Harvard’s Behaviour Expert: The Psychology Of Why People Don’t Like You!

0
0
中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:04 I’ve just got back from a few weeks away on my speaking tour in Asia with my team and it was
0:00:08 absolutely incredible. Thank you to everybody that came. We travelled to new cities, we did live shows
0:00:12 in places I’d never been to before and during our downtime talking about what’s coming for each of
0:00:16 us. And now that we’re back, my team has started planning their time off over the holiday period.
0:00:21 Some are heading home, some are going travelling, and one or two of them have decided to host their
0:00:27 places through our sponsor, Airbnb, while they’re away. I hadn’t really considered this until Will
0:00:32 in my team mentioned that his entire flat, all of his roommates were doing this too. And it got me
0:00:36 thinking about how smart this is for many of you that are looking for some extra money. Because so
0:00:40 many of you spend this time of the year travelling or visiting family away from your homes and your
0:00:45 homes just sit there empty. So why not let your house work for you while you’re off somewhere else?
0:00:54 Your home might be worth more than you think. Find out how much at airbnb.ca slash host. That’s
0:01:00 people really care about what’s making them disliked. And they really want to know how to
0:01:05 be liked. Okay, so first, this is an exercise that I do in my class at Harvard called 10 questions to
0:01:09 fall in like. So if I ask someone those questions, they’re going to like me. It’s a great starting
0:01:13 point. But let’s talk about this. Because there are going to be little clues about how to be better
0:01:19 liked. And it’s the most teachable, practical, scientifically rigorous framework in the world
0:01:23 for communication. Do you want to hear about it, Stephen? Of course I want to hear about it. I
0:01:28 want to be the most persuasive, influential, likable talker in the world. So I shall follow
0:01:33 your lead. Oh my gosh! It’s a lot of power. I love it. I love it so much. Harvard professor
0:01:38 Alison Woodbrooks is a behavioural scientist. Who has spent two decades studying conversational
0:01:43 science. And she’s revealing the communication mistakes we all make. The art of negotiation and how
0:01:49 to get anyone to like you. We all get to adulthood and we feel like conversation should be easy. But
0:01:53 as a scientist, when you look under the hood, you realise this is why we have so many awkward
0:01:58 moments, why we say things that we shouldn’t, why we are boring, why we get angry and hostile. And
0:02:02 there’s very clear strategies to help us with all of that. Like one of my biggest findings was how we
0:02:07 reframe social anxiety as excitement, which makes you focus on opportunities rather than threats.
0:02:12 And that paper ended up being featured in Inside Out, the movie. And then there’s small talk.
0:02:16 I hate small talk. I’m going to help you reframe that because it’s really important. But the
0:02:20 mistake that people make is that they say they’re way too long and they need to move up this topic
0:02:24 pyramid. What about in a digital age? Do we need to start communicating differently? Yeah. There’s
0:02:29 clear things that we should do to make our text-based communication better. And we’ll go through all of
0:02:34 them. And you said you’ve done an interesting study recently about male friendship. Yes. And it’s
0:02:38 quite troubling. So how can I make more friends as a man? Yeah. Let’s talk about that.
0:02:47 Just give me 30 seconds of your time. Two things I wanted to say. The first thing is a huge thank you
0:02:51 for listening and tuning into the show week after week. It means the world to all of us. And this
0:02:56 really is a dream that we absolutely never had and couldn’t have imagined getting to this place.
0:03:01 But secondly, it’s a dream where we feel like we’re only just getting started. And if you enjoy what we
0:03:08 do here, please join the 24% of people that listen to this podcast regularly and follow us on this app.
0:03:13 Here’s a promise I’m going to make to you. I’m going to do everything in my power to make this show as
0:03:17 good as I can now and into the future. We’re going to deliver the guests that you want me to speak to.
0:03:22 And we’re going to continue to keep doing all of the things you love about this show. Thank you.
0:03:37 Professor Alison Wood Brooks, what is it that you do? And why do you think it matters so much to the world?
0:03:45 I am a professor at Harvard and I’m a behavioral scientist. I study how people talk to each other
0:03:52 and how they can do it better. I teach a course that I created there called Talk. I wrote a book
0:03:57 about it, also called Talk, The Science of Conversation and the Art of Being Ourselves.
0:04:01 And if someone’s chosen to listen to this conversation now, they’ve just clicked on it
0:04:07 and they’re thinking, you know, should I stay or should I go? What promise can we give them if
0:04:10 they stay and listen to this conversation that is based on the work you’ve done in your book and all
0:04:14 the research you’ve done? What is it that you think the average person can come away with that will have
0:04:21 a meaningful impact on their day-to-day life? All of life is about relationships and relationships are
0:04:28 about talking. So if they can learn even one strategy that helps them in their conversations,
0:04:35 it will massively improve their lives. If you think of everything from work to romantic relationships,
0:04:41 friendships, productivity, all of it hinges on having excellent conversations.
0:04:48 But conversations are easy, right? We all feel that way. We all get to adulthood and we feel like
0:04:54 conversation should be easy because we started learning how to do it when we were one, one and a
0:05:02 half years old as toddlers. And we practice doing it with an enormous number of partners, conversation
0:05:08 partners every day of our lives. So by the time we become adults, it feels like we should be experts,
0:05:13 like we should be great at it. But as a scientist, when you look under the hood and you see, oh my
0:05:19 goodness, all of the complexity that’s happening under the hood, you realize, oh, this is why we have so
0:05:23 many awkward moments, why we say things that we shouldn’t, why we don’t say things that we should,
0:05:29 why we hurt each other, why we get defensive, why we are boring, why we get angry and hostile.
0:05:33 And there are very clear strategies to help us with all of that.
0:05:38 As you were saying that, I was thinking, do you think there’s a lot of people that are going
0:05:43 through life giving off the wrong impression because they don’t know how to talk? Maybe they are
0:05:49 disliked, maybe they are misunderstood because they haven’t mastered the science of how to have a great
0:05:49 conversation.
0:05:53 On my worst days, I worry that everybody’s walking around being misunderstood.
0:06:00 When you think about talking, even as I’m talking right now, there’s no way to take the entire
0:06:06 contents of your mind and all of your personality and say it out loud. And so we’re always curating.
0:06:12 We’re always choosing what some subset of stuff to share with other people through conversation.
0:06:19 So no one is doing that perfectly. And I fear that many people are really struggling with it.
0:06:26 If you had to pinpoint just a few things that people want when they think about becoming a great
0:06:31 conversationist, like what is it that we actually are aiming at? Is it to be, you know, what is that?
0:06:38 Yeah. Usually people want to be liked, even loved. Usually we want to enjoy our conversations,
0:06:43 to not have them be miserable. We want to feel safe and protected and not have it be
0:06:48 dreadful and time consuming. And we want to achieve professional goals. So advancing and
0:06:55 achieving and making great decisions. So already the very basic drives of what people are trying to
0:06:59 achieve in conversation are actually a little bit more complicated than just like, oh, we’re looking
0:07:06 for connection. And then when you really dig into it within all of the goals that people want in
0:07:10 those categories, it’s like a vast constellation of motives.
0:07:14 I would like you to teach me how to talk really, really well.
0:07:18 I don’t know if you need my help that much, Stephen, but I’d love to, even the best communicators
0:07:19 have room for improvement.
0:07:24 No, I think I do. I think I do. Because I was thinking about this last week and all the
0:07:29 conversations I’ve had, the different types of conversations. I had one conversation where I
0:07:34 met someone’s family for the first time who works with me. And it was, you know, it was a little bit
0:07:39 nerve wracking because that contact, you know, people have, have these moments where they meet
0:07:43 the in-laws or whatever they meet. For me, it’s often meeting someone who works with me’s family.
0:07:46 I find quite nerve wracking because they’re like, I think they’re kind of probably judging me.
0:07:48 I’ve also had difficult business conversations.
0:07:49 Because they are judging you.
0:07:53 Yeah, they are judging me. And I can feel it. And as I go towards those conversations, I’m like,
0:07:58 oh my God. And then I end up just like freezing or being a little bit paralyzed. And you’d think as
0:08:02 someone like me who does this for a living, living finds conversations easy. I absolutely do not.
0:08:10 I actually, the more, you know, I talk to very high level, C-suite, very successful people. And
0:08:16 in fact, the higher and more successful people are, the more likely they are to be aware that this
0:08:22 is really important and that they have room for improvement. It’s almost like you’re aware that
0:08:28 this skill is probably what helped you get where you are. And therefore, you want to get even
0:08:32 better at it. And you’re keenly aware of when you have awkward moments or make mistakes or
0:08:36 missteps. And you’re like, I would really like to get that out of my life, please.
0:08:40 Amen. I like ruminate on an awkward encounter I had like two and a half weeks ago.
0:08:40 Of course.
0:08:43 I was like, I should have just da, da, da, da. But actually in reading some of your work,
0:08:47 I thought about what I could have done. And we’ll get to this, this idea of preparing for those
0:08:50 moments, which I typically don’t because I assume I should be a natural.
0:08:54 Can I ask you, as you were talking about these different examples of things that you’re
0:09:03 ruminating about, do you feel like you have a weakness or like a recurring thing that you
0:09:05 suspect you need to get better at?
0:09:10 I think one of them is I am a bit of an introvert in my sort of self-classification.
0:09:15 And as people know who I am more in the world, I think I’ve become more introverted.
0:09:21 So, and sometimes that can be perceived in the wrong way. So my like happy state is kind of being alone
0:09:25 around people that I’m extremely familiar with. If I leave the house and I go say to a gym or
0:09:31 something, I have a little bit of paranoia. Yeah. So I’m always kind of on edge, which means that
0:09:35 this kind of shuts me down more. So when I do have conversations, I can sometimes feel it appear to
0:09:38 be a bit more shut down. Yeah. And I don’t want to carry that into moments where I need to be a bit
0:09:44 more open. And then I would say, generally, I just like hate small talk.
0:09:45 Yeah. You’re not alone there.
0:09:49 And I just say, this is why I think I podcast because you can just skip straight into the
0:09:51 deep stuff and I can ask people about their trauma.
0:09:56 You can do that in normal conversations too, actually. Do you find that you get stuck in
0:09:57 small talk?
0:09:58 Yes.
0:09:58 A good bit?
0:10:03 I just try and avoid it. So I’ve got this funny story. One of the most, the most prestigious people
0:10:07 on planet earth invited me to come to a thing. And I said no, because there would be a hundred other
0:10:11 people there. And I just didn’t want to be in a room for four hours with a bunch of other people.
0:10:15 Like it just, for me, it’s so exhausting. Yeah. And if I told you what this context was,
0:10:21 you’d burst out laughing. My team were like, you go to that fucking meeting. And you go.
0:10:22 And you enjoy it.
0:10:27 And I’m like, no, I’m not going. There’s too many people there. But that’s kind of what I’m like.
0:10:29 I love this environment, but I hate small talk. And I hate.
0:10:33 I don’t know if that’s a weakness as much as it is you learning your preferences.
0:10:40 I think it’s okay. Maybe we’ll get there. But large groups are very stressful. Group conversation
0:10:45 and figuring out the structure of like who should be talking to whom, when, and about what is very
0:10:50 overwhelming for the human mind. It’s quite different than one on intimate one-on-one
0:10:55 conversation, which is much more within your control. And it’s much clearer what the purpose is.
0:11:02 So we should think about it. Maybe not a, we can reframe it and it’s not a weakness, but thinking about
0:11:08 your social portfolio. Who are you talking to? Is it the right people? And is it in the right
0:11:13 arrangements in the right group size? So what we’re doing right now, one-on-one is a
0:11:18 categorically different task than going to a party with a hundred people. So I’m going to help you
0:11:23 reframe that later on. Okay. Why did you choose to do this? All the things you could have done with
0:11:29 your life? Yeah. Isn’t life so fascinating? I often think about the paths not taken. But I’m very happy
0:11:36 to be on this path. I grew up in upstate New York on a small lake in a small town. I was a late girl,
0:11:45 just gorgeous place. And I love playing sports, team sports in particular. I love female friendship
0:11:52 from an early age. And probably most formatively, I’m an identical twin. And all of the things I just
0:12:00 described, I think are either indicators of how much I love conversation or formed my love of
0:12:07 conversation. But either way, I arrived at college deeply interested in understanding humans and their
0:12:14 behavior. And by the time I got to Harvard, I realized, wow, there are whole fields like social
0:12:20 psychology and communication that are purportedly about communication, but nobody’s bothered to actually
0:12:25 transcribe real conversations and study them at very large scale. And so that’s what I’ve been up to
0:12:30 for the last 15 years. How has being an identical twin been formative in this regard?
0:12:37 So my twin’s name is Sarah. Being an identical twin, there are many things that are similar to
0:12:42 being a close sibling, I’m sure. But an identical twin, it’s like you have another version of you in
0:12:48 the world. And we share a bedroom. We were on the same sports teams. We played in band together.
0:12:56 And so it’s sort of like watching a version of yourself up close. And I got to see how she failed
0:13:02 and thought, oh, well, I’m going to avoid that. And I would see how she succeeds. She hits an amazing
0:13:08 joke. She answers an amazing question. I know that I’m able to do that because we have the same DNA,
0:13:14 the same abilities. In a sort of subconscious way, I think I’ve just been chasing, trying to help other
0:13:19 people find that in their relationships, in their friendships, in their romantic relationships,
0:13:26 in their work collaborations. Because I’ve gotten to see how amazing that can be for two human beings,
0:13:30 how close you can be and how much you can actually understand each other when you communicate well.
0:13:34 And what research have you done? Like, what are the reference points you’re pulling on?
0:13:35 Yeah.
0:13:36 Do you do your own research?
0:13:37 So much.
0:13:39 And give me a flavor of the volume.
0:13:45 Much probably. It’s almost like I’m a recovering academic. I’ve been working in academia doing
0:13:51 behavioral science research for 20 years. I know I look impossibly young. I started in graduate school
0:13:59 studying emotions, especially anxiety. And not the kind of anxiety that requires medication or therapy
0:14:05 necessarily, but the types of social anxiety that people feel constantly all day long. And figuring out,
0:14:10 okay, how does it affect different behaviors like how we negotiate or how we take advice from each
0:14:17 other or how we perform when we’re public speaking? These types of things. And then figuring out
0:14:23 strategies and tips to help people manage that anxiety more effectively. And one of my biggest findings
0:14:30 was how we reframe anxiety as excitement. It’s a very easy flip to move from it. Essentially,
0:14:34 they’re the same emotion because they’re both high arousal, high energy, high cortisol,
0:14:40 stress hormone, high heart rate, sweaty palms. You just change how you think about it in your mind.
0:14:46 So literally saying things out loud, like I’m excited, change how your appraisal of it. So you
0:14:50 actually experience excitement. It helps you perform a lot better in a lot of different ways.
0:14:52 So you did a study in 2011.
0:14:53 Yes.
0:14:53 Yes.
0:14:55 The Nervous Nelly Negotiation Study.
0:15:01 So that one was about negotiation specifically. This excitement reappraisal, the paper’s called
0:15:07 Get Excited. And that paper actually ended up being featured in Inside Out, the movie.
0:15:07 Oh, wow.
0:15:11 Yeah. There’s a great scene where the main character is about to have a panic attack.
0:15:17 And Joy sneaks into the little cubicle farm of minions and says, stop drawing all of these
0:15:21 projections about how things are going to go badly. And instead, draw how things could go well.
0:15:26 It’s so great. I was sitting in the movie theater with my kids and my husband kind of looked down
0:15:30 the way and he was like, is that your thing? And I was like, yeah, yeah, yeah, it’s my thing.
0:15:35 So what did that study show, those two studies, the nervous Nelly one, but also the more excitement?
0:15:41 When we feel anxious, as most people do in negotiations, because it’s an intense environment
0:15:45 filled with uncertainty and a lack of control, which is the recipe for anxiety,
0:15:50 we tend, we want to escape. We either want to relieve that feeling by making concessions
0:15:56 or get out of there, right? Just exit the interaction. That was the main finding of the
0:16:02 nervous Nelly anxiety and negotiation paper. The reframing anxiety as excitement paper is
0:16:07 lots of different ways to convince yourself that you’re feeling excited just by saying I’m excited
0:16:12 out loud. And in doing so, that makes you focus on opportunities rather than threats,
0:16:17 how things could go well rather than poorly. And it has incredible downstream consequences,
0:16:21 helps you sing better, helps you do public speaking better, it helps you collaborate more
0:16:24 effectively. So it’s just a very, it’s a very powerful intervention.
0:16:26 And what was the sort of mechanics of the study?
0:16:32 So we would bring people in, you tell them, hey, Stephen, you’re going to be singing karaoke
0:16:37 in front of an audience. People start to feel quite nervous about this, naturally.
0:16:43 Then, right before they’re going to get up and sing this song, we say, okay, an experimenter
0:16:47 is going to ask you how you’re feeling. Some of you, we want you to say you’re feeling excited.
0:16:52 And some of you, we want you to say you’re feeling anxious. And that alone, when I say,
0:16:55 Stephen, how are you feeling right now? And you say?
0:16:56 Anxious.
0:17:03 Great. Okay, let’s go sing the song. You go. People who said, I’m anxious, sing worse. Compared
0:17:08 to people who say, I’m excited. They get out there, they’re more in tempo, more on pitch,
0:17:13 they have better rhythm. And we measure it with a software when they’re actually singing in front
0:17:14 of the experimenters.
0:17:16 Just by me saying, I am excited.
0:17:17 Yeah.
0:17:22 So the other day when I met my team member’s family, I should have been saying to myself,
0:17:23 I’m so excited to meet them.
0:17:30 Among other things. So this, and this is important. It doesn’t always work, right? If you’re terrified
0:17:36 and it’s really something dreadful, like you’re terrified that your mother’s going to die.
0:17:40 And turns out, it’s going to be hard to get excited about that if she has a terminal illness.
0:17:47 But on the margin, if you’re sort of torn between feeling nervous or excited, in your mind, if you
0:17:51 can really convince yourself that you actually are excited and that things could go well, I’m going
0:17:57 to crush this exam. I’m going to tear it up on the basketball court. That flip, if repeated enough,
0:18:02 actually becomes more likely to come true. And certainly before a high stakes conversation,
0:18:04 like meeting your colleague’s family.
0:18:09 So interesting. I really, I have this behind the scenes channel called Behind the Diary on YouTube.
0:18:13 And the other day when I did Jimmy Fallon, because it’s kind of outside of my wheelhouse to go on like
0:18:17 late night TV in America and like seven minutes to be funny or whatever. So I was shitting myself
0:18:18 because I’m a very serious guy.
0:18:25 So before I went out, there’s a video of me and I said to my team, what I said to myself before the
0:18:30 little curtain opened was, this is going to be amazing. Can’t wait. You’ve, you’ve like prepared for
0:18:34 this. I said all this nonsense in my head thinking that it was nonsense. And I walked out,
0:18:36 I had the best time of my life. It was, it went so great.
0:18:37 Great.
0:18:42 And I, I made a video about that, how, you know, I’m not one to believe in things that
0:18:44 without like rigor and evidence. And I didn’t have it.
0:18:46 Now you do.
0:18:46 Now I do.
0:18:49 Now I have a study that proves that it’s not.
0:18:52 This one is interesting. I think this was the beginning of my scientific journey,
0:18:57 realizing that the way we talk to other people and the way we talk to ourselves,
0:19:02 especially in a repeated sense. If you think about, okay, you did that before Jimmy Fallon.
0:19:05 Now, what if you do it before the next time you meet a colleague’s family? Now,
0:19:10 what if you do it before you interview Bill Gates before you do it? Right. If you then get in the habit
0:19:16 of telling yourself you’re excited and that becomes effective for you, it’s incredibly meaningful and
0:19:22 accumulation over time. Right. So just focusing on one time. Yes, it’s helpful, but if you can make it
0:19:28 habitual, it has this sort of upward spiral effect on people. It was the beginning of my scientific
0:19:33 journey thinking, oh, well, if we can study one phrase, like get excited or I’m excited. What if
0:19:39 we start studying the cascading unfolding ways that people talk to each other and not just one line,
0:19:43 but like every turn of a conversation, no one had done that before.
0:19:46 And this negotiation study you did, what was the mechanism for that?
0:19:52 Yeah, that was a more class of the literature. People have been studying negotiations for
0:19:57 decades now. And there’s a really great negotiation course at almost every business school and law
0:20:02 school that’s based in all of this rigorous work. What had not been studied in terms of negotiating
0:20:09 are people’s emotions. It was about 15 years ago that people, including scholars, came to the point
0:20:13 where we were like, oh, people’s feelings matter. When they feel nervous or when they feel angry,
0:20:18 that’s actually an important distinction, how you feel on the inside versus what you’re expressing to
0:20:24 your counterpart. So in this paper, what we found is as a base rate, most people feel anxious before and
0:20:29 during a negotiation because it is an intense environment. It’s probably one of the greatest
0:20:34 benefits of taking a negotiation course is that you just get reps. And so you get more comfortable
0:20:39 with the process of doing it. That might be the biggest takeaway from doing a training course like
0:20:43 that. And so in this paper, we had that sort of base rate. Look, everybody’s feeling anxious.
0:20:49 And then what are the downstream consequences of feeling anxious? And what we find, we had people
0:20:55 doing negotiations, playing these negotiation games. What we find is that people are much more likely to
0:21:01 sort of leave prematurely or make more concessions to relieve the feelings of anxiety.
0:21:02 Make bad offers.
0:21:10 Yeah. Or it depends on your goals, right? If your goal is to claim a lot of value, then making concessions
0:21:12 and giving money away is not going to help you with that.
0:21:17 So if I’m asking my boss for a pay rise, for example, and I’m very, very nervous, I’m much more
0:21:25 likely to lower my expectations, accept a bad offer, and leave the situation prematurely.
0:21:25 Absolutely.
0:21:27 So what do I do about that?
0:21:33 Oh, so many things. If we’re talking about asking for a raise, what you want is to go in there with as
0:21:40 much sort of personal power as you can. One way to do that is to get another job offer somewhere else
0:21:46 first. So we talk about this as the best alternative to a negotiated agreement, a BATNA. You want to
0:21:52 strengthen your BATNA. So if your boss says, no, I’m not giving you a raise, you can legitimately say,
0:21:57 I’m going to go take this other job offer because I just got a better offer from the guy down the street.
0:22:01 What if you don’t want to take the other offer?
0:22:04 Then you need to be honest with yourself about how much power you have in the negotiation.
0:22:09 You also probably, a lot of people make the mistake of going in sort of hands on hips,
0:22:14 like I deserve more money. There are lots of questions that you should ask first to know,
0:22:20 am I negotiating with the right person? Does my company have the funds to actually give me more
0:22:28 money? How can I justify this in a way that’s compelling to them? It’s not up to you. It’s that
0:22:36 they need to want to keep you and to feel like you are being fairly and generously rewarded. And all of
0:22:40 that requires asking a lot of questions before you go in and start making demands.
0:22:46 In that context, how would you try and persuade me if you work for me? So what would you say? Because
0:22:49 I do think, you know, it’s very easy to get someone’s backup when you walk in and ask them
0:22:56 for money. Yeah. If you do it. 100%. I, it’s hard for me to answer this because
0:23:02 maybe this is sort of my personal values. It’s almost like I’m taking off my expert hat for a moment.
0:23:10 I think the best way to get a raise is to be awesome. Do things that are valuable and your company
0:23:17 money is going to give you more money without even having to ask for it. So in my heart, this question
0:23:22 of how do we have a conversation where I ask for more money? It’s almost like I, I would hope that
0:23:28 you don’t even get to that point. If you are truly making yourself almost irreplaceable and incredibly
0:23:34 valuable, your boss is going to be coming to you and saying, I have to keep you around. You’re amazing.
0:23:38 You’re so incredible. That’s a much easier conversation to have than walking in and saying,
0:23:40 I, I’m, it’s not fair. I don’t make enough.
0:23:45 I do think that holds it to be true. I think that generally if people’s first priority is
0:23:51 what they want, then they often don’t tend to get what they want. But people who have the priority,
0:23:54 their first priority is what I can give, tend to get what they want.
0:24:02 That’s right. It’s so, um, it’s a bit of a sort of like a mindset shift. If you prioritize other
0:24:08 people’s needs, if you’re thinking about what your boss finds valuable, what the organization finds
0:24:14 valuable, and you rise to meet those needs, you make yourself valuable, which is going to come back
0:24:19 to you. Um, hopefully that’s what, that’s the hope. And I think often that is the case. Almost always
0:24:24 that is the case in the talk framework. And we’ll get there. The K is for kindness. And it’s not
0:24:29 kindness in the sense of like altruism, because I’m going to help my boss and do everything he wants
0:24:35 because I care so deeply that can be part of it. But also it’s this sort of loop of like, well,
0:24:39 if you give him everything, every, if you give the organization what it needs, that’s going to come
0:24:44 back to you. You will actually become valuable and get what you want as well. That’s how relationships
0:24:49 work. Usually when I interview people, I lead the way today, I’m going to follow.
0:24:55 Okay. Because you know, the outcome me and the audience want to get to. So I have all this stuff
0:25:01 here. I love it. Props. All these props. Fabulous. I have these blocks that for anyone that can’t see
0:25:07 the conversation, say T-A-L-K on them. Talk. Fabulous. And you tell me the best place to start.
0:25:10 You know, the outcome, you know, where I want to get to. I want to be the best conversation. There’s
0:25:19 the best talker, the most persuasive, influential, likable talker in the world. Um, so I shall follow
0:25:24 your lead. Oh my gosh. It’s a lot of power. I love it. I love it so much. Um, let’s start
0:25:32 with this. Um, I want you to think of a conversation that you had recently. It has to be more than
0:25:36 five minutes long. More than five. Yes. I can think of one immediately. It was a conversation
0:25:40 I had with my girlfriend where I just wanted her to know that I accept the fact that I fucked
0:25:45 up. Like I, I, I accept the fact that I should have been more present in a particular moment
0:25:51 and I wasn’t. And I just wanted to like. Own it. Own it. And, and convey that to her.
0:25:55 And convey that I’m sorry and I get it. Yep. And this is not one where I’m going to try and
0:26:02 justify my whatever. No, actually, I, objectively, I should have been more attentive and present.
0:26:06 Yep. I just wanted her to know that. Yep. So you’re sort of an admission of blameworthiness.
0:26:13 Uh, why, why did you want to do that? Because I felt that she was right and I regretted my
0:26:19 behavior. Yep. So sometimes I don’t feel like she’s right. Sometimes I’m here to, you know,
0:26:24 respond. In this particular scenario, I thought, you know, actually on balance, I should have
0:26:31 been more present. This was an important time for her. And in hindsight, that’s not how I wish
0:26:38 I’d behaved. Okay. How did you want her to feel during and at the end of this conversation?
0:26:48 Understood. And you really understood, that was really it. It’s like, I wanted her to feel understood
0:26:57 and I guess like connected to me, but it’s more, it’s really more, I just wanted her to not worry
0:27:01 that I didn’t understand. So she didn’t have to say it again. Like I just wanted her to know that I get it.
0:27:04 Mm-hmm. Mm-hmm. And that in future, I wish I’d behave differently.
0:27:09 How did you want to feel during and after this conversation?
0:27:11 I guess I wanted to offload the guilt.
0:27:14 Aha. Aha. Good. Good.
0:27:15 Yeah. Because I felt bad. I felt like, no, actually.
0:27:19 And it was weighing on your conscience. You were like, I gotta, I gotta say that. I gotta own this
0:27:21 because it’s making me feel like a shithead.
0:27:21 Yeah.
0:27:28 Okay. Fabulous. Okay. When we look back on our conversations and try and describe what our goals
0:27:33 were, very quickly, you start to realize that our goals are very complicated, that we want
0:27:37 a lot of things. I’m also guessing there may have been a time component. Can you talk a little
0:27:42 bit about that? Like how much time did you have to achieve these goals?
0:27:48 I mean, I never seemed to have enough time. So it was like, it was, yeah. So I, I, I had
0:27:50 about probably about 20 minutes.
0:27:58 Great. Hey, that’s pretty good. I wish I had 20 minutes with my husband. Okay. Um, so I have a framework
0:28:03 that helps us think about conversational goals and I call it the conversational compass.
0:28:10 Okay. And like a compass that you might use to find your way out of the desert or the forest,
0:28:17 the compass helps you decide which way not to walk, but to talk. Okay. So the x-axis.
0:28:20 I’ll put this on the screen for anyone that’s, uh, can see the video.
0:28:25 Great. Um, the x-axis, which runs horizontally is about your relationship.
0:28:27 Also, I’ll link it below.
0:28:32 So this relational axis, high relational goals are things that you care about that are serving
0:28:37 the other person or your relationship. This conversation sounded very high relational. You’re
0:28:42 truly like, I just really want her to know that I feel like a shithead and that I’m owning
0:28:49 it. And like, I care and I maybe won’t do it again. Something like that. Low relational goals
0:28:53 are things we care about that serve us. So in this case, you said something like, I want to
0:28:59 offload. Give rid of my guilt. I wasn’t, I was feeling bad. The y-axis is about information
0:29:05 exchange. High informational goals are hinge on exchanging accurate information. It’s sort
0:29:11 of the reason human beings learn, develop the ability to communicate at all, right? Way back
0:29:16 when is to take what’s in my brain, communicate it to you accurately. But we care about tons of stuff
0:29:21 that is low informational. So it’s not about exchanging information. And sometimes it’s about concealing it.
0:29:27 In this case, you had a high informational goal. You wanted to sort of persuade her, prove to her
0:29:33 that you’re a good guy and that she should stay with you, essentially, trust you. But you also had
0:29:38 low informational goals, like you didn’t want it to be emotionally unpleasant to have this conversation.
0:29:43 You also had low informational goals, like a time constraint. You needed to protect your time and her
0:29:52 time. And so we’re always limited by time and cognitive resources. So the point of this is to
0:29:59 help us plot all of those goals in a logical way. Each quadrant is good. We live in all four quadrants.
0:30:05 We’re not trying to get to one or another. It’s just to help us describe all of the many things that we
0:30:11 actually care about, almost to validate them and say, listen, it’s legit that you wanted to relieve your
0:30:16 guilt. It’s super admirable that you wanted to signal to her that like you’re owning this mistake.
0:30:21 It’s legit that you have time constraints. It’s legit that you don’t want your conversations to be
0:30:26 unpleasant. So each of the quadrants gets a positive name. High informational, high relational is about
0:30:33 connection. Okay. Often you’ll hear communications experts just talk about connection, which is
0:30:39 too narrow. It’s not the only thing that we care about. Down here, low informational, high relational
0:30:40 is about savoring.
0:30:43 What does informational mean in this context?
0:30:51 Like how much accurate information you are trying to, you need to exchange with each other.
0:30:58 If we just sat here kind of quietly and I hummed a song because we, and I said something like,
0:31:04 I love your shirt. We’re not exchanging a lot of information, but we might be having a very lovely
0:31:09 interaction with each other. So not every conversation is about high information exchange,
0:31:15 though many people think that it is. You know these people. They’re very transactional.
0:31:21 They feel like a conversation is where you just say things, you know, at other people and that
0:31:25 they’re going to say things they know back at you. That’s a big mistake.
0:31:27 So having fun, I can see is in the bottom right.
0:31:28 Having fun. Yes.
0:31:32 Because it’s not about huge informational exchange, but it is about connections.
0:31:32 That’s right.
0:31:32 Okay.
0:31:37 Oh, and it’s really important. Many of my students at Harvard almost forget about this quadrant.
0:31:41 They’re like, if we’re not persuading and making decisions, we’re not living, right? Like
0:31:46 this is really important, especially over time. If we’re not enjoying being with each other,
0:31:51 I’m not going to look forward to talking to you again. That’s true at work and outside of work.
0:31:56 Lower left is essentially discernment. We call it protection. It’s protecting your time,
0:32:02 protecting your reputation, protecting information. So concealing, keeping secrets,
0:32:05 moving quickly. We can’t sit here for hours and hours and hours.
0:32:10 And then protecting your reputation. Like you care about making a positive impression on other
0:32:18 people. I want you to see me as smart and warm and calm and trustworthy. These are self-serving,
0:32:24 low relational or low informational goals. And then we get up to upper left, which is low relational.
0:32:28 They’re self-serving, high informational. This is a lot of work-related goal, persuasion,
0:32:31 making decisions, brainstorming, et cetera.
0:32:36 So if I want to be liked and have great relationships, I need to be on the right side of this.
0:32:37 Is that accurate?
0:32:43 So what happens if someone who trusts you and loves you tells you something in confidence,
0:32:45 and then you go tell everybody else?
0:32:47 You lose trust?
0:32:55 Yeah. So it’s not that you can only live on this side of the compass because discernment matters
0:33:02 for relationships, right? And here, you are going to be in a relationship where hopefully you’re
0:33:06 going to be like brainstorming things together, making decisions together. Even with a friend,
0:33:10 you’re like, oh, where should we go to dinner tonight? You need to make that, coordinate that
0:33:16 choice well together. So I think one aspiration is to try and be over on the right side as much as you
0:33:23 can. And in fact, having the mindset of pushing yourself to try and think about your goals that are
0:33:29 more pro-social more often is a virtuous goal. But like, listen, we all have actual needs. So like,
0:33:36 you can’t only live on the right side of the compass. It’s about moving around in a way that
0:33:39 is savvy and actually serves what you care about.
0:33:42 Got you.
0:33:46 Do you have a sense of where your goals from that conversation that you described would be?
0:33:53 Apologize, which is high relational and not very high on informational. Because I didn’t have a
0:33:57 bunch, I didn’t have a lot to say. It was just very simply about letting me know that I was sorry.
0:34:02 And it wasn’t, I didn’t have a big explanation or a bunch of excuses or justifications. It was just,
0:34:04 listen, I fucked up. Yeah, I get it.
0:34:05 Can we talk about apologies for a second?
0:34:06 Sure.
0:34:12 I love that you chose this as your example because, and the way you’re describing it. I love
0:34:17 how you’re saying, I didn’t go into a huge explanation of why I did it or anything. More
0:34:23 people should apologize that way. A lot of people, their instinct when they’re apologizing is to revisit
0:34:29 the problem and sort of make excuses or explain why they did the thing wrong. It’s not effective.
0:34:36 What is more effective is what you’re describing, taking ownership and saying, look, I just messed up
0:34:42 and I’m so sorry and I feel awful about it. And the most effective component of an apology is actually
0:34:49 making a promise to change. If you say to your girlfriend, I’ve realized I messed up here. I’m not
0:34:53 going to do it again. Here’s how I’m going to be different in the future, like a concrete plan.
0:34:59 It’s so compelling to hear that you’ve thought about that and that, and then it’s measurable because
0:35:04 she can see in the future, do you actually live up to that promise? Do you follow through on this promise
0:35:06 to never make the mistake again?
0:35:08 Is there a point where you can apologize too much?
0:35:17 We studied this. I ran some studies on this. We started by looking at frequency of apologies made
0:35:22 during normal conversations. It’s quite rare for someone to over-apologize, but it does seem like
0:35:28 within one conversation, if you apologize more than twice, it starts to be more of a reminder
0:35:33 of the bad thing that happened. Like you just keep revisiting it and it brings you back to the
0:35:40 negativity rather than moving forward. We also studied apologies in a really large data set of
0:35:46 parole hearings, like among people who had committed really serious crimes. And we looked at the types
0:35:51 of apologies that they made during their parole hearings. And there it seems like you actually
0:35:58 can’t over-apologize. Like more is better. And again, the most effective component is making a promise to
0:36:04 change in the future. I’m going to go, when I get out, I’m going to be an AA. I’m going to live with my
0:36:10 grandmother. Here’s the job I’m going to do. Whatever the plan is, you’re actually more likely to get out of
0:36:16 jail. And going into those difficult conversations, is there anything one needs to do to prepare?
0:36:20 Because our lives are full of difficult conversations and actually it’s the avoidance of them that ends
0:36:24 up messing up our lives the most. So when you think about difficult conversations that we all have to
0:36:28 have with difficult people, do I have to prepare for that?
0:36:33 So this is very natural. Almost every person that you hear talk about communication tends to focus on
0:36:39 difficult conversations. I’m going to suggest to you that that is a very narrow view of the
0:36:46 conversational world, actually. And in fact, thinking about difficult conversations is a little bit of a
0:36:51 misnomer. It’s not like there are some conversations that are difficult and some that are easy. It’s that in
0:36:58 every conversation there can be moments of difference where we use different language to
0:37:02 mean the same thing, where we have an incongruence in our emotions, where we have a difference in
0:37:08 motives. I want to give you advice, but you don’t want to take it. Or something dips down to a difference
0:37:15 in our identities. I’m American and you’re a Brit. So anytime you encounter these little fleeting moments
0:37:19 of difference in all of these different ways, and maybe there was an image here. Let me see. No,
0:37:24 it’s not here. It looks like layers. We talk about it like layers of the earth. And above the surface
0:37:30 are the words and sounds that you hear while people are talking. Right at the surface are people’s
0:37:38 emotions. So I feel excited, but you feel tired and bored. That’s going to be tough. Right below that
0:37:43 are people’s motives. What I want to achieve. That gets back to the compass. What I want to achieve is
0:37:47 different than what you want to achieve. We’re all walking around with a compass in our mind, and they’re
0:37:54 different from each other. Right below that are our beliefs, right? I believe that immigration is a
0:38:02 problem, and you believe that AI is a way bigger problem than human immigration. How do we talk about
0:38:06 that in a way? And then all of it dips down to the sort of hot magma in those layers of the earth model
0:38:13 of our identities. So even an easy conversation, we’re on a date, or two spouses are driving in a car,
0:38:19 where friends are hanging out watching a movie. Like you can stumble upon these little moments of
0:38:25 difficulty anytime for any reason, and you need to have the skill set to be able to make sure the
0:38:28 temperature doesn’t get too hot. What is that skill set?
0:38:34 There’s fabulous research on this. I have found it incredibly helpful in my life. Research by Julia
0:38:39 Minson, Mike Yeomans, Hannah Collins, called receptiveness. So it’s receptiveness to opposing
0:38:46 viewpoints. And it’s both the mindset. When someone comes to you with something that seems crazy,
0:38:53 you don’t judge it negatively. You have to fight the human instinct to think of it as like,
0:39:00 that’s crazy. That’s wrong. And now I’m going to win. And now I’m going to be right and prove you wrong.
0:39:05 Because all of those instincts ruin our conversations and our relationships.
0:39:05 Why?
0:39:13 It makes us defensive on the receiving end. It makes us sort of accusatory and hostile on the
0:39:19 attack end. Once we get into an accusation and defense mode, the conversation is broken down. It’s
0:39:26 no longer about connection, savoring, protecting, and advancing. We’re now in this new world that is
0:39:28 not achieving any of our goals.
0:39:32 She says someone comes to me and comes to you and says something’s crazy. They say,
0:39:33 you know, the sky is purple.
0:39:34 Yeah.
0:39:36 It’s actually, it’s not blue. It’s purple.
0:39:42 Here’s a magical phrase that you can say in that moment. It makes sense that you feel that the sky is
0:39:48 purple. It makes sense that you feel excited to tell me that the sky is purple. It makes sense that
0:39:55 you feel X about Y. It makes sense that you feel skeptical about podcasts. It makes sense that you
0:40:02 feel annoyed that I speak quickly. It makes sense that you are worried about AI. Whatever people are
0:40:08 feeling, whatever they express to you, we can validate that feeling because whatever’s going on in their
0:40:14 mind is their reality. And we have to say that out loud before we go on to do anything else, even if
0:40:20 we’re about to disagree with them vehemently. But we have to say the validation piece first, just like
0:40:26 therapists do all the time, in order for them to feel heard and like, oh yeah, I’m safe here so
0:40:30 that I can join you on your side of the table. And now we’re going to untangle this weird problem
0:40:36 together. You say the sky is purple. Tell me more. Like what, how did you come to feel like the sky is
0:40:45 purple? Are you colorblind? Are you, do you see everything in purple? Like now I can ask you questions
0:40:49 about how you came to that perspective and we can learn, I can learn about it. I guess the risk is
0:40:55 you don’t want to… Validate something wrong? Yeah. Why not? You don’t want to appear to be saying,
0:40:59 because if I say, it makes sense that you think the sky is purple, but it’s actually blue.
0:41:06 The word thinks is important. It’s, it makes sense that you feel X about Y, not it makes sense that you
0:41:11 think X about Y. Thinking is like a cognition. Is the risk of it sounding patronizing?
0:41:18 Maybe, but in practice, it feels really, really good. When I run this, so I run an exercise in my
0:41:25 class where we go around, let’s say there’s a group of five students and you have to share something.
0:41:31 We start easy, like share one song you love. And then the next person has to validate that before
0:41:36 they share their for a favorite next song. And you go around and around very quickly. And so it feels
0:41:40 very contrived to say, okay, you have to say, I love that you love that Taylor Swift song. That’s so
0:41:47 interesting. I actually don’t like Taylor Swift. It feels very contrived. But when you talk to the
0:41:51 students after it, they say, yes, I knew what we were doing. It did feel over the top to say that
0:41:57 about people’s song preferences. And still, it felt amazing to have the person next to me say,
0:42:03 I love that you love that Taylor Swift song. Validation, we are all so hungry for validation
0:42:09 that even ridiculous validation feels amazing. So then when you get to round two and everybody’s
0:42:14 sharing something that they’re really struggling with, and the person next to them says, wow, I’m so
0:42:20 sorry, that sounds really, really hard. It makes sense that you feel upset about your mom. Now you’ve
0:42:27 got that habit, and you’re making them feel quite good about something that actually does deserve that
0:42:33 validation. So it’s all about like developing these habits, no matter where the difference or
0:42:36 disagreement is coming from. What’s the opposite of that?
0:42:44 The opposite is how people naturally respond, tend to naturally respond, which is by trying to win
0:42:48 and prove them wrong and prove that they’re right. So you say the sky is purple. And I say,
0:42:55 that’s crazy. Sky’s blue. And then where does our conversation go? Feels terrible for you.
0:43:02 It’s so interesting. I learned this, um, because I employed this person once and this person,
0:43:08 when we’d talk about ideas, the first word out of their mouth was always, I disagree. And then they’d
0:43:12 make their point. That’s right. And I don’t know what it was about it, but I noticed that it would
0:43:17 like get my back up. Of course. And so I’d say, I don’t know, I’d say, I think we should do it like
0:43:20 this. I disagree. Yeah. And then they’d make their point. And I remember thinking, gosh,
0:43:26 that’s such a… And it’s so ironic because their goal is to persuade you. At the end of it,
0:43:30 they want you to agree with their position. That’s not at all how persuasion works.
0:43:37 The only way that we change our beliefs is usually across many conversations. And we’re around someone
0:43:44 we like talking to and respect and have admiration for. And then over time, we sort of bend to the gentle
0:43:51 pressure of their differing viewpoint. If I say, I disagree, now let’s fight about it.
0:43:56 You’re, you get your backup and you’re not having, you’re not enjoying talking to me, even if you’re
0:44:03 right. And right. Like it’s not about being right or wrong in that moment. The goal here is to keep
0:44:08 the conversation in an emotional place where it can continue. So you can continue to engage. And that’s
0:44:14 what these researchers find in this receptiveness research is if you qualify your statement saying like,
0:44:19 I wonder if the sky could be a different color rather than the sky is blue with certainty.
0:44:25 There are all of these sort of hedging language. You can divide yourself into multiple parts. So if you
0:44:30 said to me, the sky is purple, I would say, oh my gosh, as your friend and as a painter, that is so
0:44:38 intriguing to me. As a biologist or as a meteorologist, maybe we should investigate that. Literally dividing
0:44:44 yourself into two disagreeing parts. It’s usually how we actually feel. So if your mother says something
0:44:48 crazy to you, that seems crazy to you, you could say as your daughter, I’m so intrigued that you’ve
0:44:53 come to hold that perspective. I’d love to hear more. You know, as a representative of Gen Z, I know my
0:44:59 friends would want you, want me to say this. It means that you can hold two perspectives at once and it
0:45:05 is very helpful to the other person to keep the conversation going. But all of the elements of this
0:45:10 receptiveness recipe have, have this flavor. It’s a little surprising. I think often people think of these
0:45:17 types of things as weakness because it’s like our instinct is to try to win and be right. And instead,
0:45:22 what I’m saying is, no, hedge your claims. Show that you’re uncertain about stuff. Validate their
0:45:28 feelings. Divide yourself into disagreeing parts because you’re not certain about anything in order
0:45:33 to keep the conversation going so that you have any shred of hope of persuading them over the longer term.
0:45:38 I remember Tali Sharrock telling me about a study. Either she told me, she’s a neuroscientist in London,
0:45:45 and she told me they put two people in a brain imaging scanner and got them to like look at photos and
0:45:50 come to agreement on the price of something. Yes. And then eventually in these studies,
0:45:53 I’m super paraphrasing here, she’s probably like cringing. I think I know what study you’re talking
0:45:58 about. Oh, do you? Could you explain it? Yeah. So, so they studied what, what lights up in your brain
0:46:04 when you’re in a situation of disagreement versus agreement. And it is actually more taxing to your
0:46:11 mind when someone is disagreeing with you. It’s like these neurological alarm bells go off and all
0:46:16 of a sudden, like you described, what was your frame? My back goes up? Yeah, my back goes up. I get my back
0:46:20 up. Yeah. That’s it. It’s actually in your brain. Your brain goes up and it’s hard. It’s, it’s very hard
0:46:26 to continue to engage once that process is underway. Yeah. Right. Some people call it amygdala
0:46:32 hijacking, which is not quite right. But your brain does look different when you’re in a situation of
0:46:37 disagreement. So whatever we can do conversationally to sort of tamp that down so that your back doesn’t
0:46:44 go up is going to be quite helpful. She showed pictures of the brain in these scans when someone
0:46:48 disagrees with you. And I think, and I might be getting this inverted, that it was almost like the
0:46:54 brain had shut down to receptiveness. Yes. In that moment. It was like, so I always, when I wrote this
0:46:58 chapter in my book called Do Not Disagree, it’s an intentionally provocative chapter because people
0:47:00 think, what do you mean? Never disagree with anybody? No, that’s right. But I mean like,
0:47:05 don’t make the first thing you say, I disagree. That’s right. It can come later. A hundred percent.
0:47:08 It can come later, but first has to come like, oh, it’s so intriguing that you said that. I’m so
0:47:13 fascinated. And it makes sense that you might feel that way. I wonder if, and then you can go on
0:47:21 instead of, I disagree. I met a girl called Anne who always said yes and instead of but.
0:47:21 Good.
0:47:26 And it shocked me because it was so different. I, having a conversation with her, you say something
0:47:31 to her and you go, I think this. And she goes, yes, and, and then she would make her point. And it
0:47:34 could be a complete disagreement, but I noticed she was doing it and I loved it.
0:47:39 Yeah. Oh yeah. And we often think of the yes and as part of sort of improv comedy, humor,
0:47:45 et cetera. They were, the comedians are really onto something much more profound about conversation
0:47:53 broadly. If you can come from a sort of mindset or like spiritual place of yes and essentially you’re
0:47:58 saying, I’m going to give you the benefit of the doubt here, even though what you’re saying seems a
0:48:03 little crazy. That’s what is required to have great relationships. It’s like, we’re all going to have
0:48:09 these moments where someone feels something or says something that seems crazy. And if you react to it,
0:48:14 in an invalidating way, that’s how we kill our relationships.
0:48:19 Do we need to kill the word, but? Because what ends up happening is someone will say the thing you
0:48:23 just said about validating relationships. Yes, I completely understand. I think you made a great
0:48:28 point, Alison, but, and the minute I say, but it’s kind of like I’ve just taken an eraser to everything
0:48:29 you just said.
0:48:33 I would love to get rid of the word, but not, but with two T’s, but with one T.
0:48:41 Yes. Yeah. You never need it. You can make the same point and say, and.
0:48:47 But it just completely, it just, it immediately says.
0:48:55 It also reveals that you’re sitting there in a state of, I, I can’t wait. I’m like on the tip of
0:49:00 my tongue is something I can’t wait to say that’s opposite of what you’re saying. And it’s the,
0:49:03 the spirit of it is, is antagonistic.
0:49:06 One of the things we notice when we have conversations on this show about,
0:49:11 about conversation is people really care about likability.
0:49:11 Yes.
0:49:16 Like they, they really want to know what’s making them disliked and they really want to know how
0:49:16 to be liked.
0:49:20 Good. So being liked is a huge drive.
0:49:27 But it’s just one of many things that we, we care about in terms of gaining status. So status is
0:49:33 respect, admiration, liking in the eyes of other people. Liking is usually comes from sort of warmth
0:49:40 and charm. Admiration often comes from like perceptions of competence. So we want warmth and
0:49:45 competence at once, ideally. Okay. Let’s go back in time. Should we talk about the talk framework?
0:49:50 Because there are going to be little clues about how to be better liked across the whole framework.
0:49:57 Okay. Okay. Let’s start with T. I’m going to push these to the side. T is, first,
0:50:03 I just want to say as a whole framework, T-A-L-K is the most comprehensive, teachable,
0:50:09 practical, scientifically rigorous framework in the world for communication.
0:50:10 Did you invent it?
0:50:10 I did.
0:50:11 So you would say that.
0:50:17 But I didn’t, when I first wrote the book, I didn’t say it strongly enough. And in the last
0:50:23 almost year, I’ve come to realize why. One part is because most people focus only on difficult
0:50:27 conversations. And here we are focusing on all conversations, even the ones that seem like they
0:50:33 should be easy and fun. It’s all conversations everywhere, personal and professional. The other
0:50:38 piece is that I didn’t even really intend this as a scientist. But the way we do research is
0:50:43 essentially natural language processing, machine learning fits into this new world of AI.
0:50:50 So the framework can be used by humans or machines to coach people to be better conversationalists
0:50:55 and use as a rubric after the fact of saying, okay, how did this go? Did you do well? Let’s
0:50:57 look at T-A-L-K and evaluate.
0:51:00 Okay. It’s the best in the world ever.
0:51:03 Thank you, Steven. Okay. Thank you for recognizing.
0:51:03 Oh, yeah.
0:51:06 Okay. T is for topics.
0:51:07 Topics.
0:51:14 Topics. Topics are the building blocks of conversation. It is what we choose to talk about.
0:51:14 Okay.
0:51:19 Very simple. We all have an intuitive understanding that we sort of work through different chunks.
0:51:24 First, we’re going to talk about your conversation with your girlfriend. Then we’re going to talk
0:51:27 about the talk framework. Then we’re talking about the compass, whatever. We’re working through
0:51:33 topics. What I think most people don’t realize is that we’re choosing topics every time we talk.
0:51:39 It’s not just at the beginning of a conversation, like an opener, like, hey, what do you think of
0:51:43 this, you know, the diplomat? No, it’s every time you’re talking, we’re making moves to gently
0:51:50 stay on topic or switch to something else. What’s so beautiful about that is it means we all have power.
0:51:58 We all have control to nudge the conversation one way or another. And we can all do a better job with
0:51:59 it.
0:52:04 So what’s the game here to pick better topics to know what topic we’re aiming at?
0:52:09 There’s a lot of goals. It’s both about choosing better topics. It’s also about how can we make any
0:52:18 topic better? Okay. One huge piece of advice that when you start to realize how much your mind is doing
0:52:23 during a live conversation is to offload some of that cognitive work to beforehand. Okay.
0:52:30 Okay. So prepping topics ahead of time. This does not mean writing out an agenda before you call your
0:52:35 parents or before you call your girlfriend. What it does mean is spending even 30 seconds, maybe even
0:52:41 10 seconds before you’re in the chaos of a conversation to think about what you could talk
0:52:44 about or what might be important for you to remember to talk about. Did you do that today?
0:52:50 Always. Sometimes you don’t have to, right? Like you did it today. You did extensive prep.
0:52:56 You even have things printed on cards here. And in a way, I have been prepping for this conversation
0:53:01 for 20 years. I’ve been studying these things. I designed the framework myself. I’ve gone on 80 other,
0:53:05 you know, podcasts. I, that’s all prep for this moment.
0:53:10 What about in your personal life? Yeah. Can you give me an example of where you prepared topics?
0:53:16 Every conversation that I know is coming. Give me an example. So with Cosi, uh, before I got here.
0:53:23 Which is a member of our team. Yes. Thank you. I thought about, I wanted to ask her what it’s like
0:53:28 to be moving from London to LA. I wanted to ask her what it’s like to work with you.
0:53:34 She said all good, all good things. All good things. Next question. What does A mean?
0:53:35 I’m joking. I’m joking. I’m joking.
0:53:43 So funny. Um, I often will, um, so you can, it’s not rocket science. It’s literally just a little bit
0:53:49 of forethought. What kinds of questions or topics could I ask you that will make our conversation
0:53:54 feel a little bit better than just like winging it in the moment and talking about like some random
0:53:59 thing I see in the room. I try to do this before every conversation because now I know how powerful
0:54:04 it is and how kind it is. If you are calling somebody and you’re like, okay, oh yeah, their
0:54:09 kid was going to take guitar lessons. I should remember to ask about that. Or, oh, my friend
0:54:14 had this big presentation at work. I should remember to ask how that went. That means you’re going to
0:54:19 remember to ask them. And that’s super kind. And they’re excited to talk about it too. It makes
0:54:24 everything better. So topic prep is a huge deal. In our research, what we find when you randomly
0:54:29 assign people to prep topics or not, the conversations where people have thought ahead, even for 30
0:54:34 seconds, they feel less anxious. They’re much smoother. There are fewer disfluencies. So
0:54:41 ums, uhs, stutters between topics. They cover more topics, which is usually a good thing. More likely to
0:54:46 land on good topics. You’re less likely to blurt. So you’re less likely to share things that you don’t
0:54:52 want to share with people. It’s just an incredibly powerful strategy. And it doesn’t need to be
0:54:57 complicated. I’ve gotten in the habit of putting like two or three bullet points for people in my Google
0:55:01 calendar notes when you know you have a meeting coming up. And you don’t even have to do it right
0:55:07 before. Like, oh, a week ahead of time, if it pops in my head that I want to ask Stephen about, do you
0:55:12 want to have children? I might write that as a little bullet point in my calendar note for the time that
0:55:17 I’m going to be here with you. And then I’ll be more likely to remember it. Do you feel skeptical
0:55:21 about this? No. I was just thinking it probably makes you more, going back to the point about
0:55:26 likability, it probably makes you a more likable person. Much more likable. Yeah. In fact, if you
0:55:31 can achieve more of your goals, whether they’re high informational, low informational, high relational,
0:55:38 low relational, um, all of that makes you more likable. You seem more competent. You seem more warm,
0:55:43 especially when you lean towards those pro-social, high relational, uh, goals. Because everyone talks
0:55:47 about how, if you’re interested in someone else, like you were interested in Cozzy. Yes. That must
0:55:53 have felt good for her, which must make her like you more. We should go ask her. That’s a good point.
0:55:57 I ask them, I have my students sometimes do a reflection task where I say, if you had to walk
0:56:04 into a room and your, your job was to make people like you a one out of 10, a five out of 10, or a 10
0:56:10 out of 10, what are the behaviors that you would do to try and pursue those three worlds? Okay. So if I
0:56:14 wanted people to like me one out of 10. Yeah. What, what, what would you do? You tell me.
0:56:20 You tell me. You’re the expert. I want to hear your, I want to hear your guesses. My guesses. I would walk
0:56:29 in quiet on my phone and I would ignore them. Yeah. And maybe I’d look up and make some kind of snide
0:56:35 comment. I definitely wouldn’t notice that they were there. Yeah. And I wouldn’t make eye contact with
0:56:43 I would maybe be weird. Maybe like take a phone call. I was gonna say, you know, one’s really low.
0:56:49 So you probably insults, probably. Oh yeah. I’d offend them. Yeah. Offend them. Maybe take a phone
0:56:54 call. And then while you’re on the phone call, talk about how great you are or something, right? Like
0:57:00 some sort of arrogance, et cetera. Yeah. Maybe if they try and talk to you, interrupt them. Yeah.
0:57:06 Be like, not now. Or look at my phone midway through what they’re saying. Uh-huh. Yeah. Okay. So there’s
0:57:11 lots of things you can imagine there. Okay. Already we’ve touched on topics though, right? When you think
0:57:15 about, okay, I’m talking on the phone in front of them and what am I going to be talking about that
0:57:20 reduces my likability? Even for someone who’s like just observing you talking. I’d get the name wrong.
0:57:24 That’s great. Yep. Yep. Yep. Yep. That’s a good way to say you don’t matter to me. Yeah. Yeah.
0:57:31 Five out of 10 is an interesting one. You want to do it probably more blasé, like you engage with
0:57:37 them, but not very well. Talk about small talk topics, like you were saying, things that you could
0:57:43 talk about with anyone that are not personalized at all, seem a bit disinterested, um, but not offensive,
0:57:50 just bland. Okay. Okay. Then we get to 10 out of 10 world. 10 out of 10 likability. Yeah. What are,
0:57:55 what are you doing if you’re trying to get 10 out of 10? I’m completely focused on them. Good. Um,
0:58:01 I’m attentive. I’m complimentary. I’m going to flatter them. Yep. Um, do you think it will seem
0:58:07 obsequious? I don’t know if I get it right. Okay. Um, cause I’m going to mean it. Yeah. Because
0:58:10 it’s going to be sincere. It’s going to be really sincere. Yeah. I’m going to crack a great joke.
0:58:15 Yes. Knock, knock. Yeah. Who’s there? I don’t know. I don’t know. You’re like, I don’t know,
0:58:19 my panic. You laughed, didn’t you? Exactly. So yeah, I’m going to flatter them, crack jokes,
0:58:25 be very attentive, get their name right, ask them about their grandchild. Good. Okay. Let’s pause. I
0:58:31 want to, in that description already, you’re moving quite quickly through topics as you’re interacting
0:58:38 with them. You know that you can’t be circling the drain, talking about the weather for long periods
0:58:43 of time. So just briefly, let me say, we don’t need to avoid small talk. In fact, it’s a very
0:58:48 important social ritual for people who are strangers to each other, people who haven’t seen each other in
0:58:54 a long time. It’s where we land and say, oh, we’re doing conversation now. The mistake that people make
0:59:02 is they stay there too long, way too long. Any more than like one beat of, oh my goodness,
0:59:08 the weather’s really warm. It’s like summer in California. Then you need to make it more personal
0:59:14 and move up this topic pyramid towards medium talk, deep talk quickly, right? So small talk is at the
0:59:19 bottom. These are topics anybody can talk about. Tailored talk is more exciting, more personalized,
0:59:25 more relevant to your interests. Deep talk is the peak of this pyramid. Only we can talk about this thing
0:59:31 in a special way. Not every conversation is bound to get to the deep talk, but when it does, we should
0:59:37 feel very appreciative. It’s one of the most magical things about being humans. So we don’t need to get
0:59:42 to deep talk with like the barista at Starbucks or with your neighbor when they’re taking out their trash,
0:59:45 but it does happen sometimes and it’s quite lovely.
0:59:49 I think I used to put girls off when I was 11 because I used to ask them like the meaning of life
0:59:53 too quickly and my mother stole a Nokia phone. Yeah. And so they would stop texting back. Yeah.
0:59:58 So I think I learned early that like some people just don’t. Well, the joke’s on them now. Now you
1:00:03 get to do it for your life’s work. No, but I think we were, you were onto something there. It’s not that
1:00:08 you asked them about the meaning of life at all. You asked it too quickly. So getting, it’s about the
1:00:14 pacing as we move up here. Most people stay too long at the bottom, but we also cannot jump to the top
1:00:19 often. You kind of have to do the ritual of climbing to feel like you get there in a natural way.
1:00:23 And is that where relationships are built, deep ones? For sure. At the top.
1:00:30 Moments at the top, probably, right? This is where vulnerability takes you. Often asking lots of
1:00:36 questions, especially follow-up questions, gets you up the pyramid more quickly. So shall we, shall we shift
1:00:44 to the A of the talk framework? Sure. Because A is for asking. Topics and asking are intimately tied to
1:00:51 each other. The most common way that people switch topics is by asking a question. So you can use
1:00:56 questions like, what are you excited about recently? Or what has been your favorite guest to talk to? Or
1:01:01 what have you and your girlfriend done together recently? You can do that to switch topics.
1:01:07 Once you’re on a topic, we use follow-up questions to kind of dive deeply and move up the topic
1:01:14 pyramid. So you’re saying I should ask more questions? Yes. Okay. Well, ask more than they’re
1:01:20 asking me. Maybe not you because you spend a lot of time asking questions. But most people, the top line
1:01:28 advice to make their conversations better is to ask many more questions. Asking, it sounds so simple and
1:01:34 it’s almost like everybody already knows that. But doing it in practice is quite hard and it’s a skill.
1:01:41 And people who do it well are more successful on romantic dates. They’re more successful in work
1:01:45 meetings. They’re more successful as collaborators. They’re more successful as entrepreneurs in getting
1:01:52 funding. All of it hinges on question asking. So the top line advice, just ask more questions.
1:01:59 At the very least, don’t be a zero question asker. What happens to the fate of zero question askers?
1:02:04 Oh, they’re not getting a second date. They’re not going to get that funding. They’re not learning
1:02:11 enough about their partner to enable them to succeed. If you go on a first date and you’re asking zero
1:02:16 questions, which like imagine that. We’ve all sort of been on that date probably. You want to leave
1:02:21 within 10 minutes. When you’re on a first date, you have so much to learn about each other.
1:02:28 You have everything to learn about each other. So if someone’s not asking, it’s a real, real,
1:02:36 real problem. Especially, I think this is a very, especially good hack for men on heterosexual dates.
1:02:40 Often what they’re getting wrong is that they’re not asking enough questions.
1:02:41 How’d you know this?
1:02:43 From data.
1:02:44 From data.
1:02:50 Yeah, yeah. So we have a thousand speed dates. And we, the outcome is, does the other person want
1:02:56 to go on a second date with you? And we have transcripts. It was an amazing study run by this
1:03:01 incredible research group at Stanford about 10 years ago. And you can just measure it. Measure how many
1:03:07 questions they ask on each date. People who ask more questions are enormously more likely to get asked
1:03:14 on a second date. So much so, imagine you go on 20 first dates. And I say, okay, Stephen, you just have
1:03:22 to ask one extra question on those 20 dates. If you do, you’ll convert another date into a second date
1:03:24 from just one question per date.
1:03:25 According to the data.
1:03:33 Yes. It’s true for both men and women, but it’s particularly helpful for men because they ask fewer
1:03:35 questions on average than women do.
1:03:35 Really?
1:03:36 Yeah.
1:03:37 Significantly less.
1:03:43 Yes. And the other funny gender effect in the data is that men are just more likely to agree to
1:03:48 go on second dates. They’re less discerning in general. But if they want, if men want to get
1:03:51 asked on the second date, just ask more questions.
1:03:55 What is it me asking more questions doing to the other person?
1:03:59 It makes them feel heard and like you want to know their answer, that you’re interested in them.
1:04:05 So it signals your interest, but also you learn what’s in their mind and what their experience is,
1:04:11 which gives, arms you with more information to then ask more better questions. So it’s not just
1:04:16 about asking more, although that’s a good start. It’s about asking great follow-up questions.
1:04:23 The benefits of question asking are almost entirely driven by the power of follow-up questions.
1:04:26 So give me an example of asking a great follow-up question.
1:04:31 We’re on a date. There’s food. It’s going really well. I’ve just shared with you that
1:04:34 I went on an amazing walk down the Sunset Strip this morning.
1:04:39 And then I would say, really? Oh my God, I’ve always wanted to go. Tell me about it.
1:04:40 How was it?
1:04:45 Oh, incredible. So I got to this point. I had never been there before.
1:04:51 There was, I had to decide, was I going to veer off and go see the Marilyn Monroe apartment,
1:04:54 which by the way is right next to the Frank Lloyd Wright house.
1:04:54 Oh my God.
1:04:59 Or was I going to go a few blocks away was the Menendez brothers’ house?
1:05:00 Who’s that?
1:05:02 The two brothers who killed their parents.
1:05:03 Oh, on Netflix?
1:05:04 Yeah.
1:05:04 Oh, wow.
1:05:09 So I would literally right in between. And I was at this crossroads. Do I choose
1:05:12 cultured? Do I choose morbid curiosity?
1:05:14 And which one did you choose?
1:05:17 I went with cultured. I was too afraid by myself.
1:05:19 You’re so cute.
1:05:25 So, okay. So we, okay. We’re off our date now. That was so fun. You were asking such lovely
1:05:31 questions and it really helped to like cheer me on. Like you actually wanted to hear this story.
1:05:36 Even though it might, like someone else might’ve been like not that interested. And then you feel
1:05:42 embarrassed. Like, oh, I just shared a bunch of vulnerable stuff. I was walking alone in LA.
1:05:49 I had morbid curiosity about these two brothers and the story. Um, it’s very easy to make someone
1:05:55 feel invalidated in that moment, but follow-up questions make me feel like, oh, he wants to
1:05:59 know more. He’s coming with me on this journey. So did I do the right thing then? Yeah, you were
1:06:05 doing great. Okay. Yeah. What’s the wrong thing to have done for me to just, just. Oh, imagine if I
1:06:09 had been like, oh, I want this on an amazing walk down the sunset strip. And you said, oh, my favorite
1:06:14 restaurant on the strip is a sushi place. Um, I, I went to this amazing restaurant and I
1:06:19 went to this amazing store. Uh, yeah, they carried our Mez. I bought an amazing pair of boots. Um,
1:06:22 People do that all the time. Constantly. So this is called boomer asking.
1:06:28 Boomer asking. Not because of boomers. We love it. It’s for people of all ages.
1:06:32 Commit boomers. It’s a boomerang. Oh, okay. So I say to you, um.
1:06:38 I lost subscribers. No, we love boomers. So I say to you like, Stephen, what’s your favorite
1:06:43 restaurant? Mr. Chow’s. Oh, I’ve been to Mr. Chow’s. Last time I went to Mr. Chow’s,
1:06:46 I went with a whole bunch of friends and I had a friend who was really. People do that all the time.
1:06:51 So I’ve asked the question, you’ve shared something with me that is such a gift. Any
1:06:55 sort of self-disclosure is such a gift. And instead of saying, oh, who did you go with? Or what did you
1:07:02 order? Or what is it like inside? How did you like it? Um, I bring it the focus of the conversation
1:07:06 right back to myself. People that do that don’t know they do it.
1:07:11 Correct. Because I will, obviously, you know, I will go for dinner or we’ll have, I don’t know,
1:07:16 10 of my colleagues there. And then sometimes I’ll have one particular colleague who is doing exactly
1:07:22 that. Yes. And they have no idea. Don’t you want to be like, stop. Yes. Stop. Just like ask them
1:07:26 about their thing. They’re new here. We’re trying to make them feel comfortable. Even one follow-up
1:07:34 question might be enough. And so if you use this mindset of like, ask the next question before you
1:07:38 pull it back to yourself, it sometimes can be enough. Probably many more follow-up questions
1:07:43 is better. But even just one where I was like, oh, who did you go to Mr. Chow’s with? And I let you
1:07:47 answer. Then I say, oh, I’ve been there too. You can see it happening in their head because you say
1:07:51 the word Mr. Chow’s is your favorite restaurant and they immediately go, boom, I’ve got a brilliant story
1:07:56 about Mr. Chow’s that I need to tell everybody. It makes sense that people do this. Our brains are
1:08:02 incredibly, are wired to be egocentric. We know all of our lived experiences, our own,
1:08:08 with 100% accuracy. We lived it. It’s all up here. So anything that we see or hear in our
1:08:13 conversations is of course going to trigger all of these memories and associations in your mind about
1:08:20 your lived experience. And it’s such an enemy of good conversation because it constantly tugs you away
1:08:25 from being interested in the other person first. The other thing I’ve seen in meetings, which I’ve had to
1:08:30 a couple of conversations about historically, is when someone will be talking and then someone’s
1:08:34 listening going, yeah, yeah, yeah, yeah, yeah. And I know, I’m like, oh my God, they’ve got something
1:08:37 to say. And they’re like, yeah, yeah, yeah, yeah, yeah, yeah. They’re yaring them out.
1:08:38 Yes.
1:08:42 They’re trying to yare them into silence so that they can get their point across.
1:08:43 That’s right. Yes.
1:08:46 And I’ve had to send messages in the past to say, by the way, you were saying, yeah, yeah, yeah,
1:08:50 yeah. And it made it seem to an objective observer, like you weren’t listening and actually you
1:08:53 were just trying to say something. So I was just in the interest of your like, you know,
1:08:58 maybe, maybe don’t just don’t say like, how do they respond to that? Well, because I didn’t,
1:09:03 I constructed it more tactfully, tactfully than I just described, but I thought about it a lot.
1:09:09 And I just wanted to, cause I’d seen them doing this 30, 40 times in meetings. And I don’t think
1:09:16 they realize how it’s perceived. Now, you know how I feel during so many conversations for so many
1:09:21 different reasons. There are so many things like that, where you see other people doing the dastardly
1:09:28 conversational thing. And it’s totally understandable why they’re excited. They have a thing they want to
1:09:34 say, and it’s preventing them from actually engaging with the person who’s talking and what they’re
1:09:39 saying. All of these things are understandable. It’s important to come from a place of like,
1:09:45 of non-judgment. It’s because our brains were built to wander, not focus on another person.
1:09:52 Because we’re deeply egocentric beings and we focus on our own perspective. Both of those things hold us
1:09:57 back from really being able to engage with someone else. I want to go back to your thing of like a 10 out
1:10:04 of 10 likability. Those are the little things, the little death by a thousand cuts to your likability
1:10:10 are these things where it’s like you’re not able to actually really focus on someone else and really
1:10:15 engage with what they’re saying and ask follow-up questions. And then later in the conversation,
1:10:22 call back to something they said earlier because you’re just that clever. There’s so much stands in
1:10:23 the way of doing that.
1:10:31 In that particular example I’m thinking about, I started to get negative feedback from people that
1:10:35 worked with this person. And I noticed one day the negative feedback was, I don’t think they’re even
1:10:36 listening to me.
1:10:38 Yeah. Because they’re not.
1:10:42 Because they weren’t really listening. And so the minute I got the feedback was the minute I thought,
1:10:47 you know what, Stephen, you’ve watched this happen. You know it’s objectively true. You owe it because
1:10:51 you’re this person’s report to have a conversation with them about it because it’s getting in the way of
1:10:56 their success. The fascinating thing for me is if I plot everybody I know and work with on an axis of
1:11:03 self-awareness as it relates to their communication, some people are just, they kind of just got to have
1:11:09 it. And then some people are on the other end of this spectrum where there’s no apparent self-awareness
1:11:15 of how they’re coming across. And they’re so talented and so hardworking. But this one thing of
1:11:21 like their communication self-awareness is honestly, in some cases, the single thing,
1:11:24 the single gravitational force on their career trajectory.
1:11:25 Yes.
1:11:28 And like, can people change? Or is it just like a genetic thing?
1:11:34 They can. First, let me address, there are pros and cons to being at both ends of that spectrum.
1:11:41 If you are too hypervigilant and too self-aware, it can be distracting. It might mean that you’re sort of
1:11:47 people-pleasing too, which can lead to burnout and exhaustion. If you’re at this lack of self-awareness
1:11:54 end, of course, it’s going to be a real problem. And so I love teaching and coaching people at that
1:12:00 end because you can become more self-aware. So many of my students at Harvard come into the course and
1:12:01 that’s how they are.
1:12:02 What do you mean?
1:12:08 They are not aware of what their strengths and weaknesses are. They don’t know what they’re
1:12:15 doing right and wrong. They just know they either hate conversation or aren’t good at it. And so just
1:12:21 by going through this talk course, they become much more sort of clear-eyed and open to the fact that
1:12:28 conversation is a skill that matters profoundly, not in a sort of soft skill, fuzzy way, but in a
1:12:34 quantifiable way that impacts everything that matters to them. Like a bottom line, almost as
1:12:39 like an economic value to them. And so just having their eyes open to the fact that like this is a
1:12:44 skill and a skill they need to get better at, even if I don’t see them getting massively better in the
1:12:49 course of three months, it means that they are likely to get better at it over the longer term
1:12:52 because now they know. Now they get it. And now they know that they aren’t great at it yet.
1:12:57 The world of business looks entirely different today than it did 15 years ago. Back then,
1:13:01 building a brand meant having huge budgets, warehouses, office space, and lots and lots of
1:13:06 staff. But now you can start a business with your laptop, an idea, and the right tools. And I would
1:13:10 know more so than anybody else because that’s exactly what I did. Shopify is one of our long-standing
1:13:14 sponsors on this show. And they’re a brand I often refer people to when they’re starting their
1:13:19 businesses because it’s a tool that contains many more tools within itself. And when you’re starting
1:13:23 out, everything is everywhere. It’s messy and it’s confusing. So having everything in the
1:13:28 same place is incredibly useful. Shopify puts store design, payments, inventory, shipping,
1:13:33 and even AI tools all in one place. And you can sell directly from your website or on social media,
1:13:39 essentially wherever your customers spend their time. It’s truly a brilliant business tool. So if
1:13:45 you want to give it a go, head to shopify.com slash Bartlett and sign up for your $1 per month trial
1:13:51 period. That’s shopify.com slash Bartlett. Are there anything else that, you know, we talked about
1:13:55 Death by a Thousand Cuts as it relates to being a 10 out of 10 conversationalist and like a likable
1:14:02 person. Are there any of these other small things that we do which are harming us but are tiny that
1:14:07 most people don’t know they’re doing? Yes. Let’s move to K as I’m moving along in this framework.
1:14:16 skipping L for now, which we would never skip L forever. K is for kindness. Often we’re all taught
1:14:21 this virtue of kindness when we’re children and spend the rest of our lives sort of falling short
1:14:27 of actually doing it in practice. I’ve forever been obsessed with this idea of what are like people who
1:14:32 are actually kind, what are they thinking about and how are they interacting with other people? What kinds
1:14:37 of choices are they making? How do they talk to other people? And so when you say Death by a Thousand
1:14:44 Cuts, there are these sort of mistakes that we make in the respectfulness of our language that undermine
1:14:49 our actual kindness to other people. Making sure you use someone’s name. You gave this example and the
1:14:54 one out of ten is like use the wrong name. That is really meaningful. You need to know people’s names
1:14:59 and use them correctly. And with appropriate formality, right? Sometimes it’s wonderful to say like,
1:15:05 hey honey. And sometimes you need to say, it’s nice to meet you, Dr. Brooks, right? Like you need to be
1:15:14 able to read that. There is this paper where they studied conversations between police officers and
1:15:19 citizens in Oakland, actually close to here, in normal traffic stops. So when police pulled over
1:15:25 citizens and walked up to the car and said, you were speeding, you know, and they used body cam footage
1:15:30 and got all the transcripts from these interactions and then measured the respectfulness of the language
1:15:36 that the police officers were using. There are some really, you know, not surprising but terrible
1:15:41 findings that police officers were using less respectful language towards black citizens compared
1:15:48 to white citizens. But sort of more broadly speaking, the interactions where they were using more respectful
1:15:55 language went better. There were less conflicts. There were, they drive away without further infractions.
1:16:04 So the tiny choices we make in our language and the language of respect varies along like hundreds of
1:16:10 features of language and it’s a very gradient concept. But they have a real impact on how these interactions
1:16:17 go. When we think about sort of like things like systemic racial bias, that’s, it comes from that kind
1:16:24 of stuff. That’s where it leaks out is in the language we use with each other. So we can all learn to use more
1:16:33 respectful language. Do you think much about how our emotional state is impacting our ability to
1:16:37 accomplish any of these things? Because I think, you know, the days where I’m least likely to be kind
1:16:42 are the days where I haven’t slept. Yeah. I should probably be avoiding all conversations that day.
1:16:47 It’s really, I think one of the biggest things I’ve learned from all of this work is that conversation
1:16:53 is remarkably effortful and it requires quite a bit of energy. Even if you know how to be a good
1:16:59 conversationalist, often we don’t have the energy to actually do it. Oh, I don’t have the energy to
1:17:03 brainstorm topics. I don’t have the energy to continue asking follow-up questions. I’m going to
1:17:08 let my egocentrism take over and boomerask till the sun comes down, goes down. I’m going to…
1:17:17 Not boomers. I’m going to accidentally use disrespectful language and not repair that,
1:17:22 not correct it. That’s kind of what keeps me up at night is that human beings do have limitations.
1:17:30 We are limited in time. We’re limited in energy. Our brains are not supercomputers. And so in practice,
1:17:36 people who are great communicators will often fall short of their own hopes because they don’t have
1:17:41 the energy to do it. I think Brene Brown said to me that when she comes home and she’s out of energy,
1:17:45 she’ll just say to her partner, listen, I’m on 10% today, so I can’t deal with this now.
1:17:51 And talk about self-awareness. Boy, if you can do that, if you can say, and you have sturdy enough
1:17:55 relationships at work and at home that you could say, dude, I’m like a two out of 10. You got to cut me
1:18:01 a break today. It would be tremendously helpful. It requires quite a bit of self-awareness to
1:18:08 recognize that you’re at a two out of 10 and a lot of grace from the people around you, which means
1:18:15 that you’re going to have to give them grace in response at some point. That’s what good relationships
1:18:22 are. And the L. L. Shall we put them in the correct order? Yeah. P-A-L-K. L is for levity.
1:18:27 So we’ve talked a bit about difficult conversations and how they can so easily get overheated.
1:18:34 When you think about chats that go off the rails, it’s quite easy to think of hostile conflict,
1:18:37 difficult conversations, because they’re very salient. They’re very memorable.
1:18:41 There might be shouting. There’s going to be hurt feelings, defensiveness.
1:18:48 The more common enemy of conversation is actually boredom and disengagement. So yes,
1:18:55 do we get annoyed with each other? Absolutely. But almost every conversation has stints of disengagement
1:19:03 where people aren’t interested. And so levity is humor and warmth to help us avoid disinterest and
1:19:10 boredom. And levity is important for sort of happiness and engagement’s sake itself. You know,
1:19:15 it matters that we’re enjoying our time together. But maybe even more profoundly,
1:19:21 if we are not leaning towards each other and interested in what the other person is saying,
1:19:26 we can’t achieve any of our other goals. Good conversation requires mutual engagement. So if
1:19:32 I’m bored and my mind is wandering, which happens a lot because I have attentional issues. It happens to
1:19:39 a lot of people a lot. The human mind wanders 25% of the time during conversation. So it’s quite common.
1:19:45 If your mind is wandering and you’re not engaged with each other, then you can’t do anything else
1:19:52 either. Persuasion, making decisions together, brainstorming, connecting, none of it. So the L is
1:19:56 very important because it makes things fun and enjoyable. But it’s also important because we need
1:20:03 to stay here with each other and not disengage. What if you’re not a warm person?
1:20:06 It’s so fun. I’ve been accused of being very serious. Asking for a friend?
1:20:10 Yeah, yeah, yeah. People say to me, people say to me a lot, like, you’re very serious. I’m like,
1:20:16 really? I think I come across as serious sometimes. I think you may come across as serious. I think,
1:20:20 but you do come across as very warm. And so that’s an important distinction.
1:20:22 You’re using flattery. I’ve seen that on your compass.
1:20:24 I’m not. I’m giving very direct feedback.
1:20:29 I’ve got your compass here. It says flattery. Flattery right here. High relational. I’m on to you.
1:20:36 So there’s, levity is two parts. It’s humor and warmth. And I always start this part of my class
1:20:43 at Harvard by saying to my students, if you’re not funny and you think you never will be, it’s okay.
1:20:48 Because I don’t think I’m going to be the one to make you funny within the span of two months,
1:20:54 if you are a deeply serious, unfunny person. Other people believe that you can get funnier over time.
1:21:00 We can talk about that in a moment. What I do deeply believe is that anyone can be more warm.
1:21:06 And so warmth moves include anything. Expressing gratitude. I’m so grateful for your time today.
1:21:11 I’m so grateful for you engaging with the content of my work. Flattery. Giving compliments.
1:21:17 Just shifting topics. So if you can get better at sensing when people are getting bored with a topic
1:21:21 and getting more courageous and assertive about switching more frequently can be very,
1:21:29 very helpful for keeping the conversation sort of bubbling along. Callbacks. Callbacks are any
1:21:37 reference back to something that you’ve talked about previously. They’re total magic. It shows that you
1:21:42 were listening to someone earlier in the conversation, maybe even earlier in your relationship, like a month
1:21:49 ago. If I can call back to something we talked about, it shows I heard you. I was thinking about
1:21:55 what you said. I was able to retain it in my mind. And I’m clever enough to reference back to it now.
1:22:02 And often it has this really amazing quality where if I bring it up again, it’s funny because you’re like,
1:22:09 oh, shit, that’s super clever. Often a lot of people ask me, how do we end conversations well?
1:22:15 And I have two pieces of advice there. I’m going to bring this back to callbacks. One is nobody knows
1:22:19 when to end conversations. It’s the final topic switch. It’s the final coordination choice. There’s
1:22:25 no way to know. There is no right answer. So it’s better to just end it. Like be assertive. Walk away
1:22:31 rather than hemming and hawing and feeling bad and embarrassed about it. The second piece of advice
1:22:36 is that it’s a great time to try a callback. The very last beat of the conversation, you can say,
1:22:40 and I hope you have a great time with your girlfriend this weekend, right? Like whatever
1:22:44 they had mentioned, oh, I’m going to go, we’re going to go to see this movie. I hope you have a great time
1:22:49 at the movie this weekend, right? Showing that like, oh, I heard you 30 minutes ago when you told me
1:22:55 this thing that can help to smooth the exit ramp away. I find it really useful to give people my
1:23:01 email address to end a conversation. That’s so interesting. It just ends the conversation
1:23:04 immediately. Yeah. Someone will come up to me and say, hey, I’ve got this business idea I want to
1:23:08 pitch, and then they’ll start pitching. And if I could, you know what, send me, here’s my email,
1:23:12 the conversation, and I shake the hand, the conversation ends immediately. Do you feel it is
1:23:21 dismissive? Maybe, however, in the context of like being in the gym and I’m like mid-set and someone
1:23:26 comes over and says, and I go, oh, here’s my email. Here’s, if you want to, it seems to end the
1:23:33 conversation. And it feels to be like, please help me here. What would be a better way to… I know,
1:23:37 I think that’s quite good because it could be perceived as a little dismissive, but that person
1:23:40 in the gym is going to be like, yeah, he probably doesn’t want to talk about my business while he’s,
1:23:45 you know, lifting. And you’re opening the door to them. You’re saying, I really would
1:23:50 love to receive an email from you. It is my real email as well. I’m not giving out a fake one.
1:23:54 Yeah, exactly. Yeah. You should feel like a jerk if you were giving out a fake email.
1:23:55 And I do read them.
1:24:01 Yeah, exactly. Depending on your tolerance. I also don’t, I think most people wouldn’t be excited
1:24:07 about having a deep conversation with a stranger at the gym. And I think giving yourself grace for that
1:24:14 is also helpful. Like it doesn’t make you a bad person. I think of an important thing that we take
1:24:22 from the book in this course is like talking more is not always the answer. Often it’s not. Often it’s
1:24:28 important. It’s these low informational goals, right? Like protecting your time, protecting your mental health.
1:24:33 Some people, most people are under social. Loneliness is a real problem.
1:24:39 They don’t have enough friends. They’re not connected enough. But some people probably are
1:24:43 overconnected. And your social portfolio is too large. And there’s too many people who need too
1:24:48 many things from you. And so thinking carefully about what are your strategies to sort of stave off
1:24:51 over conversation is quite worthwhile.
1:24:54 And is this introvert, ambivert, extrovert stuff real?
1:25:01 It’s a great question. People have preferences about what makes them feel connected to other people.
1:25:05 Some people would love to go to that party with a hundred famous people.
1:25:09 Tell me about it. Zara and my team said that the thing she wants to do on a Friday after a really,
1:25:14 really, really, really, really, really busy week is she wants to go to a busy coffee shop and be around
1:25:17 loads of people. And I was like, what? She goes, yeah, it recharges me. I’m like, what are you?
1:25:23 Like, psychopath? And then there’s me who, after the same week, all I want to do is be in a dark,
1:25:26 cold room on my own.
1:25:32 Yep. Totally. And both of those are fair and fine. And knowing that about yourself is really helpful.
1:25:37 I don’t know as that relates to introversion and extroversion as much as like where,
1:25:42 what are your preferences for conversation? It’s both about how frequently, who do you want to be
1:25:47 interacting with and what topics are exciting? Is she going to that coffee shop and talking about work
1:25:51 still? Or is she like, no, I can’t wait to talk about this weird other stuff to try and get work
1:25:56 off my mind. But there’s those people though, in society, we all know them that are like around
1:26:01 people. They just become like a social butterfly. Yeah. Yeah. They like to talk loads. They’re really
1:26:07 engaged. They’re energized by it. Sure. And then there’s us lot who are just drained by that stuff.
1:26:10 And I look at these people and go, I’m almost jealous of them. I go, I don’t know how you do that.
1:26:16 Sometimes, for sure, whether you, when you get excited around lots of people can be a huge
1:26:23 advantage because we need to do that sometimes. I actually think possibly a better indicator of
1:26:28 introversion might be if you went into a party or you were in a group conversation and it was super
1:26:36 awkward. Nobody’s talking. Do you feel like it’s your job to fix it? Extroverts would be like,
1:26:43 that’s my number one job in life. I am the one. Don’t worry. I’m here. I’m here to save the
1:26:50 awkwardness. Introverts are often like, I’m going to go loiter by the guacamole. This is not my problem
1:26:55 and I don’t want no part of it. Yeah. So sometimes it’s not even about the number of people that are
1:27:00 around, but how you’re managing conversation. I just put a new quiz on my website that helps people figure
1:27:06 out what are your preferences? What are your natural habits in tricky situations like that?
1:27:12 And it gives you a sort of type, what type are you? Do you tend to sort of be avoidant? Do you tend to
1:27:17 approach and try and fix things? And then strategies to use. And what do you see in terms of percentages
1:27:21 there? And we’re going to find out it’s new. It’s new. Yeah. Yeah. We’re just launching it. So I’m going
1:27:26 to find out. And does it have classifications in terms of like, yeah. How many classifications?
1:27:32 Yeah. So it’s only three types that you could be with this quiz. And then sort of like strategies
1:27:37 that whatever your type is, this is going to help you in terms of topics, asking, levity, and kindness.
1:27:40 And what are the three categories one could be?
1:27:45 So one person could be sort of an approach person who’s like, and I guess probably correlated with
1:27:50 extroversion. We’ll find out. If it’s awkward and quiet, you’re the one that wants to jump in and
1:27:58 fix it. There are pros and cons to this too. If you jump in and you might say things and do things
1:28:02 that you don’t actually aren’t very proud of. And might lower your value. Correct. Yeah.
1:28:07 There are avoiders who are like, no, thank you. I’m just going to, I’m going to stay here, but I’m
1:28:11 going to not say anything. And then there are people who are like, I’m out of here. This party sucks.
1:28:17 Right. Like they’re the exit, the exit people. I feel attacked. No, but I, you know, that’s
1:28:24 interesting because is it true that some people who over talk are less respected? Can you over talk?
1:28:29 I had this, this thought many years ago based on, again, observations I’d seen in boardrooms that I’d
1:28:35 been in. And I’d see 12 of my team members in a boardroom trying to come to an idea for a campaign
1:28:41 we were doing. And I noticed that one particular person who I shan’t name many years ago in our
1:28:49 New York office would talk so much. And too, I would say too much to the extent that the next time
1:28:53 they spoke, I could see everybody in the room, not paying attention and discounting it before it’d come.
1:28:57 So I came up with this idea. I was like, I think we all have a contribution score.
1:28:58 Yeah. Like a credit score.
1:28:59 Love that.
1:29:06 And it’s based on how thoughtful and valuable our previous contributions have been.
1:29:07 Yeah.
1:29:10 And what I would see is with this particular person, I shall call her Katie.
1:29:15 The minute she spoke, halfway through her first sentence, I could see the person sat next to her
1:29:17 basically just pre-rebuttaling it.
1:29:17 Yeah.
1:29:18 Like pre-dismissing it.
1:29:19 Yeah.
1:29:23 And then on the contrary, there’s another particular person in our Manchester office back in the day
1:29:29 who spoke so little that the minute they spoke, it was like the room fell silent and we all just
1:29:32 swung our heads over to them because we were like, here comes a really good take.
1:29:33 Yeah.
1:29:34 So I thought everybody has a contribution score.
1:29:35 Protect yours.
1:29:36 Yes.
1:29:39 So group conversation is incredibly complicated.
1:29:43 And one of the most difficult things that’s so obvious is just how do we share airtime?
1:29:49 There are always going to be people who have high power tend to take up more airtime just naturally.
1:29:53 It’s something that high power people need to fight against because it’s not productive.
1:29:57 And it makes lower power people feel like they’re not welcome to join.
1:30:02 But then if you just look at airtime balance, the person who’s dominating the airtime, that
1:30:04 is not productive, right?
1:30:07 Like, especially if they’re not the expert, okay?
1:30:09 That’s where things get problematic.
1:30:13 You can imagine a balance where, okay, there might be a group where we are all dying to hear,
1:30:16 we need to talk about aerospace engineering.
1:30:19 And only one out of the 10 of us is an aerospace engineer.
1:30:25 I want to hear that guy talk for 45 minutes, and I want to learn everything I possibly can
1:30:26 in that time.
1:30:33 It becomes problematic when the person dominating the airtime is not the sole expert or maybe
1:30:34 not an expert at all.
1:30:40 There’s another piece to this, and I love your idea of a contribution score, where talking is
1:30:43 not the only way to add value to a group.
1:30:46 There are so many roles that people play.
1:30:47 There are timekeepers.
1:30:49 There’s someone who’s writing on the board at the same time.
1:30:53 Often the person holding the pen ends up being the most powerful person because they’re making
1:30:58 diagrams and taking notes, and they decide what is worthy of being up on the board.
1:31:00 There are people who keep the agenda.
1:31:03 So we’re saying, okay, here are the topics we want to talk about.
1:31:05 Here are the goals we came in with.
1:31:06 We want to make this decision.
1:31:10 I’d like to note that we haven’t moved to the pasture where we’re going to make the decision,
1:31:11 right?
1:31:16 The person who is sort of facilitating the meeting becomes very valuable.
1:31:22 So there’s all kinds of, so there’s goals, there’s roles in a group, and then there’s
1:31:24 the soul, the warmth of it all.
1:31:29 The other thing in line with that that I’ve noticed from people with a low contribution score
1:31:33 in businesses that I’ve got, whatever, is they’re bad switches.
1:31:36 And it appears to be linked.
1:31:40 What I mean by a bad switcher is the group will be talking about-
1:31:40 I see.
1:31:41 Yes, yes, yes, yes, yes.
1:31:41 Do you know what I mean?
1:31:46 They’re unwilling to go where the group wants to go, and they keep coming back to their thing,
1:31:48 or they’re like-
1:31:50 Yeah, or something completely unrelated.
1:31:50 Yeah.
1:31:52 As if they just needed to say something.
1:31:52 Yeah.
1:31:56 And it just veers the group off the subject.
1:32:00 So the group are talking about, let’s just say we’re talking about a campaign we’re doing
1:32:05 for Starbucks, and we’re saying, do you think we should do an event in Manhattan?
1:32:13 And because it almost seems like they can’t not talk, they’ll say, I went on holiday to
1:32:19 Manhattan once, and it was voted in the top 15 on the Forbes list of best places to go.
1:32:22 And you just go, and you just look and go, well, that’s not what.
1:32:25 What if that person, let me play devil’s advocate for a second.
1:32:30 What if they made a joke about New York that was actually funny?
1:32:31 Slightly off topic.
1:32:31 Great.
1:32:32 But actually funny.
1:32:33 And then you get right back into-
1:32:34 Right.
1:32:35 It’s great.
1:32:38 So it’s not about, in that case, it’s not about bad switching.
1:32:41 It’s about egocentrism.
1:32:42 You’re not reading the room well.
1:32:45 You’re not serving the goals of the group.
1:32:45 Yeah.
1:32:46 Right?
1:32:52 Levity, moments of levity, often are about briefly switching to an adjacent topic and
1:32:53 then switching back.
1:32:53 Yeah.
1:32:58 And it’s actually worth that sidebar because it’s fun.
1:32:59 And everybody’s like, oh, thank God.
1:33:03 I don’t have to circle the drain on New York for a million more minutes.
1:33:08 The problem is this guy is chiming in being like, let me tell you about the time I went
1:33:08 to New York.
1:33:09 Yeah.
1:33:11 And the collective are trying to go in one direction.
1:33:14 I actually think about this a lot in the context of podcasting.
1:33:17 I would hate to have a co-host.
1:33:19 It would be very hard.
1:33:24 It would be so hard because in my mind, there’s a particular direction I’m going in.
1:33:24 Yes.
1:33:28 And if they weren’t aligned with the direction I’m going in, it’s rough.
1:33:32 I mean, you see it sometimes on podcasts with a co-host where they’re going in a direction
1:33:33 talking about immigration.
1:33:35 And they say like, but wait, wait, wait, just one thing.
1:33:37 One quick thing before we move on.
1:33:37 And then you go back.
1:33:38 They go to a different direction.
1:33:39 And you’re like, oh my gosh.
1:33:42 And as a viewer, you’re like, oh, you were making progress towards the crux of the issue.
1:33:44 But I think that’s what I’m talking about.
1:33:48 How would you make sure you’re moving in the right direction as the group?
1:33:54 And this is a great example because we often think of one-on-one conversation as the same
1:33:56 task as a three-person group.
1:34:01 As soon as a third person pulls up a chair, whether it’s a podcast, co-host, or a friend
1:34:08 at a bar, that task, it’s a categorically different task now because that third person has the power
1:34:10 to take you on sidebars.
1:34:14 It’s no longer being co-created intimately between two minds.
1:34:20 All of a sudden, we get into this like coordination kerfuffle that can be very, very frustrating.
1:34:25 I suspect that’s part of why you don’t like groups, actually, is that you like so strongly
1:34:26 prefer one-on-one.
1:34:28 Yeah, I think that’s true.
1:34:29 I think that’s true.
1:34:30 I prefer one-on-one.
1:34:31 I prefer the depth.
1:34:36 And small talk feels like really disingenuous sometimes.
1:34:37 Can I push you?
1:34:39 Do you think it’s about control?
1:34:43 Because, like, imagine you had a co-host.
1:34:47 The problem that you, the reason you’d feel so frustrated with that, yes, it’s about the
1:34:49 flow of the conversation getting to a magical moment.
1:34:54 It’s also like, oh, you have to like relinquish control to someone else in that moment.
1:35:00 It’s interesting because I was with a colleague of mine the other day, and we were interviewing
1:35:03 some people, so we’re just saying we’re interviewing three people.
1:35:03 Yeah.
1:35:10 The first interview, I told her to lead the interview, and I enjoyed the interview because I could
1:35:13 watch her go in her direction, felt very like a straight line.
1:35:18 The second interview, I didn’t say anything, and what happened is I started asking them a
1:35:18 question.
1:35:21 Now, I’m sat there asking this guy a question because I’m trying to figure out this particular
1:35:22 answer.
1:35:25 So I’m kind of like circling this issue, not kind of giving it away, and I’m getting
1:35:30 one step closer and another step closer, and then my colleague comes in and asks a completely
1:35:31 different question.
1:35:32 And you’re like, oh.
1:35:34 And I’m like, oh, no.
1:35:38 I was like so close to figuring out this thing about them that I suspect is a red flag.
1:35:38 Yeah.
1:35:42 So like, and then she came and asked a question, and then I’m sat there going, oh, my God,
1:35:45 no, no, I have to go right back to this completely different subject and start being.
1:35:47 And you’re never going to get your answer.
1:35:50 So anyway, afterwards, I had a conversation with her, and I said, listen, when we do interviews,
1:35:52 I think we need to clarify who’s leading.
1:35:52 That’s right.
1:35:55 I’ll sit and listen when you do it, then when I do it, you sit and, you know.
1:35:56 Yep.
1:35:58 And so I think that’s part of it.
1:36:01 That’s part of the roles thing I was talking about before too, right?
1:36:05 Like there’s this roles of like you’re ascribing, you’re keeping time, whatever, but also
1:36:09 having clarity about like, who’s the topic leader here?
1:36:09 Yeah.
1:36:13 And clarity, especially in a group of three, can be incredibly helpful.
1:36:15 And lack of it is chaotic.
1:36:16 A nightmare.
1:36:17 Yeah, yeah, yeah.
1:36:17 Yeah.
1:36:21 What is the most important thing we haven’t talked about as it relates to likability and
1:36:24 having great conversations and dislikability, if that’s a word?
1:36:27 I want to distance ourselves from likability.
1:36:31 I think likability is one very narrow goal of good conversation.
1:36:33 What other things do people care about?
1:36:35 Do you know why I use certain words?
1:36:36 Tell me.
1:36:37 Is because the audience have told me.
1:36:39 Should I tell you what they care about?
1:36:40 Please.
1:36:41 They care about dealing with narcissists.
1:36:42 Good.
1:36:44 They care about how to have difficult conversations.
1:36:45 Because they struggle with it?
1:36:47 I guess so, yeah.
1:36:47 Yeah.
1:36:49 It’s an interesting label.
1:36:50 It’s very accusatory of other people.
1:36:51 Very accusatory.
1:36:51 Yeah.
1:36:55 Because I think everybody thinks the person they disagree with is a narcissist.
1:36:55 Yeah.
1:36:57 It’s like a nice way to like just…
1:37:01 So a reframe of it is they struggle with disagreement.
1:37:01 Yeah.
1:37:01 Okay.
1:37:05 The other thing is they care a lot about difficult conversations.
1:37:08 It’s the bane of their life.
1:37:08 They struggle with them.
1:37:09 They avoid them.
1:37:12 They think if they could only get good at it, then they’d be everything they want to be.
1:37:14 They care about being liked.
1:37:15 Yep.
1:37:20 They care about avoiding things that make them disliked that they’re unaware of that they’re doing.
1:37:21 Mm-hmm.
1:37:22 I would say…
1:37:28 And I guess the fifth one is they care a lot about persuasion.
1:37:32 Remarkably, and Julian Treasure, who did that TED Talk about speaking, told me this.
1:37:35 People don’t really care much about listening.
1:37:36 Yeah, yeah.
1:37:36 And he told me he did two TED Talks.
1:37:37 Because they don’t know.
1:37:38 It’s funny.
1:37:42 It’s so interesting to hear you say those things.
1:37:52 To me, those are all very related to each other and revealing that people don’t have great instincts about their strengths and weaknesses.
1:37:55 And what’s hard and easy about conversation?
1:38:13 Persuasion, difficult conversations, thinking other people are narcissists, and being liked, they’re all related to mismanaging conflict and disagreement and struggling to manage moments of difficulty well.
1:38:31 The social landscape of all conversation is so much broader than people realize, I think, because they were so narrowly focused on these very noticeable, memorable, salient moments of disagreement that we’re like, oh, shit, that’s hard.
1:38:34 And we got mad, and it ruined, and we broke up.
1:38:35 Of course.
1:38:38 But you’re also super boring, like 80% of the time.
1:38:43 And also, you’re not really listening to other people.
1:38:48 You’re missing so many opportunities to actually learn from people because you’re not listening.
1:38:50 You’re not asking enough follow-up questions.
1:38:53 You’re not asking enough questions at all.
1:38:55 You’re spending too much time talking about yourself.
1:39:04 Like, obviously, this is what people—like, because the thing that I will remember the most is the conflict, the issue, the problem, the emotional situation.
1:39:04 Yeah.
1:39:06 People don’t think they’re boring.
1:39:11 It’s hard to—it’s such a—it’s a much harder thing to notice.
1:39:11 Yeah.
1:39:17 And it’s a much harder thing to get feedback about because no one’s going to be like, hey, bro, you’re boring.
1:39:18 Yeah.
1:39:21 And if the things I’m interested in, by way of me being interested, I think they’re interesting.
1:39:22 Yeah.
1:39:25 So I think that—I don’t know, I’m just making stuff up.
1:39:27 Pokemon, I think that’s the most important, interesting thing in the world.
1:39:30 And let me now tell you everything I know about Pokemon.
1:39:31 Yeah.
1:39:38 It’s like this misunderstanding of what the purpose of conversation is not to say things we know at other people.
1:39:44 It’s about finding things we’re both interested in and then learning everything that you know about that thing.
1:39:52 Like, now I’m just going to, like, take a journey through your brain of everything that you think and feel about this thing that we’re both interested in.
1:40:02 And on that journey, we might land in this magical place where I’m learning stuff from you, you find me quite charming, we’re laughing together, and we feel seen and known and understood.
1:40:07 But it’s definitely not going to be me telling you about Pokemon if you’re deeply disinterested in it.
1:40:11 And there’s just the difference between being interesting and interested, we think, though.
1:40:11 Yes.
1:40:15 Like, I think that the game of being interesting is to show you.
1:40:22 Life is not about walking through life giving, like, mini speeches or, like, mini TED Talks, right?
1:40:25 It’s about conversation is interactive.
1:40:28 It’s co-created with two independent minds.
1:40:31 Entrepreneurs make this mistake a lot, too.
1:40:36 They may be driven by, you know, Dragon’s Den and Shark Tank.
1:40:38 You feel like it’s not your fault.
1:40:42 You feel like you need to stand up there and, like, pitch your idea.
1:40:46 And in order to be successful, you give the most compelling public speech about it.
1:40:55 Most entrepreneurs or business owners actually are talking to investors and colleagues and potential strategic partners in conversation.
1:41:06 And so before you get to the point where you’re like, let me tell you about my amazing company, you need to ask them a million questions and get to know them and understand what their pain points are.
1:41:09 And how many kids they have and what they actually care about.
1:41:15 So if you’re lucky, the thing and product or service you have actually fills that need and be like, guess what?
1:41:16 I have this amazing thing for you.
1:41:18 Wouldn’t you love to invest in it?
1:41:21 Andrew Bustamante said something to me about this.
1:41:25 He said he’s a spy for the CIA for about 10 years.
1:41:35 And he said one of the things you have to train yourself to understand as a spy is that there’s a difference between your perspective, which is, like, what I see right now.
1:41:35 Yes.
1:41:38 And in my perspective, I see a mirror over there and there’s an award and I see some things behind you.
1:41:40 I see two cameras over your shoulder.
1:41:40 I see that.
1:41:42 There’s a wooden beam over there behind you, by the way.
1:41:44 And there’s, like, some green tape above there.
1:41:46 And then there’s your perception.
1:41:46 Yes.
1:41:48 Your perception is all this shit.
1:41:51 Like, I couldn’t see any of this stuff behind me.
1:41:51 That’s right.
1:41:55 And he said, like, as a spy, they train you to sit in the other person’s perception.
1:41:58 Because if you can’t do that, you’re never going to be able to persuade them.
1:42:01 Like, you have to realize that, actually, you sat in front of me, have a different brain.
1:42:05 And the only way I can guess what’s in your brain.
1:42:08 I can guess maybe there’s a mirror behind me.
1:42:08 Maybe there’s art.
1:42:09 Maybe there’s just a wall.
1:42:14 I can guess based on what I see, based on what I’ve experienced.
1:42:17 We’re in a room, so I’m going to guess there’s some sort of wall.
1:42:18 behind me and not out into the street.
1:42:21 But we’re really bad at guessing.
1:42:26 Tons of psychological research suggests that human beings are terrible at using our own
1:42:29 experiences to guess other people’s perceptual realities.
1:42:31 Guess your perspective.
1:42:37 So instead of guessing, I need to ask you, hey, Stephen, what do you see behind me?
1:42:40 I need to ask you directly, how does that make you feel?
1:42:42 Why do you think it was built that way?
1:42:43 What do you feel when you’re sitting here?
1:42:44 Why do you think it’s asymmetrical?
1:42:46 Why do I see books but you don’t?
1:42:52 The only way to truly understand another person’s mind is to ask them and to talk about it.
1:42:56 I asked my assistant Sophie to find me a reliable security system for my new place in LA.
1:43:00 What she discovered is that most available options have the same issue.
1:43:04 They’re reactive and only take action after someone has broken into your house.
1:43:08 SimpliSafe, who sponsors this show, has a completely different approach.
1:43:13 If someone’s lurking near your home or office, their AI-powered cameras detect them, then human
1:43:18 agents who act like a remote security guard take action, speaking directly to the intruder,
1:43:23 letting them know they’re being watched on camera, and if necessary, triggering a siren or spotlight
1:43:24 to scare them off.
1:43:27 Or they can call 911 for police dispatch.
1:43:30 This immediate response is why I went with SimpliSafe.
1:43:32 No one else approaches security in the same way.
1:43:37 They have no long-term contracts or hidden fees, so you can cancel at any time.
1:43:39 They also have a 60-day money-back guarantee.
1:43:46 My audience can save 50% on a SimpliSafe home security system at simplisafe.com slash doac.
1:43:49 That is simplisafe.com slash doac.
1:43:51 There’s no safe like a SimpliSafe.
1:43:57 You know, every once in a while you come across a product that has such a huge impact on your
1:44:00 life that you’d probably describe it as a game changer.
1:44:08 And I would say for about 35 to 40% of my team, they would currently describe this product that
1:44:14 I have in front of me called Ketone IQ, which you can get at ketone.com as a game changer.
1:44:17 But the reason I became a co-owner of this company and the reason why they now are a
1:44:21 sponsor of this podcast is because one day when I came to work, there was a box of this
1:44:22 stuff sat on my desk.
1:44:23 I had no idea what it was.
1:44:26 Lily and my team says that this company have been in touch.
1:44:30 So I went upstairs, tried it, and quite frankly, the rest is history.
1:44:36 In terms of my focus, my energy levels, how I feel, how I work, how productive I am, game
1:44:37 changer.
1:44:40 So if you want to give it a try, visit ketone.com slash Stephen for 30% off.
1:44:43 You’ll also get a free gift with your second shipment.
1:44:49 And now you can find Ketone IQ at Target stores across the United States, where your first
1:44:51 shot is completely free of charge.
1:44:56 So when I go into a business meeting or I’m trying to persuade someone to, I don’t know,
1:44:58 join our company, whatever.
1:45:05 At the beginning of that conversation, are there key questions that I should be using to understand
1:45:06 their ideology?
1:45:11 Understand the hero’s journey that they have in their head of them?
1:45:16 You should ask more and listen to their answers and then ask the next question.
1:45:17 What kind of questions?
1:45:20 A good one that I like to start with is what are you excited about lately?
1:45:21 Okay.
1:45:21 Right?
1:45:24 It’s very revealing of what there is top of mind.
1:45:25 You asked me that question today.
1:45:26 Loved it.
1:45:31 It also implies that you knew what they were excited about previously.
1:45:34 So it can help you kind of revisit that a bit over time.
1:45:37 Whatever, everyone has an answer to that question.
1:45:42 Even if they’re terribly depressed, they’re excited about something, maybe the prospect of
1:45:42 making a friend.
1:45:48 And anything that someone is excited about means you can stay on that topic and ask more.
1:45:51 Oh, well, what could I do to help you do that?
1:45:52 Right?
1:45:56 Like we can just carry on down that path.
1:45:58 When I asked you that question three hours ago, you said two things.
1:46:03 You said about putting this curriculum into schools, but you also talked about men and
1:46:04 their conversations.
1:46:07 And you said you had done a study recently about men.
1:46:09 This is me remembering what you said.
1:46:10 You call back.
1:46:10 Loving it.
1:46:11 Loving it.
1:46:12 Thank you for that.
1:46:13 But men and their conversations.
1:46:16 You said you’ve done an interesting study recently, which I can’t go into the details about,
1:46:19 but it was revealing about male friendship.
1:46:19 Yes.
1:46:21 Are men bad at communication?
1:46:23 If so, why are we bad at communication?
1:46:24 Conversation’s hard.
1:46:28 When you look under the hood, it looks more like a train wreck.
1:46:29 You’re being diplomatic.
1:46:31 Than, I will be, I’ll be less diplomatic in a moment.
1:46:36 It looks more like a train wreck than a sort of tidy script that you would see on a TV show.
1:46:37 It’s messy.
1:46:38 We make mistakes.
1:46:39 We have to repair it.
1:46:42 We need to check our understanding.
1:46:43 We need to make apologies constantly.
1:46:46 So perfection is not the goal for anyone.
1:46:48 In conversation.
1:46:52 When you look at gender differences, there are real gender differences.
1:46:58 We know that in friendship, women tend to actually face each other and talk to each other.
1:46:59 Men tend to do activities, right?
1:47:00 Shoulder to shoulder.
1:47:01 We’re fishing.
1:47:02 We’re playing basketball.
1:47:04 We’re in fantasy sports on our computers.
1:47:11 This project that I did recently, I always spend lots of time analyzing transcripts at very
1:47:12 large scale.
1:47:16 This project, though, I was observing conversations live.
1:47:20 And for whatever reason, that was much more visceral than what I usually do as a scientist.
1:47:27 And it was all men meeting other men for the first time and sort of trying to forge friendships.
1:47:34 And what was so hard to watch is that they don’t, they really struggled with vulnerability.
1:47:38 Vulnerability is such a key component of friendship.
1:47:41 Friendship experts say you need consistency.
1:47:46 So interacting repeatedly, positivity, having fun together.
1:47:51 But maybe most importantly, vulnerability, like sharing not only your feelings with each
1:47:53 other, but like, what are you struggling with?
1:47:54 What are your hopes and dreams?
1:47:55 What are your goals?
1:47:56 What do you want to get out of this?
1:48:05 It was so maddening to watch these men have hundreds of conversations and like none of them
1:48:08 asked those questions or talked about those things with each other.
1:48:14 As a woman, it was almost shocking because it’s sort of like what women would probably talk
1:48:17 about within the first three minutes of the conversation.
1:48:23 And I couldn’t believe, I was like, wow, this is really, this really seems like a massive
1:48:23 difference.
1:48:31 And I worry that large scale, the leap from being basketball buddies or fantasy sports buddies
1:48:40 into vulnerable conversation feels so scary and risky that men are unable to make the leap.
1:48:45 And that’s a huge part of what’s holding back men from having meaningful friendships.
1:48:49 And we know that loneliness is so much worse for men than for women.
1:48:51 And they have way less friends.
1:48:52 Yes, yes.
1:49:00 A ridiculous proportion of men say report having zero close friends, 40% potentially.
1:49:01 Wow.
1:49:04 It’s quite troubling.
1:49:10 And I think that I think that conversation skills and courage, listen, everything that
1:49:14 we’ve talked about, choosing good topics, shifting to new topics when they get boring, asking good
1:49:21 questions, asking follow-up questions, finding moments of levity, apologizing, listening, all
1:49:24 of these things take a surprising amount of courage and confidence.
1:49:30 And it feels like this thing for men who have been socialized to believe that vulnerability
1:49:37 is a sign of weakness, it feels like it’s like almost takes too much courage for them to make
1:49:39 that leap in their relationships.
1:49:46 Men are 400% more likely to say they have no one to turn to in a time of crisis.
1:49:50 Half of men say they are unsatisfied with their friendships.
1:49:56 Men’s number of close friends has dropped by 30% to 40% since 1990.
1:50:02 Men come to rely on their, in heterosexual relationships, come to rely on their partner for emotional fulfillment
1:50:03 women and support.
1:50:05 Women do not.
1:50:10 So when, you know, a woman, the female spouse dies, men have to remarry to fill that void.
1:50:12 They don’t have that friendship.
1:50:18 When a husband dies, the woman has her friends to support her.
1:50:20 So how can I make more friends as a man?
1:50:23 I think it’s really one conversation at a time.
1:50:29 The power you have as an individual is signaling to other men, hey, let’s take this courageous
1:50:30 leap.
1:50:32 Like, here’s a question you can ask.
1:50:34 What have you been struggling with recently?
1:50:36 What do you hope to achieve?
1:50:40 But what have you, but what kind of thing have you been thinking about that you haven’t shared
1:50:41 with anyone before?
1:50:45 And in the study you did, what kind, give me a flavor of how the conversation sounded.
1:50:48 Hey man, you want to get, oh, this, this hot dog is gross.
1:50:51 Yeah, it’s really gross.
1:50:55 Yeah, this is, yeah, I don’t like the food.
1:50:59 I’m going to go take a nap.
1:51:03 It’s like narrating what’s happening around you.
1:51:07 Sometimes they’d be like, where are you from?
1:51:09 Or…
1:51:10 And then that would turn into a narration.
1:51:11 Yeah.
1:51:12 Oh, I love Chicago.
1:51:14 It has that front to you.
1:51:17 I hate the Chicago Bears.
1:51:20 Oh yeah, I remember when so-and-so played there.
1:51:25 Then you devolve into this sports talk, which can be important, but you, can you move a step
1:51:31 beyond and be like, did you ever feel vulnerable when you played football in high school, right?
1:51:35 Like, or like, what did you struggle with in terms of sports?
1:51:37 Why didn’t you play college sports?
1:51:42 Whatever, wherever the, whatever the topic is, you can take that next step to make it actually
1:51:49 personal and vulnerable and interesting so that you walk away one step closer to having an actual
1:51:54 friend and not just someone you say things you know to.
1:52:00 I did a talk in Canary Wharf for a couple of weeks, a couple of, maybe a year ago, and
1:52:01 a kid stood up in the front row.
1:52:06 You’ve got to bear in mind there’s 500 young, when I say young, I mean probably 21.
1:52:09 They’re all working in this part of London called Canary Wharf where you kind of, your
1:52:10 first job after university.
1:52:18 500 people in this room, kid stands up front row, says, hi, my question is, I want to know
1:52:19 how to make friends.
1:52:25 And it was shocking to me because I could see 499 of his peers stood next to him.
1:52:29 But he had the guts to stand up in front of all these people and say, hi, Stephen, my question
1:52:30 is, how do you make friends?
1:52:32 It’s a fabulous question, isn’t it?
1:52:36 If he’d asked you that question, he might be listening now.
1:52:37 Hello, friend.
1:52:39 It starts with hello.
1:52:46 And the number of times that I have run conversation exercises as part of my class and the students
1:52:50 at the end of that very first session say, this is the first time I’ve turned to the
1:52:52 person next to me and actually talked to them.
1:52:55 It’s like every time I do that first session.
1:52:56 Thank you.
1:53:00 Thank you for the opportunity to turn, giving us a reason to turn to each other and actually
1:53:02 talk, get to know my classmates.
1:53:10 Even that takes tremendous courage, especially if there are norms of not doing, of coming in,
1:53:12 sitting down at a desk or in an auditorium and being on your phone.
1:53:16 So literally turning to someone next to you and saying like, hey, I’m Allison.
1:53:17 What’s your name?
1:53:18 Where are you from?
1:53:19 Starting, right?
1:53:20 God, we don’t do that in the UK.
1:53:22 It’s like creepy behavior.
1:53:22 It’s okay.
1:53:24 And that’s, you do need to read the room, right?
1:53:27 Like it’s maybe not appropriate in all situations.
1:53:28 It can be a shame.
1:53:28 It depends on the norms.
1:53:33 Once you are engaged with people, it’s all of the talk things.
1:53:35 What topics will they actually find helpful to them?
1:53:37 Are you asking questions?
1:53:40 Are you listening and asking follow-up questions?
1:53:44 Are you moving beyond just trading things you know?
1:53:50 Are you learning about each other in a way that feels revealing?
1:53:52 That’s where real relationships come from.
1:53:54 What is, um, what are these here?
1:53:55 Yeah, let’s find out.
1:53:57 This list of questions here.
1:54:00 Oh, this is an exercise that I do.
1:54:04 This is based on a very well-known exercise called 36 Questions to Fall in Love.
1:54:05 Oh, I heard about that.
1:54:08 Yeah, Arthur Aaron, it was in the New York Times many years ago.
1:54:09 It’s based on some academic research.
1:54:12 This is 10, a subset of 10 of those 36 questions.
1:54:18 An exercise I do in my class called 10 Questions to Fall in Like instead of Love.
1:54:21 So if I ask someone those 10 questions, they’re going to like me?
1:54:22 Probably, yeah.
1:54:25 More than if you didn’t ask the questions.
1:54:30 What you want to do is you actually go back and forth and ask each other these questions.
1:54:32 So the first one is, what are you excited about lately?
1:54:35 Next is, what is something you’re good at but don’t like doing?
1:54:37 What’s something you’re bad at but love to do?
1:54:39 Is there something you’d like to learn more about?
1:54:41 Is there something you’d like to learn how to do?
1:54:43 What can we celebrate about you?
1:54:44 Has someone made you laugh recently?
1:54:48 What’s something cute your kid, friend, pet, or partner has been doing?
1:54:49 Did you grow up in a city?
1:54:53 And have you fallen in love with any new music, books, movies, shows lately?
1:55:00 It’s just 10 questions that are of this flavor that many people, but I suspect lots of men,
1:55:04 don’t ask that are a great starting point.
1:55:06 It’s just the first turn, right?
1:55:11 You have to actually listen to what the person says and ask follow-up questions to really deepen
1:55:13 the conversation and move up that topic pyramid.
1:55:16 But these are good questions.
1:55:19 You could prep just one or two of them.
1:55:24 You could carry two of them in your back pocket all the time as go-to topics for people.
1:55:27 So when this opportunity arises, you could ask them.
1:55:30 I like the one, what are you excited about lately?
1:55:32 That’s my go-to with a lot of people.
1:55:35 Also, like, are you obsessed with any shows right now?
1:55:37 It’s a pretty good one, too.
1:55:41 But the key is not just asking that question, but actually asking follow-up questions about,
1:55:43 like, why do you connect with that show?
1:55:44 What do you see in the main character?
1:55:47 Do you see anything from the main character that you see in yourself?
1:55:51 You know, you got to get more, got to get deeper into it.
1:55:55 The original research with the 36 questions to fall in love suggests that going through
1:55:59 these 36 questions makes you like each other a lot.
1:56:03 And certainly, these 10 questions would help you start.
1:56:07 If you need the excuse, I would love for your listeners to blame me.
1:56:13 If you’re feeling, if they feel nervous to ask questions like this, especially boys or men,
1:56:19 say, like, I saw this crazy lady on Diary of a CEO, and she said, I should try asking this
1:56:21 question, so I’m going to try.
1:56:26 Even my students at Harvard find that quite helpful to have a scapegoat, to point at me
1:56:28 and say, my professor made me do this.
1:56:34 It doesn’t matter who makes you do it, whether it’s yourself or someone else.
1:56:37 The fact is that you’re doing it, and they’re going to answer this question,
1:56:41 and then you can ask a follow-up, and it’s the beginning of a friendship.
1:56:46 I did that when I was younger to a girl I was interested in.
1:56:50 I’d seen that TED talk about the 36 questions or whatever, and I said to her over text message,
1:56:54 I was like, I want to play a game with you, something that I’ve just watched.
1:56:56 Are you willing to play it with me?
1:56:56 She said yes.
1:56:58 I asked her these 36 questions.
1:57:02 And at the end of it, I told her about the research and whatever in a non-creepy way.
1:57:03 You’re a real dork, yeah.
1:57:05 But it did.
1:57:05 It did exactly that.
1:57:09 It taught me that vulnerability is the doorway to connection.
1:57:09 That’s right.
1:57:11 It’s the doorway to connection.
1:57:13 It’s what makes relationships real.
1:57:16 Without it, you don’t have real friendship, right?
1:57:19 It’s, again, it’s consistency of interaction, positivity.
1:57:26 So you can’t be plagued by negativity and fighting and anger, but positively fun, being relaxed around
1:57:29 each other, having positive experiences, but then vulnerability.
1:57:36 You have to learn these things about each other so that you feel known to each other and feel
1:57:38 like they’re uniquely sharing stuff with you.
1:57:43 What about persuasion?
1:57:50 Have you got any useful, actionable advice for me on how to be a better salesperson?
1:57:52 And when I say salesperson, I don’t mean I’m trying to sell someone a car.
1:57:54 I mean, trying to convince other people of my ideas.
1:58:00 So when I do talks in companies, oftentimes someone will stand up and say, I’m trying to
1:58:02 persuade my boss to do X innovative thing.
1:58:03 They won’t listen to me.
1:58:06 Have you got any tips for me to persuade them?
1:58:08 But also persuasion is at all levels, right?
1:58:11 Up, down, left, right in organizations and in the world.
1:58:16 We are persuaded by people we trust and like and admire, right?
1:58:17 It’s people we interact with.
1:58:21 And over time, we bend to their view or we are compelled by what they’re sharing with us
1:58:25 because we know that they are smart and trustworthy and we like them.
1:58:29 Persuasion doesn’t often happen within the bounds of one conversation.
1:58:37 It could if you are asking lots of questions and able to sort of sit on the same side of
1:58:41 a table together and say, hey, let’s learn as much as we can about this complicated tangle
1:58:43 of yarn, whatever that topic is.
1:58:46 Let’s see if we can pull threads together and figure this out.
1:58:50 We were talking earlier about receptiveness to opposing viewpoints.
1:58:57 Ironically, if you push yourself to learn as much as you can about the other person and
1:59:05 validate their views, however you view those views, over the longer term, you are more likely
1:59:09 to be persuasive because they’re willing to stay engaged with you and listen to what you
1:59:11 have to say in return.
1:59:13 Because they feel heard and understood.
1:59:13 Yeah.
1:59:17 And they trust that you’re not a jerk and that you’re reasonable and that you’re open even
1:59:19 to their crazy viewpoints.
1:59:24 I have learned that actually in my relationships that if I make the other person feel heard
1:59:25 and understood, they-
1:59:25 Validate.
1:59:26 You validate.
1:59:27 If I validate, that’s a good word.
1:59:28 Validate.
1:59:31 And validation is not equivalent to agreement.
1:59:36 You can validate, validate, validate, validate, validate, and then go on to vehemently disagree.
1:59:37 Yeah.
1:59:42 And probably that disagreement is going to go a lot better after you’ve validated them.
1:59:43 Quite a bit.
1:59:47 Like the mistakes I made in maybe past relationships were when I didn’t validate, it was kind of
1:59:48 like a broken record.
1:59:51 The person continued to make the same point because they didn’t feel heard and understood.
1:59:52 That’s right.
1:59:57 But if I validate, remarkable thing happens where the kind of record player stops and then
1:59:58 you can make your case.
2:00:00 It’s like a magic trick.
2:00:07 There’s really beautiful research recently that people conflate agreement with listening.
2:00:13 I only think you’re listening when you’re agreeing with me.
2:00:16 And when you disagree with me, I feel like you’re not hearing me.
2:00:17 You’re not listening.
2:00:22 Because obviously what I’m saying is so sensical and so compelling that if you’re disagreeing
2:00:24 with it, you’re literally not hearing me.
2:00:30 Agreement and listening are not the same thing, but in our minds, we get mixed up about it.
2:00:34 Okay, so I should start every sentence with I agree, even if I don’t.
2:00:34 Interesting, I agree.
2:00:38 I think you should start with tell me more.
2:00:43 It makes sense that you feel this way and I’d like to understand how you came to hold this
2:00:43 viewpoint.
2:00:49 I think you should start with validation before you do anything else.
2:00:55 Yeah, Julian Treasure, what he said to me was that he did two TED Talks, one of them about
2:00:56 speaking, one of them about listening.
2:00:57 Rough numbers.
2:01:00 He said the one about speaking did 40 million views.
2:01:03 The one about listening did like a fraction of that.
2:01:04 Yeah.
2:01:11 Listening is a weird concept to codify and most people don’t realize that it’s a very, very
2:01:12 high level skill.
2:01:15 It’s interesting as to why they don’t think it’s important.
2:01:19 I think we think of things, active things.
2:01:19 That’s right.
2:01:23 And speaking in particular, public speaking is very nerve wracking.
2:01:26 It’s like an activity that makes people incredibly nervous.
2:01:31 So any little thing that you could toss my way that might reduce even a sliver of that
2:01:34 anxiety and make me better at it, people are so hungry for.
2:01:36 It’s sort of like more obvious.
2:01:37 Yeah.
2:01:37 Right?
2:01:38 It’s more salient.
2:01:39 It’s more active, like you’re saying.
2:01:40 Listening is easy.
2:01:40 Just say nothing.
2:01:41 Literally.
2:01:42 Oh, listen.
2:01:44 People think that listening is like, oh, just sit there.
2:01:44 Yeah.
2:01:47 When in fact, it’s incredibly effortful.
2:01:50 It’s incredibly hard because our minds are built to wander, right?
2:01:54 Our minds are wandering at least a 25% of the time, probably a lot more than that.
2:02:00 And people who are good at it, when we think of people who are charismatic, likable, smart,
2:02:03 savvy, it’s not because of what they’re saying.
2:02:07 It’s because of how they’re listening and reacting to what they’ve heard.
2:02:12 Mike Baker, who’s another spy, who was a spy for 20 years, I think, with the CIA in America,
2:02:19 said to me that much of the job of being a spy and persuading and manipulating a target in a foreign land
2:02:24 to give over secrets, he said to me that he would, for example, let’s just say it was in Afghanistan.
2:02:25 He would land in Afghanistan.
2:02:30 He would find the taxi driver that was driving the government official who he wanted secrets from.
2:02:38 And he said to me, he might spend seven weeks in that taxi doing nothing but listening to this guy.
2:02:38 Yes.
2:02:39 Listening to the taxi driver.
2:02:40 Yes.
2:02:45 Because he said most people in their life have not had someone listen to them uninterrupted for like 10 minutes.
2:02:48 And when you listen to someone, they will offload about themselves.
2:02:50 Especially if you ask follow-up questions.
2:02:51 Exactly.
2:02:53 So, and he, and he, I was like, so what are you doing?
2:02:57 And when you’re listening, he was just asking them and just, you know, asking a follow-up question.
2:02:59 And they would take me down the path they wanted to take me.
2:03:04 And by week seven of the eight weeks, I would understand what motivates them.
2:03:04 That’s right.
2:03:10 And I would have heard in week seven that their son has a knee injury and they’re very worried about their son’s health.
2:03:14 And then in week eight, when I got in the taxi, I’d make a proposition to them.
2:03:16 I’d say, I know your son has a bad knee.
2:03:17 We can take care of him.
2:03:21 This is exactly the same thing that I was saying about entrepreneurs, right?
2:03:25 You can, you got to have a relationship, ask questions, questions, questions, questions, questions,
2:03:29 before you finally get to the thing where you’re like, I have a proposition for you.
2:03:30 Yeah.
2:03:30 Right?
2:03:33 Two things about listening.
2:03:35 First, I’m not surprised to hear that.
2:03:38 A taxi driver is a very simple relationship.
2:03:41 They’re serving one very clear purpose in that person’s life.
2:03:47 Interacting with someone like a romantic partner or a work colleague, they, what we, it’s called multiplexity.
2:03:48 They’re serving many more roles.
2:03:54 Your girlfriend is lover, friend, co-chef.
2:03:55 You keep a home together.
2:03:58 You’re coordinating domestic tasks.
2:04:01 So she’s serving all of these purposes.
2:04:03 That’s much more complicated to sort through.
2:04:07 And there will be conflicts of interest between those roles that she plays in your life.
2:04:12 A way that you would talk to the future mother of your children is quite different than how you would talk to your chef.
2:04:16 And yet she is both of those things to you.
2:04:16 Right?
2:04:20 So a taxi driver is easier to talk to in a way because it’s simpler.
2:04:21 Okay.
2:04:21 That’s one thing.
2:04:25 The next thing is about listening as a skill, like the spy is saying.
2:04:28 I’m not surprised to hear that he’s asking follow-up questions.
2:04:32 Often people think of listening as something that happens silently.
2:04:34 You’re just sitting there absorbing.
2:04:35 And that is part of it.
2:04:38 But listening is actually three parts.
2:04:39 The first is perception.
2:04:41 I’m seeing you.
2:04:46 I’m observing everything that’s happening about you during our conversation and everything in your environment.
2:04:48 And then there’s auditory cues.
2:04:49 I’m hearing your voice.
2:04:53 I’m hearing these acoustic things like, mm, mm-hmm, yeah, mm-hmm.
2:04:56 And the tone of your voice and how quickly you speak.
2:04:58 So we take in all this stuff.
2:05:01 Then we process some of it.
2:05:03 We elaborate on some of the things that you’ve said.
2:05:04 And I think more deeply.
2:05:07 I can’t process all of it because it’s a lot of information.
2:05:15 What’s so unique about conversation is there’s a third step where I can reflect back to you what I’ve heard.
2:05:22 I can say, oh, that’s so interesting that you met this guy who was a spy who rode in the taxi.
2:05:23 Can you tell me more about that?
2:05:28 I’ve now indicated to you that I was listening, that I’m curious, that I want to know more.
2:05:35 So our instincts are to think about nonverbal cues like smiling and nodding quietly, leaning forward.
2:05:43 Advanced listening, people who really develop the skill of listening, actually use their words to show people that they’ve heard them.
2:05:48 By validating, affirming, asking follow-up questions.
2:05:54 In a group, you can paraphrase and say like, oh, Stephen, Stephen said this, Kasi said this, then he said this.
2:05:56 I think together what we’re really talking about is status.
2:06:00 You know that nodding and that mm-hmm, mm-hmm stuff?
2:06:01 Is that good or bad?
2:06:02 It’s useful.
2:06:05 That’s what we think of as active listening, which has been studied for decades.
2:06:08 It doesn’t indicate that someone is hearing you at all.
2:06:12 They could be thinking about their grocery list and smiling and nodding at the same time.
2:06:16 It is useful, though, to convince your partner that you’re listening to them.
2:06:20 And that matters, even if it’s not connected to what you’re thinking about at all.
2:06:25 If you were to not smile and nod, the omission of it would be jarring.
2:06:27 So in that sense, it’s like normative.
2:06:28 You have to do it.
2:06:30 It’s sort of like listening 101.
2:06:35 But listening 201, 301 is using these verbal cues to show someone you’ve heard them.
2:06:38 You understood the objective when we sat down.
2:06:44 I want to become the best talker, conversationalist, the most persuasive, most liked person on earth.
2:06:46 That was the objective that I gave you, the brief.
2:06:52 Is there anything that we haven’t talked about, that we should have talked about?
2:06:53 We haven’t talked about silence.
2:06:58 Wrote a chapter about silence that I dropped because I think it’s an entirely separate book.
2:07:05 It’s kind of ironic that this book is called Talk because we do so much communicating between the lines.
2:07:09 There’s so much information exchanged in just a shared glance.
2:07:15 When people don’t know each other well, long pauses are a sign that the conversation is not going well.
2:07:22 So if you’re on a first date and you feel like the conversation is dying and you have that panicky feeling of what do we talk about next, that’s legit.
2:07:24 You should not let that happen.
2:07:30 You should go in with topics prepped or this list of lovely questions and ask those questions.
2:07:38 Later in a relationship, after you’ve known someone a long time, longer pauses are a sign that you’re comfortable with each other.
2:07:44 That you could sit in total silence and companionable silence and that it’s comfortable and nice.
2:07:48 So it means different things as relationships evolve.
2:07:55 There’s so much we can do in our conversations that are not about the words we say to each other, too.
2:07:58 There’s another chapter I dropped.
2:08:00 Do you want to hear about it, Stephen?
2:08:01 Of course I want to hear about it.
2:08:03 It’s about talking in the digital age.
2:08:11 So this is what I was going to ask you about as well is now we have large language models which are writing lots of AI slop for us.
2:08:11 Yes.
2:08:20 And if you log into social media, even email, Slack channels, sometimes in WhatsApp, I look at the messages that I’ll take responsibility as well.
2:08:22 Sometimes that I’m sending, sometimes that I’m receiving.
2:08:34 And because of AI, they’re getting increasingly less soulful.
2:08:45 When I scroll certain social media platforms, which I shan’t name, I feel disconnected from people now.
2:08:51 Because my comments are all like AI slop stuff with a big M dash and, oh my God, this is so amazing, Stephen.
2:08:54 And you know that no human writes like that.
2:08:55 Yeah.
2:09:04 In a digital age, in an AI world, do we need to start communicating differently so that people, do you know what I’ve started doing?
2:09:05 Intentional spelling mistakes.
2:09:07 I love that.
2:09:11 If you go on my LinkedIn, you’ll notice that I have totally disregarded grammar.
2:09:12 Okay.
2:09:16 Let me start by telling you about an exercise that I do in my class.
2:09:18 I think it’ll be thought-provoking for you.
2:09:22 So your question is about the content of what we type to each other.
2:09:27 So text-based communication, whether it’s on social media or over text or over email.
2:09:34 And there are clear things that we should do to make our text-based communication better.
2:09:36 Mostly make it shorter.
2:09:37 Emails, shorter.
2:09:39 Use headings.
2:09:40 Use bullet points.
2:09:40 Get to the point.
2:09:42 Think about what other people need.
2:09:43 Only give them that.
2:09:43 Okay.
2:09:51 But I think more broadly, what is quite thought-provoking is to think about how your life proceeds these days.
2:09:53 Your conversational life unfolds.
2:10:08 So in my class, I ask my students to do a communication audit of like 20 to 30 minutes in their life where you transcribe every incoming and outgoing message across all digital and face-to-face modalities.
2:10:16 So your DMs, your emails, your texts, your phone calls, your Zoom calls, your face-to-face interactions, all of it.
2:10:18 Can you imagine?
2:10:19 No.
2:10:21 It’s quite hard.
2:10:21 Yeah.
2:10:27 It’s the sort of top-line thing you notice is that it’s so much.
2:10:39 It’s just a crazy amount of communication that’s happening in our lives now when only maybe 20 years ago, it was like 10% of what it is now.
2:10:41 I think we all feel that sort of overwhelm.
2:10:49 Not only is it a lot, we’re constantly sort of toggling and adjusting from one mode of communication to the next.
2:10:56 So I’m like talking to you while I’m texting under the table while I hear my emails going and knowing that my DMs are blowing up.
2:11:01 That mental adjustment is really exhausting.
2:11:08 And across each of those modes, we’re like engaging in different ideas and different threads, different topics with different people.
2:11:15 And so you start to realize how braided and overlapping all of these things are.
2:11:22 And it’s quite hard to keep it all straight and to make all of these decisions about like, well, who should I be responding to?
2:11:27 We then default to the people who are right in front of us.
2:11:31 But any other mode of communication, we’re like, well, who should come first?
2:11:34 Who gets my attention first?
2:11:35 And attention is love, right?
2:11:37 Like who gets my love, essentially?
2:11:53 The thing that my students note about this exercise, which is completely mind-blowing, and I would recommend that anybody try it, is that only face-to-face conversations feel real in retrospect and while they’re happening.
2:11:54 Yeah.
2:11:57 Now, that doesn’t mean that the other ones aren’t important.
2:12:00 Of course, email is so important for a transactional information exchange.
2:12:02 But it’s not real.
2:12:04 It’s not what the human brain was built to do.
2:12:07 Our brains evolved to do this.
2:12:11 It’s why I prefer doing an interview like this in person than on Zoom.
2:12:13 Because it’s real.
2:12:17 And we’re going to have – it’s so engaging, and we’re going to have a real memory of it later.
2:12:20 And that memory might be sort of vague.
2:12:24 You’ll be like, oh, I knew this, like, you know, middle-aged white woman with brown hair.
2:12:25 Or she had a lot of energy, right?
2:12:27 Like, that might be the extent of what you remember.
2:12:29 But it was real.
2:12:31 And we can hold that memory.
2:12:42 And I think what I find so troubling – there’s a lot I find troubling – but this – our conversational lives have become very unreal.
2:12:55 And that’s why we feel so disconnected and lonely, and that loneliness is just outrageously high.
2:12:59 We’re not having real interactions and real relationships.
2:13:05 Even having this device here, by the way, is – it is a portal to another place.
2:13:12 So devices replace our conversations because we’re on here instead of engaging.
2:13:14 They also disrupt.
2:13:24 So if it’s on a table in front of you or you hear it buzzing or dinging in the background, it distracts your attention away from having a real engaged interaction.
2:13:33 Do you have any advice for anybody in a world of AI where it’s going to be really easy to make our communications generatively using ChatGPT or whatever else?
2:13:47 I just have noticed that what I’ve started to discount – and there’s certain team members that I have that have really lent into the use of AI for all of their comms.
2:13:50 And I noticed myself ignoring them.
2:13:50 Yeah.
2:13:59 Because when they sent me an email report of something that happened in one particular scenario, every email report I knew was written by AI.
2:14:02 So I didn’t think it was worth reading because I actually want to hear from them.
2:14:02 Yeah.
2:14:04 I trust them and their opinion.
2:14:07 My relationship is to their experience and their knowledge.
2:14:12 And when I realized that it was all just AI because of the formatting of it, I started ignoring it.
2:14:14 The three or four weeks goes past, and I thought, you know what, I should tell them.
2:14:16 Yeah, they should know.
2:14:17 So I went and had a conversation with them.
2:14:24 I said, this is just a perception thing, but I’ve noticed myself now not paying the same attention I used to because I want to know what you think.
2:14:28 And because it feels like I’m speaking to ChatGPT.
2:14:29 What’s their comeback to that?
2:14:32 They were really thankful, and they completely changed.
2:14:37 And it completely, immediately, even though I now know they’re still using it, it’s so crazy because I know they’re still using it.
2:14:45 They’ve built this bot, basically, for this particular part of feedback, which they’re using.
2:14:49 All they’ve done is change the prompt into their bot to make it sound a little bit more human.
2:14:49 Yeah, yeah.
2:14:52 And I’m now reading it again because I can’t tell the difference.
2:14:52 Oh, my goodness.
2:14:54 That’s so thought-provoking.
2:14:55 I think there’s two things going on there.
2:14:58 One, you are invested in people.
2:14:59 That’s what we get invested in.
2:15:01 We care about people and relationships.
2:15:08 As soon as you feel like you’re not getting them and you’re getting some weird proxy of them, we’re less motivated to engage with it.
2:15:10 That’s going to be, that’s totally normal.
2:15:11 I’ll tell you the context.
2:15:12 It was a, it’s interview feedback.
2:15:14 So they’re interviewing someone.
2:15:18 And then the feedback they’re sending me is, was written by AI.
2:15:18 Yeah.
2:15:23 I trust their experience and their intuition and their ability just to feel someone.
2:15:26 I don’t know if I trust ChatGPT to interview my candidates.
2:15:26 Yeah.
2:15:31 So I just wanted to feel like I was getting it from that person.
2:15:35 So there’s this relational replacement thing where you’re like, oh, and you just want to disengage.
2:15:44 There’s this other piece that’s sort of more meta, which is that LLM sort of push us, our communications reversion to the mean, like right to the middle.
2:15:50 So it literally is taking the personality and weirdness and creativity out of it.
2:15:53 Can I tell you, I did an experiment this semester in my class.
2:15:57 I had my students do office hours with an AI version of me.
2:15:59 Okay.
2:15:59 Okay.
2:16:01 And they preferred it?
2:16:02 Well.
2:16:03 That’s a risky experiment.
2:16:05 That’s a risky.
2:16:08 The reason, I actually think she is better than me in some ways.
2:16:15 I want to preface this by saying, I think chatbots are, most chatbots are deeply problematic, but this one, its goal,
2:16:17 is not to convince users to talk more with her.
2:16:26 It’s to sort of coach them on their questions related to conversations so that they can prep and perform better in their real conversations with humans.
2:16:26 Okay.
2:16:29 I do think she’s better than me in many ways.
2:16:31 Most importantly, she’s available.
2:16:36 She’s available all the time whenever they need her, and I’m a nightmare to schedule with.
2:16:38 Number two, she’s not grading them.
2:16:44 So anytime a student comes to me and has office hours, there’s this conflict of interest where they’re worried.
2:16:46 They should be.
2:16:47 I am grading them.
2:16:47 Yeah.
2:16:52 Like, I do care about them as people, and also, I am going to grade them at the end of the semester.
2:16:55 That’s a weird—that makes a relationship quite weird.
2:16:56 So they don’t want to ask dumb questions.
2:17:02 And I have to question their motives because I’m like, are you here because you’re actually interested in what you’re asking me,
2:17:04 or because you’re trying to impress me and get a better grade?
2:17:04 Oh, okay.
2:17:04 Right?
2:17:06 That’s a weird context.
2:17:09 So she’s less judgmental in a way, I guess.
2:17:16 The other thing that she can do is what you were saying, which is after they talk with her and get advice about their conversations,
2:17:20 she gives them feedback about how the conversation went.
2:17:22 She says, here are the topics we covered.
2:17:24 Here’s how many questions you asked.
2:17:25 Here were the moments of levity.
2:17:27 Here’s how well you were listening and doing kindness.
2:17:38 Even if I, as a human, can think those things, I do not have the bandwidth or time to craft the feedback to the students, to 200 students at once.
2:17:45 So I—in short, I feel incredibly torn about all things AI.
2:17:53 I think there are use cases like this that are really amazing and intriguing and make things easier and more efficient.
2:17:58 And as a manager, policymaker, that’s why it’s so troubling.
2:18:06 Because as long as things continue to—AI continues to make individuals’ lives easier and more convenient,
2:18:12 I don’t know how we can stop and regulate it.
2:18:21 I think as well that in a world of AI and robots, it’s going to be very tempting to overlook the most human skills.
2:18:22 Yes.
2:18:31 And those that don’t, those that fight against the ease of allowing a chatbot to speak for you, will develop a superpower.
2:18:37 One that’s going to be even more scarce in the future, which is all the things you’ve said in this framework.
2:18:37 Yeah.
2:18:42 Like really understanding how to be with a person IRL and have great conversations, I think is going to be such a superpower.
2:18:48 It is talk is the advantage that humans have over AI.
2:18:57 It has always been true that conversation is the skill that we—that matters most for achieving everything you want in life.
2:19:03 But it just seems more obvious now that we need to lean into that even more.
2:19:06 The irreplaceably human stuff.
2:19:06 Correct.
2:19:11 And some of it—I don’t even know if irreplaceable is the right word.
2:19:16 It’s like the things that no matter what the future holds for us, the things that are still going to matter.
2:19:18 I’ll put all my chips on a bet.
2:19:27 When I think about what I need to be teaching my kids, I can imagine worlds where, like, work is no longer a thing and innovation is no longer a thing.
2:19:36 But I cannot imagine a world where they’re not going to need to connect with other human beings and talk to them well and joyfully and with respect.
2:19:37 In real life.
2:19:38 In real life.
2:19:39 Yeah.
2:19:43 I think—well, you were talking about boomers earlier on.
2:19:49 I think boomers are much better conversationalists than Gen Zers and—
2:19:50 Because they have more reps.
2:19:54 They have more repetitions and they grew up in the real world where they were forced to develop the skills.
2:19:55 That’s right.
2:20:05 It’s part of the reason that I think we see a lot of sort of, like, misunderstanding and judgment between the generations is that right now the people who are alive have experienced very, very different realities.
2:20:18 And the skills that you have developed in those different realities are quite different and it means that we’re—we actually are more different from each other across the generations.
2:20:23 And on the front of your book, Talk, it says the science of conversation and the art of being ourselves.
2:20:29 Do you think we should show up to work as our authentic selves?
2:20:32 There’s a great phrase—what a great question.
2:20:39 There’s a great phrase by a scholar named Juliana Pillemer, who’s at NYU, called strategic authenticity.
2:20:41 Okay?
2:20:52 If you were to bring your full self to work, it would be a nightmare for you and everyone around you.
2:20:53 Tell me about it.
2:20:59 At the beginning of my class, I have people do this thing that’s like, okay, identify your type, your conversation types.
2:21:03 And there’s, like, 13 good types and 13 bad types.
2:21:08 You know, there’s, like, the asker and the curious cat and the chatterbox and whatever.
2:21:13 The whole thing is a straw man because we’re all—all of those things.
2:21:19 We all have habits that are good sometimes and habits that are bad sometimes.
2:21:23 And our behavior shifts radically from one situation to the next.
2:21:30 I’m not going to behave the same way at a bachelorette party in Vegas as I do when I’m doing bath time with my children.
2:21:35 If you did, it would be insane and it wouldn’t serve anybody’s goals.
2:21:36 What happens in Vegas?
2:21:52 The point is that our behavior shifts from one conversation to the next, even from one moment to the next in every conversation.
2:21:53 And it should.
2:21:57 That’s what it means to read the room and read the context in a gym.
2:21:59 My husband has a saying, athletes adjust.
2:22:01 And it’s exactly right.
2:22:03 Good conversationalists adjust.
2:22:13 So if you in your mind are like, this is who I am and I’m going to bring that whole self to every space that I inhabit, it’s not going to go well.
2:22:14 Strategic authenticity.
2:22:15 Yeah.
2:22:20 Bring the things that make—the values that make you you, bring them to work.
2:22:25 It’s the things that you care about and are uncompromising about.
2:22:29 But you can adjust your behavior to fit the needs of the situation.
2:22:31 Do you pretend and act?
2:22:33 No, this is a great question.
2:22:42 We like to debate this in my class about authenticity, manipulation, what is real, what’s sincere.
2:22:44 I guess sincerity might be the right word to use.
2:22:47 Let’s use question asking as an example.
2:22:53 Imagine that we get to a point in the interview where you’re like, oh, I think I need to ask a question right now.
2:22:59 You might not be dying to hear the answer to it, but you know as a good interviewer that you need to ask that question in that moment.
2:23:07 That doesn’t mean that you are evil, unkind, insincere, manipulative.
2:23:15 It means that you’re trying to live up to the goal of the conversation and trying to live up to the goal of, hey, we’re going to learn as much as we can from each other.
2:23:18 I want to show you respect and interest in your perspective.
2:23:20 I want to have a good conversation.
2:23:23 That itself lives up to who you are.
2:23:25 Like that’s the whole point of being here.
2:23:28 You know what I mean?
2:23:29 Yeah, of course.
2:23:36 So these pleading moments of like insincerity, I think people over-focus on that as a signal of inauthenticity.
2:23:37 Okay, fine.
2:23:45 If it’s tied to a more overarching goal of like, I want to be a good human being and a good conversationalist, often because I want to serve the needs of others.
2:23:52 So you can be slightly insincere in the pursuit of sincerity.
2:23:58 And those moments of insincerity are gone in an instant.
2:24:02 As soon as I ask this question that maybe I’m not dying to hear, how was your weekend?
2:24:08 You’re going to give me an answer and I’m sincerely going to search for something in there that I am interested in.
2:24:10 And I’m going to ask a follow-up question and make it better.
2:24:11 Okay.
2:24:13 So when I met you, you did ask me how I was doing.
2:24:14 What was that?
2:24:16 The question I’ve been dying to ask you is about children.
2:24:21 Me and my girlfriend are trying at the moment.
2:24:22 So hopefully…
2:24:24 David, I’m so excited for you.
2:24:25 What are you excited about?
2:24:29 I just think it’s one of the most miraculous things that you can experience as a human being.
2:24:31 And I’m hopeful for you.
2:24:31 Yeah.
2:24:32 Good luck.
2:24:33 Yeah.
2:24:35 I hope you get to experience that.
2:24:41 It’s a very different experience to add to your resume.
2:24:42 I know.
2:24:44 I think that’s why I’m excited by it.
2:24:46 Because it is the great unknown.
2:24:50 And in some respects in my head, this might be the wrong framing, but it feels like the great sacrifice.
2:24:51 Yeah.
2:24:52 It’s both.
2:24:53 And you know what I always say?
2:24:59 It’s like the most self-centered, self-interested and least self-interested thing you can do.
2:25:01 Self-interested in the sense that you’re like making a copy of yourself.
2:25:02 Yeah.
2:25:02 Okay.
2:25:04 Like talk about narcissism.
2:25:08 But it’s just really, life is no longer about you.
2:25:10 That’s terrifying to hear.
2:25:12 It is terrifying to hear objectively.
2:25:14 Like I understand what you’re saying and I agree.
2:25:21 But it’s also as a statement for anybody to know that they’re kind of giving up themselves.
2:25:22 Current self, sense of self.
2:25:24 For someone else you’ve never met.
2:25:26 Oh, you’re giving it up.
2:25:29 Not, you’re giving, giving up might not be the right phrase.
2:25:33 You’re changing, you’re evolving into a different version of you for them.
2:25:41 The more freedom and like resources you have before kids means it’s, you may experience that as a, more as a loss.
2:25:42 Oh, that’s good.
2:25:43 Thank you for that.
2:25:46 But you also have more to gain.
2:25:46 It really is.
2:25:48 It’s really incredible.
2:25:55 It’s easy to focus on like fertility and having children and to ask probing, prying questions about, you know, how many do you want and whatever.
2:26:02 But I, I, I think it’s easy to focus on like the birth process and, and overlook how long childhood is.
2:26:03 It’s 18 years.
2:26:10 And I think the major project of it is helping kids learn to talk to other people.
2:26:12 And how do you do that?
2:26:13 I’m sure there’s loads of parents screaming right now.
2:26:17 Like, how do I, how do I set my kid up so that they can talk well?
2:26:17 Yeah.
2:26:18 And communicate well.
2:26:21 I think it’s what we’re doing every moment of every day.
2:26:25 You’re interacting with them directly and sort of role modeling what you think that looks like.
2:26:28 Helping them through difficult moments.
2:26:29 Helping them both fail and succeed.
2:26:30 It’s very important.
2:26:37 And we’re hoping to adapt the talk course for high schoolers and younger children quite soon.
2:26:39 Do I need to get them off YouTube and all that stuff?
2:26:40 Yes.
2:26:41 And screens?
2:26:42 Yes.
2:26:44 Yes.
2:26:46 Is a little bit of YouTube okay?
2:26:48 A little bit of anything might be okay.
2:26:53 Digital stuff is hard though, because they, you give them an inch, they take a mile and it becomes habitual.
2:26:54 So what do you do with your kids?
2:27:01 It’s a constant evolution and learning and we give them 20 minutes.
2:27:02 A day?
2:27:02 Yeah.
2:27:04 On a computer that doesn’t move.
2:27:07 And nothing moves.
2:27:08 They can’t carry it with them.
2:27:09 And what age does that change?
2:27:11 To be determined.
2:27:16 They know that they’re not getting a phone, like a phone phone.
2:27:18 I’m getting more and more extreme.
2:27:19 I feel like maybe never.
2:27:22 But certainly not until ninth grade.
2:27:25 And then social media much later than that.
2:27:34 I mean, if I, I, it’s like, it’s an interesting, we’ll see how it goes, but it’s a, it’s, it’s just such a slippery slope and it’s so bad for them.
2:27:36 Jonathan Haidt’s done a wonderful job.
2:27:38 Angela, my friend, Angela Duckworth is doing great work.
2:27:42 Matt Gensko at Stanford, trying to help schools sort this out.
2:27:46 I have that to look forward to.
2:27:46 I have that to look forward to.
2:27:47 More problems.
2:27:53 Alison, we have a closing tradition where the last guest leaves a question for the next guest, not knowing who they’re leaving it for.
2:28:05 And the question left for you is, if your life was a movie and the audience were watching up to this point, what would they be screaming at the screen telling you to do right now?
2:28:07 What a fabulous question.
2:28:09 Thank you, previous guest.
2:28:16 Leave Harvard.
2:28:19 Save the children.
2:28:20 With talk.
2:28:32 Devote all of your time and resources to helping every high schooler in the world learn to do this better.
2:28:33 Why?
2:28:39 I think it’s the ultimate human skill and everyone has the potential to do it well.
2:28:41 And it’s not a zero-sum game.
2:28:44 The more people who do it well, the better off we’ll all be.
2:28:45 You said save.
2:28:47 Why did you use the word save?
2:28:54 I think we’re in a period where we actually are needing to save them from digital addiction and loneliness.
2:28:59 We’ve gotten to a place that we need to roll back and it’s really scary.
2:29:10 And I think one first step is let’s get the devices out of schools, ideally out of families in their hands.
2:29:15 But then the next step is like what rises to replace it and I think it could be this talk curriculum.
2:29:17 So are you going to do that?
2:29:18 Mm-hmm.
2:29:19 You’re going to leave Harvard?
2:29:20 TBD.
2:29:21 So is that an announcement?
2:29:22 Are they aware?
2:29:24 It’s an exclusive?
2:29:25 Is that the thumbnail?
2:29:29 Alison, thank you so much.
2:29:35 Thank you for the work that you do because it’s very important work and it’s very timely work considering everything that’s going on in the world at this moment in time.
2:29:43 And this book is the definitive book on the art of, you said it yourself, the framework that you’ve built here is one that’s deeply based on science and research.
2:29:52 And oftentimes when I have conversations about communication, it’s full of platitudes and opinions and a lot of generic things that aren’t supported by scientific rigor.
2:30:06 But you’ve done the research, you’ve committed so much of your life to this subject and you’ve managed to write it all in a way that’s truly accessible to people like me who are simply, you know, muggles and don’t understand big words sometimes.
2:30:15 So it’s a wonderful entry, but also a sort of an expansive look into the science of great talk.
2:30:20 We’ve touched on several things in this book, but there’s so much more we could have gone through.
2:30:21 So I’m going to leave that to the audience.
2:30:33 I’m going to link it below for anyone that wants to read it, but also thank you because I think of these issues as being issues that are really foundational to the most important things in our lives, like family, like friendships, like relationships, like the success and the pursuit of our goals.
2:30:39 And what you’re giving people here is a roadmap to reach their highest potential through this thing called talk.
2:30:41 And that’s a really wonderful thing.
2:30:43 So if anyone wants this book, it’s linked below.
2:30:44 Highly recommend.
2:30:47 Is there anywhere else one should go to get more of your work?
2:30:48 Is there a place?
2:30:48 Sure.
2:30:53 Woodbrooks.com has this new quiz that’s so fun.
2:30:54 Find out your conversation type.
2:31:01 Get really clear advice, little tips about how to navigate things and all the science that’s underlying those tips.
2:31:08 Very, very soon, you can go to talkstudios.com and look up, find out more about this curriculum we’re developing for high schoolers.
2:31:10 I’ll link both of them below.
2:31:14 Dr. Alison Woodbrooks, thank you so much.
2:31:15 Thank you so much, Stephen.
2:31:17 Thank you for amplifying my work.
2:31:19 And I just think what you’re doing here is fabulous.
2:31:20 So thank you.
2:31:27 Make sure you keep what I’m about to say to yourself.
2:31:31 I’m inviting 10,000 of you to come even deeper into the diary of a CEO.
2:31:33 Welcome to my inner circle.
2:31:37 This is a brand new private community that I’m launching to the world.
2:31:41 We have so many incredible things that happen that you are never shown.
2:31:44 We have the briefs that are on my iPad when I’m recording the conversation.
2:31:46 We have clips we’ve never released.
2:31:51 We have behind the scenes conversations with the guests and also the episodes that we’ve never, ever released.
2:31:54 And so much more.
2:31:56 In the circle, you’ll have direct access to me.
2:32:02 You can tell us what you want this show to be, who you want us to interview and the types of conversations you would love us to have.
2:32:07 But remember, for now, we’re only inviting the first 10,000 people that join before it closes.
2:32:15 So if you want to join our private closed community, head to the link in the description below or go to doaccircle.com.
2:32:16 I will speak to you then.
2:32:47 I’ve just got back from a few weeks away on my speaking tour in Asia with my team, and it was absolutely incredible.
2:32:49 Thank you to everybody that came.
2:32:50 We traveled to new cities.
2:32:52 We did live shows in places I’d never been to before.
2:32:55 During our downtime, talking about what’s coming for each of us.
2:33:00 And now that we’re back, my team has started planning their time off over the holiday period.
2:33:07 Some are heading home, some are going traveling, and one or two of them have decided to host their places through our sponsor, Airbnb, while they’re away.
2:33:14 I hadn’t really considered this until Will in my team mentioned that his entire flat, all of his roommates, were doing this too.
2:33:18 And it got me thinking about how smart this is for many of you that are looking for some extra money.
2:33:25 Because so many of you spend this time of the year traveling or visiting family away from your homes, and your homes just sit there empty.
2:33:29 So why not let your house work for you while you’re off somewhere else?
2:33:31 Your home might be worth more than you think.
2:33:36 Find out how much at airbnb.ca slash host.
2:33:39 That’s airbnb.ca slash host.
Tôi vừa mới trở về sau vài tuần đi lưu diễn nói chuyện ở châu Á cùng đội của mình và thật là tuyệt vời. Cảm ơn tất cả mọi người đã đến. Chúng tôi đã đi tới những thành phố mới, làm các buổi diễn trực tiếp ở những nơi tôi chưa từng tới trước đây và trong thời gian rảnh rỗi thì trò chuyện về những gì đang chờ đợi mỗi người trong chúng tôi. Và giờ khi đã về, đội của tôi bắt đầu lên kế hoạch nghỉ lễ. Có người về nhà, có người đi du lịch, và một hai người trong số họ quyết định cho thuê chỗ ở của mình thông qua nhà tài trợ của chúng tôi, Airbnb, trong lúc họ đi vắng. Tôi thực ra chưa nghĩ tới chuyện này cho tới khi Will trong nhóm nhắc rằng toàn bộ căn hộ của anh ấy, tất cả những người cùng phòng đều làm vậy. Và điều đó khiến tôi nghĩ về việc thông minh thế nào khi nhiều người trong các bạn đang tìm cách kiếm thêm tiền. Bởi vì nhiều người trong các bạn dành thời gian này trong năm để đi du lịch hoặc về thăm gia đình, nhà cửa để trống. Vậy tại sao không để ngôi nhà làm việc cho bạn trong khi bạn đi đâu đó? Nhà của bạn có thể đáng giá hơn bạn nghĩ. Tìm hiểu giá trị tại airbnb.ca/host. Những người thực sự quan tâm tới lý do khiến họ bị ghét. Và họ thực sự muốn biết cách được người khác thích. Được rồi, trước hết, đây là một bài tập tôi làm trong lớp ở Harvard có tên là “10 câu hỏi để người ta thích bạn”. Vậy nên nếu tôi hỏi ai đó những câu hỏi đó, họ sẽ thích tôi. Đó là một điểm khởi đầu tuyệt vời. Nhưng hãy nói thêm về chuyện này. Bởi sẽ có những manh mối nhỏ về cách để được người khác yêu mến hơn. Và đó là một khuôn khổ có thể dạy được, thực tế, và nghiêm ngặt về mặt khoa học nhất trên thế giới cho giao tiếp. Bạn có muốn nghe về nó không, Stephen? Tất nhiên tôi muốn nghe. Tôi muốn trở thành người nói thuyết phục, có sức ảnh hưởng và đáng mến nhất trên thế giới. Vậy tôi sẽ theo bạn. Ôi trời! Quyền lực ghê gớm đấy. Tôi thích lắm. Tôi rất thích. Giáo sư Harvard Alison Wood Brooks là một nhà khoa học hành vi. Cô ấy đã dành hai thập kỷ nghiên cứu khoa học về đối thoại. Và cô ấy đang tiết lộ những lỗi giao tiếp mà tất cả chúng ta đều mắc phải. Nghệ thuật đàm phán và cách làm cho bất kỳ ai cũng thích bạn. Tất cả chúng ta lớn lên và cảm thấy cuộc trò chuyện nên là điều dễ dàng. Nhưng với tư cách nhà khoa học, khi nhìn sâu vào bên trong, bạn sẽ nhận ra đây là lý do chúng ta có nhiều khoảnh khắc ngượng ngùng, lý do chúng ta nói những điều không nên nói, lý do chúng ta nhàm chán, lý do chúng ta tức giận và thù địch. Và có những chiến lược rất rõ ràng để giúp ta giải quyết tất cả những điều đó. Một trong những phát hiện lớn nhất của tôi là cách ta tái khung lo lắng xã hội thành sự háo hức, điều này khiến bạn tập trung vào cơ hội thay vì mối đe dọa. Và bài báo đó cuối cùng còn được xuất hiện trong phim Inside Out. Rồi còn chuyện nói chuyện xã giao. Tôi ghét chuyện nói chuyện xã giao. Tôi sẽ giúp bạn tái khung nó vì nó thực sự quan trọng. Nhưng lỗi mà mọi người mắc là họ nói quá lâu và họ cần phải leo lên kim tự tháp chủ đề. Còn trong thời đại kỹ thuật số thì sao? Chúng ta có cần bắt đầu giao tiếp khác đi không? Vâng. Có những điều rõ ràng chúng ta nên làm để cải thiện giao tiếp dạng văn bản. Và chúng ta sẽ đi qua tất cả chúng. Và cô nói gần đây đã làm một nghiên cứu thú vị về tình bạn nam giới. Đúng. Và điều đó khá là đáng lo. Vậy làm sao tôi có thể kết thêm bạn khi là đàn ông? Vâng. Hãy nói về điều đó. Chỉ cho tôi 30 giây của bạn. Tôi muốn nói hai điều. Điều đầu tiên là một lời cảm ơn lớn vì đã lắng nghe và theo dõi chương trình tuần này qua tuần khác. Điều đó có ý nghĩa rất lớn với tất cả chúng tôi. Và thực sự đây là một giấc mơ mà chúng tôi tuyệt đối chưa từng có và không thể tưởng tượng được là sẽ đạt tới vị trí này. Nhưng thứ hai, đó là một giấc mơ mà chúng tôi cảm thấy mới chỉ vừa bắt đầu. Và nếu bạn thích những gì chúng tôi làm ở đây, xin hãy nằm trong 24% số người nghe thường xuyên của podcast này và theo dõi chúng tôi trên ứng dụng này. Đây là lời hứa tôi muốn dành cho bạn. Tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để biến chương trình này tốt nhất có thể từ bây giờ và trong tương lai. Chúng tôi sẽ mời những khách mời mà bạn muốn tôi trò chuyện. Và chúng tôi sẽ tiếp tục giữ lại tất cả những điều bạn yêu thích về chương trình này. Cảm ơn bạn. Giáo sư Alison Wood Brooks, cô làm gì và vì sao cô nghĩ điều đó lại quan trọng đến thế với thế giới? Tôi là giáo sư ở Harvard và tôi là một nhà khoa học hành vi. Tôi nghiên cứu cách mọi người nói chuyện với nhau và cách họ có thể làm tốt hơn. Tôi dạy một khóa học mà tôi tạo ra ở đó có tên Talk. Tôi viết một cuốn sách về chủ đề này, cũng có tên Talk, The Science of Conversation and the Art of Being Ourselves. Và nếu ai đó đã chọn nghe cuộc trò chuyện này bây giờ, họ vừa bấm vào và đang nghĩ, mình nên ở lại nghe hay nên rời đi? Chúng ta có thể hứa điều gì với họ nếu họ ở lại nghe cuộc trò chuyện này, dựa trên công trình mà cô đã làm trong sách và toàn bộ nghiên cứu cô đã thực hiện? Cô nghĩ người bình thường có thể học được điều gì hữu ích để tạo ảnh hưởng đáng kể tới cuộc sống hàng ngày của họ? Cả cuộc đời đều về các mối quan hệ và mối quan hệ thì xoay quanh việc trò chuyện. Vậy nếu họ có thể học dù chỉ một chiến lược giúp họ trong các cuộc trò chuyện, nó sẽ cải thiện cuộc sống của họ rất nhiều. Nếu bạn nghĩ tới mọi thứ từ công việc tới mối quan hệ tình cảm, tình bạn, năng suất, tất cả đều phụ thuộc vào việc có những cuộc trò chuyện xuất sắc. Nhưng ai cũng nghĩ chuyện trò chuyện là dễ đúng không? Tất cả chúng ta đều cảm thấy như vậy. Chúng ta lớn lên và cảm thấy trò chuyện nên là điều dễ dàng vì chúng ta bắt đầu học cách làm điều đó khi mới một, một rưỡi tuổi là những đứa trẻ biết đứng nói. Và chúng ta tập luyện với vô số bạn đồng hành để trò chuyện mỗi ngày trong suốt cuộc đời. Vậy nên khi trở thành người lớn, ta cảm thấy lẽ ra mình nên là chuyên gia, lẽ ra mình nên giỏi việc này.
Nhưng với tư cách là một nhà khoa học, khi bạn nhìn sâu vào bên trong và thấy — ôi trời ơi — tất cả sự phức tạp đang diễn ra, bạn nhận ra: à, đây là lý do tại sao chúng ta có nhiều khoảnh khắc khó xử như vậy, tại sao chúng ta nói những điều không nên nói, tại sao chúng ta không nói những điều nên nói, tại sao chúng ta làm tổn thương nhau, tại sao chúng ta phòng thủ, tại sao chúng ta nhàm chán, tại sao chúng ta nổi giận và thù địch. Và có những chiến lược rất rõ ràng để giúp chúng ta đối phó với tất cả những điều đó.
Khi anh nói vậy, tôi nghĩ: có phải có rất nhiều người đang sống mà để lại ấn tượng sai lệch vì họ không biết cách trò chuyện không? Có thể họ bị ghét, có thể bị hiểu lầm vì họ chưa nắm được “khoa học” về cách có một cuộc trò chuyện hay.
Những ngày tồi tệ nhất, tôi lo rằng mọi người đều đi quanh mà bị hiểu lầm.
Khi nghĩ về việc nói chuyện, ngay cả khi tôi đang nói bây giờ, không có cách nào để đưa toàn bộ nội dung trong đầu và toàn bộ tính cách của bạn ra nói hết thành lời. Vì vậy chúng ta luôn phải chọn lọc. Chúng ta luôn lựa chọn một phần trong những gì mình có để chia sẻ với người khác qua cuộc trò chuyện.
Vậy nên chẳng ai làm điều đó hoàn hảo cả. Và tôi e rằng nhiều người đang thực sự vật lộn với việc này.
Nếu phải chỉ ra vài điều mà người ta mong muốn khi nghĩ về việc trở thành một người biết cách trò chuyện giỏi — mục tiêu thực sự của chúng ta là gì? Thường thì người ta muốn được thích, thậm chí được yêu mến. Thường thì chúng ta muốn tận hưởng các cuộc trò chuyện, không muốn chúng trở nên khốn khổ. Chúng ta muốn cảm thấy an toàn và được bảo vệ, không muốn những cuộc trò chuyện đó đáng sợ và tốn thời gian. Và chúng ta muốn đạt được các mục tiêu nghề nghiệp — thăng tiến, thành công và đưa ra quyết định tốt. Vậy nên những động lực cơ bản mà mọi người cố gắng đạt được qua cuộc trò chuyện thực ra phức tạp hơn chỉ là “tìm kiếm kết nối”. Khi đào sâu vào các mục tiêu trong những nhóm đó, đó giống như một chòm sao rộng lớn của các động cơ.
Tôi muốn anh dạy tôi cách nói chuyện thật sự giỏi.
Tôi không biết anh có cần tôi giúp nhiều không, Stephen, nhưng tôi rất sẵn lòng — ngay cả những người giao tiếp giỏi nhất cũng còn có chỗ để cải thiện.
Không, tôi nghĩ là có. Tôi nghĩ là có. Vì tuần trước tôi đã suy nghĩ về chuyện này và tất cả các cuộc trò chuyện mình đã có, các loại khác nhau. Có lần tôi gặp gia đình của một người cùng làm lần đầu tiên. Và, anh biết đấy, hơi căng thẳng vì những lần tiếp xúc như vậy — mọi người có những khoảnh khắc gặp người nhà hay gặp gia đình người yêu. Với tôi, thường là gặp gia đình đồng nghiệp, tôi thấy khá lo lắng vì tôi nghĩ họ có thể đang đánh giá mình. Tôi cũng từng có những cuộc trò chuyện kinh doanh khó khăn.
Bởi vì họ đang đánh giá anh.
Ừ, họ đang đánh giá tôi. Tôi có thể cảm nhận được. Và khi tôi bước vào những cuộc trò chuyện đó, tôi kiểu như, ôi trời. Rồi cuối cùng tôi bị đóng băng, hơi tê liệt. Và người ta có thể nghĩ với một người như tôi, người làm nghề này, chuyện nói chuyện sẽ dễ dàng. Tôi hoàn toàn không thấy vậy.
Thực tế là, càng nhiều — anh biết đấy — tôi càng nói chuyện với những người cấp cao, trong ban điều hành (C-suite), những người rất thành công. Và thực ra, những người càng cao và càng thành đạt thì càng có xu hướng nhận thức rằng kỹ năng này thật sự quan trọng và họ còn chỗ để cải thiện. Gần như họ nhận ra kỹ năng này có lẽ đã giúp họ đạt tới vị trí hiện tại. Và vì vậy họ muốn giỏi hơn nữa. Họ rất tinh ý khi nhận ra những khoảnh khắc lúng túng hay sai sót, và họ nghĩ: tôi thực sự muốn loại bỏ điều đó khỏi cuộc sống của mình.
Amen. Tôi hay nghiền ngẫm về một cuộc chạm trán lúng túng mà tôi gặp cách đây khoảng hai tuần rưỡi.
Tất nhiên.
Tôi kiểu như, lẽ ra tôi nên nói thế này thế kia. Nhưng thực ra khi đọc một vài công trình của anh, tôi đã nghĩ về những gì mình có thể làm. Và chúng ta sẽ bàn đến ý tưởng chuẩn bị cho những khoảnh khắc đó, mà tôi thường không làm vì tôi cho rằng mình nên “tự nhiên”.
Cho tôi hỏi, khi anh nói về những ví dụ khác nhau mà anh đang nghiền ngẫm, anh có cảm thấy mình có điểm yếu hay một thói quen lặp đi lặp lại mà anh nghi rằng cần cải thiện không?
Tôi nghĩ một trong số đó là tôi hơi hướng nội theo cách tôi tự phân loại. Và như những người biết tôi ở thế giới bên ngoài, tôi thấy mình càng trở nên hướng nội hơn. Đôi khi điều đó có thể bị hiểu sai. Trạng thái thoải mái của tôi là kiểu ở một mình mặc dù xung quanh là những người tôi rất quen thuộc. Nếu tôi ra khỏi nhà và đi tới phòng gym hay đâu đó, tôi có chút hoang mang. Vậy nên tôi luôn hơi cảnh giác, điều đó khiến tôi khép mình hơn. Khi tôi trò chuyện, đôi khi người khác có thể thấy tôi hơi đóng cửa. Và tôi không muốn mang điều đó vào những khoảnh khắc cần phải mở hơn. Với lại nói chung tôi rất ghét chuyện xã giao vặt.
Ừ. Anh không phải là người duy nhất như vậy.
Và tôi thường nói, đó là lý do tôi làm podcast — vì có thể đi thẳng vào những chuyện sâu, tôi có thể hỏi người ta về những trải nghiệm đau buồn của họ.
Thật ra trong các cuộc trò chuyện bình thường cũng có thể làm thế được. Anh có thấy mình mắc kẹt trong chuyện xã giao không?
Có. Khá nhiều. Tôi cố tránh. Tôi có chuyện hài này: một trong những người có uy tín nhất trên hành tinh mời tôi tới một sự kiện. Tôi từ chối vì sẽ có cả trăm người ở đó. Tôi chỉ không muốn ở trong một căn phòng suốt bốn tiếng với đám đông. Với tôi thì quá kiệt sức. Nếu tôi kể bối cảnh đó là gì, anh sẽ cười vỡ bụng. Đội của tôi bảo: “Mày phải đi cuộc họp đó. Đi đi. Và hãy tận hưởng.” Tôi thì nói: “Không, tao không đi. Ở đó quá đông người.” Nhưng đó kiểu là bản chất của tôi.
Tôi yêu môi trường này, nhưng tôi ghét chuyện phiếm. Và tôi ghét. Tôi không biết đó có phải là một điểm yếu hay không — có khi đó chỉ là bạn đang học để nhận biết sở thích của mình. Tôi nghĩ điều đó ổn. Có lẽ rồi chúng ta sẽ đến được điểm đó. Nhưng những nhóm lớn khiến tôi rất căng thẳng. Trò chuyện nhóm và phải xác định cấu trúc xem ai nên nói chuyện với ai, khi nào, và về điều gì rất áp lực đối với bộ não con người. Nó khác hẳn so với một cuộc trò chuyện thân mật một đối một, cái loại mà bạn có nhiều kiểm soát hơn. Và mục đích cũng rõ ràng hơn nhiều.
Vì vậy ta nên suy nghĩ về việc này. Có lẽ không nên coi đó là điểm yếu — ta có thể diễn giải lại — nhưng hãy nghĩ về “danh mục mối quan hệ xã hội” của bạn. Bạn đang nói chuyện với ai? Có phải là những người phù hợp không? Và có phải trong những sắp xếp, kích thước nhóm phù hợp không? Những gì chúng ta đang làm ngay bây giờ, một đối một, là một nhiệm vụ hoàn toàn khác so với đi đến một bữa tiệc với một trăm người. Nên tôi sẽ giúp bạn diễn giải lại chuyện đó sau. Được chứ.
Tại sao bạn lại chọn làm việc này? Có biết bao thứ bạn có thể làm với cuộc đời mình mà? Phải không — cuộc sống thật thú vị. Tôi thường nghĩ về những con đường không được chọn. Nhưng tôi rất vui khi đi trên con đường này. Tôi lớn lên ở vùng Bắc bang New York, bên một hồ nhỏ trong một thị trấn nhỏ. Đó là một nơi bé nhỏ nhưng rất đẹp. Và từ nhỏ tôi thích chơi thể thao, đặc biệt là thể thao đồng đội. Tôi thích tình bạn giữa phụ nữ từ khi còn bé. Và có lẽ điều ảnh hưởng định hình nhất là tôi là một sinh đôi cùng trứng. Tất cả những điều tôi vừa mô tả, tôi nghĩ hoặc là dấu hiệu cho thấy tôi yêu giao tiếp đến mức nào, hoặc là đã hình thành nên tình yêu đó. Dù thế nào, tôi bước vào đại học với sự quan tâm sâu sắc tới việc hiểu con người và hành vi của họ. Và khi đến Harvard, tôi nhận ra, à, có cả những lĩnh vực như tâm lý xã hội và truyền thông được cho là nghiên cứu về giao tiếp, nhưng chẳng ai thực sự chịu sao chép các cuộc hội thoại thực tế và nghiên cứu chúng trên quy mô lớn. Và đó là điều tôi đã làm suốt 15 năm qua.
Việc là sinh đôi cùng trứng đã định hình bạn như thế nào trong chuyện này? Sinh đôi của tôi tên là Sarah. Là sinh đôi cùng trứng, có nhiều điều giống như khi có một người anh/chị em thân thiết, tôi chắc chắn vậy. Nhưng sinh đôi cùng trứng giống như bạn có một phiên bản khác của chính mình trong thế giới này. Chúng tôi ngủ chung phòng. Chúng tôi chơi cùng đội thể thao. Chúng tôi chơi trong ban nhạc cùng nhau. Nó giống như được chứng kiến một phiên bản của chính mình ngay sát bên. Tôi thấy cô ấy thất bại và nghĩ, ồ, mình sẽ tránh điều đó. Và tôi thấy cô ấy thành công — cô ấy buông một câu chuyện cười tuyệt vời, cô ấy trả lời một câu hỏi tuyệt vời. Tôi biết mình cũng có thể làm thế vì chúng tôi có cùng DNA, cùng khả năng. Ở một mức độ vô thức nào đó, tôi nghĩ tôi đã luôn theo đuổi, cố gắng giúp người khác tìm thấy điều đó trong các mối quan hệ của họ — trong tình bạn, trong các mối quan hệ lãng mạn, trong hợp tác công việc. Bởi vì tôi đã thấy điều đó tuyệt vời đến thế nào đối với hai con người: bạn có thể thân thiết cỡ nào và có thể hiểu nhau nhiều đến mức nào khi giao tiếp tốt.
Vậy bạn đã làm những nghiên cứu gì? Bạn đang dựa vào những tham chiếu nào? Bạn tự làm nghiên cứu chứ? Rất nhiều. Hãy cho tôi biết khối lượng nghiên cứu cỡ nào. Có lẽ là rất nhiều. Gần như tôi là một học giả đang phục hồi — tôi đã làm việc trong học viện nghiên cứu khoa học hành vi được 20 năm. Tôi biết tôi trông trẻ quá mức. Tôi bắt đầu ở bậc sau đại học nghiên cứu về cảm xúc, đặc biệt là lo âu. Không phải loại lo âu cần thuốc hay liệu pháp nhất thiết, mà là những loại lo âu xã hội mà người ta cảm thấy liên tục trong ngày. Và tìm hiểu, ừm, nó ảnh hưởng như thế nào đến các hành vi khác nhau — chẳng hạn cách chúng ta đàm phán, cách chúng ta nhận lời khuyên từ nhau, hoặc cách chúng ta thể hiện khi thuyết trình trước công chúng — những thứ kiểu đó. Rồi tìm ra các chiến lược và mẹo để giúp người ta quản lý lo âu đó hiệu quả hơn.
Một trong những phát hiện lớn của tôi là cách chúng ta tái diễn giải lo âu thành hưng phấn. Đó là một chuyển đổi rất dễ: thực tế chúng đều là cùng một cảm xúc vì cả hai đều có mức kích thích cao, năng lượng cao, cortisol cao (hormone stress), nhịp tim cao, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Bạn chỉ cần thay đổi cách nghĩ của mình trong đầu. Nói thẳng ra thành lời, như “Mình phấn khích” sẽ thay đổi cách bạn đánh giá cảm xúc đó. Vì vậy bạn thực sự trải nghiệm cảm giác phấn khích. Điều đó giúp bạn thể hiện tốt hơn trong nhiều tình huống khác nhau.
Vậy bạn có thực hiện một nghiên cứu năm 2011 chứ? Đúng. Nghiên cứu “Nervous Nelly Negotiation” (Đàm phán của cô Nelly Lo Lắng). Nghiên cứu đó nói về đàm phán cụ thể. Việc tái định nghĩa lo âu thành phấn khích được công bố trong một bài báo có tên “Get Excited”. Bài báo đó thậm chí còn được đưa vào bộ phim Inside Out. Ôi, thật sao. Ừ. Có một cảnh hay lắm khi nhân vật chính sắp bị một cơn hoảng loạn. Và Joy lẻn vào một khu chứa những “nhân viên tí hon” và nói: ngưng vẽ hết tất cả những kịch bản về việc mọi thứ sẽ đi tệ. Thay vào đó, hãy vẽ ra cách mọi thứ có thể diễn ra tốt đẹp. Hay lắm. Tôi đang ngồi trong rạp với bọn trẻ và chồng tôi nhìn qua rồi hỏi: “Cái đó có phải việc của cô không?” Và tôi bảo: “Ừ, ừ, đó là việc của tôi.”
Vậy những nghiên cứu đó cho thấy gì — cả nghiên cứu “Nervous Nelly” và nghiên cứu về phấn khích? Khi chúng ta cảm thấy lo âu, như hầu hết mọi người khi đàm phán, vì đó là môi trường căng thẳng, đầy bất định và thiếu kiểm soát — công thức sinh ra lo âu — chúng ta có xu hướng muốn thoát khỏi. Chúng ta muốn giảm cảm giác đó bằng cách nhượng bộ hoặc muốn bỏ đi, đúng không? Rời khỏi cuộc tương tác. Đó là phát hiện chính của bài báo về lo âu và đàm phán. Còn bài báo về tái diễn giải lo âu thành phấn khích chỉ ra nhiều cách khác nhau để thuyết phục bản thân rằng bạn đang phấn khích, chỉ bằng cách nói “Mình phấn khích” to lên. Và khi làm vậy, bạn sẽ tập trung vào cơ hội hơn là mối đe doạ — vào cách mọi thứ có thể diễn ra tốt đẹp thay vì tệ hại.
Và nó có hậu quả vô cùng lớn về sau,
giúp bạn hát hay hơn, giúp bạn nói trước công chúng tốt hơn, giúp bạn hợp tác hiệu quả hơn.
Vậy nên đó là một can thiệp rất, rất mạnh mẽ.
Còn cơ chế của nghiên cứu là như thế nào?
Chúng tôi sẽ mời mọi người đến, rồi bảo họ, này Stephen, bạn sẽ hát karaoke trước khán giả. Mọi người bắt đầu cảm thấy khá lo lắng về chuyện đó, điều đó là tự nhiên.
Rồi ngay trước khi họ đứng lên hát bài đó, chúng tôi nói, được rồi, một người làm thí nghiệm sẽ hỏi bạn đang cảm thấy thế nào. Một số người trong các bạn, chúng tôi muốn các bạn trả lời là bạn cảm thấy phấn khích. Và một số người nữa, chúng tôi muốn các bạn nói là bạn cảm thấy lo lắng. Chỉ riêng điều đó thôi, khi tôi hỏi, Stephen, bạn đang cảm thấy thế nào bây giờ? Và bạn trả lời?
Lo lắng.
Tuyệt. Được rồi, đi hát đi. Bạn đi. Những người nói “tôi lo lắng” hát kém hơn so với những người nói “tôi phấn khích”. Họ lên sân khấu, nhịp điệu kém hơn, không đúng cao độ, nhịp phách kém hơn. Chúng tôi đo bằng phần mềm khi họ thực sự đang hát trước các người làm thí nghiệm.
Chỉ bằng việc tôi nói, tôi rất phấn khích.
Ừ.
Ví dụ hôm nọ khi tôi gặp gia đình một thành viên trong đội, lẽ ra tôi nên nói với bản thân là, tôi rất háo hức được gặp họ.
Còn nhiều thứ khác nữa. Và điều này quan trọng: nó không phải lúc nào cũng hiệu quả, đúng không? Nếu bạn đang sợ đến mức kinh hoàng và đó thực sự là chuyện khủng khiếp, như bạn sợ mẹ bạn sẽ chết, và hóa ra mẹ bạn mắc bệnh nan y, thì sẽ rất khó để bạn cảm thấy phấn khích về chuyện đó. Nhưng ở rìa, nếu bạn đang phân vân giữa cảm giác lo lắng hay phấn khích, trong đầu bạn, nếu bạn thực sự thuyết phục được bản thân rằng bạn thực sự phấn khích và mọi chuyện có thể tốt đẹp — tôi sẽ làm chủ kỳ thi này. Tôi sẽ tỏa sáng trên sân bóng rổ — thì cái chuyển đổi đó, nếu lặp lại đủ nhiều, thực tế sẽ có khả năng trở thành sự thật hơn. Và chắc chắn trước một cuộc trò chuyện quan trọng,
như gặp gia đình đồng nghiệp của bạn.
Thật thú vị. Tôi có một kênh hậu trường gọi là Behind the Diary trên YouTube. Và hôm nọ khi tôi đi gặp Jimmy Fallon, vì chuyện đó hơi ngoài sở trường của tôi — lên chương trình truyền hình đêm muộn ở Mỹ và phải cố vui vẻ trong khoảng bảy phút hay gì đó. Nên tôi đã sợ phát khiếp vì tôi là người rất nghiêm túc.
Trước khi tôi bước ra, có một video quay lại tôi và tôi đã nói với đội của mình, những gì tôi nói với chính mình trước khi màn nhỏ hé mở là, chuyện này sẽ tuyệt vời. Không thể chờ đợi được. Bạn đã chuẩn bị cho việc này rồi. Tôi nói tất cả mấy lời vớ vẩn đó trong đầu, nghĩ là thật ra chỉ là vớ vẩn. Rồi tôi bước ra, và tôi đã có khoảng thời gian tuyệt nhất trong đời. Mọi thứ tuyệt vời.
Tuyệt.
Và tôi đã làm một video về việc đó, về cách mà, bạn biết đấy, tôi không phải là người tin vào những điều thiếu sự nghiêm túc và bằng chứng. Và tôi đã không có bằng chứng.
Giờ thì bạn có.
Giờ thì tôi có.
Bây giờ tôi có một nghiên cứu chứng minh rằng nó không phải vô nghĩa.
Cái này thú vị. Tôi nghĩ đó là khởi đầu hành trình khoa học của tôi, nhận ra rằng cách chúng ta nói với người khác và cách chúng ta nói với chính mình, đặc biệt là theo cách lặp đi lặp lại. Nếu bạn nghĩ về, được rồi, bạn đã làm thế trước khi lên Jimmy Fallon. Bây giờ, nếu bạn làm điều đó trước lần gặp gia đình đồng nghiệp tiếp theo thì sao? Bây giờ, nếu bạn làm điều đó trước khi phỏng vấn Bill Gates thì sao? Nếu bạn hình thành thói quen nói với bản thân là bạn phấn khích và điều đó trở nên hiệu quả với bạn, nó vô cùng có ý nghĩa và tích lũy theo thời gian. Vậy nên chỉ tập trung vào một lần thì có ích, nhưng nếu bạn biến nó thành thói quen, nó có hiệu ứng xoáy ốc hướng lên cho con người. Đó là khởi đầu hành trình khoa học của tôi khi nghĩ, ồ, nếu chúng ta có thể nghiên cứu một câu như “hãy phấn khích” hay “tôi phấn khích”, thì sao nếu chúng ta bắt đầu nghiên cứu những cách thức liên tiếp mà mọi người nói với nhau, không chỉ một câu, mà như mọi lượt trong một cuộc trò chuyện — trước đây chưa ai làm điều đó.
Và nghiên cứu đàm phán mà bạn làm, cơ chế là gì?
Ừ, đó là một nhánh rộng của văn liệu. Mọi người đã nghiên cứu đàm phán trong nhiều thập kỷ rồi. Và hầu như mọi trường kinh doanh và trường luật đều có một khóa học đàm phán rất hay dựa trên tất cả những công trình nghiêm túc này. Điều chưa được nghiên cứu về đàm phán là cảm xúc của mọi người. Khoảng 15 năm trước, các học giả bắt đầu đi đến điểm rằng, ồ, cảm xúc của con người quan trọng. Khi họ cảm thấy lo lắng hay giận dữ, đó thực sự là một sự khác biệt quan trọng, cảm nhận bên trong của bạn khác với điều bạn đang thể hiện với người đối diện. Trong bài báo này, chúng tôi thấy rằng ở mức cơ bản, hầu hết mọi người cảm thấy lo lắng trước và trong khi đàm phán vì đó là môi trường căng thẳng. Có lẽ một trong những lợi ích lớn nhất của việc tham gia khóa học đàm phán là bạn được luyện tập nhiều lần. Và nhờ đó bạn quen với tiến trình làm việc. Đó có thể là điều rút ra lớn nhất từ việc tham gia một khóa huấn luyện như vậy. Và trong bài báo này, chúng tôi có tỷ lệ cơ bản đó: nhìn xem, ai cũng cảm thấy lo lắng.
Rồi hậu quả tiếp theo của việc cảm thấy lo lắng là gì? Và chúng tôi thấy, chúng tôi để mọi người tham gia những trò chơi đàm phán. Chúng tôi thấy rằng người ta có nhiều khả năng rời đi sớm hoặc nhượng bộ nhiều hơn để giảm bớt cảm giác lo lắng.
Đưa ra những đề nghị tệ.
Ừ. Hoặc tùy vào mục tiêu của bạn, đúng không? Nếu mục tiêu của bạn là giành được nhiều giá trị, thì việc nhượng bộ và cho đi tiền bạc sẽ không giúp bạn đạt được điều đó.
Ví dụ nếu tôi xin tăng lương với sếp, và tôi rất rất lo lắng, tôi có nhiều khả năng hạ kỳ vọng của mình, chấp nhận một đề nghị tệ và rời khỏi tình huống sớm hơn.
Chính xác.
Vậy tôi phải làm gì về chuyện đó?
Ôi, có rất nhiều cách. Nếu chúng ta nói về xin tăng lương, điều bạn muốn là vào buổi nói chuyện đó với càng nhiều quyền lực cá nhân càng tốt. Một cách để làm điều đó là trước tiên hãy có một lời mời làm việc ở chỗ khác.
Vậy chúng ta gọi điều này là phương án thay thế tốt nhất khi không đạt được thỏa thuận — một BATNA. Bạn muốn củng cố BATNA của mình. Vậy nếu sếp bạn nói không, tôi sẽ không tăng lương cho bạn, bạn có thể thẳng thắn nói, tôi sẽ đi nhận lời mời làm việc kia vì tôi vừa nhận được một đề nghị tốt hơn từ anh chàng đầu phố. Còn nếu bạn không muốn nhận lời đề nghị kia thì sao? Khi đó bạn cần trung thực với chính mình về mức độ quyền lực bạn có trong cuộc đàm phán.
Nhiều người hay mắc lỗi là vào phòng với thái độ chống nạnh, kiểu tôi đáng được trả nhiều hơn. Có rất nhiều câu hỏi bạn nên hỏi trước để biết, liệu mình có đang đàm phán với đúng người không? Công ty có đủ tiền để cho tôi nhiều hơn không? Tôi có thể biện hộ điều này theo cách nào khiến họ thấy thuyết phục? Không phải việc bạn muốn thế là đủ — họ cần phải muốn giữ bạn lại và cảm thấy bạn đang được đền đáp một cách công bằng và hào phóng. Tất cả điều đó đòi hỏi phải hỏi nhiều câu trước khi bạn lao vào và bắt đầu đưa ra yêu cầu.
Trong bối cảnh đó, nếu bạn làm cho tôi, bạn sẽ cố gắng thuyết phục tôi thế nào? Bạn sẽ nói gì? Bởi vì tôi nghĩ rất dễ khiến ai đó phản ứng phòng thủ khi bạn lao vào xin tiền. Ừ. Nếu bạn làm vậy—100%—rất khó để tôi trả lời vì có lẽ đây là giá trị cá nhân của tôi. Như thể tôi tạm bỏ chiếc mũ chuyên gia xuống một lát. Tôi nghĩ cách tốt nhất để được tăng lương là hãy xuất sắc. Làm những việc có giá trị, và công ty sẽ tự động trả bạn nhiều hơn mà bạn không cần phải xin.
Vì vậy trong thâm tâm, câu hỏi làm sao để có một cuộc nói chuyện xin tăng lương — tôi mong bạn thậm chí không phải tới bước đó. Nếu bạn thực sự biến mình gần như không thể thay thế và vô cùng giá trị, sếp sẽ đến nói: “Tôi phải giữ bạn lại. Bạn thật tuyệt vời. Bạn quá xuất sắc.” Đó là một cuộc nói chuyện dễ dàng hơn nhiều so với việc xông vào và nói: “Tôi, tôi không công bằng. Tôi không được trả đủ.”
Tôi nghĩ điều đó là đúng. Thông thường nếu ưu tiên của ai đó là những gì họ muốn, họ thường không đạt được điều mình muốn. Nhưng những người có ưu tiên đầu tiên là “tôi có thể cho đi gì” thường sẽ đạt được điều họ muốn.
Đúng vậy. Đó là một sự chuyển đổi tư duy. Nếu bạn ưu tiên nhu cầu của người khác, nghĩ về điều gì làm sếp bạn thấy có giá trị, điều gì có giá trị với tổ chức, và bạn vươn lên đáp ứng những nhu cầu đó, bạn sẽ làm mình trở nên có giá trị — và điều đó sẽ quay trở lại với bạn. Hy vọng là vậy. Và tôi nghĩ thường thì đúng như vậy. Hầu như luôn đúng trong khuôn khổ TALK. Và chúng ta sẽ đến đó. Chữ K là viết tắt cho kindness — lòng tốt. Không phải lòng tốt theo nghĩa vị tha thuần túy, kiểu tôi sẽ giúp sếp và làm mọi thứ anh ta muốn chỉ vì tôi quan tâm sâu sắc — điều đó có thể là một phần. Nhưng nó cũng là một vòng tuần hoàn: nếu bạn cho tổ chức những gì nó cần, điều đó sẽ quay trở lại với bạn. Bạn sẽ trở nên có giá trị và nhận được những gì bạn muốn. Đó là cách các mối quan hệ thường vận hành.
Thường khi tôi phỏng vấn người khác, tôi dẫn dắt; hôm nay, tôi sẽ theo bạn. Được rồi. Bởi vì bạn biết kết quả mà tôi và khán giả muốn hướng tới. Tôi có tất cả mấy thứ này ở đây. Tôi thích chúng. Đạo cụ tuyệt vời. Tôi có những khối xếp mà nếu ai không nhìn thấy cuộc trò chuyện thì chúng đánh vần T-A-L-K trên đó. TALK. Tuyệt. Và bạn hãy nói cho tôi chỗ tốt nhất để bắt đầu. Bạn biết đích đến tôi muốn tới: tôi muốn trở thành người nói chuyện hay nhất, người thuyết phục, ảnh hưởng, được yêu thích nhất trên đời. Vậy tôi sẽ theo bạn dẫn.
Ôi trời. Nhiều quyền lực quá. Tôi thích lắm. Tôi thích nó rất nhiều. Hãy bắt đầu với chuyện này. Tôi muốn bạn nghĩ về một cuộc trò chuyện mà bạn đã có gần đây. Phải dài hơn năm phút. Hơn năm phút. Ừ. Tôi nghĩ ngay ra một cuộc. Đó là cuộc trò chuyện tôi có với bạn gái, nơi tôi chỉ muốn cô ấy biết rằng tôi thừa nhận mình đã sai. Tôi thừa nhận lẽ ra tôi nên có mặt nhiều hơn trong một khoảnh khắc cụ thể và tôi đã không làm được. Và tôi chỉ muốn thừa nhận. Thừa nhận. Và truyền đạt điều đó tới cô ấy. Và nói rằng tôi xin lỗi và tôi hiểu. Ừ. Và đây không phải lúc tôi tìm cách biện minh cho bất cứ điều gì. Không, thực tế là, khách quan mà nói, tôi lẽ ra nên chú ý và hiện diện hơn. Ừ. Tôi chỉ muốn cô ấy biết điều đó. Ừ.
Vậy là bạn kiểu thừa nhận mình có lỗi. Tại sao bạn muốn làm vậy? Bởi vì tôi thấy cô ấy đúng và tôi hối hận về hành vi của mình. Ừ. Có khi tôi không thấy cô ấy đúng, có lúc tôi phản ứng tranh luận. Trong trường hợp này, tôi nghĩ, nói chung thì tôi lẽ ra nên có mặt hơn. Đây là một thời điểm quan trọng với cô ấy. Nhìn lại, cách tôi cư xử không phải là điều tôi mong muốn.
Bạn muốn cô ấy cảm thấy thế nào trong và sau cuộc trò chuyện này? Được thấu hiểu. Và cô ấy thực sự được thấu hiểu, đó là điều chính. Tôi muốn cô ấy cảm thấy được thấu hiểu và, có lẽ, kết nối với tôi, nhưng thật ra hơn hết là tôi không muốn cô ấy lo rằng tôi không hiểu. Để cô ấy khỏi phải nói lại. Tôi chỉ muốn cô ấy biết là tôi hiểu.
Còn bạn muốn cảm thấy thế nào trong và sau cuộc trò chuyện? Tôi đoán tôi muốn xua tan cảm giác tội lỗi. Aha. Aha. Tốt. Tốt. Ừ. Bởi vì tôi cảm thấy tệ. Tôi cảm thấy như, không, thực ra. Và nó đè nặng lương tâm bạn. Bạn kiểu nghĩ, tôi phải nói điều đó. Tôi phải nhận lỗi vì nó làm tôi thấy mình là một kẻ tồi.
Được rồi. Tuyệt. Được rồi.
Khi chúng ta nhìn lại các cuộc trò chuyện và cố gắng mô tả mục tiêu của mình, rất nhanh thôi, bạn sẽ nhận ra mục tiêu của chúng ta rất phức tạp, rằng chúng ta muốn nhiều thứ. Tôi cũng đoán là có thể có yếu tố thời gian. Bạn có thể nói thêm một chút về điều đó không? Ví dụ bạn có bao nhiêu thời gian để đạt được những mục tiêu đó? Ý tôi là, dường như tôi không bao giờ có đủ thời gian. Nên nó kiểu, ừm… Tôi… tôi… tôi có khoảng có lẽ là 20 phút.
Tuyệt. Ồ, cũng khá đấy. Giá mà tôi có 20 phút với chồng mình. Ờm, tôi có một khung giúp chúng ta suy nghĩ về các mục tiêu trong giao tiếp và tôi gọi nó là la bàn hội thoại.
Được rồi. Và giống như một cái la bàn bạn có thể dùng để tìm đường ra khỏi sa mạc hay khu rừng, la bàn này giúp bạn quyết định hướng không nên đi, nhưng là trong cách nói chuyện. Vậy trục x—tôi sẽ đưa cái này lên màn hình cho ai đang xem video. Trục x, chạy ngang, là về mối quan hệ. Tôi sẽ để liên kết phía dưới.
Vậy trục quan hệ này: mục tiêu quan hệ cao là những điều bạn quan tâm mà phục vụ cho người kia hoặc cho mối quan hệ của bạn. Cuộc trò chuyện này nghe có vẻ rất nghiêng về mối quan hệ. Bạn thật sự kiểu như, tôi chỉ thực sự muốn cô ấy biết rằng tôi cảm thấy mình thật tồi tệ và tôi đang nhận lỗi. Rằng tôi quan tâm và có thể tôi sẽ không làm vậy nữa. Mục tiêu quan hệ thấp là những điều ta quan tâm mà phục vụ cho bản thân. Trong trường hợp này, bạn nói kiểu như, tôi muốn trút bỏ, thoát khỏi cảm giác tội lỗi; tôi đã cảm thấy tệ.
Trục y thì về trao đổi thông tin. Mục tiêu thông tin cao phụ thuộc vào việc trao đổi thông tin chính xác. Về cơ bản, lý do con người phát triển khả năng giao tiếp ngay từ đầu là để truyền những gì trong đầu tôi sang bạn một cách chính xác. Nhưng chúng ta quan tâm đến rất nhiều thứ mang tính thông tin thấp. Nên nó không phải lúc nào cũng là trao đổi thông tin. Đôi khi còn là che giấu.
Trong trường hợp này, bạn có mục tiêu thông tin cao — bạn muốn phần nào thuyết phục cô ấy, chứng minh rằng bạn là người tốt và cô ấy nên ở lại với bạn, tức là tin bạn. Nhưng bạn cũng có những mục tiêu thông tin thấp, như bạn không muốn cuộc trò chuyện này trở nên khó chịu về mặt cảm xúc. Bạn còn có mục tiêu thông tin thấp khác, như giới hạn thời gian. Bạn cần bảo vệ thời gian của bạn và của cô ấy. Và vì vậy chúng ta luôn bị giới hạn bởi thời gian và nguồn lực nhận thức. Ý nghĩa của cái khung này là giúp ta vẽ tất cả những mục tiêu đó một cách có logic. Mỗi ô vuông đều tốt. Chúng ta sống ở cả bốn ô. Không phải cố gắng chỉ tới ô này hay ô kia. Chỉ là giúp mô tả tất cả những điều mà thực sự chúng ta quan tâm, gần như để xác nhận chúng và nói: nghe này, hoàn toàn hợp lý khi bạn muốn giảm bớt cảm giác tội lỗi. Rất đáng khen khi bạn muốn gửi tín hiệu cho cô ấy rằng bạn đang nhận lỗi về sai lầm này. Hợp lý khi bạn có giới hạn thời gian. Hợp lý khi bạn không muốn các cuộc trò chuyện của mình trở nên khó chịu. Vậy nên mỗi ô được đặt tên tích cực.
Cao thông tin, cao quan hệ là về kết nối. Thường bạn sẽ nghe các chuyên gia giao tiếp chỉ nói về kết nối, nhưng đó quá hẹp. Không phải là điều duy nhất ta quan tâm. Ở phía dưới này, thấp thông tin, cao quan hệ là về thưởng thức/tận hưởng.
Cái “thông tin” ở đây nghĩa là gì? Là lượng thông tin chính xác mà bạn đang cố gắng hoặc cần trao đổi với nhau. Nếu chúng ta chỉ ngồi im và tôi hú một bài hát và tôi nói kiểu, tôi thích áo của bạn, thì chúng ta không trao đổi nhiều thông tin, nhưng có thể đang có một tương tác rất dễ chịu với nhau. Vậy không phải mọi cuộc trò chuyện đều là về trao đổi thông tin lớn, mặc dù nhiều người nghĩ là như vậy. Bạn biết những người này chứ — họ rất giao dịch. Họ cảm thấy cuộc trò chuyện là nơi bạn chỉ nói những điều với người khác và họ sẽ nói những điều họ biết lại với bạn. Đó là một sai lầm lớn.
Vậy nên “vui vẻ”, tôi thấy nó ở phía dưới bên phải. Vui vẻ. Đúng. Bởi vì nó không phải về trao đổi thông tin lớn, nhưng là về kết nối. Chính xác.
Ồ, và điều này rất quan trọng. Nhiều sinh viên của tôi ở Harvard gần như quên mất ô này. Họ kiểu như, nếu chúng ta không thuyết phục và đưa ra quyết định, thì chúng ta không sống, đúng không? Nhưng điều này rất quan trọng, đặc biệt theo thời gian. Nếu chúng ta không thích ở bên nhau, tôi sẽ không mong chờ được nói chuyện với bạn lần nữa. Điều đó đúng ở nơi làm việc lẫn ngoài công việc.
Phía dưới bên trái về cơ bản là sự xét đoán. Chúng tôi gọi nó là bảo vệ. Bảo vệ thời gian của bạn, bảo vệ danh tiếng, bảo vệ thông tin. Nên là che giấu, giữ bí mật, hành động nhanh. Chúng ta không thể ngồi ở đây hàng giờ đồng hồ. Rồi còn bảo vệ danh tiếng — bạn quan tâm đến việc để lại ấn tượng tốt với người khác. Tôi muốn bạn nhìn nhận tôi là thông minh, ấm áp, điềm tĩnh và đáng tin cậy. Đây là những mục tiêu vì bản thân, thuộc loại thấp quan hệ hoặc thấp thông tin.
Rồi lên phía trên bên trái là thấp quan hệ nhưng cao thông tin. Những mục tiêu này phục vụ bản thân nhưng là về thông tin — thường là liên quan đến công việc: thuyết phục, đưa ra quyết định, động não, v.v.
Vậy nếu tôi muốn được mọi người thích và có mối quan hệ tốt, tôi cần ở phía bên phải của la bàn này. Có đúng không?
Thế còn nếu có ai đó tin bạn và yêu bạn, nói điều gì đó với bạn trong sự tin cậy, rồi bạn đi kể cho mọi người khác biết thì sao? Bạn mất lòng tin, đúng không? Ừ. Vậy không phải là bạn chỉ được phép sống ở bên phải của la bàn vì sự xét đoán cũng rất quan trọng cho mối quan hệ. Ở đây, bạn sẽ ở trong một mối quan hệ mà hy vọng là hai người sẽ cùng động não, cùng đưa ra quyết định. Ngay cả với một người bạn, bạn cũng cần phối hợp lựa chọn tốt với nhau, kiểu như tối nay đi ăn ở đâu. Vì vậy một khát vọng là cố gắng ở bên phải càng nhiều càng tốt.
Và thực ra, có tư duy thúc ép bản thân cố gắng nghĩ về những mục tiêu mang tính vì cộng đồng hơn, thường xuyên hơn là một mục tiêu đáng quý. Nhưng này, chúng ta đều có những nhu cầu thực tế. Nên bạn không thể chỉ sống mãi ở một phía của la bàn. Vấn đề là di chuyển quanh nó theo cách khôn ngoan và thực sự phục vụ những điều bạn quan tâm.
Hiểu rồi.
Bạn có hình dung được mục tiêu của bạn trong cuộc trò chuyện mà bạn vừa mô tả sẽ là gì không?
Xin lỗi — đó là hành động mang tính quan hệ cao và không nhiều về mặt thông tin. Bởi vì tôi không có nhiều điều để nói. Đơn giản là để cho người ta biết rằng tôi xin lỗi. Và tôi không đưa ra một lời giải thích dài dòng hay nhiều lý do bào chữa. Tóm lại là, nghe này, tôi đã sai. Vâng, tôi hiểu.
Chúng ta nói về lời xin lỗi một chút được không?
Được thôi.
Tôi thích bạn chọn ví dụ này, và cách bạn mô tả. Tôi thích cách bạn nói là bạn không giải thích dài dòng lý do vì sao bạn làm như vậy. Nhiều người nên xin lỗi theo cách đó hơn. Nhiều người, bản năng khi xin lỗi là quay lại vấn đề và cố biện hộ hoặc giải thích vì sao họ làm sai. Điều đó không hiệu quả. Cái hiệu quả hơn là những gì bạn vừa mô tả: nhận trách nhiệm và nói, nhìn này, tôi đã phạm sai lầm và tôi rất xin lỗi, tôi cảm thấy tệ về điều đó. Và thành phần hiệu quả nhất của một lời xin lỗi thực ra là đưa ra lời hứa sẽ thay đổi. Nếu bạn nói với bạn gái, tôi nhận ra tôi đã sai ở đây. Tôi sẽ không làm điều đó nữa. Đây là cách tôi sẽ khác trong tương lai, một kế hoạch cụ thể. Nghe điều đó rất thuyết phục vì cô ấy thấy bạn đã nghĩ tới chuyện đó, và nó còn đo lường được vì cô ấy có thể thấy về sau bạn có thực hiện lời hứa đó không? Bạn có làm theo lời hứa sẽ không phạm sai lầm nữa hay không?
Có điểm nào mà bạn xin lỗi quá nhiều không?
Chúng tôi đã nghiên cứu chuyện này. Tôi đã làm một số nghiên cứu về vấn đề đó. Chúng tôi bắt đầu bằng việc nhìn vào tần suất xin lỗi trong các cuộc hội thoại bình thường. Việc ai đó xin lỗi quá nhiều khá hiếm, nhưng dường như trong một cuộc hội thoại, nếu bạn xin lỗi hơn hai lần, nó bắt đầu trở thành lời nhắc về điều tồi tệ đã xảy ra. Giống như bạn cứ lặp lại mãi và điều đó kéo bạn trở lại sự tiêu cực thay vì tiến lên.
Chúng tôi cũng nghiên cứu lời xin lỗi trong một bộ dữ liệu rất lớn về các phiên điều trần xin phóng thích có điều kiện (parole hearings), giữa những người đã phạm tội rất nghiêm trọng. Chúng tôi xem loại lời xin lỗi họ đưa ra trong những phiên đó. Ở đó dường như bạn thực sự không thể xin lỗi quá nhiều — càng nhiều càng tốt. Và một lần nữa, thành phần hiệu quả nhất là đưa ra lời hứa sẽ thay đổi trong tương lai. Tôi sẽ làm thế này khi ra tù: tôi sẽ tham gia AA, tôi sẽ sống với bà, đây là công việc tôi sẽ làm. Dù kế hoạch là gì, bạn thực sự có khả năng được ra tù cao hơn nếu có kế hoạch cụ thể.
Và khi bước vào những cuộc trò chuyện khó khăn đó, có điều gì cần chuẩn bị không? Vì cuộc sống của chúng ta đầy những cuộc trò chuyện khó, và thực ra chính việc tránh né chúng mới là thứ cuối cùng làm hỏng cuộc sống của ta nhiều nhất. Vậy khi bạn nghĩ về những cuộc trò chuyện khó mà tất cả chúng ta phải có với những người khó tính, liệu tôi có cần chuẩn bị cho điều đó không?
Điều này rất tự nhiên. Gần như mọi người bạn nghe nói về giao tiếp đều tập trung vào các cuộc trò chuyện khó. Tôi muốn gợi ý với bạn rằng đó là một cái nhìn rất hẹp về thế giới hội thoại. Thực ra, nghĩ về “cuộc trò chuyện khó” hơi nhầm tên một chút. Không phải là có những cuộc trò chuyện khó và những cuộc trò chuyện dễ. Mà trong mỗi cuộc trò chuyện đều có thể xuất hiện những khoảnh khắc khác biệt — nơi chúng ta dùng ngôn ngữ khác nhau để nói cùng một điều, nơi cảm xúc không khớp, nơi động cơ khác nhau. Tôi muốn cho bạn lời khuyên nhưng bạn thì không muốn nhận. Hoặc có gì đó chạm đến sự khác biệt về danh tính. Tôi là người Mỹ và bạn là người Anh. Vì vậy bất cứ khi nào bạn gặp những khoảnh khắc nhỏ thoáng qua của sự khác biệt theo tất cả những cách này, — và có thể ở đây tác giả đã có một hình ảnh minh họa. Ờ xem nào. Không, không có ở đây. Nó trông giống các lớp. Chúng ta nói về nó như các lớp của trái đất. Phía trên bề mặt là từ ngữ và âm thanh bạn nghe khi người ta nói. Ngay trên bề mặt là cảm xúc của con người. Tôi thấy hào hứng nhưng bạn thấy mệt mỏi và chán. Điều đó sẽ khó. Ngay phía dưới là động cơ của con người — điều tôi muốn đạt được. Điều đó lại quay về la bàn. Điều tôi muốn đạt được khác với điều bạn muốn đạt được. Chúng ta đều đi với một chiếc la bàn trong đầu, và chúng khác nhau. Phía dưới nữa là những niềm tin của chúng ta, đúng không? Tôi tin rằng di cư là một vấn đề, còn bạn tin rằng AI là vấn đề lớn hơn nhiều so với di cư con người. Chúng ta làm sao nói về điều đó một cách… Rồi tất cả chìm xuống như magma nóng trong mô hình các lớp ấy là bản dạng (identity) của chúng ta. Vậy nên ngay cả một cuộc trò chuyện dễ dàng — chúng ta đi hẹn hò, hai vợ chồng lái xe, bạn bè ngồi xem phim — bạn có thể vấp phải những khoảnh khắc nhỏ khó khăn bất kỳ lúc nào vì bất kỳ lý do gì, và bạn cần có bộ kỹ năng để đảm bảo nhiệt độ không tăng quá cao. Bộ kỹ năng đó là gì?
Có những nghiên cứu tuyệt vời về vấn đề này. Tôi thấy nó cực kỳ hữu ích trong đời mình. Nghiên cứu của Julia Minson, Mike Yeomans, Hannah Collins gọi là “receptiveness” — tức là sự tiếp nhận/cởi mở với quan điểm đối lập. Nó vừa là một tư duy. Khi ai đó đến với bạn điều gì đó có vẻ điên rồ, bạn không phán xét nó một cách tiêu cực. Bạn phải chống lại bản năng con người muốn nghĩ: “Điên thật. Sai rồi. Giờ mình sẽ thắng. Mình sẽ đúng và chứng tỏ bạn sai.” Bởi vì tất cả những bản năng đó phá hủy các cuộc trò chuyện và các mối quan hệ của chúng ta.
Tại sao?
Nó khiến chúng ta phản ứng phòng vệ ở phía bị nhận. Nó khiến ta có vẻ buộc tội và thù địch ở phía tấn công. Một khi ta rơi vào chế độ buộc tội và phòng thủ, cuộc trò chuyện bị phá vỡ. Nó không còn là về kết nối, tận hưởng, bảo vệ và tiến triển nữa. Giờ chúng ta đang ở một thế giới mới mà không đạt được bất kỳ mục tiêu nào.
Cô ấy nói có người đến với tôi rồi đến với bạn và nói điều gì đó thật điên rồ. Họ nói, bạn biết không, bầu trời là màu tím.
Ừ.
Thực ra, nó không phải màu xanh. Nó là màu tím.
Có một cụm từ kỳ diệu bạn có thể nói vào lúc đó. “Thật hợp lý khi bạn cảm thấy bầu trời là màu tím. Thật hợp lý khi bạn cảm thấy hào hứng khi nói với tôi rằng bầu trời là màu tím.” “Thật hợp lý khi bạn cảm thấy X về Y.” Thật hợp lý khi bạn hoài nghi về các podcast. Thật hợp lý khi bạn khó chịu vì tôi nói nhanh. Thật hợp lý khi bạn lo về AI. Dù người ta đang cảm thấy gì, dù họ thể hiện gì với bạn, ta có thể thừa nhận cảm giác đó vì những gì xảy ra trong đầu họ là thực tại của họ. Và ta phải nói điều đó ra trước khi làm bất cứ việc gì khác, ngay cả khi ta sắp phản đối họ một cách kịch liệt. Nhưng ta phải nói phần thừa nhận đó trước, giống như các nhà trị liệu luôn làm, để họ cảm thấy được nghe và thấy “ừ, mình an toàn ở đây” để họ có thể đứng cùng bạn ở phía bàn. Và bây giờ chúng ta sẽ cùng nhau tháo gỡ vấn đề lạ này. Bạn nói bầu trời là màu tím. Kể tôi nghe thêm đi. Như là, sao bạn lại cảm thấy bầu trời là màu tím? Bạn bị mù màu à? Hay bạn nhìn mọi thứ đều thành màu tím? Giờ tôi có thể hỏi bạn những câu về cách bạn có quan điểm đó và chúng ta có thể tìm hiểu, tôi có thể học về điều đó.
Tôi đoán rủi ro là bạn không muốn… Thừa nhận điều gì đó sai? Ừ. Tại sao không? Bạn không muốn có vẻ như đang nói, “Bởi vì nếu tôi nói: thật hợp lý khi bạn nghĩ bầu trời là màu tím, nhưng thực ra nó là màu xanh.”
Từ “nghĩ” quan trọng. Hãy nói “thật hợp lý khi bạn cảm thấy X về Y”, chứ không phải “thật hợp lý khi bạn nghĩ X về Y.” Suy nghĩ là nhận thức. Có rủi ro là nghe như ra vẻ khinh thường không? Có thể, nhưng trong thực tế, nó cảm thấy rất, rất tốt. Khi tôi áp dụng điều này, tôi có một bài tập trong lớp: chúng tôi ngồi vòng tròn, giả sử có năm sinh viên và bạn phải chia sẻ điều gì đó. Chúng tôi bắt đầu dễ: chia sẻ một bài hát bạn yêu thích. Người tiếp theo phải thừa nhận điều đó trước khi họ chia sẻ bài yêu thích của họ. Và bạn làm nhanh vòng quanh. Nên nói “Ôi, mình thích là bạn thích bài của Taylor Swift đó. Thật thú vị. Thực ra mình không thích Taylor Swift” nghe rất gượng gạo. Nhưng khi nói chuyện với sinh viên sau đó, họ nói, vâng, họ biết chúng tôi đang làm gì. Nó có vẻ quá đà khi nói như vậy về sở thích bài hát của người ta. Và vẫn cảm thấy tuyệt vời khi người bên cạnh nói, “Mình thích là bạn thích bài của Taylor Swift đó.” Sự thừa nhận — tất cả chúng ta đều rất khát khao được thừa nhận tới mức ngay cả sự thừa nhận ngớ ngẩn cũng cảm thấy tuyệt vời. Thế rồi khi tới vòng hai và mọi người chia sẻ điều họ thật sự đang vật lộn, và người bên cạnh họ nói, “Ôi, mình xin lỗi, điều đó nghe thật, thật khó khăn. Thật hợp lý khi bạn buồn về mẹ mình.” Giờ bạn đã có thói quen đó, và bạn khiến họ cảm thấy khá tốt về điều thực sự xứng đáng được thừa nhận.
Vậy tất cả là về việc phát triển những thói quen này, bất kể khác biệt hay tranh luận đến từ đâu. Ngược lại của điều đó là gì?
Ngược lại là cách người ta thường phản ứng tự nhiên, đó là cố gắng thắng cuộc và chứng minh họ sai và mình đúng. Nên bạn nói bầu trời là màu tím. Tôi nói, “Điên rồ. Bầu trời màu xanh.” Và rồi cuộc trò chuyện của chúng ta đi đâu? Nghe khủng khiếp cho bạn.
Thật thú vị. Tôi học điều này vì tôi từng thuê một người và khi chúng tôi nói về ý tưởng, từ đầu miệng người đó luôn là “Tôi không đồng ý.” Rồi họ trình bày quan điểm của họ. Tôi không biết vì sao nhưng tôi nhận thấy điều đó khiến tôi nổi giận. Tất nhiên rồi. Và tôi sẽ nói, “Không biết nữa, tôi nghĩ chúng ta nên làm như thế này.” “Tôi không đồng ý.” Rồi họ đưa lý do. Tôi nhớ đã nghĩ, chao ôi, thật… Thật mỉa mai vì mục tiêu của họ là thuyết phục bạn. Cuối cùng họ muốn bạn đồng ý với lập trường của họ. Đó hoàn toàn không phải cách thuyết phục hoạt động.
Cách duy nhất chúng ta thay đổi niềm tin thường là qua nhiều cuộc trò chuyện, khi ta ở cạnh người ta thích nói chuyện, tôn trọng và ngưỡng mộ. Theo thời gian, ta sẽ hơi uốn theo sức ép nhẹ nhàng của quan điểm khác họ đưa ra. Nếu tôi nói “Tôi không đồng ý, giờ chúng ta đánh nhau đi,” bạn sẽ phòng thủ và không còn thích nói chuyện với tôi, ngay cả khi bạn đúng. Và đúng, lúc đó không phải về đúng hay sai. Mục tiêu ở đây là giữ cuộc trò chuyện ở một trạng thái cảm xúc để nó có thể tiếp tục, để bạn còn tương tác tiếp.
Những nhà nghiên cứu về sự dễ tiếp nhận thấy rằng nếu bạn điều chỉnh phát ngôn của mình, nói kiểu “Tôi tự hỏi liệu bầu trời có thể là một màu khác không” thay vì “Bầu trời chắc chắn là màu xanh,”—có rất nhiều kiểu ngôn ngữ dè dặt như vậy—bạn có thể chia mình thành nhiều phần. Nếu bạn nói với tôi “bầu trời là màu tím,” tôi sẽ nói, “Ôi trời, với tư cách là bạn của bạn và là một họa sĩ, điều đó thật hấp dẫn với tôi. Với tư cách là một nhà sinh học hay nhà khí tượng, có lẽ chúng ta nên điều tra điều đó.” Thực ra là chia mình thành hai phần bất đồng. Thường đó mới là cảm nhận thật của chúng ta. Vậy nếu mẹ bạn nói điều gì đó có vẻ điên rồ, bạn thấy nó điên rồ, bạn có thể nói, “Với tư cách con gái của mẹ, con rất tò mò vì mẹ lại có quan điểm đó. Con rất muốn nghe thêm.” Bạn biết đấy, “Với tư cách đại diện cho Thế hệ Z, mình biết bạn bè mình sẽ muốn mình nói thế này.”
Nghĩa là bạn có thể ôm hai góc nhìn cùng lúc và điều đó rất hữu ích cho người đối diện để giữ cho cuộc trò chuyện tiếp tục. Nhưng tất cả các yếu tố trong “công thức cởi mở” này đều có sắc thái như vậy. Khá bất ngờ. Tôi nghĩ thường người ta coi những thứ này là điểm yếu vì bản năng của chúng ta là cố thắng và cho mình là đúng. Thay vào đó, ý tôi là, không — hãy thận trọng với các khẳng định của bạn. Thể hiện rằng bạn không chắc chắn về một số điều. Công nhận cảm xúc của họ. Bộc lộ rằng trong bạn có những phần không đồng tình, bởi vì bạn không chắc chắn về điều gì cả, để giữ cuộc trò chuyện tiếp tục, để còn một tia hy vọng thuyết phục họ về lâu dài.
Tôi nhớ Tali Sharrock kể cho tôi về một nghiên cứu. Cô ấy là một nhà thần kinh học ở London, và cô kể họ đặt hai người vào máy quét não và bắt họ xem ảnh rồi đi đến thống nhất về giá của một thứ gì đó. Rồi cuối cùng trong những nghiên cứu đó — tôi đang tóm tắt hơi quá đà, có lẽ cô ấy sẽ thấy ngượng — họ nghiên cứu những vùng nào trong não “sáng lên” khi bạn đang ở tình huống bất đồng so với đồng thuận. Và thực ra khi có người phản đối bạn thì nó làm não bạn vất vả hơn. Giống như những tiếng chuông báo động thần kinh vang lên và đột nhiên, như bạn mô tả, bạn có cảm giác gì đó? “Tôi lập tức phòng thủ” — đúng, tôi phòng thủ ngay. Đó là vậy: thực sự là trong não bạn. Khi quá trình đó khởi động, rất khó để tiếp tục tham gia trao đổi. Một số người gọi đó là “amygdala hijacking” (sự chiếm đoạt hạch hạnh nhân), mặc dù không hoàn toàn chính xác. Nhưng não bạn trông khác khi bạn ở trong tình huống bất đồng. Vì vậy, bất cứ điều gì chúng ta có thể làm bằng lời để hạ thấp phản ứng đó, để bạn không lập tức phòng thủ, sẽ rất hữu ích. Cô ấy đã cho xem hình ảnh não trong các bản quét khi có người không đồng ý với bạn. Và tôi nghĩ — có thể tôi đang đảo ngược chuyện — là gần như não tắt đi khả năng tiếp nhận trong khoảnh khắc đó.
Vì vậy, khi tôi viết chương này trong cuốn sách của mình có tên “Đừng phản đối”, đó là một chương cố ý khiêu khích vì người ta sẽ nghĩ “ý cô là gì? Không bao giờ được bất đồng với ai sao?” Không phải vậy. Ý tôi là, đừng để điều đầu tiên bạn nói là “Tôi không đồng ý.” Điều đó có thể đến sau. Hoàn toàn có thể đến sau, nhưng điều đầu tiên cần là kiểu: “Ồ, thật thú vị khi cô nói vậy. Tôi rất tò mò. Và điều đó hợp lý khi cô có thể cảm thấy thế.” Rồi bạn có thể tiếp tục thay vì nói “Tôi không đồng ý.”
Tôi gặp một cô gái tên Anne, cô ấy luôn nói “vâng, và…” thay vì “nhưng…”. Điều đó làm tôi ngạc nhiên vì quá khác. Khi tôi nói chuyện với cô ấy, bạn nói điều gì đó và cô ấy sẽ nói: “Ừ, và…” rồi thêm ý của mình. Có thể cô ấy hoàn toàn không đồng ý, nhưng tôi nhận ra cô đang làm vậy và tôi thích điều đó.
Chúng ta thường nghĩ “vâng, và” chỉ là kỹ thuật diễn xuất ứng biến, hài kịch v.v. Nhưng những diễn viên đó đã nắm bắt được điều gì đó sâu sắc hơn về giao tiếp nói chung. Nếu bạn xuất phát từ một tư duy hay một nơi tinh thần của “vâng, và…”, cơ bản bạn đang nói: tôi sẽ cho bạn lợi ích của sự nghi ngờ ở đây, mặc dù những gì bạn nói có vẻ hơi điên rồ. Đó là điều cần thiết để có các mối quan hệ tốt. Chúng ta đều sẽ có những khoảnh khắc ai đó cảm nhận hay nói điều gì đó có vẻ điên rồ. Nếu bạn phản ứng theo cách phủ nhận, đó là cách chúng ta giết chết mối quan hệ.
Chúng ta có nên loại bỏ từ “but” (nhưng) không? Bởi vì điều thường xảy ra là ai đó sẽ nói đúng như bạn vừa nói về việc công nhận cảm xúc. “Ừ, tôi hoàn toàn hiểu. Tôi nghĩ bạn có một điểm rất hay, Alison, nhưng…” Và ngay khi tôi nói “but” thì giống như tôi vừa lấy cây tẩy xóa mọi thứ bạn vừa nói.
Tôi rất muốn loại bỏ từ “but” — ừ, không phải “but” hai chữ T (một trò đùa), mà là từ “but” một chữ T. Bạn thật sự không cần nó. Bạn có thể trình bày cùng một ý bằng “và”. Nó ngay lập tức phơi bày rằng bạn đang trong trạng thái: “ôi tôi không thể chờ, tôi nóng lòng muốn nói điều trái ngược với những gì bạn đang nói”. Tinh thần của nó mang tính đối kháng.
Một trong những điều chúng tôi nhận thấy khi bàn về cuộc trò chuyện trên chương trình này là mọi người rất quan tâm đến việc được yêu thích. Họ thực sự muốn biết điều gì khiến họ bị ghét và họ thực sự muốn biết làm thế nào để được người khác thích.
Được thích là một động lực lớn. Nhưng đó chỉ là một trong nhiều điều chúng ta quan tâm khi cố đạt được địa vị. Địa vị là sự tôn trọng, ngưỡng mộ, được yêu mến trong mắt người khác. Được yêu mến thường đến từ sự ấm áp và duyên dáng. Sự ngưỡng mộ thường đến từ cảm nhận về năng lực. Vì vậy, lý tưởng là chúng ta muốn vừa có ấm áp vừa có năng lực.
Quay lại chuyện thời gian. Chúng ta có nên nói về khuôn khổ TALK không? Bởi vì sẽ có những gợi ý nhỏ về cách được yêu mến hơn trải khắp toàn bộ khuôn khổ. Được thôi. Bắt đầu với chữ T. Tôi sẽ để mấy thứ kia sang một bên. T trước hết — tôi chỉ muốn nói rằng như một khuôn khổ toàn diện, T-A-L-K là khuôn khổ toàn diện, có thể dạy được, thực tiễn và nghiêm túc về mặt khoa học nhất trên thế giới cho giao tiếp.
Cô là người phát minh ra nó à? Phải. Thế tất nhiên cô sẽ nói vậy. Nhưng khi tôi mới viết cuốn sách, tôi đã không nói điều đó đủ mạnh. Và trong gần một năm qua tôi đã nhận ra tại sao. Một phần là vì hầu hết mọi người chỉ tập trung vào những cuộc trò chuyện khó khăn. Còn chúng ta ở đây tập trung vào tất cả các cuộc trò chuyện, ngay cả những cuộc dường như nên dễ và vui. Là tất cả các cuộc trò chuyện, ở mọi nơi, cả cá nhân lẫn chuyên nghiệp.
Phần khác là tôi thực ra cũng không hẳn định làm điều này với tư cách một nhà khoa học. Nhưng cách chúng tôi làm nghiên cứu về cơ bản là xử lý ngôn ngữ tự nhiên; học máy phù hợp với thế giới AI mới này. Vậy khung (framework) này có thể được dùng bởi con người hoặc máy móc để huấn luyện mọi người trở thành người biết đối thoại hơn, và dùng như một tiêu chí để đánh giá sau sự việc, kiểu, được rồi, chuyện này diễn ra thế nào? Bạn làm tốt không? Hãy nhìn vào T-A-L-K và đánh giá.
Được rồi. Đây là thứ tuyệt nhất trên đời.
Cảm ơn, Steven. Được rồi. Cảm ơn vì đã công nhận.
Ồ, vâng.
Được rồi. T là topics.
Chủ đề.
Chủ đề. Chủ đề là những viên gạch cấu thành cuộc trò chuyện. Đó là những gì chúng ta chọn để nói về.
Rất đơn giản. Tất cả chúng ta đều có hiểu biết trực giác rằng chúng ta xử lý qua các mảng khác nhau. Đầu tiên, chúng ta sẽ nói về cuộc trò chuyện với bạn gái bạn. Rồi chúng ta sẽ nói về khung TALK. Rồi chúng ta nói về la bàn, hay bất cứ thứ gì. Chúng ta đang đi qua các chủ đề. Điều mà tôi nghĩ nhiều người không nhận ra là chúng ta đang chọn chủ đề mỗi lần chúng ta nói. Không chỉ lúc bắt đầu cuộc trò chuyện, như một câu mở đầu, kiểu, “này, bạn nghĩ gì về…”, không, mỗi khi bạn nói, chúng ta đang thực hiện những động thái nhẹ nhàng để giữ chủ đề hoặc chuyển sang chuyện khác. Cái hay ở chỗ đó là nó có nghĩa là tất cả chúng ta đều có quyền lực. Tất cả chúng ta đều có khả năng điều chỉnh cuộc trò chuyện theo chiều này hay chiều khác. Và tất cả chúng ta đều có thể làm tốt hơn việc đó.
Vậy trò chơi ở đây là chọn chủ đề tốt hơn, biết chủ đề chúng ta đang nhắm tới là gì?
Có nhiều mục tiêu. Vừa là về chọn chủ đề tốt hơn, vừa là làm thế nào để làm bất cứ chủ đề nào trở nên tốt hơn? Một lời khuyên rất lớn khi bạn bắt đầu nhận ra bộ não mình đang làm bao nhiêu việc trong một cuộc đối thoại trực tiếp là chuyển một phần công việc nhận thức đó sang lúc chuẩn bị trước. Ừm.
Chuẩn bị chủ đề trước. Điều này không có nghĩa là viết ra một chương trình nghị sự trước khi bạn gọi cho bố mẹ hay trước khi bạn gọi cho bạn gái. Điều nó có nghĩa là dành thậm chí 30 giây, có khi chỉ 10 giây trước khi bạn lao vào sự hỗn loạn của một cuộc nói chuyện để nghĩ về những gì bạn có thể nói hoặc điều gì có thể quan trọng để bạn nhớ hỏi. Hôm nay bạn có làm điều đó không?
Luôn luôn. Đôi khi bạn không cần phải làm, đúng không? Như hôm nay bạn đã làm. Bạn chuẩn bị kỹ. Bạn còn in ra mấy tấm thẻ ở đây. Và theo nghĩa nào đó, tôi đã chuẩn bị cho cuộc trò chuyện này suốt 20 năm. Tôi đã nghiên cứu những thứ này. Tôi thiết kế khung này. Tôi đã tham gia 80 podcast khác. Tất cả đó là sự chuẩn bị cho khoảnh khắc này.
Còn trong đời sống cá nhân của bạn thì sao? Có thể cho tôi một ví dụ nơi bạn đã chuẩn bị chủ đề?
Mọi cuộc trò chuyện mà tôi biết sẽ tới. Cho tôi một ví dụ. Với Cosi, ờ, trước khi tôi đến đây. Người đó là thành viên trong đội của chúng tôi. Vâng. Cảm ơn. Tôi đã nghĩ về, tôi muốn hỏi cô ấy việc chuyển từ London sang LA như thế nào. Tôi muốn hỏi cô ấy cảm giác khi làm việc với bạn ra sao.
Cô ấy nói tất cả tốt, toàn điều tốt. Toàn điều tốt. Câu hỏi tiếp theo. A nghĩa là gì?
Tôi đùa thôi. Tôi đùa. Tôi đùa.
Thật buồn cười. Ờm, tôi thường sẽ, ừm, nên bạn thấy đó, không phải khoa học tên lửa. Nó thực sự chỉ là một chút suy tính trước. Những loại câu hỏi hay chủ đề nào tôi có thể hỏi bạn để làm cho cuộc trò chuyện của chúng ta cảm thấy tốt hơn thay vì chỉ ứng biến tại chỗ và nói về một thứ ngẫu nhiên tôi thấy trong phòng. Tôi cố gắng làm điều này trước mỗi cuộc trò chuyện bây giờ vì tôi biết nó mạnh thế nào và tử tế nhường nào. Nếu bạn gọi ai đó và bạn nghĩ, ô, đúng, con họ sẽ học đàn ghi-ta. Mình nên nhớ hỏi về chuyện đó. Hoặc, bạn bè mình có buổi thuyết trình lớn ở chỗ làm. Mình nên nhớ hỏi nó diễn ra thế nào. Điều đó có nghĩa là bạn sẽ nhớ hỏi họ. Và điều đó thật tử tế. Họ cũng hào hứng để nói về nó. Mọi thứ trở nên tốt hơn. Vậy nên chuẩn bị chủ đề là điều vô cùng quan trọng. Trong nghiên cứu của chúng tôi, khi phân ngẫu nhiên mọi người thành nhóm chuẩn bị chủ đề hoặc không, những cuộc trò chuyện mà người ta nghĩ trước, ngay cả chỉ 30 giây, họ cảm thấy bớt lo lắng hơn. Cuộc nói chuyện trôi chảy hơn nhiều. Ít hiện tượng không liền mạch trong lời nói hơn — những tiếng “ừm”, “ờ”, vấp giữa các chủ đề. Họ đi qua nhiều chủ đề hơn, điều này thường là tốt. Có khả năng cao hơn để dừng ở những chủ đề hay. Bạn ít có xu hướng bộc phát nói ra những thứ bạn không muốn chia sẻ. Đó là một chiến lược cực kỳ hiệu quả. Và nó không cần phức tạp. Tôi đã thành thói quen đặt hai ba gạch đầu dòng cho người ta trong ghi chú Google Calendar của mình khi biết có một cuộc họp sắp tới. Và bạn thậm chí không cần làm ngay trước. Ví dụ, một tuần trước, nếu thoáng nghĩ trong đầu rằng mình muốn hỏi Stephen về việc bạn có muốn có con không, tôi có thể viết đó như một gạch đầu dòng nhỏ trong ghi chú lịch cho lúc tôi sẽ ở cùng bạn. Và tôi sẽ có khả năng nhớ hơn.
Bạn có cảm thấy hoài nghi về điều này không?
Không. Tôi chỉ nghĩ nó có lẽ khiến bạn, quay lại điểm về mức độ dễ mến, nó có lẽ khiến bạn trở nên dễ mến hơn. Dễ mến hơn nhiều. Vâng. Thực tế, nếu bạn đạt được nhiều mục tiêu hơn của mình, dù là mục tiêu mang tính nhiều thông tin hay ít thông tin, nhiều quan hệ hay ít quan hệ, tất cả điều đó khiến bạn dễ mến hơn. Bạn trông có vẻ hiệu quả hơn. Bạn trông ấm áp hơn, đặc biệt khi bạn nghiêng về những mục tiêu xã hội, mang tính kết nối cao. Bởi vì ai cũng nói rằng, nếu bạn quan tâm đến người khác, giống như bạn quan tâm tới Cosi, vâng. Chắc chắn cô ấy cảm thấy vui, và chắc chắn điều đó khiến cô ấy thích bạn hơn. Chúng ta nên hỏi cô ấy. Đó là một điểm hay.
Tôi yêu cầu họ, đôi khi tôi cho sinh viên làm một bài phản ánh nơi tôi nói, nếu bạn phải bước vào một căn phòng và công việc của bạn là khiến người ta thích bạn ở mức 1 trên 10, 5 trên 10, hoặc 10 trên 10, những hành vi nào bạn sẽ làm để cố gắng đạt được ba mức đó?
Vậy nếu tôi muốn người ta chỉ thích tôi 1/10. Ừ. Thì bạn sẽ làm gì? Nói đi. Bạn là chuyên gia. Tôi muốn nghe phỏng đoán của bạn. Phỏng đoán của tôi à. Tôi sẽ bước vào im lặng, dán mắt vào điện thoại và phớt lờ họ. Ừ. Có lẽ tôi sẽ nhìn lên và buông ra một câu mỉa mai. Tôi chắc chắn sẽ không nhận ra họ có ở đó. Ừ. Và tôi sẽ không giao tiếp bằng mắt với họ. Có thể tôi sẽ tỏ ra kỳ quặc, giả vờ nghe điện thoại. Tôi định nói là, mức một thực sự thấp, nên có lẽ sẽ có những lời xúc phạm, đúng không. Ồ có. Tôi sẽ xúc phạm họ. Có thể sẽ giả vờ nghe điện thoại, rồi trong lúc đang nghe thì nói về mình tuyệt vời thế nào, kiểu kiêu ngạo này nọ. Ừ. Nếu họ cố nói chuyện với bạn, thì ngắt lời họ. Nói kiểu “không phải lúc này”. Hoặc nhìn vào điện thoại giữa chừng khi họ đang nói. Ừ-huh. Vâng. Có rất nhiều thứ bạn có thể tưởng tượng ra.
Được rồi. Chúng ta đã chạm tới chủ đề rồi, đúng không? Khi bạn nghĩ “Ơ, tôi đang nói chuyện điện thoại trước mặt họ, tôi sẽ nói gì để làm giảm mức độ được yêu mến?” Ngay cả với người chỉ đứng nhìn bạn nói thôi. Tôi sẽ gọi nhầm tên họ. Tuyệt vời. Ừ. Đó là cách hay để nói “bạn không quan trọng với tôi”. Ừ. Mức 5/10 thì thú vị. Có lẽ bạn nên tỏ ra thờ ơ hơn, tức là có tương tác với họ nhưng không quá tốt. Nói chuyện những chủ đề xã giao, như bạn nói, những chuyện ai cũng có thể nói, hoàn toàn không cá nhân hóa, tỏ ra hơi thiếu hứng thú, nhưng không xúc phạm, chỉ nhạt nhẽo.
Rồi đến mức 10/10—mức được yêu mến tuyệt đối. Bạn làm gì nếu cố gắng đạt 10/10? Tôi hoàn toàn tập trung vào họ. Tốt. Tôi chú ý. Tôi khen họ. Tôi tâng bốc họ. Ừ. Bạn có nghĩ sẽ thấy nịnh nọt quá không? Tôi không biết mình có làm đúng không. Ừm, vì tôi sẽ có ý thật. Vì nó sẽ chân thành. Tôi sẽ kể một câu chuyện cười hay. Đúng. “Cộc cộc.” “Ai đấy?” “Tôi không biết.” Bạn như—tôi hoảng quá. Bạn đã cười phải không? Chính xác. Vậy tôi sẽ tâng bốc họ, kể chuyện cười, rất chú ý, gọi đúng tên họ, hỏi về cháu họ. Tốt. Được rồi, dừng lại một chút. Trong mô tả đó, bạn đã di chuyển khá nhanh qua các chủ đề khi tương tác với họ. Bạn biết là không thể cứ quanh quẩn nói về thời tiết mãi được. Nên xin nói ngắn gọn, chúng ta không cần tránh chuyện phiếm. Thực tế, đó là nghi thức xã hội rất quan trọng cho người lạ gặp nhau, hoặc những người lâu rồi không gặp. Đó là cách chúng ta bắt đầu và nói “ấy, bây giờ chúng ta đang trò chuyện.” Sai lầm của mọi người là họ ở lại đó quá lâu, quá lâu. Hơn một “nhịp” kiểu “ôi trời, trời nóng quá, đúng là mùa hè ở California” là quá lâu. Sau đó bạn cần làm cho câu chuyện cá nhân hơn và di chuyển lên kim tự tháp chủ đề đến mức trung bình, sâu hơn nhanh chóng.
Vậy nên chuyện phiếm là ở đáy. Những chủ đề này ai cũng có thể nói. Chuyện mang tính cá nhân hơn thì thú vị hơn, phù hợp hơn với sở thích của bạn. Trò chuyện sâu là đỉnh của kim tự tháp này — chỉ có hai người chúng ta mới có thể nói theo cách đặc biệt ấy. Không phải cuộc trò chuyện nào cũng sẽ đến mức sâu sắc, nhưng khi có thì ta nên trân trọng. Đó là một trong những điều kỳ diệu nhất của con người. Vậy nên ta không cần phải đạt tới trò chuyện sâu với barista ở Starbucks hay với hàng xóm khi họ đi đổ rác, nhưng đôi khi điều đó xảy ra và rất dễ thương.
Tôi nghĩ hồi 11 tuổi tôi thường làm các cô gái khó chịu vì tôi hỏi họ về ý nghĩa của cuộc đời quá sớm và mẹ tôi đã tịch thu chiếc điện thoại Nokia của tôi. Ừ. Và họ sẽ ngừng nhắn tin lại. Ừ. Nên tôi nghĩ mình học được sớm rằng có những người không thích thế. À, trò vui thuộc về họ bây giờ. Giờ bạn có thể làm điều đó cho suốt đời mình. Không, nhưng tôi nghĩ bạn đã có ý đúng. Vấn đề không phải là bạn hỏi họ về ý nghĩa cuộc đời, mà là bạn hỏi quá sớm. Nên vấn đề là nhịp độ khi ta di chuyển lên đây. Hầu hết mọi người ở lại quá lâu ở đáy, nhưng chúng ta cũng không thể nhảy ngay lên đỉnh. Bạn phải thực hiện nghi thức leo để cảm thấy như đến đó một cách tự nhiên.
Và chính ở đó xây dựng những mối quan hệ sâu, đúng không? Chắc chắn là có. Những khoảnh khắc ở đỉnh, có lẽ, đúng vậy. Đó là nơi sự dễ bị tổn thương dẫn tới. Thường thì hỏi nhiều câu, đặc biệt là các câu hỏi tiếp theo, sẽ giúp bạn lên kim tự tháp nhanh hơn. Vậy chúng ta chuyển sang chữ A trong khuôn khổ nói chuyện chứ? Được. Vì A là Ask — hỏi. Chủ đề và việc hỏi gắn bó mật thiết với nhau. Cách phổ biến nhất để người ta đổi chủ đề là bằng cách hỏi một câu hỏi. Nên bạn có thể dùng các câu hỏi như: “Gần đây bạn háo hức về điều gì?” hoặc “Khách mời yêu thích nhất mà bạn từng nói chuyện là ai?” hoặc “Bạn và bạn gái gần đây làm gì cùng nhau?” Bạn có thể dùng những câu đó để chuyển chủ đề.
Khi đã vào một chủ đề, ta dùng câu hỏi tiếp theo để đào sâu và di chuyển lên kim tự tháp chủ đề. Vậy bạn nói là tôi nên hỏi nhiều hơn? Vâng. Hỏi nhiều hơn họ đang hỏi bạn. Có thể không phải bạn vì bạn đã dành nhiều thời gian để hỏi rồi. Nhưng hầu hết mọi người, lời khuyên hàng đầu để làm cho cuộc trò chuyện của họ tốt hơn là hãy hỏi nhiều câu hơn. Việc hỏi nghe thì đơn giản và gần như ai cũng biết, nhưng thực hành thì khó và đó là một kỹ năng. Những người làm tốt việc này thành công hơn trong những buổi hẹn hò lãng mạn, thành công hơn trong các cuộc họp công việc, thành công hơn khi hợp tác, thành công hơn khi kêu gọi vốn cho doanh nghiệp. Tất cả đều phụ thuộc vào việc đặt câu hỏi.
Vậy lời khuyên chủ chốt: cứ hỏi nhiều câu hơn.
Ít nhất là đừng trở thành người chẳng hỏi câu nào. Số phận của những người như vậy ra sao? Họ sẽ không có buổi hẹn lần hai. Họ sẽ không có được khoản tài trợ đó. Họ không tìm hiểu đủ về đối phương để có thể thành công. Nếu bạn đi buổi hẹn đầu mà chẳng hỏi câu nào — tưởng tượng xem — chắc chắn bạn muốn rời đi sau 10 phút. Ở buổi hẹn đầu, bạn có quá nhiều thứ cần biết về nhau. Bạn phải học mọi thứ về nhau. Nên nếu có người không hỏi gì cả thì đó là một vấn đề thực sự lớn. Đặc biệt, mình nghĩ đây là một mẹo rất tốt dành cho đàn ông trong các buổi hẹn khác giới. Thường họ sai ở chỗ không hỏi đủ câu.
Làm sao mình biết điều này? Dựa trên dữ liệu. Chúng mình có khoảng một nghìn buổi speed-dating, và kết quả được đo là: người kia có muốn hẹn lần hai với bạn không? Chúng mình có bản ghi các cuộc trò chuyện. Đây là một nghiên cứu tuyệt vời do một nhóm nghiên cứu ở Stanford thực hiện khoảng mười năm trước. Bạn có thể đo đếm xem mỗi người hỏi bao nhiêu câu trong mỗi buổi hẹn. Những người hỏi nhiều câu hơn có khả năng được mời hẹn lần hai cao hơn rất nhiều. Đến mức, hãy tưởng tượng bạn đi 20 buổi hẹn lần đầu. Mình nói: “Stephen, bạn chỉ cần hỏi thêm một câu trong 20 buổi đó.” Nếu bạn làm vậy, chỉ cần một câu hỏi thêm/ngày, bạn sẽ chuyển được thêm một buổi hẹn thành buổi hẹn lần hai.
Theo dữ liệu đấy.
Điều này đúng với cả nam và nữ, nhưng hữu ích đặc biệt cho nam vì trung bình đàn ông hỏi ít câu hơn phụ nữ. Và một hiệu ứng giới tính thú vị khác trong dữ liệu là đàn ông có xu hướng dễ đồng ý đi hẹn lần hai hơn — họ ít kén chọn hơn. Nhưng nếu đàn ông muốn được mời hẹn lần hai, chỉ cần hỏi nhiều câu hơn.
Việc tôi hỏi nhiều hơn có tác dụng gì với người kia? Nó khiến họ cảm thấy được lắng nghe và thấy rằng bạn thật sự muốn biết câu trả lời của họ, rằng bạn quan tâm đến họ. Nó vừa báo hiệu sự quan tâm của bạn, vừa giúp bạn biết được suy nghĩ và trải nghiệm của họ, trang bị cho bạn nhiều thông tin để rồi hỏi những câu hay hơn tiếp theo. Nên không chỉ là hỏi nhiều hơn — đó là bước khởi đầu tốt — mà quan trọng là hỏi những câu nối tiếp thật hay. Lợi ích của việc hỏi câu hầu như hoàn toàn đến từ sức mạnh của những câu hỏi tiếp theo.
Cho mình ví dụ về một câu hỏi nối tiếp hay nhé. Chúng ta đang hẹn, có đồ ăn, buổi hẹn đang rất vui. Mình vừa kể rằng sáng nay mình đi dạo trên Sunset Strip và thật tuyệt. Người kia có thể hỏi: “Thật sao? Ôi trời, mình luôn muốn đi. Kể cho mình nghe đi. Thế như thế nào?” Mình trả lời: “Tuyệt lắm. Mình tới một chỗ mà trước đây mình chưa bao giờ đến. Mình phải quyết định xem có nên rẽ vào thăm căn hộ của Marilyn Monroe — mà tiện thể là ngay bên cạnh ngôi nhà của Frank Lloyd Wright — hay là đi vài dãy nhà đến nhà của hai anh em Menendez.” Người kia hỏi: “Hai anh em Menendez là ai?” Mình nói: “Là hai anh em đã giết cha mẹ họ.” Người kia: “Ồ, trên Netflix à?” Mình: “Ừ.” Người kia: “Ồ thế à.” Mình: “Mình thực sự đứng ở giữa hai hướng đó, ở ngã rẽ. Mình chọn văn hóa hay chọn tò mò morbid?” Người kia hỏi: “Bạn đã chọn cái nào?” Mình: “Mình chọn văn hóa. Mình sợ đi một mình quá.” Người kia: “Bạn dễ thương quá.”
Xong, buổi hẹn của chúng ta tiếp tục. Bạn vừa hỏi những câu thật dễ thương và giúp mình phấn khích. Bạn thực sự muốn nghe câu chuyện này, trong khi có người khác có thể tỏ ra không mấy hứng thú khiến mình xấu hổ vì đã chia sẻ những điều dễ tổn thương — mình đi bộ một mình ở LA, mình tò mò về câu chuyện morbid của hai anh em kia. Rất dễ làm cho ai đó cảm thấy bị phủ nhận trong khoảnh khắc đó, nhưng các câu hỏi nối tiếp khiến mình cảm thấy: ồ, anh muốn biết thêm, anh đang đi cùng mình trên hành trình này. Vậy mình có làm đúng không? Ừ, bạn làm rất tốt. Còn điều sai lầm là gì? Ồ, tưởng tượng nếu mình nói: “Mình đã có một buổi đi dạo tuyệt vời trên Sunset Strip,” và bạn đáp: “Ôi, nhà hàng ưa thích của mình trên Strip là một quán sushi. Lần trước mình đi Mr. Chow’s, mình đi với cả đám bạn và mình có một người bạn thật sự…” Mọi người làm vậy suốt.
Đó gọi là “boomer asking.” Không phải vì thế hệ boomer; chúng tôi quý những người boomer lắm, và chuyện này xảy ra với mọi lứa tuổi. Ý nghĩa là câu trả lời bị ném boomerang về phía mình. Ví dụ mình hỏi bạn: “Stephen, nhà hàng ưa thích của bạn là gì?” Bạn: “Mr. Chow’s.” Mình đáp: “Ồ, mình đã từng đến Mr. Chow’s. Lần trước mình đi Mr. Chow’s, mình đi với cả nhóm bạn và mình có một người đồng nghiệp rất là…” Mọi người làm vậy hoài. Mình đặt câu hỏi, bạn đã chia sẻ điều gì đó rất giá trị — mọi tiết lộ cá nhân đều là một món quà — nhưng thay vì hỏi tiếp: “Bạn đi với ai? Bạn gọi món gì? Bên trong như thế nào? Bạn thích không?” thì mình lại kéo trọng tâm cuộc trò chuyện về mình. Những người làm vậy thường không biết họ đang làm.
Bạn có muốn hét lên: “Dừng lại đi!” Không, thực sự là dừng. Hãy hỏi về chuyện của họ đi — họ mới tới đây, ta đang cố làm cho họ thấy thoải mái. Chỉ một câu hỏi nối tiếp thôi đôi khi đã đủ. Nếu bạn mang tư duy là hỏi câu tiếp theo trước khi kéo câu chuyện về mình, đôi khi là đủ rồi. Và chắc chắn càng nhiều câu hỏi nối tiếp càng tốt.
Nhưng chỉ cần có một lần mà tôi kiểu như, ồ, anh đã đi với ai đến Mr. Chow’s? và tôi để bạn trả lời. Rồi tôi nói, ồ, tôi cũng từng đến đó. Bạn có thể thấy chuyện đó xảy ra trong đầu họ, vì khi bạn nói từ Mr. Chow’s — nhà hàng yêu thích của bạn — họ ngay lập tức bùm, trong đầu họ bật ra một câu chuyện tuyệt vời về Mr. Chow’s mà họ phải kể cho mọi người nghe. Việc mọi người làm vậy là hợp lý. Bộ não chúng ta thực sự, được cấu tạo để ích kỷ về mặt nhận thức. Chúng ta biết tất cả những trải nghiệm mình đã sống, của chính mình, với độ chính xác 100%. Chúng ta đã trải nghiệm nó. Nó ở ngay đây trong đầu. Vì vậy bất cứ điều gì chúng ta thấy hoặc nghe trong các cuộc trò chuyện tất nhiên sẽ kích hoạt tất cả những ký ức và liên tưởng về trải nghiệm sống của bạn. Và đó là kẻ thù của một cuộc trò chuyện tốt vì nó luôn kéo bạn ra khỏi việc quan tâm đến người khác trước.
Một điều khác tôi thấy trong các cuộc họp — mà trước đây tôi đã phải trao đổi vài lần — là khi ai đó đang nói và có người khác nghe rồi cứ nói, “ừ, ừ, ừ, ừ, ừ.” Tôi biết mà, tôi kiểu như, ôi trời, họ có chuyện muốn nói. Mà họ cứ ừ ừ ừ ừ. Họ đang lấn át người kia. Họ cố gắng làm người ấy im lặng để họ có thể phát biểu ý kiến của mình. Tôi đã phải gửi tin nhắn trước đây nói rằng, nhân tiện, khi anh nói “ừ ừ ừ,” thì với người quan sát khách quan có vẻ như anh không lắng nghe, trong khi thực ra anh chỉ đang cố chen vào để nói. Nên tôi đã nói thế là vì lợi ích của họ — kiểu như, có thể là đừng cứ nói “ừ” hoài như vậy. Họ hỏi họ phản ứng thế nào? Tôi không nói thẳng thừng như tôi vừa mô tả đâu, tôi diễn đạt tế nhị hơn nhiều, nhưng tôi đã suy nghĩ về chuyện này rất nhiều. Tôi chỉ muốn nói vì tôi đã thấy họ làm điều đó 30, 40 lần trong các cuộc họp, và tôi nghĩ họ không nhận ra mọi người nhìn nhận thế nào về hành động đó.
Giờ bạn biết cảm giác của tôi trong biết bao cuộc trò chuyện vì biết bao lý do khác nhau. Có rất nhiều điều kiểu vậy, nơi bạn nhìn thấy người khác làm những thói xấu trong giao tiếp. Và hoàn toàn có thể hiểu được tại sao họ phấn khích. Họ có điều muốn nói, và điều đó ngăn cản họ thực sự tương tác với người đang nói và nội dung người đó đưa ra. Tất cả những điều này đều dễ hiểu. Quan trọng là phải xuất phát từ thái độ không phán xét. Đó là vì bộ não chúng ta được thiết kế để lang thang chứ không phải tập trung hoàn toàn vào người khác. Bởi vì chúng ta là những sinh vật cực kỳ ích kỷ về nhận thức và chúng ta tập trung vào góc nhìn của chính mình. Cả hai điều đó đều cản trở chúng ta thực sự có thể tương tác với người khác.
Tôi muốn quay trở lại chuyện về “độ dễ mến 10/10” của bạn. Những thứ nhỏ nhặt đó, những “chết do ngàn vết cắt” đối với độ dễ mến của bạn chính là những điều khiến bạn không thể thực sự tập trung vào người khác, không thể thực sự tương tác với những gì họ đang nói và hỏi những câu hỏi tiếp nối. Rồi sau đó trong cuộc nói chuyện, bạn không thể nhớ và quay lại điều họ đã nói trước đó để liên kết vì bạn luôn muốn tỏ ra mình thông minh. Có rất nhiều thứ cản trở việc làm được điều đó.
Trong ví dụ cụ thể tôi nghĩ tới, tôi bắt đầu nhận được phản hồi tiêu cực từ những người làm việc với người này. Và một ngày tôi nhận thấy phản hồi tiêu cực là: tôi không nghĩ họ đang nghe tôi. Ừ. Bởi vì họ không nghe. Bởi vì họ thực sự chẳng lắng nghe. Và ngay khi tôi nhận được phản hồi đó là lúc tôi nghĩ, biết gì không, Stephen, anh đã chứng kiến chuyện này xảy ra. Anh biết điều đó là thật khách quan. Anh nợ người mà anh quản lý một cuộc trò chuyện về chuyện này vì nó đang cản trở thành công của họ. Điều thú vị với tôi là nếu tôi đặt mọi người tôi biết và làm việc cùng lên một trục tự nhận thức liên quan tới giao tiếp của họ, thì có người ở bên này cực kỳ tự nhận thức và có người ở bên kia hoàn toàn không nhận thức họ đang trông như thế nào. Và họ rất tài năng, rất chăm chỉ. Nhưng một điều duy nhất này — sự tự nhận thức về giao tiếp của họ — thật sự, trong một số trường hợp, là yếu tố duy nhất, lực hút duy nhất ảnh hưởng đến quỹ đạo sự nghiệp của họ.
Và liệu con người có thay đổi được không? Hay đó là chuyện di truyền? Họ có thể thay đổi được. Trước hết, hãy để tôi nói rằng cả hai đầu phổ đó đều có mặt lợi và hại. Nếu bạn quá cảnh giác và quá tự nhận thức, điều đó có thể làm bạn phân tâm. Nó có thể khiến bạn luôn muốn làm hài lòng người khác, dẫn đến kiệt sức. Nếu bạn thiếu tự nhận thức thì tất nhiên sẽ là một vấn đề lớn. Và vì thế tôi rất thích dạy và huấn luyện những người ở phía thiếu tự nhận thức đó vì họ có thể trở nên tự nhận thức hơn. Rất nhiều sinh viên của tôi ở Harvard vào khóa học với trạng thái như vậy.
Ý anh là gì? Họ không nhận ra điểm mạnh và điểm yếu của mình. Họ không biết họ đang làm đúng hay sai. Họ chỉ biết là họ hoặc ghét giao tiếp hoặc không giỏi giao tiếp. Và chỉ bằng cách đi qua khóa học này, họ trở nên sáng suốt hơn và mở lòng với thực tế rằng giao tiếp là một kỹ năng cực kỳ quan trọng, không phải theo kiểu “kỹ năng mềm” mơ hồ, mà theo một cách có thể định lượng được — ảnh hưởng đến mọi thứ quan trọng với họ. Gần như là giá trị kinh tế đối với họ. Và vì vậy chỉ cần họ mở mắt ra rằng đây là một kỹ năng và là kỹ năng cần cải thiện — dù tôi không thấy họ tiến bộ mạnh mẽ trong ba tháng — điều đó có nghĩa là họ có khả năng tiến bộ về lâu dài vì giờ họ đã biết. Họ đã hiểu. Và giờ họ biết mình chưa giỏi.
Thế giới kinh doanh ngày nay trông hoàn toàn khác so với 15 năm trước. Hồi đó, xây dựng thương hiệu nghĩa là phải có ngân sách khổng lồ, kho bãi, văn phòng và rất nhiều nhân viên.
Nhưng giờ bạn có thể bắt đầu kinh doanh chỉ với chiếc laptop, một ý tưởng và những công cụ phù hợp. Và tôi biết rõ hơn ai hết vì chính tôi đã làm điều đó. Shopify là một trong những nhà tài trợ lâu dài của chương trình này. Họ là một thương hiệu mà tôi thường giới thiệu cho người mới khởi nghiệp vì đó là một công cụ tổng hợp chứa nhiều công cụ khác bên trong. Khi mới bắt đầu, mọi thứ thường rải rác khắp nơi, lộn xộn và gây bối rối. Vì vậy việc có mọi thứ ở cùng một nơi thật sự rất hữu ích. Shopify gom thiết kế cửa hàng, thanh toán, tồn kho, vận chuyển và thậm chí cả công cụ AI vào một nền tảng duy nhất. Bạn có thể bán trực tiếp từ website hoặc trên mạng xã hội, nói chung ở bất cứ nơi nào khách hàng của bạn thường xuất hiện. Đó thực sự là một công cụ kinh doanh tuyệt vời. Nếu bạn muốn thử, hãy vào shopify.com/Bartlett và đăng ký gói dùng thử 1 đô la mỗi tháng. Đó là shopify.com/Bartlett.
Còn những điều nhỏ khác mà chúng ta đã nói về “chết dần chết mòn” (Death by a Thousand Cuts) liên quan đến việc trở thành một người giao tiếp tuyệt vời 10/10 và là người dễ mến — có phải còn những lỗi nhỏ khác mà ta hay mắc nhưng rất nhỏ đến mức nhiều người không biết mình đang làm không? Có chứ. Hãy chuyển sang chữ K trong khuôn khổ này trước — bỏ qua chữ L tạm thời, chứ chúng ta sẽ không bỏ L mãi đâu. K nói về lòng tốt. Thường thì khi còn nhỏ chúng ta được dạy về đức tính tử tế này và phần lớn đời người lại thất bại trong việc thực hành nó. Tôi luôn ám ảnh bởi câu hỏi: những người thực sự tử tế nghĩ gì và họ tương tác với người khác như thế nào? Họ đưa ra những lựa chọn ra sao? Họ nói chuyện với người khác thế nào?
Khi bạn nói “Death by a Thousand Cuts”, có những sai lầm nhỏ mà chúng ta mắc phải trong cách dùng ngôn ngữ làm suy yếu lòng tử tế đối với người khác. Ví dụ: chắc chắn phải gọi đúng tên người khác. Bạn đã đưa ví dụ — một trên mười là gọi sai tên. Điều đó thật sự có ý nghĩa. Bạn cần biết tên người và dùng đúng cách xưng hô, với mức độ trang trọng phù hợp. Đôi khi nói “này cưng” rất ấm áp; lúc khác bạn cần nói “Rất vui được gặp bà/bác sĩ Brooks,” bạn phải biết đọc tình huống.
Có một bài nghiên cứu họ đã phân tích các cuộc nói chuyện giữa cảnh sát và công dân ở Oakland, gần đây thôi, trong các trường hợp kiểm tra giao thông thông thường. Khi cảnh sát dừng xe, họ dùng đoạn ghi hình camera gắn trên người và lấy toàn bộ bản ghi để đo mức độ tôn trọng trong ngôn ngữ cảnh sát sử dụng. Kết quả không quá bất ngờ nhưng đáng buồn: cảnh sát dùng ngôn ngữ kém tôn trọng hơn đối với công dân da đen so với da trắng. Nhưng nhìn chung, những tương tác mà bên cảnh sát dùng ngôn ngữ tôn trọng hơn thường diễn ra tốt hơn — ít xung đột hơn và người bị dừng xe lái đi mà không có vi phạm tiếp theo. Những lựa chọn nhỏ trong ngôn ngữ của chúng ta — và cách thể hiện sự tôn trọng — thay đổi theo hàng trăm đặc điểm của ngôn ngữ, đó là một khái niệm có nhiều sắc thái. Nhưng chúng tác động thực sự đến cách các tương tác diễn ra. Khi nghĩ về những vấn đề như thiên vị chủng tộc hệ thống, một phần nó bắt nguồn từ những điều như vậy — nó lộ ra trong ngôn ngữ chúng ta dùng với nhau. Vì vậy tất cả chúng ta có thể học cách dùng ngôn ngữ tôn trọng hơn.
Bạn có nghĩ nhiều về việc trạng thái cảm xúc của mình ảnh hưởng đến khả năng làm những điều này không? Bởi vì tôi thấy những ngày mà tôi khó tử tế nhất thường là những ngày tôi không ngủ. Ừ, có lẽ tôi nên tránh mọi cuộc trò chuyện vào những ngày đó. Thật sự, một trong những điều lớn nhất tôi học được từ tất cả công việc này là: trò chuyện tiêu tốn công sức đáng kể và đòi hỏi khá nhiều năng lượng. Ngay cả khi bạn biết cách trở thành người giao tiếp tốt, thường thì bạn không có đủ năng lượng để thực sự làm điều đó. “Ôi, tôi không có năng lượng để nghĩ chủ đề. Tôi không có năng lượng để tiếp tục hỏi các câu hỏi theo dõi. Tôi sẽ để cái tôi chi phối và chỉ hỏi về bản thân mãi cho tới khi mặt trời lặn.” Không phải chỉ vậy thôi — tôi sẽ vô tình dùng ngôn ngữ thiếu tôn trọng và không sửa chữa, không đính chính. Đó là thứ khiến tôi trăn trở: con người có giới hạn. Chúng ta bị giới hạn về thời gian, bị giới hạn về năng lượng. Não chúng ta không phải siêu máy tính. Vì vậy trong thực tế, những người giao tiếp giỏi thường vẫn không đạt được kỳ vọng của chính họ vì họ không có năng lượng để làm thế.
Tôi nghĩ Brene Brown từng nói với tôi rằng khi về nhà mà kiệt sức, bà sẽ nói với bạn đời: “Nghe này, hôm nay tôi chỉ còn 10% năng lượng, nên không thể xử lý chuyện này bây giờ.” Nói về sự tự nhận thức — nếu bạn làm được điều đó, nếu bạn có những mối quan hệ đủ vững ở nơi làm việc và ở nhà đến mức bạn có thể nói: “Này, hôm nay tôi chỉ ở mức 2/10, thông cảm cho tao nhé,” thì điều đó sẽ rất hữu ích. Điều đó đòi hỏi khá nhiều sự tự nhận thức để nhận ra mình chỉ ở mức 2/10 và cần nhiều lòng khoan dung từ những người xung quanh bạn, đồng nghĩa bạn sẽ phải đáp lại họ bằng lòng khoan dung vào lúc khác. Đó là điều tạo nên các mối quan hệ tốt.
Còn chữ L. Chúng ta xếp đúng thứ tự nhé? P-A-L-K. L là về sự nhẹ nhàng/hài hước (levity). Chúng ta đã nói chút về các cuộc trò chuyện khó khăn và cách chúng dễ nóng lên. Khi nghĩ về những cuộc trò chuyện tuột rail, dễ nhớ nhất thường là xung đột thù hằn, các cuộc đối thoại khó khăn, vì chúng nổi bật và dễ nhớ. Có thể có la hét, có cảm xúc bị tổn thương, có sự phòng thủ. Kẻ thù phổ biến hơn của cuộc trò chuyện thực ra là nhàm chán và sự thờ ơ.
Vậy nên,
chúng ta có bị khó chịu với nhau không? Chắc chắn rồi. Nhưng gần như mọi cuộc trò chuyện đều có lúc người ta mất hứng,
không quan tâm. Và vì thế tính nhẹ nhàng (levity) là sự hài hước và sự ấm áp giúp chúng ta tránh sự không hứng thú và
chán nản. Và levity quan trọng cho chính hạnh phúc và sự gắn kết. Bạn biết đấy,
việc chúng ta tận hưởng thời gian bên nhau là điều quan trọng. Nhưng có lẽ còn sâu sắc hơn nữa,
nếu chúng ta không hướng về nhau và không quan tâm tới những gì người kia đang nói,
thì chúng ta không thể đạt được bất kỳ mục tiêu nào khác. Cuộc trò chuyện tốt đòi hỏi sự tương tác lẫn nhau. Vậy nếu
tôi chán và đầu óc tôi lang thang, điều đó xảy ra rất nhiều vì tôi gặp vấn đề về chú ý. Điều đó xảy ra với
rất nhiều người. Tâm trí con người lang thang 25% thời gian khi trò chuyện. Cho nên điều đó khá thường xuyên.
Nếu đầu óc bạn lang thang và bạn không tương tác với nhau, thì bạn cũng không thể làm được chuyện gì khác.
Thuyết phục, quyết định cùng nhau, động não, kết nối — chẳng thứ gì được cả. Vậy chữ L
rất quan trọng vì nó làm cho mọi thứ vui vẻ và dễ chịu. Nhưng nó cũng quan trọng vì chúng ta cần
ở lại cùng nhau ở đây và không rời bỏ cuộc trò chuyện. Nếu bạn không phải là người ấm áp thì sao?
Thật vui ghê. Người ta từng buộc tội tôi là rất nghiêm túc. Hỏi thay cho một người bạn à?
Ừ, ừ, ừ. Mọi người thường bảo tôi, “Bạn rất nghiêm túc.” Tôi kiểu, thật sao? Tôi nghĩ đôi khi mình thể hiện nghiêm túc.
Tôi nghĩ bạn có thể trông nghiêm túc. Nhưng bạn lại thể hiện rất ấm áp. Và đó là sự khác biệt quan trọng.
Bạn đang dùng nịnh nọt. Tôi đã thấy điều đó trên la bàn của bạn.
Tôi không có. Tôi đang đưa phản hồi rất thẳng thắn.
Tôi có la bàn của bạn đây. Nó ghi “nịnh nọt”. Nịnh nọt ngay ở đây. Mức “liên hệ” cao. Tôi biết trò của bạn rồi.
Vậy nên, levity gồm hai phần. Là hài hước và là ấm áp. Và tôi luôn bắt đầu phần này trong lớp ở Harvard bằng cách nói với sinh viên rằng, nếu bạn không hài hước và nghĩ mình sẽ không bao giờ hài hước được, cũng không sao.
Bởi tôi không nghĩ mình có thể khiến bạn trở nên hài hước trong vòng hai tháng,
nếu bạn là người cực kỳ nghiêm túc, không biết vui đùa. Người khác tin là bạn có thể trở nên vui hơn theo thời gian.
Chúng ta có thể nói về điều đó sau. Điều tôi thật sự tin là bất kỳ ai cũng có thể trở nên ấm áp hơn.
Và những hành động thể hiện ấm áp bao gồm bất cứ điều gì: bày tỏ biết ơn. Tôi rất biết ơn vì thời gian của bạn hôm nay.
Tôi rất biết ơn vì bạn tương tác với nội dung công việc của tôi. Nịnh nọt. Khen ngợi.
Đơn giản là chuyển chủ đề. Nếu bạn có thể cảm nhận người ta đang chán một chủ đề
và can đảm hơn, quyết đoán hơn trong việc chuyển chủ đề thường xuyên hơn thì sẽ rất
hữu ích để giữ cuộc trò chuyện luôn sôi nổi. Nhắc lại (callbacks). Callbacks là bất kỳ
sự nhắc tới điều gì đó bạn đã nói trước đó. Chúng kỳ diệu lắm. Nó cho thấy bạn
đã lắng nghe người kia trước đó trong cuộc trò chuyện, có thể là từ trước trong mối quan hệ,
chẳng hạn một tháng trước. Nếu tôi có thể nhắc lại điều chúng ta đã nói, nó cho thấy tôi đã nghe bạn. Tôi đã suy nghĩ về
những gì bạn nói. Tôi nhớ được và giờ tôi khéo léo nhắc lại nó. Và thường điều đó mang lại cảm giác tuyệt vời khi nếu tôi đem nó lên lần nữa, nó sẽ hài hước vì bạn sẽ nghĩ,
“Ồ, chao, thật khôn ngoan.” Nhiều người hỏi tôi, làm sao để kết thúc cuộc trò chuyện tốt?
Tôi có hai lời khuyên về chuyện đó. Tôi sẽ quay lại chuyện callbacks. Một là chẳng ai biết
khi nào nên kết thúc cuộc trò chuyện. Đó là lần chuyển chủ đề cuối cùng. Là lựa chọn phối hợp cuối cùng.
Không có cách để biết. Không có câu trả lời đúng. Vì vậy tốt hơn là cứ kết thúc thôi. Hãy quyết đoán. Bước đi
thay vì lưỡng lự nói vòng vo và cảm thấy tệ hay xấu hổ vì điều đó. Lời khuyên thứ hai
là đó là thời điểm tuyệt vời để thử một callback. Nhịp cuối cùng của cuộc trò chuyện, bạn có thể nói,
“Chúc bạn có thời gian vui vẻ với bạn gái cuối tuần này nhé,” đúng không? Như bất cứ điều gì họ đã nói, “Ồ, mình sẽ đi xem phim này.”
Mình chúc bạn xem phim vui vẻ cuối tuần nhé, phải không? Thể hiện rằng, “Ồ, mình đã nghe bạn 30 phút trước khi bạn nói chuyện này với mình,” điều đó giúp làm mượt lối thoát khỏi cuộc trò chuyện. Tôi thấy rất hữu ích khi cho người ta địa chỉ email của mình để kết thúc cuộc trò chuyện. Thật thú vị. Nó làm cho cuộc trò chuyện kết thúc ngay lập tức. Ừ. Ai đó sẽ đến với tôi và nói, “Này, tôi có ý tưởng kinh doanh muốn thuyết trình,” rồi họ bắt đầu thuyết trình. Và nếu tôi có thể, biết không, “Gửi cho tôi, đây email của tôi,”
rồi tôi bắt tay, cuộc trò chuyện kết thúc ngay lập tức. Bạn có cảm thấy thế là
thô không? Có thể vậy, nhưng trong ngữ cảnh ở phòng gym mà tôi đang giữa hiệp tập và có người tới nói chuyện, rồi tôi nói, “Ồ, đây email của mình,” dường như cuộc trò chuyện kết thúc.
Và người ta sẽ nghĩ, “Ờ, có lẽ anh ta không muốn nói về kinh doanh của tôi trong lúc đang tập.” Và bạn đã mở cửa cho họ. Bạn nói, “Mình thật sự muốn nhận email của bạn.” Đó là email thật của mình. Tôi không đưa email giả.
Ừ, đúng vậy. Bạn nên thấy mình tệ nếu bạn đưa email giả.
Và tôi có đọc chúng.
Ừ, đúng. Tùy vào mức chịu đựng của bạn. Tôi cũng nghĩ hầu hết mọi người sẽ không hào hứng
muốn có một cuộc trò chuyện sâu với người lạ ở phòng gym. Và mình nghĩ tự cho mình một chút khoan dung về điều đó cũng hữu ích. Điều đó không khiến bạn trở thành người xấu. Một điều quan trọng chúng ta rút ra từ cuốn sách trong khoá học này là: nói nhiều hơn không phải lúc nào cũng là câu trả lời. Thường thì không phải. Thường nó quan trọng
cho những mục tiêu ít mang tính thông tin — như bảo vệ thời gian của bạn, giữ gìn sức khỏe tinh thần.
Một số người, hầu hết mọi người thiếu giao tiếp xã hội. Cô đơn là một vấn đề thực sự.
Họ không có đủ bạn bè. Họ không kết nối đủ. Nhưng có lẽ một vài người thì lại kết nối quá mức. Và “danh mục xã hội” của bạn quá lớn. Có quá nhiều người cần quá nhiều thứ từ bạn. Vì vậy suy nghĩ cẩn thận về chiến lược để phần nào tránh bị “quá tải chuyện trò” là điều rất đáng làm.
Và chuyện hướng nội, trung dung, hướng ngoại có thật không?
Đó là câu hỏi hay. Mọi người có sở thích về thứ khiến họ cảm thấy kết nối với người khác. Có người sẽ rất thích đi tới bữa tiệc có tới cả trăm người nổi tiếng.
Kể đi chứ. Zara và nhóm của tôi nói rằng điều cô ấy muốn làm vào một tối thứ Sáu sau một tuần thực sự, thực sự, thực sự, thực sự, thực sự, thực sự bận rộn là đi tới một quán cà phê đông đúc và ở giữa đám đông. Tôi kiểu: “Gì cơ?” Cô ấy nói: “Ừ, nó nạp lại năng lượng cho tôi.” Tôi kiểu: “Bạn là cái gì thế? Kiểu như, điên à?” Rồi có tôi, sau cùng một tuần đó, tất cả những gì tôi muốn chỉ là ở một căn phòng tối, lạnh một mình.
Ừ. Tuyệt đối. Và cả hai đều công bằng, đều ổn. Biết điều đó về bản thân mình rất hữu ích. Tôi không biết phải gắn điều đó với hướng nội hay hướng ngoại đến mức nào bằng cái câu hỏi: bạn thích trò chuyện thế nào? Vừa là tần suất bao nhiêu, bạn muốn tương tác với ai và chủ đề nào khiến bạn hứng thú? Cô ấy có đi quán cà phê đó mà vẫn nói về công việc không? Hay cô ấy nghĩ: “Không, tôi nóng lòng muốn nói về mấy thứ lạ lùng khác để tạm quên công việc”? Nhưng cũng có những người đó trong xã hội, chúng ta đều biết họ — ở giữa mọi người, họ trở thành như một con bướm xã giao. Họ thích nói nhiều. Họ rất tham gia. Họ được tiếp năng lượng từ đó. Rồi có tụi mình, những người bị kiệt sức bởi mấy thứ đó. Tôi nhìn những người đó và thấy hơi ganh tỵ. Tôi nghĩ: “Tôi không biết làm sao các bạn làm được thế.” Đôi khi, chắc chắn, khi bạn phấn khích giữa nhiều người có thể là lợi thế lớn vì chúng ta thỉnh thoảng cần điều đó. Tôi thực sự nghĩ một chỉ báo tốt hơn cho hướng nội có thể là nếu bạn vào một bữa tiệc hoặc đang ở trong một cuộc trò chuyện nhóm mà nó siêu ngại. Không ai nói chuyện. Bạn có cảm thấy đó là nhiệm vụ của bạn để sửa nó không? Người hướng ngoại sẽ nói: “Đó là công việc số một của tôi trên đời. Tôi là người đó. Đừng lo. Tôi tới để cứu sự ngại ngùng.” Người hướng nội thường sẽ nghĩ: “Tôi sẽ đi lảng vảng bên chén guacamole. Đây không phải việc của tôi và tôi không muốn dính vào.” Vậy nên đôi khi không hẳn là về số lượng người xung quanh, mà là cách bạn quản lý cuộc trò chuyện. Tôi vừa đặt một bài trắc nghiệm mới trên website giúp mọi người tìm ra sở thích của mình là gì? Thói quen tự nhiên của bạn trong tình huống khó xử như vậy ra sao?
Và nó cho bạn một kiểu, bạn thuộc loại gì? Bạn có xu hướng tránh né? Bạn có xu hướng tiếp cận và cố sửa? Rồi những chiến lược để dùng. Còn bạn thấy tỷ lệ phân bố thế nào? Chúng ta sẽ tìm hiểu — nó mới mà. Mới. Chúng tôi vừa ra mắt thôi nên tôi sẽ tìm hiểu. Và nó có phân loại không? Bao nhiêu nhóm?
Ừ. Chỉ có ba loại mà bạn có thể thuộc trong bài quiz này. Rồi kiểu như những chiến lược phù hợp: bất kể bạn thuộc loại nào, nó sẽ giúp bạn về chủ đề, cách đặt câu hỏi, sự nhẹ nhàng và lòng tử tế.
Vậy ba nhóm đó là gì?
Một người có thể là kiểu tiếp cận, và tôi đoán có khả năng tương quan với hướng ngoại. Nếu nó ngại và im lặng, bạn là người muốn nhảy vào và sửa nó. Điều này cũng có cả lợi và hại. Nếu bạn nhảy vào bạn có thể nói và làm những điều mà bạn thực ra không tự hào và có thể làm giảm giá trị bản thân. Đúng vậy.
Có những người tránh né, kiểu: “Không, cảm ơn. Tôi sẽ đứng đây nhưng không nói gì.” Rồi có những người kiểu: “Tôi đi luôn. Bữa tiệc này chán.” Họ là người ra đi, người thoát. Tôi cảm thấy bị công kích. Không đâu, nhưng mà, điều đó thật thú vị vì có đúng là một số người nói quá nhiều thì bị ít tôn trọng hơn không? Có thể nói quá không?
Tôi đã có suy nghĩ này nhiều năm trước dựa trên những quan sát mà tôi thấy trong các phòng họp mà tôi từng ở. Tôi thấy 12 thành viên trong nhóm ngồi trong phòng họp cố nghĩ ra ý tưởng cho một chiến dịch. Và tôi nhận ra một người cụ thể mà tôi sẽ không nêu tên, nhiều năm trước ở văn phòng New York, nói nhiều đến mức, tôi sẽ nói là quá nhiều, đến mức lần tiếp theo họ nói, tôi có thể thấy mọi người trong phòng không chú ý và đã bác bỏ trước khi họ kịp nói xong. Vậy tôi nghĩ ra ý tưởng này: tôi nghĩ ai cũng có một “điểm đóng góp”.
Ừ. Giống như điểm tín dụng.
Thích cái đó.
Và nó dựa trên mức độ suy nghĩ và giá trị của những đóng góp trước đó của chúng ta.
Ừ.
Và những gì tôi thấy với người này — tạm gọi cô ấy là Katie — là ngay khi cô ấy nói, nửa chừng câu đầu tiên thôi, tôi có thể thấy người ngồi cạnh cô ấy cơ bản đã chuẩn bị phản bác rồi.
Ừ.
Giống như phủ nhận trước.
Ừ.
Ngược lại, có một người khác ở văn phòng Manchester ngày xưa nói rất ít tới mức ngay khi họ mở miệng, cả phòng im bặt và chúng tôi đều quay đầu hướng về họ vì nghĩ: “Sắp có một ý hay đây.”
Ừ.
Vậy nên tôi nghĩ ai cũng có điểm đóng góp.
Bảo vệ điểm của bạn.
Vâng.
Vậy nên trò chuyện nhóm vô cùng phức tạp. Và một trong những điều khó nhất mà rõ ràng là: chúng ta chia thời lượng nói như thế nào? Luôn có những người quyền lực cao sẽ chiếm nhiều thời lượng nói hơn một cách tự nhiên. Đó là điều những người có quyền lực cao cần chống lại vì nó không hiệu quả. Và nó làm những người quyền lực thấp cảm thấy như họ không được mời gọi tham gia.
Nhưng nếu chỉ nhìn vào cân bằng thời lượng phát biểu, người chiếm hết thời lượng phát biểu thì không có hiệu quả, đúng không? Nhất là khi họ không phải là chuyên gia, được chứ? Đó là lúc mọi chuyện trở nên vấn đề. Bạn có thể tưởng tượng một sự cân bằng mà, được rồi, có thể có một nhóm mà tất cả chúng ta đều khát muốn nghe, chúng ta cần nói về kỹ thuật hàng không vũ trụ. Và chỉ có một trong mười người trong chúng ta là kỹ sư hàng không vũ trụ. Tôi muốn người đó nói 45 phút và muốn học tất cả những gì có thể trong thời gian đó. Nó trở nên vấn đề khi người chiếm thời lượng phát biểu không phải là chuyên gia duy nhất hoặc thậm chí không phải chuyên gia chút nào.
Còn một khía cạnh khác nữa, và tôi rất thích ý tưởng về một điểm đóng góp, nơi việc nói không phải là cách duy nhất để mang lại giá trị cho một nhóm. Có rất nhiều vai trò mà mọi người đảm nhận. Có người canh thời gian. Có người đang viết trên bảng cùng lúc. Thường thì người cầm bút lại là người quyền lực nhất vì họ vẽ sơ đồ và ghi chú, và họ quyết định cái gì xứng đáng được đưa lên bảng. Có người giữ chương trình họp. Chúng ta nói, được rồi, đây là các chủ đề chúng ta muốn thảo luận. Đây là các mục tiêu chúng ta đã vào với. Chúng ta muốn đưa ra quyết định này. Tôi muốn ghi chú rằng chúng ta vẫn chưa đi tới phần mà chúng ta sẽ đưa ra quyết định, đúng không? Người điều phối cuộc họp trở nên rất có giá trị. Vậy là có đủ thứ: có mục tiêu, có vai trò trong một nhóm, và rồi có phần tinh thần, phần ấm áp của tất cả.
Điều khác phù hợp với điều đó mà tôi nhận thấy từ những người có điểm đóng góp thấp trong các công ty mà tôi có, đó là họ là những người chuyển chủ đề tệ. Và dường như hai việc có liên quan. Ý tôi là người chuyển chủ đề tệ là nhóm đang nói về— Ừ, ừ, ừ, ừ, ừ. Bạn hiểu ý tôi chứ? Họ không sẵn sàng đi theo hướng mà nhóm muốn đi, và họ cứ quay lại đề của mình, hoặc họ nói một chuyện hoàn toàn không liên quan. Như thể họ chỉ cần nói điều gì đó. Và nó làm nhóm lệch khỏi chủ đề. Ví dụ nhóm đang nói về, giả sử chúng ta đang bàn về một chiến dịch cho Starbucks, và chúng ta hỏi, bạn có nghĩ chúng ta nên tổ chức một sự kiện ở Manhattan không? Và vì dường như họ không thể không nói, họ sẽ nói, tôi đã đi nghỉ ở Manhattan một lần, và nó được bầu vào top 15 trong danh sách những nơi nên đến của Forbes. Và bạn chỉ nhìn rồi nghĩ, ừm, cái đó không liên quan lắm.
Nhưng nếu người đó, để tôi đóng vai phản biện một chút, nếu họ trêu chọc về New York mà thực sự hài hước thì sao? Hơi lệch chủ đề. Tuyệt. Nhưng nếu thật sự hài thì tốt. Và rồi bạn trở lại chủ đề ngay — tuyệt. Vậy trong trường hợp đó không phải là chuyện chuyển chủ đề tệ. Đó là về tính ích kỷ. Bạn không biết đọc phòng. Bạn không phục vụ mục tiêu của nhóm. Phần giải trí, những khoảnh khắc vui vẻ, thường là chuyện tạm chuyển sang chủ đề liền kề rồi quay lại. Và thực sự đáng để có cái chuyện bên lề đó vì nó vui. Mọi người đều thở phào, ôi may quá, tôi không phải lải nhải về New York thêm nữa trong một triệu phút. Vấn đề ở đây là người này xen vào kiểu, để tôi kể về lần tôi tới New York. Và tập thể đang cố đi theo một hướng.
Tôi thực sự nghĩ nhiều về chuyện này trong bối cảnh làm podcast. Tôi sẽ ghét có một đồng dẫn. Sẽ rất khó. Rất khó vì trong đầu tôi có một hướng nhất định tôi muốn đi. Và nếu họ không cùng hướng với tôi thì thật mệt. Ý tôi là, đôi khi bạn thấy điều đó trên các podcast có đồng dẫn, họ đang đi theo một hướng, nói về nhập cư. Và một người nói, khoan đã, khoan đã, chỉ một chuyện nhỏ trước khi ta chuyển tiếp. Rồi bạn quay lại. Họ lại đi sang hướng khác. Và bạn kiểu, ôi trời. Là khán giả, bạn thấy, ôi, bạn đang tiến đến điểm mấu chốt của vấn đề. Nhưng tôi nghĩ đó là điều tôi đang nói tới. Làm sao bạn đảm bảo mình đang đi đúng hướng như một nhóm?
Và đây là ví dụ hay vì chúng ta thường nghĩ một cuộc trò chuyện một-một giống hệt nhiệm vụ với một nhóm ba người. Ngay khi có người thứ ba ngồi vào bàn, dù là đồng dẫn podcast hay bạn bè ở quán bar, nhiệm vụ đó giờ đã trở thành một nhiệm vụ hoàn toàn khác vì người thứ ba có quyền kéo bạn vào các chuyện bên lề. Nó không còn là việc hai tâm trí cùng tạo ra thân mật nữa. Bỗng nhiên, chúng ta rơi vào một mớ rối rắm phối hợp có thể rất, rất bực bội. Tôi nghi đó là một phần lý do bạn không thích các nhóm, thực ra là bạn thích mạnh mẽ những cuộc trò chuyện một-một. Ừ, tôi nghĩ điều đó đúng. Tôi thích một-một. Tôi thích chiều sâu. Và nói chuyện xã giao đôi khi khiến tôi thấy thật giả tạo.
Tôi hỏi bạn một chút nhé. Bạn có nghĩ đó là về việc kiểm soát không? Bởi vì, tưởng tượng bạn có một đồng dẫn. Vấn đề khiến bạn bực tức, vâng, là về dòng chảy cuộc trò chuyện để đến một khoảnh khắc kỳ diệu. Cũng là chuyện phải nhường quyền kiểm soát cho người khác trong khoảnh khắc đó. Thật buồn cười vì gần đây tôi với một đồng nghiệp, và chúng tôi phỏng vấn vài người, nên nói chung chúng tôi phỏng vấn ba người. Buổi phỏng vấn đầu tiên, tôi bảo cô ấy dẫn cuộc phỏng vấn, và tôi thích buổi đó vì tôi có thể ngồi xem cô ấy đi theo hướng của cô ấy, cảm thấy rất mạch lạc như một đường thẳng. Buổi phỏng vấn thứ hai, tôi không nói gì, và rồi chuyện gì xảy ra là tôi bắt đầu hỏi họ một câu. Bây giờ, tôi ngồi đó hỏi anh chàng này một câu vì tôi đang cố tìm câu trả lời cụ thể này.
Vậy là tớ kiểu như đang khoanh vùng vấn đề này, kiểu không muốn tiết lộ quá sớm, và tớ tiến gần hơn một bước, rồi lại gần hơn một bước nữa, rồi đồng nghiệp của tớ bước vào và hỏi một câu hoàn toàn khác.
Và bạn kiểu, ôi.
Và tớ như, ôi, không.
Tớ đã gần như hiểu được điều về họ mà tớ nghi là một dấu hiệu xấu.
Ừ.
Rồi cô ấy tới hỏi một câu, và tớ ngồi đó nghĩ, ôi trời ơi, không, không, tớ phải quay trở lại chủ đề hoàn toàn khác này và bắt đầu lại.
Và bạn sẽ chẳng bao giờ có được câu trả lời của mình.
Dù sao, sau đó tớ nói chuyện với cô ấy, và tớ nói, nghe này, khi chúng ta phỏng vấn, tớ nghĩ chúng ta cần làm rõ ai là người dẫn.
Đúng rồi.
Tớ sẽ ngồi lắng nghe khi bạn làm, rồi khi tớ làm thì bạn ngồi nghe, biết không.
Ừ.
Và tớ nghĩ đó là một phần của chuyện đó.
Đó là phần về vai trò mà tớ đã nói trước đó nữa, đúng không?
Giống như có chuyện gán vai trò, giữ thời gian, vân vân, nhưng cũng cần phải rõ ràng ai là người dẫn chủ đề ở đây?
Ừ.
Và sự rõ ràng, đặc biệt trong một nhóm ba người, có thể cực kỳ hữu ích.
Còn thiếu nó thì hỗn loạn.
Ác mộng.
Ừ, ừ, ừ.
Vậy điều quan trọng nhất mà chúng ta chưa nói tới liên quan đến sự dễ mến và có những cuộc trò chuyện tuyệt vời và tính không dễ mến (nếu đó là một từ) là gì?
Tớ muốn tách chúng ta ra khỏi chuyện dễ mến.
Tớ nghĩ sự dễ mến chỉ là một mục tiêu rất hẹp của một cuộc trò chuyện tốt.
Người ta còn quan tâm đến những điều gì khác?
Bạn có biết tại sao tớ dùng một số từ nhất định không?
Nói thử đi.
Là vì khán giả đã nói với tớ.
Tớ nên nói cho bạn biết họ quan tâm tới gì không?
Làm ơn.
Họ quan tâm đến cách đối phó với người tự ái.
Tốt.
Họ quan tâm đến cách có những cuộc trò chuyện khó khăn.
Vì họ gặp khó khăn với chuyện đó?
Có lẽ vậy, ừ.
Ừ.
Đó là một nhãn thú vị.
Rất mang tính buộc tội người khác.
Rất buộc tội.
Ừ.
Bởi vì tớ nghĩ ai cũng nghĩ người mà họ không đồng ý là một người tự ái.
Ừ.
Nó giống như một cách nói nhẹ nhàng để…
Vì vậy một cách nhìn lại là họ gặp khó khăn với bất đồng.
Ừ.
Điều khác là họ rất quan tâm đến những cuộc trò chuyện khó khăn.
Đó là nỗi khốn khổ của họ.
Họ vật lộn với chúng.
Họ tránh né chúng.
Họ nghĩ nếu họ có thể giỏi ở việc đó thì họ sẽ trở thành mọi thứ họ muốn.
Họ quan tâm đến việc được thích.
Ừ.
Họ quan tâm đến việc tránh những thứ khiến họ bị ghét mà họ không nhận ra mình đang làm.
Ừ.
Tớ sẽ nói…
Và tớ đoán thứ năm là họ rất quan tâm đến thuyết phục.
Thật đáng chú ý, và Julian Treasure, người đã làm bài TED Talk về cách nói chuyện, đã nói với tớ điều này.
Mọi người thực ra không quan tâm lắm đến việc lắng nghe.
Ừ, ừ.
Và ông ấy nói ông đã làm hai bài TED Talk.
Bởi vì họ không biết.
Thật buồn cười.
Thật thú vị khi nghe bạn nói những điều đó.
Với tớ, những điều đó đều rất liên quan với nhau và cho thấy mọi người không có trực giác tốt về điểm mạnh và điểm yếu của mình.
Cái gì khó và dễ trong cuộc trò chuyện?
Thuyết phục, cuộc trò chuyện khó khăn, nghĩ người khác là người tự ái, và việc được thích — tất cả đều liên quan đến việc quản lý xung đột và bất đồng kém và vật lộn để xử lý những khoảnh khắc khó khăn một cách tốt.
Bối cảnh xã hội của mọi cuộc trò chuyện rộng hơn nhiều so với những gì mọi người nhận ra, tớ nghĩ vậy, bởi vì họ quá tập trung hẹp vào những khoảnh khắc bất đồng rất dễ nhận thấy, đáng nhớ, nổi bật mà kiểu như, ôi chết tiệt, điều đó khó.
Và chúng ta tức giận, rồi mọi thứ tan nát, rồi mối quan hệ tan vỡ.
Tất nhiên.
Nhưng bạn cũng cực kỳ nhàm chán, khoảng 80% thời gian.
Và bạn cũng không thực sự lắng nghe người khác.
Bạn bỏ lỡ quá nhiều cơ hội để thực sự học hỏi từ người khác vì bạn không lắng nghe.
Bạn không đặt đủ câu hỏi tiếp nối.
Bạn thậm chí không đặt đủ câu hỏi.
Bạn dành quá nhiều thời gian nói về bản thân.
Rõ ràng, đây là điều mà người ta—bởi vì điều tớ sẽ nhớ nhất là xung đột, vấn đề, tình huống cảm xúc.
Ừ.
Mọi người không nghĩ họ nhàm chán.
Khó nhận ra lắm — đó là một thứ khó hơn nhiều để nhận ra.
Ừ.
Và cũng rất khó để nhận phản hồi về điều đó bởi vì sẽ chẳng ai đi nói, này anh bạn, anh nhàm chán đâu.
Ừ.
Và nếu những thứ tớ quan tâm, do bản thân tớ quan tâm, thì tớ nghĩ chúng thú vị.
Ừ.
Nên tớ nghĩ—tớ không biết, tớ chỉ đang bịa thôi.
Pokemon, tớ nghĩ đó là thứ thú vị nhất trên đời.
Và bây giờ để tớ kể bạn mọi thứ tớ biết về Pokemon.
Ừ.
Nó giống như hiểu lầm về mục đích của cuộc trò chuyện — mục đích không phải là nói những điều mình biết cho người khác.
Mà là tìm những điều mà cả hai cùng quan tâm và rồi học mọi thứ bạn biết về điều đó.
Như bây giờ tớ sẽ bắt đầu một chuyến du hành qua đầu óc bạn về mọi thứ bạn nghĩ và cảm nhận về điều mà cả hai chúng ta cùng quan tâm.
Và trên chuyến đi đó, chúng ta có thể tới một nơi kỳ diệu nơi tớ học được điều từ bạn, bạn thấy tớ khá duyên dáng, chúng ta cười với nhau, và cảm thấy được nhìn thấy, được biết đến và được thấu hiểu.
Nhưng chắc chắn sẽ không phải là tớ kể cho bạn về Pokemon nếu bạn hoàn toàn không quan tâm đến nó.
Và chính có sự khác nhau giữa việc cố gắng làm mình “thú vị” và việc thực sự tỏ ra “quan tâm” mà chúng ta thường nhầm lẫn.
Ừ.
Tớ nghĩ trò chơi của việc trở nên thú vị là để khoe bạn.
Cuộc đời không phải là đi qua và cứ diễn vài bài phát biểu nhỏ hay những bản TED Talk mini, đúng không?
Cuộc trò chuyện mang tính tương tác.
Nó được đồng sáng tạo bởi hai tâm trí độc lập.
Các doanh nhân cũng thường mắc lỗi này.
Họ có thể bị thúc đẩy bởi, bạn biết đấy, Dragon’s Den và Shark Tank.
Bạn có cảm giác như mình phải đứng lên đó và, như, thuyết trình ý tưởng.
Và để thành công, bạn phải trình bày bài diễn thuyết công khai thuyết phục nhất về nó.
Hầu hết các doanh nhân hoặc chủ doanh nghiệp thực ra đang trò chuyện với nhà đầu tư, đồng nghiệp và các đối tác chiến lược tiềm năng trong giao tiếp hằng ngày.
Vì vậy, trước khi bạn đến điểm mà bạn muốn nói: để tôi kể cho bạn về công ty tuyệt vời của tôi, bạn cần hỏi họ một triệu câu hỏi, làm quen và hiểu được điểm đau của họ.
Và họ có bao nhiêu đứa con, họ thực sự quan tâm điều gì.
Nếu may mắn, sản phẩm hoặc dịch vụ của bạn thật sự đáp ứng được nhu cầu đó và bạn có thể nói: đoán xem? Tôi có thứ tuyệt vời này dành cho bạn. Bạn có muốn đầu tư không?
Andrew Bustamante đã nói với tôi về chuyện này. Anh ấy từng là điệp viên của CIA khoảng 10 năm. Anh nói một trong những điều bạn phải rèn luyện khi làm điệp viên là hiểu có sự khác biệt giữa góc nhìn của bạn, tức là những gì bạn thấy ngay lúc này — vâng — và nhận thức của người khác.
Ví dụ, ở góc nhìn của tôi, tôi thấy một tấm gương ở kia, có một giải thưởng, tôi thấy vài thứ phía sau bạn. Tôi thấy hai chiếc camera trên vai bạn. Tôi thấy thế. Có một dầm gỗ phía sau bạn, tiện thể. Và có một đoạn băng màu xanh ở phía trên kia.
Còn nhận thức của bạn—đó là toàn bộ những thứ bạn cảm nhận. Có thể tôi chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì phía sau mình. Đúng vậy.
Và anh ấy nói rằng, với vai trò điệp viên, họ huấn luyện bạn để đặt mình vào nhận thức của người kia. Bởi nếu bạn không làm được điều đó, bạn sẽ không bao giờ thuyết phục được họ. Bạn phải nhận ra rằng, thực ra, người ngồi trước mặt bạn có một bộ não khác. Và cách duy nhất tôi có thể đoán những gì ở trong đầu bạn là dựa trên những gì tôi nhìn thấy, dựa trên những gì tôi đã trải nghiệm. Chúng ta đang ở trong một căn phòng, nên tôi sẽ đoán đằng sau tôi có một bức tường chứ không phải là ra ngoài phố. Nhưng chúng ta rất kém trong việc đoán mò. Rất nhiều nghiên cứu tâm lý cho thấy con người tệ đến mức nào khi dùng trải nghiệm của chính mình để đoán thực tại cảm nhận của người khác.
Thay vì đoán, tôi cần hỏi bạn thẳng: Này Stephen, bạn thấy gì phía sau tôi? Tôi cần hỏi trực tiếp: điều đó khiến bạn cảm thấy thế nào? Tại sao bạn nghĩ nó được xây dựng như vậy? Khi bạn ngồi đây bạn cảm thấy gì? Tại sao bạn nghĩ nó bất đối xứng? Tại sao tôi thấy sách nhưng bạn thì không?
Cách duy nhất để thực sự hiểu được trí óc người khác là hỏi họ và nói chuyện về điều đó.
Tôi đã nhờ trợ lý Sophie tìm cho tôi một hệ thống an ninh tin cậy cho chỗ ở mới ở LA. Cô ấy phát hiện ra rằng hầu hết các lựa chọn hiện có đều có cùng một vấn đề: chúng mang tính phản ứng và chỉ hành động sau khi ai đó đã đột nhập vào nhà bạn.
SimpliSafe, nhà tài trợ chương trình này, có một cách tiếp cận hoàn toàn khác. Nếu có người lảng vảng gần nhà hoặc văn phòng của bạn, các camera dùng AI của họ phát hiện họ, rồi các nhân viên con người — hành động như nhân viên bảo vệ từ xa — sẽ can thiệp, nói trực tiếp với kẻ xâm nhập, cho họ biết họ đang bị camera theo dõi, và nếu cần sẽ kích hoạt còi báo động hoặc đèn pha để xua đuổi. Hoặc họ có thể gọi 911 để điều cảnh sát.
Phản ứng ngay lập tức này là lý do tôi chọn SimpliSafe. Không ai tiếp cận an ninh theo cách này. Họ không có hợp đồng dài hạn hay phí ẩn, nên bạn có thể hủy bất cứ lúc nào. Họ cũng có chính sách hoàn tiền trong 60 ngày.
Khán giả của tôi có thể tiết kiệm 50% cho một hệ thống an ninh SimpliSafe tại simplisafe.com/doac. simplisafe.com/doac. Không có két an toàn nào giống SimpliSafe.
Thỉnh thoảng bạn bắt gặp một sản phẩm có tác động lớn đến cuộc sống đến mức bạn sẽ gọi nó là “thay đổi cuộc chơi”. Và tôi sẽ nói khoảng 35–40% đội ngũ của tôi hiện nay sẽ mô tả sản phẩm mà tôi đang cầm trước mặt gọi là Ketone IQ (bạn có thể mua tại ketone.com) là một thay đổi cuộc chơi.
Nhưng lý do tôi trở thành đồng chủ sở hữu của công ty này và lý do họ giờ là nhà tài trợ của podcast này là bởi một ngày khi tôi đến chỗ làm, có một hộp đồ này đặt trên bàn tôi. Tôi không biết đó là gì. Lily và đội của tôi nói công ty này đã liên hệ. Thế là tôi lên lầu, thử, và thành thật mà nói, phần còn lại là lịch sử. Về mặt tập trung, năng lượng, cảm giác của tôi, cách tôi làm việc, mức độ năng suất — thực sự là thay đổi cuộc chơi.
Vì vậy nếu bạn muốn thử, hãy vào ketone.com/Stephen để được giảm 30%. Bạn cũng sẽ nhận được một món quà miễn phí kèm theo lô hàng thứ hai. Và giờ bạn có thể tìm Ketone IQ tại các cửa hàng Target trên toàn nước Mỹ, nơi liều đầu tiên hoàn toàn miễn phí.
Vì vậy khi tôi vào một cuộc họp kinh doanh hoặc đang cố thuyết phục ai đó, không biết, gia nhập công ty chúng tôi, vân vân. Ở đầu cuộc trò chuyện đó, có những câu hỏi chủ chốt nào tôi nên dùng để hiểu về ý thức hệ của họ? Hiểu hành trình anh hùng mà họ đang mang trong đầu?
Bạn nên hỏi nhiều hơn và lắng nghe câu trả lời của họ rồi mới hỏi câu tiếp theo.
Những câu hỏi kiểu gì?
Một câu hay mà tôi thích bắt đầu là: Gần đây bạn đang hào hứng về điều gì? Được chứ? Câu đó rất tiết lộ điều gì đang ở trên cùng trong tâm trí họ. Bạn đã hỏi tôi câu đó hôm nay. Tôi rất thích. Nó cũng ngụ ý là trước đó bạn đã biết họ từng hào hứng về điều gì. Vì vậy nó giúp bạn có thể quay lại chủ đề đó theo thời gian.
Ai mà chẳng có câu trả lời cho câu hỏi đó. Ngay cả khi họ đang rất trầm cảm, họ vẫn đang háo hức về điều gì đó, có thể là cơ hội kết bạn. Và bất kỳ điều gì khiến ai đó hào hứng nghĩa là bạn có thể ở trên chủ đề đó và hỏi thêm. À, tôi có thể làm gì để giúp bạn làm điều đó?
Khi tôi hỏi bạn câu đó ba tiếng trước, bạn đã nói hai điều. Bạn nói về việc đưa chương trình giảng dạy này vào trường học, nhưng bạn cũng nói về đàn ông và các cuộc trò chuyện của họ. Và bạn nói bạn mới làm một nghiên cứu về đàn ông. Đây là tôi đang nhớ lại những gì bạn đã nói. Bạn nhắc lại. Thích lắm. Thích lắm.
Cảm ơn vì điều đó.
Nhưng đàn ông và những cuộc trò chuyện của họ.
Bạn nói bạn vừa làm một nghiên cứu thú vị gần đây, tôi không thể đi vào chi tiết,
nhưng nó tiết lộ nhiều điều về tình bạn giữa nam giới.
Đúng vậy.
Đàn ông có kém khả năng giao tiếp không?
Nếu có, tại sao chúng ta kém giao tiếp?
Trò chuyện khó lắm.
Khi bạn nhìn kỹ vào bên trong, nó giống một mớ hỗn độn hơn.
Bạn đang nói có phần khéo léo.
Vậy thì, tôi sẽ… tôi sẽ bớt khéo léo một chút ngay sau đây.
Nó trông giống như một mớ hỗn độn chứ không phải một kịch bản gọn gàng như trên chương trình TV.
Rất lộn xộn.
Chúng ta mắc lỗi.
Chúng ta phải sửa lỗi.
Chúng ta cần kiểm tra xem mình hiểu đối phương đúng không.
Chúng ta cần xin lỗi liên tục.
Vì vậy, sự hoàn hảo không phải là mục tiêu của ai trong cuộc trò chuyện.
Khi nhìn vào khác biệt giữa các giới, có những khác biệt thực sự.
Chúng ta biết rằng trong tình bạn, phụ nữ có xu hướng đối diện nhau và nói chuyện trực tiếp.
Còn đàn ông có xu hướng làm hoạt động cùng nhau, đúng không?
Vai áp vai.
Chúng ta đi câu cá.
Chúng ta chơi bóng rổ.
Chúng ta chơi fantasy sports trên máy tính.
Dự án mà tôi làm gần đây, tôi luôn dành nhiều thời gian phân tích bản ghi ở quy mô rất lớn.
Nhưng dự án này, tôi quan sát các cuộc trò chuyện trực tiếp.
Vì lý do nào đó, điều đó cảm giác sống động hơn so với những gì tôi thường làm với tư cách nhà khoa học.
Và đó là tất cả đàn ông gặp nhau lần đầu và cố gắng xây dựng tình bạn.
Điều khiến tôi khó chịu khi xem là họ không — họ thực sự gặp khó khăn với việc bộc lộ sự dễ tổn thương.
Sự dễ tổn thương là một thành phần then chốt của tình bạn.
Các chuyên gia về tình bạn nói bạn cần tính nhất quán.
Tức là tương tác lặp lại, tích cực, cùng nhau vui vẻ.
Nhưng có lẽ quan trọng nhất là sự dễ tổn thương, chẳng hạn như chia sẻ không chỉ cảm xúc mà còn những điều bạn đang vật lộn,
những hy vọng và ước mơ của bạn, mục tiêu của bạn là gì, bạn muốn đạt được điều gì từ mối quan hệ này.
Thật điên tiết khi xem những người đàn ông này có hàng trăm cuộc trò chuyện mà hầu như không ai hỏi những câu đó hay nói về những điều như vậy với nhau.
Là một phụ nữ, điều đó gần như sốc vì đó là những thứ phụ nữ có lẽ sẽ nói trong ba phút đầu của cuộc trò chuyện.
Tôi không thể tin được, tôi nghĩ, wow, điều này thực sự có vẻ là một khác biệt rất lớn.
Và tôi lo rằng ở quy mô lớn, bước nhảy từ làm bạn chơi bóng rổ hay chơi fantasy sports sang một cuộc trò chuyện dễ tổn thương cảm thấy quá đáng sợ và rủi ro, đến mức đàn ông không thể nhảy qua.
Và đó là một phần lớn khiến đàn ông bị cản trở trong việc có những tình bạn có ý nghĩa.
Và chúng ta biết rằng cô đơn tệ hơn nhiều ở đàn ông so với phụ nữ.
Họ có ít bạn bè hơn nhiều.
Vâng, vâng.
Một tỷ lệ lớn đáng lo ngại của đàn ông báo cáo có không có bạn thân nào — có thể lên tới 40%.
Ồ.
Khá là đáng lo.
Và tôi nghĩ kỹ năng trò chuyện và lòng dũng cảm — nghe này, mọi thứ chúng ta đã nói, chọn chủ đề tốt, chuyển chủ đề khi nó trở nên nhàm chán, đặt câu hỏi hay, hỏi câu hỏi tiếp theo, tìm những khoảnh khắc vui nhộn, xin lỗi, lắng nghe — tất cả những điều này đòi hỏi một lượng dũng khí và sự tự tin bất ngờ.
Và có vẻ như đối với những người đàn ông được xã hội hóa để tin rằng bộc lộ sự dễ tổn thương là dấu hiệu của yếu đuối, điều này gần như đòi hỏi quá nhiều dũng khí để họ có thể nhảy qua trong các mối quan hệ của mình.
Đàn ông có khả năng nói rằng họ không có ai để trông cậy trong lúc khủng hoảng cao hơn tới 400%.
Một nửa số đàn ông nói họ không hài lòng với tình bạn của mình.
Số bạn thân của nam giới đã giảm từ 30% đến 40% kể từ năm 1990.
Đàn ông trong mối quan hệ khác giới dần phụ thuộc vào bạn đời để thỏa mãn về mặt tình cảm — phụ nữ có xu hướng hỗ trợ.
Phụ nữ thì không như vậy. Vì vậy khi, bạn biết đấy, nếu người vợ qua đời, đàn ông phải kết hôn lại để lấp đầy khoảng trống đó.
Họ không có mạng lưới bạn bè đó.
Khi một người chồng mất, người vợ có bạn bè để hỗ trợ cô ấy.
Vậy làm thế nào tôi có thể kết bạn nhiều hơn khi là đàn ông?
Tôi nghĩ thực ra là từng cuộc trò chuyện một.
Sức mạnh bạn có với tư cách cá nhân là ra tín hiệu tới những người đàn ông khác: này, hãy cùng nhau dũng cảm nhảy qua.
Ví dụ, đây là một câu hỏi bạn có thể hỏi:
Gần đây bạn đang gặp khó khăn điều gì?
Bạn hy vọng đạt được điều gì?
Nhưng bạn đã, ý tôi là, bạn đang nghĩ về điều gì mà chưa từng chia sẻ với ai trước đây?
Và trong nghiên cứu bạn làm, cuộc trò chuyện thường nghe như thế nào?
Này anh bạn, muốn…ồ, cái hot dog này kinh tởm quá.
Ừ, thật kinh.
Ừ, món này, ừ, tôi không thích đồ ăn.
Tôi sẽ đi ngủ một chút.
Giống như kể lại những gì đang xảy ra xung quanh bạn.
Thỉnh thoảng họ sẽ hỏi, bạn ở đâu đến?
Hoặc…
Rồi điều đó chuyển thành một dạng tường thuật.
Ừ.
Ồ, tôi thích Chicago.
Nó có cái mặt tiền này.
Tôi ghét đội Chicago Bears.
Ồ vâng, tôi nhớ khi người nọ chơi ở đó.
Rồi bạn tuột dần vào chuyện thể thao, có thể quan trọng, nhưng bạn có thể đi thêm một bước nữa và hỏi, bạn có bao giờ cảm thấy dễ tổn thương khi chơi bóng ở trường trung học không?
Hoặc bạn đã phải vật lộn với điều gì trong thể thao?
Tại sao bạn không chơi thể thao ở đại học?
Dù chủ đề là gì, bạn có thể kéo nó sang bước tiếp theo để làm cho nó thực sự mang tính cá nhân, dễ tổn thương và thú vị, để bạn rời đi gần hơn một bước tới việc có một người bạn thực sự chứ không chỉ là người mà bạn nói những điều xã giao.
Tôi đã có một buổi nói chuyện ở Canary Wharf cách đây một vài tuần, có thể là một năm trước, và một cậu thanh niên đứng dậy ở hàng ghế đầu.
Bạn phải nhớ là có 500 người trẻ — khi tôi nói trẻ, ý tôi là khoảng 21 tuổi.
Họ đều làm việc ở khu Canary Wharf ở Luân Đôn, nơi mà công việc sau khi ra trường thường là như vậy.
500 người trong phòng, một cậu đứng lên hàng ghế đầu, nói: chào, câu hỏi của tôi là, tôi muốn biết làm thế nào để kết bạn.
Và điều đó làm tôi sốc vì tôi có thể thấy 499 người đồng trang lứa của cậu ấy đứng ngay cạnh.
Nhưng anh ta đã can đảm đứng lên trước tất cả mọi người và nói, xin chào Stephen, câu hỏi của tôi là, làm sao để kết bạn?
Đó là một câu hỏi tuyệt vời, phải không?
Nếu anh ấy hỏi bạn câu đó, có lẽ bây giờ anh ấy đang lắng nghe.
Xin chào, bạn.
Mọi thứ bắt đầu bằng một lời chào.
Và có nhiều lần tôi tổ chức các bài tập giao tiếp trong lớp, và các sinh viên vào cuối buổi học đầu tiên thường nói, đây là lần đầu tiên tôi quay sang người bên cạnh và thực sự trò chuyện với họ.
Mỗi lần tôi làm buổi đầu tiên đó, mọi người đều nói cảm ơn.
Cảm ơn vì đã cho cơ hội để quay sang, cho chúng tôi lý do để quay sang nhau và thực sự nói chuyện, làm quen với bạn cùng lớp.
Ngay cả việc đó cũng đòi hỏi rất nhiều dũng khí, đặc biệt nếu có những chuẩn mực rằng không làm thế — vào lớp, ngồi xuống ở bàn hay trong giảng đường rồi dán mắt vào điện thoại.
Vậy nên thực sự quay sang người bên cạnh và nói kiểu như, này, mình là Allison. Bạn tên gì? Bạn đến từ đâu? — bắt đầu như vậy, đúng không?
Trời ạ, chúng tôi ở Anh không làm thế.
Như kiểu hành vi kỳ quặc.
Không sao cả.
Và đúng là bạn cần phải “đọc phòng”, đúng không? Có thể không phù hợp trong mọi tình huống. Còn tùy vào các chuẩn mực.
Khi bạn đã bắt chuyện được với người ta, thì mọi thứ liên quan đến nói chuyện sẽ xuất hiện.
Những chủ đề nào họ thực sự thấy hữu ích? Bạn có đặt câu hỏi không? Bạn có lắng nghe và hỏi thêm các câu hỏi nối tiếp không?
Bạn có tiến xa hơn việc chỉ trao đổi những điều mình biết không? Bạn có đang tìm hiểu về nhau theo cách cảm thấy được bộc lộ không?
Chính từ đó mà các mối quan hệ thực sự hình thành.
Cái này là gì, ừm, đây là gì đây?
Ừ, cùng tìm hiểu.
Danh sách câu hỏi này.
Ôi, đây là một bài tập tôi vẫn làm.
Bài tập này dựa trên một bài tập rất nổi tiếng có tên 36 Questions to Fall in Love.
Ồ, tôi đã nghe về điều đó.
Vâng, Arthur Aaron, từng xuất hiện trên New York Times nhiều năm trước. Nó dựa trên một vài nghiên cứu học thuật.
Đây là 10 câu, một tập con gồm 10 trong số 36 câu đó.
Một bài tập tôi làm trong lớp gọi là 10 Questions to Fall in Like thay vì Love.
Vậy nếu tôi hỏi ai đó 10 câu đó, họ sẽ thích tôi chứ?
Có khả năng, vâng.
Nhiều hơn so với khi bạn không hỏi những câu đó.
Điều bạn nên làm là thực sự hỏi qua lại với nhau những câu này.
Câu đầu tiên là, dạo này bạn hào hứng về điều gì?
Tiếp theo là, điều gì bạn giỏi nhưng không thích làm?
Điều gì bạn làm dở nhưng lại rất thích làm?
Có điều gì bạn muốn tìm hiểu thêm không?
Có điều gì bạn muốn học cách làm không?
Chúng ta có thể ăn mừng điều gì về bạn?
Gần đây có ai làm bạn cười không?
Có điều dễ thương gì mà con, bạn bè, thú cưng hoặc người yêu bạn của bạn đang làm không?
Bạn có lớn lên ở một thành phố không?
Và dạo này bạn có say mê bản nhạc, cuốn sách, phim hay chương trình nào mới không?
Chỉ là 10 câu hỏi mang tính kiểu này mà nhiều người — nhưng tôi nghi ngờ là nhiều đàn ông thì không hỏi — và đó là một điểm khởi đầu tuyệt vời.
Chỉ là lượt hỏi đầu tiên, đúng không?
Bạn phải thực sự lắng nghe những gì người kia nói và hỏi các câu nối tiếp để thực sự làm sâu sắc cuộc trò chuyện và leo lên “kim tự tháp chủ đề”.
Nhưng đây là những câu hay.
Bạn có thể chuẩn bị chỉ một hoặc hai câu.
Bạn có thể mang theo hai câu bên mình mọi lúc như chủ đề dự phòng.
Khi có cơ hội, bạn có thể hỏi họ.
Tôi thích câu “dạo này bạn hào hứng về điều gì?” — đó là câu tôi hay dùng với nhiều người.
Còn nữa như “bạn có đang nghiền chương trình nào không?” — cũng là một câu khá tốt.
Nhưng điều then chốt không chỉ là hỏi câu đó, mà là thực sự hỏi các câu nối tiếp như, tại sao bạn kết nối với chương trình đó? Bạn thấy gì ở nhân vật chính? Bạn có thấy điều gì từ nhân vật chính mà bạn thấy ở chính mình không?
Bạn phải đi sâu hơn vào điều đó.
Nghiên cứu gốc với 36 câu hỏi để yêu cho thấy rằng việc trả lời 36 câu đó khiến bạn thích nhau rất nhiều.
Và chắc chắn, 10 câu này sẽ giúp bạn bắt đầu.
Nếu cần lý do bào chữa, tôi rất muốn thính giả của anh đổ lỗi cho tôi.
Nếu họ cảm thấy ngượng khi hỏi những câu thế này, đặc biệt các cậu bé hay đàn ông, thì có thể nói, mình thấy một bà phụ nữ “kỳ quặc” trong chương trình Diary of a CEO, và cô ấy nói nên thử hỏi những câu này, nên mình sẽ thử.
Ngay cả sinh viên của tôi ở Harvard cũng thấy việc có một “kẻ chịu trách nhiệm” để trỏ vào và nói “giáo sư bắt mình làm vậy” khá hữu ích.
Không quan trọng ai bắt bạn làm điều đó, dù là bạn hay ai khác.
Điều quan trọng là bạn đã làm, và họ sẽ trả lời câu đó, rồi bạn có thể hỏi một câu nối tiếp, và đó là khởi đầu của một tình bạn.
Tôi đã làm thế khi còn trẻ với một cô gái mà tôi có hứng thú.
Tôi đã xem bài TED về 36 câu hỏi gì đó, và tôi nhắn tin cho cô ấy, tôi nói muốn chơi một trò với cô, trò mà tôi vừa xem. Cô có muốn chơi không?
Cô ấy nói có.
Tôi hỏi cô ấy 36 câu đó.
Và cuối cùng, tôi kể cho cô ấy về nghiên cứu đó một cách không creep (không kỳ quặc, không đáng sợ).
Bạn đúng là một kẻ ngố, đúng chứ.
Nhưng nó đã giúp thật.
Nó dạy tôi rằng sự dễ tổn thương là cánh cửa dẫn tới sự kết nối.
Đúng vậy.
Đó là cánh cửa dẫn tới sự kết nối.
Đó là điều làm cho các mối quan hệ trở nên thực sự.
Nếu thiếu nó, bạn không có tình bạn thật sự, đúng không?
Một lần nữa, còn là tính nhất quán trong tương tác, tính tích cực.
Bạn không thể để bị bao trùm bởi tiêu cực, cãi vã và giận dữ; thay vào đó phải vui vẻ tích cực, thoải mái bên nhau, có những trải nghiệm tích cực, và rồi tới sự dễ tổn thương.
Bạn phải học những điều này về nhau để cảm thấy được hiểu biết lẫn nhau và cảm thấy họ chia sẻ với bạn những điều đặc biệt.
Còn về thuyết phục thì sao?
Bạn có lời khuyên hữu ích, có thể thực hành được giúp tôi trở thành một người bán hàng tốt hơn không?
Và khi tôi nói “người bán hàng”, tôi không có ý là cố bán ai đó một chiếc ô tô.
Ý tôi là cố thuyết phục người khác về ý tưởng của mình.
Vậy khi tôi đi nói chuyện ở các công ty, thường sẽ có người đứng lên và nói, tôi đang cố thuyết phục sếp làm một việc đổi mới X. Họ không chịu nghe tôi. Có mẹo gì để tôi thuyết phục họ không? Nhưng thuyết phục xảy ra ở mọi cấp độ, đúng không? Lên, xuống, trái, phải trong các tổ chức và trong thế giới. Chúng ta bị thuyết phục bởi những người chúng ta tin tưởng, quý mến và ngưỡng mộ, đúng không? Là bởi những người ta tương tác cùng. Và theo thời gian, chúng ta sẽ ngả theo quan điểm của họ hoặc bị thuyết phục bởi những gì họ chia sẻ vì chúng ta biết họ thông minh và đáng tin cậy và ta thích họ.
Thuyết phục thường không xảy ra trong phạm vi một cuộc trò chuyện. Nó có thể xảy ra nếu bạn đặt nhiều câu hỏi và ngồi cùng phía bàn với nhau, cùng nói, này, hãy cố gắng tìm hiểu thật nhiều về mớ rối phức tạp này, bất kể chủ đề là gì. Hãy xem liệu chúng ta có thể kéo các sợi lại với nhau và tìm ra cách giải quyết không.
Trước đây chúng ta đã nói về sự sẵn sàng tiếp nhận quan điểm đối lập. Thật mỉa mai, nếu bạn ép bản thân học càng nhiều về người kia và công nhận quan điểm của họ, dù bạn nghĩ sao về những quan điểm đó, về lâu dài bạn có khả năng thuyết phục họ hơn vì họ sẵn sàng tiếp tục tương tác với bạn và lắng nghe những gì bạn nói lại. Bởi vì họ cảm thấy mình được nghe và được hiểu. Ừ. Và họ tin rằng bạn không phải là kẻ khó chịu, rằng bạn lý trí và sẵn sàng ngay cả với những quan điểm điên rồ của họ.
Tôi đã học được điều đó trong các mối quan hệ của mình: nếu tôi làm cho người kia cảm thấy được nghe và hiểu, họ— Công nhận. Bạn công nhận. Nếu tôi công nhận, đó là một từ hay. Công nhận. Và việc công nhận không tương đương với việc đồng ý. Bạn có thể công nhận, công nhận, công nhận, công nhận, rồi sau đó phản đối kịch liệt. Ừ. Và có lẽ sự phản đối đó sẽ diễn ra tốt hơn rất nhiều sau khi bạn đã công nhận họ. Khá nhiều.
Những lỗi tôi đã phạm trong các mối quan hệ trước đây là khi tôi không công nhận, giống như một cái đĩa bị kẹt. Người kia cứ lặp đi lặp lại cùng một ý vì họ không cảm thấy được nghe và hiểu. Đúng vậy. Nhưng nếu tôi công nhận, điều kỳ diệu xảy ra là cái đĩa dừng quay và rồi bạn có thể đưa ra lập luận của mình. Giống như một mánh khóe ảo thuật.
Có nghiên cứu rất hay gần đây cho thấy mọi người hay nhầm lẫn giữa đồng ý và lắng nghe. Tôi chỉ nghĩ là bạn đang lắng nghe khi bạn đồng ý với tôi. Và khi bạn phản đối tôi, tôi cảm thấy bạn không đang nghe tôi. Bạn không lắng nghe. Bởi vì rõ ràng những gì tôi nói rất hợp lý và thuyết phục đến mức nếu bạn phản đối, tức là bạn chẳng nghe gì cả. Đồng ý và lắng nghe không giống nhau, nhưng trong đầu chúng ta, ta hay bị trộn lẫn.
Được rồi, thế tôi nên bắt đầu mọi câu bằng “tôi đồng ý”, ngay cả khi tôi không đồng ý. Thú vị—tôi đồng ý. Tôi nghĩ bạn nên bắt đầu bằng “kể tôi nghe thêm đi. Việc bạn cảm thấy như vậy là dễ hiểu và tôi muốn hiểu bạn đã đi đến quan điểm này như thế nào.” Tôi nghĩ bạn nên bắt đầu bằng việc công nhận trước khi làm bất cứ điều gì khác.
Ừ, Julian Treasure, người đã nói chuyện với tôi rằng ông ấy đã có hai bài TED Talk, một về diễn thuyết, một về lắng nghe. Số liệu ước chừng: bài nói về diễn thuyết được xem 40 triệu lượt. Bài về lắng nghe chỉ được một phần rất nhỏ của con số đó. Ừ. Lắng nghe là một khái niệm kỳ lạ khó quy nạp và hầu hết mọi người không nhận ra đó là một kỹ năng rất, rất cao cấp. Thật thú vị tại sao họ không cho đó là quan trọng. Tôi nghĩ chúng ta nghĩ về những việc mang tính hoạt động. Chính xác. Và diễn thuyết, đặc biệt là nói trước công chúng, khiến người ta rất căng thẳng. Đó là một hoạt động khiến người ta cực kỳ lo lắng. Vì vậy bất cứ điều gì nhỏ bạn có thể cho tôi để giảm bớt chút ít lo lắng đó và làm tôi giỏi hơn, mọi người khao khát điều đó. Nó giống như rõ ràng hơn. Đúng không? Nó nổi bật hơn. Nó mang tính chủ động hơn, như bạn nói. Lắng nghe thì dễ. Chỉ cần không nói gì. Thật đấy. Người ta nghĩ lắng nghe là, ôi, chỉ ngồi đó. Ừ. Trong khi thực tế, nó vô cùng tốn công sức. Rất khó vì tâm trí chúng ta sinh ra để hay đi lang thang, đúng không? Tâm trí chúng ta lang thang ít nhất 25% thời gian, có lẽ còn nhiều hơn.
Và những người giỏi việc này, khi ta nghĩ tới những người có sức lôi cuốn, dễ mến, thông minh, sắc sảo, không phải vì những gì họ nói, mà bởi cách họ lắng nghe và phản ứng với những gì họ nghe được.
Mike Baker, một điệp viên khác — ông ta làm điệp viên khoảng 20 năm với CIA ở Mỹ — đã nói với tôi rằng phần lớn công việc của một điệp viên, thuyết phục và thao túng một mục tiêu ở nước ngoài để họ giao nộp bí mật, ông nói rằng ông sẽ, ví dụ, giả sử là ở Afghanistan. Ông hạ cánh ở Afghanistan. Ông sẽ tìm tài xế taxi đang chở viên chức chính phủ mà ông muốn có bí mật từ họ. Và ông nói với tôi, ông có thể mất bảy tuần trong chiếc taxi đó chỉ làm một việc duy nhất là lắng nghe người này. Ừ. Lắng nghe tài xế taxi. Ừ. Bởi vì ông nói hầu hết mọi người trong đời chưa từng có ai lắng nghe họ liên tục trong chừng 10 phút. Và khi bạn lắng nghe ai đó, họ sẽ trút bầu tâm sự về bản thân. Đặc biệt nếu bạn hỏi các câu hỏi theo dõi. Chính xác. Và ông, và tôi hỏi ông, vậy ông làm gì? Khi ông lắng nghe, ông chỉ hỏi họ và hỏi câu tiếp theo. Và họ sẽ dẫn ông đi theo con đường họ muốn dẫn ông. Và đến tuần thứ bảy của tám tuần, ông sẽ hiểu điều gì thúc đẩy họ. Đúng vậy. Và ông sẽ nghe thấy ở tuần bảy rằng con trai họ bị thương ở đầu gối và họ rất lo lắng cho sức khỏe con trai. Rồi đến tuần tám, khi ông lên taxi, ông sẽ đưa ra một đề nghị với họ. Ông sẽ nói, tôi biết con trai ông bị thương đầu gối. Chúng tôi có thể chăm sóc cho cháu.
Đây hoàn toàn giống những gì tôi đã nói về các doanh nhân, đúng không?
Bạn phải có mối quan hệ, hỏi câu hỏi, câu hỏi, câu hỏi, câu hỏi, câu hỏi,
trước khi cuối cùng bạn đi đến chỗ nói, “Tôi có một đề nghị dành cho bạn.”
Ừ.
Đúng chứ?
Có hai điều về việc lắng nghe.
Đầu tiên, tôi không ngạc nhiên khi nghe thế.
Một tài xế taxi là một mối quan hệ rất đơn giản.
Họ phục vụ một mục đích rất rõ ràng trong cuộc sống của người đó.
Tương tác với ai đó như bạn đời lãng mạn hay đồng nghiệp thì, cái mà chúng ta gọi là tính đa vai (multiplexity).
Họ đảm nhiệm nhiều vai trò hơn.
Bạn gái của bạn vừa là người yêu, bạn bè, đồng nấu ăn.
Các bạn cùng giữ một mái nhà.
Bạn phối hợp công việc nhà.
Vậy nên cô ấy đang phục vụ tất cả những mục đích đó.
Điều đó phức tạp hơn nhiều để xử lý.
Và sẽ có xung đột lợi ích giữa những vai trò mà cô ấy đóng trong cuộc sống của bạn.
Cách bạn nói chuyện với tương lai mẹ của các con bạn khác hẳn so với cách bạn nói với đầu bếp của mình.
Và cô ấy vừa là cả hai đối với bạn.
Đúng không?
Vậy nên nói chuyện với một tài xế taxi dễ hơn ở khía cạnh đó vì nó đơn giản hơn.
Đó là điều thứ nhất.
Điều tiếp theo là về lắng nghe như một kỹ năng, như anh điệp viên đã nói.
Tôi không ngạc nhiên khi nghe anh ta hỏi các câu hỏi tiếp nối.
Thường người ta nghĩ lắng nghe là việc xảy ra trong im lặng.
Bạn chỉ ngồi đó tiếp thu.
Và đó là một phần.
Nhưng lắng nghe thực ra gồm ba phần.
Phần đầu là nhận thức.
Tôi đang nhìn bạn.
Tôi quan sát mọi thứ đang diễn ra xung quanh bạn trong lúc trò chuyện và mọi thứ trong môi trường của bạn.
Rồi có những tín hiệu thính giác.
Tôi nghe giọng bạn.
Tôi nghe những tín hiệu âm học như “ừ, ừ-huh, vâng, ừ-hừ” và tông giọng của bạn, tốc độ bạn nói.
Vì vậy chúng ta tiếp nhận tất cả những thứ này.
Rồi chúng ta xử lý một phần.
Chúng ta phát triển thêm một số điều bạn đã nói.
Và tôi suy nghĩ sâu hơn.
Tôi không thể xử lý hết mọi thứ vì đó là quá nhiều thông tin.
Điều độc đáo của cuộc trò chuyện là có bước thứ ba, nơi tôi có thể phản chiếu lại cho bạn những gì tôi đã nghe.
Tôi có thể nói, “Ồ, thật thú vị khi bạn gặp người đàn ông này là một điệp viên đi trên taxi. Bạn kể thêm về chuyện đó được không?”
Bây giờ tôi đã cho bạn biết rằng tôi đang lắng nghe, rằng tôi tò mò, rằng tôi muốn biết thêm.
Vì vậy bản năng của chúng ta là nghĩ đến các tín hiệu phi ngôn ngữ như mỉm cười và gật nhẹ, hơi nghiêng người về phía trước.
Lắng nghe nâng cao, những người thực sự phát triển kỹ năng lắng nghe, thực sự dùng lời nói của họ để cho người khác thấy họ đã nghe.
Bằng cách xác nhận, khẳng định, hỏi câu hỏi tiếp nối.
Trong một nhóm, bạn có thể diễn giải lại và nói kiểu như, “Ồ, Stephen nói cái này, Kasi nói cái kia, rồi anh ấy nói thế này.”
Tôi nghĩ tóm lại điều chúng ta thực sự đang nói đến là địa vị.
Bạn biết cái việc gật đầu và kiểu “ừ ừ” kia không?
Nó tốt hay xấu?
Có ích.
Đó là thứ chúng ta gọi là lắng nghe tích cực, đã được nghiên cứu hàng thập kỷ.
Nó không chỉ ra rằng ai đó thực sự đang nghe bạn.
Họ có thể đang nghĩ về danh sách mua sắm của mình trong khi vẫn mỉm cười và gật đầu đồng thời.
Tuy nhiên nó hữu ích để thuyết phục đối tác rằng bạn đang nghe họ.
Và điều đó quan trọng, ngay cả khi nó không liên quan gì đến những gì bạn đang nghĩ.
Nếu bạn không mỉm cười và gật đầu, việc thiếu đi những cử chỉ đó sẽ gây sốc.
Nên ở khía cạnh đó, nó mang tính quy chuẩn.
Bạn phải làm thế.
Nó hơi giống như lắng nghe 101.
Nhưng lắng nghe 201, 301 là dùng những tín hiệu bằng lời này để cho ai đó thấy bạn đã nghe họ.
Bạn hiểu mục tiêu khi chúng ta ngồi lại là gì.
Tôi muốn trở thành người nói tốt nhất, người giỏi trò chuyện nhất, người thuyết phục nhất, người được yêu mến nhất trên trái đất.
Đó là mục tiêu tôi đã giao cho bạn, bản brief.
Có điều gì chúng ta chưa nói tới mà lẽ ra nên nói không?
Chúng ta chưa nói về im lặng.
Tôi đã viết một chương về im lặng nhưng bỏ đi vì tôi nghĩ đó là cả một cuốn sách riêng.
Thật mỉa mai khi cuốn sách này tên là Talk (Nói) bởi vì chúng ta giao tiếp rất nhiều qua những gì nằm giữa các dòng.
Có rất nhiều thông tin trao đổi chỉ qua một cái liếc mắt.
Khi hai người chưa quen nhau, khoảng lặng dài là dấu hiệu cuộc trò chuyện đang không ổn.
Vậy nên nếu bạn đang trong buổi hẹn hò đầu tiên và cảm thấy cuộc trò chuyện đang chết dần và bạn có cảm giác hoảng loạn không biết nói gì tiếp theo, điều đó là chính đáng.
Bạn không nên để chuyện đó xảy ra.
Bạn nên chuẩn bị sẵn chủ đề hoặc danh sách những câu hỏi hay và hỏi những câu đó.
Trong một mối quan hệ lâu hơn, sau khi bạn đã quen nhau lâu, những khoảng lặng dài lại là dấu hiệu cho thấy hai người thoải mái với nhau.
Rằng các bạn có thể ngồi im hoàn toàn, im lặng dễ chịu và thấy thoải mái, dễ chịu.
Vậy nên nó có ý nghĩa khác nhau khi mối quan hệ tiến triển.
Có rất nhiều thứ chúng ta có thể làm trong cuộc trò chuyện mà không liên quan đến từ ngữ ta nói với nhau.
Tôi còn có một chương khác nữa mà tôi đã bỏ.
Muốn nghe về nó không, Stephen?
Tất nhiên tôi muốn nghe.
Nó nói về giao tiếp trong thời đại kỹ thuật số.
Vậy đây là điều tôi cũng định hỏi bạn: bây giờ chúng ta có các mô hình ngôn ngữ lớn đang viết rất nhiều thứ nhạt nhẽo do AI tạo ra cho chúng ta.
Vâng.
Và nếu bạn đăng nhập vào mạng xã hội, thậm chí email, kênh Slack, đôi khi trong WhatsApp, tôi xem những tin nhắn mà tôi sẽ nhận trách nhiệm, đôi khi là của tôi gửi, đôi khi là tôi nhận.
Và vì có AI, chúng càng ngày càng kém “linh hồn” hơn.
Khi tôi lướt một số nền tảng mạng xã hội, mà tôi sẽ không nêu tên, tôi thấy mình mất kết nối với mọi người.
Bởi vì các bình luận của tôi toàn kiểu đồ do AI làm với một cái gạch ngang dài và “Ôi Chúa ơi, điều này thật tuyệt vời, Stephen.”
Và bạn biết là không có con người nào viết như vậy.
Ừ.
Trong thời đại kỹ thuật số, trong một thế giới có AI, chúng ta có cần bắt đầu giao tiếp khác đi để người ta — bạn biết đấy tôi bắt đầu làm gì không?
Những lỗi chính tả cố ý.
Tôi thích điều đó.
Nếu bạn vào LinkedIn của tôi, bạn sẽ nhận thấy tôi hoàn toàn phớt lờ ngữ pháp.
Được.
Để tôi bắt đầu bằng cách kể cho bạn về một bài tập mà tôi làm trong lớp.
Tôi nghĩ nó sẽ khiến bạn phải suy nghĩ.
Câu hỏi của bạn là về nội dung những gì chúng ta gõ cho nhau.
Vậy nên giao tiếp dựa trên văn bản, dù là trên mạng xã hội, nhắn tin hay email.
Và có những điều rõ ràng chúng ta nên làm để cải thiện giao tiếp bằng văn bản. Chủ yếu là làm ngắn lại. Email, ngắn thôi. Dùng tiêu đề, dùng bullet, đi thẳng vào vấn đề. Nghĩ xem người khác cần gì. Chỉ cho họ cái đó. Được chứ.
Nhưng tôi nghĩ rộng hơn, điều khá khiến suy ngẫm là nghĩ về cách cuộc sống của bạn diễn tiến ngày nay. Cuộc sống đối thoại của bạn trải ra thế nào. Trong lớp tôi, tôi yêu cầu sinh viên làm một bài kiểm tra giao tiếp khoảng 20–30 phút trong cuộc sống, trong đó họ ghi chép lại mọi tin nhắn đến và đi trên tất cả các phương thức — DMs, email, tin nhắn, cuộc gọi điện, cuộc gọi Zoom, tương tác trực tiếp, tất cả. Bạn có tưởng tượng được không? Không. Khá khó.
Điều nổi bật nhất bạn nhận thấy là nó quá nhiều. Thật sự là một lượng giao tiếp khổng lồ đang diễn ra trong cuộc sống chúng ta bây giờ, trong khi chỉ cách đây khoảng 20 năm, có thể chỉ bằng 10% so với bây giờ. Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều cảm thấy sự quá tải ấy. Không chỉ là nhiều, chúng ta liên tục chuyển đổi và điều chỉnh từ hình thức giao tiếp này sang hình thức khác. Tôi có thể đang nói chuyện với bạn trong khi nhắn tin dưới bàn, trong khi nghe tiếng email reo và biết rằng DM của tôi đang đầy ắp. Sự điều chỉnh tinh thần đó thật mệt mỏi.
Và qua mỗi phương thức ấy, chúng ta tham gia vào những ý tưởng khác nhau, những luồng chủ đề khác nhau với những người khác nhau. Rồi bạn bắt đầu nhận ra bao nhiêu thứ đan xen và chồng chéo với nhau. Và rất khó để giữ hết mọi thứ thẳng thắn và đưa ra các quyết định như, ồ, mình nên trả lời ai trước? Chúng ta thường mặc định là những người đang ở ngay trước mặt mình. Nhưng với bất kỳ phương thức giao tiếp nào khác, ta lại băn khoăn, ai nên đứng trước? Ai được ưu tiên nhận sự chú ý của mình trước? Và chú ý chính là tình yêu, đúng không? Ai được phần “tình yêu” của tôi, thực chất là vậy.
Điều mà các sinh viên của tôi ghi nhận về bài tập này, điều hoàn toàn làm nổ tung tâm trí, và tôi khuyên bất kỳ ai cũng nên thử, là chỉ có các cuộc trò chuyện trực tiếp mới cảm thấy ‘thật’ khi đang diễn ra và khi nhìn lại sau. Ừ. Điều đó không có nghĩa là các phương thức kia không quan trọng. Tất nhiên email rất quan trọng cho việc trao đổi thông tin mang tính giao dịch. Nhưng nó không “thật”. Đó không phải là điều bộ não con người được dựng lên để xử lý. Bộ não chúng ta tiến hoá để làm điều này — nên tôi thích phỏng vấn kiểu này trực tiếp hơn là trên Zoom. Bởi vì nó thật. Và nó rất cuốn hút, và chúng ta sẽ có một ký ức thực về nó sau này. Ký ức đó có thể hơi mơ hồ. Bạn sẽ kiểu như, ồ, tôi nhớ một phụ nữ trung niên da trắng tóc nâu. Hoặc cô ấy có nhiều năng lượng. Có thể đó là tất cả những gì bạn còn nhớ. Nhưng nó thật. Và chúng ta có thể giữ ký ức đó.
Và điều mà tôi thấy rất đáng lo ngại — có nhiều thứ tôi thấy đáng lo — nhưng điều này: đời sống đối thoại của chúng ta đã trở nên rất không thật. Và đó là lý do chúng ta cảm thấy cô lập và cô đơn, và mức độ cô đơn đó cao một cách khủng khiếp. Chúng ta không có những tương tác thực sự và các mối quan hệ thực sự. Thậm chí chỉ cần có thiết bị này ở đây, nó là một cổng tới một nơi khác. Vì vậy thiết bị thay thế các cuộc trò chuyện vì chúng ta đang ở trên đó thay vì tương tác. Chúng cũng gây gián đoạn. Nếu nó để trên bàn trước mặt bạn hoặc bạn nghe nó rung chuông ở nền, nó làm phân tâm sự chú ý của bạn khỏi một tương tác thực sự và chú tâm.
Bạn có lời khuyên nào cho bất kỳ ai sống trong một thế giới có AI, nơi việc tạo ra giao tiếp bằng ChatGPT hay thứ gì đó khác sẽ rất dễ dàng không? Tôi chỉ nhận thấy một điều mà tôi bắt đầu xem nhẹ — và có vài thành viên trong đội của tôi đã thực sự dựa dẫm vào AI cho tất cả các thông tin liên lạc của họ. Và tôi nhận thấy mình bắt đầu phớt lờ họ. Ừ. Bởi vì khi họ gửi cho tôi một báo cáo qua email về một chuyện xảy ra trong một tình huống cụ thể, mọi báo cáo tôi biết đều được viết bằng AI. Nên tôi không thấy đáng đọc vì tôi thực sự muốn nghe từ họ. Tôi tin họ và ý kiến của họ. Mối quan hệ của tôi là với kinh nghiệm và kiến thức của họ.
Khi tôi nhận ra tất cả chỉ là AI qua cách trình bày, tôi bắt đầu phớt lờ. Ba hay bốn tuần trôi qua, và tôi nghĩ, mình nên nói với họ. Họ nên biết. Vậy là tôi đi nói chuyện với họ. Tôi nói, đây chỉ là cảm nhận thôi, nhưng tôi nhận thấy mình giờ không chú ý như trước nữa vì tôi muốn biết bạn nghĩ gì. Và vì nó có cảm giác như tôi đang nói chuyện với ChatGPT. Họ phản hồi thế nào? Họ rất biết ơn, và họ thay đổi hoàn toàn. Và ngay lập tức, mặc dù bây giờ tôi biết họ vẫn đang dùng nó, thật điên rồ vì tôi biết họ vẫn dùng. Họ về cơ bản đã xây dựng một con bot cho phần phản hồi này, mà họ đang dùng. Tất cả những gì họ làm là thay đổi prompt trong bot để khiến nó nghe có vẻ người hơn một chút. Ừ, ừ. Và giờ tôi lại đọc lại vì tôi không phân biệt được nữa. Trời ơi, thật đáng suy nghĩ.
Tôi nghĩ có hai điều đang diễn ra ở đó. Một là bạn đầu tư vào con người. Đó là thứ chúng ta đầu tư vào. Chúng ta quan tâm đến con người và các mối quan hệ. Ngay khi bạn cảm thấy mình không nhận được điều đó mà chỉ nhận một bản sao kì lạ của họ, ta kém động lực hơn để tương tác với nó. Điều đó sẽ xảy ra, hoàn toàn bình thường. Tôi sẽ nói bối cảnh cho bạn. Đó là phản hồi phỏng vấn. Họ đang phỏng vấn ai đó. Và rồi phản hồi họ gửi tôi — được viết bởi AI.
Tôi tin vào kinh nghiệm của họ, trực giác của họ và khả năng chỉ đơn giản là cảm nhận được một người. Tôi không biết có nên tin ChatGPT để phỏng vấn các ứng viên của mình hay không. Ừ. Nên tôi chỉ muốn có cảm giác mình nhận được điều đó từ chính người đó. Có chuyện thay thế mang tính quan hệ, kiểu bạn thấy “ôi” rồi chỉ muốn rút lui. Có một khía cạnh khác mang tính meta hơn, đó là các mô hình ngôn ngữ lớn (LLM) đẩy giao tiếp của chúng ta về trung bình, tức là về chính giữa. Nó thực sự đang tước đi cá tính, sự kỳ quặc và tính sáng tạo khỏi đó.
Tôi kể bạn nghe, tôi đã làm một thí nghiệm học kỳ này trong lớp: tôi để sinh viên đến giờ tiếp sinh viên với một phiên bản AI của tôi. Ừ. Rồi họ thích nó hơn sao? Ồ. Đó là một thí nghiệm mạo hiểm. Lý do là, thực ra tôi nghĩ cô ấy tốt hơn tôi ở vài khía cạnh. Tôi muốn nói trước rằng tôi nghĩ chatbot — hầu hết chatbot — có nhiều vấn đề nghiêm trọng, nhưng con này, mục tiêu của nó không phải là thuyết phục người dùng nói chuyện nhiều hơn với nó. Mà là huấn luyện họ về những câu hỏi liên quan đến cuộc trò chuyện để họ có thể chuẩn bị và biểu diễn tốt hơn trong các cuộc trò chuyện thực với con người.
Tôi thực sự nghĩ cô ấy tốt hơn tôi ở nhiều mặt. Quan trọng nhất là cô ấy luôn sẵn sàng. Cô ấy có mặt mọi lúc khi họ cần, còn tôi thì là cơn ác mộng trong việc xếp lịch. Thứ hai, cô ấy không chấm điểm họ. Mỗi khi sinh viên đến giờ tiếp tôi, có mâu thuẫn lợi ích khiến họ lo lắng. Họ nên lo — tôi là người chấm điểm họ. Đúng. Tôi quan tâm đến họ như con người, nhưng đồng thời tôi sẽ chấm điểm họ vào cuối học kỳ. Điều đó khiến mối quan hệ trở nên khá kỳ lạ. Vì vậy họ không muốn hỏi những câu ngớ ngẩn. Và tôi phải đặt câu hỏi về động cơ của họ vì tôi tự hỏi: bạn đến đây vì thực sự quan tâm tới điều bạn đang hỏi, hay vì muốn gây ấn tượng với tôi để được điểm cao hơn? Ồ, đúng không? Đó là một bối cảnh kỳ quặc. Vậy nên cô ấy ít phán xét hơn, có lẽ.
Điều khác cô ấy có thể làm, giống như bạn nói, là sau khi họ trò chuyện với cô ấy và nhận lời khuyên về cách trò chuyện, cô ấy cho họ phản hồi về cách cuộc trò chuyện đã diễn ra. Cô ấy nói: đây là các chủ đề chúng ta đã đề cập; bạn đã hỏi bao nhiêu câu; những khoảnh khắc vui vẻ là khi nào; bạn lắng nghe tốt và thể hiện lòng tử tế tới mức nào. Ngay cả khi tôi — với tư cách con người — cũng có thể nghĩ tới những điều đó, tôi không có thời gian hay nguồn lực để soạn phản hồi cho 200 sinh viên cùng lúc.
Tóm lại, tôi cảm thấy vô cùng phân vân về mọi thứ liên quan đến AI. Tôi nghĩ có những trường hợp sử dụng như thế này thực sự tuyệt vời và thú vị, làm mọi việc dễ dàng và hiệu quả hơn. Và với tư cách một nhà quản lý, người hoạch định chính sách, đó là lý do nó gây lo ngại. Bởi vì miễn là AI tiếp tục làm cho cuộc sống cá nhân dễ dàng và tiện lợi hơn, tôi không biết làm sao chúng ta có thể ngăn chặn và điều chỉnh nó.
Tôi cũng nghĩ rằng trong một thế giới của AI và robot, sẽ rất dễ bị cám dỗ mà bỏ qua những kỹ năng thuần túy của con người. Và những người không làm vậy — những người chống lại sự tiện lợi khi để chatbot nói thay mình — sẽ phát triển một “siêu năng lực”. Một thứ sẽ càng trở nên khan hiếm trong tương lai, đó là tất cả những điều bạn đã nói trong khuôn khổ này. Như là thực sự hiểu cách ở bên một người ngoài đời và có những cuộc trò chuyện tuyệt vời — tôi nghĩ điều đó sẽ là một siêu năng lực. Giao tiếp chính là lợi thế của con người so với AI. Từ trước đến nay, kỹ năng trò chuyện vẫn là kỹ năng quan trọng nhất để đạt được mọi thứ bạn muốn trong cuộc sống. Nhưng giờ đây rõ ràng hơn rằng chúng ta cần phải chú trọng điều đó hơn nữa — những thứ không thể thay thế bởi máy móc. Đúng vậy.
Và một số điều — tôi thậm chí không chắc “không thể thay thế” có phải là từ chính xác — đó là những thứ dù tương lai ra sao, vẫn sẽ quan trọng. Tôi sẽ đặt cược tất cả. Khi nghĩ về những gì tôi cần dạy con cái mình, tôi có thể tưởng tượng những thế giới nơi công việc không còn tồn tại và đổi mới không còn xảy ra. Nhưng tôi không thể tưởng tượng một thế giới nơi chúng không cần kết nối với những con người khác và nói chuyện với họ một cách tử tế, vui vẻ và tôn trọng. Trong đời thực. Thật sự là trong đời thực.
Tôi nghĩ—bạn nói về thế hệ baby boomer sáng nay—tôi nghĩ baby boomer giỏi giao tiếp hơn thế hệ Z rất nhiều. Vì họ có nhiều lần luyện tập hơn. Họ đã lặp lại nhiều hơn và lớn lên trong thế giới thực, nơi họ bị buộc phải phát triển những kỹ năng đó. Đúng vậy. Đó là một phần lý do tôi nghĩ chúng ta thấy nhiều sự hiểu lầm và phán xét giữa các thế hệ: hiện nay những người còn sống đã trải qua những thực tại rất khác nhau. Những kỹ năng phát triển trong những thực tại ấy cũng khác nhau, và điều đó có nghĩa là chúng ta thực sự khác biệt hơn giữa các thế hệ.
Trên bìa trước cuốn sách của bạn, Talk, có câu “the science of conversation and the art of being ourselves” — bạn có nghĩ chúng ta nên đến nơi làm việc với bản thân chân thật của mình không? Đó là một câu hỏi hay. Có một cụm từ rất hay của một học giả tên Juliana Pillemer ở NYU gọi là “tính xác thực chiến lược” (strategic authenticity). Nếu bạn mang toàn bộ con người thật của mình tới nơi làm việc thì đó sẽ là thảm họa cho bạn và mọi người xung quanh. Đúng vậy — tôi hiểu lắm.
Ở đầu khóa học, tôi cho mọi người làm một bài là xác định “kiểu” của mình, kiểu trò chuyện của mình. Có khoảng 13 kiểu được coi là tốt và 13 kiểu bị coi là xấu. Ví dụ như người hay hỏi, con mèo tò mò, người nói nhiều… Toàn bộ khung đó chỉ là một mô tả phóng đại vì chúng ta đều có tất cả những điều đó. Chúng ta có những thói quen đôi khi tốt, đôi khi xấu. Và hành vi của chúng ta thay đổi mạnh mẽ tùy theo tình huống.
Tôi sẽ không cư xử như nhau ở một bữa tiệc độc thân ở Vegas như khi tôi tắm cho con cái mình.
Nếu bạn làm vậy, sẽ là điên rồ và chẳng phục vụ được mục tiêu nào cả.
Chuyện gì xảy ra ở Vegas?
Ý là hành vi của chúng ta thay đổi từ cuộc trò chuyện này sang cuộc trò chuyện khác, thậm chí từ khoảnh khắc này sang khoảnh khắc khác trong cùng một cuộc trò chuyện.
Và đúng là nên như vậy.
Đó là ý của việc “đọc không khí” và đọc bối cảnh — ví dụ như trong phòng tập gym.
Chồng tôi có câu nói: vận động viên thì biết thích nghi.
Và câu đó hoàn toàn đúng.
Người biết trò chuyện cũng thích nghi.
Vì vậy nếu trong đầu bạn nghĩ rằng, đây là con người tôi và tôi sẽ đem toàn bộ con người đó vào mọi không gian mình xuất hiện, thì chuyện đó sẽ không ổn đâu.
Chân thực có chiến lược.
Ừ.
Mang những thứ làm nên giá trị của bạn — những giá trị khiến bạn là bạn — tới nơi làm việc.
Là những điều bạn quan tâm và không thoả hiệp.
Nhưng bạn có thể điều chỉnh hành vi cho phù hợp với nhu cầu của tình huống.
Bạn có giả vờ và diễn không?
Không, đây là câu hỏi hay.
Chúng tôi hay tranh luận trong lớp về tính chân thực, thao túng, cái gì thật, cái gì chân thành.
Có lẽ “chân thành” là từ đúng để dùng.
Lấy việc đặt câu hỏi làm ví dụ.
Hãy tưởng tượng chúng ta tới một điểm trong cuộc phỏng vấn mà bạn nghĩ, ô, mình cần hỏi một câu ngay lúc này.
Bạn có thể không thực sự sốt ruột muốn nghe câu trả lời, nhưng bạn biết là với tư cách người phỏng vấn giỏi thì bạn cần đặt câu hỏi đó vào khoảnh khắc ấy.
Điều đó không có nghĩa bạn xấu, không tử tế, không chân thành hay thao túng.
Nó có nghĩa bạn đang cố gắng hướng tới mục tiêu của cuộc trò chuyện và mục tiêu là, này, chúng ta sẽ học hỏi được càng nhiều từ nhau càng tốt.
Tôi muốn thể hiện sự tôn trọng và quan tâm tới góc nhìn của bạn.
Tôi muốn có một cuộc trò chuyện tốt.
Chính điều đó đã phù hợp với con người bạn.
Đó là toàn bộ lí do bạn có mặt ở đây.
Bạn hiểu không?
Ừ, tất nhiên.
Vì vậy những khoảnh khắc tỏ ra như không chân thành đó, tôi nghĩ mọi người tập trung quá mức vào đó như một dấu hiệu của sự giả tạo.
Được thôi.
Nếu nó gắn với một mục tiêu lớn hơn như, tôi muốn trở thành một con người tốt và một người biết trò chuyện tốt, thường là vì tôi muốn phục vụ nhu cầu của người khác.
Vậy nên bạn có thể hơi không chân thành một chút trong quá trình theo đuổi sự chân thành.
Và những khoảnh khắc không chân thành ấy qua đi trong chớp mắt.
Ngay khi tôi hỏi câu này mà có thể mình không quá muốn nghe, “Cuối tuần của bạn thế nào?”, bạn sẽ trả lời và tôi sẽ thực sự tìm kiếm điều gì đó trong câu trả lời đó khiến tôi hứng thú.
Rồi tôi sẽ hỏi tiếp và làm cho cuộc trò chuyện tốt hơn.
Được rồi.
Khi gặp bạn, bạn đã hỏi tôi dạo này thế nào.
Câu hỏi đó là gì?
Câu hỏi tôi muốn hỏi bạn nhất là về con cái.
Tôi và bạn gái đang cố gắng vào lúc này.
Hy vọng là…
David, tôi phấn khởi cho bạn quá.
Bạn phấn khởi về điều gì?
Tôi chỉ nghĩ đó là một trong những điều kỳ diệu nhất mà một con người có thể trải nghiệm.
Và tôi hy vọng cho bạn.
Ừ.
Chúc may mắn.
Ừ.
Hy vọng bạn sẽ được trải nghiệm điều đó.
Đó là một trải nghiệm rất khác để “thêm vào hồ sơ” cuộc đời bạn.
Tôi biết.
Tôi nghĩ đó là lý do tôi phấn khởi.
Bởi vì đó là điều vô cực kỳ bí ẩn.
Và ở một số khía cạnh trong đầu tôi, có thể cách diễn đạt này không chính xác, nhưng nó giống như một sự hy sinh lớn.
Ừ.
Vừa vậy.
Và bạn biết tôi luôn nói gì không?
Nó vừa là điều ích kỷ nhất, quan tâm đến bản thân nhất, vừa là điều ít ích kỷ nhất mà bạn có thể làm.
Ích kỷ ở chỗ bạn như đang tạo ra một bản sao của mình.
Ừ.
Nói về chủ nghĩa tự yêu bản thân đi.
Nhưng thật ra, cuộc sống không còn chỉ về bạn nữa.
Nghe đáng sợ khi nói vậy.
Về mặt khách quan thì đúng là đáng sợ.
Tôi hiểu bạn nói gì và tôi đồng ý.
Nhưng đó cũng là thông điệp để ai đó biết rằng họ phần nào đang buông bỏ bản thân mình hiện tại.
Không phải là bạn “từ bỏ” — “từ bỏ” có lẽ không phải cách nói đúng.
Bạn đang thay đổi, tiến hoá thành một phiên bản khác của chính mình vì họ.
Càng có nhiều tự do và nguồn lực trước khi có con thì bạn có thể cảm nhận điều đó nhiều hơn như một sự mất mát.
Ồ, tốt quá.
Cảm ơn bạn vì điều đó.
Nhưng bạn cũng có nhiều thứ để nhận lại.
Thật sự là như vậy.
Rất tuyệt vời.
Người ta dễ tập trung vào vấn đề sinh sản, việc có con và đặt những câu hỏi tò mò, xâm phạm như, bạn muốn có bao nhiêu đứa và v.v.
Nhưng tôi nghĩ người ta dễ bỏ qua việc thời thơ ấu kéo dài bao lâu.
Là 18 năm.
Và tôi nghĩ dự án lớn của việc đó là giúp trẻ học cách nói chuyện với người khác.
Vậy làm sao để làm điều đó?
Chắc giờ có rất nhiều phụ huynh hét toáng lên trong đầu, kiểu, làm sao để tôi chuẩn bị cho con mình để chúng nói chuyện tốt?
Ừ.
Và giao tiếp tốt.
Tôi nghĩ đó là điều chúng ta làm mỗi khoảnh khắc hàng ngày.
Bạn tương tác trực tiếp với chúng và làm mẫu cho chúng xem điều đó trông như thế nào.
Giúp chúng vượt qua những khoảnh khắc khó khăn.
Giúp chúng cả thất bại lẫn thành công.
Rất quan trọng.
Và chúng tôi hy vọng sớm sẽ điều chỉnh khóa học Talk cho học sinh trung học và trẻ nhỏ hơn.
Tôi có cần bắt chúng bỏ YouTube và mấy thứ đó không?
Có.
Và màn hình?
Có.
Có được xem chút YouTube không?
Một chút thứ gì đó có thể ổn thôi.
Nhưng đồ kỹ thuật số khó quản lý, vì bạn cho chúng một chút, chúng lấy nhiều hơn và thành thói quen.
Vậy bạn làm gì với con mình?
Đó là sự tiến hoá không ngừng và học hỏi, và chúng tôi cho chúng 20 phút.
Một ngày?
Ừ.
Trên một chiếc máy tính cố định.
Và không có gì di chuyển.
Chúng không mang theo được.
Đến tuổi nào thì thay đổi?
Chưa xác định.
Chúng biết là sẽ không được có điện thoại, kiểu điện thoại thực thụ.
Tôi ngày càng khắt khe hơn.
Tôi cảm thấy có khi là không bao giờ.
Nhưng chắc chắn không trước khi lên lớp 9.
Và mạng xã hội thì muộn hơn nhiều so với thế.
Ý tôi là, nếu tôi, tôi, nó như là, thật thú vị, sẽ xem sao, nhưng đó là, đó là một con dốc trơn và nó có hại cho các em rất nhiều.
Jonathan Haidt đã làm một công việc tuyệt vời.
Angela, bạn tôi Angela Duckworth đang làm những công việc xuất sắc.
Matt Gensko ở Stanford đang cố gắng giúp các trường giải quyết chuyện này.
Tôi có điều đó để mong chờ.
Tôi có điều đó để mong chờ.
Thêm vấn đề nữa.
Alison, chúng tôi có một truyền thống kết thúc chương trình: vị khách cuối cùng để lại một câu hỏi cho vị khách tiếp theo, không biết họ sẽ để câu hỏi cho ai.
Và câu hỏi để lại cho bạn là, nếu cuộc đời bạn là một bộ phim và khán giả đang xem đến thời điểm này, họ sẽ hét vào màn hình bảo bạn làm gì ngay bây giờ?
Thật là một câu hỏi tuyệt vời.
Cảm ơn vị khách trước.
Rời Harvard.
Cứu trẻ em.
Bằng cách trò chuyện.
Dành hết thời gian và nguồn lực của bạn để giúp mọi học sinh trung học trên thế giới làm điều này tốt hơn.
Tại sao?
Tôi nghĩ đó là kỹ năng nhân văn tối thượng và ai cũng có tiềm năng làm tốt nó.
Và đó không phải trò chơi tổng bằng không.
Càng nhiều người làm tốt, tất cả chúng ta sẽ càng tốt hơn.
Bạn đã nói “cứu”.
Tại sao bạn lại dùng chữ “cứu”?
Tôi nghĩ chúng ta đang trong một giai đoạn mà thực sự cần cứu họ khỏi nghiện kỹ thuật số và cô đơn.
Chúng ta đã đến một chỗ cần phải lùi lại và điều đó thật đáng sợ.
Và tôi nghĩ một bước đầu tiên là hãy lấy thiết bị ra khỏi trường học, lý tưởng là khỏi tay các gia đình.
Nhưng bước tiếp theo là cái gì sẽ xuất hiện để thay thế, và tôi nghĩ đó có thể là chương trình giảng dạy về kỹ năng trò chuyện này.
Vậy bạn sẽ làm điều đó chứ?
Ừm.
Bạn sẽ rời Harvard?
Chưa rõ.
Vậy đó có phải là một thông báo?
Họ có biết chưa?
Đây có phải là một tin độc quyền?
Có phải đó sẽ là ảnh thu nhỏ?
Alison, cảm ơn bạn rất nhiều.
Cảm ơn vì công việc bạn làm bởi đó là việc rất quan trọng và rất đúng lúc, xét mọi chuyện đang diễn ra trên thế giới ở thời điểm này.
Và cuốn sách này là cuốn sách định danh về nghệ thuật — bạn tự nói rồi — khung lý thuyết bạn xây dựng ở đây dựa sâu trên khoa học và nghiên cứu.
Và thường khi tôi nói về giao tiếp, nó đầy rẫy những câu sáo rỗng, ý kiến và nhiều điều chung chung không được hỗ trợ bằng tính nghiêm ngặt khoa học.
Nhưng bạn đã làm nghiên cứu, bạn đã dành biết bao nhiêu phần đời mình cho chủ đề này và bạn đã viết tất cả theo cách thực sự dễ tiếp cận với những người như tôi, những người bình thường đôi khi không hiểu những từ to tát.
Vì vậy đây là một cẩm nang tuyệt vời, nhưng cũng là một cái nhìn mở rộng về khoa học của giao tiếp xuất sắc.
Chúng ta đã chạm tới vài điều trong cuốn sách này, nhưng còn nhiều thứ hơn nữa đáng để đi sâu.
Vậy tôi sẽ để việc đó cho khán giả.
Tôi sẽ để đường link ở dưới cho ai muốn đọc, nhưng cũng cảm ơn bạn vì tôi coi những vấn đề này là nền tảng cho những điều quan trọng nhất trong đời chúng ta, như gia đình, tình bạn, các mối quan hệ, thành công và việc theo đuổi mục tiêu.
Và những gì bạn đang trao cho mọi người ở đây là một lộ trình để đạt đến tiềm năng cao nhất thông qua thứ gọi là trò chuyện.
Và đó là điều thực sự tuyệt vời.
Vậy nếu ai muốn cuốn sách này, đường link có ở bên dưới.
Rất đáng đọc.
Ngoài ra còn chỗ nào khác để xem thêm công việc của bạn không?
Có chỗ nào không?
Có chứ.
Woodbrooks.com có bài trắc nghiệm mới này rất vui.
Tìm ra kiểu trò chuyện của bạn.
Nhận lời khuyên rõ ràng, những mẹo nhỏ về cách xử lý tình huống và toàn bộ khoa học nằm dưới những mẹo đó.
Rất, rất sớm nữa, bạn có thể vào talkstudios.com để tìm hiểu thêm về chương trình giảng dạy mà chúng tôi đang phát triển cho học sinh trung học.
Tôi sẽ để cả hai đường link ở dưới.
Tiến sĩ Alison Woodbrooks, cảm ơn bạn rất nhiều.
Cảm ơn nhiều, Stephen.
Cảm ơn bạn đã lan tỏa công việc của tôi.
Và tôi chỉ nghĩ những gì bạn đang làm ở đây thật tuyệt vời.
Vậy cảm ơn.
Hãy giữ cho những gì tôi sắp nói là bí mật.
Tôi mời 10.000 người trong số các bạn đi sâu hơn vào Diary of a CEO.
Chào mừng đến với vòng thân cận của tôi.
Đây là một cộng đồng riêng hoàn toàn mới mà tôi sắp ra mắt.
Chúng tôi có rất nhiều thứ tuyệt vời diễn ra mà bạn chưa bao giờ được thấy.
Chúng tôi có các bản tóm tắt trên iPad của tôi khi tôi đang thu âm cuộc trò chuyện.
Chúng tôi có những đoạn clip chưa từng được phát hành.
Chúng tôi có những cuộc trò chuyện hậu trường với khách mời và cả những tập mà chúng tôi chưa từng, chưa từng công bố.
Và còn nhiều hơn nữa.
Trong vòng thân cận, bạn sẽ có quyền truy cập trực tiếp đến tôi.
Bạn có thể nói cho chúng tôi biết bạn muốn chương này trở thành gì, bạn muốn chúng tôi phỏng vấn ai và những loại cuộc trò chuyện bạn muốn chúng tôi thực hiện.
Nhưng nhớ rằng, hiện giờ chúng tôi chỉ mời 10.000 người đầu tiên đăng ký trước khi nó đóng.
Vì vậy nếu bạn muốn tham gia cộng đồng riêng đóng của chúng tôi, hãy vào đường link trong phần mô tả bên dưới hoặc truy cập doaccircle.com.
Hẹn gặp bạn ở đó.
Tôi vừa trở về sau vài tuần đi lưu diễn nói chuyện ở châu Á cùng đội của mình, và thật tuyệt vời.
Cảm ơn tất cả mọi người đã đến.
Chúng tôi đã đi tới những thành phố mới.
Chúng tôi đã tổ chức các buổi diễn trực tiếp ở những nơi tôi chưa từng tới trước đây.
Trong thời gian rảnh, chúng tôi trao đổi về những điều sắp tới cho mỗi người trong chúng tôi.
Và giờ khi trở về, đội của tôi đã bắt đầu lên kế hoạch nghỉ lễ.
Một vài người về nhà, vài người đi du lịch, và một hoặc hai người đã quyết định cho thuê chỗ ở của họ qua nhà tài trợ của chúng tôi, Airbnb, trong lúc họ vắng mặt.
Tôi trước đó chưa nghĩ tới chuyện này cho tới khi Will trong đội đề cập rằng toàn bộ căn hộ của cậu ấy, tất cả bạn cùng phòng, cũng làm vậy.
Và điều đó làm tôi nghĩ đây là ý tưởng thông minh cho nhiều người trong các bạn đang muốn có thêm thu nhập.
Bởi vì rất nhiều người trong các bạn vào thời điểm này của năm đi du lịch hoặc về thăm gia đình, để nhà trống.
Vậy tại sao không để ngôi nhà làm việc cho bạn khi bạn đang ở nơi khác?
Ngôi nhà của bạn có thể có giá trị hơn bạn nghĩ.
Tìm xem giá trị đó là bao nhiêu tại airbnb.ca/host.
Đó là airbnb.ca/host.
我剛和團隊結束在亞洲為期數週的演講巡迴回來,真是太不可思議了。非常感謝所有到場的人。我們去了許多新的城市,在我從未去過的地方做了現場演出,空檔時間也一起討論了未來各自的計畫。現在回來後,我的團隊已經開始規劃假期期間的休假。有些人要回家,有些人要去旅行,還有一兩個決定在外出時把自己的房子透過我們的贊助商 Airbnb 出租。我之前沒有特別想過這件事,直到團隊裡的 Will 提到他整個公寓——所有室友都在這麼做。這讓我想到對很多想要多賺點錢的人來說,這是多麼聰明的做法。因為這個時節很多人都會出門旅行或去探親,家裡就空著。那為什麼不讓你的房子在你不在的時候為你賺錢呢?你的房子可能比你想像的更值錢。想知道價值多少,請到 airbnb.ca/host 查詢。
人們真的很在乎是什麼讓自己不受歡迎,他們也很想知道如何被喜歡。好,首先,這是一個我在哈佛課堂上會做的練習,叫做「讓人開始喜歡你的10個問題」。如果我問某人這些問題,他們就會開始喜歡我。這是個很好的起點。但我們來談談這件事,因為會有一些小線索教你如何更容易被喜歡,這也是全世界最容易教、最實用、且具科學嚴謹性的溝通框架。你想聽嗎,Stephen?當然想。我想成為世界上最具說服力、最有影響力、最討人喜歡的講者,所以我會跟著你的步調走。喔天啊!這可真是份大能量,我超愛的。
哈佛教授艾莉森·伍德布魯克斯(Alison Wood Brooks)是一位行為科學家,花了二十年研究會話科學,而她現在要揭示我們在溝通上常犯的錯誤、談判的技巧,以及如何讓任何人喜歡你。我們都長大了,會覺得對話應該很簡單,但作為一名科學家,當你深入研究,就會明白為何我們會有那麼多尷尬時刻,為何會說出不該說的話、變得無聊、或是生氣敵對。而有非常明確的策略可以幫助我們改善這些問題。其中一個我最大的發現,是我們如何將社交焦慮重新詮釋為「興奮」,這會讓你把注意力放在機會而不是威脅上。那篇論文最後還出現在電影《腦筋急轉彎》中。還有關於寒暄的小話題——我很討厭寒暄。我會幫你重新詮釋它,因為它其實很重要。但人們犯的錯是停留在表面話題太久,他們需要往這個「話題金字塔」的上層移動。
在數位時代呢?我們需要開始改變溝通方式嗎?是的,有一些明確的方法可以讓我們以文字為主的溝通更好,我們會一一講解。你說你最近做了一項關於男性友誼的有趣研究?是的,而且相當令人不安。那麼身為男人,我該怎麼交到更多朋友?好,談談這個吧。
請給我30秒鐘的時間。我想說兩件事。第一,非常感謝你一週又一週地收聽並關注這個節目,這對我們大家意義重大。能有今天這個成就,真的是我們從未想過也無法想像會到達的境地。但其次,這個夢想讓我們覺得才剛開始。如果你喜歡我們的內容,請加入那24%定期收聽本播客並在這個應用程式上追蹤我們的聽眾。我要向你承諾,我會竭盡全力讓這個節目現在與未來都做到最好。我們會邀請你想聽到的來賓,也會持續做所有你喜歡本節目的事。謝謝。
艾莉森·伍德布魯克斯教授,你的工作是什麼?你為什麼覺得這對世界這麼重要?我是哈佛的教授,也是行為科學家。我研究人們如何互相交談以及如何把這件事做得更好。我在那裡開了一門課,叫做「談話(Talk)」,我也寫了一本書,書名同樣是 Talk, The Science of Conversation and the Art of Being Ourselves(談話:會話科學與做自己的藝術)。
如果有人現在選擇點進來聽我們的對話,心裡在想:「我該留下來還是離開?」我們能給他們什麼承諾,基於你書中與研究的成果,讓他們如果留下來聽這段對話,能帶走什麼會對日常生活有實質影響的東西?人生的一切都關乎關係,而關係靠談話維繫。所以如果他們能學到哪怕一個能改善對話的策略,就能大幅提升他們的生活。不論是工作、浪漫關係、友誼、生產力,所有這些都仰賴優秀的對話技巧。
但大家都覺得對話很簡單,對吧?我們長大後都會有這種感覺,覺得對話應該很容易,因為我們從一歲到一歲半時就開始學著說話,並且在一生中每天和大量不同的人練習對話。所以到了成年時,我們會覺得自己理應是專家、理應做得很棒。
不過,作為科學家,當你把引擎蓋掀開一看,發現——我的天啊——底下發生的複雜性,你就會明白,喔,這就是為什麼會有那麼多尷尬時刻、為什麼我們會說不該說的話、沒說該說的話、為什麼會互相傷害、為什麼會防衛、為什麼會無聊、為什麼會生氣和敵對。且其實有非常明確的策略可以幫我們處理這些狀況。
你剛說的讓我想到,你覺得有很多人在生活中給人錯誤印象,是因為他們不知道怎麼說話嗎?也許他們被討厭、被誤解,只因為還沒掌握如何進行一場好對話的「科學」。
在我最糟的日子,我會擔心大家都被誤解地走來走去。談話時──就像我現在講話一樣──你不可能把腦中所有內容和整個個性全部說出來,所以我們一直在做取捨、一直在挑選要透過對話與別人分享哪一小部分內容。沒有人能做得完美,而我擔心很多人真的在這方面很掙扎。
如果要你指出幾件人們在想要成為優秀對談者時真正想要的東西,那到底是什麼?通常人們希望被喜歡,甚至被愛。通常我們想享受對話,而不是痛苦;希望感到安全、不受威脅,不想浪費時間;也希望達成職場目標──往上發展、做出好決策。所以人們在對話中想達成的基本動機,比單純「尋求連結」複雜得多。當你深入挖掘那些類別裡的所有目標時,你會看到一個龐大的動機星座。
我希望你教我怎麼把話說得非常非常好。
我不知道你是不是很需要我的幫忙,史蒂芬,但我很樂意幫忙──即使是最擅長溝通的人也還有進步的空間。
不,我覺得我需要。我上週一直在想這個,回想我所有的對話和不同類型的交談。有一次我第一次去見一個跟我共事的人家人,那真的有點讓人緊張,大家都有那種見準親或見另一半家人的時刻。對我來說,通常是去見跟我共事的人家屬,我覺得很緊張,覺得他們大概在評頭論足我。我也有過困難的商業對話。
因為他們在評斷你。
對,他們在評斷我。我能感覺得到。每次要面對那種對話,我就會想,天哪。然後我就會卡住、有點僵住。你會以為像我這種以此為業的人,會覺得對話很容易。但我一點也不覺得。
事實上,我越常跟高階、C級高管、非常成功的人交談,我發現越成功的人越意識到這項技能的重要性,並知道自己還有進步的空間。幾乎就像是你知道這項能力可能就是把你帶到現在位置的關鍵,因此你更想把它練得更好。你會對自己出現尷尬時刻或犯錯非常敏感,心裡會想「我真希望把這種事從我的人生中剔除掉」。
阿門。我會反覆回想兩週半前那次尷尬遭遇。
當然。
我當時想,我本該怎麼怎麼做。但其實看了你的一些作品後,我想到我本可以怎麼處理。關於為那些場景做準備這件事我們會再談──我通常不會準備,因為我以為自己應該是天生就會的。
我可以問你嗎?你剛談到那些讓你反覆回想的例子,你覺得自己有什麼弱點或反覆出現、需要改善的地方嗎?
我想其中一點是我自認有點內向。隨著在外面被更多人認識,我覺得自己變得更內向了。有時這會被誤解。我的舒適狀態其實是和我極為熟悉的人在一起就獨處。如果我出門去健身房之類的地方,我會有點偏執、緊張。所以我總是有點繃著,這會讓我更封閉。當我要對話時,人有時會覺得我比較沈默、不太外放。我不想把那種封閉帶到本應更開放的場合。再來,我老實說很討厭寒暄式的閒聊。
沒錯,你不是唯一這樣的人。
我就是說,這也是為什麼我覺得做 Podcast 很適合──你可以直接跳到比較深的話題,我可以問別人關於他們的創傷。
其實在一般對話裡也可以這樣做。你會卡在寒暄裡嗎?
會。
還滿常的嗎?
我盡量避免。說個有趣的事:地球上最有威望的某位人物邀我去參加一個活動,我竟然拒絕了,因為那裡會有上百個人。我不想在一個房間裡跟一群人待四個小時,對我來說實在太累了。如果我告訴你是什麼場合,你會笑死。我團隊的人都說:「你一定要去那個會議!你去,然後享受它。」結果我說不,我不去,人太多了。大概就是這樣的個性。
我喜歡這種環境,但我討厭寒暄。真的很討厭。
我不知道那是否算是弱點,倒不如說是你在了解自己的偏好。
我覺得這沒關係。也許我們能做到。但大團體讓人壓力很大。群體對話,
以及弄清楚誰該在什麼時候和誰講話、講什麼,對人類的頭腦來說非常令人不知所措。
這和私密的一對一談話截然不同,後者更能掌控,也更清楚目的為何。
所以我們應該好好想想。也許不用說「這是弱點」,我們可以重新框架它,但要想想你的社交組合。你在和誰交談?是對的人嗎?安排、群體大小合適嗎?所以我們現在做的一對一,和去參加一百人派對,是完全不同的任務。我之後會幫你把這件事重新框架。好。你為什麼選擇做這個?你的人生本可以做那麼多事,為什麼選這個?是吧。人生不是很有趣嗎?我常常想那些沒走的路。但我很高興自己走在這條路上。我在紐約州北部一個小鎮、靠著小湖長大。那真是個美極了的地方。我從小就很愛玩運動,尤其是團隊運動。我從小就很重視女性之間的友誼。而可能最具形塑力的是,我是同卵雙胞胎。我剛剛描述的那些事,要麼顯示出我有多愛交談,要麼就是塑造了我對交談的熱愛。無論如何,我進大學時對了解人類和他們的行為深感興趣。到了哈佛,我才意識到,哇,竟然有整個學科像社會心理學和傳播學號稱是研究溝通,但沒有人真正去大量地轉錄真實對話並加以研究。這就是過去十五年我一直在做的事。成為同卵雙胞胎在這方面有什麼影響?
我雙胞胎妹妹叫莎拉。作為同卵雙胞胎,有很多事和當親密手足類似,我想也是如此。但同卵雙胞胎就像世界上有另一個版本的自己。我們同睡一間房,共同參加同一支運動隊,也一起在樂隊裡演奏。所以這有點像近距離觀看自己的另一個版本。我看到她如何失敗,便想,喔,那我就避免那樣做;我也看到她如何成功,她丟出一個超棒的笑話、回答一個絕妙的問題,我知道我也能做到,因為我們有相同的 DNA、相同的能力。在某種潛意識裡,我覺得我一直在追尋,嘗試幫助別人在他們的人際關係、友誼、戀愛關係和工作合作中找到那樣的連結。因為我見識到當兩個人溝通良好時,彼此可以有多麼親密,能互相理解到什麼程度,真的非常了不起。
你做了哪些研究?你參考的是哪些依據?
是的。我做自己的研究嗎?
做了很多。
給我說說研究的量感。
非常多。幾乎可以說我是個「正在康復的學者」。我在學術界做行為科學研究已有二十年。我知道我看起來年輕得不太像,但我是在研究所開始研究情緒,特別是焦慮。不是那種必然需要藥物或治療的焦慮,而是人們整天持續感受到的那種社交焦慮。研究它如何影響不同的行為,例如我們如何談判、如何接受彼此的建議、或在公開演講時表現如何等等。然後再找出策略和技巧,幫助人們更有效地管理那種焦慮。我一個最大的發現是,我們可以把焦慮重新詮釋為興奮。這是一個很簡單的轉換。基本上它們是同一種情緒,因為兩者都是高喚起、高能量、高皮質醇(壓力荷爾蒙)、心跳加速、手心出汗。你只要改變自己對它的想法。因此實際上大聲說出「我很興奮」會改變你對它的評估,讓你真實地經歷到興奮。這能在許多不同情形下大幅提升你的表現。
你在2011年做了一項研究。
是的。
對,是《緊張奈莉談判研究》(The Nervous Nelly Negotiation Study)。
那一項是專門針對談判。這種把焦慮重新詮釋為興奮的論文,題為 Get Excited(變得興奮)。那篇論文後來甚至出現在電影《腦筋急轉彎》裡。
喔,哇。
對。有一段很棒的情節,主角快要發生驚恐發作時,喜悅偷偷溜進那些小小工作格子的角落,說:「別再描繪一堆事情會如何糟糕,改畫一畫事情有可能如何順利吧。」那一幕太棒了。我坐在電影院,和孩子們、老公一起看,他側頭看了看我說,那是你的東西嗎?我就說,對,對,對,那是我的研究。
那兩項研究顯示了什麼?《緊張奈莉》那篇,以及那篇把焦慮重新詮釋為興奮的研究?
當我們感到焦慮—就像大多數人在談判時會感到的,因為談判是一個充滿不確定性與失控感的強烈情境,那正是引發焦慮的條件—我們往往想要逃離。我們要麼透過讓步來解除那種感覺,要麼就是離開那個場合,結束互動。這是《緊張奈莉:焦慮與談判》論文的主要發現。至於把焦慮重新詮釋為興奮的研究,則提供了許多方法說服自己其實是在感到興奮,比如大聲說「我很興奮」。這樣做會讓你把注意力放在機會而不是威脅上,想到事情可能順利而不是失敗。
而且它有驚人的下游影響──
能讓你唱得更好、公開演講更好,也能讓你更有效率地合作。
所以這真的是一個非常、有力的介入方法。
那這個研究的機制是怎麼樣的?
我們會把人請進來,告訴他們:「嘿,Stephen,你要在觀眾面前唱卡拉OK。」
人們自然會因此感到相當緊張。然後,就在他們要上台唱歌之前,我們會說,
「好,實驗人員會來問你現在感覺如何。你們當中有些人,我們要你說你感到很興奮;
有些人,我們要你說你感到很焦慮。」,僅此而已,當我問:
「Stephen,你現在感覺如何?」你會怎麼說?
「焦慮。」
很好。那我們去唱歌吧。你上。
那些說「我很焦慮」的人唱得比較爛。相比之下,那些說「我很興奮」的人上台後節奏更穩、音準更好、韻律感也更佳。
我們在他們真正在實驗者面前唱歌時,透過軟體進行測量。
只要我說「我很興奮」?
沒錯。
前幾天我去見我隊友的家人,我當時其實該對自己說「好興奮可以見到他們」。
還有其他原因。這一點很重要──它並不總是有效,對吧?如果你真的非常害怕,發生的是非常可怕的事,
例如你很害怕你母親會死去──如果她得了絕症,要你去「激動起來」會很難。
但在邊際上,如果你介於感到緊張或興奮之間猶豫不定,在你心裡,如果你能真心說服自己你其實很興奮,而且事情可能會順利,
像「我要把這次考試考爆」或「我要在籃球場上大展身手」,那種翻轉,如果反覆做了足夠多次,
其實更可能成真。當然,特別是在高風險的對話前,比如要去見你同事的家人之前。
很有意思。我其實在 YouTube 有個幕後頻道叫 Behind the Diary。
前幾天我去上 Jimmy Fallon,因為那種在美國深夜節目上出場、要在大約七分鐘內搞笑那種場合,不太是我的強項,
所以我緊張得要死,因為我本來是個很嚴肅的人。
所以我上台前有一段影片,我對團隊說,我在小幕簾打開前對自己說的是:「這會很棒,等不及了,你已經準備好了。」
我在腦中對自己說了這些我當時覺得是胡扯的話。我走上台,卻度過了我人生中最棒的一次經驗,一切都太順利了。
太棒了。
我也做了一支關於那件事的影片──你知道,我不是那種會在沒有嚴謹和證據下輕易相信什麼東西的人。我當時沒有證據。
但現在你有了。
現在我也有了。
現在我有一項研究證明,那並不是胡扯。
這個很有趣。我想那是我科學旅程的開端,讓我意識到我們對別人說話的方式,以及我們對自己說話的方式,特別是當它成為習慣時,
如果你回想說你在去 Jimmy Fallon 前那樣做過一次,現在如果你在下次去見同事的家人前也那樣做呢?
再或者在你去面試 Bill Gates 前也這樣做呢?如果你養成告訴自己「我很興奮」的習慣,並且這個方法對你有效,那累積起來就非常有意義。
專注在一次當然有幫助,但如果你能把它變成習慣,對人會產生一種向上的螺旋效應。這也是我科學上開始去想的方向:
如果我們可以研究一句話,比如「振作起來」或「我很興奮」,那如果我們開始研究人們彼此交談時逐步展開的連鎖方式—not只是單一句話,而是對話中的每一個回合──以前沒有人做過這件事。
那你做的這個談判研究,機制是什麼?
那篇比較屬於這個領域的一大類文獻。數十年來人們一直在研究談判,幾乎每個商學院和法學院都有很棒的談判課,都是建立在這些嚴謹研究之上。
之前還沒被研究的是談判中的情緒。大約十五年前,包括學者在內的人們才意識到:「喔,人的情緒很重要。」
當他們感到緊張或生氣時,這其實是一個重要的區別──你內心的感受和你向對手表現出的樣子可能不同。
在這篇論文中,我們發現的基本情況是,大多數人在談判前及談判中都會感到焦慮,因為那是個強烈的環境。
參加談判課最大的好處之一,大概就是你可以多練習,因此對這個流程會比較有自信。做這種類型的訓練課,這可能是最大的收穫。
所以在這篇論文裡,我們有這樣的基本情況:大家都感到焦慮。那感到焦慮會有什麼下游後果?
我們讓人們進行談判、玩這些談判遊戲,我們發現人們更有可能提早退出,或是為了減輕焦慮而做出更多讓步,
提出不好的條件。取決於你的目標,對吧?如果你的目標是爭取到大量價值,那麼做出讓步、把錢讓出去顯然幫不了你。
所以比如說我要去向老闆要求加薪,如果我非常非常緊張,我就很可能降低期望、接受一個不好的條件,然後過早離場。
完全正確。
那我該怎麼辦?
有非常多方法。如果我們在談要加薪,你想做的是盡可能帶著更多的個人力量(籌碼)去談。
其中一個方法就是先去別處拿到另一份工作邀約(offer)。
所以我們把這件事稱作「最佳替代方案」,也就是 BATNA。你會想要強化你的 BATNA。比方說,如果你的老闆說:「不, 我不會給你加薪,」你可以合情合理地回說:「我要去接受另一份工作邀約,剛好隔壁那家公司給我更好的條件。」
但如果你其實不想去那份工作呢?
那你就必須對自己誠實,評估在談判中你有多少籌碼。很多人犯的一個錯誤是進去時擺出一副雙手叉腰的姿態,覺得「我應該得到更多錢」。其實在開口前有很多問題你該先問自己:我是在和對的人談嗎?我的公司有資金可以真的給我加薪嗎?我能用什麼理由讓他們覺得有說服力?這不是你說了算;他們必須想留住你,並且覺得你得到了公平且慷慨的回報。所有這些都需要你在提出要求前先問很多問題。
在這個脈絡下,如果你在我手下工作,你會怎麼試著說服我?你會怎麼說?
我確實認為—你知道的—當你走進去要給人錢的時候,很容易讓人起防備或反感。
對,絕對會。如果你那樣做的話。100%。這個我很難回答,因為這也許涉及我的個人價值觀。幾乎像是在把我的專家帽子暫時放下。我認為得到加薪最好的方式就是變得很了不起。做出有價值的事情,公司會自然而然給你更多錢,甚至不必你去開口。所以在我心中,「我要怎麼跟公司談要更多錢?」這個問題,有點像我希望你根本不會卡到那一步。如果你確實讓自己幾乎無可取代、非常有價值,你的老闆會來找你,說:「我得留住你,你太棒了,你太不可思議了。」那樣的對話比你走進去說「這不公平,我賺得不夠」要容易得多。
我確實認為這是真的。一般來說,如果人們把自己的需求放第一,那他們通常得不到想要的;但那些把「我能給什麼」放第一的人,往往比較能得到他們想要的東西。
沒錯。這是一種心態的轉變。如果你把別人的需求放在優先考量,思考你老闆覺得什麼有價值、組織覺得什麼有價值,然後你去滿足那些需求,你就會讓自己變得有價值,而這些價值會回到你身上。希望情況會是如此,我也覺得很多時候確實如此。幾乎在整個 TALK 的框架裡通常都是這樣。我們會談到 K 代表「善意」(kindness)。這裡的善意不是指那種純粹的無私利他,像是「我會幫老闆做他想做的一切,因為我關心他」,那當然也可以是其中一部分;但它也是一個循環:如果你給了組織它所需要的東西,那些東西會回到你身上,你會變得有價值並得到你想要的。這就是人際關係的運作方式。
通常當我面試別人時,我會引領方向;但今天我要跟隨你的帶領。好吧。因為你知道,我和觀眾想達到的結果是什麼。所以我有這些東西在這裡,我很喜歡。道具,都是道具,太棒了。我有這些積木,給看不到畫面的人說明,這些積木上寫著 T-A-L-K,也就是「Talk」。太好了。你告訴我最好的起點是哪裡。你知道我想達到的結果,我想成為最會談話、最有說服力、最有影響力、最討人喜歡的說話者。那我就跟著你走。天哪,這權力好大,我好愛,我太喜歡了。
那我們從這個開始。我想請你想一段你最近有過的對話,必須超過五分鐘。超過五分鐘。是的,我馬上就能想到一段。是我和我女友的一段對話,我只是想讓她知道我承認我搞砸了。我承認我在某個時刻應該更專心在場,但我沒有。我只是想承擔責任,承認那件事,然後把這個意思傳達給她,讓她知道我很抱歉,我理解她的感受。是的。這不是我會去辯解的那種情況。客觀上來說,我確實應該更注意、更在場。是的,我就是想讓她知道這一點。
所以這有點像是承認自己有錯。為什麼你想那麼做?
因為我覺得她是對的,我也對自己的行為感到遺憾。有時候我覺得她不一定對,有時我會想要回應。但在這個情境下,我想,總體來說,我應該更在場。那段時間對她很重要,事後回想,我不希望自己當時那樣行為。
你希望她在談話過程中、以及談話結束時有什麼感受?
被理解。真的被理解,差不多就是這樣。我想讓她覺得我懂她,我想讓她和我產生連結,但更重要的是,我不希望她擔心我不理解她。我不想讓她再重複一次,我只想讓她知道我懂了,嗯。並且未來我希望能有不一樣的表現。
你自己在談話中以及談話後想有什麼感受?
我想把罪惡感卸載掉。
啊哈。好,很好。
是的,因為我覺得很糟糕,那件事一直壓在我心上。我覺得我得說出來、得承認,因為那讓我覺得自己像個混蛋。
是的。太好了。好極了。
當我們回顧我們的對話,並試著描述我們的目標是什麼,會很快發現我們的目標其實很複雜,我們想要很多東西。我也猜可能還有時間這個因素。你能談談那一點嗎?像是你要多少時間來達成這些目標?
我的意思是,我總覺得時間永遠不夠。所以就是,嗯。嗯,我大概只有大約二十分鐘。
太好了。喔,那還不錯。我真希望我能和我丈夫有二十分鐘。好,嗯,我有一個框架可以幫助我們思考對話的目標,我稱它為「談話羅盤」。
就像你可能用來在沙漠或森林裡找到出路的羅盤一樣,這個羅盤幫你決定往哪個方向說話,而不是往哪個方向走。好,x 軸——我會把這個放到螢幕上給能看影片的人看。
x 軸(水平方向)是關於你們之間的關係。我也會在下面附上連結。
在這個關係軸上,高關係目標是那些你在乎、為對方或你們的關係著想的事情。這段對話聽起來非常偏向高關係。你真正想表達的是,我真的只是很想讓她知道我覺得自己像個混蛋,我在承認錯誤,我在乎她,我可能不會再犯之類的。低關係目標則是那些為了自己著想的事。在這個例子裡,你說的像是「我想把罪惡感卸下、擺脫內疚」,那是為自己服務的。
y 軸是關於資訊交換。高資訊目標著重於交換準確的資訊。人類發展出溝通能力的一個原因,就是把我腦子裡的東西準確地傳達給你。但我們也在乎許多並非以資訊為主的事情,有時候甚至是要隱藏資訊。
在這情況下,你有一個高資訊的目標——你想要說服她、向她證明你是個好人、她應該繼續相信你。但你也有低資訊的目標,比如你不希望這個對話在情感上不愉快;你也有時間上的低資訊目標,你需要保護自己的時間和她的時間。我們總是受限於時間和認知資源。這個框架的目的就是幫我們以一個邏輯的方式把所有這些目標畫出來。每個象限都有其價值。我們會同時處在四個象限裡,並不是要去到某一個象限才行。這只是幫我們描述其實我們在乎的很多面向,幾乎是為它們正名,說:「聽著,你想要減輕內疚是合理的;你想向她表明你願意承擔錯誤是很值得讚許的;你有時間限制也是合理的;你不想讓對話變得不愉快也是合理的。」
所以每個象限都有一個正面的名稱。高資訊且高關係的是關聯(connection)。你常會聽到溝通專家只談「連結」,但那太窄了,那不是我們唯一在乎的東西。下方,低資訊高關係的是「享受」。
「資訊」在這個語境裡是什麼意思?
就是你試圖或需要彼此交換多少準確資訊。如果我們只是安靜地坐著,我哼首歌,然後我說「我喜歡你的襯衫」,我們並沒有交換很多資訊,但我們可能在進行很愉快的互動。所以不是每段對話都是在進行大量資訊交換,雖然很多人以為是。你知道那種人,他們很功利,覺得對話就是在對別人說東西,然後期待別人回你同樣的東西。那是個大錯誤。
所以我看得出來,玩得開心是在右下方。
玩得開心。對。
因為它不是大量資訊交換,但確實關乎連結。
沒錯。
哦,還有一點非常重要。我在哈佛的很多學生幾乎忘了這個象限。他們會說:「如果我們沒有在說服別人、做決定,我們就沒有在做事,對吧?」這其實很重要,尤其是長期來說。如果我們不享受彼此相處,我就不會期待再和你說話。這在工作上和工作之外都一樣。
左下基本上是辨別,我們稱之為保護。就是保護你的時間、保護你的聲譽、保護資訊。所以有時候會隱瞞、保守秘密、動作快。我們沒辦法坐在那裡一個小時、兩個小時、很多小時不做決定。
然後保護你的聲譽──你在乎給別人的正面印象。你希望別人看到你是聰明、溫暖、冷靜且值得信賴的。這些都是以自我為主、低關係或低資訊的目標。再來到左上,則是低關係但高資訊。這很多是工作相關的目標:說服、做決定、腦力激盪等等。
所以如果我想要被喜歡、擁有良好的人際關係,我就要在羅盤的右邊,這樣說對嗎?
那如果一個信任你、愛你的人把秘密告訴你,然後你跑去告訴其他人,會發生什麼事?
你會失去信任吧?
是的。所以並不是說你只能待在羅盤的右邊,因為在關係中辨別是重要的,對吧?在關係裡,你應該會一起腦力激盪、一起做決定。即使和朋友也是,像「我們今晚要去哪裡吃飯?」你也得好好協調這個選擇。所以我認為一個目標是盡量多往右邊靠,盡可能地在右側。
事實上,養成逼自己去思考、並且更常把目標設為更具親社會(更利他)方向的心態,是一個有美德的目標。但說真的,我們都有實際的需求。所以你不能只活在羅盤的右側。重點是在羅盤上靈活移動,以一種精明且真正有助於你所關心之事的方式行動。
懂了。
你覺得,從你剛才描述的那次對話裡,你的目標大概會是什麼?
道歉,這是高度關係性(high relational),資訊性不高。因為我沒有很多要說的,就很簡單地讓對方知道我很抱歉。不是說我有很長的解釋或一堆藉口或辯解。就是說:「聽著,我搞砸了。」對,我知道。
我們可以談一下道歉嗎?
當然可以。
我很喜歡你用這個做例子,還有你描述的方式。我喜歡你說你沒有去做大量的解釋或理由。更多人應該用那樣的方式道歉。很多人在道歉時的本能是重提問題,然後找藉口或解釋為什麼會那樣,這其實沒有效果。更有效的是你剛描述的那種方式:承擔責任,說「好,我就是搞砸了,我很抱歉,我覺得很糟。」而道歉中最有效的要素其實是承諾改變。如果你對你的女友說:「我意識到我在這裡犯了錯,我不會再這樣做了。未來我會怎麼不一樣,這是具體計畫。」聽到你想過這些並且有具體可衡量的做法,真的很有說服力,因為她未來可以看到你是否真正兌現承諾、是否落實這個再也不犯的承諾。
道歉會不會有過頭的時候?
我們研究過這個。我做了一些相關研究。我們先是看一般對話中道歉出現的頻率。其實在一般情況下,很少有人會道歉過多,但在同一次對話裡,如果你道歉超過兩次,就開始變成一直提醒那件壞事:你不斷重提它,反而把大家拉回消極,而不是向前走。我們也在一個非常大的資料集裡研究過假釋聽證會,針對那些犯了非常嚴重罪行的人,觀察他們在假釋聽證時所做的道歉。在那裡看起來你其實不會道歉過頭——越多越好。而且同樣地,最有效的成分是對未來改變的承諾:「我出去後會去參加匿名戒酒會(AA),我要搬去和我奶奶同住,這是我要做的工作。」無論計畫是什麼,你往往更有可能出獄。
進入那些困難對話之前,需要做什麼準備嗎?因為我們的生活充滿了困難的對話,而實際上是我們避免那些對話,最終把生活搞砸。所以當你想到必須和難相處的人進行的困難對話時,我是不是得做些準備?
這是很自然的。幾乎所有談溝通的人都傾向專注在困難對話上。我想告訴你,那其實是對會話世界很狹隘的看法。事實上,談困難對話這個說法多少有點誤導,並不是說有些對話就很難、有些就容易;而是在每場對話中,都可能出現各種差異的時刻──我們用不同的語言表達相同意思、我們的情緒不一致、我們的動機不同(我想給你建議,但你不想接受),或者更底層的是身份認同的差異(我是美國人,你是英國人)。只要在任何時候遭遇這些短暫的差異時刻,你就可能碰到困難,而你需要具備能讓「溫度」不要升得太高的技巧。
那是什麼技能?
有很棒的研究對此提供了幫助。我在生活中覺得它非常實用。由 Julia Minson、Mike Yeomans、Hannah Collins 做的研究,稱為「接納性」(receptiveness)。也就是對相反觀點的接納性/開放度。這既是一種心態:當有人向你提出看起來很瘋的東西時,你不要用負面評斷去看它。你要抵抗人類的本能——認為「那很瘋,那是錯的,現在我要贏,現在我要證明你錯」。因為所有這些本能都會毀掉我們的對話和我們的人際關係。
為什麼?
這會讓我們在被攻擊時變得防衛。也會讓我們在攻擊時帶著指責和敵意。一旦我們陷入指責與防衛模式,對話就崩裂了。它不再是關於連結、品味、保護和推進。現在我們進入一個新的狀態,什麼目標都達不到。
她說有人來跟我或你說些瘋狂的話。他們會說,比如:你知道嗎,天空是紫色的。
對。
事實上,它不是藍的,是紫的。
在那個時候你可以說一個神奇的句子:你覺得天空是紫色是有道理的。你覺得興奮要告訴我天空是紫色是有道理的。你對某事感到 X,是有道理的。你對某事感到懷疑,是有道理的。你覺得我講話太快而覺得惱怒,是有道理的。你擔心人工智慧,是有道理的。無論別人在感受什麼、向你表達什麼,我們都可以去肯定那個感受,因為在他們心中發生的事就是他們的現實。我們必須先把這點說出來,然後才能做其他事,即便我們接下來要強烈地不同意他們。但我們必須先說出那個肯定的部分,就像治療師常做的那樣,讓對方覺得被聽見、覺得「喔對,我在這裡很安全」,這樣他們才願意站到你這邊,一起把這個奇怪的問題解開。你說天空是紫色。跟我說更多。像是你怎麼會覺得天空是紫色的?你是色盲嗎?你看到的所有東西都是紫色嗎?現在我可以問你一堆問題,了解你是怎麼有這個觀點的,我可以學習。如果風險是你不想……去肯定一個錯誤?對。為什麼不?你不想看起來在說,因為如果我說「你覺得天空是紫色是有道理的,但它其實是藍的。」用「覺得/認為」這個字很重要。應該說「你對某事有某種感受是有道理的」,不是說「你認為某事是這樣是有道理的。」想法是認知。這樣說會不會聽起來居高臨下、說教式?
可能會,但實際上效果非常非常好。當我在課堂上做這個練習時,我會讓大家輪流——假設有五個學生,你必須分享一些事情。我們先從簡單的開始,像是說一首你喜歡的歌。然後下一個人在分享自己喜歡的歌之前,必須先對前一個人進行肯定。如此快速地一個接一個。說起來很做作,像是「好,你得說:我很喜歡你喜歡那首 Taylor Swift 的歌,真有趣。我其實不喜歡 Taylor Swift。」會覺得很做作。但當你在事後問學生,他們會說:是的,我知道我們在做什麼。對於別人的歌單偏好來說,說得過頭確實有點奇怪,但當旁邊的人說「我很喜歡你喜歡那首 Taylor Swift 的歌」時,感覺真的很棒。肯定,我們都渴望被肯定,以至於即使是荒謬的肯定也會讓人感到驚喜。因此到第二輪、大家分享自己真正掙扎的事時,旁邊的人就會說「哇,真抱歉,那聽起來真的很難。你對你媽媽感到難過是有道理的。」現在你已經養成那個習慣,並且讓他們對那些真的值得被肯定的事情感覺很好。所以這一切都是在養成這些習慣,無論分歧或不同意從哪裡來。
那相反的是什麼?
相反的就是人們自然會做的反應,往往是試圖贏、證明對方錯,證明自己是對的。所以你說天空是紫色,我就說「那太瘋狂了。天空是藍的。」然後我們的對話會去哪裡?對你來說感覺很糟。
這真有意思。我是這樣學到這招的:我曾經雇用過一個人,當我們談想法時,他說的第一句話永遠是「我不同意」。然後他才提出他的觀點。我不知道為什麼,但我注意到那會讓我起防備心。當然會。於是我會說「我不知道,我覺得我們應該這樣做。」他就說「我不同意。」然後再提出他的觀點。我記得當時心想,天哪,真是……而且諷刺的是,他的目標其實是說服你。他最後想讓你同意他的立場。但說服根本不是那樣運作的。
我們改變信念的方式,通常是經過多次的對話。當我們周圍是我們喜歡、願意跟他交談、尊敬且欽佩的人時,隨著時間推移,我們會在那種溫和的不同意見的壓力下慢慢改變。如果我一開口就說「我不同意,我們就來吵一架」,你會起防備,不會喜歡跟我聊,即便你是對的。在那一刻也不是關於誰對誰錯。重點是把對話保持在一個能繼續進行的情緒狀態,這樣你才會繼續參與。這就是那些研究在「接納度」上發現的:如果你在陳述時加上一些限定語,說「我在想,天空會不會可能是另一種顏色」而不是「天空就是藍的、毫無疑問」,用各種緩和語氣的說法會比較好。你也可以把自己分成好幾個部分去說。比方說如果你對我說「天空是紫色」,我會說「噢天啊,作為你的朋友、作為一個畫家,這讓我非常感興趣。作為一個生物學家或氣象學家,我們或許應該調查一下。」字面上把自己分成兩個互相不同意的角色——通常這也就是我們真實的感受。所以如果你媽媽對你說了一些在你看來很瘋的話,你可以說:「作為你的女兒,我對你會有那種看法感到很感興趣,我很想聽你多說說。作為 Z 世代的一員,我知道我的朋友們會希望我這樣說。」
這表示你可以同時抱持兩種觀點,這對對方很有幫助,能讓對話繼續下去。但這套「能接受他人」的方法的所有元素都有這種風味。有點令人驚訝。我想人們常把這類東西當成弱點,因為我們的本能是想要贏、想要證明自己是對的。相反,我的意思是,對自己的主張抱保留態度。表現出你對事情的不確定,肯定對方的感受,讓自己表現出有不同聲音──因為你對任何事都不確定──目的是為了讓對話繼續下去,才有一絲希望在長期內說服對方。
我記得塔莉·沙洛克(Tali Sharrock)告訴我一項研究。她是在倫敦的神經科學家,她說他們把兩個人放進腦部影像掃描器,讓他們看照片並就某樣東西的價格達成共識。是的。然後最終在那些研究裡──我在這裡超級概括,她大概會覺得我說得太簡略──我想你能理解我在說哪個研究嗎?喔,是嗎?你可以解釋一下嗎?好,所以他們研究的是當你處於意見不合和意見一致的情況時,腦中哪些區域會被啟動。事實上,當別人不同意你時,對你的大腦來說更費神;就像神經上的警鈴被觸發,一下子──就像你形容的──你的防備心就起來了。我的背會豎起來?對,我會立刻產生防備。就是這樣。那是真的在你腦中發生。當那個過程開始後,要繼續投入對話就變得很難。對,有些人把這叫做杏仁核劫持(amygdala hijacking),雖然不完全準確。但在意見不合的情況下,你的大腦確實會看起來不一樣。所以我們在對話上能做的任何能壓低那種反應的事,讓你不要立刻起防備,都是很有幫助的。她在那些掃描圖裡展示了當有人不同意你的時候大腦的影像,我覺得(也可能我記反了)看起來幾乎像是大腦關閉了對接納的能力。是的,就在那一刻。
所以我在書裡寫了一章叫做「不要馬上表示不同意」(Do Not Disagree),那章是故意有點挑釁的,因為人們會想說:你是什麼意思?永遠不要不同意任何人?不是那個意思。我的意思是,不要把你說的第一句話變成「我不同意」。沒錯,可以在後面再不同意,一百分之一百可以在後面說,但一開始得先像是「喔,你這麼說真有趣,我很著迷,這樣想是有道理的,我在想是否……」,然後你再繼續,而不是一開始就說「我不同意」。我遇到一個叫安(Anne)的女生,她總是說「是的,而且……」而不是「但是……」。這讓我很震撼,因為完全不一樣。和她對話時,你說了一件事,她會說「是的,而且……」,然後才提出她的觀點。即便內容完全相反,我注意到她都是這樣,我很喜歡。
嗯。我們常把「是的,而且……」當成即興喜劇或幽默的一部分,喜劇演員確實抓到了一個對於廣義對話更深刻的道理。如果你能以一種「是的,而且」的心態或某種精神立場來出發,本質上你是在說:即使你說的東西看起來有點瘋,我也願意先給你信任的空間。這正是建立良好關係所需要的。我們都有會有人說出讓人覺得瘋的話或感受的時刻,如果你以否定的方式回應,那就是我們毀掉關係的方式。
我們需不需要把「but(但是)」這個字殺掉?因為常常會發生的是,剛才你說的那些關於肯定對方的話,別人會回:「是的,我完全理解,你說得很好,阿莉森,可是……」而我一說「可是」,那就像是我把你剛說的一切擦掉了一樣。
我很想把「but」這個字拿掉──不是指「butt」(有兩個 t,那個是屁股),而是指只有一個 t 的「but」。你根本不需要它。你可以用同樣的方式表達,但說「而且」。但「但是」會立刻……它也透露出你正在心裡等待、急著要說出一個跟對方相反的觀點。它的精神是對抗性的。
我們在這個節目談論對話時觀察到的一件事是,人們非常在意「討不討人喜歡」。他們很想知道哪些行為會讓人不喜歡他們,也很想知道怎麼被喜歡。被喜歡是一個很大的驅動力。但那只是我們在爭取地位時關心的眾多事之一。地位包括別人的尊重、欽佩和喜愛。喜愛通常來自溫暖和魅力;欽佩往往來自被認為有能力。所以理想上我們希望同時展現溫暖與能力。
好,我們回到過去。我們要不要談談 TALK 框架?因為在整個框架中會有一些小線索,教你如何更受歡迎。好,從 T 開始。我想先把這些放在一邊。整體而言,T-A-L-K 是世界上最全面、可教導、實用且具科學嚴謹性的溝通框架。
你發明的嗎?
是的。
所以你會那麼說。
我確實是。不過當我剛寫這本書時,我沒有講得那麼有力。在過去大約一年的時間裡,我逐漸明白為什麼。部分原因是大多數人只專注於困難的對話。而我們在這裡是把重點放在所有對話上,甚至那些看起來應該很簡單、很有趣的對話。是所有地方、所有情境的對話,無論私人或職場。
另一個部分是,我其實起初並不是真的打算以科學家的身份去做這件事。但我們做研究的方式,本質上就是在做自然語言處理,機器學習也適配到這個新的 AI 世界裡。所以這個框架可以被人類或機器用來指導別人成為更好的會話者,或作為事後的評分標準,說好,這次怎麼樣?你做得好嗎?我們來看 T-A-L-K 並評估。
好。這是世界上最好用的東西了。
謝謝你,Steven。好,謝謝你的肯定。
哦,對。
好。T 代表的是話題。
話題。
話題。話題是對話的基本構成,要談什麼就是話題。
很簡單。我們對於會把對話分成不同段落這件事都有直覺的理解。先談你跟女朋友的對話,然後談 TALK 框架,接著談羅盤之類的東西。我們就是在處理一個又一個話題。我認為多數人沒意識到的是,我們每次說話時都在選擇話題。不是只有在對話一開始、像開場白那樣說「嘿,你覺得這個怎麼樣?」之類的外交型開場。不,是每次講話時,我們都會採取行動,輕輕地維持在某個話題上,或轉到別的話題。這件事美妙之處在於,這表示我們都有力量。我們都有能力把對話往某個方向推。每個人都可以做得更好。
那遊戲規則是什麼?就是選更好的話題,或知道我們的目標話題是什麼?目標很多。既要選更好的話題,也在於如何把任何話題做得更好。好。當你開始意識到在實際對話中你的大腦要做多少工時,一個很重要的建議是把一些認知負擔提前卸到會前。
好。提前準備話題。這並不是說在你打電話給父母或女朋友前寫出一份議程。它指的是在進入混亂的對話情境前,花個 30 秒、甚至 10 秒,想一下你可以談什麼,或哪件事對你來說重要、要記得提。你今天有這麼做嗎?
有啦。不是每次都需要,對吧?像你今天就準備充足。你甚至把東西印在卡片上。在某種程度上,我為這次對話準備了 20 年。我一直在研究這些東西。我自己設計了這個框架,去過 80 個左右的 podcast,那些都是為了此刻的準備。
那你在私人生活中呢?可以舉個你準備過話題的例子嗎?
每一個我知道會發生的對話。舉個例子。例如在來這裡之前我想跟 Cosi — 她是我們團隊的一員 — 我想問她從倫敦搬到洛杉磯是什麼感覺,我想問她跟你一起工作是什麼樣的感覺。
她說都很好,都很好。下一個問題。A 代表什麼?
我在開玩笑,我在開玩笑,我在開玩笑。
太好笑了。嗯,我常常會這樣做,所以你看,這不是什麼高深學問,就是稍微事先想一下。有哪些問題或話題我可以問,會讓我們的對話比臨場即興、聊房間裡亂看的某個東西來得好一些。我試著在每次對話前都這麼做,因為我現在知道這有多強大,也有多貼心。如果你打電話給某人,心裡想「對耶,他的小孩要去上吉他課,我應該記得問問」,或「我的朋友今天有個重要簡報,我應該記得問結果怎麼樣」,那表示你會記得問,這很貼心,他們也會很高興談這件事。整個氣氛會變好。所以話題準備非常重要。
我們的研究發現,當你隨機分配人們去做或不做話題準備時,那些事先想過話題的人,即便只想 30 秒,會感到比較不焦慮,對話也更順暢。語塞較少——像是「嗯」、「呃」或在話題間結巴的情況少了。覆蓋到的話題更多,這通常是好事;也比較容易談到好的話題。你比較不會脫口而出,較不會說出那些你不想分享給別人的事。這是一個強而有力的策略,而且不需要複雜。我養成的習慣是,在 Google 行事曆的備註裡為某些人的會議寫兩三個要點。你甚至不需要就在會前寫,像一週前如果突然想到我想問 Stephen「你想要小孩嗎?」我可能就把那句當成行事曆備註的小項目,到了見面時我就比較有可能記得要問。
你覺得會懷疑嗎?
不會。我只是想著,回到關於可親度的那點,這可能會讓你更受歡迎,變得更討人喜歡。會更討喜。事實上,如果你能達成更多你的目標,不管是高度資訊性、低資訊性、強關係性、弱關係性,這一切都會讓你更討人喜歡。你看起來更有能力,也更溫暖,尤其當你偏向那些親社會、高關係導向的目標時。因為大家都會說,如果你對別人感興趣——就像你對 Cosi 有興趣一樣——那對她來說一定很舒服,也會讓她更喜歡你。我們應該去問她。好點子。
我會讓學生做一個反思任務,叫他們想像如果你要走進一個房間,你的工作是要讓人對你的喜好度變成 1 分(滿分 10 分)、5 分或 10 分,你會做出哪些行為去追求這三種不同的情境?
所以如果我想讓別人只喜歡我一成,你會怎麼做?你告訴我。你是專家,我想聽你的猜測。我的猜測是,我會低頭走路看手機,故意忽視他們。也許抬頭時會丟一句挖苦的話。我絕對不會注意到他們在那裡,也不會跟他們對視。可能會有點怪,或是接個電話。我本來想說,一成真的很低,所以你可能會罵他們、冒犯他們。對,得罪他們。也許接電話時會說自己有多了不起之類的話,表現出一種傲慢。如果他們試著跟你說話,就打斷他們,說「現在不行」,或者在他們說話中途就看手機。嗯,這裡可以想很多做法。
我們已經觸及到一些話題了,對吧?當你在他們面前講電話,你會說些什麼讓自己變得不討喜?就算只是旁觀的人也會覺得。像是叫錯他們的名字——那就很明顯,表示「你對我不重要」。五成喜歡是很有趣的情況。你要比較冷淡一點,跟他互動但不太投入,聊一些像你說的那種寒暄話題——任何都能跟任何人講、不具個人化、顯得有點沒興趣,但又不會冒犯人,就是平淡無奇。
那麼我們來到十分滿分的情況。十分喜歡,你要怎麼做?我會完全專注在對方身上。很專心、很關注,會讚美他們、奉承他們。你覺得會不會顯得諂媚?我不確定我能做得對不對。因為我會是真心的。我要講個很棒的笑話。敲敲門──「誰啊?」──「不知道,我慌了」。你剛剛笑了,對吧?沒錯。我會奉承他們、講笑話、非常專注、把名字說對,還會問他們孫子孫女的事。好。
我們先停一下。在那個描述裡,你已經在跟對方互動時很快地在幾個話題間移動。你知道不能一直在那邊原地打轉,長時間聊天氣之類的話題。簡單說,我們不需要避免寒暄。事實上,寒暄對於陌生人或很久沒見的人來說,是很重要的社交儀式,讓我們落地並宣告「我們開始交談了」。人們的錯誤是待在這裡太久,遠遠超過幾句像「天氣真熱」那種短短的寒暄。之後你就要讓話題更個人化,往話題金字塔的中層、深層快速前進。小聊在最底層,任何人都能聊;「量身化的聊法」更有趣、更個人化、更貼近對方興趣;深入對話是金字塔的頂端,只有我們能用某種特殊方式談那件事。不是每段對話都會到達深談,但當它發生時,我們應該非常感激——這是人類最奇妙的事之一。所以我們不需要對星巴克的咖啡師或正在倒垃圾的鄰居進行深談,但有時候確實會發生,那很美好。
我記得我11歲時會讓女孩退縮,因為我太快就問她們人生的意義,而且我媽還偷走了一支諾基亞手機。然後她們就不回簡訊了。我想我早早學到,有些人就是不行。現在笑話反而落在她們身上了,現在你可以把這當成你人生的工作來做。但我覺得你當時有點方向對了——問題不是你問人生意義,而是問得太快了。所以重點是在節奏。大部分人待在底部太久,但也不能常常直接跳到頂端;你得按步就班、做那種爬升的儀式,才會感覺自然。
深的關係就是在那建立起來嗎?絕對是的,頂端的那些時刻往往是關鍵。脆弱會帶你到那裡。通常多問問題,尤其是追問,會讓你更快爬上那個金字塔。那我們來談談談話框架裡的 A,好嗎?A 代表提問。話題和提問密不可分。人們換話題最常見的方式就是問問題。所以你可以用問題來切換話題,例如:「你最近在期待什麼?」「你最喜歡邀請過哪些來賓?」「你和你女朋友最近一起做了什麼?」當你在一個話題上時,我們用追問來深入,往金字塔上走。
所以你是說我應該多問問題?是的。問得比對方多一點。也許不是針對你,因為你已經問很多了。但對大多數人來說,讓對話更好的首要建議就是多問問題。提問聽起來很簡單,大家好像都知道,但實際做起來很難,這是一項技巧。做得好的人在浪漫約會中比較成功、在工作會議中比較成功、作為協作者比較成功、作為創業家募資也比較成功——這一切都仰賴提問的能力。
所以最重要的建議就是,多問問題。
至少別當那種完全不問問題的人。完全不問問題的人會有什麼下場?
喔,他們不會有第二次約會。他們拿不到那筆資金。他們對對方了解不夠,無法讓關係成功。如果你去參加第一次約會卻一個問題都不問——想想看,我們大概都遇過那種約會吧——你大概會想在十分鐘內離開。第一次約會時,你有非常多要互相了解的東西,彼此幾乎什麼都還要學。如果有人不問問題,那真的是大問題。尤其是,我覺得這招對異性戀約會中的男性特別有效。他們常犯的錯就是不夠多問問題。
你怎麼知道的?
從數據來的。
從數據。
對,我們有一千場快速約會的資料,結果變數是對方是否想和你再約第二次。我們有逐字稿。這是一個約十年前由史丹佛一個很棒的研究小組做的精彩研究,你可以直接量化——量他們在每場約會中問了多少問題。問問題多的人被邀請再約的機率高很多。高到想像一下,如果你參加二十場第一次約會,我跟你說,好,史蒂芬,你只要在這二十場每場多問一個問題,如果你真的這麼做,你就能把多一場約會變成第二次約會——只靠每場多問一個問題。
數據就是這麼顯示的。
是的。男女都適用,但對男性特別有幫助,因為男性平均問的問題比女性少得多。
真的嗎?
是的。差異顯著。另外在數據中還有個有趣的性別效應是,男性比較容易答應再約,他們總體上比較不挑剔。但如果男性想被邀請再約,答案很簡單:多問問題。
我多問問題會對對方產生什麼影響?
會讓對方覺得自己被聽見,覺得你真想知道答案、你對他有興趣。這既是表達你感興趣的信號,也讓你知道對方在想什麼、經歷了什麼,這些資訊會幫你再問出更好的問題。所以重點不只是問更多問題,雖然那是個好開始,重點是要問出好的追問(follow-up questions)。問問題的好處幾乎完全來自追問的威力。
給我一個問好追問的例子。
我們在約會,有吃東西,氣氛很好。我剛剛跟你說我今天早上在日落大道(Sunset Strip)散了次超棒的步。
然後你可能會說:「真的嗎?天啊,我一直很想去。跟我說說吧,怎麼樣?」
我會說:「哦,超讚的。我到了某個地方,我之前從沒去過。當時我得決定要不要偏過去看看瑪麗蓮·夢露的公寓(順帶一提,那在弗蘭克·勞埃德·賴特的房子旁邊),」
「天啊。」
「還是要走幾個街區去看看梅嫩德斯兄弟(Menendez brothers)的房子?」
「那是誰?」
「就是那兩個殺了父母的兄弟。」
「喔,在Netflix上看到過?」
「對。」
「所以我就在兩邊中間抉擇。我站在一個十字路口,要選擇文化性的行程,還是選擇病態好奇?」
「那你選哪個?」
「我選文化性的,我自己一個人太害怕了。」
「你好可愛。」
好,我們又回到約會上了,那剛剛好好玩。你問的問題很貼心,真的讓我覺得有人在為我加油,你真想聽這個故事。雖然其他人可能沒那麼感興趣,然後我會覺得尷尬,像「哎,我剛剛分享了很多很脆弱的事:我一個人在洛杉磯散步,對這兩個兄弟的故事抱有病態好奇。」在那種情況下很容易讓人覺得自己的分享被否定,但追問會讓我覺得「喔,他想知道更多,他在陪我一起走這段旅程。」那我當時做對了嗎?是的,你做得很好。那錯的做法會是什麼呢?
想像如果我說「我今天早上在日落大道散了一次超棒的步」,你回:「喔,我最喜歡那條大道上的一家壽司店。我上次去那家餐廳,是跟一群朋友去的,我有一個朋友她……」人們常常這樣做,一直把話題拉回自己。這種情況我們叫它「boomer 提問」。不是因為指嬰兒潮世代(boomers),我們愛那個世代,這個術語適用於所有年齡。說白了它像個迴力鏢——你把別人的分享丟出去,然後把焦點拉回自己。我很常遇到這種人,他們根本不知道自己在做這件事。
任何形式的自我揭露都是一份禮物。當對方分享時,你應該問「你是跟誰去的?你點了什麼?裡面是什麼樣子?你喜歡嗎?」而不是把焦點拉回到自己身上。你會想對那種人說「別這樣,拜託別這樣」,就只是問問他們關於他們的事。他們是新來的,我們是在試著讓他們舒服。一個追問有時就足夠了。如果你養成「在把話題拉回自己之前,先問下一個問題」的心態,有時候就夠了。通常多問幾個追問會更好。
但就算只有一次,例如我會說,「喔,你是跟誰去的 Mr. Chow’s(周先生餐廳)?」然後我讓你回答。接著我再說,「喔,我也去過。」你可以看得到他們腦中發生的變化,因為你一說出「周先生餐廳是你最喜歡的餐廳」這句話,他們立刻就會在腦中『砰』一下冒出來:「我有個超棒的周先生餐廳故事,一定要跟大家說!」人會這樣反應是很合理的。我們的大腦本來就極度以自我為中心。我們知道自己的生活經驗,對自己親身經歷的事有百分之百的準確度——我們親身經歷過,那都在腦中存著。所以在對話中,任何你看到或聽到的事當然會在你腦中觸發一連串關於自己經驗的記憶和聯想。這對好的對話來說是個大敵,因為它不斷把你從「先對對方有興趣」這件事上拉走。
我在會議裡也見過另一種情況,過去我甚至不得不就此和人談過幾次:就是有人在講話時,旁邊有人只是在回應「嗯、嗯、嗯、嗯、嗯」。我當時心想,天啊,他一定有話要說。結果那人繼續「嗯、嗯、嗯、嗯、嗯、嗯」,其實他們是在用這種「嗯、嗯」把對方壓制掉,讓對方沉默,好讓自己把觀點說出來。是的。沒錯。我過去也得傳訊息提醒過,順帶一提,你剛剛一直在說「嗯、嗯、嗯、嗯」,在外人看來會顯得你好像根本沒在聽,實際上你只是想插話。所以我出於對他們的好意,會建議說,嗯,可能不要一直那樣回應——要怎麼回應對方呢?因為我沒有直接照我剛剛那樣說出口,我是比較婉轉地表達過,但我想了很多。我之所以這麼做,是因為我在會議中看過他們這樣做三十、四十次,我覺得他們可能沒有意識到外界的感受。
現在你知道我在許多談話中會有什麼感受了,原因有很多。有很多類似的事,你會看到別人在對話中做出那些令人沮喪的舉動,這完全可以理解:他們很興奮,心裡有一件事想說,卻因此無法真正投入去聽正在說話的人和他們所說的內容。所有這些行為都可以理解,重要的是要從不評判的角度出發──因為我們的大腦本來就喜歡游移,不會把注意力放在別人身上;我們是深度以自我為中心的生物,專注於自己的觀點。這兩件事都會阻礙我們真正與他人互動。
我想回到你提到的那種「十全十美的受歡迎度」。那些小事,像是一千個小割傷一樣把你的好感度慢慢削掉,正是因為你沒辦法真正專注在別人身上、無法真正投入對方所說的內容、無法提出追問,或者在談話稍晚時能夠回應他們早先說過的某件事,顯示你很機靈。要做到這些有很多障礙。
在我想到的那個具體例子裡,和這個人共事的人開始給我負面反饋,我有一天注意到那些負評講得很直接:「我覺得他根本沒在聽我講話。」因為他們真的沒有在聽。所以我一收到那樣的反饋就想,知道嗎,Stephen,你看過這種情形,這是客觀事實。你有責任——因為那是你的直屬下屬——要跟他談談,這會妨礙到他的成功。對我來說有趣的是,如果我把我認識並一起工作過的人,在與溝通相關的自我覺察程度上作一個軸線圖,有些人天生就有那種自覺;而有些人落在另一端,幾乎看不出他們對自己給人的印象有任何自我覺察。他們既有才華又勤奮,但在某些情況下,他們在溝通上的自我覺察這一點,老實說,可能是影響他們職涯軌跡的唯一、決定性力量。
「人會改變嗎?還是這是基因決定的?」會改的。首先我要說,處在那個光譜兩端各有利弊。如果你過度警覺、過度自覺,會分散注意力,可能會變得太想取悅別人,進而導致倦怠和耗竭。如果你落在缺乏自覺的那一端,當然會成為真正的問題。所以我很喜歡去教導和指導那些落在那一端的人,因為他們可以變得更有自覺。很多我在哈佛的學生上課前就是這樣。
那是什麼意思?他們不知道自己的優勢和弱點,不知道自己做對了或做錯了什麼。他們只知道自己要嘛討厭談話,要嘛覺得自己不擅長談話。僅僅透過上這門課,他們就會變得更清醒、更願意接受這個事實:對話是一項非常重要的技能,不是那種模糊的「軟技能」,而是以可量化的方式影響他們所有重要事物的技能——幾乎像是有一個底線,一個經濟價值一樣。因此,只要他們開始明白這點,即便我在三個月的課程期間沒看到他們有巨大的進步,這仍意味著他們在長期來看更有可能會改善,因為現在他們知道了、了解了,並知道自己還沒做好。
今天的商業世界和十五年前完全不同。那時候,建立品牌意味著要有龐大的預算、倉庫、辦公空間,以及大量的人手。
但現在你只要有一台筆電、一個點子和合適的工具,就能創業。我比任何人都更了解這點,因為那正是我做的事。Shopify 是我們這個節目長期的贊助商之一,當人們要創業時,我常常會推薦這個品牌,因為它是一個包含許多工具的工具。剛開始時,一切都四處散落,既混亂又令人困惑,所以把所有東西放在同一個地方非常有用。Shopify 把商店設計、付款、庫存、運送,甚至 AI 工具都整合在一起。你可以直接在自己網站或社群媒體上銷售,基本上就在客戶花時間的任何地方銷售。這真是一個極棒的商業工具。如果你想試試看,請到 shopify.com/Bartlett 註冊每月 1 美元的試用方案。那是 shopify.com/Bartlett。
還有其他我們之前談到的事嗎?你知道,我們談到《Death by a Thousand Cuts》時,是以成為一個十分滿分的會話者和討人喜歡的人為背景。還有沒有一些我們做的小事,對我們有害但又很微小,大多數人根本不知道自己在做?有。那我們繼續用這個架構到 K,暫時先跳過 L(我們當然不會永遠跳過 L)。K 代表善意。通常我們小時候都被教導這種美德「善意」,但餘生往往都做得不夠好。我一直非常著迷於這個問題:真正友善的人在想什麼,他們如何與他人互動?他們做哪些選擇?他們如何與人交談?所以當你說「千刀萬剮式的死亡」,指的是我們在語言禮貌上的那些錯誤,會侵蝕我們對他人的真正善意。要確保你會使用某人的名字。你剛才舉的例子裡,那一成(one out of ten)是用錯名字,這真的很重要。你需要知道別人的名字並且正確使用,且用適當的稱謂,對吧?有時候說「嗨,親愛的」很棒;有時候你需要說「很高興見到您,Brooks 博士」,你必須能讀得出場合。
有一篇論文研究了警察與市民在奧克蘭(其實就在這附近)的一般交通攔檢對話。當警察攔下一名市民走向車窗說你超速了,他們使用執法隨身攝影機畫面並把這些互動的對話逐字稿取出來,然後衡量警察語言的尊重程度。結果有些發現並不令人驚訝但卻很糟糕:警察對黑人市民使用的語言比對白人市民來得不那麼尊重。但更廣泛地說,使用較為尊重語言的互動進展得比較順利,衝突較少,離開後也沒有再發生違規。因此我們在語言上所做的微小選擇——而語言的「尊重度」有數百種面向,是個非常漸進的概念——對這些互動有真實的影響。當我們思考像系統性種族偏見這類問題時,很多就是從這些地方洩漏出來的,表現在我們彼此使用的語言上。所以我們都可以學著用更尊重的語言。
你有沒有多想過我們的情緒狀態如何影響我們完成這些事情的能力?因為我覺得,我最不可能有善意的那幾天,往往是我沒睡好的日子。是啊,那天我大概應該避免所有對話。我想我從這一切工作中學到的最大一件事,就是對話其實是相當耗費心力的,它需要相當多的能量。即便你知道如何當一個好的會話者,通常我們沒有能量去實際做到:我沒力氣構思話題、沒力氣繼續問追問問題,我會讓自我中心佔據主導,不停以自我為中心地發問直到天黑。我會不小心用到不敬的語言卻不去修正、不去更正。這就是讓我輾轉難眠的原因:人確實有極限。我們在時間上有限、能量有限,我們的大腦不是超級電腦。因此實務上,那些擅長溝通的人常常也會達不到自己原先的期望,因為他們沒有能量去做。
我記得布琳恩·布朗(Brene Brown)跟我說,當她回到家已經精疲力竭時,她就會跟伴侶說:「聽著,我今天只剩 10% 的能量,所以現在處理不來。」這就是自覺。如果你能做到這點;如果你在工作和家裡的人際關係夠穩固,能對人說:「老兄,我今天大概只有兩成,別太苛責我。」那會非常有幫助。這需要相當的自覺,能意識到自己只有兩成的狀態,也需要周遭人的寬容,而那也意味著你將來在某個時刻需要回報他們的寬容——這就是良好關係的運作方式。
那麼 L——我們把它放回正確的順序,好嗎?P-A-L-K。L 代表輕鬆幽默(levity)。我們已經聊了不少關於困難對話以及它們如何輕易升高溫度的事。當你想到會脫軌的對話,很容易先想到敵對衝突或困難對話,因為它們很顯著、很容易記住。可能會有吵架、受傷的情緒、防衛心。但更常見的對話殺手其實是無聊和疏離。
所以是的,
我們會彼此感到惱火嗎?絕對會。但幾乎每段對話都有脫節的時候,
人們會不感興趣。因此,輕鬆感就是用幽默和溫暖來幫助我們避免失去興趣和感到無聊。
輕鬆感對於快樂和投入本身也很重要。你知道的,彼此享受一起相處的時光是有意義的。但也許更深一層的是,
如果我們不朝向對方、對對方在說的事感興趣,就無法達成其他任何目標。好的對話需要相互投入。
所以如果我覺得無聊、心思飄走——這種事常發生,因為我有注意力方面的問題——很多人也常常如此。
人在對話時大約有 25% 的時間會走神,所以這很普遍。
如果你的心思在飄,而你們彼此沒有投入,那你也做不了別的事:
說服、共同做決定、腦力激盪、建立連結,這些都沒辦法。因此這個「L」(輕鬆)非常重要,因為它讓事情變得有趣、愉快。
但它也重要,因為我們需要留在當下、不要脫節。
如果你不是個溫暖的人怎麼辦?
太有趣了。我常被說很嚴肅。這是在替朋友問嗎?
對、對、對。很多人會跟我說,你很嚴肅。我會想,真是嗎?我想我有時會顯得嚴肅。我想,你可能會給人一種嚴肅的印象。但我覺得,
你確實給人很溫暖的感覺。這是個重要的區別。
你在拍馬屁。我在你的指南上看過這個。
我沒有。我是在給很直接的回饋。
我這裡有你的指南。上面寫著「拍馬屁」。就在這裡。高關係性。我看出你了。
所以輕鬆感有兩個部分:幽默和溫暖。我在哈佛的課程總是這樣跟學生開場,
如果你不覺得自己有幽默感,而且覺得永遠也不會有,那也沒關係。
因為如果你本來就是個很嚴肅、完全沒有幽默感的人,我不認為我能在兩個月內把你變得幽默。
其他人相信隨著時間你可以變得比較有趣,我們可以稍後談這個。我深信的是任何人都可以更有溫暖感。
所謂溫暖的舉動可以包含任何事:表達感激。我很感激你今天撥空。很感激你願意投入我的工作的內容。拍馬屁、給讚美。
簡單地換話題也是一種。如果你能更善於察覺別人對某個話題開始感到無聊,然後更有勇氣和主動性更頻繁地切換主題,
這對於讓對話持續活絡非常非常有幫助。呼應(callback)。呼應就是任何回頭提到你之前談過的某件事。它有魔力。
它表示你在早些時候的對話,甚至是在較早的關係階段(像是一個月前)有在聽我說話。
如果我能再次提到我們之前談過的事,表示我聽見你了、我有在思考你說的話、我記得它,現在還有辦法巧妙地把它帶出來。
往往這會很神奇,如果我又把它提起來,你會覺得,喔,靠,真聰明。很多人問我,怎麼好好結束對話?
我在這方面有兩個建議。我要把這拉回到呼應上。第一是沒有人知道什麼時候該結束對話。那是最後一次主題切換、最後一次協調決定。
沒有辦法知道,也沒有正確答案。所以最好乾脆結束。要果斷一點,走人,比在那裡猶豫不決、感到不好意思要強行結束要好。
第二個建議是,這是嘗試呼應的好時機。對話的最後一刻,你可以說,
「希望你這週末和女朋友玩得愉快喔」,就是呼應他們之前提到的事,比如「我們要去看這部電影」──那就說「希望你週末看電影玩得愉快」。
表示你在 30 分鐘前聽到他們說的事,這會讓離場更順利。我發現給別人我的電子郵件來結束對話很有用。
那真有趣。它會立刻結束對話。有人會走過來跟我說,嘿,我有個商業點子要跟你提案,然後他們就開始提案。
我就會說,可以嗎?把東西寄給我,這是我的郵件,然後我們握手,對話就立刻結束了。你覺得那有點敷衍嗎?
也許會被覺得是,不過在像健身房的情境,當我在做一組練習時有人走過來說話,我就會說,喔,這是我的郵件,歡迎寄給我,
這似乎會結束對話。然後那人會覺得,嗯,他可能不想在舉重時談我的生意。你也在為他開了一扇門,你是在說,我真的很想收到你的郵件,
這是真正的信箱,我不是隨便給假的。是啊,對,你如果給假的郵件才會覺得像個混蛋。
而且我會看郵件的。
視情況和你的耐受度而定。我也不認為大多數人會想在健身房跟一個陌生人展開深刻對話,我想要對自己寬容一點也有幫助。
這不代表你是壞人。我認為這門課和這本書帶給我們的一個重要觀念是,多說話並不總是答案。很多時候不是。
很多時候重要的是那些低資訊量的目標,對吧?像是保護你的時間、保護你的心理健康。
有些人,多數人其實是社交不足。孤獨是一個真實的問題。
他們沒有足夠的朋友。社交連結不夠。但有些人可能是過度連結了。你的社交投資組合太大了。有太多人向你索取太多東西。所以仔細想想你用哪些策略去避免過度交談,其實相當值得。
那麼內向、折衷型、外向這套東西是真實的嗎?
好問題。人們對於什麼讓他們感到與別人連結,各有偏好。有些人會很樂意去那種有一百個名人的派對。可不是嗎。Zara 和我的團隊說,她在一個真的、真的、真的、真的、真的忙碌的禮拜五最想做的事,就是去一家很熱鬧的咖啡館,待在很多人中間。我當下想,什麼?她說,對啊,那讓我充電。我心想,你到底是什麼樣的人?精神病嗎?然後像我這種,經過同樣忙碌的一週後,我只想待在一個黑暗、寒冷的房間裡獨處。
是的,完全是。這兩種都沒問題,知道自己是哪一種很有幫助。我不太會把它完全歸因於內向或外向,比較像是你對談話的偏好是什麼?包括你想多頻繁互動、你想和誰互動、以及哪些話題讓你覺得有趣。她去那家咖啡館是還在談工作嗎?還是她迫不及待想聊些奇怪的、和工作無關的話題,把工作甩到腦後?不過社會上確實有些人,你我都認識,他們一待在別人旁邊就變成社交蝴蝶。是的,他們喜歡講很多話,參與度很高,從中獲得能量。當然也有人像我們這樣,那種情況會讓我們精疲力竭。我看著那些人,會有點羨慕,心想我真不懂你怎麼做到的。有時候,當你在很多人中間變得興奮,確實會是巨大的優勢,因為我們有時候需要那樣做。
我其實認為,可能更能指示內向的一個標誌是:如果你走進派對或身處團體對話而氣氛超尷尬、沒人在講話,你會覺得有責任去解決它嗎?外向的人會說,那是我此生最重要的任務。我就是那個人,別擔心,我來救場。內向的人常常會想,我去在牛油果醬旁邊閒晃就好,這不是我的問題,我才不想參與。是的。所以有時候甚至不是周圍有多少人,而是你如何處理對話。我剛在我的網站上放了個新測驗,幫助人們找出自己的偏好:在那種棘手情況下,你的自然習慣是什麼?
它會給你一個類型──你是哪一類?你傾向逃避嗎?還是傾向靠前去嘗試修補?然後還會提供可以使用的策略。你看到的百分比情況如何?我們會知道的,這是新的,我們剛剛上線,所以我也要去看看結果。它有多少分類?只有三種類型,然後會根據你是哪種類型,提供在話題選擇、提問、輕鬆幽默和善意方面的策略。
這三類是什麼?
一類是那種會靠前的人,大概會和外向相關吧──如果氣氛尷尬安靜,你就是那個想跳出來去修補的人。這也有利有弊。如果你衝上去,你可能會說或做一些事,事後並不以為榮,可能還會降低你的價值。另一類是逃避型,他們會想,不用了,謝謝,我就待在這兒,但我不會說話。還有一類是直接走人的,那種會說「這派對爛透了」,然後離開的人──就是出口型的人。我覺得被攻擊了。不過,這很有趣,因為是不是那些說太多的人會比較沒人尊重?能說太多嗎?
多年前我有個想法,是基於我在董事會會議中看到的一些觀察。我會看到我團隊裡的十二個人在會議室裡試圖想出一個活動主意。我注意到有個人在我們紐約辦公室當年講話特別多,我會說講得太多,程度到下一次他一開口,我就能看到房間裡每個人都不在專心、在他話還沒說完就已經在打折扣。所以我想到這個點子:我想我們每個人都有一個「貢獻分數」。
像是信用分數一樣。
我喜歡這比喻。
它是根據我們以往貢獻有多深思熟慮、多少價值來計算的。我看到那個人在我心裡就叫她 Katie。她一開口,句子說到一半,坐在她旁邊的人基本上就在預先反駁了。像是預先否定。相反地,過去在我們曼徹斯特辦公室有個人講話很少,但他一開口,房間就安靜下來,我們都轉頭看他,因為我們心裡想:「好,精彩的觀點來了。」所以我覺得每個人都有貢獻分數。保護好你自己的分數。
團體對話非常複雜。其中一個最明顯但也最困難的事就是:我們要如何分配發言時間?總會有人因為權力高、地位高,自然佔用較多發言時間。這是高權力者需要自我克制的地方,因為那樣做並不具生產力,而且會讓權力較低的人覺得不被歡迎加入討論。
但如果你只是看發言時間的分配,誰佔了大部分發言時間,那通常就不太有生產力,對吧?尤其當那個人不是專家時,問題就出現了。
你可以想像一種平衡,譬如有個團隊我們都很想聽、有必要談航空航太工程,而我們十個人裡只有一個是航空航太工程師。我會想讓那個人講四十五分鐘,盡可能把能學到的都學到。問題在於,當佔大多數發言時間的人不是唯一的專家,或者根本就不是專家時,就會變得有問題。
還有一點我很喜歡你提出的「貢獻分數」這個想法:發言不是唯一能為團隊帶來價值的方式。人們在團隊裡會扮演很多角色。有時間掌控者;有人同時在白板上寫字。通常拿筆的人反而會是最有影響力的,因為他畫圖、做筆記,決定哪些東西值得寫到白板上。也有人負責議程:我們說好要討論哪些主題、帶著什麼目標進來、要做什麼決定。我想提醒的是,我們還沒進入要做決定的那個階段,對吧?那個主持會議、促進討論的人就變得非常有價值。所以團隊裡有目標、有角色,還有其靈魂和溫度。
我也注意到在我接觸過的企業裡,貢獻分數低的人常常有個共通點——他們是糟糕的「轉場者」。而且這似乎是有關聯的。我所說的「糟糕的轉場者」是指:團隊正要討論某件事──你知道那種情況嗎?──他們不願意跟著團隊要去的方向走,總是回到自己的話題,或講些完全不相關的東西,彷彿就是非得說點什麼不可。然後就把團隊帶偏了。
舉個例子:團隊在討論我們替星巴克做的某個活動,大家在問「你覺得我們應該在曼哈頓辦活動嗎?」某個人因為像是無法不講話,就會說:「我去過曼哈頓度假,那次被評為福布斯最佳旅遊地前十五名之一。」你就會看著他,心想,那跟現在的討論沒關係。
讓我當一下唱反調:如果他講的關於紐約的那個笑話其實很好笑呢?有點離題,但真的好笑,然後你們又馬上回到正題──那很好,沒問題。那就不是糟糕的轉場,而是自我中心。你沒有把握場合氣氛,沒有服務團隊的目標。輕鬆一下、插科打諢常常就是短暫跳到一個相近話題再回來,這種旁枝其實是值得的,因為好玩,大家會鬆一口氣——「謝天謝地,我不用再在紐約這個話題上打轉好幾分鐘了。」問題是那個人插話的方式是:「讓我告訴你我去紐約的那次經驗。」而當下大多數人正想朝同一個方向前進。
我也常在播客的情境中想到這件事。我很討厭有共同主持人,會很難受,因為在我腦中有一個特定方向在前進。如果他們沒跟上我想走的方向,那就很痛苦。你有時會在播客上看到:兩個主持人在談移民議題,其中一個說「等一下,等一下,在我們繼續之前有件小事」然後你以為會回到原本方向,結果卻被帶到另一個方向。作為觀眾你會覺得「天啊,我們本來是在朝問題核心前進的。」
那我要說的是,如何確保作為團隊你們往對的方向前進?這個例子很貼切,因為我們常把一對一的對話當成和三人小組一樣的任務。但一旦第三個人拉張椅子加入,無論是播客共同主持人或酒吧的朋友,任務就變成質的不同,因為第三個人有能力帶你跑到旁支。這不再是兩個頭腦親密共同創造的事,而是會出現一種協調性的混亂,可能非常惱人。
我猜這也是你不喜歡團隊的一部分原因:你非常偏好一對一。對吧?我也是這樣——我偏好一對一,喜歡深入交談,而寒暄有時候讓人覺得不真誠。
我可以再追問一個嗎?你覺得這是不是跟控制有關?因為想像一下你有個共同主持人,你會覺得沮喪的原因,一方面是你想要讓談話流向那個魔幻時刻,但另一方面你也必須在那一刻把控制權交給別人。很有意思的是,前幾天我和一位同事在面試幾個人,我們總共面試三個人。第一場我叫她主導面試,我很享受那場面試,因為我可以看她往她的方向前進,感覺像一條直線。第二場面試我沒說什麼,結果我開始問他們問題。現在我坐在那裡問這個人一個問題,因為我試圖弄清楚某個答案。
所以我其實有點在繞著這個問題,沒直接說出來,一步步接近答案,然後同事就進來問了一個完全不同的問題。
你會想,喔。然後我心想,喔,不。我明明差一點就看出我懷疑是個紅旗的那件事了。
對。然後她走過來問完問題,我就坐在那裡想,天哪,不,得馬上回到這個完全不同的話題去處理……你根本永遠拿不到答案。
總之,事後我跟她談了,我說,聽著,做採訪的時候,我覺得我們要明確誰在帶頭。
沒錯。你做的時候我就坐著聽,你做完輪到我時你就坐著……你懂的。對。
所以我覺得這是其中一部分。也是我之前說的角色分工的問題,不是嗎?像是你分配角色、掌握時間之類的,但也要清楚誰是這個話題的帶領者。
對。在三人小組裡,清楚分工特別有幫助。缺乏清晰就會亂成一團,簡直噩夢。嗯,沒錯。
還有什麼最重要的事我們還沒談到,關於「討人喜歡」、進行好對話,以及「不討喜」(如果這詞成立)?
我想要和「討喜」保持距離。我認為討喜只是良好對話的一個非常狹隘的目標。人們還在意其他什麼?你知道為什麼我會用某些詞嗎?說說看。
是因為聽眾告訴我的。要我說他們在乎什麼嗎?請說。
他們關心怎麼應對自戀者。很好。他們關心如何進行困難的對話。是因為他們在這方面有困難嗎?我想是的。對。
這個標籤有意思。很容易在指責別人。非常指責。對。
因為我覺得每個人都認為和自己意見不同的人是自戀者。是啊。這就像是一個讓人方便把別人扣上標籤的說法……
所以重新詮釋一下,就是他們難以處理分歧。嗯,好。
另外,他們非常在意困難的對話。那是他們人生的噩夢。他們很難應對,會逃避。他們認為如果能把這件事做得好,就能成為想要成為的一切。
他們在乎被喜歡。對。他們也在乎避免那些會讓人討厭但自己卻沒意識到會做的行為。嗯。
我會說……我想第五項是他們非常在意說服力。很有趣的是,做過那場關於說話技巧 TED 演講的 Julian Treasure 告訴我,人們其實並不太在乎傾聽。對,對。他還說他做過兩場 TED 演講。因為他們不知道。
真有趣。聽你這麼說很有意思。對我來說,這些都互相關聯,且顯示出人們對自己在對話中的強項與弱點、什麼難、什麼容易的直覺並不好。
說服力、困難對話、把別人當自戀者、以及被喜歡,這些都跟未能妥善處理衝突和分歧、無法好好應對困難時刻有關。
我認為,人們對對話的社會圖景遠比他們想像的要寬廣,因為他們太狹隘地專注於那些非常明顯、令人印象深刻、突出的分歧時刻——我們會想,哇,這太難了;我們生氣了,關係被毀了,分手了。當然會這樣。
但你大部分時間(大概80%)也超無聊。你也沒有真正聽別人說話。因為沒在聽,你錯過了很多從他人身上學習的機會。你沒問足夠的追問。根本沒有問夠問題。你花太多時間談論自己。
這很明顯就是人們會做的事——我最會記住的就是衝突、問題、情緒狀態這類東西。
人們不覺得自己無聊。這很難察覺——真的是很難注意到。而且也很難得到回饋,誰會跟你說,「欸老兄,你很無聊」?對。
如果我對某件事感興趣,單憑我感興趣就覺得那件事很有趣。對。所以我想——我不知道,我只是亂講而已。寶可夢,我覺得那是世界上最重要、最有趣的東西。現在讓我來把我知道的所有寶可夢知識都告訴你。
對。這就像是對於對話目的的誤解——不是拿我們知道的東西去對別人大談特談。對話是關於找到我們雙方都感興趣的事,然後學習你所知道的關於那件事的一切。
就是說,現在我要開始像在你的大腦裡旅行,探索你對這件我們都感興趣的事所想、所感的一切。在那段旅程中,我們可能會到達一個美妙的地方:我從你那裡學到東西,你覺得我挺有魅力,我們一起笑,彼此感到被看見、被理解。
但如果你對寶可夢完全不感興趣,我絕對不會只是一味地跟你講寶可夢。這就是「有趣」和「感興趣」之間的差別,我們認為。是的。
我認為「要當個有趣的人」這件事是在向你展示(某些東西)。生活不是在走一遭就不停地發表小演講或小型 TED Talk,對吧?對話是互動的,是由兩個獨立的頭腦共同創造的。
創業者也常犯這個錯。他們可能受 Dragon’s Den 和 Shark Tank 這類節目的影響。會覺得這不是你的錯,你覺得你得站上台去推銷你的點子,為了成功,你就得發表最有說服力的公開演說。
大多數創業家或企業主事實上都是在跟投資人、同事或潛在策略夥伴聊天時在推銷自己。
所以在你到達「讓我跟你說說我那家公司有多厲害」那一刻之前,你需要先問他們一大堆問題,認識他們、了解他們的痛點。
還要知道他們有幾個小孩、他們真正在乎的是什麼。
如果你幸運的話,你的產品或服務恰好填補了那個需求,然後你就可以說:「嘿,猜怎麼著?我有個超棒的東西給你。你不想投資嗎?」
Andrew Bustamante 曾跟我說過一件事。他在 CIA 當了大約十年的間諜。他說做間諜必須訓練自己去理解一件事:你的 perspective(視角),也就是你眼前所見,跟你的 perception(感知/知覺)是有差別的。
比如說,我的視角是我現在看到的:我看到那邊有一面鏡子,有個獎盃,我看到你背後有一些東西。我看到你肩膀後方有兩台攝影機。我看到那邊有根木樑,順便說有些綠色膠帶在上面。
而你的感知則是所有那些雜七雜八的東西。像是,我可能根本看不到我身後的那些東西。
他說,作為間諜,他們會訓練你坐進對方的感知裡。因為如果你做不到這點,你永遠無法說服對方。你必須意識到,坐在你面前的人和你有不同的大腦,而我能猜測的只有你腦中可能有的東西──我也許會猜我身後有一面鏡子、也許有藝術品、也許就只是一面牆。我會根據我所見、我曾經的經驗去猜。既然我們在一個房間,我就會猜我身後有牆,而不是直接通到街上。
但我們在猜測上真的很差。大量心理學研究指出,人類用自己的經驗去猜測他人的感知現實是非常糟糕的。所以別去猜測對方的視角。與其猜,不如直接問:「嘿,Stephen,你看到我身後有什麼?」我需要直接問你:「這讓你有什麼感覺?你為什麼覺得它是那樣建造的?你坐在這裡時有什麼感受?你為什麼覺得它不對稱?為什麼我看到書而你沒有?」
真正了解另一個人的心智的唯一方法就是問他們並且談論它。
我叫我的助理 Sophie 幫我在洛杉磯的新住處找一個可靠的保全系統。她發現市面上大多數選擇都有同樣的問題:它們是被動的,只有在有人闖入你家後才會採取行動。贊助本節目的 SimpliSafe 採取了完全不同的方法。如果有人在你家或辦公室附近徘徊,他們由 AI 驅動的攝影機會偵測到,然後有如遠端保全人員的人會採取行動,直接對入侵者說話,讓對方知道他們被鏡頭監看;若必要,還會啟動警報或追光燈把人嚇跑,或撥打 911 通報警方。這種即時回應是我選擇 SimpliSafe 的原因。沒有人用同樣的方式處理安全問題。他們沒有長期合約或隱藏費用,你可以隨時取消,還有 60 天退款保證。
我的聽眾可以在 simplisafe.com/ doac 以 5 折優惠購買 SimpliSafe 家用保全系統。那是 simplisafe.com/ doac。沒有哪個保全像 SimpliSafe 一樣可靠。
你知道,有時候你會遇到一個對你生活影響極大的產品,你可能會稱它為「遊戲規則改變者」。我會說我團隊裡大約 35% 到 40% 的人現在會把我手上的這個產品 Ketone IQ(你可以到 ketone.com 買到)稱作遊戲規則改變者。但我之所以成為這家公司的共同所有人,並且他們現在成為本播客的贊助商,是因為有一天我來到辦公室,桌上放了一個箱子,裡面就是這個東西。我根本不知道那是什麼。Lily 和我的團隊說這家公司有聯絡我們。於是我上樓去試了試,坦白說,從那之後一切就改變了。就我的專注、精力、感受、工作方式以及生產力而言,真的是遊戲規則改變者。
所以如果你想試,看 ketone.com/Stephen 可享 30% 折扣。你的第二次出貨還會有免費贈品。現在你也可以在美國的 Target 商店找到 Ketone IQ,且你的第一劑完全免費。
所以當我進入一個商務會議,或試圖說服某人——不管是加入我們的公司或其他事情——在那段對話的一開始,有沒有一些關鍵問題我應該用來了解他們的理念?了解他們心中那個英雄旅程?
你應該多問,並傾聽他們的答案,然後再問下一個問題。問哪種類型的問題?我喜歡開始問的一個問題是:「最近你在為什麼事感到興奮?」這個問題很能揭露對方現在最掛心的事。你今天也問了我這個問題,我很喜歡。它也暗示你之前就知道他們曾經為什麼事感到興奮,所以可以幫你隨時間回顧那個話題。無論如何,人人都能回答這個問題。即使他們非常沮喪,他們還是會為某件事感到興奮,可能只是期待交個朋友。當有人為某件事感到興奮時,你就可以停留在那個主題上繼續追問:「喔,那我能做些什麼幫你實現那件事?」我們就可以沿著那條路繼續下去。
當我三個小時前問你那個問題時,你說了兩件事:你說過想把這個課程放進學校,也談到男性和他們的對話,並說你最近做了一項關於男性的研究。這是我在回想你剛才說的話。你回想得很棒。我很喜歡。
謝謝你剛才的分享。
但談到男人和他們的對話。
你說你最近做了一項有趣的研究,我現在不能詳述,但它對男性友誼很有啟發。
是的。
男人不擅長溝通嗎?如果是,為什麼我們溝通得不好?
對話很難。
當你深入檢視時,它看起來更像是一場火車出軌的混亂。
你說得很客氣。
那我就不客氣了,待會兒我會說得直白一些。
它看起來不像電視節目裡那種整齊的劇本,更像是一場大亂鬥。
很亂。我們會犯錯。我們得去修補。我們需要確認彼此的理解。我們需要不斷道歉。所以對任何人來說,完美都不是對話的目標。
談到性別差異,確實存在真實的性別差異。
我們知道在友誼中,女性傾向面對面交談。男性則傾向一起做活動,對肩而立。我們去釣魚、打籃球、在電腦上玩幻想運動(fantasy sports)。
我最近做的這個專案,我平常會花很多時間大規模分析對話文字稿。但這次我是在現場觀察對話。出於某種原因,這比我平常作為科學家的工作更直接、刺性感受。
而且都是男人第一次見面,試圖建立友誼。最難以觀看的是,他們在表露脆弱性方面真的掙扎。
脆弱性是友誼中非常關鍵的一環。友誼專家說你需要一致性——也就是反覆互動、正向、一起享樂。但或許最重要的是脆弱性,不只是分享彼此的感受,還有:你在掙扎什麼?你的希望和夢想是什麼?你的目標是什麼?你想從這段關係中得到什麼?
看著這些男人進行數百場對話,卻幾乎沒有人問這些問題或談論這些事情,真讓人抓狂。
作為一個女性,這幾乎令人震驚,因為這些大概就是女性在對話前三分鐘內就會談到的話題。
我簡直不敢相信,心想:哇,這真的看起來差異很大。
我擔心在大範圍上,從籃球夥伴或幻想運動夥伴跳到脆弱對話的那一步,對男人來說感覺太可怕、太有風險,因此無法跨越。這是阻礙男人建立有意義友誼的一大原因。
我們也知道孤獨對男性的影響比對女性嚴重得多。而且他們的朋友少得多。沒錯,有一個荒謬的比例的男性報告說自己沒有親密朋友,可能高達40%。
哇,這相當令人不安。
我認為對話技巧和勇氣很重要,聽著,剛才我們談到的所有事——選擇好話題、當話題變乏味時轉換新話題、問好問題、追問、找幽默的時機、道歉、傾聽——這些都需要出乎意料的勇氣和自信。
對於那些被社會化成認為脆弱就是軟弱的男性來說,這幾乎需要太多勇氣,讓他們難以在關係中跨出那一步。
男性在危機時刻說沒有人可以求助的機率高出400%。一半的男性表示對自己的友誼不滿意。自1990年以來,男性的親密朋友數量減少了30%到40%。
在異性伴侶關係中,男性會逐漸依賴伴侶(通常是女性)來獲得情感滿足與支持;女性則不會完全依賴伴侶。換句話說,當女性配偶過世時,男性常常需要再婚來填補那個空缺,因為他們缺乏友誼網絡;但當丈夫過世時,女性會有朋友來支持她們。
那麼作為一個男人,我該如何交到更多朋友?我認為真的就是一步一步、一次一次的對話。你個人能做的,就是向其他男人發出訊號:嘿,讓我們一起勇敢跨出這一步。比方說,這是你可以問的問題:你最近在為什麼事掙扎?你希望達成什麼?或者,你最近有沒有想到過什麼,但還沒跟任何人分享?
在你做的那項研究中,對話聽起來大概是什麼樣子,給我一個感覺。
「嘿哥們,你想⋯⋯喔,這熱狗真噁心。」
「是啊,真的很噁心。」
「這個,我不喜歡這食物,我要去小睡一下。」像是在旁白描述周遭發生的事。
有時候他們會問:「你從哪裡來?」然後就變成旁白式的敘述。
「喔,我愛芝加哥。它有那個前場給你。」「我討厭芝加哥熊隊。」「喔,我記得某某以前在那裡打球。」然後就退化成體育話題,這種話題可以很重要,但你能不能再跨一步,像是問:「你高中打足球時有沒有覺得脆弱過?」或者「在運動方面你遇到過什麼掙扎?為什麼沒去打大學隊?」無論話題是什麼,你都可以把它往下一步帶,讓談話變得更個人、更脆弱、更有趣,這樣你走出去時就更接近真正的朋友,而不只是和一個你會講講場面話的人。
我曾在金絲雀碼頭(Canary Wharf)做了一場演講,可能是一年前,有一兩週的活動。要知道,台下有500個年輕人——說年輕,大概是21歲左右——他們都在倫敦那個叫Canary Wharf的區域工作,通常是大學畢業後的第一份工作。會場有500人,一個年輕人在前排站起來說:「嗨,我的問題是,我想知道怎麼交朋友。」這讓我很震驚,因為我能看到他旁邊站著的499個同齡同伴。
但他有膽子在這麼多人面前站起來說,嗨,Stephen,我的問題是:你怎麼交朋友?
這問題很棒,不是嗎?
如果他問的是你,說不定他現在還在聽。
哈囉,朋友。
一切都從「哈囉」開始。
我在課堂上做過很多次對話練習,很多次在那第一堂課結束時,學生會說,這是我第一次轉過頭去跟旁邊的人真正聊過天。
每次我做那第一堂課都會聽到這樣的回饋。
謝謝你,謝謝有這個機會讓我們轉過身,給了我們一個理由彼此面對面、真正交談,認識我的同學。
即便如此,也需要極大的勇氣,特別是當大家習慣不這麼做,進來後坐到桌子前或禮堂裡各自滑手機。
所以字面上就是轉向坐在你旁邊的人,說:嘿,我是Allison,你叫什麼名字?你從哪裡來?從這裡開始,對吧?
天啊,我們在英國不會這樣做。這種行為感覺怪怪的。
沒關係。不過你也要看場合,對吧?可能不是在所有情況下都適合。
這有時候會讓人尷尬,也得看社交規範。
一旦你開始跟人互動,接下來就是所有有關「談話」的事情。哪些話題會對對方真正有幫助?你有在問問題嗎?你有在聽並提出追問嗎?你有沒有超越只是交換彼此知道的事?你們是否以一種讓彼此覺得被揭露的方式去了解對方?真正的關係就是從那裡產生的。
這些是什麼?我們來看看。
這張問題清單。
哦,這是我做的一個練習。這是基於一個很有名的練習,叫做「36個問題讓你墜入愛河」(36 Questions to Fall in Love)。
喔,我聽過那個。
是Arthur Aaron,很多年前登在《紐約時報》上。它是基於一些學術研究。這裡是從那36題中擷取出的10題練習。
我在課堂上做的一個練習,叫做「讓人開始喜歡你的10個問題」(10 Questions to Fall in Like,而不是Love)。
所以如果我問別人這10題,他們就會喜歡我?
大概會,比你不問時更容易。
你要做的是彼此來回問這些問題。第一題是:你最近為什麼事感到興奮?
接下來是:有什麼是你擅長但不喜歡做的?
有什麼是你很糟但卻愛做的?
有什麼是你想多了解的?
有沒有什麼是你想學會做的?
我們可以為你慶祝什麼?
有人最近讓你笑了嗎?
你的孩子、朋友、寵物或伴侶有做過什麼很可愛的事嗎?
你是在城市長大的嗎?
你最近有沒有愛上任何新音樂、書籍、電影或影集?
就是這樣的10個問題,很多人(但我猜很多男性不會問)這些都是很好的起點。
這只是一個第一步,對吧?你必須真正去聽對方說什麼,並提出追問,才能真正深化對話,往那個話題金字塔往上走。但這些是好問題。你可以事先準備一兩個,隨身帶著兩個當作備用話題,隨時可以拿出來問。
我喜歡那個「你最近為什麼事感到興奮?」這題,這是我跟很多人的首選。還有像「你現在有沒有迷上一個影集?」也很不錯。
但關鍵不只是問那個問題,而是要真的追問,例如:你為什麼會跟那個影集有連結?你從主角身上看見了什麼?你在主角身上看見了自己嗎?你懂的,你得更深入一點。
最初關於36題讓你墜入愛河的研究指出,通過那36題會讓你們更喜歡彼此。當然,這10題也能幫你開始。
如果你需要一個藉口,我很樂意讓你的聽眾把責任推給我。如果他們覺得害羞、特別是男孩或男人,會怕問這種問題,可以說:「我在《Diary of a CEO》看到一個瘋女人,她說我應該試著問這個問題,所以我要試試看。」甚至我在哈佛的學生也覺得這樣把我當成替罪羔羊很有幫助,會指著我說:「我的教授叫我這麼做。」
不管是誰逼你去做,重要的是你去做了,他們會回答這個問題,然後你可以再問一個追問,這就是友誼的開始。
我年輕時也這麼做過,我對一個女生有興趣。我看過那個TED演講,關於36題或類似的東西,然後我透過簡訊跟她說,我想跟你玩一個我剛看過的遊戲,你願意跟我一起玩嗎?她說好。我問了她那36題。最後我以不會讓人覺得怪異的方式告訴她關於那個研究什麼的。
你真是個大呆子,是吧。
但那真的有用。它教會我,展現脆弱是通往連結的門徑。
沒錯。展現脆弱是通往連結的門徑。這讓關係變得真實。沒有它,你就沒有真正的友誼,對吧?還有,重複性的互動、一貫的正向互動也很重要。關係不能一直充滿負面、爭吵和憤怒,而是要正面、有趣、相處輕鬆,有一些正面的共同經驗,然後再加入脆弱這一塊。你必須互相學習這些事情,讓彼此感覺被認識,覺得對方在獨特地與你分享他們的事。
那關於說服呢?你有沒有任何有用且可執行的建議,教我如何當個更好的「推銷員」?我說的推銷員不是要賣車給人,而是說服別人接受我的想法。
所以當我在公司裡演講時,經常會有人站起來說,我在努力說服我的老闆去做某個創新事情,他們不聽我講。你有什麼建議幫我說服他們嗎?不過說服存在於各個層面,對吧?向上、向下、向左、向右——在組織內部也在世界上都是。我們會被我們信任、喜歡、欽佩的人說服,對吧?是那些和我們互動的人。隨著時間推移,我們會慢慢倒向他們的觀點,或被他們所分享的東西所打動,因為我們知道他們聰明、值得信賴,而且我們喜歡他們。
說服通常不會只在一次對話的框架內發生。當然也有可能發生,如果你問很多問題,能夠坐在同一張桌子的同一邊,一起說:嘿,讓我們盡可能多地了解這團複雜糾結的毛線——不管那個議題是什麼——看看可不可以把線頭拉在一起,把事情弄清楚。我們剛剛在談對相反觀點的接受度。諷刺的是,如果你逼自己去盡可能多了解對方並去肯定他們的觀點,不論你本人怎麼看那些觀點,長期來看你更有可能說服到別人,因為他們願意繼續跟你互動並聽你回應。因為他們覺得自己被聽見、被理解。
而且他們相信你不是個討人厭的人,相信你是講道理的,甚至願意接受他們那些看似瘋狂的觀點。我在關係中學到的是,如果我讓對方覺得被聽見和被理解,然後——
肯定。
你去肯定。
如果我去肯定,那是一個好字。肯定。所謂的肯定並不等於同意。你可以一直肯定、肯定、肯定、肯定、肯定,然後接著強烈地不同意。是的。大概在你肯定過對方之後,那個不同意會進行得好很多。好多了。我過去在某些關係裡犯的錯是,當我沒有去肯定時,就像一張跳針的唱片一樣,對方會一直重複同樣的論點,因為他們覺得自己沒有被聽見、沒有被理解。沒錯。但如果我去肯定,奇妙的事會發生,那張跳針的唱片就會停,然後你可以提出你的論點。就像一個魔術把戲。
最近有很漂亮的研究指出,人們把同意和傾聽混為一談。我只有在你同意我的時候才覺得你在聽我;當你不同意我時,我覺得你沒在聽,因為顯然我說的這些都這麼有道理、這麼有說服力,如果你不同意的話,那你簡直就是沒在聽。事實上,同意和傾聽並不是一樣的東西,但我們常常在腦中把它們搞混。
好吧,所以我是不是每句話都應該以「我同意」開頭,即使我不同意?有趣,我同意。我覺得你應該先從「告訴我更多」開始:「你會有這樣的感受很有道理,我想理解你是怎麼形成這個觀點的。」我覺得你在做其他任何事之前,都應該先做肯定。對。Julian Treasure 跟我說他做了兩場 TED Talk,一場是關於說話,一場是關於傾聽——大概的數字。他說有關說話的那場有四千萬次觀看,有關傾聽的那場只有那個的一小部分。
傾聽是一個很難被條文化的概念,大多數人沒意識到這是一項非常、非常高階的技能。有趣的是人們為什麼不認為它重要。我想我們把注意力放在那些有「動作」的事物上。沒錯。特別是說話,公開演說會讓人緊張,那是一種會讓人非常不安的活動。所以任何能稍微減輕一點點那種焦慮,讓我在那件事上變得更好的一點小訣竅,人們會非常渴求。那比較明顯、比較顯眼,也比較有行動性,就像你說的。傾聽很容易,只要什麼都別說——真的。喔,聽著。人們以為傾聽就只是坐在那裡。是啊。但事實上,傾聽非常費力,非常難,因為我們的大腦天生就會走神,對吧?我們的心思至少有 25% 的時間在溜號,可能還遠超過那個比例。而那些擅長傾聽的人,當我們想到有魅力、討人喜歡、聰明、有慧黠的人時,不是因為他們說了什麼,而是因為他們如何傾聽並回應他們所聽到的東西。
Mike Baker,另一位特務,在美國中情局當了大概二十年的特工,他跟我說,當間諜的工作很大一部分其實是在說服和操控一個目標人物,在外國讓對方交出祕密。他舉例說,假設是在阿富汗,他會降落在那裡,找到那位載著他想套情報的政府官員的計程車司機。他可能會在那台計程車裡待上七週,什麼事也不做,只是在聽那個人講話。因為他說大多數人在一生中,很少有人會被別人連續不間斷地傾聽十幾分鐘。當你真的傾聽別人時,他們會卸下心防,說出很多關於自己的事,尤其是你還會問追問的時候。所以當我問他你到底在做什麼時,他說在傾聽的時候,他只是問問題、問追問,他們會把我帶到他們想帶我去的那條路。到了第七週(總共八週的話),我會了解是什麼在驅動他們。他說在第七週我會聽到他們的兒子膝蓋受傷,他們很擔心兒子的健康。然後到了第八週,當我上了計程車,我就會提出一個建議:我會說,我知道你兒子的膝蓋不好,我們可以幫他。
這正是我剛才說創業家時講的那件事,對吧?
你必須建立關係,不斷提問、提問、提問、提問、提問,然後才到那個你會說「我有個提議給你」的時刻。
對。
對吧?
關於傾聽有兩件事。首先,聽說計程車司機那段我並不意外。計程車司機是一種很單純的關係,他在那個人的生活中只扮演一個非常明確的角色。和像浪漫伴侶或職場同事互動,我們稱之為多重性(multiplexity)。他們會擔任更多不同的角色。你的女朋友是情人、朋友、一起下廚的夥伴,你們共同維持一個家、協調家務。所以她在你生命中扮演很多功能,這樣要理清就複雜多了。她在你生命中扮演的那些角色之間會有利益衝突。你跟未來孩子的母親說話的方式,會跟你跟廚師說話的方式很不一樣;但她同時也是那兩種人。對吧?所以從某種意義上說,和計程車司機講話反而比較容易,因為關係比較單純。好,這是一件事。
下一件事是把傾聽當作一項技能,正如那位間諜所說的。我不驚訝他會問追問。很多人把傾聽想成一個靜默發生的事情:你就坐在那裡吸收。那當然是其中一部分,但傾聽其實分成三個部分。第一是感知——我在看你,觀察我們對話中發生的一切以及你周遭的環境。接著是聽覺線索——我在聽你的聲音,聽到像「嗯、嗯哼、好啊、嗯哼」這類聲響,還有你的語氣和說話速度。我們把這些東西都接收進來。然後我們處理其中的一部分,對你說的某些事情進行加工,進一步思考。我無法全部處理,資訊實在太多了。會話的獨特之處在於第三步:我可以把我聽到的回述給你。我可以說,喔,太有趣了,你遇到一個當計程車的間諜,能不能多說一點?我這樣就向你表明我有在聽、我有好奇、我想知道更多。
因此我們的直覺會想到非語言訊號,比如微笑、安靜點頭、身體向前傾。進階傾聽——那些真正發展出傾聽技能的人——實際上會用語言來向人展示他們聽見了。用確認、肯定、提出追問。在群體中,你可以改述說像是:「喔,Stephen 說了這個、Kasi 說了那個,然後他又說了這件事。」我想我們真正談的,是地位。你知道那種點頭和「嗯哼、嗯哼」的東西嗎?那是好是壞?它有用。那就是我們所說的主動式傾聽,幾十年來都有研究。但那不表示對方真的在聽。對方可能一邊心裡想著買菜清單,一邊笑著點頭。不過這個技巧有用,因為它能讓你的對象相信你在聽他們。即便這跟你實際在想什麼無關也沒關係。如果你不微笑、不點頭,缺少它會讓人感到突兀。所以從這個角度來看,它有某種規範性,你得做,算是傾聽101。但傾聽201、301,就是用這些語言線索來向別人展示你聽到了。
你記得我們坐下來的目標是什麼吧?我要成為最會說話、最善於交談、最具說服力、最受喜愛的人。那是我給你的簡報目標。還有什麼我們沒談到但應該談的嗎?我們還沒談到沉默。我原本寫了一章關於沉默,但我刪掉了,因為我覺得那應該是另一本書。有點諷刺的是,這本書叫做 Talk,因為我們有那麼多交流是在言外之意進行的。僅僅一個對視,就交換了大量訊息。人與人不熟時,長時間停頓通常是對話不順的徵兆。所以如果你在第一次約會時覺得對話快冷場、心裡慌張不知道接下來要聊什麼,那是合理的——你不應該讓那種事發生。你應該事先準備好話題或那份美妙的問題清單,然後問下去。在關係較長久、彼此熟悉後,較長的停頓反而顯示你們彼此自在:你們可以一起處於完全的沉默,那是舒服且愉快的。隨著關係演進,沉默有不同的意義。
我們在對話中可以做的,有很多並不是關於我們說了哪些字。我還刪掉另一章。你想聽嗎,Stephen?——當然想。那章是關於數位時代的談話。其實我也想問你這個問題:現在有大型語言模型在替我們寫出很多 AI 產出的敷衍文字。如果你登入社群媒體,甚至是電子郵件、Slack 頻道,有時候是 WhatsApp,我會看那些我有時也要為之負責的訊息——有些是我發的、有些是我收到的。而因為有 AI,這些訊息變得越來越沒有溫度。當我捲動某些社群平台(我就不點名),我現在覺得和人愈來愈疏離。因為我的留言都變成那種 AI 拼湊出來的東西,會有一個長破折號,然後寫著「天啊這真是太棒了,Stephen」,你知道沒有人會那樣寫。在數位、AI 的世界裡,我們是不是得開始用不同的方式溝通,讓人有真實感?你知道我開始做什麼了嗎?刻意拼錯字。太棒了。如果你上我的 LinkedIn,你會發現我完全不顧文法。
好。
先從我在課堂上做的一個練習說起。我想你會覺得很發人深省。
你的問題是關於我們彼此打字時的內容。也就是以文字為主的溝通,不管是在社群媒體、透過簡訊還是電子郵件。
有些明確可行的做法可以讓文字溝通更好。主要就是更簡短。電子郵件要更簡短。用標題。用項目符號。切中要點。想想別人需要什麼,只給他們那些東西。
但我覺得更廣泛、更值得深思的是想一想你現在的生活是怎麼進行的——你的對話生活如何展開。在我的課堂上,我會要求學生做一個大約 20 到 30 分鐘的溝通稽核,把生活中所有進出訊息逐字記錄,涵蓋所有數位與面對面的模式。你的私訊、電子郵件、簡訊、電話、Zoom 通話、面對面的互動——全部都要記下。你能想像嗎?不能。這其實很難。
你一開始會注意到的頂層現象是:實在太多了。現在我們生活中發生的溝通量是瘋狂的;也許二十年前只有現在的十分之一。我想我們都感到那種被淹沒的感覺。不僅量大,我們還不斷在不同的溝通模式之間切換與調整。比如我一邊和你說話,一邊在桌下傳簡訊,一邊聽到郵件通知,又知道我的私訊在狂跳。那種心理上的調整真的很耗費精力。而在每一種模式裡,我們又在和不同的人討論不同的議題、不同的線索。你就會開始意識到這些事情如何交織重疊,要把一切理清楚、決定要回誰的訊息是很難的。我們會預設回應眼前的人,但對其他通訊模式,我們會問:誰應該先?誰先得到我的注意力?注意力就是愛,對吧?本質上就是誰能得到我的愛?
我的學生從這個練習中注意到的一件、我覺得完全令人震驚的事——我也建議任何人都去試試看——是只有面對面的談話在當下與事後回想時,才會讓人覺得真實。這並不表示其他形式不重要,當然電子郵件在交易性的信息交換上非常重要。但它不真實,不是人類大腦為之而演化的方式。我們的大腦是為面對面互動而演化的。這也是為什麼我比較喜歡像這樣的訪談當面做,而不是在 Zoom 上。因為那是真的。我們會非常投入,之後也會有真實的記憶。那記憶可能有點模糊,你可能只會記得「喔,我記得她,是個中年白人女性,棕色頭髮」,或是「她很有活力」,可能就是你能回憶起的全部。但那是真的,我們可以保存那個記憶。
我覺得很讓人不安的是——我有很多讓我不安的事——但其中一點是,我們的對話生活變得非常不真實。這就是為什麼我們感到如此疏離和孤獨,而這種孤獨感極度高漲。我們沒有進行真實的互動與建立真實的人際關係。順帶一提,就算只是把這個裝置放在那裡,它也是通往另一個地方的入口。裝置取代了我們的對話,因為我們在那裡滑手機而不是投入眼前的交流。它們也會造成干擾:如果它放在你面前的桌上,或是在背景傳出震動或提示音,都會把你的注意力從一場真實投入的互動中抽走。
在一個 AI 會讓我們很容易用 ChatGPT 或其他工具去生成溝通內容的世界裡,你有什麼給大家的建議嗎?
我注意到的一件事是——有些團隊成員非常依賴 AI 來處理所有溝通。我發現自己開始忽視他們。因為當他們寄給我某個情境的電子郵件報告時,我一眼就知道每封報告都是 AI 寫的。我覺得不值得讀,因為我其實想聽他們的聲音。我信任他們及他們的判斷,我和他們的關係是基於他們的經驗和知識。當我發現那全都是 AI 的時候(光從格式我就看出來),我就開始不太理會那些信件。幾個禮拜過去後,我想,我應該跟他們說。他們應該知道。於是我去和他們談了。我說,這只是個感知上的問題,但我發現我已經不像以前那樣給予同樣的注意,因為我想知道你們的想法;現在感覺像是在跟 ChatGPT 說話。
他們怎麼回應?他們非常感謝我,然後完全改變了。改變是立刻的,儘管我現在知道他們還是在用 AI,這很瘋狂,因為我知道他們還在用。他們基本上為這部分回饋建立了一個機器人(bot)在使用。然後他們只是改了給那個 bot 的提示詞,讓它聽起來更像真人。是的,是的。現在我又開始讀他們的信件,因為我已經分不出差別了。
天啊,真令人深思。我覺得那裡有兩件事在發生。第一,你是投入在人的身上。我們會投入在人的身上,我們在乎人和關係。只要你覺得得不到那些真實的東西,而只是得到某種詭異的替身,我們就比較不願意去參與,這是完全正常的。我來說明一下情境:那是面試回饋,他們在面試某個人,然後寄給我的回饋信是 AI 寫的。
我相信他們的經驗、直覺,以及能感覺到一個人的能力。
我不知道我是否會相信 ChatGPT 去面試我的候選人。
嗯。
我只是想從那個人身上直接感受得到。
所以會有一種關係性被替代的感覺,你會想說,喔,就想把自己抽離掉。
還有另一個比較宏觀的部分,就是大型語言模型會讓我們的溝通回歸到平均值,回到中間地帶。
所以它實際上是在把個性、怪異和創意都抽離掉。
我可以跟你說嗎?我這學期在課堂上做了一個實驗。
我讓學生跟一個我的 AI 版本做辦公時間。
好吧。
他們比較喜歡它嗎?
嗯——那是一個有風險的實驗。
說真的,某些方面我其實覺得她比我還好。
我要先聲明,我認為聊天機器人大多有很大的問題,但這個機器人的目標不是要說服使用者多跟她聊天。它是要教導學生跟對話相關的問題,好讓他們能在真實人際對話中做更好的準備與表現。
我確實覺得她在很多方面比我做得好。最重要的是,她隨時可用;任何時候他們需要她她都在,我這個人很難約時間,排時間碰面簡直是一場噩夢。第二,她不會替他們評分。
學生來找我辦公時間時會有利益衝突,他們會擔心——也應該擔心——因為我在給他們成績。這會讓關係很怪異。
所以他們不想問蠢問題。我也不得不懷疑他們的動機,我會想,你是因為真的對你在問的事感興趣才來,還是想討好我以拿到較好的分數?
某種程度上她比較不會對人下評斷吧。
你剛說的那件事她也可以做到:在他們和她談完、得到關於對話的建議之後,她會給他們關於那場對話的回饋。她會說,這些是我們討論的主題,你問了多少問題,這些是輕鬆的時刻,你聆聽與展現善意的程度如何。即使作為一個人類的我也能想到那些點,但我沒有帶寬或時間能同時為兩百個學生去撰寫那樣的回饋。
簡言之,我對所有關於 AI 的事感到極度矛盾。我覺得像這樣的應用真的很棒、很吸引人,也讓事情變得更容易、更有效率。作為一個管理者、政策制定者,這正是最令人不安的地方。只要 AI 繼續讓個人生活變得更方便、更輕鬆,我不知道我們要怎麼去阻止或管制它。
我也認為,在一個充斥 AI 與機器人的世界裡,人們很容易忽視那些最有人性的技能。那些不屈服於讓聊天機器人替你發言、反而抗拒這種便利的人,會培養出一種超能力。未來那種能力會變得更稀缺——也就是你在這個框架裡所說的那些東西。真的懂得如何在現實中與人相處、進行很棒的對話,我認為那將會是一種超能力。
談話是人類相對於 AI 的優勢。一直以來,對話都是那項最重要的技能──對於達成你想要的人生一切目標而言,它最為關鍵。現在看起來更明顯了,我們需要更投入那件事──那些無可替代的人性部分。說不定我都不知道「無可替代」是不是最恰當的詞,應該說不管未來如何變化,某些東西仍然會重要。
我會把籌碼全壓在這個賭注上。當我思考要教孩子們什麼時,我可以想像有些世界裡,工作不再是一回事、創新也不再是一回事,但我無法想像一個世界,他們不需要與其他人建立連結、不需要跟人好好、愉快且帶著尊重地交談。就在現實生活中。真的,就在現實生活中。
你剛才提到的嬰兒潮世代(Boomers),我覺得嬰兒潮世代比 Z 世代會更會聊天下事。為什麼?因為他們有更多的練習機會。他們有更多重複練習的次數,而且他們是在一個必須發展這些技能的現實世界長大的。
沒錯。我認為世代之間有很多誤解和互相評判的部分,部分原因是現在活著的人經歷了非常、非常不同的現實。在那些不同的現實中你所培養出來的技能也迥然不同,這意味著我們世代之間其實更加彼此不同。
在你那本書《Talk》的封面上寫著「對話的科學與做自己的藝術」。你認為我們應該以真實的自己出現在工作場所嗎?
這是一個很棒的問題。有位在 NYU 的學者 Juliana Pillemer 提出了一個很好的詞,叫做「策略性真誠」(strategic authenticity)。
如果你把整個真實的自己都帶到工作場合,對你和周遭的人來說會是一場噩夢。可不是嘛。
在我課程的一開始,我會讓學生做一個練習,就是先識別自己的談話類型。大約有十三個好的類型和十三個不好的類型。像是提問者、好奇寶寶、話匣子之類。整個分類其實是一個稻草人,因為我們每個人同時具備──所有那些類型。我們都有時候好的習慣,也有時候不好的習慣,而我們的行為會隨著情境從一個極端劇烈地轉換到另一個極端。
我不會在拉斯維加斯的單身派對上,和在替孩子洗澡時的行為一樣。
如果你那樣做,會很瘋,而且也達不到任何人的目的。
在維加斯發生了什麼?(意指情境不同。)
重點是,我們的行為會從一次對話到下一次對話改變,甚至在同一次對話中的每一個時刻都會改變。
而且應該如此。那就是所謂讀懂場面、讀懂情境——就像在健身房裡一樣。
我丈夫常說:運動員會調整。這句話完全正確。
善於對話的人也會調整。
所以如果你心裡想著:「這就是我,我要把整個自己帶到我所處的每個空間」,那不會有好結果。
策略性的真誠。
把那些構成你、讓你成為你的價值觀帶到工作場所。
那些是你在乎且不願妥協的東西。
但你可以調整你的行為以符合情境的需要。
你是在假裝、在演嗎?
不,這是個很好的問題。
我們在課堂上常討論真誠、操縱、什麼是真實、什麼是真誠。或許「誠意」是個更合適的詞。
以提問為例。想像我們在面試中進入某個時刻,你心想:「哦,我覺得我現在需要問一個問題。」你可能並不急著想聽到那個答案,但你知道作為一個好的採訪者,你在那個時刻需要提出那個問題。
這並不代表你是邪惡的、不友善的、不誠懇的或在操縱別人。
這意味著你在努力達成對話的目標,努力實現「我們要從彼此身上學到盡可能多東西、我想表現出對你觀點的尊重與興趣、我要有一場好的對話」這些目標。這本身就符合你是誰——這就是來這裡的重點。你懂我的意思嗎?
當然懂。
所以那些看起來有點不夠真誠的討好時刻,我認為人們過度把它們當成不真誠的信號。好吧,如果它是和一個更高層次目標連在一起的——比如我想成為一個好人、一個好的對話者,通常是因為我想服務他人的需要——那麼在追求真誠的過程中你可以稍微帶有一點不那麼真誠。那種不真誠的時刻也會瞬間過去。只要我問了這個問題(也許我並不急著想聽),像「你週末怎麼樣?」你會回答,我會真心地在其中搜尋我感興趣的東西,然後我會追問一個後續問題,讓對話更好。好吧。
當我遇見你的時候,你確實問了我怎麼樣。那是什麼?
我一直很想問你的問題是關於孩子的。
我和我的女友目前正在努力要小孩。
大衛,我真為你感到興奮。你為什麼覺得興奮?
我只是覺得那是作為一個人可以經歷的最奇妙的事情之一。我為你感到期待。
祝你好運。希望你能體驗到那個過程。把它加到你的人生履歷上是一種非常不同的經驗。
我知道。我想這就是我對它感到興奮的原因,因為它是巨大的未知。在某些方面(可能這樣想不太正確),但感覺上像是一個偉大的犧牲。
是兩者兼具。你知道我常說什麼嗎?這可能是你能做的最以自我為中心、最利己的事情,同時也是最不利己的事情。
利己是指你在某種意義上在製造一個自己的複製品。
講到自戀也不為過。
但事實是,生活不再只是關於你自己。
聽起來令人害怕。
客觀上確實會讓人感到恐懼。我理解你的意思,也同意。但這也讓任何人知道,他們某種程度上是在放棄當前的自我、當前的自我感,為了一個你未曾見過的人。啊,你是在改變,不是單純放棄;你在為他們演化成不同版本的自己。
在有孩子之前你擁有越多自由和資源,你可能會更把這看作一種失落。
哦,這很好,謝謝你這麼說。
但你也有更多可以獲得的。真的,很不可思議。
人們很容易把注意力放在生育和生孩子上,問一些窺探性的問題,比如你想要幾個之類的。但我認為人們也容易只注意生產過程,而忽略童年的漫長——那是十八年。我認為主要的任務是幫助孩子學會如何與別人交談。你要怎麼做?我敢打賭現在很多父母都在心裡尖叫:「我要怎麼做?我要怎麼讓小孩學會好好說話、有效溝通?」
我認為這是我們每天每個時刻都在做的事。你直接與他們互動,然後以你認為對的方式為他們示範。幫助他們度過困難時刻,幫助他們失敗與成功。這非常重要。我們也希望很快把這堂談話課程改編給高中生和更年幼的孩子。
我需要把他們從 YouTube 那些東西上拉走嗎?
是的。螢幕呢?也是。
一點點 YouTube 可以嗎?
任何東西一點點或許都可以。但數位東西很難控制——你給他們一點,他們就會想要更多,久了就成為習慣。
那你對你的孩子怎麼做?
這是一個不斷演變和學習的過程,我們給他們每天二十分鐘(在一台不能移動的電腦上)。
那個年紀會改變嗎?
有待決定。他們知道不會得到可以打電話的那種手機。我越來越嚴格,覺得也許永遠不會給,但肯定不會在九年級之前。至於社群媒體,更會更晚才允許。
我是說,如果我、我、就是那種、這很有趣,我們看看會怎麼樣,但這是一條、就是、就是一條非常危險的滑坡,對他們來說真的很糟糕。
Jonathan Haidt 做得很棒。
我的朋友 Angela Duckworth 也在做很好的工作。
史丹佛的 Matt Gensko 正在嘗試幫助學校把這些事情弄清楚。
我要期待那件事。
我要期待那件事。
更多問題。
Alison,我們有個結尾的傳統,最後一位來賓會為下一位來賓留下個問題,但不知道他們會留給誰。
留給你的問題是,如果你的人生是一部電影,觀眾看到現在為止會對著螢幕大喊叫你現在去做什麼?
多棒的一個問題。
謝謝你,前一位來賓。
離開哈佛。
救孩子們。
用談話去救。
把你所有的時間和資源投入去幫助全世界每個高中生學會好好做這件事。
為什麼?
我覺得這是終極的人類技能,而且每個人都有潛力把它做得很好。
這也不是零和遊戲。
做得好的人越多,我們大家的處境會越好。
你說「救」。為什麼會用「救」這個字?
我覺得我們現在正處在必須把他們從數位成癮和孤獨中拯救出來的時期。我們已經到了需要回頭的地步,這真的很可怕。我認為第一步是把裝置從學校拿走,理想上也要從家庭裡孩子們手中拿開。但接下來要上來取代它的是什麼,我認為可能就是這套談話課程。
那你會去做嗎?
嗯嗯。
你要離開哈佛?
待定。
那是在宣佈嗎?他們知道嗎?這是獨家嗎?要拿來當縮圖嗎?
Alison,非常感謝你。
謝謝你做的工作,因為這是非常重要且非常及時的工作,考慮到此刻世界上發生的一切。這本書是關於談話藝術的權威書籍——你自己說過,你在這裡建立的框架深植於科學與研究。很多時候當我在討論溝通時,常常充滿了陳腔濫調、個人意見和很多沒有科學嚴謹支持的泛泛之談。但你做了研究,你把生命中這麼多心力投入到這個主題,並且把它寫得對像我這種有時不太懂大詞的「麻瓜」也真的很容易理解。所以這是個很棒的入門,同時也是對優秀談話科學的一個廣泛檢視。我們在這本書中觸及了幾個主題,但其實還有很多可以深入的地方。我就留給觀眾去發掘。我會在下方連結放書的連結,想讀的人可以看。也謝謝你,因為我認為這些議題是根本性的,關乎我們生命中最重要的事,如家庭、友誼、關係,以及成功與追求目標。你在這裡給大家的是一張路線圖,透過所謂的「談話」幫助人們達到最高潛能。這真的很棒。
如果有人想要這本書,連結在下方。強力推薦。
還有哪裡可以看到你更多的作品嗎?有地方嗎?
有的。Woodbrooks.com 有一個很有趣的新測驗。找出你的對話類型。可以得到非常清楚的建議、一些如何應對的小技巧,以及支撐那些技巧的科學。很快你也可以到 talkstudios.com 查詢、了解我們為高中生開發的這套課程。我會把兩個連結都放在下方。
艾莉森·伍德布魯克斯博士,真的非常感謝你。
謝謝你,史蒂芬。謝謝你放大我的工作。我覺得你在做的事情很棒,所以謝謝你。
把我要說的話先放在心裡別亂說。我正在邀請你們中一萬位更深入進入《執行長的日記》。
歡迎來到我的內圈。
這是一個全新的私人社群,我即將向世界推出。我們發生了很多不可思議的事情,但你平常看不到。我們有錄音時我 iPad 上的簡報。我們有從未發布過的片段。有與來賓的幕後談話,還有一些我們從未、從未發布過的集數。還有更多內容。
在這個圈子裡,你可以直接接觸到我。你可以告訴我們你想要這個節目成為什麼樣、你希望我們採訪誰、以及你想聽到的那種對話類型。但請記住,目前我們只邀請先加入的前一萬人,之後就關閉。所以如果你想加入我們的這個私人封閉社群,請點說明下面的連結或前往 doaccircle.com。我屆時會和你們談。
我剛結束和我的團隊在亞洲的幾週演講之旅,回來了,真是太棒了。感謝所有到場的人。我們去了新的城市,在我以前沒去過的地方做了現場演出。在空檔時我們聊到每個人接下來要做的事。現在回來後,我的團隊已經開始規劃他們的假期休息時間。有些人回家、有些人出遊,其中一兩個人決定在外出時透過我們的贊助商 Airbnb 把自己的地方出租。
在我的團隊成員 Will 提到他整間公寓、所有室友也都這樣做之前,我其實沒怎麼想過這件事。這讓我想到對於很多想要賺點外快的人來說,這是個很聰明的做法。因為很多人在這一季會外出旅行或返鄉探親,家就空著放著。那為什麼不讓你的房子在你不在時替你賺錢呢?
你的家可能比你想像的還值錢。到 airbnb.ca/host 查詢你的房屋價值。就是 airbnb.ca/host。

Why do your conversations keep going wrong? Harvard behavioural scientist Professor Alison Wood Brooks reveals the SECRETS to better communication, real connection, negotiation skills and difficult conversations! 

Professor Alison Wood Brooks is a behavioural scientist with 2 decades of experience in conversational science. She teaches a Harvard course on negotiation and communication, and is the bestselling author of ‘Talk: The Science of Conversation and the Art of Being Ourselves’. 

She explains:

◼️The ONE word that transforms anxiety into peak performance

◼️The TALK framework for mastering any conversation

◼️Why being “too polite” is secretly destroying your relationships 

◼️Why 99% of apologies fail, and the exact formula that works 

◼️The question technique that creates connection with anyone

(00:00) Intro
(02:34) People Need This to Communicate Well
(04:38) Giving Wrong Impressions
(06:23) Being a Better Speaker and Group Conversations
(11:31) Experimenting With Communication Skills With My Identical Twin
(12:40) The Science on How to Reframe Anxiety
(18:47) If You’re Nervous, You’re More Likely to Make a Bad Decision
(20:16) Asking for a Salary Raise
(24:39) The Conversational Compass
(32:45) How People Should Really Apologize and When It’s Too Much
(37:31) The Validation Trick in Any Dispute
(42:00) Don’t Do This When You Disagree
(46:19) Stop Doing This During Disagreements
(48:07) How to Be Liked
(50:02) The T-A-L-L Framework
(51:47) Easy Ways to Have More Casual Conversations
(55:13) If You Want to Be Liked, Don’t Do This
(59:23) The Importance of Asking in Conversations and Dates
(01:03:27) Never Do This on a Date
(01:07:26) The Meeting Mistake You Shouldn’t Make
(01:09:27) Poor Communication Skills May Be Blocking Your Career Growth
(01:12:02) Ads
(01:12:53) The Importance of Kindness in Any Conversation
(01:17:20) When to Incorporate Levity
(01:23:55) The Science Behind Introverts and Extroverts — Is It Real?
(01:27:17) Your Contribution Score in a Conversation
(01:41:59) Ads
(01:43:56) The Male Crisis: Ask These Questions to Make Friends
(01:52:57) 10 Questions to Be Liked
(01:56:42) How to Persuade People and Be a Better Salesperson
(01:58:47) People Confuse Agreement With Listening
(02:09:21) This Is the Only Conversation That Feels Real
(02:14:58) What Happens When Replacing Myself With AI
(02:19:23) Show Your Real Self at Work: Yes or No?
(02:25:14) How to Teach Your Kids to Speak

Follow Alison:

Instagram – https://bit.ly/3YoQOc4

Website – https://bit.ly/4aH172A 

TalkStudios – https://bit.ly/3MzbXxF 

You can purchase Alison’s book, ‘Talk: The Science of Conversation and the Art of Being Ourselves’, here: https://amzn.to/48Nl8Sv

The Diary Of A CEO:

◼️Join DOAC circle here – https://doaccircle.com/ 

◼️Buy The Diary Of A CEO book here – https://smarturl.it/DOACbook 

◼️The 1% Diary is back – limited time only: https://bit.ly/3YFbJbt 

◼️The Diary Of A CEO Conversation Cards (Second Edition): https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb 

◼️Get email updates – https://bit.ly/diary-of-a-ceo-yt 

◼️Follow Steven – https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb 

Sponsors:

Wispr – https://wisprflow.ai/DOAC 

Shopify – https://shopify.com/bartlett 

SimpliSafe – https://simplisafe.com/DOAC to save 50% on a SimpliSafe home security system.

Ketone – https://ketone.com/STEVEN for 30% off your subscription order  

Leave a Reply

Let's Evolve Together
Logo