Most Replayed Moment: Chris Williamson Explains Why Finding Love Feels Harder Than Ever.

Leave a Reply

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:02 It’s the Summer Big Red Sale at Canadian Tire.
0:00:03 Save up to 50%.
0:00:04 What are you doing?
0:00:05 These are the biggest deals of the season.
0:00:06 I’m shouting it from the rooftop.
0:00:07 You have a radio ad.
0:00:08 You don’t need to be up there.
0:00:12 The Summer Big Red Sale is on from June 5th to June 12th.
0:00:12 Conditions apply.
0:00:13 Details online.
0:00:17 One of the biggest levers, in fact,
0:00:20 the single biggest predictor of your health outcomes in life
0:00:22 are the number of close connections that you have.
0:00:24 It’s more than quitting smoking.
0:00:25 It’s more than going to the gym.
0:00:26 It’s more than stopping drinking.
0:00:29 50% of men say that they are not looking for a relationship
0:00:31 When they say aren’t looking for a relationship,
0:00:33 do they mean I’m not looking for a woman
0:00:34 or I’m not looking for commitment?
0:00:37 Not actively pursuing any kind of interaction with women.
0:00:41 Oh, where did we go wrong and how do we go right?
0:00:49 Okay, so 50.1% of women for the first time in history are mothers.
0:00:51 There are more childless women at 30
0:00:54 than there are women with children, right?
0:00:56 So for almost all of human history,
0:00:58 more women had kids under the age of 30 than over.
0:01:00 And now it’s switched.
0:01:06 There’s a study from Morgan Stanley that says by 2040,
0:01:10 45% of 25 to 45 year old women will be single and childless.
0:01:18 If online dating was creating this perfect facilitation for relationships to start,
0:01:23 how are we ending up with all of these outcomes?
0:01:29 What’s wrong with the outcomes?
0:01:31 What do you mean?
0:01:32 Why should people care about being single?
0:01:34 All the stats you just said,
0:01:38 I could look at them and say they’re just sort of objectively neutral.
0:01:41 Like there’s no adverse consequence to society or the world.
0:01:43 It’s fine that people aren’t having kids.
0:01:45 It’s fine that people aren’t having sex.
0:01:46 I’m playing devil’s advocate here.
0:01:51 But like what is the negative consequence of all of those outcomes that you’ve described in your view?
0:01:59 There are people for whom a life without a partner is the right choice.
0:02:03 That’s absolutely something that I’m prepared to accept.
0:02:05 But it’s not most people.
0:02:09 It’s one of the biggest levers.
0:02:15 In fact, the single biggest predictor of your health outcomes in life are the number of close connections that you have.
0:02:16 It’s the number of friends.
0:02:18 It’s more than quitting smoking.
0:02:19 It’s more than going to the gym.
0:02:20 It’s more than stopping drinking.
0:02:22 It’s the number of close friends that you’ve got.
0:02:25 And a relationship is a big close friend.
0:02:30 Robin Dunbar says in order to get into a relationship, you have to sacrifice two friendships.
0:02:34 Because you can have around about five very close friends.
0:02:36 If you want to get into a relationship, you need to get rid of two of them.
0:02:38 Because there is a minimum time investment.
0:02:42 So people that are in relationships have better health outcomes.
0:02:44 They have onset of dementia later.
0:02:46 They have Alzheimer’s problems later on in life.
0:02:49 They are less lonely.
0:02:55 That seems pretty uncontroversial.
0:03:04 And yet, both sides of the aisle, both men and women, are retreating from relationships and finding ways that they can justify this.
0:03:13 You know, boss bitch culture and sort of the lean-in women’s mentality or men going their own way and incel culture and the black pill for guys
0:03:19 are both ways that each sex is trying to deal with the challenges that are coming out of the mating market.
0:03:23 Both sexes are saying, I don’t want to be a part of this anymore.
0:03:32 I’m finding it so painful and difficult to be in this world that I’m just going to cast off any of it altogether.
0:03:38 And then retroactively come up with a lot of explanations that can justify why they didn’t need to be in a relationship in any case.
0:03:40 And for some people, that’s true.
0:03:42 But for most people, that’s not.
0:03:50 Dating apps are clearly not, you know, as you said in your own words and previously, aren’t the only causal factor.
0:03:54 So my question to you is, where did we go wrong and how do we go right?
0:04:02 Okay, so I think challenges in the mating market are coming from many directions.
0:04:11 One of the main ones that will be pertinent to the people that are listening is the increase in female achievement in education and employment.
0:04:20 Now, about 50 years ago when Title IX came in, there was a 13 percentage point swing in favor of men to women in universities.
0:04:22 There were significantly more men than women.
0:04:22 What’s Title IX?
0:04:27 It was an affirmative action policy that helped to get more women into higher education.
0:04:35 50 years later, 2023, it’s a 15 percentage point swing between men and women in university in the other direction.
0:04:41 There are two women for every one man at a four-year U.S. college degree, roundabout by 2030.
0:04:47 Women on average between the ages of 21 and 29 earn £1,111 more than their male counterparts.
0:04:55 Women are roughly twice as likely as men to say that they will value financial prospects in a partner.
0:05:00 Around about 78% of women say that a stable job is something that is important for a partner to have.
0:05:04 Whereas around about only sort of 45% of men say the same thing.
0:05:15 For a man to increase his rating on a 10-point scale by two points, he requires around about a tenfold increase in his salary.
0:05:23 For a woman to achieve the same two-point improvement on a 10-point scale, her salary would need to increase by 10,000 times.
0:05:35 My point being that women are concerned about a partner’s socioeconomic status significantly more than men are.
0:05:42 Now, you can start to see that if you have a world in which women are attending university at high rates,
0:05:49 they are achieving more success in employment, at least in that sort of 21 to 29 range,
0:05:59 which is when most people are perhaps looking for potential partners and yet the socioeconomic status of a partner to a woman is a big determinant of their level of attraction.
0:06:02 You can start to see how this imbalance could cause a problem.
0:06:10 Similarly, when we talk about education, a man with a master’s degree on Tinder gets 90% more right swipes than a man with a bachelor’s degree.
0:06:15 So for all of the guys that are considering going and getting a master’s degree, even if you think it’s going to be useless,
0:06:20 at least accept the fact that you get 90% more right swipes for the rest of your life or just lie about your master’s.
0:06:20 I don’t know.
0:06:27 All of this role together describes something called hypergamy, which is the female tendency to date up and across.
0:06:32 On average, women want to date a man who is as educated or as employed as they are.
0:06:40 Now, in a world in which, quite rightly, women have finally been able to achieve parity in education and employment and status and have independence
0:06:45 and not be financially reliant on their partner, all the rest of it, that’s great for them.
0:06:49 But it does cause some challenges for their dating.
0:06:52 And this is what I’ve called the tall girl problem.
0:06:57 So everybody knows what it’s like to have a girlfriend who is six foot without heels.
0:07:06 If you want to wear heels, you’re looking at professional athletes because, on average, women want to date a man who is at least as tall or a little bit taller than they are.
0:07:11 So as women rise up through their own competence hierarchy in education and employment,
0:07:21 they further shorten down the potential pool of eligible men that are as educated or more educated and as employed or more employed than they are.
0:07:23 This is a challenge.
0:07:25 This is just a straight up imbalance, right?
0:07:33 What this causes is a very large group of men toward the bottom of this distribution to be essentially invisible to women.
0:07:42 It causes a very large number of women, an increasing cohort, to compete for an increasingly small group of turbo-chad super performers at the top.
0:07:47 These guys, the super high-value guys, have a wealth of options, so they are commitment-averse.
0:07:52 Why would they decide to sit down with one girl for the rest of time when they have this wealth of options,
0:08:01 which can cause them to use and discard many of these women, which then causes most of these women to resent men overall.
0:08:05 And then the guys that were forgotten at the bottom that say, well, hang on a second.
0:08:07 I didn’t use and discard you.
0:08:08 I haven’t even been seen by you.
0:08:09 No, no.
0:08:12 All men are whatever it might be, right?
0:08:18 That they are users and abusers that we don’t need them, that we’re all of the good men at, et cetera, et cetera.
0:08:20 There’s a big group of men that feel like they are good men that are invisible.
0:08:25 There’s a big portion of women who have finally managed to achieve educational and employment independence
0:08:28 that are chasing after a smaller group of guys.
0:08:30 These guys are commitment-averse.
0:08:31 I don’t think it’s necessarily good for them either.
0:08:33 It’s the child with the ice cream, right?
0:08:38 Like guys being able to keep it in their pants when there’s a lot of options on the table is going to be difficult for them too.
0:08:40 This is one of the main drivers.
0:08:48 This tall girl problem is a massive change, I think, in the dating dynamics.
0:08:59 It obviously begs a question, Chris, which is if everything you’ve said is objectively correct and spot on and supported by the data,
0:09:08 then how does, if I make Chris Williamson the prime minister or president of the world and I say your first job is to fix this challenge, what do you do?
0:09:13 The first thing that you don’t do is roll back women’s education and employment.
0:09:15 And this is one of the problems with this discussion, right?
0:09:21 The things that I’ve just said there are borne out in Pew Research data, Morgan Stanley results.
0:09:23 Like these are incontrovertible facts, right?
0:09:23 They are there.
0:09:36 And any girl that is listening who earns more than £50,000 a year and has got a master’s or above-level education and is toward their late 20s or in their 30s knows this problem.
0:09:41 You know the fact that you are struggling to find a man that you feel is eligible for you, right?
0:09:44 That needs to be out there.
0:09:51 The problem that happens around this discourse is that it posits men and women as adversaries and competitors of each other, right?
0:09:52 As enemies.
0:10:00 This means that worthwhile compassion, which is needed to both women and men.
0:10:12 If you’re a woman who has gone through your education, you’ve dedicated yourself to achieving a degree, you know, your mother’s generation wasn’t able to achieve this and you’re the first person that’s maybe gone to uni or got a bachelor’s or got a master’s or got a PhD.
0:10:18 And then you spend some time in a career grinding away and you’re now on £150,000 a year and you think, right, I’m 31.
0:10:18 I’d love to settle down.
0:10:20 This would be amazing for me.
0:10:21 Where are all of the men at?
0:10:23 Hang on a second.
0:10:38 And what you realise is that not only now are you competing with all of the other increasing cohort of women that are high achievers with status, employment and education, but you’re also competing with a 21-year-old barista who still lives at home with her parents for this small cohort of guys.
0:10:43 That requires sympathy for women, okay?
0:10:46 That is not a good position for women to be in.
0:10:57 At the same time, this huge cohort of sexless men, 30% of men haven’t had sex in the last year, 50% of men say that they are not looking for a relationship.
0:11:03 You are a man, you have been through your 20s, you know the power of the male sex drive between the ages of 18 and 30.
0:11:09 Can you imagine getting yourself into a situation where you say, I’m not bothered about pursuing women?
0:11:14 That is an unbelievably extreme statement for men to make.
0:11:15 And they’re self-identifying as this.
0:11:20 In Pew Research data, this isn’t on incel forums, this is Pew Research.
0:11:23 50% of men aren’t looking for a relationship.
0:11:28 When they say aren’t looking for a relationship, do they mean I’m not looking for a woman or I’m not looking for commitment?
0:11:31 Not actively pursuing any kind of interaction with women.
0:11:32 Oh, shit.
0:11:34 Casual included.
0:11:35 What?
0:11:36 50%.
số sáu, số sáu — chúng ta đã nói cái này trước rồi: tôi đi trước trong việc nhân hóa cuộc tương tác.
nhân hóa cuộc tương tác—đúng vậy—ý là mỗi khi bạn ở cùng một nhóm người thì luôn có một quy chuẩn xã hội được mong đợi, và thường nó thấp hơn những gì mọi người mong muốn. đó chính là điều bạn mô tả trước: “tôi ước nhân viên của mình biết rõ chuyện gì đang xảy ra.” và khả năng là người đi trước — như tôi kể chuyện anh trai tôi đùa về cái bảng tên con rồng — khiến mọi người trong buổi ấy trở nên hài hước hơn. bây giờ họ sẽ muốn pha trò, muốn tinh nghịch. đó là khả năng khen ngợi người khác trước; đôi khi mọi người sợ điều đó sẽ làm mất đi địa vị của họ nếu họ khen quá nhiều. và chúng ta đã nói lúc bắt đầu một tương tác thì hữu ích khi thiết lập niềm vui, lòng tin và sự tôn trọng, nhưng sau đó cứ thoải mái mà “đổ” thêm vào — khen ngợi nhiều hơn.
rồi là sự dễ tổn thương — đi trước và chia sẻ điều dễ tổn thương. có một ranh giới tinh tế giữa việc “xả nỗi đau” (trauma dumping) và việc mở lòng mà không kiểm tra xem người kia có sẵn sàng cùng bạn đi đến đó hay không. nhưng mà, khi bạn dấn vào điều khiến bạn không yên hay điều làm bạn đau, khi bạn không chắc chắn — mà bạn đi trước — căn phòng như biến đổi quanh điều đó, mọi người như “ồ, mình cũng vậy”, “mình cũng đang vật lộn”, “mình cũng ước chúng ta có thể cười nhiều hơn”, “mình cũng thực sự thích gu ăn mặc của người đó nhưng không dám nói” — nên khi bạn đi trước và nhân hóa tương tác, đó chính là bản chất của lãnh đạo: chia sẻ những khiếm khuyết của bạn. tôi thấy điều này trong một video của bạn — đại loại là bạn sẵn lòng cho người khác thấy những kẽ hở trên lớp giáp của mình. đúng vậy.
tôi nghĩ nhiều người như tôi có quan niệm rằng sự lôi cuốn (charisma) là giống như người khác mà họ ngưỡng mộ — họ nhìn như người đó — nhưng họ không biết được đối thoại nội tâm của người ấy, không biết những hoài nghi nội tâm. thay vì vậy, bạn có thể bắt đầu từ nơi bạn đang ở. nhiều người hỏi tôi làm sao đối phó với lo âu, và tôi đã từng làm điều này vài lần trên podcast này: thẳng thắn nói “tôi cảm thấy lo khi đến đây” — nếu điều ấy xuất hiện trong bạn mà bạn cảm thấy không thể nói, hãy chấp nhận rủi ro và nói ra. nó thường tạo ra một chiều sâu kết nối mà bạn không ngờ tới.
còn về hài hước, về việc là người hài hước — chúng ta chưa nói tới điều này nhưng tôi nghĩ về những kiểu người có sức hút: tôi thấy có năm kiểu — quyết đoán cao (high conviction), chân thật (authentic), hài hước (funny), thấu cảm (empathetic) và đầy năng lượng (energetic).
kiểu “quyết đoán cao” là những người có cơn bão niềm tin — khi họ gặp bạn, họ như thắng ngay; đó là Conor McGregor — như cậu thanh niên 19 tuổi, mặt mụn nhưng nói sẽ trở thành nhà vô địch thế giới, trong mắt không hề do dự. Steve Jobs — có câu chuyện về Mike Scully, một trong những lãnh đạo chủ chốt đã đến làm việc cho ông; bạn có biết ông ấy nói gì không? trong một cuộc họp khi Scully chưa quyết định gia nhập, Jobs hỏi: “Bạn muốn bán đường có hương vị suốt đời hay muốn theo tôi và thay đổi thế giới?” Scully khi đó đang ở Pepsi, và câu hỏi ấy đã đánh thức niềm tin. có niềm tin vững chắc như vậy là kiểu “quyết đoán cao”.
Donald Trump cũng là kiểu quyết đoán cao — khi ông ta thua một cuộc bầu cử thì trong tâm thức ông ta không coi đó là thất bại; đó là một mức độ chắc chắn rằng ông sẽ thắng, đến một tầm khác. đó là một kiểu sức mạnh rất lớn, nhưng có mặt trái: có thể khó để tiếp thu phản hồi. bạn có thể thấy điều đó ở Conor McGregor. khi phát triển sự quyết đoán cao, cũng rất quan trọng để có những lĩnh vực khác trong đời mà bạn biết lắng nghe và tiếp thu phản hồi.
tiếp theo là kiểu chân thật. tôi nghĩ Trump cũng có phần chân thật kiểu này, nhưng nó khác dạng chân thật mà tôi muốn nói: đó là người mà bạn biết họ sẽ nói đúng những gì họ nghĩ trước mặt bạn, dù bạn có thích hay không. Joe Rogan nổi lên nhờ điều này — nếu Joe không đồng ý với ai đó, anh ấy sẽ không thô lỗ nhưng bạn sẽ biết điều đó. anh ấy mời bạn diễn hài hoặc khách mà anh ấy muốn mời, vì anh ấy muốn vậy. khi bạn giữ sự chân thật trong một thời gian dài, nó tạo ra một lòng tin không thể lay chuyển: tôi đã thấy người này làm những điều có thể gây tổn hại cho mối quan hệ với tôi nhưng họ vẫn tiến bước, nên tôi biết họ không cố làm đẹp lòng tôi bằng hành vi; tôi tin vào những gì họ nói, tôi tin vào những gì họ làm, và tôi có thể dựa vào họ — tôi cảm thấy an toàn khi dựa vào họ.
kiểu thứ ba là hài hước — là những diễn viên hài, những người quanh họ thật vui, họ pha trò suốt, họ mang lại sự nhẹ nhàng khi mọi người đang nói chuyện nghiêm túc, họ đưa vào điều gì đó không mang tính đúc kết. bất kỳ diễn viên hài nào cũng thuộc kiểu này — như Kevin Hart, v.v.
kiểu thứ tư là thấu cảm — với tôi Oprah là hình mẫu, và tôi nghĩ bạn theo nhiều cách đã trở thành “Oprah của thế giới podcast” — đó là một lời khen lớn. những người thấu cảm rất giỏi khi làm việc một‑một; họ khiến người khác cảm thấy được nhìn thấy. họ đặt câu hỏi với sự chân thành khiến người kia mở lòng chia sẻ điều mà họ có thể không chia sẻ ở nhiều nhóm khác. tất cả chúng ta đều khao khát được an toàn để chia sẻ bản thân, nhưng chúng ta… (đoạn gốc dừng ở đây).
không phải vì chúng ta ở trong những nhóm ồn ào hay đủ loại thứ khác, nên khi tiếp xúc với một người biết đồng cảm
họ có thể không nói nhiều lắm nhưng mà chúng ta rời đi lại thích người đó lắm, kiểu: ôi, cuộc trò chuyện tuyệt vời, mình phải làm lại điều đó. Ừ, và cái cuối cùng là kiểu người tràn năng lượng — có lẽ đây là cái dễ thêm nhất. Mình nghĩ đến Will Smith hồi trẻ, nghĩ đến cách người ta bước lên các chương trình talkshow, bước lên sân khấu với nhảy múa, kiểu như thế. Đây là người có thể không quá dí dỏm trong cách hài hước, nhưng họ khiến người khác mỉm cười vì năng lượng họ mang đến cho một cuộc tương tác luôn cao hơn mong đợi một hai bậc. Nên không cần thiết phải “hài hài” chọc cười mọi lúc, nhưng kiểu người nhảy đầu tiên trên sàn cưới — họ dấn thân vào đó, tràn năng lượng. Mình nghĩ Jack Black là một ví dụ: anh ta hài hước, có thể kể chuyện cười, nhưng chính năng lượng anh ta mang tới mọi việc mới là thứ bán được. Điều này đến từ việc dấn thân vào vai diễn/tiết mục — bạn không bắt đầu nhảy kiểu này rồi nhìn quanh thấy chẳng ai thích và dừng lại. Nếu bạn duy trì được một mức năng lượng, nhiệt tình và tích cực cao hơn một hoặc hai mức so với những người trong phòng lúc đầu, có lúc mọi người sẽ kiểu “ừ… không biết sao” rồi họ tham gia vì ai cũng muốn thư giãn, nhảy múa và cảm thấy khá hơn, hoặc chí ít là chứng kiến người khác làm vậy; và khi bạn cam kết thì nó thực sự, thực sự hiệu quả.
Làm sao mình dùng ý tưởng về duyên dáng, ngôn ngữ cơ thể và kỹ năng giữa người với người để cải thiện triển vọng trong công việc — dù là phỏng vấn xin việc mới hay xin thăng chức? Điều đầu tiên mình luôn nghĩ về phỏng vấn và dạy người ta nghĩ là: phỏng vấn không bắt đầu khi bạn bước vào phòng với người cầm tờ giấy có hồ sơ của bạn; nó bắt đầu khi bạn rời nhà. Nếu bạn đi Uber thì bạn nên nói chuyện với tài xế Uber — bạn cần làm ấm, cảm thấy thoải mái, làm nóng dây thanh, cần vận động chút để khi bước vào tòa nhà bạn có năng lượng. Nếu đó là tòa nhà lớn và có bảo vệ, nói thêm một câu như “chào anh/chị, hôm nay thế nào? Trông có nhiều khuôn mặt mới quá” hoặc “hy vọng đây không phải lần cuối anh/chị gặp tôi” — kiểu câu đó khiến bạn cảm thấy thoải mái hơn. Thay vì ngồi ôn mấy thứ kỹ thuật mà bạn nghĩ mình phải học thuộc trước phỏng vấn — mấy thứ đó 15–30 phút trước phỏng vấn thường không cứu được gì; hoặc bạn biết, hoặc bạn không biết — thì hãy tập ấm người. Lên lầu gặp thư ký, làm tương tự; gặp các ứng viên khác, tương tự. Đến lúc bạn ngồi đối diện người phỏng vấn, bạn đã “ấm”, sẵn sàng và không bắt đầu từ con số không để trở thành một người thu hút. Vì sẽ có những câu hỏi khởi đầu kiểu “anh/chị vào được chứ?” “đường đi thế nào?” — nếu bạn chuẩn bị chút, nó sẽ tỏ ra phù hợp với tình huống và thể hiện rằng bạn đã mở vài “tab” trò chuyện trên đường tới đây. Ví dụ: “Anh vào bằng cách nào?” — bạn trả lời “ừ, mình gặp Rick ở cửa, anh ấy thật tuyệt” — kiểu đáp đó giúp ích.
Trong phỏng vấn, bạn không biết sẽ bị hỏi gì, nhưng nếu bạn có thể biến những câu sẽ bị hỏi thành dạng câu chuyện có mở đầu, giữa, kết với cấu trúc lên xuống rồi lên, thì sẽ tốt. Ý mình là họ có thể hỏi “kể về một chuyện bạn thực sự vất vả trong sự nghiệp” — nếu trước đó bạn đã suy nghĩ về sự nghiệp của mình và chuẩn bị ba khoảnh khắc lớn đã xảy ra với bạn — ví dụ bạn tiếp quản dự án này, bạn nghỉ việc rồi chuyển sang chỗ kia, bạn làm một việc quan trọng khác — rồi bạn lần ngược lại để dựng câu chuyện cho từng khoảnh khắc. Câu chuyện có phần khuấy động, bạn thiết lập rằng “lúc ấy tôi làm ở công ty này, rồi có một vấn đề”, bạn khuấy sâu vào vấn đề — nó tệ đến mức không ai giải quyết được — rồi bạn làm x, y, z, và kết quả là mọi chuyện tốt lên, rồi chuyện khác xảy ra. Hãy có 3–5 câu chuyện cốt lõi như vậy mà bạn biết sẽ là trọng tâm. Bạn không biết trước câu hỏi sẽ tới, nhưng mình đảm bảo bạn sẽ lần lượt “nhét” những chuyện đó vào các câu trả lời, nên bạn sẽ không bị bất ngờ khi có câu lạ vì khả năng cao vẫn có một câu chuyện phù hợp. Đây là phần “phù hợp” trong phỏng vấn mà bạn chỉ cần chuẩn bị câu chuyện của mình và nó thể hiện những giá trị bạn nghĩ công ty cần — ví dụ tôi kiên trì, tôi chăm chỉ, tôi hiểu ngành và tôi làm việc tốt với mọi người — đều đã gói trong những câu chuyện đó.
Một mẹo nữa: ở cuối phỏng vấn luôn có khoảnh khắc họ hỏi “bạn có câu hỏi gì cho chúng tôi không?” Mình thấy bên kia bàn nhiều người hỏi một câu họ chẳng thật sự quan tâm chỉ vì cảm thấy phải hỏi, hoặc nói “không, tôi không có câu hỏi nào” — điều đó là một cơ hội bị bỏ lỡ. Ở đây mình phải khen đồng sáng lập của mình — anh ấy nghĩ ra một câu và mình không ngờ có kết quả tích cực đến mức có lần mình được tuyển vì câu hỏi này. Câu hỏi là: “Giả sử buổi phỏng vấn này diễn ra rất tốt và một năm sau tôi được nhận vào vị trí này, khi nhìn lại, tôi cần phải làm những gì để anh/chị thấy đó là quyết định đúng đắn? Trong vai trò này, tôi cần đạt được những điều gì?” Thông thường người phỏng vấn sẽ thích câu hỏi đó… (đoạn gốc dừng ở đây).
những điều. Thứ nhất là bạn đã khiến họ tưởng tượng buổi phỏng vấn diễn ra rất tốt và họ sẽ tuyển bạn. Đúng, và thứ hai là họ sẽ nói rõ với bạn chính xác những gì bạn cần làm trong vai trò đó để xuất sắc. Và đó là điều mọi sếp đều muốn — kiểu tôi muốn bạn biết tôi cần gì từ bạn để bạn làm tốt công việc — và bạn có thể áp dụng nguyên tắc đó vào các cuộc nói chuyện khác. Nếu bạn muốn được tăng lương sớm hơn bạn nghĩ, bạn có thể vào và nói: này, tôi muốn được tăng lương, bạn có thể nói rõ tôi muốn nhanh hơn bình thường, nhưng tôi muốn đảm bảo điều đó hoàn toàn xứng đáng với công ty. Vậy sáu tháng nữa hoặc tám tháng nữa, để tôi được tăng lương thì tôi cần phải đã làm những gì để điều đó trở nên hiển nhiên với anh/chị rằng nó có giá trị? Rồi họ sẽ kể cho bạn những việc bạn có thể làm, và nếu đó là một công ty nói không, có lẽ bạn không nên làm việc ở đó — nhưng họ sẽ đưa cho bạn cả “kịch bản” và bạn làm theo những việc đó, giữ liên lạc với người đó và bạn sẽ đi đúng hướng để được thăng tiến. Bạn không chỉ làm bất cứ thứ gì họ nói; điều tiếc là có thể bạn sẽ làm những việc đó dù sao đi nữa, nhưng nếu bạn không có cuộc trò chuyện trước thì trong hầu hết các trường hợp họ sẽ không cho bạn tăng lương.
Thú vị là điều này có thể áp dụng cho hầu như bất kỳ ai ở bất kỳ vai trò nào đang bán thứ gì đó. Tôi nghĩ đến huấn luyện viên cá nhân gặp khách hàng ngày đầu tiên và nói: sáu tháng nữa tôi đã làm gì để khiến anh/chị thật sự hài lòng? Hoặc tôi nghĩ đến các công ty marketing, các agency nói với khách hàng ngay từ đầu: nếu chúng ta vẫn làm việc với nhau sau 12 tháng và anh/chị rất hài lòng, thì tôi đã làm gì? Và họ sẽ nói rõ cách họ muốn được đối xử và những kỳ vọng của họ — bạn có thể đáp ứng và vượt lên trên chúng — và điều đó cho thấy bạn quan tâm ngay từ khoảnh khắc ban đầu.
Tôi đã xem qua một vài video chạy nhất mọi thời đại trên kênh của bạn và thú vị là tôi thấy những chủ đề lặp lại. Một trong những chủ đề nổi bật là “năm thói quen khiến người khác ngay lập tức không thích bạn” — đó là một video về Brie Larson. Vào khoảng thời điểm phim Avengers / Captain Marvel, cô ấy có một loạt phỏng vấn khiến nhiều người cảm thấy bị xa lánh. Một trong những điều cô ấy làm — trời ơi — là phải thắng mọi pha đối đáp đùa giỡn. Họ đang đùa với nhau kiểu “Thor là người mạnh nhất”, và cô ấy lại có thái độ kiểu “thực ra nhân vật của tôi sẽ hạ nhân vật của anh” — có một chất “thực ra” như vậy: “thực ra tôi sẽ thắng, thực ra tôi sẽ thắng, nhân vật của anh chỉ là một kẻ phàm trần và tôi sẽ thắng.” Lần đầu thì dễ thương, nhưng nếu ai đó phải thắng mọi màn đối đáp trong nhóm bạn thì sẽ khiến người khác bực mình. Mọi người thấy vậy và họ cũng thấy phản ứng của dàn diễn viên, nên một thói quen là phải thắng mọi pha đùa giỡn — muốn luôn là người trên cùng — không hay chút nào.
Một thói quen khác cô ấy mắc là diễn giải những thông điệp mơ hồ theo hướng tiêu cực. Ví dụ trong video WIRED Autocomplete, có một câu hỏi “Does Brie Larson work out?” (Brie Larson có tập gym không?) và cách cô ấy trả lời không rõ ràng theo kiểu mỉa mai đối với người Mỹ — có thể khác với người Anh, các bạn có bộ quy tắc văn hóa khác — cô ấy nói đại ý như “đó có phải là một công kích cá nhân không, thật sao?” rồi không cười. Có hai lựa chọn ở đó: bạn có thể nói “đó có phải là một công kích cá nhân không” và cười, hoặc bạn có thể nói “đó có phải là một công kích cá nhân? Mọi người trên mạng nghĩ tôi quá béo, họ đang nhảy vào tôi, tôi đang cố giảm cân đây” — bạn có thể nhấn mạnh lên lần nữa, lần nữa cho tới khi rõ ràng là bạn đang phóng đại/charade. Nhưng cô ấy chỉ nói một lần và nghe có vẻ cực kỳ phòng thủ.
Và điều tôi hay nói là bạn nên diễn giải những thông điệp mơ hồ một cách thiện chí. Đây là điều lớn — nếu bạn xem Ted Lasso ( chương trình ), nó đầy những ví dụ kiểu này: người ta đến với anh ấy và tôi vừa làm một video có đoạn này, anh ấy lên máy bay, nếu biết Ted Lasso thì biết anh ấy là một người Mỹ sang Anh, có người nói “anh sẽ huấn luyện đội bóng đá cho chúng tôi ư, họ tệ lắm, sẽ thảm họa,” người ta nửa đùa nửa thật kiểu đó, rồi anh ấy trả lời “ồ, tôi chưa thua mà” và anh ấy giữ thái độ tích cực chung, nhận thông điệp mơ hồ đó mà đáp lại bằng duyên dáng và duyên, không biến nó thành một cuộc cãi vã. Cách hiểu có chủ ý theo hướng tích cực đối với những lời nói mơ hồ, có thể không thân thiện lắm ban đầu, thường khiến những người cố tình mỉa mai bạn trở nên hụt hẫng; còn nếu người đó thật sự hơi vụng về về mặt xã hội thì bạn cho họ cơ hội không bị đóng khung là kẻ xấu trong tương tác.
Cũng thú vị là nếu có người khác đang xem cuộc tương tác và bạn có xu hướng giải thích lời nói theo hướng tốt đẹp, thì người có thể đang mỉa mai bạn sẽ trông khá nực cười và bạn sẽ có vẻ tốt hơn. Khi chúng ta thấy người ta tự bảo vệ mình trước lời nói của người khác — trừ một vài trường hợp, ví dụ khi ai đó nói họ sẽ làm hại bạn — điều đó truyền tải sự bất an và tính phòng thủ, kiểu “tại sao bạn cần tự bảo vệ mình trước quan điểm của người khác?” Giống như chuyện Trump khi ông ấy nói “I don’t need to defend myself against this” — và nó…
gửi đi thông điệp ngầm rằng chuyện đó chẳng có gì to tát hơn là nói thẳng “chuyện đó chẳng có gì to tát” — bạn đang phát đi tín hiệu ngầm rằng “chẳng có gì to tát” bằng cách không phản bác, và đó là cách cư xử của chúng ta khi thực sự cảm thấy thoải mái. Ví dụ, nếu ai đó trêu một điều mà bạn hoàn toàn không bất an về nó — chẳng hạn thành công trong kinh doanh — họ vào nói kiểu “Ừ, Steven dạo này thật sự gặp khó đấy” thì bạn sẽ cười và phụ họa vào thôi. Đôi khi cách vượt qua là “tag” cái trò đùa nhắm vào bạn, tức là nối tiếp nó bằng một câu “đúng vậy, và…”. Nếu ai đó nói một cách mơ hồ kiểu “Ừ, mấy doanh nghiệp của Steven không ổn lắm”, bạn có thể phản ứng: “Ôi trời, mày không biết đâu, mấy tuần vừa rồi tao kéo tóc muốn rụng luôn, mọi thứ như sắp sụp cả” — bạn có thể làm thế vì tôi đoán bạn cảm thấy rất thoải mái với mức độ thành công kinh doanh của mình. Dĩ nhiên nếu bạn bắt đầu thấy một mô thức lặp lại ở một người nào đó thì đó là hướng xử lý khác, nhưng nếu chỉ là một câu trêu vui một lần thì nhân đôi và biến nó thành trò mà bạn cùng tham gia thường rất hiệu nghiệm.
Thú vị. Tôi sẽ hỏi bạn câu cuối nhé. Một trong những video có lượt xem cao nhất của bạn có tựa “Nói như nhà lãnh đạo — khiến người ta tôn trọng bạn”. Thực ra có hai video nằm trong top của bạn nói về cách nói như một nhà lãnh đạo, nói hay, điều đó làm tôi thấy thú vị vì mọi người thật sự muốn học cách nói hay. Bạn sẽ cho ai đó không thấy mình giỏi giao tiếp bằng lời lời khuyên gì để “nói như một nhà lãnh đạo”?
Khả năng trả lời không theo nghĩa đen, đưa sự vui nhộn và trò đùa vào tương tác; khả năng dẫn câu chuyện tới các giá trị trong cuộc trò chuyện — những thứ mình đã nói nhiều — để đưa người ta tới điều họ thực sự muốn kết nối thay vì chỉ nói chuyện thời tiết v.v., đó là một phần. Bạn có vẻ cũng biết tạm dừng khi suy nghĩ; một số người lại cố lấp đầy khoảng trống. Nói chung, và tôi chắc mình cũng từng sai điều này, nếu bạn thay bất cứ từ đệm, “ừm”, “à” hay từ chống đỡ nào bằng sự im lặng thì tốt hơn. Im lặng là một khoảng trống, và điều hay của khoảng trống là nó hút sự chú ý về bạn. Mọi người thường đánh giá thấp lượng im lặng mà họ được phép dùng. Nhìn lại những video đầu của mình, tôi đánh giá thấp giá trị của im lặng — tôi nghĩ mình phải nói hết mọi thứ và thật thú vị ngay lập tức để giữ được sự chú ý của khán giả, nhưng sau này tôi học được rằng khi bạn có một câu chuyện và hiểu được nhịp, biết chỗ tạo bí ẩn — có những câu móc trong câu chuyện như “mà chuyện điên nhất đã xảy ra…”, bạn sẽ trực giác biết khi nào khán giả đang ngồi trên mép ghế, và chính lúc đó hãy hít một hơi hoặc tạm dừng. Bạn không cần nghĩ hết mọi thứ, dần dần nó trở thành bản năng và rất giá trị. Cách tốt nhất để rèn điều này là ghi hình kể chuyện của mình và xem lại xem bạn có bao nhiêu cái “ừm”, “ờ”. Khi tôi xem lại podcast của mình — chắc bạn cũng biết cảm giác đó — thật kinh khủng, bạn sẽ bắt đầu thấy những thói quen nhỏ hiện ra.
Ngôn ngữ cơ thể có quan trọng khi bạn nói không? Tôi nghĩ là có. Tôi thường dạy mọi người vài điều: nhiều người tự khóa mình trong một cái hộp nhỏ — họ vung tay trong phạm vi rất hẹp, khuỷu tay kẹp sát hai bên thân, chỉ quơ quơ vòng tròn nhỏ. Quan trọng là hãy bỏ khuỷu ra khỏi hai bên; nếu tôi nhấc khuỷu và bắt đầu nói như này, và nói “ở kia anh trai tôi đang ở phòng chờ”, có hai kiểu cử chỉ: tôi có thể chỉ bằng ngón tay cách mặt vài centimet theo hướng anh tôi, hoặc tôi có thể nhấc cả cánh tay và chỉ hẳn về phía đó. Không gian bạn chiếm đóng khiến bạn cuốn hút. Bạn không cần xâm chiếm không gian người khác, mà hãy lấp đầy hoàn toàn không gian của mình. Khi bạn lấp đầy không gian mình thì hấp dẫn hơn nhiều. Trên sân khấu, hãy cử chỉ bằng sải tay đầy đủ kiểu “nhìn này, tôi biết các bạn phía bên này căn phòng đang cảm thấy thế này” với cử chỉ rộng, thay vì chỉ lí nhí và gò bó; cử chỉ chật chội khiến người khác cảm thấy khó chịu. Bỏ khuỷu ra khỏi hai bên làm khác biệt lớn — giúp bạn nói to hơn, năng động hơn.
Còn điều quan trọng nhất mà chúng ta chưa nói mà khán giả có lẽ đang muốn biết ngay về sự tự tin là gì? Một trong những tư duy tôi thấy giúp người ta rất nhiều là: không có ai là bề trên. Bạn vào chỗ làm rồi nghĩ phải đối xử với sếp khác đi, hay vào bar rồi nghĩ phải đối xử với cô gái xinh đẹp khác đi. Đúng là có địa vị và chúng ta sắp xếp bản thân theo các thứ bậc, nhưng khi bạn nhận ra — như tôi đã nhận ra trong công việc của mình (và đó là lý do tôi được tăng lương không đúng chu kỳ, là lý do mọi thứ bắt đầu suôn sẻ với tôi) — bạn không đang làm việc với các vai trò, không đang làm việc với nhà đầu tư hay các biểu tượng sắc đẹp; bạn đang làm việc với con người. Những người mà họ yêu thương nhất, những người mà họ sẵn sàng làm mọi thứ cho, họ kết nối với những điều giống như bạn và bạn bè bạn kết nối với nhau.
những sở thích nhưng chủ đề cốt lõi của những thứ đó giống nhau: họ thích làm gì để vui, điều gì khiến họ tràn đầy năng lượng, điều gì mang lại niềm vui cho họ — không phải để trông chỉnh chu, đứng đắn hay hoàn hảo. Vì vậy, sẵn sàng mắc sai lầm, ừ, tôi thấy thường là bản chất của sự tự tin. Và khi tôi buông bỏ điều đó và một người bạn khác nhặt nó lên, tôi thấy điều đó xảy ra suốt. Nó quay lại điều bạn đã nói về thuyết phục so với mời gọi: đừng thuyết phục người ta, hãy gửi cho họ lời mời để kết nối. Ừ ừ.
Những gì bạn vừa nghe là khoảnh khắc được phát lại nhiều nhất từ một tập trước — nếu bạn muốn nghe toàn bộ tập đó, tôi đã để link ở phía dưới.
khoảnh khắc từ một tập trước, xem phần mô tả, cảm ơn
khoảnh khắc từ một tập trước, xem phần mô tả, cảm ơn
khoảnh khắc từ một tập trước, xem phần mô tả, cảm ơn
khoảnh khắc từ một tập trước, xem phần mô tả, cảm ơn
khoảnh khắc từ một tập trước, xem phần mô tả, cảm ơn
khoảnh khắc từ một tập trước, xem phần mô tả, cảm ơn
khoảnh khắc từ một tập trước, xem phần mô tả, cảm ơn
khoảnh khắc từ một tập trước, xem phần mô tả, cảm ơn
khoảnh khắc từ một tập trước, xem phần mô tả, cảm ơn
khoảnh khắc từ một tập trước, xem phần mô tả, cảm ơn
Đó là chương trình Giảm Giá Màu Đỏ Mùa Hè tại Canadian Tire.
Tiết kiệm lên đến 50%.
Bạn đang làm gì vậy?
Đây là những món hời lớn nhất của mùa này.
Tôi sẽ hô lớn từ trên mái nhà.
Bạn có một quảng cáo trên radio.
Bạn không cần phải ở đó.
Chương trình Giảm Giá Màu Đỏ Mùa Hè diễn ra từ ngày 5 tháng 6 đến ngày 12 tháng 6.
Áp dụng điều kiện.
Chi tiết có sẵn trực tuyến.
Một trong những yếu tố quan trọng nhất, thực tế,
yếu tố duy nhất dự đoán lớn nhất về kết quả sức khỏe của bạn trong cuộc sống
là số lượng các mối quan hệ gần gũi mà bạn có.
Nó quan trọng hơn việc bỏ thuốc lá.
Nó quan trọng hơn việc đến phòng gym.
Nó quan trọng hơn việc ngừng uống rượu.
50% nam giới cho biết họ không tìm kiếm một mối quan hệ.
Khi họ nói không tìm kiếm một mối quan hệ,
họ có ý nói rằng họ không tìm kiếm một người phụ nữ
hay họ không tìm kiếm sự cam kết?
Họ không tích cực theo đuổi bất kỳ hình thức tương tác nào với phụ nữ.
Ôi, chúng ta đã sai ở đâu và làm thế nào để khắc phục?
Được rồi, vậy là 50.1% phụ nữ lần đầu tiên trong lịch sử là các bà mẹ.
Có nhiều phụ nữ không có con khi 30 tuổi
hơn là phụ nữ có con, đúng không?
Trong hầu hết lịch sử nhân loại,
nhiều phụ nữ có con dưới 30 tuổi hơn là trên 30.
Và bây giờ thì đã đảo ngược.
Có một nghiên cứu từ Morgan Stanley cho thấy đến năm 2040,
45% phụ nữ trong độ tuổi từ 25 đến 45 sẽ độc thân và không có con.
Nếu hẹn hò trực tuyến đang tạo ra điều kiện lý tưởng cho các mối quan hệ bắt đầu,
tại sao lại có những kết quả như vậy?
Có gì sai với những kết quả này?
Bạn có ý gì?
Tại sao mọi người lại nên quan tâm đến việc độc thân?
Tất cả các thống kê bạn vừa nêu,
tôi có thể nhìn vào và nói rằng chúng chỉ đơn giản là trung lập về mặt khách quan.
Như thể không có hậu quả tiêu cực nào đối với xã hội hay thế giới.
Không sao nếu mọi người không có con.
Không sao nếu mọi người không quan hệ tình dục.
Tôi đang chơi với vai trò của kẻ bịa chuyện ở đây.
Nhưng như thế nào là hậu quả tiêu cực của tất cả những kết quả mà bạn đã mô tả với tôi?
Có những người mà cuộc sống không có bạn đời là lựa chọn đúng đắn.
Đó thực sự là điều mà tôi sẵn sàng chấp nhận.
Nhưng không phải là hầu hết mọi người.
Đó là một trong những yếu tố quan trọng nhất.
Thực tế, yếu tố dự đoán lớn nhất về kết quả sức khỏe của bạn trong cuộc sống là số lượng các mối quan hệ gần gũi mà bạn có.
Đó là số lượng bạn bè.
Nó quan trọng hơn việc bỏ thuốc lá.
Nó quan trọng hơn việc đến phòng gym.
Nó quan trọng hơn việc ngừng uống rượu.
Đó là số lượng bạn thân mà bạn có.
Và một mối quan hệ là một người bạn thân lớn.
Robin Dunbar nói rằng để bước vào một mối quan hệ, bạn phải hy sinh hai mối quan hệ bạn bè.
Bởi vì bạn có thể có khoảng năm người bạn rất thân.
Nếu bạn muốn bước vào một mối quan hệ, bạn cần loại bỏ hai trong số họ.
Bởi vì có một khoảng đầu tư thời gian tối thiểu.
Vì vậy, những người đang trong mối quan hệ có kết quả sức khỏe tốt hơn.
Họ xuất hiện triệu chứng chứng mất trí nhớ muộn hơn.
Họ có vấn đề về Alzheimer muộn hơn trong cuộc sống.
Họ ít cô đơn hơn.
Điều đó có vẻ khá không gây tranh cãi.
Nhưng cả hai bên, cả nam và nữ, đều đang rút lui khỏi các mối quan hệ và tìm kiếm cách để biện minh cho điều này.
Bạn biết đấy, văn hóa “boss bitch” và kiểu suy nghĩ “lean-in” của phụ nữ hoặc đàn ông đi theo con đường riêng của họ và văn hóa incel và viên thuốc đen cho các chàng trai
đều là những cách mà mỗi giới đang cố gắng xử lý những thách thức phát sinh từ thị trường hẹn hò.
Cả hai giới đều nói, tôi không muốn tham gia vào điều này nữa.
Tôi cảm thấy quá đau đớn và khó khăn khi sống trong thế giới này, nên tôi sẽ không tham gia vào bất kỳ điều gì nữa.
Rồi sau đó, họ sẽ tìm ra rất nhiều lý do có thể biện minh cho việc tại sao họ không cần phải ở trong một mối quan hệ.
Và với một số người, điều đó là đúng.
Nhưng với hầu hết mọi người, thì không phải vậy.
Các ứng dụng hẹn hò rõ ràng không phải, như bạn đã nói bằng lời của chính mình và trước đó, không phải là yếu tố nguyên nhân duy nhất.
Vậy câu hỏi của tôi dành cho bạn là, chúng ta đã sai ở đâu và làm thế nào để khắc phục?
Được rồi, tôi nghĩ rằng các thách thức trong thị trường hẹn hò đến từ nhiều hướng khác nhau.
Một trong những yếu tố chính có liên quan đến những người đang nghe là sự tăng trưởng trong thành tựu của phụ nữ trong giáo dục và việc làm.
Khoảng 50 năm trước, khi Luật Tiêu đề IX được ban hành, có sự chuyển biến 13 điểm phần trăm ủng hộ nam giới so với nữ giới trong các trường đại học.
Có nhiều nam hơn nữ đáng kể.
Luật Tiêu đề IX là gì?
Đó là một chính sách xóa bỏ phân biệt đối xử nhằm giúp nhiều phụ nữ hơn bước vào giáo dục đại học.
50 năm sau, năm 2023, sự chuyển biến là 15 điểm phần trăm giữa nam và nữ trong các trường đại học theo hướng ngược lại.
Theo dự đoán, vào năm 2030, sẽ có hai phụ nữ cho mỗi một nam ở trình độ cử nhân 4 năm tại các trường đại học Mỹ.
Phụ nữ trong độ tuổi từ 21 đến 29 kiếm được trung bình 1,111 bảng nhiều hơn so với các đồng nghiệp nam.
Phụ nữ có khả năng cao gấp đôi nam giới nói rằng họ sẽ coi trọng triển vọng tài chính của một đối tác.
Khoảng 78% phụ nữ nói rằng một công việc ổn định là điều quan trọng mà một đối tác nên có.
Trong khi đó, chỉ khoảng 45% nam giới nói điều tương tự.
Để một người đàn ông tăng xếp hạng của mình trên thang điểm 10 lên hai điểm, anh ta cần một mức tăng lương xấp xỉ gấp mười lần.
Để một người phụ nữ đạt được sự cải thiện hai điểm tương tự trên thang điểm 10, mức lương của cô ấy sẽ cần phải tăng gấp 10,000 lần.
Điều tôi muốn nói là phụ nữ quan tâm đến tình trạng kinh tế xã hội của một đối tác nhiều hơn đáng kể so với nam giới.
Bây giờ, bạn có thể bắt đầu thấy rằng nếu bạn có một thế giới mà phụ nữ đang tham gia vào các trường đại học với tỷ lệ cao,
họ đang đạt được thành công nhiều hơn trong công việc, ít nhất là ở độ tuổi từ 21 đến 29,
đó là thời điểm mà hầu hết mọi người đang tìm kiếm những đối tác tiềm năng và trong khi đó, tình trạng kinh tế xã hội của một đối tác với phụ nữ là một yếu tố quyết định lớn đến mức độ thu hút của họ.
Bạn có thể bắt đầu thấy cách mà sự mất cân bằng này có thể gây ra vấn đề.
Tương tự, khi chúng ta nói về giáo dục, một người đàn ông có bằng thạc sĩ trên Tinder nhận được 90% lượt thích nhiều hơn một người đàn ông có bằng cử nhân.
Đối với tất cả những chàng trai đang cân nhắc việc đi học thạc sĩ, ngay cả khi bạn nghĩ rằng điều đó sẽ vô nghĩa, ít nhất hãy chấp nhận thực tế rằng bạn sẽ nhận được 90% lượt vuốt phải nhiều hơn trong suốt phần đời còn lại của mình, hoặc chỉ cần nói dối về bằng thạc sĩ của bạn. Tôi không biết. Tất cả những điều này liên quan đến một khái niệm gọi là hypergamy, là xu hướng của nữ giới muốn tìm người yêu tốt hơn hoặc ngang tầm. Trung bình, phụ nữ muốn hẹn hò với một người đàn ông có trình độ học vấn hoặc nghề nghiệp tương đương hoặc cao hơn họ.
Trong một thế giới mà, hoàn toàn hợp lý, phụ nữ cuối cùng đã có thể đạt được sự bình đẳng về giáo dục và việc làm cũng như địa vị và có sự độc lập tài chính, không phụ thuộc vào bạn trai của mình, điều đó thật tuyệt vời đối với họ. Nhưng điều này cũng gây ra một số thách thức trong việc hẹn hò. Và đây là điều tôi gọi là vấn đề của những cô gái cao. Ai cũng biết cảm giác có bạn gái cao hơn 1m83 mà không đi giày cao gót. Nếu bạn muốn đi giày cao gót, bạn phải nhìn đến những vận động viên chuyên nghiệp, bởi vì trung bình, phụ nữ muốn hẹn hò với một người đàn ông ít nhất cũng cao bằng hoặc cao hơn một chút so với họ.
Khi phụ nữ thăng tiến qua hệ thống năng lực của riêng mình trong giáo dục và nghề nghiệp, họ càng thu hẹp lại danh sách những người đàn ông có đủ trình độ hoặc hơn trình độ của họ, cùng với công việc. Đây là một thách thức. Đây là một sự mất cân bằng thẳng thắn, phải không? Điều này dẫn đến việc một nhóm lớn nam giới ở đáy phân phối sẽ gần như vô hình đối với phụ nữ. Nó làm cho một số lượng lớn phụ nữ, một nhóm ngày càng tăng, phải cạnh tranh với một nhóm nhỏ ngày càng ít những chàng trai siêu xuất sắc ở trên cùng. Những chàng trai này, những người có giá trị cực cao, có rất nhiều sự lựa chọn, vì vậy họ không muốn cam kết. Tại sao họ lại quyết định ngồi xuống với một cô gái cho đến hết cuộc đời khi họ có rất nhiều sự lựa chọn, điều này khiến họ phải liên tục sử dụng rồi từ bỏ nhiều phụ nữ, dẫn đến việc phần lớn những phụ nữ này trở nên oán giận đàn ông.
Và sau đó, những chàng trai bị lãng quên ở đáy lại nói, “Khoan đã, tôi không sử dụng và từ bỏ bạn. Tôi thậm chí còn chưa được bạn nhìn nhận.” Không, không. Tất cả đàn ông đều là những kẻ sử dụng và lạm dụng, rằng chúng ta không cần đến họ, rằng những người đàn ông tốt đang ở đâu, v.v. Có một nhóm lớn những người đàn ông cảm thấy họ là những người tốt nhưng lại vô hình. Có một phần lớn phụ nữ cuối cùng đã có thể đạt được sự độc lập về giáo dục và việc làm đang theo đuổi một nhóm nhỏ hơn những chàng trai. Những chàng trai này không muốn cam kết. Tôi nghĩ rằng điều đó cũng không nhất thiết là tốt cho họ. Nó giống như đứa trẻ cầm que kem, phải không? Những chàng trai có thể giữ gìn sự kiềm chế của mình khi có nhiều lựa chọn trên bàn cũng sẽ gặp khó khăn.
Đây là một trong những động lực chính. Vấn đề những cô gái cao này là một sự thay đổi lớn, tôi nghĩ, trong động lực hẹn hò. Nó rõ ràng đặt ra một câu hỏi, Chris, nếu mọi điều bạn đã nói là chính xác và hoàn toàn đúng và được xác nhận bởi dữ liệu, thì nếu tôi làm Chris Williamson trở thành thủ tướng hoặc tổng thống của thế giới và tôi nói rằng công việc đầu tiên của bạn là giải quyết thách thức này, bạn sẽ làm gì? Điều đầu tiên bạn không nên làm là quay lại việc giáo dục và việc làm của phụ nữ. Và đây là một trong những vấn đề với cuộc thảo luận này, đúng không? Những điều tôi vừa nói được chứng minh bằng dữ liệu của Pew Research và kết quả của Morgan Stanley. Những điều này là những sự thật không thể phủ nhận.
Một cô gái nào đó đang lắng nghe, người kiếm được hơn 50.000 bảng mỗi năm và có bằng thạc sĩ hoặc trình độ giáo dục cao hơn và đang ở độ tuổi cuối 20 hoặc 30 thì biết rõ về vấn đề này. Bạn biết rằng bạn đang gặp khó khăn trong việc tìm một người đàn ông mà bạn cảm thấy xứng đáng, đúng không? Điều này cần phải được làm rõ. Vấn đề xảy ra xung quanh cuộc thảo luận này là nó đặt nam giới và nữ giới ở vị thế đối kháng và cạnh tranh với nhau, đúng không? Như là kẻ thù. Điều này có nghĩa là lòng trắc ẩn thì lại rất cần thiết cho cả phụ nữ và nam giới.
Nếu bạn là một người phụ nữ đã hoàn thành việc học của mình, bạn đã cống hiến cho việc đạt được bằng cấp, bạn biết rằng thế hệ mẹ bạn không thể đạt được điều này và bạn là người đầu tiên có thể đi đại học hoặc có bằng cử nhân hoặc bằng thạc sĩ hoặc thậm chí là tiến sĩ. Và rồi bạn dành một thời gian trong sự nghiệp, cống hiến làm việc và bây giờ bạn kiếm được 150.000 bảng mỗi năm và bạn nghĩ, “Được rồi, tôi 31 tuổi. Tôi rất muốn ổn định cuộc sống.” Điều này sẽ thật tuyệt vời với tôi. Nhưng còn những người đàn ông đâu hết rồi? Khoan đã một chút. Và điều bạn nhận ra là không chỉ bây giờ bạn đang cạnh tranh với tất cả những nữ tài năng khác có địa vị, nghề nghiệp và giáo dục cao, mà bạn cũng đang cạnh tranh với một cô barista 21 tuổi vẫn sống ở nhà với bố mẹ cô ấy cho những chàng trai này. Điều này cần thiết có sự đồng cảm đối với phụ nữ, được không? Đây không phải là vị trí tốt cho phụ nữ.
Cùng lúc đó, có một nhóm lớn nam giới không có quan hệ tình dục, 30% nam giới đã không có quan hệ tình dục trong năm qua, 50% nam giới nói rằng họ không đang tìm kiếm một mối quan hệ. Bạn là một người đàn ông, bạn đã trải qua tuổi 20, bạn biết sức mạnh của ham muốn tình dục nam giới giữa độ tuổi 18 và 30. Bạn có thể tưởng tượng việc tự đặt mình vào một tình huống mà bạn nói, “Tôi không quan tâm đến việc theo đuổi phụ nữ?” Đó là một phát ngôn vô cùng cực đoan để một người đàn ông đưa ra. Và họ tự nhận diện như vậy. Trong dữ liệu Pew Research, điều này không xuất hiện trên các diễn đàn incel, đây là Pew Research. 50% nam giới không đang tìm kiếm một mối quan hệ. Khi họ nói rằng không đang tìm kiếm một mối quan hệ, liệu họ có nghĩa là họ không đang tìm kiếm một người phụ nữ hay họ không đang tìm kiếm sự cam kết? Không theo đuổi bất kỳ loại tương tác nào với phụ nữ. Ôi, thật tồi tệ. Kể cả những cuộc tình qua đường. Cái gì? 50%.
第六、第六——我們以前說過這一點。我先說:把互動人性化。把互動人性化,對,意思是說每當你和一群人在一起,會有一套預期的社交規範,通常這套規範比人們希望的要少。你之前講過那件事:「我希望我的員工能說出真正發生的事。」而人性化互動就是有勇氣當第一個說出口的人。像我剛才講到我弟弟的故事,先去開那個關於寫著「龍」名牌的玩笑,結果讓整個場合變得更有趣。現在大家就願意開玩笑、願意玩鬧。這也是有時候先給出一個讚美的能力——有些人怕太多讚美會動搖他們的地位。剛開始互動時,我們確實談過建立「有趣、信任與尊重」很有用,但隨後就可以大方放送了,嗯,讚美,然後是脆弱——先說出脆弱的那一面。有一條細線當然要注意,別變成情緒傾倒(trauma dumping)或無差別的傾訴,先不確認對方是否願意跟你一起走進那個議題。但如果你敢先跳進去,把你內在不安、受傷或還在努力、還不確定的事情先說出來,房間裡的氣氛會改變,像是大家都會說「我也是、我也在掙扎、我也希望能多笑一點、我也很喜歡那個人的穿著但又不想尷尬地說出來」。所以當你先人性化互動——這就是領導的核心,分享你的不完美。我在你的一個影片裡看到過這一點,那就是願意展示自己盔甲上的裂縫。
我想很多像我這樣的人以為魅力就是要像他們崇拜的那個人,但他們不知道那個人的內心獨白,不知道那個人內心所有的質疑在發生。相反地,你可以從你當下的位置開始。人們會問我「我怎麼處理焦慮?」我在這個Podcast上也說過好幾次,我來的時候會緊張。如果那個感覺在你心裡冒出來、讓你覺得說不出口,就冒個險說出來吧。它常常會創造出你沒預料到的深度連結。
談幽默、談搞笑——我們還沒談到這個,但我想像有魅力的人有五種類型:強烈信念型(high conviction)、真誠型(authentic)、幽默型(funny)、有同理心型(empathetic)和有活力型(energetic)。強烈信念型就是那種遇到你就能把你說服的信念風暴。像康納·麥格雷戈(Conor McGregor),一個十九歲、長著痘痘的小子說他要成為世界冠軍,眼裡毫不動搖。史蒂夫·喬布斯也是這類型——有個關於史蒂夫·喬布斯的故事,你知道他對約翰·斯卡利(John Sculley)說了什麼嗎?兩人在開會,斯卡利當時還不打算加入,喬布斯問他:「你想余生都賣加了味的糖水,還是想跟我一起改變世界?」當時斯卡利在百事公司,他就被這種信念打動了。那種「我要改變世界」的堅定背後有股穩固感,這就是強烈信念型。唐納德·川普(Donald Trump)也屬於強烈信念型,這種人輸了選舉也好像沒輸一樣——他有一種層級的確定感,覺得自己會贏到下一層。這類魅力非常有力量,但也有缺點:很難整合反饋。我想你從康納·麥格雷戈身上也看過這點。所以當你培養高度信念的時候,也很重要在生活中的某些範圍保留能夠傾聽、整合回饋的能力。
第二種是真誠型,我覺得川普也有某種程度的這一類,這是第二類。不過我說的這種真誠和川普的又有不同:是真誠到讓人覺得可以「完全信任這個人在我面前會把他想到的講出來,不管我喜不喜歡」。我覺得喬·羅根(Joe Rogan)就是靠這點變大的——如果喬不同意那個人的觀點,他通常不會無禮,但你會知道他的立場。他會邀請他想邀的那位喜劇朋友來,只因為他想邀,這種長期的真誠會創造出堅不可摧的信任。我見過某個人做過可能會傷害我們關係的事,但他仍持續前行,所以我知道他不是為了討好我而行事,我可以信任他說的話、信任他的行為,並依賴他,我覺得可以放心依賴他。
第三種是幽默型——這些人就是喜劇演員,和他們在一起很好玩,整天在開玩笑,帶來輕鬆的氛圍;當大家都很嚴肅時,他們會扯進一些非字面、好笑的東西。任何喜劇演員都屬於這類,像凱文·哈特(Kevin Hart)或其他人,隨你挑。第四類是有同理心的,對我來說,奧普拉(Oprah)是典範,但我覺得你在播客圈在很多方面也變成了播客界的奧普拉,這是巨大的讚美。有同理心的人在一對一互動特別出色,他們能讓對方感到被看見,會以真誠的方式問問題,讓對方說出很多在其他場合不會說的事。我們都很渴望感到安全,能夠分享自己,但我們確實…
不是因為我們在比較吵的群體裡或各種不同的場合,所以當我們接觸到一個有同理心的人時,他們可能不會說很多話,但天啊,我們離開時卻很喜歡那個人,會想:「哇,聊得很不錯,下次還要再聊。」然後最後一種是你的能量型(energetic type)。這大概是最容易添加的一種,我會想到早期的威爾·史密斯,想到人們上脫口秀的那種走上舞台的方式,他們會跳著上吉米·法倫的舞台或類似的動作。這種人可能幽默感不是那種機智妙語,但他們讓人微笑,因為他們帶給互動的能量比你預期高上一、兩度。也就是說,他不需要一直講冷笑話或誇張的笑點,但像婚禮上第一個上舞池的人,那種完全投入的態度就是有能量。我覺得傑克·布萊克就是這種人,他會講笑話,但他所做的一切,靠的是他帶來的能量,這才是賣點。這來自對「梗」的投入。你不會一開始跳得很瘋然後四下看一看發現沒人喜歡就停下來。如果你能夠維持比房間裡其他人高上一兩度的能量、熱情和正向,那一開始別人可能會覺得「我不太確定」,然後就會加入進來,因為大家都想放鬆、跳舞、感覺更好,或至少想見證有人在那裡這麼做;而當這是被全力投入的時候,它就真的、真的有效。
那我要如何把這種魅力、肢體語言和人際技巧的觀念,應用到工作上的機會提升上——不管是面試找新工作,還是爭取升遷?我一直教人面試時要注意的一件事是:面試不是在你坐到那個拿著你履歷、桌前有紙的人面前才開始的,而是在你離開家那一刻就開始了。如果你搭 Uber,你就應該跟司機聊幾句,讓自己暖身、讓自己舒服、讓聲帶動起來,進到大樓時要有活力。如果是大樓、有保全,也多說一句話,記得跟保全打招呼:「嗨,最近怎麼樣?這裡看起來很多新面孔,希望下次再看到我。」這類話會讓你感覺比較自在,比起在面試前十五到三十分鐘還在背那些你覺得一定要在面試前說出的技術細節——那些東西不是背就會的就是不會的——更重要的是先把自己熱開。然後上樓碰到接待、碰到其他應徵者,一樣是同樣的做法。到了你真正坐在面試官對面時,你已經暖身、準備好了,不是從零開始去成為一個有魅力的人。因為一定會有那些開場問題:「你到這裡來得順利嗎?你是怎麼來的?」如果你事先多做一點準備,讓人覺得你有在注意情況,那感覺會出來,而且你在來的路上也打開了幾個「標籤頁」。像是回答「你怎麼來的?」你可以說:「我剛在門口遇到 Rick,他人超棒。」這類話會有幫助。這是第一要點。
然後在面試中,你不知道會被問到什麼問題,但如果你能把可能會被問到的題目,用故事格式包起來——有開頭、經過、結尾,呈現一種起伏:上—下—上。我的意思是,例如面試官會說:「跟我說一件你職場上真的很掙扎的事。」如果你事先想過自己的職涯,列出三個重大時刻:你接手了某個專案、你離職搬去別家公司、你做了某個重要決定,然後倒推把那些事情變成故事。故事裡會先鋪陳:我當時在這家公司,然後出現了一個問題;你去放大那個問題,說那有多糟、沒人能解決、沒人能弄懂;然後你做了 X、Y、Z 的行動,結果變得很好,接著又發生了另一件事。你要準備三到五個這類核心故事。你不知道會被問到什麼問題,但我保證你會把那三到五件事塞進去,所以你不會在當下對某個你沒準備過的問題感到措手不及,因為通常總有個故事可以套進去。這是面試中「適配度(fit)」的部分:你把故事準備好,然後它會展示出你認為這家公司重視的價值,例如「我很有韌性」、「我努力工作」、「我了解這個產業」、「我能與人合作」,這些都在你的故事裡已經體現出來了。
還有一個小技巧:面試結束時總會有那個時刻,對方會問「你有沒有什麼問題要問我們?」我在坐在桌子另一邊時看到,有些人問出自己其實沒特別想問的問題,只是因為覺得應該問;或是直接說「沒有,我沒有問題。」這其實是一個錯失的機會。我得把這個點歸功給我的共同創辦人,他想到的一個問題,我自己也沒預料到,但它得到的反應最好——我甚至有因為這個問題而得到錄取的例子。那個問題是:「好,假設這次面試非常順利,一年後我獲得了這份工作,回頭看,你覺得我必須做了哪些事,才能讓你覺得當初錄用我是個好決定?在這個職位上我需要完成哪些事情?」通常對方會說:「我喜歡這個問題,這真是一個好問題。」它會帶來幾項…… (原文到此為止)
第一件事是,你得讓對方想像面試進行得很順利、最後會錄取你;第二件事是,他們會直接告訴你在這個職位上要做哪些事情才能出色表現。每個老闆都想要這樣的員工——他們想知道你有興趣了解他們對你有什麼期待,這樣你才能把工作做好。你也可以把這個原則用在想要比預期更早拿到加薪的情況:你可以直接去跟主管說「我想加薪,我希望能比一般速度更快,但我想確認這對你來說絕對是值得的。那麼六個月或八個月後,為了讓這次加薪對你而言成為顯而易見、毫無疑義的選擇,我當時必須做了哪些事?」他們會把可以做的事情告訴你。如果是那種會直接說「不行」的公司,也許你不想在那裡工作,但至少他們會給你一套行動手冊——照著做、跟進那個人,你的升遷就有譜了。重點是,你不是在胡亂做事;可惜的是,你可能本來就會做那些事,但如果事前沒談,大多情況下他們是沒辦法給你加薪的。
這個方法可以套用在任何在賣東西、任何角色的人身上。我想到健身教練第一天見到客戶時就問:「六個月後,我做了哪些事才會讓你很滿意?」我也想到行銷業或廣告代理在一開始就對客戶說:「如果我們還在合作,十二個月後你非常滿意,那我當時做了哪些事?」他們會把自己希望被怎麼對待、期待為何一一說清楚,你就可以去滿足並超越那些期待。這也表現出你在一開始就很在意對方的感受。
我看了你頻道一些表現最好的影片,能看出一些主題。有幾支熱門影片的主題很像,其中一個很明顯的主題是「讓別人瞬間不喜歡你的五個習慣」,那支是講布麗·拉爾森(Brie Larson)。在《復仇者聯盟:驚奇隊長》那陣子,她一連串的訪問讓人覺得有些疏離。她做過的其中一件事就是每次玩笑互嗆都要贏,比如討論「誰是最強的復仇者」,大家開玩笑說索爾(Thor)最強,她就採取那種「其實我的角色會打敗你的」的態度,反覆用「其實我是會贏的、你的角色只是凡人之類的,我會贏」這種「其實」的語氣。這種每次你跟朋友鬥嘴都要拿下對方的態度,一開始可能覺得可愛,但久了就讓人很煩。大家看到了,也看到了其他演員的反應,所以這種「每回合都要贏」就不是好策略。
她另一個問題是傾向把模糊的話往負面解讀。譬如在 Wired 的 autocomplete(自動完成)訪談裡,有一個問題是「布麗·拉爾森會健身嗎?」她回了一句類似「這是在人身攻擊嗎,真的嗎?」而且沒有笑。那裡其實有兩種選擇:你可以這麼說但順帶笑一笑,或者你可以玩得更誇張一點,比如回「這是在人身攻擊嗎?網路上的人都說我超胖,大家都在攻擊我,我只是在減肥之類的」,可以把戲演到很荒謬,讓人知道你是在自嘲。但她只說了一句,聽起來非常防衛。我要強調的是,遇到語意不明的話時,應該盡量用善意解讀。這一點很重要。
如果看過影集《Ted Lasso》就會很明白,裡面充滿這種做法。有一段他在飛機上的片段:有人對他說「你要來英格蘭執教足球隊,哇,那會很糟,他們很爛啦」,對方意思可能有點不友善,但 Ted Lasso 回的卻是「我還沒輸過啊」,整個人保持正面,他用優雅和魅力去回應那種模糊(甚至可能帶刺)的話,沒有把它弄成一場對抗。這種有意識地把早期的不太友善的模糊話往好的方向解讀,常常能把那些想要挖苦你的人反而弄得尷尬;如果對方只是社交上拿捏不當,這樣也讓他們有機會不會被標籤成壞人。
而且,如果旁觀的人看到這段互動,且你偏向用正面解釋,那個可能在挖苦你的人會顯得很可笑,而你看起來反而很體面、很有風度。
當我們看到有人為別人的話辯解或反駁(當然有例外,例如有人威脅要傷害你那種情況除外),通常會傳達出不安全感和防禦性。也就是說,為什麼要為別人的意見那麼防衛呢?就像某些政治人物的那種案例——「我不需要為這種事辯解」——(話未完)
傳達出「這沒什麼大不了」比直接說「這沒什麼大不了」更有力——你是用不去辯解來暗示「這沒什麼大不了」。當我們真的感到自在時會這麼做。舉例來說,如果有人嘲弄一些你根本不在意的事情——我也不知道會是什麼,或許是你的事業成功之類的——他們進來說「欸,你知道史蒂文最近真的很掙扎」,你會笑,你會接著把話題推展。有時候化解的方法就是「標記」那個拿你開涮的笑話,也就是在上面加個「Yes, and」(附和並延伸)。所以如果有人含糊地說「對啊,你知道,史蒂文那些生意就是做不好」,你可能會說:「喔我的天,兄弟,你根本不知道,這幾週我都快抓狂了,事情一塌糊塗。」你可以這樣做,因為我猜你對自己的事業成功很有信心。
當你開始察覺某人有一套模式時,那就要走另一條路;但如果只是一次開玩笑、對你開涮的調侃,反而加倍接下來並把它變成你也在其中的笑點,通常非常、非常有用。
很有趣,我要最後問你一個問題。你最受歡迎的影片之一叫「說話像領導者,讓人尊重你」。事實上你有兩支熱門影片都是教怎麼像領導者那樣說話、說得好。這讓我很著迷,顯然大家很想學會如何說話。你會給那些覺得自己口語表達不好、想要像領導者般說話的人什麼建議?
能夠用非字面(非直白)的方式回應,並把趣味與笑點帶進互動;能夠在對話中觸及價值觀,這些都是我們前面談過的技巧——把人帶到他們真正想連結的事,而不是天氣之類的瑣事。你也似乎在思考時會停頓,有些人會去填補那種空白。一般來說——我肯定我也犯過這個錯——如果你能把任何填充詞、任何拐杖詞(嗯、啊等)換成沉默會更好。沉默是一個真空,真空有個酷的特性就是它會把注意力吸到你身上。我認為人們大大低估了他們被允許使用沉默的程度。回頭看我早期的影片,我極低估了沉默的價值。我以為自己必須把所有話都說出來,然後很快變得超有趣,才能維持觀眾的注意力很高。但我後來看到並學到,當你有一個故事,並學會那些節奏、知道在哪裡埋下懸念,故事裡會有一些台詞作為鉤子,比如你會說「你知道前幾天發生了一件超瘋狂的事」,你就會有一種直覺,知道觀眾何時被吊在椅子邊緣,然後只要停頓一下、吸口氣就好。你不需要把所有事都想透,但這會變成第二天性,非常有價值。你可以錄下自己講故事,然後回放看你有多少「嗯、啊」出現;我看自己的 Podcast 時也一定有這種感受——天哪,真的很可怕,你會開始看到自己那些小習慣浮現出來。
肢體語言在我說話時重要嗎?我覺得很重要。我教人的時候會提到幾件事:很多人會為自己形成一個小小的框框,他們的手可能就這樣動,然後就形成一個固定的動作。那些看不到的人只是揮動手,像我現在這樣在小範圍打圈,而最重要的是肘部被夾在身側。如果我把肘部離開身側,開始這樣講話,如果我要說「我兄弟在那邊的綠色房間」,我做手勢會有兩種方式:我可以只伸出一根手指,在離臉六吋的地方指向我兄弟的方向;或者我可以抬起整隻手臂,整個指過去。你佔據的空間不同,吸引力也不同。這也是我們許多影片裡會談到的:你不需要侵入別人的空間,你需要完全填滿自己的空間。當你把自己的空間填滿時,你會更吸引人。所以在台上,比手勢時用你整個臂展的寬度去表達,像是「我知道你們這一邊的人有這種感覺,但在那邊……」比起「我知道你們那邊覺得我們應該這樣做,但在那邊……」後者會透出不自在。把肘部從身側抬開,會差很多,也會幫助你說話更大聲、更有動態。
還有什麼最重要的事我們還沒談,而觀眾現在大概正想知道的?談到自信,我看到真的對人有幫助的一個心態是:沒有高人一等。當你走進職場,不要以為要對老闆用不同的態度;當你走進酒吧,也不要以為對漂亮的女人要有不同的表現。是的,社會上有地位,你也會把自己安排在某種階層裡,但當你理解到——我在工作上就是這樣領悟的,這也是為什麼我在非既定發薪周期得到加薪、為什麼一切開始對我有利——你面對的不是角色,你面對的不是投資人,也不是美貌的化身,你面對的是人,而那些人在生命中最愛、最願意為之付出的人,會因為跟你和你朋友之間會談的那些相同事物而產生連結。當然,會有不同的層次與差異。
興趣,但那些事物背後的核心主題是相同的:他們喜歡用來娛樂自己的事、能讓他們充滿能量的事、帶給他們喜悅的事。不是要看起來端莊、矜持、完美無瑕,所以願意犯錯──我發現這常常就是自信的本質。當我放下那份執著,而另一個朋友接過來時,我經常看到這種情況。這又回到你說的「說服」與「邀請」的差別:不要試圖說服人,給他們連結的邀請就好。
剛剛你聽到的是先前某集最常被重播的片段。如果你想聽那一整集,我已在下方附上連結。
先前某集的片段,請查看節目說明,謝謝
先前某集的片段,請查看節目說明,謝謝
先前某集的片段,請查看節目說明,謝謝
先前某集的片段,請查看節目說明,謝謝
先前某集的片段,請查看節目說明,謝謝
先前某集的片段,請查看節目說明,謝謝
先前某集的片段,請查看節目說明,謝謝
先前某集的片段,請查看節目說明,謝謝
先前某集的片段,請查看節目說明,謝謝
先前某集的片段,請查看節目說明,謝謝
這是加拿大輪胎的夏季大紅銷售活動。
節省高達 50%。
你在做什麼?
這是季節中最大的優惠。
我在屋頂上大喊出來。
你有廣播廣告。
你不需要在那裡。
夏季大紅銷售活動從 6 月 5 日到 6 月 12 日舉行。
條件適用。
詳細資訊在線上。
事實上,對於你一生的健康結果來說,最大的影響因素之一,甚至是唯一最大的預測因素,就是你擁有的親密聯繫數量。
這比戒菸還重要。
這比健身還重要。
這比停止喝酒還重要。
50%的男性表示,他們並不尋找關係。
當他們說不尋找關係時,他們是指我不在尋找一位女性,還是我不在尋找承諾?
沒有積極追求任何與女性的互動。
哦,我們哪裡出錯了,又該如何調整?
好吧,歷史上第一次,50.1%的女性是母親。
30歲的無子女女性比有孩子的女性還要多,對吧?
在幾乎所有的人類歷史中,30歲以下的女性生育孩子的比例高於30歲以上的女性,而現在這種情況發生了轉變。
摩根士丹利的一項研究指出,到2040年,45%的25至45歲女性將會單身且無子女。
如果網路約會創造了完美的關係促進條件,那麼為什麼我們會出現這些結果?
這些結果有什麼問題?
你是什麼意思?
人們為什麼應該在意單身?
你剛說的所有統計,我看了也覺得它們客觀中立。
這樣似乎對社會或世界沒有不利影響。
人們不生孩子是沒問題的。
人們不發生性行為也沒問題。
我現在是在提出反方意見。
但是,在你所描述的所有結果中,從你的觀點來看,有什麼負面後果呢?
對於那些選擇單身的人來說,這是正確的選擇。
這絕對是我能接受的事情。
但這並不是大多數人。
這是其中一個最大的影響因素。
事實上,對於你一生的健康結果來說,唯一最大的預測因素就是你擁有的親密聯繫數量。
這是朋友的數量。
比戒菸更重要。
比健身更重要。
比停止喝酒更重要。
這是你擁有的親密朋友的數量。
而關係就是一個重要的親密朋友。
羅賓·邓巴指出,要進入一段關係,你必須犧牲兩個友誼。
因為你只能擁有大約五個非常親近的朋友。
如果你想進入關係,你需要捨棄其中兩個。
因為有最低的時間投入。
所以在關係中的人有更好的健康結果。
他們晚些時候出現癡呆症的風險較低。
他們晚年患阿爾茨海默病的機率也較低。
他們不那麼孤獨。
這似乎沒什麼爭議。
然而,無論男女,雙方都在撤回關係,並尋找可以為此合理化的方式。
你知道,女強人文化和“向前進”的女性心態,或男性走自己的路和“宅男”文化,都是兩性試圖應對伴侶市場挑戰的方式。
雙方都在說,我不想再參與這個了。
我發現生活在這個世界中如此痛苦和困難,以至於我決定完全放弃任何關係。
然後又根據之前的經歷找了一大堆理由來合理化他們本不需要在關係中。
對某些人來說,這是正確的。
但對大多數人來說,則不是。
約會應用顯然不是、正如你之前所說,唯一的因果因素。
所以我問你,我們哪裡出錯了,又該如何調整?
好吧,我認為伴侶市場的挑戰來自許多方面。
對於正在收聽的人來說,其中一個主要因素就是女性在教育和就業方面的成就提升。
現在,約 50 年前,當《第九條法案》出台時,大学中男性和女性的比例偏向男性,差距達到 13 個百分點。
男性的數量明顯多於女性。
《第九條法案》是什麼?
這是一項行動政策,旨在幫助更多女性進入高等教育。
50年後,2023年,男女大學的差距反轉,女性比男性多出15個百分點。
到2030年,美國四年制大學中,每兩名女性對應一名男性。
21至29歲的女性平均收入比男性多1,111英鎊。
女性表示,她們將會比男性更重視伴侶的經濟前景,大約有 78% 的女性認為,夠穩定的工作對伴侶很重要。
而約只有 45% 的男性持相同看法。
一名男性要在十分制上提高兩分,他的薪水需要提高約十倍。
而一名女性要達成同樣的兩分提高,她的薪水需要提高10,000倍。
我想說的是,女性對伴侶的社會經濟地位的關注程度明顯高於男性。
現在,你可以開始看到,如果在大學就讀的女性比例高,她們在就業中的成功也提升,至少在21到29歲這個範圍內,這正是大多數人或許在尋找潛在伴侶的時期,然而伴侶的社會經濟地位對女性的吸引力是個重要因素,你可以開始看到這種不平衡將如何造成問題。
同樣,當我們提到教育時,一位擁有碩士學位的男性在約會應用上的右滑率比擁有學士學位的男性高出 90%。
因此,對於所有考慮去讀碩士學位的男士,即使你認為這將毫無用處,至少要接受這一事實:在你的一生中,你會獲得90%的右滑機會,或者乾脆撒謊說你有碩士學位。我不知道。這一切的角色合在一起描述了一種叫做超配的現象,也就是女性傾向於往上或橫向交往的趨勢。通常而言,女性希望與至少同等受教育或有相似工作情況的男性交往。
而在這個世界中,女性終於能夠在教育、就業和地位上實現平等,並且擁有獨立性,無需在經濟上依賴伴侶,這對她們來說都是好事。但這確實給她們的約會帶來了一些挑戰。我稱之為“高個女孩問題”。
大家都知道有一位未婚妻身高六英尺(約183公分,未穿高跟鞋)的感受。如果你想穿高跟鞋,那你要面對專業運動員,因為女性通常希望與至少與自己一樣高或略高的男性約會。因此,隨著女性在教育和就業中通過自身的能力階梯上升,她們進一步縮短了可以選擇的合格男性的潛在池,這些男性在教育和就業上都與她們相等或更高。
這是一個挑戰,這簡直是一種失衡,對吧?這導致了一大批位於這一分佈底部的男性對女性來說幾乎是不可見的,這使得越來越多的女性,尤其是那些越來越高的女性,需競爭越來越小的超高價值男性群體。這些高價值男性擁有大量選擇,因此不願意承諾。為何他們會選擇與一個女孩攜手過一生,而他們有如此多的選擇,這使得他們隨意對待許多女性,導致大多數這些女性對男性產生不滿。
而那些位於底部的男性則說,等一下。我沒有隨意對待你,我甚至都沒有被你看見。不是的,所有男性都是怎麼樣的對吧?他們都是使用者和虐待者,我們不需要他們,那麼所有好男人都去哪了等等。有一大群認為自己是好男人的人感到自己是透明的。有一大部分在教育和就業上終於實現獨立的女性正追著更小的男性群體。這些男子對承諾並不熱衷。我認為這對他們來說也未必是好事。
這就像抓著冰淇淋的小孩,對吧?在有很多選擇的情況下,男性能夠控制自己的慾望也會變得越來越困難。我認為這是主要的驅動因素之一。這種高個女孩問題是我認為的約會動態的一個巨大變化。這毫無疑問引出了問題,克里斯,如果你所說的一切都是客觀正確的,並且有數據支持,那麼如果我讓克里斯·威廉姆森成為世界的首相或總統,我說你的第一項工作就是解決這一挑戰,你會怎麼做?
你不要做的第一件事就是撤回女性的教育和就業。而這正是這一討論的問題之一。我剛才所說的內容全都是根據皮尤研究的數據、摩根士丹利的結果得出的,這些都是不容置疑的事實。任何一位年薪超過五萬元英鎊、擁有碩士以上學位、年齡在二十末或三十出頭的女孩都知道這一問題。你知道自己正在努力尋找一位你認為合適的男性,對吧?這必須被提及。
圍繞這一話題出現的問題是,它將男性和女性視為敵對和競爭者。這意味著對男性和女性都需要的善意同情。如果你是一位完成了學業的女性,為獲得學位而付出了努力,你知道,你母親那一代人無法做到這一點,而你是第一個可能上大學或獲得學士、碩士或博士的人。然後,你在職業生涯中魚蝦混雜,現在年薪一五萬英鎊,你想,對啊,我三十一歲了,我希望安定下來。這對我來說將是驚人的。然後你會問,所有的男性去哪了?
這時,你意識到,現在不僅要與其他增長中的高成就女性群體競爭,她們在社會地位、就業和教育上均表現出色,還要與一位二十一歲的咖啡店員競爭,她仍然和父母住在一起,為這小部分男性競爭。這要求對女性展現同情,好的嗎?這對女性並不是一個好的境地。
與此同時,這一巨大群體的無性男性,三十%的男性在過去一年中沒有發生過性行為,五十%的男性表示他們並不在尋求關係。你是一位男性,已經度過了二十多歲,你知道男性性慾在十八到三十歲之間的威力。你能想象自己進入一個狀態,說,我不在意追求女性嗎?這對男性來說是一個極端的聲明。而他們自我認同為這樣的。在皮尤研究數據中,這不是在匪類論壇上,這是在皮尤研究中。五十%的男性並不在尋找關係。當他們說不在尋找關係時,他們是指他們不在尋找女性,還是指他們不在尋找承諾?他們不主動尋求與女性的任何形式的互動。哦,天哪。包含隨便交往。什麼?五十%。

In todays moments episode, Chris Williamson dives into why real relationships seem harder to find in today’s world – and what you can do about it. With the challenges of modern dating, and the rise of disconnection, Chris offers a hopeful perspective on how to navigate these hurdles and create deeper, more meaningful connections in your life.

Listen to the full episode here –

Spotify – https://g2ul0.app.link/yio2CX9pXTb

Apple – https://g2ul0.app.link/Gg0jAZcqXTb

Watch the Episodes On YouTube –

https://www.youtube.com/c/%20TheDiaryOfACEO/videos

Chris Williamson – https://chriswillx.com/

Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

The Diary Of A CEO with Steven BartlettThe Diary Of A CEO with Steven Bartlett
0
Let's Evolve Together
Logo