AI transcript
0:00:05 That genetic component is only 5%.
0:00:09 So that means 95% of Alzheimer’s risk is environmental.
0:00:13 Air pollution, microplastics, ultra-processed food.
0:00:18 And a paper just came out showing that sweetener consumption correlates with dementia.
0:00:19 And we think we know why.
0:00:20 And you’ve not talked about this publicly yet.
0:00:22 No, let’s talk.
0:00:25 Dr. Robert Lustig is a world-leading sugar expert.
0:00:30 Who’s teaching the world how to reclaim their health from the industry that profits off your vulnerability.
0:00:35 73% of the items in the American grocery store are poisoned.
0:00:37 Because sugar is hidden in all the foods.
0:00:39 For instance, there’s 262 names for sugar.
0:00:41 And the food industry uses all of them.
0:00:43 Because they knew when they add it, you buy more.
0:00:46 But the problem is, it’s providing people with a dopamine hit.
0:00:48 And that dopamine is addictive.
0:00:51 And that’s when you actually have a biochemical and medical problem.
0:00:58 And we have data to show that ultra-processed food has been associated with dementia, diabetes, cancer, every single mental health disease.
0:01:04 So the question is, how can you buy healthy food and not be tempted by the bad stuff?
0:01:07 So first, if a food has a label, it’s a warning label.
0:01:12 Second thing, if any food has a sugar in the first three ingredients, it’s dessert.
0:01:14 And then when they go to the store, don’t go hungry.
0:01:16 And what about exercise?
0:01:19 Well, it doesn’t really impact your desire to reach for sugar.
0:01:21 It has its own metabolic benefits.
0:01:26 But if you think exercise is going to make you lose weight, you are deluded.
0:01:28 And we can talk about that.
0:01:32 So with all of this in mind, if I’ve got a sugar problem or if I’ve got an addiction problem, what is the remedy?
0:01:37 I will tell you that this is one of the things I did in my obesity clinic.
0:01:40 So the only way you’re going to be able to fix the problem is…
0:01:43 Just give me 30 seconds of your time.
0:01:44 Two things I wanted to say.
0:01:49 The first thing is a huge thank you for listening and tuning into the show week after week.
0:01:50 It means the world to all of us.
0:01:55 And this really is a dream that we absolutely never had and couldn’t have imagined getting to this place.
0:01:58 But secondly, it’s a dream where we feel like we’re only just getting started.
0:02:06 And if you enjoy what we do here, please join the 24% of people that listen to this podcast regularly and follow us on this app.
0:02:08 Here’s a promise I’m going to make to you.
0:02:14 I’m going to do everything in my power to make this show as good as I can now and into the future.
0:02:16 We’re going to deliver the guests that you want me to speak to.
0:02:20 And we’re going to continue to keep doing all of the things you love about this show.
0:02:21 Thank you.
0:02:27 Dr. Robert, good to have you back.
0:02:27 Oh, my pleasure.
0:02:32 I am particularly fascinated by this term, hostage brain.
0:02:35 I know you’re in the early stages of working on a book about this subject.
0:02:43 But for anyone that doesn’t understand, so when I look at this word, the hostage brain, I think of all the times that I’ve been out of control.
0:02:46 And when I say out of control, I’m going to let you define it.
0:02:53 But when I say out of control, I mean there’s so many things I want to do as it relates to my health, my fitness, other aspects of my life.
0:03:02 Whether it’s avoiding eating the cookie at 2 a.m. in a hotel room somewhere or other areas of my life where I want to have greater elements of control.
0:03:05 What do you mean by the hostage brain?
0:03:09 All of us want to be in control, Stephen.
0:03:12 I mean, it’s the nature of humanity.
0:03:13 We want to be in control.
0:03:15 We want to be in control of our lives.
0:03:21 Unfortunately, many of us want to be in control of everyone else’s lives, as we’ve seen play out on grand stages lately.
0:03:23 Okay, everyone wants to be in control.
0:03:28 And the reason we want to be in control is because then we can mitigate threat.
0:03:33 When you’re in control, then threat is low because you’re in control.
0:03:36 Problem is, we’re not in control.
0:03:44 The more in control, the more a specific area of your brain is basically glomming on.
0:03:47 And that area of the brain is known as the amygdala.
0:03:51 The amygdala is your fear center.
0:03:54 It’s also your 24-hour sentry.
0:03:58 But really what the amygdala is, it’s the point guard on your basketball team.
0:03:59 Okay?
0:04:08 So it surveys the entire court, sees the offense and the defense, and has to make split-second decisions who’s going to score.
0:04:12 Now, a lousy point guard takes all the shots.
0:04:17 A good point guard passes off to the guy who has the best shot.
0:04:24 A great point guard is going to be able to figure out if he’s going to score or if he’s going to pass it off to somebody else.
0:04:30 If you’re in control, your level of threat goes down.
0:04:35 But really, your control is an illusion.
0:04:37 You really don’t have control.
0:04:44 And the more you try to exert it, the more you realize you’re not in control.
0:04:51 And what that does is that generates an enormous amount of stress and an enormous amount of pain.
0:04:56 Now, that pain can turn inward, and we call that depression.
0:05:02 And right now, 29% of Americans are depressed.
0:05:07 And 4.4% of the entire world is depressed.
0:05:11 These numbers were infinitesimal a generation ago.
0:05:17 And they are basically, you know, just, you know, pushing up further and further.
0:05:23 And the reason is because of this inappropriate illusion of control.
0:05:25 And it’s causing an enormous amount of pain.
0:05:29 How do you mollify that pain?
0:05:39 How do you basically deal with the psychological pain of lack of control that you yourself put upon yourself?
0:05:42 Well, we have loads of ways.
0:05:51 Cocaine, amphetamine, nicotine, alcohol, sugar, gambling, social media, internet gaming, pornography.
0:05:53 Pick your poison.
0:05:54 That’s dopamine.
0:06:03 Dopamine basically provides you with a little bit of pleasure on top of a whole lot of pain.
0:06:06 The problem is that dopamine is addictive.
0:06:15 And so when you apply a set of pleasures to try to deal with your pain of lack of control,
0:06:21 that puts you into a never-ending cycle of consumption and misery.
0:06:23 That’s the hostage brain.
0:06:26 What do I need to understand about dopamine in order to,
0:06:32 because I think sometimes awareness is step one in being able to do something about a problem that you might have.
0:06:36 So what do I need to understand about what dopamine is and what it’s doing in my brain
0:06:41 and how it’s sort of associated with addiction to then be able to do something about it,
0:06:42 which I consider step two?
0:06:46 So dopamine basically has two functions.
0:06:48 The first is learning.
0:06:50 There’s no learning without dopamine.
0:06:55 Any time you learn something, whether it’s positive or negative,
0:06:57 it’s because there was a dopamine release.
0:07:02 When you put your hand down on a hot stove when you were three years old and went,
0:07:06 ah, I’m never doing that again, okay?
0:07:08 That was dopamine that did that, okay?
0:07:12 And what it did was it went to your amygdala and it rewired it.
0:07:26 That was a rewiring of your amygdala due to the excitatory neurostimulus of that dopamine affecting an area of your brain called the basolateral amygdala, okay?
0:07:33 It laid down and it laid down and it set up a circuit and that circuit is still working in you right now, okay?
0:07:38 So dopamine is the learning neurotransmitter.
0:07:41 It can be for negative learning.
0:07:42 It can be for positive learning.
0:07:43 Either way.
0:07:52 Dopamine is also, when it’s going to another area of the brain called the nucleus accumbens, which is the reward center,
0:08:07 that is a stimulus for reward, that is the motivation for reward, that is, in one word, foreplay, okay?
0:08:16 That is the excitement, the reason for continuing any given behavior, okay?
0:08:19 You get both out of dopamine, okay?
0:08:27 And in short, small bursts in the right venue, that’s how we navigate life.
0:08:32 We navigate it through learning and we navigate it through reward.
0:08:36 You can’t do it without dopamine.
0:08:40 Dopamine is good unless it’s bad.
0:08:44 And as you know, everything in science is both good and bad.
0:08:49 The problem is chronic overstimulation of any neuron leads to neuronal cell death.
0:08:52 Dopamine is a chronic stimulator.
0:09:01 And so if you have chronic dopamine being released, what’s going to happen is you’re going to kill the next neuron.
0:09:04 Now, that neuron doesn’t want to die.
0:09:16 So it down-regulates the receptors for dopamine so that it’s less likely that one dopamine over here is going to find the receptor over here to bind to because there are fewer of them.
0:09:20 So what this means is more and more for less and less.
0:09:23 And we call that phenomenon tolerance.
0:09:25 More dopamine, more tolerance.
0:09:28 So the law of diminishing returns.
0:09:31 So you get a hit.
0:09:32 You get a rush.
0:09:34 It could be a sugar, alcohol, whatever it might be.
0:09:35 Pick your-
0:09:36 Pornography, yeah.
0:09:37 Pick your poison.
0:09:37 Doesn’t matter.
0:09:39 You get a hit.
0:09:40 You get a rush.
0:09:41 Receptors go down.
0:09:43 Next time you need a bigger hit to get the same rush.
0:09:44 Receptors go down.
0:09:48 And then you need a bigger hit and a bigger hit and a bigger hit until finally you get a huge hit to get nothing.
0:09:50 That’s called tolerance.
0:09:56 And then when the neurons actually start to die, that’s called addiction.
0:09:59 So tolerance is the start of addiction.
0:10:05 And the problem is more dopamine, more tolerance, more tolerance, more addiction.
0:10:13 So people that are getting addicted to unhealthy foods and sugars and those kinds of things, what’s, like, going on in their brain?
0:10:28 So at first, the first time they taste it, you know, whatever it is, whether it’s a Fruit Loop or, you know, Candy Corn or, you know, Frappuccino or, you know, pick your poison.
0:10:34 You get this big, you know, sort of, you know, sugar bomb going off in your head.
0:10:37 And you go, wow, this is great.
0:10:39 You know, I want some more of this.
0:10:40 And what is that sugar?
0:10:41 And then you down the whole Frappuccino.
0:10:42 Okay.
0:10:49 And what you’ve done is you’ve basically hit your nucleus accumbens with a big slug of dopamine.
0:10:52 And you go, wow, that was great.
0:10:54 And then an hour later, it’s gone.
0:10:55 And then you go, God, I need that again.
0:10:57 Okay.
0:11:00 So the first time you got it, you liked it.
0:11:03 The second time you did it, you wanted it.
0:11:06 And the third time, you needed it.
0:11:09 So that’s the difference between liking and wanting and needing.
0:11:10 Okay.
0:11:12 Because liking, we all do.
0:11:14 And no one wants to take away liking.
0:11:19 Wanting gets into problems because you can overabuse things.
0:11:25 Needing is when you actually have a biochemical and medical problem.
0:11:30 So with all of this in mind, if I’ve got a sugar problem or if I’ve got an addiction problem, I’m addicted to insert poison.
0:11:35 What is the remedy?
0:11:36 Just avoid it for a while.
0:11:39 And then if that is the remedy, what’s going on in my brain?
0:11:40 Is it fixing itself?
0:11:42 There are many remedies, okay?
0:11:45 And they can all be used in conjunction with each other.
0:11:51 Ultimately, the only thing that’s going to work is getting those dopamine receptors back up.
0:11:54 Remember, I told you dopamine down-regulates its own receptor.
0:12:00 The only way you’re going to be able to fix the problem is for the dopamine receptors to come back up.
0:12:09 There’s a trend going on right now out in Silicon Valley you may have heard of called dopamine fasting.
0:12:11 Yeah, I’ve had the word.
0:12:17 Basically, people lock themselves up in a hotel room for three weeks, okay?
0:12:18 Don’t take a shower.
0:12:32 And, you know, basically, you know, take the TVs out of the room and, you know, try to commune with themselves and with nature with no stimuli, with no external stimuli.
0:12:36 In order to bring their dopamine receptors back up.
0:12:46 Particularly true of cocaine addicts because their dopamine receptors are way down because, after all, cocaine is a dopamine reuptake inhibitor.
0:12:49 So it’s flooding the zone with dopamine.
0:12:52 Therefore, those receptors are, you know, down in the sewer.
0:12:56 Now, do you have to be that severe?
0:12:57 No, of course not.
0:12:59 But does it work?
0:13:01 It takes three weeks.
0:13:02 You want to do it for three weeks?
0:13:03 Yeah, then it works.
0:13:05 Other ways.
0:13:07 You know, you can wean yourself off.
0:13:08 You can do abstinence.
0:13:13 And if you can do abstinence, that’s a good idea.
0:13:21 Hard to do, especially when it’s, you know, staring at you and when it’s available 24-7, 365, like sugar is.
0:13:22 You know, it’s everywhere.
0:13:24 It’s on every street corner.
0:13:31 When I fast or when I do the ketogenic diet, I lose my apparent cravings.
0:13:31 That’s right.
0:13:33 Exactly right.
0:13:38 And the reason is because no sugar in a ketogenic diet.
0:13:42 So you’re basically removing the offensive stimulus.
0:13:44 I was so shocked.
0:13:45 I love those cinnamon roll things.
0:13:48 Not that I probably want every two years, but I love them nonetheless.
0:13:51 I’m like a big admirer, even though we don’t have a relationship anymore.
0:13:59 And I did the ketogenic diet for about, I was four weeks in of not having any sugar or carbohydrates.
0:14:04 And I walked up to this concession in Cape Town with all these amazing cinnamon rolls, like specialists.
0:14:09 And I looked at them, and there was zero part of my brain that was interested in any of it.
0:14:11 Zero part of my brain.
0:14:17 And I was like, wow, my brain has been, like, rewired or something just because I’ve removed sugar from my diet.
0:14:21 It happens, but it takes a while.
0:14:25 It’s not something that, you know, you can turn on and off.
0:14:28 It takes a fair amount of time.
0:14:39 I will tell you that, you know, this is one of the things I did in my obesity clinic, you know, on a daily basis, was getting people off their sugar addiction.
0:14:42 And sometimes you have to basically babysit them.
0:14:49 You have to, you know, work with them and work with their parents in order to, you know, basically turn over the entire pantry.
0:14:58 Because the sugar is hidden in all the foods, you know, I mean, it’s, there’s 262 names for sugar, and the food industry uses all of them.
0:15:14 This is why we are trying to get sugar addiction and ultra-processed food addiction codified by the WHO and by the American Psychiatric Association as a bona fide diagnosis so that we can get remediation and therapy for people.
0:15:26 One of the things that was one of the most popular parts of our conversation last time, Robert, was there’s a section where we talked about the different types of sugar and Diet Cokes and Coke Zeros and all these kinds of things.
0:15:34 You know, I can see a couple of cans on the desk over there where Jack is in the darkness that I can vaguely see.
0:15:39 And these cans of fizzy drink, they all have some kind of sugar substitute.
0:15:40 Yep.
0:15:42 Are those sugar substitutes harmless?
0:15:44 No, of course not.
0:16:01 A paper just came out like three days ago in Annals of Neurology, basically showing that non-nutritive sweetener consumption, so diet sweetener consumption, correlates with dementia.
0:16:03 And we think we know why.
0:16:05 Why?
0:16:21 Reactive oxygen species, so oxygen radicals, little chemicals that are given off from various substances that cause changes in energy metabolism in cells and also cause damage in cells.
0:16:24 ROSs, reactive oxygen species.
0:16:26 The famous ones are spartame and sucralose.
0:16:36 Now, do monk fruit extract, do stevia, does allulose also cause reactive oxygen species?
0:16:40 I very specifically looked for data on those, could not find it.
0:16:52 But for aspartame and for aspartame and for sucralose, the two biggest ones that are available today, the ones that are used in a lot of diet drinks, huge amounts of ROS generation.
0:16:53 ROS?
0:16:56 So, reactive oxygen species generation.
0:17:02 So, anything that generates ROSs contributes to dementia.
0:17:04 Is the evidence strong at this stage?
0:17:06 Yeah, it’s pretty darn strong.
0:17:09 I’m actually giving a talk about this next week in San Diego.
0:17:14 I heard you’ve got a new theory on the causes of Alzheimer’s, dementia.
0:17:15 That’s somewhat linked.
0:17:16 This is it.
0:17:16 This is it.
0:17:17 Yeah.
0:17:18 Can you explain that to me?
0:17:20 And you’ve not talked about this publicly yet.
0:17:22 You’re set to talk about it in a couple of days, I hear.
0:17:25 Let me take it back a step.
0:17:31 There’s this organelle inside our brains called mitochondria.
0:17:33 You’ve heard of mitochondria.
0:17:33 Yeah.
0:17:38 For your audience, mitochondria are the little energy-burning factories inside each of our cells.
0:17:46 What they do is they take food energy and turn it into the chemical energy that your cell can actually use to power itself.
0:17:47 Okay?
0:17:49 And that chemical energy has a name.
0:17:50 It’s called ATP.
0:17:55 Now, if you took biology in high school, you’ve heard of ATP.
0:17:57 Adenosine triphosphate.
0:17:59 The energy is in the phosphate bonds.
0:18:14 So ATP will give up its energy and go to ADP, diphosphate, which will then give up its energy and go to AMP, monophosphate, which will then finally go to adenosine.
0:18:19 And adenosine binds to the adenosine receptor and makes you go to sleep.
0:18:22 By the way, that’s where caffeine works.
0:18:25 It blocks the adenosine receptor, keeping you awake.
0:18:29 So that the adenosine can’t bind to the adenosine receptor.
0:18:30 Okay?
0:18:34 So that ATP is the currency of the cell.
0:18:36 That’s what makes the cell run.
0:18:43 Anything that depletes ATP is going to put the cell at risk.
0:18:44 Okay?
0:18:47 Because it doesn’t have the energy it needs to run.
0:18:48 Yeah.
0:18:49 It’s like gasoline.
0:18:50 It’s like gasoline.
0:18:53 So what happens when you start running out of gasoline?
0:18:55 Well, you break down.
0:18:55 You’ll break down.
0:19:05 So brain fog, difficulty concentrating, irritability, and ultimately all the way to depression.
0:19:21 So the amount of ATP within any given neuron is the proximate cause of neuronal dysfunction that we see as neurocognitive and neurobehavioral change.
0:19:27 Now, how do mitochondria and how do ROSs fit into this?
0:19:31 Mitochondria make ATP.
0:19:35 But every time they make ATP, they also make ROSs.
0:19:40 There are 11 steps in mitochondria, and they all give off ROSs.
0:19:44 Now, those ROSs are going to damage the cell.
0:19:46 They have to be gotten rid of.
0:19:49 They’re like toxic fumes.
0:19:51 They’ve got to be gotten rid of.
0:19:58 And so we have a pathway in each cell of our body to get rid of the toxic ROSs.
0:19:59 Okay?
0:20:09 They’re called antioxidants, like glutathione, vitamin E, vitamin C, a host of other flavonoids.
0:20:10 Okay?
0:20:15 Those basically quench those reactive oxygen species.
0:20:15 They go to die.
0:20:25 If you do that, then the ROSs basically just get funneled away, and all is well, and the cell can keep working.
0:20:32 But if for some reason those antioxidants aren’t up to par, if, for instance, you’ve been eating ultra-processed food,
0:20:38 and you can’t make your antioxidant complement, then the ROSs feed back.
0:20:49 And what happens is the ROSs are basically telling the cell, hey, you’re shunting too much energy down this pathway because I can’t clear them.
0:20:52 So there’s too much stuff.
0:20:55 So shut it down.
0:21:11 And so what happens is that instead of funneling the glucose into the mitochondria to generate more ATP, it diverts it, and it goes off into other directions like glycogen, which in the brain is not good, or fat, which is even worse.
0:21:19 And bottom line, your cell is now not energy producing like it used to be.
0:21:23 It has now been reduced in terms of its energy capacity.
0:21:25 What’s that going to do?
0:21:27 That’s going to reduce ATP generation.
0:21:29 Okay.
0:21:30 That’s step one.
0:21:32 Now, step two.
0:21:36 There’s this stuff called cortisol.
0:21:38 Cortisol comes from stress.
0:21:41 Cortisol comes from sleep deprivation.
0:21:54 Cortisol comes from exogenous glucocorticoids, like steroids being given to people for, you know, autoimmune disease or for, you know, other illnesses.
0:21:55 Okay.
0:22:05 That cortisol causes neurons to increase in metabolism, causes them to burn energy faster.
0:22:07 Okay.
0:22:09 So now you have an increased ATP utilization.
0:22:12 So you have a decreased ATP generation.
0:22:15 Now you have an increased ATP utilization.
0:22:20 Now you’ve got an energy crisis inside each cell.
0:22:23 Now your ATP can’t keep up with the needs of the cell.
0:22:33 And when that happens, now you’ve got symptoms, whether it’s brain fog or irritability or all the way to frank depression.
0:22:34 Okay.
0:22:37 Now, step three.
0:22:46 There are these proteins inside each neuron called amyloid precursor peptide, APP.
0:22:48 Okay.
0:22:50 It’s a normal protein in all cells.
0:22:53 Every cell in your body has APP.
0:22:56 It needs to stay in solution.
0:23:03 And in order for it to stay in solution, energy has to be applied to it in order to keep it in solution.
0:23:14 The minute the ATP in the cell goes down, they come out of solution and they start forming aggregates, which we call plaques.
0:23:15 Yeah.
0:23:16 Okay.
0:23:30 And those plaques damage the cell, which then start an inflammatory process in the cells next door called the microglia in order to clean up the process.
0:23:35 And now you’ve got plaques and an inflammation and now you’ve got neuronal cell death.
0:23:37 That’s dementia.
0:23:50 So it starts with an ATP energy crisis, moves through plaque and inflammation to generate neuronal cell death.
0:23:54 Well, this is problematic to say the least.
0:23:59 And by the way, anything that generates ROSs has been associated with Alzheimer’s.
0:24:10 Anything that increases ATP utilization, like stress, glucocorticoids, fever, autoimmune disease, also increases Alzheimer’s.
0:24:18 So anything that increases step one, anything that increases step two, ultimately leads to increased step three and Alzheimer’s.
0:24:30 So to simplify this in a couple of sentences for someone that has no scientific understanding, and we’re going to have to cut a few corners here scientifically in order for them to have a framework to understand it.
0:24:33 How would you give me some sort of an analogy for it?
0:24:35 Maybe in the context of, I guess, a petrol station in a car.
0:24:36 Yeah.
0:24:39 So, I mean, if we’re basically doing petrol, we’re talking energy only.
0:24:40 Yeah.
0:24:41 Okay?
0:24:46 So, bottom line, your car runs on petrol.
0:24:47 Mm-hmm.
0:24:47 Okay?
0:25:02 The petrol comes in, that’s the glucose, and the engine powers pistons, and the pistons then power an axle, and the axle then powers wheels, and you go.
0:25:03 Yeah.
0:25:03 Okay?
0:25:08 But there are a lot of things that have to go right for all of those things to happen.
0:25:17 Like, for instance, your energy, the gasoline, has to get into the engine in the first place.
0:25:20 What if you have carbon deposits on your intake manifolds?
0:25:28 And if you have a problem with any one of those steps, you’re going to end up with a jalopy instead of a sports car.
0:25:30 I mean, that’s what we’re seeing.
0:25:38 In the United States, over 7 million Americans live with Alzheimer’s, and this is expected to double to almost 13 million in the coming decades.
0:25:39 Indeed.
0:25:43 Because we haven’t solved the problem.
0:25:45 That’s the mechanism.
0:25:47 What is the cause?
0:25:47 Right.
0:25:53 So, we know, we know that the cause is environmental.
0:25:59 Now, people say, oh, Alzheimer’s is genetic.
0:26:00 Garbage.
0:26:04 There is a genetic component to Alzheimer’s.
0:26:04 I’m not arguing that.
0:26:05 There is.
0:26:06 Okay?
0:26:07 This is this thing called APOE4.
0:26:19 And if you have two copies of APOE4 on your genome, your risk for getting Alzheimer’s is nine times the general population.
0:26:20 That is absolutely true.
0:26:22 I don’t disagree with that.
0:26:24 So, APOE4 is not a good thing.
0:26:25 I’m not arguing that.
0:26:35 Once upon a time in, you know, evolution, having two copies of APOE4 was good because it meant you got fat up to your brain pretty fast.
0:26:38 But we don’t need that right now.
0:26:42 That’s kind of an old news kind of issue.
0:26:48 People who have double doses of APOE4 are at higher risk.
0:26:49 There is absolutely no question about that.
0:26:53 But they can mitigate that risk if they change their diet.
0:26:54 Okay?
0:27:02 They can eat a very low-fat diet and improve their risk down to the general population.
0:27:03 Okay?
0:27:09 Everything else in Alzheimer’s is not genetic.
0:27:14 By the way, that genetic component is only 5% of all Alzheimer’s.
0:27:18 So, that means 95% of Alzheimer’s risk is environmental.
0:27:21 Now, the question is, what in the environment?
0:27:30 Well, air pollution, ionizing radiation, microplastics.
0:27:31 Okay?
0:27:34 There’s nothing you can do about any one of those three.
0:27:37 That’s baked into the cake.
0:27:40 You can’t do anything about those today.
0:27:42 What other things?
0:27:50 Sleep disordered breathing, medications, ultra-processed food.
0:27:52 Okay?
0:27:54 What about ultra-processed food?
0:27:56 Fructose.
0:27:58 My favorite, you know, hobby horse.
0:28:00 You know, the sweet molecule in sugar.
0:28:02 Low omega-3s.
0:28:08 So, no, you know, fish, eggs, chicken.
0:28:11 Lack of fiber.
0:28:14 Because fiber suppresses inflammation.
0:28:17 Presence of emulsifiers.
0:28:20 Okay?
0:28:21 B vitamins.
0:28:22 Lack of B vitamins.
0:28:26 Particularly B6, B12, folate.
0:28:27 Okay?
0:28:34 Those things are all associated with an increase in reactive oxygen species.
0:28:37 You can manage those.
0:28:39 You can mitigate those.
0:28:47 Thereby, increasing mitochondrial function, increasing ATP generation, and preventing that
0:28:54 cellular energy crisis so that you don’t end up behind the eight ball and you don’t lose
0:28:54 your neurons.
0:29:00 When people tell me that Alzheimer’s is associated with having a sort of energy crisis in the brain,
0:29:04 I’m increasingly hearing people talk about ketones.
0:29:10 It’s just, it’s remarkable the improvement in cognitive performance that I feel when I’m
0:29:13 fasted or I’m in a ketogenic diet.
0:29:19 Whereas if I’m in a, if I’ve been eating a lot of carbohydrates or sugar, it’s like my brain
0:29:22 is like, like backfiring.
0:29:24 Yeah, it’s like stumbling over itself.
0:29:25 I’m not surprised.
0:29:31 You know, the food industry tells you, well, carbohydrates are energy.
0:29:32 Actually, that’s not true.
0:29:35 Carbohydrates inhibit energy production.
0:29:37 How do you mean?
0:29:43 So, there’s this thing called a bomb calorimeter and there’s this thing called a mitochondria.
0:29:44 They are not the same.
0:29:51 A bomb calorimeter, you throw food into the bomb calorimeter, it explodes and it gives off
0:29:52 heat.
0:29:53 Okay?
0:29:56 And there’s, you know, captures the heat, measures the heat.
0:30:00 And that’s how we know, for instance, fat burns at nine calories per gram.
0:30:03 Protein burns at four calories per gram.
0:30:10 Carbohydrate burns at four calories per gram, which is why fat is more energy dense than protein
0:30:13 or carbohydrate, which is how we all determine that fat made you fat.
0:30:18 And the bomb calorimeter is also how they determine if a bag of crisps or chips, whatever you call
0:30:20 it here, is 200 calories.
0:30:21 Because if you put them in there.
0:30:22 Exactly.
0:30:24 It will release 200 calories of energy.
0:30:25 Right.
0:30:31 Because a calorie is that amount of energy that raises one gram of water, one degree centigrade.
0:30:32 Okay.
0:30:33 So it is a measure of physics.
0:30:33 Okay.
0:30:35 It’s a measure of heat generation.
0:30:35 Okay.
0:30:36 Okay?
0:30:39 Mitochondria are not bomb calorimeters.
0:30:42 They are not capturing heat.
0:30:43 They are giving off heat.
0:30:45 They are capturing ATP.
0:30:49 No bomb calorimeter captures ATP.
0:30:53 Mitochondria capture and generate ATP.
0:31:00 Now, turns out 35 to 40% of what mitochondria generate turns out to be heat.
0:31:04 That’s why you have a body temperature is from that.
0:31:12 And so you will never have a 100% energy efficient mitochondrion because if you did, okay, you would
0:31:18 have a body temperature of, you know, room temperature, okay, and you’d be dead.
0:31:20 That’s not the way it works.
0:31:30 Bottom line, that transfer of food energy to chemical energy loses energy in the process.
0:31:31 Okay.
0:31:36 The bomb calorimeter can’t tell the difference, but your mitochondria can.
0:31:43 Ultimately, it’s how efficient are your mitochondria at converting food energy to ATP.
0:31:48 The bomb calorimeter can’t tell you anything about that.
0:31:57 So these two phenomena, you know, the concept of calories as fuel and the concept of calories as
0:32:01 generators of ATP have really very little to do with each other.
0:32:07 And it turns out that there are individual things in food, the famous one is fructose, but there
0:32:13 are others, lectins and others, that actually inhibit the mitochondrial generation of ATP.
0:32:18 So they actually inhibit your ability to turn food energy into chemical energy.
0:32:25 If that’s the case, even if they have calories per gram in a bomb calorimeter, if they’re interfering
0:32:30 with mitochondrial function, are they food?
0:32:33 What is the definition of food?
0:32:37 Substrate that contributes either to growth or burning of an organism.
0:32:41 Well, I just told you, fructose actually inhibits burning.
0:32:44 Turns out, fructose also inhibits growth.
0:32:48 It inhibits cortical bone growth, trabecular bone growth, cancels bone growth.
0:32:53 Bottom line, people who eat ultra-processed food end up shorter.
0:32:56 We have the data for that.
0:33:03 So if a substrate that passes your lips does not contribute to growth and does not contribute
0:33:05 to burning, is it a food?
0:33:08 I guess not.
0:33:09 I guess not.
0:33:10 What is it then?
0:33:11 It’s a poison.
0:33:15 And how much of our diet do you think is poison?
0:33:16 A fair amount.
0:33:19 Ultra-processed food is loaded with them.
0:33:23 Real food is not loaded with them.
0:33:25 You can still find them, but not loaded with them.
0:33:32 Ultra-processed food has, in my opinion, five things wrong with it.
0:33:36 Too much sugar, which poisons your mitochondria.
0:33:40 Not enough fiber, which is necessary to suppress inflammation.
0:33:47 Not enough omega-3 fatty acids, which are necessary to build your brain and conduct neurotransmission.
0:33:54 Too many emulsifiers, which leads to gut inflammation and therefore systemic inflammation.
0:33:59 And then we can throw on top of that the food dyes and food additives, which are mutagenic because
0:34:01 they’re, you know, petroleum-based.
0:34:03 That’s ultra-processed food.
0:34:09 Ultra-processed food has been associated with every single one of these diseases, including
0:34:15 every single mental health disease, especially dementia, as we now have seen.
0:34:18 Ultra-processed food is specifically associated with dementia.
0:34:24 And even diet sweeteners are associated with dementia through this reactive oxygen species
0:34:24 pathway.
0:34:27 The sugar industry can’t be your biggest fan.
0:34:29 They’re not.
0:34:31 I’m trying to help them, though.
0:34:32 You know?
0:34:34 I am trying to help them.
0:34:45 Last year, not too long after we had our previous session, I was the keynote speaker at the Fourth
0:34:49 International Sugar Reduction Summit in Atlanta, Georgia.
0:34:52 You know, Daniel in the lion’s den.
0:34:56 And, you know, like, why would they invite me?
0:34:59 I am, you know, I’m their conscience.
0:35:01 I told them, I said, I don’t want to be your enemy.
0:35:02 I want to be your conscience.
0:35:04 I want you to do the right thing.
0:35:05 Okay?
0:35:09 Ultimately, look, ultra-processed food’s not going away.
0:35:12 As much as I would like it to, it’s not going to go away.
0:35:16 And I’m not even sure we want it to go away because we’ve got to feed 10 billion people by
0:35:17 the year 2050.
0:35:19 And we’re not going to have enough land and ocean to do it.
0:35:25 Ultimately, ultra-processed food is here to stay.
0:35:28 It is baked into the cake.
0:35:37 But the question is, can we make ultra-processed food healthy?
0:35:40 Right now, they’re not.
0:35:48 Right now, what’s going on in the U.S. food industry is doing the exact opposite.
0:35:52 It’s making food disastrously disease-producing.
0:35:56 The question is, could you change that?
0:35:57 And the answer is, yes, you can.
0:35:59 In fact, we’ve done it.
0:36:01 We have been doing it.
0:36:07 Five years ago, I started working with an offshore food company.
0:36:10 Gratis, by the way, no money, changed hands.
0:36:14 And so they came to me and they said, look, we know we’re part of the problem.
0:36:16 We want to be part of the solution.
0:36:22 We know that Kuwait has an 18% diabetes rate and an 80% obesity rate.
0:36:23 And we don’t want to be the reason.
0:36:24 We want to be the help.
0:36:34 Can you help us figure out how to make metabolically healthy processed food?
0:36:43 So I convened a scientific advisory team of five members, and we worked for the next three years.
0:36:53 Looked at every single process, every procedure, every vendor, every ingredient, every product.
0:37:00 Sent them all for biochemical analysis to figure out what’s going into the food, what’s coming out of the food.
0:37:02 Is the food metabolically healthy?
0:37:03 What has to be done?
0:37:10 How does it need to be re-engineered to lead to something that is metabolically healthy?
0:37:17 And we came up with a set of principles, which we published in Frontiers in Nutrition in 2023.
0:37:19 We call it the metabolic matrix.
0:37:23 And we basically collapsed it down to nine words.
0:37:25 Three clauses, nine words.
0:37:29 Protect the liver, feed the gut, support the brain.
0:37:31 That’s it.
0:37:33 Those three things.
0:37:40 Anything that passes your lips, that protects the liver, feeds the gut, supports the brain, is healthy.
0:37:42 Whether it’s ultra-processed or not.
0:37:48 Anything that passes your lips, that does none of the three, is poison.
0:37:51 Whether it’s ultra-processed or not.
0:37:54 So it’s actually not the ultra-processing.
0:37:58 It’s whether or not it contributes to metabolic health.
0:38:05 So then we started re-engineering products in the KDD line.
0:38:08 And they have 180 items in their portfolio.
0:38:14 We have re-engineered 10% of them, 18 products, to become metabolically healthy.
0:38:21 And we have tested them on people in Kuwait to demonstrate their metabolic benefit.
0:38:23 And they are on the shelves now.
0:38:25 But is there a trade-off there?
0:38:30 Because those products might sell worse now that you’ve removed the stuff that makes them addictive.
0:38:36 Now, so we didn’t tell the public that we were doing this.
0:38:38 We just did it.
0:38:43 And they just introduced them to the public and didn’t tell them.
0:38:50 And they didn’t miss a friggin’ beat in terms of sales and in terms of profits.
0:38:53 But I mean, tell them.
0:38:54 And it works.
0:39:00 Logically, though, the bad stuff often makes the food more addictive.
0:39:04 And that’s why this is so cool.
0:39:07 It didn’t change consumption.
0:39:09 And it didn’t change profits.
0:39:12 And that’s what they care about.
0:39:16 Ultimately, they don’t care if consumption changes as long as profits don’t.
0:39:20 This can be done by other food industries.
0:39:24 We’re trying to get them on board.
0:39:28 And, you know, I have lots to say about RFK.
0:39:36 But he has at least convened a discussion on what’s wrong with ultra-processed food.
0:39:41 And we’re hoping to be able to enter that conversation.
0:39:44 RFK is the health leader, I guess.
0:39:48 Well, head of health and human services here in the United States.
0:39:50 You have a lot to say about him.
0:39:53 I have boatloads to say about him, most of which you can’t print.
0:40:01 What’s your general opinion of him and his role and what he’s doing, et cetera?
0:40:05 I have been asked to serve in this administration four times.
0:40:07 And I’ve said no each time.
0:40:10 And it’s not because I don’t want to be.
0:40:10 I do.
0:40:17 But it’s because my opinion and his opinion would basically get me thrown out after about five seconds.
0:40:18 What’s the difference?
0:40:21 I wouldn’t last a second.
0:40:22 What’s the difference in opinion?
0:40:24 All right.
0:40:28 RFK has five buckets in his portfolio.
0:40:30 Food.
0:40:31 I’m on board.
0:40:34 Pharma transparency.
0:40:36 I’m on board.
0:40:39 Chemicals in the environment.
0:40:40 I’m on board.
0:40:43 Water fluoridation.
0:40:46 I’m partially on board.
0:40:50 You could get the fluoride out of the water, but first you got to get the sugar out of the food.
0:40:55 You can’t just take the fluoride out of the water or everybody will get Mountain Dew mouthful at the same time.
0:40:58 And that would be a complete and utter disaster.
0:41:10 It has to be done in a coordinated public health, PSA-driven campaign with everyone on board, including the food industry and the medical profession and government.
0:41:14 And to explain that, there’s fluoride in the water in the United States because there’s so much sugar.
0:41:16 There’s so much sugar in the food.
0:41:21 You wouldn’t need fluoride in the water if you didn’t have sugar in the food.
0:41:21 Just explain this.
0:41:26 The United States put fluoride in the water to stop dental caries.
0:41:28 Which protects people’s teeth.
0:41:29 Which protects people’s teeth.
0:41:34 The point is that only half the countries in the world have fluoride in the water.
0:41:36 The others don’t.
0:41:38 And the reason is because they don’t have sugar in the food.
0:41:45 The only reason you need to put the fluoride in the water is because the sugar in the food causes the dental caries.
0:41:53 Now, the fluoride reduces the prevalence of dental caries by about 30 to 40 percent.
0:41:54 Dental caries.
0:41:55 Cavities.
0:41:55 Cavities.
0:41:58 By about 30 to 40 percent.
0:42:06 Now, the problem with fluoride is at high dose, it can be a neurotoxin.
0:42:13 Now, the goal is for public fluoridation to stay way below that.
0:42:15 Now, do they?
0:42:17 Not really.
0:42:19 Sometimes they go above.
0:42:29 So, normal fluoride concentrations, when you’re doing it as a, you know, public health effort, should be between 0.3 and 0.9 parts per million.
0:42:33 Sometimes it goes up to 1.5 parts per million.
0:42:35 And at 1.5, it becomes a neurotoxin.
0:42:39 So, it’s a purely dose issue.
0:42:45 But one of the reasons why people are screaming about getting fluoride out of the water is because it can be a neurotoxin.
0:42:49 It’s not supposed to be in doses that are appropriate.
0:42:54 But, you know, people don’t look at the data.
0:42:57 Point is, you could get the fluoride out of the water.
0:43:05 But if you got the fluoride out of the water and didn’t take the sugar out of the food, you know, we’d have more dental caries.
0:43:06 We’d have more anesthesias.
0:43:07 We’d have more teeth pulling.
0:43:10 We’d have more sepsis.
0:43:12 We’d have more dental abscesses.
0:43:14 We’d have more soldiers dying in the field.
0:43:16 It’s a matter of national security.
0:43:18 So, you can’t just do it.
0:43:23 It requires a, you know, coordinated effort.
0:43:25 Is there anything else you disagree with him on?
0:43:29 And then, finally, bucket number five, vaccines.
0:43:31 I am a pediatrician.
0:43:34 I am not a vaccine expert, to be sure.
0:43:37 I am not an immunologist, to be sure.
0:43:46 But I am a pediatrician, and I know a lot about vaccines, and I know a lot about the infectious diseases that those vaccines were set up to basically prevent.
0:43:54 And I have taken care of all eight of the diseases that we have child immunizations for.
0:43:59 Mumps, measles, rubella, diphtheria, pertussis, tetanus, H flu, polio.
0:44:01 I’ve taken care of all eight of those.
0:44:08 And I will tell you right now, when I take care of those, it’s because of someone who didn’t get vaccinated.
0:44:13 And when I take care of those, okay, the chances are 90% that that kid’s going to die.
0:44:16 RFK is not.
0:44:24 RFK says he can tell whether someone has mitochondrial dysfunction just by looking at them.
0:44:26 I’m a mitochondriologist.
0:44:28 I can’t.
0:44:39 Ultimately, RFK’s view of vaccines is, shall we say, his and his alone.
0:44:42 And it’s not shared by the medical community.
0:44:57 And I will not be part and parcel to 3,000 measles deaths because of a blanket disdain for vaccines and vaccine technology,
0:45:04 which has worked beautifully to save 154 million people on this earth over the last 50 years.
0:45:21 Yeah, you know, I don’t talk about this stuff a lot, but I’m pretty sure at least one of my siblings was saved by vaccination when we were in Africa and we had malaria.
0:45:30 I think, if I’m accurate here, I had malaria, my brothers had malaria, and I think I was the one that didn’t get the malaria vaccine.
0:45:35 And then I ended up in hospital at a very young age with malaria.
0:45:37 I was, like, hallucinating and stuff like that.
0:45:49 And obviously, as someone that was born in Africa, I think you probably have a clearer understanding of the role that vaccines can play in good health.
0:46:01 You know, it’s quite concerning because when you speak to any scientist, like all of the majority of the leading scientists, they’re very extremely pro-vaccine.
0:46:04 But we’ve seen both sides.
0:46:08 We’ve seen what happens when there’s no vaccine and we’ve seen what happens when there is vaccine.
0:46:12 And this is not to say that there can be side effects to vaccines.
0:46:16 The vaccine manufacturers and scientists talk about those side effects as well.
0:46:28 But the thing that I think people should focus on is the net good that vaccines have done for the last centuries in eradicating illnesses and avoiding disease.
0:46:45 And my concern, just to close off on this point, is my concern is if there is to be some kind of outbreak anytime soon, we’re in such a cloud of misinformation around vaccines that I worry people might make the wrong decisions.
0:47:02 Interestingly, there was a measles outbreak in Texas recently and RFK at one point did eventually prompt the federal deployment of MMR vaccines and expressed support for them because there was a big outbreak of measles in Texas very recently.
0:47:06 I’m going to tell you something now that I have not talked about in public.
0:47:14 I had a half an hour with RFK on the phone one-on-one back in December of 2024.
0:47:24 After the Trump election and RFK was starting to convene his team and I was asked to join it.
0:47:35 And so I got a half hour with him and I will relate to you now for your public so that they understand what that conversation entailed.
0:47:39 Basically, two threads.
0:47:41 By the way, we’re supposed to talk about food.
0:47:43 We didn’t talk about food.
0:47:44 We talked about vaccines.
0:47:46 And here were the two threads.
0:47:47 First thread.
0:47:56 There are three papers in the medical literature that say that vaccines do more harm than good.
0:47:58 And he quoted them at me.
0:48:00 And I wrote them down.
0:48:03 And I went and looked them up afterwards.
0:48:05 And indeed, they say what he says they said.
0:48:14 It’s unconscionable that vaccines do more harm than good and we’re giving them to newborns.
0:48:20 Now, it is true that those three papers do say this.
0:48:22 There are 50,000 that say opposite.
0:48:29 Second thing he said, a woman gives birth to a healthy baby.
0:48:33 That healthy baby gets a shot under the skin.
0:48:36 And now that baby is not healthy anymore.
0:48:39 That’s a tort.
0:48:39 That’s a tort.
0:48:41 A legal tort.
0:48:42 Okay.
0:48:47 And, you know, in fact, you could argue that that is a, in fact, a legal tort.
0:48:53 Because, you know, duty, negligence, you know, all the way down to damages.
0:48:54 Okay.
0:48:58 What’s the remedy for tort?
0:48:58 I said, lawsuit.
0:48:59 He says, right.
0:49:05 But that mom can’t sue because of the Vaccine Indemnification Act of 1986.
0:49:12 So that mom basically has a damaged baby and no recourse.
0:49:13 That’s unconstitutional.
0:49:20 Those were the two threads of our half-hour discussion.
0:49:25 Now, everything he said is absolutely true.
0:49:28 And irrelevant.
0:49:36 They demonstrate, basically, confirmation bias.
0:49:39 And he’s a lawyer.
0:49:40 He believes in precedent.
0:49:42 I’m a doctor.
0:49:43 I believe in probability.
0:49:47 There’s always a risk-benefit ratio.
0:49:49 Unless you’re a lawyer, in which case there’s only risk.
0:49:52 And that’s how he sees the world.
0:49:54 He sees the world as risk.
0:49:56 I don’t.
0:49:58 I wouldn’t have lasted five seconds.
0:50:07 I think we’re both on the same page in terms of making sure people have the right information as it relates to probability.
0:50:11 We, you know, everything we do in our life is a factor of probability.
0:50:17 Whether I got in a taxi to come here this morning, I understood the probability of that taxi crashing into another car.
0:50:19 But I decided to get in a car and come here anyway.
0:50:25 We all deal with these, you know, risks every single day.
0:50:33 I want to say on this point of vaccines that there’s obviously – it’s almost – it’s become quite a political issue.
0:50:34 And there’s two sides.
0:50:41 You know, one side, which is more of the RFK side, is incredibly skeptical.
0:50:45 And they have their opinion.
0:50:49 Then there’s the other side, which tends to be dominated more by the scientists.
0:50:51 I interview scientists a lot.
0:50:57 So I know that pretty much everyone I’ve interviewed that’s a scientist would agree that, you know, there are side effects.
0:51:01 But net, net, vaccines are very positive.
0:51:03 It depends on how you look at it.
0:51:04 Okay.
0:51:12 If you look at it through a public health lens, okay, the vaccines do more good than harm.
0:51:25 And if you look at it from a purely individual lens, then you say, wait a second, I didn’t get the disease, but I got the shot.
0:51:32 And I have a vaccine injury, therefore, I have been subjected to a tort.
0:51:45 I would just like to close this section by telling people that if there is a health crisis in the near future, some kind of viral outbreak like we saw with the pandemic, to make sure you get your information from sources that are highly credible.
0:51:52 And those sources should not include – they should not include, frankly, they should not include podcasts.
0:51:54 No, they shouldn’t.
0:51:56 They should not include social media.
0:52:01 They should include places like – I’d recommend checking out a website called Consensus.
0:52:02 I have no affiliation with them.
0:52:08 But Consensus allows you to type in a question you have about health, vaccines, whatever it might be.
0:52:15 And it shows you what the sort of peer-reviewed studies say and what the consensus is.
0:52:19 So, for example, I was using the website a couple of days ago to try and understand something.
0:52:23 I typed in, is this particular thing healthy or unhealthy?
0:52:24 And it comes up with this bar.
0:52:26 The team will show it on the screen.
0:52:30 And it shows you how much of the scientific research supports that idea.
0:52:33 So, it said like 70% of the scientific research says it was positive.
0:52:35 It said 25% said it was neutral.
0:52:40 And 5% said we kind of don’t know or negative.
0:52:44 And I think that’s a really great tool because there’s so much information out there.
0:52:47 And there’s so many studies and there’s one study that says this and another that says this.
0:52:57 So, using tools like that, I think, is a much better way to make your health decisions than podcasts like this or TikToks or Instagrams or tweets.
0:53:00 Because another thing I want to say is you might not know this.
0:53:02 I’m just speaking directly to my audience here.
0:53:05 But you’re currently in an algorithmic echo chamber.
0:53:17 And if you want to know what I mean by that is the algorithm that you have on any of your feeds has been personalized to give you more of the stuff that either scares you, frightens you, concerns you, etc.
0:53:22 And if you want to prove this, go and ask your best friend or someone else, a member of the public, to look at their feed.
0:53:28 I had really, I remember probably two years ago, I asked my best friend if I could just look at his Twitter feed.
0:53:32 And it was completely different from mine.
0:53:34 For one, there was no Manchester United and it was all Liverpool.
0:53:37 But then all of the information was completely different as well.
0:53:44 And so, we’re living in these echo chambers where misinformation or things we believe is being reinforced positively and negatively.
0:53:47 So, you need a strategy for information, especially as it relates to health.
0:53:48 I couldn’t agree more.
0:53:55 The fact of the matter is these algorithms are designed to keep you engaged.
0:53:58 They are not designed to keep you informed.
0:54:00 It’s just that simple.
0:54:03 The other problem, of course, is confirmation bias.
0:54:09 If you have confirmation bias, you will only seek out the information that reconfirms your bias.
0:54:10 And that’s what’s about to happen.
0:54:14 That’s what we didn’t used to have, but that’s what we have now.
0:54:22 That’s what’s about to play out in the comments section whenever we talk about subjects like vaccines is there’ll be a group of people who have their own opinions on it.
0:54:23 And you’re entitled to your own opinion.
0:54:27 And they will go at war to confirm and prove that opinion.
0:54:29 And there’ll be another group of people that have a different opinion.
0:54:30 And they’ll go at war to confirm that opinion.
0:54:42 What I love, and hopefully, what I think my audience understand me for, is I try and remain open-minded.
0:54:46 And that’s like a really fucking hard thing to do these days.
0:54:47 It’s hard to do, yeah.
0:54:48 I saw a journalist the other day.
0:54:50 They said they were trying to place me politically.
0:54:52 And they said, we think Stephen is apolitical.
0:54:55 And I think that’s probably an apt description of my opinions.
0:54:56 Because I have—
0:54:58 I would consider that a high compliment.
0:54:59 It’s an amazing compliment.
0:55:08 I have views, but I don’t sign up to any particular, like, cult, is the way I’d describe it.
0:55:15 And you know you’re in a cult when your views 99% represent the person who’s also in the cult.
0:55:17 Because logically, that should never be the case.
0:55:18 That should never be the case.
0:55:20 I agree.
0:55:24 You know, cults are part and parcel of society, unfortunately.
0:55:28 I’ve watched so many entrepreneurs treat sales like a performance problem.
0:55:30 When it’s often down to visibility.
0:55:33 Because when you can’t see what’s happening in your pipeline,
0:55:37 what stage each conversation is at, what’s stalled, what’s moving,
0:55:38 you can’t improve anything.
0:55:40 And you can’t close the deal.
0:55:45 Our sponsor, Pipedrive, is the number one CRM tool for small to medium businesses.
0:55:50 Not just a contact list, but an actual system that shows your entire sales process,
0:55:55 end-to-end, everything that’s live, what’s lagging, and the steps you need to take next.
0:55:57 All of your teams can move smarter and faster.
0:56:03 Teams using Pipedrive are on average closing three times more deals than those that aren’t.
0:56:10 It’s the first CRM made by salespeople for salespeople that over 100,000 companies around
0:56:13 the world rely on, including my team, who absolutely love it.
0:56:18 Give Pipedrive a try today by visiting pipedrive.com slash CEO.
0:56:21 And you can get up and running in a couple of minutes with no payment needed.
0:56:26 And if you use this link, you’ll get a 30-day free trial.
0:56:31 I want to get really practical, tactical here, with the person that’s listening right now.
0:56:33 And they have me and you in their ears.
0:56:37 And they know that sugar is bad.
0:56:39 They know ultra-processed food is bad.
0:56:46 But they still are struggling with a little bit of fat, other sort of diseases.
0:56:50 They’re probably on the trajectory to some form of chronic disease, maybe Alzheimer’s, maybe
0:56:52 dementia, maybe a form of cancer.
0:56:53 What do we have?
0:56:55 If we’re talking direct, let’s name her or him.
0:56:58 Let’s call her Jenny.
0:56:59 Jenny’s listening right now.
0:57:00 Jenny and Dave.
0:57:02 They’re both sat there.
0:57:04 They’re the average American.
0:57:10 What do we say to Jenny and Dave to get them to change their lives?
0:57:16 The first thing that you have to say to them is, who are you?
0:57:19 Do you know?
0:57:21 Do you know who you are?
0:57:27 Because if they don’t know who they are, then nothing else is going to matter.
0:57:30 They have to be comfortable in their own skin and they’re not.
0:57:40 The reason that they have glommed on to ultra-processed food is it’s providing them with a dopamine hit.
0:57:47 And it’s probably the only thing that even remotely gives them pleasure.
0:57:55 And if that’s all the pleasure they get in their lives, you’re never going to fix it because
0:57:56 that’s all they’ve got.
0:58:05 So the question is, sorting your priorities at the individual level.
0:58:08 What’s important to you?
0:58:10 What’s of primary importance?
0:58:13 Love, relationships.
0:58:16 What’s of secondary importance?
0:58:19 Pleasure, food, drugs.
0:58:30 If you don’t have any of the love, relationships, stability in your life, there’s no amount of food
0:58:34 or drugs that’s going to be able to make up for that.
0:58:37 So who are you?
0:58:39 What is it that really matters to you?
0:58:45 And until you answer that question honestly and affirmatively, you’re never going to get past this.
0:58:49 So let me role play as Jenny and Dave.
0:58:50 You’ve asked me, who am I?
0:58:55 I am 30 years old and I work this job.
0:58:56 I don’t, the job’s okay.
0:58:57 I don’t love it.
0:58:58 It’s not lighting me up.
0:58:59 I’m single.
0:59:01 I’m living in this city.
0:59:05 And yeah, I’m just, you know, trundling along.
0:59:09 Kind of like on the treadmill of life.
0:59:11 And how much stress are you under?
0:59:12 A lot of stress.
0:59:13 A whole lot of stress.
0:59:14 Every time I open my phone, it’s stressful.
0:59:17 My emails, my work, there’s this thing going on with this person.
0:59:21 I think my mom’s got a problem with this thing and her health is deteriorating.
0:59:26 So imagine what that’s doing to the ATP in your brain.
0:59:27 What’s it doing?
0:59:30 It’s depleting it like crazy.
0:59:33 Number one, you have mitochondrial dysfunction from all the shit you ate.
0:59:38 And from the, you know, unfortunately from the air pollution you’ve been breathing and from
0:59:42 the microplastics, you know, that have basically taken over your brain.
0:59:46 One two hundredth of your brain right now, Stephen, is microplastics, whether you like
0:59:47 it or not.
0:59:49 So Jenny and Dave probably have more, okay?
0:59:50 And you eat well.
0:59:52 They don’t, all right?
0:59:54 So here we are.
0:59:57 This is the substrate.
0:59:58 This is the base.
1:00:04 The question is, how are we going to improve their ATP generation?
1:00:06 How are we going to improve their mitochondrial function?
1:00:11 How are we going to get those, their neurons to start responding properly?
1:00:13 That’s the question.
1:00:16 And do you aim at stress as part of the solution?
1:00:18 Yes, of course.
1:00:19 You have to.
1:00:20 How can you not?
1:00:24 Let me give you another quick clinical vignette.
1:00:34 Recently, I had the opportunity to have an extended conversation with a hero of mine,
1:00:38 Dr. Vivek Murthy, who was the former Surgeon General of the United States.
1:00:41 And we were in London together.
1:00:48 And I finally sat him down and I said, you know, Vivek, I love your, you know, espousing
1:00:57 of love that we ultimately need to love each other to get over these systemic societal travails.
1:01:00 That we, that, that love is what’s missing.
1:01:01 Here’s the problem.
1:01:04 You can’t love if your brain is inflamed.
1:01:08 You can’t love if you can’t love.
1:01:11 If your brain is inflamed.
1:01:19 Of course, the reason for the inflamed brain is the ultra processed food and all the things
1:01:23 we talked about, the reactive oxygen species, the cortisol, et cetera, that we talked about
1:01:23 before.
1:01:28 So are you saying people that are metabolically unhealthy, that are, have inflamed brains,
1:01:32 that are under stress, have a reduced ability to love?
1:01:35 Yes, that’s exactly what I’m saying.
1:01:39 They can’t love themselves and they can’t love anyone around them.
1:01:41 Explain the science there.
1:01:42 Serotonin.
1:01:44 What is serotonin?
1:01:52 Serotonin is a neurotransmitter that is necessary for eudaimonia, for being able to be content.
1:01:59 Oxytocin is the love neurotransmitter, the reproduction neurotransmitter, the safety neurotransmitter.
1:02:07 The cortisol causes the methylation of the oxytocin receptor.
1:02:10 So now the oxytocin can’t work, so you can’t feel safe.
1:02:18 And the serotonin is necessary to basically suppress that inflammation in the amygdala.
1:02:27 That’s actually causing the buckshot that, you know, the inability to surgically strike like
1:02:30 we talked about before, being that lousy point guard.
1:02:35 So I said to him, you can’t love if your brain is inflamed.
1:02:41 And he thanked me and he, you know, I thought that was the end of that and I’m not going to
1:02:41 bother him anymore.
1:02:48 Two weeks ago, I got an email from Vivek saying, I’ve thought about what you said and I’m halfway
1:02:50 through your book and let’s talk.
1:02:53 You can’t love if your brain is inflamed.
1:02:57 I was just looking at a study that says high cortisol levels in a mom during pregnancy can
1:03:01 affect the baby’s oxytocin receptors, meaning they’ll feel less safe.
1:03:02 Exactly right.
1:03:05 And it’s epigenetic.
1:03:07 It happens even before birth.
1:03:10 I’m trying to play out.
1:03:14 So I’m trying to form a couple of hypotheses here around what this might mean in practice.
1:03:22 So, I mean, in the case of the mother, if the mother was under a lot of stress that resulted
1:03:28 in cortisol, then the baby’s oxytocin receptors, which are the bonding chemical within humans, the
1:03:30 bonding hormone, is going to be depleted.
1:03:38 So if I had a really stressful mother during my conception, whatever that is.
1:03:38 During pregnancy.
1:03:39 During pregnancy.
1:03:40 During gestation, yeah.
1:03:46 There’s a probability, there’s a causal probability that I might be less good at bonding with people.
1:03:47 There we are.
1:03:49 That’s exactly what we’re saying.
1:03:54 But I guess also that can take place after pregnancy, whereas I’m chronically stressed.
1:03:55 It’s a continual process.
1:03:58 The question is, can it be undone?
1:04:01 And the answer is yes, but with a lot of work.
1:04:08 And you have to have the baseline substrate to be able to do it.
1:04:14 There’s a bit of a, what’s the term when something becomes a little bit self-fulfilling, where
1:04:15 it kind of…
1:04:16 Tautology?
1:04:23 What I’m saying is, if someone’s lonely, extremely lonely, and they are in a single apartment
1:04:26 alone, which is increasingly a lot of people…
1:04:26 Yes.
1:04:28 Then I’ve read that.
1:04:28 Basements.
1:04:29 Basements.
1:04:29 Yeah.
1:04:33 But even in major cities like London and New York, et cetera, so many people live in a little
1:04:34 shoebox alone.
1:04:34 Yeah.
1:04:39 And I saw the studies that show the average person used to have X amount of friends to
1:04:40 turn to in a time of crisis.
1:04:42 Now they have, on average, it’s like one or zero.
1:04:44 So loneliness is up.
1:04:48 And then I also saw some research that said when people are lonely, their body goes into
1:04:56 a state where they sleep worse, they’re more stressed, they’re more bitter to people.
1:05:00 And I can’t remember the term for that, but it’s like this heightened sensitivity.
1:05:05 And the thesis is that once upon a time, in an evolutionary context, if you lost your
1:05:08 tribe, you would have to be more on edge to survive.
1:05:09 That’s your amygdala.
1:05:15 And if that’s the case, then, it means that it would suggest that if you’re lonely, you’re
1:05:15 higher stress.
1:05:16 Yes.
1:05:18 But if you’re higher stress, you’re more likely to be lonely.
1:05:19 That’s right.
1:05:21 That’s the vicious cycle.
1:05:21 A vicious cycle.
1:05:22 That’s the term I was looking for.
1:05:23 That’s the vicious cycle.
1:05:24 Absolutely.
1:05:25 I couldn’t agree more.
1:05:27 That’s what we’re trying to undo.
1:05:29 So here’s a question for you.
1:05:29 Quiz.
1:05:30 All right.
1:05:32 And you know the answer.
1:05:32 Okay.
1:05:33 Okay.
1:05:35 Because I’ve mentioned it already on this podcast.
1:05:36 All right.
1:05:36 You ready?
1:05:36 Yeah.
1:05:42 What is the difference between loneliness and solitude?
1:05:51 Loneliness is a lack of human connection and solitude is being alone.
1:05:55 Well, both have a lack of human connection.
1:05:57 I don’t know.
1:05:57 Tell me the answer.
1:05:58 What’s the answer?
1:05:58 Serotonin.
1:05:59 Okay.
1:06:01 If you’re serotonin depleted, you’re lonely.
1:06:04 If you’re serotonin replete, it’s solitude.
1:06:06 You’re comfortable in your loneliness.
1:06:10 You’re happy that you’re lonely.
1:06:12 Because you’re not really lonely.
1:06:12 You’re alone.
1:06:15 And how does that happen that I become lonely?
1:06:18 And in terms of the serotonin mechanism?
1:06:22 Well, you choose to be alone when you’re in solitude.
1:06:27 But the point is, that’s what you want.
1:06:29 That’s what you chose.
1:06:30 You could be with other people.
1:06:32 You’ve chosen to be in solitude.
1:06:39 When you’re lonely, okay, the reason, even when people are coming at you, even when you’re
1:06:44 at a party and you are clearly not lonely, you feel like you are.
1:06:50 You feel like you’re there all by yourself, even though all these people are around you.
1:06:51 What is serotonin?
1:06:53 And that’s because you’re serotonin depleted.
1:06:55 Serotonin is a neurotransmitter.
1:06:58 It’s made from an amino acid called tryptophan.
1:07:04 Tryptophan is the rarest amino acid in all of the proteins that we ingest.
1:07:07 It’s the rarest amino acid on the planet.
1:07:11 It’s found in eggs, chicken, fish, not exactly ultra-processed food.
1:07:17 So people who eat ultra-processed food at high rate are going to be tryptophan deficient
1:07:23 and therefore serotonin deficient, are going to be somewhat irritable and also somewhat lonely.
1:07:27 And what it does is it inhibits the next neuron.
1:07:35 It causes the next neuron not to fire instead of dopamine, which causes the next neuron to fire.
1:07:37 They are very different.
1:07:43 And serotonin, when it’s at normal dose, gives you a feeling of contentment.
1:07:48 Not necessarily happiness, but this feels good.
1:07:51 I don’t want or need any more.
1:07:53 So it’s almost the opposite of dopamine.
1:07:55 It’s the exact opposite of dopamine.
1:07:57 Dopamine is this feels good.
1:07:58 I want more.
1:08:00 And serotonin is this feels good.
1:08:02 I don’t want or need any more.
1:08:05 And serotonin is predominantly made in the gut, 90%.
1:08:07 So 90% is made in the gut.
1:08:10 The question is, does the gut serotonin get to the brain?
1:08:12 And the answer is through the afferent vagus nerve.
1:08:19 So that afferent vagus has to be functional and it has to basically conduct information from
1:08:22 the gut up to the brain in order to be able to transduce that.
1:08:25 That is what we call intuition.
1:08:28 That is called gut feeling.
1:08:30 So I need my vagus nerve to be healthy.
1:08:32 Yes, you do.
1:08:36 And there are a lot of things that are causing that vagus nerve not to be healthy, including
1:08:40 all of the gut inflammation that we talked about from the ultra processed food.
1:08:42 So how do I make my vagus nerve healthy?
1:08:43 Eat real food.
1:08:47 What about those vagus nerve stimulators that everyone’s banging on about?
1:08:54 So they’re interesting and they do have benefits for seizure control.
1:08:55 Okay.
1:09:04 For seizures, the vagus nerve, for some reason, transduces information up and down that help
1:09:06 mitigate seizures.
1:09:14 No one’s been able to demonstrate, to my knowledge, that you can use a vagal nerve stimulator to
1:09:16 actually change emotion.
1:09:22 I was looking at the research and it says exactly what you described, that a meta-analysis and
1:09:29 long-term follow-ups show a 30% to 50% reduction in seizures for patients who use vagal nerve stimulation.
1:09:33 But outside of that, in terms of depression, the evidence is modest.
1:09:34 Meager.
1:09:35 Meager, yeah.
1:09:40 Around 15% to 25% show, which is above placebo.
1:09:42 So it’s small.
1:09:43 And then with anxiety, it’s the same.
1:09:47 There’s not, there’s only low quality and small scale work.
1:09:53 They do say that implanted vagus nerve stimulators show the strongest evidence for epilepsy and
1:09:53 depression.
1:10:00 But the bottom line is, it works well for seizures, as you said, and there’s still a lot unproven
1:10:02 as it relates to stress and focus.
1:10:04 I wish they worked.
1:10:08 I mean, it would be an easy, so, you know, one thing you learn from doing, doing what
1:10:16 I do with this podcast is you learn that in life, there are really not many shortcuts and
1:10:20 everything that appears to be a shortcut, some device, some contraption that’s going to fix
1:10:27 things actually either doesn’t work, is a scam or has some hidden trade-off.
1:10:32 And so it goes back to this really important principle that I think everybody listening should
1:10:35 embody, which is there’s no free lunch in life.
1:10:40 If it appears to be the fast way, it’s probably a fast way to something else.
1:10:42 And the slow way is the fast way.
1:10:43 The hard way is the fast way.
1:10:44 This is kind of what I’ve learned.
1:10:49 Like, I can try all these things to try and trick, to try and not, you know, to try and be
1:10:50 able to eat sugar, but be healthy.
1:10:53 And there’s always some fucking trade-off.
1:10:54 Like even a Zempec.
1:10:55 Exactly.
1:10:56 Everyone’s talking about a Zempec.
1:10:58 It’s a Band-Aid, not a fix.
1:11:00 What do you think of a Zempec?
1:11:02 How much time you got?
1:11:03 Well, it depends what you think.
1:11:05 People ask me this all the time.
1:11:08 I wear three hats, okay?
1:11:11 So I’ll put my first hat on, my clinician hat.
1:11:15 I’m glad they’re here, these GLP-1 analogs.
1:11:16 They do work.
1:11:17 I’m not saying they don’t.
1:11:18 They do.
1:11:25 And God knows if you have a BMI of 40 to 45 and you have tried everything else and nothing
1:11:29 else works and it’s a matter of life and death, then I am glad they’re here.
1:11:34 All right, now let me put my second hat on, my scientist hat.
1:11:36 Okay, why do they work?
1:11:38 They work in two places.
1:11:44 They work, actually, at that nucleus accumbens, which I mentioned before, the reward center.
1:11:46 It actually seems to reduce reward.
1:11:51 It’s one of the reasons why GLP-1 analogs are not just being used for obesity, but for alcoholism,
1:11:58 for drug addiction, for many things, because they’re basically putting that reward system
1:12:00 to rest, which is a good thing.
1:12:08 Now, we had a drug that did that back in 2006, put that reward system to rest.
1:12:11 It was called Romanobant, a trade name, Accomplia.
1:12:18 And what it was, was an anti-endocannabinoid.
1:12:21 It was an endocannabinoid receptor antagonist.
1:12:23 It was the anti-marijuana drug.
1:12:26 It was the anti-munchies drug.
1:12:27 And so it caused weight loss.
1:12:30 And it got released in the European Union.
1:12:34 The EFSA approved it in 2006.
1:12:38 And within two months of its hitting the market, there were 21 suicides.
1:12:46 And the reason is because if you suppress reward, ain’t no reason to get out of bed in the morning.
1:12:54 Now, the good news with these GLP-1 analogs is we’ve been looking for the suicide signal
1:12:56 and haven’t seen it.
1:13:01 But we’re also looking for the depression signal, and we see that a lot.
1:13:07 So it does seem to be having the same effect, maybe not as severe as Romanobant.
1:13:10 But nonetheless, that’s a downside for sure.
1:13:11 Okay.
1:13:13 Now, the second place it works, GI tract.
1:13:16 It delays gastric emptying.
1:13:21 It slows food going through the alimentary canal, especially the stomach.
1:13:23 Okay.
1:13:24 That’s why it works.
1:13:27 Because you can’t eat more if your stomach’s still full.
1:13:29 Because it didn’t move it along.
1:13:30 Okay.
1:13:35 That’s good, sort of, except it gives you all the side effects.
1:13:41 The nausea, the vomiting, the pancreatitis, the gastroparesis, stomach turns to stone.
1:13:47 3.4% of all people who take GLP-1 analogs get gastroparesis.
1:13:48 And guess what?
1:13:52 When you stop the med, the gastroparesis doesn’t go away.
1:13:59 And there is a lawsuit against Novo Nordisk right now over gastroparesis from GLP-1 analogs.
1:14:00 Not so good.
1:14:05 In addition, you lose weight.
1:14:06 Okay.
1:14:07 What kind of weight?
1:14:09 Turns out half muscle, half fat.
1:14:10 Now, losing fat’s good.
1:14:12 Losing muscle is not.
1:14:17 Losing muscle is actually a risk factor for early demise.
1:14:20 Sarcopenia is a risk factor for early demise.
1:14:24 Now, what else causes loss of equal amounts of muscle and fat?
1:14:25 Starvation.
1:14:28 And that’s how the damn medicines work.
1:14:29 They’re causing you to starve.
1:14:33 Well, that’s not the best way to do this, people.
1:14:40 Also, only one-third of people who take GLP-1 analogs actually respond.
1:14:41 Two-thirds don’t.
1:14:42 They don’t tell you about those.
1:14:44 They’re only telling you about the responders.
1:14:48 And as soon as you stop taking it, all the weight comes rushing back plus some.
1:14:51 Because you’ve only band-aided the problem.
1:14:52 You haven’t fixed the problem.
1:14:55 Also, not such a great thing.
1:15:01 And then finally, let me switch to my third hat, my public health advocate hat.
1:15:03 Now, I did say these drugs work.
1:15:06 16% mean weight loss.
1:15:07 True.
1:15:08 Okay.
1:15:17 If everyone in America who qualified for a GLP-1 analog got it, that would be $2.1 trillion
1:15:21 to the healthcare system, which is currently $4.1 trillion.
1:15:24 So, that would be a 50% surcharge over what we’re currently paying.
1:15:27 And Medicare is going to go broke by the year 2029.
1:15:29 Anyway, without it.
1:15:32 So, you’re going to put another 50% on top of that?
1:15:36 How the hell are you going to pay for that for a 16% weight loss?
1:15:44 Conversely, if we just got added sugar out of the diet, out of the American diet,
1:15:51 to the level of USDA guidelines of 12 teaspoons of added sugar per day, no more.
1:15:58 We could get a 29% weight loss and save $3.0 trillion.
1:16:04 That’s a $5.1 trillion swing for double the weight loss and no side effects.
1:16:06 Which one do you think is better?
1:16:16 There was a recent animal research study that suggested that things like a Zenpec semiglutides
1:16:23 reduced cocaine self-administration in rats by roughly 30% during treatment
1:16:28 and cut their drug-seeking behavior by 62% after a period of abstinence,
1:16:32 which speaks to some of the things you were saying there about GLP-1’s, a Zenpec’s role
1:16:34 in the reward pathways in the brain.
1:16:36 It’s interesting.
1:16:37 It’s interesting.
1:16:38 Very interesting.
1:16:38 But what is that saying?
1:16:43 It’s saying that if you, in these rats, if they were given these GLP-1 antagonists,
1:16:51 these Zenpecs, these semiglutides, they were less likely to be addicted to things.
1:16:52 Yeah.
1:16:55 I mean, I wouldn’t say less likely to be addicted.
1:16:56 They’re already addicted.
1:17:00 They’re basically choosing not to continue to consume.
1:17:03 We don’t know if they’re addicted to rats.
1:17:09 But their behaviors suggest that they’re reducing the consumption of the addictive substance.
1:17:11 And what is this suggesting?
1:17:14 This means that the GLP-1 is doing what?
1:17:22 Well, number one, maybe the reason that they’re not consuming more is because their stomachs aren’t moving.
1:17:26 If your stomach’s not moving, you don’t want to take any more, do you?
1:17:27 Maybe.
1:17:27 Maybe.
1:17:28 It’s that.
1:17:28 We don’t know.
1:17:30 That’s one possibility.
1:17:34 There’s no question that the nucleus accumbens has GLP-1 receptors.
1:17:37 The ventral tegmental area has GLP-1 receptors.
1:17:43 And I actually gave a talk at the California Society of Addiction Medicine on Ozempic.
1:17:47 So we know what, you know, the data show.
1:17:52 We’re still, you know, researching this and trying to investigate it and figure out what it is.
1:17:57 You know, that also wouldn’t explain the alcohol story because alcohol is not food.
1:17:59 You know, it’s liquid.
1:18:00 So it’s, you know, it’s a little different.
1:18:05 And it definitely reduces alcoholism, alcohol consumption.
1:18:07 So there does seem to be an effect.
1:18:16 Understanding what dopamine does from what you said earlier, it would appear that then these like GLP-1s, the Zempex, are dampening dopamine’s release in some way.
1:18:23 Because the rats, when you talked about motivation and dopamine, the rats are less motivated to go and get more cocaine.
1:18:24 Correct.
1:18:27 And that very well may be a good thing.
1:18:34 And for certain people, I think we can absolutely use that phenomenon to assist them.
1:18:38 Perhaps that will be a good way to help with drug interdiction.
1:18:40 Could that also mean that I become less motivated, period?
1:18:40 Yes.
1:18:41 Ah, that’s not good.
1:18:42 Yes.
1:18:43 That’s what I’m worried about.
1:18:49 Going back to Jenny and Dave, Jenny and Dave both have a little bit of extra weight on them.
1:18:57 We’ve talked about, really interestingly, the whole idea that serotonin connection, love plays in a tremendous role and stress.
1:19:09 And so Jenny and Dave now, they’re going to be thinking about their relationships and friendships and going to that run club as a way to help them downstream with addictions and other things they’re struggling with.
1:19:17 Is there anything else that Jenny and Dave, who represent a typical American, need to know to maybe shed some of that body fat?
1:19:24 Number one, ultra-processed food is obesogenic.
1:19:41 Now, if Jenny and Dave are under stress, if Jenny and Dave are under financial stress, if Jenny and Dave are under time stress, it’s going to be really hard for them to turn away from ultra-processed food.
1:19:48 So, don’t expect their weight to get any better until they fix their diet.
1:19:56 The one thing I am very sure of is that if you keep eating the same shit, don’t expect anything good to happen.
1:19:57 But it’s hard.
1:19:58 It’s very hard.
1:20:00 Some practical types of things.
1:20:05 The first thing is that when they go to the store, don’t go hungry.
1:20:06 Okay, love that.
1:20:07 That’s the first one.
1:20:08 I make that mistake a lot.
1:20:08 Right?
1:20:09 The second thing…
1:20:10 Why?
1:20:11 Let’s give some context there.
1:20:13 Oh, because if they’re hungry, all bets are off.
1:20:13 They’re done.
1:20:16 Because they’re more likely to reach for the bad stuff.
1:20:17 For the bad stuff.
1:20:19 Because the bad stuff’s calling to them.
1:20:25 And by the way, the bad stuff’s on the end caps of each of the aisles of the grocery store.
1:20:26 And in the middle?
1:20:27 In the middle?
1:20:34 Well, if you’ve gone into the aisles, you’ve gone off the rails because that’s where the ultra-processed food is.
1:20:35 So shop around the outside.
1:20:38 You have to shop around the outside, which is where the real food is.
1:20:40 The fridges and…
1:20:44 The fridges and the produce and the meats and the dairy.
1:20:45 Okay?
1:20:51 Not to say that there isn’t, you know, ultra-processed food and sugar hiding in those places too.
1:21:00 But if you’ve gone into the, you know, standard, you know, aisles, you know, that’s where all the ultra-processed food is hiding.
1:21:06 And, you know, 73% of the items in the American grocery store are poison.
1:21:11 So if you go into the grocery store, you already have a problem.
1:21:13 So the first one is don’t go hungry.
1:21:17 The second one is to use…
1:21:20 Stay on the outside of the supermarket.
1:21:20 Yeah.
1:21:22 Anything else for Jenny and Dave?
1:21:32 And most importantly, you know, I don’t want them to have to read food labels because that’s kind of, you know, out of bounds.
1:21:33 Okay?
1:21:39 But they should basically, if a food has a label, it’s a warning label.
1:21:42 That’s how they should look at it.
1:21:43 Okay?
1:21:53 And if any food has a sugar in the first three items, the first three ingredients, it’s dessert.
1:21:55 That’s how they should look at it.
1:22:02 So, you know, Chinese chicken salad is dessert.
1:22:03 Do you know what?
1:22:07 The other day I looked at, my friend was drinking a can of Coca-Cola.
1:22:11 And I picked it up and I thought, do you know, I’ve not seen one of these in a while.
1:22:18 And I looked at the back of it and it said the sugar quantity in it was something like 40% in that region.
1:22:21 So it’s 39 grams in a can, yeah.
1:22:22 That’s right.
1:22:25 So 40% of it…
1:22:26 Is sugar.
1:22:27 Is just sugar.
1:22:27 Correct.
1:22:30 And people are just…
1:22:31 There you go.
1:22:32 No wonder.
1:22:35 That’s why we have a fatty liver disease pandemic.
1:22:40 And sugar is fundamentally linked to things like cancer as well, right?
1:22:40 Yes, absolutely.
1:22:43 And we know why now.
1:22:44 We know how.
1:22:45 You know, through what mechanisms.
1:22:47 What are the mechanisms?
1:22:48 For cancer?
1:22:48 Yeah.
1:22:49 Okay.
1:22:54 So first of all, anything that makes insulin go up increases your risk for cancer because insulin is a growth factor.
1:22:55 Okay.
1:22:59 Secondly, because insulin causes mitochondrial dysfunction.
1:23:14 It increases these other phenomena like, for instance, the pentose phosphate shunt and the Randall cycle and the de novo lipogenesis, which is what cancer cells need to be able to multiply and divide.
1:23:15 Okay.
1:23:17 So it’s basically feeding the cancer.
1:23:24 Number three, certain cancers, particularly pancreatic cancer, have an enzyme in them called transketolase.
1:23:35 And what that can do is that can take fructose and turn it into glucose in the cancer cell only so that when you’re actually consuming sugar, you are feeding the cancer specifically.
1:23:38 Yet, what do we give cancer patients?
1:23:41 Ensure, which is like straight fructose.
1:23:43 So you are actually feeding the cancer.
1:23:46 So that’s like ridiculous.
1:23:46 Okay.
1:23:57 In addition, because fructose interferes with mitochondrial function, okay, that sends a feedback mechanism to the rest of the cell to divide.
1:24:02 Because dividing cells are in growth phase.
1:24:04 They don’t have mitochondria.
1:24:06 That’s why cancer cells don’t have mitochondria.
1:24:08 That’s why fetal cells don’t have mitochondria.
1:24:10 Anaerobes don’t have mitochondria.
1:24:15 They grow the fastest, you know, provided that the conditions are right.
1:24:20 So bottom line, anything that interferes with mitochondrial function puts you at risk for cancer.
1:24:23 And are we seeing cancers growing?
1:24:27 The incidence of people getting cancer, that’s growing?
1:24:28 Oh, absolutely.
1:24:32 And people getting cancer earlier and earlier, especially colorectal cancer.
1:24:33 My God.
1:24:38 You know, the mean age of colorectal cancer used to be 50 to 55.
1:24:45 It is now, you know, we are seeing patients with, you know, colorectal cancer in their 30s and early 40s.
1:24:47 This is why.
1:24:48 Because of?
1:24:49 Because of sugar.
1:24:51 That’s a huge problem.
1:24:52 It is a huge problem.
1:24:56 So that’s what I would suggest Dave and Jenny do to start.
1:24:56 Okay.
1:25:02 But ultimately, they have to get their sugar and ultra-processed food consumption under control.
1:25:04 And the question is, can they do it alone?
1:25:09 Chances are, to be honest with you, they probably can’t.
1:25:16 And the reason is because they’re sugar addicted and because the food industry has basically made it impossible for them to avoid.
1:25:18 That’s what we have to fix.
1:25:24 We have to allow them the capability of being able to access real food.
1:25:30 This is why I’m so upset with what’s going on with this argument here in the United States over SNAP.
1:25:31 Are you familiar with SNAP?
1:25:31 No.
1:25:36 SNAP is the Supplementary Nutrition Assistance Program, SNAP.
1:25:38 Also known as food stamps.
1:25:40 Okay.
1:25:50 I actually testified in front of Congress, in front of the House Appropriations Committee last year, to fix SNAP.
1:25:54 Now, to get soda off SNAP.
1:25:58 Because soda is like the worst thing.
1:26:05 And it’s also the thing that most people use their SNAP dollars, you know, their SNAP vouchers, to purchase.
1:26:08 And it’s killing people.
1:26:12 And so I don’t think soda should be on SNAP.
1:26:17 And so what I did was I testified basically explaining the science, you know, in Congress.
1:26:24 And I said that what we need to do is take the money that by banning soda sales on SNAP.
1:26:27 If people want to spend their own money on soda, that’s their business.
1:26:34 But we shouldn’t be, you know, using a federal government subsidy program to subsidize their death.
1:26:54 We should take the money that’s saved from the soda sales and utilize it to improve the nutrition of those same people, you know, real vegetables, dietary supplements, fiber, water, okay, things that will be healthy for them.
1:26:56 In other words, divert the monies.
1:26:59 They didn’t hear that.
1:27:03 The Republicans are trying to basically gut SNAP.
1:27:06 They’re trying to get rid of it as an entity entirely.
1:27:18 And if they don’t, they can’t gut it, they will basically make it so that they take the soda away, which is good, except it’s not going to improve the rest of their nutrition.
1:27:23 Because they’re basically just going to take that money and repocket it.
1:27:32 So how you, you know, set these legislation agenda items up is super important.
1:27:34 And right now, this government’s not doing it.
1:27:39 Just give me 15 seconds to explain how you can build a viable business online.
1:27:42 The people I see winning in life don’t have a perfect plan.
1:27:45 They just take the first step and then the next and then they keep going.
1:27:47 They stay obsessed and they stay consistent.
1:27:54 And Stan Store, a platform I co-own and one of our sponsors, is the best first step to help turn your knowledge into income.
1:28:03 It only takes a couple of minutes to launch your business and start selling digital products, coaching, memberships or communities online without any tech headaches or endless setup.
1:28:08 Thousands of entrepreneurs, creators and risk takers use Stan to take control of their future.
1:28:13 Because Stan is for entrepreneurs, for those willing to put in the work and bet on themselves.
1:28:16 If you’re ready to start building, join us.
1:28:23 Launch your business today with a free 14-day trial at stephenbartlett.stan.store.
1:28:31 The messages and emails that you get from people that have heard you on podcasts or have read your books or seen your work in other places.
1:28:35 What is the typical question that those people asked?
1:28:40 If you had to summarize the question into one question, what is it that people ask you the most?
1:28:45 Is juice healthy?
1:28:46 Really?
1:28:47 Serious.
1:28:50 That’s probably the most common question.
1:28:53 You say sugar is bad, but isn’t juice healthy?
1:28:54 Is juice healthy?
1:28:55 Juice is not healthy.
1:28:56 Fruit is healthy.
1:28:58 So what’s the difference between fruit and juice?
1:29:00 The fiber.
1:29:02 Okay.
1:29:03 Fruit has fiber.
1:29:07 The fiber reduces the rate of absorption from the gut into the bloodstream.
1:29:13 And in doing so, you reduce the insulin response.
1:29:14 You reduce the glucose response.
1:29:16 You basically protect the liver.
1:29:27 And because you’ve prevented its early absorption, it goes further down the intestine where the microbiome can chew it up for its own purposes, thus feeding the gut.
1:29:34 And generating short-chain fatty acids, which are therefore metabolically beneficial, anti-inflammatory, anti-Alzheimer’s.
1:29:35 Okay.
1:29:40 And the fiber acts like little scrubbies on the inside of the colon to get rid of colon cancer cells.
1:29:45 So you get all sorts of benefits from the fiber in the fruit.
1:29:48 But as soon as you juice it, you’ve thrown the fiber in the garbage.
1:29:51 And so all you now have is sugar water.
1:29:55 So eat the fruit, don’t drink the juice.
1:30:00 Problem is, that’s, you know, that’s not what the food industry is selling.
1:30:07 What if I put the fruit in a blender and then instead of throwing out the gunk, I keep all the little bits in there?
1:30:15 So what happens is that the blades in the Breville or the Vitamix or the Nutribullet or, you know, whatever you use to make your smoothie,
1:30:29 those blades are shearing that fiber into smithereens, into such short pieces that it can’t actually act as a latticework to sequester and prevent that absorption.
1:30:34 So the rate of absorption in the intestine is just as fast.
1:30:40 And so the fructose and the glucose will still get to the liver just as fast as it did before when it was juice.
1:30:42 So that’s not the answer.
1:30:46 So making a smoothie out of it is not the answer.
1:30:55 I was looking at the top comments from our last conversation, and they’re all extremely, I’d say similar, but they’re all incredibly inspiring.
1:31:00 Someone here has written the top comment, which I shall record the screen so Jack can throw it on the screen.
1:31:06 It says, Stephen, I discovered Robert three years ago after my doctor told me I was pre-diabetic.
1:31:10 Three years on, my blood levels are completely normal, and everyone tells me how good I look recently.
1:31:15 This man should be on every TV in the world, but the food industry is trying to shut him up.
1:31:20 Follow the work, and you will change your life like he changed mine.
1:31:24 Stuart Jay, 59 years old, male in the UK.
1:31:25 That’s very heartening.
1:31:26 I’m glad to hear that.
1:31:27 Good for you, Stuart.
1:31:33 My friend was diagnosed with stage four prostate cancer and given one year to live.
1:31:37 He found Dr. Lustig and rigorously followed his advice.
1:31:40 Keto diet, intermittent fasting, regular walking.
1:31:41 That was two years ago.
1:31:42 He’s now in remission.
1:31:43 The cancer is gone.
1:31:52 I was diagnosed with pre-diabetes, fibromyalgia, and decided to cut out all the sugar, including fruit.
1:31:57 Not only did I lose 60 pounds in under a year, but my pain went from 10 to 1 to 2.
1:31:58 Wow.
1:31:59 I had more energy.
1:32:06 My A1C dropped to normal levels, and I went from being fully disabled to going back to work full-time.
1:32:09 Cutting out all the sugar is hard.
1:32:09 I won’t lie.
1:32:13 It’s also a constant, constant battle, but it is so worth it.
1:32:15 Wow.
1:32:20 And lastly, I listened to this podcast last year.
1:32:27 I made a decision on December the 28th, 2023, to stay away from all candy, brownies, maple, walnut, scones, and all desserts.
1:32:28 You get the idea.
1:32:31 It is now approaching December 28th, 2024.
1:32:37 And besides re-watching this video, I have made another commitment to do the same thing I did last year.
1:32:43 It’s a shame that 73% of what’s in the aisles in the grocery store have hidden sugar in it,
1:32:50 and so I haven’t gotten radical about it, but the changes I’ve made have made me feel terrific.
1:33:00 Dr. Robert is the cat’s meow, and he has a giant part in me getting me back purring.
1:33:06 I’m 68 and play five days a week, two to four hours a day pickleball.
1:33:07 Wow.
1:33:09 I love the choices I’ve made.
1:33:10 I love you, doctor.
1:33:11 Aw.
1:33:13 You know what?
1:33:13 I love you, too.
1:33:16 And I’m 68.
1:33:24 Maybe when I go to the UK, we’ll have a date.
1:33:26 Well, that’s Leslie.
1:33:27 She’s quite a pretty…
1:33:28 Oh, very nice.
1:33:31 How does that make you feel?
1:33:34 Very heartened.
1:33:37 I can see the emotion in your face.
1:33:41 I’m very heartened, but, you know, the problem is not fixed.
1:33:45 The problem is fixed for each of these people, but the problem is not fixed.
1:33:50 And because the problem is not fixed, I still have a job to do.
1:33:56 So it gives me more strength to do it.
1:33:59 It gives me more purpose and gives me more reason to do it.
1:34:01 But, you know, the problem is not fixed.
1:34:07 Do you think one of the most impactful things that we could all do for our health is just
1:34:09 to reduce our sugar consumption?
1:34:11 That’s job one.
1:34:12 Okay?
1:34:17 There are many things, but without question, that’s the easiest one.
1:34:21 And to be honest with you, the food industry should be helping us do that.
1:34:25 The only reason the sugar’s in the food is because they wanted it there.
1:34:29 They put it there on purpose because they knew when they added you, buy more.
1:34:30 And exercise.
1:34:36 How does that impact my decision to reach for sugar or not reach for sugar?
1:34:40 Well, it doesn’t really impact your desire to reach for sugar.
1:34:45 It has its own metabolic benefits, totally for exercise.
1:34:46 Don’t get me wrong.
1:34:48 I am completely for exercise.
1:34:51 Exercise does many good things.
1:34:53 But burning calories is not one of them.
1:34:54 Okay?
1:35:00 People think, oh, you know, exercise to work off the donut that I ate.
1:35:01 Wrong.
1:35:02 Forget it.
1:35:04 That’s not what it’s about.
1:35:06 What does exercise do?
1:35:08 Exercise increases mitochondria.
1:35:13 And that’s good because you need increased mitochondrial reserve in order to make all that ATP.
1:35:19 Exercise increases brain trophic factors, which are necessary for cognition.
1:35:26 And it’s been shown now that exercise is one of the primary methods for mitigating risk for dementia.
1:35:27 Okay?
1:35:30 It increases brain-derived neurotrophic factor.
1:35:31 It increases leptin.
1:35:40 All of these are necessary to promote synaptogenesis and even increase neurogenesis, more neurons, you know, so that they don’t die.
1:35:43 So I’m all for exercise.
1:35:46 Exercise also increases muscle mass.
1:35:51 And muscle mass, you know, is a mitigating factor for early demise.
1:35:55 Like I said, sarcopenia is a risk factor for early demise.
1:35:58 So exercise is the way to undo that.
1:36:02 Having said that, none of that had anything to do with weight loss.
1:36:03 Okay?
1:36:09 So if you think exercise is going to make you lose weight, you are deluded.
1:36:12 You are under a delusion.
1:36:16 You have adopted the calorie hypothesis.
1:36:18 I am here to dispel.
1:36:22 I am here to destroy the calorie hypothesis.
1:36:24 A calorie is not a calorie.
1:36:36 So many of the people that are listening to this conversation right now, if they’re in the United States or if they’re in other parts of the world that have similar health stats, are diabetic or pre-diabetic.
1:36:39 One in 10 people worldwide have diabetes.
1:36:49 And in the United States, one in three to four of adults that are listening right now are pre-diabetic, even if you don’t have a huge amount of fat on your body.
1:36:50 It’s actually 40%.
1:36:51 Four out of 10.
1:36:52 Which is crazy.
1:36:53 Yeah.
1:36:54 That’s right.
1:37:04 It means that almost half of the people listening right now, whether you know it or not, could well be pre-diabetic if you fit into the statistics that we have here.
1:37:09 I mean, terrifying?
1:37:11 Oh, yeah.
1:37:23 So for those people that are pre-diabetic, that have just found out, because there was, I asked this question because there is a guy here that says his doctors just told him he’s pre-diabetic and he’s listening to the show probably again.
1:37:25 So I wanted to offer him something.
1:37:27 His doctors just told him that he’s pre-diabetic.
1:37:29 What should he be doing?
1:37:30 All right.
1:37:33 First thing, get rid of all ultra-processed food from your diet.
1:37:35 Okay.
1:37:38 And in the process, you will have gotten rid of all the sugar from your diet.
1:37:39 That’s the first thing.
1:37:41 See how that works.
1:37:43 Okay.
1:37:45 Spend two weeks doing just that.
1:37:50 If that works, fantastic.
1:37:53 If that doesn’t work, add some exercise.
1:37:54 Walk.
1:37:56 Walk your dog.
1:37:58 Okay.
1:38:02 So on the first point, should he be using a glucose monitor to help him?
1:38:08 Because people can get on Amazon or these other websites, very, you know, $20, $30, you can get a glucose monitor for your arm.
1:38:15 So I am for glucose monitors, and the reason is because they are a substitute, a proxy for insulin.
1:38:21 When the glucose goes up, that means the insulin goes up, and it’s the insulin that really makes the difference.
1:38:34 So we have documentation of the fact that by monitoring your own glucose concentration, you can see improvements in metabolic health down the line.
1:38:38 You can food log, you can use the glucose monitoring.
1:38:41 You don’t need to do glucose monitoring.
1:38:43 You can just do it with the food logging, and it will still work.
1:38:53 Bottom line, there are a whole bunch of scientists who are against using glucose monitors for non-diabetics, and they write about this routinely.
1:38:56 They seem to write about it always in the New York Times.
1:39:01 I am completely 180 degrees opposite on that.
1:39:03 I think it is a very good idea.
1:39:16 The reason that they say it is a bad idea is because if you’re using the same outcome variables as for diabetes, time in range, time above range, time below range, well, these are non-diabetics.
1:39:20 So, of course, all of those numbers are going to be in the center.
1:39:21 They’re going to be in the time in range.
1:39:24 So it looks like there’s no benefit to that.
1:39:26 That’s not the point.
1:39:31 The point is the downstream outcomes, which come three months later.
1:39:33 They’re not looking at that.
1:39:34 We have those data.
1:39:37 We are looking at that, and the data are very good.
1:39:43 Do you know what, Joe, and I think is really, really useful with those CGMs, those continuous glucose monitors that you can buy online super cheaply,
1:39:52 is they just educate you on the impact that different foods you might have thought were healthy, like the juices we talked about.
1:39:52 Like rice.
1:39:54 Yeah, like, oh, my God, white rice.
1:39:56 That’s actually one of the big things I learned.
1:39:57 Do you know, there’s two things that shocked me.
1:40:00 Three things that have shocked me over the last couple of years that I thought were healthy.
1:40:03 So I grew up thinking that orange juices were healthy.
1:40:12 I remember being a young kid and getting the Sunny Delight out of the fridge and, like, glugging it because I’d seen on the advert it said vitamin C or something.
1:40:12 Yep.
1:40:15 And I thought, oh, vitamin C, good, glug it.
1:40:17 I’ve come to learn.
1:40:21 That was their subterfuge, and you were a victim.
1:40:24 I was a victim, and I would like compensation.
1:40:26 Sunny D.
1:40:32 I think the entire, you know, U.K. population, U.S. population, deserves compensation.
1:40:36 There’s a young lady in the comments section who watched our conversation last time.
1:40:41 She said a quote from this doctor that I loved and I’ve never forgotten is,
1:40:45 any food that is linked to a television commercial should not be consumed.
1:40:49 Brilliantly said, and a great boundary to put in place.
1:40:51 Yep, that’s right.
1:40:54 Any food that is linked to a television commercial should not be consumed.
1:40:54 It’s so true.
1:40:57 They don’t put cucumbers in television commercials.
1:40:57 Nope.
1:41:05 Not enough marketing money, not enough margin.
1:41:10 So Sunny D, so orange juices generally, I don’t drink any juices anymore.
1:41:11 I haven’t for years now.
1:41:12 The other one was white rice.
1:41:13 I thought that was healthy growing up.
1:41:15 I thought it was really, really healthy.
1:41:18 And then I did a continuous glucose monitor with a company that I’m an investor in called Vzoe.
1:41:26 And it gave me this, it was horrific, the impact on my gut microbiome and my glucose levels.
1:41:29 And the third one was tomato ketchup.
1:41:34 I didn’t know there was so much bloody sugar in most ketchups.
1:41:38 In fact, Heinz ketchup is half high-fructose corn syrup.
1:41:40 Madness.
1:41:49 And I think that’s the value of getting a continuous glucose monitor, even if you just run it for 14 days, is you’ll learn your relationship with these things you frequently eat.
1:41:50 And most of us are frequent eaters.
1:41:51 We eat the same kind of things.
1:41:54 And you can make some trades.
1:41:58 What is the most important thing we haven’t talked about that we should have talked about, Robert?
1:41:59 I know what we haven’t talked about.
1:42:02 Psychedelics.
1:42:06 What would you like to talk about with psychedelics?
1:42:09 Psychedelics are serotonin.
1:42:14 A big dose, a big glug of serotonin all at once.
1:42:24 What serotonin does is it provides you with this sense of complacency, of eudaimonia, of contentment.
1:42:29 Serotonin is necessary to rewire areas of the brain.
1:42:33 You can actually see it on MRI.
1:42:35 It’s actually leading to synaptic rewiring.
1:42:37 Think of it this way.
1:42:39 Can I just confirm that, just on one point?
1:42:42 You’re not saying that psychedelics create serotonin.
1:42:44 You’re saying that they are the same.
1:42:46 They’re a serotonin mimicker.
1:42:46 Okay.
1:42:47 Yeah.
1:42:48 They mimic serotonin.
1:42:48 Yeah.
1:42:49 Think of it this way.
1:42:55 You live on a mountain, okay, with snow.
1:43:02 And you have to, every week, go down to the general store at the base of the mountain.
1:43:04 And you ski down there.
1:43:05 And you ski down there.
1:43:06 And you ski down there.
1:43:09 And the snow falls.
1:43:10 And you ski down there.
1:43:18 And soon, what you’ve done is you’ve created ridges in the snow for you to get down the hill.
1:43:21 And they freeze.
1:43:28 And soon, the only way to get down the hill is through the ridges that you’ve created.
1:43:31 You are now basically in a rut.
1:43:34 You have trapped into that path.
1:43:41 There’s no other way out your house other than those ridges that have frozen in place.
1:43:44 That’s what’s happening in your brain.
1:43:51 You can’t unthink your way out of it because that’s the only way you know.
1:44:03 Psychedelics are like a huge, enormous blizzard filling in the ruts, filling in the ridges.
1:44:11 So you end up with a pristine, you know, snowbank for you to be able to basically ski any which way you want.
1:44:15 It’s your way out of your rut.
1:44:27 And what we have in America, and UK too, is a whole lot of people with a set of belief systems that have put them into ruts that they can’t think their way out of.
1:44:30 Now, can this be done without psychedelics?
1:44:31 Absolutely.
1:44:32 But it’s hard.
1:44:50 Psychedelics are a way to, shall we say, hack that belief system concept and allow you to rethink your own life and the life of the people around you and how you interact with them.
1:45:07 And we need more research in this to solve mental illness and also improve the well-being of, you know, sizable portion of the population.
1:45:13 I’m a big fan of the research taking place with the psychedelic field.
1:45:27 I actually spent a year of my life in what I believe is the biggest psychedelics company in the world as an investor and then as a director in a capacity where I was helping to drive fundraising through marketing.
1:45:31 And then the company is now a public business that’s doing a lot of the clinical studies.
1:45:32 Which one is it?
1:45:33 It’s a Thai Life Sciences.
1:45:36 Obviously Compass Pathways as well.
1:45:37 I’m an investor in that company.
1:45:47 And I’m a big fan of what MAPS are doing as it relates to using these molecules for mental health disorders and treatment-resistant depression, PTSD, anxiety, etc.
1:45:53 And it’s so shocking to me that, you know, it’s taken so long to…
1:45:58 Yeah, well, you know, they got a bad rap from Nixon, you know, back in the 1970s.
1:45:59 I understand why.
1:46:01 By the way, no one should do psychedelics alone.
1:46:02 Yeah.
1:46:04 You do them with a guide.
1:46:10 You do them with someone you completely trust, where safety is paramount.
1:46:11 Yeah.
1:46:14 And they can be really remarkable.
1:46:16 And we talk about sets and setting, which is…
1:46:16 Yes.
1:46:20 Hopefully, they’ll be done in clinical settings with a, as you say, with a practitioner.
1:46:21 Yes.
1:46:23 That’s the only way they should be done.
1:46:28 Dr. Robert, we have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question for the next, not knowing who they’re leaving it for.
1:46:29 I knew it was coming.
1:46:30 Yes, you did.
1:46:39 Looking at your life and the lives of others, how would you describe the journey of life and how to approach it?
1:47:02 When you come out of the box, when you’re born, you already have neurons and synapses and neural pathways that have developed, even though you’ve had no experience.
1:47:09 The experience will either solidify those or destroy them.
1:47:14 Ultimately, those turn into belief systems.
1:47:26 Almost every belief system that you thought you understood about how the world works is wrong.
1:47:36 You have to be open to the fact that all the things you thought were true aren’t.
1:47:42 And if you are that open with yourself, you will know yourself.
1:47:45 And if you know yourself, you can be happy.
1:47:56 But if you, you know, believe your belief systems and you never question them, you’re never going to get there.
1:47:58 Amen.
1:48:00 Robert, thank you so much.
1:48:07 You’re, I mean, you know, I say to some people sometimes at the end of these podcasts that they’re doing good in the world, but you’re quite frankly saving a lot of people’s lives.
1:48:22 I mean, the fact that all the top comments on the video seem to be dominated by the same narrative that you’ve saved someone’s life, you’ve improved their life is, I mean, is there any higher work one can do with their life than improve the quality and duration and health of someone else’s life?
1:48:23 And that’s exactly what you’re doing.
1:48:26 It’s what you’ve done through your public advocacy work.
1:48:30 I know you recently spent some time with Prince Charles in the UK, which is incredibly exciting.
1:48:36 The King of England, talking to him about health outcomes and all of the work that you’ve been doing.
1:48:47 And it’s what an honor it is to be invited by him to, you know, him asking for your opinions and your perspective on health, which is something that’s quite close to the heart of the king.
1:48:53 And then through these books, these incredible books that I have in front of me here, which I’m going to link all of them below.
1:48:54 This one’s new, right?
1:48:57 Yes, it’s coming out September 16th.
1:49:00 Okay, so that’ll be out by the time of conversations, I believe.
1:49:09 And these incredible books, I mean, there’s so many of them that I can’t pick a favorite child, but they’re all incredible depending on where people are at in their lives and what they’re trying to understand.
1:49:11 Robert, thank you so much.
1:49:13 It’s been my pleasure.
1:49:17 Make sure you keep what I’m about to say to yourself.
1:49:21 I’m inviting 10,000 of you to come even deeper into the diary of a CEO.
1:49:23 Welcome to my inner circle.
1:49:26 This is a brand new private community that I’m launching to the world.
1:49:31 We have so many incredible things that happen that you are never shown.
1:49:34 We have the briefs that are on my pad when I’m recording the conversation.
1:49:36 We have clips we’ve never released.
1:49:41 We have behind the scenes conversations with the guests and also the episodes that we’ve never, ever released.
1:49:43 And so much more.
1:49:45 In the circle, you’ll have direct access to me.
1:49:51 You can tell us what you want this show to be, who you want us to interview, and the types of conversations you would love us to have.
1:49:57 But remember, for now, we’re only inviting the first 10,000 people that join before it closes.
1:50:04 So if you want to join our private closed community, head to the link in the description below or go to doaccircle.com.
1:50:05 I will speak to you there.
1:50:33 I will speak to you there.
Thành phần di truyền đó chỉ chiếm 5%.
Điều đó có nghĩa là 95% nguy cơ Alzheimer là do môi trường.
Ô nhiễm không khí, vi nhựa, thực phẩm chế biến siêu mức.
Vừa có một bài báo mới công bố cho thấy tiêu thụ chất làm ngọt có tương quan với chứng sa sút trí tuệ.
Và chúng tôi nghĩ mình biết lý do tại sao.
Và ông chưa nói chuyện này công khai bao giờ.
Không, hãy nói đi.
Tiến sĩ Robert Lustig là chuyên gia hàng đầu thế giới về đường.
Ông đang dạy thế giới cách giành lại sức khỏe của mình khỏi ngành công nghiệp đang kiếm lời trên sự dễ tổn thương của bạn.
73% các mặt hàng trong siêu thị Mỹ bị “đầu độc”.
Bởi vì đường bị giấu trong mọi loại thực phẩm.
Ví dụ, có tới 262 tên gọi cho đường.
Và ngành công nghiệp thực phẩm dùng hết tất cả những tên đó.
Bởi vì họ biết khi thêm nó vào, bạn sẽ mua nhiều hơn.
Nhưng vấn đề là, nó mang đến cho người ta một cú “dopamine”.
Và dopamine đó gây nghiện.
Và đó là khi bạn thực sự có một vấn đề sinh hóa và y tế.
Và chúng tôi có dữ liệu cho thấy thực phẩm chế biến siêu mức liên quan đến sa sút trí tuệ, tiểu đường, ung thư, mọi chứng bệnh tâm thần.
Vậy câu hỏi là, làm sao bạn mua được thực phẩm lành mạnh mà không bị cám dỗ bởi thứ xấu?
Trước hết, nếu một thực phẩm có nhãn mác, đó là nhãn cảnh báo.
Điều thứ hai, nếu bất kỳ thực phẩm nào có đường nằm trong ba thành phần đầu tiên, đó là món tráng miệng.
Và khi đi siêu thị, đừng đi khi bạn đang đói.
Còn tập thể dục thì sao?
Thực ra nó không ảnh hưởng nhiều đến ham muốn với đường.
Nó có lợi ích chuyển hóa riêng.
Nhưng nếu bạn nghĩ tập thể dục sẽ khiến bạn giảm cân, bạn đang lầm tưởng.
Và chúng ta có thể nói thêm về điều đó.
Vậy với tất cả điều này, nếu tôi có vấn đề với đường hoặc nghiện, liệu có phương thuốc nào không?
Tôi sẽ nói rằng đây là một trong những điều tôi đã làm trong phòng khám béo phì của mình.
Vì vậy, cách duy nhất bạn có thể giải quyết vấn đề là…
Chỉ cho tôi 30 giây thời gian của bạn.
Có hai điều tôi muốn nói.
Điều đầu tiên là xin cảm ơn rất nhiều vì đã lắng nghe và theo dõi chương trình tuần này qua tuần khác.
Điều đó có ý nghĩa rất lớn đối với tất cả chúng tôi.
Và đây thực sự là một giấc mơ mà chúng tôi chưa bao giờ nghĩ tới và không thể tưởng tượng là sẽ đạt được vị trí này.
Nhưng thứ hai, đây là một giấc mơ mà chúng tôi cảm thấy mới chỉ đang bắt đầu.
Và nếu bạn thích những gì chúng tôi làm ở đây, hãy trở thành một trong 24% người nghe podcast này đều đặn và theo dõi chúng tôi trên ứng dụng này.
Đây là lời hứa tôi sẽ dành cho bạn.
Tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng để làm cho chương trình này tốt nhất có thể, bây giờ và trong tương lai.
Chúng tôi sẽ mời những khách mời mà bạn muốn tôi nói chuyện cùng.
Và chúng tôi sẽ tiếp tục giữ lại tất cả những điều bạn yêu thích ở chương trình này.
Cảm ơn.
Tiến sĩ Robert, rất vui được có ông trở lại.
Ồ, thật vinh hạnh.
Tôi đặc biệt bị cuốn hút bởi thuật ngữ này, “bộ não bị bắt làm con tin”.
Tôi biết ông đang trong giai đoạn đầu viết một cuốn sách về chủ đề này.
Nhưng với những ai chưa hiểu, khi tôi nhìn thấy cụm từ “bộ não bị bắt làm con tin”, tôi nghĩ đến tất cả những lần mình mất kiểm soát.
Và khi tôi nói mất kiểm soát, tôi sẽ để ông định nghĩa nó.
Nhưng khi tôi nói mất kiểm soát, ý tôi là có quá nhiều thứ tôi muốn làm liên quan đến sức khỏe, thể chất, những khía cạnh khác của cuộc sống.
Dù là tránh ăn cái bánh quy lúc 2 giờ sáng trong khách sạn nào đó hay những lĩnh vực khác trong cuộc sống nơi tôi muốn có quyền kiểm soát hơn.
Ông gọi “bộ não bị bắt làm con tin” là gì?
Tất cả chúng ta đều muốn kiểm soát, Stephen.
Ý tôi là, đó là bản chất của con người.
Chúng ta muốn kiểm soát.
Chúng ta muốn kiểm soát cuộc sống của mình.
Đáng tiếc, nhiều người trong chúng ta muốn kiểm soát cả cuộc sống của người khác, như ta đã thấy diễn ra trên những sân khấu lớn gần đây.
Được rồi, ai cũng muốn kiểm soát.
Và lý do chúng ta muốn kiểm soát là vì khi đó ta có thể giảm thiểu mối đe dọa.
Khi bạn kiểm soát, mối đe dọa thấp vì bạn đang kiểm soát.
Vấn đề là, chúng ta không kiểm soát.
Càng cố kiểm soát, một vùng cụ thể trong não bạn sẽ bám chặt hơn.
Vùng đó được biết đến là amygdala (hạch hạnh nhân).
Amygdala là trung tâm nỗi sợ của bạn.
Nó cũng là người canh gác 24/7.
Nhưng thực ra amygdala giống như hậu vệ tổ chức (point guard) trong đội bóng rổ của bạn.
Nó bao quát toàn sân, thấy cả tấn công và phòng thủ, và phải đưa ra quyết định trong tích tắc ai sẽ ghi điểm.
Một hậu vệ tổ chức tệ sẽ tự mình ném tất cả các cú.
Một hậu vệ tốt sẽ chuyền cho người có cơ hội tốt nhất.
Một hậu vệ xuất sắc sẽ biết mình có nên ghi điểm hay chuyền cho người khác.
Nếu bạn kiểm soát, mức độ mối đe dọa của bạn giảm.
Nhưng thực ra, quyền kiểm soát của bạn chỉ là ảo tưởng.
Bạn thực sự không có quyền kiểm soát.
Và càng cố gắng áp đặt, bạn càng nhận ra mình không kiểm soát.
Và điều đó tạo ra một lượng lớn căng thẳng và một lượng lớn đau đớn.
Cơn đau đó có thể quay vào bên trong, và chúng ta gọi đó là trầm cảm.
Hiện tại, 29% người Mỹ đang bị trầm cảm.
Và 4,4% dân số toàn cầu bị trầm cảm.
Những con số này gần như không tồn tại cách đây một thế hệ.
Và giờ chúng ngày càng tăng.
Và lý do là vì ảo tưởng kiểm soát sai lầm này.
Nó gây ra một lượng đau khổ khổng lồ.
Làm sao để xoa dịu cơn đau đó?
Làm sao để xử lý nỗi đau tâm lý của việc thiếu kiểm soát mà chính bạn tự đặt lên mình?
Chúng ta có vô số cách.
Cocaine, amphetamine, nicotine, rượu, đường, cờ bạc, mạng xã hội, trò chơi trực tuyến, khiêu dâm.
Chọn “chất độc” của bạn.
Đó là dopamine.
Dopamine về cơ bản mang lại cho bạn một chút khoái cảm trên nền rất nhiều đau đớn.
Vấn đề là dopamine gây nghiện.
Và khi bạn áp dụng một loạt khoái lạc để cố gắng đối phó với nỗi đau vì thiếu kiểm soát,
thì điều đó đẩy bạn vào một vòng luẩn quẩn tiêu thụ và khổ đau không hồi kết.
Đó chính là “bộ não bị bắt làm con tin”.
Tôi cần hiểu gì về dopamine để — vì tôi nghĩ đôi khi nhận thức là bước một để có thể làm điều gì đó về một vấn đề bạn có — vậy tôi cần hiểu gì về dopamine, nó là gì và đang làm gì trong não tôi, và nó liên quan thế nào tới nghiện để rồi có thể làm gì đó, mà tôi coi đó là bước hai?
Về cơ bản dopamine có hai chức năng. Thứ nhất là học tập. Không có việc học nào mà không có dopamine. Bất cứ khi bạn học được điều gì, dù là điều tích cực hay tiêu cực, là vì đã có một đợt phóng thích dopamine. Khi bạn đặt tay lên bếp nóng lúc ba tuổi và kêu: “ôi, tôi sẽ không làm thế nữa,” đó chính là dopamine làm nên điều đó. Dopamine đã tác động tới hạch hạnh nhân (amygdala) và tái tổ chức nó. Đó là sự tái tổ chức ở hạch hạnh nhân do tín hiệu kích thích thần kinh của dopamine ảnh hưởng tới một vùng trong não gọi là vùng basolateral của hạch hạnh nhân. Nó đã lắng xuống, thiết lập một mạch và mạch đó vẫn còn hoạt động trong bạn ngay bây giờ. Vậy nên dopamine là chất dẫn truyền thần kinh của việc học. Nó có thể cho học tiêu cực, cũng có thể cho học tích cực — cả hai đều vậy.
Dopamine còn, khi nó đi đến một vùng khác của não gọi là nhân accumbens (nucleus accumbens), tức trung tâm phần thưởng, thì đó là tín hiệu cho phần thưởng, là động lực cho phần thưởng, nói nôm na là “khúc dạo đầu” — phần kích thích, lý do để tiếp tục một hành vi nào đó. Bạn nhận cả hai chức năng từ dopamine. Ở những đợt ngắn, nhỏ và ở bối cảnh phù hợp, đó là cách chúng ta điều hướng cuộc sống: qua học tập và phần thưởng. Không thể làm được nếu thiếu dopamine. Dopamine tốt trừ khi nó trở nên xấu. Và như bạn biết, mọi thứ trong khoa học đều có cả tốt và xấu.
Vấn đề là kích thích mãn tính bất kỳ tế bào thần kinh nào cũng dẫn tới chết tế bào thần kinh. Dopamine là chất kích thích mãn tính. Nếu dopamine được phóng thích mãn tính, điều gì sẽ xảy ra là bạn sẽ làm tổn hại đến neuron tiếp theo. Neuron đó không muốn chết, nên nó sẽ “giảm điều chỉnh” các thụ thể dopamine — tức giảm số lượng thụ thể — để làm cho khả năng một phân tử dopamine tìm thấy và gắn với thụ thể đó khó hơn vì có ít thụ thể hơn. Điều này có nghĩa là ngày càng cần nhiều hơn để có được cảm giác ít hơn. Chúng ta gọi hiện tượng này là “kháng” hay dung nạp (tolerance). Càng nhiều dopamine, càng nhiều dung nạp. Đó là quy luật lợi ích giảm dần.
Bạn có một lần “nguồn kích thích” — bạn có cảm giác lên cao, một “rush” — có thể là đường, rượu, bất cứ thứ gì, ví dụ khiêu dâm, tùy bạn chọn. Bạn nhận một cú “hit”, một “rush”. Các thụ thể giảm. Lần sau bạn cần một cú mạnh hơn để có cùng cảm giác. Thụ thể giảm tiếp. Rồi bạn cần ngày càng mạnh hơn, cho đến khi cuối cùng bạn phải dùng một liều rất lớn mà vẫn không có gì. Đó là dung nạp. Khi các neuron bắt đầu chết thực sự, đó là nghiện. Vậy dung nạp là khởi đầu của nghiện. Vấn đề là càng nhiều dopamine → càng nhiều dung nạp → càng nhiều nghiện.
Vậy những người nghiện thức ăn không lành mạnh, đường và những thứ tương tự thì não họ đang xảy ra chuyện gì? Lần đầu họ nếm, dù là Fruit Loop, Candy Corn, Frappuccino hay thứ gì đó, một “quả bom đường” nổ trong đầu họ và họ thấy “ồ, cái này tuyệt vời, tôi muốn thêm.” Lúc đó nhân accumbens nhận một liều lớn dopamine và họ thấy thích. Một giờ sau cảm giác biến mất và họ lại thấy “ôi, tôi cần cái đó nữa.” Lần đầu thì thích, lần hai là muốn, lần ba là cần. Đó là sự khác nhau giữa thích (liking), muốn (wanting) và cần (needing). Ai mà chẳng thích; không ai muốn lấy đi cảm giác thích. “Muốn” dễ gây vấn đề vì bạn có thể lạm dụng. “Cần” là khi bạn đã có một vấn đề sinh hóa và y tế thật sự.
Với tất cả điều này, nếu tôi có vấn đề đường hoặc nghiện một thứ gì đó, phương án là gì? Chỉ cần tránh nó một thời gian. Nếu đó là cách chữa, não đang làm gì? Nó có tự sửa không? Có nhiều biện pháp, và có thể kết hợp với nhau. Cuối cùng, điều duy nhất thực sự hiệu quả là làm sao để các thụ thể dopamine phục hồi trở lại. Nhớ là dopamine đã làm giảm thụ thể của chính nó; cách duy nhất để sửa vấn đề là các thụ thể đó hồi phục tăng lên.
Hiện có một trào lưu ở Thung lũng Silicon gọi là “dopamine fasting” (nhịn dopamine). Người ta khóa mình trong phòng khách sạn vài tuần, không tắm, bỏ TV, cố gắng giao hòa với bản thân và thiên nhiên, không có kích thích bên ngoài, nhằm đưa các thụ thể dopamine trở lại. Điều này đặc biệt hữu ích với người nghiện cocaine vì thụ thể của họ bị giảm rất nhiều — cocaine ức chế tái hấp thu dopamine nên làm ngập tràn khu vực đó bằng dopamine, do đó các thụ thể bị “sa sút”. Bạn có cần khắc nghiệt tới mức đó không? Không, dĩ nhiên không. Nhưng có hiệu quả không? Nếu làm đủ nghiêm (ví dụ ba tuần), thì có hiệu quả: mất khoảng ba tuần để thấy sự hồi phục.
Những cách khác: bạn có thể cai dần, có thể kiêng hẳn. Nếu bạn có thể kiêng hoàn toàn thì đó là ý hay, nhưng khó thực hiện — nhất là khi thứ đó luôn hiện diện và sẵn có 24/7/365, như đường chẳng hạn; nó ở khắp nơi.
Nó có ở mọi ngã tư đường.
Khi tôi nhịn ăn hoặc khi ăn theo chế độ ketogenic, tôi mất đi những cơn thèm rõ rệt.
Đúng vậy.
Chính xác.
Và lý do là vì trong chế độ ketogenic không có đường.
Vậy là bạn về cơ bản đã loại bỏ tác nhân gây kích thích.
Tôi đã sốc quá.
Tôi thích những thứ giống bánh cuộn quế đó lắm.
Không phải là tôi muốn ăn chúng mỗi hai năm một lần, nhưng dù sao tôi vẫn thích chúng.
Tôi như một người hâm mộ lớn, dù bây giờ chúng tôi không còn mối quan hệ nữa.
Và tôi đã theo chế độ ketogenic khoảng, tôi đã bốn tuần không ăn đường hay tinh bột.
Và tôi đi đến một quầy bán đồ ăn ở Cape Town với toàn những chiếc bánh cuộn quế tuyệt vời, giống như chuyên gia làm bánh.
Tôi nhìn chúng, và không có phần nào trong đầu tôi hứng thú với bất cứ cái nào.
Không một phần nào trong đầu tôi.
Và tôi nghĩ, wow, bộ não tôi như bị nối dây lại hay sao đó chỉ vì tôi đã bỏ đường ra khỏi chế độ ăn.
Chuyện đó xảy ra, nhưng phải mất một thời gian.
Không phải thứ mà, bạn biết đấy, có thể bật tắt ngay lập tức.
Nó cần một khoảng thời gian khá lâu.
Tôi sẽ nói với bạn rằng, đây là một trong những việc tôi đã làm ở phòng khám béo phì của mình, hàng ngày, là giúp người ta thoát khỏi nghiện đường.
Và đôi khi bạn phải trông nom họ như trẻ con.
Bạn phải làm việc với họ và làm việc với cha mẹ của họ để, về cơ bản, dọn sạch toàn bộ tủ đồ.
Bởi vì đường bị giấu trong mọi thực phẩm, ý tôi là, có đến 262 tên gọi cho đường, và ngành công nghiệp thực phẩm dùng hết tất cả chúng.
Đó là lý do chúng tôi cố gắng đưa nghiện đường và nghiện thực phẩm siêu chế biến vào hệ thống phân loại của WHO và Hiệp hội Tâm thần học Mỹ như một chẩn đoán chính thức để chúng ta có thể có biện pháp can thiệp và liệu pháp cho mọi người.
Một trong những phần được quan tâm nhất trong cuộc trò chuyện lần trước, Robert, là phần chúng ta nói về các loại đường khác nhau và Diet Coke, Coke Zero và những thứ tương tự.
Bạn biết đấy, tôi có thể thấy vài lon trên bàn ở chỗ Jack trong bóng tối mà tôi chỉ nhìn thấy lờ mờ.
Và những lon nước có gas này, tất cả đều có một loại chất thay thế đường nào đó.
Ừ.
Những chất thay thế đường ấy vô hại chứ?
Không, tất nhiên là không.
Mới có một bài báo công bố khoảng ba ngày trước trên Annals of Neurology, cơ bản cho thấy tiêu thụ chất làm ngọt không dinh dưỡng, tức là các chất làm ngọt dùng trong đồ ăn kiêng, có tương quan với sa sút trí tuệ.
Và chúng tôi nghĩ chúng ta biết tại sao.
Tại sao?
Các gốc oxy phản ứng, tức các chất oxy hóa phản ứng (reactive oxygen species), những phân tử nhỏ được sinh ra từ nhiều chất khác nhau làm thay đổi chuyển hóa năng lượng trong tế bào và cũng gây tổn hại cho tế bào.
ROS, reactive oxygen species.
Những cái nổi tiếng là aspartame và sucralose.
Vậy chiết xuất trái monk fruit, stevia, allulose có gây ra ROS không?
Tôi đã đi tìm dữ liệu về những cái đó rất cụ thể, không tìm được.
Nhưng đối với aspartame và sucralose, hai cái lớn nhất hiện nay, những cái được dùng nhiều trong các đồ uống diet, có lượng lớn ROS được sinh ra.
ROS?
Tức là sinh ra các gốc oxy phản ứng.
Vậy, bất cứ thứ gì sinh ra ROS sẽ góp phần vào sa sút trí tuệ.
Bằng chứng ở giai đoạn này có mạnh không?
Ừ, khá là mạnh.
Thực ra tôi sẽ có một bài nói về điều này tuần tới ở San Diego.
Tôi nghe nói ông có một lý thuyết mới về nguyên nhân của Alzheimer, sa sút trí tuệ.
Cái đó có phần liên quan.
Chính nó đây.
Ừ.
Ông có thể giải thích cho tôi được không?
Và ông chưa từng nói công khai về điều này.
Nghe nói ông sắp nói về nó trong vài ngày tới.
Để tôi lùi lại một bước.
Có một bào quan trong não chúng ta gọi là ti thể.
Bạn đã nghe về ti thể rồi.
Đối với khán giả của bạn, ti thể là những nhà máy nhỏ đốt năng lượng bên trong mỗi tế bào của chúng ta.
Chức năng của chúng là lấy năng lượng từ thức ăn và biến nó thành năng lượng hóa học mà tế bào thực sự có thể dùng để hoạt động.
Được chứ?
Và năng lượng hóa học đó có một cái tên.
Nó gọi là ATP.
Nếu bạn học sinh học ở cấp ba, bạn đã nghe về ATP.
Adenosine triphosphate.
Năng lượng nằm ở các liên kết phosphate.
Vì vậy ATP sẽ nhả năng lượng và chuyển thành ADP, diphosphate, rồi lại nhả năng lượng tiếp và thành AMP, monophosphate, rồi cuối cùng thành adenosine.
Và adenosine gắn vào thụ thể adenosine và làm bạn buồn ngủ.
Nhân tiện, đó là chỗ caffeine tác động.
Nó chặn thụ thể adenosine, giữ bạn tỉnh táo.
Để adenosine không thể gắn vào thụ thể adenosine.
Được chứ?
Vậy ATP là đơn vị tiền tệ của tế bào.
Đó là thứ làm tế bào chạy.
Bất cứ thứ gì làm cạn kiệt ATP sẽ đặt tế bào vào tình trạng nguy cơ.
Bởi vì nó không có năng lượng cần thiết để chạy.
Ừ.
Nó giống như xăng.
Giống như xăng.
Vậy khi bạn bắt đầu cạn xăng thì sao?
Bạn sẽ hỏng.
Bạn sẽ hỏng.
Nên mơ màng, khó tập trung, cáu kỉnh, và cuối cùng có thể dẫn đến trầm cảm.
Vì vậy lượng ATP trong bất kỳ nơron nào là nguyên nhân trực tiếp của rối loạn chức năng tế bào thần kinh mà chúng ta thấy như thay đổi nhận thức và hành vi thần kinh.
Bây giờ, ti thể và ROS liên quan thế nào vào việc này?
Ti thể tạo ATP.
Nhưng mỗi lần chúng tạo ATP, chúng cũng sinh ra ROS.
Có 11 bước trong ti thể, và tất cả đều sinh ra ROS.
Những ROS đó sẽ làm tổn hại tế bào.
Chúng phải được loại bỏ.
Chúng giống như khói độc.
Phải được loại bỏ.
Và nên mỗi tế bào trong cơ thể chúng ta có một con đường để loại bỏ những ROS độc hại đó.
Chúng được gọi là các chất chống oxy hóa, như glutathione, vitamin E, vitamin C, một loạt flavonoid khác.
Chúng cơ bản làm trung hòa những gốc oxy phản ứng đó.
Chúng bị trung hòa và mất đi.
Nếu bạn làm được như vậy, thì các ROS cơ bản sẽ bị chuyển hướng đi, mọi thứ ổn, và tế bào có thể tiếp tục hoạt động.
Nhưng nếu vì lý do nào đó những chất chống oxy hóa đó không đủ tốt, chẳng hạn bạn đã ăn thực phẩm siêu chế biến,
và bạn không thể tạo đủ bộ chống oxy hóa, thì các ROS sẽ quay lại gây hại.
Và chuyện xảy ra là các ROS cơ bản đang báo với tế bào rằng: này, bạn đang đẩy quá nhiều năng lượng xuống con đường này vì tôi không thể loại bỏ chúng.
Thế là có quá nhiều thứ tồn đọng.
Vậy thì đóng cái đường đó lại.
Và điều xảy ra là thay vì đưa glucose vào ty thể để tạo ra nhiều ATP hơn, nó bị chuyển hướng, đi sang những con đường khác như glycogen, mà trong não thì không tốt, hoặc mỡ, còn tệ hơn nữa.
Tóm lại, tế bào của bạn giờ không còn sản xuất năng lượng như trước nữa.
Năng lực sản xuất năng lượng của nó đã bị giảm.
Điều đó sẽ làm gì?
Sẽ làm giảm sinh tổng hợp ATP.
Được chứ.
Đó là bước một.
Bây giờ bước hai.
Có thứ gọi là cortisol.
Cortisol xuất phát từ stress. Cortisol xuất phát từ thiếu ngủ. Cortisol xuất phát từ glucocorticoid ngoại sinh, như steroid được dùng cho người bị bệnh tự miễn hoặc các bệnh khác.
Cortisol khiến nơron tăng chuyển hóa, khiến chúng đốt năng lượng nhanh hơn.
Vậy là bạn có sự sử dụng ATP tăng lên.
Bạn có sự sinh tổng hợp ATP giảm đi. Bây giờ lại có sử dụng ATP tăng lên.
Giờ bạn có khủng hoảng năng lượng trong từng tế bào.
ATP không thể đáp ứng nhu cầu của tế bào.
Và khi điều đó xảy ra, bạn sẽ có triệu chứng, có thể là mơ hồ tinh thần (brain fog), cáu kỉnh, hoặc thậm chí trầm cảm rõ rệt.
Bây giờ, bước ba.
Có những protein trong mỗi nơron gọi là peptide tiền thân amyloid, APP.
Đó là một protein bình thường có ở mọi tế bào. Mọi tế bào trong cơ thể bạn đều có APP. Nó cần phải ở trạng thái hòa tan. Và để giữ nó hòa tan, cần có năng lượng được áp dụng để giữ nó ở trong dung dịch.
Ngay khi ATP trong tế bào giảm, chúng rời khỏi trạng thái hòa tan và bắt đầu tập hợp lại, tạo thành các cục, mà chúng ta gọi là mảng bám (plaques).
Những mảng bám ấy làm hại tế bào, rồi bắt đầu một quá trình viêm ở các tế bào bên cạnh gọi là microglia để dọn dẹp.
Và bây giờ bạn có mảng bám và viêm, và rồi bạn có chết tế bào thần kinh. Đó là sa sút trí tuệ.
Vì vậy nó bắt đầu bằng khủng hoảng năng lượng ATP, chuyển qua mảng bám và viêm để gây chết tế bào thần kinh.
Well, điều này ít nhất là có vấn đề nghiêm trọng. Nhân tiện, bất cứ thứ gì tạo ra ROS đều đã được liên quan tới Alzheimer. Bất cứ thứ gì làm tăng sử dụng ATP, như stress, glucocorticoid, sốt, bệnh tự miễn, cũng làm tăng Alzheimer.
Vậy nên bất cứ thứ gì làm tăng bước một, bất cứ thứ gì làm tăng bước hai, cuối cùng dẫn tới tăng bước ba và Alzheimer.
Để đơn giản hóa điều này trong vài câu cho người không có hiểu biết khoa học, và chúng ta sẽ phải cắt vài góc khoa học để họ có khung hiểu.
Bạn sẽ đưa cho tôi phép ẩn dụ nào? Có thể trong bối cảnh, tôi đoán, một trạm xăng và một chiếc ô tô.
Ừ. Vậy, ý tôi là, nếu ta đang nói về xăng, ta chỉ nói về năng lượng thôi.
Được chứ? Vậy tóm lại, xe của bạn chạy bằng xăng.
Xăng vào đó, đó là glucose, và động cơ vận hành piston, piston truyền lực tới trục, trục truyền tới bánh xe, và bạn đi được.
Nhưng có nhiều điều phải đúng để mọi thứ diễn ra. Ví dụ, nhiên liệu, xăng, phải vào động cơ ngay từ đầu. Nếu bạn có cặn than trên ống nạp thì sao?
Và nếu bạn gặp vấn đề ở bất kỳ một bước nào trong những bước đó, bạn sẽ có một chiếc xe cùi bắp thay vì một chiếc xe thể thao.
Đó là những gì chúng ta đang thấy. Ở Mỹ, hơn 7 triệu người Mỹ sống với Alzheimer, và con số này dự kiến sẽ tăng gấp đôi lên gần 13 triệu trong vài thập kỷ tới.
Đúng vậy. Bởi vì chúng ta chưa giải quyết được vấn đề. Đó là cơ chế. Nguyên nhân là gì?
Vậy, chúng ta biết nguyên nhân là môi trường. Bây giờ mọi người nói, ôi, Alzheimer là di truyền. Rác rưởi.
Có một thành phần di truyền trong Alzheimer. Tôi không bác bỏ điều đó. Có thật.
Có cái gọi là APOE4. Nếu bạn có hai bản sao APOE4 trên bộ gen, nguy cơ bị Alzheimer của bạn gấp chín lần so với dân số chung. Điều đó hoàn toàn đúng. Tôi không phản đối.
Vì vậy APOE4 không phải là tốt. Tôi không phủ nhận điều đó. Một thời trong tiến hóa, có hai bản sao APOE4 là tốt vì nó khiến bạn tích mỡ lên não khá nhanh. Nhưng giờ ta không cần điều đó nữa. Đó là vấn đề cũ. Những người có hai bản sao APOE4 có nguy cơ cao hơn. Không còn nghi ngờ gì về điều đó. Nhưng họ có thể giảm thiểu nguy cơ nếu thay đổi chế độ ăn.
Họ có thể ăn chế độ rất ít chất béo và cải thiện nguy cơ xuống mức dân số chung.
Mọi thứ khác ở Alzheimer không phải di truyền. Nhân tiện, thành phần di truyền đó chỉ chiếm 5% của tất cả các ca Alzheimer.
Vậy nghĩa là 95% nguy cơ Alzheimer là do môi trường.
Câu hỏi là, môi trường gì?
Ô nhiễm không khí, tia phóng xạ ion hóa, vi nhựa. Không có gì bạn có thể làm với ba thứ đó. Đã cố định rồi. Bạn không thể làm gì với chúng ngay hôm nay.
Còn những thứ khác? Rối loạn hô hấp khi ngủ, thuốc men, thực phẩm qua chế biến kỹ lưỡng (ultra-processed food).
Còn thực phẩm siêu chế biến? Fructose. Vật sở thích của tôi. Bạn biết đấy, phân tử ngọt trong đường.
Thiếu omega-3. Không có cá, trứng, gà. Thiếu chất xơ. Vì chất xơ ức chế viêm. Có chất nhũ hóa. Thiếu vitamin B. Thiếu B6, B12, folate.
Những thứ đó đều liên quan tới tăng các gốc oxy phản ứng. Bạn có thể quản lý những thứ đó. Bạn có thể giảm nhẹ chúng.
Từ đó, tăng chức năng ty thể, tăng tổng hợp ATP và ngăn ngừa khủng hoảng năng lượng tế bào để bạn không rơi vào thế bất lợi và không mất đi các tế bào thần kinh của mình.
Khi người ta nói với tôi rằng Alzheimer liên quan đến một kiểu khủng hoảng năng lượng trong não, tôi ngày càng nghe nhiều người nói về các ketone.
Thật đáng chú ý là cải thiện hiệu năng nhận thức mà tôi cảm thấy khi tôi đang nhịn ăn hoặc đang theo chế độ ăn keto.
Trong khi nếu tôi ăn nhiều carbohydrate hay đường, thì đầu óc tôi như bị phản tác dụng.
Ừ, như vấp váp vậy.
Tôi không ngạc nhiên.
Ngành công nghiệp thực phẩm bảo với bạn rằng, à, carbohydrate là năng lượng.
Thực ra điều đó không đúng.
Carbohydrate ức chế sản xuất năng lượng.
Ý anh là sao?
Có cái gọi là bom nhiệt lượng kế và có cái gọi là ty thể. Chúng không giống nhau.
Bom nhiệt lượng kế — bạn ném thức ăn vào bom nhiệt lượng kế, nó cháy và tỏa nhiệt.
Nó bắt nhiệt và đo nhiệt.
Và đó là cách chúng ta biết, ví dụ, chất béo cho 9 calo trên gam.
Protein cho 4 calo trên gam.
Carbohydrate cho 4 calo trên gam, nên chất béo có mật độ năng lượng cao hơn protein hoặc carbohydrate, và từ đó người ta kết luận là chất béo làm bạn mập.
Và bom nhiệt lượng kế cũng là cách họ xác định nếu một túi khoai tây chiên có 200 calo.
Bởi vì nếu bạn cho chúng vào đó, đúng vậy, nó sẽ giải phóng 200 calo năng lượng.
Bởi vì một calo là lượng năng lượng làm tăng nhiệt độ 1 gam nước lên 1 độ C.
Vậy đó là một đại lượng vật lý.
Là phép đo nhiệt tỏa ra.
Ty thể không phải bom nhiệt lượng kế.
Chúng không thu nhiệt — chúng tỏa nhiệt.
Chúng thu giữ ATP.
Bom nhiệt lượng kế không thu được ATP.
Ty thể vừa tạo vừa giữ ATP.
Hóa ra khoảng 35–40% những gì ty thể tạo ra thực ra là nhiệt.
Đó là lý do bạn có thân nhiệt như vậy.
Vậy nên bạn sẽ không bao giờ có một ty thể hiệu năng chuyển đổi năng lượng 100% vì nếu như vậy, thân nhiệt bạn sẽ bằng nhiệt độ phòng, và bạn đã chết.
Không phải vậy.
Tóm lại, quá trình chuyển năng lượng thực phẩm thành năng lượng hóa học sẽ có mất mát năng lượng.
Bom nhiệt lượng kế không phân biệt được điều đó, nhưng ty thể của bạn thì có.
Cuối cùng, vấn đề là ty thể của bạn hiệu quả thế nào trong việc chuyển năng lượng thực phẩm thành ATP.
Bom nhiệt lượng kế không thể cho bạn biết điều đó.
Vì vậy hai hiện tượng này — khái niệm calo như nhiên liệu và khái niệm calo như nguồn sinh ATP — thực ra liên quan rất ít đến nhau.
Và hóa ra trong thực phẩm có những thành phần riêng lẻ, nổi tiếng nhất là fructose, nhưng còn có những thứ khác như lectin, thực ra ức chế việc ty thể tạo ATP.
Chúng thực sự ức chế khả năng chuyển năng lượng thực phẩm thành năng lượng hóa học của bạn.
Nếu đúng như vậy, ngay cả khi chúng có bao nhiêu calo trên gam trong bom nhiệt lượng kế, nếu chúng can thiệp vào chức năng ty thể, thì đó còn gọi là thực phẩm nữa không?
Định nghĩa của thực phẩm là gì?
Là cơ chất góp phần vào sự phát triển hoặc đốt cháy của một sinh vật.
Như tôi vừa nói, fructose thực ra ức chế việc đốt cháy.
Hóa ra fructose cũng ức chế tăng trưởng.
Nó ức chế tăng trưởng xương vỏ, tăng trưởng xương xốp, làm giảm tăng trưởng xương.
Tóm lại, những người ăn thực phẩm siêu chế biến cuối cùng có chiều cao thấp hơn.
Chúng tôi có dữ liệu cho điều đó.
Vậy nếu một chất đi vào miệng bạn mà không góp phần vào tăng trưởng và cũng không góp phần vào việc đốt cháy, thì nó còn là thực phẩm không?
Tôi đoán là không.
Tôi đoán là không.
Vậy nó là gì?
Là chất độc.
Và bạn nghĩ chế độ ăn của chúng ta có bao nhiêu phần trăm là chất độc?
Khá nhiều.
Thực phẩm siêu chế biến đầy những thứ đó.
Thức ăn thật không đầy như vậy.
Bạn vẫn có thể tìm thấy chúng, nhưng không nhiều như trong thực phẩm siêu chế biến.
Theo tôi, thực phẩm siêu chế biến có năm vấn đề chính.
Quá nhiều đường, mà đường độc với ty thể của bạn.
Không đủ chất xơ, trong khi chất xơ cần thiết để kìm chế viêm.
Không đủ axit béo omega-3, những thứ cần thiết để xây dựng não và truyền dẫn thần kinh.
Quá nhiều chất nhũ hóa, dẫn đến viêm ruột và do đó viêm toàn thân.
Và thêm vào đó là phẩm màu và phụ gia thực phẩm, vốn có tính đột biến vì chúng có nguồn gốc dầu mỏ.
Đó là thực phẩm siêu chế biến.
Thực phẩm siêu chế biến đã được liên hệ với hầu hết mọi bệnh, bao gồm tất cả các bệnh về sức khỏe tâm thần, đặc biệt là sa sút trí tuệ, như chúng ta đã thấy.
Thậm chí các chất làm ngọt dùng trong chế độ ăn cũng liên quan đến sa sút trí tuệ qua con đường các loài oxy phản ứng (ROS).
Ngành công nghiệp đường không thể là người ủng hộ lớn nhất của bạn.
Họ không phải vậy.
Nhưng tôi đang cố giúp họ.
Bạn biết đấy?
Tôi đang cố giúp họ.
Năm ngoái, không lâu sau buổi nói chuyện trước đây của chúng ta, tôi là diễn giả chính tại Hội nghị Thượng đỉnh Quốc tế về Giảm Đường lần thứ tư ở Atlanta, Georgia.
Bạn biết đấy, như Daniel giữa hang sư tử.
Và, bạn tự hỏi, tại sao họ mời tôi?
Tôi là cái lương tâm của họ.
Tôi nói với họ, tôi không muốn là kẻ thù của các bạn.
Tôi muốn là tiếng nói lương tâm của các bạn.
Tôi muốn các bạn làm điều đúng đắn.
Cuối cùng, nhìn này, thực phẩm siêu chế biến sẽ không biến mất.
Dù tôi muốn thế, nó cũng sẽ không biến mất.
Và tôi cũng không chắc chúng ta có muốn nó biến mất hay không, vì chúng ta phải nuôi 10 tỷ người vào năm 2050.
Và chúng ta sẽ không có đủ đất đai và tài nguyên biển để làm điều đó.
Cuối cùng, thực phẩm siêu chế biến đã được “đóng bánh” — khó tránh khỏi.
Nhưng câu hỏi là, liệu chúng ta có thể làm cho thực phẩm siêu chế biến trở nên lành mạnh không?
Hiện tại thì chưa.
Hiện tại, những gì đang diễn ra trong ngành công nghiệp thực phẩm ở Mỹ đang làm điều hoàn toàn ngược lại.
Nó đang làm thực phẩm trở nên thảm họa, sinh bệnh.
Câu hỏi là, bạn có thể thay đổi điều đó không?
Và câu trả lời là có, bạn có thể.
Thực tế, chúng tôi đã làm được.
Chúng tôi đã và đang làm.
Năm năm trước, tôi bắt đầu làm việc với một công ty thực phẩm ở nước ngoài.
Miễn phí, nhân tiện nói luôn, không có đồng tiền nào trao tay.
Họ đến gặp tôi và nói, nhìn này, chúng tôi biết chúng tôi là một phần của vấn đề.
Chúng tôi muốn là một phần của giải pháp.
Chúng tôi biết Kuwait có tỷ lệ tiểu đường 18% và tỷ lệ béo phì 80%.
Và chúng tôi không muốn là nguyên nhân.
Chúng tôi muốn giúp đỡ.
Bạn có thể giúp chúng tôi tìm cách làm thực phẩm chế biến có lợi cho chuyển hóa không?
Vì vậy tôi đã tập hợp một nhóm tư vấn khoa học gồm năm thành viên, và chúng tôi làm việc trong ba năm tiếp theo.
Xem xét từng quy trình, từng thủ tục, từng nhà cung cấp, từng thành phần, từng sản phẩm.
Gửi tất cả đi phân tích sinh hóa để xem có gì đi vào thực phẩm, có gì ra khỏi thực phẩm.
Thực phẩm đó có lành mạnh về mặt chuyển hóa không?
Phải làm gì?
Nó cần được tái thiết kế như thế nào để dẫn đến thứ gì đó lành mạnh về mặt chuyển hóa?
Và chúng tôi đã đưa ra một tập các nguyên tắc, mà chúng tôi công bố trên tạp chí Frontiers in Nutrition năm 2023.
Chúng tôi gọi đó là ma trận chuyển hóa.
Và chúng tôi tóm gọn nó lại trong chín từ.
Ba mệnh đề, chín từ.
Bảo vệ gan, nuôi dưỡng đường ruột, hỗ trợ não bộ.
Chỉ vậy thôi.
Ba điều đó.
Bất cứ thứ gì bạn đưa vào miệng mà bảo vệ gan, nuôi dưỡng đường ruột, hỗ trợ não bộ thì lành mạnh.
Dù nó có được siêu chế biến hay không.
Bất cứ thứ gì bạn đưa vào miệng mà không làm được ba điều đó thì là độc.
Dù nó có được siêu chế biến hay không.
Vì vậy vấn đề thực ra không phải là siêu chế biến.
Mà là nó có đóng góp cho sức khỏe chuyển hóa hay không.
Rồi chúng tôi bắt đầu tái thiết kế các sản phẩm trong danh mục của KDD.
Họ có 180 mặt hàng trong danh mục.
Chúng tôi đã tái thiết kế 10% trong số đó, 18 sản phẩm, để trở nên lành mạnh về mặt chuyển hóa.
Và chúng tôi đã thử nghiệm chúng trên người ở Kuwait để chứng minh lợi ích chuyển hóa.
Và bây giờ chúng đã có trên kệ.
Nhưng có sự đánh đổi không?
Bởi vì những sản phẩm đó có thể bán kém hơn bây giờ khi bạn đã loại bỏ thứ làm cho chúng gây nghiện.
Chúng tôi không nói với công chúng rằng chúng tôi đang làm điều này.
Chúng tôi chỉ làm.
Họ giới thiệu sản phẩm ra công chúng và không nói gì.
Và doanh số cũng như lợi nhuận không hề giảm sút.
Nhưng mà, cứ nói đi.
Và nó có hiệu quả.
Về logic thì, mấy thứ có hại thường làm thực phẩm gây nghiện hơn.
Và đó là lý do chuyện này thật tuyệt.
Nó không làm thay đổi mức tiêu thụ.
Và nó không làm thay đổi lợi nhuận.
Và đó là điều họ quan tâm.
Cuối cùng, họ không quan tâm nếu mức tiêu thụ thay đổi miễn là lợi nhuận không thay đổi.
Điều này có thể được các ngành công nghiệp thực phẩm khác làm được.
Chúng tôi đang cố gắng kéo họ vào.
Và, bạn biết đấy, tôi có nhiều điều muốn nói về RFK.
Nhưng ít nhất ông ta đã khơi lên một cuộc thảo luận về những gì sai với thực phẩm siêu chế biến.
Và chúng tôi hy vọng có thể tham gia vào cuộc trò chuyện đó.
RFK là người đứng đầu về y tế, tôi đoán vậy.
À, là người đứng đầu Bộ Y tế và Dịch vụ Nhân sinh ở đây, tại Hoa Kỳ.
Bạn có nhiều điều muốn nói về ông ấy.
Tôi có cả đống điều để nói về ông ấy, phần lớn trong đó bạn không thể đăng.
Bạn hỏi tôi nhìn chung nghĩ gì về ông ấy, vai trò và những gì ông ấy đang làm, v.v.?
Tôi đã được mời phục vụ trong chính quyền này bốn lần.
Và tôi đều từ chối mỗi lần.
Không phải vì tôi không muốn — thực ra tôi muốn.
Nhưng vì quan điểm của tôi và quan điểm của ông ấy sẽ khiến tôi bị đuổi ra sau khoảng năm giây.
Tôi thậm chí không tồn tại nổi một giây.
Sự khác nhau ở chỗ nào?
Được rồi.
RFK có năm mảng trong danh sách công việc của ông.
Thực phẩm.
Tôi ủng hộ.
Minh bạch ngành dược.
Tôi ủng hộ.
Hóa chất trong môi trường.
Tôi ủng hộ.
Bổ sung fluoride vào nước.
Tôi ủng hộ một phần.
Bạn có thể bỏ fluoride ra khỏi nước, nhưng trước tiên bạn phải loại bỏ đường khỏi thực phẩm.
Bạn không thể chỉ nhổ fluoride khỏi nước, nếu không mọi người sẽ cùng bị hư răng vì uống Mountain Dew cùng lúc.
Và đó sẽ là một thảm họa hoàn toàn.
Nó phải được thực hiện trong một chiến dịch y tế công cộng phối hợp, có thông báo công khai, với tất cả mọi người tham gia, bao gồm cả ngành thực phẩm, giới y tế và chính phủ.
Và để giải thích điều đó: có fluoride trong nước ở Mỹ vì có quá nhiều đường.
Có quá nhiều đường trong thực phẩm.
Bạn sẽ không cần fluoride trong nước nếu không có đường trong thực phẩm.
Giải thích thế này.
Hoa Kỳ cho fluoride vào nước để ngăn sâu răng.
Điều đó bảo vệ răng cho mọi người.
Ý tôi là chỉ khoảng một nửa các nước trên thế giới có fluoride trong nước.
Những nước khác thì không.
Và lý do là họ không có nhiều đường trong thực phẩm.
Lý do duy nhất bạn cần phải cho fluoride vào nước là vì đường trong thực phẩm gây sâu răng.
Giờ đây, fluoride giảm tỷ lệ sâu răng khoảng 30–40%.
Vấn đề với fluoride là ở liều cao, nó có thể là chất độc thần kinh.
Mục tiêu là nồng độ fluor hóa công cộng phải thấp hơn mức đó nhiều.
Liệu họ có giữ được không?
Không hẳn lúc nào cũng thế.
Đôi khi nó vượt mức.
Vậy nên nồng độ fluoride bình thường khi bạn thực hiện việc này như một nỗ lực y tế công cộng nên nằm giữa 0,3 và 0,9 phần triệu.
Đôi khi nó lên tới 1,5 phần triệu.
Và ở 1,5 thì nó trở thành chất độc thần kinh.
Vậy nên đây hoàn toàn là vấn đề liều lượng.
Nhưng một trong những lý do khiến người ta la ó muốn bỏ fluoride khỏi nước là vì nó có thể là chất độc thần kinh.
Nó không nên có ở liều gây độc.
Nhưng bạn biết đấy, người ta không nhìn vào dữ liệu.
Vấn đề là, bạn có thể bỏ fluoride khỏi nước.
Nhưng nếu bạn bỏ fluoride khỏi nước mà không loại bỏ đường khỏi thực phẩm, chúng ta sẽ có nhiều sâu răng hơn.
Chúng ta sẽ có nhiều ca phải gây mê hơn.
Chúng ta sẽ có nhiều ca nhổ răng hơn.
Chúng ta sẽ có nhiều ca nhiễm trùng huyết hơn.
Chúng ta sẽ có nhiều áp xe răng hơn.
Chúng ta sẽ có nhiều binh sĩ chết ngoài chiến trường hơn.
Đó là vấn đề an ninh quốc gia.
Vì vậy, bạn không thể cứ làm bừa được.
Nó đòi hỏi một nỗ lực phối hợp.
Còn có điều gì khác ông không đồng ý với ông ấy không?
Và rồi, cuối cùng, nhóm/chủ đề thứ năm: vắc xin.
Tôi là một bác sĩ nhi.
Tôi không phải là chuyên gia về vắc xin, điều đó chắc chắn.
Tôi không phải là nhà miễn dịch học, điều đó cũng chắc chắn.
Nhưng tôi là bác sĩ nhi, và tôi biết nhiều về vắc xin, và tôi biết nhiều về các bệnh truyền nhiễm mà những vắc xin đó được tạo ra để phòng chống.
Và tôi đã từng chăm sóc tất cả tám căn bệnh mà chúng ta có chương trình tiêm chủng cho trẻ em.
Quai bị, sởi, rubella, bạch hầu, ho gà, uốn ván, H. influenzae, bại liệt.
Tôi đã từng chữa trị cả tám căn bệnh đó.
Và tôi sẽ nói ngay bây giờ, khi tôi chăm sóc những bệnh đó, đó là vì có người đã không được tiêm chủng.
Và khi tôi chăm sóc những ca đó, có tới 90% khả năng đứa trẻ đó sẽ chết.
RFK thì không như vậy.
RFK nói ông ta có thể biết ai đó có rối loạn chức năng ty thể chỉ bằng cách nhìn.
Tôi là một chuyên gia về ty thể. Tôi thì không thể.
Cuối cùng, quan điểm của RFK về vắc xin, ta có thể nói, là của riêng ông ấy.
Và nó không được cộng đồng y khoa chia sẻ.
Và tôi sẽ không trở thành một phần của việc để 3.000 người chết vì sởi chỉ vì một thái độ khinh thị chung đối với vắc xin và công nghệ vắc xin,
mà đã hoạt động rất hiệu quả để cứu sống 154 triệu người trên Trái Đất trong 50 năm qua.
Ừ, bạn biết đấy, tôi không nói nhiều về chuyện này, nhưng tôi khá chắc ít nhất một anh chị em của tôi đã được cứu nhờ vắc xin khi chúng tôi ở châu Phi và bị sốt rét.
Tôi nghĩ, nếu tôi nhớ chính xác, tôi đã bị sốt rét, các anh em tôi cũng bị sốt rét, và tôi nghĩ tôi là người không được tiêm vắc xin sốt rét.
Rồi tôi đã phải nhập viện khi còn rất nhỏ vì sốt rét.
Tôi có ảo giác và những thứ tương tự.
Và rõ ràng, là một người sinh ở châu Phi, tôi nghĩ bạn có lẽ hiểu rõ hơn về vai trò mà vắc xin có thể đóng trong sức khỏe tốt.
Điều khá lo ngại là khi bạn nói chuyện với bất kỳ nhà khoa học nào, hầu hết những nhà khoa học hàng đầu đều cực kỳ ủng hộ vắc xin.
Nhưng chúng ta đã chứng kiến cả hai mặt.
Chúng ta đã thấy chuyện gì xảy ra khi không có vắc xin và đã thấy chuyện gì xảy ra khi có vắc xin.
Và điều này không có nghĩa là vắc xin không thể có tác dụng phụ.
Các nhà sản xuất vắc xin và các nhà khoa học cũng nói về những tác dụng phụ đó.
Nhưng điều mà tôi nghĩ mọi người nên tập trung là lợi ích ròng mà vắc xin đã đem lại trong những thế kỷ qua trong việc xóa bỏ bệnh tật và tránh bệnh.
Và mối lo của tôi, để kết lại điểm này, là nếu sẽ có một đợt bùng phát bất cứ lúc nào sắp tới, chúng ta đang ở trong một đám mây thông tin sai lệch về vắc xin đến mức tôi lo người ta có thể đưa ra quyết định sai.
Thú vị là, vừa có một đợt bùng phát sởi ở Texas gần đây và RFK vào một thời điểm đã thúc giục chính phủ liên bang triển khai vắc xin MMR và bày tỏ ủng hộ họ vì có một đợt bùng phát lớn ở Texas rất gần đây.
Bây giờ tôi sẽ kể cho bạn một điều mà tôi chưa từng nói công khai.
Tôi đã có nửa tiếng nói chuyện điện thoại một-một với RFK vào tháng 12 năm 2024.
Sau cuộc bầu cử Trump và RFK bắt đầu tập hợp đội ngũ, tôi được mời tham gia.
Vậy nên tôi có nửa tiếng với ông ấy và bây giờ tôi sẽ kể lại cho công chúng để họ hiểu cuộc trò chuyện đó gồm những gì.
Về cơ bản là hai hướng.
Nhân tiện, lẽ ra chúng tôi sẽ nói về thực phẩm.
Chúng tôi đã không nói về thực phẩm.
Chúng tôi nói về vắc xin.
Và đây là hai hướng.
Hướng thứ nhất.
Có ba bài báo trong y văn nói rằng vắc xin gây hại nhiều hơn có lợi.
Và ông ấy đã trích những bài đó cho tôi.
Tôi đã ghi lại.
Và tôi đi tìm đọc sau đó.
Và thực sự, chúng nói như những gì ông ấy nói.
Không thể chấp nhận được khi nói rằng vắc xin gây hại nhiều hơn có lợi và chúng ta lại tiêm cho trẻ sơ sinh.
Bây giờ, thật đúng là ba bài báo đó có nói như vậy.
Nhưng có tới 50.000 bài nói điều ngược lại.
Điều thứ hai ông ấy nói, một phụ nữ sinh một em bé khỏe mạnh.
Đứa trẻ khỏe đó được tiêm một mũi dưới da.
Và giờ đứa bé đó không còn khỏe nữa.
Đó là một hành vi bồi thường dân sự.
Đó là một tort pháp lý.
Được rồi.
Và, bạn biết đấy, thực sự có thể tranh luận rằng đó là một hành vi bồi thường dân sự.
Bởi vì, bạn biết đấy, nghĩa vụ, sơ suất, và cho tới thiệt hại.
Được rồi.
Biện pháp sửa chữa cho tort là gì?
Tôi nói, kiện.
Ông ấy nói, đúng.
Nhưng bà mẹ đó không thể kiện vì Đạo luật Bảo đảm Bồi thường Vắc xin năm 1986.
Vì vậy bà mẹ đó về cơ bản có một đứa con bị tổn hại mà không có đường kháng cáo.
Điều đó là vi hiến.
Đó là hai hướng của cuộc trao đổi nửa giờ của chúng tôi.
Bây giờ, mọi điều ông ấy nói đều hoàn toàn đúng.
Nhưng không liên quan.
Chúng cho thấy, về cơ bản, thiên kiến xác nhận.
Và ông ấy là luật sư.
Ông ấy tin vào tiền lệ.
Tôi là bác sĩ.
Tôi tin vào xác suất.
Luôn có một tỉ lệ lợi ích-rủi ro.
Trừ khi bạn là luật sư, trong trường hợp đó chỉ có rủi ro.
Và đó là cách ông ấy nhìn thế giới.
Ông ấy nhìn thế giới như rủi ro.
Tôi thì không.
Tôi sẽ không trụ nổi được năm giây.
Tôi nghĩ chúng tôi đều cùng quan điểm ở việc đảm bảo mọi người có thông tin đúng liên quan đến xác suất.
Mọi thứ chúng ta làm trong đời đều là một hàm của xác suất.
Khi tôi lên taxi sáng nay để đến đây, tôi hiểu xác suất chiếc taxi đó đâm vào xe khác.
Nhưng tôi vẫn quyết định lên xe và tới đây.
Tất cả chúng ta đều đối mặt với những rủi ro này mỗi ngày.
Tôi muốn nói về điểm vắc xin rằng rõ ràng — gần như — nó đã trở thành một vấn đề chính trị.
Và có hai phía.
Một phía, giống phía của RFK, thì cực kỳ hoài nghi.
Và họ có quan điểm của họ.
Rồi có phía kia, thường bị chi phối nhiều hơn bởi các nhà khoa học.
Tôi phỏng vấn các nhà khoa học rất nhiều.
Vậy nên tôi biết hầu như mọi nhà khoa học tôi đã phỏng vấn đều đồng ý rằng, bạn biết đấy, vaccine có tác dụng phụ.
Nhưng nhìn chung, vaccine mang lại rất nhiều lợi ích.
Còn tùy bạn nhìn từ góc độ nào.
Nếu nhìn từ lăng kính y tế công cộng, thì vaccine làm được nhiều điều tốt hơn là gây hại.
Còn nếu nhìn chỉ từ góc độ cá nhân thuần túy, bạn sẽ nói: khoan đã, tôi không bị bệnh nhưng tôi đã chích mũi, và tôi bị tổn thương do vaccine, vậy tức là tôi đã bị một hành vi gây thiệt hại (tort).
Tôi muốn khép lại phần này bằng lời khuyên rằng nếu có một khủng hoảng y tế trong tương lai gần, một đợt bùng phát virus giống như đại dịch vừa rồi, hãy chắc chắn lấy thông tin từ những nguồn thật sự đáng tin cậy.
Và những nguồn đó, thành thật mà nói, không nên bao gồm — không nên bao gồm podcast.
Không, không nên.
Chúng cũng không nên bao gồm mạng xã hội.
Thay vào đó nên bao gồm những nơi như — tôi khuyên nên kiểm tra một trang web tên là Consensus.
Tôi không có bất kỳ liên kết gì với họ.
Nhưng Consensus cho phép bạn gõ câu hỏi bạn có về sức khỏe, vaccine, hay bất cứ thứ gì.
Nó cho thấy những gì các nghiên cứu được bình duyệt nói và sự đồng thuận là gì.
Ví dụ, vài ngày trước tôi đã dùng trang web đó để cố hiểu một điều.
Tôi gõ vào “cái này có khỏe mạnh hay không?”
Nó hiện ra một thanh (bar).
Nhóm sẽ chiếu trên màn hình.
Và nó cho bạn thấy bao nhiêu phần của nghiên cứu khoa học ủng hộ ý tưởng đó.
Nó nói như 70% nghiên cứu khoa học nói là tích cực.
25% nói là trung lập.
Và 5% nói là chúng ta không rõ hoặc là tiêu cực.
Tôi nghĩ đó là một công cụ rất hay vì có quá nhiều thông tin ngoài kia.
Có quá nhiều nghiên cứu, một nghiên cứu nói thế này, nghiên cứu kia nói thế kia.
Vì vậy, dùng những công cụ như vậy, theo tôi, là cách tốt hơn nhiều để đưa ra quyết định về sức khỏe của bạn hơn là nghe podcast như thế này hay TikTok, Instagram hay tweet.
Bởi vì điều khác tôi muốn nói là có thể bạn không biết điều này.
Tôi đang nói trực tiếp với khán giả của mình đây.
Nhưng hiện tại bạn đang ở trong một buồng dội thuật toán.
Nếu bạn muốn hiểu ý tôi, thuật toán trên bất kỳ nguồn cấp nào của bạn đã được cá nhân hóa để đưa cho bạn nhiều hơn thứ khiến bạn sợ, lo lắng, quan tâm, v.v.
Và nếu bạn muốn chứng minh điều này, hãy hỏi bạn thân nhất của bạn hoặc ai đó trong công chúng xem feed của họ.
Tôi nhớ khoảng hai năm trước, tôi hỏi bạn thân liệu tôi có thể xem feed Twitter của anh ấy không.
Nó hoàn toàn khác với feed của tôi.
Thứ nhất, không có Manchester United mà toàn Liverpool.
Nhưng tất cả thông tin cũng hoàn toàn khác nữa.
Vì vậy, chúng ta đang sống trong những buồng dội nơi thông tin sai lệch hoặc những thứ chúng ta tin tưởng được củng cố — cả theo hướng tích cực lẫn tiêu cực.
Vì vậy, bạn cần một chiến lược cho thông tin, đặc biệt là liên quan đến sức khỏe.
Tôi hoàn toàn đồng ý.
Sự thật là những thuật toán này được thiết kế để giữ bạn tương tác.
Chúng không được thiết kế để giữ bạn được thông tin.
Đơn giản vậy thôi.
Vấn đề khác, tất nhiên, là thiên kiến xác nhận.
Nếu bạn có thiên kiến xác nhận, bạn chỉ tìm kiếm thông tin để tái xác nhận thiên kiến đó.
Và đó là điều sắp xảy ra.
Trước đây chúng ta không có điều này, nhưng bây giờ thì có.
Đó là điều sẽ diễn ra trong phần bình luận mỗi khi ta nói về các chủ đề như vaccine: sẽ có một nhóm người có quan điểm riêng.
Bạn có quyền có quan điểm riêng.
Và họ sẽ chiến đấu để xác nhận và chứng minh quan điểm đó.
Sẽ có một nhóm khác có quan điểm khác.
Và họ cũng sẽ chiến đấu để xác nhận quan điểm của mình.
Điều tôi thích, và hy vọng khán giả hiểu điều này ở tôi, là tôi cố giữ tư duy cởi mở.
Và đó là điều cực kỳ khó làm những ngày này.
Thật sự rất khó.
Một hôm tôi thấy một nhà báo.
Họ nói họ đang cố gắng đặt tôi vào một nhãn chính trị.
Họ nói, chúng tôi nghĩ Stephen là người không theo phe phái chính trị.
Và tôi nghĩ đó có lẽ là miêu tả chính xác về quan điểm của tôi.
Tôi coi đó là một lời khen lớn.
Đó là một lời khen tuyệt vời.
Tôi có quan điểm, nhưng tôi không tham gia bất kỳ giáo phái nào, đó là cách tôi mô tả.
Và bạn biết bạn đang ở trong một giáo phái khi quan điểm của bạn giống 99% với người kia trong giáo phái.
Bởi vì về logic, điều đó không bao giờ nên xảy ra.
Nó không nên như vậy.
Tôi đồng ý.
Bạn biết đấy, giáo phái là một phần không thể tránh của xã hội, thật đáng tiếc.
Tôi đã thấy quá nhiều doanh nhân coi bán hàng như một vấn đề biểu diễn.
Trong khi thường đó là do vấn đề khả năng hiển thị.
Bởi vì khi bạn không thể thấy điều gì đang xảy ra trong pipeline của mình,
giai đoạn từng cuộc hội thoại đang ở đâu, gì bị tắc, gì đang chuyển động,
bạn không thể cải thiện gì cả.
Và bạn không thể chốt được thỏa thuận.
Nhà tài trợ của chúng ta, Pipedrive, là công cụ CRM số một cho các doanh nghiệp nhỏ và vừa.
Không chỉ là một danh bạ liên hệ, mà là một hệ thống thực sự cho thấy toàn bộ quy trình bán hàng của bạn,
từ đầu đến cuối, mọi thứ đang hoạt động, cái nào đang chậm, và các bước bạn cần thực hiện tiếp theo.
Tất cả các nhóm của bạn có thể làm việc thông minh và nhanh hơn.
Các đội sử dụng Pipedrive trung bình chốt được gấp ba lần giao dịch so với những đội không dùng.
Đó là CRM đầu tiên được làm bởi người làm sales cho người làm sales mà hơn 100.000 công ty trên thế giới tin dùng, bao gồm cả đội của tôi, những người cực kỳ yêu thích nó.
Hãy thử Pipedrive hôm nay bằng cách truy cập pipedrive.com/CEO.
Và bạn có thể bắt đầu chỉ trong vài phút mà không cần thanh toán.
Và nếu bạn dùng liên kết này, bạn sẽ nhận được dùng thử miễn phí 30 ngày.
Tôi muốn thực tế và mang tính chiến thuật ở đây, với người đang nghe ngay bây giờ.
Họ đang nghe cả tôi và bạn.
Và họ biết đường có hại.
Họ biết thực phẩm siêu chế biến có hại.
Nhưng họ vẫn đang vật lộn với một chút mỡ, với những loại bệnh tật khác.
Họ có lẽ đang trên quỹ đạo dẫn đến một dạng bệnh mạn tính nào đó, có thể Alzheimer, có thể sa sút trí tuệ, có thể một dạng ung thư.
Chúng ta có gì?
Nếu nói trực tiếp, hãy gọi tên cô ấy hoặc anh ấy.
Gọi cô ấy là Jenny.
Jenny đang nghe ngay bây giờ.
Jenny và Dave.
Họ đang ngồi đó.
Họ là người Mỹ trung bình.
Chúng ta nói gì với Jenny và Dave để khiến họ thay đổi cuộc sống?
Điều đầu tiên bạn phải hỏi họ là, bạn là ai?
Bạn có biết không?
Bạn có biết mình là ai không?
Bởi vì nếu họ không biết mình là ai, thì chẳng có gì khác quan trọng nữa.
Họ phải cảm thấy thoải mái trong làn da của chính mình, mà họ thì không.
Lý do họ bấu víu vào thực phẩm siêu chế biến là vì nó cung cấp cho họ một cú “điểm dopamin”.
Và có lẽ đó là thứ duy nhất còn mang lại cho họ chút khoái cảm.
Và nếu đó là tất cả khoái cảm họ có trong đời, bạn sẽ không bao giờ sửa được chuyện này vì đó là tất cả những gì họ có.
Vậy câu hỏi là, sắp xếp lại ưu tiên ở cấp độ cá nhân.
Điều gì quan trọng với bạn?
Điều gì là quan trọng nhất?
Tình yêu, các mối quan hệ.
Điều gì là quan trọng thứ yếu?
Khoái lạc, đồ ăn, ma túy.
Nếu bạn không có tình yêu, mối quan hệ, sự ổn định trong đời, thì không có lượng thức ăn hay ma túy nào bù đắp được điều đó.
Vậy bạn là ai?
Điều gì thực sự quan trọng với bạn?
Và cho đến khi bạn trả lời câu hỏi đó một cách trung thực và dứt khoát, bạn sẽ không vượt qua được.
Để tôi đóng vai Jenny và Dave.
Bạn hỏi tôi, tôi là ai?
Tôi 30 tuổi và tôi làm công việc này.
Công việc cũng ổn.
Tôi không yêu nó.
Nó không làm tôi bừng sáng.
Tôi độc thân.
Tôi sống ở thành phố này.
Và vâng, tôi chỉ đang, bạn biết đấy, trôi đi.
Kiểu như chạy mãi trên máy chạy bộ của cuộc đời.
Và bạn đang chịu bao nhiêu căng thẳng?
Rất nhiều căng thẳng.
Rất rất nhiều.
Mỗi lần tôi mở điện thoại, là căng thẳng.
Email, công việc, có chuyện với người này.
Tôi nghĩ mẹ tôi có vấn đề gì đó và sức khỏe bà đang xấu đi.
Hãy tưởng tượng điều đó đang làm gì với ATP trong não bạn.
Nó làm gì?
Nó làm cạn kiệt nó một cách điên cuồng.
Thứ nhất, bạn có rối loạn ty thể từ tất cả thứ rác bạn đã ăn.
Và từ, bạn biết đấy, thật không may, từ ô nhiễm không khí bạn hít thở và từ các vi nhựa, bạn biết đấy, vốn đã gần như chiếm lĩnh bộ não bạn.
Một phần hai trăm của não bạn ngay bây giờ, Stephen, là vi nhựa, dù bạn có thích hay không.
Vậy Jenny và Dave có lẽ còn nhiều hơn thế, được chứ?
Và bạn ăn uống tốt.
Họ thì không, được chứ?
Vậy đây là nền tảng.
Cái này là nền.
Câu hỏi là, làm sao chúng ta cải thiện việc tạo ATP của họ?
Làm sao chúng ta cải thiện chức năng ty thể của họ?
Làm sao chúng ta khiến các neuron của họ bắt đầu phản ứng đúng?
Đó là câu hỏi.
Và bạn có nhắm vào stress như một phần của giải pháp không?
Có, tất nhiên.
Bạn phải làm.
Làm sao mà không được?
Để tôi kể nhanh một trường hợp lâm sàng khác.
Gần đây, tôi có cơ hội trò chuyện kéo dài với một người hùng của tôi, Tiến sĩ Vivek Murthy, người từng là Tổng Y sĩ Hoa Kỳ.
Chúng tôi ở London cùng nhau.
Và cuối cùng tôi ngồi xuống và nói: Vivek à, tôi thích cách ông kêu gọi yêu thương rằng cuối cùng chúng ta cần yêu nhau để vượt qua những vấn nạn xã hội có hệ thống này.
Rằng tình yêu, tình yêu là thứ đang thiếu.
Đây là vấn đề.
Bạn không thể yêu nếu não bạn đang viêm.
Bạn không thể yêu nếu bạn không thể yêu—nếu não bạn đang viêm.
Tất nhiên, lý do não bị viêm là thực phẩm siêu chế biến và tất cả những thứ chúng ta đã nói, các loài oxy phản ứng, cortisol, v.v., mà chúng ta đã bàn trước đó.
Vậy ông có đang nói người ta bị rối loạn chuyển hóa, não bị viêm, chịu stress thì khả năng yêu bị giảm không?
Đúng, đó chính xác là điều tôi đang nói.
Họ không thể yêu bản thân và không thể yêu bất kỳ ai xung quanh họ.
Giải thích khoa học đi.
Serotonin.
Serotonin là gì?
Serotonin là một chất dẫn truyền thần kinh cần thiết cho eudaimonia, để có thể cảm thấy hài lòng.
Oxytocin là chất dẫn truyền của tình yêu, của sinh sản, của cảm giác an toàn.
Cortisol gây ra sự methyl hóa của thụ thể oxytocin.
Vậy là giờ oxytocin không thể hoạt động, nên bạn không thể cảm thấy an toàn.
Và serotonin cần thiết để cơ bản ức chế viêm ở amygdala.
Đó thực ra là thứ gây ra “buckshot”—sự không thể tấn công một cách có chọn lọc như chúng ta đã nói trước, giống như một hậu vệ trung bình tệ.
Vì vậy tôi đã nói với ông ấy, bạn không thể yêu nếu não bạn đang viêm.
Ông ấy cảm ơn tôi và tôi tưởng thế là xong, tôi sẽ không làm phiền ông nữa.
Hai tuần trước, tôi nhận được email từ Vivek nói: Tôi đã nghĩ về điều anh nói và tôi đang đọc dở cuốn sách của anh, nói chuyện đi.
Bạn không thể yêu nếu não bạn đang viêm.
Tôi vừa xem một nghiên cứu nói rằng nồng độ cortisol cao ở mẹ trong thời kỳ mang thai có thể ảnh hưởng đến thụ thể oxytocin của em bé, nghĩa là bé sẽ cảm thấy bớt an toàn hơn.
Chính xác.
Và đó là epigenetic—nó xảy ra ngay cả trước khi sinh.
Tôi đang cố mà vẽ ra.
Vì vậy tôi đang cố hình thành vài giả thuyết về điều này nghĩa là gì trong thực hành.
Ý tôi là, trong trường hợp người mẹ, nếu mẹ chịu nhiều stress dẫn đến cortisol cao, thì thụ thể oxytocin của đứa trẻ, vốn là hoóc môn gắn kết ở con người, sẽ bị suy giảm.
Vậy nếu tôi có một bà mẹ rất căng thẳng trong thời điểm thụ thai, bất cứ lúc nào đó, trong thai kỳ—trong quá trình mang thai, trong thời kỳ thai nghén—thì có khả năng, có xác suất nhân quả rằng tôi có thể kém hơn trong việc gắn kết với người khác.
Đúng vậy.
Đó chính xác là những gì chúng ta đang nói.
Nhưng tôi đoán chuyện đó cũng có thể xảy ra sau khi mang thai, còn tôi thì bị stress mãn tính.
Đó là một quá trình liên tục.
Câu hỏi là, có thể đảo ngược được không?
Câu trả lời là có, nhưng cần rất nhiều công sức.
Và bạn phải có nền tảng cơ bản để làm được điều đó.
Có một kiểu … gọi là gì nhỉ, khi điều gì đó trở nên hơi tự ứng nghiệm, tức là
nó kiểu…
Tự diễn giải?
Ý tôi là, nếu ai đó cô đơn, cực kỳ cô đơn, và họ sống một mình trong một căn hộ
nhỏ, mà hiện nay ngày càng nhiều người như vậy…
Ừ.
Tôi đọc về chuyện đó rồi.
Tầng hầm.
Tầng hầm.
Ừ.
Nhưng ngay cả ở các thành phố lớn như London hay New York, v.v., rất nhiều người sống một mình trong một cái “hộp nhỏ” (shoebox).
Ừ.
Và tôi thấy các nghiên cứu cho thấy trước đây người trung bình có một số bạn bè để nhờ tới khi gặp khủng hoảng.
Bây giờ họ, trung bình, chỉ còn khoảng một người hoặc không có ai.
Nên tình trạng cô đơn tăng lên.
Rồi tôi cũng thấy một số nghiên cứu nói rằng khi người ta cô đơn, cơ thể họ rơi vào trạng thái ngủ kém hơn, căng thẳng hơn, và hay cay cú với người khác.
Tôi không nhớ chính xác thuật ngữ cho điều đó, nhưng giống như một kiểu nhạy cảm tăng cao.
Giả thuyết là ngày xưa, trong bối cảnh tiến hóa, nếu bạn mất bộ tộc của mình, bạn sẽ phải cảnh giác hơn để sống sót.
Đó là amygdala của bạn.
Và nếu đúng như vậy, thì điều đó gợi ý rằng nếu bạn cô đơn, bạn sẽ bị stress nhiều hơn.
Đúng.
Nhưng nếu bạn stress nhiều hơn, bạn dễ cô đơn hơn.
Đúng rồi.
Đó là vòng luẩn quẩn.
Vòng luẩn quẩn.
Đó là từ tôi đang tìm.
Chính là vòng luẩn quẩn.
Hoàn toàn đúng.
Tôi hoàn toàn đồng ý.
Đó là điều chúng ta đang cố gắng phá vỡ.
Vậy tôi hỏi bạn một câu.
Câu đố.
Được rồi.
Và bạn biết đáp án mà.
Ừ.
Bởi vì tôi đã nhắc đến nó trên podcast này rồi.
Sẵn sàng chứ?
Ừ.
Sự khác biệt giữa cô đơn và ở một mình là gì?
Cô đơn là thiếu kết nối với người khác, còn ở một mình là ở một mình.
Cả hai đều thiếu kết nối với người khác.
Tôi không biết.
Nói cho tôi đáp án đi.
Đáp án là gì?
Serotonin.
Được rồi.
Nếu bạn thiếu serotonin, bạn sẽ cô đơn.
Nếu bạn đủ serotonin, đó là ở một mình.
Bạn cảm thấy thoải mái trong sự cô đơn của mình.
Bạn vui khi mình cô đơn.
Bởi vì thực ra bạn không cô đơn.
Bạn chỉ đang ở một mình.
Và làm sao mà tôi trở nên cô đơn? Và theo cơ chế serotonin thì như thế nào?
À, bạn chọn ở một mình khi bạn ở trạng thái “ở một mình”.
Nhưng ý là, đó là thứ bạn muốn.
Đó là điều bạn lựa chọn.
Bạn có thể ở cùng người khác.
Nhưng bạn đã chọn ở một mình.
Khi bạn cô đơn, được rồi, lý do là, ngay cả khi người khác đang tiếp cận bạn, ngay cả khi bạn ở một bữa tiệc và rõ ràng bạn không cô đơn, bạn vẫn cảm thấy như mình đang cô đơn.
Bạn cảm thấy như mình ở đó một mình, dù xung quanh có bao nhiêu người.
Serotonin là gì?
Và đó là vì bạn thiếu serotonin.
Serotonin là một chất dẫn truyền thần kinh.
Nó được tạo ra từ một axit amin gọi là tryptophan.
Tryptophan là axit amin hiếm nhất trong tất cả các protein chúng ta tiêu thụ.
Nó là axit amin hiếm nhất trên hành tinh.
Nó có trong trứng, gà, cá, chứ không phải trong thực phẩm siêu chế biến.
Vì vậy những người ăn nhiều thực phẩm siêu chế biến sẽ thiếu tryptophan và do đó thiếu serotonin, sẽ dễ cáu kỉnh một chút và cũng có xu hướng cảm thấy cô đơn.
Và serotonin làm ức chế neuron kế tiếp.
Nó khiến neuron kế tiếp không phát xung, thay vì dopamine, vốn khiến neuron kế tiếp phát xung.
Chúng rất khác nhau.
Và serotonin, khi ở mức bình thường, cho bạn cảm giác mãn nguyện.
Không nhất thiết là hạnh phúc, nhưng kiểu “ổn rồi, mình không muốn hay cần gì thêm nữa.”
Nó gần như đối lập hoàn toàn với dopamine.
Dopamine là “cái này thấy hay, mình muốn thêm nữa.”
Còn serotonin là “cái này thấy ổn, mình không muốn hay cần thêm nữa.”
Và serotonin phần lớn được tạo ra ở ruột, khoảng 90%.
Vậy câu hỏi là, serotonin ở ruột có lên được não không?
Và câu trả lời là thông qua dây thần kinh vagus hướng tâm.
Vậy nhánh hướng tâm của dây vagus phải hoạt động tốt và phải truyền thông tin từ ruột lên não để có thể chuyển đổi tín hiệu đó.
Đó chính là thứ chúng ta gọi là trực giác.
Đó gọi là cảm giác ruột (gut feeling).
Vậy tôi cần dây thần kinh vagus khỏe mạnh.
Đúng, bạn cần.
Và có nhiều thứ khiến dây vagus không khỏe, bao gồm tất cả hiện tượng viêm ở ruột mà chúng ta đã nói do thực phẩm siêu chế biến.
Vậy làm sao tôi làm cho dây vagus khỏe?
Ăn thực phẩm thật.
Còn mấy cái máy kích thích dây thần kinh vagus mà mọi người nói nhiều thì sao?
Chúng khá thú vị và có lợi cho kiểm soát các cơn động kinh.
Được rồi.
Đối với động kinh, vì lý do nào đó, dây vagus truyền thông tin lên xuống giúp giảm các cơn động kinh.
Không ai, theo tôi biết, chứng minh được rằng bạn có thể dùng máy kích thích dây vagus để thực sự thay đổi cảm xúc.
Tôi đã xem nghiên cứu và nó nói đúng như bạn mô tả, rằng phân tích tổng hợp và theo dõi dài hạn cho thấy giảm 30%–50% số cơn động kinh ở bệnh nhân dùng kích thích dây vagus.
Nhưng ngoài chuyện đó ra, về trầm cảm thì bằng chứng chỉ khiêm tốn.
Rất ít ỏi.
Rất ít ỏi, đúng.
Khoảng 15%–25% có cải thiện, vốn cao hơn giả dược.
Vậy là nhỏ.
Và với lo âu thì cũng tương tự.
Chỉ có các nghiên cứu chất lượng thấp và quy mô nhỏ.
Họ nói rằng máy cấy kích thích dây vagus cho thấy bằng chứng mạnh nhất cho động kinh và trầm cảm.
Nhưng kết luận là, nó hiệu quả với động kinh, như bạn nói, và vẫn còn nhiều điều chưa được chứng minh liên quan đến stress và khả năng tập trung.
Tôi ước chúng có tác dụng hơn.
Ý tôi là, sẽ dễ thôi, nên, bạn biết đấy, một điều bạn học được khi làm, làm những gì tôi làm với podcast này là bạn nhận ra rằng trong cuộc sống thật sự không có nhiều đường tắt, và mọi thứ trông như đường tắt, một thiết bị nọ, một cái dụng cụ nọ mà sẽ sửa được mọi thứ thực ra hoặc là không hiệu quả, hoặc là lừa đảo, hoặc có một cái giá phải trả ẩn giấu nào đó.
Vì thế nó quay lại nguyên tắc rất quan trọng mà tôi nghĩ mọi người đang nghe nên thấm nhuần, đó là không có bữa trưa miễn phí trong đời.
Nếu cái gì đó có vẻ là con đường nhanh, thì có lẽ nó là con đường nhanh đến một thứ khác.
Và con đường chậm mới là con đường nhanh.
Con đường khó mới là con đường nhanh.
Đấy là điều tôi học được.
Tôi có thể thử tất cả những thứ này để cố gắng lừa, cố gắng để, bạn biết đấy, cố gắng ăn đường mà vẫn khỏe.
Và luôn luôn có một cái giá phải trả chết tiệt.
Giống như cả đám người đang nói về một Zempec.
Chính xác.
Mọi người đều nói về Zempec.
Nó chỉ là miếng dán băng, không phải là cách sửa chữa.
Bạn nghĩ gì về một Zempec?
Bạn có bao nhiêu thời gian?
Ừ, còn tuỳ bạn nghĩ thế nào.
Mọi người hỏi tôi điều này suốt.
Tôi đội ba chiếc mũ, được chứ?
Vậy tôi sẽ đội chiếc mũ đầu tiên, chiếc mũ lâm sàng của tôi.
Tôi mừng vì có những chất tương tự GLP-1 này.
Chúng hiệu quả.
Tôi không nói là không.
Thực sự là hiệu quả.
Và Chúa biết nếu bạn có BMI 40 đến 45 và bạn đã thử mọi thứ khác mà chẳng cái nào hiệu quả và đó là chuyện sống còn, thì tôi mừng vì có chúng.
Được rồi, bây giờ để tôi đội chiếc mũ thứ hai, chiếc mũ nhà khoa học.
Tại sao chúng hiệu quả?
Chúng hoạt động ở hai nơi.
Thực ra chúng hoạt động ở nhân accumbens mà tôi đã nhắc trước đó, trung tâm “thưởng”.
Nó dường như làm giảm cảm nhận phần thưởng.
Đó là một trong những lý do tại sao các chất tương tự GLP-1 không chỉ được dùng cho béo phì, mà còn cho nghiện rượu, nghiện ma tuý, cho nhiều thứ, vì về cơ bản chúng làm yên hệ thống thưởng — điều này là tốt.
Bây giờ, chúng ta đã từng có một loại thuốc làm như vậy vào năm 2006, làm yên hệ thống thưởng.
Nó gọi là Romanobant, tên thương mại Accomplia.
Và nó là một chất chống endocannabinoid.
Nó là một chất đối kháng thụ thể endocannabinoid.
Nó là thuốc chống cần sa.
Nó là thuốc chống thèm ăn vặt.
Và vì vậy nó gây giảm cân.
Nó được tung ra ở Liên minh châu Âu.
EFSA phê duyệt nó năm 2006.
Và trong vòng hai tháng kể từ khi ra thị trường, đã có 21 vụ tự tử.
Và lý do là nếu bạn ức chế phần thưởng, thì chẳng còn lý do gì để ra khỏi giường vào buổi sáng.
Tin tốt với các chất tương tự GLP-1 này là chúng ta đã đi tìm dấu hiệu tự tử và chưa thấy.
Nhưng chúng ta cũng đi tìm dấu hiệu trầm cảm, và ta thấy điều đó khá nhiều.
Vậy nên dường như chúng có cùng một tác dụng, có thể không nghiêm trọng như Romanobant.
Nhưng dù sao đó chắc chắn là một nhược điểm.
Được chứ.
Nơi thứ hai chúng hoạt động là đường tiêu hóa.
Nó làm chậm việc làm rỗng dạ dày.
Nó làm chậm thức ăn đi qua ống tiêu hóa, đặc biệt là dạ dày.
Đó là lý do nó hiệu quả.
Bởi vì bạn không thể ăn thêm nếu dạ dày bạn vẫn còn đầy.
Vì thức ăn không được đẩy đi.
Được rồi.
Điều đó tốt ở mức độ nào đó, ngoại trừ nó mang lại tất cả các tác dụng phụ.
Buồn nôn, nôn mửa, viêm tụy, liệt dạ dày (gastroparesis), dạ dày như hóa đá.
3,4% tất cả những người dùng các chất tương tự GLP-1 bị liệt dạ dày.
Và đoán xem?
Khi bạn ngưng thuốc, liệt dạ dày không biến mất.
Và hiện đang có một vụ kiện chống lại Novo Nordisk vì liệt dạ dày do các chất tương tự GLP-1.
Không hề tốt.
Ngoài ra, bạn giảm cân.
Được rồi.
Giảm loại gì?
Hóa ra mất một nửa là cơ, một nửa là mỡ.
Giảm mỡ thì tốt.
Giảm cơ thì không.
Mất cơ thực ra là yếu tố nguy cơ dẫn tới chết sớm.
Sarcopenia (mất cơ) là yếu tố nguy cơ dẫn tới chết sớm.
Bây giờ, còn gì nữa gây mất lượng cơ và mỡ tương đương như vậy?
Đói.
Và đó là cách mấy thứ thuốc đó hoạt động.
Chúng khiến bạn đói.
Vậy đó không phải là cách hay nhất để làm việc này, mọi người ạ.
Thêm nữa, chỉ có một phần ba những người dùng các chất tương tự GLP-1 thực sự có phản ứng.
Hai phần ba thì không.
Họ không nói cho bạn về những người đó.
Họ chỉ nói về những người có đáp ứng.
Và ngay khi bạn ngừng dùng, tất cả cân nặng lao trở lại, thậm chí còn hơn trước.
Bởi vì bạn chỉ dán miếng băng tạm cho vấn đề.
Bạn chưa sửa được gốc rễ vấn đề.
Cũng không phải là điều hay.
Và cuối cùng, để tôi chuyển sang chiếc mũ thứ ba, chiếc mũ người vận động y tế công cộng của tôi.
Bây giờ, tôi đã nói những thuốc này hiệu quả.
Giảm trung bình 16%.
Đúng.
Nếu mọi người ở Mỹ đủ điều kiện dùng chất tương tự GLP-1 mà được dùng, đó sẽ tiêu tốn 2,1 nghìn tỷ USD cho hệ thống chăm sóc sức khoẻ, mà hiện tại đã là 4,1 nghìn tỷ USD.
Vậy đó sẽ là một khoản phụ thu 50% so với những gì chúng ta đang trả.
Và Medicare sẽ phá sản vào năm 2029.
Dù sao thì cũng sẽ phá sản mà không tính đến chuyện này.
Vậy bạn sẽ thêm 50% nữa lên trên đó sao?
Làm sao quỷ quái bạn định trả cho cái đó cho mức giảm cân 16%?
Ngược lại, nếu chúng ta chỉ loại bỏ đường thêm vào khỏi chế độ ăn, khỏi chế độ ăn người Mỹ, xuống mức hướng dẫn của USDA là 12 muỗng cà phê đường thêm mỗi ngày, không hơn.
Chúng ta có thể đạt giảm 29% cân nặng và tiết kiệm 3,0 nghìn tỷ USD.
Đó là biến động 5,1 nghìn tỷ USD cho mức giảm cân gấp đôi và không có tác dụng phụ.
Bạn nghĩ phương án nào tốt hơn?
Gần đây có một nghiên cứu trên động vật gợi ý rằng những thứ như một Zenpec, semaglutide đã làm giảm việc tự dùng cocaine ở chuột khoảng 30% trong thời gian điều trị và cắt giảm hành vi tìm ma túy của chúng 62% sau một thời gian kiêng khem, điều này nói lên một số điều bạn vừa nói về vai trò của GLP-1, của Zenpec trong các đường dẫn thưởng ở não.
Thật thú vị.
Thật thú vị.
Rất thú vị.
Nhưng điều đó nói lên điều gì?
Nó nói rằng nếu ở những con chuột này, nếu chúng được cho các chất đối kháng GLP-1 này, những Zenpec này, những semaglutide này, thì chúng ít có khả năng tiếp tục nghiện các thứ.
Ừ.
Ý tôi là, tôi không muốn nói là ít có khả năng nghiện.
Chúng đã nghiện rồi.
Về cơ bản chúng đang chọn không tiếp tục tiêu thụ.
Chúng ta không biết liệu chúng có… nghiện đến mức nào ở chuột hay không.
Nhưng hành vi của họ cho thấy họ đang giảm tiêu thụ chất gây nghiện.
Và điều đó gợi ý gì?
Điều này có nghĩa là GLP-1 đang làm gì?
Ồ, thứ nhất, có lẽ lý do họ không ăn nhiều hơn là vì dạ dày họ không vận động.
Nếu dạ dày không vận động, bạn sẽ không muốn ăn thêm nữa, phải không?
Có thể.
Có thể.
Là như vậy.
Chúng ta không biết.
Đó là một khả năng.
Không còn nghi ngờ gì là nhân accumbens có thụ thể GLP-1.
Vùng ventral tegmental (ventral tegmental area, VTA) cũng có thụ thể GLP-1.
Và thực ra tôi đã có một bài nói tại Hiệp hội Y học Nghiện California về Ozempic.
Vì vậy chúng ta biết dữ liệu cho thấy gì.
Chúng tôi vẫn đang nghiên cứu, điều tra và tìm hiểu nó là gì.
Bạn biết đấy, điều đó cũng không giải thích được chuyện rượu vì rượu không phải đồ ăn.
Nó là chất lỏng.
Nên nó hơi khác.
Và nó chắc chắn giảm nghiện rượu, giảm tiêu thụ rượu.
Vậy nên dường như có một tác dụng.
Hiểu về dopamine theo những gì bạn nói trước đó, có vẻ như những thuốc GLP-1 này, như Zempex, đang làm giảm sự phóng thích dopamine bằng một cách nào đó.
Bởi vì mấy con chuột, khi bạn nói về động lực và dopamine, chúng ít có động lực hơn để đi lấy thêm cocaine.
Đúng vậy.
Và điều đó rất có thể là điều tốt.
Và với một số người, tôi nghĩ chúng ta hoàn toàn có thể dùng hiện tượng đó để hỗ trợ họ.
Có thể đó sẽ là một cách tốt để giúp ngăn chặn ma túy.
Liệu điều đó cũng có nghĩa là tôi sẽ kém động lực hơn, nói chung?
Có.
À, điều đó không tốt.
Vâng.
Đó là điều tôi lo.
Quay lại Jenny và Dave, cả hai đều hơi thừa cân một chút.
Chúng ta đã nói về, rất thú vị, ý tưởng liên quan tới serotonin, tình yêu đóng vai trò to lớn và cả stress.
Và vì vậy Jenny và Dave bây giờ sẽ nghĩ về các mối quan hệ, tình bạn và việc tham gia câu lạc bộ chạy như một cách để giúp họ về lâu dài với các vấn đề nghiện và những thứ khác họ đang gặp.
Còn điều gì khác mà Jenny và Dave, đại diện cho một người Mỹ điển hình, cần biết để có thể giảm bớt mỡ cơ thể không?
Thứ nhất, thực phẩm siêu chế biến có xu hướng gây béo.
Bây giờ, nếu Jenny và Dave đang chịu stress, nếu họ bị áp lực tài chính, nếu họ bị thiếu thời gian, thì sẽ rất khó để họ từ chối thức ăn siêu chế biến.
Vì vậy, đừng mong cân nặng họ sẽ khá lên cho đến khi họ sửa chế độ ăn.
Một điều tôi rất chắc chắn là nếu bạn tiếp tục ăn như cái đống đồ đó, đừng mong điều gì tốt đẹp sẽ xảy ra.
Nhưng điều đó khó.
Rất khó.
Một vài điều thực tế.
Điều đầu tiên là khi họ đi chợ, đừng đi khi đang đói.
Tôi rất thích điều đó.
Tôi mắc lỗi đó nhiều lần.
Tại sao? Để tôi giải thích thêm.
Ồ, vì nếu họ đói thì mọi chuyện xong rồi.
Họ dễ dàng chọn đồ không tốt hơn.
Vì đồ không tốt đang gọi mời họ.
Và nhân tiện, đồ không tốt thường được đặt ở đầu cuối các lối đi trong siêu thị.
Còn ở giữa?
Ở giữa thì sao?
Nếu bạn đã đi vào các lối giữa, bạn đã đi lệch vì đó là nơi chứa thực phẩm siêu chế biến.
Vậy nên hãy mua sắm quanh phía ngoài.
Bạn phải mua quanh phía ngoài, nơi có thực phẩm thật.
Những tủ lạnh và…
Các tủ lạnh, rau quả, thịt và các sản phẩm từ sữa.
Không phải nói là ở đó không có thực phẩm siêu chế biến hay đường ẩn ở những chỗ đó.
Nhưng nếu bạn vào các lối giữa tiêu chuẩn, thì đó là nơi tất cả thực phẩm siêu chế biến đang ẩn náu.
Và, bạn biết đấy, khoảng 73% các mặt hàng trong siêu thị Mỹ là “độc hại”.
Nên nếu bạn bước vào siêu thị, bạn đã gặp vấn đề rồi.
Vậy điều đầu tiên là đừng đi khi đói.
Điều thứ hai là…
Ở phía ngoài siêu thị.
Ừ.
Còn gì nữa cho Jenny và Dave?
Và quan trọng nhất, tôi không muốn họ phải đọc nhãn thực phẩm vì điều đó hơi quá.
Nhưng họ nên hiểu cơ bản là nếu một thực phẩm có nhãn dài ngoằng, coi đó như nhãn cảnh báo.
Và nếu trong ba thành phần đầu tiên có đường, thì đó là món tráng miệng.
Họ nên nhìn nhận như vậy.
Vì vậy, salad gà kiểu Trung Quốc là món tráng miệng.
Bạn biết không?
Hôm nọ bạn tôi đang uống một lon Coca‑Cola.
Tôi cầm lên và nghĩ, lâu rồi không thấy cái này.
Tôi nhìn mặt sau thì thấy lượng đường trong đó khoảng tầm 40% ở vùng đó.
Vậy là khoảng 39 gram trong một lon, đúng.
Đúng vậy.
Vậy 40% của nó…
Là đường.
Chỉ là đường.
Và mọi người cứ…
Thảo nào.
Đó là lý do chúng ta có đại dịch gan nhiễm mỡ.
Và đường về cơ bản liên quan đến cả ung thư nữa, phải không?
Vâng, hoàn toàn đúng.
Và giờ chúng ta biết vì sao.
Chúng ta biết như thế nào.
Qua những cơ chế nào.
Cơ chế là gì?
Cho ung thư?
Ừ.
Đầu tiên, bất cứ thứ gì làm insulin tăng lên đều làm tăng nguy cơ ung thư vì insulin là một yếu tố tăng trưởng.
Thứ hai, vì insulin gây rối loạn chức năng ty thể.
Nó làm tăng những hiện tượng khác như, ví dụ, con đường pentose phosphate, chu trình Randall và quá trình sinh tổng hợp mỡ de novo, mà đó là thứ tế bào ung thư cần để nhân lên và phân chia.
Vậy nên về cơ bản là nuôi tế bào ung thư.
Thứ ba, một số loại ung thư, đặc biệt là ung thư tụy, có một enzyme trong đó gọi là transketolase.
Enzyme này có thể lấy fructose và chuyển thành glucose chỉ trong tế bào ung thư, nên khi bạn tiêu thụ đường, bạn đang nuôi chính xác tế bào ung thư.
Vậy mà, chúng ta cho bệnh nhân ung thư uống gì?
Ensure, mà loại đó giống như fructose nguyên chất.
Vậy là bạn thực ra đang nuôi ung thư.
Thật nực cười.
Được thôi.
Ngoài ra, vì fructose can thiệp vào chức năng ty thể, điều đó kích hoạt một cơ chế phản hồi tới toàn bộ tế bào để phân chia.
Vì tế bào đang phân chia ở pha tăng trưởng.
Chúng không có ty thể.
Đó là lý do tế bào ung thư không có ty thể.
Đó cũng là lý do tế bào thai nhi không có ty thể.
Các sinh vật yếm khí cũng không có ty thể.
Chúng phát triển nhanh nhất, nếu điều kiện thuận lợi.
Tóm lại, bất cứ thứ gì can thiệp vào chức năng ty thể đều làm bạn có nguy cơ bị ung thư.
Và chúng ta có đang thấy tình trạng ung thư gia tăng không?
Tỷ lệ người mắc ung thư đang tăng lên?
Ồ, chắc chắn rồi.
Và người ta bị ung thư ngày càng trẻ hơn, đặc biệt là ung thư đại trực tràng.
Trời ạ.
Tuổi trung bình của ung thư đại trực tràng trước đây là 50–55.
Giờ đây chúng ta thấy bệnh nhân ung thư đại trực tràng trong độ tuổi 30 và đầu 40.
Đó là lý do.
Vì sao?
Vì đường.
Đó là một vấn đề lớn.
Rất lớn.
Đó là những gì tôi sẽ đề nghị Dave và Jenny làm trước.
Nhưng cuối cùng, họ phải kiểm soát lượng đường và thực phẩm siêu chế biến.
Và câu hỏi là, họ có thể làm được điều đó một mình không?
Thành thật mà nói, có lẽ là không.
Vì họ nghiện đường và vì ngành công nghiệp thực phẩm gần như khiến họ không thể tránh được.
Đó là điều chúng ta phải sửa.
Chúng ta phải cho họ khả năng tiếp cận thực phẩm thật.
Đó là lý do tôi rất bức xúc với tranh cãi đang diễn ra ở Hoa Kỳ về SNAP.
Bạn có biết SNAP không?
Không.
SNAP là Chương trình Hỗ trợ Dinh dưỡng Bổ sung (Supplemental Nutrition Assistance Program), còn gọi là tem phiếu thực phẩm.
Thật ra tôi đã làm chứng trước Quốc hội, trước Ủy ban Phân bổ Ngân sách Hạ viện năm ngoái, để sửa SNAP.
Cụ thể là để loại bỏ nước ngọt ra khỏi SNAP.
Bởi vì nước ngọt là thứ tệ nhất.
Và cũng là thứ mà phần lớn người ta dùng phiếu SNAP để mua.
Và nó đang giết người.
Vì vậy tôi không nghĩ nước ngọt nên được mua bằng SNAP.
Và những gì tôi làm là tôi đã trình bày khoa học trước Quốc hội.
Và tôi nói rằng điều chúng ta cần làm là lấy số tiền tiết kiệm được khi cấm bán nước ngọt bằng SNAP.
Nếu người ta muốn tiêu tiền của họ vào nước ngọt, đó là quyền của họ.
Nhưng chúng ta không nên dùng chương trình trợ cấp liên bang để tài trợ cho cái chết của họ.
Chúng ta nên dùng số tiền tiết kiệm từ việc không bán nước ngọt và sử dụng nó để cải thiện dinh dưỡng cho chính những người đó: rau củ thật, bổ sung dinh dưỡng, chất xơ, nước — những thứ tốt cho sức khỏe.
Nói cách khác, chuyển hướng khoản tiền đó.
Họ không nghe.
Các nghị sĩ Cộng hòa đang cố gắng làm suy yếu SNAP.
Họ muốn xóa bỏ hoàn toàn chương trình này.
Và nếu họ không thể xóa bỏ, họ sẽ làm sao cho việc loại bỏ nước ngọt xảy ra — điều đó tốt — nhưng nó sẽ không cải thiện dinh dưỡng còn lại của họ.
Bởi vì về cơ bản họ sẽ chỉ lấy khoản tiền đó rồi bỏ vào túi mình.
Cách bạn thiết lập các điều khoản lập pháp như thế này rất quan trọng.
Và hiện tại chính phủ này không làm điều đó.
Cho tôi 15 giây để giải thích cách bạn có thể xây dựng một doanh nghiệp trực tuyến khả thi.
Những người tôi thấy thành công trong cuộc sống không có một kế hoạch hoàn hảo.
Họ chỉ bước bước đầu tiên rồi bước tiếp, rồi cứ tiếp tục.
Họ luôn ám ảnh và kiên trì.
Và Stan Store, một nền tảng tôi đồng sở hữu và là một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, là bước khởi đầu tốt nhất để biến kiến thức của bạn thành thu nhập.
Chỉ mất vài phút để khởi chạy doanh nghiệp và bắt đầu bán sản phẩm số, tư vấn, hội viên hoặc cộng đồng trực tuyến mà không phải lo kỹ thuật hay cài đặt rườm rà.
Hàng ngàn doanh nhân, sáng tạo và người dám chấp nhận rủi ro dùng Stan để nắm lấy tương lai của họ.
Bởi vì Stan dành cho doanh nhân, cho những người sẵn sàng làm việc và đặt cược vào bản thân.
Nếu bạn sẵn sàng bắt đầu, tham gia với chúng tôi.
Khởi nghiệp ngay hôm nay với bản dùng thử miễn phí 14 ngày tại stephenbartlett.stan.store.
Những tin nhắn và email mà bạn nhận được từ những người đã nghe bạn trên podcast, đã đọc sách bạn, hoặc đã thấy công việc của bạn ở nơi khác.
Câu hỏi điển hình mà những người đó hỏi là gì?
Nếu phải tóm tắt thành một câu hỏi, người ta hỏi bạn nhiều nhất điều gì?
Nước ép có tốt không?
Thật sao?
Nghiêm túc chứ.
Đó có lẽ là câu hỏi phổ biến nhất.
Bạn nói đường có hại, nhưng nước ép chẳng phải tốt sao?
Nước ép có tốt không?
Nước ép không tốt cho sức khỏe.
Trái cây thì tốt.
Vậy khác biệt giữa trái cây và nước ép là gì?
Là chất xơ.
Trái cây có chất xơ.
Chất xơ làm giảm tốc độ hấp thu từ ruột vào máu.
Và do đó bạn giảm phản ứng insulin.
Bạn giảm phản ứng glucose.
Về cơ bản bạn bảo vệ gan.
Và vì bạn ngăn chặn việc hấp thu sớm đó, các chất còn lại sẽ đi sâu hơn vào ruột non, nơi hệ vi sinh có thể tiêu hoá cho mục đích của nó, nuôi dưỡng hệ vi sinh đường ruột.
Tạo ra các axit béo chuỗi ngắn, từ đó có lợi cho chuyển hóa, chống viêm, chống Alzheimer.
Và chất xơ còn hoạt động như những bàn chải nhỏ bên trong ruột già để loại bỏ tế bào ung thư đại tràng.
Vì vậy bạn nhận được vô số lợi ích từ chất xơ có trong trái cây.
Nhưng ngay khi bạn ép lấy nước, bạn đã ném chất xơ vào thùng rác.
Và tất cả những gì còn lại chỉ là nước đường.
Vì vậy hãy ăn trái cây, đừng uống nước ép.
Vấn đề là, đó không phải thứ mà ngành công nghiệp thực phẩm đang bán.
Nếu tôi cho trái cây vào máy xay rồi thay vì vứt bỏ phần bã, tôi giữ lại tất cả những mẩu nhỏ trong đó thì sao?
Những lưỡi dao trong Breville hay Vitamix hay Nutribullet, hoặc bất cứ thứ gì bạn dùng để làm sinh tố,
những lưỡi đó sẽ xé sợi xơ thành từng mảnh vụn nhỏ đến mức nó không còn có thể đóng vai trò như một kết cấu dạng lưới để giữ và ngăn chặn việc hấp thụ nữa.
Vậy nên tốc độ hấp thụ trong ruột vẫn nhanh như trước.
Fructose và glucose vẫn sẽ đến gan nhanh như khi bạn uống nước ép.
Vậy đó không phải là giải pháp.
Làm thành sinh tố không phải là câu trả lời.
Tôi đang xem các bình luận hàng đầu từ cuộc trò chuyện trước của chúng ta, và chúng hầu như giống nhau — nhưng đều rất truyền cảm hứng.
Có người viết bình luận đứng đầu, tôi sẽ ghi màn hình để Jack chiếu lên.
Nó viết: Stephen, tôi phát hiện ra Robert ba năm trước sau khi bác sĩ nói tôi đang ở giai đoạn tiền-đái tháo đường.
Ba năm sau, mức máu của tôi hoàn toàn bình thường, và gần đây mọi người đều nói tôi trông khỏe hơn.
Người đàn ông này nên xuất hiện trên mọi chương trình truyền hình trên thế giới, nhưng ngành công nghiệp thực phẩm đang cố dập tắt tiếng nói của ông ấy.
Theo dõi công trình, và bạn sẽ thay đổi cuộc sống như ông ấy đã thay đổi cuộc sống tôi.
Stuart Jay, 59 tuổi, nam, ở Anh.
Thật khiến người ta ấm lòng.
Tôi mừng khi nghe vậy.
Tốt cho bạn, Stuart.
Bạn tôi được chẩn đoán ung thư tiền liệt tuyến giai đoạn bốn và được cho một năm để sống.
Anh ấy tìm đến Dr. Lustig và tuân thủ nghiêm ngặt lời khuyên của ông.
Chế độ keto, nhịn ăn gián đoạn, đi bộ đều đặn.
Đó là hai năm trước.
Bây giờ anh ấy đang thuyên giảm.
Ung thư đã biến mất.
Tôi được chẩn đoán tiền-đái tháo đường, bị đau cơ xơ hóa, và quyết định cắt bỏ tất cả đường, kể cả hoa quả.
Không chỉ tôi giảm 60 pound trong chưa đầy một năm, mà cơn đau giảm từ 10 xuống còn 1–2.
Wow.
Tôi có nhiều năng lượng hơn.
A1C của tôi hạ về mức bình thường, và tôi từ người hoàn toàn bị tàn phế đã quay lại đi làm toàn thời gian.
Cắt bỏ tất cả đường thật khó.
Tôi không nói dối.
Đó cũng là một cuộc chiến liên tục, liên tục, nhưng rất đáng giá.
Wow.
Và cuối cùng, tôi đã nghe podcast này năm ngoái.
Tôi quyết định vào ngày 28 tháng 12 năm 2023 sẽ tránh tất cả kẹo, bánh nướng, bánh brownie, si-rô cây thích, bánh hạt óc chó, scone và mọi loại tráng miệng.
Bạn hiểu ý rồi đấy.
Bây giờ sắp tới ngày 28 tháng 12 năm 2024.
Và ngoài việc xem lại video này, tôi đã cam kết sẽ làm lại điều tôi đã làm năm ngoái.
Thật đáng buồn là 73% những thứ trên các lối đi trong siêu thị có đường ẩn,
nên tôi chưa thực sự cực đoan, nhưng những thay đổi tôi làm đã khiến tôi cảm thấy tuyệt vời.
Dr. Robert thật tuyệt vời, và ông có một phần lớn trong việc giúp tôi khỏe trở lại.
Tôi 68 tuổi và chơi pickleball năm ngày một tuần, mỗi ngày từ hai đến bốn giờ.
Wow.
Tôi yêu những lựa chọn mình đã làm.
Tôi yêu ông, bác sĩ.
Aww.
Bạn biết không?
Tôi cũng yêu bạn.
Và tôi 68 tuổi.
Có lẽ khi tôi đến Anh, chúng ta sẽ hẹn hò.
À, đó là Leslie.
Cô ấy khá xinh…
Ồ, rất hay.
Cảm giác đó làm anh thế nào?
Rất ấm lòng.
Tôi thấy cảm xúc trên mặt anh.
Tôi rất ấm lòng, nhưng, bạn biết đấy, vấn đề chưa được giải quyết.
Vấn đề đã được giải quyết cho từng người trong số họ, nhưng vấn đề chung thì chưa được giải quyết.
Và vì vấn đề chưa được giải quyết nên tôi vẫn còn việc phải làm.
Điều đó cho tôi thêm sức mạnh để tiếp tục.
Nó cho tôi thêm mục đích và lý do để làm việc đó.
Nhưng, bạn biết đấy, vấn đề chưa được giải quyết.
Bạn có nghĩ một trong những việc có tác động lớn nhất mà tất cả chúng ta có thể làm cho sức khỏe là
giảm tiêu thụ đường không?
Đó là nhiệm vụ số một.
Được chứ?
Còn nhiều thứ khác, nhưng không nghi ngờ gì, đó là việc dễ nhất.
Và thật lòng mà nói, ngành công nghiệp thực phẩm nên giúp chúng ta làm điều đó.
Lý do duy nhất đường có trong thực phẩm là vì họ muốn nó ở đó.
Họ thêm đường có chủ ý vì họ biết khi thêm đường, bạn sẽ mua nhiều hơn.
Và tập thể dục thì sao? Điều đó ảnh hưởng đến quyết định với đường của tôi như thế nào?
Thực ra nó không ảnh hưởng nhiều đến ham muốn ăn đường của bạn.
Tập thể dục có lợi ích chuyển hóa riêng của nó; đừng hiểu lầm, tôi hoàn toàn ủng hộ việc tập thể dục.
Tập thể dục mang lại nhiều điều tốt.
Nhưng đốt cháy calo không phải là một trong những lợi ích đó.
Hiểu chưa?
Mọi người nghĩ, ôi tập thể dục để đốt cái donut tôi đã ăn.
Sai rồi.
Quên đi.
Không phải về chuyện đó.
Tập thể dục làm gì?
Tập thể dục tăng số lượng ty thể.
Điều đó tốt vì bạn cần dự trữ ty thể để tạo ra ATP.
Tập thể dục tăng các yếu tố dinh dưỡng thần kinh cho não, cần thiết cho nhận thức.
Và giờ người ta đã chứng minh tập thể dục là một trong những phương pháp chính giảm nguy cơ sa sút trí tuệ.
Nó tăng yếu tố dinh dưỡng thần kinh có nguồn gốc từ não (BDNF).
Nó tăng leptin.
Tất cả những thứ này cần thiết để thúc đẩy tạo khớp thần kinh và thậm chí tăng sinh neuron mới, nhiều tế bào thần kinh hơn, để chúng không chết.
Vậy nên tôi hoàn toàn ủng hộ tập thể dục.
Tập thể dục còn tăng khối cơ.
Và khối cơ là yếu tố giảm nguy cơ tử vong sớm.
Như tôi nói, sarcopenia (mất cơ do tuổi) là một yếu tố nguy cơ tử vong sớm.
Vậy tập thể dục là cách khắc phục điều đó.
Nhưng tất cả những điều đó không liên quan đến việc giảm cân.
Hiểu chứ?
Nếu bạn nghĩ tập thể dục sẽ giúp bạn giảm cân, bạn đang ảo tưởng.
Bạn đang tin vào giả thuyết calo.
Tôi ở đây để bác bỏ.
Tôi ở đây để phá vỡ giả thuyết calo.
Một calo không chỉ là một calo.
Rất nhiều người đang nghe cuộc trò chuyện này ngay bây giờ, nếu họ ở Hoa Kỳ hoặc ở những nơi có số liệu sức khỏe tương tự, đang bị tiểu đường hoặc tiền-đái tháo đường.
Một trong mười người trên thế giới bị tiểu đường.
Và ở Hoa Kỳ, khoảng một phần ba đến một phần tư người lớn đang nghe giờ đây là tiền-đái tháo đường, ngay cả khi bạn không có nhiều mỡ trên cơ thể.
Thực ra là 40%.
Bốn trong mười.
Thật điên rồ.
Ừ.
Đúng vậy.
Nó có nghĩa là gần một nửa số người đang nghe ngay bây giờ, dù bạn có biết hay không, có khả năng đang ở trạng thái tiền tiểu đường nếu bạn rơi vào các thống kê mà chúng tôi có ở đây.
Ý tôi là, đáng sợ chứ?
Ồ, đúng vậy.
Vậy đối với những người tiền tiểu đường, vừa mới biết điều đó — vì có một người ở đây nói các bác sĩ vừa bảo anh ta là tiền tiểu đường và rất có thể anh ấy lại đang nghe chương trình — tôi muốn đề xuất một vài điều cho anh ấy.
Bác sĩ vừa nói anh ấy là tiền tiểu đường. Anh ấy nên làm gì?
Được rồi.
Điều đầu tiên, loại bỏ tất cả thực phẩm chế biến siêu công nghiệp khỏi chế độ ăn của bạn. Và trong quá trình đó, bạn cũng sẽ loại bỏ toàn bộ đường khỏi chế độ ăn. Đó là điều đầu tiên. Thử xem cách đó hiệu quả thế nào.
Dành hai tuần chỉ làm như vậy. Nếu hiệu quả, tuyệt vời. Nếu không, thêm chút tập thể dục. Đi bộ. Dắt chó đi dạo.
Về điểm đầu tiên, anh ấy có nên dùng máy theo dõi glucose để hỗ trợ không? Bởi vì mọi người có thể mua trên Amazon hoặc các trang khác, khá rẻ, 20–30 đô, bạn có thể mua máy đo glucose đeo trên cánh tay.
Tôi ủng hộ các máy đo glucose, và lý do là vì chúng thay thế, làm đại diện cho insulin. Khi glucose tăng, điều đó có nghĩa insulin tăng, và chính insulin mới là thứ thực sự tạo ra khác biệt. Chúng tôi có tài liệu chứng minh rằng bằng cách tự theo dõi nồng độ glucose của mình, bạn có thể thấy cải thiện về sức khỏe chuyển hóa sau đó. Bạn có thể ghi nhật ký thực phẩm, bạn có thể dùng máy theo dõi glucose. Bạn không bắt buộc phải dùng máy theo dõi glucose — bạn chỉ cần ghi nhật ký thực phẩm vẫn có thể hiệu quả.
Tóm lại, có rất nhiều nhà khoa học phản đối việc dùng máy đo glucose cho người không bị tiểu đường, và họ thường viết về điều này. Họ dường như luôn viết về nó trên New York Times. Tôi thì hoàn toàn ngược lại. Tôi nghĩ đó là một ý tưởng rất hay.
Lý do họ nói đó là ý kiến tồi vì nếu bạn dùng cùng các biến kết quả như với bệnh tiểu đường — thời gian trong vùng (time in range), thời gian trên vùng, thời gian dưới vùng — thì những người không bị tiểu đường tất nhiên các con số đó sẽ ở giữa, sẽ ở thời gian trong vùng. Vì vậy có vẻ như không có lợi ích gì. Nhưng đó không phải điểm mấu chốt. Điểm mấu chốt là các kết quả về sau, xuất hiện sau ba tháng. Họ không xem xét điều đó. Chúng tôi có dữ liệu đó. Chúng tôi đang xem xét điều đó, và dữ liệu rất tốt.
Bạn biết không, Joe, và tôi nghĩ rất rất hữu ích với những máy CGM — máy theo dõi glucose liên tục mà bạn có thể mua trực tuyến khá rẻ — là chúng giáo dục bạn về tác động của các thực phẩm khác nhau mà bạn có thể nghĩ là lành mạnh, như các loại nước ép mà chúng ta đã nói. Như cơm. Ồ, cơm trắng, trời ơi. Đó thực sự là một trong những điều lớn tôi đã học được.
Có hai, à đúng hơn là ba điều làm tôi sốc mấy năm gần đây mà tôi từng nghĩ là lành mạnh. Tôi lớn lên nghĩ nước cam là tốt. Tôi nhớ lúc còn nhỏ lấy Sunny Delight trong tủ lạnh và uống ừng ực vì thấy trên quảng cáo ghi vitamin C hay gì đó. Và tôi nghĩ, ôi vitamin C, tốt, uống đi. Tôi đã nhận ra đó là chiêu trò, và bạn là nạn nhân. Tôi là nạn nhân, và tôi muốn được bồi thường. Sunny D. Tôi nghĩ toàn dân ở Anh, ở Mỹ đều đáng được bồi thường.
Có một cô gái trẻ ở phần bình luận đã xem cuộc trò chuyện lần trước. Cô ấy kể một câu của một bác sĩ mà tôi rất thích và không bao giờ quên: “bất kỳ thực phẩm nào liên quan tới quảng cáo truyền hình thì không nên tiêu thụ.” Nói rất hay, và là một ranh giới tốt để đặt ra. Đúng vậy. Bất kỳ thực phẩm nào gắn với quảng cáo truyền hình thì không nên ăn. Quả thật là như vậy. Họ không quảng cáo dưa leo trên truyền hình. Không đủ tiền marketing, không đủ lợi nhuận.
Vì vậy Sunny D, nói chung là nước ép trái cây, tôi không uống bất kỳ nước ép nào nữa. Tôi đã không uống mấy năm rồi. Cái khác là cơm trắng. Tôi từng nghĩ nó rất lành mạnh khi lớn lên. Rồi tôi dùng máy theo dõi glucose liên tục của một công ty mà tôi đầu tư, tên là Vzoe. Kết quả thật khủng khiếp — tác động lên hệ vi sinh đường ruột và mức glucose của tôi.
Và điều thứ ba là ketchup (tương cà). Tôi không biết hầu hết các loại tương cà chứa nhiều đường đến vậy. Thực tế, ketchup Heinz là nửa siro ngô nhiều fructose. Điên rồ. Và tôi nghĩ đó là giá trị của việc dùng máy theo dõi glucose liên tục, ngay cả khi bạn chỉ chạy nó 14 ngày, là bạn sẽ hiểu được mối quan hệ của mình với những thứ bạn thường ăn. Và hầu hết chúng ta ăn lặp đi lặp lại cùng kiểu thức ăn. Bạn có thể điều chỉnh một vài thứ.
Điều quan trọng nhất mà chúng ta chưa nói tới mà lẽ ra phải bàn, Robert, là gì?
Tôi biết chúng ta chưa nói tới gì. Psychedelics (chất gây ảo giác).
Bạn muốn nói gì về chất gây ảo giác?
Chất gây ảo giác liên quan tới serotonin. Một liều lớn, một “cú” serotonin dồn dập ngay lập tức. Serotonin đem lại cho bạn cảm giác thỏa mãn, an yên, hạnh phúc sâu sắc (eudaimonia). Serotonin cần thiết để tái cấu trúc những vùng não. Bạn có thể thực sự thấy điều này trên MRI. Nó dẫn tới tái nối synap.
Hãy nghĩ theo cách này. Tôi có thể xác nhận một điểm thôi nhé? Bạn không nói là chất gây ảo giác tạo ra serotonin. Bạn nói là chúng giống serotonin. Chúng mô phỏng serotonin.
Đúng vậy. Chúng mô phỏng serotonin.
Hãy tưởng tượng thế này. Bạn sống trên một ngọn núi có tuyết. Và bạn phải, mỗi tuần, xuống cửa hàng tạp hóa ở chân núi. Bạn trượt tuyết xuống đó. Bạn lại trượt xuống. Tuyết rơi. Bạn trượt xuống. Và dần dần, những gì bạn làm là bạn tạo ra rãnh trên tuyết để đi xuống núi. Và chúng đóng băng.
Và chẳng bao lâu nữa, cách duy nhất để xuống đồi là đi theo những gờ mà bạn đã tạo ra.
Bạn về cơ bản đang rơi vào lối mòn.
Bạn đã bị mắc kẹt trên con đường đó.
Không có lối thoát nào ra khỏi nhà bạn ngoài những gờ đã đóng băng tại chỗ.
Đó chính là những gì đang xảy ra trong não bạn.
Bạn không thể suy nghĩ để thoát ra vì đó là con đường duy nhất bạn biết.
Các chất ảo giác giống như một trận bão tuyết khổng lồ lấp đầy các rãnh, lấp đầy các gờ.
Vì vậy bạn sẽ có một đống tuyết nguyên sơ để bạn có thể trượt xuống theo bất kỳ hướng nào bạn muốn.
Đó là lối thoát khỏi lối mòn của bạn.
Và những gì chúng ta có ở Mỹ, và ở Anh nữa, là rất nhiều người với những hệ thống niềm tin đã đẩy họ vào những lối mòn mà họ không thể nghĩ để thoát ra.
Bây giờ, điều này có thể làm được mà không cần chất ảo giác không?
Chắc chắn rồi.
Nhưng điều đó khó.
Chất ảo giác là một cách để, có thể nói là, “đột phá” khái niệm hệ thống niềm tin đó và cho phép bạn suy nghĩ lại về cuộc đời mình và cuộc sống của những người xung quanh và cách bạn tương tác với họ.
Và chúng ta cần nhiều nghiên cứu hơn về điều này để giải quyết bệnh tâm thần và cũng để cải thiện sức khoẻ tinh thần cho một phần đáng kể của dân số.
Tôi rất ủng hộ các nghiên cứu đang diễn ra trong lĩnh vực chất ảo giác.
Thực ra tôi đã dành một năm cuộc đời mình ở công ty mà tôi tin là công ty lớn nhất về chất ảo giác trên thế giới, với vai trò nhà đầu tư và sau đó là giám đốc ở vị trí giúp thúc đẩy gây quỹ thông qua tiếp thị.
Và bây giờ công ty đó đã trở thành một doanh nghiệp đại chúng đang thực hiện nhiều nghiên cứu lâm sàng.
Công ty nào thế?
Là Thai Life Sciences.
Rõ ràng còn có Compass Pathways nữa.
Tôi cũng là nhà đầu tư ở công ty đó.
Và tôi rất ủng hộ những gì MAPS đang làm liên quan tới việc sử dụng những phân tử này cho các rối loạn sức khỏe tâm thần, trầm cảm kháng trị điều trị, PTSD, lo âu, v.v.
Và thật khiến tôi sốc khi, bạn biết đấy, phải mất quá lâu để…
Ừ, họ bị mang tiếng xấu bởi Nixon, bạn biết đấy, vào những năm 1970.
Tôi hiểu tại sao.
Nhân tiện, không ai nên dùng chất ảo giác một mình.
Ừ.
Hãy dùng cùng một người hướng dẫn.
Hãy làm với người mà bạn hoàn toàn tin tưởng, nơi an toàn là trên hết.
Ừ.
Và chúng có thể thực sự đáng kinh ngạc.
Chúng ta nói về “set and setting” — tức là tâm trạng và bối cảnh — điều đó…
Ừ.
Hy vọng chúng sẽ được thực hiện trong môi trường lâm sàng với, như bạn nói, một nhà thực hành.
Ừ.
Đó là cách duy nhất nên làm.
Tiến sĩ Robert, chúng tôi có một truyền thống kết thúc trong podcast này là vị khách cuối cùng để lại một câu hỏi cho vị khách tiếp theo, mà họ không biết sẽ để cho ai.
Tôi biết câu hỏi này sẽ đến.
Ừ, ông biết.
Nhìn vào cuộc đời ông và cuộc đời của người khác, ông sẽ mô tả hành trình cuộc sống và cách tiếp cận nó như thế nào?
Khi bạn chui ra khỏi hộp, khi bạn sinh ra, bạn đã có nơ-ron, các khớp thần kinh và các con đường thần kinh đã phát triển, mặc dù bạn chưa có kinh nghiệm.
Kinh nghiệm sẽ hoặc củng cố những thứ đó, hoặc phá hủy chúng.
Cuối cùng, chúng biến thành hệ thống niềm tin.
Hầu như mọi hệ thống niềm tin mà bạn nghĩ rằng mình đã hiểu về cách thế giới vận hành đều sai.
Bạn phải mở lòng với thực tế là tất cả những điều bạn nghĩ là đúng thì không phải vậy.
Và nếu bạn cởi mở như vậy với chính mình, bạn sẽ biết chính mình.
Và nếu bạn biết chính mình, bạn có thể hạnh phúc.
Nhưng nếu bạn, bạn biết đấy, tin vào hệ thống niềm tin của mình và bạn không bao giờ chất vấn chúng, bạn sẽ không bao giờ đến được đó.
A-men.
Robert, cảm ơn ông rất nhiều.
Ý tôi là, tôi thỉnh thoảng nói với một vài khách mời vào cuối những podcast này rằng họ đang làm điều tốt cho thế giới, nhưng thật lòng mà nói, ông đang cứu rất nhiều mạng người.
Ý tôi là, thực tế là tất cả các bình luận hàng đầu trên video dường như đều chiếm ưu thế bởi cùng một câu chuyện là ông đã cứu một đời người, ông đã cải thiện cuộc sống ai đó — tôi muốn hỏi liệu có công việc cao cả nào hơn là cải thiện chất lượng, thời lượng và sức khỏe của cuộc sống người khác?
Và đó chính là điều ông đang làm.
Đó là những gì ông đã làm thông qua công việc vận động công chúng.
Tôi biết gần đây ông đã dành thời gian gặp Công tử Charles ở Anh, điều đó thực sự rất thú vị.
Nhà vua của nước Anh, nói chuyện với ông về các kết quả sức khỏe và tất cả các công việc mà ông đã làm.
Và thật là một vinh dự khi được ngài mời, được hỏi ý kiến và quan điểm của ông về sức khỏe, điều mà rất gần trái tim nhà vua.
Và rồi thông qua những cuốn sách này, những cuốn sách tuyệt vời mà tôi đang cầm trước mặt, mà tôi sẽ liên kết tất cả phía dưới.
Quyển này mới phải không?
Ừ, nó sẽ ra mắt vào ngày 16 tháng 9.
Được rồi, vậy nó sẽ xuất bản kịp thời điểm buổi trò chuyện này, tôi tin vậy.
Và những cuốn sách tuyệt vời này, ý tôi là, có rất nhiều cuốn đến mức tôi không thể chọn đứa con nào là yêu thích, nhưng tất cả đều tuyệt tuỳ theo nơi người ta đang ở trong cuộc đời và những gì họ đang cố gắng hiểu.
Robert, cảm ơn ông rất nhiều.
Thật là niềm vui của tôi.
Hãy chắc chắn giữ những gì tôi sắp nói cho riêng mình.
Tôi mời 10.000 người trong số các bạn đến gần hơn nữa với “Nhật ký của một CEO”.
Chào mừng bạn đến với vòng trong của tôi.
Đây là một cộng đồng riêng tư hoàn toàn mới mà tôi đang ra mắt trên toàn thế giới.
Chúng tôi có rất nhiều điều tuyệt vời xảy ra mà bạn không bao giờ được thấy.
Chúng tôi có những bản tóm tắt trên sổ tay của tôi khi tôi đang ghi âm cuộc trò chuyện.
Chúng tôi có những đoạn clip chưa bao giờ công bố.
Chúng tôi có những cuộc trò chuyện hậu trường với khách mời và cả những tập mà chúng tôi chưa bao giờ phát hành.
Và còn nhiều thứ nữa.
Trong vòng này, bạn sẽ có quyền truy cập trực tiếp đến tôi.
Bạn có thể cho chúng tôi biết bạn muốn chương trình này là gì, bạn muốn chúng tôi phỏng vấn ai, và những kiểu cuộc trò chuyện mà bạn muốn chúng tôi thực hiện.
Nhưng nhớ rằng, hiện tại chúng tôi chỉ mời 10.000 người đầu tiên tham gia trước khi đóng.
Vì vậy nếu bạn muốn tham gia cộng đồng riêng tư khép kín của chúng tôi, hãy vào đường link trong phần mô tả bên dưới hoặc truy cập doaccircle.com.
Tôi sẽ nói chuyện với bạn ở đó.
Tôi sẽ nói chuyện với bạn ở đó.
羅伯特·拉斯蒂格博士是全球領先的糖類專家,正在教全世界如何從那些靠你脆弱獲利的產業手中奪回健康。美國雜貨店裡73%的商品都被下毒,因為糖藏在所有的食物裡。舉例來說,糖有262種名稱,而食品業把這些名稱全部都用上了,因為他們知道只要加了糖,你就會買更多。但問題是,糖會給人帶來多巴胺刺激,而那種多巴胺會讓人上癮。那才是真正的生化與醫療問題。我們有資料顯示超加工食品與失智、糖尿病、癌症,以及各類精神健康疾病都有關聯。
所以問題是,你如何買到健康食物而不被那些壞東西誘惑?首先,如果一樣食物有標籤,那就是警告標籤。第二,如果任何食物的前三項成分裡有糖,那它就是甜點。去買東西的時候,別空腹去。
那運動呢?運動其實並不會真正影響你想吃糖的慾望。運動有它自己的代謝好處,但如果你以為運動會讓你瘦,你就自欺了。我們可以談這個。
綜合以上,如果我有糖的問題或成癮問題,療法是什麼?我告訴你,這是我在肥胖門診做過的其中一件事。所以你唯一能解決問題的方法是——
給我30秒時間。兩件事我想說。第一,非常感謝你每週收聽並關注這個節目,對我們來說意義重大。這真的是一個我們從未想過、也不敢想像能到達的夢想。但其次,我們覺得這個夢才剛開始。如果你喜歡我們所做的內容,請加入那24%定期收聽這個播客並在這個應用程式上追蹤我們的人。這是我向你承諾的:我會全力以赴讓這個節目現在和未來都盡可能做好。我們會邀請你想讓我對話的來賓,並繼續做你喜歡的節目內容。謝謝你。
拉斯蒂格醫生,很高興你回來。喔,很榮幸。我對「被挾持的大腦」這個詞特別感到著迷。我知道你正在著手寫一本關於這主題的書,還處於早期階段。但對於不懂的人來說,當我看到這個詞,被挾持的大腦,我會想到所有我失控的時刻。當我說失控,我會讓你定義它。但當我說失控,我是指有很多關於我的健康、我的體能、生活的其他面向,我都想做的事卻做不到。無論是半夜兩點在某個旅館裡避免吃那塊餅乾,或是生活中其他我想掌握更多控制感的地方。你說的被挾持的大腦是什麼意思?
史蒂芬,我們都想掌控——這是人性的本質。我們想掌控我們的生活。不幸的是,很多人還想掌控別人的生活,最近你也在大型舞台上看到這種情況。好吧,每個人都想掌控。我們想掌控是因為那樣我們就能減輕威脅感。當你掌控時,威脅就低,因為你掌控了。問題是,我們並沒有真正掌控。你越想掌控,腦中某個特定區域就越會緊緊抓住(黏住)。那個腦區就是杏仁核。杏仁核是你的恐懼中心,也是你全天候的哨兵。但事實上,杏仁核就像你籃球隊的控球後衛。它會掃視整個場地,看攻防情況,必須在一瞬間決定誰去得分。
一個糟糕的控球後衛會把所有投籃都自己出手。好的控球後衛會把球傳給手感最好的人。偉大的控球後衛會判斷自己是該出手還是該傳給別人。如果你覺得自己掌控一切,你的威脅感會下降。但其實你的掌控只是幻覺,你並不真的掌控。你越試圖發揮控制力,就越會發現你並不掌控。那會產生巨大的壓力與痛苦。
這種痛苦會向內轉化,我們稱之為憂鬱。現在有29%的美國人處於憂鬱狀態,全球則有4.4%。這些數字在上一代幾乎可以忽略不計,但現在正不斷上升。原因就是這種不當的控制幻覺,它造成了巨大的痛苦。你要如何緩和那痛苦?你要如何處理你自己強加給自己的失控感所帶來的心理痛苦?我們有很多方法:古柯鹼、安非他命、尼古丁、酒精、糖、賭博、社群媒體、網路遊戲、色情,隨你挑你的毒藥。那就是多巴胺。多巴胺基本上是在大量痛苦之上提供一點點快感。問題是多巴胺會讓人上癮。所以當你用一堆快感去應付那種失控的痛苦時,你就會陷入無盡的消費與痛苦循環。那就是被挾持的大腦。
我需要了解關於多巴胺的哪些事,因為我覺得有時候「覺察」是能對某個你可能有的問題做點事的第一步?所以我需要知道多巴胺是什麼、在我大腦中在做什麼、以及它如何跟成癮相關,然後才能做些改變——我把那當作第二步。
所以多巴胺基本上有兩個功能。第一個是學習。沒有多巴胺就沒有學習。任何時候你學到東西,無論是正面的還是負面的,那都是因為有多巴胺釋放。譬如你三歲時把手放到熱爐子上然後喊「啊,我再也不會這樣做了」,那就是多巴胺在做的事。它會作用到你的杏仁核並改變其連結。那是因為多巴胺這個興奮性神經刺激影響了大腦中一個叫做基底外側杏仁核的區域,於是建立起一條迴路,這個迴路現在仍在你體內運作。所以多巴胺是學習的神經傳導物質。它可以用於負面的學習,也可以用於正面的學習,無論哪一種。
多巴胺的第二個功能是當它到達大腦另一個稱為伏隔核的區域——也就是獎勵中樞——那就是獎賞的刺激、獎賞的動機,用一個字來說就是「前戲」,好嗎?那是興奮,是促使你持續做某個行為的原因。你從多巴胺得到這兩種東西。簡短而適度、在合適的情境下的多巴胺爆發,是我們如何在生活中導航:透過學習和透過獎勵。我們沒辦法沒有多巴胺就做到這些。多巴胺本身是好的,除非它變壞。正如你所知,科學上的一切都有好處也有壞處。問題在於任何神經元的慢性過度刺激都會導致神經細胞死亡。多巴胺會造成慢性刺激。所以如果你有慢性多巴胺釋放,會發生的就是你會殺死下一個神經元。
那個神經元不想死,所以它會把多巴胺受體向下調節,讓多巴胺較不容易找到那邊的受體去結合,因為受體變少了。這意味著你要越來越多、卻得到越來越少。我們把這個現象稱為耐受性(tolerance)。多巴胺越多,耐受性越高。這就是報酬遞減法則。你會有一次衝擊、一次快感,可能是糖、酒精,或其他任何東西——挑你喜歡的毒品,色情也好,隨你挑——你得到一次快感、一次沖擊,受體就下降。下一次你需要更大的刺激才能得到相同的快感。受體再下降,你需要越來越大的刺激、一次又一次,直到最後你得到一個很大的刺激卻什麼也感受不到。那就是耐受性。然後當神經元真正開始死亡時,那就叫做成癮。所以耐受性是成癮的開始。問題是多巴胺越多,耐受性越大;耐受性越大,成癮越深。
那麼那些對不健康食物和糖上癮的人,他們大腦裡發生了什麼?一開始,第一次嚐到,不管是什麼,像是 Fruit Loop(水果圈)、Candy Corn(糖果玉米)、星巴克的 Frappuccino(冰沙)——挑你的毒——你會有一個很大的糖分爆炸在腦中,你會覺得「哇,這太棒了,我還要更多」,那是糖帶來的作用。然後你把整杯 Frappuccino 喝掉。你基本上就是用一大口多巴胺轟擊了你的伏隔核,你覺得「哇,太棒了」,然後一小時後感覺消失了,你又覺得「天啊,我還要那個」。第一次你是喜歡;第二次你想要;第三次你就需要它。這就是喜歡(liking)、想要(wanting)與需要(needing)之間的差別。喜歡我們都有,沒有人想拿走喜歡。想要會出問題,因為你可能過度使用某些東西。需要則是當你實際上有生化與醫療上的問題。
綜合以上,如果我有糖的問題,或我對某個東西上癮——我對某種毒品上癮——解方是什麼?暫時避免它。那如果那是解方,我的大腦在做什麼?是不是在自我修復?有很多解方,可以互相搭配使用。最終唯一會奏效的是讓那些多巴胺受體回升。記得我說過多巴胺會把自己的受體向下調節。要解決問題,唯一的辦法是讓多巴胺受體回來。
現在在矽谷有個流行的做法,你可能聽過,叫做「多巴胺斷食」。基本上人們把自己鎖在飯店房間三週,不洗澡,把房內的電視拿走,試著與自己和大自然獨處,沒有刺激、沒有外在刺激,目的是讓多巴胺受體回升。這對可卡因成癮者特別有效,因為他們的多巴胺受體非常低——畢竟可卡因是多巴胺再攝取抑制劑,所以讓多巴胺充滿整個區域,因此受體被壓得很低。那你一定要那麼極端嗎?不用,當然不用。但它有效嗎?需要三週。你願意做三週嗎?願意的話,那就有用。
其他方法包括逐漸戒斷(wean yourself off)、完全戒斷(abstinence)。如果你能做到完全戒斷,那是個好主意,但很難做到,尤其是當目標就在你面前、全年無休隨時可得時,像糖就是這樣——到處都是。
每個街角都有。
當我禁食或做生酮飲食的時候,我表面上的渴望就消失了。
沒錯。
完全正確。
原因就是生酮飲食裡沒糖。
所以基本上你把那個刺激源移除了。
我當時超震驚的。
我超愛那些肉桂捲。
不是說我可能想要它們每兩年一次,但我還是很愛。
我像個大崇拜者,儘管我們之間已經沒有關係了。
我做生酮飲食大概四週,沒吃任何糖或碳水化合物。
然後我走到開普敦的一個小吃攤,擺滿了超讚的肉桂捲,像是專門店那種。
我看著它們,我的大腦一點興趣都沒有。
一點都沒有。
我當下想,哇,我的大腦好像被重新接線了,僅僅是因為我把糖從飲食中移除了。
會發生的,但需要一段時間。
這不是你可以開關自如的東西。
需要相當一段時間。
我會告訴你,我在肥胖門診每天都做的一件事,就是讓人戒掉糖癮。
有時你基本上得當保母似的看著他們。
你得和他們一起、也和他們父母一起努力,基本上把整個食物櫃清一遍。
因為糖藏在所有食物裡面,我是說,糖有 262 種名稱,食品工業都用這些名目。
這就是為什麼我們試圖讓世界衛生組織和美國精神醫學學會把糖癮和超加工食品成癮正式編入診斷,以便我們能為人們提供矯正和治療。
上次我們談話中最受歡迎的部分之一,羅伯特,是有一段我們談到不同類型的糖、健怡可樂和零卡可樂之類的東西。
我可以看到桌上有幾罐汽水,在黑暗中有傑克坐著,我模糊地看到那些罐子。
這些汽水罐裡都用了某種代糖。
對。
那些代糖是無害的嗎?
不,當然不是。
三天前《神經病學年刊》剛發表一篇論文,基本上顯示無熱量甜味劑的攝取,也就是代糖的攝取,與失智症相關。
我們覺得我們知道原因了。
為什麼?
反應性氧物種,也就是氧自由基,這些由各種物質產生的微小化學物,會改變細胞的能量代謝,也會對細胞造成損害。
反應性氧物種,簡稱 ROS。
著名的代糖有阿斯巴甜(aspartame)和三氯蔗糖(sucralose)。
那羅漢果萃取、甜菊、阿洛酮糖(allulose)也會產生反應性氧物種嗎?
我特別去找這些的資料,找不到。
但對阿斯巴甜和三氯蔗糖這兩種,目前最常用在許多健怡飲料裡的代糖,會大量產生 ROS。
ROS?
就是產生反應性氧物種。
任何會產生 ROS 的東西都會促成失智。
這個證據到了這個階段強嗎?
是的,相當強。
事實上我下週要在聖地牙哥做一場關於這個的演講。
我聽說你有一個新的阿茲海默症、失智症成因理論。
有點相關。
就是這個。
可以跟我解釋一下嗎?
你還沒公開談過這個。
我聽說你幾天後要談。
我先退一步說明。
我們大腦裡有一個細胞器叫做線粒體,你一定聽過線粒體。
對你的聽眾來說,線粒體是每個細胞裡燃燒能量的小工廠。
它們把食物能量轉成細胞可以實際使用的化學能,來供細胞運作。
那個化學能有個名字,叫做 ATP。
如果你高中有學生物,你聽過 ATP,腺苷三磷酸。
能量存在於磷酸鍵裡。
所以 ATP 會釋放能量變成 ADP(二磷酸腺苷),然後再釋放能量變成 AMP(單磷酸腺苷),最後變成腺苷。
腺苷會結合腺苷受體,讓你想睡覺。
順帶一提,咖啡因就是在這裡發生作用:它阻斷腺苷受體,讓你保持清醒,腺苷無法結合到受體上。
所以 ATP 是細胞的貨幣。這就是讓細胞運作的東西。
任何耗損 ATP 的事物都會讓細胞處於危險,因為它沒有足夠能量運作。
就像汽油一樣。
當你開始缺油會怎麼樣?
你會壞掉。
你會崩潰。
所以會出現腦霧、注意力不集中、易怒,最終甚至憂鬱。
某個神經元內的 ATP 量,正是我們看到的神經功能障礙(表現為認知與行為改變)的直接原因。
那線粒體和 ROS 又如何融入這個框架?
線粒體製造 ATP,但每次製造 ATP 時,它們也會產生 ROS。
線粒體裡有 11 個步驟,每個步驟都會放出 ROS。
這些 ROS 會傷害細胞,必須被清除,就像有毒廢氣一樣,要被處理掉。
所以我們每個細胞都有一套清除有害 ROS 的途徑。
它們叫做抗氧化劑,例如穀胱甘肽、維生素 E、維生素 C 以及其他一系列的類黃酮。
這些基本上把那些反應性氧物種滅掉,讓它們被中和。
如果你能做到這點,ROS 就會被排掉,一切安好,細胞可以繼續運作。
但如果某些原因使得這些抗氧化劑不足,比如你一直吃超加工食品,無法製造足夠的抗氧化劑,ROS 就會反過來作用(回饋),…
活性氧(ROS)基本上在告訴細胞:「嘿,你把太多能量丟到這條途徑上了,因為我清不掉它們。」所以東西太多了,就把它關掉。結果不是把葡萄糖導到線粒體去產生更多 ATP,而是被轉向其他方向,例如儲成肝醣(在腦中不好)或轉成脂肪(更糟)。總之,細胞現在不像以前那樣產生能量了,它的能量產能已被削弱。這會導致 ATP 產生下降。好,這是第一步。
第二步,有種東西叫皮質醇。皮質醇來自壓力、睡眠剝奪,或外源性糖皮質激素(像是為自體免疫疾病或其他病症給病人的類固醇)。皮質醇會讓神經元代謝增加、消耗能量更快。於是你一方面 ATP 產生減少,另一方面 ATP 使用增加,細胞內就出現能量危機。當 ATP 趕不上細胞需要時,就會出現症狀,可能是腦霧、易怒,甚至明顯的憂鬱。
第三步,每個神經元裡面有種叫做類澱粉前驅蛋白(APP)的蛋白質。它是所有細胞都會有的正常蛋白,必須維持溶解態,而要維持溶解態需要能量。一旦細胞內 ATP 降低,這些蛋白就會從溶解態析出並開始聚集,形成我們稱為斑塊(plaques)的東西。那些斑塊會傷害細胞,鄰近的清除細胞——小膠質細胞(microglia)就會發動發炎反應來清理。於是有了斑塊與發炎,接著是神經元細胞死亡,這就是失智症的過程。
所以它是從 ATP 能量危機開始,經由斑塊與發炎,最終造成神經細胞死亡。這至少可以說是非常成問題的。順帶一提,任何會產生活性氧的東西都與阿茲海默症有關;任何會增加 ATP 使用的事物,比如壓力、糖皮質激素、發燒、自體免疫疾病,也會增加阿茲海默症風險。因此,任何促進第一步或第二步的因素,最終都會增加第三步與阿茲海默症的發生。
要把這件事用幾句話、且讓沒科學背景的人懂,我們得做些簡化,給個類比——比方說用汽車和加油站的比喻。底線是:你的車靠汽油跑。汽油代表葡萄糖,引擎帶動活塞,活塞帶動軸,軸帶動車輪,車子就行駛。但要讓整個系統運作,很多環節都必須正常。比如汽油要能進到引擎,如果進氣歧管上有碳積垢,或任何一個步驟出問題,你的跑車就會變成破爛車。這就是我們看到的情況。
在美國,超過七百萬人罹患阿茲海默症,未來幾十年預計幾乎會翻倍到將近一千三百萬人。因為我們還沒解決這個問題。這是機制,那原因是什麼?我們知道,原因是環境因素。有人說阿茲海默症是遺傳的——胡說。阿茲海默確實有遺傳成分,我不是否認這點。像 APOE4 這個基因變異,如果你基因組上有兩份 APOE4,你罹患阿茲海默症的風險是一般人的九倍,這點完全是真的。我不反對這個事實。APOE4 不是好事。演化早期,帶兩份 APOE4 可能有利,因為那意味著你能比較快把脂肪蓄積起來,但現在不需要那樣。攜帶兩份 APOE4 的人風險較高,這無可厚非。但他們可以透過改變飲食來降低風險,例如採取非常低脂的飲食,能把風險降到一般族群的水準。
除此之外,阿茲海默症大多不是遺傳性的。順帶一提,遺傳成分只占約 5% 的阿茲海默病例,也就是說有 95% 的風險來自環境。那環境中有哪些東西?空氣污染、電離輻射、微塑膠——這三樣你現在幾乎無法避免,算是既成事實。其他還有:睡眠呼吸中止等睡眠障礙、藥物、超加工食品。超加工食品裡的果糖——我個人的老話題,就是糖裡的甜分子。還有 Omega-3 不足(換句話說,沒吃魚、蛋、雞等來源)、纖維攝取不足(纖維能抑制發炎)、以及乳化劑的存在。維生素 B 群攝取不足,特別是維生素 B6、B12 與葉酸,也與活性氧增加有關。這些因素都會增加活性氧,你是可以管理並減輕這些風險的。
從而提升粒線體功能、增加 ATP 產生,預防細胞能量危機,這樣你就不會陷入被動、也不會失去神經元。
當有人跟我說阿茲海默症跟大腦出現某種能量危機有關時,我越來越常聽到人們在談酮體。
真的很不可思議,當我禁食或採行生酮飲食時,感覺認知表現有多大的改善。
而如果我吃了很多碳水化合物或糖,我的大腦就像要當機一樣,嗯,就像自我打結、絆倒自己。
我一點也不驚訝。你知道,食品工業會告訴你,「碳水是能量來源」。
事實上,那不是真的。碳水會抑制能量產生。
你這話是什麼意思?
有一樣東西叫做炸彈量熱器(bomb calorimeter),還有一樣東西叫做粒線體。它們不是同一回事。
把食物丟進炸彈量熱器,炸開之後會放出熱量,測量它放出的熱就可以了。這就是我們知道例如脂肪每克燃燒是九大卡、蛋白質每克四大卡、碳水每克四大卡的方式,這也是為什麼我們說脂肪比蛋白或碳水更高熱量密度,進而推論「脂肪讓你發胖」。
炸彈量熱器也是他們用來判定一包洋芋片是 200 大卡的依據,因為放進去就會釋出 200 大卡的能量。
卡路里是讓一公克水升高一攝氏度所需的能量。它是物理上的量度,是熱量產生的測量。
但粒線體不是炸彈量熱器。它們不是在捕捉熱量,而是在放出熱量;它們是在捕捉 ATP。沒有任何炸彈量熱器會捕捉 ATP。粒線體捕捉並產生 ATP。
事實上,粒線體產生的能量中大約有 35% 到 40% 變成熱,所以你的體溫就是來自那些熱。因此你不可能有一個 100% 能源效率的粒線體,否則你的體溫會降到室溫,你就死了。事情不是那樣運作的。
重點是,食物能量轉換成化學能(ATP)的過程會有能量損失。炸彈量熱器無法分辨這一點,但你的粒線體可以。歸根究柢,是你的粒線體把食物能量轉換成 ATP 的效率有多高。炸彈量熱器對這一點一無所知。
所以把「卡路里當燃料」和「卡路里當 ATP 生成量」這兩個概念拉在一起,實際上沒有多大關係。而且事實上食物中有些成分──最著名的是果糖,還有其他像凝集素等──會抑制粒線體產生 ATP。
也就是說,它們實際上抑制你把食物能量轉換成化學能的能力。如果情況是這樣,即便在炸彈量熱器每克有某些卡路里,但若它們干擾粒線體功能,那它們還算是食物嗎?食物的定義是什麼?能促進生長或提供生物體燃燒代謝的底物。
我剛剛說果糖其實會抑制燃燒。事實上,果糖也會抑制生長——它會抑制皮質骨與松質骨的生長,抵消骨骼生長。總之,吃超加工食品的人結果會比較矮。我們有相關數據。
所以,如果一種進入口中的底物既不促進生長也不促進燃燒,那它算是食物嗎?我想不是。我想不是。那它是什麼?是毒藥。
你覺得我們的飲食裡有多少比例是毒藥?相當多。超加工食品充斥著這些有害成分;真正的食物則沒有那麼多,雖然仍可能含有少量,但不是充斥其中。
在我看來,超加工食品有五大問題:糖分過多(會毒害你的粒線體);纖維不足(必要以抑制發炎);Omega-3 脂肪酸不足(必要以建立大腦並進行神經傳導);乳化劑過多(導致腸道發炎,進而造成全身性發炎);外加食品色素與添加物,這些多為石油衍生,具有致突變性。
這就是超加工食品。超加工食品已被發現與這些疾病的每一種都有關聯,包括所有的心理健康疾病,尤其是失智症,現在我們已看到超加工食品特別與失智症有關聯。甚至代糖(人工甜味劑)也透過活性氧(reactive oxygen species)路徑與失智症相關。
糖業不可能是你的最大支持者。他們不是。但我在嘗試幫助他們。你知道嗎?我是真的想幫他們。去年,不久在我們上一次會面之後,我在喬治亞州亞特蘭大出席了「第四屆國際減糖高峰會」,擔任主題演講者。就像是置身獅子坑中的但以理。
為什麼他們會邀請我?我是他們的良心。我告訴他們,我不想成為你們的敵人,我想成為你們的良心,我希望你們做對的事。
最終來說,超加工食品不會消失。儘管我很希望它消失,但它不會。我甚至不確定我們是否真的希望它消失,因為到 2050 年我們得養活一百億人,我們沒有足夠的陸地與海洋來做到這點。從長遠看,超加工食品會繼續存在,這已經烙印在體制裡,無法避免。
問題是,我們能否把超加工食品做得健康一點?目前它們並不健康。現在美國食品產業的作法正好相反。
它正在把食物做成災難性、會致病的東西。
問題是,你能改變這一點嗎?
答案是,可以。
事實上,我們已經做到了。
我們一直在做這件事。
五年前,我開始與一家離岸食品公司合作。
順帶一提,這是免費的,沒有金錢交易。
他們來找我,說:「我們知道我們是問題的一部分。我們想成為解決方案的一部分。我們知道科威特有18%的糖尿病率和80%的肥胖率。我們不想成為原因,我們想成為幫助。你能幫我們想辦法製造對代謝健康有利的加工食品嗎?」
於是我召集了一個由五位成員組成的科學諮詢團隊,我們接下來工作了三年。
檢視每一個工序、每一個流程、每一個供應商、每一種原料、每一項產品。
把它們全部送去做生化分析,搞清楚食物裡放了什麼、加工後變成什麼。
這食物對代謝健康有益嗎?需要做什麼改變?要如何重新設計才能導向有益代謝健康的產物?
我們提出了一套原則,並於2023年發表在 Frontiers in Nutrition。
我們稱之為「代謝矩陣」。
我們基本上把它濃縮成九個字,三個子句,九個字:
保護肝臟、滋養腸道、支持大腦。
就是這三件事。
任何入口的東西,只要能保護肝臟、滋養腸道、支持大腦,就是健康的,
不論它是否為超加工食品。
任何入口的東西,如果三者一項也不做,就是毒物,
不論它是否為超加工食品。
所以問題其實不是「超加工」,而是它是否對代謝健康有貢獻。
接著我們開始對 KDD 系列產品進行重新設計。
他們的產品組合有180項,
我們已重新設計了其中10%,也就是18項產品,讓它們成為對代謝健康有益的產品,
並在科威特的人群上測試,證明其代謝上的益處。
現在這些產品已經上架。
但那會有取捨嗎?因為把讓人上癮的成分去掉後,這些產品可能賣得比較差。
所以我們沒有告訴公眾我們在做這件事,我們直接去做了。
他們把產品推出給消費者,也沒有特別公告。
在銷售和利潤方面,絲毫沒有受影響。
我的意思是,你要是告訴他們也可以——這方法是有效的。
合乎邏輯的是,壞的成分常常會讓食物更容易令人上癮,
這也是這件事很酷的地方:它並沒有改變消費量,也沒有改變利潤。
而這正是他們在乎的:只要利潤不變,他們不在乎消費量是否改變。
其他食品產業也可以做到這一點,我們正在努力讓他們加入。
關於 RFK,我有很多話要說。
但他至少促成了關於超加工食品問題的討論,
我們希望能夠參與那個對話。
RFK 我想是健康領域的領導者,嗯,就是美國衛生與公共服務部的負責人。
你對他有很多看法?
我對他有一大堆話要說,其中大部分你不能刊登。
你對他和他所做之事的整體看法是什麼?
我曾四次被邀請到這個政府任職,每次我都拒絕了。
並不是我不想去——我其實想去——但我的觀點和他的觀點放在一起,基本上五秒鐘內就會把我趕出去。
差別在哪?我連一秒都撐不住。觀點差別是什麼?
RFK 的工作範疇分成五個重點:
食品——我支持。
藥廠透明度——我支持。
環境中的化學物質——我支持。
飲水加氟——我部分贊同。
你可以把氟從水中移除,但你得先把食物中的糖拿掉。
你不能只是把氟從水裡拿走,否則每個人會同時出現像大量喝 Mountain Dew 那樣的蛀牙問題,
那將是徹底的災難。
這必須以協調的公共衛生、以公眾服務公告(PSA)為驅動的運動來進行,並且要有包括食品業、醫療界與政府在內的各方共同參與。
解釋一下,美國的水中含氟是因為食物裡有太多糖。
如果食物裡沒有那麼多糖,你就不需要在水中加氟──就這麼說明白。
美國把氟加進自來水是為了防止蛀牙,保護牙齒。
重點是,世界上只有大約一半的國家在水中加氟,其他國家沒有,
而原因在於那些國家的食物裡沒有那麼多糖。
氟能將蛀牙的盛行率降低約30%到40%。
問題是,高劑量的氟可能成為神經毒素。
公共加氟的目標劑量應該遠低於那個會造成毒性的水平。
實際情況呢?並不總是如此,有時會超標。
作為公共衛生措施時,正常的含氟濃度應介於0.3到0.9 ppm(百萬分之一)。
有時會升到1.5 ppm,而在1.5 ppm 時就會成為神經毒素。
所以這完全是劑量的問題。
人們之所以大聲要求把氟從水裡移除,部分原因正是因為它可能是神經毒素——而它本不應以不適當的劑量存在。
只是人們不太看數據。
重點是,你可以把氟從水中拿走。
但如果你把氟拿走卻不先把食物裡的糖拿走,我們會有更多蛀牙,
需要更多麻醉、更多拔牙,甚至更多導致敗血症的情況。
我們會有更多牙齦膿腫。
我們會有更多士兵在戰場上死亡。
這是國家安全的問題。
所以,你不能隨便去做。
這需要一種,你知道,協調一致的努力。
還有什麼你不同意他看法的嗎?
最後,還有第五類——疫苗。
我是兒科醫師。
當然,我不是疫苗專家。
當然,我也不是免疫學家。
但我是兒科醫師,我對疫苗知道很多,也對那些疫苗旨在預防的傳染病知道很多。
我曾經處理過我們為兒童接種疫苗以預防的全部八種疾病:
腮腺炎、麻疹、風疹、白喉、百日咳、破傷風、流感嗜血桿菌感染(H. influenzae)、小兒麻痺。
我都看過這八種病。
我現在就跟你說,當我去處理那些病例時,通常是因為有人沒打疫苗。
而當我治療那些病例時,好吧,有九成的機率那孩子會死。
RFK 並不是這樣。
RFK 說他只靠看一個人就能判斷那人是否有線粒體功能障礙。
我是線粒體學者。我做不到。
歸根結底,RFK 對疫苗的看法,可以說是他個人的見解。
醫學界並不認同。
我不會成為因對疫苗與疫苗技術一概蔑視而導致三千例麻疹死亡的同謀。
過去五十年,疫苗技術運作良好,已經拯救了地球上 1.54 億人命。
我其實不常談這些事,但我很確定至少有一位我的兄弟姊妹在我們還在非洲那時是被疫苗救了。
如果我沒記錯,我和兄弟們都得過瘧疾,我想我是那個沒有打瘧疾疫苗的人。
結果我在很小的時候因瘧疾住院。
我當時會產生幻覺之類的症狀。
顯然,作為一個在非洲出生的人,我想你大概能更清楚理解疫苗在維護健康上能發揮的作用。
這很令人擔憂,因為當你跟任何科學家談話時——大多數頂尖科學家——他們都非常支持疫苗。
但我們見過沒有疫苗時會發生什麼,也見過有疫苗時會發生什麼。
這並不是說疫苗沒有副作用。
疫苗製造商和科學家也會談到那些副作用。
但我認為人們應該關注的是疫苗在過去幾個世紀裡在根除疾病和避免疾病方面所帶來的淨效益。
我最後想說的是,我擔心的是,如果近期有哪裡爆發疫情,我們現在身處一個關於疫苗充斥著錯誤資訊的雲霧中,我擔心人們可能會做出錯誤決定。
有趣的是,德州最近確實發生過一次麻疹爆發,RFK 在某一刻最終促成了聯邦部署 MMR 疫苗,並表達了對此的支持,因為德州最近有一場很大的麻疹爆發。
現在我要告訴你一件我還沒在公開場合說過的事。
在 2024 年 12 月,我和 RFK 有過一次半小時的一對一電話。
在川普當選後,RFK 開始召集他的團隊,我被邀請加入。
所以我和他有半小時的談話,現在我會把那段談話的內容對公眾說明,讓大家明白那次談話涵蓋了什麼。
基本上有兩條主線。
順帶一提,我們本來應該談食物的。我們沒談食物。我們談疫苗。
第一條主線:
醫學文獻中有三篇論文說疫苗害大於益。他把它們引用給我聽。我把它們記下來,之後我去查了資料。確實,它們寫的就是他說的那樣:疫苗害大於益,我們還把疫苗給新生兒接種,這不可原諒。
誠然,那三篇論文確實是這麼說。
但有五萬篇論文說的則是相反的。
他說的第二點是,一位婦女生下一個健康嬰兒。那個健康嬰兒在皮下打了一針。現在那孩子就不健康了。那是一種侵權行為。那是民事侵權。好的,你其實可以主張那確實是一種法律上的侵權。因為有責任、過失,一直到損害賠償。那侵權的補救是什麼?我說,訴訟。他說,對。但是那位媽媽不能告,因為有 1986 年的疫苗賠償法案(Vaccine Indemnification Act of 1986)。所以那位媽媽基本上有一個受損的孩子,卻無法求償。那違憲。
那就是我們半小時談話的兩個主線。
現在,他說的每一件事在字面上都是真的。但卻是無關緊要的。它們基本上顯示了確證偏誤。他是律師,他信奉判例。我是醫生,我相信機率。總是存在風險與效益的權衡。除非你是律師,在那種情況下你的眼中好像只有風險。這就是他看世界的方式。我不是那樣。我在那種環境下撐不了五秒鐘。
我想說的是,在讓人們就機率擁有正確資訊這一點上,我們雙方在某種程度上是一致的。我們生活中的每件事都是機率的函數。無論我今天早上搭計程車來這裡,我都理解那台計程車撞上別的車的機率。但我還是決定坐車來這裡。我們每天都在面對這些風險。
我想在疫苗這點上說明,這顯然——幾乎已經——變成一個相當政治化的議題。這裡有兩派。你知道,一派比較像 RFK 那樣,極度懷疑,他們有自己的觀點;另一派則傾向於以科學家為主導。我要說的是,我經常訪問科學家。
我知道幾乎所有我訪問過的科學家都會同意,疫苗會有副作用。
但總的來說,疫苗是非常正面的。
這取決於你怎麼看。
如果從公共衛生的角度看,疫苗帶來的好處多於害處。
如果從純粹個人的角度看,你會說,等等,我沒得病,但我打了針,結果出現了疫苗傷害,所以我受到了侵權。
我想在結束這一段之前提醒大家,如果不久的將來又發生健康危機,像我們在疫情中看到的那種病毒爆發,務必從高度可信的來源取得資訊。
坦白說,這些來源不應該包括播客。真的不應該。也不應該包括社群媒體。
我會建議看看一個叫 Consensus 的網站。我和他們沒有任何關係。但 Consensus 讓你輸入有關健康、疫苗或其他問題,然後顯示同行評審研究的結論以及學術共識。
舉例來說,幾天前我在那網站上查一件事,我問某件事是健康還是不健康,它會出現一個條狀圖。(工作人員會在螢幕上顯示出來。)它會告訴你有多少科學研究支持那個觀點。比如說有 70% 的研究認為是正面的,25% 認為是中性的,5% 則是我們不確定或負面的。我覺得那是個很棒的工具,因為外面資訊太多了,研究很多,一篇說這樣,另一篇說那樣。
所以,像這類工具,比起聽像這樣的播客、看 TikTok、Instagram 或推特,對於做健康決定來說,會是更好的方式。
另外我要說的是,你可能不知道,我直接對觀眾講:你現在身處一個由演算法造成的回音室。如果你想知道我指的是什麼,就是你任何資訊流上的演算法都被個人化了,會多推你那些讓你害怕、憂慮或在意的內容。如果要證明這點,去請你最好的朋友或其他人看看他們的資訊流。我記得大概兩年前我問我最好的朋友能不能看他的 Twitter,結果完全和我的不一樣。首先是沒有曼聯,全部是利物浦;而其他資訊也完全不同。
我們活在這些回音室裡,錯誤資訊或我們相信的事被不斷強化(不論是正面還是負面)。所以,尤其在健康議題上,你需要一個資訊策略。
我完全同意。事實是,這些演算法的設計目的是讓你停留、保持互動,不是為了讓你獲得正確資訊。就是那麼簡單。
當然,另一個問題是確認偏誤。如果你有確認偏誤,你只會尋找能再確認你偏見的資訊。這正是將會發生的事。以前我們沒有,但現在有了。每當我們談論像疫苗這類議題,留言區就會上演這種情況:一群人有自己的看法,你有權持有自己的意見,他們會拼命去證實和捍衛那個看法;另一群人有不同意見,他們也會拼命去證實自己的觀點。
我喜歡——也希望觀眾能理解我的一點是——我努力保持開放的心態。現在要做到這點真的非常難。的確很難。
前幾天我看到一位記者說他們試圖把我的政治立場定位,他們說「我們認為 Stephen 是無政治色彩的」。我想這大概是對我觀點的恰當描述。
我會把那視為至高的讚賞。真的是非常棒的讚美。
我有自己的看法,但我不會加入任何特定的、像是教派那樣的陣營。我要這麼形容你就知道,你在教派裡的時候,你的看法有 99% 都和教派裡其他人一樣。從邏輯上來說,那不應該發生,那不應該是這樣。我同意。不幸的是,教派是社會的一部分。
我看過很多創業者把業務銷售當成表現問題處理,但很多時候問題在於能見度。當你看不到你的銷售管道發生了什麼,無法掌握每個對話處在哪個階段、哪個停滯、哪個在推進時,你就無法改進任何事情,也無法成交。
我們的贊助商 Pipedrive 是中小企業首選的 CRM 工具。它不只是聯絡人清單,而是一個真實的系統,能展示你整個銷售流程端到端,所有正在進行的案件、哪個落後、以及你下一步該採取的行動。你的團隊可以更聰明、更快速地行動。使用 Pipedrive 的團隊平均成交量是沒有使用者的三倍。這是首個由業務人員為業務人員打造的 CRM,世界上超過 100,000 家公司都在使用,包括我團隊,他們非常喜歡它。今天就到 pipedrive.com/CEO 試試 Pipedrive,你可以在幾分鐘內啟動,無需付款。如果用這個連結,還可以獲得 30 天免費試用。
我想對現在正在聽的人給出很實用、很有戰術性的建議。現在他們一邊聽你我在講,一邊知道糖對身體有害,他們也知道高度加工食品是不好的。
但他們還是在跟一些脂肪過多和其他疾病奮鬥。
他們很可能正朝某種慢性疾病的軌跡走去,可能是阿茲海默症、可能是失智症、也可能是某種癌症。
我們有什麼?
如果我們談得更直接一點,就把她或他叫出來。
叫她 Jenny 吧。Jenny 現在就在聽。還有 Dave。
他們兩個坐在那裡。就是典型的美國人。我們要對 Jenny 和 Dave 說些什麼,才能讓他們改變生活?
你要先對他們說的第一件事是:你是誰?
你知道嗎?你知道你是誰嗎?
因為如果他們不知道自己是誰,其他一切都不會有意義。
他們必須對自己的處境感到自在,但他們並不自在。
他們之所以黏上超加工食品,是因為那給了他們一種多巴胺的刺激/快感。那可能是唯一還能讓他們微微得到愉悅的東西。若那是他們生活中唯一的快樂來源,你永遠也無法根本解決問題,因為那就是他們所擁有的一切。
所以問題在於,先在個人層次上理清優先順序。什麼對你重要?什麼是最重要的?愛情、關係。什麼是次要的?享樂、食物、藥物。如果你生活中沒有任何愛、沒有關係、沒有穩定,再多的食物或藥物都補不起來。
那麼你是誰?什麼才是真正重要的?在你誠實且肯定地回答這個問題之前,你永遠無法跨過這關。
讓我假扮成 Jenny 或 Dave。你問我:我是誰?我三十歲,在這份工作上班。工作還行,我不愛它,做了也不會讓我熱血沸騰。我單身,住在這個城市,嗯,就這樣過日子,有點像在人生的跑步機上前進。
你承受多少壓力?很多。非常多。每次我打開手機就覺得有壓力。我的電子郵件、我的工作,還有這個人那件事。我覺得我媽身體可能有問題,健康在惡化。想像一下那對你大腦裡的 ATP 做了什麼。它在做什麼?它把 ATP 快速耗盡。首先,你因為吃了那些垃圾食物而有線粒體功能障礙。再加上你呼吸到的空氣污染、你體內幾乎佔據主導的微塑膠。史蒂芬,不管你信不信,現在你腦子裡有百分之零點零五(one two hundredth)是微塑膠。Jenny 和 Dave 可能比這還多,好嗎?而你吃得好,他們沒有,好吧?
所以這就是基底,這是底層條件。問題是,我們要如何改善他們的 ATP 生成?我們要如何改善他們的線粒體功能?我們要如何讓他們的神經元開始正確回應?這就是問題。你會把壓力當成解決方案的一部分嗎?當然會。你怎麼能不呢?
再讓我給你另一個快速的臨床小插曲。最近我有機會和我的一位英雄、前美國衛生總監維韋克·默西博士(Dr. Vivek Murthy)進行一次長時間的對談,我們當時人在倫敦。我終於把他請下來坐下,對他說:「Vivek,我很欣賞你一直主張的愛──我們最終需要互相相愛,才能度過這些制度性、社會性的苦難。愛是缺少的東西。」但問題是:如果你的大腦發炎,你就無法去愛。你無法去愛,如果你的大腦發炎。當然,導致大腦發炎的原因是超加工食品以及我們之前談到的一切——活性氧(reactive oxygen species)、皮質醇等等。
所以你是在說:那些代謝不健康、腦部發炎、承受壓力的人,愛的能力會降低?是的,我就是這麼說。他們無法愛自己,也無法愛身邊的人。
解釋一下其中的科學。血清素(serotonin)。血清素是必需的神經傳導物質,對於 eudaimonia(能夠感到滿足、幸福)是必要的。催產素(oxytocin)是愛的神經傳導物質,是繁衍的荷爾蒙,是安全感的神經傳導物質。皮質醇會導致催產素受體發生甲基化(methylation),於是催產素就無法發揮作用,你就感受不到安全感。而血清素則是必要的,能夠基本上壓制那個位於杏仁核的發炎反應。那其實造成了像散彈(buckshot)般的反應,使你無法像我們之前談的那樣精準出手——就像是一個糟糕的控球後衛。
我對他說:「如果你的大腦發炎,你就無法去愛。」他感謝我,我以為事情就到此為止,我不會再去打擾他了。兩週前,我收到 Vivek 的一封電子郵件,他說:「我想了你說的話,我已經讀到你書的一半了,我們聊聊吧。」你不能愛,如果你的大腦發炎。
我剛好在看一項研究,說媽媽在懷孕期間如果有高皮質醇水準,會影響嬰兒的催產素受體,意思是他們會感到較少安全感。完全正確。這是表觀遺傳(epigenetic)的事,甚至在出生之前就發生了。我在試圖推演,所以我嘗試形成幾個假設,看看這在實務上可能意味著什麼。對於母親來說,如果母親在受孕或懷孕期間承受很多壓力、導致皮質醇升高,那嬰兒的催產素受體——在人類裡負責建立親密聯結的化學鍵、聯結的荷爾蒙——可能會被減少。所以如果我的母親在我受孕或懷孕期間壓力非常大,那有一個機率、是一個因果機率,我將來可能會較不擅長與人建立聯結。就是這樣。我們說的正是這個意思。
但我想那也可能在懷孕之後發生,而我則是長期處於壓力之下。
這是一個持續的過程。
問題是,能不能把它逆轉?
答案是可以,但要付出很多努力。
而且你得有基本的「基質」才能做到。
有點像……那個詞是什麼,當某件事有點自我實現的傾向,會變成那樣……
同語反覆?
我想說的是,如果一個人很孤單、極度孤單,而且他住在一間單人公寓裡一個人,這樣的人越來越多……
是啊。
我看過那個。
地下室。
地下室。
對。但即便是在像倫敦、紐約這樣的大城市,很多人也是自己住在一間像鞋盒一樣的小套房裡。
對。
我看到研究顯示,平均來說,以前一個人在危機時可求助的朋友數量是 X(有比較多)。現在平均只有大概一個或甚至沒有。
所以孤獨感上升了。
然後我也看到一些研究說,當人們感到孤獨時,身體會進入一種狀態:睡眠變差、壓力增加,對別人也更抱怨、更刻薄。
我記不太起那個術語了,但就是那種敏感性提高的感覺。
論點是,在進化的脈絡下,過去如果你失去部落,你就必須更緊繃才能活下去。
那就是你的杏仁核在作動。
如果是這樣,那就表示孤獨會讓壓力上升。
是的。
但如果你壓力高,你也更可能變得孤獨。
沒錯。
那就是惡性循環。
惡性循環。
這就是我在找的那個詞。
完全同意。
那正是我們想要打破的。
那我問你一個問題。
測驗時間。
好。
你知道答案。
好。
因為我在這個 Podcast 已經提過了。
準備好了嗎?
嗯。
孤獨(loneliness)和獨處(solitude)的差別是什麼?
孤獨是缺乏人際連結,獨處是獨自一人。
兩者都有缺乏人際連結啊。
不知道啊,告訴我答案。
答案是什麼?
血清素。
好。
如果你的血清素耗竭,你就會感到孤獨。
如果血清素充足,那就是獨處。
你會對自己的孤獨感到自在,你會因為孤獨而感到高興。
因為你其實並不孤獨,你只是獨自一人。
那我怎麼會變得孤獨?就血清素機制而言?
好,當你是選擇獨處,那就是獨處。
重點是,那是你想要的,是你選擇的。
而當你感到孤獨時,好吧,即使有人接近你、即使你在派對上、明明不孤獨,你仍然會覺得自己很孤單。
你會覺得即便四周都是人,你還是孤獨地在那裡。
那是血清素怎麼回事?
血清素是一種神經傳導物質。它由一種叫做色胺酸的氨基酸合成。
色胺酸是在我們攝取的蛋白質中最稀少的氨基酸。
在地球上也是最稀少的氨基酸。
它存在於雞蛋、雞肉、魚類,不太會出現在高度加工食品裡。
所以大量吃超加工食品的人會缺乏色胺酸,因此血清素也會不足,會有點易怒,也會有點孤獨感。
血清素的作用是抑制下一個神經元,讓下一個神經元不去放電;而多巴胺則相反,會讓下一個神經元放電。
兩者很不同。
當血清素處於正常劑量時,它會給你一種滿足感。不一定是幸福,但就是「這樣感覺不錯,我不想也不需要更多」。
幾乎跟多巴胺相反——多巴胺是「這感覺很好,我還想要更多」;血清素是「這感覺很好,我不想也不需要更多」。
而血清素主要是在腸道合成,約有90%。
問題是,腸道產生的血清素能到達大腦嗎?
答案是透過傳入迷走神經。
所以那條傳入迷走神經必須是功能正常的,能把腸道的訊息傳到大腦,才能把它轉換成感覺。
那就是我們所說的直覺——腸胃的感覺(gut feeling)。
所以我需要我的迷走神經健康。
是的,你需要。
有很多事情會讓迷走神經不健康,包括我們之前談到的因為超加工食品造成的腸道發炎。
那我要怎麼讓迷走神經變健康?
吃真實的食物。
那那些大家都在討論的迷走神經刺激器呢?
它們有趣,而且在控制癲癇發作方面確實有好處。
好,對癲癇發作來說,迷走神經在某種程度上可以把訊息上下傳遞,幫助減少發作。
據我所知,還沒有人能證明迷走神經刺激器能真正改變情緒。
我看研究時,也是像你說的那樣:一項統合分析和長期追蹤顯示,使用迷走神經刺激器的病人癲癇發作減少 30% 到 50%。
但在憂鬱症方面,證據是有限的。
微薄。是很微薄。
大約有 15% 到 25% 有所改善,雖然高於安慰劑,但幅度很小。
焦慮方面也一樣,只有低品質、小規模的研究。
他們說植入式迷走神經刺激器在癲癇和憂鬱症方面的證據較強。
但重點是,它對癲癇作用良好,至於跟壓力與注意力相關的效果還有很多未證實的地方。
我真希望它們有效。
我是說,這很容易,所以,知道嗎,做我這個播客讓我學到的一件事就是,人生中其實沒有多少捷徑,所有看起來像捷徑的東西、某些裝置、某些花招說要幫你解決問題,實際上不是沒用,就是騙局,或者有某些隱藏的代價。
所以這又回到一個我覺得所有聽眾都應該內化的重要原則:人生沒有免費的午餐。
如果看起來是快速的路,很可能只是通往別的東西的快速路。
慢路其實才是快路。
難走的路其實才是快路。
這大概就是我學到的。
我可以嘗試所有這些把戲,想要耍花招、想要既能吃糖又能保持健康,但總是有他媽的代價。
像甚至一個 Zempec。沒錯,大家都在討論 Zempec。那只是創可貼,不是根本的解決。
你覺得 Zempec 怎麼樣?你有多少時間?
好,這得看你怎麼想。人們總是問我這個。我戴三頂帽子,好嗎?先戴上第一頂,臨床醫師的帽子。
我很高興這些 GLP-1 類似物出現了。它們有效,我不是說它們無效,它們確實有效。如果你的 BMI 在 40 到 45,且你已經嘗試過其他一切但都沒用,這是生死攸關的情況,那我很高興它們存在。
現在換上第二頂帽子,科學家的帽子。它們為什麼有效?它們在兩個位置起作用。事實上它們會作用在我之前提到的伏隔核(reward center),似乎會降低獎賞反應。這也是為什麼 GLP-1 類似物不只用來治療肥胖,也被用於酒癮、毒癮和其他很多情況,因為它們基本上讓那個獎賞系統安息,這在某些情況下是好事。
我們在 2006 年有一種也能讓獎賞系統安靜下來的藥,叫 Romanobant,商品名 Accomplia。它是一種抗內源性大麻素受體拮抗劑,是所謂的反大麻藥、反「饞食」藥,因此它導致體重下降,並在歐盟上市——歐洲(相關單位)在 2006 年核准它。上市兩個月內就發生了 21 起自殺事件。原因是,如果你抑制了獎賞,就沒有理由早上起床了。
關於這些 GLP-1 類似物的好消息是,我們一直在尋找自殺信號,目前還沒看到。但我們也在注意憂鬱的信號,而我們確實看到很多憂鬱案例。所以它似乎有相似的效果,可能沒有 Romanobant 那麼嚴重,但無論如何,那確實是一個缺點。
現在,它作用的第二個地方是胃腸道。它會延緩胃排空,讓食物通過消化道(尤其是胃)的速度變慢。這就是它有效的原因。因為如果你的胃還滿著,你就吃不下更多。這某種程度上是好的,除了它會帶來所有那些副作用──噁心、嘔吐、胰腺炎、胃輕癱,胃像石頭一樣硬。採用 GLP-1 類似物的所有人中,有 3.4% 會得到胃輕癱。你知道嗎?停藥後,胃輕癱不會消失。而且現在有針對 Novo Nordisk 的訴訟,就是關於 GLP-1 類似物造成的胃輕癱。這可不怎麼好。
此外,你會失去體重。失去的是什麼體重?結果是肌肉和脂肪各半。失掉脂肪是好事,失掉肌肉就不行。肌肉流失其實是早逝的風險因子。肌少症是早逝的危險因子。那還有什麼會讓肌肉與脂肪等量流失?饑餓。而這些該死的藥物就是透過讓你處於「饑餓」狀態來起作用。這可不是做這件事的最好方式,各位。
而且,只有三分之一使用 GLP-1 類似物的人是真正有反應,三分之二沒反應。他們不會告訴你那些沒反應的人,他們只會告訴你那些有反應的人。而且你一停藥,所有體重都會回彈,還可能更多。因為你只是用創可貼把問題暫時遮住,並沒有解決根本問題。這並不怎麼好。
最後換上第三頂帽子,公共衛生倡導者的帽子。是的,我說過這些藥有效,平均減重 16%,這是真的。如果美國所有符合資格的人都使用 GLP-1 類似物,對醫療體系的花費將增加 2.1 兆美元,目前醫療支出是 4.1 兆美元。這將是我們目前支出的 50% 額外負擔。而 Medicare 在 2029 年就會破產(即使沒有這個額外負擔也是如此)。所以你還要在那之上再加 50%?你要怎麼付這筆錢,只為了 16% 的減重?
反過來說,如果我們只是把額外添加的糖從美國飲食中去掉,按照美國農業部(USDA)的建議把添加糖限制到每天最多 12 茶匙,我們可以得到 29% 的減重並節省 3.0 兆美元。那就是比起前述方案,雙倍的減重、沒有副作用,並且在財務上可以省下 5.1 兆美元——你覺得哪個比較好?
最近有一項動物研究顯示,像 Zenpec、semiglutides 這類東西在治療期間能使大鼠可卡因自我施用行為減少大約 30%,在一段戒斷期之後則使其尋找毒品的行為減少 62%,這呼應了你剛才關於 GLP-1、Zempec 在大腦獎賞通路中角色的一些說法。很有趣,很有趣,非常有趣。但那在說什麼?那是在說,如果在這些大鼠身上給予這些 GLP-1 拮抗劑、這些 Zenpec、這些 semiglutides,它們就比較不會繼續成癮地攝取東西。
我不會說它們比較不容易成癮——牠們已經成癮了,基本上是選擇不繼續攝取。我們不知道牠們是不是對老鼠成癮。
但從他們的行為來看,顯示出他們正在減少對成癮性物質的攝取。
那這暗示了什麼?
這代表 GLP-1 在做什麼?
嗯,首先,可能他們不吃更多的原因是因為胃在不動。
如果你的胃不動,你就不會想再吃了,對吧?
也許。
也許就是那樣。我們不知道。那是一種可能性。
毫無疑問的是,伏隔核有 GLP-1 受體。
腹側被蓋區也有 GLP-1 受體。
事實上我曾在加州成癮醫學學會(California Society of Addiction Medicine)就 Ozempic 做過演講。
所以我們知道,資料顯示了什麼。我們還在研究這件事、試圖調查並弄清楚到底是什麼機制。
你知道,那也無法解釋酒精的情況,因為酒精不是食物,它是液體,有點不一樣。而且它確實減少了酗酒、酒精攝取。
所以看起來確實存在一個效果。
從你剛剛說的去理解多巴胺,看起來這些像 GLP-1 的藥物,像 Zempex,某種程度上是在抑制多巴胺的釋放。
因為你談到動機和多巴胺時,老鼠對於去取得更多可卡因的動機減弱了。
沒錯。
那很可能是件好事。對某些人來說,我們完全可以利用這個現象來幫助他們。
也許這會是協助毒品防制的一個好方法。
那會不會也代表我會變得整體上比較沒動機?
會。
啊,那可不好。
是的,這就是我擔心的。
回到 Jenny 和 Dave,Jenny 和 Dave 都有一些多餘體重。我們談到的很有意思的一點是血清素的連結;愛在人際關係中扮演巨大角色,還有壓力的影響。
所以 Jenny 和 Dave 現在會去思考他們的人際關係和友誼,並把去那個跑步俱樂部當作一種幫助,來降低日後可能的成癮問題和其他他們正在掙扎的事。
還有什麼 Jenny 和 Dave——代表典型美國人——需要知道以便可能減掉一些體脂肪的嗎?
第一,超加工食品會促進肥胖。
如果 Jenny 和 Dave 有壓力、財務壓力或時間壓力,他們要抗拒超加工食品會非常困難。 所以,在他們修正飲食以前,不要指望他們的體重會改善。
我很確定的一點是,如果你一直吃同樣的垃圾,不要期待會有好結果。但這很難,非常難。
一些實際的建議:第一件事是,去超市時別餓著肚子。
好,喜歡這個建議。我常常犯這個錯。
為什麼?
給點背景。哦,因為如果他們餓了,一切賭注都沒了。他們完了。因為他們更容易去拿那些不好的東西。
因為那些不好的東西在召喚他們。順帶一提,那些不好的東西都放在每個走道端頭的陳列架上。
那中間呢?
中間?如果你走到中間的過道,你就出軌了,因為那裡就是超加工食品所在。所以要圍著超市邊緣購物。你必須在外圍購物,那裡才是真正的食物──冷藏櫃、蔬果、肉類和乳製品。
當然不是說那些地方就完全沒有藏糖或超加工成分,但如果你走進標準的中間過道,那裡就是所有超加工食品藏身之處。美國雜貨店裡大約有73%的商品可以說是有害的。所以如果你進了超市,你已經有問題了。
所以第一,不要餓著去買東西。第二,待在超市的外圍。
還有其他給 Jenny 和 Dave 的建議嗎?
最重要的是,我不希望他們還得去看成分標示,因為那有點超出他們的能力範圍。但他們基本上應該把食品標籤看成警告標籤。若任何食物的前面三項成分裡有「糖」,那就當成甜點看待。所以中式雞肉沙拉也可能被算作甜點。
你知道嗎?前幾天我朋友在喝一罐可口可樂,我拿起來看,發現好久沒看到這種罐裝了,我看了背面的成分表,上面寫的糖量大概是那個區間的 40%——一罐大概有 39 克糖,對,就是這樣。所以大約 40% 都是糖。人們就……
難怪會這樣。這就是為什麼我們有脂肪肝疾病的流行。
而糖基本上也和像癌症這類疾病有關,對吧?
是的,完全有關。我們現在也知道為什麼、知道如何連結到機制。
那些機制是什麼?(指癌症)
首先,任何會讓胰島素上升的東西都會增加罹癌風險,因為胰島素是個生長因子。第二,胰島素會造成粒線體功能障礙。它會增加其他現象,例如戊糖磷酸旁路(pentose phosphate shunt)、Randle 迴路,以及新生脂肪生成(de novo lipogenesis),而這些是癌細胞為了增殖分裂所需要的。基本上就是在餵養癌症。
第三,某些癌症,特別是胰臟癌,有一種叫做 transketolase 的酵素,這個酵素可以在癌細胞內把果糖轉成葡萄糖,所以當你攝取糖時,實際上會特別在餵養癌細胞。
然而,我們給癌症病人的營養補給是什麼?Ensure,幾乎就是純果糖。
所以你其實是在餵養癌細胞。
這簡直荒謬。
好吧。
另外,因為果糖會干擾線粒體功能,這會把一個反饋訊號傳回細胞其他部分,促使它去分裂。
因為正在分裂的細胞處於生長階段。
它們沒有線粒體。
這也是為什麼癌細胞沒有線粒體。
這也是為什麼胎兒細胞沒有線粒體。
厭氧生物也沒有線粒體。
只要條件合適,它們生長得最快。
所以結論是,任何干擾線粒體功能的東西,都會增加你罹癌的風險。
我們是不是看到癌症在增加?罹癌人數在成長嗎?
哦,絕對有。
而且人們得癌的年齡愈來愈早,尤其是大腸癌。
天啊。
你知道,大腸癌的平均年齡過去是五十到五十五歲。
現在,我們看到有病人在三十多歲、四十出頭就有大腸癌。
這就是為什麼。
因為什麼?
因為糖。
這是個大問題。
真的是個大問題。
所以我會建議 Dave 和 Jenny 先從這些做起。
但從根本上說,他們必須把糖和超加工食品的攝取控制住。
問題是,他們能自己辦到嗎?
說實話,他們很可能做不到。
原因是他們沉溺於糖,而且食品工業基本上讓人不可能避免這些東西。
這就是我們必須解決的問題。
我們必須讓他們能夠取得真正的食物。
這就是為什麼我對美國關於 SNAP 的這場辯論如此生氣。
你知道 SNAP 嗎?
不知道。
SNAP 是 Supplementary Nutrition Assistance Program(營養補助計畫),也就是俗稱的食物券。
好吧。
去年我實際上在國會、在眾議院撥款委員會前作證,為了修正 SNAP 的問題。
其中一項是把汽水從 SNAP 購買清單中移除。
因為汽水是最糟糕的東西之一,而且也是大多數人用 SNAP 補助金會去買的東西。
它正在害死人。
所以我覺得汽水不應該能用 SNAP 買。
我在國會作證時基本上解釋了科學原理,並說我們需要做的是把禁止使用 SNAP 購買汽水所節省下來的錢,拿去改善這些人的營養——真實的蔬菜、膳食補充劑、纖維、水,對他們有益的東西。
換句話說,把那筆款項轉向更健康的用途。
他們沒接受這個建議。
共和黨人正試圖基本上削弱 SNAP,甚至想把它整個取消。
如果他們不能完全廢掉它,他們會把汽水拿掉,這看似不錯,但並不會改善他們整體的營養狀況。
因為人們基本上會把那筆錢重新挪用到別處。
所以你如何設計這些立法議程項目非常重要。
而現在,這個政府沒有做到這點。
給我十五秒,我解釋一下如何在線上建立一個可行的事業。
我看到人生成功的人並不是有一個完美的計畫。
他們只是踏出第一步,然後再下一步,然後持續前進。
他們保持專注並持之以恆。
Stan Store 是我共同持有的平台,也是我們的贊助商之一,是把你的知識變成收入的最佳第一步。
只需幾分鐘就能啟動你的事業,開始販售數位產品、教練課程、會員或社群,且不用遭遇科技上的頭痛或漫長的設置。
成千上萬的創業者、創作者與冒險者使用 Stan 來掌握自己的未來。
因為 Stan 是為願意努力並押注自己的人而設的。
如果你準備好開始建立,加入我們。
現在就用免費 14 天試用在 stephenbartlett.stan.store 開始你的事業。
那些在播客聽到你、讀過你書或在其他地方看到你作品的人,會寄來訊息和電子郵件。
他們通常會問什麼問題?
如果你要把問題濃縮成一個問題,人們最常問你什麼?
果汁健康嗎?
真的嗎?
認真的。
那可能是最常被問到的問題。
你說糖有害,但果汁不是健康的嗎?
果汁健康嗎?
果汁不健康。
水果是健康的。
那水果和果汁有什麼差別?
纖維。
水果有纖維。
纖維會降低從腸道到血液的吸收速率。
這樣一來,你就降低了胰島素反應,降低了血糖反應。
基本上是保護了肝臟。
而且因為你避免了早期吸收,這些養分會走得比較遠,進到腸道下段,讓腸道微生物群把它分解,用於自身的用途,從而餵養腸道。
並產生短鏈脂肪酸,這些對代謝有益,具有抗發炎和有助於預防阿茲海默症的作用。
另外纖維像是結腸內壁的小刷子,有助於清除可能的結腸癌細胞。
所以你能從水果的纖維得到各種好處。
但一旦你把水果打成果汁,你就把纖維丟到垃圾桶。
剩下的只是糖水。
所以吃水果,不要喝果汁。
問題是,食物工業賣的並不是這樣。
如果我把水果放進果汁機,然後不是把渣渣丟掉,而是把所有小碎片都留下來會怎樣?
事情是這樣的:在 Breville、Vitamix、Nutribullet 或其他你用來做果昔的那種機器裡,刀片會把那纖維切得稀碎,碎到太短,已經無法作為一個格架去隔離並阻止那種吸收。
所以在腸道裡的吸收速度一樣快。
果糖和葡萄糖還是一樣快地到達肝臟,就像以前榨成果汁一樣。
所以那不是解答。
把水果做成果昔並不是解決方法。
我在看我們上次對話的置頂留言,它們都非常——我會說類似——但都令人非常鼓舞。
有人寫了置頂留言,我會把畫面錄下來讓 Jack 把它放到螢幕上。
它寫著,Stephen,我在醫生告訴我處於糖尿病前期後三年前發現了 Robert。
三年後,我的血糖完全正常,最近每個人都說我看起來很好。
這個人應該出現在全世界的電視上,但食品產業正試圖讓他噤聲。
跟隨他的研究,你會像他改變我一樣改變你的生活。
Stuart Jay,英國,59 歲,男性。
那真令人振奮。
我很高興聽到這個,Stuart,做得好。
我的朋友被診斷出第四期攝護腺癌,被告知只能活一年。
他找到了 Lustig 醫生並嚴格遵循他的建議:生酮飲食、間歇性禁食、定期散步。
那是兩年前的事。
他現在病情緩解,癌症已消失。
我被診斷出糖尿病前期、纖維肌痛症,決定把所有糖都戒掉,包括水果。
不僅我在不到一年內減了 60 磅,我的疼痛也從 10 降到 1 到 2。
哇。
我有更多精力。
我的 A1C 下降到正常水平,我從完全失能回到全職工作。
戒掉所有糖很難,我不會說謊。
這也是一場不斷的、持續的鬥爭,但非常值得。
哇。
最後,我去年聽了這個播客。
我在 2023 年 12 月 28 日下定決心遠離所有糖果、布朗尼、楓糖、核桃司康和所有甜點。
你大概懂我的意思。
現在快到 2024 年 12 月 28 日了。
除了重看這段影片外,我又作出承諾,和去年一樣繼續這樣做。
超市走道上 73% 的商品含有隱藏的糖,真是可惜,
所以我還沒做到極端,但我所做的改變讓我感覺非常好。
羅伯特醫生真是了不起,他在讓我恢復活力上扮演了很大的角色。
我 68 歲,一週打球五天,每天兩到四小時的皮克球。
哇。
我很愛我所做的選擇。
我愛你,醫生。
哦。
你知道嗎?
我也愛你。
我也 68 歲。
也許我去英國時我們可以約會。
那就是 Leslie。
她挺漂亮的……
哦,很好。
這讓你有什麼感覺?
非常受鼓舞。
我能從你臉上看到情緒。
我非常受鼓舞,但你知道,問題還沒被解決。
對這些人來說問題是解決了,但整體問題還沒解決。
因為問題還沒解決,我仍然有工作要做。
這反而給了我更多力量去做,給了我更多目標和理由去做。
但你知道,問題還沒解決。
你認為我們為了健康能做的最有影響力的事之一,就是減少糖的攝取嗎?
那是第一要務,好嗎?
有很多事可做,但毫無疑問,這是最簡單的一個。
老實說,食品業本該幫助我們做到這點。
糖出現在食物裡唯一的原因是他們想要它在那裡。
他們故意放進去,因為他們知道當他們加入糖時,你會買更多。
那麼運動呢?
這會怎麼影響我去拿糖或不去拿糖的決定?
嗯,它並不真正影響你想吃糖的慾望。
運動有它自己代謝上的好處,別誤會我,我完全支持運動。
運動有很多好處。
但燃燒卡路里不是其中一項,好嗎?
人們以為,喔,運動可以把我吃的甜甜圈消耗掉。
錯了,別傻了,並不是那回事。
運動做什麼?
運動會增加粒線體。
這很好,因為你需要更多的粒線體儲備來製造那些 ATP。
運動會增加腦的營養因子,這對認知是必要的。
現在已經有研究顯示,運動是降低失智風險的主要方法之一。
它會增加腦源性神經營養因子,會增加瘦體素(leptin)。
所有這些都是促進突觸生成甚至增加神經生成(更多神經元)所必需的,讓神經不易死亡。
所以我完全支持運動。
運動也會增加肌肉量。
而肌肉量是減少早逝風險的一個緩解因素。
正如我說的,肌少症是早逝的風險因素,所以運動是對抗它的方法。
話雖如此,以上這些都和減重無關。
好嗎?
所以如果你認為運動會讓你減重,你是在自欺欺人。
你採納了熱量假說。我在這裡要打破它。我要摧毀熱量假說。
「卡路里就是卡路里」這種說法不成立。
許多正在聽這段談話的人,如果他們在美國或其他具有類似健康數據的地區,都是糖尿病或糖尿病前期的人。
全球有十分之一的人有糖尿病。
在美國,現在有三到四分之一的成年人正在聽這節目的人是糖尿病前期,即使你身上沒有很多脂肪。
實際上是 40%。
四成。
這很瘋狂。
對,就是這樣。
這表示現在差不多有一半在聽的人,不管你知不知道,如果你符合我們這裡的統計,很可能就是糖尿病前期。
我是說,聽起來很可怕吧?
喔,對啊。
所以對那些剛被診斷出糖尿病前期的人,我問這問題是因為有個人在這裡說他醫生剛告訴他是糖尿病前期,而且他很可能又在聽這節目了。
所以我想給他點建議。醫生剛告訴他他是糖尿病前期,他應該做些什麼?好。
第一件事,把所有超加工食品從飲食中刪掉。好嗎?而在這個過程中,你就會把所有糖也從飲食中去掉。那是第一步。看看這樣有沒有用。好。先花兩週只做這件事。如果有效,太好了;如果沒效,就加一些運動。走路,遛狗。
在第一點上,他應該用血糖監測器來幫忙嗎?因為人們可以在 Amazon 或其他網站買到,像二三十美元就能買到臂式的血糖監測器。
我支持使用血糖監測器,原因是它們可當做胰島素的替代指標或代理指標。當血糖上升,代表胰島素也上升,而真正造成差異的是胰島素。所以我們有證據顯示,自己監測血糖濃度,日後代謝健康會改善。你可以記錄飲食,也可以用血糖監測器。你不一定非得用血糖監測器,光記錄飲食也能奏效。總之,有一群科學家反對非糖尿病者使用血糖監測器,他們會定期寫文章反對這件事。他們似乎總在《紐約時報》上寫。我的立場完全相反。我覺得這是非常好的主意。
他們說這是個壞主意的理由是:如果你用跟糖尿病人一樣的結果變數來看——例如「在範圍內的時間」、「高於範圍的時間」、「低於範圍的時間」——好,這些是非糖尿病者,當然這些數字都會落在中間,會顯示多數是在「在範圍內的時間」。所以看起來好像沒什麼益處。但那不是重點。重點是三個月後才會顯現的下游結果。他們沒在看那些。我們有那些資料,我們有在看,那些資料非常好。
你知道嗎,Joe,我覺得那種可以在網路上很便宜買到的連續血糖監測器(CGM)真的很有用,它們會教你某些你以為很健康的食物實際上對你有什麼影響,比如我們剛才講到的果汁,像米飯。對啊,像,天啊,白米。白米其實是我學到的一個大震驚。你知道嗎,有兩件事讓我震驚——不,這幾年其實有三件事讓我震驚,都是我以為很健康的東西。
我從小就以為柳橙汁很健康。我記得小時候會從冰箱拿 Sunny Delight 一飲而盡,廣告上寫有維他命 C 或什麼的。對,我就想,喔,維他命 C,好,喝了。後來我知道那是他們的欺騙手法,你是受害者。
我曾是受害者,我想要賠償。Sunny D。我覺得整個英國、整個美國的人都值得賠償。
有個年輕女士在留言區看過我們上次的談話,她引用了一位醫生的話,我很喜歡也一直記得,他說:「任何跟電視廣告有連結的食物都不應該被食用。」說得太棒了,這是個很好的界線可以訂下來。沒錯,任何跟電視廣告有連結的食物都不該吃。真是太對了。他們不會把小黃瓜放在電視廣告裡。不是沒有足夠的行銷預算,就是利潤不夠,所以不會做廣告。
所以 Sunny D,基本上柳橙汁我整個人已經好多年不喝果汁了。另一個是白米。我長大時以為那很健康,結果做了連續血糖監測器(我是投資的公司 Vzoe 做的測試),結果顯示對我的腸道微生物群和血糖有可怕的影響。第三個是番茄醬,我不知道大多數番茄醬裡有那麼多糖。事實上,亨氏番茄醬一半竟然是高果糖玉米糖漿。瘋了。
我覺得即便你只用連續血糖監測器測 14 天,價值就在於你會了解自己和那些常吃食物之間的關係。我們大多數人吃的東西都很固定,你可以做些替換。
我們還沒談到但應該談的最重要的事是什麼,Robert?
我知道我們還沒談的——迷幻藥。
你想談迷幻藥的什麼?
迷幻藥就是血清素。一次大量的血清素衝擊。血清素會給你那種自滿感、幸福感(eudaimonia)、滿足感。血清素是重塑大腦某些區域所必需的。你其實可以在 MRI 上看到,它確實會導致突觸重組。這麼想吧。
我可以確認一點嗎?你不是說迷幻藥會產生血清素,你是在說它們跟血清素是一樣的,是血清素的模仿物。
對,它們模仿血清素。
這麼想:你住在有雪的山上,每週都要下山到山腳的雜貨店去。你滑雪下山,一次又一次,下啊下啊,下到雪落下來,你下多了,很快你就在雪上為自己造成了幾道溝槽,可以順著下山,而且那些溝槽會凍住/固定下來。
很快地,下山的唯一方法就只有透過你自己已經形成的那些脊稜。
你基本上已經陷入了車轍之中。
你被困在那條路上。
除了那些已經僵固、像被凍住的脊稜之外,你的家沒有其他出路。
那就是你大腦裡正在發生的事。
你無法用思考把自己從裡面想出去,因為那是你唯一會走的路。
迷幻藥就像一場巨大的暴風雪,把溝壑和山脊填平。
於是最後你得到一片潔白的新雪堆,你可以基本上隨意往任何方向滑去。
這就是你擺脫慣性車轍的出路。
在美國,英國也是如此,有很多人被一套信念系統推入了車轍,而他們無法用思考把自己從中解脫出來。
那麼,不靠迷幻藥也能做到嗎?當然可以。
但那很難。
迷幻藥是一種,怎麼說呢,破解那套信念系統概念的方式,讓你能重新思考自己的人生、周遭人的人生以及你與他們的互動方式。
我們需要在這方面做更多研究,來解決精神疾病問題,並改善相當一部分人口的福祉。
我非常支持迷幻藥領域正在進行的研究。
我實際上投入過一整年時間在我相信是世界上最大的一家迷幻藥公司,先是作為投資者,後來以董事的身分協助透過行銷推動募資。
那家公司現在已經是上市公司,正在進行許多臨床研究。
是哪一家?是 Thai Life Sciences。
當然也有 Compass Pathways,我也是那間公司的投資者。
我也很支持 MAPS 在把這些分子用於精神健康疾病、難治性憂鬱、創傷後壓力症候群、焦慮等方面所做的工作。
讓我感到震驚的是,這件事居然花了這麼久才有進展……
是啊,他們在1970年代因為尼克森而被污名化,這點我可以理解。
順帶一提,沒有人應該單獨服用迷幻藥。
要跟一個引導者一起做。
跟你完全信任的人一起,安全要放在首位。
它們可以帶來非常了不起的效果。
我們談到「心態與環境」(sets and setting),那很重要……
是的。
希望這些能在臨床場域、如你所說、有執業者在場的情況下進行。
是的,那是它們應該被使用的唯一方式。
羅伯特博士,我們在這個播客有個結尾傳統:上一位來賓會在不知道下一位是誰的情況下,留下一個問題給下一位來賓。
我知道這會來。
是的,你知道。
看著你自己的人生與其他人的人生,你會如何描述人生旅程以及應該如何面對它?
當你從盒子裡出來、當你出生時,你已經有了神經元、突觸和已發展出的神經通路,儘管你尚未有任何經驗。
經驗會鞏固它們或摧毀它們。
最終,那些會變成信念系統。
幾乎所有你以為了解的世界運作方式的信念,都是錯的。
你必須敞開心接受你曾經以為是真的那些事物,其實並非如此的事實。如果你能對自己這麼坦誠,你就會認識自己;認識自己,你就能夠快樂。
但如果你固守你的信念體系、從不質疑它們,你永遠都到不了那裡。
阿們。
羅伯特,謝謝你。
我的意思是,有時在這些播客結尾我會對有些人說他們在這世界上做了好事,但坦白說,你是在拯救很多人的生命。
事實上,影片上那些最熱門的留言似乎都在說同一件事:你拯救了某人的生命、改善了某人的生活——還有比改善他人的生命品質、延長他人生命並促進他人健康更崇高的工作嗎?
而這正是你透過公開倡議工作所做的事。
我知道你最近在英國和查爾斯王子有過一段時間的會面,這令人非常振奮。
和英國國王談論健康結果以及你所做的各項工作,能被他邀請、向他徵詢你的意見與觀點,是一種榮幸;健康議題對國王來說相當重要。
而透過這些書——這些令人驚豔的書我現在就擺在面前——我會把所有書的連結放在下方。
這本是新的,對吧?
是的,9月16日會出版。
好,那在這集播出時應該已經上市了,我想。
這些傑出的書籍真是太多了,我無法選出最愛,但它們都很出色,依照人們在人生中的不同階段與想要理解的事物,各有其價值。
羅伯特,非常感謝你。
我很榮幸。
把我要說的話先放在心裡——我要邀請你們其中一萬個人更深入進入「一位執行長的日記」。
歡迎來到我的內圈。
這是一個我全新向世人推出的私人社群。
有很多不可思議的內容在裡面你平常看不到:我錄製對話時筆記本上的簡報稿、未曾發布的片段、和來賓的幕後對談,還有我們從未公開過的整集節目,還有更多更多。
加入內圈,你可以直接和我接觸。
你可以告訴我們你想讓這個節目成為什麼樣,想我們採訪誰,以及你希望我們進行什麼樣的對談。
但請記住,暫時我們只邀請前一萬位加入的人,之後就會關閉。
如果你想加入我們這個私人封閉社群,請點下面說明裡的連結或上 doaccircle.com。
我們那裡見。
我們那裡見。
Dr. Robert Lustig, a world-leading expert on sugar addiction, metabolism, ultra-processed food, and artificial sweeteners, reveals how they fuel obesity, dementia, dopamine overload, and addiction – and the dangers of RFK Jr.’s health approach.
Dr. Robert Lustig is a neuroendocrinologist and expert on sugar, obesity, and the science of addiction, whose groundbreaking new research reveals how the 4 major health crises are all interconnected and driven by stress. He is also the bestselling author of books such as, ‘Metabolical’, and ‘Fat Chance’.
He explains:
◼️Why 29% of Americans are depressed and how food plays a hidden role
◼️How 17 seconds of pleasure can rewire your brain for lifelong addiction
◼️How the food industry secretly engineers addiction and fuels chronic disease
◼️Why 95% of Alzheimer’s risk is environmental and completely preventable
◼️The dangerous link between dopamine spikes and brain cell death
(00:00) Intro
(02:28) The Hostage Brain
(06:24) Dopamine and the Pain of Lacking Control
(09:32) Tolerance Is the Start of Addiction
(10:39) If You Depend on Anything, It’s Bad
(11:25) Is Dopamine Fasting the Cure?
(13:25) Can You Rewire Your Brain Away from Sugar Cravings?
(15:15) The Shocking Link Between Dementia and Diet Products
(22:39) Proteins
(25:32) Is Alzheimer’s Genetic or Environmental?
(28:56) Ketones
(33:08) Ultra-Processed Foods Are Poison
(34:26) Reengineering Ultra-Processed Food to Be Healthy
(39:41) What Needs to Change in the USA
(45:06) RFK and Vaccination in the USA
(51:56) Important Message About Where You Get Your Information
(55:27) Ads
(56:29) Practical Steps to Fix Your Addiction
(01:01:24) If You Have an Inflamed Brain, You Can’t Love
(01:04:08) Are Our Diets Making Us Lonely?
(01:08:03) Your Vagus Nerve Needs to Be Healthy
(01:08:44) Do Vagus Nerve Stimulators Work?
(01:10:53) The Real Truth About Ozempic
(01:16:08) Can Ozempic Help with Addiction?
(01:18:45) Practical Tips to Lose Weight and Eat Less Ultra-Processed Food
(01:22:02) The Dangers of Drinking Soda
(01:24:22) Younger People Are Getting Cancer More Than Ever
(01:27:35) Ads
(01:34:29) Does Exercise Help Lower Your Sugar Consumption?
(01:36:27) Almost Half of the Population Is Pre-Diabetic
(01:39:38) Glucose Monitors
(01:41:58) Psychedelics
Follow Dr Robert:
Instagram – https://bit.ly/3KkR9ce
Website – https://bit.ly/48MtKdA
You can purchase Dr Robert’s book, ‘Metabolical: The Lure and the Lies of Processed Food, Nutrition, and Modern Medicine’, here: https://amzn.to/48Cme56
The Diary Of A CEO:
◼️Join DOAC circle here – https://doaccircle.com/
◼️Buy The Diary Of A CEO book here – https://smarturl.it/DOACbook
◼️The 1% Diary is back – limited time only: https://bit.ly/3YFbJbt
◼️The Diary Of A CEO Conversation Cards (Second Edition): https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb
◼️Get email updates – https://bit.ly/diary-of-a-ceo-yt
◼️Follow Steven – https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb
Sponsors:
Pipedrive – http://pipedrive.com/CEO
Stan Store – https://stevenbartlett.stan.store for your 14-Day free trial