AI transcript
0:00:10 because exactly the same physical state could be experienced completely different.
0:00:14 And what they discovered is that at first it’s really hard, but you practice, practice, practice,
0:00:18 and then eventually becomes really automatic. So the first thing to understand is that…
0:00:21 Dr. Lisa Feldman Barrett is a world-leading neuroscientist.
0:00:26 Her groundbreaking research reveals that emotions like anxiety and trauma are built by the brain.
0:00:28 And we have the power to control them.
0:00:34 The story is that you’re born with these innate emotion circuits, but you’re not born with the ability to control them.
0:00:34 That’s false.
0:00:39 Really what’s happening is that your brain is not reacting, it’s predicting.
0:00:46 And every action you take, every emotion you have is a combination of the remembered past, including any trauma.
0:00:52 And so you don’t have a sense of agency about it because it happens really automatically, faster than you can blink your eyes.
0:00:56 How does this change how we should treat trauma?
0:01:03 Sometimes in life, you are responsible for changing something, not because you’re to blame, but because you’re the only person who can.
0:01:09 I mean, I had a daughter who was clinically depressed, was getting D’s in school, she wasn’t sleeping, she was miserable.
0:01:14 At first she was so resistant, but then she made the decision that she wanted to be helped.
0:01:15 And did she recover?
0:01:16 Yes, she did.
0:01:25 So if you want to change who you are, what you feel, understanding these basic operating principles is the key to living a meaningful life.
0:01:28 So what is step one to being able to make that change?
0:01:34 Quick one before we get back to this episode, just give me 30 seconds of your time.
0:01:36 Two things I wanted to say.
0:01:40 The first thing is a huge thank you for listening and tuning into the show week after week.
0:01:46 It means the world to all of us and this really is a dream that we absolutely never had and couldn’t have imagined getting to this place.
0:01:50 But secondly, it’s a dream where we feel like we’re only just getting started.
0:01:58 And if you enjoy what we do here, please join the 24% of people that listen to this podcast regularly and follow us on this app.
0:01:59 Here’s a promise I’m going to make to you.
0:02:05 I’m going to do everything in my power to make this show as good as I can now and into the future.
0:02:11 We’re going to deliver the guests that you want me to speak to and we’re going to continue to keep doing all of the things you love about this show.
0:02:12 Thank you.
0:02:13 Thank you so much.
0:02:14 Back to the episode.
0:02:25 Dr. Lisa Feldman Barrett, you have a really remarkable, twisting career journey.
0:02:35 It’s almost quite difficult to encapsulate in a particular mission or a particular summary of the journey you’ve been on and the twists and turns you’ve taken.
0:02:44 But if I were to ask you now what mission you’re on with the work that you’re currently doing, are you able to summarize that?
0:02:53 My goal is, as a science communicator, is to try to take really complicated science and present it in a way that people can use.
0:02:57 You know, maybe they use it to entertain their friends at a dinner party.
0:03:03 Maybe they use it to help their kid who’s, you know, struggling with depression.
0:03:06 That was certainly, in my case, something that I had to deal with.
0:03:14 Maybe they’re using it to improve their workplace or improve the productivity of their peeps or whatever.
0:03:19 The point being that that’s ultimately, that’s what science is for.
0:03:22 It’s for, you know, living a better life.
0:03:30 And average, everyday people without PhDs can do that if they have the right information.
0:03:47 I’m probably attempting to understand how it is that a brain like ours, that is attached to a body like ours, that is pickled in a world like ours, produces a mind.
0:03:48 What is it?
0:03:59 What is happening that allows you to have thoughts and feelings and memories and actions?
0:04:08 And somebody from another country, another culture, also has a mental life which looks nothing like yours.
0:04:29 How is it that the same kind of brain plan with the same general kind of body plan can produce such different types of minds when they are, when those brains are wired, in a sense, finish wiring themselves in cultural and physical contexts that are so widely different?
0:04:47 When you just talked about your pursuit of understanding how a brain like ours creates the mind and the reality that we have, if I’m able to understand all of that, as many people who read your book about the brain and emotions were able to understand, what is it that it offers me in my everyday life?
0:04:51 Oh my God, it offers you the opportunity to have more agency in your life.
0:04:52 What does that mean?
0:04:54 It means you have more choice.
0:04:55 It means you have more control.
0:04:58 It means that you can architect your life.
0:05:00 I mean, you can’t control everything that happens to you.
0:05:07 You can’t control every moment of feeling, but you have more control than you probably think you do.
0:05:13 Everybody has more control over what they feel and what they do than they think they do.
0:05:18 That control doesn’t look the way we expect it to.
0:05:23 It’s much harder to harness than we would like it to be.
0:05:33 Some people have more opportunities for that control than other people do, but everybody has the opportunity to have more control.
0:05:40 And, of course, the flip side is also more responsibility for the way they live their lives.
0:05:43 And I think that’s a really good thing.
0:05:52 And I think it’s a really good thing now when, you know, world events are swirling around you and you feel like, you know, you’re just being buffeted around.
0:06:04 And even within that craziness, there are opportunities to be more of an architect of your own experience and your own life.
0:06:11 I think a lot of people find that optimistic and helpful.
0:06:17 Yeah, because life can feel like we are a puppet and we are just responding to what happens around us.
0:06:19 And if it rains outside, then we’re sad.
0:06:22 If a person sends us a message, then we’re annoyed.
0:06:27 And that we’re just these sort of reactive creatures reacting to whatever happens around us.
0:06:34 But you’re telling me that if I have a greater understanding of the brain and how it works and emotions, then I can seize back some of that control and live a more intentional life.
0:06:35 Yes, exactly.
0:06:49 And I think for me, I mean, I started my career studying the nature of emotion, but really it became a flashlight into understanding how a brain works.
0:06:51 Why do we even have a brain?
0:06:53 It’s a very expensive organ.
0:07:00 That piece of meat between your ears is the most expensive, metabolically the most expensive organ you have.
0:07:03 So what’s it good for?
0:07:04 What’s its most basic function?
0:07:08 How does it work in relation to the body?
0:07:15 I think that certainly on your show, you’ve had a number of people who talk about the relationship between the brain and the body in some way.
0:07:24 But I think scientists for a long time forgot or ignored the fact that the brain is attached to a body, right?
0:07:26 Because we don’t feel all the drama.
0:07:31 Like right now, in you, in me, in all of our listeners, right?
0:07:34 We all have this, like, drama going on.
0:07:40 It’s really quite intense, and there’s a lot of going on, and none of us are aware of it, I hope.
0:07:42 If you are aware of it, I’m really sorry.
0:07:46 It probably means that something is, you know, you’re not feeling well today.
0:07:54 But it’s a good thing that we’re not aware of what’s going on inside our own bodies most of the time, because we’d never pay attention to anything outside our own skin again, right?
0:08:02 But the problem is that in science, it often begins with starting with your own subjective experience and then trying to formalize that.
0:08:05 And, I mean, if you look at any science, physics is like that, too.
0:08:10 You just have to go back several hundred years or maybe a little longer to see it.
0:08:20 And so it turns out that a lot of what you experience as properties of the world, of the way the world is, really is very rooted in your brain’s regulation of your body.
0:08:31 And so I guess I’m – I started with emotion, but it really became a much larger project to try to understand, well, what is a brain?
0:08:32 How is it structured?
0:08:34 How did it evolve?
0:08:35 How does it work?
0:08:37 What’s its most basic function?
0:08:44 And where do thoughts and feelings and actions, perceptions, what role do they play in that function?
0:08:47 So it’s a bit flipping the question, right?
0:08:50 Most people start with, what is an emotion?
0:08:51 What is a thought?
0:08:52 What is a memory?
0:08:59 They define it, and then they go looking for its physical basis in the brain or in the body.
0:09:02 That’s a pretty bankrupt perspective.
0:09:06 I mean, after a hundred years, there weren’t really good answers.
0:09:15 So we flipped it around and we said, okay, well, given that we have the kind of brain we do, what can it do?
0:09:17 What does it do?
0:09:21 And in its normal functioning, how does it produce mental events?
0:09:31 That in our culture, our thoughts and feelings and perceptions and actions, in other cultures, there are different conglomerations of features, right?
0:09:35 So for us, a thought and a thought and a feeling are super distinct.
0:09:36 We experience them as very separate.
0:09:37 We experience them as very separate.
0:09:48 In fact, really since the time of Plato, we’ve had this kind of narrative where, you know, the mind or the brain is a battleground between your thoughts and your feelings, right?
0:09:59 In for control of your actions, for control of your actions, if your thoughts win, you are a rational creature, you are a healthy creature, you are a moral creature.
0:10:11 If your instincts and your emotions win, you know, your inner beast, then you are irresponsible, you are childish, you are immoral, you are mentally ill.
0:10:13 That’s the narrative that we work in.
0:10:18 In some cultures, thoughts and feelings are not separate.
0:10:24 They are really, it’s not that you have them at the same time, it’s that they are one thing.
0:10:28 They are features of the same mental event.
0:10:33 In some cultures, your body and your mind are not separate.
0:10:39 There are no separate experiences for a physical sensation versus a mental feeling.
0:10:41 They are really one thing.
0:10:48 So our minds are not the human nature, it’s just one human nature, and there are other human natures too.
0:11:03 And we have to figure out how general brain plan, a general body plan for a neurotypical human, produces such wide variation depending on the cultural context in which it grows.
0:11:13 As it relates to neuroscience and understanding the brain and the way that we create reality, was there a eureka moment for you where you realized that most of us have it wrong?
0:11:18 Or that there’s an underlying misconception about the way that our brain creates our reality?
0:11:25 I would say, yeah, sure, there was a eureka moment, but it was a long, slow burn.
0:11:28 When I was a graduate student, I wasn’t studying emotion.
0:11:32 I was studying the self.
0:11:34 How do you think about yourself?
0:11:37 What is your self-esteem like?
0:11:39 How do you conceive of yourself?
0:11:43 This is an important topic in psychology.
0:11:53 And I was measuring emotion as an outcome variable, and the measurements weren’t, the measures weren’t working.
0:12:02 And I thought, well, I need to be able to just literally, objectively measure when someone is angry or when they’re sad or when they’re happy.
0:12:05 I don’t want to have to ask them, because they could be wrong.
0:12:12 And in that phrasing of the question, there’s a presumption, right, that there is an objective state called anger,
0:12:19 that generally most instances of anger will look the same regardless of person and context.
0:12:28 And I very quickly realized that there are no essences that anybody’s been able to discover, right?
0:12:39 So recently, in the last couple of years, researchers did a meta-analysis, which is a big statistical summary of hundreds and hundreds and hundreds of experiments.
0:12:45 And what they discovered is that, and this is just in urban cultures, right?
0:12:47 We’re not even talking about remote cultures now.
0:12:53 Just in urban cultures, when someone is angry, people scowl about 35% of the time when they’re angry.
0:12:56 A scowl is like a…
0:12:58 Like a scowl, like a…
0:13:02 Right, like, you know, you knit your eyebrows, you frown, right?
0:13:03 Okay.
0:13:09 But that means 65% of the time when people are angry, they’re doing something else that’s meaningful with their face.
0:13:16 And half the time when people scowl, they’re not angry, they’re feeling something else.
0:13:18 They could be concentrating really hard.
0:13:21 You could have just told them a bad joke.
0:13:24 They could have a bad bout of gas.
0:13:27 You know, a scowl is not the expression of anger.
0:13:32 It is an expression of anger in some contexts.
0:13:36 And it’s also an expression of other states in other contexts.
0:13:47 So what this means is that, you know, there’s no really strongly reliable expression for anger that is specific to anger.
0:13:52 And the same is true for every other emotion that’s ever been studied.
0:13:56 It’s really clear that you’re in anger or sadness or pick an emotion.
0:13:59 You know, your heart rate can go up, it can go down, it can stay the same.
0:14:02 Your blood pressure can go up, it can go down, it can stay the same.
0:14:10 The physiology that is occurring in your body is related to your brain’s preparation for particular behaviors.
0:14:12 So let’s start with that then.
0:14:16 So the predictive brain is this idea that I only pretty much know from you.
0:14:17 I’d never heard it before.
0:14:21 When we say the predictive brain, what does that mean?
0:14:22 And what does it not mean?
0:14:28 So when you are living your everyday life.
0:14:28 Yeah.
0:14:29 Like right now.
0:14:30 Like right now.
0:14:39 So right now, I’m guessing that I’m saying things to you and you’re perceiving what I’m saying and then you’re reacting to it.
0:14:40 That’s how it feels to you, right?
0:14:41 Yes.
0:14:41 Okay.
0:14:43 And that’s how it feels to me too.
0:14:46 So we sense and then we react.
0:14:51 That’s the way most people experience themselves in the world.
0:14:54 That’s not actually what’s happening under the hood.
0:15:01 Really what’s happening is that the brain, your brain is not reacting, it’s predicting.
0:15:25 And what that means is if we were to stop time right now, just freeze time, your brain would be in a state and it would be remembering past experiences that are similar to this state as a way of predicting what to do next.
0:15:26 Like literally in the next moment.
0:15:28 Should your eyes move?
0:15:31 Should your heart rate go up?
0:15:32 Should your breathing change?
0:15:36 Should your blood vessels dilate or should they constrict?
0:15:39 Should you prepare to stand?
0:15:40 Right?
0:16:04 So under the hood, your brain is predicting what movements it should engage in next.
0:16:09 And as a consequence, what you will experience because of those movements.
0:16:14 So you act first and then you sense.
0:16:17 You don’t sense and then react.
0:16:21 You predict action and then you sense.
0:16:31 So give me an example which brings this to light of how my brain is predicting and then taking action.
0:16:31 Okay.
0:16:37 So right now you and I are having a conversation and I’m speaking and you’re listening.
0:17:02 And what’s really happening in your brain is that based on many gazillion repetitions of listening to language, your brain is predicting, literally predicting every single word that will come out of my.
0:17:06 Yeah.
0:17:06 Okay.
0:17:16 And how surprising would it have been if I didn’t say mouth, I said some other orifice of my body that words were coming out of.
0:17:20 That would have been pretty surprising because your brain is predicting that.
0:17:27 Your brain is always predicting and it’s correcting those predictions when they’re incorrect.
0:17:37 And, you know, I have this video that I often show when I’m giving a talk to scientists or to civilians.
0:17:50 I’m giving a talk and it creates a situation where they can predict something and they can feel that a prediction is not just this abstract kind of thought.
0:18:01 Thought it’s your brain is literally changing the firing of its own sensory neurons to anticipate incoming sensations.
0:18:09 So you start to feel these sensations before the signals actually arrive for you to perceive them.
0:18:13 You start to have the experience before the world gives you those signals.
0:18:18 I’ve read, I think it was in your book, but it might have been elsewhere about the example of being thirsty.
0:18:31 So when you drink, so say you’re super thirsty and you drink a big glass of water, when do you stop being thirsty?
0:18:32 Almost immediately.
0:18:46 But actually it takes 20 minutes for that water to be absorbed into your bloodstream and make its way to the brain to tell the brain that you are no longer in need of fluid.
0:19:01 Because across millions of opportunities, you have learned that certain movements now and certain sensory signals now will result in that mental state.
0:19:03 Or here’s another example.
0:19:06 So right now, keep your eyes on me.
0:19:07 You’re looking right at me.
0:19:17 And in your mind’s eye, I want you to imagine a Macintosh apple, like not a computer, but like an actual piece of fruit.
0:19:17 Okay.
0:19:18 Can you do it?
0:19:19 Yeah.
0:19:19 Can you see it?
0:19:20 Yeah.
0:19:22 What color is it?
0:19:22 Green.
0:19:23 Okay.
0:19:24 Does it have any red?
0:19:25 No.
0:19:26 Okay.
0:19:28 So it’s a Granny Smith apple.
0:19:28 Yeah.
0:19:29 Okay.
0:19:30 What does it taste like?
0:19:33 Like imagine, imagine grabbing it.
0:19:34 Yeah.
0:19:35 Biting into it.
0:19:37 Hearing the crunch of the apple.
0:19:39 What does it taste like?
0:19:40 It’s like sweet.
0:19:42 It’s like a little tart maybe?
0:19:43 Yeah, yeah.
0:19:43 Yeah.
0:19:44 Is it juicy?
0:19:44 It’s very juicy.
0:19:45 Yeah.
0:19:59 So if I were imaging your brain right now, what I would see is I would see changes in the signal that is related to neural activity in your visual cortex, even though there is no apple in front of you.
0:20:07 And I would see a change in activity in your auditory cortex, even though you didn’t really hear the crunch.
0:20:09 My mouth was watering as well.
0:20:10 And your mouth is watering.
0:20:24 And in fact, every time you sit down for a meal, your brain directs your saliva glands to produce more saliva to prepare you to eat and digest the food.
0:20:29 So that usually happens in advance of even sitting down to a meal.
0:20:31 That is all prediction.
0:20:37 That’s all of that is your brain preparing itself for what’s coming.
0:20:47 Because predicting and correcting is a much more efficient way to run a nervous system, really any system, than reacting to the world.
0:20:48 Here’s another example.
0:20:49 Do you drink coffee?
0:20:50 Yes.
0:20:51 Okay.
0:20:53 Do you drink coffee every day at the same time?
0:20:55 Usually, yeah.
0:20:55 Okay.
0:21:00 And are you one of these people that if you miss having coffee at that time, you get a headache?
0:21:02 I mean, it’s happened before.
0:21:03 Yes.
0:21:07 Well, I used to be a person who drank a lot of coffee.
0:21:11 And I love coffee, but I don’t drink it anymore.
0:21:12 But I loved it.
0:21:14 And I drank it always at the same time every day.
0:21:20 And if I didn’t drink it, I would get, at that time of day, I would get a massive headache.
0:21:34 And the reason why, and this is true really of every medicine you take, everything which, anything which affects your physiology, if you do it on a regular basis, your brain will come to expect it.
0:21:44 And what that means, come to expect it, is that coffee has chemicals in it that will constrict your blood vessels everywhere.
0:21:53 But in the brain, the brain is attempting to keep the blood flow pretty constant and even.
0:22:12 And so if every day at 8 o’clock in the morning, you’re drinking something that’s going to constrict your blood vessels, then at 7.55 approximately, I don’t know the exact timing, but a little bit before 8, your brain will dilate the blood vessels.
0:22:16 In preparation for that constriction, so they remain constant.
0:22:23 And if you don’t drink that substance, then you have this big dilation and you get a very, very bad headache.
0:22:32 I was just wondering then about, as you were talking, I thought you were going to talk about how sometimes when I set an alarm, I seem to wake up like five minutes before the alarm.
0:22:33 Yeah, sure.
0:22:34 That’s an example.
0:22:35 Here’s another example.
0:22:36 Exercise.
0:22:44 If you want to play tennis better, if you want to run a faster mile, what do you do?
0:22:45 Train.
0:22:46 Train.
0:22:49 And you do the same thing over and over and over and over again.
0:22:51 And you get better and faster.
0:22:53 And you burn fewer calories.
0:22:54 You get more efficient.
0:22:54 Why?
0:22:56 Because your brain is predicting really well.
0:22:59 That’s what muscle memory is.
0:23:01 It’s not literally a memory in your muscles.
0:23:03 It’s a memory in your brain.
0:23:05 Your brain is controlling your muscles.
0:23:16 And so if you practice the same set of movements over and over and over again, you just get really efficient at them because your brain is able to predict better.
0:23:33 Now, if you’re somebody who’s exercising because you want to become healthier or you want to lose weight or you, right, you don’t want to practice the same exercise over and over and over again because you will be burning fewer calories because you’re being efficient.
0:23:36 That’s the goal, right?
0:23:47 If somebody’s calling out to you every 30 seconds, a different set of movements and you can’t predict what they are, then your brain will make a prediction.
0:23:48 It’ll be wrong.
0:23:49 You’ll have to adjust.
0:23:57 And so you end up burning more calories and you end up throwing yourself out of balance, which we call allostasis.
0:24:01 So you become dysregulated and then your brain has to work to get itself back in again.
0:24:04 And so that’s a different kind of workout.
0:24:11 These two different kinds of workouts are completely predicated on the fact that sometimes you want to be able to predict better.
0:24:18 Sometimes you want to be able to disrupt yourself and get back into the pocket quickly, right?
0:24:27 So basically you’re learning how to take in prediction error, signals you didn’t predict, and adjust to them.
0:24:37 What does this say about the nature of trauma and other mental health illnesses like depression, anxiety, etc?
0:24:40 Because is this a misfiring of my predictions?
0:24:46 I say this because predictions reliant on something happening in the past and forming a pattern, like a pattern recognition system.
0:24:52 So if I grew up and there were certain patterns that are now not the case.
0:24:55 So if I grew up and every time a man walked into the room, he hit me.
0:25:01 And now when a man walks into the room and I’m 35 years old, I’m getting that same sort of prediction in my brain.
0:25:03 So I’ve got a fear of men, for example.
0:25:12 Does this somewhat explain childhood trauma and why it’s so hard to shake and why as adults we can sometimes have dysfunctional lives?
0:25:16 I would say as a general principle, yes.
0:25:21 There are a lot of, you know, the devil is in the details, right?
0:25:22 But yeah, sure.
0:25:28 So trauma is not something that happens in the world to you.
0:25:34 Everything you experience is a combination of the remembered past and the sensory present.
0:25:37 So there could be an adverse event that occurs.
0:25:38 You’re in an earthquake.
0:25:41 Someone dies who’s close to you.
0:25:43 Something bad happens to you.
0:25:45 Someone hurts you in some way.
0:25:50 There could be an adverse event that is not traumatic to you.
0:25:58 Because you’re not using past experiences to make sense of it as a trauma.
0:26:14 On the other hand, something that is, could be like an everyday experience to somebody else, to you, it links to a set of memories that are very traumatic.
0:26:15 We’re very traumatic.
0:26:16 Those events were very traumatic.
0:26:18 And so to you, it is a trauma.
0:26:22 So trauma is not an objective thing in the world.
0:26:24 It’s also not all in your head.
0:26:32 It’s a, trauma is a property of the relation between what has happened to you in the past and what is occurring in the present.
0:26:33 So here’s an example.
0:26:37 There is an anthropologist who works at Emory University.
0:26:43 And she studies people in a lot of different cultures.
0:26:45 And she studies trauma in a lot of different cultures.
0:26:54 And there was this one girl that she wrote about, a case study of a girl named Maria, who was a young adolescent girl.
0:27:11 And she lived in a culture where it was more normative for men to physically, be very physical with women and girls.
0:27:16 So in our culture, we would say it’s physical abuse.
0:27:19 But in her culture, this is just what men did.
0:27:24 She didn’t experience, so her stepfather would slap her around.
0:27:26 And she didn’t like it.
0:27:28 But she didn’t show any sign of trauma.
0:27:32 The way she made sense of it was that men are just assholes.
0:27:36 It was very much a, this is not about me.
0:27:38 This is about them.
0:27:41 It’s not pleasant, but she slept okay.
0:27:44 Her grades were okay in school.
0:27:45 She had friends.
0:27:49 She didn’t have any signs of trauma at all.
0:27:52 Then she watched Oprah.
0:28:07 And she heard all of these women talk about having been the subject of physical abuse from their boyfriends or their fathers or, you know, their husbands.
0:28:21 And she recognized the similarity in the physical circumstances of these women’s descriptions and her physical circumstances.
0:28:29 And she also observed them experiencing, like, you know, symptoms of trauma.
0:28:35 And all of a sudden, she started to have difficulty sleeping.
0:28:38 And she, her grades dropped.
0:28:40 And she had trouble concentrating.
0:28:42 And she became socially withdrawn.
0:28:58 Her way of making meaning, her way of, if you think about physical movements as actions, she made different meaning of those actions.
0:29:03 And she experienced trauma where she didn’t before.
0:29:10 Now, if you’re somebody who believes that there is an objective world out there, where, you know.
0:29:11 Cause and effect.
0:29:12 Yeah.
0:29:19 That, that really there was some kind of latent trauma in her and she didn’t experience it before, but then it was like triggered.
0:29:29 And then she’d be, you could tell a whole story like that and people do tell whole stories like that, but that’s not what the best scientific evidence suggests is happening.
0:29:35 What’s happening is that the physical movements were the same.
0:29:50 The psychological experience of those movements was different because experience is a combination of the sensory present, the physical present, and the remembered past.
0:29:56 And you need both in order to have a particular kind of experience.
0:30:09 So the way to describe what happened to Maria’s trajectory was that she experienced something as an unfortunate aspect of like physical life.
0:30:13 And then it became about her.
0:30:23 It became something, not, not this person was doing something bad, but this person was doing something bad to her because of who she is.
0:30:30 And she was also shown how she should be responding to that by watching Oprah’s show and watching these other individuals responding in a certain way.
0:30:30 Right.
0:30:37 So it became about her as a person, not just about, you know, her stepfather was an asshole.
0:30:47 And if you think about it, what we do in this culture, when people go into therapy for trauma, right, is we’re attempting to actually reverse the narrative.
0:30:57 So we try to teach people that it’s not, when something traumatic happens to them, it’s, and I want to be really clear what I’m saying, right?
0:31:02 And I’m not saying that when people experience trauma, it’s their fault.
0:31:07 I’m not in any way saying they’re culpable for what’s happened to them.
0:31:20 But sometimes in life, you are responsible for changing something, not because you’re to blame, but because you’re the only person who can.
0:31:23 The responsibility falls to you.
0:31:36 And so in this culture, we try to teach people who’ve experienced trauma that they can experience those physical events that happened to them in the past in some other way.
0:31:42 And when they do, they no longer feel traumatized anymore.
0:31:51 My mind’s a little bit blown for a number of different reasons, because it’s a real paradigm shift to think that we are giving meaning to the thing that happened in our past.
0:31:54 And sometimes that meaning is coming from watching other people give it meaning.
0:31:56 And we’re inheriting that meaning that…
0:31:57 Oh, yes.
0:31:58 That’s called cultural inheritance.
0:32:01 It’s like a cultural, it’s like a contagion.
0:32:08 So it turns out that, you know, there’s one kind of old evolutionary theory, right?
0:32:14 This is called the modern synthesis, where inheritance is really your genes.
0:32:24 You inherit, whatever you inherit, you inherit by your genes, and then natural selection, you know, chooses some gene patterns and not others.
0:32:27 And that’s really how inheritance works across generations.
0:32:38 Most evolutionary biologists don’t hold to that view anymore, because for the most part, there are many, many ways to inherit things.
0:32:47 And a lot of what we think of as inheritance is really more what’s called epigenetic, meaning it doesn’t really involve DNA very much.
0:32:54 And I would say, the way I like to say it is that we have the kinds of nature that requires a nurture.
0:33:01 We have the kind of genes that require experience before anything is wired into our brains.
0:33:04 And most of our characteristics work that way.
0:33:08 Very few characteristics work just by genes alone.
0:33:16 What always happens in a neurotypical brain is that you’re born with your brain incomplete, right?
0:33:22 An adult brain has, we say that it’s wired to its world.
0:33:24 That world includes its own, your own body.
0:33:30 But a baby is not a, baby’s brain is not a miniature adult brain.
0:33:35 It’s a brain that’s waiting for wiring instructions from the world and from its own body.
0:33:44 So your brain is wired for you to see out of eyes that are the exact distance of your eyes from each other.
0:33:52 If somehow, you know, magically we could transplant your brain into somebody else’s skull, you would not be able to see out of that skull.
0:33:56 You would not be able to see out of those eyes because they’re not in the right place.
0:34:06 You hear with ears, your ability to hear comes from signals that are shaped by the shape of your ear.
0:34:12 So your brain is wired to hear out of these ears, not any ears, these ears.
0:34:20 Similarly, you, as a baby, you are taught the meanings of physical signals.
0:34:23 You’re taught how to make sense of these things.
0:34:25 That’s called cultural inheritance.
0:34:34 Many things that we think of as hardwired into the brain are actually culturally inherited across generations.
0:34:39 That’s how people survive in a particular environment.
0:34:49 You know, so like in the 1800s and 1900s when explorers would go off and they would go off to Antarctica or here or there and they would very quickly die.
0:34:51 The Inuit lived there.
0:34:52 They lived perfectly fine.
0:34:55 Well, because they had culturally inherited knowledge.
0:35:01 We’re always transmitting knowledge to each other.
0:35:08 And that knowledge becomes fodder for our own predictions.
0:35:13 So your predictions don’t just come from your personal experience.
0:35:20 They also come from you watching television, you talking to guests, you reading books, watching movies.
0:35:42 Also, your brain, like most human brains, can do something really fantastic, which is you can take bits and pieces of past experience and put them together in a brand new way so that you can use the past to experience something new that you’ve never experienced before.
0:35:47 You talked a second ago about therapists try and make you think about the past differently.
0:36:00 But I do think there’s an underlying belief in our culture and society and on social media that if something happens to you, almost like this Freudian approach of if this happens to you, this is who you become.
0:36:11 And I was reading that book, The Courage to be disliked over Christmas, and it kind of changed my view on this quite profoundly in an important way because it helped me to understand.
0:36:20 I think it basically says that what happens to us doesn’t create who we use what happens to us and we apply meaning to it, which then determines the behavior we have.
0:36:37 And really interestingly in that, it means that many of the beliefs I have about myself, who I say I am, my identity, and therefore like the ways that I behave every day, whether they’re productive or unproductive, are actually just choices I’ve made to apply meaning to the past.
0:36:39 Does that make sense?
0:36:40 It completely makes sense.
0:36:54 And this is really, this is such like a profound, I don’t know if whoever’s listening now understands what I’m saying here, but we said at the start of this conversation, you go through life thinking you’re a puppet and you’re being controlled by what happened to you, who you are, your identity.
0:37:05 But actually, your identity is just this construction of meaning that you’ve given to the past to serve your purpose now, as it says in the book.
0:37:09 Yes, I would say it slightly differently, but the message is the same.
0:37:22 I think there are, in the sensory present, right, there are sights, there are sounds, there are smells, some stuff’s going on inside your own body, right?
0:37:25 And these signals are going to your brain.
0:37:29 They have no inherent psychological meaning.
0:37:30 They have no inherent emotional meaning.
0:37:32 They have no inherent mental meaning.
0:37:40 What gives them meaning is the, are your memories from the past.
0:37:43 You are creating, you are a meaning maker.
0:37:48 Meaning isn’t a set of features like a dictionary definition.
0:38:02 So meaning, the meaning of this cup isn’t that it, it’s made of metal and that, I mean, we certainly can talk about those features, but the meaning of this cup in this moment is what I do with it.
0:38:04 So it could be a vessel for drinking.
0:38:06 It could be a weapon.
0:38:09 It could be, you know, a flower holder.
0:38:12 It could be a measuring cup.
0:38:19 The meaning of the vessel is what I do with it in the moment.
0:38:20 That’s its meaning.
0:38:26 And so the meaning of the vessel isn’t in the vessel.
0:38:30 And it’s also not only in my head.
0:38:33 The meaning is the transaction.
0:38:44 It’s the relationship between this, the features of this vessel, this object, and the signals in my brain, which are creating my actions.
0:38:54 In fact, even the fact that this is a solid object, the property of solidity is not in the object.
0:39:04 It’s because I have a body of a certain type with certain features that makes me experience this as solid.
0:39:08 The solidity isn’t in me and it’s not in the object.
0:39:10 It’s in the relationship between the two.
0:39:17 That means everything, everything you experience is partly of your own making.
0:39:22 You don’t have a sense of agency about it because it happens really automatically.
0:39:26 It’s happening automatically now as we’re talking.
0:39:29 It’s happening faster than you can blink your eyes.
0:39:32 But it’s still happening.
0:39:52 And that means if you are partly, even though you don’t have a sense of agency, you are partly in control and also therefore responsible for the meaning that is being made.
0:40:08 And when I said at the outset of our conversation that my goal was to try to, you know, as a science communicator, was to try to explain to people that they have more control over their lives.
0:40:17 They have more control over who they are in any given moment than they think they do to give them more agency in their lives.
0:40:20 This is exactly what I mean.
0:40:25 You don’t have an enduring identity.
0:40:30 You are who you are in the moment of your action.
0:40:45 And actions are a combination of the remembered past, so stuff your brain is using to predict, that your brain is assembling super automatically and the sensory present, right?
0:40:56 So if you want to change who you are, you want to change what you feel, you want to change what your impact is on someone else, you have a couple of choices.
0:41:07 You can try to go back into the past and change the meaning of what’s happened before so that you’ll remember differently, you’ll predict differently in the future.
0:41:09 That’s what psychotherapy is.
0:41:15 That’s what, you know, heartfelt conversations at 2 o’clock in the morning are with your friends or whatever.
0:41:17 That’s really hard shit.
0:41:19 It doesn’t always work so well.
0:41:36 The other thing that you can do, though, is if you realize that whatever you experience now becomes the seeds for predictions later, then you can invest in creating new experiences quite deliberately for yourself now.
0:41:49 You can expose yourself to new ideas, you can expose yourself to people who are different than you, you can practice cultivating particular experiences like you would practice any skill.
0:42:03 And that will, any new concepts you learn, new experiences you have, in the moment, if you practice them, they become automatic predictions in the future.
0:42:08 So let me take that and try and apply it to this example of this silver cup in my hand.
0:42:20 So psychotherapy would try and go back into the past and explain to me why this actually isn’t something I should drink out of and that it could be other things.
0:42:32 Whereas what you’re saying is another approach is if I go and get some flowers right now and I put them in there, I’m creating a new prediction for the future because I’ve created a new pattern in the present of this actually being a vase for flowers.
0:42:40 And I can start to create a new pattern that silver cups like this one aren’t just for drinking out of, they are also vases for flowers.
0:42:41 Exactly.
0:42:55 Okay, so I can either go back in the past and try and convince myself that a cup isn’t a cup, or I can, in the present moment, create a new pattern, which will mean that in the future, my brain will predict next time it sees a silver cup, it won’t just think drink out of it, Steve, it’ll think pop some flowers in it.
0:43:01 Right, and remember, it’s actually, the thinking comes after the action, right?
0:43:11 So what will happen is the next time that you are approaching a table where a silver cup might be, your brain will already be starting to prepare the actions to go get the flowers.
0:43:11 Right.
0:43:17 And then you will think, oh, right, I can use this as a, oh, look, there’s a great vase, right?
0:43:27 So in your brain, it’s action, first your brain is controlling, it’s preparing the actions of the viscera, what we call viscera motor.
0:43:29 So does your heart rate need to change?
0:43:31 Do your blood vessels need to dilate?
0:43:32 Do you need to breathe differently?
0:43:39 It’s basically anticipating the needs of the body and attempting to meet those needs before they arise.
0:43:42 That supports your physical movements, right?
0:43:53 So if you’re gonna, if you’re walking over somewhere to pick up some flowers and cut the stems and whatever, that, those are all physical movements that require glucose and oxygen and shit like,
0:43:59 So all of that has to get prepared in advance, milliseconds before the actions start to be prepared.
0:44:02 So it’s not what you think determines what you feel.
0:44:10 It’s what you prepare to do determines your thoughts and your feelings and the sights and sounds and smells and sensations.
0:44:13 That’s how it really works under the hood.
0:44:17 So meaning is in terms of what you do.
0:44:26 And then as a consequence of that, meaning is a consequence, it becomes what you feel and what you think and so on.
0:44:28 So let me give you some specific examples then.
0:44:38 So if I’m scared of spiders, how would I go about overcoming that fear of spiders using route number two that you described there?
0:44:46 So one of the ways that you change to change predictions, you can’t just will yourself to change a prediction.
0:44:48 I am really afraid of bees.
0:44:53 I had a traumatic experience when I was five.
0:44:54 I’m afraid of bees.
0:44:57 I know a lot about bees.
0:44:59 I’m actually a gardener.
0:45:04 And I know a lot about the evolutionary biology of bees.
0:45:12 But when I am outside, if a bee comes around, my first reaction is to either run or to freeze.
0:45:13 Right?
0:45:14 I’m afraid of bees.
0:45:18 I could talk to myself until the cows come home.
0:45:19 It won’t matter.
0:45:20 Right?
0:45:34 So what I have to do is dose myself with prediction error, meaning I have to interact with bees in a way that changes my actions, which will change my lived experience.
0:45:37 And I can’t just do it all at once.
0:45:48 It’s not like a good idea would not be for me to say, would not have been for me to go to like somebody who has beehives and, you know, put on a suit and go work.
0:45:50 I mean, that would be like overwhelming.
0:45:50 Right?
0:45:54 So instead, maybe I don’t run.
0:45:57 Maybe I stand and watch.
0:46:00 Maybe I get closer to a bee.
0:46:13 Maybe I plant bushes and flowers that bees like a lot to bring bees to me so that I can sit and just be around them while they’re buzzing and doing their thing.
0:46:19 Maybe I deliberately let myself get stung at some point, which I did.
0:46:25 But, you know, you’re dosing yourself with your brain is making a set of predictions.
0:46:30 Those predictions, there are a set of predictions.
0:46:33 That means your brain isn’t preparing one action.
0:46:35 It’s preparing multiple actions.
0:46:40 So you need to prove to your brain that those predictions are wrong.
0:46:42 Yes, so exactly.
0:46:48 You need, you are setting up circumstances so you can prove to yourself that your predictions are wrong.
0:46:52 If you’re predicting well, you have a few action plans.
0:46:58 If you’re predicting poorly, let’s say overgeneralizing, maybe you have a hundred plans.
0:47:05 Like if there’s tremendous uncertainty, your brain doesn’t know which action plan to, so there might be many of them.
0:47:13 Sensory signals are coming into your brain from the sensory surfaces of your body, from your retinas, from your cochlea.
0:47:18 You’ve got sensory surfaces on your skin, inside your body, in your muscle cells.
0:47:19 All these signals coming to your brain.
0:47:30 They help select which prediction signal will be completed as action and lived experience.
0:47:46 Okay, so let’s say you put yourself deliberately in a situation where the incoming signals will not select any prediction because there’s too much unpredicted signal there.
0:47:47 It’s error.
0:47:52 There’s another name in psychology for taking in prediction error.
0:47:54 Exposure therapy?
0:47:54 Learning.
0:47:56 Oh, okay.
0:48:12 Yeah, exposure therapy, which is a kind of learning, all learning, all learning is you taking in prediction error, signals you didn’t predict, or there’s no signal that you did predict.
0:48:14 You predicted a signal, it’s not there.
0:48:23 So what you do is you set up situations for yourself that you will take in signals that are novel, right?
0:48:27 And this seems like an easy thing to do.
0:48:33 We, people actually sometimes seek novelty, all right?
0:48:48 But too much novelty is not necessarily a good thing all the time, particularly if, you know, you’re metabolically, it’s expensive metabolically to take in prediction error and learn something new.
0:48:59 Like the biggest costs that your brain expends energy on are moving your body, learning something new, and dealing with persistent uncertainty.
0:49:03 Those are really expensive things for us.
0:49:21 So if you’re metabolically encumbered in some way, say you’re depressed, or you have anxiety disorder, or maybe you have heart disease, or diabetes, or you’re living under chronic stress, you don’t have the spoons necessarily to take in prediction error.
0:49:23 You’re just going to go with your predictions.
0:49:24 You aren’t going to learn.
0:49:27 You aren’t going to be able to update those predictions.
0:49:28 You’re going to be stuck.
0:49:32 You’re going to be stuck in your head, right?
0:49:40 Every experience, every action, a combination of the remembered present, the remembered past, the predictions, and the sensory present.
0:49:49 But the sensory present is there just to select which remembered past you’re going to act on.
0:50:02 And sometimes, in moments of great metabolic load, the brain just goes with its own predictions and ignores what’s out there in the world.
0:50:19 I was thinking earlier on as you were speaking about this sort of social contagion where we can apply meaning to our lives and what happened to us and then consequently make ourselves sad because we see how other people on TikTok or Instagram are feeling.
0:50:24 And it made me think that you must think the world is crazy to some degree.
0:50:35 You must see social contagion in the world where suddenly everybody becomes traumatized because trauma has become almost popular, you know, to think about what happened to you and create meaning to it and then suffer that meaning.
0:50:40 But there’s other types of social contagion which are spreading through society.
0:50:42 I mean, young people are getting more and more anxious.
0:50:44 They’re getting more and more depressed.
0:50:48 We’re self-diagnosing ourselves with different illnesses and different things.
0:50:51 But now you’ve explained to me how the brain works.
0:50:55 I’m thinking, gosh, as a society, we are bonkers.
0:50:58 Well, we’re living out lies.
0:51:12 Yeah, I think, I guess the way I, I do, I do find it frustrating at times, but, but, but only because I think we are meaning makers as an animals are meaning maker.
0:51:21 We create meaning, we create meaning, we create meaning by virtue of living, like by virtue of interacting with, with things in the world, by interacting with each other.
0:51:29 Very few meanings are given that, that is that they exist independently of us.
0:51:51 And so what I find frustrating is that there’s a lot of suffering and understanding these basic operating principles of the brain will not remove all suffering, but it, it could ameliorate, it could remove some.
0:52:05 And people don’t understand that they are sometimes making their suffering worse than it has to be.
0:52:07 You pause on the word responsible.
0:52:14 Well, I want to be really clear that, again, I’m not saying people are, are to blame.
0:52:18 Culpability and responsibility are not the same thing.
0:52:21 Culpability is blame, are you blameworthy?
0:52:27 Right, you can, nobody, I’m not saying people are to blame for their own suffering.
0:52:37 I’m saying that people can be more responsible in, by taking more responsibility, they could reduce their suffering some.
0:52:43 That’s not the same thing as saying, you know, that they, that they, it’s their cause, their cause to begin with.
0:52:44 So I’ll give you an example.
0:52:45 Social contagion.
0:52:48 Contagion is an interesting word.
0:52:50 It means that you are infected by something.
0:52:53 Even a virus.
0:53:03 There are these experiments that were done 15, 20 years ago where, um, these are done by Sheldon Cohen, who is a psychoimmunologist, which means he’s a psychologist.
0:53:11 And he studies how immunology, um, that is your immune system is related to your psychological state.
0:53:16 And so what he did across a number of experiments is he took people and he sequestered them in hotel rooms.
0:53:27 And then he took the same dosage, the same concentration of virus, and he put it in every person’s nose.
0:53:31 And then he controlled how much they slept, how much they ate.
0:53:32 He measured their symptoms.
0:53:37 He, like, weighed their tissues after they blew their nose.
0:53:38 I mean, like, he did, right?
0:53:41 Just really, really, really, really careful metrics.
0:53:50 And across these experiments, somewhere between 20 to 40% of people became symptomatic with respiratory disease.
0:53:59 That means the virus is necessary, but it is not sufficient to cause illness.
0:54:06 Another necessary, but not sufficient cause is the state of each person’s immune system.
0:54:16 That is, your brain and your immune system have to be in a particular state in order for you to be infected by a virus in these experiments.
0:54:21 So the point that I’m making here is exactly the same about suffering.
0:54:24 So let’s take anxiety, for example.
0:54:36 You know, we, in a culture, we automatically make meaning of certain types of signal patterns as anxiety.
0:54:43 When there’s a lot of uncertainty, there’s an increase in norepinephrine and some chemicals in the brain.
0:54:48 That often goes with an increase in heart rate and so on.
0:54:54 And we automatically make meaning of this physical state as anxiety.
0:54:59 But exactly the same physical state could be determination.
0:55:03 It could be just pure uncertainty.
0:55:07 Again, meaning making is about action, right?
0:55:21 So when you are experiencing high arousal, even if it’s super unpleasant as determination, you do something different than if you experience it as anxiety or uncertainty.
0:55:23 So here’s an example.
0:55:26 There are people who experience test anxiety.
0:55:34 Really serious test anxiety prevents people from finishing courses or graduating from college.
0:55:45 People who graduate from college have a lifetime trajectory of earning that is hundreds of thousands of dollars more often than somebody who drops out of college.
0:55:50 So test anxiety over the test anxiety over the long run, it’s more than just a bit of discomfort.
0:55:55 You know, it has serious implications for your earning potential across your life.
0:56:08 There are these experiments that were done where they trained people to make sense of high arousal physical states, not as anxiety, but as determination.
0:56:13 And these people learned to do this.
0:56:15 First, they practice like a skill.
0:56:15 It’s like driving.
0:56:17 At first, it’s really hard.
0:56:18 You have to give a lot of effort to it.
0:56:21 But you practice, practice, practice, and then eventually it becomes really automatic.
0:56:23 And then what happens?
0:56:25 They are able to take tests.
0:56:27 They’re able to pass tests.
0:56:29 They’re able to continue taking courses and so on.
0:56:32 I watched this actually happen right in front of my eyes.
0:56:37 My daughter, when she was 12 years old, she was testing for her black belt in karate.
0:56:42 Her sensei was a 10th degree black belt.
0:56:46 This guy, 10th degree black belt is the highest you could be.
0:56:50 This guy could break a board like by looking at it.
0:56:52 He was a scary, scary dude.
0:56:56 And my daughter was like not even five feet tall when she was 12.
0:56:59 And she’s this tiny little thing.
0:57:06 And she’s got to spar with like these hulking like 15, 16, 18-year-old boys.
0:57:08 She’s got to actually spar with them.
0:57:12 And so, you know, she’s, and this is across several days.
0:57:13 She’s got to do this really.
0:57:17 And so I’m sitting there, her, you know, I’m, her dad and me were sitting there.
0:57:18 We’re watching her.
0:57:25 And so her sensei, you know, saunters up to her and he says, sweetheart, get your butterflies
0:57:26 flying in formation.
0:57:32 And I was like, that’s fucking amazing.
0:57:34 Get your butterflies flying in formation.
0:57:37 He’s not saying calm down, little girl.
0:57:39 That would actually be bad.
0:57:40 You don’t want to be calm.
0:57:42 You need that arousal.
0:57:43 It’s there for a reason.
0:57:46 It’s uncomfortable, but you need it.
0:57:48 He’s saying, use it.
0:57:55 That to me was like a perfect example of find a different meaning for that arousal.
0:58:00 And that meaning is the action that you will engage in.
0:58:07 No matter how hard it is, no matter how much it doesn’t really look like what it’s supposed
0:58:08 to, the control is there.
0:58:10 It’s there.
0:58:12 It’s not there all the time.
0:58:15 It’s harder to get, you know, yada, yada.
0:58:16 But it’s there.
0:58:21 And it means that you have more agency.
0:58:24 You have more control.
0:58:27 You’re never going to have as much control as you want.
0:58:30 It’s always going to be harder to get.
0:58:34 Your options aren’t always going to be the same.
0:58:44 But you can always find a little more control over what you do and what you experience.
0:58:48 And that’s the key to living a meaningful life.
0:58:52 Are you somewhat concerned about the world that young people are growing up in, where they’re
0:58:58 scrolling on social media and social media is telling them what certain feelings are.
0:59:02 So they are just being programmed constantly.
0:59:04 Yeah, they are.
0:59:07 To be anxious, to be depressed, to be sad.
0:59:07 Yes, they are.
0:59:08 And think about it, too.
0:59:14 Social media is pernicious uncertainty there.
0:59:22 You know, you, first of all, even when we’re sitting face to face, we have all of these cues.
0:59:23 We have all these signals.
0:59:24 I can see your face.
0:59:26 I can hear your voice.
0:59:32 Even when all this information is there, there’s still some uncertainty, right?
0:59:34 We’re not reading each other.
0:59:39 Bodily movements are not a language to be read.
0:59:42 It’s a bad metaphor, right?
0:59:43 We’re guessing.
0:59:44 We’re always guessing.
0:59:47 And we’re using a lot of signals to guess.
0:59:54 But when you’re on social media, you have very few signals.
0:59:57 There is a lot of ambiguity.
0:59:59 There is a lot of uncertainty.
1:00:09 And the only thing that you can do is fill in that uncertainty with your own guesses, which could be bad, right?
1:00:24 So people who go on TikTok and whatever are giving up, they’re like volitionally giving up their agency and they don’t know it.
1:00:24 What do you mean by that?
1:00:27 They’re choosing to be led.
1:00:30 They’re choosing to be influenced.
1:00:35 I’ll give you an example.
1:00:39 I’ve listened to podcasts about metabolism.
1:00:43 I’ve listened to podcasts about, you know, skin care.
1:00:44 I’ve listened to podcasts.
1:00:45 You know, I’m curious.
1:00:49 I’m curious about, like, what kind of information people put out there.
1:00:55 I probably turn off 90% of the—I get, like, 10 minutes into something and I will turn it off.
1:00:59 That’s what it means to be a consumer.
1:01:01 You have choice.
1:01:18 I think people are—they don’t realize that by virtue of what they do and what they don’t do, they are making choices about what will be retained in their heads that will then be used automatically later.
1:01:20 Brainwashing.
1:01:20 Brainwashing.
1:01:27 A little bit, except that you’re the one who’s—you’re choosing it.
1:01:33 You know, I’m empathic and I’m not blaming people, but they could—things could be better for them, you know?
1:01:38 I mean, I had a daughter who was clinically depressed.
1:01:44 That was one of the most frustrating experiences I’ve ever had in my life, in addition to being really tragic.
1:01:47 I mean, I can talk about it now without breaking into tears.
1:01:48 That took a long time.
1:01:52 But at first, she was so resistant.
1:01:59 Eventually, you know, she made the decision that she wanted to be helped, and then we completely changed her life.
1:02:02 But she had to make that decision.
1:02:03 I couldn’t force her to do it.
1:02:11 And I feel like, a little bit, it’s the same kind of situation now where there’s so much bullshit out there in the wellness industry.
1:02:21 There’s so much, you know, swirling around on TikTok and on other areas of social media, and not all of it is useful.
1:02:23 And some of it’s really harmful.
1:02:26 Do you mind if I pause this conversation for a moment?
1:02:29 I want to talk about our show sponsor today, which is Shopify.
1:02:32 I’ve always believed that the biggest cost in business isn’t failure.
1:02:34 It’s the time you waste trying to make decisions.
1:02:38 Time spent hesitating, overthinking, or waiting for the right moment.
1:02:42 When I started my first company at 20 years old, I had no experience and no money.
1:02:46 What I did have was an idea and the willingness to move fast.
1:02:47 And that made all the difference.
1:02:53 If you’ve been thinking about starting your own business, Shopify makes this entire process so much easier.
1:02:59 With thousands of customisable templates, you don’t need coding or design skills, you just need a willingness to start.
1:03:09 Shopify connects all your sales channels from your website to social media, and it handles the back-end payments, shipping, and taxes too, so that you can stay focused on moving forward and growing your business.
1:03:15 If you’re ready to start, visit shopify.com slash Bartlett and sign up for a £1 per month trial period.
1:03:18 That’s shopify.com slash Bartlett.
1:03:27 The advantage you have as an objective on Looker is you have a huge amount of information and knowledge which is guiding you to make better decisions.
1:03:29 But a lot of people don’t have that information and knowledge.
1:03:32 In fact, they have counter-information and knowledge.
1:03:44 So when I think about what it takes for someone to make a change in their life, whether it was your daughter or whether it’s someone else who feels like they’re stuck and they feel like they’re trapped in an algorithm or trapped in a life that they want to break out of.
1:03:53 Based on everything you know and based on the experience you had with your daughter, what is step one to being able to make that change?
1:03:58 Because I’m really curious as to what it was about your daughter that made her decide that she wanted the help.
1:04:05 Well, I think that the general answer is baby steps.
1:04:09 It rarely works to completely change everything all at once.
1:04:13 I’m not saying it never works, but it rarely works that way.
1:04:28 So, for example, you know, you could deliberately get off social media for one day a week or do something else instead with a friend.
1:04:35 Or go for a walk or just and build it into your day as a scheduled thing.
1:04:39 So that’s the other thing is that you can’t do things because you want to do them.
1:04:41 You have to force yourself to do them.
1:04:47 So, for example, I had major back surgery, major back surgery, very serious.
1:04:57 And I knew that after I had back surgery that I was going to experience sensations I had never had before.
1:05:00 Just like, you know, if you go for a filling in your tooth, right?
1:05:03 And then, you know, something’s there that wasn’t there before.
1:05:08 And then your tongue is like constantly poking at the tooth and you’re not supposed to.
1:05:12 But you do anyways because your brain is foraging for information.
1:05:14 It’s foraging for prediction error.
1:05:22 And then eventually it adjusts its predictions and then it ignores the sensations because they’re
1:05:24 not relevant, right?
1:05:28 So that was going to happen on a massive scale for me.
1:05:36 And I knew that I had made a plan before surgery to dose myself appropriately with prediction
1:05:39 error so that I would not develop chronic pain.
1:05:43 Because chronic pain is like a set of bad predictions that don’t update, right?
1:05:50 So your brain still believes that there’s tissue damage in your body when there’s no more tissue
1:05:51 damage.
1:05:55 So does that mean that pain often is just a figment of your imagination?
1:05:57 No, that’s the wrong way.
1:05:59 That is the wrong way to think about it.
1:06:06 The way to think about it is every experience, remembered past and sensory present.
1:06:09 So pain is in your head.
1:06:12 Vision is in your head.
1:06:14 Hearing is in your head.
1:06:16 You don’t hear in your ears.
1:06:18 You hear in your head, in your brain.
1:06:20 You don’t see in your eyes.
1:06:21 You need your eyes.
1:06:22 You need your ears.
1:06:27 But you don’t see in your eyes.
1:06:29 You see in your brain.
1:06:38 So pain is a combination of the, just like vision, is a combination of the remembered past and the
1:06:39 sensory present.
1:06:40 Okay.
1:06:41 Okay.
1:06:41 So it’s both.
1:06:51 So chronic pain happens when your brain was receiving signals from the body that there
1:06:52 was tissue damage.
1:06:53 No susceptive signals, they’re called.
1:06:57 And it was making sense of them as pain.
1:07:04 And when you’re recovering from an illness, that’s metabolically taxing.
1:07:11 So there’s not as much metabolic, there’s not as much of your metabolic budget devoted to
1:07:12 learning.
1:07:20 So you can be in a situation where your brain doesn’t update itself and you still experience
1:07:27 pain, even though the tissue damage is no longer there.
1:07:34 It’s just like seeing a green apple in your mind’s eye when there is no apple in front of
1:07:34 you.
1:07:42 It’s not all in, it’s not all in your head in the, in the, you know, insulting sense.
1:07:47 It’s just, it’s a normal consequence of how brains work.
1:07:51 The injury is gone, but the signal of the injury is still replaying itself.
1:07:52 Yeah, exactly.
1:07:54 Just like, it’s like a phantom limb.
1:07:56 It’s like tinnitus is also like that.
1:07:56 Oh gosh, yeah.
1:07:58 I had that for a little while.
1:07:58 Yeah.
1:08:07 So, um, so I, I tried really hard to set a schedule for myself, um, you know, um, that
1:08:13 would allow me to sort of like optimally dose myself, but with prediction error, but that
1:08:17 meant, you know, that I, I had to follow that schedule.
1:08:23 And I think if you’re committed to changing your habits, this is how you change any habit.
1:08:33 You change the context and you, um, and then you practice, you practice new, um, new behaviors.
1:08:45 So with my daughter, depression, we think about depression in our lab, um, as, um, let me back
1:08:50 up and say, your brain’s most important job really is not thinking.
1:08:53 It’s not feeling, it’s not feeling, it’s not even seeing, it’s regulating your body.
1:08:56 It’s regulating your metabolism.
1:08:59 Basically that’s your brain’s most important job.
1:09:04 Your brain’s most important job is anticipating the needs of your body and preparing to meet
1:09:05 those needs before they arise.
1:09:12 The metaphor that we use for this predictive regulation of the body, which is the formal
1:09:14 term is called allostasis.
1:09:20 Um, that’s the scientific concept, but the, but the metaphor is body budgeting.
1:09:22 It’s running a budget for your body.
1:09:24 Your brain is running a budget for your body.
1:09:25 It’s not budgeting money.
1:09:33 It’s budgeting salt and glucose and oxygen and, um, potassium and like all of the nutrients
1:09:41 and chemicals that are necessary, um, to, um, and run an energetically costly body.
1:09:44 You know, you’ve got all these really low level kind of processes.
1:09:49 You can just think of them as vital parts of, to keep yourself alive.
1:09:52 So some of your energy budget goes to that.
1:09:57 Some of your energy budget goes to repair and growth.
1:10:01 So you get, if you get taller, you need more cells.
1:10:06 When you learn something, you have to thicken up your myelin and your, your neurons.
1:10:09 You’ve got to grow more receptors and stuff.
1:10:12 That’s, you know, the kind of growth and, and repair.
1:10:16 And then the rest of it is all for anything effortful.
1:10:17 What is effortful?
1:10:20 Like work or going to the gym.
1:10:23 Dragging your ass out of bed in the morning is effortful.
1:10:23 Yeah.
1:10:26 Learning something new is effortful.
1:10:29 Dealing with uncertainty is effortful.
1:10:31 Everything we call stress.
1:10:38 Stress is just really, your brain is predicting a big metabolic outlay because there’s some effort
1:10:39 involved, right?
1:10:42 Some motivated effort involved.
1:10:47 So those are the three things that make up your energy budget.
1:10:54 And the really important point, you as an organism have a fixed amount of energy that you can produce
1:10:56 in a day.
1:11:04 Meaning ATP, like these little chemicals that, these little protein things that, you know,
1:11:11 your cells use as literal energy that come from glucose and, and other things like fats and.
1:11:13 So there’s nothing I can do to increase it.
1:11:14 Well, you’re in a range.
1:11:15 Okay.
1:11:25 But there is a finite limit, upper limit for that range because you are a, because you’re a human
1:11:25 organism.
1:11:33 And you’ve got to do these three things, these vital functions, growth and repair, and then
1:11:34 everything else.
1:11:39 If you’ve got a lot of psychosocial stress going on, or you have some kind of disease that’s
1:11:47 taking up, you know, much of the budget, then you don’t have a lot of budget left for other stuff that you need to do.
1:11:50 So what your brain will attempt to do is to cut costs.
1:12:01 If you look at the symptoms of depression, they are symptoms of, that are related to cutting costs.
1:12:09 Distress, fatigue, problems concentrating, lack of sensitivity to the context that you’re in.
1:12:16 All of these things are indicative of reduced metabolic outlay.
1:12:28 And then depression also has symptoms that are related to increased costs, like 70% of people who are depressed have inflammatory problems.
1:12:40 So they have enhanced inflammatory, systemic inflammation, and your immune system is a very expensive system to run.
1:12:52 So if you have persistent and systemic inflammation, that’s like a persistent tax on your budget.
1:12:57 You’re, you know, meaning things are costing more than they necessarily need to.
1:13:02 And even, you know, like there are these really interesting studies.
1:13:07 I think they’re interesting as a scientist, as a person, I find them like slightly horrifying.
1:13:14 But, you know, like if you, within two hours of eating a meal, if you encounter stress, social stress,
1:13:20 it’s as if you ate 104 more calories than you actually ate.
1:13:28 So you’re so inefficient in metabolizing that it’s like, it’s like having eaten 104 more calories than you did.
1:13:35 And the, your, even good fats will be metabolized as if they’re bad fats.
1:13:36 And potentially stored as.
1:13:37 Yeah.
1:13:44 So if you, if you add up 104 calories at every meal for a year, that’s almost 11 pounds.
1:13:56 That means that if you are in a stressful environment and, um, for a year and you eat exactly the same thing as you ate the year before, you would gain 11 pounds.
1:14:02 In depression, we know, for example, that, um, there’s cortisol dysregulation in depression.
1:14:11 That means there’s dysregulation in, um, metabolism because cortisol is a metabolic, you know, it’s, it’s a metabolic chemical.
1:14:20 Um, people who take, uh, SSRIs, they take for depression, antidepressants are SSRIs usually, or SNRIs.
1:14:29 That means they are acting on serotonin to keep more serotonin in the, in the juncture, uh, between neurons.
1:14:31 Serotonin is a metabolic regulator.
1:14:34 Norepinephrine is a metabolic regulator.
1:14:41 These are, um, chemicals that are directly involved in your metabolism.
1:14:49 So it’s not an, a belief that depression is a metabolic, has a metabolic basis to it.
1:15:00 I think the question is, what is the elixir of all these metabolic influences that would lead somebody to, um, develop a depressive state?
1:15:14 Um, but the point, the simple point that I was making is I actually came to this idea about metabolism and depression because I was doing a shit ton of treating, trying to figure out how to help my kid.
1:15:15 What were her symptoms at that time?
1:15:20 Just if there are any parents listening right now that can relate or anybody that’s listening that can relate.
1:15:21 Yeah.
1:15:26 Oh, well, I will tell you that I’ve given this talk before, um, about depression in adolescence.
1:15:36 Adolescence is a, um, it’s like a, um, it’s like a perfect storm of metabolic, uh, vulnerability for many, many reasons.
1:15:40 You know, your brain is trapped in a dark, silent box called your skull.
1:15:44 It’s receiving signals from the body and from the world.
1:15:48 It doesn’t know what the causes of those signals are.
1:15:49 It’s receiving the effects.
1:15:52 It has to guess at the causes.
1:15:53 What are the guesses?
1:15:55 Predictions from the past, right?
1:16:00 So it doesn’t know about hormone surges immediately as they happen.
1:16:13 It, you know, it takes 20 minutes or so, or sometimes a little less, depending on where the hormonal changes are and what their origin is, for the brain to receive the signals of those changes.
1:16:16 And then it has to guess at what the causes are.
1:16:24 The narrative that’s used in psychiatry and medicine is a narrative that goes something like this.
1:16:27 It goes back to this, like your brain is a battleground, right?
1:16:35 So the idea is that, you know, you’re born, the story is that you’re born with these innate emotion circuits.
1:16:38 You’re not, you don’t have any emotion circuits.
1:16:39 You don’t have any emotion circuits actually.
1:16:42 But the narrative is you’re born with these innate emotion circuits.
1:16:46 They work, but you’re not born with the ability to control them.
1:16:48 That has to develop over time.
1:17:01 So in adolescence, the idea is that mood disorders arise because you’re, you don’t have enough cognitive control and you have too much emotion.
1:17:04 So you’ve got this unbridled emotion and that’s the problem.
1:17:09 That’s a really compelling narrative.
1:17:12 It’s just neuro bullshit.
1:17:16 Basically, there’s not a good evidence for that narrative.
1:17:18 I heard it was a chemical imbalance.
1:17:19 Yes.
1:17:31 Well, the, sometimes people talk about that chemical imbalance in terms of serotonin being a happy chemical and dopamine being the reward chemical.
1:17:36 And that’s also, that’s such a simplification that it’s not even wrong.
1:17:37 Okay.
1:17:42 Dopamine is not a reward chemical and serotonin is not a happiness chemical.
1:17:44 They’re both metabolic regulators.
1:17:53 You see increases in dopamine in some neurons during episodes of punishment.
1:18:00 And serotonin does many things in your body in many places.
1:18:20 But one of the things that it does in controlled experiments is it allows animals to spend, to forage, to engage in activity, physical activity, and learning when there is no immediate metabolic reward at the end.
1:18:22 There’s no deposit at the end.
1:18:42 So dopamine is seen more, I think, now by many neuroscientists as a chemical that is necessary for effort, whether that is a physical effort or learning something, a mental effort of learning something.
1:19:01 It’s not really specific to reward, so at first with my daughter, you know, she went from being a really exuberant, engaged, socially, very socially connected kid who, you know, she did great in school.
1:19:09 And it’s not like she had, you know, it’s not like she was a perfect kid, but she was pretty enthusiastic and pretty exuberant and had a lot of friends.
1:19:27 And then, you know, by the time she was in 10th grade, she was withdrawn, she was getting D’s in school, she couldn’t concentrate, she wasn’t sleeping, she was miserable.
1:19:30 She was really suffering, but she was miserable to be around.
1:19:35 And to be honest, at the beginning, we thought she was being lazy.
1:19:38 We thought, you know, she didn’t want to do anything.
1:19:40 She wanted to spend all this time in her room.
1:19:43 She didn’t, you know, she wanted to get rid of all of her activities.
1:19:47 And we thought, come on, man, step up.
1:19:50 Like, where are you, you know, we thought she was being lazy.
1:19:58 I mean, really, it just never occurred to me in a million years because she had no mood symptoms as a kid, like none.
1:20:02 And then all of a sudden, she just, she appeared to have no energy to do anything.
1:20:07 But to us, it looked like she was being lazy and she didn’t want to do her homework and she seemed really disengaged.
1:20:15 And it took me a while to realize, oh, no, this is something else.
1:20:20 She was having trouble remembering conversations that we had.
1:20:23 And at first I thought, oh, you’re not paying attention to me.
1:20:31 But then it seemed really clear that even in day-to-day, she couldn’t tell me what was happening in her day.
1:20:32 She just had no details.
1:20:38 That’s also a sign of depression where you lose the episodic memory of details of the day.
1:20:40 You can only talk in gists.
1:20:45 You can’t give specifics about times and places and events.
1:20:50 You just lose, you don’t retain that information long enough to be able to remember it later.
1:20:53 There’s no consolidation of that information.
1:21:04 And when she was in 10th grade, you know, she came home with Ds in school, Ds in mathematics.
1:21:08 And this is a kid who was doing fun, you know, she was doing rudimentary algebra when she was eight.
1:21:20 And we told her that we had to be, we had to have her assessed because we just didn’t know what was going on.
1:21:22 And that’s when we realized that she was clinically depressed.
1:21:28 The other thing I should say is that, you know, she had very bad menstrual cramps.
1:21:40 And so a lot of one treatment for bad menstrual cramps is to put girls on birth control pills.
1:21:46 Because it evens out the hormonal fluctuations of the month.
1:21:48 And it does actually improve menstrual cramps.
1:21:52 But it’s pretty well known now.
1:22:05 It wasn’t so much known then that there is somewhere between a 40% and 70% increase in the likelihood of major depressive episode in young women who use birth control pills.
1:22:11 If it’s a combination estrogen-progesterone pill, it’s more like 40%.
1:22:21 If it’s a progesterone-only pill, which a lot of young women take because it has fewer side effects, you have a 70% increase in major depressive episode.
1:22:26 And this is in – this first study that I read about this was in a million women.
1:22:32 And when I read that study, I remember exactly where I was.
1:22:33 It was like a flashbulb moment.
1:22:34 I read the study.
1:22:37 I called her pediatrician, my daughter’s pediatrician.
1:22:39 And I said, she’s coming off pill today.
1:22:41 Today.
1:22:43 So tell me if there’s anything.
1:22:45 Are there any side effects or can we just stop it?
1:22:49 And he’s like, well, in my opinion – and I’m like, I don’t give a shit about your opinion.
1:22:58 I have just read a study that is like – you know, it’s a large-scale epidemiological study of a million women today.
1:23:00 She’s coming off today.
1:23:03 And this was after or before she was experiencing depression?
1:23:11 This was after – it was – it was maybe a year after she was diagnosed.
1:23:21 Much later, I read – I was reading a book by Naomi Oreskes, the historian of science, and she wrote a book called Why Trust Science?
1:23:23 And it’s a wonderful book.
1:23:33 But in the book, she talks about – she gives examples of places, of phenomena where the public didn’t trust science and they should have.
1:23:34 And this is one of them.
1:23:37 Apparently, it’s been known for a really long time.
1:23:48 And I just want to point out that estrogen, progesterone, testosterone evolved as metabolic regulators.
1:24:02 I’m highlighting it because in a lot of – because in a culture that separates mental from physical, we don’t think about the role of metabolism in vision or in – even in mood.
1:24:04 That’s a really recent thing.
1:24:15 In our lab, we – one of the things we study now is the role of metabolism in really basic – really, really basic psychological phenomena.
1:24:21 Like, just as a fundamental building block of your mind, basically.
1:24:24 So, your daughter exhibits those symptoms.
1:24:33 I’m really curious to hear what conventional medicine at that point told you you should do with the daughter in that situation at that time versus what you did.
1:24:35 You have this wealth of information.
1:24:36 You have a medical background.
1:24:42 Yeah, so I should say this was – you know, this was some years ago, right?
1:24:51 So, currently, there is a kind of a revolution going on where there’s actually something called metabolic psychiatry now.
1:24:56 Back when this was – when, you know, when I was reading about this, it sounded crazy.
1:25:03 When I saw what my daughter was – that she was suffering, like, really suffering.
1:25:14 It’s really hard for me to talk about this because as I’m talking to you about this, I’m thinking, I just – I wish that I – you know, I wish that I had figured this out earlier.
1:25:30 But anyways, what we did was I found every possible route that I could think of to target her body budget, so basically target her metabolism.
1:25:48 And then we basically came up with a daily routine, which she participated in making, to see if we could put her on a different trajectory, you know?
1:25:52 And that involved everything from getting off social media.
1:25:53 Because?
1:26:02 Because, first of all, she was using, like a lot of kids do, she was using her screens late at night.
1:26:07 And at that point – and again, this was something I just happened upon, right?
1:26:17 But it – actually, at a NCI meeting, at a National Cancer Institute meeting – you know, we have retinal ganglion cells.
1:26:29 We have cells in our retina that regulate circadian rhythm, and they’re sensitive to light at the wavelengths that comes from your screen – from a screen.
1:26:39 So if you look at those screens at night, your brain thinks it’s daytime, like your circadian rhythm – you give yourself a circadian rhythm disorder, basically.
1:26:54 And it will be harder to get into a regular sleep cycle, and you need that regular sleep cycle in order for toxins to clear and in order to consolidate what you’ve learned during the day so that you can remember it later.
1:27:00 And a whole bunch of restorative things happen during deep sleep that you really need.
1:27:05 And if you can’t get enough deep sleep, that will make your budgeting problems worse, basically.
1:27:16 So we targeted her – we got her off social media – well, first of all, off screens after, you know, like 7 o’clock, 8 o’clock at night, no screens.
1:27:21 Off social media to reduce social uncertainty, social stress.
1:27:35 I got up with her at 5.30 every morning, made her breakfast, sat with her while she ate breakfast, so made sure that she was eating nutritious food, not pseudo food, like, you know, Pop-Tarts and shit like that.
1:27:41 We had to start her, like, exercising again, so she started to walk long distances.
1:27:50 She started doing Pilates, like, not Pilates on a map, but, like, Pilates with a reformer that would make anybody cry, you know?
1:27:55 Why exercise as it relates to this budget and the metabolic functions?
1:28:13 Because exercise basically – it’s like your brain – it’s like you’re throwing yourself out of metabolic balance so that the brain can learn to get itself back in.
1:28:33 Like, you’re basically improving the resilience of your physical systems is basically the way to – so she’s not – you know, she needed something more like interval training, which is what these Pilates classes were, as opposed to, you know, practicing to play tennis or whatever.
1:28:47 Something that would – where she, you know, after a certain period of time, she’d be dysregulated metabolically, and then she’d drink water and, you know, eat something healthful.
1:28:54 And then her system basically was learning to become more flexible, again, not so stuck.
1:29:03 So, again, it was, like, dosing with prediction error or, like, showing the – providing the brain with opportunity to learn that it was wrong.
1:29:14 And then omega-3s, so we took – I can’t remember the exact dose, but I dosed it out high omega-3s, low omega-6s.
1:29:24 With her doctor’s permission, we also used a baby aspirin once a day on a full stomach to reduce systemic inflammation.
1:29:34 So, before bed – I mean, before bed, we had always done, like, a cuddle, you know, like, when she was little, we would read a story or whatever.
1:29:41 And in her early adolescent years, you know, she rejected that, and then we brought it back.
1:29:51 So, an hour before bed, we would – either me or her dad, sometimes all three of us – we would read a book together, or, you know, he would read a book to us.
1:30:01 Or we would – we would sit and talk, and she would tell me, you know, all the things that were happening at school that she could remember.
1:30:05 And sometimes they were really horrible, and I just had to empathize.
1:30:07 That was really hard for me because I just wanted to fix it.
1:30:09 I just wanted to fix it.
1:30:25 And it was really – I had to really draw on my own experience as a therapist to just sit with the distress and empathize rather than say, do this, do this, do this, do this.
1:30:30 It took me a long time to learn that, and I’m still sometimes struggling with that.
1:30:31 Why was that important?
1:30:37 Because then she feels heard, and she feels understood.
1:30:40 And when you – it took me a long time to learn this.
1:30:52 When she would tell me that, you know, someone had done something terribly mean, if I did anything other than empathize, she would feel like I hadn’t heard her.
1:31:01 And social support is a major – I mean, we are the caretakers of each other’s nervous systems.
1:31:03 Humans are social animals.
1:31:04 It’s hard to believe.
1:31:15 I think in a culture like ours where we’re so individualistic, right, and it seems like a political statement or something, it doesn’t really matter what your political views are.
1:31:18 We evolve the way we evolve, man.
1:31:19 We are social animals.
1:31:22 We affect each other metabolically.
1:31:25 We can add savings, and we can add taxes.
1:31:31 And, you know, the best thing for a human nervous system is another human.
1:31:36 The worst thing for a human nervous system is another human.
1:31:37 The wrong one.
1:31:52 There are so many experiments showing such – I mean, I just saw a set of experiments from one of my former postdocs that was just amazing, where she looked at glucose metabolism in mothers and babies.
1:31:56 And I think she also did it in dating partners, if I’m not mistaken.
1:32:05 And she looked at them alone and then together, like alone during a task and then together during a task.
1:32:13 And mothers and babies that are attached well, they’re actually – their glucose metabolism is more efficient, like literally more efficient.
1:32:20 And I believe she – I believe she also showed this with dating partners, too.
1:32:34 You know, there are these studies, these old studies showing that, you know, it’s like less calorically demanding to walk up a hill with a backpack if you’re with a friend than if you’re with a stranger.
1:32:48 I mean, there’s all these really batshit crazy findings that – but if you realize that humans are literally affecting each other on a physical basis, whether they’re aware of it or not, whether they intend it or not, it’s completely irrelevant.
1:32:57 Or it’s unnecessary, I would say, to have that effect, to have the effects be there, then it starts to make sense.
1:33:15 You know, like the idea that – and again, meta-analyses show that you will live years longer, years on average, years longer if you are – if you have a social life filled with people who you trust and who trust you.
1:33:21 So is that why you got the family around just before bed?
1:33:26 Because it was regulating her nervous system, her body?
1:33:27 Yeah.
1:33:29 Sometimes she still says this to me, actually.
1:33:33 She’ll say, can you just be my friend for a minute and not my mother?
1:33:35 I’ll be like, yes, I can.
1:33:38 And then I actually have to do it, which is sometimes hard.
1:33:44 Or I will say to her, this is for parents.
1:33:52 Anybody who has an adolescent or an adult child, this is like one of my – I don’t know how I came up with this, but it’s like golden, right?
1:34:01 I say to her, can I – I’m having a mother moment where I feel the need to nag you about something.
1:34:05 And if I can just nag you for a minute about it, I won’t need to tell you again.
1:34:08 So I’m basically asking her permission.
1:34:12 Can I tell you this thing, which I really want to tell you?
1:34:19 And I know you don’t want to hear it, but you would be doing me a real kindness if you would just listen to me for a minute.
1:34:20 And I know it’s me.
1:34:20 It’s all me.
1:34:21 It’s not you.
1:34:22 It’s all on me.
1:34:23 This is me.
1:34:27 But I just – it would be better if you could just let me.
1:34:33 And most of the time she says, you know, with great forbearance, right?
1:34:35 Like, sure, mama, go ahead.
1:34:38 Sometimes she says, not today.
1:34:41 And then I actually have to listen, you know?
1:34:43 So, yeah.
1:34:46 But there were probably other things I’m not thinking of right now.
1:34:49 I’ve written them all down because a lot of people have asked me this question.
1:34:53 And what I like to say is this is – I’m not a physician.
1:34:55 I’m not a psychiatrist.
1:34:58 This is not a recommendation or recipe for your children.
1:35:02 I’m just telling you what I did as a scientist.
1:35:04 And you wrote down what you did.
1:35:05 You still have a copy of that.
1:35:08 So I can link it below for anyone that does want to read what you did.
1:35:12 Yes, but it’s – again, it’s –
1:35:14 It’s what you did for your daughter at that time.
1:35:16 Yeah, just as a person.
1:35:23 Who had read the literature, I – it’s not a – it’s not – this is not medical advice.
1:35:31 It’s – I’m really strongly – and also I should say, you can’t force your adolescent to do anything.
1:35:36 You can’t even force your kids really to do anything unless you threaten them with physical harm.
1:35:40 They have to make that choice themselves, right?
1:35:41 And did she recover?
1:35:44 Yes, she did.
1:35:56 And I think one of the reasons why she is good now, it’s not that she never has challenges with her mood, but she understands them in physical terms.
1:36:01 She doesn’t understand her mood as being a psychological problem.
1:36:10 She understands it as a symptom or a barometer of her body budget.
1:36:14 This is something I learned from your work while I was researching, which was really, really helpful to me.
1:36:18 And it’s pretty much exactly what you just said, which is sometimes I’m in a not-so-good mood.
1:36:25 And if I’m not conscious about that, then the bad mood can wreak havoc, right?
1:36:26 I can be short with people or whatever.
1:36:36 And when I was reading your work and thinking about bad or good moods through the context of this body budget, it makes you pause for a second and go, what am I missing?
1:36:39 And it makes you very conscious of what you then do.
1:36:43 It almost makes you suddenly take hold of the wheel and go, okay, so there’s a problem here.
1:36:44 It’s a physical problem.
1:36:45 I didn’t get sleep last night.
1:36:46 I haven’t eaten.
1:36:51 Whatever it might be, be really aware of what this makes you do or feel or think.
1:36:58 And the actions you need to take are maybe cancel everything you were planning today and go back to bed.
1:37:02 Well, but I think that you just put your finger on the really important thing.
1:37:05 It’s that it changes what you do next.
1:37:06 Yeah.
1:37:09 And that changes the trajectory of what happens.
1:37:13 And I think this is really – it’s not like a magic cure.
1:37:24 And again, you know, but when someone is – when you feel really distressed, you either look to the world, like what is wrong with the world, or you look to yourself.
1:37:25 What is wrong with me?
1:37:27 And really, it could be.
1:37:28 Maybe there is something wrong with the world.
1:37:30 Maybe there is something wrong with you.
1:37:35 But most likely, it’s something – there’s a body budgeting problem.
1:37:45 Even if it’s the case that there’s something wrong with the world, you’re better equipped to deal with that thing if you are managing your body budget.
1:37:51 You really do need to design your calendar as much as you possibly can in the confines of the profession you have around that body budget.
1:37:56 And for me, the big change I made two years ago – super privileged, I get that, and everyone can do it.
1:38:01 I couldn’t do it when I was working in call centers – was I implemented a rule where there’s no meetings before 11 o’clock.
1:38:07 And it just means for me that I never set an alarm, so I wake up when I’m fully recharged.
1:38:09 And it was the most profound thing.
1:38:11 I should have done this way sooner.
1:38:13 But it’s had such a big impact on my life.
1:38:19 Because you can almost guarantee that it’s very, very rare for me to be underslept, although it happens because I have to travel and stuff a lot.
1:38:21 But that really had a profound impact on my life.
1:38:23 Yeah, and I think, you know –
1:38:24 And as a leader and as a –
1:38:25 Exactly.
1:38:41 And I think, honestly, if leaders take this seriously, then the hope is that there’ll be some realization that this is also important for everybody.
1:38:48 And, you know, we have a society that is structured in a particular way, but there’s no requirement that it’s structured in this way.
1:38:58 There’s, you know, the biggest predictor of work productivity after, you know, is sleep and hydration.
1:39:02 And after you take away sleep and hydration, I think exercise is up there too.
1:39:05 You know, some of us have more choices than others, right?
1:39:21 But it’s important, I think, for people who are CEOs, who are leaders, who are business leaders, to understand that there are good business reasons.
1:39:26 There are good economic reasons to take this shit seriously.
1:39:43 Am I right in thinking that alcohol impacts your body budget and it therefore makes it harder for you to exhibit all the other behaviors and expend energy in other areas and also therefore increases the probability that you’ll be depressed?
1:39:57 So I should say that I am not an expert in the metabolism of alcohol, so I’m going to extrapolate based on what I do know.
1:40:12 And what I would say there is that sometimes people will drink alcohol like they will eat chocolate or, you know, they’re doing it for the taste or for the experience of, you know, the ambiance and experience of it, right?
1:40:16 But a lot of people end up using alcohol.
1:40:22 They might start that way or they might start because they’re doing something with friends, but then they realize that it has a mood.
1:40:25 It affects their mood.
1:40:31 Anything which affects your mood, like people talk a lot about emotion regulation, but it’s actually mood regulation.
1:40:37 Again, you know, your mood is this, these simple feelings that are with you all the time.
1:40:40 You know, your brain is always regulating your body.
1:40:46 Your body is always sending signals back to your brain, which it, out of which it makes mood.
1:40:50 So mood is a property of consciousness.
1:40:53 It’s with you always.
1:41:01 Sometimes in moments you will make sense of the signals and the mood that goes with it in terms of the outside world.
1:41:04 And that’s when you experience emotion, right?
1:41:08 Where your actions are relating the two together in terms of your mood.
1:41:12 But a lot of the time, we don’t.
1:41:16 We just experience mood as a property of consciousness.
1:41:18 You know, this is a delicious drink.
1:41:20 That guy’s an asshole.
1:41:21 You’re very trustworthy.
1:41:25 The mood is embedded in the perception of the world.
1:41:31 And when people, it’s just like actually sometimes opioids have this effect also.
1:41:39 They are, they’re mood altering, meaning they’re, they are, if they’re manipulating your mood, they are manipulating your metabolism.
1:41:49 And when people get addicted, they often get addicted because they’re regulating their mood.
1:41:53 They’re attempting to reduce their suffering.
1:42:04 The problem with, or a problem, I shouldn’t say that problem because I don’t know exactly how mood, exactly how alcohol affects metabolism.
1:42:09 My expectation is that it’s not just one, it’s not just in one way.
1:42:12 And also, I do know there are context effects, actually.
1:42:17 So you can drink exactly the same amount of alcohol and it can have different effects in different contexts.
1:42:19 That totally blew my mind when I saw that research.
1:42:34 So I’m thinking it’s not a simple relationship, but one thing I do know is that your predictions become sloppier and you don’t take in prediction error.
1:42:36 You don’t learn.
1:42:49 You won’t, you won’t update any, you know, so there, and so, and your behaviors are not necessarily well calibrated to the situation that you’re in,
1:42:52 which can have all kinds of downstream difficult problems.
1:42:59 You know, you can make things in the downstream worse for yourself and make it harder to do budgeting later.
1:43:05 Isn’t it incredibly annoying when you’re in a rush to leave your house, but you can’t find your phone or your wallet?
1:43:10 Now, because of Apple, if you have an iPhone, you can usually track it using Find My.
1:43:13 But until recently, the same hasn’t been possible if you’ve lost your wallet.
1:43:17 But that has now changed because of today’s sponsor, Exter.
1:43:20 Exter is the first of its kind.
1:43:27 By partnering with Apple, they’ve created a trackable wallet so that if you ever lose yours, you can find it within seconds.
1:43:29 And this is it.
1:43:34 And you might recognize Exter from their collaboration with Lionel Messi.
1:43:42 It’s super slim, made from recycled aluminum with built-in RFID blocking properties to protect from identity theft.
1:43:48 And with one click, all your cards pop up so you can tap and go.
1:43:50 I often talk about 1% improvements.
1:43:57 And when I look at Exter, to me, it’s the culmination of so many 1% improvements on the traditional wallet.
1:44:07 So if you’re looking for an upgrade, head to Exter.com and use code Stephen for an additional 10% off their spring sale, which ends on May 19th.
1:44:08 Head over there now and check it out.
1:44:12 And you also get free shipping and a 100-day trial.
1:44:14 That’s Exter.com with code Stephen.
1:44:18 I wanted to ask you about something I heard you say.
1:44:20 And I’ve actually heard other guests on my podcast say it.
1:44:28 And I wasn’t ever sure if it was true until I heard you say it, which is that we can change our emotions by smiling.
1:44:42 Because if the brain is predicting, then presumably if I do a big smile and I go, yes, then the brain is going to predict good feelings and going to cause good feelings, et cetera, et cetera.
1:44:44 And are you going to cause me to feel nice about myself?
1:44:46 Well, yes and no.
1:44:51 I think, you know, people smile when they’re not happy, too.
1:44:53 People smile when they’re angry.
1:44:57 People smile when they’re plotting the demise of their enemy.
1:44:59 You know, people smile for all kinds.
1:45:01 People smile when they’re afraid.
1:45:04 But can I make myself happier technically by smiling?
1:45:16 The meta-analytic evidence suggests that there is a slight effect, that it’s – that there’s a small – yeah, yeah.
1:45:18 Crinkle your – crinkle.
1:45:18 There you go.
1:45:21 It’s like putting – put a pencil between your teeth.
1:45:23 No, go ahead.
1:45:23 Oh, you need that, yeah.
1:45:24 Now smile.
1:45:26 Now crinkle.
1:45:26 Okay.
1:45:28 So it’s like that.
1:45:33 And the – so what I would say is it’s a minuscule effect size.
1:45:34 Like it’s very small.
1:45:35 I do feel happier.
1:45:36 Do you?
1:45:36 Yeah.
1:45:39 But that’s because I made you do something silly maybe?
1:45:39 Maybe, yeah.
1:45:44 But anyways, the point being that it’s overblown as an effect.
1:45:55 I think there’s a small – my recollection is that the last meta-analysis I read was that there was a small effect.
1:46:00 But a small effect means it doesn’t work for everyone and it doesn’t work always.
1:46:03 It’s just really, really a very, very small effect.
1:46:08 You must have a perspective on ADHD, which has become a huge topic of conversation in society.
1:46:10 I was diagnosed with ADHD.
1:46:16 I don’t necessarily take it to mean anything because I’ve seen so many variations of ADHD in my friends.
1:46:25 But there’s been this big rise of ADHD and linked to the work that you’ve done on the brain being a predictive tool.
1:46:37 So my general response is the following, that people – there’s a rise in people self-diagnosing and in using diagnosis as an explanation
1:46:44 for behavior or for why people experience what they experience or whatever.
1:46:47 Diagnoses are not explanations of anything.
1:46:48 They’re descriptions.
1:46:51 They don’t explain anything.
1:47:00 And to treat a diagnosis like it’s an explanation is a form of essentializing, which is not a good thing.
1:47:15 It means that you’re assuming that there’s some kind of underlying, unchanging essence, which is responsible for – in fact, there is something called psychological essentialism, where you don’t even know what the essence is.
1:47:19 You just assume it’s there, you just assume it’s there, and that it’s the cause of all these symptoms.
1:47:22 But a diagnosis is just a description of symptoms.
1:47:29 And diagnoses are mostly useful for billing hours of treatment.
1:47:40 They’re not optimized for pockets, describing pockets of behavior that are, you know, or collections of behavior that tend to go together.
1:47:44 Because people sometimes think that serotonin and dopamine are the reason why someone has ADHD.
1:47:47 That’s like one of the theories that I’ve –
1:47:49 So there are multiple serotonin receptors.
1:47:51 There are multiple dopamine receptors.
1:47:53 They don’t all do the same thing.
1:47:55 Serotonin doesn’t do one thing.
1:47:57 Dopamine doesn’t do one thing.
1:48:03 It does different things in different places in the body and the brain, depending on what the receptors are.
1:48:13 And also, every resource of resilience and every symptom of difficulty has a context to it.
1:48:24 There are requirements, the way our society is structured, there are requirements for sitting and paying attention to something for long periods of time.
1:48:29 And that requirement is hidden in the background.
1:48:39 It’s there so frequently that we forget that that’s the conditional – that’s the condition upon which diagnoses are made.
1:48:47 So whatever – first of all, ADHD is not one set of symptoms.
1:48:48 It’s a variety.
1:49:01 It’s like it’s a – you know, there’s a lot of variation in the way that – you can have different symptom profiles and have the same diagnosis because it’s just descriptive and there are lots of symptoms.
1:49:08 Some of those symptoms also occur in – they overlap with other syndromes, other diagnostic clusters.
1:49:15 But the point is that they all – when you diagnose someone, it makes it sound like that’s a property of that person.
1:49:16 Yeah.
1:49:16 But it’s not.
1:49:20 It’s a property of a person in the context that they’re in.
1:49:26 And social expectation by – by any respects, like can he pay attention in school?
1:49:28 Well, right.
1:49:33 And the way that school is organized is, you know, you sit for long periods of time.
1:49:45 Well, it may be that there are other circumstances in which not holding your attention on one thing for a long period of time could be advantageous.
1:49:51 So my point is that there are very few things that are just categorically good or categorically bad.
1:49:53 There’s always a hidden condition.
1:49:53 Sure.
1:49:55 There’s always a hidden context.
1:49:59 And so I think it’s really important to foreground that context.
1:50:00 You’re not broken.
1:50:07 You’re just – your suitability to a certain context has been deemed to be – like doesn’t fit.
1:50:09 It’s not productive for that context.
1:50:19 And that may sound like weasel words or it may – you know, but it’s not because it’s important that competencies are by context.
1:50:27 And again, I would say this is not, you know, me being a bleeding heart, you know, progressive or whatever.
1:50:30 I mean, I am a bleeding heart progressive, but this is not an example of that.
1:50:32 This is an example of me being pragmatic.
1:50:39 You can regulate each other, something you talked about earlier on, which I found really, really interesting.
1:50:48 I was reading about a study where – of 25,000 people and they found that people having a heart attack were 14% more likely to survive if they were married.
1:50:51 But the other thing that I found interesting is that we regulate each other with words.
1:50:57 And I think you did a study on assessing the power of words to facilitate emotion.
1:51:01 You were – it was a study you co-authored.
1:51:27 Well, we’ve studied the power of words in many contexts, including words as invitations to make sense of – you know, so if an instance of emotion is you making meaning of what is going on inside your body in relation to the world, then you can – you invite – every time you use an emotion word, you invite people to make meaning in that way.
1:51:31 So you’ve proven, then, that certain words can calm us down?
1:51:35 Well, yes, but I wouldn’t say I’ve proven anything.
1:51:37 Scientists don’t, you know –
1:51:38 Shown, demonstrated.
1:51:41 Yeah, demonstrated in a – you know, in a context, right?
1:51:45 Like, we – you know, scientists don’t like the F word.
1:51:48 The fact – I like the other F word, but the fact.
1:51:49 Fact.
1:51:57 That’s a tough one because it means something that holds under all circumstances in all contexts, and that’s very rarely the case.
1:51:59 So – but yes, we have.
1:52:06 So – and I mean, so if you’ve done it probably a million times, you text things to people, do you not?
1:52:06 Yeah.
1:52:15 Yeah, and when you text a couple of words to your partner or your friend, you can change their heart rate.
1:52:17 You change their breathing rate.
1:52:22 You can change all kinds of chemicals, all kinds of protein synthesis just with a couple of words.
1:52:27 Again, you know, we live in a – you know, free speech is important.
1:52:31 Freedoms are important, but freedoms come with responsibilities.
1:52:39 Like it or not, we regulate each other’s nervous systems in all kinds of ways, including with words.
1:52:42 And –
1:52:43 For better or for worse.
1:52:44 For better or for worse.
1:52:45 Exactly.
1:52:47 And so –
1:52:49 You really made me think differently about stress as well, generally.
1:53:03 Because if I think about my life through the lens of this metabolic budget and stress is a burden to this budget, then if I don’t limit my stress, I’m much more likely to go over budget.
1:53:11 And if I go over budget, my immune system might be the thing that I cut the costs of or something else.
1:53:11 Right.
1:53:15 I mean, there’s good – you can’t be without stress.
1:53:16 That would mean you’d be without effort.
1:53:29 So, you know, sometimes scientists will talk about good stress and bad stress, which really just means stress that is planned and where you replenish what you spend and stress that is pernicious and you don’t.
1:53:30 Chronic stress.
1:53:32 Chronic stress or, you know.
1:53:47 So, you know, if you’re in a stressful meeting, a meeting where it’s affecting your mood, that means there’s been some metabolic impact, take into account what that means.
1:53:59 With all that you know about the brain, I wondered if you – if it’s changed your view at all on religion and God and spirituality and if there is a higher power at all.
1:54:01 The brain is such a wonderfully complex, beautiful thing.
1:54:06 You know, it’s the objective observer in 2025 looks at a brain because this is fantastic.
1:54:10 Many people then conclude that there must be a creator of that brain.
1:54:13 But also we’ve talked so much today about meaning and the point of it all.
1:54:18 So everything you’ve learned about the brain and neuroscience and psychology, has it made you believe in a God?
1:54:19 No.
1:54:23 Has it made you more atheist or agnostic?
1:54:27 I’m pretty firmly an atheist.
1:54:42 I don’t think that the wondrous complexity of nature or the brain or the nervous system requires a designer.
1:54:45 And that logic doesn’t make sense to me.
1:54:48 So this is obviously a terrible leap.
1:54:55 But do you therefore think that there’s no inherent meaning to life outside of, you know, the, like, reproduction and –
1:54:59 I’m just reading for the second time this book.
1:55:01 It’s called Open Socrates.
1:55:02 Okay.
1:55:05 And it’s a really wonderful book.
1:55:10 And I’ve learned a lot about Socratic philosophy that I didn’t know.
1:55:18 And one of the things that Socrates thought was important was asking this question of what is meaning.
1:55:23 And that you shouldn’t be asking this question in 15-minute increments.
1:55:28 You should be really asking this question about the expanse of your life.
1:55:49 And so I think, if anything, being a scientist who studies how a brain in constant conversation with a body and the other brains and bodies in our world and even the physical nature of our world,
1:56:03 How that creates lots of minds, including our very Western mind, that makes me think more about the importance of philosophy, actually.
1:56:10 Because I think philosophy is asking the same kinds of questions that religious belief tries to answer.
1:56:13 And for me, that’s a better path.
1:56:15 I think it’s a more comfortable path.
1:56:19 I’ve often been asking questions like this my whole life, actually.
1:56:22 So it makes me feel more like, what’s the point?
1:56:23 Like, what is the ultimate point?
1:56:33 I think the answer for me, the ultimate point, is to leave the world a little better than I found it.
1:56:38 It’s like the Johnny Appleseed, you know, philosophy.
1:56:45 You know, like as a scientist, scientists often, you know, a lot of us, we don’t do what we do for money.
1:56:46 Money’s not bad.
1:56:47 But we don’t do what we do for money.
1:56:49 We do it for other motivations, right?
1:56:54 To know, to be curious, to try to discover things.
1:56:59 And at some point, we start to think about, well, what’s your legacy, right?
1:57:01 Most of us are not Darwin.
1:57:04 We’re not William James.
1:57:07 We’re not, you know, Heisenberg.
1:57:10 We’re not, you know, most of us are not those people.
1:57:13 So what’s your legacy?
1:57:19 And in the end, I realized that I’ve published a lot of peer review papers.
1:57:25 When people introduce me, you know, they give some kind of like, you know, about my citation, you know, people, whatever.
1:57:32 Dr. Lisa is one of the most influential figures in the field of emotion, neuroscience, and the nature of the brain.
1:57:39 She is among the top 0.1% cited scientists in the world for her revolutionary research in psychology and neuroscience.
1:57:42 Yeah, that’s all nice, super nice.
1:57:55 But actually, my legacy is really the people who I’ve trained, the minds that I’ve had the opportunity to engage with.
1:58:16 And if I were going to be bean counting, I might be bean counting the number of laboratories that now exist that didn’t exist before, several generations of scientists who I trained, or who, you know, and also who trained me, I mean, along the way.
1:58:23 So that’s my legacy in some ways, really, it’s the people, it’s the people, and the ideas.
1:58:48 And I would like to think, you know, when I used to do a lot of classroom teaching, I would feel like, what I told myself is, if I can change the trajectory, the outcomes of just one person in this class, just one, then I will have done my job.
1:58:57 You know, and I kind of feel that way, you know, and I kind of feel that way a little bit, sort of the same about the public, the public face of what I’m doing, right?
1:59:01 The public science education.
1:59:14 If I can help, if I can help, if something that I’ve learned or something I’ve communicated can help somebody else live a more intentional
1:59:34 life of agents with agency where they’re choosing and they’re impacting their loved ones or their children, then, then that’s my, then I’ve done my job.
1:59:35 That’s my legacy.
1:59:47 And the hard thing about that kind of a legacy, a legacy of ideas impacting people’s lives, is that you don’t ever know what your impact is.
1:59:51 But that’s part of the deal.
1:59:59 We have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question for the next guest, not knowing who they’re leaving it for.
2:00:04 Question is, how to live a life without attaining anything?
2:00:07 I have some context on this person.
2:00:12 They are a black belt, Shaolin monk.
2:00:14 So they talk a lot about identity.
2:00:15 Sure.
2:00:19 And they, and living without encumbrances and attachments and so on.
2:00:19 Right.
2:00:22 So it’s, it’s, it’s, it sounds like a very Buddhist question.
2:00:28 The problem is that I think even a Buddhist attains something, they attain enlightenment.
2:00:30 So they don’t have attachments necessarily.
2:00:31 They don’t have wealth.
2:00:32 They don’t have power.
2:00:34 They don’t, but they attain something.
2:00:36 They attain enlightenment.
2:00:40 They attain tranquility.
2:00:43 How about then how to live life without your identity?
2:00:48 Making you unhappy?
2:01:00 Well, I think it’s important to remember that you don’t really have an identity that is separate from the moment that you’re in.
2:01:02 It’s not like there’s an essence to you.
2:01:15 And what I would say is that every, everything you experience, everything you do is a combination of the remembered past and the sensory present.
2:01:32 That means to change who you are, you can change what you remember or how you predict, or you can change the sensory present by literally getting up and moving somewhere else, like going for a walk.
2:01:38 Or you can change the sensory present by what you pay attention to, mindfulness, for example, right?
2:01:43 You, there are, there are some sensory signals that are front and center in your attention.
2:01:45 And there are some that are in the background lurking.
2:02:00 For example, you can, right now you’re not paying attention to some sensory signals, but the minute that I say them, point them out, you will be, like the pressure of the chair against your back and your legs.
2:02:03 Now they’re in the forefront of your attention because I just mentioned them.
2:02:08 And so what I would say is that there is no essence to who you are.
2:02:10 You are what you do.
2:02:14 In that moment, you are what you do.
2:02:18 And you can change what you do.
2:02:31 You can change what you experience, the consequence of the lived experience, which is the consequence of what you do, by what you remember and what the context is.
2:02:34 So that’s my answer.
2:02:38 If you always remember that, you will never be attached.
2:02:53 You will never crave or strive, you know, to have things and like all of these artificial things, which prop up the illusion that you are and you have an essence to you that you, that, you know, is unchanging across situations.
2:02:59 Yeah, we, I, we are very quick to fall into the trap of thinking we are what we did.
2:03:09 And that’s, I much prefer, I am what I do, because that means that I have agency to make a different decision in the moment, irrespective of what I did in the past.
2:03:11 But that’s the trap we fall into.
2:03:20 In 10 minutes time, I bet I’ll be downstairs and I’ll be back into the trap of thinking that I am Stephen Bartlett who did this thing for 32 years or did, you know.
2:03:22 Lisa, thank you.
2:03:25 Thank you so much for, thank you for everything that you do.
2:03:27 I’ve, I’ve, you’ve changed my mind in a really profound way.
2:03:29 And that’s quite hard because I sit here quite a lot.
2:03:35 So I have lots of conversations about the brain and about lots of, lots of new studies that have come out, et cetera, et cetera.
2:03:42 But you’ve completely changed my mind and made me think from, in a completely different way, which I’m really grateful for.
2:03:44 So thank you so much because that’s a gift.
2:03:48 And that’s not a gift that I always get doing this job, but it really is a gift.
2:03:51 And it’s one that I think will help me to live a better life ultimately.
2:04:07 But hopefully also for everybody that’s listening and thank you for stepping into the public communication side of your life because I was going to say it’s someone that knows what you know and that has done the work that you’ve done.
2:04:22 It is so important to the extent that I almost consider it to be like a really critical responsibility because there’s people like us that sit on these podcasts who aren’t in the laboratory, that are getting our information from social media, TikTok, or any, any odd person that says anything.
2:04:27 And it’s really, really important that people like you step out more and share what you know.
2:04:32 And thank you so much for writing these books because they are absolutely brilliant.
2:04:36 And just like you’ve changed my mind today, I think these books will change a lot of people’s lives.
2:04:38 I highly recommend this book, How Emotions Are Made.
2:04:40 I’m going to link it below, The Secret Life of the Brain.
2:04:47 And also for something a little bit shorter, but equally accessible, this book here, Seven and a Half Lessons About the Brain.
2:04:49 Thank you so much.
2:04:50 Thank you so much.
2:04:53 I’m going to let you into a little bit of a secret.
2:05:01 You’re probably going to think me and my team are a little bit weird, but I can still remember to this day when Jemima from my team posted on Slack that she changed the scent in this studio.
2:05:05 And right after she posted it, the entire office clapped in our Slack channel.
2:05:10 And this might sound crazy, but at the Diary of a CEO, this is the type of 1% improvement we make on our show.
2:05:12 And that is why the show is the way it is.
2:05:18 By understanding the power of compounding 1%, you can absolutely change your outcomes in your life.
2:05:21 It isn’t about drastic transformations or quick wins.
2:05:27 It’s about the small, consistent actions that have a lasting change in your outcomes.
2:05:32 So two years ago, we started the process of creating this beautiful diary, and it’s truly beautiful.
2:05:36 Inside, there’s lots of pictures, lots of inspiration and motivation as well.
2:05:37 Some interactive elements.
2:05:46 And the purpose of this diary is to help you identify, stay focused on, develop consistency with the 1% that will ultimately change your life.
2:05:52 So if you want one for yourself or for a friend or for a colleague or for your team, then head to thediary.com right now.
2:05:53 I’ll link it below.
2:05:56 This has always blown my mind a little bit.
2:06:00 53% of you that listen to this show regularly haven’t yet subscribed to this show.
2:06:02 So could I ask you for a favor?
2:06:08 If you like the show and you like what we do here and you want to support us, the free, simple way that you can do just that is by hitting the subscribe button.
2:06:15 And my commitment to you is if you do that, then I’ll do everything in my power, me and my team, to make sure that this show is better for you every single week.
2:06:20 We’ll listen to your feedback, we’ll find the guests that you want me to speak to, and we’ll continue to do what we do.
2:06:21 Thank you so much.
Và rằng chúng ta chỉ là những sinh vật phản ứng, phản ứng với bất cứ điều gì xảy ra xung quanh chúng ta. Nhưng bạn đang nói với tôi rằng nếu tôi hiểu rõ hơn về bộ não và cách nó hoạt động cũng như cảm xúc, thì tôi có thể giành lại một phần quyền kiểm soát đó và sống một cuộc đời có chủ đích hơn. Đúng rồi, chính xác. Và tôi nghĩ, đối với tôi, tôi bắt đầu sự nghiệp của mình bằng cách nghiên cứu bản chất của cảm xúc, nhưng thực sự, nó trở thành một chiếc đèn pin để hiểu cách bộ não hoạt động. Tại sao chúng ta lại có bộ não? Đó là một cơ quan rất đắt đỏ. Mảnh thịt giữa hai tai của bạn là cơ quan đắt đỏ nhất, về mặt trao đổi chất, mà bạn có. Vậy nó có ích gì? Chức năng cơ bản nhất của nó là gì? Nó hoạt động như thế nào liên quan đến cơ thể? Tôi nghĩ rằng chắc chắn trong chương trình của bạn, bạn đã có một số người nói về mối quan hệ giữa bộ não và cơ thể theo một cách nào đó. Nhưng tôi nghĩ các nhà khoa học trong một thời gian dài đã quên hoặc phớt lờ thực tế rằng bộ não gắn liền với một cơ thể, đúng không? Bởi vì chúng ta không cảm nhận được tất cả những kịch tính. Giống như ngay bây giờ, trong bạn, trong tôi, trong tất cả các thính giả của chúng ta, đúng không? Tất cả chúng ta đều có kiểu như kịch tính đang diễn ra. Nó thực sự khá mãnh liệt, và có rất nhiều điều đang diễn ra, và tôi hy vọng không ai trong số chúng ta đều nhận thức được điều đó. Nếu bạn nhận thức được điều đó, tôi thật sự rất tiếc. Nó có thể có nghĩa là, bạn biết đấy, bạn không cảm thấy tốt hôm nay. Nhưng điều tốt là chúng ta không nhận thức được những gì đang xảy ra bên trong cơ thể của chính mình hầu hết thời gian, vì nếu không, chúng ta sẽ không bao giờ quan tâm đến bất cứ điều gì bên ngoài da của chúng ta nữa, đúng không? Nhưng vấn đề là trong khoa học, nó thường bắt đầu bằng việc bắt đầu từ trải nghiệm chủ quan của chính bạn và sau đó cố gắng chính thức hóa điều đó. Và, ý tôi là, nếu bạn nhìn vào bất kỳ khoa học nào, vật lý cũng như vậy. Bạn chỉ cần quay ngược lại vài trăm năm hoặc có thể lâu hơn một chút để thấy điều đó. Và vì vậy, hóa ra rằng nhiều gì bạn trải nghiệm như những đặc tính của thế giới, về cách thế giới là, thực sự rất gắn liền với cách bộ não bạn điều chỉnh cơ thể của bạn. Và vì vậy tôi đoán tôi – tôi đã bắt đầu với cảm xúc, nhưng thực sự nó trở thành một dự án lớn hơn nhiều để cố gắng hiểu rằng, à, bộ não là gì? Nó được cấu trúc như thế nào? Nó đã tiến hóa như thế nào? Nó hoạt động như thế nào? Chức năng cơ bản nhất của nó là gì? Và tư tưởng, cảm xúc và hành động, các cảm nhận, chúng đóng vai trò gì trong chức năng đó? Vậy là câu hỏi này có phần đảo ngược, đúng không? Hầu hết mọi người bắt đầu bằng việc, cảm xúc là gì? Tư tưởng là gì? Ký ức là gì? Họ định nghĩa nó, và sau đó họ đi tìm cơ sở vật chất của nó trong bộ não hoặc trong cơ thể. Đó là một quan điểm khá cạn kiệt. Tôi có ý nói, sau một trăm năm, không có câu trả lời thực sự tốt. Vì vậy, chúng tôi đã đảo ngược nó và chúng tôi nói, được rồi, xét tới việc chúng ta có loại bộ não mà chúng ta có, nó có thể làm gì? Nó làm gì? Và trong chức năng bình thường của nó, nó tạo ra các sự kiện tâm lý như thế nào? Trong văn hóa của chúng ta, tư tưởng và cảm xúc và cảm nhận và hành động, trong những nền văn hóa khác, có những tập hợp tính năng khác nhau, đúng không? Vì vậy, đối với chúng ta, một tư tưởng và một tư tưởng và một cảm xúc thì rất khác biệt. Chúng ta trải nghiệm chúng như rất tách biệt. Thực tế, thực sự từ thời của Plato, chúng ta đã có kiểu như tài liệu này mà, bạn biết đấy, tâm trí hoặc bộ não là một chiến trường giữa các tư tưởng và cảm xúc của bạn, đúng không? Trong việc kiểm soát hành động của bạn, nếu tư tưởng của bạn thắng, bạn là một sinh vật lý trí, bạn là một sinh vật khỏe mạnh, bạn là một sinh vật đạo đức. Nếu bản năng và cảm xúc của bạn thắng, bạn biết đấy, con quái vật bên trong bạn, thì bạn trở nên vô trách nhiệm, bạn trẻ con, bạn vô đạo đức, bạn có vấn đề về tâm thần. Đó là câu chuyện mà chúng tôi làm việc trong đó. Trong một số nền văn hóa, tư tưởng và cảm xúc không tách rời. Chúng thực sự không phải là bạn có chúng cùng lúc, mà chúng là một thứ. Chúng là các đặc điểm của một sự kiện tâm lý duy nhất. Trong một số nền văn hóa, cơ thể và tâm trí của bạn không tách rời. Không có trải nghiệm nào riêng biệt giữa một cảm giác vật lý và một cảm xúc tâm lý. Chúng thực sự là một thứ. Vì vậy, tâm trí của chúng ta không phải là bản chất con người, nó chỉ là một bản chất con người, và cũng có những bản chất con người khác. Và chúng ta phải tìm ra cách mà kế hoạch não bộ tổng quát, một kế hoạch cơ thể tổng quát cho một con người bình thường, sản xuất ra sự biến đổi rộng lớn như vậy tùy thuộc vào ngữ cảnh văn hóa nơi nó phát triển. Liên quan đến khoa học thần kinh và hiểu bộ não và cách chúng ta tạo ra thực tại, có phải có một khoảnh khắc “eureka” đối với bạn khi bạn nhận ra rằng hầu hết trong số chúng ta đều hiểu sai? Hoặc rằng có một hiểu lầm cơ bản về cách bộ não của chúng ta tạo ra thực tại của chúng ta? Tôi sẽ nói, vâng, chắc chắn, có một khoảnh khắc “eureka”, nhưng nó là một quá trình dài và chậm. Khi tôi là sinh viên sau đại học, tôi không nghiên cứu cảm xúc. Tôi nghiên cứu về cái tôi. Bạn nghĩ về bản thân mình như thế nào? Thế nào là sự tự tin của bạn? Bạn hình dung về bản thân mình như thế nào? Đây là một chủ đề quan trọng trong tâm lý học. Và tôi đã đo lường cảm xúc như một biến đầu ra, và các phép đo không, các phép đo không hoạt động. Và tôi nghĩ, vâng, tôi cần phải có thể đo lường một cách khách quan khi ai đó tức giận hoặc khi họ buồn hoặc khi họ hạnh phúc. Tôi không muốn phải hỏi họ, vì họ có thể sai. Và trong cách đặt câu hỏi đó, có một giả định, đúng không, rằng có một trạng thái khách quan gọi là tức giận, rằng nhìn chung, hầu hết các trường hợp tức giận sẽ trông giống nhau bất kể người và bối cảnh. Và tôi rất nhanh chóng nhận ra rằng không có bản chất nào mà bất kỳ ai đã có thể khám phá ra, đúng không? Vì vậy, gần đây, trong vài năm qua, các nhà nghiên cứu đã thực hiện một phân tích tổng hợp, tức là một tóm tắt thống kê lớn của hàng trăm và hàng trăm và hàng trăm thí nghiệm. Và những gì họ phát hiện ra là, và chỉ trong các nền văn hóa đô thị, đúng không? Chúng tôi thậm chí không nói về các nền văn hóa xa xôi bây giờ. Chỉ trong các nền văn hóa đô thị, khi ai đó tức giận, mọi người sẽ nhăn mặt khoảng 35% thời gian khi họ tức giận. Một cái nhăn mặt thì giống như một… Giống như một cái nhăn mặt, như một…
Đúng rồi, bạn biết đấy, bạn nhíu mày, bạn cau mày, đúng không?
Được rồi.
Nhưng điều đó có nghĩa là 65% thời gian khi mọi người tức giận, họ đang làm điều gì đó có nghĩa với khuôn mặt của họ.
Và một nửa thời gian khi mọi người cau có, họ không tức giận, họ đang cảm thấy điều gì đó khác.
Họ có thể đang tập trung rất cao độ.
Bạn có thể vừa kể cho họ một câu đùa tồi.
Họ có thể bị đầy bụng.
Bạn biết đấy, cái cau mày không phải là biểu cảm của sự tức giận.
Nó có thể là biểu cảm của sự tức giận trong một số bối cảnh.
Và nó cũng là biểu cảm của các trạng thái khác trong các bối cảnh khác.
Vì vậy, điều này có nghĩa là, bạn biết đấy, không có một biểu cảm nào thật sự đáng tin cậy cho sự tức giận mà chỉ riêng cho sự tức giận.
Và điều này cũng đúng cho mọi cảm xúc khác đã từng được nghiên cứu.
Rất rõ ràng là bạn đang trong trạng thái tức giận hay buồn bã hay chọn bất kỳ cảm xúc nào.
Bạn biết đấy, nhịp tim của bạn có thể tăng lên, có thể giảm xuống, hoặc có thể giữ nguyên.
Huyết áp của bạn có thể tăng lên, có thể giảm xuống, hoặc có thể giữ nguyên.
Sinh lý học đang diễn ra trong cơ thể bạn liên quan đến sự chuẩn bị của não bộ cho các hành vi cụ thể.
Vậy nên hãy bắt đầu từ đó.
Vậy não dự đoán là ý tưởng mà tôi chỉ biết từ bạn.
Tôi chưa bao giờ nghe thấy điều này trước đây.
Khi chúng ta nói về não dự đoán, điều đó có nghĩa là gì?
Và điều đó không có nghĩa là gì?
Vì vậy, khi bạn sống cuộc sống hàng ngày của mình.
Vâng.
Như ngay bây giờ.
Như ngay bây giờ.
Vậy ngay bây giờ, tôi đoán rằng tôi đang nói những điều với bạn và bạn đang cảm nhận những gì tôi nói và sau đó bạn đang phản ứng với điều đó.
Đó là cảm giác của bạn đúng không?
Ừ.
Được rồi.
Và đó cũng là cảm giác của tôi.
Vì vậy, chúng ta cảm nhận và sau đó chúng ta phản ứng.
Đó là cách mà hầu hết mọi người trải nghiệm bản thân trong thế giới.
Thực ra, điều đó không phải là những gì đang diễn ra bên trong.
Thực sự đang diễn ra là não, não của bạn không phản ứng, nó đang dự đoán.
Và điều đó có nghĩa là nếu chúng ta ngừng thời gian ngay bây giờ, chỉ cần dừng lại, não của bạn sẽ ở trong một trạng thái và nó sẽ nhớ lại những trải nghiệm trong quá khứ tương tự như trạng thái này như một cách để dự đoán những gì sẽ làm tiếp theo.
Chẳng hạn, trong khoảnh khắc tiếp theo.
Mắt của bạn có nên di chuyển không?
Nhịp tim của bạn có nên tăng lên không?
Hơi thở của bạn có nên thay đổi không?
Mạch máu của bạn có nên giãn nở hay co lại không?
Bạn có nên chuẩn bị để đứng dậy không?
Đúng không?
Vì vậy, bên trong não bạn đang dự đoán những chuyển động mà nó nên thực hiện tiếp theo.
Và vì vậy, bạn sẽ trải nghiệm những gì sẽ xảy ra do những chuyển động đó.
Vì vậy, bạn hành động trước và sau đó bạn cảm nhận.
Bạn không cảm nhận rồi mới phản ứng.
Bạn dự đoán hành động và sau đó bạn cảm nhận.
Vậy hãy đưa tôi một ví dụ để làm rõ việc não của tôi đang dự đoán và sau đó hành động.
Được rồi.
Vì vậy, ngay bây giờ bạn và tôi đang có một cuộc trò chuyện và tôi đang nói và bạn đang lắng nghe.
Và điều thực sự đang diễn ra trong não của bạn là dựa trên hàng triệu lần lặp lại việc nghe ngôn ngữ, não của bạn đang dự đoán, thực sự dự đoán từng từ sẽ phát ra từ miệng tôi.
Ừ.
Được rồi.
Và điều đó sẽ gây ngạc nhiên như thế nào nếu tôi không nói là miệng, mà tôi nói ra một lỗ nào đó khác trên cơ thể tôi mà âm thanh phát ra từ đó.
Điều đó sẽ thật sự gây ngạc nhiên vì não của bạn đang dự đoán điều đó.
Não của bạn luôn dự đoán và nó sẽ chỉnh sửa những dự đoán đó khi chúng không chính xác.
Và, bạn biết đấy, tôi có một video mà tôi thường chiếu khi tôi thuyết trình cho các nhà khoa học hoặc cho dân thường.
Tôi đang thuyết trình và nó tạo ra một tình huống mà họ có thể dự đoán điều gì đó và họ có thể cảm thấy rằng một dự đoán không chỉ là một suy nghĩ trừu tượng.
Suy nghĩ, não của bạn thực sự đang thay đổi sự phát xung của chính các nơ-ron cảm giác của nó để dự đoán các cảm giác sắp tới.
Vì vậy, bạn bắt đầu cảm thấy những cảm giác này trước khi các tín hiệu thực sự đến để bạn nhận biết chúng.
Bạn bắt đầu có trải nghiệm trước khi thế giới đưa cho bạn những tín hiệu đó.
Tôi đã đọc, tôi nghĩ là trong cuốn sách của bạn, nhưng có thể là ở nơi khác về ví dụ về việc khát nước.
Vì vậy, khi bạn uống, giả sử bạn rất khát và bạn uống một cốc nước lớn, khi nào bạn không còn khát nữa?
Hầu như ngay lập tức.
Nhưng thực ra, mất 20 phút để nước được hấp thụ vào dòng máu của bạn và đi đến não để báo cho não rằng bạn không còn cần chất lỏng nữa.
Vì trong hàng triệu cơ hội, bạn đã học rằng một số cử động nhất định ở hiện tại và một số tín hiệu cảm giác nhất định ở hiện tại sẽ dẫn đến trạng thái tâm lý đó.
Hoặc đây là một ví dụ khác.
Vậy ngay bây giờ, hãy giữ mắt bạn trên tôi.
Bạn đang nhìn thẳng vào tôi.
Và trong mắt tâm trí của bạn, tôi muốn bạn tưởng tượng một quả táo Macintosh, như không phải là một máy tính, mà là một miếng trái cây thực tế.
Được rồi.
Bạn có thể làm điều đó không?
Có.
Bạn có thấy không?
Có.
Nó có màu gì?
Xanh.
Được rồi.
Nó có màu đỏ không?
Không.
Được rồi.
Vậy đó là một quả táo Granny Smith.
Ừ.
Được rồi.
Nó có vị gì?
Hãy tưởng tượng, tưởng tượng rằng bạn đang nắm lấy nó.
Ừ.
Cắn vào nó.
Nghe tiếng giòn của quả táo.
Nó có vị gì?
Nó ngọt.
Có chút chua có phải không?
Ừ, ừ.
Ừ.
Nó có nước không?
Rất nhiều nước.
Ừ.
Vì vậy, nếu tôi đang chụp ảnh não của bạn ngay bây giờ, những gì tôi sẽ thấy là tôi sẽ thấy sự thay đổi trong tín hiệu liên quan đến hoạt động thần kinh trong vỏ não thị giác của bạn, ngay cả khi không có quả táo trước mặt bạn.
Và tôi sẽ thấy sự thay đổi trong hoạt động trong vỏ não thính giác của bạn, ngay cả khi bạn không thực sự nghe thấy tiếng giòn.
Miệng của tôi cũng đang ứa nước bọt.
Và miệng của bạn đang ứa nước bọt.
Và thực tế, mỗi lần bạn ngồi xuống để ăn, não của bạn chỉ đạo các tuyến nước bọt của bạn sản xuất nhiều nước bọt hơn để chuẩn bị cho bạn ăn và tiêu hóa thức ăn.
Điều đó thường xảy ra trước cả khi ngồi xuống để ăn.
Tất cả điều đó là dự đoán.
Tất cả những điều đó là não của bạn đang chuẩn bị cho những gì sắp đến.
Bởi vì dự đoán và điều chỉnh là một cách hiệu quả hơn để điều hành một hệ thần kinh, thực sự bất kỳ hệ thống nào, hơn là phản ứng với thế giới.
Đây là một ví dụ khác.
Bạn có uống cà phê không?
Có.
Được rồi.
Bạn có uống cà phê mỗi ngày vào cùng một thời điểm không?
Thường thì có.
Được rồi.
Và bạn có phải là một trong những người nếu bỏ lỡ cà phê vào thời điểm đó thì sẽ bị đau đầu không?
Ý tôi là, điều đó đã xảy ra trước đây.
Vâng.
Ồ, tôi từng là một người uống rất nhiều cà phê.
Và tôi thích cà phê, nhưng tôi không uống nữa.
Nhưng tôi thích nó.
Và tôi luôn uống vào cùng một thời điểm mỗi ngày.
Và nếu tôi không uống, vào thời điểm đó trong ngày, tôi sẽ bị đau đầu dữ dội.
Và lý do là, điều này thực sự đúng với mọi loại thuốc bạn dùng, mọi thứ nào ảnh hưởng đến sinh lý của bạn, nếu bạn làm điều đó thường xuyên, thì bộ não của bạn sẽ bắt đầu mong đợi điều đó.
Và điều đó có nghĩa là, mong đợi điều đó, là cà phê có các hóa chất có thể làm co mạch máu của bạn ở khắp mọi nơi.
Nhưng trong não, não đang cố gắng giữ lưu lượng máu ổn định và đồng đều.
Vì vậy, nếu mỗi ngày vào lúc 8 giờ sáng, bạn uống thứ gì đó sẽ làm co mạch máu, thì vào khoảng 7:55, tôi không biết thời gian chính xác, nhưng một chút trước 8 giờ, bộ não của bạn sẽ giãn nở các mạch máu.
Để chuẩn bị cho sự co thắt đó, vì vậy chúng duy trì ổn định.
Và nếu bạn không uống chất đó, thì bạn sẽ có sự giãn nở lớn và bị một cơn đau đầu rất, rất tồi tệ.
Tôi chỉ tự hỏi về điều đó, khi bạn đang nói, tôi nghĩ bạn sẽ nói về việc đôi khi khi tôi đặt báo thức, tôi dường như thức dậy trước báo thức khoảng năm phút.
Vâng, chắc chắn rồi.
Đó là một ví dụ.
Đây là một ví dụ khác.
Tập thể dục.
Nếu bạn muốn chơi quần vợt tốt hơn, nếu bạn muốn chạy một dặm nhanh hơn, bạn sẽ làm gì?
Tập luyện.
Tập luyện.
Và bạn thực hiện cùng một động tác nhiều lần.
Và bạn trở nên tốt hơn và nhanh hơn.
Và bạn tiêu tốn ít calo hơn.
Bạn trở nên hiệu quả hơn.
Tại sao?
Bởi vì bộ não của bạn dự đoán rất tốt.
Đó chính là cơ chế nhớ cơ bắp.
Nó không phải là một trí nhớ thực sự trong cơ bắp của bạn.
Đó là một trí nhớ trong bộ não của bạn.
Bộ não của bạn điều khiển các cơ bắp của bạn.
Vì vậy, nếu bạn thực hành cùng một bộ động tác nhiều lần, bạn sẽ trở nên rất hiệu quả với chúng vì bộ não của bạn có thể dự đoán tốt hơn.
Bây giờ, nếu bạn là người tập thể dục vì bạn muốn trở nên khỏe mạnh hơn hoặc bạn muốn giảm cân hoặc bạn, đúng không, bạn không muốn tập cùng một bài tập lặp đi lặp lại vì bạn sẽ tiêu tốn ít calo hơn do bạn đang trở nên hiệu quả.
Đó là mục tiêu, đúng không?
Nếu ai đó gọi bạn mỗi 30 giây với một bộ động tác khác nhau và bạn không thể dự đoán chúng là gì, thì bộ não của bạn sẽ đưa ra một dự đoán.
Nó sẽ sai.
Bạn sẽ phải điều chỉnh.
Và vì vậy bạn sẽ tiêu tốn nhiều calo hơn và bạn sẽ tự mất cân bằng, mà chúng ta gọi là allostasis.
Vì vậy, bạn trở nên mất cân bằng và sau đó bộ não của bạn phải làm việc để đưa nó trở lại.
Và đó là một hình thức tập luyện khác.
Hai hình thức tập luyện khác nhau này hoàn toàn dựa trên thực tế rằng đôi khi bạn muốn có thể dự đoán tốt hơn.
Đôi khi bạn muốn có thể phá vỡ bản thân và nhanh chóng quay trở lại, đúng không?
Vì vậy, về cơ bản, bạn đang học cách tiếp nhận lỗi dự đoán, những tín hiệu bạn không thể dự đoán, và điều chỉnh với chúng.
Điều này nói gì về bản chất của chấn thương và các bệnh tâm thần khác như trầm cảm, lo âu, v.v.?
Bởi vì đây có phải là một sự sai lệch trong dự đoán của tôi không?
Tôi nói điều này vì dự đoán dựa vào một cái gì đó xảy ra trong quá khứ và hình thành một khuôn mẫu, giống như một hệ thống nhận diện khuôn mẫu.
Vì vậy, nếu tôi lớn lên và có những khuôn mẫu mà giờ đây không còn.
Nếu tôi lớn lên và mỗi lần một người đàn ông bước vào phòng, anh ta đánh tôi.
Và bây giờ khi một người đàn ông bước vào phòng và tôi 35 tuổi, tôi đang nhận được dự đoán tương tự trong bộ não.
Vì vậy, tôi có nỗi sợ hãi với đàn ông, ví dụ như vậy.
Điều này có phần nào giải thích chấn thương thời thơ ấu và tại sao việc quên đi nó lại khó khăn và tại sao khi là người lớn chúng ta đôi khi phải sống những cuộc đời không bình thường?
Tôi sẽ nói rằng, một nguyên tắc chung, thì đúng vậy.
Có rất nhiều, bạn biết đấy, quỷ nằm trong chi tiết, đúng không?
Nhưng vâng, chắc chắn.
Vì vậy, chấn thương không phải là điều gì đó xảy ra trong thế giới đối với bạn.
Mọi thứ bạn trải qua là sự kết hợp giữa quá khứ đã nhớ và hiện tại cảm nhận.
Có thể có một sự kiện bất lợi xảy ra.
Bạn đang ở trong một trận động đất.
Ai đó bị chết gần bạn.
Một điều gì đó tồi tệ xảy ra với bạn.
Ai đó làm tổn thương bạn theo một cách nào đó.
Có thể có một sự kiện bất lợi không phải là chấn thương đối với bạn.
Bởi vì bạn không sử dụng những trải nghiệm trong quá khứ để hiểu rõ nó như một chấn thương.
Ngược lại, một điều gì đó có thể, với người khác, là trải nghiệm hàng ngày, với bạn lại gắn liền với một loạt kỷ niệm rất chấn thương.
Chúng rất chấn thương.
Những sự kiện đó rất chấn thương.
Và vì vậy đối với bạn, đó là một chấn thương.
Vì vậy, chấn thương không phải là một cái gì đó khách quan trong thế giới.
Cũng không hoàn toàn trong tâm trí bạn.
Chấn thương là một thuộc tính của mối quan hệ giữa những gì đã xảy ra với bạn trong quá khứ và những gì đang xảy ra trong hiện tại.
Đây là một ví dụ.
Có một nhà nhân chủng học đang làm việc tại Đại học Emory.
Và cô ấy nghiên cứu người dân ở nhiều nền văn hóa khác nhau.
Và cô ấy nghiên cứu chấn thương trong nhiều nền văn hóa khác nhau.
Và có một cô gái mà cô ấy đã viết về, một nghiên cứu trường hợp của một cô gái tên là Maria, cô ấy là một thiếu nữ trẻ.
Và cô ấy sống trong một nền văn hóa nơi mà việc đàn ông có thể rất mạnh mẽ với phụ nữ và gái trẻ là điều bình thường hơn.
Vì vậy, trong văn hóa của chúng ta, chúng ta sẽ nói đó là bạo lực thể chất.
Nhưng trong văn hóa của cô ấy, đây chỉ là những gì đàn ông làm.
Cô ấy không cảm thấy, vì vậy, cha kế của cô ấy đã đánh cô ấy.
Và cô ấy không thích điều đó.
Nhưng cô ấy không có dấu hiệu nào của chấn thương.
Cách cô ấy hiểu điều đó là: đàn ông chỉ là những kẻ ngốc.
Nó thực sự là một kiểu, đây không phải là về tôi.
Đây là về họ.
Nó không dễ chịu, nhưng cô ấy vẫn ngủ tốt.
Điểm số của cô ấy ở trường cũng tốt.
Cô ấy có bạn bè.
Cô ấy không có bất kỳ dấu hiệu nào của chấn thương cả.
Rồi cô ấy đã xem Oprah.
Cô ấy đã nghe tất cả những người phụ nữ này nói về việc từng là nạn nhân của lạm dụng thể xác từ bạn trai, cha hoặc, bạn biết đấy, chồng của họ.
Cô ấy nhận ra sự tương đồng trong các tình huống thể chất mà những người phụ nữ này mô tả và tình huống thể chất của chính cô.
Cô cũng quan sát thấy họ trải qua, như bạn biết đấy, các triệu chứng của chấn thương.
Đột nhiên, cô bắt đầu gặp khó khăn trong việc ngủ.
Điểm số của cô giảm xuống.
Cô gặp khó khăn trong việc tập trung.
Và cô trở nên cách ly với xã hội.
Cách cô tạo ra ý nghĩa, cách cô, nếu bạn nghĩ về chuyển động thể chất như những hành động, cô đã tạo ra ý nghĩa khác về những hành động đó.
Và cô trải qua chấn thương mà trước đây cô không cảm thấy.
Bây giờ, nếu bạn là người tin rằng có một thế giới khách quan bên ngoài, nơi mà, bạn biết đấy.
Nguyên nhân và hệ quả.
Đúng vậy.
Thực sự có một loại chấn thương tiềm ẩn nào đó trong cô và trước đây cô không trải qua, nhưng sau đó nó như được kích hoạt.
Và sau đó cô có thể, bạn có thể kể một câu chuyện hoàn chỉnh như vậy và mọi người vẫn kể những câu chuyện hoàn chỉnh như vậy, nhưng đó không phải là những gì bằng chứng khoa học tốt nhất cho thấy đang xảy ra.
Những gì đang xảy ra là các chuyển động thể chất vẫn giống nhau.
Trải nghiệm tâm lý về những chuyển động đó là khác nhau bởi vì trải nghiệm là sự kết hợp của hiện tại cảm giác, hiện tại thể chất và quá khứ được ghi nhớ.
Và bạn cần cả hai để có một loại trải nghiệm cụ thể.
Vì vậy, cách mô tả điều gì đã xảy ra với quỹ đạo của Maria là cô đã trải qua điều gì đó như một khía cạnh không may của cuộc sống thể chất.
Và sau đó điều đó trở thành về cô.
Nó trở thành điều gì đó, không phải, không phải người này đang làm điều gì đó xấu, mà là người này đang làm điều gì đó xấu với cô vì chính ai cô là.
Và cô cũng được chỉ cho cách mà cô nên phản ứng với điều đó bằng cách xem chương trình của Oprah và xem những cá nhân khác phản ứng theo một cách nhất định.
Đúng vậy.
Vì vậy, nó trở thành điều về cô như một con người, không chỉ là, bạn biết đấy, cha dượng của cô là một kẻ tồi tệ.
Và nếu bạn nghĩ về nó, những gì chúng ta làm trong văn hóa này, khi mọi người đi trị liệu vì chấn thương, đúng vậy, là chúng ta đang cố gắng đảo ngược narrative.
Vì vậy, chúng ta cố gắng dạy mọi người rằng không phải khi điều gì đó chấn thương xảy ra với họ, là, và tôi muốn nói rõ điều này, đúng không?
Và tôi không nói rằng khi mọi người trải qua chấn thương, đó là lỗi của họ.
Tôi không có ý nói rằng họ có trách nhiệm về những gì đã xảy ra với họ.
Nhưng đôi khi trong cuộc sống, bạn có trách nhiệm thay đổi điều gì đó, không phải vì bạn có lỗi, mà vì bạn là người duy nhất có thể làm điều đó.
Trách nhiệm thuộc về bạn.
Và vì vậy trong văn hóa này, chúng ta cố gắng dạy những người đã trải qua chấn thương rằng họ có thể trải nghiệm những sự kiện thể chất đã xảy ra với họ trong quá khứ theo một cách khác.
Và khi họ làm vậy, họ không còn cảm thấy bị chấn thương nữa.
Cái tư duy của tôi cảm thấy choáng váng vì nhiều lý do khác nhau, vì đây là một sự chuyển mình thực sự khi nghĩ rằng chúng ta đang gán nghĩa cho những điều đã xảy ra trong quá khứ của mình.
Và đôi khi ý nghĩa đó đến từ việc xem người khác gán nghĩa cho nó.
Và chúng ta đang thừa hưởng ý nghĩa đó mà…
Ồ, đúng vậy.
Đó được gọi là di sản văn hóa.
Nó giống như một văn hóa, giống như một sự lây lan.
Vì vậy, hóa ra rằng, bạn biết đấy, có một loại lý thuyết tiến hóa cũ, đúng không?
Được gọi là tổng hợp hiện đại, nơi di sản thực sự là gen của bạn.
Bạn thừa hưởng, bất cứ điều gì bạn thừa hưởng, bạn thừa hưởng qua gen của bạn, và sau đó sự chọn lọc tự nhiên, bạn biết đấy, chọn một số mẫu gen và không chọn những cái khác.
Và đó thực sự là cách di sản hoạt động qua các thế hệ.
Phần lớn các nhà sinh học tiến hóa không còn giữ quan điểm đó nữa, bởi vì hầu hết, có rất nhiều cách để thừa hưởng mọi thứ.
Và nhiều điều mà chúng ta nghĩ là di sản thực sự giống như cái được gọi là biến đổi biểu sinh, nghĩa là nó không liên quan nhiều đến DNA.
Và tôi sẽ nói, cách mà tôi thích nói là chúng ta có các loại bản chất mà yêu cầu có sự nuôi dưỡng.
Chúng ta có các loại gen mà yêu cầu kinh nghiệm trước khi bất cứ điều gì được định hình trong não của chúng ta.
Và hầu hết các đặc điểm của chúng ta hoạt động theo cách đó.
Rất ít đặc điểm chỉ hoạt động chỉ bằng gen thôi.
Điều luôn xảy ra trong một bộ não bình thường là bạn được sinh ra với bộ não chưa hoàn chỉnh, đúng không?
Một bộ não trưởng thành, chúng ta nói rằng nó được định hình cho thế giới của nó.
Thế giới đó bao gồm chính cơ thể bạn.
Nhưng một đứa trẻ không phải là, bộ não của một đứa trẻ không phải là bộ não của người lớn thu nhỏ.
Nó là một bộ não đang chờ đợi các chỉ dẫn về cách định hình từ thế giới và từ chính cơ thể của nó.
Vì vậy, não của bạn được định hình để bạn có thể nhìn ra ngoài bằng đôi mắt mà được đặt ở khoảng cách chính xác từ nhau.
Nếu bằng cách nào đó, bạn biết đấy, kỳ diệu, chúng ta có thể cấy ghép bộ não của bạn vào sọ của người khác, bạn sẽ không thể nhìn ra ngoài từ sọ đó.
Bạn sẽ không thể nhìn ra ngoài bằng những đôi mắt đó vì chúng không ở đúng vị trí.
Bạn nghe bằng tai, khả năng nghe của bạn đến từ các tín hiệu được định hình bởi hình dạng của tai bạn.
Vì vậy, não của bạn được định hình để nghe bằng những tai này, chứ không phải bất kỳ tai nào, những tai này.
Tương tự, bạn, khi còn là một đứa trẻ, bạn được dạy những ý nghĩa của các tín hiệu thể chất.
Bạn được dạy cách để hiểu những điều này.
Đó được gọi là di sản văn hóa.
Nhiều điều mà chúng ta nghĩ là được lập trình sẵn vào não thực sự được thừa hưởng văn hóa qua các thế hệ.
Đó là cách mà mọi người sống sót trong một môi trường cụ thể.
Bạn biết đấy, vào những năm 1800 và 1900 khi những người khám phá ra ngoài và đi đến Antarctica hoặc đâu đó và họ nhanh chóng chết.
Người Inuit sống ở đó.
Họ sống rất ổn.
Thực ra là vì họ có kiến thức được thừa hưởng văn hóa.
Chúng ta luôn truyền tải kiến thức cho nhau.
Và kiến thức đó trở thành thức ăn cho các dự đoán của chính chúng ta.
Vì vậy, các dự đoán của bạn không chỉ đến từ kinh nghiệm cá nhân của bạn.
Chúng cũng đến từ việc bạn xem ti vi, bạn nói chuyện với khách, bạn đọc sách, xem phim.
Cũng như phần lớn bộ não của con người, bộ não của bạn có khả năng làm điều gì đó thực sự tuyệt vời, đó là bạn có thể lấy các mảnh ghép của kinh nghiệm trong quá khứ và kết hợp chúng lại theo một cách hoàn toàn mới, để bạn có thể sử dụng quá khứ để trải nghiệm một điều gì đó mới mà bạn chưa bao giờ trải qua trước đây.
Bạn đã nói cách đây một giây rằng các nhà trị liệu cố gắng khiến bạn nghĩ về quá khứ theo một cách khác. Nhưng tôi thật sự nghĩ rằng có một niềm tin tiềm ẩn trong nền văn hóa và xã hội của chúng ta, trên mạng xã hội, rằng nếu điều gì đó xảy ra với bạn, gần như như một cách tiếp cận Freudian rằng nếu điều này xảy ra với bạn, đây chính là con người bạn trở thành.
Tôi đã đọc cuốn sách “Courage to be disliked” trong dịp Giáng sinh và nó đã thay đổi quan điểm của tôi về điều này một cách sâu sắc và quan trọng, vì nó giúp tôi hiểu. Tôi nghĩ nó cơ bản nói rằng những gì xảy ra với chúng ta không tạo ra con người chúng ta. Chúng ta sử dụng những gì xảy ra với chúng ta và áp dụng ý nghĩa cho nó, điều này sẽ xác định hành vi của chúng ta.
Và điều thú vị là, điều này đồng nghĩa với việc nhiều niềm tin mà tôi có về chính mình, về việc tôi nói tôi là ai, danh tính của tôi và vì vậy những cách mà tôi hành xử hàng ngày, cho dù chúng có hiệu quả hay không, thực ra chỉ là những lựa chọn tôi đã đưa ra để áp dụng ý nghĩa cho quá khứ.
Có phải điều đó có nghĩa không? Hoàn toàn có nghĩa.
Và đây thực sự là một điều sâu sắc, tôi không biết bất kỳ ai đang nghe hiện tại có hiểu những gì tôi đang nói không, nhưng chúng ta đã nói ở đầu cuộc trò chuyện này rằng bạn sống qua cuộc đời này trong suy nghĩ rằng bạn là một con rối và bạn bị điều khiển bởi những gì đã xảy ra với bạn, ai là bạn, danh tính của bạn. Nhưng thực tế, danh tính của bạn chỉ là một cấu trúc ý nghĩa mà bạn đã đưa ra cho quá khứ để phục vụ mục đích hiện tại của bạn, như cuốn sách nói.
Đúng, tôi sẽ nói điều đó hơi khác một chút, nhưng thông điệp là như nhau. Tôi nghĩ trong khoảnh khắc cảm giác hiện tại, đúng không, có những hình ảnh, âm thanh, mùi vị, có những thứ đang diễn ra bên trong cơ thể của bạn, đúng không? Và những tín hiệu này đang gửi tới não của bạn. Chúng không có ý nghĩa tâm lý vốn có. Chúng không có ý nghĩa cảm xúc vốn có. Chúng không có ý nghĩa tinh thần vốn có. Điều mà tạo ra ý nghĩa cho chúng là những ký ức của bạn từ quá khứ. Bạn đang tạo ra, bạn là một người tạo ra ý nghĩa. Ý nghĩa không phải là một tập hợp các đặc điểm như định nghĩa từ điển.
Vậy ý nghĩa của cái cốc này không phải là nó được làm từ kim loại và chúng ta chắc chắn có thể nói về những đặc điểm đó, nhưng ý nghĩa của cái cốc này trong khoảnh khắc này là những gì tôi làm với nó. Nó có thể là một cái bình để uống. Nó có thể là một vũ khí. Nó có thể là, bạn biết đấy, một chiếc bình hoa. Nó có thể là một cốc đo lường. Ý nghĩa của cái bình là những gì tôi làm với nó trong khoảnh khắc. Đó là ý nghĩa của nó. Và vì vậy, ý nghĩa của cái bình không nằm trong cái bình. Nó cũng không chỉ nằm trong đầu tôi. Ý nghĩa là sự giao dịch. Đó là mối quan hệ giữa các đặc điểm của cái bình này, đối tượng này, và các tín hiệu trong não tôi, điều đang tạo ra hành động của tôi.
Thực tế, ngay cả việc cái này là một đối tượng rắn, thuộc tính rắn chắc không nằm trong đối tượng. Đó là vì tôi có một cơ thể thuộc loại nhất định với những đặc điểm nhất định khiến tôi trải nghiệm cái này như một đối tượng rắn. Tính rắn chắc không nằm trong tôi và cũng không nằm trong đối tượng. Nó nằm trong mối quan hệ giữa hai bên. Điều đó có nghĩa là mọi thứ, mọi trải nghiệm bạn có đều phần nào do chính bạn tạo ra. Bạn không có cảm giác tác động về điều đó vì nó xảy ra thật tự động. Nó đang xảy ra tự động ngay lúc này khi chúng ta đang nói chuyện. Nó xảy ra nhanh hơn bạn có thể chớp mắt. Nhưng nó vẫn đang diễn ra. Điều đó có nghĩa là nếu bạn là một phần, ngay cả khi bạn không có cảm giác tác động, bạn cũng một phần nào đó kiểm soát và vì vậy cũng có trách nhiệm cho ý nghĩa đang được tạo ra.
Và khi tôi nói ở đầu cuộc trò chuyện rằng mục tiêu của tôi là cố gắng, như một người truyền thông khoa học, cố gắng giải thích cho mọi người rằng họ có nhiều kiểm soát hơn trong cuộc sống của họ. Họ có nhiều kiểm soát hơn về việc họ là ai trong bất kỳ khoảnh khắc nào hơn là họ nghĩ. Để mang lại cho họ nhiều khả năng hơn trong cuộc sống của họ. Đây chính xác là những gì tôi có ý nghĩa.
Bạn không có một danh tính bền vững. Bạn là ai trong khoảnh khắc hành động của bạn. Và hành động là sự kết hợp giữa quá khứ đã được nhớ lại, những thứ mà bộ não bạn đang sử dụng để dự đoán, mà bộ não bạn tự động lắp ráp, và hiện tại cảm giác, đúng không?
Vậy nếu bạn muốn thay đổi ai đó, bạn muốn thay đổi những gì bạn cảm nhận, bạn muốn thay đổi tác động của bạn đến người khác, bạn có vài lựa chọn. Bạn có thể cố gắng quay trở lại quá khứ và thay đổi ý nghĩa của những gì đã xảy ra trước đây để bạn sẽ nhớ theo cách khác, bạn sẽ dự đoán khác trong tương lai. Đó chính là tâm lý học trị liệu. Đó chính là những cuộc trò chuyện chân thành lúc 2 giờ sáng với bạn bè của bạn, hay gì đó. Điều đó thực sự rất khó khăn. Nó không phải lúc nào cũng hiệu quả tốt.
Cái khác mà bạn có thể làm là nếu bạn nhận ra rằng bất cứ điều gì bạn trải nghiệm bây giờ trở thành hạt giống cho những dự đoán sau này, thì bạn có thể đầu tư vào việc tạo ra những trải nghiệm mới một cách có chủ đích cho chính mình ngay bây giờ. Bạn có thể tiếp xúc với những ý tưởng mới, bạn có thể tiếp xúc với những người khác biệt với bạn, bạn có thể thực hành việc nuôi dưỡng những trải nghiệm cụ thể như bạn sẽ thực hành bất kỳ kỹ năng nào. Và bất kỳ khái niệm mới nào bạn học được, những trải nghiệm mới bạn có, trong khoảnh khắc, nếu bạn thực hành chúng, chúng sẽ trở thành những dự đoán tự động trong tương lai.
Vậy hãy để tôi lấy điều đó và cố gắng áp dụng cho ví dụ về cái cốc bạc này trong tay tôi. Vậy tâm lý học trị liệu sẽ cố gắng quay lại quá khứ và giải thích cho tôi lý do tại sao đây thực sự không phải là thứ tôi nên uống và rằng nó có thể là những thứ khác. Trong khi đó, cách mà bạn đang nói là một cách tiếp cận khác là nếu tôi đi và lấy một ít hoa ngay bây giờ và tôi đặt chúng vào đó, tôi đang tạo ra một dự đoán mới cho tương lai vì tôi đã tạo ra một mẫu mới trong hiện tại rằng điều này thực sự là một cái bình cho hoa.
Và tôi có thể bắt đầu tạo ra một mẫu mới rằng những chiếc cốc bạc như thế này không chỉ để uống, mà chúng còn là bình hoa cho hoa.
Chính xác.
Vậy, tôi có thể quay lại quá khứ và cố gắng thuyết phục bản thân rằng một chiếc cốc không phải là một chiếc cốc, hoặc tôi có thể, trong khoảnh khắc hiện tại, tạo ra một mẫu mới, điều này có nghĩa là trong tương lai, não tôi sẽ dự đoán lần tới khi thấy một chiếc cốc bạc, nó sẽ không chỉ nghĩ “uống từ cái này”, mà sẽ nghĩ “cho một ít hoa vào”.
Đúng vậy, và nhớ rằng, thực ra, việc suy nghĩ diễn ra sau hành động, đúng không?
Vậy điều sẽ xảy ra là lần tới khi bạn đi đến một cái bàn nơi có một chiếc cốc bạc, não bạn sẽ bắt đầu chuẩn bị các hành động để đi lấy hoa.
Đúng vậy.
Và sau đó bạn sẽ nghĩ, “Ô, đúng rồi, tôi có thể dùng cái này như một… ô, nhìn kìa, đó là một chiếc bình tuyệt vời”.
Vì vậy, trong não bạn, là hành động, trước tiên não bạn đang điều khiển, nó đang chuẩn bị các hành động của bàng quang, cái mà chúng ta gọi là bàng quang vận động.
Thì nhịp tim của bạn có cần thay đổi không?
Các mạch máu của bạn có cần giãn không?
Bạn có cần thở khác đi không?
Cơ bản là nó tiên đoán nhu cầu của cơ thể và cố gắng đáp ứng những nhu cầu đó trước khi chúng xuất hiện.
Điều đó hỗ trợ cho các chuyển động thể chất của bạn, đúng không?
Vì vậy, nếu bạn đang đi tới đâu đó để lấy hoa và cắt thân cây và bất cứ điều gì khác, đó là tất cả những chuyển động thể chất cần glucose và oxy và các thứ như vậy,
Tất cả những thứ đó phải được chuẩn bị trước, vài mili giây trước khi các hành động bắt đầu được chuẩn bị.
Vì vậy, không phải những gì bạn nghĩ xác định những gì bạn cảm thấy.
Mà là những gì bạn chuẩn bị để làm xác định suy nghĩ, cảm giác, hình ảnh, âm thanh, mùi và cảm giác của bạn.
Đó là cách mà nó thực sự hoạt động bên trong.
Vì vậy, ý nghĩa nằm ở những gì bạn làm.
Và rồi, như là một hệ quả của điều đó, ý nghĩa là một hệ quả, nó trở thành cảm giác và suy nghĩ của bạn và các thứ tương tự.
Vậy để tôi đưa ra một số ví dụ cụ thể nhé.
Vậy nếu tôi sợ nhện, làm thế nào tôi có thể vượt qua nỗi sợ đó bằng cách sử dụng cách thứ hai mà bạn đã mô tả ở đó?
Một trong những cách mà bạn thay đổi để thay đổi những dự đoán là bạn không thể chỉ muốn tự mình thay đổi một dự đoán.
Tôi thực sự sợ ong.
Tôi đã có một trải nghiệm chấn thương khi tôi năm tuổi.
Tôi sợ ong.
Tôi biết rất nhiều về ong.
Thực ra tôi là một người làm vườn.
Và tôi biết rất nhiều về sinh học tiến hóa của ong.
Nhưng khi tôi ở ngoài trời, nếu một con ong đến gần, phản ứng đầu tiên của tôi là hoặc chạy đi hoặc đứng im.
Đúng không?
Tôi sợ ong.
Tôi có thể nói chuyện với bản thân cho đến khi nào bò về nhà.
Điều đó sẽ không quan trọng.
Đúng không?
Vì vậy, điều tôi phải làm là làm quen với sự sai lệch trong dự đoán, có nghĩa là tôi phải tương tác với ong theo một cách thay đổi hành động của tôi, điều này sẽ thay đổi trải nghiệm của tôi.
Và tôi không thể chỉ làm điều đó ngay lập tức.
Không phải là một ý tưởng hay khi tôi nói, không phải là ý tưởng hay khi tôi đến như một người có tổ ong và, bạn biết đấy, mặc bộ đồ và đi làm.
Ý tôi là, điều đó sẽ quá tải.
Đúng không?
Vì vậy, thay vào đó, có thể tôi không chạy.
Có thể tôi đứng lại và quan sát.
Có thể tôi lại gần một con ong.
Có thể tôi trồng những bụi cây và hoa mà ong rất thích để kéo ong đến gần tôi, để tôi có thể ngồi và chỉ ở xung quanh chúng khi chúng kêu vo ve và làm việc của chúng.
Có thể tôi cố tình để cho mình bị chích vào một lúc nào đó, mà tôi đã làm.
Nhưng, bạn biết đấy, bạn đang làm quen với bản thân và não bạn đang đưa ra một bộ dự đoán.
Những dự đoán đó, có một bộ dự đoán.
Điều đó có nghĩa là não bạn không chuẩn bị chỉ một hành động.
Nó đang chuẩn bị nhiều hành động.
Vì vậy, bạn cần phải chứng minh cho não của bạn thấy rằng những dự đoán đó là sai.
Vâng, chính xác.
Bạn cần, bạn đang thiết lập các hoàn cảnh để có thể chứng minh cho bản thân rằng những dự đoán của bạn là sai.
Nếu bạn dự đoán tốt, bạn có một vài kế hoạch hành động.
Nếu bạn dự đoán kém, hãy nói rằng bạn đang tổng quát hóa quá mức, có thể bạn có hàng trăm kế hoạch.
Như nếu có sự không chắc chắn lớn lao, não bạn không biết nên chọn kế hoạch hành động nào, vì vậy có thể có nhiều kế hoạch.
Các tín hiệu cảm giác đang đến não bạn từ các bề mặt cảm giác của cơ thể bạn, từ võng mạc của bạn, từ ốc tai của bạn.
Bạn có các bề mặt cảm giác trên làn da của bạn, bên trong cơ thể bạn, trong các tế bào cơ của bạn.
Tất cả những tín hiệu này đến não bạn.
Chúng giúp chọn tín hiệu dự đoán nào sẽ được hoàn thành như hành động và trải nghiệm sống.
Được rồi, giả sử bạn đặt mình một cách có chủ ý trong một tình huống mà các tín hiệu đến không chọn bất kỳ dự đoán nào vì có quá nhiều tín hiệu không thể dự đoán ở đó.
Đó là lỗi.
Có một cái tên khác trong tâm lý học cho việc tiếp nhận sự sai lệch trong dự đoán.
Liệu pháp tiếp xúc?
Học tập.
Ô, được rồi.
Vâng, liệu pháp tiếp xúc, đó là một loại học tập, tất cả việc học tập, tất cả việc học tập là bạn đang tiếp nhận lỗi dự đoán, những tín hiệu mà bạn đã không dự đoán, hoặc không có bất kỳ tín hiệu nào mà bạn đã dự đoán.
Bạn đã dự đoán một tín hiệu, nó không tồn tại.
Vì vậy, những gì bạn làm là bạn thiết lập các tình huống cho bản thân mà bạn sẽ tiếp nhận các tín hiệu mới lạ, đúng không?
Và việc này dường như là một điều dễ thực hiện.
Chúng ta, con người thực sự đôi khi tìm kiếm sự mới lạ, đúng không?
Nhưng quá nhiều sự mới lạ không phải lúc nào cũng là điều tốt, đặc biệt nếu, bạn biết đấy, về mặt chuyển hóa, việc tiếp nhận sự sai lệch trong dự đoán và học điều mới là tốn kém về mặt chuyển hóa.
Giống như những chi phí lớn nhất mà não bạn tiêu tốn năng lượng là di chuyển cơ thể của bạn, học điều mới và xử lý sự không chắc chắn kéo dài.
Đó là những điều thực sự tốn kém đối với chúng ta.
Vì vậy, nếu bạn bị gánh nặng về mặt chuyển hóa theo một cách nào đó, hãy nói rằng bạn đang bị trầm cảm, hoặc bạn mắc rối loạn lo âu, hoặc có thể bạn mắc bệnh tim, hoặc tiểu đường, hoặc bạn đang sống trong tình trạng căng thẳng mãn tính, bạn không có đủ sức để tiếp nhận sự sai lệch trong dự đoán.
Bạn sẽ chỉ đi theo những dự đoán của mình.
Bạn sẽ không học.
Bạn sẽ không có khả năng cập nhật những dự đoán đó.
Bạn sẽ bị kẹt lại.
Bạn sẽ bị kẹt trong đầu mình đúng không?
Mỗi trải nghiệm, mỗi hành động, là sự kết hợp giữa hiện tại đã được nhớ, quá khứ đã được nhớ, những dự đoán và hiện tại cảm giác.
Nhưng hiện tại cảm giác chỉ có mặt để chọn lựa quá khứ đã được nhớ mà bạn sẽ hành động dựa trên đó.
Và đôi khi, trong những khoảnh khắc căng thẳng lớn, bộ não chỉ làm theo những dự đoán của nó và bỏ qua thế giới xung quanh.
Tôi đã nghĩ đến chuyện đó khi bạn nói về loại lây nhiễm xã hội này, nơi mà chúng ta có thể gán ý nghĩa cho cuộc sống và những gì đã xảy ra với chúng ta, và do đó làm cho chúng ta buồn vì chúng ta thấy những người khác trên TikTok hoặc Instagram đang cảm thấy như thế nào.
Và nó làm tôi nghĩ rằng bạn chắc hẳn nghĩ rằng thế giới này điên rồ ở một mức độ nào đó.
Chắc chắn bạn thấy sự lây nhiễm xã hội trong thế giới, nơi mà đột nhiên mọi người trở nên bị tổn thương vì chấn thương đã trở nên gần như phổ biến, bạn biết đấy, khi nghĩ về những gì đã xảy ra với bạn và tạo ra ý nghĩa cho nó, và rồi phải chịu đựng cái ý nghĩa đó.
Nhưng còn có những loại lây nhiễm xã hội khác đang lan rộng qua xã hội.
Ý tôi là, giới trẻ đang ngày càng lo lắng hơn.
Họ ngày càng trầm cảm hơn.
Chúng ta tự chẩn đoán mình với những căn bệnh và những thứ khác nhau.
Nhưng giờ đây bạn đã giải thích cho tôi cách bộ não hoạt động.
Tôi đang nghĩ, ôi, với tư cách là một xã hội, chúng ta thật điên rồ.
Vâng, chúng ta đang sống trong những lời nói dối.
Ừ, tôi nghĩ, tôi đoán cách tôi làm, tôi thấy điều đó thật khó chịu đôi lúc, nhưng, nhưng chỉ vì tôi nghĩ rằng chúng ta là những người gán ý nghĩa, như là động vật chúng ta là những người tạo ra ý nghĩa.
Chúng ta tạo ra ý nghĩa, chúng ta tạo ra ý nghĩa, chúng ta tạo ra ý nghĩa bởi vì sống, như là nhờ vào việc tương tác với những thứ trong thế giới, bằng cách tương tác với nhau.
Rất ít ý nghĩa được đưa ra, tức là chúng tồn tại độc lập với chúng ta.
Và vậy nên, điều tôi thấy khó chịu là có rất nhiều đau khổ, và việc hiểu những nguyên tắc hoạt động cơ bản của bộ não sẽ không xóa bỏ tất cả đau khổ, nhưng nó có thể giảm bớt, có thể loại bỏ một số điều.
Và mọi người không hiểu rằng đôi khi họ làm cho đau khổ của mình trở nên tồi tệ hơn mức cần thiết.
Bạn dừng lại ở từ trách nhiệm.
Vâng, tôi muốn làm rõ rằng, một lần nữa, tôi không nói rằng mọi người chịu trách nhiệm.
Trách nhiệm và sự đáng trách không phải là một.
Sự đáng trách là sự đổ lỗi, bạn có xứng đáng bị đổ lỗi không?
Đúng, không ai, tôi không nói rằng mọi người có trách nhiệm cho đau khổ của chính họ.
Tôi đang nói rằng mọi người có thể có trách nhiệm hơn, và bằng cách nhận nhiều trách nhiệm hơn, họ có thể giảm bớt đau khổ của mình.
Điều đó không giống như nói rằng, bạn biết đấy, đây là nguyên nhân của họ ngay từ đầu.
Vì vậy, tôi sẽ đưa ra một ví dụ.
Sự lây nhiễm xã hội.
Lây nhiễm là một từ thú vị.
Nó có nghĩa là bạn bị nhiễm một cái gì đó.
Ngay cả một loại virus.
Có những thí nghiệm được thực hiện 15, 20 năm trước, nơi mà, um, được thực hiện bởi Sheldon Cohen, người là một bác sĩ tâm lý miễn dịch, có nghĩa là ông ấy là một nhà tâm lý học.
Và ông ấy nghiên cứu cách miễn dịch học, um, tức là hệ thống miễn dịch của bạn liên quan đến trạng thái tâm lý của bạn như thế nào.
Vì vậy, điều ông ấy đã làm trong một số thí nghiệm là ông ấy đưa những người này vào cách ly trong các phòng khách sạn.
Sau đó ông ấy đã lấy cùng một liều, cùng một nồng độ virus, và đặt nó vào mũi mỗi người.
Và sau đó ông ấy kiểm soát lượng họ ngủ, lượng họ ăn.
Ông ấy đã đo triệu chứng của họ.
Ông ấy đã, như, cân các mô của họ sau khi họ xì mũi.
Tôi nghĩa là, như vậy, ông ấy thực sự rất, rất, rất, rất cẩn thận với các số liệu.
Và trong các thí nghiệm này, khoảng từ 20 đến 40% người đã trở nên có triệu chứng với bệnh hô hấp.
Điều đó có nghĩa là virus là cần thiết, nhưng không đủ để gây bệnh.
Một nguyên nhân cần thiết nhưng không đủ khác là trạng thái của hệ thống miễn dịch của mỗi người.
Đó là, bộ não và hệ thống miễn dịch của bạn phải ở trong một trạng thái cụ thể để bạn bị nhiễm virus trong các thí nghiệm này.
Vì vậy, điểm mà tôi đang làm ở đây cũng chính xác như vậy về đau khổ.
Vì vậy, hãy lấy lo âu làm ví dụ.
Bạn biết, chúng ta, trong một nền văn hóa, chúng ta tự động gán ý nghĩa cho các kiểu mẫu tín hiệu nhất định là lo âu.
Khi có nhiều sự không chắc chắn, có sự gia tăng norepinephrine và một số hóa chất trong não.
Điều đó thường đi kèm với sự gia tăng nhịp tim và vân vân.
Và chúng ta tự động gán ý nghĩa cho trạng thái thể chất này là lo âu.
Nhưng chính xác trạng thái thể chất giống hệt này có thể là quyết tâm.
Nó có thể chỉ là sự không chắc chắn thuần túy.
Một lần nữa, việc gán ý nghĩa là về hành động, đúng không?
Vì vậy, khi bạn trải qua sự kích thích cao, ngay cả khi nó cực kỳ khó chịu như quyết tâm, bạn làm điều gì đó khác biệt so với khi bạn trải qua nó như là lo âu hay không chắc chắn.
Vì vậy, đây là một ví dụ.
Có những người trải qua lo âu thi cử.
Lo âu thi cử thực sự nghiêm trọng khiến mọi người không thể hoàn thành khóa học hoặc tốt nghiệp đại học.
Những người tốt nghiệp đại học có một quỹ đạo kiếm tiền trong suốt cuộc đời hơn hàng trăm ngàn đô la so với những người bỏ học.
Vì vậy, lo âu thi cử lâu dài, nó không chỉ đơn thuần là một chút khó chịu.
Bạn biết đấy, nó có những tác động nghiêm trọng đến khả năng kiếm tiền của bạn trong suốt cuộc đời.
Có những thí nghiệm được thực hiện, nơi họ đã huấn luyện mọi người để hiểu các trạng thái thể chất kích thích cao không phải là lo âu, mà là quyết tâm.
Và những người này đã học được điều này.
Đầu tiên, họ thực hành như một kỹ năng.
Nó giống như lái xe.
Lúc đầu, thật sự rất khó.
Bạn phải nỗ lực rất nhiều cho điều đó.
Nhưng bạn thực hành, thực hành, thực hành, và sau đó cuối cùng nó trở thành tự động thật sự.
Và sau đó điều gì xảy ra?
Họ có thể làm bài kiểm tra.
Họ có thể qua bài kiểm tra.
Họ có thể tiếp tục tham gia các khóa học và vân vân.
Tôi đã chứng kiến điều này xảy ra ngay trước mắt mình.
Con gái tôi, khi cô ấy 12 tuổi, cô ấy đang thi lấy đai đen trong karate.
Sensei của cô ấy là một người có đai đen cấp 10.
Người này, đai đen cấp 10 là cấp cao nhất mà bạn có thể đạt được. Người này có thể đập gãy một chiếc bảng chỉ bằng cái nhìn. Anh ta là một người đáng sợ, rất đáng sợ. Và con gái tôi thì chưa đến năm feet khi cô ấy 12 tuổi. Cô ấy chỉ là một cô bé rất nhỏ nhắn. Cô ấy phải tham gia tập luyện với những cậu bé lớn khoảng 15, 16, 18 tuổi. Cô ấy thực sự phải giao lưu với họ. Và, bạn biết đấy, đây là trong suốt vài ngày. Cô ấy thực sự phải làm điều đó. Và tôi ngồi đó, với cô ấy, bạn biết đấy, tôi là bố của cô ấy, và chúng tôi ngồi đó. Chúng tôi đang quan sát cô ấy. Và vì vậy, thầy của cô ấy, bạn biết đấy, bước lại gần cô ấy và nói, “Cô bé, hãy để những con bướm của con bay theo hình thức.” Và tôi đã nghĩ, điều đó thật tuyệt vời. “Hãy để những con bướm của con bay theo hình thức.” Ông ấy không nói “bình tĩnh lại, cô bé.” Điều đó thực sự sẽ không tốt. Bạn không muốn bình tĩnh. Bạn cần sự hưng phấn đó. Nó có lý do của nó. Nó không thoải mái, nhưng bạn cần nó. Ông ấy đang nói, hãy sử dụng nó. Điều đó đối với tôi là một ví dụ hoàn hảo về việc tìm kiếm một ý nghĩa khác cho sự hưng phấn đó. Và ý nghĩa đó là hành động mà bạn sẽ tham gia vào. Dù có khó khăn thế nào, dù có không giống như nó nên thế nào, sự kiểm soát vẫn ở đó. Nó ở đó. Nó không phải lúc nào cũng có mặt. Nó khó để có được, bạn biết đấy, bla bla. Nhưng nó ở đó. Và điều đó có nghĩa là bạn có nhiều quyền tự chủ hơn. Bạn có nhiều quyền kiểm soát hơn. Bạn sẽ không bao giờ có được nhiều kiểm soát như bạn muốn. Luôn luôn khó khăn hơn để có được. Lựa chọn của bạn không phải lúc nào cũng giống nhau. Nhưng bạn luôn có thể tìm thấy một chút kiểm soát hơn đối với những gì bạn làm và những gì bạn trải nghiệm. Và đó là chìa khóa để sống một cuộc sống có ý nghĩa. Bạn có lo lắng về thế giới mà người trẻ đang lớn lên không, nơi mà họ đang cuộn trên mạng xã hội và mạng xã hội đang cho họ biết những cảm giác nhất định là gì. Vì vậy, họ đang bị lập trình liên tục. Có, đúng vậy. Để cảm thấy lo lắng, để cảm thấy trầm cảm, để cảm thấy buồn bã. Đúng vậy. Và hãy nghĩ về điều đó. Mạng xã hội là điều không chắc chắn xấu. Bạn biết đấy, trước hết, ngay cả khi chúng ta đang ngồi đối mặt với nhau, chúng ta có tất cả những tín hiệu này. Chúng ta có tất cả những dấu hiệu này. Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của bạn. Tôi có thể nghe thấy giọng nói của bạn. Ngay cả khi tất cả thông tin này có sẵn, vẫn có một chút không chắc chắn, đúng không? Chúng ta không đọc được nhau. Các chuyển động cơ thể không phải là một ngôn ngữ để đọc. Đó là một phép ẩn dụ tồi, đúng không? Chúng ta luôn đoán. Chúng ta luôn đoán. Và chúng ta đang sử dụng rất nhiều tín hiệu để đoán. Nhưng khi bạn ở trên mạng xã hội, bạn có rất ít tín hiệu. Có rất nhiều sự mơ hồ. Có rất nhiều điều không chắc chắn. Và điều duy nhất bạn có thể làm là điền vào sự không chắc chắn đó bằng những dự đoán của riêng bạn, điều này có thể là sai, đúng không? Vì vậy, những người lên TikTok và bất cứ đâu đều từ bỏ, họ như tự nguyện từ bỏ quyền tự chủ của mình và họ không biết điều đó. Bạn có ý gì khi nói như vậy? Họ đang chọn để bị dẫn dắt. Họ đang chọn để bị ảnh hưởng. Tôi sẽ cho bạn một ví dụ. Tôi đã nghe các podcast về sự trao đổi chất. Tôi đã nghe các podcast về, bạn biết đấy, chăm sóc da. Tôi đã nghe các podcast. Bạn biết đấy, tôi tò mò. Tôi tò mò về những loại thông tin mà mọi người đưa ra. Tôi có thể tắt 90% những gì tôi nghe—tôi nghe khoảng 10 phút và tôi sẽ tắt nó đi. Đó là điều mà một người tiêu dùng phải làm. Bạn có quyền chọn lựa. Tôi nghĩ mọi người—họ không nhận ra rằng vì những gì họ làm và những gì họ không làm, họ đang đưa ra những quyết định về những gì sẽ được giữ lại trong đầu họ mà sau đó sẽ tự động được sử dụng. Tẩy não. Tẩy não. Một chút, ngoại trừ việc bạn là người đang chọn điều đó. Bạn biết đấy, tôi có sự đồng cảm và tôi không đổ lỗi cho mọi người, nhưng họ có thể—mọi thứ có thể tốt hơn cho họ, bạn biết không? Ý tôi là, tôi đã có một cô con gái bị trầm cảm lâm sàng. Đó là một trong những trải nghiệm frust- đô nhất mà tôi từng trải qua trong đời, bên cạnh việc thực sự là bi thảm. Ý tôi là, bây giờ tôi có thể nói về điều đó mà không khóc. Điều đó mất một thời gian dài. Nhưng lúc đầu, cô ấy đã rất kháng cự. Cuối cùng, bạn biết đấy, cô ấy đã quyết định rằng cô ấy muốn được giúp đỡ, và sau đó chúng tôi đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời của cô ấy. Nhưng cô ấy phải tự đưa ra quyết định đó. Tôi không thể ép cô ấy. Và tôi cảm thấy rằng, một chút, tình hình hiện tại cũng giống như vậy, nơi có quá nhiều thông tin vô nghĩa trong ngành công nghiệp chăm sóc sức khỏe. Có quá nhiều điều, bạn biết đấy, xoay quanh trên TikTok và các lĩnh vực khác của mạng xã hội, và không phải tất cả đều hữu ích. Và một số thì thực sự gây hại. Bạn có phiền nếu tôi tạm dừng cuộc trò chuyện này một chút không? Tôi muốn nói về nhà tài trợ chương trình của chúng ta hôm nay, đó là Shopify. Tôi luôn tin rằng chi phí lớn nhất trong kinh doanh không phải là thất bại. Đó là thời gian bạn lãng phí để cố gắng đưa ra quyết định. Thời gian dành cho việc do dự, suy nghĩ quá mức, hoặc chờ đợi khoảnh khắc thích hợp. Khi tôi bắt đầu công ty đầu tiên của mình khi 20 tuổi, tôi không có kinh nghiệm và cũng không có tiền. Những gì tôi có là một ý tưởng và sự sẵn sàng để hành động nhanh chóng. Và điều đó đã tạo ra sự khác biệt lớn. Nếu bạn đang nghĩ đến việc bắt đầu doanh nghiệp riêng của mình, Shopify biến toàn bộ quy trình này trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Với hàng nghìn mẫu có thể tùy chỉnh, bạn không cần kỹ năng lập trình hay thiết kế, bạn chỉ cần sự sẵn sàng để bắt đầu. Shopify kết nối tất cả các kênh bán hàng của bạn từ trang web của bạn đến mạng xã hội, và nó cũng xử lý các khoản thanh toán, giao hàng và thuế ở phía sau, để bạn có thể tập trung vào việc tiến về phía trước và phát triển doanh nghiệp của mình. Nếu bạn sẵn sàng bắt đầu, hãy truy cập shopify.com slash Bartlett và đăng ký dùng thử 1 bảng Anh mỗi tháng. Đó là shopify.com slash Bartlett. Lợi thế mà bạn có khi là một người quan sát trên Looker là bạn có một lượng lớn thông tin và kiến thức để hướng dẫn bạn đưa ra những quyết định tốt hơn. Nhưng nhiều người không có thông tin và kiến thức đó. Thực tế, họ có thông tin và kiến thức trái ngược.
Vậy, khi tôi suy nghĩ về những gì cần thiết để ai đó thay đổi trong cuộc sống của họ, dù là con gái bạn hay một người khác cảm thấy họ bị kẹt rồi cảm thấy bị mắc kẹt trong một thuật toán hay bị mắc kẹt trong một cuộc sống mà họ muốn thoát ra. Dựa trên mọi thứ bạn biết và dựa trên kinh nghiệm của bạn với con gái mình, bước đầu tiên để có thể thực hiện sự thay đổi đó là gì? Bởi vì tôi thực sự rất tò mò về điều gì ở con gái bạn đã khiến cô ấy quyết định rằng cô ấy muốn nhận sự giúp đỡ.
Chà, tôi nghĩ rằng câu trả lời chung là những bước nhỏ. Rất hiếm khi có thể thay đổi tất cả mọi thứ ngay lập tức. Tôi không nói rằng điều đó không bao giờ xảy ra, nhưng nó hiếm khi hoạt động theo cách đó. Vì vậy, ví dụ, bạn có thể cố gắng tắt các mạng xã hội một ngày trong tuần hoặc làm điều gì khác cùng với một người bạn. Hoặc đi dạo hoặc chỉ cần làm điều đó trở thành một phần trong lịch trình hàng ngày của bạn.
Thế nên, điều khác là bạn không thể làm những điều này chỉ vì bạn muốn làm chúng. Bạn phải ép buộc bản thân để làm những điều đó. Ví dụ, tôi đã trải qua một cuộc phẫu thuật lưng lớn, rất nghiêm trọng. Và tôi biết rằng sau khi phẫu thuật lưng, tôi sẽ trải nghiệm những cảm giác mà tôi chưa từng có trước đây. Giống như, bạn biết đấy, khi bạn đi trám răng, đúng không? Và sau đó, bạn biết đó có cái gì đó mà trước đây không có. Và sau đó lưỡi bạn liên tục chọc vào cái răng và bạn không nên làm như vậy. Nhưng bạn vẫn làm vì não bạn đang tìm kiếm thông tin. Não bạn đang tìm kiếm lỗi dự đoán.
Và cuối cùng nó điều chỉnh các dự đoán của mình và rồi nó bỏ qua những cảm giác đó vì chúng không quan trọng, đúng không? Vì vậy, điều đó sẽ xảy ra ở quy mô lớn cho tôi. Và tôi biết rằng tôi đã lập một kế hoạch trước phẫu thuật để tự điều chỉnh bản thân với lượng lỗi dự đoán cho phù hợp để tôi không phát triển cơn đau mãn tính. Bởi vì cơn đau mãn tính giống như một loạt các dự đoán xấu mà không được cập nhật, đúng không? Vì vậy, não bạn vẫn tin rằng có tổn thương mô trong cơ thể bạn khi mà không còn tổn thương mô nữa.
Vậy điều đó có nghĩa là cơn đau thường chỉ là một sản phẩm của trí tưởng tượng của bạn không? Không, đó là cách suy nghĩ sai lầm. Cách đúng để nghĩ về nó là mọi trải nghiệm, quá khứ được nhớ và hiện tại cảm nhận. Vì vậy, cơn đau xảy ra trong đầu bạn. Thị giác là trong đầu bạn. Nghe là trong đầu bạn. Bạn không nghe bằng tai. Bạn nghe bằng đầu, trong não bạn. Bạn không thấy bằng mắt. Bạn cần mắt của bạn. Bạn cần tai của bạn. Nhưng bạn không thấy bằng mắt. Bạn thấy bằng não của bạn.
Vì vậy, cơn đau là một sự kết hợp, giống như thị giác, là sự kết hợp giữa quá khứ đã nhớ và hiện tại cảm nhận. Được rồi. Ồ, cả hai là đúng. Vì vậy, cơn đau mãn tính xảy ra khi não bạn nhận được tín hiệu từ cơ thể rằng có tổn thương mô. Những tín hiệu nhạy cảm, chúng được gọi là như vậy. Và nó đã diễn giải chúng như là cơn đau. Và khi bạn phục hồi từ một căn bệnh, điều đó rất tốn năng lượng.
Vì vậy, không có nhiều năng lượng trao đổi, không có nhiều ngân sách chuyển hóa của bạn dành cho việc học. Vì vậy bạn có thể ở trong một tình huống mà não bạn không cập nhật chính nó và bạn vẫn trải qua cơn đau, mặc dù tổn thương mô không còn nữa. Nó giống như việc nhìn thấy một quả táo xanh trong tâm trí của bạn khi không có quả táo nào trước mặt bạn.
Nó không hoàn toàn ở trong đầu bạn theo một cách xúc phạm. Nó chỉ là một hệ quả bình thường của cách não bộ hoạt động. Chấn thương đã biến mất, nhưng tín hiệu của chấn thương vẫn đang lặp đi lặp lại. Đúng vậy, chính xác. Giống như, nó giống như một cái chân ảo. Nó giống như tiếng chuông phanh cũng như vậy. Ôi chao, đúng. Tôi đã trải qua điều đó trong một thời gian ngắn.
Vì vậy, tôi đã cố gắng rất nhiều để lập một lịch trình cho bản thân, bạn biết đấy, để cho phép mình tự lên lịch cho bản thân một cách tối ưu với lỗi dự đoán, nhưng điều đó có nghĩa là tôi phải tuân thủ lịch trình đó. Và tôi nghĩ nếu bạn cam kết thay đổi thói quen của mình, đây là cách bạn thay đổi bất kỳ thói quen nào. Bạn thay đổi bối cảnh và bạn thực hành những hành vi mới.
Vì vậy, với con gái tôi, trầm cảm, chúng tôi nghĩ về trầm cảm trong phòng thí nghiệm của chúng tôi, như là, để tôi lùi lại một chút và nói rằng, công việc quan trọng nhất của não bạn thực sự không phải là suy nghĩ. Nó không phải là cảm xúc, thậm chí không phải là nhìn thấy, mà là điều chỉnh cơ thể bạn. Nó đang điều chỉnh sự trao đổi chất của bạn. Về cơ bản, đó là công việc quan trọng nhất của não bạn. Công việc quan trọng nhất của não bạn là dự đoán nhu cầu của cơ thể bạn và chuẩn bị đáp ứng những nhu cầu đó trước khi chúng phát sinh.
Ẩn dụ mà chúng tôi sử dụng cho việc điều tiết dự đoán của cơ thể, thuật ngữ chính thức được gọi là allostasis. Đó là khái niệm khoa học, nhưng ẩn dụ là ngân sách cơ thể. Nó giống như giảm ngân sách cho cơ thể của bạn. Não bạn đang điều hành một ngân sách cho cơ thể của bạn. Nó không phải là ngân sách tiền bạc. Nó điều chỉnh natri và glucose và oxy và kali và tất cả các loại chất dinh dưỡng và hóa chất cần thiết để triệu chứng hóa một cơ thể tốn năng lượng. Bạn biết đấy, bạn có tất cả những quy trình ở mức thấp rất quan trọng để giữ cho bản thân sống.
Vì vậy, một phần ngân sách năng lượng của bạn được dành cho điều đó. Một phần ngân sách năng lượng của bạn dành cho sửa chữa và phát triển. Vì vậy, nếu bạn cao lên, bạn cần nhiều tế bào hơn. Khi bạn học một điều gì đó, bạn phải làm dày thêm myelin và các nơron của bạn. Bạn phải phát triển nhiều thụ thể hơn và những thứ như vậy. Đó là điều mà, bạn biết đó, kiểu phát triển và sửa chữa. Và phần còn lại tất cả dành cho bất cứ thứ gì cần nỗ lực. Cái gì cần nỗ lực? Như làm việc hay đi tập gym. Kéo bản thân ra khỏi giường vào buổi sáng là cần nỗ lực.
Đúng vậy. Học điều gì đó mới là cần nỗ lực. Đối phó với sự không chắc chắn là cần nỗ lực. Mọi thứ chúng ta gọi là căng thẳng. Căng thẳng thực sự chỉ là não bạn đang dự đoán một khoản chi tiêu chuyển hóa lớn vì có một số nỗ lực liên quan, đúng không? Một số nỗ lực có động lực liên quan.
Dưới đây là bản dịch của đoạn văn sang tiếng Việt:
Vậy thì đó là ba điều tạo thành ngân sách năng lượng của bạn. Và điểm quan trọng thực sự là, với tư cách là một sinh vật, bạn có một lượng năng lượng cố định mà bạn có thể sản xuất trong một ngày. Có nghĩa là ATP, giống như những hóa chất nhỏ này, những protein nhỏ mà, bạn biết đấy, các tế bào của bạn sử dụng như một nguồn năng lượng thực sự có được từ glucose và những thứ khác như chất béo. Vậy nên không có gì tôi có thể làm để tăng nó lên. Thật ra, bạn đang ở trong một khoảng nào đó. Được rồi. Nhưng có một giới hạn nhất định, giới hạn trên cho khoảng đó vì bạn là một sinh vật con người. Và bạn phải thực hiện ba điều này, những chức năng thiết yếu, phát triển và sửa chữa, và sau đó là mọi thứ khác. Nếu bạn đang gặp nhiều căng thẳng tâm lý xã hội, hoặc bạn có một loại bệnh nào đó đã tiêu tốn, bạn biết đấy, nhiều ngân sách, thì bạn không còn nhiều ngân sách cho những thứ khác mà bạn cần làm. Vậy nên điều mà bộ não của bạn sẽ cố gắng làm là cắt giảm chi phí. Nếu bạn nhìn vào các triệu chứng của chứng trầm cảm, chúng là những triệu chứng liên quan đến việc cắt giảm chi phí. Sự đau khổ, mệt mỏi, vấn đề trong việc tập trung, thiếu nhạy cảm với bối cảnh mà bạn đang ở. Tất cả những điều này đều cho thấy sự giảm thiểu chi tiêu trao đổi chất. Và sau đó, trầm cảm cũng có những triệu chứng liên quan đến việc tăng chi phí, như 70% người bị trầm cảm gặp vấn đề viêm. Vì vậy, họ có tình trạng viêm tăng cường, viêm toàn thân, và hệ miễn dịch của bạn là một hệ thống rất tốn kém để vận hành. Vậy nếu bạn có tình trạng viêm kéo dài và toàn thân, đó giống như một khoản thuế kéo dài trên ngân sách của bạn. Bạn biết đấy, có nghĩa là mọi thứ đang tốn nhiều hơn mức cần thiết. Và ngay cả, bạn biết đấy, có những nghiên cứu rất thú vị. Tôi thấy chúng thú vị với tư cách là một nhà khoa học, còn với tư cách là một người, tôi thấy chúng hơi kinh hoàng. Nhưng, bạn biết đấy, nếu bạn, trong vòng hai giờ sau khi ăn một bữa ăn, nếu bạn gặp căng thẳng, căng thẳng xã hội, thì như thể bạn đã ăn thêm 104 calo so với những gì bạn thực sự đã ăn. Bạn đã quá kém trong việc chuyển hóa đến mức nó giống như việc bạn đã ăn thêm 104 calo so với những gì bạn đã làm. Ngay cả những chất béo tốt cũng sẽ được chuyển hóa như thể chúng là chất béo xấu. Và có khả năng bị lưu trữ như vậy. Vâng. Vậy nếu bạn cộng dồn 104 calo cho mỗi bữa ăn trong một năm, thì đó gần như là 11 pound. Điều đó có nghĩa là nếu bạn ở trong một môi trường căng thẳng và, um, trong một năm và bạn ăn giống hệt những gì bạn đã ăn năm trước, bạn sẽ tăng thêm 11 pound. Trong trầm cảm, chúng ta biết, chẳng hạn, rằng, um, có sự rối loạn cortisol trong trầm cảm. Điều đó có nghĩa là có sự rối loạn trong, um, chuyển hóa vì cortisol là một hóa chất chuyển hóa, bạn biết đấy, nó là một hóa chất liên quan đến chuyển hóa. Um, những người sử dụng, uh, SSRIs, họ dùng cho trầm cảm, thuốc chống trầm cảm thường là SSRIs hoặc SNRIs. Điều đó có nghĩa là chúng hoạt động trên serotonin để giữ nhiều serotonin hơn trong, trong giao điểm giữa các neuron. Serotonin là một tác nhân điều chỉnh chuyển hóa. Norepinephrine là một tác nhân điều chỉnh chuyển hóa. Đây là những hóa chất trực tiếp tham gia vào chuyển hóa của bạn. Vậy nên không phải là một niềm tin rằng trầm cảm có một cơ sở chuyển hóa. Tôi nghĩ câu hỏi là, “Chất dinh dưỡng nào trong tất cả những ảnh hưởng chuyển hóa này có thể khiến ai đó phát triển trạng thái trầm cảm?” Nhưng điểm, điểm đơn giản mà tôi muốn nói là tôi thực sự đã đến với ý tưởng này về chuyển hóa và trầm cảm vì tôi đã làm rất nhiều việc để tìm cách giúp đỡ con gái mình. Những triệu chứng của cô ấy vào thời điểm đó là gì? Chỉ cần nếu có bất kỳ bậc phụ huynh nào đang nghe ngay bây giờ có thể cảm thấy liên quan hoặc bất kỳ ai nghe có thể cảm thấy liên quan. Vâng. Ồ, tôi sẽ nói với bạn rằng tôi đã có bài nói này trước đây, um, về trầm cảm ở thanh thiếu niên. Tuổi thanh thiếu niên là một, um, giống như một cơn bão hoàn hảo về sự dễ bị tổn thương chuyển hóa vì rất nhiều lý do. Bạn biết đấy, bộ não của bạn bị giam giữ trong một cái hộp tối tăm, yên lặng gọi là hộp sọ của bạn. Nó nhận tín hiệu từ cơ thể và từ thế giới. Nó không biết nguyên nhân của những tín hiệu đó là gì. Nó nhận được các tác động. Nó phải đoán nguyên nhân là gì. Những dự đoán đó là gì? Dự đoán từ quá khứ, đúng không? Vì vậy, nó không biết về sự gia tăng hormone ngay lập tức khi chúng xảy ra. Nó, bạn biết đấy, nó mất khoảng 20 phút hoặc lâu hơn, hoặc đôi khi một chút ít hơn, tùy thuộc vào vị trí của những thay đổi hormone và nguồn gốc của chúng, để bộ não nhận tín hiệu của những thay đổi đó. Và sau đó nó phải đoán nguyên nhân là gì. Câu chuyện được sử dụng trong tâm thần học và y học là một câu chuyện điểu gì đó giống như thế này. Nó quay trở lại, như bộ não của bạn là một chiến trường, đúng không? Vì vậy, ý tưởng là, bạn biết đấy, bạn được sinh ra, câu chuyện là bạn được sinh ra với những mạch cảm xúc bẩm sinh này. Bạn không, bạn không có bất kỳ mạch cảm xúc nào cả. Thực ra, bạn không có bất kỳ mạch cảm xúc nào. Nhưng câu chuyện là bạn được sinh ra với những mạch cảm xúc bẩm sinh này. Chúng hoạt động, nhưng bạn không được sinh ra với khả năng kiểm soát chúng. Điều đó phải phát triển theo thời gian. Vì vậy, trong tuổi thanh thiếu niên, ý tưởng là rối loạn tâm trạng phát sinh vì bạn, bạn không có đủ kiểm soát nhận thức và bạn có quá nhiều cảm xúc. Vì vậy, bạn có những cảm xúc không kiềm chế và đó chính là vấn đề. Đó là một câu chuyện rất thuyết phục. Thật ra đó chỉ là một lập luận phi lý. Về cơ bản, không có bằng chứng tốt cho câu chuyện đó. Tôi nghe nói rằng nó là một sự mất cân bằng hóa học. Vâng. Chà, đôi khi mọi người nói về sự mất cân bằng hóa học đó theo nghĩa rằng serotonin là hóa chất hạnh phúc và dopamine là hóa chất thưởng. Và đó cũng, đó là một sự đơn giản hóa đến mức không đúng ngay cả khi sai. Được rồi. Dopamine không phải là một hóa chất thưởng và serotonin không phải là hóa chất hạnh phúc. Cả hai đều là những điều chỉnh chuyển hóa. Bạn thấy sự gia tăng dopamine trong một số neuron trong những trường hợp bị trừng phạt. Và serotonin thực hiện nhiều chức năng trong cơ thể bạn ở nhiều nơi khác nhau.
Nhưng một trong những điều mà nó làm trong các thí nghiệm có kiểm soát là cho phép động vật dành thời gian, tìm kiếm thức ăn, tham gia vào hoạt động, hoạt động thể chất và học tập khi không có phần thưởng chuyển hóa ngay lập tức ở cuối. Không có phần thưởng ở cuối. Vì vậy, dopamine bây giờ được nhiều nhà thần kinh học coi là một hóa chất cần thiết cho nỗ lực, cho dù đó là nỗ lực thể chất hay học hỏi một cái gì đó, nỗ lực tinh thần để học một cái gì đó. Nó không thực sự chỉ dành riêng cho phần thưởng, vì vậy lúc đầu với con gái tôi, bạn biết đấy, cô bé đã từng là một đứa trẻ rất hăng hái, tham gia và kết nối xã hội rất tốt, bạn biết đấy, cô bé học rất giỏi ở trường. Và không phải lúc nào cô bé cũng hoàn hảo, nhưng cô ấy rất nhiệt tình, rất vui vẻ và có nhiều bạn bè. Rồi, bạn biết đấy, khi vào lớp 10, cô bé đã trở nên rút lui, cô bé đang nhận điểm D ở trường, không thể tập trung, không ngủ được và rất khổ sở. Cô bé thực sự đang chịu đựng, nhưng việc ở gần cô ấy thì thật khó chịu. Thành thật mà nói, lúc đầu, chúng tôi nghĩ rằng cô bé lười biếng. Chúng tôi nghĩ rằng, bạn biết đấy, cô bé không muốn làm gì cả. Cô bé muốn dành tất cả thời gian trong phòng. Cô bé không muốn, bạn biết đấy, muốn từ bỏ tất cả các hoạt động của mình. Và chúng tôi nghĩ, thôi nào, hãy cố gắng lên. Như kiểu, bạn đâu rồi, bạn biết đấy, chúng tôi nghĩ rằng cô bé đang lười biếng. Thực sự, tôi chưa bao giờ nghĩ tới điều này trong một triệu năm vì cô bé không có các triệu chứng tâm trạng nào khi còn nhỏ, không có triệu chứng nào cả. Rồi bỗng nhiên, cô bé dường như không có năng lượng để làm bất cứ điều gì. Nhưng với chúng tôi, nó trông như cô bé lười biếng và không muốn làm bài tập về nhà và dường như rất không hứng thú. Mất một thời gian dài tôi mới nhận ra, ôi không, đây là vấn đề khác. Cô bé gặp khó khăn trong việc nhớ các cuộc trò chuyện mà chúng tôi đã có. Lúc đầu, tôi nghĩ, ôi, bạn không chú ý đến tôi. Nhưng sau đó, thật rõ ràng rằng ngay cả trong cuộc sống hàng ngày, cô bé không thể nói cho tôi biết những gì đã xảy ra trong ngày của mình. Cô bé chỉ không có chi tiết nào. Đó cũng là một dấu hiệu của trầm cảm khi bạn mất đi trí nhớ hồi tưởng về những chi tiết của ngày. Bạn chỉ có thể nói ở mức tổng quát. Bạn không thể cung cấp chi tiết về thời gian, địa điểm và sự kiện. Bạn chỉ mất đi, bạn không giữ lại thông tin đó đủ lâu để có thể nhớ lại sau này. Không có sự củng cố thông tin đó. Và khi cô bé đang học lớp 10, bạn biết đấy, cô bé về nhà với những điểm D ở trường, điểm D trong môn toán. Đây là một đứa trẻ đã từng làm toán đại số cơ bản khi cô bé mới 8 tuổi. Chúng tôi đã nói với cô bé rằng chúng tôi phải cho cô bé được đánh giá vì chúng tôi không biết điều gì đang diễn ra. Và đó là khi chúng tôi nhận ra rằng cô bé bị trầm cảm lâm sàng. Một điều khác tôi muốn nói là cô bé đã có những cơn đau bụng kinh rất nghiêm trọng. Và vì vậy, một trong những phương pháp điều trị cho cơn đau bụng kinh nghiêm trọng là cho các cô gái sử dụng thuốc tránh thai. Bởi vì nó làm cân bằng biến động hormone trong tháng. Và thực sự nó cải thiện cơn đau bụng kinh. Nhưng hiện giờ nó khá nổi tiếng. Thời điểm đó không được biết nhiều, rằng có khoảng từ 40% đến 70% tăng khả năng mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng ở những phụ nữ trẻ sử dụng thuốc tránh thai. Nếu đó là viên thuốc kết hợp estrogen-progesterone, thì khoảng 40%. Nếu đó là viên thuốc chỉ chứa progesterone, mà nhiều phụ nữ trẻ dùng vì nó có ít tác dụng phụ hơn, bạn sẽ có một mức tăng 70% về chứng trầm cảm nghiêm trọng. Và trong – nghiên cứu đầu tiên mà tôi đọc về điều này là trên một triệu phụ nữ. Và khi tôi đọc nghiên cứu đó, tôi nhớ chính xác tôi đang ở đâu. Đó là một khoảnh khắc bất ngờ. Tôi đã đọc nghiên cứu. Tôi đã gọi cho bác sĩ nhi khoa của con gái tôi. Và tôi đã nói, cô bé sẽ ngưng uống thuốc hôm nay. Hôm nay. Vì vậy, hãy cho tôi biết nếu có bất kỳ điều gì. Có tác dụng phụ nào không hay chúng tôi chỉ có thể dừng lại? Và ông ấy nói, à, theo ý kiến của tôi – và tôi như, tôi không quan tâm đến ý kiến của bạn. Tôi vừa đọc một nghiên cứu như – bạn biết đấy, đó là một nghiên cứu dịch tễ học quy mô lớn trên một triệu phụ nữ hôm nay. Cô bé sẽ ngừng lại hôm nay. Và điều này diễn ra sau hay trước khi cô bé trải qua trầm cảm? Đây là sau – có thể là một năm sau khi cô bé được chẩn đoán. Rất lâu sau, tôi đọc – tôi đang đọc một cuốn sách của Naomi Oreskes, nhà sử học về khoa học, và cô ấy đã viết một cuốn sách có tên Tại sao tin tưởng vào khoa học? Và đó là một cuốn sách tuyệt vời. Nhưng trong cuốn sách đó, cô nói về – cô đưa ra ví dụ về những nơi, những hiện tượng mà công chúng không tin vào khoa học nhưng họ nên làm vậy. Và đây là một trong số đó. Rõ ràng, nó đã được biết từ rất lâu. Và tôi chỉ muốn nhấn mạnh rằng estrogen, progesterone, testosterone đã phát triển như những người điều chỉnh chuyển hóa. Tôi nhấn mạnh điều này vì trong một nền văn hóa tách rời tâm thần khỏi thể chất, chúng ta không nghĩ về vai trò của chuyển hóa trong thị giác hoặc thậm chí là trong tâm trạng. Đó là một điều rất gần đây. Trong phòng thí nghiệm của chúng tôi, một trong những điều chúng tôi đang nghiên cứu bây giờ là vai trò của chuyển hóa trong những hiện tượng tâm lý rất cơ bản – như, chỉ đơn giản là một khối xây dựng cơ bản của tâm trí bạn, về cơ bản. Vì vậy, con gái bạn thể hiện những triệu chứng đó. Tôi rất tò mò muốn nghe y học cổ điển ở thời điểm đó đã nói gì với bạn về những gì bạn nên làm với con gái trong tình huống đó vào thời điểm đó so với những gì bạn đã làm. Bạn có một kho tàng thông tin. Bạn có nền tảng y tế. Vâng, tôi nên nói rằng điều này đã diễn ra – bạn biết đấy, đã vài năm trước, đúng không? Vì vậy, hiện tại, có một loại cách mạng đang diễn ra nơi mà thực sự có một cái gì đó được gọi là tâm lý học chuyển hóa bây giờ. Ngày trước khi điều này diễn ra – khi, bạn biết đấy, khi tôi đang đọc về điều này, nó nghe có vẻ điên rồ. Khi tôi thấy những gì con gái tôi đã – rằng cô bé đang chịu đựng, như, thực sự chịu đựng. Điều này thật khó cho tôi khi nói về điều này vì khi tôi nói chuyện với bạn về điều này, tôi đang nghĩ, tôi chỉ – Tôi ước rằng tôi – bạn biết đấy, tôi ước rằng tôi đã phát hiện ra điều này sớm hơn.
Nhưng dù sao thì, những gì chúng tôi đã làm là tôi tìm mọi lộ trình có thể mà tôi có thể nghĩ ra để nhắm đến “ngân sách cơ thể” của cô ấy, tức là nhắm đến quá trình trao đổi chất của cô ấy. Sau đó, chúng tôi đã cùng nhau xây dựng một thói quen hàng ngày, và cô ấy đã tham gia vào việc tạo ra điều đó, để xem liệu chúng tôi có thể đặt cô ấy vào một quỹ đạo khác hay không.
Điều đó bao gồm mọi thứ từ việc ngừng sử dụng mạng xã hội. Tại sao? Bởi vì, đầu tiên, cô ấy đang sử dụng, giống như nhiều đứa trẻ khác, cô ấy dùng màn hình vào khuya. Và vào thời điểm đó – lại một lần nữa, đây là điều mà tôi vô tình phát hiện ra, đúng không? Nhưng thực sự, tại một cuộc họp NCI, tại một cuộc họp của Viện Ung thư Quốc gia – bạn biết đấy, chúng ta có tế bào hạch võng mạc. Chúng ta có các tế bào trong võng mạc điều chỉnh nhịp sinh học, và chúng nhạy cảm với ánh sáng ở các bước sóng mà từ màn hình phát ra. Vì vậy, nếu bạn nhìn vào những màn hình đó vào ban đêm, bộ não của bạn nghĩ rằng đó là ban ngày, giống như nhịp sinh học của bạn – bạn tự tạo cho mình một rối loạn nhịp sinh học, cơ bản là vậy.
Sẽ khó khăn hơn để có được một chu kỳ giấc ngủ đều đặn, và bạn cần chu kỳ giấc ngủ đều đặn đó để các độc tố được thanh lọc và để củng cố những gì bạn đã học trong suốt cả ngày để bạn có thể nhớ nó sau này. Rất nhiều điều phục hồi diễn ra trong giấc ngủ sâu mà bạn thực sự cần. Và nếu bạn không có đủ giấc ngủ sâu, điều đó sẽ làm tình trạng ngân sách của bạn tồi tệ hơn, cơ bản là vậy.
Vì vậy, chúng tôi đã nhắm vào cô ấy – chúng tôi đã khiến cô ấy ngừng sử dụng mạng xã hội – mà trước tiên là tránh xa màn hình sau, bạn biết đấy, khoảng 7 giờ, 8 giờ tối, không màn hình. Ngừng sử dụng mạng xã hội để giảm sự bất ổn xã hội, căng thẳng xã hội. Tôi đã dậy cùng cô ấy lúc 5 giờ 30 mỗi sáng, làm bữa sáng cho cô ấy, ngồi cùng cô ấy khi cô ấy ăn sáng, để đảm bảo rằng cô ấy ăn thực phẩm dinh dưỡng, không phải thức ăn giả như, bạn biết đấy, Pop-Tarts và những thứ tương tự.
Chúng tôi đã phải bắt đầu lại việc tập thể dục, vì vậy cô ấy đã bắt đầu đi bộ một khoảng cách dài. Cô ấy bắt đầu tập Pilates, không phải Pilates trên thảm mà là Pilates với máy reformer mà khiến bất kỳ ai cũng phải khóc, bạn biết đấy? Tại sao phải tập thể dục liên quan đến ngân sách này và các chức năng trao đổi chất? Bởi vì tập thể dục cơ bản – nó giống như bộ não của bạn – giống như bạn đang tự ném mình ra khỏi sự cân bằng trao đổi chất để bộ não có thể học cách đưa mình trở lại. Bạn đang cải thiện khả năng phục hồi của các hệ thống thể chất của mình, cơ bản là vậy – vì vậy cô ấy không – bạn biết đấy, cô ấy cần cái gì đó giống như tập luyện ngắt quãng, đó là điều mà các lớp Pilates này mang lại, thay vì, bạn biết đấy, tập để chơi quần vợt hay bất cứ thứ gì.
Một cái gì đó mà – nơi mà cô ấy, bạn biết đấy, sau một khoảng thời gian nhất định, cô ấy sẽ bị mất cân bằng trao đổi chất, và sau đó cô ấy sẽ uống nước và ăn thứ gì đó lành mạnh. Và hệ thống của cô ấy cơ bản đang học cách trở nên linh hoạt hơn, không bị stuck như vậy. Vì vậy, một lần nữa, điều đó giống như việc liều lượng với lỗi dự đoán hoặc, như, cung cấp cho bộ não cơ hội để học rằng nó đã sai.
Và sau đó là omega-3, vì vậy chúng tôi đã – tôi không nhớ liều chính xác, nhưng tôi đã liều cao omega-3, thấp omega-6. Với sự cho phép của bác sĩ của cô ấy, chúng tôi cũng đã sử dụng aspirin trẻ em một lần mỗi ngày trên dạ dày no để giảm viêm hệ thống. Vì vậy, trước khi đi ngủ – ý tôi là, trước khi đi ngủ, chúng tôi luôn làm điều như, ôm ấp, bạn biết đấy, khi cô ấy còn nhỏ, chúng tôi sẽ đọc một câu chuyện hay đại loại như vậy. Và trong những năm tuổi vị thành niên sớm, bạn biết đấy, cô ấy đã từ chối điều đó, và sau đó chúng tôi đã đưa nó trở lại.
Vì vậy, một giờ trước khi đi ngủ, chúng tôi – hoặc là tôi hoặc bố cô ấy, đôi khi cả ba chúng tôi – chúng tôi sẽ đọc một cuốn sách cùng nhau, hoặc, bạn biết không, ông ấy sẽ đọc một cuốn sách cho chúng tôi. Hoặc chúng tôi sẽ – chúng tôi sẽ ngồi và trò chuyện, và cô ấy sẽ kể cho tôi, bạn biết đấy, tất cả những điều đang xảy ra ở trường mà cô ấy có thể nhớ. Và đôi khi chúng thật sự kinh khủng, và tôi chỉ cần đồng cảm. Điều đó thực sự khó khăn với tôi vì tôi chỉ muốn khắc phục nó. Tôi chỉ muốn khắc phục nó.
Và thực sự – tôi đã phải rất cố gắng dựa vào kinh nghiệm của mình như một nhà trị liệu để chỉ ngồi với nỗi đau khổ và đồng cảm thay vì nói, làm điều này, làm điều này, làm điều này. Tôi mất nhiều thời gian để học điều đó, và đôi khi tôi vẫn gặp khó khăn với điều đó. Tại sao điều đó lại quan trọng? Bởi vì sau đó cô ấy cảm thấy được lắng nghe, và cô ấy cảm thấy được hiểu. Và khi bạn – tôi đã mất nhiều thời gian để học điều này. Khi cô ấy nói với tôi rằng, bạn biết đấy, ai đó đã làm điều gì đó thật sự tàn nhẫn, nếu tôi làm bất cứ điều gì khác ngoài việc đồng cảm, cô ấy sẽ cảm thấy như tôi đã không lắng nghe cô ấy. Và hỗ trợ xã hội là một yếu tố chính – ý tôi là, chúng ta là người chăm sóc hệ thần kinh của nhau. Con người là sinh vật xã hội. Thật khó để tin.
Tôi nghĩ trong một nền văn hóa như của chúng ta, nơi mà chúng ta rất cá nhân, đúng không, và có vẻ như đó là một tuyên bố chính trị hay một điều gì đó, thực sự không quan trọng ý kiến chính trị của bạn là gì. Chúng ta tiến hóa theo cách mà chúng ta tiến hóa, người anh em. Chúng ta là sinh vật xã hội. Chúng ta ảnh hưởng đến nhau về mặt trao đổi chất. Chúng ta có thể thêm tiết kiệm, và chúng ta có thể thêm thuế. Và, bạn biết đấy, điều tốt nhất cho hệ thần kinh của con người là một con người khác. Điều tồi tệ nhất cho hệ thần kinh của con người là một con người khác. Người sai. Có rất nhiều thử nghiệm cho thấy điều đó – ý tôi là, tôi vừa thấy một loạt thử nghiệm từ một trong những cựu nghiên cứu sinh của tôi thật tuyệt vời, nơi cô ấy nhìn vào quá trình trao đổi glucose ở các bà mẹ và trẻ sơ sinh. Và tôi nghĩ cô ấy cũng đã làm điều đó ở các bạn hẹn hò, nếu tôi không nhầm. Cô ấy đã nhìn vào họ khi một mình và sau đó khi cùng nhau, như một mình trong khi làm một nhiệm vụ và sau đó cùng nhau làm một nhiệm vụ.
Và các bà mẹ và trẻ sơ sinh kết nối tốt, thực sự – quá trình trao đổi glucose của họ hiệu quả hơn, như là thực sự hiệu quả hơn. Và tôi tin rằng cô ấy – tôi tin rằng cô ấy cũng đã chỉ ra điều này với các bạn hẹn hò. Bạn biết đấy, có những nghiên cứu, những nghiên cứu cũ cho thấy rằng, bạn biết đấy, việc đi lên một ngọn đồi với một cái ba lô sẽ ít tốn calo hơn nếu bạn đang ở cùng một người bạn hơn là nếu bạn đang ở cùng một người lạ.
Ý tôi là, có rất nhiều phát hiện thực sự điên rồ mà – nhưng nếu bạn nhận ra rằng con người đang thực sự ảnh hưởng đến nhau trên một nền tảng vật lý, dù họ có nhận thức được điều đó hay không, dù họ có cố ý hay không, thì điều đó hoàn toàn không quan trọng. Hoặc tôi sẽ nói rằng, thật không cần thiết để có ảnh hưởng đó, để có những hiệu ứng đó ở đó, thì nó bắt đầu trở nên hợp lý. Bạn biết đấy, như ý tưởng rằng – và một lần nữa, các phân tích meta cho thấy bạn sẽ sống lâu hơn trung bình, nhiều năm hơn nếu bạn – nếu bạn có một đời sống xã hội tràn ngập những người mà bạn tin tưởng và họ tin tưởng bạn. Vậy có phải đó là lý do bạn có gia đình bên cạnh ngay trước khi đi ngủ không? Bởi vì họ đang điều tiết hệ thần kinh của cô ấy, cơ thể của cô ấy? Đúng thế. Đôi khi cô ấy vẫn nói điều này với tôi, thực sự. Cô ấy sẽ nói, bạn có thể làm bạn của tôi một phút và không phải là mẹ của tôi không? Tôi sẽ nói, ừ, tôi có thể. Và sau đó tôi thực sự phải làm điều đó, điều này đôi khi khó khăn. Hay tôi sẽ nói với cô ấy, đây là cho các bậc phụ huynh. Bất kỳ ai có con vị thành niên hay con trưởng thành, đây là một trong những – tôi không biết tôi đã nghĩ ra điều này như thế nào, nhưng nó như vàng, đúng không? Tôi nói với cô ấy, tôi có thể – tôi đang có một khoảnh khắc của mẹ khi tôi cảm thấy cần phải nhắc nhở bạn về điều gì đó. Và nếu tôi có thể chỉ nhắc bạn một chút về điều đó, tôi sẽ không cần phải nói lại cho bạn lần nữa. Thế nên tôi đang cơ bản hỏi ý kiến của cô ấy. Tôi có thể cho bạn biết điều này không, điều mà tôi thực sự muốn nói với bạn? Và tôi biết bạn không muốn nghe nó, nhưng bạn sẽ thực sự làm một việc tốt cho tôi nếu bạn chỉ lắng nghe tôi trong một phút. Và tôi biết đó là tôi. Tất cả là tôi. Không phải bạn. Tất cả đều là lỗi của tôi. Đây là tôi. Nhưng tôi chỉ – sẽ tốt hơn nếu bạn có thể để tôi. Và hầu hết thời gian cô ấy nói, bạn biết đấy, với sự kiên nhẫn lớn, đúng không? Như, chắc chắn rồi, mẹ ơi, cứ tiếp tục. Đôi khi cô ấy nói, không phải hôm nay. Và sau đó tôi thực sự phải lắng nghe, bạn biết không? Vậy, đúng rồi. Nhưng có thể còn nhiều điều khác mà tôi không nghĩ đến ngay bây giờ. Tôi đã ghi lại tất cả vì rất nhiều người đã hỏi tôi câu hỏi này. Và điều tôi thích nói là đây là – tôi không phải là bác sĩ. Tôi không phải là bác sĩ tâm thần. Đây không phải là một khuyến nghị hay công thức cho các con của bạn. Tôi chỉ đang kể cho bạn những gì tôi đã làm như một nhà khoa học. Và bạn đã ghi lại những gì bạn đã làm. Bạn vẫn còn một bản sao của điều đó. Vì vậy, tôi có thể liên kết bên dưới cho bất kỳ ai muốn đọc những gì bạn đã làm. Vâng, nhưng – một lần nữa, đó là – Đó là những gì bạn đã làm cho con gái của bạn vào thời điểm đó. Đúng vậy, chỉ như một người. Người đã đọc tài liệu, tôi – đây không phải – đây không phải là lời khuyên y tế. Tôi thực sự rất mạnh mẽ – và tôi cũng nên nói thêm, bạn không thể ép con vị thành niên của mình làm điều gì đó. Bạn thậm chí không thể thực sự ép con cái của bạn làm điều gì đó trừ khi bạn đe dọa chúng bằng tổn hại thể xác. Chúng phải tự đưa ra lựa chọn đó, đúng không? Và cô ấy đã bình phục? Có, cô ấy đã. Và tôi nghĩ một trong những lý do tại sao cô ấy bây giờ tốt, không phải là cô ấy không bao giờ có những thách thức với tâm trạng của mình, nhưng cô ấy hiểu chúng theo cách vật lý. Cô ấy không hiểu tâm trạng của mình là vấn đề tâm lý. Cô ấy hiểu nó như một triệu chứng hoặc một thanh đo ngân sách cơ thể của cô ấy. Đây là điều tôi đã học từ công việc của bạn trong khi tôi đang nghiên cứu, điều này thực sự, thực sự hữu ích cho tôi. Và nó gần như hoàn toàn đúng với những gì bạn vừa nói, đó là đôi khi tôi có tâm trạng không tốt. Và nếu tôi không ý thức về điều đó, thì tâm trạng tồi tệ có thể gây rối, đúng không? Tôi có thể trở nên cáu gắt với mọi người hoặc bất cứ điều gì. Và khi tôi đọc công việc của bạn và suy nghĩ về tâm trạng xấu hay tốt trong bối cảnh ngân sách cơ thể này, điều đó làm bạn dừng lại một giây và nghĩ, cái gì tôi đang thiếu? Và nó làm bạn rất ý thức về những gì bạn sau đó làm. Nó gần như làm bạn đột nhiên nắm lấy tay lái và nói, được rồi, vậy có một vấn đề ở đây. Đó là một vấn đề thể chất. Tôi đã không ngủ đủ giấc tối qua. Tôi chưa ăn. Dù sao đi nữa, hãy thực sự nhận thức về những gì điều này làm cho bạn hoặc cảm thấy hoặc nghĩ. Và những hành động mà bạn cần thực hiện có thể là hủy bỏ mọi thứ bạn đã lên kế hoạch cho hôm nay và quay lại giường. Vâng, nhưng tôi nghĩ rằng bạn vừa chỉ ra điều thực sự quan trọng. Đó là nó thay đổi những gì bạn sẽ làm tiếp theo. Đúng. Và điều đó thay đổi quỹ đạo của những gì xảy ra. Và tôi nghĩ điều này thực sự – không phải giống như một phép chữa kỳ diệu. Và một lần nữa, bạn biết đấy, nhưng khi ai đó – khi bạn cảm thấy thực sự lo lắng, bạn hoặc nhìn theo thế giới, như có gì sai với thế giới, hoặc bạn nhìn vào bản thân. Có gì sai với tôi? Và thực sự, có thể có. Có thể có điều gì đó sai với thế giới. Có thể có điều gì đó sai với bạn. Nhưng khả năng cao nhất, đó là một vấn đề ngân sách cơ thể. Ngay cả khi có trường hợp là có điều gì đó sai với thế giới, bạn sẽ được trang bị tốt hơn để đối phó với điều đó nếu bạn đang quản lý ngân sách cơ thể của mình. Bạn thực sự cần phải thiết kế lịch trình của mình càng nhiều càng tốt trong giới hạn của nghề nghiệp mà bạn có xung quanh ngân sách cơ thể đó. Và với tôi, sự thay đổi lớn mà tôi thực hiện hai năm trước – tôi rất đặc quyền, tôi hiểu điều đó, và mọi người cũng có thể làm điều đó. Tôi không thể làm điều đó khi tôi làm việc trong các trung tâm gọi – là tôi đã thực hiện một quy tắc mà không có cuộc họp nào trước 11 giờ. Và điều này có nghĩa rằng tôi không bao giờ đặt báo thức, vì vậy tôi tỉnh dậy khi tôi đã hoàn toàn được nạp lại. Và đó là điều sâu sắc nhất. Tôi lẽ ra nên làm điều này sớm hơn. Nhưng điều đó đã có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của tôi. Bởi vì bạn gần như có thể đảm bảo rằng rất hiếm khi tôi không ngủ đủ giấc, mặc dù điều đó xảy ra vì tôi phải đi công tác và các thứ nhiều. Nhưng điều đó thực sự đã có tác động sâu sắc đến cuộc sống của tôi. Vâng, và tôi nghĩ, bạn biết đấy – Và với tư cách là một người lãnh đạo và – Chính xác. Và tôi nghĩ, thành thật mà nói, nếu các nhà lãnh đạo coi trọng điều này, thì hy vọng là sẽ có một sự nhận thức nào đó rằng điều này cũng quan trọng với mọi người. Và, bạn biết đấy, chúng ta có một xã hội được cấu trúc theo một cách nhất định, nhưng không có yêu cầu rằng nó phải được cấu trúc theo cách này. Có, bạn biết đấy, yếu tố dự đoán lớn nhất về năng suất làm việc sau, bạn biết đấy, là giấc ngủ và sự cung cấp nước.
Và sau khi bạn loại bỏ giấc ngủ và sự hydrat hóa, tôi nghĩ rằng tập thể dục cũng nằm trong số đó. Bạn biết đấy, một số chúng ta có nhiều lựa chọn hơn những người khác, đúng không? Nhưng tôi nghĩ điều quan trọng là những người là giám đốc điều hành, những người lãnh đạo, những người lãnh đạo trong kinh doanh, cần hiểu rằng có những lý do kinh doanh hợp lý. Có những lý do kinh tế hợp lý để xem xét điều này một cách nghiêm túc. Tôi có đúng khi nghĩ rằng rượu ảnh hưởng đến “ngân sách cơ thể” của bạn và do đó làm cho bạn khó khăn hơn trong việc thể hiện tất cả các hành vi khác và tiêu tốn năng lượng ở các lĩnh vực khác, và do đó cũng làm tăng xác suất bạn sẽ bị trầm cảm?
Vì vậy, tôi nên nói rằng tôi không phải là một chuyên gia về chuyển hóa rượu, vì vậy tôi sẽ suy diễn dựa trên những gì tôi biết. Và những gì tôi muốn nói ở đây là đôi khi mọi người uống rượu như họ ăn sô-cô-la hoặc, bạn biết đấy, họ làm điều đó vì hương vị hoặc vì trải nghiệm, đúng chứ? Nhưng nhiều người lại sử dụng rượu. Họ có thể bắt đầu theo cách đó hoặc họ có thể bắt đầu vì họ đang làm điều gì đó với bạn bè, nhưng sau đó họ nhận ra rằng nó ảnh hưởng đến tâm trạng của họ. Nó ảnh hưởng đến tâm trạng của họ. Bất cứ điều gì ảnh hưởng đến tâm trạng của bạn, như mọi người thường nói rất nhiều về việc điều chỉnh cảm xúc, nhưng thực ra là điều chỉnh tâm trạng. Một lần nữa, bạn biết đấy, tâm trạng của bạn là những cảm xúc đơn giản luôn đồng hành với bạn. Bạn biết đấy, bộ não của bạn luôn điều chỉnh cơ thể của bạn. Cơ thể của bạn luôn gửi tín hiệu trở lại cho bộ não, từ đó tạo ra tâm trạng. Vì vậy, tâm trạng là một thuộc tính của ý thức. Nó luôn ở bên bạn. Đôi khi, trong những khoảnh khắc bạn sẽ lý giải các tín hiệu và tâm trạng đi kèm với nó theo cách liên quan đến thế giới bên ngoài. Và đó là lúc bạn cảm nhận cảm xúc, đúng không? Nơi mà hành động của bạn liên kết cả hai với nhau theo tâm trạng của bạn. Nhưng thường xuyên hơn, chúng ta không làm vậy. Chúng ta chỉ trải nghiệm tâm trạng như một thuộc tính của ý thức. Bạn biết đấy, đây là một đồ uống ngon. Người đó là một tên ngu ngốc. Bạn rất đáng tin cậy. Tâm trạng được nhúng trong nhận thức về thế giới. Và khi mọi người, cũng giống như đôi khi các loại thuốc giảm đau có tác dụng này. Chúng là thuốc thay đổi tâm trạng, có nghĩa là nếu chúng đang thao túng tâm trạng của bạn, chúng đang thao túng sự chuyển hóa của bạn. Và khi mọi người trở nên nghiện, họ thường trở nên nghiện vì họ đang điều chỉnh tâm trạng của mình. Họ đang cố gắng giảm bớt nỗi khổ. Vấn đề với, hoặc một vấn đề, tôi không nên nói vấn đề vì tôi không biết chính xác tâm trạng, chính xác rượu ảnh hưởng đến sự chuyển hóa như thế nào. Dự đoán của tôi là nó không chỉ theo một cách, mà nó cũng có các hiệu ứng theo ngữ cảnh, thực sự. Vì vậy, bạn có thể uống chính xác cùng một lượng rượu và nó có thể có những tác động khác nhau trong những ngữ cảnh khác nhau. Điều đó đã làm tôi bất ngờ khi tôi thấy nghiên cứu đó. Vì vậy, tôi nghĩ rằng đó không phải là một mối quan hệ đơn giản, nhưng một điều tôi biết là những dự đoán của bạn trở nên kém chính xác hơn và bạn không tiếp thu được sai sót trong dự đoán. Bạn không học hỏi. Bạn sẽ không cập nhật bất kỳ điều gì, bạn biết đấy, và do đó, hành vi của bạn không nhất thiết phải được điều chỉnh tốt với tình huống mà bạn đang ở, điều này có thể dẫn đến đủ loại vấn đề khó khăn về sau. Bạn biết đấy, bạn có thể làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn cho bản thân và làm cho việc lập ngân sách sau này trở nên khó khăn hơn.
Có phải thật sự khó chịu không khi bạn đang gấp rút rời khỏi nhà nhưng không thể tìm thấy điện thoại hoặc ví của mình? Bây giờ, nhờ vào Apple, nếu bạn có iPhone, bạn có thể theo dõi nó bằng cách sử dụng Find My. Nhưng cho đến gần đây, điều này không thể thực hiện nếu bạn làm thất lạc ví của mình. Nhưng bây giờ điều đó đã thay đổi nhờ vào nhà tài trợ ngày hôm nay, Exter. Exter là sản phẩm đầu tiên như vậy. Bằng cách hợp tác với Apple, họ đã tạo ra một chiếc ví có thể theo dõi được, vì vậy nếu bạn làm thất lạc ví của mình, bạn có thể tìm thấy nó trong vài giây. Đây chính là chiếc ví. Và bạn có thể nhận ra Exter từ sự hợp tác của họ với Lionel Messi. Nó rất mỏng, làm từ nhôm tái chế với tính năng chặn RFID tích hợp để bảo vệ khỏi việc ăn cắp danh tính. Và với một cú nhấp chuột, tất cả thẻ của bạn hiện lên để bạn có thể chạm và đi. Tôi thường nói về các cải tiến 1%. Và khi tôi nhìn vào Exter, đối với tôi, đó là sự kết hợp của rất nhiều cải tiến 1% trên chiếc ví truyền thống. Vì vậy, nếu bạn đang tìm kiếm một nâng cấp, hãy ghé thăm Exter.com và sử dụng mã Stephen để được giảm thêm 10% trong chương trình giảm giá mùa xuân của họ, sẽ kết thúc vào ngày 19 tháng 5. Hãy ghé qua đó ngay bây giờ và kiểm tra nó. Bạn cũng được miễn phí giao hàng và trải nghiệm 100 ngày thử nghiệm. Đó là Exter.com với mã Stephen.
Tôi muốn hỏi bạn về điều gì đó mà tôi đã nghe bạn nói. Và tôi thực sự đã nghe những khách mời khác trên podcast của tôi nói điều đó. Và tôi chưa bao giờ chắc chắn liệu điều đó có đúng hay không cho đến khi tôi nghe bạn nói, đó là chúng ta có thể thay đổi cảm xúc của mình bằng cách mỉm cười. Bởi vì nếu bộ não đang dự đoán, thì có khả năng nếu tôi mỉm cười lớn và tôi nói “có”, thì bộ não sẽ dự đoán những cảm giác tốt đẹp và sẽ gây ra những cảm giác tốt đẹp, v.v. và v.v. Vậy bạn có làm cho tôi cảm thấy tốt về bản thân không? Nó cũng có, nhưng mà không hoàn toàn. Tôi nghĩ, bạn biết đấy, mọi người cũng cười khi họ không vui. Mọi người mỉm cười khi họ tức giận. Mọi người mỉm cười khi họ đang âm thầm lập kế hoạch cho sự sụp đổ của kẻ thù. Bạn biết đấy, mọi người mỉm cười vì đủ loại lý do. Mọi người cười khi họ sợ hãi. Nhưng liệu tôi có thể làm cho mình hạnh phúc hơn theo cách nào đó bằng cách mỉm cười không? Các bằng chứng phân tích tổng hợp cho thấy rằng có một tác động nhẹ, rằng có một ảnh hưởng nhỏ – vâng, vâng. Nheo mắt vào – nheo. Đó rồi đấy. Giống như việc đặt một cây bút giữa hai hàm răng của bạn. Không, cứ tiếp tục. Ôi, bạn cần điều đó, phải không? Bây giờ mỉm cười. Bây giờ nheo mắt. Được rồi. Vậy nó giống như vậy. Và tôi sẽ nói rằng đó là một tác động rất nhỏ. Giống như nó rất nhỏ. Tôi cảm thấy hạnh phúc hơn. Còn bạn? Vâng. Nhưng đó chính là vì tôi đã làm cho bạn làm một điều gì đó ngớ ngẩn có lẽ? Có thể, vâng. Nhưng tóm lại, điểm là nó bị phóng đại như một tác động. Tôi nghĩ có một tác động nhỏ – theo như tôi nhớ, phân tích tổng hợp cuối cùng tôi đọc cho thấy rằng có một tác động nhỏ.
Nhưng một hiệu ứng nhỏ có nghĩa là nó không hiệu quả với mọi người và không phải lúc nào cũng hiệu quả. Nó chỉ thực sự, thực sự là một hiệu ứng rất, rất nhỏ. Bạn phải có một cái nhìn về ADHD, thứ đã trở thành một chủ đề lớn trong xã hội. Tôi đã được chẩn đoán mắc ADHD. Tôi không nhất thiết phải coi đó là điều gì đó quan trọng vì tôi đã thấy rất nhiều biến thể của ADHD ở bạn bè của mình. Nhưng đã có một sự gia tăng lớn về ADHD và liên quan đến công việc mà bạn đã làm về bộ não như một công cụ dự đoán. Vì vậy, phản ứng tổng quát của tôi là như sau: Có một sự gia tăng ở những người tự chẩn đoán và trong việc sử dụng chẩn đoán như một giải thích cho hành vi hoặc lý do tại sao mọi người trải nghiệm những gì họ trải nghiệm hay bất cứ điều gì. Các chẩn đoán không phải là giải thích cho bất kỳ điều gì. Chúng chỉ là mô tả. Chúng không giải thích điều gì cả. Và việc coi một chẩn đoán như một giải thích là một dạng tinh tế hóa, điều này không phải là tốt. Nó có nghĩa là bạn đang giả định rằng có một dạng bản chất tiềm tàng, không thay đổi, chịu trách nhiệm cho – thực tế, có một cái gọi là chủ nghĩa thiết yếu tâm lý, nơi mà bạn thậm chí không biết bản chất đó là gì. Bạn chỉ giả định rằng nó tồn tại, bạn chỉ giả định rằng nó tồn tại, và rằng đó là nguyên nhân gây ra tất cả những triệu chứng này. Nhưng một chẩn đoán chỉ là một mô tả về triệu chứng. Và các chẩn đoán chủ yếu hữu ích cho việc lập hóa đơn các giờ điều trị. Chúng không được tối ưu hóa cho việc mô tả các nhóm hành vi mà bạn biết, hoặc tập hợp các hành vi thường đi cùng nhau. Vì đôi khi mọi người nghĩ rằng serotonin và dopamine là lý do tại sao ai đó có ADHD. Đó là một trong những lý thuyết mà tôi đã – Vì vậy, có nhiều thụ thể serotonin khác nhau. Có nhiều thụ thể dopamine khác nhau. Chúng không đều làm một việc giống nhau. Serotonin không làm một việc. Dopamine không làm một việc. Nó thực hiện những việc khác nhau ở những nơi khác nhau trong cơ thể và bộ não, tùy thuộc vào các thụ thể là gì. Và cũng vậy, mỗi nguồn lực về khả năng phục hồi và mỗi triệu chứng khó khăn đều có một ngữ cảnh nhất định. Có những yêu cầu, cách xã hội của chúng ta được cấu trúc, có những yêu cầu về việc ngồi và chú ý vào một điều gì đó trong thời gian dài. Và yêu cầu đó thường bị ẩn giấu ở phía sau. Nó tồn tại đến mức chúng ta quên rằng đó là điều kiện – đó là điều kiện mà việc chẩn đoán được thực hiện. Vì vậy, bất cứ điều gì – trước hết, ADHD không phải là một tập hợp triệu chứng. Nó là một sự đa dạng. Nó giống như – bạn biết đấy, có rất nhiều biến thể trong cách mà – bạn có thể có các hồ sơ triệu chứng khác nhau và có cùng một chẩn đoán vì nó chỉ là mô tả và có rất nhiều triệu chứng. Một số triệu chứng đó cũng xuất hiện trong – chúng chồng chéo với các hội chứng khác, các nhóm chẩn đoán khác. Nhưng điểm quan trọng là, khi bạn chẩn đoán ai đó, nó nghe như là đó là một đặc điểm của người đó. Đúng không? Nhưng không phải vậy. Đó là một đặc điểm của một người trong ngữ cảnh mà họ đang ở. Và mong đợi xã hội – theo bất kỳ tiêu chuẩn nào, giống như liệu anh ấy có thể chú ý trong trường học không? Ồ, đúng. Và cách mà trường học được tổ chức là, bạn biết đấy, bạn ngồi trong thời gian dài. Ồ, có thể có những hoàn cảnh khác mà việc không giữ sự chú ý vào một điều gì đó trong thời gian dài có thể có lợi. Vì vậy, ý tôi là có rất ít điều là hoàn toàn tốt hoặc hoàn toàn xấu. Luôn luôn có một điều kiện ẩn. Chắc chắn. Luôn luôn có một ngữ cảnh ẩn. Và vì vậy tôi nghĩ rằng thực sự quan trọng để đưa ngữ cảnh đó ra phía trước. Bạn không hỏng hóc. Bạn chỉ là – khả năng thích ứng của bạn với một ngữ cảnh nhất định đã được coi là – không phù hợp. Nó không hiệu quả cho ngữ cảnh đó. Và điều đó có thể nghe như những từ mập mờ hoặc có thể bạn biết đấy, nhưng không phải vì nó quan trọng mà các năng lực là theo ngữ cảnh. Và một lần nữa, tôi sẽ nói rằng đây không phải là, bạn biết đấy, tôi là một người có trái tim quảng đại, bạn biết đấy, tiến bộ hoặc bất cứ điều gì. Ý tôi là, tôi là một người có trái tim quảng đại, nhưng đây không phải là một ví dụ cho điều đó. Đây là một ví dụ về việc tôi thực dụng. Bạn có thể điều chỉnh nhau, điều mà bạn đã nói đến trước đây, điều mà tôi thấy thực sự, thực sự thú vị. Tôi đã đọc về một nghiên cứu về 25.000 người và họ tìm thấy rằng những người bị đau tim có xác suất sống sót cao hơn 14% nếu họ đã kết hôn. Nhưng điều khác mà tôi thấy thú vị là chúng ta điều chỉnh nhau bằng lời nói. Và tôi nghĩ bạn đã thực hiện một nghiên cứu về việc đánh giá sức mạnh của từ ngữ để tạo điều kiện cho cảm xúc. Bạn đã – đó là một nghiên cứu mà bạn cùng tác giả. Chúng tôi đã nghiên cứu sức mạnh của từ ngữ trong nhiều ngữ cảnh, bao gồm cả từ ngữ như những lời mời để hiểu được – bạn biết đấy, vì vậy nếu một trường hợp cảm xúc là bạn tạo ý nghĩa cho những gì đang xảy ra bên trong cơ thể bạn liên quan đến thế giới, thì bạn có thể – bạn mời – mỗi lần bạn sử dụng một từ cảm xúc, bạn mời mọi người tạo ra ý nghĩa theo cách đó. Vì vậy, bạn đã chứng minh, đúng không, rằng một số từ có thể làm dịu chúng ta? Vâng, nhưng tôi sẽ không nói rằng tôi đã chứng minh bất cứ điều gì. Các nhà khoa học không – Bạn biết đấy – Chứng minh, chứng tỏ. Vâng, chứng tỏ trong một – bạn biết đấy, trong một ngữ cảnh, đúng không? Giống như, chúng tôi – bạn biết đấy, các nhà khoa học không thích từ F. Tôi thích từ F khác, nhưng sự thật. Sự thật. Đó là một điều khó khăn vì nó có nghĩa là điều gì đó giữ vững trong mọi hoàn cảnh và mọi ngữ cảnh, và điều đó rất hiếm xảy ra. Vì vậy – nhưng vâng, chúng tôi đã. Vì vậy – và ý tôi là, nếu bạn đã làm điều đó có lẽ hàng triệu lần, bạn nhắn tin cho người khác, đúng không? Vâng. Vâng, và khi bạn nhắn tin một vài từ cho bạn đời hoặc bạn bè, bạn có thể thay đổi nhịp tim của họ. Bạn thay đổi nhịp thở của họ. Bạn có thể thay đổi đủ loại hóa chất, đủ loại tổng hợp protein chỉ với một vài từ. Một lần nữa, bạn biết đấy, chúng ta sống trong một – bạn biết đấy, tự do ngôn luận là quan trọng. Những quyền tự do là quan trọng, nhưng những quyền tự do đi kèm với trách nhiệm. Thích hay không, chúng ta điều chỉnh hệ thần kinh của nhau theo đủ mọi cách, bao gồm cả bằng lời nói. Và – Cho tốt hơn hoặc xấu hơn. Cho tốt hơn hoặc xấu hơn.
Chính xác.
Và vì vậy –
Bạn thực sự đã khiến tôi suy nghĩ khác về căng thẳng nói chung.
Bởi vì nếu tôi nhìn cuộc sống của mình qua lăng kính của ngân sách chuyển hóa này và căng thẳng là một gánh nặng đối với ngân sách này, thì nếu tôi không hạn chế căng thẳng của mình, tôi có khả năng vượt quá ngân sách hơn nhiều.
Và nếu tôi vượt quá ngân sách, có thể hệ miễn dịch của tôi sẽ là thứ tôi cắt giảm chi phí hay là thứ gì đó khác.
Đúng vậy.
Ý tôi là, có một cái tốt – bạn không thể sống mà không có căng thẳng.
Điều đó có nghĩa là bạn sẽ không có nỗ lực.
Vì vậy, bạn biết đấy, đôi khi các nhà khoa học sẽ nói về căng thẳng tốt và căng thẳng xấu, mà thực sự chỉ có nghĩa là căng thẳng được lập kế hoạch và nơi bạn bổ sung những gì bạn chi tiêu và căng thẳng có hại mà bạn không bổ sung.
Căng thẳng mãn tính.
Căng thẳng mãn tính hoặc, bạn biết đấy.
Vì vậy, bạn biết đấy, nếu bạn đang ở một cuộc họp căng thẳng, một cuộc họp ảnh hưởng đến tâm trạng của bạn, điều đó có nghĩa là đã có một số tác động chuyển hóa, hãy cân nhắc điều đó có ý nghĩa gì.
Với tất cả những gì bạn biết về não bộ, tôi tự hỏi liệu bạn – nếu điều đó đã thay đổi quan điểm của bạn về tôn giáo, Chúa và tâm linh hay không, và liệu có một sức mạnh cao hơn nào đó không.
Não bộ là một thứ thật tuyệt vời, phức tạp và xinh đẹp.
Bạn biết đấy, một người quan sát khách quan vào năm 2025 nhìn vào não bộ vì điều này thật tuyệt vời.
Nhiều người sau đó kết luận rằng chắc chắn phải có một nhà sáng tạo của bộ não đó.
Nhưng chúng ta cũng đã nói rất nhiều hôm nay về ý nghĩa và mục đích của nó.
Vì vậy, tất cả những gì bạn đã học về não bộ, thần kinh học và tâm lý học, đã khiến bạn tin vào một vị thần hay chưa?
Không.
Nó đã khiến bạn thêm phần vô thần hay hoài nghi không?
Tôi khá chắc chắn là một người vô thần.
Tôi không nghĩ rằng sự phức tạp kỳ diệu của tự nhiên hoặc của não bộ hay hệ thần kinh cần một nhà thiết kế.
VàLogic đó không có ý nghĩa với tôi.
Vì vậy, đây rõ ràng là một bước nhảy vọt khủng khiếp.
Nhưng bạn có nghĩ rằng không có ý nghĩa vốn có nào trong cuộc sống ngoài, bạn biết đấy, như, sinh sản và –
Tôi đang đọc cuốn sách này lần thứ hai.
Nó có tên là “Open Socrates”.
Được rồi.
Và đây là một cuốn sách thực sự tuyệt vời.
Và tôi đã học được rất nhiều về triết lý Socratic mà tôi chưa biết.
Một trong những điều mà Socrates cho là quan trọng là đặt ra câu hỏi về ý nghĩa.
Và bạn không nên hỏi câu hỏi này trong các khoảng thời gian 15 phút.
Bạn nên thực sự hỏi câu hỏi này về cả cuộc đời của bạn.
Vì vậy, tôi nghĩ, nếu có gì, việc trở thành một nhà khoa học nghiên cứu cách mà một bộ não liên tục trò chuyện với cơ thể và các bộ não, cơ thể khác trong thế giới của chúng ta và ngay cả bản chất vật lý của thế giới của chúng ta,
Cách mà điều đó tạo ra rất nhiều tâm trí, bao gồm cả tâm trí phương Tây của chúng ta, khiến tôi suy nghĩ nhiều hơn về tầm quan trọng của triết học, thực sự.
Bởi vì tôi nghĩ triết học đang đặt ra những câu hỏi giống như những câu hỏi mà niềm tin tôn giáo cố gắng trả lời.
Và đối với tôi, đó là một con đường tốt hơn.
Tôi nghĩ đó là một con đường thoải mái hơn.
Tôi thường đã đặt ra những câu hỏi như thế này suốt cuộc đời mình, thực sự.
Vì vậy, điều đó khiến tôi cảm thấy như, điểm cuối cùng là gì?
Ấy là, điểm cuối cùng là gì?
Tôi nghĩ câu trả lời dành cho tôi, điểm cuối cùng, là để lại thế giới này tốt đẹp hơn một chút so với khi tôi tìm thấy nó.
Nó giống như triết lý của Johnny Appleseed, bạn biết đấy.
Bạn biết đấy, như một nhà khoa học, các nhà khoa học thường, bạn biết đấy, nhiều người trong chúng tôi, chúng tôi không làm những gì chúng tôi đang làm vì tiền.
Tiền không xấu.
Nhưng chúng tôi không làm những gì chúng tôi đang làm vì tiền.
Chúng tôi làm vì các động cơ khác, đúng không?
Để biết, để tò mò, để cố gắng khám phá những điều.
Và ở một số thời điểm, chúng tôi bắt đầu nghĩ về, ồ, di sản của bạn là gì, đúng không?
Hầu hết trong chúng ta không phải là Darwin.
Chúng tôi không phải William James.
Chúng tôi không phải, bạn biết đấy, Heisenberg.
Chúng tôi không phải, bạn biết đấy, hầu hết trong chúng ta không phải những người đó.
Vậy di sản của bạn là gì?
Và cuối cùng, tôi nhận ra rằng tôi đã công bố rất nhiều bài báo đã được phản biện.
Khi mọi người giới thiệu tôi, bạn biết đấy, họ thường nói một cái gì đó về trích dẫn của tôi, bạn biết đấy, mọi người, bất kỳ ai.
Tiến sĩ Lisa là một trong những nhân vật có ảnh hưởng nhất trong lĩnh vực cảm xúc, thần kinh học và bản chất của não bộ.
Cô ấy nằm trong số 0,1% các nhà khoa học được trích dẫn nhiều nhất trên thế giới nhờ vào nghiên cứu cách mạng của cô ấy trong tâm lý học và thần kinh học.
Vâng, điều đó nghe thật tuyệt, rất tuyệt.
Nhưng thực sự, di sản của tôi thật ra là những người mà tôi đã đào tạo, những tâm trí mà tôi đã có cơ hội tương tác.
Và nếu tôi phải tính toán, tôi có thể tính số lượng phòng thí nghiệm hiện đang tồn tại mà trước đây không có, nhiều thế hệ nhà khoa học mà tôi đã đào tạo, hoặc những người, bạn biết đấy, và cũng những người đã đào tạo tôi, tôi muốn nói, trên đường đi.
Vì vậy, đó là di sản của tôi theo một cách nào đó, thực sự, đó là những con người, đó là những con người, và những ý tưởng.
Và tôi muốn nghĩ rằng, bạn biết đấy, khi tôi từng dạy học trong lớp nhiều, tôi cảm thấy rằng, những gì tôi tự nhủ là, nếu tôi có thể thay đổi quỹ đạo, kết quả của chỉ một người trong lớp này, chỉ một, thì tôi sẽ coi đó là hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Bạn biết đấy, và tôi cảm thấy có phần như vậy, bạn biết đấy, và tôi có phần như vậy một chút, kiểu như vậy về công chúng, về cái mặt công chúng của những gì tôi đang làm, đúng không?
Giáo dục khoa học công chúng.
Nếu tôi có thể giúp, nếu tôi có thể giúp, nếu điều gì đó mà tôi đã học hoặc điều gì đó tôi đã truyền đạt có thể giúp ai đó sống một cuộc sống có chủ đích hơn
cuộc sống của các tác nhân có khả năng, nơi họ đang lựa chọn và họ đang tác động đến những người yêu thương của họ hoặc con cái của họ, thì, thì đó là, thì tôi đã làm được nhiệm vụ của mình.
Đó là di sản của tôi.
Và điều khó khăn về loại di sản đó, một di sản của các ý tưởng ảnh hưởng đến cuộc sống của mọi người, là bạn không bao giờ biết được tác động của mình là gì.
Nhưng đó là một phần của thỏa thuận.
Chúng tôi có một truyền thống đóng podcast nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo, không biết họ đang để lại cho ai.
Câu hỏi là, làm thế nào để sống một cuộc sống mà không đạt được bất cứ điều gì?
Tôi có một số bối cảnh về người này.
Họ là một người nắm đai đen, nhà sư Shaolin.
Vì vậy, họ nói rất nhiều về bản sắc.
Chắc chắn rồi.
Và họ, và sống mà không có chướng ngại và ràng buộc và những thứ như vậy.
Đúng vậy.
Vì vậy, nó nghe giống như một câu hỏi rất Phật giáo.
Vấn đề là tôi nghĩ rằng ngay cả khi một người Phật giáo đạt được điều gì đó, họ cũng đạt được sự giác ngộ. Vì vậy, họ không nhất thiết phải có sự gắn bó. Họ không có của cải. Họ không có quyền lực. Họ không có, nhưng họ đạt được điều gì đó. Họ đạt được sự giác ngộ. Họ đạt được sự bình yên. Thế còn việc sống cuộc sống mà không có danh tính của bạn thì sao? Khiến bạn không vui? Chà, tôi nghĩ điều quan trọng là phải nhớ rằng bạn thực sự không có một danh tính tách biệt khỏi khoảnh khắc mà bạn đang trải qua. Không phải là có một bản chất nào đó ở bạn. Và điều tôi muốn nói là mọi thứ bạn trải nghiệm, mọi thứ bạn làm là sự kết hợp giữa quá khứ đã nhớ và hiện tại có cảm giác. Điều đó có nghĩa là để thay đổi bạn là ai, bạn có thể thay đổi những gì bạn nhớ hoặc cách bạn dự đoán, hoặc bạn có thể thay đổi hiện tại có cảm giác bằng cách đi đứng hoặc di chuyển đến nơi khác, chẳng hạn như đi dạo. Hoặc bạn có thể thay đổi hiện tại có cảm giác bằng những gì bạn chú ý đến, chánh niệm, chẳng hạn đúng không? Có những tín hiệu cảm giác nào đó đang đứng ở vị trí trung tâm trong sự chú ý của bạn. Và có một số khác thì ở phía sau đang rình rập. Ví dụ, bây giờ bạn không chú ý đến một số tín hiệu cảm giác nào đó, nhưng ngay khi tôi nói chúng, chỉ ra chúng, bạn sẽ chú ý đến như áp lực của ghế chống lưng và chân của bạn. Bây giờ chúng đang ở vị trí nổi bật trong sự chú ý của bạn vì tôi vừa mới đề cập đến chúng. Và điều tôi muốn nói là không có bản chất nào về bạn. Bạn là những gì bạn làm. Trong khoảnh khắc đó, bạn là những gì bạn làm. Và bạn có thể thay đổi những gì bạn làm. Bạn có thể thay đổi những gì bạn trải nghiệm, hậu quả của trải nghiệm sống, đó chính là hậu quả của những gì bạn làm, bằng những gì bạn nhớ và ngữ cảnh là gì. Vì vậy, đó là câu trả lời của tôi. Nếu bạn luôn nhớ điều đó, bạn sẽ không bao giờ bị gắn bó. Bạn sẽ không bao giờ khao khát hay cố gắng, bạn biết đấy, để có những thứ và tất cả những thứ nhân tạo này, mà hỗ trợ cho ảo tưởng rằng bạn là và bạn có một bản chất nào đó mà bạn, mà bạn biết, là không thay đổi giữa các tình huống. Vâng, chúng ta, tôi, chúng ta rất nhanh chóng sa vào cái bẫy suy nghĩ rằng chúng ta là những gì chúng ta đã làm. Và tôi thích hơn, tôi là những gì tôi làm, bởi vì điều đó có nghĩa là tôi có quyền quyết định khác trong khoảnh khắc, không phụ thuộc vào những gì tôi đã làm trong quá khứ. Nhưng đó là cái bẫy mà chúng ta sa vào. Trong 10 phút nữa, tôi cá là tôi sẽ xuống dưới và tôi sẽ lại rơi vào cái bẫy suy nghĩ rằng tôi là Stephen Bartlett, người đã làm điều này trong 32 năm hoặc đã làm, bạn biết đấy. Lisa, cảm ơn bạn. Cảm ơn bạn rất nhiều vì mọi điều bạn đã làm. Tôi, tôi cảm thấy bạn đã thay đổi cách suy nghĩ của tôi một cách thật sâu sắc. Và đó là điều khá khó vì tôi ngồi đây khá nhiều. Vì vậy, tôi có rất nhiều cuộc trò chuyện về não và về rất nhiều nghiên cứu mới mà đã ra đời, v.v. Nhưng bạn đã hoàn toàn làm tôi thay đổi suy nghĩ và khiến tôi nghĩ theo một cách hoàn toàn khác, điều mà tôi thực sự biết ơn. Vì vậy, cảm ơn bạn rất nhiều vì đó là một món quà. Và đó không phải là một món quà mà tôi luôn nhận được khi làm công việc này, nhưng thực sự là một món quà. Và đó là một món quà mà tôi nghĩ sẽ giúp tôi sống một cuộc sống tốt hơn cuối cùng. Nhưng hy vọng cũng để cho tất cả mọi người đang lắng nghe và cảm ơn bạn đã bước vào phần giao tiếp công cộng trong cuộc sống của bạn vì tôi đã định nói rằng đó là ai đó biết những gì bạn biết và đã thực hiện công việc mà bạn đã làm. Nó vô cùng quan trọng đến mức mà tôi gần như coi đó là một trách nhiệm rất quan trọng bởi vì có những người như chúng tôi ngồi trên những podcast này, những người không ở trong phòng thí nghiệm, mà nhận thông tin từ mạng xã hội, TikTok, hoặc bất kỳ ai đó nói điều gì đó. Và điều đó thật sự, thật sự quan trọng rằng những người như bạn bước ra nhiều hơn và chia sẻ những gì bạn biết. Và cảm ơn bạn rất nhiều vì đã viết những cuốn sách này vì chúng thật sự tuyệt vời. Và cũng giống như bạn đã thay đổi suy nghĩ của tôi hôm nay, tôi nghĩ những cuốn sách này sẽ thay đổi cuộc sống của rất nhiều người. Tôi rất khuyên cuốn sách này, “Cảm xúc được hình thành như thế nào”. Tôi sẽ liên kết nó bên dưới, “Cuộc sống bí mật của não bộ”. Và cũng cho một cái gì đó ngắn gọn hơn nhưng cũng dễ tiếp cận, cuốn sách này đây, “Bảy bài học rưỡi về não”. Cảm ơn bạn rất nhiều. Cảm ơn bạn rất nhiều. Tôi sẽ chia sẻ với bạn một bí mật nhỏ. Bạn có thể nghĩ rằng tôi và đội ngũ của tôi hơi kỳ quặc, nhưng tôi vẫn nhớ đến bây giờ khi Jemima từ đội của tôi đăng trên Slack rằng cô ấy đã thay đổi hương thơm trong studio này. Và ngay sau khi cô ấy đăng, toàn bộ văn phòng đã vỗ tay trong kênh Slack của chúng tôi. Và điều này có thể nghe điên rồ, nhưng tại Diary of a CEO, đây là loại cải tiến 1% mà chúng tôi thực hiện trong chương trình của mình. Và đó là lý do tại sao chương trình lại trở thành như vậy. Bằng cách hiểu sức mạnh của việc cộng dồn 1%, bạn có thể hoàn toàn thay đổi kết quả trong cuộc sống của mình. Đó không phải là về sự chuyển mình đột ngột hay thành công nhanh chóng. Đó là về những hành động nhỏ, liên tục có sự thay đổi lâu dài trong kết quả của bạn. Vì vậy, hai năm trước, chúng tôi đã bắt đầu quá trình tạo ra cuốn nhật ký tuyệt đẹp này, và nó thật sự tuyệt đẹp. Bên trong có rất nhiều hình ảnh, rất nhiều cảm hứng và động lực nữa. Một số yếu tố tương tác. Và mục đích của cuốn nhật ký này là giúp bạn xác định, giữ sự tập trung vào, phát triển tính liên tục với 1% mà cuối cùng sẽ thay đổi cuộc sống của bạn. Vì vậy, nếu bạn muốn một cái cho bản thân hoặc cho một người bạn hay một đồng nghiệp hoặc cho đội ngũ của bạn, thì hãy đến thediary.com ngay bây giờ. Tôi sẽ liên kết nó bên dưới. Điều này luôn khiến tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên. 53% trong số các bạn nghe chương trình này thường xuyên vẫn chưa đăng ký kênh. Vậy tôi có thể nhờ bạn một điều không? Nếu bạn thích chương trình và thích những gì chúng tôi làm ở đây và muốn hỗ trợ chúng tôi, cách đơn giản và miễn phí mà bạn có thể làm là nhấn nút đăng ký. Và cam kết của tôi với bạn là nếu bạn làm như vậy, thì tôi và đội ngũ của tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để đảm bảo rằng chương trình này sẽ tốt hơn cho bạn mỗi tuần.
Chúng tôi sẽ lắng nghe ý kiến của bạn, chúng tôi sẽ tìm những khách mời mà bạn muốn tôi nói chuyện, và chúng tôi sẽ tiếp tục làm những gì chúng tôi đang làm.
Cảm ơn bạn rất nhiều.
我們只是一種反應性的生物,對周圍發生的事情做出反應。
但你告訴我,如果我對大腦及其運作和情感有更深入的理解,那麼我可以重新掌控一些控制權,過上更有意圖的生活。
是的,正是如此。
對我而言,我的職業生涯一開始是在研究情感的本質,但實際上這成為了一個了解大腦如何運作的手電筒。
我們為什麼需要有大腦?
這是一個非常昂貴的器官。
在你耳朵之間那塊肉是你擁有的最昂貴的器官,從代謝的角度來看也是最昂貴的。
那它有什麼用呢?
它的最基本功能是什麼?
它與身體的關係是如何的?
我想在你的節目中,曾經有不少人談論過大腦與身體之間的某種關係。
但我認為科學家們在很長一段時間內忘記或忽視了大腦是與身體相連的事實,對吧?
因為我們並不會感受到所有的劇情。就像現在在你我以及所有聽眾身上,我們都在經歷著某種戲劇。
這實在是相當激烈,裡面有很多事情在發生,而我們卻希望沒有一個人意識到這一點。
如果你意識到了,那我真的很抱歉。這可能意味著你今天感覺不太好。
但我們大多數時間不意識到自己身體內部發生的事情,這是件好事,因為如果我們真有意識到,我們將再也無法關注自己皮膚外的任何事情,對吧?
但問題在於,在科學中,這通常是從你自己的主觀經驗開始,然後試圖對其進行形式化。
而且,如果你看看任何科學,物理學也是如此。
你必須回溯幾百年,甚至更久才能看到這一點。
因此,事實證明,你所經歷的世界屬性以及世界的方式,其實深深根植於你大腦對身體的調節中。
所以,我想我最初是從情感開始的,但它實際上變成了一個更大的項目,試圖理解,大腦究竟是什麼?
它的結構是怎樣的?
它是如何演變的?
它是怎麼運作的?
它的最基本功能是什麼?
思想、情感、行動和知覺,它們在這一功能中扮演什麼角色?
所以這有點翻轉了問題,對吧?
大多數人會從什麼是情感開始?
什麼是思想?
什麼是記憶?
他們為其定義,然後再尋找它在大腦或身體中的物理依據。
這是一種相當破產的觀點。
我指的是,經過了一百年,並沒有真正好的答案。
所以我們將其翻轉過來,然後說,好吧,既然我們有這種大腦,那麼它能做什麼?
它具體做些什麼?
在正常功能下,它是如何產生心智事件的?
在我們的文化中,我們的思想、情感、知覺和行動,而在其他文化中,有不同的特徵組合,對吧?
對我們而言,思想、思想和情感是極為不同的。
我們體驗到它們是完全分開的。
事實上,自從柏拉圖開始以來,我們就有這種敘事。你知道,心靈或大腦就像是你的思想和情感之間的戰場,對吧?
為了控制自己的行動,若你的思想獲勝,你就是一個理性生物、健康的生物、道德的生物。
如果你的本能和情感獲勝,你知道的,你的內心野獸,那麼你就是不負責任的、幼稚的、不道德的、精神不健康的。
這就是我們所處的敘事。
在一些文化中,思想和情感並不是分開的。
它們其實不是同時存在,而是合而為一。
它們是同一精神事件的特徵。
在某些文化中,你的身體和心靈並不是分開的。
對於物理感覺和精神感受並沒有獨立的經驗。
它們實際上是一回事。
所以我們的心靈並不是唯一的人性,這只是其中一種人性,還有其他的人性。
我們必須弄清楚,對於神經典型的人類來說,普遍的大腦計畫和普遍的身體計畫是如何在文化背景的影響下產生如此大的變異。
在關於神經科學和理解大腦的過程中,與我們創造現實的方式,有沒有一個時刻讓你恍然大悟,意識到我們大多數人可能是錯的?
或者說對於我們的大腦如何創造現實,有一個潛在的誤解?
我會說,嗯,是的,當然有這樣一個恍然大悟的時刻,但那是一個漫長而緩慢的燒灼過程。
當我還是研究生的時候,我並沒有研究情感。
我在研究自我。
你如何看待自己?
你的自尊心如何?
你如何概念化自己?
這在心理學中是一個重要的主題。
而我則在測量情感作為一個結果變數,但測量並不奏效。
我想,我需要能夠直觀、客觀地測量當某人憤怒或悲傷或快樂時的情況。
我不想要去詢問他們,因為他們可能是錯的。
而在這個提問的措辭中,有一種預假設,對吧,即存在一種所謂的客觀狀態叫做憤怒,
一般來說,大多數的憤怒情境在不同的人和上下文中看起來是相似的。
而我很快意識到,沒有人能夠發現任何本質,對吧?
所以最近,在過去幾年中,研究人員進行了一個元分析,這是一個對幾百個實驗的統計概要。
而他們發現的事情是,這僅僅是在城市文化中,對吧?
我們甚至沒有談論偏遠文化。
在城市文化中,當某個人憤怒的時候,人們大約有35%的時間會皺起眉頭。
皺眉就像是…
像皺眉,像是…
好的,你知道的,你皺起眉頭,這是皺眉的樣子,對吧?
好的。
但這意味著,大約65%的時間當人們生氣時,他們的面部表情還意味著其他某些事情。
而一半的時間當人們皺眉時,他們並不是生氣,而是感受到其他情緒。
他們可能是在非常專注。
你可能剛告訴了他們一個糟糕的笑話。
他們可能有胃氣脹的問題。
你知道,皺眉並不僅僅是憤怒的表情。
在某些情境下它是憤怒的表情。
在其他情境中,它也是其他情感的表現。
所以這意味著,實際上並沒有一種特定於憤怒的可靠情感表達。
這對所有研究過的情感都是如此。
無論你有多明確地感受到憤怒或悲傷,或選擇其他任何一種情感。
你的心率可以上升,可以下降,也可以保持不變。
你的血壓可以上升,可以下降,也可以保持不變。
身體內正在發生的生理反應與你大腦為特定行為所做的準備有關。
那麼我們就從這裡開始吧。
預測性大腦這個概念我幾乎只從你那裡知道。
我以前從未聽說過。
當我們說到預測性大腦時,這意味著什麼?
而這又不意味著什麼?
所以當你生活在日常生活中。
對。
就像現在這樣。
就像現在這樣。
所以現在,我在猜我正在對你說話,而你在感知我所說的話,然後你做出反應。
這對你來說是這樣的感覺,對吧?
是的。
好的。
對我來說也是如此。
所以我們感知,然後我們反應。
這是大多數人如何在世界上經歷自己的方式。
但實際上,在背後發生的事情並不是這樣。
真正發生的事情是,大腦,您的大腦並不是在反應,而是在預測。
這意味著,如果現在我們停止時間,將時間凍結,你的大腦會處於一種狀態,並且會記住和這種狀態相似的過去經驗,作為預測接下來該做什麼的方法。
像是字面上的下一個瞬間。
你的眼睛應該移動嗎?
你的心率應該上升嗎?
你的呼吸應該改變嗎?
你的血管應該擴張還是收縮?
你應該準備站起來嗎?
對吧?
所以在背後,你的大腦正在預測它應該進行哪些動作。
因此,根據這些動作,你將會經歷到的事情。
所以你是先行動,然後再感知。
你不會感知然後再反應。
你預測行動,然後才感知。
所以請給我一個例子,讓我明白一下我的大腦是如何預測然後採取行動的。
好的。
所以現在你我正在交談,我在說話而你在聆聽。
而你大腦中所真的發生的事情是,基於數以億計的聽語言的重複,你的大腦在預測,字面上預測每一個我將要說出的單詞。
是的。
好的。
如果我不是說“嘴”,而是說我身體其他某個開口的詞語,你會多麼驚訝?
那會很驚訝,因為你的大腦是在預測這一點。
你的大腦一直在預測,並且在預測不正確的時候進行修正。
你知道,我有一個視頻,通常在我對科學家或普通人進行演講時會播放。
我在講話,這會創造出一種情境,讓他們可以預測一些東西,並且他們能夠感受到這種預測不僅僅是一種抽象的思維。
思維是你的大腦實際上正在改變自身感官神經元的放電方式,以預測未來到來的感覺。
因此,在你感知這些感覺之前,你開始感受到這些感覺。
在世界給予你那些信號之前,你開始獲得這種經驗。
我看過,我想是在你的書中,但可能在其他地方,關於渴望的例子。
所以當你喝水的時候,假設你非常口渴,然後你喝了一大杯水,何時你停止口渴?
幾乎是馬上。
但實際上,水需要大約20分鐘才能被吸收到血液中,並進入大腦告訴大腦你不再需要液體。
因為在數百萬次的機會中,你已經學會了現在某些動作和感官信號將導致那種心理狀態。
或者這裡有另一個例子。
所以現在,請把眼睛集中在我身上。
你正好盯著我。
在你的心靈視野中,我希望你想像一個麥金塔蘋果,並不是一台電腦,而是一個真正的水果。
好的。
你能做到嗎?
是的。
你能看到它嗎?
是的。
它是什麼顏色?
綠色。
好的。
它有紅色嗎?
沒有。
好的。
所以它是一個格蘭尼史密斯蘋果。
是的。
好的。
它的味道怎麼樣?
想像一下,想像一下抓住它。
是的。
咬下去,聽到蘋果的脆響。
它的味道怎麼樣?
它是甜的。
可能有點酸?
是的,是的。
是多汁的嗎?
非常多汁。
是的。
所以如果我此刻對你的大腦進行成像,我會看到與你的視覺皮層中的神經活動相關的信號發生變化,即使你面前沒有蘋果。
我會看到你的聽覺皮層中的活動變化,即使你並沒有真正聽到脆響。
我口水直流。
而你的嘴也在流口水。
事實上,每次你坐下來吃飯時,你的大腦都會指導唾液腺分泌更多唾液,以準備讓你進食和消化食物。
所以這通常在你甚至坐下吃飯之前就會發生。
這一切都是預測。
這一切都是你的大腦在為即將到來的事情做準備。
因為預測和修正是一種更有效的運行神經系統,實際上運行任何系統的方式,而不是對世界的反應。
這裡還有另一個例子。
你喝咖啡嗎?
是的。
好的。
你每天在同一時間喝咖啡嗎?
通常會的,對。
好吧。
那你是不是這種人,如果錯過那個時間喝咖啡,就會頭痛?
我曾經有過這樣的經歷。
是的。
我之前是一個喝很多咖啡的人。
我喜歡咖啡,但現在不再喝了。
但我真的很愛它。
我每天都在同一時間喝咖啡。
如果我不喝,在那個時間點,我會感到劇烈的頭痛。
原因是,這其實對於你所服用的每一種藥物都是正確的,任何影響你生理的東西,如果你定期攝取,你的腦袋就會預期這種情況。
這意味著,咖啡中的化學物質會收縮你全身的血管。
但在大腦中,大腦會試圖保持血流穩定且均勻。
如果你每天早上8點都在喝一種會收縮你血管的飲料,那麼在大約7點55分,我不知道確切的時間,但在8點之前的一小會兒,你的腦袋會擴張血管。
為了準備那種收縮,以保持血流的穩定。
如果你不飲用那種物質,那麼就會出現劇烈擴張,導致非常非常嚴重的頭痛。
我當時在想,當你在講的時候,我以為你會說到有時我設鬧鐘時,似乎會在鬧鐘響前五分鐘醒來。
是的,當然。
這是一個例子。
還有另一個例子。
鍛煉。
如果你想更好地打網球,如果你想跑得更快,你該怎麼做?
訓練。
訓練。
你不斷重複同樣的事情。
然後你變得更好、更快。
而且你消耗的卡路里會更少。
你的效率會提高。
為什麼?
因為你的大腦在做出很好的預測。
這就是肌肉記憶的意義。
它並不是字面意義上的肌肉裡的記憶。
而是大腦中的記憶。
你的大腦控制著你的肌肉。
所以如果你不斷重複同一組動作,你會變得非常高效,因為你的大腦能夠做出更好的預測。
如果你是一個因為想變得更健康或想減肥而鍛煉的人,那麼你不想不斷重複同樣的運動,因為你會消耗更少的卡路里,因為你的效率提高了。
這是目標,對吧?
如果每30秒就有人呼喊不同的動作,而你無法預測它們,那麼你的大腦會做出預測。
這將是錯誤的。
你必須調整。
所以你最終會燃燒更多的卡路里,並且使自己失去平衡,我們稱之為動態平衡(allostasis)。
因此,你的身體會失去調節能力,然後你的大腦必須努力重新進行調整。
這是一種不同的鍛煉。
這兩種不同的鍛煉完全基於這樣一個事實,即有時你想能夠更好地預測。
有時你想能夠打亂自己並快速恢復狀態,對嗎?
所以基本上你在學習如何接收預測誤差,調整自己的信號。
這對於創傷和其他心理健康疾病(如抑鬱症、焦慮等)有什麼啟示呢?
這是否意味著我的預測出了錯?
我這麼說是因為預測依賴於過去發生的事件並形成模式,就像一個模式識別系統。
所以如果我成長的過程中出現了某些模式,但現在的情況卻不同。
比如說,如果我在成長過程中,每次都被一個男人進入房間後打了。
那麼現在,當一個男人走進房間,而我已經35歲時,我的大腦仍然會發出同樣的預測。
因此,我對男人產生了恐懼,比如說。
這是否在某種程度上解釋了兒童創傷,以及為什麼這麼難以擺脫,為什麼我們長大後有時會生活得如此不正常?
我會說作為一個一般原則,是的。
有很多細節,對吧?
但是是的,的確如此。
因此,創傷不是發生在你生活中的某種事情。
你所經歷的一切都是記憶中的過去和感官中的現在的結合。
所以可能會發生不利事件。
你正在經歷地震。
你周圍的某人去世了。
某些不好的事情發生在你身上。
有人以某種方式傷害了你。
可能會有不利事件而對你來說卻不是創傷。
因為你並沒有利用過去的經驗來將其理解為創傷。
另一方面,對於某些人來說,某些事情可能是日常經歷,但對你而言,它卻與一組非常創傷的記憶相連接。
這些事件對你來說非常創傷。
所以對你而言,這就是創傷。
因此,創傷並不是世界上客觀存在的東西。
它也不僅僅存在於你頭腦中。
創傷是過去發生的事情與當下發生的事情之間關係的屬性。
這裡有一個例子。
有一位在埃默里大學工作的 antropologist。
她研究很多不同文化的人。
她研究很多不同文化中的創傷。
她寫過一個女孩的個案研究,名叫瑪麗亞(Maria),她是一位年輕的青少女。
她生活的文化中,男性對女性和女孩的身體接觸是相對正常的。
在我們的文化中,我們會稱之為身體虐待。
但在她的文化中,這只是男性的常規行為。
她並沒有經歷到創傷,所以她的繼父會拍打她。
她不喜歡,但她沒有顯示出任何創傷的跡象。
她理解這一切的方式是:男人就是混蛋。
這是非常明確的,不是關於我的,而是關於他們的。
這雖然不愉快,但她的睡眠還不錯。
她的學校成績也還可以。
她有朋友。
她完全沒有任何創傷的跡象。
然後她看了奧普拉的節目。
她聽到那些女性談論她們曾經遭受來自男朋友、父親或丈夫的身體虐待。
她認識到這些女性的描述和她自己身體狀況中的相似之處。
她也觀察到她們經歷著創傷的徵兆。
突然之間,她開始難以入睡。
她的成績下降。
她專心不起來。
她變得社交孤僻。
她理解事物的方式,就像如果你把身體動作視為行動,她對這些行動有了不同的意義。
而她經歷了之前未曾經歷的創傷。
現在,如果你是一個相信有客觀世界存在的人,你知道,那就是因果關係。
是的。
實際上,她內心深處確實存在某種潛在的創傷,她之前未曾經歷過,但後來被觸發了。
然後你可以講述這樣的完整故事,很多人確實會這樣講,但這不是最好的科學證據所顯示的情況。
實際上發生的事情是,身體動作是一樣的。
這些動作的心理體驗是不同的,因為經驗是感官當下、身體當下和記憶過去的結合。
而你需要兩者才能擁有特定類型的經驗。
因此,描述瑪莉亞的軌跡所發生的事情的方式是,她經歷了某種不幸的身體生活的面向。
然後這一切變成了關於她自己的事。
這不再是說某人在做壞事,而是這個人因為她是誰而對她做壞事。
她也被展示了應該如何應對這一切,透過觀看奧普拉的節目和其他人以某種方式做出反應。
對。
因此,這成了關於她這個人的事,而不僅僅是,知道,她的繼父是個混蛋。
如果你這樣想,我們在這個文化中所做的事情是,當人們因創傷而去治療時,我們試圖實際上逆轉那種敘事。
因此,我們試圖教導人們,當創傷發生於他們身上時,這不是……而我想要非常清楚我所說的,對吧?
我並不是在說人們遭受創傷是他們的錯。
我在任何方面都不在說他們對發生在他們身上的事情有責任。
但是,有時在生活中,你有責任改變某些事情,這不是因為你應該承擔責任,而是因為你是唯一能做到的人。
責任落在你身上。
因此,在這個文化中,我們試圖教導那些經歷過創傷的人,他們可以以某種方式重新體驗過去發生在他們身上的身體事件。
而當他們這樣做時,他們不再感到創傷。
我的思想因為多種不同的原因有點震驚,因為認為我們賦予了過去事件的意義,這是一個真正的範式轉變。
而有時這種意義來自於觀看其他人賦予的意義。
而我們繼承了這種意義……
哦,是的。
這被稱為文化繼承。
這就像文化的傳染。
所以事實證明,有一種古老的進化理論,對吧?
這被稱為現代合成,繼承確實是基因。
你繼承了,不管你繼承了什麼,你都是通過你的基因繼承的,然後自然選擇,知道,選擇某些基因模式,而不是其他的。
這就是跨世代的繼承方式。
大多數進化生物學家現在不再認同這種觀點,因為在大多數情況下,還有很多種繼承的方式。
而我們所認為的很多繼承事實上更像是所謂的表觀遺傳學,這意味著它不太涉及DNA。
我會說,我喜歡這樣說,我們擁有的那種自然需要一種養育。
我們擁有的基因需要經驗,才能將任何東西接入我們的大腦。
而我們的大多數特徵都是這樣工作的。
非常少的特徵僅僅依賴基因。
在神經典型的大腦中發生的事情是,你出生時大腦還不完整,對吧?
成人的大腦被認為是與其世界相連的。
那個世界包括你自己的身體。
但嬰兒的大腦不是一個迷你成人大腦。
它是一個等待來自世界和自身身體的連接指令的大腦。
因此,你的大腦被設計為透過與你眼睛的準確距離進行視覺。如果以某種方式,知道,我們可以將你的大腦神奇地移植到其他人的顱骨中,你將無法透過那個顱骨看東西。
你將無法透過那些眼睛看東西,因為它們不在正確的位置。
你用耳朵聽,你的聽覺來自由你耳朵形狀所形成的信號。
因此,你的大腦是為這些耳朵而設計的,而不是任何耳朵,這些耳朵。
類似地,作為一個嬰兒,你被教導這些身體信號的意義。
你被教導如何理解這些事物。
這被稱為文化繼承。
很多我們認為是硬接入大腦的東西,其實是跨世代的文化繼承。
這就是人們如何在特定環境中生存。
你知道,就像在19世紀和20世紀,當探險者去南極或這裡或那裡,很快就會死去。
因為因紐特人在那裡生活。他們過得很好。
好吧,因為他們有文化繼承的知識。
我們總是在互相傳遞知識。
而這些知識成為我們自己預測的素材。
因此,你的預測不僅來自於你的個人經驗。
它們還來自於你觀看電視、和客人交談、閱讀書籍、觀看電影。
此外,您的大腦,和大多數人類的大腦一樣,能做一些非常奇妙的事情,那就是您可以將過去的經驗片段重新組合以全新的方式,從而利用過去來體驗一些您前所未有的新事物。您剛才提到過,治療師試圖讓您以不同的方式看待過去。但是我確實認為,在我們的文化、社會和社交媒體上有一種潛在的信念,那就是如果發生在您身上的事情,幾乎就像這種佛洛伊德的觀點,如果這發生在您身上,那就是您所成為的樣子。我在聖誕節時閱讀了一本書《勇氣去不被喜歡》,這本書在某種重要的方式上深刻地改變了我對此的看法,因為它幫助我理解。我認為這本書基本上說的是,發生在我們身上的事情並不決定我們成為誰,而是我們如何使用這些發生的事情並賦予其意義,這最終決定了我們的行為。非常有趣的是,這意味著我對自己的許多信念,即我所說的我是誰、我的身份,因此我每天的行為方式,無論是生產性的或非生產性的,實際上只是我為過去所賦予的意義所做的選擇。這有意義嗎?完全有意義。這真的是一個非常深刻的議題,我不知道現在聽的人是否理解我所說的,但在我們談話的一開始,我們說過,您在生活中會覺得自己是一個木偶,並被您所經歷的事情、您的身份所控制。但實際上,您的身份只是您為過去賦予意義的構建,目的是為了現在的需求,就像書中所說的那樣。是的,我會略微不同地表達這一點,但信息是一樣的。我認為,在當下感官中,對嗎,存在著視覺、聲音、氣味,您體內也有一些事情發生,對吧?這些信號傳遞到您的大腦。它們本身沒有固有的心理意義。它們沒有固有的情感意義。它們沒有固有的心理意義。賦予它們意義的是您過去的記憶。您是創造者,您是意義的製造者。意義不是一組像字典定義那樣的特徵。因此,這個杯子的意義不是它是由金屬製成的,我們確實可以談論這些特徵,但在此刻,這個杯子的意義在於我如何使用它。所以它可以是喝水的器具。它可以是一種武器。它可以是,您知道的,花瓶。它可以是一個量杯。這個容器的意義在於我在此刻如何使用它。這就是它的意義。因此,這個容器的意義不在於容器本身,也不僅僅在我的腦海中。意義存在於這個物體的特徵與我大腦中創造我的行為的信號之間的關係中。事實上,即便這是一個實體物體,這種堅實性並不在於物體中。是因為我擁有某種類型的身體,擁有特定的特徵,使我感受到這是堅實的。堅實性不在我身上,也不在物體中。它存在於兩者之間的關係中。這意味著每一個您經歷的事情部分是您自己創造的。您對此沒有一種主體性的感覺,因為這發生得非常自動。在我們談話的過程中,它正以比您眨眼更快的速度發生。但它仍然在發生。這就意味著,即使您沒有主體性的感覺,您部分上仍然在控制,因此對正在產生的意義負有責任。當我在我們談話的開始時提到我的目標是作為一名科學傳播者,嘗試向人們解釋他們對自己生活有更多的控制權。您在任何給定的時刻對自己是誰的控制遠超過您所想,這是我所指的,給他們更多的主體性。您沒有持久的身份。您就是在您的行動瞬間的自己。行動是記憶中的過去的組合,是您的大腦用來預測的材料,您的大腦是以超自動的方式進行組裝的,還有當下的感官對嗎?所以如果您想改變自己,想改變您的感受,想改變您對他人的影響,您有幾個選擇。您可以試著回到過去,改變之前發生的事情的意義,讓您能以不同的方式記住,以便將來做出不同的預測。這就是心理治療的意義。這就是凌晨兩點和您的朋友進行心靈深處對話的意義,或其他的事情。這真的很困難。並不總是那麼有效。然而,您還可以做的另一件事是,如果您意識到您現在所經歷的任何事情都成為未來預測的種子,那麼您可以有意識地為自己創造新的經驗。您可以接觸到新想法,可以接觸到與您不同的人,可以練習培養特定的經驗,就像您鍛煉任何技能一樣。任何您學到的新概念、您擁有的新經驗,在此刻如果您加以練習,它們就會成為未來自動的預測。因此,讓我來拿這個例子,嘗試將其應用到我手中的這個銀杯上。因此,心理治療是試圖回到過去,向我解釋為什麼這實際上不是我應該用來喝水的東西,它可以是其他東西。而您所說的另一種方法是,如果我現在去找一些花,把它們放進去,我正在為未來創造一個新的預測,因為我在當下創造了一種新的模式,這實際上是花瓶。
我可以開始創造一個新模式,讓這種銀杯不僅是用來喝水的,它們也是插花的花瓶。
沒錯。
好吧,我可以回到過去,試著說服自己杯子不是杯子,或者我可以在當下創造一個新模式,這意味著將來我的大腦預測下次看到銀杯時,不會只想到“喝水”,而是會想到“放一些花進去”。
對,記住,實際上思考是在行動之後發生的,對吧?
那麼,當你下次接近一個可能有銀杯的桌子時,你的大腦會已經開始準備去拿花的行動。
對。
然後你會想,哦,對,我可以把這當作一個,哦,看看,有個好花瓶,對吧?
所以在你的大腦中,是行動在先,你的大腦在控制,準備內臟的行動,我們稱之為內臟運動。
那麼,你的心率需要改變嗎?
你的血管需要擴張嗎?
你需要以不同的方式呼吸嗎?
這基本上是在預測身體的需求,並試圖在這些需求出現之前滿足它們。
這支持了你的身體運動,對吧?
所以如果你要走過去拿一些花,剪一下花梗等等,這些都是需要葡萄糖和氧氣的身體運動。
因此,所有這些都必須提前準備,在行動開始前的毫秒內。
所以,不是你所想的決定了你所感受的,而是你準備要做的事情決定了你的思想、情感,以及你所看到的聲音、氣味和感覺。
這才是內在運作的真相。
所以意義在於你所做的事情。
然後作為結果,意義會成為你所感受到的、你所思考的等等。
那麼讓我給你一些具體的例子。
假設我害怕蜘蛛,我該如何使用你描述的第二條路徑來克服對蜘蛛的恐懼呢?
改變預測的一個方法是,你不能僅僅靠意志力改變預測。
我真的很怕蜜蜂。我在五歲時有過創傷經歷。我害怕蜜蜂。我對蜜蜂了解很多。我其實是一名園丁。我知道許多關於蜜蜂的進化生物學的知識。
但當我在外面時,如果蜜蜂出現,我的第一反應就是要麼逃跑,要麼靜止不動。
對吧?我害怕蜜蜂。
我可以跟自己說話直到牛回家,但這毫無意義。
對吧?所以我必須給自己注入預測誤差,這意味著我必須以改變我的行動的方式與蜜蜂互動,這將改變我的生活體驗。
而且我不能一次性做到這一點。
如果我去找擁有蜂箱的人,穿上防護服去工作,那是一個壓倒性的想法。
對吧?
所以相反,也許我不跑。也許我站著觀看。
也許我靠近蜜蜂。
也許我種植蜜蜂喜歡的灌木和花朵,把蜜蜂吸引到我身邊,好讓我能坐在旁邊,看看它們在嗡嗡作響,做著自己的事情。
也許我在某個時候故意讓自己被蜇,這我真的做過。
但,你知道,你是在給自己注入預測誤差,你的大腦正在做一組預測。
那些預測就是一組預測。
這意味著你的大腦並不是準備一個行動,而是在準備多個行動。
所以你需要向你的大腦證明那些預測是錯誤的。
是的,正是如此。
你需要創造情況讓自己證明你的預測是錯誤的。
如果你預測得很好,那麼你將有幾個行動計劃。
如果你的預測不佳,假設過度概括,也許你有一百個計劃。
比如說,如果存在極大的不確定性,你的大腦就不知道哪個行動計劃,因此可能會有很多個。
感官信號正從你身體的感官表面進入你的大腦,來自你的視網膜,來自你的耳蝸。
你在皮膚、體內和肌肉細胞上都有感官表面。
這些信號都在進入你的大腦。
它們有助於選擇哪個預測信號會被完成為行動和生活經歷。
好吧,讓我們假設你故意將自己置於一個情況中,那裡的進入信號將不會選擇任何預測,因為那裡有太多未預測的信號。
這是錯誤。
在心理學中,有另一個名稱用於接受預測誤差。
暴露療法?
學習。
哦,好的。
是的,暴露療法,這是一種學習,所有的學習,所有的學習就是你接受預測誤差,即你未曾預測的信號,或是你預測的信號不存在。
你預測了一個信號,它卻不存在。
所以你要做的是為自己創造情況,讓你接受新奇的信號,對吧?
這似乎是件簡單的事情。
實際上,人們有時會尋求新奇的東西,對吧?
但過多的新奇未必總是好事,尤其是如果你在代謝上,接受預測誤差和學習新事物在代謝上是昂貴的。
比如說,你的大腦在三方面花費能量最多:移動身體、學習新事物以及應對持續的不確定性。
這些都是對我們來說非常昂貴的事情。
所以如果你在某種程度上受到代謝負擔,比如你抑鬱、焦慮障礙,或許你有心臟病、糖尿病,或是生活在慢性壓力下,你可能沒有足夠的精力去接受預測誤差。
你將會依賴你的預測。
你無法學習。
你也無法更新那些預測。
你會陷入停滯。
你會卡在自己的腦海裡,對吧?每一個經驗,每一個行動,都是記憶中的當下、記憶中的過去、預測和感官的當下的組合。但是,感官的當下只是為了選擇你將根據哪些記憶中的過去進行行動。而有時,在大腦負荷很大的時刻,大腦會依賴自己的預測,忽視外界的事物。我剛才在你談論這種社會傳染的時候,想到了這一點,我們可以將意義應用到我們的生活和發生在我們身上的事情上,然後因此讓自己感到悲傷,因為我們看到其他人在抖音或Instagram上是如何感受的。這讓我想,你一定在某種程度上認為這個世界是瘋狂的。你一定能察覺到社會傳染的存在,突然之間每個人似乎都變得受到創傷,因為創傷幾乎變得流行,你知道的,去思考發生在你身上的事並賦予它意義,然後承受那個意義。但還有其他類型的社會傳染在社會中擴散。我是說,年輕人變得越來越焦慮,越來越沮喪。我們自我診斷出各種不同的疾病和問題。但現在你已經解釋了大腦是如何運作的。我在想,天哪,作為一個社會,我們真是瘋狂。好吧,我們活在謊言中。是的,我想,我覺得,我確實有時候會感到沮喪,但只是因為我認為我們作為動物是意義創造者。我們創造意義,我們之所以創造意義,是因為生活的本質,就像與世界中的事物互動,與彼此互動一樣。很少有意義是既定的,這意味著它們獨立於我們存在。所以我覺得令人沮喪的是有很多痛苦,而理解這些大腦的基本運作原則不會消除所有的痛苦,但它可能會改善或減少一些。但人們並不明白,他們有時會讓自己的痛苦比其實應有的來得更糟。你在“負責任”這個詞上停頓了。我想要非常清楚地說,再次重申,我不是在說人們要負責。可責性和責任並不是一回事。可責性是指你是否值得責備,對吧?我不是在說人們要為自己的痛苦負責。我是說,通過承擔更多的責任,人們可以在某程度上減少自己的痛苦。這並不是說他們一開始就造成了這個結果。所以我舉個例子。社會傳染。傳染是一個有趣的詞。它意味著你被某種東西感染,甚至是病毒。有些實驗是在15到20年前進行的,這些實驗是由謝爾頓·科恩(Sheldon Cohen)進行的,他是一位心理免疫學家,這意味著他是一名心理學家。他研究免疫學,也就是你的免疫系統與你的心理狀態之間的關係。因此,他在多個實驗中將人們隔離在酒店房間內。然後,他將相同劑量、相同濃度的病毒放進每個人的鼻子裡。然後,他控制他們的睡眠時間、飲食量。他測量他們的症狀。他在他們擤鼻涕後稱量他們的組織。我是說,他做得真的非常,非常,非常小心。在這些實驗中,大約20%到40%的人出現了呼吸道疾病的症狀。這意味著病毒是必要的,但是不充分以引起疾病。另一個必要但不充分的原因是每個人的免疫系統狀態。也就是說,你的腦部和免疫系統必須處於特定狀態,才能在這些實驗中受到病毒的感染。所以我在這裡要強調的觀點與痛苦是一樣的。以焦慮為例。我們在文化中,自動將某些信號模式賦予意義為焦慮。當有很多不確定性時,腎上腺素和一些化學物質在大腦中會增加。這通常伴隨心率上升等等。我們自動地將這種生理狀態解讀為焦慮。但是完全相同的生理狀態也可能是決心。它可能只是純粹的不確定性。再次強調,創造意義與行動有關,對吧?因此,當你經歷高亢的激勵時,即使它的確是非常不愉快,若是被理解為決心,你的行為會與像是焦慮或不確定性時有所不同。因此,這裡有一個例子。有些人會經歷考試焦慮。嚴重的考試焦慮會阻止人們完成課程或從大學畢業。那些大學畢業的人,一生的收入軌跡往往比輟學的人的多出幾十萬美元。因此,考試焦慮在長期來看,絕不僅僅是一點不適。你知道,這對你的終身賺取潛力有嚴重的影響。曾經進行過這樣的實驗,訓練人們將高亢的生理狀態視為決心,而非焦慮。這些人學會了這樣做。首先,他們像技能一樣進行練習。剛開始時,這非常困難。你需要付出很多努力去做。但你不斷地練習,最後它變得非常自動。然後發生什麼呢?他們能夠參加考試。他們能夠通過考試。他們能夠繼續上課等等。我實際上在我眼前看到了這一切。我女兒在12歲時正在測試她的空手道黑帶。她的老師是一位十級黑帶。
這位先生,十級黑帶是你能達到的最高級別。
這位先生只需看著一塊板子就能把它打碎。
他是一個可怕可怕的人。
我女兒在十二歲的時候甚至不到五英尺高。
她是一個這麼小的女孩。
她得跟那些身材魁梧的十五、十六、十八歲的男孩對打。
她真的得和他們對練。
所以,你知道,這是持續了幾天。
她必須真的這樣做。
我就在那兒,我是她的爸爸,我們坐在那裡。
我們在看著她。
然後她的師父,你知道,走到她面前,對她說,親愛的,讓你的蝴蝶整齊地飛行。
我當時想,這真的太神奇了。
讓你的蝴蝶整齊地飛行。
他不是在說,冷靜點,小女孩。
那樣的話其實是錯誤的。
你不想冷靜下來。
你需要那種興奮感。
它存在是有原因的。
雖然不舒服,但你需要它。
他在說,利用它。
對我來說,這是找到對那種興奮感另一種意義的完美例子。
而那個意義就是你將要參與的行動。
無論有多困難,無論它看起來有多不符合預期,控制權就在那裡。
它在那里。
不會一直存在。
這是更難獲得的,你知道,等等。
但它在那裡。
這意味著你有更多的主動權。
你有更多的控制。
你永遠不會有你想要的那麼多控制。
這一直會更難獲得。
你的選擇不會一直一樣。
但你總是可以找到更多的控制權在你所做的事情和你所經歷的事情上。
這是過上有意義的生活的關鍵。
你對年輕人所成長的世界有點擔憂嗎?他們在社交媒體上滑動,社交媒體告訴他們某些感覺是什麼。
他們總是被不斷地編程。
是的,他們是。
讓人焦慮,讓人沮喪,讓人悲傷。
是的,他們是。
而且想一想,社交媒體帶來了有害的不確定性。
你知道,在坐在面對面時,從一開始我們就有所有這些線索。
我們有所有這些信號。
我能看到你的臉。
我能聽到你的聲音。
即使所有這些信息都在,仍然會有一些不確定性,對嗎?
我們無法完全讀懂彼此。
身體的動作並不是一種可以被解讀的語言。
這是一個糟糕的隱喻,對嗎?
我們總是在猜測。
我們總是在猜。
而且我們使用了很多信號來進行猜測。
但當你在社交媒體上時,你幾乎沒有信號。
有很多模糊性。
有很多不確定性。
你能做的唯一事情就是用你自己的猜測來填補那種不確定性,這可能是錯的,對吧?
所以那些上TikTok等社交媒體的人,他們自願放棄了自己的主動權,而他們卻不知道。
你這是什麼意思?
他們選擇被引導。
他們選擇被影響。
我給你一個例子。
我聽過有關新陳代謝的播客。
我聽過有關皮膚護理的播客。
我聽過很多播客。
你知道,我對人們發布的信息感到好奇。
我大概有90%的內容會關掉—我聽到大約十分鐘,我就會關掉。
這就是消費者的意義。
你有選擇。
我覺得人們他們沒有意識到,根據他們所做和不做的事情,他們在做出對腦海中保留的內容的選擇,然後這些內容會自動使用。
洗腦。
洗腦。
有那麼一點,除了你是自己選擇的。
你知道,我是有同理心的,我並不在責怪人們,但他們的情況本可以更好,你知道嗎?
我的女兒曾經臨床抑鬱。
那是我一生中最挫折的經歷之一,還很悲慘。
我現在可以談論這件事而不會淚流滿面。
這花了很長時間。
但一開始,她非常抗拒。
最終,你知道,她做出了想要被幫助的決定,然後我們徹底改變了她的生活。
但是她必須做出那個決定。
我不能強迫她這樣做。
而我覺得現在的情況有點類似,有太多的謊言在健康產業中。
有太多東西在TikTok和其他社交媒體上旋轉,而並不是所有的都是有用的。
有些真的很有害。
你介意我暫停一下這段對話嗎?
我想談談今天的節目贊助商,Shopify。
我一直相信,商業中最大的成本不是失敗。
而是你浪費的時間去做出決定。
花時間猶豫、過度思考或等待正確的時刻。
當我20歲時創立我的第一家公司時,我沒有經驗,也沒有錢。
我擁有的是一個想法和快速行動的意願。
這才是最重要的區別。
如果你一直在考慮創立自己的業務,Shopify讓整個過程變得簡單得多。
擁有數千個可自定義的模板,你不需要編程或設計技能,只需有啟動的意願。
Shopify連接你所有的銷售渠道,從網站到社交媒體,還處理後端的支付、運輸和稅務,這樣你就可以專注於向前推進和發展業務。
如果你準備好了,請訪問 shopify.com/bartlett 註冊每月1英鎊的試用期。
這是 shopify.com/bartlett。
作為Looker的客觀者,你擁有大量的信息和知識,它指導你做出更好的決策。
但很多人並沒有這些信息和知識。
事實上,他們擁有的是反向信息和知識。
當我思考一個人要改變自己生活所需的條件時,無論是你的女兒還是其他感到被困住的人,他們感覺自己被困在某種算法中或是想要逃離的生活中。根據你所知道的一切,以及你與女兒的經驗,第一步是什麼,才能夠實現那種改變?因為我真的很好奇,是什麼讓你的女兒決定要尋求幫助的。
我認為一般的答案是小步驟。一次性完全改變一切幾乎不會成功。我不是說這根本不會成功,但這種情況非常少見。
例如,你可以故意每週一天不上社交媒體,或是和朋友一起做其他事情。或者出去散步,將其融入到你的一天中,成為一個預定的活動。因此,另一件事是,你不能只是因為想做某件事情而去做。你必須強迫自己去做。
例如,我曾經進行過重大背部手術,非常嚴重。我知道在手術後,我會體驗到我從未有過的感覺。就像是你去補牙時,對吧?然後,你知道那裡有一些以前不存在的東西。然後你的舌頭會不斷地去戳那顆牙,但你本不該這樣做。但你還是這樣做了,因為你的大腦正在尋找信息,尋找預測錯誤。然後最終,它調整了預測,然後忽視那些感覺,因為它們不再相關,對吧?所以這會在我身上以大規模的方式發生。我知道我在手術前制定了一個計劃,適當地給自己施加預測錯誤,以便我不會產生慢性疼痛。因為慢性疼痛就像一組不會更新的壞預測,對吧?所以你的大腦仍然相信你的身體有組織損傷,即使實際上沒有了。
這是不是意味著疼痛常常只是一種想像的產物?不,這是一種錯誤的想法。正確的思維方式是,所有的經歷都是過去的記憶和當下的感官。疼痛是在你的腦中。視力是在你的腦中。聽覺是在你的腦中。你不是在耳朵裡聽。你是在你的腦中聽,在你的大腦中。你不是在眼睛裡看。你需要你的眼睛。你需要你的耳朵。但你不是在眼睛裡看。你是在你的大腦中看。所以,疼痛是過去的記憶和當下的感官的結合。好,是的。
所以這兩者都有。慢性疼痛發生在你的大腦接收到身體發出的有組織損傷的信號時。這些信號被稱為疼痛感受信號。然後它將它們解釋為疼痛。而當你從一種疾病中恢復時,這對新陳代謝是有壓力的。因此並沒有太多的代謝預算用於學習。你可能處於一種情況中,你的大腦沒有更新自己,儘管組織損傷不再存在,但你仍然會感受到疼痛。就像在你心中看見一顆綠蘋果,儘管你面前沒有蘋果。這不是所有的都在你的頭腦中,以一種侮辱的方式。這只是大腦工作方式的正常結果。損傷已經消失,但損傷的信號仍然在重播。
對,正是如此。就像幻肢一樣。耳鳴也是這樣。哦,天啊,是的。我曾經有過一段時間。
所以,我非常努力地為自己制定了一個計劃,讓我能夠在預測錯誤上達到最佳劑量,但這意味著我必須遵守這個計劃。我認為如果你致力於改變自己的習慣,這就是改變任何習慣的方法。你改變上下文,然後你練習新的行為。
至於我的女兒,當我們在實驗室裡思考抑鬱症時,讓我退一步說,你的大腦最重要的工作其實不是思考,也不是感受,甚至不是看東西,而是調節你的身體。它調節你的新陳代謝。基本上,這是你的大腦最重要的工作。
你大腦最重要的工作是預測你的身體所需的需求,並在需求出現之前做好準備。我們用來比喻這種對身體預測性調控的術語是“全ostasis”。這是一個科學概念,但這個比喻是身體預算。它為你的身體運行預算。你的大腦在為你的身體運行預算。它不是在預算金錢,而是在預算鈉、葡萄糖、氧氣、鉀以及所有必要的營養素和化學物質,讓身體能夠高效運行。你知道,你有各種極低層次的過程。你可以把它們看作是維持生命的重要部分。因此,你的一部分能量預算用於這些。
一部分能量預算用於修復和成長。當你變高時,你需要更多細胞。當你學習東西時,你必須增厚我的髓鞘和神經元。你必須增長更多接受器等等。那是成長和修復的過程。而剩下的則全部用於任何費力的事情。什麼是費力的?比如工作或去健身房。早上拖著你的身體起床也是費力的。學習新東西是費力的。應對不確定性是費力的。這一切我們稱之為壓力。壓力其實就是你的大腦預測會有大量的代謝支出,因為有某種努力的參與,對吧?某種有動力的努力。
所以這三件事構成了你的能量預算。而真正重要的一點是,作為一個生物體,你每天能產生的能量是固定的。這指的是 ATP,就像這些小化學物質、這些小蛋白質一樣,你的細胞依賴它們作為從葡萄糖和其他物質(如脂肪)中獲得的實際能量。這就是說,沒有辦法增加它的產出。好吧,你是在一個範圍內。不過,這個範圍是有限的,因為你是人類生物體。你必須完成這三件事情,這些基本功能:生長與修復,以及其他一切。如果你有很多心理社會壓力,或者你有某種疾病耗費了你大部分的預算,那麼你所剩的預算就不夠用於其他需要做的事情了。因此,你的大腦試圖做的是削減開支。如果你查看抑鬱症的症狀,它們與削減開支有關。痛苦、疲勞、注意力集中困難、缺乏對環境的敏感度。這些都是代謝支出減少的指標。而且,抑鬱症還有與成本增加有關的症狀,比如 70% 的抑鬱症患者有炎症問題。因此,他們有增強的炎症、系統性炎症,而你的免疫系統是一個非常昂貴的系統。如果你有持續的系統性炎症,那就像是對你的預算施加了持續的稅賦。也就是說,事情的花費超出必需的水平。而且,還有一些非常有趣的研究。我作為科學家覺得這些研究有趣,作為個人則覺得有些可怕。不過,如果你在進餐後兩小時內遇到壓力,社交壓力,這就像你比實際攝入的多吃了 104 卡路里。因此,你的代謝效率非常低,這就好像你多吃了 104 卡路里。即使是好的脂肪,也會像壞脂肪那樣被代謝,並可能被儲存起來。是的。如果你在每餐的攝入上加起來每餐多出 104 卡路里,持續一整年,那幾乎是 11 磅。這意味著如果你在一個有壓力的環境中待上一年,且吃的東西與前一年完全相同,你會增重 11 磅。我們知道在抑鬱症中,例如,皮質醇調節失調。這意味著代謝出現了失調,因為皮質醇是一種代謝性化學物質。服用SSRIs(選擇性血清素再攝取抑制劑)的人,通常是用來治療抑鬱症的抗憂鬱藥物,或者SNRIs(選擇性去甲腎上腺素再攝取抑制劑)。這意味著它們會作用於血清素,讓更多的血清素留在神經元之間。血清素是一種代謝調節因子,去甲腎上腺素也是。一些直接參與你代謝的化學物質。所以說,抑鬱症有代謝基礎這不是一個信念。我認為問題是,這些代謝影響的精華是什麼,導致某人發展成抑鬱狀態?但我想強調的是,我實際上是因為在努力治療我的孩子,試圖找到幫助她的方法,才開始思考代謝和抑鬱之間的關係。當時她的症狀是什麼?如果有任何能夠產生共鳴的父母,或任何聽到這個的人。如果是這樣的話,我之前已經講過這個關於青少年抑鬱症的演講。青少年是一種完美的代謝脆弱的暴風雨,這有很多原因。你知道,你的大腦被困在一個叫做顱骨的黑暗安靜的箱子裡。它正在接收來自身體和世界的信號。它不知道那些信號的原因是什麼,只有效應。它必須猜測原因。猜測是什麼?來自過去的預測,對吧?所以它不會立刻知道激素的激增。其實需要大約 20 分鐘,或者有時稍微少一點,取決於激素變化的位置和來源,大腦才能接收到那些變化的信號。然後它必須猜測這些變化的原因。精神病學和醫學中的敘事大致是這樣的。故事是,你的腦袋是一個戰場,對吧?所以這個觀念是,你出生時具有這些天生的情感回路。其實你並沒有任何情感回路,你根本沒有情感回路。但這個敘事是說,你出生時擁有這些天生的情感回路,它們可以運作,但你出生時並沒有控制它們的能力。這需要隨著時間的推移來發展。因此在青少年時期,這個觀念是情緒障礙產生是因為你缺乏足夠的認知控制,情感過於強烈。所以你擁有這種不受控制的情感,這就是問題。這是一個非常吸引人的敘事,但這基本上是神經上的胡說八道。在這個敘事中其實沒有良好的證據。我聽說過是化學失衡。是的。人們有時會以血清素是快樂化學物質、而多巴胺是獎勵化學物質來談論這種化學失衡。而這種簡化非常過於簡化,甚至可以說是錯誤。好吧,多巴胺不是獎勵化學物質,而血清素也不是快樂化學物質。它們都是代謝調節因子。你可以在某些神經元的懲罰期間看到多巴胺的增加,而血清素在你的身體和很多地方會做很多事情。
但在控制實驗中,它所做的其中一件事是讓動物在沒有即時代謝獎勵的情況下進行覓食、參與活動、進行身體活動和學習。結尾沒有獎勵。因此,許多神經科學家現在更認為多巴胺是一種對努力是必要的化學物質,無論是身體上的努力還是學習某些事物的心理努力。它實際上與獎勵並不特定。因此,最開始的時候,我的女兒從一個非常熱情、積極參與,而且社交非常活躍的孩子變化過來,她在學校表現出色。她並不是一個完美的孩子,但她非常熱情、充滿活力,擁有很多朋友。然後,到她上十年級的時候,她變得內向,學校成績是D,無法集中注意力,睡不著覺,過得非常痛苦。她真的很痛苦,但和她在一起的感覺也很糟糕。老實說,剛開始我們以為她是懶惰。我們想,她不想做任何事情。她想把時間都花在房間裡。她想要擺脫所有活動。我們想,快點,行動起來吧。我們以為她懶惰。我當時真的從來沒有想過,因為她小時候根本沒有情緒症狀,真的一個都沒有。然後突然間,她似乎沒有精力去做任何事。對我們來說,看起來就是她懶惰,不想做家庭作業,而且似乎真的很不投入。過了一段時間我才意識到,哦,不,這是其他問題。她對我們的對話記憶有困難。開始我以為,哦,你不專心聽我說話。但後來 我發現,即使在日常生活中,她也無法告訴我她一天發生了什麼。她只記不住任何細節。這也是抑鬱的徵兆,當你失去對日子細節的情節記憶時,你只能講出大致的內容,無法給出具體的時間、地點和事件。你只是無法長時間保持那個資訊以便之後記起來。沒有那個資訊的鞏固。當她上十年級的時候,她帶著數學的D回家。這是一個在八歲時就已經在做初步代數的孩子。我們告訴她我們需要進行評估,因為我們不知道發生了什麼。那是我們意識到她臨床抑鬱的時候。還有一件我應該提到的事就是,她的經痛非常嚴重。因此,對於嚴重的經痛,一種治療方式就是給女孩開避孕藥。因為它可以平衡月經中的荷爾蒙波動,並且實際上能改善經痛。但現在已經相當普遍地知道,當年輕女性使用避孕藥時,重大抑鬱症發作的可能性會增加40%到70%。如果是雌激素-孕激素的結合藥物,可能更接近40%。如果是僅含孕激素的藥物,許多年輕女性都在使用,因為副作用較少,則重大抑鬱症發作的可能性則會增加70%。而我讀到的第一項研究就是在一百萬名女性中進行的。當我閱讀那項研究時,我記得我當時的情況。這就像一瞬間的閃光。我看完後,打電話給她的兒科醫生,說她今天要停藥。今天。告訴我是否有任何副作用,還是可以直接停藥?醫生說,嗯,依我看——而我當時想,我根本不在乎你的看法。我剛剛讀了一項針對一百萬女性的大規模流行病學研究。她今天就要停藥。這是在她經歷抑鬱之前還是之後?這是在她被確診後的——也許是一年以後。之後,我讀了一本由科學歷史學家娜奧米·奧雷斯基斯寫的書,書名叫《為什麼要相信科學》。這是一本很棒的書。但在書中,她舉例說,一些地方和現象,公眾不信任科學,而他們應該信任。這就是其中之一。顯然,這已經被知道很久了。我想指出的是,雌激素、孕激素和睾酮進化成為代謝調節器。我強調這一點是因為在一個把心理與身體分開的文化中,我們並沒有考慮到代謝在情緒或視覺中的角色。這是一個非常近期的事情。在我們的實驗室中,我們現在研究的其中一項是代謝在非常基本的心理現象中的角色。這基本上是一個心靈的基本建構單元。因此,你女兒展現出那些症狀。我很想知道在那個時候,傳統醫學告訴你應該如何處理女兒的情況,與你實際上所做的有何不同。你擁有這麼多資訊,還有醫療背景。是的,我應該說,這是幾年前的事情。因此,現在正發生著一場革命,目前有一種叫做代謝精神病學的事情。當時 我在閱讀這些時,聽起來真是瘋狂。當我看到我的女兒正在痛苦,真的很痛苦。談起這件事我非常困難,因為在和你談的過程中,我心裏在想,我真希望我能更早地搞清楚這些。
不過無論如何,我們所做的是我找到每一條可能的路徑來針對她的身體預算,也就是說,針對她的新陳代謝。然後我們基本上制定了一個每日例行程序,她也參與了這個過程,以看看我們是否能把她引導到不同的軌道上,你知道嗎?這包括從退出社交媒體開始。為什麼?因為,首先,她就像很多孩子一樣,晚上常常使用電子屏幕。在那個時候——而且再說一次,這也是我偶然發現的,對吧?但事實上,在一個國家癌症研究所的會議上——你知道,我們有視網膜神經節細胞。我們的視網膜中有細胞調節晝夜節律,並且對來自屏幕的光波長非常敏感。因此,如果你晚上看這些屏幕,你的腦子會覺得是白天,像是你的晝夜節律——你基本上會給自己帶來晝夜節律障礙。這樣會使你更難進入正常的睡眠周期,而你需要這個正常的睡眠周期來清除毒素,並整合你白天學到的東西,以便你稍後能夠記住它。而在深度睡眠中會發生很多修復性的事情,這是你真的需要的。如果你得不到足夠的深度睡眠,這會使你的預算問題加劇。因此,我們針對她——我們讓她退出社交媒體,首先,晚上七點或八點之後不看屏幕。退出社交媒體以減少社會不確定性和社會壓力。我每天早上5點半起床,為她做早餐,坐在她旁邊吃早餐,以確保她攝取營養豐富的食物,而不是像波浪餅和那些東西這樣的伪食物。我們還需要讓她重新開始運動,因此她開始長途步行。她開始進行普拉提訓練,不是那種地板上的普拉提,而是那種用改革器做的,會讓任何人哭泣的那種,你知道嗎?為什麼運動與這種預算和新陳代謝功能有關?因為運動基本上——就像你的大腦一樣——就像你把自己從代謝平衡中擲出來,以便大腦學習如何重新回到平衡點。就像,你基本上在提升你身體系統的彈性,基本上是這樣的,所以她不是——你知道,她需要更像間歇訓練的東西,這就是這些普拉提課程的特點,而不是,比如說,練習打網球或什麼的。這些訓練是有助於她在一定時間內進入代謝不調的狀態,然後她喝水,這樣再吃點健康的東西。然後她的系統基本上學會變得更加靈活,而不是那麼僵化。因此,再次強調,這就像是用預測誤差進行劑量,或者像是給大腦提供機會來學習它是錯誤的。然後還有Omega-3,因此我們用了——我不記得確切的劑量,但我給她服用了高Omega-3、低Omega-6的膳食補充劑。在她醫生的同意下,我們還每天在吃飽肚子後服用一次嬰兒阿司匹林來減少全身性炎症。因此,在睡前——在睡前,我們一直會進行抱抱,當她小的時候,我們讀故事或什麼的。在她早期的青少年時期,她拒絕了這一切,然後我們把它帶回來了。因此,在睡前一小時,我們會——要麼我,要麼她的爸爸,有時我們三個人一起——我們會一起讀書,或者你知道的,他會給我們讀書。我們會坐下來聊天,她會告訴我她在學校的所有事情,她能記得的。這些事情有時真的很可怕,我只需要同理心。這對我來說非常困難,因為我只想解決問題。我只想解決問題。這真的需要我親自借助自己作為治療師的經驗去承受這些痛苦,而不是告訴她,這樣做,這樣做,這樣做。我花了很長時間才學會這一點,而且有時我仍然在與此掙扎。為什麼這很重要?因為那樣她會感覺到被聽見,被理解。而當你——我花了很長時間才明白這一點。當她告訴我,有人做了某件極為惡毒的事情時,如果我做任何事都不如同情,她會感到我沒有聽到她的聲音。社會支持是一個主要因素——我的意思是,我們是彼此神經系統的照顧者。人類是社交動物。這很難相信。我覺得在我們這種如此個人主義的文化中,對吧,這似乎是一種政治聲明什麼的,無論你的政治觀點如何,其實並不重要。我們以這樣的方式進化,老兄。我們是社交動物。我們互相在代謝上影響彼此。我們可以增加存款,也可以增加稅收。你知道,人類神經系統的最佳方案是另一個人類。人類神經系統的最壞的事情是另一個人類。錯的人。有這麼多實驗顯示——我的意思是,我剛看過一套實驗,來自我的一位前博士後,那真是驚人,她研究了母親和嬰兒的葡萄糖代謝。如果我沒有記錯的話,她也在研究約會伴侶。她觀察了他們獨自一人和在一起的情況,就像在執行任務時獨自一人和一起時的任務。母嬰之間的健康連結實際上使他們的葡萄糖代謝更加高效,字面上說是更高效。而我相信她也用約會伴侶證實了這一點。你知道,這些研究,這些老研究顯示,與朋友一起攀爬山坡,背著背包的熱量需求比與陌生人一起時要低。
我指的是,這裡有許多非常瘋狂的發現——但如果你意識到人類在物理上真的彼此影響,不論他們是否意識到這點,或是否有意圖,這一切都是完全無關緊要的。 或者說,我認為,產生這種影響,讓這些影響存在,都是不必要的,然後這一切就開始變得有意義了。你知道,就像這個觀念——再一次,綜合分析顯示,如果你擁有一個充滿你信任的人和信任你的人的社交生活,你的平均壽命會比其他人多活幾年。 所以這就是為什麼你會在睡前把家人召集在一起嗎? 因為這是在調節她的神經系統,她的身體? 是啊。 有時她仍然會跟我這麼說,事實上。 她會說,你能不能在一分鐘內當我的朋友,而不是我的母親? 我會回答,是的,我可以。 然後我真的需要這麼做,這有時很難。 或者我會對她說,這是為父母的事。 任何擁有青少年或成年孩子的人,這就像是我——我不知道我是怎麼想到這點的,但這幾乎是金子般寶貴的,對吧? 我對她說,我現在有一個母親時刻,我感覺需要在某件事上對你嘮叨一下。 如果我能在這件事上嘮叨你一分鐘,我就不用再告訴你了。 所以我其實是在詢問她的許可。 我能告訴你這件事情嗎?我真的很想對你說。 我知道你不想聽這些,但如果你能聽我說一分鐘,對我來說會是非常大的恩惠。 而且我知道這都是我的問題。 這完全是我的問題。 這不是你的問題。 所有問題都在我身上。 這是我。 但如果你能讓我這麼做,那將會更好一些。 而大多數時候,她都會以極大的忍耐力回答,你知道,沒問題,媽媽,隨便你。 有時她會說,今天不行。 然後我真的需要聽她的,你知道? 所以,是啊。 但可能還有其他我現在想不到的事情。 我把它們全都寫下來了,因為很多人曾問我這個問題。 而我喜歡說的是,這並不是——我不是醫生。 我不是精神科醫生。 這不是給你的孩子的建議或食譜。 我只是在告訴你我作為一名科學家的做法。 而且你也寫下了你所做的事情。 你還保留有一份副本。 所以如果有人想要了解你所做的事情,我可以在下面鏈接它。 是的,但這——再一次,這是—— 這是你當時對你的女兒所做的事情。 對,就像是作為一個人。 誰閱讀過文獻,我——這並不是——這不是醫療建議。 我 realmente 強烈地說,你不能強迫你的青少年做任何事情。 除非你威脅他們身體上的傷害,否則其實根本無法強迫你的孩子。 他們必須自己做出選擇,對吧? 她恢復了嗎? 是的,她恢復了。 而我認為她能夠好起來的原因之一,是她並不是完全沒挑戰情緒的時候,但她以物理的角度來理解它們。 她並不把自己的情緒理解為心理問題。 她理解它作為她身體預算的症狀或指標。 這是我在研究你工作的時候學到的東西,對我真的非常有幫助。而這幾乎完全符合你剛才所說的,這就是有時我情緒不太好。 如果我對此沒有意識,壞情緒就會造成混亂,對吧? 我可能會對別人發火,或者其他什麼。 而當我在閱讀你的工作,並從身體預算的角度思考壞情緒或好情緒時,這使你暫時停頓一下,想一下,我錯過了什麼? 而且讓你非常意識到你接下來的行動。 它幾乎使你突然握住方向盤,然後說,好吧,這裡有問題。 這是一個物理問題。 我昨晚沒有睡好。 我還沒吃飯。 無論是什麼,真的要了解這些會使你做什麼、感受什麼或思考什麼。 而你需要採取的行動,也許就是取消你今天所有的計劃,回到床上去。 嗯,但我認為你剛好指出了非常重要的事情。 這會改變你接下來的行動。 是的。 而這會改變接下來事情發展的軌跡。 而我認為這真的——這並不是一種魔法療法。 再次強調,你知道,但是當一個人感到非常苦惱時,你要麼看向世界,想知道世界上出了什麼問題,要麼你關心自己。 我自己出了什麼問題? 其實,可能這真的是。 也許世界上確實出了一些問題。 也許你自己也有問題。 但最有可能的是,這是一個身體預算問題。 即使世界上可能存在某種問題,如果你在管理你的身體預算,那麼你會更加適合去應對那件事情。 你真的需要儘可能地設計你的日曆,以服從你在身體預算周圍的職業。 而對我來說,我兩年前做出的重大改變——我非常有幸,我明白,並不是每個人都能做到。 我在工作於呼叫中心時無法做到的——就是我制定了一個規則,那就是在早上11點之前不開會。 這對我來說,就意味著我從不設鬧鐘,所以我在充電完畢後醒來。 而這是最深刻的事情。 我應該更早這麼做的。 但這對我的生活產生了非常大的影響。 因為幾乎可以保證我非常非常少有缺覺的情況,雖然偶爾會發生,因為我經常需要出差和其他事務。但這真的對我的生活產生了深遠的影響。 是的,我認為,你知道—— 作為一位領導者,以及—— 沒錯。 而且我認為,老實說如果領導者莊重對待這一點,那麼希望會有人察覺到這對每個人來說也都是重要的。 而且,我們有一個以特定方式結構的社會,但這並不是以這種方式結構的必要條件。 了解,在工作生產力方面,最大的預測因素,除了你知道的,就是睡眠和水分。
在排除睡眠和水分補充之後,我認為運動也非常重要。你知道,有些人相比其他人有更多的選擇,對吧?但我認為,對於那些首席執行官、領導者和商業領袖來說,重要的是要理解有一些很好的商業理由。有一些很好的經濟理由來認真對待這些問題。我是否是對的,認為酒精會影響你的身體預算,因而使你更難以展現出所有其他行為並在其他方面耗費精力,並且因此也增加了你憂鬱的概率?
所以我應該說,我不是酒精代謝方面的專家,因此我要根據我所知道的進行推斷。我想說的是,有時人們喝酒就像吃巧克力一樣,或者說他們是為了味道或是體驗而喝,對吧?但很多人最終會使用酒精。他們可能最初是這樣開始的,或可能是因為和朋友在一起,但後來他們意識到酒精會影響他們的情緒。任何影響你情緒的東西,比如人們常常談論情緒調節,但實際上是情緒的調節。再次強調,你的情緒就是這些一直伴隨著你的簡單感受。你的大腦總是調節著你的身體,而你的身體總是向你的大腦發送信號,而這些信號共同構成了情緒。因此,情緒是一種意識的特性,它總是在你身邊。在某些時刻,你會根據外部世界理解這些信號和情緒的關係。那就是你體驗到情感的時候,對吧?在這方面,你的行為將兩者聯繫起來。
但很多時候,我們不這樣做。我們只是把情緒視為意識的一種特性。你知道,這是一種美味的飲品。那個人真討厭。你真可靠。情緒嵌入在對世界的感知中。而當人們……有時鴉片類藥物也會有這種效果。它們是改變情緒的,這意味著它們在操控你的情緒時,也在操控你的代謝。當人們上癮時,他們常常是因為在調節自己的情緒,試圖減少痛苦。至於酒精對代謝的影響,或者說這是一個問題,我不應該這樣說,因為我並不確切知道情緒是如何運作的,我的預期是它並不只是以單一的方式影響。而且,我確實知道還存在上下文效應。實際上,你可以喝一樣多的酒,在不同的上下文中可能會有不同的效果。這一點讓我非常震驚,當我看到那項研究時。所以我認為這不是一個簡單的關係,但我知道有一件事,就是你的預測會變得不準,而你不會吸收預測誤差。你不會學習。你不會更新任何東西,所以你的行為未必與你所處的情境良好校準,這會造成各種後續的困難問題。你知道,你可能會讓後續的情況變得更糟,並且使得日後的預算管理變得更加困難。
當你急著離開家卻找不到手機或錢包時,難道不是非常煩人嗎?現在,因為蘋果,如果你有iPhone,你通常可以使用Find My進行追蹤。但直到最近,如果你丟失了錢包,這一切都不可能。不過,這現在已經改變了,因為今天的贊助商Exter。Exter是同類產品中的第一個。我們與蘋果合作,創造了一個可追蹤的錢包,如果你丟失了你的錢包,可以在幾秒鐘內找到。這就是它。你可能會認識Exter,因為他們與萊昂內爾·梅西的合作。它非常纖薄,採用回收鋁製成,內置RFID防盜功能以保護個人身份免受盜竊,並且只需點擊一下,所有的卡片就會彈出,讓你可以輕鬆刷卡。我經常談論百分之一的改進。當我看到Exter時,對我而言,它是傳統錢包上無數百分之一改進的總和。因此,如果你正在尋找升級,請前往Exter.com,並使用代碼Stephen以額外10%的折扣參加他們的春季促銷活動,該活動將於5月19日結束。現在就去那裡看看吧。而且你還可以享受免費運送和100天試用期。那就是Exter.com,使用代碼Stephen。
我想問你一個我聽到你提到的事情。我其實還聽到過我播客的其他嘉賓提到它。直到我聽到你這麼說,我才真的確定這是否成立,那就是我們可以通過微笑來改變自己的情緒。因為如果大腦在預測,那麼假設如果我露出燦爛的微笑並說「是的」,那麼大腦就會預測良好的感受,並引發良好的感覺等等。那你會讓我感覺良好嗎?嗯,是的,也不全然。你知道,人們在不快樂的時候也會微笑。人們在生氣的時候也會微笑。人們在策劃敵人的滅亡時也會微笑。人們出於各種原因微笑。人們在害怕的時候也會微笑。但是,從技術上而言,我可以通過微笑來讓自己更快樂嗎?元分析的證據表明,這的確有輕微的效果,是的,有一點小效果。去皺吧——對,沒錯。就像在牙齒之間放一支鉛筆。沒錯,繼續。哦,你需要那個,是的。現在微笑。現在去皺。好了。就這樣。因此,我想說的是,這是一個微不足道的效果大小。它非常小。我確實感到更快樂。你呢?是的。但這也許是因為我讓你做了一些傻事?也許是的,但無論如何,重點是這個效應被過度誇大。我記得最近的元分析是說確實有小的效果。
但是小的效果意味著它並不適用於所有人,也並不總是有效。 這真的只是非常非常微小的效果。
你必須對注意力缺陷過動症 (ADHD) 有一個觀點,這已經成為社會上討論的巨大話題。
我被診斷為ADHD。
我不一定將它視為什麼,因為我在朋友中看到了如此多不同的ADHD變化。
但ADHD的出現量大幅上升,這與你在大腦作為預測工具方面所做的工作有關。
所以我一般的回應是,人們——自我診斷的人數正在上升,人們把診斷用作對行為或人們為什麼會經歷他們所經歷的事情的解釋。
診斷並不是對任何事情的解釋。
它們是描述。
它們不解釋任何事情。
把診斷當作解釋的處理方式是一種本質主義的表現,這並不是一件好事。
這意味著你假設有某種基礎的、不變的本質,這就是負責的原因——其實存在一種叫心理本質主義的東西,你甚至不知道這種本質是什麼。
你只是假設它存在,你只是假設它存在,並且它是所有這些症狀的原因。
但診斷只是症狀的描述。
而診斷對於計費治療時間是最有用的。
它們並不優化用來描述行為的集群,或者行為的集合,有時候,因為人們認為血清素和多巴胺是造成某人有ADHD的原因。
這是我相信的理論之一——
所以存在許多血清素受體。
也有多個多巴胺受體。
它們並不是都做相同的事。
血清素不止做一件事。
多巴胺不止做一件事。
它在身體和大腦的不同位置做不同的事情,具體取決於受體的類型。
而且,每一種抵抗力資源和每一種困難症狀都有其背景。
有要求,就像我們的社會結構那樣,對於坐著並專注於某件事情很長時間是有要求的。
這一要求隱藏在背景之中。
它經常存在,以至於我們忘記了這是做出診斷的條件。
所以無論如何——首先,ADHD不是一組症狀。
它是一種多樣性。
就像你可以有不同的症狀特徵但診斷相同,因為它只是描述性、且有很多症狀。
其中一些症狀也存在於——它們與其他症候群、其他診斷群有重疊。
但重點是,當你診斷某人時,聽起來像是那是那個人的特性。
是的。
但並不是。
這是那個人在所處環境中的特性。
社會期望——以任何方式來說,例如他能在學校集中注意力嗎?
是的。
而學校的組織方式是,你知道,你要坐很長時間。
那麼,可能有其他情況,不將注意力長時間集中在某一件事情上可能是有利的。
所以我的觀點是,幾乎沒有什麼是絕對好的或者絕對壞的。
總是有一個隱藏的條件。
當然。
總是有一個隱藏的背景。
所以我認為強調這個背景是非常重要的。
你並沒有壞掉。
你只是——你在特定背景下的適應性被認為是——不合適的。
這對那個背景來說是沒有生產力的。
而這聽起來可能像是模糊的話,或者你知道的,但這不是,因為能力的重要性是依賴於背景的。
再一次,我會說這不是我在表達同情心,你知道,進步主義者之類的。
我是個富有同情心的進步主義者,但這並不是那樣的例子。
這是我務實的一個例子。
你可以彼此調節,這是你之前提到的,我覺得真的非常有趣。
我在閱讀一項針對25,000人的研究,他們發現,心臟病發作的人如果已婚,存活的機率要高出14%。
但我發現有趣的是,我們用言語彼此調節。
我想你做過一個研究,評估言語對情緒的促進力量。
你是說,這是一個你共同撰寫的研究。
好吧,我們在許多背景中研究過言語的力量,包括作為邀請使人理解的詞彙——你知道,因此如果情感的例子是你試圖理解自己身體與世界之間發生的事情,那麼每次你使用一個情感詞時,你就邀請人們以那種方式來理解。
所以你已經證明,某些詞能夠讓我們冷靜下來?
好吧,是的,但我不會說我證明了任何事情。
科學家不會,然後,
顯示、演示。
對,演示在——你知道,在一個背景中,對吧?
就像,我們——你知道,科學家不喜歡“事實”這個字。
我喜歡另一個“事實”的字,但事實。
這是一個棘手的詞,因為它意味著在所有情況和背景下都成立的東西,而這種情況非常少見。
所以——但好吧,我們已經。
所以——我的意思是,你可能已經做了不下百萬次,你會給人發簡訊,你不是嗎?
是的。
是的,當你給伴侶或朋友發幾個字的簡訊,你可以改變他們的心率。
你會改變他們的呼吸速率。
你可以僅僅用幾個字就改變各種化學物質,改變各種蛋白質合成。
再一次,我們生活在這一——你知道,自由言論很重要。
自由是重要的,但自由伴隨著責任。
無論你喜不喜歡,我們以各種方式調節彼此的神經系統,包括用言語。
並且——
不管是好還是壞。
不管是好還是壞。
確實如此。
所以—
你讓我對壓力的看法也有所改變,總的來說。
因為如果我通過這個代謝預算的視角來思考我的生活,而壓力成為這個預算的負擔,那麼如果我不限制自己的壓力,我就更有可能超出預算。
而如果我超出預算,我的免疫系統可能是我削減成本的部分,或是其他某些方面。
對。
我的意思是,有好—你不能沒有壓力。
那意味著你沒有努力。
所以,你知道,有時科學家會談論好壓力和壞壓力,這其實只是意味著計劃好的壓力,並且你能夠補充你所花費的,與那些有害的壓力,而你卻無法補充。
慢性壓力。
慢性壓力,還有,嗯。
所以,你知道,如果你在一個壓力巨大的會議上,會議影響了你的情緒,這意味著有一些代謝的影響,也要考慮到這意味著什麼。
根據你對大腦的所有了解,我想知道這是否改變了你對宗教、上帝和靈性的看法,以及是否真的存在一個更高的力量。
大腦是如此美妙而複雜的事物。
你知道,站在2025年的客觀觀察者看著大腦,因為這真是太神奇了。
許多人因而得出結論,必定有一個創造者存在。
但今天我們也討論了很多關於意義和一切意義的問題。
所以你所學到的一切有關大腦、神經科學和心理學的知識,是否讓你相信有上帝?
不。
這是否讓你更傾向於無神論或不可知論?
我基本上是一個堅定的無神論者。
我不認為自然界或大腦或神經系統的奇妙複雜性需要一個設計者。
這樣的邏輯對我來說不成立。
所以這顯然是一個可怕的跳躍。
但是你是否因此認為,除了繁衍和—
我現在第二次在讀這本書。
它叫《開放的蘇格拉底》。
好吧。
這是一本非常棒的書。
我學到了很多我不知道的蘇格拉底哲學。
蘇格拉底認為重要的一件事是提出什麼是意義的問題。
而且不應該在15分鐘的增量中問這個問題。
你應該真正地從整個人生的延展來問這個問題。
因此,我認為,作為一個科學家,研究大腦和身體以及我們世界中其他大腦和身體不斷交談的過程,
這樣如何創造出許多心靈,包括我們非常西方的心靈,讓我更思考哲學的重要性。
因為我認為哲學提出的問題與宗教信仰試圖回答的問題是相同的。
對我而言,這是一條更好的道路。
我認為這是一條更舒適的道路。
我其實一生中經常在問這樣的問題。
所以它讓我覺得更像是,這一切有什麼意義?
最終的意義是什麼?
對我來說,答案是讓這個世界比我發現的時候更好一點。
就像是約翰尼·阿普爾西德的哲學。
你知道,作為一名科學家,我們許多人,實際上,我們並不是為了金錢而做我們所做的事情。
金錢並不好。
但我們並不是為了金錢而做我們所做的事情。
我們是為了其他動機,對吧?
為了知道,為了好奇,為了嘗試發現事物。
在某個時候,我們開始思考,嗯,你的遺產是什麼,對吧?
我們大多數人都不是達爾文。
我們不是威廉·詹姆斯。
我們不是海森堡。
我們不是,你知道,我們大多數人都不是那些人。
那麼你留下的遺產是什麼?
最終,我意識到我發表了很多同行評審的論文。
當人們介紹我的時候,你知道,他們會提到一些關於我的引用的事情,無論怎樣。
莉莎博士是情感、神經科學和大腦本質領域中最具影響力的人物之一。
她是全球被引用的科學家中前0.1%,因為她在心理學和神經科學方面的革命性研究。
是的,這一切都很好,非常好。
但實際上,我的遺產真的是我所培養的人們,我所與之互動的思想。
如果我要算這些,我可能會算算那些現在存在的實驗室,這些實驗室在之前並不存在,幾代科學家是我所培養的,或者,嗯,還有那些培養我的人,當然,一路上。
所以從某種程度上說,這就是我的遺產,真的是人,是人和思想。
我希望,當我以前經常進行課堂教學時,我告訴自己的是,如果我能改變這個班級中僅一個人的軌跡,結果,那麼我就完成了我的工作。
你知道,我也有一點這樣的感覺,你知道,對於我目前所做的公共科學教育,
如果我能幫助,無論是我所學到的東西還是我所傳達的東西能幫助其他人過上更有意識的生活,成為有主體性的代理人,選擇並影響他們的摯愛或孩子,
那麼,那就是我的工作了。
這是我的遺產。
而關於這樣的遺產,影響人們生活的思想遺產,艱難的地方在於你永遠無法知道你的影響是什麼。
但這是其中的一部分。
在這個播客中,我們有一個結尾的傳統,最後一位嘉賓會為下一位嘉賓留下問題,而不曉得他們是留給誰的。
問題是,如何在不獲得任何東西的情況下生活?
我對這個人有一些背景資料。
他們是一位黑帶少林僧侶。
所以他們經常談論身份。
當然。
還有生活中沒有負擔和依附等等。
對。
所以,這聽起來像是一個非常佛教的問題。
問題在於,我認為即使是佛教徒達成了一些東西,他們也達成了覺悟。因此,他們不必必然地有執著。他們沒有財富。他們沒有權力。他們沒有,但他們獲得了一些東西。他們獲得了覺悟。他們獲得了寧靜。那麼,如何在不依賴身份的情況下生活呢?讓你不快樂的嗎?那我認為,重要的是要記住,你其實並沒有一個與你當下所處的時刻分開的身份。這不是說你有某種本質。我想說的是,你所經歷的一切,你所做的每一件事都是你所記得的過去和感官的現在的結合。這意味著,要改變你是誰,你可以改變你記得的東西或你如何進行預測,或者你可以通過實際起身前往其他地方(例如去散步)來改變感官的現在。或者你可以通過你關注的事物來改變感官的現在,例如正念,對吧?有些感官信號是在你注意的最前面,而有些則在背景中潛伏。例如,你現在可能並未關注某些感官信號,但當我提到它們—像是椅子對你背部和腿部的壓力—你就會開始注意。因為我剛剛提到它們,所以它們成為你注意的焦點。因此,我想說的是,你的身份並沒有本質。你是你所做的。在那一刻,你是你所做的。而且你可以改變你所做的事情。你可以改變你所經歷的事物,這是生活經驗所帶來的後果,而這取決於你記得的內容和上下文。因此,這就是我的答案。如果你總是記住這一點,你就永遠不會有執著。你永遠不會渴望或努力去擁有東西以及所有這些人為的東西,這些東西支撐著那個你是且你有某種本質的幻覺,這種本質在不同的情境中是不會改變的。是的,我們很容易陷入認為我們就是我們所做的事情的陷阱。我更喜歡說,我是我所做的。因為這意味著我有自主權,在當下做出不同的決策,而不必受過去所做的事情的限制。但是這是我們所陷入的陷阱。在十分鐘後,我敢打賭我會回到樓下,重新陷入認為我就是這位做了三十二年的斯蒂芬·巴特利特的陷阱。謝謝你,莉莎。非常感謝你,謝謝你所做的一切。我,你已經以非常深刻的方式改變了我的想法。這真的很難,因為我經常坐在這裡。因此,我有很多關於大腦的對話,還有大量新出的研究等。但是你讓我完全改變了看法,使我從一種完全不同的方式思考,這我非常感激。因此,非常感謝你,因為這是一份禮物。這不是我在做這份工作的時候總是能得到的禮物,但這真的很珍貴。而且我認為這將幫助我最終過上更好的生活。但也許對所有在聽的人來說都是如此,謝謝你踏入你生活中的公共交流一面,因為我想說,作為一個知道你所知道並且做過你所做工作的人的角色,這是如此重要,以至於我幾乎將其視為一項非常重要的責任。因為像我們這樣的人坐在這些播客上,並不在實驗室裡,從社交媒體、抖音或任何隨口說話的人那裡獲取信息。因此,像你這樣的人更應該走出來,分享你的知識。還有,謝謝你寫這些書,因為它們真是太棒了。就像你今天改變了我的想法,我認為這些書將改變很多人的生活。我強烈推薦這本書,《情緒是如何形成的》。我將在下面鏈接它,《大腦的秘密生活》。還有一本稍微短一些的、同樣易於理解的書《關於大腦的七個半課》。非常感謝你。我要告訴你一個小秘密。你們可能會覺得我和我的團隊有點奇怪,但我至今仍然記得當我的團隊中的詹米瑪在Slack上發佈說她改變了這個工作室的氣味的時候。她發佈後,整個辦公室在我們的Slack頻道中鼓掌。這可能聽起來瘋狂,但在《CEO的日記》中,這就是我們在節目中所做的那種1%的改進。這就是為什麼這檔節目會變成現在的樣子。通過理解1%複利的力量,你完全可以改變你生活中的結果。這並不是關於劇變或快速獲勝,而是關於小而持續的行動,這些行動會對你的結果產生持久影響。因此,兩年前,我們開始創建這本美麗的日記,它真的很漂亮。裡面有很多圖片,還有很多啟發和激勵的內容,還有一些互動元素。這本日記的目的是幫助你識別、專注於並培養與那個1%的一致性,最終改變你的生活。如果你想要一本給自己、給朋友、給同事或者給你的團隊,請立即前往thediary.com。我會在下面鏈接。這一直讓我感到驚訝。你們中有53%的人常聽這個節目但還沒訂閱。所以我可以請你們幫個忙嗎?如果你喜歡這個節目,喜歡我們在這裡所做的事情,並且想要支持我們,最簡單的免費方式就是點擊訂閱按鈕。我的承諾是,如果你這樣做,我和我的團隊會全力以赴,確保這個節目每周對你更好。
我們會聆聽你的反饋,我們會找到你希望我交流的嘉賓,並且我們會繼續做我們該做的事情。非常感謝。
What if your anxiety isn’t fear, and your trauma might not be real? Dr. Lisa Feldman Barrett reveals how your brain creates emotional illusions.
Dr. Lisa Feldman Barrett is a Professor of Psychology and among the top 0.1% of most cited scientists for her revolutionary research in psychology and neuroscience. She is also the author of books such as ‘Seven and a Half Lessons About the Brain’.
In this conversation, Dr. Lisa and Steven discuss topics such as, how anxiety is a predictive error in the brain, the shocking truth about childhood trauma, how trauma can be contagious, and why you don’t have any free will.
00:00 Intro
02:22 Lisa’s Mission
04:14 Why Is It Important to Understand How the Brain Works?
10:48 Measuring Emotions
13:55 What Is the Predictive Brain?
16:08 Examples of the Brain Making Predictions
24:13 Is the Predictive Brain at the Root of Trauma?
31:27 Cultural Inheritance, Trauma, Anxiety, and Depression
36:29 How Reframing Past Events Can Change Identity
42:41 Meaning as a Consequence of Action
44:11 How to Overcome Fear by Taking Action
45:43 Prediction Error
47:37 Learning Through Exposure
49:47 Dangers of Social Contagion
54:06 Anxiety in the Context of Social Contagion
58:33 Is Social Media Programming Us to Be Sad?
1:02:08 Ads
1:03:03 First Step to Overcoming Mental Health Issues
1:05:18 Chronic Pain
1:08:23 What Is Depression?
1:09:17 Body Budgeting and Body Bankruptcy
1:12:26 How Stress Contributes to Weight Gain
1:15:00 Depression in Adolescents
1:17:02 Is Depression a Chemical Imbalance?
1:18:30 The Story of Lisa’s Daughter
1:21:09 Oral Birth Control as a Risk Factor for Depression
1:24:07 How Lisa Helped Her Daughter Overcome Depression
1:29:11 Social Support
1:35:26 Lisa’s Daughter’s Recovery from Depression
1:39:12 Does Alcohol Affect the Body Budget and Increase Depression Risk?
1:42:45 Ads
1:44:00 Can People Change Emotions by Smiling?
1:45:49 Lisa’s Perspective on ADHD
1:48:01 The Power of Words to Facilitate Emotion
1:52:26 Stress as a Burden to the Metabolic Budget
1:53:27 Lisa’s View on God and Religion
1:54:25 What Is the Meaning of Life in Lisa’s Opinion?
1:59:32 Question from the Previous Guest
Follow Dr Lisa:
X – https://g2ul0.app.link/JlkAHKXhCSb
Website – https://g2ul0.app.link/TWOO6vZhCSb
You can purchase Dr Lisa’s book, ‘Seven and a Half Lessons About the Brain’, here: https://g2ul0.app.link/35oJGs4hCSb
Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes
The 1% Diary is back – and it won’t be around for long, so act fast! https://bit.ly/1-Diary-Megaphone-ad-reads
You can purchase the The Diary Of A CEO Conversation Cards: Second Edition, here: https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb
Sign up to receive email updates about Diary Of A CEO here: https://bit.ly/diary-of-a-ceo-yt
Ready to think like a CEO? Gain access to the 100 CEOs newsletter here: https://bit.ly/100-ceos-newsletter
Follow me:
https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb
Sponsors:
Ekster – http://partner.ekster.com/DOAC and use code STEVEN to get an extra 10% off on top of their current Spring sale
Shopify – https://shopify.com/bartlett
Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices