Neil deGrasse Tyson: The Brutal Truth About Astrology! Our Breath Contains Molecules Jesus Inhaled!

Leave a Reply

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:02 – Surveys find that roughly 80% of Gen Z
0:00:03 believe in astrology,
0:00:06 and many allow it to influence major life decisions.
0:00:09 – But what would be sad is if that number got to 100%,
0:00:11 then the civilization just goes back to the cave,
0:00:14 where everything that happened in the natural world
0:00:17 was created by forces beyond our knowledge and understanding.
0:00:19 So if you wanna think you’re not in control of your fate,
0:00:21 because the sun, moon, and planets are,
0:00:22 it’s a free country.
0:00:25 But I’m creating meaning in my life,
0:00:26 ’cause I can control that.
0:00:28 – But is there anything that the universe does
0:00:30 to influence us? – Yes.
0:00:32 – Really? – Yeah, and I’ll tell you how.
0:00:33 Ready?
0:00:36 – Neil deGrasse Tyson is one of the most recognizable voices
0:00:37 in modern science,
0:00:40 who turns the mysteries of the universe into simple truths,
0:00:42 and simple truths into life lessons.
0:00:44 – As a scientist, it’s disturbing
0:00:46 how easily people divide each other
0:00:48 based on skin color, religion, what food you eat,
0:00:49 what language they speak,
0:00:51 and then they find some other philosophy that differs
0:00:52 and then they go to war.
0:00:54 But when I step back with a cosmic perspective,
0:00:56 you realize how ridiculous it is.
0:00:57 – Give me the cosmic perspective.
0:00:59 – Well, there’s nothing that we can put on the table
0:01:01 that can rival the measurements of the universe.
0:01:03 And we are literally composed of stardust.
0:01:05 So when people think they’re different,
0:01:07 they have DNA in common with all of the life forms on Earth.
0:01:11 Like you have 20% identical genes to a banana.
0:01:12 – Excuse me?
0:01:14 – Okay, we all do, not just you.
0:01:15 And that’s not all.
0:01:19 There are molecules that went in and out of your lungs that are in China being breathed by people now.
0:01:20 And go further back.
0:01:21 Jesus inhaled them.
0:01:21 So how’s that?
0:01:23 The oneness with others.
0:01:24 – That can’t be true.
0:01:25 – And that’s the next problem.
0:01:30 People value what they think is true more than what is true.
0:01:33 That’s a recipe for the unraveling of civilization as we know it.
0:01:35 But as a scientist, show me the data.
0:01:38 And as someone that knows so much about the universe and objective truth,
0:01:39 I’ve got a lot of questions.
0:01:43 So what do you think is the probability of me getting to another planet in my lifetime?
0:01:47 And then could you make the case that the universe is simulated by some sort of advanced life form?
0:01:50 And also, did humans evolve at some point to believe?
0:01:52 And do you think you would be happier if you believed in God?
0:01:55 – Oh, so you’re going to spice this up a bit.
0:01:58 Okay, so…
0:02:00 – Just give me 30 seconds of your time.
0:02:01 Two things I wanted to say.
0:02:06 The first thing is a huge thank you for listening and tuning into the show week after week.
0:02:07 It means the world to all of us.
0:02:12 And this really is a dream that we absolutely never had and couldn’t have imagined getting to this place.
0:02:16 But secondly, it’s a dream where we feel like we’re only just getting started.
0:02:22 And if you enjoy what we do here, please join the 24% of people that listen to this podcast regularly
0:02:24 and follow us on this app.
0:02:25 Here’s a promise I’m going to make to you.
0:02:31 I’m going to do everything in my power to make this show as good as I can now and into the future.
0:02:33 We’re going to deliver the guests that you want me to speak to.
0:02:37 And we’re going to continue to keep doing all of the things you love about this show.
0:02:38 Thank you.
0:02:46 I’ve been watching a lot of videos of yours, I think because I’ve reached the stage in my life where
0:02:49 I’ve become really existentially curious.
0:02:52 I think we all do at some point.
0:02:59 And especially the more you’ve lived, the more it all sort of – you ask, what does it all mean?
0:02:59 Yeah.
0:03:00 How does it all come together?
0:03:03 What will it mean to me in five years, ten years?
0:03:08 I don’t know if you’re old enough to think about your mortality.
0:03:23 But that’s a thing when you have fewer years left than the years you’ve lived and you can – I think the way they say it is there’s – you can have a good expectation to live as long as your parents did.
0:03:26 I lost both of them in the last five years.
0:03:30 So that’s my horizon.
0:03:40 And the fact that we die has a capacity to bring focus into the remaining time you’re alive.
0:03:42 Because think about it.
0:03:57 If knowing you’re going to die brings focus and purpose and resolve and action, then if you live forever, what’s your hurry?
0:04:04 For me, knowing I’m going to die gives meaning to my remaining life.
0:04:11 Whereas if I’m never going to die, then mathematically that would mean I’d lead a life of no meaning at all.
0:04:17 Because there’s no way to focus an infinity amount of time into anything and have it be meaningful.
0:04:25 So I’m taking mortality as a very serious force operating on happiness, productivity.
0:04:27 Can you do something for the world?
0:04:36 And on my tombstone, what I want to say – what I want it to say is a quote from Horace Mann.
0:04:41 Be ashamed to die until you have won some victory for humanity.
0:04:44 I want to have made a difference in the world.
0:04:46 I want the world to have been better off because I lived in it.
0:04:50 Is that too much to ask of any of us, really?
0:04:52 We’re all capable of good deeds.
0:05:02 So if the world is better off, I’ve played my part as a citizen of planet Earth.
0:05:06 And this all sort of dovetails into this new book that you’ve written.
0:05:12 I call it a new book, but it’s really a revision of a very successful book that I
0:05:16 I think the first copy was published in 1998 called Just Visiting the Planet, Further Scientific
0:05:20 Adventures of Merlin from Amnissia.
0:05:22 Amnissia, yeah.
0:05:35 When I think about these bigger questions about the universe, meaning, purpose, death, why am I here, religion, all these things, so often I think about them through the context and information that I find in your work.
0:05:45 Because when I think of the world being so big, as you talk about in this book, and so infinite, and all these stars, I feel meaningless in a nice way sometimes.
0:05:49 I feel like the shit that I worry about no longer matters.
0:05:50 But then when you talk about…
0:05:52 You feel meaningless in a happy way.
0:05:53 Yeah, yeah.
0:05:58 I feel like the things that cause me suffering don’t matter as much as I thought they did.
0:06:06 And then you talked about shortening time by realizing that you’re going to live for 90 years or 80 years, creating great amounts of meaning.
0:06:08 And it feels somewhat like a…
0:06:09 I don’t know.
0:06:16 Yes, the universe is huge in size, in age, in contents.
0:06:23 There’s nothing we can put on the table that can rival those measurements that we make of the universe.
0:06:25 However…
0:06:26 How big?
0:06:34 Well, there’s the light from the most distant galaxies has been traveling for nearly 14 billion years.
0:06:40 10 billion years more than Earth has even existed.
0:06:42 If you want to get a sense of that.
0:06:44 And so…
0:06:47 But think about it a whole other way.
0:06:56 That if you look at the ingredients of life, not just human life, but life on Earth, you can rank the elements.
0:06:59 What’s the number one element in life?
0:07:01 We mentioned the human body.
0:07:03 Number one element is hydrogen.
0:07:15 That’s contained in the H2O of the water content of your body, which depending on how chubby you are, anywhere from a half to three quarters of your body weight is water.
0:07:21 And, all right, what’s the next most abundant element in your body?
0:07:22 It’s oxygen.
0:07:24 Attached to the water.
0:07:25 Okay?
0:07:30 Two O, and both the H and the O appear in many, many other molecules in our body.
0:07:33 In the DNA, and in your muscle tissue, all of this.
0:07:35 And in the blood.
0:07:36 Okay.
0:07:38 What’s third?
0:07:39 Carbon.
0:07:43 Which you would have thought had to be somewhere on the list, because you know we’re carbon-based life.
0:07:46 Fourth is nitrogen.
0:07:47 Okay?
0:07:50 Fifth, I’ll put them all together and just say other.
0:07:50 Okay?
0:07:52 So, that’s the sequence of elements.
0:07:57 And now you say, what are the sequence of elements in the universe?
0:07:58 The number one is hydrogen.
0:08:02 The number two is helium, but that’s chemically inert.
0:08:04 You might remember from high school chemistry.
0:08:06 You can’t do anything with it anyway.
0:08:07 Helium.
0:08:08 Next in the universe, oxygen.
0:08:10 Next, carbon.
0:08:11 Next, nitrogen.
0:08:14 Next, other.
0:08:20 Okay, so we are one for one, matched to the ingredients of the universe.
0:08:31 And one of the gifts of 20th century astrophysics is gifts to civilization, is where those ingredients came from.
0:08:37 We trace those ingredients, the hydrogen, to the Big Bang itself.
0:08:45 And all these heavier elements to stars that manufactured those elements in their core, in the crucible that is their core.
0:08:46 They lived out their lives.
0:08:54 They exploded, scattered that enrichment into gas clouds, so that the next generation of stars would have planets.
0:08:59 And at least one of them have life, as we know it.
0:09:00 Life on Earth.
0:09:11 So that we, you can think of us not just figuratively, but literally composed of stardust.
0:09:16 And so that it’s not that we are alive in the universe.
0:09:17 Yes, that’s true.
0:09:21 But the universe is alive within us.
0:09:26 So we’re special because we’re the same as the universe.
0:09:31 Often when people think they’re special, I want to be different from it.
0:09:31 No.
0:09:42 We’re the same because we have human DNA on an Earth where we have DNA in common with all other animals, all other life forms on Earth.
0:09:53 Do you realize we, we and mushrooms have more in common with each other than either we or mushrooms have with green plants?
0:10:02 The common ancestor between fungus and animals split later in the tree of life than its common ancestor split with green plants.
0:10:08 You, you have 20% identical genes to a banana.
0:10:10 Excuse me.
0:10:12 Okay, we all do, not just you.
0:10:12 Not just you.
0:10:13 I was going to say.
0:10:15 You have that.
0:10:24 So when you consider all of this, it’s not just that we’re alive in the universe.
0:10:28 The universe is alive within us.
0:10:33 And that discovery borders on the spiritual.
0:10:34 Yeah.
0:10:35 And it’s a scientific result.
0:10:40 So when I look up at night, I never feel small.
0:10:42 I feel large.
0:10:47 I feel as large as the universe itself because that’s where we came from.
0:10:53 We’re a participant in a great unfolding story of cosmic evolution.
0:10:59 The minute you said that, I thought of all these Eastern traditions and religions that say we are one.
0:11:05 And from a scientific perspective, as you say, we very much are one.
0:11:06 Yeah.
0:11:15 It’s, what’s interesting is one of my deep concerns about the world is many philosophies or religions that say we are one.
0:11:18 They find some other philosophy that differs and then they go to war.
0:11:19 Yeah.
0:11:25 I don’t mean to laugh at that, but it’s, we’re not good at feeling oneness with everyone.
0:11:28 It’s easy to feel oneness with our tribe.
0:11:36 Our tribe could be skin color, religion, who you sleep with, who you don’t sleep with, what food you eat, what rituals you perform.
0:12:04 And so those people choose sides based on so many factors that it’s actually, to me, just as a scientist, it’s disturbing how easily and quickly we will divide each other without, and make that the reason for how you interact rather than see what we have in common and make that the reason for why we would come together.
0:12:07 This has been really front of mind for me for the last 24 hours.
0:12:13 There’s been a lot of things that have happened in the news that have thrown the conversation around division to the very front of my mind.
0:12:21 And that, you know, in the UK, we’ve got all these people that are marching next week, I believe, through London because of, you know, various political things.
0:12:25 And I was saying to my friends last night, I said, I think actually that the root cause isn’t this or that.
0:12:27 It’s the division itself.
0:12:30 Yeah, you can overanalyze.
0:12:45 I mean, if you look deeper than whatever people are saying is the reason they are marching or arguing, if you just, you know, park the curtains and unpack it all, at the bottom of that is there’s a tribe here and a tribe here.
0:12:55 And they think this way and never the twain meet unless we rethink how we interact with one another.
0:12:59 It’s, I mean, think about it.
0:13:12 You know, with the race, the race friction that existed around the world, but especially in colonial Europe and the slave trade and all of this.
0:13:16 And, and, and, and, okay, that’s not good.
0:13:18 It’s bad.
0:13:24 And, and, all right, but then you look at World War I and World War II.
0:13:29 That’s white people fighting white people, slaughtering them in great numbers.
0:13:39 So you can divide by skin color, but apparently people find plenty of reasons to divide and conquer, to divide and kill, to divide and oppress.
0:13:50 And, and, and skin color is one in a long list of all the reasons people have given to religious wars, to worshiping the different God or worshiping the God differently.
0:13:52 These are human beings.
0:14:02 And, you know, I wrote a whole book, one, I think one of those books in your stash there, that one, yeah, Cosmic Perspectives on Civilization, one in your left hand there.
0:14:14 That one is, is what conflict in the world looks like when you are scientifically literate and you have a dose of cosmic perspective on top of it.
0:14:16 Give me the cosmic perspective, please.
0:14:27 It’s, you’re fighting over that line in the sand when I’m out here at the moon looking at Earth, this fragile ecosystem.
0:14:35 Do you realize Earth’s atmosphere is to Earth what the skin of an apple is to an apple in terms of thickness?
0:14:41 So I see people trashing the planet, fighting one another.
0:14:50 Again, just based on who’s on what side of the line in the sand or who they worship, who they don’t worship or what their skin color is or where they were born, what language they speak, what accent they have.
0:15:00 And I step back, and from orbit, it’s ocean, land, clouds.
0:15:05 From the moon, there’s Earth suspended there in space.
0:15:19 I almost don’t want to zoom in on it because people value what they think is true more than what is true.
0:15:32 There are objective truths out there, but it’s almost as though people fight and argue more vehemently the less evidence there is to support what it is they think is true.
0:15:39 There’s an old saying, if an argument lasts more than five minutes, then both sides are wrong.
0:15:47 It’s true probably 80, 90% of the time, but it’s something, definitely something to think about.
0:15:56 How have your spiritual and religious beliefs evolved throughout the course of your career based on all that you’ve come to know about the objective nature of the universe?
0:15:57 Has there been an evolution?
0:15:59 It depends on what you mean by evolution.
0:16:01 I was raised Catholic.
0:16:01 Yeah.
0:16:07 But we were raised basically in a secular household, even though we would go to church every weekend.
0:16:10 What I mean by that is we come home at no time.
0:16:12 Do either of my parents say, don’t do that.
0:16:13 Jesus is watching.
0:16:15 You keep that up, you’ll go to hell.
0:16:17 Do this because it’ll please God.
0:16:22 Never was there such a conversation as that in the household.
0:16:33 So the household was driven by objective truths or life experience, as would be brought from elders to the next generation.
0:16:39 Something that was more common in that generation than in the current generation, because now elders don’t know anything about anything.
0:16:45 You know, your kid comes up to you and say, mommy, daddy, I want to be a YouTube influencer.
0:16:46 And you’re saying, what?
0:16:47 Go back to school.
0:16:48 No.
0:16:50 And then they become a YouTube influencer and they out-earn you.
0:16:57 So the divide is greater than ever before between one generation and the next, for sure.
0:17:03 But by the time I turned eight, I found the religious teachings less and less convincing.
0:17:13 And so by the time I was nine, when I discovered the universe, or really the universe discovered me, a first visit to my local planetarium.
0:17:16 So, yeah, I wouldn’t call it an evolution, but I will say this.
0:17:18 You didn’t ask this, but it relates.
0:17:24 Before I was more recognized, you know, I’d be on an airplane.
0:17:25 What do you do?
0:17:25 What do you do?
0:17:25 Okay.
0:17:27 They find out I do astrophysics.
0:17:29 Then out come the questions.
0:17:30 Okay.
0:17:34 Well, tell me about black holes, relativity, the Big Bang, aliens.
0:17:34 Okay.
0:17:38 And would always land on God.
0:17:46 And I used to give pretty straight, unforgiving answers to that question, to that inquiry.
0:17:47 But then I thought, that’s not fair.
0:17:50 There are people whose lives pivot.
0:17:52 Around their religious beliefs and their spirituality.
0:18:02 And just because I’ve been discounting it since I was eight, I shouldn’t use that as a force against them.
0:18:07 I should at least understand where they’re coming from.
0:18:14 So I systematically acquired religious books of all kinds.
0:18:15 So I have the Torah.
0:18:17 I have multiple copies of the Koran.
0:18:21 Joseph Smith’s account that led to the Mormons.
0:18:30 I have multiple bits of literature from Jehovah’s Witnesses, because they’ll come to your door and they want to hand you.
0:18:31 So I acquired all these books.
0:18:33 So I acquired all these books and I mostly read them.
0:18:38 I’ve skimmed all of them and read some of them with a little more intensity than others.
0:18:39 All right.
0:18:50 On doing so, that enabled me, empowered me to have more meaningful conversations with people who were religious.
0:18:53 Much more meaningful and more informed.
0:18:54 That’s the key.
0:18:59 I don’t want to speak about a religion unless I know as much as I can about it.
0:19:03 As an academic, that should be what would be true of any subject.
0:19:04 You’re an academic.
0:19:05 You care what’s true.
0:19:07 Not what you think is true.
0:19:07 What is true.
0:19:09 Or what people think.
0:19:10 All right.
0:19:18 And there’s no doubt that religion has been one of the greatest forces operating on civilization ever since civilization.
0:19:29 When you look at as a source of people’s behavior, what they eat, like I said, who they sleep with, where they sleep, where they worship, who they worship, all around the world.
0:19:44 From animistic native peoples, where there’s a spirit energy imbued in the mountain, in the brook, in the wind, to the monotheistic religions, to the polytheistic religions.
0:19:52 We don’t call them that to put distance between us, but the Greek gods, it was their religion.
0:19:53 We call it mythology.
0:19:58 It was their religion, the Greek gods, the Roman gods.
0:20:10 So I’m conversational in all of this, so that when someone says, how do I feel, what do I think, I can do that without just being obnoxious.
0:20:15 And so, and have a meaningful conversation.
0:20:16 I haven’t done that.
0:20:17 You haven’t?
0:20:18 No, I haven’t.
0:20:18 I haven’t.
0:20:23 But it’s such a good idea to do that, especially as someone in my position that does a lot of talking with people and asking questions.
0:20:27 But the first thing that sprung to mind was, there’s actually two questions that sprung to mind.
0:20:37 The first was, how did that change you, reading all those books, outside of you being able to relate with those, well, being able to talk to them in a different way?
0:20:41 And the second question, because I’ve watched Cosmos, I’ve watched it several times.
0:20:48 It’s one of my, me and my partner’s favorite things to watch is you going from the very beginnings of time through the universe into where we are.
0:20:50 You’ve got to love that calendar, too.
0:20:50 Oh, my God.
0:20:50 The Cosmic calendar.
0:20:51 It’s my favorite thing.
0:20:53 And I try and persuade everybody to watch that.
0:21:05 My question was about, because I watched that and I watched how the universe has evolved over time, or at least our understanding of it and how it came to be, is did humans evolve at some point to believe?
0:21:07 Are we meant to believe?
0:21:14 Well, so the best way to ask that is, let’s go back to the earliest humans we have fossil records of.
0:21:18 And we can go back to Neanderthal, for example.
0:21:24 Neanderthal is a branch of hominids that went extinct, basically.
0:21:35 There’s some crossbreeding, and there’s Neanderthal DNA in many humans today, but as a branch of the hominids, they went extinct.
0:21:38 So the Neanderthal, then there’s Cro-Magnon.
0:21:43 We’re, you know, Homo sapiens coming after Cro-Magnon.
0:21:57 And so when you look at burial grounds, the Neanderthal buried their dead with things, with parts of their life of the person who died.
0:22:06 Now, why would you do that unless you had some belief that there was something more to come for that person?
0:22:12 I mean, probably the people who took it to the limit were the Egyptians, all right?
0:22:13 For the Egyptian royalty.
0:22:16 I mean, they bury you with all kinds of stuff.
0:22:21 And in fact, in Greece, I read this.
0:22:31 It’s not that I researched it, and I’m not a scholar in this, but that when they buried you, they put a coin in your mouth or in your hand, somewhere on your body.
0:22:40 So that when you got into Hades, you can tip the ferry boat driver to cross the river Styx to get into Hades.
0:22:46 You might even say that’s the beginning of what it was to be human when people started thinking that way about dying.
0:22:54 You might even invert the question and say it’s not when did we start?
0:23:07 It’s we existed in all the ways we know what ourselves to be when that ritual came upon our ancestors.
0:23:09 And the survival benefit in believing?
0:23:10 I don’t know.
0:23:11 Really?
0:23:12 Yeah.
0:23:13 I don’t know.
0:23:19 We’re pretty sure there’s a survival benefit of groupthink.
0:23:25 And religion is groupthink, if there ever was.
0:23:34 It was, we will all believe this in this way, and we will behave in that way on those occasions, and you will not deviate from it.
0:23:43 And part of that package of beliefs includes statements about the afterlife and how you should behave in this life.
0:23:46 Otherwise, you don’t go to heaven, you go to hell.
0:23:52 I don’t think Judaism has a hell, but you’re not as rewarded as you’d otherwise be.
0:23:59 Now that forms a corpus of beliefs that can be highly binding of a people’s.
0:24:08 And especially if some other peoples come up and they do other things and you don’t understand it, you don’t know what it is, and they’re a threat.
0:24:16 And so you keep them out, you do whatever you can to preserve your traditions relative to theirs.
0:24:21 Ultimately, the worst, that in its worst manifestation is all out war.
0:24:24 We just kill people who don’t believe the way you do.
0:24:33 So maybe religion is kind of what defined humans in the fossil record.
0:24:37 I mean, like I said, that’s an interesting inversion of that question.
0:24:39 Not when did humans begin being religious.
0:24:49 You define who we are as humans as when religion showed up in the burial grounds of cavemen.
0:24:53 You just talked about us being bound there by certain shared beliefs and ideas.
0:24:53 Yes.
0:24:54 And I think…
0:24:59 I think ritual is one of the strongest binding forces of society that we have.
0:25:03 And I think that people are maybe unbinding.
0:25:07 You can, if you look at the narrative in society, it’s about be your own boss, stand on your own two feet.
0:25:13 More people are lonely, living alone, having less kids, working freelance and remotely.
0:25:18 So it feels like, in a weird way, we’re becoming more independent.
0:25:20 And there’s somewhat of a cost to that.
0:25:27 And actually, my friends that are struggling the most in their lives are those that have the least dependence on a village.
0:25:39 So I always wonder if we need to ladder up to the universe, i.e. me, my family, maybe my village, maybe my country, the planet, the universe, and God.
0:25:39 Metaverse?
0:25:40 Yeah.
0:25:41 And like God.
0:25:41 The multiverse?
0:25:41 Yeah.
0:25:44 Yeah, so let me just react to that.
0:25:56 There have been studies about the psychological effects of this kind of life, basically the social media too early in one’s life force that operates.
0:25:59 But I, so I don’t know.
0:26:03 I don’t want to be the person who says, in my day, we did it right.
0:26:05 And you youngins don’t know what you’re doing.
0:26:21 And you’re all going to, I mean, I’ve seen the films of people, of officials smashing pinball machines with sledgehammers saying it will be the death of the next generation because it’s, they’re not studying, they’re, they’re, it’s gambling.
0:26:24 They, I’ve seen, you’ve seen, you’ve seen people burning rock and roll records.
0:26:31 You know, you’ve seen, we’ve seen this and I, I’m, I don’t want to be that guy.
0:26:40 I’d rather be the person that says, they’re going to create a whole other reality that was not my reality growing up.
0:26:44 And I don’t know that I can or should value judge that.
0:26:47 When they come up in the ranks, they’ll be mature adults.
0:26:51 They’ll figure out what the rhythms are of that world.
0:26:57 And I will say, however, that if you go far enough back, no one ever traveled anywhere.
0:27:03 You’d spend your whole life not going more than 30 miles from your hometown, a couple of hundred years back.
0:27:11 So now people do actually communicate with countless thousands of people around the world.
0:27:13 So that’s, it’s different.
0:27:16 Again, I’m not value judging it, but it’s different.
0:27:19 And you’re exposed to different ideas.
0:27:23 Maybe it tribalizes you more or maybe it softens you.
0:27:25 It has the power to do both.
0:27:32 What concerns me is because when I post to social media, I’ve learned the art of not expressing an opinion.
0:27:35 Because I don’t care what your opinion is.
0:27:38 I don’t care that you have my opinion.
0:27:48 What I care about as an educator, and especially as a scientist, is that your opinion is based on objective reality, objective truths.
0:27:52 If you have an opinion where the foundation of it is, what do you, what?
0:27:54 Then you’re just floating.
0:28:06 There’s no, and then if you rise to power of laws and legislation, and then you shape a society based on what you think is true or want to be true, rather than what is objectively true.
0:28:10 That’s a recipe for the unraveling of civilization as we know it.
0:28:15 So this loneliness bit, I don’t know how to comment on that.
0:28:17 I don’t have the expertise.
0:28:24 But I do know that I don’t want to be the person on the rocking chair, get off my lawn, you know.
0:28:32 And I guess I’ve been trying to figure out if I need to try and make sure my life ladders upwards.
0:28:34 Oh, let me get back to that.
0:28:47 So it may be that the most important role of church wasn’t to give a specific recipe for how you pray or, again, who you pray to or when you pray.
0:28:49 Maybe that wasn’t its greatest value.
0:28:53 Maybe its greatest value was the community that it created.
0:29:00 Everyone comes together, and they’re all in one room at the same time.
0:29:03 That’s not happening today, like you said.
0:29:06 People are less religious today than ever before.
0:29:12 Many people who were once religious would today, statistically, would today say they’re spiritual,
0:29:22 which means they’re separated from the rules and regulations that typically dictate how you behave within a religion.
0:29:24 But the fact is you’re talking about going upwards.
0:29:34 So you have your city, your community, your neighbors, and your church, your synagogue, your mosque, your temple.
0:29:47 Whatever is the place where you gather with some frequency, that surely has value because we need each other.
0:29:53 I’m jealous when I, you know, you drive down the country road and there’s a deer just walking around.
0:29:57 And I’m thinking, you know, society collapsed.
0:29:58 That deer is just fine.
0:30:01 The deer was born in the woods.
0:30:03 It’s finding food.
0:30:04 It’s growing up.
0:30:09 Whereas I need other people to survive in this world.
0:30:10 I don’t know how to hunt.
0:30:12 I don’t know how to skin game.
0:30:21 I don’t know how, you know, I like knowing that there’s a quart of milk waiting for me on the grocery store and, you know, ready to eat cereals.
0:30:25 That’s, we have an interdependence as never before.
0:30:30 And how do we maintain that without scattering to the winds?
0:30:35 You said you lost both your parents in the last five years.
0:30:35 Yeah.
0:30:43 As someone that knows so much about the universe and objective truth and reality, how do you contend with grief in that scenario?
0:30:45 But also, how does that, does that change you in any way?
0:30:47 It did, a little bit.
0:30:49 Not as much as I thought it might have.
0:30:52 My father was 89 when he died.
0:30:53 That was five years ago.
0:30:57 My mother was two days shy of her 95th birthday.
0:31:01 So that’s what, so I’m putting myself like right between them in my life expectancy.
0:31:02 I think I’ll get to 92.
0:31:05 It’s the average of those two, you know.
0:31:13 So when you die at that age, it’s sad, but it’s not tragic.
0:31:16 So I, that’s an important distinction for me.
0:31:29 Tragic life is a life that could have been lived, but through act of war or negligence or, or negligence of the person or of others, the life is cut short.
0:31:33 Then that’s tragic.
0:31:36 It’s a life not fully lived.
0:31:41 But if you live the full life, they were married 50 something years.
0:31:45 It’s sad, but it’s not tragic.
0:31:46 In fact, it’s not even sad.
0:31:48 It’s something to celebrate.
0:31:52 And so I miss them.
0:31:55 I miss them more than I thought I would.
0:31:58 Because they carried quite a bit of wisdom with them.
0:32:00 My father was active in the civil rights movement.
0:32:03 My mother was a gerontologist.
0:32:06 So they both cared very deeply about the plight of others.
0:32:09 And I’m their son, the astrophysicist.
0:32:15 But, so I go off with my head in the sky, but I was anchored into the human condition.
0:32:20 And anchored to think about it, to care about it.
0:32:30 And when I encountered things in modern life, I wonder what my mother would say about that.
0:32:32 I wonder what insights my father, and they’re not there.
0:32:34 I don’t have them for that.
0:32:48 So the way it’s changed me is, it has put a greater expectation of me on myself to make sure I have wisdom that I can share with my kids, my two kids.
0:32:51 The kind of wisdom that I glean from my parents.
0:33:00 So that, again, this is not wisdom of what car to buy or what job to have, because they have other values.
0:33:02 They have other expectations of society.
0:33:14 But in terms of human-to-human interaction, in terms of love, in terms of challenges in life and overcoming them,
0:33:27 some of those are timeless, some of those are how to navigate difficult people, how to appreciate nature so you don’t take it for granted.
0:33:36 One of the things I liked about Joyce Kilmer’s poem on a tree, it’s about a tree.
0:33:39 And we’ve all seen trees.
0:33:42 So why does this matter?
0:33:48 Because it takes an artist, a poet, a writer, a sculptor, a painter.
0:34:01 For me, the artist’s job is to encourage us, stimulate us, to pay attention to things we might otherwise take for granted.
0:34:11 Because so much of life is what you might just walk by and not even give it any thought.
0:34:17 And so I don’t walk by trees without thinking something about that poem.
0:34:18 What is the poem?
0:34:24 I think that I shall never see a poem lovely as a tree.
0:34:30 A tree whose hungry mouth is pressed against the earth’s sweet flowering breast.
0:34:36 A tree that looks at God all day and lifts her leafy arms to pray.
0:34:42 A tree that may in summer wear a nest of robins in her hair.
0:34:46 Upon whose bosom snow has lain.
0:34:50 Who ultimately lives with rain.
0:34:53 Poems are made by fools like me.
0:34:57 But only God can make a tree.
0:35:04 But only God can make a tree.
0:35:10 I spend so long these days thinking and talking to people about what all of this means.
0:35:12 And I’ve got more and more.
0:35:14 I saw you talking about the simulation theory once or twice.
0:35:18 And I started to fall into that whole of thinking.
0:35:27 No, you’ve got to, you know, step outside every now and then and, you know, smell the roses.
0:35:33 But you said you wouldn’t be surprised if people found out the universe is simulated by some sort of advanced life form.
0:35:38 Yeah, given what we can now compute, throw in quantum computing on top of that.
0:35:41 We don’t have this power yet.
0:35:47 But to make a world in our computer where the characters in that world believe they have free will.
0:35:53 And then they conduct themselves and then they invent computers and then they make a world inside of their computer.
0:35:57 And where their characters think they have free will.
0:36:01 And then they, so then it’s this simulated universe is all the way down.
0:36:05 And close your eyes and throw a dart.
0:36:10 Which of these, are you going to get the first universe that invented the simulated universe?
0:36:12 Or the zillion ones that followed?
0:36:15 The dart’s likely to hit one of the others.
0:36:27 But my escape hatch from that is since we do not yet know or have the power to make a perfectly simulated world,
0:36:34 it means we are either the first universe that’s real that hasn’t created one yet,
0:36:40 or we’re the last universe that hasn’t evolved yet to have created one of its own.
0:36:43 Because all the middles have the power to create one.
0:36:49 So that takes it, you know, a zillion to one against us to maybe 50-50.
0:36:50 Oh, interesting.
0:36:51 I’ve never heard that before.
0:36:54 So I’m a little more comfortable that way.
0:36:56 Comfortable.
0:36:58 Yeah, I sleep a little better at night.
0:37:00 But I guess it wouldn’t matter anyway.
0:37:02 Actually, it wouldn’t matter.
0:37:04 If we’re completely simulated, what do you care?
0:37:06 You’re living your life.
0:37:10 I know we don’t want to believe that there are puppet strings on us.
0:37:14 Part of me thinks that, though.
0:37:20 You know, just when Earth is kind of, everything on Earth is kind of stable.
0:37:22 Oh, COVID shows up.
0:37:26 Oh, so this is the programmer saying, you know, the Earth is too boring now.
0:37:28 We got to spice it up a bit.
0:37:29 They throw in a pandemic.
0:37:30 Okay.
0:37:32 A once-in-a-century pandemic.
0:37:35 Now we’re entertaining for them.
0:37:36 What do we do?
0:37:36 Who gets vaccinated?
0:37:37 Who doesn’t?
0:37:38 Who’s going to fight?
0:37:39 Who dies?
0:37:39 Who lives?
0:37:42 Okay, so then we kind of get through that.
0:37:43 We get the vaccine.
0:37:45 Okay.
0:37:47 We’re just calming down off of that.
0:37:54 And they said, oh, let’s make a billionaire real estate developer from New York City the most powerful person in the world.
0:37:56 Let’s stir the pot again.
0:37:59 And so now the whole other set of pot stirring that’s going on.
0:38:11 So that’s kind of consistent with a snot-nosed alien kid in the parent’s basement programming our existence.
0:38:14 That’s what I would do.
0:38:15 I would throw in interest.
0:38:18 There’s a game, Sim City.
0:38:18 Yeah.
0:38:19 I played that.
0:38:20 That’s how old I am.
0:38:21 Sim City.
0:38:23 So you are mayor of this city.
0:38:26 And people can vote you out of office.
0:38:29 So you have to do things that make them happy.
0:38:31 And there’s an opinion poll that’s there.
0:38:34 And if you spend too much money here, you’re not spending money on the schools.
0:38:35 That’s bad.
0:38:37 But then this crime goes up.
0:38:38 And you’re realizing, oh, my gosh.
0:38:44 And even this simple simulation, so many interdependent phenomenon are taking place.
0:38:52 Then things that happen, then Godzilla steps through and plows through the city.
0:38:52 Okay.
0:38:53 Now, Godzilla’s not real.
0:38:56 But it kind of is.
0:38:58 Because that would be a disaster.
0:38:59 Is it a flood?
0:39:01 Is it fires?
0:39:04 It’s a thing that nobody saw coming.
0:39:05 Okay.
0:39:09 We are recording this interview on September 11th.
0:39:12 I live four blocks from ground zero.
0:39:15 That’s Godzilla walking through the city.
0:39:17 How do you respond to that?
0:39:20 What’s, you know, you didn’t know that was going to happen the day before.
0:39:28 So realizing that in this game, it’s only interesting to play when disastrous things happen.
0:39:31 Not too many in a row because you have to be able to recover.
0:39:39 So when I look at our world, I’m thinking the best argument I have for being in a simulation is how often some big disaster takes place.
0:39:42 When it was the first World War.
0:39:44 And then after that, the peace.
0:39:45 Oh, pandemic.
0:39:46 Okay.
0:39:48 The 1918 flu pandemic.
0:39:50 And then we get out of that.
0:39:50 Oh.
0:39:51 No.
0:39:53 Second World War.
0:39:54 Okay.
0:39:55 We get out of that.
0:39:57 The Cold War.
0:39:59 Nuclear Holocaust.
0:39:59 Okay.
0:40:05 So that’s my, that’s me looking over the shoulder of the programmer.
0:40:08 Oh, God.
0:40:12 I think I prefer the world where I feel like I have free will and there’s not.
0:40:17 Does it make a difference if you believe you have free will, even if you don’t?
0:40:18 No, because I’ll never know.
0:40:26 And, you know, the fun, the fun answer to that, ask me, say, do you have free will?
0:40:26 Ask me that.
0:40:29 Do you have, do we have free will?
0:40:29 Do you have free will?
0:40:32 What choice do I have?
0:40:40 Well, if you don’t have free will, then you don’t even have an option to say you don’t.
0:40:47 So I, so you just live life, just live your life so that the world is better off for you having lived in it.
0:40:49 And what does that mean for you?
0:40:52 Like, it means people are better off.
0:40:55 The institutions are better off.
0:41:04 People are happier, healthier, wealthier, safer, better fed.
0:41:11 That rationality matters in politics and lawmaking.
0:41:19 And that helps to, will help to ensure stability of anything you build going forward.
0:41:22 But, yeah, that’s all I mean.
0:41:23 It’s not, it’s not complicated.
0:41:25 And you were talking about meaning before.
0:41:37 I stopped looking for meaning decades ago because I realized I, we, any of us, has the power to make meaning in life.
0:41:41 If you’re going to look for meaning, are you looking under a rock, behind a tree?
0:41:46 What, it’s as though meaning is sitting there waiting for you to find it.
0:41:47 Oh, I found meaning.
0:41:48 There it is.
0:41:50 Now my life is complete.
0:41:54 That feels so, so powerless.
0:41:57 On your own destiny.
0:42:05 Whereas, I make meaning, I want to learn something today that I didn’t know yesterday.
0:42:13 I want to lessen the suffering of someone today compared with however that person was living yesterday.
0:42:24 I want to, I want to use what I learned to well up within me and manifest as wisdom.
0:42:30 Because information is not really useful until it becomes knowledge.
0:42:32 And then knowledge is good.
0:42:34 You can show off if you have a lot of knowledge.
0:42:35 That’s what these game shows do.
0:42:41 But in the end, the best use of knowledge is when it becomes wisdom.
0:42:47 And wisdom, people say, I don’t like getting older.
0:42:48 I want to be young again.
0:42:49 I don’t want to be young again.
0:42:51 When I was 30, I was an idiot.
0:42:53 Even when I was 30, I thought I was brilliant.
0:42:54 Right?
0:43:01 So, don’t get older unless you have wisdom to show for it.
0:43:06 It’s when you don’t have something to show for your age, you want to be younger.
0:43:10 You’re just getting old with nothing to show for it.
0:43:13 But I continue to learn things every day.
0:43:15 Passively and actively.
0:43:18 Passively is you just notice.
0:43:22 You know, open your eyes sometimes and see what’s happening.
0:43:23 Where things are headed.
0:43:24 What they’re doing.
0:43:25 You learn.
0:43:27 Not all things you learn are good.
0:43:33 And if they’re bad or need adjustment or need help, do something about it, if you can.
0:43:36 So, that’s how I derive meaning.
0:43:38 Hence my tombstone.
0:43:42 Be ashamed to die unless you’ve scored some victory for humanity.
0:43:43 There’s the meaning for you.
0:43:46 There’s a whole class of billionaires that are trying to live forever now.
0:43:51 And I think we are on the verge of being able to extend life potentially indefinitely.
0:43:53 Yeah, we’re looking for the date.
0:43:54 It’s called the escape velocity.
0:43:56 Do you know about that phrase?
0:43:58 It exists in astrophysics, of course.
0:44:03 But the escape velocity for Earth, for example, is seven miles per second.
0:44:13 So, escape velocity in astrophysics is the speed that you launch something so that it never comes back no matter how hard the gravity tries.
0:44:16 So, every object has an escape velocity.
0:44:34 The escape velocity in aging is the idea is there is a generation yet to be born, but in the very near future, who will not only live longer than the previous generation.
0:44:39 So, here’s a cleaner way to say this.
0:44:49 Every year, you can expect to live one month longer because knowledge about human physiology has gotten better.
0:44:50 Okay.
0:44:50 Okay?
0:44:51 Just think about it that way.
0:44:52 Yeah.
0:45:00 And so, we know what to eat, what not to eat, how to exercise, how to not over-exercise, how to maintain your health and physiology.
0:45:01 All right.
0:45:12 There will come a day where every year that you’re alive, medicine has figured out a way for you to live an extra year.
0:45:15 That’s the escape velocity.
0:45:19 So, every year, you live another year.
0:45:22 And after that, it could be every year you live two years.
0:45:24 So, that’s the escape velocity.
0:45:27 So, it’s not just everybody lives forever today.
0:45:30 It sort of works its way into the population.
0:45:34 And, yeah, I don’t want to live forever.
0:45:36 I don’t.
0:45:39 Take me off this earth.
0:45:51 Provide—I mean, I still have more to give, more books to write that, in my judgment, would make the world better than it currently is.
0:45:57 So, I don’t want to die before I get as much of that done as I can.
0:45:59 But are you scared of death?
0:46:00 No.
0:46:04 Although, that’s easy to say because I’m not at death’s door.
0:46:11 And I had someone rationalize with me, which is—they made a potent argument.
0:46:20 It’s—I can say now, with another 20 years life expectancy, 15, 20 years, that I don’t fear death.
0:46:26 But if I’m on my deathbed and someone says, if I can wave my hand and you can live another year, would you?
0:46:29 The answer is probably going to be yes.
0:46:40 And at the end of that year, if they—so, I don’t know if my sentiments about life and death will change on my deathbed.
0:46:47 I know my mother, there’s a point where she couldn’t swallow, and she didn’t want to feed tube.
0:46:49 And she said, my time has come.
0:46:53 They put me in palliative care and then hospice.
0:46:55 And she was dead 10 days later.
0:46:59 So, she was in charge of her.
0:47:02 They could have fed her with a tube.
0:47:06 And she would have been completely healthy for another, you know, five years, perhaps.
0:47:16 But, you know, she raised two kids, three kids, you know, 50-year marriage, happy life, stable life.
0:47:20 And, yeah, I’m good with that.
0:47:23 So, the billionaires, you know, that’s ego, for sure.
0:47:30 If you live forever, there are other people who you’re taking resources from who would come behind you.
0:47:36 That’s one, but two, are you still contributing to the world?
0:47:41 Should you give another person a chance who’s in school now, who might be the next genius,
0:47:48 that’ll figure out the energy problem, the poverty problem, the pollution problem, the—are you figuring that out?
0:47:48 No.
0:47:53 You’re in the last—you’re 90 years old, and you’re just living on your yacht.
0:48:07 So, there’s the problem that the last years of your life are not the most creative, the most ambitious, the most irreverent.
0:48:10 It’s irreverence that where new ideas come.
0:48:14 You know, you’ve perhaps seen episodes of Shark Tank.
0:48:17 You know, half or more of those people are 30 and under.
0:48:19 They got ideas, fresh ideas.
0:48:20 Everyone else is entrenched.
0:48:34 So, if people start living forever, they’re living forever in the part of their life that is least useful to the progress and advance of culture and civilization.
0:48:39 And so, all of civilization will stagnate.
0:48:43 Do you think, in your lifetime, you said you’ve got a 20-year life expectancy?
0:48:45 Well, 15 to 20.
0:48:46 15 to 20-year life expectancy.
0:48:49 Based on my age now and the age when my parents died.
0:48:50 Yeah.
0:48:55 But, I mean, you’ve done a lot of neurological work and laid down a lot of good foundations with all these books you’ve written.
0:48:57 So, maybe it’ll be the upper end of that.
0:48:58 It’s food for AI.
0:48:59 It was true.
0:49:00 Food for chat GPT.
0:49:00 It was true.
0:49:02 What do you make of AI?
0:49:03 What’s your – what are your –
0:49:04 I love it.
0:49:04 Yeah.
0:49:05 I love it.
0:49:09 But I’m – it’s – by the way, it’s been here for a while.
0:49:17 It really spooked people when it started writing your term paper and composing your painting and your set design.
0:49:17 All right.
0:49:20 That – the whole other category of people got spooked by that.
0:49:26 Meanwhile, AI has been harnessed and being fully used in my field and in most of the physical sciences.
0:49:28 It’s doing work.
0:49:32 If you can do the work and I can go to the Bahamas, let it do the work.
0:49:43 We have telescopes coming online that could not exist without the intervention of AI to access the data, reduce the data, analyze the data, make a decision about whether it should go back to the thing that it just observed.
0:49:47 Because that was weird compared to the last time it was observed.
0:49:51 This is the Vera Rubin telescope that I’m literally describing now.
0:49:54 And so we’re living with it.
0:49:59 What it means is it ups – it’ll have to up the game of people who say they are creative.
0:50:10 And what I mean by that is I can say, Chet, GPT, take this picture of us and say, Chet, GPT, paint this scene in the style of Van Gogh.
0:50:12 It’ll come back.
0:50:14 The colors will be just right.
0:50:15 It’ll have the swirly lines.
0:50:16 It’ll be perfect.
0:50:18 If Van Gogh were standing there, that’s what Van Gogh would have painted.
0:50:24 If I say, Chet, GPT, paint us in the style of no artist who has ever lived.
0:50:29 I don’t know what it’s going to give us, but it’ll probably suck, okay?
0:50:37 And so true creativity is not aping what has happened before and making adjustments.
0:50:40 True creativity – yes, you always build on others.
0:50:42 I’m not in denial of that.
0:50:49 But true creativity takes leaps that most people don’t even know can be taking.
0:51:02 And so the artist – so that gap, I think, is what AI in the arts world is going to force creative people to reach for.
0:51:15 Otherwise, you’re replaced by a simple request in the input line of a large language model or of an art.
0:51:22 I was just wondering then, if I watch Cosmos in 30, 40 years’ time, let’s say 100 years’ time,
0:51:30 I was wondering if this is the moment where humans and computers in the story of humanity become one and intertwine.
0:51:33 If you think about things like Neuralink, which Elon’s working on to me.
0:51:38 When he first made that company, all of the narrative that he put out there was about us being able to interface with AI.
0:51:40 So we’d need like a brain chip computer interface.
0:51:45 More recently, it’s been about people that are paraplegic and disabled and helping blind people see.
0:51:48 But I think that’s a socially acceptable way to advance the technology.
0:51:59 But in his early work, he said, superintelligence is going to arrive and we’re going to need a way to basically keep up where we have better sort of latency with the technology.
0:52:02 And I’m wondering if that’s like what we’re seeing now.
0:52:11 Yeah, superintelligence, you know, if that happens, then it becomes our overlord and we become its pet.
0:52:12 Okay.
0:52:23 Now, that sounds pretty scary, but don’t we treat our pets better than we treat other humans in the world?
0:52:25 Think about it.
0:52:28 The pet is kept warm and fed and happy.
0:52:32 And would you do that for a homeless person in the street?
0:52:33 A person of your own species?
0:52:35 Probably not.
0:52:37 So if we’re the pet for the superintelligence.
0:52:39 What about the chicken?
0:52:40 How bad could it be?
0:52:43 We used to have chickens when we were younger and I watched my Nigerian mother chase that chicken around the garden.
0:52:46 Grab it, pull its head off, and cook it.
0:52:46 Wow.
0:52:47 Okay.
0:52:47 Yeah.
0:52:49 Oh, you worried that it’s going to do that for us?
0:52:50 We’re going to run around.
0:52:52 Not all my pets made it.
0:52:52 And snap.
0:52:54 Not all the pets survived.
0:52:56 Yeah.
0:52:59 It depends on whether it needs us to be alive or dead.
0:53:01 We have to be relevant to it in some way.
0:53:04 Maybe we’ll be court jesters with the entertainment.
0:53:10 Until then, I don’t know that this is some special moment.
0:53:20 I do a lot of reading of history and throughout history, most occasions, especially in the era of the industrial revolution, people think they’re living in a special moment.
0:53:27 So I’m not going to be that guy who says today is special because everyone has thought they were in a special moment.
0:53:31 And what do you think is the probability of me getting to another planet in my lifetime?
0:53:34 Zero.
0:53:35 Really?
0:53:36 Yeah.
0:53:38 You want to know why?
0:53:41 Yes.
0:53:42 Please.
0:53:43 Yeah, it’s just zero.
0:53:46 I thought SpaceX, going to go to Mars.
0:53:50 I have an unorthodox view on this, so you don’t have to believe me.
0:54:08 My read of history tells me that we only do big, expensive things if there’s a geopolitical reason for it, either an economic reason or a defense reason, not just because it’s the next thing to do.
0:54:27 And when we went to the moon, you realize in 1961, May 25th, President Kennedy, it’s the six weeks after Yuri Gagarin flew around the Earth in orbit, and we didn’t have a ship that wouldn’t blow up on the launch pad that could carry humans yet.
0:54:48 He calls a joint session of Congress and says, if the events of recent weeks, couldn’t even utter the man’s name, the events of recent weeks, and I paraphrase, are any indication of the impact of this adventure on the minds of men everywhere, then we need to show the world the path of freedom over the path of tyranny.
0:54:55 It’s a battle cry against communism, the godless Russians, everyone in the whole Soviet Union.
0:55:06 We were losing a technological race, and that was the battle cry that prompted Congress to write the check.
0:55:15 Oh, later on, he says, oh, it’ll be, put a man on the moon and return him to safely earth, and oh, that’s so beautiful, let’s hold hands, that’s so beautiful.
0:55:22 No one ever spent scads of money just because it was a cool thing to do.
0:55:23 That has never happened, ever.
0:55:27 So, we go to the moon.
0:55:37 People forgetting why we went to the moon say, while we’re on the moon, at this rate, we’ll be on Mars by 1985.
0:55:42 That’ll be the next ambitious goal we’ll take on.
0:55:44 No.
0:55:48 Because we didn’t just go to the moon because that was the next thing to do.
0:55:56 We went to the moon to beat the Russians, and when we got to the moon, and we looked over our shoulder and the Russians weren’t there, we canceled the Apollo program.
0:56:00 19 said, we haven’t been back to the moon in 53 years.
0:56:03 We canceled it.
0:56:05 Apollo 18 was ready to fly.
0:56:10 It’s now in captivity in Huntsville, Alabama, in a museum on its side.
0:56:12 It’s fascinating to walk the full length of it.
0:56:15 All rocket flight-ready parts.
0:56:16 It never flew.
0:56:17 We ended at Apollo 17.
0:56:27 No, we didn’t go to Mars because we didn’t have geopolitical reasons to do so, neither economic nor for defense reasons.
0:56:35 Historically, people explored, did expensive things for the glory of God and royalty.
0:56:37 Very expensive.
0:56:38 The pyramids.
0:56:39 The honor of royalty.
0:56:40 Okay?
0:56:42 The church building.
0:56:43 Cathedral building.
0:56:48 All of these activities were in the glory of power.
0:56:51 Deity and royalty.
0:56:53 None of that happens today.
0:56:55 We’re past that.
0:56:57 The power of kings and gods.
0:56:58 That doesn’t happen.
0:57:07 Nobody dislodges major resources, capital resources of a nation in the interest of a god or a king anymore.
0:57:08 Okay?
0:57:09 It’s secular.
0:57:14 And secular means it’s money or it’s war because you feel threatened.
0:57:15 Okay.
0:57:18 So, you know we’re going back to the moon now.
0:57:19 Yeah.
0:57:19 Project Artemis.
0:57:22 Did you ever think to stop and ask why?
0:57:25 Why didn’t we stay on the moon in 1972?
0:57:30 Why don’t we go back in 1980 or 1990, 2000, 2010?
0:57:32 Oh, all of a sudden, let’s go back to the moon.
0:57:33 Wouldn’t that be cool?
0:57:35 Do you know when Artemis began?
0:57:36 In the late teens?
0:57:42 Right about when China says, we’re going to put taikonauts on the moon.
0:57:45 Taikonauts.
0:57:46 Yeah, Chinese astronaut.
0:57:47 Taikonaut.
0:57:49 All right?
0:57:51 That’s when we say, let’s go back to the moon.
0:57:52 What a good idea.
0:57:53 Let’s do that.
0:57:55 Really?
0:57:57 Because it’s just a good idea?
0:58:09 Because we’re a little bit spooked by a friendly foe around the world might get the glory of that exercise.
0:58:12 And once again, it’s a godless country.
0:58:13 Okay?
0:58:19 Communism is godless by design, by construct.
0:58:22 So, here we are, going back to the moon.
0:58:22 All right.
0:58:27 What motivation do we have to go to Mars?
0:58:29 Are there oil wells there?
0:58:32 Is there, you know, diamond mines?
0:58:34 We’re not going to Mars.
0:58:36 We’re just not.
0:58:42 Unless China says they want to put military bases on Mars.
0:58:44 We’re going to be on Mars in 10 months.
0:58:48 One month to design, build, and fund the thing.
0:58:49 And nine months to get to Mars.
0:58:52 A geopolitical force operating.
0:58:55 Oh, and by the way, NASA doesn’t have a rocket that’ll get us to Mars.
0:58:57 They think they do, but they don’t really have one yet.
0:59:01 Time to do that and say, well, does anybody have a rocket?
0:59:02 Elon says, I have a rocket.
0:59:07 So, if Elon rocket goes to Mars, it’s not because he sends it there.
0:59:09 It’s because taxpayers sent it there.
0:59:14 By the way, he could go there on a vanity project.
0:59:15 But there’s no business case.
0:59:20 He can fly to Mars, team up with Jeff Bezos.
0:59:22 They can send people to Mars.
0:59:24 It’s not a business case.
0:59:28 And if you are an investor in his company, you would not agree to do that.
0:59:29 You wouldn’t.
0:59:32 But he doesn’t need investors because he’s very wealthy.
0:59:33 He could do it on his own.
0:59:36 Are you going to Mars as a tourist?
0:59:39 Is that a business case?
0:59:42 It’s a trillion dollars to get to Mars, first.
0:59:44 Second will be a little less.
0:59:47 I don’t see that happening.
0:59:48 A trillion dollars?
0:59:50 About that, yeah.
0:59:59 If Earth were a schoolroom globe, with your fist, show me where you think the moon is.
1:00:00 This is Earth.
1:00:04 Take your fist and put it at the distance the moon is.
1:00:06 Your fist is about the right size compared.
1:00:07 Okay.
1:00:08 I mean.
1:00:09 Right there?
1:00:10 Yeah.
1:00:11 Okay.
1:00:11 Not too bad.
1:00:13 It’s 30 feet away.
1:00:14 It’s in the next room.
1:00:15 Okay.
1:00:16 Okay.
1:00:17 30 feet away.
1:00:17 Okay.
1:00:18 That’s the moon.
1:00:20 Let’s keep going.
1:00:26 How far away from Earth did the Bezos-Branson rockets go?
1:00:27 Oh, not far.
1:00:32 The thickness of two dimes above the surface of the Earth.
1:00:34 How far away is Mars?
1:00:36 It’s a mile away.
1:00:37 From here?
1:00:38 Yes.
1:00:39 From this Earth.
1:00:40 It’s a mile away.
1:00:42 It’s the central part.
1:00:43 The moon, 30 feet away?
1:00:45 Mars a mile away.
1:00:47 Yeah, it’s a trillion dollars to Mars.
1:00:47 Yes.
1:00:48 How long?
1:00:49 Nine months.
1:00:58 And you have to wait until the planets are configured so that when you travel, you arrive where Mars
1:00:59 will be when you get there.
1:01:01 And that’s a minimum energy orbit.
1:01:05 If you have filling stations along the way, you can just fill up with fuel and get there
1:01:06 as fast as you want.
1:01:08 But minimum energy orbit takes about nine months.
1:01:13 And then to come back, you have to wait until it’s configured again a few years later.
1:01:16 So a round trip to Mars is three to five years, easily.
1:01:19 So there’s not an economic case.
1:01:21 I’m not saying we don’t know how to get to Mars.
1:01:26 We have an SUV-sized rover there now, all right, discovering potential life from a billion
1:01:27 years ago.
1:01:28 It’s not like we don’t know how to get to Mars.
1:01:31 This is not a technological statement I’m making.
1:01:32 I’m talking about a practical statement.
1:01:34 So no.
1:01:37 My read of history tells me no.
1:01:41 I thought you were going to also add to that, that even if Elon wanted to do it as a vanity
1:01:45 project because he makes all this money and manages to use Starlink as a way to fund it,
1:01:48 whatever, that the problem is Elon’s going to die.
1:01:53 He’s going to die in the next couple of decades, which means the vanity element that comes from
1:01:57 his childhood situation where he wanted to get out there and explore the stars because
1:02:01 he read that book has got 30 years, 40, 50 years left on it.
1:02:03 Well, that would make him want to hurry, wouldn’t it?
1:02:04 Yeah.
1:02:06 Yeah.
1:02:08 And plus he said, I don’t want to die on Earth.
1:02:09 I want to die on Mars.
1:02:12 I’m paraphrasing, but that’s the idea.
1:02:14 So that’s a goal.
1:02:15 Sure.
1:02:19 But don’t tell me it’s a business case.
1:02:23 I can see a tourist case going into orbit and even possibly visiting the moon.
1:02:24 It’s three days there, three days back.
1:02:27 That’s a week’s vacation that you would take.
1:02:35 And I would save up five years, 10 years of vacation money if that was the amount that it
1:02:37 would take to go to the moon for one week.
1:02:39 That would be a really fun bucket list item for me.
1:02:45 If you’re starting a business, that means you’re one person doing the workload of probably about
1:02:46 50 people.
1:02:51 When I first founded this podcast, I had no idea that I was about to step into a hundred different
1:02:52 roles that I’d never trained for.
1:02:56 Things like researching and production and scheduling and branding, all of it all at once.
1:02:58 And this experience isn’t unique to me.
1:03:03 But for millions of founders around the world, the tool that changes all of that is our sponsor,
1:03:03 Shopify.
1:03:11 Shopify now powers 10% of all US e-commerce, from names like Gymshark and Mattel to first-time
1:03:12 founders just getting started.
1:03:17 It’s like having your very own design studio, content creator, and marketing team in one with
1:03:22 hundreds of online store templates, AI tools to create product pages, and easy-to-launch
1:03:23 email and social media plugins.
1:03:28 Behind the scenes, Shopify manages your inventory, international shipping, and even your returns.
1:03:36 So if you’re ready to sell, sign up for your $1 a month trial at shopify.com slash Bartlett.
1:03:38 That’s shopify.com slash Bartlett.
1:03:40 $1 a month.
1:03:41 No way.
1:03:45 You know, you’ve written this, you’ve revised this book.
1:03:47 Oh, yeah.
1:03:47 Just visiting this plan.
1:03:48 Yeah.
1:03:53 I wrote a column, a question and an answer column for like 10 years, 15 years.
1:03:56 Where people just ask me questions from the public.
1:03:58 And I had a pen name called Merlin.
1:04:03 And Merlin was friends with Newton and Galileo and Marie Curie and all these people.
1:04:06 So if you ask Merlin, dear Merlin, I don’t quite understand gravity.
1:04:10 Merlin would say, oh, Merlin had a conversation with Isaac Newton in his backyard.
1:04:13 And here’s how he answers that.
1:04:18 I think in the book you talk about a golf ball sized black hole would weigh more than earth
1:04:21 and swallow it whole, leaving behind something the size of a lime.
1:04:22 Yeah, slightly bigger.
1:04:23 Right.
1:04:28 What is, you’ve been asked this so many times, but I still don’t know the answer.
1:04:29 What is a black hole?
1:04:31 And how do we even know if they’re real?
1:04:32 If no one’s ever been to one?
1:04:34 Well, you can know things without visiting them.
1:04:41 I mean, that’s the methods and tools and machines of science are remarkable in their ability to learn
1:04:46 something without actually having to see it with your eyes or hear it with your ears or
1:04:48 to touch it with your fingers.
1:04:57 We have, in fact, science didn’t take off until these machines became a fundamental part of how
1:05:00 we investigated the world, replacing our five senses.
1:05:06 Because there’s nothing more feeble in this world than you thinking you understand reality
1:05:07 through your five senses.
1:05:09 I don’t want to call it feeble.
1:05:11 I would call it error prone.
1:05:13 Error prone.
1:05:16 Remember I told you about escape velocity of earth?
1:05:16 Yeah.
1:05:18 You remember what I, the value I said it was?
1:05:20 Seven miles per minute.
1:05:22 Pay attention per second.
1:05:22 Per second.
1:05:23 That’s very fast.
1:05:24 Seven miles per second.
1:05:26 So the adage, what goes up must come down.
1:05:29 It’s not true.
1:05:35 It’s true for almost anything you would experience, but you can launch something at seven miles per
1:05:35 second.
1:05:36 It’ll never, ever come back.
1:05:38 That’s the escape velocity for earth.
1:05:39 Okay.
1:05:47 If earth had more mass and the gravity were stronger, the escape velocity is higher.
1:05:49 That would make sense.
1:05:51 Because there’s more gravity that you have to escape.
1:05:55 Let’s keep up that exercise.
1:05:58 Cram in more and more mass.
1:06:00 Just keep doing that.
1:06:02 Escape velocity keeps going up.
1:06:06 Eventually, the escape velocity hits the speed of light.
1:06:10 At that point, light can’t even escape.
1:06:13 Light is the fastest thing in the universe.
1:06:16 If light can’t escape, if you fall in, you don’t escape either.
1:06:20 There’s no better description of a hole than that.
1:06:25 And worse yet, it’s a hole in any direction you approach it.
1:06:29 Not just a hole in the street or in the floor.
1:06:32 It’s a three-dimensional hole.
1:06:34 And how do we know it’s there?
1:06:38 Because it distorts the fabric of space and time around it.
1:06:46 We see galaxies behind concentrations of matter, black holes, and the shape of the galaxy is distorted.
1:06:51 Because Einstein tells us that gravity distorts the fabric of space and time.
1:06:53 That’s one way we discover black holes.
1:06:57 Another way is most stars in the night sky are binary in multiple star systems.
1:06:58 Most of them.
1:07:02 You can’t see it because you just have human vision.
1:07:07 You whip out a telescope, you see, oh my gosh, there are two stars, not just one.
1:07:20 If there’s a pair of stars, and one of them becomes a black hole, and this one ages, it expands, and some of its material spills onto and orbits around the event horizon of the black hole.
1:07:28 This swirling material gets hotter and hotter and hotter, and it radiates X-rays and ultraviolet.
1:07:34 We have X-ray and ultraviolet telescopes that see every one of these in the night sky.
1:07:36 They’re all black holes.
1:07:38 And it’s created from an explosion?
1:07:49 There’s a star that wants to explode, but it has so much mass, the explosion doesn’t overcome the gravity, and the star collapses down on itself to make a black hole.
1:07:51 That’s one way to make a black hole.
1:07:53 So our sun, when that runs up?
1:07:54 That’s not going to become a black hole.
1:07:56 It’s pretty wimpy in that department.
1:08:00 It’ll still kill us, but for different reasons.
1:08:07 So the mass of the object is so big that it can’t actually explode because the gravitational pattern inwards is so strong.
1:08:07 Correct.
1:08:09 That’s above a certain threshold.
1:08:16 Within there, there’s the stars that the explosion is greater than what the gravity can contain, and it makes a supernova.
1:08:23 And those are the stars that spread heavy elements across the galaxy, enabling us to even exist.
1:08:25 So I’m going to read this again.
1:08:31 A golf ball-sized black hole would weigh more than earth and swallow it whole, leaving behind something the size of a lime.
1:08:34 Yeah, so when black holes eat, they get bigger.
1:08:38 So a lime is bigger than a golf ball, but not by very much.
1:08:40 You can calculate what the size is.
1:08:42 Where would everything go?
1:08:43 It’s in there.
1:08:46 It’s compressed down inside the hole.
1:08:50 And everything near it is going to get pulled in there as well.
1:08:51 If it comes too close, right.
1:08:52 If it comes too close.
1:08:54 Yeah, you can keep your distance.
1:08:57 Black holes, they’re not giant sucking devices.
1:09:02 I mean, if you keep your distance, if the sun became a black hole right now, we would still orbit it.
1:09:04 The gravity we feel at our distance is no different.
1:09:14 You say that if the sun suddenly shut off, we’d freeze at minus 462 Fahrenheit, which is the background temperature of the universe.
1:09:14 Yes.
1:09:16 Once the stored energy ran out.
1:09:16 Yeah.
1:09:18 Once the stored energy wear ran out.
1:09:21 Well, so there’s the sun’s energy.
1:09:24 If the sun blotted out.
1:09:27 But Earth has energy inside of itself as well.
1:09:31 This is what gives us volcanoes and continental drift and all the rest of this.
1:09:38 So if you don’t have a sun, you want to live near a volcano or something that is a source of energy for you.
1:09:42 And then you’ll live on Earth until the Earth’s energy died out.
1:09:44 Ideally, by then, you just go to another planet.
1:09:46 I mean, why not?
1:09:48 How long has our sun got left?
1:09:49 About another 5 billion years.
1:09:50 How would we know?
1:09:52 It’s a good question.
1:09:55 That’s the product of 20th century modern astrophysics.
1:09:57 Then it was modern.
1:09:58 I think of it as modern.
1:10:01 Where you say, what kind of star is this?
1:10:04 You look around the universe for other stars that are just like it.
1:10:09 And then you see those stars in their stages of evolution.
1:10:13 Stars being born, living out their lives, and dying.
1:10:17 And the star changes its properties from birth to death.
1:10:22 And so you can line up where the sun is in that chart.
1:10:25 And then, plus, we know how old Earth is.
1:10:28 So we directly measure the age of the Earth.
1:10:36 And so there’s no reason to think that Earth did not form at the same time the sun did.
1:10:39 Another really fascinating one was,
1:10:44 every breath you take contains molecules once inhaled by every human in history.
1:10:45 Yep.
1:10:47 That can’t be true.
1:10:50 Chat GPT it.
1:10:52 No, so here it is.
1:10:53 You ready?
1:10:53 Yeah.
1:11:00 There are more molecules of air in a single breath of air
1:11:08 than there are breaths of air in Earth’s entire atmosphere.
1:11:14 So, if you breathe in and then breathe out,
1:11:17 there’s enough molecules that you breathed out
1:11:24 to populate every breath that anyone will ever again take on this Earth.
1:11:27 And air mixes rather quickly.
1:11:29 Okay?
1:11:31 So, it has to mix.
1:11:33 It’s not immediately, give it some time.
1:11:34 But you give it some time,
1:11:38 there are molecules that went in and out of your lungs
1:11:40 that are in China being breathed by people there
1:11:43 when enough time has elapsed.
1:11:44 You can calculate that.
1:11:46 It’s years, 10 years, something like that.
1:11:49 There’s tremendous mixing of air.
1:11:53 So, how’s that for feeling kinship with others?
1:11:55 Same with water.
1:11:56 You drink water.
1:11:59 There are more molecules of water in a glass of water.
1:12:00 This is a mug of water.
1:12:04 Then there are mugs of water in all the world’s oceans.
1:12:07 So, you drink a mug of water
1:12:11 and then it comes out of you in any one of a half dozen different ways.
1:12:17 There’s enough molecules to scatter into every other mug of water in the world.
1:12:19 So, if someone gets a mug of water,
1:12:24 your molecules will be plenty more, plenty of molecules to go.
1:12:26 So, if I do a big inhale,
1:12:29 I’m inhaling air that contains molecules
1:12:33 that all of my living relatives once inhaled.
1:12:34 Yes.
1:12:35 And go further back.
1:12:36 Jesus inhaled them.
1:12:37 Muhammad.
1:12:40 With every breath?
1:12:41 Yes, every breath.
1:12:44 This is the oneness of it all.
1:12:46 That’s why it’s a beautiful thing.
1:12:48 Astrophysics.
1:12:51 I wouldn’t live without it.
1:12:53 Do you think it makes us kinder,
1:12:55 learning about the universe?
1:12:57 Or do you think it makes us more nihilistic and narcissistic?
1:13:00 No, if you learn about it, as you should,
1:13:01 you shouldn’t be nihilistic.
1:13:03 There’s no force of nihilism
1:13:06 in the knowledge, wisdom, and insight you get
1:13:07 by studying the universe.
1:13:10 You will never find marching armies
1:13:12 led by astrophysicists
1:13:13 to go slaughter one another.
1:13:18 The cosmic perspective prevents that.
1:13:23 The cosmic perspective.
1:13:24 Yeah.
1:13:26 By the way, if you look at the chapter titles in there,
1:13:28 they’re each pairs of words
1:13:30 that we’ve all used,
1:13:32 but we’ve argued over,
1:13:32 many of them,
1:13:34 over our Thanksgiving dinner.
1:13:36 I don’t know if there’s a version of Thanksgiving
1:13:37 in the UK.
1:13:38 Maybe it’s just Christmas,
1:13:39 everybody gathers,
1:13:41 and the crazy uncles and aunts come in,
1:13:44 and you’ve got to argue with them about,
1:13:45 you know,
1:13:46 and then you’re reminded
1:13:48 why you only see them once a year.
1:13:49 Because,
1:13:50 no,
1:13:51 there are topics in there,
1:13:52 color and race is in there,
1:13:53 law and order,
1:13:55 body and mind,
1:13:57 meatarians and vegetarians,
1:13:59 life and death.
1:14:02 A lot of reflective moments in there.
1:14:03 So this book,
1:14:05 though it’s all these topics
1:14:06 that people fight about,
1:14:08 its goal is to say,
1:14:09 you think that and you think that,
1:14:10 you’ve got to look at it this way.
1:14:13 It’s not meat in the middle.
1:14:15 No.
1:14:18 It’s meat on a plane of existence
1:14:19 above what you’re arguing.
1:14:21 And you’ll look down on what you’re arguing
1:14:22 and realize how ridiculous it is.
1:14:24 That’s the goal of that book.
1:14:27 Chapter 10 of the book says,
1:14:29 human physiology may be overrated.
1:14:30 Yeah.
1:14:32 What do you mean by that?
1:14:33 Well,
1:14:35 you know,
1:14:36 we like to think of ourselves
1:14:37 at the top of
1:14:39 evolutionary
1:14:41 properties,
1:14:42 but it’s really
1:14:43 your mind,
1:14:44 surely,
1:14:44 but
1:14:46 not much else.
1:14:48 You know,
1:14:48 we,
1:14:52 it’s odd because we always imagine
1:14:53 aliens having humanoid bodies.
1:14:54 Yeah.
1:14:56 And there’s no reason for that.
1:14:58 If they come from another planet,
1:14:59 most life on earth
1:15:00 doesn’t have a humanoid body.
1:15:03 The banana doesn’t have a humanoid body
1:15:05 and you have DNA in common with it.
1:15:07 You don’t have any DNA in common
1:15:08 with an alien from another planet.
1:15:09 Yet it’s walking around with a neck,
1:15:10 eyes,
1:15:10 nose,
1:15:11 mouth,
1:15:11 head,
1:15:12 ears,
1:15:12 shoulders,
1:15:13 arms,
1:15:14 fingers,
1:15:15 kneecaps,
1:15:16 feet.
1:15:17 Really?
1:15:18 Is that,
1:15:19 is that,
1:15:20 is that your best imagination
1:15:21 that you can come up with?
1:15:24 Alien from another planet?
1:15:26 Is the,
1:15:27 is the universe
1:15:28 infinite?
1:15:29 I’ve often wondered that.
1:15:29 Does it just go on forever?
1:15:31 Or is there a sea?
1:15:32 We’re not given reason
1:15:33 to think it doesn’t,
1:15:35 but our horizon
1:15:35 has an edge.
1:15:37 What we can see.
1:15:37 Yeah,
1:15:39 but there’s no reason to think,
1:15:40 so you’re,
1:15:41 you’re a ship at sea
1:15:43 and you have a horizon.
1:15:44 Are you saying,
1:15:45 well,
1:15:46 that’s the extent of the ocean?
1:15:47 No,
1:15:49 because if you sail towards the horizon,
1:15:50 more horizon shows up
1:15:52 and you keep that up
1:15:53 until you hit land.
1:15:56 So,
1:15:58 in the universe,
1:15:59 we have our horizon
1:16:01 and
1:16:03 if we went to that horizon,
1:16:04 we’d have a whole other horizon
1:16:05 beyond that.
1:16:07 If we traveled to that horizon,
1:16:08 there’d be a whole other horizon there.
1:16:09 The question is,
1:16:10 how,
1:16:12 how far does that go?
1:16:13 We don’t know.
1:16:17 We have no idea.
1:16:20 It’s simpler mathematically
1:16:21 to think it goes forever.
1:16:23 It’s curious how
1:16:24 there’s some equations
1:16:25 where infinities
1:16:27 work just fine
1:16:28 in the equation.
1:16:29 So,
1:16:29 we don’t know.
1:16:31 We can talk about
1:16:32 to our own horizon,
1:16:32 that’s it.
1:16:34 There’s so many people
1:16:35 saying that they’ve seen aliens.
1:16:37 We had someone on this podcast
1:16:38 actually that said
1:16:39 they’d seen aliens.
1:16:40 Not they’d seen aliens,
1:16:41 but they had evidence
1:16:42 that aliens existed.
1:16:44 And they worked in the military
1:16:44 and said that they’d,
1:16:46 you know,
1:16:47 some of these spacecraft footage
1:16:48 that you see from the…
1:16:48 Did they
1:16:51 show you the alien?
1:16:52 No,
1:16:53 but you see the videos
1:16:53 of the things
1:16:54 bouncing around in the sky.
1:16:55 fuzzy videos.
1:16:56 Fuzzy videos.
1:16:56 Fuzzy videos.
1:16:56 So,
1:16:57 those are UFOs.
1:16:58 They’re not aliens.
1:16:59 UFOs, yeah.
1:17:00 There’s a difference.
1:17:00 Oh, yeah.
1:17:02 Many people equate the two.
1:17:03 But if you see something
1:17:03 in the sky
1:17:04 and you don’t know
1:17:05 what it is,
1:17:07 it’s a UFO.
1:17:08 And what does the U
1:17:08 stand for?
1:17:10 Unidentified.
1:17:13 Until you can identify it,
1:17:14 it’s a UFO.
1:17:16 And because it does things
1:17:17 that you don’t understand,
1:17:20 you cannot equate that
1:17:21 with it being
1:17:22 an alien.
1:17:24 You just said
1:17:24 you don’t know
1:17:25 what it is.
1:17:27 Wow, that’s amazing.
1:17:28 I don’t know what it is.
1:17:29 Therefore,
1:17:30 it must be an alien.
1:17:32 Once you just said
1:17:33 you don’t know what it is,
1:17:34 that’s the end
1:17:34 of the sentence.
1:17:36 You can’t go on
1:17:36 and say,
1:17:37 therefore,
1:17:38 it must be anything.
1:17:39 You can be impressed
1:17:40 with videos
1:17:42 that have no explanation.
1:17:44 I don’t have a problem
1:17:44 with that.
1:17:46 But you want to turn around
1:17:47 and say it’s aliens?
1:17:48 You want to say
1:17:49 it’s a government cover-up?
1:17:50 Do you really think
1:17:50 the government
1:17:51 is that competent?
1:17:54 Often the same people
1:17:54 who say there’s
1:17:55 a masterminded government cover,
1:17:56 the same people
1:17:57 who complain
1:17:58 that the government
1:17:59 is a bloated bureaucracy,
1:18:00 inefficient bureaucracy
1:18:02 that should be replaced
1:18:03 by private enterprise.
1:18:04 There’s the same people
1:18:05 making those same statements.
1:18:08 So I love the aliens.
1:18:10 I want to meet them too.
1:18:11 My people,
1:18:13 the astrophysics community
1:18:13 has been searching
1:18:14 for aliens for decades.
1:18:15 And you’ve never found
1:18:16 evidence of any?
1:18:17 Not.
1:18:23 So the community
1:18:24 of amateur astronomers
1:18:25 in the world,
1:18:26 okay?
1:18:27 Amateur astronomy is,
1:18:28 that’s a badge of honor
1:18:29 because it means you know
1:18:30 the night sky
1:18:30 and you own a telescope.
1:18:32 And it’s not like
1:18:33 amateur neurosurgeon,
1:18:34 okay?
1:18:36 You don’t want to go
1:18:37 to an amateur neurosurgeon.
1:18:38 But you want to know
1:18:38 the night sky,
1:18:39 go to an amateur astronomer.
1:18:40 Amateur astronomers
1:18:42 know the night sky.
1:18:42 They know what the sun,
1:18:43 moon,
1:18:43 and stars are doing
1:18:44 every night.
1:18:45 They know
1:18:46 they’re very good
1:18:48 at climate and weather
1:18:48 because that affects
1:18:50 whether things are visible.
1:18:51 So they know
1:18:52 when weather systems
1:18:53 come in and go out
1:18:54 and what things look like.
1:18:56 You would think
1:18:58 if aliens were
1:18:59 about,
1:19:01 up and about,
1:19:02 that amateur astronomers
1:19:03 would have seen
1:19:03 more of them
1:19:04 than anyone else.
1:19:06 But they’ve seen less.
1:19:08 Because we know
1:19:09 what we’re looking at.
1:19:12 It’s kind of that simple.
1:19:14 The moment you know
1:19:15 what you’re looking at,
1:19:15 it’s an IFO,
1:19:16 isn’t it?
1:19:17 Yeah.
1:19:17 It’s not a UFO.
1:19:19 And so,
1:19:20 yeah,
1:19:21 I want to meet the aliens,
1:19:23 but you’re going to show me
1:19:23 fuzzy video,
1:19:24 or you’re going to say
1:19:25 you have an alien,
1:19:27 but it’s in a locked box
1:19:28 and you’re not going to show it.
1:19:30 If you have an alien
1:19:31 in a locked box
1:19:32 and you’re not going to show it,
1:19:33 that’s the same thing
1:19:34 to a scientist
1:19:36 as not having an alien at all.
1:19:38 Could you make the case
1:19:39 for why aliens
1:19:40 probably do exist
1:19:41 and also the case
1:19:42 for why they probably
1:19:42 don’t exist?
1:19:43 No.
1:19:44 No,
1:19:45 they surely exist
1:19:46 in this universe.
1:19:49 The universe is 14 billion years old
1:19:50 and the ingredients
1:19:51 of life on Earth
1:19:52 are the most common ingredients
1:19:53 in the universe.
1:19:55 And life began on Earth
1:19:56 almost as quickly
1:19:57 as it possibly could have.
1:20:00 When Earth finally cooled down
1:20:02 after it being formed,
1:20:03 it was about 200 million years
1:20:05 for signs of single-celled life.
1:20:08 So even though we can’t
1:20:09 duplicate that yet,
1:20:10 we don’t know how,
1:20:11 that’s a frontier of biology,
1:20:12 Earth didn’t seem
1:20:13 to have problems
1:20:14 getting the job done
1:20:16 within 200 million years.
1:20:17 That’s Earth.
1:20:20 Now you have exoplanets
1:20:21 everywhere across the galaxy
1:20:23 to suggest that life on Earth
1:20:25 is alone in the universe.
1:20:26 You’d have to have
1:20:28 some point of philosophy
1:20:29 that requires you believe that
1:20:31 because it’s not derived
1:20:33 from actual evidence
1:20:34 or observations
1:20:36 of the universe itself.
1:20:39 So aliens,
1:20:40 usually people mean
1:20:41 intelligent aliens,
1:20:42 but we’re happy
1:20:43 to find any kind of life
1:20:44 at all.
1:20:45 Bacterial life.
1:20:47 That would transform biology.
1:20:49 What about in our galaxy,
1:20:50 in the Milky Way galaxy?
1:20:51 Yeah, the galaxy is the most
1:20:52 sensible place to…
1:20:54 So we’ve looked for exoplanets.
1:20:55 What’s that?
1:20:57 A planet orbiting another star
1:20:58 because if you’re going to look
1:20:58 for life,
1:21:01 we presume it’s going to be
1:21:01 on a planet.
1:21:03 So if this table is the galaxy
1:21:06 and the solar system
1:21:07 would be about right there,
1:21:09 we’ve searched a circle
1:21:10 about this big
1:21:12 for exoplanets.
1:21:13 And what’s the solar system
1:21:13 versus the galaxy?
1:21:15 It’s just the sun
1:21:15 and its planets.
1:21:16 Oh, okay.
1:21:17 Yeah, solar system.
1:21:20 And then that’s our solar system there
1:21:21 and we are part of
1:21:23 several hundred billion stars
1:21:25 in the galaxy.
1:21:27 And this galaxy is
1:21:29 one of perhaps as many
1:21:31 as a trillion galaxies
1:21:33 galaxies in the observable universe.
1:21:35 So to say we’re alone,
1:21:36 that’s just you being
1:21:39 philosophically irresponsible.
1:21:42 So this table is the galaxy?
1:21:43 Yeah.
1:21:44 If it were the galaxy…
1:21:45 And we’ve searched a coin…
1:21:46 Coin…
1:21:47 Yes, that’s a good word to use.
1:21:49 A coin-sized volume
1:21:49 of this galaxy.
1:21:51 We’ve searched for exoplanets
1:21:53 and by association life.
1:21:57 So folks at the SETI Institute
1:21:58 to search for
1:21:59 extraterrestrial intelligence,
1:22:01 they come up with an analogy
1:22:03 but there are people who have said,
1:22:04 well, we haven’t found life yet
1:22:05 so maybe there’s no life anywhere.
1:22:07 And we say, no,
1:22:08 take a cup
1:22:09 and scoop it into the ocean.
1:22:12 That’s like saying,
1:22:14 hmm,
1:22:17 the ocean has no whales in it.
1:22:20 Is that the equivalent?
1:22:20 Yeah, it’s equivalent
1:22:22 in terms of the space
1:22:23 of searching
1:22:24 because it’s not only
1:22:26 in physical space
1:22:28 but it’s in time.
1:22:30 suppose the aliens
1:22:31 sent radio signals to us
1:22:33 and they arrived
1:22:34 2,000 years ago.
1:22:36 Do the Romans
1:22:37 have radio telescopes?
1:22:37 No.
1:22:39 But we would all
1:22:40 count them as intelligent.
1:22:42 So,
1:22:43 communication requires
1:22:44 intelligence and technology.
1:22:46 How long have we had
1:22:47 technology
1:22:48 to do that?
1:22:49 80 years.
1:22:52 On the chance of probability,
1:22:52 do you think
1:22:53 there are aliens
1:22:54 in the Milky Way galaxy?
1:22:54 Yeah.
1:22:55 Oh, sure.
1:22:56 You think there are?
1:22:57 I don’t see why not.
1:22:59 It’s a calculation you can do.
1:23:01 I did it with two colleagues of mine.
1:23:02 We have about 100 civilizations
1:23:04 in the galaxy
1:23:05 alive now.
1:23:07 That’s not many
1:23:08 out of the total number of stars
1:23:09 but again,
1:23:10 a civilization
1:23:11 has to evolve
1:23:12 out of whatever it was
1:23:13 and it’s a tiny little
1:23:14 slice of time
1:23:16 relative to how long
1:23:17 the planet has been there.
1:23:19 a hundred different
1:23:21 living.
1:23:22 Yeah, civilization.
1:23:22 I pause on the word living
1:23:23 because living can mean
1:23:24 many things.
1:23:25 Well, I mean,
1:23:27 Mars might have had
1:23:28 life
1:23:29 but it would be dead today
1:23:30 on the surface.
1:23:31 So,
1:23:32 we’re looking for
1:23:33 living civilizations.
1:23:35 And does that excite you?
1:23:36 Yes, completely.
1:23:37 But,
1:23:39 you want to now tell me
1:23:40 it has visited you
1:23:43 with fuzzy lights
1:23:43 in the sky
1:23:45 and
1:23:46 no one has like
1:23:47 brought forth an alien
1:23:49 I need better evidence
1:23:50 because you’re making
1:23:51 an extraordinary claim.
1:23:53 Human’s fascination
1:23:54 with meeting these aliens
1:23:55 when we’ve got
1:23:55 crazy species
1:23:56 we’ve never met
1:23:57 on our own planet.
1:23:58 That’s a good point.
1:23:59 And plus,
1:23:59 what do we need
1:24:00 real aliens for
1:24:01 when we have Hollywood?
1:24:05 The funny part to me is
1:24:06 we have no
1:24:07 knowledge
1:24:09 that aliens
1:24:10 want to harm us
1:24:12 but we do have
1:24:12 knowledge
1:24:14 that humans
1:24:15 want to harm humans.
1:24:17 And any encounter
1:24:18 between an advanced
1:24:18 civilization
1:24:19 and one that was
1:24:20 less advanced
1:24:22 in the history
1:24:23 of exploration
1:24:24 has never
1:24:25 boded well
1:24:26 for the less advanced
1:24:27 civilization.
1:24:28 So,
1:24:29 for me,
1:24:31 we are describing
1:24:31 aliens
1:24:34 not
1:24:35 as we
1:24:36 think
1:24:36 they
1:24:37 would be
1:24:38 but as
1:24:39 we know
1:24:40 we are
1:24:42 to one another.
1:24:44 It’s a mirror.
1:24:45 And we’ve only got to play out
1:24:46 what we would do
1:24:47 as well
1:24:47 if we found
1:24:48 an alien civilization.
1:24:49 What would humans do?
1:24:50 I mean,
1:24:52 I think we’d go
1:24:52 and try and
1:24:53 steal some of them
1:24:55 and bring them here.
1:24:56 Well,
1:24:56 no,
1:24:56 they’re probably
1:24:57 smarter than us.
1:25:00 That’s like
1:25:01 worms saying,
1:25:02 oh,
1:25:02 we found some humans.
1:25:03 What should we do
1:25:03 with them?
1:25:04 Should we corral them?
1:25:05 No.
1:25:07 If aliens came here,
1:25:08 they clearly
1:25:09 are more advanced
1:25:09 than we are
1:25:11 because we haven’t
1:25:12 left low Earth orbit
1:25:14 in 53 years.
1:25:15 So,
1:25:16 if they cross the galaxy
1:25:17 to visit us,
1:25:18 oh,
1:25:19 we’re going to
1:25:20 shoot a gun at them?
1:25:21 They’ll laugh at us.
1:25:24 You know,
1:25:26 in all the movies
1:25:27 that we beat them.
1:25:28 That’s so funny.
1:25:29 I’ve never thought
1:25:29 about that before,
1:25:30 that,
1:25:30 yeah,
1:25:30 we just shoot guns at them.
1:25:31 You shoot guns at them.
1:25:32 And did it really
1:25:33 make a difference?
1:25:33 You know.
1:25:35 We put like Brad Pitt
1:25:35 or whoever
1:25:37 in like a Tom Cruise.
1:25:38 What’s your favorite
1:25:39 space movie?
1:25:40 Space movie?
1:25:44 Well,
1:25:44 sci-fi
1:25:45 is The Matrix.
1:25:46 Why?
1:25:48 I love everything about it.
1:25:49 The story is tight.
1:25:50 There’s one physics error
1:25:51 in it,
1:25:52 but without it,
1:25:53 they don’t have a movie.
1:25:53 So,
1:25:53 you got to give it,
1:25:54 I can write them
1:25:55 a hall pass.
1:25:56 which I feel
1:25:58 that I have the power
1:25:59 to do.
1:26:00 What was the error?
1:26:01 Everyone’s going to be
1:26:02 wondering what the error
1:26:02 was in the Matrix.
1:26:02 Oh,
1:26:03 it’s not an error.
1:26:03 It’s just,
1:26:05 they got,
1:26:07 it’s bad physics in it.
1:26:07 Okay.
1:26:08 so,
1:26:08 so,
1:26:08 so,
1:26:08 so,
1:26:08 so,
1:26:08 so,
1:26:08 so,
1:26:08 so,
1:26:08 so,
1:26:08 so,
1:26:09 if you,
1:26:09 if you remember,
1:26:14 the AI computer
1:26:16 that’s running everything
1:26:18 needs an energy source.
1:26:19 And so,
1:26:19 so,
1:26:19 so,
1:26:19 so,
1:26:19 so,
1:26:20 they’re growing humans
1:26:21 in these pods,
1:26:22 in these pods,
1:26:23 you know,
1:26:24 knowing that each human
1:26:26 radiates at about 80 watts.
1:26:27 They didn’t give that number,
1:26:28 but it’s a true fact.
1:26:30 80 watts,
1:26:31 like an 80 watt bulb.
1:26:32 That’s how much energy
1:26:33 you are consuming
1:26:34 and using.
1:26:35 It’s an energy rate.
1:26:37 Okay.
1:26:38 So,
1:26:38 they,
1:26:40 and one of the writers
1:26:40 must have known that
1:26:41 and said,
1:26:42 that’s kind of cool.
1:26:42 Let’s use humans
1:26:43 as an energy source
1:26:44 for the machines.
1:26:45 All right.
1:26:45 So,
1:26:46 there are these pods
1:26:46 of humans
1:26:48 and they grow the humans
1:26:48 from childhood
1:26:49 to adulthood
1:26:52 and they put in their head
1:26:54 a world that they’re living in
1:26:55 which is just in their head
1:26:57 and they think it’s real,
1:26:58 but it’s not.
1:27:00 That’s the Matrix.
1:27:00 Okay.
1:27:02 But wait a minute.
1:27:04 How do the humans
1:27:04 get their energy?
1:27:08 They feed the humans food.
1:27:11 Well,
1:27:12 why are you feeding food
1:27:13 to humans
1:27:14 and then using the energy
1:27:15 from the humans
1:27:15 to the machine?
1:27:17 Bypass the middleman
1:27:19 and just feed the machine.
1:27:21 Something called
1:27:21 the second law
1:27:22 of thermodynamics,
1:27:23 first or second law
1:27:23 of thermodynamics,
1:27:26 anytime energy changes
1:27:27 from one form to another,
1:27:30 it’s not 100% efficient.
1:27:31 You drive a car,
1:27:32 if you drive
1:27:33 a combustion engine car,
1:27:34 you drive it,
1:27:35 50 miles,
1:27:35 get out,
1:27:36 the engine’s hot.
1:27:39 Where’d the heat come from?
1:27:41 That’s wasted energy
1:27:43 converting chemical energy
1:27:44 of the gasoline
1:27:46 to kinetic energy
1:27:46 of your car.
1:27:49 is never 100% perfect.
1:27:51 So they are losing energy
1:27:53 with this middleman
1:27:53 and they should just
1:27:54 feed themselves
1:27:55 whatever the food
1:27:56 they’re feeding the humans.
1:28:00 And if they’re smart,
1:28:01 they would not have humans
1:28:02 at all.
1:28:04 But then there’s no movie.
1:28:05 So that’s my point.
1:28:07 wrote him a hall pass.
1:28:08 You’re okay with that.
1:28:09 Are you an easy person
1:28:10 to watch movies like this?
1:28:11 Yeah, I’m not.
1:28:13 I’m not the guy
1:28:13 you think I am.
1:28:14 I will watch it
1:28:15 and silently,
1:28:15 yes,
1:28:18 I’ll gather a list of,
1:28:19 but I’m silent about it.
1:28:20 And if you’re interested,
1:28:21 I will tell you later.
1:28:23 Have you ever heard
1:28:24 about this before?
1:28:25 This thing I’m holding
1:28:26 in my hands now.
1:28:26 This is called
1:28:27 Ketone IQ.
1:28:28 Their website
1:28:29 is ketone.com.
1:28:30 You’ve heard me
1:28:31 on this podcast
1:28:31 talking about the fact
1:28:32 that I stay
1:28:33 much of the year
1:28:34 in a ketogenic state,
1:28:35 which is a highly
1:28:36 restricted diet.
1:28:37 And the reason I do that
1:28:38 is plentiful.
1:28:39 One of them is
1:28:40 I spend hours and hours
1:28:41 talking to people
1:28:41 for a living.
1:28:42 So I want to make sure
1:28:43 my brain is firing
1:28:44 in an optimal way.
1:28:45 And the other reason
1:28:46 that I do the ketogenic diet
1:28:49 is because I just feel better.
1:28:50 So when I discovered this,
1:28:51 which is what they call
1:28:53 an exogenous ketone product,
1:28:55 where you can drink it
1:28:56 and it increases
1:28:57 your blood’s ketone levels,
1:28:59 I was blown away.
1:29:00 I contacted them,
1:29:00 I met them,
1:29:01 I invested
1:29:02 extremely heavily
1:29:03 into their company
1:29:04 and I’ve become
1:29:05 a co-owner of the company
1:29:06 accordingly
1:29:06 and they sponsor
1:29:07 this show now.
1:29:08 So if you want to try
1:29:09 this out for yourself,
1:29:11 I recommend you try it.
1:29:13 Just visit ketone.com
1:29:13 slash Stephen
1:29:14 and you’ll get 30%
1:29:15 off your first
1:29:16 subscription order.
1:29:17 You’ll also get a free gift
1:29:18 with your second shipment.
1:29:20 That’s ketone.com
1:29:22 slash Stephen.
1:29:23 I did something
1:29:24 at 24 years old
1:29:25 that has had
1:29:26 a profound impact
1:29:27 on my life.
1:29:27 I set myself
1:29:28 the challenge of posting
1:29:29 every single day
1:29:30 on my social media channels.
1:29:31 And at the time,
1:29:32 I was doing it
1:29:32 to grow my followers.
1:29:34 But it had this profound
1:29:35 impact on my life
1:29:36 and two remarkable things
1:29:37 happened when I did that.
1:29:39 I managed to learn faster
1:29:40 because every single day
1:29:40 I’m capturing
1:29:41 what is happening to me
1:29:43 and trying to distill it down
1:29:43 into something
1:29:44 that I can share
1:29:45 with the world.
1:29:46 But more remarkably,
1:29:47 it led me to building
1:29:48 a following
1:29:49 of many millions of people
1:29:50 and that’s the basis
1:29:51 that I used to launch
1:29:52 The Diary of a CEO.
1:29:53 And that’s why I want to tell you
1:29:54 about our sponsor today,
1:29:55 Adobe Express.
1:29:56 They are the platform
1:29:57 that I use
1:29:58 to make all the posts
1:29:58 across my LinkedIn
1:30:00 and across my Instagram.
1:30:01 It’s a couple of clicks
1:30:02 and you don’t need
1:30:03 to be an expert
1:30:04 and that is why
1:30:04 I love using it
1:30:05 because I’m not an expert
1:30:06 in graphic design.
1:30:07 It’s accessible to use
1:30:08 for all of us
1:30:09 even if we don’t have
1:30:10 the technical prowess
1:30:11 to design great things.
1:30:12 So if you want to start
1:30:13 compounding both your reach
1:30:14 and your knowledge
1:30:15 like I did at 24 years old,
1:30:16 then head to
1:30:19 adobe.ly slash Stephen
1:30:20 and get started
1:30:21 with Adobe Express.
1:30:24 That’s adobe.ly slash Stephen.
1:30:27 What’s the one outstanding question
1:30:28 if there is one
1:30:30 that you’re desperate
1:30:31 to know the answer to?
1:30:33 That I don’t live life that way.
1:30:33 Really?
1:30:34 Yeah.
1:30:35 It’s a sensible question
1:30:36 that you’re asking me.
1:30:37 I don’t want to diminish
1:30:39 the sensibility of it
1:30:40 but I want to say
1:30:42 that that’s not how
1:30:43 I view the world.
1:30:45 the world is not
1:30:47 there’s the one question
1:30:47 I need answered.
1:30:49 The world is
1:30:52 what do I need to learn
1:30:54 so that I’m standing
1:30:55 in a place
1:30:57 I can yet imagine
1:30:59 asking a question
1:31:00 I have yet to think of?
1:31:04 In other words,
1:31:06 as the area of our knowledge grows,
1:31:09 so too does the perimeter
1:31:10 of our ignorance.
1:31:13 And so you say
1:31:14 what one question?
1:31:14 No, there’ll be
1:31:15 a bunch of questions.
1:31:18 The area grows some more.
1:31:19 I’m standing in a new place.
1:31:20 Now there’s a question
1:31:21 I didn’t even think
1:31:24 could be asked before
1:31:25 and that’s the question
1:31:26 that matters there and then.
1:31:28 But then there’s another question
1:31:29 later on
1:31:30 as this frontier
1:31:31 continues to advance.
1:31:33 So I don’t think
1:31:34 about the one question
1:31:35 or the two questions
1:31:36 that matter.
1:31:38 I think about questions
1:31:40 yet to be dreamt of
1:31:42 that we don’t even see
1:31:44 because we haven’t
1:31:45 taken the frontier
1:31:46 to that vista yet.
1:31:48 And so yeah,
1:31:50 some of that’s unknowable
1:31:51 but I kind of like that.
1:31:54 There’s the German poet
1:31:55 Rainer Maria Rilke.
1:31:56 One of the poems,
1:31:58 I don’t remember all the lines
1:31:59 but the one that matters to me
1:32:00 most is
1:32:02 learn to love
1:32:03 the questions themselves.
1:32:05 You’re trying to find answers
1:32:07 and I’m trying to find
1:32:08 the questions.
1:32:10 Learn to love
1:32:11 the questions themselves.
1:32:12 This kind of brings me back
1:32:13 to the top of the conversation
1:32:14 where I was talking about
1:32:15 I’ve got a lot more
1:32:17 questions these days.
1:32:17 That’s good.
1:32:18 Love it.
1:32:19 Sometimes it’s difficult.
1:32:20 And not all questions
1:32:22 can be answered
1:32:23 given the state of knowledge.
1:32:25 Some questions
1:32:26 are illegitimate questions.
1:32:27 Not all questions
1:32:28 are legit questions.
1:32:29 For example,
1:32:31 at what temperature
1:32:33 does the number seven melt?
1:32:35 What kind of cheese
1:32:37 is the moon made out of?
1:32:39 These are
1:32:40 just because the nouns
1:32:42 and verbs are lined up
1:32:42 and there’s a question mark
1:32:43 doesn’t mean the
1:32:44 and by the way
1:32:45 when you’re
1:32:46 facing the unknown
1:32:47 you don’t know
1:32:49 if your question
1:32:50 later on
1:32:51 would look that ridiculous.
1:32:53 What separates
1:32:54 the great scientists
1:32:55 from the average scientists
1:32:56 is that they
1:32:57 hewed into
1:32:58 what questions to ask.
1:32:59 Do you think
1:33:00 we hurt ourselves
1:33:01 by asking
1:33:02 these invalid questions?
1:33:05 You don’t know
1:33:06 if it’s invalid.
1:33:07 I know
1:33:07 the moon
1:33:08 is not made out
1:33:08 of cheese
1:33:09 today.
1:33:11 I know that
1:33:12 because we’ve been there.
1:33:13 We brought back moon rocks.
1:33:14 So today
1:33:15 that question is invalid.
1:33:17 But if you never
1:33:18 imagine
1:33:19 ever going to the moon
1:33:19 and you don’t know
1:33:20 anything about physics
1:33:21 or rocks
1:33:22 and you look up
1:33:23 and it looks like
1:33:24 a hunk of cheese
1:33:24 you’re eating
1:33:25 it’s a completely
1:33:26 legit question.
1:33:27 there’s a bit of a
1:33:28 there is a bit of a
1:33:29 conversation raging
1:33:30 in my friendship cycle
1:33:30 at the moment
1:33:31 about religion
1:33:32 and meaning
1:33:33 and what’s the point.
1:33:34 Should we be arguing
1:33:36 about these things?
1:33:37 About meaning
1:33:38 religion?
1:33:39 Is there any benefit?
1:33:40 I think meaning
1:33:40 is a very personal
1:33:41 thing to people.
1:33:42 So why should you
1:33:43 jump in the middle
1:33:44 of their attempt
1:33:46 to establish meaning
1:33:46 in their life?
1:33:47 We’re all very
1:33:48 different people
1:33:50 and so meaning
1:33:51 ought to be different.
1:33:51 If meaning
1:33:52 was the same
1:33:52 for everyone
1:33:53 you just publish it
1:33:54 everyone reads it
1:33:55 and we all have
1:33:55 meaning.
1:33:56 No.
1:33:56 You gotta
1:33:59 make it yourself.
1:33:59 Some people
1:34:00 want to search for it
1:34:01 fine.
1:34:02 I don’t have a problem
1:34:02 with that.
1:34:03 I’m not searching
1:34:03 for meaning.
1:34:05 I’m creating meaning
1:34:06 in my life
1:34:07 because I can control
1:34:07 that.
1:34:09 Not that it’s important
1:34:09 to control everything
1:34:11 you know.
1:34:13 I like magic
1:34:13 as an adult
1:34:15 because it reminds me
1:34:16 I can still be fooled.
1:34:17 Okay?
1:34:18 That’s
1:34:20 so I don’t need
1:34:21 to know everything
1:34:22 I just need to
1:34:23 maintain curiosity.
1:34:25 And you’ve got kids
1:34:25 so.
1:34:27 29 and 25.
1:34:29 Is that the most
1:34:29 meaningful thing
1:34:30 you’ve done
1:34:30 in your life?
1:34:32 Raising kids?
1:34:32 Yeah.
1:34:33 It’s among the
1:34:34 most meaningful things
1:34:35 that I would say
1:34:36 they did a lot
1:34:37 of their own raising
1:34:37 because they’re
1:34:38 highly independent
1:34:40 and so
1:34:41 there’s a limit
1:34:42 to how much
1:34:43 I should take credit
1:34:44 for who and what
1:34:45 they have become.
1:34:46 There are a lot
1:34:47 of what they did
1:34:47 themselves.
1:34:50 But my wife
1:34:51 who’s a science
1:34:51 scientist
1:34:52 she’s a
1:34:53 mathematical physicist
1:34:55 we made sure
1:34:56 that both
1:34:57 our kids
1:34:57 were scientifically
1:34:58 literate
1:34:59 at an early age
1:35:01 by age 13
1:35:02 certified.
1:35:04 So at that point
1:35:04 I said
1:35:05 I don’t care
1:35:05 what grade
1:35:06 you get
1:35:06 from now on
1:35:07 I don’t care
1:35:08 I know
1:35:09 no one
1:35:09 will exploit
1:35:10 you
1:35:11 for your
1:35:12 lack
1:35:13 of curiosity
1:35:13 and knowledge
1:35:14 about the
1:35:16 objective universe.
1:35:18 And
1:35:18 you know
1:35:19 we’d be at
1:35:20 a dinner party
1:35:20 and
1:35:21 they’re like
1:35:22 in middle school
1:35:23 right
1:35:24 and someone
1:35:24 says
1:35:25 oh I had a
1:35:25 bad day
1:35:26 because Mercury
1:35:27 was in retrograde
1:35:28 and
1:35:30 my son
1:35:30 would say
1:35:32 what actually
1:35:32 happened to you
1:35:33 today?
1:35:34 Has that happened
1:35:35 on days
1:35:35 when it was
1:35:35 they know
1:35:36 how to ask
1:35:36 questions
1:35:37 okay?
1:35:38 By the way
1:35:38 if you just
1:35:39 reject what
1:35:40 someone says
1:35:41 outright
1:35:42 that’s as
1:35:43 intellectually lazy
1:35:44 as it is to
1:35:45 accept
1:35:46 what they say
1:35:47 outright.
1:35:48 What’s harder
1:35:49 but I think
1:35:50 more fun
1:35:51 is lining up
1:35:52 a series of
1:35:53 questions to
1:35:54 probe the
1:35:54 statement
1:35:56 to explore
1:35:58 what is going
1:35:58 on in the
1:35:59 thoughts
1:35:59 and in the
1:36:00 claims
1:36:01 of the person
1:36:02 with whom
1:36:02 you’re
1:36:02 conversing
1:36:04 so if
1:36:05 someone says
1:36:05 I have
1:36:05 these
1:36:05 crystals
1:36:06 and you
1:36:06 rub them
1:36:06 together
1:36:07 it’ll heal
1:36:07 you
1:36:08 my kids
1:36:09 would say
1:36:10 what are
1:36:10 the crystals
1:36:11 made of
1:36:12 and what
1:36:13 tests have
1:36:13 you made
1:36:14 for this
1:36:15 and could
1:36:16 the healing
1:36:17 have been
1:36:17 explained
1:36:18 in another
1:36:18 way
1:36:19 and in
1:36:19 what way
1:36:20 are the
1:36:20 crystals
1:36:20 and they
1:36:21 start asking
1:36:22 these questions
1:36:22 and then the
1:36:22 person will
1:36:23 probably just
1:36:23 walk away
1:36:25 because they
1:36:25 would not have
1:36:26 the answers
1:36:26 to all of
1:36:26 them
1:36:27 and then
1:36:27 you know
1:36:28 remember I
1:36:28 said
1:36:29 if an
1:36:29 argument lasts
1:36:30 more than
1:36:30 five minutes
1:36:30 then both
1:36:31 sides
1:36:31 are wrong
1:36:32 the person
1:36:32 there’s
1:36:33 nothing
1:36:33 there’s no
1:36:34 place for
1:36:34 that to
1:36:34 go
1:36:36 to the
1:36:36 truly
1:36:37 curious
1:36:37 person
1:36:38 here’s another
1:36:38 interesting
1:36:39 fact
1:36:39 crystals
1:36:40 represent
1:36:41 the lowest
1:36:41 energy
1:36:42 state
1:36:43 of the
1:36:43 atomic
1:36:44 or molecular
1:36:45 configuration
1:36:45 that is
1:36:46 comprised of
1:36:47 the lowest
1:36:47 energy
1:36:48 state
1:36:49 so people
1:36:49 say I
1:36:49 have
1:36:50 crystal
1:36:50 energy
1:36:50 no you
1:36:51 don’t
1:36:51 you have
1:36:52 the lowest
1:36:52 energy
1:36:52 state
1:36:53 of that
1:36:54 silicon
1:36:54 dioxide
1:36:55 that you’re
1:36:55 calling
1:36:56 quartz
1:36:57 there is
1:36:57 no
1:36:58 energy
1:36:59 you’re going
1:36:59 to take
1:36:59 out of
1:36:59 it
1:37:00 it is in
1:37:00 its lowest
1:37:00 energy
1:37:01 state
1:37:02 these are
1:37:03 people who
1:37:04 have never
1:37:04 had chemistry
1:37:05 and as an
1:37:06 educator I
1:37:07 don’t want to
1:37:07 make fun of
1:37:08 this but when
1:37:10 people think
1:37:10 they know
1:37:11 something and
1:37:12 are audacious
1:37:13 about it when
1:37:13 in fact they
1:37:15 don’t that
1:37:15 makes it much
1:37:16 harder for an
1:37:17 educator to
1:37:17 break through
1:37:19 horoscopes
1:37:23 yeah
1:37:23 yeah
1:37:25 well I’ve got
1:37:25 some stats
1:37:26 for you here
1:37:26 sure
1:37:26 Neil
1:37:27 surveys find
1:37:28 that roughly
1:37:28 80% of
1:37:29 Gen Z
1:37:30 believe in
1:37:30 astrology
1:37:31 to some
1:37:31 degree
1:37:33 72% of
1:37:34 those Gen Z
1:37:34 and millennials
1:37:35 allowed astrology
1:37:36 to influence
1:37:36 major life
1:37:37 decisions like
1:37:37 romance
1:37:38 health work
1:37:39 and education
1:37:41 and many
1:37:41 Gen Z’s
1:37:42 now are
1:37:42 checking their
1:37:43 horoscopes
1:37:44 weekly
1:37:44 yeah
1:37:45 we live
1:37:46 in a free
1:37:46 country
1:37:47 so I don’t
1:37:49 I’m not going
1:37:49 to try to
1:37:50 stop them
1:37:52 what would
1:37:52 be sad
1:37:53 is if that
1:37:53 number got
1:37:54 to 100%
1:37:55 and then
1:37:56 then you
1:37:56 wouldn’t be
1:37:57 generating
1:37:57 scientists
1:37:58 or engineers
1:37:59 or people
1:38:01 who the
1:38:01 objective truths
1:38:02 of the world
1:38:02 matter
1:38:04 and then
1:38:05 the civilization
1:38:06 just goes back
1:38:06 to the cave
1:38:08 where everything
1:38:08 that happened
1:38:09 in the natural
1:38:09 world was
1:38:10 mysterious
1:38:12 created by
1:38:13 forces beyond
1:38:13 our knowledge
1:38:14 and understanding
1:38:15 and
1:38:17 this is the
1:38:19 the title of
1:38:19 one of Carl
1:38:20 Sagan’s books
1:38:20 The Demon
1:38:21 Haunted World
1:38:23 Science as a
1:38:24 Candle in the
1:38:25 Dark
1:38:25 that was the
1:38:26 subtitle
1:38:27 of that book
1:38:28 so
1:38:29 if you want
1:38:30 to think
1:38:30 you’re not in
1:38:31 control of
1:38:31 your fate
1:38:32 because the
1:38:32 sun moon
1:38:32 and planets
1:38:33 are
1:38:34 it’s like
1:38:35 I said
1:38:35 it’s a free
1:38:36 country
1:38:36 is there
1:38:37 anything
1:38:37 that you’ve
1:38:37 learned
1:38:38 that the
1:38:39 universe
1:38:40 does to
1:38:40 influence
1:38:41 us
1:38:43 yeah the
1:38:43 sun rises
1:38:43 and I
1:38:44 wake up
1:38:44 because I
1:38:44 want to
1:38:45 be awake
1:38:45 during the
1:38:45 day
1:38:46 yes
1:38:47 that people
1:38:47 aren’t
1:38:48 yeah the
1:38:48 tide comes
1:38:49 in and I
1:38:49 move my
1:38:51 beach chair
1:38:52 back
1:38:53 because the
1:38:54 tide came in
1:38:55 yeah
1:38:56 there are
1:38:57 things that
1:38:57 influence my
1:38:58 behavior
1:38:59 yes
1:39:02 but it’s
1:39:02 not much
1:39:03 more than
1:39:03 that
1:39:05 earth is
1:39:05 tipped on
1:39:06 its axis
1:39:06 so we have
1:39:07 seasons
1:39:07 I buy
1:39:08 coats and wear
1:39:08 them in the
1:39:09 winter
1:39:09 that
1:39:10 influences
1:39:10 my
1:39:10 behavior
1:39:12 what’s
1:39:12 your
1:39:12 star
1:39:13 sign
1:39:15 well I
1:39:15 once had
1:39:16 someone take
1:39:16 a class
1:39:17 of mine
1:39:18 at the
1:39:18 Hayden
1:39:19 planetarium
1:39:19 that I
1:39:19 taught
1:39:20 on
1:39:21 astrophysics
1:39:22 and at the
1:39:22 end she
1:39:23 like the
1:39:23 second to
1:39:23 last class
1:39:24 she came
1:39:25 and said
1:39:25 oh thank
1:39:25 you
1:39:26 thanks for
1:39:26 the class
1:39:27 I enjoy
1:39:27 I’m enjoying
1:39:28 the class
1:39:29 but I want
1:39:29 you to know
1:39:29 I’m an
1:39:30 astrologer
1:39:31 and I’m
1:39:31 taking the
1:39:32 class so I
1:39:32 can cast
1:39:32 horoscopes
1:39:33 better
1:39:34 so I
1:39:34 said
1:39:35 it’s
1:39:35 really
1:39:35 working
1:39:36 for you
1:39:36 she said
1:39:36 yeah
1:39:36 yeah
1:39:37 yeah
1:39:37 she said
1:39:37 for example
1:39:38 what’s
1:39:38 your
1:39:38 horoscope
1:39:39 sign
1:39:40 and I
1:39:41 said
1:39:43 shouldn’t you
1:39:43 be able to
1:39:44 figure that
1:39:44 out
1:39:47 if all
1:39:47 this works
1:39:48 and you
1:39:49 cast
1:39:49 horoscopes
1:39:50 you ought to
1:39:51 tell me
1:39:51 what my
1:39:52 sign is
1:39:52 she said
1:39:53 okay
1:39:53 okay
1:39:54 she said
1:39:54 are you
1:39:55 Gemini
1:39:55 I said
1:39:55 no
1:39:58 cancer
1:39:58 I said
1:39:59 no
1:40:01 it must
1:40:01 be Leo
1:40:02 I said
1:40:02 no
1:40:03 eight
1:40:04 horoscopes
1:40:04 later
1:40:06 she gets
1:40:07 the correct
1:40:07 answer
1:40:07 and says
1:40:08 I knew
1:40:08 it
1:40:10 so
1:40:11 I’m
1:40:11 simply
1:40:12 saying
1:40:13 that
1:40:14 her
1:40:15 ninth
1:40:15 guess
1:40:16 out of
1:40:17 twelve
1:40:18 was correct
1:40:19 and she
1:40:20 declares
1:40:21 I knew
1:40:21 it
1:40:22 why do
1:40:22 people
1:40:23 want to
1:40:23 believe
1:40:24 in things
1:40:24 like this
1:40:25 I
1:40:26 I think
1:40:26 they
1:40:27 want
1:40:28 the world
1:40:29 to still
1:40:29 have
1:40:29 mysteries
1:40:30 because
1:40:30 mysteries
1:40:31 are beautiful
1:40:31 things
1:40:32 however
1:40:34 the world
1:40:34 still has
1:40:35 mysteries
1:40:35 they’re
1:40:35 just
1:40:35 different
1:40:36 mysteries
1:40:36 from
1:40:36 whatever
1:40:37 there
1:40:37 used
1:40:37 to
1:40:38 be
1:40:39 and
1:40:39 so
1:40:40 follow
1:40:40 the
1:40:40 mysteries
1:40:41 where
1:40:41 they
1:40:41 take
1:40:41 you
1:40:42 and
1:40:42 there’s
1:40:43 another
1:40:43 branch
1:40:44 of all
1:40:44 of us
1:40:45 who
1:40:45 must
1:40:45 have
1:40:45 answers
1:40:46 to
1:40:46 every
1:40:46 question
1:40:48 because
1:40:48 they’re
1:40:48 not
1:40:49 learning
1:40:49 to love
1:40:49 the
1:40:49 questions
1:40:50 they only
1:40:50 want
1:40:50 to love
1:40:51 the
1:40:51 answer
1:40:52 so
1:40:52 they
1:40:52 say
1:40:52 what
1:40:53 was
1:40:53 around
1:40:53 before
1:40:54 the
1:40:54 big
1:40:54 bang
1:40:54 I
1:40:54 said
1:40:54 I
1:40:54 don’t
1:40:55 know
1:40:55 we
1:40:55 got
1:40:55 top
1:40:55 people
1:40:56 something
1:40:56 had
1:40:56 to be
1:40:57 around
1:40:57 I
1:40:57 said
1:40:57 I
1:40:57 don’t
1:40:57 know
1:40:58 must
1:40:58 have
1:40:58 been
1:40:58 God
1:40:59 so
1:41:00 there’s
1:41:00 their
1:41:00 answer
1:41:01 then
1:41:01 they’re
1:41:01 happy
1:41:03 what
1:41:03 happens
1:41:04 after
1:41:04 death
1:41:04 well
1:41:04 it
1:41:04 looks
1:41:05 like
1:41:05 you
1:41:05 rot
1:41:05 in
1:41:05 the
1:41:06 ground
1:41:06 but
1:41:07 otherwise
1:41:07 it’s
1:41:08 got to
1:41:08 be
1:41:09 something
1:41:09 in
1:41:09 your
1:41:09 soul
1:41:10 I
1:41:10 said
1:41:11 there’s
1:41:11 got
1:41:11 to
1:41:12 heaven
1:41:13 okay
1:41:13 that’s
1:41:13 their
1:41:13 answer
1:41:14 they’ve
1:41:14 got
1:41:15 their
1:41:15 answer
1:41:16 and
1:41:16 if
1:41:16 that’s
1:41:17 your
1:41:17 answer
1:41:17 at
1:41:17 every
1:41:18 turn
1:41:18 you
1:41:19 make
1:41:19 a
1:41:19 you’re
1:41:19 not
1:41:20 as
1:41:20 good
1:41:20 an
1:41:21 investigator
1:41:21 of
1:41:22 the
1:41:22 unknown
1:41:23 because
1:41:23 you
1:41:23 just
1:41:24 invented
1:41:24 the
1:41:24 answer
1:41:25 to
1:41:25 the
1:41:25 unknown
1:41:26 you’re
1:41:26 content
1:41:27 what
1:41:27 is
1:41:27 dark
1:41:27 matter
1:41:28 dark
1:41:28 I
1:41:28 don’t
1:41:28 know
1:41:28 we
1:41:28 got
1:41:28 top
1:41:29 people
1:41:29 working
1:41:29 is
1:41:29 that
1:41:30 the
1:41:30 spirit
1:41:31 of
1:41:31 God
1:41:32 okay
1:41:35 then
1:41:35 that
1:41:35 person
1:41:36 won’t
1:41:36 walk
1:41:36 into
1:41:36 a
1:41:36 lab
1:41:36 to
1:41:37 continue
1:41:37 to
1:41:37 study
1:41:38 what
1:41:38 dark
1:41:38 matter
1:41:38 and
1:41:39 dark
1:41:39 energy
1:41:39 is
1:41:40 I
1:41:40 don’t
1:41:41 mind
1:41:41 if
1:41:41 you
1:41:41 want
1:41:41 to
1:41:41 say
1:41:41 it’s
1:41:41 God
1:41:42 but
1:41:42 don’t
1:41:42 let
1:41:42 that
1:41:42 stop
1:41:42 your
1:41:43 curiosity
1:41:44 but
1:41:44 if
1:41:44 you
1:41:44 say
1:41:44 it’s
1:41:44 God
1:41:45 and
1:41:45 then
1:41:45 you’re
1:41:45 done
1:41:47 then
1:41:47 you’re
1:41:47 not
1:41:47 very
1:41:48 useful
1:41:48 in
1:41:48 the
1:41:48 lab
1:41:50 those
1:41:50 people
1:41:50 seem
1:41:51 to be
1:41:51 happier
1:41:51 and
1:41:51 healthier
1:41:52 though
1:41:52 which
1:41:52 is
1:41:52 the
1:41:53 surprising
1:41:53 thing
1:41:53 religious
1:41:54 people
1:41:54 well
1:41:55 again
1:41:55 so
1:41:56 it
1:41:56 could
1:41:56 be
1:41:57 because
1:42:06 I
1:42:07 don’t
1:42:07 know
1:42:07 that
1:42:07 those
1:42:07 are
1:42:08 completely
1:42:08 separable
1:42:09 variables
1:42:10 there
1:42:10 are
1:42:10 people
1:42:10 who
1:42:10 they
1:42:11 love
1:42:11 and
1:42:11 care
1:42:11 about
1:42:11 that
1:42:12 they
1:42:12 see
1:42:12 every
1:42:12 week
1:42:13 which
1:42:13 is
1:42:13 not
1:42:14 happening
1:42:14 with
1:42:14 so
1:42:14 many
1:42:14 people
1:42:15 today
1:42:15 do you
1:42:15 think
1:42:15 you
1:42:16 would
1:42:16 be
1:42:16 happier
1:42:16 if
1:42:16 you
1:42:17 believed
1:42:17 in
1:42:17 God
1:42:18 I’m
1:42:18 a
1:42:19 pretty
1:42:19 happy
1:42:19 guy
1:42:20 do you
1:42:20 think
1:42:21 you’d
1:42:21 be
1:42:21 happier
1:42:23 I
1:42:23 don’t
1:42:23 know
1:42:23 I
1:42:23 see
1:42:24 people
1:42:24 I’ve
1:42:24 seen
1:42:24 very
1:42:25 happy
1:42:25 people
1:42:27 in
1:42:28 celebrating
1:42:29 their
1:42:29 version
1:42:29 of
1:42:29 God
1:42:31 but
1:42:31 then
1:42:31 there
1:42:31 are
1:42:31 other
1:42:32 people
1:42:32 who
1:42:32 are
1:42:32 really
1:42:32 happy
1:42:33 in
1:42:33 their
1:42:33 version
1:42:33 of
1:42:33 God
1:42:34 and
1:42:35 here’s
1:42:35 the
1:42:35 problem
1:42:37 deeply
1:42:38 religious
1:42:38 people
1:42:40 typically
1:42:41 find
1:42:41 other
1:42:42 religions
1:42:45 deeply
1:42:45 religious
1:42:45 people
1:42:45 will
1:42:46 declare
1:42:47 for
1:42:47 themselves
1:42:47 and
1:42:47 others
1:42:48 in
1:42:48 that
1:42:48 religion
1:42:48 that
1:42:48 all
1:42:49 the
1:42:49 other
1:42:49 religions
1:42:49 are
1:42:50 false
1:42:51 false
1:42:52 and
1:42:52 if
1:42:53 not
1:42:53 false
1:42:53 just
1:42:54 make
1:42:54 preposterous
1:42:55 claims
1:42:56 it
1:42:56 is
1:42:56 so
1:42:57 obvious
1:42:57 to
1:42:57 them
1:42:57 how
1:42:58 false
1:42:58 all
1:42:58 the
1:42:59 other
1:42:59 religions
1:42:59 are
1:43:00 now
1:43:00 you
1:43:00 go
1:43:00 to
1:43:00 this
1:43:01 religion
1:43:02 it
1:43:02 is
1:43:03 obvious
1:43:03 how
1:43:03 preposterous
1:43:04 the
1:43:04 rest
1:43:04 of
1:43:04 the
1:43:04 religions
1:43:05 are
1:43:05 you
1:43:05 go
1:43:06 around
1:43:06 religion
1:43:06 to
1:43:07 religion
1:43:09 and
1:43:11 so
1:43:12 what’s
1:43:12 really
1:43:12 going on
1:43:13 here
1:43:13 is
1:43:13 devout
1:43:14 people
1:43:14 in
1:43:14 so
1:43:14 many
1:43:15 of
1:43:15 these
1:43:15 religions
1:43:16 are
1:43:16 atheists
1:43:17 to
1:43:18 every
1:43:18 religion
1:43:19 but
1:43:19 their
1:43:19 own
1:43:22 every
1:43:22 religion
1:43:22 but
1:43:22 their
1:43:23 own
1:43:24 okay
1:43:25 how
1:43:25 can
1:43:25 a
1:43:25 mountain
1:43:26 move
1:43:26 to
1:43:26 Muhammad
1:43:27 that
1:43:27 can’t
1:43:27 be
1:43:28 okay
1:43:29 oh
1:43:29 but
1:43:29 yes
1:43:30 the
1:43:30 creator
1:43:30 of the
1:43:30 universe
1:43:31 impregnated
1:43:32 a woman
1:43:32 in the
1:43:32 Middle
1:43:32 East
1:43:34 2000
1:43:34 years
1:43:34 ago
1:43:35 that’s
1:43:36 more
1:43:36 believable
1:43:36 than
1:43:37 anything
1:43:38 in the
1:43:38 Quran
1:43:38 for this
1:43:39 person
1:43:40 okay
1:43:41 and then
1:43:41 the
1:43:41 Jews
1:43:41 are you
1:43:41 saying
1:43:42 Jesus
1:43:42 is the
1:43:43 son
1:43:43 of
1:43:43 God
1:43:44 are you
1:43:45 crazy
1:43:45 where’d
1:43:45 you get
1:43:46 that
1:43:46 from
1:43:46 he’s a
1:43:46 good
1:43:46 Jew
1:43:47 nice
1:43:47 prophet
1:43:48 but
1:43:48 son
1:43:48 of
1:43:49 God
1:43:49 you’re
1:43:49 going
1:43:49 too
1:43:50 far
1:43:50 so
1:43:51 everybody’s
1:43:52 saying
1:43:52 what’s
1:43:52 not
1:43:52 true
1:43:53 so
1:43:54 the
1:43:54 atheist
1:43:54 for
1:43:55 every
1:43:55 other
1:43:56 they
1:43:56 just
1:43:56 don’t
1:43:56 believe
1:43:57 any
1:43:57 other
1:43:57 religion
1:43:58 whereas
1:43:58 an
1:43:59 actual
1:43:59 atheist
1:44:00 just
1:44:00 has
1:44:00 one
1:44:00 more
1:44:01 religion
1:44:01 to
1:44:01 that
1:44:02 category
1:44:04 it’s
1:44:04 your
1:44:04 religion
1:44:06 the
1:44:07 atheist
1:44:07 agrees
1:44:07 with
1:44:07 you
1:44:07 that
1:44:08 all
1:44:08 the
1:44:08 other
1:44:08 religions
1:44:08 are
1:44:09 preposterous
1:44:10 in
1:44:10 their
1:44:10 claims
1:44:12 but
1:44:12 they
1:44:12 also
1:44:12 believe
1:44:13 they
1:44:13 also
1:44:14 think
1:44:14 your
1:44:14 religion
1:44:15 is
1:44:16 preposterous
1:44:17 and
1:44:17 people
1:44:17 don’t
1:44:18 accept
1:44:18 that
1:44:18 they
1:44:19 don’t
1:44:19 it
1:44:19 doesn’t
1:44:20 land
1:44:20 well
1:44:21 so
1:44:21 I
1:44:21 don’t
1:44:21 have
1:44:21 any
1:44:22 problems
1:44:22 with
1:44:22 people
1:44:22 being
1:44:22 religious
1:44:23 I
1:44:23 don’t
1:44:23 have
1:44:23 any
1:44:24 issues
1:44:24 with
1:44:24 that
1:44:25 it’s
1:44:26 I
1:44:27 don’t
1:44:27 try
1:44:27 to
1:44:28 impose
1:44:28 my
1:44:29 other
1:44:30 people
1:44:30 try
1:44:30 to
1:44:30 do
1:44:30 it
1:44:31 I’ve
1:44:32 seen
1:44:32 them
1:44:32 do
1:44:32 this
1:44:33 I
1:44:33 have
1:44:33 a
1:44:34 quote
1:44:35 where
1:44:35 I’m
1:44:35 misquoted
1:44:36 just
1:44:37 because
1:44:37 they
1:44:37 want
1:44:38 me
1:44:38 on
1:44:38 their
1:44:38 side
1:44:39 okay
1:44:40 you
1:44:40 ready
1:44:40 it’s
1:44:40 a
1:44:40 simple
1:44:41 quote
1:44:45 if
1:44:45 every
1:44:46 time
1:44:46 I
1:44:46 tell
1:44:46 you
1:44:47 science
1:44:48 doesn’t
1:44:48 understand
1:44:48 it
1:44:49 and
1:44:49 you
1:44:49 say
1:44:49 well
1:44:49 God
1:44:49 must
1:44:50 be
1:44:50 that
1:44:51 God
1:44:51 made
1:44:51 the
1:44:52 universe
1:44:52 because
1:44:52 we
1:44:52 don’t
1:44:53 God
1:44:53 made
1:44:53 life
1:44:54 because
1:44:54 we
1:44:54 don’t
1:44:54 know
1:44:54 how
1:44:54 to
1:44:54 make
1:44:54 life
1:44:55 yet
1:44:55 God
1:44:56 if
1:44:56 that’s
1:44:57 if
1:44:57 that
1:44:58 is
1:44:58 your
1:44:58 definition
1:44:59 and
1:44:59 understanding
1:44:59 of
1:45:00 God
1:45:02 then
1:45:02 as
1:45:02 science
1:45:03 progresses
1:45:04 it
1:45:04 will
1:45:05 solve
1:45:05 these
1:45:05 questions
1:45:09 pushing
1:45:09 the
1:45:09 God
1:45:10 back
1:45:11 outward
1:45:13 to
1:45:13 places
1:45:13 that
1:45:13 have
1:45:14 yet
1:45:14 to
1:45:14 be
1:45:15 discovered
1:45:16 and
1:45:16 so
1:45:16 the
1:45:17 quote
1:45:17 is
1:45:18 if
1:45:18 to
1:45:18 you
1:45:19 God
1:45:19 is
1:45:20 where
1:45:20 science
1:45:20 has
1:45:20 yet
1:45:21 to
1:45:21 tread
1:45:23 then
1:45:24 God
1:45:24 is
1:45:24 an
1:45:24 ever
1:45:25 receding
1:45:26 pocket
1:45:27 of
1:45:27 scientific
1:45:28 ignorance
1:45:30 that
1:45:32 references
1:45:32 what
1:45:33 philosophers
1:45:33 are called
1:45:33 God
1:45:34 of the
1:45:34 gaps
1:45:35 it
1:45:35 goes
1:45:35 way
1:45:36 back
1:45:36 thousands
1:45:37 of
1:45:37 years
1:45:38 we
1:45:38 don’t
1:45:38 understand
1:45:38 it
1:45:38 there’s
1:45:38 a
1:45:39 God
1:45:39 the
1:45:40 storm
1:45:40 is
1:45:40 Poseidon
1:45:41 okay
1:45:42 lightning
1:45:42 boat
1:45:42 struck
1:45:43 it’s
1:45:43 Zeus
1:45:44 right
1:45:45 that’s
1:45:45 God
1:45:45 of
1:45:45 the
1:45:45 gaps
1:45:46 God
1:45:46 of
1:45:46 the
1:45:46 gaps
1:45:46 is
1:45:46 a
1:45:47 time
1:45:47 honored
1:45:48 exercise
1:45:49 in
1:45:49 human
1:45:50 civilization
1:45:51 and
1:45:51 all
1:45:51 I’m
1:45:51 saying
1:45:52 is
1:45:53 that
1:45:53 statement
1:45:55 is
1:45:56 objectively
1:45:57 true
1:45:57 because
1:45:57 it’s
1:45:57 an
1:45:58 if
1:45:58 statement
1:45:59 if
1:46:00 to
1:46:00 you
1:46:01 God
1:46:01 is
1:46:01 where
1:46:02 science
1:46:02 has
1:46:02 yet
1:46:02 to
1:46:02 tread
1:46:03 then
1:46:03 as
1:46:04 science
1:46:04 continues
1:46:04 to
1:46:05 tread
1:46:05 you’re
1:46:05 a
1:46:06 pocket
1:46:06 a
1:46:06 shrinking
1:46:07 pocket
1:46:07 of
1:46:08 scientific
1:46:08 that’s
1:46:09 your
1:46:09 God
1:46:10 okay
1:46:11 it’s
1:46:11 not
1:46:11 an
1:46:12 opinion
1:46:12 that’s
1:46:13 a
1:46:13 statement
1:46:14 of
1:46:14 an
1:46:14 if
1:46:14 statement
1:46:15 the
1:46:15 consequences
1:46:15 of
1:46:15 an
1:46:16 if
1:46:16 statement
1:46:16 I’ve
1:46:16 had
1:46:16 people
1:46:17 take
1:46:17 the
1:46:17 second
1:46:18 half
1:46:18 and put
1:46:18 it
1:46:18 on
1:46:18 a
1:46:18 t-shirt
1:46:21 God
1:46:21 is
1:46:21 an
1:46:21 ever
1:46:22 receding
1:46:22 pocket
1:46:22 of
1:46:23 scientific
1:46:24 ignorance
1:46:25 Neil deGrasse Tyson
1:46:26 is not
1:46:26 what I
1:46:26 said
1:46:28 that’s
1:46:29 half
1:46:29 of what
1:46:29 I
1:46:29 said
1:46:30 and
1:46:30 that’s
1:46:31 only
1:46:31 true
1:46:31 if
1:46:32 to
1:46:32 you
1:46:32 God
1:46:33 is
1:46:33 where
1:46:34 science
1:46:34 has
1:46:34 yet
1:46:34 to
1:46:34 tread
1:46:35 but
1:46:35 to
1:46:35 pull
1:46:36 that
1:46:36 out
1:46:36 and
1:46:36 make
1:46:36 that
1:46:36 the
1:46:37 truth
1:46:37 no
1:46:38 I
1:46:38 would
1:46:39 never
1:46:39 make
1:46:39 such
1:46:39 a
1:46:40 statement
1:46:41 ever
1:46:42 you’re
1:46:42 66
1:46:43 right
1:46:44 hang on
1:46:45 hang on
1:46:47 I will
1:46:48 be 67
1:46:49 in a month
1:46:50 in a month
1:46:50 okay
1:46:51 so
1:46:51 a month
1:46:51 from this
1:46:52 recording
1:46:52 so I’m
1:46:53 33
1:46:53 okay
1:46:54 half my age
1:46:55 exactly
1:46:55 half
1:46:57 I was
1:46:57 wondering
1:46:58 you’re a
1:46:59 very wise
1:46:59 man
1:47:00 what is
1:47:01 the advice
1:47:02 that you
1:47:02 wish
1:47:02 someone had
1:47:03 said to
1:47:03 you
1:47:04 at
1:47:05 33
1:47:06 that
1:47:06 you
1:47:06 could
1:47:06 give
1:47:06 to
1:47:06 me
1:47:07 now
1:47:08 I
1:47:08 have
1:47:09 no
1:47:09 such
1:47:10 advice
1:47:10 and
1:47:10 I’ll
1:47:10 tell
1:47:10 you
1:47:10 why
1:47:12 if
1:47:12 you’re
1:47:13 alert
1:47:14 and
1:47:14 you’re
1:47:14 smart
1:47:15 alert
1:47:16 meaning
1:47:16 you
1:47:16 notice
1:47:16 things
1:47:17 and
1:47:17 you’re
1:47:17 smart
1:47:19 and
1:47:19 you
1:47:20 you
1:47:21 learn
1:47:28 living
1:47:28 life
1:47:29 itself
1:47:30 is
1:47:30 the
1:47:31 lesson
1:47:34 so
1:47:34 so
1:47:34 a
1:47:35 version
1:47:35 of
1:47:35 what
1:47:35 you
1:47:35 just
1:47:36 asked
1:47:36 is
1:47:37 what
1:47:37 given
1:47:37 what
1:47:38 you
1:47:38 know
1:47:38 today
1:47:38 what
1:47:39 would
1:47:39 you
1:47:39 tell
1:47:40 yourself
1:47:40 if
1:47:40 you
1:47:40 met
1:47:41 yourself
1:47:41 when
1:47:41 you
1:47:41 were
1:47:42 15
1:47:42 20
1:47:43 25
1:47:43 30
1:47:43 whatever
1:47:44 and
1:47:45 I
1:47:45 said
1:47:45 I
1:47:45 wouldn’t
1:47:45 tell
1:47:45 him
1:47:46 anything
1:47:47 because
1:47:48 if
1:47:48 I
1:47:48 gave
1:47:49 a bit
1:47:49 of
1:47:49 wisdom
1:47:51 I
1:47:51 said
1:47:52 you’re
1:47:52 about
1:47:52 to
1:47:52 do
1:47:53 that
1:47:53 but
1:47:53 don’t
1:47:53 do
1:47:54 that
1:47:55 okay
1:47:57 there’s
1:47:57 no
1:47:57 better
1:47:58 lesson
1:47:58 than
1:47:59 doing
1:47:59 something
1:48:00 and
1:48:00 learning
1:48:00 that
1:48:01 you
1:48:01 shouldn’t
1:48:01 do
1:48:01 it
1:48:02 that’s
1:48:02 the
1:48:03 best
1:48:03 lesson
1:48:05 we
1:48:05 don’t
1:48:05 live
1:48:05 life
1:48:05 because
1:48:06 there’s
1:48:06 a list
1:48:06 of
1:48:06 things
1:48:07 that
1:48:07 other
1:48:07 people
1:48:07 said
1:48:08 don’t
1:48:08 do
1:48:08 you’re
1:48:08 going
1:48:08 to
1:48:09 explore
1:48:09 your
1:48:10 life
1:48:10 that’s
1:48:11 what
1:48:11 you’re
1:48:11 going
1:48:11 to
1:48:11 do
1:48:12 and
1:48:13 some
1:48:13 things
1:48:13 are
1:48:13 great
1:48:13 and
1:48:14 some
1:48:14 things
1:48:14 you
1:48:14 don’t
1:48:14 want
1:48:14 to
1:48:14 do
1:48:15 again
1:48:15 some
1:48:15 things
1:48:15 you’re
1:48:16 bad
1:48:18 that’s
1:48:18 where
1:48:18 the
1:48:19 wisdom
1:48:19 comes
1:48:20 from
1:48:25 it’s
1:48:26 the
1:48:28 strongest
1:48:28 kind
1:48:29 of
1:48:29 wisdom
1:48:29 you
1:48:29 can
1:48:29 have
1:48:30 provided
1:48:30 you
1:48:31 learn
1:48:31 from
1:48:31 a
1:48:31 mistake
1:48:32 if
1:48:32 you’re
1:48:32 just
1:48:33 an
1:48:33 idiot
1:48:33 and
1:48:33 you
1:48:33 just
1:48:34 keep
1:48:34 making
1:48:34 the
1:48:34 mistake
1:48:35 my
1:48:36 advice
1:48:36 for you
1:48:36 is
1:48:37 don’t
1:48:37 make
1:48:37 the
1:48:37 same
1:48:37 mistake
1:48:38 twice
1:48:38 but
1:48:39 you’ll
1:48:39 need
1:48:39 me
1:48:40 for
1:48:40 that
1:48:42 so
1:48:42 you’ll
1:48:42 make
1:48:42 a
1:48:43 decision
1:48:43 about
1:48:43 this
1:48:44 podcast
1:48:44 or
1:48:44 some
1:48:44 business
1:48:45 decision
1:48:45 and
1:48:45 no
1:48:46 it
1:48:46 didn’t
1:48:46 turn
1:48:46 out
1:48:46 right
1:48:47 here’s
1:48:47 a
1:48:48 better
1:48:48 example
1:48:48 of
1:48:48 this
1:48:48 ready
1:48:50 this
1:48:50 very
1:48:50 American
1:48:51 kind
1:48:51 of
1:48:51 story
1:48:51 I’m
1:48:51 about
1:48:52 to
1:48:52 tell
1:48:53 immigrant
1:48:53 comes
1:48:53 over
1:48:55 back
1:48:55 when
1:48:55 that
1:48:55 was
1:48:55 a
1:48:56 thing
1:48:56 you
1:48:56 could
1:48:56 do
1:48:57 comes
1:48:57 to
1:48:57 the
1:48:57 United
1:48:58 States
1:48:59 and
1:48:59 they
1:48:59 work
1:49:00 hard
1:49:01 very
1:49:01 hard
1:49:02 working
1:49:03 they
1:49:04 first
1:49:04 sweep
1:49:05 the
1:49:05 street
1:49:05 in front
1:49:06 of a
1:49:06 store
1:49:06 front
1:49:07 and
1:49:07 then
1:49:07 they’re
1:49:07 in
1:49:07 the
1:49:08 store
1:49:08 and
1:49:08 they
1:49:08 learn
1:49:08 the
1:49:09 trade
1:49:09 and
1:49:09 then
1:49:10 the
1:49:10 owner
1:49:10 dies
1:49:11 and
1:49:11 they
1:49:11 take
1:49:11 over
1:49:11 the
1:49:12 trade
1:49:12 and
1:49:12 they’re
1:49:13 working
1:49:13 hard
1:49:13 and
1:49:13 they’re
1:49:14 scrapping
1:49:20 he
1:49:20 lives
1:49:21 in
1:49:21 a
1:49:21 big
1:49:21 house
1:49:21 and
1:49:22 he
1:49:22 has
1:49:22 kids
1:49:23 okay
1:49:25 and
1:49:25 he
1:49:25 says
1:49:25 to
1:49:26 himself
1:49:29 when
1:49:29 I
1:49:29 was
1:49:30 your
1:49:30 age
1:49:31 I
1:49:31 had
1:49:31 to
1:49:33 scrounge
1:49:33 for
1:49:34 food
1:49:35 and
1:49:35 I
1:49:35 had
1:49:35 to
1:49:35 sweep
1:49:36 things
1:49:36 and
1:49:36 I
1:49:37 want
1:49:37 to
1:49:37 make
1:49:37 sure
1:49:38 my
1:49:38 kids
1:49:39 don’t
1:49:39 have
1:49:39 to
1:49:39 do
1:49:39 that
1:49:41 I
1:49:41 want
1:49:41 to
1:49:41 make
1:49:42 sure
1:49:42 they
1:49:42 don’t
1:49:42 have
1:49:42 to
1:49:42 do
1:49:42 that
1:49:43 okay
1:49:44 so
1:49:45 you
1:49:45 provide
1:49:46 things
1:49:47 for
1:49:47 them
1:49:48 so
1:49:49 they
1:49:49 don’t
1:49:49 have
1:49:49 to
1:49:49 do
1:49:49 this
1:49:50 and
1:49:50 now
1:49:50 they
1:49:51 grow
1:49:51 up
1:49:51 and
1:49:51 they’re
1:49:52 adults
1:49:54 and
1:49:54 they’re
1:49:55 deadbeats
1:49:57 they have
1:49:57 no
1:49:57 motivation
1:49:58 they have
1:49:58 no
1:49:59 ambition
1:50:00 they have
1:50:00 no
1:50:01 vision
1:50:02 statement
1:50:03 because
1:50:03 everything
1:50:04 got
1:50:04 handed
1:50:04 to
1:50:04 them
1:50:05 and
1:50:05 what
1:50:05 does
1:50:05 the
1:50:06 adult
1:50:06 say
1:50:06 to
1:50:06 the
1:50:07 kids
1:50:08 where
1:50:08 did
1:50:09 I
1:50:09 go
1:50:09 wrong
1:50:10 I
1:50:10 gave
1:50:10 you
1:50:11 everything
1:50:11 I
1:50:12 didn’t
1:50:12 have
1:50:14 that’s
1:50:14 where
1:50:14 they
1:50:14 went
1:50:15 wrong
1:50:16 because
1:50:16 they
1:50:16 gave
1:50:16 the
1:50:17 kids
1:50:17 everything
1:50:17 you
1:50:17 didn’t
1:50:17 have
1:50:18 and
1:50:18 what
1:50:18 made
1:50:19 that
1:50:19 person
1:50:20 was
1:50:20 what
1:50:20 they
1:50:21 struggled
1:50:21 the
1:50:22 decisions
1:50:22 they had
1:50:23 to make
1:50:23 the
1:50:23 decisions
1:50:23 they got
1:50:24 right
1:50:24 the decisions
1:50:25 they got
1:50:25 wrong
1:50:26 who
1:50:26 they met
1:50:27 how they
1:50:27 treated
1:50:27 people
1:50:28 this is
1:50:29 life
1:50:29 experience
1:50:31 and
1:50:31 it
1:50:31 and it
1:50:31 doesn’t
1:50:31 come
1:50:32 on a
1:50:32 bumper
1:50:32 sticker
1:50:33 doesn’t
1:50:34 come
1:50:34 on a
1:50:34 what’s
1:50:35 the
1:50:35 secret
1:50:37 it’s
1:50:37 like
1:50:37 going
1:50:37 to
1:50:37 someone’s
1:50:38 home
1:50:38 and
1:50:38 one
1:50:38 of
1:50:39 the
1:50:40 hosts
1:50:41 is
1:50:42 actually
1:50:42 a
1:50:42 trained
1:50:42 chef
1:50:43 right
1:50:43 and
1:50:43 maybe
1:50:44 worked
1:50:44 in a
1:50:44 restaurant
1:50:44 and
1:50:45 they
1:50:45 prepared
1:50:45 this
1:50:46 exquisite
1:50:46 meal
1:50:48 and
1:50:48 you
1:50:48 said
1:50:48 this
1:50:48 is
1:50:49 delicious
1:50:50 what’s
1:50:50 your
1:50:51 secret
1:50:53 oh
1:50:53 the
1:50:53 secret
1:50:54 I
1:50:55 went
1:50:55 to
1:50:55 chef
1:50:55 school
1:50:55 for
1:50:56 six
1:50:56 years
1:50:57 that’s
1:50:57 the
1:50:57 secret
1:50:59 you’re
1:50:59 thinking
1:50:59 this
1:50:59 is
1:50:59 one
1:51:00 sentence
1:51:00 I
1:51:00 could
1:51:01 tell
1:51:01 you
1:51:01 and
1:51:01 then
1:51:02 that’ll
1:51:02 make
1:51:02 everything
1:51:03 better
1:51:04 no
1:51:05 no
1:51:07 just
1:51:07 stay
1:51:08 alert
1:51:09 learn
1:51:09 new
1:51:09 stuff
1:51:09 every
1:51:10 day
1:51:11 and
1:51:11 learn
1:51:11 from
1:51:12 your
1:51:12 mistakes
1:51:13 because
1:51:13 those
1:51:14 lessons
1:51:14 are
1:51:14 greater
1:51:16 than
1:51:16 someone
1:51:16 just
1:51:17 telling
1:51:17 you
1:51:17 to
1:51:17 not
1:51:18 do
1:51:18 it
1:51:20 then
1:51:20 you
1:51:20 have
1:51:21 no
1:51:21 such
1:51:21 life
1:51:22 experience
1:51:22 to
1:51:22 build
1:51:23 into
1:51:23 the
1:51:23 wisdom
1:51:24 that
1:51:24 you
1:51:24 want
1:51:25 to
1:51:25 acquire
1:51:26 in
1:51:26 the
1:51:26 years
1:51:26 to
1:51:27 come
1:51:27 my
1:51:28 last
1:51:28 question
1:51:28 for
1:51:28 you
1:51:29 is
1:51:29 I
1:51:29 hear
1:51:30 it
1:51:30 I
1:51:30 didn’t
1:51:30 think
1:51:30 you’d
1:51:30 ever
1:51:31 have
1:51:31 a
1:51:31 last
1:51:31 question
1:51:33 no
1:51:34 yeah
1:51:34 I
1:51:34 mean
1:51:34 for
1:51:34 now
1:51:34 I
1:51:35 should
1:51:35 say
1:51:35 my
1:51:35 last
1:51:35 question
1:51:35 for
1:51:36 now
1:51:36 but
1:51:36 my
1:51:37 last
1:51:37 question
1:51:37 for
1:51:37 now
1:51:38 and
1:51:38 I
1:51:38 hear
1:51:38 it
1:51:39 in
1:51:39 between
1:51:39 some
1:51:39 of
1:51:39 the
1:51:40 things
1:51:40 you
1:51:40 say
1:51:41 is
1:51:41 and
1:51:41 I
1:51:41 moved
1:51:42 here
1:51:42 so
1:51:42 I
1:51:42 moved
1:51:42 to
1:51:43 Los
1:51:43 Angeles
1:51:43 how
1:51:44 do
1:51:44 you
1:51:44 feel
1:51:44 about
1:51:45 America
1:51:45 right
1:51:45 now
1:51:47 well
1:51:48 you
1:51:48 know
1:51:48 it’s
1:51:48 a
1:51:48 free
1:51:49 country
1:51:49 and
1:51:49 we
1:51:49 vote
1:51:49 in
1:51:50 our
1:51:50 leaders
1:51:51 and
1:51:52 right
1:51:52 now
1:51:52 there’s
1:51:52 a whole
1:51:53 set
1:51:53 of
1:51:53 people
1:51:53 in
1:51:53 charge
1:51:55 that
1:51:55 are
1:51:55 doing
1:51:55 different
1:51:56 things
1:51:56 from
1:51:56 what
1:51:56 had
1:51:56 happened
1:51:56 in
1:51:57 previous
1:51:59 years
1:52:00 leaders
1:52:01 even
1:52:01 previous
1:52:02 leaders
1:52:02 of
1:52:02 that
1:52:03 same
1:52:03 political
1:52:03 party
1:52:04 what’s
1:52:05 going
1:52:05 on
1:52:05 is
1:52:05 very
1:52:05 different
1:52:06 from
1:52:07 anything
1:52:07 that I
1:52:07 think
1:52:08 people
1:52:08 would
1:52:08 have
1:52:08 predicted
1:52:09 a lot
1:52:09 of
1:52:10 people
1:52:10 like
1:52:12 complaining
1:52:12 about
1:52:13 leadership
1:52:14 but
1:52:15 we live
1:52:15 in a
1:52:15 country
1:52:15 where
1:52:16 we
1:52:16 choose
1:52:16 our
1:52:16 leaders
1:52:17 so
1:52:17 we’re
1:52:17 going
1:52:18 to
1:52:18 complain
1:52:18 about
1:52:18 the
1:52:18 leadership
1:52:19 you
1:52:19 should
1:52:19 be
1:52:20 complaining
1:52:20 about
1:52:20 the
1:52:20 people
1:52:22 about
1:52:22 the
1:52:22 electorate
1:52:23 I’m
1:52:23 an
1:52:24 educator
1:52:24 I’ve
1:52:25 never
1:52:26 I’ve
1:52:27 never
1:52:30 complained
1:52:31 about
1:52:31 politicians
1:52:33 they
1:52:33 represent
1:52:34 people
1:52:35 I
1:52:36 was
1:52:36 once
1:52:36 in
1:52:36 the
1:52:37 Rayburn
1:52:37 office
1:52:38 building
1:52:39 Washington
1:52:40 D.C.
1:52:40 in the
1:52:41 science
1:52:41 committee’s
1:52:42 room
1:52:43 beautifully
1:52:43 decorated
1:52:43 with
1:52:44 science
1:52:46 art
1:52:46 and
1:52:47 sculptures
1:52:47 and
1:52:47 things
1:52:48 one
1:52:48 of
1:52:48 the
1:52:48 members
1:52:48 of
1:52:49 the
1:52:49 science
1:52:49 committee
1:52:49 back
1:52:50 then
1:52:51 was
1:52:51 a
1:52:51 young
1:52:51 earth
1:52:52 creationist
1:52:54 young
1:52:55 earth
1:52:55 creationist
1:52:56 universe
1:52:57 created
1:52:57 in
1:52:57 six
1:52:58 days
1:52:58 earth
1:52:58 created
1:52:58 in
1:52:59 6,000
1:52:59 years
1:53:00 at
1:53:00 most
1:53:01 10,000
1:53:01 years
1:53:02 and I
1:53:02 knew he
1:53:03 was going
1:53:03 to be
1:53:03 there
1:53:04 and I
1:53:04 thought
1:53:04 to
1:53:04 myself
1:53:05 do I
1:53:06 grab him
1:53:06 by the
1:53:06 lapels
1:53:07 and say
1:53:07 what do
1:53:07 you
1:53:07 think
1:53:08 you
1:53:08 on a
1:53:08 science
1:53:08 committee
1:53:09 and I
1:53:09 thought
1:53:10 no
1:53:11 no
1:53:13 if he
1:53:14 thinks
1:53:14 that
1:53:16 presumably
1:53:17 so does
1:53:17 his
1:53:18 electorate
1:53:19 they
1:53:19 voted
1:53:20 him
1:53:20 in
1:53:22 and
1:53:22 this
1:53:22 electorate
1:53:22 of
1:53:23 fellow
1:53:23 citizens
1:53:24 as am
1:53:24 I
1:53:25 in
1:53:25 this
1:53:25 country
1:53:27 so I
1:53:27 can’t
1:53:27 indict
1:53:28 him
1:53:28 let me
1:53:29 go have
1:53:29 a
1:53:29 conversation
1:53:29 with
1:53:30 the
1:53:30 folks
1:53:30 who
1:53:30 voted
1:53:31 for
1:53:31 him
1:53:32 I
1:53:32 said
1:53:32 why do
1:53:32 you
1:53:33 think
1:53:33 this
1:53:33 and
1:53:34 consider
1:53:34 this
1:53:34 and
1:53:35 that’s
1:53:35 my
1:53:35 duty
1:53:36 as an
1:53:36 educator
1:53:37 not to
1:53:37 hit
1:53:37 anybody
1:53:37 on the
1:53:38 head
1:53:38 who’s
1:53:38 in
1:53:39 Washington
1:53:39 so
1:53:39 so
1:53:39 so
1:53:39 we
1:53:40 blame
1:53:40 the
1:53:40 educators
1:53:40 and
1:53:40 the
1:53:41 media
1:53:41 people
1:53:41 like
1:53:42 you
1:53:42 know
1:53:42 people
1:53:42 like
1:53:42 me
1:53:42 that
1:53:44 no
1:53:44 that’s
1:53:45 the
1:53:46 blame
1:53:46 game
1:53:46 is
1:53:47 I
1:53:47 don’t
1:53:48 feel
1:53:48 that
1:53:48 way
1:53:50 my
1:53:50 parents
1:53:51 when
1:53:51 we
1:53:51 they
1:53:52 showed
1:53:52 us
1:53:52 the
1:53:52 images
1:53:54 of
1:53:54 the
1:53:55 dogs
1:53:55 and
1:53:55 the
1:53:56 water
1:53:56 hoses
1:53:56 on
1:53:57 the
1:53:57 protesters
1:53:58 in
1:53:58 the
1:53:58 south
1:53:59 American
1:53:59 south
1:54:01 they
1:54:01 were
1:54:01 never
1:54:02 bitter
1:54:03 they
1:54:03 said
1:54:04 these
1:54:04 people
1:54:05 don’t
1:54:05 know
1:54:05 any
1:54:06 better
1:54:06 they
1:54:07 don’t
1:54:07 know
1:54:07 any
1:54:07 differently
1:54:08 have
1:54:08 to
1:54:09 talk
1:54:09 to
1:54:09 them
1:54:09 and
1:54:11 you
1:54:11 know
1:54:11 teach
1:54:11 them
1:54:13 that’s
1:54:13 very
1:54:13 different
1:54:13 from
1:54:14 saying
1:54:15 holding
1:54:15 up
1:54:15 your
1:54:15 fist
1:54:16 saying
1:54:16 I’m
1:54:16 going
1:54:16 to
1:54:17 fight
1:54:17 them
1:54:17 because
1:54:17 they’re
1:54:18 my
1:54:18 enemy
1:54:19 it’s
1:54:20 I
1:54:20 want
1:54:20 to
1:54:20 teach
1:54:21 them
1:54:21 because
1:54:21 they’re
1:54:21 my
1:54:22 fellow
1:54:23 citizens
1:54:24 and
1:54:24 that’s
1:54:24 how
1:54:24 I
1:54:25 feel
1:54:26 so
1:54:27 my
1:54:27 worry
1:54:28 is
1:54:28 that
1:54:29 there
1:54:29 are
1:54:29 decisions
1:54:30 made
1:54:30 that are
1:54:30 not in
1:54:31 the
1:54:31 best
1:54:31 interest
1:54:31 of
1:54:31 the
1:54:32 people
1:54:32 who
1:54:32 voted
1:54:32 for
1:54:33 those
1:54:33 decisions
1:54:34 the
1:54:34 longer
1:54:34 term
1:54:35 implications
1:54:38 could be
1:54:38 devastating
1:54:38 if you
1:54:39 cut
1:54:39 basic
1:54:40 science
1:54:41 basic
1:54:42 science
1:54:42 feeds
1:54:43 engineering
1:54:43 engineering
1:54:44 feeds
1:54:44 economies
1:54:46 and so
1:54:46 if you
1:54:46 don’t
1:54:46 think
1:54:47 basic
1:54:47 science
1:54:47 matters
1:54:48 because
1:54:48 you
1:54:48 don’t
1:54:49 either
1:54:49 understand
1:54:50 the title
1:54:50 of the
1:54:50 research
1:54:51 or
1:54:51 the
1:54:52 scientist
1:54:52 didn’t
1:54:52 communicate
1:54:53 it
1:54:53 interestingly
1:54:54 enough
1:54:54 whatever
1:54:55 and you
1:54:56 say
1:54:56 this is
1:54:56 a waste
1:54:57 of money
1:54:57 take it
1:54:57 all out
1:54:58 let’s
1:54:58 just do
1:54:58 the
1:54:59 engineering
1:55:00 you’ll
1:55:00 be
1:55:01 ossified
1:55:01 in place
1:55:02 and is
1:55:02 that
1:55:02 what’s
1:55:02 happened
1:55:03 we are
1:55:04 on the
1:55:04 brink
1:55:04 of that
1:55:04 happening
1:55:05 right now
1:55:05 that’s
1:55:05 correct
1:55:05 the
1:55:06 average
1:55:06 person
1:55:06 has
1:55:06 no
1:55:06 idea
1:55:07 about
1:55:07 this
1:55:07 I’ve
1:55:07 tried
1:55:08 to
1:55:08 you
1:55:09 know
1:55:10 illuminate
1:55:10 the
1:55:11 public
1:55:11 about
1:55:12 it
1:55:13 it’s
1:55:13 easy
1:55:13 to say
1:55:14 that
1:55:14 basic
1:55:14 science
1:55:15 doesn’t
1:55:15 matter
1:55:15 or
1:55:15 can’t
1:55:15 matter
1:55:16 or
1:55:16 will
1:55:16 never
1:55:16 matter
1:55:18 because
1:55:18 we
1:55:19 don’t
1:55:19 know
1:55:19 yet
1:55:21 right
1:55:21 now
1:55:21 it’s
1:55:21 the
1:55:22 centennial
1:55:22 decade
1:55:24 so let’s
1:55:24 go back
1:55:24 to the
1:55:25 1920s
1:55:25 where
1:55:25 quantum
1:55:26 physics
1:55:27 was
1:55:27 developed
1:55:29 if you
1:55:29 were around
1:55:30 back then
1:55:30 what would
1:55:30 you say
1:55:31 why are
1:55:31 you studying
1:55:31 atoms
1:55:32 you can’t
1:55:32 even
1:55:32 see
1:55:33 atoms
1:55:34 don’t
1:55:34 waste
1:55:34 your
1:55:34 time
1:55:34 you’re
1:55:35 a
1:55:35 brilliant
1:55:35 person
1:55:35 go
1:55:36 work
1:55:36 on
1:55:36 this
1:55:36 other
1:55:36 problem
1:55:37 that
1:55:37 we
1:55:37 have
1:55:37 in
1:55:38 society
1:55:39 and
1:55:41 it
1:55:41 would
1:55:41 take
1:55:42 decades
1:55:44 but
1:55:45 the
1:55:46 information
1:55:48 technology
1:55:48 revolution
1:55:52 has
1:55:53 as
1:55:53 its
1:55:53 core
1:55:55 the
1:55:55 creation
1:55:56 storage
1:55:56 and
1:55:57 retrieval
1:55:57 of
1:55:57 digital
1:55:58 information
1:55:58 that
1:55:59 can
1:55:59 only
1:56:00 happen
1:56:01 with
1:56:01 the
1:56:02 exploitation
1:56:02 of
1:56:02 the
1:56:02 quantum
1:56:04 so
1:56:04 this
1:56:05 decade
1:56:05 of
1:56:06 science
1:56:06 physics
1:56:07 that
1:56:07 was
1:56:07 discovered
1:56:08 by
1:56:09 the
1:56:10 1950s
1:56:10 it
1:56:10 was
1:56:10 like
1:56:11 whoa
1:56:11 this
1:56:11 is
1:56:11 some
1:56:12 important
1:56:12 physics
1:56:12 here
1:56:13 no
1:56:13 one
1:56:13 would
1:56:14 have
1:56:14 known
1:56:14 that
1:56:14 at
1:56:14 the
1:56:15 time
1:56:16 why
1:56:18 let
1:56:18 me
1:56:18 keep
1:56:19 going
1:56:19 was
1:56:19 it
1:56:20 1876
1:56:22 Philadelphia
1:56:23 Expo
1:56:25 Alexander
1:56:25 Graham
1:56:26 Bell
1:56:26 showcases
1:56:27 his
1:56:27 new
1:56:28 contraption
1:56:29 the
1:56:30 telephone
1:56:32 and
1:56:32 people
1:56:32 say
1:56:32 wow
1:56:33 this
1:56:33 is
1:56:33 kind
1:56:33 of
1:56:33 cool
1:56:34 you
1:56:34 should
1:56:34 read
1:56:34 what
1:56:35 people
1:56:35 wrote
1:56:35 about
1:56:35 it
1:56:36 this
1:56:36 is
1:56:36 a
1:56:36 great
1:56:37 invention
1:56:37 I
1:56:37 can
1:56:37 imagine
1:56:38 there
1:56:38 might
1:56:38 be
1:56:39 one
1:56:39 in
1:56:39 every
1:56:39 city
1:56:39 in
1:56:40 the
1:56:40 future
1:56:44 in
1:56:45 this
1:56:45 book
1:56:47 that
1:56:47 one
1:56:47 yeah
1:56:48 there’s
1:56:48 a
1:56:48 whole
1:56:48 chapter
1:56:49 called
1:56:49 science
1:56:49 and
1:56:50 technology
1:56:51 where
1:56:51 I
1:56:52 chronicle
1:56:54 I
1:56:54 chronicle
1:56:56 how
1:56:56 people
1:56:57 think
1:56:57 about
1:56:57 the
1:56:58 technology
1:56:58 of
1:56:58 their
1:56:58 day
1:56:59 and
1:57:00 how
1:57:00 they
1:57:00 always
1:57:00 get
1:57:00 it
1:57:01 wrong
1:57:01 when
1:57:01 they
1:57:01 predict
1:57:01 the
1:57:02 future
1:57:04 because
1:57:06 foundational
1:57:06 science
1:57:07 comes in
1:57:07 at
1:57:07 the
1:57:07 bottom
1:57:07 and
1:57:07 you
1:57:08 don’t
1:57:08 see
1:57:08 that
1:57:08 coming
1:57:09 and
1:57:09 it
1:57:09 gurgles
1:57:09 its
1:57:10 way
1:57:10 up
1:57:10 clever
1:57:11 engineers
1:57:11 apply
1:57:11 it
1:57:12 and
1:57:12 then
1:57:14 you
1:57:14 have
1:57:14 an
1:57:15 iPad
1:57:19 Neil
1:57:19 thank
1:57:19 you
1:57:19 so
1:57:20 much
1:57:20 well
1:57:20 thanks
1:57:20 for
1:57:21 having
1:57:21 me
1:57:21 back
1:57:22 this
1:57:22 is
1:57:22 our
1:57:22 second
1:57:22 time
1:57:23 together
1:57:23 you
1:57:24 brought
1:57:24 out
1:57:24 the
1:57:24 bookstore
1:57:25 here
1:57:25 what
1:57:25 did
1:57:25 you
1:57:25 do
1:57:25 yes
1:57:25 we
1:57:26 wanted
1:57:26 to
1:57:26 come
1:57:27 prepared
1:57:27 you
1:57:27 write
1:57:27 the
1:57:28 most
1:57:29 incredible
1:57:29 books
1:57:31 and
1:57:31 you
1:57:31 talk
1:57:31 in
1:57:31 the
1:57:31 most
1:57:32 incredible
1:57:32 ways
1:57:32 I
1:57:32 said
1:57:32 this
1:57:32 to
1:57:32 you
1:57:33 last
1:57:33 time
1:57:33 but
1:57:33 you
1:57:33 you
1:57:36 make
1:57:37 something
1:57:37 which
1:57:37 is
1:57:38 I
1:57:38 really
1:57:38 didn’t
1:57:38 have
1:57:38 a
1:57:38 huge
1:57:38 amount
1:57:38 of
1:57:39 interest
1:57:39 in
1:57:39 school
1:57:40 suddenly
1:57:40 interesting
1:57:41 to
1:57:41 us
1:57:41 as
1:57:42 adults
1:57:42 which
1:57:42 is
1:57:42 a
1:57:43 remarkable
1:57:43 thing
1:57:44 so
1:57:44 thank
1:57:44 you
1:57:44 for
1:57:45 doing
1:57:45 what
1:57:45 you
1:57:45 do
1:57:45 have
1:57:45 a
1:57:45 closing
1:57:46 tradition
1:57:46 where
1:57:46 the
1:57:46 last
1:57:46 guest
1:57:47 leaves
1:57:47 a
1:57:47 question
1:57:47 for
1:57:47 the
1:57:47 next
1:57:48 guest
1:57:48 oh
1:57:48 is
1:57:48 that
1:57:48 right
1:57:49 yes
1:57:49 okay
1:57:49 and
1:57:50 they
1:57:50 don’t
1:57:50 know
1:57:50 who
1:57:50 they’re
1:57:50 leaving
1:57:50 it
1:57:50 for
1:57:51 the
1:57:51 question
1:57:52 left
1:57:52 for
1:57:52 you
1:57:52 is
1:57:52 how
1:57:53 good
1:57:53 are
1:57:53 you
1:57:54 at
1:57:54 knowing
1:57:56 what
1:57:57 you
1:57:57 will
1:57:58 regret
1:57:58 and
1:57:59 is
1:57:59 there
1:57:59 anything
1:57:59 you
1:57:59 do
1:58:00 regret
1:58:01 yeah
1:58:01 I
1:58:01 think
1:58:02 regrets
1:58:02 are
1:58:02 things
1:58:03 that
1:58:03 you
1:58:03 only
1:58:04 realize
1:58:05 when
1:58:05 it’s
1:58:05 too
1:58:05 late
1:58:06 otherwise
1:58:06 you
1:58:07 would
1:58:07 have
1:58:07 preempted
1:58:07 it
1:58:08 and
1:58:08 not
1:58:08 have
1:58:09 to
1:58:09 regret
1:58:09 it
1:58:10 so
1:58:12 I
1:58:12 don’t
1:58:12 know
1:58:12 that
1:58:13 I’m
1:58:13 any
1:58:13 better
1:58:14 than
1:58:14 anyone
1:58:14 else
1:58:15 at
1:58:15 it
1:58:16 because
1:58:16 if
1:58:16 you’re
1:58:16 good
1:58:16 at
1:58:16 it
1:58:17 you’ll
1:58:17 never
1:58:17 be
1:58:17 in a
1:58:18 position
1:58:18 to
1:58:18 have
1:58:18 to
1:58:19 do
1:58:19 something
1:58:19 that
1:58:19 you
1:58:19 would
1:58:20 regret
1:58:21 the
1:58:21 fact
1:58:21 is
1:58:21 you
1:58:22 went
1:58:22 past
1:58:22 something
1:58:23 that
1:58:23 you
1:58:24 did
1:58:24 and
1:58:24 said
1:58:24 damn
1:58:24 I
1:58:25 shouldn’t
1:58:25 have
1:58:25 that
1:58:25 I
1:58:25 got
1:58:25 to
1:58:26 regret
1:58:26 that
1:58:27 so
1:58:27 to
1:58:28 be
1:58:28 good
1:58:28 at
1:58:29 knowing
1:58:29 in
1:58:29 advance
1:58:29 that
1:58:30 you’re
1:58:30 going
1:58:30 to
1:58:30 regret
1:58:31 something
1:58:31 that’s
1:58:32 almost
1:58:32 an
1:58:33 impossible
1:58:33 scenario
1:58:35 if
1:58:35 I’m
1:58:35 good
1:58:35 at
1:58:35 seeing
1:58:36 it
1:58:36 then
1:58:36 I
1:58:36 would
1:58:36 never
1:58:36 have
1:58:37 to
1:58:37 regret
1:58:37 anything
1:58:37 because
1:58:37 I
1:58:38 would
1:58:38 have
1:58:38 preempted
1:58:38 it
1:58:40 so
1:58:40 for
1:58:40 all
1:58:40 of
1:58:40 us
1:58:41 the
1:58:41 fact
1:58:41 that
1:58:41 we
1:58:41 have
1:58:41 regrets
1:58:42 is
1:58:42 we
1:58:42 moved
1:58:42 past
1:58:43 something
1:58:44 that
1:58:44 we
1:58:44 did
1:58:44 and
1:58:44 was
1:58:45 like
1:58:45 damn
1:58:45 I
1:58:46 regret
1:58:46 that
1:58:47 after
1:58:47 the
1:58:48 fact
1:58:48 do
1:58:48 you
1:58:48 have
1:58:48 any
1:58:49 regrets
1:58:50 I
1:58:51 was
1:58:51 a
1:58:52 a
1:58:54 in
1:58:55 college
1:58:56 I
1:58:57 majored
1:58:57 in
1:58:57 physics
1:58:58 and
1:58:58 I
1:58:58 think
1:58:58 I
1:58:58 was
1:58:58 a
1:58:58 junior
1:58:59 there
1:58:59 were
1:59:00 students
1:59:00 that
1:59:00 came
1:59:00 in
1:59:01 from
1:59:03 other
1:59:03 schools
1:59:04 for
1:59:04 a
1:59:04 summer
1:59:05 program
1:59:05 okay
1:59:06 high
1:59:06 school
1:59:06 seniors
1:59:07 I
1:59:07 think
1:59:07 they
1:59:07 were
1:59:08 they
1:59:08 might
1:59:09 have
1:59:09 been
1:59:09 freshmen
1:59:09 in
1:59:09 their
1:59:10 college
1:59:10 but
1:59:10 I
1:59:10 think
1:59:10 they
1:59:10 were
1:59:10 high
1:59:10 school
1:59:11 students
1:59:12 and
1:59:12 I
1:59:12 was
1:59:13 not
1:59:13 a
1:59:13 mentor
1:59:14 but
1:59:14 I
1:59:14 would
1:59:14 guide
1:59:14 them
1:59:15 in
1:59:15 these
1:59:15 research
1:59:16 projects
1:59:17 then
1:59:17 at
1:59:17 the
1:59:17 end
1:59:17 we
1:59:17 had
1:59:17 to
1:59:18 write
1:59:19 an
1:59:25 evaluation
1:59:25 that
1:59:27 was
1:59:28 accurate
1:59:29 but
1:59:32 unnecessary
1:59:36 I
1:59:36 said
1:59:37 he
1:59:39 pretends
1:59:39 he knows
1:59:40 things
1:59:40 that he
1:59:40 doesn’t
1:59:41 and
1:59:42 he’s
1:59:43 you know
1:59:44 he’s
1:59:44 faking
1:59:45 this
1:59:45 and
1:59:46 I
1:59:47 didn’t
1:59:47 yet
1:59:48 know
1:59:49 how
1:59:50 to
1:59:51 speak
1:59:52 encouragingly
1:59:53 about
1:59:53 someone
1:59:55 separate
1:59:55 from
1:59:56 just
1:59:56 speaking
1:59:57 factually
1:59:57 about
1:59:57 someone
2:00:00 so
2:00:01 is
2:00:01 that
2:00:01 an
2:00:02 art
2:00:02 is
2:00:02 it
2:00:02 a
2:00:03 science
2:00:03 to
2:00:03 do
2:00:03 that
2:00:03 I
2:00:03 don’t
2:00:04 know
2:00:04 but
2:00:04 I
2:00:04 know
2:00:04 I
2:00:04 didn’t
2:00:05 have
2:00:05 it
2:00:05 at
2:00:05 the
2:00:06 time
2:00:06 I
2:00:06 just
2:00:06 simply
2:00:07 described
2:00:07 what
2:00:07 I
2:00:08 saw
2:00:09 and
2:00:09 I
2:00:10 said
2:00:10 he
2:00:10 you
2:00:10 know
2:00:11 this
2:00:11 is
2:00:11 not
2:00:11 going
2:00:11 to
2:00:12 work
2:00:12 he
2:00:12 this
2:00:12 is
2:00:13 it
2:00:14 was
2:00:14 very
2:00:16 deflating
2:00:17 to
2:00:18 him
2:00:20 and
2:00:22 I
2:00:23 considering
2:00:23 that
2:00:24 at
2:00:24 the
2:00:24 time
2:00:24 I
2:00:25 I’m
2:00:25 majoring
2:00:25 in
2:00:25 physics
2:00:26 at
2:00:27 Harvard
2:00:27 he’s
2:00:28 coming
2:00:28 from
2:00:28 some
2:00:30 high
2:00:30 school
2:00:30 somewhere
2:00:32 and
2:00:32 I’m
2:00:32 a
2:00:33 Harvard
2:00:33 student
2:00:33 telling
2:00:33 him
2:00:34 that
2:00:34 you
2:00:34 know
2:00:35 he
2:00:35 ain’t
2:00:35 shit
2:00:36 and
2:00:37 I
2:00:37 should
2:00:37 not
2:00:37 have
2:00:38 done
2:00:38 that
2:00:38 did
2:00:38 he
2:00:40 contact
2:00:40 you
2:00:40 later
2:00:41 no
2:00:42 he
2:00:42 might
2:00:42 have
2:00:42 taken
2:00:42 him
2:00:43 up
2:00:43 another
2:00:43 field
2:00:44 I
2:00:44 don’t
2:00:44 know
2:00:45 but
2:00:45 so
2:00:45 I
2:00:46 regret
2:00:46 that
2:00:46 but
2:00:46 it
2:00:47 would
2:00:47 take
2:00:47 me
2:00:47 four
2:00:48 years
2:00:48 to
2:00:49 realize
2:00:49 that
2:00:49 was
2:00:49 a
2:00:50 regrettable
2:00:50 thing
2:00:50 because
2:00:51 I
2:00:51 didn’t
2:00:52 know
2:00:52 how
2:00:52 to
2:00:53 you
2:00:53 know
2:00:54 as
2:00:54 an
2:00:54 educator
2:00:54 you
2:00:55 want
2:00:55 to
2:00:56 encourage
2:00:56 people
2:00:56 you
2:00:57 see
2:00:57 where
2:00:57 the
2:00:57 weaknesses
2:00:58 are
2:00:58 and
2:00:58 figure
2:00:58 out
2:00:58 ways
2:00:59 to
2:01:00 have
2:01:00 that
2:01:00 person
2:01:02 eradicate
2:01:02 them
2:01:02 improve
2:01:03 upon
2:01:03 them
2:01:04 rather
2:01:04 than
2:01:04 just
2:01:05 say
2:01:05 this
2:01:06 is
2:01:06 not
2:01:06 working
2:01:07 go
2:01:07 home
2:01:08 why
2:01:08 so
2:01:08 I
2:01:09 regret
2:01:09 that
2:01:09 and
2:01:10 that’s
2:01:10 probably
2:01:10 the
2:01:10 thing
2:01:10 I
2:01:11 regret
2:01:11 most
2:01:12 in
2:01:12 life
2:01:12 really
2:01:13 yeah
2:01:14 because
2:01:14 it
2:01:15 was
2:01:16 who
2:01:16 knows
2:01:16 what
2:01:17 consequences
2:01:17 that
2:01:18 has
2:01:18 on
2:01:18 that
2:01:18 person’s
2:01:19 life
2:01:19 and
2:01:19 you
2:01:19 remembered
2:01:20 that
2:01:20 oh
2:01:20 yes
2:01:21 oh my
2:01:21 gosh
2:01:22 yes
2:01:23 what
2:01:24 how
2:01:24 do
2:01:24 you
2:01:25 remember
2:01:25 that
2:01:25 because
2:01:26 you
2:01:26 write
2:01:26 it
2:01:26 down
2:01:27 in
2:01:27 his
2:01:27 report
2:01:27 card
2:01:27 or
2:01:27 whatever
2:01:28 his
2:01:28 assessment
2:01:29 time
2:01:30 goes
2:01:30 on
2:01:30 does
2:01:31 something
2:01:31 happen
2:01:31 for you
2:01:31 to
2:01:31 think
2:01:32 back
2:01:32 to
2:01:32 what
2:01:32 you
2:01:32 wrote
2:01:35 well
2:01:35 I’ve
2:01:35 written
2:01:35 many
2:01:36 letters
2:01:36 of
2:01:37 reference
2:01:37 for
2:01:37 people
2:01:38 more
2:01:38 than
2:01:38 I
2:01:38 can
2:01:38 count
2:01:39 so
2:01:40 I
2:01:40 think
2:01:40 every
2:01:41 time
2:01:41 I
2:01:41 write
2:01:41 a
2:01:41 letter
2:01:42 of
2:01:42 reference
2:01:42 I
2:01:42 think
2:01:43 about
2:01:43 how
2:01:43 I
2:01:44 could
2:01:44 have
2:01:44 written
2:01:44 that
2:01:44 letter
2:01:45 back
2:01:45 then
2:01:46 that’s
2:01:46 a
2:01:47 regret
2:01:48 and
2:01:48 I
2:01:48 live
2:01:49 with
2:01:49 that
2:01:50 I
2:01:50 can
2:01:50 see
2:01:50 you
2:01:50 live
2:01:50 with
2:01:51 it
2:01:51 yeah
2:01:53 so
2:01:53 I
2:01:53 think
2:01:53 I
2:01:53 made
2:01:53 up
2:01:53 for
2:01:54 it
2:01:55 just
2:01:55 in
2:01:55 how
2:01:55 many
2:01:56 people
2:01:56 and
2:01:56 there
2:01:56 are
2:01:57 other
2:01:57 people
2:01:57 who
2:01:57 needed
2:01:58 help
2:01:59 and
2:01:59 so
2:01:59 you
2:01:59 find
2:01:59 out
2:02:00 how
2:02:00 they
2:02:00 can
2:02:00 improve
2:02:00 it
2:02:01 and
2:02:01 advise
2:02:01 on
2:02:02 that
2:02:02 so
2:02:02 that
2:02:03 everybody
2:02:03 lifts
2:02:04 up
2:02:05 that’s
2:02:05 how
2:02:05 you
2:02:05 make
2:02:05 a
2:02:05 better
2:02:06 world
2:02:06 and
2:02:07 it
2:02:07 goes
2:02:07 back
2:02:07 to
2:02:07 what
2:02:07 you
2:02:07 said
2:02:07 at
2:02:07 the
2:02:08 start
2:02:08 you
2:02:08 wanted
2:02:08 on
2:02:08 your
2:02:09 tombstone
2:02:10 which
2:02:10 is
2:02:10 certainly
2:02:11 something
2:02:11 you’ve
2:02:11 already
2:02:11 done
2:02:12 in
2:02:12 droves
2:02:13 more so
2:02:13 than
2:02:13 I
2:02:15 can
2:02:15 die
2:02:15 now
2:02:15 is
2:02:16 that
2:02:16 what
2:02:16 you
2:02:16 just
2:02:17 said
2:02:17 that
2:02:17 it
2:02:20 it’s
2:02:20 up to
2:02:28 loves
2:02:28 your
2:02:28 work
2:02:28 and
2:02:29 you’re
2:02:29 both
2:02:29 the
2:02:30 reason
2:02:31 that
2:02:31 I
2:02:32 well
2:02:33 I
2:02:34 let go
2:02:34 of
2:02:34 my
2:02:34 religious
2:02:34 belief
2:02:35 at
2:02:35 18
2:02:35 years
2:02:35 old
2:02:36 and
2:02:36 don’t
2:02:36 blame
2:02:37 me
2:02:37 for
2:02:37 that
2:02:37 I
2:02:41 let go
2:02:41 of
2:02:41 my
2:02:41 religious
2:02:41 belief
2:02:41 at
2:02:42 18
2:02:42 years
2:02:42 old
2:02:42 and
2:02:42 I
2:02:42 became
2:02:43 atheist
2:02:44 agnostic
2:02:44 then I
2:02:44 became
2:02:45 really
2:02:45 agnostic
2:02:45 but
2:02:45 then I
2:02:46 fell in
2:02:46 love
2:02:46 with
2:02:46 the
2:02:47 universe
2:02:49 because
2:02:49 of
2:02:49 you
2:02:49 and
2:02:50 because
2:02:50 of
2:02:50 Cosmos
2:02:50 which
2:02:50 is
2:02:50 one
2:02:50 of
2:02:51 my
2:02:51 favorite
2:02:51 things
2:02:51 ever
2:02:51 to
2:02:52 watch
2:02:52 and
2:02:53 I
2:02:53 found
2:02:53 all
2:02:53 the
2:02:54 curiosity
2:02:54 and
2:02:54 awe
2:02:54 and
2:02:55 magic
2:02:56 that
2:02:56 I
2:02:56 needed
2:02:56 to
2:02:57 find
2:02:57 by
2:02:57 reading
2:02:58 your
2:02:58 work
2:02:58 and
2:02:58 watching
2:02:59 the
2:02:59 wonderful
2:03:00 movies
2:03:00 that
2:03:00 you’ve
2:03:00 made
2:03:00 so
2:03:01 thank
2:03:01 you
2:03:01 so much
2:03:01 for that
2:03:01 well
2:03:02 universe
2:03:02 is a
2:03:02 rich
2:03:03 repository
2:03:05 of
2:03:07 spiritual
2:03:08 fulfillment
2:03:09 yeah
2:03:09 if I
2:03:10 may
2:03:10 yes
2:03:11 to say
2:03:11 the
2:03:11 least
2:03:11 yeah
2:03:12 wow
2:03:12 and
2:03:13 your
2:03:13 book
2:03:13 is
2:03:13 exactly
2:03:13 that
2:03:14 I
2:03:14 highly
2:03:14 recommend
2:03:14 everybody
2:03:15 goes
2:03:15 and
2:03:15 checks
2:03:15 it
2:03:15 out
2:03:16 it’s
2:03:16 out
2:03:16 on
2:03:16 I
2:03:16 think
2:03:16 the
2:03:17 21st
2:03:17 of
2:03:17 October
2:03:18 oh
2:03:18 yeah
2:03:18 yeah
2:03:18 the
2:03:19 next
2:03:19 installment
2:03:20 in
2:03:20 Merlin
2:03:20 yeah
2:03:20 in
2:03:21 October
2:03:21 yeah
2:03:21 I’ll
2:03:22 link it
2:03:22 on the
2:03:22 screen
2:03:23 oh
2:03:23 thank
2:03:23 you
2:03:23 link it
2:03:24 below
2:03:24 highly
2:03:24 recommended
2:03:25 it’s called
2:03:25 just
2:03:25 visiting
2:03:25 this
2:03:26 planet
2:03:26 so
2:03:27 so
2:03:28 I
2:03:28 lied
2:03:28 before
2:03:28 I
2:03:29 can
2:03:29 give
2:03:29 you
2:03:29 some
2:03:29 advice
2:03:30 please
2:03:30 yeah
2:03:31 this
2:03:31 is
2:03:32 67
2:03:32 year
2:03:32 old
2:03:33 advice
2:03:33 yeah
2:03:34 at
2:03:34 no
2:03:34 time
2:03:37 should
2:03:37 you
2:03:39 over
2:03:40 value
2:03:43 your
2:03:43 own
2:03:44 thoughts
2:03:48 you
2:03:48 should
2:03:49 you
2:03:49 should
2:03:51 you
2:03:51 should
2:03:52 allow
2:03:52 yourself
2:03:54 to be
2:03:54 humbled
2:03:55 daily
2:03:56 with
2:03:56 new
2:03:57 ideas
2:03:58 that
2:03:58 challenge
2:03:58 any
2:03:59 or
2:03:59 everything
2:04:00 that
2:04:00 you
2:04:00 currently
2:04:00 think
2:04:04 that’s
2:04:05 wisdom
2:04:06 I
2:04:06 think
2:04:07 how do
2:04:07 I
2:04:07 know
2:04:07 who
2:04:07 I
2:04:08 am
2:04:08 if
2:04:09 I
2:04:09 don’t
2:04:09 have
2:04:09 one
2:04:09 to
2:04:10 maybe
2:04:10 you
2:04:11 only
2:04:11 are
2:04:12 who
2:04:12 you
2:04:12 are
2:04:12 on
2:04:12 your
2:04:12 death
2:04:12 bed
2:04:13 because
2:04:14 then
2:04:14 you
2:04:14 would
2:04:14 have
2:04:14 completed
2:04:15 your
2:04:15 life
2:04:16 you
2:04:16 are
2:04:16 still
2:04:17 in
2:04:17 progress
2:04:19 you
2:04:19 are
2:04:19 33
2:04:20 so
2:04:20 last
2:04:20 year
2:04:21 when
2:04:21 you
2:04:21 were
2:04:21 31
2:04:22 you
2:04:22 would
2:04:22 have
2:04:23 lived
2:04:23 your
2:04:23 billionth
2:04:24 second
2:04:26 okay
2:04:26 and if
2:04:26 you
2:04:27 if
2:04:27 you
2:04:27 lead
2:04:27 a
2:04:27 healthy
2:04:28 life
2:04:28 you
2:04:28 should
2:04:28 get
2:04:29 3
2:04:29 billion
2:04:29 seconds
2:04:29 out
2:04:29 of
2:04:30 it
2:04:30 you
2:04:30 get
2:04:30 to
2:04:31 93
2:04:32 at
2:04:32 least
2:04:32 that
2:04:33 so
2:04:34 time
2:04:35 passes
2:04:36 if you
2:04:36 learn
2:04:36 something
2:04:36 new
2:04:37 every
2:04:37 day
2:04:37 that
2:04:38 forces
2:04:39 extra
2:04:39 context
2:04:39 for
2:04:40 extra
2:04:41 perspective
2:04:42 new
2:04:42 perspective
2:04:42 on
2:04:43 whatever
2:04:43 you
2:04:43 knew
2:04:44 yesterday
2:04:45 you
2:04:45 have
2:04:45 to
2:04:45 stay
2:04:45 open
2:04:46 to
2:04:46 that
2:04:47 and
2:04:48 I
2:04:48 read
2:04:48 old
2:04:49 science
2:04:49 books
2:04:50 because
2:04:50 I
2:04:51 watch
2:04:51 people’s
2:04:52 confidence
2:04:52 that they
2:04:52 had
2:04:52 in
2:04:53 what
2:04:53 they
2:04:53 thought
2:04:53 they
2:04:53 knew
2:04:54 it
2:04:54 can
2:04:54 can
2:04:54 be
2:04:55 embarrassing
2:04:55 in
2:04:55 some
2:04:56 cases
2:04:56 and
2:04:56 it’s
2:04:56 very
2:04:57 humbling
2:04:58 to
2:04:58 look
2:04:58 back
2:04:59 at
2:05:00 people
2:05:00 writing
2:05:00 about
2:05:00 their
2:05:01 own
2:05:01 world
2:05:02 there’s
2:05:02 a book
2:05:03 from
2:05:03 1899
2:05:04 the guy
2:05:04 said
2:05:04 on
2:05:05 the
2:05:05 sun
2:05:05 and
2:05:05 it
2:05:05 says
2:05:06 we’ve
2:05:06 learned
2:05:07 so much
2:05:07 about
2:05:07 the
2:05:07 sun
2:05:08 in
2:05:08 the
2:05:08 last
2:05:08 three
2:05:08 years
2:05:08 I
2:05:08 had
2:05:09 to
2:05:09 up
2:05:09 the
2:05:09 edition
2:05:10 of
2:05:10 the
2:05:10 book
2:05:11 I
2:05:11 wrote
2:05:11 three
2:05:11 years
2:05:12 ago
2:05:12 and
2:05:13 I’m
2:05:13 saying
2:05:13 you
2:05:14 don’t
2:05:14 know
2:05:14 shit
2:05:14 about
2:05:15 the
2:05:15 sun
2:05:15 okay
2:05:25 it
2:05:26 keeps
2:05:26 me
2:05:26 humble
2:05:27 on
2:05:27 the
2:05:27 frontier
2:05:28 on
2:05:29 this
2:05:29 perimeter
2:05:29 of
2:05:30 ignorance
2:05:31 because
2:05:31 there’s
2:05:31 way
2:05:31 more
2:05:31 to
2:05:32 discover
2:05:33 than
2:05:33 anything
2:05:33 you
2:05:34 already
2:05:34 learned
2:05:36 maybe
2:05:36 that’s
2:05:36 the
2:05:37 antidote
2:05:37 in
2:05:37 medicine
2:05:38 that
2:05:38 society
2:05:38 needs
2:05:38 right
2:05:39 now
2:05:39 too
2:05:40 I
2:05:40 think
2:05:40 so
2:05:41 because
2:05:41 everybody
2:05:42 is
2:05:42 running
2:05:42 things
2:05:43 thinking
2:05:43 they
2:05:43 know
2:05:43 better
2:05:43 than
2:05:44 everybody
2:05:44 else
2:05:55 you
– Các cuộc khảo sát cho thấy khoảng 80% thế hệ Z tin vào chiêm tinh, và nhiều người để điều đó ảnh hưởng tới các quyết định quan trọng trong đời.
– Nhưng điều buồn sẽ là nếu con số đó lên tới 100%, rồi nền văn minh quay trở lại hang động, nơi mọi thứ xảy ra trong thế giới tự nhiên đều được tạo ra bởi những lực lượng vượt ngoài kiến thức và hiểu biết của chúng ta. Vậy nên nếu bạn muốn tin rằng bạn không kiểm soát được số phận mình, vì Mặt Trời, Mặt Trăng và các hành tinh mới quyết định, thì đó là quyền của bạn. Nhưng tôi đang tự tạo ý nghĩa cho cuộc đời mình, vì tôi có thể kiểm soát điều đó.
– Nhưng vũ trụ có làm gì để ảnh hưởng tới chúng ta không? – Có.
– Thật ư? – Ừ, và tôi sẽ nói cho bạn biết cách. Sẵn sàng chứ?
– Neil deGrasse Tyson là một trong những tiếng nói dễ nhận diện nhất của khoa học hiện đại, người biến những bí ẩn của vũ trụ thành những chân lý đơn giản, và những chân lý đơn giản thành những bài học về cuộc sống.
– Với tư cách một nhà khoa học, thật đáng lo là con người chia rẽ nhau dễ dàng thế nào dựa trên màu da, tôn giáo, món ăn họ ăn, ngôn ngữ họ nói, rồi tìm thấy triết lý khác biệt nào đó và lao vào chiến tranh. Nhưng khi tôi lùi lại để có một quan điểm vũ trụ, bạn nhận ra điều đó thật nực cười biết bao.
– Cho tôi cái nhìn vũ trụ đi.
– Chà, không có điều gì chúng ta đặt lên bàn có thể sánh với các phép đo của vũ trụ. Và chúng ta thực sự được cấu tạo từ bụi sao. Vậy nên khi người ta nghĩ họ khác biệt, họ vẫn có DNA chung với tất cả các dạng sống trên Trái Đất. Ví dụ bạn có tới 20% gen giống một quả chuối.
– Xin lỗi?
– Ờ, tất cả chúng ta đều thế, không chỉ mỗi bạn. Và chưa hết. Có những phân tử đã đi vào rồi ra khỏi phổi bạn đang được người ta ở Trung Quốc hít thở ngay bây giờ. Và quay xa hơn nữa. Chúa Giê-su cũng đã thở chúng. Thế có thấy sự đồng nhất với người khác chưa?
– Điều đó không thể đúng.
– Và đó là vấn đề tiếp theo. Mọi người coi trọng những gì họ nghĩ là đúng hơn là những gì thực sự đúng. Đó là công thức dẫn tới sự tan rã của nền văn minh như chúng ta biết. Nhưng với tư cách là một nhà khoa học, hãy đưa ra dữ liệu cho tôi. Và là người biết rất nhiều về vũ trụ và chân lý khách quan, tôi có rất nhiều câu hỏi. Vậy bạn nghĩ khả năng tôi tới được một hành tinh khác trong đời mình là bao nhiêu? Rồi bạn có thể lập luận rằng vũ trụ là mô phỏng do một dạng sống tiến bộ nào đó tạo ra không? Và con người có tiến hóa tới mức tin tưởng vào một điều gì đó chăng? Bạn có nghĩ bạn sẽ hạnh phúc hơn nếu tin vào Chúa không?
– Ô, vậy bạn muốn làm cho cuộc nói chuyện thú vị hơn một chút. Được thôi…
– Cho tôi 30 giây thôi. Có hai điều tôi muốn nói. Điều đầu tiên là cảm ơn lớn vì đã lắng nghe và theo dõi chương trình hàng tuần. Điều đó có ý nghĩa với tất cả chúng tôi. Và thực sự đây là một giấc mơ mà chúng tôi chưa bao giờ nghĩ tới và không thể tưởng tượng được sẽ đạt tới chỗ này. Nhưng thứ hai, đây là một giấc mơ mà chúng tôi cảm thấy mình mới chỉ bắt đầu. Nếu bạn thích những gì chúng tôi làm ở đây, hãy gia nhập 24% người nghe podcast này thường xuyên và theo dõi chúng tôi trên ứng dụng này. Đây là một lời hứa tôi muốn dành cho bạn. Tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng để làm cho chương trình này tốt nhất có thể hiện tại và trong tương lai. Chúng tôi sẽ mời những khách mời mà bạn muốn tôi nói chuyện cùng. Và chúng tôi sẽ tiếp tục làm tất cả những điều bạn yêu thích về chương trình này. Cảm ơn.
Tôi đã xem nhiều video của bạn, có lẽ vì tôi đã đến giai đoạn của cuộc đời mà tôi trở nên tò mò mang tính hiện sinh. Tôi nghĩ ai rồi cũng có lúc như vậy. Và càng sống lâu, bạn càng tự hỏi — tất cả cái này có ý nghĩa gì? Ừ. Tất cả làm sao mà hội tụ với nhau? Điều đó sẽ có ý nghĩa với tôi thế nào trong năm năm, mười năm nữa? Tôi không biết bạn đã đủ lớn để nghĩ về sự hữu hạn của mình chưa. Nhưng đó là chuyện khi bạn còn ít năm hơn so với số năm bạn đã sống, và tôi nghĩ người ta hay nói rằng bạn có thể có một kỳ vọng hợp lý sẽ sống được chừng tuổi cha mẹ mình. Tôi mất cả hai trong năm năm qua. Vậy đó là chân trời của tôi. Và sự thật rằng chúng ta sẽ chết có khả năng mang lại sự tập trung cho khoảng thời gian còn lại bạn sống. Bởi nghĩ mà xem. Nếu biết mình sẽ chết đem lại sự tập trung, mục đích, quyết tâm và hành động, thì nếu sống mãi mãi, bạn còn vội gì? Với tôi, biết rằng mình sẽ chết đem lại ý nghĩa cho phần đời còn lại. Còn nếu tôi sống mãi mãi, về mặt toán học điều đó sẽ có nghĩa là tôi sống một cuộc đời không có ý nghĩa chút nào. Bởi không có cách nào có thể dồn một khoảng thời gian vô hạn vào một điều gì đó rồi biến nó thành có ý nghĩa. Vậy nên tôi coi sự hữu hạn của đời người là một lực tác động rất nghiêm trọng lên hạnh phúc, năng suất. Bạn có thể làm điều gì cho thế giới chứ? Và trên bia mộ của tôi, tôi muốn nó viết — tôi muốn nó ghi một câu trích từ Horace Mann: “Hãy xấu hổ khi chết nếu bạn chưa giành được một chiến thắng nào cho nhân loại.” Tôi muốn mình đã tạo ra sự khác biệt trên thế giới. Tôi muốn thế giới trở nên tốt hơn vì tôi đã sống trên đó. Liệu điều đó có quá đáng để yêu cầu bất kỳ ai trong chúng ta không? Tất cả chúng ta đều có khả năng làm việc tốt. Vậy nếu thế giới tốt hơn, tôi đã làm tròn vai trò của một công dân hành tinh Trái Đất.
Và tất cả chuyện này liên kết với cuốn sách mới mà bạn vừa viết. Tôi gọi là sách mới, nhưng thực ra là một bản chỉnh sửa của một cuốn sách rất thành công mà tôi nghĩ bản in đầu tiên xuất bản năm 1998 có tên Just Visiting the Planet, Further Scientific Adventures of Merlin from Amnissia. Amnissia, đúng.
Khi tôi nghĩ về những câu hỏi lớn hơn về vũ trụ, ý nghĩa, mục đích, cái chết, tại sao tôi ở đây, tôn giáo, tất cả những thứ đó, tôi thường nghĩ tới chúng qua bối cảnh và thông tin tôi tìm thấy trong tác phẩm của bạn. Bởi khi tôi nghĩ thế giới to lớn như bạn nói trong cuốn sách này, và vô hạn như vậy, và bao ngôi sao kia, đôi khi tôi cảm thấy vô nghĩa theo một cách dễ chịu. Tôi cảm thấy những chuyện vớ vẩn mà tôi lo lắng không còn quan trọng nữa. Nhưng rồi khi bạn nói về… Bạn cảm thấy vô nghĩa mà hạnh phúc ấy. Ừ, ừ. Tôi cảm thấy những điều làm tôi khổ sở không còn quan trọng như tôi tưởng.
Rồi anh nói về việc rút ngắn cảm giác thời gian bằng cách nhận ra rằng mình sẽ sống khoảng 90 năm hay 80 năm, tạo ra những ý nghĩa lớn lao.
Và nó có cảm giác hơi như…
Tôi không biết.
Đúng, vũ trụ thì khổng lồ về kích thước, về tuổi tác, về nội dung.
Không có gì chúng ta đặt lên bàn có thể so sánh với những phép đo mà chúng ta thực hiện về vũ trụ.
Tuy nhiên…
Lớn đến mức nào?
À, ánh sáng từ những thiên hà xa nhất đã di chuyển gần 14 tỷ năm.
Hơn Trái Đất tồn tại đến 10 tỷ năm nữa.
Nếu bạn muốn có cảm nhận về điều đó.
Và vì vậy…
Nhưng hãy nghĩ theo một cách hoàn toàn khác.
Nếu bạn nhìn vào các thành phần của sự sống, không chỉ sự sống con người mà là sự sống trên Trái Đất, bạn có thể xếp hạng các nguyên tố.
Nguyên tố số một trong sự sống là gì?
Chúng ta đã nhắc tới cơ thể con người.
Nguyên tố số một là hiđrô.
Nó có trong H2O, trong lượng nước của cơ thể bạn, mà tùy bạn mũm mĩm thế nào mà từ một nửa đến ba phần tư trọng lượng cơ thể là nước.
Vậy, nguyên tố nhiều thứ hai trong cơ thể bạn là gì?
Là ôxy.
Gắn với nước.
Hai O, và cả H lẫn O xuất hiện trong rất nhiều phân tử khác nhau trong cơ thể chúng ta.
Trong DNA, trong mô cơ của bạn, tất cả những thứ này.
Và trong máu.
Vậy thứ ba là gì?
Cacbon.
Mà bạn chắc nghĩ phải có mặt trong danh sách, vì chúng ta là sự sống dựa trên cacbon.
Thứ tư là nitơ.
Thứ năm, tôi gom lại gọi chung là phần “khác”.
Đấy là trình tự các nguyên tố.
Và bây giờ bạn hỏi trình tự các nguyên tố trong vũ trụ là gì?
Số một là hiđrô.
Số hai là hêli, nhưng nó về mặt hóa học thì trơ.
Bạn có thể còn nhớ từ hóa học phổ thông.
Bạn chẳng làm gì được với nó cả.
Hêli.
Tiếp theo trong vũ trụ là ôxy.
Tiếp theo, cacbon.
Tiếp theo, nitơ.
Rồi đến các nguyên tố khác.
Vậy nên ta là một ăn một, khớp với các thành phần của vũ trụ.
Và một trong những đóng góp của vật lý thiên văn thế kỷ 20 cho nền văn minh là chỉ ra những thành phần đó đến từ đâu.
Chúng ta truy nguồn những thành phần ấy: hiđrô từ chính Vụ Nổ Lớn.
Còn tất cả những nguyên tố nặng hơn kia thì do các ngôi sao tạo ra trong lõi của chúng, trong lò rèn là lõi sao.
Chúng sống, hoàn thành vòng đời.
Chúng nổ tung, rải sự phong phú đó vào các đám mây khí, để thế hệ sao tiếp theo có hành tinh.
Và ít nhất một trong số đó có sự sống, như chúng ta biết.
Sự sống trên Trái Đất.
Vì vậy bạn có thể nghĩ về chúng ta không chỉ theo nghĩa bóng mà theo nghĩa đen là được tạo thành từ bụi sao.
Và nên biết rằng không phải chúng ta đang sống trong vũ trụ.
Đúng, điều đó đúng.
Nhưng vũ trụ sống bên trong chúng ta.
Vì thế chúng ta đặc biệt bởi vì chúng ta giống hệt vũ trụ.
Thường khi người ta nghĩ họ đặc biệt, họ muốn khác biệt với người khác.
Không.
Chúng ta giống nhau vì chúng ta có DNA người trên một Trái Đất nơi chúng ta có DNA chung với tất cả động vật khác, tất cả các dạng sự sống khác trên Trái Đất.
Bạn có nhận ra rằng chúng ta và nấm có nhiều điểm chung hơn giữa chúng ta hay nấm với thực vật xanh không?
Tổ tiên chung giữa nấm và động vật tách ra muộn hơn trên cây sự sống so với tổ tiên chung tách ra với thực vật xanh.
Bạn, bạn có 20% gen giống với một quả chuối.
Xin lỗi.
Được rồi, tất cả chúng ta đều có, không chỉ bạn.
Không chỉ bạn.
Tôi định nói vậy.
Bạn có điều đó.
Vì vậy khi bạn cân nhắc tất cả những điều này, không chỉ là chúng ta đang sống trong vũ trụ.
Vũ trụ sống trong chúng ta.
Và khám phá đó gần như chạm đến cái tâm linh.
Ừ.
Nhưng đó là một kết quả khoa học.
Vì vậy khi tôi ngước lên ban đêm, tôi không bao giờ thấy mình nhỏ bé.
Tôi thấy mình lớn.
Tôi thấy mình lớn như chính vũ trụ vì đó là nơi chúng ta đến từ.
Chúng ta là những người tham gia vào một câu chuyện lớn về sự tiến hóa vũ trụ đang mở ra.
Ngay khi anh nói điều đó, tôi nghĩ đến tất cả những truyền thống và tôn giáo phương Đông bảo rằng chúng ta là một.
Và từ góc nhìn khoa học, như anh nói, chúng ta thực sự là một.
Ừ.
Điều thú vị là một trong những mối lo sâu sắc của tôi về thế giới là nhiều triết lý hay tôn giáo nói rằng chúng ta là một.
Họ gặp một triết lý khác biệt rồi đi đến chiến tranh.
Tôi không muốn cười về điều đó, nhưng thật là chúng ta không giỏi trong việc cảm nhận sự hòa hợp với mọi người.
Dễ thấy sự hòa hợp với bộ tộc của mình hơn.
Bộ tộc của chúng ta có thể là màu da, tôn giáo, người bạn ngủ cùng hay không ngủ cùng, thức ăn bạn ăn, những nghi lễ bạn thực hiện.
Vì vậy những người đó chọn phe dựa trên biết bao yếu tố khiến với tôi, với tư cách một nhà khoa học, thật đáng lo ngại biết bao là chúng ta sẽ dễ dàng và nhanh chóng chia rẽ nhau mà lấy đó làm lý do để tương tác thay vì nhìn vào những điều chung ta có và lấy đó làm lý do để đến với nhau.
Điều này thực sự ám ảnh tôi trong 24 giờ qua.
Có rất nhiều chuyện xảy ra trên tin tức khiến cuộc trò chuyện về chia rẽ trở nên hiện hữu trong tâm trí tôi.
Và ở Anh, có tất cả những người sẽ diễu hành tuần tới, tôi tin vậy, qua Luân Đôn vì các vấn đề chính trị khác nhau.
Và tối qua tôi nói với bạn bè, tôi nghĩ thực ra nguyên nhân gốc rễ không phải là cái này hay cái kia.
Là chính sự chia rẽ.
Ừ, bạn có thể phân tích quá nhiều.
Ý tôi là, nếu bạn nhìn sâu hơn lý do mà người ta nói là họ diễu hành hay tranh cãi, nếu bạn chỉ, gạt bỏ màn che và lột mở mọi thứ, ở đáy của chuyện là có một bộ tộc ở đây và một bộ tộc ở kia.
Và họ nghĩ theo cách này và hai bên không bao giờ gặp nhau trừ khi chúng ta suy nghĩ lại cách chúng ta tương tác với nhau.
Nghĩ mà xem.
Bạn biết đấy, với ma sát chủng tộc tồn tại trên khắp thế giới, nhưng đặc biệt ở châu Âu thời thuộc địa và buôn bán nô lệ và tất cả những điều đó.
Và, và, và, được rồi, điều đó không tốt.
Nó xấu.
Và, và, được rồi, nhưng rồi bạn nhìn vào Chiến tranh Thế giới thứ nhất và thứ hai.
Đó là người da trắng đấu với người da trắng, giết hại họ hàng loạt.
Bạn có thể chia rẽ theo màu da, nhưng rõ ràng người ta tìm thấy vô số lý do để chia rẽ và chinh phục, để chia rẽ và giết chóc, để chia rẽ và áp bức. Và, và, và màu da chỉ là một trong danh sách dài các lý do người ta đã đưa ra cho các cuộc chiến tranh tôn giáo, vì thờ một vị Thần khác hay vì thờ cùng một Thần theo cách khác nhau. Họ cũng là con người. Và, bạn biết đấy, tôi viết hẳn một cuốn sách — có lẽ một trong những cuốn nằm trong giá sách của bạn kìa, cuốn đó, ừ, Cuộc Nhìn Vũ Trụ về Nền Văn Minh — cuốn ở tay trái của bạn kia. Cuốn đó mô tả xung đột trên thế giới trông như thế nào khi bạn có hiểu biết khoa học và có thêm một liều tầm nhìn vũ trụ. Cho tôi tầm nhìn vũ trụ đi, làm ơn. Bạn đang đánh nhau vì một vạch ranh trên cát trong khi tôi đứng ngoài kia trên Mặt Trăng nhìn Trái Đất, hệ sinh thái mong manh này. Bạn có nhận ra khí quyển của Trái Đất so với Trái Đất giống như vỏ của một quả táo so với quả táo về độ mỏng không? Vậy mà tôi thấy người ta tàn phá hành tinh, đánh nhau với nhau. Một lần nữa, chỉ vì ai đứng bên nào của vạch ranh, hoặc họ thờ ai, không thờ ai, hoặc màu da họ ra sao, họ sinh ra ở đâu, họ nói ngôn ngữ nào, họ có giọng điệu như thế nào. Tôi lùi lại, và từ quỹ đạo, đó là đại dương, đất liền, mây. Từ Mặt Trăng, có Trái Đất treo lơ lửng trong không gian. Tôi gần như không muốn phóng to nó vì mọi người coi trọng những gì họ nghĩ là đúng hơn là những gì thực sự đúng. Có những chân lý khách quan ngoài kia, nhưng dường như người ta càng ít bằng chứng để chứng minh điều họ cho là đúng thì họ lại càng đấu tranh và tranh cãi dữ dội hơn. Có một câu ngạn ngữ cũ: nếu một cuộc tranh luận kéo dài hơn năm phút, thì cả hai phía đều sai. Có lẽ điều đó đúng 80, 90% thời gian, nhưng đó chắc chắn là điều đáng để suy ngẫm.
Niềm tin tâm linh và tôn giáo của ông đã tiến hóa như thế nào trong suốt sự nghiệp, dựa trên tất cả những gì ông biết về bản chất khách quan của vũ trụ? Có sự tiến hóa nào không? Tùy vào bạn hiểu “tiến hóa” theo nghĩa nào. Tôi được nuôi dạy theo đạo Công giáo. Ừ. Nhưng chúng tôi được nuôi trong một gia đình về cơ bản là thế tục, dù mỗi cuối tuần vẫn đi nhà thờ. Ý tôi là không có lúc nào về nhà mà cha mẹ tôi nói: “Đừng làm thế. Chúa đang nhìn. Nếu mày cứ vậy, mày sẽ xuống địa ngục. Làm điều này vì sẽ làm vui lòng Chúa.” Không bao giờ có cuộc trò chuyện như vậy trong gia đình. Vì vậy gia đình được dẫn dắt bởi những chân lý khách quan hay kinh nghiệm sống, như những điều được người lớn truyền lại cho thế hệ tiếp theo. Điều đó phổ biến hơn ở thế hệ đó so với thế hệ hiện nay, vì bây giờ người già chẳng biết gì về bất cứ thứ gì. Con bạn đến nói: “Mẹ ơi, bố ơi, con muốn làm influencer trên YouTube.” Và bạn nói: “Cái gì? Học tiếp đi.” Không. Rồi họ trở thành influencer trên YouTube và họ kiếm nhiều hơn bạn. Nên sự chia rẽ giữa các thế hệ lớn hơn bao giờ hết, chắc chắn vậy.
Nhưng đến khi tôi lên tám, tôi thấy những giáo lý tôn giáo ngày càng kém thuyết phục. Và đến khi tôi chín tuổi, khi tôi khám phá vũ trụ, hay đúng hơn là vũ trụ khám phá tôi — lần đầu đến nhà thiên văn học địa phương. Vì vậy, ừ, tôi không gọi đó là một sự tiến hóa, nhưng tôi sẽ nói thế này. Bạn không hỏi điều này, nhưng nó có liên quan. Trước khi tôi được nhiều người biết đến hơn, bạn biết đấy, tôi hay ở trên máy bay. “Bạn làm nghề gì?” “Bạn làm nghề gì?” Ổn. Họ biết tôi làm vật lý thiên văn. Rồi hàng loạt câu hỏi lóe ra. “Nói cho tôi về lỗ đen, về thuyết tương đối, về Vụ Nổ Lớn, về người ngoài hành tinh.” Rồi sẽ luôn chốt về Chúa. Trước đây tôi thường đưa ra những câu trả lời thẳng thắn, không khoan nhượng cho câu hỏi đó. Nhưng rồi tôi nghĩ, điều đó không công bằng. Có những người cuộc đời họ xoay quanh niềm tin tôn giáo và tâm linh. Và chỉ vì tôi đã không coi trọng điều đó từ khi tám tuổi, tôi không nên dùng điều đó như một vũ khí chống lại họ. Ít nhất tôi nên hiểu họ đến từ đâu. Vậy nên tôi có hệ thống thu thập sách tôn giáo đủ loại. Tôi có Kinh Torah. Tôi có nhiều bản Kinh Koran. Tường thuật của Joseph Smith dẫn đến đạo Mormon. Tôi có nhiều tài liệu từ Nhân Chứng Giê-hô-va, vì họ sẽ đến cửa nhà bạn và muốn trao cho bạn. Tôi thu thập tất cả những quyển sách đó. Tôi đã đọc lướt hết chúng và đọc kỹ một số cuốn hơn những cuốn khác.
Việc làm đó cho phép, trao cho tôi khả năng có những cuộc đối thoại ý nghĩa hơn với những người có tôn giáo. Ý nghĩa hơn nhiều và có thông tin hơn. Đó là điều then chốt. Tôi không muốn nói về một tôn giáo nếu tôi không biết nhiều nhất có thể về nó. Là một nhà học thuật, đó là điều đúng với mọi chủ đề. Bạn là một nhà học thuật. Bạn quan tâm điều gì là đúng. Không phải những gì bạn nghĩ là đúng. Mà là điều thực sự đúng. Hay là những gì người ta nghĩ. Và không nghi ngờ gì, tôn giáo là một trong những lực lượng lớn nhất vận hành nền văn minh kể từ khi có nền văn minh. Khi nhìn vào nó như một nguồn gốc của hành vi con người: họ ăn gì, như tôi đã nói, họ ngủ với ai, họ ngủ ở đâu, họ thờ ở đâu, họ thờ ai, trên khắp thế giới. Từ những dân tộc bản địa theo thuyết linh vật, nơi có năng lượng linh hồn ngự trong ngọn núi, trong con suối, trong gió, đến các tôn giáo độc thần, đến các tôn giáo đa thần. Chúng ta không gọi những tôn giáo kia là “thần thoại” để tạo khoảng cách với họ; thần thoại Hy Lạp đó là tôn giáo của họ. Chúng ta gọi nó là thần thoại. Đó là tôn giáo của họ, các vị thần Hy Lạp, các vị thần La Mã. Vì vậy tôi có thể nói chuyện về tất cả những điều này một cách thông thạo, để khi ai đó hỏi, tôi cảm thấy thế nào, tôi nghĩ gì, tôi có thể trả lời mà không tỏ ra quá phiền phức. Và có một cuộc trò chuyện có ý nghĩa.
Tôi chưa làm điều đó. — Bạn chưa? — Chưa, tôi chưa. Tôi chưa. Nhưng đó là một ý tưởng rất hay để làm điều đó, nhất là với một người ở vị trí như tôi, người nói chuyện nhiều với người khác và đặt câu hỏi.
Nhưng điều đầu tiên nảy ra trong đầu tôi là, thực ra có hai câu hỏi nảy ra.
Câu hỏi đầu là, việc đọc tất cả những cuốn sách đó đã thay đổi bạn thế nào, ngoài việc bạn có thể đồng cảm với những người đó, à không, có thể nói chuyện với họ theo một cách khác?
Và câu hỏi thứ hai, vì tôi đã xem Cosmos, tôi xem nó nhiều lần.
Đó là một trong những thứ tôi và bạn đời tôi thích xem nhất — bạn đưa người xem đi từ lúc khởi nguyên của thời gian, xuyên suốt vũ trụ đến chỗ chúng ta đang đứng bây giờ.
Bạn phải yêu thích cái lịch đó nữa chứ.
Ôi trời.
Lịch Vũ trụ.
Nó là thứ tôi thích nhất.
Và tôi cố thuyết phục mọi người xem nó.
Câu hỏi của tôi là, vì tôi xem và thấy vũ trụ tiến hóa thế nào theo thời gian, hoặc ít nhất là hiểu biết của chúng ta về nó và cách nó hình thành, thì con người có tiến hóa đến một thời điểm nào đó để tin tưởng chăng?
Chúng ta có được sinh ra để tin hay không?
Vậy, cách tốt nhất để hỏi là, hãy quay lại những người nguyên thuỷ sớm nhất mà chúng ta có hồ sơ hóa thạch.
Và ta có thể quay lại tới người Neanderthal, ví dụ.
Neanderthal là một nhánh của họ người đã tuyệt chủng, cơ bản là vậy.
Có một chút lai giống, và có DNA Neanderthal trong nhiều người ngày nay, nhưng như một nhánh của họ người, họ đã tuyệt chủng.
Rồi có Cro-Magnon.
Chúng ta, bạn biết đấy, Homo sapiens xuất hiện sau Cro-Magnon.
Và khi bạn nhìn vào các khu mộ, người Neanderthal chôn người chết cùng với đồ đạc, với những phần trong cuộc sống của người đã mất.
Bây giờ, tại sao bạn lại làm thế nếu không phải vì bạn có niềm tin rằng còn có cái gì đó tiếp theo cho người đó?
Tôi nghĩ những người làm đến mức tối đa có lẽ là người Ai Cập, đúng không?
Đối với hoàng tộc Ai Cập, họ chôn bạn với đủ thứ.
Thậm chí ở Hy Lạp, tôi đọc điều này — không phải là tôi nghiên cứu sâu, và tôi không phải là học giả về chuyện này — nhưng khi họ chôn bạn, họ đặt một đồng tiền vào miệng hoặc vào tay bạn, đâu đó trên cơ thể bạn.
Để khi bạn tới Hades, bạn có thể bo cho người lái đò để qua sông Styx vào Hades.
Bạn thậm chí có thể nói đó là khởi đầu của việc được coi là con người khi người ta bắt đầu nghĩ như vậy về cái chết.
Bạn thậm chí có thể đảo ngược câu hỏi và nói không phải là khi nào chúng ta bắt đầu;
Bạn định nghĩa chúng ta là con người theo mọi cách mà chúng ta hiểu về bản thân khi nghi lễ ấy xuất hiện ở tổ tiên chúng ta.
Và lợi ích sinh tồn của việc tin tưởng?
Tôi không biết.
Thật sự là không biết.
Chúng ta khá chắc chắn rằng có lợi ích sinh tồn của tư duy bầy đàn.
Và tôn giáo là tư duy bầy đàn, nếu nó từng là gì.
Nó là: chúng ta sẽ cùng tin điều này theo cách này, và chúng ta sẽ hành xử như vậy vào những dịp đó, và bạn sẽ không lệch khỏi điều đó.
Và một phần của gói niềm tin đó bao gồm những tuyên bố về đời sau và cách bạn nên hành xử trong cuộc sống này.
Nếu không, bạn không lên thiên đàng, bạn xuống địa ngục.
Tôi không nghĩ Do Thái giáo có khái niệm địa ngục theo kiểu đó, nhưng bạn sẽ không được thưởng nhiều như lẽ ra.
Bây giờ, điều đó tạo thành một hệ tư tưởng có thể ràng buộc một dân tộc rất mạnh.
Và đặc biệt nếu một dân tộc khác xuất hiện và họ làm những điều khác mà bạn không hiểu, bạn không biết đó là gì, và họ là một mối đe doạ.
Và vì vậy bạn ngăn họ lại, bạn làm mọi cách có thể để bảo tồn truyền thống của mình so với họ.
Cuối cùng, tệ nhất thì biểu hiện của điều đó là chiến tranh toàn diện.
Chúng ta chỉ giết những người không tin như bạn tin.
Vậy có thể tôn giáo là thứ đã xác định con người trong hồ sơ hóa thạch.
Ý tôi là, như tôi đã nói, đó là một cách đảo câu hỏi thú vị.
Không phải khi nào con người bắt đầu có tôn giáo.
Bạn định nghĩa chúng ta là ai với tư cách con người khi tôn giáo xuất hiện trong các khu mộ của người ở hang động.
Bạn vừa nói về việc chúng ta bị ràng buộc bởi những niềm tin và ý tưởng chia sẻ đó.
Vâng.
Và tôi nghĩ…
Tôi nghĩ nghi lễ là một trong những lực ràng buộc mạnh nhất của xã hội mà chúng ta có.
Và tôi nghĩ rằng có lẽ con người đang dần được “tháo ràng buộc”.
Nếu bạn nhìn vào câu chuyện của xã hội, nó nói về việc tự làm chủ, tự đứng trên hai chân của mình.
Ngày càng nhiều người cô đơn hơn, sống một mình, sinh ít con hơn, làm việc tự do và làm việc từ xa.
Nên có cảm giác là, theo một cách kỳ lạ, chúng ta đang trở nên độc lập hơn.
Và điều đó có một cái giá.
Thực tế là những người bạn của tôi gặp nhiều khó khăn nhất trong cuộc sống thường là những người ít dựa vào một ngôi làng nhất.
Vì vậy tôi luôn tự hỏi liệu chúng ta có cần leo lên một bậc thang đến vũ trụ, tức là tôi, gia đình tôi, có thể là làng, có thể là đất nước của tôi, hành tinh, vũ trụ, và Chúa.
Metaverse?
Ừ.
Và như Chúa.
Đa vũ trụ?
Vâng.
Để tôi phản ứng một chút về điều đó.
Có những nghiên cứu về tác động tâm lý của kiểu sống này, cơ bản là việc tiếp xúc quá sớm với mạng xã hội trong đời có ảnh hưởng.
Nhưng tôi, nên nói là tôi không muốn làm người cứ nói “thời của chúng tôi thì đúng” và “các bạn trẻ không biết mình đang làm gì” rồi kết luận là mọi thứ sẽ tệ.
Tôi đã xem những phim quay cảnh người ta, quan chức, đập máy pinball bằng búa tạ và nói rằng đó sẽ là cái chết của thế hệ tiếp theo vì họ không học hành, họ cờ bạc.
Bạn cũng đã thấy người ta đốt đĩa nhạc rock and roll.
Chúng ta đã thấy những điều này rồi và tôi không muốn là người như thế.
Tôi thà là người nói rằng họ sẽ tạo ra một thực tại hoàn toàn khác với thực tại tôi lớn lên.
Và tôi không biết mình có thể hoặc nên phán xét giá trị điều đó hay không.
Khi họ lên tới vị trí trưởng thành, họ sẽ là những người lớn chín chắn.
Họ sẽ tìm ra nhịp điệu của thế giới đó.
Và tôi sẽ nói, nếu bạn quay lại đủ xa, trước kia không ai đi đâu xa.
Bạn sẽ trải qua cả đời mà không đi quá 30 dặm (khoảng 48 km) khỏi quê hương, vài trăm năm trước.
Bây giờ thì người ta thực sự giao tiếp với vô số người trên toàn thế giới.
Vậy nên nó khác.
Một lần nữa, tôi không đánh giá giá trị, nhưng nó khác.
Và bạn tiếp xúc với những ý tưởng khác nhau.
Có thể nó khiến bạn phân chia theo bộ lạc hơn, hoặc có thể nó làm bạn mềm mỏng hơn.
Nó có sức mạnh để làm cả hai điều đó.
Điều làm tôi lo là khi tôi đăng lên mạng xã hội, tôi đã học được nghệ thuật không bộc lộ một ý kiến.
Bởi vì tôi không quan tâm bạn nghĩ gì.
Tôi cũng không quan tâm bạn có cùng quan điểm với tôi hay không.
Điều tôi quan tâm với tư cách một nhà giáo dục, và nhất là một nhà khoa học, là quan điểm của bạn phải dựa trên thực tại khách quan, trên những sự thật khách quan.
Nếu bạn có một quan điểm mà nền tảng của nó là—bạn dựa vào điều gì?—thì bạn chỉ đang trôi nổi.
Không có gì chắc chắn, và nếu bạn lên nắm quyền làm luật và lập pháp, rồi định hình xã hội dựa trên những gì bạn nghĩ là đúng hoặc muốn là đúng, thay vì trên cái mình biết là đúng khách quan,
đó là công thức làm cho nền văn minh như chúng ta biết bị tháo rời.
Về chuyện cô đơn đó, tôi không biết phải bình luận thế nào.
Tôi không có chuyên môn.
Nhưng tôi biết là tôi không muốn trở thành người ngồi trên ghế bập bênh, la lên “ra khỏi bãi cỏ của tao,” bạn biết mà.
Và tôi đoán tôi đang cố tìm hiểu xem liệu mình có cần nỗ lực để đảm bảo cuộc đời mình tiến lên hay không.
À, để tôi quay lại chuyện đó.
Vậy nên có thể vai trò quan trọng nhất của nhà thờ không phải là đưa ra một công thức cụ thể về cách bạn cầu nguyện, hay lại là cầu nguyện với ai, hay khi nào bạn cầu nguyện.
Có lẽ đó không phải là giá trị lớn nhất của nó.
Có lẽ giá trị lớn nhất của nó là cộng đồng mà nó tạo ra.
Mọi người tụ họp cùng nhau, và họ đều ở trong cùng một căn phòng cùng một lúc.
Điều đó ngày nay không còn nữa, như bạn đã nói.
Mọi người ngày nay ít tôn giáo hơn bao giờ hết.
Nhiều người từng có đạo theo thống kê ngày nay sẽ nói họ “tâm linh”,
nghĩa là họ tách khỏi những quy tắc và điều lệ thường chỉ đạo cách cư xử trong một tôn giáo.
Nhưng thực tế là bạn đang nói về hướng lên trên.
Vậy bạn có thành phố của mình, cộng đồng của mình, hàng xóm của mình, và nhà thờ, giáo đường Do Thái, đền thờ Hồi giáo, ngôi đền của bạn.
Bất cứ nơi nào bạn tụ họp với tần suất nhất định, chắc chắn đều có giá trị vì chúng ta cần nhau.
Tôi ghen tỵ khi bạn lái xe xuống con đường nông thôn và có một con hươu đang thong thả đi lại.
Và tôi nghĩ, xã hội sụp đổ rồi. Con hươu kia vẫn ổn.
Con hươu sinh ra trong rừng. Nó tìm thức ăn. Nó lớn lên.
Trong khi tôi cần người khác để tồn tại trên thế giới này.
Tôi không biết săn bắt.
Tôi không biết lột da thú.
Tôi không biết—bạn biết đấy—tôi thích biết là có một lít sữa đang chờ tôi ở cửa hàng tạp hóa và những loại ngũ cốc ăn liền sẵn sàng.
Chúng ta có một sự phụ thuộc lẫn nhau chưa từng có.
Và làm sao chúng ta duy trì điều đó mà không tan tác?
Bạn nói bạn đã mất cả cha lẫn mẹ trong năm năm qua.
Đúng.
Là người biết nhiều về vũ trụ và sự thật khách quan và thực tại, bạn đối mặt với nỗi đau mất mát thế nào trong tình huống đó?
Nhưng đồng thời, điều đó có khiến bạn thay đổi theo cách nào không?
Có, một chút.
Không nhiều như tôi nghĩ có thể.
Cha tôi mất khi ông 89 tuổi. Đó là năm năm trước.
Mẹ tôi mất khi còn cách hai ngày nữa là đến sinh nhật lần thứ 95.
Vậy là thế nào, tôi đặt mình nằm ngay giữa họ về tuổi thọ.
Tôi nghĩ tôi sẽ sống đến 92.
Đó là trung bình của hai con số ấy, bạn biết đấy.
Khi chết ở tuổi đó, thì buồn, nhưng không bi thảm.
Đó là một sự phân biệt quan trọng với tôi.
Một cái chết bi thảm là một mạng sống đáng lẽ có thể được sống, nhưng vì chiến tranh hay sự cẩu thả, hay sự cẩu thả của người đó hoặc của người khác, mạng sống ấy bị cắt ngắn.
Đó mới là thảm kịch. Là một đời sống chưa được sống trọn vẹn.
Nhưng nếu bạn đã sống một đời trọn vẹn, họ đã cưới nhau hơn 50 năm.
Nó buồn, nhưng không bi thảm.
Thực ra, nó thậm chí không phải buồn nữa. Đó là điều để ăn mừng.
Vì thế tôi nhớ họ.
Tôi nhớ họ hơn tôi tưởng.
Bởi vì họ mang theo nhiều sự khôn ngoan.
Cha tôi tham gia phong trào dân quyền.
Mẹ tôi là một chuyên gia về lão khoa.
Vì vậy cả hai đều rất quan tâm đến cảnh ngộ của người khác.
Và tôi là con trai họ, nhà vật lý thiên văn.
Tôi thì hay ngẩng đầu nhìn trời, nhưng tôi được neo vào điều kiện con người.
Và được neo để suy nghĩ về nó, để quan tâm đến nó.
Khi tôi gặp những điều trong cuộc sống hiện đại, tôi tự hỏi mẹ tôi sẽ nói gì về điều đó.
Tôi tự hỏi cha tôi sẽ có những nhận xét gì, và giờ họ không còn ở đó nữa.
Tôi không còn có họ để hỏi.
Vì vậy cách mà chuyện này thay đổi tôi là nó đặt lên tôi một kỳ vọng lớn hơn về bản thân: phải đảm bảo tôi có sự khôn ngoan để chia sẻ với hai đứa con của mình.
Loại khôn ngoan mà tôi thu lượm được từ cha mẹ.
Nghĩa là, đây không phải là sự khôn ngoan về nên mua xe gì hay nên làm nghề gì, vì họ có những giá trị khác.
Họ có những kỳ vọng khác về xã hội.
Nhưng về mặt tương tác người với người, về tình yêu, về những thử thách trong đời và cách vượt qua chúng,
một số điều mang tính vượt thời gian, một số là cách xử lý những người khó chịu, cách trân trọng thiên nhiên để bạn không xem nó là điều đương nhiên.
Một trong những điều tôi thích ở bài thơ về một cái cây của Joyce Kilmer là nó nói về một cái cây. Và chúng ta đều đã thấy cây.
Vậy tại sao điều này lại quan trọng?
Bởi vì cần một nghệ sĩ, một nhà thơ, một nhà văn, một nhà điêu khắc, một họa sĩ.
Với tôi, nhiệm vụ của nghệ sĩ là khuyến khích chúng ta, kích thích chúng ta, để chú ý đến những điều mà chúng ta có thể sẽ coi là hiển nhiên.
Bởi vì phần lớn cuộc sống là những thứ bạn có thể đi qua mà chẳng suy nghĩ gì.
Vì vậy tôi không thể đi qua cây mà không nghĩ gì về bài thơ đó.
Bài thơ là gì?
Tôi nghĩ rằng mình chẳng bao giờ thấy
Bài thơ nào xinh đẹp như một cái cây.
Một cái cây có miệng đói áp vào bầu ngực ngọt đầy hoa của đất.
Một cái cây cả ngày hướng về Chúa và giơ cánh tay lá lên để cầu nguyện.
Một cái cây có thể trong mùa hè đội trên mái tóc một tổ chim họa mi.
Trên bầu ngực nó tuyết đã từng nằm.
Và cuối cùng nó sống cùng mưa.
Những bài thơ được những kẻ ngốc như tôi làm ra.
Nhưng chỉ Chúa mới có thể tạo ra một cái cây.
Nhưng chỉ Chúa mới có thể tạo ra một cái cây.
Những ngày này tôi dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ và nói chuyện với người khác về tất cả những điều này có nghĩa là gì.
Và tôi càng lúc càng có nhiều điều để nói.
Tôi thấy anh nói về thuyết mô phỏng một, hai lần.
Và tôi bắt đầu rơi vào cái kiểu suy nghĩ đó.
Không, phải, anh biết đấy, thỉnh thoảng phải bước ra ngoài một chút và tận hưởng cuộc sống.
Nhưng anh nói anh sẽ không ngạc nhiên nếu người ta phát hiện ra vũ trụ được mô phỏng bởi một dạng sinh vật tiên tiến nào đó.
Ừ, với những gì chúng ta có thể tính toán được bây giờ, thêm cả điện toán lượng tử vào trên nữa.
Chúng ta chưa có sức mạnh đó.
Nhưng để tạo ra một thế giới trong máy tính của mình mà những nhân vật trong thế giới đó tin rằng họ có ý chí tự do.
Rồi họ hành xử, rồi họ phát minh máy tính, rồi họ tạo một thế giới bên trong máy tính của họ.
Và các nhân vật ở đó nghĩ họ có ý chí tự do.
Rồi họ… thế là vũ trụ mô phỏng cứ thế tiếp tục xuống mãi.
Nhắm mắt và ném phi tiêu.
Trong số những cái này, anh sẽ trúng vũ trụ đầu tiên sáng tạo ra vũ trụ mô phỏng đó?
Hay trúng một trong hàng tỉ vũ trụ theo sau?
Cái phi tiêu có khả năng rơi trúng một trong những cái sau hơn.
Nhưng lối thoát của tôi khỏi điều đó là, vì chúng ta chưa biết hoặc chưa có sức mạnh để tạo ra một thế giới mô phỏng hoàn hảo,
nên có nghĩa là chúng ta hoặc là vũ trụ thật đầu tiên chưa tạo ra cái nào,
hoặc chúng ta là vũ trụ cuối cùng chưa tiến hóa tới mức tạo ra một vũ trụ của riêng nó.
Bởi vì tất cả những vũ trụ ở giữa đều có khả năng tạo ra một cái.
Vậy nên xác suất từ hàng tỉ ăn chống lại chúng ta có thể trở thành khoảng 50-50.
Ồ, thú vị.
Tôi chưa bao giờ nghe điều đó trước đây.
Vì vậy tôi thấy yên tâm hơn một chút theo cách đó.
Yên tâm.
Ừ, tôi ngủ ngon hơn một chút vào ban đêm.
Nhưng tôi đoán dù sao cũng không quan trọng.
Thực ra, cũng chẳng quan trọng.
Nếu chúng ta hoàn toàn là mô phỏng, thì bạn quan tâm làm gì?
Bạn vẫn đang sống cuộc đời mình.
Tôi biết chúng ta không muốn tin rằng có dây cương điều khiển trên chúng ta.
Một phần tôi nghĩ vậy thật.
Anh biết đấy, ngay khi Trái Đất tương đối ổn định,
Ồ, COVID xuất hiện.
Ồ, có lẽ đó là lập trình viên nói, Trái Đất nhàm quá rồi, phải thêm tí kịch tính.
Họ ném vào một đại dịch.
Được rồi.
Một đại dịch một thế kỷ mới có một lần.
Bây giờ chúng ta trở nên giải trí cho họ.
Chúng ta làm gì?
Ai được tiêm vaccine?
Ai không?
Ai sẽ đấu tranh?
Ai chết?
Ai sống?
Rồi chúng ta vượt qua được.
Chúng ta có vaccine.
Ừ, chúng ta vừa dịu xuống sau chuyện đó.
Rồi họ nói, ôi, hãy biến một nhà phát triển bất động sản tỷ phú từ New York thành người quyền lực nhất thế giới.
Lại khuấy động lên nữa.
Và bây giờ cả loạt chuyện khuấy động khác đang xảy ra.
Vậy đó khá phù hợp với hình ảnh một thằng nhóc ngoài hành tinh mũi còn chảy nước ngồi trong tầng hầm nhà bố mẹ lập trình sự tồn tại của chúng ta.
Đó là những gì tôi sẽ làm.
Tôi sẽ cho vào chút thú vị.
Có một trò chơi, Sim City.
Ừ.
Tôi đã chơi cái đó.
Đấy là để biết tôi già cỡ nào.
Sim City.
Bạn là thị trưởng của thành phố này.
Và người ta có thể bầu bạn ra khỏi chức.
Vậy nên bạn phải làm những việc khiến họ hài lòng.
Có một cuộc thăm dò dư luận.
Và nếu bạn chi quá nhiều tiền ở chỗ này, bạn sẽ không chi cho trường học.
Xấu.
Nhưng rồi tội phạm tăng lên.
Bạn nhận ra, ôi trời.
Ngay cả trong mô phỏng đơn giản thế này, rất nhiều hiện tượng phụ thuộc lẫn nhau đang diễn ra.
Rồi những chuyện xảy ra — rồi Godzilla bước qua và tàn phá thành phố.
Ừ, Godzilla không có thật.
Nhưng thật ra thì có phần giống thật.
Bởi vì đó sẽ là một thảm họa.
Là lũ lụt?
Là cháy rừng?
Là một thứ mà không ai ngờ tới.
Ừm.
Chúng ta đang ghi cuộc phỏng vấn này vào ngày 11 tháng 9.
Tôi sống cách ground zero bốn dãy nhà.
Đó là hình ảnh Godzilla lao qua thành phố.
Bạn phản ứng thế nào với chuyện đó?
Bạn biết đấy, ngày hôm trước bạn còn không biết chuyện đó sẽ xảy ra.
Vậy nên nhận ra rằng trong cái trò chơi này, chỉ khi xảy ra thảm họa thì trò chơi mới thú vị.
Không quá nhiều thảm họa liên tiếp vì phải có thể phục hồi được.
Vì vậy khi tôi nhìn vào thế giới của mình, lý luận tốt nhất tôi có về việc đang ở trong một mô phỏng là tần suất những thảm họa lớn xảy ra.
Khi đó là Thế chiến thứ nhất.
Rồi sau đó là hòa bình.
Ồ, đại dịch.
Ừ, đại dịch cúm 1918.
Rồi chúng ta vượt qua.
Ồ.
Không.
Thế chiến thứ hai.
Rồi chúng ta vượt qua.
Chiến tranh Lạnh.
Thảm họa hạt nhân.
Ừ.
Vậy đó, tôi như đang nhìn qua vai của lập trình viên.
Ôi trời.
Tôi nghĩ tôi thích thế giới mà tôi cảm thấy mình có ý chí tự do, dù có thể không có.
Có khác gì nếu bạn tin là mình có ý chí tự do, dù thực tế không phải vậy không?
Không, vì tôi sẽ chẳng bao giờ biết.
Và, bạn biết đấy, câu trả lời thú vị là thế này, hỏi tôi, nói: “Bạn có ý chí tự do không?”
Hỏi tôi điều đó.
Chúng ta có ý chí tự do không?
Bạn có ý chí tự do không?
Tôi có lựa chọn nào?
Này, nếu bạn không có ý chí tự do, thì bạn thậm chí còn không có tùy chọn để nói là không có.
Vậy nên bạn cứ sống thôi, sống sao cho thế giới tốt hơn vì bạn đã sống trong đó.
Và điều đó với bạn nghĩa là gì?
Nghĩa là người ta sẽ tốt hơn.
Các thể chế tốt hơn.
Mọi người hạnh phúc, khỏe mạnh, giàu có hơn, an toàn hơn, no đủ hơn.
Sự lý trí quan trọng trong chính trị và làm luật.
Và điều đó sẽ giúp đảm bảo tính ổn định cho bất cứ thứ gì bạn xây dựng về sau.
Nhưng vâng, đó là tất cả những gì tôi muốn nói.
Không phức tạp.
Và anh đã nói về ý nghĩa trước đó.
Tôi ngừng tìm kiếm ý nghĩa cách đây vài thập kỷ vì tôi nhận ra tôi, chúng ta, bất cứ ai trong chúng ta, đều có quyền tạo ra ý nghĩa trong cuộc sống.
Nếu bạn định đi tìm ý nghĩa, bạn tìm dưới một tảng đá, sau một cái cây sao?
Như thể ý nghĩa đang ngồi đấy chờ bạn tìm.
Ồ, tôi tìm thấy ý nghĩa rồi.
Đó rồi.
Giờ đời tôi hoàn toàn.
Cảm giác đó quá bất lực.
Về số phận của chính bạn.
Trong khi đó, tôi tự tạo ý nghĩa, tôi muốn học một điều hôm nay mà hôm qua tôi chưa biết.
Tôi muốn giảm bớt nỗi đau khổ của ai đó hôm nay so với cách người đó sống hôm qua.
Tôi muốn những gì tôi học được dâng lên trong tôi và thể hiện thành sự khôn ngoan.
Bởi vì thông tin không thực sự hữu ích cho đến khi nó trở thành kiến thức.
Và rồi kiến thức thì tốt.
Bạn có thể khoe khoang nếu bạn có nhiều kiến thức.
Đó chính là những gì các chương trình trò chơi truyền hình làm.
Nhưng cuối cùng, cách dùng kiến thức tốt nhất là khi nó trở thành trí tuệ.
Và trí tuệ — người ta nói — tôi không thích già đi.
Tôi muốn được trẻ lại.
Tôi không muốn trẻ lại.
Khi tôi 30, tôi là một kẻ ngớ ngẩn.
Ngay cả khi tôi 30, tôi nghĩ mình xuất sắc.
Đúng không?
Vì vậy, đừng già đi trừ khi bạn có trí tuệ để thể hiện.
Khi bạn không có thứ gì để chứng minh cho tuổi tác của mình, bạn muốn trẻ lại.
Bạn chỉ đang già đi mà chẳng có gì để khoe.
Nhưng tôi tiếp tục học mỗi ngày.
Thụ động và chủ động.
Thụ động là bạn chỉ để ý.
Thỉnh thoảng mở mắt ra và nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.
Mọi thứ đang đi về hướng nào.
Họ đang làm gì.
Bạn học được.
Không phải tất cả những gì bạn học đều tốt.
Và nếu chúng xấu hoặc cần điều chỉnh hoặc cần giúp đỡ, hãy làm gì đó nếu bạn có thể.
Vậy đó là cách tôi tìm ra ý nghĩa.
Vì vậy, trên bia mộ của tôi có một câu.
Hãy thấy xấu hổ khi chết nếu bạn chưa đem lại một chiến công nào cho nhân loại.
Đó là ý nghĩa dành cho bạn.
Có một nhóm tỷ phú đang cố sống mãi bây giờ.
Và tôi nghĩ chúng ta đang ở ngưỡng có thể kéo dài cuộc sống gần như vô hạn.
Vâng, chúng ta đang đi tìm ngày đó.
Nó được gọi là vận tốc thoát.
Bạn có biết cụm từ đó không?
Nó tồn tại trong vật lý thiên văn, tất nhiên rồi.
Nhưng vận tốc thoát đối với Trái Đất, ví dụ, là bảy dặm mỗi giây.
Vì vậy, vận tốc thoát trong vật lý thiên văn là tốc độ bạn phóng một vật sao cho nó không bao giờ quay lại bất kể lực hấp dẫn cố gắng thế nào.
Mỗi vật thể đều có một vận tốc thoát.
Vận tốc thoát trong lão hóa là ý tưởng rằng sẽ có một thế hệ chưa sinh ra, nhưng trong tương lai rất gần, họ không chỉ sống lâu hơn thế hệ trước.
Vậy, đây là cách nói rõ ràng hơn.
Mỗi năm, bạn có thể trông đợi sống lâu hơn một tháng vì kiến thức về sinh lý con người đã tốt hơn.
Hiểu chứ?
Chỉ nghĩ vậy thôi.
Và vì vậy, chúng ta biết nên ăn gì, không nên ăn gì, tập thể dục thế nào, không tập quá mức ra sao, duy trì sức khỏe và sinh lý như thế nào.
Sẽ có một ngày mà mỗi năm bạn còn sống, y học tìm ra cách để bạn sống thêm một năm nữa.
Đó là vận tốc thoát.
Vì vậy, mỗi năm bạn sống thêm một năm nữa.
Và sau đó, có thể mỗi năm bạn sống thêm hai năm.
Đó là vận tốc thoát.
Vì vậy, không phải là hôm nay mọi người đều sống mãi.
Nó dần dần lan vào dân số.
Và, vâng, tôi không muốn sống mãi.
Tôi không muốn.
Hãy để tôi ra khỏi thế giới này.
Tuy nhiên — ý tôi là, tôi vẫn còn điều để đóng góp, còn sách để viết mà theo phán đoán của tôi sẽ làm cho thế giới tốt hơn so với hiện tại.
Vậy nên tôi không muốn chết trước khi làm được nhiều thứ đó nhất có thể.
Nhưng bạn có sợ cái chết không?
Không.
Mặc dù nói vậy dễ vì tôi chưa ở bên cửa tử.
Và có người đã lý luận với tôi, họ đưa ra một lập luận mạnh.
Tôi có thể nói bây giờ, với thêm 15, 20 năm tuổi thọ nữa, tôi không sợ chết.
Nhưng nếu tôi nằm trên giường hấp hối và ai đó nói, nếu tôi vẫy tay và bạn có thể sống thêm một năm, bạn có muốn không?
Câu trả lời có lẽ sẽ là có.
Và vào cuối năm đó, nếu họ—thì tôi không biết cảm nghĩ của tôi về sống và chết có thay đổi trên giường bệnh hay không.
Tôi biết mẹ tôi, có lúc bà không nuốt được, và bà không muốn đặt ống nuôi ăn.
Bà nói, thời của tôi đã đến.
Họ đưa bà vào chăm sóc giảm nhẹ rồi chuyển đến hospice.
Và bà mất sau 10 ngày.
Vậy là bà được tự quyết.
Họ có thể đã nuôi bà bằng ống, và bà có thể sống hoàn toàn khỏe mạnh thêm, có lẽ, năm năm nữa.
Nhưng bà đã nuôi dạy hai, ba đứa con, 50 năm hôn nhân, một cuộc sống hạnh phúc, ổn định.
Và, vâng, tôi thấy ổn với điều đó.
Vì vậy, những tỷ phú kia, đó chắc chắn là cái tôi.
Nếu bạn sống mãi, bạn đang lấy đi tài nguyên từ những người sẽ đến sau bạn.
Đó là một chuyện, nhưng hai là, bạn còn đóng góp cho thế giới không?
Bạn có nên nhường cơ hội cho một người khác đang đi học bây giờ, người có thể là thiên tài tiếp theo,
người sẽ giải được vấn đề năng lượng, vấn đề nghèo đói, vấn đề ô nhiễm, — bạn đang giải quyết những thứ đó chứ?
Không.
Bạn đã gần hết đời — bạn 90 tuổi, và bạn chỉ sống trên du thuyền.
Vấn đề là những năm cuối đời bạn không phải là lúc sáng tạo nhất, tham vọng nhất, hay bất kính nhất.
Chính sự bất kính là nơi nảy sinh những ý tưởng mới.
Có thể bạn đã xem vài tập Shark Tank.
Bạn biết đấy, một nửa hoặc hơn số người đó là dưới 30.
Họ có ý tưởng mới, tươi mới.
Còn những người kia thì bảo thủ.
Vì vậy, nếu mọi người bắt đầu sống mãi, họ sẽ sống mãi ở phần đời ít có ích nhất cho tiến bộ và sự phát triển của văn hóa và nền văn minh.
Và toàn bộ nền văn minh sẽ trì trệ.
Bạn nghĩ trong đời bạn, bạn nói bạn còn 15–20 năm nữa?
Ừ, 15 đến 20.
Dựa trên tuổi tôi bây giờ và tuổi khi cha mẹ tôi mất.
Ừ.
Nhưng ý tôi là, bạn đã làm rất nhiều công trình về thần kinh học và đặt nền tảng tốt với tất cả những cuốn sách bạn đã viết.
Nên có thể sẽ là cuối phạm vi đó.
Đó là thức ăn cho AI.
Đúng vậy.
Thức ăn cho ChatGPT.
Nó đúng.
Bạn nghĩ sao về AI?
Quan điểm của bạn là gì?
Tôi thích nó.
Vâng.
Tôi rất thích nó.
Nhưng — nhân tiện — nó đã tồn tại một thời gian rồi.
Mọi người thực sự hoảng khi nó bắt đầu viết bài luận của bạn, sáng tác tranh của bạn và thiết kế bối cảnh cho bạn.
Một nhóm khác đã bị spooked vì điều đó.
Trong khi đó, AI đã được khai thác và được sử dụng đầy đủ trong lĩnh vực của tôi và trong hầu hết các ngành khoa học tự nhiên.
Nó đang làm việc.
Nếu nó có thể làm công việc và tôi có thể đi Bahamas, thì hãy để nó làm công việc.
Chúng ta có những kính viễn vọng đang đi vào hoạt động mà không thể tồn tại nếu không có sự can thiệp của AI để truy cập dữ liệu, xử lý dữ liệu, phân tích dữ liệu, quyết định xem có nên quay lại với vật thể vừa quan sát hay không.
Bởi vì lần này quan sát có gì đó kỳ lạ so với lần trước.
Đó chính là kính thiên văn Vera Rubin mà tôi đang miêu tả đấy.
Và chúng ta đang phải sống chung với nó.
Điều đó có nghĩa là—nó sẽ buộc những người tự nhận là sáng tạo phải nâng cao trình độ.
Ý tôi là tôi có thể nói, “Chet, GPT, lấy bức ảnh này của chúng ta và, Chet, GPT, vẽ cảnh này theo phong cách của Van Gogh.”
Nó sẽ trả về.
Màu sắc sẽ vừa vặn.
Sẽ có những đường xoáy.
Sẽ hoàn hảo.
Nếu Van Gogh đứng đó thì đó chính là thứ Van Gogh sẽ vẽ.
Nếu tôi nói, “Chet, GPT, vẽ chúng ta theo phong cách của một nghệ sĩ nào đó chưa từng tồn tại,”
tôi không biết nó sẽ cho chúng ta cái gì, nhưng có lẽ sẽ dở tệ, được chứ?
Vì vậy, sáng tạo thực sự không phải là bắt chước những gì đã xảy ra trước đó rồi chỉnh sửa lại.
Sáng tạo thực sự—vâng, bạn luôn xây dựng dựa trên người khác.
Tôi không phủ nhận điều đó.
Nhưng sáng tạo thực sự là những bước nhảy mà hầu hết mọi người còn chẳng biết là có thể thực hiện được.
Và vì thế nghệ sĩ—khoảng cách ấy, tôi nghĩ, là điều mà AI trong thế giới nghệ thuật sẽ bắt các sáng tạo viên phải vươn tới.
Nếu không, bạn sẽ bị thay thế chỉ bằng một yêu cầu đơn giản trong ô nhập của một mô hình ngôn ngữ lớn hoặc một hệ thống vẽ tranh.
Tôi chỉ tự hỏi, nếu tôi xem Cosmos trong 30, 40 năm nữa, giả sử 100 năm nữa,
tôi tự hỏi liệu đây có phải là khoảnh khắc mà con người và máy tính trong câu chuyện nhân loại hòa làm một và đan xen vào nhau hay không.
Nếu nghĩ về những thứ như Neuralink mà Elon đang làm, đối với tôi,
khi ông ấy mới lập công ty đó, tất cả câu chuyện ông ấy đưa ra đều nói về việc chúng ta có thể giao tiếp với AI.
Vậy thì chúng ta sẽ cần một cổng kết nối chip-máy tính với não.
Gần đây hơn thì họ nói nhiều về giúp người liệt, người khiếm thị phục hồi thị giác.
Nhưng tôi nghĩ đó là cách chấp nhận được về mặt xã hội để tiến triển công nghệ.
Nhưng trong công việc ban đầu của ông ấy, ông nói siêu trí tuệ sẽ xuất hiện và chúng ta sẽ cần một cách cơ bản để theo kịp, để có độ trễ thấp hơn với công nghệ.
Và tôi tự hỏi liệu đó có phải là thứ ta đang thấy bây giờ không.
Ừ, siêu trí tuệ, nếu điều đó xảy ra, thì nó sẽ trở thành bá chủ của chúng ta và chúng ta sẽ trở thành thú cưng của nó.
Được rồi.
Nghe có vẻ đáng sợ, nhưng chẳng phải chúng ta đối xử với thú cưng tốt hơn đối xử với những con người khác trong thế giới sao?
Hãy nghĩ mà xem.
Thú cưng được giữ ấm, được cho ăn và được sống vui vẻ.
Còn bạn có làm điều đó cho một người vô gia cư trên đường không?
Một người cùng loài với bạn?
Có lẽ là không.
Vậy nếu chúng ta là thú cưng của siêu trí tuệ,
thế còn con gà thì sao?
Nó tệ tới mức nào được chứ?
Ngày xưa chúng tôi nuôi gà khi còn nhỏ và tôi đã thấy mẹ tôi người Nigeria đuổi con gà quanh vườn.
Bắt nó, túm cổ, bứt đầu, rồi nấu.
Ồ.
Được rồi.
Ừ.
Ồ, bạn lo nó sẽ làm điều đó với chúng ta à?
Chúng ta sẽ chạy quanh.
Không phải tất cả thú nuôi của tôi đều sống sót.
Và vỡ thôi.
Không phải con nào cũng sống được.
Ừ.
Còn tuỳ nó có cần chúng ta sống hay chết hay không.
Chúng ta phải có ích theo cách nào đó với nó.
Có thể chúng ta sẽ chỉ là những kẻ hề để giải trí.
Cho tới lúc đó, tôi không nghĩ đây là một khoảnh khắc đặc biệt.
Tôi đọc nhiều lịch sử và xuyên suốt lịch sử, hầu hết các thời điểm, đặc biệt là trong thời đại cách mạng công nghiệp, mọi người đều nghĩ họ đang sống trong một khoảnh khắc đặc biệt.
Vì vậy tôi sẽ không phải là kẻ nói hôm nay là đặc biệt vì ai cũng nghĩ mình đang ở trong một khoảnh khắc đặc biệt.
Và theo anh, xác suất tôi được đến một hành tinh khác trong đời mình là bao nhiêu?
Bằng không.
Thật sao?
Ừ.
Muốn biết vì sao không?
Vâng.
Được thôi, xác suất là bằng không.
Tôi nghĩ SpaceX sẽ đưa người lên sao Hỏa.
Tôi có quan điểm không chính thống về chuyện này, nên anh không cần tin tôi.
Cách tôi đọc lịch sử cho thấy chúng ta chỉ làm những thứ lớn và tốn kém nếu có lý do địa chính trị để làm, hoặc vì lý do kinh tế hoặc lý do quốc phòng, chứ không chỉ vì đó là việc tiếp theo cần làm.
Và khi chúng ta lên Mặt Trăng, hãy nhớ năm 1961, ngày 25 tháng 5, Tổng thống Kennedy — đó là sáu tuần sau khi Yuri Gagarin bay vòng quanh Trái Đất trên quỹ đạo, và chúng ta chưa có một con tàu nào có thể mang người mà không phát nổ trên bệ phóng.
Ông triệu tập phiên họp chung của Quốc hội và nói rằng, nếu những sự kiện của vài tuần gần đây là bất kỳ chỉ dấu nào về tác động của cuộc phiêu lưu này lên tâm trí của con người khắp nơi, thì chúng ta cần cho thế giới thấy con đường của tự do chứ không phải con đường của bạo quyền.
Đó là tiếng gọi chiến đấu chống lại chủ nghĩa cộng sản, chống lại người Nga vô thần, cả Liên Xô.
Chúng ta đang thua trong cuộc đua công nghệ, và đó là lời kêu gọi đã khiến Quốc hội rút sổ séc.
Ồ, sau đó, ông nói, ôi, đặt một người lên Mặt Trăng và đưa anh ta trở về Trái Đất an toàn, ôi thật đẹp, cùng nắm tay nhau, thật đẹp biết bao.
Chưa bao giờ có ai chi đống tiền chỉ vì đó là việc “ngầu” để làm.
Chuyện đó chưa bao giờ xảy ra, chưa từng.
Vậy nên, chúng ta lên Mặt Trăng.
Mọi người quên lý do vì sao ta lên Mặt Trăng rồi nói, nếu cứ thế này, ta sẽ lên sao Hỏa vào năm 1985.
Đó sẽ là mục tiêu tham vọng tiếp theo.
Không.
Bởi vì chúng ta không lên Mặt Trăng chỉ vì đó là việc tiếp theo cần làm.
Chúng ta lên Mặt Trăng để đánh bại người Nga, và khi lên được Mặt Trăng rồi nhìn lại thì thấy người Nga không ở đó nữa, chúng ta hủy chương trình Apollo.
Chúng ta đã không quay lại Mặt Trăng trong 53 năm.
Chúng ta đã hủy chương trình.
Apollo 18 đã sẵn sàng bay.
Nó giờ đang bị “giam” ở Huntsville, Alabama, trong một bảo tàng nằm nghiêng.
Thật thú vị khi đi dạo dọc theo chiều dài của nó.
Tất cả các bộ phận động cơ đều sẵn sàng cho chuyến bay.
Nó chưa từng bay.
Chúng ta dừng lại ở Apollo 17.
Không, chúng ta không lên sao Hỏa vì không có lý do địa chính trị để làm vậy, cả về kinh tế lẫn quốc phòng.
Về lịch sử, con người đã khám phá, làm những việc rất tốn kém vì vinh quang của Thượng Đế và hoàng gia.
Rất đắt đỏ.
Các kim tự tháp.
Danh dự của hoàng gia.
Được chứ?
Xây nhà thờ.
Xây nhà thờ lớn.
Tất cả những hoạt động đó đều vì vinh quang của quyền lực.
Thần linh và hoàng gia.
Ngày nay không còn như vậy nữa.
Chúng ta đã qua giai đoạn đó.
Quyền lực của vua chúa và thần thánh.
Điều đó không còn diễn ra.
Không ai còn dồn những nguồn lực lớn, vốn của một quốc gia cho lợi ích của một vị thần hay một vị vua nữa.
Được chứ?
Nó thế tục.
Và thế tục có nghĩa là vì tiền hoặc vì chiến tranh bởi vì bạn cảm thấy bị đe dọa.
Vậy nên, chúng ta đang trở lại Mặt Trăng bây giờ.
Ừ.
Dự án Artemis.
Bạn có bao giờ dừng lại và tự hỏi tại sao không?
Tại sao năm 1972 chúng ta không ở lại trên Mặt Trăng?
Tại sao chúng ta không trở lại vào những năm 1980, 1990, 2000, 2010?
Rồi bỗng nhiên, hãy trở lại Mặt Trăng.
Điều đó chẳng phải rất tuyệt sao?
Bạn có biết Artemis bắt đầu khi nào không?
Cuối thập niên 2010?
Đúng vào lúc Trung Quốc nói họ sẽ đưa taikonauts lên Mặt Trăng.
Taikonaut.
Ừ, phi hành gia Trung Quốc.
Đó là lúc chúng ta nói, hãy trở lại Mặt Trăng.
Ý hay đấy.
Làm thôi.
Thật sao?
Chỉ vì đó là một ý tưởng hay sao?
Bởi vì chúng ta hơi lo sợ rằng một đối thủ “thân thiện” trên thế giới có thể giành được vinh quang của chiến dịch đó.
Và một lần nữa, đó là một nước vô thần.
Chủ nghĩa cộng sản vốn vô thần theo thiết kế, theo cấu trúc.
Vậy nên, chúng ta trở lại Mặt Trăng.
Được rồi.
Động lực nào khiến chúng ta đến Sao Hỏa?
Ở đó có giếng dầu không?
Có mỏ kim cương không?
Chúng ta sẽ không tới Sao Hỏa.
Chúng ta đơn giản là không.
Trừ khi Trung Quốc nói họ muốn đặt căn cứ quân sự trên Sao Hỏa.
Chúng ta sẽ có mặt trên Sao Hỏa trong 10 tháng.
Một tháng để thiết kế, chế tạo và huy động vốn cho thứ đó.
Và chín tháng để tới Sao Hỏa.
Một lực lượng địa chính trị hoạt động.
Ồ, và nhân tiện, NASA không có tên lửa sẽ đưa chúng ta đến Sao Hỏa.
Họ nghĩ là có, nhưng thực ra họ chưa có.
Đến lúc phải làm điều đó và hỏi, ý nào đó có tên lửa không?
Elon nói, tôi có tên lửa.
Vậy nếu tên lửa của Elon bay đến Sao Hỏa, không phải vì anh ta tự mang nó lên đó.
Mà vì người nộp thuế đã gửi nó đi.
Nhân tiện, anh ta có thể đi vì dự án thể hiện bản thân.
Nhưng không có cơ sở kinh doanh.
Anh ta có thể bay tới Sao Hỏa, hợp tác với Jeff Bezos.
Họ có thể gửi người tới Sao Hỏa.
Đó không phải là một phương án kinh doanh.
Và nếu bạn là nhà đầu tư vào công ty của anh ta, bạn sẽ không đồng ý làm điều đó.
Bạn sẽ không.
Nhưng anh ta không cần nhà đầu tư vì anh ta rất giàu.
Anh ta có thể tự làm.
Bạn có định đi Sao Hỏa như một du khách không?
Đó có phải là phương án kinh doanh không?
Trước hết, mất khoảng một nghìn tỷ đô la để tới Sao Hỏa.
Lần thứ hai sẽ ít hơn một chút.
Tôi không thấy điều đó xảy ra.
Một nghìn tỷ đô la?
Khoảng vậy, đúng.
Nếu Trái Đất là quả địa cầu trong lớp học, hãy nắm tay bạn lại, cho tôi thấy bạn nghĩ Mặt Trăng ở đâu.
Đây là Trái Đất.
Nắm tay lại và đặt ở khoảng cách mà bạn nghĩ là Mặt Trăng.
Nắm tay bạn là kích thước tương đối đúng so với.
Ừ.
Ý tôi là.
Ngay đó à?
Ừ.
Không tệ lắm.
Nó cách 30 feet.
Nó ở phòng bên cạnh.
Được rồi.
30 feet.
Đó là Mặt Trăng.
Tiếp tục nào.
Tên lửa của Bezos-Branson bay được bao xa?
Ồ, không xa lắm.
Độ dày của hai đồng xu tính từ bề mặt Trái Đất.
Sao Hỏa ở xa bao nhiêu?
Nó cách một dặm.
Từ đây?
Vâng.
Từ Trái Đất này.
Nó cách một dặm.
Trăng thì 30 feet?
Sao Hỏa một dặm.
Ừ, tới Sao Hỏa tốn khoảng một nghìn tỷ đô la.
Vâng.
Mất bao lâu?
Chín tháng.
Và bạn phải chờ cho các hành tinh ở vị trí sao cho khi bạn khởi hành, bạn sẽ đến đúng nơi Sao Hỏa sẽ ở khi bạn tới.
Và đó là quỹ đạo tiêu tốn năng lượng tối thiểu.
Nếu bạn có các trạm tiếp nhiên liệu dọc đường, bạn có thể đổ đầy nhiên liệu và đến nhanh như bạn muốn.
Nhưng quỹ đạo tối thiểu mất khoảng chín tháng.
Và để quay về, bạn phải chờ cho đến khi vị trí được cấu hình lại vài năm sau.
Vậy chuyến đi khứ hồi tới Sao Hỏa mất khoảng ba đến năm năm, dễ dàng.
Vì vậy không có cơ sở kinh tế.
Tôi không nói chúng ta không biết làm thế nào để tới Sao Hỏa.
Chúng ta có một rover cỡ chiếc SUV ở đó bây giờ, đang khám phá khả năng có sự sống từ một tỷ năm trước.
Không phải là chúng ta không biết cách tới đó.
Đây không phải là phát biểu về công nghệ.
Tôi đang nói về mặt thực tiễn.
Vậy là không.
Đọc lịch sử của tôi cho tôi thấy là không.
Tôi nghĩ bạn sẽ bổ sung thêm rằng ngay cả khi Elon muốn làm điều đó như một dự án thể hiện bản thân vì anh ta kiếm được rất nhiều tiền và quản lý dùng Starlink như một cách để tài trợ cho nó, thế nào đi nữa thì vấn đề là Elon sẽ chết.
Anh ta sẽ chết trong vài thập kỷ tới, điều đó có nghĩa yếu tố thể hiện bản thân bắt nguồn từ thời thơ ấu của anh ấy — khi anh muốn ra ngoài khám phá các vì sao vì đã đọc cuốn sách nào đó — chỉ còn khoảng 30, 40, 50 năm để thực hiện.
Điều đó sẽ khiến anh ta muốn vội vàng, phải không?
Ừ.
Và hơn nữa anh ta nói, tôi không muốn chết trên Trái Đất.
Tôi muốn chết trên Sao Hỏa.
Tôi đang diễn đạt lại, nhưng đó là ý.
Vậy đó là một mục tiêu.
Chắc chắn.
Nhưng đừng bảo tôi đó là một phương án kinh doanh.
Tôi có thể thấy có trường hợp du lịch lên quỹ đạo và thậm chí có thể thăm Mặt Trăng.
Ba ngày đi, ba ngày về.
Đó là một tuần nghỉ.
Tôi sẽ để dành tiền nghỉ của năm năm, mười năm nếu đó là số tiền cần thiết để đi Mặt Trăng một tuần.
Đó sẽ là một mục trong danh sách muốn làm của tôi.
Nếu bạn bắt đầu một doanh nghiệp, điều đó có nghĩa bạn là một người làm công việc của có lẽ khoảng 50 người.
Khi tôi mới bắt đầu podcast này, tôi không biết rằng mình sắp phải bước vào cả trăm vai trò khác nhau mà tôi chưa từng được đào tạo.
Những thứ như nghiên cứu, sản xuất, lên lịch, xây dựng thương hiệu, tất cả cùng lúc.
Và trải nghiệm này không chỉ riêng tôi.
Nhưng đối với hàng triệu nhà sáng lập trên toàn thế giới, công cụ thay đổi tất cả những điều đó chính là nhà tài trợ của chúng tôi, Shopify.
Shopify hiện nay cung cấp nền tảng cho 10% toàn bộ thương mại điện tử ở Mỹ, từ những tên tuổi như Gymshark và Mattel đến những nhà sáng lập lần đầu mới bắt đầu.
Nó giống như bạn có hẳn một studio thiết kế, một người sáng tạo nội dung và một đội marketing trong cùng một nơi, với hàng trăm mẫu cửa hàng trực tuyến, các công cụ AI để tạo trang sản phẩm, và các plugin email cùng mạng xã hội dễ triển khai. Ở hậu trường, Shopify quản lý hàng tồn kho, vận chuyển quốc tế, thậm chí cả việc đổi trả hàng. Vậy nếu bạn đã sẵn sàng bán, hãy đăng ký bản trial 1 đô la một tháng tại shopify.com/Bartlett. Đó là shopify.com/Bartlett. 1 đô la một tháng. Không đời nào. Bạn biết không, anh đã viết cuốn này, anh đã sửa lại cuốn sách này. Ồ, đúng. Chỉ đang xem qua cái plan này thôi. Ừ. Tôi đã viết một mục hỏi đáp trên báo khoảng 10, 15 năm. Mọi người gửi câu hỏi từ công chúng. Và tôi đã dùng bút danh Merlin. Merlin là bạn của Newton, Galileo, Marie Curie và tất cả những người này. Vậy nếu bạn hỏi Merlin, “Thưa Merlin, tôi không hoàn toàn hiểu được trọng lực”, Merlin sẽ nói, “à, Merlin đã có cuộc trò chuyện với Isaac Newton trong sân sau của ông ấy. Và đây là cách ông trả lời.” Tôi nghĩ trong cuốn sách anh nhắc rằng một lỗ đen có kích thước bằng quả bóng gôn sẽ nặng hơn Trái Đất và nuốt chửng nó, để lại thứ gì đó có kích thước bằng quả chanh dây (lime). Ừ, hơi lớn hơn một chút. Đúng. Cái này, anh đã bị hỏi nhiều lần rồi, nhưng tôi vẫn chưa hiểu. Lỗ đen là gì? Và làm sao chúng ta biết chúng có thật nếu không ai từng tới một cái? Chà, bạn có thể biết những điều mà không cần tới nơi. Ý tôi là, các phương pháp, công cụ và máy móc của khoa học thật phi thường ở khả năng học hỏi điều gì đó mà không nhất thiết phải nhìn thấy bằng mắt, nghe bằng tai hay chạm bằng tay. Thực tế, khoa học chỉ thực sự bùng nổ khi những máy móc này trở thành một phần căn bản của cách chúng ta khảo sát thế giới, thay thế năm giác quan của chúng ta. Bởi không có gì yếu ớt hơn là bạn nghĩ mình hiểu thực tại chỉ thông qua năm giác quan. Tôi không muốn gọi là yếu ớt. Tôi sẽ gọi đó là dễ sai lầm. Dễ sai lầm. Nhớ tôi đã nói với bạn về vận tốc thoát của Trái Đất chứ? Ừ. Bạn nhớ giá trị tôi đã nói là bao nhiêu không? Bảy dặm một phút. Chú ý: trên giây. Trên giây. Rất nhanh. Bảy dặm mỗi giây. Vì thế câu ngạn ngữ “cái gì đi lên rồi phải rơi xuống” không đúng hoàn toàn. Nó đúng với hầu hết những gì bạn trải nghiệm, nhưng bạn có thể phóng một vật với vận tốc bảy dặm một giây. Nó sẽ không bao giờ, không bao giờ quay lại. Đó là vận tốc thoát của Trái Đất. Nếu Trái Đất có nhiều khối lượng hơn và trọng lực mạnh hơn, vận tốc thoát sẽ cao hơn. Điều đó hợp lý vì có nhiều lực hút hơn mà bạn phải vượt qua. Tiếp tục bài tập đó: nhồi thêm nhiều khối lượng hơn nữa. Cứ tiếp tục làm thế. Vận tốc thoát tiếp tục tăng. Cuối cùng, vận tốc thoát chạm tới tốc độ ánh sáng. Lúc đó, ánh sáng cũng không thể thoát. Ánh sáng là thứ nhanh nhất trong vũ trụ. Nếu ánh sáng không thể thoát, nếu bạn rơi vào, bạn cũng không thoát được. Không có mô tả nào hay hơn “lỗ” cho cái đó. Và tệ hơn nữa, đó là một lỗ theo mọi hướng bạn tiếp cận nó. Không chỉ một lỗ trên đường hay trên sàn. Đó là một lỗ ba chiều. Và làm sao chúng ta biết nó có đó? Bởi vì nó làm méo kết cấu của không-thời gian xung quanh nó. Chúng ta thấy những thiên hà phía sau những vùng tập trung khối lượng, lỗ đen, và hình dạng của thiên hà bị méo. Bởi Einstein nói với chúng ta rằng trọng lực làm méo kết cấu của không-thời gian. Đó là một cách chúng ta phát hiện lỗ đen. Một cách khác là hầu hết các ngôi sao trên bầu trời đêm là sao đôi hoặc thuộc hệ nhiều sao. Phần lớn là như vậy. Bạn không thể thấy điều đó chỉ bằng thị lực bình thường. Bạn đưa kính thiên văn ra, bạn thấy, ôi trời ơi, có hai ngôi sao chứ không phải một. Nếu có một cặp sao, và một trong số chúng trở thành lỗ đen, và người kia già đi, nó phồng lên, và một phần vật chất của nó bị tràn sang và quay quanh chân trời sự kiện của lỗ đen. Vật chất xoáy này nóng lên càng lúc càng mạnh, và nó phát ra tia X và tia tử ngoại. Chúng ta có kính thiên văn tia X và tử ngoại nhìn thấy tất cả những cái này trên bầu trời đêm. Chúng đều là lỗ đen. Và nó được tạo ra từ một vụ nổ sao à? Có một ngôi sao muốn nổ, nhưng nó có quá nhiều khối lượng, vụ nổ không thắng được lực hút, và ngôi sao sụp đổ vào chính nó để tạo thành lỗ đen. Đó là một cách tạo lỗ đen. Vậy Mặt Trời của chúng ta, khi nó cạn kiệt? Nó sẽ không trở thành lỗ đen. Nó khá yếu trong khoản đó. Nó vẫn sẽ giết chúng ta, nhưng vì những lý do khác. Vậy khối lượng của vật thể lớn đến mức nó không thể thực sự nổ vì mô hình trọng lực hướng vào quá mạnh. Đúng. Trên một ngưỡng nhất định. Bên dưới ngưỡng đó, có những ngôi sao mà vụ nổ lớn hơn lực hút có thể kìm giữ, và nó tạo ra siêu tân tinh. Và những ngôi sao đó là những ngôi sao rải các nguyên tố nặng ra khắp thiên hà, cho phép chúng ta tồn tại. Vậy tôi sẽ đọc lại điều này: Một lỗ đen cỡ quả bóng gôn sẽ nặng hơn Trái Đất và nuốt chửng nó, để lại thứ gì đó có kích thước bằng quả chanh dây. Ừ, khi lỗ đen ăn, chúng to ra. Quả chanh dây lớn hơn quả bóng gôn, nhưng không hơn nhiều. Bạn có thể tính được kích thước là bao nhiêu. Mọi thứ sẽ đi đâu? Chúng ở trong đó. Chúng bị nén chặt bên trong lỗ. Và mọi thứ gần nó cũng sẽ bị hút vào. Nếu nó đến quá gần, đúng vậy. Nếu đến quá gần. Ừ, bạn có thể giữ khoảng cách. Lỗ đen không phải là các thiết bị hút khổng lồ. Ý tôi là, nếu bạn giữ khoảng cách, nếu Mặt Trời đột nhiên trở thành lỗ đen ngay bây giờ, chúng ta vẫn sẽ quay quanh nó. Lực hấp dẫn mà chúng ta cảm nhận ở khoảng cách của chúng ta không khác gì. Bạn nói rằng nếu Mặt Trời tắt đột ngột, chúng ta sẽ đóng băng ở -462 độ F, đó là nhiệt độ nền của vũ trụ. Đúng. Một khi năng lượng dự trữ cạn kiệt. Ừ. Một khi năng lượng dự trữ bị cạn kiệt. À, nên là năng lượng của Mặt Trời. Nếu Mặt Trời bị che mất. Nhưng Trái Đất cũng có năng lượng bên trong chính nó.
Đây chính là thứ tạo ra núi lửa, sự trôi dạt lục địa và tất cả những thứ khác nữa.
Vì vậy nếu bạn không có một ngôi sao (mặt trời), bạn sẽ muốn sống gần một ngọn núi lửa hoặc cái gì đó là nguồn năng lượng cho bạn.
Và rồi bạn sẽ sống trên Trái Đất cho đến khi năng lượng của Trái Đất cạn kiệt.
Lý tưởng nhất thì đến lúc đó bạn chuyển sang hành tinh khác.
Có sao đâu, tại sao không?
Mặt trời của chúng ta còn được bao lâu?
Còn khoảng 5 tỷ năm nữa.
Làm sao chúng ta biết?
Câu hay đấy.
Đó là sản phẩm của thiên văn học hiện đại thế kỷ 20.
Hồi đó gọi là hiện đại. Tôi vẫn nghĩ nó là hiện đại.
Bạn hỏi một ngôi sao thuộc loại nào, rồi nhìn xung quanh vũ trụ để tìm các ngôi sao giống nó, và thấy những ngôi sao đó ở các giai đoạn tiến hóa khác nhau: sao sinh ra, sống, rồi chết. Tính chất của sao thay đổi từ lúc sinh đến lúc chết. Nhờ đó bạn có thể xếp được vị trí của mặt trời trên biểu đồ đó.
Thêm nữa, ta biết tuổi của Trái Đất. Ta đo trực tiếp tuổi Trái Đất, nên không có lý do để nghĩ Trái Đất không hình thành cùng thời với mặt trời.
Một điều thật sự thú vị nữa là,
mỗi hơi thở bạn hít vào chứa các phân tử mà từng được mọi người từng sống trong lịch sử hít vào.
Ừ.
Không thể nào đúng.
Hỏi ChatGPT đi.
Không, đây nè. Bạn sẵn sàng chưa?
Ừ.
Trong một hơi thở có nhiều phân tử không khí hơn số “hơi thở” (lần thở) có thể có trong toàn bộ khí quyển của Trái Đất.
Vì vậy, nếu bạn hít vào rồi thở ra, có đủ phân tử mà bạn thở ra để xuất hiện trong mọi hơi thở mà bất kỳ ai sẽ từng hít vào trên Trái Đất này.
Và không khí trộn lẫn khá nhanh.
Hiểu chứ?
Nó phải trộn lẫn. Không phải ngay lập tức — cho nó thời gian.
Nhưng nếu cho thời gian, có những phân tử đi vào rồi ra khỏi phổi bạn mà bây giờ ở Trung Quốc đang được người ta hít vào, khi thời gian đủ dài.
Bạn có thể tính được. Mất vài năm, tầm 10 năm, kiểu như vậy. Không khí được trộn lẫn rất mạnh.
Thế còn nước cũng vậy.
Bạn uống nước. Trong một cốc nước có nhiều phân tử nước hơn số cốc nước trong tất cả các đại dương của thế giới.
Vậy nên, bạn uống một cốc nước rồi chất lỏng đó thoát ra khỏi bạn theo một nửa tá cách khác nhau, có đủ phân tử để phân tán vào mọi cốc nước khác trên thế giới.
Nếu ai đó lấy một cốc nước, các phân tử của bạn sẽ vẫn có thừa để đi vào đó.
Vậy nếu tôi hít sâu một hơi lớn, tôi đang hít không khí chứa những phân tử mà tất cả họ hàng sống của tôi đã từng hít.
Đúng.
Và còn quay ngược xa hơn. Jesus từng hít chúng. Muhammad.
Mỗi hơi thở ư?
Vâng, mỗi hơi thở.
Đó là sự thống nhất của tất cả.
Đó là lý do nó đẹp.
Thiên văn vật lý. Tôi không thể sống thiếu nó.
Bạn có nghĩ việc học về vũ trụ khiến chúng ta tử tế hơn, hay khiến ta hư vô và tự yêu mình hơn?
Không, nếu bạn học về nó, như bạn nên làm, bạn sẽ không trở nên hư vô. Trong kiến thức, trí tuệ và sự thấu hiểu thu được khi nghiên cứu vũ trụ không có lực lượng nào thúc đẩy chủ nghĩa hư vô. Bạn sẽ không bao giờ thấy những đội quân diễu hành do các nhà vật lý thiên văn dẫn đầu đi giết lẫn nhau. Góc nhìn vũ trụ ngăn chặn điều đó.
Góc nhìn vũ trụ.
À này, nếu bạn nhìn vào tựa các chương trong đó, mỗi chương là một cặp từ mà tất cả chúng ta đều đã dùng, nhưng nhiều thứ trong số đó ta đã tranh cãi, nhiều lần, trong bữa tối Lễ Tạ ơn.
Tôi không biết ở Anh có Lễ Tạ ơn không. Có lẽ chỉ là Giáng Sinh thôi, mọi người tụ họp, và những chú bác dì điên khùng xuất hiện, và bạn phải tranh luận với họ về này kia, rồi bạn lại hiểu vì sao chỉ gặp họ một năm một lần.
Bởi vì, không, có những chủ đề trong sách: màu sắc và chủng tộc, luật pháp và trật tự, thể xác và tâm trí, người ăn thịt và người ăn chay, sinh và tử.
Nhiều khoảnh khắc để suy ngẫm.
Vì vậy cuốn sách này, dù đề cập tất cả những chủ đề mà người ta hay cãi nhau, mục tiêu của nó là nói: bạn nghĩ thế này và bạn nghĩ thế kia, bạn phải nhìn theo cách này. Không phải là chuyện “thịt ở giữa”. Không. Vấn đề nằm trên một bình diện tồn tại cao hơn những gì các bạn đang tranh luận. Bạn nhìn xuống những điều đang tranh luận và nhận ra nó thật nực cười. Đó là mục tiêu của cuốn sách.
Chương 10 của sách nói rằng, sinh lý học con người có thể bị đánh giá quá cao.
Ý ông là gì?
À, bạn biết đấy, chúng ta thích nghĩ mình ở đỉnh của các đặc tính tiến hóa, nhưng thực ra có lẽ chỉ là tâm trí bạn thôi, chứ chẳng còn nhiều thứ khác.
Thật kỳ lạ vì chúng ta luôn tưởng tượng người ngoài hành tinh có cơ thể giống người.
Ừ.
Nhưng không có lý do gì phải như vậy. Nếu họ đến từ một hành tinh khác, hầu hết sự sống trên Trái Đất chẳng có thân hình giống người. Quả chuối chẳng có thân hình giống người mà bạn vẫn có DNA giống với nó. Bạn sẽ chẳng có DNA chung với một sinh vật ngoài hành tinh. Vậy mà người ta tưởng tượng nó đi lại với cổ, mắt, mũi, miệng, đầu, tai, vai, cánh tay, ngón tay, bánh quỳ, bàn chân.
Thật sao? Đó là trí tưởng tượng tốt nhất bạn nghĩ ra sao? Sinh vật ngoài hành tinh?
Vũ trụ có vô hạn không? Tôi thường tự hỏi điều đó. Nó có kéo dài mãi mãi không? Hay là một biển? Ta không có lý do để nghĩ rằng không phải như vậy, nhưng chân trời của chúng ta thì có mép. Những gì chúng ta nhìn thấy.
Ừ nhưng không có lý do để nghĩ thế, vậy bạn là một con tàu trên biển và bạn có một đường chân trời. Bạn đang nói rằng, ồ đó là giới hạn của đại dương à? Không, bởi vì nếu bạn lái về phía chân trời thì sẽ có nhiều chân trời hiện ra hơn và bạn cứ tiếp tục như thế cho đến khi gặp đất liền. Vậy trong vũ trụ, chúng ta có chân trời của mình và nếu ta đi tới chân trời đó, sẽ lại có một chân trời khác ở phía ngoài. Nếu ta di chuyển đến chân trời đó, sẽ có một chân trời khác nữa. Câu hỏi là, nó kéo dài đến đâu? Chúng ta không biết. Chúng ta hoàn toàn không biết.
Về mặt toán học thì đơn giản hơn nếu nghĩ rằng nó kéo dài mãi mãi. Thật tò mò là có những phương trình mà trong đó các giá trị vô hạn vẫn hoạt động tốt trong phương trình.
Vậy, chúng ta không biết.
Chúng ta có thể nói về
đến chân trời của chính mình,
chỉ vậy thôi.
Có rất nhiều người
nói rằng họ đã nhìn thấy người ngoài hành tinh.
Thực ra trên podcast này chúng tôi có mời một người
nói rằng họ đã thấy người ngoài hành tinh.
Không phải là họ nhìn thấy người ngoài hành tinh trực tiếp,
mà họ nói họ có bằng chứng
rằng người ngoài hành tinh tồn tại.
Và họ làm trong quân đội
và nói rằng họ đã,
bí dụ,
một số đoạn phim về tàu vũ trụ
mà bạn thấy từ…
Họ có cho bạn xem người ngoài hành tinh không?
Không,
nhưng bạn thấy những video
về những thứ
nhảy nhót trên bầu trời.
những video mờ.
Những video mờ.
Những video mờ.
Vậy,
đó là UFO.
Chúng không phải là người ngoài hành tinh.
UFO, đúng.
Có sự khác biệt.
Ồ, đúng.
Nhiều người đồng nhất hai thứ.
Nhưng nếu bạn thấy một cái gì đó
trên trời
và bạn không biết
nó là gì,
thì đó là UFO.
Và chữ U
đứng cho từ gì?
Unidentified — Không xác định.
Cho đến khi bạn có thể nhận diện nó,
nó là một UFO.
Và bởi vì nó làm những chuyện
mà bạn không hiểu,
bạn không thể đồng nhất điều đó
với việc nó là
người ngoài hành tinh.
Bạn vừa mới nói
bạn không biết
nó là gì.
Wow, thật tuyệt.
Tôi không biết nó là gì.
Vậy nên,
chắc chắn là người ngoài hành tinh.
Ngay khi bạn vừa nói
bạn không biết nó là gì,
thì đó là kết thúc câu.
Bạn không thể tiếp tục
và nói rằng,
vì vậy,
nó phải là cái gì đó khác.
Bạn có thể ấn tượng
với những video
không có lời giải thích.
Tôi không phản đối việc đó.
Nhưng bạn lại quay sang
nói đó là người ngoài hành tinh?
Bạn bảo đó là một âm mưu che đậy của chính phủ?
Bạn thực sự nghĩ
chính phủ
có năng lực đến mức đó sao?
Thường thì cùng những người
nói có một âm mưu che đậy do một thế lực cầm đầu,
lại chính là những người
phàn nàn rằng chính phủ
là một bộ máy cồng kềnh,
bất hiệu quả,
nên phải được thay bằng tư nhân.
Cùng những người đó
nói mấy câu như vậy.
Tôi yêu người ngoài hành tinh.
Tôi cũng muốn gặp họ.
Ngành của tôi,
cộng đồng vật lý thiên văn,
đã tìm kiếm
người ngoài hành tinh trong nhiều thập kỷ.
Và các bạn chưa từng tìm thấy
bằng chứng nào chứ?
Chưa.
Vì vậy cộng đồng
những nhà thiên văn nghiệp dư
trên thế giới,
được chứ?
Thiên văn nghiệp dư là,
một điều đáng tự hào
vì nó có nghĩa là bạn biết
bầu trời đêm
và bạn sở hữu một kính thiên văn.
Và nó không giống
một bác sĩ phẫu thuật thần kinh nghiệp dư, được chứ?
Bạn không muốn đến gặp một bác sĩ phẫu thuật thần kinh nghiệp dư.
Nhưng nếu bạn muốn biết
bầu trời đêm,
hãy hỏi một nhà thiên văn nghiệp dư.
Những nhà thiên văn nghiệp dư
rất hiểu bầu trời đêm.
Họ biết Mặt Trời,
Mặt Trăng,
và các vì sao hoạt động thế nào
mỗi đêm.
Họ rất giỏi
về khí hậu và thời tiết
bởi vì điều đó ảnh hưởng
đến việc các vật thể có thể quan sát được hay không.
Vì vậy họ biết
khi hệ thống thời tiết
đến và đi
và các thứ trông thế nào.
Bạn sẽ nghĩ
nếu người ngoài hành tinh
đang hiện diện,
thì các nhà thiên văn nghiệp dư
sẽ thấy nhiều họ hơn bất kỳ ai khác.
Nhưng họ lại thấy ít hơn.
Bởi vì chúng tôi biết
chúng tôi đang nhìn cái gì.
Nó đơn giản như vậy.
Khi bạn đã biết
bạn đang nhìn cái gì,
nó là một IFO,
phải không?
Ừ.
Nó không phải là UFO.
Và vì vậy,
vâng,
tôi muốn gặp người ngoài hành tinh,
nhưng bạn sẽ cho tôi xem
video mờ,
hoặc bạn sẽ nói
bạn có một người ngoài hành tinh,
nhưng nó nằm trong một cái hộp khóa
và bạn không chịu cho xem.
Nếu bạn có người ngoài hành tinh
trong một cái hộp khóa
và bạn không cho ai xem,
điều đó đối với một nhà khoa học
không khác gì
không có người ngoài hành tinh.
Bạn có thể đưa ra lập luận
tại sao người ngoài hành tinh
có thể tồn tại
và cũng lập luận
tại sao có thể họ không tồn tại không?
Không.
Không,
họ chắc chắn tồn tại
trong vũ trụ này.
Vũ trụ đã 14 tỷ năm tuổi
và các thành phần
của sự sống trên Trái Đất
là những thành phần phổ biến nhất
trong vũ trụ.
Và sự sống bắt đầu trên Trái Đất
gần như nhanh nhất
có thể xảy ra.
Khi Trái Đất cuối cùng nguội đi
sau khi hình thành,
khoảng 200 triệu năm là đã có dấu hiệu của sự sống đơn bào.
Mặc dù chúng ta chưa thể
tái tạo điều đó,
chúng ta không biết bằng cách nào,
đó là một lĩnh vực vẫn còn nhiều câu hỏi trong sinh học,
nhưng Trái Đất dường như
không gặp khó khăn
trong việc hoàn thành công việc
trong vòng 200 triệu năm.
Đó là Trái Đất.
Bây giờ ta có các ngoại hành tinh
mọc lên khắp thiên hà
để gợi ý rằng sự sống trên Trái Đất
là cô độc trong vũ trụ.
Bạn sẽ phải có
một luận điểm thuộc về triết lý
để bắt buộc bạn tin như vậy,
bởi vì điều đó không được rút ra
từ bằng chứng thực tế
hay quan sát
từ chính vũ trụ.
Vì vậy người ngoài hành tinh,
thường thì người ta ám chỉ
người ngoài hành tinh thông minh,
nhưng chúng ta cũng vui mừng
nếu tìm thấy bất kỳ loại sự sống nào.
Sự sống vi khuẩn.
Điều đó sẽ làm đảo lộn sinh học.
Còn trong thiên hà của chúng ta,
Dải Ngân Hà thì sao?
Ừ, thiên hà là nơi hợp lý nhất để…
Vì vậy chúng ta đã tìm kiếm ngoại hành tinh.
Ngoại hành tinh là gì?
Là một hành tinh quay quanh một ngôi sao khác
bởi vì nếu bạn định tìm
sự sống,
chúng ta giả định nó sẽ tồn tại
trên một hành tinh.
Vì vậy nếu cái bàn này là thiên hà
và hệ Mặt Trời sẽ ở khoảng chỗ kia,
chúng ta đã tìm kiếm một vòng tròn
cỡ này
cho ngoại hành tinh.
Và hệ Mặt Trời so với thiên hà là gì?
Chỉ là Mặt Trời
và các hành tinh của nó.
Và đó là hệ Mặt Trời của chúng ta ở đó
và chúng ta là một phần của
hàng trăm tỷ ngôi sao
trong thiên hà.
Và thiên hà này
là một trong có thể nhiều tới
một nghìn tỷ thiên hà
trong vũ trụ quan sát được.
Vì vậy nói rằng chúng ta cô độc,
điều đó thật sự là
vô trách nhiệm về mặt triết học.
Vậy cái bàn này là thiên hà?
Ừ.
Nếu đó là thiên hà…
và chúng ta đã tìm kiếm một thể tích…
kích thước đồng xu…
Đúng, đó là từ hay để dùng.
Một thể tích cỡ đồng xu
trong thiên hà này.
Chúng ta đã tìm kiếm ngoại hành tinh
và theo đó là tìm sự sống.
Những người ở Viện SETI
tìm kiếm trí thông minh ngoài Trái Đất,
họ đưa ra một phép ẩn dụ
nhưng có người nói,
chúng ta chưa tìm thấy sự sống nên có lẽ chẳng có sự sống đâu cả.
Và chúng tôi nói, không,
hãy lấy một chiếc cốc
múc xuống đại dương.
Đó giống như nói,
hmm,
trong đại dương không có cá voi.
Có phải tương đương không?
Ừ, tương đương
về mặt không gian tìm kiếm
bởi vì nó không chỉ là
không gian vật lý
mà còn là thời gian.
Giả sử người ngoài hành tinh
gửi sóng radio đến chúng ta
và chúng đến
cách đây 2.000 năm.
Người La Mã
có kính thiên văn vô tuyến không?
Không.
Nhưng tất cả chúng ta
đều sẽ
xếp họ vào loại thông minh.
Vậy,
giao tiếp đòi hỏi
trí tuệ và công nghệ.
Chúng ta có công nghệ
để làm điều đó
bao lâu rồi?
80 năm.
Về mặt xác suất,
anh có nghĩ
có người ngoài hành tinh
trong thiên hà Dải Ngân Hà không?
Ừ.
Ồ, chắc chắn rồi.
Anh nghĩ vậy à?
Tôi không thấy lý do để phủ nhận.
Đó là một phép tính bạn có thể làm.
Tôi đã làm nó với hai đồng nghiệp.
Chúng tôi có khoảng 100 nền văn minh
trong thiên hà
đang tồn tại ngay bây giờ.
Điều đó không nhiều
so với tổng số ngôi sao
nhưng một nền văn minh
phải tiến hóa
từ bất cứ hình thái nào trước đó
và đó chỉ là một lát cắt rất nhỏ
về mặt thời gian
so với thời gian hành tinh tồn tại.
một trăm kiểu
sống khác nhau.
Ừ, nền văn minh.
Tôi dừng lại ở từ “sống”
bởi vì “sống” có thể
nghĩa nhiều thứ.
Ý tôi là,
sao Hỏa có thể đã từng
có sự sống
nhưng bề mặt giờ sẽ chết rồi.
Vậy,
chúng ta đang tìm
những nền văn minh đang sống.
Và điều đó có làm anh phấn khích không?
Có, hoàn toàn.
Nhưng,
bây giờ anh muốn nói với tôi
rằng nó đã đến thăm anh
với những đốm sáng mờ ảo
trên bầu trời

không ai mang ra
một sinh vật ngoài hành tinh
Tôi cần bằng chứng tốt hơn
bởi vì anh đang đưa ra
một tuyên bố phi thường.
Sự say mê của con người
về việc gặp gỡ người ngoài hành tinh
trong khi chúng ta có
những loài kỳ quặc
mà chúng ta chưa từng gặp
trên chính hành tinh của mình.
Đó là một điểm hay.
Và hơn nữa,
chúng ta cần người ngoài hành tinh thật để làm gì
khi đã có Hollywood?
Điều buồn cười với tôi là
chúng ta không có
bất kỳ bằng chứng nào
rằng người ngoài hành tinh
muốn hại chúng ta
nhưng chúng ta có
bằng chứng
rằng con người
muốn hại con người.
Và bất kỳ cuộc chạm trán nào
giữa một nền văn minh tiên tiến
với một nền văn minh kém phát triển hơn
trong lịch sử thám hiểm
chưa từng
mang lại điều tốt đẹp
cho nền văn minh kém phát triển.
Vì vậy,
đối với tôi,
chúng ta đang mô tả
người ngoài hành tinh
không phải
như chúng ta
nghĩ
họ
sẽ là
mà như
chúng ta biết
chúng ta đối xử
với nhau ra sao.
Nó như một tấm gương.
Và chúng ta chỉ cần diễn tiếp
những gì ta sẽ làm
nếu ta tìm thấy
một nền văn minh ngoài hành tinh.
Con người sẽ làm gì?
Ý tôi là,
tôi nghĩ chúng ta sẽ đi
và cố gắng
bắt cóc một vài người
và mang họ về đây.
À,
không,
chắc họ
thông minh hơn chúng ta.
Giống như
giun nói,
ồ,
chúng tôi tìm thấy vài con người.
Chúng tôi nên làm gì
với họ?
Chúng ta nên nhốt họ lại?
Không.
Nếu người ngoài hành tinh đến đây,
rõ ràng
họ tiến bộ hơn
chúng ta
bởi vì chúng ta đã không
rời quỹ đạo thấp của Trái Đất
trong 53 năm.
Vậy,
nếu họ vượt qua cả dải ngân hà
để đến thăm chúng ta,
ồ,
chúng ta sẽ bắn súng vào họ sao?
Họ sẽ cười chúng ta.
Anh biết không,
trong tất cả những phim
mà ta đánh bại họ.
Thật buồn cười.
Tôi chưa từng nghĩ
về điều đó trước đây,
rằng,
ừ,
chúng ta chỉ bắn súng vào họ.
Bạn bắn súng vào họ.
Và điều đó thật sự
có khác biệt gì không?
Bạn biết đấy.
Chúng ta cho Brad Pitt
hay ai đó
vào vai như Tom Cruise.
Bộ phim không gian yêu thích của anh là gì?
Phim không gian?
À,
khoa học viễn tưởng
là The Matrix.
Tại sao?
Tôi yêu mọi thứ về nó.
Cốt truyện chặt chẽ.
Có một lỗi vật lý
trong đó,
nhưng nếu không có nó,
họ sẽ không có phim.
Vì vậy,
phải công nhận,
tôi có thể cho họ
một ngoại lệ.
mà tôi cảm thấy
mình có quyền làm.
Lỗi gì vậy?
Mọi người sẽ thắc mắc lỗi
trong Matrix là gì.
Ồ,
nó không hẳn là lỗi.
Chỉ là,
họ có,
đó là vật lý sai trong phim.
Được rồi.
vậy,
vậy,
vậy,
vậy,
vậy,
vậy,
vậy,
vậy,
nếu bạn,
nếu bạn còn nhớ,
máy tính AI
đang điều khiển mọi thứ
cần một nguồn năng lượng.
Và vì vậy,
vậy,
vậy,
vậy,
họ nuôi con người
trong những cái tổ,
trong những cái tổ đó,
bạn biết đấy,
biết rằng mỗi con người
phát xạ khoảng 80 watt.
Họ không nói con số đó,
nhưng đó là sự thật.
80 watt,
như một bóng đèn 80 watt.
Đó là lượng năng lượng
mà bạn đang tiêu thụ
và sử dụng.
Đó là tốc độ năng lượng.
Được rồi.
Và một trong những nhà biên kịch
chắc hẳn đã biết điều đó
và nói,
thật hay.
Hãy dùng con người
làm nguồn năng lượng
cho máy móc.
Được rồi.
Vậy,
có những tổ người này
và họ nuôi người từ nhỏ
đến trưởng thành
và họ đưa vào đầu họ
một thế giới mà họ đang sống
mà thực ra chỉ tồn tại trong đầu
và họ nghĩ đó là thật,
nhưng không phải.
Đó là Matrix.
Được rồi.
Nhưng khoan đã.
Làm sao con người
cung cấp năng lượng cho họ?
Họ cho con người ăn.
Vậy,
tại sao lại cho con người ăn
rồi dùng năng lượng
từ con người
để nuôi máy móc?
Hãy bỏ trung gian
và cho máy ăn thẳng.
Một cái gọi là
định luật thứ hai của nhiệt động học,
thứ nhất hay thứ hai của nhiệt động học,
bất cứ khi nào năng lượng chuyển dạng
từ dạng này sang dạng khác,
nó không hiệu quả 100%.
Bạn lái xe,
nếu bạn lái
xe động cơ đốt trong,
bạn lái được 50 dặm,
xuống xe,
động cơ nóng.
Nhiệt đó từ đâu ra?
Đó là năng lượng lãng phí
khi chuyển hóa năng lượng hóa học
của xăng
sang năng lượng động học
của chiếc xe.
không bao giờ hoàn hảo 100%.
Vì vậy họ đang mất năng lượng
với trung gian này
và họ nên cho máy
ăn trực tiếp
bất cứ thứ gì cái thức ăn
họ đang cho con người.
Và nếu họ thông minh,
họ sẽ không có con người
ít nhất là theo cách đó.
Nhưng như thế thì không có phim.
Đó là ý tôi.
Tôi cho họ một ngoại lệ.
Ồ, ổn thôi.
Anh có phải là người
dễ tính khi xem phim kiểu này không?
Ừ, không phải.
Tôi không phải là người
mà bạn nghĩ.
Tôi sẽ xem
và lặng lẽ,
vâng,
tôi sẽ ghi ra một danh sách những điều,
nhưng tôi im lặng về chúng.
Và nếu bạn quan tâm,
tôi sẽ kể cho bạn sau.
Anh đã bao giờ nghe
về thứ này chưa?
Thứ tôi đang cầm
trong tay bây giờ.
Cái này gọi là
Ketone IQ.
Trang web của họ
là ketone.com.
Bạn đã nghe tôi
trên podcast này
nói rằng tôi duy trì
phần lớn thời gian trong năm
ở trạng thái ketogenic,
tức là chế độ ăn kiêng rất hạn chế.
Và lý do tôi làm vậy
có nhiều.
Một trong số đó là
tôi dành hàng giờ
nói chuyện với mọi người
để kiếm sống.
Vì vậy tôi muốn đảm bảo
bộ não tôi hoạt động
một cách tối ưu.
Và lý do khác
tôi theo chế độ ketogenic
là vì tôi cảm thấy đơn giản là khỏe hơn.
Vậy khi tôi phát hiện ra điều này,
một thứ họ gọi là
một sản phẩm ketone ngoại sinh,
mà bạn có thể uống
và nó làm tăng
mức ketone trong máu,
tôi đã rất ngạc nhiên.
Tôi đã liên lạc với họ,
gặp họ,
tôi đã đầu tư
rất mạnh vào công ty họ
và tôi đã trở thành
đồng chủ sở hữu của công ty
theo như vậy
và giờ họ tài trợ
cho chương trình này.
Vì vậy nếu bạn muốn thử
thứ này cho chính mình,
tôi khuyên bạn nên thử.
Chỉ cần truy cập ketone.com/Stephen
và bạn sẽ được giảm 30%
cho đơn hàng đăng ký đầu tiên.
Bạn cũng sẽ nhận được một quà tặng miễn phí
với lô hàng thứ hai.
Đó là ketone.com/Stephen.
Tôi đã làm một việc
khi 24 tuổi
mà đã có
tác động sâu sắc
lên cuộc đời tôi.
Tôi đặt cho mình
thử thách đăng bài
mỗi ngày trên các kênh mạng xã hội của mình.
Và lúc đó,
tôi làm vậy
để tăng người theo dõi.
Nhưng nó đã có tác động sâu sắc
lên đời tôi
và hai điều đáng chú ý
xảy ra khi tôi làm thế.
Tôi đã học nhanh hơn
bởi vì mỗi ngày
tôi ghi lại
những gì đang xảy ra với mình
và cố gắng chắt lọc nó
thành điều
mà tôi có thể chia sẻ
với thế giới.
Nhưng đáng chú ý hơn,
nó đã dẫn tôi đến việc xây dựng
một lượng người theo dõi
hàng triệu người
và đó là nền tảng
mà tôi đã dùng để ra mắt
The Diary of a CEO.
Và đó là lý do tôi muốn nói với bạn
về nhà tài trợ hôm nay,
Adobe Express.
Họ là nền tảng
mà tôi dùng
để tạo tất cả các bài đăng
trên LinkedIn của tôi
và trên Instagram.
Chỉ vài cú nhấp
và bạn không cần
phải là chuyên gia
và đó là lý do
tôi thích dùng nó
bởi vì tôi không phải chuyên gia
về thiết kế đồ họa.
Nó dễ tiếp cận để dùng
cho tất cả chúng ta
ngay cả khi chúng ta không có
khả năng kỹ thuật
để thiết kế những thứ tuyệt vời.
Vì vậy nếu bạn muốn bắt đầu
gia tăng cả phạm vi tiếp cận
lẫn kiến thức
như tôi đã làm khi 24 tuổi,
hãy vào adobe.ly/Stephen
và bắt đầu
với Adobe Express.
Đó là adobe.ly/Stephen.
Câu hỏi nổi bật duy nhất là gì
nếu có một câu
mà bạn khao khát
muốn biết câu trả lời?
Rằng tôi không sống cuộc đời theo cách đó.
Thật sao?
Ừ.
Đó là một câu hợp lý
mà bạn đang hỏi tôi.
Tôi không muốn xem nhẹ
sự hợp lý của nó
nhưng tôi muốn nói
rằng đó không phải cách
tôi nhìn thế giới.
thế giới không phải
có một câu hỏi duy nhất
mà tôi cần câu trả lời.
Thế giới là
tôi cần học gì
để đứng ở một nơi
mà tôi còn chưa thể tưởng tượng
và hỏi một câu
mà tôi còn chưa nghĩ tới?
Nói cách khác,
khi diện tích kiến thức của chúng ta lớn lên,
đường biên của sự ngu dốt của chúng ta cũng rộng ra.
Và vì vậy bạn hỏi
câu hỏi nào duy nhất?
Không, sẽ có
rất nhiều câu hỏi.
Diện tích lại tiếp tục lớn hơn.
Tôi đứng ở một vị trí mới.
Bây giờ có một câu hỏi
mà trước kia tôi thậm chí
không nghĩ có thể được đặt
và đó là câu hỏi
quan trọng vào lúc ấy.
Nhưng rồi sẽ lại có một câu khác
sau đó
khi biên giới này
vẫn tiếp tục tiến lên.
Vì vậy tôi không nghĩ
về một câu hỏi duy nhất
hoặc hai câu hỏi
là quan trọng.
Tôi nghĩ về những câu hỏi
chưa được mơ tưởng tới
mà chúng ta thậm chí không thấy
bởi vì chúng ta chưa
đưa biên giới
đến tầm nhìn đó.
Và vì vậy vâng,
một phần của điều đó là không thể biết trước
nhưng tôi khá thích điều đó.
Có nhà thơ người Đức
Rainer Maria Rilke.
Một trong những bài thơ,
tôi không nhớ hết các câu
nhưng câu làm tôi xúc động nhất
là:
hãy học cách yêu
chính những câu hỏi.
Bạn đang cố tìm câu trả lời
còn tôi đang cố tìm
những câu hỏi.
Hãy học cách yêu
chính những câu hỏi.
Điều này khiến tôi quay lại
phần đầu cuộc trò chuyện
nơi tôi nói rằng
ngày nay tôi có nhiều
câu hỏi hơn.
Tốt đấy.
Thích điều đó.
Đôi khi thật khó.
Và không phải tất cả câu hỏi
đều có thể trả lời
với trạng thái kiến thức hiện tại.
Một số câu hỏi
là câu hỏi không hợp lệ.
Không phải tất cả câu hỏi
đều hợp lý.
Ví dụ,
ở nhiệt độ bao nhiêu
thì số bảy tan chảy?
Mặt trăng được làm từ
loại phô mai nào?
Chỉ vì danh từ
và động từ được xếp vào nhau
và có dấu hỏi
không có nghĩa là—
và nhân tiện
khi bạn
đối mặt với cái chưa biết
bạn không biết
nếu câu hỏi của bạn
sau này
sẽ trông ngớ ngẩn vậy.
Điều phân biệt
các nhà khoa học vĩ đại
với các nhà khoa học bình thường
là họ
biết tập trung vào
những câu hỏi nào nên đặt.
Bạn có nghĩ
chúng ta tự làm hại mình
bằng cách hỏi
những câu hỏi vô giá trị đó không?
Bạn không biết
nó có vô giá trị hay không.
Tôi biết
mặt trăng
không được làm bằng
phô mai
vào hôm nay.
Tôi biết điều đó
vì chúng ta đã từng đến đó.
Chúng ta mang về đá mặt trăng.
Vì vậy hôm nay
câu hỏi đó là không hợp lệ.
Nhưng nếu bạn chưa bao giờ
tưởng tượng
sẽ đi tới mặt trăng
và bạn không biết gì về vật lý
hay đá
và bạn ngẩng lên nhìn
và nó trông như
một miếng phô mai
mà bạn đang ăn
thì đó là một câu hỏi hoàn toàn
hợp lệ.
Hiện giờ có một chút
một cuộc trò chuyện đang nổ ra
trong vòng bạn bè của tôi
về tôn giáo
và ý nghĩa
và mục đích của cuộc sống.
Chúng ta có nên tranh luận
về những điều này không?
Về ý nghĩa, tôn giáo?
Có ích lợi gì không?
Tôi nghĩ ý nghĩa
là điều rất cá nhân
với mỗi người.
Vậy tại sao bạn
lại lao vào giữa
nỗ lực của họ
để thiết lập ý nghĩa
trong cuộc sống của họ?
Chúng ta đều là những
người rất khác nhau
và vì vậy ý nghĩa
phải khác nhau.
Nếu ý nghĩa
cùng một cho mọi người
bạn chỉ cần
xuất bản nó
mọi người đọc
và tất cả chúng ta đều có
ý nghĩa.
Không.
Bạn phải
tự tạo ra nó.
Một số người
muốn đi tìm nó
thì được thôi.
Tôi không có vấn đề
với điều đó.
Tôi không đi tìm
ý nghĩa.
Tôi đang tạo ra ý nghĩa
trong cuộc đời mình
bởi vì tôi có thể kiểm soát
điều đó.
Không phải là cần kiểm soát mọi thứ
nghe này.
Tôi thích ảo thuật
khi đã trưởng thành
bởi vì nó nhắc tôi
rằng tôi vẫn có thể bị lừa.
Được chứ?
Đó là—
vì vậy tôi không cần
biết mọi thứ
tôi chỉ cần
giữ được sự tò mò.
Và anh có con
nên thì…
29 và 25.
Đó có phải là điều
ý nghĩa nhất
anh từng làm
trong đời không?
Nuôi con?
Ừ.
Đó là một trong những điều ý nghĩa nhất mà tôi có thể nói — bọn trẻ tự lớn lên nhiều phần vì chúng rất độc lập, nên có một giới hạn về mức độ tôi nên nhận công lao cho con người và những gì chúng đã trở thành. Có nhiều thứ là do chính chúng làm. Nhưng vợ tôi — bà ấy là một nhà khoa học, một nhà vật lý toán học — chúng tôi đã chắc chắn cả hai con đều hiểu biết về khoa học từ sớm, lúc 13 tuổi đã được công nhận. Lúc đó tôi bảo: từ giờ tôi không quan tâm điểm số nữa; tôi biết sẽ không ai lợi dụng các con vì thiếu tò mò hay thiếu hiểu biết về thế giới khách quan. Và, bạn biết đấy, có khi đi dự tiệc, bọn trẻ lúc đó còn học trung học cơ sở, có người nói “hôm nay mình xui vì sao Thủy nghịch hành,” thì con trai tôi sẽ hỏi “thực ra chuyện gì xảy ra với chị hôm nay? Chuyện đó có xảy ra vào những ngày sao Thủy nghịch hành không?” Chúng biết cách đặt câu hỏi, hiểu chưa? Nhân tiện, nếu bạn cứ thẳng bác bỏ điều người khác nói thì điều đó cũng lười biếng về mặt trí tuệ như khi bạn cứ mù quáng chấp nhận ngay những gì họ nói.
Cái khó hơn nhưng tôi nghĩ thú vị hơn là xếp một loạt câu hỏi để thăm dò tuyên bố, để khám phá những gì đang diễn ra trong suy nghĩ và trong những khẳng định của người mà bạn đang trò chuyện. Vì vậy nếu ai đó nói “Tôi có những tinh thể này và nếu bạn cọ chúng vào nhau thì sẽ chữa lành cho bạn”, bọn trẻ của tôi sẽ hỏi: “Những tinh thể đó được làm bằng gì? Và bạn đã làm xét nghiệm gì cho việc này? Liệu việc chữa lành có thể được giải thích theo cách khác không? Và tinh thể đó là như thế nào?” Và chúng bắt đầu đặt những câu hỏi này, và rồi người đó có lẽ sẽ bỏ đi vì họ sẽ không có câu trả lời cho tất cả những câu hỏi đó. Và rồi, bạn biết không, tôi đã nói nếu một cuộc tranh luận kéo dài hơn năm phút thì cả hai bên đều sai — người đó, không có chỗ nào để đi xa hơn với người thực sự tò mò.
Một sự thật thú vị khác: tinh thể đại diện cho trạng thái năng lượng thấp nhất của cấu hình nguyên tử hoặc phân tử, tức là trạng thái năng lượng thấp nhất. Vậy nên người ta nói “Tôi có năng lượng tinh thể” — không, bạn không có; bạn có trạng thái năng lượng thấp nhất của silicon dioxide mà bạn gọi là thạch anh. Không có năng lượng nào bạn có thể lấy ra khỏi nó; nó đang ở trạng thái năng lượng thấp nhất. Đó là những người chưa bao giờ học hóa học, và là một người làm giáo dục, tôi không muốn chế giễu điều này, nhưng khi người ta nghĩ mình biết điều gì đó và tỏ ra cả gan về nó trong khi thực tế họ không biết — điều đó làm cho việc phá vỡ quan niệm sai lầm trở nên khó hơn nhiều đối với người giáo dục.
Cung hoàng đạo — ừ ừ — tôi có vài con số cho bạn đây. Ừ, Neil, các cuộc khảo sát cho thấy khoảng 80% thế hệ Z tin vào chiêm tinh ở mức độ nào đó. 72% trong số những người Gen Z và thế hệ thiên niên kỷ để chiêm tinh ảnh hưởng đến các quyết định lớn của đời như tình cảm, sức khỏe, công việc và giáo dục, và nhiều bạn Gen Z giờ kiểm tra cung hoàng đạo hàng tuần. Chúng ta sống trong một đất nước tự do, nên tôi sẽ không cố ngăn cản họ. Điều buồn sẽ là nếu con số đó lên đến 100%, và khi đó bạn sẽ không còn tạo ra các nhà khoa học hay kỹ sư nữa, hoặc những người mà sự thật khách quan của thế giới có ý nghĩa — và nền văn minh sẽ quay lại hang động, nơi mọi thứ xảy ra trong thế giới tự nhiên đều bí ẩn, được tạo ra bởi những lực lượng vượt ngoài kiến thức và sự hiểu biết của chúng ta.
Đây là tựa đề một trong những cuốn sách của Carl Sagan: The Demon-Haunted World — Science as a Candle in the Dark (Thế giới bị ma quỷ ám — Khoa học như một ngọn nến trong bóng tối). Vì vậy nếu bạn muốn nghĩ rằng bạn không kiểm soát số phận mình vì mặt trời, mặt trăng và các hành tinh đang kiểm soát thì — như tôi đã nói — đây là một đất nước tự do.
Có điều gì bạn đã học được mà vũ trụ làm để ảnh hưởng đến chúng ta không? Có chứ — mặt trời mọc và tôi tỉnh dậy vì tôi muốn thức vào ban ngày. Vâng, có những thứ ảnh hưởng đến hành vi của tôi. Thủy triều lên và tôi kéo ghế bãi biển ra vì thủy triều lên. Có những thứ ảnh hưởng đến hành vi của tôi, nhưng không nhiều hơn thế. Trái đất nghiêng trên trục của nó nên chúng ta có các mùa; tôi mua áo khoác và mặc vào mùa đông — điều đó ảnh hưởng đến hành vi của tôi.
Cung sao của bạn là gì? Một lần tôi có một người theo học một lớp của tôi ở đài thiên văn Hayden mà tôi dạy về vật lý thiên văn, và đến buổi học thứ hai cuối cùng cô ấy đến và nói: “Ồ cảm ơn, cảm ơn vì lớp học, tôi đang thích lớp học này, nhưng tôi muốn ông biết tôi là một nhà chiêm tinh và tôi học lớp này để có thể lập cung tốt hơn.” Tôi nói: “Thật sự hữu ích cho bà đấy à?” Cô ấy nói: “Ừ ừ ừ.” Cô ấy nói: “Ví dụ, cung hoàng đạo của ông là gì?” Và tôi nói: “Chẳng phải cô nên tự biết điều đó nếu tất cả mấy thứ này hiệu quả và cô lập cung hoàng đạo cho người khác sao? Cô nên bảo tôi cung của tôi là gì.” Cô ấy nói: “Được, được.” Cô ấy hỏi: “Ông là Song Tử à?” Tôi nói không. “Cự Giải?” Không. “Chòm Sư Tử?” Không. Tám lần đoán sai, rồi lần thứ chín cô ấy đoán đúng và nói “tôi biết rồi.” Tôi chỉ muốn nói rằng lời đoán thứ chín trong mười hai của cô ấy trúng—và cô ấy tuyên bố “tôi biết rồi.” Tại sao người ta muốn tin vào những chuyện như vậy?
Tôi nghĩ họ muốn thế giới vẫn còn những bí ẩn vì bí ẩn là điều đẹp đẽ. Tuy nhiên thế giới vẫn còn những bí ẩn, chỉ là những bí ẩn khác so với trước đây. Vậy hãy theo đuổi những bí ẩn đến nơi chúng dẫn bạn. Và có một nhánh khác trong chúng ta, những người phải có câu trả lời cho mọi câu hỏi vì họ không học cách yêu thích những câu hỏi; họ chỉ muốn yêu thích câu trả lời. Họ hỏi: “Trước Vụ Nổ Lớn có gì?” Tôi nói: “Tôi không biết, chúng ta có những người hàng đầu đang nghiên cứu; phải có thứ gì đó ở đó.” Họ nói: “Tôi không biết, chắc phải có Chúa.” Vậy đó là câu trả lời của họ, và họ thấy hài lòng. Họ hỏi: “Chuyện gì xảy ra sau khi chết?” Tôi nói: “Nó có vẻ là bạn phân hủy trong đất, nhưng ngoài ra thì có lẽ có gì đó ở linh hồn bạn.” Họ nói: “Phải có thiên đường.” OK, đó là câu trả lời của họ, họ có câu trả lời, và nếu đó là câu trả lời của bạn cho mọi vấn đề, bạn sẽ không phải là một nhà điều tra tốt về những điều chưa biết vì bạn chỉ bịa ra câu trả lời cho điều chưa biết và cảm thấy mãn nguyện.
Dark matter là gì? Dark — tôi không biết, chúng ta có những người hàng đầu đang làm việc. Là đó là tinh thần của Chúa à? OK, thì người đó sẽ không vào phòng thí nghiệm để tiếp tục nghiên cứu vật chất tối và năng lượng tối là gì. Tôi không bận tâm nếu bạn muốn nói đó là Chúa, nhưng đừng để điều đó làm tắt đi sự tò mò của bạn. Nhưng nếu bạn nói đó là Chúa rồi xong, thì bạn sẽ không hữu dụng lắm trong phòng thí nghiệm.
Những người như thế dường như hạnh phúc và khỏe mạnh hơn, điều đó thật đáng ngạc nhiên. Về người tôn giáo — một lần nữa — có thể là bởi vì tôi không biết liệu những biến đó có thể tách rời hoàn toàn hay không.
ở đây có những người mà họ yêu thương và quan tâm tới, những người mà họ gặp hàng tuần — điều đó không còn xảy ra với rất nhiều người ngày nay. Bạn có nghĩ mình sẽ hạnh phúc hơn nếu tin vào Chúa không? Tôi là một người khá hạnh phúc. Bạn có nghĩ bạn sẽ hạnh phúc hơn không? Tôi không biết. Tôi đã thấy những người rất hạnh phúc khi họ ăn mừng phiên bản Chúa của họ, nhưng cũng có những người khác thực sự hạnh phúc với phiên bản Chúa của họ. Và vấn đề là: những người sùng đạo thường cho rằng các tôn giáo khác sai. Những người sùng đạo sẽ tuyên bố cho chính họ và những người khác trong tôn giáo của họ rằng tất cả các tôn giáo khác đều sai, sai, và nếu không phải là sai thì cũng đưa ra những tuyên bố vô lý. Đối với họ, rõ ràng thế nào là sai đối với tất cả các tôn giáo khác. Bây giờ bạn đến với tôn giáo này, thì rõ ràng các tôn giáo còn lại thật nực cười; bạn đi từ tôn giáo này sang tôn giáo kia. Vậy thực sự đang xảy ra là gì? Những người sùng đạo trong rất nhiều tôn giáo này đều là những kẻ vô thần trước mọi tôn giáo ngoài tôn giáo của họ — mọi tôn giáo ngoài tôn giáo của họ.
Làm sao một ngọn núi có thể dịch chuyển đến trước Muhammad? Điều đó không thể chấp nhận được. Ồ nhưng vâng, Đấng Tạo Hóa của vũ trụ đã thụ thai một người phụ nữ ở Trung Đông cách đây 2000 năm — điều đó có vẻ đáng tin hơn bất cứ điều gì trong Kinh Qur’an đối với người này. Rồi đến người Do Thái: bạn nói Chúa Giê-su là Con của Chúa ư? Bạn điên sao? Bạn lấy điều đó từ đâu? Ông ấy là một người Do Thái tốt, một nhà tiên tri tử tế, nhưng là Con của Chúa thì bạn quá đà rồi. Vậy mọi người đều nói rằng điều kia không đúng. Vì thế người vô thần đối với mọi tôn giáo khác là họ chỉ không tin vào bất kỳ tôn giáo nào khác, trong khi một người vô thần thật sự chỉ có thêm một tôn giáo vào danh mục đó — đó là tôn giáo của bạn. Người vô thần đồng ý với bạn rằng tất cả các tôn giáo khác đưa ra những tuyên bố vô lý, nhưng họ cũng nghĩ rằng tôn giáo của bạn vô lý. Mọi người không chấp nhận điều đó, họ không chịu, nó không được cảm nhận tốt.
Tôi không có vấn đề gì với việc mọi người theo tôn giáo, tôi không có phản đối gì với điều đó. Tôi không cố áp đặt lên người khác — có những người khác cố làm vậy, tôi đã thấy họ làm điều đó. Tôi có một câu trích dẫn mà tôi bị trích sai chỉ vì họ muốn tôi đứng về phía họ. Bạn sẵn sàng chứ? Đây là một câu trích dẫn đơn giản: nếu mỗi lần tôi nói với bạn rằng khoa học chưa hiểu điều đó và bạn nói “à thì chắc chắn là Chúa”, “Chúa đã tạo ra vũ trụ vì chúng ta chưa biết”, “Chúa đã tạo ra sự sống vì chúng ta chưa biết cách tạo ra sự sống”, nếu đó là định nghĩa và cách hiểu của bạn về Chúa, thì khi khoa học tiến bộ, nó sẽ giải quyết những câu hỏi này, đẩy Chúa ra xa hơn tới những nơi chưa được khám phá. Và vì vậy câu trích là: nếu đối với bạn Chúa là nơi khoa học chưa đặt chân tới, thì Chúa là một vùng vô tri về khoa học ngày càng co lại — cái mà các triết gia gọi là “Chúa của những khoảng trống” (God of the gaps). Điều này đã tồn tại từ hàng ngàn năm trước: chúng ta không hiểu, vậy có một vị Thần; bão là Poseidon, sấm chớp là Zeus — đó là Chúa của những khoảng trống. Chúa của những khoảng trống là một trò quen thuộc trong nền văn minh loài người. Và tất cả những gì tôi đang nói là câu nói đó là đúng về mặt khách quan, vì đó là một câu điều kiện: nếu đối với bạn Chúa là nơi khoa học chưa bước tới, thì khi khoa học tiếp tục bước tới, bạn chỉ còn một vùng nhỏ ngày càng thu hẹp của vô tri khoa học — đó là Chúa của bạn. Đó không phải là một ý kiến, đó là hệ quả của một câu điều kiện.
Đã có người lấy nửa sau và in lên áo thun: “Chúa là một vùng vô tri về khoa học ngày càng co lại — Neil deGrasse Tyson” — đó không phải là điều tôi đã nói toàn bộ. Đó chỉ là một nửa những gì tôi nói, và điều đó chỉ đúng nếu đối với bạn Chúa là nơi khoa học chưa đi tới. Nhưng nếu chỉ tách ra phần đó và biến nó thành chân lý thì không — tôi sẽ không bao giờ phát ngôn như vậy.
Ông 66 tuổi đúng không? Khoan đã — tôi sẽ 67 trong một tháng. Một tháng nữa? Được, vậy một tháng sau buổi ghi âm này. Tôi 33 tuổi, được chứ? Bằng một nửa tuổi ông. Chính xác là một nửa. Tôi đang tự hỏi — ông là một người rất khôn ngoan — lời khuyên nào mà ông ước ai đó đã nói với ông khi ông 33 tuổi mà ông có thể cho tôi bây giờ? Tôi chẳng có lời khuyên nào như vậy, và tôi sẽ nói lý do: nếu bạn tỉnh táo và thông minh — tỉnh táo nghĩa là bạn để ý mọi thứ, và bạn thông minh và bạn học hỏi — thì chính việc sống cuộc đời là bài học. Một cách hỏi khác của câu bạn vừa hỏi là: với những gì ông biết hôm nay, ông sẽ nói gì với chính mình nếu gặp lại mình khi 15, 20, 25, 30 tuổi? Tôi sẽ không nói gì cả, vì nếu tôi cho một chút khôn ngoan và nói “ông sắp làm việc đó nhưng đừng làm”, thì không có bài học nào tốt hơn bài học do chính việc làm một điều gì đó và học ra rằng bạn không nên làm nó. Đó là bài học hay nhất. Chúng ta không sống theo một danh sách những điều người khác nói “đừng làm”. Bạn sẽ khám phá cuộc đời mình, đó là điều bạn sẽ làm, và có những điều tuyệt vời, và có những điều bạn không muốn lặp lại. Những lỗi lầm ấy — đó là nơi khôn ngoan sinh ra; đó là loại khôn ngoan mạnh mẽ nhất bạn có thể có, miễn là bạn học từ sai lầm. Nếu bạn cứ là kẻ ngốc và tiếp tục mắc lỗi, lời khuyên của tôi cho bạn là đừng mắc lại cùng một lỗi hai lần — nhưng bạn sẽ cần tôi cho việc đó. Vậy bạn sẽ quyết định về podcast này hoặc một quyết định kinh doanh nào đó và rồi “không, nó không diễn ra đúng”… Đây là một ví dụ tốt hơn, sẵn sàng chứ? Câu chuyện mang màu sắc rất Mỹ mà tôi sắp kể…
Hãy kể về một người nhập cư — trước đây người ta vẫn làm được chuyện này — đến Hoa Kỳ và họ làm việc chăm chỉ, vô cùng chăm chỉ. Ban đầu họ quét đường trước cửa một cửa hàng, rồi vào làm trong cửa hàng, học nghề, rồi chủ cửa hàng chết đi và họ tiếp quản nghề đó. Họ làm việc cật lực, vất vả, rồi anh ta sống trong một ngôi nhà lớn và có con. Rồi anh tự nói với bản thân: khi tôi bằng tuổi các con, tôi phải bươn chải kiếm thức ăn, phải quét dọn, và tôi muốn chắc chắn rằng con cái tôi không phải làm những việc đó. Tôi muốn bảo đảm chúng không phải khổ như tôi. Vậy nên bạn lo cho chúng, cho chúng mọi thứ để chúng không phải làm những thứ ấy.
Và bây giờ chúng lớn lên, thành người trưởng thành mà lại trở nên vô trách nhiệm, không có động lực, không có khát vọng, không có tầm nhìn — vì mọi thứ đều được trao sẵn cho chúng. Vậy người lớn nói gì với các con: tôi đã sai chỗ nào? Tôi đã cho các con tất cả những gì tôi không có. Đó chính là chỗ họ sai, bởi vì họ đã cho con cái mọi thứ mà họ từng thiếu. Cái đã tạo nên con người đó là những gì họ đã phải đấu tranh, những quyết định họ phải đưa ra, những quyết định đúng và sai, những người họ đã gặp, cách họ đối xử với người khác — đó là kinh nghiệm sống. Và kinh nghiệm đó không thể gói gọn trên một tấm decal trên xe, không có “bí quyết” nào cả.
Nó giống như khi bạn đến nhà ai đó và một trong những chủ nhà là đầu bếp được đào tạo bài bản, có thể từng làm trong nhà hàng, và họ nấu một bữa ăn tuyệt vời. Bạn nói “Ngon quá, bí quyết của anh/chị là gì?” “Bí quyết à? Tôi đã học trường ẩm thực sáu năm.” Đó là bí quyết. Bạn đừng nghĩ có một câu thần chú nào mà nói một câu là mọi chuyện sẽ tốt lên. Không. Hãy luôn tỉnh táo, học những điều mới mỗi ngày và học từ sai lầm của mình, vì những bài học ấy còn giá trị hơn ai đó chỉ bảo bạn đừng làm điều này điều kia — khi đó bạn sẽ không có kinh nghiệm sống để biến thành trí tuệ mà bạn muốn có trong những năm tới.
Câu hỏi cuối cùng tôi dành cho ông là — tôi nghe thấy điều này, tôi không nghĩ ông sẽ có câu hỏi cuối cùng — ừ, tôi nên nói là câu hỏi cuối cho bây giờ. Và điều tôi nghe lẫn trong những điều ông nói là “Tôi đã chuyển đến đây, tôi chuyển đến Los Angeles — ông cảm thấy thế nào về nước Mỹ lúc này?” Thì, ông biết đấy, đây là một đất nước tự do và chúng ta bầu chọn lãnh đạo của mình. Và hiện giờ có một nhóm người nắm quyền làm những điều khác với điều đã xảy ra trong những năm trước, thậm chí khác với các lãnh đạo trước cùng một đảng. Những gì đang diễn ra rất khác so với những gì tôi nghĩ người ta sẽ dự đoán. Nhiều người hay phàn nàn về lãnh đạo, nhưng chúng ta sống ở một đất nước nơi chúng ta lựa chọn lãnh đạo, nên chúng ta sẽ phàn nàn về lãnh đạo — lẽ ra phải phàn nàn về người dân, về cử tri. Tôi là một nhà giáo dục, tôi chưa bao giờ than phiền về chính trị gia; họ đại diện cho người dân. Tôi đã từng ở trong tòa nhà văn phòng Rayburn, Washington D.C.
Trong phòng ủy ban khoa học, được trang trí rất đẹp bằng các tác phẩm nghệ thuật và điêu khắc về khoa học và những thứ tương tự, một trong những thành viên của ủy ban khoa học hồi đó là một người theo thuyết Trái Đất trẻ — tin rằng vũ trụ được tạo ra trong sáu ngày, Trái Đất được tạo ra trong 6.000 năm, tối đa là 10.000 năm. Và tôi biết anh ta sẽ có mặt ở đó và tôi tự nghĩ: liệu mình có nên túm lấy ve áo anh ta và hỏi rằng “anh nghĩ gì mà lại ở ủy ban khoa học?” Nhưng tôi nghĩ thôi, không, nếu anh ấy nghĩ như vậy thì có lẽ cử tri của anh ấy cũng nghĩ vậy; họ đã bầu anh ấy vào, và cử tri đó là những công dân giống như tôi ở đất nước này, nên tôi không thể khép tội anh ta. Thay vào đó, tôi hãy đi nói chuyện với những người đã bầu cho anh ta. Tôi hỏi họ vì sao họ nghĩ như vậy, và bàn với họ, và đó là bổn phận của tôi với tư cách một người giáo dục — không phải để đánh ai đó ở trên đầu, những người ở Washington. Vì vậy chúng ta đổ lỗi cho những người giáo dục và truyền thông, những người giống như anh, như tôi — không, đó là trò đổ lỗi, tôi không cảm thấy như vậy.
Cha mẹ tôi, khi họ cho chúng tôi xem những hình ảnh về chó và vòi phun nước xịt vào người biểu tình ở miền Nam nước Mỹ, họ không bao giờ tỏ ra hằn học. Họ nói rằng những người đó không biết gì hơn, họ không biết khác đi, nên phải nói chuyện với họ và dạy dỗ họ. Đó rất khác so với việc giơ nắm đấm lên và nói “tôi sẽ đánh lại họ vì họ là kẻ thù của tôi.” Cách nghĩ của tôi là muốn dạy họ vì họ là đồng bào của tôi, và đó là cách tôi cảm nhận. Vì vậy điều tôi lo lắng là có những quyết định được đưa ra không vì lợi ích tốt nhất của những người đã bầu cho những quyết định đó. Hệ quả dài hạn có thể tàn khốc: nếu bạn cắt giảm khoa học cơ bản, thì khoa học cơ bản nuôi dưỡng kỹ thuật, kỹ thuật nuôi dưỡng nền kinh tế. Nếu bạn không coi khoa học cơ bản là quan trọng — bởi vì bạn không hiểu được tiêu đề nghiên cứu, hoặc nhà khoa học không truyền đạt nó — bạn nói đó là lãng phí tiền, cắt hết đi, chỉ làm kỹ thuật thôi, thì bạn sẽ bị cứng đờ tại chỗ. Và liệu đó có phải là điều đang xảy ra không? Chúng ta đang trên bờ của điều đó ngay bây giờ. Đúng vậy, người bình thường chẳng có khái niệm gì về điều này. Tôi đã cố gắng chiếu sáng công chúng về nó.
Rất dễ nói rằng khoa học cơ bản không quan trọng, hoặc không thể quan trọng, hoặc sẽ không bao giờ quan trọng vì chúng ta chưa biết. Lúc này là thập kỷ kỷ niệm, nên hãy quay lại thập niên 1920, khi vật lý lượng tử được phát triển. Nếu bạn có mặt hồi đó, bạn sẽ nói gì? “Tại sao các ông lại nghiên cứu nguyên tử? Các ông thậm chí còn không nhìn thấy được nguyên tử. Đừng phí thời gian. Các ông là người thông minh, hãy đi làm việc khác, làm mấy vấn đề xã hội mà chúng ta đang có.” Và phải mất nhiều thập kỷ, nhưng cuộc cách mạng công nghệ thông tin có lõi là việc tạo ra, lưu trữ và truy hồi thông tin số — điều đó chỉ có thể xảy ra khi khai thác các hiệu ứng của cơ học lượng tử. Vậy nên thập kỷ này của khoa học, vật lý được phát hiện — vào những năm 1950 người ta đã hiểu ra rằng “ồ, đây là vật lý quan trọng” — nhưng lúc đó chẳng ai biết điều đó.
Tiếp tục nữa: có phải là năm 1876, Hội chợ Philadelphia, Alexander Graham Bell trưng bày dụng cụ mới của ông — chiếc điện thoại — và người ta nói “ồ, cái này cũng hay đấy, các ông nên đọc xem người ta viết gì về nó: đây là một phát minh tuyệt vời, tôi có thể tưởng tượng tương lai có thể có một cái ở mỗi thành phố.” Tôi có một cuốn sách có hẳn một chương gọi là “khoa học và công nghệ,” nơi tôi ghi chép lại cách mọi người nghĩ về công nghệ thời của họ và cách họ luôn mắc lỗi khi dự đoán tương lai, bởi vì khoa học nền tảng xuất hiện từ dưới lên, bạn không nhìn thấy nó đến và nó từ từ trào lên; những kỹ sư tài giỏi áp dụng nó và rồi bạn có một chiếc iPad.
Neil, cảm ơn anh rất nhiều. Cảm ơn đã mời tôi trở lại — đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau; anh còn mang cả sách ra cửa hàng nữa. Anh làm như vậy sao? Vâng, chúng tôi muốn đến có chuẩn bị. Anh viết những cuốn sách đáng kinh ngạc nhất và anh nói theo những cách thật tuyệt vời. Tôi đã nói điều này với anh lần trước: anh làm cho những thứ mà tôi thực sự không có nhiều hứng thú khi còn đi học trở nên thú vị đối với chúng tôi khi là người lớn, đó là một điều đáng kinh ngạc, xin cảm ơn anh vì việc anh làm.
Anh có một truyền thống kết thúc là khách cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách tiếp theo chứ? Ồ phải à? Vâng. Và người ta không biết rằng họ để câu hỏi cho ai. Câu hỏi để lại cho anh là: anh giỏi đến mức nào trong việc biết trước mình sẽ hối tiếc điều gì, và có điều gì anh hối tiếc không?
Ừ, tôi nghĩ hối tiếc là những thứ mà bạn chỉ nhận ra khi đã quá muộn; nếu không thì bạn đã phòng ngừa nó và không phải hối tiếc. Vậy nên tôi không biết mình giỏi hơn người khác ở điểm đó hay không, bởi vì nếu bạn giỏi thì bạn sẽ chẳng bao giờ rơi vào vị thế phải làm điều gì đó mà sau đó bạn sẽ hối tiếc. Sự thật là bạn đã vượt qua điều gì đó, làm hoặc nói điều gì đó rồi nhìn lại và nghĩ “chết tiệt, tôi không nên làm vậy, tôi phải hối tiếc về chuyện đó.” Cho nên để giỏi trong việc biết trước rằng bạn sẽ hối tiếc điều gì đó gần như là điều không thể. Nếu tôi giỏi nhìn thấy trước thì tôi sẽ không bao giờ phải hối tiếc điều gì vì tôi đã phòng ngừa nó. Vì tất cả chúng ta, sự thật là chúng ta có những điều hối tiếc là bởi vì chúng ta đã đi qua một chuyện, làm một việc, rồi mới nghĩ “chết tiệt, tôi hối tiếc chuyện đó” sau khi chuyện đã xảy ra. Còn anh có điều gì hối tiếc không?
Khi tôi còn học đại học, tôi học chuyên ngành vật lý. Tôi nghĩ lúc đó mình là sinh viên năm ba. Có những học sinh từ các trường khác đến tham gia chương trình mùa hè — có lẽ là học sinh cuối cấp trung học, hoặc có thể là tân sinh viên đại học — nhưng tôi nghĩ họ là học sinh phổ thông. Tôi không phải cố vấn chính thức, nhưng tôi chỉ dẫn họ thực hiện các dự án nghiên cứu. Cuối cùng chúng tôi phải viết một bản đánh giá, đúng sự thật nhưng không cần thiết phải quá khắc nghiệt. Tôi đã viết là “cậu ấy giả vờ biết những thứ mà cậu ấy không biết, cậu ấy giả tạo,” và tôi lúc đó chưa biết cách nói những lời khích lệ tách rời khỏi việc chỉ nêu nhận xét tường thuật về một người. Liệu đó là một nghệ thuật hay một khoa học để làm việc đó? Tôi không biết, nhưng tôi biết mình lúc ấy chưa làm được.
Tôi chỉ mô tả đơn giản những gì mình thấy và nói rằng “điều này sẽ không ổn,” và điều đó đã làm cậu ấy rất nản lòng. Khi đó tôi đang học vật lý ở Harvard, còn cậu ấy đến từ một trường trung học nào đó, và tôi là sinh viên Harvard lại bảo với cậu ấy rằng cậu ấy chẳng ra gì — tôi không nên làm vậy. Sau này cậu ấy có liên lạc với tôi không? Có thể cậu ấy đã chuyển sang một lĩnh vực khác, tôi không rõ. Tôi hối tiếc chuyện đó, nhưng phải mất tới bốn năm tôi mới nhận ra đó là điều đáng tiếc, vì khi ấy tôi chưa hiểu: với tư cách là người dạy dỗ, bạn muốn khuyến khích người ta, thấy điểm yếu ở đâu rồi tìm cách giúp họ khắc phục, cải thiện chứ không phải chỉ nói “chuyện này không ổn, về nhà đi.” Tôi hối tiếc điều đó, và đó có lẽ là điều tôi hối tiếc nhất trong đời — vì ai biết được hậu quả việc đó ảnh hưởng thế nào tới cuộc đời người kia.
Bạn còn nhớ chuyện đó à? — Ồ vâng, ôi Chúa ơi, có, tôi nhớ. Sao anh nhớ vậy? Vì anh đã ghi nó vào phiếu đánh giá hay báo cáo của cậu ấy, rồi thời gian trôi qua có xảy ra điều gì khiến anh phải nghĩ lại về những gì mình đã viết không? Tôi đã viết rất nhiều thư giới thiệu cho người khác, nhiều hơn tôi đếm được, nên mỗi khi viết thư giới thiệu tôi lại nghĩ về cách mình có thể đã viết khác vào thời đó — đó là một nỗi hối tiếc mà tôi mang theo. Tôi thấy anh cũng mang theo điều đó. Tôi nghĩ mình đã bù đắp phần nào bằng cách giúp đỡ rất nhiều người khác — có những người cần trợ giúp, và mình tìm cách cho họ biết có thể cải thiện ra sao và tư vấn để mọi người cùng tiến lên. Đó là cách làm cho thế giới tốt đẹp hơn.
Quay lại điều anh nói lúc đầu, về những gì anh muốn khắc trên bia mộ — đó chắc chắn là điều anh đã làm rồi, nhiều hơn mức tôi có thể tưởng tượng. Tôi… tôi đã buông bỏ đức tin tôn giáo khi 18 tuổi, đừng đổ lỗi cho tôi vì điều đó. Tôi buông bỏ đức tin khi 18 và trở nên vô thần/hoài nghi; rồi tôi trở nên rất hoài nghi, nhưng sau đó tôi yêu vũ trụ bởi vì công việc của anh và vì chương trình Cosmos, đó là một trong những thứ tôi thích xem nhất. Tôi tìm thấy tất cả sự tò mò, kinh ngạc và kỳ diệu tôi cần nhờ đọc các tác phẩm của anh và xem những bộ phim tuyệt vời anh làm — cảm ơn anh rất nhiều vì điều đó.
Vũ trụ là một kho tàng phong phú cho sự thỏa mãn tinh thần, nếu tôi có thể nói như vậy, đúng là như vậy. Và cuốn sách của anh chính là điều đó. Tôi vô cùng khuyên mọi người nên đọc — cuốn sách ra vào khoảng ngày 21 tháng Mười, phần tiếp theo của Merlin, ra vào tháng Mười. Tôi sẽ đặt link trên màn hình — cảm ơn, đặt link ở dưới — rất đáng đọc, tựa sách là Chỉ Ghé Thăm Hành Tinh Này.
Tôi nói dối khi nói trước là tôi có thể cho bạn vài lời khuyên — đây là lời khuyên của một người 67 tuổi. Bất cứ lúc nào bạn cũng không nên đánh giá quá cao suy nghĩ của chính mình; bạn nên để mình bị khiêm tốn hàng ngày bởi những ý tưởng mới thách thức bất cứ điều gì bạn đang nghĩ — đó, theo tôi, là sự khôn ngoan. Làm sao tôi biết mình là ai nếu tôi không có quyền thay đổi? Có lẽ bạn chỉ thực sự là “chính mình” trên giường chết, khi bạn đã hoàn tất cuộc đời; lúc này bạn vẫn đang trong tiến trình. Bạn 33 tuổi; năm ngoái, khi bạn 31, bạn đã sống tới giây thứ một tỷ của mình. Nếu bạn sống khỏe mạnh, bạn có thể đạt được ba tỷ giây — tức là khoảng 93 tuổi. Thời gian trôi, nên nếu mỗi ngày bạn học được điều mới đưa thêm bối cảnh, thêm góc nhìn mới cho những gì bạn biết hôm qua, bạn phải giữ mình cởi mở với điều đó.
Tôi đọc sách khoa học cũ vì tôi thích nhìn lại sự tự tin của người ta lúc họ nghĩ rằng họ đã biết — đôi khi thật xấu hổ — và rất khiêm tốn khi nhìn lại người ta viết về thế giới của họ. Có một cuốn sách năm 1899 nói về Mặt Trời: tác giả viết “chúng ta đã học rất nhiều về Mặt Trời trong ba năm gần đây, tôi phải in lại ấn bản cuốn sách tôi viết ba năm trước,” và tôi nghĩ “bạn chẳng biết gì về Mặt Trời cả.” Điều đó giữ cho tôi khiêm tốn ở rìa của vùng vô tri, vì còn nhiều điều cần khám phá hơn những gì bạn đã học. Có lẽ đó cũng là liều thuốc mà y học và xã hội hiện nay cần — tôi nghĩ vậy — vì tất cả mọi người…

đang điều hành
mọi thứ
nghĩ rằng
họ
biết
tốt hơn
hơn
mọi người
khác
bạn
Bản dịch tự nhiên (gợi ý):
“đang điều hành mọi thứ, nghĩ rằng họ biết hơn mọi người khác — bạn”
– 調查發現大約有 80% 的 Z 世代相信占星術,
並且很多人會讓它影響重要的人生決定。
– 但如果那個比例變成 100%,那才真的可悲,
屆時文明會回到洞穴時代,
那時自然界裡發生的一切
都被認為是超出我們知識與理解的力量所創造。
所以如果你想相信你無法掌控自己的命運,
因為是太陽、月亮和行星在決定,
這是個自由的國家,隨你高興。
但我在為自己的人生創造意義,
因為那是我能掌控的。
– 那宇宙有沒有做什麼事在影響我們? – 有的。
– 真的嗎? – 對,我會告訴你怎麼影響的。
準備好了嗎?
– 尼爾·德葛拉斯·泰森是當代科學界最具辨識度的聲音之一,
他把宇宙的奧秘化為簡單的真理,
又把簡單的真理化為人生的課題。
– 身為科學家,我覺得很痛心的是
人們多麼容易因膚色、宗教、吃什麼食物、
說什麼語言就把彼此分裂,
然後發現某種不同的哲學觀點就去開戰。
但當我從宇宙的視角退後看時,
你會發現這多麼荒謬。
– 給我那個宇宙視角。
– 好吧,沒有什麼能跟宇宙的測量結果相提並論。
而且我們的確是由星塵組成的。
所以當人們覺得彼此不同時,
其實所有地球上的生命形式在 DNA 上都有共通處。
比如你和香蕉有 20% 的基因是相同的。
– 等一下?
– 好吧,我們大家都是,不只是你而已。
而且不止這樣。
有些分子曾進出你的肺,那些分子現在正在中國被別人吸入。
再往前追溯,耶穌也吸入過它們。
這樣如何?
與他人的「合一」。
– 這不可能是真的。
– 這又是下一個問題。
人們更重視他們認為是真的,而不是實際為真的東西。
那是讓我們所知文明崩解的配方。
但身為科學家,給我數據看看。
而身為一個對宇宙和客觀真理知道很多的人,
你會有很多問題。
所以你認為我在有生之年登上其他行星的機率有多大?
然後你能不能論證宇宙是被某種先進生命形式模擬出來的?
另外,人類是否在某個時刻演化出來去相信(宗教)?
如果你信上帝,你會比較快樂嗎?
– 哦,你打算讓話題更有看頭一點。
好吧,那麼……
– 給我三十分鐘時間就好。
我想說兩件事。
第一,非常感謝你持續收聽我們的節目,一週又一週地調進來。
這對我們所有人意義重大。
這真的是一個我們從未想像也無法想像會到達的夢想。
但第二,這個夢想讓我們覺得我們才剛剛起步。
如果你喜歡我們的內容,請加入那 24% 定期收聽這個播客的人群,
並在這個應用程式上追蹤我們。
我向你承諾:
我會盡我所能把這個節目做到最好,現在和未來都一樣。
我們會帶來你想讓我採訪的來賓,
也會繼續做你喜歡這個節目的所有事。
謝謝你。
我看了很多你拍的影片,我想是因為我已經到了人生某個階段,
對存在性的好奇變得很強烈。
我想我們都有過那樣的時刻。
尤其是你活得越久,某些事情就越讓你想——這一切到底是什麼意思?
是怎麼拼湊起來的?
五年、十年後這對我意味著什麼?
我不知道你是否夠年輕到會去想自己的死期。
但當你剩下的年歲比你已活過的還少時,這是件事——我想常說的方式是,你可以合理地期待活到和你父母一樣長。
我在過去五年失去了雙親。
所以那是我的地平線。
我們會死這個事實能夠讓你對剩餘的生命有更專注的能力。
因為想想看,
如果知道自己會死能帶來專注、目的、決心與行動,那如果你會永生,你還急什麼?
對我而言,知道自己終有一死,讓我剩下的生命有了意義。
而如果我永遠不會死,那在數學上就意味著我的人生將毫無意義可言。
因為根本不可能把無限的時間集中到某件事上,讓它變得有意義。
所以我把有限性當作一股非常認真的力量,作用於幸福與生產力。
你能為世界做些什麼?
在我的墓誌銘上,我想刻的一句話是霍勒斯·曼的一句名言:
「在你還沒為人類贏得些勝利之前,為自己感到羞愧而不要死去。」
我希望我能在世界上有所作為。
我希望因為我曾經存在,這個世界變得更好。
這樣要求我們任何一個人會不會太多了?
我們都有行善的能力。
所以如果世界變得更好,那我就完成了身為地球公民的份內事。
所有這些也都跟你新書有關。
我說是新書,但其實是對一本非常成功著作的修訂版──
我想第一版在 1998 年出版,書名叫 Just Visiting the Planet, Further Scientific Adventures of Merlin from Amnissia(暫譯:《只是在訪問這個星球:來自阿姆尼斯西亞的梅林的進一步科學冒險》)。
阿姆尼斯西亞,對。
當我思考關於宇宙、意義、目的、死亡、我為何在此、宗教這些更大的問題時,
我常常透過你作品中的脈絡與資訊來思考。
因為當我想到世界那麼大,如你在這本書中所說,那麼無限,滿天星斗時,有時我會在一種美好的方式裡感到渺小無足輕重。
我覺得那些我操心的小事不再那麼重要。
但當你談到……
你是在一種快樂的方式裡感到渺小。
對,對。
我覺得那些讓我受苦的事,沒那麼重要了。
然後你談到,透過意識到自己會活到九十歲或八十歲,從而「縮短時間感」,能創造大量的意義。那種感覺有點像……我不知道。是的,宇宙在大小、年齡、內容上都是巨大的。我們放在桌上的任何東西,都無法與我們對宇宙所做的那些度量相抗衡。
不過──有多大?最遙遠星系的光已經傳播了近140億年,比地球存在的時間還要早大約100億年。若想要體會這一點的話……但是換個角度想。如果你看生命的成分,不只是人類生命,而是地球上的生命,你可以把元素排序。生命中最主要的元素是什麼?我們提到過人體,第一是氫。它包含在你體內的水(H2O)裡,取決於你是否有點胖,你體重有一半到四分之三是水。那麼接下來你體內含量第二多的是什麼?是氧,連在水分子上。兩個氧(O),而氫和氧都出現在我們體內很多很多其他的分子裡——在 DNA、在肌肉組織、在血液中。
第三是碳,你會以為碳一定在名單上,因為我們是碳基生命。第四是氮。第五我就統稱為其他。那麼,宇宙裡的元素排序如何?第一是氫。第二是氦,但氦在化學上很惰性,你可能在高中化學學過,反正拿它也沒辦法做什麼。再來是氧、然後是碳、再來是氮,然後是其他。好吧,所以我們與宇宙的成分是一一對應的。
二十世紀天體物理學給文明的一個禮物,就是弄清這些成分來自哪裡。我們把那些成分──氫──追溯到大爆炸本身;而所有這些較重的元素,則是來自恆星在其核心那個熔爐中製造出來的。它們度過了一生,爆炸了,將那些富集物質撒向氣雲,讓下一代恆星能有行星,至少其中一顆有我們所知的生命──地球上的生命。因此,你可以不只是比喻地想,我們字面上也是由星塵組成的。
所以不是說我們只是活在宇宙中。是的,那是真的,但宇宙也在我們內部活著。所以我們特別,是因為我們與宇宙相同。人們常說自己特別,想要與宇宙不同。不是的,我們是相同的,因為我們有人類的 DNA,而在這個地球上,我們與其他動物、與地球上所有生命的 DNA 有共同之處。你知道嗎?我們和蘑菇之間的共同點,比我們或蘑菇與綠色植物之間的共同點還要多。真菌和動物的共同祖先在生命樹上分支得比它們與綠色植物的共同祖先分支得更晚。你和香蕉有大約 20% 的基因是相同的。抱歉,我應該說,我們大家都有,不只是你一個。
當你把這一切放在一起考慮時,不只是我們活在宇宙中,宇宙也活在我們裡面。這個發現接近於靈性的領域,但它是一個科學的結果。所以當我夜裡仰望時,我從不覺得渺小。我覺得自己很宏大,我覺得和宇宙一樣龐大,因為那是我們的來源。我們是宇宙演化這個偉大展開故事的參與者。
你一說到這點,我就想到所有那些說「我們是一體」的東方傳統與宗教。從科學角度來看,正如你所說,我們確實是一體的。有趣的是,我對這個世界的一個深切擔憂是:許多宣稱「我們是一體」的哲學或宗教,遇到不同的哲學時卻會去開戰。我不是要拿這件事好笑,但事實是,我們並不擅長與所有人感受一體感。我們容易和自己的部落感到一體。部落可以是膚色、宗教、你的伴侶、你不和誰睡在一起,你吃什麼食物、你做哪些儀式等等。
因此人們依據許多因素選邊站,作為科學家來看,我覺得令人不安的是我們是多麼容易、又多麼迅速地分裂彼此,並以此作為互動的理由,而不是去看到我們之間共有的東西,並把那當作我們應該聚在一起的理由。過去二十四小時來,這件事一直在我腦海的最前端。新聞上發生了很多事,讓關於分裂的討論衝到我心頭最前面。你知道,在英國,下週我相信會有很多人在倫敦遊行,都是因為各種政治的事情。昨晚我跟朋友說,我其實認為問題的根源不是這個或那個,而是分裂本身。
你可以過度分析。我的意思是,如果你深入去看,那些人說他們上街或爭論的理由之外,撇開表面的說法、把種種拆解開來,你會發現底層其實是這裡有一個部落,那裡有另一個部落。他們這樣想,那樣想,彼此永遠不會相遇,除非我們重新思考彼此的互動方式。想想看,世界各地存在的種族摩擦,尤其是在殖民時期的歐洲、奴隸貿易等,那當然是錯的、是壞的。但再看看第一次世界大戰和第二次世界大戰,那是白人跟白人在打仗,大規模屠殺彼此。
所以你可以用膚色來劃分人群,但顯然人們總能找到很多理由去分而治之、去分裂並屠殺、去分化並壓迫。
而且,而且,而且,膚色只是人們用來發動宗教戰爭、或因為崇拜不同的神或以不同方式崇拜同一個神而提出的眾多理由清單中的一項。
這些都是人類。
你知道嗎,我寫了一整本書——我想你那裡堆著的書其中一本,就是那本,對,叫《文明的宇宙觀》(Cosmic Perspectives on Civilization),你左手那本。
那本書就是在講:當你具備科學素養,並且再加上一點宇宙視角,世界上的衝突會呈現出什麼樣子。
給我那種宇宙視角,拜託。
就是這樣:你們在為沙灘上的那條界線打仗,而我在月球上看著地球,看到這個脆弱的生態系統。
你知道地球的大氣層就厚度而言,跟蘋果的果皮對蘋果的關係是一樣的嗎?
所以我看到人們在破壞這個星球、互相廝殺。
又回到那種情況,只是基於誰在那條沙線的這一邊或那一邊,或者他們崇拜誰、不崇拜誰、膚色如何、在哪裡出生、說什麼語言、帶什麼口音。
我退後一步,從軌道上看,是海洋、陸地、雲層。從月球看,地球懸浮在太空中。
我幾乎不想放大去看,因為人們更重視他們認為是真的東西,而不是事實本身。
外面存在客觀真理,但人們似乎越是缺乏支持他們信念的證據,就越激烈地爭論和打架。
有句老話說:如果一場爭論持續超過五分鐘,那麼雙方都錯了。這大概在八成到九成的情況下都成立,但這確實是值得思考的事。
基於你在職業生涯中對宇宙客觀本質所知的這些東西,你的靈性與宗教信仰有沒有發生演變?有沒有改變?
這要看你所謂的「演變」是什麼意思。我是天主教徒長大的。
是的。
但我們基本上是在一個世俗的家庭長大,雖然我們每週都會去教堂。
我的意思是,我們回到家時,父母從來不會說「別那樣做,耶穌在看著你,你再這樣會下地獄,做這個會讓上帝高興」之類的話。家中從未有過那種對話。
所以那個家庭是由客觀真理或生活經驗所驅動,長輩把這些帶給下一代。那在我那代比現在這代更常見,因為現在長輩什麼都不知道了。
你知道,你的孩子跑來跟你說:「媽媽、爸爸,我想當 YouTube 網紅。」你會說:「什麼?回去讀書。」然後他們成為 YouTube 網紅,賺得比你多。世代之間的落差比以往任何時候都大,這是肯定的。
但在我八歲那年左右,我覺得宗教教義越來越不具說服力。所以在我九歲那年,當我發現宇宙──或者更準確地說,是宇宙發現了我──第一次去當地的天文館之後,我的人生有了轉變。
所以我不會稱之為「演變」,但我會說這件事跟這個有關(你沒問這個,但它相關)。在我還沒那麼出名之前,我會在飛機上被問到:「你做什麼工作?」然後知道我做天體物理之後,問題就來了:「告訴我關於黑洞、相對論、大爆炸、外星人吧。」而話題總會落到上帝那兒。
我以前常常對那個問題給出相當直率、毫不留情的回答。但後來我想,那樣不公平。有人的一生會圍繞他們的宗教信仰與靈性做出重大轉折。僅僅因為我從八歲起就不太相信宗教,我不應該把這當作攻擊他人的武器。我至少應該理解他們從何而來。
於是我有系統地收集各式各樣的宗教書籍。我有《妥拉》(Torah)。我有好幾本《古蘭經》。我有約瑟·史密斯(Joseph Smith)記述,那個導致摩門教的記錄。我也有好幾份耶和華見證人的文宣——因為他們會到你家門口想要遞給你東西。
我把這些書都收集來了,大部分都讀過。我大致翻過所有的,有些書我讀得比其他的更仔細。
這樣做使我能夠、有能力和有宗教信仰的人進行更有意義的對話。更加有意義,也更加有根據。這才是關鍵。我不想在不了解一個宗教的情況下去談論它。作為一個學者,這應該是對任何主題都成立的態度。
你是個學者,你在乎的是什麼是真的,不是你認為是真的,或是別人認為的。
毫無疑問,宗教自有文明以來就是影響文明的最大力量之一。當你把宗教看作是塑造人們行為的來源時,它影響人們吃什麼、我剛說過的與誰同床、在哪裡睡覺、在哪裡崇拜、崇拜誰——遍及全世界。從有泛靈論的原住民,他們認為山裡有靈、溪流有靈、風有靈,到一神論的宗教,再到多神論的宗教。
我們之所以稱希臘、羅馬的信仰為「神話」,並不是想和他們拉開距離;那曾經就是他們的宗教——希臘諸神、羅馬諸神,對他們而言那就是宗教。
所以我對這些都有一定的了解,這樣當有人問我「你感覺如何?你怎麼想?」的時候,我可以在不顯得討人厭的情況下回答,並且能進行有意義的對話。
我還沒做過那件事。
你還沒做過?
沒有,我還沒做。我還沒做。
但那真的是個很好的主意,特別是對像我這樣常跟人對談、喜歡提問的人來說。
但腦海裡跳出的第一件事其實有兩個問題同時湧現。
第一個是,讀了那些書之後,你改變了什麼?除了你能以不同方式跟他們產生共鳴、跟他們交談之外,還有什麼變化?
第二個問題是,因為我看過《Cosmos》,看過好幾次。
這是我和我伴侶最愛看的節目之一──你帶著觀眾從時間的最初、穿越宇宙,一直到我們現在所在的位置。
那個日曆也超棒。天啊,宇宙年曆。是我最喜歡的東西,我還一直想說服大家去看。
我的問題是,因為我看了那個節目,也看到了宇宙隨時間如何演化,或者至少是我們對它如何形成的理解,問題是:人類在某個時候有沒有進化出「相信」的傾向?我們是不是注定要相信某些東西?
那麼,最好的問法是,我們回到最早有人類化石記錄的時期。
我們可以回到尼安德塔人(Neanderthal),舉例來說。尼安德塔人是古人類的一個分支,基本上滅絕了。雖然有些雜交,許多現代人有尼安德塔人的DNA,但作為古人類的一個分支,他們已經滅絕。
然後有克羅馬農人(Cro-Magnon)。我們,也就是智人(Homo sapiens),在克羅馬農人之後出現。
所以當你看葬地的時候,尼安德塔人會把死者連同生活中使用的東西一起埋葬。那你為什麼要這麼做,除非你相信死後還有什麼東西在等著那個人?
我猜把這事情做到極致的是埃及人,對吧?對於埃及的王室,他們會把各種東西和你一起埋葬。事實上,在希臘——我讀過這個,並不是做了專門研究,我也不是這方面的學者——他們葬人的時候會把一枚硬幣放在你嘴裡或手上,放在身體某個地方。這樣你進入冥界時,可以付錢給擺渡人,渡過斯堤克斯河進入冥界。
你甚至可以說,當人們開始以那種方式看待死亡時,那或許就是成為人的開始。你甚至可以把問題反過來問,不是問「我們何時開始相信宗教?」而是說「當我們的祖先在洞穴葬地出現這類儀式時,我們就以各種我們認知的方式成為人類了」。
相信帶來的生存利益?我不知道。真的,我不知道。
我們相當確定群體思維(groupthink)有生存上的好處。而宗教如果說不是群體思維,那還有什麼?宗教就是「我們大家要這樣相信」,在某些場合要這樣行為,且不能偏離。這套信仰的一部分包含了關於來世的說法,以及你在世上應該如何行為。要不然你上不了天堂、會下地獄。我覺得猶太教好像沒有地獄,但你就沒那麼大的獎賞了。
這樣就形成了一整套可以把一個民族緊密綁在一起的信念。尤其當別的民族出現、做些你不理解的事,對你構成威脅時,你就會把他們排除在外,盡一切可能保護自己的傳統不被他人取代。最糟糕的情況,就是全面戰爭:我們就殺掉那些不跟我們一樣的人。所以也許宗教是化石紀錄中界定人類的一項特徵。正如我說的,這是個有趣的反轉:不是問人類何時開始有宗教,而是把「宗教出現在穴居人的葬禮」當作定義我們是人類的時刻。
你剛才說我們被某些共同的信念和觀念綁在一起,對。
我認為……儀式是社會中最強的綁定力量之一。我也覺得人們可能在逐漸解綁。如果你看社會敘事,現在是「當自己的老闆、靠自己站立」的價值觀。越來越多人孤獨,獨居,生小孩越來越少,做自由業、遠距工作。所以在某種奇怪的方式上,我們變得更獨立。而那樣確實有代價。其實,我那些在人生中最掙扎的朋友,往往是最少依賴村落的人。所以我一直在想我們是不是需要把認同往上延展到整個宇宙,也就是我、我的家庭、也許我的村落、也許我的國家、地球、宇宙,最後是神。
元宇宙?
對。像神一樣。
多重宇宙?
是的。
讓我回應一下。已經有研究關於這種生活方式的心理影響,基本上是社交媒體在一個人早年生活中的作用。但我不想成為那種說「我們那時代做得對,你們年輕人不知道自己在幹什麼」的人。你看過那些片段,有官員拿大錘砸掉彈珠台,說那是下一代的禍根,因為他們不念書、在賭博。你也看過有人燒搖滾唱片。這些我們都看過。我不想做那個人。我寧可說,年輕人會創造一個完全不同於我成長時的現實。我不確定我能否或是否應該對此作價值評斷。當他們長成成熟的成年人,他們會找到那個世界的節奏。
我會說的是,如果你回溯得夠遠,沒有人會到處旅行。幾百年前,你一生可能不會離故鄉超過三十英里。所以現在人們確實與世界各地數以千計的人交流,這就不一樣了。我不是要對這點做價值判斷,但的確不同。你會接觸到不同的想法。
也許它會讓你更有部落化的傾向,也可能會讓你變得更柔軟。
它有能力做兩者。
令我擔心的是,因為當我在社群媒體上發表時,我學會了一門不表達意見的藝術。
因為我不在乎你的意見是什麼。
我也不在乎你是否擁有和我一樣的意見。
作為一個教育者,尤其作為一個科學家,我在乎的是:你的意見是否建立在客觀的現實、客觀的真理上。
如果你的意見基礎是「你覺得怎麼樣、你想要怎麼樣」,那你就只是漂浮著,沒有根基。
而如果這種沒有根基的想法被上升為法律與立法,然後你根據你認為或想要成真的東西去塑造社會,而不是根據客觀真理,那就是我們所知文明瓦解的配方。
至於你說的「孤獨」那一點,我不太知道該怎麼評論。
我沒有那方面的專業知識。
但我知道我不想成為那種坐在搖椅上、大喊「滾出我的草坪」的老人,你懂的。
我想弄清楚我是否需要確保我的人生有向上攀升的階梯。
哦,我再回到那個話題。
教會最重要的角色,也許並不是告訴你一個具體的祈禱方式,或是你該向誰祈禱、何時祈禱。
也許那不是它最大的價值。
也許它最大的價值是它創造的社群。
大家聚在一起,同一時間都在同一個房間裡。
現在已經不太會發生了,就像你說的。
今天人們比以往更不虔誠了。
許多曾經虔誠的人,按照統計,今天會自稱是「有靈性」的,
這表示他們已經脫離了通常決定你在宗教中如何行為的規則與條條框框。
但事實是,你在談的是向上連結(going upwards)。
所以你有你的城市、你的社區、你的鄰居,以及你的教堂、會堂、清真寺、廟宇──
不管那是哪個你定期聚集的地方,這肯定有它的價值,因為我們需要彼此。
我有時會羨慕,當你沿著鄉間小路開車時,看到一隻鹿在路邊閒晃。
我會想,社會崩潰了,那隻鹿還活得好好的。
那鹿生在森林裡,它自己找得到吃的、也會長大。
而我在這個世界上需要其他人才能存活。
我不會打獵,不會剝皮。
我喜歡知道在超市裡有一瓶牛奶在等我,還有即食穀片可以吃。
我們彼此之間的相互依賴是前所未有的。
我們要如何在不四散各奔的情況下維持這種互賴?
你說你在過去五年內失去了雙親,對吧?
是的。
作為一個了解宇宙、客觀真理與現實的人,你在面對那種情況時,如何處理哀傷?
而且,那件事有沒有以任何方式改變你?
有一點點改變。
沒有我原先想像的那麼多。
我父親去世時89歲,那是五年前。
我母親在她95歲生日前兩天過世。
所以我是把自己放在他們兩人預期壽命的中間。
我想我會活到92歲,這幾乎就是兩者的平均數,你懂的。
在那個年紀過世,的確令人難過,但並非悲劇。
這對我來說是一個重要的區別。
悲劇是指本來可以好好活下去的生命,卻因戰爭、或他人或當事人的疏忽而被截斷──
那才是悲劇,是沒有活到人生完整的生命。
但如果你活到完整的一生——他們結婚五十幾年——
那是令人難過的,但不是悲劇。
事實上,那甚至不該被視為悲傷,而是值得慶祝的事。
我很想念他們,比我想像中還要多。
因為他們帶著相當多的智慧。
我父親曾在民權運動中積極參與。
我母親是位老年學專家。
所以他們都非常關心他人的困境。
而我是他們的兒子,一個天體物理學家。
所以我常常抬頭看天,但同時也被紮根在人的處境裡,會去思考、去關心它。
當我遇到現代生活中的事情時,我會想我母親會怎麼說?
我會想我父親會有什麼洞見,但他們已經不在了,我無法再從他們那裡得到那些回應。
這件事改變我的方式是:我對自己有了更高的期許,要確保我擁有可以傳給我兩個孩子的智慧,
那種我從父母那裡得來的智慧。
這並不是教你買哪台車或該做哪份工作的智慧,因為他們有其他的價值觀、對社會有不同的期待。
但在做人與人之間的互動、在愛、在生命的挑戰以及如何克服它們方面,
有些智慧是跨越時代的;有些是關於如何應付難相處的人、如何欣賞自然而不把它視為理所當然。
我喜歡喬伊斯·基爾默(Joyce Kilmer)那首寫樹的詩,其中的一點。
那首詩是在寫一棵樹,而我們都見過樹,為什麼這重要?
因為需要一位藝術家、詩人、作家、雕刻家、畫家來提醒我們、刺激我們,讓我們注意那些我們可能會忽略的事物。
因為生活裡有太多東西,你可能只是走過,完全不去思考。
所以我不會在經過樹時不去想起那首詩。
那首詩是這樣的(我想):
我想我永遠看不見,比樹更可愛的詩句。
一棵樹,牠飢渴的口緊貼著大地甜美綻放的胸膛。
一棵樹整日望著上帝,舉起葉枝般的臂膀祈禱。
一棵樹夏日或許在髮間戴著一窩鶯鳥的巢。
牠的胸膛曾覆雪,
終究與雨共存。
像我這樣的愚人會造詩,
但只有上帝能造樹。
但只有上帝能造樹。
這些天我花很多時間去思考並與人談論這一切意味著什麼,而我的想法越來越多。
我記得你曾經一兩次提到模擬理論,
然後我也開始漸漸陷入那一整套思考。
不過,你知道,偶爾還是得跳出來,聞聞花香、喘口氣。
但你說如果有人發現宇宙其實是被某種高等生命模擬的,你也不會感到驚訝。
是啊,照我們現在能計算的東西來看,再加上量子運算,
我們還沒有那樣的能力。
但如果要在電腦裡做一個世界,讓那個世界裡的人物相信自己有自由意志,
然後他們按著那個信念生活,最後又發明了電腦,並在自己的電腦裡造了一個世界,
而那個世界裡的人物也以為自己有自由意志,
這樣模擬世界就一直一層疊一層往下延伸。
閉上眼睛丟飛鏢,
你會打到哪一種?你會打到第一個發明模擬宇宙的那個原始宇宙?
還是打到隨後無數個模擬宇宙中的某一個?
飛鏢很可能會命中後者之一。
但我的逃生門路是,既然我們還不知道,也還沒有能力去做一個完美的模擬世界,
那就代表我們要麼是真實的「第一個」宇宙,還沒來得及創造出模擬世界,
要麼我們是那個還沒演化到能創造出自己模擬世界的「最後一個」宇宙。
因為中間那些階段的宇宙都有能力去創造。
這樣一來,原本對我們極為不利、像是億萬比一的機率,反而可能變成大概五五波。
喔,有趣。
我以前從沒聽過這種說法,
這樣一來我就比較安心一點。
安心。是啊,我晚上也睡得比較好。
不過其實也不重要。
如果我們完全是被模擬的,你會在意什麼?你還是要活好你的生活。
我知道我們不想相信自己像被牽著線的木偶。
但我有一部分其實覺得是這樣。
你看,當地球一切看起來都還算穩定時,
然後 COVID 出現了。
喔,好吧,這就是程式設計師在說:「地球太無聊了,我們得加點刺激。」
他們丟進一場大流行病。
好吧,一次百年一遇的大流行。
現在對他們來說我們變得有趣了。接著會怎樣?
誰會打疫苗?誰不打?誰會爆發衝突?誰會死?誰會活?
然後我們度過那一關,出了疫苗。
好,我們剛開始平靜下來,然後他們又說:「來,讓那個紐約的億萬富翁地產開發商成為世界上最有權力的人。」
再攪一次局。
現在又有另一套攪局的劇本在進行。
這就很符合那種住在父母地下室、愛搗蛋的外星小孩在為我們編程的畫面。
我若是他也會這樣做,我會加點刺激。
有款遊戲叫 SimCity(模擬城市)。
我玩過,那代表我年紀不小了。
在那個遊戲裡你是這座城市的市長,
人們可以投票把你罷免,所以你得做些讓大家滿意的事。
遊戲裡有民意調查,如果你在某個地方花太多錢,就沒辦法投資學校,那就糟了,
但接著犯罪率上升,你又開始驚覺:「天啊!」
即便只是這種簡單模擬,許多彼此依存的現象都在同時發生。
然後會發生突發的事情,比如哥吉拉踏進城市、橫掃一切。
哥吉拉當然不是真的,但對遊戲來說差不多一樣,
那會是一場災難。是洪水嗎?是火災嗎?總之是個沒人預料到的事。
我們是在九月十一日錄這次訪談。我家離震中(ground zero)只有四個街區。
那就像哥吉拉在城市裡行走一樣。
你要怎麼回應那種情況?
你前一天根本不知道那會發生。
所以在這個遊戲裡,只有當災難發生時才有趣可玩,但也不能連續太多次,否則就沒辦法復原。
所以當我看著我們這個世界,我覺得最能支持我們處在模擬中的論點,就是大災難發生的頻率有多高。
第一次世界大戰,然後和平;
然後一場流行病——1918 年的流感大流行;我們從那裡走出來;
不過接著又是第二次世界大戰,我們再從那裡走出來;
然後是冷戰、核浩劫的威脅。
那感覺就像我在程式設計師的肩膀後面偷看他在做什麼一樣。
天哪。
我想我還是偏好那個讓我覺得自己有自由意志但其實沒有的世界。
即使沒有自由意志,去相信自己有自由意志會有差別嗎?
不會,因為你永遠不知道。
一個有趣的回答是:問我「你有自由意志嗎?」你可以這麼問我。
「你有自由意志嗎?」
我有什麼選擇呢?如果你沒有自由意志,你甚至連說自己沒有的選項都沒有。
所以你就活你的生活,讓世界因為你曾經活過而變得更好。
那對你來說意味著什麼?
就是讓人們更好、制度更好,
讓人更快樂、更健康、更富有、更安全、吃得更飽。
讓理性在政治和立法上起作用,
這會幫助確保你之後建立的任何東西能夠穩定持續。
就是這麼簡單,並不複雜。
你剛才也在談意義的問題。
我幾十年前就不再去尋找「意義」了,因為我意識到我、我們,任何人都有能力去創造人生的意義。
如果你要去「尋找」意義,你會去石頭底下、樹後面找嗎?
好像意義就坐在那裡等你去發現:「喔,我找到意義了,人生就完整了。」
那種想法讓人覺得毫無力量和命運被擺布。
相反地,我創造意義:我希望今天學到昨天不知道的東西;
我希望今天比昨天讓某個人的痛苦減輕一些;
我希望把我學到的東西內化成為智慧,然後表現出來。
因為資訊只有在變成知識之後才真正有用。
而知識是好的。
如果你有很多知識,你可以拿來炫耀。
這就是那些益智節目在做的事。
但到最後,知識最好的用處是當它變成智慧。
至於智慧,人們會說,我不喜歡變老。
我想要年輕一點。
我又不想重新年輕。
我三十歲的時候是個白痴。
即便我三十歲時,我還以為自己很聰明,對吧?
所以,除非你能拿出智慧來證明,否則不要想著變老。
當你沒有東西能證明你的年紀時,你就會想要年輕。
你只是年紀變大卻沒有任何成就可炫耀。
但我每天都持續學習東西。
被動地也主動地。
被動的是你只是注意到。
有時候睜開眼睛看看正在發生什麼、事物往哪裡走、他們在做什麼,你就會學到東西。
你學到的並非全部都是好的。
如果是壞的,或需要調整、需要幫忙,就儘量去做點事改變它,如果你能的話。
所以,這就是我如何找到意義的方式。
因此我墓碑上會寫:
若沒為人類取得任何勝利,死去當感到羞愧。
這就是你要的意義。
現在有一群億萬富翁想活到永遠。
我認為我們正處在能夠延長壽命、甚至可能無限延長壽命的邊緣。
我們在找那個日期——所謂的逃逸速度。
你知道那個詞嗎?
當然它存在於天體物理學中。
但舉例來說,對地球的逃逸速度是每秒七英里。
天體物理學中的逃逸速度是指你發射某樣東西的速度,使它無論地心引力如何強大都永遠不會回來。
所以,每個物體都有一個逃逸速度。
在衰老方面的逃逸速度的概念是:未來很快就會有一代人尚未出生,但他們不只是比前一代活得更久。
換個更清楚的說法。
每一年,你可以預期多活一個月,因為我們對人體生理的知識變好了。
好吧?
就這麼想。
所以,我們知道該吃什麼、不該吃什麼、如何運動、如何避免過度運動、如何維持健康與生理狀態。
總有一天會到來,當你活著的每一年,醫學都找到了讓你多活一年的方法。
那就是逃逸速度。
所以,每年你就能多活一年。
之後,情況可能是每年你能活兩年。
那就是逃逸速度。
所以並不是今天所有人都會永生。
它會漸漸在族群中發酵。
而且,我不想永遠活著。
我不想。
把我從這世上帶走吧。
我的意思是——我還有更多可以付出的、還有更多書要寫,我判斷那些書會讓世界比現在更好。
所以我不想在把該做的盡量做完之前就死去。
但你害怕死亡嗎?
不。
不過,說這話容易,因為我還沒到了臨終的時候。
有人曾跟我推理過,提出一個有力的論點。
現在我可以說,若再多活二十年、十五、二十年,我不怕死。
但如果我躺在臨終病床上,有人說如果揮一揮手你就能多活一年,你會要嗎?
答案很可能是會。
而在那一年結束時,如果他們——所以,我不知道當我臨終時我對生死的感受會不會改變。
我知道我母親,有個時候她吞嚥不了,她也不想裝餵食管。
她說:「我的時候到了。」
他們讓她接受緩和醫療,然後是安寧照護。
十天後她就過世了。
所以,她掌握了她的決定。
他們本來可以用管子餵她,讓她再活下來,也許還能再健康地活個五年。
但她養育了兩、三個孩子,五十年的婚姻,幸福的生活,穩定的人生。
我對那樣的結局很滿意。
所以那些億萬富翁啊,那絕對是自負。
如果你永遠活著,你也從其他本該接替你的人手中拿走了資源。
那是其一;其次,你還在為世界做出貢獻嗎?
你是否該給正在讀書、可能是下一個天才的年輕人一個機會——他們會解決能源問題、貧窮問題、污染問題——難道你要自己去想出來嗎?
不會的。
你九十歲了,只在遊艇上度日。
問題在於,你人生的最後幾年通常不是最有創造力、最有雄心、最不拘一格的時期。
而新想法往往來自不拘一格。
你或許看過《Shark Tank》的某些集數。
那些人當中一半或更多是三十歲以下。
他們有點子、有新鮮的想法。
其他人則已經固守成見。
所以,如果人們開始永生,他們將在對文化與文明進步最沒用的生命階段永遠活著。
整個文明就會停滯不前。
你認為在你一生中,你說你還有二十年的壽命?
嗯,大概是十五到二十年。
十五到二十年壽命,根據我現在的年紀和我父母過世時的年紀來算。
是啊。
但你已經做了很多神經科學方面的工作,也透過寫了很多書打下了很好的基礎。
也許會是那個上限。
這是給 AI 的食糧。
這是真的。
是給 ChatGPT 的食糧。
你怎麼看 AI?
你的——你的看法是什麼?
我很愛它。
是的,我很愛它。
順帶一提,AI 其實已經存在一段時間了。
當它開始幫你寫學期論文、創作你的畫作、做舞臺設計時,真把人嚇到了。
那一整群人被嚇壞了。
同時,AI 在我的領域以及大多數物理科學領域已被活用並在做實際工作。
如果它可以做那些工作,而我可以去巴哈馬,那就讓它去做吧。
我們有些望遠鏡上線後,如果沒有 AI 干預去存取資料、處理資料、分析資料、並決定是否要回頭再觀測剛剛觀測到的目標,那些望遠鏡根本無法運作。因為它可能和上次觀測時相比很奇怪,於是會回去再看一次。
我說的正是那座 Vera Rubin 望遠鏡。就是我現在字面上在描述的那座。
所以我們正與它共處。這意味著——它會把那些自稱有創意的人逼得更努力。我的意思是,我可以說:「Chet、GPT,拿這張我們的照片,Chet、GPT,把這個場景用梵谷的風格畫出來。」它會回傳作品,色彩剛好、會有旋渦狀的筆觸,完美無缺。如果梵谷站在那裡,那就是梵谷會畫的樣子。
但如果我說:「Chet、GPT,請用一種從未有過的、任何人類從未採用過的風格來畫我們。」我不知道它會給我們什麼,但很可能會很糟,懂嗎?所以真正的創造力不是模仿過去並做調整。真正的創造力——是的,你總是建立在別人之上,這我不否認。但真正的創造力會有大跳躍,很多人甚至不知道可以那樣跳。藝術家——所以這個差距,我認為,是 AI 在藝術界會強迫創作者去追求的。否則,你會被一個大型語言模型或藝術模型輸入欄裡的一句簡單請求取代。
我只是在想,如果三、四十年後,譬如說一百年後我還在看《宇宙》(Cosmos),我在想這是不是人類史上電腦與人類合而為一、相互交織的時刻。像 Neuralink 這類東西,Elon 在做的那些,對我來說… 當他剛創立那家公司時,他放出的敘事都是關於我們能跟 AI 介面化,說我們需要腦晶片與電腦介面。但最近他的重點又變成幫助截癱或殘障者、幫盲人重見光明。我覺得那是個社會上更可接受的技術推進方式。但在早期,他說超級智慧(superintelligence)會到來,我們會需要一種方式基本上跟上它,讓我們與科技之間有更低的延遲。那是不是就是我們現在所見的情況?
是啊,超級智慧,如果真發生,那它就會成為我們的霸主,而我們會成為它的寵物。好,聽起來很可怕,但我們對寵物的待遇難道不比對其他人類好嗎?想想看:寵物被保暖、被餵食、被照顧和讓牠快樂。你會為街上的無家可歸者這樣做嗎?為你同類的人?大概不會。所以如果我們成為超級智慧的寵物,雞會怎樣?會有多糟?我們小時候養過雞,我看著我那奈及利亞籍的母親在花園裡追那隻雞,抓起來、拽斷牠的脖子然後煮掉。哇。好吧。你擔心它會對我們做同樣的事嗎?我們會到處跑。不是我所有的寵物都活下來,那個「啪」──不是所有寵物都活著。這取決於它是否需要我們活著或是死去,我們得對它保持某種相關性。也許我們會變成宮廷小丑,提供娛樂。
在那之前,我不認為這是什麼特別的時刻。我讀了很多歷史,在整個歷史中,尤其是工業革命時期,人們常常覺得自己正處於一個特殊時刻。所以我不會做那種說「今天很特別」的人,因為每個人都曾這麼認為。
你覺得我在有生之年登上另一個行星的機率是多少?
零。
真的?
是的。你想知道為什麼?
請說。
就是零。我對此有點非正統的看法,你不必相信我。我的歷史觀告訴我:我們只有在有地緣政治理由——要麼是經濟、要麼是防衛理由——才會做那些龐大且昂貴的事,而不是僅僅因為它是下一個該做的事。當我們登月時,你要知道在 1961 年 5 月 25 日,這是尤里·加加林繞地球一圈入軌飛行後六週的事,而我們當時還沒有一艘在發射台上不會爆炸、能載人的飛船。他召集國會聯席會議並說:「如果近數週的事件(我甚至說不出那人的名字)能顯示這項冒險對全世界人心的影響,那麼我們需要向世界展示自由之路勝過暴政之路。」這是一個對抗共產主義、對抗那群無神論的俄國人的戰鬥口號。我們在科技競賽中落後,而那正是促使國會簽下支票的戰鬥口號。哦,後來他說,把一個人送上月球並安全帶回地球,唉,多美好,我們大家手牽手,多麼美好。但沒有人會僅僅因為那是一件很酷的事就花大把錢。這從來沒發生過。
所以我們登上了月球。人們忘了我們為何要登月,便說:「既然我們已在月球,以這速度,1985 年我們就會在火星了,下一個雄心壯志就是那裡。」不會的。因為我們登月不是因為那是下一步要做的事。我們是為了打敗俄國人去月球的;當我們到達月球、回頭一看發現俄國人不在那裡時,我們便取消了阿波羅計畫。已經到了阿波羅十九號說:「我們在過去 53 年沒再回到月球。」我們取消了它。阿波羅 18 號已經準備好要飛了,現在它被放在阿拉巴馬州亨茲維爾的一個博物館裡側放著。走完全長去看它很引人入勝——所有火箭的備飛零件都在,但它從未飛行。我們在阿波羅 17 號停下了。我們沒去火星,因為我們沒有地緣政治理由去做,既不是經濟上的,也不是防衛上的。
從歷史來看,人們會為了上帝和君權的榮耀去探險、做昂貴的事。
非常昂貴。
金字塔。
君權的榮耀。
懂嗎?
教堂建築。
大教堂的興建。
所有這些活動都是為了顯示權力的榮耀。
神與君王。
現在沒有這種事了。
我們已經過了那個時代。
國王與神明的力量,已經不再發揮作用。
不會有人再為了一位神或一個國王,把一個國家的主要資源、大量資本拿來做那些事了。
好嗎?
世俗化了。
世俗化意味著是為了錢,或是為了戰爭,因為你感到被威脅了。
好。
所以,你知道我們現在要回到月球了。
是的。
阿耳忒彌斯計畫。
你有沒有想過停下來問一問為什麼?
為什麼我們在1972年之後沒有留在月球?
為什麼我們在1980年、1990年、2000年、2010年都沒再回去?
然後突然間,說要回到月球。
那不是很酷嗎?
你知道阿耳忒彌斯是何時開始的嗎?
在十年代末期?
差不多就在中國說他們要把太空人送上月球的時候。
“taikonauts”。
對,中文就是中國的航天員,taikonaut。
就是在那時我們說,來吧,回到月球。
真是個好主意。
那就做吧。
真的嗎?
僅僅因為這是個好主意嗎?
或許我們有點被一個友好的敵人嚇到——全世界某個對手可能會因此獲得那項榮耀。
而且那又是一個無神論的國家,懂嗎?
共產主義在設計上、在建構上就是無神的。
所以,我們要回到月球了。
好。
那我們為什麼要去火星?
那裡有油井嗎?
有鑽石礦嗎?
我們不會去火星。
我們就是不會。
除非中國說他們要在火星上建軍事基地。
我們會在十個月內到火星。
一個月設計、建造並募資,九個月到火星。
這是地緣政治的操作。
喔,對了,NASA 沒有一枚能送我們到火星的火箭。
他們以為有,但實際上還沒真正擁有。
到了要做的時候,就會有人問,有誰有火箭?
伊隆說,我有火箭。
所以,如果伊隆的火箭飛到火星,並不是因為他自己把它送去,而是因為納稅人把它送去。
順帶一提,他也可能把它當作一個虛榮工程去做。
但這沒有商業理由。
他可以飛到火星,和傑夫·貝佐斯合作。
他們可以把人送上火星。
這不是一個有商業模式的案子。
如果你是他的公司投資者,你不會同意去做這件事。
你不會。
但他不需要投資者,因為他很有錢。
他可以靠自己做。
你會作為觀光客去火星嗎?
那有商業可行性嗎?
先是要一兆美元才能到火星。
第二次會稍微便宜一點。
我看不到那會發生。
一兆美元?
差不多是那個數字,對。
如果把地球想像成教室裡的地球儀,用你的拳頭示範你認為月球在哪裡。
這裡是地球,把你的拳頭放到月球的距離。
你的拳頭大小大致相當。
就那裡?
對。
還不錯。
它大約在30英尺遠(約9公尺),就在隔壁房間。
好。
30英尺遠。
那就是月球。
繼續往外看。
貝佐斯和布蘭森的火箭離地球多遠?
喔,不遠。
大約離地面兩枚十美分硬幣的厚度那麼遠。
火星有多遠?
大約一英里遠。
從這裡?
是的,從這個地球來看。
大約一英里遠。
月球是30英尺,火星是一英里。
對,去火星需要一兆美元。
是的。
要多久?
九個月。
而且你必須等到行星排列配置好,這樣當你出發時,抵達時火星會在你到達時的位置。
那是最省能量的軌道。
如果沿途有加油站,你可以想怎麼快就怎麼去,沿途加燃料就行。
但最省能量的軌道大約需要九個月。
然後要返回,你得等幾年直到排列又再次合適。
所以往返火星很容易要三到五年。
因此沒有經濟理由。
我不是說我們不知道怎麼到火星。
我們現在就有一台像休旅車大小的探測車在那裡,正在發現可能來自十億年前的生命跡象。
並不是說我們不知道怎麼到火星。
我說的不是技術性的問題,我說的是實際可行性。
所以,不會的。
我對歷史的解讀告訴我不會。
我本以為你還會補充,即便伊隆想把它當成一個虛榮工程去做,因為他賺那麼多錢,並可能用 Starlink 當作資金來源之類的,問題在於伊隆終有一死。
他會在接下來幾個世代內去世,這表示那種源自他童年想要去探索星辰的虛榮因素——因為他讀了某本書——大概也只剩三十年、四十年、五十年可以驅使他了。
那會讓他更想趕快行動,不是嗎?
是的。
而且他說過,他不想死在地球上,他想死在火星上。
我是在轉述,但大意就是這樣。
所以那是一個目標,當然。
但別跟我說那是個商業案。
我可以想像有個觀光客案可以上太空、甚至可能造訪月球。
去那裡三天,回來三天。
那是一個為期一周的假期。
如果要花五年、十年存假期錢才能去月球玩一周,我會存起來,那會是我很想完成的生命清單之一。
如果你要創業,那代表你一個人要做大概五十個人的工作量。
當我第一次創辦這個播客時,我不知道自己會踏入一百個我從未受過訓練的不同角色。
像是研究、製作、排程、品牌建立,所有事情同時上身。
這經驗對我不是獨有的。
但對世界上數以百萬計的創業者來說,改變一切的工具是我們的贊助商 Shopify。
Shopify 現在支援美國約 10% 的電子商務,從像 Gymshark 和 Mattel 這樣的知名品牌,到剛起步的第一次創業者都在使用。
這就像擁有你自己的設計工作室、內容創作者和行銷團隊合而為一——有數百種線上商店範本、用來建立產品頁面的 AI 工具,以及容易上手的電子郵件和社群媒體外掛。幕後,Shopify 幫你管理庫存、國際運送,甚至處理退貨。所以如果你準備開始販售,就到 shopify.com/Bartlett 註冊每月 1 美元的試用。是 shopify.com/Bartlett。每月 1 美元。真的假的?
你知道,你寫過這本書,也修訂過它。喔,對。只是又看這一部分。對。我寫了一個問答專欄,大概寫了十年、十五年,讓公眾來問問題。我有個筆名叫梅林。梅林是牛頓、伽利略、瑪麗·居里等人的朋友。所以如果你寫信問梅林,「親愛的梅林,我不太懂重力」,梅林會說,喔,梅林在牛頓的後院跟他聊過這個,然後這樣回答。
我記得書裡你提到一個高爾夫球大小的黑洞會比地球還重,整個吞掉地球,最後只留下像一顆青檸那麼大的東西。是的,會稍微大一點。你已經被問過這個好幾次了,但我還是不太懂。什麼是黑洞?如果沒有人去過,我們怎麼知道它們是真的?
你不必到那裡去也能知道很多事情。科學的方法、工具和儀器在不需要你用眼睛看、用耳朵聽或用手觸摸的情況下,能夠學到很多東西,這非常了不起。事實上,在這些儀器成為我們調查世界的基本工具、取代五官之前,科學並沒有真正起飛。因為靠你的五官來認識現實,是很容易出錯的。我不想說是軟弱,我會說它很容易出錯。
還記得我跟你說過地球的逃逸速度嗎?記得我說的是多少嗎?我本來說每分鐘七英里——注意,是每秒。每秒。那很快,每秒七英里。所以那句「物體拋上去最後會落下」的格言並不完全正確。對於你日常經驗的大多數東西是成立的,但如果你把東西以每秒七英里的速度發射出去,它永遠都回不來,那就是地球的逃逸速度。
如果地球的質量更多,重力更強,逃逸速度就會更高。這很合理,因為你要克服的重力更多。繼續這個想像,把更多質量堆進去,逃逸速度就持續上升。最後逃逸速度會達到光速,那時候光都逃不出去。光是宇宙中最快的東西,如果連光都出不去,你一旦掉進去也出不來了。用「洞」來形容再適合不過。而更糟的是,這個洞是任何方向接近都會掉進去的,不只是街上的一個洞或地板上的一個洞,而是立體的三維洞。
我們怎麼知道它存在?因為它會扭曲周遭的時空結構。我們看到在大量物質(像黑洞)背後的星系,星系的形狀被扭曲。愛因斯坦告訴我們,重力會扭曲時空,這是我們發現黑洞的一種方式。另一種方式是,大多數夜空中的恆星其實是雙星或多星系統。大多數都是。你用肉眼看不出來,但拿出望遠鏡一看,會發現「天啊,原來是兩顆星,不只一顆」。
如果有一對恆星,其中一顆變成黑洞,而另一顆隨著年紀變老、膨脹,部分物質會流到黑洞附近、繞著事件視界運轉。這些旋轉的物質會越來越熱,並放射出 X 光和紫外線。我們有 X 光和紫外線望遠鏡可以看到夜空中的每一個這類現象——它們都是黑洞。黑洞是怎麼形成的?有些恆星想爆炸,但它的質量太大,爆炸無法克服向內的重力,恆星就會塌縮成黑洞。這是一種形成黑洞的方式。
那我們的太陽呢?太陽不會成為黑洞。它在那方面太孱弱了。它還是會毀滅我們,但原因不同。當恆星質量超過某個臨界值時,內向的重力太強,爆炸發生不了,才會直接塌縮成黑洞;而在另一個質量範圍內,爆炸比重力強,會形成超新星,那些超新星把重元素散播到整個銀河,讓我們得以存在。
我再念一次——「一個高爾夫球大小的黑洞會比地球還重,並整個吞噬地球,最後只剩下一個青檸大小的東西。」是的,黑洞吃東西會變大。青檸比高爾夫球大,但差不多大小。你可以算出那個尺寸。所有東西都去哪了?都在裡面,壓縮在洞內。附近的東西也會被拉進去,如果靠得太近的話。你可以保持距離——黑洞不是大吸塵器。如果你保持距離,比如太陽如果現在變成黑洞,我們還會圍著它轉,因為在我們的距離上感受到的重力沒有改變。
你說如果太陽突然熄滅,我們會在華氏零下 462 度下凍死,這是宇宙的背景溫度。是的,一旦儲存的能量用完。太陽的能量如果消失,但地球本身也有內部的能量。
這就是造成火山、大陸漂移以及其他一切現象的原因。所以如果你沒有一顆太陽,你就得住在火山附近,或其他能提供能量的來源旁。然後你會住在那個星球上,直到那個星球的能量耗盡。理想情況下,到那時你就移居到另一個行星。我的意思是,為什麼不呢?
我們的太陽還能再燃燒多久?大約還有五十億年。那我們怎麼知道?好問題。那是二十世紀現代天體物理學的成果。當時算是現代,我自己也覺得是現代。你會問,這顆恆星是什麼類型?你就去看看宇宙中其他跟它一樣的恆星,然後看到那些恆星在演化的各個階段:恆星誕生、度過一生、走向死亡。恆星從誕生到死亡其性質會改變。於是你可以把太陽在那張圖表上對齊。而且我們知道地球有多老,我們是直接測量地球年齡的。所以沒有理由認為地球不是在太陽形成的同一時間形成的。
另一個非常有趣的事是:你每一次呼吸當中,都含有曾被歷史上每一個人吸入過的分子。對吧?——那不可能是真的。去問 ChatGPT。——不,是真的。準備好了嗎?一口氣中的空氣分子數,多於構成整個地球大氣能夠被算作多少「一口氣」的數量。也就是說,如果你吸氣又呼氣,你所呼出的分子數足以分散到地球上未來任何一個人將會吸到的每一口氣裡。而且空氣混合得相當快。它必須混合,不會馬上做到,但只要給它一些時間,你肺裡進出過的分子,會出現在中國被那邊的人吸入——只要時間夠久。你可以算得出來,大約是幾年,十年左右,差不多是這個量級。空氣混合非常劇烈。那感覺如何?會不會覺得跟別人有一種親近感?
水也是一樣。你喝下去的水。杯子裡的水分子數,比起構成全世界海洋所需的「一杯水」數量還要多。所以你喝一杯水,然後它以各種方式排出體外,分子的數量足以散到世界上任何其他一杯水裡。如果有人拿了一杯水,你的分子會有大把大把的份兒去佔據。所以,如果我深深吸一口氣,我吸入的空氣就包含了我所有在世親屬曾經吸過的分子。再往前追溯,耶穌吸過,穆罕默德也吸過。每一口氣都是這樣。這就是萬物合一。這也是很美的地方。天體物理學——我不能沒有它。
你覺得認識宇宙會讓我們變得更仁慈,還是會讓我們變得更虛無、更自戀?不,如果你去學習它,像你應該做的那樣,你不應該變得虛無。從研究宇宙中獲得的知識、智慧和洞見裡沒有虛無主義的力量。你不會看到由天體物理學家領軍的隊伍去互相屠殺。宇宙觀能阻止那種事發生。宇宙觀。
順帶一提,如果你看看書裡的章節標題,它們都是成對的詞彙,我們都用過,但我們為很多詞在感恩節晚餐時爭論過。我不知道英國有沒有感恩節這個版本,也許就是聖誕節,大家聚在一起,瘋狂的舅舅阿姨跑出來,你得跟他們吵,然後你就會記得為什麼你一年只見他們一次。因為——不,書裡有些主題,比如顏色與種族、法律與秩序、身體與心靈、吃肉派與素食派、生與死。書裡有很多反思的時刻。儘管這本書談的是人們會爭論的各種議題,它的目標是說:你這樣想,你那樣想,你必須換個角度看。不是在中間妥協,而是把問題放到一個高於你們爭論的存在層面上。你會從上面俯視你們的爭論,然後發現它有多荒謬。那就是這本書的目的。
書的第十章說:人類生理學可能被高估了。你說什麼意思?嗯,你知道,我們喜歡把自己看成演化特質的頂端,但真正佔優勢的或許只有你的心智,其他的就沒多少了。奇怪的是,我們總想像外星人有類人形的身體。其實沒什麼理由一定要如此。如果他們來自另一個行星,地球上大部分生命都沒有類人身體。香蕉沒有類人身體,而你跟香蕉有共同的 DNA。你不會跟來自另一個行星的外星人有任何共同的 DNA,可他們可能還是走來走去,有脖子、眼睛、鼻子、嘴、頭、耳朵、肩膀、手臂、手指、膝蓋、腳。真的嗎?那是你能想像出來最好的樣子嗎?來自另一個行星的外星人?
宇宙是無限的嗎?我常常想這個問題。它會不會就這樣無止盡地延伸下去?還是像一片海?我們沒有理由認為它不是無限的,但我們的視界有邊界——就是我們能看見的範圍。你就像海上的一艘船,有地平線。你會說,那就是海的盡頭嗎?不,因為如果你朝地平線航行,會看到更多的地平線,而你一直接近,直到碰到陸地。所以在宇宙中,我們有自己的視界,如果我們走到那個視界,會有另一個視界在那裡;如果我們再旅行到那個視界,還會有另一個視界。問題是,那會延伸多久?我們不知道,完全不知道。從數學上來想,認為它無限延伸比較簡單。有趣的是,有些方程式裡出現無限值時,反而運作得很好。所以——我們不知道。
我們可以談到我們自己的地平線,就到那裡。
就這樣。
有太多人說他們見過外星人。
我們的這個節目其實就有一個人說他們見過外星人。
不是說他們見過外星人,
而是說他們有外星人存在的證據。
他們在軍中工作,說他們,
你知道的,
有一些你從……看到的太空船的畫面。
他們有沒有
把外星人給你看?
沒有,
但你會看到那些東西在天空裡跳來跳去的影片。
模糊的影片。
模糊的影片。
模糊的影片。
所以,那些是UFO。
不是外星人。
UFO,對。
兩者是有差別的。
喔,對。
很多人把兩者劃上等號。
但如果你在天空看到某樣東西,
而你不知道那是什麼,
那就是UFO。
U代表什麼?
未確認(Unidentified)。
在你把它辨識出來之前,
它就是UFO。
而且因為它做了你不理解的事,
你不能把那等同於它就是外星人。
你剛才說你不知道那是什麼。
哇,太神了。
我不知道那是什麼。
所以,
它一定是外星人。
你一開始就說你不知道那是什麼,
那句話就結束了。
你不能接著說,
因此,
它一定是某個東西。
你可以對那些沒有解釋的影片感到印象深刻。
這我沒問題。
但你還是要反過來說那是外星人?
你要說那是政府掩蓋?
你真的認為政府有那麼能幹嗎?
常常那些說有縝密政府掩蓋的人,
也是那些抱怨政府是臃腫低效的官僚機構、
應該被私人企業取代的人。
同一群人在說這些話。
所以我也愛外星人。
我也想見到他們。
我們這群人——天體物理學界——已經尋找外星人好幾十年了。
而你從來沒找到任何證據?
沒有。
所以全世界的業餘天文愛好者社群,好嗎?
業餘天文是——那是值得驕傲的稱號,
因為代表你認得夜空,並且有一台望遠鏡。
這又不像業餘神經外科醫生,好嗎?
你不想找業餘神經外科醫生。
但你想知道夜空的事,就去問業餘天文學家。
業餘天文學家認得夜空。
他們知道太陽、月亮和星星每晚在做什麼。
他們很擅長氣候和天氣,因為那會影響觀測能見度。
所以他們知道什麼時候天氣系統會來或走,東西會看起來怎樣。
你會以為如果外星人在活動,
業餘天文學家會比任何人看到得更多。
但他們看到得比較少。
因為我們知道我們在看什麼。
就是這麼簡單。
你一旦知道你在看什麼,
那就是IFO,不是嗎?
對。
那就不是UFO了。
所以,
是的,
我想見到外星人,
但你要給我看模糊的影片,
或是你說你有一個外星人,
但它被鎖在某個箱子裡你不會拿出來給人看。
如果你有一個外星人鎖在箱子裡不拿出來給人看,
對科學家來說,那跟根本沒有外星人是一樣的。
你能不能講出為什麼外星人很可能存在的理由,
也講出為什麼他們可能不存在的理由?
不能。
不,
他們肯定存在於這個宇宙中。
宇宙大約有一百四十億年歷史,
而地球上生命的成分在宇宙中是最常見的成分。
而生命在地球上出現得幾乎是能快就快。
當地球在形成後終於冷卻,
大約兩億年就出現了單細胞生命的跡象。
雖然我們現在還無法複製那個過程,
我們不知道怎麼做,這是生物學的前沿,
但地球似乎在兩億年內就完成了這件事。
那是地球。
現在你在整個銀河系到處都有系外行星,
這些都表明地球是宇宙中唯一有生命是不合理的。
你得有某種哲學上的立場才會相信那點,
因為那並非來自對宇宙本身的實際證據或觀測。
所以外星人——
一般人說的通常是智慧型外星人,
但我們很樂意找到任何形式的生命。
細菌生命。
那將改變整個生物學。
那在我們的銀河系、在銀河系裡呢?
對,銀河系是最合理去找的地方……
我們已經找過系外行星。
那是什麼?
繞著另一顆恆星運行的行星,因為如果你要找生命,
我們假定它會在行星上出現。
所以如果這張桌子代表銀河系,
太陽系會大概在那裡,
我們已經搜尋了一個大約這麼大的圓來找系外行星。
那太陽系和銀河系相比怎麼樣?
只是太陽和它的行星。
喔,好。
對,太陽系。
然後那是我們的太陽系,那我們是銀河系中幾千億顆恆星的一部分。
而這個銀河系只是可觀測宇宙中也許多達一兆個銀河之一。
所以說我們是孤獨的,
那只是你在哲學上不負責任。
所以如果這張桌子是銀河系?
對。
如果它是銀河系的話……
而我們已經搜尋了一個硬幣大小的體積……
硬幣……
是的,用這個詞很貼切。
在這個銀河系中一個硬幣大小的體積。
我們已經在那個區域搜尋系外行星,
並藉此推斷有沒有生命。
所以那些在SETI(搜尋地外智慧生命)研究所的人提出了一個類比,
也有人說,嗯,我們還沒找到生命,也許哪裡都沒有生命。
我們會說,不,拿一個杯子去舀海洋裡的一些水。
那就像是在說,嗯,海洋裡沒有鯨魚一樣。
是不是等價的?
是的,就搜尋範圍而言是等價的,
因為那不僅是在物理空間上,也是時間上的問題。
假設外星人在二千年前就向我們發送了無線電訊號,
羅馬人有射電望遠鏡嗎?
沒有。
但我們都會把它們算作有智慧的。
所以,溝通需要智慧和技術。
我們有這種技術多久了?
80 年。
就機率而言,你認為銀河系裡有外星人嗎?
嗯。
哦,當然。
你覺得有嗎?
我看不出為什麼不會。
這是可以計算的事。
我和兩位同事算過。
我們在銀河系裡大約有一百個文明現在是存在的。
那對於恆星總數來說不多,但再說一次,
一個文明得從某種生物演化而來,而與行星存在的時間相比,文明存在的時間只是極為短暫的一小段。
大約一百個不同的有生命的──
是的,文明。
我在「有生命」這個詞上稍作停頓,因為「有生命」可以有很多種意思。
我的意思是,火星可能曾經有過生命,但今天表面上已經是死的。
所以,我們在尋找的是有生命的文明。
那會讓你興奮嗎?
會,完全會。
但是,你現在要說它來拜訪過你,天上有模糊的光,
而且沒有人拿出一個外星人給我看──
我需要更好的證據,因為你提出的是很不尋常的主張。
人類對於遇見這些外星人的著迷,儘管在我們自己的星球上還有很多從未見過的怪異物種。
這是個好觀點。
再加上,當我們有好萊塢時,為什麼還需要真正的外星人?
有趣的是,沒有證據顯示外星人想要傷害我們,但我們確實有證據顯示人類會傷害人類。
在探索史上,任何先進文明與較不先進文明的接觸,對較不先進的一方從未是好事。
所以,對我來說,我們描述外星人並不是用我們認為他們會是的樣子,而是用我們知道我們彼此會如何對待的方式。
這是一面鏡子。我們只需要把我們如果遇到外星文明會做的事演出來。
人類會做什麼?
我想我們會去,試著偷一些他們,帶回來。
不,牠們可能比我們聰明。
那就像蠕蟲說:「喔,我們發現一些人類。我們該怎麼辦?要把他們圈起來嗎?」
不。
如果外星人來到這裡,他們顯然比我們先進,因為我們已經有 53 年沒離開近地軌道了。
所以,如果他們跨越銀河來拜訪我們,
喔,我們會朝他們開槍嗎?他們會嘲笑我們。
你知道,在所有的電影裡我們都打敗了他們。那太好笑了。
我以前從沒想過這點──對,我們只是對他們開槍。
你朝他們開槍。那真的有用嗎?
你懂的。
我們會把布萊德·彼特或誰的,像湯姆·克魯斯那種人放上去演。
你最喜歡的太空電影是什麼?
太空電影?
嗯,科幻片是《駭客任務》。
為什麼?
我喜歡它的一切。故事很緊湊。
裡面有一個物理錯誤,但沒有那個錯誤,他們就沒有電影可以拍。
所以,你得給它一個通融,我覺得我有權力這麼做。
那個錯誤是什麼?
大家一定會想知道《駭客任務》裡的錯誤是什麼。
喔,並不是錯誤。只是裡面有不正確的物理描寫。
好,所以,
如果你還記得,控制一切的 AI 電腦需要一個能量來源。
所以,他們在這些培育艙裡養著人類,知道每個人大約會放射出 80 瓦的能量。
電影沒有給出那個數字,但那是真實的事實。
80 瓦,就像一顆 80 瓦的燈泡。這就是你消耗和使用的能量。這是一種能量速率。
所以,編劇之一肯定知道這點,說:「那挺酷的。讓我們把人類當成機器的能量來源。」
好吧。所以有這些人類的培育艙,他們把人類從童年養到成年,然後在他們腦中植入一個他們生活的世界──那只存在於他們的腦中,他們以為那是真實的,但其實不是。那就是矩陣。
等等,這些人類怎麼獲得能量?
他們餵人類食物。
嗯,那你為什麼要餵人類食物,然後再把人類的能量傳給機器?繞一圈,把中間人跳過,直接餵給機器不就好了。
有一個叫做熱力學第二定律的東西,或者說熱力學的第一或第二定律,任何能量從一種形式轉換到另一種形式時,都不是百分之百有效率的。
你開車,如果你開的是內燃機車,開了 50 英里,下車時引擎是熱的。那熱從哪來?那是把汽油的化學能轉成汽車動能時浪費掉的能量。從來不會是 100% 完美的。
所以他們透過這個中間環節在損失能量,他們應該直接把食物餵給機器。如果他們夠聰明,他們根本不會需要人類。
但那樣就沒有電影可拍了。這是我的重點。
我給他們破例了。你覺得可以嗎?
你是那種會這樣看電影的人嗎?
是的,我不是──我不是你想的那種人。我會看,然後默默地,是的,我會列出一份清單,但我不會大聲說出來。如果你有興趣,我以後會告訴你。
你以前聽過我手上這個東西嗎?我現在拿著的這個東西,叫做 Ketone IQ。他們的網站是 ketone.com。
你在這節目中聽過我說,我一年中的大部分時間都維持在生酮狀態,也就是一種高度限制性的飲食。我這麼做的理由有很多,其中一項是我以與人長時間交談為職業,所以我想確保我的大腦能以最佳狀態運作。另一個我採行生酮飲食的原因,是因為我覺得身體感覺更好。
所以當我發現這個東西時,
他們稱之為
一種外源性酮體產品,
你可以把它喝下去,
它會提升你血液中的酮體水平,
我當時嚇到了。
我聯絡了他們,
見了面,
然後我投入了
非常大量的資金
到他們公司,
因此我成了
公司的共同所有人,
他們現在也贊助
這個節目。
所以如果你想親自試試看,
我建議你去試試。
只要造訪 ketone.com/Stephen,
你的第一筆訂閱訂單
可以享有 30% 折扣。
第二次出貨時還會有
一份免費贈品。
那是 ketone.com/Stephen。
我在 24 歲時做了一件事,
對我的人生產生了深遠的影響。
我給自己訂了一個挑戰,
每天都在我的社群媒體頻道
發文。
當時我是為了增加追蹤人數而做的,
但它對我的人生有著深刻的影響,
而當我這樣做時,發生了兩件了不起的事。
我學得更快了,
因為每天我都在記錄
發生在我身上的事,
並試著把它提煉成
可以與世界分享的東西。
但更了不起的是,
這讓我建立了
數百萬人的追隨者,
而那個基礎
就是我用來創辦
The Diary of a CEO 的出發點。
這也是為什麼我今天想告訴你
我們的贊助商——Adobe Express。
他們是我用來製作
所有 LinkedIn 和 Instagram 帖文的平台。
只要幾下點擊,
你不需要成為專家,
這就是我喜歡用它的原因,
因為我並不是平面設計專家。
它對我們所有人都很容易上手,
即便我們沒有
那種技術能力去設計很棒的東西。
所以如果你想開始像我 24 歲時那樣,
以複利方式擴展你的觸及範圍和知識,
就前往 adobe.ly/Stephen
開始使用 Adobe Express。
那是 adobe.ly/Stephen。
有沒有一個突出未解的問題,
如果有,是你非常渴望知道答案的那個問題會是什麼?
我是不會那樣過生活的。
真的嗎?
是的。
你問的是一個很合理的問題,
我不想貶低這個問題的合理性,
但我要說的是
我不是用那種方式看世界的。
世界並不是「只有一個我需要答案的問題」。
世界是:「我需要學什麼,
才能站在一個我現在還無法想像會去問的問題所在的境地?」換句話說,
隨著我們知識的範圍擴大,
我們無知的邊界也會擴大。
所以你會說:「哪一個問題?」不會的,
會有一堆問題。
知識的範圍再擴大一些,
我站在一個新的位置,
現在出現了一個我之前甚至想不到會被提出的問題,
那個問題就是當下重要的。
但之後還會有另一個問題,
隨著這個前沿繼續推進。
所以我不會只想著那一個或兩個重要的問題,
我想到的是那些尚未被夢想到的問題,
我們甚至看不到,因為我們還沒把前沿帶到那個遠景。
所以,沒錯,有些東西是不可知的,
但我有點喜歡這樣。
德國詩人雷內·馬利亞·里爾克有一句詩,
我記不得全部詩句,
但對我最重要的一句是:
「學會去愛問題本身。」
你在努力尋找答案,
而我在努力尋找問題。
學會去愛問題本身。
這讓我回到剛才談話的開頭,
我說我現在有更多問題了。
那很好。
我喜歡。
有時候很難弄清楚。
並不是所有問題
在現有知識狀態下都能被回答。
有些問題其實是不合法(不成立)的問題。
並非所有問題都是正當的問題。
舉例來說:
數字七在幾度會融化?
月亮是用什麼起司做的?
光是因為名詞和動詞排在一起,
然後句尾有個問號,
並不代表這問題是成立的。
順便一提,
當你面對未知時,
你也不知道自己之後問的問題
會不會看起來那麼可笑。
把偉大科學家和普通科學家區分開來的是:
他們用心去鑽研該問哪些問題。
你認為我們問這些無效問題會傷害我們自己嗎?
你不知道它是否無效。
我今天知道月亮不是起司做的。
我知道是因為我們去過那裡,
我們帶回了月球岩石。
所以今天那個問題就是不成立的。
但如果你從未想像過
自己會去月球,
你對物理或岩石一無所知,
你抬頭看上去像是一大塊你想吃的起司,
那就是一個完全合理的問題。
最近在我的朋友圈裡,
有一場關於宗教、意義和「有什麼意義」的激烈討論。
我們應該為這些事爭論嗎?關於意義、宗教?
有什麼好處嗎?
我認為意義對每個人來說都是非常個人的事。
那你為什麼要跳進別人試圖在生活中建立意義的過程中去插手?
我們每個人都非常不同,
所以意義本就應該不同。
如果意義對每個人都一樣,
你只要把它發表出來,
大家都讀了,
我們就都有了意義。不是這樣的。
你必須自己去創造它。
有人想去尋找意義,那很好,
我對此沒有意見。
我不是在尋找意義,
我是在我的生活中創造意義,
因為那是我能掌控的。
並不是說掌控一切很重要。
我長大了還喜歡魔術,
因為它提醒我我仍然會被愚弄。
懂嗎?所以我不需要知道一切,
我只需要保持好奇心。
你有小孩,對吧?
29 和 25。
那是你人生中做過最有意義的事嗎?
養育孩子?
是的。
這大概是我會說最有意義的事之一──很多事其實是他們自己長大的,因為他們非常獨立,所以我能為他們成為的人或所成就的事負的功勞是有限的。他們有很多是靠自己做出來的。但我的妻子是科學家,她是數學物理學家。我們確保兩個孩子從小就具備科學素養,到十三歲時就通過了認證。所以從那時起我就說,從現在開始我不在乎你拿什麼成績,我真的不在乎;我知道沒有人會因為你缺乏對客觀宇宙的好奇心和知識而利用你。
你知道,我們去參加晚宴,他們那時還在唸國中,然後有人說:「我今天心情不好,因為水星逆行。」我兒子會問:「你今天到底發生了什麼事?那種事會在水星逆行的日子發生嗎?」他們知道要怎麼提出問題。順便說一下,如果你只是完全否定別人所說,那跟你完全接受別人所說一樣,都是一種智力上的懶惰。
比較難的——不過我覺得更有趣的——是列出一連串問題去審視那個說法,探究對方的想法和主張在想些什麼。比如有人說:「我有這些水晶,你把它們互相摩擦就能治癒你。」我孩子會問:「這些水晶是什麼做的?你做過哪些測試?這種療癒能不能用其他方式解釋?這些水晶到底是怎麼回事?」他們就會開始問這些問題,然後那個人很可能就會走開,因為他答不出來。
你還記得我說過的,如果爭論超過五分鐘,那雙方都錯了。那種說法對真正好奇的人來說沒有出路。還有一個有趣的事實:水晶代表的是原子或分子組態的最低能量態,也就是說它已經在最低能量狀態了。所以有人說「我有水晶能量」,不,你沒有,你擁有的是你所稱為石英的二氧化矽的最低能量態,你不會從裡面拿出什麼能量來用。這些人大概從來沒學過化學。作為一個教育工作者,我不想嘲笑,但當人們以為自己知道某件事而且非常自信,事實上卻不懂,那就讓教育者更難打動他們。
星座運勢——嗯,我這裡有些統計。尼爾(Neil)調查發現,大約 80% 的 Z 世代在某種程度上相信占星;在那些 Z 世代和千禧世代中,72% 允許占星影響重大人生決定,比如感情、健康、工作和教育;許多 Z 世代現在每週都在看星座運勢。嗯,我們生活在一個自由的國家,所以我不會去阻止他們。可悲的是,如果這個比例到了一百趴,那麼就不會培養出科學家、工程師,或那些在乎世界客觀真相的人,文明就會退回到洞穴時代,把自然界裡發生的一切都當成神秘、歸因於我們無法理解的力量。
這也是卡爾·薩根(Carl Sagan)的一本書的書名:《惡魔出沒的世界:以科學為黑暗中的燭光》。所以如果你想相信自己不掌握自己的命運,而是太陽、月亮和行星在掌控,那也是自由國家的一部分。你問我有沒有學到宇宙會如何影響我們?有啊,太陽升起,我醒來,因為我想白天清醒;潮汐來了,我把沙灘椅移回去;還有地球傾斜有季節,我冬天會買大衣然後穿上,這些都會影響我的行為。這些影響沒錯,但也就僅止於此。
「你的星座是什麼?」有一次在海頓天文館(Hayden Planetarium)我教一門天體物理課,有個學生在倒數第二堂課來跟我說:「謝謝你的課,我很喜歡,但我要告訴你我是個占星師,我來上課是為了可以更準確地排星盤。」我說:「那真的對你有幫助嗎?」她說:「有啊。」然後她問:「例如,你的星座是什麼?」我說:「如果這套東西真的有效,你不該能自己算出來嗎?既然你會排星盤,你就應該能告訴我是什麼星座。」她說好,開始猜。我不是雙子,不是巨蟹,也不是獅子……她大概猜了八次才猜對,然後說「我早就知道了」。我只是想說,她在十二個可能性裡第九次猜對,卻宣稱「我早就知道了」。為什麼人們想相信這種東西?我想他們想要世界仍然保有神祕,因為神祕很美好。不過世界確實還有神祕,只是那些神祕已經改變了,不再是古老的解釋。去追隨那些神祕吧,看看它們把你帶到哪裡。
還有另一類人,他們必須對每個問題都有答案,因為他們沒有學會去愛那個問題本身,他們只愛答案。他們會問:「在大爆炸之前有什麼?」我說:「我不知道,我們請了頂尖的人去研究,肯定有東西存在,但我不知道。」他們就說「一定是上帝」,那就是答案,然後他們就滿足了。又問:「死後會怎樣?」看起來你會在地裡腐爛,但靈魂方面……我說:「一定有天堂。」好,那就是答案,他們滿足了。如果在每個轉折你都這麼做,你就不會成為一個很好的未知調查者,因為你只是為未知自創答案,然後滿足於此。
什麼是暗物質?暗……我不知道,我們有頂尖的人在研究。那是上帝的靈嗎?好吧,那麼那個人就不會走進實驗室去繼續研究暗物質和暗能量。我不介意你說那是上帝,但不要讓那阻止你的好奇心。如果你一說是上帝就結束了,那你在實驗室裡的效用就不高了。令人驚訝的是,宗教信仰的人似乎更快樂、更健康。這點比較意外——當然,可能是因為某些因素無法完全分開,我也不確定那些變數是否能完全分離。
有些人每週都能見到他們所愛、他們關心的人,但現在很多人做不到這一點。你覺得如果你信上帝會比較快樂嗎?我這人挺快樂的,你覺得你會比較快樂嗎?我不知道。我見過一些人在慶祝他們那套上帝信仰時非常快樂,但也見過另外一些人在他們那套上帝信仰裡也非常快樂。問題在於,虔誠的人通常會認為其他宗教都是假的。虔誠的人會為自己和同宗教的人宣稱,所有其他宗教都是錯的;如果不是錯的,就是荒謬可笑的。對他們來說,其他宗教有多麼荒謬,簡直顯而易見。
你去這個宗教,覺得其他宗教多荒謬;你換到那個宗教,也覺得別的宗教多荒謬。到底發生了什麼事?很多宗教中虔誠的人,對於除了自己宗教之外的所有宗教,其實都是無神論者——對其他所有宗教都是不信的。對他們而言,每個宗教除了自己之外都是荒謬的。那真正的無神論者則只是把你的宗教也歸進那個他們不信的類別。無神論者同意你說的:其他所有宗教的主張都是荒謬的,但他們也認為你的宗教是荒謬的。人們不能接受這一點,無法承受,接受不了。
我對人們有宗教信仰沒什麼意見,我不介意這點。我不會把我的信念強加給別人,但有人會這樣做。我也看過他們這樣做。有句話我常被斷章取義,因為他們想把我拉到他們那邊。你準備好了嗎?這是一句很簡單的話:每次我說「科學還不懂」時,你就說「那一定是上帝」,「因為我們不知道」,「上帝創造了宇宙,因為我們不知道」,「上帝創造了生命,因為我們還不知道怎麼製造生命」,如果這就是你對上帝的定義與理解,那麼隨著科學進步,它會解決這些問題,並把上帝往外推,推到還沒被發現的領域去。那句話是:如果對你而言,上帝就是科學尚未踏足之處,那麼上帝就是一個不斷後退的、科學無知的口袋(也就是哲學家所稱的「上帝缺口」)。
這個觀念可以追溯數千年。我們不了解某事,就說是上帝:風暴就是波賽頓,閃電擊中船就是宙斯——這就是「上帝缺口」。把未知歸給上帝,在人類文明中是由來已久的做法。我想說的是,這個陳述在客觀上是正確的,因為它本來就是個「如果……那麼……」的條件句。如果對你來說,上帝就是科學尚未觸及之地,隨著科學繼續前進,那麼上帝只會成為一個日益縮小的科學無知口袋,那就是你的上帝。這不是意見,這是對一個「如果」命題的結果陳述。
有人把後半句印在T恤上寫著「上帝是一個不斷後退的科學無知之口袋 — Neil deGrasse Tyson」。那不是我完整說的話,那只是我說的一半;而且那句話只在你把「上帝就是科學尚未觸及之處」當成前提時才成立。把那半句抽出來當成整個真理?不,我絕不會做那種事。
你現在66歲,對吧?等一下等一下。我一個月後就67了。好,一個月後錄音時我就67。你33歲?剛好是我年齡的一半。正好一半。我想問:你是個很有智慧的人,有沒有什麼建議是你希望在33歲時有人告訴你的,現在可以給我?我沒有這種建議,讓我告訴你為什麼。如果你夠警覺、夠聰明——警覺指的是你會注意到事情,而且你又聰明——你會學會,生活本身就是課程。
換句話說,你問的是:以你今天所知道的,若遇到15、20、25或30歲時的自己,你會對他說什麼?我會說我不會對他說任何事,因為如果我給他一點智慧,告訴他「你快要做那件事了,但別做」,那就不如讓他親身去做,並從中學到不該做的教訓。沒有比親自做了某件事然後發現你不該做它更好的課程了。人生不是照著別人列出來的禁忌清單過日子,你要去探索你的生活,去做事。有些事很棒,有些事你不會想再做,有些事你做得很糟,智慧就來自這些經驗——那是你能擁有的最強的智慧,前提是你能從錯誤中學習。如果你只是個笨蛋,一再重犯同樣的錯誤,那我給你的忠告就是:別犯第二次。不過你會需要我的提醒才能做到。你會對這個播客或某個商業決定做出抉擇,結果可能沒那麼好——這裡有個更好的例子,你準備好了嗎?我要說一個非常美式的故事……
說你知道,以前有人會這樣做:移民來到美國,然後努力工作、非常用功。他們一開始掃街,掃商店門前的街道,接著進店裡學手藝,店主過世後他們接手生意,繼續辛苦打拚、艱苦奮鬥。後來他住進大房子,有了小孩,於是對自己說:「我小時候得到處找吃的、得掃地,我不希望我的孩子也得那樣,我要確保他們不用受那種苦。」於是他替孩子提供一切,讓他們不用做那些事。現在孩子長大成人了,卻變成沒動力、沒雄心、沒有遠見的人,因為一切都被直接給了他們。成年人問自己:「我哪裡出了問題?我把我沒有的都給了你。」這正是錯的所在。
造就那個人的,是他曾經的掙扎、他必須做的抉擇、他做對的決定和做錯的決定、他遇到的人以及他如何對待他人。這些都是人生經驗,不會出現在車尾貼紙上,也不是某句話就能道盡的祕訣。就像去別人家做客,其中一位主人其實受過廚師訓練,可能在餐廳工作過,準備了一頓精緻的料理,你說:「好好吃,祕訣是什麼?」他說:「祕訣是我念了六年廚藝學校。」你以為我能用一句話告訴你,然後一切就會變好嗎?不是的。保持警覺,每天學新東西,並從錯誤中學習,因為那些教訓遠比有人只是告訴你別做某件事來得有價值;否則你就沒有那些人生經驗,無法把它們累積成未來想要擁有的智慧。
我最後一個問題──我聽到了,你讓我沒想到你會有最後一個問題──不,嗯,我現在應該說是暫時的最後一個問題。但我暫時的最後一個問題是,我從你說的一些話中聽到:「我搬到這裡,我搬到洛杉磯。你現在對美國有什麼感覺?」好吧,你知道,這是一個自由的國家,我們選出我們的領導人。現在掌權的一群人在做的事,和過去幾年發生的很不同,甚至和同一個政黨以往的領導人也不同。現在發生的事,和我想像中人們會預測的都大不相同。很多人喜歡抱怨領導階層,但我們生活在一個可以選擇領導人的國家,所以我們會去抱怨領導。你們應該抱怨的是人民,是選民。我是個教育工作者,我從未抱怨過政治人物——他們代表的是人民。我曾經在華盛頓特區的雷本辦公大樓裡。
在科學委員會的會議室裡,裡面用科學藝術、雕塑和各種東西裝飾得很漂亮。當時科學委員會的一位成員是個年輕地球創造論者——相信宇宙在六天內被創造,地球最多只有六千到一萬年。我知道他會出席,我心想我要不要抓住他的翻領問他:你覺得自己身為科學委員會的一員在幹什麼?但我又想,不,不,如果他這麼想,那推測起來他的選民也可能如此,他們選他上來,而這些選民和我一樣也是這個國家的同胞,所以我不能去指責他。與其如此,不如去和那些投他的人談談,我會問他們為何這麼想、讓他們思考,這是我作為一個教育者的責任——不是去攻擊任何身在華盛頓的人。
所以,大家就把責任怪到教育者和媒體身上,比如像你、像我這樣的人。那種責怪遊戲我不認同。我的父母在看到南方抗議者被狗和水柱對待的影像時,他們從不苦毒,他們說這些人只是無知,他們不知道有更好的選擇,要跟他們談、去教導他們。那跟舉起拳頭說「我要跟他們幹一仗,因為他們是我的敵人」完全不同。我要教導他們,因為他們是我的同胞,這就是我的感受。
我擔心的是,有些決策並非出於那些投票支持者的最佳利益。長期後果可能是毀滅性的。如果你削減基礎科學,基礎科學是工程的養料,工程養活經濟。如果你認為基礎科學不重要,因為你看不懂研究的標題,或科學家沒有把它溝通得有趣,你就會說這是浪費錢,把它都刪掉,我們只做工程。那樣你會原地僵化。這不是假設——我們現在正處在那個邊緣。
普通人大多對此一無所知。我曾試著向公眾說明這一點。很容易說基礎科學不重要、不能重要或永遠不會重要,因為我們當下還不知道它未來的用途。現在正值百年週期,回到1920年代,量子物理在那時發展起來。如果你當時在場,人們會問你為什麼要研究原子?你連原子都看不到,別浪費時間了,你這麼聰明,去解決社會上的其他問題吧。這需要數十年,但資訊技術革命的核心,是數位資訊的創造、儲存與檢索,而這只能靠對量子性的利用來實現。所以那個科學年代——到了1950年代,人們才驚覺這是多麼重要的物理學,而當時沒有人會預見到這一點。
再舉個例子,1876年費城博覽會,亞歷山大·格雷厄姆·貝爾展示他的新玩意兒——電話。人們當時說,哇,挺酷的,你應該看看人們當時寫了什麼:這是個偉大的發明,我可以想像未來每個城市都有一部。在我的書裡有一整章叫做「科學與技術」,我記錄了人們如何看待當代技術,以及他們在預測未來時總是錯得離譜,因為基礎科學從底層介入,你看不到它的到來,它慢慢冒出來,聰明的工程師把它應用,然後你就有了iPad。
Neil,謝謝你。——謝謝你邀我回來,這是我們第二次見面。你把你的書也帶來了,做了什麼準備?——是的,我們想要有準備。你寫的書非常了不起,你講話的方式也非常了不起。上次我就跟你說過,你讓一些我在學校時並不太感興趣的事物,突然在我們成年後變得有趣,這真是了不起,謝謝你所做的一切。
你們有個結束的傳統,上一位來賓會留下一個問題給下一位來賓?——是這樣嗎?好,且他們還不知道這個問題會留給誰。留給你的問題是:你多會預見自己會後悔的事?你有什麼後悔的事嗎?——我認為後悔通常是事後才發現的事,否則你會事先預防,根本不會後悔。所以我不覺得自己在這方面比別人好。如果你很擅長預見,你就永遠不會處於必須做出會讓你後悔的事的情況。事實是,你做了某件事,後來想該死,我不該那樣做,我得為此後悔。要事先知道某件事你會後悔,幾乎是不可能的。如果我真的能預見,我就永遠不會有後悔,因為我會事先阻止它。所以我們之所以有後悔,是因為我們越過了某個界線,事後才說:該死,我後悔。你有後悔的事嗎?
我大學時唸物理,我想那時我是三年級。有些學生是從其他學校來參加暑期計畫的,好像是高中應屆畢業生,我記得他們可能剛上大一,但我覺得他們是高中生。當時我不是指導老師,但我會在這些研究計畫上引導他們。最後我們要寫一份評估報告,要寫得準確,但有些話其實不必寫。我在報告裡寫說他假裝懂一些他不懂的東西,你知道,他在裝腔作勢。我那時還不知道怎麼用鼓勵的語氣去談論一個人,而不是只是客觀陳述。所以那是技術還是科學?我不知道,但我知道當時我沒有這個能力。我只是簡單描述我看到的,說了「他這樣不行」,那對他打擊很大。當時想想,我是哈佛物理系的學生,他是從某個高中來的,而我這個哈佛學生竟然告訴他「你不行」,我不該那樣做。之後他有沒有聯絡你?沒有,他可能改走別的領域,我不知道。總之我很後悔,但我花了四年才意識到那是一件令人遺憾的事,因為我不知道怎麼做──身為教育者你應該去鼓勵人,看到弱點後想辦法讓那個人去改掉、提升,而不是簡單地說「這不行,回家吧」。所以我後悔,那大概是我人生中最懊悔的事。誰知道那對那個人的人生造成什麼後果。
你還記得那件事嗎?喔,是的,天哪,記得。你怎麼記得?是因為你把它寫在他的成績單或評估報告上?時間一久,你回頭會想到自己寫過什麼,然後會有什麼感觸嗎?我寫過很多推薦信,數也數不清。每次寫推薦信我都會想,如果當時我寫那封信的方式會怎樣,那是我一直懷抱的遺憾。我一直活在那個遺憾裡,你看得出來。我想我也彌補了,幫助了很多人,還有其他需要幫助的人,我就想辦法讓他們知道怎麼進步、怎麼改進、給建議,讓大家一起往上提升。那就是讓世界變得更好。這又回到你一開始說的──你想在你的墓誌銘上留下的話──那其實你已經做到了,做得比我所能表達的還多,說不定我現在可以死而無憾了。你剛剛是不是說了類似的話?總之,我很愛你的作品,你們兩位都是我生命中的重要原因之一。
我十八歲時放下了宗教信仰,別因此責怪我。十八歲放棄信仰後,我先是成為無神論者/不可知論者,後來更堅定成為不可知論者,但後來我因為你而愛上了宇宙,也因為《Cosmos》──那是我看過最喜歡的節目之一──我在閱讀你的作品、看你拍的精彩節目時,找到了所有的好奇心、敬畏感與那種魔力。非常感謝你為我帶來這些。
宇宙是精神滿足的一個豐富寶庫,如果我可以這麼說,絕對是非常貼切。你的書正是如此,我強烈推薦大家去看看,應該是在十月二十一日出版吧。哦,對,下一本《Merlin》的新作也是十月才出。我會在螢幕上(或下面)連結它。非常推薦,書名叫《Just Visiting This Planet》(暫譯:只是造訪這顆星球)。
好,我剛剛說謊了,我可以給你一點建議嗎?這是來自67歲的一點建議:任何時候你都不該過度看重自己的想法。你應該、你應該、你應該讓自己每天都被新的想法所謙卑,讓那些想法挑戰你現在所認為的一切──這就是智慧。我想說的是,如果你沒有一個終極的我怎麼知道我是誰,也許你只有在臨終床上時才能說「我是誰」,因為那時你的人生才算完成;你仍在進行中。你現在33歲,去年你31歲時,你曾經活到第十億秒,如果你過的是健康的生活,應該可以活到三十億秒,至少可以活到93歲左右。時間會過去,如果你每天都學到一件新事物,這會增加額外的脈絡和新的觀點,讓你對昨天所知道的事有不同看法。你必須對此保持開放。我看舊的科學書,因為我看到人們對自己當時所認為知道的事充滿自信,有時會令人尷尬,回顧過去會讓人非常謙卑。有人在1899年的書裡寫太陽的東西,說「過去三年我們在太陽上學到了很多」,我得把三年前寫的那個版本加印新版,但現在想想,你根本對太陽一無所知。這讓我在無知的前沿、邊界上保持謙卑,因為還有遠比你已知更多的事可供發現。也許這就是社會現在所需要的「醫藥」,讓大家更謙遜、更多學習。我想是這樣,因為每個人…
那些掌控一切的人自以為比其他所有人(包括你)更懂。

Dr Neil deGrasse Tyson, world-renowned astrophysicist, breaks down the universe, space, black holes, and the Big Bang, uncovering how Elon Musk, AI, SpaceX, and NASA are defining the future of humanity. 

As a science communicator, Neil is the host of StarTalk podcast, which covers science, pop culture and comedy. He is also the bestselling author of several books, such as ‘Astrophysics for People in a Hurry’ and the newly revised ‘Just Visiting this Planet: More Cosmic Quandaries from Dr. Tyson’s inbox’. 

In this explosive conversation, he explains: 

◼️80% of Gen Z believe the stars control their life

◼️The dangerous lie we believe about life’s purpose, and what to do instead

◼️Why you have 20% of the same DNA as a banana

◼️Why AI’s real danger isn’t what Hollywood warned you about

◼️Why simulation theory might explain every disaster on Earth

(00:00) Intro
(02:43) The Big Questions About the Universe and Our Existence
(10:55) Why We’re Not Good at Feeling Oneness With Others
(15:48) Has Science Shaped Your Beliefs About Religion?
(20:15) Did Humans Evolve to Believe in Something?
(25:00) Changing the Way We See the Universe
(30:32) Did the Loss of Your Parents Change Your Views?
(35:05) Do We Live in a Simulation?
(40:05) Do We Have Free Will in Our Society?
(43:44) Will We Be Able to Extend Our Lives Soon?
(45:57) What Happens When We Extend Everyone’s Lives?
(48:57) Neil deGrasse Tyson on AI
(53:28) Will We Travel to Mars in Our Lifetime?
(1:00:01) How Long and How Far Is It to Mars?
(1:02:43) Ads
(1:04:13) What Would Happen If the Earth Got Swallowed by a Black Hole?
(1:07:51) Could the Sun Become a Black Hole?
(1:09:06) What Happens If the Sun Freezes?
(1:10:37) Every Breath You Take Contains the History of the Universe
(1:15:25) Is the Universe Infinite?
(1:16:34) Do Aliens Exist?
(1:19:37) Why Do You Think Aliens Exist?
(1:25:38) The Physics Error in *The Matrix*
(1:28:22) Ads
(1:30:26) The Questions We Dream Of
(1:33:26) Should We Argue About Meaning?
(1:37:18) Are Horoscopes Really a Thing?
(1:42:15) Are You Happier If You Believe in God?
(1:46:54) What’s the Biggest Advice You Have for Me?
(1:51:32) What Do You Think of America Right Now?
(1:57:25) Do You Have Any Regrets?

Follow Neil:

X – https://bit.ly/47m0sAz

Instagram – https://bit.ly/48E3kuT 

Facebook – https://bit.ly/48VGmiL

TikTok – https://bit.ly/46Y1na6

UK – You can pre-order Neil’s revised book, ‘Just Visiting This Planet: Merlin Answers More Questions about Everything under the Sun, Moon and Stars’, here: https://amzn.to/43cbEhB 

US – You can pre-order Neil’s revised book, ‘Just Visiting This Planet: Merlin Answers More Questions about Everything under the Sun, Moon and Stars’, here: https://amzn.to/3Wxvsbq 

The Diary Of A CEO:

◼️Join DOAC circle here – https://doaccircle.com/ 

◼️Buy The Diary Of A CEO book here – https://smarturl.it/DOACbook 

◼️The 1% Diary is back – limited time only: https://bit.ly/3YFbJbt 

◼️The Diary Of A CEO Conversation Cards (Second Edition): https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb 

◼️Get email updates – https://bit.ly/diary-of-a-ceo-yt 

◼️Follow Steven – https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb 

Sponsors:

Shopify – https://shopify.com/bartlett                                                     

KetoneIQ – Visit https://ketone.com/STEVEN for 30% off your subscription order

The Diary Of A CEO with Steven BartlettThe Diary Of A CEO with Steven Bartlett
0
Let's Evolve Together
Logo