Former First Lady (Michelle Obama): This Is A Scam! People Were Running From Us Because We Were Black! I Was Bitter About The Racism I Received!

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:06 People in power who haven’t understood their why can lead us down some dark tunnels.
0:00:09 We are in a really tough time right now.
0:00:11 The one and only Michelle Obama.
0:00:12 The former first lady.
0:00:18 And her brother, Craig Robinson, are sharing their rare perspectives into a world very few ever gets to see.
0:00:27 I grew up in a predominantly black neighborhood and we were taught foundational values so that we could function in our society.
0:00:32 But growing up, I was just checking boxes and then I met Barack Obama.
0:00:36 He showed up in my life as the opposite of a box checker.
0:00:38 You rejected him at first, right?
0:00:38 Yeah.
0:00:41 I was even trying to introduce him to some of my friends.
0:00:43 He said, well, why don’t we go out?
0:00:44 And what did you think of him?
0:00:48 Honestly, I was like, he may last two months.
0:00:50 I remember my mom saying, well, at least he’s tall.
0:00:55 But the next thing, you know, we were on our way to building our lives together.
0:01:00 And my initial reaction was, don’t do this.
0:01:01 There’d be death threats.
0:01:03 How do you raise kids in the White House?
0:01:05 How would we afford it?
0:01:08 Did you ask for any promises if he were to win?
0:01:14 I didn’t know what that journey was going to be and what I would need to negotiate for myself.
0:01:18 And if I had known what I know now, I should have said.
0:01:23 Michelle, I was watching the coverage of your decision to not go to Trump’s inauguration.
0:01:24 What was the thinking behind that?
0:01:27 The truth was, is that.
0:01:34 I find it incredibly fascinating that when we look at the back end of Spotify and Apple
0:01:39 and our audio channels, the majority of people that watch this podcast haven’t yet hit the
0:01:41 follow button or the subscribe button, wherever you’re listening to this.
0:01:43 I would like to make a deal with you.
0:01:47 If you could do me a huge favor and hit that subscribe button, I will work tirelessly from
0:01:50 now until forever to make the show better and better and better and better.
0:01:53 I can’t tell you how much it helps when you hit that subscribe button.
0:01:57 The show gets bigger, which means we can expand the production, bring in all the guests you
0:01:59 want to see and continue to do in this thing we love.
0:02:03 If you could do me that small favor and hit the follow button, wherever you’re listening
0:02:04 to this, that would mean the world to me.
0:02:06 That is the only favor I will ever ask you.
0:02:07 Thank you so much for your time.
0:02:19 Michelle, Craig, what do I need to know about your earliest context to understand the adults?
0:02:23 And I use that word intentionally because I know that’s what your parents were intent on
0:02:26 raising, the adults that are in front of me today.
0:02:33 It starts at 7436 South Euclid.
0:02:35 You know, the hub of it all.
0:02:40 That was the home that we grew up in on the south side of Chicago.
0:02:43 And it was a teeny tiny house.
0:02:46 We lived above our Aunt Robbie.
0:02:51 It was a single family home, a bungalow on the south side of Chicago.
0:02:57 And our Aunt Robbie was married to her husband, Terry.
0:02:59 And they owned the home.
0:03:07 And they had a little bitty, almost one-bedroom, two-bedroom apartment over the home.
0:03:08 So it was a two-family home.
0:03:12 We were surrounded by extended family.
0:03:18 That community of people that you, probably because people didn’t have a lot of resources,
0:03:19 people lived with each other.
0:03:21 You know, you shared spaces.
0:03:23 You lived next to one another.
0:03:29 And we lived with our great-aunt because it helped our parents save some money and get
0:03:30 us in a better neighborhood.
0:03:32 Because my father was a city worker.
0:03:35 He was a working-class guy, didn’t have a college education.
0:03:41 And working for the city was a really stable job because it gave you benefits and some stability.
0:03:46 And my mom wanted to stay home and raise kids.
0:03:51 So in order to save that kind of money, we banded together and lived with our Aunt Robbie.
0:03:59 And all of the adventures and the lessons learned, when I think about my foundational values,
0:04:04 that house really, and all the experiences and conversations,
0:04:09 the beginning of my kitchen table happened on 74th and Euclid.
0:04:15 And I talk about it because you think it was a palace, but this was a little home.
0:04:22 We shared a bedroom most of our lives because there just wasn’t room for us to each have our own room.
0:04:25 And we shared the space, one bathroom.
0:04:27 There was no dining room.
0:04:28 There was just a kitchen.
0:04:34 And the way it was set up, how it was supposed to be used, it was a one-bedroom apartment.
0:04:39 And the living room was the room that we shared as a bedroom.
0:04:42 And the one bedroom it had was where my mom and dad lived.
0:04:47 And the whole thing could have been 700 square feet.
0:04:50 You talked about foundational values.
0:04:54 What were those foundational values that you learned in that location?
0:04:58 And how did your parents teach you those foundational values?
0:05:02 And I ask that with great curiosity because as I read through both of your books,
0:05:10 there are moments in your career where, as adults in your late 20s, where those values show up so clearly over and over and over again.
0:05:18 And as I was reading it, I was thinking, gosh, what did their parents do to orientate them in such a clear way?
0:05:27 Where at key moments in both of your careers, you make decisions not to get a pay rise or not to go for the thing that is higher status and to do something else,
0:05:32 either something that’s aligned with your passions and hobbies or something that’s in service of others.
0:05:35 So what were those values?
0:05:37 And how did your parents instill those in you?
0:05:40 I think our parents modeled it.
0:05:48 I mean, if I were to think of one word that would describe my father, he was just a decent man.
0:05:52 Decent, honest, hardworking, and loyal, trustworthy.
0:05:56 I mean, these were the kind of things that we talked about.
0:05:59 We didn’t have material stuff.
0:06:01 He couldn’t provide that.
0:06:05 But he provided a set of lessons about what it meant to be a good friend.
0:06:11 He was the elder in his family, the oldest of, what, five?
0:06:14 And my mom was the middle child.
0:06:25 And he took care of everyone, even though he had multiple sclerosis and walked with assistance.
0:06:26 He had a cane when we were younger.
0:06:30 I never knew my father to walk without the assistance of a cane.
0:06:33 And MS was a progressive disease.
0:06:37 So over the course of his life, he just got weaker and weaker and weaker.
0:06:42 But he was the strongest person in our orbit with everyone.
0:06:43 Never took a sick day.
0:06:44 Never took a sick day.
0:06:48 He was the father that fathered all the other kids in the neighborhood.
0:06:55 You know, so when Craig was playing basketball, he was the person that was at most of the practices,
0:06:57 if he could be, if his shift allowed.
0:07:03 He was the dad in the neighborhood where a lot of kids didn’t have those kind of role models.
0:07:13 And even though we didn’t have a lot, you know, there was never a time when my father wasn’t going to help somebody.
0:07:21 So, you know, I guess those values where you take care of people, you know, money doesn’t really matter.
0:07:23 That’s not the thing that makes you great.
0:07:26 It’s how you show up in the world.
0:07:27 It’s your word.
0:07:30 It’s, you know, how you treat other people.
0:07:38 To Misha’s point, he was the guy who was giving kids rides to practice and to games because their parents couldn’t go.
0:07:42 And he would be sharing stories, sharing his values.
0:07:49 It was just embedded in his being to pass on knowledge that he had.
0:07:59 And with regard to my mom, you know, my mom, I think, is where, at least where I get my philanthropic gene from.
0:08:06 Not with money, because we didn’t have any, but with our time and with our resources, whatever resources we had.
0:08:10 What was behind all of this was unconditional love.
0:08:16 It’s a tool in the toolbox that you sometimes don’t even realize is there if you’re privileged enough to.
0:08:17 Right.
0:08:27 Because it’s that tectonic plate that sits underneath you that you never can really see, but gives you a certain sense of, I guess, risk and go get it.
0:08:33 Well, and knowing that, you know, it’s not just unconditional love, but our parents believed us.
0:08:35 They valued our voices.
0:08:39 I mean, they really liked to hear us talk.
0:08:49 They encouraged us to think out loud and to problem solve and to come to us with their problems but not be the ones that were going to solve it.
0:08:59 And this came in very handy when you’re a kid in public school, because, you know, in public school, south side of Chicago, teaching was kind of uneven.
0:09:04 You know, one year you’d get a teacher that cared and invested in the kids.
0:09:07 Another grade, you’d have a teacher that didn’t care.
0:09:14 And I remember distinctly, I started second grade and I went to a classroom that was completely chaotic.
0:09:17 The teacher clearly didn’t want to be there.
0:09:19 And I knew this in second grade.
0:09:21 And there was no order.
0:09:22 We didn’t have homework.
0:09:25 We weren’t doing regular lessons.
0:09:27 And I knew that something was wrong.
0:09:33 And I would come home at lunch and I’d complain about, nothing happened today at school, you know.
0:09:40 And I don’t know what second grade is supposed to be, but I don’t feel like I’m getting what I need to get out of second grade.
0:09:44 It took a month of coming home and complaining.
0:09:47 And my mom was quietly listening, but she wasn’t just listening.
0:09:49 She was plotting.
0:10:00 And it was a month in, she went up to the school, watched herself, and saw that this teacher not only wasn’t teaching, but it appeared that she didn’t even like kids.
0:10:04 So she went to the principal’s office and read them the riot act.
0:10:10 I don’t know what she said or what she did, but three of us were pulled out of the class for testing.
0:10:14 And I just remember, I just didn’t have to go into that class.
0:10:17 And I spent a couple of weeks taking some specialized tests.
0:10:19 We were just doing bubble tests.
0:10:20 Didn’t know what it was.
0:10:27 Got the results, and the results proved that I could skip second grade.
0:10:30 And it was a lifesaver for me.
0:10:34 But I’ll never forget, my mom finally did.
0:10:38 I would hear a complaint of my dad, this teacher, you know, these teachers who don’t care about these kids.
0:10:44 She had gotten us out, but she was worried about the kids who were stuck in that second grade class,
0:10:53 who didn’t have parents who were their advocates, who, you know, were going to spend probably a wasted year in second grade missing whatever they were going to miss.
0:11:03 But that was one of those instances where I knew that if a cry for help from me was heard by my mother and acted upon.
0:11:06 She could have been one of those mothers who said, well, just, you know, life is life.
0:11:07 Just get it together.
0:11:12 But she knew there was something different and what I wanted and what I needed.
0:11:14 And she, you know, she made it happen.
0:11:18 Does that teach you to respond to others who cry for that help?
0:11:19 It probably does.
0:11:23 I mean, I still think about the kids who were left behind.
0:11:34 I mean, there’s just something that really touches me about kids who are as bright as we are because we grew up with them.
0:11:36 You know, my mother saw them.
0:11:42 And the only difference between me and them was that they had a mother that cared.
0:11:47 And a lot of their lives look totally different from ours because of that.
0:11:56 And I find myself being that advocate for those kids, those, the kids who are underestimated and undersupported.
0:12:01 And that turns out to be kids, most kids all over the world.
0:12:15 So I do find that that moment for me was a defining in a pretty fundamental way about how I fight for kids in the way that I saw my mom fight for me.
0:12:17 Race.
0:12:28 One of the startling things with these two photos, mainly because I think it’s this way around, but this is, I believe, what, second grade or something?
0:12:29 That was first grade.
0:12:29 First grade.
0:12:31 And then this is seventh or eighth grade?
0:12:33 Seventh or eighth grade, yeah.
0:12:41 There’s a lot less white people in the second photo, which means that, which assumes that white people started leaving your school.
0:12:42 Oh, absolutely.
0:12:45 They’re leaving the neighborhood, leaving the whole of South Shore.
0:12:49 My question really is about what role did race play in your childhood?
0:12:57 Because I think about my own childhood, and it’s quite a prominent persuasive force in who I became and what I thought about the world and really what I thought about myself.
0:13:02 So race is an issue as young people in Chicago.
0:13:03 What role did it play?
0:13:08 I think there was a lot of race pride in our family.
0:13:25 There was this feeling, this understanding that because of people’s prejudice, there would be a lot of white people that would underestimate you, that would mistreat you, that would assume things about you.
0:13:38 Our family, our entire family on both sides, really smart, talented, gifted people to have a family that big, but all working class people, right?
0:13:43 So we lived among sort of real, regular excellence, you know?
0:13:52 I mean, people who were teachers and who were engineers, all of our cousins were people who were expected to do well in school.
0:13:58 So we were taught, like, no one’s better, smarter than you.
0:14:00 You know, you’re capable.
0:14:06 My father was that voice for a lot of our cousins if they didn’t have that kind of energy in their lives.
0:14:09 It was always like, you got this, and you know what you’re doing.
0:14:12 So in our home, there was race pride.
0:14:25 But when you, you know, live in a—when we moved into South Shore, into Robbie’s house, our Aunt Robbie’s house, most of my neighborhood friends were white kids.
0:14:35 Rachel Dempsey and Susan Yacker and Sofinant Concepont, who was a Korean girl because we lived by a hospital when her mother was a nurse.
0:14:43 So it was a very mixed—the stewards who were, you know, they were a black family but could pass for white.
0:14:46 I mean, it was just sort of some of everyone in the neighborhood.
0:14:54 Miss Mason, who was the little old white lady across the street, and our neighbors were the Mendozas, the Mexicans.
0:14:58 You know, it was sort of everywhere, all around us.
0:15:01 And everyone got along.
0:15:02 Neighbors knew one another.
0:15:04 We played with each other.
0:15:16 I went to Rachel’s house and for lunch and, you know, but then one year, it was like the lights went off for the white people, and they were gone without a trace, you know?
0:15:16 They called this white flight.
0:15:19 This was white flight and action.
0:15:20 Yeah, yeah.
0:15:21 And so you—
0:15:23 For anyone that doesn’t have context on white flight, what is that?
0:15:37 It’s the sociological occurrence of what happens in communities when black people sort of start making their way up socioeconomically and can buy homes or rent homes in neighborhoods that are predominantly white.
0:15:43 So instead of white people accepting it, they sell their homes en masse.
0:15:53 There’s a sort of undercurrent of we better get out because these black families coming in are going to ruin the neighborhood and bring down property values.
0:15:58 So you better sell now and go further south into the southern suburbs.
0:16:03 And so when you’re young, you kind of know something is going on.
0:16:07 You know, it’s not like we were sitting around the kitchen table talking about white flight.
0:16:16 But what you do know and you take in as a child is, like, these people are running from us, you know?
0:16:29 It’s like my dad, who is this, you know, amazingly kind and generous person who would have been good for a lot of these people’s kids,
0:16:37 these white folks’ kids, to get to know and be around us, who turned out to be who we were, and we were always going to be that.
0:16:39 You’re running for up from us.
0:16:48 Well, our feeling was like, well, how stupid is racism and how stupid are you for not really looking and getting to know?
0:16:57 So race to me and my household was just a dumb manifestation of ignorant people.
0:17:01 But we were taught to keep moving through it.
0:17:02 How do you stop it getting to you?
0:17:06 One of the remarkable things I noticed, even when we spent some time together yesterday,
0:17:10 is there is no apparent bitterness.
0:17:14 And there’s, one would say that there’s reason to be.
0:17:19 Because when you’re so powerful and so prominent and so well known, you’re exposed to everything.
0:17:24 And going through that experience in those early years and then going through everything that happened thereafter,
0:17:26 there doesn’t appear to be any bitterness.
0:17:29 There doesn’t appear to be any chip on the shoulder, any anger.
0:17:30 Yeah.
0:17:31 Sometimes there is.
0:17:32 Yeah.
0:17:33 You just don’t show it.
0:17:34 You just don’t show it.
0:17:47 But I will say, at least from my standpoint, mom and dad, but mom especially, she taught us empathy.
0:17:50 Almost to a fault, right?
0:17:56 So she always said, you remember how she always said, put yourself in the other person’s shoes.
0:18:01 And she would always say, you never know what’s going on in someone else’s home.
0:18:10 And so I always approached negativity toward me with empathy.
0:18:11 That was the first thing.
0:18:14 It’s like, oh, what happened to you?
0:18:18 What happened to you that made you so mean and evil?
0:18:30 The other thing that our parents were really big on was, do not care what anybody else who’s not sitting at this table thinks.
0:18:40 If we ever said somebody said something and it affected the way we behaved, that’s when you saw anger from my parents.
0:18:41 That’s when you get into trouble.
0:18:43 You got in trouble with my parents.
0:18:46 I mean, it was crack back right away.
0:18:47 What would they say back?
0:19:00 They would be like, so you’re telling me that what whoever this is over here said is more important to you than what you hear around this table, then you can go live with so-and-so.
0:19:08 I mean, you know, admonitions in our house were always conversations.
0:19:09 It was discussions.
0:19:12 And you knew when your parents were disappointed.
0:19:14 You knew when you had struck a nerve.
0:19:20 And it was never about, you know, just making a mistake or, you know.
0:19:26 It was about thinking in a way that felt oppressive, internally oppressive.
0:19:29 They didn’t like that kind of thinking in us.
0:19:31 They wanted us to feel our own power.
0:19:43 They never wanted us to surrender the way we thought about ourselves to the rest of the world because they probably understood that they couldn’t trust the way the rest of the world would treat us, right?
0:19:53 They knew that we couldn’t be so locked into what the world would say because the world was grounded in racism.
0:20:15 And that, you know, a little black boy, more so, even my brother, they were probably more concerned with him because he was going to encounter it every day as he got taller and bigger and smarter because all of the men in our lives had experienced someone trying to knock them down a peg or two.
0:20:22 I think our parents understood that that was waiting for both of us, and it was waiting for my brother in particular.
0:20:40 So they wanted to arm him with enough self-esteem to fill him up at the table where he was safe, to give him the tools to just embed in him a level of empathy so that he wouldn’t become angry because anger for a young black boy was dangerous, you know.
0:20:54 So there was a real clever way of allowing us to have these conversations, but filling us up with empathy so that we could function in a racist society.
0:20:56 Being underestimated.
0:21:00 It’s a word that I saw throughout your book, and it’s a word you mentioned a second ago.
0:21:09 You knew you were going into an underestimated world, if I can call it that, a world that was going to underestimate you because of your race and things like that.
0:21:13 But it’s so clear to me that you had your shoulders back regardless.
0:21:15 And I spoke to Valerie.
0:21:17 Do you know Valerie?
0:21:18 Of course you know Valerie.
0:21:20 I’ve worked with Valerie for many decades.
0:21:23 She was sort of an early mental figure in your life, Michelle.
0:21:24 Yes, she was.
0:21:26 And she actually wrote me a letter about you.
0:21:36 She describes that she’s never met someone in her life that was so clear on what they wanted to achieve in the world in terms of the social good and the impact they wanted to have,
0:21:39 but was so unbelievably confident in high conviction.
0:21:46 And when I think about when you went to Harvard and studied law, there was, what, 30% of the people attending were women,
0:21:49 and then a tinier percentage were black women.
0:21:54 And you were aware, again, of being underestimated, but again, shoulders back, it seemed.
0:21:56 Where does that come from in you?
0:22:09 Living through the incorrectness of that underestimation, right?
0:22:20 First of all, I grew up, you know, fortunately in a predominantly black neighborhood after white flight happened where everyone assumed I was smart, right?
0:22:24 I grew up as the salutatorian in my grammar school.
0:22:26 I went to a top high school.
0:22:38 You know, so I had the fortune of growing up in a validating black environment, you know, which is, we talk about that a lot with black students,
0:22:49 whether they should be going to HBCUs and what happens when you get pulled out into a mixed environment where you are so underestimated so early.
0:22:53 You know, you start, we talked about the messages that you start telling yourself.
0:23:13 I didn’t have that because when we were young, you know, my mentors, my teachers, the coaches, my dance teachers, they were all people who, if I made a mistake or if they doubted me, it was because, not because of my race, it was because I disappointed somebody in some other way, right?
0:23:28 So by the time I hit Princeton, thankfully, I had enough internal data that I could do a lot of things, that I was better, smarter, sharper than they would give me credit for.
0:23:43 And then it was confirmed when I walked onto Princeton’s campus as an undergrad, feeling a little intimidated because it was an Ivy League school and I wasn’t a great test taker, although I was an outstanding student.
0:23:46 And I wasn’t a standardized, good standardized test taker.
0:23:50 All those numbers said that I shouldn’t do well at Princeton.
0:24:05 And so I came in as an affirmative action kid, sort of feeling like maybe I don’t belong in these ivory towers and maybe these kids coming from these other schools are really so much smarter and better than I am.
0:24:10 And then I sat on that campus and I looked around and I was like, oh, my God.
0:24:14 Well, there’s all kinds of affirmative action that I never talk about.
0:24:16 You know, there’s wealth and legacy.
0:24:20 There’s athletic affirmative action.
0:24:31 There were a lot of kids that were on that campus and, as I learned, continue to gain access to these seats of power that have nothing to do with their raw academic ability.
0:24:39 There are a lot of bright kids who go to these schools, but there are a lot of bright kids whose parents get them into these schools.
0:24:48 And when I got on campus and I came out of my first semester with straight A’s, I was like, well, what’s the—what are you talking about?
0:24:51 What are you—who are you?
0:24:58 Why are you trying to mess with my head in this way when you guys are—you’re not even working as hard as me?
0:25:04 But that was—it was infuriating, but it was freeing because I was like, I get it now.
0:25:06 This—you’re just trying to get into my head.
0:25:07 You’re scared of me.
0:25:11 You know, you don’t want me competing with you.
0:25:17 And I think it was at that period, going to one of the top schools, that I was like, I’m done.
0:25:21 I am done worrying about whether I belong here.
0:25:23 You know, this is a scam.
0:25:32 So that—I think that really—I came out of Princeton just feeling like, rawr, you know, let me at them.
0:25:35 You know, you know, forget all this stuff.
0:25:38 And now I’m trying to tell other kids that.
0:25:46 It’s like I’m coming down from the mountaintop with the tablet of truth and going, do not let these people scam you.
0:25:48 This is all a racket.
0:25:49 What’s the scam?
0:25:57 That you don’t belong, that they’re smarter, that they work harder, that they know more, that they deserve this more than you do.
0:25:59 That’s not—it’s just not true.
0:26:06 And so from then on, I was like, you prove that I don’t belong here, you know.
0:26:11 I’m going to sit at these tables, and I am going to run it from now on.
0:26:13 Why am I listening to you?
0:26:15 Why don’t you listen to me?
0:26:19 I think that experience for me was freeing in an odd kind of way.
0:26:22 And a lot of kids don’t get access.
0:26:27 They’re just blocked out, and it’s sort of like they’re told, don’t look behind the curtain because you don’t belong.
0:26:29 And they want us to think that way.
0:26:32 I stopped thinking that way a long time ago.
0:26:40 The journey you’ve both been on is really, really remarkable for so many reasons, but it’s also remarkable for the pivots along the way.
0:26:49 And I was reading about a bit of an identity crisis that you had when you were 27, 28 years old, Michelle, when you were a lawyer.
0:26:50 I was a lawyer, yeah.
0:26:51 At Sidley in Austin.
0:26:52 Yes.
0:26:59 Beautiful, high-paid corporate attorney that allowed me to buy a nice Saab.
0:27:00 Saab, drive an attorney.
0:27:01 Drive an attorney.
0:27:08 First real job I had had right out of Harvard because that’s what you did.
0:27:16 You know, after you went to go to law school, top school, you’re recruited by the top firms in the country, and they offer you exorbitant salaries.
0:27:26 So at that age, as I started as a first-year associate, I was making more than my parents made combined, which seemed like something you didn’t turn down.
0:27:31 You know, if you have the opportunity to do that, it’s like, well, yeah, sure, I’m going to work for a firm.
0:27:34 But that’s what I was really doing all my life.
0:27:35 I was box-checking.
0:27:40 I was just, because I was a good student and I could do certain things, that’s what I did.
0:27:43 You know, I sort of understood that there was a formula.
0:27:44 Be a good student.
0:27:45 Show up.
0:27:46 Do the work.
0:27:46 Check.
0:27:47 Got that.
0:27:48 Get good grades.
0:27:50 Go to a competitive high school.
0:27:51 Went to a magnet high school.
0:27:53 Was this class treasurer.
0:27:54 Top of the class.
0:27:54 Check.
0:27:55 Got it.
0:27:56 Because I can do this.
0:27:58 I’m just marching through life.
0:27:59 Check, check, check.
0:28:01 Apply to top college.
0:28:03 Got into Princeton.
0:28:03 Right.
0:28:04 I’m in.
0:28:06 Graduated at the top of the class.
0:28:07 Go to law school.
0:28:07 Why?
0:28:08 I don’t know.
0:28:12 There wasn’t really a thought to why I went to law school.
0:28:16 It was just, I don’t know what I’m going to do after graduate school.
0:28:20 Not going to be a doctor because I don’t like science or math.
0:28:21 I like to talk.
0:28:22 I like to argue.
0:28:26 And so, why not go to law school?
0:28:27 So, I applied to Harvard.
0:28:28 Get in.
0:28:30 You go to Harvard.
0:28:33 You know, that was just, that was my thought process.
0:28:35 There wasn’t a, there wasn’t purpose.
0:28:37 There wasn’t, what do I care about?
0:28:40 I didn’t know what being a corporate lawyer meant.
0:28:44 I was just checking boxes until I became a lawyer.
0:28:52 And a lot of stuff happened in that year besides me just joining Sidley and Austin in that period
0:28:54 of time, we lost our father.
0:28:57 He died very suddenly.
0:29:08 One of my best friends from college, Suzanne, died of lymphoma.
0:29:09 And it was sudden.
0:29:13 She was diagnosed in December and she died in May.
0:29:19 Really, the first time in my life where people that weren’t expected to die, died.
0:29:22 You know, we had lost grandparents and great-grandparents.
0:29:29 And I was really having kind of an existential crisis sitting on the 47th floor of my, in my
0:29:35 beautiful office with a secretary and a sob in the garage thinking, why me?
0:29:39 Why am I here rather than Suzanne?
0:29:44 Because she was, that friend was also the dreamer, the person who wasn’t box checking.
0:29:47 She went to Princeton, but she traveled the world.
0:29:50 She didn’t go to business school right away.
0:29:52 And I always thought, you got to get your life together.
0:29:53 You got to be on a path.
0:29:59 And I thought, thank God she didn’t do that because she didn’t know she was going to die.
0:30:06 But instead of sitting in some office building, she was living life and trying on new things.
0:30:09 And I realized I hadn’t done that for myself.
0:30:13 All I was doing was following a game plan.
0:30:16 I wasn’t trying to figure out my purpose.
0:30:19 And at the same time, I met Barack Obama.
0:30:26 He showed up in my life as the opposite of a box checker, but somebody I describe in my
0:30:28 book as an ultimate swerver.
0:30:32 He did nothing by the book, but he was brilliant and interesting.
0:30:35 You know, he didn’t go to law school right away.
0:30:38 He worked as a community organizer.
0:30:40 He lived in different parts of the world.
0:30:48 He was really trying to unpack life in a way that people in my generation weren’t trying
0:30:48 to do.
0:30:53 You were just, you know, I was with the black bourgeois, right?
0:30:58 And people were buying their homes and getting their cars together and trying to make partner
0:30:59 at a firm.
0:31:01 There was a very finite path.
0:31:04 And I hadn’t explored anything else but that.
0:31:10 And I thought, I have to do something more before I settle on this.
0:31:13 And I think Barack helped give me the courage.
0:31:21 You know, he was the person in my ear that said, why would you want to just stop here and settle
0:31:24 on this career when there’s so much out there that you haven’t tried, right?
0:31:26 You can do this.
0:31:30 And I was like, but I’m loaded down with debt.
0:31:34 And right around that time, we knew we were going to be together.
0:31:36 We knew we were going to be engaged.
0:31:39 And he was like, we’ll figure that out.
0:31:43 He was like, don’t settle on becoming a partner at a law firm because of money.
0:31:47 You know, it’s like, you need to see the world in a different way.
0:31:50 And we’ll figure this out together.
0:31:53 And so I started swerving.
0:31:58 I started trying other things in life and never looked back.
0:32:05 Craig, when was the first time you heard that your little sister had met a guy called Mr.
0:32:05 Obama?
0:32:09 Well, she called me up and said, hey, I met a guy.
0:32:10 I want to bring him by.
0:32:15 And my mom, my dad, and I were sitting on our front porch.
0:32:20 And she pulls up in her Nysop 900 that you’ve heard a lot about.
0:32:22 And he gets out of the car.
0:32:23 And that was the first time we met him.
0:32:25 And what did you think of him, honestly?
0:32:40 Honestly, I was like, you know, he may last two months because he’d do something and be like, oh, that’s a deal breaker.
0:32:41 And he’d be on his way.
0:32:45 And my mom, I remember my mom saying, well, at least he’s tall.
0:32:50 We were just meeting him like we would meet somebody she’d bring by.
0:32:51 But I never brought.
0:32:52 I didn’t bring a lot of boyfriends.
0:32:53 She didn’t bring a lot of guys by.
0:32:58 So that’s why we thought it wouldn’t last that long, because she didn’t bring too many guys by.
0:33:00 Yeah, but why would you think it wouldn’t last?
0:33:02 The people that didn’t last, you didn’t meet.
0:33:04 But we heard about them.
0:33:06 Yeah, but you never met them.
0:33:10 Yeah, well, I have known my sister a long time.
0:33:14 That’s one of those just where Michelle’s so hard on men, you know.
0:33:15 So it’s like, yeah.
0:33:17 I didn’t say she was hard.
0:33:18 I brought them home.
0:33:24 And I think there was one other boyfriend that you met, even though I had plenty of boyfriends.
0:33:24 I just, you know.
0:33:26 I had met more than two guys.
0:33:28 Well, that’s because we went to school together.
0:33:29 Yeah.
0:33:29 Right?
0:33:30 Right.
0:33:31 Those guys didn’t last.
0:33:32 But they didn’t come home.
0:33:33 Well, okay.
0:33:34 Well, I met them.
0:33:35 Yeah.
0:33:35 I met them.
0:33:37 But they didn’t meet mom and dad.
0:33:38 No, they didn’t meet mom and dad.
0:33:39 But that’s because we weren’t in Chicago.
0:33:41 Oh, anyway.
0:33:43 Well, that matters is really how it turned out, right?
0:33:45 So this is the sibling.
0:33:47 It’s like, oh, you know.
0:33:49 You rejected him at first, right?
0:33:50 Yeah, yeah.
0:33:55 Because he, Barack was, I was assigned to be his advisor.
0:33:57 And that didn’t mean I was his boss.
0:34:00 But every, I was a first year associate.
0:34:06 So they tried to pair first years sort of with new summer associates just to help get them acclimated
0:34:09 and to kind of give them advice to sort of mentor them for the summer.
0:34:12 So I was his mentor, right?
0:34:13 So he comes in.
0:34:14 He’s late.
0:34:17 So I’m thinking, okay, this guy’s trifling.
0:34:20 Because we didn’t, in the Robinson family, we didn’t do late.
0:34:23 But he was raining and he didn’t have an umbrella.
0:34:24 And so he was a little wet.
0:34:27 So I was a little annoyed.
0:34:32 But he stood up and he was tall and he was more handsome than his picture.
0:34:34 So I sort of thought, oh, okay.
0:34:35 And not what I expected.
0:34:42 So I took him around the office, got him settled into his office,
0:34:45 took him out to lunch for that first day.
0:34:47 And we talked for like hours.
0:34:51 And I knew that we were going to be friends.
0:34:52 He was smart.
0:34:53 He was funny.
0:34:54 Had a good sense of humor.
0:34:56 Didn’t take himself too seriously.
0:34:59 So we clicked right off the bat.
0:35:04 And over the course of the summer, we actually became really good friends.
0:35:09 I was even trying to introduce him to some of my friends, my girlfriends, saying, there’s
0:35:11 this really cute guy who’s my advisor.
0:35:20 Because in my mind, there wasn’t any way that the few black associates there who both went to
0:35:21 Harvard were going to date.
0:35:24 In my mind, I was like, that’s going to be tacky.
0:35:25 That’s expected.
0:35:25 Right?
0:35:31 And I was just sort of into doing what wasn’t, not doing the expected.
0:35:31 Right?
0:35:33 So my mind went somewhere else.
0:35:38 I was like, ah, meet all these wonderful, beautiful women that I know.
0:35:44 And after a couple of outings, he said, well, why don’t we go out?
0:35:48 And I was like, no way are we going to go out.
0:35:50 That’s just not going to happen.
0:35:51 We are friends.
0:35:52 And he was sort of like, huh, well, why?
0:35:53 And he made the case.
0:35:56 I said, well, you know, I don’t think it looks right.
0:35:59 And he said, who cares about how it looks?
0:36:03 And so he made his Barack Obama case over a couple of weeks.
0:36:07 And finally, I was like, OK, we’ll go out on one date.
0:36:12 And so he planned, after that, it was over.
0:36:17 It was a full day date where he pulled out all the stops.
0:36:22 I’m sure I picked him up because I had the nice car.
0:36:29 And we went to the Art Institute, where he showed me his suave, you know, view of art.
0:36:31 And we had lunch at the museum.
0:36:36 And then we walked from the Art Institute down Michigan Avenue north.
0:36:40 So we walked hand in hand, talked slowly.
0:36:47 And, you know, then we went and had dinner on top of Lake Point Tower, which was a beautiful view of the city.
0:36:53 And then we, I think, ended the evening watching, going to Spike Lee’s, do the right thing.
0:37:01 So, I mean, he had planned, you know, culture, you know, art, you know, a lovely stroll.
0:37:08 And slowly I was like, OK, maybe I, you know, I spoke too soon.
0:37:11 You know, maybe there is something more here.
0:37:18 But, yes, that’s a long way of saying I did say no for a good month or two.
0:37:22 But by the end of the summer, we were, I think, it was that summer.
0:37:26 By the end of the summer, I was introducing him to my family.
0:37:30 You both have that through line through your story of ticking the boxes.
0:37:39 And then eventually, it’s kind of what we were talking about yesterday on your show, where you have sometimes your preconception has to fail you.
0:37:40 Yeah, that’s right.
0:37:44 You have to feel it for you to understand that maybe a pivot is needed in your life.
0:37:46 And it was the same when I was talking about my early journey.
0:37:49 Valerie, this very interesting character in your life.
0:37:52 This is the letter, I found it, that Valerie wrote in to me.
0:37:59 And she’s talking about the pivot you made from being a lawyer to leaving that law firm and going in pursuit of something else.
0:38:03 What was the something else you were pursuing before I read what Valerie said to me?
0:38:08 I had no idea because I didn’t know anything.
0:38:16 But I started with what I, I had to spend some time thinking, journaling about what did I care about.
0:38:17 What was the journal question?
0:38:21 What brought me joy, you know, of all the things that I was doing in my life?
0:38:29 What was the thing when I had it on my calendar that I would jump out of bed for, that would change my, the way I felt about the day?
0:38:32 And it always had to, it went back to mentoring.
0:38:44 Because while I was doing all this stuff in law, in my education, I was always finding ways to help younger kids understand how to get here.
0:38:48 So it was the mentoring piece that Craig mentioned.
0:38:52 You know, we never talked about that when we think about our parents.
0:38:57 That brought me absolute joy, you know.
0:39:02 So I started really trying to listen to that self-interested part of me, you know.
0:39:04 It’s like, what made me happy?
0:39:06 I never asked myself that.
0:39:08 I always did what I thought I was supposed to do.
0:39:17 And making money was one of the things that you were supposed to do if you were anyone who had an opportunity to get an Ivy League education.
0:39:19 That was really all they talked about.
0:39:20 That’s all they showed you.
0:39:24 You know, there wasn’t a course or a major in helping people.
0:39:29 You know, there wasn’t a course on working with young kids.
0:39:33 You know, there’s no major for that, especially in the Ivy Leagues.
0:39:36 So I know, I knew nothing about the nonprofit world.
0:39:37 I knew nothing about NGOs.
0:39:41 Well, Valerie said, she said the opposite.
0:39:43 I’m joking, I’m joking, I’m joking.
0:39:49 The day I met Michelle Obama changed my life forever.
0:39:54 I’ll never forget the moment she strolled into my office for an interview, dressed in all black, hair elegantly pulled back.
0:39:57 I was struck by the confidence that she carried herself with.
0:40:00 She looked me right in the eye when she shook my hand.
0:40:05 She was so poised and self-assured that it was hard to believe that she was only 27 years old.
0:40:12 Michelle told me about her life, how she grew up in the South Side, how much love and support her parents poured into her and her brother, Craig.
0:40:19 I asked her why she was considering public service rather than a much more lucrative path as a partner in a law firm.
0:40:23 And she said that she had recently lost her dad and her best friend within a year.
0:40:30 And their deaths were a painful reminder of the finiteness of life and the importance of making it purposeful.
0:40:38 And how she knew that her abilities could lead her to make a difference in the lives of others, to serve and to give back to the city that she’d grown up.
0:40:45 I was so in awe of her clarity of purpose, determination and vulnerability that I offered her a job on the spot.
0:40:48 That was close, right?
0:40:50 Yeah, it was the same.
0:40:52 It was like, ooh, what did Valerie say?
0:40:58 And at that time in your life, you know, those early 30s, what’s going on with Mr. Obama?
0:41:07 Oh, by then he was, he had written his book because he was the president of the Harvard Law Review.
0:41:13 The president of the Harvard Law Review is the top student at the top law school in the world.
0:41:20 So, and he was the first black student to be elected president of the Harvard Law Review.
0:41:23 And that garnered a lot of attention for him.
0:41:24 We were dating at the time.
0:41:33 And so he got a book contract to write a story, Dreams from My Father, which I thought was, who writes a book at your age, right?
0:41:36 You know, but he was like, yeah, I might as well tell him a story.
0:41:38 And, you know, and it was money, right?
0:41:41 He got an advance and we were engaged.
0:41:46 So he was working on that project, but he was still trying to figure out what he was going to do.
0:41:52 And when you’re the president of the Harvard Law Review, basically the world of law is open to you.
0:42:01 The normal path is that you clerk for an appellate judge for a year or two, and then you go on to clerk for the Supreme Court.
0:42:12 Then, you know, you go on to do appellate work, you, you know, you have offers from every law firm, you are in demand, or you can do policy or whatever.
0:42:13 That was the normal path.
0:42:15 I was like, so are you going to clerk?
0:42:16 He was like, why would I clerk?
0:42:19 So he didn’t work at any of the big firms.
0:42:23 He went to a very small firm that was doing public interest work.
0:42:25 So he wasn’t making a lot of money.
0:42:27 He was doing what I was doing.
0:42:32 And he was going the opposite direction of all the things that were supposed to make us money.
0:42:35 But he was like, money isn’t why I’m doing this.
0:42:40 I’m trying to figure out how I can best use my skills to impact the most people.
0:42:44 So he was doing 50 million jobs.
0:42:50 And we were cobbling together our payments for our student loans at the time, which were more than our mortgage.
0:42:52 We had bought a condominium.
0:42:56 We were on our way to building our lives together, but we were in deep debt.
0:43:05 So while we were both pursuing our deep love of being in the community, our incomes were going in the opposite direction of where they were supposed to go.
0:43:07 But we were in this together.
0:43:11 You know, politics hadn’t really come into the fold yet.
0:43:13 It wasn’t a part of the conversation.
0:43:23 But we were both kind of on these parallel paths, kind of figuring out how do we take all these skills and all this energy and help people.
0:43:25 I was working in the city.
0:43:29 He was working everywhere else and writing a book.
0:43:34 And we were just kind of, you know, we were sort of plotting ahead.
0:43:39 Business takes me all over the world and I travel about 50 weeks a year.
0:43:45 And up until recently, one of the challenges I continue to face was staying connected as soon as I landed somewhere new.
0:43:49 The reality is I don’t have time to wait around and sort out SIM cards while I’m on the go.
0:43:55 So a few months ago, I tried something called Airlo for the first time and they are now a sponsor of today’s episode.
0:43:59 Airlo is the world’s first e-SIM store.
0:44:00 It’s entirely digital.
0:44:02 No SIM cards are needed at all.
0:44:05 And you can keep the same phone number you have now.
0:44:14 It means that you can get reliable data and over 200 destinations with instant access to a digital e-SIM card with a click of a button.
0:44:19 When you buy your first Airlo e-SIM, you can get $3 off by using code DOAC3.
0:44:24 For me, being able to land, switch on my phone and get back to work is game changing.
0:44:25 And Airlo makes this possible.
0:44:31 Install Airlo today to get $3 off your first e-SIM with code DOAC3 at checkout.
0:44:35 That’s D-O-A-C-3 when you download the Airlo app.
0:44:43 I guess I’m seeking advice from both of you on love and romance and relationships because in your, you know, I’m in my early 30s now.
0:44:49 And when I looked at both of your stories of love in your 30s, it’s not a straight line.
0:44:50 Oh, no.
0:44:51 Oh, no.
0:44:53 It’s not a straight line to say the least.
0:44:57 Michelle, you talk about going to marriage counseling with Brock.
0:45:08 What does someone like me at 32 years old who is in a relationship, who is aggressively pursuing a career because I feel like I’ve got to build and build and build and set my family up for the future.
0:45:16 What advice would you both give me about navigating love through that part of your career where it’s go, go, go, go, go?
0:45:26 For somebody with your personality in particular, my advice would be that, you know,
0:45:44 I could see you thinking, you know, if I’ve got my stuff together and I’ve got my path going over here and you’ve got your path going on over there, you know, as long as we’re both trudging along, you know, and pushing, we’re going to be good.
0:45:55 And generally that can work because you can be two independent beings out there with, you know, basically slaying your own dragons, right?
0:46:02 Making the choices about which dragons you slay and how, you know, how much armor you want to use, you know.
0:46:15 You’re independent people and that feels good right now until your first and most important joint project happened, which you told me you want, you have kids, right?
0:46:29 That’s oftentimes when the rub happens because when you, when you bring life into the world, you know, that’s the, that’s the project where you can’t do that independently.
0:46:55 You can’t, you can’t, you can’t be on one path and your partner on another because raising those kids and making them as whole as, as you’d want them to be has so little to do with the dragon you’re slaying now than it does with how you partner and engage and, and, and make choices together on this, these little creatures that you’re going to love more than anything in the world.
0:47:00 And you’re not going to want to get that project wrong, but you’ve got to work with your partner.
0:47:01 You’ve got to communicate.
0:47:03 And that’s when it gets really hard.
0:47:05 Is that when it got hard for you?
0:47:05 Yeah.
0:47:06 Yeah.
0:47:16 Because, you know, when you’re independent operators in the world, it, you know, he’s off, he’s traveling, I’m traveling, you know, maybe I don’t see him during the week.
0:47:19 And then on Saturday, whoa, it’s great.
0:47:19 I love you.
0:47:20 I missed you.
0:47:21 This was so cool.
0:47:22 Tell me about your life.
0:47:23 And, oh, this is, and it’s sexy.
0:47:25 And it’s all of this.
0:47:25 Right.
0:47:30 And it feels, and you’re, you’re moving and, you know, and you also are okay having a break.
0:47:33 It’s like, let me miss you for a little bit.
0:47:35 So I don’t care that you’re traveling or that you’re everywhere.
0:48:05 But the minute there’s a little baby that is waking someone up and if there’s one person that’s carrying the burden of that, you know, if one person’s dream stops because they’re taking on the lion’s share of things and you’re still going to the gym and you’re still slaying your dragons at the same rate and you haven’t looked over at your partner who maybe is now stuck at home because she’s breastfeeding or she made a set of choices to make this little creature work.
0:48:14 And you guys haven’t had a conversation about that and what that balance looks like because you’re just slaying your dragon at the same rate.
0:48:17 Oh, there’s going to be, oh, there’s going to be problems.
0:48:20 You know, there’s going to be resentment.
0:48:22 There’s going to be fatigue.
0:48:26 There’s going to be measuring and counting and all the things.
0:48:48 So I think it’s just important to communicate now to start doing the work of making sure that you guys are defining your one life together, that you’re deciding together now what dragons are going to be slaying and who gets to do what when, you know.
0:48:52 And what does that feel like, you know, are you going to be working all the time?
0:48:54 Are you going to be traveling all the time on the road?
0:48:56 Is she coming with you?
0:48:58 How does she feel about that?
0:48:59 Did you have that conversation?
0:49:00 No, no, we did not.
0:49:01 You did not have that conversation?
0:49:12 No, because I didn’t know that that was the thing that you had to worry about because when you’re in the midst of it, when you’re in the midst of pursuing your own independent journeys, it’s beautiful, right?
0:49:13 It is.
0:49:15 It’s like I’m independent.
0:49:16 He’s independent.
0:49:17 We get along.
0:49:22 And then all of a sudden, someone’s legs are cut up from under them, you know.
0:49:30 You know, someone is making a different set of sacrifices that wasn’t negotiated, that weren’t negotiated.
0:49:31 Because of children.
0:49:33 Because of children.
0:49:34 Because of life.
0:49:36 You had some pregnancy struggles.
0:49:37 Yes.
0:49:41 And I’ve spoken to many women on this show who have been through similar pregnancy struggles.
0:49:49 And it’s something that I’ve, it’s actually a big conversation in my life at the moment, but also just some of my friends in my life around trying to get pregnant.
0:49:53 And the IVF journey, which you went on.
0:49:57 What do women who are struggling need to understand?
0:50:07 And how did you feel when you were contemplating the IVF journey and when you started to have struggles conceiving without IVF?
0:50:13 It’s the thing, you know, because we don’t talk about our bodies and women’s health.
0:50:19 And there’s just not a lot of conversation about marriage or pregnancy or any of this.
0:50:21 Our parents don’t talk about it.
0:50:23 Their parents before them don’t talk about it.
0:50:23 Right?
0:50:27 So you imagine your life as you’re checking boxes.
0:50:28 I’m waiting.
0:50:30 I’ve delayed having kids.
0:50:32 I found the love of my life.
0:50:33 And now I’m going to get pregnant.
0:50:38 And no one tells you that there is really a biological clock.
0:50:40 Like, that’s not false.
0:50:48 You know, we have partner in podcasts, Dr. Sharon Malone, who wrote a book, Grown Woman Talk, where she’s talking.
0:50:53 She’s sort of ripping the curtain off of women’s health questions.
0:51:00 And in a conversation with her, she reminded us that women, we are born with a finite set of eggs.
0:51:02 And we don’t get any more.
0:51:05 And every month we’re losing them.
0:51:14 And so there is a period of time, usually, and it’s different for everyone, usually in your 30s, where you go from fertile to not.
0:51:17 And it’s like falling off of a cliff.
0:51:21 And I’m like, why didn’t anybody tell me this?
0:51:21 I know.
0:51:26 Why weren’t people talking about this?
0:51:35 So by the time we started really trying, which worked perfectly for our careers and maturing and having everything set, right?
0:51:37 Because that’s what we’re trying to get everything set.
0:51:40 Unlike our parents who, you know, had us.
0:51:41 We lived in a little bitty apartment.
0:51:43 You know, one income.
0:51:46 Our generation, we’re worrying about, I want everything set.
0:51:53 I guarantee you, you have things way more set than any of our parents had before they started having kids.
0:51:57 But we’re waiting for everything to be perfect, no friction.
0:51:59 We don’t want any friction, right?
0:52:04 And while we’re waiting for our lives to be perfect, that biological clock is ticking.
0:52:07 So you start trying, and it’s not working.
0:52:13 That’s when you go to the doctor, and they tell you, oh, you’re running out of eggs.
0:52:14 This is normal.
0:52:16 I mean, you’re going to have trouble getting pregnant.
0:52:25 And so try a little bit, and then now it’s time for IVF, if you can afford it, which it wasn’t covered by insurance at the time.
0:52:29 So, you know, it’s just a shock to the system.
0:52:38 And as people who like learning and like knowledge, you really sort of feel gypped, you know, that why is this such a secret?
0:52:43 Which is why I talk about it openly, and I talk about miscarriages.
0:52:49 Because the other thing I learned is, like, most pregnancies, a good percentage of them end in miscarriage.
0:52:53 That people have been having miscarriages for years, but not talking about it.
0:53:08 So when it happens to you, a box checker, somebody that thought life was going to be so, and you did all the right things, to have things not work out and to know that it was going to be that way and nobody told you so that you could be prepared for it, it just, it was a blow.
0:53:17 And then as a woman, you’re walking around owning the blow as if it’s your fault, you know, and so you’re carrying around that burden.
0:53:35 And that can become the first pressure point in a marriage, because emotionally, you’ve got a woman that is carrying all of this, feeling like a failure, feeling not having anyone to talk about, having her hormones go up and down, literally, right?
0:53:45 Probably dealing with depression and maybe some postpartum, still working, still slaying dragons, still on the path, but she’s carrying it all on her own.
0:53:56 And then if you do IVF, the bulk of the work, the shots, we are the petri dish in the IVF process.
0:54:01 You show up, you come in a cup, and ooh, yay, good for you, right?
0:54:08 And you’re a little mad about that, too, because women have to get shots every week, and you have to go back and forth.
0:54:20 In between having your job, your high-powered job, and keeping it all together, you’re at the doctor’s office every month trying to count your eggs and hoping that you’re producing eggs, and then you have to go through the procedure.
0:54:32 And then you have to be pregnant for nine months as your partner is going to the gym and keeping his figure and, you know, all of that, you know?
0:54:44 So it’s a long way of saying there are just many natural reasons why marriage, infertility, trying to have kids makes things difficult.
0:54:49 It’s like I try to tell couples, of course it’s hard.
0:54:52 Just listen to what I said, right?
0:54:57 Like, if you’re having some issues in your marriage, it’s not you.
0:55:00 It’s the process of marriage.
0:55:01 It’s just all hard.
0:55:04 Because guess what happens when it all works out right?
0:55:05 You know what you end up with?
0:55:07 Babies.
0:55:13 Little people with their own sense of everything.
0:55:15 They mess you up.
0:55:26 You love them dearly, but they’re a hassle, and they’re demanding, and they have their own whims, and now they’re in your world, in your partnership.
0:55:29 They are factored into everything.
0:55:43 So even when everything works out and you have the 3.2 kids and you got everything right, it’s still going to be hard because now you’re developing a life, right?
0:55:53 So I talk about these things because I think that people give up too quickly on marriage, right?
0:55:57 Because there is so much friction built into the equation.
0:56:09 And if you’re not getting help talking about it, going to therapy, just understanding how things are changing and how do you continuously renegotiate your relationship with your partner,
0:56:17 I just see people quitting because they look at me and Barack and go, hashtag couple goals, you know?
0:56:18 And I’m like, it’s hard.
0:56:19 It’s hard for us, too.
0:56:23 But I wouldn’t trade it, you know?
0:56:26 He is, as the young people say, he is my person.
0:56:28 Was there ever a moment where you thought?
0:56:31 You know, there are the moments where I’m like, right?
0:56:35 But was it real?
0:56:36 No.
0:56:37 No.
0:56:38 No.
0:56:40 There was never really a full moment.
0:56:43 There were moments when I was resentful.
0:56:45 There were moments when I was mad.
0:56:49 There were moments when I didn’t feel like I got enough attention.
0:56:54 But it’s like, don’t you feel that in your relationship right now?
0:56:54 Yeah.
0:56:55 You know?
0:56:55 Yeah.
0:57:01 So it’s just me understanding, yeah, I was mad, but I forgot even why I was mad, right?
0:57:02 That’s okay.
0:57:04 It’s like, was I really that mad?
0:57:05 Oh, did I say that?
0:57:06 I’m sorry.
0:57:07 I didn’t really mean that.
0:57:17 So no, in the end, you know, no, we’re, you know, and the beauty of my husband and my,
0:57:24 our partnership is that neither one of us was ever really ever going to quit at it because
0:57:25 that’s not who we are.
0:57:26 And I know that about him.
0:57:29 He knows that about me, you know?
0:57:30 So no.
0:57:38 Both of your lives change because of a decision that former President Barack Obama decides
0:57:40 to make, which is to run for public office.
0:57:45 And that is, has a profound impact on both of your lives because it’s the most powerful
0:57:46 job in the world.
0:57:49 It is, you become the most famous family in the world.
0:57:57 When he said that he was going to do that, did you believe that he was capable of it?
0:58:00 Yeah, that was the problem.
0:58:10 It’s like, you know, I, I, I knew that in my heart, I knew that he would make a phenomenal
0:58:11 president.
0:58:20 And as I’ve written in, in, in the light, the, the truth was, is that my initial reaction
0:58:23 was like, oh no, oh my God, don’t do this.
0:58:29 It had everything to do with having the foresight of knowing what this would do to our lives.
0:58:34 I mean, I was projecting that if you win, which I thought he could and should, he would be
0:58:37 somebody that I would want as my president.
0:58:42 It was all about, this is going to, you know, our kids are little, we’re going to have to
0:58:43 move.
0:58:45 How do you raise kids in the White House?
0:58:47 It’s dangerous.
0:58:51 It’s the first black potential president.
0:58:52 We knew there’d be death threats.
0:58:55 There was just all the, how would we afford it?
0:58:58 Because it’s, it’s expensive to live in the White House.
0:59:00 There’s many people don’t know.
0:59:02 I mean, much is not covered.
0:59:06 You’re paying for every food, every bit of food that you eat.
0:59:11 You, you know, you’re not paying for housing and the staff in it, but everything, even travel.
0:59:16 If you’re not traveling with the president, if your kids are coming on a bright star, which
0:59:21 is the first lady’s plane, we had to pay for their travel to be on the plane.
0:59:23 It is an expensive proposition.
0:59:26 And you’re running for two years and not earning an income.
0:59:30 So all of that was in my mind.
0:59:32 How would we manage this?
0:59:37 So my fears were, came from the fact that I thought he could win.
0:59:44 You know, because if I, maybe way in the back of my mind, I was hoping that maybe he wouldn’t,
0:59:47 you know, that this would be the last thing he would do.
0:59:54 But I knew he had it in him to make this happen.
1:00:00 This one change has transformed how my team and I move, train and think about our bodies.
1:00:05 When Dr. Daniel Lieberman came on the Diary of a CEO, he explained how modern shoes, with
1:00:10 their cushioning and support, are making our feet weaker and less capable of doing what nature
1:00:11 intended them to do.
1:00:16 We’ve lost the natural strength and mobility in our feet, and this is leading to issues like
1:00:18 back pain and knee pain.
1:00:22 I’d already purchased a pair of Vivo Barefoot shoes, so I showed them to Daniel Lieberman,
1:00:27 and he told me that they were exactly the type of shoe that would help me restore natural foot
1:00:28 movement and rebuild my strength.
1:00:31 But I think it was plantar fasciitis that I had, where suddenly my feet started hurting all the time.
1:00:35 And after that, I decided to start strengthening my own foot by using the Vivo Barefoots.
1:00:38 And research from Liverpool University has backed this up.
1:00:44 They’ve shown that wearing Vivo Barefoot shoes for six months can increase foot strength by up to 60%.
1:00:52 Visit VivoBarefoot.com slash DOAC and use code DIARY20 from my sponsor for 20% off.
1:00:54 A strong body starts with strong feet.
1:00:58 This has never been done before.
1:01:03 A newsletter that is ran by 100 of the world’s top CEOs.
1:01:05 All the time people say to me, they say,
1:01:06 can you mentor me?
1:01:07 Can you get this person to mentor me?
1:01:08 How do I find a mentor?
1:01:10 So here is what we’re going to do.
1:01:12 You’re going to send me a question.
1:01:14 And the most popular question you send me,
1:01:21 I’m going to text it to 100 CEOs, some of which are the top CEOs in the world running $100 billion companies.
1:01:26 And then I’m going to reply to you via email with how they answered that question.
1:01:31 You might say, how do you hold on to a relationship when you’re building a startup?
1:01:34 What is the most important thing if I’ve got an idea and don’t know where to start?
1:01:35 We email it to the CEOs.
1:01:36 They email back.
1:01:38 We take the five, six top best answers.
1:01:39 We email it to you.
1:01:42 I was nervous because I thought the marketing might not match the reality.
1:01:46 But then I saw what the founders were replying with and their willingness to reply.
1:01:47 And I thought, actually, this is really good.
1:01:51 And all you’ve got to do is sign up completely free.
1:01:56 Did you ask for any commitments or promises if he were to win?
1:02:02 I, you know, it wasn’t very thoughtful.
1:02:08 I told him that he definitely had to quit smoking because he was still toying with smoking.
1:02:10 He was in it and not in it.
1:02:18 And we had to have enough of a nest egg so that, you know, we could, that we wouldn’t be just
1:02:20 financially broke at the end of it.
1:02:25 And, you know, I thought that that was going to cut it, right?
1:02:32 Because we weren’t in really, we were just starting to make decision moves where we were
1:02:37 covering the income that we lost, making our purposeful moves.
1:02:39 So I kind of thought that was going to be the deal breaker.
1:02:44 But then he was chosen to give the speech at the Democratic National Convention.
1:02:46 And he just blew up.
1:02:51 And as a result of that, and maybe I’m getting it out of order,
1:02:55 Dreams for My Father went back on the bestsellers list.
1:03:02 He wrote Audacity of Hope, you know, so there was all this income that was being generated from
1:03:03 his book sales.
1:03:07 And he kind of looked at me like, I think we’re okay.
1:03:10 And I’m like, darn, drats.
1:03:15 So I didn’t know enough to know what to ask for.
1:03:17 I mean, we were flying blind.
1:03:23 I didn’t know what that journey was going to be and what I would need to negotiate for myself.
1:03:24 And that was a bit problematic.
1:03:28 It was problematic not to know what I needed.
1:03:29 What should you have said?
1:03:45 Oh, I should have said that I needed his team to really, truly value that he had a family.
1:03:53 You know, that I shouldn’t have just said, well, this is what it takes to get this done.
1:03:56 I mean, it was almost like the consultants that sit around.
1:03:58 It was almost like this is the way it has to be.
1:04:06 And remember, the legacy of presidential office doesn’t recognize families.
1:04:09 It is not designed, you know.
1:04:15 You get in there and it all revolves around the commander-in-chief who has always been a man.
1:04:27 And the whole system of it doesn’t really take into account that there’s a wife and kids and their needs and the demands on them.
1:04:32 So I wound up having to fight for a lot of stuff on my own.
1:04:41 So if I had known these things, and maybe Laura Bush knew more than I did because the Bushes had been in the White House.
1:04:49 Maybe, you know, I think about maybe there’s some world where people knew more about this thing than we did to understand the impacts.
1:04:51 But there are also generational differences.
1:04:53 I was a very different first lady.
1:04:58 Not terribly different from Hillary Clinton, but it was a different time.
1:05:02 We had small kids in the White House, and that didn’t happen often.
1:05:19 There were just accommodations and ways that the West Wing did not think about or work to fully protect all of us in the process as a unit.
1:05:25 And so if I had known what I knew now, I would have asked for different things.
1:05:32 But ultimately, I had to push to get the things that we needed to be able to operate as a family.
1:05:42 Even when it came down to how the Secret Service protected little kids, you know, the girls had to have a detail, right?
1:05:59 So they started school in second grade and fifth grade in armed cars with primarily men with guns going into a new school, strangers that they did not know.
1:06:08 And the detail, they weren’t practiced on going to Sidwell’s second grade schoolyard.
1:06:15 So we had to basically work on how do you do this for little kids, you know?
1:06:18 So a lot of times details just flood through.
1:06:20 They continuously move through.
1:06:34 It was important for me that we find two detail leaders that stayed with the girls for most of their time until they became teenagers because it was sort of like you know these people, right?
1:06:35 At least they get to know.
1:06:41 They couldn’t just have strange men coming throughout, and we had to kind of fight for that.
1:06:53 So that’s just one example of what living under those things and trying to raise small children, you know,
1:07:02 the kind of things that the guys in the West Wing weren’t thinking about as they were fixing the financial crisis and dealing with Syria and on and on and on.
1:07:10 I was trying to make sure that our kids came out of that process not crazy and whole.
1:07:20 Being the first black first lady in the White House, the public scrutiny that that comes with is a unique type of scrutiny.
1:07:25 Being the first lady anyway comes with tremendous scrutiny.
1:07:25 Absolutely.
1:07:37 Since stepping reluctantly into public life, I’ve been held up as the most powerful woman in the world and taken down as an angry black woman.
1:07:43 I’ve wanted to ask my detractors which part of that phrase matters to them the most.
1:07:47 Is it angry or black or woman?
1:07:56 I’ve smiled for photos with people who call my husband horrible names on national television, but still want a framed keepsake for their mantle.
1:08:05 I’ve heard about the swampy parts of the Internet that question everything about me, right down to whether I’m a woman or man.
1:08:28 Craig, if that was my little sister, public scrutiny, elevated to the highest office in the land, I’ll ask you the question.
1:08:30 How did you feel?
1:08:34 So let me back up.
1:08:44 Because I had been a basketball coach at a big conference, I always had to tell them, don’t worry about what people say in the newspaper.
1:08:47 I’m doing exactly what I love to do.
1:08:50 And that doesn’t bother me at all.
1:08:50 Okay.
1:08:58 But then once they got in the White House, I had to tell myself that.
1:08:59 Yeah.
1:09:10 Because I knew that they were doing the best that they could do for the most people, no matter what anybody said.
1:09:30 But because it’s my little sister and brother-in-law and my mom’s in the White House and my nieces, there were times where I would find myself becoming enraged and I’d have to coach myself to, I know they’re doing the best they’re doing, they can do for the most people.
1:09:36 And I would not want anybody else sitting in that seat but my sister and brother-in-law.
1:09:39 And that’s how I got through eight years of that.
1:09:41 Because it’s relentless.
1:09:42 It is relentless.
1:09:43 It’s relentless.
1:09:44 It is global.
1:09:45 It is unfair.
1:09:47 And it’s mean.
1:09:48 It’s just mean.
1:09:55 And, you know, I lean back on the lessons I learned from my parents a long time ago.
1:09:58 I wasn’t worried about what anybody said who wasn’t at this table.
1:10:07 And I coached, counseled my family, my immediate family, the same thing.
1:10:15 Because our older kids were old enough to read the papers and read the news and things online.
1:10:18 But Misha always talks about this.
1:10:25 In order to get through that, she always says she needed the village of her friends and family.
1:10:28 And I just wanted to be a supportive piece of that.
1:10:37 And we tried to get out there as much as we could and make it as normal as you can, you know, having Thanksgiving in the White House.
1:10:43 You know, that’s an oxymoron almost, having a normal Thanksgiving in the White House.
1:10:45 But we tried to make it as normal as we could.
1:10:52 And yourself, how does one deal with such scrutiny?
1:10:57 The scrutiny occurs for eight years as the, you know, the public are at war with different opinions and ideas.
1:11:01 And often the president is seen as the villain or the hero in that context.
1:11:03 And the family is obviously impacted by that.
1:11:07 But then even beyond the White House, it’s relentless.
1:11:10 What is the, is there a framework?
1:11:11 Is there an underlying belief?
1:11:12 Is there a set of values?
1:11:16 You know, it goes back to what we learned earlier.
1:11:19 I think I approach everything with empathy.
1:11:21 And Barack does too.
1:11:30 And he helps keep me in check because he is so smart and he believes in ideas and he understands context and history.
1:11:37 You know, we are always putting these times, these moments into a greater context.
1:11:46 We’re trying to understand where people’s rage, ignorance, hatred, whatever it is, where it comes from.
1:11:49 And it usually doesn’t have anything to do with us.
1:11:54 You know, it has to do with the state of the world, you know.
1:12:01 And the world in this country is unfair for way more people than it is fair to.
1:12:04 And it impacts people of all races.
1:12:09 And folks are angry and they’re scared and they don’t have enough opportunity.
1:12:13 And when people are put in that position, they lash out.
1:12:14 They’re mean.
1:12:22 That’s when they’re, you know, we otherize people because it gives us a sense of stability.
1:12:24 We pick on someone.
1:12:27 Someone has to be a little more oppressed than us.
1:12:31 But that doesn’t make what they say or feel true, you know.
1:12:43 That’s, you know, just because you say it or think it about me and the way that I had to overcome the racist low expectations of us in our childhood, it’s the same thing.
1:12:46 It’s like, you’re not mad at me.
1:12:49 You don’t understand a lot about the world.
1:12:55 And you’ve been told a lot of things about who people of my skin color are.
1:13:00 You’ve been taught to fear me because of the history of our country, because of what you’re going through.
1:13:06 And when you put yourself in other people’s shoes, I do get why people are afraid.
1:13:08 I do understand it.
1:13:16 And also, Barack helps me remember, which I experienced myself, you know, he says this is still the country that elected Barack Obama twice.
1:13:20 You know, and people in this country are proud of that.
1:13:33 There is a very small percentage of people who would never, ever in their lifetime want a black man to tell them how to get down the street to the grocery store, right?
1:13:34 They can’t hear it.
1:13:39 But this country is bigger than that, right?
1:13:41 And we saw it.
1:13:42 We experienced it.
1:13:59 As much hatred or, you know, conflict or ridicule, we had so much love, so much goodwill, you know, so many people who tell us even today we miss you guys, you know.
1:14:07 And it doesn’t look like any, you’d be surprised at what corners of the world, and our daughters felt it and feel it, right?
1:14:09 That is true, too.
1:14:24 We are in a really tough time right now, and we are being led, sadly, by people who are not being, in my opinion, their best selves for whatever reasons they have,
1:14:31 whatever is moving them to push this country in this direction, whatever hurts they have.
1:14:33 Billionaires have their hurts, too.
1:14:46 You know, business leaders, people in power who want power and haven’t understood their why, you know, can lead us down some dark tunnels, right?
1:15:01 But it’s that empathy for me, that ability to kind of give it some perspective that allows me not to take all that hate in and to really, you know, see the light in people, you know?
1:15:03 It’s just a better way to live.
1:15:12 It keeps us from being embittered, and it keeps us hopeful, and it keeps us working for people, you know?
1:15:16 So it’s kind of a necessity to get through it.
1:15:20 Marion, your wonderful mother.
1:15:23 She was a prominent figure throughout that time in the White House.
1:15:24 Oh, yeah.
1:15:35 What did she give you that helped you through that journey of being thrust into the very, very, very highest mountain in public service?
1:15:37 What role did she play?
1:15:39 What force was she at that time for you both?
1:15:54 For me, she continued to be that soft place to land, you know, the place where she always saw me, always, always saw who I was.
1:15:59 And she was that soft place for our girls.
1:16:05 She was common sense right in the middle of the White House, you know, in that big house.
1:16:16 People, you know, just with her sheer presence and her wisdom, you know, that old-fashioned wisdom, she was the center of that house.
1:16:23 Everyone came to her door and sat in her room and sucked up her wisdom.
1:16:35 The butlers, the, you know, the florists, the housekeepers, the chefs, you know, they were all mothered in some way by her.
1:16:38 And so she was that for me, for sure.
1:16:41 I can still see her in your face as you reflect.
1:16:42 She’s there.
1:16:44 She is there.
1:16:45 I see it in his face more.
1:16:50 You know, you don’t see yourself in your, like, I don’t think I look like him at all, right?
1:16:52 But he looks just like my mother, right?
1:16:54 How did that loss impact the family?
1:16:57 It’s 2024, so it’s fairly recent.
1:17:01 Yeah, yeah, it’s still painful.
1:17:08 But, you know, I’ll go back to what I said at the very beginning when you talked about the values we had.
1:17:13 The underlying value was unconditional love.
1:17:17 And Misha and I knew that our mom loved us.
1:17:23 And even more importantly, she knew we loved her.
1:17:25 She knew her grandkids loved her.
1:17:37 So while her dying was traumatic and disappointing and sad, I always feel like she knew where we stood.
1:17:47 And she was, it was when she was, right before she passed away, and we knew she was going to be leaving us.
1:17:51 And I said, you know, Misha and Barack are on our way.
1:17:53 And she was like, oh, that’s nice.
1:17:55 And she just said that.
1:17:59 Yeah.
1:18:03 There was nothing left unsaid.
1:18:03 Yeah.
1:18:04 Yeah.
1:18:08 And there’s just a peace.
1:18:09 Yeah.
1:18:12 I just miss her, right?
1:18:20 But I feel like she knows how we feel about her, and that’s always comforting.
1:18:27 And speaking of comfort, that’s how I felt when she was in the White House, for them.
1:18:31 Because I didn’t have to worry about them when she was there.
1:18:34 Have you processed the grief?
1:18:35 Have you been able to?
1:18:41 I’m sure I have more than he does, because he doesn’t process stuff.
1:18:44 He just keeps working through it.
1:18:58 But, yeah, yeah, I think I, for me, making choices for me, I feel like now I have permission to do what I want to do.
1:19:02 I think part of our podcast is part of that legacy.
1:19:19 Because, at least for me as a woman, I think at 61, I’m finally owning my wisdom in a way that I don’t, you know, I think it takes women until we’re about 60 to be like, I think I know a thing or two.
1:19:27 But that wisdom comes from her, and she’s our last line of elder wisdom.
1:19:29 And so now we’re up.
1:19:31 We’re next up, believe it or not.
1:19:34 Me and Craig and our family, we’re the ones.
1:19:42 So IMO, in my opinion, our podcast, is sort of that offering back.
1:19:47 It’s like, all right, let’s keep up the mentoring that we were taught.
1:19:58 You know, let’s create our table and be a place where people can come for the little bit of advice and conversation in the same way that you’re doing, Stephen.
1:20:07 It’s like when you learn something, the way you hone in on it is that you keep teaching it to other people, right?
1:20:09 You said that, right?
1:20:23 And so this is sort of helping us continue to, you know, by helping others, which is a thing we both get great joy from, that mentoring, just being able to, you know, have this conversation here.
1:20:28 And maybe somebody’s going to get something from it that I missed when I was their age.
1:20:30 That brings us joy.
1:20:38 It’s like we’re here for a reason other than making a bunch of money and, you know, living a nice life or being famous.
1:20:40 It’s like maybe we can help somebody.
1:20:41 Permission.
1:20:48 I was watching the coverage over your decision, your decision to sort of take back some of your control and not go to Trump’s inauguration.
1:20:53 Is that one of those key moments in your life where you did take back control?
1:20:53 Absolutely.
1:20:54 Absolutely.
1:20:56 What was the thinking behind that decision?
1:21:16 What do I want to do in this moment, you know, as a box checking, a person who has been box checking her whole life, doing the right thing, trying to always be an example, always going high.
1:21:22 I think now I earned a little bit about, well, how do I feel, you know?
1:21:31 Do I want to up in my life and take this trip and leave my peace and my children for this?
1:21:34 I didn’t have to.
1:21:35 That was my choice.
1:21:39 And I was not—I would have never made that choice.
1:21:47 I would have always done what I thought was the right thing to do for other people to set an example.
1:21:53 And I think I just told myself, I think I’ve done enough of that.
1:21:56 And if I haven’t, then I never will.
1:21:57 It’ll never be enough.
1:21:59 So let me start now.
1:22:02 This is the perfect time to start.
1:22:04 So, yeah.
1:22:09 Obviously, off the back of that, people start to swell rumors that there’s an issue with you and Brock and there’s a divorce coming.
1:22:14 I can—I mean, you can say it yourself, but I don’t think that needs to be addressed.
1:22:24 But what I will say, you know me now well enough, Stephen, is if I were having problems with my husband, everybody would know about it.
1:22:27 I’d be like, and let me tell you.
1:22:29 And he would know it and everybody would know it.
1:22:30 I’m not a martyr.
1:22:32 I’m not, you know.
1:22:38 And I would be problem-solving in public and be like, let me tell you what he did.
1:22:39 Listen, if they were—
1:22:40 He’s got a podcast now as well, so we were—
1:22:44 Wait, but if they were having a problem, I’d be doing a podcast with him.
1:22:52 Your podcast is incredible, and I highly recommend everybody goes and checks it out.
1:22:53 I’m going to link it below on the screen.
1:22:57 I was fortunate enough to be invited on it yesterday, and we had a wonderful conversation in there.
1:22:57 We sure did.
1:23:03 I-M-O, in my opinion, it’s a reflection of this kind of conversation.
1:23:04 It’s human.
1:23:05 It’s a discovery of life.
1:23:12 You’re bringing people on there that have wisdom to share, but you’re passing through that to understand the world that we’re all living in and the struggles that we’re all contending with.
1:23:14 So it’s a wonderful, wonderful space on the internet.
1:23:18 I highly recommend my viewers go and check it out on Spotify, on YouTube, wherever you get your podcasts.
1:23:29 It’s a must-listen, in my opinion, because it’s so rare that we get an insight and a window into the family, but also just the human story of everything that you’ve both been through in your lives.
1:23:35 As a really successful coach, as a stockbroker, as the first lady, as a mother, and then everything you’re going to do thereafter.
1:23:40 You’re helping me navigate the world, and you help other people navigate the world, because not everybody has that foundation.
1:23:42 Not everybody has the parents at home.
1:23:50 Not everybody has, especially in black communities, not everybody has the mentors, and you’re vicariously mentoring the world through that show.
1:23:51 So please do continue.
1:23:55 It’s a wonderful thing to get to podcast, and I was so happy to hear when you joined the industry.
1:24:02 We have a closing tradition, and the closing tradition on this podcast is that the last guest leaves a question for the next guest, not knowing who they’re leaving it for.
1:24:03 Okay.
1:24:14 So the question that’s been left for you both is, if there is one person in your life that you have been afraid of putting up a boundary with, but know you need to, who would it be?
1:24:19 Now, you don’t have to name them, but I guess this question is just about boundaries.
1:24:24 The inauguration might have been the answer.
1:24:26 Yeah, I think I’ve kind of done that.
1:24:26 Yeah.
1:24:31 Yeah, but at this age, we got our boundaries well set.
1:24:44 I think that’s, because we’re not naming a who, I think it’s the act of practicing setting boundaries, period, right?
1:24:48 And I’m having that conversation with my daughters now.
1:25:00 I mean, it takes a lot of work to learn how to say no and how not to be people pleasers, which I think there are more of us out there than we’d like to admit.
1:25:04 It takes practice and it takes decades of practice.
1:25:20 And I am constantly giving my girls tips on how to do it, how to politely do it, how to, you know, how to not jam yourself up, how to not say yes right away, how to take a moment and say, let me think about that.
1:25:28 You know, some of a boundary is just saying, wait, I don’t have to give you an answer right now.
1:25:35 Let me go back and sit in it, in the request and figure out whether it works for me.
1:25:41 And so many of us, as pleasers, we’re trying to give people an answer right away.
1:25:45 And it’s hard to look someone in the face and say no.
1:25:49 So I think it takes practice, even practice in the wording of it.
1:25:52 And then the older you get, the easier it gets.
1:25:53 Because guess what you realize?
1:25:57 Your no doesn’t usually change anyone else’s life.
1:26:00 You know, they might be disappointed, but guess what?
1:26:05 It all, they will find the next, you know, person that they’ll ask.
1:26:06 The world continues.
1:26:08 None of us are that important.
1:26:13 And people can deal with a little disappointment every now and then.
1:26:15 And with that, I thank you both.
1:26:19 It’s such an honor to get to meet you and to learn so much from you.
1:26:26 And yeah, the rise of your family, the grace, the humility, and the way that you’ve conducted yourself has been a huge source of inspiration for me.
1:26:30 As a young black man that’s navigating the world and that’s looking up to role models.
1:26:35 That aren’t often as in close proximity in our lives.
1:26:36 So thank you so much.
1:26:40 I can’t tell you how much you had a profound impact on me.
1:26:48 Thousands of miles away in a small little village in the southwest of England had a profound impact on me in shaping the man that I became in my life.
1:26:50 And that’s a credit to your family.
1:26:52 And it’s just the greatest honor that I got to speak to you both today.
1:26:53 So thank you.
1:26:55 It’s been a pleasure.
1:26:58 Absolute treat to be spending time with you.
1:26:59 Thanks for having us on.
1:27:00 Hopefully it won’t be the last.
1:27:01 I hope not.
1:27:01 Yeah.
1:27:14 I find it incredibly fascinating that when we look at the back end of Spotify and Apple and our audio channels, the majority of people that watch this podcast haven’t yet hit the follow button or the subscribe button.
1:27:16 Wherever you’re listening to this, I would like to make a deal with you.
1:27:24 If you could do me a huge favor and hit that subscribe button, I will work tirelessly from now until forever to make the show better and better and better and better.
1:27:27 I can’t tell you how much it helps when you hit that subscribe button.
1:27:33 The show gets bigger, which means we can expand the production, bring in all the guests you want to see and continue to do in this thing we love.
1:27:37 If you could do me that small favor and hit the follow button, wherever you’re listening to this, that would mean the world to me.
1:27:39 That is the only favor I will ever ask you.
1:27:41 Thank you so much for your time.
Những người có quyền lực mà không hiểu lý do của bản thân có thể dẫn dắt chúng ta xuống những con đường tối tăm. Chúng ta đang ở trong một thời điểm thực sự khó khăn hiện nay. Chỉ có một Michelle Obama duy nhất. Cựu Đệ nhất phu nhân. Và anh trai của cô, Craig Robinson, đang chia sẻ những góc nhìn hiếm hoi của họ vào một thế giới rất ít người có được trải nghiệm. Tôi lớn lên trong một khu phố chủ yếu là người da đen và chúng tôi được dạy những giá trị nền tảng để có thể hoạt động trong xã hội. Nhưng khi lớn lên, tôi chỉ làm cho có, và rồi tôi gặp Barack Obama. Anh ấy xuất hiện trong cuộc đời tôi như một người không phải là kẻ “điền vào ô”. Bạn đã từ chối anh ấy lúc đầu, đúng không? Ừ. Tôi thậm chí đã cố gắng giới thiệu anh ấy với một số bạn của tôi. Anh ấy nói, tại sao chúng ta không ra ngoài? Và bạn nghĩ gì về anh ấy? Thành thật mà nói, tôi nghĩ, có thể anh ấy sẽ chỉ ở lại được hai tháng. Tôi nhớ mẹ tôi đã nói, ít nhất thì anh ấy cũng cao. Nhưng điều tiếp theo bạn biết đấy, chúng tôi đã trên đường xây dựng cuộc sống cùng nhau. Phản ứng ban đầu của tôi là, đừng làm điều này. Sẽ có những mối đe dọa đến tính mạng. Làm thế nào để nuôi con trong Nhà Trắng? Chúng tôi sẽ chi trả như thế nào? Bạn có yêu cầu bất kỳ lời hứa nào nếu anh ấy thắng không? Tôi không biết hành trình đó sẽ như thế nào và tôi cần thương lượng điều gì cho bản thân. Và nếu tôi biết những gì tôi biết bây giờ, tôi nên nói. Michelle, tôi đã theo dõi tin tức về quyết định của bạn không tham dự lễ nhậm chức của Trump. Suy nghĩ đằng sau điều đó là gì? Sự thật là, tôi thấy thật thú vị khi khi chúng ta nhìn vào phía sau của Spotify và Apple và các kênh audio của chúng ta, đa số người xem podcast này chưa nhấn nút theo dõi hoặc nút đăng ký, dù bạn đang nghe ở đâu. Tôi muốn làm một thỏa thuận với bạn. Nếu bạn có thể giúp tôi một ơn lớn là nhấn nút đăng ký, tôi sẽ làm việc không ngừng nghỉ từ bây giờ cho đến mãi mãi để làm cho chương trình ngày càng tốt hơn. Tôi không thể nói cho bạn biết nó giúp ích bao nhiêu khi bạn nhấn nút đăng ký. Chương trình trở nên lớn hơn, có nghĩa là chúng tôi có thể mở rộng sản xuất, đưa vào tất cả các khách mời mà bạn muốn gặp và tiếp tục làm điều mà chúng tôi yêu thích. Nếu bạn có thể giúp tôi một ơn nhỏ và nhấn nút theo dõi, ở bất kỳ đâu bạn đang nghe điều này, điều đó sẽ có ý nghĩa lớn với tôi. Đó là ơn duy nhất mà tôi sẽ bao giờ yêu cầu bạn. Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã dành thời gian. Michelle, Craig, tôi cần biết điều gì về bối cảnh ban đầu của bạn để hiểu người lớn. Và tôi sử dụng từ đó một cách cố ý bởi vì tôi biết đó là điều mà cha mẹ bạn mong muốn nuôi dưỡng, những người lớn đang đứng trước mặt tôi ngày hôm nay. Nó bắt đầu ở 7436 South Euclid. Bạn biết đấy, trung tâm của tất cả. Đó là ngôi nhà mà chúng tôi lớn lên ở phía nam Chicago. Và đó là một ngôi nhà rất nhỏ. Chúng tôi sống trên tầng của cô Robbie. Đó là một ngôi nhà gia đình, một bungalow ở phía nam Chicago. Và cô Robbie của chúng tôi đã kết hôn với chồng cô, Terry. Họ sở hữu ngôi nhà đó. Và họ có một căn hộ nhỏ, gần như một phòng ngủ, hai phòng ngủ trên ngôi nhà. Vì vậy, đó là một ngôi nhà hai gia đình. Chúng tôi sống chung với gia đình mở rộng. Đó là cộng đồng của những người mà bạn biết, có lẽ vì mọi người không có nhiều nguồn lực, nên mọi người sống cùng nhau. Bạn biết đấy, chúng tôi chia sẻ không gian. Chúng tôi sống cạnh nhau. Và chúng tôi sống với bà bác lớn của mình vì điều đó giúp bố mẹ chúng tôi tiết kiệm chút tiền và đưa chúng tôi vào một khu phố tốt hơn. Bởi vì cha tôi là một công nhân thành phố. Ông là một người lao động, không có bằng cấp đại học. Và làm việc cho thành phố là một công việc thực sự ổn định vì nó cho bạn những phúc lợi và một chút ổn định. Và mẹ tôi muốn ở nhà nuôi con. Vì vậy, để tiết kiệm tiền, chúng tôi đã đoàn kết lại và sống với cô Robbie. Tất cả những cuộc phiêu lưu và bài học mà tôi đã học được, khi tôi nghĩ về những giá trị nền tảng của mình, ngôi nhà đó thật sự, và tất cả những trải nghiệm và cuộc trò chuyện, bắt đầu từ bàn bếp của tôi ở 74th và Euclid. Tôi nói về điều này vì bạn nghĩ rằng đó là một cung điện, nhưng đây chỉ là một ngôi nhà nhỏ. Chúng tôi chia sẻ một phòng ngủ hầu hết cuộc đời của mình vì không đủ chỗ cho mỗi người có một phòng riêng. Chúng tôi chia sẻ không gian, một phòng tắm. Không có phòng ăn. Chỉ có một nhà bếp. Và cách nó được thiết lập, cách nó được sử dụng, đó là một căn hộ một phòng ngủ. Và phòng khách là căn phòng mà chúng tôi chia sẻ như một phòng ngủ. Và căn phòng một ngủ mà nó có là nơi bố mẹ tôi sống. Và toàn bộ không gian có thể chỉ 700 bộ vuông. Bạn đã nói về những giá trị nền tảng. Những giá trị nền tảng đó là gì mà bạn đã học được ở đó? Và bố mẹ bạn đã dạy bạn những giá trị nền tảng đó như thế nào? Và tôi hỏi điều đó với sự tò mò lớn bởi vì khi tôi đọc cả hai cuốn sách của bạn, có những khoảnh khắc trong sự nghiệp của bạn mà, như những người lớn ở độ tuổi cuối 20, những giá trị đó xuất hiện rất rõ ràng hết lần này đến lần khác. Và khi tôi đọc nó, tôi đã nghĩ, ôi, cha mẹ họ đã làm gì để định hướng cho họ một cách rõ ràng như vậy? Nơi tại những thời điểm then chốt trong cả hai sự nghiệp của bạn, bạn đưa ra quyết định không nhận tiền lương cao hơn hoặc không theo đuổi thứ gì đó có địa vị cao hơn và làm điều gì đó khác, hoặc là điều gì đó phù hợp với đam mê và sở thích của bạn hoặc điều gì đó phục vụ người khác. Vậy những giá trị đó là gì? Và cha mẹ bạn đã truyền đạt những điều đó cho bạn như thế nào? Tôi nghĩ rằng cha mẹ chúng tôi đã làm gương. Nếu tôi phải nghĩ về một từ để mô tả cha tôi, ông chỉ là một người đàn ông đàng hoàng. Đàng hoàng, trung thực, hardworking và trung thành, đáng tin cậy. Tôi có nghĩa là đây là những điều mà chúng tôi đã nói về. Chúng tôi không có những điều vật chất. Ông không thể cung cấp điều đó. Nhưng ông cung cấp một tập hợp các bài học về điều gì có nghĩa là trở thành một người bạn tốt. Ông là người lớn tuổi trong gia đình, lớn nhất trong, cái gì, năm? Và mẹ tôi là đứa giữa. Và ông đã chăm sóc mọi người, mặc dù ông đã mắc bệnh xơ cứng nhiều nơi và phải đi lại bằng sự hỗ trợ. Ông đã có một cây gậy khi chúng tôi còn nhỏ. Tôi chưa bao giờ biết cha tôi đi đứng mà không cần sự hỗ trợ của một cây gậy.
Và bệnh MS là một bệnh tiến triển. Qua suốt cuộc đời của ông, ông ngày càng yếu đi. Nhưng ông là người mạnh mẽ nhất trong vòng tay của mọi người. Không bao giờ nghỉ việc vì ốm. Không bao giờ nghỉ việc vì ốm. Ông là người cha đã nuôi nấng tất cả những đứa trẻ khác trong khu phố. Bạn biết đấy, khi Craig chơi bóng rổ, ông là người có mặt trong hầu hết các buổi tập, nếu ông có thể, nếu ca làm việc của ông cho phép. Ông là người cha trong khu phố mà nhiều đứa trẻ không có những hình mẫu như vậy. Và dù chúng tôi không có nhiều, nhưng không bao giờ có thời điểm nào mà cha tôi không giúp đỡ ai đó. Vì vậy, bạn biết đấy, tôi đoán những giá trị đó, nơi bạn chăm sóc mọi người, bạn biết đấy, tiền bạc thực sự không quan trọng. Đó không phải là điều làm bạn vĩ đại. Đó là cách bạn thể hiện mình trong thế giới. Đó là lời hứa của bạn. Đó là, bạn biết đấy, cách bạn đối xử với người khác. Để nói như Misha, ông là người đã cho trẻ em đi xe đến buổi tập và các trận đấu vì cha mẹ chúng không thể đến. Và ông đã chia sẻ những câu chuyện, chia sẻ giá trị của mình. Đó đã trở thành một phần không thể tách rời trong con người ông để truyền lại kiến thức mà ông có. Và về mẹ tôi, bạn biết đấy, tôi nghĩ mẹ tôi là nơi, ít nhất là nơi tôi có được gen từ thiện. Không phải với tiền, vì chúng tôi không có, mà với thời gian và các nguồn lực của chúng tôi, bất cứ nguồn lực nào mà chúng tôi có. Điều đứng sau tất cả những điều này là tình yêu vô điều kiện. Đó là một công cụ trong hộp công cụ mà bạn đôi khi thậm chí không nhận ra nó có đó nếu bạn đủ may mắn để có. Đúng vậy. Bởi vì đó là tấm thạch quyển nằm dưới bạn mà bạn không bao giờ có thể nhìn thấy, nhưng cung cấp cho bạn một cảm giác nào đó về, tôi đoán, rủi ro và hành động. Và biết rằng, bạn biết đấy, không chỉ là tình yêu vô điều kiện, mà cha mẹ chúng ta tin tưởng vào chúng ta. Họ coi trọng tiếng nói của chúng ta. Ý tôi là, họ thực sự thích nghe chúng ta nói. Họ khuyến khích chúng ta suy nghĩ thành lời và giải quyết vấn đề và đến gặp họ với những vấn đề của họ nhưng không phải là người sẽ giải quyết nó. Và điều này rất hữu ích khi bạn là một đứa trẻ trong trường công lập, bởi vì, bạn biết đấy, ở trường công lập, phía nam Chicago, việc dạy học khá không đồng đều. Bạn biết đấy, năm này bạn có thể có một giáo viên quan tâm và đầu tư vào học sinh. Một lớp khác, bạn có thể có một giáo viên không quan tâm. Và tôi nhớ rất rõ, tôi bắt đầu lớp hai và tôi đã đến một lớp học hoàn toàn hỗn loạn. Giáo viên rõ ràng không muốn có mặt ở đó. Và tôi nhận ra điều này ở lớp hai. Và không có trật tự nào cả. Chúng tôi không có bài tập về nhà. Chúng tôi không thực hiện các bài học thông thường. Và tôi biết rằng có điều gì đó không ổn. Tôi đã về nhà vào giờ ăn trưa và tôi đã phàn nàn về việc, hôm nay không có gì xảy ra ở trường, bạn biết đấy. Và tôi không biết lớp hai nên là như thế nào, nhưng tôi không cảm thấy mình đang nhận được những gì tôi cần từ lớp hai. Phải mất một tháng tôi mới về nhà và phàn nàn. Và mẹ tôi đã lặng lẽ lắng nghe, nhưng bà không chỉ lắng nghe. Bà đang lập kế hoạch. Sau một tháng, bà đã lên trường, theo dõi và thấy rằng giáo viên này không chỉ không dạy mà có vẻ như bà ấy thậm chí không thích trẻ con. Vì vậy, bà đã vào văn phòng hiệu trưởng và đã chỉ trích họ. Tôi không biết bà đã nói gì hoặc làm gì, nhưng ba chúng tôi đã được gọi ra khỏi lớp để kiểm tra. Và tôi nhớ rõ, tôi chỉ không phải vào lớp đó. Và tôi đã dành một vài tuần để làm một số bài kiểm tra chuyên biệt. Chúng tôi chỉ làm các bài kiểm tra dạng ô. Không biết đó là cái gì. Có kết quả, và kết quả cho thấy tôi có thể bỏ qua lớp hai. Và đó là một phép màu cho tôi. Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên, cuối cùng mẹ tôi đã làm. Tôi sẽ nghe thấy những phàn nàn từ cha tôi về giáo viên này, bạn biết đấy, những giáo viên không quan tâm đến những đứa trẻ này. Bà đã giúp chúng tôi ra ngoài, nhưng bà lo lắng cho những đứa trẻ bị mắc kẹt trong lớp hai đó, những đứa trẻ không có cha mẹ là người bảo vệ cho chúng, những người mà bạn biết đấy, sẽ trải qua một năm lãng phí ở lớp hai mà không nhận được những gì chúng sẽ mất. Nhưng đó là một trong những trường hợp mà tôi biết rằng nếu có kêu cứu từ tôi được mẹ tôi nghe thấy và hành động. Bà có thể đã là một trong những người mẹ nói rằng, ồ, bạn biết đấy, cuộc sống là cuộc sống. Hãy sắp xếp lại làm cho ổn định. Nhưng bà biết rằng có điều gì đó khác biệt và những gì tôi muốn và những gì tôi cần. Và bà, bạn biết đấy, đã biến điều đó thành hiện thực. Điều đó có dạy bạn cách đáp lại những người khác đang kêu gọi sự giúp đỡ không? Có lẽ là có. Ý tôi là, tôi vẫn nhớ những đứa trẻ bị bỏ lại phía sau. Ý tôi là, có điều gì đó thực sự chạm đến tôi về những đứa trẻ sáng dạ như chúng tôi, bởi vì chúng tôi lớn lên cùng nhau. Bạn biết đấy, mẹ tôi đã thấy chúng. Và sự khác biệt duy nhất giữa tôi và chúng là chúng có một người mẹ quan tâm. Và rất nhiều cuộc sống của chúng trông hoàn toàn khác với cuộc sống của chúng tôi vì điều đó. Và tôi thấy mình là người bảo vệ cho những đứa trẻ đó, những đứa trẻ bị đánh giá thấp và thiếu hỗ trợ. Và đó là những đứa trẻ, hầu hết trẻ em trên toàn thế giới. Vì vậy, tôi thấy rằng khoảnh khắc đó đối với tôi là một sự định hình theo cách khá cơ bản về cách tôi chiến đấu cho trẻ em theo cách tôi thấy mẹ tôi đã chiến đấu cho tôi. Chủng tộc. Một trong những điều đáng ngạc nhiên với hai bức ảnh này, chủ yếu vì tôi nghĩ nó theo cách này, nhưng đây là, tôi tin rằng, lớp hai hay điều gì đó? Đó là lớp một. Lớp một. Và đây là lớp bảy hay lớp tám? Lớp bảy hay lớp tám, đúng vậy. Có ít người da trắng hơn rất nhiều trong bức ảnh thứ hai, điều này có nghĩa là, điều này giả định rằng người da trắng bắt đầu rời khỏi trường của bạn. Ôi, hoàn toàn. Họ rời khỏi khu phố, rời khỏi toàn bộ South Shore. Câu hỏi của tôi thực sự là chủng tộc đã đóng vai trò gì trong tuổi thơ của bạn? Bởi vì tôi nghĩ về tuổi thơ của riêng tôi, và đó là một yếu tố rất nổi bật trong việc hình thành tôi trở thành ai và tôi nghĩ về thế giới như thế nào và thực sự tôi nghĩ về chính mình như thế nào. Vì vậy, chủng tộc là một vấn đề đối với những người trẻ tuổi ở Chicago.
Nó đã đóng vai trò gì?
Tôi nghĩ rằng trong gia đình chúng tôi có rất nhiều niềm tự hào về chủng tộc.
Có một cảm giác này, một sự hiểu biết rằng do sự định kiến của mọi người, sẽ có rất nhiều người da trắng đánh giá thấp bạn, đối xử tồi tệ với bạn, và cho rằng những điều không đúng về bạn.
Gia đình chúng tôi, toàn bộ gia đình hai bên, là những người thông minh, tài năng và có năng khiếu, một gia đình lớn như vậy nhưng tất cả đều là người lao động, đúng không?
Vì vậy, chúng tôi sống giữa những xuất sắc thực sự, bình thường, bạn biết không?
Ý tôi là, có những người là giáo viên và kỹ sư, tất cả anh chị em họ của chúng tôi đều là những người được kỳ vọng sẽ học tốt ở trường.
Vì vậy, chúng tôi được dạy rằng không ai giỏi hơn, thông minh hơn bạn.
Bạn biết đấy, bạn có khả năng.
Cha tôi là người đã truyền đạt điều đó cho nhiều anh chị em họ của chúng tôi nếu họ không có loại năng lượng đó trong cuộc sống.
Luôn luôn như vậy, bạn làm được, và bạn biết mình đang làm gì.
Vì vậy, trong gia đình chúng tôi, có niềm tự hào về chủng tộc.
Nhưng khi bạn sống trong—khi chúng tôi chuyển đến South Shore, vào nhà của Robbie, nhà dì Robbie của chúng tôi, hầu hết bạn bè trong khu phố của tôi là những đứa trẻ da trắng.
Rachel Dempsey và Susan Yacker và Sofinant Concepont, một cô gái Hàn Quốc vì chúng tôi sống gần một bệnh viện khi mẹ cô ấy là y tá.
Vì vậy, nơi đó rất đa dạng—những người quản lý là một gia đình da đen nhưng có thể trông như da trắng.
Ý tôi là, có đủ mọi người trong khu phố.
Bà Mason, người phụ nữ da trắng nhỏ tuổi ở bên kia đường, và hàng xóm của chúng tôi là gia đình Mendoza, người Mexico.
Bạn biết đấy, có đủ mọi thứ xung quanh chúng tôi.
Và mọi người đều hòa thuận.
Hàng xóm quen biết nhau.
Chúng tôi chơi với nhau.
Tôi đã đến nhà Rachel và ăn trưa, và, bạn biết đấy, nhưng một năm nọ, như thể đèn đã tắt đối với người da trắng, và họ đã biến mất không dấu vết, bạn biết không?
Họ gọi đây là sự bay biến của người da trắng.
Đây là sự bay biến của người da trắng và hành động.
Vâng, vâng.
Và vì vậy bạn—
Đối với bất kỳ ai không có bối cảnh về sự bay biến của người da trắng, đó là gì?
Đó là hiện tượng xã hội học xảy ra trong các cộng đồng khi những người da đen bắt đầu cải thiện vị thế xã hội và có thể mua hoặc thuê nhà ở những khu phố chủ yếu là da trắng.
Vì vậy, thay vì người da trắng chấp nhận nó, họ bán nhà hàng loạt.
Có một loại cảm xúc thầm lặng rằng chúng ta cần phải ra ngoài vì những gia đình da đen đang đến sẽ làm hỏng khu phố và làm giảm giá trị bất động sản.
Vì vậy, bạn nên bán ngay bây giờ và đi xa hơn về phía nam vào các vùng ngoại ô phía nam.
Và vì vậy, khi bạn còn trẻ, bạn cảm thấy có điều gì đó đang xảy ra.
Bạn biết không, không phải chúng tôi ngồi quanh bàn bếp nói về sự bay biến của người da trắng.
Nhưng những gì bạn biết và cảm nhận khi còn là một đứa trẻ là, kiểu như, những người này đang chạy trốn khỏi chúng tôi, bạn biết đấy?
Nó như cha tôi, người này, bạn biết đấy, là một người vô cùng tốt bụng và hào phóng, người mà chắc chắn sẽ tốt cho nhiều đứa trẻ của những người này, của những người da trắng, nếu họ biết và ở bên chúng tôi, những người đã trở thành chính mình, và chúng tôi luôn sẽ là như vậy.
Bạn đang chạy trốn khỏi chúng tôi.
Cảm giác của chúng tôi là, thật ngu ngốc khi có sự phân biệt chủng tộc và bạn thật ngu ngốc khi không thực sự nhìn nhận và tìm hiểu?
Vì vậy, chủng tộc đối với tôi và gia đình tôi chỉ là một biểu hiện ngớ ngẩn của những người ngu dốt.
Nhưng chúng tôi được dạy để tiếp tục vượt qua điều đó.
Làm thế nào bạn ngăn nó ảnh hưởng đến bạn?
Một trong những điều đặc biệt mà tôi nhận thấy, ngay cả khi chúng tôi dành một chút thời gian cùng nhau hôm qua, là không có sự đắng cay nào rõ ràng.
Và một người có thể nói rằng có lý do để cảm thấy như vậy.
Bởi vì khi bạn rất mạnh mẽ và nổi bật và rất nổi tiếng, bạn tiếp xúc với mọi thứ.
Và trải qua những trải nghiệm đó trong những năm đầu đời và sau đó trải qua mọi thứ đã xảy ra sau đó, không có vẻ như có bất kỳ sự đắng cay nào.
Không có vẻ như có bất kỳ tâm trạng khó chịu nào, bất kỳ sự tức giận nào.
Vâng.
Đôi khi có.
Vâng.
Bạn chỉ không thể hiện điều đó.
Bạn chỉ không thể hiện điều đó.
Nhưng tôi sẽ nói rằng, ít nhất từ quan điểm của tôi, mẹ và cha, nhưng mẹ đặc biệt, bà đã dạy chúng tôi sự cảm thông.
Gần như đến mức quá mức, đúng không?
Vì vậy, bà luôn nói, bạn nhớ bà luôn nói, hãy đặt mình vào vị trí của người khác.
Và bà luôn nói, bạn không bao giờ biết điều gì đang xảy ra trong nhà của người khác.
Vì vậy, tôi luôn tiếp cận sự tiêu cực đối với mình bằng sự cảm thông.
Đó là điều đầu tiên.
Kiểu như, ôi, chuyện gì đã xảy ra với bạn?
Chuyện gì đã xảy ra với bạn khiến bạn trở nên xấu bụng và độc ác như vậy?
Điều khác mà cha mẹ chúng tôi rất chú trọng là, đừng quan tâm đến bất cứ điều gì mà những người không ngồi ở bàn này nghĩ.
Nếu chúng tôi từng nói ai đó đã nói gì và điều đó ảnh hưởng đến cách chúng tôi cư xử, đó là lúc bạn thấy sự tức giận từ cha mẹ tôi.
Đó là lúc bạn gặp rắc rối.
Bạn đã gặp rắc rối với cha mẹ tôi.
Ý tôi là, họ sẽ phản ứng ngay lập tức.
Họ sẽ nói lại như thế nào?
Họ sẽ hỏi, vậy bạn đang nói rằng điều mà ai đó ở đây đã nói quan trọng hơn những gì bạn nghe quanh bàn này, thì bạn có thể đi sống với người đó.
Ý tôi là, bạn biết đấy, những cảnh cáo trong nhà chúng tôi luôn là những cuộc trò chuyện.
Đó là những cuộc thảo luận.
Và bạn biết khi nào cha mẹ bạn thất vọng.
Bạn biết khi nào bạn đã chạm vào một điểm nhạy cảm.
Và điều đó không bao giờ liên quan đến việc, bạn biết đấy, chỉ là mắc sai lầm hoặc, bạn biết đấy.
Điều đó liên quan đến việc suy nghĩ theo cách cảm thấy áp bức, áp lực bên trong.
Họ không thích loại suy nghĩ đó trong chúng tôi.
Họ muốn chúng tôi cảm nhận sức mạnh của chính mình.
Họ không bao giờ muốn chúng tôi từ bỏ cách chúng tôi nghĩ về chính mình cho phần còn lại của thế giới vì họ có lẽ hiểu rằng họ không thể tin tưởng vào cách mà phần còn lại của thế giới sẽ đối xử với chúng tôi, đúng không?
Họ biết rằng chúng tôi không thể bị khóa vào những gì thế giới sẽ nói vì thế giới bị ảnh hưởng bởi sự phân biệt chủng tộc.
Và điều đó, bạn biết đấy, một cậu bé da đen nhỏ bé, nhiều hơn nữa, thậm chí là anh trai tôi, họ có lẽ quan tâm đến anh ấy hơn vì anh ấy sẽ phải đối mặt với điều đó mỗi ngày khi anh ấy cao lớn và thông minh hơn, vì tất cả những người đàn ông trong cuộc sống của chúng tôi đã từng trải qua ai đó cố gắng hạ thấp họ xuống một hai bậc.
Tôi nghĩ rằng cha mẹ chúng tôi hiểu rằng điều đó đang chờ đợi cả hai chúng tôi, và nó đang chờ đợi anh trai tôi đặc biệt.
Vì vậy, họ muốn trang bị cho anh ấy đủ sự tự tin để lấp đầy anh ấy tại bàn nơi anh ấy an toàn, để cho anh ấy những công cụ để chôn sâu vào anh ấy một mức độ đồng cảm để anh ấy không trở nên tức giận vì sự tức giận của một cậu bé da đen trẻ tuổi là rất nguy hiểm, bạn biết đấy.
Vì vậy, có một cách thông minh thực sự để cho phép chúng tôi có những cuộc trò chuyện này, nhưng đồng thời cũng lấp đầy chúng tôi bằng sự đồng cảm để chúng tôi có thể hoạt động trong một xã hội có thành kiến.
Bị đánh giá thấp.
Đó là một từ mà tôi đã thấy suốt trong cuốn sách của bạn, và đó là một từ bạn đã đề cập cách đây vài giây.
Bạn biết rằng bạn đang bước vào một thế giới bị đánh giá thấp, nếu tôi có thể gọi nó như vậy, một thế giới sẽ đánh giá thấp bạn vì chủng tộc và những thứ như vậy.
Nhưng tôi thấy rất rõ rằng bạn đã giữ vai mình thẳng và tự tin.
Và tôi đã nói chuyện với Valerie.
Bạn có biết Valerie không?
Tất nhiên là bạn biết Valerie.
Tôi đã làm việc với Valerie trong nhiều thập kỷ.
Cô ấy là một hình mẫu tinh thần ban đầu trong cuộc đời bạn, Michelle.
Đúng vậy, cô ấy là.
Và cô ấy thực sự đã viết cho tôi một bức thư về bạn.
Cô ấy mô tả rằng cô ấy chưa bao giờ gặp ai trong đời mình có sự rõ ràng như vậy về những gì họ muốn đạt được trong thế giới về mặt xã hội và tác động mà họ muốn có, nhưng lại vô cùng tự tin với những niềm tin mạnh mẽ.
Và khi tôi nghĩ về việc bạn nhập học Harvard và học luật, có khoảng 30% số người tham dự là phụ nữ, và một tỷ lệ rất nhỏ là phụ nữ da đen.
Và bạn cũng nhận thức được, một lần nữa, việc bị đánh giá thấp, nhưng một lần nữa, vai thẳng, có vẻ như vậy.
Điều đó đến từ đâu trong bạn?
Sống qua sự sai lầm của việc bị đánh giá thấp đó, đúng không?
Đầu tiên, tôi lớn lên trong một khu phố chủ yếu là người da đen sau khi xảy ra hiện tượng di cư của người da trắng, nơi mọi người đều cho rằng tôi thông minh, đúng không?
Tôi đã lớn lên là người đứng thứ hai trong lớp ở trường tiểu học.
Tôi vào một trường trung học hàng đầu.
Bạn biết đấy, tôi thật may mắn khi lớn lên trong một môi trường đen xác thực, bạn biết đấy, mà chúng tôi thường nói rất nhiều với những sinh viên da đen, liệu họ có nên học tại các trường đại học HBCU hay điều gì sẽ xảy ra khi bạn được kéo ra một môi trường đa dạng nơi mà bạn bị đánh giá thấp từ rất sớm.
Bạn biết đấy, chúng tôi đã nói về những thông điệp mà bạn bắt đầu tự nói với mình.
Tôi không có điều đó vì khi chúng tôi còn trẻ, bạn biết đấy, những người thầy, các huấn luyện viên, các giáo viên nhảy múa, đều là những người mà nếu tôi mắc lỗi hoặc nếu họ nghi ngờ tôi, thì đó không phải vì chủng tộc của tôi, mà là vì tôi đã khiến ai đó thất vọng theo một cách nào đó, đúng không?
Vì vậy, khi tôi vào Princeton, thật may mắn, tôi đã có đủ dữ liệu từ bên trong rằng tôi có thể làm nhiều việc, rằng tôi tốt hơn, thông minh hơn, sắc sảo hơn so với những gì họ đã đánh giá.
Và sau đó điều đó được xác nhận khi tôi bước vào khuôn viên của Princeton với tư cách là sinh viên đại học, cảm thấy hơi bị áp lực vì đây là một trường Ivy League và tôi không phải là một người thi thử xuất sắc, mặc dù tôi là một sinh viên nổi bật.
Và tôi không phải là một người thi thử tiêu chuẩn giỏi.
Tất cả những con số đó đều nói rằng tôi không nên học tốt ở Princeton.
Vì vậy, tôi vào theo diện ưu tiên hành động, cảm giác như có thể tôi không thuộc về những tháp ngà này và có thể những đứa trẻ đến từ những trường khác thực sự thông minh và tốt hơn tôi rất nhiều.
Và rồi tôi đã ngồi trong khuôn viên đó và nhìn xung quanh và tôi đã nghĩ, ôi Chúa tôi.
Thật ra có rất nhiều loại ưu tiên hành động mà tôi chưa bao giờ nói đến.
Bạn biết đấy, có sự giàu có và di sản.
Có cả ưu tiên hành động thể thao.
Có rất nhiều đứa trẻ ở đó và, như tôi đã tìm hiểu, tiếp tục có quyền truy cập vào những chiếc ghế quyền lực này mà không liên quan gì đến khả năng học thuật của chúng.
Có rất nhiều đứa trẻ thông minh đi học những trường này, nhưng còn rất nhiều đứa trẻ thông minh có bố mẹ đưa chúng vào những trường này.
Và khi tôi đến khuôn viên và tôi kết thúc học kỳ đầu tiên với toàn điểm A, tôi đã nghĩ, vậy, những gì mà—bạn đang nói gì vậy?
Ai là bạn?
Tại sao bạn lại cố gắng làm rối sự suy nghĩ của tôi theo cách này khi các bạn—các bạn thậm chí không làm việc chăm chỉ bằng tôi?
Nhưng điều đó—mặc dù nó thật là bực bội nhưng nó lại giải phóng vì tôi đã nghĩ, bây giờ tôi hiểu rồi.
Bạn chỉ đang cố gắng vào đầu tôi.
Bạn sợ tôi.
Bạn biết đấy, bạn không muốn tôi cạnh tranh với bạn.
Và tôi nghĩ rằng chính trong thời kỳ đó, khi vào một trong những trường hàng đầu, tôi đã nói, tôi đã xong.
Tôi chấm dứt lo lắng về việc liệu tôi có thuộc về đây hay không.
Bạn biết đấy, đây là một trò lừa đảo.
Vì vậy, điều đó—tôi nghĩ rằng thực sự tôi đã ra khỏi Princeton chỉ với cảm giác, rawr, bạn biết đấy, để cho tôi tham gia.
Bạn biết đấy, quên hết mọi thứ này đi.
Và bây giờ tôi đang cố gắng nói với những đứa trẻ khác điều đó.
Giống như tôi đang xuống từ đỉnh núi với bảng chân lý và bảo, đừng để những người này lừa bạn.
Tất cả đều là một trò lừa đảo.
Trò lừa đảo là gì?
Rằng bạn không thuộc về đây, rằng họ thông minh hơn, rằng họ làm việc chăm chỉ hơn, rằng họ biết nhiều hơn, rằng họ xứng đáng hơn bạn.
Điều đó không đúng—đơn giản là không đúng.
Và vì vậy từ đó trở đi, tôi đã nói, bạn chứng minh rằng tôi không thuộc về đây, bạn biết đấy.
Tôi sẽ ngồi ở những bàn này, và từ bây giờ tôi sẽ điều hành nó.
Tại sao tôi phải nghe bạn?
Tại sao bạn không nghe tôi?
Tôi nghĩ rằng trải nghiệm đó với tôi thật sự giải phóng theo một cách kỳ lạ.
Và nhiều trẻ em không có quyền truy cập.
Chúng bị chặn lại, và có phần như chúng được bảo, đừng nhìn về phía sau bức màn vì bạn không thuộc về đó.
Và họ muốn chúng tôi nghĩ theo cách đó.
Tôi đã ngừng nghĩ theo cách đó từ lâu rồi.
Cuộc hành trình mà cả hai bạn đã trải qua thực sự rất đáng chú ý vì rất nhiều lý do, nhưng cũng đáng chú ý vì những bước ngoặt trên đường đi. Và tôi đã đọc về một cuộc khủng hoảng danh tính mà bạn đã trải qua khi bạn 27, 28 tuổi, Michelle, khi bạn còn là một luật sư.
Tôi là một luật sư, đúng vậy.
Tại Sidley ở Austin.
Đúng rồi.
Một luật sư doanh nghiệp rất đẹp, được trả lương cao cho phép tôi mua một chiếc Saab đẹp.
Saab, lái một luật sư.
Lái một luật sư.
Công việc thực sự đầu tiên mà tôi có ngay sau khi tốt nghiệp Harvard vì đó là những gì bạn nên làm. Bạn biết đấy, sau khi bạn đi học luật, tại trường tốt nhất, bạn được các công ty hàng đầu ở đất nước tuyển dụng, và họ sẽ đề nghị cho bạn những mức lương trên trời.
Vì vậy, ở độ tuổi đó, khi tôi bắt đầu với tư cách là một luật sư tập sự năm đầu, tôi đã kiếm được nhiều hơn tổng thu nhập của cha mẹ tôi, điều này có vẻ như là điều không thể từ chối. Bạn biết đấy, nếu bạn có cơ hội làm điều đó, thì trời ạ, tôi sẽ làm việc cho một công ty.
Nhưng thực sự, đó là những gì tôi đã làm suốt cuộc đời của mình. Tôi chỉ đang đánh dấu vào những ô.
Bởi vì tôi là một học sinh giỏi và tôi có thể làm được những điều nhất định, đó là những gì tôi đã làm.
Bạn biết đấy, tôi hiểu rằng có một công thức. Làm một học sinh giỏi. Xuất hiện. Làm việc. Đánh dấu. Có được điều đó. Đạt điểm tốt. Học ở một trường trung học cạnh tranh. Học ở một trường trung học nổi bật. Làm thủ quỹ của lớp. Top của lớp. Đánh dấu. Có được điều đó. Bởi vì tôi có thể làm điều này. Tôi chỉ đang đi qua cuộc sống. Đánh dấu, đánh dấu, đánh dấu.
Nộp đơn vào trường đại học hàng đầu. Được nhận vào Princeton. Đúng rồi. Tôi đã vào.
Tốt nghiệp đứng đầu lớp. Học trường luật. Tại sao? Tôi không biết. Thực sự không có suy nghĩ nào về lý do tại sao tôi học luật. Chỉ là, tôi không biết mình sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp.
Không đi học y vì tôi không thích khoa học hay toán. Tôi thích nói. Tôi thích tranh luận. Và vì vậy, tại sao không đi học luật?
Vì vậy, tôi đã nộp đơn vào Harvard. Được nhận. Bạn đi Harvard. Bạn biết đấy, đó chỉ là quá trình suy nghĩ của tôi. Không có mục đích. Không có, tôi quan tâm đến điều gì? Tôi không biết việc trở thành một luật sư doanh nghiệp có ý nghĩa gì. Tôi chỉ đang đánh dấu các ô cho đến khi tôi trở thành luật sư.
Và rất nhiều điều đã xảy ra trong năm đó ngoài việc tôi chỉ tham gia vào Sidley và Austin trong khoảng thời gian đó, chúng tôi đã mất cha mình. Ông đã qua đời rất đột ngột. Một trong những người bạn tốt nhất của tôi từ thời đại học, Suzanne, đã qua đời vì ung thư bạch huyết. Và điều đó xảy ra đột ngột. Cô ấy được chẩn đoán vào tháng 12 và qua đời vào tháng 5. Thực sự, đây là lần đầu tiên trong đời tôi, những người mà không ai ngờ sẽ chết, lại qua đời.
Bạn biết đấy, chúng tôi đã mất ông bà và cụ tổ. Và tôi thực sự đã trải qua một cuộc khủng hoảng hiện sinh khi ngồi trên tầng 47 của văn phòng xinh đẹp của tôi với một thư ký và một chiếc Saab trong garage và nghĩ, tại sao là tôi? Tại sao tôi ở đây thay vì Suzanne? Bởi vì cô ấy, người bạn đó cũng là một người mơ mộng, người không chỉ đang đánh dấu ô. Cô ấy đã học ở Princeton, nhưng chị ấy đã đi du lịch khắp thế giới. Chị ấy không học trường kinh doanh ngay lập tức. Và tôi luôn nghĩ, bạn phải sắp xếp cuộc sống của mình. Bạn phải có một con đường. Và tôi đã nghĩ, cảm ơn Chúa vì cô ấy đã không làm như vậy bởi vì cô ấy không biết mình sẽ chết.
Nhưng thay vì ngồi trong một tòa nhà văn phòng nào đó, cô ấy đang sống cuộc sống và thử nghiệm những điều mới. Và tôi nhận ra tôi chưa bao giờ làm điều đó cho chính mình. Tất cả những gì tôi làm là theo một kế hoạch. Tôi không cố gắng tìm hiểu mục đích của mình. Và cùng lúc đó, tôi đã gặp Barack Obama. Ông ấy xuất hiện trong đời tôi như một người không theo khuôn mẫu, nhưng là người mà tôi mô tả trong cuốn sách của mình như một người có thể biến động tối thượng.
Ông ấy không làm gì theo sách vở, nhưng ông ấy rất thông minh và thú vị. Bạn biết đấy, ông ấy không đi học luật ngay lập tức. Ông ấy làm việc như một tổ chức cộng đồng. Ông ấy sống ở nhiều nơi khác nhau trên thế giới. Ông ấy thực sự đang cố gắng khám phá cuộc sống theo cách mà những người trong thế hệ của tôi không cố gắng làm.
Bạn chỉ biết, tôi đã ở cùng với những người bourgeois da đen, đúng không? Và mọi người đã mua nhà, sắp xếp xe cộ và cố gắng trở thành đối tác tại một công ty. Có một con đường rất hạn chế. Và tôi đã không khám phá bất kỳ điều gì khác ngoài điều đó. Và tôi nghĩ, tôi phải làm điều gì đó nhiều hơn trước khi tôi chấp nhận điều này. Và tôi nghĩ Barack đã giúp tôi có can đảm. Bạn biết đấy, ông ấy là người bên tai tôi nói, tại sao bạn muốn dừng lại ở đây và chấp nhận sự nghiệp này khi có rất nhiều điều bên ngoài mà bạn chưa thử, đúng không? Bạn có thể làm điều này.
Và tôi đã nói, nhưng tôi đang gánh nợ. Và vào khoảng thời gian đó, chúng tôi biết rằng chúng tôi sẽ ở bên nhau. Chúng tôi biết chúng tôi sẽ đính hôn. Và ông ấy đã nói, chúng ta sẽ tìm ra điều đó. Ông ấy đã nói, đừng chỉ chấp nhận trở thành đối tác tại một công ty luật vì tiền. Bạn biết đấy, bạn cần phải nhìn thế giới theo cách khác. Và chúng ta sẽ cùng nhau tìm ra điều này.
Vì vậy, tôi đã bắt đầu chuyển hướng. Tôi đã bắt đầu thử những điều khác trong cuộc sống và không bao giờ quay lại. Craig, lần đầu tiên bạn nghe nói rằng em gái nhỏ của bạn đã gặp một người đàn ông tên là Mr. Obama là khi nào?
Chà, cô ấy đã gọi điện cho tôi và nói, hey, mình đã gặp một người. Mình muốn đưa anh ấy đến. Và mẹ tôi, cha tôi và tôi đang ngồi ở hiên trước của nhà. Và cô ấy lái chiếc Nysop 900 mà bạn đã nghe nhiều. Và anh ấy xuống xe. Và đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp anh ấy.
Và bạn nghĩ gì về anh ấy, thành thật mà nói?
Thành thật mà nói, tôi đã nghĩ, bạn biết đấy, anh ấy có thể chỉ tồn tại được hai tháng thôi bởi vì anh ấy sẽ làm điều gì đó và rồi tôi sẽ nghĩ, oh, điều đó không thể chấp nhận. Và anh ấy sẽ đi con đường của mình. Và mẹ tôi, tôi nhớ mẹ tôi đã nói, ít nhất thì anh ấy cũng cao. Chúng tôi chỉ đang gặp anh ấy như chúng tôi đã gặp ai đó mà cô ấy đưa đến. Nhưng tôi không phải là người thường xuyên đưa nhiều bạn trai về nhà. Cô ấy cũng không đưa nhiều anh chàng về nhà. Vì vậy, đó là lý do tại sao chúng tôi nghĩ rằng điều này sẽ không kéo dài lâu, bởi vì cô ấy không đưa quá nhiều người về.
Vâng, nhưng tại sao bạn nghĩ rằng điều này sẽ không kéo dài? Những người không kéo dài, bạn không gặp.
Nhưng chúng tôi đã nghe về họ.
Vâng, nhưng bạn chưa bao giờ gặp họ.
Chà, tôi đã biết em gái mình lâu rồi.
Đó là một trong những lý do mà Michelle rất nghiêm khắc với đàn ông, bạn biết đấy. Nên cũng giống như, ừm. Tôi không nói là cô ấy khó tính. Tôi đã đưa họ về nhà. Và tôi nghĩ có một bạn trai khác mà bạn đã gặp, mặc dù tôi có rất nhiều bạn trai. Tôi chỉ, bạn biết đấy. Tôi đã gặp hơn hai chàng trai. Ồ, đó là vì chúng tôi học chung với nhau. Đúng không? Đúng. Những chàng trai đó không kéo dài. Nhưng họ không về nhà. Được rồi. Thì, tôi đã gặp họ. Vâng. Tôi đã gặp họ. Nhưng họ không gặp mẹ và bố. Không, họ không gặp mẹ và bố. Nhưng đó là vì chúng tôi không ở Chicago. Ồ, dù sao thì. Vậy điều quan trọng thực sự là kết quả như thế nào, đúng không? Đây là sự kết nối giữa các anh chị em. Giống như, ồ, bạn đã từ chối anh ấy lúc đầu, đúng không? Vâng, vâng. Bởi vì anh ấy, Barack, tôi được chỉ định làm cố vấn của anh ấy. Và điều đó không có nghĩa là tôi là sếp của anh ấy. Nhưng mỗi người, tôi là một cộng sự năm nhất. Nên họ cố gắng kết nối những người năm nhất với những sinh viên thực tập mới để giúp họ quen thuộc và cho họ một số lời khuyên để hướng dẫn họ trong mùa hè. Nên tôi là người hướng dẫn của anh ấy, đúng không? Nên anh ấy đến. Anh ấy đến muộn. Nên tôi nghĩ, được rồi, chàng trai này không nghiêm túc. Vì trong gia đình Robinson, chúng tôi không chấp nhận sự muộn màng. Nhưng trời mưa và anh ấy không có ô. Nên anh ấy hơi ướt. Nên tôi hơi khó chịu. Nhưng anh ấy đứng dậy và anh ấy cao và còn đẹp trai hơn trong hình. Nên tôi nghĩ, ồ, được rồi. Không phải là những gì tôi mong đợi. Nên tôi dẫn anh ấy quanh văn phòng, giúp anh ấy ổn định trong văn phòng của mình, đưa anh ấy đi ăn trưa vào ngày đầu tiên. Và chúng tôi đã nói chuyện hàng giờ trời. Và tôi biết rằng chúng tôi sẽ là bạn tốt. Anh ấy thông minh. Anh ấy hài hước. Có khiếu hài hước tốt. Không quá nghiêm túc với bản thân. Nên chúng tôi đã kết nối ngay từ đầu. Và trong suốt mùa hè, chúng tôi thực sự trở thành bạn tốt. Tôi thậm chí còn cố gắng giới thiệu anh ấy với một số bạn của tôi, các cô gái bạn, nói rằng, có một chàng trai rất dễ thương là cố vấn của tôi. Bởi vì trong tâm trí tôi, không có cách nào mà vài cộng sự da đen ở đó, cả hai đều học Harvard, lại có thể hẹn hò. Trong tâm trí tôi, tôi nghĩ, điều đó sẽ thật là không hợp lý. Điều đó là điều bình thường. Đúng không? Và tôi chỉ kiểu như muốn làm điều gì đó không bình thường. Đúng không? Nên tâm trí tôi đi về hướng khác. Tôi nghĩ, ồ, hãy gặp tất cả những người phụ nữ tuyệt vời, xinh đẹp mà tôi biết. Và sau một vài buổi hẹn, anh ấy nói, tại sao chúng ta không đi ra ngoài? Và tôi nói, không đời nào chúng ta đi ra ngoài. Điều đó sẽ không xảy ra. Chúng ta là bạn bè. Và anh ấy hơi như, ồ, tại sao? Và anh ấy đã lập luận. Tôi nói, tốt, bạn biết đấy, tôi không nghĩ rằng điều đó hợp lý. Và anh ấy nói, ai quan tâm đến nó trông như thế nào? Nên anh ấy đã trình bày trường hợp của mình rất tốt trong vài tuần. Và cuối cùng, tôi đã như, oke, chúng ta sẽ đi hẹn hò một lần. Và sau đó, anh ấy đã lên kế hoạch, sau đó, mọi thứ đã trở nên khác biệt. Đó là một cuộc hẹn dài cả ngày mà anh ấy đã làm mọi thứ có thể. Tôi chắc là tôi đã đón anh ấy vì tôi có chiếc xe đẹp. Và chúng tôi đã đến Viện Nghệ thuật, nơi anh ấy đã cho tôi thấy cách anh ấy nhìn nhận nghệ thuật một cách tinh tế. Và chúng tôi đã ăn trưa tại bảo tàng. Rồi chúng tôi đi bộ từ Viện Nghệ thuật xuống Đại lộ Michigan phía bắc. Chúng tôi đi bộ tay trong tay, nói chuyện từ từ. Và, bạn biết đấy, sau đó chúng tôi đã ăn tối ở trên đỉnh Lake Point Tower, nơi có một view đẹp của thành phố. Và rồi chúng tôi, tôi nghĩ, kết thúc buổi tối bằng cách xem, đi xem Spike Lee’s, làm điều đúng đắn. Nên, ý tôi là, anh ấy đã lên kế hoạch cho, bạn biết đấy, văn hóa, bạn biết đấy, nghệ thuật, bạn biết đấy, một cuộc đi dạo dễ thương. Và từ từ tôi như, ồ, có thể tôi đã nói quá sớm. Bạn biết đấy, có thể có điều gì đó hơn ở đây. Nhưng, vâng, đó là một cách dài để nói rằng tôi đã nói không trong một tháng hay hai tháng. Nhưng vào cuối mùa hè, tôi đã, tôi nghĩ, đó là mùa hè đó. Vào cuối mùa hè, tôi đã giới thiệu anh ấy với gia đình tôi. Hai bạn đều có dòng chảy đó trong câu chuyện của mình khi đánh dấu những tiêu chí. Và cuối cùng, đó là điều mà chúng ta đã nói hôm qua trong chương trình của bạn, nơi mà đôi khi những thành kiến của bạn phải thất bại. Vâng, đúng vậy. Bạn phải cảm nhận được điều đó để hiểu rằng có thể cần một sự thay đổi trong cuộc sống của bạn. Và điều đó cũng giống vậy khi tôi nói về hành trình ban đầu của tôi. Valerie, nhân vật rất thú vị trong cuộc đời bạn. Đây là bức thư, tôi đã tìm thấy nó, mà Valerie đã viết cho tôi. Và cô ấy nói về sự thay đổi mà bạn đã thực hiện từ việc là một luật sư đến việc rời khỏi công ty luật đó và theo đuổi một điều gì khác. Điều gì là điều mà bạn đang theo đuổi trước khi tôi đọc những gì Valerie đã nói với tôi? Tôi không biết gì cả vì tôi không biết gì. Nhưng tôi đã bắt đầu với những gì tôi, tôi đã phải dành một thời gian suy nghĩ, viết nhật ký về những gì tôi quan tâm. Câu hỏi trong nhật ký là gì? Điều gì mang lại cho tôi niềm vui, bạn biết đấy, trong tất cả những thứ mà tôi đang làm trong cuộc sống của mình? Điều gì là điều mà khi tôi có nó trong lịch trình, tôi sẽ bật dậy khỏi giường, điều đó sẽ thay đổi cảm giác của tôi về ngày hôm đó? Và nó luôn liên quan đến việc hướng dẫn. Bởi vì trong khi tôi đang làm tất cả những thứ này trong lĩnh vực luật pháp, trong nền giáo dục của mình, tôi luôn tìm cách giúp đỡ những đứa trẻ nhỏ hơn hiểu cách để đến đây. Nên chính phần hướng dẫn mà Craig đã đề cập. Bạn biết đấy, chúng tôi chưa bao giờ nói về điều đó khi chúng tôi nghĩ về cha mẹ của chúng tôi. Điều đó mang lại cho tôi niềm vui tuyệt đối, bạn biết đấy. Nên tôi bắt đầu thực sự cố gắng lắng nghe phần lợi ích cá nhân của mình, bạn biết đấy. Giống như, điều gì làm tôi hạnh phúc? Tôi chưa bao giờ tự hỏi điều đó. Tôi luôn làm những gì tôi nghĩ là tôi nên làm. Và kiếm tiền là một trong những điều mà bạn phải làm nếu bạn là bất cứ ai có cơ hội nhận một nền giáo dục Ivy League. Đó là điều mà họ đã nói nhiều nhất. Đó là điều duy nhất họ đã cho bạn thấy. Bạn biết đấy, không có khóa học hoặc chuyên ngành nào về việc giúp đỡ mọi người. Bạn biết đấy, không có khóa học nào về làm việc với trẻ nhỏ. Bạn biết đấy, không có chuyên ngành cho việc đó, đặc biệt là ở Ivy League. Nên tôi biết, tôi không biết gì về thế giới phi lợi nhuận. Tôi không biết gì về các tổ chức phi chính phủ.
Chà, Valerie đã nói, cô ấy nói ngược lại.
Tôi đùa thôi, tôi đùa thôi, tôi đùa thôi.
Ngày tôi gặp Michelle Obama đã thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi.
Tôi sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc cô ấy bước vào văn phòng của tôi để phỏng vấn, mặc đồ đen từ đầu đến chân, tóc được buộc gọn gàng.
Tôi bị ấn tượng bởi sự tự tin mà cô ấy tỏa ra.
Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi khi bắt tay.
Cô ấy tự tin và điềm đạm đến nỗi thật khó tin rằng cô ấy chỉ mới 27 tuổi.
Michelle đã kể cho tôi về cuộc sống của cô ấy, cách cô ấy lớn lên ở phía Nam Chicago, và tình yêu, sự hỗ trợ mà cha mẹ đã dành cho cô và anh trai, Craig.
Tôi hỏi cô ấy tại sao lại chọn phục vụ cộng đồng thay vì con đường hấp dẫn hơn nhiều là trở thành đối tác trong một công ty luật.
Và cô ấy nói rằng cô vừa mất bố và người bạn thân trong vòng một năm.
Cái chết của họ là một lời nhắc nhở đau đớn về sự hữu hạn của cuộc sống và tầm quan trọng của việc sống có mục đích.
Và cô ấy biết rằng khả năng của mình có thể giúp cô tạo ra sự khác biệt trong cuộc sống của người khác, phục vụ và đền đáp cho thành phố nơi cô đã lớn lên.
Tôi thật sự ngưỡng mộ sự rõ ràng về mục đích, quyết tâm và sự dễ bị tổn thương của cô ấy đến nỗi tôi đã đề nghị cô ấy một công việc ngay lập tức.
Đó gần như là một quyết định đúng đắn, đúng không?
Đúng vậy, nó cũng tương tự.
Nó như kiểu, ôi, Valerie đã nói gì vậy?
Và lúc đó trong cuộc sống của bạn, bạn biết đấy, vào đầu 30 tuổi, chuyện gì đang xảy ra với ông Obama?
À, vào thời điểm đó, ông ấy đã viết sách vì ông là tổng biên tập của Harvard Law Review.
Tổng biên tập của Harvard Law Review là sinh viên hàng đầu tại trường luật hàng đầu thế giới.
Và ông ấy là sinh viên da màu đầu tiên được bầu làm tổng biên tập của Harvard Law Review.
Điều đó đã thu hút rất nhiều sự chú ý về ông ấy.
Chúng tôi đang hẹn hò vào thời điểm đó.
Ông ấy đã có hợp đồng xuất bản để viết cuốn sách, “Giấc mơ từ cha tôi”, mà tôi nghĩ rằng, ai lại viết sách ở độ tuổi của bạn, phải không?
Nhưng ông ấy nói, ừ, tôi có thể kể cho họ một câu chuyện.
Và, bạn biết đấy, đó cũng là tiền, phải không?
Ông ấy nhận được tiền ứng trước và chúng tôi đã đính hôn.
Vì vậy, ông ấy đã làm việc trên dự án đó, nhưng vẫn đang cố gắng tìm ra mình sẽ làm gì.
Khi bạn là tổng biên tập của Harvard Law Review, cơ hội trong lĩnh vực luật gần như mở ra cho bạn.
Con đường thông thường là bạn sẽ làm thư ký cho một thẩm phán cấp cao trong một hoặc hai năm, sau đó bạn sẽ làm thư ký cho Tòa án Tối cao.
Sau đó, bạn sẽ làm công việc kháng cáo, bạn biết đấy, bạn sẽ nhận được rất nhiều lời mời từ các công ty luật, bạn rất được săn đón, hoặc bạn có thể làm công tác chính sách hoặc bất cứ điều gì khác.
Đó là con đường thông thường.
Tôi đã hỏi, vậy bạn có định làm thư ký không?
Ông ấy đã trả lời, tại sao tôi lại phải làm thư ký?
Vì vậy, ông ấy không làm việc tại bất kỳ công ty lớn nào.
Ông ấy đã đến một công ty nhỏ làm công việc phục vụ lợi ích công cộng.
Vì vậy, ông ấy không kiếm được nhiều tiền.
Ông ấy đang làm những việc tôi đang làm.
Và ông ấy đi theo hướng ngược lại với tất cả những thứ đáng lẽ phải giúp chúng tôi kiếm tiền.
Nhưng ông ấy nói, tiền không phải là lý do tôi làm việc này.
Tôi đang cố gắng tìm cách tốt nhất để sử dụng kỹ năng của mình để ảnh hưởng đến nhiều người nhất.
Vì vậy, ông ấy đã làm 50 triệu công việc.
Chúng tôi đã phải gom góp tiền để trả nợ vay sinh viên, mà số tiền còn nhiều hơn cả khoản vay mua nhà của chúng tôi.
Chúng tôi đã mua một căn hộ.
Chúng tôi đang trên đường xây dựng cuộc sống của mình bên nhau, nhưng chúng tôi đang mắc khoản nợ nặng.
Vì vậy, trong khi cả hai chúng tôi đều theo đuổi tình yêu sâu sắc dành cho cộng đồng, thu nhập của chúng tôi đang giảm đi so với nơi nó đáng lẽ phải hướng tới.
Nhưng chúng tôi đã ở bên nhau trong điều này.
Bạn biết đấy, chính trị chưa thực sự gia nhập cuộc trò chuyện.
Nhưng chúng tôi vẫn đang đi trên những con đường song song này, cố gắng tìm ra cách nào để tận dụng tất cả những kỹ năng và năng lượng này để giúp đỡ mọi người.
Tôi đã làm việc trong thành phố.
Ông ấy làm việc ở khắp mọi nơi và viết sách.
Và chúng tôi chỉ đang, bạn biết đấy, chúng tôi đang tiến lên phía trước.
Công việc đưa tôi đi khắp thế giới và tôi đi công tác khoảng 50 tuần một năm.
Và cho đến gần đây, một trong những thách thức mà tôi tiếp tục đối mặt là việc giữ kết nối ngay khi tôi đặt chân đến một nơi mới.
Thực tế là tôi không có thời gian để chờ đợi và xử lý thẻ SIM khi tôi đang di chuyển.
Vì vậy, một vài tháng trước, tôi đã thử một cái gọi là Airlo lần đầu tiên và họ hiện đang là nhà tài trợ cho tập phát sóng hôm nay.
Airlo là cửa hàng e-SIM đầu tiên trên thế giới.
Nó hoàn toàn kỹ thuật số.
Không cần thẻ SIM nào cả.
Và bạn có thể giữ số điện thoại mà bạn đang sử dụng hiện tại.
Điều đó có nghĩa là bạn có thể nhận được dữ liệu đáng tin cậy và truy cập ngay vào hơn 200 địa điểm cùng với thẻ e-SIM kỹ thuật số chỉ bằng một cú nhấp chuột.
Khi bạn mua e-SIM Airlo đầu tiên, bạn có thể được giảm 3 đô la bằng cách sử dụng mã DOAC3.
Đối với tôi, việc có thể đáp xuống, bật điện thoại lên và quay lại công việc thực sự thay đổi cuộc chơi.
Và Airlo làm điều này trở nên khả thi.
Cài đặt Airlo hôm nay để được giảm 3 đô la khi mua e-SIM đầu tiên của bạn với mã DOAC3 khi thanh toán.
Đó là D-O-A-C-3 khi bạn tải ứng dụng Airlo.
Tôi nghĩ tôi cần lời khuyên từ cả hai bạn về tình yêu và lãng mạn cũng như các mối quan hệ, vì bạn biết đấy, tôi hiện đang ở đầu 30 tuổi.
Và khi tôi nhìn vào những câu chuyện tình yêu của cả hai bạn ở độ tuổi 30, nó không phải là một đường thẳng.
Ôi không.
Ôi không.
Nó không phải là một đường thẳng, đúng là như vậy.
Michelle, bạn đã nói về việc đi tư vấn hôn nhân với Brock.
Với một người như tôi, 32 tuổi, đang trong một mối quan hệ, đang tích cực theo đuổi sự nghiệp vì tôi cảm thấy mình phải xây dựng và xây dựng và duy trì gia đình cho tương lai, bạn sẽ cho tôi lời khuyên nào về việc điều hướng tình yêu trong giai đoạn sự nghiệp mà tôi đang đi?
Đối với ai đó với tính cách của bạn, lời khuyên của tôi là, bạn biết đấy,
Tôi thấy bạn đang nghĩ rằng, nếu tôi đã sắp xếp mọi thứ và có con đường của mình ở đây trong khi bạn có con đường của riêng bạn ở đó, bạn biết đấy, chỉ cần chúng tôi cùng nhau tiến bước, chúng tôi sẽ ổn thôi.
Và nói chung, điều đó có thể hoạt động vì bạn có thể là hai thực thể độc lập ở ngoài kia, với, bạn biết đấy, cơ bản là chiến đấu với những con rồng của chính mình, đúng không? Bạn sẽ đưa ra những lựa chọn về việc bạn sẽ chiến đấu với con rồng nào và như thế nào, bạn biết đấy, muốn sử dụng bao nhiêu giáp, đúng không? Bạn là những người độc lập và cảm giác đó thật tốt cho đến khi dự án chung đầu tiên và quan trọng nhất của bạn xảy ra, mà bạn đã nói với tôi rằng bạn muốn, bạn có con, đúng không? Đó thường là lúc vấn đề xảy ra vì khi bạn mang sự sống vào thế giới, đó là, đó là dự án mà bạn không thể tự làm một mình. Bạn không thể, bạn không thể đi trên một con đường và đối tác của bạn trên một con đường khác bởi vì việc nuôi dưỡng những đứa trẻ đó và làm cho chúng trọn vẹn như bạn mong muốn ít liên quan đến con rồng mà bạn đang chiến đấu hơn là cách mà bạn hợp tác và tham gia và đưa ra những lựa chọn cùng nhau về những sinh linh nhỏ bé mà bạn sẽ yêu thương hơn bất kỳ điều gì trên thế giới. Và bạn không muốn làm sai dự án đó, nhưng bạn phải làm việc với đối tác của mình. Bạn phải giao tiếp. Và đó là khi mọi thứ trở nên thực sự khó khăn. Đó có phải là lúc khó khăn với bạn không? Ừ. Ừ. Bởi vì, bạn biết đấy, khi bạn là những người độc lập trong thế giới, bạn biết đấy, anh ấy đi đây đi đó, tôi đi đây đi đó, bạn biết đấy, có thể tôi không gặp anh ấy trong suốt tuần. Và sau đó vào thứ Bảy, ôi, thật tuyệt. Tôi yêu bạn. Tôi đã nhớ bạn. Điều này thật tuyệt vời. Hãy nói cho tôi về cuộc sống của bạn. Và, ôi, điều này thật hấp dẫn. Và tất cả mọi thứ. Đúng không. Và cảm giác đó, và bạn đang di chuyển và, bạn biết đấy, bạn cũng thấy ổn khi có một khoảng thời gian nghỉ ngơi. Nó giống như, hãy để tôi nhớ bạn một chút. Vì vậy, tôi không quan tâm rằng bạn đang đi du lịch hoặc rằng bạn đang ở khắp nơi. Nhưng ngay khi có một em bé nhỏ đang đánh thức ai đó và nếu có một người đang mang gánh nặng đó, bạn biết đấy, nếu giấc mơ của một người dừng lại vì họ phải gánh chịu phần lớn mọi thứ và bạn vẫn đến phòng tập thể dục và vẫn đang chém những con rồng của bạn với cùng một tốc độ trong khi bạn chưa nhìn sang đối tác của bạn người đang có thể bị kẹt ở nhà vì cô ấy đang cho con bú hoặc cô ấy đã đưa ra một loạt những lựa chọn để làm cho sinh linh nhỏ bé này tồn tại. Và các bạn chưa có cuộc trò chuyện nào về điều đó và về những gì mà sự cân bằng đó trông như thế nào vì bạn chỉ đang chém con rồng của bạn với cùng một tốc độ. Ôi, sẽ có, ôi sẽ có vấn đề. Bạn biết đấy, sẽ có sự oán hận. Sẽ có sự mệt mỏi. Sẽ có sự đo lường và đếm và tất cả mọi thứ. Vì vậy, tôi nghĩ thật quan trọng để giao tiếp ngay bây giờ để bắt đầu làm việc nhằm đảm bảo rằng bạn đang định hình một cuộc sống chung của mình, rằng bạn đang cùng nhau quyết định bây giờ những con rồng nào sẽ bị chém và ai sẽ làm gì và khi nào, bạn biết đấy. Và điều đó cảm thấy như thế nào, bạn biết đấy, bạn có đang làm việc suốt thời gian không? Bạn có đang đi du lịch suốt thời gian trên đường không? Cô ấy có đi cùng bạn không? Cô ấy cảm thấy thế nào về điều đó? Bạn đã có cuộc trò chuyện đó chưa? Không, không, chúng tôi đã không. Bạn chưa có cuộc trò chuyện đó? Không, bởi vì tôi không biết rằng đó là điều mà bạn phải lo lắng về, bởi vì khi bạn đang ở giữa nó, khi bạn đang ở giữa việc theo đuổi những hành trình độc lập của riêng bạn, nó thật tuyệt, đúng không? Đúng vậy. Giống như tôi là người độc lập. Anh ấy là người độc lập. Chúng tôi hòa hợp. Và đột nhiên, có người bị đánh bật khỏi chân họ, bạn biết đấy. Bạn biết đấy, có người đang đưa ra một loạt những hi sinh khác mà không được thương lượng, không được thương lượng. Vì trẻ em. Vì trẻ em. Vì cuộc sống. Bạn đã gặp phải một số khó khăn trong thai kỳ. Vâng. Và tôi đã nói chuyện với nhiều phụ nữ trong chương trình này, những người đã trải qua những khó khăn tương tự trong thai kỳ. Và đó là một điều mà tôi, thật sự, là một cuộc trò chuyện lớn trong cuộc sống của tôi hiện tại, nhưng cũng chỉ là một số bạn bè của tôi trong cuộc sống của tôi về việc cố gắng mang thai. Và hành trình IVF, mà bạn đã tham gia. Những người phụ nữ đang gặp khó khăn cần hiểu điều gì? Và bạn cảm thấy thế nào khi bạn đang cân nhắc hành trình IVF và khi bạn bắt đầu gặp khó khăn trong việc thụ thai mà không có IVF? Đó là điều, bạn biết đấy, bởi vì chúng ta không nói về cơ thể của chúng ta và sức khỏe của phụ nữ. Và không có nhiều cuộc trò chuyện về hôn nhân, hay thai kỳ, hay bất kỳ điều gì trong số này. Cha mẹ của chúng ta không nói về điều đó. Cha mẹ của họ trước đây không nói về điều đó. Đúng không? Vì vậy, bạn hình dung cuộc sống của mình như đang đánh dấu các ô. Tôi đang chờ đợi. Tôi đã trì hoãn việc có con. Tôi đã tìm thấy tình yêu của cuộc đời mình. Và bây giờ tôi sẽ mang thai. Và không ai cho bạn biết rằng thực sự có một chiếc đồng hồ sinh học. Điều đó không sai. Bạn biết đấy, chúng tôi có những đối tác trong podcast, Tiến sĩ Sharon Malone, người đã viết một cuốn sách, Grown Woman Talk, nơi cô ấy đang nói. Cô ấy như đang vén màn các câu hỏi về sức khỏe phụ nữ. Và trong một cuộc trò chuyện với cô ấy, cô đã nhắc nhở chúng tôi rằng phụ nữ, chúng ta được sinh ra với một tập hợp trứng hữu hạn. Và chúng ta không có thêm nữa. Và mỗi tháng chúng ta đang mất chúng. Và vì vậy có một khoảng thời gian, thường thì, và nó khác nhau cho mọi người, thường là trong độ tuổi 30 của bạn, nơi bạn đi từ khả năng sinh sản sang không còn. Và giống như ngã xuống từ vách đá. Và tôi tự hỏi, tại sao không ai nói với tôi điều này? Tôi biết. Tại sao mọi người không nói về điều này? Vì vậy, vào thời điểm chúng tôi bắt đầu thực sự cố gắng, điều đó hoàn toàn phù hợp với sự nghiệp của chúng tôi và trưởng thành và có tất cả mọi thứ được sắp xếp, đúng không? Bởi vì đó là những gì chúng tôi đang cố gắng để mọi thứ được sắp xếp. Khác với cha mẹ của chúng tôi, những người mà, bạn biết đấy, đã có chúng tôi. Chúng tôi sống trong một căn hộ rất nhỏ. Bạn biết đấy, một nguồn thu nhập. Thế hệ của chúng tôi, chúng tôi lo lắng về việc, tôi muốn mọi thứ được sắp xếp. Tôi đảm bảo rằng bạn có mọi thứ được sắp xếp hơn nhiều so với bất kỳ cha mẹ nào của chúng tôi trước khi họ bắt đầu có con. Nhưng chúng tôi đang đợi mọi thứ hoàn hảo, không có ma sát. Chúng tôi không muốn có bất kỳ sự ma sát nào, đúng không? Và trong khi chúng tôi đang chờ đợi cuộc sống của mình hoàn hảo, chiếc đồng hồ sinh học đó đang chạy. Vì vậy, bạn bắt đầu cố gắng và không có kết quả.
Đó là lúc bạn đến gặp bác sĩ, và họ nói với bạn, ôi, bạn đang gần hết trứng rồi. Điều này là bình thường. Ý tôi là, bạn sẽ gặp khó khăn trong việc mang thai. Vậy nên hãy thử một chút, rồi bây giờ là lúc để thực hiện phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm (IVF), nếu bạn có khả năng chi trả, mà bảo hiểm thì không chi trả vào thời điểm đó. Bạn biết đấy, thật sự thì đó là một cú sốc đối với hệ thống. Và là những người thích học hỏi và kiến thức, bạn thực sự cảm thấy bị lừa dối, bạn biết đấy, tại sao điều này lại là một bí mật như vậy? Đó là lý do tại sao tôi nói về nó một cách công khai, và tôi nói về các trường hợp sảy thai. Bởi vì điều khác mà tôi học được là, như, phần lớn các trường hợp mang thai, một tỷ lệ tốt trong số đó kết thúc bằng việc sảy thai. Rằng mọi người đã trải qua sảy thai trong nhiều năm, nhưng không nói về nó. Vì vậy, khi điều đó xảy ra với bạn, một người mà từng nghĩ rằng cuộc sống sẽ như thế nào, và bạn đã thực hiện tất cả các điều đúng đắn, nhưng mọi thứ lại không diễn ra như mong đợi và biết rằng điều đó sẽ xảy ra mà không ai nói với bạn để bạn có thể chuẩn bị cho điều đó, nó thực sự là một cú sốc. Và rồi là một người phụ nữ, bạn đi ngang qua, mang theo cú sốc như thể đó là lỗi của bạn, bạn biết đấy, và vì vậy bạn mang theo gánh nặng đó. Và điều đó có thể trở thành điểm áp lực đầu tiên trong một cuộc hôn nhân, bởi vì về mặt tình cảm, bạn có một người phụ nữ đang mang tất cả điều này, cảm thấy như một thất bại, cảm thấy không có ai để nói chuyện, hormone của cô ấy thì lên xuống, thực sự, đúng không? Có lẽ đang đối phó với trầm cảm và có thể một chút trầm cảm sau sinh, vẫn làm việc, vẫn chiến đấu với những khó khăn, vẫn trên con đường, nhưng cô ấy tự mình gánh vác tất cả. Và rồi nếu bạn thực hiện IVF, phần lớn công việc, những mũi tiêm, chúng ta là đĩa petri trong quá trình IVF. Bạn đến, bạn xuất hiện trong một cốc, và ôi, yay, thật tốt cho bạn, đúng không? Và bạn cũng hơi tức giận về điều đó, bởi vì phụ nữ phải tiêm thuốc mỗi tuần, và bạn phải đi lui đi tới. Giữa việc có công việc của bạn, công việc đầy quyền lực, và giữ mọi thứ cùng nhau, bạn ở phòng khám bác sĩ mỗi tháng cố gắng đếm trứng của mình và hy vọng rằng bạn đang sản xuất trứng, rồi bạn phải trải qua thủ tục. Và rồi bạn phải mang thai chín tháng trong khi bạn đời của bạn đang đến phòng gym và giữ dáng, và, bạn biết đấy, tất cả những điều đó, bạn biết không? Vì vậy, đây là cách dài giải thích rằng có rất nhiều lý do tự nhiên khiến hôn nhân, vô sinh, cố gắng có con trở nên khó khăn. Giống như, tôi cố gắng nói với các cặp đôi, dĩ nhiên là khó. Chỉ cần lắng nghe những gì tôi đã nói, đúng không? Như là, nếu bạn đang gặp vấn đề trong cuộc hôn nhân của mình, không phải lỗi của bạn. Đó là quá trình hôn nhân. Tất cả đều khó khăn. Bởi vì bạn biết điều gì xảy ra khi mọi thứ diễn ra suôn sẻ? Bạn biết bạn có gì không? Trẻ em. Những đứa trẻ nhỏ với cảm nhận riêng của chúng về mọi thứ. Chúng làm bạn rắc rối. Bạn yêu chúng một cách sâu sắc, nhưng chúng rất phiền phức, và chúng đòi hỏi, và chúng có những ý muốn riêng, và bây giờ chúng đã ở trong thế giới của bạn, trong mối quan hệ của bạn. Chúng được tính vào mọi thứ. Vì vậy ngay cả khi mọi thứ diễn ra đúng cách và bạn có 3,2 đứa trẻ và bạn đã làm mọi thứ đúng, thì vẫn sẽ khó khăn vì bây giờ bạn đang phát triển một cuộc sống, đúng không? Vì vậy, tôi nói về những điều này vì tôi nghĩ rằng mọi người từ bỏ quá nhanh trong hôn nhân, đúng không? Bởi vì có rất nhiều ma sát được đưa vào phương trình. Và nếu bạn không nhận được sự giúp đỡ khi nói về nó, đi đến liệu pháp, chỉ đơn giản là hiểu cách mọi thứ đang thay đổi và làm thế nào để bạn liên tục thương thuyết lại mối quan hệ của mình với bạn đời, tôi chỉ thấy mọi người từ bỏ bởi vì họ nhìn tôi và Barack và nói, hashtag couple goals, bạn biết không? Và tôi nói, thật khó. Đó cũng khó khăn với chúng tôi. Nhưng tôi sẽ không đổi chác điều đó, bạn biết không? Anh ấy, như các bạn trẻ nói, là người của tôi. Có phải có khoảnh khắc nào mà bạn nghĩ? Bạn biết đấy, có những khoảnh khắc mà tôi nghĩ, đúng không? Nhưng điều đó có thực không? Không. Không. Không. Thật sự không có một khoảnh khắc nào hoàn toàn. Có những khoảnh khắc khi tôi cảm thấy oán hận. Có những khoảnh khắc khi tôi tức giận. Có những khoảnh khắc khi tôi không cảm thấy như mình nhận được đủ sự chú ý. Nhưng giống như, bạn không cảm thấy điều đó trong mối quan hệ của bạn phải không? Có. Bạn biết không? Có. Vì vậy, đó chỉ là tôi hiểu rằng, vâng, tôi đã tức giận, nhưng tôi đã quên ngay cả lý do tại sao tôi tức giận, đúng không? Điều đó không sao cả. Giống như, tôi có thật sự giận dữ đến vậy không? Ôi, tôi đã nói vậy sao? Tôi xin lỗi. Tôi không thực sự có ý đó. Vì vậy, không, cuối cùng, bạn biết không, không, chúng tôi, bạn biết đấy, và vẻ đẹp trong mối quan hệ của tôi và chồng tôi là cả hai chúng tôi chưa bao giờ thực sự có ý định từ bỏ nó bởi vì đó không phải là con người của chúng tôi. Và tôi biết điều đó về anh ấy. Anh ấy biết điều đó về tôi, bạn biết không? Vì vậy, không. Cả hai cuộc đời của bạn thay đổi do một quyết định mà cựu Tổng thống Barack Obama quyết định thực hiện, đó là ra tranh cử. Và điều đó có ảnh hưởng sâu sắc đến cả hai cuộc đời của bạn vì đó là công việc quyền lực nhất trên thế giới. Bạn sẽ trở thành gia đình nổi tiếng nhất thế giới. Khi anh ấy nói rằng anh ấy sẽ làm điều đó, bạn có tin rằng anh ấy có khả năng làm điều đó không? Vâng, đó là vấn đề. Giống như, bạn biết đấy, tôi đã biết trong trái tim mình, tôi biết rằng anh ấy sẽ trở thành một tổng thống tuyệt vời. Và như tôi đã viết trong, trong ánh sáng, sự thật là, phản ứng ban đầu của tôi là, ôi không, ôi trời ơi, đừng làm điều này. Điều đó liên quan đến việc có tầm nhìn xa để biết điều này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng tôi như thế nào. Ý tôi là, tôi đã dự đoán rằng nếu anh ấy thắng, mà tôi nghĩ rằng anh ấy có thể và nên, anh ấy sẽ là người mà tôi muốn làm tổng thống. Tất cả đều vì điều này sẽ, bạn biết đấy, con cái chúng tôi còn nhỏ, chúng tôi sẽ phải chuyển nhà. Làm thế nào để nuôi dạy con cái trong Nhà Trắng? Nó nguy hiểm. Đây là Tổng thống da màu đầu tiên có khả năng. Chúng tôi biết sẽ có những đe dọa đến tính mạng. Còn tất cả những điều khác, chúng tôi sẽ xoay xở thế nào? Bởi vì ở Nhà Trắng rất đắt đỏ. Nhiều người không biết điều đó. Tôi mean, nhiều thứ không được chi trả. Bạn phải trả tiền cho mọi thứ mà bạn ăn.
Bạn biết đấy, bạn không phải trả tiền cho chỗ ở và nhân viên ở đó, mà cho mọi thứ, thậm chí cả việc đi lại. Nếu bạn không đi du lịch cùng tổng thống, nếu con bạn đi trên một ngôi sao sáng, tức là máy bay của đệ nhất phu nhân, chúng tôi đã phải trả tiền cho việc đi lại của họ để có mặt trên máy bay. Đó là một khoản chi phí lớn. Và bạn hoạt động trong hai năm mà không kiếm được thu nhập. Vì vậy, tất cả những điều đó đều hiện hữu trong tâm trí tôi. Làm thế nào chúng tôi quản lý điều này? Nỗi lo của tôi đến từ thực tế là tôi nghĩ rằng ông ấy có thể chiến thắng. Bạn biết đấy, có thể ở một chỗ sâu trong tâm trí mình, tôi hy vọng rằng có thể ông ấy sẽ không, bạn biết đấy, rằng đây sẽ là điều cuối cùng ông ấy làm. Nhưng tôi biết ông ấy có khả năng làm điều này. Một sự thay đổi này đã biến đổi cách mà đội ngũ của tôi và tôi di chuyển, tập luyện và suy nghĩ về cơ thể của chúng tôi. Khi bác sĩ Daniel Lieberman xuất hiện trên chương trình Diary of a CEO, ông đã giải thích cách những đôi giày hiện đại, với sự đệm và hỗ trợ của chúng, khiến chân chúng ta yếu đi và kém khả năng thực hiện những gì tự nhiên đã mong đợi. Chúng ta đã mất đi sức mạnh và khả năng tự nhiên ở bàn chân, và điều này dẫn đến các vấn đề như đau lưng và đau đầu gối. Tôi đã mua một đôi giày Vivo Barefoot, nên tôi đã cho Daniel Lieberman xem, và ông nói rằng đó chính là loại giày sẽ giúp tôi phục hồi chuyển động tự nhiên của bàn chân và xây dựng lại sức mạnh của mình. Nhưng tôi nghĩ rằng tôi đã bị viêm gân chân (plantar fasciitis), khi mà đột nhiên bàn chân tôi bắt đầu đau mọi lúc. Và sau đó, tôi đã quyết định bắt đầu tăng cường sức mạnh cho bàn chân của mình bằng cách sử dụng Vivo Barefoots. Nghiên cứu từ Đại học Liverpool đã chứng minh điều này. Họ cho thấy việc mang giày Vivo Barefoot trong sáu tháng có thể tăng sức mạnh bàn chân lên đến 60%. Hãy truy cập VivoBarefoot.com/slashDOAC và sử dụng mã DIARY20 từ nhà tài trợ của tôi để được giảm giá 20%. Một cơ thể khỏe mạnh bắt đầu từ đôi chân khỏe mạnh. Điều này chưa từng được thực hiện trước đây. Một bản tin được điều hành bởi 100 CEO hàng đầu thế giới. Mọi người thường hỏi tôi, họ hỏi, có thể bạn chỉ dẫn cho tôi không? Bạn có thể giúp tôi tìm một người cố vấn không? Làm thế nào để tôi tìm một người cố vấn? Vậy đây là điều chúng ta sẽ làm. Bạn sẽ gửi cho tôi một câu hỏi. Và câu hỏi phổ biến nhất bạn gửi cho tôi, tôi sẽ gửi tin nhắn tới 100 CEO, một số trong số họ là những CEO hàng đầu thế giới điều hành các công ty trị giá 100 tỷ đô la. Và sau đó, tôi sẽ hồi âm cho bạn qua email với cách họ đã trả lời câu hỏi đó. Bạn có thể hỏi, làm thế nào để giữ một mối quan hệ khi bạn đang xây dựng một startup? Điều gì là quan trọng nhất nếu tôi có một ý tưởng nhưng không biết bắt đầu từ đâu? Chúng tôi sẽ gửi email cho các CEO. Họ sẽ gửi email trả lời. Chúng tôi sẽ chọn ra năm đến sáu câu trả lời tốt nhất. Chúng tôi sẽ gửi email cho bạn. Tôi đã cảm thấy lo lắng vì nghĩ rằng marketing có thể không khớp với thực tế. Nhưng sau đó tôi đã thấy những gì các nhà sáng lập trả lời và sự sẵn lòng của họ để phản hồi. Tôi nghĩ, thực ra, điều này thật tốt. Và tất cả những gì bạn phải làm là đăng ký hoàn toàn miễn phí. Bạn có hỏi về bất kỳ cam kết hay lời hứa nào nếu ông ấy chiến thắng không? Tôi, bạn biết đó, tôi đã không suy nghĩ thật kỹ. Tôi đã nói với ông ấy rằng ông nhất định phải bỏ thuốc lá vì ông vẫn đang đùa giỡn với việc hút thuốc. Ông vẫn đang làm và không làm. Và chúng tôi cần có đủ một khoản tiết kiệm để, bạn biết đấy, chúng tôi có thể không rơi vào tình cảnh tài chính kiệt quệ vào cuối việc này. Và, bạn biết đấy, tôi nghĩ rằng điều đó là đủ, đúng không? Bởi vì chúng tôi không thực sự, chúng tôi chỉ mới bắt đầu đưa ra quyết định trong khi bù đắp cho thu nhập mà chúng tôi đã mất, thực hiện các bước có chủ đích của chúng tôi. Vì vậy, tôi đã nghĩ rằng đó là điều kiện tiên quyết. Nhưng rồi ông ấy được chọn để phát biểu tại Đại hội Toàn quốc của Đảng Dân chủ. Và ông ấy đã nổi bật. Và do đó, và có thể tôi đang nói không đúng thứ tự, Những Giấc Mơ cho Cha Tôi đã trở lại danh sách sách bán chạy. Ông ấy đã viết Cuốn Sách Can Đảm của Hy Vọng, bạn biết đấy, vì vậy có tất cả những thu nhập này đang được tạo ra từ doanh số bán sách của ông ấy. Và ông ấy nhìn tôi như thể, tôi nghĩ chúng ta ổn cả. Và tôi nghĩ, thật đáng tiếc. Vì vậy, tôi không biết đủ để biết điều gì cần yêu cầu. Ý tôi là, chúng tôi đang bay trong bóng tối. Tôi không biết hành trình đó sẽ ra sao và những gì tôi cần đàm phán cho bản thân mình. Và đó là một chút vấn đề. Thật là vấn đề khi không biết điều tôi cần. Bạn nên nói gì? Ồ, tôi nên nói rằng tôi cần đội ngũ của ông ấy thực sự, thực sự đánh giá rằng ông có một gia đình. Bạn biết đấy, tôi không nên chỉ nói, này, đây là những gì cần làm để hoàn thành việc này. Ý tôi là, đó gần như giống như những nhà tư vấn ngồi xung quanh. Họ như kiểu đó là cách mọi thứ phải như vậy. Và hãy nhớ rằng, di sản của chức vụ tổng thống không công nhận các gia đình. Nó không được thiết kế như vậy, bạn biết đấy. Bạn vào đó và mọi thứ xoay quanh người tư lệnh, người luôn là đàn ông. Và cả hệ thống đó thực sự không tính đến rằng có một người vợ và trẻ em cùng với những nhu cầu và yêu cầu của họ. Vì vậy, tôi đã phải chiến đấu cho rất nhiều thứ một mình. Nếu tôi biết những điều này, và có thể Laura Bush biết nhiều hơn tôi vì gia đình Bush đã từng ở Nhà Trắng. Có thể, bạn biết đấy, tôi nghĩ về có thể có một thế giới nào đó mà mọi người biết nhiều hơn về điều này hơn chúng tôi để hiểu những ảnh hưởng. Nhưng cũng có sự khác biệt về thế hệ. Tôi đã là một đệ nhất phu nhân rất khác. Không khác nhiều so với Hillary Clinton, nhưng đó là một thời điểm khác. Chúng tôi có những đứa trẻ nhỏ trong Nhà Trắng, và điều đó không thường xảy ra. Chỉ có những điều kiện và cách mà West Wing không nghĩ đến hoặc làm việc để bảo vệ toàn bộ chúng tôi trong quá trình này như một đơn vị. Và vì vậy, nếu tôi biết những gì tôi biết bây giờ, tôi đã yêu cầu những điều khác. Nhưng cuối cùng, tôi đã phải thúc đẩy để có được những điều mà chúng tôi cần để có thể hoạt động như một gia đình.
Ngay cả khi đến vấn đề Cơ quan Mật vụ bảo vệ trẻ nhỏ, bạn biết đấy, các cô gái cần phải có một đội hộ tống, đúng không? Vì vậy, họ bắt đầu vào trường lớp hai và lớp năm trong những chiếc xe có trang bị vũ khí với những người đàn ông mang súng vào một trường học mới, những người lạ mà họ không quen biết. Và đội hộ tống thì không có kinh nghiệm gì khi đến sân trường lớp hai của Sidwell. Vì vậy, chúng tôi đã phải làm việc rất nhiều để tìm ra cách làm điều này cho trẻ nhỏ, bạn biết đấy? Nhiều lần, các đội hộ tống chỉ đơn giản là vượt qua. Họ liên tục di chuyển qua lại. Đối với tôi, việc tìm hai đội trưởng hộ tống ở lại với các cô gái phần lớn thời gian cho đến khi họ trở thành thiếu niên là rất quan trọng bởi vì đó là kiểu mà bạn quen biết, đúng không? Ít nhất thì họ cũng biết nhau. Họ không thể có những người đàn ông lạ xuyên suốt, và chúng tôi đã phải chiến đấu cho điều đó. Đây chỉ là một ví dụ về việc sống dưới những điều như vậy và cố gắng nuôi dạy trẻ nhỏ, bạn biết đấy, những điều mà những người trong West Wing không nghĩ đến khi họ giải quyết cuộc khủng hoảng tài chính và xử lý vấn đề Syria, tiếp tục và tiếp tục. Tôi đã cố gắng đảm bảo rằng các con của chúng tôi không bị điên và vẫn khỏe mạnh ra khỏi quá trình đó.
Việc trở thành đệ nhất phu nhân da đen đầu tiên trong Nhà Trắng, sự giám sát công khai đi kèm với điều đó là một loại giám sát đặc biệt. Để trở thành đệ nhất phu nhân nói chung đã đi kèm với sự giám sát đáng kể. Chắc chắn. Kể từ khi bước vào cuộc sống công khai một cách miễn cưỡng, tôi đã được coi là người phụ nữ quyền lực nhất thế giới và cũng bị chỉ trích như một người phụ nữ da đen tức giận. Tôi đã muốn hỏi những kẻ chỉ trích tôi rằng phần nào trong cụm từ đó quan trọng với họ nhất. Là tức giận hay da đen hay phụ nữ? Tôi đã cười trong những bức ảnh với những người gọi chồng tôi những cái tên khủng khiếp trên truyền hình quốc gia, nhưng vẫn muốn có một bức ảnh kỷ niệm để trưng bày trên mantel của họ. Tôi đã nghe về những góc tối của Internet mà hỏi tất cả mọi thứ về tôi, thậm chí là tôi là một người phụ nữ hay đàn ông. Craig, nếu đó là em gái nhỏ của tôi, sự giám sát công khai, được nâng lên vị trí cao nhất trong đất nước, tôi sẽ hỏi bạn câu hỏi. Bạn cảm thấy thế nào?
Hãy để tôi quay ngược lại. Vì tôi đã từng là huấn luyện viên bóng rổ tại một hội nghị lớn, tôi luôn phải nói với họ, đừng lo lắng về những gì mọi người nói trên báo chí. Tôi đang làm điều tôi yêu thích. Và điều đó không làm phiền tôi chút nào. Được rồi. Nhưng một khi họ vào Nhà Trắng, tôi lại phải tự nhắc nhở bản thân điều đó. Ừ. Bởi vì tôi biết rằng họ đang làm điều tốt nhất họ có thể cho đại đa số mọi người, bất kể ai nói gì. Nhưng vì đó là em gái và anh rể của tôi, và mẹ tôi làm việc trong Nhà Trắng và các cháu gái tôi, có những lúc tôi thấy mình tức giận và tôi phải tự động viên rằng, tôi biết họ đang làm tốt nhất những gì họ có thể cho đại đa số mọi người. Và tôi không muốn bất kỳ ai khác ngồi trong vị trí đó ngoài em gái và anh rể của tôi. Và đó là cách tôi vượt qua tám năm đó. Bởi vì sự giám sát đó là không ngừng nghỉ. Đó là không ngừng nghỉ. Đó là không ngừng nghỉ. Nó là toàn cầu. Nó không công bằng. Và nó thật ác nghiệt. Nó chỉ đơn giản là ác nghiệt. Và, bạn biết đấy, tôi dựa vào những bài học mà tôi học được từ cha mẹ mình từ rất lâu rồi. Tôi không lo lắng về những gì bất cứ ai nói mà không có mặt ở bàn này. Và tôi đã hướng dẫn, tư vấn cho gia đình tôi, gia đình gần gũi của tôi, giống như vậy. Bởi vì những đứa trẻ lớn hơn của chúng tôi đủ tuổi để đọc báo và đọc tin tức và những thứ trên mạng. Nhưng Misha luôn nhắc đến điều này. Để vượt qua điều đó, cô ấy luôn nói rằng cô ấy cần “ngôi làng” của những người bạn và gia đình của mình. Và tôi chỉ muốn là một phần hỗ trợ trong đó. Và chúng tôi cố gắng ra ngoài càng nhiều càng tốt và làm cho mọi thứ trở nên bình thường nhất có thể, bạn biết đấy, tổ chức Lễ Tạ ơn trong Nhà Trắng. Bạn biết đấy, đó gần như là một mâu thuẫn, tổ chức một Lễ Tạ ơn bình thường trong Nhà Trắng. Nhưng chúng tôi đã cố gắng làm cho nó trở nên bình thường nhất có thể. Còn bạn, làm thế nào để một người đối diện với sự giám sát như vậy? Sự giám sát diễn ra trong tám năm khi, bạn biết đấy, công chúng đang tranh cãi về các ý kiến và ý tưởng khác nhau. Và thường thì tổng thống được coi là kẻ phản diện hoặc anh hùng trong bối cảnh đó. Gia đình rõ ràng bị ảnh hưởng bởi điều đó. Nhưng ngay cả bên ngoài Nhà Trắng, nó cũng không ngừng nghỉ. Có một khuôn khổ nào không? Có một niềm tin nào đó không? Có một tập hợp giá trị nào không? Bạn biết đấy, điều đó quay trở lại những gì chúng tôi đã học trước đây. Tôi nghĩ tôi tiếp cận mọi thứ với lòng đồng cảm. Và Barack cũng vậy. Và anh ấy giúp tôi giữ vững bản thân bởi vì anh ấy rất thông minh và anh ấy tin vào các ý tưởng và hiểu biết về bối cảnh và lịch sử. Bạn biết đấy, chúng tôi luôn đặt những khoảng thời gian, những khoảnh khắc này vào một bối cảnh lớn hơn. Chúng tôi cố gắng hiểu sự phẫn nộ, sự thiếu hiểu biết, sự thù hận của mọi người, bất kể đó là gì, đến từ đâu. Và thường thì điều đó không liên quan gì đến chúng tôi. Bạn biết đấy, nó liên quan đến tình trạng của thế giới, bạn biết đấy. Và thế giới ở quốc gia này không công bằng với nhiều người hơn nó công bằng. Và điều đó ảnh hưởng đến mọi người thuộc mọi chủng tộc. Và mọi người đang tức giận và sợ hãi và họ không có đủ cơ hội. Và khi mọi người bị đặt vào vị trí đó, họ sẽ phản ứng. Họ trở nên ác nghiệt. Đó là khi chúng tôi, bạn biết đấy, chúng tôi làm cho người khác trở thành kẻ khác biệt vì điều đó mang lại cho chúng tôi cảm giác ổn định. Chúng tôi châm chọc ai đó. Ai đó phải bị áp bức hơn chúng tôi một chút. Nhưng điều đó không làm gì mà họ nói hay cảm nhận là đúng, bạn biết đấy. Đó là, bạn biết đấy, chỉ vì bạn nói hay nghĩ như vậy về tôi và cách mà tôi đã phải vượt qua những kỳ vọng kỳ thị màu sắc mà chúng tôi phải chịu đựng trong thời thơ ấu của mình, thì cũng giống như vậy. Nó chỉ như thế này, bạn không tức giận với tôi. Bạn không hiểu nhiều về thế giới. Và bạn đã được dạy rất nhiều điều về những người có màu da như tôi. Bạn đã được dạy để sợ tôi vì lịch sử của đất nước chúng ta, vì những gì bạn đang trải qua. Và khi bạn đặt bản thân mình vào vị trí của người khác, tôi hiểu vì sao mọi người lại sợ hãi. Tôi thực sự hiểu điều đó. Và thêm vào đó, Barack giúp tôi nhớ rằng, điều mà tôi đã trải nghiệm, bạn biết đấy, anh ấy nói đây vẫn là đất nước đã bầu Barack Obama hai lần.
Bạn biết đấy, và người dân trong đất nước này tự hào về điều đó.
Có một tỷ lệ rất nhỏ người sẽ không bao giờ muốn một người đàn ông da đen chỉ bảo họ phải đi đến cửa hàng tạp hóa như thế nào, đúng không?
Họ không thể nghe thấy điều đó.
Nhưng đất nước này lớn hơn thế, đúng không?
Và chúng ta đã thấy điều đó.
Chúng ta đã trải nghiệm điều đó.
Dù có bao nhiêu sự căm thù hay, bạn biết đấy, xung đột hay chế giễu, chúng ta cũng có rất nhiều tình yêu, rất nhiều thiện chí, bạn biết đấy, rất nhiều người nói với chúng ta ngay cả bây giờ rằng họ nhớ chúng ta.
Và nó không giống như bất kỳ điều gì, bạn sẽ ngạc nhiên về những góc độ trên thế giới, và các con gái của chúng ta cảm nhận được điều đó và vẫn cảm nhận được, đúng không?
Điều đó cũng đúng.
Chúng ta đang trong một thời gian rất khó khăn ngay bây giờ, và thật buồn khi chúng ta đang được dẫn dắt bởi những người mà, theo ý kiến của tôi, không phải là bản thân tốt nhất của họ vì bất kỳ lý do nào,
bất kỳ điều gì đang thúc đẩy họ đẩy đất nước này theo hướng này, bất kỳ nỗi đau nào mà họ có.
Các tỷ phú cũng có nỗi đau của họ.
Bạn biết đấy, những nhà lãnh đạo doanh nghiệp, những người có quyền lực mà muốn có quyền lực và chưa hiểu lý do của họ, bạn biết đấy, có thể dẫn dắt chúng ta vào những cái hầm tối tăm.
Nhưng chính sự thông cảm đó đối với tôi, khả năng đưa ra một góc nhìn giúp tôi không nhận lấy tất cả sự căm thù đó và thực sự, bạn biết đấy, nhìn thấy ánh sáng trong mọi người, bạn biết không?
Đó là một cách sống tốt hơn.
Nó giữ cho chúng ta không bị chua chát, và nó giữ cho chúng ta có hy vọng, và nó giữ cho chúng ta làm việc vì mọi người, bạn biết không?
Vì vậy, đó là một điều cần thiết để vượt qua.
Marion, người mẹ tuyệt vời của bạn.
Bà ấy đã là một nhân vật nổi bật trong suốt thời gian ở Nhà Trắng.
Ôi, đúng vậy.
Bà đã mang lại cho bạn điều gì giúp bạn vượt qua hành trình được đưa vào đỉnh cao nhất trong phục vụ công cộng?
Bà đã đóng vai trò gì?
Bà đã trở thành một lực lượng như thế nào đối với cả hai bạn lúc đó?
Đối với tôi, bà tiếp tục là nơi an toàn mềm mại để đáp xuống, bạn biết đấy, nơi mà bà luôn nhìn thấy tôi, luôn, luôn thấy tôi là ai.
Và bà ấy đã là nơi ấm áp đó cho các cô gái của chúng tôi.
Bà là lý trí ngay giữa Nhà Trắng, bạn biết đấy, trong cái ngôi nhà lớn đó.
Mọi người, bạn biết đấy, với sự hiện diện và trí tuệ của bà, bạn biết đấy, sự khôn ngoan kiểu cũ, bà là trung tâm của ngôi nhà đó.
Mọi người đến gõ cửa bà và ngồi trong phòng của bà và hấp thụ trí tuệ của bà.
Các bồi bàn, bạn biết đấy, những người làm hoa, những người dọn dẹp, các đầu bếp, bạn biết đấy, tất cả họ đều được bà chăm sóc theo một cách nào đó.
Và vì vậy, bà là điều đó đối với tôi, chắc chắn rồi.
Tôi vẫn có thể thấy bà trên khuôn mặt của bạn khi bạn suy ngẫm.
Bà ấy có mặt ở đó.
Bà ấy ở đó.
Tôi thấy điều đó trên gương mặt của anh ấy nhiều hơn.
Bạn biết đấy, bạn không thấy bản thân mình như, tôi không nghĩ mình giống anh ấy một chút nào, đúng không?
Nhưng anh ấy trông giống hệt mẹ tôi, đúng không?
Mất mát đó đã ảnh hưởng đến gia đình như thế nào?
Bây giờ là năm 2024, vì vậy nó khá gần đây.
Vâng, vâng, vẫn đau đớn.
Nhưng, bạn biết đấy, tôi sẽ trở lại điều tôi đã nói ở đầu khi bạn nhắc đến các giá trị mà chúng ta có.
Giá trị cơ bản là tình yêu vô điều kiện.
Và Misha và tôi biết rằng mẹ chúng tôi yêu chúng tôi.
Và thậm chí quan trọng hơn, bà biết rằng chúng tôi yêu bà.
Bà biết rằng các cháu của bà yêu bà.
Vì vậy, mặc dù cái chết của bà là điều đau thương và thất vọng và buồn bã, tôi luôn cảm thấy bà biết chúng tôi đứng ở đâu.
Và bà đã, ngay trước khi bà qua đời, và chúng tôi biết rằng bà sẽ rời chúng tôi.
Và tôi nói, bạn biết đấy, Misha và Barack đang trên đường đến.
Và bà đã nói, ôi, điều đó thật tốt.
Và bà chỉ nói điều đó.
Vâng.
Không có gì còn lại chưa được nói.
Vâng.
Và có một sự bình yên.
Vâng.
Tôi chỉ nhớ bà, đúng không?
Nhưng tôi cảm thấy bà biết chúng tôi cảm thấy như thế nào về bà, và điều đó luôn mang lại sự an ủi.
Và nói về sự an ủi, đó là cách tôi cảm thấy khi bà ở Nhà Trắng, vì họ.
Bởi vì tôi không phải lo lắng về họ khi bà ở đó.
Bạn đã xử lý nỗi đau chưa?
Bạn có thể không?
Tôi chắc chắn rằng tôi đã xử lý nhiều hơn anh ấy, vì anh ấy không xử lý mọi thứ.
Anh ấy chỉ tiếp tục làm việc qua nó.
Nhưng, vâng, vâng, tôi nghĩ rằng, đối với tôi, việc đưa ra lựa chọn cho bản thân mình, tôi cảm thấy bây giờ tôi có quyền làm những gì tôi muốn làm.
Tôi nghĩ rằng một phần của podcast của chúng tôi là một phần của di sản đó.
Bởi vì, ít nhất đối với tôi là một người phụ nữ, tôi nghĩ ở tuổi 61, tôi cuối cùng đã chiếm lĩnh trí tuệ của mình theo một cách mà tôi không, bạn biết đấy, tôi nghĩ rằng phụ nữ phải mất tới khoảng 60 tuổi để có thể nói, tôi nghĩ tôi biết một điều gì đó.
Nhưng trí tuệ đó đến từ bà, và bà là dòng chữ cao nhất của sự khôn ngoan của người lớn.
Và vì vậy bây giờ chúng tôi đã lên.
Chúng tôi đang tiếp bước, tin hay không.
Tôi và Craig cùng gia đình, chúng tôi là những người.
Vì vậy, theo ý kiến của tôi, podcast của chúng tôi, một cách nào đó, là một sự hiến dâng trở lại.
Giống như, được rồi, hãy duy trì sự hướng dẫn mà chúng tôi đã được dạy.
Bạn biết đấy, hãy tạo ra bàn của chúng ta và trở thành một nơi mà mọi người có thể đến để tìm kiếm một chút lời khuyên và trò chuyện theo cách mà bạn đang làm, Stephen.
Giống như khi bạn học được điều gì đó, cách bạn rèn giũa nó là bạn tiếp tục dạy điều đó cho những người khác, đúng không?
Bạn đã nói điều đó, đúng không?
Và vì vậy điều này là một phần giúp chúng tôi tiếp tục, bạn biết đấy, bằng cách giúp đỡ người khác, điều đó là điều mà cả hai chúng tôi đều tìm thấy niềm vui lớn từ đó, việc hướng dẫn, chỉ đơn giản là có thể, bạn biết đấy, có cuộc trò chuyện này ở đây.
Và có thể ai đó sẽ nhận được điều gì đó từ nó mà tôi đã bỏ lỡ khi tôi ở tuổi của họ.
Điều đó mang lại cho chúng tôi niềm vui.
Giống như chúng tôi ở đây vì một lý do khác ngoài việc kiếm nhiều tiền và, bạn biết đấy, sống một cuộc sống tốt đẹp hoặc trở nên nổi tiếng.
Giống như có lẽ chúng tôi có thể giúp ai đó.
Sự cho phép.
Tôi đã theo dõi sự kiện về quyết định của bạn, quyết định của bạn để lấy lại một phần quyền kiểm soát của mình và không tham dự lễ nhậm chức của Trump.
Đó có phải là một trong những khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời của bạn mà bạn đã lấy lại quyền kiểm soát?
Chắc chắn rồi.
Chắc chắn rồi.
Suy nghĩ phía sau quyết định đó là gì?
Tôi muốn làm gì trong khoảnh khắc này, bạn biết đấy, như một người đã luôn kiểm tra các hộp suốt cuộc đời mình, làm điều đúng đắn, cố gắng luôn là một tấm gương, luôn đi lên.
Tôi nghĩ bây giờ tôi đã đạt được một chút về, ừ, tôi cảm thấy như thế nào, bạn biết không?
Tôi có muốn thay đổi cuộc đời mình và thực hiện chuyến đi này, bỏ lại sự bình yên và những đứa trẻ của tôi vì điều này không?
Tôi không cần phải làm vậy.
Đó là sự lựa chọn của tôi.
Và tôi sẽ không – tôi sẽ không bao giờ đưa ra lựa chọn đó.
Tôi sẽ luôn làm những gì tôi nghĩ là đúng đắn cho người khác để làm gương.
Và tôi nghĩ tôi đã tự nhủ rằng, tôi nghĩ tôi đã làm đủ điều đó.
Và nếu tôi chưa đủ, thì tôi sẽ không bao giờ làm.
Nó sẽ không bao giờ đủ.
Vậy nên hãy để tôi bắt đầu từ bây giờ.
Đây là thời điểm hoàn hảo để bắt đầu.
Vì vậy, đúng vậy.
Rõ ràng, sau đó, mọi người bắt đầu dấy lên những tin đồn rằng có vấn đề với bạn và Brock và có một cuộc ly hôn đang đến.
Tôi có thể – ý tôi là, bạn có thể tự nói điều đó, nhưng tôi không nghĩ điều đó cần được đề cập.
Nhưng những gì tôi sẽ nói, bạn biết tôi đủ rồi, Stephen, là nếu tôi gặp vấn đề với chồng mình, mọi người sẽ biết điều đó.
Tôi sẽ như vậy, và để tôi kể cho bạn nghe.
Và anh ấy sẽ biết điều đó và mọi người sẽ biết điều đó.
Tôi không phải là một người khổ hạnh.
Tôi không phải vậy, bạn biết mà.
Và tôi sẽ giải quyết vấn đề công khai và nói rằng, để tôi kể cho bạn nghe anh ấy đã làm gì.
Nghe này, nếu họ đang –
Anh ấy cũng có một podcast bây giờ, vì vậy chúng tôi đã –
Chờ đã, nhưng nếu họ đang gặp vấn đề, tôi sẽ làm một podcast với anh ấy.
Podcast của bạn thật tuyệt vời, và tôi rất khuyến khích mọi người hãy đi và xem nó.
Tôi sẽ để liên kết dưới đây trên màn hình.
Tôi đã may mắn được mời tham gia hôm qua, và chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện tuyệt vời ở đó.
Chúng tôi thực sự đã có.
Theo quan điểm của tôi, đó là một phản ánh của cuộc trò chuyện loại này.
Đó là con người.
Đó là sự khám phá cuộc sống.
Bạn đang đưa những người có nhiều sự khôn ngoan vào đó để chia sẻ, nhưng bạn đang vượt qua điều đó để hiểu thế giới mà tất cả chúng ta đang sống và những cuộc đấu tranh mà tất cả chúng ta đều đang phải đối mặt.
Vì vậy, đó là một không gian tuyệt vời trên internet.
Tôi rất khuyến khích những khán giả của mình hãy đi và kiểm tra nó trên Spotify, trên YouTube, bất cứ nơi nào bạn lấy podcast của mình.
Đó là một điều nhất định phải nghe, theo quan điểm của tôi, vì rất hiếm khi chúng ta có được cái nhìn và cửa sổ vào gia đình, mà còn cả câu chuyện con người về mọi thứ mà cả hai bạn đã trải qua trong cuộc sống.
Như một huấn luyện viên thành công, như một môi giới chứng khoán, như một đệ nhất phu nhân, như một người mẹ, và sau đó là mọi thứ bạn sẽ làm sau đó.
Bạn đang giúp tôi điều hướng thế giới, và bạn giúp những người khác điều hướng thế giới, vì không phải ai cũng có nền tảng đó.
Không phải ai cũng có cha mẹ ở nhà.
Không phải ai cũng có, đặc biệt trong cộng đồng người da đen, không phải ai cũng có những người hướng dẫn, và bạn đang gián tiếp hướng dẫn thế giới qua chương trình đó.
Vì vậy, xin hãy tiếp tục.
Đó là một điều tuyệt vời khi được podcast, và tôi đã rất vui khi nghe tin bạn gia nhập ngành công nghiệp này.
Chúng tôi có một truyền thống kết thúc, và truyền thống kết thúc trong podcast này là khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo, mà không biết họ để lại cho ai.
Được rồi.
Vậy câu hỏi đã được để lại cho cả hai bạn là, nếu có một người trong cuộc đời bạn mà bạn đã sợ đặt ra ranh giới nhưng biết rằng bạn cần phải làm như vậy, thì đó sẽ là ai?
Bây giờ, bạn không cần phải nêu tên họ, nhưng tôi đoán câu hỏi này chỉ nói về ranh giới.
Lễ nhậm chức có thể đã là câu trả lời.
Ừ, tôi nghĩ tôi đã làm điều đó một chút.
Ừ.
Đúng, nhưng ở độ tuổi này, chúng tôi đã xác định rõ ràng những ranh giới của mình.
Tôi nghĩ, bởi vì chúng ta không nêu tên một ai đó, tôi nghĩ hành động thực hành thiết lập ranh giới là điều quan trọng, đúng không?
Và tôi đang có cuộc trò chuyện đó với các con gái của mình bây giờ.
Ý tôi là, mất rất nhiều công sức để học cách nói không và không trở thành những người làm hài lòng người khác, mà tôi nghĩ có nhiều người trong chúng ta hơn những gì chúng ta muốn thừa nhận.
Nó cần thời gian thực hành và hàng thập kỷ thực hành.
Và tôi liên tục đưa ra các mẹo cho các cô gái của mình về cách làm điều đó, cách làm điều đó một cách lịch sự, cách để không làm khó bản thân, cách không nói có ngay lập tức, cách dành thời gian và nói, để tôi suy nghĩ về điều đó.
Bạn biết đấy, một phần của ranh giới là chỉ cần nói, chờ đã, tôi không phải đưa ra câu trả lời ngay bây giờ.
Hãy để tôi quay lại và ngồi trong điều đó, trong yêu cầu và tìm hiểu xem liệu nó có phù hợp với tôi không.
Và nhiều người trong chúng ta, là những người làm hài lòng, chúng ta cố gắng đưa cho mọi người câu trả lời ngay lập tức.
Và thật khó để nhìn ai đó vào mắt và nói không.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng cần phải thực hành, thậm chí là thực hành trong ngôn từ.
Và rồi càng lớn bạn càng cảm thấy dễ dàng hơn.
Bởi vì bạn biết điều gì không?
Lời không của bạn thường không làm thay đổi cuộc sống của người khác.
Bạn biết đấy, họ có thể sẽ thất vọng, nhưng bạn biết không?
Tất cả, họ sẽ tìm ra người tiếp theo, bạn biết đấy, mà họ sẽ hỏi.
Thế giới vẫn tiếp diễn.
Không ai trong chúng ta quan trọng đến mức đó.
Và mọi người có thể chịu đựng một chút thất vọng mỗi khi.
Và với điều đó, tôi cảm ơn cả hai bạn.
Thật là một vinh dự lớn khi được gặp bạn và học hỏi rất nhiều từ bạn.
Và đúng vậy, sự thăng tiến của gia đình bạn, sự duyên dáng, khiêm tốn, và cách mà bạn đã thể hiện bản thân đã là một nguồn cảm hứng lớn cho tôi.
Như một người đàn ông da đen trẻ tuổi đang điều hướng thế giới và đang ngưỡng mộ các hình mẫu.
Mà không thường xuyên ở gần trong cuộc sống của chúng tôi.
Vì vậy, cảm ơn bạn rất nhiều.
Tôi không thể nói với bạn rằng bạn đã ảnh hưởng sâu sắc đến tôi như thế nào.
Hàng nghìn dặm xa xôi trong một ngôi làng nhỏ ở tây nam nước Anh đã có ảnh hưởng sâu sắc đến tôi trong việc hình thành người đàn ông mà tôi đã trở thành trong cuộc đời.
Và đó là công lao của gia đình bạn.
Và thật vinh dự lớn nhất khi tôi được nói chuyện với cả hai bạn hôm nay.
Vì vậy, cảm ơn bạn.
Thật vui khi được trò chuyện.
Rất tuyệt khi được dành thời gian với bạn.
Cảm ơn vì đã mời chúng tôi tham gia.
Hy vọng đây không phải là lần cuối cùng.
Tôi hy vọng vậy.
Ừ.
Tôi thấy thật thú vị rằng khi chúng ta nhìn vào phần phía sau của Spotify và Apple và các kênh âm thanh của chúng ta, phần lớn mọi người xem podcast này chưa nhấn nút theo dõi hoặc nút đăng ký.
Dù bạn đang nghe điều này ở đâu, tôi muốn thỏa thuận với bạn.
Nếu bạn có thể làm ơn giúp tôi một việc lớn bằng cách nhấn vào nút đăng ký, tôi sẽ làm việc cật lực từ giờ cho đến mãi mãi để làm cho chương trình ngày càng tốt hơn. Tôi không thể nói với bạn biết bao nhiêu điều nó giúp khi bạn nhấn vào nút đăng ký. Chương trình ngày càng phát triển, có nghĩa là chúng tôi có thể mở rộng sản xuất, mời tất cả các khách mời mà bạn muốn thấy và tiếp tục thực hiện điều mà chúng tôi yêu thích. Nếu bạn có thể giúp tôi một việc nhỏ đó và nhấn vào nút theo dõi, ở bất kỳ nơi nào bạn đang nghe điều này, điều đó sẽ có ý nghĩa rất lớn đối với tôi. Đó là sự giúp đỡ duy nhất mà tôi sẽ bao giờ yêu cầu bạn. Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã dành thời gian.
掌權者若未能理解自己的「為何」,可能會引導我們走入黑暗的隧道。我們現在正處於一個非常艱難的時期。只有一位,米歇爾·奧巴馬。前第一夫人。她的兄弟克雷格·羅賓遜,正在分享他們難得的觀點,帶我們進入少數人才能看到的世界。我在一個主要是黑人社區長大,我們被教導基本道德價值觀,以便能在社會中運作。但在成長的過程中,我只是做了些例行公事,然後遇見了巴拉克·奧巴馬。他出現在我的生命中,完全不是一個例行公事的檢查者。你一開始拒絕了他,對吧?是的。我甚至試圖把他介紹給我的一些朋友。他說,我們為什麼不出去一下?你對他有什麼看法?老實說,我覺得他可能只會持續兩個月。我記得我媽媽說,至少他很高。但接下來,我們就開始一起建立我們的生活了。我的最初反應是,不要這樣做。會有死亡威脅。如何在白宮養活孩子?我們又該怎麼負擔?如果他真的贏了,你要求過任何承諾嗎?我不知道那段旅程會是什麼樣子,我也不知道我需要為自己談判什麼。如果我知道現在所知道的,我應該早說出來。我在看你不參加特朗普就職典禮的報道時,米歇爾,想知道你背後的思考是什麼。實話是,我發現非常有趣的是,當我們查看Spotify和Apple以及我們的音頻頻道的後端時,大多數觀看這個播客的人還沒有點擊跟隨按鈕或訂閱按鈕,不管你在哪裡聽這個播客。我想和你達成一個協議。如果你能幫我一個大忙,點擊那個訂閱按鈕,我會不懈努力,讓這個節目變得越來越好。我告訴你,當你點擊那個訂閱按鈕時,對我們的幫助有多大。節目變得更大,這意味著我們可以擴大製作,邀請所有你想見的嘉賓,繼續做我們喜愛的這件事。如果你能幫我一個小忙,無論你在哪裡聽這個,都點擊跟隨按鈕,對我來說會是莫大的支持。這是我唯一會要求你的幫忙。非常感謝你的時間。米歇爾、克雷格,我需要了解你們早期的背景,以便理解眼前的成人。我特意這麼說,因為我知道你們的父母一直希望能養成今天在我面前的成人。它的起點是南尤克利德7436號。你知道的,這是所有事情的中心。那是我們在芝加哥南邊長大的家。那是一棟很小的房子。我們住在我們的阿姨羅比的房子上面。這是一棟單戶家庭住宅,位於芝加哥南邊。阿姨羅比與她的丈夫泰瑞結婚,並擁有這棟房子。他們在房子上面有一個非常小、幾乎是一個臥室的公寓。所以這是一棟雙戶家庭房。我們被大家庭圍繞著。那個社區的人們,你可能知道,因為人們資源不多,人們都是住在一起。你知道的,我們共享空間,彼此相鄰。我們與我們的曾姑姑同住,因為這樣可以幫助我們的父母節省一些費用,讓我們能住在更好的社區。因為我父親是一名城市工人。他是一個工人階級的人,沒上過大學。而為城市工作是一份非常穩定的工作,因為這樣會給你福利和一些穩定性。我媽媽想要待在家裡養孩子。因此,為了省下這筆錢,我們團結在一起,與阿姨羅比同住。而我想起的所有冒險和學到的教訓,當我思考我的基本道德價值觀時,那棟房子及其經歷和對話,都是在74街和尤克利德街啟動的。而我提到這一點,是因為你會以為這是一座宮殿,但這只是一個小家。我們大部分時間都共享一個臥室,因為我們根本沒有足夠的空間讓我們每個人都有自己的房間。我們共享空間,只有一個浴室。沒有餐廳,只有一個廚房。按照當時的設置,它實際上是一個一房公寓。客廳是我們共享的臥室,而那唯一的臥室是我父母住的地方。整個地方可能只有700平方英尺。你談到基本道德價值觀。你在那個地方學到的基本道德價值觀是什麼?你的父母又是如何教導你們這些基本道德價值觀的?我因為好奇而問這些問題,因為當我閱讀你們兩本書時,發現你們職業生涯中有一些時刻,作為你們二十多歲的成年人,那些價值觀一再地出現。當我在閱讀時,我在想,他們的父母做了什麼,以如此清晰的方式引導他們?在你們兩人的職業生涯中的關鍵時刻,你們做出不加薪的決定,或不去追求更高地位的事物,而是選擇做其他事情,要麼是與你們的熱情和愛好相一致的東西,要麼是為他人服務的事情。那麼那些價值觀是什麼?你的父母又是如何將它們灌輸給你的?我覺得我們的父母是以身作則。如果我想到一個字來形容我父親,那就是他是一個正直的人。正直、誠實、勤勞、忠誠、可靠。我們談過這些。我們沒什麼物質財富。他無法提供那些。可是他卻提供了一套關於成為好朋友的教訓。他是家裡的長輩,是五個孩子中的老大。而我媽媽是中間的孩子。他照顧著每個人,儘管他有多重硬化症,需要輔助行走。當我們小時候,他需要拐杖。我從來沒見過我父親不依賴拐杖走路。
多發性硬化症是一種進行性疾病。
在他的一生中,他變得越來越虛弱。
但在我們的圈子裡,他是最堅強的人。
從未請過病假。
從未請過病假。
他是那個在社區中培育所有其他孩子的父親。
當克雷格在打籃球時,他是大多數練習的陪伴者,
如果他能夠,他的班次允許的話。
他是社區中許多孩子缺乏這種角色榜樣的父親。
即使我們不富裕,但我父親從來不會不去幫助別人。
所以,我想那些照顧別人的價值,那種金錢根本不重要。
那不是讓你偉大的原因。
而是你如何展現自己於這個世界。
是你的承諾。
是你對待他人的方式。
正如米莎所說,他是那個會給孩子們搭便車去練習和比賽的人,因為他們的父母無法去。
他會分享故事,傳遞他的價值觀。
這似乎嵌入了他本質中,想要傳遞他擁有的知識。
至於我的媽媽,我認為我從她身上得到了我的慈善基因。
並不是用金錢,因為我們沒有,但用我們的時間和資源,无论我们有什么资源。
這一切背後都是無條件的愛。
這是一個工具,有時候你甚至不會意識到它的存在,如果你有幸擁有的話。
因為它就是坐在你身下的那些構造板塊,你永遠無法真正看到,但給你某種風險和去追求它的感覺。
而且,要知道,這不僅是無條件的愛,我們的父母還相信我們。
他們重視我們的聲音。
我意思是,他們真的很喜歡聽我們講話。
他們鼓勵我們思考並解決問題,並主動告訴我們自己的問題,但不會親自解決。
對於在公立學校上學的孩子來說,這一點非常有用,因為你知道,在公立學校,芝加哥南區的教學情況有些不均。
有一年,你會遇到一位關心並投入於孩子的老師。
但在另一個年級,你可能會遇到一位不關心的老師。
我記得非常清楚,我在二年級開始上學的時候,進入了一個完全混亂的課堂。
老師顯然不想在那裡。
我在二年級就知道了這一點。
課堂毫無秩序。
我們沒有作業。
我們沒有進行常規的課程。
我知道有些地方是錯的。
午餐回到家,我抱怨說「今天在學校什麼都沒發生」。
我不知道二年級應該是什麼樣子,但我覺得我沒有從二年級獲得我需要的東西。
這樣抱怨了一個月。
我媽媽靜靜地聆聽,但她不僅僅是在聽。
她在策劃。
一個月後,她親自去學校觀察,並看到這位老師不僅沒有教學,似乎還不喜歡小孩子。
所以她去了校長辦公室,發了一頓火。
我不知道她說了什麼或做了什麼,但我們三個被調出班級做測試。
我只記得我不必進那個班級。
我花了幾個星期進行一些專業的測試。
我們只是在做選擇題測試。
不知道那是什麼。
得到結果後,結果證明我可以跳過二年級。
這對我來說簡直是救命恩人。
但我永遠不會忘記,我媽媽最終執行了。
我聽到我爸爸抱怨這位老師,這些不關心孩子的老師。
她把我們調走了,但她擔心那些被困在二年級課堂的孩子,
那些沒有父母支持的孩子。
他們可能會在二年級浪費一年,錯過了他們本應得到的所有東西。
但這是我知道如果我向媽媽呼救,她會聽見並採取行動的情況之一。
她可以成為那種說「生活就是生活,振作起來吧」的媽媽。
但她知道有些事情不同,我想要的和我需要的。
她讓這一切成真。
這是否教會你回應那些呼救的人的需求呢?
可能是的。
我依然在想那些被遺棄的孩子。
有些事情對我來說真的很觸動,那些和我們一樣聰明的孩子,因為我們和他們一起長大。
我媽媽注意到了他們。
我和他們之間唯一的區別是他們有一位關心的母親。
而他們的生活和我們的生活看起來因此完全不同。
而我發現自己成為那些孩子的倡導者,尤其是那些被低估和缺乏支持的孩子。
結果那是大多數世界各地的孩子。
所以我確實覺得,對我來說那一刻是非常根本性的,關於我如何為孩子而戰,就像我看到我媽媽為我而戰一樣。
種族。
這兩張照片中讓人震驚的事情之一,主要是因為我認為這樣的排列,但這是,
我相信,是什麼,二年級還是什麼?
那是小學一年級。
一年級。
然後這是七年級還是八年級?
七年級或八年級,對。
第二張照片裡的白人少得多,這意味著這也假設了白人開始離開你的學校。
哦,絕對如此。
他們正在離開這個社區,離開整個南岸。
我真正想問的是,種族在你的童年中扮演了什麼角色?
因為我想到了我自己的童年,而這在我成為什麼樣的人以及我對世界的看法和我對自己的看法中是一個很突出的影響力。
所以種族問題在芝加哥的年輕人當中是一個議題。
它扮演了什麼角色?
我認為我們家裡有很多種族自豪感。
有一種感覺、一種理解,因為人們的偏見,有很多白人會低估你、會虐待你、會對你做出假設。
我們的家庭,雙方的整個家庭,都是非常聰明、才華橫溢、天賦異稟的人,要有這麼大的一個家庭,但都是工人階級的人,對吧?
所以我們生活在某種真正的日常卓越之中,你知道嗎?
我的意思是,這些人是教師,也有工程師,我們所有的堂表兄弟姐妹都是被期望在學校表現良好的人。
所以我們被教導,沒有人比你更優秀、更聰明。
你知道,你是有能力的。
如果我們的堂兄弟姐妹們沒有那種能量,我的父親對他們來說就是那個聲音。
總是像是在說,你可以的,你知道自己在做什麼。
所以在我們的家中,存在著種族的自豪感。
但是當你知道,住在——當我們搬到南岸,進入羅比阿姨的家時,我周圍的大多數朋友都是白人孩子。
瑞秋·登普西、蘇珊·雅克和索菲納特·康塞龐特,一個韓國女孩,因為我們住在醫院附近,她的母親是護士。
所以那是個非常混合的社區——這些管家,他們是一個黑人家庭,但可以被當作白人。
我的意思是,鄰居裡幾乎什麼樣的人都有。
梅森小姐,是街對面的小白老太太,我們的鄰居是門多薩家族,墨西哥人。
你知道,這種情況在我們周圍無處不在。
而且每個人都相處得很好。
鄰居彼此認識。
我們玩在一起。
我去瑞秋家吃午餐,然後呢,但有一年,就像白人的燈關掉了一樣,他們毫無跡象地消失了,你知道嗎?
他們稱這為白人撤退。
這是白人撤退的行動。
是的,是的。
那麼你——
對於任何沒有背景的人,什麼是白人撤退?
這是一種社會現象,當黑人社區開始在社會經濟上提升,能夠在主要是白人社區裡購屋或租屋時會發生的事情。
所以白人選擇不接受,開始大規模賣出他們的房子。
有一種潛在的情緒,認為我們最好趕快離開,因為這些進來的黑人家庭會破壞社區並降低房產價值。
所以你最好現在就賣掉,往更南邊的郊區去。
所以當你年輕的時候,你就知道發生了一些事情。
你知道,我們不是在廚房桌前討論白人撤退的。
但作為小孩,你知道的是,這些人在逃避我們,你知道嗎?
就像我的爸爸,他是這樣的,這位非常善良和慷慨的人,對於這些人的孩子,這些白人的孩子,來認識我們、和我們在一起,是有好處的,而我們最終就是這樣的人,我們永遠會是這樣的人。
你們是逃避我們。
那我們的感覺是,種族歧視是多麼的愚蠢,而你又是多麼的愚蠢,竟然不去真正了解?
所以對我和我的家來說,種族只是無知的人愚蠢的表現。
但我們被教導要繼續前進,怎麼讓它不影響到你?
我注意到的其中一件顯著的事情,即使我們昨天一起度過了一些時間,
是毫無明顯的怨恨。
有人會說這是有理由的。
因為當你如此有權力、如此顯赫、如此著名時,你被暴露於一切之中。
而經歷過那些早年的經歷,以及之後發生的一切,
似乎並不存在任何怨恨。
似乎也沒有任何心結,任何憤怒。
是的。
有時是有的。
是的。
但我會說,至少從我的角度來看,媽媽和爸爸,但特別是媽媽,她教會了我們同理心。
幾乎到了過度的地步,對吧?
所以她總是說,你要記得,總是把自己放在別人的鞋子里。
她總是會說,你永遠不知道別人在他們的家中發生了什麼。
所以我總是以同理心面對對我的負面情緒。
這是第一件事。
就像,哦,你發生了什麼?
是什麼讓你如此兇狠和邪惡?
我們的父母還非常強調,不要在乎任何不在這張桌子上的人的想法。
如果我們曾經說過有人說過什麼影響了我們的行為,這時你會看到我父母的怒氣。
這時你就麻煩了。
你會惹上我父母的麻煩。
我的意思是,立刻會有反擊。
他們會怎麼回應?
他們會說,那麼你是告訴我,這邊的某個人所說的對你來說比你在這張桌子上聽到的更重要,那麼你就去和某某人一起生活吧。
我的意思是,我們家裡的懲戒總是一種對話。
是一種討論。
你知道你父母何時失望。
你知道你何時觸動了他們的神經。
這從來不是關於,嗯,犯了一個錯誤或什麼的。
這是關於一種感覺上壓迫的思維,內心的壓迫。
他們不喜歡我們這種思維方式。
他們希望我們感受到自己的力量。
他們永遠不希望我們向外界放棄對自己觀念的思考,因為他們可能明白,他們無法相信外界會怎麼對待我們,對吧?
他們知道我們不能被困在外界的評價中,因為外界是根植於種族歧視的。
而且,你知道,這位小黑男孩,尤其是我的兄弟,他們可能更擔心他,因為隨著他逐漸長高、變大、變聰明,每天都會面對這種情況,因為我們生活中的所有男性都曾經遇到過有人試圖將他們拉低一兩個檔次。我想我們的父母明白這種情況正等著我們兩個,而特別是我的兄弟。因此他們想要給他足夠的自尊心,讓他能在安全的場合裡充實自己,給他工具讓他埋下同理心的種子,這樣他就不會因此而生氣,因為對一個年輕的黑人男孩來說,憤怒是危險的,你知道的。所以他們以非常巧妙的方式讓我們能夠進行這些對話,並充實我們的同理心,讓我們能夠在一個充滿種族主義的社會中運作。
被低估。
這是一個我在你書中看到的詞,而這也是你剛才提到的。
你知道自己正要進入一個被低估的世界,如果我可以這樣說,這是一個將因你的種族和其他因素而低估你的世界。
但對我來說,你的肩膀無論如何都是挺直的。我和瓦萊麗談過。
你知道瓦萊麗嗎?
當然你認識瓦萊麗。
我和瓦萊麗合作了很多年。
她在你生命中算是一個早期的精神導師,蜜雪兒。
是的,她是。
她實際上寫過一封關於你的信給我。
她描述說,她一生中從未遇到過如此清晰知道自己想在社會上實現什麼好事和希望產生的影響的人,但卻又對自己的信念無比自信。
而當我想到你去哈佛學習法律的時候,那時,參加的人中有大約30%是女性,其中只有更小的一部分是黑人女性。
你再次意識到被低估的存在,但又似乎肩膀依然挺直。這種情況從何而來?
生活在這種錯誤低估的環境中,對吧?
首先,我的成長環境相對較好,幸運地是在一個以黑人為主的社區,白人撤離後,每個人都認為我很聰明,對吧?
我在小學時畢業時是優等生。
我上了一所頂尖的高中。
所以,我有幸在一個能夠肯定我的黑人環境中成長,這是我們常常和黑人學生討論的問題,無論他們是否應該去HBCU,還是當被拉入混合環境後會發生什麼,在那裡你太早被低估了。
你知道,我們聊過開始對自己告訴自己的那些信息。我不曾有過那種情況,因為當我們年輕時,我的導師、老師、教練、舞蹈老師,都是如果我犯錯或如果他們對我有懷疑,那是因為我以其他方式令他們失望,而不是因為我的種族,對吧?
因此,當我進入普林斯頓時,感謝上天,我有足夠的內部數據,我能做很多事,我比他們認為我更好、更聰明、更敏銳。
當我作為本科生走進普林斯頓校園時這一點得到證實。雖然我感到有點緊張,因為這是一所常春藤盟校,而我不是考試的高手,儘管我是個傑出的學生,我並不是一個標準化考試的好手。
所有那些數字都說我不應該在普林斯頓表現良好。
因此,我作為一個平權行動的孩子進入,感覺可能我不屬於這些象牙塔,也許這些來自其他學校的孩子們真的比我聰明和優秀得多。
然後我坐在校園中四處觀望,心想,天哪。
還有各種我從未談論的平權措施。
你知道,有財富和傳承。
還有運動方面的平權行動。
有很多孩子在那個校園裡,隨著我所學,繼續獲得進入這些權力座位的機會,這與他們的原始學業能力無關。
有許多聰明的孩子進入這些學校,但也有許多聰明孩子的父母幫他們進入這些學校。
當我進入校園,第一學期結束時取得全A的成績時,我心想,這是——你們在說什麼?
你們——你們是誰?
為什麼你們要這樣搞我的頭腦,而你們根本沒比我努力?
但這讓人感到憤怒,但也解放了我,因為我明白了。
這——你只是在試圖進入我的頭腦。
你害怕我知道嗎?
你知道,你不想我和你競爭。
我想在那個時期,進入一所頂尖學校時,我想,夠了。
我不想再擔心自己是否在這裡屬於這個地方。
你知道,這是個騙局。
所以我想,這真的讓我從普林斯頓出來就感到,嗷,讓我去面對他們。
你知道,忘掉這些東西。
而現在我試圖告訴其他孩子。
就像我從山頂上帶著真理的石碑下來,告訴他們,千萬不要讓這些人騙了你。
這完全是一個騙局。
那個騙局是什麼?
你不屬於這裡,他們更聰明,他們工作更努力,他們知道的更多,他們比你更應該擁有這些。
這根本不是真實的。
因此自那以後,我想,你證明我不屬於這裡。
你知道,我要坐在這些桌子上,而從現在開始我要主導這一切。
我為什麼要聽你的?
為什麼你不聽我?
我認為這對我來說是一種奇妙的解放。
而且很多孩子沒有獲得進入社會的機會。
他們只是被排除在外,大概就像他們被告知不要去看幕後的世界,因為你不屬於那裡。
而他們希望我們這樣想。
我很久以前就停止這樣思考了。
你們兩人所經歷的旅程真的非常非凡,原因有很多,但沿途的轉折也同樣讓人驚豔。我讀到米歇爾在27、28歲時作為律師經歷的某種身份危機。
我就是律師,是的。
在奧斯汀的西德律師事務所。
是的。
優秀且薪水高的企業律師,讓我可以買得起一輛漂亮的薩博車。
薩博,開著律師的車。
開著律師的車。
我在哈佛畢業後的第一份真正的工作,因為這就是你應該做的。
你知道的,當你去頂尖法學院之後,會被國內頂尖律師事務所招募,他們會給你提供高得驚人的薪水。
在那個年紀,作為一名初級律師,我的薪水比我父母兩人的薪水加起來還多,這似乎是無法拒絕的機會。
你知道,如果有這個機會,會想,當然,我要為一個律師事務所工作。
但這就是我一生中所做的事情。
我只是逐步完成各項任務。
因為我是個好學生,能做某些事情,所以我就這樣做。
你知道,我了解這是一個公式。
做個好學生。
出席。
完成工作。
勾選。
做到了。
獲得好的成績。
進入競爭激烈的高中。
進入了一所特色高中。
擔任班級財務。
班上成績最好的。
勾選。
做到了。
因為我能做到這些。
我就是這樣在生活中行進。
勾選、勾選、勾選。
申請頂尖大學。
進入普林斯頓。
對,我進去了。
以班上優異的成績畢業。
上法學院。
為什麼?
我也不知道。
其實我對上法學院並沒有特別的想法。
只知道我對畢業後的生活沒有任何想法。
不會成為醫生,因為我不喜歡科學或數學。
我喜歡說話。
我喜歡爭論。
所以,為什麼不去上法學院呢?
於是,我申請了哈佛。
被錄取。
進入哈佛。
你知道,這就是我的思考過程。
並沒有,並沒有明確的目的。
我並不知道我在乎什麼。
我也不知道成為企業律師意味著什麼。
我只是盡責地完成各項任務,直到我成為一名律師。
在那一年中,除了我加入西德律師事務所之外,還發生了很多事情。
我們失去了父親。
他去世得非常突然。
我大學時期的摯友蘇珊,因淋巴瘤去世。
這一切都很突然。
她在12月被診斷出來,5月就去世了。
那是我生命中第一次,意外失去那些不應該去世的人。
你知道,我們曾經失去過祖父母和曾祖父母。
我真的在47樓的美麗辦公室裡,帶著秘書和車庫裡的薩博,感受到了一種存在危機,心想,為什麼是我?
我為什麼不是蘇珊呢?
因為她,那位朋友的夢想不止於表面,她不是在完成任務。
她上了普林斯頓,但她環遊世界。
她並沒有立刻進商學院。
我總是認為,你得把生活整理好。
你得在一條路上。
然後我想,謝天謝地,她沒有這麼做,因為她並不知道自己會去世。
但她不是待在辦公室裡,而是活在生活中,嘗試新的事物。
而我意識到我為自己並沒有這樣做。
我所做的只是遵循一個計劃。
我並沒有試圖找到我的人生目的。
同時,我遇到了巴拉克·奧巴馬。
他進入了我的生活,正好是那種不迎合框架的人,我在書中形容他為最終的轉折者。
他完全不按照常規行事,但他才華橫溢且令人著迷。
你知道,他並沒有立即上法學院。
他曾是一名社區組織者。
他生活在世界不同的地方。
他真的在試圖以一種我這一代人並不在意的方式理解生活。
你知道,我是在黑色中產階級裡成長的,對吧?
人們購買自己的房子,整理自己的車子,試著在律師事務所裡晉升合夥人。
這是一條非常明確的道路。
我只探索了那條路以外的一切。
我想,我必須在安定之前做點更多的事情。
我想奧巴馬幫我鼓起了勇氣。
你知道,他是我耳邊那個說,為什麼你要在這裡停下來,安於這份職業,而外面有這麼多你還沒有嘗試過的事物,對吧?
你可以去做這些。
我說,但我背負著債務。
就在那個時候,我們知道我們會在一起。
我們知道我們會訂婚。
他說,我們會一起想辦法。
他說,不要因為錢而安於成為律師事務所的合夥人。
你知道,你需要以不同的方式看待世界。
我們會一起想辦法的。
於是我開始轉變,開始在生活中嘗試其他事物,從此不再回頭。
克雷格,你第一次聽說你的小妹妹認識一位叫奧巴馬的男士是什麼時候?
嗯,她打電話給我,說,嘿,我遇見了一個人,我想帶他過來。
然後我、媽媽和爸爸坐在我們的門廊上。
她開著她的Nysop 900,這輛車你聽過很多。
他下了車。
那是我們第一次見到他。
你對他有什麼看法,說實話?
說實話,我當時想,嗯,他可能會維持兩個月,因為他會做些什麼讓我想,哦,這是個難以接受的事。
然後他就會離開。
我記得我媽媽說,嗯,至少他很高。
我們只是像見到她帶來的其他人一樣見到他。
但我從來沒有帶來很多男朋友。
她也沒有帶來太多男生。所以我們才會認為這不會持續太久,因為她沒有帶太多男生來。
是啊,但你為什麼會認為這不會持續?
那些不會持續的人,你們都沒有見過。
但我們聽說過他們。
是啊,但你們從未見過他們。
是啊,我對我妹妹了解很長時間了。
這就是為什麼米歇爾對男性很嚴厲的原因,你知道的。
所以就像,對。
我沒有說她很嚴厲。
我把他們帶回家。
我想你只見過我另一個男朋友,儘管我有很多男朋友。
我只是,你知道。
我見過不止兩個男孩。
那是因為我們一起上學。
對吧?
對。
那些男孩沒有持久下去。
但他們沒有回家。
好吧。
那我見過他們。
對。
我見過他們。
但他們沒有見過我爸媽。
不,他們沒有見過我爸媽。
但那是因為我們不在芝加哥。
哦,無論如何。
那麼,最重要的事其實是結果如何,對吧?
所以這就是兄弟姐妹。
就像,哦,你知道。
你一開始拒絕了他,對嗎?
對,對。
因為他,巴拉克是,我被指派做他的顧問。
這並不意味著我是他的上司。
但每個人,我是一個一年的夥伴。
所以他們試著讓一年級的新夥伴和新的暑期實習生配對,以幫助他們適應
並給他們一些建議,以便在夏天指導他們。
所以我是他的導師,對吧?
他來了。
他遲到了。
所以我想,好吧,這家伙真不登大雅之堂。
因為在羅賓遜家族,我們不接受遲到。
但外面在下雨,他沒有帶雨傘。
所以他有點濕。
這讓我有點不悅。
但他站起來了,他很高,而且比他的照片還要帥。
所以我想,哦,好吧。
有點出乎我的意料。
所以我帶他四處看看,讓他安頓在他的辦公室,
第一天帶他去吃午餐。
我們聊了好幾個小時。
我知道我們會成為朋友。
他很聰明。
他很有趣。
有很好的幽默感。
不太把自己當回事。
所以我們馬上就合得來。
在那個夏天的過程中,我們其實變得非常要好。
我甚至試著把他介紹給我的一些朋友,我的女朋友們,說,有這個真的很帥的家伙是我的顧問。
因為在我心中,幾位去哈佛的黑人同事不可能約會。
在我心中,我想,這樣會很矯情。
這是可以預見的。
對吧?
而我則有點想要做些不同的事情。
對吧?
所以我的想法是,啊,去認識我認識的所有精彩美麗的女人們。
經過幾次出遊後,他說,為什麼我們不約會呢?
我說,我們絕對不會約會。
這是不可能的。
我們是朋友。
他有點困惑,為什麼?
然後他陳述了他的理由。
我說,好吧,你知道,我覺得這樣看起來不太對。
他說,誰在乎這樣看起來怎麼樣?
所以,他在接下來的幾週中提出了他的巴拉克·歐巴馬論點。
最後,我說,好吧,我們約會一次。
所以在那之後,他精心策劃了一整天的約會。
我肯定是因為我有好車去接他的。
然後我們去了藝術學院,他向我展示了他的優雅藝術觀。
我們在博物館吃了午餐。
然後我們從藝術學院沿密歇根大道向北走。
我們手牽手、慢慢交談。
然後我們去湖點大廈的餐廳共進晚餐,那是一個欣賞城市美景的美妙地點。
然後,我想,我們結束了晚上,去看斯派克·李的《做對的事》。
所以,我是說,他計劃了,知道文化,知道藝術,知道一次美妙的漫步。
然後我漸漸地覺得,好的,也許我,知道,我說得太早了。
你知道,也許這裡真的有些東西。
但,是的,這一切都很長,我說我拒絕了大約一個月或兩個月。
但到夏天結束時,我們,我想,正是那個夏天。
到夏天結束時,我就在介紹他給我的家人。
你們兩個都有這條在你們故事中的共同主題,都是為了滿足期望的條件。
然後最終,這有點像我們昨天在你的節目裡談論的,有時你的先入為主必須讓你失望。
對,沒錯。
你必須親身感受才能理解,也許你的人生需要一些轉變。
當我談到我的早期旅程時,也是如此。
瓦萊麗,這個在你生活中非常有趣的角色。
這是我找到的信,瓦萊麗寫給我的。
她談到了你從一名律師轉變離開律所,去追尋其他事情的轉變。
在我讀瓦萊麗對我說的之前,你追尋的其他事情是什麼?
我沒有主意,因為我什麼都不知道。
但我開始花些時間思考,寫日記,關於我在乎什麼。
日記的問題是什麼?
是什麼讓我快樂,你知道,在我生活中的所有事情中?
有什麼事情是當我把它寫在日曆上時,我會跳下床,會改變我對這一天的感受?
而這總是回到指導上。
因為當我在法律、在我的教育中做這些事情時,我總是在找方法去幫助年輕人理解如何到達這裡。
所以就是克雷格提到的那個指導的部分。
你知道,我們從不談論這一點,當我們想到我們的父母時。
這讓我感到絕對的快樂,你知道。
所以我開始真正聽從那個以自我為中心的部分,知道。
就像,是什麼讓我快樂?
我從來沒有問過自己這個問題。
我總是做我認為自己應該做的事情。
賺錢是你若有機會接受常春藤教育就該做的事情之一。
這真的是他們只談論的東西。
這是他們所展示的一切。
你知道,幫助別人的事情並沒有課程或專業。
你知道,沒有針對與小孩合作的課程。
你知道,尤其是在常春藤盟校,根本沒有這方面的專業。
所以我知道,我對非營利世界一無所知。
我對非政府組織毫無所知。
好的,Valerie說,她說的正好是相反的。
我在開玩笑,我在開玩笑,我在開玩笑。
我遇見米歇爾·奧巴馬的那一天徹底改變了我的生活。
我永遠不會忘記她一身黑衣,優雅地把頭髮梳起,走進我辦公室面試的那一刻。
她所展現出的自信令我驚豔。
她握手時直視我的眼睛。
她如此穩重和自信,讓人難以相信她只有27歲。
米歇爾告訴我她的生活,她在南區長大,她的父母對她和她的哥哥克雷格傾注了多少愛與支持。
我問她,為什麼她考慮從事公共服務,而不是成為律師事務所的合夥人這條明顯更能賺錢的路徑。
她說她在一年內失去了父親和最好的朋友。
他們的去世讓她痛苦地意識到生命的有限性和讓生活更有意義的重要性。
她知道自己的能力可以改變他人的生活,為她成長的城市服務並回饋。
我對她堅定的目標、決心和脆弱感到敬畏,因此當場給她提供了一個工作機會。
那真是太接近了,對吧?
是的,完全是這樣。
像是「哦,Valerie說了什麼?」
在你那個時期,你知道的,三十出頭的時候,奧巴馬先生在忙什麼呢?
哦,到了那時,他已經寫了書,因為他是哈佛法律評論的總編輯。
哈佛法律評論的總編輯是世界頂尖法學院的頂尖學生。
而且他是第一位被選為哈佛法律評論總編輯的黑人學生。
這為他贏得了大量的關注。
那時我們正在約會。
因此他得到了寫一本故事書《來自我父親的夢想》的書約,我想,什麼年紀寫書啊,對吧?
但他卻說,是的,我不如告訴他一個故事。
而且,這也是一筆收入,對吧?
他獲得了預付款,我們當時已經訂婚了。
所以他在做這個項目,但仍在試圖弄清楚他接下來要做什麼。
當你是哈佛法律評論的總編輯時,基本上法律界對你敞開大門。
正常的路徑是為上訴法官實習一年或兩年,然後去最高法院實習。
接下來,你會從事上訴工作,你會收到每家律師事務所的邀請,你會很搶手,或者你可以做政策等等。
這是正常的路徑。
我問他,那你會去實習嗎?
他問,為什麼我要去實習呢?
所以他沒有在任何大律師事務所工作。
他去了非常小的律師事務所,從事公共利益工作。
所以他的收入並不高。
他做的事情和我一樣。
而且他朝著所有應該讓我們賺錢的方向走的正好相反。
但他卻說,賺錢不是我做這件事的原因。
我在試圖弄清楚如何最好地利用我的技能,來影響最多的人。
所以他做了五十萬份工作。
而我們當時在攢學生貸款的還款,貸款的金額超過了我們的房貸。
我們買了一個公寓。
我們正在一起建立生活,但同時背負著沉重的債務。
因此,雖然我們都在追求對社區的深厚熱愛,但我們的收入卻朝著應該去的相反方向發展。
但我們是一起面對這一切。
你知道,政治還沒有進入我們的生活。
它不是對話的一部分。
但是我們都有點在平行的道路上,試著弄清楚如何利用所有這些技能和精力幫助人們。
我在城市工作。
他在其他地方工作,同時也在寫書。
我們只是,看看,籌劃著我們的未來。
商業讓我走遍世界,我幾乎每年旅行50周。
直到最近,我面臨的一個挑戰就是在抵達新地點後保持聯繫。
事實是,我沒有時間等待並在旅途中處理SIM卡。
所以幾個月前,我第一次試用了Airlo,現在它們是今天這一集的贊助商。
Airlo是世界上第一家電子SIM卡商店。
它完全是數字化的。
根本不需要SIM卡。
而且你可以保留你現在擁有的同一個電話號碼。
這意味著你可以在超過200個目的地獲得可靠的數據,並可以通過點擊按鈕立即訪問數字電子SIM卡。
當你購買第一張Airlo電子SIM時,可以使用代碼DOAC3獲得3美元的折扣。
對我來說,能夠著陸、打開手機並重回工作是一個變革之舉。
而Airlo讓這一切成為可能。
今天安裝Airlo,使用代碼DOAC3能在結帳時獲得首張電子SIM卡的3美元折扣。
當你下載Airlo應用程序時,代碼是D-O-A-C-3。
我想我想從你們兩位那裡尋求有關愛情和浪漫及人際關係的建議,因為在我這個年紀,你知道的,我現在三十出頭。
而當我回顧你們兩位在三十歲時的愛情故事,這並不是一條直線。
哦,沒有。
哦,沒有。
這絕對不是一條直線。
米歇爾,你提到過和布洛克一起去婚姻輔導。
對我這樣一個32歲,正在處於一段關係中,積極追求職業生涯的人來說,意識到我需要建立和提升事業,以便為家庭的未來打下基礎。
你們兩位會給我什麼建議,以幫助我在事業的進程中導航愛情呢?這是一段「去,去,去,去,去」的過程。
對於像你這樣個性的人來說,我的建議是,當然,我能看出你會想,如果我已經理清了自己的事情,而你的路徑在那邊,只要我們兩個都在往前走,你知道,努力,我們就會好的。
而通常這樣的情況是可行的,因為你們可以在外面作為兩個獨立的存在,基本上是在打擊自己的「龍」,對吧?做出關於你們要擊敗哪條龍和如何擊敗它的選擇,包括你想使用多少盔甲等等。你們是獨立的人,這在現在感覺很好,直到你們的第一個且最重要的共同項目來了,就是你所說的,你們想要小孩,對吧?這通常是困難的開始,因為當你們將生命帶到這個世界上時,這是一個無法獨立完成的項目。你們不能在一條路上而你的伴侶在另一條路上,因為養育這些孩子,並使他們成為你想要的完整的人,與你當前所打擊的龍相比,實際上有很少的關聯,更多的是關於你們如何合作、互相交流,以及如何共同對這些你們將愛得勝過世上一切的小生物做出選擇。你們不想在這個項目上犯錯,但你們必須與伴侶合作。你們必須溝通。這時事情變得非常困難。對你來說也是這樣嗎?是的。是的。因為當你們在世界上是獨立操作者時,他在外面旅行,我在旅行,也許我一週都見不到他。然後到了星期六,哇,太好了。我愛你。我想你了。這真是太棒了。告訴我你的生活。哦,這太性感了,全都是這樣。對吧。感覺很美好,然後你們也可以暫時休息一下。就像,讓我想念你一會兒。所以我不在乎你在外旅行或到處跑。但一旦有了小寶寶,某人必須被叫醒,如果有一個人承擔了這份重擔,如果某人的夢想因為承擔了大部分的責任而停止,而你仍然在健身房,仍然在以同樣的速度打擊你的龍,卻沒有注意到你的伴侶,可能她現在被困在家裡,因為她在哺乳,或她做出了一些選擇讓這個小生命運作。你們之間尚未討論過這個,以及這種平衡看起來如何,因為你們只是以同樣的速度打擊龍。哦,那麼會有問題的。你知道,會有怨恨,會有疲憊,會有計量和計算,各種各樣的事情。因此,我認為現在開始溝通非常重要,以確保你們共同界定生活,現在一起決定要打擊哪條龍,以及誰在什麼時候做什麼,你知道的。那感覺怎麼樣,你知道你會一直在工作嗎?你會一直在旅途中嗎?她會跟你一起去嗎?她怎麼想的?你們有過那樣的對話嗎?不,不,我們沒有。你們沒有進行那樣的對話?不,因為我不知道這是你需要擔心的事情,因為當你身處其中,當你忙著追尋自己的獨立旅程時,那是美好的,對吧?是的。就像我獨立,他獨立。我們相處得很好。而突然間,有人的腿被砍斷了,你知道的。有人正在做一組不同的犧牲,這些是未經協商的。因為孩子。因為孩子。因為生活。你有過一些懷孕的困難。是的。我在這個節目中與許多經歷過類似懷孕困難的女性交談過。這對我來說實際上是我生活中的一個重要話題,也是我身邊的一些朋友在考慮懷孕時,特別是在你經歷了試管嬰兒之旅時。那些在掙扎的女性需要了解什麼?當你在考慮試管嬰兒之旅並開始面對無法自然懷孕的困難時,你的感覺如何?這就是問題所在,你知道的,因為我們不談論我們的身體和女性健康。關於婚姻、懷孕或所有這些事情的對話實在太少。我們的父母不談論這些,他們的父母也不談論。對吧?所以你想像你的生活就像在打勾。我在等待。我延遲了生小孩。我找到了我生命中的摯愛,現在我要懷孕。沒有人告訴你真的有一個生物鐘。這不是假的。你知道,我們在播客中的搭檔,莎朗·馬隆博士,寫了一本書《成熟女性對話》,在裡面她談到了各種關於女性健康的問題。在和她的對話中,她提醒我們,女性天生擁有有限的卵子,我們不會得到更多。每個月我們都在失去它們。所以,通常會有一段時間,對每個人都不同,通常是在30多歲的時候,你會從肥沃轉變為不肥沃。就像從懸崖跌下來。我在想,為什麼沒有人告訴我這件事?我知道。為什麼沒有人在談論這個?所以在我們真正開始嘗試的時候,這對我們的職業發展和成熟以及將一切都準備好來說是再合適不過了,對吧?因為這就是我們試圖讓一切準備好。不同於我們的父母,他們,我們住在一間小公寓裡,只有一個收入。對於我們這一代人,我們擔心的是,我想一切都準備好。我保證,你們的生活比我們的父母在他們開始有孩子之前要更有條理。但我們卻在等待一切完美,沒有摩擦。我們不想要任何摩擦,對吧?而當我們在等著生活完美的同時,那個生物鐘卻在滴答作響。所以你開始嘗試,但沒有成功。
這時你去看醫生,他告訴你,「哦,你的卵子快用完了。」這是正常的。我是說,你會發現懷孕會有困難。所以先嘗試一段時間,然後該進行試管嬰兒了,如果你能負擔得起,而當時保險並不涵蓋這一部分。這對身體來說真是個打擊。作為喜歡學習和知識的人,你真的會感到被欺騙,為什麼這會這麼秘密?所以我公開談論這些事情,包括流產。因為我還學到另一個事實,就是大部分懷孕,其實相當一部分都以流產告終。人們這些年來一直在經歷流產,但卻不談論它。因此,當它發生在你身上,一個遵循社會期待的人,一個認為生活會這樣走,一直採取正確做法的人,最終卻沒有成功,並且知道本來就會是這樣卻沒有人告訴你以便你能做好準備,這簡直就是一個打擊。
作為一個女性,你在生活中承擔著這種打擊,彷彿這都是你的錯,你知道,所以你承擔著這份重擔。這可能會成為婚姻中的第一個壓力點,因為情感上,一個女性在承擔著如此多,感覺像是失敗者,感覺沒有人可以傾訴,且她的荷爾蒙實際上上下波動,對不對?大概要面對抑鬱,也許還有一些產後抑鬱,依然在工作,依然在打拼,依然在前行,但她卻獨自承擔著這一切。如果你進行試管嬰兒,絕大部分的工作,比如注射,我們就是試管嬰兒過程中的培養皿。你來到醫院,取樣在杯子裡,哦,好吧,為你開心,對吧?你也有點為此感到生氣,因為女性每週都要打針,反覆來回,以及在兼顧高壓工作的同時,還要每個月都在醫生辦公室裡,數著卵子,希望自己能夠產卵,然後你得接受程序。
接著你還得懷孕九個月,而你的伴侶卻在健身房鍛鍊身材,這一切都是如此,你知道?所以我想說,婚姻、不孕、想要孩子讓事情變得困難,原因有很多自然因素。我試著告訴夫婦們,當然,這是困難的。聽聽我所說的對吧?如果你在婚姻中遇到一些問題,不是你。是婚姻的過程。這一切都很艱難。因為,當一切運作良好時,你知道發生了什麼?你得到的是什麼?嬰兒。小小的人,擁有自己的一切感知。他們讓你困擾。你愛他們至極,但他們卻是麻煩,要求很多,有自己的任性,而他們現在已經進入了你的世界,進入了你的伴侶關係。他們已經成為一切的考量。因此,即使一切都運作良好,生了 3.2 個孩子,所有事情都正確了,它仍然會很困難,因為你正在發展一個生活,對吧?所以我談論這些事情,因為我認為人們對婚姻放棄得太快,對吧?因為在這個方程中嵌入了太多的摩擦。如果你沒有得到幫助,談論這些事情,去諮詢,僅僅理解事情是如何變化的,以及如何不斷重新協商與伴侶的關係,我看到許多人因為看到我和巴拉克而放棄,然後說,#情侶目標,你知道?我想說,這是困難的。對我們來說也很困難。但我不會換掉這一切,你知道嗎?他,正如年輕人所說,他是我的人。
有沒有過一刻你覺得?你知道,有時候我會這樣想,對吧?但那真的嗎?不。不是。我從來沒有真的有過完整的瞬間。有過怨恨的時刻。有過生氣的時刻。有過覺得自己沒有得到足夠注意的時刻。但就像,現在你不也感受到這些在你的關係中存在嗎?是的。你知道嗎?是的。所以我只是理解,是的,我在生氣,但我連為什麼生氣都忘了,對吧?這很正常。就像,我真的那麼生氣嗎?哦,我說了什麼?抱歉。我不是真的想那樣說。所以,最後,在結尾,我們並沒有,我們的美好在於我丈夫和我,我們的伴侶關係是沒有一方真的會放棄,因為那不是我們的本性。我知道他這一點,他也知道我這一點,你知道的?所以不。
你們的生活因為前總統巴拉克·奧巴馬做出的決定而改變,那就是參選公職。而這對你們兩個人的生活產生了深遠的影響,因為這是世界上最有權力的工作。你成為世界上最著名的家庭。當他說他要這麼做時,你相信他有能力嗎?是的,那就是問題所在。就像,你知道,我心裡明白,他會成為一位卓越的總統。正如我在書中所寫的,實際上,我最初的反應是,「哦,不,天啊,不要這樣做。」這一切與預見這會對我們的生活產生什麼影響有關。我在推測,如果你贏了,我認為他可以也應該贏,那他將是我希望的總統。這一切都與,「這將會怎樣,我們的孩子年紀小,我們必須搬家,如何在白宮養活孩子?那會很危險。」因為他可能成為第一位黑人總統,我們知道會有死亡威脅。此外,其他一切,我們怎麼負擔這一切?因為住在白宮非常昂貴。很多人不知道,很多費用是不涵蓋的。你得為你吃的每一餐、每一份食物埋單。
你知道,你並不是在為住房和其中的工作人員支付費用,而是為所有事情支付,包括旅行。如果你不是跟隨總統旅行,如果你的孩子是搭乘布萊特星(第一夫人的專機)的話,我們必須為他們搭乘飛機的旅行支付費用。這是一個昂貴的項目。而你還要在兩年內不賺取收入。這些都是我心中所想的。我們該如何應對這一切?所以我的擔憂來自於我認為他可能會勝選。你知道,因為也許在我心底深處,我希望他也許不會勝選,你知道,我希望這是他最後做的事情。但我知道他有能力讓這一切發生。這一次的改變徹底改變了我和我的團隊對於身體運動、訓練和思考的方式。當丹尼爾·利伯曼博士在《首席執行官日記》上出現時,他解釋了現代鞋子如何因其緩衝和支撐特性,使我們的腳變得更弱,無法完成自然應該完成的功能。我們在腳上失去了自然的力量和靈活性,這導致了背痛和膝蓋痛等問題。我已經購買了一雙Vivo Barefoot鞋,所以我把它們展示給丹尼爾·利伯曼,他告訴我這種鞋子正是可以幫助我恢復自然腳部運動和重建力量的類型。但我想我得的是足底筋膜炎,突然我的腳總是疼痛。在那之後,我決定開始用Vivo Barefoot鞋加強我的腳。而利物浦大學的研究已經證實了這一點。他們顯示穿著Vivo Barefoot鞋六個月可以提高腳部力量高達60%。請訪問VivoBarefoot.com slash DOAC,並使用我贊助商提供的代碼DIARY20獲得20%的折扣。一個強健的身體始於強健的雙腳。這從未有過。這是一個由100位世界頂尖CEO運營的通訊。人們時常對我說,他們問我,能夠指導我嗎?你能讓這位指導我嗎?我如何找到指導者?所以這就是我們要做的。你將給我發送一個問題。而你發送給我的最熱門問題,我會將它發送給100位CEO,其中一些是運營著1000億美元公司的世界頂尖CEO。然後我會通過電子郵件回覆你他們是如何回答這個問題的。你可能會問,當你創立一家初創公司時,如何保持一段關係?如果我有一個主意卻不知道從哪裡開始,最重要的事情是什麼?我們會把這個問題通過電子郵件發送給CEO。他們會回郵。然後我們會選擇五、六個最佳答案。最後我們會通過電子郵件發送給你。我感到緊張,因為我認為市場營銷可能與現實不符。但是我看到創始人的回應以及他們願意回覆的意願。我心想,其實這很好。你只需完全免費註冊即可。你是否要求過任何承諾或保證如果他贏了的話?我知道,那並不是很周到。我告訴他,他必須真的戒煙,因為他仍然在抽煙。他在這件事情上時而投入,時而不投入。我們需要有足夠的資金,以便不至於在最後時期財務困乏。而我認為這應該就能行得通,對吧?因為我們只是開始做決策,覆蓋我們失去的收入,做出有目的的行動。所以我當時以為這能成為決策的關鍵。但隨後他被選中在民主全國代表大會上發表演講。他突然聲名大噪。也許我有些順序搞錯了,《夢想之父》再次進入暢銷書榜。他寫了《希望的膽量》,所以他的書籍銷售帶來了很多收入。他看著我,似乎在說,我想我們沒問題。而我心中卻想,天哪,真糟糕。我當時並不知道該要求什麼。我想,我們是盲目飛行。我不知道這段旅程會如何,也不知道我需要為自己談判什麼。這有點麻煩。不知道我需要的是哪部分,這真的很麻煩。你本該說些什麼?哦,我應該說我需要他的團隊真正、真心地重視他擁有家庭的事實。你知道,我不應該只是說,這就是完成這件事所需的。我是說,這幾乎和那些坐在那裡的顧問一樣,幾乎就像是這必須這樣。要記住,總統的職責並不承認家庭。這並不是所設計的。你進入其中,一切都環繞著總司令,而總司令一直是一位男性,整個體系實際上沒有考慮到還有妻子和孩子的需求以及他們面臨的各種要求。所以我最終不得不為很多事情自己奮鬥。如果我當時知道這些,或許勞拉·布什比我了解得多,因為布什家族曾在白宮。或許,我想鬱思,或許有些世界裡的人們對這件事情的了解比我們更深,以理解其影響。但也有代溝。我作為第一夫人與以往非常不同。與希拉里·克林頓並沒有太大的不同,但那是個不同的時代。我們在白宮裡有小孩,而這並不常見。西翼對整個過程中我們作為一個團體的全面保護並沒有考慮到,這也沒有得到適當的安排和考慮。所以如果我當時知道現在所知的事情,我會要求不同的東西。但最終,我必須推動獲得我們需要的東西,以便能夠作為一個家庭運作。
即使在保護小孩方面,祕密服務也有其特定的安排,對吧?女孩們必須有專責的保護人員,因此她們從二年級和五年級開始進入新的學校時,是由幾名持槍的男性乘坐武裝車輛帶著陌生的面孔去的。而且這些專責人員對於前往西德威爾的二年級校園並不熟練。因此我們基本上需要研擬如何處理小孩的安全。因此,許多時候保護團隊只是匆匆而過,持續地穿梭移動。對我來說,找到兩個能夠陪伴女孩們大部分時間,直到她們成為青少年,這一點非常重要,因為這種陪伴讓她們能夠認識這些人,對吧?至少這樣她們能夠稍微熟悉一下。不能讓陌生的男性頻繁出入,我們不得不為此奮鬥。這只是生活在這種情況下,並努力撫養小孩的一個例子,而那些在椭圓形辦公室裡的人們卻沒有考慮到這些,他們只關心財政危機和敘利亞等問題。我努力確保我們的孩子能夠安全度過那個過程,不會變得瘋狂和不完整。
作為白宮首位非洲裔第一夫人,伴隨而來的公眾關注是一種特殊的檢視。身為第一夫人本來就充滿了巨大的關注。自從我不情願地踏入公共生活,我被稱為世界上最強大的女性,但同時也被指責為愤怒的黑女人。我想問我的批評者,這句話的哪一部分對他們來說最重要?是愤怒,還是黑,或者是女人?我曾經與在全國電視上對我的丈夫進行侮辱性言論的人微笑合影,但他們卻還是希望在他們的壁爐上擺放我與他們的合影。我聽說過互聯網上的陰暗角落,質疑一切關於我的問題,甚至討論我是否是一個女人或男人。克雷格,如果那是我的小妹妹,在這個國家最高的公職上接受公眾的審視,我想問你,你感覺如何?
所以讓我回想一下。因為我曾在一個大型會議中擔任籃球教練,我總是告訴他們,不要在意報紙上人們的評論。我正在做我熱愛的事情,這一點完全不會困擾我。但當他們進入白宮後,我必須告訴自己這一點。因為我知道他們正在努力為最多的人做最好的事情,不論任何人說什麼。但是因為是我的小妹妹和妹夫,我的媽媽也在白宮,我的侄女們有時會讓我感到憤慨,我不得不告誡自己,我知道他們正在為最多的人做他們能做的最好,而我不會希望其他人坐在那個位置上,只有我的妹妹和妹夫。這就是我如何度過八年的過程。因為這是無情的。這是無情的。這是無情的。這是全球性的。這是不公平的。這是惡劣的。這真的很惡劣。
你知道,我回想起很久以前從父母那裡學到的教訓。我不會在意那些不在這個桌子上的人對我說的話。我同樣告誡我的家人,我的直系親屬,因為我們的大孩子們已經可以閱讀報紙和在線新聞了。但米莎總是提到這一點。為了渡過這一切,她總是說她需要朋友和家人的村莊支持。我只是想成為其中支持的一部分。我們盡量多出門,使感恩節儘可能正常化。你知道,這幾乎是一種矛盾,在白宮過一個正常的感恩節。但我們努力使之儘可能正常化。
那麼,對於你自己,怎樣才能應對這樣的審視呢?這種審視持續了八年,因為公眾之間存在著不同的意見和觀點的戰爭。在這種情況下,總統常常被視作反派或英雄。而家庭顯然受到影響。然而,即使在白宮之外,這也是無情的。那麼,看有沒有一種框架?有沒有潛在的信念?有沒有一套價值觀?你知道,這回到我們之前學過的東西。我想我用同理心看待一切,而巴拉克也是如此。他幫我保持理智,因為他非常聰明,他相信觀念,並理解背景和歷史。你知道,我們總是把這些時刻放入更大的背景中。我們試圖理解人們的憤怒、無知、仇恨,無論是什麼,源自何處。通常這和我們無關,這和世界的狀況有關。這個國家的世界對比公平的人多出得多的事情是不公平的。它影響了所有種族的人。人們感到憤怒,感到害怕,機會不足。當人們身處這種情況,他們會反抗,變得惡劣。這時,他們就會把別人異化,因為這給了我們某種穩定感。我們會找一個人來取笑,希望那個人比我們更受壓迫。但這並不意味著他們所說的或感覺的就是對的。你知道,僅僅因為你這樣說或者想著我,以及我在童年中必須克服的種族歧視低期望,其實是一樣的。就像,你並不是在對我生氣。你對世界的很多事情並不了解。你已被告知了許多關於我這種膚色人群的事。由於我們國家的歷史以及你所經歷的事情,你被教導要懼怕我。而當你把自己放在別人的鞋子裡,我理解人們為什麼會感到害怕。我真的理解這一點。而且,巴拉克幫我記住,這依然是那個兩次選舉巴拉克·奧巴馬的國家。
你知道,這個國家的人為此感到驕傲。在這裡,有一小部分人一輩子都不會想要一位黑人告訴他們怎麼走到雜貨店,對吧?他們聽不進去。但這個國家的格局比這更大,對吧?我們看到了,我們體驗到了。儘管有很多仇恨、衝突或嘲笑,但我們也有那麼多的愛、那麼多的善意,現在依然有很多人告訴我們他們想念我們。這些在世界的不同角落,都讓我們的女兒感受到這一切,這是真的。我們現在正處於一個非常艱難的時期,而遺憾的是,我們被一些無法展現出最好自我的人所引導,無論他們出於何種原因,或是推動這個國家朝這個方向的東西,以及他們的痛苦。億萬富翁也有他們的痛苦。你知道,那些企業領導者、掌權者,他們想要權力卻沒有理解自己的初心,這樣的人可能會引導我們走入一些黑暗的隧道。但是,對我來說,就是那種同理心,那種能夠換個角度思考的能力,讓我不會將所有的仇恨吸收進來,並且真正地看到人們身上的光。這是更好的生活方式。它讓我們不會變得心懷怨恨,讓我們始終保持希望,為人們繼續努力。所以這是一種穿越困境的必要性。
瑪莉安,你那可愛的母親。在白宮的那段時期,她是一位卓越的人物。哦,是的。她給了你什麼幫助你度過被推入公職最高峰的旅程?她對你們兩人的角色是什麼?對我來說,她依然是那個讓我能夠依靠的安全港,總是看見我的地方。她對我們的女兒同樣是一個柔軟的依靠。在那座大白宮裡,她是那一份常識的源泉。憑藉她的存在和智慧,那種傳統的智慧,她是那座房子的中心。每個人都來到她的門口,坐在她的房間裡,吸取她的智慧。管家、花商、女僕、廚師,他們都以某種方式被她照顧著。所以她對我而言,毫無疑問是這樣的。當你反思時,我依然能在你的臉上看見她。她就在那裡。她在他的臉上更明顯。你知道,你無法在自己的臉上看到自己,我不覺得自己看起來像他,但他看起來就和我的母親一樣。這種失去對家庭有什麼影響?已經是2024年,這是一個相對較近的事件。是的,是的,這依然是痛苦的。但你知道,我回到一開始的時候你提到的我們所擁有的價值觀。那種根本的價值是無條件的愛。米莎和我都知道我們的媽媽愛我們。更重要的是,她知道我們愛她。她知道她的孫子們愛她。因此,雖然她的去世是痛苦和失望的,我總是感到她知道我們的情感。那時在她去世前不久,我們知道她要離開我們了。我說,米莎和巴拉克馬上就要到了。她說,哦,這很好。她就這麼說了。是的。沒有遺漏的話語。是的。是的。那有一種平靜。我只是想念她,對吧?但我覺得她知道我們對她的感情,這總是讓我感到安慰。說到安慰,當她在白宮時,我對她的感受就是這樣。因為有她在,我不必擔心他們。你有處理過這種悲傷嗎?你能處理嗎?我相信我比他處理得更多,因為他不會處理事情。他只是繼續努力。但,是的,是的,我覺得,對我而言,為自己做選擇,我現在感覺自己有權去做我想做的事。我認為我們的播客是這份遺產的一部分。因為,至少對我這個婦女來說,我認為在61歲時,我終於以一種方式擁有了自己的智慧,我認為女性通常要到60歲左右才會意識到,我想我知道一些事情。但這份智慧來自於她,她是我們最後的長者智慧。所以現在輪到我們了,我們接下來的。不管你信不信,我和克雷格以及我們的家庭都是這樣的。因此在我看來,我們的播客算是一種回報。就像,是的,讓我們延續我們所學到的指導。 你知道,讓我們創建自己的桌子,成為人們可以來這裡獲得建議和對話的地方,就像你所做的,史蒂芬。就像當你學到一些事情時,磨練技能的方式就是不斷教導其他人,對吧?你這麼說過,對吧?所以這在某種程度上幫助我們繼續,透過幫助他人,這也是我們都能從中獲得巨大快樂的事情,這種指導,能夠在這裡開展對話。也許有些人會從中得到我在他們年齡時錯過的心得。這帶給我們快樂。這就像我們這里有一個除了賺很多錢、過著美好生活或成名的理由。我們可能可以幫助某個人。
許可。我在看你決定不參加特朗普的就職典禮的報導。這是你人生中一個重要的時刻,也是你重新掌握一些控制權的時刻嗎?絕對是。絕對是。這個決定背後的思考是什麼?我想在這一刻我想做什麼,作為一個在生活中一直遵循規範、努力做正確事的人,嘗試始終樹立榜樣,總是向上。
我想我現在明白了一些,嗯,我的感受是什麼,你知道嗎?
我是否想在生活中有所改變,去這趟旅行,犧牲我的平靜和我的孩子們?
我本不需要這樣做。
這是我的選擇。
我從來不會做出那樣的選擇。
我總是會做我認為對他人有益的事情,以樹立榜樣。
我覺得我告訴自己,我想我已經做夠了。
如果我還沒做到,那我永遠也不會。
這永遠不會夠。
所以讓我現在開始。
這是開始的完美時機。
所以,對。
顯然,在那之後,人們開始傳出你和布洛克之間有問題、即將離婚的謠言。
我可以——我的意思是,你自己可以說,但我不覺得這需要被提及。
但我會說,你現在很了解我,史蒂芬,如果我和我丈夫之間有問題,大家肯定會知道。
我會說,讓我告訴你。
他會知道,大家也會知道。
我不是一個殉道者。
我不是的,你知道。
我會在公開場合解決問題,說,讓我告訴你他做了什麼。
聽著,如果他們有——
他現在也有一個播客,所以我們在——
等等,但如果他們有問題,我會和他一起做播客。
你的播客太棒了,我強烈建議大家去聽。
我會在螢幕下方鏈接它。
我很幸運昨天受邀參與其中,我們在裡面進行了一次精彩的對話。
我們確實這樣做了。
在我看來,這是一種這類對話的反映。
這是人性的體現。
這是對生活的探索。
你帶來的受邀嘉賓都有智慧可以分享,但你更通過這些要理解我們所生活的世界及我們面對的掙扎。
所以這是網絡上非常棒的空間。
我強烈建議我的觀眾在Spotify、YouTube,或任意你收聽播客的地方去查看。
在我看來,這是必聽的,因為我們很少能夠窺見家庭,更更不要提你們在生活中所經歷的一切的真實人性故事。
作為一位成功的教練、股票經紀人、第一夫人、母親,以及你將來打算做的所有事情。
你在幫助我導航這個世界,也幫助其他人導航這個世界,因為並不是每個人都有這樣的基礎。
並不是每個人在家都有父母。
尤其是在黑人社區,並不是每個人都有導師,而你正是通過那個節目間接指導著世界。
所以請繼續。
播客是一件美好的事情,我非常高興你加入了這個行業。
我們有一個結束的傳統,而這個播客的結束傳統是,上個嘉賓要留下問題給下一位嘉賓,而不知道他們會留給誰。
好的。
所以留給你們的問題是,如果生活中有一個你一直害怕設立界限的人,但你知道你需要這麼做,那會是誰呢?
現在你不需要說出他們的名字,但我想這個問題就是關於界限的。
就職典禮可能是答案。
是的,我想我已經做到這一點了。
是的。
是的,但在這個年紀,我們的界限已經設立得很好。
我認為,因為我們不在談誰,所以我覺得這就是練習設立界限的行為,對吧?
而我現在正在和我的女兒們進行這個對話。
我的意思是,學會如何說「不」以及如何不讓別人高興需要很多努力,我覺得其中有比我們想象的更多人。
這需要練習,這需要幾十年的練習。
我不斷給我的女孩們提供如何做到這一點的提示,如何禮貌地做到這一點,如何,嗯,如何不讓自己陷入困境,如何不立即答應,如何花一點時間說,讓我考慮一下。
你知道,界限的一部分就是說,等等,我不需要現在就給你答案。
讓我返回去考慮一下這個請求,看看是否適合我。
而我們許多像愉悅者一樣的人,正在試圖立即給別人答案。
而直面某人並說「不」是很困難的。
所以我覺得這需要練習,甚至在措辭上也需要練習。
而且隨著年齡增長,這變得容易多了。
因為你猜到了嗎?
你的「不」通常不會改變別人的生活。
你知道,他們可能會感到失望,但你猜怎麼著?
事情會繼續發展。
我們都沒有那麼重要。
人們偶爾可以應付一下小小的失望。
所以,在這裡,我感謝你們兩位。
能夠認識你們並向你們學到這麼多是我的榮幸。
對於你們的家庭的崛起、優雅、謙遜,以及你們的自我表現對我來說都是一個巨大的靈感來源。
作為一名年輕的黑人男性,在這個世界中探索,並且在仰望榜樣。
這些榜樣在我們的生活中往往並不容易接近。
所以,非常感謝你們。
我無法告訴你們,你們對我有多深遠的影響。
在英格蘭西南部一個小村莊裡,相距數千英里,對塑造我生活中的我這個人有著深遠的影響。
這是對你們家庭的贊美。
今天能和你們說話是我最大的榮幸。
所以,謝謝你們。
能和你們共度時光真是一個愉悅的享受。
謝謝你們的邀請。
希望這不是最後一次。
我希望不是。
是的。
當我們查看Spotify和Apple以及我們的音頻頻道的後端時,我發現一件非常有趣的事,觀看這個播客的大多數人尚未點擊關注按鈕或訂閱按鈕。
無論你在什麼地方收聽這個,我想和你達成一個交易。
如果你能幫我一個大忙,點擊那個訂閱按鈕,我會不懈地努力,讓這個節目變得越來越好、越來越好、越來越好,直到永遠。我無法形容你點擊訂閱按鈕對我有多大的幫助。節目變得更大,這意味著我們可以擴大製作,邀請你想要見的所有嘉賓,並繼續做我們熱愛的事情。如果你能在你收聽的地方幫我一個小忙,點擊關注按鈕,這對我來說意義重大。這是我唯一會要求你的幫忙。非常感謝你撥出時間來聽我說。

Michelle Obama served as the First Lady of the United States, entering the White House alongside Barack Obama. In this candid conversation, she joins Steven with her brother Craig Robinson, a former college basketball coach turned executive, to open up about everything from Trump’s inauguration to marriage challenges, grief, and rediscovering her purpose.

Widely regarded as one of today’s most influential voices on leadership, identity, and social progress, Michelle offers a rare, intimate look at her personal journey.

Together, they discuss:

  • How their parents instilled empathy, discipline, and resilience growing up amid racial tension.

  • Michelle’s journey through elite schools and corporate law, driven by a need to tick society’s boxes.

  • The evolution of Michelle and Barack’s relationship, from colleagues to lifelong partners.

  • Fertility struggles, parenting tips, and what it really takes to sustain a long-term marriage.

  • Navigating life in the White House, grief, personal boundaries, and rediscovering her true calling.

    00:00 Intro

    02:11 Michelle and Craig’s Childhood

    04:48 Values Learned from Their Parents

    08:45 Michelle Skipping Second Grade

    12:16 The Role of Race in Their Childhood

    15:19 What “White Flight” Means

    17:01 Coping with Racism

    20:55 Overcoming Being Underestimated

    26:33 Michelle’s Search for Identity

    30:20 Meeting Barack

    31:59 Introducing Barack to the Family

    33:48 Why Michelle Initially Rejected Barack

    37:28 Michelle’s Career Change: Pursuing Joy

    40:52 Relationship with Barack

    41:25 [No Title Provided – Consider Adding One]

    44:56 Going to Counseling with Barack

    49:34 Pregnancy Struggles

    56:27 Hardest Moments in Their Marriage

    57:31 Barack Obama Runs for Public Office

    01:03:28 What I Should Have Said to Barack

    01:07:11 Being the First Black First Lady and Facing Scrutiny

    01:14:09 Reflections on a Sad Time

    01:15:17 Remembering Your Mother

    01:16:53 The Death of Your Mother

    01:18:36 Processing the Grief

    01:20:41 Not Attending Trump’s Inauguration

  • Follow Michelle:

    Instagram – https://bit.ly/3Ymxs7W 

    Twitter – https://bit.ly/4cYXiVC 

    In My Opinion Podcast – https://bit.ly/3YnxIUg 

    Follow Craig:

    Instagram – https://bit.ly/4lThkVB 

    Twitter – https://bit.ly/4lTGJ1f 

    You can purchase Michelle’s book, ‘Overcoming: A Workbook’, here: https://amzn.to/4jTqcsi (UK) / https://amzn.to/3SbbelM (US) 

    The 1% Diary is back – limited time only:

    https://bit.ly/1-Diary-Megaphone-ad-r… 

    The Diary Of A CEO Conversation Cards (Second Edition):

    https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb 

    100 CEOs: Ready to think like a CEO? Gain access to the 100 CEOs newsletter here: ⁠https://bit.ly/100-ceos-megaphone⁠

    Get email updates: https://bit.ly/diary-of-a-ceo-yt 

    Follow Steven: https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb 

    Sponsors:

    Airalo –  https://try.airalo.com/TheDiaryOfACEO with code DOAC3
    Vivobarefoot – https://vivobarefoot.com/DOAC with code DIARY20 for 20% off

    Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

    Leave a Comment