AI transcript
0:00:07 you guys and thanks to the fact that we’d hit 10 billion subscribers so we went there to celebrate
0:00:10 and as we were sat in Mallorca talking about a variety of things one of my team members referenced
0:00:16 that they had put their house on Airbnb the day they had left to come to Mallorca to make some
0:00:20 extra money and as we talked through this it became abundantly clear to me that this is a huge
0:00:25 opportunity for all of my listeners. When you go away, when your house is empty, you have the
0:00:30 potential to make some extra money just by listing your house on Airbnb and as you probably
0:00:35 know Airbnb are a sponsor of this podcast and it shocks me that more people haven’t considered
0:00:41 this. Hosting your property on Airbnb when you go away is a no-brainer to me especially if it’s sat
0:00:47 there doing nothing and you know what I think that your home sat there while you’re away might just be
0:00:54 worth more than you think and if you want to find out exactly how much it’s worth go to airbnb.ca
0:01:00 slash host and you can find out how much you could be making while your home is sat empty and you’re
0:01:06 away on holiday. Every mental health complication or diagnosis is increasing and I’ve worked with
0:01:11 different scientists and done a lot of experimentation on myself having grown up with multiple depressive
0:01:15 episodes every year to see if there are root causes that we can address and so I’ll just throw
0:01:21 out a few things that have been very very helpful. First there’s brain stimulation. When I did this I had
0:01:26 months of no anxiety. Then there’s something called vagus nerve stimulation and one of the most heavily
0:01:32 cited scientists of the last 30 years has seen a wild collection of benefits. So let’s talk about that.
0:01:38 Tim Ferriss has become a performance hacking expert after speaking with over 800 influential voices on
0:01:43 his podcast. Now he’s taking the most valuable frameworks and techniques to help you optimize productivity,
0:01:53 health and performance. Tim, the variety of things that you write about, talk about is so wide. So what is the question that most people should ask you?
0:02:22 How do you break down complicated subjects and accelerate your ability to learn? Because time is one of our most valuable non-renewable resources. And so I have a framework that you can apply to any subject matter, which consists of the 80-20 principle, which is picking the 20% to focus on that will give you 80% of what you want. For instance, there’s hundreds of thousands of words you could learn in Spanish, but with the most frequently used 1,500, you can get to reasonable conversational fluency in almost any language in 8 to 12 weeks. And if you figure that out, you can get to reasonable conversational fluency in almost any language in 8 to 12 weeks.
0:02:26 And if you figure that out, you’re ahead of 99.9% of the world.
0:02:29 And what do you think is the question most people want to ask you?
0:02:41 So there’s a lot of questions around mental health. And I feel like I have a moral obligation to help people because I was sexually abused by a babysitter’s son on a weekly basis.
0:02:59 I was this close to killing myself. And it can have a lot of effects, but these are things that you can slowly chip away at. And instead of feeling like you’re held captive by them, feel like you can take the pain and make it part of your medicine.
0:03:16 Just give me 30 seconds of your time. Two things I wanted to say. The first thing is a huge thank you for listening and tuning into the show week after week. It means the world to all of us. And this really is a dream that we absolutely never had and couldn’t have imagined getting to this place.
0:03:20 But secondly, it’s a dream where we feel like we’re only just getting started.
0:03:28 And if you enjoy what we do here, please join the 24% of people that listen to this podcast regularly and follow us on this app.
0:03:35 Here’s a promise I’m going to make to you. I’m going to do everything in my power to make this show as good as I can now and into the future.
0:04:02 Tim, you’re a remarkably interesting individual, in part because the variety of things that you write about, talk about, clearly have deep curiosity in, is so wide that you’re hard to put into any particular box.
0:04:12 So my first question to you is, how do you think about the work you do and how do you sort of like self-define, if you do it all, who you are and what your mission is?
0:04:21 I think of myself as a self-experimenter slash student and teacher in that order.
0:04:37 The purpose, though, ultimately, is to try to find simplicity through complexity or topics that can be complicated and then provide some type of recipe or algorithm that people can test with low risk and hopefully a decent amount of upside.
0:04:42 We’re going to talk about a lot of different things today, so probably a good place to start, which is learning how to learn.
0:04:50 And especially in a world that’s changing at such speed, there’s a lot of people that are being forced into relearning of some sort, whether it’s professionally or in other domains.
0:04:53 So meta-learning, I’ve never heard this term before.
0:04:57 What is meta-learning and how do I learn how to learn better?
0:05:01 I would love to because I spend so long, as you do, speaking to really interesting people.
0:05:05 I sometimes worry that some of that information is being wasted.
0:05:05 Yeah.
0:05:16 The basic idea is this, that rather than treat different subjects or fields as these silos that need to be figured out independently,
0:05:21 how can you develop just a broad framework that you can apply to any subject matter?
0:05:30 And the acronym that I generally recommend, folks, DSSS, Deconstruction, Selection, Sequencing, Stakes.
0:05:41 There’s deconstruction, which is taking a fairly ambiguous goal, like learn to swim or learn Japanese.
0:05:44 None of those are actually very descriptive, right?
0:05:54 So deconstructing any one of those is taking, let’s just use learn to swim as an example, and breaking it down into constituent parts, right?
0:05:58 And you can do that very effectively with the help of an expert.
0:05:59 You can try to do it yourself.
0:06:12 But for instance, I mean, if you want to find a silver medalist from the Olympics two Olympics ago, you can probably get on a Zoom call with them for $100 an hour, maybe $50 an hour.
0:06:15 Like you do have access to world-class talent.
0:06:20 Then they would help you figure out, all right, there are all these different possible components.
0:06:26 When you get to the next part, which is selection, you’re picking the 20%.
0:06:28 This is the 80-20 principle, right?
0:06:29 Pareto’s law.
0:06:33 So you’re picking the 20% that will give you 80% of what you want.
0:06:35 Let’s just use language learning in that case.
0:06:39 Well, you can very easily find word frequency lists.
0:06:45 So for any given language, like Spanish, sure, or in English, hundreds of thousands of words you could learn.
0:06:57 But with the most frequently used 1500, you can get to reasonable conversational fluency in almost any language in 8 to 12 weeks without question if you approach it methodically.
0:07:00 But you need the right material first.
0:07:04 And then the next S is sequencing, putting it in the right order.
0:07:13 And I feel like this is the magic sauce that gets lost a lot, which is what is a logical sequence for learning any given skill?
0:07:15 What do you practice first?
0:07:18 So in the case of swimming, for instance, forget about breathing.
0:07:27 Like you need to figure out like fuselage right, fuselage left, and gliding, kicking off a wall in the shallow end of a pool before you ever think about breathing.
0:07:31 And getting comfortable putting your head underwater, et cetera, et cetera.
0:07:38 So there’s the deconstruction, selection, sequencing, and then the last S stands for stakes, which means incentives.
0:07:44 So how do you ensure that you will do actually what it is you say you’re committing to doing?
0:07:47 If more information were the answer, we’d all be billionaires with six-pack abs.
0:07:50 So information is clearly not sufficient.
0:07:52 It’s necessary but not sufficient.
0:07:54 Incentives drive behavior change.
0:07:58 So you need good intentions are not enough.
0:08:00 Even a system is not enough.
0:08:02 You need strong incentives.
0:08:08 So you could give $500 to a friend or $100, whatever.
0:08:09 The amount doesn’t really matter.
0:08:16 And if you don’t do what you say you’re going to do, they donate it to like your most hated political candidate in your name.
0:08:16 Right?
0:08:18 That’s another one that I’ve seen work really well.
0:08:19 That’s it.
0:08:21 That D-S-S-S.
0:08:25 Deconstruction, selection, sequencing, stakes.
0:08:32 And if you just check those boxes moving that order, your ability to learn will hockey stick in a really meaningful way.
0:08:38 And what’s also important to realize when you’re trying to tackle any new skill, it doesn’t matter what it is.
0:08:46 There will – it will not be just a linear climb from, you know, bottom left to upper right.
0:08:51 But if you know in advance that those are coming, then you can have a plan for it and weather the storm.
0:08:52 So that’s also very important.
0:08:57 If people expect some kind of like linear incremental progress, it just ain’t going to happen.
0:09:01 And so most people quit before they hit any real inflection points.
0:09:03 And how does one know what to pursue?
0:09:05 Like how do you decide what’s worth pursuing?
0:09:10 Is there a framework for knowing what should be on the Sunday shelf and what should be today, today’s work?
0:09:13 I do think about this a lot.
0:09:15 And I’ve used this for a very, very long time.
0:09:17 And I don’t see it changing anytime soon.
0:09:18 I’ve refined it here and there.
0:09:22 Almost everything I do is a 6- to 12-month project.
0:09:27 With lots of 2- to 4-week experiments within that 6- to 12 months.
0:09:32 I do not have and I’ve never had a long-term career plan, 5 years, 10 years.
0:09:39 If you have a reliable 5- to 10-year plan, you’re going to be playing so safely within the bounds of your capabilities that I feel like you’re selling yourself short.
0:09:44 So for me, it’s projects and just going 100% into those projects.
0:09:46 But how do you pick the project?
0:09:51 I pick the projects based on relationships and skills.
0:09:57 So new relationships or deepening important relationships and my learning curve.
0:09:59 Skills I’m going to learn.
0:10:01 And there’s a condition though.
0:10:06 Those relationships and those skills have to be able to transcend that project.
0:10:07 I’ll give you an example.
0:10:12 If I have a project which is working on a startup as an advisor, that startup was StumbleUpon.
0:10:13 Okay.
0:10:14 So I’m working on StumbleUpon.
0:10:16 Way back in the day, StumbleUpon was a huge deal.
0:10:19 It delivered a lot of web traffic to various websites.
0:10:22 It’s kind of like a Pandora for websites.
0:10:24 A year or two into that, it didn’t go anywhere.
0:10:28 But who was it I spent all my time with at StumbleUpon?
0:10:30 It was the founder named Garrett Kemp.
0:10:31 And I became really close friends.
0:10:33 I learned a ton about web traffic.
0:10:39 I was also able to use my own website and blog as an experimental destination.
0:10:39 Right?
0:10:41 So there was upside even if it went to zero for me.
0:10:46 And a few years later, I get a text from Garrett.
0:10:50 We meet up to talk about this new idea, which is solving the taxi problem in San Francisco.
0:10:54 And then shortly thereafter, it was called Uber Cab LLC.
0:10:55 And I became advised by that.
0:11:09 And I could give you 12 more examples like that, where I’m like, the first project failed, but I became friends with person A or B, learned C and D, and those were applied two projects later to something that was a home run.
0:11:13 And should everybody at every stage in their journey have the same framework?
0:11:28 Or, you know, because if you think about the different things one could acquire from like resources, reputation, knowledge, skills, network, if I’m 18 and broke, should I be aiming at the same things as if I’m Tim Ferriss?
0:11:31 My instinct is to say yes.
0:11:37 And the reason I say that is that Lady Fortune has a lot to say about what happens.
0:11:51 There are so many things outside of your control that whatever game you choose to play requires a system that allows you to survive a string of very bad luck.
0:12:03 Everything snowballs over time and compounds, and it’s really hard to lose long term as long as you are not over-indexing and betting too much on any one project, say financially.
0:12:18 It’s like you need to be able to withstand as a team or as an individual a period of very bad luck in order for the law of big numbers and statistics to work in your favor with a system that gives you a slight edge.
0:12:26 So that’s just my lens on the world in general, at least professional choices.
0:12:29 And I would say you mentioned a couple of other things, right?
0:12:31 So like reputation and so on.
0:12:36 I feel like a lot of those are second-order effects.
0:12:40 They happen automatically if you are optimizing for the relationships and skills.
0:12:43 So this comes back to the sequencing, right?
0:12:46 So it’s like which is the lead domino?
0:12:50 So if you have 12 dominoes, you kind of have to decide in which order you’re going to stack them.
0:12:56 So that you knock over the small domino, knock over the bigger domino, then the bigger, then the bigger, then the bigger.
0:13:05 And over time, if you’re thinking about doing two projects a year, let’s just say, if they’re six months each, that’s going to add up.
0:13:06 It’s going to add up.
0:13:12 So you can afford to be long-term greedy instead of short-term greedy.
0:13:14 Is that what people call passion?
0:13:16 Are you using the same idea?
0:13:23 I like energy over passion for a couple of reasons because you could have passion between the bedsheets.
0:13:25 You could have the passion of the Christ.
0:13:26 You had a different type of passion.
0:13:28 I don’t like imprecise terms.
0:13:30 Energy for me, very simple.
0:13:32 It’s like, are you more awake or are you sleepy?
0:13:36 Do you feel like you can do this for another five hours?
0:13:38 Do you feel like you want to stop in 15 minutes?
0:13:43 These are almost biological questions, like biological state questions.
0:13:47 So it’s pretty intuitive for people to get to a yes or no.
0:13:53 One of the subjects I’ve been thinking a lot about recently, why have I been thinking about this more recently?
0:13:54 I don’t know.
0:14:00 Just a series of conversations I’ve had on the show, which have kind of pushed me closer to trying to answer this question,
0:14:06 is about meaning and purpose and, I guess, religion.
0:14:10 Because actually, it’s only in recent history that we’ve had so many answers to some of these bloody questions,
0:14:13 like the solar eclipse, we now know what’s going on there.
0:14:17 It’s not God testing us so that the Vikings are throwing their spears at it.
0:14:19 We know what it is now.
0:14:25 So not believing, atheism, agnosticism, is that a fairly new construct?
0:14:27 And are we not meant to know so much?
0:14:32 Well, I think that humans need certainty.
0:14:35 They need something to believe.
0:14:40 And if your belief is that non-belief is the way, well, guess what?
0:14:40 I mean, that’s a belief.
0:14:41 Okay.
0:14:42 Okay.
0:14:49 So I would say that my experience is, if you want to experience self-transcendence,
0:14:55 which I think is critical for mental health, you don’t need religion per se.
0:15:03 You can have, I think, a very wonderful life without religion.
0:15:08 I don’t think it’s possible to have a wonderful life without awe and wonder.
0:15:10 And those are things you can architect.
0:15:17 Those are things you can very much architect and engineer and schedule in your life.
0:15:21 Why have veganism and CrossFit done so well?
0:15:23 They’re religions.
0:15:25 I mean, effectively.
0:15:27 They may not have a God per se.
0:15:27 Yeah.
0:15:33 But certainly they have thought leaders that, you know, glassmen before his fall from grace
0:15:38 and so on, various athletes and so on.
0:15:42 But it’s like clear rules, community, self-enforcing.
0:15:44 And…
0:15:45 Describing life sports.
0:15:46 Yeah.
0:15:47 I mean, it’s like, this is religion.
0:15:50 Just goes by another name.
0:15:57 It’s a lot of the behaviors, collective behaviors, and tenets of religion just lacking the R word.
0:15:57 What do you worship?
0:15:59 Yeah, I knew that was coming.
0:16:00 Yeah, you said it.
0:16:07 I think the risk for me is that I feel like I have a moral obligation to help people, which
0:16:12 can turn into a bit of a savior complex because of a lot of the pain that I’ve suffered in the
0:16:12 past.
0:16:23 I feel like I am not necessarily uniquely suited, but I have the experience and the perspective
0:16:26 that allows me to be credible when talking to people who are experiencing certain types
0:16:26 of pain.
0:16:34 And that can become a huge, unhelpful, self-imposed burden where I feel a moral obligation to do
0:16:38 things at the expense of my own mental health or physical health.
0:16:44 So I would say that’s something that I have very clearly on my radar as of a few years ago.
0:16:48 When did the first domino fall in that regard?
0:16:54 In terms of, you mean just general challenges personally?
0:16:58 Well, I was, might as well dig into it.
0:17:08 So I was sexually abused by a babysitter’s son from two to four on a weekly basis, I would say.
0:17:10 Very clear memories of all of it.
0:17:13 And that will shape you.
0:17:15 I mean, that will definitely shape you.
0:17:19 And it can have a lot of effects.
0:17:21 It can rob you of agency.
0:17:25 It can certainly make you or contribute to me being hypervigilant.
0:17:27 I’m very slow to trust.
0:17:31 And so on and so forth, right?
0:17:34 Like that is a formative experience at a formative time.
0:17:42 And then later, I had, I think, number one, a genetic predisposition, if you just look at
0:17:44 my family, to major depressive disorder.
0:17:54 And that showed up as, let’s call it, on average, starting in early adolescence, like three to
0:18:01 four multi-week or multi-month depressive episodes per year.
0:18:06 That is half of your lived time.
0:18:14 And for people who may have experienced something like this, I will say that there are tools at work.
0:18:17 So now, never thought it would be possible.
0:18:25 But I would say now I have one depressive episode of a few weeks at most every two to three years.
0:18:33 Now, the juxtaposition between those two people is hard to overstate, right?
0:18:36 Those are two fundamentally different experiences of being human.
0:18:42 And a lot of it ties back to some of the levers I was talking about, right?
0:18:48 Metabolic psychiatry, psychedelic assisted therapy, bioelectric medicine, including accelerated TMS.
0:18:53 These things, for certain people, really work and can be durable.
0:18:54 They’re not one and done.
0:18:56 Very few things are.
0:19:03 But these are things that you can slowly chip away at and become familiar with.
0:19:18 And instead of feeling like you’re held captive by them, feel like you can mold the experience into something that is at least not disabling.
0:19:20 Sometimes you can make it enabling.
0:19:31 I remember a very good psychotherapist said to me, maybe five years ago, six years ago, take the pain and make it part of your medicine.
0:19:34 And it was basically like, all that stuff is horrible.
0:19:35 Nothing can excuse it.
0:19:39 Take that pain and make it part of what you offer the world.
0:19:51 And there was, I would say, the combination of that statement and also COVID, during which my girlfriend at the time, because she knew about my history, very few.
0:19:54 At that time, there were maybe two people in the world who knew about it.
0:19:59 Two long-term ex-girlfriends I’d been with for like five to six years each.
0:20:01 Parents didn’t know?
0:20:01 Parents didn’t know.
0:20:02 Family, really?
0:20:03 Yeah.
0:20:12 I was sitting with her during COVID, just as it was getting fully ramped.
0:20:22 And I had always planned on writing a book about it or like my healing journey after my parents passed away, because I didn’t want them to blame themselves.
0:20:29 And my girlfriend at the time over a meal said something that had a huge impact, which was,
0:20:39 have you ever thought about how many people are going to pass away from natural causes or from COVID or anything else before you ever have a chance to write this book?
0:20:42 Because you’re probably not going to write that book for 10, 15 years.
0:20:45 Think of all the people you could have helped that you didn’t help.
0:20:51 And I was like, okay, maybe I should workshop it on a podcast.
0:20:52 But keep in mind, none of my family knew.
0:21:03 And so I was very fortunate to have a very close friend who’s based here in New York City, Debbie Millman, Design Matters podcast, one of the longest running podcasts in the world.
0:21:04 Wonderful human.
0:21:14 And she disclosed to me a number of years back for the first time in full fidelity, extended childhood sexual abuse.
0:21:15 And we talked about it.
0:21:22 And I came clean with her after that conversation with my girlfriend.
0:21:26 And I asked her if she would be open to having a conversation with me that we could record.
0:21:29 But as a conversation, because I knew I couldn’t do it as a monologue.
0:21:30 I just knew I couldn’t do it.
0:21:35 And I told her in advance, I said, I have no idea if I’m ever going to share this.
0:21:41 But I feel compelled to at least record it.
0:21:42 And so we did.
0:21:47 And ended up publishing that, I want to say, in September 2020, something like that.
0:21:50 And holy shit.
0:21:55 I would say the most shocking thing about that to me.
0:21:56 I knew the statistics, right?
0:21:58 But statistics are very impersonal.
0:22:04 Like these types of abuse, this type of sexual abuse is incredibly prevalent.
0:22:11 Not just involving young girls, but also involving a lot of young boys.
0:22:25 I probably had a quarter to a third of my close, close friends reach out to me for the first time to talk to anyone and confess that they had had some type of similar experience.
0:22:27 I mean, the percentages were staggering.
0:22:31 Um, that was really hard.
0:22:34 Um, I was willing to absorb it.
0:22:44 I have a lot of capacity for absorbing that type of thing, but it was hard because I would get these tearful voice memos from guys who had never told anyone, giving me graphic details of everything that happened.
0:22:45 It’s just gut-wrenching.
0:22:53 I mean, I remember walking up and down my driveway, just like tears running down my face.
0:22:54 And like, I don’t cry much.
0:22:55 That’s not really a thing for me.
0:22:57 But just the brutality of it.
0:23:09 And, uh, then in retrospect, seeing so many things coalesce where I’m like, oh, that explains all of these unanswered questions I had about that friend.
0:23:17 And also for me, looking back again, hindsight being 2020, for a long time I had, let’s just call it to pick a number out of thin air.
0:23:23 It’s like, okay, I have like seven mental health, psycho-emotional challenges I need to address.
0:23:25 And I was viewing them as independent problems to address.
0:23:32 But when I was willing to reopen the door and look at the childhood abuse, everything was tied to that.
0:23:41 And sometimes you just have to, you know, put on your gas mask and go into the cellar and contend with that.
0:23:44 And there’s no one right way to do it.
0:23:46 Psychiatry is still in the dark ages.
0:23:48 It’s where surgery was 300 years ago.
0:23:56 But still, there’s certain things that work, often without knowing the mechanism, seem to help a lot of people.
0:23:57 So there are tools.
0:24:02 I think internal family systems created by Dick Schwartz is very interesting.
0:24:11 The MDMA-assisted psychotherapy, certainly for PTSD, very interesting and generally well-tolerated, not right for everybody.
0:24:18 And then a number of the other things that I mentioned, family constellation therapy, also quite helpful for a lot of people.
0:24:22 But it’s not insurmountable.
0:24:31 What I would not say is that some people, and I think that I would love to be able to do this, but I just can’t get there,
0:24:36 who would say, like, I don’t regret it, I’m glad it happened because here’s the silver lining.
0:24:36 No.
0:24:40 Like, if I could control Z and remove that stuff, 100% I would.
0:24:42 I mean, it did a lot of damage.
0:24:50 But it gives me a credible voice when I am talking to people who have had these experiences, and that is valuable.
0:24:58 Can you explain to me what you’ve learned about how you were two years old at the time, between the age of two and four, you said.
0:25:10 What is, I’m kind of asking about the mechanism here, what is happening in a two to four-year-old child’s brain that causes the damage?
0:25:14 Because presumably at two years old, you don’t understand what’s happening.
0:25:19 You don’t understand what this individual, this person who’s older than you is doing, and the context of it.
0:25:30 So I’m trying to understand how, what the mechanism of harm is to an innocent child who doesn’t understand the context of what’s going on here.
0:25:36 Yeah, I don’t think anyone can really answer that particularly well with high conviction.
0:25:45 But what I’ll say is that I am blessed and cursed with a near photographic memory for some things.
0:25:51 So you have the original injury, the original insult.
0:26:00 But if you have, as I do, which is weird, but like I can draw the floor plan of almost any building, any restaurant I’ve ever been in.
0:26:01 That’s crazy.
0:26:01 Even once.
0:26:04 I don’t know why that is, but I can do that.
0:26:06 Now, there are upsides to that.
0:26:08 There are a lot of downsides, too, in the case of abuse.
0:26:23 And as you have greater and greater ability to navigate the world and realize what has happened, what is happening, what might happen,
0:26:37 and you can recontextualize high fidelity memories, well, then you realize that that thing that was very weird at the time was a lot more than just weird, right?
0:26:43 It was just straight exploitation and abuse.
0:26:49 So that’s the best answer I think I can give to that question.
0:26:53 It’s similar to what Dr. Lisa Feldman told me.
0:26:55 She was a neuroscientist who said, she told me this story.
0:26:57 It’s obviously an anecdote, so it’s an N of one.
0:27:00 So obviously taken with caution.
0:27:09 But she told me the story of a young woman who was abused by her uncle and lived a normal life.
0:27:10 Everything was fine.
0:27:10 Slept well.
0:27:12 Then watched Oprah.
0:27:17 Oprah had on there an array of women that were abused when they were younger.
0:27:20 And she recontextualized what happened to her.
0:27:23 And from that day onwards, she had all the symptoms of someone who was abused.
0:27:26 She had sleep disruption, health disruption, all these things.
0:27:31 Because she had suddenly, as you used that term, reconceptualized actually what happened there.
0:27:31 Yeah.
0:27:32 It’s made me, you know.
0:27:42 Yeah, I mean, look, I think people who have been abused are those who survive and do well afterwards.
0:27:50 In some way are become very good by force, by necessity at compartmentalizing.
0:28:04 And if you look at some of the very, very top tier military special forces units and so on,
0:28:08 the percentages of those guys who have been abused, very high.
0:28:11 Now, why would that be an asset?
0:28:18 Well, if you’re in battle, if you’re in a chaotic environment where people are dying or at risk of dying,
0:28:31 and you need to act effectively and calmly in the most disruptive, unpredictable environment imaginable,
0:28:40 compartmentalizing is a superpower where you can basically detach and take this observer status almost as if you’re watching yourself
0:28:45 doing, you know, kill and capture raids or whatever it might be.
0:28:58 But when some of those folks come back to civilian life, the compartmentalization is a severe handicap and disruptor in family life, right?
0:29:00 So that superpower becomes a super weakness.
0:29:07 And I think that that is true outside of the military for people who survive abuse.
0:29:15 They may bury it completely, put it under lock and key subconsciously, so they don’t even have explicit recall of the event
0:29:20 until perhaps there’s some triggering catalyst that brings it back up.
0:29:23 They might just say, hey, look, that happened.
0:29:23 It’s terrible.
0:29:26 Like, no need to dwell on the past.
0:29:31 I want to move forward, which I think, frankly, is a viable strategy.
0:29:38 I don’t think everyone needs to go, you know, put on their hazmat suit and unearth everything bad that has ever happened to them.
0:29:42 I don’t think that is automatically productive or helpful.
0:29:48 It can make people really despondent because you can’t fix the past, right?
0:29:59 So I would say that in my case, that compartmentalization was on some levels very enabling, right?
0:30:06 Like, I could outlast, out-endure a lot of people in sports, in work.
0:30:09 My pain tolerance was incredibly high.
0:30:20 But there is a price to be paid when you cauterize certain aspects of yourself and disallow certain types of emotions.
0:30:22 Like, there are prices to be paid.
0:30:31 And I will say that I think the potential and promises of psychedelics, by and large, are overstated.
0:30:40 But in terms of bringing emotions back online, that was almost entirely due to psychedelic experiences for me.
0:30:42 Bringing emotions back online.
0:30:42 Yeah.
0:30:45 So I hadn’t cried in, like, 20 years.
0:30:46 Couldn’t remember the last time I cried.
0:30:53 And then I’d be, like, on a plane watching a really compelling kind of heart-wrenching documentary and just start crying on the plane.
0:30:55 Like, what the fuck is going on here?
0:30:56 What the fuck?
0:30:59 And certain emotions just came back online.
0:31:12 And I think that once those were online, that is in part what then pulled along with it, this revisiting of these high-fidelity memories.
0:31:20 And then I had a very rough period because of that and ultimately decided, you know what?
0:31:26 Like, this is the lead domino that has already been tipped over, that has affected so many things.
0:31:33 I can continue to do patchwork, like, remediation with Band-Aid solutions for various things.
0:31:40 But I’m just plugging holes in the side of the boat, not asking why it’s filling with water in the first place.
0:31:41 And I just decided, you know what?
0:31:43 I’m just going to take six months.
0:31:45 And I know psychiatry is pretty messy.
0:31:51 But priority number one is to try to find some resolution with this.
0:31:52 And that’s what I did.
0:32:01 I canceled everything because I was having basically, like, a nervous breakdown and wasn’t sure I would be able to sort of function in a business capacity anyway.
0:32:07 So, yeah, quite the adventure.
0:32:09 Quite the misadventure.
0:32:13 But, you know, you play your hand the best you can.
0:32:27 So having a podcast, having the books, having a blog has actually been incredibly therapeutic for me in finding some way to extract value from those experiences.
0:32:32 And let me just mention this because I don’t make anything from it.
0:32:42 If people are going through any experience like this or if they’ve had a history of trauma, you can just go to tim.blog.com slash trauma.
0:32:44 And it’s got the conversation with Debbie.
0:32:45 It’s a hard conversation.
0:32:49 But it also has a list of resources.
0:32:54 Because what I used as a toolkit and what Debbie used are completely different.
0:32:57 So you get two very different perspectives on things.
0:33:12 And I would say if I had to pick one other blog post in this case that I am, was the hardest to put out and also that I think I’m proudest of, it would be some practical thoughts on suicide.
0:33:14 There’s a post called Some Practical Thoughts on Suicide.
0:33:20 And I know that has, I know directly that has saved a few hundred lives.
0:33:28 And it details my personal experience of almost killing myself in college, coming very close.
0:33:29 Like I had a date on the calendar.
0:33:34 And the only reason it didn’t happen is because I lucked out.
0:33:35 This is luck.
0:33:49 So at the time, I was taking a year off of college to work in a few different jobs and ended up being very isolated because my whole class was graduating.
0:33:54 My roommates at the time had full-time jobs, so I was just kind of stuck at home working on my senior thesis.
0:33:56 Not a good recipe for mental health.
0:34:05 And I reserved a book from the Princeton University Library about assisted suicide.
0:34:07 And the book was out.
0:34:09 Popular book, it would seem.
0:34:19 And back in the day, the way the system worked is they would mail you a physical postcard to your address that was at the registrar’s office.
0:34:23 I had not updated my address to my off-campus apartment.
0:34:31 So the card that said, good news, your book on assisted suicide has arrived at Firestone Library got mailed to my parents.
0:34:37 And that’s what snapped me out of it, was realizing, oh, this isn’t just about me.
0:34:39 Now I don’t have the plausible deniability.
0:34:41 I was going to make it look like an accident.
0:34:42 It’s like, now I don’t have it.
0:34:43 That’s been taken away.
0:34:44 Retrospect, thank God.
0:34:46 And so it didn’t happen.
0:34:50 But the reason I wrote that post is because I was at an event.
0:34:57 It’s actually being interviewed by Jason Kalkanis on stage at this live This Week in Startups event.
0:35:01 A few hundred people in the audience and stuck around afterwards.
0:35:06 And a bunch of people came up and wanted books signed and things like that.
0:35:12 And there was one really nice guy, well-dressed, had himself put together, who asked me to sign two books.
0:35:14 One for himself.
0:35:16 And then he asked me to sign a book for his brother.
0:35:18 And I said, what would you like me to say to your brother?
0:35:19 And he just kind of froze.
0:35:23 And I was like, huh, okay, well, I don’t want this guy to feel stressed out.
0:35:26 I was like, I’ll tell you what, we can figure it out or you can just leave it to me.
0:35:26 There’s no rush.
0:35:29 Like, we can do this after the event.
0:35:31 All right, so I took care of everybody else.
0:35:36 And then the guy walked me to the elevator and he explained.
0:35:37 He said, yeah, sorry about that.
0:35:38 I froze because my brother committed suicide.
0:35:43 And we kept his room exactly how it was.
0:35:46 And he was a huge fan of your writing.
0:35:50 And so I wanted to get a book signed by you and put it in his room.
0:35:56 And he said, have you ever thought about talking about mental health?
0:35:59 Because you could really help a lot of people.
0:36:00 A lot of people listen to you.
0:36:06 And unbeknownst to him, I had all the history with coming this close to killing myself.
0:36:11 And I sat with that.
0:36:12 And I was like, yeah, he’s right.
0:36:13 He’s really right.
0:36:16 I have a responsibility to write about it.
0:36:24 And that blog post took me at least a month to write and rewrite and rewrite and have proofread,
0:36:25 consider deleting.
0:36:30 And because that was also something that my family didn’t know about.
0:36:34 I mean, they knew about the book, but they didn’t realize how close it was.
0:36:41 So that was also another wonderful call with family to be like,
0:36:43 so there’s this thing about to come out.
0:36:48 Should probably give you a heads up so you don’t hear about it from everybody in the extended family.
0:36:53 But your parents received that thing in the post.
0:36:54 Yeah.
0:36:55 That slip, the library slip.
0:36:55 Yeah.
0:36:56 Did they call you?
0:37:01 My mom called me with this very shaky voice being like, what is, what is, what is this?
0:37:03 Why did you reserve this book?
0:37:04 And I lied.
0:37:08 You know, I said, oh, well, I have a friend at Rutgers and he was trying to get this book for a research project.
0:37:12 And they didn’t have it at their library, so he asked me to get one through Firestone.
0:37:14 But I was just lying.
0:37:17 But I knew the jig was up, right?
0:37:22 And that was the turnaround point.
0:37:27 And that was also, because this was in 1999, where I just decided to go 100% into physical training.
0:37:31 And there’s a lot of backstory behind it.
0:37:35 People can read about it if they want on that post, some practical thoughts about suicide.
0:37:41 But this is not, it is so fucking common.
0:37:42 It’s very disturbing.
0:37:46 Like when you realize, it’s disturbing and reassuring.
0:37:50 It’s disturbing because you realize how prevalent it is and how close so many people have come.
0:37:59 It’s reassuring because you realize also very quickly that you are not alone.
0:38:01 You’re not uniquely flawed.
0:38:04 This doesn’t need to be personal and permanent.
0:38:07 People have solved for this.
0:38:21 Looking at my audience over the last 10 years, every mental health complication or diagnosis that I can think of is up and to the right.
0:38:22 Just hockey stick.
0:38:27 So chronic anxiety, treatment-resistant depression, you name it, right?
0:38:32 Obesity, loneliness, which can take many different forms, usually self-imposed.
0:38:44 And when I see a constellation of issues like that, I try to identify, if I can, not just the symptoms,
0:38:49 because then you end up putting Band-Aids on things that are interrelated but treating them as silos,
0:38:54 but looking underneath it to see if there are root causes that we can address.
0:38:59 So let me speak to that first.
0:39:04 So on the mental health side, I’ll just throw out a few things that have been very, very helpful.
0:39:14 There are the behavioral questions, and I would agree that at its simplest level, you can just look at what we’re evolved for.
0:39:17 All right, just take a close look at evolutionary biology.
0:39:21 Independence, lone wolf, is not in our programming.
0:39:22 It just is not.
0:39:32 So I would say when in doubt, revert on some level to what people were doing a few hundred years ago, at the most recent, right?
0:40:00 The social interaction, analog human interaction, I would just say, is the one target when hit that solves a multitude of other problems that otherwise you’ll be playing whack-a-mole with.
0:40:15 But if there are then remaining problems with, say, chronic anxiety, OCD, when we get into some slightly trickier terrain, schizophrenia, borderline personality disorder, etc.,
0:40:33 There are a few things that I have found in the course of doing a lot of work with different scientists and also a lot of experimentation on myself, having grown up with multiple long-duration depressive episodes every year.
0:40:41 And those are a short list of different types of brain stimulation, specifically something called accelerated TMS.
0:40:46 The before and afters that I’ve seen with that are beyond incredible.
0:40:54 And equal or surpass, in some cases, the amplitude of effect and the durability of effect of psychedelic-assisted therapies.
0:40:56 Accelerated TMS.
0:40:58 So, transcranial magnetic stimulation.
0:41:05 And Nolan Williams, Dr. Nolan Williams at Stanford, is a good person to look up for more on that.
0:41:06 What exactly is that?
0:41:08 Is that putting something on your head and…
0:41:11 There are different ways to do it, depending on the hardware that you’re using.
0:41:25 But in effect, accelerated TMS refers to a new protocol with better hardware and software of a technology, TMS, that has existed probably for 40 years, if not more on some level.
0:41:38 And you will, instead of doing two or three sessions a week for many months, you do 10 sessions a day for five days straight.
0:41:44 So, you are getting stimulated on the hour, every hour, for about eight minutes.
0:41:48 And you do that for 10 hours straight.
0:41:52 And then you compound that over five days.
0:42:01 And you see, for instance, to give one example, a friend’s child, very terrifying story.
0:42:07 But he was a cutter, this 14-year-old.
0:42:08 Self-harming.
0:42:09 Yeah.
0:42:15 And the parents were just waiting for the call that their child had committed suicide.
0:42:19 And this went on for two or three years, I want to say.
0:42:25 And then within three days of accelerated TMS treatment, it was like reversion back to old self.
0:42:32 And then with boosters every, say, three to six months, that has been durable.
0:42:37 The before and after is impossible to overstate.
0:42:37 It’s pretty wild.
0:42:39 What are they doing to the brain?
0:42:41 Is it electrodes or is it music?
0:42:42 It’s magnets.
0:42:42 It’s magnets.
0:42:43 Magnets.
0:42:43 Yeah.
0:42:48 And what it feels like is someone kind of like flicking the side of your head.
0:42:50 It’s sort of the sensation.
0:42:54 It is, from a safety profile perspective, really compelling.
0:42:56 Like the downside risk is very, very minimal.
0:43:07 And me with the most recent sessions that I’ve done myself, I had probably four to five months of no anxiety.
0:43:11 Like all of that stuff vanished as if by magic wand.
0:43:14 And I felt like I’d been meditating twice a day for a year.
0:43:18 I mean, it was incomprehensible.
0:43:21 It was really, really, really remarkable.
0:43:24 And there’s good clinical evidence for this.
0:43:27 It’s not just end of one anecdote.
0:43:31 So that’s one is the kind of neuro stim piece.
0:43:33 And there’s a lot more that’s going to happen in that space.
0:43:42 But bioelectric medicine, that would be one big lever that I think is worth investigating if people are suffering with any number of different conditions.
0:43:46 Then you have metabolic psychiatry.
0:43:49 Primarily, that would be dietary intervention.
0:43:53 Chris Palmer at Harvard is someone who’s popularized this in the last handful of years.
0:43:56 Metabolic psychiatry, specifically putting people on a ketogenic diet.
0:44:08 You have folks who have been treated with 15 different medications for schizophrenia for a decade who get off all of their medications within three to six months and stay off.
0:44:20 Simply by stabilizing a handful of things in the brain, including adding a very beautiful, clean energy source, which is ketones.
0:44:32 There are also a lot of possible applications of the ketogenic diet or modified ketogenic diets, exogenous ketones, meaning supplemental ketones, for neurodegenerative disease.
0:44:38 So I have three relatives right now who have Alzheimer’s and genetically I’m very predisposed.
0:44:42 So I’m thinking a lot about this also from a preventative perspective.
0:45:01 So can I potentially bolster mitochondrial health, cellular cleanup, reduction of plaque buildup, et cetera, by doing strict ketosis for a month a year, fasting for a week, perhaps once a year, water only?
0:45:10 I think there’s actually pretty compelling evidence that those are all worthwhile interventions to consider if you’re very highly predisposed as I am.
0:45:15 And then I would say the last one I’ll mention now, the psychedelic-assisted therapies for various conditions.
0:45:23 I do think that psychedelics, and this is to quote a very famous psychotherapist named Stanislav Grof, Stan Grof.
0:45:28 What the telescope did for astronomy, what the microscope did for biology, psychedelics will do for the mind.
0:45:42 I don’t think that’s an overstatement because a lot of the clinical outcomes that we’re seeing with treatment-resistant PTSD, people who’ve had an average diagnosis duration of like 14 to 17 years, nothing succeeded.
0:45:49 They do two to three sessions, and then you see like a 50-plus percent complete remission of PTSD.
0:45:50 What is going on there?
0:46:02 I think in a very productive way, leading us to question some of the very fundamental assumptions that are made in the world of psychiatry, particularly with pharmaceutical interactions or pharmaceutical prescriptions.
0:46:11 And that’s really exciting to me because I think there is an argument to be made that you can address certain root causes.
0:46:13 And there are different explanations for this.
0:46:21 Gould Dolan, who’s now at UC Berkeley, she was at Johns Hopkins, talks about the reopening of critical periods for development.
0:46:28 So you could potentially use psychedelics for stroke patients who are trying to relearn motor control.
0:46:33 So I would say that those are broadly kind of the three pillars.
0:46:40 There’s one other that I’m digging into that I think could end up being very, very interesting overall.
0:46:43 This is one that is sort of TBD personally.
0:46:45 I am experimenting with it.
0:46:50 But vagus nerve stimulation, there is a sea of bullshit floating around related to vagus nerve stimulation.
0:46:54 The vast majority of what you’ll bump into is pseudoscientific nonsense.
0:46:58 So if I’d never heard about vagus nerve stimulation before, how would you?
0:46:59 Yeah, I can explain it.
0:46:59 All right.
0:47:11 So the vagus nerve is a bit of a misnomer because there are actually two bundles of nerves that travel down from around your brainstem, down either side of the neck, kind of where you would feel your pulse.
0:47:13 It’s right alongside the carotid artery.
0:47:18 And you can think of them as almost transatlantic cables.
0:47:26 So you don’t have, you have two primary vagus nerves, but there are about 100,000 fibers in each of them.
0:47:29 And we only know what a tiny fraction of those do.
0:47:37 They then travel down and they innervate and touch pretty much everything you can imagine, including your gut.
0:47:45 And there’s some very interesting communication between the gut microbiome and the brain vis-a-vis the vagus nerve.
0:47:46 It’s wild.
0:48:01 And the most credible voice that I’ve found in the world of vagus nerve stimulation, or VNS for short, science, is a guy named Dr. Brian Tracy, T-R-A-C-E-Y.
0:48:05 He wrote a book called The Great Nerve, which is a very good introductory read on all of this.
0:48:08 One of the most heavily cited scientists of the last 30 years.
0:48:10 He’s incredibly incredible.
0:48:17 And he co-founded a company, I want to say at least 10 years ago or 11 years ago.
0:48:22 It was involved at least as a primary scientific advisor for an implant.
0:48:26 The implant is about the size of an omega-3 fish oil capsule.
0:48:28 It gets implanted right in the neck.
0:48:30 So surgical procedure, but pretty minor.
0:48:34 And that has just been approved.
0:48:35 It was the cover of the New York Times.
0:48:37 It was a few weeks ago for rheumatoid arthritis.
0:48:43 And the before and after that you see in some of these conditions, again, is something straight out of science fiction.
0:48:53 You see someone who’s been mostly bedridden, chronic fatigue, can’t hold a job, struggling to interact with their kids, has this procedure.
0:49:01 And then like two weeks later, they’re running up a flight of stairs to catch a train on a trip to Europe and have the problem of too much energy.
0:49:06 It seems to have broad potential application to autoimmune conditions.
0:49:10 So you might think of, say, a Crohn’s disease or IBS.
0:49:20 It seems to have applications to significantly enhancing HRV, heart rate variability.
0:49:25 So I have a friend who, for the longest time, he’s a former tier one operator, military.
0:49:28 He’s got a lot of sympathetic overdrive, so he had trouble sleeping.
0:49:34 And he tried all sorts of sophisticated breathing programs, which can help.
0:49:36 He tried cold exposure, which can help.
0:49:45 But those were all incremental gains on his HRV, maybe improved 10% to 15%, lots of meditation twice a day, 10% to 15%.
0:49:52 Used vagus nerve stimulation for somewhere between two and four weeks, tripled his HRV.
0:49:52 What?
0:49:54 Yeah, tripled.
0:49:56 How did he stimulate his vagus nerve?
0:50:00 This is where we get into some controversial territory.
0:50:01 All right.
0:50:07 So the device he used is a device.
0:50:08 It’s called GammaCore.
0:50:09 It’s by prescription.
0:50:11 It is applied to the neck.
0:50:19 It provides electrical stimulation for two minutes at a time, I believe.
0:50:21 It’s very, very minimal.
0:50:23 It’s two minutes twice a day, I want to say.
0:50:33 Maybe it’s five minutes twice a day, and that seems to have just a downstream collection of benefits or potential benefits.
0:50:42 Most of the research for GammaCore is for, I believe, migraines and or cluster headaches in terms of published literature.
0:50:51 Or option B, which has a lot more in terms of published studies, would be auricular, so ear stimulation.
0:50:56 And that’s stimulating something called the SimbaConsha right here.
0:50:58 It’s a very particular location.
0:51:01 And so you apply stimulation to the ear.
0:51:05 I’m experimenting with both the ear and also the neck.
0:51:13 I would say vagus nerve stimulation has top of mind access right now for me in terms of interest.
0:51:18 I bought this Bond Charge face mask, this light panel for my girlfriend for Christmas.
0:51:20 And this was my first introduction into Bond Charge.
0:51:23 And since then, I’ve used their products so often.
0:51:27 So when they asked if they could sponsor the show, it was my absolute privilege.
0:51:33 If you’re not familiar with red light therapy, it works by using near infrared light to target your skin and body non-invasively.
0:51:39 And it reduces wrinkles, scars and blemishes and boosts collagen production so your skin looks firmer.
0:51:42 It also helps your body to recover faster.
0:51:48 My favourite products are the red light therapy mask, which is what I have here in front of me, and also the infrared sauna blanket.
0:51:56 And because I like them so much, I’ve asked Bond Charge to create a bundle for my audience, including the mask, the sauna blanket, and they’ve agreed to do exactly that.
0:52:05 And you can get 30% off this bundle or 25% off everything else site-wide when you go to bondcharge.com slash diary and use code diary at checkout.
0:52:07 All products ship super fast.
0:52:10 They come with a one-year warranty and you can return or exchange them if you need to.
0:52:15 And I’ll tell you what, it scares the hell out of me when I look over in the office late at night and one of my team members is sat at their desk using this product.
0:52:20 I asked my assistant Sophie to find me a reliable security system for my new place in LA.
0:52:23 What she discovered is that most available options have the same issue.
0:52:28 They’re reactive and only take action after someone has broken into your house.
0:52:31 SimpliSafe, who sponsors this show, has a completely different approach.
0:52:36 If someone’s lurking near your home or office, their AI-powered cameras detect them,
0:52:42 then human agents who act like a remote security guard take action, speaking directly to the intruder,
0:52:44 letting them know they’re being watched on camera,
0:52:48 and if necessary, triggering a siren or spotlight to scare them off.
0:52:51 Or they can call 911 for police dispatch.
0:52:53 This immediate response is why I went with SimpliSafe.
0:52:56 No one else approaches security in the same way.
0:53:01 They have no long-term contracts or hidden fees, so you can cancel at any time.
0:53:03 They also have a 60-day money-back guarantee.
0:53:11 Right now, my audience can save 60% on a SimpliSafe home security system at simplisafe.com slash D-O-A-C.
0:53:13 That’s simplisafe.com slash D-O-A-C.
0:53:17 To save 60% on a SimpliSafe home security system.
0:53:19 There’s no safe like SimpliSafe.
0:53:23 Before the Diary of a CEO was what it is today, it was just an idea.
0:53:28 And it started with me, a cheap plug-in microphone, and my Mac right here.
0:53:31 And I have to say, when I first had the idea for the Diary of a CEO,
0:53:35 my thinking was that the world might want to see into the diaries of some of the most interesting,
0:53:39 successful people really in high places that were doing interesting things.
0:53:42 So, and after recording that first episode under my duvet,
0:53:46 I sat on my Mac, which is from our sponsor, Apple, and spent hours editing.
0:53:50 And eventually I uploaded it, and honestly, I thought that would probably be it.
0:53:53 But a couple of my friends said they enjoyed it, so I kept on recording.
0:53:57 And over time, the microphone has changed, and we now have this incredible setup here.
0:54:01 But the thing that has stayed the same is I’m still using the Mac.
0:54:06 Even today, my entire team across our studio still uses the Mac.
0:54:09 Our first few episodes maybe had tens of people listening,
0:54:12 but now tens of millions of people tune in all over the world,
0:54:14 which is still absolutely crazy to me.
0:54:16 So if there is an idea that keeps tapping you on the shoulder,
0:54:18 this is your sign to start.
0:54:20 Your great ideas start on Mac.
0:54:24 And you can find out more at apple.com slash Mac.
0:54:27 Because of what you do, and because of the way that you are,
0:54:29 in terms of your broad curiosity,
0:54:31 and the way that you think, and the way that you learn,
0:54:32 I have to ask you the question,
0:54:35 what is it that you see coming down the pipe?
0:54:39 Like coming down the line in terms of macro trends,
0:54:41 it probably makes sense for us to just stick with health for a second.
0:54:43 You’ve talked about Vegas.
0:54:46 Is there anything else that you think 10 years from now,
0:54:49 everybody’s going to be doing, but they’re not currently doing,
0:54:50 or thinking about?
0:54:52 One of them I’ll throw out there is something I’ve been thinking about,
0:54:53 is air quality.
0:54:57 I think I see a rise in people’s concern about CO2 levels,
0:54:59 and also outside air quality.
0:55:01 So I imagine I’ll be wearing some kind of device,
0:55:04 or my iPhone will be telling me about the air quality in the room,
0:55:05 or outside.
0:55:06 Yeah, that wouldn’t surprise me.
0:55:09 I think bioelectric medicine is a big category.
0:55:13 So whether it’s accelerated TMS or focused ultrasound,
0:55:17 where you might take something that looks like a hockey puck
0:55:19 and put it over your liver, for instance,
0:55:25 or spleen to affect various things,
0:55:29 using microchips over pills,
0:55:35 I think is going to be a huge growth area,
0:55:38 and that we’ll realize more and more
0:55:41 how much is dependent on the immune reflex
0:55:46 and different types of communication mediated by electricity
0:55:51 that can be affected by external or internal devices like an implant.
0:55:53 So for instance, I’ll give you a wild factoid,
0:55:57 which is people may have heard the story,
0:55:59 which is based on real science,
0:56:05 where you transplant the microbiome from, say, obese mice into lean mice,
0:56:12 and those lean mice then become obese just by transplanting the gut microbiome.
0:56:16 If you sever the vagus nerve before you do the transplant,
0:56:17 that doesn’t happen.
0:56:18 They don’t become obese.
0:56:20 So what’s happening there?
0:56:28 It would seem that the microbiome is communicating with the brain vis-a-vis the vagus nerve.
0:56:34 And when you sever something experimentally in that way or ablate it or whatever,
0:56:38 oftentimes, this might seem paradoxical,
0:56:44 but you can achieve similar effects with stimulation that you can with severing.
0:56:50 And I think many of the assumptions that we have currently,
0:56:55 which form the bedrock of our quote-unquote understanding of mental illness and so on,
0:56:56 are just going to be completely false.
0:56:59 They’re going to be completely untenable within 10 years.
0:57:06 A lot of that, I think, is going to be driven by a better understanding of the body electric.
0:57:16 It will be driven by better understanding of how fuel utilization in the brain
0:57:19 drives many different psychiatric conditions
0:57:24 that can be mitigated or completely addressed by, say,
0:57:27 providing an alternate fuel source instead of glucose ketones, right?
0:57:29 That would be just kind of a simple example.
0:57:33 But there’s a huge compliance issue with the ketogenic diet, right?
0:57:35 People don’t want to do it for a lot of good reasons.
0:57:37 So how do you get people to stick with it?
0:57:39 Well, maybe there are other options
0:57:44 for achieving ketogenic-like effects,
0:57:46 such as systemic anti-inflammation,
0:57:50 with the use of electricity instead of diet, right?
0:57:52 I think that’s possible.
0:57:55 And I’ve invested in a few companies that are aiming to do that,
0:57:57 which is very exciting,
0:58:03 because it means that you might have options for affecting brain function
0:58:07 that do not require you to take molecules that get into your brain directly.
0:58:09 That’s really exciting.
0:58:14 So bioelectric medicine, I think, is going to be a very exciting space to watch.
0:58:20 And there are a lot of researchers doing some wild stuff with bioelectric medicine.
0:58:22 So we’ll see where it goes.
0:58:28 Where are you today in terms of what’s guiding you at the moment in this season of your life?
0:58:30 What are your big goals?
0:58:32 Are you aspiring towards anything in particular?
0:58:33 It’s relationships.
0:58:37 It’s looking forward to the next big chapter for me,
0:58:44 which would almost certainly be partner, family, all of that.
0:58:48 I mean, another startup’s not going to make any difference to my life.
0:58:50 You know, another podcast.
0:58:51 I love all of those things.
0:58:52 I love startups.
0:58:54 I love the podcast.
0:58:55 I love the books.
0:59:02 But we’re at the squeezing out of marginal gains at this point.
0:59:03 Are you married?
0:59:04 You’re married or…
0:59:04 I’m not married.
0:59:06 Don’t have any kids that I’m aware of.
0:59:07 That you’re aware of.
0:59:10 But dating a lovely woman right now.
0:59:12 Very excited about it.
0:59:15 Do you think it’s quite strange that a lot of podcasters don’t seem to be…
0:59:16 Like, I’m not married.
0:59:16 Yeah.
0:59:17 I don’t have any kids yet.
0:59:17 Yeah.
0:59:19 I’ve just turned 33.
0:59:23 But so many of the big podcasters don’t seem to have kids or be married,
0:59:24 other than really Rogan.
0:59:24 Yeah.
0:59:25 Yeah.
0:59:27 Someone tweeted about it the other day.
0:59:28 And I was like, oh, fuck.
0:59:30 Yeah.
0:59:30 Yeah.
0:59:34 I mean, look, I think that I’m not pointing fingers at you.
0:59:36 But I know quite a few of these guys.
0:59:38 If we’re talking about guys.
0:59:38 Yeah.
0:59:41 I mean, I know a bunch of female podcasters as well.
0:59:44 Quite a few of which are married.
0:59:49 But on the male side, I will say, you know, if you’re a good looking guy and you’re putting
1:00:00 videos on YouTube, your DM inbound and your plethora of temptation that you need to resist is going
1:00:02 to make remaining single very attractive.
1:00:07 And that’s true for a lot of these guys.
1:00:10 So I don’t think there’s a mystery to be solved.
1:00:15 In other words, it’s like if they go on the dating apps, it’s just like shooting fish in a barrel.
1:00:22 And I don’t think ultimately that the dating apps, despite what they might say, are designed to be deleted.
1:00:23 I do not believe that.
1:00:26 They’re casinos intended to keep you in the casino.
1:00:27 Yeah.
1:00:32 It’s just follow the money, follow the subscription plans.
1:00:33 Well, you talk about the paradox of choice.
1:00:34 Yeah.
1:00:44 And so there are times, and I think this is probably misplaced envy where I’m like, you know, maybe there was something to arranged marriages, you know?
1:00:53 And this whole idea of like soulmate, romantic love driving everything is a relatively new invention on the scale of human history.
1:00:59 Now, would I want someone deciding who I marry and have kids with?
1:01:17 Not particularly, but there is a certain simplicity to it that I find enviable when you end up in the modern digital casinos of dating apps where, yes, that person was an 8 out of 10, but man, that 9 or 10 is just right around the corner.
1:01:19 I know it’s just a few thousand swipes away.
1:01:23 And you get the variable reward, at least.
1:01:32 If you’re like a healthy, sexually vigorous male, I’m sure for women as well.
1:01:35 I just think that men tend to think with their smaller head a lot more often.
1:01:42 You’re going to get these incredible dopamine hits of variable reward.
1:01:53 It’s just like dog training, but you’re training yourself with the dating app to continue using the dating app by getting these Scooby snacks in terms of, you know, fill in the blank with your imagination.
1:01:59 I don’t need all, I have not met a single person who is like, I love dating apps.
1:02:00 No one.
1:02:01 I have not met a single person.
1:02:04 And yet, right?
1:02:05 What does the crack addict want?
1:02:06 More crack.
1:02:08 And they might say, I just need one more hit.
1:02:09 That’s not how it works.
1:02:15 So, there is, I think, a lot to be said for applying positive constraints.
1:02:17 I’m scared to be single again.
1:02:28 I just, the way I look out at the current mechanism of finding someone, these dating apps, and I just think, and also, I do understand it would be a significant distraction from whatever I’m doing here.
1:02:41 Can you imagine me being in New York City tonight, single, and like, and having the evening off, and what would go through my head, and then you’d have to go on a date with someone, you’ve got to do all the small talk stuff.
1:02:44 I got out the game before the game began.
1:02:44 Yeah.
1:02:46 Like, seven years ago, I was out the game.
1:02:58 I saw this tweet from this, I think it was a Vietnamese woman who said, you know, I wonder if, it wasn’t Gen X, it was like, I wonder if X, Y, and Z people of this generation.
1:03:02 Are looking at dating apps and thinking, wow, we got the last chopper out of NAMM.
1:03:03 Literally.
1:03:04 Literally.
1:03:05 And.
1:03:06 Oh, my God.
1:03:08 That’s not far from the truth.
1:03:11 Paradox of choice is a real problem.
1:03:14 People think it’s a quality problem of abundance.
1:03:15 I’m not convinced that that’s true.
1:03:16 No way.
1:03:16 It’s not possible.
1:03:20 I have so many, my friends that struggle with dating the most, date the most.
1:03:22 Yeah, sure.
1:03:27 I’ve got two or three friends that I can think of, I won’t name them, but two of them are women and one of them is a guy.
1:03:31 They do 50, between 50 and a hundred dates a year.
1:03:31 Yeah.
1:03:34 And they’re just convinced that it’s through lack of, lack of option.
1:03:38 And I just, it’s impossible, but you know.
1:03:38 Yeah.
1:03:42 I’m very happy to be off of the dating apps.
1:03:44 I was on the dating apps for two or three years.
1:03:48 I was just, it is a part-time slash full-time job.
1:03:53 We have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question for the next guest, not knowing who they’re leaving it for.
1:03:56 And you’re, you know, the person who wrote your question sat there.
1:04:05 I kid you not, for 30 minutes in total silence, thinking about these, two, three, four, five, six, seven, eight words.
1:04:06 Oh, wow.
1:04:08 They sat there for, I’ve never seen anything like it.
1:04:10 And the eight words that they wrote.
1:04:11 Oh, man.
1:04:13 I know, right?
1:04:14 That’s nine words.
1:04:16 What is your favorite color today?
1:04:17 Can you imagine?
1:04:18 Yeah.
1:04:20 What’s your favorite sandwich?
1:04:21 No, I’m joking.
1:04:25 How would you spend your final day on earth?
1:04:29 With my closest friends and family.
1:04:30 No doubt.
1:04:32 It wouldn’t be pizza.
1:04:42 It wouldn’t be, I mean, maybe it involves pizza, but it would be telling the people I love that I love them and spending time with them.
1:04:43 It doesn’t need to be anything fancy.
1:04:45 It could be sitting on a porch on a rocking chair.
1:04:54 And that might seem like a trite answer, but I am putting that into practice every year with periods of time that are blocked out for this.
1:04:56 So I’m not waiting until my last day.
1:04:59 But last day certainly wouldn’t be dating apps.
1:05:02 Wouldn’t be an opium bender.
1:05:10 It would be time with my absolute closest friends and family.
1:05:16 And I’ll add elaboration on the past year review when I’m looking at relationships.
1:05:26 Before investing in new relationships, I look at my top, say, five to ten relationships and ask myself, did I spend the amount of time I would want to spend with these people last year?
1:05:36 And if the answer is no, I always reinvest in those people and only the overflow gets allocated to new relationships.
1:05:43 I really focus on the tried and true proven relationships with deep levels of trust over long periods of time.
1:05:50 In terms of systems, have you put a system in place to make sure that life doesn’t get in the way of those people coming together?
1:06:06 Yeah, I mean, for 25 plus years, I’ve had a annual reunion around my birthday every year in the summer where all of my or those who can make it, but incredibly old friends show up.
1:06:08 They know it’s on the calendar.
1:06:09 It’s roughly the same date every year.
1:06:13 And they fly in from all over the country, all over the world.
1:06:15 And it has nothing to do with my birthday.
1:06:17 It’s just a reunion of friends.
1:06:18 Tim, thank you.
1:06:19 Thank you for several reasons.
1:06:25 I think the first reason is you’re one of the, I said to you before, one of the founding fathers of what we do here.
1:06:32 And if it wasn’t for people like yourself and Joe, there is a 0% chance, I think, that people like me would be doing what we do now.
1:06:34 And that’s given us so much.
1:06:46 There’s really, really like a very extremely low chance that if people like you hadn’t taken the risk and created a blueprint and shown that it was like an effective medium and the long form was interesting and everything that you guys proved,
1:06:48 there’s no chance that people like me would exist.
1:06:58 And so whenever I meet people like you that I consider to be standing on the shoulders of or have stolen a blueprint on, I feel like I am obliged to say thank you.
1:07:00 Thanks for saying that.
1:07:00 But it’s true.
1:07:01 It’s true.
1:07:12 And I was inspired also by people who preceded me, right, when I did the launch for The 4-Hour Chef in 2012 with going on Joe Rogan and Marc Maron and Nerdist and so on.
1:07:14 Like those guys also showed me that something interesting was afoot.
1:07:17 So you’re 33, you said?
1:07:18 33.
1:07:19 Yeah, you got a lot of runway, man.
1:07:20 You’re in a good position.
1:07:22 We’ll see what happens.
1:07:27 I’ll add one last thing that I neglected to mention earlier.
1:07:44 But in terms of productivity and we’re talking about weekly architecture, I think everyone should put as a challenge for themselves, particularly if they’re an entrepreneur, a four-week mini retirement once a year where you are unavailable.
1:07:55 You are off the grid, no laptop, no phone outside of maybe Uber and Google Maps and OpenTable, where you are literally completely unavailable.
1:07:59 And the reason I recommend that, there are a few.
1:08:06 Number one, it’s going to allow you to play the long game at high intensity, having that deloading phase.
1:08:17 The second is, it will force you to improve all of your policies, rules, guidelines for autonomous decision-making by employees, et cetera, et cetera.
1:08:20 It will force you to clarify all of that on a regular basis.
1:08:26 So when you come back, all of those systems improvements will endure beyond the mini retirement.
1:08:27 But it’s a forcing function.
1:08:41 It also forces you to take a very close look at the non-business interests that you have either maintained or cultivated or let atrophy in complete disuse.
1:08:48 And if you end up having a slight panic attack because you don’t know what to do with your time, that’s a great wake-up call.
1:08:57 You need some other things to offset the type A maniacal focus on chasing that rabbit around the greyhound track.
1:08:58 Amen.
1:09:02 Thank you, Tim.
1:09:02 Thanks, man.
1:09:03 Thank you so much.
1:09:09 If there’s anything we need, it is connection, especially in the world we’re living in today.
1:09:12 And that is exactly why we created these conversation cards.
1:09:20 Because on this show, when I sit here with my guests and have those deep, intimate conversations, this remarkable thing happens time and time again.
1:09:23 We feel deeply connected to each other.
1:09:27 At the end of every episode, the guest I’m interviewing leaves a question for the next guest.
1:09:30 And we’ve turned them into these conversation cards.
1:09:34 And we’ve added these twist cards to make your conversations even more interesting.
1:09:38 And there are so many more twists along the way with the conversation cards.
1:09:39 This is the brand new edition.
1:09:45 And for the first time ever, I’ve added to the pack this gold card, which is an exclusive question from me.
1:09:50 But I’m only putting the gold cards in the first run of conversation cards.
1:09:53 So get yours now before the limited edition gold cards are all gone.
1:09:55 Head to the link in the description below.
1:10:22 A couple of weeks ago, we took all of our team here at the Diary of a CEO to Mallorca.
1:10:24 Thanks to all of you guys.
1:10:26 And thanks to the fact that we had hit 10 billion subscribers.
1:10:27 So we went there to celebrate.
1:10:36 And as we were sat in Mallorca talking about a variety of things, one of my team members referenced that they had put their house on Airbnb the day they had left to come to Mallorca to make some extra money.
1:10:42 And as we talked through this, it became abundantly clear to me that this is a huge opportunity for all of my listeners.
1:10:49 When you go away, when your house is empty, you have the potential to make some extra money just by listing your house on Airbnb.
1:10:51 And as you probably know, Airbnb are a sponsor of this podcast.
1:10:55 And it shocks me that more people haven’t considered this.
1:11:02 Hosting your property on Airbnb when you go away is a no brainer to me, especially if it’s sat there doing nothing.
1:11:08 And you know what, I think that your home sat there while you’re away might just be worth more than you think.
1:11:16 And if you want to find out exactly how much it’s worth, go to airbnb.ca slash host.
1:11:21 And you can find out how much you could be making while your home is sat empty and you’re away on holiday.
Mọi rối loạn hay chẩn đoán về sức khỏe tâm thần đều đang gia tăng và tôi đã làm việc với nhiều nhà khoa học khác nhau và tự tiến hành nhiều thí nghiệm trên bản thân, vì tôi lớn lên trải qua nhiều đợt trầm cảm mỗi năm, để xem có nguyên nhân gốc rễ nào mà chúng ta có thể xử lý được không, nên tôi sẽ nêu vài điều đã rất, rất hữu ích. Đầu tiên là kích thích não. Khi tôi làm điều này, tôi đã không còn lo âu trong nhiều tháng. Rồi có cái gọi là kích thích dây thần kinh phế vị (vagus nerve stimulation) và một trong những nhà khoa học được trích dẫn nhiều nhất trong 30 năm qua đã thấy một loạt lợi ích đáng kinh ngạc. Vậy hãy nói về điều đó.
Tim Ferriss đã trở thành một chuyên gia “tối ưu hiệu suất” sau khi nói chuyện với hơn 800 nhân vật có ảnh hưởng trên podcast của anh ấy. Bây giờ anh ấy đang đưa những khung phương pháp và kỹ thuật giá trị nhất để giúp bạn tối ưu năng suất, sức khỏe và hiệu suất. Tim, những chủ đề anh viết và nói rất đa dạng. Vậy câu hỏi mà hầu hết mọi người nên hỏi anh là gì?
Làm thế nào anh phân tích các chủ đề phức tạp và tăng tốc khả năng học hỏi? Bởi vì thời gian là một trong những nguồn tài nguyên quý giá và không thể tái tạo. Tôi có một khung mà bạn có thể áp dụng cho bất kỳ chủ đề nào, gồm nguyên tắc 80-20, tức là chọn 20% để tập trung mà sẽ đem lại 80% những gì bạn muốn. Ví dụ, có hàng trăm nghìn từ bạn có thể học trong tiếng Tây Ban Nha, nhưng với 1.500 từ được dùng thường xuyên nhất, bạn có thể đạt khả năng giao tiếp tương đối trong hầu như bất kỳ ngôn ngữ nào trong 8 đến 12 tuần. Nếu bạn nắm được điều đó, bạn đã vượt trước 99,9% thế giới.
Vậy theo anh, câu hỏi mà hầu hết mọi người muốn hỏi anh là gì?
Có rất nhiều câu hỏi xoay quanh sức khỏe tâm thần. Tôi cảm thấy có nghĩa vụ đạo đức phải giúp mọi người vì tôi đã bị lạm dụng tình dục bởi con trai của một người giữ trẻ hàng tuần. Tôi đã suýt tự tử. Và điều đó có thể để lại nhiều ảnh hưởng, nhưng những thứ này là những chuyện bạn có thể dần dần khắc phục. Thay vì cảm thấy mình bị giam cầm bởi chúng, hãy nghĩ rằng bạn có thể biến nỗi đau thành một phần của phương thuốc chữa lành.
Chỉ cho tôi 30 giây thời gian của bạn. Có hai điều tôi muốn nói. Điều đầu tiên là một lời cảm ơn to lớn vì đã lắng nghe và theo dõi chương trình tuần này qua tuần khác. Điều đó có ý nghĩa rất lớn với tất cả chúng tôi. Và đây thật sự là một giấc mơ mà chúng tôi chưa bao giờ nghĩ tới và không thể tưởng tượng mình có thể đạt tới vị trí này. Nhưng thứ hai, đó là một giấc mơ mà chúng tôi cảm thấy mình mới chỉ bắt đầu. Nếu bạn thích những gì chúng tôi làm ở đây, hãy gia nhập 24% người nghe thường xuyên của podcast này và theo dõi chúng tôi trên ứng dụng này.
Đây là lời hứa tôi muốn dành cho bạn. Tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để làm chương trình này tốt nhất có thể, bây giờ và trong tương lai.
Tim, anh là một cá nhân cực kỳ thú vị, phần vì sự đa dạng của những thứ anh viết và nói, rõ ràng anh có sự tò mò sâu rộng đến mức khó có thể xếp anh vào một khuôn nào đó. Vậy câu hỏi đầu tiên của tôi là, anh nghĩ về công việc mình làm như thế nào và anh tự định nghĩa bản thân ra sao, nếu có, anh là ai và sứ mệnh của anh là gì?
Tôi nghĩ về mình như một người tự thử nghiệm kiêm học viên rồi là người dạy, theo thứ tự đó. Mục đích cuối cùng là cố tìm sự đơn giản xuyên qua những điều phức tạp — những chủ đề có thể rắc rối — rồi cung cấp một loại công thức hay thuật toán để người ta có thể thử với rủi ro thấp và hy vọng có được lợi ích khá tốt. Hôm nay chúng ta sẽ nói về nhiều thứ khác nhau, nên có lẽ nên bắt đầu bằng việc học cách học. Đặc biệt trong một thế giới thay đổi nhanh như hiện nay, có nhiều người bị buộc phải học lại theo cách nào đó, dù là về nghề nghiệp hay các lĩnh vực khác.
Vậy meta-learning — tôi chưa từng nghe thuật ngữ này trước đây — meta-learning là gì và làm sao tôi học cách học tốt hơn?
Tôi rất muốn nói về điều đó vì tôi dành nhiều thời gian, như anh vậy, để nói chuyện với những người thực sự thú vị. Thỉnh thoảng tôi lo một phần thông tin đó bị lãng phí. Ý tưởng cơ bản là thay vì xem các chủ đề hay lĩnh vực khác nhau như những silo phải tìm hiểu riêng rẽ, làm sao bạn phát triển được một khung rộng mà có thể áp dụng cho bất kỳ chủ đề nào? Và chữ viết tắt mà tôi thường khuyên mọi người là DSSS: Deconstruction (Phân tích/giải cấu trúc), Selection (Lựa chọn), Sequencing (Sắp xếp thứ tự), Stakes (Cam kết/Đặt cược). Trong đó có bước phân tích, là việc lấy một mục tiêu khá mơ hồ, như học bơi hay học tiếng Nhật…
Không cái nào trong số đó thực sự mô tả rõ ràng, đúng không?
Vậy nên việc bóc tách bất kỳ cái nào trong số đó — lấy ví dụ “học bơi” — là chia nó ra thành các phần cấu thành, đúng không?
Và bạn có thể làm điều đó rất hiệu quả với sự giúp đỡ của một chuyên gia.
Bạn có thể thử tự làm.
Nhưng ví dụ, nếu bạn muốn tìm một người giành HCB Olympic cách đây hai kỳ, bạn có thể gọi Zoom với họ với giá 100 đô la/giờ, có khi 50 đô la/giờ.
Bạn thực sự có thể tiếp cận được những tài năng đẳng cấp thế giới.
Rồi họ sẽ giúp bạn xác định, được rồi, tất cả những thành phần khả dĩ này.
Khi đến phần tiếp theo, tức là lựa chọn, bạn đang chọn 20%.
Đây là nguyên tắc 80-20, đúng không?
Định luật Pareto.
Vì vậy bạn chọn 20% sẽ đem lại 80% những gì bạn muốn.
Lấy việc học ngôn ngữ làm ví dụ.
Bạn có thể rất dễ dàng tìm được các danh sách tần suất từ vựng.
Với bất kỳ ngôn ngữ nào, như tiếng Tây Ban Nha hay tiếng Anh, có hàng trăm ngàn từ để học.
Nhưng với 1.500 từ được dùng nhiều nhất, bạn có thể đạt được khả năng giao tiếp tương đối trôi chảy trong hầu như bất kỳ ngôn ngữ nào trong 8–12 tuần nếu bạn tiếp cận một cách có phương pháp.
Nhưng bạn cần tài liệu đúng trước đã.
Và S tiếp theo là sắp xếp trình tự, đặt chúng theo thứ tự đúng.
Và tôi cảm thấy đây là “gia vị bí mật” mà nhiều người bỏ qua, đó là: thứ tự hợp lý để học một kỹ năng là gì?
Bạn luyện tập cái gì trước?
Ví dụ với bơi, đừng nghĩ đến việc thở trước.
Bạn cần phải tìm hiểu cách giữ thân người sang phải, sang trái, lướt nước, đẩy chân khỏi thành bể ở vùng nước nông trước khi bạn nghĩ tới việc thở.
Và làm quen với việc để đầu xuống nước, v.v.
Vậy là có: phân tích, lựa chọn, sắp xếp trình tự, và S cuối cùng là “stakes”, tức là động lực/khuyến khích.
Vậy làm sao để đảm bảo bạn thực sự làm những gì bạn đã cam kết làm?
Nếu nhiều thông tin là câu trả lời, thì tất cả chúng ta đã là tỷ phú với cơ bụng sáu múi rồi.
Thông tin rõ ràng là không đủ.
Nó cần thiết nhưng không đủ.
Động lực mới thúc đẩy thay đổi hành vi.
Vì vậy ý tốt thì không đủ.
Ngay cả một hệ thống cũng chưa đủ.
Bạn cần những động lực mạnh.
Bạn có thể đưa 500 đô la cho một người bạn hay 100 đô la, tùy.
Số tiền không quan trọng lắm.
Và nếu bạn không làm những gì đã nói, họ sẽ quyên số tiền đó cho ứng cử viên chính trị bạn ghét nhất thay mặt bạn.
Đúng không?
Đó là một chiêu tôi thấy hoạt động rất tốt.
Đó thôi.
D-S-S-S.
Phân tích (deconstruction), lựa chọn (selection), sắp xếp trình tự (sequencing), động lực/khuyến khích (stakes).
Và nếu bạn chỉ lần lượt đánh dấu những ô đó theo thứ tự đó, khả năng học hỏi của bạn sẽ tăng vọt theo cách rất đáng kể.
Và điều quan trọng nữa khi bạn cố gắng tiếp cận bất kỳ kỹ năng mới nào, cho dù là gì đi nữa, là bạn phải nhận ra rằng — sẽ không chỉ là một sự leo dốc tuyến tính từ thấp lên cao.
Nhưng nếu bạn biết trước rằng những thời điểm xuống dốc đó sẽ đến, thì bạn có thể có kế hoạch và vượt qua được nó.
Vì vậy điều đó cũng rất quan trọng.
Nếu người ta mong đợi một tiến bộ tăng dần tuyến tính, thì chuyện đó sẽ không xảy ra.
Và vì vậy hầu hết mọi người bỏ cuộc trước khi họ chạm tới bất kỳ điểm ngoặt thực sự nào.
Vậy làm sao biết nên theo đuổi cái gì?
Làm thế nào để quyết định cái gì đáng theo đuổi?
Có khung nào để biết cái gì nên để lên “kệ Chủ nhật” và cái gì là việc của hôm nay không?
Tôi suy nghĩ về điều này nhiều.
Và tôi đã dùng điều này từ rất lâu rồi.
Tôi không thấy nó thay đổi trong thời gian tới.
Tôi tinh chỉnh chỗ này chỗ kia.
Hầu như mọi thứ tôi làm đều là dự án kéo dài 6–12 tháng.
Với nhiều thí nghiệm 2–4 tuần nằm trong khoảng 6–12 tháng đó.
Tôi không có và chưa bao giờ có một kế hoạch nghề nghiệp dài hạn, 5 năm, 10 năm.
Nếu bạn có một kế hoạch đáng tin cậy 5–10 năm, bạn sẽ chơi quá an toàn trong giới hạn năng lực của mình đến mức tôi cảm thấy bạn đang bán rẻ chính mình.
Vì vậy với tôi, là các dự án và dốc hết 100% vào những dự án đó.
Nhưng làm sao chọn dự án?
Tôi chọn dự án dựa trên các mối quan hệ và kỹ năng.
Vậy là mối quan hệ mới hoặc làm sâu hơn các mối quan hệ quan trọng và đường cong học hỏi của tôi — những kỹ năng tôi sẽ học.
Và có một điều kiện.
Những mối quan hệ và những kỹ năng đó phải có khả năng vượt ra ngoài dự án đó.
Tôi sẽ cho bạn một ví dụ.
Nếu tôi có một dự án làm cố vấn cho một startup, dự án đó là StumbleUpon.
Được rồi.
Tôi làm việc tại StumbleUpon.
Ngày trước, StumbleUpon là một chuyện lớn.
Nó mang lại rất nhiều lưu lượng web cho các trang web khác nhau.
Nó giống như Pandora cho các trang web.
Một hai năm sau đó, nó không đi tới đâu.
Nhưng người mà tôi dành toàn bộ thời gian ở StumbleUpon là ai?
Là nhà sáng lập tên Garrett Kemp.
Và tôi trở thành bạn rất thân với anh ta.
Tôi học được rất nhiều về lưu lượng web.
Tôi cũng có thể dùng website và blog của mình như một điểm đến thử nghiệm.
Vậy là vẫn có lợi ích ngay cả khi nó về sau chẳng còn gì cho tôi.
Vài năm sau đó, tôi nhận được tin nhắn từ Garrett.
Chúng tôi gặp nhau để nói về ý tưởng mới này, đó là giải quyết vấn đề taxi ở San Francisco.
Và không lâu sau, nó được gọi là Uber Cab LLC.
Và tôi trở thành cố vấn cho nó.
Và tôi có thể đưa cho bạn 12 ví dụ nữa tương tự, nơi mà dự án đầu tiên thất bại, nhưng tôi kết bạn với người A hoặc B, học được C và D, và những điều đó được áp dụng cho hai dự án sau thành công vang dội.
Và phải chăng mọi người ở mọi giai đoạn trong hành trình của họ đều nên có cùng một khung suy nghĩ?
Bởi vì nếu bạn nghĩ về những thứ người ta có thể thu được như tài nguyên, uy tín, kiến thức, kỹ năng, mạng lưới, nếu tôi 18 tuổi và đang thiếu tiền, tôi có nên nhắm tới cùng những thứ như Tim Ferriss không?
Bản năng của tôi là nói “có”.
Và lý do tôi nói vậy là vận may (Lady Fortune) có rất nhiều điều để nói về những gì xảy ra.
Có quá nhiều thứ ngoài tầm kiểm soát của bạn nên dù bạn chọn chơi trò gì, cũng cần một hệ thống cho phép bạn sống sót qua một chuỗi rủi ro rất lớn.
Mọi thứ đều cộng dồn theo thời gian và nhân lên, và thật khó để thua lâu dài miễn là bạn không phụ thuộc quá mức và đặt cược quá nhiều vào một dự án duy nhất, chẳng hạn về mặt tài chính.
Giống như bạn cần phải chịu đựng được — dưới tư cách một đội hay một cá nhân — một giai đoạn rất nhiều rủi ro để định luật số lớn và thống kê làm việc có lợi cho bạn với một hệ thống cho bạn một chút ưu thế.
Đó chỉ là cách nhìn của tôi về thế giới nói chung, ít nhất là về lựa chọn nghề nghiệp.
Và tôi sẽ nói bạn có nhắc đến vài thứ khác, đúng không?
Như danh tiếng và vân vân.
Tôi cảm thấy nhiều thứ trong đó là các hiệu ứng bậc hai.
Chúng xảy ra tự động nếu bạn đang tối ưu hóa cho các mối quan hệ và kỹ năng.
Nó lại quay về thứ tự các bước, đúng không?
Là cái nào là miếng domino dẫn đầu?
Nếu bạn có 12 miếng domino, bạn phải quyết định xếp thứ tự như thế nào.
Để bạn đẩy ngã miếng domino nhỏ, rồi miếng lớn hơn, rồi lớn hơn nữa, rồi lớn hơn nữa.
Và theo thời gian, nếu bạn nghĩ tới việc làm hai dự án một năm, giả sử mỗi dự án sáu tháng, thì nó sẽ cộng dồn.
Nó sẽ cộng dồn.
Như vậy bạn có thể “tham lam” theo dài hạn thay vì tham lam theo ngắn hạn.
Người ta gọi đó là đam mê à? Anh đang dùng cùng ý tưởng đó chứ?
Tôi thích khái niệm năng lượng hơn đam mê vì vài lý do: đam mê có thể là đam mê trong chăn gối.
Bạn cũng có thể có kiểu “đam mê của Chúa” — một dạng khác.
Tôi không thích những thuật ngữ mơ hồ.
Với tôi, năng lượng rất đơn giản.
Là bạn tỉnh táo hay buồn ngủ?
Bạn cảm thấy mình có thể làm việc thêm năm tiếng nữa không?
Hay bạn muốn dừng sau 15 phút?
Đây gần như là các câu hỏi sinh học, các câu hỏi về trạng thái sinh học.
Nên người ta khá dễ dàng để trả lời có hay không.
Một trong những chủ đề tôi nghĩ nhiều gần đây — tại sao tôi nghĩ nhiều hơn về nó gần đây thì tôi không rõ, chỉ là một chuỗi cuộc trò chuyện tôi đã có trên chương trình, điều đó kéo tôi tiến lại gần hơn với việc cố trả lời câu hỏi này — là về ý nghĩa và mục đích, và, tôi đoán, tôn giáo.
Bởi thực ra chỉ trong lịch sử gần đây chúng ta có rất nhiều câu trả lời cho một số câu hỏi khốn nạn này,
như nhật thực — giờ chúng ta biết đó là gì.
Nó không phải là Chúa thử thách chúng ta để người Viking ném giáo vào nó.
Giờ ta biết đó là cái gì.
Vậy không tin, vô thần, thuyết bất khả tri — đó có phải là một khái niệm khá mới không?
Và liệu chúng ta có lẽ không nên biết quá nhiều?
Tôi nghĩ con người cần sự chắc chắn.
Họ cần một cái gì đó để tin.
Và nếu niềm tin của bạn là không tin mới là đúng, thì đoán xem?
Ý tôi là, đó cũng là một niềm tin.
Được rồi.
Vậy theo kinh nghiệm của tôi, nếu bạn muốn trải nghiệm sự vượt thoát khỏi bản thân,
mà tôi nghĩ rất quan trọng cho sức khỏe tâm thần, bạn không nhất thiết phải cần tôn giáo.
Bạn có thể có một cuộc sống rất tuyệt vời mà không cần tôn giáo.
Nhưng tôi không nghĩ có thể có một cuộc sống tuyệt vời mà thiếu sự kinh ngạc và ngỡ ngàng.
Và đó là những thứ bạn có thể kiến tạo.
Bạn hoàn toàn có thể thiết kế, kỹ thuật hóa và lên lịch cho những điều đó trong cuộc sống.
Tại sao chủ nghĩa ăn chay thuần và CrossFit lại thành công đến vậy?
Chúng là tôn giáo.
Ý tôi là, về hiệu quả thì đúng vậy.
Chúng có thể không có một vị Thần rõ ràng.
Nhưng chắc chắn có những nhà lãnh đạo tư tưởng — như Glassman trước khi bị mất uy tín — và các vận động viên khác.
Nhưng là những quy tắc rõ ràng, cộng đồng, tự thực thi.
Và…
Mô tả cuộc sống như thể là thể thao.
Ý tôi là, đó là tôn giáo.
Chỉ là mang tên khác.
Rất nhiều hành vi tập thể và giáo lý của tôn giáo chỉ là thiếu chữ “tôn giáo”.
Bạn thờ phụng cái gì?
Ừ, tôi biết câu đó sẽ tới.
Tôi nghĩ rủi ro với tôi là tôi cảm thấy có một nghĩa vụ đạo đức giúp người khác, điều đó
có thể biến thành kiểu phức cảm cứu thế vì rất nhiều đau khổ tôi đã chịu đựng trong quá khứ.
Tôi cảm thấy mình không nhất thiết là người phù hợp duy nhất, nhưng tôi có trải nghiệm và góc nhìn
để trở nên đáng tin khi nói chuyện với những người đang trải qua một số loại đau khổ.
Và điều đó có thể trở thành một gánh nặng lớn, tự đặt ra, không hữu ích, khiến tôi cảm thấy có nghĩa vụ đạo đức làm việc gì đó bất chấp sức khỏe tâm thần hoặc sức khỏe thể chất của mình.
Vậy tôi nói đó là điều tôi đã để ý rất rõ từ vài năm trước.
Khi nào miếng domino đầu tiên ngã về chuyện đó?
Về mặt, ý anh là những thử thách chung cá nhân?
Ừ, tôi có thể nói thẳng về nó.
Tôi đã bị lạm dụng tình dục bởi con trai của người trông trẻ từ lúc hai tới bốn tuổi, theo tôi là mỗi tuần một lần.
Tôi có ký ức rất rõ ràng về tất cả.
Và điều đó sẽ định hình con người bạn.
Nó chắc chắn sẽ định hình bạn.
Và nó có thể có nhiều tác động.
Nó có thể cướp đi quyền tự quyết của bạn.
Nó chắc chắn có thể khiến bạn, hoặc góp phần khiến tôi, luôn cảnh giác quá mức.
Tôi rất chậm để tin tưởng.
Rồi sau đó, tôi nghĩ, trước hết là một khuynh hướng di truyền — nếu nhìn vào gia đình tôi — với rối loạn trầm cảm nặng.
Và điều đó biểu hiện, gọi là, trung bình bắt đầu ở đầu tuổi thiếu niên, như ba đến bốn đợt trầm cảm kéo dài nhiều tuần hoặc nhiều tháng mỗi năm.
Đó là một nửa thời gian sống của bạn.
Và với những người có thể đã trải qua điều gì đó như thế, tôi sẽ nói là có các công cụ có tác dụng.
Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ điều đó có thể.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ có một đợt trầm cảm vài tuần nhất tối đa mỗi hai đến ba năm.
Sự tương phản giữa hai con người đó khó mà nói quá được, đúng không?
Đó là hai trải nghiệm làm người hoàn toàn khác nhau.
Và nhiều điều trong đó quay trở lại với một vài đòn bẩy mà tôi đã nói, đúng không?
Tâm thần học chuyển hóa, liệu pháp hỗ trợ bằng chất ảo giác, y học điện sinh học, bao gồm cả TMS tăng tốc.
Những thứ này, với một số người nhất định, thực sự có hiệu quả và có thể bền vững.
Chúng không phải là làm xong một lần là xong.
Rất ít thứ là như vậy.
Nhưng đây là những thứ bạn có thể dần dần chinh phục và làm quen.
Và thay vì cảm thấy mình bị chúng giam cầm, bạn cảm thấy mình có thể uốn nắn trải nghiệm ấy thành thứ ít nhất là không làm tê liệt bạn.
Đôi khi bạn có thể biến nó thành điều tiếp thêm sức mạnh.
Tôi nhớ một nhà trị liệu tâm lý rất giỏi đã nói với tôi, có lẽ năm năm trước, sáu năm trước, là hãy lấy nỗi đau và biến nó thành một phần “thuốc” của bạn.
Và cơ bản là như vậy: tất cả những chuyện ấy đều kinh khủng. Không gì có thể biện hộ cho nó.
Hãy lấy nỗi đau đó và biến nó thành một phần những gì bạn mang đến cho thế giới.
Và tôi sẽ nói là sự kết hợp giữa câu nói đó và cả COVID, trong thời gian đó bạn gái tôi lúc ấy, vì cô ấy biết về quá khứ của tôi — rất ít người biết.
Lúc đó có thể chỉ khoảng hai người trên thế giới biết về nó.
Hai người yêu cũ gắn bó lâu dài mà tôi đã ở bên khoảng năm đến sáu năm mỗi người.
Cha mẹ không biết à?
Cha mẹ không biết.
Gia đình thì sao, thật sao?
Ừ.
Tôi ngồi cùng cô ấy trong thời kỳ COVID, ngay khi nó bắt đầu bùng phát mạnh.
Và tôi luôn có ý định sẽ viết một cuốn sách về điều đó hoặc về hành trình chữa lành sau khi cha mẹ tôi qua đời, vì tôi không muốn họ đổ lỗi cho bản thân.
Và bạn gái tôi lúc đó trong một bữa ăn đã nói điều gì đó ảnh hưởng rất lớn đến tôi, rằng:
“Bạn có bao giờ nghĩ đến bao nhiêu người sẽ mất đi vì chết tự nhiên hay vì COVID hay vì bất cứ lý do nào khác trước khi bạn có cơ hội viết cuốn sách này không? Bởi vì có lẽ bạn sẽ không viết cuốn sách đó trong 10, 15 năm. Nghĩ tới tất cả những người bạn có thể đã giúp mà bạn đã không giúp.”
Và tôi đã nghĩ, được, có lẽ tôi nên đem chuyện này thử trên một podcast.
Nhưng hãy nhớ là, gia đình tôi không ai biết.
Và tôi rất may mắn có một người bạn rất thân ở New York, Debbie Millman, podcast Design Matters, một trong những podcast phát lâu nhất trên thế giới.
Một con người tuyệt vời.
Và cô ấy đã tiết lộ với tôi vài năm trước lần đầu tiên, với đầy đủ chi tiết, về việc bị lạm dụng tình dục thời thơ ấu kéo dài.
Chúng tôi đã nói về chuyện đó.
Và tôi đã thổ lộ với cô ấy sau cuộc trò chuyện với bạn gái.
Tôi hỏi cô ấy có sẵn lòng trò chuyện với tôi mà chúng tôi có thể ghi lại không.
Nhưng như một cuộc trò chuyện, vì tôi biết mình không thể làm nó dưới dạng độc thoại.
Tôi biết mình không thể.
Và tôi đã nói trước với cô ấy, tôi nói, tôi không biết mình có bao giờ sẽ chia sẻ điều này hay không.
Nhưng tôi cảm thấy bị thôi thúc ít nhất phải ghi lại nó.
Và vậy là chúng tôi làm.
Và cuối cùng đã xuất bản, tôi muốn nói là vào khoảng tháng 9 năm 2020, đại loại vậy.
Và trời ơi.
Điều gây sốc nhất với tôi là điều đó.
Tôi biết các con số thống kê, đúng không?
Nhưng thống kê thì rất vô cảm.
Những loại lạm dụng kiểu này, loại lạm dụng tình dục này thực sự phổ biến.
Không chỉ liên quan tới các bé gái, mà còn liên quan tới rất nhiều bé trai.
Có lẽ khoảng một phần tư đến một phần ba trong số những người bạn thân nhất của tôi đã liên lạc với tôi lần đầu tiên để tâm sự và thú nhận rằng họ đã trải qua một loại trải nghiệm tương tự.
Tỷ lệ đó khiến tôi sửng sốt.
Đó thực sự là chuyện khó khăn.
Tôi sẵn sàng tiếp nhận điều đó.
Tôi có khả năng chịu đựng chuyện kiểu này, nhưng nó vẫn rất khó vì tôi nhận được những tin nhắn giọng nói đầy nước mắt từ những người đàn ông chưa từng nói với ai, kể cho tôi nghe chi tiết trần trụi mọi thứ đã xảy ra.
Thật là xé lòng.
Tôi nhớ mình đi đi lại lại trên đoạn đường vào nhà, nước mắt lăn dài trên mặt.
Và tôi ít khi khóc. Không phải chuyện thường thấy ở tôi.
Nhưng chỉ sự tàn nhẫn của nó.
Và, nhìn lại sau này, nhận ra nhiều thứ gộp lại khiến tôi nghĩ, à, điều đó giải thích tất cả những câu hỏi chưa có lời giải mà tôi từng có về người bạn kia.
Và với tôi, nhìn lại nữa, với lợi thế của năm 2020, lâu nay tôi đã, gọi nôm na là bốc một con số ra khỏi không khí, kiểu như, được rồi, tôi có khoảng bảy vấn đề sức khỏe tâm thần, tâm lý-cảm xúc mà tôi cần giải quyết.
Và tôi xem chúng như những vấn đề độc lập phải xử lý.
Nhưng khi tôi sẵn lòng mở lại cánh cửa và nhìn vào việc bị lạm dụng thời thơ ấu, thì mọi thứ đều liên quan tới điều đó.
Và đôi khi bạn chỉ cần, bạn biết đấy, đeo mặt nạ phòng độc và xuống hầm để đối mặt với nó.
Và không có một cách đúng duy nhất để làm việc đó.
Tâm thần học vẫn còn ở thời kỳ tối tăm.
Nó ở vị trí mà ngành phẫu thuật đã từng ở cách đây 300 năm.
Nhưng vẫn có những thứ nhất định hoạt động, thường là mà không biết rõ cơ chế, nhưng dường như giúp được nhiều người.
Vậy là có công cụ.
Tôi nghĩ mô hình Hệ thống Gia đình Nội tại (Internal Family Systems) do Dick Schwartz sáng tạo rất thú vị.
Liệu pháp tâm lý hỗ trợ bằng MDMA, chắc chắn đối với PTSD, rất thú vị và thường được dung nạp tốt, nhưng không phù hợp với mọi người.
Và một số phương pháp khác tôi đã nhắc đến, như liệu pháp cấu trúc gia đình (family constellation therapy), cũng khá hữu ích cho nhiều người.
Nhưng nó không phải là chuyện không thể vượt qua.
Điều tôi không nói là có người—và tôi ước gì mình có thể làm được điều này nhưng tôi không thể—sẽ nói rằng: “Tôi không hối hận, tôi vui vì nó đã xảy ra vì đây là mặt tốt của sự việc.”
Không.
Nếu tôi có thể bấm Ctrl+Z và xóa những chuyện đó, 100% tôi sẽ làm.
Nó đã gây nhiều tổn hại.
Nhưng nó cho tôi một tiếng nói đáng tin cậy khi tôi nói chuyện với những người đã trải qua những điều này, và điều đó có giá trị.
Bạn có thể giải thích cho tôi những gì bạn đã học về việc bạn lúc đó hai tuổi, trong khoảng từ hai đến bốn tuổi, như bạn nói.
Cái mà tôi muốn hỏi là cơ chế ở đây là gì, chuyện gì đang xảy ra trong não một đứa trẻ hai đến bốn tuổi mà gây ra tổn hại?
Bởi vì có lẽ khi hai tuổi bạn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bạn không hiểu người lớn hơn mình kia đang làm gì, và bối cảnh của nó.
Vậy nên tôi đang cố hiểu cơ chế gây hại với một đứa trẻ vô tội, không hiểu bối cảnh đang diễn ra ở đây là gì như thế nào.
Ừ, tôi nghĩ chẳng ai có thể trả lời điều đó với độ chắc chắn cao.
Nhưng điều tôi muốn nói là tôi vừa được ban phước lại vừa bị hành hạ bởi một trí nhớ gần như nhiếp ảnh đối với một vài thứ.
Vậy là bạn có tổn thương ban đầu, sự xúc phạm ban đầu.
Nhưng nếu bạn có như tôi — điều này kỳ lạ — tôi có thể vẽ sơ đồ mặt bằng gần như bất kỳ tòa nhà hay nhà hàng nào mình từng bước vào.
Thật điên rồ.
Ngay cả khi chỉ một lần thôi.
Tôi không biết tại sao lại như vậy, nhưng tôi làm được.
Bây giờ, điều đó có mặt tốt.
Nhưng cũng có rất nhiều mặt xấu, trong trường hợp lạm dụng.
Và khi bạn có khả năng ngày càng cao để điều hướng thế giới và nhận ra những gì đã xảy ra, đang xảy ra, có thể xảy ra,
và bạn có thể tái đặt bối cảnh cho những ký ức sống động, chi tiết, thì bạn nhận ra rằng cái việc từng rất lạ lúc đó thật ra hơn nhiều so với chỉ là “kỳ lạ”, đúng không?
Nó hoàn toàn là sự khai thác và lạm dụng.
Vậy đó là câu trả lời tốt nhất tôi nghĩ mình có thể đưa cho câu hỏi đó.
Nó tương tự những gì Tiến sĩ Lisa Feldman kể cho tôi.
Bà ấy là nhà thần kinh học và kể một câu chuyện.
Rõ ràng đó chỉ là giai thoại, chỉ một trường hợp duy nhất.
Vì vậy cần thận trọng.
Nhưng bà kể về một cô gái trẻ bị chú lạm dụng và sống một cuộc đời bình thường.
Mọi thứ đều ổn. Ngủ ngon.
Rồi xem Oprah.
Oprah mời lên chương trình một loạt phụ nữ đã bị lạm dụng khi còn nhỏ.
Cô ấy tái đặt bối cảnh những gì đã xảy ra với mình.
Và kể từ ngày đó, cô ấy có tất cả các triệu chứng của người bị lạm dụng.
Rối loạn giấc ngủ, sức khỏe bị ảnh hưởng, tất cả những thứ đó.
Bởi vì cô ấy bỗng nhiên, như bạn dùng từ, đã tái khái niệm hóa thực sự những gì đã xảy ra.
Ừ.
Nó làm thay đổi tôi, bạn biết đấy.
Ừ, ý tôi là, tôi nghĩ những người từng bị lạm dụng là những người còn sống sót và về sau làm tốt,
theo cách nào đó trở nên rất giỏi — bị ép buộc, vì nhu cầu — trong việc chia ngăn/cô lập tâm lý.
Và nếu bạn nhìn vào một số đơn vị lực lượng đặc biệt hàng đầu quân đội và so on,
tỷ lệ những người trong số họ từng bị lạm dụng là rất cao.
Vậy tại sao điều đó lại thành một lợi thế?
Nếu bạn ở trong trận chiến, trong một môi trường hỗn loạn nơi người ta đang chết hoặc có nguy cơ tử vong,
và bạn cần hành động hiệu quả và bình tĩnh trong môi trường hỗn loạn, khó đoán nhất có thể,
thì việc chia ngăn/cô lập là một siêu năng lực — bạn có thể tách rời và ở vị thế quan sát như thể đang nhìn chính mình thực hiện các cuộc đột kích tiêu diệt và bắt giữ hay bất cứ việc gì.
Nhưng khi một số người trong đó trở về đời thường, việc chia ngăn trở thành một bất lợi nghiêm trọng và làm xáo trộn đời sống gia đình, đúng không?
Vậy là siêu năng lực đó trở thành một điểm yếu to lớn.
Và tôi nghĩ điều đó cũng đúng ngoài quân đội đối với những người sống sót sau lạm dụng.
Họ có thể chôn vùi hoàn toàn, để dưới chìa khóa ở mức vô thức, đến mức họ thậm chí không có hồi ức rõ rệt về sự kiện
cho đến khi có một chất xúc tác kích hoạt khiến nó trồi lên.
Họ có thể chỉ nói, này, chuyện đó đã xảy ra. Thật khủng khiếp. Không cần chìm vào quá khứ. Tôi muốn tiến lên, mà tôi nghĩ, thành thật mà nói, là một chiến lược khả thi.
Tôi không nghĩ ai cũng cần mặc đồ bảo hộ và đào bới mọi điều tồi tệ đã từng xảy ra với họ.
Tôi không nghĩ điều đó tự động mang lại hiệu quả hay hữu ích.
Nó có thể khiến người ta rất chán nản vì bạn không thể sửa quá khứ, đúng không?
Vì vậy tôi sẽ nói rằng trong trường hợp của tôi, việc chia ngăn ở một số khía cạnh đã rất có lợi,
ví dụ tôi có thể chịu đựng lâu hơn, bền hơn nhiều người trong thể thao, công việc.
Ngưỡng chịu đựng đau của tôi rất cao.
Nhưng có một cái giá phải trả khi bạn khâu bịt, bịt kín một số khía cạnh của bản thân và cấm đoán một số loại cảm xúc.
Có giá phải trả.
Và tôi sẽ nói rằng tôi nghĩ tiềm năng và lời hứa của các chất gây ảo giác phần lớn bị thổi phồng.
Nhưng về việc đưa cảm xúc hoạt động trở lại, đó hầu như hoàn toàn là nhờ những trải nghiệm ảo giác đối với tôi.
Đưa cảm xúc trở lại.
Ừ.
Tôi đã không khóc trong khoảng 20 năm.
Không thể nhớ lần cuối mình khóc là khi nào.
Rồi tôi ở trên máy bay xem một phim tài liệu cảm động và bắt đầu khóc trên máy bay.
Kiểu “chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Và một số cảm xúc cứ thế bật trở lại.
Và tôi nghĩ một khi những cảm xúc đó hoạt động trở lại, phần nào chúng kéo theo việc xem xét lại những ký ức sống động này.
Rồi tôi trải qua một thời gian rất khủng khiếp vì điều đó và cuối cùng quyết định, này,
đây là quả domino dẫn đầu đã bị đẩy, đã ảnh hưởng quá nhiều thứ.
Tôi có thể tiếp tục vá víu bằng các giải pháp tạm bợ cho nhiều vấn đề.
Nhưng tôi chỉ đang vá lỗ trên mạn thuyền mà không hỏi vì sao thuyền lại ngập nước ngay từ đầu.
Và tôi quyết định, được rồi,
tôi sẽ dành sáu tháng.
Và tôi biết liệu pháp tâm thần khá lộn xộn.
Nhưng ưu tiên số một là cố gắng tìm một sự giải quyết cho chuyện này.
Và đó là những gì tôi đã làm.
Tôi hủy mọi thứ vì về cơ bản tôi đang bị sụp đổ tinh thần và không chắc mình có thể hoạt động được về mặt công việc hay không.
Vậy nên, vâng, đúng là một cuộc phiêu lưu.
Một chuỗi rắc rối.
Nhưng, bạn biết đấy, mình phải chơi tốt nhất với những gì có.
Vậy nên có podcast, có sách, có blog thực sự là việc trị liệu vô cùng đối với tôi trong việc tìm cách rút ra giá trị từ những trải nghiệm đó.
Và để tôi nói thêm điều này vì tôi không kiếm được gì từ chuyện này.
Nếu ai đó đang trải qua trải nghiệm như vậy hoặc có tiền sử chấn thương, bạn có thể vào tim.blog/trauma.
Ở đó có cuộc trò chuyện với Debbie.
Đó là một cuộc trò chuyện khó khăn.
Nhưng nó cũng có danh sách các tài nguyên.
Bởi vì những gì tôi dùng như một bộ công cụ và những gì Debbie dùng hoàn toàn khác nhau.
Vậy nên bạn sẽ có hai góc nhìn rất khác nhau về mọi thứ.
Và tôi sẽ nói nếu phải chọn một bài blog khác trong trường hợp này mà là, đã khó khăn nhất để đăng và cũng là bài mà tôi nghĩ mình tự hào nhất, thì đó sẽ là một vài suy nghĩ thực tế về tự tử.
Có một bài gọi là Một vài suy nghĩ thực tế về tự tử.
Và tôi biết rằng, tôi biết trực tiếp rằng bài đó đã cứu được vài trăm mạng người.
Nó mô tả trải nghiệm cá nhân của tôi khi suýt tự kết liễu đời mình trong thời đại học, đã đến rất gần.
Tôi đã ghi một ngày lên lịch.
Và lý do duy nhất nó không xảy ra là vì tôi gặp may.
Đó là may mắn.
Lúc đó, tôi đang nghỉ một năm học để làm vài công việc khác nhau và cuối cùng trở nên rất cô lập vì cả lớp tôi đều ra trường.
Bạn cùng phòng của tôi khi đó có việc làm toàn thời gian, nên tôi cứ bị mắc kẹt ở nhà làm luận văn tốt nghiệp.
Không phải công thức tốt cho sức khỏe tâm thần.
Tôi đã đặt mượn một cuốn sách từ Thư viện Đại học Princeton về hỗ trợ tự sát.
Và cuốn sách đã đến.
Có vẻ là cuốn sách phổ biến.
Ngày xưa, hệ thống hoạt động như sau: họ sẽ gửi cho bạn một tấm bưu thiếp vật lý tới địa chỉ mà họ có ở văn phòng đăng ký.
Tôi đã chưa cập nhật địa chỉ sang căn hộ ngoài khuôn viên.
Vậy tấm thiệp có nội dung, “tin tốt, cuốn sách về hỗ trợ tự sát của bạn đã tới Thư viện Firestone” đã được gửi tới bố mẹ tôi.
Và đó là thứ kéo tôi ra khỏi suy nghĩ đó, khi nhận ra, ôi, chuyện này không chỉ liên quan tới mình tôi.
Bây giờ tôi không còn cái cớ hợp lý nữa.
Tôi định làm cho nó trông như một tai nạn.
Giờ thì không còn nữa.
Nhìn lại, cảm ơn Chúa.
Vậy nên nó đã không xảy ra.
Nhưng lý do tôi viết bài đó là vì tôi có mặt ở một sự kiện.
Thực ra là được phỏng vấn bởi Jason Kalkanis trên sân khấu tại sự kiện trực tiếp This Week in Startups.
Vài trăm người trong khán phòng và mọi người ở lại sau đó.
Và một nhóm người đến xin chữ ký sách và những thứ tương tự.
Có một người rất tử tế, ăn mặc chỉnh tề, trông khá chỉn chu, người đã nhờ tôi ký hai cuốn sách.
Một cuốn cho anh ta.
Rồi anh ta nhờ tôi ký một cuốn cho em trai.
Tôi hỏi, anh muốn tôi viết gì cho em trai anh?
Và anh ta bỗng đứng im.
Tôi hơi bối rối, rồi nói, ừm, được rồi, tôi không muốn anh cảm thấy bối rối.
Tôi nói, tôi nói sao đây, chúng ta có thể sắp xếp, hoặc anh cứ để tôi lo.
Không cần vội.
Chúng ta có thể làm việc này sau sự kiện.
Được rồi, tôi lo xong cho mọi người khác.
Rồi anh kia dẫn tôi ra thang máy và giải thích.
Anh ta nói, vâng, xin lỗi về chuyện đó.
Tôi đứng im vì em trai tôi đã tự tử.
Và chúng tôi giữ nguyên phòng của em ấy y như cũ.
Và em ấy là một fan lớn của bài viết của chị.
Vậy nên tôi muốn xin chị ký một cuốn rồi đặt vào phòng của em ấy.
Rồi anh ta hỏi, chị đã bao giờ nghĩ tới việc nói về sức khỏe tâm thần chưa?
Bởi vì chị có thể giúp được rất nhiều người. Rất nhiều người nghe chị.
Không biết anh ta, tôi đã có cả lịch sử về việc suýt nữa thì kết liễu đời mình.
Và tôi ngồi xuống suy nghĩ về chuyện đó.
Rồi tôi tự nhủ, ừ, anh nói đúng.
Anh ấy thực sự đúng.
Tôi có trách nhiệm viết về chuyện này.
Và bài blog đó đã tốn của tôi ít nhất một tháng để viết rồi viết lại rồi sửa rồi nhờ người đọc thử, cân nhắc xoá đi.
Và bởi vì đó cũng là điều mà gia đình tôi không biết.
Ý tôi là, họ biết về quyển sách, nhưng họ không nhận ra tôi đã gần đến mức nào.
Vậy đó cũng là một cuộc gọi cần thiết với gia đình để nói rằng,
có chuyện này sắp xuất hiện.
Nên thông báo trước để họ không nghe từ mọi người trong họ hàng.
Nhưng bố mẹ anh ấy đã nhận được tờ thông báo đó trong bưu thư.
Ừ.
Tờ thông báo của thư viện.
Ừ.
Họ có gọi cho anh không?
Mẹ tôi gọi cho tôi bằng giọng run run, hỏi, chuyện này là gì, sao con lại đặt cuốn sách này?
Và tôi đã nói dối.
Bạn biết đấy, tôi nói, ồ, tôi có một người bạn ở Rutgers và anh ấy đang cố xin cuốn sách này cho một dự án nghiên cứu.
Họ không có ở thư viện của họ, nên anh ấy nhờ tôi lấy một cuốn qua Firestone.
Nhưng tôi chỉ đang nói dối.
Nhưng tôi biết trò bị bại lộ rồi, đúng không?
Và đó là điểm ngoặt.
Và đó cũng là, bởi vì chuyện này vào năm 1999, tôi quyết định dồn 100% vào luyện tập thể chất.
Có rất nhiều câu chuyện đằng sau, mọi người có thể đọc nếu muốn trong bài đăng đó, Một vài suy nghĩ thực tế về tự tử.
Nhưng việc này không hiếm, nó thật sự cực kỳ phổ biến.
Nó rất đáng lo ngại.
Khi bạn nhận ra điều đó, vừa đáng lo vừa mang lại sự an ủi.
Đáng lo vì bạn nhận thấy nó phổ biến đến mức nào và nhiều người đã đến gần thế nào.
An ủi vì bạn cũng nhanh chóng nhận ra rằng bạn không đơn độc.
Bạn không phải là người duy nhất có khuyết điểm ấy.
Chuyện này không cần phải là chuyện cá nhân và mãi mãi.
Người ta đã tìm ra cách xử lý chuyện này.
Nhìn vào khán giả của tôi trong 10 năm qua, mọi biến chứng hay chẩn đoán về sức khỏe tâm thần mà tôi nghĩ tới đều tăng lên và hướng về bên phải. Giống như một đồ thị “hockey stick”.
Lo âu mạn tính, trầm cảm kháng điều trị, bạn đặt tên đi, đúng không?
Béo phì, cô đơn, mà cô đơn có thể biểu hiện theo nhiều hình thức khác nhau, thường là do chính người ta gây ra.
Và khi tôi thấy một chòm sao các vấn đề như vậy, tôi cố gắng xác định, nếu có thể, không chỉ các triệu chứng,
bởi vì nếu chỉ vậy thì bạn sẽ cứ dán băng lên những thứ có liên quan với nhau nhưng lại xử lý chúng như từng hộc riêng biệt,
mà hãy nhìn xuống bên dưới xem có nguyên nhân gốc rễ nào mà chúng ta có thể khắc phục.
Vậy để tôi nói về điều đó trước.
Về mặt sức khỏe tâm thần, tôi sẽ nêu ra vài điều đã rất, rất hữu ích.
Có những câu hỏi về hành vi, và tôi đồng ý rằng ở mức đơn giản nhất, bạn chỉ cần nhìn vào những gì chúng ta đã tiến hoá để làm.
Cứ nhìn kỹ vào sinh học tiến hoá.
Tinh thần độc lập, kiểu con sói đơn độc, không nằm trong chương trình của chúng ta.
Đơn giản là không.
Vậy tôi sẽ nói là khi còn nghi ngờ, hãy quay lại ở một mức nào đó với những gì người ta đã làm vài trăm năm trước, ít nhất là cách gần đây nhất, đúng không?
Tương tác xã hội, tương tác con người dạng analog, tôi chỉ nói rằng đó là mục tiêu khi đạt được sẽ giải quyết được vô số vấn đề khác, nếu không bạn sẽ cứ như đang chơi trò “đập chuột chũi”—vấn đề này chấm dứt, vấn đề khác lại mọc lên.
Nhưng nếu vẫn còn những vấn đề tồn dư như lo âu kinh niên, rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD), rồi đến những vùng địa hình khó hơn một chút như tâm thần phân liệt, rối loạn nhân cách ranh giới, v.v.,
Có vài điều tôi đã thấy trong quá trình làm nhiều việc với các nhà khoa học khác nhau và cũng thử nghiệm khá nhiều trên chính mình — vì tôi lớn lên với nhiều đợt trầm cảm kéo dài mỗi năm.
Và đó là một danh sách ngắn các loại kích thích não khác nhau, cụ thể là cái gọi là TMS tăng tốc.
Những kết quả trước và sau mà tôi thấy với phương pháp đó thật sự khó tin.
Và bằng hoặc thậm chí vượt trội hơn, trong một số trường hợp, về biên độ hiệu quả và độ bền của hiệu quả so với các liệu pháp hỗ trợ bằng thuốc gây ảo giác.
TMS tăng tốc.
Tức là, kích thích từ xuyên sọ.
Và Dr. Nolan Williams ở Stanford là người tốt để tìm hiểu thêm về điều đó.
Chính xác thì nó là gì?
Là đặt thứ gì đó lên đầu bạn à…
Có nhiều cách thực hiện, tùy thuộc vào phần cứng bạn đang dùng.
Nhưng về bản chất, TMS tăng tốc ám chỉ một giao thức mới với phần cứng và phần mềm tốt hơn của một công nghệ, TMS, đã tồn tại có lẽ khoảng 40 năm, nếu không muốn nói là lâu hơn ở một mức độ nào đó.
Và thay vì làm hai ba buổi một tuần trong nhiều tháng, bạn làm 10 buổi một ngày trong năm ngày liên tiếp.
Tức là bạn được kích thích mỗi giờ, cứ mỗi giờ, khoảng tám phút.
Và bạn làm như vậy suốt 10 tiếng.
Rồi bạn lặp lại trong năm ngày.
Và bạn thấy, ví dụ, để đưa ra một trường hợp, con của một người bạn — câu chuyện rất đáng sợ.
Nhưng nó là một đứa trẻ 14 tuổi tự cắt mình.
Tự làm hại.
Vâng.
Bố mẹ gần như chỉ chờ cuộc gọi báo rằng con họ đã tự tử.
Và chuyện này kéo dài hai ba năm, tôi muốn nói vậy.
Rồi chỉ trong ba ngày điều trị bằng TMS tăng tốc, như thể trở về bản thân cũ.
Và sau đó với các mũi tăng cường cứ khoảng ba đến sáu tháng, tình trạng bền vững.
Sự khác biệt trước và sau thật khó mà nói quá.
Thật kinh ngạc.
Họ đang làm gì với não?
Là điện cực hay là âm nhạc?
Là nam châm.
Là nam châm.
Nam châm.
Vâng.
Và cảm giác giống như ai đó búng nhẹ vào bên đầu bạn.
Đó là cảm giác.
Về phương diện hồ sơ an toàn, thật sự rất thuyết phục.
Rủi ro bất lợi là rất, rất nhỏ.
Và với các buổi gần đây nhất tôi tự trải nghiệm, tôi có lẽ được bốn đến năm tháng không lo âu.
Tất cả những thứ đó biến mất như có cây đũa thần.
Và tôi cảm thấy như mình đã thiền hai lần một ngày trong một năm.
Tôi nói thật, không thể tưởng tượng được.
Thật sự, thật sự, thật sự đáng chú ý.
Và có bằng chứng lâm sàng tốt về điều này.
Không chỉ là một giai thoại.
Đó là một phần về kích thích thần kinh.
Và sẽ còn rất nhiều điều xảy ra trong không gian đó.
Nhưng y học điện sinh học sẽ là một đòn bẩy lớn mà tôi nghĩ đáng để điều tra nếu người ta đang chịu đựng bất kỳ điều kiện nào khác nhau.
Rồi bạn có tâm thần học chuyển hóa.
Chủ yếu là can thiệp chế độ ăn.
Chris Palmer ở Harvard là người đã phổ biến điều này trong vài năm gần đây.
Tâm thần học chuyển hóa, cụ thể là đưa người ta vào chế độ ăn ketogen.
Có những người đã được điều trị bằng 15 loại thuốc khác nhau cho tâm thần phân liệt trong một thập kỷ, họ bỏ hết thuốc trong vòng ba đến sáu tháng và giữ được trạng thái không dùng thuốc.
Chỉ bằng cách ổn định một vài thứ trong não, bao gồm thêm một nguồn năng lượng rất sạch và đẹp, đó là ketone.
Cũng có nhiều khả năng ứng dụng của chế độ ăn ketogen hoặc chế độ ketogen được điều chỉnh, ketone ngoại sinh — tức là ketone bổ sung — cho các bệnh thoái hóa thần kinh.
Hiện tôi có ba người thân bị Alzheimer và về mặt di truyền tôi rất có xu hướng mắc.
Vì vậy tôi cũng nghĩ nhiều về điều này từ góc độ phòng ngừa.
Liệu tôi có thể củng cố sức khỏe ty thể, làm sạch tế bào, giảm sự tích tụ mảng bám, v.v., bằng cách duy trì ketosis nghiêm ngặt một tháng mỗi năm, nhịn ăn một tuần, có thể một lần mỗi năm chỉ uống nước?
Tôi nghĩ thực ra có bằng chứng khá thuyết phục rằng những can thiệp đó đều đáng xem xét nếu bạn có nguy cơ cao như tôi.
Và rồi tôi sẽ nói tới thứ cuối cùng bây giờ: liệu pháp hỗ trợ bằng thuốc gây ảo giác cho các tình trạng khác nhau.
Tôi thực sự nghĩ rằng thuốc ảo giác — và đây là trích dẫn một nhà trị liệu tâm lý rất nổi tiếng tên Stanislav Grof, Stan Grof —
“Những gì kính thiên văn đã làm cho thiên văn học, những gì kính hiển vi đã làm cho sinh học, thuốc ảo giác sẽ làm cho tâm trí.”
Tôi không nghĩ đó là nói quá vì nhiều kết quả lâm sàng mà chúng ta đang thấy với PTSD kháng trị — những người có thời gian được chẩn đoán trung bình khoảng 14 đến 17 năm, thử mọi thứ mà không thành công.
Họ làm hai đến ba buổi, rồi bạn thấy khoảng hơn 50% thuyên giảm hoàn toàn PTSD.
Chuyện gì đang xảy ra ở đó?
Tôi nghĩ theo một cách rất hữu ích, nó dẫn chúng ta đến việc đặt câu hỏi một số giả định rất cơ bản trong thế giới tâm thần học, đặc biệt về tương tác dược phẩm hoặc kê đơn thuốc.
Và điều đó thực sự khiến tôi phấn khích vì tôi nghĩ có thể có lập luận cho rằng bạn có thể giải quyết một số nguyên nhân gốc rễ.
Và có những giải thích khác nhau về điều này.
Gould Dolan, người hiện ở UC Berkeley, trước đây ở Johns Hopkins, nói về việc mở lại các “giai đoạn then chốt” trong phát triển.
Vì vậy bạn có thể tiềm năng dùng thuốc ảo giác cho bệnh nhân đột quỵ đang cố gắng học lại kiểm soát vận động.
Vì vậy tôi sẽ nói rằng đó đại khái là ba trụ cột.
Có một chuyện nữa mà tôi đang tìm hiểu và nghĩ rằng có thể sẽ rất, rất thú vị về tổng thể. Cái này thì cá nhân tôi còn đang cân nhắc. Tôi đang thử nghiệm nó. Nhưng kích thích thần kinh phế vị có một biển thông tin vớ vẩn đang trôi nổi quanh chủ đề này. Phần lớn những gì bạn thấy sẽ là những thứ giả khoa học. Vậy nếu tôi chưa bao giờ nghe về kích thích thần kinh phế vị trước đây, thì làm sao biết được nó là gì? Ừ, tôi có thể giải thích.
Thần kinh phế vị hơi bị gọi sai tên vì thực ra có hai bó dây thần kinh đi xuống từ vùng hành não, chạy xuống hai bên cổ, cái nơi bạn có thể cảm thấy mạch đập. Nó nằm sát động mạch cảnh. Bạn có thể tưởng tượng chúng giống như những sợi cáp thông tin lớn xuyên lục địa. Bạn có hai thần kinh phế vị chính, nhưng mỗi cái có khoảng 100.000 sợi, và chúng ta chỉ biết được một phần rất nhỏ trong số đó làm gì. Chúng đi xuống và chi phối, chạm tới gần như mọi thứ bạn có thể tưởng tượng, bao gồm cả đường ruột. Có một số giao tiếp rất thú vị giữa hệ vi sinh đường ruột và não thông qua thần kinh phế vị. Thật kinh ngạc.
Giọng nói đáng tin cậy nhất mà tôi tìm thấy trong thế giới khoa học về kích thích thần kinh phế vị (gọi tắt là VNS) là một người tên Dr. Brian Tracey. Ông ấy viết một cuốn sách tên The Great Nerve, rất đáng đọc để làm quen với tất cả chuyện này. Ông là một trong những nhà khoa học được trích dẫn nhiều nhất trong 30 năm qua. Ông ấy thực sự xuất sắc. Và ông đồng sáng lập một công ty, tôi nghĩ là ít nhất 10 hay 11 năm trước. Công ty đó tham gia với vai trò cố vấn khoa học chính cho một thiết bị cấy ghép. Thiết bị cấy ghép có kích thước khoảng một viên nang dầu cá omega-3. Nó được cấy ngay ở cổ. Là một thủ thuật phẫu thuật, nhưng tương đối nhỏ. Và thiết bị đó vừa được chấp thuận. Nó lên trang bìa của New York Times cách vài tuần trước, cho điều trị viêm khớp dạng thấp. Những hình ảnh trước và sau ở một số bệnh lý này, một lần nữa, giống như bước ra từ phim khoa học viễn tưởng. Bạn thấy một người trước đó hầu như nằm liệt giường, mệt mỏi mãn tính, không giữ được việc, khó khăn khi tương tác với con cái — họ làm thủ thuật này. Và chỉ hai tuần sau, họ chạy vội lên cầu thang để kịp tàu trong chuyến đi châu Âu và vấn đề của họ giờ là có quá nhiều năng lượng.
Nó dường như có tiềm năng áp dụng rộng cho các bệnh tự miễn. Bạn có thể nghĩ tới bệnh Crohn hay hội chứng ruột kích thích (IBS). Nó còn có ứng dụng trong việc tăng đáng kể HRV — biến thiên nhịp tim. Tôi có một người bạn, một cựu đặc nhiệm hạng nhất trong quân đội. Anh ấy bị kích hoạt hệ thần kinh giao cảm quá mức, nên khó ngủ. Anh thử đủ loại chương trình thở phức tạp (có thể giúp), thử tắm nước lạnh (cũng có thể giúp). Nhưng những thứ đó chỉ cải thiện HRV một cách gia tăng, có thể 10–15%. Ngồi thiền nhiều lần trong ngày cũng tương tự, 10–15%. Dùng kích thích thần kinh phế vị trong khoảng hai đến bốn tuần thì HRV của anh ấy tăng gấp ba. Gì cơ? Ừ, tăng gấp ba.
Vậy làm sao anh ấy kích thích thần kinh phế vị? Đây là phần hơi gây tranh cãi. Thiết bị anh ấy dùng tên là GammaCore. Cần có đơn bác sĩ. Nó được áp lên cổ. Nó cung cấp kích thích điện trong khoảng hai phút mỗi lần, theo tôi nhớ. Rất rất nhẹ. Có lẽ là hai phút, hai lần một ngày — hoặc có thể là năm phút, hai lần một ngày — và dường như mang lại một chuỗi lợi ích hoặc lợi ích tiềm năng.
Phần lớn nghiên cứu cho GammaCore, theo tôi biết, là về đau nửa đầu và/hoặc đau đầu cụm trong các tài liệu đã công bố. Lựa chọn B, có nhiều nghiên cứu hơn, là kích thích qua vành tai, tức kích thích tai. Và đó là kích thích một vùng gọi là cymba conchae (tác giả phát âm gần như “SimbaConsha”) ngay ở đây. Đó là một vị trí rất cụ thể. Vậy bạn áp dụng kích thích lên tai. Tôi đang thử cả trên tai lẫn ở cổ. Tôi sẽ nói là kích thích thần kinh phế vị đang ở vị trí hàng đầu trong suy nghĩ của tôi về sự quan tâm hiện nay.
Tôi đã mua cho bạn gái một mặt nạ Bond Charge, một tấm ánh sáng, làm quà Giáng sinh. Đó là lần đầu tôi biết tới Bond Charge. Kể từ đó, tôi dùng sản phẩm của họ rất thường xuyên. Nên khi họ hỏi có thể tài trợ chương trình hay không, đó là một vinh dự tuyệt đối của tôi. Nếu bạn chưa quen với liệu pháp ánh sáng đỏ, nó hoạt động bằng cách sử dụng ánh sáng hồng ngoại gần để tác động lên da và cơ thể một cách không xâm lấn. Nó làm giảm nếp nhăn, sẹo và vết thâm, tăng sản xuất collagen để da bạn trông săn chắc hơn. Nó cũng giúp cơ thể phục hồi nhanh hơn. Sản phẩm yêu thích của tôi là mặt nạ liệu pháp ánh sáng đỏ — chính là cái tôi đang để trước mặt — và cả chăn sauna hồng ngoại. Vì tôi rất thích chúng, tôi đã yêu cầu Bond Charge tạo một gói cho khán giả của tôi, gồm mặt nạ và chăn sauna, và họ đã đồng ý. Bạn có thể được giảm 30% cho gói này hoặc 25% cho mọi sản phẩm khác trên trang khi vào bondcharge.com/diary và dùng mã diary khi thanh toán. Tất cả sản phẩm giao rất nhanh, kèm bảo hành một năm và bạn có thể trả hoặc đổi nếu cần. Và tôi phải nói, tôi giật mình mỗi khi nhìn sang văn phòng vào đêm muộn và thấy một thành viên nhóm ngồi tại bàn dùng sản phẩm này.
Tôi đã nhờ trợ lý Sophie tìm cho tôi một hệ thống an ninh đáng tin cậy cho chỗ ở mới ở LA. Cô ấy nhận ra rằng hầu hết các lựa chọn có sẵn đều có cùng một vấn đề: chúng phản ứng muộn và chỉ hành động sau khi ai đó đã đột nhập vào nhà bạn. SimpliSafe, nhà tài trợ chương trình này, có một cách tiếp cận hoàn toàn khác.
Nếu có ai đó lảng vảng gần nhà hoặc văn phòng của bạn, các camera được trang bị AI của họ sẽ phát hiện, rồi các nhân viên con người hoạt động như bảo vệ từ xa sẽ can thiệp, nói trực tiếp với kẻ xâm nhập, cho họ biết họ đang bị quay phim, và nếu cần, kích hoạt còi báo hoặc đèn chiếu để xua đuổi. Hoặc họ có thể gọi 911 để điều cảnh sát đến. Phản ứng ngay lập tức này là lý do tôi chọn SimpliSafe. Không ai tiếp cận an ninh theo cách đó. Họ không có hợp đồng dài hạn hay phí ẩn, nên bạn có thể hủy bất cứ lúc nào. Họ cũng có chế độ hoàn tiền trong 60 ngày.
Ngay bây giờ, khán giả của tôi có thể tiết kiệm 60% khi mua hệ thống an ninh gia đình SimpliSafe tại simplisafe.com/D-O-A-C. Đó là simplisafe.com/D-O-A-C để tiết kiệm 60% cho hệ thống an ninh gia đình SimpliSafe. Không có hệ thống nào an toàn như SimpliSafe.
Trước khi Diary of a CEO trở thành như hiện nay, nó chỉ là một ý tưởng. Và nó bắt đầu từ tôi, một chiếc micro cắm rẻ tiền và chiếc Mac của tôi ngay ở đây. Phải nói là khi lần đầu tôi nảy ra ý tưởng cho Diary of a CEO, tôi nghĩ có lẽ thế giới sẽ muốn nhìn vào nhật ký của một vài người thú vị, thành công, thực sự ở những vị trí cao đang làm những điều thú vị. Vì vậy, sau khi ghi tập đầu tiên dưới chăn, tôi ngồi trước chiếc Mac của mình, do nhà tài trợ Apple, và mất hàng giờ để chỉnh sửa. Cuối cùng tôi đăng tải nó, và thật lòng mà nói, tôi nghĩ có lẽ chỉ có vậy thôi. Nhưng vài người bạn của tôi nói họ thích nó, nên tôi tiếp tục ghi.
Theo thời gian micro thay đổi, và giờ chúng tôi có bộ thiết bị tuyệt vời này ở đây. Nhưng điều vẫn giữ nguyên là tôi vẫn dùng Mac. Ngay cả ngày nay, toàn bộ đội ngũ trong studio của tôi vẫn dùng Mac. Vài tập đầu có thể chỉ có vài chục người nghe, nhưng giờ hàng chục triệu người khắp thế giới theo dõi, điều đó vẫn thật điên rồ đối với tôi. Vậy nên nếu có một ý tưởng cứ chạm vai bạn, đây là dấu hiệu để bắt đầu. Những ý tưởng tuyệt vời của bạn bắt đầu trên Mac. Bạn có thể tìm hiểu thêm tại apple.com/Mac.
Vì những gì bạn làm, và vì cách bạn là, về mặt tò mò rộng mở, cách bạn suy nghĩ và cách bạn học, tôi phải hỏi bạn một câu: bạn thấy điều gì sắp tới? Như những xu hướng vĩ mô phía trước, có lẽ hợp lý nếu chúng ta tạm dừng ở mảng sức khỏe một chút. Bạn đã nói về Vegas. Có điều gì khác mà bạn nghĩ 10 năm nữa mọi người sẽ làm nhưng bây giờ chưa làm hay chưa nghĩ tới không?
Một trong những điều tôi muốn nêu là chất lượng không khí. Tôi nghĩ tôi thấy mối quan tâm của mọi người về mức CO2 tăng lên, và cả chất lượng không khí bên ngoài. Vì vậy tôi hình dung mình sẽ đeo một thiết bị nào đó, hoặc iPhone của tôi sẽ báo cho tôi biết chất lượng không khí trong phòng hoặc ngoài trời. Ừ, điều đó không làm tôi ngạc nhiên.
Tôi nghĩ y học điện-sinh học là một lĩnh vực lớn. Dù là TMS tăng cường (accelerated TMS) hay siêu âm tập trung (focused ultrasound), nơi bạn có thể lấy một vật tròn giống như miếng puck khúc côn cầu và đặt nó lên gan, chẳng hạn, hoặc lách để tác động vào các thứ khác nhau; sử dụng vi mạch thay cho viên thuốc, tôi nghĩ sẽ là một lĩnh vực tăng trưởng lớn, và chúng ta sẽ nhận ra ngày càng nhiều thứ phụ thuộc vào phản xạ miễn dịch và các loại giao tiếp khác nhau được trung gian bởi điện, có thể bị ảnh hưởng bởi các thiết bị bên ngoài hoặc bên trong như cấy ghép.
Ví dụ, tôi sẽ đưa bạn một mẩu thông tin gây sốc, mà có thể mọi người đã nghe câu chuyện dựa trên khoa học thực tế: bạn cấy ghép hệ vi sinh đường ruột từ, giả sử, chuột béo sang chuột gầy, và những con chuột gầy đó sau đó trở nên béo chỉ bằng cách cấy ghép microbiome đường ruột. Nếu bạn cắt đứt dây thần kinh phế vị trước khi làm việc cấy ghép, điều đó không xảy ra. Chúng không trở nên béo. Vậy chuyện gì đang xảy ra? Có vẻ như microbiome đang giao tiếp với não thông qua dây thần kinh phế vị. Và khi bạn cắt đứt một thứ gì đó trong thí nghiệm hoặc phá hủy nó, thường thì, điều này nghe có vẻ nghịch lý, nhưng bạn có thể đạt được hiệu quả tương tự bằng kích thích như khi cắt đứt.
Và tôi nghĩ nhiều giả định hiện tại của chúng ta, vốn là nền tảng của thứ gọi là hiểu biết về bệnh tâm thần v.v., sẽ hoàn toàn sai. Chúng sẽ hoàn toàn không thể đứng vững trong vòng 10 năm. Phần lớn điều đó, tôi nghĩ, sẽ được thúc đẩy bởi hiểu biết tốt hơn về “cơ thể điện”. Nó sẽ được thúc đẩy bởi hiểu biết tốt hơn về cách sử dụng nhiên liệu trong não điều khiển nhiều tình trạng tâm thần khác nhau, những thứ có thể được giảm bớt hoặc giải quyết hoàn toàn bằng, chẳng hạn, việc cung cấp một nguồn nhiên liệu thay thế thay vì glucose — là xeton, đúng không? Đó chỉ là một ví dụ đơn giản. Nhưng có một vấn đề lớn về việc tuân thủ chế độ ăn ketogenic, đúng không? Mọi người không muốn làm điều đó vì nhiều lý do chính đáng. Vậy làm sao để khiến người ta kiên trì với nó? Có thể có những lựa chọn khác để đạt được hiệu ứng giống ketogenic, chẳng hạn chống viêm toàn thân, bằng việc sử dụng điện thay vì chế độ ăn, đúng không? Tôi nghĩ điều đó có thể. Và tôi đã đầu tư vào một vài công ty đang nhắm đến điều đó, điều này rất thú vị, vì nghĩa là bạn có thể có những lựa chọn để tác động tới chức năng não mà không bắt buộc phải đưa các phân tử trực tiếp vào não. Điều đó thực sự rất thú vị. Vậy nên y học điện-sinh học, tôi nghĩ, sẽ là một lĩnh vực rất đáng theo dõi. Có rất nhiều nhà nghiên cứu đang làm những điều điên rồ với y học điện-sinh học. Chúng ta sẽ xem nó phát triển ra sao.
Còn bạn hôm nay đang ở đâu, điều gì đang dẫn dắt bạn trong giai đoạn cuộc đời này? Mục tiêu lớn của bạn là gì? Bạn có khát vọng gì đặc biệt không?
Là các mối quan hệ. Tôi đang mong chờ chương tiếp theo lớn cho mình, mà rất có thể sẽ là có một người bạn đời, gia đình, tất cả những điều đó.
Ý tôi là, một startup khác cũng không thay đổi gì cuộc sống của tôi đâu.
Bạn biết đấy, lại thêm một podcast nữa.
Tôi thích tất cả mấy thứ đó.
Tôi thích startup.
Tôi thích podcast.
Tôi thích sách.
Nhưng bây giờ thì chỉ còn là vắt kiệt những cải thiện nhỏ nhất.
Bạn đã kết hôn chưa?
Bạn đã có vợ hay…
Tôi chưa có vợ.
Tôi không có con mà tôi biết.
Ý là, mà bạn biết đấy.
Nhưng đang hẹn hò với một người phụ nữ rất dễ thương.
Rất phấn khích về chuyện đó.
Bạn có nghĩ hơi kỳ lạ là nhiều podcaster dường như không…
Ý tôi là, tôi chưa kết hôn.
Ừ.
Tôi chưa có con.
Ừ.
Tôi vừa mới tròn 33 tuổi.
Nhưng nhiều podcaster lớn dường như không có con hoặc không kết hôn,
ngoại trừ đúng Rogan.
Ừ.
Có người tweet về chuyện này hôm nọ.
Và tôi đã kiểu, ôi, chết tiệt.
Ừ.
Ý tôi là, nghe này, tôi không phải đang chỉ trích ai cả.
Nhưng tôi biết khá nhiều mấy ông này.
Nếu ta đang nói về mấy ông đàn ông.
Ừ.
Ý tôi là, tôi cũng biết một đống nữ podcaster.
Trong số đó khá nhiều người đã kết hôn.
Nhưng bên phía nam, tôi sẽ nói là, nếu bạn là đàn ông đẹp trai và đăng video lên YouTube, hộp tin nhắn của bạn sẽ đầy ắp, và vô số cám dỗ mà bạn phải kiềm chế sẽ khiến việc duy trì độc thân trở nên rất hấp dẫn.
Và điều đó đúng với nhiều người trong số họ.
Nên tôi không thấy có bí ẩn gì cần giải thích.
Nói khác đi, nếu họ lên app hẹn hò thì như kiểu dễ như ăn kẹo.
Và tôi không nghĩ cuối cùng các app hẹn hò, dù họ có nói gì đi nữa, được thiết kế để bị xóa đi.
Tôi không tin điều đó.
Chúng là mấy sòng bạc có mục tiêu giữ bạn ở trong sòng bạc.
Ừ.
Theo dõi tiền bạc, theo dõi mấy gói thuê bao mà xem.
Bạn nói về nghịch lý của sự lựa chọn.
Ừ.
Có những lúc, và tôi nghĩ đây có lẽ là kiểu ghen tị nhầm chỗ khi tôi nghĩ, biết đâu có điều hay ở chuyện hôn nhân sắp đặt, đúng không?
Và cái ý tưởng về “người tâm đầu ý hợp”, tình yêu lãng mạn điều khiển mọi thứ là một phát minh tương đối mới trong lịch sử loài người.
Giờ, tôi có muốn ai đó quyết định tôi sẽ lấy ai và có con với ai không?
Không hẳn, nhưng có một sự đơn giản nào đó trong đó mà tôi thấy đáng ganh tị khi bạn rơi vào mấy sòng bạc số của app hẹn hò hiện đại, nơi mà, vâng, người đó là 8/10, nhưng ôi, 9 hay 10 đang ngay quanh góc.
Tôi biết chỉ cần vài nghìn lần vuốt nữa thôi.
Và bạn nhận được phần thưởng biến thiên, ít nhất là thế.
Nếu bạn là đàn ông khỏe mạnh, đầy ham muốn tình dục, tôi chắc phụ nữ cũng vậy.
Tôi chỉ nghĩ đàn ông thường hay suy nghĩ theo ham muốn nhiều hơn.
Bạn sẽ nhận được những cú dopamine tuyệt vời từ phần thưởng biến thiên.
Như kiểu huấn luyện chó, nhưng bạn tự huấn luyện mình với app hẹn hò để tiếp tục dùng app bằng cách nhận những “món thưởng vặt” ấy, bạn hiểu chứ, cứ để trí tưởng tượng của bạn điền vào chỗ trống.
Tôi chưa từng gặp ai mà nói “Tôi thích app hẹn hò.”
Không ai cả.
Tôi chưa gặp ai.
Và đúng không?
Kẻ nghiện crack muốn gì?
Thêm crack.
Và họ có thể nói, “Tôi chỉ cần thêm một lần nữa.”
Nhưng chẳng vậy đâu.
Vì vậy, tôi nghĩ có nhiều điều để nói về việc áp đặt những giới hạn tích cực.
Tôi sợ lại độc thân.
Cách tôi nhìn vào cơ chế hiện nay để tìm ai đó, mấy app hẹn hò này, tôi chỉ nghĩ, và tôi cũng hiểu là nó sẽ là một sự xao nhãng lớn khỏi những gì tôi đang làm ở đây.
Bạn có tưởng tượng được tôi ở New York đêm nay, độc thân, có tối rảnh, trong đầu tôi sẽ nghĩ gì không, rồi bạn phải đi hẹn hò với ai đó, phải nói chuyện xã giao, mấy thứ tầm phào.
Tôi đã rút khỏi trò chơi trước khi trò chơi bắt đầu.
Ừ.
Khoảng bảy năm trước, tôi đã rút khỏi trò chơi.
Tôi thấy một tweet từ một người, tôi nghĩ đó là một phụ nữ Việt Nam, cô ấy nói, bạn biết không, tôi tự hỏi, không phải Gen X, mà kiểu, tôi tự hỏi liệu mấy người X, Y, Z của thế hệ này
có đang nhìn app hẹn hò và nghĩ, wow, chúng ta là những người cuối cùng được đưa ra khỏi Nam bằng trực thăng không.
Thực sự là vậy.
Thật không xa sự thật đâu.
Nghịch lý của sự lựa chọn là một vấn đề có thật.
Mọi người nghĩ đó là vấn đề về chất lượng do sự dư thừa.
Tôi không bị thuyết phục điều đó là đúng.
Không đời nào.
Không thể.
Bạn biết không, bạn bè tôi gặp khó khăn nhất trong chuyện hẹn hò thì lại hẹn hò nhiều nhất.
Ừ, đúng mà.
Tôi nghĩ tới hai, ba người bạn, tôi sẽ không nêu tên, nhưng hai người là nữ và một người là nam.
Họ hẹn khoảng 50, từ 50 đến 100 buổi hẹn một năm.
Ừ.
Và họ chỉ tin rằng là do thiếu lựa chọn.
Còn tôi thì nghĩ không thể nào, nhưng bạn biết đấy.
Ừ.
Tôi rất vui vì đã rời bỏ app hẹn hò.
Tôi đã dùng app hẹn hò khoảng hai, ba năm.
Nó thực sự là một công việc bán thời gian kiêm toàn thời gian.
Chúng tôi có một truyền thống kết thúc podcast này là khách mời cuối để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo, mà không biết họ để cho ai.
Và người đã viết câu hỏi cho bạn đã ngồi đó.
Thật đấy, họ ngồi im 30 phút trong im lặng hoàn toàn, suy nghĩ về hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám từ này.
Ồ, wow.
Họ ngồi thế, tôi chưa từng thấy điều gì giống vậy.
Và tám từ mà họ viết.
Ôi trời.
Tôi biết, phải không?
Thế là chín từ rồi.
Màu sắc bạn yêu thích hôm nay là gì?
Bạn tưởng tượng được không?
Ừ.
Bánh sandwich yêu thích của bạn là gì?
Không, tôi đùa thôi.
Bạn sẽ dành ngày cuối cùng trên trái đất như thế nào?
Với bạn bè thân nhất và gia đình của tôi.
Không nghi ngờ gì cả.
Sẽ không phải pizza.
Không hẳn, ý tôi là, có thể có pizza, nhưng đó sẽ là nói với những người tôi yêu rằng tôi yêu họ và dành thời gian cho họ.
Không cần gì cầu kỳ.
Có thể là ngồi trên hiên, trên một chiếc ghế bập bênh.
Và có thể nghe có vẻ sáo rỗng, nhưng tôi đang thực hành điều đó mỗi năm bằng cách dành ra những khoảng thời gian đã được chặn ra cho việc này.
Nên tôi không đợi đến ngày cuối cùng.
Nhưng chắc chắn ngày cuối cùng sẽ không dành cho app hẹn hò.
Sẽ không phải là một cuộc vùi đầu vào thuốc phiện.
Sẽ là thời gian bên những người bạn và gia đình thân thiết nhất của tôi.
Và tôi sẽ bổ sung phần đánh giá năm vừa qua khi tôi nhìn vào các mối quan hệ.
Trước khi đầu tư vào những mối quan hệ mới, tôi xem xét khoảng năm đến mười mối quan hệ hàng đầu của mình và tự hỏi, năm ngoái tôi có dành số thời gian mà mình muốn dành cho những người này không?
Nếu câu trả lời là không, tôi luôn tái đầu tư vào những người đó và chỉ phần dư mới được phân bổ cho các mối quan hệ mới.
Tôi thực sự tập trung vào những mối quan hệ đã được thử thách, đáng tin cậy, với mức độ tin tưởng sâu sắc trong thời gian dài.
Về mặt hệ thống, bạn đã thiết lập hệ thống nào để đảm bảo cuộc sống không cản trở việc những người đó tụ họp lại với nhau chưa?
Ừ, ý tôi là, suốt hơn 25 năm qua, tôi có một cuộc hội ngộ hàng năm vào dịp sinh nhật mùa hè, nơi tất cả những người bạn rất cũ của tôi—hoặc những ai có thể đến—đều xuất hiện.
Họ biết nó có trên lịch.
Nó gần như vào cùng một ngày mỗi năm.
Và họ bay đến từ khắp nơi trong nước, khắp nơi trên thế giới.
Và nó chẳng liên quan gì đến sinh nhật tôi. Đơn giản chỉ là một cuộc hội ngộ bạn bè.
Tim, cảm ơn.
Cảm ơn vì vài lý do.
Tôi nghĩ lý do đầu tiên là anh là một trong những, tôi đã nói với anh trước, một trong những người khai sinh ra những gì chúng ta làm ở đây.
Và nếu không có những người như anh và Joe, tôi nghĩ có 0% khả năng mà những người như tôi sẽ làm những gì chúng tôi làm bây giờ.
Và điều đó đã cho chúng tôi quá nhiều.
Thực sự, rất rất ít khả năng rằng nếu không có những người như anh dám mạo hiểm và tạo ra một khuôn mẫu, chứng minh rằng đó là một phương tiện hiệu quả và định dạng dài hấp dẫn—tất cả những gì các anh đã chứng minh—thì sẽ không có cơ hội để những người như tôi tồn tại.
Vì vậy mỗi khi tôi gặp những người như anh mà tôi coi là những người mình được “đứng trên vai” hay “mượn bản thiết kế” từ họ, tôi cảm thấy mình có nghĩa vụ phải nói lời cảm ơn.
Cảm ơn vì đã nói vậy.
Nhưng đúng là như thế.
Và tôi cũng được truyền cảm hứng bởi những người đi trước tôi, đúng không, khi tôi ra mắt The 4-Hour Chef năm 2012 bằng cách xuất hiện trên Joe Rogan, Marc Maron, Nerdist, v.v.
Những người đó cũng cho tôi thấy rằng có điều gì đó thú vị đang diễn ra.
Vậy anh nói 33 tuổi?
33.
Ừ, anh còn nhiều dư địa lắm, bạn ạ. Anh đang ở vị trí tốt.
Chúng ta sẽ xem chuyện gì xảy ra.
Tôi muốn bổ sung một điều cuối cùng mà tôi đã quên nhắc tới trước đó.
Nhưng về năng suất và khi nói về cấu trúc hàng tuần, tôi nghĩ ai cũng nên tự đặt cho mình một thử thách, đặc biệt nếu họ là doanh nhân: một kỳ “nghỉ hưu ngắn” bốn tuần mỗi năm, trong đó bạn hoàn toàn không thể liên lạc.
Bạn tách khỏi mọi mạng lưới, không laptop, không điện thoại — ngoài việc có thể dùng Uber, Google Maps và OpenTable — khi bạn thực sự hoàn toàn không thể tiếp cận.
Và lý do tôi khuyên thế, có vài điều.
Thứ nhất, nó sẽ cho bạn khả năng chơi dài với cường độ cao hơn bằng cách có giai đoạn giảm tải/khôi phục đó.
Thứ hai, nó sẽ buộc bạn phải cải thiện tất cả các chính sách, quy tắc, hướng dẫn về quyền tự quyết của nhân viên, v.v. Nó sẽ buộc bạn phải làm rõ tất cả những điều đó đều đặn.
Vì vậy khi bạn trở về, tất cả những cải tiến hệ thống đó sẽ tồn tại vượt qua kỳ nghỉ ngắn.
Nhưng đó là một cơ chế bắt buộc.
Nó cũng buộc bạn phải xem xét thật kỹ những sở thích không liên quan đến công việc mà bạn đã duy trì, nuôi dưỡng hoặc để mai một hoàn toàn.
Và nếu cuối cùng bạn hơi hoảng vì không biết làm gì với thời gian của mình, đó là một tiếng chuông cảnh tỉnh tuyệt vời.
Bạn cần một vài thứ khác để cân bằng lại sự tập trung cuồng loạn kiểu Type A vào việc đuổi theo “con thỏ” trên đường đua.
Amen.
Cảm ơn, Tim.
Cảm ơn, bạn.
Cảm ơn rất nhiều.
Nếu có điều gì chúng ta cần, thì đó là kết nối, đặc biệt trong thế giới mà chúng ta đang sống ngày nay.
Và đó chính là lý do chúng tôi tạo ra những bộ thẻ trò chuyện này.
Bởi vì trên chương trình này, khi tôi ngồi đây với khách mời và có những cuộc trò chuyện sâu sắc, thân mật như vậy, điều kỳ diệu này xảy ra nhiều lần: chúng tôi cảm thấy kết nối sâu sắc với nhau.
Cuối mỗi tập, khách mời tôi phỏng vấn sẽ để lại một câu hỏi cho khách tiếp theo.
Và chúng tôi đã biến những câu hỏi đó thành các bộ thẻ trò chuyện.
Chúng tôi còn thêm những thẻ “twist” để làm cho cuộc trò chuyện của bạn thú vị hơn.
Và còn rất nhiều bất ngờ khác dọc đường với bộ thẻ trò chuyện.
Đây là phiên bản hoàn toàn mới.
Và lần đầu tiên, tôi đã thêm vào bộ thẻ này một thẻ vàng, là một câu hỏi độc quyền từ tôi.
Nhưng tôi chỉ cho thẻ vàng vào đợt phát hành đầu tiên của bộ thẻ trò chuyện.
Vì vậy hãy lấy bộ của bạn ngay trước khi những thẻ vàng phiên bản giới hạn đó hết.
Truy cập liên kết trong phần mô tả bên dưới.
Vài tuần trước, chúng tôi đã đưa toàn bộ đội ngũ Diary of a CEO tới Mallorca.
Cảm ơn tất cả các bạn.
Và cảm ơn vì chúng tôi đã đạt được 10 billion subscribers.
Vì vậy chúng tôi tới đó để ăn mừng.
Và khi chúng tôi ngồi ở Mallorca nói về đủ thứ, một thành viên trong đội kể rằng họ đã để nhà lên Airbnb vào đúng ngày họ rời đi đến Mallorca để kiếm thêm tiền.
Và khi chúng tôi nói sâu hơn về chuyện này, tôi thấy rõ ràng đây là một cơ hội lớn cho tất cả thính giả của tôi.
Khi bạn đi vắng, khi nhà bạn trống, bạn có tiềm năng kiếm thêm tiền chỉ bằng cách đăng nhà của bạn lên Airbnb.
Và như bạn có thể biết, Airbnb là nhà tài trợ của podcast này.
Và tôi ngạc nhiên là nhiều người vẫn chưa nghĩ tới điều này.
Cho thuê căn nhà của bạn trên Airbnb khi bạn đi vắng là điều hiển nhiên đối với tôi, đặc biệt nếu nó đang để không.
Và biết không, tôi nghĩ ngôi nhà của bạn khi để trống trong lúc bạn đi có thể đáng giá hơn bạn nghĩ.
Và nếu bạn muốn biết chính xác nó đáng giá bao nhiêu, hãy vào airbnb.ca/host.
Bạn có thể biết mình có thể kiếm được bao nhiêu trong khi nhà để trống và bạn đi nghỉ.
每一種心理健康問題或診斷的比例都在上升。我曾與不同的科學家合作,並對自己做了大量實驗——我從小每年都會經歷好幾次憂鬱發作——想看看是否有我們可以處理的根本原因。以下我拋出幾個非常非常有幫助的方法。首先是腦部刺激。我做了之後,有好幾個月沒有焦慮。然後有一種叫做迷走神經刺激的療法,過去三十年被大量引用的其中一位科學家在這方面看到了一連串驚人的益處。我們來談談這個。
Tim Ferriss 在他的播客中訪談了八百多位具影響力的人物,之後成為一位效能優化(performance hacking)專家。現在他把最有價值的框架和技術帶給你,幫你優化生產力、健康與表現。Tim,你寫的、談的東西五花八門,涵蓋面很廣。那麼,大多數人應該問你的問題是什麼?
「你如何拆解複雜主題並加速學習能力?因為時間是我們最珍貴且不可再生的資源之一。」我有一套可以應用到任何主題的框架,包括 80/20 原則,挑出那 20% 的重點來專注,能帶來你想要的 80%。舉例來說,西班牙語有成千上萬的單字可學,但只要掌握使用頻率最高的 1500 個單字,你就能在 8 到 12 週內達到合理的會話流利度。你如果弄懂這個方法,就會領先於世界上 99.9% 的人。
那麼你認為大多數人最想問你的問題是什麼?
「有很多關於心理健康的問題。我覺得我有道德責任去幫助人,因為我曾經被保姆的兒子每週性侵害。我差一點就自殺了。這會帶來很多影響,但這些都是可以慢慢消解的。與其覺得被它們困住,不如覺得你能把痛苦化為療癒的一部分。」
「給我 30 秒鐘時間。我想說兩件事。第一,衷心感謝你每週收聽我們的節目,這對我們所有人意義重大。能走到這一步真的是我們從未想過、也無法想像的夢想。但第二,這個夢想讓我們覺得才剛剛開始。如果你喜歡我們做的內容,請成為那 24% 定期收聽本節目的聽眾之一,並在這個應用程式上追蹤我們。我向你保證:我會竭盡所能,讓這個節目現在與未來都做到最好。」
Tim,你是一位非常有趣的人,部分原因是你寫的、談的、以及你深厚好奇心涵蓋的範圍如此廣泛,難以把你歸到某一個框框裡。我的第一個問題是,你如何看待你所做的工作?如果要你自我定義——你是誰、你的使命是什麼——你會怎麼說?
「我把自己視為一個自我實驗者,其次是學生,再來是老師。最終的目的是在複雜中尋找簡單,或是把那些可能很複雜的主題,提供某種配方或演算法,讓人們以低風險的方式去測試,希望能有不錯的收益。」
「今天我們會談到很多不同的主題,所以一個不錯的起點是學會如何學習。在這個變化極快的世界裡,很多人被迫以某種形式重新學習,不論是在職業上還是其他領域。元學習,我之前從未聽過這個詞。什麼是元學習?我如何學會更有效地學習?」
「我很樂意談這個,因為像你一樣,我花了很多時間訪談非常有趣的人。我有時會擔心這些資訊會被浪費。基本的想法是:不要把不同主題或領域當成需要獨立搞清楚的孤島,而是要發展一個可以套用到任何主題的廣泛框架。我通常推薦的首字母縮略詞是 DSSS:Deconstruction(分解)、Selection(選擇)、Sequencing(排序)、Stakes(賭注)。有分解這一步,就是把像『學會游泳』或『學日語』這類相當模糊的目標拆解開來。」
那些其實都不是很具體,對吧?
所以拆解任何一樣東西——我們就拿「學游泳」當例子——把它拆成各個組成部分,對吧?
有專家幫忙你可以非常有效地做到這點。
你也可以自己試著做。
但舉例來說,如果你想找一個兩屆奧運之前的銀牌得主,你大概可以用每小時 100 美元,甚至每小時 50 美元的價格在 Zoom 上跟他們聊聊。
你確實可以接觸到世界級的人才。
然後他們會幫你把事情釐清,好吧,這裡面有許多不同的可能組成部分。
當你進入下一步,也就是「選擇」時,你是在挑那 20%。
這就是 80/20 原則,對吧?帕累托法則。
所以你挑出那 20%,它會帶來你想要的 80%。
以語言學習為例,你很容易就能找到詞頻表。
任何語言,像西班牙文或英文,有成千上萬個字可以學。
但只要掌握最常用的 1500 個單字,幾乎在任何語言上,你在有系統地學習下,8 到 12 週內就能達到相當的會話流利度,毫無疑問。
但你首先需要的是正確的教材。
接下來的 S 是「排序」(sequencing),把它們放在正確的順序上。
我覺得這是常被忽略的神奇秘訣:學任何技能的合乎邏輯的順序是什麼?先練什麼?
以游泳為例,別先想呼吸。
你需要先弄清楚像是身體向右、身體向左、滑行、在淺水區從池壁蹬離等基礎動作,然後才去考慮呼吸,並且要習慣把頭放到水下,等等。
所以有拆解、有選擇、有排序,最後一個 S 代表「賭注」(stakes),也就是激勵。
那麼你如何確保自己會真的去做你承諾要做的事?
如果更多資訊就是答案,我們大家早就是有六塊腹肌的億萬富翁了。
資訊顯然不夠,必要但不充分。
激勵會驅動行為改變。
所以光有良好意圖還不夠,即便有系統也不夠,你需要強而有力的激勵。
你可以把 500 美元或 100 美元交給朋友保管,金額其實不太重要。
如果你沒做到說好的事,他們就會以你的名義把錢捐給你最討厭的政治候選人。
我見過這招非常管用。
就是這樣,那個 D-S-S-S:拆解(Deconstruction)、選擇(Selection)、排序(Sequencing)、賭注(Stakes)。
只要按那個順序把這些框框勾起來,你的學習能力就會以極為顯著的方式呈現爆發性成長。
當你在嘗試學習任何新技能時,還有一件很重要的事要意識到:不管是什麼技能,進步不會只是從左下角到右上角那樣的線性爬升。
但如果你事先知道那些低潮會來,你就能有計畫、撐過風暴。
這點也非常重要。
如果人們期待某種線性的逐步進展,那根本不會發生。
所以大多數人在真正出現任何拐點之前就放棄了。
那麼要如何知道該追求什麼?你怎麼決定什麼值得去做?
有沒有一個框架能告訴你哪些該放在「週日的架子」上(長期待辦),哪些是今天就要做的?
我經常在想這件事,並且我很長時間以來都在用這套方法,我看不到它會很快改變。我有時會微調。
我幾乎做的所有事都是 6 到 12 個月的專案,期間包含許多 2 到 4 週的小實驗。
我沒有,也從來沒有過所謂的五年或十年的長期職涯計畫。
如果你有一個可靠的五到十年計畫,你會把自己限制在能力範圍內太保守地行動,我覺得那是在低估自己。
所以對我來說,是專案導向,並把這些專案做到 100%。
但你怎麼挑專案呢?
我依據的是人際關係與技能——新的關係或深化重要的人際關係,還有我要學的技能。
但有一個條件:那些關係和那些技能必須能夠超越那個專案本身,持續發揮效用。
舉個例子:如果我有一個專案,是以顧問身分參與一間新創公司,那家公司曾經是 StumbleUpon。
那時候我在 StumbleUpon 工作。早期的 StumbleUpon 很紅,為許多網站帶來大量流量,有點像網站界的 Pandora。
過了一兩年,它沒有什麼起色。但我在 StumbleUpon 花最多時間相處的是創辦人 Garrett Kemp。
我跟他變成很要好的朋友,學到很多關於網站流量的知識,也能把我自己的網站和部落格當做實驗場。
所以即使那個專案最終失敗,對我來說仍有上行的價值。
幾年後 Garrett 傳訊息給我,我們見面討論一個新點子:解決舊金山的計程車問題。
不久之後,那就是叫做 Uber Cab LLC 的東西,我也成為那個團隊的顧問。
我可以再舉出十幾個類似的例子:第一個專案失敗了,但我跟某人變成朋友,學到某些技能,而那些人脈和技能在兩個專案之後被應用到某個一鳴驚人的成功上。
那麼每個人在不同的人生階段都應該用同一套框架嗎?
因為如果你想想人能獲得的東西──資源、名聲、知識、技能、人脈──如果我 18 歲又身無分文,我應該追求的東西,會不會跟像 Tim Ferriss 那樣的人一樣?
我的直覺是說「是的」。
我之所以這麼說,是因為幸運女神在很大程度上決定了結果。
你能控制的事情那麼少,不管你選擇玩什麼遊戲,都需要一套能讓你在連串非常背運中存活下來的系統。
一切會隨時間滾雪球式累積並複利成長,只要你不把資源過度集中、在某個專案上押注太多(比方說在財務上),長期來看其實很難輸。
你必須能夠——作為團隊或個人——承受一段非常不幸的時期,讓大數法則和統計學在有一點點優勢的系統下站在你這邊。
這大致就是我看待世界(至少是職業選擇)的方法。
你剛剛提到的其他幾件事,比如聲譽之類的,我覺得很多是二階效應。如果你在優化人際關係和技能,這些東西會自動發生。這又回到順序問題:哪一塊是領頭的多米諾?如果你有十二塊多米諾,你得決定要以什麼順序排好,先打倒小的,然後打倒更大的、再更大的、再更大的。隨著時間累積,如果你打算一年做兩個專案,假設每個都六個月,時間一長就會有顯著成果。你可以承擔得起做長期導向的貪婪,而不是短期導向的貪婪。
那就是人們所說的「熱情(passion)」嗎?你是在用同一個概念嗎?我比較喜歡用「精力」而不是「熱情」,有幾個原因:熱情可以只是在床笫之間的激情;也可以是像基督受難那種的熱情;還有其他類型的激情。我不喜歡不精確的詞。對我來說,精力很簡單:你是比較清醒還是想睡覺?你覺得自己還能再做五個小時嗎?還是覺得十五分鐘後就想停?這些幾乎是生理層面的問題——像是生物狀態的問題——所以人們直覺上很容易回答是或否。
最近我一直在思考的一個主題——為什麼我最近會更常想到這個?我也說不上來,可能是節目中一連串的對話把我往要回答這個問題的方向推進——是關於意義、目標,以及我想應該說的宗教。其實,直到最近的歷史,我們才對某些該死的問題有那麼多答案。像日蝕這種事,我們現在知道那是怎麼回事,不是神在考驗我們,以致維京人朝它投擲矛。我們現在知道那是什麼。那麼不信、無神論、不可知論,這是不是一種相對新穎的構想?我們是不是本來就不該知道那麼多?
我覺得人類需要確定性,他們需要一些可以信奉的東西。如果你的信念是「不信是對的道路」,嗯,那也算是一種信念。
我會說,從我的經驗來看,如果你想經歷自我超越——我認為這對心理健康很重要——你並不必然需要宗教本身。你可以沒有宗教也過得很精彩,但我不認為沒有敬畏與驚奇就可能有精彩的人生。而這些東西是可以被設計的、可以被工程化、可以排到你生活行程中的。為什麼純素主義和 CrossFit 做得那麼好?它們就是宗教,實際上就是。它們可能沒有一個具體的神,但肯定有思想領袖,比如格拉斯曼(在他名譽崩落之前)以及各類運動員等等。它們有明確的規則、有社群、有自我強化的機制……把生活當作一種操練、比賽來描述。是的,這就是宗教,只是換了個名字。很多宗教的行為模式、集體行為和信條,只是少了「宗教」這個R字而已。
「你崇拜什麼?」——我就知道會問到這個,你剛說了。
對我來說的風險是,我覺得自己有道德義務去幫助別人,這可能因為我過去經歷的很多痛苦,而演變成一種救世主情結。我覺得自己不一定是唯一合適的人,但我有一些經驗和視角,讓我在與正在經歷某些類型痛苦的人交談時具備可信度。這可能會變成一個巨大的、不健康的、自我施加的負擔,讓我覺得有道德義務去做事,哪怕以犧牲自己的心理或身體健康為代價。這是我幾年前就很明確把它放在雷達上的一件事。
說到第一塊多米諾是哪一塊倒下的?你是指個人層面的那些挑戰嗎?好,那就說清楚吧。我從兩歲到四歲,大概每週都被保姆的兒子性侵——我對所有那些事情都有非常清晰的記憶。那會塑造你,肯定會塑造你,並產生很多影響。它會剝奪你的能動性,會導致或促成我變得高度警覺。我對信任非常慢熱,等等。那是在一個人生的形成期發生的經驗。之後,我想首先是有遺傳的傾向——如果只看我家族的狀況,罹患重度憂鬱症的遺傳傾向是存在的。那表現出來是,讓我們這麼說,平均從青春期早期開始,每年出現三到四次、每次持續數週或數月的憂鬱發作。那佔了你生命的一半時間。對於可能經歷過類似狀況的人,我要說的是,現在有工具在起作用。以前從沒想過會有可能,但我現在會說,現在我每兩到三年頂多才有一次、持續數週的憂鬱發作。把那兩種「人」放在一起比較,差別難以言喻——那是兩種根本不同的人類經驗。
而且很多事情都可以回溯到我剛才提到的一些槓桿點,對吧?
代謝精神醫學、迷幻藥輔助療法、生物電醫學,包括加速型經顱磁刺激(TMS)。
這些東西對某些人真的有效,且可能有持久效果。
它們不是一次就解決的。
很少東西是一次到位的。
但這些是你可以慢慢一點一滴處理、漸漸熟悉的東西。
與其覺得被它們囚禁,不如感覺自己可以把經驗塑造成至少不會讓你喪失功能的樣子。
有時候你甚至能把它變成一種助力。
我記得大概五、六年前一個很棒的心理治療師對我說過一句話:把痛苦拿來當成你療藥的一部分。
他的意思基本上是,所有那些東西都很可怕,沒有什麼能為它們辯解。但把那痛苦轉化成你能夠提供給世界的一部分。
那句話,加上 COVID,對我影響很大。當時我女友知道我的過去——知道的人非常少。當時這件事可能全世界只有兩個人知道,就是兩個曾經長期交往的前女友,每段大約五到六年。
「父母不知道?」父母不知道。
「家人,真的?」是的。
我在疫情剛開始全面爆發時和她坐在一起。我一直原本打算等父母過世之後再寫一本關於這件事或者我的療癒之旅的書,因為我不想讓他們自責。後來我當時的女友在吃飯的時候說了一句對我衝擊很大的話,她說:
你有沒有想過,在你有機會寫這本書之前,會有多少人因為自然原因、或因為 COVID 或其他原因去世?
因為你可能要等十年、十五年才會寫這本書。想想看你本可以幫助但沒有幫到的那些人。
我當下就想,好吧,也許我應該先在播客上試做個工作坊。但要記住,我家人都不知道。
我很幸運有個非常親近、住在這紐約市的朋友 Debbie Millman,她主持的《Design Matters》是世界上最長壽的播客之一,人很棒。幾年前她第一次完整且詳盡地向我揭露她兒時長期遭受性虐待的經歷。我們談了那件事。在我和女友那次談話之後,我也向她坦白了。然後我問她是否願意和我做一段可以錄下來的對話——作為一段對話,因為我知道自己做不了獨白。我事先跟她說,我不知道自己會不會公開這些,但我覺得有衝動至少要把它錄下來。於是我們就這麼做了,最後大概在 2020 年 9 月左右發表出來。
天哪。對我來說,最令我震驚的事是……我知道那些統計數據,沒錯,但統計很沒有溫度。這類性虐待其實非常普遍,不只發生在小女孩身上,也有很多小男孩遭遇。我大概有四分之一到三分之一的至親密友第一次主動聯絡我,向任何人吐露並坦承他們也有類似的經歷。那個比例讓人瞠目結舌。那段時間真的很難受。我願意去承擔,我也有能力承受這類事,但很難,因為我會收到一些從未對任何人說過的男人發來含淚的語音訊息,裡面詳細描述發生的一切,畫面非常生動,令人揪心。我記得自己在車道上來回走動,眼淚一直流下來。我平常不太會哭,這不是我的習慣,但那種殘酷性真的讓人難以承受。
然後,事後回頭看,看到很多事情開始匯聚連結,我會想,哦,這就解釋了我對那位朋友那些一直沒答案的疑問。以 2020 年的後見之明來看,我長期以來可以說——姑且隨便抓個數字——覺得自己大概有七項心理或情緒上的挑戰需要處理,我把它們當成彼此獨立的問題來看待。但當我願意重新打開那扇門,去看童年遭受的虐待時,才發現一切都和那件事綁在一起。有時你不得不戴上防護、走進地下室去面對它。沒有一個正確的方法。精神醫學還處在黑暗時代,就像三百年前的外科一樣。但即便如此,還是有些方法有效,雖然常常不了解其機制,卻能幫助很多人。所以是有工具可以用的。
我認為由 Dick Schwartz 創立的內在家庭系統(Internal Family Systems, IFS)非常有意思。MDMA 輔助的心理治療,對於 PTSD(創傷後壓力症候群)來說特別有趣且一般耐受性良好,但並不適合每個人。我前面提到的其他一些方法,像是家族排列療法,也對很多人相當有幫助。但這些都不是無法克服的。
我不會說我對那件事不後悔、甚且慶幸它發生,說有什麼正面意義。不是那樣的。我很想能夠這麼想,但做不到。如果我可以按下 Ctrl+Z 把那些事刪掉,我百分之百會那麼做。我的意思是,那些事造成了很大的傷害。但它也讓我在和經歷過這類事情的人交談時擁有一個可信的聲音,這是有價值的。
你能跟我說明你所學到的是什麼嗎?你說那時候是在兩到四歲之間。我有點在問機制層面:在兩到四歲的小孩大腦中,會發生什麼導致那種傷害?因為照理說兩歲的小孩根本不懂發生了什麼,不明白那個比你年長的人在做些什麼,也不懂得那個情境的脈絡。
所以我在試著理解,對一個天真的孩子來說——他不明白這裡發生的脈絡——傷害的機制究竟是什麼。
嗯,我不認為有人能非常有把握地回答那個問題。
但我要說的是,我在某些事情上有近乎拍照式的記憶,這既是祝福也是詛咒。
所以會有原始的傷害、原始的侮辱。
但如果你像我一樣——這很奇怪——幾乎可以畫出我去過的任何建築、任何餐廳的平面圖。
那很瘋狂。
甚至只去過一次也能畫出來。
我不知道為什麼會這樣,但我就是能做到。
這當然有好處。
但在被虐待的情況下也有很多壞處。
當你越來越能在世界上行動,越來越能意識到發生了什麼、正在發生什麼、可能會發生什麼,
並且你可以重新詮釋那些高保真度的記憶,那麼你就會意識到,那些當時看起來很怪的事,其實遠不只是怪,對吧?
它就是赤裸裸的剝削和虐待。
所以我想這是我能給那個問題的最好回答。
這和麗莎·費爾德曼博士跟我說的東西類似。
她是個神經科學家,跟我說過這個故事。
這顯然只是個軼事,所以只是 N=1,當然要謹慎看待。
但她說有個年輕女子被她叔叔虐待,然後過著正常的生活。
一切看起來都很好,睡眠也正常。
然後她看了歐普拉(Oprah)。
歐普拉節目上有一群小時候被虐待的女性。
她重新詮釋了她自己的經歷。
從那天起,她出現了所有被虐待者的症狀。
睡眠被打亂、健康出問題,各種症狀。
因為她突然——用你剛剛用的那個詞──重新理解了實際發生的事。
是的。
這讓我,嗯…是的。
我的意思是,我認為那些被虐待但仍存活並且之後過得不錯的人,
在某種程度上被迫、被必要地變得非常擅長「分隔」(compartmentalize)。
如果你看看一些頂級的特種部隊單位,
那些成員中曾經被虐待的比例非常高。
為什麼那會是一項資產?
好吧,如果你在戰場上,在一個混亂、人們可能死去或面臨死亡風險的環境中,
你需要在最具破壞性、最不可預測的環境裡有效且冷靜地行動,
分隔是一種超能力,你基本上可以脫離情緒,採取一種觀察者的狀態,好像在看著自己去執行
擊斃或俘虜的突襲行動或其他任務。
但當其中一些人回到平民生活,這種分隔在家庭生活中會成為嚴重的障礙與破壞因素,對吧?
所以那個超能力會變成超級弱點。
我認為在軍隊以外,對於那些從虐待中倖存的人也是一樣。
他們可能會把它徹底埋起來、在潛意識裡上鎖存放,所以他們甚至不會有對事件的明確回憶,
直到可能有某個觸發的催化劑把它喚回來。
他們也可能只是說,嘿,那事情發生了,很糟糕,沒必要一直糾結過去,我要往前走──
坦白說,我認為這是一種可行的策略。
我不認為每個人都需要,知道吧,穿上防護衣,把所有曾經發生的壞事都挖出來。
我不認為那自動地有生產力或有幫助。
那可能會讓人非常沮喪,因為你無法修復過去,對吧?
所以我會說,在我自己的情況下,那種分隔在某種層面上非常能幫我達成事(enabling),
例如我在運動或工作中能比很多人更能吃苦耐勞。
我的痛苦耐受度非常高。
但當你把自我的某些面向燒灼封死,不允許某些情緒存在時,是要付出代價的。
是會付出代價的。
而我會說,迷幻藥的潛力與承諾在很大程度上被誇大了。
但就把情緒重新喚回線上這件事來說,對我幾乎完全是靠迷幻藥的體驗。
讓情緒重新啟動。
是的。
我已經有大概二十年沒哭了。
想不起來上次哭是什麼時候。
然後我會在飛機上,看一部非常催淚的紀錄片,就開始在飛機上哭。
這到底他媽的是怎麼回事?
他媽的?
某些情緒就這樣回來了。
我認為一旦那些情緒回來,這在某種程度上就把那種對高保真度記憶的重新檢視也牽了出來。
然後因為那件事,我經歷了一段非常艱難的時期,最終決定,你知道嗎?
這是已經被推倒的第一張多米諾牌,已經影響了很多事情。
我可以繼續用創可貼式的補救方法去修補各種東西,
但我只是在船身上補洞,沒有問為什麼船會先進水。
我就決定,你知道嗎?
我要花六個月。
我知道精神醫學相當混亂。
但首要任務就是試著跟這件事找到一些解決方式。
那就是我做的事。
我把一切都取消了,因為我基本上快要精神崩潰了,不確定自己是否還能以商業身份運作。
所以,是的,相當一場冒險。
也相當是一場誤入歧途的經歷。
但你只能盡力打好你的牌。
所以有個播客、有書、做部落格,這些對我來說其實在把那些經驗轉化出一些價值上非常有療癒作用。
順便提一下,因為我從中並沒什麼收益。
如果有人正在經歷類似的事情,或有創傷史,你可以上 tim.blog.com/trauma。
那裡有我和黛比的談話。
那是一段艱難的對話,但也有一份資源清單。
因為我用的工具箱和 Debbie 用的完全不同。
所以你會得到兩種非常不同的觀點。
如果一定要我挑另一篇在發表時最難下筆、但同時我也最驕傲的一篇部落格文章,那就是〈一些關於自殺的實際想法〉。
我知道,確切地說,那篇文章救了幾百條生命。
裡面詳述了我大學時期差點自殺的個人體驗,當時真的非常接近。
我在日曆上已經訂了日子。
唯一沒發生的原因是我運氣好,純屬運氣。
當時我休學一年,去做幾份不同的工作,結果變得非常孤立,因為整個年級都在畢業。
我的室友那時候都有全職工作,所以我就被困在家裡做畢業論文。
對心理健康來說,這不是個好組合。
我從普林斯頓大學圖書館預約了一本關於協助自殺的書。那本書當時很熱門。
以前系統的運作方式是會把實體明信片寄到你在註冊處留下的地址。
我沒把地址更新成校外公寓的地址。
所以那張寫著「好消息:你預約的有關協助自殺的書已到達費爾斯通圖書館」的卡片就寄到了我父母那裡。
就是那件事把我拉回來——我意識到,喔,這不只是關於我一個人的事。
現在我沒有那種合理辯解了。我原本打算讓它看起來像個意外,現在那個辦法沒了。那個選項被剝奪了。
事後看來,還好。於是那件事沒有發生。
我寫那篇文章的契機,是因為我在一場現場的 This Week in Startups 活動上被 Jason Kalkanis 在台上訪問。
台下有幾百人,活動結束後我也留下來和大家互動。
很多人上來要簽名、合照之類的。
有一個很客氣、穿著得體的男人請我在兩本書上簽名,一本是給他自己,另一本是要簽給他弟弟。
我問他要我對他弟弟寫些什麼,他當場愣住了。
我心想,嗯,好吧,我不想讓他感到壓力,就說我們可以之後再想,或者你交給我代寫也行,現在不用急,活動結束後再處理。
我處理完其他人後,那個男人把我送到電梯口,然後跟我說明原因。
他說:「抱歉剛剛愣住了,我弟弟自殺了。我們把他的房間原封不動地保留著。他非常喜歡你的文字,所以我想請你幫我簽一本,放在他房間裡。」
他還問我:「你有沒有想過談談心理健康?你可以真的幫助很多人,很多人都在聽你說話。」
他不知道的是,我自己也有過差點毀掉自己的經歷。
我沉思了一會兒,覺得他說得對,真的對。我有責任去寫這個題材。
那篇文章我花了至少一個月不停地寫、改、再改、請人校稿,還一度考慮要不要刪掉。
因為那也是家人不知道的事。他們知道我預約過那本書,但不知道我究竟差點到什麼程度。
所以我也打了一通很重要的電話跟家人說:「有件事要發表了,先提醒你們一下,免得你們從親戚那裡聽到。」
可是你父母是收到那張圖書館寄來的通知單的,對吧?
那張借書通知單。
他們有打電話給你嗎?
我媽用顫抖的聲音打電話來問:「那是什麼?為什麼你要預約這本書?」
我撒了個謊,說:「喔,我在羅格斯大學有個朋友,他在做研究想找這本書,他們學校圖書館沒有,就拜託我從費爾斯通幫他調一本。」
那其實是在撒謊。
但我知道把戲已經被看穿了,那是轉捩點。
那年是 1999 年,從那時我決定百分之百投入體能訓練。這中間有很多背景故事,想知道的人可以去讀那篇〈一些關於自殺的實際想法〉。
不過這件事其實他媽的太常見了。這非常令人不安。
當你意識到這一點時,既讓人不安又有些安慰。
不安的是你會發現它究竟有多普遍,有多少人曾經走得那麼接近;安慰的是你也會很快發現你並不孤單,你不是特別有缺陷,這不需要是個人化或永久性的事情,已經有人找到解法。
回顧過去十年我的受眾,所有我能想到的心理健康問題或診斷都在上升,呈現向上且急速上升的趨勢,像是一條曲棍球棒形的弧線。
慢性焦慮、對治療抗性的憂鬱症,還有其他問題,通通都在增加。肥胖、孤獨——孤獨有很多形式,通常是自我造成的。
當我看到這樣一整串相關的問題時,我會試著找出根源,而不只是對症下藥,因為那樣你只會對相互關聯的問題各自貼上創可貼,當成孤立事件處理。我寧願往下探,看看是否有可處理的根本原因。
先談這點。在心理健康方面,我先拋出幾個非常、非常有幫助的方向。
有一些是行為面的問題,我同意,從最簡單的層次來看,你可以檢視我們為何在進化上被設計成現在這樣。
好好看一下演化生物學。獨立、孤狼式的生活,不是我們的程式裡面的東西。就是不是。
我會說,當你不確定的時候,在某種程度上回到幾百年前人們在做的事情,回到最近的那種做法,通常是正確的吧?
社交互動、類比的人際互動,我會說這是其中一個目標;一旦命中,就能解決許多其他問題,否則你會一直在打地鼠似的處理各個症狀。
但如果還有一些剩下的問題,比如慢性焦慮、強迫症,當我們進入比較棘手的領域,例如思覺失調、邊緣性人格障礙等,
在我和不同科學家做大量工作的過程中,自己也做了很多自我實驗——我成長過程中幾乎每年都有多次長期的憂鬱發作——我發現了幾件事。
其中一個簡短的清單是各種類型的大腦刺激,特別是一種叫做加速式經顱磁刺激(accelerated TMS)的做法。
我見過的治療前後變化,簡直難以置信。
在某些情況下,其效果的幅度和持久度等同甚至超越了迷幻藥輔助療法。
加速式經顱磁刺激。
也就是經顱磁刺激(TMS)。
想知道更多可以查詢史丹佛大學的諾蘭·威廉斯醫生(Dr. Nolan Williams)。
那到底是什麼?
是不是戴個東西在頭上之類的……
視你使用的硬體不同,有不同的做法。
但實際上,加速式 TMS 指的是一種新的治療方案,配合更好的硬體與軟體,基於一種已有大約四十年歷史(在某種程度上可能更久)的技術:TMS。
你不用像傳統那樣每週做兩三次、做好幾個月;而是每天做十次,連續五天。
換句話說,你每小時接受一次刺激,每次大概八分鐘,連續十個小時,如此累積五天。
舉一個例子給你:我朋友的小孩,很可怕的故事。
那個十四歲的小孩會自傷(cutting)。
自我傷害。
父母簡直在等那通孩子自殺的電話。
這種情況大概持續了兩三年,我記得是這樣。
但在接受加速式 TMS 治療三天內,就像回到原本的自己了。
之後每隔大約三到六個月補強一次,效果便維持下來。
治療前後的差別無法誇大其詞。
相當驚人。
他們對大腦做了什麼?
是電極還是音樂?
是磁鐵。
是磁鐵。
磁鐵。
對。
感覺就像有人輕彈你頭的一側。
從安全性角度來看,它非常有說服力。
負面風險非常非常低。
就我最近自己做過的幾次療程而言,我大概有四到五個月完全沒有焦慮。
所有那些煩惱彷彿被魔杖一揮就消失了。
我覺得像是我一年來每天打坐兩次一樣的狀態。
真的難以理解,真的非常、非常了不起。
而且對它有不錯的臨床證據,這不只是個別軼事。
這是一類神經刺激的做法,這領域未來會有更多進展。
而生物電醫學(bioelectric medicine)會是我認為值得探究的一個重要槓桿,特別是當人們承受各種不同狀況時。
然後是代謝精神醫學(metabolic psychiatry)。
主要是飲食介入。
近幾年哈佛的克里斯·帕爾默(Chris Palmer)把這個概念普及開來。
代謝精神醫學特別是把人放在生酮飲食上。
有些精神分裂症患者,過去十年試過十五種不同藥物,最後在三到六個月內停掉所有藥物並且保持不再服藥。
僅僅是通過穩定大腦中的幾個要素,包括添加一種非常漂亮、乾淨的能量來源——酮體(ketones)。
生酮飲食或改良生酮飲食、外源性酮體(也就是補充酮體)也有很多可能應用於神經退化性疾病。
我現在有三位親戚有阿茲海默症,而且我在基因上也非常容易罹患此病。
所以我也從預防角度在想這些問題。
例如我是否可以透過強化線粒體健康、細胞清理、減少斑塊堆積等方式來加強防護,比如每年嚴格進入酮症一個月,或許每年禁食一週、只喝水?
我認為其實有相當有說服力的證據,支持如果你像我一樣高度帶有易感性,這些都是值得考慮的介入方式。
最後我要提到的是,用於各種情況的迷幻藥輔助療法。
我確實認為迷幻藥——用一句非常有名的心理治療師斯坦尼斯拉夫·格羅夫(Stanislav Grof,也叫 Stan Grof)引用的話來說:
望遠鏡對天文學所做的事、顯微鏡對生物學所做的事,迷幻藥將會對心靈做相同的事。
我不認為這是誇張,因為我們在抗藥性創傷後壓力症候群(治療抵抗型 PTSD)上的臨床結果很多都很驚人:這些病人平均被診斷已經十四到十七年,之前什麼方法都沒有效果。
做兩到三次療程之後,你會看到超過五成的人達到完全緩解。
那裡面發生了什麼事?
我認為這很有生產性地促使我們去質疑精神醫學領域中一些非常基本的假設,特別是關於藥物交互或處方用藥的那些假設。
這對我來說非常令人興奮,因為我認為可以提出一個論點:你可以處理某些根本原因。
對這種現象有不同的解釋。
Gould Dolan(現任加州大學柏克萊分校,曾在約翰霍普金斯)談到重新開啟發展的關鍵期。
所以你可能會把迷幻藥用在試圖重新學習運動控制的中風病人身上。
我會說,大致上這三大類構成了三個支柱。
還有一樣我正在研究的東西,我覺得總體來說可能會變得非常非常有趣。
這還是個待定的個人實驗。
我在試驗它。
但關於迷走神經刺激(vagus nerve stimulation),市面上漂浮著一大堆胡扯。
你遇到的大多數東西都是偽科學的廢話。
所以如果我以前從未聽過迷走神經刺激,你會怎麼跟我解釋?
好,我可以說明。
好吧。
迷走神經這個名稱有點誤導,因為實際上有兩束神經叢從腦幹附近往下延伸,分別沿著頸部的兩側,差不多就是你會摸到頸動脈脈搏的地方。
它們就在頸動脈旁邊。
你可以把它們想像成幾乎像跨洋電纜一樣。
所以你不只有一條,主要有兩條迷走神經,但每條大約有十萬根纖維。
而我們目前只知道其中極小一部分的功能。
它們接著往下走,幾乎支配並觸及你能想像到的一切,包括你的腸道。
在腸道微生物組和大腦之間,經由迷走神經存在一些非常有趣的通信機制。
真是不可思議。
在迷走神經刺激(簡稱 VNS)科學領域裡,我找到的最可靠的聲音是一位名叫 Brian Tracy(拼作 T‑R‑A‑C‑E‑Y)的醫生。
他寫了一本叫做 The Great Nerve 的書,是理解這一切的很好的入門讀物。
他是過去三十年中被大量引用的科學家之一。 他令人難以置信。
他大約在十年前或十一年前合夥創立了一家公司,至少曾擔任一個植入裝置的主要科學顧問。
那個植入物大小差不多一顆 omega‑3 魚油膠囊,植入的位置就在頸部。
是外科手術,但相當輕微。
而它剛被核准了。
幾週前這還上了《紐約時報》封面,適應症是類風濕性關節炎。
而你在這些病情的治療前後所看到的改變,簡直像科幻片裡的情節。
你會看到一個大多數時間臥床不起、慢性疲勞、無法維持工作、難以與孩子互動的人做了這個手術,然後大概兩週後就為了在去歐洲的旅程趕火車跑上一段樓梯——結果是精力過剩成了問題。
看起來它對自體免疫性疾病有廣泛的潛在應用。
所以你可以想到像克隆氏症或腸躁症(IBS)之類的病症。
它似乎也能顯著提升 HRV(心率變異性)。
我有個朋友,長期以來——他是前一線特種部隊成員(Tier 1),軍事出身。
他有很強的交感神經過度激活,所以睡眠有問題。
他嘗試過各種高階的呼吸訓練計畫,這些可以有幫助。
他試過冷暴露,這也有幫助。
但那些對他的 HRV 都只是漸進式的提升,也許改善了 10% 到 15%,大量的冥想每天兩次也大概是 10% 到 15%。
用了迷走神經刺激大約兩到四週後,他的 HRV 竟然增加了三倍。
什麼?
是的,三倍。
那他是如何刺激他的迷走神經的?
這就是我們要進入一些有爭議的領域了。
好。
他使用的裝置叫做 GammaCore。
這是處方器材,要塗抹在頸部。
它提供電刺激,每次大概兩分鐘,我想是這樣。
非常非常短。
我記得是一天兩次每次兩分鐘,也可能是一日兩次每次五分鐘,總之似乎帶來一連串的下游益處或潛在益處。
目前對 GammaCore 的大部分研究,根據已發表的文獻,應該是針對偏頭痛或叢集性頭痛。
另一個選擇 B,已發表研究更多的,是耳部刺激(auricular),也就是刺激耳朵的一個叫做 SimbaConsha 的特定部位(就在這裡)。
你將刺激施加在耳朵上。
我正在同時實驗耳部和頸部兩種方式。
我會說迷走神經刺激目前在我心中是非常重要且有興趣的領域。
我買了一個 Bond Charge 的面罩式紅光儀,聖誕節送給我女友。
這是我第一次接觸 Bond Charge 的產品。
從那以後我常常在用他們的產品。
所以當他們問能否贊助節目時,我非常榮幸。
如果你不熟悉紅光療法,它透過近紅外光以非侵入方式作用於你的皮膚和身體。
它能減少皺紋、疤痕和斑點,並促進膠原蛋白生成,讓皮膚看起來更緊實。
它也幫助身體更快恢復。
我最喜歡的產品是紅光療法面罩(就是我面前這個)和紅外線桑拿毯。
因為我非常喜歡它們,我請 Bond Charge 為我的聽眾設計了一個組合包,包含面罩和桑拿毯,他們也同意這麼做。
你可以到 bondcharge.com/diary 並在結帳時使用折扣碼 diary,拿到這組合三折(30%)優惠,或是在全站其他商品享 25% 折扣。
所有產品出貨迅速,提供一年的保固,如果需要也可以退換。
說真的,當我深夜在辦公室一瞥,看到我的某位團隊成員坐在辦公桌前使用這東西時,真叫我毛骨悚然。
我請我的助理 Sophie 幫我在洛杉磯的新家找一個可靠的安防系統。
她發現大多數可用的選項都有同樣的問題:它們是被動反應型的,只有在有人闖入你家後才會採取行動。
這次贊助本節目的是 SimpliSafe,他們採取了完全不同的做法。
如果有人在你家或辦公室附近徘徊,他們的 AI 驅動攝影機會偵測到,
然後像遠端保全一樣的人類代理人會採取行動,直接對闖入者說話,
讓對方知道自己正被攝影機監視,
必要時還會啟動警報或探照燈把人嚇跑。
或者他們也可以打 911 通報警方派遣。
這種即時反應就是為什麼我選擇 SimpliSafe 的原因。
沒有人用同樣的方式看待安全問題。
他們沒有長期合約或隱藏費用,所以你可以隨時取消。
他們還提供 60 天退費保證。
現在我的聽眾可以在 simplisafe.com/DOAC 以 6 折優惠購買 SimpliSafe 家用安全系統。
那是 simplisafe.com/DOAC。
在 SimpliSafe 購買家用安全系統可省 60%。
沒有哪個保全像 SimpliSafe。
在《Diary of a CEO》成為今天這樣之前,它只是個想法。
而它的開始是我、一個便宜的插電式麥克風,和我現在用的這台 Mac。
我得說,當我第一次有《Diary of a CEO》這個想法時,
我在想世界可能會想窺看一些最有趣、最成功、位居高位、做有趣事情的人們的日記。
所以,在我的被子底下錄完第一集之後,
我坐在我的 Mac(來自我們的贊助商 Apple)前,花了好幾個小時編輯。
然後我把它上傳,說實話,我以為大概就這樣了。
但有幾個朋友說他們喜歡,所以我就繼續錄下去。
隨著時間過去,麥克風換了,現在我們有了這個令人難以置信的設備配置。
但不變的是我仍然在用 Mac。
就算是今天,我整個工作室的團隊仍然都在用 Mac。
我們最初的幾集可能只有幾十人在聽,
但現在全世界有數千萬人收聽,
這對我來說仍然不可思議。
所以如果有一個想法一直在拍你的肩膀,
這就是你開始的訊號。
你的偉大想法從 Mac 開始。
你可以在 apple.com/Mac 瞭解更多。
因為你做的事,因為你的為人,
就廣泛的好奇心、思考方式和學習方式來說,
我得問你一個問題,
你看到接下來會發生什麼?
就宏觀趨勢來說,你覺得接下來會有什麼,
現在還沒在做或沒在考慮,但 10 年後大家都會在做的事?
我先丟出一個我一直在想的,是空氣品質。
我覺得人們對二氧化碳濃度以及戶外空氣品質的關注會上升。
所以我想像未來我會戴某種裝置,
或是我的 iPhone 會告訴我室內或戶外的空氣品質。
是啊,那不會讓我驚訝。
我覺得生物電醫學是個大類別。
不管是加速式 TMS(經顱磁刺激)還是聚焦超音波,
你可能會拿一個看起來像冰球片的東西放在肝臟上,比如說,
或放在脾臟上去影響各種功能,
用微晶片取代藥丸,我認為會是巨大的成長領域,
而我們會越來越認識到很多事情取決於免疫反射
以及由電性所介導的不同類型溝通,
這些都可以被外部或植入式裝置改變。
舉個狂野的事實來說,
可能有人聽過一個基於真實科學的故事:
你把肥胖老鼠的腸道菌群移植到瘦老鼠身上,
那些瘦老鼠僅靠移植腸道菌群就會變胖。
如果在移植前把迷走神經切斷,那就不會發生。
牠們不會變胖。
那到底發生了什麼?
似乎是腸道菌群透過迷走神經與大腦溝通。
而當你在實驗上以那種方式切斷或消融某些東西時,
通常,這可能看起來有悖常理,
但用刺激達到的效果有時可以和切斷相似。
我認為我們現有的許多假設,
構成我們所謂對精神疾病等理解的根基,
在十年內會完全不成立、完全站不住腳。
我想很大一部分會被對身體電性的更好理解所推動。
會被對大腦能量利用方式更好理解所推動,
這驅動了許多不同的精神疾病,
可以透過提供替代的燃料來源(而非葡萄糖)例如酮體來緩解或完全解決,這只是個簡單例子。
但生酮飲食有很大的順從性問題,對吧?
人們出於很多合理原因不想做。
那麼你如何讓人們堅持下去?
也許會有其他方法可以達成類似生酮的效果,
比如利用系統性抗發炎或用電來達成,而不是靠飲食。
我認為那是可能的。
我也投資了幾家目標朝這方向發展的公司,這非常令人興奮,
因為這意味著你可能會有選擇來影響大腦功能,
而不需要讓分子直接進入你的大腦。
這真的很令人興奮。
所以我認為生物電醫學會是個非常值得關注的領域。
有很多研究者在做一些很瘋狂的事,我們就拭目以待它會怎麼發展。
那你現在在哪裡?在你人生這個階段,目前是什麼在指引你?
此刻你的大目標是什麼?
你有沒有朝著某個特別的方向努力?
是人際關係。
我在期待下一個對我來說的大章節,
那幾乎可以肯定會是有伴侶、成家之類的事情。
我的意思是,另一間新創公司對我的生活不會有任何改變。
你知道的,又是一個播客。
我喜歡那些東西。
我喜歡新創公司。
我喜歡播客。
我喜歡那些書。
但我們現在已經到了在擠壓邊際效益的階段。
你結婚了嗎?
你是已婚的還是……
我沒結婚。
據我所知也沒小孩。
「據你所知」。
不過現在在和一位很可愛的女士交往。
非常期待。
你覺得奇怪嗎,很多播客主持人好像都不是……
像,我沒結婚。
是啊。
我還沒當爸。
我剛滿33歲。
但是很多大牌的播客主持人好像沒有小孩也沒結婚,
除了羅根例外。
是啊。
有人前幾天在推特上這樣說。
我當時想,喔,操。
是啊。
我的意思是,我不是在指責你。
但我認識蠻多這些人。
如果我們在說男人的話。
對。
我的意思是,我也認識不少女性播客主持人,
其中有好幾個是已婚的。
但在男性那邊,我會說,如果你是個長得好看的男人又把影片放在 YouTube 上,你的私訊會蜂擁而至,你面對的大量誘惑會讓保持單身變得很有吸引力。
很多這些人都是這樣。
所以我不覺得這有什麼神祕可解。
換句話說,就像他們去用交友軟體,簡直是像在桶裡射魚一樣容易得手。
我也不認為那些交友軟體,儘管它們可能會說,是被設計成讓你刪掉它們的。我不相信那種說法。
它們是賭場,目的是把你留在賭場裡。
對啊。
跟著錢走,跟著訂閱計畫走。
你剛說到選擇的悖論。
嗯。
有時候我覺得這大概是 misplaced envy(錯位的羨慕),我會想,或許包辦婚姻有它的道理?
還有這整套「靈魂伴侶、浪漫之愛驅動一切」的概念,放在人類歷史的尺度上其實是相對新穎的發明。
現在,我會希望有人替我決定我要跟誰結婚、生小孩嗎?
不太會,但那種簡單性是令人羨慕的,特別是當你處在現代數位賭場──交友軟體──裡面時,你會想到,對,那個人可能是 8 分,但那 9 分或 10 分就在不遠處。
我知道只要再滑幾千次就會遇到。
而且你至少會得到變動獎勵(variable reward)。
如果你是一個健康、性慾強烈的男性,我相信女性也一樣。
我只是覺得男人比較常用「下面的東西」去想事情。
你會得到那些難以置信的多巴胺刺激,變動獎勵。
就像訓狗一樣,但你是在用交友軟體訓練自己繼續用交友軟體,藉由給自己這些「小零食」式的獎勵──你自己想像就知道了。
我還沒遇過一個人會說:「我愛交友軟體。」一個都沒有。
我真的沒碰過一個。
但是,對吧?
癮君子到底想要什麼?更多的毒品。
他們可能會說:「我只需要再來一次。」
事情不是那樣的。
所以,我覺得把正向的限制應用上去有很多好處。
我害怕再度單身。
我只是,當我看現在這套找到對象的機制,這些交友軟體時,就會覺得,而且我也懂,那會嚴重干擾我現在在做的事情。
你能想像我今晚在紐約市,單身,然後整個晚上都空著,腦袋會想些什麼嗎?然後你還得去跟某個人約會,要做那些寒暄的事。
我在遊戲開始前就退出了。
七年前我就退出了這遊戲。
我看到一則推文,發推的是一位,我想她是越南女性,她說,她在想,不是 X 世代,而是像 X、Y、Z 這一代的人,
是不是在看交友軟體時心裡想,哇,我們是最後一批跑出越南(戰場)搭直升機的人。
字面上就是那樣。
我的天哪。
這其實不太離譜。
選擇悖論是真有其事。
人們以為這是因為東西太多造成品質問題。
我不太相信那是真的。
絕對不可能。
我那些在約會上最掙扎的朋友,其實約會是最多的。
嗯,沒錯。
我能想到兩三個朋友,不點名,但兩個是女性,一個是男性。
他們一年要出去約會五十到一百次之間。
他們堅信是因為選擇太少。
我覺得那不可能,但你知道的。
嗯。
我很高興自己退出了交友軟體。
我用過交友軟體兩三年。
那真的是半職或全職的工作。
我們的節目有個結尾傳統:上一位來賓會留一個問題給下一位來賓,當時他們並不知道會留給誰。
那個坐下來寫你問題的人,我跟你說,真的不是開玩笑,他們靜默坐了三十分鐘,思考這兩、三、四、五、六、七、八個字。
哇。
他們就坐著,我從沒看過這種情況。
而他們寫下的那八個字。
噢,天哪。
我知道,對吧?那是九個字。
「你今天最喜歡的顏色是什麼?」
你能想像嗎?
是啊。
「你最喜歡的三明治是什麼?」(我在開玩笑)
「如果是你最後一天在地球會怎麼度過?」
跟我最親近的朋友和家人在一起。毫無疑問。
不會是披薩。不見得完全不是披薩,可能會有披薩,但重點會是告訴我愛的人我愛他們,然後跟他們好好相處。
不需要什麼華麗的東西。
可能就坐在門廊的搖椅上。
這聽起來可能像老生常談,但我每年都會實際去做,把時間劃出來做這件事。
所以我不會等到最後一天才做。但最後一天絕對不會是花在交友軟體上。
不會去吸鴉片狂歡。
會是和我最親近的朋友與家人共度時光。
另外,當我在檢視過去一年的關係時,會做更多說明。
在投入新的人際關係之前,我會先看我的前五到十名關係,問自己:去年我有沒有把我想要花在這些人身上的時間投入進去?如果答案是否定的,我會先把時間再投資回這些人,只有剩餘的「溢出」時間才會分配給新的關係。
我非常專注於那些經得起考驗、長期建立起深厚信任的關係。
就制度面而言,你有沒有建立一套機制,確保生活不會妨礙這些人相聚?
是的,我的意思是,超過二十五年來,我每年夏天都會在我生日那段時間舉辦一個年度聚會,凡是能來的——那些非常老的朋友都會出現。
他們知道那個日期已經寫在行事曆上,日期大致每年都差不多。
他們從全國各地、全世界飛過來。
這其實和我的生日沒什麼關係,只是一場朋友重聚。
Tim,謝謝你。
謝謝你有好幾個理由。我先前也跟你說過,你是我們這裡所做事情的奠基人之一。如果沒有你和 Joe 這樣的人,像我這樣的人做現在這些事的機率我覺得是 0%。
你們給了我們太多。說實在的,如果像你們這樣的人沒有冒險、建立出一套藍圖、並證明長篇形式是有趣且有效的媒介,幾乎不可能會有像我這樣的人存在。
所以每當我遇到像你這樣,我認為是站在你們肩膀上、或說偷用了你們藍圖的人,我總覺得有義務說聲謝謝。
謝你這麼說。
但那是真的。事實就是如此。
我也受到在我之前的人激勵,對吧?當我在 2012 年為《The 4-Hour Chef》(《4 小時廚師》)做發行時,上過 Joe Rogan、Marc Maron、Nerdist 等節目。那些人也讓我看到有些有趣的事情正在發生。
你說你 33 歲?
33。
是的,哥們你還有很長的跑道。你處於一個很好的位置。看會發生什麼吧。
我再補一件我之前忘了提的事。就生產力以及我們在談的每週架構而言,我認為每個人應該把這當成一個挑戰,特別是創業者:每年做一次為期四週的小型退休,在那段期間你完全不可得、離線——沒有筆電、沒有電話(除了可能用 Uber、Google Maps 和 OpenTable),你必須真正地完全不可聯絡。
我建議這樣做有幾個理由。第一,這會讓你能以高強度打長期戰,因為你有那個放鬆減壓的階段。第二,它會迫使你改進所有授權員工自主決策的政策、規則與指引,並定期釐清那些規則。當你回來時,這些系統上的改進會超越小型退休而持續下去。但這是一個強制性的推動力。
它也會迫使你非常仔細地檢視那些非商業的興趣,不論是你一直維持、刻意培養,或是任其荒廢。如果你因此有一點驚慌,因為不知道該如何打發時間,那正好是一個很好的警鐘:你需要一些其他事情來抵消 A 型人格那種瘋狂追逐目標的專注。
阿門。謝謝你,Tim。謝啦,兄弟。非常感謝。
如果有什麼我們最需要的,那就是連結,尤其是在我們如今生活的這個世界。這正是我們為什麼要做這些「對話卡」的原因。因為在這個節目中,當我和來賓坐下來進行那些深刻、親密的對話時,一件了不起的事一次又一次地發生:我們會深切地感到彼此連結。
在每一集結尾,我訪問的來賓都會為下一位來賓留下問題。我們把那些問題做成了這些對話卡,並加了「轉折卡」讓你的對話更有趣。這套對話卡一路上還有更多的轉折。這是全新的版本,而且我第一次在套卡中加入了這張金卡——那是我專屬的一個問題。但我只把金卡放在第一批對話卡裡。限量金卡一旦銷售一空就沒了,趕快去買。連結在下方說明欄。
幾週前,我們把 Diary of a CEO 的整個團隊帶到馬略卡去。感謝你們所有人,也感謝我們達成了 10 billion 訂閱者這件事(所以我們去那裡慶祝)。當我們坐在馬略卡談論各種事情時,我的一位團隊成員提到,他們在出發去馬略卡的那天把房子放上 Airbnb,想多賺點錢。當我們討論這件事時,我很清楚地看到這對所有聽眾來說是個巨大的機會。
當你外出、房子空著的時候,把房子放到 Airbnb 上就有機會賺一些額外收入。你們可能知道,Airbnb 是本節目的贊助商。我很驚訝還有更多人沒想到這件事。當你外出而房子閒置時,把房產上架 Airbnb 對我來說是理所當然,特別是房子放那不做任何事的時候。你知道嗎,我覺得你外出時房子閒置的價值,可能比你想像的還要高。如果你想確切知道值多少,就到 airbnb.ca/host,你就能查到當你外出度假、房子空著時,你可以賺多少。
Health Hacker TIM FERRISS reveals how to naturally calm anxiety, lower stress, balance your nervous system, and boost mental health – without medication.
Tim Ferriss is an entrepreneur, investor, lifestyle guru, and host of The Tim Ferriss Show. He is also the author of 5 #1 New York Times and Wall Street Journal bestselling books, such as: ‘The 4-Hour Work Week: Escape the 9-5, Live Anywhere and Join the New Rich’.
He explains:
◼️Why stimulating the vagus nerve may hold the key to anxiety relief
◼️How HRV became the #1 biomarker he tracks, and how to improve it fast
◼️His go-to 5-day reset protocol for nervous system healing
◼️What most people get wrong about managing stress, and how to fix it today
◼️The #1 diet mistake that could be fueling your anxiety
[00:00] Intro
[02:45] My Mission: Simplify Complex Ideas
[03:36] Framework for Fast Learning
[08:00] Choosing the Right Projects
[10:21] Importance of Small Steps for Big Results
[12:46] Why Humans Need Purpose
[15:45] Tim’s Sexual Abuse Story
[25:48] How People Deal With Trauma
[31:58] Practical Steps to Prevent Suicide
[35:49] Humans Aren’t Programmed to Be Alone
[39:18] Accelerated TMS for Depression and Anxiety
[42:45] Metabolic Psychiatry
[44:08] Psychedelic Treatments for Mental Health
[45:38] Vagus Nerve Stimulation
[50:11] Ads
[53:22] The Future of Health: What’s Coming Next?
[57:21] What’s Guiding You Today?
[59:30] Dating Apps and the Paradox of Choice
[1:02:49] How Would You Spend Your Last Day on Earth?
Follow Tim:
Instagram – https://bit.ly/49gqgRc
TikTok – https://bit.ly/4oHX0ro
You can purchase Tim’s new COYOTE card game, here: https://amzn.to/489NdnV
You can purchase Tim’s book, ‘The 4-Hour Work Week’, here: https://amzn.to/3LysDoy
Read Tim’s deeply personal reflections on suicide, here: https://bit.ly/4i1NnRS
If you or someone you know is struggling, please reach out for help. You’re not alone.
📞 988 Suicide and Crisis Lifeline (US)
📞116 123 Samaritans (UK)
The Diary Of A CEO:
◼️Join DOAC circle here – https://doaccircle.com/
◼️Buy The Diary Of A CEO book here – https://smarturl.it/DOACbook
◼️The 1% Diary is back – limited time only: https://bit.ly/3YFbJbt
◼️The Diary Of A CEO Conversation Cards (Second Edition): https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb
◼️Get email updates – https://bit.ly/diary-of-a-ceo-yt
◼️Follow Steven – https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb
Sponsors:
SimpliSafe – https://simplisafe.com/DOAC to save 60% on a SimpliSafe home security system.
Bon Charge – http://boncharge.com/diary?rfsn=8189247.228c0cb with code DIARY for 25-30% off
Apple: https://www.apple.com/mac/

Leave a Reply
You must be logged in to post a comment.