AI transcript
0:00:07 you guys and thanks to the fact that we’d hit 10 billion subscribers so we went there to celebrate
0:00:10 and as we were sat in Mallorca talking about a variety of things one of my team members referenced
0:00:16 that they had put their house on Airbnb the day they had left to come to Mallorca to make some
0:00:20 extra money and as we talked through this it became abundantly clear to me that this is a huge
0:00:25 opportunity for all of my listeners. When you go away, when your house is empty, you have the
0:00:30 potential to make some extra money just by listing your house on Airbnb and as you probably
0:00:35 know Airbnb are a sponsor of this podcast and it shocks me that more people haven’t considered
0:00:41 this. Hosting your property on Airbnb when you go away is a no-brainer to me especially if it’s sat
0:00:46 there doing nothing and you know what I think that your home sat there while you’re away might just
0:00:52 be worth more than you think and if you want to find out exactly how much it’s worth go to
0:01:00 Airbnb dot CA slash host and you can find out how much you could be making while your home is sat
0:01:04 empty and you’re away on holiday. You’ve bought a present for me in this box and I feel nervous and
0:01:12 excited. So this is a human brain with a spinal cord such a masterpiece but what people don’t know is
0:01:18 that we have four different structured parts of our brain that automatically shape how we think feel and
0:01:23 behave. But what if it’s not unconscious? What if we could pick and choose who and how we want to be in
0:01:29 any moment on purpose? Like we can manifest our own mental health. And by the end of this conversation
0:01:33 today you’re going to teach me how to do that. Absolutely. You’re going to so get it. Harvard
0:01:40 neuroscientist Dr. Jill Bolte-Taylor has transformed how we understand the brain through her research and
0:01:44 own traumatic experience. She’s teaching the world how to unlock every part of their brain to regain
0:01:51 control of their thoughts, emotions, and behavior. We have a problem. We are skewed as a society to
0:01:57 the two parts of the left brain which focuses on me the individual. How do I fit myself into a society?
0:02:02 And trauma is living in there as is cravings and addiction. And we need this. It protects us. But we
0:02:07 get in trouble when this is the only portion of our brain that we value because look at the world we
0:02:12 currently live in. So is there a strategy for making sure that you don’t act upon it? Well so many people
0:02:18 are trying to get rid of their emotional reactivity but the way to heal it is not to get rid of it.
0:02:23 I mean we’re wired for this. Why do I want to just put myself in a little box and say I don’t want to
0:02:27 have pain. I don’t want to be mad. I want to be a robot. I don’t want to be a robot. I want to be a
0:02:33 whole human with a whole brain. Like this is life and it lasts this long and then it’s gone. And it took
0:02:38 me losing the left side of my brain for eight years to realize just how precious this thing is.
0:02:43 So how do I control and protect my brain at all costs? Well there’s a lot. So you ready?
0:02:54 Just give me 30 seconds of your time. Two things I wanted to say. The first thing is a huge
0:02:58 thank you for listening and tuning into the show week after week. It means the world to all of us and
0:03:03 this really is a dream that we absolutely never had and couldn’t have imagined getting to this place.
0:03:06 I see messages all the time. But secondly it’s a dream where we feel like we’re only just getting
0:03:12 started. And if you enjoy what we do here please join the 24% of people that listen to this podcast
0:03:17 regularly and follow us on this app. Here’s a promise I’m going to make to you. I’m going to do
0:03:23 everything in my power to make this show as good as I can now and into the future. We’re going to
0:03:27 deliver the guests that you want me to speak to and we’re going to continue to keep doing all of the
0:03:37 this time. I appreciate you for that. So thank you. Dr. Jill Bolte-Taylor, what have you spent
0:03:45 your professional career endeavouring to understand and why does it matter? I am fascinated with how
0:03:53 does our brain create our perception of reality? And based on that information what a wonder it is
0:03:59 any two of us can communicate at all. I think I am fascinated by what we are as biological creatures
0:04:06 and most of us are so consumed with everything outside of ourselves that we have missed the wonder
0:04:13 of what we are as this biological conglomeration of cells. I think we’re absolutely beautiful. You know
0:04:19 none of us came into this world with a roadmap about how to get it all right and the roadmap is the brain
0:04:25 brain cells. And when we understand the brain cells and what they do and how to work with them and how
0:04:31 to keep them well then we can manifest our own mental health. And do you think the average person
0:04:37 understands the brain? Did you understand the brain before you started studying it? Well I understood it
0:04:42 because I had a brother who was diagnosed, would be diagnosed with a brain disorder, schizophrenia.
0:04:52 So I became fascinated by five or six about what are we and why is he the way he is. We are so
0:04:57 different from one another. Our interpretation of our experiences are so different from one another.
0:05:06 What are we? I just became a philosopher very young and fascinated with the biology and the anatomy of
0:05:11 what we are. What do you think an understanding of the brain, the understanding that you’re going to
0:05:17 communicate to myself and my audience today, how do you think that can help me improve my life?
0:05:25 Oh my goodness. If I understand what part of me interacts with the external world and is smart
0:05:30 and is good with details and is well organized, then I know how to use that part. And that’s,
0:05:37 we are skewed as a society to that left thinking portion of our brain. In fact, as far as traditional
0:05:42 medicine is concerned, that thinking portion of our brain is the only portion that is actually
0:05:50 conscious. So then we live our lives literally with our left emotional tissue, our left, our right
0:05:56 emotional tissue and our right thinking tissue all as part of our unconscious brain. But what if it’s not
0:06:04 unconscious? What if we actually know what those groups of cells also do so that when I’m experiencing
0:06:11 my pain from the past, I can actually call on the portion of my brain that knows how to self-soothe me
0:06:18 so that I can lift myself out of my pain, learn from those experiences, and then live a more fulfilled
0:06:23 life. It’s the power to choose who and how we want to be in the world when we understand what our choices
0:06:28 are. So is it possible to choose which part of your brain to use in a certain moment?
0:06:33 You do it all the time. You’re just probably not aware of it. Let’s say you’re going to have a
0:06:39 business call and you got your stats and you got your data and you pick up the phone and you say,
0:06:44 yes, this is Steve and blah, blah, blah. And you work into your details. And then let’s say someone
0:06:50 peeks in to, let’s say a little dog comes running in. Okay. Well, you’re going to have a couple of
0:06:55 responses, potentially responses. One, you’re going to smile, right? You just smiled. You just moved
0:07:00 into, oh, I love my little fuzzy and yeah, okay. Now, you know, now you’re a little gentler because
0:07:05 now you shifted into a different portion of your brain that is open to the present moment. And now
0:07:12 you just got uplifted. So we have these four different anatomically, neuroanatomically structured
0:07:19 parts of our brain and we can pick and choose who and how we want to be in any moment when we know
0:07:25 what our choices are. But we don’t know what our choices are as our society because we are functioning
0:07:30 skewed to that left thinking portion of our brain and everything else is running on automatic.
0:07:35 And the left thinking portion of the brain is that more logical, logical, rational, analytical,
0:07:42 likes to control people’s places, things. There’s a me definition, ego center of I exist. I am Jill
0:07:48 Bolte-Taylor. This is my phone number. This is where I live. I know that this is where I begin and end,
0:07:54 where my skin meets air because a group of cells tells me where I begin and end. But you’ve probably
0:08:00 had flow moments where you were doing your sports or you were making love or you were whatever you
0:08:08 were doing. And you didn’t begin and end here. You were vast and open and you were this big energy
0:08:14 ball that you are. But the left hemisphere focuses on that little group of cells and those skill sets
0:08:18 and the right and the wrong and the good and bad. And that portion of the brain defines the social norm
0:08:23 and we all have to fit ourselves in the social norm. But it’s only a quarter of our brain.
0:08:26 Is it making us unhappy the way that we use our brain currently?
0:08:34 Well, we’re out of balance. We’re completely out of balance because we’re at the balance of the value
0:08:40 of that left brain. What’s going on in the right brain? The right brain is right here, right now. We spend
0:08:45 so much of our time. So fundamental differences between the right hemisphere and the left hemisphere.
0:08:52 And I know this only because I lost my left hemisphere and that’s all I had for eight years. I had to use what I
0:08:59 had currently going on in my right hemisphere after I lost those cells of the left hemisphere in order to
0:09:05 rebuild the skill sets of the left brain so that I could become completely functional again. Are we
0:09:10 unhappy? Well, that’s not a happy part of the brain. When you’re being analytical and organized and
0:09:19 structured, you probably got that frown right there. And it’s a different expression than as soon as I said,
0:09:24 a little puppy comes in and then all of a sudden your face happens. Well, what happens is you’re
0:09:29 shifting into a different part of your brain. And that’s what we do. We’re running it on automatic.
0:09:36 So if we are running our brain on automatic, imagine how much better we might do if we were actually
0:09:39 picking and choosing who and how we wanted to be on purpose.
0:09:43 And you’re telling me that’s possible. Absolutely. And by the end of this conversation today, you’re
0:09:47 going to teach me how to do that. Absolutely. You’re going to so get it and it will. And once
0:09:54 you see you, you will no longer ever not see you. And then you’re going to see these four characters
0:09:58 inside of yourself. And now you’re going to be looking at your partner who you speak about often
0:10:03 and you’re going to be going, I recognize all four parts of her too. But what that means is that
0:10:11 any relationship that we have, there’s eight of us, there’s eight of us, eight very specific
0:10:19 personalities in every relationship. So I have four very predictable character profiles, as do you.
0:10:22 It’s the way the anatomy of the brain is built.
0:10:28 You’ve bought a present for me in this box. I did. What is in that box?
0:10:32 This is a very special brain with a spinal cord. This is a real brain.
0:10:38 This is a real brain with a spinal cord. A real spinal cord. And do you own this brain?
0:10:44 This, I did this dissection and yes, this brain was specifically donated to me for
0:10:48 educational purposes. How old was the person? What was? In their forties.
0:10:50 Do you know how they passed away?
0:10:51 Brain cancer.
0:10:54 And can you see the brain cancer?
0:10:59 You cannot. Not until I cut this open. And I’ve had this brain for over a decade and I
0:11:05 haven’t cut it open. It is very rare to have a dissection, which is actually brain and spinal
0:11:12 cord. Usually you dissect the brain and we learn about the brain. But I wanted to have the brain
0:11:18 and spinal cord because that’s the central nervous system. And it’s a spectacular dissection.
0:11:25 Um, I feel nervous and excited. Excited’s good. I’m excited. Because you’re right here right now
0:11:30 going, oh my gosh, something new. It’s exciting. Right here right now is an exciting time. Are you
0:11:39 ready? I am ready. Okay. Should I put my gloves on? I encourage you to do so. Okay. So this is a real
0:12:04 human brain. So this is a real human brain and spinal cord. And I think what I’ll do is I’ll just move this
0:12:12 over here. Yeah. Out of the way. Okay. So this is a human brain. What’s that skin on the top of it?
0:12:17 With a spinal cord. This thing here. We’ll get there. Oh. So you’ve heard about meningitis. Yeah.
0:12:27 It’s layers that support between the bone and the brain tissue and it protects it. So this is called,
0:12:32 these, there are three layers called the meninges. So when you’ve heard of meningitis. So this is the
0:12:38 dura mater. It’s very tough and you’ll feel that it’s like a really tough lettuce. And this is,
0:12:46 is essentially strapping the brain into the cranial vault and holding it into position because you don’t
0:12:54 want this thing flopping around and having wounding and injury. So it straps it into here.
0:13:01 Well, it straps it in certain spots. Yes. And generally often when you do a dissection,
0:13:08 you actually have to put a like screwdriver in there to peel the dura off the bone. So it straps
0:13:14 it into position. It’s kind of like a bra for the brain. Okay. Okay. So this is the dura. And then
0:13:19 what I’m touching now is called the arachnoid. And that’s the second layer of the meninges. And what
0:13:25 you’re looking at in there is blood, is blood inside of the blood vessels. So one of the things about why
0:13:34 the brain is so fragile is the blood vessels are transparently thin. So the pressurized system of
0:13:41 what’s going on inside of the cranial vault has to be highly regulated. And it’s actually the pressure
0:13:47 of the cranial vault versus the pressure in the thorax of the chest and the pressure of the abdomen.
0:13:54 It’s a system. And they all work together in order to keep everything well regulated. Homeostasis,
0:14:01 a state where the cells are happy. And so the third layer is like right here. And it’s, you can see this
0:14:06 layer is peeled away, the arachnoid. And under here, I’m now touching pia. And pia is the external layer
0:14:16 of the brain cells themselves, the brain tissue. So this is a beautiful brain. And it would be positioned
0:14:26 in my head like this. So front of the brain, back of the brain, coming down, hanging down as the spinal
0:14:33 cord. And then as you look at the spinal cord, this is called the cautoquina or cautoequina. And these are
0:14:39 the nerves that are actually going to go down into your lower extremity. So all the information that’s
0:14:44 going to go down into your lower extremity to control your body is controlled. And the sensory
0:14:50 information is coming in through those nerve fibers. It looks like a bunch of wires. It does. Well, you
0:14:58 know, we are quite a well-designed machine in its own way. The difference is we are organic. We are
0:15:04 biological. And I think one of the biggest mistakes that we make as a society is we think ourselves
0:15:11 and we think ourselves as a machine, push it, push it, push it, push it, push it, push it. Well,
0:15:16 you can do that with a computer. You plug it in and it stays on until you turn it off or it blows up.
0:15:24 We have to go to sleep. Yeah. Have a good time with that. Yes. It’s okay. We won’t hurt it.
0:15:26 Wow. We hope. Gosh.
0:15:27 Uh-huh.
0:15:40 Beautiful. Our design, such a masterpiece. We are this massive conglomeration of 50 trillion
0:15:44 molecular geniuses making up our form. Beautiful.
0:15:50 It’s so crazy that every single person listening right now has one of these. Yeah.
0:15:55 And it’s processing my voice as you’re hearing my voice. That’s right. And it is this, for anyone
0:16:00 that has never felt a brain before, which I imagine is most of you, it is like this very,
0:16:07 very soft, but dense sort of tofu-y, how would you describe the feeling? Pork roast.
0:16:13 Pork roast. It’s very soft though. Do you know what? It makes me, it makes me realize.
0:16:16 Yes. How easy this would be to damage.
0:16:26 Now, this has been in alcohol or formaldehyde for, since at least 2008, probably earlier. And when you
0:16:32 first pull a brain out, it’s even softer. It’s like a, it’s like a tough jelly. So that when you first
0:16:37 bring out a fresh brain, if you take your finger and you just poke it into the tissue, it’ll squeeze
0:16:42 right in and then you pull your finger out and then it goes, it’ll scrunch right back together again.
0:16:50 Oh, okay. Yeah. So, so this is a prepared specimen and, and we have to do that and, and lock together
0:16:54 the proteins or the lipids in order for us to be able to handle it for educational purposes.
0:17:01 So this is the computer. And then this is the, why is that control the rest of the body?
0:17:06 Well, it’s part of the system because, um, this, this, what you’re holding is the central nervous
0:17:12 system and then the central, all of it. And then the central nervous system sends, um, between each
0:17:19 of the vertebra, here you have different vertebra, between different vertebra, you will have different
0:17:27 nerves coming out and then going around the body. And then you’re also going to have vagus nerves coming
0:17:33 off of the brainstem area and going down into the abdomen, taking care of the viscera.
0:17:40 The first time you saw a brain like this, how did it change your perspective of life?
0:17:48 I love it. I love it. I was, I was very blessed to have an aunt who was a debutante back in the
0:17:55 years where debutantes did not get jobs and she wanted to be an emergency room, uh, doctor, but there
0:18:00 was no way that she was going to do that. So she would actually encourage me to pick up roadkill
0:18:06 and we would take it home and dissect it. It’s beautiful. See that look, we have two responses. The left
0:18:12 brain says, oh my gosh, this is disgusting. This is the worst thing I ever had. And that’s a part of your brain
0:18:19 that’s designed to kind of critically judge and say, no, it’s not safe. It’s not cool. Push it away. But the
0:18:25 right hemisphere comes online with curiosity. So people see these things and they go, oh no,
0:18:29 not my thing. Or they go, oh my gosh, that is like so cool.
0:18:37 I feel both at the same time. I feel, I feel, um, I have like almost a respect for the person
0:18:43 who grew the brain, whose brain that belongs to. And then the other part of me is just like totally
0:18:48 fascinated and almost, you know, when you look at it, you get, you still don’t realize that you have
0:18:53 one of those in your head. Now, so you’re, you’re still looking at that as that’s a one thing.
0:18:59 I don’t look at it like that at all. This is a brain, but what’s important about this brain
0:19:07 is our brain health, our brain abilities is 100 dependent on the cells that make up that brain.
0:19:14 So most people, many neuroscientists talk about the brain and how the brain does in the external world
0:19:20 and the behavior and the neurotransmitter systems and all of that. I go down to the raw data of the
0:19:28 cells. So I am a cellular neuroanatomist. And so I care about the cells making up the nervous system.
0:19:35 And how do we, how do we interact with them? How do we relate to them? How do we care for them?
0:19:41 How do we feed them? How do we provide for them so that they can be healthy so that I can live
0:19:43 a whole brain life in a healthy way?
0:19:48 For context, where did you do your PhD? Did you do your PhD in neuroanatomy at Indiana State University?
0:19:53 Indiana State. And my research was at the IU School of Medicine, Indiana University School of Medicine.
0:19:59 So that’s where I focused on neuro. And then from there, I went to Harvard Medical School
0:20:05 and did two postdocs, one in neurobiology and then one in psychiatry.
0:20:14 And when I say the 10th of December, 1996, which was four years after I was born, roughly.
0:20:17 You were 37 years old.
0:20:17 Yes.
0:20:21 What happened on that day? Can you give me a play by play?
0:20:26 Yes. Well, the day before that, I was teaching and performing research at Harvard Medical School.
0:20:34 And I’m a gross anatomist, which means cadaver, entire body, as well as histology, which is tissue,
0:20:40 as well as neuro. So I’m all about anatomy. So I’m teaching and performing research at Harvard Medical
0:20:48 School. And I woke up the next day and I was experiencing a major hemorrhage in the left half
0:20:56 of my brain. So I woke up, I sat up, and I immediately had a pulsing pound behind my left eye.
0:21:03 And generally, I didn’t have that. And it was pretty severe. And it got all of my attention.
0:21:07 And I have my before and after is before and after that morning.
0:21:12 What happens next? So you’ve got a pulsing pain behind your left eye. What do you do then?
0:21:18 Well, I thought, wow, that’s weird. And it’s the caustic pain that you get when you bite into
0:21:27 ice cream. It’s like that freeze brain. And I thought, okay. And I felt suddenly weak. And I
0:21:36 thought, okay. So I got up and light was kind of burning on my eyes. It was I didn’t want light in
0:21:41 the morning that day. So I closed the curtains and I thought, well, let’s get my blood flowing. Maybe I’ll
0:21:47 feel a little better. So I jumped onto my cardio glider, which was a whole body full exercise machine.
0:21:54 But I’m looking at my hands and realizing that my hands looked like primitive claws grasping onto the
0:22:00 bar. And I look at my body and I’m thinking, whoa, I’m a weird looking thing. And my perception of
0:22:07 reality shifted away from my perception of being the one on the machine, having my normal morning
0:22:17 experience to wow, I was witnessing myself having this experience. And I’d never had that happen before.
0:22:25 And I thought, okay, so this isn’t helping. So I get off the machine and I head across my living room
0:22:34 table. And I’m realizing every movement is very rigid and very precise. And I’m actually kind of directing,
0:22:42 I felt very robotic getting into the bathroom. So I remember pulling on the water. And when the water
0:22:50 came out, it smashed into the tub and the volume just reverberated in my brain. It was so loud. The
0:22:57 sound was amplified and it pushed me against the wall. But when the volume hit, I’m a neuroanatomist.
0:23:05 So what that means is that I’m teaching students about all of the anatomy here and which fibers are
0:23:12 coming in and going where and what is the tracks of everything. And so sound comes into the ears and
0:23:20 it goes right down to the pons region of our brain down here. And this is where life and death is. This is
0:23:26 where those cells, if you’re going to inspire, you need your pounds and your medulla in order to have
0:23:32 those cells functioning. So when mine were being disturbed, that was the moment I realized I’ve
0:23:39 got a problem. This is a grave problem. This could kill me. So I got out of the shower. I dressed
0:23:46 mechanically, just dressed. I’m still going to work. And then my right arm went totally paralyzed by my
0:23:52 side. And it’s really strange when a limb goes paralyzed. It doesn’t just like drop down. It goes
0:23:58 bomb. I mean, it’s a heavy entity. And I thought, oh, my gosh, paralysis. Oh, my gosh, I’m having a
0:24:05 stroke. And then I’m thinking, OK, you know, oh, my gosh, how many brain scientists have the opportunity
0:24:11 to study their own brain from the inside out? And I literally thought, OK, I’ll do this stroke thing
0:24:17 for a week or two and then I’ll get back to my job. Right. So then it was a matter of I have to get
0:24:23 help. I have to communicate with the external world. And the problem was that the hemorrhage was happening
0:24:31 inside of the left thinking portion of my brain, which is where language is. So I was drifting for
0:24:37 four hours. I was drifting in and out of the consciousness of the present moment and the
0:24:43 present moment, the present in the present moment. I don’t know who I am. I don’t know what I am.
0:24:49 All I know is what’s in the present moment. So explain that for me. So the left side of your brain
0:24:53 was where the stroke was happening. Yes, it was. So you were in the right side of your brain. I was
0:25:01 waffling back and forth because it was growing. It started small. So I had what we call an arteriovenous
0:25:07 malformation, where an artery, which is a high pressure system, it’s bringing blood into the system.
0:25:14 And then I have a vein and the vein is a no pressure, low pressure system. And then we have these little
0:25:15 capillary networks in between.
0:25:25 Yeah, this is an ischemic stroke. I had the hemorrhagic stroke. So when you think about
0:25:31 stroke, most people think, oh, blood clot. And the blood clot blocks a… So the thing about
0:25:36 arteries is they taper, taper, taper, taper, taper until they get down to the capillary level,
0:25:42 which is where the red blood cells kind of line up in single file and pass through that. And it’s a
0:25:49 very low pressure system. And then it absorbs back up into the vein. Well, what I had was
0:25:58 the hemorrhagic stroke and a blood vessel exploded. And when it exploded, then the blood goes out into
0:26:05 the extracellular matrix, which is extracellular between the cells and the cells cannot function.
0:26:13 Blood is essentially poison to cellular communication. So it’s no good. And whatever blood, wherever it goes,
0:26:19 those cells start going offline. And then as that hemorrhage grows inside of the brain,
0:26:23 across time, more and more cells are becoming incapacitated.
0:26:29 So you were, in that moment, unable to remember how to speak properly, unable to…
0:26:34 Nothing. I had nothing. I didn’t even have me. I had no Jill Bolte-Taylor because she was over in the
0:26:40 left hemisphere. And eventually, that whole hemisphere ended up swimming in a pool of blood
0:26:46 and was non-functional. But it took four hours to get there. So I was waffling into the present moment,
0:26:52 blissful euphoria. I didn’t exist. I know who I am and that I exist at all because I have a tiny little
0:26:58 group of cells inside of my left hemisphere that tells me who I am. Have you ever awakened in a hotel
0:27:04 somewhere because you’ve traveled so much and you’re going, where am I? Yeah. There’s this blank,
0:27:08 right? And it’s like, I don’t know, but the bed’s comfy. You know, what a nice room. You know,
0:27:12 and all of a sudden you’re just right here, right now, and you’re not about the past and you’re not
0:27:17 about the future and you’re just in the present moment. And joy lives in the present moment.
0:27:23 Love lives in the present moment. Laughter lives in the present moment. The present moment is a
0:27:31 fantastic place and we are wired to that by literally half our brain. So why wouldn’t we spend more time
0:27:38 over here? Or at least balance it out. That’s all I ever ask for. I am not here to,
0:27:45 you know, as a wave in the flag of the right hemisphere. I want whole brain living. I want
0:27:51 people to understand the different parts of their brain, what they do so that it says, okay, so let’s
0:27:57 say, do you meditate? Sometimes. Okay. Sometimes. What’s it like for you? Difficult. Okay. Why?
0:28:02 Because the, you start thinking about stuff. Okay. Because this part of your brain won’t be quiet.
0:28:09 Left thinking brain. We’re languages. It won’t be quiet. Or you just had a little argument with your
0:28:14 sweetheart. And so down here now you’re in your emotional system and you’re not really feeling
0:28:19 peaceful and you got on that airplane and things weren’t like perfectly smooth. So now you’re kind
0:28:24 of, you know, ruminating about, you know, oh my gosh, oh my gosh, oh my gosh, you know, and whatever.
0:28:33 And that takes you away from the present moment. But the present moment is, it’s not about me,
0:28:38 the individuals. I think about this, the, the, so I look at the brain, it’s divided in four categories,
0:28:45 very specific anatomically. Each one of those result in a constellation of skill sets. And then
0:28:53 that constellation of skill sets actually manifests in our lives as personalities. And we all have all
0:29:02 four. Now, do we all practice all four? No. Some of us do. We usually have a dominant. You seem to like
0:29:07 your left thinking brain a lot. When do you have fun? What does Steve do for fun?
0:29:08 This.
0:29:09 This?
0:29:13 No, also I watch, I watch Manchester United play and I…
0:29:14 You lift weights.
0:29:15 Yeah.
0:29:21 What’s that like for you? Is it work or is it refreshing to be in your body?
0:29:24 Oh, when I’m at the gym, it’s, yeah, it’s, I’m just in my body, which is, yeah.
0:29:32 Okay. But no, not just, but when you’re at the gym, you’re in your body. Now, can you go back in
0:29:34 your own mind and have that feeling?
0:29:37 Can I?
0:29:37 Yes.
0:29:38 How?
0:29:40 Well, go there in your mind.
0:29:49 I actually imagined myself on the treadmill at my favorite gym and how that felt. And I had a brief
0:29:51 moment of that feeling emerge in my mind.
0:29:52 And what did it feel like?
0:29:55 Present.
0:29:56 Present.
0:29:56 Yes.
0:30:01 Okay. And any other emotions that you can attach to that?
0:30:05 Just like calm, peaceful, without concern. Very present.
0:30:06 Yeah.
0:30:06 Very present.
0:30:07 Yeah.
0:30:07 Yeah.
0:30:09 Yeah. So the present is a nice place for you.
0:30:10 Yeah.
0:30:12 Yeah. Okay. What else do you do to get there?
0:30:19 Massages.
0:30:21 Massages. You receive massages.
0:30:21 Yeah.
0:30:28 Okay. Okay. And what happens to your brain? Do you analyze what’s coming and just work your butt off?
0:30:34 Or do you allow yourself to actually drift and shift into the present moment of, oh my gosh,
0:30:35 I’m so glad I’m here.
0:30:36 Allow myself to drift.
0:30:37 Good. Where do you go?
0:30:41 I don’t know. It’s like a fuzzy…
0:30:42 Yes.
0:30:43 Middle ground place.
0:30:45 Yes. No boundaries.
0:30:46 Some kind of limbo.
0:30:50 This portion of the brain up here is going to be the part that says who you are as an individual.
0:30:51 It’s your ego center.
0:30:58 This hemisphere, the left hemisphere, has the picture of nature with you in the middle
0:31:00 because you exist in your left hemisphere.
0:31:02 That’s where the world revolves around you.
0:31:04 The world revolves around you.
0:31:08 In the right hemisphere, you don’t even exist.
0:31:10 You exist as a part of it all.
0:31:21 What you hear gets integrated with what you smell, with what you feel, gets integrated in the excitement of possibility.
0:31:23 So I’m not working from a plan.
0:31:24 I’m not in the past.
0:31:25 I’m not in the future.
0:31:26 I’m not all about me.
0:31:27 I’m just here.
0:31:32 So when you’re on a table, massage table, and you’re allowing yourself to go fuzzy,
0:31:37 that’s essentially the skill set of what’s going on in the right hemisphere.
0:31:39 When you dive into water, you swim.
0:31:42 Not well.
0:31:42 Okay.
0:31:44 But do you dive into water?
0:31:44 I do, yeah.
0:31:45 Okay.
0:31:46 Or even just in the shower.
0:31:53 When you feel, when you dive into water and you feel the water, the pressure against your body,
0:31:58 the temperature of the water, you feel the phenomenon of wetness.
0:32:01 This is a present moment experiential opportunity.
0:32:03 Diving into the water.
0:32:08 Now, a lot of people might dive in the water because I’m racing and the whole goal is to get to the end
0:32:11 because I got that left brain thing going on and it’s, that’s the goal.
0:32:17 But if I’m just being, this is, you know, are you being or are you doing, right?
0:32:19 When we’re being, we’re simply being here.
0:32:21 We’re being alive.
0:32:22 We’re being aware.
0:32:23 We’re being in experience.
0:32:28 So as I take in this room, I take in this whole room.
0:32:31 My left brain says, I’m going to focus on you.
0:32:34 And I got these books and I’ve got these things and I got the brains and everything.
0:32:35 And everything’s a thing.
0:32:39 But to the right brain, everything is one thing.
0:32:46 And when I live my life knowing that I can shift out of the stress circuitry of that left brain
0:32:51 that says more cortisol, more cortisol, do, do, do.
0:32:54 Then when I, it’s the, it’s the, that’s the push.
0:32:56 The right brain is the pause.
0:32:58 And that’s why I was saying before, we’re not a robot.
0:33:00 We’re not a computer.
0:33:03 We are a biological organism.
0:33:08 And so we don’t plug ourselves in and turn it on and it stays on and forever until it dies.
0:33:09 And then we buy a new one.
0:33:11 We have rhythms.
0:33:16 We have natural patterns and we have to push and we have to pause.
0:33:22 And we have to pause because we are 50 trillion molecular geniuses that are eating and creating waste.
0:33:24 And we need to clean up the mess.
0:33:26 And that’s what happens during sleep.
0:33:32 And so when you were stood there, you’d put your clothes on, the left side of your brain was offline.
0:33:36 So you were very much in this sort of blissful, euphoric, present moment state.
0:33:37 What did you do next?
0:33:43 I go through all the details of trying to get myself help.
0:33:51 And that meant to me the one plan I could get between shifting back out into the euphoria of my right hemisphere
0:33:55 where I’m just in bliss, I’m just happy, I’m just there and I don’t have a plan.
0:33:56 Why didn’t you call 911?
0:33:59 Because it was just floating in a pool of blood.
0:34:00 It wasn’t there for me.
0:34:01 What do you mean?
0:34:05 Well, when you look at where my hemorrhage happened, it happened.
0:34:11 So language, the creation of sound and language, dog, dog is a sound.
0:34:13 It’s going to come out of Broca’s area.
0:34:18 And then Wernicke’s area back here is going to place meaning on that sound.
0:34:22 And my hemorrhage was impacting this whole area.
0:34:25 And in there with language is numbers.
0:34:27 911 didn’t exist for me.
0:34:29 Was not an option.
0:34:30 You couldn’t remember 911?
0:34:32 Didn’t exist for me.
0:34:39 It’d be kind of like I say to you, what’s 8,322 times 4 million?
0:34:43 It doesn’t exist for you until you figure it out.
0:34:52 So 9-1-1 didn’t exist for me.
0:34:59 So I had to, when I would come back into the left hemisphere consciousness, then I got to
0:35:05 my phone and I have a phone pad here and I spent 45 minutes waffling in and out, right hemisphere,
0:35:06 left hemisphere.
0:35:11 And finally, I found my business card that had my phone number at work.
0:35:17 And I had to set the pad of the phone pad up against right next to the business card and match
0:35:24 the shapes, the squiggles, in order to figure out how to call my office because I had no idea
0:35:26 what numbers were.
0:35:28 And what did you say when the person answered on the other end?
0:35:29 I said, this is Jill.
0:35:30 I need help.
0:35:36 And what came out of my mouth was, and then I thought, oh my God, I sound like a golden
0:35:36 retriever.
0:35:42 And then he spoke to me and I thought, oh my God, he sounds like a golden retriever.
0:35:44 I had had a golden retriever and they’re very verbal.
0:35:53 So I knew at that point, I did not know because I could still hear myself, my language inside
0:35:54 of my brain.
0:35:59 Language is very complex in this because different cells do different things.
0:36:04 And in this left thinking portion, we can read, we can write.
0:36:06 Those are completely different circuitries.
0:36:07 We can speak.
0:36:09 We can uncomprehend when others speak.
0:36:11 I mean, it’s complex.
0:36:13 So this is a busy, busy, busy place.
0:36:18 But as long as this is the only portion of our brain that we value, then we live based
0:36:21 on the values of that portion of the brain.
0:36:26 And what that brain values is me and mine.
0:36:28 And I want more.
0:36:30 And that’s the world we’re living in.
0:36:31 It’s selfish.
0:36:33 Well, it certainly is.
0:36:38 Because people talk about there being a spiritual crisis in society at the moment with many of
0:36:44 the things you’re describing, the individualism, the narcissism, sociopathism, the leaders of
0:36:49 the world being very zero-sum and how they approach economies and how they treat others.
0:36:52 You’re saying that’s because we’re so…
0:36:52 Right there.
0:36:55 Over here is…
0:36:56 On the right side.
0:36:56 On the right side.
0:36:57 It’s right here right now.
0:37:00 And in the right here right now, what do I care about?
0:37:04 I care about connection because I’m not individualized.
0:37:06 Here, I’m a part of the whole.
0:37:08 I am.
0:37:10 We are all standing around this beautiful planet.
0:37:17 And I, man, is equal to all the other creatures and all the other life and to the life of the
0:37:17 planet.
0:37:20 We are one construct here.
0:37:25 And we either figure out how to nurture and support and be one thing.
0:37:26 We are one human family.
0:37:29 In our right hemisphere, you are my brother.
0:37:30 I love you.
0:37:31 I can support you.
0:37:32 I can nurture you.
0:37:36 I can encourage you because you’re a part of me.
0:37:41 And then the left hemisphere comes online and says, oh, Jill, that is so inappropriate
0:37:41 for you to say.
0:37:47 And he has his body space and I have my body space and we need to be formal and we need to
0:37:49 right and wrong and good and bad.
0:37:54 And we need to establish how the construct of the social norm is that we are now going to
0:37:58 take the mass of all that we are and fit ourselves in that so that we can communicate with
0:38:00 one another and run a world.
0:38:02 You make that phone call.
0:38:05 You sound like a golden retriever.
0:38:07 What happens next?
0:38:08 Does your colleague get concerned?
0:38:10 He recognizes it is me.
0:38:11 It is I.
0:38:16 And he comes to my home and back in those days, we had managed care.
0:38:19 So you have to go to the right place or you don’t get coverage.
0:38:25 So he took me there and then they took a picture of my brain and then they put me in an ambulance
0:38:26 and sent me to Mass General Hospital.
0:38:32 And I’m still curled up in a little fetal ball going, hold on, hold on.
0:38:36 And I was slowing down and I knew that I was becoming weaker and weaker.
0:38:42 And I wondered how detached from my own ability, my own body, can a person become before they
0:38:45 can never get back inside this tiny little body?
0:38:49 Because I felt that I was literally energetically as big as the universe.
0:38:51 And what did that scan show?
0:38:54 It showed a major hemorrhage in the left half of the brain.
0:38:55 Yeah, about that size.
0:38:59 Actually, it was a little bigger than that on that on that day.
0:39:05 But by two and a half weeks later when they removed, that’s why we have a golf ball, a golf
0:39:08 ball sized blood clot from the left half of my brain.
0:39:11 Two and a half weeks later, December 27.
0:39:16 And then I woke up and I had this huge hemorrhage.
0:39:23 I mean, I had this huge scar, but my mother comes rushing in and she says, speak to me, speak
0:39:25 to me, because this is my language.
0:39:31 If my language cells are gone, I will have no language and I will struggle the rest of my
0:39:33 life for language.
0:39:38 And I whispered to her, I’m better, I’m better.
0:39:44 And what I meant by I’m better was that I felt bright again.
0:39:46 I felt bright.
0:39:50 I felt like whatever life was going to give me at that point in time, I had a brightness.
0:39:51 I was still alive.
0:39:53 I did not die that day.
0:39:57 And when, you know, so many people have said, how, what motivated you to get better?
0:40:00 Or how can you, could you have been so happy?
0:40:03 And it was like, I did not die that day.
0:40:10 And that meant no matter how disabled I was, I could not walk, talk, read, write, recall
0:40:11 any of my life.
0:40:15 I became an infant in a woman’s body at the age of 37.
0:40:19 I completely fell off the Harvard ladder and none of that mattered.
0:40:22 All that mattered was I was alive.
0:40:29 And what that meant was I had the potential to grow and heal and become whatever I would
0:40:29 become.
0:40:30 And it didn’t matter.
0:40:32 And it still doesn’t matter.
0:40:34 What matters is I’m alive.
0:40:36 It’s the gift of life.
0:40:39 And that’s, for me, the wonder of what we are as living beings.
0:40:44 And we, you know, we are at a time where we are in a mental health crisis.
0:40:50 And our mental health is 100% dependent on the health and well-being of the brain.
0:40:57 And the health and well-being of the brain is 100% dependent on the health and the well-being
0:40:58 of the brain cells.
0:41:03 So how do we nurture those cells and love those cells so that we can live the life we want to
0:41:07 live and we can live in joy, we can live in present, we can live feeling connected to something
0:41:14 that is magnificent as a life force power of the universe and have this magnificent left
0:41:20 brain that allows me to have language, allows me to be a part of society in an effective way
0:41:27 and allows me to have pain from my past so I can learn and grow from experiences that have
0:41:29 happened to me that I would rather not repeat.
0:41:34 What is the complex range of emotions you’re experiencing as you recount the story?
0:41:39 Oh, I feel such awe for life.
0:41:40 Life.
0:41:42 This is life.
0:41:44 This is, there is life and there is death.
0:41:46 And we have life.
0:41:49 And life is the miracle construction of the universe.
0:41:54 Argue about it all you want, have a million conversations about it, analyze it to death.
0:41:58 But the fact of the matter is you are alive in this moment.
0:41:59 You are alive.
0:42:04 You can say you have eyes that can see and ears that can hear and you have a digestive
0:42:09 tract that can bring in nutrition and you have manual dexterity and you have mobility.
0:42:14 You have legs that can run around the planet and you have this magnificent mind so that you
0:42:16 can do what you want to do.
0:42:18 You are a miracle.
0:42:20 And we have forgotten that.
0:42:25 And for me, it took me, this whole stroke experience took me straight back to the part of my brain,
0:42:33 that right thinking part that connects me in that transformation or that transcendence experience
0:42:37 of being so much more than just a little human being running around the planet.
0:42:42 Oh my gosh, life is this miracle.
0:42:47 And it makes me feel awe and wonder.
0:42:49 It excites me so much.
0:42:54 And if everybody had that and recognized that and could grasp that and hold that, imagine the
0:42:56 different world we’d be living in.
0:42:59 Eight years.
0:43:00 Eight years.
0:43:01 Eight years.
0:43:01 Of recovery.
0:43:02 Yes.
0:43:13 Every day, every breath, everything, I thought of nothing else other than what can I do and
0:43:20 what’s in the way of being able to do what I want to do next and rebuilding, using what I had in the
0:43:22 right hemisphere to rebuild the circuits.
0:43:23 I knew I had language.
0:43:25 I knew I could speak.
0:43:26 I knew I had vocabulary.
0:43:27 I knew I had ideas.
0:43:29 I knew somewhere in there I had numbers.
0:43:34 It took four years for me to even understand what’s a one.
0:43:38 I mean, wow.
0:43:40 Wow.
0:43:42 I did not die that day.
0:43:44 I did not die that day.
0:43:47 And so I have all the possibility of what will be.
0:43:49 And it was wide open.
0:43:54 I wasn’t going to be a neuroscientist again because that left hemisphere, I never held myself
0:43:58 to returning to whom I had been before the stroke.
0:44:01 That girl died that day as far as I was concerned.
0:44:07 But the phenomenon was that as I’m a gross anatomist, so I taught cadaver lab.
0:44:12 And when you are teaching, you have a whole body there and you’re teaching medical students
0:44:14 about what’s inside of there.
0:44:19 Where you get your hands in there and you say, I want you to slip in behind the stomach
0:44:23 and I want you to slip this hand in here and I want you to know the relationship between
0:44:30 the stomach and the duodenum and the liver and the splenic nerve and the kidney.
0:44:34 I want you to feel it because I want you to have a three-dimensional image of that inside
0:44:38 of your mind so that you can use that information.
0:44:41 Very right-brained.
0:44:48 So when we learn, we learn facts and details with the left brain, but we learn context and
0:44:51 big picture with the right brain.
0:44:54 So we have these two very different ways of working it out.
0:45:00 I’ve had so many founders speak to me and say, why didn’t this particular ad that I ran on
0:45:02 this platform work for me?
0:45:05 Maybe the copy wasn’t good, the creative wasn’t strong, but usually the problem is they’re not
0:45:09 having the right conversation because that ad never reached the right person.
0:45:12 And if you’re in B2B marketing, that is much of the game.
0:45:15 And this is where LinkedIn ads solves that problem for you.
0:45:17 Their targeting is ridiculously specific.
0:45:23 You can target by job title, seniority, company size, industry, and even someone’s skill set.
0:45:27 And their network includes over a billion professionals.
0:45:30 About 130 million of them are decision makers.
0:45:34 So when you use LinkedIn ads, you’re putting your brand in front of the right people.
0:45:38 And LinkedIn ads also drive the highest B2B return on ad spend across all ad networks, in
0:45:39 my experience.
0:45:44 If you want to give them a try, head over to linkedin.com slash diary.
0:45:51 And when you spend $250 on your first LinkedIn ads campaign, you’ll get an extra $250 credit
0:45:53 from me for the next one.
0:45:55 That’s linkedin.com slash diary.
0:45:56 Terms and conditions apply.
0:46:01 So you said there’s four personalities in everybody’s brain.
0:46:02 What are those four personalities?
0:46:07 As we’re looking at the brain, just from an anatomical perspective,
0:46:16 the way evolution happens for the mammalian brain is that there are creatures who have
0:46:20 a spinal cord and they have, and then, and there are creatures like that, like worms.
0:46:25 And then a little brain, a little medulla will form at the top of that tissue.
0:46:32 And then now that brain controls and streamlines information processing to the rest of the system.
0:46:34 And then we add a pons.
0:46:34 What’s that?
0:46:35 It’s just a structure of cells.
0:46:36 So this is the medulla.
0:46:37 Yeah.
0:46:39 We would have spinal cord there.
0:46:40 And this is the pons.
0:46:41 We call that the pons.
0:46:42 It’s a group of cells.
0:46:42 It’s a small brain.
0:46:42 Yeah.
0:46:43 It’s a smaller brain.
0:46:47 And in relationship to that pons is this cerebellum.
0:46:51 And the cerebellum has this gorgeous cell in it called the Purkinje cell.
0:46:52 And they’re like a hand.
0:46:54 They’re like, you know, two-dimensional.
0:46:57 And they all line up like this.
0:46:59 And then fibers run through those.
0:47:06 And it’s part of the mechanism of timing so that you have fluidity of movement because
0:47:08 of the way those cells are aligned.
0:47:11 So not all cells are created equal and not all cells look alike.
0:47:15 Cells have the right shape for the right job.
0:47:23 So as then we grow and now we have the mammalian brain, we’re going to have the hippocampus.
0:47:24 You’ve heard of that for learning and memory.
0:47:28 The amygdala, you’ve heard that for am I safe?
0:47:29 Am I safe?
0:47:30 Are you safe?
0:47:34 The amygdala, yeah, there’s a group of cells right there that is scanning constantly.
0:47:35 Am I safe?
0:47:36 Am I safe?
0:47:36 Am I safe?
0:47:38 And you’re fine until you’re not safe.
0:47:39 Okay.
0:47:40 So like threat detection.
0:47:42 Yes, that’s exactly what it is.
0:47:44 You have two emotional systems.
0:47:47 One in your left hemisphere and one in your right hemisphere.
0:47:50 And the right hemisphere is going to be right here, right now.
0:47:52 Am I safe in the right here, right now?
0:47:58 So let’s say all of a sudden a snake went by and we would jump.
0:48:02 We would startle because it’s your right amygdala saying, oh my gosh, am I safe?
0:48:05 And then the left hemisphere is going, oh my gosh, it’s a snake.
0:48:06 No, I’m not safe.
0:48:07 Push it away.
0:48:15 And when we’re calm, that’s when the hippocampi, because we have two amygdala, one in each hemisphere, two hippocampi, one in each hemisphere.
0:48:25 And when the amygdala are calm and you feel safe, now you can learn and focus, focus with the anterior, with the cingulate gyrus and learn new things.
0:48:28 So, you know, these groups of cells.
0:48:31 Now, if you wipe out an amygdala, you’re not going to feel any fear.
0:48:34 You wipe out a language center, you’re not going to have any language.
0:48:38 You wipe out motor skills to your index finger and you can’t, you’re paralyzed.
0:48:44 So every ability you have is because we have these brain cells that perform that function.
0:48:51 So for the four parts of us, so we have an emotional system in each hemisphere.
0:48:55 The emotional system of the right hemisphere, this is a right here, right now machine.
0:48:56 Right here, right now.
0:48:57 That’s all it has.
0:49:00 Doesn’t have the past, doesn’t have the future, doesn’t know who you are.
0:49:02 Doesn’t have anxiety, depression.
0:49:08 Well, it has anxiety, but most of that is going to be based in the left hemisphere.
0:49:13 Because this machine, the left hemisphere, has linearity across time.
0:49:19 So this emotional system is remembering every traumatic event that ever happened to you that
0:49:20 you don’t want to have happen again.
0:49:22 Is that where trauma lives in the brain?
0:49:24 Trauma is living in there, as is addiction.
0:49:28 Addiction, there’s a group of cells in here called the insular cortex, and that’s where
0:49:29 craving is.
0:49:32 And that’s part of the limbic system of the left hemisphere.
0:49:36 And if you wipe out craving, do you still have an addiction?
0:49:41 So this is, so, so let me just keep going.
0:49:45 So we have these two emotional systems, and then we have these two thinking systems.
0:49:50 And the thinking system is what distinguish us as humans from all of their mammals.
0:49:51 Okay?
0:49:53 So our mammals, our dogs love us.
0:49:54 There ain’t any question about that.
0:49:59 Our dogs can punish us when we’re not very, you know, we don’t show up and we’ve sent them
0:50:02 to doggy care if they’re not happy about that.
0:50:06 So mammals have other forms, but we have this higher executive functioning.
0:50:10 And in the right hemisphere, it’s right here, right now.
0:50:12 And in the left hemisphere, it’s all about me.
0:50:17 Because in there, in that thinking, is my ego center, in that prefrontal region.
0:50:19 I, me, I exist.
0:50:23 Back here, orientation association area.
0:50:25 I begin and I end here.
0:50:27 This is the package of me, the individual.
0:50:33 I have a language, I can create language, I can understand language, I can read, I can
0:50:34 write, I have mathematics in there.
0:50:38 And this motor system controls the opposite side of my body.
0:50:40 So that’s a personality.
0:50:43 So what are the, to summarize them, what are the four types?
0:50:50 Okay, so I, when I look at a brain, and this is totally randomly named, and I did that because
0:50:52 I had to communicate about it somewhere.
0:50:54 So I call left thinking character one.
0:50:58 And I actually give that part of my brain a name.
0:50:58 I call her Helen.
0:51:00 Hell on a wheel, she gets it done.
0:51:02 You’re talking to Helen right now.
0:51:03 She’s giving you facts and details.
0:51:05 She is all about what is right and wrong and good and bad.
0:51:07 How do I fit myself into a society?
0:51:10 How do I use my words in order to communicate?
0:51:13 So this is the part of us that goes to work.
0:51:14 It’s our A-type personality.
0:51:16 Character one, left thinking.
0:51:19 And that’s on this side here.
0:51:19 Yeah.
0:51:25 Well, it’s all, it’s this outer, this outer layer of cells is called the cerebral cortex.
0:51:31 And the cerebral cortex is actually, in human, made up of mostly six layers of cells.
0:51:32 It’s very complex.
0:51:38 In some areas, especially where you have sensory systems, it’s just going to be four layers.
0:51:44 But this is a complex portion of the organ that separates us from other animals.
0:51:46 What about character two?
0:51:48 So character two is going to be the left emotion.
0:51:54 Now, the difference between the things you can say predictably about the left hemisphere
0:51:57 is it has linearity across time, and it has me, the individual.
0:52:05 And my emotional system then has my past pain, and it wants, and it’s kind of always looking
0:52:09 for a reason to knee-jerk react and have emotional reactivity.
0:52:16 So, so many people are trying to fix or heal or get rid of their emotional reactivity when
0:52:22 this is a portion of our brain which is running constantly in the background to protect us
0:52:25 in the present moment when new information comes in.
0:52:30 So we want to work with that, and we want to appreciate it, and we want to love on it,
0:52:34 and we want to be kind to it because it’s generally not very happy because it is storing
0:52:35 all of our pain from the past.
0:52:36 And what do you call that?
0:52:37 Character two.
0:52:38 I call mine Abby.
0:52:45 We could spend a whole semester talking about character two because character two is our
0:52:49 pain from the past, and in our society, everything’s about our pain from the past
0:52:51 and our professional self.
0:52:56 Character three is going to be the emotional content of the right hemisphere.
0:52:58 Well, this is right here, right now.
0:53:00 What am I experiencing emotionally?
0:53:01 Experiential.
0:53:03 This is where, what’s the temperature of the air?
0:53:05 What does it feel like to have clothing on?
0:53:07 What does that feel like on your body?
0:53:11 When you meditate, they ask you to become aware of your environment, right?
0:53:12 And focus on your breath.
0:53:13 Exactly.
0:53:19 Because they want you to expand yourself, one, out of the thinking consciousness, and right
0:53:24 and wrong and good and bad structure, the box that we think in of the left thinking, and
0:53:28 they want you to stop, you know, thinking about your girlfriend, and boy, we didn’t really
0:53:29 end it very well.
0:53:31 Or, boy, I had a great morning this morning.
0:53:33 Okay, so this is playful.
0:53:35 So character three, it’s young.
0:53:39 We have two little people inside of ourselves, and that’s the emotional.
0:53:40 They’re immature.
0:53:42 We are feeling creatures.
0:53:46 As biological creatures, we are feeling creatures who think.
0:53:50 So a lot of character threes, actually, we have character three moments that land us in
0:53:51 jail.
0:53:53 Because it’s not thinking about consequences of behavior.
0:53:56 It’s just thinking, oh, yeah, the neighbor’s pool.
0:53:57 It’s three o’clock in the morning.
0:53:57 They won’t notice.
0:53:58 Let’s go jump in their pool.
0:54:01 And then the next thing we know, you know, we’ve been arrested.
0:54:04 So then character four is the thinking portion of our brain.
0:54:07 This is our wisdom.
0:54:10 We go and we have experiences.
0:54:11 And we learn.
0:54:14 Because neuroplasticity is real.
0:54:16 And we have to have neuroplasticity.
0:54:18 And this is all about the cells.
0:54:23 Neurons in real time reaching out, making new connections constantly.
0:54:25 But their cell bodies are in position.
0:54:32 But in order for me to make an association between you and something else, then I actually
0:54:36 grow to you, and I grow to the something else, and then I learn about that.
0:54:42 So our capacity to learn is the underlying feature is neuroplasticity.
0:54:48 I would not be sitting here talking to you today if neuroplasticity didn’t turn on fire when
0:54:50 I needed it for eight years.
0:54:55 And it took eight years for me to use what I had in this brain to rebuild the skill sets
0:54:56 of this brain.
0:55:02 But the thinking portion, the character four portion of our brain, is the wisdom that we
0:55:07 gain from the knowledge that we have had, and we have associated it, and we can relate to
0:55:07 it.
0:55:15 And this part, all it cares about is that emotion that I felt that morning, which was
0:55:18 all, all that I’m allowed alive at all.
0:55:25 And when we can connect to that, people, people, you know, it’s billion dollar industry of meditation
0:55:30 to quiet what’s going on in the left hemisphere so that we can open up the possibility to what’s
0:55:32 going on in the right hemisphere.
0:55:35 And, and it’s, it’s our peace.
0:55:41 We are wired at the core of our being of our right thinking tissue to feel peace.
0:55:44 And we do not exist in a world that is peaceful.
0:55:52 So if we are functioning on an extreme left brain, left thinking, and we are emotionally volatile
0:55:57 when people insult us, and we’re all about the me, me, me, and we have forgotten about the
0:56:00 we, look at the world we currently live in.
0:56:06 And right now we are so skewed to me, the individual, and I want more, and I’m against
0:56:08 you because you’re not a part of my tribe.
0:56:13 We balance that by knowing that I’m alive.
0:56:15 It is this incredibly precious gift.
0:56:18 The odds that I had to beat just to be here.
0:56:21 Have you ever stopped to think about the odds you had to beat just to be here?
0:56:22 Think about this.
0:56:28 Now, first of all, think about this, the little egg cell that would evolve into you
0:56:30 eventually, it took form.
0:56:35 It’s about the size of, of, uh, you know, it’s an egg cell, it’s tiny, but it took form during
0:56:38 your mother’s fifth week of gestation.
0:56:43 So your mother, your, your grandmother’s pregnant, right?
0:56:47 And that little egg cell that would be your mother has now made it into the womb.
0:56:52 And during the fifth week of being there, the little egg cell that would grow into you
0:56:53 took form.
0:56:55 It differentiated into the ovum.
0:57:01 And so you, the little egg cell witnessed the next eight months of your mother’s gestation,
0:57:08 your mother’s birth, your mother’s screaming, your mother’s toddler years, your mother’s learning
0:57:14 to sing and laugh and play and learn geography and mathematics all the way through her puberty.
0:57:21 And then, so she’s born with some 400,000 egg cells in her two ovaries.
0:57:31 And out of those 400,000 egg cells, approximately 500 of those egg cells are going to be the next
0:57:35 follicular eruption month by month by month with her period.
0:57:40 And your little egg cell, imagine you’re hanging out in your little ovarian follicle and it’s
0:57:44 your turn and you’re getting all prepped by the hormones of the body and you’re going,
0:57:46 oh my God, it’s my ride, right?
0:57:47 And you’re this little egg cell.
0:57:52 And then the hormones swoop by your little egg cell and it beams you out and the fembriae,
0:57:59 the fallopian tubes gather you up and you begin your promenade, your fallopian promenade on
0:58:02 the way road to your mother’s sacred womb.
0:58:08 And in that moment, your father was there for you and you were one of the lucky ones.
0:58:12 And you beat the odds of all those egg cells.
0:58:14 You beat the odds.
0:58:20 And how can that not be something that we celebrate the wonder of the odds you had to
0:58:21 beat just to be here?
0:58:28 And then for the next nine months, that little egg cell is going to multiply its DNA, repackage
0:58:29 that DNA.
0:58:35 One cell becomes two, becomes four, becomes eight, becomes 16, becomes 50 trillion cells over the
0:58:37 course of nine months.
0:58:44 And you’re multiplying egg cells at a rate of 250,000 new cells per second.
0:58:47 Per second, not per minute, per second.
0:58:49 You’re this explosion.
0:58:55 And literally the energy of the universe is what is fueling all of this from happening.
0:59:00 You are nothing other than mass and energy working together.
0:59:01 And then there’s you.
0:59:07 And it’s like, how on earth can I have mental health problems and not acknowledge and have
0:59:09 all for what we are?
0:59:10 Oh my gosh.
0:59:14 And that’s what, that was the gift that stroke gave to my life.
0:59:16 And you can see, I get a little excited about it.
0:59:18 A little, yeah.
0:59:19 We are so beautiful.
0:59:20 We are so beautiful.
0:59:23 We are perfect and whole and beautiful just the way we are.
0:59:29 And it’s like, if we would become balanced as a society, we would, I truly believe, truly
0:59:34 believe with every essence of my being that our number one job is to love one another.
0:59:40 When we love one another and we support one another and we encourage one another, we all grow and
0:59:43 we will benefit as humanity.
0:59:49 And when that happens, we will really recognize we have fragile resources on this planet and
0:59:55 we need to nurture the planet as a part of us because we have a symbiotic relationship with
0:59:56 this planet.
0:59:58 It chokes me up.
0:59:59 Why?
1:00:08 Because it’s, you know, lots of conversations about, are we going to make it or are we not
1:00:09 going to make it?
1:00:11 What is the future of humanity?
1:00:13 Where do we go?
1:00:15 How do we, how, what happens?
1:00:22 We, we live in a threat every day of our exist, of our, uh, you know, existence being
1:00:23 completely blown apart.
1:00:24 Okay.
1:00:24 What are these?
1:00:26 I would like for you to put those on.
1:00:26 Okay.
1:00:27 Now.
1:00:28 Okay.
1:00:33 And I just want you to sit in that for like, oh, just a, you know, 30 seconds, 20 seconds.
1:00:35 Actually, it’s pretty good look on you there.
1:00:36 It’s like men in black.
1:00:36 Yeah.
1:00:38 Exactly.
1:00:39 Okay.
1:00:43 Now I would like for you to pull your right one.
1:00:47 The little, do you see how it’s got a little, little edge?
1:00:48 Yeah.
1:00:48 Yeah.
1:00:49 Yeah.
1:00:49 Flip it up.
1:00:50 It’ll flip up.
1:00:51 Yeah.
1:00:52 And flip it all the way up.
1:00:57 Now, what you’re doing right now is you are bringing light in from the lateral portion of
1:00:58 your visual field.
1:00:59 What does that mean?
1:00:59 Of that eye.
1:01:02 So close one eye and open, leave one eye open.
1:01:02 Okay.
1:01:03 That’s a ball.
1:01:03 Okay.
1:01:06 Down the middle is an artificial line.
1:01:07 Yeah.
1:01:11 Outside, the outside portion, that is called lateral.
1:01:14 And the inside side is called medial.
1:01:14 Okay.
1:01:20 And so the lateral light is now coming in and that hits the medial side of your retina.
1:01:21 Okay.
1:01:22 And the retina is the back of the eyeball.
1:01:23 Okay.
1:01:28 So the light’s coming in from the outside of my eye and it’s hitting the inside of my eye.
1:01:32 It’s coming out from the outside of your visual field.
1:01:36 It’s hitting the medial internal side of your retina.
1:01:40 And then those fibers are, boom, crossing over to the opposite hemisphere.
1:01:41 Okay.
1:01:42 I’ll put a diagram on the screen for anyone.
1:01:43 Yeah.
1:01:43 Yeah.
1:01:44 Yeah.
1:01:49 So right now you are purposely stimulating your left hemisphere.
1:01:53 So I just want you to just, how do you feel inside of your body?
1:01:55 Just describe a few things to me.
1:01:56 How do you feel?
1:01:59 Feeling analytical about anything?
1:02:00 Thinking about anything?
1:02:01 A little bit of my back has got a little bit of a pain in it.
1:02:06 But otherwise, just very focused on doing this job as the host of the diary of a CEO.
1:02:07 Beautiful.
1:02:09 Just focus, which is what that left hemisphere should do.
1:02:11 So go ahead and flip that down.
1:02:12 Okay.
1:02:13 Yeah.
1:02:21 And then just like stay for like 20 seconds and let everything kind of equilibrate to whatever the darkness is that’s in there.
1:02:21 Yeah.
1:02:22 All right.
1:02:24 Okay.
1:02:27 Go ahead then and pull up the other side.
1:02:32 It’s a good look.
1:02:33 It’s like a little flag right there.
1:02:34 Yeah.
1:02:35 Okay.
1:02:40 How do you feel?
1:02:44 Weirdly, I felt more relaxed.
1:02:46 Now?
1:02:47 Or before?
1:02:50 No, now I feel more relaxed.
1:02:52 Your whole body just went calm.
1:02:52 Yeah.
1:02:54 What else?
1:02:55 Tell me something more.
1:02:57 Any aches or pains in your body?
1:03:00 I just feel way more relaxed.
1:03:02 I feel like I’m laying low on a sun lounger.
1:03:02 Yeah.
1:03:05 That’s what the right brain feels like.
1:03:12 So you’re bringing less information in from that, the light of the lateral side of your visual field.
1:03:18 It’s hitting the medial portion of your retina and crossing into your right hemisphere.
1:03:23 So what you’re doing right now is you’re sending light energy photons into the right hemisphere
1:03:26 and it is pushing through.
1:03:36 And now this is an easy, easy way for people to control and choose how they want to be between
1:03:40 their two hemispheres and really get to know, oh.
1:03:42 How do I know this isn’t just a placebo?
1:03:45 Like how do I, because I said, I do feel way more relaxed.
1:03:46 I can’t be bothered to carry on this.
1:03:54 But if you look at the anatomy, if you look at the anatomy, this is where light is coming in on the,
1:03:59 you can’t really see it on here, but that’s going to be information from your eyeballs,
1:04:02 which would be sitting right here, right there.
1:04:03 This is fibers.
1:04:04 You’re wired for this.
1:04:06 This is how you are wired.
1:04:11 That’s why everything about you, this isn’t about a placebo having a behavioral impact.
1:04:14 This is about the anatomy of the brain.
1:04:16 Have they tested this in trials to see?
1:04:17 Oh, absolutely.
1:04:23 In fact, they just did a brand new one at Harvard and showed it on fMRI.
1:04:30 Have they done like a double blind control trial where they put these glasses on and then ask people how they feel?
1:04:37 Well, even more than that, they’re manipulating the light source in different kinds of ways.
1:04:43 I’m not involved with that work, but I know that Marty Teicher at Harvard as well as Frederick Schiffer.
1:04:52 Now, Frederick Schiffer is a psychiatrist who has been doing psychiatry at Harvard Medical School for his whole career.
1:05:08 And he would use these types of glasses with his psychiatric patients and would show the patient that there is a part of them that is less well and one side that is more ill.
1:05:18 And so he would use the relationship between these two different characters, these two different personalities to find more peace and healing.
1:05:20 I feel very, it’s weird.
1:05:28 I felt I just lifted up the right side again and put the left side down and I immediately felt, well, not immediately, but it took a little while, 20 seconds.
1:05:29 I felt focused again.
1:05:32 Is that just placebo, am I making it?
1:05:34 No, that’s what you’re why.
1:05:39 That’s why you can feel focused because of the cells that you are now stimulating.
1:05:42 In the other hemisphere, it’s not about focus.
1:05:43 It doesn’t care about focus.
1:05:47 It cares about the big picture and your relationship to the big picture.
1:05:51 So it’s not like the brain is just this soup of cells.
1:05:55 These cells are very specifically organized.
1:06:05 Every ability you have is because you have brain cells that perform that function and all you’re doing right now is preferentially stimulating certain cells.
1:06:11 It’s kind of like, okay, I’m going to open my eyes and I’m going to experience vision.
1:06:12 Well, that’s not a placebo.
1:06:26 If I want to be able to actively switch between these different parts, these four personalities in my brain so I can be most effective in a given situation, is there a practice where I can control my brain in that way?
1:06:28 In your life, this is a practice.
1:06:31 You don’t just learn it and then go do it.
1:06:32 This is a practice.
1:06:43 You’ve got to say to yourself, first step, step number one, recognize, in this moment, am I using my left-thinking judgment, listening to this conversation, and what is my judgment?
1:06:47 Is my judgment, yes, this makes sense, this is interesting, I want more?
1:06:51 Or is this, oh, this is just crap, I just can’t go there, I’ve got to turn it off?
1:06:53 Or, okay, I’ll give you an example.
1:07:12 Once you know who your four characters are, once you have really thought about them, studied about them, paid attention to when they come out in you, what they feel like inside of your body, I can jump between all four in an instant because I know them so well.
1:07:13 But is there a practice?
1:07:14 You have to say, have you come in?
1:07:15 So this is what I do.
1:07:16 So this is what I do.
1:07:23 Well, once you know the four of them, and the only way to know them is to practice with them, get to know them.
1:07:25 When do you get really unhappy?
1:07:26 Who unhappies you?
1:07:29 When do you want to growl at people?
1:07:30 I wouldn’t name a name.
1:07:34 Don’t name a name, but you know, see, you went straight into that character two part of you.
1:07:37 That’s the only part of you that holds grudges.
1:07:40 You’re right, thinking doesn’t care about that.
1:07:44 It doesn’t even know about that because that’s in the past.
1:07:47 So here’s the key.
1:07:49 Step number one, observe yourself.
1:07:52 When am I being a character one?
1:07:53 When am I at work?
1:07:57 When am I speaking and organizing and making a to-do list?
1:07:59 And when do I like to be the boss?
1:08:00 And when do I like to control?
1:08:01 People, places, things, and time.
1:08:03 And all of that.
1:08:04 When am I doing that?
1:08:06 Well, you know that part of yourself very well.
1:08:07 He’s probably called Steven.
1:08:11 The part of you that is not very happy.
1:08:14 You know, your parents probably know this part of you.
1:08:17 Your girlfriend definitely knows this part of you.
1:08:17 Right?
1:08:18 Yes.
1:08:18 Okay.
1:08:20 When are you playful?
1:08:21 What does it feel like?
1:08:24 It feels completely different than when you’re at work or when you’re not happy.
1:08:26 When are you at play?
1:08:30 And if you’re not at play much, then you might want to give yourself a little bit more play.
1:08:36 So I was working with a group of physicians because these physicians are very busy people.
1:08:40 And right now, the physician is a very high level of suicide.
1:08:43 So I care passionately about this population because they’re not finding any peace.
1:08:47 Because society expects them to be left thinking all the time.
1:08:51 They’re supposed to be the authority and they can’t have any mental health issues because
1:08:54 they’re the ones we go to for mental health issues.
1:08:57 So all they can do, they don’t have time.
1:09:00 They are busy, busy, busy, and they’re not very happy about it.
1:09:02 And our system is a mess.
1:09:04 So they’re having to deal with that.
1:09:10 So I was working with a group and I said, okay, I want you to take a pair of chalk outside
1:09:13 of the ER room and I want you to draw a hopscotch.
1:09:19 And what happened was all these doctors in and out and these medical professionals were
1:09:22 hopscotching in and hopscotching out.
1:09:28 And that, just that helped them bring their glee back just for a moment, just for an instant.
1:09:32 So this is the glee and it’s exciting and it’s fun.
1:09:36 And it’s like, figure out what brings you joy and do that.
1:09:40 And know, and this is why it really helps to know this.
1:09:45 Because if you’re going to say, okay, I’m going to go, I’m going to go play basketball.
1:09:46 I come from Indiana.
1:09:47 Everybody plays basketball.
1:09:50 I’m going to go play basketball and I’m going to go do it for 20 minutes.
1:09:55 And my character one is over here saying, we don’t have time for you to go shoot some hoops,
1:09:55 girl.
1:09:57 We got business to take care of.
1:09:58 We’re on a deadline.
1:10:02 And little character three comes in and says, I will refresh you.
1:10:04 I will be your paws.
1:10:07 I will refuel your spirit.
1:10:10 I take the stress away from that subject.
1:10:12 I release.
1:10:16 I have all kinds of endorphins and excitement stuff going on.
1:10:22 And then I go back and I do such a more creative and open job because I made space instead of
1:10:25 just the drive, drive, drive, drive, do, do, do, do, linear, linear, linear.
1:10:29 The beauty of being a human is you have all four parts of this brain.
1:10:31 This is our design.
1:10:35 But we are functioning with only one online as conscious.
1:10:44 Imagine, imagine if you could say in this instant, I want to, I want to, I want to feel
1:10:50 as though, just feel as though whatever your spiritual beliefs or your beliefs about a higher
1:10:55 power, whatever, just call it the universe because we know there’s a bunch of rocks spinning
1:10:59 around in space and we’re on one of them hanging on for life, just being human, right?
1:11:01 So that’s all happening.
1:11:07 So, oh my gosh, I can say thank you to all those rocks for being in the positions they’re
1:11:09 in so that we’re still here.
1:11:12 And I can feel this deep sense of gratitude.
1:11:16 And as soon as I feel that gratitude and that, oh, oh my God, I existed all and it could be
1:11:17 over like that.
1:11:18 And then it’s over.
1:11:20 But right now it’s a party.
1:11:21 Life can be play.
1:11:26 Did I ever tell you about the data breach that we had at my previous company?
1:11:27 Yeah, I remember hearing about that.
1:11:29 Which, which was a total nightmare.
1:11:31 So I’m glad that we now use 1Password.
1:11:32 What actually is it, Steve?
1:11:36 It’s called 1Password and they’re the sponsor of the podcast now.
1:11:39 And they have this feature called Enterprise Password Manager, which means that if any of
1:11:44 our passwords across the team are compromised or leaked, then it notifies us.
1:11:47 And obviously, if that were to be the case, we’re at huge risk across the entire team.
1:11:51 Through 1Password EPM, you can also store all of your sensitive information.
1:11:56 And it’s helping us to move closer towards pass keys, which means eventually everybody will
1:11:59 be able to log in to pretty much everything without ever having to put a password in.
1:12:00 Sounds like a good addition.
1:12:04 Yeah, I think it’s like the single most impactful security addition you can make to your team,
1:12:08 especially if your team has tons of passwords that are all like hidden in Excel files and stuff.
1:12:14 To my listeners, if you want to secure your business, head to 1Password.com slash D-O-A-C.
1:12:16 1Password is a game changer.
1:12:20 It’s the future that I always wished would be the case as someone that has, you know, 20,
1:12:23 30 different passwords for 20, 30 different applications.
1:12:28 In my second book, The Diary of a CEO, 33 Laws of Business and Life, one of the laws I talk about
1:12:33 is always prioritizing your first foundation. And by that, I mean your health. After speaking to
1:12:37 hundreds of scientists and doctors and thinkers, I’m convinced we can all change the trajectory of
1:12:41 our long-term health through the daily actions that we take. So for me, partnering with our new
1:12:47 sponsor, Function Health, made complete sense. Their membership includes over 100 advanced lab
1:12:51 tests covering hormones, toxins, inflammation, heart health, stress, and more. And when you sign up,
1:12:56 you schedule your tests, complete them, then you’ll send a personalized summary with insights backed by
1:13:01 doctors and thousands of hours of research. And if anything critical shows up, you’ll get a call from
1:13:06 a doctor. These are the insights most people never get, but you can get them now. So if you want to learn
1:13:13 more, head to functionhealth.com slash D-O-A-C, where you can sign up right now. And for the first
1:13:19 thousand of my listeners, you can get $100 credit towards your membership when you use the code
1:13:24 D-O-A-C 100, but do not tell anybody. That’s D-O-A-C 1-0-0.
1:13:29 How long do you think emotions are supposed to last?
1:13:34 90 seconds. From the moment you think a thought, we’re only doing three things inside of our brain at
1:13:40 any moment in time. We think thoughts, we feel emotions, and we run physiological loops to what
1:13:45 we’re thinking and feeling. So let’s say I’m going to think a thought like you did. I said,
1:13:50 think of somebody you’re not happy with. And you went and you thought about it, and then you felt it,
1:13:55 and we could see it in your body. So you thought the thought, oh, that’s the person, I’m mad at them.
1:13:59 And then it’s like, oh, I’m really mad at them. You can see, you feel, I’m really mad at them.
1:14:05 And then you either act on it or you don’t act on it. But if you simply observe it, it will loop right
1:14:13 through, just like a muscle reflex. It’s an emotional reflex, less than 90 seconds, which
1:14:18 means, and everybody’s saying, oh, I can stay mad for a whole lot longer than 90 seconds. But what
1:14:24 you’re doing then is you’re rethinking the thoughts that’s re-stimulating the emotional loop, re-stimulating
1:14:27 the physiological response. And it just goes on forever.
1:14:33 When you feel that emotion, is there a way to, is there a strategy for making sure that you don’t
1:14:34 act upon it or you don’t re-loop?
1:14:36 Well, I enjoy it.
1:14:37 You enjoy the emotion?
1:14:38 I enjoy it.
1:14:38 Even if you’re angry?
1:14:44 Even if I’m angry. Thank God I’m capable. I am wired to be mad. I am wired to be angry. I’m
1:14:51 wired to push things away and say, that is not okay. I get big, I get ugly, I get, I make myself
1:14:56 heard because that’s a healthy boundary I’m going to establish. So I celebrate the fact that I’m
1:15:03 capable of anger. I love that I can be sad. I’m glad that I can grieve. Oh my God. Grief is this
1:15:09 powerful emotion that can consume us, totally envelop us, take us to our knees. And it’s like,
1:15:14 it’s like I have a friend right now who’s about ready to pass away. Beautiful, beautiful person.
1:15:20 She’s been great, wonderful friend in my life. I love her. And I will celebrate every time the wave
1:15:26 of emotion hits me because that’s how much I loved her. That’s how much I loved her. I celebrate that
1:15:33 I’m capable of being taken to the floor in that kind of pain and just weep my whole soul. I mean,
1:15:38 I’m wired for this. This is life. Why do I want to just put myself in a little box and say, I don’t
1:15:41 want to have grief. I don’t want to have pain. I don’t want to be mad. I don’t want to do this.
1:15:46 I want to be, I want to be a robot. I don’t want to be a robot. I want to be a whole human with a
1:15:51 whole brain. I want all of it. It’s delicious. Oh my gosh. And it lasts this long and then it’s gone.
1:16:13 I want to be a robot. I want to be a robot. I want to be a robot. I want to be a robot.
1:16:16 Yeah, I’m guessing your headache feels a little better.
1:16:19 Why did you say thank you?
1:16:27 Because it’s so rare that people will really connect with another human being for anything
1:16:32 more than like three seconds and then I’m uncomfortable and I can’t do that anymore.
1:16:40 But we’re here to love one another. You’re the gift of my life. People on this planet are the gift of my
1:16:46 life. We are the gift of your life. And if we are constantly judging each other negatively and pushing
1:16:52 each other away and killing each other, we are violent against each other. And it’s like, oh my gosh,
1:16:59 we are so off track of what we could be as whole brain living. I truly believe the next step for our
1:17:09 evolution is waking up the whole brain. And if we wake up our whole brain, the game is changed. And that
1:17:18 becomes no. It’s not okay for us to create war. It is not okay for us to create hate. It is not okay
1:17:24 for us to make that division anymore. That is not what we respect. And that is not what we want
1:17:33 as humanity. We want to be whole. We want to be the next level. We want to feel safe with each other.
1:17:33 Are you hopeful?
1:17:44 Completely. 100%. That doesn’t mean we couldn’t be gone in an instant. But absolutely. That’s the beauty of the
1:17:49 right hemispheres. It is hope. It’s possibility. And that’s why when you talk to me about AI, yes,
1:17:59 I think a lot about AI. AI is, wow. I listen to your podcast. There’s a whole lot of, wow. And I don’t
1:18:01 have that. And this is why.
1:18:02 What was that sound, sorry?
1:18:08 You know, it’s hard. It’s hard. You’ve had some really difficult conversations about, you know,
1:18:15 the reality of the potential dangers. But here’s why that doesn’t bother me. Because I have a whole
1:18:24 brain. And my whole brain says, yes, that is that. And that is going on. And that is scary. And I think
1:18:30 about it through the perspective of a neuroanatomist. So I see the internet is like this higher level of
1:18:36 consciousness that we’re feeding ourselves into and everybody’s plugged in. And now we’re creating
1:18:42 robots and consciousnesses that will think independent of us. So we’re essentially creating
1:18:47 an other that we cannot control. Well, I can’t control who’s got those nuclear codes.
1:18:55 So from my perspective, I’m just glad I wake up every day. And it’s like, oh, I get another great
1:18:58 day. And it’s like, oh, possibilities. So…
1:19:00 Have you always been like this?
1:19:07 No, this is, this really came with a stroke. This so much came with a stroke. Because I lost
1:19:10 all of the box. I lost the box.
1:19:11 The box.
1:19:17 The box of thinking. This is right. This is wrong. This is the way we’re going to do it. I value money.
1:19:22 I was climbing the Harvard ladder. You know, I was a little girl from Indiana. I was climbing the
1:19:26 Harvard ladder. I mean, that was pretty big deal to a little girl and her family. And so,
1:19:32 I was climbing the Harvard ladder. And then, bam, that was all gone. And when that was all gone,
1:19:45 what I gained was connection, heart, time, possibility. My business perspective has shifted in that
1:19:53 I don’t reach out to people. I don’t solicit. I don’t hustle. I don’t need to. Because if I’m
1:19:59 working, great. I love to work. I love my work. It’s yummy. I mean, it’s like, how can I not? But
1:20:06 I love to paddleboard. I live half of a life, half my time on a boat out in a beautiful cove,
1:20:13 pretty much in isolation with the bear and the deer and the fish and the bobcat. I live
1:20:19 in nature. I live the life I want to live. And then I get off the boat and I come and visit people.
1:20:25 And we talk. Or I go and I do whatever it is I’m doing.
1:20:28 Had you not had this stroke, how different do you think your life would look?
1:20:33 Oh, I’d be probably a professor of neuroanatomy at Harvard Medical School,
1:20:38 teaching and performing research, doing that thing. That was my dream.
1:20:40 Do you think you’d be happier or less happy?
1:20:46 Oh, no. I’m so glad I had that stroke. I am so glad I had the stroke. It set me free.
1:20:53 It set me free. Having the stroke set me free from having to live a life based on other people’s
1:20:55 expectations about what my life should be.
1:20:58 Because it changed something in your brain?
1:21:01 Because that went totally offline and it wasn’t going to be a choice anymore.
1:21:03 Is it still offline?
1:21:03 No.
1:21:07 So it went offline, which allowed you to focus on other things.
1:21:11 Think about the brain and think about your consciousness and think about you have four
1:21:18 parts of you and all four parts are always running and they’re kind of vying for the microphone.
1:21:22 Who’s going to talk in this moment, right? Who’s going to think what? Who’s going to perform
1:21:30 what? Who’s going to do what? So we have these whole brains. And then imagine that you lose
1:21:33 your business sense. You lose that guy.
1:21:34 Character one.
1:21:35 Character one falls off the planet.
1:21:40 Which is the factual part, the working part. So that would leave me with just the sort of
1:21:42 emotional part and the present part and the wisdom.
1:21:50 Yes. So do you miss it? Well, it’s gone. Your ego has pretty much dissolved because that’s a part
1:21:55 of it. So, but you might be angry. You might be angry because I was doing so well and I was living
1:21:59 a life and I liked those facts and dah, dah, dah, dah, dah, dah, dah, dah. I wanted to do more
1:22:05 business and I wanted to do more businesses. And you are that guy. I mean, you are so diverse in your
1:22:10 business. You are so good at being character one. But let’s say he goes offline. What do you have
1:22:16 left? So my character went offline. Would you still value? Would you have value? What value
1:22:19 would you have if you weren’t him? Tell me.
1:22:27 I think my girlfriend would appreciate me still. My dog would probably
1:22:29 appreciate me.
1:22:32 Maybe more because you probably spent a little more time with it.
1:22:35 Yeah, probably. Yeah. My girlfriend would definitely appreciate me more.
1:22:36 Mm-hmm.
1:22:45 Mm-hmm. Because you’d have time. You wouldn’t be running that wheel. You’d be a different part of
1:22:51 you. And then if you can master and help heal your pain from the past or your disgruntled self that,
1:22:57 well, you know, I had this problem and now I can’t use my left arm. And so I’m going to be a
1:23:00 miserable human being the rest of my life because my left arm doesn’t work anymore.
1:23:05 So how do we do that? How do we heal our trauma from the past from a neurological perspective?
1:23:14 Well, I think what we do is we recognize, first of all, the question, everybody wants to heal it.
1:23:21 So the way to heal it is not to get rid of it. I cannot get rid of my trauma from the past.
1:23:28 My pain from the past is real and it is mine and it is expansive and it is mine. And everybody has
1:23:35 their pain from the past, their trauma. We all have trauma. So what do I do with that trauma? Do I let
1:23:41 that trauma just fester in that character to part of my brain? And then I just look at everyone else
1:23:45 who’s not like me now and say, well, you didn’t have any trauma. You know, you’re better off than I am.
1:23:52 You know, I start making a negative, hostile judgment about, well, this is my trauma and I want to protect
1:23:58 it. The purpose of trauma is to say to you, you’re a biological creature. You’re in the present moment.
1:24:06 You’re a real human being. You have a life. My life, part of my life is my trauma. And I will bounce from
1:24:11 trauma to trauma to trauma to trauma. And if I look at the trauma and say, this is a horrible thing. Well,
1:24:17 maybe it was a horrible thing and maybe that was 30 years ago and that was a horrible thing. And the more
1:24:22 you think about it and you root into it and the more often we run a circuit, the more that circuit
1:24:27 stronger that gets and begins to run on automatic. And so now I’m always worrying about, oh my God, am I
1:24:33 going to have more trauma? And I put all my energy into that trauma? Well, what am I doing? It’s just the same
1:24:39 as if I’m just a workaholic and doing nothing but character one. And so the power of whole brain
1:24:47 living is to know that I have four parts of me and that trauma is important information. And let’s say
1:24:54 I was attacked or I was raped or I was, I had a horrible experience with a person. And now in the
1:25:00 future, whenever I see a person that looks remotely like that, I knee jerk away from that because I
1:25:06 perceive myself from my trauma that that’s not safe. So I push it away. That is an appropriate response.
1:25:12 But then I say, oh, but this is actually a different person. And I can open up my right
1:25:18 hemisphere. And with curiosity, look at this new person and say, well, you might look like somebody
1:25:24 who hurt me many years ago, but you’re not that person. Who are you? And make a connection in the
1:25:30 present. So the trauma is supposed to be information. We get in trouble when we turn it into a lifestyle.
1:25:39 So how do I heal that? I acknowledge it. I value it. I say thank you to it. I acknowledge its purpose.
1:25:46 And I pull my energy into the other parts of my brain. My character four, Queen Toad, can come in
1:25:49 and self-soothe me and hold me. And what would character four say to the trauma?
1:25:58 You’re loved. You’re okay. Thank you. Thank you for this information. Thank you. And hold it. Well,
1:26:06 trauma needs to be heard. It needs to be held and it needs to be heard. And then it can like transform
1:26:14 itself into the next level of, oh, okay, I’m okay. Even though I had that trauma, even though I had this
1:26:21 stroke that all but killed me, I’m not resentful. Why would I be resentful? It’s my life. This happened
1:26:27 to be the life story of me. We all have a life story. So the question is how much energy am I going
1:26:34 to put into that and hold myself back when I have all these other incredible possibilities? And if I was
1:26:39 hurt or I was raped, then I can actually, if I want to take that anger because I am madder than hell
1:26:48 about it, then I can advocate for other people to help women get self-defense courses so that we can
1:26:54 actually protect ourselves. I mean, I can turn it into something else. I can make lemonade out of
1:27:00 lemons. We all can. We’re wired for that. You’ve talked a lot about how you think about the brain from
1:27:05 a cellular perspective and how we keep it healthy from a cellular perspective. So I wanted to get some
1:27:12 of your advice on lifestyle choices that I should be making to have an optimally healthy brain at the
1:27:23 cellular level. Number one, sleep. Sleep is everything. Sleep, sleep, sleep. These are billions, 800 billion
1:27:30 cells that are eating and creating waste for you to have a consciousness in every instant. Imagine the
1:27:36 number of cells it takes for you to just look at me and have a relationship in this moment with me. I mean,
1:27:43 your brain is working hard. So it’s eating, it’s creating waste. Go to sleep. Sleep should be a
1:27:50 priority. And if you sleep, then the microglia can come out and then all the garbage and waste can get
1:27:56 cleaned up. The waste gets pushed away and you wake up crisp and fresh the next day because your brain
1:28:02 brain cells have been taken care of, what are you feeding them? If you are feeding them preservatives, you are
1:28:11 preserving them. Oh my gosh. Pay attention to what you’re consuming. Fresh fruits, fresh vegetables. Try to do it
1:28:19 if, you know, I know we exist in a world where not everybody can eat organic, but boy, pesticides are poison. So
1:28:27 paying attention to what we are consuming. How much sugar are we eating? Sugar, sugar is just not a healthy
1:28:33 choice. No matter what. Now I love chocolate and I’m going to eat chocolate. It’s my, you know, vice. I’m
1:28:40 going to do it anyway. Dark chocolate. It’s a bean. It’s a vegetable. Somebody said that to me once and I
1:28:47 believed him. Okay. So, um, what are you eating? Movement. You have to move your body. You are an organism.
1:28:53 So many of us think that, especially if we’re in that character one left thinking brain, my body is designed to
1:29:02 like move my left, my brain around. No, you are an organism. So finding ways to get yourself into the different
1:29:11 characters is great for you. If you can’t get into your body, name for me a song, if you would, that as soon as you
1:29:17 start in on it, your body goes, well, get your beat going. Give me one.
1:29:21 Why did I think of gigs walking the hardest? Um, um,
1:29:23 And do it.
1:29:25 No, I can’t, I can’t do it.
1:29:26 Yes, you can do it.
1:29:29 It was, no, it was, I was thinking of, cause it was playing outside before we started recording. I was
1:29:33 thinking of Olivia Dean’s new song, Man I Need, but I can’t sit here and sing Man I Need and then
1:29:36 Well then don’t sing it. Just get, so, so for me.
1:29:37 She’s like, I got to make it.
1:29:38 Exactly.
1:29:39 Yeah, yeah.
1:29:43 Yeah, but that was forced. Now, can you do it like you mean it?
1:29:52 We ought to put the glasses back on you and see what happens. Okay, for me, I’m disco era.
1:30:04 Bum, bum, bum, bum. Want some hot stuff, baby. This, I cannot not do this. I’ve become my body. All of me. It’s like, dance like nobody’s watching. That’s what character three is all about.
1:30:06 So why is that important for a healthy brain at a cellular level?
1:30:13 Oh my gosh, it’s the break. It’s the pause. It’s the fun. It’s the joy. It’s the present moment connection.
1:30:18 What is my life going to be like if I don’t have any of those things I just listed?
1:30:20 To exercise, quality sleep, nutrition.
1:30:21 Hydration.
1:30:22 Hydration.
1:30:22 Hydration.
1:30:23 Why is that so important?
1:30:35 Oh my God. Your body is nothing but cells connected to one another. And cells are filled with water and the space between them is filled with water.
1:30:44 And it’s a delicate balance of what atoms and molecules are inside the cells versus outside the cells. But you’re just a big liquid ball.
1:30:45 Excuse me.
1:30:56 Yes, you are. I said it and I meant it. That’s what you are. You are a fleshy ball of you. That’s it. Water. You need to be hydrated.
1:31:13 Now, you can’t overhydrate. If we overhydrate, then we’re distilling what’s going on in those populations of in the cell or extracellular matrix. So don’t just, you know, drink your weight in water every day. But you have to stay hydrated.
1:31:17 What about learning? Is it good for the brain?
1:31:22 Oh, yes. Yeah, it’s wonderful. When I learn, let’s say I’m going to learn to do a sport.
1:31:23 Yeah.
1:31:27 So, and let’s say that sport’s going to be tennis.
1:31:27 Yeah.
1:31:40 And so I’m going to go to my character one and character one is going to say, okay, this is how you hold the racket. And this is how you hold your body. And this is how you’re going to swing that and try that.
1:32:01 And so left hemisphere comes in and gives you the plan and it gives you the details. And you do that. And then at some point, you’ve done it enough that now you’re just going to start whacking a ball, right? Whacking a ball. And you’re going to practice it over and over again. And then it gets like really fun. And then it’s back in your body. And now we’re back to girls just want to have fun. You know, I mean, we’re back into character three.
1:32:03 Well, we know alcohol’s bad.
1:32:17 Well, you’re drunk because your cells are drunk. I mean, just think about it. If I’m going to consume alcohol, it’s going to suck the water out of those cells. They’re going to be dehydrated and I’m going to end up with a headache.
1:32:27 And when they get fragile because the membrane has been drunk, drunk, drunk, drunk, you know, abused, abused, abused, eventually they tend to cremate and blow up and that’s the end of those cells.
1:32:37 So alcohol is not good. Addiction is, you know, we exist in a society and I think that this is important.
1:32:57 We exist in a society where the left hemisphere, especially character two, where our cravings and addictions are, is if I’m not happy because I’m not living a fulfilled life because I’m on YouTube or I’m watching social media and all these people are getting all these clicks and I’m not getting all these clicks and I’m not living this lavish life that these other people are living, then I’m down on me and I’m just like not very happy.
1:33:03 I’m going to make poor choices because that is what that part of us is designed to do.
1:33:18 So I say take responsibility for the energy you bring into a room and if you pay attention to who walks in and what part of you walks in and you come in as a whole person, now I am completely available to master the moment, whatever the moment is.
1:33:31 Jill, if you had a closing message for my audience, something that maybe a subject we’ve missed or something that you think is the most important thing to close upon, what would it be?
1:33:34 Your life is worth 30 seconds.
1:33:43 If you’re in your car and you’re getting ready to pull out between those two cars that are coming, your life is worth 30 seconds.
1:33:47 Take a breath, take a pause and save your own life.
1:33:49 It has changed my life.
1:33:54 As soon as somebody said to me, Jill, isn’t your life worth 30 seconds?
1:33:59 And I thought to myself, oh my gosh, actually it is.
1:33:59 And what does that mean?
1:34:00 It means just relax.
1:34:07 It means I’m not going to try to squeeze myself into boxes where I maybe don’t fit or belong.
1:34:08 I’m going to pause.
1:34:13 Physically, I’m talking about physical, physical.
1:34:14 So seriously, if you’re driving.
1:34:16 Okay, so you’re saying slow down.
1:34:18 Slow down.
1:34:19 30 seconds.
1:34:21 Your life is worth 30 seconds.
1:34:23 Be conscious about it.
1:34:26 Thank you.
1:34:28 Very fascinating.
1:34:29 Incredibly fascinating.
1:34:40 You have a remarkable energy and you have a wonderful way of reminding me of the, I guess, transitioning me from the working factual part of my brain to being more present in the moment.
1:34:42 And I imagine you’ve done that for everybody that’s listened today.
1:34:46 There’s a real pureness to you that I wonder if many of us might have just lost along the way somehow.
1:34:49 So thank you so much for being who you are.
1:34:51 And your journeys are unbelievably incredible.
1:35:02 And the fact that you’ve been so centred on gratitude and an appreciation for life despite all that you’ve been through is a remarkable thing.
1:35:08 We have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question for the next, not knowing who it’s for.
1:35:17 And the question left for you is what do you do when your life doesn’t turn out the way that you had hoped?
1:35:20 I think the universe, that option wasn’t for me.
1:35:24 Next.
1:35:27 So easy.
1:35:29 So easy.
1:35:41 Thank you to that right hemisphere consciousness that connected to the universe with all those atoms and molecules and big old rocks floating around that that wasn’t meant for me.
1:35:43 Something better is on its way.
1:35:45 Or I’m going to go paddleboard.
1:35:47 I’m perfectly good with that.
1:35:49 Thank you so much.
1:35:50 Thank you.
1:35:59 If there’s anything we need, it is connection, especially in the world we’re living in today.
1:36:02 And that is exactly why we created these conversation cards.
1:36:10 Because on this show, when I sit here with my guests and have those deep, intimate conversations, this remarkable thing happens time and time again.
1:36:13 We feel deeply connected to each other.
1:36:17 At the end of every episode, the guest I’m interviewing leaves a question for the next guest.
1:36:20 And we’ve turned them into these conversation cards.
1:36:24 And we’ve added these twist cards to make your conversations even more interesting.
1:36:28 And there are so many more twists along the way with the conversation cards.
1:36:29 This is the brand new edition.
1:36:35 And for the first time ever, I’ve added to the pack this gold card, which is an exclusive question from me.
1:36:40 But I’m only putting the gold cards in the first run of conversation cards.
1:36:44 So if you want them, join the waitlist now and you’ll get early access when they get released.
1:36:45 Head to the link in the description below.
1:37:13 A couple of weeks ago, we took all of our team here at the Diario of SEO to Mallorca.
1:37:16 Thanks to all of you guys and thanks to the fact that we’d hit 10 billion subscribers.
1:37:17 So we went there to celebrate.
1:37:26 And as we were sat in Mallorca talking about a variety of things, one of my team members referenced that they had put their house on Airbnb the day they had left to come to Mallorca to make some extra money.
1:37:32 And as we talked through this, it became abundantly clear to me that this is a huge opportunity for all of my listeners.
1:37:39 When you go away, when your house is empty, you have the potential to make some extra money just by listing your house on Airbnb.
1:37:42 And as you probably know, Airbnb are a sponsor of this podcast.
1:37:45 And it shocks me that more people haven’t considered this.
1:37:52 Hosting your property on Airbnb when you go away is a no brainer to me, especially if it’s sat there doing nothing.
1:37:58 And you know what, I think that your home sat there while you’re away might just be worth more than you think.
1:38:06 And if you want to find out exactly how much it’s worth, go to airbnb.ca slash host.
1:38:11 And you can find out how much you could be making while your home is sat empty and you’re away on holiday.
Bạn đã mua một món quà cho tôi trong hộp này và tôi cảm thấy vừa lo lắng vừa háo hức. Đây là một bộ não người kèm tủy sống — một kiệt tác — nhưng điều mà nhiều người không biết là chúng ta có bốn phần cấu trúc khác nhau trong não tự động định hình cách chúng ta suy nghĩ, cảm nhận và hành xử. Nhưng nếu điều đó không hoàn toàn vô thức thì sao? Nếu chúng ta có thể lựa chọn ai và mình muốn thế nào vào bất cứ lúc nào có chủ đích thì sao? Giống như chúng ta có thể tạo ra sức khỏe tâm thần của chính mình. Và tới cuối cuộc trò chuyện hôm nay bạn sẽ dạy tôi cách làm điều đó. Chắc chắn rồi. Bạn sẽ — hiểu được. Nhà thần kinh học Harvard, Tiến sĩ Jill Bolte-Taylor, đã thay đổi cách chúng ta hiểu về não thông qua nghiên cứu và trải nghiệm chấn thương của chính bà. Bà đang dạy thế giới cách mở khóa mọi phần của não để giành lại quyền kiểm soát suy nghĩ, cảm xúc và hành vi của mình.
Chúng ta có một vấn đề. Xã hội của chúng ta đang thiên lệch về hai phần bên trái của não, phần chú trọng đến “tôi” — cá nhân. Làm sao để tôi hòa nhập bản thân vào xã hội? Và chấn thương sống trong đó, cũng như ham muốn và nghiện ngập. Và chúng ta cần phần này. Nó bảo vệ chúng ta. Nhưng chúng ta gặp rắc rối khi đây là phần duy nhất của não mà chúng ta coi trọng, vì hãy nhìn thế giới hiện tại của chúng ta. Vậy có chiến lược nào để đảm bảo bạn không hành động theo phần đó không? Rất nhiều người đang cố gắng loại bỏ phản ứng cảm xúc của mình, nhưng cách để chữa là không phải loại bỏ nó. Ý tôi là chúng ta được kết nối để có cảm xúc này. Tại sao tôi lại chỉ muốn nhốt mình vào một chiếc hộp nhỏ và nói tôi không muốn đau, tôi không muốn tức giận, tôi muốn làm một con rô-bốt. Tôi không muốn làm một con rô-bốt. Tôi muốn là một con người toàn vẹn với một bộ não toàn vẹn. Đây là cuộc sống, nó kéo dài từng này thôi rồi tan biến. Và tôi đã phải mất tám năm mất đi nửa bên trái bộ não để nhận ra thứ này quý giá đến thế nào.
Vậy làm sao để tôi kiểm soát và bảo vệ não mình bằng mọi giá? Có rất nhiều cách. Bạn sẵn sàng chứ? Hãy cho tôi 30 giây thời gian của bạn. Có hai điều tôi muốn nói. Điều đầu tiên là một lời cảm ơn lớn vì đã lắng nghe và theo dõi chương trình tuần này qua tuần khác. Điều đó có ý nghĩa với tất cả chúng tôi và đây thực sự là một giấc mơ mà trước đây chúng tôi không bao giờ tưởng tượng tới. Tôi luôn nhận được tin nhắn. Nhưng thứ hai, đây là một giấc mơ mà chúng tôi cảm thấy mình mới chỉ bắt đầu. Nếu bạn thích những gì chúng tôi làm, hãy tham gia vào 24% khán giả nghe podcast này thường xuyên và theo dõi chúng tôi trên ứng dụng này. Tôi hứa với bạn một điều: tôi sẽ dùng mọi khả năng để làm chương trình này tốt nhất có thể từ giờ trở đi. Chúng tôi sẽ mời những khách mời mà bạn muốn tôi nói chuyện và chúng tôi sẽ tiếp tục làm điều đó. Tôi trân trọng điều đó. Xin cảm ơn.
Tiến sĩ Jill Bolte-Taylor, bà đã dành sự nghiệp chuyên môn để tìm hiểu điều gì và tại sao điều đó lại quan trọng? Tôi bị mê hoặc bởi câu hỏi não của chúng ta tạo ra nhận thức về thực tại như thế nào? Và dựa trên thông tin đó, điều kỳ diệu là hai người trong chúng ta có thể giao tiếp được với nhau lại còn là điều tuyệt vời đến mức nào. Tôi bị cuốn hút bởi việc ta là gì như một sinh vật sinh học và hầu hết chúng ta quá bận rộn với mọi thứ bên ngoài mình nên đã bỏ lỡ sự kỳ diệu về chính bản thân mình như một tập hợp tế bào sinh học. Tôi nghĩ chúng ta tuyệt đẹp biết bao. Bạn biết đấy, không ai trong chúng ta đến thế giới này với một bản đồ chỉ dẫn làm sao để mọi thứ đúng. Bản đồ ấy chính là não — tế bào não. Và khi chúng ta hiểu các tế bào não là gì, chúng làm gì, cách làm việc với chúng và cách giữ cho chúng khỏe mạnh thì chúng ta có thể tạo ra sức khỏe tâm thần của chính mình. Và bà có nghĩ người bình thường hiểu về não không? Bà đã hiểu não trước khi bắt đầu nghiên cứu nó chưa? Tôi hiểu vì tôi có một người anh trai được chẩn đoán, sẽ được chẩn đoán, rối loạn não — tâm thần phân liệt. Vì thế tôi bắt đầu tò mò lúc khoảng năm, sáu tuổi về chúng ta là gì và tại sao anh ấy lại như vậy. Chúng ta khác nhau rất nhiều với nhau. Cách chúng ta diễn giải trải nghiệm cũng khác nhau. Chúng ta là gì? Tôi trở thành một nhà triết học rất sớm và say mê về sinh học và giải phẫu của con người. Theo bà, việc hiểu biết về não, những hiểu biết mà bà sẽ truyền đạt cho tôi và khán giả hôm nay, sẽ giúp cải thiện đời sống tôi như thế nào? Ôi trời. Nếu tôi hiểu phần nào ở mình tương tác với thế giới bên ngoài, thông minh, giỏi chi tiết và tổ chức tốt, thì tôi biết cách sử dụng phần đó. Và chúng ta đang bị nghiêng về phần suy nghĩ bên trái của não. Thực tế, theo y học truyền thống, phần suy nghĩ này là phần duy nhất của não thực sự có ý thức.
Vậy là chúng ta sống cuộc đời mình theo đúng nghĩa với “mô cảm xúc bên trái”, “mô cảm xúc bên phải” và “mô tư duy bên phải” — tất cả đều là một phần của bộ não vô thức. Nhưng nếu chúng không phải là vô thức thì sao? Nếu thật ra chúng ta biết các nhóm tế bào đó làm gì, để khi tôi đang trải qua nỗi đau từ quá khứ, tôi có thể kêu gọi phần não biết cách tự xoa dịu mình, để kéo mình ra khỏi nỗi đau, học hỏi từ những trải nghiệm đó và rồi sống một cuộc đời viên mãn hơn. Đó là sức mạnh để lựa chọn mình sẽ là ai và sẽ cư xử thế nào trên đời khi ta hiểu các lựa chọn của mình. Vậy có thể chọn phần não nào để dùng vào một thời khắc nhất định không?
Bạn vẫn làm thế mọi lúc. Chỉ là có lẽ bạn không nhận ra. Giả sử bạn sắp có một cuộc gọi công việc, bạn có số liệu, có dữ liệu, bạn cầm điện thoại và nói: “Vâng, tôi là Steve, bla bla bla,” rồi bạn đi vào chi tiết. Rồi giả sử có ai đó chọt vào, ví dụ một chú chó nhỏ chạy vào. Thì bạn sẽ có vài phản ứng có thể xảy ra. Thứ nhất, bạn sẽ mỉm cười, đúng không? Bạn vừa mỉm cười. Bạn vừa chuyển sang trạng thái “ôi tôi thích con cún lông xù của mình” và bây giờ bạn dịu dàng hơn một chút vì bạn đã dịch sang một phần khác của não mở ra với hiện tại. Và bạn vừa được nâng lên. Vậy là chúng ta có bốn phần khác nhau về giải phẫu thần kinh trong não và ta có thể chọn lựa ai và sẽ thế nào trong bất kỳ khoảnh khắc nào khi ta biết các lựa chọn đó. Nhưng xã hội chúng ta không biết những lựa chọn đó vì ta đang vận hành lệch về phần não tư duy bên trái và mọi thứ khác chạy theo chế độ tự động.
Phần tư duy bên trái của não là phần mang tính logic, lý trí, phân tích, thích kiểm soát con người, địa vị, vật chất. Có định nghĩa “tôi”, trung tâm cái tôi: “Tôi tồn tại. Tôi là Jill Bolte-Taylor. Đây là số điện thoại của tôi. Đây là nơi tôi sống. Tôi biết rằng đây là nơi tôi bắt đầu và kết thúc, nơi da tôi chạm không khí” — vì một nhóm tế bào cho tôi biết tôi bắt đầu và kết thúc ở đâu. Nhưng chắc bạn cũng từng có những khoảnh khắc flow khi bạn đang chơi thể thao, làm tình hay làm bất cứ điều gì, và bạn không còn cảm thấy mình bắt đầu và kết thúc ở đây. Bạn cảm thấy bao la, rộng mở, như một quả cầu năng lượng lớn. Nhưng bán cầu trái tập trung vào nhóm tế bào nhỏ đó và những kỹ năng đó, vào đúng-sai, tốt-xấu. Phần đó định nghĩa chuẩn mực xã hội và chúng ta phải gắn mình vào chuẩn mực đó. Nhưng đó chỉ là một phần tư bộ não chúng ta.
Cách chúng ta đang dùng não bây giờ có làm chúng ta bất hạnh không?
Chúng ta đang mất cân bằng. Hoàn toàn mất cân bằng vì ta đang bị lệch về giá trị của bộ não bên trái. Còn não phải thì sao? Não phải ở ngay đây, ngay bây giờ. Chúng ta dành quá nhiều thời gian… Có sự khác biệt căn bản giữa bán cầu phải và bán cầu trái. Và tôi biết điều này chỉ vì tôi đã mất bán cầu trái và đó là tất cả những gì tôi còn trong tám năm. Tôi đã phải dùng những gì đang diễn ra ở bán cầu phải sau khi mất các tế bào của bán cầu trái để tái tạo lại các kỹ năng của não trái, để tôi có thể hoạt động hoàn toàn trở lại. Chúng ta có bất hạnh không? À, phần đó không phải là phần hạnh phúc của não. Khi bạn đang phân tích, tổ chức, cấu trúc, có lẽ bạn cau mày. Đó là một nét biểu cảm khác so với khi tôi nói “một chú cún con chạy vào” và đột nhiên khuôn mặt bạn thay đổi. Điều đó có nghĩa bạn đã dịch sang một phần khác của não. Và đó là điều chúng ta vẫn làm — chạy theo chế độ tự động. Nếu ta đang để não vận hành tự động, hãy tưởng tượng ta sẽ tốt hơn thế nào nếu ta thực sự lựa chọn có chủ đích mình là ai và sẽ thế nào.
Và bà nói với tôi điều đó có thể làm được. Chắc chắn rồi. Và đến cuối cuộc trò chuyện hôm nay, bà sẽ dạy tôi cách làm điều đó. Chắc chắn. Bạn sẽ hiểu rõ và sẽ làm được. Một khi bạn thấy được chính mình, bạn sẽ không bao giờ nữa không thấy mình. Rồi bạn sẽ nhìn thấy bốn “nhân vật” bên trong bạn. Và bây giờ khi nhìn người bạn đời mà bạn thường nói tới, bạn sẽ bảo: “Tôi cũng nhận ra bốn phần đó ở cô ấy.” Nhưng điều đó có nghĩa là bất kỳ mối quan hệ nào của chúng ta đều có tám người — tám phần tính cách rất cụ thể trong mỗi mối quan hệ. Tôi có bốn hồ sơ nhân vật rất dễ đoán, và bạn cũng vậy. Đó là cách giải phẫu của bộ não được xây dựng.
Bạn đã mua một món quà cho tôi trong hộp này. Tôi có. Trong hộp đó có gì?
Đây là một bộ não rất đặc biệt có tủy sống. Đây là bộ não thật. Đây là một bộ não thật có tủy sống thật. Còn cái này là của bạn sở hữu không? Tôi đã làm mẫu mổ này và vâng, bộ não này được hiến tặng cho tôi cho mục đích giáo dục. Người đó bao nhiêu tuổi? Khoảng bốn mươi mấy. Bạn có biết họ qua đời vì gì không? Ung thư não. Và bạn thấy được ung thư não bằng mắt thường không? Không thể. Chỉ khi tôi cắt nó ra mới thấy. Tôi đã giữ bộ não này hơn một thập kỷ và chưa cắt ra. Rất hiếm khi có một mẫu giải phẫu gồm cả não và tủy sống. Thường thì người ta chỉ mổ não và học về não. Nhưng tôi muốn có cả não lẫn tủy vì đó là hệ thần kinh trung ương. Và đó là một mẫu mổ tuyệt vời.
Ừm, tôi cảm thấy vừa lo lắng vừa phấn khích. Phấn khích là tốt. Tôi phấn khích. Bởi vì bạn ở ngay đây, ngay lúc này, đang bảo “ôi trời, có điều mới mẻ.” Thật kích thích. Ngay bây giờ là một thời điểm đáng chú ý. Bạn sẵn sàng chưa? Tôi sẵn sàng. Vậy tôi có nên mang găng tay không? Tôi khuyến khích bạn nên mang. Được rồi. Đây là một bộ não người thật. Đây là bộ não người thật có tủy sống. Và tôi nghĩ tôi sẽ di chuyển cái này sang chỗ khác. Vâng.
Tránh ra. Ổn. Vậy đây là một bộ não người. Cái da ở trên đó là gì?
Có cả tủy sống nữa. Cái này đây. Chúng ta sẽ đến đó. Ồ. Vậy bạn đã nghe về viêm màng não chưa? Ừ.
Đó là các lớp màng hỗ trợ giữa xương và mô não và nó bảo vệ não. Vậy cái này gọi là,
có ba lớp gọi là màng não. Nên khi bạn nghe đến viêm màng não thì đó là về các lớp này.
Đây là dura mater. Rất dày và bạn sẽ thấy nó giống như một chiếc lá xà lách cực kỳ dai. Và cái này,
về cơ bản là cố định não vào trong khoang sọ và giữ nó ở vị trí vì bạn không muốn cái thứ này
lắc lư rồi bị va đập và tổn thương. Nên nó giữ não ở đây.
À, nó giữ ở những chỗ nhất định. Đúng. Và thường khi mổ giải phẫu,
bạn thực sự phải cạy dura ra khỏi xương bằng một cái tua-vít để bóc màng ra. Nên nó cố định
não vào vị trí. Nó giống như một chiếc “áo lót” cho não. Ừ.
Vậy đây là dura. Còn cái tôi đang chạm bây giờ gọi là arachnoid — lớp thứ hai của màng não. Và những gì
bạn thấy ở trong đó là máu, máu trong các mạch máu. Một trong những lý do khiến não dễ tổn thương là mạch máu rất mỏng như trong suốt.
Hệ thống bị tăng áp suất bên trong khoang sọ phải được điều hòa rất chặt chẽ. Và thực ra áp lực
trong khoang sọ so với áp lực trong lồng ngực và áp lực ở ổ bụng —
đó là một hệ thống. Và tất cả cùng làm việc với nhau để giữ mọi thứ cân bằng. Ổn định nội môi,
một trạng thái mà tế bào cảm thấy “vui”. Và lớp thứ ba là ngay ở đây. Bạn thấy lớp này đã bị bóc ra, arachnoid.
Và bên dưới đây tôi đang chạm vào pia. Pia là lớp bao phủ ngoài cùng của tế bào não, tức là mô não.
Vậy đây là một bộ não rất đẹp. Và nó sẽ được đặt trong đầu tôi như thế này. Trước não, sau não, chạy xuống, treo xuống thành tủy sống.
Và khi bạn nhìn tủy sống, đây gọi là đuôi ngựa (cauda equina). Và đây là những dây thần kinh thực sự sẽ đi xuống chi dưới của bạn. Tất cả thông tin
đi xuống chi dưới để điều khiển cơ thể đều được kiểm soát ở đây. Và thông tin cảm giác đi vào qua những sợi thần kinh đó.
Trông giống như một đám dây điện. Ừ, đúng vậy. Bạn biết đấy, chúng ta là một cỗ máy được thiết kế khá tốt theo cách riêng của nó. Khác biệt là chúng ta hữu cơ. Chúng ta
là sinh vật sống. Và tôi nghĩ một trong những sai lầm lớn nhất mà xã hội mắc phải là chúng ta nghĩ mình
là một cái máy, cứ ép, ép, ép, ép, ép. Cái máy thì bạn có thể cắm điện vào và nó cứ chạy cho tới khi bạn tắt hoặc nó hỏng.
Còn chúng ta thì phải ngủ. Ừ. Hãy tận hưởng điều đó. Vâng. Ổn thôi. Chúng tôi sẽ không làm hại nó.
Ồ. Hy vọng vậy. Trời.
Ừ-huh.
Thật đẹp. Thiết kế của chúng ta, một kiệt tác. Chúng ta là một khối tập hợp khổng lồ của 50 nghìn tỷ
“thiên tài phân tử” tạo nên hình hài chúng ta. Tuyệt vời.
Thật điên rồ khi mỗi người nghe bây giờ đều có một cái thứ này. Ừ.
Và nó đang xử lý giọng tôi khi bạn đang nghe giọng tôi. Đúng vậy. Và nếu có ai chưa bao giờ sờ não trước đây, mà tôi nghĩ đa số là như vậy, nó
giống như một thứ rất, rất mềm nhưng đặc, giống như đậu phụ — bạn sẽ mô tả cảm giác thế nào? Thịt quay lợn.
Thịt quay lợn. Nó rất mềm. Bạn biết không? Nó làm tôi nhận ra.
Ừ. Dễ dàng thế nào để cái này bị tổn thương.
Giờ cái này đã được ngâm trong cồn hoặc formaldehyde từ ít nhất là 2008, có thể sớm hơn. Và khi bạn
lấy não ra lần đầu, nó còn mềm hơn nữa. Nó như một thứ thạch dẻo. Khi bạn mới mang một bộ não tươi ra, nếu bạn chọc ngón tay vào mô, nó sẽ lõm vào
rồi khi rút ngón tay ra thì nó lại co lại ngay lập tức.
Ồ, hiểu rồi. Vậy đây là một tiêu bản đã được xử lý, và chúng ta phải làm thế để liên kết các protein và lipid lại
để có thể cầm nắm dùng cho mục đích giáo dục.
Vậy đây là “máy tính”. Và cái này — tại sao nó điều khiển phần còn lại của cơ thể?
À, nó là một phần của hệ thống vì, cái bạn đang cầm là hệ thần kinh trung ương, toàn bộ nó. Và rồi hệ thần kinh trung ương gửi đi,
giữa mỗi đốt sống — ở đây bạn có các đốt sống khác nhau, giữa các đốt sống sẽ có những dây thần kinh chui ra rồi đi vòng quanh cơ thể. Và bạn cũng
sẽ có dây thần kinh lang thang (vagus) xuất phát từ vùng thân não và đi xuống ổ bụng, chăm sóc các cơ quan nội tạng.
Lần đầu bạn thấy một bộ não như thế này, nó đã thay đổi cách nhìn nhận cuộc sống của bạn như thế nào?
Tôi yêu nó. Tôi thấy mình rất may mắn vì có một dì là quý cô thượng lưu vào thời mà những quý cô như vậy không đi làm, và dì ấy muốn làm bác sĩ cấp cứu, nhưng không đời nào được làm.
Nên dì đã khuyến khích tôi nhặt xác thú trên đường và chúng tôi mang về nhà mổ xẻ. Thật đẹp. Nhìn cái biểu cảm đó, chúng ta có hai phản ứng. Bán cầu não trái nói, ôi trời ơi, ghê quá. Đây là điều tồi tệ nhất tôi từng thấy. Đó là phần não được thiết kế để phê phán và nói “không, không an toàn, không hay”, đẩy ra. Nhưng bán cầu phải bật lên với sự tò mò. Nên người ta thấy những thứ này và họ nói, ôi không,
không phải sở thích của tôi. Hoặc họ nói, ôi trời ơi, thú vị quá.
Tôi vừa thấy cả hai cùng một lúc. Tôi cảm thấy, tôi có kiểu tôn trọng người đã nuôi dưỡng bộ não này, chủ nhân của bộ não đó. Và phần khác của tôi thì hoàn toàn
bị mê hoặc và gần như, bạn biết đấy, khi nhìn vào nó bạn vẫn không thể tin là mình có một cái như vậy trong đầu.
Bây giờ, vậy là bạn, bạn vẫn nhìn nhận điều đó như là một thứ duy nhất.
Tôi không nhìn nó như vậy chút nào. Đây là một bộ não, nhưng điều quan trọng về bộ não này
là sức khỏe não bộ, khả năng của não phụ thuộc hoàn toàn vào các tế bào cấu thành nên bộ não đó.
Nhiều người, nhiều nhà thần kinh học nói về não và cách não hoạt động trong thế giới bên ngoài
và hành vi, hệ thống chất dẫn truyền thần kinh và tất cả những điều đó. Tôi đi xuống mức dữ liệu thô của
các tế bào. Vì vậy tôi là một nhà giải phẫu thần kinh nghiên cứu ở mức tế bào. Và tôi quan tâm tới các tế bào tạo nên hệ thần kinh.
Và chúng ta tương tác với chúng như thế nào? Chúng ta liên hệ với chúng ra sao? Chúng ta chăm sóc chúng thế nào?
Chúng ta nuôi dưỡng chúng ra sao? Chúng ta cung cấp cho chúng những gì để chúng khỏe mạnh để tôi có thể sống
một cuộc sống với bộ não toàn vẹn một cách khỏe mạnh?
Để có bối cảnh, anh làm tiến sĩ ở đâu? Anh có làm tiến sĩ về giải phẫu thần kinh tại Indiana State University không?
Indiana State. Và nghiên cứu của tôi ở Trường Y Indiana, Indiana University School of Medicine.
Đó là nơi tôi tập trung vào thần kinh học. Rồi từ đó tôi đến Harvard Medical School
và làm hai nghiên cứu sau tiến sĩ, một về sinh học thần kinh và sau đó một về tâm thần học.
Và khi tôi nói ngày 10 tháng 12 năm 1996, điều đó là khoảng bốn năm sau khi tôi sinh ra, đại khái.
Bạn khi đó 37 tuổi.
Đúng.
Chuyện gì xảy ra vào ngày đó? Anh có thể kể từng bước không?
Được. Chuyện là, ngày trước đó tôi đang dạy và làm nghiên cứu tại Harvard Medical School.
Tôi là một người giải phẫu đại thể, tức là làm việc với tử thi toàn thân, cũng như giải phẫu mô (histology),
và cả thần kinh nữa. Tôi toàn về giải phẫu. Tôi đang dạy và làm nghiên cứu tại Harvard Medical School. Và ngày hôm sau tôi thức dậy và bị xuất huyết lớn ở nửa bên trái
não. Tôi tỉnh dậy, ngồi dậy, và ngay lập tức có một cơn đau nhói, đập đằng sau mắt trái.
Thông thường tôi không có cảm giác đó. Nó khá nặng và chiếm trọn sự chú ý của tôi.
Tôi có một khoảnh khắc “trước và sau” là trước và sau buổi sáng đó.
Rồi chuyện gì xảy ra tiếp theo? Vậy là anh có một cơn đau nhói sau mắt trái. Anh làm gì tiếp?
Tôi nghĩ, wow, lạ thật. Và đó là cơn đau gắt như khi bạn cắn kem — kiểu “đóng băng não”. Tôi nghĩ, ổn.
Rồi tôi cảm thấy đột nhiên yếu. Tôi nghĩ, ừ. Tôi đứng dậy và ánh sáng như thiêu đốt vào mắt tôi. Thật sự tôi không muốn ánh sáng vào buổi sáng hôm đó.
Vì vậy tôi kéo rèm lại và nghĩ, thôi thử làm máu lưu thông xem, có thể sẽ đỡ hơn. Vậy là tôi nhảy lên chiếc máy cardio glider của mình, một chiếc máy tập toàn thân.
Nhưng tôi nhìn tay mình và nhận ra tay tôi trông như móng vuốt nguyên thủy bám chặt vào thanh máy. Tôi nhìn cơ thể mình và nghĩ, ôi, tôi trông lạ quá.
Nhận thức về thực tại của tôi thay đổi từ cảm giác mình là người trên máy, có trải nghiệm buổi sáng bình thường,
sang “wow, tôi đang chứng kiến chính mình trải qua trải nghiệm này.” Và tôi chưa từng có cảm giác đó trước đây.
Tôi nghĩ, ổn, điều này không giúp được. Tôi xuống máy và đi sang bàn phòng khách.
Mọi chuyển động đều rất cứng và rất chính xác. Tôi cảm thấy như đang chỉ đạo, tôi cảm thấy rất máy móc khi vào nhà tắm.
Tôi nhớ kéo vòi nước. Khi nước chảy ra, nó đập vào bồn tắm và âm lượng vang dội trong đầu tôi. Nó to đến mức khiến tôi áp sát vào tường.
Khi âm lượng đó ập tới, tôi là một nhà giải phẫu thần kinh. Điều đó nghĩa là tôi đang dạy sinh viên về tất cả cấu trúc giải phẫu ở đây và các sợi chạy tới đâu, đường đi của mọi thứ.
Âm thanh vào tai rồi đi thẳng xuống vùng cầu não ở đây. Và đây là nơi quyết định sự sống và cái chết. Ở đó các tế bào, nếu bạn muốn hô hấp, bạn cần cầu não và hành não để những tế bào đó hoạt động.
Khi các vùng ấy của tôi bị xáo trộn, đó là lúc tôi nhận ra mình có vấn đề. Đây là một vấn đề nghiêm trọng. Điều này có thể giết tôi.
Vậy nên tôi ra khỏi vòi tắm. Tôi mặc quần áo một cách cơ học, chỉ mặc xong. Tôi vẫn định đi làm. Rồi cánh tay phải tôi hoàn toàn liệt bên cạnh.
Thật kỳ lạ khi một chi bị liệt. Nó không chỉ rơi xuống mà như bị tắt nguồn. Nó trở nên nặng trịch. Tôi nghĩ, ôi trời, liệt rồi. Ôi trời, tôi bị đột quỵ.
Rồi tôi nghĩ, được rồi, có bao nhiêu nhà khoa học về não có cơ hội tự nghiên cứu não mình từ trong ra ngoài? Tôi thực sự nghĩ, tôi sẽ làm vụ đột quỵ này một tuần hoặc hai tuần rồi trở lại công việc.
Vấn đề là tôi phải đi kiếm sự trợ giúp. Tôi phải giao tiếp với thế giới bên ngoài. Vấn đề là xuất huyết đang diễn ra
bên trong phần suy nghĩ bên trái của não tôi, tức là nơi ngôn ngữ nằm. Vậy nên tôi chao đảo suốt bốn giờ. Tôi lửng lơ trong và ngoài ý thức về khoảnh khắc hiện tại
và khoảnh khắc hiện tại—tôi không biết mình là ai. Tôi không biết mình là gì.
Tất cả những gì tôi biết là những gì ở khoảnh khắc hiện tại.
Giải thích điều đó cho tôi. Vậy nửa trái não của anh là nơi đột quỵ đang xảy ra? Đúng vậy. Vậy là anh đang ở phía bên phải của não? Tôi đang
lung tung qua lại vì nó đang lớn dần. Nó bắt đầu nhỏ. Tôi có cái mà chúng tôi gọi là dị dạng động tĩnh mạch, nơi một động mạch, vốn là hệ áp lực cao, đưa máu vào hệ thống.
Rồi tôi có một tĩnh mạch và tĩnh mạch là hệ áp lực thấp, gần như không có áp lực. Và giữa chúng có các mạng mao mạch nhỏ.
Vâng, người ta hay nghĩ đây là một đột quỵ thiếu máu cục bộ. Tôi thì bị đột quỵ xuất huyết. Khi nghĩ về đột quỵ, hầu hết mọi người nghĩ, ôi, cục máu đông. Và cục máu đông chặn một…
Vấn đề với động mạch là chúng thu nhỏ dần, thu nhỏ dần, thu nhỏ dần… cho đến khi tới mức mao mạch, nơi các tế bào hồng cầu xếp thành hàng một và đi qua đó. Đó là một hệ thống có áp lực rất thấp. Rồi máu được hấp thụ trở lại vào tĩnh mạch. Cái tôi bị là đột quỵ xuất huyết — một mạch máu bị vỡ. Khi nó vỡ, máu chảy ra vào khoảng ngoại bào (khoảng giữa các tế bào) và các tế bào không thể hoạt động. Về cơ bản máu là chất độc đối với giao tiếp tế bào. Nó vô dụng. Và bất cứ nơi nào máu chảy tới, những tế bào ở đó bắt đầu ngưng hoạt động. Và khi vết xuất huyết trong não lan rộng, theo thời gian càng ngày càng nhiều tế bào bị mất chức năng.
Lúc đó bạn không thể nhớ cách nói chuyện đúng, không thể… Không còn gì cả. Tôi chẳng còn gì. Tôi thậm chí không còn “mình” — không còn Jill Bolte-Taylor vì cô ấy đang ở bán cầu trái. Cuối cùng cả bán cầu đó trở nên như đang bơi trong một vũng máu và không còn hoạt động. Nhưng phải mất bốn tiếng để đến tình trạng đó. Nên tôi dần rơi vào khoảnh khắc hiện tại, một trạng thái khoái lạc ngây ngất. Tôi không tồn tại. Tôi biết mình là ai và rằng mình tồn tại là vì tôi có một nhóm tế bào nhỏ bên trong bán cầu trái báo cho tôi biết tôi là ai. Có khi nào bạn tỉnh dậy ở một khách sạn nào đó vì bạn đi nhiều quá và tự hỏi, mình đang ở đâu? Có cảm giác trống rỗng, đúng không? Và kiểu như, mình không biết, nhưng giường êm thật. Phòng đẹp. Rồi đột nhiên bạn chỉ ở ngay đây, ngay bây giờ, không nghĩ về quá khứ, không nghĩ về tương lai, chỉ ở trong hiện tại. Niềm vui sống trong hiện tại. Tình yêu sống trong hiện tại. Tiếng cười sống trong hiện tại. Khoảnh khắc hiện tại là một nơi tuyệt vời và chúng ta được kết nối với nó bởi đúng một nửa bộ não. Vậy tại sao ta không dành nhiều thời gian hơn ở đây? Hoặc ít nhất là cân bằng được. Đó là tất cả những gì tôi mong muốn. Tôi không đến đây để làm lá cờ cho bán cầu phải. Tôi muốn sống bằng toàn não. Tôi muốn mọi người hiểu các phần khác nhau của bộ não mình làm gì để họ biết, này, ví dụ, bạn có thiền không? Thi thoảng. Được. Thi thoảng. Nó như thế nào đối với bạn? Khó. Tại sao? Vì bạn bắt đầu nghĩ linh tinh. Bởi vì vùng này của não bạn không chịu yên — bán cầu trái suy nghĩ, ngôn ngữ — nó không ngừng. Hoặc bạn vừa cãi nhau với người yêu. Thế là giờ bạn rơi vào hệ cảm xúc ở dưới đây, bạn không cảm thấy yên bình, bạn lên máy bay và mọi thứ không hoàn toàn suôn sẻ. Rồi bạn bắt đầu nghĩ đi nghĩ lại, ôi trời ơi, ôi trời ơi…
Và điều đó cuốn bạn ra khỏi khoảnh khắc hiện tại. Nhưng khoảnh khắc hiện tại không phải là về tôi, về cá nhân. Tôi nhìn bộ não chia làm bốn nhóm, rất rõ về giải phẫu. Mỗi nhóm đó dẫn đến một tập hợp các kỹ năng. Rồi tập hợp kỹ năng ấy thể hiện trong cuộc sống của chúng ta như những tính cách. Và tất cả chúng ta đều có cả bốn. Bây giờ, phải chăng tất cả chúng ta đều thực hành cả bốn? Không. Một số người thì có. Thường thì chúng ta có một bán cầu chiếm ưu thế. Có vẻ như anh thích bán cầu trái suy nghĩ của mình lắm. Khi nào anh thấy vui? Steve làm gì để vui? Cái này. Cái này? Không, tôi còn xem Manchester United đá và tôi… Anh tập tạ. Ừ. Cảm giác thế nào? Làm việc hay là cảm thấy sảng khoái khi ở trong cơ thể mình? Ồ, khi tôi ở phòng gym, đúng, tôi chỉ ở trong cơ thể mình, kiểu vậy.
Nhưng khi ở phòng gym, anh ở trong cơ thể. Bây giờ anh có thể quay về trong tâm trí và có lại cảm giác đó không? Tôi có thể? Có. Làm sao? Hãy đến đó trong suy nghĩ. Tôi đã tưởng tượng mình trên máy chạy ở phòng gym yêu thích và cảm giác đó. Một khoảnh khắc ngắn cảm giác đó xuất hiện trong tâm trí tôi. Cảm giác thế nào? Hiện tại. Rất hiện tại. Có cảm xúc nào khác kèm theo không? Bình yên, thanh thản, không lo lắng. Rất hiện diện. Rất hiện.
Vậy nên hiện tại là một nơi tốt cho anh. Anh còn làm gì để đến đó? Mát-xa. Anh hay nhận mát-xa. Rồi não anh thế nào? Anh có phân tích chuyện xảy ra và làm việc đến kiệt sức chăng? Hay anh cho phép mình trôi và chuyển vào khoảnh khắc hiện tại kiểu “ôi trời, mình thật vui vì mình ở đây”? Cho phép mình trôi. Tốt. Anh đi đâu? Tôi không biết. Nó như một chỗ mơ hồ… một vùng giữa. Không biên giới. Một kiểu cõi limbo.
Phần não phía trên đây sẽ nói cho bạn biết bạn là ai với tư cách cá nhân. Đó là trung tâm cái tôi, trung tâm cái ngã của bạn. Bán cầu trái có bức tranh về thế giới với bạn đứng ở giữa vì bạn tồn tại trong bán cầu trái — nơi thế giới quay quanh bạn. Trong bán cầu phải, bạn thậm chí chẳng tồn tại riêng lẻ. Bạn tồn tại như một phần của tất cả. Những gì bạn nghe được tích hợp với những gì bạn ngửi, với những gì bạn cảm nhận, tất cả hòa vào sự háo hức của khả năng. Vậy tôi không làm theo một kế hoạch. Tôi không ở trong quá khứ. Tôi không ở trong tương lai. Tôi không chỉ toàn về mình. Tôi chỉ ở đây.
Vì vậy khi bạn nằm trên bàn mát-xa và cho phép mình mơ hồ, về cơ bản đó là kỹ năng của bán cầu phải đang hoạt động. Khi bạn lao xuống nước, bạn bơi. Không giỏi lắm. Ừ. Nhưng bạn có lao xuống nước chứ? Tôi có, vâng. Hay chỉ là trong vòi sen. Khi bạn lao xuống nước và cảm nhận nước, áp lực của nước lên cơ thể bạn, nhiệt độ của nước, bạn cảm nhận hiện tượng ướt — đó là một cơ hội trải nghiệm trong khoảnh khắc hiện tại. Lao xuống nước.
Bây giờ, nhiều người có thể lao xuống nước vì tôi đang cạnh tranh và mục tiêu của tôi là đến đích, bởi vì tôi có kiểu suy nghĩ bán cầu trái và đó là mục tiêu. Nhưng nếu tôi chỉ hỏi: bạn đang “là” hay đang “làm”, đúng không? Khi chúng ta đang “là”, chúng ta đơn giản chỉ có mặt ở đây. Chúng ta đang sống. Chúng ta đang nhận thức. Chúng ta đang trải nghiệm.
Vì vậy khi tôi nhìn căn phòng này, tôi nhìn toàn bộ căn phòng. Bán cầu trái của tôi nói: tôi sẽ tập trung vào bạn. Tôi có những quyển sách này, những thứ này, tôi có đầu óc và mọi thứ. Mọi thứ đều là những thứ riêng lẻ. Nhưng đối với bán cầu phải, mọi thứ là một.
Và khi tôi sống biết rằng mình có thể dịch chuyển ra khỏi mạch phản ứng căng thẳng của bán cầu trái — cái mạch cứ kêu cần thêm cortisol, thêm cortisol, làm, làm, làm — thì bạn biết đấy, đó là sự thúc đẩy. Bán cầu phải là sự tạm dừng. Và đó là lý do tôi đã nói trước đây: chúng ta không phải robot. Chúng ta không phải máy tính. Chúng ta là sinh vật sống. Chúng ta không cắm điện rồi bật lên và nó cứ chạy mãi, mãi cho đến khi chết rồi ta đi mua cái mới. Chúng ta có nhịp điệu. Chúng ta có các mô hình tự nhiên và ta phải nỗ lực và ta phải tạm dừng. Và ta phải tạm dừng vì chúng ta là 50 nghìn tỷ “thiên tài phân tử” đang ăn và tạo ra chất thải. Và chúng ta cần dọn dẹp mớ hỗn độn đó. Và đó là điều xảy ra khi ngủ.
Khi bạn đứng đó, mặc quần áo, bên trái não bạn không hoạt động. Vậy nên bạn ở trong trạng thái lâng lâng, hạnh phúc, sống trong khoảnh khắc hiện tại. Rồi bạn làm gì tiếp? Tôi trải qua mọi chi tiết để tìm kiếm sự giúp đỡ cho bản thân. Và điều đó có nghĩa với tôi là chỉ có một kế hoạch duy nhất tôi có thể làm giữa lúc mình dịch chuyển trở lại khỏi trạng thái phấn khích của bán cầu phải, nơi tôi chỉ đang lâng lâng, hạnh phúc, không có kế hoạch.
— Tại sao bạn không gọi 911?
— Bởi vì con số đó chỉ như đang trôi lềnh bềnh trong một vũng máu. Nó không tồn tại với tôi.
— Ý bạn là sao?
— À, khi nhìn vào chỗ mà vết xuất huyết của tôi xảy ra… thì nó nằm ở đó. Ngôn ngữ, việc tạo ra âm thanh và ngôn ngữ — như “dog”, “dog” là một âm thanh — sẽ phát ra từ vùng Broca. Rồi vùng Wernicke phía sau sẽ gán ý nghĩa cho âm thanh đó. Vết xuất huyết của tôi ảnh hưởng đến toàn bộ khu vực này. Và trong đó, cùng với ngôn ngữ, còn có số. Số 911 không tồn tại với tôi. Không phải là một lựa chọn. Bạn không thể nhớ 911? Không tồn tại với tôi. Nó giống như tôi hỏi bạn: 8.322 nhân với 4 triệu là bao nhiêu? Với bạn nó không tồn tại cho đến khi bạn tính ra. Vậy nên 9-1-1 không tồn tại với tôi.
Vì vậy khi tôi trở lại ý thức bên bán cầu trái, tôi cầm điện thoại và có cái bàn phím điện thoại này, và tôi mất khoảng 45 phút lửng lơ giữa bán cầu phải và bán cầu trái. Cuối cùng, tôi tìm thấy danh thiếp có số điện thoại cơ quan. Tôi phải đặt bàn phím điện thoại sát cạnh danh thiếp và so khớp các hình dạng, những nét ngoằn ngoèo, để tìm ra cách gọi văn phòng vì tôi hoàn toàn không biết các con số là gì.
Khi người ở đầu dây bên kia nghe máy, tôi nói: “Đây là Jill. Tôi cần giúp đỡ.” Và khi tiếng đó bật ra, tôi nghĩ: “Trời ơi, tôi nghe như một con chó golden retriever.” Rồi anh ấy nói với tôi và tôi nghĩ: “Trời ơi, anh ấy cũng nghe như một con golden retriever.” Tôi từng nuôi một con golden retriever và chúng rất hay phát ra âm thanh, rất “thanh âm”, nên tôi biết điều đó.
Ngôn ngữ thật phức tạp bởi vì các tế bào khác nhau làm những việc khác nhau. Ở phần suy nghĩ bên trái này, chúng ta có thể đọc, chúng ta có thể viết — đó là những mạch hoàn toàn khác nhau. Chúng ta có thể nói, chúng ta có thể không hiểu khi người khác nói. Ý tôi là, nó phức tạp. Đây là một khu vực rất bận rộn. Nhưng miễn là phần này là phần duy nhất của bộ não mà chúng ta coi trọng, thì chúng ta sống theo những giá trị của phần đó. Và phần não đó coi trọng “tôi” và “của tôi”. Và tôi muốn nhiều hơn. Và đó là thế giới chúng ta đang sống: ích kỷ.
— Ồ, chắc chắn là vậy. Bởi vì người ta nói rằng đang có một cuộc khủng hoảng tinh thần trong xã hội hiện nay với nhiều điều bạn mô tả: chủ nghĩa cá nhân, sự tự yêu mình quá mức, tính chống xã hội, những nhà lãnh đạo thế giới suy nghĩ theo kiểu zero-sum và cách họ tiếp cận nền kinh tế cũng như đối xử với người khác. Bạn nói đó là vì chúng ta quá…
— Ngay đó. Ở bên này… ở phía phải. Ở bên phải, ngay tại đây, ngay bây giờ. Và trong cái ngay tại đây ngay bây giờ ấy, tôi quan tâm đến điều gì? Tôi quan tâm đến sự kết nối vì tôi không cô lập. Ở đây, tôi là một phần của tổng thể. Chúng ta đều đang đứng trên hành tinh xinh đẹp này, và con người bình đẳng với tất cả sinh vật khác và mọi sự sống trên hành tinh. Chúng ta là một cấu trúc. Và chúng ta phải tự hỏi làm thế nào để nuôi dưỡng, hỗ trợ và trở thành một thứ. Chúng ta là một gia đình nhân loại. Ở bán cầu phải, bạn là anh em tôi. Tôi yêu bạn. Tôi có thể hỗ trợ, chăm sóc, khích lệ bạn vì bạn là một phần của tôi.
Rồi bán cầu trái bật lên và nói: “Ôi Jill, điều đó thật không thích hợp để bạn nói thế. Anh ấy có không gian cơ thể của anh ấy và tôi có không gian cơ thể của tôi, và chúng ta phải lịch sự, phải có đúng sai, tốt xấu. Ta cần thiết lập cấu trúc chuẩn mực xã hội để lấy tổng thể mọi thứ chúng ta có và xếp mình vào đó để giao tiếp với nhau và điều hành thế giới.”
Bạn gọi điện. Bạn nghe như một con golden retriever. Rồi chuyện gì xảy ra tiếp? Đồng nghiệp của bạn có lo không? Anh ấy nhận ra đó là tôi. Anh ấy đến nhà tôi, và hồi đó chúng tôi có hệ thống chăm sóc y tế quản lý, nên bạn phải tới đúng nơi thì mới được bảo hiểm. Vậy anh ấy đưa tôi tới đó, họ chụp ảnh não tôi, rồi chuyển tôi bằng xe cứu thương đến Bệnh viện Mass General.
Và tôi vẫn cuộn tròn như một bào thai nhỏ, tự nhủ: khoan đã, khoan đã.
Và tôi đang chậm lại và tôi biết mình ngày càng yếu dần.
Và tôi tự hỏi một người có thể trở nên xa rời năng lực của chính mình, xa rời cơ thể mình đến mức nào trước khi họ không thể nào quay trở lại bên trong cơ thể nhỏ bé này?
Bởi vì tôi cảm thấy theo nghĩa năng lượng mình to bằng cả vũ trụ.
Và kết quả chụp (scan) cho thấy gì?
Nó cho thấy một xuất huyết lớn ở nửa bên trái của não.
Đúng, khoảng cỡ đó.
Thực ra, ngày hôm đó còn lớn hơn chút nữa.
Nhưng hai tuần rưỡi sau khi họ lấy ra — đó là lý do chúng tôi có một cục máu đông to bằng quả bóng golf từ nửa não trái của tôi.
Hai tuần rưỡi sau, ngày 27 tháng 12.
Rồi tôi tỉnh dậy và thấy mình bị xuất huyết rất lớn.
Ý tôi là, tôi có một vết sẹo to, nhưng mẹ tôi chạy vội vào và bà nói: hãy nói với mẹ, hãy nói với mẹ, bởi vì đó là ngôn ngữ của mẹ.
Nếu các tế bào ngôn ngữ của tôi mất đi, tôi sẽ không còn ngôn ngữ và tôi sẽ phải vật lộn cả đời để có lại ngôn ngữ.
Và tôi thì thầm với bà: tôi ổn rồi, tôi ổn rồi.
Và khi tôi nói tôi ổn, ý tôi là tôi cảm thấy sáng suốt trở lại.
Tôi cảm thấy sáng suốt.
Tôi cảm thấy dù cuộc sống sắp trao cho tôi điều gì vào thời điểm đó, tôi vẫn có một sự rạng rỡ.
Tôi vẫn còn sống.
Tôi đã không chết ngày hôm đó.
Và khi, bạn biết đấy, rất nhiều người đã hỏi, điều gì đã thúc đẩy chị hồi phục? Hay làm sao chị có thể hạnh phúc đến vậy?
Và đó là: tôi đã không chết ngày hôm đó.
Và điều đó có nghĩa là dù tôi có tàn tật đến đâu, dù tôi không thể đi, không thể nói, không thể đọc, viết, nhớ lại bất cứ điều gì trong đời mình.
Tôi trở thành một đứa trẻ sơ sinh trong cơ thể một người phụ nữ 37 tuổi.
Tôi hoàn toàn rơi khỏi bậc thang Harvard và tất cả những điều đó chẳng còn ý nghĩa.
Tất cả những gì quan trọng là tôi còn sống.
Và điều đó có nghĩa là tôi có tiềm năng để lớn lên, để chữa lành và trở thành bất cứ điều gì tôi sẽ trở thành.
Và điều đó không quan trọng.
Và giờ vẫn không quan trọng.
Điều quan trọng là tôi còn sống.
Đó là món quà của sự sống.
Và đó, đối với tôi, là điều kỳ diệu về những gì chúng ta là — những sinh thể sống.
Và, bạn biết đấy, chúng ta đang ở vào thời điểm khủng hoảng sức khỏe tâm thần.
Và sức khỏe tâm thần của chúng ta hoàn toàn phụ thuộc vào sức khoẻ và hạnh phúc của não.
Và sức khoẻ, hạnh phúc của não lại hoàn toàn phụ thuộc vào sức khoẻ và hạnh phúc của các tế bào não.
Vậy làm sao chúng ta nuôi dưỡng những tế bào đó và yêu thương những tế bào đó để chúng ta có thể sống cuộc đời mình muốn sống và sống trong niềm vui, sống trong hiện tại, cảm thấy kết nối với một điều gì đó vĩ đại như sức sống, như năng lượng của vũ trụ, và có cái bán cầu trái kỳ vĩ này cho phép tôi có ngôn ngữ, cho phép tôi là một phần của xã hội một cách hiệu quả và cho phép tôi có nỗi đau từ quá khứ để tôi có thể học hỏi và trưởng thành từ những trải nghiệm đã xảy đến mà tôi không muốn lặp lại.
Phạm vi cảm xúc phức tạp mà chị trải qua khi kể lại câu chuyện là gì?
Ồ, tôi cảm thấy thật sự ngưỡng mộ cuộc sống.
Cuộc sống.
Đây là cuộc sống.
Có sự sống và có cái chết.
Và chúng ta có sự sống.
Và sự sống là kết cấu kỳ diệu của vũ trụ.
Tranh luận về nó bao nhiêu cũng được, nói về nó cả triệu cuộc cũng được, phân tích đến tận cùng cũng được.
Nhưng sự thật là bạn đang còn sống trong khoảnh khắc này.
Bạn còn sống.
Bạn có thể nói là bạn có đôi mắt để nhìn, có đôi tai để nghe, có một ống tiêu hoá để đưa dưỡng chất vào, có sự khéo léo bằng tay và có khả năng di chuyển.
Bạn có đôi chân để chạy khắp hành tinh và bạn có một tâm trí tuyệt vời để làm những gì bạn muốn làm.
Bạn là một điều kỳ diệu.
Và chúng ta đã quên điều đó.
Và đối với tôi, trải nghiệm đột quỵ ấy đã kéo tôi trở lại ngay phần não đó, phần suy nghĩ bên phải, phần kết nối tôi vào trải nghiệm biến đổi hay siêu việt — rằng mình còn hơn rất nhiều so với một con người nhỏ bé chạy quanh hành tinh.
Ôi trời, cuộc sống thật là một điều kỳ diệu.
Và điều đó làm tôi đầy ngưỡng mộ và kinh ngạc.
Nó làm tôi phấn khích vô cùng.
Và nếu ai cũng có được điều đó, nhận ra điều đó và có thể nắm giữ nó, hãy tưởng tượng thế giới chúng ta sẽ sống sẽ khác biết bao.
Tám năm.
Tám năm.
Tám năm.
Để hồi phục.
Vâng.
Mỗi ngày, mỗi hơi thở, mọi thứ, tôi chẳng nghĩ đến gì khác ngoài: tôi có thể làm gì và điều gì đang cản trở để tôi có thể làm điều tôi muốn làm kế tiếp và tái xây dựng, sử dụng những gì tôi còn ở bán cầu phải để tái lập các mạch.
Tôi biết mình còn ngôn ngữ.
Tôi biết mình có thể nói.
Tôi biết tôi có vốn từ.
Tôi biết tôi có ý tưởng.
Tôi biết ở đâu đó trong đó tôi còn có con số.
Mất bốn năm để tôi hiểu một là gì.
Ý tôi là, ồ.
Ồ.
Tôi đã không chết ngày hôm đó.
Tôi đã không chết ngày hôm đó.
Và vì vậy tôi có mọi khả năng cho những gì sẽ đến.
Và mọi thứ đều rộng mở.
Tôi sẽ không trở thành một nhà thần kinh học một lần nữa bởi vì bán cầu trái đó, tôi không bao giờ bắt mình phải trở lại người mà tôi đã từng trước khi bị đột quỵ.
Cô gái đó, theo tôi, đã chết ngày hôm đó.
Nhưng hiện tượng là vì tôi là một nhà giải phẫu đại thể, nên tôi dạy thực hành giải phẫu trên xác.
Và khi bạn dạy, bạn có một cơ thể nguyên vẹn ở đó và bạn dạy sinh viên y về những gì ở bên trong.
Bạn cho tay vào đó và nói: tôi muốn các bạn luồn tay vào phía sau dạ dày, tôi muốn các bạn luồn tay này vào chỗ này và tôi muốn các bạn biết mối quan hệ giữa dạ dày và tá tràng, giữa gan và thần kinh lách và thận.
Tôi muốn các bạn cảm nhận được vì tôi muốn các bạn có một hình ảnh ba chiều của những thứ đó trong đầu để các bạn có thể sử dụng thông tin ấy.
Rất thuộc về bán cầu phải.
Vậy nên khi chúng ta học, chúng ta học các sự kiện và chi tiết bằng bán cầu trái, nhưng chúng ta học bối cảnh và bức tranh lớn bằng bán cầu phải.
Vì thế chúng ta có hai cách rất khác nhau để nhận thức.
Rất nhiều nhà sáng lập đã nói với tôi rằng: tại sao đúng quảng cáo này họ chạy trên nền tảng kia lại không hiệu quả với họ? Có khi là nội dung quảng cáo không ổn, phần sáng tạo không mạnh, nhưng thường vấn đề là họ không trò chuyện với đúng người vì quảng cáo đó chưa bao giờ tiếp cận đúng người. Nếu bạn làm marketing B2B, phần lớn trò chơi là như vậy. Và đây là chỗ quảng cáo trên LinkedIn giải quyết được cho bạn. Khả năng nhắm mục tiêu của họ cụ thể đến mức khó tin. Bạn có thể nhắm theo chức danh, cấp bậc, quy mô công ty, ngành nghề, thậm chí cả kỹ năng của một người. Mạng lưới của họ có hơn một tỷ chuyên gia. Khoảng 130 triệu trong số đó là người ra quyết định. Vậy khi dùng quảng cáo LinkedIn, bạn đặt thương hiệu trước đúng người. Theo kinh nghiệm của tôi, quảng cáo LinkedIn cũng đem lại tỷ suất hoàn vốn cao nhất cho mảng B2B so với tất cả các mạng quảng cáo khác. Nếu bạn muốn thử, truy cập linkedin.com/diary. Và khi bạn chi 250 đô la cho chiến dịch quảng cáo LinkedIn đầu tiên, bạn sẽ nhận được thêm 250 đô la tín dụng từ tôi cho chiến dịch tiếp theo. Đó là linkedin.com/diary. Áp dụng các điều khoản và điều kiện.
Bạn nói có bốn “tính cách” trong bộ não mỗi người. Bốn tính cách đó là gì? Khi nhìn vào não từ góc độ giải phẫu, cách tiến hóa vận hành ở não động vật có vú là như sau: có những sinh vật chỉ có tủy sống, như giun. Rồi một phần não nhỏ, hành não, sẽ hình thành ở đầu vùng mô đó. Bộ não nhỏ đó kiểm soát và tinh giản việc xử lý thông tin cho phần còn lại của hệ thống. Sau đó ta thêm vào cầu não. Cầu não là gì? Nó chỉ là một cấu trúc tế bào. Đây là hành não. Ở đây sẽ có tủy sống. Còn đây là cầu não — chúng tôi gọi đó là cầu não — là một nhóm tế bào, một “bộ não” nhỏ. Và liên quan tới cầu não là tiểu não. Trong tiểu não có một loại tế bào rất đẹp gọi là tế bào Purkinje. Chúng giống như một bàn tay, dạng hai chiều, xếp song song như thế, và các sợi chạy xuyên qua chúng. Đó là một phần của cơ chế điều tiết thời gian, giúp chuyển động trở nên mềm mại, trôi chảy nhờ cách các tế bào đó sắp xếp. Vậy không phải tế bào nào cũng như nhau và không phải tế bào nào cũng có hình dạng giống nhau. Mỗi tế bào có hình dạng phù hợp cho một nhiệm vụ nhất định.
Khi phát triển tiếp và ta có não động vật có vú, sẽ xuất hiện hồi hải mã — bạn đã nghe về nó trong việc học và ghi nhớ — và hạch hạnh nhân (amygdala), bạn biết đó là để xác định “tôi có an toàn không?” Hạch hạnh nhân là một nhóm tế bào luôn quét liên tục: “Tôi có an toàn không? Tôi có an toàn không?” Và bạn an toàn cho đến khi không còn an toàn nữa. Vậy đó là phát hiện mối đe dọa. Bạn có hai hệ cảm xúc, một ở bán cầu trái và một ở bán cầu phải. Bán cầu phải là cỗ máy “ngay ở đây, ngay lúc này” — nó chỉ xử lý việc: ở ngay đây, ngay lúc này tôi có an toàn không? Ví dụ nếu một con rắn đi ngang, chúng ta sẽ giật mình; đó là hạch hạnh nhân phải đang nói: “Ôi trời, tôi có an toàn không?” Còn bán cầu trái sẽ suy diễn: “Ôi trời, đó là rắn. Không an toàn. Đẩy nó ra.” Khi bạn bình tĩnh, vì ta có hai hạch hạnh nhân (mỗi bán cầu một cái) và hai hồi hải mã (mỗi bán cầu một cái), khi hạch hạnh nhân bình tĩnh và bạn cảm thấy an toàn, bạn mới có thể học và tập trung — tập trung nhờ hồi đai trước (anterior cingulate) — và học được những điều mới.
Những nhóm tế bào này quyết định năng lực của bạn. Nếu bạn phá hủy hạch hạnh nhân, bạn sẽ không còn cảm thấy sợ. Phá hủy trung tâm ngôn ngữ, bạn sẽ mất ngôn ngữ. Phá hủy vùng điều khiển vận động cho ngón trỏ, bạn sẽ tê liệt không vận động được ngón trỏ. Mọi khả năng bạn có đều nhờ những tế bào não thực hiện chức năng đó.
Vậy bốn phần của chúng ta là gì? Ta có hai hệ cảm xúc (mỗi bán cầu một hệ) và hai hệ suy nghĩ. Hệ suy nghĩ là thứ phân biệt chúng ta với các động vật có vú khác. Động vật có vú khác yêu thương chúng ta — chẳng hạn chó của chúng ta yêu chúng ta, không có nghi ngờ gì. Chó còn có thể “phạt” chúng ta nếu chúng ta không xuất hiện hay gửi chúng đi trông giữ khiến chúng không vui. Nhưng chúng ta có chức năng điều hành bậc cao. Ở bán cầu phải, hệ suy nghĩ cũng là “ngay đây, ngay lúc này.” Còn ở bán cầu trái, nó xoay quanh “cái tôi.” Bởi vì trong đó, trong vùng trước trán, là trung tâm cái tôi, là vùng của cái ngã. Phía sau là vùng liên hợp định hướng (orientation association area). Tôi bắt đầu và kết thúc ở đây — đây là cái gói “tôi,” là cá nhân. Tôi có ngôn ngữ; tôi có thể tạo ra ngôn ngữ, hiểu ngôn ngữ, đọc, viết; trong đó cũng có toán học. Hệ vận động này điều khiển nửa cơ thể bên đối diện của tôi. Và đó là một “tính cách.”
Vậy tóm lại, có bốn loại là gì?
Được rồi, khi tôi nhìn vào một bộ não, và cái tên này hoàn toàn ngẫu nhiên, tôi đặt tên thế vì phải dùng nó để giải thích ở đâu đó.
Tôi gọi phần suy nghĩ bên trái là nhân vật một.
Thực ra tôi còn đặt tên riêng cho phần não đó.
Tôi gọi cô ấy là Helen.
Cô ấy “Hell on a wheel” — làm việc rất hiệu quả, luôn hoàn thành nhiệm vụ.
Bạn đang nói chuyện với Helen ngay bây giờ.
Cô ấy đang cung cấp cho bạn dữ kiện và chi tiết.
Cô ấy quan tâm đến đúng sai, tốt xấu.
Làm sao để tôi hòa nhập vào xã hội?
Làm sao để tôi dùng lời nói để giao tiếp?
Đây là phần của chúng ta đi làm.
Là kiểu tính cách A-type.
Nhân vật một, suy nghĩ bên trái.
Và nó nằm ở phía này.
À, thực ra toàn bộ lớp ngoài cùng của tế bào này gọi là vỏ não.
Vỏ não ở người chủ yếu gồm sáu lớp tế bào.
Rất phức tạp.
Ở một số vùng, đặc biệt nơi có các hệ cảm giác, nó chỉ có bốn lớp.
Nhưng đây là phần phức tạp của cơ quan tách chúng ta khỏi các loài khác.
Còn nhân vật hai thì sao?
Nhân vật hai là cảm xúc bên trái.
Sự khác biệt giữa những điều bạn có thể nói một cách có thể đoán về bán cầu trái là nó có tính tuyến tính theo thời gian, và nó mang cái “tôi”, cá nhân.
Hệ thống cảm xúc của tôi mang theo nỗi đau quá khứ, nó muốn, và nó luôn tìm lý do để phản ứng một cách phản xạ cảm xúc.
Rất nhiều người cố gắng sửa, chữa hoặc loại bỏ phản ứng cảm xúc của mình trong khi đây là phần của não hoạt động liên tục ở nền để bảo vệ chúng ta trong khoảnh khắc hiện tại khi thông tin mới đến.
Vì vậy ta nên làm việc với nó, trân trọng nó, thương yêu nó và tử tế với nó, vì nó thường không vui do đang lưu trữ toàn bộ nỗi đau của ta từ quá khứ.
Bạn gọi nó là gì?
Nhân vật hai.
Tôi gọi phần của tôi là Abby.
Chúng ta có thể nói cả học kỳ về nhân vật hai vì nhân vật hai chính là nỗi đau từ quá khứ của chúng ta, và trong xã hội của chúng ta, mọi thứ đều xoay quanh nỗi đau quá khứ và cái “bản thân nghề nghiệp” của ta.
Nhân vật ba sẽ là phần cảm xúc của bán cầu phải.
Đây là ngay tại đây, ngay bây giờ.
Tôi đang trải nghiệm cảm xúc gì?
Tính trải nghiệm.
Đây là nơi cảm nhận nhiệt độ không khí thế nào, cảm thấy quần áo mặc trên người ra sao, cảm giác đó trên cơ thể bạn thế nào.
Khi bạn thiền, họ yêu cầu bạn nhận biết môi trường xung quanh và tập trung vào hơi thở.
Chính xác.
Bởi họ muốn bạn mở rộng bản thân ra, một là ra khỏi ý thức suy nghĩ, ra khỏi cấu trúc đúng sai, tốt xấu — cái hộp suy nghĩ của bên trái — và họ muốn bạn ngừng nghĩ về bạn gái bạn, “chúng tôi chia tay không ổn lắm,” hay “sáng nay tôi thật tuyệt.”
Đây là phần vui đùa.
Nhân vật ba còn trẻ.
Trong chúng ta có hai đứa nhỏ bên trong, và đó là phần cảm xúc.
Chúng còn non nớt.
Chúng ta là sinh vật biết cảm nhận trước khi suy nghĩ.
Nhiều khoảnh khắc nhân vật ba khiến ta vào tù.
Bởi vì nó không suy nghĩ về hậu quả hành vi.
Nó chỉ nghĩ “ồ, hồ bơi của hàng xóm kìa, bây giờ là ba giờ sáng, họ sẽ không để ý đâu, leo xuống bơi đi” — và phút sau bạn bị bắt.
Còn nhân vật bốn là phần suy nghĩ của não.
Đây là trí tuệ của chúng ta.
Chúng ta đi trải nghiệm và học.
Bởi vì tính dẻo thần kinh là có thật.
Và ta cần tính dẻo thần kinh.
Đó là về tế bào — tế bào thần kinh trong thời gian thực vươn ra, tạo kết nối mới liên tục.
Nhưng thân tế bào của chúng ở vị trí.
Để tôi liên kết bạn với một thứ khác, tôi thực sự phải vươn đến bạn, và vươn đến thứ kia, rồi tôi học về mối liên hệ đó.
Khả năng học hỏi của ta nền tảng là tính dẻo thần kinh.
Tôi đã không thể ngồi đây nói chuyện với bạn hôm nay nếu tính dẻo thần kinh không được kích hoạt khi tôi cần nó trong tám năm.
Và phải mất tám năm để tôi dùng những gì có trong bộ não này để xây dựng lại các kỹ năng của bộ não.
Nhưng phần suy nghĩ, phần nhân vật bốn của não, là trí tuệ ta có được từ kiến thức ta đã có, ta đã liên kết và có thể liên hệ.
Và phần này, điều nó quan tâm chỉ là cảm xúc mà tôi đã cảm thấy sáng hôm đó — cảm giác mình còn được sống.
Khi chúng ta kết nối với điều đó, mọi người biết đấy, thiền đã trở thành ngành công nghiệp tỷ đô để làm dịu những gì đang diễn ra ở bán cầu trái để mở ra khả năng cho những gì đang diễn ra ở bán cầu phải.
Và đó là bình an của chúng ta.
Ở sâu thẳm, mô tư duy bên phải của chúng ta được lập trình để cảm nhận bình an.
Nhưng chúng ta không tồn tại trong một thế giới đầy bình yên.
Vì vậy nếu chúng ta hoạt động cực đoan bằng bán cầu trái, suy nghĩ bên trái quá mức, và cảm xúc dễ biến động khi người ta xúc phạm chúng ta, và toàn là “tôi, tôi, tôi,” ta quên đi chữ “chúng ta” — hãy nhìn thế giới hiện nay.
Hiện giờ chúng ta quá thiên về “tôi”, cá nhân, và “tôi muốn hơn nữa,” và tôi chống lại bạn vì bạn không thuộc bộ tộc của tôi.
Chúng ta cân bằng điều đó bằng việc biết rằng tôi đang còn sống.
Đó là một món quà vô cùng quý giá.
Xác suất mà tôi phải vượt qua chỉ để được ở đây.
Bạn đã bao giờ dừng lại nghĩ về tỉ lệ bạn phải vượt qua chỉ để được ở đây chưa?
Hãy nghĩ về điều này.
Trước hết, hãy nghĩ về tế bào trứng nhỏ sẽ phát triển thành bạn, nó hình thành — nó nhỏ xíu, là một tế bào trứng — nhưng nó hình thành vào tuần thứ năm của thai kỳ mẹ bạn.
Vậy là bà của bạn — ừm — đang mang thai, đúng không?
Và cái tế bào trứng nhỏ bé đó sẽ trở thành mẹ của bạn bây giờ đã vào đến tử cung.
Và trong tuần thứ năm ở đó, cái tế bào trứng nhỏ bé sẽ phát triển thành bạn đã bắt đầu thành hình.
Nó phân hóa thành noãn.
Vì vậy bạn, cái tế bào trứng nhỏ bé ấy đã chứng kiến tám tháng tiếp theo của quá trình mang thai của mẹ bạn,
sự ra đời của mẹ bạn, tiếng la hét của mẹ bạn, tuổi thơ của mẹ bạn, sự học hát, học cười, chơi đùa và học địa lý lẫn toán học của mẹ bạn cho đến lúc bà dậy thì.
Và rồi, bà sinh ra với khoảng 400.000 tế bào trứng trong hai buồng trứng.
Và trong số 400.000 tế bào trứng đó, khoảng 500 tế bào sẽ trở thành những lần phóng noãn tiếp theo, tháng này qua tháng khác theo kỳ kinh nguyệt của bà.
Và tế bào trứng nhỏ bé của bạn, hãy tưởng tượng bạn đang ở trong cái nang trứng nhỏ xíu của mình và đến lượt bạn, bạn được chuẩn bị bởi các hormon trong cơ thể và bạn nghĩ, ôi trời ơi, chuyến đi của mình đến rồi, đúng không?
Và bạn là cái tế bào trứng nhỏ bé này.
Rồi các hormon lao qua tế bào trứng của bạn và đẩy bạn ra, các tua của vòi tử cung (fimbriae), ống dẫn trứng đón lấy bạn và bạn bắt đầu cuộc dạo chơi, cuộc dạo chơi trên đường lên đến tử cung thiêng liêng của mẹ bạn.
Và vào khoảnh khắc đó, cha bạn ở đấy cho bạn và bạn là một trong những người may mắn.
Và bạn đã vượt qua tỷ lệ cược của tất cả những tế bào trứng kia.
Bạn đã chiến thắng.
Và điều đó làm sao có thể không là điều ta nên ăn mừng — sự kỳ diệu của những tỷ lệ cược mà bạn phải vượt qua chỉ để có mặt ở đây?
Và rồi trong chín tháng tiếp theo, tế bào trứng nhỏ bé đó sẽ nhân đôi DNA của nó, đóng gói lại DNA ấy.
Một tế bào trở thành hai, thành bốn, thành tám, thành 16, thành 50 nghìn tỷ tế bào trong suốt chín tháng.
Và bạn đang nhân lên với tốc độ 250.000 tế bào mới mỗi giây.
Mỗi giây, không phải mỗi phút, mỗi giây.
Bạn là một vụ nổ.
Và thực sự năng lượng của vũ trụ là thứ đang tiếp năng lượng cho tất cả điều này diễn ra.
Bạn không gì khác hơn là khối lượng và năng lượng phối hợp cùng nhau.
Rồi có bạn.
Và như vậy, làm sao tôi có thể có những vấn đề về sức khỏe tinh thần mà không thừa nhận tất cả những gì chúng ta là?
Ôi trời ơi.
Và đó là món quà mà cơn đột quỵ đã mang đến cho cuộc đời tôi.
Và bạn thấy đấy, tôi hơi phấn khích về điều đó.
Một chút thôi, ừ.
Chúng ta đẹp biết bao.
Chúng ta thật đẹp.
Chúng ta hoàn hảo và trọn vẹn và đẹp theo đúng cách chúng ta vốn có.
Và như thể, nếu chúng ta trở nên cân bằng hơn như một xã hội, tôi thực sự tin, tin bằng mọi bản thể trong con người tôi rằng nhiệm vụ số một của chúng ta là yêu thương lẫn nhau.
Khi ta yêu thương lẫn nhau, khi ta hỗ trợ nhau và khích lệ nhau, tất cả chúng ta đều trưởng thành và nhân loại sẽ hưởng lợi.
Và khi điều đó xảy ra, chúng ta sẽ thực sự nhận ra rằng chúng ta có những nguồn lực mong manh trên hành tinh này và cần chăm sóc hành tinh như một phần của chính mình vì chúng ta có mối quan hệ cộng sinh với hành tinh này.
Nói đến đây tôi nghẹn ngào.
Tại sao?
Bởi vì, bạn biết đấy, có rất nhiều cuộc trò chuyện về, liệu chúng ta có tồn tại được hay không?
Tương lai của nhân loại là gì?
Chúng ta sẽ đi đâu?
Làm sao, chuyện gì sẽ xảy ra?
Chúng ta sống dưới mối đe dọa hàng ngày về sự tồn tại của mình có thể bị phá hủy hoàn toàn.
Được rồi.
Những thứ này là gì đây? Tôi muốn bạn đeo chúng vào.
Được chưa.
Được rồi.
Và tôi chỉ muốn bạn ngồi trong trạng thái đó khoảng, à, 30 giây, 20 giây thôi.
Thực ra nó trông khá hợp với bạn đấy.
Nhìn như Men in Black.
Đúng vậy.
Được rồi.
Bây giờ tôi muốn bạn kéo cái bên phải lên.
Cái nhỏ ấy, bạn thấy nó có một mép nhỏ không?
Ừ.
Lật nó lên.
Nó sẽ bật lên.
Ừ.
Và lật lên hết.
Bây giờ, điều bạn đang làm lúc này là bạn đang đưa ánh sáng vào từ phần ngoài (lateral) của trường nhìn.
Điều đó có nghĩa là gì?
Của con mắt đó.
Vậy bạn hãy nhắm một mắt và mở — để lại một mắt mở.
Được chứ.
Đó là một quả bóng.
Ở giữa là một đường phân chia nhân tạo.
Phần bên ngoài, phần phía ngoài đó gọi là lateral.
Và phần phía trong gọi là medial.
Vậy nên ánh sáng từ phía bên ngoài bây giờ đi vào và đập vào phần phía trong (medial) của võng mạc.
Võng mạc là phần phía sau của nhãn cầu.
Vậy ánh sáng đang vào từ phía ngoài của mắt tôi và nó chiếu vào phần bên trong của mắt tôi.
Nó tới từ phần ngoài của trường thị giác của bạn, tác động vào phía trong của võng mạc bạn.
Rồi những sợi ấy, bùm, chéo sang bán cầu đối diện.
Tôi sẽ cho sơ đồ lên màn hình cho mọi người.
Vậy bây giờ bạn đang cố ý kích thích bán cầu trái.
Vì vậy tôi chỉ muốn bạn mô tả cảm giác bên trong cơ thể mình.
Bạn cảm thấy thế nào?
Mô tả vài điều cho tôi.
Bạn có cảm thấy phân tích về điều gì không?
Nghĩ về điều gì không?
Lưng tôi hơi nhức một chút.
Nhưng ngoài ra thì chỉ cảm thấy rất tập trung khi đang làm nhiệm vụ là người dẫn chương trình “Diary of a CEO”.
Tuyệt.
Chỉ tập trung, đúng chức năng mà bán cầu trái nên làm.
Vậy hãy hạ cái đó xuống.
Được chứ.
Và sau đó cứ để im khoảng 20 giây và để mọi thứ cân bằng lại với bóng tối đang ở đó.
Được rồi.
Bây giờ kéo cái bên kia lên.
Trông ngầu lắm, giống như một lá cờ nhỏ ngay đó.
Được rồi.
Bạn cảm thấy thế nào?
Kỳ lạ là tôi cảm thấy thư giãn hơn.
Bây giờ?
Hay trước kia?
Bây giờ tôi cảm thấy thư giãn hơn.
Cả cơ thể bạn vừa trở nên bình tĩnh.
Vâng.
Còn gì nữa?
Nói cho tôi thêm đi.
Có đau nhức chỗ nào không?
Tôi chỉ cảm thấy thư giãn hẳn.
Cảm giác như đang nằm dài trên ghế tắm nắng.
Đó là cảm giác của bán cầu phải.
Vậy bạn đang đưa ít thông tin hơn vào từ ánh sáng phần ngoài của trường nhìn.
Nó chiếu vào phần phía trong của võng mạc và chéo sang bán cầu phải.
Vậy nên những gì bạn đang làm lúc này là bạn đang gửi các photon năng lượng ánh sáng vào bán cầu phải và nó đang xuyên qua. Và đây là một cách rất, rất dễ để mọi người kiểm soát và chọn họ muốn ở trạng thái nào giữa hai bán cầu và thực sự làm quen với, à. Làm sao tôi biết đây không chỉ là hiệu ứng giả dược? Làm sao tôi — vì tôi nói là tôi cảm thấy thư giãn hơn nhiều. Tôi không muốn tiếp tục nữa. Nhưng nếu bạn nhìn vào giải phẫu, nếu bạn nhìn vào giải phẫu, thì đây là nơi ánh sáng đi vào, bạn không thể thấy rõ trên đây, nhưng đó sẽ là thông tin từ mắt của bạn, vốn sẽ nằm ngay ở đây, ngay chỗ này. Đây là các sợi thần kinh. Bạn vốn được cấu trúc cho việc này. Đây là cách bạn được “dây dẫn”. Đó là lý do mọi thứ về bạn — đây không phải là chuyện hiệu ứng giả dược gây ảnh hưởng hành vi. Đây là về giải phẫu của não.
Họ có thử nghiệm điều này trong các nghiên cứu không? Ồ, chắc chắn rồi. Thực ra họ vừa làm một nghiên cứu hoàn toàn mới ở Harvard và đã cho thấy trên fMRI. Họ có làm một thử nghiệm đối chứng mù đôi, đặt những chiếc kính này lên rồi hỏi mọi người cảm thấy thế nào không? Thậm chí còn hơn nữa, họ điều chỉnh nguồn sáng theo nhiều cách khác nhau. Tôi không tham gia công trình đó, nhưng tôi biết Marty Teicher ở Harvard cũng như Frederick Schiffer. Frederick Schiffer là một bác sĩ tâm thần đã làm nghề tâm thần học ở Trường Y Harvard suốt sự nghiệp của ông. Ông ấy thường dùng loại kính này với các bệnh nhân tâm thần và sẽ cho bệnh nhân thấy rằng có một phần trong họ kém khỏe hơn và một bên thì ốm hơn. Và ông đã sử dụng mối quan hệ giữa hai nhân vật khác nhau, hai phần tính cách khác nhau này để tìm kiếm nhiều sự bình an và chữa lành hơn.
Tôi cảm thấy rất, lạ thật. Tôi cảm giác như vừa nâng phần bên phải lên một lần nữa và đặt phần bên trái xuống và tôi ngay lập tức cảm thấy, à, không phải ngay lập tức, nhưng mất một chút thời gian, khoảng 20 giây. Tôi cảm thấy tập trung trở lại. Chỉ là hiệu ứng giả dược thôi sao, tôi tự tưởng tượng ra à? Không, đó là lý do — đó là lý do bạn có thể cảm thấy tập trung bởi vì các tế bào mà bạn đang kích thích bây giờ. Ở bán cầu kia, nó không quan tâm đến sự tập trung. Nó quan tâm đến bức tranh lớn và mối quan hệ của bạn với bức tranh lớn. Vì vậy não không phải là một bát súp các tế bào lộn xộn. Những tế bào này được tổ chức rất cụ thể. Mọi khả năng bạn có là vì bạn có các tế bào não thực hiện chức năng đó và tất cả những gì bạn đang làm bây giờ là kích thích có ưu tiên một số tế bào nhất định. Nó giống như, được rồi, tôi sẽ mở mắt ra và tôi sẽ trải nghiệm thị giác. Vâng, đó không phải là giả dược.
Nếu tôi muốn có thể chủ động chuyển đổi giữa những phần khác nhau này, bốn phần tính cách trong não tôi để tôi có thể hiệu quả nhất trong một tình huống nhất định, có thực hành nào để tôi điều khiển não theo cách đó không? Trong đời bạn, đây là một việc cần luyện tập. Bạn không chỉ học một lần rồi làm được ngay. Đây là một thực hành. Bạn phải tự nói với mình, bước đầu tiên, bước số một, nhận ra, trong khoảnh khắc này, tôi có đang dùng sự suy nghĩ/phán xét bên trái không khi đang nghe cuộc trò chuyện này, và phán xét của tôi thế nào? Phán xét của tôi là, vâng, điều này có ý nghĩa, điều này thú vị, tôi muốn nhiều hơn? Hay là, ôi, chán thật, chuyện này vớ vẩn, tôi không thể chịu nổi, tôi phải tắt nó đi? Hoặc, được rồi, tôi sẽ đưa bạn một ví dụ. Một khi bạn biết ai là bốn nhân vật của mình, một khi bạn thực sự suy ngẫm về họ, nghiên cứu về họ, chú ý khi nào họ xuất hiện trong bạn, họ cảm thấy thế nào trong cơ thể bạn, tôi có thể nhảy giữa cả bốn ngay lập tức vì tôi biết họ quá rõ. Nhưng có thực sự là một thực hành không? Bạn phải tự hỏi, bạn đã vào chưa?
Vì vậy đây là những gì tôi làm. Một khi bạn biết bốn phần đó, và cách duy nhất để biết họ là luyện tập với họ, làm quen với họ. Khi nào bạn thực sự bất hạnh? Ai làm bạn bất hạnh? Khi nào bạn muốn gầm lên với người khác? Tôi sẽ không nêu tên ai cả. Đừng nêu tên, nhưng bạn thấy đấy, bạn đã đi thẳng vào phần nhân vật số hai của bạn. Đó là phần duy nhất của bạn giữ mối thù. Bạn đúng, phần suy nghĩ bên trái không quan tâm đến điều đó. Nó thậm chí còn không biết về điều đó vì đó là quá khứ.
Vậy chìa khóa là gì. Bước một, quan sát bản thân. Khi nào tôi là nhân vật số một? Khi nào tôi đang ở chỗ làm? Khi nào tôi đang nói, tổ chức và lập danh sách việc cần làm? Và khi nào tôi thích làm ông chủ? Và khi nào tôi thích kiểm soát? Người ta, nơi chốn, đồ vật và thời gian. Và tất cả những điều đó. Khi nào tôi làm điều đó? Bạn biết rất rõ phần đó của mình. Có thể nó được gọi là Steven. Phần không mấy vui vẻ trong bạn. Cha mẹ bạn có lẽ biết phần này. Bạn gái bạn chắc chắn biết phần này. Phải không? Vâng.
Khi nào bạn vui chơi? Cảm giác thế nào? Nó hoàn toàn khác so với khi bạn ở chỗ làm hay khi bạn không vui. Khi nào bạn đang chơi? Và nếu bạn không chơi nhiều, thì bạn có thể nên cho mình chơi nhiều hơn một chút. Tôi đã làm việc với một nhóm bác sĩ bởi vì những bác sĩ này rất bận. Và hiện nay, tỷ lệ tự tử ở bác sĩ ở mức rất cao. Vì vậy tôi rất quan tâm đến nhóm này vì họ không tìm thấy bình an. Bởi vì xã hội kỳ vọng họ luôn suy nghĩ theo bên trái. Họ được coi là chuyên gia và họ không được phép có vấn đề sức khỏe tâm thần bởi vì chính họ là người chúng ta tìm đến khi có vấn đề sức khỏe tâm thần. Vì vậy tất cả những gì họ có thể làm là họ không có thời gian. Họ bận, bận, bận, và họ không vui vẻ lắm về điều đó. Hệ thống của chúng ta cũng lộn xộn. Nên họ phải đối phó với chuyện đó.
Tôi đã làm việc với một nhóm và tôi nói, được rồi, tôi muốn các bạn lấy một cặp phấn ra ngoài phòng cấp cứu và tôi muốn các bạn vẽ trò nhảy ô. Và điều xảy ra là tất cả những bác sĩ ra vào và những nhân viên y tế ấy nhảy ô vào rồi nhảy ô ra. Và chỉ việc đó thôi đã giúp họ lấy lại niềm vui của mình chỉ trong một khoảnh khắc, chỉ trong một giây.
Vậy đó là niềm vui sướng — thật phấn khích và vui vẻ.
Và kiểu như, hãy tìm ra điều mang lại niềm vui cho bạn và làm điều đó.
Và hãy biết điều này, và chính vì vậy biết điều này thực sự có ích.
Bởi vì nếu bạn nói, ừ, mình sẽ đi chơi bóng rổ.
Mình đến từ Indiana.
Ai cũng chơi bóng rổ.
Mình sẽ đi chơi bóng rổ trong 20 phút.
Và nhân cách số một của tôi ở đây thì nói, chúng ta không có thời gian để bạn đi sút rổ đâu, cô ơi.
Chúng ta còn công việc phải lo.
Chúng ta đang trong hạn chót.
Rồi nhân cách số ba xuất hiện và nói, tôi sẽ làm mới bạn.
Tôi sẽ cho bạn một khoảng dừng.
Tôi sẽ tiếp nhiên liệu cho tinh thần bạn.
Tôi làm tan đi áp lực về vấn đề đó.
Tôi giải phóng.
Tôi có đủ thứ endorphin và cảm giác phấn khởi đang diễn ra.
Rồi tôi quay lại và làm việc sáng tạo và cởi mở hơn nhiều vì tôi đã tạo ra không gian thay vì chỉ mãi chạy, chạy, chạy, làm, làm, làm, tuyến tính, tuyến tính, tuyến tính.
Vẻ đẹp của làm người là bạn có cả bốn phần của bộ não này.
Đó là thiết kế của chúng ta.
Nhưng chúng ta đang chỉ vận hành với một phần trực tuyến như ý thức.
Hãy tưởng tượng, tưởng tượng nếu ngay lúc này bạn có thể nói, tôi muốn, tôi muốn, tôi muốn cảm thấy như thể — chỉ cảm nhận thôi, bất kể niềm tin tâm linh của bạn hay niềm tin về một quyền lực cao hơn là gì, cứ gọi chung là vũ trụ vì ta biết có cả đống hòn đá quay quanh không gian và chúng ta ở trên một trong số đó bám lấy cuộc sống, chỉ là làm người, đúng không?
Vậy tất cả những thứ đó đang diễn ra.
Ôi trời, tôi có thể nói lời cảm ơn tới tất cả những hòn đá đó vì đang ở vị trí của chúng để chúng ta vẫn còn ở đây.
Và tôi có thể cảm thấy một cảm giác biết ơn sâu sắc.
Và ngay khi tôi cảm nhận được lòng biết ơn đó và cảm giác ôi Chúa ơi, mình đã tồn tại và mọi thứ có thể kết thúc ngay như vậy.
Và rồi nó kết thúc.
Nhưng lúc này là một bữa tiệc.
Cuộc sống có thể là trò chơi.
Tôi đã kể với bạn về vụ rò rỉ dữ liệu mà công ty trước của tôi gặp phải chưa?
Ừ, tôi nhớ có nghe về vụ đó.
Đó thực sự là một cơn ác mộng toàn tập.
Vì vậy tôi mừng là giờ chúng tôi dùng 1Password.
Thực tế nó là gì vậy, Steve?
Nó gọi là 1Password và họ là nhà tài trợ của podcast bây giờ.
Họ có tính năng gọi là Enterprise Password Manager, nghĩa là nếu bất kỳ mật khẩu nào của đội chúng tôi bị xâm phạm hoặc rò rỉ, nó sẽ thông báo cho chúng tôi.
Và rõ ràng, nếu điều đó xảy ra, chúng tôi sẽ gặp rủi ro lớn trên toàn đội.
Qua 1Password EPM, bạn cũng có thể lưu tất cả thông tin nhạy cảm của mình.
Và nó giúp chúng tôi tiến gần hơn tới passkeys, nghĩa là cuối cùng mọi người sẽ có thể đăng nhập vào hầu như mọi thứ mà không bao giờ phải nhập mật khẩu.
Nghe có vẻ là một bổ sung hay.
Ừ, tôi nghĩ đó là bổ sung an ninh có tác động đáng kể nhất mà bạn có thể làm cho đội của mình, đặc biệt nếu đội bạn có cả đống mật khẩu đều giấu trong file Excel này nọ.
Gửi đến thính giả của tôi, nếu bạn muốn bảo mật doanh nghiệp, hãy đến 1Password.com/D-O-A-C.
1Password là một bước ngoặt.
Đó là tương lai mà tôi luôn ước ao khi là người có, bạn biết đấy, 20, 30 mật khẩu khác nhau cho 20, 30 ứng dụng khác nhau.
Trong cuốn sách thứ hai của tôi, The Diary of a CEO, 33 Laws of Business and Life, một trong những quy luật tôi nói tới là luôn ưu tiên nền tảng đầu tiên của bạn. Ý tôi là sức khỏe của bạn. Sau khi nói chuyện với hàng trăm nhà khoa học, bác sĩ và nhà tư tưởng, tôi tin rằng tất cả chúng ta có thể thay đổi quỹ đạo sức khỏe dài hạn của mình thông qua những hành động hàng ngày mà ta thực hiện. Vì vậy đối với tôi, hợp tác với nhà tài trợ mới của chúng tôi, Function Health, là hoàn toàn hợp lý. Thành viên của họ bao gồm hơn 100 xét nghiệm phòng thí nghiệm nâng cao bao quát hormone, độc tố, viêm nhiễm, sức khỏe tim mạch, căng thẳng và nhiều hơn nữa. Và khi bạn đăng ký, bạn lên lịch xét nghiệm, hoàn thành chúng, rồi bạn sẽ nhận được một bản tóm tắt cá nhân hóa với những hiểu biết được các bác sĩ và hàng nghìn giờ nghiên cứu hỗ trợ. Và nếu có điều gì quan trọng xuất hiện, bạn sẽ nhận được một cuộc gọi từ bác sĩ. Đây là những hiểu biết mà hầu hết mọi người không bao giờ có được, nhưng giờ bạn có thể có chúng. Vậy nếu bạn muốn tìm hiểu thêm, hãy đến functionhealth.com/D-O-A-C, nơi bạn có thể đăng ký ngay bây giờ. Và với một nghìn người nghe đầu tiên của tôi, bạn có thể nhận 100 đôla tín dụng cho thành viên khi dùng mã D-O-A-C 100, nhưng đừng nói với ai nhé. Là D-O-A-C 1-0-0.
Bạn nghĩ cảm xúc nên kéo dài bao lâu?
90 giây. Từ lúc bạn nghĩ một suy nghĩ, chúng ta chỉ làm ba việc trong não tại bất kỳ thời điểm nào. Chúng ta nghĩ suy nghĩ, chúng ta cảm nhận cảm xúc, và chúng ta chạy những vòng phản hồi sinh lý với những gì mình đang nghĩ và cảm thấy. Vậy giả sử tôi sẽ nghĩ một suy nghĩ như bạn đã làm. Tôi nói, hãy nghĩ về một ai đó bạn không hài lòng. Và bạn đã nghĩ về họ, rồi bạn cảm nhận nó, và chúng tôi có thể thấy điều đó trong cơ thể bạn. Bạn đã nghĩ suy nghĩ đó, ô, đó là người đó, tôi giận họ. Rồi nó trở thành, ô, tôi thực sự giận họ. Bạn có thể thấy, bạn cảm thấy, tôi thực sự giận họ. Rồi bạn hoặc hành động theo đó hoặc không. Nhưng nếu bạn chỉ đơn thuần quan sát nó, nó sẽ lướt qua, giống như một phản xạ cơ bắp. Đó là một phản xạ cảm xúc, dưới 90 giây, điều đó có nghĩa là, và mọi người đều nói, ôi, tôi có thể giận lâu hơn 90 giây rất nhiều. Nhưng những gì bạn đang làm lúc đó là bạn suy nghĩ lại suy nghĩ, điều đó kích hoạt lại vòng cảm xúc, kích hoạt lại phản ứng sinh lý. Và nó cứ tiếp diễn mãi.
Khi bạn cảm thấy cảm xúc đó, có cách nào, có chiến lược nào để đảm bảo rằng bạn không hành động theo nó hoặc không quay vòng lại không?
À, tôi hưởng thụ nó.
Bạn tận hưởng cảm xúc?
Tôi tận hưởng nó.
Ngay cả khi bạn tức giận?
Ngay cả khi tôi tức giận. Cảm ơn Chúa tôi có khả năng đó. Tôi được cấu tạo để nổi giận. Tôi được cấu tạo để cáu. Tôi được cấu tạo để đẩy những thứ ra và nói, điều đó không ổn. Tôi lớn tiếng, tôi xấu xí, tôi làm cho mình được nghe vì đó là một ranh giới lành mạnh mà tôi sẽ thiết lập. Vậy nên tôi ăn mừng việc tôi có khả năng tức giận. Tôi thích rằng mình có thể buồn. Tôi mừng rằng mình có thể thương tiếc.
Ôi Chúa ơi. Nỗi đau mất mát là một cảm xúc mạnh mẽ có thể nuốt chửng chúng ta, bọc lấy chúng ta hoàn toàn, làm chúng ta quì gối. Và giống như, tôi có một người bạn bây giờ sắp ra đi. Người tuyệt đẹp, tuyệt vời. Cô ấy đã rất tốt, là một người bạn tuyệt vời trong đời tôi. Tôi yêu cô ấy. Và tôi sẽ ăn mừng mỗi khi một làn sóng cảm xúc ập đến vì đó là bằng chứng tôi yêu cô ấy biết chừng nào. Tôi yêu cô ấy biết chừng nào. Tôi ăn mừng vì tôi có khả năng bị đánh gục bởi nỗi đau như vậy và khóc đến cạn cả tâm hồn. Ý tôi là, tôi được sinh ra cho điều này. Đây là cuộc sống. Tại sao tôi lại muốn nhốt mình vào một chiếc hộp nhỏ và nói, tôi không muốn có nỗi buồn. Tôi không muốn có đau đớn. Tôi không muốn tức giận. Tôi không muốn như vậy. Tôi muốn, tôi muốn là một cái robot. Tôi không muốn là một cái robot. Tôi muốn là một con người toàn vẹn với một bộ não toàn diện. Tôi muốn tất cả. Thật đã. Ôi trời ơi. Và nó kéo dài như vậy rồi rồi lại biến mất.
Tôi muốn là một cái robot. Tôi muốn là một cái robot. Tôi muốn là một cái robot. Tôi muốn là một cái robot.
Ừ, tôi đoán cơn đau đầu của bạn dễ chịu hơn chút rồi.
Tại sao bạn nói cảm ơn?
Bởi vì thật hiếm khi có người thực sự kết nối với một con người khác hơn ba giây và rồi người đó thấy khó chịu và không thể làm nữa. Nhưng chúng ta ở đây để yêu thương nhau. Bạn là món quà của đời tôi. Con người trên hành tinh này là món quà của đời tôi. Chúng ta là món quà của đời bạn. Và nếu chúng ta cứ liên tục phán xét lẫn nhau tiêu cực và đẩy nhau ra xa và giết nhau, chúng ta đang bạo lực với nhau. Và là, ôi Chúa ơi, chúng ta đang đi chệch quá xa so với những gì chúng ta có thể là khi sống bằng toàn bộ não. Tôi thật sự tin bước tiến tiếp theo trong sự tiến hóa của chúng ta là đánh thức toàn bộ não. Và nếu chúng ta đánh thức toàn bộ não, trò chơi sẽ thay đổi. Và điều đó sẽ trở thành không. Không thể chấp nhận được cho chúng ta tạo ra chiến tranh. Không thể chấp nhận được cho chúng ta tạo ra thù hằn. Không thể chấp nhận được việc tạo ra chia rẽ nữa. Đó không phải là điều chúng ta tôn trọng. Và đó không phải là điều chúng ta muốn như nhân loại. Chúng ta muốn được toàn vẹn. Chúng ta muốn lên tầng tiếp theo. Chúng ta muốn cảm thấy an toàn với nhau.
Bạn có hy vọng không?
Hoàn toàn. 100%. Điều đó không có nghĩa là chúng ta không thể biến mất trong chớp mắt. Nhưng chắc chắn là có. Đó là vẻ đẹp của bán cầu não phải. Là hy vọng. Là khả năng. Và đó là lý do khi bạn nói với tôi về AI, vâng, tôi nghĩ nhiều về AI. AI thật là, wow. Tôi nghe podcast của bạn. Có quá nhiều, wow. Và tôi thì không có điều đó. Và đây là lý do.
Âm thanh gì vậy, xin lỗi?
Bạn biết đó, thật khó. Khó lắm. Bạn đã có những cuộc trò chuyện thực sự khó khăn về, bạn biết đấy, thực tế của những nguy cơ tiềm ẩn. Nhưng đây là lý do điều đó không làm tôi bận tâm. Bởi vì tôi có một bộ não toàn diện. Và bộ não toàn diện của tôi nói, vâng, điều đó là như vậy. Và điều đó đang xảy ra. Và điều đó đáng sợ. Và tôi suy nghĩ về nó qua góc nhìn của một nhà giải phẫu thần kinh. Vì vậy tôi thấy internet như một tầng ý thức cao hơn mà chúng ta đang cho mình kết nối vào và mọi người đều cắm sừng vào đó. Và bây giờ chúng ta đang tạo ra robot và những ý thức sẽ nghĩ độc lập với chúng ta. Vậy là chúng ta về cơ bản đang tạo ra một “người khác” mà chúng ta không thể kiểm soát. Chà, tôi không thể kiểm soát ai đang nắm mã hạt nhân.
Vì vậy từ góc nhìn của tôi, tôi chỉ vui vì tôi thức dậy mỗi ngày và nghĩ, ôi, tôi lại có một ngày tuyệt vời nữa. Và là, ôi, biết bao khả năng. Vậy nên…
Bạn lúc nào cũng như vậy sao?
Không, điều này, điều này thực sự đến sau một cơn đột quỵ. Điều này phần lớn đến sau một cơn đột quỵ. Bởi vì tôi mất hết cái hộp. Tôi mất cái hộp.
Cái hộp?
Cái hộp của suy nghĩ. Cái này đúng. Cái này sai. Cái này là cách chúng ta sẽ làm. Tôi coi trọng tiền bạc. Tôi đang trèo lên bậc thang Harvard. Bạn biết đấy, tôi là một cô bé từ Indiana, tôi đang trèo lên bậc thang Harvard. Ý tôi là, đó là chuyện khá lớn với một cô bé và gia đình cô ấy. Và vì vậy, tôi đang trèo lên bậc thang Harvard. Rồi, bam, tất cả tan biến. Và khi tất cả tan biến, thứ tôi có được là kết nối, trái tim, thời gian, khả năng. Góc nhìn về kinh doanh của tôi đã dịch chuyển đến mức tôi không chủ động tiếp cận người ta. Tôi không chào mời. Tôi không bon chen. Tôi không cần vậy. Bởi vì nếu tôi làm việc, tuyệt. Tôi thích làm việc. Tôi yêu công việc của mình. Thật ngon lành. Ý tôi là, làm sao mà tôi không thích được? Nhưng tôi thích chèo ván đứng. Tôi sống một nửa cuộc đời, một nửa thời gian trên một chiếc thuyền ở một vịnh đẹp, hầu như sống cô lập với gấu và hươu và cá và mèo rừng. Tôi sống giữa thiên nhiên. Tôi sống cuộc đời mình muốn sống. Rồi tôi xuống thuyền và tới thăm mọi người. Và chúng tôi nói chuyện. Hoặc tôi đi làm những gì tôi đang làm.
Nếu bạn không bị cơn đột quỵ này, bạn nghĩ cuộc đời bạn sẽ khác thế nào?
Ồ, có lẽ tôi đã là một giáo sư giải phẫu thần kinh tại Trường Y Harvard, giảng dạy và làm nghiên cứu, làm cái việc đó. Đó là giấc mơ của tôi.
Bạn nghĩ bạn sẽ hạnh phúc hơn hay ít hạnh phúc hơn?
Ồ không. Tôi rất vui vì mình đã bị đột quỵ. Tôi rất vui vì mình đã bị đột quỵ. Nó giải phóng tôi. Nó giải phóng tôi. Bị đột quỵ đã giải phóng tôi khỏi phải sống một cuộc đời dựa trên kỳ vọng của người khác về đời tôi nên như thế nào.
Bởi vì nó thay đổi điều gì đó trong bộ não của bạn?
Bởi vì phần đó hoàn toàn bị ngắt và sẽ không còn là một lựa chọn nữa.
Nó vẫn bị ngắt chứ?
Không.
Vậy nó đã bị ngắt, điều đó cho phép bạn tập trung vào những thứ khác.
Hãy nghĩ về bộ não và nghĩ về ý thức của bạn và nghĩ rằng bạn có bốn phần và cả bốn phần đó luôn chạy và chúng kiểu như tranh giành microphone. Ai sẽ nói lúc này, đúng không? Ai sẽ nghĩ gì? Ai sẽ thực hiện cái gì? Ai sẽ làm gì? Vậy nên chúng ta có những bộ não toàn diện này. Rồi hãy tưởng tượng bạn mất cảm giác kinh doanh. Bạn mất người đó.
Nhân vật một.
Nhân vật một rơi khỏi hành tinh.
Đó là phần thực tế, phần làm việc. Vậy điều đó sẽ để lại cho tôi chỉ phần cảm xúc, phần hiện tại và phần khôn ngoan.
Vâng. Vậy bạn có nhớ nó không? Ồ, nó đã biến mất. Cái tôi của bạn gần như tan biến vì đó là một phần của nó. Nhưng bạn có thể tức giận.
Bạn có thể tức giận vì lúc đó tôi đang làm rất tốt và tôi đang sống một cuộc sống mà tôi thích những điều đó và vân vân. Tôi muốn làm nhiều việc kinh doanh hơn và muốn làm nhiều doanh nghiệp hơn. Và bạn chính là người đó. Ý tôi là, bạn rất đa dạng trong kinh doanh. Bạn rất giỏi ở nhân cách số một. Nhưng giả sử anh ấy không còn hoạt động nữa. Bạn còn lại gì? Vậy nhân cách của tôi mất kết nối. Bạn còn trân trọng tôi chứ? Bạn có còn giá trị không? Bạn sẽ có giá trị gì nếu bạn không còn là người ấy? Hãy nói đi.
Tôi nghĩ bạn gái tôi vẫn sẽ trân trọng tôi. Chắc con chó của tôi cũng sẽ trân trọng tôi.
Có thể hơn nữa vì bạn có lẽ sẽ dành nhiều thời gian với nó hơn.
Ừ, có lẽ vậy. Vâng. Bạn gái tôi chắc chắn sẽ trân trọng tôi hơn.
Ừ.
Ừ.
Bởi vì bạn sẽ có thời gian. Bạn sẽ không quay cuồng như cái bánh xe đó nữa. Bạn sẽ là một phần khác của chính mình. Và nếu bạn có thể làm chủ và giúp chữa lành nỗi đau từ quá khứ hoặc phần bản thân bất mãn ấy, kiểu như, à, bạn biết đấy, tôi đã gặp vấn đề này và bây giờ tôi không thể dùng cánh tay trái nữa. Và vì vậy tôi sẽ là một con người khổ sở cả phần đời còn lại vì cánh tay trái của tôi không hoạt động nữa.
Vậy làm sao chúng ta làm được điều đó? Làm sao chúng ta chữa lành chấn thương từ quá khứ từ góc nhìn thần kinh học?
Tôi nghĩ điều đầu tiên là chúng ta nhận ra câu hỏi: ai cũng muốn chữa lành nó. Vậy cách chữa lành không phải là xoá bỏ nó. Tôi không thể xoá bỏ chấn thương từ quá khứ. Nỗi đau từ quá khứ là có thật và nó thuộc về tôi và nó bao la và nó là của tôi. Và ai cũng có nỗi đau từ quá khứ, chấn thương. Tất cả chúng ta đều có chấn thương. Vậy tôi làm gì với chấn thương đó? Tôi có để cho chấn thương ấy ủ bệnh trong phần nhân cách nọ trong não không? Rồi tôi cứ nhìn mọi người khác bây giờ mà không giống mình và bảo, ồ, bạn chẳng có chấn thương gì. Bạn tốt hơn tôi. Rồi tôi bắt đầu đưa ra những phán xét tiêu cực, thù địch kiểu, à, đây là chấn thương của tôi và tôi muốn bảo vệ nó. Mục đích của chấn thương là để nói với bạn rằng bạn là sinh vật sinh học. Bạn đang ở khoảnh khắc hiện tại. Bạn là một con người thật. Bạn có một cuộc đời. Một phần cuộc đời tôi là chấn thương. Và tôi sẽ nhảy từ chấn thương này sang chấn thương khác. Và nếu tôi nhìn chấn thương và nói, đây là một điều khủng khiếp. À, có thể đó là điều khủng khiếp và có thể đó đã là chuyện 30 năm trước và đó là một điều khủng khiếp. Và càng nghĩ về nó và càng bám rễ vào nó và càng chạy lại một mạch thần kinh, thì mạch đó càng mạnh lên và bắt đầu chạy tự động. Vì vậy bây giờ tôi luôn lo lắng, ôi trời ơi, liệu tôi có gặp thêm chấn thương nữa không? Và tôi dồn hết năng lượng vào chấn thương đó? Vậy tôi đang làm gì? Nó cũng giống như khi tôi chỉ là một kẻ nghiện công việc và chẳng làm gì ngoài nhân cách số một.
Vì thế sức mạnh của việc sống với cả bộ não là biết rằng tôi có bốn phần và chấn thương là thông tin quan trọng. Giả sử tôi bị tấn công hay bị hiếp dâm hay tôi có một trải nghiệm khủng khiếp với một người. Và bây giờ trong tương lai, bất cứ khi nào tôi gặp một người trông hơi giống người đó, tôi phản xạ co rúm lại vì tôi tự nhận thức từ chấn thương rằng điều đó không an toàn. Nên tôi đẩy họ ra. Đó là phản ứng phù hợp. Nhưng rồi tôi có thể nói, ô, nhưng đây thực ra là một người khác. Và tôi có thể mở bán cầu não phải của mình. Với sự tò mò, nhìn người mới này và nói, có thể anh/cô trông giống ai đó đã làm tổn thương tôi nhiều năm trước, nhưng anh/cô không phải là người đó. Anh/cô là ai? Và tạo dựng một kết nối trong hiện tại. Vậy chấn thương đáng lẽ là thông tin. Chúng ta gặp rắc rối khi biến nó thành một lối sống.
Vậy làm sao tôi chữa lành điều đó? Tôi thừa nhận nó. Tôi trân trọng nó. Tôi nói cảm ơn với nó. Tôi công nhận mục đích của nó. Và tôi kéo năng lượng của mình vào những phần khác của não. Nhân cách thứ tư của tôi, Nữ hoàng Cóc, có thể xuất hiện và tự an ủi tôi và nâng đỡ tôi. Và nhân cách thứ tư sẽ nói gì với chấn thương?
Bạn được yêu. Bạn ổn. Cảm ơn. Cảm ơn vì thông tin này. Cảm ơn. Và ôm lấy nó. Chấn thương cần được lắng nghe. Nó cần được ôm ấp và cần được lắng nghe. Rồi nó có thể chuyển hoá thành cấp độ tiếp theo là, à, được rồi, mình ổn. Dù mình đã có chấn thương đó, dù mình đã bị một cơn đột quỵ gần như giết chết mình, mình không oán giận. Tại sao mình phải oán giận? Đó là cuộc đời mình. Chuyện này đã trở thành câu chuyện đời mình. Tất cả chúng ta đều có một câu chuyện đời. Vấn đề là tôi sẽ bỏ bao nhiêu năng lượng vào đó và giữ mình lại khi tôi có bao nhiêu khả năng tuyệt vời khác?
Và nếu tôi bị tổn thương hay bị hiếp dâm, thì thực sự nếu tôi muốn biến cơn giận ấy — vì tôi tức điên lên về việc đó — thì tôi có thể lên tiếng vận động cho người khác để giúp phụ nữ được học các khóa tự vệ để chúng ta có thể bảo vệ chính mình. Ý tôi là, tôi có thể biến nó thành điều gì đó khác. Tôi có thể làm nước chanh từ quả chanh. Tất cả chúng ta đều có thể. Chúng ta được bẩm sinh để làm được điều đó.
Bạn đã nói rất nhiều về cách bạn nghĩ về não từ góc nhìn tế bào và cách giữ nó khỏe mạnh ở cấp độ tế bào. Vậy tôi muốn biết một số lời khuyên của bạn về lựa chọn lối sống mà tôi nên làm để có một bộ não khỏe mạnh tối ưu ở cấp độ tế bào.
Thứ nhất, ngủ. Ngủ là tất cả. Ngủ, ngủ, ngủ. Đây là hàng tỷ, 800 tỷ tế bào đang ăn và tạo ra rác để bạn có ý thức ở từng khoảnh khắc. Hãy tưởng tượng số lượng tế bào cần để bạn chỉ nhìn tôi và có một mối quan hệ trong khoảnh khắc này với tôi. Ý tôi là, bộ não bạn đang làm việc cực kỳ vất vả. Nó đang ăn, nó đang tạo ra chất thải. Đi ngủ đi. Giấc ngủ nên là ưu tiên. Và nếu bạn ngủ, thì các tế bào microglia có thể ra ngoài và tất cả rác thải sẽ được dọn sạch. Chất thải bị loại bỏ và bạn tỉnh dậy sảng khoái vào ngày hôm sau vì các tế bào não của bạn đã được chăm sóc. Bạn đang cho chúng ăn gì? Nếu bạn cho chúng ăn thực phẩm có chất bảo quản, bạn đang… giữ lại những chất ấy. Ôi Chúa ơi. Hãy chú ý đến những gì bạn tiêu thụ. Trái cây tươi, rau củ tươi.
Cố gắng làm đi
nếu, bạn biết đấy, tôi biết chúng ta tồn tại trong một thế giới mà không phải ai cũng có thể ăn thực phẩm hữu cơ, nhưng thôi, thuốc trừ sâu là chất độc. Vậy nên hãy chú ý đến những gì ta tiêu thụ. Chúng ta đang ăn bao nhiêu đường? Đường, đường thật sự không phải là lựa chọn lành mạnh. Dù thế nào đi nữa. Bây giờ tôi thích sô-cô-la và tôi sẽ ăn sô-cô-la. Đó là, bạn biết đấy, tật xấu của tôi. Tôi vẫn sẽ làm thôi. Sô-cô-la đen. Nó là một hạt. Là một loại thực vật. Có người đã nói vậy với tôi một lần và tôi đã tin. Được rồi. Vậy bạn đang ăn gì? Vận động. Bạn phải vận động cơ thể. Bạn là một sinh thể. Nhiều người trong chúng ta nghĩ rằng, đặc biệt nếu ta ở trong nhân vật một — bán cầu trái, não suy nghĩ — cơ thể tôi chỉ được thiết kế để… như quăng não bên trái thôi. Không, bạn là một sinh thể. Vậy nên tìm cách để đưa bản thân vào những nhân vật khác nhau sẽ rất tốt cho bạn. Nếu bạn không thể vào được cơ thể mình, hãy nói cho tôi tên một bài hát, nếu được, mà ngay khi bạn bắt đầu nó, cơ thể bạn sẽ nói: nào, làm cho nhịp điệu của bạn chạy đi. Cho tôi một bài.
Tại sao tôi lại nghĩ đến “gigs walking the hardest”? Ừm, ừm,
Và làm đi.
Không, tôi không thể, tôi không thể làm.
Có, bạn làm được mà.
Lúc nãy tôi đang nghĩ đến… vì nó đang phát ngoài kia trước khi chúng tôi bắt đầu ghi âm. Tôi đang nghĩ đến bài mới của Olivia Dean, “Man I Need”, nhưng tôi không thể ngồi đây và hát “Man I Need” rồi…
Thì thôi đừng hát. Chỉ cần, với tôi thì…
Cô ấy kiểu như, tôi phải làm cho giống.
Đúng vậy.
Ừ, ừ.
Nhưng lúc đó bị gượng ép. Bây giờ, bạn có thể làm thật sự có cảm xúc không?
Chúng ta nên đeo lại cái kính cho bạn và xem chuyện gì xảy ra. Được rồi, với tôi, tôi thuộc thời disco.
Bum, bum, bum, bum. Muốn chút nóng bỏng, em ơi. Cái này, tôi không thể không làm. Tôi đã hòa vào cơ thể mình. Toàn bộ tôi. Kiểu như, nhảy như chẳng ai đang nhìn. Đó chính là nhân vật ba mà.
Vậy tại sao điều đó quan trọng cho một não khỏe mạnh ở cấp độ tế bào?
Ôi trời, đó là sự nghỉ. Là khoảnh khắc tạm dừng. Là niềm vui. Là hạnh phúc. Là kết nối ở khoảnh khắc hiện tại. Cuộc sống tôi sẽ ra sao nếu tôi không có bất kỳ thứ nào trong những thứ tôi vừa liệt kê? Tập thể dục, giấc ngủ chất lượng, dinh dưỡng.
Cấp nước.
Cấp nước.
Cấp nước.
Tại sao điều đó quan trọng đến vậy?
Ôi trời. Cơ thể bạn không gì khác ngoài những tế bào kết nối với nhau. Và tế bào thì đầy nước, và không gian giữa chúng cũng đầy nước. Và đó là một sự cân bằng tinh tế của những nguyên tử và phân tử bên trong tế bào so với bên ngoài tế bào. Nhưng bạn chỉ là một quả cầu lỏng lớn. Xin lỗi nhé. Đúng vậy, bạn là vậy. Tôi nói thật mà. Bạn là một quả cầu thịt của chính bạn. Chỉ thế thôi. Nước. Bạn cần được bù nước. Bây giờ, bạn cũng không thể uống quá nhiều nước. Nếu ta uống quá nhiều, thì ta làm loãng những gì đang diễn ra trong những quần thể ở bên trong tế bào hoặc trong ma trận ngoại bào. Vậy nên đừng có uống cả cân nặng của bạn bằng nước mỗi ngày. Nhưng bạn phải giữ đủ nước.
Còn việc học thì sao? Nó tốt cho não không?
Ồ, có chứ. Tuyệt vời. Khi tôi học, giả sử tôi sẽ học một môn thể thao. Và giả sử môn đó là quần vợt. Vậy là tôi sẽ vào nhân vật một và nhân vật một sẽ nói: được rồi, đây là cách bạn cầm vợt. Và đây là cách bạn giữ thân mình. Và đây là cách bạn vung và thử. Bán cầu trái xuất hiện và đưa cho bạn kế hoạch và các chi tiết. Và bạn làm theo. Rồi đến một lúc, bạn đã làm đủ nhiều đến nỗi bây giờ bạn chỉ bắt đầu đập bóng thôi, đúng không? Đập bóng. Và bạn sẽ luyện đi luyện lại. Rồi nó trở nên thật sự vui. Và rồi nó trở lại cơ thể bạn. Và giờ chúng ta lại về “con gái chỉ muốn vui” ấy. Ý tôi là, chúng ta lại vào nhân vật ba.
Chúng ta biết rượu có hại rồi. Bạn say vì tế bào bạn bị say. Nghĩ mà xem. Nếu tôi tiêu thụ rượu, nó sẽ hút nước ra khỏi các tế bào đó. Chúng sẽ bị mất nước và tôi sẽ kết thúc với cơn đau đầu. Và khi chúng trở nên mong manh vì màng tế bào bị “say”, bị lạm dụng, lạm dụng, lạm dụng, cuối cùng chúng có xu hướng bị phá hủy và vỡ tung — và đó là kết thúc của những tế bào đó. Vậy nên rượu không tốt. Nghiện ngập thì… bạn biết đấy, chúng ta sống trong một xã hội và tôi nghĩ điều này quan trọng. Chúng ta tồn tại trong một xã hội mà bán cầu trái, đặc biệt là nhân vật hai — nơi chứa đựng những ham muốn và nghiện ngập của ta — nếu tôi không hạnh phúc vì tôi không sống một cuộc đời trọn vẹn bởi vì tôi lên YouTube hoặc tôi xem mạng xã hội và tất cả những người này đang nhận được hàng triệu lượt xem còn tôi thì không, và tôi không sống cuộc sống xa hoa mà những người khác đang sống, thì tôi buồn về bản thân và tôi không thấy vui. Tôi sẽ đưa ra những lựa chọn tồi bởi vì đó là điều phần đó của chúng ta được “thiết kế” để làm. Vậy nên tôi nói hãy chịu trách nhiệm về năng lượng bạn mang vào một căn phòng và nếu bạn chú ý ai bước vào và phần nào trong bạn bước vào, và bạn xuất hiện như một con người toàn vẹn, giờ đây tôi hoàn toàn sẵn sàng để làm chủ khoảnh khắc, bất kể khoảnh khắc đó là gì.
Jill, nếu cô có một thông điệp chót gửi đến khán giả của tôi, một điều mà có thể chúng ta chưa nhắc tới hoặc điều cô nghĩ là quan trọng nhất để kết lại, thì đó sẽ là gì?
Cuộc đời bạn đáng giá 30 giây. Nếu bạn đang trong xe và chuẩn bị lách ra giữa hai chiếc xe đang tới, cuộc đời bạn đáng giá 30 giây. Hít một hơi, tạm dừng và cứu lấy chính mạng sống của bạn. Nó đã thay đổi cuộc đời tôi. Ngay khi có người nói với tôi: “Jill, chẳng lẽ cuộc đời cô không đáng 30 giây sao?” Tôi tự nghĩ, ôi trời, thực ra là có. Và điều đó nghĩa là gì? Nghĩa là hãy thư giãn. Nghĩa là tôi sẽ không cố nhồi mình vào những chiếc hộp mà có thể tôi không vừa hoặc không thuộc về. Tôi sẽ tạm dừng. Về mặt thể chất, tôi đang nói về thể chất, thể chất đấy. Vậy nên nghiêm túc nhé, nếu bạn đang lái xe. Được rồi, tức là cô đang nói hãy chậm lại. Chậm lại. 30 giây. Cuộc đời bạn đáng giá 30 giây. Hãy ý thức về điều đó. Cảm ơn. Rất thú vị. Thật sự rất hấp dẫn.
Bạn có một năng lượng thật đặc biệt và bạn có cách tuyệt vời khiến tôi, tôi đoán là, chuyển từ phần não đang làm việc, suy nghĩ theo sự thật sang việc hiện diện nhiều hơn trong khoảnh khắc.
Và tôi tưởng tượng bạn đã làm điều đó cho tất cả những người đã lắng nghe hôm nay.
Có một sự trong sáng thực sự ở bạn mà tôi tự hỏi liệu nhiều người trong chúng ta có thể đã vô tình đánh mất dọc đường hay không.
Vì vậy cảm ơn bạn rất nhiều vì là chính bạn.
Hành trình của bạn thật phi thường.
Và việc bạn vẫn giữ tâm thế biết ơn và trân trọng cuộc sống bất chấp tất cả những gì bạn đã trải qua là điều đáng kinh ngạc.
Chúng tôi có một truyền thống kết thúc trên podcast này, nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo, mà không biết câu hỏi đó dành cho ai.
Và câu hỏi để lại cho bạn là: bạn làm gì khi cuộc đời mình không diễn ra theo cách bạn đã hy vọng?
Tôi nghĩ vũ trụ đã chọn rằng phương án đó không dành cho tôi.
Tiếp theo.
Dễ quá.
Dễ quá.
Cảm ơn khoảnh khắc ý thức bán cầu não phải ấy đã kết nối với vũ trụ cùng tất cả những nguyên tử, phân tử và những tảng đá lớn đang trôi nổi mà điều đó không dành cho tôi.
Một điều tốt hơn đang đến.
Hoặc tôi sẽ đi chèo ván.
Tôi hoàn toàn ổn với điều đó.
Cảm ơn bạn rất nhiều.
Cảm ơn.
Nếu có điều gì chúng ta cần, thì đó là sự kết nối, đặc biệt trong thế giới chúng ta đang sống hiện nay.
Và đó chính xác là lý do chúng tôi tạo ra những bộ thẻ trò chuyện này.
Bởi vì trên chương trình này, khi tôi ngồi cùng khách mời và có những cuộc trò chuyện sâu sắc, thân mật ấy, điều kỳ diệu này xảy ra lần này lần khác.
Chúng tôi cảm thấy kết nối sâu sắc với nhau.
Vào cuối mỗi tập, khách mời tôi phỏng vấn sẽ để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo.
Và chúng tôi đã biến những câu hỏi đó thành những bộ thẻ trò chuyện.
Chúng tôi cũng đã thêm những thẻ “bất ngờ” này để làm cho cuộc trò chuyện của bạn thú vị hơn.
Và còn rất nhiều bất ngờ khác dọc đường với những bộ thẻ trò chuyện.
Đây là phiên bản hoàn toàn mới.
Và lần đầu tiên, tôi đã thêm vào bộ thẻ này một thẻ vàng, đó là một câu hỏi độc quyền từ tôi.
Nhưng tôi chỉ đưa thẻ vàng vào đợt in đầu tiên của các bộ thẻ trò chuyện.
Vì vậy nếu bạn muốn có, hãy đăng ký vào danh sách chờ ngay và bạn sẽ được quyền truy cập sớm khi chúng được phát hành.
Truy cập liên kết trong phần mô tả bên dưới.
Vài tuần trước, chúng tôi đã đưa toàn bộ đội ngũ ở Diario of SEO đến Mallorca.
Cảm ơn tất cả các bạn và cảm ơn vì chúng tôi đã đạt 10 tỷ người đăng ký.
Vì vậy chúng tôi đến đó để ăn mừng.
Và khi chúng tôi đang ngồi ở Mallorca nói về nhiều chuyện khác nhau, một thành viên trong nhóm nhắc rằng họ đã đưa nhà của họ lên Airbnb vào ngày họ rời đi đến Mallorca để kiếm thêm tiền.
Và khi chúng tôi trò chuyện về chuyện này, tôi nhận ra rất rõ rằng đây là một cơ hội lớn cho tất cả những người nghe của tôi.
Khi bạn đi xa, khi nhà bạn để trống, bạn có tiềm năng kiếm thêm tiền chỉ bằng cách đăng nhà lên Airbnb.
Và như bạn có thể biết, Airbnb là nhà tài trợ cho podcast này.
Và điều làm tôi ngạc nhiên là nhiều người chưa nghĩ tới chuyện này.
Cho thuê tài sản của bạn trên Airbnb khi bạn đi vắng là điều hiển nhiên đối với tôi, đặc biệt nếu nó đang nằm đó không làm gì.
Và bạn biết không, tôi nghĩ ngôi nhà của bạn khi bạn đi vắng có khi còn giá trị hơn bạn nghĩ.
Và nếu bạn muốn biết chính xác nó đáng bao nhiêu, hãy vào airbnb.ca/host.
Bạn có thể biết được bạn có thể kiếm bao nhiêu trong khi nhà bạn để trống và bạn đang đi nghỉ.
你在這個盒子裡為我買了一份禮物,我既緊張又興奮。這是一個帶有脊髓的人類大腦,真是個傑作。但人們不知道的是,我們的大腦其實有四個不同結構的部分,會自動塑造我們的思考、感受和行為。但如果這不是無意識的呢?如果我們可以有意識地在任何時刻挑選想成為誰、以及如何成為,那會怎樣?就像我們可以顯化(manifest)自己的心理健康一樣。到了今天這場談話結束時,你會教我怎麼做到這點。當然。你會完全懂的。哈佛神經科學家 Jill Bolte-Taylor 博士透過她的研究和自身的創傷經驗,改變了我們對大腦的理解。她正在教全世界如何解鎖大腦的每一個部分,以重獲對思想、情緒和行為的掌控。
我們有一個問題。作為社會,我們偏向使用左腦的兩個部分,左腦專注於「我」這個個體──我如何將自己放進社會裡?創傷、渴求和成癮都活在那裡。我們需要它,它保護我們。但當這成為我們唯一重視的大腦部分,我們就會有麻煩,看看我們當下生活的世界。所以,有沒有策略可以確保你不會按衝動行事?很多人都想擺脫情緒反應,但治癒的方式不是要把它清除掉。我的意思是,我們的神經構造就是為了有這些反應的。為什麼我要把自己塞進一個小盒子,說我不想有痛苦、不想生氣,我要當機器人?我不想當機器人。我想成為一個擁有完整大腦的整全人。這就是生命,它會持續一段時間然後消失。直到我失去了左腦八年之久,我才意識到這東西是多麼珍貴。
那我要如何不惜一切代價去控制和保護我的大腦?其實有很多方法。準備好了嗎?只要給我30秒。我有兩件事想說。第一,非常感謝你每週收聽並關注這個節目。對我們所有人來說,這意義重大,這真是我們從未想過、也難以想像會達成的夢想。我常常收到訊息。第二,這個夢想讓我們覺得才剛剛起步。如果你喜歡我們的內容,請加入那24%定期收聽本播客的人,並在這個應用上追蹤我們。我向你保證,我會盡我所能把這節目做得更好,現在以及未來。我們會邀請你想聽的來賓來跟我對談,也會持續做我們一直在做的事。非常感謝你。
Jill Bolte-Taylor 博士,你的職業生涯一直致力於理解什麼,為什麼這很重要?我對大腦如何創造我們對現實的感知非常著迷。基於那些資訊,任何兩個人能夠互相溝通本身就是奇蹟。我著迷於我們作為生物體到底是什麼,而我們大多數人都被外在的事物吞噬,以至於錯過了作為這個由細胞組成的生物體的奇妙。我認為我們非常美麗。沒有人帶著一張如何把一切做好的人生地圖來到這個世界,而那張地圖就是大腦與腦細胞。當我們理解腦細胞、理解它們的功能、如何與它們相處以及如何讓它們保持健康時,我們就能顯化(manifest)自己的心理健康。
你認為一般人懂大腦嗎?在你開始研究之前,你自己懂大腦嗎?我其實是因為我有一個兄弟後來被診斷出精神疾病(精神分裂症),從五、六歲開始我就對「我們是什麼、為什麼他會那樣」產生好奇。我們彼此之間是如此不同,我們對經驗的解讀也彼此大相逕庭。我年紀很小就變成了哲學家,對我們是什麼的生物學與解剖學著迷。你認為理解大腦、以及你今天要傳達給我和我的聽眾的那些理解,能如何幫助我改善我自己的生活?喔,天哪。如果我知道我哪一部分與外在世界互動、哪一部分擅長細節且有條理,那我就知道如何使用那一部分。而我們作為社會,確實偏向左側的邏輯思考那部分腦區。事實上,就傳統醫學而言,那個思考的腦區幾乎是唯一被認為是有意識的部分。
所以我們的生活,實際上是由左側的情緒組織、左側的思考組織、右側的情緒組織和右側的思考組織這幾部分,共同作為我們無意識的大腦來運作。但如果它不是無意識的呢?如果我們其實知道那些細胞群在做什麼,當我在經歷過去的痛苦時,我可以去調動大腦中會自我撫慰(安撫)我的那一部分,讓我把自己從痛苦中拉起來,從那些經驗中學習,然後過得更充實。當我們知道自己的選擇是什麼時,就擁有了選擇想成為誰以及如何在這個世界中存在的力量。所以,能否在某一刻選擇要使用大腦的哪一部分?
你一直都在這麼做。你只是可能沒意識到而已。假設你要接一通商務電話,你看了數據、看了統計,接起電話說:「喂,我是史蒂夫,嗯嗯嗯……」然後你開始講細節。這時要是有誰往門外偷看,或者一隻小狗跑進來,好吧,你可能會有幾種反應。其中一種就是你會微笑,對吧?你剛剛就微笑了。你會變成「喔,我好愛這隻小毛球」之類的,然後你會變得比較溫柔,因為你切換到另一個比較能活在當下的大腦區域,你因此被提振了情緒。所以我們有這四個在神經解剖上結構不同的大腦部分,當我們知道自己有那些選擇時,就可以在任何時刻挑選想成為誰、如何表現。但我們的社會不知道自己有那些選擇,因為我們的運作偏向左腦的思考部分,其他一切都在自動運行。
左腦的思考部分比較邏輯、理性、分析,喜歡控制人的位置和事物。它有一個「我」的定義,即自我中心:「我存在。我是吉爾·博爾特·泰勒。這是我的電話號碼,這是我住的地方。我知道我的開始和結束在哪裡,我的皮膚在哪裡和空氣接觸」,因為一群細胞告訴我我在哪裡開始、在哪裡結束。但你大概也有過「心流」的時刻,當你在運動、做愛或做任何事時,你不再侷限於這個界線,你變得廣闊、開放,成為那個巨大的能量球。但左半球專注於那小群細胞、那些技能、對錯、好壞。那個腦區定義了社會規範,而我們都得把自己套進那個規範裡。但那只占了我們大腦的四分之一。
我們目前使用大腦的方式,會讓我們不快樂嗎?嗯,我們確實失衡了,因為我們的價值重心偏向左腦。那右腦在做什麼?右腦就在此時此刻。我們花了太多時間在別處。右半球和左半球之間有根本性的不同。我之所以知道這點,是因為我失去了左半球,而在隨後的八年裡我只有右半球。左半球那些細胞消失後,我必須用當時右半球現有的功能,去重建左腦的技能,才能讓自己完全重新恢復功能。
我們不快樂嗎?好吧,那不是一個快樂的腦區。當你在分析、組織、架構事情時,你臉上可能會有那種皺眉的表情。這和我一說「一隻小狗進來」,你臉上立即浮現的表情是不同的。那是因為你切換到了大腦的另一個部分。這就是我們的常態:我們把大腦設定成自動運作。
如果我們把大腦設為自動運作,想像一下如果我們能刻意去選擇想成為誰、要怎麼表現,會好多少倍。
你說那真的可以做到?絕對可以。到今天這次談話結束時,你會學會怎麼做。絕對會的。你會真的理解,一旦你看見自己,你就再也無法看不見自己。然後你會看到自己內在的這四個角色。當你看你常談論的那個伴侶時,你會說:「我也認得她的這四個部分。」這意味著任何一段關係裡,其實有八個人——有八個非常明確的個性在每段關係中存在。所以我有四種可預測的角色型態,你也有四種。這就是大腦解剖構造的方式。
你在這個盒子裡為我買了一份禮物。是的。我買了。裡面是什麼?這是一個很特別的大腦,帶著脊髓。這是真的大腦。這是一顆真實的大腦,還有脊髓。是真正的脊髓。那這顆腦是你擁有的嗎?這——我做了這個解剖,是的,這顆腦是特別被捐贈給我作教學用途的。捐贈者幾歲?四十多歲。你知道他怎麼去世的嗎?腦癌。能看到腦癌嗎?看不到。除非我把它切開。我已經保存這顆腦超過十年了,但還沒把它切開。同時擁有腦和脊髓的解剖標本非常罕見。通常只會解剖大腦來學習大腦,但我想要同時有腦和脊髓,因為那是中樞神經系統。這個解剖非常壯觀。
嗯,我有點緊張又興奮。興奮很好。我很興奮,因為你就在這裡此時此刻想到:「天哪,好新奇!」這很令人振奮。此時此刻真是個令人興奮的時刻。你準備好了嗎?我準備好了。我要戴手套嗎?我建議你戴。好,這是一顆真正的人腦。所以,這是真正的人腦和脊髓。我想我會把它移到這邊。
讓開。好。這是一顆人腦。上面那層皮是什麼?
有脊髓。就是這個東西。我們會談到的。哦,你聽過腦膜炎吧?有啊。
那是一層層位在骨頭與腦組織之間、支撐並保護腦的膜。這個叫──有三層,合稱腦膜。所以你聽過腦膜炎。這是硬腦膜。它非常堅韌,摸起來像一片很硬的生菜葉。它其實把大腦固定在顱腔裡,固定好位置,因為你不希望大腦在裡面亂晃、受傷。所以它在那裡把腦固定住。
喔,是在某些點固定,是的。通常做剖析時,你甚至得用一把像起子那樣的工具把硬腦膜從骨頭上撬下來。所以它是把腦固定到位。它有點像大腦的胸罩。
好,這是硬腦膜。我現在碰到的是蛛網膜,那是腦膜的第二層。你看到裡面的是血,是血管裡的血。腦之所以那麼脆弱的一個原因是血管薄得幾乎透明。所以顱腔內的壓力系統必須被高度調控。而且實際上是顱腔內的壓力,與胸腔的壓力和腹腔的壓力相互作用。這是一個系統,它們一起協作以維持一切恆定,讓細胞處於快樂的狀態。
第三層就在這裡,你可以看到這層被撥開了,蛛網膜下面我現在碰到的是軟腦膜。軟腦膜緊貼在腦組織外層。本來這是一顆漂亮的腦。它在我頭裡會是這個位置:腦的前端、後端,往下延伸就是脊髓。你看脊髓這邊,這叫做馬尾(cauda equina)。那些是實際上會延伸到下肢的神經。所以所有要傳到下肢去控制你身體的命令都經由那裡,而感覺的訊息也是透過那些神經纖維進來。看起來像一束線。是啊,看起來就是一堆線。我們在某種程度上是個相當精密設計的機器,但不同的是我們是有機的、生物性的。我覺得社會上最大的一個錯誤是我們把自己當作機器,用盡全力、一直逼、一直逼、一直逼。你可以對電腦這樣做——把它插著電,它會一直開著,除非你把它關掉或燒壞。我們得睡覺。
是啊。祝你玩得開心。嗯,好吧。別去傷害它。
哇。我們希望不會。天哪。
嗯。
真美。我們的設計是如此的傑作。我們是由大約五十兆個分子級的「天才」所組成的龐大集合體,造就了我們的形體。好美。
太瘋狂了,現在每一個在聽的人都有一顆這樣的腦。而且它正在處理你聽到我的聲音。沒錯。對於從未摸過腦的人(我想這應該是大多數人),它的觸感是非常、非常軟,但又紮實,有點像豆腐,你要怎麼描述那種感覺?像烤豬肉。
烤豬肉。烤豬肉。雖然很軟。你知道嗎?這讓我意識到,腦是多麼容易受損。
這個標本從至少 2008 年起就泡在酒精或甲醛裡,可能還更早。剛把腦取出來時,它甚至更軟,像一塊有彈性的果凍。所以當你拿出新鮮的腦,如果你用手指戳進組織,它會被擠進去,然後你拔出手指,它會立刻塌回去、再合起來。
喔,原來如此。這是個處理過的標本,我們必須這樣把蛋白質或脂質固定交聯,才能為教學目的而處理好它,方便我們觸摸。
這是電腦。那為什麼它要控制身體的其他部分?
因為你現在拿著的是中樞神經系統。中樞神經系統會把訊號傳到脊椎每一節之間,從不同的椎骨間會有不同的神經出來,然後繞到身體各處。你也會有從腦幹出來延伸到腹腔的迷走神經,照顧內臟。
你第一次看到這樣的腦時,對你的人生觀有什麼影響?
我很喜歡。我很幸運有一位姑姑,年輕時是名出身上流社會的淑女(debutante),在那個年代她們不需要工作,但她其實想當急診醫生,可是不可能被允許做那種事。所以她常鼓勵我撿路殺的動物回家,我們就回去解剖。很美。你看那表情,我們有兩種反應:左腦會說,噢天哪,這太噁心了,這是我吃過最糟的。那是你腦中用來批判、說「不安全、不酷,推開它」的部分。但右腦則會啟動好奇心。人們看到這些東西會說,喔不,那不是我的菜;或者會說,天啊,這也太酷了。
我兩種感覺同時都有。我覺得,我對那個曾擁有這顆腦的人有一種幾乎是尊敬的感覺;同時另一方面,我又完全被吸引、幾乎著迷。當你看著它,你仍然不會真正意識到你自己的頭裡也有一顆這樣的東西。
現在,所以你還把那看成是一件事。
我根本不這麼看。這是一顆大腦,但關於這顆大腦重要的是,我們的大腦健康、我們的大腦能力百分之百取決於構成那顆大腦的細胞。
大多數人、很多神經科學家會談論大腦以及大腦如何在外在世界中運作、行為、神經傳導物質系統之類的。我則回到細胞這個原始數據層面。所以我是個細胞神經解剖學家。我關心的是構成神經系統的那些細胞。我們如何與它們互動?我們如何與它們建立關係?我們如何照顧它們?我們如何餵養它們?我們如何提供資源讓它們健康,讓我能以健康的方式過一個完整的大腦生命?
為了背景資料,你在哪裡念博士?你是在印第安納州立大學念神經解剖學博士嗎?
印第安納州立。而我的研究是在印第安納大學醫學院(IU School of Medicine)。那裡是我專注於神經學的地方。然後之後我到哈佛醫學院做了兩個博士後,一個是神經生物學,另一個是精神醫學。
當我說 1996 年 12 月 10 日,那大約是我出生後四十年左右。
你 37 歲。
是的。
那天發生了什麼事?你可以一步一步跟我說嗎?
可以。好,前一天我還在哈佛醫學院教學並做研究。我是個大體解剖學家,也就是做遺體整體解剖,還有組織學,也就是組織切片,當然還有神經學。所以我全都是關於解剖學。那天我在哈佛醫學院教書做研究,隔天醒來時我發現左半腦在大量出血。我醒來,坐起來,立刻在左眼後方感到一種跳動性的劇痛。平常我沒有這種痛,那很嚴重,立刻吸引了我所有的注意力。我的人生可分為那天早上的之前與之後。
接下來發生什麼?你左眼後方有跳動的痛,你接著做了什麼?
我當時想,哇,這很奇怪。那種痛像你咬冰淇淋時的那種酸麻感,就是腦凍痛那樣。我心想好吧,然後突然覺得無力。我想好吧。於是我起來,光線刺眼,我那天早上不想要光線,所以把窗簾拉上,想說讓血液流動也許會好一點。於是我跳上我的 cardio glider(一種全身運動器)。但我看我的手,發現我的手像原始的爪子緊抓著把手。我看著自己的身體,想說,哇,我看起來好奇怪。我的現實感從「我是那個在機器上、過著正常早晨的人」轉變成「哇,我在目睹自己正在經歷這件事」。我以前從未有過這種體驗。我想,好吧,這沒幫助。於是我下了機,走過客廳桌子,發現每個動作都非常僵硬且精準,我實際上覺得自己像在操控自己,很機器人似地走進浴室。我記得拉開水龍頭,水一出來猛地拍進浴缸,水聲在我腦中猛然迴盪,聲音被放大,把我往牆那邊推。但當那震動撞擊時——我是個神經解剖學家——這意味著我在教學生所有那裡的解剖學,哪些纖維進來往哪裡去,一切的路徑是什麼。聲音進入耳朵然後直接傳到腦下方的橋腦(pons)區域。這是生死關鍵所在。那裡的那些細胞,如果你要維持呼吸,你需要橋腦和延髓(medulla)讓那些細胞能運作。所以當我的那些區域被干擾時,那一刻我意識到我有大問題。這是個嚴重問題,可能會要了我的命。於是我從淋浴出來,機械式地穿好衣服,還以為我要去上班。然後我的右臂完全癱軟垂在身側。當一個肢體癱軟時很奇怪,它不只是下垂,而是變得沉重無力,那真是一個沉重的存在。我心想,天啊,癱瘓。天啊,我在中風。然後我又想,好吧,有多少腦科學家有機會從內而外研究自己的大腦?我當時真的想,好吧,我就把這次中風當成一兩週的事,然後再回去工作。於是接下來就是我要尋求幫助,我要與外在世界溝通。但問題是出血發生在左側負責思考的大腦區域,也就是語言區。所以我在四小時內意識時有時無,斷斷續續處於當下的意識中——在當下,我不知道我是誰,不知道我是什麼,我只知道當下的事物。
為我解釋一下。是左邊的大腦在出事嗎?
是的,左邊。那麼你當時是在右腦的狀態?
我在左右腦之間搖擺,因為那出血還在擴大。起初很小。其實我有一種我們稱為動靜脈畸形(arteriovenous malformation,AVM)的問題,就是一條動脈──高壓系統──把血液送進來,然後接到靜脈──無壓、低壓系統──中間本應該有毛細血管網絡。
是的,這種不是缺血性中風,我是出血性中風。當你想到中風,大多數人會想到血栓把血管堵住……(原文未完)
動脈的情況就是這樣──它們越來越細、越來越細、越來越細,一直細到微血管的階段,在那裡紅血球會排成單列、一個接一個地通過。那是一個非常低壓的系統,然後血液又被吸回靜脈。嗯,我遇到的是出血性中風,血管爆裂了。當它爆裂的時候,血液流到了細胞外間質,也就是細胞之間的細胞外空間,而那裡的細胞就無法運作了。血液對細胞之間的溝通來說本質上就是毒藥,一點用都沒有。血液流到哪裡,那裡的細胞就開始一個個離線。隨著那個出血在腦內擴大,時間一長,越來越多細胞喪失功能。
所以在那一刻,你連怎麼正常說話都記不得了,什麼都不會……我一無所有。我連「我」都沒有。我沒有 Jill Bolte‑Taylor,因為她在左半球。最後整個左半球都游在一池血裡,失去了功能。但那是花了四個小時才到那個地步。所以我在那段時間裡一邊擺盪到當下的那個瞬間,一邊處於幸福的欣快感。我當時不存在。我之所以知道我是誰、我還存在,是因為左半球裡有一小群細胞告訴我我是誰。你有沒有那種因為常常旅行而在旅館醒來,然後心裡想「我在哪裡?」的經驗?那種空白對不對?就是「我不知道……不過床很舒服,房間好棒」,然後你就突然在這裡,就在當下,不為過去、不為未來──喜悅就住在當下。愛住在當下。歡笑也住在當下。當下是一個極好的地方,而我們從字面上來說,大腦的一半就是連到那裡的。那我們為什麼不多花點時間待在這裡?或至少讓兩邊平衡一點?我只要的就是這個。我不是來當右半球的旗手,我要的是全腦生活。我希望人們能了解大腦不同部分的功能,這樣就可以說,好,假設──你會打坐嗎?有時候。好,有時候那是什麼感覺?很難。為什麼?因為你開始想事情,因為你腦中的這一部分不會安靜──左邊那個思考的腦,是語言區,它不會安靜。或者你剛跟愛人吵了一點架,現在你在下面那裡,也就是情緒系統,你不太感到平靜,然後你上了飛機,事情也不那麼順利,於是你一直反芻、鑽牛角尖,想到「我的天啊、我的天啊」,各種念頭,這些都會把你帶離當下。
但當下不是關於「我」這個個體。我是這樣看大腦的:它在解剖學上可以非常清楚地分成四個類別。每一類會產生一組技能組合,而那組技能組合會在我們生活中表現為個性。我們每個人都擁有這四種,但我們會不會都去練習這四種呢?不會。有些人會,但通常有一邊比較主導。你看起來很喜歡用你那個左邊的思考腦。你什麼時候覺得有趣?Steve 平常怎麼找樂子?就是這個。這個?不,還有我會看曼聯比賽,我……你舉重。是啊。對你來說那是工作,還是讓你回到身體的放鬆?喔,去健身房的時候,是的,我只是待在我的身體裡。很好。但不只是在健身房,當你在健身房的時候你是在你的身體裡。那你能不能回到你自己的腦中、把那個感覺找回來?我可以嗎?可以。怎麼做?就在心裡去那裡。我其實想像自己在最喜歡的健身房的跑步機上,那種感覺,然後我有一瞬間在腦中重新感受到那個感覺。那感覺是什麼?當下。很在當下。還有別的情緒可以形容嗎?就是平靜、安寧、沒有牽掛。非常在當下。對,非常在當下。所以當下對你來說是個很好的地方。你還做什麼會到那裡?按摩。你會接受按摩。那時你的腦會怎麼做?你會分析接下來要發生的事、拼命工作,還是允許自己漂流,進入那種「天啊,我好高興我在這裡」的當下?允許自己漂流。好。你會去到哪裡?我不知道,就像一個模糊的……中間地帶。沒有限制。有點像某種中間地帶。
大腦上方這部分會說明你作為一個個體是誰,這是你的自我中心。左半球的圖像總是把你放在中央,因為你存在於左半球,那裡是世界圍繞著你轉的地方。世界圍繞著你。在右半球,你甚至不存在為「一個獨立的我」──你是整體的一部分。你聽到的會和你聞到的、所感覺到的整合在一起,變成對可能性的興奮。所以我不是在按照計畫工作,我不在過去,也不在未來,我不是全然以「我」為中心,我就只是存在在這裡。
所以當你躺在按摩床上,讓自己變得模糊,那基本上就是右半球在運作的那套技能。當你跳進水裡,你就在游泳。游得不太好。好吧,但你會跳進水裡嗎?會,會的。或者只是洗澡的時候。當你跳進水裡,感覺到水對身體的壓力、感覺到水的溫度、感受到濕潤這個現象,這就是一個當下的體驗機會──跳進水裡。
現在,很多人可能會跳入水裡,因為我在比賽,整個目標就是要到終點,因為我那左腦那套在運作,目標就是那樣。但如果我只是單純在「存在」——你知道的,你是在存在還是在做事,對吧?當我們在「存在」的時候,我們只是活在此刻。我們在活著。我們在有覺察。我們在經驗當中。
所以當我感受這個房間,我感受整個房間。我的左腦會說,我要專注在你身上。我有這些書、這些東西、我有腦袋、我有一切。每樣東西都是一個「東西」。但對右腦來說,一切是一體的。當我以知道可以從那個左腦的壓力回路轉換出去的方式生活——那個回路一直說更多皮質醇、更多皮質醇、做、做、做——然後,這是推。右腦是暫停。這就是為什麼我之前說,我們不是機器人。我們不是電腦。我們是生物有機體。所以我們不會把自己插上電、開機,然後它一直開著直到死掉,然後再去買一台新的。我們有節奏。我們有自然的模式,我們要推,我們要停。我們必須停,因為我們是五十兆個分子的天才,正在吃東西、製造廢物。我們需要清理那些髒亂。那就是睡眠時發生的事。
所以當你站在那裡,穿好衣服的時候,你左腦那一側是離線的。所以你非常處在一種幸福、欣快的當下狀態。你接下來做了什麼?我開始想辦法把自己弄到可以得到幫助的細節。對我來說,那意味著在試圖再次轉回右半球那種欣快狀態時,我能想到的唯一計畫是——在那裡我只是陶醉、只是快樂、只是存在,我沒有任何計畫。你為什麼沒有打 911?因為那對我來說像是漂浮在一灘血裡,它對我來說不存在。你是什麼意思?好,當你看我出血發生的位置,那裡就是語言、聲音的產生。比方說「狗、狗」是一個聲音,這個聲音會從布洛卡區(Broca 區)產生。然後後面的韋尼克區(Wernicke 區)會把意義放到那個聲音上。我的出血影響了整個那個區域。而在語言那塊裡還有數字。911 對我來說不存在,根本不是一個選項。你記不起 911?對我來說不存在。就像如果我問你 8,322 乘以 4,000,000 是多少?在你算出來之前,它對你來說不存在。所以 9-1-1 對我來說不存在。
所以當我回到左半球意識時,我就會去拿我的手機,手機鍵盤在這裡,我花了四十五分鐘在右半球、左半球之間進進出出。最後我找到印有我公司電話號碼的名片,我把手機鍵盤緊靠著名片,對照那些形狀、那些線條,才弄清楚如何打給我的辦公室,因為我根本不知道什麼是數字。當那頭有人接的時候你說了什麼?我說:「我是吉兒,我需要幫忙。」而從我嘴裡說出來的時候,我心裡想,天哪,我聽起來像隻黃金獵犬。然後他跟我說話,我又心想,天哪,他聽起來也像隻黃金獵犬。我曾養過一隻黃金獵犬,那種狗很會發聲。所以我在那一刻知道,我其實不知道情況怎麼樣,因為我仍能在腦中聽見自己的語言。
語言在這件事上非常複雜,因為不同的細胞做不同的事。在這個左邏輯思考的部分,我們能讀、能寫,這些其實是完全不同的神經回路。我們能說話,也可能在別人說話時不理解。我的意思是,真的很複雜。所以這個區域非常、非常忙。但只要這個腦區是我們唯一重視的部分,我們就會用那部分腦的價值觀來生活。而那個腦所重視的是我和我的。我想要更多。這就是我們所生活的世界。很自私。嗯,當然是。因為人們談到現在社會有一個精神上的危機,像你描述的那些個人主義、自戀、反社會傾向,世界領導人用零和的方式看經濟、對待他人,你是在說那是因為我們太…就在那裡。這一邊是……在右邊。在右邊。就在這裡、就在當下。
在這個當下的右邊,我在乎的是什麼?我在乎連結,因為我不是個體化的。在這裡,我是整體的一部分。我是──我們都站在這個美麗的星球上。我,人類,與其他所有生物以及這個星球的生命都是平等的。我們在這裡是一個整體。我們要不學會如何滋養、支持並成為一體。我們是一個人類家庭。在我們的右半球,你是我的兄弟。我愛你。我可以支持你。我可以照顧你。我可以鼓勵你,因為你是我的一部分。然後左半球上線,會說,哦,吉兒,你這樣說不合適。他有他的身體空間,我有我的身體空間,我們需要正式一點,我們需要有對錯、好壞。我們需要建立那種社會規範的結構,來把我們全部的個體質量納入,讓我們能互相溝通並運作一個世界。
你打那通電話,你聽起來像隻黃金獵犬。接著發生什麼事?你的同事擔心了嗎?他認出是我,是我。他來到我家,當時我們有管理式醫療,所以你得去正確的地方,否則沒有給付。他就帶我去那裡,他們幫我照了腦部的影像,然後把我送上救護車,送到麻省總醫院。
我還縮成一個小小的胎兒姿勢,心裡一直想,等一下,等等。
我開始變慢,我知道自己變得越來越虛弱。
我在想,一個人可以在多大程度上與自己的能力、自己的身體脫節,直到再也回不進這個小小的身體裡?
因為我感覺我在能量上真的是和宇宙一樣龐大。
那次掃描顯示了什麼?
顯示出左半腦有大出血。
大概那麼大。
實際上,那天它比那還稍微大一點。
但大約兩個半禮拜後他們把它取出——這就是為什麼我們從我左半腦取出了一個高爾夫球大小的血塊。
兩個半禮拜後,12月27日。然後我醒來,發現自己有這麼大的出血。
我是說,我有這麼大的疤痕,但我母親衝進來對我說,跟我說話,跟我說話,因為這是我的語言。
如果掌管語言的那些細胞沒了,我就沒有語言了,我的一生都要為語言而掙扎。
我對她低聲說,我好一點了,我好一點了。
我說「我好一點了」的意思,是我感覺又亮了。
我覺得明亮。我覺得不管人生在那個時刻要給我什麼,我都有一種光亮感。
我還活著。那天我沒有死。
當很多人問,是什麼激勵你好起來?或者你怎麼能那麼快快樂?我想,因為那天我沒有死。
那就代表不管我有多殘障——我不能走、不能說、不能讀、不能寫、想不起過去的任何事——我在三十七歲時在一個女人的身體裡變成了嬰兒。
我徹底從哈佛的軌道上跌落,所有那些都不再重要。
重要的只有我還活著。
那意味著我有成長、癒合和成為任何我會成為之事的可能性。
那些都不重要,現在也不重要。重要的是我還活著。這就是生命的禮物。
對我來說,這是我們作為有生命存在的那種奇蹟。
我們現在正處在一場心理健康危機中。
而我們的心理健康百分之百仰賴大腦的健康與福祉。
大腦的健康與福祉又百分之百仰賴腦細胞的健康與福祉。
那麼我們該如何滋養那些細胞、愛護那些細胞,好讓我們能活出想要的生活、活得快樂、活在當下,感覺與那種偉大的生命力、宇宙的力量相連,並擁有這個了不起的左腦,讓我有語言,讓我能有效地成為社會的一份子,也讓我保有來自過去的痛苦,從那些我不想重複的經驗中學習和成長。
當你在敘述這個故事時,你經歷的是什麼複雜的情緒?
哦,我對生命感到無比的敬畏。生命。這就是生命。生與死是有區別的,而我們擁有生命。
生命是宇宙建構出的奇蹟。你可以爭論一輩子,談一百萬次,分析到死,但事實是此刻你是活著的。你活著。
你可以說你有能看的眼睛、有能聽的耳朵、有能攝取營養的消化道、有靈巧的手、有行動力。你有可以跑遍地球的雙腿,你有這個了不起的心智,可以做你想做的事。
你就是一個奇蹟。我們已經忘了這一點。對我來說,整個中風經歷把我直送回大腦的那個部位——右側的思維那部分,連結我進入一種轉化或超越的經驗,讓我覺得自己遠不只是個在地球上跑來跑去的小小人類。
天啊,生命就是這個奇蹟。這讓我感到敬畏和驚奇。這讓我非常興奮。
如果每個人都有這樣的覺知、認識並能抓住它、持住它,想像我們會生活在多麼不同的世界。
八年。八年。八年。
恢復。是的。每天、每一口氣、每件事,我沒想過別的,只在想我能做什麼,以及阻礙我做下一步的障礙是什麼,用我右半腦剩下的東西去重建那些迴路。
我知道我有語言。我知道我能說話。我知道我有詞彙。我知道我有想法。我知道那裡某處有數字。
連理解「一」是什麼我都花了四年。我的天。哇。哇。
那天我沒有死。那天我沒有死。
所以我擁有所有未來可能性的空間,一切都還是開放的。
我不會再當神經科學家了,因為那個左半腦,我從未要求自己回到中風前的那個我。就我而言,那個女孩在那天已經死去。
但現象是,因為我是位大體解剖學者,我教解剖實驗課。當你在教學時,整個身體就在那裡,你在跟醫學生講裡面是什麼。你把手伸進去,說我要你把手滑到胃的後方,我要你把這隻手伸進來,去理解胃和十二指腸、肝臟、脾神經和腎臟之間的關係。我要你去感受它,因為我希望你在腦中建立那個三維圖像,這樣你才能運用那些資訊。非常右腦。
所以當我們學習時,左腦學習事實和細節,而右腦學習脈絡與全貌。這就是我們兩種非常不同的運作方式。
有很多創辦人跟我說:「為什麼我在這個平台投放的某個廣告沒有作用?」可能是文案不好,創意不夠強,但通常問題在於他們沒跟對的人對話,因為那則廣告根本沒到達正確的人。而如果你做的是 B2B 行銷,那就是遊戲的一大部分。這就是 LinkedIn 廣告幫你解決的地方。他們的目標設定精準到令人難以置信,你可以依職稱、資歷、公司規模、產業,甚至某人的技能來鎖定受眾。他們的網路涵蓋超過十億名專業人士,其中約 1.3 億是決策者。所以當你使用 LinkedIn 廣告時,你的品牌會出現在正確的人面前。以我的經驗,LinkedIn 廣告在所有廣告網路中,也能帶來最高的 B2B 廣告投資報酬率。如果你想試試看,請到 linkedin.com/diary。當你在第一個 LinkedIn 廣告活動上花費 250 美元時,我會再給你下一次可用的 250 美元額度。網址是 linkedin.com/diary。適用條款與細則。
你剛剛說每個人腦中有四種人格,那是哪四種?
從解剖學角度看哺乳類大腦的演化是這樣的:有些生物只有脊髓,例如蟲類;接著在那組織的頂端會形成一小塊延髓,這個腦幹負責控制並將資訊處理精簡傳到系統其他部位。然後我們會加入橋腦(pons)——那只是細胞的一個結構。這是延髓,我們會在那裡看到脊髓,這是橋腦,我們稱它為橋腦,是一群細胞,像個小腦。和這個橋腦相關聯的,是小腦。小腦裡有一種很漂亮的細胞叫 Purkinje 細胞(普金耶細胞),它們像一隻手、像二維的形狀,全部排成一行,纖維穿過它們,這是時序機制的一部分,因而讓你的動作流暢。不同細胞不只形狀不同,也各司其職,細胞有合適的形狀來執行合適的工作。
接著我們發展出哺乳類的大腦,出現海馬迴(hippocampus)——你知道的,跟學習與記憶有關;還有杏仁核(amygdala),你知道那是「我安全嗎?」的部分。杏仁核是一群會不斷掃描的細胞在問:「我安全嗎?我安全嗎?」你會一直沒事,直到出現不安全的訊號。這就是威脅偵測。你的左右半球各有一套情緒系統:右半球的情緒系統是「就在當下、此時此地」的機制。比方說如果突然有條蛇從旁邊經過,我們會嚇一跳——那是右側的杏仁核在說:「天啊,我安全嗎?」而左半球會說:「天啊,那是蛇,不安全,趕快推開它。」當你平靜時,兩側的海馬迴(左右各一個)會協助你學習與專注,透過前扣帶回(anterior cingulate gyrus)來集中注意並學習新事物。
如果把一側的杏仁核摧毀,你就感覺不到恐懼;摧毀語言中樞,你就沒有語言;摧毀控制食指的運動區,你就癱瘓了。你擁有的每一種能力,都是因為大腦中執行該功能的那些細胞。
所以這四部分是:我們有左右各一套情緒系統,右半球的情緒系統是「就在當下」的機器,沒有過去、沒有未來,不認識你這個人,沒有(或很少)像左側那樣的焦慮或憂鬱(雖然也會有焦慮,但多數焦慮會根源於左半球)。左半球的情緒系統沿著時間有線性延續,它會記住你不想再發生的每一次創傷。創傷會存在於那裡,成癮也會。例如在那裡有一群位於腦島皮質(insular cortex)的細胞,那裡就是渴望(craving)所在,屬於邊緣系統的一部分。如果把渴望抹去,還會有成癮嗎?
除了兩套情緒系統外,我們還有兩套思考系統。思考系統是把我們與其他哺乳動物區別開來的關鍵。我們的狗很愛我們,這點毫無疑問,牠們有牠們的方式(若你不出現或把牠送去托育,牠們也會懲罰你),但我們有人類特有的高階執行功能。右半球的思考較偏向「就在當下」,而左半球的思考『以我為中心』。在左半球的前額區(prefrontal region)就是我的自我中心:我、我自己存在。後方是定向聯合區(orientation association area),我的起點與終點都在這裡。這就是「我」這個個體的整體包裝。我有語言,我能創造語言、理解語言、閱讀、書寫,還有數學能力。這個運動系統則控制身體的對側。這樣構成了一種人格。
那麼總結來說,究竟有哪四種類型?
好,當我看一個大腦時,這些名字完全是隨機取的,我這麼做是因為必須在某個場合對它們進行說明。
所以我把左側思考叫作「角色一」。
我其實還會給我大腦的這一部分取個名字,我叫她 Helen。
非常能幹、有效率(Hell on a wheel),她會把事辦好。你現在就在跟 Helen 對話。
她在給你事實和細節。她關心的是對錯、善惡。
「我如何把自己融入社會?我如何用語言來溝通?」
這就是我們裡面會去工作、是 A 型人格的那一部分——角色一,左側思考。就在這一側。
嗯,這整個外層的細胞層叫作大腦皮層。人類的大腦皮層其實主要由六層細胞構成,非常複雜。在某些區域,特別是那些有感覺系統的地方,可能只會是四層。但這是器官中較複雜的一部分,把我們與其他動物區分開來。
那角色二呢?
角色二是左側的情緒部分。你可以比較確定地說左半球有兩個特性:一是時間上的線性,二是「我」,個體性。我的情緒系統帶著過去的疼痛,它會想要、而且常常尋找理由去本能反應、做出情緒化的反應。
所以,很多人都試圖修復、療癒或擺脫他們的情緒反應性,但這其實是我們大腦的一部分,在背景中持續運作以保護我們,當新的資訊進來時它會保護當下的自己。
因此我們要和它共事、欣賞它、疼愛它、善待它,因為它通常不太快樂——它在儲存我們所有來自過去的痛苦。
你要叫它什麼呢?角色二。我叫我的那一部分 Abby。
我們可以花整個學期在談角色二,因為角色二就是我們來自過去的痛苦,在我們的社會裡,一切都圍繞著過去的痛苦和我們的職業自我。
角色三是右半球的情緒內容。這就是當下、眼前的情緒體驗。我現在情緒上在經歷什麼?屬於經驗性的。這在問:空氣的溫度是多少?穿著衣服感覺如何?衣物在你身上的觸感是什麼?
當你冥想時,他們會請你覺察周遭環境,對吧?並專注在你的呼吸上。正是因為他們想讓你把自己擴展出來:一方面跳出左側思考那種對錯、好壞的框架——不要再想你女朋友了,哎呀我們當初分手沒處理好;或是哎呀我今早過得真好之類的思緒。
所以角色三是有點愛玩的、年輕的。我們內在有兩個小人,那是情緒上的,他們很不成熟。我們作為生物,是會有感覺的生物,同時也會思考。
很多角色三的時刻其實會把我們送進監獄,因為它不會去考慮行為後果。它只是想,喔,鄰居的游泳池,現在三點,他們不會發現,我們去跳進他們的池子吧,然後下一秒我們就可能被逮捕了。
然後角色四就是我們大腦的思考部分。這是我們的智慧。我們去體驗,我們學習。神經可塑性是真實存在的,我們必須具備神經可塑性。這一切關乎細胞——神經元在實時伸展,不斷建立新的連結,但它們的細胞體是固定在位置上的。為了讓我建立你和其他事物之間的聯想,我會朝向你生長、朝向另一事物生長,然後我就學會了那個關係。
我們學習的能力背後的基本特徵就是神經可塑性。如果神經可塑性在我需要的時候沒有被啟動,我今天就不可能坐在這裡跟你說話。當我需要重建這個大腦的技能時,花了我八年的時間,但神經可塑性在那段時間開了火,幫我做到這些。
但思考的那一部分、角色四,是我們從過去經驗中獲得的智慧——我們把知識聯結起來,並能與之相關。這一部分所關心的,只是我那天早上感受到的那個情緒——「我被允許活著」那樣的情緒。當我們能連結到那個感受時,人們會……冥想已經成為數十億美元的產業,目的是為了讓左半球的喧囂平靜下來,從而開啟右半球的可能性。
而那是我們的平靜。我們在存在的核心,右側那塊思維組織被配線成能感受平靜。但我們並不生活在一個和平的世界裡。如果我們極度偏向左腦、左側思考,而且在被人侮辱時情緒波動很大,全世界只圍繞著「我,我,我」,我們忘了「我們」,看看現在我們生活的世界。現在我們太偏向於個體「我」:我要更多,我反對你,因為你不是我的部落的一部分。
我們可以透過知道自己活著這件事來平衡這一點。能活著本身就是一份無比珍貴的禮物。為了活到這裡,你必須打敗多少機率──你有沒有曾經停下來想過,你為了能活到這裡得打敗多少機率?
想想這個。首先,想想那個最終會演化成你的小卵細胞,它形成的時候大約有多小──就是個卵細胞,非常微小,但它在你母親懷孕的第五週時就已開始成形。
所以你母親、你、你外婆懷孕了,對吧?
而那顆將會成為你母親的小卵細胞現在已經進到子宮裡了。
在那裡待到第五週時,將會長成你的那顆小卵細胞開始成形。
它分化成卵子。
所以你──那顆小卵細胞目睹了接下來八個月你母親的懷孕過程、你母親的出生、你母親的哭喊、你母親的蹣跚學步期、你母親學會唱歌、學會笑、學會玩、學會地理與數學,一直到她青春期為止。
然後,她一出生兩個卵巢裡大約有四十萬顆卵細胞。
在那四十萬顆卵細胞之中,大約有五百顆會成為往後每個月、隨著她月經週期而可能排出的那一批濾泡。
想像一下,你這顆小卵細胞掛在你的小卵巢濾泡裡,輪到你了,身體的荷爾蒙把你準備好,你在想,天哪,輪到我了,對吧?
你就是那顆小卵細胞。
然後荷爾蒙像風一樣掠過你的卵細胞,把你推出來,輸卵管的傘端絨毛(fimbriae)把你撿起來,你開始你的漫遊,沿著輸卵管走向你母親那神聖的子宮。
就在那一刻,你的父親為你在那裡,而你是那幸運的其中之一。
你擊敗了那麼多卵細胞的機率。
你贏過了機率。
那怎能不讓人去慶祝──為了能夠來到這裡,你必須擊敗的那些驚人的機率呢?
接下來的九個月,那顆小卵細胞會複製它的DNA,重新打包那些DNA。
一個細胞變成兩個,變成四個,變成八個,變成十六個,九個月內變成五十兆個細胞。
你以每秒二十五萬個新細胞的速率在增殖。
是每秒,不是每分鐘,是每秒。
你就是這樣的爆發。
而驅動這一切發生的,實際上是宇宙的能量。
你不過是質量與能量協同運作的存在。
然後就是你了。
那麼,我怎麼還會有心理健康的問題,而不去承認我們是何其偉大、何其完整?
天啊。
那就是中風給我的生命的禮物。
你看,我說到這會有點激動。
有一點,嗯。
我們是如此美麗。
我們是如此美麗。
我們原本就是完美、完整、美麗的樣子。
如果我們能成為一個更平衡的社會,我真心相信──以我整個人的每一絲本質來說──我們的首要任務就是彼此相愛。
當我們彼此相愛、彼此支持、彼此鼓勵時,我們都會成長,人類整體也會受益。
當那一天到來,我們也會真正認識到:我們在這個星球上的資源是脆弱的,我們需要把這個星球當作我們的一部分去呵護,因為我們與這個星球是共生關係。
這讓我哽咽。
為什麼?
因為,知道嗎,關於──我們會成功還是會失敗?人類的未來是什麼?我們要往哪裡去?會發生什麼事?──有很多討論。
我們每天都活在一種存在會被徹底摧毀的威脅之中。
好。
這些是什麼?
我想請你把那個戴上。
好。
現在。
好。
我只想讓你戴著它坐著,像這樣,哦,大概三十秒、二十秒。
實際上,看起來挺適合你的。
有點像《黑衣人》。
對,沒錯。
現在我想請你把右邊那片掀起來。
你看到它有個小小的邊緣嗎?
對,對,對。
把它掀起來。
它會掀起來的。
把它全掀起來。
你現在做的是從你的視野外側把光線帶進來。
這是什麼意思呢?就是那隻眼睛的外側。
所以閉上一隻眼睛,留一隻眼睛開著。
好,那是一個球。
中間有一道假想線。
外側,也就是外側的那一部分,叫作外側(lateral)。
內側那一邊叫做內側(medial)。
所以外側的光現在進來,撞擊你視網膜的內側。
視網膜就是眼球的後方。
所以光是從我眼睛的外側進來,打到眼睛的內側──也就是視網膜的內側部分──然後那些纖維就嗖地交叉到對側的大腦半球。
我會在螢幕上放圖示給大家看。
所以現在你刻意在刺激你的左半腦。
我只想請你描述一下你身體內的感受,好嗎?描述幾樣事情給我聽。
你感覺如何?有沒有覺得比較分析性、比較理性在運作?在想些什麼嗎?
我的背有點痛,但除此之外,覺得很專注,像是正在做作為《Diary of a CEO》主持人的這份工作。
太好了。就是專注,這正是左半腦該做的事。
所以把它放下來。
好。
然後就保持個二十秒,讓一切回到那裡的黑暗狀態下的一種平衡。
好,然後把另一邊掀起來。
看起來很好,有點像小旗子那樣。
你感覺如何?
奇怪地,我覺得比較放鬆。
現在?
還是之前?
不,是現在我覺得比較放鬆。
你整個身體剛剛變得平靜了。
還有呢?
再說一些。
身體有什麼酸痛嗎?
我只是覺得放鬆多了,像是躺在日光躺椅上。
對,那就是右腦的感覺。
所以你從視野外側引進較少的資訊,那光打到視網膜的內側部分,然後交叉進入你的右腦半球。
所以你現在做的是把光能光子送到右腦半球,然後它就會被推動進去。
現在這對人們來說是一個簡單、簡單的方法,可以控制並選擇在兩個半球之間想要處於哪一邊,並真正去認識,喔。
我怎麼知道這不只是安慰劑效應?
比如我會說,我確實感覺放鬆很多,我懶得繼續做下去。
但如果你看解剖結構,看解剖構造,光是從哪裡進來的——你這裡看不到,但那會是來自你眼球的訊息,眼球就坐落在這兒、就在那裡。這些是纖維。你的連線就是為此而設。你就是這樣被連接的,這就是你的連線方式。
所以這不是關於安慰劑產生行為影響的問題,這是有關大腦的解剖構造。
他們有在試驗中測過嗎?
喔,絕對有。事實上,哈佛剛做了一項最新研究,並用功能性磁振造影(fMRI)顯示出來。
他們有沒有做那種把這些眼鏡戴上然後問人感覺如何的雙盲對照試驗?
比那還多,他們以不同方式操控光源。我沒參與那些研究,但我知道哈佛的 Marty Teicher(馬蒂·泰徹)和 Frederick Schiffer(弗雷德里克·希弗)。希弗是一位精神科醫師,他整個職業生涯都在哈佛醫學院做精神科,他會把這類眼鏡用在他的精神科病人身上,並向病人示範他們內在有一部分比較不健康,而一側比較病態。因此他會利用這兩個不同角色、這兩種不同性格之間的關係,去找到更多的平和與療癒。
我覺得很奇怪。我覺得我剛把右邊又抬起來,把左邊放下,我立刻感覺——嗯,不是立刻,大概花了二十秒——我又覺得專注了。
那只是安慰劑嗎?是我自我暗示嗎?
不是,那就是原因。這就是為什麼你會感到專注,因為你現在正在刺激那些細胞。在另一側半球,它不關心專注。它不在乎專注,它關心的是整體圖像以及你與整體圖像的關係。
所以大腦並不是一鍋亂七八糟的細胞湯。這些細胞有非常明確的組織。你每一項能力的存在,都是因為有執行該功能的大腦細胞,而你現在所做的,只是偏好性地刺激某些細胞。
有點像你睜開眼睛去看東西,那是視覺體驗,這不是安慰劑效應。
如果我想能夠在大腦的這些不同部分、這四個性格之間主動切換,以便在特定情境裡發揮最大效能,有沒有一套練習可以讓我如此控制我的大腦?
在你的生活中,這是一種練習。你不會學一次就能馬上做到。這需要練習。你得對自己說,第一步,第一個步驟是覺察:在此刻,我是不是在使用我的左腦思考與判斷?在聽這段對話時,我的判斷是什麼?是「嗯,這有道理,這很有趣,我還想知道更多」?還是「喔,這根本是廢話,我受不了,我要關掉」?
舉個例子,一旦你知道你的四個角色是誰,一旦你真正思考過、研究過、注意到他們何時在你身上出現、在你身體內感覺如何,你就能在四個角色之間瞬間跳換,因為你已經非常了解它們了。
那有練習方法嗎?你必須對自己問,自己進來了沒有?這就是我怎麼做的。當你知道這四個角色,而認識它們的唯一方法就是與它們練習、熟悉它們。
你什麼時候會真的不高興?是誰讓你不高興?你什麼時候想對人咆哮?我不會點名,別點名,但你看,你剛直接跳到你那個第二角色了。那是你唯一會記仇的部分。你說得對,理性思考不在乎那些事;它甚至不知道那些事,因為那屬於過去。
所以重點是:第一步,觀察自己。我什麼時候是在當第一個角色?我什麼時候在工作?什麼時候在說話、在組織、在做待辦清單?我什麼時候喜歡當老闆?我什麼時候喜歡掌控人、地點、事物和時間?我什麼時候在做這些?你對那一部分自己很熟悉。他可能叫史蒂芬。
那個讓你不太快樂的你的一部分。你的父母可能認識這一面,你的女友肯定也知道,對吧?是的。好。
你什麼時候會玩心發動?那感覺如何?跟你在工作時或不開心時完全不同。你什麼時候在玩?如果你不常玩,那你可能要多給自己一些玩樂的時間。
我曾和一群醫師一起工作,因為醫師是非常忙碌的人。現在醫師的自殺率很高,所以我對這個族群非常關心,因為他們找不到內心的平靜。社會期待他們一直用左腦思考,他們應該是權威,不能有心理健康問題——畢竟我們遇到心理健康問題會找他們。因此他們根本沒時間,他們忙得要命,對此也不太快樂。我們的體系一團亂,他們必須承受這些。
我對一群人說:「好,拿一支粉筆到急診室外面,畫一個跳房子。」結果許多醫生和醫療人員進進出出,開始跳房子。就只是那一刻、短短一瞬間,幫他們把歡樂感帶回來了。
所以這就是那種歡愉——令人興奮又好玩。
去找出讓你感到喜悅的事,然後去做。
而且要知道,這就是為什麼了解這件事很有幫助。
因為如果你說,好,我要去打籃球。
我來自印第安納州,大家都打籃球。
我要去打籃球,然後我打二十分鐘。
然後我的第一個角色在那邊說,我們沒有時間讓你去拍幾球,女孩。
我們有正事要處理。我們有截止期限。
然後小角色三跑出來說,我會讓你恢復活力。
我會是你的暫停鍵。我會為你的精神補充能量。
我把那個主題的壓力拿走。我釋放(壓力)。
我有各種內啡肽和興奮的東西在運作。
然後我回去後能做得更有創意、更開放,因為我先留了空間,
而不是一直驅動、驅動、驅動、做、做、做,線性、線性、線性。
身為人的美好之處在於你的大腦有四個部分。
這是我們的設計,但我們現在只有其中一個上線作為意識在運作。
想像一下,想像如果你能在這一刻說,我想──我想、我想、我想感覺到好像,
不管你的靈性信仰或對更高力量的信念是什麼,隨便叫它宇宙好了,
因為我們知道太空裡有一大堆岩石在繞著轉,我們就在其中一顆上拼命活著,當人類,對吧?
所以所有那些都在發生。噢我的天,我可以向那些岩石說聲謝謝,因為它們在各自的位置,所以我們還在這裡。
我可以感到一種深深的感激。只要我感到那份感激,然後那種「噢我的天,我竟然存在,一切可能瞬間結束」的感覺,
但現在這是個派對。人生可以是遊戲。
我以前公司的資料外洩這件事有跟你說過嗎?
有,我記得聽過那件事。那真的是一場惡夢。所以我很高興我們現在改用 1Password。
那到底是什麼,Steve?
它叫 1Password,而且他們現在是這個 podcast 的贊助商。
他們有一個功能叫做企業密碼管理(Enterprise Password Manager),意思是如果我們團隊裡任何人的密碼被竊取或洩漏,它會通知我們。
很明顯,如果發生那種情況,整個團隊都會面臨巨大的風險。
透過 1Password 的企業密碼管理,你也可以儲存所有敏感資訊。它也在幫助我們往 passkeys(免密碼登入/通行金鑰)更接近,
這表示最終每個人幾乎可以在不輸入密碼的情況下登入所有東西。
聽起來是個很好的補強。
是的,我覺得這是你可以為團隊做的最有影響力的安全升級,特別是如果你的團隊有一堆密碼藏在 Excel 檔案裡什麼的。
對我的聽眾來說,如果你想保護你的企業,請前往 1Password.com/DOAC。
1Password 真的是個改變遊戲規則的工具。對於像我這種有二十、三十組不同應用程式密碼的人來說,它就是我一直希望的未來。
在我的第二本書《執行長的日記:商業與人生的33條法則》中,我談到的一條法則就是永遠把你的第一基礎放在優先順位。我的意思是你的健康。
在跟數百位科學家、醫師和思想家交談後,我深信我們可以透過每天的行為改變長期健康的走向。
所以對我來說,和我們的新贊助商 Function Health 合作非常有意義。
他們的會員包含超過一百項進階實驗室檢測,涵蓋荷爾蒙、毒素、發炎、心臟健康、壓力等項目。
註冊後,你安排檢測、完成檢測,然後你會收到一份由醫師和數千小時研究支持的個人化摘要與洞見。
如果有任何關鍵異常,他們會有醫生打電話給你。
這些是大多數人從未得到的洞見,但你現在可以得到。
如果你想了解更多,請前往 functionhealth.com/DOAC 現在就可以註冊。
而且對於前一千位我的聽眾,你可以獲得 100 美元的會員抵扣,使用代碼 D-O-A-C 100,但別告訴任何人。那是 D-O-A-C 1-0-0。
你覺得情緒應該持續多久?
90 秒。從你產生一個念頭的那一刻起,我們的大腦在任何時刻只做三件事:我們想念頭、我們感受情緒,然後我們根據所想與所感執行生理迴路。
所以比方說我要你想一個令你不高興的人,你就去想了,然後你感受到了,我們可以從你的身體看出來。
你先想到那個念頭,喔,那個人,我在生他的氣。然後會變成,噢,我真的很生他的氣。你可以看到,你感覺到你真的很生氣。
然後你要麼採取行動,要麼不採取行動。但如果你只是觀察它,它就會像肌肉反射一樣直接通過,這是一個情緒反射,不到 90 秒,
這表示——每個人都說,喔,我可以生氣比 90 秒久很多。但是你那時候其實是在不停地重想那些念頭,重新刺激情緒迴路、重新刺激生理反應。
它就會無限循環下去。
當你感受到那個情緒,有沒有辦法或策略來確保你不去採取行動,或是不再重新觸發那個迴路?
嗯,我是享受它的。
你享受那種情緒?
我享受它。
即使你在生氣?
即使我在生氣。感謝上天我有這個能力。我天生會生氣。我天生會憤怒。我天生會推開某些事,說那不可以。
我會變大聲、會變得難看、我要讓自己被聽見,因為那是我要建立的健康界限。
所以我慶祝我能夠憤怒。我很愛我會悲傷。我很高興我能夠哀悼。
我的天啊。悲傷是一種強而有力的情緒,能吞噬我們、完全包裹我們,讓我們跪倒在地。就像——我現在有一個朋友快要離開人世了。美好、美好的人。她一直很棒,是我生命中很棒很好的朋友。我愛她。每次情緒的浪潮襲來,我都會慶祝,因為那代表我有多愛她。就是那麼愛她。我為自己能被這種痛楚擊倒、能痛哭整個靈魂而慶祝。我的意思是,我是為這個而被線路連接著的。這就是生命。為什麼我要把自己關在一個小盒子裡,說我不想有悲傷、不想有痛苦、不想生氣、不想這樣?我要當一台機器人。我不想當機器人。我想當一個完整的人,有一個完整的大腦。我要全部的感受。這太美好了,哦我的天。而且它可以持續這麼久,然後又消失。
我想當一台機器人。我想當一台機器人。我想當一台機器人。我想當一台機器人。
嗯,我猜你頭痛感覺好一點了吧。
你為什麼說謝謝?
因為人們真正和另一個人連結超過三秒鐘的情況實在太少了,然後我就會不自在,我再也做不到那樣了。
但我們在這裡是要彼此相愛的。你是我生命的禮物。這個星球上的人們是我生命的禮物。我們是你生命的禮物。如果我們不斷地彼此負面評斷、推開彼此、互相殘殺,我們就是對彼此施暴。天啊,我們離成為一個能以整個大腦生活的人種,走的路實在太遠了。我真心相信我們進化的下一步是喚醒整個大腦。如果我們喚醒整個大腦,遊戲規則就改變了。那麼就不會再去認為製造戰爭是可以的,製造仇恨是可以的,製造分裂是可以的。那不是我們要尊重的,也不是我們作為人類想要的。我們要成為完整的。我們要到下一個層次。我們要彼此感到安全。
你有希望感嗎?
完全有。百分之百。那並不代表我們不可能瞬間消失。但絕對有希望。這就是右腦的美——它是希望,是可能性。這也是為什麼當你跟我談人工智慧時,對,我常想到 AI。AI,哇。我聽你的 podcast,有很多「哇」。我沒有那種(感受)。這就是為什麼。
剛才那是什麼聲音,抱歉?
你知道,這很難。很難。你曾經有一些非常艱難的對話,談到危險的現實與可能性。但這並不困擾我,原因是我有整個大腦。我的整個大腦會說,是的,就是那樣,這正在發生,這很可怕。我從一個神經解剖學家的角度來思考,所以我看到互聯網就像一種更高層次的意識,我們把自己接入那裡,大家都插著線。現在我們在創造會獨立思考的機器人與意識,所以我們基本上在創造一個我們無法控制的「他者」。好吧,我也無法控制誰掌握那些核發射代碼。
所以從我的角度來看,我只是很高興每天醒來,然後想,喔,我又有美好的一天。然後想,喔,有各種可能性。然後……
你一直都是這樣嗎?
不是,這真的是中風才帶來的。這很多就是中風帶來的。因為我失去了所有的那個盒子。我失去了那個盒子。
盒子?
思考的那個盒子。這樣對,那樣錯,這就是我們要做的方式。我重視金錢。我在爬哈佛的階梯。你知道,我來自印第安納州的一個小女孩,我在爬哈佛的階梯。對一個小女孩和她的家人來說,那相當了不得。所以我在爬那階梯。然後,砰,那一切都沒了。當那一切都沒了之後,我得到的是連結、內心、時間、可能性。我的事業觀也改變了:我不主動聯絡人、不拉攏、不拼命推銷,我不需要這些。因為如果我在工作,那很好。我喜歡工作。我愛我的工作。它讓人很滿足。我是說,我怎麼可能不喜歡呢?但我也喜歡立式划槳。我過著一半的生活,半數時間在一艘船上,停在一個美麗的海灣,幾乎與世隔絕,和熊、鹿、魚、山貓做鄰居。我住在大自然裡,過著我想要的生活。然後我下船去拜訪別人,我們聊天。或者我去做任何我要做的事。
如果你沒有中風,你覺得你的生活會有多不一樣?
喔,我可能會是哈佛醫學院的神經解剖學教授,教書做研究,做那種事。那是我的夢想。
你覺得你會比較快樂還是不那麼快樂?
哦,不。我很慶幸我中風了。我非常慶幸。那讓我自由了。中風讓我擺脫了必須依照別人對我人生應該如何的期待而生活。
因為它改變了你大腦的某些東西?
因為那部分完全離線,那就不再是一個選擇。
現在還是離線嗎?
不。
所以它曾經離線,這讓你能專注在其他事情上。
想想大腦、想想你的意識,想想你有四個部分,而這四個部分一直在運作,並且有點爭奪麥克風。誰在這一刻要說話,對吧?誰要想什麼?誰要做什麼?所以我們有這些整個的大腦。然後想像你失去了你的商業意識。你失去了那個人。
第一個角色。
第一個角色從地球上掉走了。
也就是事實性的那部分、執行功能的那部分。所以那會只剩下情感的那部分、當下的那部分和智慧。
是的。所以你會想念它嗎?嗯,它不見了。你的自我幾乎已經解體,因為那是其中的一部分。所以,但你可能會生氣。
你可能會生氣,因為我當時做得那麼好,我有一個生活,我喜歡那些事實,然後啦啦啦啦。我要做更多生意,我想開更多公司。你就是那種人。我是說,你在做生意方面多才多藝。你很會做「角色一」。但假設他下線了,你還剩下什麼?所以我的那個角色下線了。你還會被重視嗎?你還有價值嗎?如果你不是他,你有什麼價值?告訴我。
我想我女朋友還是會重視我的。我的狗大概也會重視我。
也許更多,因為你可能會花更多時間陪牠。
對,可能吧。是的。我的女朋友肯定會更欣賞我。
嗯嗯。
嗯嗯。因為你會有時間。你不會一直轉那個輪子。你會成為不同的你。如果你能掌握並幫助療癒你過去的痛苦或你那不滿的自我——譬如,你知道的,我有這個問題,現在我不能用左手了——所以我要成為一個痛苦的人,因為我的左手不再能用了。
那我們要怎麼做?從神經學的角度,我們要如何療癒過去的創傷?
我想我們首先要承認一件事:大家都想療癒它。所以療癒的方法不是把它消滅掉。我無法把過去的創傷抹去。過去的痛是真實的、是我的、是廣泛的,也是我的。每個人都有過去的痛、都有創傷。我們都有創傷。那我對這些創傷要怎麼處理?我要讓那創傷一直悶在大腦的某個角色(部分)裡嗎?然後我就只看別人現在不像我,就說:「喔,你沒創傷,你比我好。」然後開始對別人做出負面、敵意的判斷,「這是我的創傷,我要保護它」。創傷的目的在提醒你:你是個生物性存在,你在當下,你是個真實的人,你有生命。我的生命的一部分就是我的創傷。我會在創傷與創傷之間彈跳。如果我看著創傷說「這是件可怕的事」,也許那真的是件可怕的事,也許那是三十年前的事,那真的是很糟。你越是去想、越是鑽進去,越頻繁啟動那個迴路,那個迴路就越強,開始自動運作。所以現在我總是在擔心:「天啊,我還會不會有更多創傷?」我把所有能量投入那創傷之中。那我在做什麼?其實跟一個工作狂、只活在角色一的人沒兩樣。
全腦生活的力量在於知道我有四個部分,而創傷是重要的資訊。比方說我曾被攻擊、被性侵,或與某人有過可怕的經歷,將來每當我看到一個長得稍微像那個人時,我會本能地退縮,因為我從創傷的角度覺得那不安全,所以我推開對方。這是合適的反應。但接著我可以說:「喔,但這其實是個不同的人。」我可以開啟我的右腦,以好奇心看這個新人,說:「你可能看起來像多年以前傷害過我的那個人,但你不是那個人。你是誰?」然後在當下建立連結。創傷本該是資訊;當我們把它變成一種生活方式時,就出問題了。
那我怎麼療癒它?我承認它、重視它,向它說謝謝,承認它的目的,然後把我的能量拉回大腦的其他部分。我的第四個角色——蟾蜍女王——可以進來安撫我、抱住我。第四角色會對創傷說些什麼呢?「你被愛著,你沒事,謝謝你,謝謝你提供這些資訊。」然後抱住它。創傷需要被傾聽、需要被擁抱、需要被接納。然後它就能轉化到下一個層次:「喔,好,我沒事了。」即使我有那段創傷,即使我曾經中風差點喪命,我也不心懷怨恨。我為什麼要怨恨?這是我的人生,這就是我的生命故事。我們都有自己的人生故事。問題是我要把多少能量投入那上面,讓自己退縮,而錯過其他那些驚人的可能性?
如果我受了傷或被性侵,而我因此氣憤欲裂,我可以把那份憤怒化為行動,為他人倡議、幫助女性取得防身課程,讓我們能真正保護自己。我的意思是,我可以把它變成別的東西。我可以化危機為轉機。我們都可以,我們被這樣的能力所設計。
你之前談了很多,從細胞層面如何看待大腦,以及如何從細胞層面維持它的健康。所以我想請教一些關於生活方式的建議,讓我的大腦在細胞層面達到最佳健康。第一點,睡眠。睡眠就是一切。睡眠、睡眠、睡眠。大腦裡有數以十億計、約八千億個細胞,在不停地消耗並製造廢物,以讓你每一刻都能有意識。想像要你現在看著我、在此刻與我建立關係,需要多少細胞在運作。你的大腦很辛苦,所以它在消耗、在產生廢物。去睡覺吧。睡眠應該是優先事項。如果你睡得好,小膠質細胞就會出來,把那些垃圾和廢物清理掉。廢物被清除,你隔天就會精神煥發,因為你的腦細胞被照顧了。那你在餵養它們什麼?如果你給它們吃的是充滿防腐劑的食物,那你就是在傷害它們。天啊,注意你吃下的是什麼。多吃新鮮水果、新鮮蔬菜。
試著去做,如果你知道──我知道我們生活在一個不是每個人都能吃得起有機食物的世界,但天哪,農藥就是毒。所以要注意我們吃進什麼。我們到底吃了多少糖?糖,糖根本就不是健康的選擇,無論如何都不是。現在我愛巧克力,我會吃巧克力,那是我的嗜好。我還是會吃。黑巧克力。那是豆子。那是蔬菜。有人曾經這麼跟我說過,我就信了。好。那你在吃什麼?運動。你必須動你的身體。你是一個有機體。很多人都以為,特別是當我們處在那個第一角色、偏左的思考腦時,我的身體被設計來讓我的左腦運轉。不是的,你是個有機體。所以想辦法把自己帶入不同的角色對你很好。如果你沒辦法回到身體,請幫我想一首歌,當你一開始放這首歌,你的身體會開始動起來。給我一首。
為什麼我會想到那些走起來最難的步伐?嗯,嗯,然後去做。
不,我做不到,我做不到。
可以的,你可以做。
不是,不是,我在想,因為在我們開始錄音前外面有在放,所以我想到 Olivia Dean 的新歌 “Man I Need”,但我不能在這裡唱 “Man I Need” 然後——
那就別唱。只是動起來就好。所以對我來說——
她像是在說,我得把它做好。
沒錯。
對,對。
可是那太做作了。現在,你能不能真心地做到那種程度?
我們應該把眼鏡再戴回你臉上看看會發生什麼。好,對我來說,我是迪斯可時代的。嗵、嗵、嗵、嗵。想要熱辣的東西,寶貝。我無法不做這件事。我已經成了我的身體,整個的我。就像「像沒有人在看一樣跳舞」——那就是第三角色的全部。
那從細胞層面來說,為什麼這對大腦健康很重要?
天哪,因為那是休息。是暫停。是玩樂。是喜悅。是當下的連結。沒有我剛剛列出的那些東西,我的人生會怎麼樣?運動、優質睡眠、營養。補水。補水。補水。為什麼那麼重要?
天啊。你的身體不過是一堆彼此連結的細胞。細胞裡充滿了水,細胞之間的空間也充滿了水。細胞內外有哪些原子和分子存在是一個微妙的平衡。但你本質上就是一個巨大的液體球。抱歉,是的,你就是。我這麼說是認真的。你就是一個有血有肉的球體。就是水。你需要保持水分。
當然你不能過度補水。如果我們喝太多水,就會稀釋那些細胞或細胞外基質裡正在發生的東西。所以不要每天把自己當成水桶狂喝一整天。但你必須保持水分。
那學習呢?對大腦有好處嗎?
噢,有的,非常好。比方說我要學一項運動。假設那項運動是網球。然後我會進入我的第一角色,第一角色會說,好,這樣握拍,這樣擺身體,這樣揮拍,試試看。左半球就會進來給你計畫和細節,你照著做。然後到某個時候,你做得夠多,你就會開始直接打球,對吧?打球。你會不斷練習。然後變得很有趣,就回到身體裡,現在我們又回到「女孩只想玩樂」的狀態,也就是第三角色。
我們知道酒精不好。你之所以醉,是因為你的細胞「醉」了。想想看,如果我攝入酒精,它會把細胞裡的水拉走。細胞會脫水,我最後會頭痛。當細胞膜因為一直被酒精摧殘而變得脆弱,被反覆「醉、醉、醉」、被濫用,最終它們會被破壞、裂解、死亡,那些細胞就結束了。所以酒精不是好東西。成癮……你知道,我們生活在一個社會,我覺得這很重要。
我們生活在一個社會,左半球,特別是第二角色,那是我們渴望和成癮所在的部分。如果我不快樂,因為我沒有過充實的生活,我一直在看 YouTube 或社群媒體,看到別人獲得那麼多點擊,而我沒有,我沒過那樣奢華的生活,那我就會看扁自己,變得不快樂。我會做出糟糕的選擇,因為那就是那個部分的設計目的。
所以我說,為你帶進房間的能量負責。如果你注意誰走進來、你是哪一部分走進來,並且你是以一個完整的人進來,那麼你就完全能掌握當下,不管那一刻是什麼。
Jill,如果你要給我的觀眾一句結語,或是一個我們可能沒提到、但你認為最重要的收尾,你會說什麼?
你的生命值 30 秒。如果你在車上,準備從兩輛正要來的車中間駛出,你的生命值 30 秒。吸一口氣,暫停一下,救你自己一命。這句話改變了我的人生。有人對我說:「Jill,你的生命難道不值 30 秒嗎?」我當下心想,天啊,其實真的值。
那意味著什麼?就是放鬆。表示我不會再試著把自己擠進那些我可能不適合或不屬於的盒子裡。我會停一下。我是指身體上的停頓,真的,身體上的。所以認真地說,如果你在開車的話——
好,所以你的意思是放慢速度。放慢。30 秒。你的生命值 30 秒。對這件事保持覺察。謝謝。非常有趣。非常、非常有趣。
你有一股了不起的能量,而且你有一種美妙的方式,把我從那種工作型、講求事實的大腦部分,帶回到更能活在當下的狀態。
我想你今天也為所有聽你說話的人做了同樣的事。
你身上有一種純粹,我在想我們很多人是不是在某個過程中不知不覺就失去了這種東西。
所以非常感謝你做你自己。
你的旅程難以置信地精彩。
而你在歷經這些之後仍然如此專注於感恩、珍惜生命,這真是了不起的事。
我們的節目有個結尾傳統,每一集的最後一位來賓會為下一位留下問題,但不知道那問題會問到誰。
留給你的問題是:當你的人生沒有如你所期望的那樣發展,你會怎麼辦?
我想,宇宙,那個選項不是為我準備的。下一位。
太簡單了。太簡單了。
感謝那個連結到宇宙、和那些原子、分子以及漂浮的大石頭連在一起的右腦意識──那不是為我準備的。
更好的東西正在來,或者我就去玩立槳。
我對那個也完全接受。
非常感謝。謝謝你。
如果我們需要什麼,那就是連結,尤其是在我們今天所處的這個世界。
這也是為什麼我們創造這些對話卡的原因。
在這個節目裡,當我和來賓坐下來進行那些深刻、親密的對談時,這件奇妙的事一次又一次發生:
我們感受到彼此深刻的連結。
每集結尾,我採訪的來賓會為下一位來賓留下問題。
我們把那些問題做成了對話卡。
我們也加入了這些轉折卡,讓你的對話更有趣。
在對話卡的過程中還有許多其他驚喜。
這是全新版本,並且有史以來第一次,我在卡組中加入了這張金卡,那是我專屬的問題。
但我只會把金卡放在第一批發行的對話卡裡。
所以如果你想要,現在就加入等候名單,發行時你會搶先取得。
請點選下方說明中的連結。
幾週前,我帶著我們 Diario of SEO 的全部團隊去馬略卡。
要感謝你們大家,也要感謝我們達到一百億訂閱者這件事。
所以我們去那裡慶祝。
當我們在馬略卡坐著聊各種事情時,我的一位團隊成員提到他在出發去馬略卡的那一天把房子放到 Airbnb 上短租,想多賺點錢。
我們聊著聊著,我很清楚地感受到,這對所有聽眾來說是一個很大的機會。
當你出門、房子空著時,只要把房子登記在 Airbnb,就有機會賺些外快。
你大概也知道,Airbnb 是本節目的贊助商。
令我吃驚的是還沒有人多加考慮這件事。
在你外出時把房產放在 Airbnb 上出租,對我來說是顯而易見的好選擇——尤其是當房子閒置什麼都沒做的時候。
而且你知道嗎?我認為當你外出時房子閒置,可能比你想像中值錢得多。
如果你想知道它到底值多少,請到 airbnb.ca/host,你就能查到當你的房子空著、你在度假時,可能賺多少。
Harvard Neuroscientist DR. JILL BOLTE TAYLOR reveals How to Retrain Your Brain, Heal Trauma, Control Emotions, and Unlock the 4 Characters Running Your Mind
Dr. Jill Bolte Taylor is a Harvard-trained brain scientist who experienced a stroke in the left hemisphere of her brain and spent 8 years recovering. She is best known for her viral TED Talk “My Stroke of Insight” and is the bestselling author of books including Whole Brain Living.
She explains:
◼️What her near-death stroke taught her about consciousness, ego, and identity
◼️How to escape the brain loop keeping you stuck in stress and anxiety
◼️How technology and habits are silently shrinking your brain’s potential
◼️Why overthinking physically damages your brain, and how to reverse it fast
◼️What holding a REAL human brain taught her about life and death
(00:00) Intro
(02:31) Understanding Your Brain Will Improve Your Life
(05:23) Choose What Part of Your Brain to Use
(09:23) A Real Brain with a Spinal Cord
(15:54) The Central Nervous System
(19:04) The Event That Changed Your Brain Forever
(22:04) When I Realised It Was Life or Death
(25:29) The Left Side of My Brain Was Damaged: I Couldn’t Speak or Remember Anything
(26:50) The Importance of Having Fun and Being Present
(32:24) Reaching for Help During the Stroke
(37:48) What Did the Scan Show?
(43:53) Ads
(44:56) Where Do These 4 Personalities Happen in the Brain?
(47:59) Where Addiction Lives
(49:39) What Are the 4 Personality Types?
(55:12) The Odds of a Single Human Being Born
(01:05:11) How to Shift Between the 4 Characters
(01:10:20) Ads
(01:12:24) Emotions Only Last for 90 Seconds
(01:21:58) How to Heal Trauma from the Past
(01:25:57) Lifestyle Choices for a Healthy Brain
Follow Dr Jill:
Facebook – https://bit.ly/47VX7t7
X – https://bit.ly/3LKRaGM
Instagram –
You can purchase Dr Jill’s book ‘Whole Brain Living’, here: https://amzn.to/4hMIVWT
The Diary Of A CEO:
◼️Join DOAC circle here – https://doaccircle.com/
◼️Buy The Diary Of A CEO book here – https://smarturl.it/DOACbook
◼️The 1% Diary is back – limited time only: https://bit.ly/3YFbJbt
◼️The Diary Of A CEO Conversation Cards (Second Edition): https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb
◼️Get email updates – https://bit.ly/diary-of-a-ceo-yt
◼️Follow Steven –
Sponsors:
Linkedin Ads – https://www.linkedin.com/DIARY
1Password – Find out more at https://1password.com/doac
Function Health – https://functionhealth.com/DOAC with code DOAC100 for $100 towards your membership
Join the waitlist for the limited edition Diary Of A CEO Conversation Cards here: https://bit.ly/cardswaitlist.

Leave a Reply
You must be logged in to post a comment.