty, the more
1:35:21 you can manage these highs and lows, the more you’re going to live here. And you know what
1:35:27 else? Going back to who is in your inner circle. I don’t like to be around people who lose
1:35:33 their shit when things break bad. I don’t. As steady as I am, they will destabilize me.
1:35:40 They just will. So I do my very best to try to keep a circle of people around me as much
1:35:46 as possible of people that I know are steady. So going back to partners, I happen to have
1:35:53 a partner or husband who’s like that. Something can blow up and he’d be like, all right, let’s
1:35:58 go. He’s not going to destabilize. So that is infectious on me. Now, can we have people
1:36:04 around us that are severely impacted? My mom, love you mom, sorry. But my mom who’s like
1:36:09 very at times can be emotionally impacted by the outside world. Yes. So I have to work
1:36:16 very hard to compensate for that. To not let that impact me where I go high, high and low
1:36:24 lows. It’s just awareness, but it’s just, it’s the external world. The external environment
1:36:28 cannot be the thing that either brings you up or brings you down.
1:36:32 I completely agree. I mean, like, obviously running businesses and stuff is prime example
1:36:36 where you’re just getting fucking great news or bad news all the time and to even try and
1:36:40 move emotionally with whatever the news is today in your inbox, would just be, I’d be
1:36:46 like, killed over on the floor dead. However, there’s so many people that are listening
1:36:53 that would say, Evie, I agree. But my nervous system just seems to run the shop. Like I
1:36:58 just seem to just get dragged around by good things and bad things. And I catastrophize
1:37:03 when something bad goes wrong. And I just, I know what you’re saying is true, Evie, but
1:37:08 like, how do I get there? What’s like, what’s step one in becoming that person that isn’t
1:37:11 swung up and down on the roller coaster of life?
1:37:15 Do you know, like, I wish people gave themselves more credit. Like they, I think sometimes
1:37:20 people like, I’m not, it’s like, you are like, you have so much more authority and regulation
1:37:24 of yourself than you realize. And I, I think sometimes to the narrative out there is like,
1:37:28 Oh, this happened to you. It’s not your fault or that happened to you. It’s not your fault.
1:37:31 Or this person did this to you. It’s not your fault. And so what happens is the narrative
1:37:38 that we hear right now is this external world is fluctuating you. It’s not your fault.
1:37:42 And so if it’s not my fault, how can I stabilize it? So that’s one thing. So I’m not saying
1:37:47 it’s your fault, but I’m saying you have the ability to self-regulate. Please stop listening
1:37:51 to everybody else that’s telling you it’s not your fault. It’s out of your hands. It’s
1:37:55 this, it’s that note. Everything always starts and ends with you. If you can just keep that
1:38:01 it starts and ends with me. One, you’re right there. Two, in those moments when you start
1:38:06 to catastrophize or you start to feel yourself go that way, stop. Literally just say out loud
1:38:13 to yourself, stop it. Stop it. Talk to yourself. Like interrupt that thought. Just interrupted.
1:38:17 Don’t let it finish. Even if you’re having a hi-hi with something great happening, I’m
1:38:22 not telling you not to be happy, but also don’t over sensationalize it. Don’t go tell
1:38:26 everybody because then you’re pulling yourself up. You’re being tethered by that, right?
1:38:32 I’m trying to, what I’m saying is don’t be this up down yo-yo. Cut it. Just be like,
1:38:37 oh, no, like literally just tell yourself. There’s moments where I, like I talk to myself
1:38:42 all the time. I like, I’m, I’m my voice. And so if there’s moments where I think my voice
1:38:47 is drowning out, I will say, Hey, no, this is what we’re going to do now. Talk yourself
1:38:52 through it. It’s such a powerful thing to really just stop the thoughts, just stop them
1:38:58 and take ownership and say, stop thinking that. No. There’s this person who used to tell
1:39:02 me that one of the things that she used to say to herself was cancel, cancel. There was
1:39:06 a negative thought or something bad. She would say to herself, cancel, cancel. I’m canceling
1:39:13 that thought out loud. So find something that interrupts it. That’s where you just start.
1:39:18 Like, we’re not trying to do the whole feat. We’re just trying to, to break these habitual
1:39:24 patterns. And also sometimes quite honestly, this nonsense stuff that we’re fed, that really
1:39:30 keeps us like just, it just keeps us from being able to take ownership over ourselves.
1:39:33 I think what’s really interesting as well in that cancel, cancel example is you’re almost
1:39:37 talking to someone and that person is yourself. And as you were saying, I was thinking, yeah,
1:39:43 I think like the fundamental underlying belief that you demonstrate and that, that person’s
1:39:49 demonstrating is that they are not their thoughts. It’s like there’s talking to someone else.
1:39:54 Whereas most of us go through our life thinking that our thoughts are us. So if my brain starts
1:39:57 going, oh my God, this is going to go so badly and then it’s going to happen like this and
1:40:00 then I’m going to lose my job. And you think that’s yourself and you don’t think you could
1:40:03 have a conversation with that voice. You know what I’m saying?
1:40:07 But you can interrupt that voice. Like you have the ability to say stop.
1:40:13 I remember speaking to Mo Gorda on the podcast and he says that he’s named his brain Becky
1:40:18 so that he can do that. So that he can kind of detach from the thoughts. And so he’ll
1:40:22 say, Becky, I have a conversation with Becky, which I think is kind of smart. Now I think
1:40:27 about it. It’s not a bad, bad way of detaching from your toxic thoughts.
1:40:31 Talking yourself through things is actually good. Even in, you know, going back even in
1:40:36 training, when we would be put in scenarios, like they would, they would simplify things
1:40:41 like in some scenarios, like, Hey, step one, this, step two, this, step three, this, or
1:40:45 they would create acronyms. Like, you know, I’m going to make one up because I can’t think
1:40:52 of one, like stop, target, move, shift. And they would teach you just say that to yourself
1:40:55 as you’re, as you’re in this stressful situation. Like if they created, like they would create
1:41:00 scenarios where there would be explosions, attacks, all right, talk yourself. And like
1:41:05 literally when you, we would do, let’s say a scenario in Beltsville and we’d do an ambush
1:41:12 on, they create a system where they do ambushes on us. All right, fight yourself out of it.
1:41:18 They’re too, because you’re so overloaded with the stress of what’s happening. And even though
1:41:22 you know it’s training, you don’t want to look like you don’t want to look bad in front
1:41:24 of your peers. You don’t want to look like you don’t know what you’re doing. You want
1:41:28 to do a good job. And sometimes even though it’s training, the body doesn’t know it’s
1:41:33 training and it thinks it’s real life. There’s moments and literally like you’d be in these
1:41:36 tactical scenarios and you would talk to yourself in your head and sometimes you could do it
1:41:42 even out loud, stop, shift, move, target, move, target, take, you know, so I’m giving
1:41:48 like a hypothetical example, but this ability to talk yourself through movements is also
1:41:56 a very powerful thing. It can, it can stop like this, this, this mass amount of like
1:42:01 the muck in your head and kind of clear it out. So I actually learned that in training
1:42:07 and they taught us like just tactical words, sentences, things to say to ourselves that
1:42:13 would just help us habitually move through problems. Kinesis, just keep, just keep moving,
1:42:15 keep moving through the problem.
1:42:18 There’s an element of what you just said there though that raises another question, which
1:42:25 is there’s a reason why they were doing explosions in training, because they are trying to fully
1:42:32 simulate and put you through the real world examples that you’re going to go through so
1:42:35 that you develop some resilience. And I was thinking then, you know, we can talk about
1:42:41 tactics and tricks and tips to do this all we like, but you’ve literally had to go through
1:42:45 it in order to be able to deal with it. That’s like the essence of the training you described.
1:42:49 So is there not an element of this, everything we’re saying here where, unfortunately, you’re
1:42:54 just going to have to go through some shit in life to develop the thick skin. Because
1:42:59 even when I think about my career and business, I think if I had heard on a podcast, someone
1:43:06 telling me, “Oh, when bad shit happens just fucking, you know, like stay in the middle,”
1:43:11 I don’t think it would have been enough to prepare me for the reality of the situation
1:43:15 when you’ve got, say, 500 employees and you’ve got to pay them all tomorrow and you look
1:43:19 at the bank and it says zero. And you’ve got clients emailing you, giving you shit for
1:43:25 this or this, whatever, how you, when our company got hacked in the early days and all
1:43:28 of my clients, my biggest clients in the world, biggest brands in the world, all got personalized
1:43:32 abusive emails about their appearance at three a.m. in the morning. That was apparently
1:43:35 from my business partner’s email. It was apparently meant to go to my peer, but I accidentally
1:43:42 got sent to them and waking up on that morning as a 23, 24 year old. There’s really no words
1:43:47 that can prepare me for that. But because I’ve been through it, I could go through it
1:43:50 again. And I wonder how much of this is actually in life. You’re just gonna have to go through
1:43:53 some difficult shit because you’ve been through difficult shit.
1:43:59 You have to go through it. There’s no exception. The harder you work, you’re gonna work so
1:44:04 hard to avoid it, which actually just makes you more afraid and weaker. Where it’s like,
1:44:09 it’s just gonna happen and being okay. We mitigate as much as we can through the circle
1:44:13 of people, what we choose to do, what we choose to surround ourselves with. We understand
1:44:17 that, right? The bulletproof vest can only cover so much of our body. And then we understand
1:44:20 that we are vulnerable in other areas. And you’re gonna have to go through it. Even as
1:44:24 a mom, like one of the things is I want to give my daughter the best tool so that she
1:44:29 can problem solve. And it’s not just being able to feel the stress. It’s being able to,
1:44:33 when you’re dealing with a scenario like that, you can’t just sit and be paralyzed by it.
1:44:38 You’re like, I have to respond to this. And you learn to cope. You learn coping skills
1:44:42 and strategies. You’re learning to problem solve. The only way you learn to problem solve
1:44:46 is when you’re dealing with a problem. If everything’s problem free, you don’t know
1:44:51 how to problem solve. So one of the things I make sure with my daughter, not even though
1:44:55 she’s still very young, is I will look at moments where she’s frustrated. Let’s say
1:45:01 she’s trying to climb onto the bed. I will let her, as long as it’s safe, I’ll let her
1:45:05 be frustrated and cry and scream till she gets up on the bed. I’ve seen her do it. I know
1:45:10 she can do it. So I will tell her, like I will say, work out the problem. There’s incremental
1:45:17 things we can do in our lives to allow ourselves to learn how to problem solve. There’s no
1:45:22 escaping problems for anyone. There’s no escaping hardship for anybody. There’s no escaping
1:45:28 trauma or tragedy for anybody. There just isn’t. When you, I think when you come to
1:45:34 terms with that, like you’re okay, but it’s when you can’t come to terms with it and you
1:45:39 think like, life’s just bad for me. Life’s picking on me. My life is hard. My life is
1:45:46 just, my life is that, you know, you’re not that special. I just did my second Ted Talk
1:45:50 and I talked about the six inhibitors that hold us back, hold people back. It was based
1:45:55 off of all the mentors I did, like hundreds, like, which happened after I wrote my book
1:45:59 when people were writing in. And one of the biggest things that holds people back is the
1:46:06 idea that I’m special. I’m special in that my problems are special. My pain is special.
1:46:11 I’m so unique. Nobody knows what I’m going through. So when everything around me, if
1:46:17 I’m that special or I can’t figure my stuff out because I’m, I’m not like everybody else.
1:46:25 And when you do that, when you have that narrative, like that you think of yourself in that way,
1:46:30 you are telling yourself, I’m alone in the world because I’m special. Nobody can know
1:46:37 what I’m going through or struggling with or dealing with. And it’s actually kind of when
1:46:41 I would talk with people and like, you’d give them solutions and to like, no, no, no,
1:46:45 but that, that won’t work for me because of this or this and that. It was always like,
1:46:47 and I would tell them, I’m like, I say this with all the love in my heart. You’re not
1:46:51 that special. If you, if you recognize that, then you’re going to realize that you’re not
1:46:55 alone in this world going through all this stuff. This stuff isn’t just happening to
1:47:00 you and they’re solace. You know, after 9/11, you know, I survived 9/11. I was one of the
1:47:04 first responders there. I don’t even like to use a word survive. I was there. I lived
1:47:09 through it. People ask me, you know, how did you deal with the aftermath? Because, you
1:47:11 know, you’re watching thousands of people die. You almost die yourself.
1:47:15 Sorry, just to pause there because that was an important point for me. Why don’t you like
1:47:18 to use the word survive?
1:47:20 I like to live through.
1:47:21 Why?
1:47:30 Survive, to me, has a negative connotation. It’s not as powerful. I don’t like it. To
1:47:37 me, like, I, I live through. Survive is, this thing happened and I, this is how it feels
1:47:42 because I, I don’t, I’m trying to articulate it. It feels like I, I survive through it.
1:47:48 It’s like, no, I, I thrive through that. I live through that. I thrive through it. Survive
1:47:53 makes me think I barely made it, which technically I kind of did, but I don’t care. But one of
1:47:57 the things that helped me get through it, when people like, you know, we do this trauma,
1:48:01 like you’re watching, truly you’re watching. I watched thousands, like thousands of people
1:48:08 died, people jumping and like, you can’t do anything. Like you tried. We tried. I tried.
1:48:14 So, and then after that, we had search, clean up a rescue efforts. And I will tell you one
1:48:19 of the things that got me through it to the point where I barely dealt with any type of
1:48:25 real aftermath, like PTSD or anything like that. I’m not saying I didn’t get anything,
1:48:32 but what helped me through is I wasn’t that special. I wasn’t alone in it. When you know
1:48:37 you’re not alone in the world, like you can get through anything. But when you tell yourself
1:48:43 that you are that unique and that what is happening to you is just happening to you,
1:48:50 then all your pain is special. All your problems are special. Your trauma is special. And then
1:48:55 nobody can help you because it’s just you going through it. How alone is that? And it’s
1:49:01 that mental shift of when you can hear other people’s stories or see what other people
1:49:07 are going through. And then that helps pull you through your stuff. I will tell you that
1:49:10 I’m not that special has got me through so much.
1:49:16 I can see it in your face as you talk. And it’s making me curious as to why this is so
1:49:17 personal.
1:49:24 Because I’m not special. And I think, I don’t know. I think it’s a detriment when people
1:49:27 think that they’re that special. I think it takes you down.
1:49:30 There’s a story here you’re not telling me, I feel like.
1:49:35 I don’t think it’s a story. We all think we’re the sun, right? And everything moves around
1:49:44 us. And when you were on that space, when you think you’re that special, you self-analyze,
1:49:49 you go in a lot more. And you would probably say, well, that’s good, Evie. Is it really
1:49:55 that good for me to sit and analyze everything going on in my life? Or when I over and analyze
1:50:01 I over assess, I’m overtly critiquing, I’m so focused on myself. Do you know what that
1:50:06 actually does? It actually you have higher rates of anxiety and higher rates of depression.
1:50:11 Because I am so self-focused. I’m not saying when I say you’re not that special, I don’t
1:50:16 mean that you’re arrogant or narcissistic or self-absorbed. I mean that you are so self-focused
1:50:22 that the outside world fades. And it’s just you and whatever it is you’re dealing with.
1:50:26 How can you get out of that? That’s a very hard headspace to get out of.
1:50:29 Why do they stay in that space, in your opinion?
1:50:35 I don’t think that they realize that they’re in that space. They’re not listening. Sometimes
1:50:38 you can even talk to people they’re not listening to you.
1:50:42 Why don’t they want to listen? Why aren’t they listening?
1:50:46 Because they don’t think anything’s wrong. Or sometimes they’ll look to you and be like,
1:50:52 oh, you’re you. You don’t know what I’m going through. Or you don’t realize, here’s a thing,
1:50:58 you and I talking about stuff from a place where we’re trying to understand it objectively,
1:51:05 we’re looking to not live that way, we’re looking to understand it, and so we can share
1:51:09 it with others. But the only people that are going to receive it are the people that watch
1:51:16 this podcast and want to. And even then, when they watch this, they’re going to pick and
1:51:26 choose the parts that work for them or the parts of this podcast that fit the narrative
1:51:32 that they tell themselves. Yes. And I was reading something over Christmas,
1:51:35 which is really front of mind. And I think it’s part of why I’m so interested in this
1:51:42 subject. It was called the courage to be disliked. And in the opening chapter of the book, it
1:51:46 confronts this it’s this kid basically arguing with this philosopher. And the kid is saying
1:51:50 to the philosopher kind of exactly what we’ve said. No, I’m a victim of my life, the things
1:51:54 that happened to me, my trauma, this is the way that I am. And I don’t believe I can
1:51:57 change and the philosophers making the case to the kid that you can in fact change and
1:52:02 really the like, insight, the thing the philosopher ends up saying to this kid, which spun my
1:52:07 brain for a while and is still spinning my brain a little bit, is this idea that what
1:52:16 happened to us doesn’t determine our lives. But we use what happened to us to achieve
1:52:24 a goal that we have today. Now, to put this into like a practical real example, if I am
1:52:29 a kid that is 27 years old, and I’m still in my mom’s basement, and I’m not going out
1:52:34 there and getting a job, I might say yeah, I want a job. But actually being in my mom’s
1:52:40 basement is actually serving me in some way. And it might seem to be self destructive to
1:52:47 someone looking in. But my mom’s bringing me my food. They finally show me attention.
1:52:53 If I change, I lose the sympathy. If I change, I lose the attention. And actually this attention
1:52:57 has gotten a little bit addictive. This sympathy, this place of victimhood has gotten a little
1:53:02 bit addictive to me in a way that I don’t even know, in a way that’s actually self disruptive
1:53:09 in the near term and the long term. But at some subconscious level, I’m actually like
1:53:13 addicted to my pain and suffering. And it’s funny because when I was, so I read the book
1:53:16 and then I started writing because I like to read things and try and write them into
1:53:23 my own language. And I started thinking about someone in my own life. And it’s just, it’s
1:53:27 like, I finally figured out this individual in my life that’s been in my life for a long
1:53:31 time who, when you look at the actions, you go, they’re ruining their own life. But when
1:53:38 you dig deeper into their identity, being a heroic victim is everything to them. And
1:53:42 actually if I, this person walked into this room now and introduced themselves, it would
1:53:48 take 60 seconds for them to get to a story of how they’ve been hard done by and how they’ve
1:53:54 overcome it. But this means that help aid good decisions have had to always be secondary
1:53:58 to protecting this narrative that they’re a victim. And actually, sorry to be on a bit
1:54:01 of a rant here, at one point they were a victim. At one point objectively, they went through
1:54:08 some really horrific horrible things. But the predator’s gone now. So now they’re looking
1:54:13 for a predator. And it’s ruined their entire life. It’s ruined their home, their family,
1:54:19 their financials, because even when good things come by, good people come by, they find a
1:54:25 way to make this person a predator. And they find a way to make them the heroic victim.
1:54:29 And so it really shifted my brain about like even my own trauma and the narratives and this
1:54:33 hero story I tell about myself. I’m like, maybe I’m using what happened to me to serve
1:54:40 a goal I have today of projecting to the world that I am filling the gap. Whatever gives
1:54:47 me validation and, you know, reinforcement from people. So, it reminds me a little bit
1:54:57 of histrionic disorder or where you pretend you’re sick. It’s like one of the disorders
1:55:03 you pretend either you’re sick or your child is sick. Because when you do that, you get
1:55:09 a lot of attention. And so if I’m a victim of something or I’m going through something,
1:55:15 are you okay? Are you all right? Do you need something? And it does cultivate this attention
1:55:24 whereas everything’s okay. That all goes away. And so I think all of it, it’s people, I think
1:55:28 it’s so many different things. People get comfortable. They don’t want to get out of
1:55:32 it. They don’t think anything is wrong. It serves them. Nothing’s wrong with my life.
1:55:37 Who are you to tell me? It’s like all these different layers. And when it’s people close
1:55:46 to us, it’s hard. And I just have surrendered that two things. Who am I to tell somebody
1:55:51 else how to live? So if they think that that’s the way their life needs to be, I do have
1:55:56 a little bit, I’m not that special. So who am I to tell you that you should live this
1:56:01 way? There’s a little bit of, or a lot of rather, let people live how they want to live.
1:56:04 It reminds me of what you were saying earlier about identity. And I was thinking of something
1:56:08 I read recently that said, “Swords to the Effective, people would go to great lengths
1:56:14 to destroy things, including themselves, before they dare edit their own identity.”
1:56:18 There’s a real element of truth in that. You’re talking about identity and instrumental mindsets.
1:56:24 And I wonder if there’s a real risk to developing an identity because you’ve got an identity
1:56:33 now. Secret service agent, NYPD, strong woman, doesn’t take shit, says it how it is.
1:56:40 Well, you know, so in the context of identity, the identity mindset, if we go back, it’s
1:56:46 that I’m special mindset. I’m in an emotional state, I’m special. That’s like identity mindset.
1:56:50 That’s how you know when you’re talking to someone, if they’re instrumental or identity.
1:56:54 If they’re instrumental, they’re task oriented, they’re moving, they’re trying to solve problems.
1:56:58 If they’re identity, they’re stuck, they’re emotional, I can’t believe this, I can’t believe
1:57:04 this is happening to me. So with that, when you can figure out what mindset somebody is
1:57:09 in, then you can talk to them, but you talk to them in the mindset that they’re in. If
1:57:13 somebody is instrumental, I’m going to know this is a person that’s just like, “Tell me
1:57:18 what to do.” Just get to the point. I just want to this, this, and this, and this. There’s
1:57:23 no feelings, there’s no stuff involved, there’s no emotions. Somebody’s identity, right? They
1:57:30 are, it’s about them, it’s how it’s affecting them. Typically, again, when we’re very self-focused,
1:57:35 higher depression, higher anxiety, because we’re over analyzing things, we’re in an
1:57:38 emotional state. So when someone’s there, it’s good for you to know, because you know in
1:57:43 that moment, they’re not listening to what I’m saying. They are stuck in their space.
1:57:49 Now, if I’m looking to progress the conversation, let’s say they work for me, I’m going to sit
1:57:55 and listen to them, let them offload to a point to get them where I need them to be,
1:58:02 or to get them to get to this instrumental space. Like an agency like the US Secret Service,
1:58:07 it was very instrumental. Nobody wants to hear you complaining, “Get it done, fix this,
1:58:12 do this,” because they didn’t really have the luxury of being like that, because if
1:58:16 you are like that, people die. It’s just like you got to, you got to move on. But if your
1:58:21 identity and where it’s like you’re really wanting other people to understand you, I’m
1:58:26 not saying that we don’t visit identity land once in a while, but it’s not a great place
1:58:34 to live either, because you’re so self-focused that you can’t function. It’s me, me, me,
1:58:40 me, me. But if you can master this, which you can easily do when you talk to people,
1:58:46 you’ll know that person’s instrumental. They just need X, Y, and Z, that person’s identity.
1:58:53 Your friend is identity. The thing with them is their identity almost all the time. That’s
1:58:55 when it becomes a problem.
1:59:05 I’ve got great empathy and sympathy, because defense can become someone’s personality,
1:59:08 especially if at a young age, defense was their survival.
1:59:14 Do you know what’s interesting? The Harvard Business Review did a study on this. They
1:59:22 wrote about this. Do you know that the more you go through, the less empathy you have,
1:59:27 so you would think, let’s say you’ve been through your hardships, you would think that
1:59:31 because you’ve been through that stuff, you would have more empathy. But as you rise through
1:59:36 the ranks, you actually have less empathy, because you’ve been through it, you’ve overcome
1:59:42 it, and you kind of look at people like, “Can you please get it together?” Yes. And if you
1:59:48 think about it, it makes sense, because it’s like, “Get through this. I’ve gotten through
1:59:55 this.” Whereas if you’re dealing with someone who hasn’t gone through it, or is in the lower
2:00:01 ranks at work, they’ve got more empathy, because also, think of it too, as you’re going up
2:00:06 in business, you’re dealing with so many more people. You don’t have the cognitive space
2:00:11 or load to deal with everybody’s stuff, so sometimes when people come to me, “My boss,
2:00:15 my boss,” and my response is, “Do you know how much your boss is probably juggling? It’s
2:00:21 not that they’re a jerk. They’re instrumental. They’re just trying to get stuff done. And
2:00:25 you, being where you are, kind of lower in the hierarchy, you’re not dealing with as
2:00:31 much, trying to juggle as much, and so you’re looking for more empathy. You have more space,
2:00:36 more time. This person’s up here. They’re trying to keep that ship from sinking. So that’s
2:00:40 where a lot of people sometimes get lost with their supervisors. So it’s interesting too,
2:00:46 because I even noticed that, for myself, I try to have empathy, but there’s moments
2:00:54 where you’re like, “Man, you want to control it on the inside, but there’s times where
2:00:59 you’re like, “Can we please just get it together?” It’s not that big of a deal.”
2:01:03 I’ve invested more than a million pounds into this company, Perfected, and they’re
2:01:06 also a sponsor of this podcast. I switched over to using Matcher as my dominant energy
2:01:11 source, and that’s where Perfected comes in. They have the matcha powders, they have the
2:01:14 matcha drinks, they have the pods, and all of this keeps me focused throughout a very,
2:01:20 very long recording day, no matter what’s going on. And their team is obsessed with quality,
2:01:24 which is why they source their ceremonial grade matcha from Japan. So when people say
2:01:28 to me that they don’t like the taste of matcha, I’m guessing that they haven’t tried Perfected.
2:01:33 Unlike low-quality matcha that has a bitter, grassy taste, Perfected is smooth and naturally
2:01:37 sweet. And without knowing it, you’re probably a Perfected customer already if you’re getting
2:01:41 your matcha at places like Blank Street or Joe in the Juice. But now, you can make it
2:01:46 yourself at home. So give it a try, and we’ll see if you still don’t like matcha. So here’s
2:01:50 what I’m going to do. I’m going to give you 40% off our matcha if you try it today. Head
2:01:56 to perfected.com and use code DIARY40 at checkout. Or if you’re in a supermarket, you can get
2:02:00 it at Tesco’s or Holland & Barra or in the Netherlands at Albert Heijn. And those of
2:02:05 you in the U.S, you can get it on Amazon. I want to talk about something we all need
2:02:08 to take seriously, which is cybersecurity. Whether you’re a first-time founder facing
2:02:13 your very first audit or a seasoned professional who’s been through it all, staying compliant
2:02:17 is getting more critical than ever and more complicated, I have to say. And that is where
2:02:23 Vanta comes in, who is a sponsor of this podcast. Vanta takes the pain out of security compliance,
2:02:27 automating the tedious but essential process of proving your business is secure across
2:02:35 over 35 frameworks like SOC2, ISO 27001. Centralise your workflows, answer security questions
2:02:39 up to five times faster, and protect your business without losing focus on growth.
2:02:45 And this is really a critical part of this. A new IDC white paper found that companies
2:02:52 using Vanta save over $535,000 a year, and it pays for itself in just three months.
2:03:03 For a limited time, my community gets $1,000 off Vanta at Vanta.com/Steven. On our previous
2:03:08 conversation, funnily enough, the most replayed moment in the conversation was where you
2:03:29 talk about the dangers of victimhood. I think most people don’t want to be there anymore.
2:03:38 Most people will watch this podcast or watch things similar to this. They’re really trying
2:03:45 hard and they’re trying to do better. I do believe that. And I think that’s why a moment
2:03:49 like that, because they’re like, “I don’t want to be here anymore. Just help me get
2:03:56 the fuck out.” I respect that because they’re trying. They’re trying really hard as opposed
2:04:00 to somebody who’s just like, “I’m checked out.” And that really speaks to people just
2:04:04 saying like, “I know this isn’t working. This isn’t where I want to live. This isn’t
2:04:10 where I want to be. And it’s not getting me ahead in life.” Again, I live by this credence.
2:04:18 If I go tomorrow, I’m okay to go. And it always set things right for me. If you’ve lived in
2:04:23 a way where you’re like, “I’ve done or tried to do these things,” then you’ve lived a full
2:04:30 life. But being a victim prevents you from being, from living a full life. If everyone
2:04:34 is hurting you, if everyone’s out to get you, if everyone’s doing something to you, if everybody
2:04:39 is sliding you, if this person and that person, how are you living a full life? If you’re
2:04:43 fighting everybody or pissed off at everybody because they disrespected you. They’re not
2:04:48 giving you what you need. They didn’t validate this or validate that. How will you ever get
2:04:54 anything done? How will you ever be instrumental? It doesn’t mean you need to be a CEO or a
2:04:58 secret service agent. It doesn’t mean you need to be anything like that. It’s whatever
2:05:04 your journey is. How will you ever achieve that if you’re so easily distracted by all
2:05:11 this nonsense? Who says you have to have respect by everybody? It’s nice. I welcome it, but
2:05:15 I’m not always going to get respect. I can sit and check every single box off. I’ll be
2:05:18 respectful to you. I’ll be kind to you. I’ll hand my things in our time. I’ll show up
2:05:22 on time. I’ll do all these things. Check all those boxes. There are still no guarantees
2:05:28 you’ll give it to me. I know I was a former cop, former agent. I didn’t always get it.
2:05:33 I was like, I hope I get it, but I don’t need it, but we tell people you need this. Who
2:05:40 says who? Who says I need everybody’s respect? Who? And who am I to demand it? Who says I
2:05:44 need everybody to like me? I don’t want people to dislike me. I’m not going to do things
2:05:50 to make people dislike me, but I’m also like, I can’t navigate my ship like that. And then
2:05:54 at the same time, if you stop and think about it, when people are like, oh, get everyone
2:06:01 to like you, be charismatic. Pause. Who are you making that about? You. You don’t really
2:06:08 care about the other person. It’s me. I want you to like me. I want you to think I’m charismatic,
2:06:12 comes back to me. Me, me, me, me, me. How about there’s a little less me and more of
2:06:16 how can I be of service to this person? How can I help this person? How can I be more
2:06:23 generous, generous to others? How can I give more instead of take so that I can feel fulfilled?
2:06:29 It’s all about me and my fulfillment, my identity. Where am I going? Me, me, me. I think we need
2:06:33 a little less of that. And how about us, us, us? How about how can I help other people?
2:06:38 How can I be of service? How can I be genuine? And that rig, this whole thing, give me tips
2:06:43 so everybody likes me. Give me tips so I’m the smartest person in the room. If I’m the
2:06:47 smartest person in the room, Stephen, I’m in trouble. I want to be the biggest dummy.
2:06:50 Like, because I’m not learning anything from other people. And who might’ve think I’m
2:06:55 all this. Why would you want that? You know, you see this marketing stuff come up and we
2:07:00 feed people garbage. And then we wonder why everybody is confused, why everybody has a
2:07:07 void. Because we’re telling them, you need more, you need more. You are enough. You are
2:07:14 steady. You are good. Stop listening to all that. Be a genuine human being. Try to do
2:07:19 the right thing by people. Be careful. Because not everyone’s out to do the best thing for
2:07:24 you because people in pursuit of their own self-interest, they will screw you over and
2:07:31 that’s okay. Just don’t be shocked when it happens. It happens. But move through steady
2:07:38 and focus on being of service to others. Everything, like bring it back. And it’s like, stop thinking
2:07:44 about you. I promise you, you will have a better life. It’ll be calmer. It’ll be quiet.
2:07:50 You’ll be less depressed, less anxious. Just because it’s not all you. You’re in it with
2:07:51 everybody else.
2:07:54 There’s something really interesting. I mean, there’s so many interesting things you said
2:08:02 there. I mean, the two kind of highlight points for me were this idea of play the long game
2:08:07 of just trying to serve other people and you’ll achieve your objectives versus trying to do
2:08:12 the short-term game of maybe being nicey and caring too much about how you appear, which
2:08:16 might help you maybe in the moment, but it’s almost a form of long-term sabotage. And I
2:08:22 guess this brings me to the question, which is like, should we try and make people like
2:08:23 us?
2:08:31 Because it’s fake. Because it’s manipulation. That’s who am I doing it for? If I’m trying
2:08:35 to get you to like me, is that who you want or do you want the person who’s going to come
2:08:41 on this podcast and just have a genuine conversation and do her best to give you some valuable
2:08:45 information to help people? Who do you want? You want me to be like, I hope Steven likes
2:08:49 me. I hope he thinks I’m smart. I hope Steven thinks I’m a good guest. I hope Steven invites
2:08:55 me back. Is that what you want? And who did I just make all that about? Do I give a shit
2:09:01 about you and your podcast? No. Clearly, I just care about Evie. That’s the problem.
2:09:08 Because I’m manipulating you to fulfill myself. That’s where it goes wrong. If somebody likes
2:09:18 you, it’ll be genuine. We don’t manufacture it. It’s disingenuous. People feel it and
2:09:23 try to be charming and charismatic. First of all, major red flag for narcissistic personality
2:09:28 disorder number one. Really? Sure. A lot of them are. In fact, when you see that, always
2:09:34 ask yourself, what is motivating this person? I always think, what is motivating this person?
2:09:39 So as I sit across from you, what’s motivating you is you want to do a good podcast. You
2:09:44 have millions of people who listen. You want to give them good content. Period the end.
2:09:49 You seem to be a big fan of being authentic as a person.
2:09:53 I just want to be genuine. I don’t want to be a bullshit artist. Nobody wants to be
2:10:01 bullshitted. I’ve experienced it. Nobody likes it. It’s not being authentic. It’s just
2:10:06 being genuine because also, you can’t just walk into a room and be like, I’m going to
2:10:12 be me and whoever likes it likes it. Good luck with that. You want to adapt to the environment
2:10:17 and to people you’re with and what mindset that they have and talking to them in a way
2:10:24 that they understand, not you. So that’s a bit more adaptability and connecting with
2:10:29 people. Even when I talk to businesses, a lot of times one of the big things is, and
2:10:33 they’re learning this, a lot of businesses are moving away from being transactional,
2:10:37 making the sale and just trying to get these short-term goals and what they’re shifting
2:10:43 toward, which is smart, is long-term relationships with people because if you have a long-term
2:10:49 relationship with a client and they genuinely like you, not because you charm them or you
2:10:54 trick them, but because they genuinely like you, they’re genuinely going to want to stay
2:10:58 with you and they’re not going to want to leave and go do business somewhere else.
2:11:07 That’s why being genuine works and you can be genuine and disagree with someone too.
2:11:14 That holds better. People vibe other people quite a bit and they feel it. If they feel
2:11:20 you’re nonsense and they feel like you’re tricking them or using tactics, even when
2:11:26 I sometimes I give keynotes and I’ll tell them, I’m not here to give you tips, tricks
2:11:31 or techniques. I’m not here for that. I was like, “Can I ask you a question? Do you like
2:11:36 it when people use techniques on you?” “No.” “Do you like it when people use tricks on
2:11:42 you?” “No.” “So why would you do that?” “And why would you think that’s going to take
2:11:50 you places?” “It’ll take you somewhere short-term, long-term, people are going to drop you.”
2:11:55 I was watching your BBC maestro recording, which by the way is fantastic and I highly
2:11:59 recommend it to anybody who hasn’t seen it to go and check it out. It’s basically like
2:12:04 it takes everything you’re saying, it turns it into a bit of a course. There was a line
2:12:08 you said in it, which I thought was quite interesting, which is, “I wish you as much
2:12:14 rejection as possible because that will increase yourself confidence.” Are you also saying that
2:12:19 in the BBC Maestro piece that confidence is the number one thing you get asked about?
2:12:24 “I wish you as much rejection as possible.” That goes back to what we were saying earlier
2:12:31 about how going through difficult shit is the best way to build a thicker skin but who
2:12:36 on earth wants to go through rejection? Who on earth, what kind of psychopath is going
2:12:44 to self-elect to go through rejection? “A person who wants to build their resilience
2:12:50 because when you deal with it, the BBC Maestro course is the art of influence, how to influence
2:12:59 others.” Going back to the ethos of that course was, and I say it at the beginning, I’m here
2:13:04 to give you tips, tricks or techniques because that’s not going to influence people. We’re
2:13:09 not trying to trick people or manipulate people to get things out of them because that’s not
2:13:12 going to help anybody in the long term. It won’t help you in the long term. Influence
2:13:18 is having the ability to have people to want to be around us, to have people to want to
2:13:24 work with us, to have people who to want to talk to us. That’s what influence is, genuine
2:13:30 influence and how we push that out there. Also, in the class where I talk about rejection
2:13:36 because we split it up into certain parts, and one of the parts was your ability to understand
2:13:42 yourself, kind of like you can’t influence other people if you don’t understand yourself.
2:13:48 Part of that is how resilient are you, how steady are you, and you don’t build those
2:13:55 things unless you deal with rejection, unless you deal with people pushing back. Maybe be
2:14:01 a psychopath and embrace the things that everybody else is too terrified to embrace.
2:14:06 Everyone’s so scared of being rejected, so why don’t you be the deviant? Don’t be like
2:14:09 everybody else and be like, “I’m ready for it. I’m good with it.” Because the more you
2:14:14 deal with it, the better you are at dealing with it and you’re going to get it anyway.
2:14:18 On that point of better understanding yourself, the other thing I found was this thing you
2:14:22 talk about which is the animal wheel, which is a framework that helps people understand
2:14:27 themselves by finding out what their communication style is. I’ll put this animal wheel on the
2:14:31 screen for people that are watching on video, but for people that can’t see because they’re
2:14:35 listening on Spotify or Apple or somewhere else, can you explain to me what this animal
2:14:40 wheel is? That was created by researchers, Dr. Lawrence and Emily Allison. They’re actually
2:14:48 in the UK. They created a way to break behavior down, behavior of people. They actually watched
2:14:54 thousands of hours of interview tapes, law enforcement, intelligence, and they were coding
2:14:58 people’s behavior. Basically, they were like, “What behavior is this person?” There’s two
2:15:04 important things. One is we don’t label people with label behavior. You label behavior because
2:15:09 people change. People are fluid. For the most part, people are fluid. I need to look at
2:15:15 who do I have across from me in this moment. How they identified behavior of people, they
2:15:24 gave them four animal archetypes. Lion, monkey, mouse, T-Rex. Lion is someone who’s in charge,
2:15:29 setting the agenda. I’m in control. That’s lion. When you have your meetings with your
2:15:34 team and you’re the one talking and your team sitting listening, you’re lion in that moment.
2:15:44 He’s in charge, setting the agenda. Mouse is a person who is patient, looking to learn.
2:15:49 They’re trying to get information. They’re eager. They’re humble, seeking guidance. It
2:15:53 can be the people on your team who are sitting quietly because they’re trying to learn. Probably
2:15:59 in some sense right now, you and I switch back and forth from lion and then our viewers,
2:16:03 they’re all mouse. They’re all here, humble, seeking guidance. What can I learn? That’s
2:16:09 that, but it’s fluid. Now, a person who is monkey, monkey is an animal where you’re
2:16:16 social, you’re warm, you’re talking to people. “Hi, how are you good? How are you?” That’s
2:16:20 what that is, right? And then they’re probably going to be that back to you, right? Bad monkey,
2:16:24 which you probably get a lot, is, “Hey, Steve, I got a great idea. Can I just share it with
2:16:29 you?” “Hey, let me just put you something real quick.” That’s pleading. That’s desperate.
2:16:34 That’s really wanting something. Now, the other animal is t-rex. T-rex, which is something
2:16:38 I tend to lean a little bit more towards, which I should work very hard not to be, but that’s
2:16:44 a person who is direct, frank, and forthright. It’s also a person who sounds just like the
2:16:49 animal. You’re more ready to fight. Something happens and you’re like, “Let’s go.” There’s
2:16:53 a good version of that. There’s a bad version of that. All of these have a good and bad version,
2:16:59 but that’s t-rex. The key to people is not for you to dominate. The key to people is
2:17:04 for you to identify the person in front of you in that moment and then adapt to that
2:17:12 behavior. If I’ve got, for example, if you’re a lion and I’m trying to be lion, we’re both
2:17:16 competing. Nothing’s going to happen. You’re going to be talking and I’m going to be trying
2:17:23 to talk over you. It doesn’t work, but if I see, “Okay, right now, Stephen’s lion. He’s
2:17:26 the one talking. He’s guiding the conversation. He’s doing this meeting. I’m going to go
2:17:32 mouse. I’m going to be humble seeking guidance. Yes, Stephen, I’m listening. I want to learn.”
2:17:35 The wheel actually helps you identify who you have in front and then where do you go
2:17:40 based on what you have in front? Now, if I’m dealing with someone who’s monkey, I go to
2:17:44 this event. You’re going to this event. People are talking to you. When you have monkey,
2:17:49 you also display monkey, which is warm, social respectful. However, you want to be aware
2:17:53 of when people are the bad version of that, which is they’re trying to sell you something.
2:17:58 They want something from you. You maintain that warm social respectful, but you realize,
2:18:03 “I’ve got bad monkey in front of me. I need to keep distance.” T-Rex is, if I’ve got
2:18:10 someone who’s T-Rex, it just means being direct, frank, and forthright, but it also teaches
2:18:17 you how to deal with another T-Rex. That story you told me earlier, that guy that you checked,
2:18:22 that you had checked, he was being T-Rex. He was attacking you behind your back. He’s
2:18:26 still attacking you because you can attack somebody, not to their face, but behind their
2:18:31 back. You gossip, you slander, you hit their reputation. That’s T-Rex. That’s bad T-Rex,
2:18:37 by the way. You had bad T-Rex, and then you came in. I don’t think you were bad T-Rex.
2:18:41 You came in as good T-Rex, but you were frank, forthright, and direct. You said, “Hey, I
2:18:46 heard about that stuff you just said outside to this person. If you have something to say,
2:18:51 please say it to me.” You’re actually good T-Rex. You addressed him. What happens is,
2:18:58 when you have T-Rex, you have to be T-Rex, too. You just can’t be bad T-Rex, where you’re
2:19:03 patronizing, sarcastic, and insulting people, but you come in, and you be direct, frank,
2:19:08 and forthright, and you address the person. It’s okay to address people. It’s okay not
2:19:15 to let stuff slide, so long as you are regulating your behavior. But the way you do this is,
2:19:19 these animals help you realize, “Who do I have in front of me?” It also helps you
2:19:24 realize, “Who am I more? I know when I see this, I’m T-Rex. Hands down. I have to work
2:19:29 on it.” But some people, when we talked about people who are very subservient, or weak,
2:19:36 or dismissive, or avoidant, for them, they’re mouse, bad mouse. When you realize, “I go
2:19:40 mouse a lot,” then that tells you, “You know what? I need to be a little bit more lying
2:19:46 in my life.” On this wheel, the reason why it’s wheel is because the behavior that I’m
2:19:49 getting is on the outside, and the response that I should give them is the thing on the
2:19:52 inside. Is that right?
2:19:59 There’s four animals. Each animal has a good version and a bad version. Good version lion
2:20:04 is, “I’m in charge. I’m setting the agenda. I’m a boss who’s really just trying to guide
2:20:11 and lead his team.” Bad version of lion, which is outside that outer perimeter, dogmatic
2:20:14 demanding rigid, “This is the way I want it. This is the way it’s going to be done because
2:20:16 I want it like this.”
2:20:22 How do I know using this wheel which response I should give? You’re telling me that on the
2:20:26 outside of the wheel is the bad version of that animal, and on the inside of the wheel
2:20:30 is the good version of that animal. How do I find which response to give based on the
2:20:31 behavior?
2:20:38 First, you always want to stay in the good wheel. You always want to stay as a good animal.
2:20:42 You don’t want people to pull you out. That’s where it talks about self-regulation because
2:20:49 it’s very easy for people to pull you into their bad wheel, their bad animal. That’s
2:20:57 one. You always want to stay in that center part. It works two ways. If I’ve got lion
2:21:02 in front of me, I have to be mouse because the conversation won’t work. We’ll flip. If
2:21:08 I’ve got lion in front of me, you’re setting the agenda. You’re controlling the conversation.
2:21:14 I have to allow it to happen to you. Here’s why. If I try to talk or cut you off, you’re
2:21:21 not listening. In fact, it’s going to piss you off even more. In fact, there was a big
2:21:25 beverage company, I won’t say which, a coffee company, a very well-known one. They came to
2:21:30 me and said, “We have a problem with clients.” They come in, we give them the wrong version
2:21:34 of what they asked for, and sometimes they lose their mind. They had one client that
2:21:40 came in, customer. The manager said, “I thought they were going to assault the person behind
2:21:47 the register.” We actually fixed their drink, and they were still just being very belligerent.
2:21:54 According to that wheel, that person was T-Rex. T-Rex, so attacking, punitive, sarcastic.
2:21:58 They would flow back and forth between T-Rex and lion because they were trying to control
2:22:04 the conversation. They were like, “We fixed the order, we apologized, but it kept escalating.
2:22:11 What did we do wrong?” What they did wrong was they kept interrupting and trying to stop
2:22:18 the behavior of that person. That person was in this aggressive state, lion/T-Rex. When
2:22:24 you have somebody there, you have to let them go because by interrupting the person and
2:22:28 telling them, “Calm down, we’re going to this,” what does that do? It aggravates people more.
2:22:33 Not me, Vent. Let me say what I need to say. One of the ways you deal with that kind of
2:22:37 behavior is let them go. So long as you’re not in danger or someone’s trying to hurt
2:22:45 you, let it go. When they are done, then you can talk, but they’re not listening to you.
2:22:49 That’s why the wheel helps because if I’ve got a lion and he’s trying to control, he’s
2:22:56 being dogmatic, trying to control the conversation, then I come in and say, “Hey, look, calm down.
2:23:00 I got you another drink. I’m not letting you talk. I’m competing with you. It doesn’t
2:23:07 work.” That’s why it escalates. Let people go, be mouse. It’s hard to be mouse because
2:23:12 people’s ego won’t let them be mouse. It’s hard to sit there and take it, but if you
2:23:16 can put your ego to the side, which you should put to the side. In fact, we had a saying
2:23:20 in the interview room, “Check your ego at the door because if you bring your ego in,
2:23:28 you’re done.” You want to put yourself aside and be able to manage the behavior, but that
2:23:33 requires your ability to be like, “I know what I’m seeing.” It always goes back to,
2:23:38 “I don’t need to address every little thing because I feel I’m being slighted. I see what
2:23:43 I have. I’ve got a lion in front of me. Let him finish or her. I’m going to be a mouse.
2:23:49 I’m going to sit and listen, humble seeking guidance.” Then when they’re done, now I talk
2:23:53 because also, they’re ready to listen, but when you keep interrupting people, they’re
2:23:55 not ready to hear you.
2:24:00 You see that a lot with bad cops, right? They pull someone over to arrest them and the person
2:24:05 becomes a T-rex that they’re trying to arrest. They start insulting them. Then the cop ends
2:24:11 up getting a disciplinary case because they react like a T-rex. They take the bait. If
2:24:16 the person’s calling you at F, Y, Z, whatever, they then start doing it back and elbowing
2:24:19 them and are getting aggressive. Then you see these other examples of really exceptional
2:24:26 police where they’re being verbally insulted and they have total composure. It’s like
2:24:27 they’re unfazed.
2:24:31 It’s because they’re ego and they really try hard. In the U.S., in the U.K., you have
2:24:36 a national police force that means it’s one hiring process, one police commissioner, one
2:24:41 person of authority. In the United States, there’s 17,000 police law enforcement entities.
2:24:46 They all have their own leader. The problem is their training is different. For example,
2:24:52 when I went into the NYPD, they gave me a psychology test to take. It’s something similar,
2:24:57 if not the MMPI-2, which is the Minnesota Multiphysic Personality Inventory. What they
2:25:04 tried to see is what behaviors I have. Am I narcissistic? Am I hypochondriac? What issues
2:25:10 are going on within me to avoid scenarios like that? You have to be steady because people
2:25:16 are going to pull you into their nonsense. People, you can’t sit there in law enforcement
2:25:21 and be baited. If you get baited, it’s a problem. You shouldn’t be wearing the uniform.
2:25:25 You shouldn’t be wearing the badge. I’m not saying you need to sit there and be hurt by
2:25:30 someone or take physical abuse, but you need to be able to control your mouth and your
2:25:31 behavior.
2:25:36 Even if your mouth is … You said something earlier, which I think is an important point
2:25:40 of nuance here, which is it doesn’t mean you have to be passive. It just means that when
2:25:46 you, as you said, decide to burn it down, you’re doing it intentionally, not being controlled
2:25:47 by some emotional puppet master.
2:25:51 If you’re in law enforcement and I was like, “First of all, nobody’s happy to see you.”
2:25:57 Firemen, they’re happy to see them. No one’s happy to see law enforcement. I’ve never been
2:26:01 greeted in the interview room or even anywhere out there where they’re like, “Hey, special
2:26:05 agent, come on in. I’m so glad you’re here.” They’re not happy to see you because A, somebody’s
2:26:09 getting arrested, B, something bad happened. C, you’re about to arrest somebody that they
2:26:14 care about. It’s all bad news. You have to go in there understanding that, but if you’re
2:26:20 offended, you’re looking to be respected. That badge is not for that. You are there to be
2:26:22 a peacekeeper and you have to manage your behavior.
2:26:29 I remember NYPD Academy, they would take us to the FDR highway, and the FDR runs around
2:26:35 the east side of Manhattan by the East River. Sometimes they take you there and go running,
2:26:40 they’d have us run long distances. People are driving by you doing 50, 60 miles an hour.
2:26:45 When I say they’re blowing past you, they’re blowing past you. This was pre-9/11 when I
2:26:50 was going through the academy. They’re spitting on you or trying to spit on you, cursing
2:26:55 you, giving you the finger, calling you a pig, calling you all sorts of names. The first
2:27:01 time I experienced this, I’m young, we’re running and somebody hollered something at
2:27:07 us, I said something, I actually stopped running and turned around and started yelling back.
2:27:11 My instructor, the PT instructor, the police officer grabbed me, he’s like, “You don’t
2:27:18 do that.” He’s like, “This isn’t for you if you’re going to do that.” You have to manage
2:27:22 yourself because when you go out onto the street, people will hate you. If you can’t
2:27:27 control yourself, you’re not going to be able to manage this. That was the first time
2:27:32 I learned that is not the way you earn respect. You need to manage yourself.
2:27:34 Controlling others starts with self-control.
2:27:40 Yeah. Also, what does that say about me, that I’m quick to respond to something like that?
2:27:45 In the study you referenced about the animals, I read that the interviewers who were most
2:27:49 successful at getting information were able to switch between different communication
2:27:55 styles. Interviewers who were most successful understood the suspects’ communication style
2:28:00 as well as their own. It made me think, to be successful, do I then need to be able to
2:28:05 adopt all of these communication styles, context-dependent, because I can think of a lot of people in
2:28:11 my life that basically don’t have a lion or a T-rex in them. They just give mouse everywhere
2:28:15 they go. I can think of some people who I could just never imagine a world where they
2:28:21 were demanding, dogmatic, rigid, in charge, guiding, leading, frank, forth, right direct,
2:28:25 attacking, sarcastic. They are just like, nice, nice.
2:28:29 Okay. So, when you’re dealing with them, you’re going to look at if we’re going to use the
2:28:33 animals. I mean, more, how do those people be successful? If I’m…
2:28:35 They’re not. They’re not successful.
2:28:39 They’re going to have a hard time, because they’ve made themselves, they’ve suppressed
2:28:46 themselves so much for whatever reason, they can’t lead. No one… I’m going to tell you
2:28:50 this, there’s nothing wrong with mouse. Actually, if you had to default to any one of those
2:28:53 animals, mouse would be it. Mouse is king.
2:28:58 I love mice. I think everybody loves mice. They’re the most likeable people.
2:28:59 They are.
2:29:00 And monkeys, but…
2:29:06 Yes. But mouse is good because you’re humble seeking guidance. It means that you’re saying
2:29:10 less, it means you’re listening, you’re also gathering information. So, if I’m trying to
2:29:16 figure Stephen out, I’m going to get more information from Stephen when I’m not talking
2:29:20 and when I ask good questions, rather than me talking. A lot of people think I need to
2:29:25 be lying, in charge setting the agenda. You can be, and there’s times for that. Like,
2:29:28 if you’re a leader, you need to be lying from time to time. You do.
2:29:34 But mouse overall is the one who gets the most. It’s the one who gets the most information.
2:29:38 So long as you’re good mouse, good mouse is humble seeking guidance. Stephen, tell me
2:29:43 what you’re looking for in a partnership. Okay. Help me understand what matters to you
2:29:48 most. And I shut the fuck up, and I’m going to let Stephen show me everything he cares
2:29:52 about, his values, his beliefs. I’m going to understand Stephen, and I’m going to learn
2:29:57 a lot about him so that I can speak more intelligently to Stephen about what Stephen cares about.
2:30:05 Now, what I care about, what you care about. However, you also don’t want to be the bad
2:30:12 version of mouse. And that’s where it’s weak, submissive, avoidant. And this is where you
2:30:19 become that. And this is where people pray and victimize you. I can be mouse. I can
2:30:25 ask questions I can learn, but I want to make sure that I don’t cross over to the malignant
2:30:31 part of that, which is I’m so conflict diverse, and so afraid of it, that I will make myself
2:30:36 completely small to the point where other people will just steamroll me.
2:30:42 Can mice be leaders? Because I know some mice. And if I was employing those people, I would
2:30:50 absolutely never make someone a leader who hasn’t got a little bit of line in them. It
2:30:56 would be irresponsible. It would frankly be irresponsible. It would be unfair on them,
2:31:00 because they’re going to be challenged by the people that they are leading. And in order
2:31:05 for them to withstand those challenges in a calm, composed, as it says on this little
2:31:10 wheel, in charge, guiding and leading way like a lion does, they’re going to need to
2:31:13 have a lion in them.
2:31:18 You want to be all of those animals. You want to balance up all of them. That’s what you
2:31:24 want to strive for. You want to balance up all those in the good sense, right? The good
2:31:29 version of those animals. But you need to know when am I supposed to be lion. So if
2:31:36 I’m a leader, if I’m a business person, if you’re selecting someone to put in charge
2:31:41 of a group, they have to have some lion in them. They can’t all be a mouse because no
2:31:42 one’s going to listen.
2:31:44 What if I’m negotiating a pay rise?
2:31:48 If you’re negotiating a pay raise, first of all, you’re going to come in with all your
2:31:52 homework done. You’re not going to come in and go, “I think I deserve a raise. I feel
2:31:55 like I deserve a raise. I’ve been here for a long time.” You’re going to come in with
2:32:01 a list of facts. And you’re going to say, “I closed this deal and made this much money.
2:32:05 I closed this account with this person and I made this much money. I did this in a year.
2:32:09 I generated this amount of money. I’m going to list the facts so I can articulate to you
2:32:16 why you should give me that raise.” That’s on you. I think, I feel, I believe. And then
2:32:19 your boss can turn around and be like, “Well, I think I feel I believe that you shouldn’t
2:32:23 get one. It’s so ambiguous.” When you come in with facts, it’s a hard thing to fight.
2:32:28 Now, when you’re going into that meeting, if I’m the one asking for the raise, I’m going
2:32:32 to go in as lion. I’m in charge. I’m setting the agenda because I’m the one asking for
2:32:38 a raise. So I’m going to come in with my facts methodical. I’m going to be good lion. Sir,
2:32:46 hi, Steven. I just wanted to talk to you. I made a, I’m looking to increase my compensation
2:32:54 here. Well, now you’re just bad lion. You want to let the guy, even if it, here’s the thing.
2:32:58 Let’s assume it’s no. You’re like, in your head, you’re like, “There’s no way.” You’re
2:33:03 going to let the person talk. You’re going to let the person feel heard, even if it’s
2:33:08 like a hard no. Because what’s most important is to let them feel like you actually listen.
2:33:12 But what if I say no to you, then what do you do? Who’d you become? Do you become mouse?
2:33:15 I just said absolutely no. So I would say, okay. I’d say, could you explain
2:33:21 to me why? I don’t want to give you a pay raise. I think,
2:33:27 I think, when I think about who I’d rather have that money, me or you, I think me. Well,
2:33:32 so you’ve got actually T-Rex right there. But how do you deal with it?
2:33:37 So if it’s T-Rex, if it’s a person who’s trying to kind of push back and fight you,
2:33:41 you have to deal with T-Rex. One of the things that they teach you with the animal wheels,
2:33:46 the only time you swap is mouse and line because two people can’t be in charge. So that’s the
2:33:50 only time. But when you have T-Rex, one of the things they teach you is you have to deal
2:33:53 with T-Rex. So you have to be the good T-Rex, which is
2:33:58 Frank or direct. Okay. So you said that you prefer the money go to you and not to me.
2:34:02 Okay. So bad T-Rex to remind people is attacking sarcastic, et cetera.
2:34:06 Yeah. Bad T-Rex, bad T-Rex would be like, well, you’re an idiot. You’re ridiculous.
2:34:10 Well, you’re a jerk. And good T-Rex is Frank forthright and direct.
2:34:13 Yeah. So you’re saying you’re not going to give me a raise because you want to keep
2:34:17 all the money for yourself. Correct. And not for me.
2:34:22 Okay. Well, I don’t know if I can continue to stay here if that’s going to be the case.
2:34:27 Right. You can, I’ve been here for X amount of years. I’ve generated X amount of dollars.
2:34:31 And so that’s going to be an issue for me and my ability to stay and work here. I’m
2:34:36 being direct, Frank and forthright address people. There’s, you can address people and
2:34:42 it doesn’t have to be ugly. Now, again, you can’t control their behavior, but you can
2:34:46 control yours. So you just want to make sure that, that a person who’s behaving like that,
2:34:50 that you don’t get pulled into that behavior. You just want to stay on the good wheel of
2:34:57 it. It’s also a regulation, but you also don’t want to be afraid to deal with people. That’s
2:35:03 why dealing with rejection and tough personalities and hard people, like it’s good practice.
2:35:08 Every time somebody like that comes along, I want you to think, I’m practicing. I’m practicing.
2:35:14 I’m practicing. Don’t be afraid of it. And then it also allows you to work on your T-Rex
2:35:19 because if you have a hard time with it, it allows you to work that muscle. It allows
2:35:25 you to learn how to deal with people who get in your face while managing yourself. You’re
2:35:29 going to have folks like that. I think it’s what, I was listening to one researcher. One
2:35:35 in every 25 people are either going to be a psycho, they’re going to have antisocial
2:35:40 personality disorder, which is like psychopath, sociopath type of behavior or narcissistic
2:35:46 personality disorder. One of these extremes behaviors, which lack empathy. One in 25 people,
2:35:50 that means one out of every 25 people you meet are going to be trying to slap you around.
2:35:53 Buckle up.
2:35:56 We have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question for
2:36:00 the next guest, not knowing who they’re going to be leaving it for. And the question that
2:36:09 has been left for you in the Diary of a CEO is, on your deathbed, what do you want your
2:36:23 whole legacy to be? I want to have given something to the world. I want to have added value to
2:36:32 the world rather than taken from it. That’s what I would like on my deathbed. And I think
2:36:41 also, I just wanted to have lived a good life. When I say good, I don’t mean problem-free
2:36:50 or anything like that. I mean just, I’ve lived it to my fullest and I can leave the
2:36:56 world with that piece.
2:37:00 Everybody needs to go listen to your BBC Maestro course. It’s really fantastic. There’s a
2:37:04 lot of courses on there, but I think yours stands out for so many reasons. You actually
2:37:08 pull in some experts who have trained you on various things in the past to be part of
2:37:12 that course, so I’ll link that below. But also, this book has been an absolute revelation
2:37:19 to so many people. I think in part because it’s so unbelievably easy to read for everyone.
2:37:24 You don’t need to be a super advanced psychologist or a professor like you are to understand
2:37:32 all of these strategies and tactics. And it has everything. I think I was in the contents
2:37:36 page and just to give people a flavour of the subjects that you talk about. It’s everything
2:37:41 from overcoming fear, mental resilience. If you must fight, then fight. Things we’ve
2:37:46 talked about today. The parts about how to influence people, the subjects about everybody
2:37:49 lying, all the stuff we’ve talked about and so, so much more is in this book. So I recommend,
2:37:53 if you haven’t read it, I know a lot of people have because they tag me in it all over the
2:37:56 book. I recommend you read the book, Becoming Bulletproof, Life Lessons from a Secret Service
2:38:02 Agent. Thank you so much. We’re so full of wisdom and you remind me of so many things
2:38:06 that I seem to quickly forget every time we speak and you’re helping so many people.
2:38:10 And the legacy that you aspire to have is most certainly the legacy that you’re on course
2:38:15 to create by everything that you do, by the millions of people that you’ve served. And
2:38:19 there’s something about you that’s very, very special. There’s some sort of relatability,
2:38:23 there’s a wisdom, there’s a frankness and a no bullshitness, but then there’s also the
2:38:27 balance and the nuance and the understanding that the truth is often somewhere in the
2:38:30 middle, which I think is incredibly important for people. So thank you for being who you
2:38:33 are and doing all that you do. It’s a privilege to speak to you once again and I hope we
2:38:36 speak again in the future. I appreciate you. Thank you, Stephen.
2:38:37 .
2:38:38 .
2:38:39 .
2:38:40 .
2:38:41 .
2:38:42 .
2:38:49 .
2:38:59 .
2:39:01 (chill music)
Nếu tôi dễ bị xúc phạm, tôi cũng dễ bị thao túng.
Vì vậy, nếu bạn là người dễ phản ứng, phản ứng và phản ứng, bạn đang ở mức độ một.
Câm mồm lại đi.
Bởi vì nếu bạn muốn được tôn trọng, bạn cần quản lý bản thân mình.
Nhưng có những lúc người khác sẽ vượt qua bạn và thiếu tôn trọng bạn.
Nhưng bạn sẽ xử lý điều đó như thế nào?
Có một dấu hiệu mà các cộng đồng tình báo đã bàn luận, và nó thực sự, thực sự hữu ích khi bạn đối phó với những người khác.
Và một trong những cách mà bạn xử lý hành vi như vậy là…
Debbie Popoulos, cựu đặc vụ mật vụ chuyển sang chuyên gia về hành vi con người,
Từ việc bảo vệ các tổng thống đến thẩm vấn những người đàn ông nguy hiểm nhất thế giới.
Bây giờ, cô ấy dạy con người cách phát triển sức mạnh tinh thần và kỹ năng giao tiếp thuyết phục.
Họ đã đào tạo bạn như thế nào với tư cách là một đặc vụ mật vụ để có được nền tảng tâm lý mạnh mẽ như bạn hiện có?
Có rất nhiều điều.
Trước tiên, một trong những điều lớn nhất kìm hãm con người là suy nghĩ rằng tôi đặc biệt.
Bạn không đặc biệt đến vậy.
Ví dụ, tôi là một trong những người cứu hộ đầu tiên trong sự kiện 9/11.
Tôi đã chứng kiến hàng ngàn người chết.
Và một trong những điều giúp tôi vượt qua đó là hiểu rằng tôi không đơn độc trong điều này.
Và khi bạn học được điều đó, bạn có thể vượt qua bất cứ điều gì.
Và khi bạn tự nói với mình, “Không ai biết tôi đang trải qua những gì.”
Không ai có thể giúp bạn vì chỉ có bạn đang trải qua điều đó.
Bây giờ, điều tiếp theo.
Điều quan trọng nhất là công cụ mà chúng ta thường không chú ý tới, cơ thể của chúng ta.
Có một nghiên cứu nơi họ bắt đầu ghi lại hình ảnh mọi người đi bộ.
Sau đó, họ cho những kẻ phạm tội đã bị kết án xem và hỏi họ, “Bạn sẽ chọn ai làm con mồi?”
Tất cả đều chọn cùng một người.
Họ đã bị kẹt.
Vì vậy, có những điều đơn giản bạn có thể làm với đôi tay, giọng nói và cách mà bạn ngồi.
Và tôi sẽ nói cho bạn tất cả mọi thứ.
Nhưng điều thú vị khác mà bạn chưa hỏi, nhưng tôi sẽ tình nguyện chia sẻ thông tin này là các chiến lược để xác định xem ai đang nói thật hay không.
Đó là bài học về phát hiện nói dối 101.
Tôi thấy điều đó thật sự thú vị khi nhìn vào phía sau của Spotify và Apple và các kênh âm thanh của chúng ta,
phần lớn mọi người xem podcast này vẫn chưa nhấn nút theo dõi
hoặc nút đăng ký ở bất cứ nơi nào bạn đang nghe điều này.
Tôi muốn đưa ra một thỏa thuận với bạn.
Nếu bạn có thể làm ơn nhấn nút đăng ký đó.
Tôi sẽ làm việc không ngừng từ bây giờ cho đến mãi mãi để cải thiện chương trình ngày càng tốt hơn.
Tôi không thể nói với bạn nó giúp được bao nhiêu khi bạn nhấn nút đăng ký đó.
Chương trình trở nên lớn hơn, có nghĩa là chúng tôi có thể mở rộng sản xuất,
mời tất cả các khách mời mà bạn muốn thấy và tiếp tục làm điều mà chúng tôi yêu thích.
Nếu bạn có thể giúp tôi điều nhỏ bé đó và nhấn nút theo dõi,
dù bạn đang nghe ở đâu, điều đó sẽ có nghĩa vô cùng với tôi.
Đó là điều duy nhất tôi sẽ yêu cầu bạn.
Cảm ơn bạn rất nhiều vì thời gian của bạn.
Trở lại với tập này.
Evie Pomporis,
khi bạn nghĩ về những cuốn sách mà bạn đã viết,
nội dung bạn tạo ra và tất cả những gì bạn đang làm cho mọi người,
theo cách của riêng bạn, bạn sẽ tóm tắt hoặc định nghĩa điều đó như thế nào?
Bạn nghĩ rằng bạn đang làm gì cho mọi người với nội dung,
các cuốn sách mà bạn đã viết, v.v.?
Đó là một câu hỏi tuyệt vời và tôi không biết liệu mình có một câu trả lời rõ ràng hay không.
Tôi luôn nghĩ về cách tôi phục vụ người khác?
Tôi luôn quay lại với điều đó.
Tôi còn nhớ khi tôi viết cuốn sách “Trở nên Bất khả chiến bại”.
Thật ra, cuốn sách của tôi dự kiến phát hành đúng vào thời điểm cao điểm của COVID.
Tôi có nghĩa là, vào thời điểm mà thế giới đóng cửa, và tôi nhớ rằng tôi có một người PR.
Tôi có đại lý của mình, các nhà xuất bản.
Mọi người đều nói, “Này, bạn biết đấy, điều COVID này đang xảy ra.
Tất cả sự lấp lánh của chuyến lưu diễn truyền thông đã biến mất.
Tại sao chúng ta không hoãn phát hành cuốn sách?”
Và không ai khuyên tôi phát hành cuốn sách.
Không ai cả.
Mọi người đều nói, “Đừng làm điều đó.
Đừng làm điều đó.”
Và tôi nhớ rằng tôi đã tự nói với mình, “Được rồi, tôi cần ghét bỏ tất cả mọi người.”
Và tôi đã dừng lại và nghĩ thầm với mình, “Tại sao tôi lại viết cuốn sách này?
Tôi viết cuốn sách này để giúp mọi người.”
Vậy thì nếu mục tiêu là giúp mọi người trở nên kiên cường hơn,
giúp họ sống ít sợ hãi hơn, thì thế giới hiện tại đang trong trạng thái sợ hãi.
Vì vậy, nếu tôi đi theo nguyên tắc đó, thì ngay bây giờ tôi nên phát hành cuốn sách.
Và tôi nhớ rằng, chống lại sự khuyên bảo của mọi người, tôi đã phát hành nó.
Và khi bạn nhận được tin nhắn riêng từ mọi người,
thì điều gì là bản chất mà họ đến với bạn?
Tôi rất ngạc nhiên với cuốn sách của mình khi mọi người bắt đầu viết thư đến.
Tôi đang đối phó với vấn đề này.
Cuốn sách của bạn đã giúp tôi tìm ra lối thoát.
Hoặc tôi đang đối diện với điều này.
Bạn có thể cho tôi lời hướng dẫn về cách xử lý nó không?
Bản chất của điều mà họ đang vật lộn là gì?
Luôn luôn là chính họ.
Nó không phải là thế giới xung quanh bạn.
Tôi hiểu điều đó đến một mức độ nào đó, nhưng hầu như lúc nào vấn đề cũng đến từ bên trong.
Chúng ta hoặc tự phá hoại bản thân, chúng ta tự gây rắc rối, chúng ta đưa ra quyết định,
hoặc chúng ta nghĩ, “Tôi không làm gì cả. Mọi thứ đều có nguyên nhân và hệ quả.”
Bất kỳ khi nào bạn nói, “Làm,” “Hành động,” hoặc “Không hành động,”
nó đều có hậu quả hoặc một tác động nào đó.
Và tôi nghĩ đôi khi chúng ta quá thờ ơ về điều đó.
Trong thế giới phương Tây, khoa học cho thấy chúng ta thực sự hạ thấp khuyết điểm của mình.
Khi chúng ta mắc sai lầm, không phải là một việc lớn.
Chúng ta hạ thấp những thứ của mình.
Và chúng ta thực sự nâng cao những phẩm chất tích cực của chúng ta.
Điều đó cũng ổn, nhưng chỉ đến một mức độ nào đó, vì khi bạn hạ thấp mọi thứ
và hạ thấp môi trường xung quanh bạn, hạ thấp những lựa chọn của bạn,
hạ thấp vai trò của bạn trong cuộc sống,
thì bạn thực sự trở thành người không có quyền lực và đang đổ lỗi cho cả thế giới.
Và tôi không nói rằng người khác không thể làm tổn thương bạn.
Họ sẽ làm. Họ chắc chắn sẽ.
Tôi nghĩ nếu mọi người làm hòa với việc có những người xấu ngoài kia,
một số mà tôi biết, một số mà tôi không biết, và trong khi theo đuổi lợi ích của bản thân,
một số người sẽ đưa ra những lựa chọn gây hại cho tôi.
Kết thúc câu chuyện.
Nếu bạn có thể sống với điều đó và hiểu điều đó, bạn sẽ ổn thôi vì bạn chỉ có nhiều nhận thức hơn. Thực tế, trong — khi tôi thực hiện các bài kiểm tra phát hiện nói dối, trong phòng phỏng vấn, sau khi tôi đã phỏng vấn rất nhiều người, và thường thì tôi sẽ phỏng vấn các nghi phạm, những người mà chúng tôi nghi ngờ đã phạm tội. Vì vậy — các bài kiểm tra phát hiện nói dối. Nhưng tôi là người phát hiện nói dối, không phải cái máy. Rất nhiều người nghĩ rằng bạn chỉ cần kết nối cái đó. Ôi, ping, họ đang nói dối. Không phải vậy. Bạn ngồi đó, bạn đánh giá người khác, bạn đọc người. Những gì máy phát hiện nói dối làm là cho bạn biết khi bạn hỏi một loạt câu hỏi tới người này. Tôi nối máy cho Steven. Tôi hỏi anh ấy một loạt câu hỏi. Tôi nhìn xem hệ thống thần kinh tự động của Steven đang làm gì. Nhịp tim, đúng không? Có thay đổi không? Hoạt động điện da của bạn, bạn đổ mồ hôi bao nhiêu. Hơi thở của bạn, cách bạn thở. Đó là lý do tại sao bạn có băng đo huyết áp. Bạn có những tấm điện da, thực sự theo dõi việc đổ mồ hôi. Bạn sẽ không — điều đó không rõ ràng với bạn, nhưng các tấm sẽ phát hiện ra hoạt động đổ mồ hôi — sự thay đổi trong hơi thở. Vì vậy, nếu tôi đang hỏi bạn một loạt câu hỏi, tôi đang nhìn vào cách cơ thể bạn thay đổi trong suốt những câu hỏi đó. Bạn thậm chí có cảm biến, vì đôi khi mọi người cố gắng đánh lừa máy phát hiện nói dối. Vì vậy có các tấm cảm biến mà chúng tôi cần để xem họ có thực hiện những cử động nhất định hay không. Cá nhân tôi không nghĩ rằng bạn có thể đánh lừa nó. Nhưng một lần nữa, bài kiểm tra bản thân không có ý nghĩa gì. Bạn không thể đưa nó ra tòa. Bạn không thể nói với thẩm phán rằng họ đã vượt qua bài kiểm tra phát hiện nói dối. Đó không phải là lý do mà nó ở đó. Nó được dùng để có thêm thông tin. Và nhìn này, nếu bạn đang nói dối, bạn thực sự đang đánh giá ai? Bản thân bạn. Đó là lý do tại sao cơ thể bạn lại phản ứng. Thứ hai, bạn đã nói về cách mà nạn nhân vẫn là nạn nhân. Và toàn bộ ý tưởng về việc trở thành một người không thể bị tổn thương — bởi vì dù chúng ta làm gì trong cuộc sống của mình, những điều xấu sẽ xảy ra. Chúng ta sẽ gặp một kẻ tự mãn và những người đang tìm cách lợi dụng chúng ta. Có một sự kiên cường tinh thần nhất định mà bạn tỏa ra. Bạn tỏa ra một loại sức mạnh và sự bền bỉ tinh thần nhất định. Và tôi nghĩ điều đó thực sự quan trọng vì nếu bạn có một nền tảng bên trong vững vàng, thì mọi thứ khác mà chúng ta có thể sẽ nói đến hôm nay sẽ dễ dàng hơn và khả thi hơn rất nhiều. Nhưng nếu không có nền tảng vững chắc đó, khi gió thổi, ngôi nhà sẽ đổ sập. Vì vậy, nếu chúng ta nghĩ về bước đầu tiên trong việc xây dựng nền tảng kiên cường tinh thần mạnh mẽ mà bạn có, thì bắt đầu từ đâu? Và đặc biệt nếu chúng ta bắt đầu từ một nơi rất, rất tồi tệ, chúng ta bắt đầu từ một nơi của nạn nhân. Những điều xấu đã xảy ra. Chúng ta không phải là người tự tin nhất. Nó bắt đầu từ những người xung quanh bạn. Đó là nơi bắt đầu. Nếu bạn có những người xung quanh mình, bất cứ ai có thể thoát khỏi nạn nhân như bất kỳ ai khác. Bạn có thể. Vì vậy, tôi muốn nhấn mạnh điều đó. Chỉ vì bạn bị kẹt ở một nơi không có nghĩa là bạn phải ở lại đó. Bạn có thể. Nhưng thường thì nếu bạn bị kẹt ở đâu đó, đó là vì hệ thống mà bạn có xung quanh bạn — mà bạn cũng đã giúp tạo ra và duy trì ở một mức độ nào đó. Chúng ta không hoàn toàn vô tội. Chúng ta đóng một vai trò. Hệ thống xung quanh bạn giữ bạn ở lại, hãy nghĩ về nó theo cách này, nó giữ bạn trong tù. Vì vậy, bạn phải xem xét môi trường của mình và nói, “Điều gì trong môi trường của tôi giữ tôi ở đây?” Thường thì đó là một người hoặc những người. Hy vọng là một người và bạn không phải đối phó với nhiều người. Giờ, có thể là gia đình và đó là lúc, bạn biết đấy, khi bạn đối phó với trẻ em và bạn xử lý với một số tội ác và lạm dụng nhất định. Bạn biết đấy, tôi luôn cảm thấy rằng một nhóm người mà thực sự không muốn nói là có lý do, nhưng thực sự không phải lỗi của họ. Họ là trẻ con vì họ quá dễ tổn thương và họ phụ thuộc vào bạn cho sinh kế của họ. Họ cần có ai đó nuôi họ, mặc quần áo cho họ, chăm sóc họ hoặc họ không thể sống sót. Tuy nhiên, khi bạn lớn lên, đúng không, khi bạn trưởng thành, điều quan trọng là nhìn vào môi trường của bạn, xem ai xung quanh bạn và ai đang giữ bạn ở đây. Và bạn biết điều gì trở nên khó khăn? Nó trở nên khó khăn vì bạn sẽ có một, giả sử, tôi sẽ dùng thuật ngữ này “người tác động xấu” trong cuộc sống của bạn. Người tác động xấu đó có thể là mẹ, cha, anh chị em, bất cứ ai. Bạn có thể yêu thương người tác động xấu đó, nhưng những lựa chọn và hành động của người đó ảnh hưởng đến bạn. Nó khiến bạn dễ tổn thương hơn. Ngay cả khi, nếu bạn chỉ nhìn vào tội phạm, họ đã thực hiện rất nhiều nghiên cứu khác nhau. Và điều họ phát hiện ra là, ngay cả khi tôi không phạm tội, nhưng tôi ở bên những người khác thực hiện tội phạm, tôi có khả năng bị bắn nhiều hơn bất kỳ nhóm người nào khác. Tôi có thể không liên quan đến bất kỳ hoạt động xấu xa nào cả. Tôi có thể hoàn toàn trong sạch, nhưng chỉ vì những người mà tôi giao du, điều đó khiến tôi dễ bị tổn thương hơn, trở thành nạn nhân. Vì vậy, đó là nơi mà bạn bắt đầu, ai xung quanh bạn. Bây giờ, những điều thực sự quan trọng khác, bất cứ ai bạn chọn làm bạn đồng hành, nếu bạn có một, điều đó rất quan trọng. Người đồng hành đó sẽ nâng đỡ bạn hoặc sẽ khiến bạn chìm xuống. Và đó, trong thế giới thực, là những người bạn thân, chồng, vợ? Nếu chúng ta đang nói, tôi sẽ nói đầu tiên là đối tác thân thiết, bất cứ điều gì điều đó có nghĩa với bạn, chồng, vợ, bạn trai, bạn gái, bất cứ điều gì, người đồng hành. Đó là điều quan trọng nhất vì đó là người. Đây là sự khác biệt giữa, như, một đối tác và một người bạn. Người bạn của bạn về nhà, về nhà của họ. Bạn về nhà của bạn. Một người đồng hành hoặc đối tác, bạn có thể sống cùng họ. Điều đó có nghĩa là bạn quá phơi bày với người đó và bạn cần phải đảm bảo rằng người đó không làm ô nhiễm cuộc sống của bạn. Bạn vẫn có thể yêu họ, nhưng bạn có thể lùi lại và nhìn vào, có một vấn đề ở đây mà những thứ của người này đang làm ô nhiễm cuộc sống của tôi. Và đó là một điều khó khăn để làm đối với mọi người vì đây là lý do bạn ở bên ai đó. Và nó như thế này, được rồi, tôi đang ở với Evie, nhưng, bạn biết đấy, Evie là thế này và Evie là thế kia.
Dưới đây là bản dịch tiếng Việt của đoạn văn bạn đã cung cấp:
Và vì vậy, bạn bắt đầu hòa trộn danh tính của tôi với hành vi của tôi.
Và theo thời gian, bạn cũng làm cho những điều tôi làm trở nên bình thường nếu tôi là một người xấu.
Thực ra, Evie không có ý như vậy.
Cô ấy luôn nóng nảy.
Bạn biết đấy, cô ấy như vậy, nhưng cô ấy đã làm rất nhiều điều tốt đẹp cho tôi ở đây.
Và rồi những gì chúng ta làm là bỏ lỡ những điều.
Đó là lý do tại sao bạn dễ dàng nhìn nhận mối quan hệ của người khác và có thể chỉ ra, này, có vấn đề ở đây, có vấn đề ở đây, có vấn đề ở đây, bởi vì bạn không bị ảnh hưởng.
Bởi khía cạnh tình cảm khi gắn bó với người đó, bạn có thể nhìn nhận họ một cách khách quan.
Đó là lý do tại sao, nhìn chung, rất dễ để đưa ra lời khuyên cho người khác.
Tôi có thể thấy những dấu hiệu cảnh báo và các vấn đề ở người này.
Khi bạn đang ở trong mối quan hệ đó, bạn không thể.
Thật khó.
Vì vậy, tôi cũng sẽ dám nói, có thể mọi người không thích điều này.
Nếu bạn đang ở bên ai đó và có những người xung quanh bạn mà bạn biết, thật sự quan tâm và yêu thương bạn và họ đang nói với bạn, này, không phải là điều tốt nhất cho bạn.
Tôi sẽ nói, xin hãy lắng nghe, vì họ đang nhìn thấy điều gì đó mà bạn có thể không thấy.
Bạn có nghĩ rằng mọi người thường có xu hướng biết không?
Như trong bản năng của họ, họ thường biết, nhưng họ biện minh hành vi của người đó và họ gần như tự gạt mình đến một mức độ nào đó.
Họ nói, ồ, có thể không. Có thể điều đó cũng ổn. Có thể họ là bạn. Có thể họ chỉ làm điều đó vì lợi ích tốt nhất của tôi, trong khi thực sự người xấu đó đang hành động vì lợi ích của họ và kiểu như gạt bạn ra ngoài, và rồi bạn lại gạt chính mình.
Tôi nghĩ điều quan trọng là bạn không, bạn không đi từ không đến một trăm trong một đêm.
Khi bạn ở trong một mối quan hệ hoặc bạn ở bên những người mà như vậy, lúc đầu bạn sẽ không thấy điều đó, đúng không?
Mọi người đều thể hiện những hành vi tốt nhất của họ.
Nhưng theo thời gian, bạn sẽ bắt đầu thấy những dấu hiệu nhỏ, những đoạn giới thiệu nhỏ.
Và đó là những đoạn giới thiệu mà bạn muốn chú ý đến.
Chúng ta thích cho người khác được hưởng lợi từ sự nghi ngờ.
Chúng ta lắng nghe những lý do mà họ đưa ra.
Bạn biết đấy, có một câu nói cổ của người Hy Lạp rằng, đừng nghe những gì đối thủ của bạn nói. Hãy nhìn họ.
Điều đó sẽ cho bạn biết mọi thứ.
Và khi tôi nói hãy nhìn họ, hãy nhìn những gì mọi người làm.
Tôi cần bạn loại bỏ những gì họ đang nói với bạn.
Tôi cần bạn loại bỏ những lời xin lỗi của họ vì họ có thể thực sự cảm thấy hối lỗi.
Họ đã làm bạn tổn thương và họ có thể thực sự hối hận.
Điều đó không phải là vấn đề.
Vấn đề là, khi nào bạn muốn học bài học của mình?
Vào đầu hay vào cuối?
Và vào cuối, đôi khi điều đó rất, rất, rất khó.
Bạn biết đấy, tôi có một cộng đồng và tôi bắt đầu sau khi tôi viết cuốn sách và khi mọi người bắt đầu viết thư, tôi đã nói, bạn biết không?
Hãy để tôi tạo ra cộng đồng này. Tôi sẽ gọi nó là “Beyond Bibliproof” và bất cứ ai đăng ký.
Và bạn biết không, hai năm qua, tôi có 800 thành viên và nhiều người đến với những kịch bản khác nhau và họ sẽ đến với.
Và gần như luôn luôn là kịch bản mà họ đến.
Nếu có điều gì đó như vậy, đó là ai đó mà họ gắn bó với đang kéo họ xuống, kéo họ xuống.
Và đôi khi họ là người kéo xuống và họ nghĩ rằng đó là người khác.
Vì vậy, đôi khi bạn là người xấu và bạn thậm chí không nhận ra điều đó.
Vì vậy, bạn cần tìm ra hai điều.
Liệu tôi có phải là người đang làm những việc không chỉ làm tổn thương bản thân mà còn tổn thương người khác, nhưng tôi đã biện minh cho điều đó với bản thân trong quá trình theo đuổi bất cứ lợi ích cá nhân nào mà tôi có.
Hay tôi gắn bó với ai đó đang kéo tôi xuống?
Tôi sẽ nói với bạn điều này, Stephen.
Tôi đã ngồi đối diện với những người đã làm rất nhiều điều khác nhau, một số tội ác nghiêm trọng, một số thì không nghiêm trọng.
Mọi người đều tự bán cho bản thân lý do tại sao họ làm những gì họ đã làm.
Chúng ta là những người bán hàng.
Tôi có thể biện minh cho bất kỳ điều gì với bản thân nếu tôi muốn.
Họ đang biến bản thân thành nạn nhân của các tình huống.
Tại sao tôi lại làm điều đó?
Chà, bạn biết đấy, những người tốt đôi khi đưa ra những lựa chọn sai lầm.
Những người tốt mắc sai lầm.
Vấn đề là đôi khi hậu quả của những sai lầm đó, chúng kéo dài.
Nhưng bạn không thể đứng ra bảo đảm cho ai đó vì bạn không biết họ là ai sau những cánh cửa đóng kín.
Bạn không biết.
Và thứ hai, bất kỳ ai cũng có khả năng làm bất kỳ điều gì vào bất kỳ thời điểm nào nếu có cơ hội.
Nếu bạn hiểu điều đó, bạn sẽ không ngạc nhiên hay sốc vì bất kỳ điều gì hoặc bất kỳ ai.
Không phải là một quan điểm bi quan về con người.
Đó là hiểu rằng con người rất dễ thay đổi.
Họ dễ bị tác động, một số người dễ hơn những người khác.
Một số có thể có sự chính trực mạnh hơn hoặc nhiều hơn.
Tôi thậm chí không nghĩ đó là sự chính trực.
Chỉ là một sự kiên định mạnh mẽ hơn với chính mình để nói, vâng, tôi sẽ không làm điều này.
Không, tôi sẽ không làm điều này.
Và sau đó một số người thì dễ thay đổi hơn một chút.
Như dễ dàng hơn để tiếp cận họ.
Dễ dàng hơn để thao túng họ.
Dễ dàng hơn để định hình họ làm những việc khác.
Dễ dàng hơn để khiến họ đi theo một hướng nào đó.
Nhưng nếu bạn hiểu điều đó, bạn sẽ hiểu hành vi con người.
Có rất nhiều điều thú vị ở đó.
Tôi nhớ nếu chúng ta quay lại điểm đầu tiên của bạn về môi trường của bạn và việc mọi người có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của bạn.
Tôi nhớ đã đọc một nghiên cứu của một người tên là Michael Hausman và một nghiên cứu khác được thực hiện tại Harvard nơi họ chỉ ra rằng
ngay cả khi bạn ngồi cạnh ai đó tại nơi làm việc mà là độc hại và có những hành vi xấu ở nơi làm việc,
cơ hội bạn thực hiện hành vi xấu cũng tăng lên đáng kể.
Và trong một số trường hợp, điều đó có thể lên đến 25% ở một môi trường khác, lên đến 100%.
Khả năng bạn sau đó bị kỷ luật chỉ vì bạn ngồi cạnh người đó cũng tăng lên đáng kể.
Và điều này, tôi nghĩ, củng cố trường hợp rằng môi trường của bạn có ảnh hưởng rất mạnh mẽ và sâu sắc đến bạn, theo cả hai chiều tốt hơn hoặc xấu hơn.
Và tôi nghĩ phần tốt hơn cũng đáng để suy ngẫm.
Bởi vì nếu bạn đang ngồi và xung quanh bạn là những người đang nâng đỡ bạn và đưa bạn lên và khiến bạn tin rằng thế giới là đáng thay đổi và bạn có thể làm bất cứ điều gì.
Như tôi đã trải nghiệm trong cuộc sống của mình vào những lúc, điều đó thật điên rồ vì nó gần như làm thay đổi cách kết nối giữa các nơron trong não bạn ở một mức độ nào đó.
Làm thế nào bạn chọn người khác?
Như thế nào bạn phân biệt được theo cách riêng của mình?
Ai là người tốt và ai không tốt với bạn?
Bạn biết gì không?
Đây là một câu hỏi rất thú vị.
Cảm xúc.
Và mọi thứ khác trong cuộc sống của tôi, tôi sẽ nói về khoa học dữ liệu hoặc cái này hoặc đây là khung của tôi.
Nhưng có một số điều trong cuộc sống mà tôi nghĩ rằng trực giác và cảm xúc của bạn, nếu bạn đã phát triển được kỹ năng lắng nghe đủ, là chỉ số tốt nhất.
Và nếu bạn nhìn lại sự nghiệp của tôi, từ việc bỏ học đại học ở tuổi 18, thậm chí là lúc 16 tuổi, không đến trường, 20 tuổi rời bỏ một doanh nghiệp đang rất phát triển.
Và rồi ở tuổi 27, bỏ một doanh nghiệp hoạt động trên toàn cầu và sắp sửa thực hiện một đợt IPO lớn thứ hai và tất cả những thứ đó.
Trong tất cả những khoảnh khắc đó, điều quan trọng nhất không phải là vỏ não trước trán của tôi.
Nó không phải là logic, sự thật, con số hay tiền bạc.
Mà chính là cảm giác bên trong tôi rằng tôi không còn muốn làm điều này nữa vì nó không còn cảm thấy tốt nữa.
Và trong khoảnh khắc đó, bạn sẽ trông như điên.
Nhưng khi bạn nhìn tổng thể cuộc đời của một người được điều khiển bởi tiếng nói bên trong, thật sự bị điều khiển bởi nó, bạn sẽ nghĩ, ôi Chúa ơi, cuộc sống của họ thật tuyệt vời.
Nhìn vào bạn gái họ và nơi họ sống và những thứ họ có và công việc của họ.
Họ thật may mắn.
Nhưng tôi thực sự nghĩ rằng nó bắt đầu từ lòng can đảm để lắng nghe tiếng nói bên trong.
Vì vậy, đó là câu trả lời của tôi.
Chỉ đơn giản là cảm xúc.
Đối với tôi, những người mà cảm giác không tốt, thì tôi không muốn đi cùng.
Và những sự nghiệp mà tôi đã trải qua, tôi đã từng là CEO và tôi cảm thấy, tôi không thích làm điều này nữa.
Đó là tôi đã xong.
Và có một phần khác liên quan đến sự không chắc chắn, vì trong tất cả những tình huống đó, thật sự không có kế hoạch B.
Không có kế hoạch B nào tốt.
Thật thú vị.
Vì vậy, khi bạn nói về cảm xúc, đó là trực giác của bạn.
Đúng vậy.
Đó là bản năng của bạn.
Tôi cam đoan với bạn điều đó.
Và khi tôi ở xung quanh mọi người, như bất cứ ai ở bên cạnh, họ thể hiện điều gì đó.
Và điều chúng ta không làm là lắng nghe những gì chúng ta cảm thấy.
Bạn vẫn có thể kinh doanh hoặc nói chuyện với ai đó.
Nhưng khi bạn cảm nhận được điều đó và tôi cũng vậy, tôi cảm nhận cả cách mà tôi chọn podcast để tham gia.
Tôi cảm thấy không biết liệu tôi có thích cảm giác này hay không.
Tôi chỉ cảm nhận nó.
Tôi cảm thấy liệu tôi có muốn ở bên những ai và thậm chí những thứ như muốn tham gia podcast của ai?
Bởi vì tôi đang đưa bản thân vào không gian đó, đúng không?
Không gian của người đó.
Nó liên kết với nhau hết.
Vì vậy, tôi như đang chọn những không gian mà tôi muốn bước vào.
Và nếu bạn đúng, bạn không cần diễn đạt nó cho chính mình và đó là lý do chúng ta thường sai lầm, vì như có ai đó đến.
Họ chào bạn và bạn ngay lập tức cảm thấy, tôi chỉ là không thích người này, nhưng họ không nói gì với bạn.
Họ không làm gì với bạn.
Bạn không thể diễn đạt lý do tại sao và bạn biết điều gì chúng ta làm?
Chúng ta bác bỏ nó.
Chúng ta bác bỏ nó.
Ôi, đó là tôi.
Ôi, tôi không nên suy nghĩ như vậy.
Không, bạn biết gì không?
Đó là, bạn có hai bộ não, đúng không?
Cái này và cái bụng.
Đó là điều họ gọi là.
Bản năng trong bụng của bạn.
Hãy luôn lắng nghe nó.
Và tôi nghĩ quay lại với những người ổn định, bạn đang nói về điều gì giúp bạn ổn định.
Tôi nghĩ một phần lớn trong việc giúp bạn ổn định là tin tưởng vào bản thân.
Bạn phải tin tưởng vào chính mình.
Như tin tưởng vào bản thân.
Và khi tôi nói điều đó, tôi có nghĩa là tin tưởng rằng những gì bạn cảm nhận là, là, là thật.
Như lắng nghe nó và không để người khác thuyết phục bạn từ bỏ điều gì đó hoặc có thể nói,
Tôi cảm thấy thế này.
Tôi không biết tại sao, nhưng tôi sẽ tin vào nó.
Và hầu như nếu không muốn nói là tất cả thời gian, bạn nhìn lại và thấy, tôi biết rõ hơn.
Tôi đã cảm thấy điều này.
Tôi cũng cảm nhận được điều này.
Tôi không lắng nghe bản thân.
Và nếu bạn sai, thì bạn sai.
Và điều đó dẫn trở lại đến sự không chắc chắn.
Mọi người sợ bị sai.
Tại sao?
Vì những gì người khác có thể nói về tôi, vì cách tôi sẽ trông như thế nào với thế giới và,
bạn biết đấy, từ kết luận đó, bạn sẽ nhảy đến và họ sẽ từ chối tôi
và rồi tôi sẽ cô đơn và sau đó tôi sẽ bị cô đơn.
Rồi tôi sẽ chết.
Đó giống như một bước đi hợp lý, bước xuống.
Tôi luôn thấy điều đó thú vị.
Tôi đã có cuộc trò chuyện này với bạn gái của mình hôm qua, mà thật là thú vị khi mà một
niềm tin thực sự được kết nối với một chuỗi niềm tin ở mức hạ nguồn mà dẫn đến cảm giác anh ấy không yêu tôi.
Và đây là một khía cạnh rất ngẫu nhiên, nhưng tôi và bạn gái đã sắp xếp lịch trình của chúng tôi cho tương lai rằng chúng tôi sẽ phải sống xa nhau một thời gian.
Vì vậy, cô ấy muốn lên lịch các ngày và tôi thì đang rất bận với một điều gì đó.
Và vì vậy tôi không chú ý nhiều đến cuộc trò chuyện sắp xếp lịch trình.
Và cô ấy hơi buồn một chút.
Và tôi thấy điều đó rất thú vị vì thực tế là tôi chỉ chú ý một nửa vào
cuộc trò chuyện sắp xếp đã thực sự nói với cô ấy rằng tôi không quan tâm đến cô ấy, điều đó có nghĩa là tôi không yêu cô ấy.
Và vì vậy sau đó tôi quay sang cô ấy và tôi nói, “Bạn có thể giải thích cho tôi như thế nào mà tôi làm bạn cảm thấy như vậy trong tình huống đó không?”
Và tôi đã hỏi, “Tại sao?
Tại sao?”
Mỗi khi cô ấy trả lời, “Tại sao?
Tại sao?”
Và chúng tôi đã đi tới tận cùng.
Bạn không yêu tôi.
Và mọi thứ bắt đầu từ điều nhỏ bé ở trên.
Và tôi nghĩ điều tương tự ở đây, nếu tôi làm điều gì đó và nó đi sai, có một hệ quả ở mức tiềm thức trong ai đó dẫn họ đến suy nghĩ, “Vậy thì tôi sẽ bị tẩy chay
khỏi bộ lạc.”
Bạn hiểu ý tôi không?
Đó là gốc rễ của điều đó.
Đó là lý do tại sao tôi nghĩ nỗi sợ hãi, bạn biết đấy, khi bạn nói nhiều về nỗi sợ hãi và trở nên không sợ hãi.
Sống không sợ hãi vì tôi không nghĩ bạn có thể vượt qua nỗi sợ hãi.
Được rồi.
Sống không sợ hãi.
Sự phân biệt là gì?
Không sợ hãi có nghĩa là tôi nhìn thấy mọi thứ, mặc dù sợ hãi, tôi sẽ cố gắng.
Tôi sẽ cố gắng hết sức để sống trong đó và chấp nhận nó ở một mức độ nào đó, bất cứ điều gì bạn sợ hãi.
Nếu đó là điều mà bạn muốn làm, hãy theo đuổi nó và sau đó tìm ra cách để thực hiện điều đó.
Nhưng thật tốt khi cảm thấy sợ hãi và không chắc chắn trong quá trình này.
Tôi không biết.
Khi tôi cũng không chắc chắn, tôi nghĩ: “Được rồi, tôi có thể giải quyết điều này.”
Bạn không thất bại cho đến khi bạn dừng lại.
Tôi nhìn nhận mọi thứ theo cách đó.
Ngay cả khi bạn đang thất bại từng chút một, nhìn chung bạn sẽ không thất bại cho đến khi bạn chỉ nói: “Được rồi, tôi không làm nữa.”
Miễn là bạn quyết định dừng lại vì bạn muốn dừng lại, điều đó là tuyệt vời.
Nhưng bạn không nên dừng lại vì bạn cứ thất bại, hoặc vì bạn cảm thấy bối rối, hay vì có những người khác bảo bạn không nên làm điều đó.
Điều đó chỉ xảy ra khi bạn quyết định: “Tôi không muốn đi theo con đường này nữa.”
Tôi nghĩ rằng mọi thứ luôn quay trở lại với bạn.
Tôi luôn thuộc trường phái suy nghĩ như vậy và tôi yêu gia đình mình, nhưng họ luôn nói với tôi: “Hãy làm điều này,” đặc biệt là vì bố mẹ tôi là người nhập cư.
Mọi thứ đều liên quan đến an ninh nghề nghiệp.
Có một công việc tốt.
Có một công việc tốt.
Từ chín đến năm, có một công việc tốt.
Đừng cố gắng làm bất cứ điều gì khác vì họ đã phải vật lộn rất nhiều.
Khi tôi cố gắng làm những điều ngoài khuôn khổ đó, họ đã sợ hãi.
Họ bối rối.
Họ nghĩ tôi điên.
Ngay cả khi tôi bắt đầu làm việc ở NYPD, họ hoàn toàn không vui.
Họ nói: “Đây là cái gì vậy?
Con gái không làm những loại công việc này.”
Ngay cả trong cộng đồng của tôi, tôi cũng bị cười nhạo.
Mọi người đều nói: “Nhìn Yanni, đó là tên bố tôi.
Nhìn con gái của Yanni.
Nhìn cô ấy ngốc nghếch như thế nào.”
Đây là những khoảnh khắc mà bạn, quay trở lại, chỉ cần làm những gì mà bạn cảm thấy vì sau này, bạn sẽ rất tức giận vì đã lắng nghe người khác.
Về điểm trực giác, điều mà bạn đã đề cập trước đó, bạn có nghĩ rằng có một cách nào đó để rèn luyện và phát triển trực giác của mình không?
Bạn khiến tôi cảm thấy như một người có trực giác khá nhạy bén mà bạn tin tưởng, nhưng một số người thì không.
Điều xảy ra là họ chỉ sống trong sự hối tiếc rằng họ không lắng nghe trực giác của mình.
Họ chỉ nhận ra điều đó sau khi sự việc đã xảy ra, sau khi họ bị đối xử không tốt.
Tôi đang tự hỏi liệu có cách nào để nuôi dưỡng một mối quan hệ tốt hơn với trực giác và bản năng của chính mình không.
Có.
Ngừng hỏi mọi người họ nghĩ gì.
Khi tôi có một quyết định rất lớn phải đưa ra, như quyết định thực sự lớn, tôi không hỏi ý kiến người khác.
Trên thực tế, càng lớn thì hậu quả hoặc đau đớn hoặc chấn thương càng lớn, tôi càng không hỏi ý kiến người khác, vì họ sẽ làm tôi bối rối.
Đó là điều bạn phải làm.
Bạn ngừng hỏi mọi người.
Nếu bạn sẽ hỏi ai đó, hãy coi đó là một quyết định liên quan đến sức khỏe, bạn sẽ tìm đến một bác sĩ hoặc một ai đó có kiến thức chuyên môn về quyết định mà bạn đang cố gắng đưa ra.
Bạn sẽ không tìm đến mẹ, không tìm đến bố, không tìm đến anh trai.
Bạn sẽ không tìm đến những người không có điều đó, mặc dù họ yêu bạn, ý kiến của họ sẽ như một quả bóng ping pong, làm bạn lạc lối.
Đó là cách bạn trở nên không vững vàng.
Bạn có thể bắt đầu từ những điều nhỏ.
Bạn có thể bắt đầu từ những điều nhỏ.
Khi tôi nói bắt đầu từ những điều nhỏ có nghĩa là bắt đầu đưa ra quyết định mà không cần phải chạy qua ý kiến của ai khác.
Ăn gì, đi đâu, nghỉ phép ở đâu, bạn có thể bắt đầu từ những điều nhỏ.
Chỉ cần cho phép bản thân trở thành người đưa ra quyết định.
Cho phép bản thân ở vị trí điều khiển.
Những gì chúng ta thường làm là mời mọi người vào xe, chúng ta nói: “Ừ, bạn có thể lái xe trong xe của tôi. Không vấn đề gì.”
Họ vào vị trí người lái, chúng ta đặt họ vào vị trí người lái, rồi chúng ta ngồi ở ghế hành khách hoặc thậm chí có thể bị đẩy ra ghế sau và rồi chúng ta đều cảm thấy tức giận: “Tại sao bạn lại lái như vậy?
Tại sao bạn lại đi theo hướng đó?
Đó thực sự không phải là nơi tôi muốn đến.”
Bạn có thể lái xe và ngừng mời mọi người lái xe cho bạn, rồi tức giận khi họ không đưa bạn đi theo hướng mà bạn muốn.
Nếu bạn cảm thấy tức giận, hãy luôn tức giận với chính mình vì điều đó có nghĩa là:
“Tôi đã chọn.
Tôi đã chọn sai, nhưng tôi đã chọn.”
Đó là cách bạn xây dựng sự tự tin.
Quay trở lại với ngành thực thi pháp luật, vì tôi dạy nó, một trong những đặc điểm nổi bật của những người trong ngành thực thi pháp luật là họ có sự tự tin cao vì một lý do.
Họ đưa ra quyết định.
Họ là những người ra quyết định tốt vì khi bạn ở ngoài đường và đang giải quyết với một ai đó hoặc tình huống nào đó, không có ai để bạn nhìn sang và hỏi: “Này, tôi nên xử lý chuyện này thế nào?”
Bạn phải đưa ra một lựa chọn và bạn phải hành động.
Việc đưa ra quyết định sẽ tăng cường sự tự tin và khả năng của bạn ngay cả khi đó là những quyết định sai lầm.
Đó không phải là điều quan trọng.
Hãy là người đưa ra quyết định trong cuộc sống của bạn.
Điều đó sẽ giúp bạn tiến lên phía trước.
Điều đó sẽ tăng cường niềm tin của bạn vào bản thân và sự tin tưởng vào bản thân và bạn cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn: “Hả, tôi đã đọc sai điều đó.
Bạn biết tôi đã học được gì ở đây không?
Tôi nên đọc nó theo cách này.”
Đây là lúc bạn mang đến những cảm xúc tích cực và một chút chiến lược thực tế vì bạn sẽ bớt cảm xúc hơn.
Đó cũng là một lỗi khác.
Đó là một trở ngại khác.
Khi bạn cảm xúc, bạn là một người ra quyết định tồi.
Khi bạn ở trong trạng thái cảm xúc, đừng đưa ra quyết định, hãy tránh né, đừng nhắn tin, đừng gọi điện.
Tôi luôn nói, hãy tự loại bỏ bản thân và tĩnh lặng.
Khi bạn có thể tĩnh lặng và ở trong trạng thái yên lặng của chính mình, mọi thứ sẽ đến với bạn theo thời gian.
Bạn biết điều gì là tuyệt vời nữa không?
Khi bạn nhìn vào những người kiên cường, họ không có tất cả câu trả lời và họ không cần phải có tất cả câu trả lời.
Tôi không có tất cả câu trả lời, nhưng tôi không cần chúng để cảm thấy ổn.
Đây là nơi bạn chấp nhận sự không chắc chắn.
Bạn không cần phải có tất cả câu trả lời, và điều đó tự nó đã là sức mạnh.
Bạn không cần phải tìm ra mọi thứ.
Bạn không cần phải biết phải làm gì ngay lập tức.
Hãy để mọi thứ yên lặng.
Ngồi lại với nó.
Hãy ở trong nó.
Khi đến lúc, bạn sẽ tiến lên.
Bạn sẽ nhận được rất nhiều lời khuyên không mong muốn.
Tất cả chúng ta đều như vậy.
Khi chúng ta đang cố gắng đưa ra những quyết định lớn trong cuộc đời, sẽ có ai đó, mà chúng ta thậm chí không hỏi ý kiến, nhưng mọi người sẽ tham gia vào để nói cho bạn biết bạn nên suy nghĩ về bản thân như thế nào.
Có một yếu tố nào đó, tôi đoán, là khả năng phát triển các ranh giới mạnh mẽ hơn trong cuộc sống của bạn để bạn có thể giữ thế giới bên ngoài ở ngoài.
Được rồi. Vậy làm thế nào bạn ngừng nói với mọi người về chuyện của mình? Tại sao họ cần biết bạn đang nghĩ gì về việc làm này hay việc kia? Tại sao? Bởi vì khi bạn mở miệng để chia sẻ điều gì đó, bạn sẽ nhận được lời khuyên. Vấn đề này trở về với bạn. Tôi có mở miệng hay giữ im lặng? Bởi vì nếu tôi mở miệng và bắt đầu nói, mọi người sẽ bắt đầu chia sẻ. Và khi mọi người nói, ôi, họ không tôn trọng ranh giới của tôi, nhưng bạn là người đã đưa ra điều đó. Nếu bạn muốn tạo ra ranh giới, bạn phải bắt đầu từ chính bạn.
Tôi không chia sẻ hoặc giống như, ví dụ, nếu tôi đang làm một dự án hoặc một thỏa thuận, không ai biết cho đến khi thỏa thuận của tôi xong. Tại sao? Tôi không biết mọi việc sẽ diễn ra như thế nào. Tôi không muốn ý kiến của người khác. Tôi sẽ có những ý kiến của những người mà tôi đang làm việc cụ thể trong một thỏa thuận nếu đó là một dự án, đúng không? Tôi sẽ nói chuyện với họ, nhưng tôi không muốn người khác làm tôi bối rối. Mọi người có thể làm bạn bối rối, với những ý tốt. Nhưng khi có quá nhiều tiếng nói trong đầu bạn, đó là lý do tại sao bạn không thể tin tưởng bản thân, vì bạn có tất cả những tiếng nói khác, bạn không thể nghe thấy tiếng nói của riêng mình. Vì vậy, tôi biết nếu tôi chia sẻ điều gì đó với ai đó, họ sẽ chia sẻ suy nghĩ của họ. Và có thể tôi không muốn chúng.
Tôi sẽ nói với bạn, tôi thường giữ im lặng cho đến khi tôi sẵn sàng tiết lộ điều gì đó. Tôi cũng sẽ giữ im lặng cho đến khi mọi thứ hoàn tất, vì có rất nhiều lần bạn sẽ làm điều gì đó và nó thất bại và bạn không muốn phải giải thích với người khác. Nó giống như, tại sao tôi cần đặt mình vào tình huống mà tôi luôn phải nói? Tôi nghĩ rằng nói, nói, nói, nói, mặc dù tôi nghĩ rằng giao tiếp là tốt, nhưng đôi khi đó là chia sẻ quá nhiều và đưa mọi thứ của chúng ta ra ngoài.
Làm thế nào bạn có thể có ranh giới khi chính bạn vi phạm những ranh giới đó? Bạn cứ mở cửa cho mọi người vào. Nếu bạn cẩn thận hơn với việc chia sẻ thông tin với ai và tại sao, tôi nghĩ điều đó là tốt. Nhưng khi bạn thực sự đánh giá từng người, thậm chí là đánh giá công việc nào nên làm, ví dụ, có một người phụ nữ trong cộng đồng của tôi và cô ấy đang cố gắng tìm hiểu xem nên theo đuổi sự nghiệp gì. Cô ấy khá giống như, mẹ tôi nói thế này, cha tôi nói thế kia, một người phụ nữ trưởng thành, và nó đến từ một nơi chân thành và tôi thích điều đó, nhưng tôi không thích điều kia. Và cô ấy cứ đánh đu qua lại. Cô ấy nói, mỗi khi, bạn biết đấy, bạn có thể chia sẻ điều gì với tôi không? Tôi thì nói, dừng lại. Tôi nói, ngừng nói chuyện với mọi người. Tại sao bạn lại hỏi ý kiến mọi người để họ cho bạn lời khuyên? Tôi nói, tôi muốn bạn suy nghĩ về sự điên rồ của những gì bạn đang làm. Bạn đang đến với một con người khác để hỏi họ nên làm nghề gì, một công việc mà bạn sẽ thức dậy mỗi sáng trên giường, để đi làm ngày qua ngày, và bạn đang ghi chép và kéo những người khác vào điều mà họ sẽ không làm, mà bạn sẽ làm.
Bạn có thấy sự vô lý một chút về việc bạn không hỏi ai đó không? Bạn là người sẽ phải dậy mỗi sáng và làm điều đó. Nếu bạn nói điều đó với cô ấy và yêu cầu cô ấy giải thích lý do tại sao cô ấy làm như vậy, cô ấy có thể nói, ờ, tôi chỉ không chắc. Tôi chỉ muốn nghe ý kiến của người khác. Tôi không biết. Bạn có thể. Cô ấy có thể. Bạn có thể làm điều đó. Nhưng nếu câu hỏi là, làm thế nào để tôi học cách tin tưởng bản thân? Bạn tin tưởng bản thân nhiều hơn bằng cách lắng nghe bản thân nhiều hơn và hỏi ý kiến người khác ít hơn. Đó là cách để bạn đến đó.
Rõ ràng, cô ấy không tin tưởng bản thân ở đó. Không. Và có thể chỉ là圈 quanh bạn. Đó cũng là một điều, và tôi không biết bạn có thể làm điều này từ từ qua nhiều năm hay không, tôi cũng đã tích lũy những người xung quanh mình, điều này mất thời gian, nơi có những người đáng tin cậy mà tôi có thể đến khi cần thiết, vì tôi thích cách họ sống trong cuộc sống. Tôi nghĩ rằng họ xử lý bản thân tốt. Có thể họ làm tốt trong kinh doanh. Họ suy nghĩ cẩn thận. Tôi thích tính cách của họ. Và theo thời gian, bạn có thể, không muốn nói là tích lũy, nhưng bạn có thể bắt đầu kéo những người như vậy lại, điều này mất thời gian bởi vì mọi người sẽ đến trong cuộc sống của bạn vào những thời điểm khác nhau. Và khi bạn tìm thấy những viên ngọc quý đó, hãy giữ chúng gần gũi một chút, sau đó bạn có thể bắt đầu tích lũy một vòng tròn, và đó không phải là những người bạn sẽ đến hàng ngày. Đó chỉ là những người mà bạn có thể gọi điện, nói, “Chào, Steven, tôi là Evie. Tôi có thể hỏi bạn điều gì không?” “Chắc chắn rồi, Evie. Không vấn đề gì. Bạn muốn hỏi tôi điều gì?” Bạn cũng có thể tạo ra những điều đó. Và ít nhất với tôi, tôi đã có thể từ từ qua thời gian, vì điều đó sẽ không diễn ra trong một đêm. Và đôi khi mọi người đến trong không gian đó, và đôi khi bạn nói, “Mmm, tôi sẽ đẩy bạn ra xa hơn một chút. Nó không hoạt động nữa.”
Người phụ nữ trong ví dụ đó, cuối cùng cô ấy cần làm gì? Bởi vì tôi có thể tưởng tượng trong thế giới của cô ấy, cô ấy không chắc chắn về bất kỳ con đường nào. Vì vậy, cô ấy có 20% sự chắc chắn về việc đi theo hướng này, 30% sự chắc chắn về việc đi theo hướng kia, và có thể 40% về hướng kia, và phần còn lại chỉ là một chút bối rối và trì hoãn và sợ hãi. Thực sự cô ấy cần làm gì? Cô ấy chỉ cần đưa ra một quyết định và thực hiện nó, chọn một và thực hiện nó. Không có lựa chọn hoàn hảo, Evie. Nhưng không có cách nào để biết điều gì sẽ xảy ra. Không có cách nào để biết. Chỉ cần chọn. Chọn một điều gì đó. Chọn một điều gì đó. Và ngay cả khi nó sai, bạn biết đấy, tìm kiếm sự bình yên, và như thế, “Tôi đã chọn, nó sai, nhưng bạn biết không? Tôi không bị mắc kẹt ở đây.” Đó là điều khác. Như, bạn biết đấy, bạn có thể thay đổi quyết định của mình. Chỉ vì bạn chọn một cái gì đó, không có nghĩa là bạn bị mắc kẹt ở đó. Chúng ta có khả năng để thoát ra. Bạn có thể. Bạn có thể tìm cách để ra ngoài và nói, “Tôi đã đưa ra một lựa chọn sai. Không sao cả.”
Bạn cũng phải đồng ý với điều đó.”
Điều thú vị trong cuộc sống cá nhân của chúng ta mà tôi nghĩ là nguyên nhân gây ra sự trì hoãn như vậy so với công việc kinh doanh là, trong kinh doanh, đặc biệt nếu bạn đang ở trong một công ty khởi nghiệp, nếu bạn không đưa ra quyết định, hoặc thậm chí như tôi tưởng tượng trong Cơ quan Mật vụ, nếu bạn không đưa ra quyết định, sẽ có một hậu quả ngay lập tức.
Trong khi trong cuộc sống của bạn, bạn có thể đi lang thang trong một năm, ba năm, năm năm và chỉ ngồi lại và trì hoãn.
Trong khi trong một tình huống Cơ quan Mật vụ, khi Trump bị bắn, tôi tưởng tượng rằng việc đi lang thang trong năm năm với tư cách là một nhân viên Cơ quan Mật vụ là không thể.
Vì vậy, điều đó sẽ giúp ích cho sự trì hoãn này là điều được gọi là, nó được gọi là có tính dụng cụ.
Nó được gọi là sự tạo ra ý nghĩa.
Nó là việc hiểu được tâm lý động lực của một người.
Một người có tính dụng cụ trong một số công việc có thể tạo ra nhiều người có tính dụng cụ hơn.
Đây là nơi tôi đang làm gì đó mà tôi có định hướng nhiệm vụ.
Điều này vừa mới xảy ra.
Vì vậy, tôi phải phản ứng theo cách này.
Tôi sẽ làm điều đó.
Tôi sẽ làm điều này.
Giống như tôi đang nhìn vào tổng thể, bước tiếp theo của tôi là gì, rồi bước tiếp theo của tôi, rồi bước tiếp theo của tôi.
Khi bạn có tính dụng cụ, bạn không bị chi phối bởi cảm xúc.
Tôi không bị cuốn vào cảm xúc của nó.
Vì vậy, mặc dù nếu bạn nhắc đến việc bảo vệ bị bắn, đúng không?
Mặc dù nó có thể có vẻ là cảm xúc, vâng, điều đó là như vậy.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, ít nhất qua đào tạo, đó là những phát súng đang được bắn, nhảy vào trước, che chắn, di tản, bạn chạy qua những điều đó.
Đó là việc có tính dụng cụ, đúng không?
Điều này giống như có một khuôn khổ cho những gì cần làm tiếp theo.
Bạn đang hoạt động. Bạn đang có định hướng nhiệm vụ.
Tôi sẽ làm điều này.
Tôi sẽ làm điều này.
Tôi sẽ làm điều này.
Bạn có một quyết định kinh doanh cần phải đưa ra.
Giả sử có điều gì xấu đang xảy ra trong kinh doanh.
Được rồi.
Làm cách nào để tôi ngăn chặn sự rỉ máu này?
Tôi sẽ làm điều này.
Tôi sẽ làm điều này.
Tôi sẽ làm điều này.
Đó là tính dụng cụ.
Phía ngược lại của điều đó là điều được gọi là danh tính.
Khi tôi ở trong tình trạng danh tính, tôi cảm thấy, ôi chao, tôi không thể tin điều này đang xảy ra.
Điều này thật kinh khủng.
Tôi không biết phải làm gì.
Tôi cảm thấy rối bời.
Tôi thực sự rất buồn về điều này.
Tôi không thể tin là tôi thấy mình ở đây.
Bây giờ tôi đang ở trong trạng thái ngừng trệ đó.
Tôi không làm gì cả.
Tôi cũng đang chịu ảnh hưởng bởi cảm xúc.
Vì vậy, tôi không thể suy nghĩ rõ ràng và không thể đưa ra quyết định.
Vậy làm thế nào họ đã đào tạo bạn như một nhân viên Cơ quan Mật vụ để có được tư duy dụng cụ đó?
Bạn phải làm.
Hành động.
Hành động.
Mọi thứ đều là hành động.
Hãy đưa ra quyết định.
Di chuyển.
Đi.
Đi.
Đi.
Bạn biết điều gì thú vị không?
Mọi thứ đều liên quan đến việc di chuyển.
Đừng đứng yên.
Ngay cả khi bạn bị bắn, đừng đứng yên.
Họ thực sự dạy bạn chạy theo đường zigzag.
Thực sự rất khó để bắn ai đó.
Nếu họ không đứng yên hoàn toàn, ý tôi là, chúng tôi sẽ bắn vào mấy mục tiêu giấy.
Bạn sẽ trượt.
Bạn gặp căng thẳng.
Bạn đang cảm xúc.
Bạn nhìn người này đang bắn, người kia đang bắn, tôi có đang bắn tồi không?
Bạn biết đấy, bởi vì mọi người đều nhìn vào điểm số của nhau và, bạn biết đấy, nếu bạn bắn không tốt, họ sẽ nói rằng, “Ôi, tôi không muốn đưa bạn ra trong cuộc đột kích tiếp theo.”
Đúng không?
Vì vậy, bạn có cảm giác adrenaline tăng cao.
Đó là một điều khó khăn để làm.
Nhưng họ dạy bạn như, “Này, nếu bạn bị bắn, đừng ngồi đó như một thằng ngốc.
Di chuyển.
Chạy.”
Và trong khi bạn đang chạy, hãy chạy theo kiểu zigzag.
Khiến người khác khó chịu.
Di chuyển.
Và tôi đã áp dụng quan niệm luôn di chuyển.
Kinesis là một động từ Hy Lạp.
Kinesis.
Di chuyển.
Di chuyển.
Luôn di chuyển.
Tạo đà, bất kể bạn cảm thấy bị kẹt như thế nào.
Và thực sự tôi theo dõi điều này trong cuộc sống của riêng mình.
Chỉ cần di chuyển.
Đừng đứng yên.
Tôi không nói đừng buồn.
Đừng có cảm xúc.
Điều đó không sao.
Nhưng đừng đặt bản thân mình vào một vị trí hoàn toàn trì trệ vì đó là nơi bạn sẽ bị kẹt và không di chuyển và bạn trở nên thoải mái và bạn trở nên sợ hãi.
Nếu bạn có thể chỉ tạo ra một chút chuyển động, tôi sẽ tạo ra một chút chuyển động.
Tôi sẽ đưa ra một quyết định ở đây và sau đó là một quyết định khác, một quyết định khác.
Nếu bạn có thể giữ cho chính mình trong chuyển động kinesis, bạn sẽ có thể đi qua bất kỳ điều gì bạn đang trải qua.
Tôi nhớ lần tôi phỏng vấn Draco Willick và anh ấy đã nói với tôi điều gì đó rất tương tự.
Anh ấy nói rằng trong SAS hoặc Navy SEALs, khi bạn bị lạc, bạn sẽ không nhận được thông tin mới nào nếu bạn chỉ đứng yên.
Vì vậy, bạn phải chỉ cần di chuyển.
Ngay cả khi bạn không biết hướng nào, chuyển động sẽ tạo ra thông tin mà sau đó có thể thông báo cho quyết định tốt hơn.
Và bạn cũng đang nói về điều tương tự ở đó, đó là nếu bạn bị kẹt, bạn cần chỉ cần đi vào trạng thái kinesis, đưa ra một quyết định, bắt đầu di chuyển và sau đó bạn sẽ học được ít nhất điều gì đó.
Bạn sẽ học được điều gì đó.
Ngay cả khi điều đó có nghĩa là liên hệ với ai đó, hãy thực hiện một hành động nào đó giúp bạn tạo ra một loại tiến bộ.
Khi bạn không di chuyển, khi chúng ta không có kinesis, đây là nơi bạn bị kẹt trong sự tồi tệ về cảm xúc rằng tôi cảm thấy thật kinh khủng, điều này đang xảy ra.
Nếu bạn có thể tìm ra những cách để thoát khỏi vấn đề của mình, tồi tệ như cảm giác đó, đừng đắm chìm trong nó.
Đừng tắm trong đó.
Cảm nhận nó, nhưng chỉ ở một mức độ nhất định.
Và bạn biết điều gì khác không?
Bạn cũng không cần phải tìm ra.
Bạn không cần phải tìm ra tại sao điều này đã xảy ra hoặc tại sao người này đã làm điều đó.
Đôi khi không có gì để tìm.
Đôi khi nó chỉ đơn giản là như vậy.
Đôi khi có sự rực rỡ và tự do trong việc buông bỏ và nói, “Điều này đã xảy ra, tôi không biết tại sao nó xảy ra và tôi không cần phải biết tại sao.”
Nhưng tôi có thể tìm ra cách tôi cần di chuyển tiếp theo, kinesis.
Tôi sẽ di chuyển ra khỏi điều này như thế nào?
Tôi sẽ đi đến đâu tiếp theo?
Đôi khi càng ngồi và phân tích những thứ này, bạn càng làm tổn thương chính mình nhiều hơn.
Bạn đang suy nghĩ lại, bạn đang kể lại, bạn đang sống lại.
Và đặc biệt nếu bạn đang sống lại những điều mà người khác đã làm với bạn, như nỗi đau và bạn biết đấy, bạn có bao giờ có những khoảnh khắc đó khi bạn bắt đầu sống lại, “Tôi nên đã làm điều này, tôi nên đã nói điều này.”
Bạn có biết rằng nó thực sự kích hoạt cùng một phần của bộ não mà cocaine cũng kích hoạt không? Vì vậy, nó trở nên gây nghiện. Đúng vậy. Nó khiến bạn cảm thấy hưng phấn. Hãy nghĩ về điều đó, ngay cả khi nó là những cảm giác tiêu cực, bạn sẽ cảm thấy như, “Ừ, bạn đang trải qua cả điều này.” Và tôi luôn nhìn nhận liệu những gì tôi đang làm có dẫn tôi đến con đường mà tôi muốn đi hay không, nếu không, thì tôi cố gắng từ bỏ. Tôi nói, “Nghe này, cảm thấy tệ cũng không sao, nhưng bạn sẽ cảm thấy bớt tệ hơn nếu bạn có thể giữ đà này.” Bị kẹt và ở trong trạng thái làm nạn nhân hoặc sợ hãi hoặc procrastination, bạn có nghĩ rằng sự làm nạn nhân là gây nghiện không? Tôi nghĩ nó trở thành một thói quen. Tôi không nghĩ hầu hết mọi người muốn ở đó. Nếu bạn hỏi ai đó, không ai sẽ nói, “Ừ, tôi thích nó,” nhưng điều xảy ra là nó trở thành một thói quen, một mẫu hành vi và một cách suy nghĩ mà bạn đã quen thuộc. Vậy phần thưởng trong chu kỳ thói quen đó là gì? Tôi không biết có phần thưởng hay không và tôi cũng không biết mọi người có suy nghĩ về điều đó hay không, họ chỉ bị mắc kẹt và lặp lại cùng một điều bởi vì họ sợ hãi và không chắc chắn rằng nếu họ thay đổi, điều gì sẽ xảy ra? Bạn sẽ thấy điều này trong các mối quan hệ, không chỉ là bạo lực gia đình, mà còn trong các mối quan hệ cực kỳ mất cân bằng, nơi bạn sẽ thấy một người rất thống trị và một người khác, người thống trị sẽ là một người có quyền lực rất cao trong việc kiểm soát, đặt ra chương trình nghị sự, nhưng không phải theo cách tốt, và sau đó bạn sẽ thấy một người khác có quyền lực rất thấp, yếu đuối, phục tùng, tránh né. Lý do tại sao mối quan hệ ấy hoạt động là một người ở đây, vì vậy người kia phải ở đây. Họ không thể đều có quyền lực cao, vì họ sẽ xung đột, và vì lý do đó, khi bạn thấy nhiều mối quan hệ mất cân bằng hoặc cực kỳ mất cân bằng, khi đó là bạo lực gia đình, có thể là đàn ông đối với phụ nữ, phụ nữ đối với đàn ông hoặc cùng giới, bạn sẽ thấy rằng đó là một người ở trên cao, kiểm soát mạnh mẽ, và người kia trở nên phục tùng, tránh né. Người ở dưới này chỉ đang cố gắng giữ hòa bình. Tôi không muốn mâu thuẫn, tôi không muốn làm họ khó chịu, tôi không muốn làm họ nổi giận, nhưng những gì bạn làm là bạn đi sâu hơn và sâu hơn và càng cố gắng giữ hòa bình, bạn càng trở nên phục tùng, tránh né và không chắc chắn, thì người kia sẽ làm gì? Họ càng trở nên lớn tiếng, mạnh mẽ, giáo điều, đòi hỏi, cứng nhắc, nhưng điều đó xảy ra theo thời gian, thì bạn thấy mình ở trong không gian này, như kiểu, sao tôi lại đến đây và người này ở đây, và đó là một trong những ví dụ của việc một người khác giữ bạn thật sự bị áp bức. Bạn sẽ tin tưởng bản thân và giọng nói của bạn và đưa ra những quyết định tốt nếu bạn có một cá nhân như vậy quanh bạn không? Đó là một điều khác giữ cho một người bị đè nén và áp bức. Là một đặc vụ an ninh của phụ nữ, khi bạn lần đầu tiên gia nhập dịch vụ, tôi tưởng tượng có một loại phân biệt giới tính mang tính thể chế, chỉ cần nghĩ về thời đại đó, thời gian đó, nơi mà mọi người sẽ nhìn bạn và nghĩ, ồ, là phụ nữ, không có nhiều phụ nữ trong dịch vụ an ninh. Có thể cô ấy là người mà tôi có thể đè nén. Có thể cô ấy là người mà tôi có thể tạo ra những bình luận kỳ quặc. Có thể tôi có thể tạo ra một động lực quyền lực nơi tôi ở trên cô ấy. Điều đó có xảy ra không? Và nếu có xảy ra, bạn đã xử lý nó như thế nào? Sự thật là những điều đó thực sự xảy ra, phải không? Và nó có thể xảy ra. Tôi nhớ Barbara Pierce Bush từng đi tới Tanzania. Tôi là lãnh đạo nhóm phụ, có nghĩa là tôi là người đứng đầu, và sau đó ông chủ của tôi từ trụ sở về, nhưng ông ấy chưa đến, và chúng tôi đang có một cuộc họp. Và bạn đang bảo vệ gia đình Bush? Tôi đã bảo vệ. Tôi là lãnh đạo nhóm phụ cho Barbara Pierce Bush, con gái của George Bush Jr., một trong hai chị em sinh đôi. Đó là Jenna và Barbara. Tôi đã có Barbara. Vì vậy, cô ấy đến đó để làm việc từ thiện, viện trợ, và chúng tôi dự định đến một số khu vực rất không an toàn, phải không? Nhiều điểm yếu, nhiều mối quan ngại. Vì vậy, tôi đã thiết lập cuộc họp thông tin về người phụ trách, và các đặc vụ đang đến từ những nơi khác nhau trên đất nước để giúp bổ sung. Một số đặc vụ tôi chưa bao giờ gặp. Vì vậy, tôi nhớ một người đàn ông bước vào, và anh ta nói, “Ôi, chào, chào. Vậy đây là trong phòng khách sạn. Chúng tôi đang có cuộc họp.” Và chưa ai ở đó cả. Chỉ có anh ta và tôi. “Chào, bạn khỏe không? Được rồi.” Anh ta nói, “Này, bạn biết không, phòng nghỉ của nhân viên thực tập ở cuối hành lang nếu bạn muốn đi tìm nó. Tôi có thể chỉ bạn.” Và anh ta đã thấy tôi. Anh ấy đã đưa ra một giả định. Tôi là nhân viên. Nhân viên thực tập. Bạn biết đấy, tôi là một phần của đoàn tùy tùng, nhưng không phải là một đặc vụ thực sự. Và vì vậy tôi nói, “Thực ra, không, tôi là lãnh đạo nhóm phụ ở đây. Cảm ơn bạn đã tham gia. Bạn thuộc bộ phận nào?” Vậy giờ, tôi có thể tức giận không? Chắc chắn rồi. Anh ta có đưa ra một giả định dựa trên những gì anh ta thấy không? Chắc chắn rồi. Đó là những khoảnh khắc mà tôi nói, tôi không quan tâm. Thật sao? Không. Không có phần trăm nào? Không. Anh ấy là một kẻ ngu ngốc lớn sau đó. Anh ấy đã là. Không phải tôi. Nó không trở nên khó chịu, nhưng đây là lúc bạn phải biết “Đây là nơi bạn phải chọn trận chiến của mình. Bạn không thể chiến đấu với mọi người. Ôi trời, Steven, tưởng tượng bạn sẽ mệt mỏi như thế nào nếu bạn chiến đấu với mọi kẻ ngốc mà bạn gặp phải.” Ý tôi là, một số người thực sự đã thiết kế cuộc sống của họ để đấu tranh với những kẻ ngốc. Đúng. Và tôi rất bận. Tôi có việc phải làm. Hãy nghĩ về việc họ đã lấy đi bao nhiêu thời gian và năng lượng và lãng phí từ bạn. Và hãy nói về một cuộc sống đứng yên và không làm gì bởi vì bạn quá bận để chiến đấu với mọi người. Hãy chọn và chiến đấu một cách chiến lược. Vì vậy, nếu đó là điều gì đó tôi cần chiến đấu, thì phải chiến đấu. Tôi sẽ cho bạn một ví dụ khác. Sau ngày 11 tháng 9, Văn phòng Cục Tình báo An ninh Mỹ nằm trong Tòa tháp Thương mại thế giới 7. Vì vậy, khi các tòa nhà bị sập, chúng tôi đã mất toàn bộ văn phòng của mình. Ngay lập tức, văn phòng Mật vụ New York đang cố gắng tìm một ngôi nhà mới. Vì vậy, họ đã tìm thấy không gian văn phòng ở Brooklyn.
Và rõ ràng, trong một nơi như vậy, không gian văn phòng cần được thiết kế theo một cách cụ thể cho những gì chúng tôi đang làm. Lại một lần nữa, không cần gây sự chú ý, không ai cần biết chúng tôi ở đây, nhưng bạn đang thiết kế sao cho trông và cảm thấy theo một cách nhất định để hoàn thành công việc. Bây giờ tôi là một đặc vụ. Tôi được gọi vào văn phòng của SAC, người đứng đầu, và ông ấy nói, “Tôi cần bạn thiết kế văn phòng này cho tôi. Hãy làm việc với trụ sở chính, chụp cho chúng tôi những bức ảnh đẹp, làm cho nơi này trông như ngôi nhà mới của chúng tôi. Chúng tôi có nhiều cuộc họp ở đây. Tôi sẽ giao cho bạn việc này. Bạn có thể làm không?” “Vâng, thưa sếp. Có 250 đặc vụ trong văn phòng. Tôi được triệu tập cho nhiệm vụ thiết kế nội thất, HGTV, bắt đầu thôi.” Vậy nên tôi đã nói, “Được rồi, không vấn đề gì.” Và tôi đã làm. Tôi quyết tâm, “Tôi sẽ làm nó. Tôi sẽ nắm giữ công việc này.” Và tôi nhớ một số phụ nữ đã nói, “Bạn không lo sao?” Tôi đáp, “Không sao cả.” Tôi quyết định, “Tôi sẽ làm công việc tốt nhất có thể.” Và tôi đã làm. Mất vài tháng. Tôi đã tạo ra một văn phòng đẹp. Tôi đã hoàn thành. Tiến về phía trước. Ông sếp đó đưa ra một cuộc đấu thầu mở. Vị trí người kiểm tra polygraph mới. Chỉ có hai người kiểm tra polygraph tại văn phòng New York, 30 người trên toàn nước Mỹ trong Sở Mật vụ. Một vị trí mở ra, điều này rất hiếm. Mọi người đều ghi tên vào, những ai muốn biết đều ghi tên. Tất cả lãnh đạo hơn tôi cũng ghi tên. Và rồi một trong những người kiểm tra polygraph cấp cao đã hỏi, “Sao bạn không ghi tên?” Tôi đáp, “Không thể được. Không ai sẽ thú nhận với tôi. Họ sẽ thấy tôi. Họ sẽ tán dương nhau. Tôi sẽ không bao giờ ghi tên.” Anh ta nói, “Hãy ghi tên vào. Bạn không biết đâu.” Tôi chờ đến nửa giờ cuối trước khi họ thông báo là cuộc đấu thầu đóng lại và tôi ghi tên vào. Tôi nghĩ, “Điều này sẽ không xảy ra.” Đoán xem? Một tuần sau, tôi nhận được cuộc gọi. Hãy đến văn phòng của tôi. Ông sếp cùng người ngồi xuống. Ông ấy nói, “Tôi đã nhận được một số lượng người ghi tên, có thể khoảng 30 người.” Ông ấy nói, “Tôi đã chọn bạn.” Ông ấy nói, “Bạn có biết tại sao không?” Tôi trả lời, “Không, thưa sếp.” Ông ấy nói, “Tôi đã giao cho bạn nhiệm vụ thiết kế văn phòng và sửa chữa nó. Và bạn đã không một lần phàn nàn hay kêu ca hay nói điều gì với tôi. Thực tế là, bạn đã làm rất tốt. Cảm ơn bạn. Đây là nhiệm vụ của bạn, hãy thực hiện.” Tôi cần phải hiểu rõ về điều này, một mặt, tôi phải bảo vệ ranh giới của mình, đúng không? Không để cho mọi người làm khó mình. Mặt khác, đừng để định kiến của người khác thành vấn đề của mình và đừng phàn nàn hay kêu ca. Liệu hai điều này có phải là loại ý tưởng tách rời nhau không hay chúng phụ thuộc vào ngữ cảnh? Bởi vì nếu tôi bảo vệ ranh giới của mình, mà ông sếp gọi tôi vào và nói rằng tôi sẽ làm công việc thiết kế nội thất có thể là vì tôi là một người phụ nữ, thì không bảo vệ ranh giới của mình trong tình huống đó có nghĩa là “Biến đi.” Và gọi ông ta ra. Tôi có thể đã làm vậy, tôi có thể, nhưng tôi đảm bảo rằng tôi sẽ không có được vị trí đó. Tôi cũng biết rằng ai đó cũng phải làm điều đó. Vậy nên ông ấy đã chọn tôi, có thể ông ấy thích gu thẩm mỹ của tôi, có thể không, có thể chỉ vì cách tôi nhìn, có thể vì tôi là phụ nữ. Tôi không biết. Điều thú vị là, ông ấy không biết điều này. Tôi thực sự đã học nghệ thuật tạo hình ở trường đại học. Vì vậy, tôi đã ở trong lĩnh vực đó. Tôi cũng đã nhìn vào, biết không, tôi cũng đã nhìn vào cơ hội vì giờ tôi có cơ hội làm việc với những người ở trụ sở mà tôi sẽ không bao giờ có cơ hội tiếp xúc. Và như tất cả những tài liệu lưu trữ lịch sử. Vì vậy, có một phần trong tôi nghĩ, “À, điều này thật thú vị.” Bây giờ, tôi có thể đã tranh cãi về điều đó? Tôi có thể đã làm, nhưng sau đó tôi đoán bạn phải chọn. Tôi đã chọn không làm. Trong dài hạn, điều đó đã mang lại lợi ích cho tôi. Cũng có những lúc tôi không biết, Stephen, kiểu như bạn không thể quan tâm quá mức. Mọi người sẽ có những hành động nhỏ bất công với bạn. Và như bạn chọn mức độ bạn sẽ quan tâm về việc họ đã thiếu tôn trọng bạn ở mức độ nào. Và tôi đã nhận thấy rằng càng quan tâm, tôi càng gặp tổn thất. Và càng ít quan tâm, thì tôi càng có hiệu suất tốt hơn tổng thể. Tất cả những gì tôi nói là hãy chọn một cách chiến lược. Đừng chọn chỉ vì bạn tức giận. Bởi vì nếu bạn làm điều đó chỉ vì bạn tức giận, giờ bạn đang bị điều khiển bởi cảm xúc. Và bất kỳ khi nào bạn đưa ra quyết định do cảm xúc, bạn sẽ đưa ra những quyết định tồi. Ở phần cuối. Đối với nhiều người, hành động họ thực hiện sau một tình huống như vậy là rất nhanh và gần như tự động đến mức họ chỉ “Ôi, ôi, ôi.” Và rồi sau đó họ có thể bình tĩnh lại và nghĩ, “Tại sao tôi lại nói điều đó? Tôi đã phá hoại cuộc đời của chính mình.” Nhưng đó là lý do tại sao tôi đã nói như vậy. Đó là lý do bạn dễ bị thao túng. Nếu bạn là người đó, và hãy biết rằng tôi đã từng là người đó, nếu bạn là người có phản ứng mạnh mẽ, phản ứng mạnh mẽ, phản ứng mạnh mẽ, bạn sẽ hoàn toàn chìm nghỉm con tàu của chính mình. Điều đó có nghĩa là bạn không suy nghĩ thấu đáo mọi thứ. Điều đó có nghĩa là bạn không có khả năng tự quản lý. Tôi biết tự quản lý. Đừng hiểu lầm tôi, có những lúc tôi nghĩ, “Tôi sẽ đốt cây cầu này xuống và tôi không quan tâm. Tôi thấy ổn với điều đó. Miễn là tôi chọn một cách thông suốt, tôi sẽ đốt cây cầu này xuống.” Nhưng tôi lựa chọn để thực hiện điều đó. Tôi không làm vì phản ứng. Tôi không làm điều đó vì tôi đã mất kiểm soát. Tôi làm điều đó vì tôi đã đưa ra lựa chọn đó. Tôi sẽ đốt cây cầu này và mối quan hệ này, và tôi hoàn toàn chấp nhận điều đó. Hãy làm điều đó. Nhưng hãy chắc chắn rằng bạn đang làm điều đó. Không phải con khỉ trong não của bạn. Chính xác. Làm thế nào tôi huấn luyện con khỉ trong não của mình theo thời gian? Bởi vì bạn đã nói rằng bạn từng ít bị quản lý hơn, đúng không? Từng đưa ra nhiều quyết định cảm xúc hơn. Và theo thời gian, bạn đã trở nên có thể đưa ra những quyết định rất hợp lý, như từ vỏ não trước trán. Và những cảm xúc. Được rồi. Và những cảm xúc. Tôi bắt đầu im lặng. Tôi chỉ bắt đầu giữ im lặng. Khi tôi tức giận, tôi giữ im lặng. Tôi không nói gì cả. Tôi nghĩ đó là điều quan trọng nhất. Tôi học được cách giữ im lặng. Tôi đã học được cách ngậm miệng lại. Không muốn tiết lộ cuốn sách sắp ra mắt của bạn, nhưng tôi biết rằng một trong 100 nguyên tắc trong cuốn sách đó gọi là… 100 nguyên tắc giao tiếp. Hãy im lặng. Nguyên tắc số một. Và lý do là không phải để thô lỗ.
Bởi vì nó đã giúp tôi rất nhiều.
Bởi vì càng nhiều bạn nói, lúc bạn nói chung, càng nhiều bạn nói, càng nhiều bạn tiết lộ, càng nhiều người biết, càng nhiều bạn mời gọi, càng nhiều người chia sẻ với bạn, càng nhiều bạn bị bối rối, càng nhiều bạn do dự, càng nhiều, càng nhiều, càng nhiều, càng nhiều.
Và khi tôi học cách dừng lại, tự điều chỉnh, không để mình nói ra vì bị xúc phạm, bạn chỉ có thể bị xúc phạm, trước hết, nếu bạn để mình bị xúc phạm.
Có những lúc mọi người sẽ vượt qua bạn và không tôn trọng bạn.
Đúng không?
Đúng.
Nhưng bạn có thể bị xúc phạm bao nhiêu lần?
Còn nữa, có những lúc, ai mà quan tâm?
Tôi không cần phải được mọi người tôn trọng.
Đó là một điều mệt mỏi khác.
Bạn cần tôn trọng tôi, và bạn cần không tôn trọng tôi.
Anh ấy không tôn trọng tôi, và tôi thì rất tuyệt.
Đó là một điều lớn lao.
Nhưng điều đó sẽ làm bạn kiệt sức, và bạn không cần điều đó.
Đã có những lúc có thể tôi làm việc với những người mà tôi cảm thấy mình không được muốn.
Tôi nhớ một lần, NYPD, và tôi bắt đầu ở NYPD, NYPD, Đơn vị Ma túy Queens.
Xin lỗi các bạn, đây là một câu chuyện có thật.
Và tôi được gửi để hợp tác với Đơn vị Ma túy Queens để bắt kẻ này đang thực hiện khiêu dâm trẻ em và làm tiền giả ngoài việc buôn ma túy.
Vì vậy, tôi được gửi đến lực lượng đặc nhiệm.
Đây là một lực lượng đặc nhiệm rất nghiêm ngặt trong NYPD.
Tôi xuất hiện cùng với các đặc vụ.
Tôi là đặc vụ trưởng phụ trách, và tôi đến đó, và họ không vui khi thấy tôi.
Không hề.
Và tôi nhớ khi bước vào.
Tôi không biết bây giờ thế nào.
Tôi chắc chắn là không phải như vậy.
Nhưng phụ nữ, lịch, hình mẫu, khắp nơi.
Tôi bước vào.
Cá nhân tôi không quan tâm, nhưng tôi chỉ nghĩ, tôi nghĩ điều này sẽ trở thành một vấn đề.
Không phải tôi, mà là họ.
Với tôi, và tôi có thể cảm nhận được rằng họ không muốn tôi ở đó.
Họ bắt đầu bỏ sót thông tin trong các cuộc họp tóm tắt.
Họ sẽ phớt lờ tôi khi chúng tôi thực hiện các lệnh khám xét, như những điều thật sự chiến thuật mà họ đang làm nhưng lại sai.
Và đây là một băng nhóm mà chúng tôi đang cố gắng triệt hạ.
Vì vậy, lần đầu tiên, và sau đó nhóm của tôi thấy điều này.
Vì vậy, tôi không nói gì.
Nhóm của tôi không nói gì.
Nhóm của tôi toàn là đàn ông.
Và tôi may mắn có những đặc vụ rất tôn trọng bên cạnh, nhưng những người này đang thấy điều đó.
Họ thấy cách mà họ đối xử với tôi qua việc phớt lờ họ.
Không ai nói gì.
Họ đang coi thường chúng tôi.
Và lý do mà chúng tôi được yêu cầu có mặt là vì chúng tôi là chuyên gia về tiền giả.
Chúng tôi cũng là chuyên gia về khiêu dâm trẻ em.
Vì vậy, chúng tôi thực hiện việc bắt giữ.
Xong xuôi.
Nhưng sau đó có một vụ bắt giữ tiếp theo xảy ra.
Và chúng tôi xuất hiện cho cùng một điều đó, như thể họ hoàn toàn phớt lờ bạn, như thể bạn không có ở đó.
Chúng tôi thực hiện việc bắt giữ.
Chúng tôi thực hiện việc lấy dấu vân tay.
Và vào một thời điểm, họ thậm chí rời khỏi khu vực đồn cảnh sát và chúng tôi tự hỏi, họ đã đi đâu?
Họ hoàn toàn bỏ rơi chúng tôi.
Và tôi nhớ đã quay lại với nhóm trưởng của tôi, Carl.
Và tôi đến gặp Carl.
Tôi nói, ê, nghe này, nếu những người này gọi lại vì có nhiều vụ bắt giữ hơn, tôi bảo, đừng gửi tôi ra đó.
Và anh ấy hỏi, tại sao?
Tôi nói, rất rõ ràng.
Họ không muốn tôi ở đó.
Tôi nói, tôi không muốn cãi nhau, nhưng tôi cũng không muốn ngồi lại và giữ vững lập trường của mình và đặt mình ở nơi mà tôi không muốn ở.
Tôi không thích cảm giác đó.
Tôi không muốn ở đó.
Điều đó xấu cho đội.
Hãy gửi một người đàn ông đi.
Gửi một người đàn ông đi.
Đừng gửi tôi quay lại đó.
Tôi sẽ không đi.
Có phải như vậy là để họ thắng không?
Không.
Bởi vì họ sẽ ở văn phòng với những chiếc poster lên với những người phụ nữ này và họ sẽ nói, vâng, chúng tôi đã loại bỏ cô ấy.
Hãy tự biết mình ra ngoài.
Đây cũng là nơi bạn chọn những vòng tròn mà bạn muốn tham gia.
Đó là một vòng tròn mà tôi đã chọn là tôi không muốn tham gia.
Bạn không thể thay đổi tư duy và văn hóa của mọi người.
Cũng hãy suy nghĩ về điều đó.
Đó không phải là một người mà tôi phải đối mặt.
Đó là toàn bộ nhóm.
Vì vậy, không, tôi sẽ không vào và đè bẹp theo cách của mình vào tâm lý nhóm này.
Tôi nghĩ đây chính là nơi tôi thực sự học cách điều hướng và bạn phải giỏi về điều đó, như là biết nơi nào để chiến đấu, nơi nào để rời đi.
Và tôi đã nghĩ, tôi không cần phải ở đây.
Tôi không cần phải chứng minh điều gì cho ai cả.
Tôi đã xứng đáng.
Tôi nói, một nửa trong số các bạn không thể trở thành đặc vụ nếu bạn nộp đơn, như là một điều khó khăn để từ một cảnh sát chuyển sang làm điều đó.
Vì vậy, với điều đó, tôi đã nói, không, tôi không cần phải, và thực sự đó là lần duy nhất tôi từng làm như vậy vì điều đó là quá nghiêm trọng.
Nó thực sự nghiêm trọng.
Và tôi cảm thấy đó là một mối nguy hiểm với tôi và cũng là mối nguy hiểm với những đặc vụ khác.
Như tôi cảm thấy mình có trách nhiệm và tôi như, nếu tôi làm việc với Đơn vị Ma túy Queens, lực lượng đặc nhiệm ma túy và họ không giao tiếp, họ đang giữ lại thông tin.
Ai đó sẽ bị bắn.
Tôi đã nói, và đó là trách nhiệm của họ, không phải của tôi, nhưng tôi cũng không muốn tham gia.
Rất nhiều người sẽ nghe điều này và họ sẽ liên hệ đến cảm giác bị không tôn trọng một cách tinh tế một cách liên tục bởi những người xung quanh trong cuộc sống của họ, cho dù đó là người bạn đời của họ, hay là một đồng nghiệp, hoặc một ai đó khác mà họ tương tác.
Và rất nhiều người, tôi đã thấy điều này trong một số câu hỏi mà tôi nhận được, rất muốn hiểu cách xử lý với người đang không tôn trọng bạn, bởi vì tôi đoán có một dòng suy nghĩ sẽ nói rằng khi họ không tôn trọng bạn, bạn sẽ cãi nhau và tham gia và cố gắng la hét và cố gắng thắng.
Nhưng nếu bạn đang bị không tôn trọng một cách tinh tế trong cuộc sống của mình bởi một ai đó, bạn khuyên họ nên làm gì?
Okay.
Ai vậy?
Vì vậy, nếu đó là bạn đời của tôi, vì tôi đã kết hôn, tôi có một người chồng, anh ấy cũng là một đặc vụ.
Nếu anh ấy làm điều gì đó mà tôi cảm thấy bị không tôn trọng vì tôi rất quan tâm đến mối quan hệ đó và sự toàn vẹn của mối quan hệ đó, với anh ấy, tôi có thể cãi lại, không phải để cãi nhau, mà vì tôi muốn giữ một mối quan hệ tốt đẹp và lành mạnh.
Bây giờ, đừng hiểu sai ý tôi, khi ở trong một mối quan hệ, bạn cũng sẽ phải buông bỏ nhiều thứ, đúng không? Vậy nên lại quay lại câu hỏi, cái gì tôi sẵn sàng buông bỏ? Tôi không muốn nói đó là chuyện ngớ ngẩn, nhưng cái gì thực sự không quan trọng và cái gì như kiểu, “Này, tôi muốn nói chuyện với bạn về điều này và đây là lý do.” Đối với tôi, điều đó cần sự phân cấp. Ai là người bạn đời của bạn, chúng ta đã nói về điều đó trước đây, không tính bất kỳ ai khác, đó thực sự là điểm cốt lõi cho việc bạn sẽ tiến bộ trong cuộc sống như thế nào. Họ sẽ nâng bạn lên hay sẽ kéo bạn xuống? Điều đó rất quan trọng. Tôi sẽ cố gắng hết sức để không trở nên nóng nảy khi có cuộc thảo luận đó, đúng không? Bây giờ, mọi người khác đều rơi vào bên lề đối với tôi bởi vì tôi hiểu giá trị của việc ở bên một người và bạn ở bên người đó 90% thời gian và đó là một sự đầu tư vào mối quan hệ đó. Nhưng ngoài tất cả mọi người khác, chủ yếu là mọi người khác, tôi có thể buông bỏ. Tôi luôn nhìn vào, “Bạn có đáng để tôi dành thời gian và năng lượng không?” Tôi bận rộn. Vậy tôi có cần phải dừng lại và tôi có cần phải nói chuyện với bạn không? Được rồi. Vậy hãy giả định một kịch bản và trong kịch bản này, tôi sẽ làm cho cô ấy một cái kén. Chúng tôi làm việc cùng nhau, đúng không? Chúng tôi làm việc cùng nhau trong một trung tâm cuộc gọi. Thực tế đây là điều đã xảy ra với tôi khi tôi ở giai đoạn đầu trong sự nghiệp của mình khi tôi làm việc trong các trung tâm cuộc gọi. Tôi đã trả lời điện thoại và làm những việc như vậy và bán hàng qua điện thoại, v.v. Và tôi nhớ đã ngồi cạnh một người thường xuyên thiếu tôn trọng tôi, và vào thời điểm đó trong đời, tôi không ở trong vị trí quyền lực để làm gì đó về nó. Thú vị thay, vì sự việc đó đã hoàn toàn hình thành quan điểm lãnh đạo của tôi và niềm tin sâu sắc rằng tôi có trách nhiệm với tư cách là người sáng lập công ty hoặc Giám đốc điều hành trong việc tìm kiếm và loại bỏ tất cả sự thiếu tôn trọng trong tổ chức đang diễn ra dưới quyền tôi vì bạn thường không có quyền lực tại nơi làm việc để làm điều gì đó về nó. Và tôi cảm thấy rằng tôi không thể ngăn chặn người phụ nữ ngồi bên cạnh tôi thiếu tôn trọng tôi vì tôi không phải là sếp của cô ấy. Vậy nên bây giờ khi tôi có trách nhiệm, điều đó rất quan trọng đối với tôi rằng chúng tôi không tuyển dụng những người thiếu lịch sự. Và thực sự có một ví dụ gần đây khi có ai đó trong doanh nghiệp của chúng tôi chỉ trong vài tiếng. Thực tế trong công ty trước, có một chàng trai đã bước vào trong quá trình khởi đầu của anh ấy. Anh ấy đã giơ cả hai ngón tay giữa lên sau buổi khởi đầu của mình, nơi mà trong buổi khởi đầu, chúng tôi chủ yếu hỏi họ các câu hỏi, hỏi họ thích gì, họ là ai, nhưng đã giơ cả hai ngón tay giữa lên và rời đi. Đó là lần cuối cùng mọi người thấy anh ấy trong tòa nhà và vì đó là dấu hiệu của một vấn đề về nhân cách có thể dẫn đến sự thiếu tôn trọng tiếp theo. Vậy nếu tôi ngồi cạnh bạn tại nơi làm việc, Evie, chúng ta là đồng nghiệp và bạn bước vào buổi sáng và tôi nói, “Ôi, lần đầu tiên bạn đến đúng giờ.” Rồi bạn làm một số công việc và tôi nói, “Không tệ khi so với tiêu chuẩn của bạn.” Rồi bạn tham gia một cuộc họp và bạn đang nói và tôi cứ ngắt lời bạn. Rồi bạn nộp một tác phẩm và tôi nhìn vào nó và quay mặt đi và bạn nghe thấy tôi nói những điều không hay về bạn khi không có ai đó ở đó, tôi chỉ trích công việc của bạn và cách bạn thể hiện. Bạn sẽ xử lý tình huống đó như thế nào? Vậy tôi sẽ xử lý một tình huống cụ thể, không phải toàn bộ vấn đề. Tôi sẽ chọn một khoảnh khắc mà tôi có những sự thật cụ thể và tôi sẽ nói, “Tôi có thể nói chuyện với bạn một chút không?” Được rồi. Vậy chúng ta đang trong một nhóm. Tất cả chúng tôi đang trong các cuộc gọi trong trung tâm cuộc gọi của tôi. Tôi sẽ không làm điều đó trước mặt người khác. Được rồi. Tốt. Vậy đây là những gì xảy ra. Đây không thực sự là những gì đã xảy ra trong đời tôi. Bạn đã làm điều này sao? Không, không, không. Thực ra, tôi không làm gì cả. Tôi chỉ muốn có tiền. Tôi chỉ cố gắng để sống sót. Tôi không thể tự nuôi bản thân, tôi không định mở miệng, nhưng chúng tôi đang trong một trung tâm cuộc gọi và tôi đã thiếu tôn trọng bạn từ lâu rồi và sau đó tôi quay sang bạn và tôi nói, bạn vừa mới nhận được một cuộc gọi và tôi nói, “Bạn biết không, bạn có thể làm điều đó tốt hơn.” Bạn đã không kết thúc cuộc gọi đó đúng cách, Evie và tôi. Lần sau bạn có cuộc gọi và bạn gặp vấn đề như vậy, chỉ cần nói với tôi và tôi sẽ nhận cuộc gọi đó từ bạn. Chỉ cần nói với họ rằng đồng nghiệp của bạn sẽ xử lý nó và tôi tiếp tục với ngày hôm nay của mình. Bạn sẽ làm gì trong khoảnh khắc đó? Tôi có thể không làm gì, nhưng điều đó cũng phụ thuộc vào việc bạn nói rằng tôi đã không làm gì. Tôi đã cố gắng nuôi sống bản thân và điều đó cũng đóng vai trò trong việc bạn đang ở đâu. Tôi nghĩ một phần cũng là vì tôi còn rất trẻ và tôi không có công cụ để xử lý tình huống đó. Vấn đề là tình huống đó khiến việc đến nơi làm việc trở thành một nỗi khổ và phiên bản của tôi, bất kể tình hình tài chính của tôi, sẽ bị ảnh hưởng, và ngay cả ngày nay, bởi vì ngày nay, được rồi, tôi có tiền, tôi có sự an toàn, nhưng tôi vẫn đang hoạt động ở một mức nhất định mà có sự thiếu tôn trọng, tiềm năng. Thực sự tôi có một ví dụ rất tốt mà tôi không bao giờ có thể chia sẻ về một người mà tôi làm việc cùng, người này cực kỳ thành công và chúng tôi làm việc trên một dự án cụ thể cùng nhau và tôi phát hiện ra rằng điều này đang xảy ra và họ đã bị đe dọa bởi tôi vì nhiều lý do khác nhau mà tôi được một người trung gian cho biết và tôi đã chọn một khoảnh khắc khi tôi nghe rằng họ đã vừa thiếu tôn trọng tôi trong một khoảng thời gian ngắn và tôi đã bước vào trước mặt một nhóm người và tôi đã nói với họ, tôi nghe những gì bạn đã làm ở hành lang khi tôi không có ở đó và trong tương lai, nếu bạn muốn nói gì với tôi, tôi rất trân trọng điều đó. Bạn hãy nói thẳng vào mặt tôi thay vì nói sau lưng tôi và điều đó thật điên rồ những gì đã xảy ra. Thật điên rồ những gì đã xảy ra. Người đàn ông lớn, mạnh mẽ, quyền lực này đã trở thành một đứa trẻ mẫu giáo ngay trước mắt tôi. Ôi cái gì? Không, tôi không nói vậy và tôi đã rời khỏi phòng và sau đó chuyện đó không bao giờ xảy ra nữa. Nhưng tôi nghĩ điều đó cũng không sao, bạn cũng đã đến được nơi đó. Tôi nghĩ mỗi người phải chọn và nếu bạn chọn làm điều đó, bạn có thể làm điều đó.
Bây giờ, thực tế là bạn đã làm điều đó trước mặt mọi người, nhưng điều mà bạn đã làm thông minh là bạn có thể nói ra, dù bạn có tức giận cỡ nào, bạn vẫn có thể nói và trình bày rõ ràng và điều đó vừa mới xảy ra, và bạn đã có thể nói rõ ràng về điều gì vừa xảy ra ở đây. Đó là sự khác biệt, vì đôi khi nó giống như, tôi cảm thấy bạn đối xử với tôi như vậy hoặc tôi nghĩ bạn đã làm điều này hoặc có vẻ như vậy. Những điều đó rất mơ hồ.
Vì vậy, nếu bạn muốn đối diện với ai đó như cách bạn đã làm, bạn đã thực hiện điều đó theo cách thông minh vì bạn đã chọn một khoảnh khắc cụ thể. Bạn đã nói rõ ràng là ở hành lang, bạn vừa làm điều này. Bạn đã nói A, B và C. Nếu bạn muốn nói điều gì đó với tôi, hãy luôn tự do đến nói với tôi. Đó là lý do tại sao tôi cũng nghĩ rằng điều đó có hiệu quả và bạn cũng ở trong một vị trí mà bạn cảm thấy có thể làm điều đó.
Tôi nghĩ rằng điều đó cũng là ổn, nhưng bạn cũng đã chấp nhận một rủi ro và bạn cảm thấy không chắc chắn như “Tôi sẽ đốt cháy điều này.” Vâng, vì trong dự án đó, tôi không phải là người có quyền lực. Tôi vẫn có thể bị sa thải khỏi dự án đó. Nhưng bạn đã chọn. Bạn như thể, “Để nó cháy.” Vâng, vì tôi không muốn ở nơi nào đó mà tôi cảm thấy khổ sở. Chính xác.
Nhưng bạn đã đưa ra một lựa chọn. Bạn như thể, “Để nó cháy.” Vì vậy, bạn đã hiểu, bạn đã đến một thời điểm nào đó mà bạn hiểu rằng có một hậu quả ở đây và thật thú vị vì những kẻ bắt nạt, chúng không, chúng chỉ phô trương, chúng không thực sự mạnh mẽ. Bạn biết đấy, tôi đã, ôi trời, chúng ta đang trao đổi những câu chuyện ở đây. Tôi đã có một tình huống mà tôi thừa kế một vụ việc. Bạn biết đấy, mỗi John đã ra đi, anh ta đã chuyển sang chi tiết của tổng thống. Bạn hiện đang đảm trách vụ việc của John.
Được rồi. Vì vậy, có một số điều chưa hoàn tất trong vụ việc của John liên quan đến bằng chứng. Đó là những thứ hành chính, giấy tờ hành chính cho bằng chứng chưa được điền đầy. Tôi đã nhận vụ việc, tôi để nó sang một bên. Tôi đã làm việc trên đó. Tôi đã cập nhật nó, nhưng tôi chưa hoàn tất thủ tục hành chính với nó. Nhìn nhanh về sau. Tôi đang rời khỏi vì tôi vừa bị chuyển sang một vị trí khác. Và vậy, đại lý mới nhận vụ việc, tôi nói, “Này, đây là vụ việc.” Tôi nói, “Có một điều mà tôi chưa làm. Đó là thủ tục hành chính cho bằng chứng.” Tôi nói, “Tôi có thể giúp bạn đi qua nó. Bla bla bla.”
Vâng, nhóm trưởng mà tôi có lúc đó, là một đồng nghiệp, trước toàn bộ nhóm, một ngày nọ đã nói: “Này, bạn không làm thủ tục này. Bạn không nộp bằng chứng cho cái gì đó, bla bla bla.” Và anh ta đã làm điều này trước mặt mọi người. Bạn biết đấy, bạn cần phải xử lý việc đó và đó là trách nhiệm của bạn. Tôi không quan tâm rằng bạn thừa kế vụ việc và bla bla bla.
Vì vậy, tôi đã quan sát điều này xảy ra và tôi đảm bảo với bạn rằng tất cả những gì tôi muốn làm là với tay qua và túm lấy cổ anh ta, nhưng tôi đã không làm. Tôi đã bỏ đi, tôi rất tức giận. Tôi để cho cơn giận của tôi tăng lên và sau đó trong ngày hôm đó, tôi đã tìm kiếm anh ta sau khi bình tĩnh lại và tên của anh là Jeff. Tôi nói, “Này, Jeff, lại đây. Để tôi nói chuyện với bạn.” Và tôi đã đưa anh ta vào cầu thang vì chúng tôi có những cầu thang an ninh này. Tôi nói: “Lắng nghe, trước đó bạn đã đề cập đến vụ việc này. Bạn 100% đúng. Tôi chưa hoàn tất thủ tục hành chính cho bằng chứng. Tôi sẽ xử lý nó và tôi sẽ giúp đại lý mới làm điều đó.”
Tôi nói: “Tuy nhiên, tôi muốn nói rằng, nếu bạn từng muốn đối diện với tôi, vì anh ta rất xúc phạm khi làm điều đó. Anh ta đã làm điều đó trước toàn bộ nhóm để phô trương.” Tôi nói: “Nếu bạn từng muốn đối diện với tôi, đừng bao giờ làm như vậy lần nữa. Tôi đang đối diện với bạn và thực sự đang dành cho bạn nhiều sự tôn trọng hơn bạn đã thể hiện với tôi ở đó trước đó bằng cách kéo bạn vào cầu thang này. Tôi nói: “Vì vậy, nếu bạn muốn đối diện với tôi, hãy tự do kéo tôi sang một bên và nói chuyện với tôi. Nhưng điều bạn đã làm ở ngoài kia, không cần thiết. Chúng ta là đồng nghiệp. Và vậy thôi. Bạn có thể là trưởng nhóm, nhưng không cần thiết phải nói với tôi như vậy. Tôi sẽ có sự lịch sự để đối diện với bạn theo cách mà tôi đang dành cho bạn, vì tôi có thể dễ dàng làm bạn mất mặt ở đó.”
Và anh ta là một đồng nghiệp. Anh ta là một đồng nghiệp kiêm trưởng nhóm. Vì vậy, chúng tôi là như nhau, nhưng anh ta tình cờ là trưởng nhóm, có nghĩa là anh ta giám sát tôi. Tôi nói: “Vì vậy, lần sau, sẽ không có lần sau nào cả.” Ngay lập tức. “Tôi xin lỗi. Bạn đúng. Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi.” Giờ thì trong tình huống đó, tôi muốn có những mối quan hệ tốt lâu dài vì đó là một người trong đội của tôi. Và đó là lý do tại sao tôi đã xử lý nó như vậy. Chưa từng xảy ra lần nữa.
Vì vậy, tôi đoán rằng có nhiều cách khác nhau để làm điều đó với Jeff. Tôi đã bảo vệ phẩm giá của anh ta vì nếu tôi phản ứng lại, anh ta sẽ phản ứng lại với tôi. Tôi sẽ phản ứng lại với anh ta. Và có một điểm mà tôi như thể, tôi không muốn trông như một kẻ ngốc, tôi không muốn ngồi xuống và cãi vã và trông ngu ngốc. Tôi muốn kiểm soát cách mà tôi quản lý một môi trường và việc tôi thét lên trở lại hoặc đối diện với ai đó đôi khi có thể không phải là cách, đặc biệt nếu tôi nghĩ rằng tôi không thể giữ bình tĩnh được. Và vào thời điểm đó, không có cách nào tôi có thể bình tĩnh.
Tôi nghĩ bạn đúng. Giờ tôi phản ánh về sự cố mà tôi đã mô tả cho bạn. Tôi không thực sự nghĩ rằng tôi đã bình tĩnh thế. Tôi không la hét. Tôi rất rõ ràng, nhìn thẳng vào họ mà không rời mắt. Nhưng thực sự, nếu tôi thực sự bình tĩnh, tôi đã làm điều mà bạn đã làm, tức là tôi nên bảo: “Xin vui lòng, tôi có thể có một cuộc trò chuyện riêng với bạn không?” Và tôi thực sự nghĩ rằng điều đó sẽ hiệu quả hơn và sẽ thể hiện nhiều hơn về sự kiên trì của tôi trong cuộc trò chuyện riêng tư đó.
Điều khác mà bạn đã nói, điều mà tôi nghĩ là rất quan trọng trong bối cảnh mà chúng ta đang nói là bạn phải chỉ ra một sự cố cụ thể vì những cá nhân này, họ là bậc thầy trong việc làm bạn cảm thấy mình bị sự thật bóp méo. Vì vậy, nếu bạn không có chi tiết cụ thể, điều đó vừa xảy ra tại vị trí đó và nó khiến tôi cảm thấy như thế này. Và bạn đã nói như vậy, nếu bạn để nó trôi qua và bạn đến với họ với cảm xúc, họ sẽ dễ dàng xoay chuyển mọi thứ. “Bạn đang nói về cái gì vậy? Tôi không biết bạn đang nói gì. Tôi không biết ý bạn là gì. Không, đó không phải là điều tôi ý định.”
That’s why you have to come with very specific stuff. But even if you said you were pissed when you did it, if you were still able to articulate yourself, you were. I think it’s okay to own it. Listen, I’m not saying I’ve always flown up top. There are times where I’m like, I shouldn’t have done that or said it, but I also run hot and I know myself. And so I have to police myself. And then there are times like we learn our lesson. It’s just, I think whatever you do, just own it, whether, if it was the wrong thing to do, just say, I won’t do that next time. But I feel like you are okay. You said something a second ago about bullies, right? And this is a fascinating thing I’ve come to learn about bullies and people that are like this type of disrespect. Is there actually going in search of the weakest link? And the incredible thing that happened in the scenario that I’m describing is once this individual realized that I would literally call it out and I was off the table. They never treated me like that again, but they moved on. They moved on to someone else that I work with. And that person as we sit here today is thinking of leaving that environment because of the same person who was making the little slight comments about me is now doing it about them. And I say to this person, I say, why don’t you just do what I did? Because she saw me confront. I say to her, why don’t you go just do what I did? And she just says, I haven’t got it. I don’t want conflict. So what is she doing actually? She’s becoming? Suppressing herself. Yes. Yeah. And she’s going to leave something that she loves doing purely. She called me the other day purely because this person’s making her feel a certain way. I think that that’s okay too, though. She can, it reminds me of that narcotics story. It’s like, she’s just like, I just don’t want to be here anymore. But at the same time too, if she keeps going, when you go small, small, small, they go higher, higher. It’s, you know, speaking of Billy’s, I’m going to bring it back to crime. When I started interviewing suspects, right? You watch TV shows and in your head, you think these predators, right, are like these, like really intimidating, scary predators, the way they behave. And you think like, I’m going to get these like savages in the room. Nope. And you know what’s interesting, when you look at the populations of people being victimized the most, first it’s children, then it’s women, and then it’s elderly. Why? Because they’re the easiest to victimize. So when you look at predators, they pick easy prey or what they perceive as easy prey. They don’t want fair fights. I would sit across people in a room who did like really horrific crimes against kids and you would look at them and you’re like, you, I could eat you for lunch. A lot of times too, we build up people in our heads and we think like they’re these, these like high apex individuals. They’re not. They prey on people weaker than themselves. And why? It makes them feel stronger and better, more powerful. Why do you need to do that? Because you feel weak. That’s why you do that. That’s why you bully. That’s why you push. Because you feel a void and you look to fill that void by taking from other people. And that’s what makes you feel strong. All these predators, I never sat across from anybody to include terrorists. I never sat across anyone and I was just like, oh, this guy’s scary. Never. I’m shocked actually as I say it. I have never to this day sat across someone where I’m like, oof, not once. They had walk in and I’m like, you in my head, of course, the inside voice, like you do this. And so I guess like bullies, like I think sometimes we unfortunately give them more weight and gravitas than they really are weak, weakness, all the way through. With that in mind, how do I stop myself becoming prey to a predator? You stop acting like prey. So the one thing you’re not going to be is, it depends who it is. First of all, if it’s personal relationships, you have to set the intention of the relationship from the beginning, how you want it to go. So let’s do work. Work is an easy one. I’m not there to be your friend. I can be friendly, but I’m not going to be your friend. I’m not there to be super nice to you or super sweet or super kind. Like I can be warm. I can be respectful. I can be compassionate. I can be those things, but I got to bring the right version of me to a work environment because then I just get, because then I set the tone of like, well, is that being my friend or is that being my boss? Like, what am I dealing with here? Like always keep that level of professionalism always. And I make a point to do it because then it just becomes really awkward if people are your friends. Can you balance a relationship like that? You just got to be really, really, really, really good. Like don’t come in and like literally like make yourself a doormat or like overextend to the point, because the more you overextend, even a good person is going to be like, oh, that’s just how she is. That’s how he is. They get used to being like that. And people like being catered to, they like feeling like they’re above. And so now you create this role dynamic of I’m subservient and you’re here. So you want to make sure that no matter how excited you are to work with someone or be with someone, that you don’t create this disproportionate thing, like the seesaw. You want to keep the seesaw level. It’ll go up and down, but you want to make sure that you, because you will do it, everybody assesses everybody. Everybody sizes people up. They do it intuitively. People meet you, they size you up. Oh, he seems like this. She seems like that. She seems like she’s going to be this way. Project what you want them to feel. I’m here. I’m warm. I’m open. Thank you again. Thank you for having me. Let’s talk.

Dưới đây là bản dịch tiếng Việt:
Đó là lý do tại sao bạn phải đến với những điều rất cụ thể. Nhưng ngay cả khi bạn nói rằng bạn đã tức giận khi làm điều đó, nếu bạn vẫn có thể trình bày ý kiến của mình, bạn đã làm được. Tôi nghĩ rằng việc thừa nhận điều đó là không sao. Nghe này, tôi không hề nói rằng tôi luôn làm chủ tình huống. Có những lúc tôi nghĩ, tôi không nên làm điều đó hay nói điều đó, nhưng tôi cũng rất nhiệt huyết và tôi hiểu bản thân mình. Vì vậy, tôi phải tự quản lý bản thân. Rồi có những lúc như chúng ta học được bài học của mình. Chỉ cần tôi nghĩ bất cứ điều gì bạn làm, hãy thừa nhận nó, cho dù, nếu đó là điều sai trái, chỉ cần nói, tôi sẽ không làm điều đó lần sau. Nhưng tôi cảm thấy bạn ổn. Bạn đã nói điều gì đó trước đó về kẻ bắt nạt, đúng không? Và đây là một điều thú vị mà tôi đã học về kẻ bắt nạt và những người có hành vi thiếu tôn trọng như vậy. Họ thực sự đang tìm kiếm mắt xích yếu nhất. Và điều tuyệt vời đã xảy ra trong tình huống mà tôi đang mô tả là một khi cá nhân này nhận ra rằng tôi sẽ gọi tên vấn đề và tôi sẽ không dung thứ cho điều đó. Họ không bao giờ đối xử với tôi như vậy nữa, nhưng họ đã chuyển sang người khác mà tôi làm việc cùng. Và người đó, khi chúng ta ngồi ở đây hôm nay, đang nghĩ đến việc rời khỏi môi trường đó vì cùng một người đã đưa ra những bình luận nhỏ về tôi giờ đây đang làm điều đó đối với họ. Và tôi nói với người này, tôi nói, tại sao bạn không làm những gì tôi đã làm? Bởi vì cô ấy đã thấy tôi đối mặt. Tôi nói với cô ấy, tại sao bạn không chỉ làm những gì tôi đã làm? Và cô ấy chỉ nói, tôi không có khả năng để làm điều đó. Tôi không muốn có xung đột. Vậy cô ấy thực sự đang làm gì? Cô ấy trở nên? Kìm nén bản thân mình. Đúng vậy. Và cô ấy sẽ rời khỏi điều mà cô ấy yêu thích chỉ vì một người như vậy đang khiến cô ấy cảm thấy theo một cách nhất định. Tôi nghĩ điều đó cũng không sao, tuy nhiên. Cô ấy có thể, điều đó nhắc tôi nhớ đến câu chuyện về thuốc phiện. Giống như, cô ấy chỉ đơn giản là không muốn ở đây nữa. Nhưng đồng thời, nếu cô ấy tiếp tục đi, khi bạn đi nhỏ, nhỏ, nhỏ, thì họ lại đi cao hơn, cao hơn. Nói về kẻ bắt nạt, tôi sẽ quay lại với tội phạm. Khi tôi bắt đầu phỏng vấn các nghi phạm, đúng không? Bạn xem các chương trình TV và trong đầu bạn, bạn nghĩ rằng những kẻ săn mồi này, đúng không, giống như những kẻ rất đáng sợ, ấn tượng với cách mà họ hành xử. Và bạn nghĩ như thể, tôi sẽ khiến những kẻ dã man này vào phòng. Không! Và điều thú vị là, khi bạn nhìn vào các nhóm người dễ bị tổn thương nhất, trước tiên là trẻ em, sau đó là phụ nữ, và rồi là người cao tuổi. Tại sao? Bởi vì họ là những người dễ bị tổn thương nhất. Vì vậy, khi bạn nhìn vào những kẻ săn mồi, họ chọn mồi dễ hoặc điều mà họ có thể thấy là mồi dễ. Họ không muốn những trận đấu công bằng. Tôi đã ngồi đối diện với những người đã thực hiện những tội ác khủng khiếp chống lại trẻ em và bạn sẽ nhìn vào họ và bạn sẽ nghĩ, bạn, tôi có thể nuốt bạn. Thường thì chúng ta cũng xây dựng hình ảnh của người khác trong đầu và nghĩ rằng họ là những cá nhân rất ưu tú. Nhưng không phải vậy. Họ săn lùng những người yếu hơn họ. Tại sao? Bởi vì việc đó khiến họ cảm thấy mạnh mẽ hơn và tốt hơn, quyền lực hơn. Tại sao bạn cần làm điều đó? Bởi vì bạn cảm thấy yếu đuối. Đó là lý do bạn làm điều đó. Đó là lý do bạn bắt nạt. Đó là lý do bạn đẩy. Bởi vì bạn cảm thấy một khoảng trống và bạn tìm cách lấp đầy khoảng trống đó bằng cách lấy đi từ người khác. Và điều đó khiến bạn cảm thấy mạnh mẽ. Tất cả những kẻ săn mồi này, tôi chưa bao giờ ngồi đối diện với bất kỳ ai, kể cả khủng bố. Tôi chưa bao giờ ngồi đối diện với ai và nghĩ, ôi, người này đáng sợ. Không bao giờ. Thực sự tôi ngạc nhiên khi nói điều này. Tôi chưa bao giờ đến hôm nay ngồi đối diện với ai mà cảm thấy, ôi, không một lần nào. Họ vào phòng và tôi đã nghĩ trong đầu, tất nhiên là giọng nói bên trong, như bạn làm điều này. Vì vậy, tôi đoán như những kẻ bắt nạt, đôi khi đáng tiếc chúng ta cho họ nhiều trọng lượng và sức nặng hơn so với thực tế rằng họ thực sự yếu đuối, yếu đuối từ đầu đến cuối. Với điều đó trong tâm trí, làm thế nào để tôi ngăn mình trở thành con mồi của một kẻ săn mồi? Bạn ngừng hành động như một con mồi. Vậy điều bạn không thể là gì, tùy thuộc vào người đó. Trước hết, nếu đó là các mối quan hệ cá nhân, bạn phải thiết lập ý định của mối quan hệ ngay từ đầu, bạn muốn nó diễn ra như thế nào. Vì vậy, hãy làm việc. Công việc thì dễ. Tôi không ở đây để trở thành bạn của bạn. Tôi có thể thân thiện, nhưng tôi không sẽ không trở thành bạn của bạn. Tôi không ở đây để tỏ ra siêu tốt với bạn hay siêu ngọt ngào hay siêu tử tế. Tôi có thể ấm áp. Tôi có thể tôn trọng. Tôi có thể từ bi. Tôi có thể là những điều đó, nhưng tôi phải mang đúng phiên bản của mình vào môi trường làm việc vì nếu không, tôi chỉ đơn giản làm tổn thương bản thân. Vì vậy, tôi thiết lập âm hưởng rằng, ồ, điều đó có thể thân thiết hay điều đó đều là bạn hay cấp trên? Tôi đang đối mặt với điều gì ở đây? Luôn giữ mức chuyên nghiệp. Và tôi cố gắng thực hiện điều đó vì nếu không thì sẽ rất khó xử nếu mọi người là bạn bè của bạn. Bạn có thể cân bằng một mối quan hệ như vậy không? Bạn chỉ cần thực sự rất tốt. Đừng đến và như thể bạn trở thành một tấm thảm trải sàn hay như thế nào đó, bởi vì càng diễn quá, ngay cả một người tốt cũng sẽ nghĩ, ôi, đó là cách cô ấy vậy. Đó là cách anh ấy vậy. Họ sẽ quen với việc như vậy. Và mọi người thích được chăm sóc, họ thích cảm thấy mình ở trên. Và vì vậy bây giờ bạn tạo ra một động thái vai trò là tôi phục tùng và bạn đứng ở đây. Vì vậy bạn muốn đảm bảo rằng, bất kể bạn có hào hứng như thế nào khi làm việc với ai đó hay ở bên ai đó, bạn không tạo ra một điều gì đó không cân xứng, như một cái bập bênh. Bạn muốn giữ cho cái bập bênh cân bằng. Nó sẽ đi lên xuống, nhưng bạn muốn đảm bảo rằng bạn, bởi vì bạn sẽ làm điều đó, mọi người đều đánh giá mọi người. Mọi người đều đánh giá kích thước của mọi người. Họ làm điều đó một cách trực giác. Nếu mọi người gặp bạn, họ đánh giá bạn. Ô, anh ta có vẻ như thế này. Cô ấy có vẻ như thế kia. Cô ấy có vẻ như sẽ như vậy. Hãy thể hiện những gì bạn muốn họ cảm nhận. Tôi ở đây. Tôi ấm áp. Tôi cởi mở. Cảm ơn bạn một lần nữa. Cảm ơn bạn đã mời tôi. Hãy nói chuyện nào.
Nhưng đồng thời, bạn cũng có thể suy nghĩ về cách bạn ngồi, cách bạn thể hiện bản thân, giọng nói của bạn, âm điệu của bạn, tất cả những điều này đều phối hợp lại với nhau. Tôi biết mọi người thường nói về ngôn ngữ cơ thể. Nó thực sự đóng vai trò trong việc, hãy nhìn xem, cái gì đơn giản như khi bạn tham gia một cuộc họp, bạn có mặt trong cuộc họp và bạn ngồi như thế này, bạn co ro lại, có thể bạn có điện thoại ở trên tay. Đúng vậy. Tôi đang làm gì? Tôi đang làm bản thân mình co lại. Tay tôi không để trên bàn vì tôi không nghĩ mình xứng đáng để đặt tay lên bàn. Đúng vậy. Tôi muốn làm cho mình gần như biến mất. Tôi sẽ không hỏi bất kỳ câu hỏi nào. Tôi sẽ có thể ngồi như thế này với cái này ở đây. Đúng vậy. Vì vậy, điều này đang kể cho bạn một câu chuyện về tôi. Nó thực sự như vậy. Đây là một cách rất tinh tế để nói rằng, tại sao tôi không ngồi có mục đích? Tôi sẽ ngồi như thế này. Tôi sẽ mở cánh tay mình ra. Tôi sẽ kéo vai về phía sau. Chỉ một điều đơn giản như tư thế của tôi cũng có ý nghĩa. Thực sự có một nghiên cứu đã được thực hiện. Tại New York City, họ đã đặt camera nhiều năm trước và bắt đầu ghi lại hình ảnh của những người đi bộ ở New York City. Sau đó, họ đã lấy đoạn băng và chiếu cho những tội phạm đã bị kết án trong tù và hỏi họ, ai sẽ là mục tiêu của bạn? Họ đều chọn những người giống nhau để săn mồi. Tất cả những người giống nhau chỉ dựa vào cách đi bộ. Họ phát hiện ra có ba loại cách đi bộ. Một cách đi bộ là, tôi đang đi, tôi đi một cách lộn xộn, tôi không chú ý, tôi chỉ ở trong không gian của riêng mình. Tôi thực sự không có mục tiêu rõ ràng trong cách tôi di chuyển cơ thể. Mục tiêu, con mồi dễ dàng, những con mồi dễ dàng khác. Cách đi của tôi là nhỏ, tôi khá rụt rè, tôi không thoải mái, tôi đang chú ý, con mồi dễ dàng. Cả hai loại này đều được chọn. Bạn biết họ không chọn ai không? Cách đi không quá lộn xộn cũng không quá nhỏ, nó ở ngay giữa và có mục đích rõ ràng. Tôi kiểm soát cơ thể của mình, tôi nhìn quanh, tôi hiện diện, tôi làm chủ không gian của mình. Người đó, tôi không muốn dính dáng gì đến. Nhóm người đó đã không được chọn làm mục tiêu. Vì vậy, chúng ta phát ra năng lượng, cảm xúc, mọi thứ đó, nhưng ngay cả điều này, công cụ mà chúng ta không chú ý đến, cơ thể của chúng ta. Hãy nghĩ về cách bạn sử dụng nó để thể hiện bản thân khi bạn ra ngoài. Tôi có đang tự tin hay tôi hoàn toàn không chú ý? Vì vậy, ngay cả những điều tinh tế như vậy, giọng nói của bạn, nó được gọi là Ngữ âm, và tôi đã viết rất nhiều về nó trong cuốn sách “Trở thành Vô hình”, giọng nói của bạn. Tôi có nói như thế này không? Xin chào, tôi là Evie, rất vui được gặp bạn, tôi rất vui được ở đây, xin chào mọi người, tôi thích điều đó, đúng không? Tôi sẽ là kiểu khách nào? Đúng không? Nhưng khi tôi tìm thấy giọng nói thật của mình và tôi làm chủ nó, tôi làm chậm lại cách nói của mình, tôi hạ thấp âm điệu và tần số để về giọng nói thật của mình, ít nhất là giọng nói mạnh mẽ nhất, và tôi cũng bình tĩnh, và tôi dành thời gian, và khi tôi nói và dành thời gian, tôi cho bạn biết tôi xứng đáng có mặt ở đây, những gì tôi đang nói xứng đáng được nghe, và tôi xứng đáng có thời gian để bạn lắng nghe tôi, trái ngược với khi tôi nói thật nhanh, vì này mọi người, hãy nhìn rất nhanh, tôi không muốn chiếm thời gian của ai nữa, tôi biết tất cả mọi người đều bận rộn, những gì tôi vừa kể cho mọi người, đừng nghe tôi, những gì tôi sắp nói không thực sự liên quan, và bạn quan trọng hơn nhiều so với những gì tôi sắp nói, thực sự nó không quan trọng, tôi vừa tự hủy hoại nó. Có bao nhiêu lần người ta kết thúc cuộc họp như vậy? Tại sao bạn lại nói như vậy? Bạn vừa bảo họ, đừng nghe tôi. Đây là những điều tinh tế mà nếu chúng ta chỉ chú ý vào, bạn không cần phải làm nhiều, bạn không cần phải làm nhiều, không có viên thuốc kỳ diệu nào, không có bí mật nào khác ngoài việc thực sự làm chủ bản thân mình, và suy nghĩ về những gì tôi đang phát ra với năng lượng của mình, với cơ thể của tôi, với giọng nói của tôi, ngay cả giọng nói của bạn, giọng nói của bạn nắm giữ rất nhiều điều, hãy nghĩ về nó như là trong suốt thời gian bạn sống, giọng nói của bạn nắm giữ những điều bạn đã trải qua, bạn đã được dạy rằng hãy im lặng, hãy là một cô gái ngoan, hãy là một cậu bé ngoan, đừng nói to, đừng làm điều này, đừng làm điều kia, và bạn phải nghĩ rằng theo thời gian, giọng nói này đã trở nên hơi méo mó vì những người khác xung quanh bạn đã chỉ cho bạn cách sử dụng nó, và thường thì chúng ta thực sự không sử dụng giọng nói thật của mình, mà là giọng nói mà chúng ta đã ngẫu nhiên tạo ra và điều chỉnh dựa trên những gì mọi người khác đã nói với chúng ta nó nên phát ra như thế nào, vì vậy bạn muốn chú ý đến điều đó, như cách bạn phát âm? Và tôi thậm chí đã nhận thấy khi chồng tôi chỉ ra điều này vì anh ấy cũng có bối cảnh tương tự, anh ấy đã từng nói với tôi rằng, bạn có bao giờ nhận thấy rằng khi bạn nói chuyện với mẹ bạn, giọng bạn sẽ cao lên không? Và tôi đã nói rằng đúng là như vậy, anh ấy nói đúng, vì cô ấy là mẹ của tôi, cô ấy là một người có thẩm quyền, và cô ấy cũng có giọng nói cao hơn, vì cô ấy nói bằng giọng rất cao, và tôi đã nghĩ bạn đã đúng, và thậm chí với con gái của tôi, vì tôi có một cô bé nhỏ, tôi cố gắng rất nhiều để không nói theo kiểu bế bở và giọng cao, vì tôi không muốn con bé lớn lên với suy nghĩ rằng vì con bé là gái, con bé phải nói như thế này suốt thời gian, xin chào mẹ, vì tôi muốn con bé có một sức mạnh commanding, và con bé sẽ học điều đó từ ai, từ mẹ của nó, thực sự ngay cả trong, có những nghiên cứu được thực hiện rằng ngay cả trong những tình huống mà một đứa trẻ có thể được ưu tiên hơn phụ huynh của giới tính đối lập, chúng sẽ bắt chước phụ huynh cùng giới tính, vì vậy con gái của tôi, cho dù nó có thích tôi hay không khi lớn lên, sẽ bắt chước hành vi của tôi nhiều hơn, vì tôi là người mà nó đang học hỏi từ, và vì vậy tôi có ý thức với điều đó.
Bạn có nghĩ rằng cuộc đời của bạn sẽ diễn ra khác đi, và bạn sẽ ngồi ở đây bây giờ nếu bạn nói một cách khác, với âm thanh cao và nhanh chóng như thế nào?
Tôi sẽ không làm tin tức, ai sẽ lắng nghe bất kỳ điều gì tôi nói?
Xin chào mọi người, chào mừng, hôm nay chúng ta có một vụ xả súng hàng loạt, tôi có vẻ như biết mình đang nói về điều gì không?
Tôi thì không, ngay cả khi những gì tôi nói là đúng, thì liệu tôi có tin vào những lời mình nói không?
Tôi có vai trò trong những lời mà tôi đang nói không?
Nếu tôi không tin vào chúng, và tôi không nghe như thể tôi đang nói về điều gì đó, bạn cũng sẽ không tin, thực tế là khi bạn xem bất kỳ người dẫn tin tức nào, bạn sẽ nghe thấy rằng họ có một giọng nói chắc chắn, bởi vì ngay cả khi có tin tức đang diễn ra, mọi thứ luôn thay đổi liên tục. Tôi nhớ là tôi đã đưa tin về vụ xả súng gần đây ở New Orleans, đây là tin tức nóng hổi, tôi đang nhận thông tin khi nó đến, và tôi đang phân tích, cố gắng hết sức với thông tin đang đến, nhưng tôi vẫn phải truyền đạt nó theo cách mà mọi người có thể tin tưởng và tin vào những gì tôi đang nói, nhưng nếu tôi không nghe như thể mình tin tưởng vào những gì mình nói, thì những điều đó sẽ không có tác động, cách bạn phát âm có tác động lớn hơn cả những từ bạn thực sự nói.
Đó là một điều lớn, tôi đã học được điều này sau này, tôi học điều này khi làm đại diện, và thậm chí còn nhiều hơn nữa khi tôi bắt đầu làm TV, bởi vì có những lúc mà tôi nghĩ, ôi, đó là âm thanh của tôi, tôi không biết liệu bạn có bao giờ cảm thấy như vậy không, có khi nào bạn cảm thấy như vậy khi bạn mới bắt đầu không?
Ôi, có chứ.
Khi bạn nghe chính mình, và bạn chỉ nghĩ, ôi.
Vâng, đúng vậy.
Và sau đó bạn nghĩ, bạn biết đấy, tôi cần phải sửa chữa điều đó, tôi không cần phải nghe như vậy, tôi cần phải nghe theo một cách nào đó, tôi là người dẫn chương trình podcast, tôi đang hỏi những câu hỏi này, tôi đang ngồi trước những người này, tôi cần phải hoà hợp với họ ở một mức độ nào đó.
Để cho thấy rằng vui lòng lắng nghe chương trình của tôi, tôi xứng đáng ở đây, tôi đang cung cấp cho bạn thông tin tốt, tôi có uy tín.
Chúng tôi dành thời gian khi tuyển dụng một câu chuyện chuyến bay, vì tôi tin vào điều cơ bản rằng sự thành công của một doanh nghiệp có liên quan trực tiếp đến khả năng tuyển dụng của bạn, và việc tuyển dụng tốt hơn bắt đầu từ những hiểu biết thông minh hơn, LinkedIn, nhà tài trợ cho podcast này có một số dữ liệu tuyển dụng mạnh mẽ nhất có sẵn, để giúp bạn xác định những ứng viên tốt nhất cho doanh nghiệp của bạn.
Nền tảng của họ thậm chí sẽ ghép bạn với những người phù hợp với những gì bạn đang tìm kiếm, có thể nằm ngoài mô tả công việc, và nhiều hơn nữa trong các kỹ năng và sở thích độc đáo của họ.
Bởi vì ngày nay, việc tuyển dụng không chỉ đơn thuần là tìm kiếm người đủ tiêu chuẩn nhất, mà còn là tìm kiếm người có kinh nghiệm, khả năng và sở thích phù hợp với sứ mệnh của công ty bạn.
Và điều này còn vượt xa những ứng viên đang xin việc.
Trong bất kỳ tuần nào, 171 triệu thành viên không tích cực tìm việc đang mở cửa cho các cơ hội. Tìm kiếm ứng viên tuyệt vời tiếp theo của bạn trên LinkedIn và bắt đầu ngay hôm nay bằng cách đăng tuyển miễn phí, chỉ cần vào linkedin.com/doac.
Bàn tay của bạn, bạn cũng dùng bàn tay rất nhiều.
Vâng, có lẽ vì tôi là người Hy Lạp.
Không, nhưng điều thú vị là nó là một phần của cách thể hiện khi bạn nói điều gì đó, một giây trước bạn đang nói và bạn đang thực hiện những cử chỉ bàn tay chậm rãi dường như đang minh họa cho điểm mà bạn đang trình bày. Và điều đó thật thuyết phục bởi vì nó gần như thêm một lớp nhấn mạnh khác vào những gì bạn đang nói. Trong khi nếu bàn tay của bạn chỉ được giấu vào bàn, tôi thật sự có thể nghĩ rằng bạn thiếu tự tin hoặc chắc chắn về những gì bạn đang nói, nhưng vì bạn lại mở rộng ra, giống như bạn đã nói, bạn đang chiếm nhiều không gian hơn.
Vì vậy, đừng giấu bàn tay của bạn. Chỉ cần dành cho bất cứ ai đang nghe 101 – nếu bạn đang ngồi trong một cuộc họp, đừng giấu bàn tay của bạn. Đừng ngồi lên chúng. Đừng giấu chúng. Chỉ cần một điều, nó không đẹp. Nó không gửi thông điệp tốt. Nó chỉ gửi đi cảm giác bạn hơi thiếu tự tin. Bạn không muốn có mặt ở đó. Bàn tay ra ngoài. Tôi ở đây. Tôi có mặt. Và đúng, chúng được gọi là cử chỉ minh họa.
Khi bạn làm điều này bằng bàn tay của mình, nó được gọi là cử chỉ minh họa. Bây giờ, có một vài điều với những cử chỉ minh họa. Một, nó có thể làm cho việc xem ai đó nói trở nên thú vị hơn khi bạn sử dụng cử chỉ minh họa. Nó thêm nhiều nhấn mạnh hơn. Bạn đã nói đi. Nó thêm một lớp khác bên cạnh việc tôi chỉ ngồi yên, đúng không? Nó thu hút mọi người và kéo người xem lại gần hơn một chút. Nó hấp dẫn hơn. Đó là một điều. Điều khác với những cử chỉ minh họa là nó có thể là một vấn đề văn hóa. Tôi là người Hy Lạp. Tôi đến từ New York. Vì vậy, tôi gặp vấn đề rất lớn với những điều này. Tôi thực sự làm rất nhiều để bỏ chúng đi. Điều thú vị khác mà bạn không hỏi, nhưng tôi sẽ tự nguyện chia sẻ thông tin này, đó là một cách khác mà tôi sẽ sử dụng để biết liệu ai đó có trung thực hay không. Một lần nữa, mọi người đều khác nhau. Ngôn ngữ cơ thể của mọi người đều khác nhau. Nhưng khi bạn nói chuyện với ai đó và họ sử dụng cử chỉ minh họa khi họ nói thông thường, thường thì khi chúng ta thấy những cử chỉ minh họa, chúng là trung thực, đúng không? Họ đang kể câu chuyện của bạn. Hôm qua, vâng, tôi đã đi ra ngoài với bạn bè. Chúng tôi đã ăn burger. Và sau đó chúng tôi đi đến cửa hàng. Vì vậy, khi bạn thấy ai đó làm như vậy, thì rất có khả năng họ đang sống lại sự kiện đó. Và bạn có thể thấy cơ thể họ đang sống lại với họ. Vì vậy, khi bạn thấy một dấu hiệu tích cực như vậy, thường thì điều đó cho thấy họ đang trung thực. Bây giờ, nếu bạn đang nói chuyện với ai đó sử dụng cử chỉ minh họa và đột nhiên họ làm như này, họ cất tay đi. Trong một phần nhất định của câu chuyện. Vậy nói cho tôi biết bạn đã đi ăn tối với ai, Evie. Ồ, bạn biết đấy, đó chỉ là một vài người từ văn phòng. Vào thời điểm đó, điều bạn sẽ làm là nói, được rồi, Evie đã sử dụng cử chỉ minh họa suốt thời gian này. Tôi đã chuyển cuộc trò chuyện. Tôi đã hỏi cô ấy điều gì đó khác, không phải tay cô ấy đã cất vào. Tại sao? Thật đấy. Tại sao? Đó là phát hiện gian lận 101. Bây giờ, điều này không có nghĩa là tôi đang nói dối vì mọi người đều có cách nói dối khác nhau. Hành vi của mọi người cũng khác nhau. Chúng ta sẽ không đặt mọi người vào một cái hộp vì điều đó thật ngu ngốc. Tuy nhiên, điều bạn đang nhận thấy là sự sai lệch.
Mỗi khi cô ấy kể chuyện, cô ấy sử dụng tay của mình. Và rồi vì lý do nào đó, tôi đã hỏi một câu hỏi. Câu hỏi đó đã gợi lên điều gì đó ở Evie. Và Evie đã bỏ tay đi. Cô ấy đã có sự thay đổi. Và giờ đây, khi bạn đã bắt được điều đó, bạn sẽ hỏi tôi nhiều câu hỏi hơn. Bạn sẽ không chuyển sang chủ đề tiếp theo. Bạn sẽ tìm cách để nói, tôi cần Evie nói nhiều hơn về việc cô ấy đã đi ăn tối với ai tối qua vì rõ ràng là có điều gì đó vừa xảy ra. Và không phải vì họ đang từ trạng thái tự nhiên chuyển sang một trạng thái tính toán hơn và họ đang suy nghĩ quá nhiều. Một phần của việc nói dối, nếu chúng ta chỉ nói về sự dối trá, hoặc nếu bạn hỏi tôi điều gì đó vì lý do nào đó, giả sử tôi không muốn nói cho bạn biết tôi đã ăn tối với ai tối qua. Khi tôi cảm thấy điều đó, tôi cảm thấy bị choáng ngợp. Tôi bị ngập tràn. Nói dối thật khó. Nói dối thật khó. Bạn phải nghĩ đến những gì bạn đang nói. Làm thế nào tôi sẽ nói nó? Nó có thể được tin tưởng không? Tôi muốn tiếp tục chủ đề khác. Tôi không muốn bị phát hiện vì ai muốn trở thành kẻ nói dối, mặc dù ai cũng nói dối đến một mức độ nào đó. Vậy nên thật là áp lực. Thực sự đó là một gánh nặng nhận thức nặng nề. Đó là lý do tại sao một trong những điều, điều đó không có nghĩa là đó là điều duy nhất, nhưng một trong những điều chúng tôi đã được dạy là chú ý đến ngôn ngữ cơ thể của mọi người. Nếu bạn đọc họ tốt, bạn sẽ biết phải tìm gì và tìm những sự lệch lạc vì mỗi người đều khác biệt một cách độc nhất. Nhưng bạn sẽ nhìn vào ngôn ngữ cơ thể để xem họ đang làm gì với cơ thể của họ vì nói dối thật khó và thường thì bạn muốn đứng yên, và bởi vì bạn đang đặt quá nhiều gánh nặng nhận thức ở đây, tất cả những thứ này đều biến mất. Vì vậy, sự tự nhiên, Evie kể cho bạn câu chuyện về việc, tôi đã đi ra ngoài, tôi đã ăn tối, tôi đã ăn một cái bánh burger, thật tuyệt vời. Biến mất ngay khi bạn nói, Ừ, ai đã đi ăn tối với bạn, Evie? Và bây giờ nếu trong khoảnh khắc đó, tôi không muốn nói cho bạn, tôi cảm thấy có chút lo lắng. Khi tôi sẽ nói, tôi sẽ nói thế nào? Tôi bị quá tải. Và vì vậy tôi dừng lại việc di chuyển. Cơ thể làm ít hơn trong khoảnh khắc này trong kịch bản cụ thể này.
Một giây trước, khi bạn đang nói về nghiên cứu ở New York nơi họ kiểm tra cách mọi người đi bộ và cố gắng tìm ra ai đi giống như con mồi. Tôi đã tự hỏi, khi bạn nói như vậy, tôi đã nghĩ, liệu tôi có thể giả vờ được không? Vì có lẽ cách chúng ta đi bộ là một điều khá vô thức và nó xuất phát từ, như bạn đã nói, những điều mà chúng ta đã trải qua trong cuộc sống và ai mà chúng ta đã trở thành. Vì vậy, sau khi tôi nghe điều đó, liệu tôi có chỉ cần ra ngoài đường và bắt đầu đi bộ với một chút nhiều tự tin hơn và với vai thẳng không? Hay là tôi vẫn sẽ thất bại vào một lúc nào đó?
Tôi nghĩ rằng, khi tôi nhớ lại khi tôi còn trẻ và tôi đã bắt đầu học về tâm lý học và hành vi con người, dù tôi biết thông tin, tôi nghĩ có lẽ có 990 điều khác mà tôi đã làm sai gây ra giá trị thấp hoặc thì hãy coi như họ không tôn trọng tôi hoặc thực sự tôi không có một lòng tự trọng cao mà tôi không thể nhìn thấy.
Vì vậy, nếu tôi có thể kiểm soát một điều nhỏ xíu này, không có nghĩa là 999 điều khác quan trọng trong giao tiếp phi ngôn ngữ sẽ được căn chỉnh nếu tôi không thực sự tin rằng tôi tự tin và có giá trị cao trong chính bản thân mình. Vậy thì, giả vờ cho đến khi bạn thành công hay bạn phải làm một số công việc nội tâm?
Tôi không tin vào việc giả vờ cho đến khi bạn thành công. Và thực sự tôi không thích cụm từ đó. Bạn biết tại sao không? Không có điều gì giả dối trong tôi hoặc trong bạn. Tôi không cần phải là một phiên bản giả của chính mình. Nhưng những gì tôi có thể trở thành là một phiên bản nhận thức hơn về chính mình. Và một điều đơn giản như chỉ làm một điều, Steven, chỉ một điều đó thôi, nó giống như, bạn biết không? Tôi chỉ không muốn làm mình nhỏ lại. Khi tôi đi, tôi sẽ chiếm lấy không gian. Đó là tất cả những gì tôi sẽ làm. Tôi không ở đó để giải quyết một bài toán lớn về lý do tại sao tôi là người như vậy và tại sao tâm lý tôi đi như thế này. Nhưng tôi sẽ làm một điều nhỏ mà sẽ tạo ra một sự khác biệt nhỏ. Và nó sẽ giảm bớt một chút, liệu ai đó quyết định săn mồi tôi hay không. Chỉ có vậy thôi. Và bạn biết điều gì xảy ra không? Thói quen. Bạn sẽ phá vỡ thói quen đi bộ như thế này và trở nên vô hình để tạo dựng một thói quen rất đơn giản rằng tôi chỉ đi với vai thẳng bây giờ, vai thẳng, vai thẳng khi bạn đi xuống đường. Trên thực tế, khi tôi bắt đầu làm bản tin, tôi sẽ chú ý đến tư thế của mình và tôi sẽ ngồi và làm tin tức và như vai thẳng, trong đầu tôi, tôi nghĩ vai thẳng, vai thẳng, vai thẳng vì đã có những lần tôi xem lại bản thân hoặc thậm chí trong giờ nghỉ quảng cáo, chồng tôi sẽ gửi tin nhắn cho tôi. Anh ấy sẽ nói, Lạy Chúa. Anh ấy bảo tôi ngồi thẳng lên. Bạn trông thật tệ. Anh ấy sẽ nói, không ai sẽ tin tưởng bạn đâu. Anh ấy sẽ nói, đừng khom người. Và tôi đã nghĩ, Ồ, bạn đúng rồi. Thực sự tôi đang dự đoán điều gì? Vậy nên, có những điều đơn giản bạn có thể làm. Vậy không chỉ là một điều lớn mà chúng ta làm theo thời gian. Mà giống như, và tôi cũng theo điều này, nó giống như trong cuộc sống. Chỉ cần một điều nhỏ để tôi thay đổi thói quen của một điều gì đó tôi làm, chỉ cần bắt đầu từ nhỏ và rồi chinh phục cái đó và rồi chuyển sang cái tiếp theo và sau đó chuyển sang cái tiếp theo nữa. Nhưng cùng thời điểm đó, hãy tử tế với chính mình. Chúng ta không thể cứ tự trách mình. Tôi không phải thế này. Tôi không phải thế kia. Tôi không tự tin. Câu chuyện đó chỉ kéo bạn xuống, xuống, xuống. Và bạn thực sự, tôi cũng không nói với bạn rằng hãy nói rằng, tôi thật tuyệt vời. Tôi tuyệt vời. Tôi là cái này. Chỉ cần, chỉ đơn giản ở đây thôi. Chỉ cần ở giữa một chút, bạn biết không, và điều này nhắc tôi về việc, và đây là một điều hơi khác một chút, nhưng chúng ta đã nói về sự vững vàng trước đây. Như thế nào để bạn giữ vững? Và một điều mà tôi cũng đã học về sự vững vàng và chỉ tìm ra không gian mà bạn, bạn đang kiểm soát. Đó là một cái gọi là tư duy trung lập. Thực sự, người đã mang điều đó đến sự chú ý của tôi hơn là bạn đã có cô ấy, Gabrielle Lyon, Tiến sĩ Gabrielle Lyon, cô ấy đã kết hôn với một lính hải quân.
Bây giờ, Gabrielle, người thực sự là bác sĩ của tôi và là lính hải quân, cô ấy kết hôn với bác sĩ hải quân, Dr. Lyon. Khi cuốn sách của cô ấy sắp ra mắt, cô ấy đã hỏi tôi rất nhiều câu hỏi. Cô ấy nói, bạn biết đấy, cuốn sách của tôi sắp ra mắt. Khi cô ấy hỏi tôi các câu hỏi, là một người phụ nữ thông minh, vì tôi đã từng có một cuốn sách ra mắt. Vậy nên, cô ấy nói, hãy để tôi hỏi Evie, người đã có một cuốn sách ra mắt, ý kiến của cô ấy về một vài điều. Vào một lúc, cô ấy nói với tôi, bạn biết không, bạn có lo lắng về việc cuốn sách sẽ hoạt động tốt hay không, hoặc nó sẽ làm như thế nào không? Và tôi đã nói không. Cô ấy nói, không. Cô ấy nói, bạn không lo lắng rằng nó sẽ không vào danh sách này hay danh sách kia. Tôi nói, không, tôi không nghĩ về điều đó. Cô ấy cười. Tôi nói, tại sao bạn lại cười? Cô ấy nói, vì bạn giống như tất cả mọi người. Bạn, chồng tôi, và tất cả những lính hải quân này. Cô ấy nói, tất cả các bạn đều ở giữa. Và điều cô ấy đang nói là chúng tôi có một tư duy trung lập, có nghĩa là chúng tôi không ăn mừng những khoảnh khắc tuyệt vời, nhưng chúng tôi cũng không cảm thấy thảm hại trong những khoảnh khắc tồi tệ. Chúng tôi luôn ở giữa. Vì vậy, quay lại với cuốn sách của tôi, nếu cuốn sách của tôi thành công, nó sẽ thành công vì đó là một cuốn sách tốt và mọi người thích nó. Chỉ đơn giản vậy thôi. Và nếu nó không thành công, thì nó không gây được tiếng vang. Tôi không bị gắn bó với việc, ôi trời, nó đang diễn ra tuyệt vời. Nó đang bán chạy. Tôi không ăn mừng điều đó. Bây giờ bạn sẽ nhìn vào điều đó và nói, tại sao bạn không ăn mừng một thành công? Tôi có thể. Nhưng điều tôi bắt đầu làm là tôi nuôi dưỡng một thói quen mà ở đó tôi không gắn bó với thế giới bên ngoài. Và khi thế giới bên ngoài đem đến cho tôi những điều mà tôi muốn, tôi sẽ hạnh phúc. Nhưng mặt khác là khi thế giới bên ngoài đem đến cho tôi những điều mà tôi không muốn, tôi cũng sẽ bị gắn chặt với điều đó. Và tôi sẽ bị kéo đi xuống. Nhưng nếu tôi ở giữa, tôi không có những cao trào và cũng không có những thấp thỏm. Tôi luôn ở đây. Tư duy bi kịch, có nghĩa là về mặt cảm xúc, tôi luôn ổn định, có lẽ 99 hoặc 90% thời gian, không sao cả. Đó là tư duy trung lập. Tôi không có những cao trào. Tôi không có những thấp thỏm. Không có gì làm tôi mất cân bằng đến mức đó.
Làm thế nào để chúng ta đến được đó? Làm thế nào bạn đến được đó?
Nó chỉ là, ồ, bạn không đến được, nghe có vẻ tồi tệ, nhưng một, bạn không quá phấn khích khi có điều gì xảy ra bên ngoài. Tôi không nói là không ăn mừng, nhưng tôi cũng không để cho mình bị gắn bó. Giống như tôi chỉ có thể hạnh phúc bây giờ vì điều này từ bên ngoài đã xảy ra, vì bây giờ tôi đang tập luyện bản thân và tâm trí của mình để khi có những điều bên ngoài xảy ra, thì tôi có thể thật sự hạnh phúc. Hoặc khi có những điều bên ngoài xảy ra, tôi sẽ thật sự buồn bã. Nhưng nếu khi những điều bên ngoài xảy ra, chúng không kéo tôi lên cao và không kéo tôi xuống thấp. Tôi sẽ không có những cao trào và thấp thỏm mà những người khác gặp phải. Tôi có thể ở đây.
Vì vậy, tôi đảm bảo rằng khi có điều gì tuyệt vời đang xảy ra, một ví dụ rất nhỏ, tôi sẽ không ra ngoài và nói với mọi người. Tôi cho phép nó xảy ra. Đúng không? Và sau đó nếu mọi người chúc mừng tôi hoặc cho tôi tin tốt, tôi nói cảm ơn, bạn biết không, nhưng tôi không muốn điều đó trở thành nguồn hạnh phúc của tôi vì nó đến từ đây. Bởi vì giả dụ tôi đã viết cuốn sách của mình và nó thất bại. Vậy thì sao? Vậy bây giờ, theo lý thuyết đó, tôi nên làm gì? Tôi nên giảm xuống và bảo, ôi trời, tôi là một kẻ thất bại. Tôi đã viết một cuốn sách. Đó là cơ hội duy nhất của tôi. Nó đã thất bại. Tôi là ai? Tôi là cái này. Vì vậy, bây giờ giá trị của tôi gắn liền với điều gì? Trạng thái cảm xúc của tôi gắn liền với điều gì? Cuốn sách của tôi thành công hay không thành công. Đó chính là vấn đề.
Vì vậy, càng nhiều tình huống căng thẳng bạn có thể đưa vào, càng nhiều nơi không chắc chắn, bạn càng có thể quản lý những cao và thấp này, bạn sẽ càng sống ở đây. Và bạn biết điều gì khác không? Quay lại với những ai trong vòng tròn nội bộ của bạn. Tôi không thích ở xung quanh những người mất kiểm soát khi mọi thứ trở nên xấu. Tôi không thích. Dù tôi có vững vàng đến đâu, họ cũng sẽ làm tôi mất cân bằng. Họ sẽ như vậy. Vì vậy, tôi cố gắng hết sức để duy trì một vòng tròn những người xung quanh tôi càng nhiều càng tốt là những người mà tôi biết là vững vàng. Vì vậy, quay lại với các đối tác, tôi vô tình có một người bạn đời hoặc chồng mà như vậy. Có thể có điều gì đó nổ ra và anh ấy sẽ nói, được rồi, đi thôi. Anh ấy sẽ không làm tôi mất cân bằng. Vì vậy, điều đó ảnh hưởng đến tôi. Bây giờ, liệu chúng ta có thể có những người xung quanh chúng ta bị ảnh hưởng nghiêm trọng? Mẹ tôi, yêu mẹ, xin lỗi mẹ. Nhưng mẹ tôi đôi khi có thể bị ảnh hưởng rất cảm xúc bởi thế giới bên ngoài. Có. Vì vậy, tôi phải làm việc rất chăm chỉ để bù đắp cho điều đó. Để không để điều đó ảnh hưởng đến tôi mà khiến tôi có những cao thù và thấp thỏm. Chỉ cần nhận thức, nhưng đó chỉ là thế giới bên ngoài. Môi trường bên ngoài không thể là điều đem bạn lên hoặc hạ bạn xuống.
Tôi hoàn toàn đồng ý. Ý tôi là, rõ ràng việc điều hành các doanh nghiệp và những thứ như vậy là ví dụ tiêu biểu nơi bạn luôn nhận được những tin tức tốt hoặc xấu và cố gắng chuyển động về mặt cảm xúc với bất kỳ tin tức nào trong hộp thư đến của bạn hôm nay sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy như kiệt sức. Tuy nhiên, có rất nhiều người đang nghe mà nói, Evie, tôi đồng ý. Nhưng hệ thần kinh của tôi dường như điều khiển mọi thứ. Tôi dường như chỉ bị cuốn đi bởi những điều tốt và xấu. Và tôi thường thổi phồng khi có điều gì xấu xảy ra. Và tôi chỉ, tôi biết những gì bạn nói là đúng, Evie, nhưng làm thế nào tôi có thể đến được đó? Bước một là gì để trở thành người không bị lung lay giữa những thăng trầm của cuộc sống?
Bạn biết không, tôi ước mọi người cho bản thân mình nhiều tín nhiệm hơn. Như họ đôi khi nghĩ rằng, tôi không, giống như, bạn là như vậy, bạn có nhiều quyền lực và khả năng tự điều chỉnh bản thân hơn bạn nhận ra. Và tôi nghĩ đôi khi câu chuyện bên ngoài là như vậy, ôi, điều này đã xảy ra với bạn, không phải lỗi của bạn hay điều đó đã xảy ra với bạn, không phải lỗi của bạn hoặc người này đã làm điều này với bạn, không phải lỗi của bạn. Và vì vậy, điều xảy ra là câu chuyện mà chúng ta nghe bây giờ là thế giới bên ngoài đang làm bạn thất vọng. Không phải lỗi của bạn. Và vì vậy nếu không phải lỗi của tôi, làm thế nào tôi có thể ổn định nó? Đó là một điều.
Tôi không nói rằng đó là lỗi của bạn, nhưng tôi nói rằng bạn có khả năng tự điều chỉnh. Xin hãy ngừng lắng nghe tất cả mọi người nói rằng đó không phải là lỗi của bạn. Nó ngoài tầm kiểm soát của bạn. Nó là cái này, cái kia. Mọi thứ luôn bắt đầu và kết thúc với bạn. Nếu bạn có thể giữ được suy nghĩ rằng mọi thứ bắt đầu và kết thúc với tôi. Một, bạn đã ở đó. Hai, trong những khoảnh khắc mà bạn bắt đầu suy diễn bi thảm hoặc cảm thấy mình đi theo hướng đó, hãy dừng lại. Thực sự chỉ cần nói to với chính mình, dừng lại đi. Dừng lại. Tự nói chuyện với chính mình. Như thể gián đoạn suy nghĩ đó. Chỉ cần gián đoạn. Đừng để nó kết thúc. Ngay cả khi bạn đang cảm thấy hạnh phúc với điều gì đó tuyệt vời đang xảy ra, tôi không nói rằng bạn không nên hạnh phúc, nhưng cũng đừng làm điều đó trở nên quá phấn khích. Đừng đi nói cho mọi người, vì khi đó bạn đang kéo bản thân lên. Bạn đang bị ràng buộc bởi điều đó, đúng không? Tôi đang cố gắng nói là đừng trở thành con yo-yo lên xuống như vậy. Cắt bỏ đi. Hãy như, ôi không, chỉ cần tự nói với mình. Có những khoảnh khắc mà tôi, như là tôi thường nói chuyện với chính mình. Tôi, tôi là tiếng nói của tôi. Và vì vậy nếu có những khoảnh khắc mà tôi nghĩ tiếng nói của tôi đang bị át đi, tôi sẽ nói, Này, không, đây là điều mà chúng ta sẽ làm bây giờ. Hãy tự nói chuyện với chính mình. Thật sự là một điều mạnh mẽ khi chỉ cần dừng lại những suy nghĩ, chỉ cần dừng chúng lại và nhận trách nhiệm và nói, đừng suy nghĩ như vậy. Không. Có một người đã từng nói với tôi rằng một trong những điều mà cô ấy thường nói với bản thân là hủy bỏ, hủy bỏ. Khi có một suy nghĩ tiêu cực hoặc điều gì xấu, cô ấy sẽ nói với chính mình, hủy bỏ, hủy bỏ. Tôi đang hủy bỏ suy nghĩ đó to lên. Vì vậy, hãy tìm một điều gì đó để gián đoạn nó. Đó là nơi bạn bắt đầu. Chúng ta không cố gắng làm mọi thứ ngay lập tức. Chúng ta chỉ cố gắng phá vỡ những thói quen này. Và đôi khi, rất thật lòng mà nói, những điều vô nghĩa mà chúng ta phải nuốt trôi, điều đó thực sự khiến chúng ta không thể tự nhận trách nhiệm với bản thân.
Tôi nghĩ điều thú vị là trong ví dụ hủy bỏ, hủy bỏ là bạn gần như đang nói chuyện với một ai đó và người đó là chính bạn. Và khi bạn nói điều đó, tôi nghĩ rằng niềm tin căn bản mà bạn thể hiện và người ấy đang thể hiện là họ không phải là những suy nghĩ của mình. Nó giống như việc đang nói chuyện với một người khác. Trong khi hầu hết chúng ta trải qua cuộc sống nghĩ rằng những suy nghĩ của chúng ta chính là bản thân chúng ta. Vì vậy, nếu não tôi bắt đầu nghĩ, ôi trời, điều này sẽ đi rất tệ, sau đó nó sẽ xảy ra như thế này và tôi sẽ mất việc. Và bạn nghĩ đó là chính mình và không nghĩ rằng bạn có thể có một cuộc trò chuyện với giọng nói đó. Bạn hiểu ý tôi chứ? Nhưng bạn có thể gián đoạn giọng nói đó. Bạn có khả năng nói dừng lại.
Tôi nhớ mình đã nói chuyện với Mo Gorda trong podcast và anh ấy nói rằng anh ấy đã đặt tên cho não của mình là Becky để anh ấy có thể làm điều đó. Để anh ấy có thể tách biệt khỏi những suy nghĩ. Và vì vậy anh ấy sẽ nói, Becky, tôi đang có một cuộc trò chuyện với Becky, điều mà tôi nghĩ là khá thông minh. Giờ nghĩ lại thấy cũng không phải là một cách tồi để tách biệt khỏi những suy nghĩ độc hại của bạn. Nói chuyện với chính mình về các vấn đề thực sự là tốt. Ngay cả trong việc, trở lại ngay cả trong huấn luyện, khi chúng tôi phải đối mặt với các tình huống, họ sẽ đơn giản hóa mọi thứ như trong một số tình huống, như, Này, bước một, cái này, bước hai, cái này, bước ba, cái này, hoặc họ sẽ tạo ra các từ viết tắt. Như, bạn biết đấy, tôi sẽ tạo một cái ví dụ vì không nghĩ ra được cái nào, như dừng lại, mục tiêu, di chuyển, thay đổi. Và họ sẽ dạy bạn hãy nói những điều đó với chính mình khi bạn đang ở trong tình huống căng thẳng này. Như nếu họ tạo ra, như họ sẽ tạo ra các tình huống mà có sự bùng nổ, tấn công, được rồi, hãy tự nói với chính mình. Và thực sự khi chúng tôi thực hiện, hãy nói rằng một tình huống trong Beltsville và chúng tôi sẽ bị phục kích, họ tạo ra một hệ thống nơi họ phục kích chúng tôi. Được rồi, hãy tự chiến đấu ra khỏi nó. Họ làm vậy vì bạn đang bị quá tải với căng thẳng của những gì đang xảy ra. Và ngay cả khi bạn biết đó là huấn luyện, bạn không muốn trông giống như bạn không biết mình đang làm gì. Bạn muốn làm tốt công việc. Và đôi khi ngay cả khi đó là huấn luyện, cơ thể không biết đó là huấn luyện và nghĩ rằng đó là cuộc sống thực. Có những khoảnh khắc và thực sự như bạn sẽ ở trong các tình huống chiến thuật này và bạn sẽ nói chuyện với chính mình trong đầu và đôi khi bạn có thể làm điều ấy ngay cả khi nói to, dừng lại, thay đổi, di chuyển, mục tiêu, di chuyển, mục tiêu, lấy… bạn biết đấy, vì vậy tôi đang đưa ra một ví dụ giả thuyết, nhưng khả năng nói chuyện với chính mình qua các chuyển động cũng là một điều rất mạnh mẽ. Nó có thể dừng lại như thế này, lượng lớn những hỗn độn trong đầu bạn và làm rõ nó đi. Vì vậy, tôi thực sự đã học điều đó trong huấn luyện và họ đã dạy chúng tôi như những từ và câu chiến thuật, những điều để nói với chính mình để giúp chúng tôi đi qua các vấn đề một cách thói quen. Kinesis, cứ di chuyển, tiếp tục di chuyển qua vấn đề.
Tuy nhiên, có một yếu tố trong những gì bạn vừa nói gây ra một câu hỏi khác, đó là có một lý do mà họ đã thực hiện bùng nổ trong huấn luyện, vì họ đang cố gắng giả lập hoàn toàn và đưa bạn trải qua các ví dụ thực tế mà bạn sẽ phải đối mặt để phát triển một chút sức đề kháng. Và tôi đang nghĩ rằng, bạn biết đấy, chúng ta có thể nói về các chiến thuật, mẹo và thủ thuật để làm điều này bao nhiêu cũng được, nhưng bạn thực sự phải trải qua để có thể đối phó với nó. Đó giống như bản chất của huấn luyện mà bạn đã mô tả. Vậy có phải không có một yếu tố trong tất cả những gì chúng ta đang nói ở đây rằng, thật không may, bạn sẽ phải trải qua một số điều khó khăn trong cuộc sống để phát triển lớp da dày hơn không?
Bởi vì ngay cả khi tôi nghĩ về sự nghiệp và công việc kinh doanh của mình, tôi nghĩ rằng nếu tôi đã nghe trên một podcast có ai đó nói với tôi, “Ôi, khi những điều tồi tệ xảy ra, hãy cứ giữ bình tĩnh,” tôi không nghĩ điều đó sẽ đủ để chuẩn bị cho tôi đối mặt với thực tế của tình huống khi bạn có, chẳng hạn, 500 nhân viên và bạn phải trả lương cho họ vào ngày mai, và bạn nhìn vào tài khoản ngân hàng và thấy số dư là zero. Và bạn có khách hàng gửi email cho bạn, phàn nàn về điều này hay điều kia, hay bất kỳ điều gì, khi công ty chúng tôi bị hack trong những ngày đầu và tất cả các khách hàng của tôi, những khách hàng lớn nhất trên thế giới, những thương hiệu lớn nhất trên thế giới, đều nhận được email lạm dụng cá nhân hóa về diện mạo của họ vào lúc ba giờ sáng. Đó dường như là từ email của đối tác kinh doanh của tôi. Nó rõ ràng dự định gửi tới một đồng nghiệp của tôi, nhưng tôi lại vô tình nhận được. Đánh thức tôi vào sáng hôm đó khi tôi 23, 24 tuổi. Thực sự không có từ ngữ nào có thể chuẩn bị cho tôi về điều đó. Nhưng vì tôi đã trải qua, tôi có thể vượt qua điều đó lần nữa. Và tôi tự hỏi có bao nhiêu trong số này thực sự trong cuộc sống. Bạn sẽ phải trải qua một số điều khó khăn vì bạn đã trải qua những điều khó khăn.
Bạn phải trải qua nó. Không có ngoại lệ nào cả. Bạn sẽ làm việc rất chăm chỉ để tránh điều đó, nhưng thực tế chỉ làm bạn trở nên sợ hãi và yếu đuối hơn. Thực tế là, nó sẽ xảy ra và hãy chấp nhận điều đó. Chúng ta giảm thiểu càng nhiều càng tốt thông qua vòng tròn người mà chúng ta chọn làm bạn, những gì chúng ta chọn để bao quanh mình. Chúng ta hiểu điều đó, đúng không? Áo giáp chống đạn chỉ có thể bảo vệ một phần cơ thể của chúng ta. Và sau đó, chúng ta hiểu rằng chúng ta dễ bị tổn thương ở những khía cạnh khác. Và bạn sẽ phải trải qua điều đó. Ngay cả là một người mẹ, một trong những điều mà tôi muốn là trao cho con gái mình công cụ tốt nhất để có thể giải quyết vấn đề. Và không chỉ là cảm nhận sự căng thẳng. Mà còn có khả năng, khi bạn đối phó với một tình huống như vậy, bạn không thể chỉ ngồi im và bị tê liệt bởi nó. Bạn phải phản ứng với điều này. Và bạn học cách đối phó. Bạn học các kỹ năng và chiến lược đối phó. Bạn đang học cách giải quyết vấn đề. Cách duy nhất để bạn học cách giải quyết vấn đề là khi bạn đối mặt với một vấn đề. Nếu mọi thứ đều không có vấn đề gì, bạn sẽ không biết cách giải quyết vấn đề. Vì vậy, một trong những điều tôi đảm bảo với con gái mình, thậm chí khi con bé còn rất nhỏ, là tôi sẽ quan sát những khoảnh khắc khi bé cảm thấy thất vọng. Giả sử bé đang cố gắng trèo lên giường. Tôi sẽ để bé, miễn là điều đó an toàn, tôi sẽ để bé cảm thấy thất vọng và khóc và la lên cho đến khi bé trèo lên giường. Tôi đã thấy bé làm điều đó. Tôi biết bé có thể làm được. Vì vậy, tôi sẽ nói với bé, tôi sẽ nói, hãy giải quyết vấn đề. Có những điều nhỏ mà chúng ta có thể làm trong cuộc sống để cho phép mình học cách giải quyết vấn đề. Không có ai có thể tránh né vấn đề. Không có ai có thể tránh né khó khăn. Không ai có thể tránh né chấn thương hay bi kịch. Không có ngoại lệ nào cả. Khi bạn, tôi nghĩ khi bạn chấp nhận điều đó, bạn sẽ ổn, nhưng khi bạn không thể chấp nhận điều đó và bạn nghĩ rằng cuộc sống đơn giản là tồi tệ với bạn. Cuộc sống đang trêu chọc tôi. Cuộc sống của tôi thật khó khăn. Cuộc sống của tôi chỉ là vậy, bạn biết đấy, bạn không đặc biệt đến vậy. Tôi vừa thực hiện Ted Talk thứ hai của mình và tôi đã nói về sáu yếu tố cản trở chúng ta, cản trở mọi người. Nó dựa trên tất cả các người cố vấn mà tôi đã làm, hàng trăm người, điều này xảy ra sau khi tôi viết cuốn sách của mình khi mọi người bắt đầu viết thư cho tôi. Và một trong những điều lớn nhất cản trở mọi người là ý tưởng rằng tôi là người đặc biệt. Tôi đặc biệt ở chỗ vấn đề của tôi là đặc biệt. Nỗi đau của tôi là đặc biệt. Tôi thật độc nhất. Không ai biết những gì tôi đang trải qua. Vì vậy, khi mọi thứ xung quanh tôi, nếu tôi đặc biệt như vậy hoặc tôi không thể tìm ra cách giải quyết vấn đề của mình vì tôi không giống như mọi người khác. Và khi bạn làm như vậy, khi bạn có câu chuyện tự nhủ rằng bạn là người đặc biệt như vậy, bạn đang tự nói với mình, tôi là người cô đơn trên thế giới này vì tôi là người đặc biệt. Không ai có thể biết những gì tôi đang trải qua hoặc đang đấu tranh với. Thực tế là khi tôi nói chuyện với mọi người và bạn đưa ra giải pháp, họ sẽ nói: “Không, không, không, điều này không hữu ích cho tôi vì lý do này hoặc lý do khác.” Thực sự luôn là như vậy, và tôi sẽ nói với họ, tôi nói điều này với tất cả tình yêu trong trái tim tôi. Bạn không đặc biệt đến vậy. Nếu bạn nhận ra điều đó, thì bạn sẽ nhận ra rằng bạn không đơn độc trên thế giới này trong những điều đó. Những điều này không chỉ xảy ra với bạn và họ là sự an ủi. Bạn biết đấy, sau ngày 11 tháng 9, tôi đã sống sót qua ngày đó. Tôi là một trong những người phản ứng đầu tiên ở đó. Tôi không thích sử dụng từ sống sót. Tôi đã ở đó. Tôi đã sống qua nó. Mọi người hỏi tôi, bạn biết đấy, bạn đã đối phó với hậu quả như thế nào? Bởi vì, bạn thấy đấy, bạn đang chứng kiến hàng ngàn người chết. Bạn gần như đã tự mình chết.
Xin lỗi, chỉ để dừng lại ở đó vì đó là một điểm quan trọng đối với tôi. Tại sao bạn không thích sử dụng từ sống sót?
Tôi thích nói là đã sống qua.
Tại sao?
Vì sống sót, với tôi, có ý nghĩa tiêu cực. Nó không mạnh mẽ như vậy. Tôi không thích điều đó. Đối với tôi, tôi đã sống qua. Sống sót có nghĩa là, điều này đã xảy ra và đây là cảm giác của tôi vì tôi… tôi đang cố gắng diễn đạt điều đó. Nó giống như tôi, tôi sống sót qua điều đó.
Nó giống như, không, tôi, tôi tiến bộ qua đó. Tôi sống qua điều đó. Tôi phát triển qua điều đó. Sống sót làm tôi nghĩ rằng tôi chỉ vừa mới thoát ra, mà về mặt kỹ thuật tôi cũng đã làm như vậy, nhưng tôi không quan tâm. Nhưng một trong những điều giúp tôi vượt qua điều đó, khi mọi người, bạn biết đấy, khi chúng tôi trải qua sự chấn thương, như bạn chứng kiến, thực sự bạn đang chứng kiến. Tôi đã thấy hàng ngàn người chết, những người nhảy xuống, và bạn không thể làm gì cả. Bạn đã cố gắng. Chúng tôi đã cố gắng. Tôi đã cố gắng. Rồi sau đó, chúng tôi đã có các nỗ lực tìm kiếm, dọn dẹp và cứu hộ. Và tôi sẽ nói với bạn rằng một trong những điều đã giúp tôi vượt qua điều đó đến mức tôi hầu như không phải đối mặt với bất kỳ loại hậu quả thực sự nào, như PTSD hay bất cứ điều gì như vậy.
Tôi không nói rằng tôi không có bất cứ điều gì, mà điều đã giúp tôi vượt qua là tôi không đặc biệt đến vậy. Tôi không cô đơn trong điều đó. Khi bạn biết rằng bạn không đơn độc trong thế giới này, bạn có thể vượt qua mọi thứ. Nhưng khi bạn tự nói với bản thân rằng bạn là người độc nhất và những gì đang xảy ra với bạn chỉ xảy ra với bạn, thì tất cả nỗi đau của bạn đều đặc biệt. Tất cả vấn đề của bạn đều đặc biệt. Chấn thương của bạn rất đặc biệt. Và rồi không ai có thể giúp bạn vì chỉ có bạn đang trải qua điều đó. Điều đó thật cô đơn. Và đó chính là sự chuyển biến tâm lý khi bạn có thể nghe những câu chuyện của người khác hoặc thấy những gì người khác đang trải qua. Và điều đó giúp kéo bạn vượt qua những khó khăn của mình. Tôi sẽ nói với bạn rằng việc tôi không đặc biệt đã giúp tôi vượt qua rất nhiều.
Tôi có thể thấy điều đó trên gương mặt của bạn khi bạn nói. Và điều đó khiến tôi thắc mắc tại sao điều này lại cá nhân như vậy.
Bởi vì tôi không đặc biệt. Và tôi nghĩ, tôi không biết. Tôi nghĩ đó là một bất lợi khi mọi người nghĩ rằng họ đặc biệt như vậy. Tôi nghĩ điều đó khiến bạn tụt dốc.
Có một câu chuyện nào đó ở đây mà bạn không nói với tôi, tôi cảm thấy như vậy.
Tôi không nghĩ đó là một câu chuyện. Tất cả chúng ta đều nghĩ rằng mình là mặt trời, đúng không? Và mọi thứ đều xoay quanh chúng ta. Và khi bạn ở trong trạng thái đó, khi bạn nghĩ rằng bạn đặc biệt, bạn tự phân tích, bạn đi sâu vào bên trong hơn. Và bạn có lẽ sẽ nói, ồ, điều đó tốt, Evie. Có thật sự tốt cho tôi khi ngồi và phân tích mọi chuyện diễn ra trong cuộc sống của tôi không? Hay khi tôi phân tích quá nhiều, tôi đánh giá quá mức, tôi chỉ tập trung vào bản thân mình. Bạn có biết điều đó thực sự gây ra gì không? Nó khiến bạn có tỷ lệ lo âu cao hơn và tỷ lệ trầm cảm cao hơn. Bởi vì tôi quá tập trung vào bản thân. Khi tôi nói bạn không đặc biệt, tôi không có ý rằng bạn kiêu ngạo hay tự phụ hay chỉ chăm chăm vào bản thân. Ý tôi là bạn quá tập trung vào bản thân nên thế giới bên ngoài mờ nhạt. Và chỉ còn bạn và những gì bạn đang đối phó. Làm thế nào bạn có thể thoát khỏi điều đó? Đó là một trạng thái tâm lý rất khó để thoát ra.
Theo bạn, tại sao họ lại ở trong trạng thái đó?
Tôi không nghĩ rằng họ nhận ra rằng họ đang ở trong trạng thái đó. Họ không nghe. Đôi khi bạn có thể nói chuyện với người khác nhưng họ không chú ý đến bạn.
Tại sao họ không muốn lắng nghe? Tại sao họ không nghe?
Bởi vì họ không nghĩ rằng có gì sai trái. Hoặc đôi khi họ sẽ nhìn bạn và nói, ồ, bạn là bạn. Bạn không biết tôi đang trải qua điều gì. Hoặc bạn không nhận ra, có một điều, bạn và tôi đang nói về những thứ từ một nơi mà chúng ta cố gắng hiểu một cách khách quan, chúng ta không muốn sống như vậy, chúng ta muốn hiểu nó để có thể chia sẻ với người khác. Nhưng những người duy nhất sẽ tiếp nhận điều đó là những người xem podcast này và muốn làm điều đó. Và ngay cả khi họ xem điều này, họ sẽ chọn lọc những phần phù hợp với họ hoặc những phần của podcast này phù hợp với câu chuyện mà họ tự kể cho chính mình. Có đúng không? Và tôi đã đọc một điều gì đó trong lễ Giáng sinh, điều này thực sự nằm trong tâm trí tôi. Và tôi nghĩ đó là một phần lý do tại sao tôi rất quan tâm đến chủ đề này. Nó có tên là can đảm để bị ghét. Và trong chương mở đầu của cuốn sách, nó đối mặt với việc này, đó là một đứa trẻ cơ bản đang tranh luận với một nhà triết học. Và đứa trẻ đang nói với nhà triết học điều mà chúng ta đã nói. Không, tôi là nạn nhân của cuộc đời mình, những điều xảy ra với tôi, chấn thương của tôi, đây là cách mà tôi là. Và tôi không tin rằng tôi có thể thay đổi, và nhà triết học đang lập luận với đứa trẻ rằng bạn thực sự có thể thay đổi và thật sự, như là, cái mà nhà triết học cuối cùng đã nói với đứa trẻ, điều này đã khiến tôi mất nhiều thời gian suy nghĩ và vẫn đang khiến tôi suy nghĩ một chút, đó là ý tưởng rằng những gì đã xảy ra với chúng ta không xác định cuộc sống của chúng ta. Nhưng chúng ta sử dụng những gì đã xảy ra với chúng ta để đạt được một mục tiêu mà chúng ta có hôm nay. Bây giờ, để đưa điều này vào một ví dụ thực tiễn, nếu tôi là một đứa trẻ 27 tuổi, và tôi vẫn ở trong tầng hầm của mẹ tôi, và tôi không ra ngoài tìm việc làm, tôi có thể nói, ừ, tôi muốn có một công việc. Nhưng thực sự thì việc ở trong tầng hầm của mẹ tôi lại đang phục vụ tôi theo một cách nào đó. Và có thể nó có vẻ tự hủy hoại đối với ai đó nhìn vào. Nhưng mẹ tôi đang mang thức ăn cho tôi. Cuối cùng mẹ tôi cũng chú ý đến tôi. Nếu tôi thay đổi, tôi sẽ mất đi sự đồng cảm. Nếu tôi thay đổi, tôi sẽ mất đi sự chú ý. Và thực ra sự chú ý này đã trở nên hơi nghiện. Sự đồng cảm này, trạng thái nạn nhân này đã trở nên hơi nghiện đối với tôi theo một cách mà tôi thậm chí không nhận ra, theo một cách mà thực ra đang tự phá hoại tôi trong ngắn hạn và dài hạn. Nhưng ở một cấp độ tiềm thức nào đó, tôi thực sự như đang nghiện nỗi đau và sự khổ sở của mình. Và thật buồn cười vì khi tôi, vì vậy tôi đã đọc cuốn sách và rồi tôi bắt đầu viết vì tôi thích đọc những điều và cố gắng viết chúng theo cách của riêng tôi. Và tôi bắt đầu nghĩ về một người trong cuộc sống của mình. Và thực sự, đó là, tôi cuối cùng đã hiểu được cá nhân này trong cuộc sống của tôi người đã ở trong cuộc sống của tôi một thời gian dài, người mà khi bạn nhìn vào hành động, bạn sẽ thấy, họ đang hủy hoại cuộc sống của chính mình. Nhưng khi bạn đi sâu vào danh tính của họ, việc trở thành một nạn nhân anh hùng là tất cả đối với họ. Thực ra, nếu người này bước vào căn phòng này ngay bây giờ và tự giới thiệu bản thân, sẽ mất 60 giây để họ đến với một câu chuyện về việc họ đã bị đối xử tồi tệ và họ đã vượt qua điều đó như thế nào. Nhưng điều này có nghĩa là sự giúp đỡ, quyết định tốt đã luôn phải thứ yếu so với việc bảo vệ câu chuyện này rằng họ là nạn nhân. Và thật sự xin lỗi vì đã lan man một chút, có một thời điểm họ là nạn nhân. Có một thời điểm một cách khách quan, họ đã trải qua một số điều thật sự khủng khiếp. Nhưng kẻ săn mồi đã đi rồi. Vì vậy bây giờ họ đang tìm kiếm một kẻ săn mồi. Và điều đó đã hủy hoại toàn bộ cuộc sống của họ. Nó đã hủy hoại ngôi nhà, gia đình, tài chính của họ, vì ngay cả khi những điều tốt đẹp đến, những người tốt đến, họ tìm ra cách để biến người này thành một kẻ săn mồi. Và họ tìm ra cách để biến họ thành nạn nhân anh hùng.
Và vì vậy, nó thực sự đã khiến tôi nhìn nhận lại về cả những chấn thương của chính mình và những câu chuyện mà tôi kể về bản thân như một nhân vật anh hùng. Tôi tự hỏi, có thể nào tôi đang sử dụng những gì đã xảy ra với mình để phục vụ cho một mục tiêu mà tôi có trong ngày hôm nay, đó là thể hiện với thế giới rằng tôi đang lấp đầy khoảng trống. Bất cứ điều gì mang lại cho tôi sự công nhận và, bạn biết đấy, sự củng cố từ mọi người. Vì vậy, nó khiến tôi nhớ đến một chút về rối loạn kịch tính, nơi mà bạn giả vờ là mình đang bị bệnh. Đó là một trong những rối loạn mà bạn giả vờ hoặc là mình bị bệnh hoặc là con cái bạn bị bệnh. Bởi vì khi bạn làm như vậy, bạn sẽ nhận được rất nhiều sự chú ý. Và nếu tôi là nạn nhân của một điều gì đó hoặc tôi đang trải qua một thứ gì đó, bạn có ổn không? Bạn có cần gì không? Và điều đó thật sự nuôi dưỡng sự chú ý này, trong khi mọi thứ đều ổn. Khi tất cả điều đó biến mất. Vì vậy, tôi nghĩ rằng tất cả những điều này, nó thể hiện rằng con người, tôi nghĩ rằng có rất nhiều điều khác nhau. Người ta cảm thấy thoải mái. Họ không muốn thoát ra khỏi nó. Họ không nghĩ rằng có điều gì sai trái. Nó phục vụ họ. Không có gì sai với cuộc sống của tôi. Ai mà có thể nói cho tôi điều đó? Nó giống như tất cả những lớp khác nhau. Và khi đó là những người gần gũi với chúng ta, việc đó thật khó khăn. Và tôi chỉ chấp nhận rằng có hai điều. Ai là tôi để nói với người khác cách sống? Vì vậy, nếu họ nghĩ rằng đó là cách cuộc sống của họ cần phải như vậy, tôi cũng có chút, tôi không đặc biệt đến vậy. Vậy ai là tôi để nói với bạn rằng bạn nên sống theo cách này? Có một chút, hoặc nhiều hơn, hãy để mọi người sống theo cách họ muốn sống. Nó khiến tôi nhớ đến điều bạn đã nói trước đó về danh tính. Và tôi đang nghĩ đến điều gì đó mà tôi đã đọc gần đây nói rằng, “Chỉ những người hiệu quả mới đi đến những nỗ lực lớn để phá hủy mọi thứ, bao gồm cả bản thân mình, trước khi họ dám chỉnh sửa danh tính của chính mình.” Có một yếu tố thực sự trong đó. Bạn đang nói về danh tính và tư duy công cụ. Và tôi tự hỏi có hay không một rủi ro thực sự trong việc phát triển danh tính vì bạn có một danh tính bây giờ. Nhân viên mật vụ, NYPD, người phụ nữ mạnh mẽ, không nhượng bộ, nói lên thực tế. Vâng, bạn biết đấy, trong bối cảnh danh tính, tư duy danh tính, nếu chúng ta quay lại, đó là tư duy tôi đặc biệt. Tôi đang trong trạng thái cảm xúc, tôi đặc biệt. Đó là tư duy danh tính. Đó là cách bạn biết khi bạn đang nói chuyện với ai đó, nếu họ đang theo hướng công cụ hay danh tính. Nếu họ công cụ, họ có mục tiêu cụ thể, họ đang di chuyển, họ đang cố gắng giải quyết vấn đề. Nếu họ là danh tính, họ bị kẹt lại, họ đang cảm xúc, tôi không thể tin điều này, tôi không thể tin rằng cái này đang xảy ra với tôi. Vì vậy, với điều đó, khi bạn có thể tìm ra người nào đó đang ở trong tư duy nào, thì bạn có thể nói chuyện với họ, nhưng bạn nói chuyện với họ ở tư duy mà họ đang ở. Nếu ai đó là người công cụ, tôi sẽ biết đây là người chỉ cần, “Nói cho tôi biết tôi phải làm gì.” Chỉ cần đi thẳng vào vấn đề. Tôi chỉ muốn cái này, cái này và cái này. Không có cảm xúc, không có chuyện gì liên quan, không có sự xúc động. Danh tính của ai đó, đúng không? Họ là, nó là về họ, về cách nó ảnh hưởng đến họ. Thường thì, một lần nữa, khi chúng ta rất tập trung vào bản thân, mức độ trầm cảm cao hơn, lo âu cao hơn, vì chúng ta đang phân tích mọi thứ quá mức, chúng ta đang ở trong trạng thái cảm xúc. Vì vậy, khi ai đó ở đó, tốt cho bạn khi biết, bởi vì bạn biết rằng trong khoảnh khắc đó, họ không nghe những gì tôi đang nói. Họ bị kẹt lại trong không gian của họ. Bây giờ, nếu tôi muốn tiến về phía trước trong cuộc trò chuyện, giả sử họ làm việc cho tôi, tôi sẽ ngồi lắng nghe họ, để họ có thể trút bỏ điều gì đó đến một điểm nào đó để đưa họ đến nơi tôi cần họ đến, hoặc để họ đạt được tư duy công cụ này. Như một cơ quan như Dịch vụ Mật vụ Hoa Kỳ, nó rất công cụ. Không ai muốn nghe bạn phàn nàn, “Hoàn thành điều này, sửa điều này, làm điều này,” vì họ thực sự không có sự xa xỉ để ở như vậy, vì nếu bạn như vậy, người ta sẽ chết. Giống như bạn phải, bạn phải tiếp tục. Nhưng nếu danh tính của bạn và nơi mà bạn thực sự muốn người khác hiểu bạn, tôi không nói rằng chúng ta không ghé thăm vùng đất danh tính một lần trong khi, nhưng nó cũng không phải là một nơi tốt để sống, vì bạn quá tập trung vào bản thân đến nỗi bạn không thể hoạt động. Đó là tôi, tôi, tôi, tôi, tôi. Nhưng nếu bạn có thể làm chủ điều này, mà bạn có thể dễ dàng làm khi bạn nói chuyện với mọi người, bạn sẽ biết rằng người đó là công cụ. Họ chỉ cần X, Y và Z, danh tính của người đó. Người bạn của bạn là danh tính. Vấn đề với họ là danh tính của họ hầu như luôn luôn. Đó là lúc nó trở thành vấn đề. Tôi có sự đồng cảm và thông cảm lớn, vì bản năng phòng vệ có thể trở thành tính cách của ai đó, đặc biệt là nếu ở độ tuổi trẻ, phòng vệ là sự sống còn của họ. Bạn có biết điều gì thú vị không? Tạp chí Harvard Business Review đã thực hiện một nghiên cứu về điều này. Họ đã viết về điều này. Bạn có biết rằng càng nhiều thứ bạn trải qua, bạn càng ít sự đồng cảm hơn không, vì vậy bạn sẽ nghĩ rằng, hãy nói rằng bạn đã trải qua những khó khăn của mình, bạn sẽ nghĩ rằng vì bạn đã trải qua những điều đó, bạn sẽ có nhiều sự đồng cảm hơn. Nhưng khi bạn thăng tiến trong bậc, thực ra bạn có ít sự đồng cảm hơn, vì bạn đã trải qua nó, bạn đã vượt qua nó, và bạn kiểu nhìn mọi người như, “Có thể làm ơn tự lo liệu đi không?” Vâng. Và nếu bạn nghĩ về điều đó, nó rất hợp lý, vì nó giống như, “Vượt qua điều này. Tôi đã vượt qua điều này.” Trong khi nếu bạn đang đối phó với ai đó chưa trải qua điều đó, hoặc ở vị trí thấp hơn trong công việc, họ có nhiều sự đồng cảm hơn, bởi vì cũng hãy nghĩ về điều này, khi bạn lên cao trong công việc, bạn đang đối phó với nhiều người hơn. Bạn không có không gian hoặc khối lượng nhận thức để đối phó với tất cả những thứ của mọi người, do đó đôi khi khi mọi người đến với tôi, “Sếp của tôi, sếp của tôi,” và phản ứng của tôi là, “Bạn có biết sếp của bạn đang phải xử lý bao nhiêu không? Không phải họ là một kẻ xấu. Họ là người công cụ. Họ chỉ đang cố gắng hoàn thành công việc. Và bạn, ở vị trí của bạn, kiểu thấp hơn trong hệ thống, bạn không đang phải xử lý quá nhiều, đang cố gắng điều phối quá nhiều, vì vậy bạn đang tìm kiếm nhiều sự đồng cảm hơn. Bạn có nhiều không gian hơn, nhiều thời gian hơn. Người này đang ở đây. Họ đang cố gắng giữ con tàu không chìm.”
Dưới đây là bản dịch của đoạn văn trên sang tiếng Việt:
Đó là điều mà nhiều người đôi khi cảm thấy lạc lối với cấp trên của họ. Thú vị là, tôi nhận thấy rằng, đối với bản thân, tôi cố gắng có sự đồng cảm, nhưng có những lúc bạn cảm thấy, “Trời ơi, bạn muốn kiểm soát mọi thứ bên trong, nhưng có những lúc bạn lại nghĩ, “Chúng ta có thể làm tốt hơn không?” Thực sự không phải là một vấn đề lớn.” Tôi đã đầu tư hơn một triệu bảng vào công ty này, Perfected, và họ cũng là một nhà tài trợ cho podcast này. Tôi đã chuyển sang sử dụng Matcher như nguồn năng lượng chính, và đây chính là nơi Perfected xuất hiện. Họ có các loại bột matcha, đồ uống matcha, các viên nang và tất cả những thứ này giúp tôi tập trung suốt một ngày ghi hình rất dài, bất kể chuyện gì đang xảy ra. Đội ngũ của họ rất chú trọng đến chất lượng, đó là lý do tại sao họ nhập khẩu matcha từ Nhật Bản với chất lượng nghi lễ. Vì vậy, khi mọi người nói với tôi rằng họ không thích vị của matcha, tôi đoán rằng họ chưa thử Perfected. Khác với matcha kém chất lượng có vị đắng, vị cỏ, Perfected thì mịn màng và tự nhiên ngọt ngào. Và không biết điều đó, bạn có thể đã là khách hàng của Perfected nếu bạn mua matcha ở những nơi như Blank Street hoặc Joe in the Juice. Nhưng bây giờ, bạn có thể tự làm ở nhà. Hãy thử nó, và chúng ta sẽ xem bạn có thực sự không thích matcha. Vậy đây là điều tôi sẽ làm. Tôi sẽ giảm giá 40% cho matcha của chúng tôi nếu bạn thử hôm nay. Hãy vào trang perfected.com và sử dụng mã DIARY40 khi thanh toán. Hoặc nếu bạn ở trong một siêu thị, bạn có thể mua ở Tesco hoặc Holland & Barrett, hoặc ở Hà Lan tại Albert Heijn. Còn những ai ở Mỹ, bạn có thể mua trên Amazon.
Tôi muốn nói về một điều mà chúng ta đều cần phải coi trọng, đó là an ninh mạng. Bất kể bạn là người sáng lập lần đầu đang phải đối mặt với cuộc kiểm toán đầu tiên hay là một chuyên gia dày dạn đã trải qua tất cả, việc duy trì tuân thủ quy định ngày càng trở nên quan trọng hơn và phức tạp hơn, tôi phải thừa nhận. Đó là lý do mà Vanta xuất hiện, họ là một nhà tài trợ của podcast này. Vanta giúp loại bỏ những đau đầu liên quan đến việc tuân thủ an ninh, tự động hóa quy trình tẻ nhạt nhưng cần thiết để chứng minh rằng doanh nghiệp của bạn an toàn trong hơn 35 tiêu chuẩn như SOC2, ISO 27001. Tổ chức quy trình công việc của bạn, trả lời câu hỏi an ninh nhanh gấp năm lần và bảo vệ doanh nghiệp của bạn mà không bị phân tâm khỏi tăng trưởng.
Và đây thực sự là một phần quan trọng của điều này. Một tài liệu mới từ IDC cho thấy các công ty sử dụng Vanta tiết kiệm hơn 535,000 USD mỗi năm, và nó sẽ hoàn vốn chỉ trong ba tháng. Trong một khoảng thời gian giới hạn, cộng đồng của tôi được giảm giá 1,000 USD khi sử dụng Vanta tại Vanta.com/Steven. Trong cuộc trò chuyện trước đó của chúng ta, thật thú vị, khoảnh khắc được xem lại nhiều nhất trong cuộc nói chuyện là khi bạn nói về nguy cơ của việc trở thành nạn nhân. Tôi nghĩ rằng hầu hết mọi người không muốn ở đó nữa. Hầu hết mọi người sẽ xem podcast này hoặc xem những điều tương tự. Họ đang cố gắng rất nhiều và họ muốn làm tốt hơn. Tôi thực sự tin điều đó. Và tôi nghĩ đó là lý do tại sao một khoảnh khắc như vậy lại quan trọng, bởi vì họ nói, “Tôi không muốn ở đây nữa. Chỉ cần giúp tôi thoát ra khỏi đây.” Tôi tôn trọng điều đó vì họ đang cố gắng. Họ đang cố gắng rất nhiều trong khi so với những người chỉ như, “Tôi đã bỏ cuộc.” Và điều đó thực sự nói lên nhiều điều về những người chỉ muốn nói rằng, “Tôi biết điều này không hiệu quả. Đây không phải nơi tôi muốn sống. Đây không phải nơi tôi muốn ở. Và nó không giúp tôi tiến bộ trong cuộc sống.”
Một lần nữa, tôi sống theo tín điều này. Nếu tôi ra đi vào ngày mai, tôi cũng thấy bình thường. Và điều đó luôn mang lại sự đúng đắn cho tôi. Nếu bạn sống theo cách mà bạn nói, “Tôi đã làm hoặc cố gắng làm những điều này,” thì bạn đã sống một cuộc sống đầy đủ. Nhưng việc trở thành nạn nhân ngăn bạn sống một cuộc sống trọn vẹn. Nếu mọi người đều đang làm tổn thương bạn, nếu mọi người đều đang tìm cách gây rắc rối cho bạn, nếu mọi người đang làm điều gì đó với bạn, nếu ai ai cũng đang làm tổn thương bạn, thì làm thế nào bạn sống một cuộc sống trọn vẹn? Nếu bạn đang đấu tranh với mọi người hoặc phẫn nộ với mọi người vì họ không tôn trọng bạn. Họ không cung cấp cho bạn những gì bạn cần. Họ không xác nhận điều này hay điều kia. Bạn sẽ làm gì để có thể hoàn thành bất cứ điều gì? Làm thế nào bạn có thể trở thành người có ảnh hưởng? Điều đó không có nghĩa là bạn phải trở thành CEO hoặc một đặc vụ. Không có nghĩa là bạn cần phải là bất cứ điều gì tương tự. Đó là bất cứ điều gì liên quan đến hành trình của bạn. Làm thế nào bạn có thể đạt được điều đó nếu bạn dễ dàng bị phân tâm bởi tất cả những điều vô nghĩa này? Ai nói rằng bạn phải được mọi người tôn trọng? Thật tuyệt. Tôi hoan nghênh điều đó, nhưng tôi sẽ không luôn nhận được sự tôn trọng. Tôi có thể ngồi và hoàn thành mọi thứ. Tôi sẽ tôn trọng bạn. Tôi sẽ tử tế với bạn. Tôi sẽ giao những thứ của mình đúng thời gian. Tôi sẽ xuất hiện đúng giờ. Tôi sẽ làm tất cả những điều này. Đánh dấu tất cả những dấu hiệu đó. Nhưng vẫn không có đảm bảo rằng bạn sẽ cho tôi điều đó. Tôi biết tôi từng là một cảnh sát, một đặc vụ. Tôi không phải lúc nào cũng nhận được điều đó. Tôi như, tôi hy vọng tôi sẽ nhận được, nhưng tôi không cần nó, nhưng chúng tôi nói với mọi người rằng bạn cần điều này. Ai nói ai? Ai nói rằng tôi cần sự tôn trọng của mọi người? Ai? Và tôi có quyền gì để yêu cầu điều đó? Ai nói rằng tôi cần mọi người thích tôi? Tôi không muốn mọi người không thích tôi. Tôi sẽ không làm những điều để khiến mọi người không thích tôi, nhưng tôi cũng nhận ra rằng, tôi không thể điều khiển con thuyền của mình như thế. Và đồng thời, nếu bạn dừng lại và suy nghĩ về điều đó, khi mọi người nói oh, hãy khiến mọi người thích bạn, hãy duyên dáng. Dừng lại. Bạn đang làm điều đó cho ai? Bạn. Bạn không thực sự quan tâm đến người khác. Đó là tôi. Tôi muốn bạn thích tôi. Tôi muốn bạn nghĩ tôi duyên dáng, trở về với tôi. Tôi, tôi, tôi, tôi, tôi. Tại sao không có một ít bớt tôi đi và nhiều hơn là làm thế nào tôi có thể phục vụ người này? Làm thế nào tôi có thể giúp người này? Làm thế nào tôi có thể rộng lượng hơn, rộng lượng với người khác? Làm thế nào tôi có thể cho nhiều hơn thay vì chỉ lấy để tôi cảm thấy thỏa mãn? Tất cả đều xoay quanh tôi và sự thỏa mãn của tôi, danh tính của tôi. Tôi sẽ đi đâu? Tôi, tôi, tôi. Tôi nghĩ chúng ta cần bớt điều đó lại một chút. Và tại sao không phải là chúng ta, chúng ta, chúng ta? Tại sao không hỏi làm thế nào tôi có thể giúp đỡ những người khác? Làm thế nào tôi có thể phục vụ? Làm thế nào tôi có thể chân thực? Và cuối cùng, tất cả đều liên quan đến việc cho tôi những mẹo để mọi người thích tôi.
Xin cho tôi những mẹo để tôi trở thành người thông minh nhất trong phòng. Nếu tôi là người thông minh nhất trong phòng, Stephen, tôi đang gặp rắc rối. Tôi muốn trở thành người ngốc nhất. Bởi vì như vậy tôi sẽ không học được gì từ những người khác. Và ai có thể nghĩ tôi lại như vậy. Tại sao bạn lại muốn điều đó? Bạn biết đấy, bạn thấy những cái trò tiếp thị này xuất hiện và chúng ta cho mọi người ăn những thứ rác rưởi. Và rồi chúng ta tự hỏi tại sao mọi người lại bối rối, tại sao mọi người lại cảm thấy thiếu thốn. Bởi vì chúng ta đang nói với họ, bạn cần nhiều hơn, bạn cần nhiều hơn. Bạn là đủ. Bạn ổn. Hãy ngừng lắng nghe tất cả những điều đó lại. Hãy là một con người chân thật. Cố gắng làm điều đúng đắn cho mọi người. Hãy cẩn thận. Bởi vì không phải ai cũng muốn làm điều tốt nhất cho bạn, vì những người theo đuổi lợi ích bản thân của họ, họ sẽ làm bạn bị tổn thương và điều đó cũng không sao. Chỉ cần đừng ngạc nhiên khi điều đó xảy ra. Nó xảy ra. Nhưng hãy tiếp tục và tập trung vào việc phục vụ người khác. Tất cả mọi thứ, hãy quay trở lại. Và giống như, hãy ngừng nghĩ về bạn. Tôi hứa với bạn, bạn sẽ có một cuộc sống tốt hơn. Nó sẽ yên tĩnh hơn. Nó sẽ bình lặng hơn. Bạn sẽ ít trầm cảm hơn, ít lo lắng hơn. Chỉ vì mọi thứ không phụ thuộc vào bạn. Bạn đang ở đây cùng với những người khác.
Có một điều thực sự thú vị. Ý tôi là, có rất nhiều điều thú vị bạn đã nói ở đó. Hai điểm nổi bật đối với tôi là ý tưởng về việc chơi trò chơi dài hạn, chỉ cần cố gắng phục vụ người khác và bạn sẽ đạt được mục tiêu của mình so với việc cố gắng làm những điều ngắn hạn, có thể là dễ thương và quá quan tâm đến cách bạn xuất hiện, điều này có thể giúp bạn trong thời điểm hiện tại, nhưng nó gần như là một hình thức tự phá hoại lâu dài. Và tôi đoán điều này dẫn tôi đến câu hỏi, liệu chúng ta có nên cố gắng khiến mọi người thích chúng ta không?
Bởi vì điều đó là giả dối. Bởi vì đó là sự thao túng. Tôi đang làm điều đó vì ai? Nếu tôi đang cố gắng khiến bạn thích tôi, đó có phải là người mà bạn muốn hay bạn muốn người sẽ đến podcast này và chỉ cần có một cuộc trò chuyện chân thật và cố gắng hết sức để cung cấp cho bạn một số thông tin giá trị để giúp mọi người? Bạn muốn ai? Bạn muốn tôi giống như, tôi hy vọng Steven thích tôi. Tôi hy vọng anh ấy nghĩ tôi thông minh. Tôi hy vọng Steven nghĩ tôi là một vị khách tốt. Tôi hy vọng Steven mời tôi quay lại. Đó có phải là điều bạn muốn không? Và tôi vừa làm tất cả những điều đó về ai? Tôi có quan tâm đến bạn và podcast của bạn không? Không. Hiển nhiên, tôi chỉ quan tâm đến Evie. Đó là vấn đề. Bởi vì tôi đang thao túng bạn để thoả mãn bản thân. Đó là nơi mọi chuyện sai lầm. Nếu ai đó thích bạn, điều đó sẽ là chân thật. Chúng ta không sản xuất ra nó. Nó là không chân thật. Mọi người cảm nhận được điều đó và cố gắng trở nên hấp dẫn và cuốn hút. Trước hết, đó là dấu hiệu cảnh báo lớn cho rối loạn nhân cách tự mãn. Thật chứ? Chắc chắn rồi. Nhiều người trong số họ như vậy. Trên thực tế, khi bạn thấy điều đó, hãy luôn tự hỏi, điều gì đang thúc đẩy người này? Tôi luôn nghĩ, điều gì đang thúc đẩy người này? Vì vậy, khi tôi ngồi đối diện với bạn, điều đang thúc đẩy bạn là bạn muốn làm một podcast tốt. Bạn có hàng triệu người đang lắng nghe. Bạn muốn cung cấp cho họ nội dung tốt. Hết sức.
Bạn dường như là một người thích việc trở nên chân thật như một cá nhân.
Tôi chỉ muốn là một người chân thật. Tôi không muốn là một nghệ sĩ lừa dối. Không ai muốn bị lừa dối. Tôi đã trải nghiệm điều đó. Không ai thích điều đó. Đó không phải là sự chân thành. Đó chỉ đơn giản là sự chân thật, bởi vì bạn cũng không thể chỉ bước vào một căn phòng và nói rằng, tôi sẽ là chính mình và bất kỳ ai thích thì thích. Chúc bạn may mắn với điều đó. Bạn muốn thích nghi với môi trường và với những người xung quanh bạn và tâm trạng mà họ có và nói chuyện với họ theo cách mà họ hiểu, không phải bạn. Vì vậy, đó là một chút khả năng thích ứng hơn và kết nối với mọi người. Ngay cả khi tôi nói chuyện với các doanh nghiệp, nhiều lần, một trong những điều lớn là, và họ đang học điều này, nhiều doanh nghiệp đang chuyển away từ việc giao dịch, thực hiện doanh số và chỉ cố gắng đạt được các mục tiêu ngắn hạn và những gì họ đang chuyển hướng, điều này là thông minh, là các mối quan hệ lâu dài với mọi người, vì nếu bạn có một mối quan hệ lâu dài với khách hàng và họ thực sự thích bạn, không phải vì bạn quyến rũ họ hay bạn làm họ bối rối, mà bởi vì họ thực sự thích bạn, họ sẽ thực sự muốn ở lại với bạn và họ không muốn rời đi để làm ăn ở nơi khác. Đó là lý do tại sao sự chân thành có hiệu quả và bạn có thể chân thật và không đồng ý với ai đó nữa. Điều đó có sức nặng hơn. Mọi người thường tạo ra cảm xúc với nhau và họ cảm nhận được điều đó. Nếu họ cảm thấy bạn đang nói nhảm và cảm thấy bạn đang lừa dối họ hoặc sử dụng kỹ thuật, ngay cả khi đôi khi tôi sẽ đưa ra những bài phát biểu chính và tôi sẽ nói với họ, tôi không ở đây để cung cấp cho bạn mẹo, thủ thuật hoặc kỹ thuật. Tôi không ở đây vì điều đó. Tôi đã nói: “Tôi có thể hỏi bạn một câu hỏi không? Bạn có thích không khi mọi người sử dụng kỹ thuật trên bạn?” “Không.” “Bạn có thích không khi mọi người sử dụng thủ thuật trên bạn?” “Không.” “Vậy tại sao bạn lại làm điều đó?” “Và tại sao bạn lại nghĩ điều đó sẽ đưa bạn đến nơi bạn muốn?” “Điều đó có thể đưa bạn đến một nơi nào đó trong ngắn hạn, lâu dài, mọi người sẽ bỏ bạn.” Tôi đã xem đoạn ghi hình Maestro từ BBC của bạn, mà theo cách nào đó thật tuyệt vời và tôi rất khuyến khích bất kỳ ai chưa xem hãy đi xem nó. Nó giống như nó lấy tất cả những gì bạn đang nói, biến nó thành một khóa học. Có một câu mà bạn đã nói trong đó, mà tôi nghĩ khá thú vị, đó là, “Tôi chúc bạn càng bị từ chối càng tốt vì điều đó sẽ tăng cường sự tự tin của bạn.” Bạn có đang nói trong phần BBC Maestro đó rằng sự tự tin là điều số một mà bạn thường được hỏi không? “Tôi chúc bạn càng bị từ chối càng tốt.” Điều đó quay trở lại những gì chúng ta đã nói trước đó về cách trải qua những khó khăn là cách tốt nhất để xây dựng lớp vỏ dày hơn, nhưng ai trên thế giới lại muốn trải qua sự từ chối? Ai trên thế giới, loại tâm thần nào sẽ tự nguyện trải qua sự từ chối? “Một người muốn xây dựng khả năng chống chịu của họ vì khi bạn đối phó với điều đó, khóa học BBC Maestro là nghệ thuật ảnh hưởng, cách ảnh hưởng đến người khác.”
Quay trở lại với tinh thần của khóa học đó, tôi nói ngay từ đầu, tôi ở đây để cung cấp cho bạn những mẹo, thủ thuật hoặc kỹ thuật vì điều đó sẽ không ảnh hưởng đến mọi người. Chúng ta không cố gắng lừa đảo hay thao túng mọi người để lấy thứ gì đó từ họ vì điều đó sẽ không giúp ai cả trong dài hạn. Nó cũng sẽ không giúp bạn trong dài hạn. Ảnh hưởng là khả năng khiến mọi người muốn ở bên chúng ta, muốn làm việc với chúng ta, muốn trò chuyện với chúng ta. Đó là ảnh hưởng, ảnh hưởng chân chính và cách chúng ta lan tỏa điều đó ra ngoài. Hơn nữa, trong lớp học, tôi nói về sự từ chối vì chúng tôi chia nhỏ nó thành những phần nhất định, và một trong những phần là khả năng hiểu bản thân bạn, kiểu như bạn không thể ảnh hưởng đến người khác nếu bạn không hiểu bản thân mình. Một phần của điều đó là bạn có bao nhiêu sức bền, bạn đứng vững đến mức nào, và bạn không thể xây dựng những điều đó trừ khi bạn đối mặt với sự từ chối, trừ khi bạn đối mặt với việc người khác phản đối. Có thể bạn nên trở thành một người khác thường và chấp nhận những điều mà mọi người khác đều quá sợ hãi để chấp nhận. Mọi người đều sợ bị từ chối, vậy tại sao bạn không trở thành người khác thường? Đừng giống như mọi người khác và hãy nói, “Tôi đã sẵn sàng cho điều đó. Tôi không ngại điều đó.” Bởi vì càng đối mặt với nó, bạn sẽ càng giỏi trong việc đối phó với nó và bạn sẽ nhận được điều đó bất chấp mọi thứ.
Về điểm hiểu bản thân tốt hơn, điều khác mà tôi nhận thấy là điều bạn nói đến, đó là bánh xe động vật, một khung giúp mọi người hiểu bản thân bằng cách tìm ra phong cách giao tiếp của họ. Tôi sẽ đưa bánh xe động vật này lên màn hình cho những người đang xem video, nhưng đối với những người không thể thấy vì họ đang nghe trên Spotify hoặc Apple hoặc ở nơi khác, bạn có thể giải thích cho tôi về bánh xe động vật này không? Nó được tạo ra bởi các nhà nghiên cứu Dr. Lawrence và Emily Allison. Họ thực sự ở Anh. Họ đã tạo ra một phương pháp để phân tích hành vi, hành vi của con người. Họ đã xem hàng ngàn giờ băng ghi hình phỏng vấn, thực thi pháp luật, tình báo, và họ đã mã hóa hành vi của mọi người. Về cơ bản, họ đã quan sát xem “Hành vi của người này là gì?” Có hai điều quan trọng. Một là chúng tôi không gán nhãn cho mọi người bằng hành vi. Bạn gán nhãn hành vi vì con người có thể thay đổi. Con người thường là như vậy. Tôi cần nhìn xem ai đang ở trước mặt tôi vào thời điểm này. Cách họ xác định hành vi của người khác, họ đã gán cho họ bốn mẫu động vật. Sư tử, khỉ, chuột, T-Rex. Sư tử là người đang kiểm soát, thiết lập chương trình nghị sự. Tôi là người kiểm soát. Đó là sư tử. Khi bạn có các cuộc họp với nhóm của mình và bạn là người nói và nhóm của bạn ngồi lắng nghe, bạn là sư tử trong khoảnh khắc đó. Anh ta là người chủ trì, thiết lập chương trình nghị sự. Chuột là người kiên nhẫn, đang tìm cách học hỏi. Họ đang cố gắng thu thập thông tin. Họ nhiệt tình. Họ khiêm tốn, tìm kiếm sự hướng dẫn. Đó có thể là những người trong nhóm của bạn ngồi im lặng vì họ đang cố gắng học hỏi. Có lẽ bây giờ, bạn và tôi đang chuyển đổi qua lại giữa sư tử và khán giả của chúng ta, tất cả đang là chuột. Tất cả đều ở đây, khiêm tốn, tìm kiếm sự hướng dẫn. “Tôi có thể học được gì?” Đó là như vậy, nhưng nó là linh hoạt. Giờ, một người là khỉ, khỉ là một loài động vật mà bạn có tính xã hội, bạn ấm áp, bạn nói chuyện với mọi người. “Chào bạn, bạn khỏe không? Bạn thế nào?” Đó là khỉ, đúng không? Và họ cũng có thể trả lại cho bạn như vậy, đúng không? Khỉ xấu, mà bạn có thể đã gặp rất nhiều, là “Này, Steve, tôi có một ý tưởng tuyệt vời. Tôi có thể chia sẻ với bạn không?” “Này, để tôi chỉ cho bạn cái gì đó nhanh nhanh.” Đó là cầu xin. Đó là tuyệt vọng. Đó là thực sự muốn thứ gì đó. Bây giờ, động vật khác là T-Rex. T-Rex, mà tôi có xu hướng nghiêng về một chút hơn, mà tôi nên cố gắng rất nhiều không trở thành, nhưng đó là một người trực tiếp, thẳng thắn và rõ ràng. Nó cũng là một người nghe như động vật. Bạn sẵn sàng chiến đấu hơn. Điều gì đó xảy ra và bạn như “Đi nào.” Có phiên bản tốt của điều đó. Có phiên bản xấu của điều đó. Tất cả những điều này đều có phiên bản tốt và xấu, nhưng đó là T-Rex. Chìa khóa cho mọi người không phải là bạn thống trị. Chìa khóa cho mọi người là để bạn xác định người ở trước mặt bạn vào lúc đó và sau đó thích nghi với hành vi đó. Nếu tôi có, chẳng hạn, nếu bạn là sư tử và tôi cố gắng trở thành sư tử, chúng tôi đều cạnh tranh. Không có gì sẽ xảy ra. Bạn sẽ nói và tôi sẽ cố gắng nói chồng lên bạn. Điều đó không hiệu quả, nhưng nếu tôi thấy, “Được rồi, bây giờ, Stephen là sư tử. Anh ấy là người nói. Anh ấy đang dẫn dắt cuộc trò chuyện. Anh ấy đang tổ chức cuộc họp này. Tôi sẽ trở thành chuột. Tôi sẽ khiêm tốn tìm kiếm sự hướng dẫn. Vâng, Stephen, tôi đang lắng nghe. Tôi muốn được học hỏi.” Bánh xe thực sự giúp bạn xác định ai đang ở trước mặt và từ đó bạn sẽ đi đâu dựa trên những gì bạn có ở phía trước? Bây giờ, nếu tôi đang giao tiếp với ai đó là khỉ, tôi đến sự kiện này. Bạn đang đến sự kiện này. Mọi người đang nói chuyện với bạn. Khi bạn có khỉ, bạn cũng hiển thị khỉ, đó là ấm áp, xã hội, tôn trọng. Tuy nhiên, bạn muốn nhận thức được khi mọi người là phiên bản xấu của điều đó, mà họ đang cố gắng bán cho bạn thứ gì đó. Họ muốn điều gì đó từ bạn. Bạn duy trì tính khí ấm áp, tôn trọng xã hội, nhưng bạn nhận ra, “Tôi đang có khỉ xấu ở trước mặt. Tôi cần giữ khoảng cách.” T-Rex là, nếu tôi có ai đó là T-Rex, điều đó có nghĩa là trực tiếp, thẳng thắn, rõ ràng, nhưng cũng dạy bạn cách đối phó với một T-Rex khác. Câu chuyện bạn đã kể cho tôi trước đó, người mà bạn đã kiểm tra, người mà bạn đã kiểm tra, anh ta đang là T-Rex. Anh ta đang tấn công bạn từ phía sau. Anh ta vẫn đang tấn công bạn vì bạn có thể tấn công ai đó mà không cần đối diện với họ, mà từ phía sau. Bạn nói xấu, bạn phỉ báng, bạn đánh vào danh tiếng của họ. Đó là T-Rex. Đó là T-Rex xấu, nhân tiện. Bạn đã gặp T-Rex xấu, và sau đó bạn đã vào. Tôi không nghĩ bạn là T-Rex xấu. Bạn đã vào như T-Rex tốt, nhưng bạn đã thẳng thắn, rõ ràng và trực tiếp.
Bạn đã nói, “Này, tôi nghe thấy những gì bạn vừa nói bên ngoài với người này. Nếu bạn có điều gì muốn nói, hãy nói với tôi.” Bạn thực sự là T-Rex tốt. Bạn đã nói đến người đó. Vấn đề là, khi bạn có T-Rex, bạn cũng phải là T-Rex. Bạn không thể chỉ là T-Rex xấu, nơi bạn có thái độ bề trên, châm biếm và xúc phạm người khác, mà bạn vào và bạn phải thẳng thắn, chân thành và rõ ràng, và bạn phải nói chuyện với người đó. Việc tiếp xúc với mọi người là điều bình thường. Việc không để mọi thứ trôi qua cũng không sao, miễn là bạn đang điều chỉnh hành vi của mình. Nhưng cách bạn làm điều này là, những con vật này giúp bạn nhận ra, “Ai đang ở trước mặt tôi?” Nó cũng giúp bạn nhận ra, “Tôi thực sự là ai hơn?” Tôi biết khi tôi thấy điều này, tôi là T-Rex. Không còn nghi ngờ gì nữa. Tôi phải làm việc với điều này.” Nhưng một số người, khi chúng tôi nói về những người rất phục tùng, hoặc yếu đuối, hoặc coi thường, hoặc né tránh, đối với họ, họ là chuột, chuột xấu. Khi bạn nhận ra, “Tôi trở thành chuột nhiều quá,” thì điều đó nói với bạn, “Bạn biết không? Tôi cần phải hơi T-Rex hơn trong cuộc sống của mình.” Trong vòng tròn này, lý do tại sao đây là vòng tròn là vì hành vi mà tôi đang thể hiện bên ngoài, và phản ứng mà tôi nên đưa ra là điều bên trong. Có đúng không?
Có bốn con vật. Mỗi con vật có một phiên bản tốt và một phiên bản xấu. Phiên bản tốt của sư tử là, “Tôi đang điều khiển. Tôi đang đặt ra chương trình. Tôi là một ông chủ thực sự chỉ muốn hướng dẫn và lãnh đạo đội của mình.” Phiên bản xấu của sư tử, điều này nằm ngoài biên giới bên ngoài, là một người cứng nhắc, yêu cầu cứng nhắc, “Đây là cách tôi muốn. Đây là cách mà nó sẽ được thực hiện vì tôi muốn như thế này.”
Làm thế nào tôi biết sử dụng vòng tròn này để đưa ra phản ứng nào? Bạn đang nói với tôi rằng bên ngoài của vòng tròn là phiên bản xấu của con vật đó, và bên trong vòng tròn là phiên bản tốt của con vật đó. Làm thế nào tôi tìm ra phản ứng nào để đưa ra dựa trên hành vi?
Đầu tiên, bạn luôn muốn ở trong vòng tròn tốt. Bạn luôn muốn ở lại với một con vật tốt. Bạn không muốn mọi người kéo bạn ra ngoài. Đó là nơi nói về tự điều chỉnh vì rất dễ cho mọi người kéo bạn vào vòng tròn xấu, con vật xấu của họ. Đó là điều đầu tiên. Bạn luôn muốn ở lại phần giữa của vòng tròn. Nó hoạt động theo hai cách. Nếu tôi có sư tử trước mặt, tôi phải là chuột vì cuộc trò chuyện sẽ không hoạt động. Chúng ta sẽ đảo ngược vai trò. Nếu tôi có sư tử trước mặt, bạn đang đặt ra chương trình. Bạn đang kiểm soát cuộc trò chuyện. Tôi phải để điều đó xảy ra với bạn. Đây là lý do. Nếu tôi cố gắng nói hoặc cắt lời bạn, bạn sẽ không lắng nghe. Thực tế, điều đó còn làm bạn tức giận hơn. Thực tế, có một công ty đồ uống lớn, tôi sẽ không nói tên, một công ty cà phê, rất nổi tiếng. Họ đến gặp tôi và nói, “Chúng tôi có vấn đề với khách hàng.” Họ đến, chúng tôi đưa cho họ phiên bản sai của những gì họ yêu cầu, và đôi khi họ mất kiểm soát. Họ có một khách hàng đến, người quản lý nói, “Tôi nghĩ họ sẽ tấn công người ở quầy thanh toán.” Chúng tôi đã thực sự sửa đồ uống của họ, và họ vẫn rất thù địch. Theo vòng tròn đó, người đó là T-Rex. T-Rex, vì tấn công, trừng phạt, châm biếm. Họ sẽ di chuyển qua lại giữa T-Rex và sư tử vì họ đang cố gắng kiểm soát cuộc trò chuyện. Họ đã nói, “Chúng tôi đã sửa đơn hàng, xin lỗi, nhưng mọi chuyện vẫn tiếp tục leo thang. Chúng tôi đã làm sai điều gì?” Điều họ đã làm sai là họ đã liên tục ngắt lời và cố gắng dừng hành vi của người đó lại. Người đó đang ở trong trạng thái hung hăng, sư tử/T-Rex. Khi bạn có ai đó ở đó, bạn phải để họ tự do vì việc ngắt lời người đó và nói với họ, “Bình tĩnh lại, chúng ta sẽ đi đến đây,” thì điều đó gây ra điều gì? Nó càng làm mọi người khó chịu hơn. Không phải tôi, Vent. Hãy để tôi nói điều tôi cần nói. Một trong những cách bạn đối phó với hành vi kiểu đó là hãy để họ đi. Chừng nào bạn không đang gặp nguy hiểm hoặc có ai đó cố gắng làm hại bạn, hãy để nó đi. Khi họ đã xong, thì bạn có thể nói, nhưng họ không lắng nghe bạn. Đó là lý do tại sao vòng tròn hữu ích, vì nếu tôi có một sư tử và anh ấy đang cố gắng kiểm soát, anh ấy đang cứng nhắc, cố gắng kiểm soát cuộc trò chuyện, thì tôi vào và nói, “Này, bình tĩnh lại. Tôi đã mang cho bạn một đồ uống khác. Tôi không để bạn nói. Tôi đang cạnh tranh với bạn. Điều đó không hiệu quả.” Đó là lý do tại sao nó gia tăng căng thẳng. Hãy để mọi người tự do, hãy là chuột. Thật khó để làm chuột vì cái tôi của mọi người không cho phép họ làm vậy. Thật khó khi ngồi đó và chịu đựng, nhưng nếu bạn có thể đặt cái tôi của mình sang một bên, điều mà bạn nên làm. Thật sự, chúng tôi có một câu nói trong phòng phỏng vấn, “Hãy kiểm soát cái tôi của bạn ở cửa vì nếu bạn mang cái tôi vào, bạn sẽ thất bại.” Bạn muốn đặt bản thân xuống và có khả năng quản lý hành vi, nhưng điều đó đòi hỏi bạn phải có khả năng nói, “Tôi biết tôi đang thấy gì.” Nó luôn quay trở lại, “Tôi không cần phải giải quyết mọi chuyện nhỏ vì tôi cảm thấy mình bị xem thường. Tôi thấy những gì tôi có. Tôi có một sư tử trước mặt. Hãy để họ kết thúc. Tôi sẽ là một con chuột. Tôi sẽ ngồi và lắng nghe, khiêm tốn tìm kiếm sự hướng dẫn.” Sau đó, khi họ đã xong, bây giờ tôi nói vì họ cũng sẵn sàng lắng nghe, nhưng khi bạn liên tục ngắt lời người khác, họ không sẵn sàng nghe bạn.
Bạn thấy điều đó rất nhiều với những cảnh sát xấu, đúng không? Họ dừng ai đó lại để bắt giữ và người đó trở thành T-rex mà họ đang cố gắng bắt. Họ bắt đầu xúc phạm họ. Sau đó, cảnh sát kết thúc với một vụ kỷ luật vì họ phản ứng như một T-rex. Họ mắc bẫy. Nếu người đó đang gọi bạn bằng những từ không hay, họ sẽ bắt đầu làm lại điều đó và đẩy tay vào người họ và trở nên hung hăng. Sau đó, bạn thấy những ví dụ khác về cảnh sát thực sự xuất sắc, nơi họ bị xúc phạm bằng lời nói và họ hoàn toàn điềm tĩnh. Họ dường như không bị ảnh hưởng.
Điều đó là vì cái tôi của họ và họ thực sự cố gắng rất nhiều. Ở Mỹ, ở Anh, bạn có một lực lượng cảnh sát quốc gia nghĩa là có một quá trình tuyển dụng, một ủy viên cảnh sát, một người có thẩm quyền. Ở Hoa Kỳ, có 17.000 thực thể thực thi pháp luật. Mỗi nơi đều có lãnh đạo của riêng mình.
Vấn đề là họ được đào tạo khác nhau. Ví dụ, khi tôi vào NYPD, họ cho tôi làm một bài kiểm tra tâm lý. Đó là một cái gì đó giống như, nếu không phải là MMPI-2, tức là Thang đo Nhân cách Đa chiều Minnesota. Điều họ cố gắng xem xét là những hành vi của tôi. Tôi có phải là người tự mãn không? Tôi có phải là người hay lo lắng bệnh tật không? Những vấn đề gì đang diễn ra bên trong tôi để tránh những tình huống như vậy? Bạn phải giữ vững vì mọi người sẽ lôi kéo bạn vào những điều vô lý của họ. Bạn không thể ngồi đó trong luật pháp và bị khiêu khích. Nếu bạn bị khiêu khích, đó là một vấn đề. Bạn không nên mặc đồng phục. Bạn không nên đeo huy hiệu. Tôi không nói rằng bạn cần ngồi đó và bị tổn thương bởi ai đó hoặc chịu đựng lạm dụng, nhưng bạn cần có khả năng kiểm soát lời nói và hành vi của mình.
Ngay cả khi miệng bạn… Bạn đã nói điều gì đó trước đó, mà tôi nghĩ là một điểm quan trọng ở đây, đó là nó không có nghĩa bạn phải thụ động. Chỉ có nghĩa là khi bạn, như bạn đã nói, quyết định phát điên, bạn đang làm điều đó một cách có ý thức, không bị kiểm soát bởi một người điều khiển cảm xúc nào đó.
Nếu bạn đang trong lực lượng thực thi pháp luật và tôi nói, “Trước hết, không ai vui vẻ khi thấy bạn.” Những người lính cứu hỏa, họ vui vẻ khi thấy họ. Không ai vui vẻ khi thấy lực lượng thực thi pháp luật. Tôi chưa bao giờ được chào đón ở phòng phỏng vấn hoặc thậm chí ở bất cứ đâu nơi họ nói, “Chào, đặc vụ, hãy vào đây. Tôi rất vui vì bạn ở đây.” Họ không vui khi thấy bạn vì A, có ai đó đang bị bắt, B, điều gì đó xấu đã xảy ra. C, bạn sắp bắt một ai đó mà họ quan tâm. Tất cả đều là tin xấu. Bạn phải vào đó với sự hiểu biết về điều đó, nhưng nếu bạn cảm thấy bị xúc phạm, bạn đang tìm kiếm sự tôn trọng. Huy hiệu đó không phải để dành cho điều đó. Bạn ở đó để là người duy trì hòa bình và bạn phải kiểm soát hành vi của mình.
Tôi nhớ tại Học viện NYPD, họ đã dẫn chúng tôi đến xa lộ FDR, và FDR chạy quanh phía đông Manhattan gần sông East. Đôi khi họ đưa bạn đến đó và cho chạy bộ, họ bắt chúng tôi chạy những khoảng cách dài. Người ta lái xe qua bạn với tốc độ 50, 60 dặm một giờ. Khi tôi nói rằng họ vượt qua bạn, họ thật sự vượt qua bạn. Đây là thời điểm trước 11/9 khi tôi đang trải qua học viện. Họ nhổ nước bọt vào bạn hoặc cố gắng nhổ vào bạn, chửi mắng bạn, giơ ngón tay giữa, gọi bạn là lợn, gọi bạn đủ loại tên. Lần đầu tiên tôi trải nghiệm điều này, tôi còn trẻ, chúng tôi đang chạy và ai đó đã hét lên điều gì đó về phía chúng tôi, tôi đã nói điều gì đó, thực sự tôi đã dừng lại và quay lại và bắt đầu la hét lại. Huấn luyện viên của tôi, huấn luyện viên thể lực, sĩ quan cảnh sát đã kéo tôi lại, ông ấy nói, “Bạn không được làm điều đó.” Ông ấy nói, “Cái này không phải dành cho bạn nếu bạn sẽ làm điều đó.” Bạn phải tự quản lý bản thân mình vì khi bạn ra ngoài đường, mọi người sẽ ghét bạn. Nếu bạn không thể kiểm soát bản thân mình, bạn sẽ không thể quản lý điều này. Đó là lần đầu tiên tôi học được rằng đây không phải là cách kiếm được sự tôn trọng. Bạn cần phải tự quản lý bản thân.
Kiểm soát người khác bắt đầu từ việc tự kiểm soát.
Đúng vậy. Vậy điều đó nói gì về tôi, rằng tôi nhanh chóng phản ứng với điều gì đó như vậy? Trong nghiên cứu mà bạn đã đề cập về các loài động vật, tôi đọc rằng những người phỏng vấn thành công nhất trong việc lấy thông tin là những người có thể chuyển đổi giữa các phong cách giao tiếp khác nhau. Những người phỏng vấn thành công nhất hiểu phong cách giao tiếp của các nghi phạm cũng như phong cách giao tiếp của chính họ. Điều đó khiến tôi nghĩ, để thành công, tôi có cần phải có khả năng áp dụng tất cả các phong cách giao tiếp này, tùy thuộc vào ngữ cảnh, vì tôi có thể nghĩ đến rất nhiều người trong cuộc đời mình mà cơ bản là không có con sư tử hay T-rex trong họ. Họ chỉ thể hiện bên ngoài như những con chuột mọi nơi họ đi. Tôi có thể nghĩ đến một số người mà tôi không thể tưởng tượng nổi một thế giới mà họ đòi hỏi, giáo điều, cứng nhắc, chỉ huy, hướng dẫn, dẫn dắt, thẳng thắn, cởi mở, trực tiếp, tấn công, châm biếm. Họ chỉ như, hiền lành, thân thiện.
Được rồi. Vậy khi bạn đối phó với họ, bạn sẽ xem xét nếu chúng ta sẽ sử dụng các loài động vật. Ý tôi là, làm thế nào những người đó có thể thành công? Nếu tôi…
Họ không. Họ không thành công.
Họ sẽ gặp khó khăn, vì họ đã tự tạo ra bản thân mình, họ đã kìm nén chính mình quá nhiều vì lý do nào đó, họ không thể lãnh đạo. Không ai… Tôi sẽ nói với bạn điều này, không có gì sai với việc là một con chuột. Thực sự, nếu bạn phải mặc định theo một trong những loài động vật đó, con chuột sẽ là sự lựa chọn tốt nhất. Con chuột là vua.
Tôi yêu chuột. Tôi nghĩ mọi người đều yêu chuột. Họ là những người rất dễ mến.
Họ thì đúng.
Và khỉ, nhưng…
Đúng vậy. Nhưng chuột là tốt vì bạn khiêm tốn tìm kiếm sự hướng dẫn. Nó có nghĩa là bạn ít nói hơn, có nghĩa là bạn đang lắng nghe, bạn cũng đang thu thập thông tin. Vì vậy, nếu tôi đang cố gắng tìm hiểu về Stephen, tôi sẽ nhận được nhiều thông tin hơn từ Stephen khi tôi không nói và khi tôi đặt câu hỏi hay, thay vì tôi phải nói. Nhiều người nghĩ rằng tôi cần phải là người lãnh đạo, thiết lập chương trình nghị sự. Bạn có thể như vậy, và có những lúc cần điều đó. Như nếu bạn là một nhà lãnh đạo, bạn cần phải dám lãnh đạo từ thời gian này sang thời gian khác. Bạn cần.
Nhưng chuột tổng thể là người nhận được nhiều nhất. Đó là người nhận được nhiều thông tin nhất. Miễn là bạn là chuột tốt, chuột tốt là người khiêm tốn tìm kiếm hướng dẫn. Stephen, hãy cho tôi biết bạn đang tìm kiếm gì trong một mối quan hệ đối tác. Được rồi. Giúp tôi hiểu điều gì là quan trọng nhất đối với bạn. Và tôi im lặng và tôi sẽ để Stephen cho tôi thấy tất cả những gì anh ấy quan tâm, những giá trị, những niềm tin của anh ấy. Tôi sẽ hiểu Stephen và tôi sẽ học được rất nhiều về anh ấy để tôi có thể nói chuyện thông minh hơn với Stephen về những gì Stephen quan tâm.
Bây giờ, những gì tôi quan tâm, những gì bạn quan tâm. Tuy nhiên, bạn cũng không muốn trở thành phiên bản xấu của chuột. Và đây là nơi nó trở nên yếu, phục tùng, tránh né. Và đây là nơi bạn trở thành như vậy. Và đây là nơi mọi người ra tay và biến bạn thành nạn nhân. Tôi có thể là chuột.
Tôi có thể đặt câu hỏi, tôi có thể học, nhưng tôi muốn chắc chắn rằng tôi không vượt qua phần độc hại của điều đó, tức là tôi quá sợ xung đột và sợ hãi đến mức tôi làm cho mình trở nên hoàn toàn nhỏ bé đến mức người khác chỉ việc lấn át tôi.
Liệu chuột có thể là lãnh đạo không? Bởi vì tôi biết một số con chuột. Và nếu tôi là người tuyển dụng những người đó, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ làm cho ai đó trở thành lãnh đạo nếu họ không có một chút sức mạnh nào trong bản thân. Điều đó sẽ là vô trách nhiệm. Thực sự sẽ vô trách nhiệm. Điều đó sẽ không công bằng với họ, vì họ sẽ phải đối mặt với những thách thức từ những người mà họ đang dẫn dắt. Và để họ có thể chịu đựng những thách thức đó một cách bình tĩnh, thôi thúc, như cái mà nó nói trên chiếc bánh xe nhỏ này, trong sự kiểm soát, dẫn dắt và lãnh đạo như cách mà sư tử làm, họ sẽ cần phải có một phần sư tử trong bản thân mình.
Bạn muốn trở thành tất cả những loài động vật đó. Bạn muốn cân bằng tất cả chúng. Đó là điều mà bạn muốn phấn đấu. Bạn muốn cân bằng tất cả những thứ đó theo nghĩa tốt, đúng không? Phiên bản tốt của những loài động vật đó. Nhưng bạn cần phải biết khi nào mình nên là sư tử. Nếu tôi là một lãnh đạo, nếu tôi là một doanh nhân, nếu bạn chọn ai đó để giao phó cho một nhóm, họ phải có một chút sư tử trong họ. Họ không thể chỉ là chuột, vì không ai sẽ nghe.
Thế còn nếu tôi đang thương lượng về việc tăng lương thì sao?
Nếu bạn đang thương lượng về việc tăng lương, trước tiên, bạn sẽ vào với tất cả công việc chuẩn bị đã hoàn thành. Bạn sẽ không vào và nói, “Tôi nghĩ tôi xứng đáng được tăng lương. Tôi cảm thấy như tôi xứng đáng được tăng lương. Tôi đã ở đây một thời gian dài.” Bạn sẽ vào với một danh sách các sự kiện. Và bạn sẽ nói, “Tôi đã ký hợp đồng này và kiếm được số tiền này. Tôi đã đóng tài khoản này với người này và tôi đã kiếm được số tiền này. Tôi đã làm được điều này trong một năm. Tôi đã tạo ra số tiền này. Tôi sẽ liệt kê các sự kiện để tôi có thể giải thích với bạn tại sao bạn nên tăng lương cho tôi.” Điều đó phụ thuộc vào bạn. Tôi nghĩ, tôi cảm thấy, tôi tin. Và sau đó, sếp của bạn có thể quay lại và nói, “Chà, tôi nghĩ tôi cảm thấy tôi tin rằng bạn không nên nhận một cái. Thật là mơ hồ.” Khi bạn vào với những sự kiện, đó là một điều khó để tranh cãi.
Bây giờ, khi bạn vào cuộc họp đó, nếu tôi là người yêu cầu tăng lương, tôi sẽ vào với tư cách là sư tử. Tôi là người phụ trách. Tôi đang đặt ra chương trình nghị sự vì tôi là người yêu cầu tăng lương. Vì vậy, tôi sẽ vào với các sự kiện một cách có phương pháp. Tôi sẽ là sư tử tốt. Thưa ngài, chào Steven. Tôi chỉ muốn nói chuyện với bạn. Tôi muốn tăng cường tiền lương của mình ở đây. Chà, bây giờ bạn chỉ là sư tử xấu. Bạn muốn cho người đó biết, ngay cả khi kết quả là không. Hãy giả sử kết quả là không. Trong đầu bạn, bạn hãy nghĩ, “Không có cách nào.” Bạn sẽ để người đó nói. Bạn sẽ để cho họ cảm thấy được lắng nghe, ngay cả khi đó là một cái không khó chịu. Bởi vì điều quan trọng nhất là để họ cảm thấy rằng bạn thực sự lắng nghe.
Nhưng nếu tôi từ chối bạn, thì bạn sẽ làm gì? Bạn trở thành ai? Bạn trở thành chuột? Tôi vừa mới nói không. Vì vậy, tôi sẽ nói, được rồi. Tôi sẽ hỏi bạn có thể giải thích cho tôi lý do tại sao bạn không muốn tăng lương không? Tôi nghĩ rằng, khi tôi nghĩ về việc ai nên nhận số tiền đó, tôi hay bạn, tôi nghĩ là tôi. Vậy, bạn thực sự đang có một con T-Rex ngay lúc này. Nhưng bạn giải quyết nó như thế nào?
Vì vậy, nếu đó là T-Rex, nếu đó là một người đang cố gắng phản kháng và chống lại bạn, bạn phải xử lý T-Rex. Một trong những điều mà họ dạy bạn với chiếc bánh xe động vật là, thời điểm duy nhất bạn đổi chỗ chỉ là chuột và sư tử, vì không hai người có thể cùng phụ trách. Đó là thời điểm duy nhất. Nhưng khi bạn có T-Rex, một trong những điều họ dạy bạn là bạn phải xử lý T-Rex. Vì vậy, bạn phải trở thành T-Rex tốt, là Thẳng thắn hoặc Trực tiếp. Được rồi. Vậy bạn đã nói rằng bạn muốn số tiền đó đi về phía bạn và không phải về phía tôi. Đúng vậy. Và không phải cho tôi.
Được rồi. Tôi không biết liệu tôi có thể tiếp tục ở đây nếu đó sẽ là trường hợp. Đúng. Bạn có thể, tôi đã ở đây trong một khoảng thời gian X. Tôi đã tạo ra một số tiền X. Và vì vậy đó sẽ là một vấn đề đối với tôi và khả năng của tôi để ở lại và làm việc ở đây. Tôi đang thẳng thắn, thẳng thắn và trực tiếp với mọi người. Có thể bạn có thể nói chuyện với mọi người mà không cần phải xấu. Bây giờ, một lần nữa, bạn không thể kiểm soát hành vi của người khác, nhưng bạn có thể kiểm soát hành vi của mình. Vì vậy, bạn chỉ muốn đảm bảo rằng, một người đang cư xử như vậy, bạn không bị cuốn vào hành vi đó. Bạn chỉ muốn ở lại với phần tốt của mình. Đó cũng là một sự điều chỉnh, nhưng bạn cũng không muốn sợ hãi khi đối diện với người khác. Đó là lý do tại sao việc đối mặt với sự từ chối và những tính cách khó khăn và những người khó chịu là thực hành tốt. Mỗi khi có ai đó như vậy xuất hiện, tôi muốn bạn nghĩ, tôi đang luyện tập. Tôi đang luyện tập. Tôi đang luyện tập. Đừng sợ.
Và những điều này cũng cho phép bạn rèn luyện T-Rex của mình, vì nếu bạn gặp khó khăn với điều này, nó cho phép bạn phát triển cơ bắp đó. Nó cho phép bạn học cách xử lý những người đến trước mặt bạn trong khi vẫn quản lý được bản thân. Bạn sẽ gặp những người như vậy. Tôi nghĩ rằng, tôi đã nghe một nhà nghiên cứu nói. Một trong mỗi 25 người sẽ có thể là một kẻ tâm thần, họ sẽ có rối loạn nhân cách chống xã hội, như là hành vi tâm thần, xã hội hoặc rối loạn nhân cách tự mãn. Một trong những hành vi cực đoan này, thiếu sự đồng cảm. Một trong mỗi 25 người, điều đó có nghĩa là một trong mỗi 25 người bạn gặp sẽ cố gắng đánh bạn. Hãy chuẩn bị đi.
Chúng tôi có một truyền thống kết thúc trên podcast này, nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo, không biết họ sẽ để lại cho ai.
Câu hỏi mà bạn đã được để lại trong “Nhật ký của một CEO” là, trên giường bệnh của bạn, bạn muốn di sản của mình là gì? Tôi muốn đã đóng góp điều gì đó cho thế giới. Tôi muốn đã thêm giá trị cho thế giới thay vì lấy đi từ đó. Đó là điều tôi muốn trên giường bệnh của mình. Và tôi cũng nghĩ, tôi chỉ muốn đã sống một cuộc đời tốt đẹp. Khi tôi nói tốt, tôi không có nghĩa là không có vấn đề nào hay bất cứ điều gì như vậy. Tôi có nghĩa là, tôi đã sống hết mình và tôi có thể rời bỏ thế giới với điều đó.
Mọi người cần phải đi nghe khóa học BBC Maestro của bạn. Nó thực sự tuyệt vời. Có rất nhiều khóa học ở đó, nhưng tôi nghĩ của bạn nổi bật vì nhiều lý do. Bạn thực sự mời một số chuyên gia đã đào tạo bạn về nhiều điều trong quá khứ tham gia vào khóa học đó, vì vậy tôi sẽ để liên kết ở dưới. Nhưng cũng, cuốn sách này đã là một sự khám phá hoàn toàn đối với rất nhiều người. Tôi nghĩ một phần vì nó quá dễ đọc đối với mọi người. Bạn không cần phải là một nhà tâm lý học siêu cao cấp hay một giáo sư như bạn để hiểu tất cả các chiến lược và chiến thuật này. Và nó có mọi thứ. Tôi nghĩ tôi đã ở trang nội dung và chỉ để cho mọi người một cái nhìn tổng quan về các chủ đề mà bạn nói đến. Nó bao gồm mọi thứ từ việc vượt qua nỗi sợ hãi, sự kiên cường tinh thần. Nếu bạn phải chiến đấu, thì hãy chiến đấu. Những điều mà chúng ta đã nói hôm nay. Các phần về cách ảnh hưởng đến mọi người, các chủ đề về mọi người nói dối, tất cả những gì chúng ta đã nói và còn rất nhiều thứ khác nữa có trong cuốn sách này. Vì vậy, tôi khuyên bạn, nếu bạn chưa đọc, tôi biết nhiều người đã đọc vì họ đã gắn thẻ tôi trong đó khắp cuốn sách. Tôi khuyên bạn nên đọc cuốn sách, “Trở thành Không thể Bị Đánh Bại, Bài Học Cuộc Sống từ một Nhân viên Dịch vụ Bí mật.” Cảm ơn bạn rất nhiều. Chúng tôi thật sự đầy sự khôn ngoan và bạn làm tôi nhớ lại rất nhiều điều mà tôi dường như nhanh chóng quên mỗi lần chúng ta nói chuyện và bạn đang giúp đỡ rất nhiều người.
Và di sản mà bạn khao khát có được chắc chắn là di sản mà bạn đang trên con đường tạo ra bởi tất cả những gì bạn làm, bởi hàng triệu người mà bạn đã phục vụ. Và có điều gì đó về bạn rất, rất đặc biệt. Có một sự đồng cảm nào đó, có sự khôn ngoan, có sự thẳng thắn và không có chuyện lươn lẹo, nhưng sau đó cũng có sự cân bằng và sắc thái và sự hiểu biết rằng sự thật thường nằm ở đâu đó ở giữa, điều mà tôi nghĩ rất quan trọng cho mọi người. Vì vậy, cảm ơn bạn đã là chính bạn và làm tất cả những gì bạn làm. Thật là một vinh dự khi được nói chuyện với bạn một lần nữa và tôi hy vọng chúng ta sẽ nói chuyện lại trong tương lai. Tôi trân trọng bạn. Cảm ơn bạn, Stephen.
如果我容易被冒犯,我就容易被操控。
所以如果你是那種反應敏銳的人,你就是第一級。
閉嘴。
因為如果你想要被尊重,你需要管理好自己。
但是有時候,人們會挑釁你並不尊重你。
那麼你該怎麼處理呢?
有一個指導原則,是對情報界人士提到的,當你與人相處時,這個原則真的非常有幫助。
應對這種行為的方式之一是…
黛比·波普羅斯,前特勤局特工,現已成為人類行為專家。
從保護總統到審問世界上最危險的人。
她現在教導人們如何培養心理韌性和說服溝通技巧。
作為特勤局特工,他們如何訓練你擁有如此堅強的心理基礎?
有很多方面。
首先,阻礙人們最大的一件事就是“我很特別”的想法。
你並沒有那麼特別。
例如,我是在911事件中的第一響應者之一。
我目睹了數千人喪生。
我能挺過去的原因之一是意識到我並不孤單。
當你明白這一點時,你就能克服任何困難。
告訴自己“沒有人知道我正在經歷什麼”。
沒有人能幫助你,因為只有你自己在經歷。
接下來,最重要的是這個我們常常忽視的工具,我們的身體。
有一項研究開始錄製人們行走的樣子。
然後他們展示給已定罪的罪犯,問他們:“你會選擇誰作為獵物?”
他們都選了一樣的人。
真是糟糕。
所以,你可以用雙手、聲音、坐姿等做一些簡單的事情。
我會告訴你一切。
但還有一個有趣的事情,你並沒有問,但我會主動提供這些信息,就是如何判斷某人是否誠實的策略。
這就是說謊檢測101。
我覺得非常有趣的是,當我們查看Spotify和Apple的後端以及我們的音頻頻道時,
大多數收聽這個播客的人還沒有點擊關注按鈕或訂閱按鈕,無論你在哪裡收聽這個。
我想跟你交易。
如果你能給我一個大忙,點擊那個訂閱按鈕。
從現在起,我會不懈努力,使節目變得越來越好。
我無法告訴你,當你點擊訂閱按鈕時,這有多大的幫助。
節目變得更大,這意味著我們可以擴大製作,邀請你想見的所有嘉賓,並繼續做我們熱愛的事情。
如果你能給我這個小小的忙,無論你在哪裡收聽這個,對我來說都意義重大。
那是我唯一會請求你的忙。
非常感謝你的時間。
回到這一集。
埃維·波波里斯,
當你思考你所寫的書、你所創作的內容,以及你為人們所做的一切時,
用你自己的話,你會如何總結或定義這些?
你認為你為人們提供了什麼內容,這些書籍等等?
這是一個很好的問題,我不知道我是否有明確的答案。
我總是會思考我如何服務他人?
我經常回到這一點。
我還記得我寫《成為防彈的自己》這本書時。
其實,我的書原本打算在COVID最嚴重的時期推出。
那時候,世界正在關閉,我記得我有一個公共關係的人。
我有我的經紀人,出版商。
所有人都在說,“嘿,你知道,這個COVID的事情正在發生。
所有的媒體之旅的光環都消失了。
為什麼我們不推遲書籍的發布呢?”
沒有人建議我發行這本書。
沒有。
每個人都說:“不要這麼做。
不要這麼做。”
我記得我心想,“好吧,我需要把大家的想法暫時拋在腦後。”
我停下來想,“我寫這本書是為什麼?
我寫這本書是為了幫助人們。”
好的,如果我的目標是幫助人們變得更有韌性,
幫助他們活得少一些恐懼,而世界現在正處於恐懼之中。
所以如果我遵循這一原則,現在我就應該發行這本書。
我記得在所有人的反對下,我發行了它。
當你從人們那裡收到私信DM時,
他們來找你的本質是什麼?
我對我的書感到驚訝,因為人們開始寫信說,
我正在面對這個問題。
你的書幫我找到了解決的方法。
或者我正在處理這個。
你能給我指導怎麼處理嗎?
他們掙扎的本質是什麼?
總是與他們自己有關。
不是周遭的世界。
我在某種程度上理解,但問題幾乎總在我們自己身上。
我們要么搞砸自己,要么妨礙自己,我們做出選擇,
或者我們認為,“我沒有做什麼,一切都是因果關係。”
每當你說“做”、“行動”或“不行動”時,
這都會有後果或影響。
而我認為有時我們對此太隨意了。
在西方世界,科學顯示我們實際上輕視自己的缺點。
當我們犯錯時,並沒有那麼嚴重。
我們貶低我們的不足。
而我們實際上提升我們的正面特徵。
這沒關係,但到了一定程度,因為當你貶低事物時,
貶低你的環境、選擇,
貶低你在生活中扮演的角色,
那麼您實際上在本質上是無能為力的,並且在指責世界。
我並不是說其他人不能傷害你。
他們會。只是會。
我認為如果人們能與事實達成和解,即外面有壞人,
有些我知道,有些我不知道,為了他們的私利,
人們會做出傷害我的選擇。
就這樣。 ռ
如果你能接受這一點並理解這一點,你將會沒事,因為你只是擁有了更多的覺察力。
事實上,在我進行測謊實驗的時候,在面談室,我面試了許多的人,通常我會面試嫌疑人,也就是我們懷疑犯下罪行的人。
所以—
測謊器測試。
測謊器測試。
但我不是機器,而是真正的測謊者。
很多人認為你把那東西接上去,哦,叮,它們就在撒謊。其實不是。
你坐在那裡,評估人,解讀人。
測謊器做的事情是告訴你在你對這個人提問的一系列問題時,它告訴你當這個人的自主神經系統在做什麼。
心跳,對嗎?這會改變嗎?
你的皮膚電導活動,你的出汗量。
你的呼吸方式。
所以這就是為什麼你有血壓袖帶。
你有真正能檢測出出汗的皮膚電導板。
你不會—這是你無法察覺的,但這些板會檢測到出汗的活動和呼吸的變化。
所以如果我在問你一系列問題時,我會觀察你在這些問題中身體的變化。
你甚至有傳感器,因為有時候人們會試圖欺騙測謊儀。
所以我們必須用傳感器來檢查他們是否有某些動作。
我個人認為你無法擊敗它。
但再說一次,測試本身沒有任何意義。
你不能拿它去法庭。
你不能告訴法官他們通過了測謊。
這不是它存在的目的。
它是用來獲取更多信息的。
你看,如果你在撒謊,你其實是在評判誰?
你自己。這就是為什麼你的身體在反應。
其次,你提到了受害者如何保持受害者的身份。
以及成為一個防彈的人這個整個觀念——因為無論我們在生活中做什麼,壞事都會發生。
我們會遇到自戀者和那些想要利用我們的人。
你散發出一種特定的心理堅韌。
你散發出某種心理韌性和力量。
我認為這點非常關鍵,因為如果你擁有這樣強烈的內部基礎,那麼我們今天討論的其他一切都會變得容易得多,也更可能實現。
但如果沒有那樣的堅強基礎,當風一吹,房子就會倒下。
所以如果我們考慮建立你所擁有的強大心理堅韌基礎的第一步,那麼從哪裡開始?
特別是如果我們從一個非常糟糕的地方開始,從受害者的身份開始。
壞事已經發生。
我們並不是最自信的人。
一切都從你周圍的人開始。
這就是起點。
如果你周圍有其他人,任何人都可以擺脫受害者的身份,就像每個人都可以擺脫一樣。
你也可以。
所以我想把這個說出來。
僅僅因為你被鎖在某個地方並不意味著你必須留在那裡。
你可以。
但通常如果你被鎖在某處,那是因為你周圍的體系,你也在某種程度上幫助創建和延續的體系。
我們並不完全無辜。
我們扮演著角色。
圍繞你的系統使你,這樣想,它讓你待在監獄裡。
所以你必須看看你的環境,問自己:「我的環境中有哪些因素使我待在這裡?」
通常是某個人或某些人。
希望只有一個人,這樣你就不必面對多個人。
當然,這可能是家庭,這就是你知道,當你面對孩子或某些犯罪和虐待案件時的情況。
我總是覺得,有一個人群他們真的是,我不想說他們有藉口,但實際上這真的不是他們的錯。
他們是孩子,因為他們太脆弱了,依賴於你來維持生計。
他們需要有人來養活他們,給他們衣服,照顧他們,否則他們無法生存。
然而,隨著你年齡的增長,對吧,隨著你成熟,必須看看你的環境,誰在你身邊,誰讓你留在這裡。
而你知道什麼變得困難嗎?
它變得困難,因為你會有一個,假設,我要使用這個術語「壞演員」在你的生活中。
那個壞演員可以是媽媽、爸爸、兄弟、姐妹,任何人。
你可以愛那個壞演員,但那個人所做的選擇和事情會影響你。
這讓你更脆弱。
即使你,當你看看,就算你不犯罪,但你周圍有其他人犯罪,
我比任何其他人群更可能被槍擊。
我可能完全不參與任何不法活動。
我可能很乾淨,但僅僅因為我與誰為伴,這使我更容易成為受害者。
所以這就是開始的地方,你身邊有誰。
現在,其他一些非常重要的事情,無論你選擇什麼樣的伴侶,如果有,那都非常重要。
那個伴侶要麼會把你抬起來,要麼會沉沒你的船。
這在現實生活中是真正的好朋友、丈夫、妻子?
如果我們談論,我會說首先是親密夥伴,對你來說,丈夫、妻子、男朋友、女朋友,無論那對你來說是什麼,伴侶。
這是第一位,因為那個人就是。
這就是伴侶與朋友之間的區別。
你的朋友回到他們的家。
你回到你的家。
而你可能和伴侶或伴侶住在一起。
這意味著你與那個人過度接觸,並且你需要確保那個人沒有污染你的生活。
你仍然可以愛他們,但你可以退一步,看看這個人存在的問題讓我的生活變得混亂。
這對人們來說是一件困難的事情,因為這就是為什麼你與某人在一起。
就像,「好吧,我和埃維在一起,但,你知道,埃維就是這樣,那樣。」
所以你開始將我的身份與我的行為混淆。然後隨著時間的推移,如果我是一個壞角色,你也會將我所做的事情正常化。嗯,埃維不是故意的。她總是脾氣火爆。你知道,她是這樣的人,但她在這裡為我做了這麼多好事。然後我們所做的就是錯過了一些東西。這就是為什麼你更容易看其他人的關係,並說,嘿,這裡有問題,那裡有問題,因為你沒有受污染。由於與那個人有情感上的聯繫,你能夠客觀地看待他們。這就是為什麼,總的來說,給別人建議是如此容易。我可以看到這個人身上的紅旗和問題。當你身處其中時,你卻看不到。這很難。
所以我也想說,可能人們不會喜歡這點。如果你與某人在一起,而你周圍有一些你知道真正關心和愛你的人,他們告訴你,嘿,這對你來說不是最好的選擇。我會說,請聽他們的話,因為他們看到了你可能沒看到的事情。你認為人們只是傾向於知道嗎?就像他們的直覺,他們傾向於知道,但他們為這個人的行為辯護,並且在某種程度上他們幾乎有點自我施虐。他們會說,嗯,可能沒有。也許這很好。也許他們是朋友。也許他們只是為了我的最佳利益這樣做,而實際上那個壞角色是在為自己的利益行動,並在某種程度上令你自我施虐。
我認為有一件事就是,你不會一夜之間從零到一百。當你處在一段關係中或與這樣的人在一起時,起初你不會看到這些,對吧?每個人都會展現出最好的行為。但隨著時間的推移,你會開始看到一些小的,例如偷窺,微小的預告。而你需要關注的就是這些預告。我們喜歡給人以懷疑的利益。我們會聽取他們給我們的藉口。而你知道,有一句古希臘的諺語說,不要聽你的對手。看他們。這會告訴你一切。當我說要看他們時,要看人們所做的事情。我需要你把他們告訴你的話撇在一旁。我需要你扔掉他們的對不起,因為他們可能真的感到抱歉。他們傷害了你,可能真的很抱歉。但這不是重點。重點是,你想在哪個時候學到教訓?在一開始還是結尾?有時,在結尾的時候會非常非常困難。
你知道,我有一個社群,我在寫完書後開始建立的,當人們開始寫信進來時,我說,你知道嗎?讓我來組建這個社群。我稱它為“超越Bibliproof”,誰要報名就來吧。兩年過去,我有800名成員,我們有很多人帶著不同的情境進來。幾乎他們進來的情況都是如此。如果出現這樣的事情,這是他們和某人緊密相連,而那個人正不斷拖累他們,有時他們自己卻認為是另一個人在拖累自己。所以有時你是那個壞角色,而你甚至沒意識到。你需要弄清楚兩件事情。我是在做那些事情嗎?這不僅是在傷害我自己,還在傷害其他人,但我為了追求某種自我利益卻說服了自己。還是我正與一個正在拖累我的人聯繫在一起?
我告訴你一些事情,史蒂芬。我坐在不同的人面前,他們做過很多不同的事情,有些是嚴重的罪行,有些則不那麼嚴重。每一個人都向自己推銷他們為什麼做那些事。我們都是推銷者。我想為自己辯護,隨便什麼事我都能說服自己。他們會把自己變成情況的受害者。為什麼我這樣做呢?好吧,你知道,好的人人會做出錯誤的選擇。好人也會犯錯。問題是,有時這些錯誤的後果會持久。但你無法為任何人擔保,因為你不知道人們在關閉的門後是什麼樣子。你不知道。而且,任何人在任何時刻都可能做到任何事情,只要有這個機會。如果你明白這一點,你就不會對任何事情或任何人感到驚訝或震驚。這不是對人們的悲觀看法,而是理解人們是可塑的。有些人比其他人更容易受到影響。有些人可能擁有更強的誠信,或者更多。我甚至不認為這是誠信,而只是更強的自我控制,能說出,好的,我不會這樣做。不,我不會這樣做。而有些人的可塑性則稍微更大些。讓他們更容易接觸到。更容易操縱他們。更容易塑造他們去做其他事情。更容易讓他們向某個方向偏移。但如果你理解這一點,那麼你就理解了人性。有很多有趣的地方。
我記得如果我們回到你提到的環境和人對你生活的巨大影響。我記得讀過一項研究,作者是邁克爾·哈斯曼,還有另一項由哈佛大學進行的研究,顯示即使在工作中,如果你坐在旁邊的是一個有毒的人,並且在工作上做出不良行為,你自己做錯事的機率會大幅增加。在某些情況下,這個機率高達25%,在其他環境中,甚至達到100%。僅僅因為你坐在那個人旁邊,你被紀律處分的概率會大幅增加。我認為這強化了你的環境對你產生如此強大和深遠影響的論點,無論是好是壞。而對於好的方面,也值得停下來思考。因為如果你身處在那些提振你、提升你並讓你相信世界是可塑的,你可以做任何事情的人身邊。正如我在自己的生活中經歷過的,有時這真的是瘋狂,幾乎在某種程度上重塑了你大腦中的神經元。
你是如何挑選人的?
就像你如何自己區分呢?
誰對你很好,誰不適合你?
你知道嗎?
這是一個非常有趣的問題。
直覺。
在我生活中的其他一切方面,我可以告訴你數據科學,或者這個,我的框架。
但生活中有一些事情,我認為如果你已經培養好調整內心聲音的能力,那這就是最好的指標。
如果你回顧我的職業生涯,18歲輟學大學,甚至在16歲時沒有上學,20歲時離開了一個運行良好的公司。
然後在27歲時,辭去了那個在全世界經營著的公司,正準備進行這個重大第二次IPO,還有其他這些事情。
在所有的時刻中,最重要的並不是我的前額皮質。
不是邏輯,也不是事實或數字或金錢。
而僅僅是我內心的這種感覺,我不再想做這件事情,因為它不再讓我感覺良好。
在那一刻,你看起來像個瘋子。
但當你拉遠一點,看看一個被內心聲音推動的人,他真的是被這種聲音推動,你會想,哇,這個人的生活真美好。
看看他擁有的女朋友、他所居住的地方、他所擁有的東西和他的工作。
他們真的很幸運。
但我實際上認為這始於敢於傾聽內心的聲音。
這就是我的答案。
純粹就是直覺。
對我來說,這些人讓我感覺不太好。
我不想去。
至於我的職業生涯,當我當首席執行官時,我會感覺到,我不想再這樣做了。
這樣我就結束了。
還有另一個部分是,這件事情另一端是疑慮,因為在所有那些情況下,真的沒有B計劃。
沒有好的B計劃。
這真有趣。
所以當你談論直覺時,就是你的直覺。
是的。
這就是你的本能。
我不會過於誇張。
當我和人們在一起時,像任何人一樣,他們都會釋放出某種東西。
而我們不會聆聽我們的感受。
你仍然可以做生意或和某人交談。
但當你感受到那個時候,我也會這樣,我甚至會在選擇誰的播客時,掙扎說,我不知道我是否喜歡這個直覺或這種感覺。
我就是感覺到。
我感覺我想和誰在一起,甚至在選擇哪個播客我要參加的時候。
因為我把自己帶進一個空間,對吧?
那個人的空間。
這一切都是相互聯繫的。
所以我就像是選擇我要進入什麼樣的空間。
如果你正確的話,你不需要對自己明確表達,這就是我們經常犯錯的地方,因為當某人進來,他們向你打招呼,而你立刻會覺得,我就是不喜歡這樣,但他們並沒有對你說什麼。
他們對你沒有做任何事情。
你無法闡明原因,你知道我們會怎麼做嗎?
我們會忽視它。
我們會忽視它。
哦,是我。
哦,我不應該這樣想。
不,這是你的,你有兩個大腦,對吧?
這個和腸道。
人們稱之為你的腸道直覺。
永遠要聆聽它。
我認為回到那些穩定的人,你提到的是什麼讓你穩定。
我認為幫助讓你穩定的一個重要部分是相信自己。
你必須相信自己。
就像相信你所感覺的是真實的。
傾聽它,不要讓其他人說服你改變主意,或能夠說出,
我有這樣的感覺。
我不知道為什麼,但我會相信它。
幾乎在所有情況下,你回想起來,就會覺得,我知道更好。
我有這種感覺。
我有這種感知。
我沒有聆聽自己。
即使你錯了,那就錯了。
這回到疑慮。
人們害怕錯誤。
為什麼?
因為擔心其他人可能怎麼看我,因為我在世界上的形象,
你知道的,從那個結論中,你會然後跳到他們會拒絕我,
然後我會孤獨,然後我會孤獨。
那我會死。
這種思考方式就像是邏輯上的下行步驟。
我總是認為這很有趣。
我昨天和女朋友有過這個對話,這真有趣,一個信念實際上與一連串的下游信念相連,然後到了他不愛我。
這是一個隨意的話題,但我和我女朋友正在安排未來的日曆,因為我們將會分開一段時間。
所以她想安排約會,而我當時正忙於其他事情。
因此,我沒有像往常一樣專注於安排的對話。
她有點失望。
我發現這非常有趣,因為我半心半意參與安排對話的事實告訴她我對她不感興趣,也就是說我不愛她。
所以,之後我對她說:“你能告訴我,你在那種情況下的感受嗎?”
我問:“為什麼?
為什麼?”
每次她回答“為什麼?”
我們就這樣一直推進到最後。
你不愛我。
一切都是從這個小事情開始的。
我認為這裡有相同的情況,如果我做了一些事情它錯了,那麼在某人的潛意識中會出現連鎖反應,讓他們認為“那我會被部落驅逐。”
你明白我的意思嗎?
這就像在根源上。
這就是為什麼我認為恐懼是你知道的,當你如此多談論恐懼和變得無懼時。
無畏生活,因為我認為你不可能完全無畏。
好的。
無畏地生活。
什麼是區別?
無畏意味著我看到了事情,儘管感到害怕,我會嘗試。
我會竭盡所能地去生活並在某種程度上接受它,無論你害怕什麼。
如果是你想做的事情,就去追尋它,然後找出一種方式去做。
但在這個過程中感到害怕和不確定是完全可以的。
我不知道。
在我感到不確定的時候,我會想:「好吧,我可以搞明白這一切。」
你只有在停止的時候才會失敗。
我就是這麼看待事情的。
即使你在逐漸失敗,整體上你也不會失敗,直到你真的說:「好吧,我放棄了。」
只要你是因為想要放棄而放棄,那就沒問題。
但你不想因為持續失敗、感到困惑,或者因為其他人告訴你不應該這麼做而放棄。
這只是因為你決定了:「我不想再走這條路了。」
我覺得這始終回到你自己身上。
我一直相信這一點,我愛我的家人,但他們總是告訴我:「做這個,」特別是因為我的父母是移民。
所有的一切都是在尋求工作保障。
找一份好工作。
找一份好工作。
朝九晚五,找一份好工作。
不要嘗試做其他的事情,因為他們掙扎了太多。
當我試圖做一些超出那個範疇的事情時,他們感到害怕。
他們困惑不已。
他們覺得我瘋了。
即使我在紐約警察局開始工作時,他們一點都不高興。
他們會說:「這是什麼?女生不做這種工作。」
在我的社區裡,我也遭到嘲笑。
人們會說:「看看雅妮,這是我爸爸的名字。
看看雅妮的女兒。
看看她有多傻。」
這樣的瞬間讓我想回到,你只需做你感覺的事情,因為之後,你會因為聽了其他人的話而感到非常生氣。
關於你剛才提到的直覺,是否有辦法來訓練和發展自己的直覺?
你讓我覺得你有相當敏銳的直覺,而且你信任它,但有些人則沒有。
結果是,他們只能活在後悔中,後悔沒有聽從自己的直覺。
他們只能在經歷不當對待之後才會發現這一點。
我在想,是否有方法來培養與自己的直覺和內心感受更好的關係。
是的。
停止向每個人詢問他們的想法。
當我需要做一個非常重要的決定時,真的很重要,我不會徵詢大家的意見。
事實上,越是重大的決定,後果越大,痛苦或創傷也更大,我就越是會自己做決定,因為其他人會讓我感到困惑。
這就是你應該做的。
停止問別人。
如果你要問某人,比方說這是健康的決定,你會去看醫生,或是找一個對你正在做的決定有專門知識的人。
你不會去問媽媽,不會去問爸爸,不會去問你的兄弟姐妹。
你不會去問那些沒有相關經驗的人,儘管他們愛你,他們的意見只會讓你感到像乒乓球一樣被彈來彈去。
這樣你就會變得不穩定。
你可以從小事開始。
當我說開始小事的時候,是指開始在不讓任何人參與的情況下做決定。
決定吃什麼、去哪裡、去哪裡度假,你可以開始做小事。
就讓自己成為決策者。
讓自己坐在駕駛座上。
我們做的就是邀請別人上車,這樣說:「好啊,你可以開我的車,沒問題。」
他們坐上了駕駛座,我們把他們放在駕駛座上,然後我們坐在副駕駛座,甚至有時被推到後排,然後我們都會生氣說:「你為什麼這樣開?
你為什麼要走這條路?
這不是我想去的地方。」
你可以自己開車,停止邀請所有人來替你開,然後對他們未按照你的方向開感到生氣。
如果你要感到生氣,那就永遠對自己生氣,因為就像是,「我選擇了。
我選錯了,但我還是選擇了。」
這就是建立自信的方法。
回到執法方面,因為我教這個,執法人員的一個主要特質是他們擁有高度自信,因為一個原因。他們作出決定。
他們是良好的決策者,因為當你在街上,應對某個人或情況時,沒有人可供你去問,「嘿,我該怎麼處理這個?」
你必須做出選擇,並行動。
做決定會增加你的自信和對自己的能力的信任,即使那些決定是錯的。
這不是重點。
在你的人生中成為決策者。
這將推動你向前。
這將增強你對自己的信念和信任,讓你也會覺得,「嗯,我誤解了。
你知道我在這裡學到了什麼嗎?
我應該這樣來理解。」
這是你引入氛圍和一點戰略思考的時候,因為你不再情緒化。
那又是一個缺陷。
那是一個障礙。
當你情緒化的時候,你的決策能力會變差。
當你處於情緒的狀態時,不要做決定,避免,不要發訊息,別打電話。
我總是說,將自己抽離,進入安靜的狀態。
當你能靜下心來,處於那種寧靜之中,隨著時間的推移,答案就會浮現。
你知道還有什麼很棒的事嗎?
當你看那些有韌性的人,他們並不擁有所有的答案,也不需要擁有所有的答案。
我不擁有所有的答案,但我不需要它們來讓自己安好。
這就是你擁抱不確定性的地方。
你不需要擁有所有的答案,而這本身就是一種力量。
你不需要馬上就搞清楚該怎麼做。
就這樣放著吧。
待在其中。
當時機來臨時,你就會迎刃而解。
不過你最終會收到很多未經請求的建議。
這我們都會經歷。
當我們試圖做出那些重要的人生決定時,總會有人出現,甚至我們並沒有請他們,但別人卻會插嘴告訴你怎麼看待自己。
有一個元素,幾乎可以說是讓你能夠在生活中建立更強的界限,以便能夠將外部世界隔絕在外。
好吧。
那麼,為什麼不停止告訴每個人你的事情呢?
他們為什麼需要知道你在這裡或那裡考慮做什麼?
為什麼?
因為當你開始分享事情時,你會收到建議。
所以這又回到你自己了。
我要不要開口,還是保持沉默?
因為如果我開口開始說話,人們就會開始分享。
所以當人們像,哦,他們不尊重我的界限,其實你是那個主動分享的人。
如果你想要建立界限,你需要先從一些開始。
我不分享或怎樣,如果我在做一個項目或交易,沒有人知道,直到我的交易完成。
為什麼?
我不知道會怎麼樣。
我不想要其他人的意見。
如果是項目,我會和我所接觸的特定人討論。
但我不想讓其他人讓我困惑。
人們可能會因為好意而讓你困惑。
但當你腦海裡有太多聲音時,你就無法信任自己,因為你聽不見自己的聲音。
所以我知道如果我和某人分享一些事情,他們就會分享他們的想法。
也許我不想要那些意見。
我會告訴你,我通常會保持沉默,直到我準備好揭露一些事情。
我也會保持沉默,直到事情完成,因為很多時候你做了某件事,但結果不如預期,而你不想向其他人解釋。
就像,為什麼我需要把自己放在那種總是要講話的情況中?
我覺得講話是好的,但有時候是過度分享,把自己的事情過度暴露出來。
當你自己違反那些界限時,你怎麼能有界限?
你就像是開放邊界,讓每個人都進來。
如果你能更有條理地決定與誰分享什麼以及為什麼分享,我認為這是可以的。
但當你真的在記錄每個人的意見時,即使是關於工作的問題,比如,有一位社區中的女性正在試圖找出自己應該從事什麼職業。
她有點像,我媽媽這樣說,我爸爸那樣說,已經成年的女人,這是出於真誠的地方,我喜歡這個,但不喜歡那個。
她在四處徘徊。
她說,有什麼可以和我分享的嗎?
我說,停下來。
我說,停止和每個人交談。
為什麼要去記錄每個人給你建議?
我告訴她,我希望你想一想你所做的事情有多瘋狂。
你去問另一個人該做什麼工作、什麼職業,這份工作是你每天早上醒來要起床去做的,每天、每天、每天,你卻在徵求不會做那份工作的人意見,你到底應該怎麼做。
你對於你要去做的事情有多少荒謬的認識呢?你不是去問別人,你才是每天早上要起床去執行的人。
如果你這樣告訴她,然後讓她解釋為什麼這樣做,她可能會說,我只是還不確定。
我想聽聽別人的意見。
我真的不知道。
你可以。
她可以。
你可以這樣做。
但如果問題是,我怎樣才能學會信任自己?
你通過更多地聆聽自己,少問其他人來增強對自己的信任。
這就是你達到的方式。
她顯然在那方面不信任自己。
不。
然後,也許就是你周圍的圈子。
我不知道這些年來你是否能夠慢慢做到這一點,我也慢慢聚集了一些信任的人,這需要時間,如果我需要的話,我可以特定找他們,因為我喜歡他們的生活方式。
我覺得他們很好地處理自己。
也許他們在商業上做得很好。
他們很有思想。
我喜歡他們的品格。
所以隨著時間的推移,你也可以,不能說積累,但可以逐漸吸引這樣的人進來,這需要時間,因為人們會在不同的時刻進入你的生活。
當你找到那些珍貴的寶石時,稍微保持他們在你身邊,然後你可以開始聚集一個圈子,而這些人不是你每天都去的人。
而只是與你能夠打個電話,說:“嘿,史蒂文,我是伊薇。我可以跟你聊點什麼嗎?”
“當然可以,伊薇,沒問題。你想和我聊什麼?”
你也可以這樣創造。
至少對我來說,隨著時間的推移,我能夠做到這一點,因為這不會一夜之間發生。
有時候人們會進入這個空間,有時你會說,就這樣吧,“嗯,我要把你推遠一些,不再合適了。”
那位女性在例子中,究竟需要做什麼?
因為我能想像在她的世界裡,她對於任何路徑都不確定。
所以她對於朝這個方向前進有20%的確定性,對於朝那個方向前進有30%的確定性,顯然,對於朝那個方向有40%的確定性,其餘的只是一些困惑、拖延和恐懼。
她實際上需要做什麼?
她只需要做一個選擇並付諸行動,選擇一個並去做。
沒有完美的選擇,伊薇。
但確實沒有。
沒有辦法知道結果會如何。
就選擇。
選擇一些東西。
選擇某個東西。
即使它錯了,你也要找到平靜,像是,“我選擇了,它是錯的,但你知道嗎?
我不被困在這裡。”
這就是另一件事。
你知道,你可以改變自己的決定。
就算你選擇了某樣東西,也不意味著你就被困在那裡。
我們有能力改變主意。
你可以。
你可以找到方法走出來,然後說,“我做錯了選擇,這沒關係。”
你也必須接受這一點。」在我們的個人生活中,我認為造成這種拖延的有趣之處在於,與商業相比,在商業中,尤其如果你是在創業公司中,如果你不做出選擇,或我想像在秘密服務中,若你不做出選擇,就會有立即的後果。然而在你的生活中,你可以在一年的時間裡、三年、五年之內隨意遊蕩,坐著拖延不前。相比之下,如在秘密服務的情況下,當特朗普被射擊時,我想作為一名秘密服務特工的你,五年來只是遊蕩是不可能的。因此,幫助解決這個問題的是一個稱作「工具性」的概念,這又稱為理解能力。了解個人的動機心態。在某些工作中,一個有工具性思維的人能夠產生更多有工具性的人。這是我在進行某項工作時,專注於任務,情況就這樣發生了。因此我必須這樣回應。我會這樣做。我會那樣做。就像我在看整體一樣,我下一步是什麼,那我的下一步是什麼,然後我的下一步是什麼。當你具有工具性時,你就是非情感的。我不在情感裡面。因此,儘管像是你提到被射擊的保護,對吧?雖然這聽起來情感化,是的,它是。但在那一刻,至少透過訓練,它是射擊,跳到前面,掩護,撤離,你會快速反應到這些事情。這就是工具性,對吧?這就是擁有一個應對下一步的框架。你在運作。你在執行任務。你以任務為導向。我將這樣做。我將那樣做。我有一項商業決策要做。假設業務中出現了一些問題。好吧。我該如何停止這種失血?我要這樣做。我會這樣做。我要這樣做。這就是工具性。相對而言,還有一個叫做身份的東西。當我以身份為主時,我會,哦,我的天啊,我無法相信這正在發生。這太可怕了。我不知道該怎麼辦。我很困惑。我對此非常沮喪。我無法相信我會身處於此。現在我在那個煉獄般的空間裡。我什麼都不做。我也很情緒化。因此,我無法清晰思考,也無法做出行動。那麼他們是如何訓練你成為一名秘密服務特工,讓你具備這種工具性思維的?你要行動。行動。行動。一切都關於行動。做出選擇。移動。去。去。去。你知道有趣的是什麼嗎?一切都是關於移動。不要靜止不動。即使在遭到射擊時,也不要靜止不動。他們實際上會教你以之字形跑動。這讓射擊變得非常困難。如果他們不是完全靜止不動,我的意思是,我們會射擊紙靶。你會失誤。你會感到壓力,不安。你看到這個人在射擊,那個人在射擊,我射得怎麼樣?你知道的,因為每個人都在看彼此的分數,你知道的,如果你射得不好,他們會說,「哦,我不想在下次突襲時帶你出門。」對吧?所以,你會感受到肾上腺素的激增。這是一件困難的事情。但他們會教你說,「嘿,如果你遭到射擊,不要像個笨蛋一樣坐在那裡。移動。跑。」而且在你跑的時候,以之字形跑動。擾亂對方。移動。我把這種「總是保持動作」的原則應用到我自己的生活中。動作是希臘語的運動。動。動。總是移動。無論你感覺多麼卡住,都要創造動量。我在自己生活中實際上是這樣做的。只管移動。不要靜止不動。我不是說不要哀悼。不要傷心。不要感受。這是可以的。但不要把自己放在完全停滯不前的地方,因為那是你被卡住的地方,你不會移動,並且你會感到舒適,然後害怕。如果你能創造出一些動作,我將創造出一點點動作。我在這裡做出一個決定,然後另一個,另一個。如果你能夠保持在運動中,你將能夠穿越你正在經歷的任何事情。我記得我採訪了德拉科·威利克,他對我說了非常相似的話。他說在SAS或海豹突擊隊中,當你迷失時,如果你只是待在那裡,你將不會獲得任何新資訊。因此,你必須不斷移動。即使你不知道方向,移動會產生資訊,然後這些資訊可以幫助你做出更好的決策。你在說的也是同樣的事情,那就是如果你處於僵局,你需要進入運動狀態,做出一個決定,開始移動,然後你至少會學到一些東西。你會學到一些東西。即使這意味著聯繫誰,僅僅做一些能幫助你創造某種進展的事情。當你不移動時,當我們沒有運動時,這就是你陷入那種情緒困頓的地方,我感到糟糕,這正在發生。如果你能找到方法讓自己脫離問題,無論感覺多麼糟糕,不要沉浸在其中。不要在其中泡澡。感受它,但有界限。你知道嗎?你也不必弄明白一切。你不必弄清楚為什麼會發生這種事,或者這個人為什麼要這樣做。有時候,並不需要弄清楚。有時事情就是這樣。有時候,放手就是卓越與自由,說「這發生了,我不知道為什麼發生,也不需要知道為什麼。」但我可以弄清楚我該如何向前走,運動。我要如何從這裡走出來?接下來我該去做什麼?有時候,越是坐著分析這些事情,你所承受的痛苦就越大。你在重新思考、重新講述、重新經歷。尤其是當你重溫別人對你做的事情,像那些痛苦的事情時,你知道,你是否有過這樣的時刻,你開始重溫「我應該這樣做的,我應該這樣說的。」
你知道嗎?這實際上會激活與吸食可卡因時相同的大腦區域?
所以它變得上癮。
對,它讓你感到亢奮。
想想這一點,儘管它是負面的感覺,你就會想:「是的,你正在經歷這整件事情。」
我總是考慮的是,我所做的事情是否帶領我走向我想要去的道路,如果不是,那我就嘗試放手。
我會說:「聽著,感到難受是可以的,但如果你能保持那個動力,你會感到更少的難受。」
被困在那種受害者或恐懼或拖延的狀態中,你認為受害者心態是上癮的嗎?
我認為這會變成一種習慣。
我不認為大多數人想待在那裡。
如果你問任何人,沒有人會說:「是的,我愛它」,但發生的事情是它變成了一種習慣,一種行為模式和思維方式,讓你開始習慣。
那麼這個習慣循環中的獎勵是什麼呢?
我不知道是否存在獎勵,我不確定人們是否會思考這一點,他們只是卡在那裡,重複相同的事情,因為他們害怕和不確定如果他們改變會發生什麼。
你會在關係中看到這一點,不僅僅是家庭暴力,你會看到這些非常不平衡的關係,其中一個人非常主導,而另一個人,就是那個主導者,會是一個非常高權力的人掌控一切,設定議程,但不是以好的方式,然後你會看到另一個人非常低權力、軟弱、順從和逃避。
那種關係運作的原因是一方在這裡,所以另一方必須在這裡。
他們兩者無法都是高權力,因為會衝突,因此當你看到很多這種不平衡的關係或嚴重不平衡的情況時,通常是家庭暴力,這可能是男人對女人,女人對男人,或同性愛情,你會看到一個人是在這裡,高控制,而另一個人則變得順從、逃避。
下面的那個人只是想保持和平。
我不想要衝突,我不想讓他們不高興,我不想激怒他們,但你做的是越陷越深,而你越是試圖保持和平,越是順從和逃避和不確定,另一個人會怎麼做?
他們會越來越高,因為你只是幫助創造這種不平衡,這種權力的進一步擴展。
他們變得更加聲音大、強大、教條、要求、僵化,但這隨著時間的推移而發生,然後你會發現自己身處這個空間,想著:「我怎麼會來到這裡,這個人在這裡?」這就是另一個人實際上讓你被壓制的例子。
如果周圍有這樣一個人,你怎麼能信任自己和自己的聲音並做出好的決定呢?
這是另一件讓人被壓抑的事情。
作為一名女性特工,當你第一次進入服務時,我想那個時代可能存在某種制度性的性別歧視,想起那個時代,人們會看著你,想,作為一名女性,特工中並沒有那麼多女性。
也許她是我可以壓制的對象。
也許我可以對她做奇怪的評論。
也許我可以創造一種權力動態,我在她之上。
這種情況曾經發生過嗎?
如果有,你是如何應對的?
事實是,這種事情確實發生過,對吧?
而且可能會發生。
我記得芭芭拉·皮爾斯·布希曾去坦尚尼亞。
我是助理隨扈領袖,這意味著我是負責人,然後我的上司從總部來,但他還沒到,我們正在進行簡報。
你在保護布希家族?
是的,我在保護。我是芭芭拉·皮爾斯·布希的助理隨扈領袖,她是喬治·布希小子的一個女兒,雙胞胎之一。
是詹娜和芭芭拉。我負責的是芭芭拉。
所以她到那裡是為了做慈善工作,援助,我們要去一些非常不安全的地區,對吧?
有很多脆弱性和擔憂。
所以我設置了負責人的簡報,而來自不同地方的特工也在加入補充。
有些特工我從未見過。
我記得有一位男士走進來,他說:「哦,嗨,你好。
這是在酒店房間裡。我們正在進行簡報。」
那時沒有人在那裡,只有他和我。
「嗨,你好嗎?好。」
他說:「嘿,你知道,實習生休息室在走廊下,如果你想找的話。我可以帶你去。」
他看到我,假設我只是工作人員。
實習生。
你知道,我是隨團的一部分,但不是實際的特工。
所以我說:「其實不,我是這裡的助理隨扈領袖,謝謝你的參與。你是來自哪個部門的?」
所以,現在我可以生氣嗎?
當然。
他是否根據他的觀察做了假設?
當然。
那些時刻,我會想,我不在乎。
真的嗎?不。
百分之一都沒有?不。
他之後是個大傻瓜。
他確實是。
不是我。
這並不煩人,但這就像你必須這樣做,「這是你必須挑戰的地方。
你不能和每個人鬥爭。
哦,我的天啊,史蒂芬,想像一下,如果你和每個你遇到的傻瓜戰鬥,你會多麼疲憊。」
我是說,有些人真的設計了自己的生活去對抗傻瓜。
對。
而我很忙。我有事情要做。
想想他們會讓你花多少時間和精力在無用的鬥爭上。
而且讓我們談談過著停滯不前、不做任何事情的生活,因為你太忙於和每一個人鬥爭。
要戰略性地選擇鬥爭。如果是我需要爭鬥的事情,那就去鬥爭。
我再給你舉個例子。
九一一事件之後,美國特勤局的現場辦事處位於世界貿易中心七號大廈。
所以當塔樓倒塌時,我們失去了整個辦公室。
所以美國特勤局紐約辦公室立即開始尋找新家。
於是他們在布魯克林找到了辦公空間。
顯然,在這樣的地方,辦公空間需要按照我們的需求特定地設計。
再次強調,設計要低調,沒有人需要知道我們在這裡,但你要設計得讓人感覺到應有的氛圍,以便能完成工作。
我現在是一名特工。
我進入了SAC的辦公室,也就是頭頭,然後他說:“我需要你為我設計這個辦公室。
跟總部合作,給我們拍出好照片,讓這看起來像我們的新家。
我們在這裡會有很多簡報。
我會把這件事交給你負責。
你能做到嗎?”
“好的,先生。
辦公室裡有250名特工。
我被抽調去做室內設計,HGTV,來吧。”
所以我說:“好吧,沒問題。”
我開始動手了。
心裡想:“我要做好這件事,我要全力以赴。”
我記得一些女性同事問我:“你不會吧?”
我回答:“別擔心。”
我心想:“我會盡最大的努力。”
結果我做到了。
花了幾個月。
我打造了一個漂亮的辦公室。
完成之後。
快轉到現在。
那位老闆發出了一個公開招標。
新的測謊員職位。
紐約辦公室只有兩名測謊考官,全美國只有30名。
出了一個名額,這是非常罕見的。
所有想要的人都可以報名。
每個人都把自己的名字放進去。
所有比我級別高的人都把名字放進去。
然後其中一個資深的測謊考官問我:“你怎麼不把名字放進去?”
我回答:“兄弟,沒門。
沒人會向我坦白。
他們會看到我,然後互相擊掌。
我才不會把名字放進去。”
他說:“放進去吧,你不知道。”
我等到招標關閉前的最後半小時,才把我的名字放了進去。
我心想:“這不會成真的。”
你知道嗎?
一周後,我接到一個電話。
“來我辦公室。”
同一位老闆把我叫去。
他說:“有X個人報名,可能有30人左右。”
他說:“我選擇了你。”
然後他說:“你知道為什麼嗎?”
我說:“不知道,先生。”
他說:“我給你那個設計辦公室的任務,讓你去修整。
你在整個過程中從來沒有抱怨過,也沒有對我說過什麼。
事實上,你做得很好。
謝謝你。
這是你的任務,填好吧。”
我需要在這裡理解一些事情,一方面,我需要保護我的界限,對吧?
不要讓別人干擾我。
另一方面,不要讓某人的偏見成為我的問題,也不要抱怨。
這些是相互排斥的嗎?還是它們是兩個獨立的想法,還是視情況而定?
因為如果我在保護我的界限,我的老闆叫我進來告訴我,因為我是女性,所以我可能會做室內設計的工作,那麼在那種情況下,不保護我的界限,就是去說:“去你的。”
並責怪他。
我本可以這麼做,我本可以,但我向你保證,我不會得到那個職位。
我也知道總要有人去做。
所以他剛好選中我,可能是因為他喜歡我的風格,可能不是,也可能是因為我的外貌,或者因為我是女性。
我不知道。
你知道有趣的是什麼嗎?
他不知道這點。
我實際上在大學學習的是美術。
所以我有這方面的背景。
我還考慮到,這也是一個機會,因為現在我得以與總部的人合作,這是我以前無法接觸到的。
還有所有的歷史檔案資料。
所以這部分對我來說是,“哦,這還挺酷的。”
那麼,我能否辯論呢?
我可以,但我想結果是你做出選擇。
我選擇不去做。
從長遠來看,這對我來說是有利的。
還有時候,我不知道,斯蒂芬,你不能太在意。
人們會輕視你。
而你的選擇取決於你對他們輕視你的感受。
我注意到,越在乎,對我而言越是害處。
而越不在乎,我的表現整體上越好。
我的意思是,要策略性地選擇。
不要因為生氣就做出選擇。
因為如果你是出於氣憤,那麼你就是在被情感主導。
任何時候你因情感做出選擇,你都會做出糟糕的選擇。
而對於很多人來說,面對這樣的情況後,他們的反應是如此迅速,幾乎是自動的,以致於他們會說:“哇,哇,哇,哇。”
然後他們可能會稍後放鬆,說:“我為什麼要那樣說?
我毀了自己的生活。”
但這就是我為什麼這麼說的原因。
這就是你為什麼容易被操控的原因。
如果你是那樣的人,請知道我曾經就是那樣的人,如果你是那種反應過度,反應過度,反應過度的人,你將會完全毀掉自己的船。
這意味著你沒有在思考事情。
這意味著你無法自我調節。
我會自我調節。
別誤會,當然也有時候我會想:“我想把這座橋徹底燒了,我不在乎。
我對此感到滿意。
只要我能清醒地去做,我就會燒掉這座橋。”
但我選擇這樣做。
我不是因為反應過度而這樣做。
我不是因為失去控制而這樣做。
我這是因為做出了這個選擇。
我要燒掉這座橋和這段關係,我對此是100%可以接受的。
去做吧。
但確保你是主導這一切的人,而不是腦海中的猴子。
正確。
我該如何隨著時間的推移訓練我腦海中的猴子?
因為你說過你以前不那麼理智,對吧?
以前會做出更多情緒化的決策。
隨著時間的推移,你能夠做出那些非常理性、前額葉皮質的決策。
還有氣氛。
好的。
氣氛。
我開始學會安靜。
我開始變得安靜。
當我生氣的時候,我會保持安靜。
我不會說任何話。
我認為這是最關鍵的事情。
我學會了沉默。
我學會了閉上嘴巴。
不想提前透露你即將出版的書,但我知道那本書中有100條原則,其中一條叫做…
100條參與規則。
閉上你的嘴。
第一條規則。
這麼做的原因並不是想要粗俗。
這是因為它幫助了我很多。因為你越多講話,無論是一般的交談,越多的講話,越多的披露,越多的人知道,越多你請求,越多的人和你分享,越是讓你混亂,越是優柔寡斷,越來越多,越來越多,越來越多,越多。
當我學會停止,自我調節,不因為被冒犯而隨便發言時,你之所以會感到被冒犯,首先是因為你允許自己感到被冒犯。人們總是會跨越你的界限,對你表示不敬。是嗎?是的。但你能有多少次感到被冒犯呢?而且,有時候,有誰在乎呢?我不需要每個人的尊重。這也是一件令人疲憊的事情。你需要尊重我,而你需要不尊重我。他不尊重我,但我很棒。這是一件大事。但這會耗盡你的精力,而你不需要這樣。
曾經有一些時候,我可能跟一些人工作,我可以感受到我並不受歡迎。我記得有一次,我在紐約警察局,最初是在紐約警察局的皇后區毒品單位。抱歉,各位,這是一個真實的故事。我被派去和皇后區毒品單位合作,執法的對象是一個從事兒童色情及偽鈔的罪犯,除此之外還涉及毒品。所以我就被派到這個工作小組。這是一個非常強硬的工作小組,我是負責的主要特工,我到達時,他們並不高興見到我,完全不高興。
我記得走進去時,我不知道現在會怎樣,我敢肯定現在已經不會這樣了,但是那裡的女人、日曆和中心折頁到處都是。我走了進去。對我來說,我並不在意,但我只是覺得這會是一個問題。問題不在我,而在他們。我可以感受到他們不想我在那裡。他們開始從簡報中漏掉資訊。在我們執行搜索令時,他們會對我視而不見,對於他們所做的那些明顯錯誤的技術性事情。這是一個我們試圖打掉的犯罪集團。
第一次,以後我的團隊也看到了這一切。於是我什麼話也沒說,我的團隊也沒說。我的團隊全是男生。幸運的是,我旁邊有幾位非常尊重的特工,但這些人看到這一切。他們透過我看到了他們如何對待我。沒有人指出這一切。他們對我們都不予理會。而我們被要求在這裡的原因是因為我們是偽鈔的專家。我們也是兒童色情的專家。
所以我們進行了逮捕,一切都結束了。但後來又發生了其他的逮捕。我們再次出現進行同樣的事情,基本上就像無視你一樣,彷彿你根本不在那裡。我們進行了逮捕,做了指紋登記。有一次,他們甚至離開了警局,我們就在想,他們去哪了?他們完全拋下了我們。我記得回到我的小組長卡爾那裡。我對卡爾說,嘿,聽著,如果這些家伙再打電話來,因為發生了更多逮捕,我就說,不要讓我再去那裡。他問,為什麼?我說,這是非常明顯的,他們不想要我在那裡。我不得不這樣說,我不想爭鬥,但我也不會坐著堅持我的立場,把自己放到不想去的地方。我不喜歡這種感覺。我不想待在那裡。這對團隊不好。派個男的去。派個男的,不要再派我去那裡。我不會去的。這是不是就讓他們贏了?不。因為他們會在辦公室裡貼上那些女人的海報,並說,是的,我們擺脫了她。就這樣。
這也是你選擇想加入哪個圏子的地方。這是我選擇不想加入的圏子。你無法改變人們的思維定勢和文化。像這一點,也請思考一下。我所面對的並不是一個人,而是一整個團體。所以不,我不會進來,用我的方式去強行融入這種團體心態。我想這是我真的學會如何掌握這一切的時候,你必須擅長於此,了解何時該打鬥,何時該遠離。我想,我不需要在這裡。我不需要向任何人證明什麼。我已經贏得了這一切。我告訴他們,你們中的一半連申請成為特殊特工的資格都沒有,這是一個不簡單的轉變,從警察變成這個。所以因此,我說不,我不需要這樣,這實際上是我唯一一次這麼做,因為這實在是太過分了。這是太過分了。而且,我覺得這對我自己以及其他特工都是一種危險。我覺得我有責任,我想,如果我在與皇后區毒品單位合作,他們不溝通,隱瞞訊息,總會有人會受傷。我想,這不是我的錯,但我也不會參與其中。
很多人會聽到這些,會產生與在生活中被人們不斷無意識地不尊重的感受相關聯的情感,無論是他們的浪漫伴侶、工作同事,還是其他互動的人。我看到很多人,根據我收到的一些問題,都熱衷於了解如何處理那些不尊重你的人,因為我想有一種觀點認為,當他們不尊重你時,你應該去爭辯、參與,試著高聲辯駁並想方設法扭轉局勢。但是,如果你在自己的生活中被某個人持續無意識地不尊重,你會建議他們該怎麼做呢?
好的,這是誰的事?如果是我的伴侶,因為我結婚了,我有一位丈夫,他也是另一位特殊特工。如果他做了讓我感到不被尊重的事情,因為我對那段關係和關係的完整性有著深切的關心,我可能會爭辯,並不是為了爭辯,而是因為我希望保持良好的健康關係。
現在不要誤解我的意思,身處一段關係中,你也會放下很多事情,對吧?所以這又回到,我願意放下什麼?我不想說這是愚蠢的,但到底什麼是實際上不重要的,什麼又是像「嘿,我想和你談這個,這就是原因所在。」所以對我來說,這涉及到層級問題。你的伴侶是誰,我們之前已經談過,毫無疑問,這真的很關鍵,影響著你的人生表現。他們是要讓你提升,還是讓你沉淪?這是很重要的。我會盡量不在這種討論中變得好鬥,對吧?現在,對我來說,其它人都變得不那麼重要,因為我理解和一個人相處的價值,你和那個人花90%的時間在一起,這是一種對關係的投資。但除了其它人,大部分的其它人,我可以放下。我總是會考慮,「你值得我的時間和精力嗎?」我很忙。所以我需要停下來,還是需要和你談談?好的。那麼我們來模擬一個情景,在這個情景中,我要讓她當個主管。我們一起工作,對吧?我們在一個呼叫中心工作。這實際上是我職業生涯早期的經歷,那時我在呼叫中心工作。我在接聽電話,做那些事情,以及在電話上銷售東西,等等。我記得坐在一個經常對我表現出微妙不尊重的人的旁邊,而在我生命中的這個時候,我並不在有權做什麼的地位上。其實很有趣,因為那一次事件徹底塑造了我的領導觀,以及我作為公司的創始人或首席執行官的真正信念,那就是要努力去尋找和根除組織內部的所有不尊重,因為你在工作中常常無力去做任何改變。我感到我無法制止這位坐在我旁邊對我不尊重的女士,因為我不是她的上司。所以現在我有了這樣的責任,對我來說,禁止不尊重行為是非常重要的。實際上還有一個最近的例子,有人進入我們的公司僅僅幾個小時。在我之前的公司,有一位男士在他入職的第一天就這樣做了,他雙手豎起了中指走了出去。在他的入職儀式上,我們基本上是詢問他們一些問題,了解他們的興趣和身份,但他卻這樣做並離開了。這是任何人最後一次在大樓裡看到他的原因,因為這顯示出他的人格問題,會導致更多的不尊重。所以如果我在工作中坐在你旁邊,Evie,我們是同事,你早上來時,我說,「哦,這是你第一次準時。」然後你做了一些工作,我說,「考慮到你的標準,這樣還不錯。」然後你在會議上講話,我突然插嘴。而你提交一份工作後,我審視它,皺起鼻子,當別人不在時,你聽到我在背後說你的壞話,批評你的工作和表現。你會如何應對這種情況?所以我會處理一個具體的情況,而不是整體。我會挑個時機,有具體的事實,然後我會說,「我可以和你談談嗎?」好的。我們是在一組人中,我們都在我的呼叫中心接電話。我不會在其它人面前這樣做。好的,明白。所以會發生這樣的事。這實際上不是我生活中發生的事。你有這樣做嗎?不不不。事實上,我什麼都沒做。我只是想要錢。我只是想要生存。我連自己都無法養活,我才不會開口,但我們在一個呼叫中心,我已經對你不尊重了一段時間,然後我轉過身來,看到你剛好接了一通電話,我說,「你知道,其實你可以做得更好。」你沒有正確地結束那通電話,Evie。下次你接電話遇到困難時,告訴我,我來接手。告訴他們你的同事會處理這件事,然後我就繼續我的一天。那你在那一刻會做什麼?我可能不會做任何事情,但這也取決於,因為你說我什麼都沒做。我只是想養活自己,這也是因素之一。還有一部分是我年輕時,沒有工具來解決那種情況。問題是這種情況讓上班變得痛苦,無論我的財務狀況如何,這個版本的我,甚至到現在,因為即便是今天,對,我有錢,有安全感,但我仍然面對著不尊重的情況。實際上,我有一個很好的例子,我無法分享的,就是我合作的一位極其成功的人,我們共同工作在一個特定的項目上,我發現這種情況發生了,因為各種原因,他們基本上對我感到威脅,這是我從中介那裡得到的消息。當我聽到他們在短時間內對我表示不尊重時,我選擇了一個時機,走進一群人前,告訴他們,我說我聽說你在走廊的時候做了那些事,而我不在那裡,將來如果你想對我說什麼,我會非常感激。如果你能面對面告訴我,而不是在背後說,真是太瘋狂了。結果發生的事情真的很神奇。這位強大、剛毅的人在我眼前變成了幼兒。「哦?不,我沒有這樣說。」然後我離開了房間,之後再也沒有發生過。但我覺得這樣也沒問題,你也來到了那個地方。我認為每個人都必須自己選擇,如果你選擇去做,你就可以做到。
現在,你在眾人面前這樣做,但你聰明的是,你能在情緒激動的情況下清楚地表達自己,並且這件事情剛發生不久。你能夠準確地說出這裡發生了什麼。這就是區別,因為有時候人們會說:「我覺得你這樣對待我」或「我認為你這樣做了」,或者「這似乎是這樣」。這些都是非常模糊的。因此,如果你要像你之前那樣面對某人,你是以聰明的方式來做,因為你選擇了一個具體的時刻。你明確說了,在走廊上你剛剛這樣做。你說了A、B和C。如果你想對我說些什麼,隨時可以來找我。這也是我認為有效的原因,因為你也處在一個可以這樣做的環境中。我覺得這樣也很好,但你同時也冒了險,並且面對不確定性就像是「我要把這搞砸」。是的,因為在那個專案中,我並不是唯一有權力的人。我仍然可以被從那個專案中解僱。但你選擇了。你說:「讓它燒吧。」是的,因為我不想待在任何讓我不快樂的地方。完全正確。但你做出了一個選擇。你說:「讓它燒吧。」所以你明白,你在某個時候明白這裡有一個後果,這很有趣,因為霸凌者他們實際上並不強大,他們只是在擺架子。
你知道,我有,一個天啊,我們在這裡交換故事。我曾經有一個場景,我繼承了一個案子。你知道,約翰不見了,他去了總統的工作團隊。現在你接手約翰的案子。好的。因此,在約翰的案件中,有些關於證據的事情是未完成的。這是行政上的東西,證據的行政文書尚未填寫。我接手了這個案件,把它放到一邊。我對此進行了更新,但我還沒有處理好行政的部分。快進到後來。我因為被調到另一個位置而離開。因此接手的人,我跟他說,嘿,這是案件。我說有一件事情我沒有做,那就是證據的行政文書。我說我可以幫助你處理它。blah, blah, blah。好吧,那時候的團隊領導,對我來說是個同事,一天在整個團隊面前說:「嘿,你沒有做這份行政文書。你沒有為什麼的證據提交文件,blah, blah, blah。」他在所有人面前這樣做。你知道,你需要處理好這個,這是你的事。我不在乎你繼承了這個案件,blah, blah, blah。因此,我看著這一切發生,我向你保證,我所有想做的就是伸手過去抓住他的脖子,但我沒有。我離開了,我很生氣。我讓我的怒氣發酵,後來那天,我冷靜下來後找到了他,他叫傑夫。我說,嘿,傑夫,過來,讓我跟你聊聊。我把他帶到樓梯間,因為我們有這些安全的樓梯。我說,聽著,之前你提到了這個案件。你是百分之百正確的。我沒有完成證據的行政文書。我會處理它,並幫助新代理人進行處理。我說,不過,我想,如果你以後想跟我談,其實你不需要像那樣做。他在做這件事的時候是非常無禮的,他是為了在整個團隊面前擺架子。我說,如果你想跟我談,不要再這樣做。因為我正在和你談話,實際上給予了你在這個樓梯間中更多的尊重,遠超過你在之前給予我的那種尊重。我說,因此如果你想和我談,可以隨時把我拉到一邊。你在那裡做的沒有必要。我們是平級的。就是這樣。你可能是團隊領導,但沒有必要這樣跟我說。我會以我給予你的體面和禮貌來對待你,因為我本來可以輕易地在那裡撕掉你的頭。而他是個同事。他是同事,也兼任團隊領導。因此我們是平行的,但他恰好是一個團隊領導,那意味著他負責我。因此,下次不會有下一次。我不會再讓這種事情發生了。他馬上說對不起。你是對的,對不起。對不起,對不起。對於那個場景,我想保持良好的長期關係,因為他是我的小組成員。因此,我才以那種方式處理它。再也不會發生這樣的事。所以我想,對待傑夫有不同的方式。我保存了他的尊嚴,因為如果我回擊,他會回擊我。我會回擊他。而且有一點到這裡,我想,我不想看起來像個,我不想坐下來打架,看起來愚蠢。我想控制我如何管理環境,我大吼回去或面對某人的話,可能不是正確的選擇,尤其當我認為我不能保持冷靜的時候。在那一刻,我根本無法保持冷靜。我想你是對的。現在我回想起我跟你描述的事件。我實際上並沒有那麼冷靜。我沒有大喊大叫。我非常清晰地表達自己,和他們對視,沒有打斷眼神接觸。但其實,如果我真的很冷靜,我應該像你那樣做,就是請求跟你私下聊聊。而且我實際上認為在私下進行這樣的對話會更加有效,也能體現出我更強的勇氣。你提到的另一件事,我認為在我們所說的上下文中非常重要的是,你確實需要指向一個具體的事件,因為這些人擅長於讓你感到混淆。因此,如果你沒有具體的,剛發生在那個地方,讓我有這種感覺,而你說了這句話。如果你隨著情緒起伏過去,不去具體描述,他們會非常輕松地扭曲這一切。你在說什麼?我不知道你在說什麼。我不知道你的意思。不,這不是我的意思。
這就是為什麼你必須帶來非常具體的東西。
即使你說當你這樣做的時候你很生氣,但如果你仍然能清晰表達自己,那麼你就是。
我覺得擁有這一點是可以的。
聽著,我不是說我總是能夠高高在上。
有時我會想,我不該那樣做或說那樣,但我也知道自己情緒激烈。
所以我得約束自己。
然後有時我們會從中學到教訓。
我覺得無論你做什麼,都要負責無論是做錯的事,只要說下一次我不會這樣做。
但我覺得你還好。
你剛才提到了欺凌者,對吧?
我對欺凌者和這種不尊重行為的人有了一些有趣的認識。
他們其實是在尋找最弱的一環。
而在我描述的情境中發生的驚人事情是,當這個人意識到我會直截了當地指出來,並且我不再對他們感興趣時。
他們再也不會這樣對待我,然後他們轉向了我工作中的其他人。
而那個人現在坐在這裡,正在考慮離開那個環境,因為同樣對我進行小言小語的人現在也在對他們這麼做。
我對這個人說,我說,為什麼你不去做我做的事情?
因為她看到了我面對面交鋒。
我對她說,為什麼你不去做我做的事情?
而她只是說,我沒有那個勇氣。
我不想衝突。
那麼她其實在做什麼?
她在壓抑自己。
是的。
是的。
而她將要放棄她純粹熱愛的事情。
前幾天她打電話給我,純粹是因為這個人讓她感到某種程度的壓力。
我覺得這也是可以的。
這讓我想到了那個毒品故事。
就像,她只是說,我不想再待在這裡了。
但同時,如果她繼續這樣,當你小心翼翼,小心翼翼的時候,他們會變得越來越強勢,越來越強勢。
說到欺凌者,我想把話題轉回到犯罪上。
當我開始面試嫌疑人的時候,你在電視節目中看到的,腦海中會想這些掠食者像是非常令人畏懼的,嚇人的掠食者,行為舉止。
你會想,我要把這些野蠻人帶到房間裡。
錯了。
你知道有趣的是,當你看到受害者的族群時,首先是兒童,然後是女性,然後是老年人。
為什麼?
因為他們是最容易成為受害者的群體。
所以當你看到掠食者,他們會選擇容易的目標,或者他們認為是容易的目標。
他們不想要公平的戰鬥。
我曾經坐在房間裡,面對那些對孩子犯下可怕罪行的人。
你會看到他們,你會想,你,我可以把你當午餐一樣吃掉。
很多時候,我們在心裡把人們想得太過高大,而實際上他們並不是那些高峰的人物。
他們會欺負比他們更弱的人。
為什麼?
因為這讓他們感覺更強大,感覺更好,更有力量。
為什麼你需要這樣做?
因為你感到弱小。
這就是你這樣做的原因。
這就是你欺凌的原因。
這就是你推搡的原因。
因為你感覺到一個空虛,而你試圖通過從他人身上奪取來填補那個空虛。
而這讓你感覺強大。
所有這些掠食者,我從來沒有面對過任何人,包括恐怖分子。
我從來沒有面對過任何人,我只是想,哦,這傢伙是可怕的。
從來沒有。
我實際上在說這句話時感到震驚。
直到今天,我從來沒有坐在任何人的對面,心裡想,噢,不行,從來沒有一次。
他們走進來,我心裡默默想,你要這樣做。
所以我想,欺凌者,有時我們不幸地對他們給予了比他們實際上弱小得多的更大重視。
考慮到這一點,我該怎麼做才能不成為掠食者的獵物?
你停止像獵物一樣行事。
所以你要做的第一件事情是,這取決於是誰。
首先,如果是個人關係,你必須從一開始就設定好關係的意圖,確定你希望關係如何發展。
讓我們談談工作。
工作是一個簡單的例子。
我不是來做你的朋友的。
我可以友善,但我不會成為你的朋友。
我不是來對你特別好、特別甜或特別友善的。
我可以是溫暖的。
我可以是尊重的。
我可以是富有同情心的。
我可以是一個這樣的人,但我必須將我最合適的一面帶入工作環境中,因為否則我會被困住,因為然後我設定了這種基調:這是做我的朋友還是我的上司?
我在處理什麼?
永遠保持這種專業水平。
我特意這麼做,因為如果人們是你的朋友,這只會變得非常尷尬。
你能在這樣的關係中取得平衡嗎?
你必須非常非常好。
不要一開始就讓自己變得像個踏腳石,或者過度延伸到一個程度,因為越是過度延伸,即使是一個好人也會想到,哦,她就是這樣,她就是那樣。
他們會習慣這種狀態。
而人們喜歡被照料,他們喜歡感覺自己在上面。
所以你現在就創造了一種角色動態:我是依附的,你在這裡。
所以無論你多麼渴望與某人合作或與某人在一起,你都要確保不要創造這種不成比例的情況,比如盪鞦韆。
你可能會讓盪鞦韆上下擺動,但你必須確保你,因為每個人都會評估每個人。
每個人都在心裡估算那些人。
他們會直覺地這樣做。
人們見到你,會估計你。
哦,他看起來是這樣的。
她看起來是這樣的。
她看起來會這樣。
讓他們感覺你想讓他們感受到的。
我是這裡。
我很溫暖。
我很開放。
再一次感謝你。
謝謝你讓我來。
我們來聊聊。
但同時,你也可以思考一下你的坐姿、你的舉止、你的聲音、你的語調,這些都共同作用。我知道人們常談身體語言。這確實在某種程度上影響著事情的發展。比如當你參加會議時,難道你是在會議上這樣坐著,縮著身子,可能還玩著手機嗎?對吧。我在做什麼?我是在讓自己變得渺小。我沒有把手放在桌子上,因為我不認為自己的手放在桌子上是值得的。對吧。我真的想讓自己消失。我不想問任何問題。也許我會這樣坐著,手放在這裡。對吧。所以,這是在講述我的故事。確實如此。
這是一種非常微妙的方式來提醒自己,為什麼我不試著有目的地坐著呢?我要這樣坐著,手臂展開,肩膀向後。如此簡單的姿勢,其實是有意義的。實際上有一項研究。在紐約市,幾年前他們設置了攝像頭,開始錄製人們在紐約市走路的樣子。然後他們把這些影片放給監獄中的重罪犯看,問他們:「你們會選誰作為獵物?」他們都選擇了同一類人作為目標。他們通過走路的方式選擇了三種步態。第一種方式是,我走路邊走邊發呆,沒有注意力,完全沉浸在自己的空間裡。我的身體移動得沒有任何清晰的目的。這類人是簡單的獵物,另一種簡單的獵物。我的走路方式很小,顯得更膽怯,似乎不太自信,留意周圍,這也是簡單的獵物。這兩者毫無疑問都是被選中的。你知道他們沒選的是誰嗎?那種走路方式既不會過於隨意,也不會過於渺小,正好在中間且有意識。我控制著自己的身體,四周觀望,我很在場,我擁有我的空間。那種人,我一點也不想接觸。這群人沒有被選為目標。
所以我們散發出氣場、能量,所有這些東西,但即使是身體這種我們不太注意的工具,想想你怎麼利用它來展示自己當你在外的時候。我是在掌控自我的,還是完全不注意?即使是像這樣微妙的事情,你的聲音,這被稱作旁語言學,我在《無懼的成長》中討論了很多,關於你的聲音。我是這樣說話的嗎?嗨,我是Evie,很高興見到你,我非常高興能在這裡,嗨,大家,我喜歡這樣,對吧?我會是什麼樣的人呢?對吧?但當我找到自己的真實聲音並掌控它時,我會放慢語速,將音調和音高降低到我真正的聲音,至少是最有力的聲音,這樣我就會更踏實。我不會急著講話,而且當我講話而且慢下來時,我是在告訴你我值得在這裡,我所說的值得被聽見,我值得花時間讓你聆聽,而不是當我講得非常快的時候,因為嘿,大家,趕快看,我不想再佔用任何人的時間,我知道你們都很忙,我告訴大家,別聽我,接下來我要說的根本不重要,而你們比我所要說的還重要,我剛剛死了。多少次人們是這樣結束會議的?為什麼你要這樣說?你剛才告訴他們,不要聽我。這些微妙的事情,如果我們多加注意,其實不需要做太多,不需要做太多,沒有魔法藥丸,沒有這方面的秘密,除了真正擁有自我,思考我散發出什麼樣的能量、用我的身體還有我的聲音,甚至是你的聲音。你的聲音捕捉了許多東西,就像你必須把它視為你一生中的一部分,你的聲音捕捉了你所經歷的一切,你被告知要安靜、做個乖女孩、做個乖男孩、不可以大聲說話、不許這樣那樣,隨著時間流逝,這聲音變得有些變形,因為周圍的人告訴你該如何使用它,而我們通常並不是在使用自己的真實聲音,而是根據別人告訴我們的聲音製作、創造出來的。因此,你要注意這一點,我的聲音聽起來怎樣呢?我甚至注意到我的丈夫也指出了這一點,因為他有著相似的背景。他曾對我說過一次,妳有沒有注意到當妳跟妳媽媽說話時,妳的聲音會變高?我說,對,確實如此。他說,因為她是我的媽媽,是權威,而且她的聲音也較高,因為她說話音調很高。我覺得你說得對。對我女兒來說,因為我有一個小女兒,我非常努力地確保自己不會用那種嬰兒語或者高音的聲音跟她說話,因為我不想讓她長大後以為因為她是女孩,就必須一直這樣說話,嗨,媽媽,因為我希望她擁有強烈的掌控感。她會從哪裡學到這一點呢?從她的媽媽。事實上,甚至有研究指出,在某些情況下,可能會偏愛異性父母的孩子,他們仍然模仿同性父母的行為。我的女兒,無論她長大後是否喜歡我,都會更多地模仿我的行為,因為我是她的學習對象,所以我對此非常有意識。
你認為如果你以那種尖銳、快速的方式說話,你的生活會有所不同,現在也會坐在這裡嗎?我不會做新聞,誰會聽我說的任何話呢?大家好,歡迎,今天我們發生了一場大規模槍擊事件,我聽起來像是知道自己在說什麼嗎?我不知道,即使我所說的內容正確,我也在懷疑自己對這些話的信念。我擁有這些話嗎?如果我不相信自己的話,而聽起來也不像在說話,你們也不會相信。事實上,當你觀察任何新聞主播時,你會發現他們都有強而有力的聲音,因為即使是突發新聞,情況也時時在變。我記得我在報導最近在新奧爾良的槍擊事件時,這是突發新聞,資訊正不斷湧入,而我努力使用當前的資訊來進行分析,但我仍然必須以一種讓人們可以信任和相信我所說的方式來表達。如果我聽起來不相信自己所說的,那將無法讓人信服。你聽起來的方式比你實際說的話有更大的影響。這是一件很重要的事情,我在後來學到了這一點,特別是在我作為經紀人的時候,然後在我開始做電視時更加明顯,因為那時我會想,天啊,這就是我聽起來的樣子。我不知道你是否有過這種感覺,也許在你剛開始的時候會有過。哦,是的,當然了。當你聽到自己說話的時候,你就會想,哦。當然了。然後你會想,我需要改進,我不需要聽起來那樣,我需要以某種方式說話,我是播客的主持人,我在問這些問題,坐在這些人面前,我需要在某種程度上與他們相匹配。要表現出:請聽我的節目,我值得在這裡,我提供了很好的資訊,我是可信的。
在招聘故事上我們花費了很多時間,因為我根本上相信,一家企業的成功與你招聘的能力直接相關,而更好的招聘始於更聰明的洞察。 LinkedIn 作為這個播客的贊助商,擁有一些最強大的招聘數據,可以幫助你識別出最適合你業務的候選人。他們的平台甚至會將你與符合你需求的人配對,這些人可能在職位描述之外,擁有獨特的技能和興趣。因為如今的招聘不僅是找到最合格的人,更是找到在經驗、能力和興趣上與你的公司使命相契合的人。而且這不只是針對正在申請工作者的情況。每周有 1.71 億名不在主動尋求工作的成員,對機會持開放態度。在 LinkedIn 上尋找你的下一位優秀雇員,立即免費發布工作,僅需訪問 linkedin.com/doac。
你的手,你也經常用手。是的,這可能是因為我是希臘人。不過,這很有趣,因為這是你表達時的一部分,當你剛才說話時,你做出緩慢的手部動作,幾乎在具體化你所提出的觀點。而這具有說服力,因為它為你所說的話增加了另一種強調。反之,如果你的手只是放在桌子下,我會實際上認為你在所說的話上不太自信或確定,但因為你正如前面所說的,你佔據了更多的空間。所以不要隱藏你的手。聽眾們注意,如果你坐在會議中,不要隱藏你的手。不要把它們坐在下面。不要藏起來。這不僅看起來不好,也傳遞出不好的訊息。這只給人一種你有些不安,不想在那裡的感覺。手伸出來。我在這裡。我在場。而且,是的,這被稱為表現動作。當你用手這樣做時,這稱為表現動作。現在,關於表現動作有幾件事。首先,當你使用表現動作時,可以讓觀眾更有興趣地觀看某人講話。這會增強強調。你說過了。與我坐著不動相比,它增添了另一層次的互動,對吧?它吸引人並更能抓住觀眾的注意力。這是第一。第二,關於表現動作的事情,它還可能是一種文化上的表現。我是希臘人,來自紐約,所以我在這方面有巨大的問題。我實際上非常努力地控制它們。還有一件趣事,雖然你沒有問,但我會自願提供這個資訊,這是我用來判斷某人是否誠實的另一種方式。每個人都不同,大家的肢體語言也不同,但當你和某人交談,他們在正常對話中使用表現動作時,通常我們看到的表現動作是,這是誠實的,對吧?他們在講述你的故事。昨天,是的,我和我的朋友們出去。我們去吃了漢堡,然後隨後去了商店。所以當你看到某人這樣做時,他們很可能在重溫那個事件,你能看到他們的身體與他們一起重溫。當你看到這種積極的跡象時,通常表示他們在說實話。現在,如果你和某個通常使用表現動作的人交談,突然間他們這樣做,把手藏起來。在講故事的某個部分。告訴我你與誰外出吃晚餐,Evie。哦,你知道的,就只是辦公室的幾個人。就在那一刻,你要做的就是說,哦,Evie 整個過程中都在使用表現動作。我轉變了對話,我問了她其他的問題,她的手卻收起來了。為什麼?就這樣。為什麼?這就是識別謊言的方法。現在,這並不意味著我在說謊,因為每個人說謊的方式都不同。每個人的行為都不同。我們不會把人們放在一個框架中,因為這太愚蠢了。然而,你所注意到的是一種偏差。
每當你講故事時,她會用手勢表達。出於某種原因,我問了一個問題。那個問題觸發了Evie的某種反應。然後Evie收起了手,發生了轉變。而你捕捉到了這一點,接下來你會問我更多的問題。你不會轉到下一個主題。你會找一種方式來說,我需要讓Evie談談她昨晚和誰外出用餐,因為顯然剛才發生了什麼事。這不是因為他們從自然的流動狀態轉變到更加計算和過度思考的狀態。如果只談到撒謊,或者你出於某種原因問我東西,假設我不想告訴你我昨晚跟誰吃晚餐,當我感受到這一點時,我會感到不知所措。我感到壓力山大。撒謊很難。撒謊很難。你必須思考你所說的。我該怎麼說?這樣說會可信嗎?我想轉移話題。我不想被抓住,誰會想要成為一個騙子,雖然每個人都有所謊言。所以這讓人感到不堪重負。這實際上是一種沉重的認知負擔。這就是為什麼我們被教導要注意他人的肢體語言。如果你能好好解讀他們,你就會知道該尋找什麼,以及尋找偏差,因為每個人都獨一無二。但你會觀察肢體語言,看看他們在做什麼,因為撒謊很難,通常你想要保持靜止,因為你在這裡承受著如此大的認知負擔,所有這些東西都消失了。所以那種自由流動的狀態,Evie告訴你她的故事,像是“我外出了,我吃了晚餐,我吃了漢堡,很棒。”在你問“你昨晚跟誰吃晚餐?”的那一刻會消失。如果在那一刻,我不想告訴你,我會感受到一種懷疑,當我準備說出來時,思考著“我要怎麼說?”我感到過載。所以我停止了動作。在這個具體情境下,身體的動作變得更少。
剛才你提到在紐約的研究,檢視人們的走路方式,試圖找出誰看起來像是獵物。我想知道,正如你所說,我在想,這能假裝嗎?因為我們的走路方式很可能是潛意識的,源於我們生命中經歷的事和我們所相信的自我。因此在聽到這個之後,我該不該走到街上,讓自己走得更有姿態,肩膀向後?還是說我最終還是會失敗?
我想,當我記得年輕時,我開始學習心理學和人類行為的時候,雖然我知道這些信息,但我知道我可能有990件事做錯了,這些事讓我看起來價值不高或遭人不尊重,或我實際上並不具有高自尊,而我卻無法看見。所以如果我能控制這一小點,並不代表其他999件在非語言交流中重要的事情會與我真正相信我自信和自我價值的狀態保持一致。那麼是要“假裝直到成功”還是必須進行一些內在的工作?
我不相信“假裝直到成功”。我其實不喜歡這個詞。你知道為什麼嗎?我和你身上沒有任何虛假的東西。我不需要是一個虛假的自己。但我可以成為一個更清醒的自己。像這樣簡單的事情,Steven,就這一件事,就像“你知道嗎?我不會讓自己變得渺小。當我走路的時候,我要佔有空間。”就這樣。我不需要去解決為什麼我會是現在這樣的自己,或為什麼我的心理狀態讓我如此走路。但我要做一件小事,這將帶來一點小改變。這會稍微減少是否有人會來攻擊我的概率。就是這樣。所以你知道會發生什麼嗎?習慣。你會打破這種走路的習慣,讓自己不再隱形,而是創造一個非常簡單的習慣,讓我現在走路時肩膀向後,走下街道時肩膀向後。事實上,當我開始做新聞時,我會注意自己的姿勢,我會坐下來報導,心裡想著肩膀向後,肩膀向後,肩膀向後,因為我曾經看到自己,甚至在廣告休息時,我丈夫會給我發短信說,“天啊,坐直點。你看起來糟糕。”他會說,“沒有人會相信。”他會說,“別這樣駝背。”我會想,“哦,你說得對。我在呈現什麼?”所以有一些簡單的事情你可以做。這不只是做一件大事,而是隨著時間的推移,像是對我來說改變某種習慣的一件小事,從小開始,然後征服那件事,然後再移到下一件事,再移到下一件事。但是同時,要對自己仁慈。我們不能只是批評自己,這樣自我否定的叙事會把你往下拉。你根本不需要告訴自己,“我不是這個,我不是那個,我不自信。”那樣的叙事只會讓你陷入困境,而我也不是在告訴你去說“我太棒了,我很厲害,我是這樣的。”而是,保持如在一個中間的位置。
提到這一點,讓我想起了,這稍微有些不同,但我們之前聊過的穩定性。你如何保持穩定?我還學到關於穩定性的一件事,就是找到一個讓你掌握的空間,這叫做中立心態。其實,把這個帶入我注意的那個人是Gabrielle Lyon博士,你曾經採訪過她,她嫁給了一位海豹部隊成員。
現在,Gabrielle,是我的醫生和海豹部隊成員,她嫁給了海豹部隊的Dr. Lyon。當她的書要出版時,她向我問了很多問題。她說:“你知道,我的書快要出版了。”因為我之前也出過書,所以她就想:“讓我問問Evie,看看她對幾件事的看法。”有一次,她問我:“你有沒有擔心你的書出版後表現得好不好?”我回答說:“沒有。”她慢慢地說:“沒有?你不擔心它不會進這個榜單或那個榜單嗎?”我說:“不,我沒有想過這些。”她笑了。我問她:“你為什麼笑?”她說:“因為你們都一樣。你、我的丈夫,還有這些海豹部隊的朋友們。你們都處於中間。”她所講的是,我們有一種中立的心態,這意味著我們不會慶祝高峰,但也不會因為低谷而跌倒。我們總是在中間。因此,回到我的書,如果我的書表現得好,那是因為它是一本好書,人們喜歡它。就這樣。如果它沒有表現好,那就是它並沒有引起共鳴。我沒有綁定於:“哦,我的天啊,它賣得很好。”我並不慶祝那一點。現在你可能會想:“你為什麼不慶祝高峰呢?”我可以,但我開始培養一種習慣,讓自己不依賴外部世界的情況。當外部世界給我這個、那個我想要的東西時,我會開心。但反過來說,當外部世界給我一些我不想要的東西時,我也會因此而受到牽連,然後我會沉下去。但如果我處於中間,我就不會有高峰,也不會有低谷。我總是在某一個水平。這就是悲劇心態,這意味著在情感上,我99%或90%的時間都是穩定的,這就是中立心態。我沒有高峰,也沒有低谷。沒有什麼讓我不穩定到那種程度。
那我們怎麼做到的呢?你是怎麼做到的呢?
這就……嗯,聽起來很可怕,但首先,你在外部發生事情時不會過於興奮。我不是說不去慶祝,但我也不會讓自己的情緒與之綁定。就像我不能因為外部發生的事情才快樂,我是在訓練自己,當外部事情發生時,我才能真正快樂;當外部事情發生時,我會真正悲傷。但如果這些外部事情發生,它們不會把我完全拉起來,也不會把我完全拉下去。我不會有其他人所經歷的那些高低起伏。我能保持在這個水平。因此,我會確保當一些好事發生時,舉個很小的例子,我不會告訴每個人。我讓事情自行發生,對吧?然後如果人們祝賀我或給我好消息,我會說:“謝謝你。”但我不會讓這成為我快樂的來源,因為我的快樂是來自內心。因為假設我的書發佈後大失敗,那又怎麼樣?根據那個理論,我應該怎麼樣?我應該摔落,然後感慨道:“哦,我的天啊,我是個失敗者。我寫了一本書,那是我唯一的機會,它失敗了。我是什麼呢?我是這樣的。”所以我現在的價值又與什麼綁定在一起了?我的情感狀態又與什麼綁定在一起了?我的書的表現好壞,這就是問題所在。
所以你能放入更多的壓力情境、更多的不確定性,你能管理這些高低起伏,這樣你就會更能生活在這裡。而且,你知道還有什麼?回到誰在你內圈的問題。我不喜歡和那些在事情壞了的時候失去控制的人在一起。我不喜歡。即使我多麼穩定,他們也會讓我失去穩定。他們就是會。因此,我會尽量保持身周圍都有一些我知道能保持穩定的人。回到伴侶的問題,我恰好有一位這樣的伴侶或丈夫。他們能夠接受事情的爆炸,然後輕鬆自如地說:“好吧,我們走吧。”他不會讓我變得不穩定。因此,這對我來說是有感染力的。那麼,我們能否周圍有一些受到外部影響非常大的人呢?我的媽媽,媽媽我愛你,抱歉。我的媽媽有時候會受到外部世界的影響,非常明顯。是的。所以我必須非常努力地補償這一點,不讓那影響我,讓我變得高高在上或者低落。這只是意識到而已,但這就是外部世界。外部環境不能成為讓你振作或讓你沮喪的因素。
我完全同意。我的意思是,像經營企業之類的事情就是一個很好的例子,在那裡你一直在獲得好消息或壞消息,即使你試圖隨著今天收件箱中的消息而情緒波動,我都會覺得我可能會被打倒在地。但是,有那麼多人在聽,也許會說:“Evie,我同意。但我的神經系統似乎很難控制。我似乎被好壞事情牽著走。當壞事發生時,我就會悲劇化。我知道你說的是真的,Evie,但我該怎麼辦?成為那種不會在人生過山車上上下起伏的人,第一步該怎麼做?”
你知道的,我希望人們能更多地認識到自己的價值。我認為有時人們會想:“我不是……你是,你擁有的自我掌控和調節能力比你認為的要多。”而且,我認為外面流傳的敘述有時會是:“哦,這是發生在你身上的事情,不是你的錯;或者那發生在你身上,不是你的錯;或者這個人對你做了些什麼,不是你的錯。”因此,結果是我們現在聽到的敘述是這個外部世界在影響你,這不是你的錯。所以,如果這不是我的錯,我怎麼能穩定下來呢?這就是一個問題。
所以我並不是在說這是你的錯,但我在說你有能力自我調節。請停止聽那些告訴你這不是你的錯、這是超出你控制的話。這是這樣,那是那樣。所有事情都總是從你開始,也總是以你結束。如果你能夠始終保持「這是從我開始,也是以我結束」的想法。第一,你就在那裡。第二,在你開始災難化或開始感覺自己往那個方向走的時候,停止。字面上對自己大聲說,停止。停止。跟自己對話。打斷那個想法。只要打斷它。不要讓它完成。即使你正在享受某件美好的事情,我不是說不讓你高興,但也不要過度渲染它。不要告訴每個人,因為這樣會讓你受到牽制。對吧?我試圖表達的是,不要讓自己像個過山車一樣上上下下。停止這種狀態。真的只是告訴自己。會有那麼些時刻,我經常跟自己對話。我是我的聲音。所以如果有時我覺得我的聲音被淹沒,我會說,嘿,不,這是我們現在要做的。跟自己聊一聊。真的停下那個想法,停止它,然後說,別這麼想。沒有。有一個人曾經告訴我,她常對自己說的話就是「取消,取消」。當有負面想法或一些壞事出現時,她會對自己說「取消,取消」。我正在大聲取消這個想法。所以找一些可以打斷它的話,這就是你開始的地方。我們並不是想做整個過程。我們只是想打破這些習慣模式。而且有時候,坦白說,這些我們所接收到的胡言亂語,真的讓我們無法對自己的生活負責。
我覺得在這個「取消,取消」的例子中,很有趣的一點是,你幾乎是在跟自己對話。正如你所說,我在想,是的,我認為你展現出來的基本信念,以及那個人表現出來的信念是,他們並不是自己的想法。就像是在跟其他人對話。而大多數人卻認為自己的想法就是自己。如果我的大腦開始想,哦,我的天,這會變得很糟糕,然後事情會這樣發生,然後我會失去我的工作。你認為那就是自己,並且你不認為自己可以和那個聲音對話。你明白我在說什麼嗎?但你可以打斷那個聲音。你有能力說停止。我記得在播客中和Mo Gorda對話,他說他給自己的大腦起了個名字叫Becky,這樣他可以做到這一點,以便能夠與那些想法脫離關聯。因此,他會對Becky進行對話,我覺得這是一個相當聰明的做法。現在回想起來,這並不是一種不好的方式去與自己的有毒想法脫離關聯。跟自己對話其實是件好事。即使是在訓練中,我們會被放置在場景中,他們會簡化事物,像在某些場景中,嘿,步驟一,這樣,步驟二,這樣,步驟三,這樣,或者他們會創建簡稱。比如說,我想創建一個,因為我想不出一個,像是停止、目標、移動、轉變。他們會教你在壓力情況下,對自己這麼說。如果他們創建了一些會有爆炸、攻擊的場景,好的,跟自己聊一聊。而且字面上,當我們在Beltsville進行一個場景,進行一個伏擊時,他們創建了一個系統來對我們進行伏擊。好吧,掙脫困境。因為你受到當前事情壓力的過載影響。即便你知道這是訓練,但你不想在同儕面前表現得不好。你不想讓別人覺得你不知道自己在做什麼。你想做好工作。有時候,即使這是訓練,身體也不知道這是訓練,它會認為這是真實的生活。會有一些時刻,你在這些戰術場景中,會在腦海中跟自己對話,有時甚至可以大聲說出來,停止、轉變、移動、目標、移動、目標,進行次,等等。所以我在給出一個假設的例子,但這種能力能讓你在行動中自我對話,這是一件非常強大的事情。它能夠阻止,如此這般的大量混亂在你腦海中,並清理它。所以我實際上是在訓練中學到這一點,他們教我們使用一些戰術詞語、句子、對自己說的話,這些都會幫助我們習慣性地解決問題。運動,只是繼續,繼續通過問題。
但你剛才所說的話中有一個元素引發了另一個問題,那就是他們為什麼在訓練中進行爆炸,因為他們正在試圖完全模擬並讓你經歷你將要面對的現實生活中的例子,讓你培養一些抗壓能力。我在想,我們可以討論這些策略、技巧和提示,這些我們可以說再多都不夠,但你必須真的經歷過這些苦難才有能力應對。這就像是你所描述的訓練的本質。因此,難道不會有這樣一個元素,在我們所說的所有事情中,不幸的是,你必須在生活中經歷一些困難,才能鍛煉出堅韌不拔的性格嗎?
因為即使我在思考我的職業和事業時,我總是想,如果我在某個播客上聽到有人告訴我,「喔,當糟糕的事情發生時,保持平靜,」我覺得這不足以讓我為那種情況的現實做好準備,尤其是當你有500名員工,明天必須支付他們的工資,而你看著銀行賬戶卻顯示為零。還有客戶發來郵件,因為這或那抱怨你,無論如何,當我們的公司在早期被駭客攻擊時,我所有客戶,包括世界上最大的品牌,都在凌晨三點收到了針對他們外貌的惡性個性化郵件。那些郵件顯然來自我商業夥伴的電子郵件,原本應該發給我的同行,但我卻意外地收到了那些郵件。作為一個23或24歲的年輕人,在那個早晨醒來,真的沒有任何語言可以準備我面對那一切。但因為我經歷過,我能再次度過這些考驗。我想知道生活中有多少這樣的時刻,你就是必須經歷一些艱難的事情,因為你曾經經歷過艱難的事情。
你必須去經歷這一切,沒有例外。你工作越努力,會越努力去逃避這些事,但實際上只會讓你更害怕和脆弱。因為這些事情就是會發生,我們要學會接受。我們能在這些事情上減輕影響的方式,取決於我們的朋友圈子、我們選擇做的事情,以及我們選擇和誰在一起。我們明白這一點,對吧?防彈背心只能保護我們身體的一部分,而在其他方面我們是脆弱的。即使作為母親,其中一個事情就是我想給女兒最好的工具,讓她能夠解決問題。這不僅僅是感受壓力,而是在面對那樣的情境時,你不能僅僅坐著,因為這會讓你麻痺不堪。你必須對此做出反應。你學會了應對,學會了應對技巧和策略。你學會了解決問題。你唯一學會解決問題的方法就是當你面對問題的時候。如果一切都是無問題的,你就不知道如何解決問題。因此,當我女兒遇到挫折時,即使她還很小,我都會確保讓她感受到這些時刻。假設她正在試著爬上床,我會讓她盡量去掙扎,只要這樣是安全的,我會讓她感到挫折,哭泣,尖叫,直到她成功爬上床。我已經看過她做到這一點,我知道她能做到。於是我會告訴她,去解決這個問題。我們可以在生活中做出許多漸進的事情,讓自己學會如何解決問題。對任何人來說,都不可能逃避問題。對任何人來說,逃避困難是不可能的。對任何人來說,都沒有逃避創傷或悲劇的可能。這是真的。我想,當你接受這一點時,你就會好一些,但當你無法接受它,而你卻覺得「生活就是對我不公,生活在針對我,我的生活太難了」,事實上,你並沒有那麼特別。我最近做了第二個TED演講,談到了六個妨礙我們進步的因素,這是基於我跟數百位導師進行的交流後的發現。其實,最阻礙人們前進的事情之一就是「我特別」。我特別,我的問題很特別,我的痛苦很特別。我是如此獨特,沒有人能理解我正在經歷什麼。所以當我周圍的一切如果都發生在我身上,我就會覺得我很特別,或者我無法搞定我的事,因為我和其他人不一樣。當你這樣想時,當你有這種敘述,你就在跟自己說,我在這個世界上是孤獨的,因為我很特別。沒有人能理解我正在經歷的或正在掙扎的事情。其實,當我和人們交流,並給他們解決方案時,對方會說,不不不,但那對我來說行不通,因為這那個原因。總是這樣,而我會告訴他們,出於我的愛,我想說的是,你並沒有那麼特別。若你能認識到這一點,你會發現自己並不孤單,這些事情不僅僅是發生在你身上,這裡有同樣的安慰。你知道,在9/11之後,我活過來了,我是其中的第一批應急救援人員。我甚至不喜歡用「生還」這個詞。我在那裡。我活過來了。人們問我,你知道,面對之後的影響你是怎麼处理的?因為你看著成千上萬的人在死去,你自己也幾乎快要死去。
抱歉,稍微停一下,因為對我來說這是一個重要的點。你為什麼不喜歡用「生還」這個詞?
我喜歡用「活過來」。
為什麼?
「生還」在我看來有負面的含義,沒有那麼有力。我不喜歡這個詞。對我來說,我是活過來的。「生還」意味著這件事情發生了,而我只是感到這樣,因為我,我試圖表達的就是感覺就像我只是生存下來。而不是,我是繁榮地活過來的,我活過來了,我在那裡。我是活過來的。「生還」使我覺得我只是勉強活著,技術上我或許是這樣的,但我並不在乎。但幫助我渡過難關的事情之一,是當人們像你知道,像我們面對創傷,像看著,真的是在看著,我見證了成千上萬的人死去,人們在跳樓,而你無能為力。你嘗試過。我們嘗試過,我也嘗試過。因此之後,我們進行了搜索、清理和救援工作。我告訴你,讓我度過這一切的一件事是,我幾乎沒有面對任何真實的後果,比如創傷後壓力症候群或其他任何事情。
我並不是說我什麼都沒有得到,但幫助我渡過難關的是,我並不特別。我不是唯一一個經歷這些的人。當你知道自己在這個世界上並不孤單時,你就能克服任何事情。但是當你告訴自己你是那麼獨特,並且你所經歷的一切只發生在你身上時,那麼你所有的痛苦就變得特別了。你所有的問題都是特別的。你的創傷也是特別的。這樣一來,沒有人能幫助你,因為只有你自己在經歷這些。那有多孤獨呢?而那種心態轉變是,當你能聽到別人的故事或看到其他人正在經歷的事情時,這有助於你克服自己的困境。我會告訴你,「我並不特別」幫助我渡過了很多。
我可以從你說話的表情中看到這一點。這讓我好奇,為什麼這對你來說如此個人。
因為我並不特別。我認為,我不知道。我想當人們認為自己特別的時候,這是一種害處。我認為這會讓你沉沦。
我覺得你有一個故事沒有告訴我。
我不認為這是一個故事。我們都認為自己是太陽,對嗎?一切都圍繞著我們轉動。當你處於那個狀態時,當你認為自己這麼特別的時候,你就會自我分析,會更加深入地思考。你可能會說,這是好事,Evie。真的對我有好處嗎?坐下來分析我生活中發生的一切?或者當我過度分析、過度評估,過度批評自己時,我變得太專注於自己。你知道這實際上會帶來什麼嗎?這會使你的焦慮和抑鬱水平上升。因為我太過於自我關注。我並不是說當我說你並不特別時,我的意思是你自大、或者自戀、或者自我陶醉。我是說,你太過於自我專注,以至於外面的世界變得模糊。只有你和你所面對的事情了。你怎麼能擺脫這種狀態?這是一個非常困難的心理狀態。
在你看來,為什麼他們會留在這個空間中?
我不認為他們意識到自己在這個空間中。他們沒有在聆聽。有時候,你可以和人交流,他們卻不聽你說話。
他們為什麼不想聽?為什麼不聽?
因為他們認為沒什麼不對。或者有時候他們會看著你,然後說,哦,你是你。你不知道我正在經歷什麼。或者你沒意識到,這是一件事,你我在從我們試圖客觀理解的地方談論事情,我們想要的不再是這種生活,我們想要去理解它,這樣我們就可以和其他人分享。但唯一能接受這些的人是那些觀看這個播客並願意的人。即使這樣,當他們觀看這個播客時,他們也只是選擇對他們有用的部分,或者是與他們所講述的故事吻合的播客部分。是的。我在聖誕節時讀到了一些東西,這至今令我印象深刻。我認為這是為什麼我對這個主題如此感興趣的部分。它被稱為《勇氣去被不喜歡》。在書的開篇中,它面對著這樣一個場景,其實是一個孩子和一位哲學家的爭論。這個孩子對哲學家說了我們所說的話。不是,我是我生活的受害者,我所經歷的事情,我的創傷,這就是我這個樣子。我不相信我可以改變,而哲學家則向這個孩子論證,事實上你可以改變。其實,哲學家對這個孩子說的洞察,讓我思考了很久,至今仍讓我思考的,是這個想法:發生在我們身上的事情並不決定我們的生活。但我們利用所發生的事情來實現今天的目標。
現在,舉一個實際的例子:如果我是一個27歲的孩子,仍然住在我媽媽的地下室,沒有出去找工作,我可能會說是的,我想要一份工作。但其實住在我媽媽的地下室某種意義上實際上是為我服務的。這對外面看來可能像是自我毀滅,但我媽媽會給我帶食物。她們終於給我注意。如果我改變,我就失去了同情。如果我改變,我就失去了注意。而且其實這種注意已經變得有些上癮了。這種同情,這種受害者的狀態對我來說變得有些上癮,這讓我甚至不知道,從某種程度上,這其實在短期和長期都是自我破壞的。但在某個潛意識的層面上,我實際上是對我的痛苦和折磨上癮。而且有趣的是,在我讀完這本書後,我開始寫東西,因為我喜歡把讀到的東西轉換成自己的語言。我開始想到我生活中的一個人。這樣,一直到現在,我終於明白在我生活中待了很久的這個人,當你看他們的行為時,你會說,他們在毀掉自己的生活。但當你更深層次挖掘他們的身份時,作為一個英雄受害者對他們來說意味著一切。而實際上,如果這個人現在走進這個房間,自我介紹,60秒內他們就會講述他們如何受到不公對待以及如何克服這些困難的故事。但這意味著,幫助他們做出良好決定的事必須始終退居次位,以保護他們作為受害者的敘事。其實,抱歉我在這裡有點長篇大論,這個人曾經確實是受害者。曾經在客觀上,他們經歷了一些非常可怕的事情。但捕食者已經不在了,所以他們現在在尋找捕食者。這毀掉了他們的整個生命。這毀掉了他們的家庭、他們的經濟,因為即使當好事情發生,好人出現時,他們也會想方設法把這個人當成捕食者。並且他們會想方設法把自己塑造成英雄受害者。
因此,這真的改變了我的思維,讓我重新思考我的創傷和我對自己的英雄故事。我開始想,或許我正在利用我的經歷來達成今天要向世界展示我正在填補某種空白的目標。無論是什麼都能給我帶來驗證和他人的支持。這讓我稍微想起了戲劇性人格障礙,或是你假裝自己生病的情況。就像某些障礙一樣,你假裝自己生病,或者假裝你的孩子生病。因為這樣做會令你獲得很多注意。如果我是一個遭受某種事情的受害者,或者我正在經歷某些事情,別人就會問你還好嗎?需要什麼嗎?這會培養出這種關注,而一旦一切都好,這些注意就會消失。因此,我認為這一切,對人們來說,我覺得有太多不同的事情。人們變得舒適,他們不想脫離這種狀態。他們不覺得有什麼錯。這符合他們的需求。我的生活沒問題,你有什麼資格告訴我?這就像是一層一層的不同。而當涉及到我們身邊的人時,這會變得很困難。我只是屈服於兩件事情:我有什麼資格告訴別人怎麼生活?所以,如果他們認為那就是他們生活的方式,我也有一點,不是那麼特別。所以我有什麼資格告訴你應該這樣生活?讓我想起你之前提到的身份。我最近讀到一篇文章,上面寫著:“在效率至上的人眼中,人們會不遺餘力地摧毀事物,包括自己,卻不敢修正自己的身份。”這其中有真實的成分。你在談論身份和工具性思維方式。我想知道發展一種身份是否有真正的風險,因為你現在已經有身份了。秘密特工、紐約警察局、堅強的女性,不會忍受愚蠢,直言不諱。在身份的背景下,身份思維方式,如果我們回顧,那就是一種“我特別”的思維方式。我處於一種情緒狀態,我很特別。這就像是身份思維模式。這樣你就知道當你在和某人交談時,他們是工具性還是身份性。如果他們是工具性的,他們會以任務為導向,正在移動,試圖解決問題。如果他們是身份性的,他們會陷入情緒中,無法相信這一切,無法相信這發生在自己身上。因此,當你能夠搞清楚某人處於什麼思維狀態時,那麼你就可以與他們交談,但必須在他們的思維狀態中與他們對話。如果某人是工具性的人,我會知道這個人就像是“告訴我該怎麼做。”直截了當。我只是想要這個、這個和這個。沒有情感,沒有其他的事情牽涉其中。某人的身份,對吧?這與他們相關,這影響到他們。通常情況下,當我們非常自我中心時,抑鬱程度較高,焦慮程度較高,因為我們過度分析事物,處於一種情緒狀態。因此,當某人處於那裡時,知道這點對你是有好處的,因為在那一刻,他們並沒有聽我在說什麼。他們陷在自己的空間裡。如果我想推進談話,假設他們為我工作,我會坐下來聆聽他們,讓他們宣洩到某個程度,將他們引導到我需要他們的地方,或者將他們帶到這種工具性的空間。就像美國特勤局這樣的機構,這是非常工具性的。沒人想聽你抱怨,“把事情完成,修理這個,做這個,”因為他們真的沒有那種心情。如果你這樣做,就會有人死去。就像你必須,必須繼續向前。但如果你的身份是,你真的想要其他人理解你,我不是說我們不偶爾造訪身份之地,但它也不是一個理想的生活場所,因為你過於以自我為中心,無法正常運作。這是我、我、我、我、我。但是如果你能掌握這一點,當你與人交談時,你會知道那個人是工具性的。他們只需要X、Y和Z,那是某人的身份。你的朋友是身份。與他們有關的幾乎總是他們的身份。這就是問題所在。我對此有極大的同情心和共鳴,因為防禦可以成為某人的個性,尤其是當在年輕時,防禦就是他們的生存之道。你知道什麼有趣嗎?《哈佛商業評論》對此做了一個研究。他們寫了一篇關於這一點的文章。你知道你經歷的越多,你的同情心就越少,所以你會想,假設你經歷了艱難,我們會認為由於你經歷了那些事情,你會更有同情心。但隨著你在階層中上升,實際上你的同情心會減少,因為你經歷過這些事情,你克服了它,你有點像在看著別人說:“你能不能振作一下?” 是的。如果你仔細想想,這是有道理的,因為這就像是“度過這一切,我已經度過了。”而如果你正在和某個沒有經歷過這些事情的人打交道,或者在工作中處於較低階層的人,他們有更多的同情心,因為還有,想想,當你在商業中上升時,你要和更多的人打交道。你沒有足夠的認知空間或負擔來應對每個人的事情,所以有時候當人們來找我,“我的老闆,我的老闆,”我的反應是,“你知道你的老闆可能有多少事情要平衡嗎?並不是因為他們是傻瓜。他們是工具性人物。他們只是想把事情做好。而你,在階層中相對較低的地位,並不需要面對那麼多,也不像他們那樣努力平衡,因此你尋求更多的同情心。你有更多的空間,更多的時間。這不禁讓人想起這個人位於更高的位置。他們正在努力保持那艘船不沉。
所以這就是很多人有時和他們的主管迷失的地方。這也很有趣,因為我甚至注意到,對於我自己,我是試著保持同理心,但有些時候你會想,「天啊,你在心裡想要控制,但有時你會想,『我們能不能整理一下?』這根本不是什麼大事。」我投資了超過一百萬英鎊在這家公司Perfected,他們也是這個播客的贊助商。我轉用Matcher作為我的主要能量來源,Perfected就在這裡發揮作用。他們有抹茶粉、抹茶飲品和咖啡膠囊,這一切使我在很長的錄音日中保持集中,不論發生什麼事。他們的團隊對品質非常執著,這就是為什麼他們從日本採購儀式級抹茶。所以當人們告訴我他們不喜歡抹茶的味道時,我猜他們一定還沒嘗試過Perfected。與低品質的抹茶,那種苦澀而草味的味道不同,Perfected則是光滑且自然甜美的。如果你在像Blank Street或Joe in the Juice這樣的地方喝抹茶,這時你可能已經是Perfected的顧客了。但現在,你可以在家自己製作。所以試試看,我們來看看你是否還是覺得不喜歡抹茶。這樣,我會給你40%的抹茶折扣,如果你今天試試的話。請訪問perfected.com並在結帳時使用代碼DIARY40。或者如果你在超市,你可以在Tesco或Holland & Barrett買到它,或者在荷蘭的Albert Heijn也能買到。而在美國的朋友們,你可以在Amazon上購買。我想談論一下我們都需要認真對待的事情,那就是網絡安全。無論你是第一次創業的創始人,面對你的第一次審計,還是一位經驗豐富的專業人士,經歷過一切,保持合規比以往任何時候都更重要,也變得更複雜。我得說,這就是Vanta出場的地方,他們是這個播客的贊助商。Vanta消除了安全合規的痛苦,自動執行那些繁瑣但必要的過程,以證明您的業務在超過35個標準下是安全的,例如SOC2和ISO 27001。集中你的工作流程,回答安全問題的速度提升至五倍,並在不影響增長的情況下保護你的業務。這確實是非常關鍵的一部分。最新的IDC白皮書發現,使用Vanta的公司每年節省超過535,000美元,並且它在短短三個月內就能自我回本。在有限的時間內,我的社區可以在Vanta.com/Steven獲得1000美元的折扣。在我們之前的談話中,有趣的是,對話中重播最多的瞬間是你談論受害者心態的危險。我認為大多數人不想再待在那裡。他們會看這個播客或類似的東西。他們真的很努力地嘗試做得更好。我真的相信這一點。這也是為什麼那個時刻是如此重要,因為他們覺得,「我不想再待在這裡了。幫我擺脫這一切。」我尊重這一點,因為他們在努力。他們真的很努力,而不是那種只是說「我已經不在乎了。」這真的是對人們的一種反應,說「我知道這一切都行不通。這不是我想要生活的方式。這也無法讓我在生活中有所進展。」再次重申,我始終遵循這個信條。如果我明天去世,我也無所謂。而這一直為我帶來正確的心態。如果你是那種過著「我做過或嘗試過這些事情」的生活,那麼你就已經活得很豐富了。但作為一名受害者會阻止你活得完整。如果每個人都在傷害你,如果每個人都想搞垮你,如果每個人都在對你做些什麼,如果每個人都在背叛你,那你如何活得豐富?如果你與每個人鬥爭,或者因為他們不尊重你而對每個人感到憤怒。他們沒有給你所需的東西。他們沒有確認這個或那個。你怎麼能完成任何事情?你怎麼能發揮作用?這並不是說你需要成為CEO或特勤局特工。這也不意味著你需要成為那樣的人。這是你的旅程。如果你一直受到這些無意義的事物的干擾,你怎麼能做到這些?沒有人說你必須要得到每個人的尊重。這很好,我期待這種尊重,但我不總是能獲得尊重。我可以坐下來一一檢查每一項。我會尊重你,我會善待你,我會按時提交我的東西,我會準時出現。我會做所有這些事情。我檢查所有的框框,但仍然不能保證你會給我。作為一名前警察,前特工,我知道這一點。我不是總能獲得尊重。我會想,我希望能得到尊重,但我並不需要它,但我們會告訴人們你必須這樣做。誰說的?誰說我需要每個人的尊重?誰?我有什麼資格去要求?誰說我需要每個人喜歡我?我不想讓人們討厭我。我不會做那些讓人討厭我的事,但我同時也覺得,我無法這樣航行我的船。而當你停下來思考時,當人們說,「哦,讓每個人都喜歡你,變得有魅力。」停下來。你在為誰而努力?你。你其實並不在乎對方。這是我,我想要你喜歡我。我想要你認為我有魅力,這樣的想法再次回到我身上。是我,我,我,我,我。為什麼不減少一點我,多一些服務於他人呢?我能怎麼幫助這個人?我能怎麼對別人更慷慨、更大方?我能怎麼給予更多,而不是索取,以獲得成就感?這一切都是關於我和我的滿足感,我的身份。我在去哪裡?我,我,我。我認為我們需要少一點這樣的想法,而多一點我們,我們,我們。那麼,我怎麼能幫助他人?我怎麼能為他人服務?我怎麼能真誠?這整件事,給我一些讓每個人都喜歡我的建議。
給我一些建議,讓我成為房間裡最聰明的人。如果我是房間裡最聰明的人,史蒂芬,我就麻煩了。我想做最大的笨蛋,因為這樣我就無法從其他人那裡學到任何東西。還有誰可能會認為我這樣。你為什麼會想這樣呢?你知道的,這些市場營銷的東西出現,我們卻給人們灌輸垃圾。然後我們想為什麼每個人都感到困惑,為什麼每個人都有空虛感。因為我們告訴他們,你需要更多,你需要更多。你已經足夠了。你是穩定的。你很好。停止聽那些東西。做一個真實的人。努力以正確的方式對待他人。要小心,因為不是每個人都會為你做好事,因為追求自身利益的人會欺騙你,這無所謂。當這種情況發生時,別感到震驚。這種事是會發生的。但要穩定地度過,專注於為他人提供服務。一切,像是把它拉回來。然後就是,停止思考你自己。我向你保證,你會有更好的生活。生活會更平靜,更安靜。你會減少抑鬱,減少焦慮。只是因為這不是僅僅關於你。你和其他人一起生活。
有些事情真的很有趣。我是說,你說過很多有趣的話。對我來說,兩個突出的重點是這種長期遊戲的想法,試著去服務其他人,你就會達成你的目標,而不是試圖進行短期遊戲,或許顯得過於關心別人對你的看法,這在當下可能對你有幫助,但幾乎是長期自我破壞的形式。我想這讓我問了這個問題,我們該不該試圖讓別人喜歡我們?
因為那是假的。因為那是操控。我是在為誰而做這件事?如果我想讓你喜歡我,那是你想要的嗎?還是你想要的是那個會來這個播客上進行真誠對話,並全力以赴提供有價值信息以幫助他人的人?你想要的是我說,”我希望史蒂芬喜歡我,我希望他認為我聰明,我希望史蒂芬認為我是個好嘉賓,我希望史蒂芬再邀請我回來。” 這是你想要的嗎?我把所有這些都變成了關於誰的事情?我在乎你的播客嗎?不。我很明顯,只在乎我自己,這就是問題所在。因為我在操縱你來滿足我自己,這就是錯誤之處。如果有人喜歡你,那是發自內心的。我們不會製造這種感情。這種感情是不真誠的。人們能感受到它,嘗試去魅力四射和充滿個性。首先,這是一個明顯的自戀型人格障礙的紅旗。真的?當然,有很多這樣的人。事實上,當你看到這一點時,總是問自己,這個人背後的動機是什麼?我總是會想,這個人背後的動機是什麼?所以當我坐在你對面時,你的動機是你想做一個好的播客。你有數百萬人收聽。你想給他們提供好的內容。就這樣。你似乎非常喜歡作為個人保持真實。
我只是想做一個真誠的人。我不想成為一個胡扯的藝術家。沒有人想被人胡扯。我經歷過,沒有人喜歡這樣。這不是在保持真實,而是保持真誠,因為同時,你不能只是走進一個房間說,”我要做我自己,喜歡我的人就喜歡我。” 這可得小心。你想要適應環境和與你在一起的人,還有他們的心態,以他們能理解的方式與他們交談,而不是你自己。所以這更需要適應性和與人的聯繫。甚至當我與企業交談時,經常有一個大問題,他們正在學習這一點,很多企業正在遠離交易的方式,專心銷售,並試圖達到短期目標,他們正在轉向的是與人建立長期關係,因為如果你與客戶有長期關係,而他們真正喜歡你,不是因為你迷住了他們或欺騙了他們,而是因為他們真心喜歡你,他們會真正想和你保持合作,他們不會想離開去其他地方做生意。
這就是為什麼真誠是有效的,你也可以在不贊同某人的情況下仍然保持真誠。這樣的持久性更好。人們的情感會彼此影響,如果他們感受到你的廢話,感覺到你在欺騙他們或者使用技巧,即使我有時在做主題演講,我也會告訴他們,我不是來給你們提供小竅門、技巧或方法的。我不是為此而來的。我會說,”我能問你一個問題嗎?你喜歡別人對你使用技巧嗎?” “不。” “你喜歡別人對你使用詭計嗎?” “不。” “那你為什麼要這樣做?” “你為什麼會認為這能帶你去某個地方?” “它能帶你到短期的地方,但從長遠來看,人們會拋棄你。”
我在看你的 BBC Maestro 錄音,順便說一下,那真的很棒,我強烈推薦任何尚未觀看過的人去查看。基本上它把你所說的所有內容轉化為一個課程。在裡面有一句話我認為很有趣,那就是 “我希望你經歷盡可能多的拒絕,因為這會增強你的自信心。” 你是否也在 BBC Maestro 的那段話中說,自信是你被問到的第一件事? “我希望你經歷盡可能多的拒絕。” 這回到了我們之前所說的,經歷艱難的事情是建立更堅韌的皮膚的最佳途徑,但到底誰會想經歷拒絕?到底誰會自願去經歷拒絕? “一個想要建立彈性的人,因為當你處理這件事時,BBC Maestro 課程是關於影響力的藝術,如何影響他人。”
回到那門課的精神,我在一開始就說過,我在這裡是要給你們一些提示、技巧或技術,因為這不會影響人們。我們並不是想要欺騙或操控他人以從中獲得什麼,因為這不會長期幫助任何人。從長遠來看,這不會幫助你。影響力是讓人們願意和我們在一起、願意和我們合作、願意與我們交談的能力。這就是影響力,真正的影響力,以及我們如何將其展現出來。此外,在課堂上,我也談到了拒絕,我們將其分成幾個部分,其中一部分是你理解自己的能力,就像如果你不理解自己,就無法影響他人。這部分涉及到你有多堅韌,你有多穩定,除非你面對拒絕,處理人們的反對,否則你不會培養這些特質。也許可以做個反叛者,接受那些其他人都心懷恐懼的事情。每個人都害怕被拒絕,那麼你為什麼不試著做個偏離者呢?不要和其他人一樣,而是說「我已經準備好了。我對此感到好。」因為你越是面對這些,處理起來就越順手,無論如何你都會面臨這些。
關於更好地理解自己的這一點,我發現你提到的一個概念,即動物輪,這是一種幫助人們通過找出自己的溝通風格來理解自己的框架。我會將這個動物輪展示給觀看視頻的人,但對於那些因為在Spotify或Apple等地方收聽而無法看到的人,你能給我解釋一下這個動物輪嗎?這是由研究人員洛倫斯博士和艾蜜莉·艾利森創造的,他們實際上在英國。他們創造了一種分解人類行為的方法。他們實際上觀看了數千小時的面試錄影,執法部門、情報部門,並對人們的行為進行編碼。基本上,他們想知道「這個人表現出什麼樣的行為?」有兩個重要的點。第一,我們不會用標籤來標記人,而是標記行為,因為人是會改變的。人是流動的。在大多數情況下,人是流動的。我需要考慮在這一刻和我對面的是誰。他們是如何識別人類行為的,他們給了人們四種動物原型:獅子、猴子、老鼠、霸王龍。獅子是一個掌控局面的人,設置議程。我在掌控之中。當你和團隊開會,你是唯一一個在講的時候,你的團隊在一旁聽著,那一刻你就是獅子。獅子在掌控,設定議程。老鼠是一個耐心的人,試圖學習。他們在尋找信息。他們渴望學習,謙遜地尋求指導。這可以是團隊中安靜坐著因為他們在試圖學習的人。也許在某種意義上,你和我在獅子和老鼠之間不斷切換,而我們的觀眾,都是老鼠。他們都在這裡,謙遜地尋求指導。我可以學到什麼?這就是,但它是流動的。
現在,猴子是一個你社交、熱情、與人交談的動物。「嗨,你好嗎?你怎麼樣?」這就是這樣對話的過程。而他們可能也會回應你,對吧?壞猴子,這個你可能會經常遇到的,就是「嘿,史蒂夫,我有一個好主意,可以和你分享嗎?」「嘿,讓我快速跟你講一下。」這是恳求,這是絕望,這是非常想要某樣東西。而另一個動物是霸王龍。霸王龍,這是我稍微傾向的一種,我應該努力不去成為這種人,但這是一個直接、坦率和果斷的人。它也是一個聽起來和這種動物一樣的人。你更準備好去戰鬥。若發生了什麼事,你就會說:「來吧。」有它的好版本,也有壞版本。所有這些都有好和壞的版本,但這是霸王龍。關鍵不是讓你主導他人。關鍵是讓你識別當下你面前的人,然後根據他們的行為適應。如果我有一個獅子,而我試圖成為獅子,我們基本上就是在競爭。沒有任何事情會發生。你會在說話,而我會試圖在你上面說話。這是行不通的,但如果我看到「好吧,現在斯蒂芬是獅子。他在講話,他在引導對話。他在主持這次會議。我會變成老鼠。我會謙遜地尋求指導。是的,斯蒂芬,我在聆聽。我想學習。」這個輪子實際上幫助你識別面前的人,在你面前有什麼情況,再根據你面前的情況去調整。
現在,如果我在處理一個猴子時,我去參加一個活動。你要去這個活動,大家都在和你交談。當你有猴子時,你也會表現出猴子的特徵,即溫暖、社交和尊重。然而,你需要注意當人們的壞版本出現的時候,那就是他們試圖向你推銷東西。他們想從你這裡獲得某些東西。你保持那種溫暖、社交和尊重,但你要意識到「我面前有個壞猴子。我需要保持距離。」至於霸王龍,假如我面前的是一個霸王龍,這就意味着需要直接、坦率和果斷,但它也教會你如何應對另一個霸王龍。你之前跟我講的那個故事,那個你檢查過的人,他就是霸王龍。他在你背後攻擊你。他仍然在攻擊你,因為你可以在別人面前不說話,卻在背後攻擊他們。你八卦、誹謗、打擊他們的聲譽。那是霸王龍。順便說一下,那是壞霸王龍。你遇到了壞霸王龍,然後你進入了這情境。我不認為你是壞霸王龍。你進來是個好霸王龍,但你是直率、坦白和直接的。
你說:「嘿,我聽到了你剛才在外面對這個人說的話。如果你有話要說,請對我說。」你其實是好T-Rex。你對他發了言。情況是,當你擁有T-Rex時,你也得成為T-Rex。你無法成為壞的T-Rex,對人居高臨下、諷刺和侮辱,而是要直接、坦率和誠實地與他人交流,這樣才能有效地溝通。向人表達你的想法是可以的。不要讓事情輕易過去,只要你能夠自我調節。然而,這些角色幫助你意識到「我面前的是誰?」。它也幫助你明白「我更像是誰?我知道,當我看到這一點時,我是T-Rex。毫無疑問,我需要改進。」但有些人,我們談到那些非常屈從、弱小、輕視或避免的人的時候,對於他們來說,他們是老鼠,壞的老鼠。當你意識到「我經常變成老鼠」,那告訴你,「你知道嗎?我需要在生活中變得強硬一些。」在這個輪子上,之所以叫它輪子,是因為我所獲得的行為在外部,而我應該給他們的反應則在內部。這樣對嗎?
有四種動物。每種動物都有好版本和壞版本。雄獅的好版本是「我在掌控之中。我正在設定議程。我是一位真正試著指導和引領團隊的領導者。」壞版本的獅子,則是外圍那種教條主義、要求苛刻的僵化風格,「這是我想要的方式,這就是會這樣做的原因,因為我想這樣。」
我怎麼知道使用這個輪子該給哪種反應?你告訴我在輪子的外面是那隻動物的壞版本,而在輪子的內部是那隻動物的好版本。我該如何根據行為來找到給予的反應?
首先,你總是想要待在好輪子裡。你總是想要保持作為一隻好動物。你不想讓人把你拉出去。這就是自我調節的意義,因為人們很容易把你拉進他們的壞輪、壞動物裡。第一點,你總是想待在那個中心部分。這是雙向的。如果我面前是獅子,我必須變成老鼠,因為這樣對話才會有效。我們會互換角色。如果我面前是獅子,那麼你在設定議程,你在控制對話,我必須允許這件事發生。這是因為如果我嘗試發言或打斷你,你是不會聽的。事實上,這還會讓你更生氣。實際上,有一家大型飲料公司,我不會說是誰,一家非常知名的咖啡公司。他們來找我說:「我們在客戶服務方面有問題。」他們來了,我們給了他們錯誤的版本,有時他們會失去理智。有一位客戶來了,經理說:「我以為他們會攻擊櫃檯後面的那個人。」我們實際上修正了他們的飲品,但他們仍然非常好鬥。根據那個輪子,這個人是T-Rex。T-Rex非常具攻擊性、懲罰性的,帶有諷刺意味。他們在T-Rex和獅子之間來回流動,因為他們試著控制對話。他們說:「我們修正了訂單,我們道歉了,但事情還是越來越糟。是我們錯在哪裡?」他們錯在不停打斷並試圖停止那個人的行為。那個人處於攻擊狀態,像獅子/T-Rex一樣。當你面對這樣的人時,你必須放手,因為如果你打斷那個人,告訴他們「冷靜下來,我們要這樣做」,會怎樣?這只會讓人更生氣。不是我,讓我發言。應對這種行為的一種方法就是放手。只要你沒有危險,或者沒有人想傷害你,就放手。當他們講完後,你就可以談話,但他們此刻是聽不進你的話的。這正是這個輪子有幫助的原因,因為如果我面對一隻獅子,而他在試圖控制、教條式地控制對話,那我就會進來說:「嘿,冷靜一下。我給你換了杯飲料。我不會讓你說話。我在和你競爭。這樣是不行的。」這就是為什麼這會升級。讓人們隨意發言,做老鼠。做老鼠是困難的,因為人們的自我不會讓他們做老鼠。坐在那裡忍受是很難的,但如果你能把你的自我放在一邊,那麼你應該要這樣做。事實上,我們在面試室中有一句話,「把你的自我留在門外,因為如果你把自我帶進來,你就完了。」你想把自己放在一邊,並能夠管理行為,但這需要你能夠這樣想:「我知道我所看到的。」這總是回到「我不需要針對每一件小事進行反應,因為我感到受到輕視。我看到我的處境。我面前是一隻獅子。讓他結束或她結束。我會做一隻老鼠。我會安靜地聆聽,謙虛地尋求指導。」然後當他們完成後,我才會說話,因為此時他們也準備好聽你談話,但當你不斷打斷他們時,他們是聽不進的。
你常常能在壞警察身上看到這一點,對嗎?他們攔下某人逮捕他,對方卻變成了他們試圖逮捕的T-Rex。他們開始侮辱他。然後警察最終搞得自己被紀律處分,因為他們像T-Rex一樣反應。他們上了當。如果那個人叫你某些難聽的名字,他們就會開始回擊,並把肘部靠上去變得具有攻擊性。然後你會看到一些表現優異的警察,儘管受到言語侮辱,他們卻非常冷靜,似乎不受影響。
這是因為他們的自我控制能力,非常努力。在美國和英國,你有國家警力,意味著這是一個招聘過程,一位警察專員,一個權威人士。在美國,有17,000個警察執法機構。他們都有自己的領導者。
問題在於他們的訓練是不同的。例如,當我進入紐約市警局時,他們讓我參加了一個心理測試。這類似於MMPI-2,即明尼蘇達多相人格問卷。他們想要了解的是我的行為。我是自戀嗎?我是疑病症患者嗎?我內心究竟有什麼問題,以避開這種情況?你必須保持冷靜,因為人們會把你拉入他們的無稽之談。你不能在執法工作中坐那裡被誘導。如果你被誘導了,這就是一個問題。你不應該穿著這身制服。不應該佩戴這個徽章。我並不是說你應該坐在那裡被別人傷害或承受肢體虐待,但你需要能夠控制自己的言語和行為。
即使你的嘴巴……你之前提到了一些,我認為這是一個重要的細微之處,這並不意味著你必須被動。這只是意味著,當你,如你所說,決定摧毀一切時,你是故意這麼做,而不是被某種情感的木偶大師所操控。
如果你在執法機構,我會說,「首先,沒有人期待看到你。」消防員,人們會很高興見到他們。沒有人期待看到執法部門。我從未在面試室或其他任何地方遭到像「嘿,特工,快進來。我非常高興你來了。」的歡迎。他們不高興見到你,因為A,有人被逮捕,B,出現了壞事。C,你即將逮捕他們關心的人。這都是壞消息。你必須理解這一點,但如果你感到被冒犯,那你是在尋求尊重。那個徽章不是為此而存在的。你在那裡是為了維持和諧,你必須管理自己的行為。
我記得NYPD學院,他們會帶我們去FDR高速公路,FDR沿著曼哈頓東側的東河。 有時候他們帶你去那裡跑步,讓我們長途奔跑。人們以每小時50、60英里的速度從你身邊駛過。當我說他們從你身邊呼嘯而過時,他們確實是這樣做的。在我上學院的時候,這是9/11之前的事情。他們對我們吐口水或試圖吐口水,詛咒我們,給我們竊竊私語,叫我們豬,叫我們各種名字。我第一次經歷這種情況時,我還年輕,我們正在跑步,有人對我們叫喊,我說了什麼,結果我真的停下來,轉身開始回喊。我的教練,體能訓練教練,那位警察抓住我,他說,「你不能這樣做。」 他說,「如果你要這樣做,那你就不適合這裡。」你必須管理自己,因為當你走上街頭時,人們會恨你。如果你無法控制自己,你將無法管理這種情況。那是我第一次學到這不是贏得尊重的方式。你需要管理自己。控制他人始於自我控制。
是的。此外,這對我來說意味著什麼,我對這種事情反應如此迅速?在你提到的有關動物的研究中,我讀到最成功的面試者能夠在不同的交流風格之間切換。最成功的面試者了解嫌疑人的交流風格以及他們自己的交流風格。這讓我思考,要成功,我是否需要能夠根據情境採用所有這些交流風格,因為我可以想到我生活中很多人根本沒有獅子或暴龍的特質。他們只是在任何地方都表現得像老鼠。我能想到一些人,我根本無法想像他們會要求、教條、僵硬、掌控、引導、領導,坦率、直接、攻擊、諷刺。他們只是友好,友好。
好吧。所以,當你與他們打交道時,你會看到如果我們要使用動物的比喻。我是說,更重要的是,這些人怎麼才能成功?如果我…
他們並不行。他們不成功。
他們將會遇到困難,因為他們把自己壓抑得如此之深,無論出於什麼原因,他們無法領導。沒有人……我告訴你,作為老鼠沒有任何問題。實際上,如果你必須傾向於任何一種動物,老鼠就是那一種。老鼠是王者。
我愛老鼠。我想每個人都愛老鼠。他們是最可愛的人。
確實如此。
和猴子,但…
是的。但老鼠是好的,因為你謙遜地尋求指導。這意味著你說得少,這意味著你在傾聽,同時也在收集信息。因此,如果我試圖了解史蒂芬,當我不說話並且問好問題時,我會從史蒂芬那裡獲得更多的信息,而不是我自己說話。很多人認為我需要控制局面,設定議程。你可以,並且在某些時候是需要的。如果你是一名領導者,你需要不時地策劃。但總的來說,老鼠是獲得最多信息的那一個。只要你是個好老鼠,好的老鼠是謙遜的,尋求指導。史蒂芬,告訴我你在夥伴關係中尋找什麼。好吧。幫我理解對你來說最重要的事情。我保持沉默,讓史蒂芬展示他在乎的一切,他的價值觀、信念。我將會了解史蒂芬,並且會學到很多關於他的事情,這樣我就能更智能地和史蒂芬談論他在乎的事情。現在,我在乎的是你在乎的是什麼。然而,你也不想成為牧鼠的劣質版本。這就是你的弱點,屈從,逃避。這樣你就會成為那樣,這樣人們會以你為獵物並使你成為受害者。我可以是老鼠。
我可以
提出問題,我可以學習,但我希望確保自己不會越過那種惡性的一面,即我如此害怕衝突,以至於我會讓自己變得渺小到其他人會輕而易舉地壓倒我。
老鼠能成為領袖嗎?因為我認識一些老鼠。如果我雇用那些人,我絕對不會讓沒有人格特質的人擔任領導者。這樣是不負責任的。坦白說,這是非常不負責任的。這對他們來說也不公平,因為他們會受到他們所領導的人的挑戰。為了讓他們能冷靜、沉著地面對這些挑戰,正如這個小輪子上所說的那樣,主導、指導和引領,就像獅子一樣,他們需要內心有一隻獅子。
你想要成為所有這些動物。你想要平衡這些動物。這正是你要努力追求的目標。你想要在正面的意義上平衡它們,對吧?這些動物的良好版本。但你需要知道,我什麼時候該像獅子一樣。因此,如果我是一位領導者,如果我是一位商業人士,如果你選擇某人來負責一個團隊,他們必須內心有一些獅子的特質。他們不能全部都是老鼠,因為沒有人會聽從。
如果我在談判加薪呢?
如果你在談判加薪,首先,你要帶著所有的功課進來。你不會進來然後說:“我認為我應該加薪。我覺得我應該加薪。我在這裡已經很長時間了。” 你要帶著事實的清單。你會說:“我成交了這筆交易,賺了這麼多錢。我和這個人關閉了一個帳戶,賺了這麼多錢。我在一年內做了這個。我創造了這麼多的收益。我會列出這些事實,以便我可以向你闡明為什麼你應該給我那筆加薪。” 這取決於你。我認為,我覺得,我相信。然後你的老闆可能會回應:“嗯,我覺得我認為你不應該得到這個加薪。這太含糊了。”當你帶著事實進來時,這是一個難以反駁的理由。
現在,當你進入那個會議時,如果我是要要求加薪的人,我會以獅子的身份進入。我負責。我設定議程,因為是我在要求加薪。所以我會帶著我的事實進入,方法論地展現出來。我會成為一隻好的獅子。先生,嗨,史蒂芬。我想和你談談。我正在尋求提高我的薪資。在這一點上,你只是變成一隻壞獅子。你想讓那個人知道,即使假設回答是個硬性的否定,你也會讓對方有話語權,讓對方感到被重視,即使最終的答案是個明確的拒絕。因為最重要的是讓他們感受到你真的在聆聽。
但如果我拒絕了你,你會怎麼做?你會變成什麼?你會變成老鼠嗎?我剛剛絕對拒絕了。所以我會說,好吧。你能不能告訴我為什麼?我不想給你加薪。我認為,
當我考慮誰更想要那筆錢,自己還是你,我想是我。好吧,那麼你其實就是暴龍了。但你將如何應對?
如果碰到暴龍,若有人試圖反擊並與你對抗,你必須面對暴龍。他們教導你關於動物輪的其中一點,就是唯一可以交換的是老鼠和獅子,因為兩個人不能同時負責。所以只有這一次。但在面對暴龍時,他們教導你要如何處理暴龍。你必須成為好的暴龍,即坦率或直接。好的,這樣你說你更希望那筆錢流向你而不是我。好吧。壞暴龍則是攻擊性諷刺等等。
是的。壞暴龍會說:“你真是個白痴。你真荒唐。”“你真是個混蛋。”好暴龍則是坦率、直接的。
是的。所以你是說你不打算給我加薪,因為你想把所有的錢都留給自己。對的。不給我。
好吧,如果真是這樣,那我不知道我是否能繼續待在這裡。對。你可以,我已經在這裡待了這麼多年。我創造了這麼多的收入。因此,這將對我在這裡工作的能力造成問題。我正在直接、坦率、公正地與他們溝通。你可以與人們進行交流,而不必變得難堪。現在,再說一次,你無法控制他們的行為,但你可以控制自己的行為。所以你只需要確保,對於一個表現出那種行為的人,你不要被捲入那種行為中。你只想保持在良好的輪子上。這也是一種調適,但你也不想害怕與人打交道。這就是為什麼處理拒絕和個性困難的人以及難以相處的人是很好的練習。每當有這樣的人出現時,我希望你記住,我在練習。我在練習。我在練習。不要害怕這個。這也讓你能夠鍛煉你的暴龍,因為如果你對此感到困難,這樣可以讓你鍛煉那個肌肉。這讓你學會如何與那些在你面前不斷挑釁的人打交道,同時又能管控自己。你會遇到這樣的人。我在聽一位研究者的講座時發現,有1/25的人可能會是心理病態者,或者他們會有反社會人格障礙,這是一種心理病態、社會病態行為或自戀型人格障礙。這些極端行為通常缺乏同情心。每25個人中就有一人。這意味著你遇到的每25個人中就有一個人可能會想要欺負你。做好準備。
在這個播客上,我們有一個結尾的傳統,上一位嘉賓會給下一位嘉賓留下問題,而他們不知道將要留給誰。
在《首席執行官的日記》中留給你的問題是,在你臨終之際,你希望你的整個遺產是什麼?我希望能給世界帶來一些貢獻。我希望能為世界增值,而不是從中索取。這是我在臨終時的想法。我還想, 我只想過上好的生活。當我說「好」時,我並不是指沒有問題或類似的狀況。我是說,我已經充分地生活過,我可以帶著這一點離開這個世界。
每個人都需要去聽聽你的 BBC Maestro 課程。這真是太棒了。那裡有很多課程,但我認為你的課程因許多理由而特別突出。你實際上請來了一些在過去訓練過你的專家,成為這門課程的一部分,所以我會將連結放在下面。此外,這本書對許多人來說都是一次絕對的啟示。我認為部分原因是它對每個人來說都是非常容易閱讀的。你不需要像你一樣是個超級進階的心理學家或者教授,才能理解所有這些策略和技巧。它涵蓋了一切。我記得在目錄頁上,僅僅是給人們一個你所談論主題的概念,這包括克服恐懼、心理韌性。如果必須要戰鬥,那就去戰鬥。我們今天談過的那些事情。跟人影響力有關的部分,每個人都在撒謊的主題,所有我們討論過的東西,以及更多更多的內容都在這本書中。因此我建議,如果你還沒有讀過,我知道很多人已經讀過了,因為他們在書中標註我。我建議你閱讀這本書,《變得無懼:來自特勤局探員的生活課程》。非常感謝你。我們充滿著智慧,你讓我想起了許多在每次交談後我似乎都會迅速忘記的事情,而你正在幫助許多人。你所渴望擁有的遺產,毫無疑問是你通過你所做的一切,和你服務過的數百萬人正在創造的遺產。你身上有某種非常非常特別的東西。有一種可親近感,有智慧,有坦誠和不懦弱,但同時也有平衡和細微的理解,即真相往往在中間,我認為這對人們來說是非常重要的。因此,感謝你做你自己,做你所做的一切。再次與你交談是一種特權,我希望我們在未來能再談。感謝你,Stephen。

She was trained to read minds, spot lies, and face danger – here’s what former Secret Service Agent Evy Poumpouras learned from protecting the world’s most powerful leaders

Evy Poumpouras is a former Special Agent with the U.S. Secret Service. She is the author of the bestselling book, ‘Becoming Bulletproof: Protect Yourself, Read People, Influence Situations, Live Fearlessly’ and co-host of Bravo’s TV competition series ‘Spy Games’. 

In this conversation, Evy and Steven discuss topics such as, the dangers of getting easily offended, why you should stop asking people’s opinions, the top body language mistake that makes you look weak, and Evy’s ‘I’m not special’ hack for success. 

00:00 Intro

02:13 What Is Evy Doing for People?

03:42 What Do People Come to Evy For?

04:05 People Sabotage Themselves

05:38 Lie Detecting

07:01 How Do We Start to Become Mentally Strong?

09:31 The People You Associate With Can Impact You

12:35 Observe Your Opponent, Don’t Listen to Them

16:22 How Does Steven Pick People?

22:11 Living Fearlessly

24:29 Making Decisions Will Increase Your Confidence

28:42 How to Stop Others From Controlling Your Life

34:56 Making Decisions

37:01 How to Make Progress in Your Life or Career

40:12 Reliving Your Pains Makes You Feel High

43:25 Sexism in the Secret Service

52:05 How to Make Rational Decisions

57:08 What to Do When People Are Not Treating You Well

01:02:00 Being Bullied in a Work Environment

01:08:14 What I Learned About Bullies as a Secret Agent

01:12:59 How to Stop Being Prey for a Predator

01:20:44 Can Someone’s Life Be Determined by the Way They Speak?

01:22:34 Ads

01:23:33 The Importance of Gesticulating With Your Hands

01:28:08 Can You Fake Your Body Language?

01:36:28 What’s Step 1 to Becoming That Person When I’m Not?

01:42:15 Do You Have to Go Through Difficult Times to Learn?

01:47:11 The Hack of Knowing You’re Not Special or the Only One

02:00:59 Ads

02:03:02 People Don’t Want to Be Victims Anymore

02:07:52 Should We Make People Like Us?

02:09:43 The Importance of Being Authentic

02:11:50 Why Rejection Is the Way to Resilience

02:14:19 The Four Communication Styles

02:25:31 Emotion in the Police Workforce

02:27:40 Switching Styles During Interviews

Follow Evy: 

Instagram – https://bit.ly/4gU6Pxo 

Twitter – https://bit.ly/4hJDgzW 

Website – https://bit.ly/4hHHQia 

You can purchase Evy’s book, ‘Becoming Bulletproof: Protect Yourself, Read People, Influence Situations, Live Fearlessly’, here: https://amzn.to/4gMEv09 

Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes 

My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://g2ul0.app.link/DOACBook 

You can purchase the The Diary Of A CEO Conversation Cards: Second Edition, here: https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb 

Follow me:

https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb

Sponsors:

Linkedin Jobs – https://www.linkedin.com/doac

PerfectTed – https://www.perfectted.com with code DIARY40 for 40% off

Vanta – https://vanta.com/steven

Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

Leave a Comment