Author: The Diary Of A CEO with Steven Bartlett

  • Moment 193: Hard Work Doesn’t Equal Success…Try This Instead…: Former Netflix CEO

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    It’s not easy to struggle with substance use, but with the help and support you need, it doesn’t have to be quite so hard.
    From taking the first step, even if you take it a hundred times, to finding the right connection, reaching out, and feeling supported,
    the thing that helps might not be the same for everyone, so it can help to know where to start.
    Find supports and stories at helpstartshear.gov.bc.ca, a message from the government of BC.
    What about hard work? Does it matter?
    Well, since you asked it so simply, I’d say no. Or it certainly is not the most important thing.
    In fact, I think hard work leading to success is a myth that—and let me give you two examples, okay?
    The first is to qualify what I mean.
    I work with a lot of—as I spoke earlier before, we actually began the session—about how younger people are different places in their life than older people,
    especially with career and how they think about it.
    And earlier in my life, I used to do triathlons, you know, the races that combine swimming and then biking and then running.
    And back when I used to do them, they don’t do it quite the same way anymore, it would be a mass water start.
    You have four or five hundred people who the gun sounds and all five hundred of them plow into the water simultaneously, not a phase start.
    And as you can imagine, it is a shit show.
    You mean you’re getting kicked and your goggles are being knocked off and you’re being held under water,
    and you quickly realize that if you want to be able to survive in this mass start, you’re going to sprint for those first four, five, six hundred yards
    to get yourself far enough in the front of the pack that you have opened water.
    And in my opinion, work life is kind of like that.
    When you’re younger, when you don’t really know what you’re doing, when you have to go down a lot of false ends because you’re not productive,
    you better work your ass off, you better sprint, you better work three times harder than everybody else in the company.
    So it’s essential.
    But ideally, you get yourself far enough ahead that you recognize I can’t go at this pace for the entire tier of the triathlon.
    I needed to to get myself some breathing room, but now I can back off.
    So yeah, at certain points in your career, you need hard work.
    At certain points in the trajectory of your business, you need hard work.
    You’re fundraising.
    You can’t say, oh, we’re closing the round.
    I’m taking vacation for two weeks.
    We’re doing M&A.
    I’m going to be, I’m only going to work a couple of hours.
    No, you’re going to have to grind it.
    But that’s not the answer.
    All right, one more little story, which is part two to this,
    which is why I say that it’s a myth for hard work.
    So during one part of my career, I lived in Europe.
    I was doing international marketing for a big software company.
    We had an office in Paris, and I lived in Paris.
    But I was meeting every week with the marketing people in our other branches.
    So probably four days out of five, I was flying.
    I’d fly to Copenhagen one day, then I’d fly to Milan,
    then I might fly to London, then I might fly to Madrid in one week.
    So I spent a lot of time at the airport.
    And because I’m sometimes not that organized, I’d be late.
    And you would find me just sprinting down the concourse in my blazer and my wool coat,
    trying to desperately make the plane.
    And what I found out was that probably 49% of the time,
    I’d pull up to the gate and the plane was delayed.
    And I’d have to wander onto the plane, no problem at all.
    I could have made it on crutches.
    Instead, I’d sit there marinating in my sweat for another hour before the plane took off.
    Or the other 49% of the time, I’d come sprinting down the concourse,
    and you’d see the plane halfway out in the runway about to take off.
    And what I realized is it didn’t make a difference whether you ran for a plane or not.
    That you’re either going to make it or you weren’t going to make it,
    and that running didn’t make the difference.
    And I vowed, then and there, I’d never run for a plane again, and I never have.
    And I’m telling you that story because it’s a metaphor
    in that so many entrepreneurs spend all this time running for planes.
    They are up all night polishing their deck.
    They’re reviewing the work of people to make sure the spelling is correct.
    They’re double checking every detail.
    They are working so hard.
    But I know from experience that it’s like running for the plane.
    Most of the time, it doesn’t make a difference.
    You don’t lose the deal at two o’clock that morning because you didn’t check the fonts.
    You lost that deal four weeks ago when you didn’t have some fundamentals right.
    Or you just weren’t the right company to begin with.
    No matter how hard you worked, you weren’t going to change the outcome.
    And that is the key to having some balance in your life as an entrepreneur.
    Is this recognition that if you’re smart about the things that you choose to focus on,
    you make 99% of the difference.
    And that all that extra work does not really change the outcome any.
    And in that analogy of running for the plane, is the key thing to have just better prepared further upstream?
    If we stick to the analogy, just have made a better decision to leave the house at a better time?
    Yes, it does. Absolutely.
    I mean, if you want to make the plane, you leave earlier.
    And again, it’s not sometimes, listen, you’re going to stroll down the concourse.
    You don’t need to run.
    And if the plane left on time, running’s not going to make the difference.
    If the plane’s late, running didn’t make the difference.
    Either way, you made it or it didn’t make it.
    The amount of times that running for it was the gating item between whether you made it or not is like infinitesimal.
    So what’s the point of running?
    And I really fundamentally believe that is that if I can be really smart about which problems I choose to focus on,
    I’ll make the difference.
    I do not need to get everything right because most things don’t make a difference.
    Some things do.
    And some of the small things that made a difference to your business seem to have been discovered through a process of sort of experimentation and failure.
    When I look back through your story, you’re trying to get sort of Netflix to work and get product market fit.
    You referenced it a second ago.
    This idea of no late fees seemed to be quite pivotal, an idea you had to remove the late fees.
    I find this interesting because there’s going to be entrepreneurs that build their idea and then bang their head against the wall and it doesn’t work.
    And then I hear so often, whether it’s from Brian Chesky or Airbnb or from someone else, Daniel at Spotify,
    that there seemed to be this one change that was quite pivotal to their business at some point.
    So my question becomes like, how do I know?
    How do I find the thing?
    So can you explain to me why this no late fees thing and any of these other small changes that changed the game?
    And what was the system that led you to them?
    You know, we’re talking about really finding product market fit.
    Product market fit, if I have to give a definition, is when you recognize you finally have something that customers actually do want.
    And it’s recognized because all of a sudden the momentum of your business dramatically shifts.
    All of a sudden things go into high gear.
    All of a sudden acquiring customers is so much easier.
    All of a sudden they’re sticking around.
    It’s just this instantaneous, oh my God, we found it.
    And up until that point, it’s this constant struggle of trying one thing after another, trying to increment your way closer and closer and closer.
    You know, when I mentioned that, you know, at the beginning, there wasn’t a lot of business model innovation with Netflix.
    We ordered a disk, we mailed it to you, we charged you a due date.
    If you missed the due date, we had late fees.
    And the reality is the idea was ridiculous.
    It didn’t work.
    Nobody would rent from us.
    And if you did rent from us once, you didn’t rent from us again.
    And we kind of had this realization that, okay, we’ve got to begin figuring things out.
    And thus began this year and a half long process of trying to figure out some way to get people to rent DVDs by mail from us.
    And we tried almost everything you could think of, hundreds of things.
    And I kind of talk about this a bunch, that I had no shortage of ideas.
    I mean, I had lots of things I wanted to try.
    And if there was a problem that I had, it was that I was a bit of a perfectionist back then.
    And so all these tests that I’d want to run, I’d want them to be perfect.
    So we would lovingly argue over every word of copy.
    And we would do custom photography.
    And we would check every link and we’d stress test the site.
    And it might take us three weeks or a month to prepare for this test.
    And we’d test this new idea and then it would not work.
    It wouldn’t do anything.
    And we’d kind of look at each other and go, we just wasted a month.
    So, okay, faster.
    And then we’d do a test in two weeks and it would still fail.
    Okay, okay, faster.
    And we’d do it in a week and faster.
    We eventually started getting to the point we could do a test every day or multiple tests every day.
    And it turns out that once you go that fast, things get very, very sloppy.
    So we would have the wrong image or it would have the watermark on it.
    Or the pages we had greeked would still be greeked.
    We’d have bad links.
    We’d crash the site.
    And then, but that was such an incredibly big insight for us.
    Because it turns out that it didn’t make a difference.
    That if it was a bad idea, even spending a month crafting this perfect test,
    it wasn’t going to make it a good idea.
    But if it had even an inkling of being a good idea, no matter how bad the test was, it’s shown through.
    Customers would immediately perk their head up.
    They would raise their hand.
    They would fight to do it.
    They’d call us.
    They’d reboot the site.
    It was this incredibly loud signal that there was something there.
    And it goes back to what we said before, which is that it’s not about having a good idea.
    It’s about building this whole process and this culture and this system to try lots of bad ideas.
    And we got really, really good at trying lots of bad ideas.
    One after another, hundreds of them, each one informing us to some little bit about what to try next.
    And eventually we got to this point where we had these two big ideas left.
    And one of them was at that point, Netflix was pretty big.
    We had probably in our warehouse several hundred thousand DVDs.
    And I remember one day we were, Reed and I were in the warehouse and looking at all these DVDs and going, it’s such a shame that all these DVDs are here in the warehouse where they’re not doing anywhere any good.
    I wonder if there’s a way to store them at our customers’ houses.
    Let them keep them.
    And then when they’re done, they mail it back, we’ll just replace it.
    And rather than having them have to pay each time they replace it, let’s just have a monthly fee, a subscription.
    And they can rent as often as they want.
    There’s no due dates and no late fees.
    And it was a ridiculous idea.
    But when we tested it, it was that mythical product market fit.
    It worked. People loved it.
    They couldn’t get enough of it.
    They told their friends. They did not cancel their subscriptions.
    (upbeat music)
    (upbeat music)
    Đối mặt với việc sử dụng chất kích thích không phải là điều dễ dàng, nhưng với sự giúp đỡ và hỗ trợ mà bạn cần, nó không nhất thiết phải quá khó khăn. Từ việc thực hiện bước đầu tiên, ngay cả khi bạn thực hiện điều đó hàng trăm lần, đến việc tìm kiếm kết nối phù hợp, tiếp cận và cảm thấy được hỗ trợ, điều giúp đỡ có thể không giống nhau cho mọi người, vì vậy sẽ rất hữu ích khi biết bắt đầu từ đâu. Tìm kiếm sự hỗ trợ và những câu chuyện tại helpstartshear.gov.bc.ca, một thông điệp từ chính phủ BC.
    Còn về việc làm việc chăm chỉ thì sao? Nó có quan trọng không? À, vì bạn hỏi một cách đơn giản như vậy, tôi sẽ nói là không. Hoặc chắc chắn nó không phải là điều quan trọng nhất. Thực ra, tôi nghĩ rằng việc làm việc chăm chỉ dẫn đến thành công là một huyền thoại, và hãy để tôi đưa ra hai ví dụ, được chứ? Ví dụ đầu tiên là để làm rõ ý tôi. Tôi làm việc với rất nhiều – như tôi đã nói trước đây, trước khi chúng ta bắt đầu buổi hội thảo – về việc những người trẻ tuổi thì khác với những người lớn tuổi như thế nào, đặc biệt là với sự nghiệp và cách họ nghĩ về nó.
    Và trong giai đoạn đầu đời của tôi, tôi từng tham gia các cuộc thi ba môn phối hợp, bạn biết đấy, những cuộc đua kết hợp bơi lội, đạp xe và chạy bộ. Khi tôi còn tham gia, họ không tổ chức như hiện nay nữa, mà sẽ là xuất phát từ nước đông người. Bạn có bốn hoặc năm trăm người, khi tiếng súng vang lên tất cả năm trăm người sẽ lao xuống nước cùng lúc, chứ không phải theo từng đợt. Và như bạn có thể tưởng tượng, đó là một cảnh hỗn loạn. Bạn sẽ bị đá, kính bơi bị rơi ra và bị giữ chìm dưới nước, và bạn nhanh chóng nhận ra rằng nếu bạn muốn sống sót trong cuộc xuất phát đông đúc này, bạn sẽ phải chạy nước rút trong bốn, năm, sáu trăm yard đầu tiên để có thể đứng ở vị trí đủ gần phía trước đoàn để có không gian mở.
    Theo ý kiến của tôi, công việc cũng giống như vậy. Khi bạn còn trẻ, khi bạn không thực sự biết mình đang làm gì, khi bạn phải đi vào nhiều ngõ cụt vì không mang lại hiệu quả, bạn sẽ phải làm việc rất chăm chỉ, bạn sẽ phải chạy nước rút, bạn sẽ phải làm việc gấp ba lần những người khác trong công ty. Vì vậy, nó rất cần thiết. Nhưng lý tưởng nhất là bạn sẽ đi đủ xa phía trước để nhận ra rằng tôi không thể duy trì tốc độ này trong suốt cuộc thi ba môn phối hợp. Tôi cần phải tạo cho mình một chút không gian thở, nhưng bây giờ tôi có thể giảm tốc.
    Vì vậy, ở một số thời điểm trong sự nghiệp của bạn, bạn cần làm việc chăm chỉ. Ở một số thời điểm trong quỹ đạo của doanh nghiệp của bạn, bạn cần phải làm việc chăm chỉ. Bạn đang huy động vốn. Bạn không thể nói, ôi, chúng ta đang đóng vòng. Tôi sẽ đi nghỉ trong hai tuần. Chúng ta đang thực hiện M&A. Tôi sẽ chỉ làm việc vài giờ. Không, bạn sẽ phải lao vào.
    Nhưng đó không phải là câu trả lời. Được rồi, một câu chuyện nhỏ nữa, là phần hai cho điều này, lý do mà tôi nói đó là một huyền thoại đối với việc làm việc chăm chỉ. Trong một phần sự nghiệp của tôi, tôi đã sống ở châu Âu. Tôi làm tiếp thị quốc tế cho một công ty phần mềm lớn. Chúng tôi có một văn phòng ở Paris, và tôi sống ở Paris. Nhưng mỗi tuần tôi gặp gỡ các nhân viên tiếp thị ở những chi nhánh khác. Vì vậy, có lẽ bốn ngày trong năm ngày, tôi đã bay. Một ngày tôi bay đến Copenhagen, rồi bay đến Milan, rồi có thể bay đến London, sau đó có thể bay đến Madrid trong một tuần. Vì vậy, tôi đã dành rất nhiều thời gian ở sân bay.
    Và vì tôi đôi khi không tổ chức tốt, nên tôi thường đến muộn. Bạn sẽ thấy tôi đang chạy nước rút xuống hành lang trong bộ vest và áo khoác len của mình, cố gắng một cách tuyệt vọng để kịp chuyến bay. Và những gì tôi nhận ra là ở khoảng 49% trường hợp, tôi đến cổng và chuyến bay bị hoãn. Và tôi phải lững thững lên máy bay, không có vấn đề gì cả. Tôi có thể lên máy bay bằng nạn nhân. Thay vào đó, tôi sẽ ngồi đó và hấp thụ mồ hôi của mình trong một giờ trước khi máy bay cất cánh. Hoặc 49% còn lại, tôi sẽ chạy xuống hành lang và thấy chiếc máy bay đã ra giữa đường băng chuẩn bị cất cánh. Và những gì tôi nhận ra là việc bạn có chạy đến máy bay hay không không quan trọng. Bạn sẽ lên máy bay hay không tuỳ thuộc vào điều đó, và việc chạy không thay đổi điều gì cả.
    Và tôi đã thề, ngay lúc đó, rằng tôi sẽ không bao giờ chạy để kịp chuyến bay nữa, và tôi chưa bao giờ làm như vậy. Và tôi kể cho bạn nghe câu chuyện đó vì nó là một phép ẩn dụ rằng rất nhiều doanh nhân đã dành quá nhiều thời gian để chạy theo những chuyến bay. Họ thức cả đêm để hoàn thiện bản trình bày của mình. Họ xem xét công việc của người khác để đảm bảo việc đánh vần là chính xác. Họ kiểm tra lại từng chi tiết. Họ đang làm việc rất chăm chỉ. Nhưng tôi biết từ những kinh nghiệm rằng nó giống như việc chạy theo chuyến bay. Phần lớn thời gian, điều đó không tạo ra sự khác biệt. Bạn không mất giao dịch vào lúc hai giờ sáng hôm đó chỉ vì bạn không kiểm tra phông chữ. Bạn đã mất giao dịch đó bốn tuần trước đó khi bạn không có một số cơ sở đúng. Hoặc có thể bạn không phải là công ty phù hợp để bắt đầu. Dù bạn có làm việc chăm chỉ cỡ nào, bạn cũng không thể thay đổi kết quả.
    Và đó là chìa khóa để có sự cân bằng trong cuộc sống của bạn như một doanh nhân. Nhận ra rằng nếu bạn thông minh về những gì bạn chọn để tập trung vào, bạn sẽ tạo ra được 99% sự khác biệt. Và tất cả công sức thêm vào đó thực sự không thay đổi kết quả chút nào. Và trong phép ẩn dụ về việc chạy theo chuyến bay, điều quan trọng là bạn đã chuẩn bị tốt hơn ở giai đoạn trước đó? Nếu chúng ta giữ nguyên phép ẩn dụ, chỉ cần đưa ra quyết định tốt hơn để rời khỏi nhà vào thời điểm hợp lý hơn? Có, điều đó hoàn toàn đúng. Ý tôi là, nếu bạn muốn kịp chuyến bay, bạn sẽ rời đi sớm hơn. Và một lần nữa, đôi khi, hãy lắng nghe, bạn sẽ đi dạo xuống hành lang. Bạn không cần phải chạy. Và nếu chuyến bay khởi hành đúng giờ, việc chạy không thay đổi điều gì cả. Nếu chuyến bay bị hoãn, việc chạy cũng không tạo ra sự khác biệt. Dù thế nào, bạn cũng lên máy bay hoặc không. Số lần mà việc chạy đến chuyến bay là yếu tố quyết định giữa bạn có lên máy bay hay không thì rất ít ỏi. Vậy thì mục đích của việc chạy là gì? Và tôi thực sự tin rằng nếu tôi có thể thông minh về những vấn đề mà tôi chọn để tập trung vào, tôi sẽ tạo ra sự khác biệt.
    Tôi không cần phải làm mọi thứ đúng hoàn toàn vì hầu hết mọi thứ không tạo ra sự khác biệt. Một số điều thì có. Và một số điều nhỏ bé đã tạo ra sự khác biệt cho doanh nghiệp của bạn dường như đã được khám phá qua một quá trình thử nghiệm và thất bại. Khi tôi nhìn lại câu chuyện của bạn, bạn đang cố gắng để Netflix hoạt động và tìm ra sự phù hợp giữa sản phẩm và thị trường. Bạn đã nhắc đến điều này cách đây một giây. Ý tưởng về việc không thu phí trễ hạn dường như là rất quan trọng, một ý tưởng bạn đã có là loại bỏ các khoản phí trễ. Tôi thấy điều này thú vị vì sẽ có những doanh nhân xây dựng ý tưởng của họ và sau đó đập đầu vào tường mà không có kết quả. Và sau đó tôi thường nghe, bất kể đó là từ Brian Chesky hay Airbnb hay từ ai khác, như Daniel ở Spotify, rằng dường như có một thay đổi nào đó đã rất quan trọng với doanh nghiệp của họ ở một thời điểm nào đó. Vậy câu hỏi của tôi là, làm thế nào tôi biết được? Làm thế nào tôi tìm ra điều đó? Vậy bạn có thể giải thích cho tôi tại sao điều không thu phí trễ hạn này và bất kỳ thay đổi nhỏ nào khác đã thay đổi cuộc chơi? Và hệ thống nào đã dẫn dắt bạn đến chúng? Bạn biết đấy, chúng ta đang nói về việc thực sự tìm ra sự phù hợp giữa sản phẩm và thị trường. Sự phù hợp giữa sản phẩm và thị trường, nếu tôi phải đưa ra một định nghĩa, là khi bạn nhận ra rằng cuối cùng bạn có một thứ mà khách hàng thực sự muốn. Điều này được công nhận vì đột nhiên động lực của doanh nghiệp của bạn thay đổi một cách đáng kể. Đột nhiên, mọi thứ hoạt động với tốc độ cao. Đột nhiên, việc thu hút khách hàng dễ dàng hơn rất nhiều. Đột nhiên, họ bắt đầu ở lại. Đó chỉ là một giây phút ngay lập tức, ôi trời, chúng ta đã tìm ra nó. Và cho đến thời điểm đó, đó là một cuộc đấu tranh liên tục để thử một điều sau một điều khác, cố gắng từng chút một để tiến gần hơn và gần hơn. Bạn biết đấy, khi tôi đề cập rằng vào đầu, không có nhiều đổi mới mô hình kinh doanh với Netflix. Chúng tôi đặt một đĩa, gửi nó cho bạn, và chúng tôi thu phí theo ngày đến hạn. Nếu bạn không trả đúng hạn, chúng tôi sẽ có phí trễ. Và thực tế là ý tưởng đó thật vô lý. Nó không hoạt động. Không ai chịu thuê từ chúng tôi. Và nếu bạn từng thuê từ chúng tôi một lần, bạn sẽ không thuê lần nữa. Và chúng tôi đã có sự nhận ra rằng, được rồi, chúng tôi phải bắt đầu tìm ra giải pháp. Và từ đó bắt đầu một quá trình kéo dài một năm rưỡi để cố gắng tìm ra cách khiến mọi người thuê DVD qua bưu điện từ chúng tôi. Và chúng tôi đã thử gần như mọi thứ bạn có thể nghĩ đến, hàng trăm thứ. Và tôi có nói về điều này nhiều lần, rằng tôi không thiếu ý tưởng. Ý tôi là, tôi có rất nhiều thứ tôi muốn thử. Và nếu có một vấn đề mà tôi đã gặp phải, đó là tôi hơi cầu toàn vào thời điểm đó. Và vì vậy, tất cả những bài thử nghiệm mà tôi muốn thực hiện, tôi muốn chúng phải hoàn hảo. Chúng tôi đã tranh luận một cách dịu dàng về từng từ của bản sao. Chúng tôi đã thực hiện chụp ảnh tùy chỉnh. Và chúng tôi đã kiểm tra từng liên kết và stress test trang web. Và có thể mất ba tuần hoặc một tháng để chuẩn bị cho bài kiểm tra này. Chúng tôi sẽ thử nghiệm ý tưởng mới này và sau đó nó không hoạt động. Nó không tạo ra bất kỳ kết quả nào. Và chúng tôi nhìn nhau và nói, chúng tôi vừa lãng phí một tháng. Vậy thì, được rồi, nhanh hơn. Và sau đó chúng tôi thử nghiệm trong hai tuần và nó vẫn thất bại. Được rồi, được rồi, nhanh hơn. Và chúng tôi sẽ làm điều đó trong một tuần và nhanh hơn. Cuối cùng chúng tôi đã bắt đầu đến thời điểm mà chúng tôi có thể thực hiện một bài kiểm tra mỗi ngày hoặc nhiều bài kiểm tra mỗi ngày. Và hóa ra khi bạn đi nhanh như vậy, mọi thứ trở nên rất, rất lộn xộn. Chúng tôi sẽ có một bức ảnh sai hoặc nó sẽ có dấu hiệu bản quyền. Hoặc các trang mà chúng tôi đã làm giả vẫn sẽ ở dạng giả. Chúng tôi sẽ có các liên kết xấu. Chúng tôi sẽ làm sập trang web. Và nhưng đó lại là một sự hiểu biết vô cùng lớn đối với chúng tôi. Bởi vì hóa ra nó không tạo ra sự khác biệt. Nếu đó là một ý tưởng tồi, ngay cả khi dành một tháng để tạo ra bài kiểm tra hoàn hảo này, thì nó cũng sẽ không biến thành một ý tưởng tốt. Nhưng nếu nó có bất kỳ dấu hiệu nào về việc trở thành một ý tưởng tốt, bất kể bài kiểm tra xấu như thế nào, nó vẫn được thể hiện. Khách hàng sẽ ngay lập tức dỏng tai lên. Họ sẽ giơ tay. Họ sẽ cố gắng làm điều đó. Họ sẽ gọi cho chúng tôi. Họ sẽ khởi động lại trang web. Đó là một tín hiệu rất lớn rằng có điều gì đó ở đó. Và điều này trở lại với những gì chúng tôi đã nói trước đây, rằng không phải là có một ý tưởng tốt. Mà là xây dựng toàn bộ quy trình này và văn hóa và hệ thống để thử rất nhiều ý tưởng tệ. Và chúng tôi đã trở nên rất, rất giỏi trong việc thử rất nhiều ý tưởng tệ. Một cái sau cái khác, hàng trăm cái, mỗi cái thông báo cho chúng tôi một chút về những gì nên thử tiếp theo. Và cuối cùng chúng tôi đã đến điểm mà chúng tôi còn lại hai ý tưởng lớn. Và một trong số đó là vào thời điểm đó, Netflix đã khá lớn. Chúng tôi có thể trong kho một vài trăm nghìn DVD. Và tôi nhớ một ngày, Reed và tôi đang ở trong kho và nhìn tất cả những DVD này và nói, thật là tiếc khi tất cả những DVD này đang ở trong kho mà không làm được gì tốt. Tôi tự hỏi liệu có cách nào để lưu trữ chúng ở nhà của khách hàng. Để họ giữ chúng. Và sau đó khi họ đã xem xong, họ gửi lại, chúng tôi sẽ thay thế. Và thay vì để họ phải trả phí mỗi lần thay thế, hãy để chúng tôi lấy một khoản phí hàng tháng, một sự đăng ký. Và họ có thể thuê bao nhiêu tùy thích. Không có ngày đến hạn và không có phí trễ. Và đó là một ý tưởng vô lý. Nhưng khi chúng tôi thử nghiệm nó, đó là sự phù hợp giữa sản phẩm và thị trường huyền thoại đó. Nó hoạt động. Mọi người thích nó. Họ không thể có đủ. Họ đã kể cho bạn bè của họ. Họ không hủy bỏ đăng ký của mình. (Nhạc nền) (Nhạc nền)
    面對物質使用的掙扎並不容易,但在您需要的幫助和支持下,這不必如此艱難。
    無論是邁出第一步,哪怕您得走一百次,又或者是找到合適的連結,伸出援手並感受到支持,
    幫助不一定對每個人都相同,因此知道從哪裡開始是有幫助的。
    您可以在 helpstartshear.gov.bc.ca 尋找支持和故事,這是卑詩省政府的訊息。
    那麼,辛勤工作呢?這重要嗎?
    嗯,既然您這麼簡單地問,我會說不。或者肯定不是最重要的事情。
    實際上,我認為勤奮工作導致成功是一個神話—讓我給您兩個例子,好嗎?
    第一點是要澄清我所指的意思。
    我與很多人合作—正如我在會議開始前所提到的—年輕人和年長者在生活中的不同地方,
    尤其是在職業上以及他們對職業的看法。
    在我年輕的時候,我曾經參加過三項全能賽,您知道,就是結合游泳、自行車和跑步的比賽。
    在我參賽的那段時間裡,他們的起跑方式不太一樣,會進行集體水上起跑。
    您有四五百個人,槍聲一响,所有五百個人同時衝入水中,而不是分批起跑。
    如您所想,這是一場混亂現場。
    您可能會被踢到,眼鏡被撞掉,甚至被按在水下,
    而您會迅速意識到,如果您想在此情況下生存,您必須在前四五六百碼內全力衝刺
    ,讓自己足夠靠前,才能有開闊的水域。
    在我看來,工作生活有點像這樣。
    當你還年輕,還不太清楚自己在做什麼,當你不得不走很多錯誤的路徑而產出不佳時,
    你最好是拼命工作,你最好要比公司裡的其他人努力三倍。
    所以這是必要的。
    但理想情況下,你要提前到達,以至於認識到我無法以這樣的速度完成整個三項全能賽。
    我需要喘息的空間,但現在我可以放慢速度了。
    所以,在您職業生涯的某些時刻,您需要辛勤工作。
    在您企業的某些階段,您需要辛勤工作。
    例如,您正在籌款。
    您不能說,“哦,我們要結束這輪籌資,我將休假兩週。”
    “我們在進行併購,我只會工作幾個小時。”
    不,您必須拼命去做。
    但這並不是解答。
    好吧,還有一個小故事,作為對這一部分的延伸,
    這就是為什麼我說勤奮工作是個神話。
    在我職業生涯的一個階段,我住在歐洲。
    我在一家大型軟體公司的國際市場部工作。
    我們在巴黎有一個辦公室,我住在巴黎。
    但我每週都會與其他分部的市場人員會面。
    所以大約每五天,我就要搭飛機。
    有一天我飛往哥本哈根,然後飛往米蘭,接著可能會飛往倫敦,然後可能會在一週內飛往馬德里。
    我在機場花了很多時間。
    由於我有時不太有組織,所以我會遲到。
    您經常看到我穿著西裝外套和羊毛外套,正拼命衝向登機口,
    拼命想趕上航班。
    我發現大約49%的時間,我剛好抵達登機口,飛機卻延誤了。
    結果我可以不費吹灰之力走上飛機,完全沒問題。
    我可以撐著拐杖上飛機。
    相反,我只能坐在那裡出一身汗,等待一個小時,直到飛機起飛。
    或者在剩下的49%的時間裡,我衝下候機大廳,
    您會看到飛機正在滑行道上行駛,隨時要起飛。
    我意識到,衝不衝向飛機並沒有什麼不同。
    您要麼能上飛機,要麼上不了,並且奔跑並沒有改變結果。
    在那一刻,我發誓之後再也不會為了趕飛機而跑,我也確實遵守了。
    我告訴您這個故事,因為它是一個隱喻,
    許多企業家花費時間在為航班奔跑上。
    他們整個晚上都在忙著打磨簡報。
    他們在檢查每一個人的工作,以確保拼寫正確。
    他們在仔細核對每一個細節。
    他們在努力工作。
    但我從經驗中知道,這就像是在為飛機奔跑。
    大多數時候,這並沒有什麼區別。
    您不會因為早上兩點沒有檢查字體而失掉交易。
    四週前您就已經失去那筆交易了,因為您的基本功沒有做好。
    或者您根本就不是那家合適的公司。
    不管您多麼辛苦地工作,您無法改變結果。
    這是作為企業家實現生活平衡的關鍵。
    這就是認識到,如果您對自己選擇專注的那些事物聰明一點,
    您就會創造出99%的差異。
    而所有那些額外的工作並沒有真正改變結果。
    那在飛機奔跑的隱喻中,關鍵在於能否提前做得更好?
    如果我們堅持這個隱喻,不就是定個更好的時間離開家嗎?
    是的,確實如此。
    我指的是,如果您想搭飛機,就應該提前出發。
    同樣,問題是,有時您可以悠閒地在候機廳走動。
    您不需要奔跑。
    如果飛機準時起飛,奔跑並不會改變結果。
    如果飛機延遲,奔跑也無法改變結果。
    不管怎樣,您要麼搭上飛機,要麼沒搭上。
    不論您為概念而奔跑的次數與是否能成功的區別微乎其微。
    那麼,奔跑的意義何在?
    我真正根本相信的是,如果我能聰明地選擇專注於哪些問題,
    我就能創造出差異。
    我不需要把每件事情都做對,因為大多數事情並不會有太大的影響。一些事情卻會有影響。而且有些小事情似乎是透過一種實驗和失敗的過程發現的,對你的業務產生了影響。當我回顧你的故事時,你正在嘗試讓Netflix運作並尋找產品市場契合點。你剛剛提到過這一點。這個沒有逾期費的想法似乎非常關鍵,你不得不去除逾期費。我覺得這很有趣,因為會有企業家建立他們的想法,然後卻撞到牆上,結果不成功。我經常聽到,不論是來自Brian Chesky或Airbnb,還是來自Spotify的Daniel,他們似乎在某個時刻都有一個改變,對他們的業務至關重要。所以我的問題是:我怎麼知道?我怎麼找到那個東西?那麼,你能否解釋一下為什麼這個沒有逾期費的事情,以及其他改變遊戲規則的小變化?是什麼系統引導你們發現的呢?你知道,我們實際上是在尋找產品市場契合點。如果我要給一個定義,產品市場契合點就是當你認識到你終於擁有客戶真正想要的東西時。這是因為你的業務動能突然間劇烈轉變。所有的一切都進入了高速運轉。獲取客戶變得如此容易。他們突然間都留下來。這就是那種瞬間的感覺,哦,我的天,我們找到了。在那之前,這是一種不斷努力的掙扎,不斷嘗試一個接著一個的想法,努力逐漸靠近。當我提到初期Netflix並沒有很多商業模型創新時,我們訂了一張光碟,寄給你,收取到期日的費用。如果你錯過了到期日,我們就會收取逾期費。現實是這個想法很荒謬,根本行不通。沒有人會從我們這裡租借。如果你曾經租借過一次,你就不會再租借第二次。我們逐漸意識到,好的,我們得開始弄明白該怎麼辦。於是開始了一年半的過程,試著找出讓人們通過郵寄的方式租借DVD的方法。我們幾乎試了你能想到的所有方法,上百種。我也提過這件事,當時我想法如泉涌。我有很多想嘗試的事。如果我有一個問題,那就是當時我是個完美主義者。因此所有我想進行的測試,我都希望它們是完美的。我們會愛心地為每一字稿辯論,並拍攝定制的照片。我們檢查每個鏈接,並對網站進行壓力測試。我們可能需要三個星期或一個月來準備這個測試。然後我們會測試這個新想法,但它卻不會成功。什麼都沒有發生。我們會對視,然後說,我們浪費了一個月。因此,我們加快速度。然後我們會在兩週內進行一個測試,但還是失敗了。好吧,好吧,讓我們再快一點。我們會在一個星期內進行測試,再加快速度。最終我們開始每天進行測試或者每天進行多個測試。一旦你加速,事情變得非常非常草率。我們會有錯誤的圖像或者會有水印。或者我們提前設計的頁面仍然是預設內容。我們會有錯誤的鏈接。網站會崩潰。但這對我們來說卻是個巨大的洞察。因為事實證明,這真的沒什麼影響。如果這是一個壞主意,即使花了一個月時間來精心製作這個完美的測試,也不會讓其成為好主意。但如果它有一絲成為好主意的潛力,無論測試有多糟糕,仍然會顯現出來。客戶會立刻注意到。他們會舉手。他們會爭著去做。他們會打電話給我們。他們會重啟網站。這是一個非常強烈的信號,表明那兒有一些東西。這回到了我們之前所說的,這不只是有一個好主意,而是建立這整個過程、文化和系統去嘗試許多壞主意。而我們也變得非常擅長嘗試許多壞主意。一個接著一個,上百個,每個都有助於我們了解下一步該嘗試什麼。最終我們來到這個階段,剩下了兩個大想法。其中一個在那個時候,Netflix已經相當大。我們的倉庫裡可能有數十萬張DVD。我記得有一天,Reed和我在倉庫裡,看著這些DVD,心想,這麼多DVD都放在倉庫裡,根本無法發揮作用,真是可惜。我想知道是否有辦法把這些DVD存放在我們客戶的家裡。讓他們保留它們,然後當他們看完後,寄回來,我們就替他們更換。與其讓他們每次更換都要支付費用,不如收取一個月費的訂閱,讓他們隨便租借。他們可以隨意租借,不會有到期日和逾期費。這是個荒謬的想法。但當我們測試它時,卻得到了那種神話般的產品市場契合點。它成功了,大家非常喜歡,無法得到夠的。他們告訴朋友們,並且沒有取消他們的訂閱。

    Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

  • The Leading Body Language & Behaviour Expert: Manipulation Tricks The Military Use! 5 Signs Someone Is Lying To You! This Is Making You Less Likeable – Chase Hughes

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    So Nia’s resolutions around the corner, I think 9% of resolutions stick, so what advice have you got for me?
    Okay, so let’s say I wanted to lose weight.
    The first thing is realizing that all of our lives are about habits, not goals.
    The second aspect of this is one of the most effective strategies to brainwash yourself to form these new habits.
    And that is…
    Chase Hughes is a former military veteran turned world-renowned expert in behavioral analysis and human influence.
    He has trained secret service agents, Navy SEAL leaders, CEOs and government officials to master communication,
    behavioral detection, and persuasion.
    You can look at three factors every single time to determine why someone was successful or why they failed.
    The first is self-mastery, where we look at confidence, body language, discipline and authority.
    And we know that people are hyper-responsive to authority.
    But how do we establish authority ourselves?
    Authority is made up of five things, and that’s…
    Number two is their level of observation.
    And there’s five C’s that we talk about in behavior profiling, which we get into.
    But my favorite example and one of the fastest ways to get a read on another human being is how often they’re blinking.
    If I start seeing an increase and someone’s blink rate, I know I need to change the subject right away.
    Interesting.
    And the third, their level of communication.
    And if you want to learn how to start a conversation or continue one, this is for you.
    It comes down to understanding the type of person that you are in front of.
    Now segregate people into six groups, and that’ll influence the best way to talk to those people, which we can get into if you want.
    Please.
    Okay, number one.
    What about how to win an argument? What are the things I should definitely not do?
    So the big mistake most people make is, don’t do that.
    I find it incredibly fascinating that when we look at the back end of Spotify and Apple and our audio channels,
    the majority of people that watch this podcast haven’t yet hit the follow button or the subscribe button, wherever you’re listening to this.
    I would like to make a deal with you.
    If you could do me a huge favor and hit that subscribe button,
    I will work tirelessly from now until forever to make this show better and better and better and better.
    I can’t tell you how much it helps when you hit that subscribe button.
    The show gets bigger, which means we can expand the production,
    bring in all the guests you want to see, and continue to do in this thing we love.
    If you could do me that small favor and hit the follow button, wherever you’re listening to this, that would mean the world to me.
    That is the only favor I will ever ask you.
    Chase Hughes.
    Who are you and what is your mission?
    I’m a behavior guy.
    Behavior expert and I think I’ve just set out to teach people that there is an entire world that other people can’t really see, don’t have access to, and I think for the last 10,000 years of recorded history,
    you can look at any event or any leader of any country and everything that dictates the outcomes of situations comes down to human factors every time.
    No matter if there’s economic turmoil, there’s people getting pissed off about an economy, there’s AI or technology innovations that are happening, everything comes down to human interactions.
    And whether or not you can manage yourself, you’re a good leader, who the good leaders are, and who can persuade the people to feel a certain way.
    And who’d you do it for?
    I think I do it for people that have gone through a period in their life realizing that there’s an invisible advantage that some other people have.
    The people that got successful maybe have some kind of advantage that they’re not able to tangibly see.
    And I think showing them that this is one of the biggest levers that you could ever pull in your life is the most rewarding and fascinating thing to see.
    Someone go through this transition to realize that this human behavior stuff dictates outcomes in life.
    When you say this, you’re referring to human behavior and is human behavior, is it like a set of tactics?
    Is it like a form of psychology?
    What is this when you say the word this?
    When I say human behavior, I mean that when a person becomes successful or they become a failure, you can look at three factors every single time to determine why someone was successful or why they failed.
    That is their level of self mastery, their level of observation, like can they read the room?
    Can they read the person that they’re actually talking to and their level of communication?
    Can they speak influential?
    Can they talk about outcomes in a way that inspire people and motivate people?
    And can they communicate in a persuasive way that moves people?
    And who exactly have you worked with?
    Lots of government agencies, notably, I’ve worked with intelligence agencies.
    I’ve worked with the psychological operations department, U.S. Army, which is the special operations command.
    I’ve trained a lot of the U.S. Navy leaders nowadays and a lot of civilians are my main base of clients right now.
    What do you do for intelligence agents?
    So when we talk to intelligence agents, the number one thing that we train them in is recognizing human behavior.
    And we also teach interrogation and we tend to teach like if I’m doing an interrogation, it’s kind of the same as if I’m an intelligence officer somewhere trying to talk somebody into spying on their own country for us.
    Both of those things are about talking someone into doing something that’s not really in their best interest.
    So when it comes down to that, that’s really where we get to the point that the rubber meets the road.
    Can you talk someone into doing something that they, A, normally wouldn’t do, which is maybe sales, because they normally, they wouldn’t have otherwise done that.
    Or B, in the interrogation world, can I talk you into something that you wouldn’t want to do because it’s not your best interest, like confessing to a crime or providing intelligence or something like that.
    And that’s where we really do a lot of the training for police and government.
    Next to me, there’s this massive book called The Behavior Ops Manual.
    It’s probably the biggest book I’ve ever seen.
    What is the wealth of experience that have fed into this body of work?
    That book right there is my entire life.
    So probably 30 to 40,000 hours of research on this stuff, every technique that I’ve ever learned or taught, every method that we’ve ever used for interrogations or persuasion or influence.
    All of that stuff is inside of the Behavior Ops Manual.
    And I wrote that book and we can get into that if you want to right now.
    I received a brain diagnosis where I thought I was going to lose my brain and I was desperate.
    I’m just wondering how’s my family going to feed itself.
    So I wanted to put every single piece of knowledge that I’ve ever created or I’ve ever come up with for any government agent, everything, all on the table.
    And that’s what this book was.
    It’s just a culmination of everything.
    And you served in the military yourself?
    I did for 20 years.
    What is the most common thing that people come to your work for?
    Like if you were to encapsulate it into like a sentence, what they’re searching for in their own personal lives.
    It would be a person that is lacking some degree of control and some aspect of their life.
    And it’s typically they think they need skills.
    Most of my clients come to me saying, I want the technique.
    I want the skill.
    Teach me the recipe to do X, Y and Z.
    What do I say on the phone?
    Give me a new sales script.
    So I have this model called the ACSS model that I trained to my entire staff.
    And that ACSS model stands for authority, comfort, social skills and then skills.
    90% of people say they need more skills, but what they need is authority or comfort.
    And they can’t be comfortable in a conversation.
    So I could give you like I would talk to these clients and I would say I could spend 10 million dollars.
    Write the best persuasion script for whatever your ideal outcome is.
    Hand you this thing on a silver platter.
    And if you’re not comfortable in that conversation, you’re not going to be successful.
    I could give it to somebody with social anxiety and have them go read this out loud.
    It’s not Harry Potter.
    We’re not reading spells.
    It’s not a spell.
    So a lot of people’s problems come from comfort, a lack of being able to be comfortable in a conversation
    and the level of authority that they might have.
    And I don’t mean hierarchical authority.
    I just mean personal authority, but they don’t know it.
    They think it’s I need more social skills.
    I need to learn small talk or I need this little technique.
    So every time the one thing I tell every client is if I give you a flight checklist right now for a small plane,
    a Cessna 172, are you a pilot?
    No, having this little checklist of what to do does not give you the skill.
    So a lot of that so much of that comes from comfort.
    And the problem that a lot of people have is they’re competing with other people on height, on looks,
    on social status, money, hierarchy, confidence, all this other stuff.
    The number one thing you need to compare yourself with other people on is comfort.
    That’s it is.
    Can I be more comfortable than the other person in this conversation?
    Because our brains are naturally wired to compete.
    We can’t turn competition off, but we can change what they’re focused on.
    And if they’re focused on comfort, we win a lot more conversations.
    Comfort. Yeah.
    How does that manifest?
    Is that just like being physically comfortable?
    What is that?
    Yeah, it would be physical comfort.
    So one of the challenges I give to people is.
    For your first week, all the only thing I want you to focus on.
    I’m not going to give you this long list to go look into your phone and have to read it before every meeting.
    The one thing I want you to focus on this week is can you move slower.
    Than the other people in the room.
    That’s it. Just adjusting the speed limit on your body.
    So if you were standing in a swimming pool, how fast would your arms and legs
    move if you were underwater and make that the speed limit for this entire week?
    That’s all I want you to focus on.
    And that makes so many changes in people’s mind because we change our bodies
    and we change how our emotions are feeling.
    And there’s one thing that fear does.
    It speeds our body up.
    So if you see someone doing these rapid, jerky movements,
    you’re you’re seeing mostly fear or stress in their body.
    So get more comfortable in an interaction conversation,
    even if it’s on the phone or in person.
    Yes, on the phone, it would be speaking at a normal composed pace.
    OK. And then so step two is composure.
    Can I get you into a place where you have some composure
    and the left and right side of composure, we have collapse and we have posturing.
    So we have a person that makes themselves small so other people can be comfortable
    or I make myself big so other people can get away from me.
    And we have we see that with every aspect of our lives.
    Like when I first started my business or when I first got out of the military,
    these people called me for a keynote.
    So this guy calls me and he’s like, what’s your hourly rate?
    And I said, six K.
    And I said, that’s including travel and all that.
    And the only thing he did, he didn’t say anything on the phone.
    He just goes, hmm, that’s it.
    He just made that noise and right away I said, oh, yeah, but we could do a discount.
    Probably do like five K. We could even take some off 50 percent.
    I could even take 75 percent since you’re here here and I have to do this.
    It just made up excuses.
    And I almost got to the point where I was like, let me pay you.
    I’ll give you some money if you come, let me speak on stage for you.
    And that’s collapse.
    So that’s I’m in collapse in some areas of my life.
    I might posture in some areas of my life.
    And our goal is to get out of that swing.
    But the problem most people have, if I’m living in collapse, the solution
    looks like posturing.
    And we see this in like guys that learn pickup.
    Like I’m going to learn how to posture because it’s the opposite of what I’m doing.
    It’s not the center where I need to be.
    And what is the center?
    That’s that’s composure.
    That would be composure.
    And I would say composure is the combination of the things that make up
    authority and authority is made up of five things.
    And that’s confidence, discipline, leadership, gratitude and enjoyment.
    So I have an authority inventory.
    This is day one.
    The first thing that I give to intelligence people or I’ve got a guy
    that owns a car dealership, whoever the client is.
    And it’s the authority assessment.
    It assesses you on those things.
    And wherever your lowest point is, that’s what’s keeping you from being
    successful in most conversations when you need to persuade somebody.
    And it pinpoints it very quickly.
    And if I could go into this a little further, the way that we live
    our lives off camera, I’m sure you would agree.
    You just had Vanessa Van Edwards on it bleeds out in our body language.
    It bleeds out in not just body language, but how we breathe, how we talk,
    how we come across.
    So even if I read that article on LinkedIn of 19 ways to look more confident
    and it says, well, have better posture, sit up straighter, shake hands,
    make better eye contact, I did all of that and I look really presentable.
    But back home, I’ve got a eight foot pile of laundry sitting in the bedroom.
    My bed’s nasty.
    I’ve got dishes all piled up in the sink.
    There’s a part of our brain that’s somehow dedicated to reminding us.
    I’m faking it right now.
    And that comes across.
    So whether we’re doing it consciously or unconsciously, we’re
    manufacturing gut feelings and other people.
    So our job is to manufacture better gut feelings.
    And the five most common ways that those bleed out in our everyday life
    is how we manage five areas of our life.
    And that is our environment.
    Like, do I take care of my environment?
    My time, appearance, my social life and my financial life.
    Because those are those are the five things we worry about in the back
    of our head that start bleeding out these gut feelings.
    Because we’ve all had a conversation where everything on the surface looked great.
    But afterwards we were like something was off.
    I don’t know what it was, but something was just didn’t feel right about that guy.
    And we’ve all had that little experience in getting a hold of your those five
    qualities that make up authority are the fastest way to get success in your life
    and just drastically start changing your life.
    So it’s really that the controllable element.
    It’s our environment, our time, our appearance, our social life and our finances.
    That’s the like controllable foundation to all these other things that we talked about.
    Yeah.
    So that would be the bottom foundation of that little pyramid.
    And the far left side of that triangle would be confidence, discipline,
    leadership, gratitude and enjoyment.
    Yeah.
    And those elements alone produce feelings and other people that make them see
    an authority figure.
    And you’ve heard of the Milgram experiment.
    Oh, gosh.
    It reminds me of something I read when I was 16 in psychology class in the textbook.
    Probably did.
    That was the one where they got people to shock each other.
    Yeah.
    Please explain.
    All right.
    Let me give you a quick recap.
    It’s Yale University and I think it’s 1962.
    And Yale runs an ad in the paper.
    It says, come help us with this study on learning.
    And we’ll give you 20 bucks or lunch voucher or something like that.
    So all these volunteers come out and there’s a tall guy in a lab coat.
    An official clipboard there.
    And there’s one other volunteer and you draw straws.
    One of you is the teacher, one of you is the learner.
    So you’re led into this room.
    You watch this learner guy get strapped up.
    He’s on this table getting strapped up to this electric shock machine.
    And every time he gets a question on this quiz wrong, you’ve got to shock him.
    You have to hit the button.
    And every progressive question, you increase the voltage on this machine
    that goes all the way up on the far right to XXX danger severe shock is what it says on there.
    But the whole time you’re shocking him, you can hear the guy screaming
    on the other side of the wall.
    He’s screaming and midway through the process, the guy’s banging on the wall.
    He’s like, I have a heart condition.
    I don’t want to do this anymore.
    I’m out. I quit.
    I don’t want to do the experiment.
    And 90 percent of these people will turn around to the guy in the lab coat
    and the guy in the lab coats like, please continue.
    It’s important that you continue the experiment.
    So they keep going and going and almost to the end, no more response.
    It’s just silence.
    The guy doesn’t even respond to questions.
    And the guy in the lab coat says any non answer has to be treated.
    As if it were an incorrect answer, please continue.
    And they keep going and going and going.
    And you can you can watch some of these wrong video and you just watch this.
    Their faces toward the end.
    These psychiatrists at the beginning of this predicted less than one percent
    would go all the way.
    Sixty seven percent of people go all the way.
    And two hundred and fifty volts is enough to kill you.
    A hundred percent went up to two fifty.
    The presence of novelty and authority did everything.
    It made a person commit murder.
    And that’s I would say I would argue that’s more difficult than selling someone a car.
    And that authority comes in that particular example
    came from going to the university, the lab coat, et cetera.
    But how do we establish authority ourselves?
    Is it going back to the things you said there about environment,
    appearance, et cetera, finances?
    Yeah, is there like are there physical
    expressions of the authority in a day to day basis?
    There are slowness of movement is one of the most common.
    So we have slowness of movement.
    So the right side of that authority triangle has five letters on it.
    And that stands for movement, appearance,
    confidence, connection and intent is our intent visible.
    That outward sign of authority is what a lot of people tend to look for.
    What does authority look like?
    But what we’re really doing is I want to look up the symptoms
    of authority, not the cause, because we’re all these LinkedIn articles,
    YouTube videos that are saying how to have more confidence, how to do X, Y and Z
    are how to have these symptoms instead of the cause of authority.
    So people with authority tend to sit up straight,
    but they don’t sit up straight because they read an article.
    They sit up straight because they see the world a certain way.
    And that’s so much of a difference between changing my worldview
    versus changing my posture.
    That’s very different outcomes.
    And we’re still generating those gut feelings in people.
    Trust me, have you worked with many people that come to you
    and they’ve got a clear authority problem?
    Is there a particular example you can think of
    where you’re able to help someone turn their life around?
    Many, hundreds.
    Give me your favorite example.
    My favorite example was a big CEO.
    He’s in Los Angeles and he asked me for skills.
    He starts off, I need the flight checklist.
    I don’t need to learn to fly.
    I just need the checklist.
    But it takes me a while to kind of walk people back and say,
    like, let’s get to the root of this, because you can’t just openly say
    you have an authority and comfort problem.
    And his employees would like openly make fun of him in board meetings
    and stuff like that, and he didn’t like it.
    And his company was going downhill so fast.
    And I took him through this process of gaining,
    let’s build up your confidence, discipline, leadership,
    gratitude and enjoyment, all of those things.
    And let’s find where your lowest point is of those five.
    If I could just find your lowest point on that five list,
    then I know the highest leverage thing that I can do.
    So if the highest leverage that he can do would be confidence,
    that’s the number one thing I’m going to start working on.
    And the moment we took him through that process,
    it was only a couple of months and we used a lot of hypnosis.
    We used a lot of, I literally use brainwashing techniques to help him.
    So it’s the same techniques.
    And you know what cognitive behavioral therapy was also a form
    of brainwashing back in the day and aversion therapy.
    But within just a few months, he went from around, I think,
    six to eight hundred K per month to like four million a month.
    All of his employees were on board.
    He had this huge shift.
    The problem comes when you’re a coach and you make someone’s life
    change that fast, they have to have an excuse.
    They can’t go back to the office and like they’re different, right?
    So they have to say some, this thing happened to me, I had this thing.
    So that’s the first thing I work out with every client is like unique.
    You’re going to have to go back and tell them something happened
    that changed your life because you have to have a reason
    that you’re going back different.
    So watching that transformation is so, so rewarding and incredible.
    But the confidence is usually what you have to change first with people.
    How do you do that?
    You change how what’s going on inside their head.
    So you’ve gone on stage before probably a thousand or two thousand people.
    You were on TV for a while.
    Even after you’ve been successful.
    Have you ever even heard a tiny voice that said, why am I here?
    Or like, do I deserve to be here?
    Yeah, I mean, doing this is a prime example of that.
    Yeah. Yeah. Or I’m faking it.
    People are going to find out I’m faking it.
    Will you feel like that when you’re a podcaster?
    Because you you didn’t get any official qualifications.
    And then people started listening.
    And then there’s they think that you know what you’re doing.
    Or you see, I think I can temper that as a podcaster.
    Yeah. So and they never go away.
    So the difference between a person who’s confident and a person who doesn’t have
    confidence is that they hear those voices as truth.
    And I hear them or somebody with confidence hears them as fiction.
    They’re both listening to the same thing.
    So I mentioned, like, as a quick story, if I if you and I were going to lunch,
    I said, Stephen, I’m going to come pick you up.
    I pull up in front of your house.
    You jump in the passenger side, we’re heading off.
    And I’m listening to an audio book about a nuclear bomb going off.
    But it’s inside the audio book.
    There’s a fake news report about a nuclear bomb going off.
    Let’s say it’s a pretend BBC broadcast or something that’s going on,
    that it’s in the audio book, we start driving.
    I’m relaxed. I’m focused on the road.
    I’m enjoying what I’m doing.
    Your heart rates increased, you’re fearful, your amygdala is firing off.
    You’re in this horrible state of like, oh, my God, what’s going to happen to my
    family? We’re both hearing the exact same broadcast.
    We’re listening to the same speakers at the same time.
    But I know that I’m hearing fiction and you are worried that it’s truth.
    I don’t mean to use you as that example, but it’s
    that’s the easiest way to describe it.
    And then just fundamentally changing how you hear that voice.
    And nine times, I think 10 times out of 10.
    That voice was developed when you were eight or nine.
    What did that kid do?
    And this is what I would ask any of the clients.
    What did that kid do to make friends or keep them?
    So friends to feel safe.
    Now we’re in the safety like, how did I get to feel safe?
    And what did I do to earn rewards?
    And for some people that might be recognition for other kids who had a bad
    start in life, that might be water or food might have been a reward for those kids.
    So the way that we keep or earn friends, the way that we get rewards as a child
    and the way that we feel what we have to do to feel safe,
    those develop as little apps in our brain that run in the background
    of our adult lives all the time.
    And we typically, as a kid, they’re great.
    They might have kept us safe.
    They might have kept us alive.
    They might have held us inside of these social circles, but I’m going to be a
    dick to people so that they don’t get close to me.
    Or I’m going to kiss up to authority figures like mom and dad.
    So I’ll get some recognition and praise.
    And that becomes an app that we carry into adulthood without knowing it,
    without our consent, without our awareness.
    That little kid brings these things into adulthood and they just modify.
    So I go from having to kiss up to a narcissistic mother to I’m going to,
    I’m going to kiss the boss’s ass every single day.
    And everybody knows me as the office kiss ass.
    So they just translate from child to adult behavior.
    And if I can start understanding that, then I can start getting that person
    to understand the fundamental way to change their life.
    And I make them put those phrases out in the open to where it’s so I want
    them to be pissed off.
    So I will make them get a desktop wallpaper that says, I don’t deserve
    money, monies for other people.
    Just, just to make their brain see how stupid it is on a regular basis
    and put it on a motivational poster.
    And the second part of that is, anybody who’s confident has a generalized
    expectation of positive outcomes, not specific, but things are going to be fine.
    Things are going to be fine.
    So if I can do that, you can fundamentally change someone’s life.
    So the final point of that, which leads into discipline is I need to get you to
    form a relationship with your future self.
    Because everything that goes on in our life has to do with our mammalian
    brain, the slower part of our brain here.
    And it doesn’t speak English.
    There’s no affirmation that’s going to penetrate that barrier.
    There’s no like, I’m going to read a quote on a wall or a PowerPoint
    slide that’s going to fundamentally change behavior.
    You have to change the animal, the mammalian part of the brain.
    So the question I ask everybody that I’m training is, how would I
    teach it to a dog?
    How would I, how would I show my goals?
    If I’m setting goals for next year, how would I show that to a dog?
    Because I have to get it down to a mammal.
    So the fastest way to do that is through visual means.
    So I have all of my clients download this app.
    I can’t remember the name of it, but there’s probably a hundred.
    But it makes you look like 95.
    Yeah.
    And you’re just covered in wrinkles.
    It makes a lot of your hair kind of go away.
    And I make them print it out and put it everywhere just for a couple of weeks.
    And now we start developing a mental mammalian relationship with our future
    self, which changes how I eat, changes how I spend money.
    It changes maybe what time I go to bed, how much alcohol I drink.
    And mostly where I’m getting my dopamine from.
    If I draw a map of everywhere I’m getting my dopamine from and more than
    50 percent of it is on alcohol or porn or, you know, all of these things
    that I don’t want, that’s you have to be very, very honest with yourself
    at that point of where do I need to get dopamine in front of them in my life?
    And successful people, every single successful person that I’ve ever met
    has a good dopamine map.
    So they get dopamine from good sources instead of bad ones.
    And is there a relationship between discipline and confidence?
    I think so very much.
    It’s like if if you and I were sitting in an airport together,
    let’s say we’re sitting in Atlanta Airport and I just asked you with
    and you’re not a behavior profiler, as far as I know.
    But I said, Steven, look around and find somebody that’s disciplined.
    It would take you five seconds because we don’t need to profile people.
    That’s a natural thing that you picked up on it on purpose,
    but we pick up on it unconsciously all the time.
    So having that level of discipline elevates our level of confidence,
    automatically, because we know that other people are going to pick up on it.
    But we also know I’m moving up and I’m probably more in control of myself
    than the person that I’m talking to or the people that I’m dealing with regularly.
    So how we live off camera is coming through in our confidence.
    That’s the exact thing that we were talking about, that environment, time, appearance.
    And if I can live off camera the same way.
    That I want to be perceived by everybody in my life,
    my confidence already starts to grow.
    And you said enjoyment as well was one of the five.
    Yeah. Why is enjoyment important?
    I added it on there.
    It it took a while, but I walked through everybody I’ve ever trained.
    And if you look at everyone who is a natural leader and has that level of authority,
    they are not just partying in the moment,
    but just in calmly enjoying what is happening now.
    So maybe you could call it mindfulness,
    but I think in just the trait of enjoyment and being in enjoyment
    is the most magnetic human trait that there is.
    What do I need to know about observation,
    which is the second part of your triangle to success or failure?
    Observation, being able to read a room.
    Is it possible to be able to read a room?
    Yeah.
    How would I go about reading a room?
    OK, so if you’re reading like a public area.
    Yeah, let’s go back to the airport, maybe.
    If I’m in a public area,
    I really want to pay attention to the slowest moving person in the room.
    I want to pay attention to who is more confident than the other person.
    And that’s typically going back to speed.
    And if I’m if I’m reading other people well,
    I’m also making a lot of eye contact with them.
    So that’s also one of the fastest ways to get a read
    on another human being is how often they’re blinking.
    And if a person is blinking fast, it’s a sign of high stress.
    If they’re blinking really slow, it’s a sign of focus.
    So it’s not always relaxation.
    So if I talk to a psychopath in a interrogation room
    or in a business negotiation and they’re very focused on prey.
    So we call that a prey focus.
    Because they’re going to manipulate somebody,
    their blink rate will almost be a zero.
    If I talk to somebody who’s being deceptive,
    their blink rate can go up to like a seventy five eighty without us even knowing it.
    So one of the reasons that blink rate is so reliable is that it’s unconscious.
    We don’t realize the shifts in blink rate and we don’t manually control it very well.
    And if all that I would ever need to teach somebody,
    you don’t have to count or know how many times per minute it’s going on is
    if I’m in a conversation, I’m going to start the conversation and say,
    is the blink rate normal?
    Does it look fast? Does it look slow?
    So what I’m really looking for in human behavior are changes, changes.
    So if I’m on stage, let’s say I’m doing a keynote
    and across the room, I’m making eye contact with all these people.
    And I start seeing an increase in audience blink rate.
    I know I need to change the subject or change the topic right away.
    So would you be looking at one particular person?
    No, so generally, yeah.
    So I would look at all of these eyes and pretend like I’m looking at one human.
    OK, does that make sense?
    Getting an average of them.
    Yeah. So as I’m looking around, how many blinks do I see?
    And I’m going to pretend as if that was one human eye. OK.
    So when you get a lower blink rate, people are paying more attention.
    Yeah, you’re doing a great job.
    And you can I go to these pitch meetings where these entrepreneurs
    will go up and pitch these angel investors and stuff like that up in Washington.
    And you can measure who will pitch based on blink rate.
    You see a blink rate drop that is the most interested person in the room.
    You do the same thing with jury selection.
    It’s so reliable and you read these articles
    about like someone breathing into their chest.
    It takes a while to get good at that with your peripheral vision
    because I’ve taught it to people and they would spend a conversation
    with someone staring at their chest.
    And especially if you’re talking to a woman, it’s a bad idea.
    So blink rate is incredibly reliable.
    So to recap that skill, I start a conversation.
    Does it look pretty normal?
    Is it pretty fast or kind of slow?
    The number of look for changes.
    And that’s all I’m looking for in a room of people is what’s changing.
    So 70 is deceptive and zero is psychopath.
    70 is stress, not always deceptive and zero is psychopath, basically.
    Zero might be psychopathic.
    Context is the second letter C.
    There’s five C’s that we talk about in behavior profiling.
    So change, then context.
    So now like somebody just crossed their arms and you read the internet.
    It says it’s being defensive, withholding, closed off, see all that stuff.
    Well, what if it’s freezing cold?
    Yeah. So now we have context.
    So interesting. That actually happened in my last conversation.
    I try not to close off my body when I’m doing this,
    because sometimes my natural reaction is to go like this.
    And then sometimes, especially in here when it gets later
    and we didn’t have the fan in the heater, I would go like this.
    Yeah. And what I’m, if like I was thinking, but this is rude to the guest.
    But I looked at my arms and I had these like massive goosebumps.
    And I was like, that’s the context.
    Yeah. The context is I’m fucking freezing.
    Yeah. But to the guest, it would look like I’m going like this.
    Yeah. You know, so this is why body language is so.
    Delicate, I think it is delicate.
    And it’s so hard for people to do peer reviewed research on it.
    Because there’s a million variables.
    It’s like saying, well, why should Roger Federer win a tennis match
    when he doesn’t have any peer reviewed studies to back up what he’s doing?
    Yeah, it’s the same thing with body language,
    because like they’re doing interrogation research.
    So they’re saying that a college kid who gets a lunch voucher
    and walks in and pretends to lie about a duck
    is exactly the same as someone who’s been captured in combat.
    Sleep deprived for a few days has a black hood over their head
    and they’re drugged into an interrogation room.
    And they’re saying those behaviors are identical.
    Then there’s the peer reviewed research on lying and not lying.
    It’s so you cannot replicate human behavior that well.
    So and people treat it like it’s a pharmaceutical.
    Like I can put a Tylenol on somebody
    and I can measure all these responses.
    And it doesn’t really go into a spreadsheet like that.
    And there’s a lot of great research out there.
    But I’d say it’s just so incredibly hard
    to replicate everything with perfection like that.
    So what was the first C?
    First C is change. I want to look for a change.
    And then you want to look at context. Is there a third C?
    That would be clusters. Clusters.
    So then you read articles that say someone
    looks a certain way or does a certain thing that might be deceptive.
    Like the most common one I hear is someone touches their nose.
    So someone touching their nose might be being deceptive.
    If you’re just seeing one thing,
    I would say that never almost never means anything.
    You want to look for a cluster of behavior.
    So they started getting nervous, which is a change there.
    It’s because I’m asking about where they were on Wednesday night.
    There’s the context.
    And while they were getting nervous,
    they also started protecting their genitals with their hands
    and looking their lips, which is a hygienic gesture that we do.
    So now I have a change within the context that’s appropriate.
    And there’s a cluster of behavior.
    After that, I screened through culture.
    Is there some part of this person’s culture or background
    that makes them do that?
    Like I was with a young person, we were watching a
    Pakistani person get interrogated.
    And, you know, how you commonly see that kind of head shake
    in that region of the world.
    And he said, oh, shaking his head while he’s saying, yes.
    Well, like now we get down to that sea.
    This is culture, which rules out that behavior or gets rid of it.
    And finally, the most the least important thing on that list is the checklist.
    And by checklist, I mean, there is a list of known behaviors
    that are likely to be deception.
    And if you’re in body language, you deal in likelihood.
    That’s all we deal in.
    Some people say they’re 100 percent sure on stuff.
    I’m skeptical, but we deal in likelihood.
    So we should always process in that.
    So someone licking their lips or moving a certain way.
    If it’s in on a checklist, does not mean that it’s deceptive.
    Because what if they do it all the time, then we don’t have a change?
    Does that make sense? Yeah, yeah, yeah.
    Yeah, I was thinking about things I used to do when I was younger.
    And there was just a period of my life where for some bizarre reason,
    I used to go like this.
    I used to do it all the time.
    It was almost like a tick. Yeah, it’s not really weird.
    I think this sounds like a really crazy thing to say.
    But one of my best friends had like curtains,
    like have the hair cut curtains and he used to flick it.
    And I almost like vicariously picked up the like flicking from him.
    I’d go like that all the time.
    But I was just thinking if someone saw me doing that,
    they would perceive that as some some form of behavior.
    Whereas it was just this weird thing that lasted for like two years
    when I was younger and then it went away.
    Yeah, but did you do it all the time?
    I just did it. I don’t know.
    I felt like I just did it randomly.
    But that wouldn’t be a change. OK, yeah.
    If I if I was meeting you. Yeah.
    And you were on the Dragon’s Den for a while.
    Still have, yeah.
    And people pitch you. Yeah.
    All kinds of ideas.
    That just having somebody on the show or just having those skills with you,
    you could see through a lot of those people.
    And whether or not they’re being honest about what they’re pitching,
    they’re confident about what they’re pitching.
    And you could look at a show like Shark Tank and I can look at
    I can watch any episode of Shark Tank and look who’s blinking the least.
    They’re they’re going to be the first to make an offer.
    Ninety nine percent of the time,
    because they’re the most focused on what’s going on there.
    They’re personally invested.
    So that’s fascinating is that just you could just look at one or two things
    and predict stress or focus and just being able to do that.
    If you just took that one thing away from this, that would be a superpower.
    Because I sit here with guests, right?
    And they talk about their life stories and stuff.
    And I often see some patterns of behavior,
    yeah, specifically like closing up when you are someone,
    something about their childhood or a specific sensitive subject in their life.
    You tend to see like self or I call it like self soothing behavior to some degree.
    So it’s difficult.
    And it’s funny because we we’re all like amateur body language experts now.
    Yeah, there’s been a lot of stuff online saying spot this,
    did they touch their nose, etc. So it can also be dangerous again.
    And it can give us these like, oh, I saw this one thing.
    I’m never doing business with that guy.
    Yeah. And like he scratched his nose three times while he was talking about that.
    Well, he’s looking his briefcase.
    He’s got allergy medication in there.
    He’s scratching his nose.
    The season just changed at spring time.
    His nose is red when he came in.
    So he’s been scratching it for 30 minutes.
    Before he walked in the door.
    So now we we start to realize I’m not seeing a change.
    I’m seeing something that was repetitive.
    And communication is the third one in the triangle to success or failure.
    Communication. So what I’ve got so far is talking slow is higher authority.
    Yeah.
    Is there anything else that if I want to be a master communicator,
    I should be thinking about. Absolutely.
    Oh, when it comes to communication,
    a being a good storyteller is great.
    And there’s a million podcasts out there that can teach somebody that.
    But it comes down to whether or not you can speak to the person
    that you are in front of and understanding what kind of person that is.
    And there’s a few ways that I identify.
    I segregate people into six groups.
    And that’s through what do they need from other people?
    So what kind of things do I need socially?
    And these are significance, acceptance,
    approval, intelligence, pity and strength or slash power.
    And in every conversation, if you ask somebody about themselves,
    they’re going to come across and reveal one of those things to you.
    So if I know that you are a significance driven person
    and I’m selling you on how smart of an idea this is
    and how intelligent you are for making this choice,
    I’m communicating the way opposite in what you need to hear.
    So the moment that I hear you talk about yourself, your accomplishments,
    what you like in life, what happened for you this week,
    what’s a great memory that you have.
    Every conversation, you’re going to hear this stuff starting to get revealed.
    So you hear somebody within these are conversations
    or things you could hear in a conversation pretty quickly.
    You start talking to somebody and they said,
    yeah, I’m actually the CEO of that company.
    I’ve got 490 people that work for me
    and probably going to be making an exit sometime next year.
    So you hear that there’s significance, right?
    Then you then you listen for approval.
    Isn’t this is when you hear people say,
    well, I’ve got to go up on stage tomorrow, but I suck at public speaking.
    I’m going to I’m going to really bomb at it.
    I’m just really nervous trying to get you to say, no, you don’t suck.
    You’re great. You did great last time.
    You’re going to rock this. You got this.
    Then you have the acceptance people.
    They’ll always use the terms like we, us, our and just team.
    So the acceptance people are all about like I’m a member of some kind of group
    and that’ll come across in their communication.
    So you ask a significance person about a vacation and they say,
    yeah, I went down to Miami. It was fantastic.
    I had a great time and I just got back last night asking an acceptance person.
    They’ll say, we went down there.
    All of us went to this thing and we did this.
    So you hear a lot of this language that talks about groups and membership.
    You get into the intelligence side.
    How often do you hear people go, yeah, I actually got my MBA from this person.
    Oh, I did my master’s thesis on that to hear this intelligence stuff come out of people.
    And the pity is you can identify a pity person pretty well.
    And those are the hardest people to communicate to.
    And the pity person always like if I want to give you the ideal thing to say
    to each one of these people, the pity person wants to hear,
    I can’t believe all the stuff that you’ve been through and you’ve got to this point.
    I don’t think many people would have pity wants recognition of suffering.
    And finally, we have the strength and power person.
    And this isn’t always Biff from back to the future.
    So it can be somebody who’s a leader in a company, but they want control.
    So significance is, do I make a difference?
    Strength and power is, do I have control over other people?
    These are the everybody from like the leader who kind of forces his way
    into the top to the guy with the ridiculous jacked up pickup truck
    that has like the plastic testicles hanging off of the back of it.
    And once you understand what categorization someone fits into,
    how would you show up in a way that’s effective in communicating with them?
    Say, for example, if I’m talking to a significance person, yeah.
    Do I just and I’m trying to close a deal with them or something?
    Do I kind of to their significance? Is that?
    Yeah, so there’s a few other types that we teach intelligence people to identify.
    There’s the six ways we make decisions.
    And then six ways that we have values, which is our end goal that we want.
    But I want to speak in a way that says this decision is going
    to increase your level of significance, and I want to compliment them
    on their level of significance right before I asked them for something.
    So I could say, you know, Stephen, this is a great podcast.
    You’ve got millions of subscribers and it’s obviously you make a difference
    in so many people’s lives and you are a significance person.
    So that would be effective for you, because I know that you want to make
    a biggest difference that you can.
    And I want to speak in a way that a speaks to their needs
    and lets them know that I am a source for that.
    But B, that making this decision,
    whatever the whatever we’re talking about, selling a car, whatever,
    is going to increase your ability to get that same need from other people.
    So I think if we did this together,
    I think the number one thing that’s going to happen right away
    is you’re going to be able to impact twice as many people.
    You’re going to leave a much deeper footprint in the world.
    So I’m giving you, we’re going to double your subscribers or your listeners,
    but not just that, you’re going to make a bigger impact and legacy on the world.
    So every time I’m thinking about needs, always think in terms of neurotransmitters.
    So if I can compliment someone on their need, that’s what we need from other people.
    So I’m giving them like 500 million
    neurotransmitters being released when they hear this.
    So it’s not just that we are kind of suffering
    and insecure and all these things that we talked about a minute ago.
    We’re also drug addicts, everybody.
    We just need to identify the drug that that person is addicted to.
    I was thinking about the pen.
    I was like, I was going to ask you to if I’m a.
    If I’m an intelligent intelligence person and you had to sell me the pen.
    Yeah. How would you go about that?
    You know, I think there’s a lot of people in the world out there.
    And I think most people just do what other people do.
    And I’m sure you would agree.
    There’s so many idiots out there that just get with the basic thing.
    I’m going to do this basic thing.
    And they don’t really go outside the box very often.
    And every once in a while, there’s you meet somebody who knows higher quality things
    and you meet somebody who is able to see things at a level different than other people.
    And I would talk about that intelligence while subconsciously I’m associating all of that with this.
    This is different. It’s unique.
    It’s a pencil, but it’s it’s not like other pencils.
    It’s not the basic run of the mill thing.
    So I want to present that in a way and I’m going to start with a negative comment.
    And this is one of the most effective persuasion strategies is to.
    I’m going to negatively associate something I don’t want you to have.
    So let’s say we’re starting our podcast.
    And I’m afraid Stephen’s not going to connect with me.
    And I know that your significance driven.
    As we started out, imagine if I said something at the very beginning of this podcast
    and I said, Stephen, thanks for having me, man.
    And there’s so many people out there.
    And when any time I say something negative in a conversation,
    I never want to gesture in between you and me.
    I always want to gesture away.
    So this is we’re talking about other people.
    There’s so many people out there who just don’t really give back to the world.
    And they don’t really have an interest in helping other people.
    And it’s like every time you meet one of those people, you sit down with them.
    It’s like all of them have the same thing in common.
    They can’t just stop and connect when they sit down with somebody.
    So I’m demonizing a trait using your needs.
    That I don’t want you to have.
    Like the inability to connect.
    OK, interesting.
    And you’re consciously pointing off to gesture.
    It’s others not right until I said the word connect.
    And then I gesture between you and me back and forth between both of us.
    And that word stop is a very powerful word in the English language.
    So when I said it’s like all of them have the same quality to them,
    they can’t just stop and fully connect with somebody else.
    That’s a very subtle thing.
    But I’ve used your neurotransmitters.
    I’ve used your needs.
    And I’ve I’ve got you to agree you nodded your head if.
    Agree that those people don’t really connect well with other people.
    So that’s how powerful that stuff can be.
    And you can use the same thing in the in reverse.
    And I could I could say a positive thing.
    And I could say, you know, Stephen, what’s fascinating to me
    is I’ve gone around the world.
    I’ve met several entrepreneurs.
    I met people who are on TV.
    And it’s like you think that they are just dismissive offhand before you meet them.
    And it’s incredible when you meet these people,
    it’s like all of them have this ability to just tune everything out
    and just completely connect with somebody.
    And that would have the same effect.
    And what’s going on there, people, we want to.
    Be that person because it’s positive.
    We want to live up to that expectation set.
    Right. So what I’ve done is
    I’ve got you to say, as Chris Voss would put it, that’s right.
    OK, but I’ve got you to say that about who you are as a person.
    OK. So now I’m not changing your ideas.
    I’m changing your identity.
    Changing my identity or.
    Yeah, because you’ve made an agreement about who you are.
    You’ve nodded your head. OK.
    And if I wanted to take that further, I would I would make an admission first.
    And I’d say, you know what, I’ve had social anxiety growing up.
    And I’m curious, what is it that?
    Have you always been able to just connect with everybody you talk to?
    Or is this something that you had to work on?
    Oh, is that a question? Yeah. OK, but I know it’s not a question.
    Yeah, but the moment that you ask that you start to answer
    that question, you’ve made an agreement about who you are as a person.
    So if I wanted somebody to be less closed off,
    I might say, you know, I spent my whole life just worried
    about what other people think.
    And it was 25 before I got to a point where I was able to open up.
    Have you always been this open with people or did you have to work on that?
    So just any answer and no one’s going to give you an answer.
    Like, actually, I’m just closed off.
    I’m very close minded and that’s maybe a point one percent of people.
    So small agreements and none of these are designed for people to take word for word.
    I guess they can. But it’s about the idea of getting someone to comment
    on their own identity, who they are as a person.
    Is there anything else as it relates to communication?
    That’s especially important.
    It’s funny that so many people are interested
    in the communication part more so than the listening part.
    They want the flight checklist.
    Yeah, it’s things with Julian Treasure,
    who did the TED Talk on how to be a great speaker.
    He told me he also did a TED Talk on how to be a great listener.
    No, no, no, listen, he said everyone wanted to.
    His one on speaking has got like 35 million views.
    But the one on listening, just no one’s interested in that.
    But I’m guessing listening plays a pretty critical role to being a great speaker.
    Yeah, and listening means I can identify who you are
    and what the needs that are driving you and the social needs
    and the the way that you make decisions.
    Is that part of the observation part?
    Yes, absolutely.
    Just listening to that means that now I have the right words
    to use for the communication and the right the right understanding
    of what motivates you as a person.
    So if I’m a therapist, that makes me a better therapist.
    If I’m a hostage negotiator, that makes me a better hostage negotiator.
    And if I’m a suicide hotline operator,
    that makes me way better at my job.
    So I’m understanding exactly who I’m talking to.
    And my goal is to talk someone into doing something
    that they normally would not do.
    You talk about this elicitation.
    Yeah, what is elicitation?
    It’s a CIA technique, right?
    It is. It was originally came up with by this guy named John Nolan.
    And his book is no longer for sale.
    You have to get it on eBay, like it’s hard to find.
    But the book is called Confidential.
    Why isn’t it no longer for sale?
    I think that he just kind of pulled it off the shelf.
    I’m not sure. OK.
    So elicitation is about using statements instead of questions.
    And I’ll give you an example.
    Let’s say you and I walk into Whole Foods, which is we’re in New York.
    So it’s probably a block away somewhere.
    And we walk in there and there’s let’s say there’s a young lady stocking produce.
    And you get in there and I say, all right,
    Steven, your goal is to go figure out how much she makes in 60 seconds.
    And you’re not allowed to ask any questions or be awkward.
    And that’s tough, right?
    It’s it sounds really tough.
    So if you went over to her and and this is a generalization
    just to get you to understand what elicitation is.
    And said, hey, I’m trying to find the baby carrots.
    And she walks you over there.
    But while you’re walking, you say, I just read this article online.
    It says all Whole Foods employees just got bumped up to twenty six dollars an hour.
    That’s fantastic.
    And she turns around and goes, what?
    No, I make 17.
    So now she doesn’t feel like she’s been pressed
    or questioned about how much she makes.
    She’s correcting you or let’s say you got into an Uber tonight.
    And you said, I just read this article that Uber drivers
    were one of the top most highly satisfied.
    Employees in the country.
    You’re going to get a correction.
    You’re going to be like, where did you read that?
    So triggering a need to correct the record
    is one of the easiest ways to use elicitation, but it’s only one.
    Another one is just making a statement afterwards and saying,
    I bet you had some interesting experiences doing that,
    or I can imagine that was challenging.
    Statements are always going to be better than asking pointed questions
    because a person feels like they’re volunteering information.
    The third layer of that is disbelief.
    So let’s say I wanted to ask if you just got back from vacation
    and I didn’t want to use any questions.
    We let’s say we meet up for dinner or something.
    And I said, see, you look like you just got back from a vacation.
    That’s a statement.
    And you’re like, no, actually, I’ve been doing this, this, this and this.
    So now you’ve you’ve given me more than if I just asked if you’re on vacation.
    And I said, wow, that had to be interesting.
    I can’t imagine that it’s got to be a lot of stuff going on there.
    And you start talking more and more and more.
    And then, like, that sounds great.
    There was no challenges to that entire trip.
    I love when everything is 100 percent flawless.
    And you’re like, no, actually, and then you start going into that.
    And I’m like, no way.
    Then now we have disbelief that comes in.
    And I haven’t asked a single question yet.
    So that’s one thing that I challenge everybody that I train to get really good
    at is that elicitation piece, how many layers can I get into a person
    or a conversation just using these statements?
    And that’s why I wrote there’s a whole chapter about it in this book here.
    But that elicitation is powerful because.
    We’re not being asked questions.
    So our brain doesn’t set off little security alarms.
    And this is how Soviet spies would get information
    from a 19-year-old US Navy sailor in the early days of the Cold War.
    They’d say a ship would pull into Thailand or submarine to pull into Thailand or Singapore.
    And a Russian would go up and these sailors would be drinking at the bar.
    Russian would sit there.
    He’s got a low-cost shirt on or something
    and strike up a conversation.
    And they say, I know that the the German submarines could outrun you
    because their propellers are 22 and all of your submarine propellers are 18 feet in diameter.
    And the sailor slightly drunk turns around and says, no, they’re not.
    And starts giving up all this information just to correct the record.
    And that’s all they did back then was just correcting the record.
    I’m triggering this need to offer some kind of correction to information that’s inaccurate.
    And even with business intelligence.
    Let’s say the company’s moving and they have to get business intelligence.
    Somebody at that company will get approached at a bar and somebody will say,
    yeah, I heard you guys are moving between March and April.
    And they’ll get correct in this.
    No, it’s actually February, but we’re not really supposed to talk about it.
    It’s like there’s no way you’re going to move in February.
    It’s too cold and the interest rates are up too high.
    There’s no possible way that the CEO would ever do that.
    It’s like, yeah.
    And then you’re going to you’re going to get more information out because of the disbelief.
    So that was correcting the record.
    A second technique called bracketing, where I’m giving you a series
    like between March and May or between 39 and 59.
    And the third is the disbelief that starts getting this information out of people.
    So if you want to think about like, how do I start a conversation
    or continue one using elicitation?
    Think of the words so and then do a recap.
    So you’ve been doing this for three years or so.
    This is not the best job, but it’s getting things done for you.
    Or I bet. So I bet that was interesting.
    I bet there were still some challenges there.
    I bet you overcame a whole lot to get to this point.
    So or I bet is the best way to do that.
    And when OK, so if I say, I bet you hate that coffee.
    Yeah. That that’s a statement, but you’re going to endeavour to correct the record either way.
    Yeah. And if you do hate the coffee, you’ll say, yeah.
    Like even you saying, yes, I do kind of hate it is offering up information.
    Yeah. OK, interesting.
    And you could even go on with that.
    You’re like, I bet you hate that coffee.
    And somebody says, yeah, well, I do kind of hate it.
    But I can imagine you’re the kind of person who likes coffee a very specific way.
    Well, yeah, here’s how I like it a lot.
    And say, that’s extremely interesting.
    No creamer, no sugar.
    And I’m just recapping.
    So why is that better than me just going?
    How would you prefer your coffee?
    Well, if we’re just talking about coffee, it’s not sensitive information.
    So I wouldn’t say that was better.
    It’s for sensitive information.
    Yeah. When you’re trying to not get their guard up.
    Yeah. So the rule of thumb is the more sensitive the information is that you need,
    the less questions you need to be asking.
    And is that what I mean?
    That’s those correlates kind of like how I’ve
    the information that the spies I’ve interviewed have given me,
    like Andrew Bustamante and Mike Baker.
    They’ve both said that much of the game was like hearing someone out
    and just letting them talk and talk and talk and talk.
    Yeah. They’re not being too pushy.
    Yeah. And that’s that’s the best way to not be pushy is to use the elicitation stuff.
    Perception, context, permission, the PCP model
    is a way of understanding how to get someone to do something
    from joining a cult to buying an item. Yeah.
    So the PCP model looks like it’s three steps, but it’s
    I want you to view it as kind of dominoes.
    So one step starts the progress of coming down the other.
    And once that comes down, the next dominoes starts going down.
    So if I change your perception about something,
    then I change the context that you’re viewing that in,
    which changes the way that you feel permission to do it.
    So I’ll give you an example.
    Would you want a weird example or a boring one?
    We’ll go with let’s go with weird.
    OK. So let’s go with
    an attorney in Washington state was
    charged with assault of a woman
    using hypnosis and he would have her get naked in his office,
    which is something she would not normally do.
    And the attorney was studying this hypnosis and stuff like that.
    He wasn’t as far as I know, he was not even good.
    But he would hypnotize her and then tell her.
    At the end of the day, you come home from work
    and this is just like that time.
    I want you to picture yourself at the end of the day.
    You’re coming home from work, you drop your keys in the bowl.
    You make your way to the bathroom, you turn on a hot shower.
    And now you’re here getting ready to get into that shower.
    So he’s changed her perception of where she is.
    He changed the context of neither one of you or me right now
    would like get naked on a podcast.
    But both of us are going to later tonight when we go to shower.
    So because that’s a different context.
    So he modified the context, which gave her permission to remove clothing
    or do something that we otherwise wouldn’t do in a social setting.
    One of the ways I studied this and.
    It was fascinating is cult recruiters.
    I spent a long time or six weeks
    working with these cult recruiters and I was back and forth between
    cult recruiters and door to door sales people.
    And these are hard hitting people, man, that it’s a hard job door to door sales.
    But they talk to people into doing things they probably wouldn’t.
    Otherwise have done
    installing a ninety five thousand dollar solar system on their roof
    or buying a vacuum cleaner or joining a cult that’s probably harmful.
    But all of them started off the conversation
    by changing the perception of what’s going on.
    So instead of me saying, hey, let me talk to you about this thing.
    That’s from a like a needy perspective.
    They come out with a survey
    and they say it’s an anonymous survey,
    which automatically makes the people more open.
    So it’s an anonymous survey.
    I’ve changed permission.
    So now the context has shifted slightly.
    And if I could change your perception again,
    would you rather be in a group of people who feel like family
    or people who are related to you?
    So I start asking all these little questions about
    how would you rather live your life in a way that’s like
    just kind of nudging you down into this cult mindset of like,
    do you want to be around people that enjoy your company?
    Like those kind of questions.
    So more perception changes.
    Now the context shifts to where I’ve just made 25 agreements
    about who I am as a human being.
    So now my my context is way off, which shifts my permission.
    It’s like, I have permission to do this
    because that’s the kind of person I’ve just agreed to be.
    And that’s who I’ve said that I am.
    I have to do this because that’s cognitive dissonance, like crazy.
    And one thing I teach you about any persuasion,
    whether you’re doing a PSYOP on an entire country
    or you’re just manipulating one person or doing therapy on one person,
    your main weapon as a person who is persuasive or influential
    is cognitive dissonance, which is I’m getting you to be uncomfortable
    because I’m getting the way that I’ve got you to see the world.
    It doesn’t match up with what you’re doing.
    So the easiest thing for you to change is what you’re doing.
    Instead of changing your mind about something or calling yourself dumb,
    I just get you to do something different.
    And that’s weaponized cognitive dissonance.
    We’re seeing a lot of that with the extreme left, extreme right politics
    on both of both of those extremes.
    Once I get a person to make even one or two or three statements
    about their identity, I have drastically altered
    how they’re going to behave in the future.
    Robert Cialdini, who wrote Influence and Presuasion,
    a wonderful human being, wrote about this where a few weeks
    before they go ask somebody to put a giant ugly sign in their yard
    that says drive safe, huge ugly sign.
    Two weeks before that, they go by door to door
    and say, do you support safe driving?
    Yes or no? Who’s going to say no?
    It’s like 91 percent said, yeah, yeah, I support safe driving.
    They said, good, will you put this tiny sticker in your front window?
    Tiny little sticker.
    And just to let us know that you’re supporting safe driving.
    That’s all we always ask you to do.
    Two weeks later, they come back to the neighborhood,
    like 89 percent of people are sticking these signs in their yard.
    The other neighborhood they did the test on
    didn’t have this little survey, do you support safe driving first?
    And it was like six percent stuck the sign in their yard.
    So making one agreement about who I am and then taking action on it.
    So if I can get you to take action on something,
    not in just between you and me, now I got you to put a sticker on your window.
    I got you to do something that alters the way other people see you.
    So if I can get you to make something that I’ve got you to believe public,
    I get you to make a Twitter post, I get you to make a Facebook post.
    Now I’ve captured identity.
    So most persuasion and influence training in the world is about capturing ideas.
    Identity is where you truly get to change behavior,
    because I’m getting you to agree that you are a certain type of person
    before I want you to do anything.
    Interesting.
    It explains a lot about politics, in fact.
    You know, what we see going on in the election cycles
    and also just how a political party, political group can slowly drift.
    Together to a position that objectively go bloody hell, that’s crazy.
    Yeah, you know, because they kind of slowly, they say, I’m this party.
    I signed up to this, this particular political party.
    And then slowly, just with like creep of beliefs, you end up over 10 years,
    all of you believing and thinking something is OK.
    Yeah. Interesting.
    Just because you made an agreement.
    I guess in part that explains some of the wars as well.
    Like there’s an element here, which can be can explain things like Nazi Germany.
    Yeah, and how a civilization can go from being relatively normal
    to doing really horrific, barbaric things to people.
    Yeah. And if you just going back to the Milgram experiment,
    right away, I got you to say, do you fully volunteer to participate in this?
    Would you accept the role of teacher?
    Would you sit down in this chair?
    Would you shock him with this low voltage?
    I’ve got you to agree that I’m the kind of person
    that’s willing to shock someone for an experiment within the first two minutes.
    And they don’t talk about that.
    They kind of tend to say the whole experiment is about authority.
    But I don’t think it’s all authority.
    I think a lot of it is novelty and they don’t talk about that
    ever in the these recaps of the study.
    But if you volunteer for that experiment, you’re driving on a campus
    you’ve probably not been on going into a building you’ve never been to,
    meeting a guy in a lab coat that you’ve never met.
    But another guy you’ve never met in a room that you’ve never met,
    sat in front of a machine you’ve never seen, reading a quiz
    that you’ve never read in your entire life.
    All of these things brand new.
    The number one thing that generates focus in the mammalian brain.
    This is dog, you name it, is novelty.
    So our ancestors, they’re walking past a bush every day of their life.
    And one day, sun’s about to set and a stick snaps behind that bush.
    That’s novelty, that’s an unexpected piece of information.
    A new information or is it unexpected?
    Yeah, what’s your definition of novelty here?
    Novelty is my brain is expecting certain things to happen.
    I’m going to walk past this bush, just like I’ve done before.
    I have kind of a script for running things and something happens
    that breaks that script of what I am predicting about the world.
    That makes sense. Yeah.
    Any kind of novelty generates focus.
    So the four things that we can manipulate inside of a human brain
    spells out the word fate.
    So the four ways to manipulate or influence a mammal.
    And this is human, dog, you name it, is through focus,
    authority, tribe and emotion.
    Those are the four things that a dog can feel.
    If you’re looking at a dog training video, you’re watching
    let’s say you’re binge watching three seasons of Dog Whisperer with Cesar Milan.
    You’re seeing him redirect focus, establish authority, show contact with the tribe
    and praise the dog when the dog’s doing well.
    Focus, authority, tribe and emotion.
    That’s how we train animals.
    It’s also how an infomercial gets you to buy something.
    They grab your focus.
    They show you, here’s a million people who’ve already bought it so far.
    And they all have these five star reviews.
    Everybody in your neighborhood is doing it.
    Or all these people across the United States are doing it.
    They’re getting success.
    And all of their friends love them because of that success.
    Now we get emotion and they show it visually.
    They don’t just say it.
    They’re showing those visual images to show the mammal brain,
    the focus, authority, tribe and emotion that spells fate.
    I was thinking about a lot of like
    fizzy drink ads in the some in the sunshine in the summer.
    And you see, you know, like the, you hear the sound as they break it open.
    There’s people there.
    I guess that’s the tribe having a great time.
    And I was just struggling with the authority part in that context.
    So those ads you see for like a fizzy drink brand.
    I think the authority would be the onscreen presence or brand recognition.
    OK. Or it could be a celebrity or something.
    Yeah. And this is coming from a tribal leader.
    Because if our ancestors didn’t listen to a tribal leader,
    you don’t live very long.
    And you actually talk about how to win an argument.
    And when I say win an argument, I don’t really mean an argument.
    I mean, more like, you know, me and my girlfriend having a conversation.
    Yeah. And I want to get to a good resolution.
    What are the things I should definitely not do?
    Calling out little points.
    That any kind of incorrect information, we wait until the end.
    We save it. OK.
    So if I hear if I’m in an argument with someone and they’re calling me out
    for doing something I clearly didn’t do, I’ll wait.
    I want to wait because they get diffused now that we want them to get that out first.
    But right away, as soon as possible in any argument like this,
    I want to establish, like, do we have a similar common ground?
    Do we have what common ground do we share?
    And do we want a similar outcome?
    And I might even ask that question like really quick.
    Do we both want the same thing from from this discussion?
    I would never call it an argument.
    So one the moment that we redirect on.
    This is the outcome I want, instead of I need to win an argument,
    because when we’re in a fight, we tend to think I intellectually
    need to conquer this conversation and I need to be right.
    And if I can be right, that means I was right.
    Not winning an argument doesn’t mean you’re right before or right after.
    But it’s like, what is the ideal outcome for both of us?
    And I would stop in a business negotiation or whatever.
    What’s ideal for both of us?
    We both want this same thing.
    And the ideal outcome for you is this.
    The ideal outcome for me is this.
    And I think there’s some middle ground here.
    And that would be the same thing in a relationship.
    If anything started spinning out of control, the first thing I’m going to think is
    I’m going to hear what’s not being said.
    So if my wife was saying, you don’t even need to call me.
    You don’t call me anyway.
    When you’re on these business trips, I never get phone calls.
    Do you think she is worried that her phone isn’t ringing or she’s worried
    that she’s not being appreciated and not feeling loved?
    So men especially will tend to say,
    well, let’s let’s open these facts really quick.
    Pull your phone out.
    I’m going to show you some missed calls right now.
    It’s not about the calls.
    I need to hear what’s underneath the statements that someone is saying.
    You need to hear between the lines, just like a behavior profiler.
    So what is the what’s the emotion that’s starting here?
    Is it anger?
    Is it loneliness?
    Is it feeling unappreciated?
    I need to understand what the emotion is behind what someone’s saying and address
    that and never address exactly what people are saying to try to win an argument.
    I just posted a video on YouTube three days ago of it was called the narcissist
    off switch and it was how to disarm any narcissist.
    And there were these very specific methods.
    But the biggest method of all was to always think
    about what they are using to get out of you.
    So if I’m in an argument, is someone using fear, obligation or guilt?
    And that acronym spells fog.
    So am I going to get in trouble or can I recognize when somebody
    is using fear, obligation and guilt?
    And if someone is doing any of those things, I want to call it out
    in a nonconfrontational way.
    So let’s say you give me some line about like, if you don’t do this,
    I’m going to have to work 19 hours next week.
    So it’s never about the hours and it’s now it’s guilt, right?
    I could say, Stephen, it maybe you didn’t mean to.
    But it sounded like you wanted me to feel guilty about me working next week.
    And I know that you’re a good person.
    I don’t think you meant it that way.
    So I will absolutely call out any fear, obligation or guilt always.
    But I’ll call it out in a way that says maybe you didn’t mean this.
    But it sounded like this is what you were saying right here.
    And I always want to use that word where it’s nonconfrontational
    and I want to give them an out.
    So in interrogation training, we always call this the golden bridge
    in the art of war, they say, give your opponent a golden bridge
    on which they can retreat so they can retreat across this golden bridge
    and trap them in a corner. Yeah.
    So we give them an out. That’s beautiful.
    So maybe you didn’t mean this.
    And I always want to think about going back to that.
    What is the hidden feeling or fear that’s behind what they’re saying?
    They’re scared of something.
    They’re scared of losing a deal.
    They’re scared of losing money.
    They’re scared of looking a certain way.
    They’re scared of what the people in the room are going to think.
    So where is the hidden fear in someone’s argument?
    Anytime you’re in an argument, there is a level of concealed fear.
    And just 30, 40 seconds, you can find that.
    And a lot of people teach this as a tactic,
    but just stopping and looking at a person
    after they do that in an argument is so incredibly powerful.
    Just stopping and looking at them.
    Yeah. So, like, say, you made that statement to me about,
    I’m going to have to work 19 hours next week.
    The moment that I stop, it lessens the power of that statement
    because I’m not stopping as a tactic.
    I’m choosing to stop because I want to process what you were saying.
    And that helps people to do that because it feels less awkward as if I’m doing a tactic.
    I’m doing that thing.
    But I’m just pausing because I’m going to actually reflect on what you just said.
    And I’m going to use that time for just a minute.
    I might look away.
    I might, as soon as you’re done talking, I might say.
    And I might just take a moment and say, Stephen, it’s maybe I heard this wrong
    and go right into that.
    So that long pause is so effective in conversation,
    especially when it’s meaningful and it’s not a tactic.
    What is the most important thing we haven’t talked about that we should have?
    Especially as it relates to what most people ask you about and they’re most interested in.
    Well, what is one thing that no one’s ever asked you on a podcast?
    What is one thing no one’s ever asked me?
    Yeah.
    People don’t really ask me stuff.
    Well, who are you and what is your mission?
    Oh, you’re doing something on me.
    I’m not doing something unless you were doing something to me.
    I would love to know.
    And why don’t you answer that and I’ll break down the hidden statements
    that you’re going to reveal about your personality.
    Uh, who am I?
    I’m a podcaster.
    I’m an entrepreneur, I’m an investor.
    I’m a boyfriend.
    And what’s my mission?
    It’s to pursue my potential and to follow my curiosity and to see what happens.
    All right.
    Yeah.
    So that’s a great answer.
    But you went deeply into who you are as a person.
    So the first thing you did is look up into your right.
    Yeah.
    Then you looked up into your left, then up into the center.
    So that, when your eyes are moving in multiple directions,
    it’s called a transderivational search.
    So I’m looking in different file cabinets that are inside of my head.
    Yeah.
    And then you talked about some of the labels that you wore.
    Yeah.
    And podcaster was first, but you mentioned boyfriend.
    So I know what’s important to you.
    So like the podcast, you don’t say I’m a TV star,
    but most people would identify you as a TV star, but it wasn’t important to you.
    Yeah, it’s not important to me.
    Right.
    So you could hear what’s important to people.
    Interesting.
    And then the mission was not about other people.
    It was about like, how can I make myself better?
    You may be doing that to enrich other people’s lives,
    but you didn’t say, I have a podcast so I can benefit 10 million.
    Are you about to hit 10 million?
    Yeah, it’s interesting because I actually, my brain, like,
    it was right there to say that.
    And then I thought it’s just not the nature of the truth.
    Like the truth is I started this in my bedroom.
    And I always think about the fact that when I did it for three years,
    no one was listening.
    So my mission when I was doing it was genuinely because I really loved it.
    Yeah.
    It wasn’t like I’m going to change the world.
    And it’s so tempting sometimes to like add that on, like I want to change the world.
    And I just don’t believe I don’t believe that’s why most people start things
    and continue when no one’s listening.
    Yeah.
    I think it’s it’s usually something more selfish.
    That makes sense.
    Yeah.
    You started something and you were passionate about the thing itself.
    I enjoyed the thing.
    Yeah.
    Yeah.
    Yeah.
    I love that.
    That was a elicitation.
    Oh, OK.
    That what you just did then?
    Well, three.
    I think I did three layers.
    OK.
    But it’s very, very genuine.
    And a lot of people get to the subscriber thing.
    I’m I think I’ll hit a million in a week or two,
    which is a huge milestone for me.
    I never thought I would have a million.
    But it was never important on your main channel,
    on the behavior panel.
    That’s me and three other behavior profilers.
    Ah, yes, that’s incredible.
    Yeah, it’s amazing.
    And we station.
    That was elicitation.
    Good job.
    So we just record zooms.
    Don’t edit them at all.
    I’ve seen it.
    I was just trying to elicit.
    So sloppy.
    So you were sorry, you were doing like a read of me.
    You said I said podcaster.
    I said entrepreneur, I said investor.
    And then I said, I do it to like, I think I said.
    So your goals.
    Curiosity.
    And then I was the other one.
    It was like, it was about my potential.
    That’s what I think about a lot,
    like pushing my potential and following my curiosity.
    Yeah, I see what happens.
    So potential curiosity.
    What would I see there?
    So I’m a podcaster.
    I did this for passion.
    I want I want to fulfill my potential.
    Am I saying I’m not seeing acceptance.
    I’m not seeing that you need approval from me to do anything.
    So it’s about your personal level of significance.
    Like, do I make a difference, but not to other people.
    But you still want people to acknowledge
    that you are reaching your potential.
    You are doing what you say you’re going to do.
    You relying on your girlfriend.
    So we’re talking about a little bit of a group.
    But all of what you’re saying is about significance.
    So when I say like, you make a tremendous difference
    in people’s lives and you’re really enriching other people,
    you’re doing exactly what you’re born to do.
    It hits harder than if I said, lots of people appreciate you.
    And you’re in so many great social circles
    and you’re like the center of attention in room.
    Yeah, see that little grimace.
    Yeah, but other people who are like the more
    approval group focused people.
    When I say like, I can tell like, you’re the center
    of all your groups of friends and everybody comes to you for advice.
    You seem like one of those people,
    which is an elicitation statement by itself as well.
    So you can tell that if I used anything
    that didn’t fit your psychology, it feels weird.
    Yeah. And if a salesperson is doing that,
    they do it by accident and they say, oh, this is a numbers game
    because I don’t I use this script that I have.
    I kind of follow the script pretty loosely and I close of 41 percent
    or whatever it is in reality.
    If you changed how you communicate based on the sub parts of that person’s
    psychology, which are on public display, they’re private thoughts,
    but they’re very public.
    If you know how to listen to what people are saying
    and understand what people are saying, you can put that out.
    And it changes how you speak, it changes how you communicate,
    how you close a sale, how you get somebody to do something.
    Everything changes the moment you’re able to profile a human being
    and understand who they are a little bit deeper.
    And if you know the needs, if I know your.
    Need is significance.
    I automatically know what one of your fears and some of your biggest fears
    are feeling insignificant, feeling like you could have made a difference,
    but you didn’t make any difference.
    Like you didn’t leave any footprint in the world.
    Like you didn’t fulfill what you meant what you wanted to.
    And any need that I can identify automatically reveals some fears.
    And if I understand fears, I can also lead behavior that way as well.
    I was thinking through the context of being like a CEO or manager of teams.
    This is I guess this is why it’s so important to know the different types
    of people you have in your teams.
    And also I used to work on phones doing tele-sales.
    And who did?
    Yes, for many years, I when I was 16, I worked at Everest in Plymouth,
    which was windows and doors and conservatories and artificial grass.
    And then when I went to Manchester when I was a little bit older
    for university before dropping out, I worked at Swinton car insurance.
    I worked at a bunch of places.
    I worked at Fusion Studios selling like photography vouchers.
    I did Facebook ad sales on the phone back in the day.
    Lots of lots of tele-sales experience.
    And I was just wondering, because in those moments,
    you call someone out of the blue or they call you asking for car insurance
    and you don’t have a big window of time necessarily to figure out
    what kind of person they are. Not at all.
    So how’d you go about?
    Then you go back to the fate model.
    So one of the sales teams I recently trained.
    And I’m not on a confidentiality agreement.
    But one of the things when they call people up out of the blue
    is they pretend like their dog just knocked a drink over on their computer.
    Right as that person answers the phone and they’re like, oh, my God,
    I’m so sorry, hold on one second.
    And they’re cleaning this up and they’re explaining like,
    we just got this new dog and she knocked this coffee over.
    I’m really sorry.
    The person doesn’t even know who they are yet.
    But it’s so novel and interesting that they stay on the phone 70 percent longer
    just because of the spilled coffee and the person saying, I’m so sorry.
    This is embarrassing.
    Making this admission of I’m a little bit embarrassed on the phone.
    They stay on the phone longer because novelty captured that mammalian focus.
    Interesting.
    And then if they’re on the phone a little bit longer,
    you can get to know them a little bit better and understand what kind of person
    they are and better adjust to make sense.
    And then when you’re saying, I’m so sorry, this is really embarrassing.
    Other person, most people are going to be like, no, it’s fine.
    It’s fine. I don’t even know who you are.
    We haven’t even got to know each other yet.
    Is there something that you see most frequent
    and that’s deficient in sales pitches when you’re training salespeople?
    Is there like one particular thing that’s typically most deficient
    that they’re not doing?
    There’s a few, but slowness is a big one.
    Authority is lacking in confidence in what that person is selling
    and going off of a script.
    And this is the biggest one.
    Any kind of script automatically tells our brain.
    So, like, when’s the last time you got it?
    You get telemarketer calls to your phone every once in a while.
    Once in a while. Yeah.
    I do, too. And I’ll answer it.
    And the moment that it sounds like somebody going, oh, hi, Mr. Hughes.
    This is blank from blank company.
    My brain knows what a sales call sounds like
    and instantly checks out of the conversation instantaneously.
    Even if I didn’t want to do it, my brain’s already starting to shut
    this guy out of my life because it sounds like everything else I’ve ever heard.
    So since our brain is so good at making apps,
    I know because of just knowing neuroscience.
    If I’m calling and I sound like a salesperson
    or I sound like something you’ve heard before, you’re done.
    You’re going to get off the phone as fast as possible.
    If something happens that makes you think, whoa, this is different.
    Your brain is going to pay more attention.
    And I don’t mean knocking a Starbucks over across your laptop.
    I mean, how can I make my sales calls
    not sound like every other call that exists?
    I was victim of a phone call that was clearly listening to your work
    because the guy called me and said,
    hi, this is a sales call and you can hang up now if you’re not interested.
    But if you are willing to hear me out, I just want 30 seconds.
    And the fact that they offered me the opportunity to hang up,
    I just for some reason appreciated it and I gave them the time.
    And I remember I was like really busy.
    I was on my way to a podcast recording
    and just the fact that you can hang up now.
    This just going to be honest, this is a sales call.
    Yeah, he gave you autonomy.
    So I was like, OK, what are you selling?
    That he told me about some social media software or whatever.
    But I just thought it was really smart because you’re right.
    Within seconds, I’m trying to figure out if this is like all the others.
    Yeah.
    And I guess we can do the same in our emails.
    In fact, the CEO and COO of my media company that I hired sent me an email
    and the first line of the email, they didn’t even,
    she’s listening now, Christiana and Georgie.
    They didn’t even like introduce themselves.
    They said, like straight to the point, no habituation filter.
    And it’s interesting.
    It’s an interesting opener line
    because the word habituation filter is something I talk about my book.
    So they’re kind of like tickled my ego a little bit as well, I think,
    because it says I’ve read your book.
    Yeah.
    And they went straight to the point it took me off guard.
    And got even more focus.
    Of course, yeah, they have the job now.
    They work here.
    So and even the subject line was like,
    Oh, that was their introduction email to you.
    Yeah, that was the first ever email.
    Yeah, that’s brilliant.
    Because I don’t think people will realize this unless you’ve been in a
    situation where you’re like working in recruitment, looking at thousands of emails.
    But we, when I was used to really run the recruitment inbox
    because I’m just obsessed with the recruitment, we have 35,000 emails in there.
    And I’m going through there at speed.
    And I’m looking for what I would call exclusionary factors and inclusionary factors.
    What I mean by that is factors to immediately exclude this email.
    Yeah.
    And factors to immediately include this email within three seconds.
    To read later.
    To read later, like star and to read later, or just to give it another 10 seconds.
    And the exclusionary factors, they’re all just surface things
    that you typically get from people who typically do a certain thing.
    And that’s, I mean, that’s also why I think about marketing newsletters.
    If the newsletter looks designed, the studies show the open rate, the
    retention rate, the click through rate is significantly worse.
    If it’s a beautifully designed email, because people see it as a sales email.
    The emails you get every day that are important are not designed.
    Yeah.
    And so we, with our newsletter, we again, the email newsletter provider was
    saying, Oh, you can use all these templates.
    But then we’re like, no, no, if we use a template, no one reads the thing.
    Which is again counter-intuitive, but it’s the same psychology, right?
    It is.
    And like I’ve increased our open rate with emails by not capitalizing
    the first word of the subject line, because it looks like it’s overly edited.
    And we’ve switched from, here’s a list of 13 ways that we might have failed
    in 2013 with this ad campaign or whatever, this marketing campaign.
    And I just changed the subject line to this sucked.
    And it just, it did so much better because it looks like something
    a friend would send you.
    It looks like something you’d get from a relative or something.
    And that’s the habituation filter at play.
    Just trying to phase out things that are not novel.
    I think I’ve read it.
    I read it.
    I was reading studies about habituation and how we just habituate to things.
    And I was looking into how that happens in both what we see, but also in what we hear.
    So the studies we’re talking about, if you say a word like father, father, father,
    father, father, father, father, father, father, eventually it just becomes a
    sound in your head because your brain is taken away, cognisive resource.
    It’s no longer thinking about the meaning and it’s just hearing this sound.
    But then there’s other words that habituate slower, like warning, warning,
    warning, warning, warning, warning, warning, warning, because those words
    are like emotional.
    And anyway.
    I think a lot about it in the context of content creation.
    Mr.
    Beast is the great master of beating your habituation filter.
    Like with how he starts his videos, screaming in your face, like 500 people
    in that circle, million pounds.
    But I think he defeats the habituation filter for a certain type of viewer.
    Because I see any video that looks like that.
    I’m off within the first second.
    I’m done.
    Because they all look the same now.
    Yeah.
    That’s an interesting observation.
    So I think the type of viewer is very important.
    Cause like during this video, when people are watching this conversation,
    you’re not going to have 10 seconds of b-roll of people walking in slow motion
    through an airport.
    There’s not going to be, you’re not over designing stuff.
    And the people who listen to this show are way different than the people
    who are watching Mr.
    Beast drop a Ferrari onto a mattress and blow it up.
    They’re very, very different.
    So I think the habituation filters change based on what we consume
    and what we appreciate.
    Interesting.
    Cause we’re all making, we’re all doing sort of quick prejudices about everything.
    So shortcuts.
    Yeah.
    Yeah.
    I’m going to develop as many shortcuts as I can to save.
    Cognitive load, brainpower.
    At my company, Flight Studio, which is part of my bigger company, Flight Group,
    we’re constantly looking for ways to build deeper connections with our audiences.
    Whether that’s a new show, a product or a project.
    It’s why I launched the conversation cards.
    I’ve relied on Shopify before, who’s a sponsor of today’s podcast,
    and I’ll be using them again for the next big launch, which you’ll hear about soon.
    And I use them because of how easy it is to set up an online store
    that reaches all of you, no matter where you are in the world.
    With Shopify, the usual pain points of launching products online disappear completely.
    No matter the size of your business, Shopify has everything
    you need to make your business go to the next level and better
    connect with your customers all over the world.
    To say thank you to all of you for listening to my show.
    We’re giving you a trial, which is just one dollar a month.
    You can sign up by going to Shopify.com/Bartlet.
    That’s Shopify.com/Bartlet or find the link in the description below.
    What is the most popular thing people come to you
    and talk to you about and ask you that we haven’t talked about today?
    I think one of the most common in there is
    how can I change my discipline?
    That’s the number one thing that I get from people.
    How do I level up discipline on this authority checklist?
    And getting to a point where they’re modifying their discipline
    changes their confidence because I always talk about discipline
    as kind of the gateway drug to everything else in authority.
    And it’s the gateway to composure for sure.
    But getting your discipline modified is one of the fastest
    ways to make everything else change.
    And how do I fix my discipline if I’m an ill-disciplined person?
    Understanding what discipline is is the most critical element.
    And I define this differently than most people.
    So I define discipline as your ability to prioritize
    the needs of your future self ahead of your own present self.
    And that’s it. That’s all the discipline is.
    I’m prioritizing the needs of future me.
    You’re trying to think of the exception.
    No, I was thinking of two scenarios.
    The scenario one is I go home tonight, right?
    Because I go to sleep, I get to bed early.
    And there’s this other thing I’m thinking about doing after this,
    which is going to the gym.
    Yeah. And I’m like, I was just, as you’re saying,
    I was thinking both help future me.
    Yeah. So I was like, which one is discipline?
    I think they would both be disciplined.
    OK. So the moment that we start understanding that,
    if I could just make decisions that are prioritizing future me,
    then we go back to where am I getting my dopamine from?
    And I want past tense me to be a source of dopamine for present tense me.
    Because most of us look back with regret.
    I shouldn’t have drank that much.
    I shouldn’t have mouthed off at the family reunion, you know, whatever it is.
    I shouldn’t have overslept.
    If I can start looking backwards with gratitude,
    that’s the fastest way to make discipline, dopamine generating.
    So the tricks are to start small.
    So like when I go to bed at night, I will pop open the little
    Keurig coffee thing and stick the thing in there, put a cup under there.
    Everything’s like ready to go.
    So when I wake up in the morning, I just go, bam, and everything’s ready.
    I’ll get my clothes out.
    Everything kind of lined up, ready to put on for the next day.
    So I’m lowering the threshold of how much attention I’m spending.
    So I’m going to set my life up in every single way that I possibly can,
    as if I were a butler for future me.
    So when I wake up in the morning, all this stuff set out, my laundry’s laid out,
    my checklist for what I need to do for the day.
    All the stuff I’ve got to get on a plane is all laid out by the back door.
    I can grab it and jump in the car.
    Everything that I could possibly do to make my future self go, oh, man,
    that’s awesome. And look backwards with gratitude.
    I’m going to do it.
    I’ll take a hundred dollar bill or maybe a few hundred dollar bills
    every spring or summer, and I’ll stick them in the jacket pocket
    that I’m not going to use until the winter.
    And I’ll forget about it.
    And in the winter, I’m looking and now I become a source of dopamine.
    Past tense, me is becoming a source of dopamine for present tense, me.
    That forces me to look in the future, along with like printing
    that old me photo and putting it all over the house.
    But everything that I can possibly do to make myself
    look backwards with gratitude is what I’m going to start doing.
    But you have to start small.
    It’s like just going overboard is going to be crazy.
    And even writing a little post-it note to yourself
    and sticking it in a jacket or a maybe a dress shoe
    that you’re not going to wear for a few months.
    It means so much to find that.
    And it’s it’s from you. It’s not from a loved one.
    You did it.
    So you’re looking backwards with like, wow, that’s amazing.
    So you’re now getting in love and sending gratitude backwards,
    which automatically means that what’s going forward is concern and care.
    The moment I’m always looking back with gratitude,
    the concern is always going forward in the future.
    And the concern for present goes away.
    And I’m going to I’m going to push that concern to the right out in the future.
    People struggle even with the small things, right?
    Like getting because it’s funny because I watched a video last night
    about a lady that went to YouTube and started her like journey of weight loss
    and whatever. And she was very I think she was 400 pounds or something.
    And she was trying to get down.
    And in the video, you watch some people will know who I’m referring to.
    Over the space of a year or two years, she actually just gains weight.
    So she gets to I think 500 pounds or something.
    And as I was watching it, you’re watching someone who’s saying,
    I want to change my life, but then it’s coming on every day
    and saying, I’ve just gained three pounds, I’ve just gained another three pounds.
    And there’s almost this this like visible dissonance
    that you’re observing between this person saying they want to change their life.
    But clearly the actions that they’re then taking are like are different to that.
    And many people can relate to that feeling of I want to be this person.
    I mean, we’re coming up to like for anyone that doesn’t know, we’re recording this
    in December, so New Year’s resolutions around the corner.
    Everyone’s going to say to themselves who they want to become.
    But it’s easier said than done.
    I think one seven, eight, eight percent, nine percent of New Year’s resolutions will stick.
    Yeah. So is it just a case of starting small?
    Or is there any other tricks to discipline that you can offer?
    It’s starting small and realizing that all of our lives are about habits,
    not goals, but what are the habits that make my goal a byproduct?
    Everything is about byproducts in your whole life, whether you know it or not.
    So instead of setting goals, set like the byproduct.
    What are the byproducts I want to have for this year?
    And then what are the habits that make that up?
    So what the big mistake most people make is they see somebody like you.
    You go to the gym very often.
    You probably eat really clean.
    I know you don’t drink alcohol because I brought you a flask and gave it to your team.
    But.
    Boss, they took it.
    They did.
    Right.
    So somebody who doesn’t live a very disciplined life would look at you
    and say, God, I want to be like Stephen.
    He’s got all this discipline is going to the gym.
    But they don’t understand that you go into the gym, isn’t discipline.
    It’s a habit.
    So you’re not like forcing yourself to go do something.
    You’re doing something that’s a habit for you.
    The discipline only is necessary.
    You only need like a teaspoon of it at the very beginning to get this habit started.
    So start micro habits first and then bigger habits.
    So the discipline is not something that you should be seeing.
    If you’re seeing someone eat healthy and go to the gym, do all the stuff you want to do.
    Those are habits and that person, you’re you’re not seeing a discipline at work right there.
    You’re seeing a habit.
    The discipline was just at the beginning.
    And I think if more people knew that, that you’re just exercising
    a little discipline at the very beginning and then it’s just that’s just what you do.
    It’s like somebody who sees someone brushing their teeth every day.
    Like, wow, that’s so much discipline.
    It’s just what we do.
    It’s a habit.
    There’s an interesting part of this.
    Like habit equation, you could say, or like discipline equation, which is.
    The Y part.
    Which is like, why does this matter to you?
    And is it important to get really clear on why this thing matters to you,
    whether it’s the gym or like, because when I was playing
    around with this discipline equation idea for my last book
    and the kind of conclusion I landed at was that to be disciplined,
    you have to understand the reason why something matters to you.
    You can say that in other words.
    Plus the psychological reinforcement you get from the pursuit of the thing
    minus the, you could say, the psychological or perceived cost of the pursuit of the thing.
    So in the context of brushing your teeth, I think I know why it matters, right?
    Because if I don’t, then I have to go to the dentist.
    My teeth fall out.
    I look ugly, whatever it might be.
    Yeah.
    The, is it rewarding and fun to do?
    No, not really.
    And minus the cost of the pursuit.
    It takes two minutes.
    It’s not that bad.
    But when that nets out, the Y is stronger, thankfully on net than the cost.
    So the behavior happens.
    Yeah.
    But the key part of this equation here is the Y part.
    Like it’s not the key part, but it’s the central part is the Y part.
    Why does the thing matter to you?
    Yeah.
    And, and how much Y?
    Like how big is the Y?
    Yeah.
    Because if, if the Y is, I need enjoyment in the present moment, then no other Y will
    be bigger, no discipline Y will ever be larger.
    The only Y will be, why am I eating these Cheetos right now?
    Or why am I drinking 20 beers every night?
    Because that’s the only Y.
    So I think once the Y starts edging its way into the future, that’s, that’s the
    moment where you break the discipline spiral and you get out of that because
    your Ys are extending into time that hasn’t happened yet.
    Does that equation stack up for you saying this?
    I like it a lot because I’ve been trying, I’ve been saying it.
    I wrote about this in my book.
    The whole idea is Y plus like, you could say reinforcement minus you could say
    cost just to simplify it.
    Yeah.
    But is there anything missing from this equation?
    Do you think, is there anything?
    I said it to Simon Sinek and he went, let’s try it out.
    And he talked to me about taking his bin out in the morning.
    Like taking the bin out for like the bin men.
    And it kind of holds up because he’s, so the Y is if I don’t take the bin out, then
    I’m going to get fined and my bin isn’t going to overflow.
    Pretty strong motivator.
    Yeah.
    The reinforcement, there’s no reinforcement.
    Getting out of bed at seven AM to take your bin out, it’s not nice.
    Yeah.
    The cost is also significant getting out of bed.
    But the Y still, so it’s Y plus, you could say like Y plus the psychological
    reinforcement from the pursuit of doing it.
    So DJing, really fun for me.
    I would say there’s, it would be divided by the cost of inaction.
    The cost of inaction would, would either add to it, but it’s always going to be
    your perception of the Y, your perception of the cost and your perception of the
    cost of inaction.
    And all of that is going to be about, can I use, can I leverage my focus, the
    mammalian brain’s focus?
    Can I leverage authority over myself in some way over that mammalian part of my
    brain, force myself out of bed, force these habits to start developing.
    And then tribe are my friends involved.
    Have I made a public agreement about something?
    And then the emotion, which I think would be the Y and like that’s the
    emotional driver that animal can understand you visualizing yourself better.
    Like looking with a six pack or whatever it is, but printing it on a vision board.
    This is why I think vision boards are so important.
    Not because we’re manifesting something out of the universe.
    Maybe it is, but we’re definitely showing something that a dog can understand.
    It’s imagery and dog, dog can understand images.
    So we’re routinely exposing ourselves to these vision boards on a very regular
    basis.
    And if you follow the brainwashing formula, which is focus, emotion, agitation and
    repetition, it spells fear.
    And that is the best way to brainwash yourself to form these new habits and goals.
    So how can I get myself to focus?
    How can I build the emotion, which is the Y recurring emotion, not just one at the
    very beginning, how can I continue to make it emotional?
    Or maybe I can make the cost of inaction emotional.
    They’re making by the app that makes me look fat or one of those things.
    And then agitation is if I’m waking up habituation, which you just talked about,
    if I’m waking up with the same house every day that I’ve been fat in, let’s say I
    wanted to lose weight or whatever, the same house every day that I’ve lived X way in.
    I’m seeing the same hallway, same rug, same couch, everything looks the same.
    My brain says, Oh, I’m here.
    I’m going to follow that script.
    Because our brain writes scripts for us to save us time.
    So agitation means I’m going to disrupt my environment so much.
    And so often that my brain has no chance to default to an older script.
    So I have clients that repaint their house, they rearrange their furniture, they
    change up their wardrobe a whole lot, they get a completely new haircut.
    So they’re not even looking at the same person in the mirror anymore.
    They do everything you can to disrupt that rhythm.
    It’s exactly what we would do with a detainee if we were trying to brainwash
    someone who is in an intelligence interrogation.
    So I’m disrupting environment like crazy.
    And what would we do with a dog?
    Are we going to let it do everything it’s always done?
    We’re going to change that environment.
    We’re going to change the behavior, change the lease, change the collar.
    So it’s not, not everything exactly the same.
    And then repetition.
    Repetition, which is just repeating the same thing over and over.
    So like if even just coming to the vision board, uh, the last client, I had, I
    had him go to Best Buy and get a 70 inch TV and then get one of those cheap
    tablets, those 300, $200 tablets and just duct tape it to the back of the TV and
    put his vision point, vision board on that thing.
    It’s like 900 slides of just nonstop photos, but it runs 24 hours a day in his
    office, even if he’s not there, he walks in the morning, it’s on nonstop repetition.
    Cause him having to turn it off at night means he’s got another point of discipline.
    I’ve got to turn that TV on, start that little PowerPoint thing.
    Um, but that’s nonstop and it’s just nonstop exposure.
    So can I generate focus and that’s a lot of focus on, on the goals.
    Then there’s emotion.
    You’re, you’re seeing all of that agitation, which is disrupting my life
    patterns and repetition, which is just over and over and over.
    How can I re expose you to the same stimuli?
    I re expose myself to the same stimuli.
    Interesting.
    So I should keep a vision board.
    I, I think always think with your goals, like how would I show these goals to my dog?
    How would I show these goals to my dog?
    And how would I let my dog know shit’s going to change around here?
    I’m going to move stuff around.
    I’m going to make everything different.
    I’d move his bed.
    Um, is there anything else that we haven’t covered yet in terms of your work here?
    That is important for us to know.
    I will give anybody listening one big piece of advice that I’ve passed down
    to my kids and maybe just make this a final piece of advice is if you are
    exposed to a product that can’t tell you the problem that they’re solving, you
    need to be terrified, absolutely terrified.
    So like if I look at DoorDash or Uber Eats, they get food to me faster.
    I don’t have to leave my house.
    I don’t have to do anything.
    I can continue writing my book or doing something on my computer and the food
    just shows up.
    They tell you the problem that they’re solving, right?
    Look at Amazon.
    They can tell you all the problems they’re solving, but you look at something
    like Apple vision pro.
    They can’t tell you.
    You will never see it.
    You see all the problems that a MacBook solves.
    This, this camera does all this, does all these things.
    It helps you get this done faster.
    When you look at Facebook meta, these AR goggles, none of them will ever
    tell you the problems that they’re trying to solve because it’s loneliness.
    And people needing to anesthetize themselves from being in their own life.
    And we are in a loneliness epidemic right now in the midst of all this.
    We’ve never been more connected, but we’ve never had more loneliness
    than is in the world right now.
    So, and there’s so many products that are out there that are, that seem great,
    but they can’t articulate what they’re really solving.
    And it’s usually loneliness, boredom, or a need to anesthetize myself.
    So I don’t have to think about my life.
    I don’t have to be in my life.
    And that should be one thing.
    If I could just program into everyone’s head, be so, I did this to my kids.
    Just be so, so scared and so cautious when I see a product or an app or anything
    that’s not openly advertising the problem that they’re solving.
    I mean, there’s a lot of entertainment apps, right?
    At the moment for young kids and social networks.
    Fine for boredom.
    Is boredom a problem?
    It might be, but cause I’m trying to distinguish between like,
    is TikTok solving a problem for a young kid?
    Right.
    So that might be solving loneliness instead of boredom.
    And I think TikTok does not talk about solving any problem.
    It’s like a casino, isn’t it?
    For the dopamine.
    Yeah, it’s so bad.
    And they use some, they use a hypnosis technique, not just TikTok.
    This is everybody called Fractionation, which is where you bring somebody up.
    And like, so like, you’ll see one of those videos of a grandpa holding his
    grandbaby, you know, like that, that makes you almost cry.
    Have you ever cried just watching like a 60 second Instagram reel?
    Yeah, I have to, man.
    And I feel stupid.
    I’m by myself watching a 60 second video.
    But like, they’ll pull you down into that, then they’ll, they’ll punch you
    back up like two videos later and you’ll start to notice this.
    Two videos later, it’ll be a riot.
    Someone robbing a store, fistfight, a car going way too fast, flipping
    off the road, an airplane almost scratching.
    So they get you up and down and up and down.
    And the more I can do that, this is proven that that ramps up suggestibility.
    Dr. Milton Erickson did studies on this in the 1960s.
    And that increases your level of suggestibility, like 10 fold.
    The more I can get you up and down, up and down.
    And what happens after you get like four or five cycles of up and down?
    You get an ad.
    And it’s so reliable.
    And I didn’t realize it was happening until my wife said, why are you buying
    shit off Instagram ads?
    Like once a week.
    And I was working on me.
    So I was buying stupid shit that was on Instagram ads.
    And then I finally set time limits on those apps.
    Set time limits on those apps.
    Yes.
    Yes.
    My wife has the passcode to unlock the whatever it’s called.
    Screen time, the iPhone screen time.
    But I’m a, I’m a brainwashing expert.
    And I am personally terrified of short form social media like that.
    And I’m not immune.
    And I’m one of the best in the world.
    And I am not immune to it.
    And I think that should be a stark warning for a lot of people.
    What’s the cost though?
    What’s the cost of the life in your view of the living this kind of life where,
    you know, we go home and we just like burn our brains out with these social
    media apps and fry our dopamine receptors.
    Is there like a cost?
    Yeah, I think the cost is increased loneliness.
    And the, these apps, any app that sells ads has two main goals.
    Number one, and all advertising shares these two main goals.
    Number one, make you compare yourself to other people in unhealthy ways.
    Number two, make you think, I am not enough.
    And we see that everywhere.
    I’m not enough and I’m comparing myself to other people.
    And it gets us into an us versus them.
    Then it traps you into a corner of confirmation bias.
    Whatever you think, I’m going to show you this group of 150 people that agree
    with you, no matter how stupid, how radical, how absolutely bizarre your ideas are.
    Let me show you all of these people.
    And then you start thinking the whole world’s like that.
    So really quickly, what happens when we conglomerate people together?
    Like, I’m, I’ve only been in New York once in my life, but we’re in New York
    right now looking at my hotel.
    I was like, struggling to find a piece of nature.
    Like, I think I have more trees on my property than they’re in the whole city here.
    So on the whole, when you squeeze people together, have you heard of the bystander
    effect? I have heard of it, but please.
    So they, there’s a very good experiment that was led by Dr.
    Phillips and Bardo that they did at Liverpool Street Station.
    Oh, in London, in London.
    Yeah. So right at Liverpool Street, there’s this, there’s a video on YouTube
    and it’s fair use if you want to overlay like an image of what this looks like.
    But at Liverpool Street Station, there’s three or four steps to get up to the main.
    So from the street, there’s a curve and then there’s three or four steps.
    And this woman laid out on the ground, wearing like a normal skirt and top.
    And I think 395 people either walked by her or stepped over her.
    And then they did it with a guy, and then they did it with a guy.
    He’s holding a beer and he’s asking for help.
    And they changed all these variables, but it’s happened in New York City before.
    There’s a woman named Kitty Genovese in the 60s.
    I think just two blocks from here, who was stabbed to death in front of like 55
    witnesses, don’t quote me on that number and no one called the police until much,
    much later, mostly because everyone thought somebody else would act.
    But if I described to you saying, I’ve watched a person get stabbed
    and three people just watched and they watched it happen,
    would you say that that’s psychopathy?
    That’s a psychopath.
    So these large cities and stuff and the apps that are messing with
    the social part of our brain that makes us think the tribe is way bigger
    than our brains are made to handle causes this almost psychopathic behavior.
    Which the bystander effect has been proven hundreds of times as an experiment.
    Is that because if I’m logging on to social media, I’m becoming desensitized to this kind of thing.
    But also, if you live in London, you get quite accustomed to seeing someone that is homeless.
    And so in that case of seeing someone rolling on the Floyd Liverpool Street Station,
    you might have seen it before, and it might have just been someone who was homeless
    or struggling with something, some kind of addiction or something.
    So you’ve become somewhat desensitized to it.
    Is that so you are getting desensitized to it.
    But your brain is made to hold small tribes of a couple hundred people.
    And the moment that tribe expands into something your brain can’t imagine,
    you are no longer relying on reputation from anyone.
    You don’t care what other people are thinking about you.
    And the moment that stops,
    your brain says, “I don’t have the capacity to worry about everyone that I see.”
    So empathy disappears.
    Like you walk down these streets here in New York, their empathy is zero for you.
    No matter what’s happening, you walk through a country town, it’s like 1,500 people.
    The population of the town I live in is 2,200.
    And if you get cut on the arm or like you stumbled, four cars will stop.
    People get out of their cars to figure out what’s going on.
    ‘Cause our brains can handle smaller tribes.
    The moment we get flooded with all of these things,
    all of these people that we can’t possibly care about everybody, empathy disappears.
    The second aspect of this is, if we’re surrounded by environments that our ancestors
    would be absolutely scared of and confused by, we start developing problems in our brain.
    Depression, loneliness, suicide, through the roof, in life.
    Loneliness, suicide, through the roof, in large cities.
    Every time.
    There’s no exception.
    And I think the same thing happens when we put stuff ourselves.
    Our ancestors’ cells don’t recognize.
    You had the glucose queen on here recently talking about some of this.
    We’re putting unnatural stuff into our bodies.
    You had a toxicologist on here, I think, talking about this too.
    That goes into our bodies.
    Our ancestors don’t know what that is.
    And our bodies can’t process it.
    It turns into disease.
    It turns into mental disease when our bodies can’t process everything that’s going on around us.
    So in my theory, and this is just my theory,
    the further we’re separated from nature, we find disease, mental and physical.
    Amen.
    We have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question for
    the next guest, not knowing who they’re going to be leaving it for.
    The question left for you is, how can we consistently feel and appreciate the blessings in our lives?
    And this is interesting because you talked about gratitude earlier on.
    Yeah.
    I think if mindfulness has become a trope, now it’s just kind of become overused on the internet.
    And it’s one of the, I think it’s a superpower.
    Just learning present tense mindfulness of just being in this moment.
    And I think if you, one of the fastest ways to get good at just enjoying the moment
    is to be so self forgiving that it’s almost delusional.
    It’s the best advice that I could give somebody.
    Be delusionally self forgiving about everything.
    What does that mean in reality?
    Give me an example.
    Most people look back with regret and shame.
    I shouldn’t have done that or I should have done that.
    I can’t believe I embarrassed myself.
    I can’t believe I, you know, did that thing in front of those people.
    Get so forgiving of everything that you’ve ever done of yourself that it is like delusional
    to the point where it’s just crazy.
    And you’re thinking, I shouldn’t forgive myself for that.
    You get to a point where everything is fine and it’s just hilarious.
    If you get to that point, your ability to stay in the present
    and not stuck in the past will 10 X overnight.
    Just the ability to be delusionally self forgiving.
    How does that keep you out of thinking about the future though?
    Because thinking about the future is great, especially once we follow that discipline practice.
    And we’re putting concern forward and gratitude backwards.
    You wrote a book called phrase seven, which I hear is being turned into a TV series.
    Which you’re going to feature in.
    As a bartender.
    As a bartender.
    And this is being released next year?
    For 25 seconds.
    All right, okay.
    Better than nothing.
    And this is being released next year?
    We’re hopeful.
    Yeah.
    What’s your, what is the book about phrase seven?
    It is a fictional book about mind control, hypnosis, brainwashing,
    and how those things are being used on our population.
    But also about how you can recognize it.
    And even how you can use some of those techniques in your everyday life.
    But it’s kind of like a mix between 24 and suits.
    Okay.
    Yeah.
    If you want those suits.
    And if I, if I want to learn more about your work and I want to get,
    I want to go further into everything that you do.
    Where’s the best place for me to go?
    Just our homepage, which is NCI.
    Which is our Neurocognitive Intelligence, NCI.University.
    NCI.University.
    Yeah.
    And right at the very bottom of that page, I’ll put a link that says CEO.
    That has anything that I talked about here as well that people can download.
    And this book here, is that available on the website?
    The paperback version of that is, yes.
    Okay.
    The paperback version.
    The same, but it’s the same stuff, right?
    Yes.
    Exactly.
    Cool.
    Chase, thank you.
    It’s so unbelievably fascinating.
    I get the impression that I could talk to you probably for 20 hours, maybe.
    I feel like this conversation could have been 20 hours long,
    because I feel like we’re just scratching the surface.
    Because I guess at the end of the day, everything is about humans.
    It is.
    You know, every, every gold dream problem I have in my life,
    it could actually be just distilled down to some kind of human challenge.
    With my girlfriend, with, you know, businesses, Iran, etc.
    Even with like being a host of a podcast, it’s all human beings.
    So that’s why I’m so hungry to learn more.
    Because it’s clearly like the singular skill that’s going to unlock all of the things that I care about.
    And that’s why as well, like when you talk about some of these studies,
    the Milgram study and a bunch of them in school, I was obsessed with these things.
    I still remember the studies that, like the Milgram study that they just changed my life
    and my thinking in so many ways.
    And as I grew up and I became, you know, I did like a call center stuff
    and then like business and leadership in our podcast.
    It’s all there.
    It’s all been human.
    It’s all there every step of the way.
    It’s been about the same things, even, you know, running businesses now,
    the Milgram study or the, when I was in the call center,
    the Milgram study was still pertinent or as a podcast host,
    the Milgram study is still pertinent because it’s once again, just dealing with humans.
    And that’s what you’re helping people to unlock.
    So thank you for doing what you do.
    Absolutely.
    And for the many, you know, you’ve got a lot of raving fans online.
    I thank you on behalf of all of them as well.
    And if anyone wants to go check out the YouTube channel,
    which is really fascinating because I’ve watched you many, many, many,
    many times breaking down moments in society and culture.
    And looking at those moments through the lens of behavioral factors and body language
    and things like that to help you interpret what was going on in that moment.
    It’s incredibly illuminating and it’s incredible.
    It’s entertainment at the end of the day.
    It’s fantastic.
    Thank you so much, Chase.
    Thanks, Stephen.
    When it comes to food, I trust my gut and I trust Zoe,
    a business I’m an investor in and today’s sponsor of this podcast.
    All the nutritionists I’ve spoken to have highlighted
    just how misleading information is out there when it comes to food.
    Take healthy halos, the claims you see on packaging that say things like low sugar
    and nothing artificial are often a sign of foods to avoid.
    Have you ever noticed a health claim on fresh fruit?
    You probably get my point.
    Understandably, there’s loads of distrust out there.
    Who should you turn to for accurate information?
    I use Zoe, which is backed by one of the world’s largest microbiome databases
    and most scientifically advanced at home gut health tests.
    Zoe gives you proven science whenever you need it.
    As a Zoe member, you’ll get an at-home test kit and personalized nutrition program
    to help you make smarter food choices that support your gut.
    To sign up, visit zoe.com and use my code Bartlett10 for 10% off your membership.
    That’s zoe.com/Bartlett10.
    Trust your gut, trust Zoe.
    [Music]
    Vì Nia đang có những quyết định cho năm mới, tôi nghĩ chỉ có 9% quyết định được thực hiện, vậy bạn có lời khuyên nào cho tôi không?
    Được rồi, giả sử tôi muốn giảm cân.
    Điều đầu tiên là nhận ra rằng cuộc sống của chúng ta đều xoay quanh thói quen, không phải là mục tiêu.
    Khía cạnh thứ hai trong điều này là một trong những chiến lược hiệu quả nhất để “tẩy não” bản thân nhằm hình thành những thói quen mới này.
    Và đó là…
    Chase Hughes là một cựu quân nhân đã trở thành chuyên gia nổi tiếng thế giới trong lĩnh vực phân tích hành vi và ảnh hưởng con người.
    Ông đã đào tạo các đặc vụ mật vụ, lãnh đạo Navy SEAL, giám đốc điều hành và các quan chức chính phủ để làm chủ giao tiếp, phát hiện hành vi và thuyết phục.
    Bạn có thể xem xét ba yếu tố mỗi lần để xác định lý do ai đó thành công hoặc thất bại.
    Yếu tố đầu tiên là sự tự chủ, nơi chúng ta xem xét sự tự tin, ngôn ngữ cơ thể, kỷ luật và quyền lực.
    Và chúng ta biết rằng mọi người có phản ứng rất mạnh mẽ với quyền lực.
    Nhưng làm thế nào chúng ta tự thiết lập quyền lực?
    Quyền lực được tạo thành từ năm yếu tố, và đó là…
    Yếu tố thứ hai là mức độ quan sát của họ.
    Và có năm chữ C mà chúng tôi nói đến trong việc profiling hành vi, mà chúng tôi sẽ đi sâu vào.
    Nhưng ví dụ yêu thích của tôi và một trong những cách nhanh nhất để đánh giá một con người khác là tần suất nháy mắt của họ.
    Nếu tôi bắt đầu thấy tần suất nháy mắt của ai đó tăng lên, tôi biết rằng tôi cần phải thay đổi chủ đề ngay lập tức.
    Thú vị.
    Và thứ ba, mức độ giao tiếp của họ.
    Và nếu bạn muốn học cách bắt đầu một cuộc trò chuyện hoặc tiếp tục một cuộc trò chuyện, đây là dành cho bạn.
    Nó phụ thuộc vào việc hiểu loại người mà bạn đang đối diện.
    Bây giờ hãy phân loại mọi người thành sáu nhóm, điều này sẽ ảnh hưởng đến cách tốt nhất để nói chuyện với những người đó, mà chúng tôi có thể đi sâu vào nếu bạn muốn.
    Xin vui lòng.
    Được rồi, số một.
    Còn về cách thắng một cuộc tranh cãi thì sao? Những điều gì tôi chắc chắn không nên làm?
    Vì vậy, sai lầm lớn mà hầu hết mọi người mắc phải là, đừng làm vậy.
    Tôi thấy thật thú vị khi khi nhìn vào hậu trường của Spotify và Apple cũng như các kênh âm thanh của chúng tôi, phần lớn mọi người xem podcast này chưa nhấn nút theo dõi hoặc nút đăng ký, bất kể bạn đang nghe ở đâu.
    Tôi muốn đề nghị bạn một thỏa thuận.
    Nếu bạn có thể giúp tôi một ân huệ lớn và nhấn nút đăng ký đó,
    tôi sẽ làm việc không mệt mỏi từ bây giờ đến mãi mãi để làm cho chương trình này ngày càng tốt hơn.
    Tôi không thể nói hết được nó giúp ích như thế nào khi bạn nhấn nút đăng ký.
    Chương trình lớn lên, điều này có nghĩa là chúng tôi có thể mở rộng sản xuất,
    mời tất cả những vị khách mà bạn muốn thấy, và tiếp tục làm điều mà chúng tôi yêu thích.
    Nếu bạn có thể giúp tôi ân huệ nhỏ này và nhấn nút theo dõi, bất cứ nơi nào bạn đang nghe điều này, điều đó sẽ có ý nghĩa rất lớn với tôi.
    Đó là ân huệ duy nhất tôi sẽ từng yêu cầu bạn.
    Chase Hughes.
    Bạn là ai và sứ mệnh của bạn là gì?
    Tôi là một người chuyên về hành vi.
    Chuyên gia hành vi và tôi nghĩ tôi chỉ muốn dạy mọi người rằng có một thế giới hoàn toàn mà những người khác không thể nhìn thấy, không có quyền truy cập vào, và tôi nghĩ trong 10.000 năm lịch sử được ghi chép,
    bạn có thể nhìn vào bất kỳ sự kiện nào hoặc bất kỳ nhà lãnh đạo nào của bất kỳ quốc gia nào và tất cả những gì định hình kết quả của các tình huống đều là các yếu tố con người.
    Không quan trọng liệu có rối ren kinh tế, có người đang bực bội về nền kinh tế, có đổi mới công nghệ hoặc AI đang diễn ra, tất cả đều đến từ tương tác giữa con người.
    Và liệu bạn có thể quản lý bản thân, bạn có phải là một nhà lãnh đạo giỏi, ai là những nhà lãnh đạo tốt, và ai có thể thuyết phục mọi người cảm thấy theo một cách nào đó.
    Và bạn làm điều này cho ai?
    Tôi nghĩ tôi làm điều này cho những người đã trải qua một giai đoạn trong cuộc sống của họ nhận ra rằng có một lợi thế vô hình mà một số người khác có.
    Những người thành công có thể có một lợi thế nào đó mà họ không thể nhìn thấy một cách cụ thể.
    Và tôi nghĩ việc cho họ thấy rằng đây là một trong những đòn bẩy lớn nhất mà bạn có thể kéo trong cuộc sống của mình là điều thú vị và bổ ích nhất để thấy.
    Một ai đó trải qua sự chuyển đổi này để nhận ra rằng những thứ hành vi con người này chi phối các kết quả trong cuộc sống.
    Khi bạn nói điều này, bạn đang đề cập đến hành vi con người và hành vi con người, có phải như một tập hợp kỹ thuật không?
    Có phải là một hình thức tâm lý học không?
    Điều này là gì khi bạn nói từ này?
    Khi tôi nói hành vi con người, tôi có ý rằng khi một người thành công hoặc trở thành một kẻ thất bại, bạn có thể xem xét ba yếu tố mỗi lần để xác định lý do ai đó thành công hoặc lý do họ thất bại.
    Đó là mức độ tự chủ của họ, mức độ quan sát của họ, ví dụ như họ có thể đọc tình huống không?
    Họ có thể đọc người mà họ đang thực sự nói chuyện và mức độ giao tiếp của họ không?
    Họ có thể nói một cách có sức ảnh hưởng không?
    Họ có thể nói về các kết quả theo cách truyền cảm hứng và động lực cho mọi người không?
    Và họ có thể giao tiếp theo cách thuyết phục khiến mọi người cảm động không?
    Và bạn làm việc với ai?
    Nhiều cơ quan chính phủ, đặc biệt là, tôi đã làm việc với các cơ quan tình báo.
    Tôi đã làm việc với phòng hoạt động tâm lý, quân đội Mỹ, đó là lệnh đặc nhiệm.
    Tôi đã đào tạo nhiều lãnh đạo hải quân Mỹ hiện nay và rất nhiều dân thường là cơ sở chính của khách hàng của tôi hiện tại.
    Bạn làm gì cho các đặc vụ tình báo?
    Khi chúng tôi nói chuyện với các đặc vụ tình báo, điều đầu tiên mà chúng tôi đào tạo cho họ là nhận diện hành vi con người.
    Và chúng tôi cũng dạy về việc thẩm vấn và chúng tôi có xu hướng dạy rằng nếu tôi đang thực hiện một cuộc thẩm vấn, nó cũng giống như khi tôi là một sĩ quan tình báo ở đâu đó đang cố gắng thuyết phục ai đó do thám nước của họ cho chúng tôi.
    Cả hai điều này đều liên quan đến việc thuyết phục ai đó làm một cái gì đó không thực sự là lợi ích tốt nhất của họ.
    Vậy khi điều này được đưa ra, đó thực sự là nơi mà chúng tôi gặp nhau ở điểm giao nhau.
    Bạn có thể thuyết phục ai đó làm một điều gì đó mà họ, A, thường sẽ không làm, đó có thể là bán hàng, bởi vì thông thường họ sẽ không làm điều đó.
    Hoặc B, trong thế giới thẩm vấn, tôi có thể thuyết phục bạn làm một điều gì đó mà bạn không muốn làm vì điều đó không phải là lợi ích tốt nhất của bạn, như thú nhận về một tội ác hay cung cấp thông tin tình báo hay điều gì tương tự. Và đó là nơi mà chúng tôi thực sự thực hiện rất nhiều khóa đào tạo cho cảnh sát và chính phủ. Bên cạnh tôi, có một cuốn sách khổng lồ có tên là Hướng Dẫn Vận Hành Hành Vi. Có lẽ đây là cuốn sách lớn nhất mà tôi từng thấy.
    Khối lượng kinh nghiệm nào đã góp phần vào tác phẩm này? Cuốn sách đó chính là cả cuộc đời tôi. Có lẽ khoảng 30.000 đến 40.000 giờ nghiên cứu về những thứ này, mọi kỹ thuật mà tôi đã từng học hoặc dạy, mọi phương pháp mà chúng tôi đã từng sử dụng cho các cuộc thẩm vấn, thuyết phục hoặc ảnh hưởng. Tất cả những điều đó đều có trong Hướng Dẫn Vận Hành Hành Vi. Và tôi đã viết cuốn sách đó và chúng ta có thể bàn về nó ngay bây giờ nếu bạn muốn.
    Tôi đã nhận được chẩn đoán về tình trạng não mà tôi nghĩ rằng tôi sẽ mất trí nhớ và tôi rất tuyệt vọng. Tôi chỉ tự hỏi liệu gia đình tôi có thể tự nuôi sống mình không. Vì vậy, tôi muốn đặt mọi mảnh kiến thức mà tôi đã từng tạo ra hoặc nghĩ ra cho bất kỳ nhân viên chính phủ nào, mọi thứ, tất cả lên bàn. Và đó chính là mục đích của cuốn sách này. Nó chỉ là sự tổng hợp của mọi thứ.
    Và bạn đã phục vụ trong quân đội phải không? Tôi đã phục vụ trong 20 năm. Điều gì là điều phổ biến nhất mà mọi người đến với công việc của bạn? Nếu bạn phải tổng hợp nó thành một câu, điều mà họ đang tìm kiếm trong cuộc sống cá nhân của mình. Đó sẽ là một người thiếu một ít quyền kiểm soát trong một khía cạnh nào đó của cuộc sống họ. Và thường thì họ nghĩ rằng họ cần kỹ năng. Hầu hết khách hàng của tôi đến với tôi và nói, tôi muốn kỹ thuật. Tôi muốn kỹ năng. Dạy tôi phương pháp để làm X, Y và Z. Tôi nên nói gì trên điện thoại? Hãy cho tôi một kịch bản bán hàng mới.
    Vì vậy, tôi có một mô hình gọi là mô hình ACSS mà tôi đã đào tạo cho toàn bộ nhân viên của mình. Mô hình ACSS đó đại diện cho quyền lực, sự thoải mái, kỹ năng xã hội và sau đó là kỹ năng. 90% người nói rằng họ cần nhiều kỹ năng hơn, nhưng những gì họ cần là quyền lực hoặc sự thoải mái. Và họ không thể cảm thấy thoải mái trong một cuộc trò chuyện. Vì vậy, tôi có thể nói chuyện với những khách hàng này và nói rằng tôi có thể chi ra 10 triệu đô la. Viết kịch bản thuyết phục tốt nhất cho bất cứ kết quả lý tưởng nào mà bạn có. Nộp cái đó cho bạn trên một chiếc đĩa bạc. Và nếu bạn không thoải mái trong cuộc trò chuyện đó, bạn sẽ không thành công.
    Tôi có thể đưa cho một người có lo âu xã hội và yêu cầu họ đọc cái này to lên. Đó không phải là Harry Potter. Chúng ta không đọc thần chú. Đó không phải là một phép thuật. Vì vậy, rất nhiều vấn đề của mọi người đến từ sự thoải mái, sự thiếu khả năng cảm thấy thoải mái trong một cuộc trò chuyện và mức độ quyền lực mà họ có thể có. Và tôi không có ý chỉ quyền lực theo cấp bậc. Tôi chỉ có ý nói đến quyền lực cá nhân, nhưng họ không biết điều đó. Họ nghĩ rằng họ cần nhiều kỹ năng xã hội hơn. Họ cần học cách nói chuyện nhỏ hoặc họ cần kỹ thuật nhỏ này.
    Vì vậy, mỗi khi một điều duy nhất mà tôi nói với mọi khách hàng là nếu tôi đưa cho bạn một danh sách kiểm tra bay ngay bây giờ cho một chiếc máy bay nhỏ, một Cessna 172, bạn có phải là phi công không? Không, việc có danh sách kiểm tra nhỏ này không mang lại cho bạn kỹ năng. Vì vậy, nhiều điều đó đến từ sự thoải mái. Và vấn đề mà rất nhiều người gặp phải là họ đang cạnh tranh với những người khác về chiều cao, về ngoại hình, về địa vị xã hội, tiền bạc, cấp bậc, sự tự tin, tất cả những thứ khác. Điều số một mà bạn cần so sánh bản thân với những người khác chính là sự thoải mái. Đúng vậy. Liệu tôi có thể cảm thấy thoải mái hơn người khác trong cuộc trò chuyện này không? Chính là vậy.
    Bởi vì não bộ của chúng ta tự nhiên được lập trình để cạnh tranh. Chúng ta không thể tắt sự cạnh tranh, nhưng chúng ta có thể thay đổi điều mà họ tập trung vào. Và nếu họ tập trung vào sự thoải mái, chúng ta sẽ thắng nhiều cuộc trò chuyện hơn. Sự thoải mái. Đúng vậy. Điều đó thể hiện như thế nào? Chẳng lẽ chỉ là cảm thấy thoải mái về thể chất? Đó là gì?
    Đúng, đó sẽ là sự thoải mái về thể chất. Vì vậy, một trong những thách thức mà tôi đưa ra cho mọi người là. Trong tuần đầu tiên của bạn, điều duy nhất tôi muốn bạn tập trung vào. Tôi sẽ không đưa cho bạn danh sách dài để nhìn vào điện thoại và phải đọc nó trước mỗi cuộc họp. Điều duy nhất tôi muốn bạn tập trung vào tuần này là liệu bạn có thể di chuyển chậm hơn những người khác trong phòng không. Chỉ vậy thôi. Chỉ cần điều chỉnh tốc độ cơ thể bạn. Nếu bạn đứng trong một cái hồ bơi, bạn sẽ di chuyển cánh tay và chân của bạn nhanh như thế nào nếu bạn đang ở dưới nước và hãy làm tốc độ đó trở thành giới hạn cho toàn bộ tuần này? Đó là tất cả những gì tôi muốn bạn tập trung vào. Điều đó tạo ra rất nhiều thay đổi trong tâm trí của mọi người vì chúng ta thay đổi cơ thể và chúng ta thay đổi cảm xúc của mình. Và có một điều mà nỗi sợ hãi sẽ làm. Nó làm tăng tốc độ cơ thể chúng ta. Vì vậy, nếu bạn thấy ai đó thực hiện những chuyển động nhanh chóng và bất thường, bạn đang thấy chủ yếu là nỗi sợ hãi hoặc căng thẳng trong cơ thể họ. Vì vậy, hãy cảm thấy thoải mái hơn trong một cuộc trò chuyện tương tác, ngay cả khi đó là qua điện thoại hay trực tiếp.
    Đúng, qua điện thoại, sẽ là nói ở một tốc độ bình thường và tự tin. Được rồi. Và sau đó bước hai là sự điềm tĩnh. Tôi có thể đưa bạn vào một nơi mà bạn có một chút sự điềm tĩnh và hai bên trái và phải của sự điềm tĩnh mà chúng ta có sự sụp đổ và chúng ta có tư thế. Vì vậy, chúng ta có một người làm cho bản thân mình nhỏ bé để người khác có thể cảm thấy thoải mái hoặc tôi làm cho bản thân mình lớn hơn để người khác có thể tránh xa tôi. Và chúng ta thấy điều đó trong mọi khía cạnh của cuộc sống. Như khi tôi bắt đầu kinh doanh hoặc khi tôi mới ra khỏi quân đội, những người này gọi cho tôi để mời diễn thuyết. Vì vậy, có một người gọi cho tôi và anh ấy hỏi, mức phí theo giờ của bạn là bao nhiêu? Tôi nói, sáu ngàn đô. Và tôi nói, đã bao gồm cả chi phí đi lại và tất cả những thứ đó. Và điều duy nhất mà anh ấy làm, anh ấy không nói gì trên điện thoại. Anh ấy chỉ nói, ừm. Chỉ vậy thôi. Anh ấy chỉ phát ra âm thanh đó và ngay lập tức tôi nói, oh, đúng rồi, nhưng chúng ta có thể giảm giá. Có lẽ chỉ cần năm ngàn đô. Chúng ta thậm chí có thể giảm giá 50 phần trăm. Tôi có thể thậm chí giảm giá 75 phần trăm vì bạn đang ở đây và tôi phải làm điều này. Tôi chỉ tạo ra lý do. Và tôi gần như đã đến mức thế này, để tôi trả tiền cho bạn.
    Tôi sẽ cho bạn một ít tiền nếu bạn đến, để tôi có thể nói trên sân khấu cho bạn. Và đó là sự sụp đổ. Vậy là tôi đang rơi vào sự sụp đổ trong một số lĩnh vực của cuộc sống. Tôi có thể chỉ biết cách tỏ ra trong một số lĩnh vực của cuộc sống. Và mục tiêu của chúng ta là thoát ra khỏi sự thao túng đó. Nhưng vấn đề mà hầu hết mọi người gặp phải, nếu tôi sống trong sự sụp đổ, thì giải pháp sẽ giống như đang tỏ ra. Và chúng ta thấy điều này ở những chàng trai học cách tiếp cận (pickup). Họ sẽ học cách tỏ ra vì điều đó ngược lại với những gì họ đang làm. Nó không phải là trung tâm mà tôi cần phải có mặt ở đó. Vậy trung tâm là gì? Đó chính là sự điềm tĩnh. Tôi sẽ nói rằng sự điềm tĩnh là sự kết hợp của những thứ tạo nên quyền lực và quyền lực được tạo nên từ năm yếu tố. Đó là sự tự tin, kỷ luật, lãnh đạo, lòng biết ơn và sự tận hưởng. Vì vậy, tôi có một bảng thống kê về quyền lực. Đây là ngày đầu tiên. Điều đầu tiên mà tôi đưa cho những người thông minh hoặc tôi có một người đàn ông sở hữu một đại lý ô tô, bất kể khách hàng là ai. Đó là bài đánh giá quyền lực. Nó đánh giá bạn dựa trên những điều đó. Và điểm thấp nhất của bạn là điều cản trở bạn thành công trong hầu hết các cuộc trò chuyện khi bạn cần thuyết phục ai đó. Và nó xác định rất nhanh chóng. Nếu tôi có thể đi sâu vào điều này hơn một chút, cách mà chúng ta sống cuộc sống ngoài màn hình, tôi chắc bạn sẽ đồng ý. Bạn vừa có Vanessa Van Edwards trên đó, nó thể hiện ra trong ngôn ngữ cơ thể của chúng ta. Nó không chỉ thể hiện trong ngôn ngữ cơ thể mà còn trong cách chúng ta thở, cách chúng ta nói, cách chúng ta thể hiện bản thân. Vì vậy, ngay cả khi tôi đọc bài viết đó trên LinkedIn về 19 cách để trông tự tin hơn và nó nói rằng, hãy có tư thế tốt hơn, ngồi thẳng lưng hơn, bắt tay, giao tiếp bằng mắt tốt hơn, tôi đã làm tất cả những điều đó và tôi trông rất chỉnh tề. Nhưng về nhà, tôi có một đống quần áo cao khoảng hai mét nằm ở phòng ngủ. Giường của tôi thì bẩn. Tôi có rất nhiều chén dĩa chất đống trong bồn rửa. Có một phần trong não chúng ta dường như dành riêng để nhắc nhở chúng ta. Tôi đang giả vờ ngay bây giờ. Và điều đó thể hiện ra bên ngoài. Vì vậy, dù chúng ta có làm điều đó một cách có ý thức hay vô thức, chúng ta đang tạo ra những cảm giác mãn nguyện và người khác. Vì vậy, công việc của chúng ta là tạo ra những cảm giác mãn nguyện tốt hơn. Và năm cách phổ biến nhất mà những điều này thể hiện ra trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta là cách chúng ta quản lý năm lĩnh vực trong cuộc sống. Đó là môi trường của chúng ta. Ví dụ: tôi có chăm sóc môi trường của mình không? Thời gian của tôi, vẻ bề ngoài, đời sống xã hội và tài chính của tôi. Bởi vì đó là năm điều mà chúng ta lo lắng trong tâm trí của mình gây ra những cảm giác mãn nguyện này. Bởi vì ai cũng đã có một cuộc trò chuyện mà mọi thứ bề ngoài trông thật tuyệt. Nhưng sau đó, chúng ta lại tự hỏi điều gì đó không đúng. Tôi không biết đó là gì, nhưng có điều gì đó trong người đó không đúng. Và tất cả chúng ta đều có chút kinh nghiệm trong việc nắm bắt năm phẩm chất mà tạo ra quyền lực là cách nhanh nhất để đạt được thành công trong cuộc sống của bạn và bắt đầu thay đổi cuộc sống của bạn một cách đáng kể. Thực sự, đó là yếu tố mà chúng ta có thể kiểm soát. Đó là môi trường của chúng ta, thời gian của chúng ta, vẻ bề ngoài của chúng ta, đời sống xã hội của chúng ta và tài chính của chúng ta. Đó là nền tảng có thể kiểm soát cho tất cả những điều khác mà chúng ta đã nói đến. Vâng. Đó sẽ là nền tảng dưới cùng của hình chóp nhỏ đó. Và phía bên trái xa của tam giác đó sẽ là sự tự tin, kỷ luật, lãnh đạo, lòng biết ơn và sự tận hưởng. Vâng. Và những yếu tố đó tự thân tạo ra cảm giác và giúp người khác thấy một người có thẩm quyền. Bạn đã nghe về thí nghiệm Milgram chưa? Ôi chao. Nó làm tôi nhớ đến một điều tôi đã đọc khi tôi 16 tuổi trong lớp tâm lý học trong sách giáo khoa. Có lẽ đã nghe. Đó là thí nghiệm mà họ khiến mọi người đi điện giật nhau. Vâng. Xin vui lòng giải thích. Được rồi. Hãy để tôi tóm tắt nhanh. Đó là Đại học Yale và tôi nghĩ là năm 1962. Yale đã chạy một quảng cáo trên báo. Nó nói, hãy giúp chúng tôi với cuộc nghiên cứu về việc học. Và chúng tôi sẽ cho bạn 20 đô la hoặc phiếu ăn trưa hoặc gì đó tương tự. Vì vậy, tất cả những tình nguyện viên này xuất hiện và có một người đàn ông cao trong áo lab. Một tờ giấy lớn chính thức ở đó. Và có một tình nguyện viên khác và bạn sẽ rút thăm. Một trong hai bạn là giáo viên, một trong hai bạn là người học. Vì vậy, hai bạn được dẫn vào một phòng. Bạn xem người học đó bị buộc vào bàn. Anh ta bị buộc vào máy điện giật này. Và mỗi khi anh ta trả lời sai một câu hỏi trong bài kiểm tra này, bạn phải điện giật anh ta. Bạn phải ấn nút. Và mỗi câu hỏi tiếp theo, bạn tăng điện áp lên máy này cho đến khi nó lên đến phía bên phải, XXX nguy hiểm điện giật nặng. Nhưng suốt thời gian bạn điện giật anh ta, bạn có thể nghe người đó gào thét ở bên kia bức tường. Anh ta đang kêu khóc và giữa quá trình đó, người đó đang đập vào tường. Anh ta nói, tôi có bệnh tim. Tôi không muốn làm điều này nữa. Tôi bỏ cuộc. Tôi không muốn tham gia thí nghiệm này. Và 90% trong số những người này sẽ quay lại với người mặc áo lab và người mặc áo lab thì bảo, xin hãy tiếp tục. Quan trọng là bạn phải tiếp tục thí nghiệm. Và họ cứ tiếp tục, tiếp tục và gần đến cuối thì không còn phản ứng nào nữa. Chỉ còn sự im lặng. Người đó thậm chí không phản ứng với câu hỏi. Và người mặc áo lab nói bất kỳ câu trả lời nào không có phải được xem như là câu trả lời sai, xin hãy tiếp tục. Và họ tiếp tục, tiếp tục và tiếp tục. Và bạn có thể xem một số video sai và bạn chỉ cần xem nét mặt của họ về cuối. Những nhà tâm lý học này ở đầu đã dự đoán ít hơn 1% sẽ làm đến cùng. Sáu mươi bảy phần trăm người đã đi đến cùng. Và 250 volt đủ để giết bạn. Một trăm phần trăm đã đạt được 250. Sự hiện diện của sự mới lạ và quyền lực đã làm mọi thứ. Nó khiến một người phạm tội giết người. Và tôi sẽ nói rằng tôi cho rằng điều đó khó hơn việc bán cho ai đó một chiếc xe. Và quyền lực đến trong ví dụ cụ thể đó đến từ việc đến trường đại học, mặc áo lab, v.v.
    Nhưng làm thế nào để chúng ta tự thiết lập quyền lực cho chính mình? Có phải quay trở lại những điều bạn đã nói về môi trường, hình thức, v.v., tài chính không? Vâng, có phải có những biểu hiện vật lý nào của quyền lực trong cuộc sống hàng ngày không? Sự chậm chạp trong chuyển động là một trong những điều phổ biến nhất. Vì vậy, chúng ta có sự chậm chạp trong chuyển động. Bên phải của tam giác quyền lực đó có năm chữ cái. Và nó đại diện cho chuyển động, hình thức, sự tự tin, kết nối và ý định; liệu ý định của chúng ta có thể nhìn thấy được không? Dấu hiệu bên ngoài của quyền lực là điều mà nhiều người thường tìm kiếm. Quyền lực trông như thế nào? Nhưng những gì chúng ta thực sự đang làm là, tôi muốn tìm hiểu các triệu chứng của quyền lực, chứ không phải nguyên nhân, vì tất cả những bài viết trên LinkedIn, những video YouTube đang nói cách để có thêm tự tin, cách làm X, Y và Z là cách để có được những triệu chứng này thay vì nguyên nhân của quyền lực. Vì vậy, những người có quyền lực thường ngồi thẳng lưng, nhưng họ không ngồi thẳng vì họ đọc một bài viết. Họ ngồi thẳng vì họ nhìn thế giới theo một cách nhất định. Và đó là sự khác biệt lớn giữa việc thay đổi thế giới quan của tôi và việc thay đổi tư thế của tôi. Đó là những kết quả rất khác nhau. Và chúng ta vẫn đang tạo ra những cảm giác bản năng trong con người. Tin tôi đi, bạn đã làm việc với nhiều người đến với bạn và họ có vấn đề quyền lực rõ ràng chưa? Có ví dụ cụ thể nào bạn có thể nghĩ đến mà bạn đã giúp ai đó thay đổi cuộc sống của họ không? Nhiều, hàng trăm. Cho tôi ví dụ yêu thích của bạn. Ví dụ yêu thích của tôi là một CEO lớn. Anh ấy ở Los Angeles và đã nhờ tôi về các kỹ năng. Anh ấy bắt đầu, tôi cần danh sách kiểm tra chuyến bay. Tôi không cần học bay. Tôi chỉ cần danh sách kiểm tra. Nhưng tôi mất một thời gian để dẫn dắt mọi người trở lại và nói, như là, hãy đi đến gốc rễ của vấn đề này, bởi vì bạn không thể chỉ đơn giản nói rằng bạn có vấn đề về quyền lực và sự thoải mái. Nhân viên của anh ấy sẽ công khai chế nhạo anh trong các cuộc họp hội đồng và những thứ như vậy, và anh không thích điều đó. Công ty của anh ấy đang gặp khó khăn rất nhanh. Và tôi đã giúp anh ấy trải qua quá trình này để xây dựng sự tự tin, kỷ luật, lãnh đạo, lòng biết ơn và sự tận hưởng, tất cả những điều đó. Và hãy tìm xem điểm thấp nhất của bạn trong năm điều đó là gì. Nếu tôi chỉ có thể tìm ra điểm thấp nhất của bạn trong danh sách năm điều đó, thì tôi biết điều gì có sức ảnh hưởng nhất mà tôi có thể làm. Vì vậy, nếu điều có sức ảnh hưởng nhất mà anh ấy có thể làm là sự tự tin, đó là điều đầu tiên mà tôi sẽ bắt đầu làm việc. Và ngay khi chúng tôi dẫn anh ấy qua quá trình đó, chỉ mất vài tháng và chúng tôi đã sử dụng rất nhiều liệu pháp thôi miên. Tôi đã sử dụng rất nhiều, thực sự là tôi đã sử dụng các kỹ thuật rửa não để giúp anh ấy. Vì vậy, đó là những kỹ thuật giống nhau. Và bạn biết rằng liệu pháp hành vi nhận thức cũng từng là một hình thức rửa não vào thời đó và liệu pháp phản ứng. Nhưng chỉ trong vài tháng, anh ấy đã từ khoảng, tôi nghĩ, sáu đến tám trăm ngàn một tháng lên bốn triệu một tháng. Tất cả nhân viên của anh ấy đều vào cuộc. Anh ấy đã có một sự chuyển đổi lớn. Vấn đề xảy ra khi bạn là một huấn luyện viên và bạn khiến cuộc sống của một người thay đổi nhanh chóng như vậy, họ phải có một cái cớ. Họ không thể quay trở lại văn phòng và khác biệt, đúng không? Vì vậy, họ phải nói rằng, điều này đã xảy ra với tôi, tôi đã có chuyện này. Vì vậy, đó là điều đầu tiên tôi làm với mỗi khách hàng là như một điều độc nhất. Bạn sẽ phải quay lại và nói với họ rằng có điều gì đó đã xảy ra đã thay đổi cuộc sống của bạn bởi vì bạn phải có lý do rằng bạn quay trở lại khác biệt. Vì vậy, việc chứng kiến sự chuyển biến đó thật là vô cùng bổ ích và tuyệt vời. Nhưng sự tự tin thường là điều mà bạn phải thay đổi đầu tiên với mọi người. Bạn làm điều đó như thế nào? Bạn thay đổi những gì đang diễn ra trong đầu của họ. Vì vậy, bạn có thể đã lên sân khấu trước một nghìn hoặc hai nghìn người. Bạn đã xuất hiện trên TV một thời gian. Ngay cả sau khi bạn đã thành công, bạn đã từng nghe thấy một giọng nói nhỏ nói, tại sao tôi ở đây không? Hay là, tôi có xứng đáng ở đây không? Vâng, ý tôi là, làm điều này là một ví dụ tiêu biểu về điều đó. Vâng. Vâng. Hoặc tôi đang giả vờ. Mọi người sẽ phát hiện ra rằng tôi đang giả vờ. Bạn có cảm thấy như vậy khi bạn là một người dẫn podcast không? Bởi vì bạn không có bất kỳ bằng cấp chính thức nào. Rồi mọi người bắt đầu nghe. Và rồi họ nghĩ rằng bạn biết bạn đang làm gì. Hoặc bạn thấy, tôi nghĩ tôi có thể điều chỉnh điều đó như một người dẫn podcast. Vâng. Và chúng không bao giờ biến mất. Vì vậy, sự khác biệt giữa một người tự tin và một người không tự tin là họ nghe những giọng nói đó như một sự thật. Còn tôi hoặc một người có sự tự tin thì nghe chúng như là hư cấu. Họ đều nghe cùng một thứ. Vì vậy, tôi đã nói, như là một câu chuyện ngắn, nếu bạn và tôi đang đi ăn trưa, tôi nói, Stephen, tôi sẽ đến đón bạn. Tôi đỗ xe trước nhà bạn. Bạn nhảy vào ghế hành khách, chúng ta bắt đầu lái xe. Và tôi đang nghe một cuốn sách nói về một quả bom hạt nhân phát nổ. Nhưng bên trong cuốn sách audio đó, có một bản tin giả về một quả bom hạt nhân phát nổ. Giả sử đó là một bản phát sóng BBC giả, hay điều gì đó tương tự đang diễn ra, có trong cuốn sách audio, chúng ta bắt đầu lái xe. Tôi thì thoải mái. Tôi tập trung vào con đường. Tôi đang tận hưởng những gì tôi đang làm. Nhịp tim của bạn tăng lên, bạn cảm thấy sợ hãi, amygdala của bạn đang hoạt động mạnh. Bạn đang ở trong một trạng thái khủng khiếp như, ôi chúa ơi, chuyện gì sẽ xảy ra với gia đình tôi? Chúng ta cùng nghe một bản tin giống hệt nhau. Chúng ta đang nghe những người phát thanh giống nhau vào cùng một lúc. Nhưng tôi biết rằng tôi đang nghe hư cấu và bạn đang lo lắng rằng đó là sự thật. Tôi không có ý định lấy bạn làm ví dụ, nhưng đó là cách dễ nhất để mô tả. Và sau đó thay đổi cơ bản cách mà bạn nghe thấy giọng nói đó. Và chín lần, tôi nghĩ mười lần trong mười. Giọng nói đó được phát triển khi bạn tám hoặc chín tuổi. Đứa trẻ đó đã làm gì? Và đây là điều mà tôi sẽ hỏi bất kỳ khách hàng nào. Đứa trẻ đó đã làm gì để kết bạn hoặc giữ bạn? Để bạn bè cảm thấy an toàn.
    Bây giờ chúng ta đã ở trong trạng thái an toàn, vậy làm thế nào tôi lại có cảm giác an toàn? Và tôi đã làm gì để nhận được phần thưởng? Đối với một số người, điều đó có thể là sự công nhận cho những đứa trẻ khác có xuất phát điểm không tốt trong cuộc sống; có thể nước hoặc thực phẩm đã từng là phần thưởng cho những đứa trẻ đó. Vì vậy, cách mà chúng ta giữ hoặc kiếm bạn bè, cách mà chúng ta nhận được phần thưởng khi còn nhỏ và cảm giác chúng ta phải làm gì để cảm thấy an toàn, tất cả đều phát triển như những ứng dụng nhỏ trong não của chúng ta hoạt động nền tảng suốt cuộc sống trưởng thành của chúng ta. Thông thường, khi còn là trẻ con, chúng rất tốt. Chúng có thể đã giúp chúng ta an toàn. Chúng có thể đã giữ cho chúng ta sống sót. Chúng có thể đã giữ cho chúng ta trong những vòng tròn xã hội này, nhưng tôi sẽ trở thành một người xấu đối với những người khác để họ không lại gần tôi. Hoặc tôi sẽ nịnh bợ những người có quyền như mẹ và cha. Để tôi nhận được chút công nhận và khen ngợi. Và điều đó trở thành một ứng dụng mà chúng ta mang vào tuổi trưởng thành mà không nhận thức được, không có sự đồng ý của chúng ta, không có sự nhận thức của chúng ta. Đứa trẻ nhỏ ấy mang những điều này vào tuổi trưởng thành và nó chỉ điều chỉnh. Vì vậy, tôi chuyển từ việc phải nịnh bợ một người mẹ tâm thần đến việc tôi sẽ nịnh bợ ông sếp mỗi ngày. Và mọi người biết tôi như là người nịnh bợ trong văn phòng. Vậy nên, những hành vi đó chỉ đơn giản là chuyển từ trẻ con sang người lớn. Và nếu tôi có thể bắt đầu hiểu điều đó, thì tôi có thể bắt đầu giúp người đó hiểu cách thay đổi cuộc sống của họ một cách cơ bản. Và tôi khiến họ trình bày những câu nói đó ra ngoài, ở nơi mà tôi muốn họ cảm thấy tức giận. Vậy nên, tôi sẽ khiến họ có một hình nền máy tính để bàn có chữ viết rằng, “Tôi không xứng đáng với tiền bạc, tiền bạc là dành cho những người khác.” Chỉ để làm cho não của họ thấy điều đó ngu ngốc như thế nào một cách thường xuyên và đặt nó lên một poster động lực. Phần thứ hai là, bất kỳ ai tự tin đều có một kỳ vọng tổng quát về những kết quả tích cực, không cụ thể, nhưng mọi thứ sẽ ổn thôi. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Vì vậy, nếu tôi có thể làm điều đó, bạn có thể thay đổi cuộc sống của ai đó một cách cơ bản. Điểm cuối cùng dẫn đến kỷ luật là tôi cần khiến bạn hình thành một mối quan hệ với bản thân tương lai của bạn. Bởi vì mọi thứ diễn ra trong cuộc sống của chúng ta đều liên quan đến bộ não bò sát, phần chậm hơn của bộ não của chúng ta ở đây. Và nó không nói tiếng Anh. Không có bất kỳ sự khẳng định nào có thể xuyên thủng rào cản đó. Không có kiểu như, tôi sẽ đọc một câu trích dẫn trên tường hay một slide PowerPoint nào đó sẽ thay đổi hành vi một cách cơ bản. Bạn phải thay đổi phần động vật, phần mammalian của bộ não. Vậy câu hỏi tôi hỏi tất cả mọi người mà tôi đang đào tạo là, làm thế nào tôi sẽ dạy một con chó? Làm thế nào tôi, làm thế nào tôi sẽ cho thấy mục tiêu của mình? Nếu tôi đang đặt ra mục tiêu cho năm tới, làm thế nào tôi sẽ thể hiện điều đó với một con chó? Bởi vì tôi phải hạ xuống mức một động vật có vú. Vì vậy, cách nhanh nhất để làm điều đó là thông qua các phương tiện trực quan. Tôi có tất cả khách hàng của mình tải ứng dụng này về. Tôi không thể nhớ tên của nó, nhưng có lẽ có đến một trăm cái. Nhưng nó làm cho bạn trông như 95 tuổi. Đúng. Và bạn chỉ toàn là nếp nhăn. Nó làm cho nhiều tóc của bạn biến mất. Và tôi khiến họ in ra và để khắp mọi nơi chỉ trong vòng vài tuần. Và bây giờ chúng ta bắt đầu phát triển một mối quan hệ tâm lý với bản thân tương lai của chúng ta, điều này thay đổi cách tôi ăn, thay đổi cách tôi tiêu tiền. Nó có thể thay đổi cả thời gian tôi đi ngủ, lượng rượu tôi uống. Và chủ yếu là nơi tôi nhận được dopamine từ đâu. Nếu tôi vẽ một bản đồ về mọi nơi tôi nhận được dopamine và hơn 50% trong đó là từ rượu hoặc khiêu dâm hoặc, bạn biết đấy, tất cả những thứ mà tôi không muốn, bạn phải rất, rất thành thật với chính mình tại thời điểm này về nơi tôi cần nhận dopamine trong cuộc sống của mình. Và những người thành công, mỗi người thành công mà tôi từng gặp đều có bản đồ dopamine tốt. Vì vậy, họ nhận được dopamine từ những nguồn tốt thay vì xấu. Và có mối quan hệ nào giữa kỷ luật và sự tự tin không? Tôi nghĩ là có rất nhiều. Giống như nếu bạn và tôi ngồi cùng nhau trong một sân bay, hãy tưởng tượng rằng chúng ta đang ngồi ở Sân bay Atlanta và tôi vừa hỏi bạn và bạn không phải là một nhà phân tích hành vi, theo như tôi biết. Nhưng tôi đã nói, Steven, hãy nhìn xung quanh và tìm ai đó có kỷ luật. Bạn sẽ chỉ mất năm giây vì chúng ta không cần phải phân tích người khác. Đó là điều tự nhiên mà bạn đã nhận ra có chủ đích, nhưng chúng ta luôn nhận thức về nó một cách vô thức. Vì vậy, có được mức độ kỷ luật đó nâng cao mức độ tự tin của chúng ta, tự động, vì chúng ta biết rằng những người khác cũng sẽ nhận ra điều đó. Nhưng chúng ta cũng biết rằng tôi đang tiến bộ và tôi có thể kiểm soát chính mình hơn người mà tôi đang nói chuyện hoặc những người tôi thường xuyên giao tiếp. Vì vậy, cách chúng ta sống ngoài camera đang thể hiện trong sự tự tin của chúng ta. Đó là chính xác điều mà chúng ta đã nói về, về môi trường, thời gian, ngoại hình. Và nếu tôi có thể sống ngoài camera theo cách mà tôi muốn được mọi người trong cuộc sống nhìn nhận, sự tự tin của tôi đã bắt đầu tăng lên. Và bạn đã nói rằng sự tận hưởng cũng là một trong năm yếu tố. Đúng. Tại sao sự tận hưởng lại quan trọng? Tôi đã thêm nó vào đó. Nó mất một thời gian, nhưng tôi đã xem xét qua tất cả những người mà tôi từng đào tạo. Và nếu bạn nhìn vào tất cả những người là người lãnh đạo tự nhiên và có mức độ quyền lực đó, họ không chỉ đơn thuần là tiệc tùng trong khoảnh khắc mà lại đang bình tĩnh tận hưởng những gì đang diễn ra ngay bây giờ. Vì vậy, có thể bạn có thể gọi đó là chánh niệm, nhưng tôi nghĩ trong chính đặc điểm của sự tận hưởng và sự ở trong sự tận hưởng là đặc điểm con người từ tính nhất mà có. Tôi cần biết gì về quan sát, đó là phần thứ hai của tam giác thành công hoặc thất bại của bạn? Quan sát, khả năng đọc một không gian. Có thể đọc được một không gian không? Đúng. Tôi sẽ làm cách nào để đọc một không gian? Được rồi, nếu bạn đang đọc như một khu vực công cộng. Vâng, hãy quay lại với sân bay, có thể. Nếu tôi đang ở một khu vực công cộng, tôi thực sự muốn chú ý đến người di chuyển chậm nhất trong phòng. Tôi muốn chú ý đến ai đó tự tin hơn người khác.
    Và đó thường là quay trở lại với tốc độ. Nếu tôi đọc hiểu người khác tốt, tôi cũng sẽ thường xuyên giao tiếp bằng mắt với họ. Vì vậy, đây cũng là một trong những cách nhanh nhất để hiểu một con người khác là tần suất họ chớp mắt. Nếu một người chớp mắt nhanh, đó là dấu hiệu của căng thẳng cao. Nếu họ chớp mắt rất chậm, đó là dấu hiệu của sự tập trung. Vì vậy, không phải lúc nào cũng là sự thư giãn. Nếu tôi nói chuyện với một kẻ tâm thần trong một phòng thẩm vấn hoặc trong một cuộc đàm phán kinh doanh và họ rất tập trung vào con mồi. Vì vậy, chúng tôi gọi đó là sự tập trung vào con mồi. Bởi vì họ sẽ thao túng ai đó, tần suất chớp mắt của họ sẽ gần như bằng không. Nếu tôi nói chuyện với ai đó đang lừa dối, tần suất chớp mắt của họ có thể lên tới khoảng bảy mươi, tám mươi mà chúng ta thậm chí không nhận ra. Một trong những lý do mà tần suất chớp mắt là rất đáng tin cậy là vì đó là điều không ý thức. Chúng ta không nhận ra những thay đổi trong tần suất chớp mắt và chúng ta không kiểm soát nó một cách thủ công rất tốt. Và nếu tất cả những gì tôi cần dạy một người, bạn không cần phải đếm hay biết có bao nhiêu lần trong một phút là nếu tôi đang trong một cuộc trò chuyện, tôi sẽ bắt đầu cuộc trò chuyện và nói, tần suất chớp mắt có bình thường không? Nó có nhanh không? Nó có chậm không? Vì vậy, điều tôi thực sự đang tìm kiếm trong hành vi con người là sự thay đổi, sự thay đổi. Nếu tôi đang trên sân khấu, giả sử tôi đang trình bày một bài diễn thuyết và ở phía bên kia phòng, tôi đang giao tiếp bằng mắt với tất cả những người này. Và tôi bắt đầu thấy tần suất chớp mắt của khán giả tăng lên. Tôi biết tôi cần phải thay đổi chủ đề hoặc thay đổi đề tài ngay lập tức. Vậy bạn có nhìn vào một người cụ thể nào không? Không, thường thì không. Tôi sẽ nhìn vào tất cả những đôi mắt này và giả vờ như tôi đang nhìn vào một con người. Được rồi, điều đó có hợp lý không? Lấy trung bình của họ. Ừ. Vì vậy, khi tôi nhìn xung quanh, tôi thấy có bao nhiêu lần chớp mắt? Và tôi sẽ giả vờ như thể đó là một đôi mắt của một con người. Được rồi. Vì vậy, khi bạn có một tần suất chớp mắt thấp hơn, mọi người đang chú ý nhiều hơn. Ừ, bạn đang làm rất tốt. Và bạn có thể đi đến những cuộc họp giới thiệu này, nơi các doanh nhân sẽ lên và giới thiệu với các nhà đầu tư thiên thần và những thứ tương tự ở Washington. Và bạn có thể đoán ai sẽ giới thiệu dựa trên tần suất chớp mắt. Bạn thấy một sự giảm tần suất chớp mắt, đó là người quan tâm nhất trong phòng. Bạn cũng làm điều tương tự với việc chọn bồi thẩm đoàn. Nó rất đáng tin cậy và bạn đọc những bài báo như ai đó thở vào ngực họ. Phải mất một thời gian để trở nên giỏi trong điều đó với tầm nhìn ngoại biên của bạn vì tôi đã dạy nó cho mọi người và họ sẽ dành một cuộc trò chuyện với ai đó đang nhìn vào ngực họ. Và đặc biệt nếu bạn đang nói chuyện với một phụ nữ, đó là một ý tưởng tồi. Vì vậy, tần suất chớp mắt là cực kỳ đáng tin cậy. Để tóm tắt kỹ năng đó, tôi bắt đầu một cuộc trò chuyện. Nó có trông khá bình thường không? Nó có nhanh không hay hơi chậm? Số lượng nhìn kiếm sự thay đổi. Và đó là tất cả những gì tôi đang tìm kiếm trong một phòng có mọi người là những gì đang thay đổi. Vì vậy, 70 là sự lừa dối và 0 là kẻ tâm thần. 70 là căng thẳng, không phải lúc nào cũng lừa dối và 0 là kẻ tâm thần, cơ bản là như vậy. 0 có thể là tâm thần. Bối cảnh là chữ C thứ hai. Có năm chữ C mà chúng tôi nói đến trong việc lập hồ sơ hành vi. Vì vậy, thay đổi, sau đó là bối cảnh. Vì vậy, bây giờ như ai đó vừa bắt chéo tay và bạn đọc trên internet. Nó nói rằng đó là đang phòng thủ, giữ lại, kín đáo, xem tất cả những thứ đó. Vậy nếu nó lạnh buốt thì sao? Ừ. Vì vậy, bây giờ chúng ta có bối cảnh. Thật thú vị. Điều đó thực sự đã xảy ra trong cuộc trò chuyện cuối cùng của tôi. Tôi cố gắng không đóng kín cơ thể của mình khi tôi làm điều này, vì đôi khi phản ứng tự nhiên của tôi là làm như thế này. Và đôi khi, đặc biệt là ở đây khi trời muộn hơn và chúng tôi không có quạt và máy sưởi, tôi sẽ làm như thế này. Ừ. Và nếu tôi đang suy nghĩ, nhưng điều này thì không lịch sự với khách. Nhưng tôi nhìn vào cánh tay mình và tôi có những cơn nổi da gà lớn. Và tôi đã nghĩ, đó là bối cảnh. Ừ. Bối cảnh là tôi lạnh quá. Ừ. Nhưng với khách, nó có thể trông như tôi đang làm như thế này. Ừ. Bạn biết đấy, vì vậy đây là lý do tại sao ngôn ngữ cơ thể lại rất. Nhạy cảm, tôi nghĩ nó nhạy cảm. Và thật khó cho mọi người làm nghiên cứu được đồng nghiệp đánh giá về điều đó. Bởi vì có hàng triệu biến số. Giống như việc nói, tại sao Roger Federer lại có thể thắng một trận đấu quần vợt khi anh ấy không có bất kỳ nghiên cứu được đồng nghiệp đánh giá nào để ủng hộ những gì anh ấy đang làm? Ừ, cũng như vậy với ngôn ngữ cơ thể, bởi vì họ đang thực hiện nghiên cứu thẩm vấn. Vì vậy, họ nói rằng một sinh viên đại học nhận được một phiếu ăn trưa và đi vào và giả vờ nói dối về một con vịt thì chính xác giống như ai đó đã bị bắt trong chiến đấu. Thiếu ngủ trong vài ngày, có một chiếc mũ đen trên đầu họ và họ bị tiêm thuốc vào một phòng thẩm vấn. Và họ nói rằng những hành vi đó là giống nhau. Sau đó có nghiên cứu được đồng nghiệp đánh giá về nói dối và không nói dối. Thật là bạn không thể tái tạo hành vi của con người một cách tốt như vậy. Vì vậy mà mọi người đối xử với nó như thể nó là một loại thuốc. Như thể tôi có thể cho một viên Tylenol vào ai đó và tôi có thể đo tất cả những phản ứng này. Và nó không thực sự đi vào một bảng tính như vậy. Và có rất nhiều nghiên cứu tuyệt vời ở ngoài đó. Nhưng tôi sẽ nói rằng thật khó khăn đến mức không thể tái tạo mọi thứ với sự hoàn hảo như vậy. Vậy chữ C đầu tiên là gì? Chữ C đầu tiên là thay đổi. Tôi muốn tìm kiếm một sự thay đổi. Và sau đó bạn muốn nhìn vào bối cảnh. Có chữ C thứ ba không? Đó sẽ là các nhóm. Các nhóm. Vì vậy, bạn đọc những bài báo nói rằng ai đó trông một cách nào đó hoặc làm một việc nào đó có thể là lừa dối. Giống như điều phổ biến nhất mà tôi nghe là ai đó chạm vào mũi của họ. Vì vậy, ai đó chạm vào mũi có thể là đang lừa dối. Nếu bạn chỉ thấy một điều, tôi sẽ nói rằng gần như không bao giờ có nghĩa gì cả. Bạn muốn tìm kiếm một cụm hành vi. Vì vậy, họ bắt đầu cảm thấy lo lắng, điều này là một sự thay đổi. Đó là vì tôi đang hỏi về nơi họ đã ở vào tối thứ Tư. Có bối cảnh ở đó.
    Và trong khi họ trở nên lo lắng, họ cũng bắt đầu bảo vệ bộ phận sinh dục của mình bằng tay và liếm môi, một cử chỉ vệ sinh mà chúng ta thường làm. Vậy nên bây giờ tôi có một sự thay đổi trong bối cảnh mà phù hợp. Và có một cụm hành vi. Sau đó, tôi đã xem xét qua văn hóa. Liệu có phần nào đó trong nền văn hóa hoặc bối cảnh của người này khiến họ làm như vậy không? Như là tôi đã ở cùng một người trẻ tuổi, chúng tôi đã xem một người Pakistan bị thẩm vấn. Và, bạn biết đấy, cách mà bạn thường thấy kiểu lắc đầu đó ở khu vực đó của thế giới. Và anh ấy nói, ồ, lắc đầu trong khi anh ấy nói, có. Vâng, giờ thì chúng ta đi sâu vào vấn đề này. Đây là văn hóa, điều này loại bỏ hành vi đó hoặc làm cho nó biến mất.
    Và cuối cùng, điều ít quan trọng nhất trong danh sách đó là danh sách kiểm tra. Và bằng danh sách kiểm tra, tôi có nghĩa là, có một danh sách các hành vi đã biết có khả năng là sự lừa dối. Và nếu bạn đang trong ngôn ngữ cơ thể, bạn phải xử lý trong giới hạn khả năng. Đó là tất cả những gì chúng tôi xử lý. Một số người nói họ 100% chắc chắn về một số thứ. Tôi thì hoài nghi, nhưng chúng tôi xử lý trong khả năng. Vì vậy, chúng tôi nên luôn luôn xử lý như vậy. Vì vậy, nếu ai đó liếm môi hoặc di chuyển theo một cách nào đó. Nếu nó có trong danh sách kiểm tra, không có nghĩa là nó đang lừa dối. Bởi vì nếu họ làm điều đó mọi lúc, thì chúng tôi không thấy có sự thay đổi? Điều đó có hợp lý không? Vâng, vâng, vâng.
    Vâng, tôi đã nghĩ đến những điều tôi đã làm khi còn trẻ. Và có một khoảng thời gian trong cuộc đời tôi mà vì một lý do kỳ lạ nào đó, tôi đã làm như vậy. Tôi thường xuyên làm điều đó. Nó gần như là một thói quen. Vâng, điều đó không thực sự kỳ quặc. Tôi nghĩ điều này nghe có vẻ điên rồ để nói. Nhưng một trong những người bạn thân nhất của tôi có kiểu tóc như kiểu rèm, và anh ấy thường hay lắc tóc. Và tôi gần như đã vô thức học hỏi được cách lắc từ anh ấy. Tôi làm vậy mọi lúc. Nhưng tôi chỉ đang nghĩ nếu ai đó thấy tôi làm điều đó, họ sẽ nhận thức đó như một hình thức hành vi nào đó. Trong khi thực tế chỉ là một điều kỳ lạ đã kéo dài khoảng hai năm khi tôi còn trẻ và rồi nó biến mất.
    Vâng, nhưng bạn có làm điều đó mọi lúc không? Tôi chỉ làm thôi. Tôi không biết. Tôi cảm thấy như tôi chỉ làm một cách ngẫu nhiên. Nhưng điều đó sẽ không phải là một sự thay đổi. Được rồi, vâng. Nếu tôi gặp bạn. Vâng. Và bạn đã ở trên chương trình Dragon’s Den một thời gian. Vẫn còn, vâng. Và mọi người sẽ thuyết trình với bạn. Vâng. Mọi loại ý tưởng. Việc chỉ có một người nào đó trong chương trình hoặc chỉ có những kỹ năng đó với bạn, bạn có thể thấy qua rất nhiều người đó. Và liệu họ có đang thành thật về những gì họ đang thuyết trình hay không, họ rất tự tin về những gì họ đang thuyết trình. Và bạn có thể xem một chương trình như Shark Tank và tôi có thể xem bất kỳ tập nào của Shark Tank và nhìn ai đang chớp mắt ít nhất. Họ sẽ là những người đầu tiên đưa ra lời đề nghị. Chín mươi chín phần trăm thời gian, vì họ là người tập trung nhất vào những gì đang xảy ra ở đó. Họ đã đầu tư cá nhân.
    Vậy điều thú vị là bạn chỉ cần nhìn vào một hoặc hai điều và dự đoán sự căng thẳng hoặc sự tập trung và chỉ cần có khả năng làm điều đó. Nếu bạn chỉ lấy điều đó ra từ những gì này, đó sẽ là một siêu năng lực. Bởi vì tôi ngồi đây với khách, đúng không? Và họ kể về câu chuyện cuộc sống của họ và những thứ khác. Và tôi thường thấy một số mẫu hành vi, đúng vậy, cụ thể là việc khép kín khi họ nói về thời thơ ấu của họ hoặc một chủ đề nhạy cảm cụ thể trong cuộc đời họ. Bạn thường thấy như hành vi tự xoa dịu đến một mức độ nào đó. Vì vậy, nó khó khăn.
    Và điều buồn cười là chúng ta đều giống như các chuyên gia ngôn ngữ cơ thể nghiệp dư bây giờ. Vâng, đã có rất nhiều thông tin trên mạng nói về việc phát hiện điều này, liệu họ có chạm vào mũi mình hay không, v.v. Vì vậy, nó cũng có thể lại gây nguy hiểm. Và nó có thể cho chúng ta những suy nghĩ kiểu như, ôi, tôi thấy điều này. Tôi sẽ không bao giờ kinh doanh với gã đó. Vâng. Và như thể anh ấy đã gãi mũi ba lần trong khi anh ấy đang nói về điều đó. Vâng, nhưng anh ấy đang nhìn vào chiếc cặp của mình. Anh ấy có thuốc dị ứng ở đó. Anh ấy đang gãi mũi. Mùa đã vừa thay đổi vào mùa xuân. Mũi của anh ấy đỏ khi anh ấy vào. Vì vậy, anh ấy đã gãi nó trong 30 phút trước khi đi vào cửa.
    Vì vậy, bây giờ chúng ta bắt đầu nhận ra rằng tôi không thấy sự thay đổi. Tôi thấy điều gì đó đã lặp đi lặp lại. Và giao tiếp là điều thứ ba trong tam giác thành công hay thất bại. Giao tiếp. Vậy những gì tôi đã có cho đến nay là nói chậm thể hiện quyền lực cao hơn. Vâng. Có điều gì khác mà nếu tôi muốn trở thành một người giao tiếp tuyệt vời, tôi nên suy nghĩ về nó không? Hoàn toàn đúng. Ồ, khi nói đến giao tiếp, việc trở thành một người kể chuyện giỏi là rất tuyệt. Và có hàng triệu podcast về điều đó có thể dạy ai đó. Nhưng nó phụ thuộc vào việc bạn có thể nói chuyện với người mà bạn đang đứng trước hay không và hiểu loại người mà đó là. Và có một vài cách mà tôi nhận diện. Tôi phân loại mọi người thành sáu nhóm. Và đó là thông qua điều mà họ cần từ những người khác? Vậy họ cần những gì về mặt xã hội? Và đây là sự quan trọng, sự chấp nhận, sự đồng ý, trí tuệ, lòng thương hại và sức mạnh hoặc quyền lực.
    Và trong mỗi cuộc trò chuyện, nếu bạn hỏi ai đó về bản thân họ, họ sẽ xuất hiện và tiết lộ một trong những điều đó với bạn. Vì vậy, nếu tôi biết rằng bạn là một người được thúc đẩy bởi sự quan trọng và tôi đang bán cho bạn ý tưởng này thông minh cỡ nào và bạn thông minh thế nào khi đưa ra sự lựa chọn này, tôi đang giao tiếp theo cách hoàn toàn ngược lại với những gì bạn cần nghe. Vì vậy, ngay tại thời điểm mà tôi nghe bạn nói về bản thân mình, những thành tích của bạn, những gì bạn thích trong cuộc sống, điều gì đã xảy ra với bạn trong tuần này, kỷ niệm tuyệt vời mà bạn có. Trong mọi cuộc trò chuyện, bạn sẽ nghe thấy những điều này bắt đầu được tiết lộ. Vì vậy, bạn nghe thấy ai đó trong những cuộc trò chuyện này hoặc những điều bạn có thể nghe trong một cuộc trò chuyện khá nhanh chóng. Bạn bắt đầu nói chuyện với ai đó và họ nói, vâng, tôi thực sự là CEO của công ty đó.
    Tôi có 490 người làm việc cho tôi và có lẽ sẽ rời đi vào năm sau. Vậy bạn nghe thấy có sự quan trọng ở đây, đúng không? Sau đó, bạn lắng nghe để tìm sự chấp thuận. Đây có phải là lúc bạn nghe mọi người nói, “À, tôi phải lên sân khấu vào ngày mai, nhưng tôi rất tệ khi nói trước công chúng. Tôi sẽ thất bại hoàn toàn. Tôi rất lo lắng” để cố gắng khiến bạn nói, “Không, bạn không tệ đâu. Bạn tuyệt vời mà. Bạn đã làm rất tốt lần trước.” Bạn sẽ thành công trong lần này. Bạn sẽ làm được mà.
    Sau đó là những người chấp nhận. Họ luôn sử dụng các thuật ngữ như chúng tôi, chúng ta, của chúng ta và chỉ là đội ngũ. Những người chấp nhận thì luôn cảm thấy mình là thành viên của một nhóm nào đó và điều đó sẽ hiện rõ trong giao tiếp của họ. Nếu bạn hỏi một người quan trọng về kỳ nghỉ, họ sẽ nói, “Vâng, tôi đã đến Miami. Nó thật tuyệt vời. Tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt vời và tôi vừa mới trở về tối qua.” Nhưng nếu bạn hỏi một người chấp nhận, họ sẽ nói, “Chúng tôi đã đi xuống đó. Tất cả chúng tôi đã tham gia sự kiện này và chúng tôi đã làm điều này.” Vậy bạn nghe thấy rất nhiều ngôn ngữ nói về nhóm và sự tham gia trong đó.
    Bạn đi vào khía cạnh thông minh. Bao nhiêu lần bạn nghe mọi người nói, “Vâng, tôi thực sự đã nhận bằng MBA từ người này.” Hay “Ôi, tôi đã làm luận văn thạc sĩ về điều đó.” Để thấy những điều thông minh này phát ra từ người khác. Và thật đáng tiếc là bạn có thể xác định người đáng thương khá rõ ràng. Và đó là những người khó giao tiếp nhất. Người đáng thương luôn muốn nghe, “Tôi không thể tin được tất cả những điều mà bạn đã trải qua và bạn đã đến được tình trạng này. Tôi không nghĩ rằng nhiều người có thể làm được điều này.” Họ muốn được công nhận khi chịu đựng.
    Cuối cùng, chúng ta có người có sức mạnh và quyền lực. Và điều này không phải lúc nào cũng là hình mẫu bạo lực. Nó có thể là một ai đó là lãnh đạo trong một công ty, nhưng họ muốn kiểm soát. Vậy ý nghĩa là, “Tôi có tạo ra sự khác biệt không?” Sức mạnh và quyền lực là, “Tôi có quyền kiểm soát người khác không?” Đây là tất cả mọi người từ những người lãnh đạo ép buộc mình lên đỉnh cho đến chàng trai có chiếc xe bán tải hầm hố với những quả testicle giả bằng nhựa treo ở sau xe.
    Khi bạn hiểu được một người thuộc vào thể loại nào, bạn sẽ xuất hiện một cách hiệu quả để giao tiếp với họ. Ví dụ, nếu tôi đang nói chuyện với một người quan trọng, vâng. Tôi có nên tập trung vào ý nghĩa của họ không? Có phải vậy không? Vâng, có một vài loại khác mà chúng tôi dạy cho những người thông minh để nhận biết. Có sáu cách mà chúng ta đưa ra quyết định. Và có sáu cách mà chúng ta có giá trị, đây là mục tiêu cuối cùng mà chúng ta muốn. Nhưng tôi muốn nói một cách thể hiện rằng quyết định này sẽ tăng mức độ quan trọng của bạn, và tôi muốn khen ngợi họ về mức độ quan trọng của họ ngay trước khi tôi yêu cầu họ một điều gì đó.
    Vì vậy, tôi có thể nói, “Bạn biết không, Stephen, đây là một podcast tuyệt vời. Bạn có hàng triệu người đăng ký và rõ ràng bạn đã tạo ra sự khác biệt trong cuộc sống của rất nhiều người, và bạn là một người quan trọng.” Vì vậy, điều đó sẽ hiệu quả với bạn, vì tôi biết rằng bạn muốn tạo ra sự khác biệt lớn nhất có thể. Và tôi muốn nói theo cách mà A đáp ứng nhu cầu của họ và cho họ biết rằng tôi là một nguồn lực cho điều đó. Nhưng B, rằng việc đưa ra quyết định này, bất kỳ điều gì chúng ta đang nói đến, bán một chiếc xe hay bất cứ điều gì, sẽ làm tăng khả năng của bạn để nhận được nhu cầu tương tự từ những người khác.
    Vì vậy, tôi nghĩ nếu chúng ta làm điều này cùng nhau, tôi nghĩ điều đầu tiên sẽ xảy ra ngay lập tức là bạn sẽ có thể tác động đến gấp đôi số lượng người. Bạn sẽ để lại dấu chân sâu hơn rất nhiều trong thế giới này. Vì vậy, tôi đang nói với bạn, chúng ta sẽ tăng gấp đôi số người đăng ký hoặc thính giả của bạn, nhưng không chỉ có vậy, bạn sẽ tạo ra một tác động và di sản lớn hơn trên thế giới.
    Vì vậy, mỗi khi tôi nghĩ đến nhu cầu, hãy luôn suy nghĩ theo cách của các chất dẫn truyền thần kinh. Nếu tôi có thể khen ngợi ai đó về nhu cầu của họ, thì đó là điều mà chúng ta cần từ những người khác. Vì vậy, tôi đang đem lại cho họ khoảng 500 triệu chất dẫn truyền thần kinh được thải ra khi họ nghe thấy điều này. Nên không chỉ là chúng ta đang chịu đựng và không tự tin cũng như tất cả những điều mà chúng ta đã nói cách đây một phút. Chúng ta cũng là những người nghiện chất kích thích, mọi người ạ. Chúng ta chỉ cần xác định chất kích thích mà người đó đang nghiện.
    Tôi đã suy nghĩ về cây bút. Tôi tự hỏi nếu tôi là một người thông minh và bạn phải bán cho tôi cây bút. Vâng. Bạn sẽ làm điều đó như thế nào? Bạn biết đấy, tôi nghĩ có rất nhiều người ngoài kia. Và tôi nghĩ hầu hết mọi người chỉ làm những gì người khác làm. Và tôi chắc chắn rằng bạn sẽ đồng ý. Có rất nhiều kẻ ngốc ngoài kia chỉ làm những điều cơ bản. Tôi sẽ làm điều này. Và họ không thực sự đi ra ngoài giới hạn rất thường xuyên. Và thỉnh thoảng, bạn gặp một ai đó biết những điều có chất lượng cao hơn và bạn gặp một ai đó có thể nhìn thấy mọi việc ở một cấp độ khác với người khác.
    Và tôi sẽ nói về trí tuệ đó trong khi vô thức liên kết tất cả điều đó với điều này. Điều này thì khác biệt. Nó độc đáo. Đây là một cây bút chì, nhưng nó không giống như những cây bút chì khác. Nó không phải là một thứ bình thường. Vì vậy, tôi muốn trình bày điều đó một cách và tôi sẽ bắt đầu với một bình luận tiêu cực. Đây là một trong những chiến lược thuyết phục hiệu quả nhất, đó là. Tôi sẽ liên kết tiêu cực với điều mà tôi không muốn bạn có. Vì vậy, giả sử chúng ta bắt đầu podcast của mình. Và tôi sợ rằng Stephen sẽ không kết nối với tôi. Và tôi biết rằng bạn có động lực từ sự quan trọng. Khi chúng ta bắt đầu podcast, hãy tưởng tượng nếu tôi nói điều gì đó ngay ở đầu podcast này và tôi nói, “Stephen, cảm ơn vì đã mời tôi, người bạn. Có rất nhiều người ngoài kia.” Và khi bất kỳ lúc nào tôi nói điều gì đó tiêu cực trong một cuộc trò chuyện, tôi luôn muốn không tạo ra dấu hiệu giữa bạn và tôi. Tôi luôn muốn chỉ tay ra ngoài.
    Dưới đây là bản dịch tiếng Việt của đoạn văn bạn cung cấp:
    Vậy chúng ta đang nói về những người khác. Có rất nhiều người ngoài kia thực sự không đóng góp gì cho thế giới. Họ không thực sự quan tâm đến việc giúp đỡ người khác. Và mỗi lần bạn gặp một trong những người đó, khi bạn ngồi xuống với họ, họ đều có một điểm chung. Họ không thể dừng lại và kết nối khi ngồi với ai đó. Vì vậy, tôi đang gán ghép một đặc điểm mà tôi không muốn bạn có. Như là sự không thể kết nối. Ừ, thú vị. Và bạn đang chỉ tay một cách có ý thức. Nó không phải là người khác cho đến khi tôi nói từ “kết nối”. Và sau đó tôi chỉ tay qua lại giữa bạn và tôi. Từ “dừng lại” là một từ rất mạnh mẽ trong tiếng Anh. Vì vậy, khi tôi nói rằng tất cả bọn họ đều có cùng một đặc điểm, họ không thể dừng lại và kết nối hoàn toàn với người khác. Đó là một điều rất tinh tế. Nhưng tôi đã sử dụng các chất dẫn truyền thần kinh của bạn. Tôi đã sử dụng nhu cầu của bạn. Và tôi đã khiến bạn đồng ý, bạn gật đầu nếu. Đồng ý rằng những người đó thực sự không kết nối tốt với người khác. Vì vậy, đó là sức mạnh của những điều đó. Và bạn có thể sử dụng cùng một điều theo chiều ngược lại. Và tôi có thể nói một điều tích cực. Và tôi có thể nói, bạn biết đấy, Stephen, điều làm tôi thú vị là tôi đã đi vòng quanh thế giới. Tôi đã gặp vài doanh nhân. Tôi đã gặp những người đang trên TV. Và bạn nghĩ rằng họ chỉ chỉ trích một cách hời hợt trước khi bạn gặp họ. Và điều đó thật đáng kinh ngạc khi bạn gặp những người này, họ giống như tất cả đều có khả năng tắt mọi thứ và hoàn toàn kết nối với ai đó. Và điều đó cũng sẽ có tác động tương tự. Và điều đang diễn ra ở đây, mọi người, chúng ta muốn trở thành người đó vì điều đó tích cực. Chúng ta muốn sống phù hợp với kỳ vọng đó. Đúng vậy. Vậy những gì tôi đã làm là tôi đã khiến bạn nói, như Chris Voss đã diễn đạt, đúng vậy. Được rồi, nhưng tôi đã khiến bạn nói điều đó về bản thân bạn. Được rồi. Vậy bây giờ tôi không thay đổi ý tưởng của bạn. Tôi đang thay đổi danh tính của bạn. Thay đổi danh tính của tôi hay gì đó. Vâng, vì bạn đã đồng ý về việc bạn là ai. Bạn đã gật đầu. Được rồi. Và nếu tôi muốn đi xa hơn, tôi sẽ phải thừa nhận trước. Và tôi sẽ nói, bạn biết gì không, tôi đã từng có lo âu xã hội khi lớn lên. Và tôi tò mò, bạn có luôn có thể kết nối với mọi người mà bạn nói chuyện không? Hay đây là điều mà bạn đã phải làm việc? Ồ, đó có phải là một câu hỏi không? Vâng. Được rồi, nhưng tôi biết đó không phải là một câu hỏi. Vâng, nhưng ngay khi bạn hỏi điều đó, bạn bắt đầu trả lời câu hỏi đó, bạn đã đồng ý về việc bạn là ai. Vì vậy, nếu tôi muốn ai đó ít khép kín hơn, tôi có thể nói, bạn biết đấy, tôi đã dành cả đời mình chỉ lo lắng về việc người khác nghĩ gì. Và tôi đã tới 25 tuổi mới đạt đến điểm mà tôi có thể mở lòng. Bạn luôn cởi mở với mọi người như vậy hay bạn đã phải làm việc về điều đó? Vậy chỉ bất kỳ câu trả lời nào và không ai sẽ cho bạn một câu trả lời. Như, thật ra, tôi chỉ khép kín. Tôi rất bảo thủ và có lẽ chỉ một phần trăm người cảm thấy như vậy. Vậy những thỏa thuận nhỏ và không có cái nào trong số này được thiết kế cho mọi người phải nghe từ từng chữ. Tôi đoán họ có thể. Nhưng đó là về ý tưởng làm cho ai đó bình luận về danh tính của chính họ, về việc họ là ai như một người. Có điều gì khác liên quan đến giao tiếp không? Đặc biệt quan trọng. Thật buồn cười khi có quá nhiều người quan tâm đến phần giao tiếp hơn là phần lắng nghe. Họ muốn danh sách kiểm tra bay. Vâng, là những điều với Julian Treasure, người đã có bài TED Talk về cách trở thành một người nói tuyệt vời. Anh ấy đã nói với tôi rằng anh ấy cũng đã có một bài TED Talk về cách trở thành một người lắng nghe tuyệt vời. Không, không, không, lắng nghe, anh ấy nói mọi người muốn. Bài nói của anh ấy có khoảng 35 triệu lượt xem. Nhưng bài lắng nghe thì chỉ không có ai quan tâm đến điều đó. Nhưng tôi đoán rằng việc lắng nghe đóng một vai trò khá quan trọng trong việc trở thành một người nói tuyệt vời. Vâng, và lắng nghe có nghĩa là tôi có thể xác định ai bạn là và nhu cầu gì đang thúc đẩy bạn và nhu cầu xã hội cùng với cách mà bạn đưa ra quyết định. Có phải phần đó thuộc về việc quan sát không? Vâng, chắc chắn rồi. Chỉ lắng nghe điều đó có nghĩa là bây giờ tôi có những từ ngữ đúng để sử dụng cho giao tiếp và hiểu đúng động lực của bạn như một con người. Vì vậy, nếu tôi là một nhà trị liệu, điều đó làm cho tôi trở thành một nhà trị liệu tốt hơn. Nếu tôi là một người thương thuyết con tin, điều đó làm cho tôi trở thành một người thương thuyết con tin tốt hơn. Và nếu tôi là một nhân viên đường dây nóng tự sát, điều đó làm cho tôi thực sự giỏi hơn trong công việc của mình. Vì vậy, tôi hiểu chính xác những người tôi đang nói chuyện. Và mục tiêu của tôi là thuyết phục ai đó làm điều gì đó mà họ thường không làm. Bạn nói về điều này là khơi gợi thông tin. Vâng, khơi gợi thông tin là gì? Đó là một kỹ thuật của CIA, đúng không? Đúng vậy. Nó được phát triển bởi một người đàn ông có tên là John Nolan. Và cuốn sách của ông không còn được bán nữa. Bạn phải tìm nó trên eBay, rất khó để tìm thấy. Nhưng cuốn sách có tên là “Bí mật”. Tại sao nó không còn được bán nữa? Tôi nghĩ ông ấy đã rút nó khỏi giá sách. Tôi không chắc. Được rồi. Vậy khơi gợi thông tin là về việc sử dụng các tuyên bố thay vì câu hỏi. Và tôi sẽ cho bạn một ví dụ. Giả sử bạn và tôi đi vào Whole Foods, nơi mà chúng ta đang ở New York. Vì vậy, có thể cách một phố nào đó. Và chúng tôi bước vào đó và giả sử có một cô gái trẻ đang sắp xếp sản phẩm. Và bạn bước vào và tôi nói, được rồi, Steven, mục tiêu của bạn là tìm hiểu xem cô ấy kiếm được bao nhiêu trong 60 giây. Và bạn không được phép hỏi bất kỳ câu hỏi nào hoặc có hành động vụng về. Và điều đó khó khăn, đúng không? Nghe có vẻ rất khó khăn. Vì vậy, nếu bạn đi đến gần cô ấy và và đây là một sự tổng quát chỉ để giúp bạn hiểu khái niệm khơi gợi thông tin là gì. Và nói, “Này, tôi đang cố gắng tìm cà rốt baby.” Và cô ấy dẫn bạn đến đó. Nhưng trong khi bạn đang đi, bạn nói, “Tôi vừa đọc một bài báo trực tuyến. Nó nói rằng tất cả nhân viên của Whole Foods vừa được nâng lương lên 26 đô la một giờ. Thật tuyệt vời.”
    Và cô ấy quay lại và nói, cái gì? Không, tôi kiếm được 17. Bây giờ cô ấy không cảm thấy như mình bị ép buộc hoặc bị hỏi về số tiền mình kiếm được. Cô ấy đang sửa lại bạn hoặc giả sử bạn đã lên một chiếc Uber tối nay. Và bạn nói, tôi vừa đọc được một bài viết rằng lái xe Uber là một trong những nhân viên hài lòng nhất trong cả nước. Bạn sẽ nhận được một sự chỉnh sửa. Bạn sẽ tự hỏi, bạn đọc ở đâu vậy? Vì vậy, kích thích nhu cầu sửa lại thông tin là một trong những cách dễ nhất để sử dụng phương pháp thu thập thông tin, nhưng đó chỉ là một cách. Một cách khác là chỉ cần đưa ra một tuyên bố sau đó và nói, tôi cá là bạn đã có một số trải nghiệm thú vị khi làm điều đó, hoặc tôi có thể tưởng tượng rằng điều đó thật thử thách. Các tuyên bố luôn tốt hơn việc đặt câu hỏi thẳng thừng vì người ta cảm thấy như họ đang tự nguyện cung cấp thông tin. Tầng thứ ba của điều đó là sự hoài nghi. Giả sử tôi muốn hỏi nếu bạn vừa trở về từ kỳ nghỉ và tôi không muốn sử dụng bất kỳ câu hỏi nào. Giả sử chúng ta gặp nhau để ăn tối hoặc gì đó. Và tôi nói, thấy chưa, bạn trông như vừa trở về từ kỳ nghỉ. Đó là một tuyên bố. Và bạn nói, không, thực ra, tôi đã làm điều này, điều này, điều này và điều này. Vì vậy, bây giờ bạn đã cung cấp cho tôi nhiều hơn nếu tôi chỉ hỏi bạn có đi nghỉ không. Và tôi nói, wow, điều đó chắc là thú vị. Tôi không thể tưởng tượng phải có rất nhiều điều xảy ra ở đó. Và bạn bắt đầu nói nhiều hơn nữa. Và rồi, nghe có vẻ tuyệt đấy. Không có khó khăn nào trong toàn bộ chuyến đi đó. Tôi rất thích khi mọi thứ hoàn hảo 100%. Và bạn nói, không, thực ra, và rồi bạn bắt đầu nói về điều đó. Và tôi nói, không thể nào. Giờ đây chúng ta có sự hoài nghi xuất hiện. Và tôi chưa hỏi bất kỳ câu hỏi nào. Vì vậy, đó là một điều mà tôi thách thức mọi người mà tôi huấn luyện để trở nên thực sự giỏi ở đó là phần thu thập thông tin, tôi có thể đi sâu bao nhiêu trong một người hoặc trong một cuộc trò chuyện chỉ bằng cách sử dụng những tuyên bố này? Và đó là lý do tại sao tôi đã viết có một chương hoàn chỉnh về nó trong cuốn sách này. Nhưng phần thu thập thông tin thì mạnh mẽ vì. Chúng tôi không bị hỏi câu hỏi. Vì vậy, bộ não của chúng ta không kích hoạt những chiếc chuông an ninh nhỏ. Và đây là cách các điệp viên Liên Xô lấy thông tin từ một thủy thủ 19 tuổi của Hải quân Hoa Kỳ trong những ngày đầu của Chiến tranh Lạnh. Họ sẽ nói rằng một con tàu sẽ cập bến Thái Lan hoặc một chiếc tàu ngầm sẽ cập bến Thái Lan hoặc Singapore. Và một người Nga sẽ lên và những thủy thủ này sẽ đang uống ở quán bar. Người Nga sẽ ngồi đó. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi rẻ tiền hoặc gì đó và bắt đầu trò chuyện. Họ nói, tôi biết rằng các tàu ngầm Đức có thể vượt qua bạn vì chân vịt của họ dài 22 feet và tất cả các chân vịt của tàu ngầm của bạn đều dài 18 feet. Và thủy thủ hơi say quay lại và nói, không, không phải vậy đâu. Và bắt đầu cung cấp tất cả thông tin chỉ để sửa lại thông tin. Và đó là điều mà họ đã làm vào thời điểm đó chỉ là sửa lại thông tin. Tôi kích thích nhu cầu này để cung cấp một số loại sửa đổi cho thông tin không chính xác. Và ngay cả với thông tin doanh nghiệp. Giả sử công ty đang di chuyển và họ phải thu thập thông tin doanh nghiệp. Ai đó trong công ty đó sẽ bị tiếp cận ở quán bar và ai đó sẽ nói, vâng, tôi nghe nói các bạn đang di chuyển giữa tháng Ba và tháng Tư. Và họ sẽ được sửa lại trong điều này. Không, thực ra là tháng Hai, nhưng chúng tôi không thực sự được nói về điều đó. Giống như không có cách nào bạn có thể di chuyển vào tháng Hai. Quá lạnh và lãi suất thì quá cao. Không có khả năng nào mà CEO sẽ làm điều đó. Giống như, vâng. Và rồi bạn sẽ nhận được nhiều thông tin hơn vì sự hoài nghi. Vì vậy, đó là việc sửa lại thông tin. Một kỹ thuật thứ hai được gọi là phân vùng, nơi tôi đưa cho bạn một loạt, như giữa tháng Ba và tháng Năm hoặc giữa 39 và 59. Và cái thứ ba là sự hoài nghi bắt đầu đưa thông tin này ra ngoài. Vì vậy, nếu bạn muốn nghĩ về việc, làm thế nào tôi bắt đầu một cuộc trò chuyện hoặc tiếp tục một cuộc trò chuyện bằng cách sử dụng phương pháp thu thập thông tin? Hãy nghĩ về những từ “và sau đó” và thực hiện một bản tóm tắt. Vậy, bạn đã làm điều này được ba năm rồi phải không? Đây không phải là công việc tốt nhất, nhưng nó đang giúp bạn hoàn thành mọi việc. Hoặc tôi cá. Tôi cá rằng điều đó thật thú vị. Tôi cá rằng vẫn có một số thử thách ở đó. Tôi cá rằng bạn đã vượt qua rất nhiều điều để đạt đến điểm này. Vì vậy hoặc tôi cá là cách tốt nhất để làm điều đó. Và khi, được rồi, nếu tôi nói, tôi cá rằng bạn ghét cà phê đó. Vâng. Đó đó là một tuyên bố, nhưng bạn sẽ cố gắng sửa lại thông tin trong mọi trường hợp. Vâng. Và nếu bạn thực sự ghét cà phê, bạn sẽ nói, vâng. Ngay cả việc bạn nói, vâng, tôi thật sự ghét nó cũng đã cung cấp thông tin. Vâng. Được rồi, thú vị. Và bạn thậm chí có thể tiếp tục với điều đó. Bạn nói, tôi cá rằng bạn ghét cà phê đó. Và ai đó nói, vâng, tôi thật sự ghét nó. Nhưng tôi có thể tưởng tượng bạn là kiểu người thích cà phê một cách rất cụ thể. Vâng, đây là cách tôi thích nó nhất. Và nói, thật sự thú vị. Không có kem, không có đường. Và tôi chỉ đang tóm tắt. Vậy tại sao điều đó tốt hơn so với tôi chỉ hỏi? Bạn thích cà phê của mình như thế nào? Vâng, nếu chúng ta chỉ nói về cà phê, thì đó không phải là thông tin nhạy cảm. Vì vậy, tôi không nói rằng điều đó tốt hơn. Nó cho thông tin nhạy cảm. Vâng. Khi bạn cố gắng không làm cho họ cảm thấy cảnh giác. Vâng. Vì vậy, quy tắc tổng quát là thông tin càng nhạy cảm mà bạn cần, càng ít câu hỏi bạn cần phải hỏi. Và có phải tôi đang nói như vậy không? Điều đó liên quan kiểu như cách mà tôi đã nhận được thông tin mà các điệp viên mà tôi đã phỏng vấn đã cung cấp, như Andrew Bustamante và Mike Baker. Cả hai đều nói rằng phần lớn trò chơi giống như lắng nghe ai đó và chỉ để họ nói và nói và nói và nói. Vâng. Họ không quá nóng vội. Vâng. Và đó là cách tốt nhất để không trở nên quá ép buộc là sử dụng những kỹ thuật thu thập thông tin. Nhận thức, bối cảnh, sự cho phép, mô hình PCP là một cách để hiểu cách khiến ai đó làm điều gì đó, từ việc tham gia vào một giáo phái cho đến việc mua một món đồ. Vâng.
    Mô hình PCP trông có vẻ như chỉ gồm ba bước, nhưng tôi muốn bạn nhìn nhận nó như những quân domino. Một bước bắt đầu quá trình kích hoạt bước tiếp theo. Và khi bước đó đã được thực hiện, quân domino tiếp theo sẽ bắt đầu ngã. Vì vậy, nếu tôi thay đổi sự cảm nhận của bạn về điều gì đó, thì tôi cũng thay đổi bối cảnh mà bạn đang nhìn nhận điều đó, điều này sẽ thay đổi cách bạn cảm thấy có quyền thực hiện nó.
    Cho tôi cho bạn một ví dụ. Bạn muốn một ví dụ kỳ quái hay một ví dụ nhàm chán? Chúng ta sẽ chọn ví dụ kỳ quái. Được rồi. Vậy hãy nói về một luật sư ở tiểu bang Washington đã bị buộc tội tấn công một người phụ nữ bằng cách sử dụng thôi miên. Anh ta đã để cô ấy khỏa thân trong văn phòng của mình, điều mà cô ấy sẽ không bao giờ làm. Và luật sư đó đang nghiên cứu về thôi miên và những thứ tương tự. Theo những gì tôi biết, anh ta thậm chí không giỏi lắm. Nhưng anh ta đã thôi miên cô ấy và sau đó nói với cô. “Cuối ngày làm việc, bạn trở về nhà và điều này cũng giống như lúc đó. Hãy tưởng tượng bạn vào cuối ngày. Bạn trở về nhà từ nơi làm việc, đặt chìa khóa vào bát. Bạn tiến vào phòng tắm, bật vòi hoa sen nóng lên. Và bây giờ bạn đang ở đây, chuẩn bị bước vào vòi sen.”
    Vậy là anh ta đã thay đổi perception của cô về việc mình đang ở đâu. Anh ta đã thay đổi bối cảnh, vì cả bạn và tôi ngay bây giờ đều không muốn khỏa thân trên một podcast. Nhưng cả hai chúng ta sẽ làm điều đó tối nay khi đi tắm. Bởi vì đó là một bối cảnh khác. Anh ta đã thay đổi bối cảnh, điều đó đã cho cô ấy quyền để cởi bỏ đồ hoặc làm điều gì mà trong một bối cảnh xã hội, chúng ta sẽ không làm.
    Một trong những cách mà tôi đã nghiên cứu về điều này và thấy thú vị là các nhà tuyển mộ cult. Tôi đã dành một khoảng thời gian lâu dài, khoảng sáu tuần, làm việc với những nhà tuyển mộ cult này và tôi đã qua lại giữa những nhà tuyển mộ cult và những người bán hàng trực tiếp. Đây là những người rất chăm chỉ, thật khó để làm việc bán hàng trực tiếp. Nhưng họ khiến mọi người làm những điều mà họ có thể không làm trong hoàn cảnh bình thường, chẳng hạn như lắp đặt một hệ thống năng lượng mặt trời trị giá 95.000 đô la trên mái nhà của họ, mua một chiếc máy hút bụi hoặc tham gia vào một cult có thể gây hại. Nhưng tất cả họ đều bắt đầu cuộc trò chuyện bằng cách thay đổi sự cảm nhận về những gì đang diễn ra.
    Vì vậy, thay vì tôi nói, “Này, để tôi nói với bạn về điều này,” từ một góc độ cần thiết, họ đưa ra một cuộc khảo sát và nói rằng đó là một cuộc khảo sát ẩn danh, điều này tự động làm cho mọi người cởi mở hơn. Đó là một cuộc khảo sát ẩn danh. Tôi đã thay đổi quyền hạn. Giờ đây, bối cảnh đã thay đổi nhẹ. Và nếu tôi có thể thay đổi sự cảm nhận của bạn một lần nữa, bạn sẽ thích ở trong một nhóm người mà cảm thấy như gia đình hay những người có liên quan đến bạn?
    Tôi bắt đầu hỏi tất cả những câu hỏi nhỏ ấy về cách bạn muốn sống cuộc đời của mình theo cách nào đó giống như đang đẩy bạn vào tâm lý cult, chẳng hạn như, bạn có muốn ở bên những người thích công ty của bạn không? Những câu hỏi như vậy. Vì vậy, thêm nhiều thay đổi về sự cảm nhận. Giờ đây, bối cảnh đã chuyển mình đến mức tôi vừa làm cho 25 thỏa thuận về việc tôi là ai như một con người. Vì vậy, bối cảnh của tôi đã hoàn toàn khác, điều này làm thay đổi quyền hạn của tôi. Nó giống như, tôi có quyền làm điều này bởi vì đó là kiểu người mà tôi đã đồng ý trở thành. Và đó là điều mà tôi đã nói rằng tôi là. Tôi phải làm việc này bởi vì đó là sự mâu thuẫn nhận thức, thật điên rồ.
    Và một điều tôi dạy bạn về bất kỳ sự thuyết phục nào, dù bạn đang thực hiện một PSYOP trên toàn bộ một quốc gia hay chỉ đang thao túng một người hoặc làm liệu pháp cho một người, vũ khí chính của bạn với tư cách là một người có sức thuyết phục hoặc có ảnh hưởng là sự mâu thuẫn nhận thức, tức là tôi khiến bạn cảm thấy không thoải mái bởi vì cách mà tôi đã khiến bạn nhìn nhận thế giới. Nó không khớp với những gì bạn đang làm. Vì vậy, điều dễ dàng nhất cho bạn để thay đổi là những gì bạn đang làm. Thay vì thay đổi suy nghĩ của bạn về điều gì đó hoặc gọi bản thân mình là ngốc nghếch, tôi chỉ khiến bạn làm một điều gì đó khác. Và đó là sự mâu thuẫn nhận thức được vũ khí hóa.
    Chúng ta đang thấy rất nhiều điều đó với chính trị cực đoan bên trái và cực đoan bên phải, cả hai phía đều như vậy. Nếu tôi có thể khiến một người đưa ra thậm chí một hoặc hai hoặc ba tuyên bố về danh tính của họ, tôi đã thay đổi một cách mạnh mẽ cách mà họ sẽ hành xử trong tương lai. Robert Cialdini, người đã viết cuốn “Influence” và “Persuasion”, một con người tuyệt vời, đã viết về điều này, nơi mà một vài tuần trước khi họ đi hỏi ai đó để đặt một cái biển khổng lồ xấu xí trong sân của họ nói rằng “Lái xe an toàn”, cái biển thật to và xấu. Hai tuần trước đó, họ đi từ nhà này sang nhà khác và hỏi, “Bạn có ủng hộ lái xe an toàn không? Có hay không?” Ai sẽ nói không nhỉ? Khoảng 91% đáp rằng, “Có, tôi ủng hộ lái xe an toàn.” Họ nói, “Tốt, bạn có thể dán cái sticker nhỏ này trên cửa sổ trước của bạn được không? Cái sticker nhỏ đó. Chỉ để cho chúng tôi biết rằng bạn đang ủng hộ lái xe an toàn. Đó là tất cả những gì chúng tôi luôn yêu cầu bạn làm.” Hai tuần sau, họ quay lại khu phố, khoảng 89% người dân đang dán những cái biển này trong sân của họ. Khu phố khác mà họ thực hiện thử nghiệm không có cuộc khảo sát nhỏ này, “Bạn có ủng hộ lái xe an toàn không?” và chỉ có khoảng sáu phần trăm dán cái biển đó trong sân của họ.
    Vì vậy, việc tạo ra một thỏa thuận về việc tôi là ai và sau đó thực hiện hành động theo nó. Nếu tôi có thể khiến bạn thực hiện hành động về một điều gì đó, không chỉ giữa bạn và tôi, giờ tôi đã khiến bạn dán một cái sticker lên cửa sổ của bạn. Tôi đã khiến bạn làm một điều gì đó làm thay đổi cách mà những người khác nhìn bạn. Vì vậy, nếu tôi có thể khiến bạn công khai một điều gì mà tôi đã khiến bạn tin, tôi khiến bạn thực hiện một bài đăng trên Twitter, tôi khiến bạn thực hiện một bài đăng trên Facebook. Giờ tôi đã ghi lại danh tính. Vì vậy, phần lớn các khóa đào tạo về thuyết phục và ảnh hưởng trên thế giới là về việc ghi lại các ý tưởng. Danh tính là nơi bạn thực sự có thể thay đổi hành vi, bởi vì tôi khiến bạn đồng ý rằng bạn là một loại người nhất định trước khi tôi muốn bạn làm bất kỳ điều gì. Thú vị đấy. Nó giải thích rất nhiều về chính trị, thực tế đúng không?
    Bạn biết đấy, những gì chúng ta thấy trong các chu kỳ bầu cử và cách mà một đảng chính trị, một nhóm chính trị có thể từ từ bị lệch lạc. Cùng nhau đến một vị trí mà khách quan mà nói, ôi chao, thật điên rồ. Ừ, bạn biết đấy, vì họ từ từ, họ nói, tôi thuộc về đảng này. Tôi đã đăng ký vào đảng chính trị cụ thể này. Và sau đó dần dần, chỉ với những niềm tin dần dần thay đổi, bạn kết thúc sau 10 năm, tất cả mọi người đều tin tưởng và nghĩ rằng một điều gì đó là ổn. Ừ. Thú vị đấy. Chỉ vì bạn đã đồng ý. Tôi đoán một phần điều đó giải thích cho một số cuộc chiến tranh nữa. Như có một yếu tố ở đây, có thể giải thích cho những điều như Đức Quốc xã. Ừ, và cách mà một nền văn minh có thể từ một nền văn minh tương đối bình thường chuyển sang làm những điều thực sự khủng khiếp, tàn bạo đối với con người. Ừ. Và nếu bạn quay lại thí nghiệm Milgram, ngay lập tức, tôi đã khiến bạn nói, bạn có hoàn toàn tự nguyện tham gia không? Bạn có chấp nhận vai trò của giáo viên không? Bạn có ngồi vào chiếc ghế này không? Bạn có sẵn sàng sốc điện anh ta bằng điện áp thấp này không? Tôi đã khiến bạn đồng ý rằng tôi là kiểu người sẵn sàng sốc điện ai đó vì một thí nghiệm trong hai phút đầu tiên. Và họ không nói về điều đó. Họ có xu hướng nói rằng toàn bộ thí nghiệm liên quan đến quyền lực. Nhưng tôi không nghĩ rằng đó chỉ là quyền lực. Tôi nghĩ rằng nhiều điều trong số đó là sự mới mẻ và họ không bao giờ nói về điều đó trong những bản tổng kết của nghiên cứu này. Nhưng nếu bạn tình nguyện cho thí nghiệm đó, bạn đang lái xe đến một khuôn viên mà có thể bạn chưa từng đến, đi vào một tòa nhà mà bạn chưa bao giờ đến, gặp một người đàn ông trong áo lab mà bạn chưa từng gặp. Nhưng một gã khác bạn chưa từng gặp trong một căn phòng mà bạn chưa từng gặp, ngồi trước một cỗ máy bạn chưa từng thấy, đọc một bài kiểm tra mà bạn chưa từng đọc trong suốt cuộc đời của bạn. Tất cả những điều này đều hoàn toàn mới mẻ. Điều số một tạo ra sự chú ý trong não động vật có vú. Đây là chó, bạn có thể gọi tên nó, là sự mới mẻ. Vì vậy, tổ tiên của chúng ta, họ đi ngang qua một bụi cây mỗi ngày trong cuộc sống của họ. Và một ngày, mặt trời sắp lặn và một cành cây gãy phía sau bụi cây đó. Đó là sự mới mẻ, đó là một thông tin không mong đợi. Một thông tin mới hay nó là điều không mong đợi? Ừ, định nghĩa của bạn về sự mới mẻ ở đây là gì? Sự mới mẻ là não của tôi dự đoán một số điều sẽ xảy ra. Tôi sẽ đi qua bụi cây này, giống như những gì tôi đã làm trước đó. Tôi có một kịch bản cho việc xử lý mọi thứ và có điều gì đó xảy ra phá vỡ kịch bản đó về những gì tôi dự đoán về thế giới. Điều đó có lý. Ừ. Bất kỳ loại sự mới mẻ nào cũng tạo ra sự chú ý. Vì vậy, bốn điều mà chúng ta có thể điều chỉnh bên trong não con người viết tắt thành chữ “fate” (số phận). Vì vậy, bốn cách để điều chỉnh hoặc ảnh hưởng đến một động vật có vú. Và điều này là con người, chó, bạn có thể gọi tên nó, là qua sự chú ý, quyền lực, bộ tộc và cảm xúc. Đó là bốn thứ mà một con chó có thể cảm nhận. Nếu bạn đang xem video huấn luyện chó, bạn đang xem, giả sử bạn đang binge-watching ba mùa của Dog Whisperer với Cesar Milan. Bạn thấy anh ấy điều chỉnh sự chú ý, thiết lập quyền lực, thể hiện sự liên kết với bộ tộc và khen ngợi chó khi chó làm tốt. Sự chú ý, quyền lực, bộ tộc và cảm xúc. Đó là cách chúng tôi huấn luyện động vật. Nó cũng là cách mà một quảng cáo truyền thông tạo động lực cho bạn mua một thứ gì đó. Họ thu hút sự chú ý của bạn. Họ cho bạn thấy, đây là một triệu người đã mua nó cho đến nay. Và tất cả họ đều có những đánh giá năm sao. Mọi người trong khu phố của bạn đều đang làm điều đó. Hoặc tất cả những người này trên khắp nước Mỹ đều đang làm điều đó. Họ đạt được thành công. Và tất cả bạn bè của họ yêu quý họ vì thành công đó. Giờ chúng ta có cảm xúc và họ thể hiện điều đó bằng hình ảnh. Họ không chỉ nói về điều đó. Họ đang cho thấy những hình ảnh trực quan đó để chỉ cho não động vật có vú, sự chú ý, quyền lực, bộ tộc và cảm xúc là những điều tạo nên số phận. Tôi đã nghĩ về rất nhiều quảng cáo nước ngọt trong ánh nắng mùa hè. Và bạn thấy, bạn biết đấy, như là, bạn nghe âm thanh khi họ mở ra. Có những người ở đó. Tôi đoán đó là bộ tộc đang có khoảng thời gian tuyệt vời. Và tôi chỉ đang bận rộn với phần quyền lực trong ngữ cảnh đó. Vì vậy, những quảng cáo bạn thấy cho một thương hiệu nước ngọt. Tôi nghĩ quyền lực sẽ là sự hiện diện trên màn hình hoặc sự công nhận thương hiệu. Được rồi. Hoặc có thể là một người nổi tiếng nào đó. Ừ. Và đây xuất phát từ một người lãnh đạo bộ tộc. Bởi vì nếu tổ tiên của chúng ta không lắng nghe một người lãnh đạo bộ tộc, bạn sẽ không sống lâu. Và bạn thực sự nói về cách để thắng một cuộc tranh cãi. Và khi tôi nói thắng một cuộc tranh cãi, tôi không thực sự có nghĩa là một cuộc tranh cãi. Tôi có nghĩa là, giống như, bạn biết đấy, tôi và bạn gái đang có một cuộc trò chuyện. Ừ. Và tôi muốn có một giải pháp tốt. Những điều gì mà tôi chắc chắn không nên làm? Chỉ ra những điểm nhỏ. Bất kỳ thông tin nào không chính xác, chúng tôi chờ đến cuối. Chúng tôi lưu nó lại. Được rồi. Vì vậy, nếu tôi nghe, nếu tôi đang tranh cãi với ai đó và họ chỉ trích tôi vì đã làm điều gì đó mà tôi rõ ràng là không làm, tôi sẽ chờ đợi. Tôi muốn chờ đợi vì họ sẽ bị phân tán bây giờ mà chúng tôi muốn họ đưa ra trước. Nhưng ngay lập tức, càng sớm càng tốt trong bất kỳ cuộc tranh luận nào như thế này, tôi muốn thiết lập, giống như, chúng ta có điểm chung nào không? Chúng ta chia sẻ điểm chung nào? Và chúng ta có muốn một kết quả tương tự không? Và tôi thậm chí có thể hỏi câu hỏi đó rất nhanh. Chúng ta cả hai có muốn điều gì đó giống nhau từ cuộc thảo luận này không? Tôi sẽ không bao giờ gọi đó là một cuộc tranh cãi. Vì vậy, một khi mà chúng ta hướng về. Đây là kết quả mà tôi muốn, thay vì tôi cần phải thắng một cuộc tranh cãi, vì khi chúng ta đang trong một cuộc chiến, chúng ta có xu hướng nghĩ tôi cần phải chinh phục cuộc trò chuyện này một cách trí tuệ và tôi cần phải đúng. Và nếu tôi có thể đúng, điều đó có nghĩa là tôi đã đúng. Không thắng một cuộc tranh cãi không có nghĩa là bạn đúng trước đó hoặc sau đó. Nhưng điều đó có nghĩa là, điều gì là kết quả lý tưởng cho cả hai chúng ta? Và tôi sẽ dừng lại trong một cuộc đàm phán kinh doanh hay bất cứ điều gì. Điều gì là lý tưởng cho cả hai chúng ta? Chúng ta đều muốn điều này. Và kết quả lý tưởng cho bạn là vậy. Kết quả lý tưởng cho tôi là vậy. Và tôi nghĩ rằng ở đây có một số điểm chung.
    Và điều đó sẽ giống như trong một mối quan hệ. Nếu có điều gì đó bắt đầu mất kiểm soát, điều đầu tiên mà tôi sẽ nghĩ đến là tôi sẽ lắng nghe những điều không được nói ra. Vì vậy, nếu vợ tôi nói, “Bạn thậm chí không cần phải gọi tôi. Bạn không gọi cho tôi đâu. Khi bạn đi công tác, tôi không bao giờ nhận được cuộc gọi nào.” Bạn có nghĩ rằng cô ấy lo lắng vì điện thoại của cô ấy không rung, hay cô ấy lo lắng vì không được đánh giá cao và không cảm thấy được yêu thương? Vì vậy, đàn ông, đặc biệt, thường có xu hướng nói, “Hãy để mở những sự thật này nhanh chóng. Lấy điện thoại của bạn ra. Tôi sẽ cho bạn thấy một số cuộc gọi nhỡ ngay bây giờ.” Nó không phải là về các cuộc gọi. Tôi cần phải nghe điều gì đang ẩn sau những câu nói mà ai đó nói ra. Bạn cần phải nghe giữa những dòng, giống như một người phân tích hành vi. Vậy cảm xúc nào đang bắt đầu ở đây? Có phải là cơn giận dữ? Có phải là sự cô đơn? Hay cảm giác không được đánh giá cao? Tôi cần hiểu cảm xúc đứng sau những gì ai đó nói và giải quyết điều đó, mà không bao giờ đề cập một cách chính xác những gì mọi người đang nói để cố gắng thắng một cuộc tranh luận.
    Tôi vừa đăng một video trên YouTube ba ngày trước có tên là “Công tắc tắt của người thích tự mãn” và đó là cách để vô hiệu hóa bất kỳ người thích tự mãn nào. Và có một số phương pháp rất cụ thể. Nhưng phương pháp lớn nhất là luôn luôn suy nghĩ về điều mà họ đang cố gắng lấy từ bạn. Vì vậy, nếu tôi đang trong một cuộc tranh luận, có ai đó đang sử dụng nỗi sợ, nghĩa vụ hoặc cảm giác tội lỗi không? Và từ viết tắt đó tạo thành từ “sương mù” (fog). Vậy tôi có gặp rắc rối không, hay tôi có thể nhận ra khi ai đó đang sử dụng nỗi sợ, nghĩa vụ và cảm giác tội lỗi? Và nếu ai đó đang làm bất kỳ điều nào trong số đó, tôi muốn chỉ ra điều đó một cách không đối kháng. Giả sử bạn nói với tôi một câu như, “Nếu bạn không làm điều này, tôi sẽ phải làm việc 19 tiếng vào tuần tới.” Vì vậy, nó không bao giờ liên quan đến số giờ, mà giờ là cảm giác tội lỗi, đúng không? Tôi có thể nói, “Stephen, có thể bạn không có ý nhưng nghe như bạn muốn tôi cảm thấy có lỗi vì phải làm việc vào tuần tới.” Và tôi biết bạn là một người tốt. Tôi không nghĩ bạn có ý như vậy. Vì vậy, tôi sẽ luôn chỉ ra bất kỳ nỗi sợ, nghĩa vụ hay cảm giác tội lỗi nào. Nhưng tôi sẽ chỉ ra một cách mà nói có thể bạn không có ý như vậy. Nhưng nghe như điều này là những gì bạn đang nói ở đây. Và tôi luôn muốn sử dụng từ đó mà không gây đối kháng và tôi muốn cho họ một đường lui. Trong đào tạo thẩm vấn, chúng tôi luôn gọi điều này là cây cầu vàng. Trong nghệ thuật chiến tranh, họ nói, hãy cho đối thủ của bạn một cây cầu vàng mà họ có thể rút lui để họ có thể rút lui qua cây cầu vàng này và kẹp họ vào một góc. Vâng. Vì vậy, chúng tôi cho họ một đường lui. Thật tuyệt vời. Có thể bạn không có ý như vậy. Và tôi luôn muốn suy nghĩ về việc quay trở lại điều đó. Cảm giác hoặc nỗi sợ nào ẩn giấu đứng sau những gì họ đang nói? Họ đang sợ hãi điều gì đó. Họ sợ mất một thỏa thuận. Họ sợ mất tiền. Họ sợ trông có vẻ như thế nào. Họ sợ những người trong phòng sẽ nghĩ gì. Vậy nỗi sợ ẩn giấu trong lập luận của ai đó là ở đâu? Bất cứ khi nào bạn đang trong một cuộc tranh luận, có một mức độ nỗi sợ bị che giấu. Và chỉ trong 30, 40 giây, bạn có thể tìm thấy điều đó. Và rất nhiều người dạy điều này như một chiến thuật, nhưng chỉ cần dừng lại và nhìn vào một người sau khi họ làm điều đó trong một cuộc tranh luận thì thật sự mạnh mẽ. Chỉ cần dừng lại và nhìn vào họ. Vâng. Giả sử, bạn đã nói với tôi rằng, “Tôi sẽ phải làm việc 19 tiếng vào tuần tới.” Ngay khi tôi dừng lại, sức mạnh của câu nói đó giảm đi vì tôi không dừng lại như một chiến thuật. Tôi chọn dừng lại vì tôi muốn xử lý những gì bạn đang nói. Và điều đó giúp mọi người làm như vậy vì nó cảm thấy ít ngượng hơn như thể tôi đang làm một chiến thuật. Tôi đang làm điều đó. Nhưng tôi chỉ đang dừng lại vì tôi thực sự sẽ phản ánh về những gì bạn vừa nói. Và tôi sẽ sử dụng thời gian đó trong một phút. Tôi có thể nhìn đi chỗ khác. Ngay khi bạn nói xong, tôi có thể nói. Và tôi có thể chỉ mất một khoảnh khắc và nói, “Stephen, có thể tôi đã hiểu sai điều này” và đi ngay vào đó. Vì vậy, cái khoảng dừng lâu đó rất hiệu quả trong cuộc trò chuyện, đặc biệt khi nó có ý nghĩa và không phải là một chiến thuật. Điều quan trọng nhất mà chúng ta chưa nói đến là gì mà chúng ta nên đề cập? Đặc biệt khi nó liên quan đến những gì hầu hết mọi người hỏi bạn và họ quan tâm nhất. Vậy, điều gì là một điều không ai từng hỏi bạn trong một podcast? Điều gì là một điều không ai từng hỏi tôi? Vâng. Mọi người thực sự không hỏi tôi nhiều. Vậy bạn là ai và sứ mệnh của bạn là gì? Ồ, bạn đang làm điều gì đó với tôi. Tôi không làm điều gì trừ khi bạn đang làm điều gì đó với tôi. Tôi rất muốn biết. Và tại sao bạn không trả lời điều đó và tôi sẽ phân tích các tuyên bố ẩn mà bạn sẽ tiết lộ về tính cách của bạn. Ừ, tôi là ai? Tôi là một podcaster. Tôi là một doanh nhân, tôi là một nhà đầu tư. Tôi là một bạn trai. Và sứ mệnh của tôi? Đó là theo đuổi tiềm năng của mình và theo đuổi sự tò mò và xem điều gì xảy ra. Ổn rồi. Vâng. Vậy đó là một câu trả lời tuyệt vời. Nhưng bạn đã đi sâu vào việc bạn là ai như một con người. Vì vậy, điều đầu tiên bạn làm là nhìn lên bên phải của bạn. Vâng. Sau đó bạn nhìn lên bên trái, rồi lên giữa. Vì vậy, khi mắt của bạn di chuyển theo nhiều hướng, điều đó được gọi là tìm kiếm truyền dẫn. Vì vậy, tôi đang nhìn vào các tủ hồ sơ khác nhau bên trong đầu của tôi. Vâng. Và rồi bạn đã nói về một số nhãn mà bạn đã mang. Vâng. Và podcaster là điều đầu tiên, nhưng bạn đã nhắc đến bạn trai. Vì vậy, tôi biết điều gì quan trọng đối với bạn. Vì vậy, như podcast, bạn không nói “Tôi là một ngôi sao truyền hình,” nhưng hầu hết mọi người sẽ xác định bạn là một ngôi sao truyền hình, nhưng điều đó không quan trọng với bạn. Vâng, điều đó không quan trọng với tôi. Đúng. Vì vậy, bạn có thể nghe điều gì quan trọng đối với mọi người. Thú vị. Và rồi sứ mệnh không phải về người khác. Nó liên quan đến việc “Tôi có thể làm gì để trở nên tốt hơn?” Bạn có thể đang làm điều đó để làm phong phú thêm cuộc sống của người khác, nhưng bạn không nói, “Tôi có một podcast để tôi có thể mang lại lợi ích cho 10 triệu người.”
    Bạn sắp đạt đến 10 triệu phải không?
    Ừ, thật thú vị vì thực sự, bộ não của tôi, như,
    nó đã sẵn sàng để nói điều đó.
    Và rồi tôi nghĩ rằng đó không phải là bản chất của sự thật.
    Sự thật là tôi đã bắt đầu điều này trong phòng ngủ của mình.
    Và tôi luôn nghĩ về việc khi tôi làm điều đó trong ba năm,
    không ai lắng nghe.
    Vì vậy, nhiệm vụ của tôi khi tôi làm điều đó thật sự là vì tôi thật sự yêu thích nó.
    Ừ.
    Không phải là tôi sẽ thay đổi thế giới.
    Và đôi khi thật khó để không thêm vào, như tôi muốn thay đổi thế giới.
    Và tôi chỉ không tin, tôi không tin rằng đó là lý do mà hầu hết mọi người bắt đầu mọi thứ
    và tiếp tục khi không ai lắng nghe.
    Ừ.
    Tôi nghĩ nó thường là điều gì đó ích kỷ hơn.
    Điều đó có lý.
    Ừ.
    Bạn đã bắt đầu một điều gì đó và bạn đam mê về chính bản thân điều đó.
    Tôi thích điều đó.
    Ừ.
    Ừ.
    Tôi thích điều đó.
    Đó là một sự khơi gợi.
    Ồ, được rồi.
    Đó là điều bạn vừa mới làm phải không?
    Ừ, ba.
    Tôi nghĩ tôi đã làm ba lớp.
    Được rồi.
    Nhưng nó rất rất chân thành.
    Và rất nhiều người đạt được việc thu hút người đăng ký.
    Tôi nghĩ tôi sẽ đạt một triệu trong một hoặc hai tuần tới,
    điều đó là một cột mốc rất lớn đối với tôi.
    Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ có một triệu.
    Nhưng nó chưa bao giờ quan trọng trên kênh chính của bạn,
    trên bảng hành vi.
    Đó là tôi và ba người khác là những người phân tích hành vi.
    Ah, đúng rồi, điều đó thật đáng kinh ngạc.
    Ừ, thật tuyệt vời.
    Và chúng tôi ghi lại.
    Đó là một sự khơi gợi.
    Làm tốt lắm.
    Vì vậy, chúng tôi chỉ ghi âm zoom.
    Không chỉnh sửa chúng chút nào.
    Tôi đã thấy điều đó.
    Tôi chỉ đang cố gắng khơi gợi.
    Thật lộn xộn.
    Vậy bạn đang nói rằng, bạn đang đọc tôi.
    Bạn đã nói tôi là podcaster.
    Tôi đã nói tôi là doanh nhân, tôi đã nói tôi là nhà đầu tư.
    Và rồi tôi đã nói, tôi làm điều đó để như, tôi nghĩ tôi đã nói.
    Vì vậy, mục tiêu của bạn.
    Sự tò mò.
    Và rồi tôi là người khác.
    Nó như thế nào, nó đã nói về tiềm năng của tôi.
    Đó là điều tôi suy nghĩ rất nhiều,
    như thúc đẩy tiềm năng của tôi và theo đuổi sự tò mò của tôi.
    Ừ, tôi thấy điều gì xảy ra.
    Vì vậy, tiềm năng tò mò.
    Tôi sẽ thấy gì ở đó?
    Vì vậy, tôi là một podcaster.
    Tôi đã làm điều này vì đam mê.
    Tôi muốn tôi muốn hoàn thiện tiềm năng của mình.
    Tôi có đang nói rằng tôi không thấy sự chấp nhận.
    Tôi không thấy rằng bạn cần sự phê duyệt từ tôi để làm điều gì đó.
    Vì vậy, nó liên quan đến mức độ quan trọng cá nhân của bạn.
    Như, tôi có tạo ra sự khác biệt không, nhưng không phải đối với người khác.
    Nhưng bạn vẫn muốn mọi người công nhận
    rằng bạn đang đạt được tiềm năng của bạn.
    Bạn đang làm những gì bạn nói bạn sẽ làm.
    Bạn phụ thuộc vào bạn gái của bạn.
    Vì vậy, chúng ta đang nói về một chút nhóm.
    Nhưng tất cả những gì bạn đang nói đều liên quan đến tầm quan trọng.
    Vì vậy, khi tôi nói như, bạn tạo ra sự khác biệt to lớn
    trong cuộc sống của mọi người và bạn thực sự làm phong phú thêm cho người khác,
    bạn đang làm chính xác những gì bạn sinh ra để làm.
    Nó tác động mạnh mẽ hơn nếu tôi nói, nhiều người đánh giá cao bạn.
    Và bạn đang ở trong rất nhiều vòng tròn xã hội tuyệt vời
    và bạn như trung tâm của sự chú ý trong căn phòng.
    Ừ, thấy cái nhăn mặt nhỏ đó.
    Ừ, nhưng những người khác như là nhóm người tập trung vào sự phê duyệt nhiều hơn.
    Khi tôi nói như, tôi có thể nói như, bạn là trung tâm
    của tất cả các nhóm bạn bè của bạn và mọi người đến với bạn để xin lời khuyên.
    Bạn có vẻ như một trong những người đó,
    điều đó cũng là một tuyên bố khơi gợi tự thân.
    Vì vậy, bạn có thể thấy rằng nếu tôi sử dụng bất cứ điều gì
    không phù hợp với tâm lý của bạn, nó cảm thấy lạ.
    Ừ. Và nếu một người bán hàng đang làm điều đó,
    họ làm điều đó một cách vô tình và họ nói, ô, đây là một trò chơi số
    vì tôi không Tôi sử dụng kịch bản này mà tôi có.
    Tôi theo kịch bản khá lỏng lẻo và tôi đóng bán 41 phần trăm
    hoặc bất cứ điều gì nó thực sự là.
    Nếu bạn thay đổi cách bạn giao tiếp dựa trên các phần nhỏ của tâm lý của người đó,
    điều này là hiển hiện công khai, là những suy nghĩ riêng tư,
    nhưng chúng rất công khai.
    Nếu bạn biết cách lắng nghe những gì mọi người đang nói
    và hiểu những gì mọi người đang nói, bạn có thể phát biểu điều đó.
    Và nó thay đổi cách bạn nói, nó thay đổi cách bạn giao tiếp,
    cách bạn đóng một giao dịch, cách bạn khiến ai đó làm điều gì đó.
    Mọi thứ thay đổi ngay khi bạn có thể phân tích một con người
    và hiểu họ một chút sâu hơn.
    Và nếu bạn biết những nhu cầu, nếu tôi biết rằng nhu cầu của bạn.
    Nhu cầu là tầm quan trọng.
    Tôi tự động biết rằng một số nỗi sợ hãi của bạn và một số nỗi sợ lớn nhất của bạn
    là cảm giác không quan trọng, cảm giác như bạn có thể đã tạo ra sự khác biệt,
    nhưng bạn không tạo ra sự khác biệt nào.
    Như bạn không để lại bất kỳ dấu chân nào trên thế giới.
    Như bạn không hoàn thành những gì bạn có nghĩa là những gì bạn muốn.
    Và bất kỳ nhu cầu nào mà tôi có thể xác định tự động tiết lộ một số nỗi sợ.
    Và nếu tôi hiểu nỗi sợ, tôi cũng có thể dẫn dắt hành vi theo cách đó nữa.
    Tôi đã suy nghĩ về bối cảnh của việc trở thành CEO hoặc quản lý các nhóm.
    Đây là, tôi đoán đây là lý do tại sao thật quan trọng để biết các loại người khác nhau
    mà bạn có trong đội của mình.
    Và tôi cũng đã từng làm việc trên điện thoại để làm việc bán hàng.
    Và ai đã làm?
    Vâng, trong nhiều năm, khi tôi 16 tuổi, tôi đã làm việc tại Everest ở Plymouth,
    nơi chuyên làm cửa sổ và cửa ra vào và nhà kính và cỏ nhân tạo.
    Và rồi khi tôi đến Manchester khi tôi lớn hơn một chút
    để vào đại học trước khi bỏ học, tôi làm việc tại bảo hiểm xe hơi Swinton.
    Tôi đã làm việc tại một đống nơi.
    Tôi đã làm việc tại Fusion Studios, bán như các phiếu chụp ảnh.
    Tôi đã thực hiện quảng cáo Facebook trên điện thoại vào thời điểm đó.
    Rất nhiều kinh nghiệm bán hàng qua điện thoại.
    Và tôi chỉ đang tự hỏi, vì trong những khoảnh khắc đó,
    bạn gọi ai đó từ đột ngột hoặc họ gọi bạn để hỏi về bảo hiểm xe hơi
    và bạn không có nhiều thời gian để tìm hiểu
    họ là loại người nào. Không hề.
    Vậy bạn làm thế nào?
    Rồi bạn quay lại mô hình fate.
    Vì vậy, một trong các đội bán hàng mà tôi mới đào tạo.
    Và tôi không nằm trong một thỏa thuận bảo mật.
    Nhưng một trong những điều khi họ gọi người khác từ đột ngột
    là họ giả vờ như chú chó của họ vừa mới đánh đổ một ly nước lên máy tính của họ.
    Ngay khi người đó trả lời điện thoại và họ như, ôi trời ơi,
    tôi rất xin lỗi, hãy đợi một chút.
    Và họ đang giải quyết chuyện này và họ giải thích rằng,
    chúng tôi vừa mới có một chú chó mới và nó đã làm đổ cái cốc cà phê này.
    Tôi thật sự xin lỗi.
    Người đó thậm chí còn không biết họ là ai nữa.
    Nhưng thật thú vị và mới lạ đến nỗi họ ở lại trên điện thoại lâu hơn 70%
    chỉ vì cái cà phê bị đổ và người kia nói, tôi thật sự xin lỗi.
    Điều này thật xấu hổ.
    Việc thừa nhận rằng tôi cảm thấy có chút xấu hổ khi ở trên điện thoại.
    Họ ở lại trên điện thoại lâu hơn vì sự mới mẻ đã thu hút sự chú ý của não bộ.
    Thú vị quá.
    Và nếu họ ở trên điện thoại một chút lâu hơn,
    bạn có thể hiểu rõ hơn về họ và hiểu họ là người như thế nào
    và điều chỉnh tốt hơn để có thể nắm bắt.
    Và khi bạn nói, tôi thật sự xin lỗi, điều này thật xấu hổ.
    Người khác, hầu như mọi người sẽ nói, không, không sao đâu.
    Không sao cả. Tôi thậm chí còn không biết bạn là ai.
    Chúng ta thậm chí còn chưa quen biết nhau.
    Có điều gì mà bạn thấy thường xuyên
    và thiếu sót trong các bài thuyết trình bán hàng khi bạn đào tạo nhân viên bán hàng không?
    Có phải có một điều gì cụ thể mà thường thiếu sót
    mà họ không làm không?
    Có một vài điều, nhưng độ chậm là một vấn đề lớn.
    Quyền lực thì thiếu tự tin vào những gì người đó đang bán
    và rập khuôn theo một kịch bản.
    Và đây là điều đáng chú ý nhất.
    Bất kỳ loại kịch bản nào cũng tự động báo cho não bộ của chúng ta.
    Vậy, lần cuối cùng bạn nhận được cuộc gọi như thế nào?
    Bạn có những cuộc gọi từ người bán hàng đến điện thoại của bạn thỉnh thoảng không?
    Thỉnh thoảng, đúng không?
    Tôi cũng vậy. Và tôi sẽ nhận cuộc gọi đó.
    Và ngay khi nghe thấy ai đó nói, ồ, chào ông Hughes.
    Đây là… từ công ty nào đó.
    Não của tôi biết cuộc gọi bán hàng nghe như thế nào
    và ngay lập tức rời bỏ cuộc hội thoại.
    Ngay cả khi tôi không muốn như vậy, não của tôi đã bắt đầu ngắt
    gã này ra khỏi cuộc đời tôi vì nó nghe giống như tất cả những gì khác tôi đã từng nghe.
    Vì vậy, vì não của chúng ta rất giỏi trong việc tạo ứng dụng,
    tôi biết bởi vì chỉ biết về thần kinh học.
    Nếu tôi gọi và tôi nghe giống như một nhân viên bán hàng
    hoặc nghe như thứ gì đó bạn đã từng nghe trước đây, bạn sẽ xong.
    Bạn sẽ rời khỏi điện thoại nhanh nhất có thể.
    Nếu có điều gì xảy ra khiến bạn nghĩ, ồ, điều này khác biệt.
    Não của bạn sẽ chú ý nhiều hơn.
    Và tôi không có ý nói rằng đổ một cốc cà phê Starbucks lên máy tính của bạn.
    Tôi có ý nói, làm thế nào để tôi làm cho các cuộc gọi bán hàng của mình
    không giống như tất cả những cuộc gọi khác tồn tại?
    Tôi đã từng là nạn nhân của một cuộc gọi mà rõ ràng đã nghe những điều bạn nói
    bởi vì người đàn ông đã gọi tôi và nói,
    chào, đây là cuộc gọi bán hàng và bạn có thể ngắt máy ngay bây giờ nếu bạn không quan tâm.
    Nhưng nếu bạn sẵn sàng lắng nghe tôi, tôi chỉ cần 30 giây.
    Và thực tế là họ đã cho tôi cơ hội để ngắt máy,
    tôi không biết vì lý do nào đó tôi lại cảm thấy thích điều đó và tôi đã dành cho họ thời gian.
    Và tôi nhớ mình đang thực sự bận rộn.
    Tôi đang trên đường đến một buổi ghi âm podcast
    và thực tế là bạn có thể ngắt máy ngay bây giờ.
    Chỉ cần trung thực, đây là một cuộc gọi bán hàng.
    Vâng, anh ấy đã cho bạn quyền tự quyết.
    Vì vậy, tôi đã nói, OK, bạn đang bán cái gì?
    Và anh ấy nói với tôi về một phần mềm mạng xã hội hay cái gì đó.
    Nhưng tôi nghĩ đó thực sự là một ý tưởng tuyệt vời vì bạn nói đúng.
    Chỉ trong vòng vài giây, tôi đang cố gắng tìm hiểu xem điều này có giống như tất cả những điều khác không.
    Vâng.
    Và tôi nghĩ chúng ta cũng có thể làm điều tương tự trong các email của mình.
    Trên thực tế, CEO và COO của công ty truyền thông mà tôi thuê đã gửi cho tôi một email
    và dòng đầu tiên của email, họ thậm chí không,
    cô ấy đang lắng nghe bây giờ, Christiana và Georgie.
    Họ thậm chí không như kiểu giới thiệu bản thân.
    Họ đã nói thẳng vào vấn đề, không có bộ lọc quen thuộc.
    Và thật thú vị.
    Đó là một câu mở đầu hấp dẫn
    bởi vì từ bộ lọc quen thuộc là thứ mà tôi đã nói trong cuốn sách của mình.
    Vì vậy, họ giống như đã làm tôi cảm thấy vui thú một chút nữa, tôi nghĩ,
    bởi vì nó nói rằng tôi đã đọc cuốn sách của bạn.
    Vâng.
    Và họ đã đến thẳng vấn đề, điều đó khiến tôi bất ngờ.
    Và tôi càng chú ý hơn.
    Tất nhiên, họ có công việc bây giờ.
    Họ làm việc ở đây.
    Và ngay cả dòng tiêu đề cũng như,
    Ồ, đó là email giới thiệu của họ với bạn.
    Vâng, đó là email đầu tiên họ gửi.
    Vâng, thật thông minh.
    Bởi vì tôi không nghĩ mọi người sẽ nhận ra điều này trừ khi bạn đã ở trong một
    tình huống mà bạn làm việc trong lĩnh vực tuyển dụng, xem xét hàng nghìn email.
    Nhưng chúng tôi, khi tôi từng thực sự quản lý hộp thư đến tuyển dụng
    bởi vì tôi thật sự mê mẩn việc tuyển dụng, chúng tôi có 35.000 email ở đó.
    Và tôi đang xem xét một cách nhanh chóng.
    Và tôi đang tìm kiếm những gì tôi gọi là các yếu tố loại trừ và yếu tố bao gồm.
    Ý tôi là các yếu tố ngay lập tức loại trừ email này.
    Vâng.
    Và các yếu tố để ngay lập tức bao gồm email này chỉ trong ba giây.
    Để đọc sau.
    Để đọc sau, như đánh dấu sao và đọc sau, hoặc chỉ để dành thêm 10 giây nữa.
    Và các yếu tố loại trừ, tất cả chỉ là những điều bên ngoài
    mà bạn thường nhận từ những người thường làm một điều nhất định.
    Và đó là lý do, tôi nghĩ về các bản tin tiếp thị.
    Nếu bản tin trông được thiết kế, các nghiên cứu cho thấy tỷ lệ mở,
    tỷ lệ giữ chân, tỷ lệ nhấp chuột kém hơn đáng kể.
    Nếu đó là một email được thiết kế đẹp, bởi vì mọi người xem nó như một email bán hàng.
    Những email bạn nhận được mỗi ngày mà quan trọng thì không được thiết kế.
    Vâng.
    Vì vậy, chúng tôi, với bản tin của mình, chúng tôi lại, nhà cung cấp email bản tin đã
    nói, Ồ, bạn có thể sử dụng tất cả những mẫu này.
    Nhưng sau đó chúng tôi lại nói, không, không, nếu chúng tôi sử dụng mẫu, không ai đọc nó.
    Điều này thật ngược lại, nhưng đó là cùng một tâm lý, đúng không?
    Phải, nó là.
    Và như tôi đã làm tăng tỷ lệ mở email của chúng tôi bằng cách không viết hoa
    từ đầu tiên trong dòng tiêu đề, vì nó trông giống như đã được chỉnh sửa quá mức.
    Và chúng tôi đã chuyển từ, đây là danh sách 13 cách mà chúng tôi có thể đã thất bại
    trong năm 2013 với chiến dịch quảng cáo này hoặc cái gì đó, chiến dịch marketing này.
    Và tôi chỉ thay đổi dòng tiêu đề thành điều này thật tệ.
    Và điều đó đã hoạt động tốt hơn rất nhiều vì nó trông giống như thứ mà
    một người bạn sẽ gửi cho bạn.
    Có vẻ như đây là điều mà bạn có thể nhận được từ một người họ hàng nào đó. Và đó là bộ lọc quen thuộc đang hoạt động. Chỉ đang cố gắng loại bỏ những thứ không mới mẻ. Tôi nghĩ là tôi đã đọc điều này. Tôi đã đọc nó. Tôi đã đọc những nghiên cứu về thói quen và cách chúng ta chỉ quen với mọi thứ. Và tôi đã tìm hiểu về cách điều đó xảy ra trong cả những gì chúng ta nhìn thấy, nhưng cũng trong những gì chúng ta nghe thấy. Vì vậy, những nghiên cứu mà chúng ta đang nói đến, nếu bạn nói một từ như “cha”, “cha”, “cha”, “cha”, “cha”, “cha”, “cha”, “cha”, “cha”, cuối cùng nó chỉ trở thành một âm thanh trong đầu bạn bởi vì bộ não của bạn đã loại bỏ nguồn tài nguyên nhận thức. Nó không còn nghĩ về ý nghĩa của từ đó nữa mà chỉ nghe âm thanh này. Nhưng rồi có những từ khác quen thuộc hơn chậm hơn, như “cảnh báo”, “cảnh báo”, “cảnh báo”, “cảnh báo”, “cảnh báo”, “cảnh báo”, “cảnh báo”, bởi vì những từ đó mang tính cảm xúc. Và dù sao đi nữa, tôi nghĩ nhiều về điều này trong bối cảnh sáng tạo nội dung. Mr. Beast là bậc thầy tuyệt vời trong việc đánh bại bộ lọc quen thuộc của bạn. Như cách anh ấy bắt đầu video của mình, la hét vào mặt bạn, như 500 người trong vòng tròn đó, triệu bảng. Nhưng tôi nghĩ anh ấy đánh bại bộ lọc quen thuộc cho một loại khán giả nhất định. Bởi vì tôi thấy bất kỳ video nào trông giống như vậy, tôi sẽ rời đi chỉ trong một giây đầu tiên. Tôi xong rồi. Bởi vì bây giờ tất cả đều trông giống nhau. Vâng. Đó là một quan sát thú vị. Vì vậy, tôi nghĩ loại khán giả là rất quan trọng. Bởi vì trong video này, khi mọi người đang xem cuộc trò chuyện này, bạn sẽ không có 10 giây video b-roll của mọi người đi bộ trong chuyển động chậm qua một sân bay. Sẽ không có, bạn không thiết kế lại mọi thứ. Và những người lắng nghe chương trình này rất khác biệt so với những người đang xem Mr. Beast thả một chiếc Ferrari xuống một cái đệm và làm nổ nó. Họ rất, rất khác biệt. Vì vậy, tôi nghĩ các bộ lọc quen thuộc thay đổi dựa trên những gì chúng ta tiêu thụ và những gì chúng ta đánh giá cao. Thú vị. Bởi vì chúng ta đều đang tạo ra, chúng ta đều có những định kiến nhanh chóng về mọi thứ. Vì vậy, những con đường tắt. Vâng. Vâng. Tôi sẽ phát triển càng nhiều con đường tắt càng tốt để tiết kiệm. Tải nhận thức, năng lực não. Tại công ty của tôi, Flight Studio, một phần của công ty lớn hơn của tôi, Flight Group, chúng tôi liên tục tìm kiếm cách để xây dựng những kết nối sâu sắc hơn với khán giả của chúng tôi. Dù đó là một chương trình mới, một sản phẩm hay một dự án. Đó là lý do tôi khởi động các thẻ trò chuyện. Tôi đã dựa vào Shopify trước đây, người đã tài trợ cho podcast hôm nay, và tôi sẽ lại sử dụng họ cho lần ra mắt lớn tiếp theo, mà bạn sẽ sớm nghe về. Và tôi sử dụng họ vì mức độ dễ dàng khi thiết lập một cửa hàng trực tuyến vươn tới tất cả các bạn, bất kể bạn ở đâu trên thế giới. Với Shopify, những điểm đau thông thường của việc ra mắt sản phẩm trực tuyến hoàn toàn biến mất. Bất kể kích thước của doanh nghiệp của bạn, Shopify có mọi thứ bạn cần để đưa doanh nghiệp của bạn lên một cấp độ tiếp theo và kết nối tốt hơn với khách hàng của bạn trên toàn thế giới. Để cảm ơn tất cả các bạn đã lắng nghe chương trình của tôi. Chúng tôi đang tặng bạn một dùng thử, chỉ với một đô la mỗi tháng. Bạn có thể đăng ký bằng cách truy cập Shopify.com/Bartlet. Đó là Shopify.com/Bartlet hoặc tìm liên kết trong mô tả bên dưới. Điều gì phổ biến nhất mà mọi người đến nói chuyện với bạn và hỏi bạn mà hôm nay chúng ta chưa đề cập đến? Tôi nghĩ một trong những điều phổ biến nhất ở đây là làm thế nào tôi có thể thay đổi kỷ luật của mình? Đó là điều số một mà tôi nhận được từ mọi người. Làm thế nào để tôi nâng cao kỷ luật trong danh sách quyền lực này? Và đạt đến điểm mà họ điều chỉnh kỷ luật của mình làm thay đổi sự tự tin của họ bởi vì tôi luôn nói về kỷ luật như một loại thuốc khai vị cho mọi thứ khác trong lĩnh vực quyền lực. Và nó chắc chắn là cánh cửa đến sự điềm tĩnh. Nhưng việc điều chỉnh kỷ luật của bạn là một trong những cách nhanh nhất để mọi thứ khác thay đổi. Và làm thế nào để tôi sửa chữa kỷ luật của mình nếu tôi là một người thiếu kỷ luật? Hiểu kỷ luật là yếu tố quan trọng nhất. Và tôi định nghĩa điều này khác với hầu hết mọi người. Vì vậy, tôi định nghĩa kỷ luật là khả năng của bạn ưu tiên nhu cầu của phiên bản tương lai của bạn hơn chính bạn hiện tại. Đó là tất cả những gì kỷ luật là. Tôi đang ưu tiên nhu cầu của tôi trong tương lai. Bạn đang cố gắng nghĩ về ngoại lệ. Không, tôi đang nghĩ về hai kịch bản. Kịch bản một là tôi về nhà tối nay, đúng không? Bởi vì tôi đi ngủ, tôi đi ngủ sớm. Và có một điều khác tôi đang nghĩ đến sau điều này, đó là đến phòng gym. Vâng. Và tôi như, trong khi bạn nói, tôi đang nghĩ cả hai điều đó giúp bản thân tương lai của tôi. Vâng. Vì vậy, tôi đã tự hỏi, cái nào là kỷ luật? Tôi nghĩ cả hai đều sẽ là kỷ luật. Được rồi. Vì vậy, khoảnh khắc mà chúng tôi bắt đầu hiểu điều đó, nếu tôi chỉ có thể đưa ra quyết định ưu tiên cho tôi trong tương lai, thì chúng tôi trở lại nơi tôi nhận được dopamine từ đâu? Và tôi muốn phiên bản tôi trong quá khứ là nguồn dopamine cho phiên bản tôi hiện tại. Bởi vì hầu hết chúng ta nhìn lại với sự hối tiếc. Tôi không nên uống nhiều như vậy. Tôi không nên nói điều gì đó tại cuộc họp mặt gia đình, bạn biết, bất cứ điều gì. Tôi không nên ngủ dậy muộn. Nếu tôi có thể bắt đầu nhìn lại với lòng biết ơn, đó là cách nhanh nhất để làm cho kỷ luật tạo ra dopamine. Vì vậy, những mẹo là bắt đầu từ những điều nhỏ. Vì vậy, khi tôi đi ngủ vào ban đêm, tôi sẽ mở cái máy pha cà phê Keurig nhỏ và cho thứ đó vào, đặt một cốc dưới đó. Mọi thứ đã sẵn sàng để bắt đầu. Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, tôi chỉ cần bấm nút và mọi thứ đã sẵn sàng. Tôi sẽ lấy quần áo của mình ra. Mọi thứ đã sắp xếp, sẵn sàng để mặc cho ngày hôm sau. Vì vậy, tôi đang giảm ngưỡng mức độ chú ý mà tôi tiêu tốn. Vì vậy, tôi sẽ sắp xếp cuộc sống của mình theo mọi cách tôi có thể, như thể tôi là một người phục vụ cho tôi trong tương lai. Vì vậy, khi tôi thức dậy vào buổi sáng, tất cả những thứ này đã được chuẩn bị sẵn, quần áo của tôi đã được đặt ra, danh sách những gì tôi cần làm trong ngày. Tất cả những thứ tôi phải mang lên máy bay đã được xếp đặt gần cửa sau. Tôi có thể lấy chúng và nhảy vào xe.
    Mọi thứ mà tôi có thể làm để khiến chính mình trong tương lai cảm thấy, ôi, thật tuyệt vời, và nhìn lại với lòng biết ơn. Tôi sẽ làm điều đó. Tôi sẽ để một tờ tiền một trăm đô la hoặc có thể là một vài tờ tiền một trăm đô la mỗi mùa xuân hoặc mùa hè, và tôi sẽ cho chúng vào túi áo khoác mà tôi sẽ không sử dụng cho đến mùa đông. Và tôi sẽ quên nó đi. Và khi mùa đông đến, tôi nhìn vào và giờ đây, tôi trở thành nguồn dopamine. Bản thân tôi trong quá khứ đang trở thành nguồn dopamine cho bản thân tôi ở hiện tại. Điều đó buộc tôi phải nhìn về tương lai, cùng với việc in những bức ảnh cũ của tôi và treo khắp nhà. Nhưng mọi điều mà tôi có thể làm để khiến bản thân mình nhìn lại với lòng biết ơn chính là những gì tôi sẽ bắt đầu làm. Nhưng bạn phải bắt đầu từ những điều nhỏ bé. Giống như việc đi quá giới hạn sẽ trở nên điên rồ. Và ngay cả việc viết một mảnh giấy nhớ nhỏ cho chính mình và dán nó vào một chiếc áo khoác hay có thể một đôi giày mà bạn sẽ không mang trong vài tháng. Nó mang giá trị rất lớn khi tìm thấy điều đó. Và nó đến từ bạn. Không phải từ một người thân yêu. Bạn đã làm điều đó. Vì vậy, bạn nhìn lại với suy nghĩ, wow, thật đáng kinh ngạc. Vậy là giờ đây bạn đang yêu mến và gửi lòng biết ơn về phía sau, điều này tự động có nghĩa là những gì diễn ra ở phía trước là sự quan tâm và chăm sóc. Mỗi khi tôi nhìn lại với lòng biết ơn, sự quan tâm sẽ luôn hướng về tương lai. Và sự quan tâm đến hiện tại sẽ biến mất. Và tôi sẽ đẩy sự quan tâm đó về phía bên phải ra ngoài tương lai. Mọi người thường vật lộn ngay cả với những điều nhỏ nhặt, đúng không? Như việc… thật buồn cười vì tôi đã xem một video tối qua về một phụ nữ đi đến YouTube và bắt đầu hành trình giảm cân của cô ấy. Cô ấy rất… tôi nghĩ cô ấy nặng khoảng 400 pounds hay gì đó. Và cô ấy đang cố gắng giảm cân. Trong video, bạn sẽ thấy có một số người sẽ biết tôi đang nói đến ai. Trong khoảng thời gian một hoặc hai năm, cô ấy thực sự đã tăng cân. Cô ấy đạt đến khoảng 500 pounds hay gì đó. Khi tôi xem, bạn đang xem một người đang nói, tôi muốn thay đổi cuộc đời mình, nhưng sau đó lại xuất hiện mỗi ngày và nói, tôi vừa tăng 3 pounds, tôi vừa tăng thêm 3 pounds nữa. Và gần như bạn quan sát thấy sự mâu thuẫn rõ rệt giữa việc người này nói rằng họ muốn thay đổi cuộc đời, nhưng rõ ràng hành động mà họ đang thực hiện thì hoàn toàn khác. Và nhiều người có thể liên hệ với cảm giác tôi muốn trở thành người này. Ý tôi là, chúng ta đang đến gần… đối với những ai không biết, chúng tôi đang ghi âm điều này vào tháng 12, vì vậy các quyết định cho năm mới đang đến gần. Mọi người sẽ tự nhủ về việc họ muốn trở thành ai. Nhưng nói thì dễ hơn làm. Tôi nghĩ chỉ khoảng 7, 8, 9% các quyết định năm mới sẽ tồn tại. Vậy có phải chỉ cần bắt đầu từ những điều nhỏ bé? Hay có mẹo nào khác để rèn luyện kỷ luật mà bạn có thể gợi ý? Đó chính là bắt đầu từ những điều nhỏ bé và nhận ra rằng tất cả cuộc sống của chúng ta đều liên quan đến thói quen, không phải các mục tiêu, mà là những thói quen nào làm cho mục tiêu của tôi trở thành sản phẩm phụ? Mọi thứ đều liên quan đến các sản phẩm phụ trong cuộc sống của bạn, dù bạn có nhận ra hay không. Vì vậy, thay vì đặt ra các mục tiêu, hãy đặt ra các sản phẩm phụ. Những sản phẩm phụ nào mà tôi muốn có trong năm nay? Và rồi, những thói quen nào tạo nên điều đó? Lỗi lớn mà hầu hết mọi người mắc phải là họ nhìn thấy ai đó như bạn. Bạn thường xuyên đến phòng gym. Bạn có thể ăn uống rất sạch sẽ. Tôi biết bạn không uống rượu vì tôi đã mang đến cho bạn một bình và đưa nó cho đội ngũ của bạn. Nhưng…
    Ông chủ, họ đã lấy nó. Họ đã làm. Đúng. Vậy một người không sống một cuộc sống có kỷ luật sẽ nhìn vào bạn và nói, Chúa ơi, tôi muốn trở thành như Stephen. Anh ấy có tất cả sự kỷ luật này, đang đến phòng gym. Nhưng họ không hiểu rằng việc bạn đi đến phòng gym không phải là kỷ luật. Đó là một thói quen. Vì vậy, bạn không phải là đang ép buộc mình đi làm điều gì đó. Bạn đang làm điều gì đó trở thành thói quen của bạn. Kỷ luật chỉ cần thiết một chút. Bạn chỉ cần như một thìa nhỏ trong giai đoạn khởi đầu để bắt đầu thói quen này. Vì vậy, hãy bắt đầu với những thói quen nhỏ trước và sau đó là những thói quen lớn hơn. Do đó, kỷ luật không phải là điều mà bạn nên nhìn vào. Nếu bạn thấy ai đó ăn uống lành mạnh và đến phòng gym, thực hiện mọi thứ mà bạn muốn làm. Đó là những thói quen, và người đó, bạn không thấy một kỷ luật nào đang hoạt động ở đó. Bạn đang thấy một thói quen. Kỷ luật chỉ cần có ở giai đoạn đầu. Và tôi nghĩ nếu nhiều người hiểu rằng, rằng bạn chỉ đang thực hiện một chút kỷ luật ở giai đoạn đầu và sau đó, đó chỉ là những gì bạn làm. Giống như ai đó nhìn thấy một người đánh răng mỗi ngày. Như, wow, thật nhiều kỷ luật. Đó chỉ là những gì chúng ta làm. Đó là một thói quen. Có một phần thú vị trong này. Như phương trình thói quen, bạn có thể nói, hoặc như phương trình kỷ luật, đó là phần Y. Phần Y đó chính là, tại sao điều này quan trọng với bạn? Và bạn cần phải rõ ràng về lý do tại sao điều này quan trọng với bạn, dù là trong phòng gym hay như thế nào, bởi vì khi tôi đang thử nghiệm ý tưởng về phương trình kỷ luật này cho cuốn sách trước của tôi và kết luận mà tôi đạt được là để có kỷ luật, bạn phải hiểu lý do tại sao điều gì đó lại quan trọng với bạn. Bạn có thể diễn đạt điều đó bằng những từ khác. Thêm vào đó là sự củng cố tâm lý mà bạn nhận được từ việc theo đuổi điều đó trừ đi, bạn có thể nói, chi phí tâm lý hoặc chi phí nhận thức từ việc theo đuổi điều đó. Vì vậy, trong bối cảnh việc đánh răng, tôi nghĩ tôi biết lý do tại sao điều đó quan trọng, đúng không? Bởi vì nếu tôi không đánh răng, tôi sẽ phải đi đến nha sĩ. Răng tôi sẽ rụng. Tôi sẽ trông xấu xí, bất cứ điều gì đó. Vâng. Nó, liệu có phần thưởng và vui vẻ khi làm? Không, không thực sự. Và trừ đi chi phí theo đuổi. Nó mất hai phút. Cũng không phải là quá tệ. Nhưng khi phần đó được tính toán, phần Y mạnh hơn, nhờ ơn, so với chi phí. Vì vậy, hành vi đó xảy ra. Vâng. Nhưng phần quan trọng của phương trình này ở đây là phần Y. Như nó không phải là phần chính, nhưng phần trung tâm là phần Y.
    Tại sao điều này lại quan trọng với bạn?
    Vâng.
    Và, và vì sao Y lại quan trọng?
    Y lớn như thế nào?
    Vâng.
    Bởi vì nếu Y là, tôi cần sự tận hưởng trong khoảnh khắc hiện tại, thì không có Y nào lớn hơn, không có Y liên quan đến kỷ luật nào lớn hơn cả.
    Y duy nhất sẽ là, tại sao tôi lại ăn những túi Cheetos này ngay bây giờ?
    Hoặc tại sao tôi lại uống 20 chai bia mỗi tối?
    Bởi vì đó là Y duy nhất.
    Vì vậy, tôi nghĩ một khi Y bắt đầu hướng về tương lai, thì đó là khoảnh khắc bạn phá vỡ vòng xoáy kỷ luật và thoát ra khỏi điều đó vì các Y của bạn đang kéo dài vào thời gian chưa diễn ra.
    Cách tính này có phù hợp với bạn không khi bạn nói điều này?
    Tôi thích điều này rất nhiều vì tôi đã cố gắng, tôi đã nói điều này.
    Tôi đã viết về điều này trong cuốn sách của tôi.
    Toàn bộ ý tưởng là Y cộng với, bạn có thể nói là sự củng cố, trừ đi bạn có thể nói là chi phí, chỉ để đơn giản hóa nó.
    Vâng.
    Nhưng có điều gì thiếu sót trong phương trình này không?
    Bạn có nghĩ là có điều gì không?
    Tôi đã nói điều này với Simon Sinek và anh ấy đã nói, hãy thử nghiệm nó.
    Và anh ấy đã nói với tôi về việc đưa thùng rác ra ngoài vào buổi sáng.
    Như đưa thùng rác ra cho nhân viên thu gom rác.
    Và điều đó đã có vẻ hợp lý vì Y là nếu tôi không đưa thùng rác ra, thì tôi sẽ bị phạt và thùng rác của tôi sẽ không tràn.
    Đó là một động lực khá mạnh.
    Vâng.
    Còn sự củng cố thì không có sự củng cố nào.
    Dậy khỏi giường lúc 7 giờ sáng để đưa thùng rác ra, không phải là điều dễ chịu.
    Vâng.
    Chi phí cũng khá quan trọng khi phải dậy khỏi giường.
    Nhưng Y vẫn, vậy là Y cộng với, bạn có thể nói như Y cộng với sự củng cố tâm lý từ việc theo đuổi điều đó.
    Vì vậy, DJing, thực sự thú vị với tôi.
    Tôi sẽ nói rằng có thể chia cho chi phí của sự không hành động.
    Chi phí của sự không hành động sẽ, sẽ có thể cộng thêm vào, nhưng nó luôn luôn sẽ phụ thuộc vào cách bạn cảm nhận về Y, cách bạn cảm nhận về chi phí và cách bạn cảm nhận về chi phí của sự không hành động.
    Và tất cả những điều đó sẽ xoay quanh việc, tôi có thể sử dụng, tôi có thể phát huy sự tập trung của mình, sự tập trung của bộ não động vật có vú?
    Tôi có thể phát huy quyền lực đối với bản thân mình theo một cách nào đó đối với phần bộ não động vật có vú đó, buộc bản thân dậy khỏi giường, buộc những thói quen này bắt đầu phát triển.
    Và rồi bộ tộc có phải là những người bạn của tôi không.
    Tôi có ký một thỏa thuận công khai về điều gì không?
    Và rồi cảm xúc, mà tôi nghĩ sẽ là Y và như đó là động lực cảm xúc mà động vật có thể hiểu rằng bạn đang hình dung bản thân tốt hơn.
    Như nhìn với một cơ bụng sáu múi hoặc bất cứ điều gì, nhưng in nó lên một bảng tầm nhìn.
    Đó là lý do tại sao tôi nghĩ các bảng tầm nhìn lại quan trọng như vậy.
    Không phải vì chúng ta đang hiện thực hóa một điều gì đó từ vũ trụ.
    Có thể là, nhưng chúng ta chắc chắn đang cho thấy một điều gì đó mà một con chó có thể hiểu.
    Đó là hình ảnh và con chó, con chó có thể hiểu hình ảnh.
    Vì vậy, chúng ta liên tục tiếp xúc với những bảng tầm nhìn này một cách rất thường xuyên.
    Và nếu bạn theo công thức tẩy não, tức là sự tập trung, cảm xúc, kích thích và sự lặp lại, nó sẽ tạo thành ngữ “sợ hãi”.
    Và đó là cách tốt nhất để tẩy não bản thân để hình thành những thói quen và mục tiêu mới này.
    Vậy làm thế nào tôi có thể khiến bản thân tập trung?
    Làm thế nào tôi có thể xây dựng cảm xúc, mà là cảm xúc Y lặp đi lặp lại, không chỉ một lần vào lúc ban đầu, làm thế nào tôi có thể tiếp tục khiến nó trở nên cảm xúc?
    Hoặc có thể tôi có thể khiến chi phí của sự không hành động trở nên cảm xúc.
    Họ đang tạo ra ứng dụng khiến tôi cảm thấy béo hoặc một trong những điều đó.
    Và rồi kích thích là nếu tôi đang thức dậy thói quen, mà bạn vừa mới nói đến, nếu tôi đang thức dậy trong cùng một ngôi nhà mỗi ngày mà tôi đã từng béo, hãy nói rằng tôi muốn giảm cân hay bất cứ điều gì, cùng một ngôi nhà mỗi ngày mà tôi đã sống theo một cách nào đó.
    Tôi đang thấy cùng một hành lang, cùng một tấm thảm, cùng một chiếc ghế sofa, mọi thứ đều nhìn giống nhau.
    Bộ não của tôi nói, Ồ, tôi đang ở đây.
    Tôi sẽ làm theo kịch bản đó.
    Bởi vì bộ não của chúng ta viết kịch bản để tiết kiệm thời gian cho chúng ta.
    Vì vậy, kích thích có nghĩa là tôi sẽ làm rối loạn môi trường của mình rất nhiều.
    Và rất thường xuyên để bộ não của tôi không có cơ hội quay về kịch bản cũ.
    Vì vậy, tôi có những khách hàng phải sơn lại nhà của họ, họ thay đổi cách sắp xếp đồ đạc, họ thay đổi tủ quần áo của mình rất nhiều, họ có kiểu tóc hoàn toàn mới.
    Vì vậy, họ thậm chí không nhìn vào cùng một người trong gương nữa.
    Họ làm mọi thứ có thể để phá vỡ nhịp điệu đó.
    Đó chính xác là những gì chúng ta sẽ làm với một người bị giam giữ nếu chúng ta cố gắng tẩy não ai đó trong quá trình thẩm vấn tình báo.
    Vì vậy, tôi đang làm rối loạn môi trường một cách điên rồ.
    Và chúng ta sẽ làm gì với một con chó?
    Chúng ta có để nó làm mọi thứ mà nó vẫn luôn làm không?
    Chúng ta sẽ thay đổi môi trường đó.
    Chúng ta sẽ thay đổi hành vi, thay đổi dây xích, thay đổi cổ áo.
    Vì vậy, không phải mọi thứ đều giống hệt nhau.
    Và rồi sự lặp lại.
    Sự lặp lại, chỉ đơn giản là lặp đi lặp lại cùng một điều nhiều lần.
    Vì vậy, như nếu thậm chí chỉ đơn giản là đến với bảng tầm nhìn, uh, khách hàng cuối cùng của tôi, tôi đã bảo anh ấy đến Best Buy và mua một cái TV 70 inch và sau đó lấy một trong những chiếc máy tính bảng giá rẻ, chiếc máy tính bảng 300, 200 đô la và chỉ cần dùng băng dính để dán nó vào mặt sau của TV và đặt điểm tầm nhìn, bảng tầm nhìn của anh ấy lên cái đó.
    Nó giống như 900 trang trình chiếu chỉ đầy hình ảnh không ngừng, nhưng nó chạy 24 giờ mỗi ngày trong văn phòng của anh ấy, ngay cả khi anh ấy không ở đó, anh ấy đi bộ vào buổi sáng, nó tiếp tục chạy không ngừng.
    Bởi vì việc anh ấy phải tắt nó vào ban đêm có nghĩa là anh ấy có một điểm kỷ luật khác.
    Tôi phải bật cái TV đó lên, bắt đầu cái phần trình chiếu nhỏ đó.
    Um, nhưng đó là liên tục và đó chỉ là việc tiếp xúc không ngừng.
    Vì vậy, tôi có thể tạo ra sự tập trung và đó là rất nhiều sự tập trung vào các mục tiêu.
    Rồi có cảm xúc.
    Bạn thấy tất cả những kích thích đó, đó là việc làm xáo trộn các mẫu sống của tôi và sự lặp lại, đó chỉ là lặp đi lặp lại.
    Làm thế nào tôi có thể tái tiếp xúc bạn với cùng một kích thích?
    Tôi tái tiếp xúc bản thân với cùng một kích thích.
    Thú vị.
    Vì vậy, tôi nên giữ một bảng tầm nhìn.
    Tôi luôn nghĩ với những mục tiêu của bạn, như tôi sẽ cho con chó của mình thấy những mục tiêu này như thế nào?
    Tôi sẽ cho con chó của mình biết rằng mọi thứ sẽ thay đổi ở đây?
    Tôi sẽ di chuyển mọi thứ xung quanh.
    Tôi sẽ làm mọi thứ khác biệt.
    Tôi sẽ di chuyển giường của nó.
    Um, có điều gì khác mà chúng ta chưa đề cập đến về công việc của bạn ở đây không? Điều đó rất quan trọng để chúng tôi biết. Tôi sẽ đưa ra cho bất kỳ ai đang nghe một lời khuyên lớn mà tôi đã truyền lại cho các con tôi và có thể chỉ cần coi đây là một lời khuyên cuối cùng là nếu bạn tiếp xúc với một sản phẩm mà không thể cho bạn biết vấn đề mà họ đang giải quyết, bạn cần phải sợ hãi, thực sự sợ hãi.
    Chẳng hạn, nếu tôi nhìn vào DoorDash hoặc Uber Eats, họ giao thức ăn đến cho tôi nhanh hơn. Tôi không cần phải rời khỏi nhà. Tôi không phải làm gì cả. Tôi có thể tiếp tục viết sách hoặc làm việc gì đó trên máy tính của mình và thức ăn chỉ đơn giản là xuất hiện. Họ cho bạn biết vấn đề mà họ đang giải quyết, đúng không?
    Nhìn vào Amazon. Họ có thể cho bạn biết tất cả các vấn đề mà họ đang giải quyết, nhưng khi bạn nhìn vào một cái gì đó như Apple Vision Pro. Họ không thể cho bạn biết. Bạn sẽ không bao giờ thấy điều đó. Bạn thấy tất cả các vấn đề mà một chiếc MacBook giải quyết. Cái camera này làm được tất cả những điều này, giúp bạn hoàn thành công việc nhanh hơn.
    Khi bạn nhìn vào Facebook Meta, những chiếc kính AR này, không cái nào trong số đó sẽ bao giờ nói cho bạn biết vấn đề mà họ đang cố gắng giải quyết vì nó là sự cô đơn. Và mọi người cần phải gây tê bản thân khỏi việc sống trong cuộc sống của chính họ. Chúng ta đang ở trong một đại dịch cô đơn ngay bây giờ giữa tất cả những điều này. Chúng ta chưa bao giờ kết nối nhiều hơn, nhưng chúng ta cũng chưa bao giờ cảm thấy cô đơn nhiều hơn như hiện tại.
    Vì vậy, có rất nhiều sản phẩm ở ngoài kia có vẻ rất tuyệt, nhưng họ không thể diễn đạt rõ ràng việc họ đang thực sự giải quyết cái gì. Và thường thì đó là sự cô đơn, sự chán chường, hoặc một nhu cầu gây tê bản thân. Để tôi không phải suy nghĩ về cuộc sống của mình. Tôi không phải ở trong cuộc sống của mình. Và đó nên là một điều. Nếu tôi có thể lập trình vào đầu mọi người, hãy rất, rất sợ hãi và cực kỳ thận trọng khi thấy một sản phẩm hay một ứng dụng nào đó mà không công khai quảng cáo vấn đề mà họ đang giải quyết.
    Ý tôi là, có rất nhiều ứng dụng giải trí, đúng không? Đặc biệt là cho bọn trẻ và mạng xã hội. Tốt cho sự chán chường. Sự chán chường có phải là một vấn đề không? Có thể là vậy, nhưng vì tôi cố gắng phân biệt giữa việc TikTok có đang giải quyết một vấn đề cho một đứa trẻ nhỏ không? Đúng rồi. Vì vậy, điều đó có thể đang giải quyết sự cô đơn thay vì sự chán chường. Và tôi nghĩ TikTok không nói về việc giải quyết bất kỳ vấn đề nào cả. Nó giống như một sòng bạc, phải không? Để lấy dopamine. Vâng, nó thật tệ.
    Và họ sử dụng một số, họ sử dụng kỹ thuật thôi miên, không chỉ TikTok mà tất cả mọi người sử dụng, gọi là Tách biệt, nơi bạn thúc đẩy ai đó lên. Và giống như, bạn sẽ thấy một trong những video đó về một ông lão bế cháu của ông ấy, bạn biết không, cái đó khiến bạn gần như khóc. Bạn đã bao giờ khóc chỉ vì xem một video Instagram dài 60 giây chưa? Vâng, tôi đã từng, thật đấy. Và tôi cảm thấy ngu ngốc. Tôi một mình xem một video dài 60 giây. Nhưng họ sẽ kéo bạn trở lại xuống, sau đó họ sẽ thả bạn lên lại như hai video sau và bạn sẽ bắt đầu nhận thấy điều này. Hai video tiếp theo sẽ là một cuộc bạo loạn. Ai đó cướp một cửa hàng, đánh nhau, một chiếc xe chạy quá nhanh, lật ra khỏi đường, một chiếc máy bay gần như va chạm.
    Vì vậy, họ kéo bạn lên và xuống, lên và xuống. Và càng làm như vậy, điều này đã được chứng minh là gia tăng khả năng tiếp thu. Bác sĩ Milton Erickson đã thực hiện các nghiên cứu về điều này vào những năm 1960. Và điều đó làm tăng mức độ khả năng tiếp thu của bạn, như gấp 10 lần. Càng kéo bạn lên và xuống, lên và xuống. Và điều gì xảy ra sau khi bạn có khoảng bốn hoặc năm chu kỳ lên xuống? Bạn nhận được một quảng cáo. Và điều đó thật đáng tin cậy.
    Và tôi không nhận ra điều đó đang diễn ra cho đến khi vợ tôi nói, tại sao bạn lại mua thứ gì đó từ quảng cáo trên Instagram? Như một lần một tuần. Và tôi đang làm việc trên chính mình. Vì vậy, tôi đã mua những thứ ngu ngốc có trên quảng cáo Instagram. Sau đó, cuối cùng tôi đã đặt giới hạn thời gian cho những ứng dụng đó. Đặt giới hạn thời gian cho những ứng dụng đó. Có. Vâng. Vợ tôi có mật khẩu để mở khóa cái mà nó gọi là Thời gian sử dụng màn hình, thời gian sử dụng màn hình iPhone. Nhưng tôi là một chuyên gia tẩy não. Và tôi thực sự rất sợ hãi về mạng xã hội ngắn như vậy.
    Và tôi không miễn nhiễm. Và tôi là một trong những người giỏi nhất trên thế giới. Và tôi không miễn nhiễm với điều đó. Và tôi nghĩ đó nên là một cảnh báo nghiêm khắc cho rất nhiều người. Thế còn chi phí thì sao? Chi phí cho việc sống kiểu cuộc sống như thế nào, nơi mà bạn biết đấy, chúng tôi về nhà và chỉ như đốt cháy bộ não của mình với những ứng dụng mạng xã hội này và làm mòn các thụ thể dopamine của chúng tôi. Có một cái giá nào đó không? Vâng, tôi nghĩ chi phí chính là sự gia tăng cảm giác cô đơn. Và những ứng dụng này, bất kỳ ứng dụng nào bán quảng cáo đều có hai mục tiêu chính.
    Mục tiêu số một, và tất cả quảng cáo đều có hai mục tiêu chính này. Mục tiêu số một, khiến bạn so sánh bản thân với những người khác theo cách không lành mạnh. Mục tiêu số hai, khiến bạn nghĩ rằng, tôi không đủ. Và chúng ta thấy điều đó ở khắp mọi nơi. Tôi không đủ và tôi đang so sánh bản thân với những người khác. Và nó làm chúng ta rơi vào tình cảnh đối kháng. Sau đó nó nhốt bạn vào một góc của thành kiến xác nhận. Bất cứ điều gì bạn nghĩ, tôi sẽ cho bạn thấy nhóm 150 người này đồng ý với bạn, bất kể ý tưởng của bạn ngu ngốc, cực đoan hay hoàn toàn kỳ quái đến mức nào. Hãy để tôi cho bạn thấy tất cả những người này. Và sau đó bạn bắt đầu nghĩ rằng cả thế giới đều như vậy.
    Vì vậy, rất nhanh chóng, điều gì xảy ra khi chúng ta tập hợp mọi người lại? Tôi chỉ mới đến New York một lần trong đời, nhưng chúng tôi đang ở New York ngay bây giờ nhìn ra khách sạn của tôi. Tôi đã gặp khó khăn trong việc tìm một chút thiên nhiên. Tôi nghĩ tôi có nhiều cây hơn trong tài sản của mình so với toàn bộ thành phố này. Vì vậy, tổng thể, khi bạn chen chúc mọi người lại với nhau, bạn đã nghe về hiệu ứng người qua đường chưa? Tôi đã nghe về nó, nhưng xin vui lòng.
    Có một thí nghiệm rất hay do Tiến sĩ Phillips và Bardo thực hiện tại ga tàu Liverpool Street. Ồ, ở London, ở London. Vâng, ngay tại Liverpool Street, có một video trên YouTube và nó được sử dụng hợp pháp nếu bạn muốn chồng một hình ảnh của điều này.
    Nhưng tại ga Liverpool Street, có ba hoặc bốn bậc thang để lên chính.
    Vì vậy, từ đường phố, có một khúc cong và sau đó có ba hoặc bốn bậc thang.
    Và người phụ nữ này nằm dài trên mặt đất, mặc một chiếc váy và áo bình thường.
    Và tôi nghĩ có 395 người đi qua cô ấy hoặc bước qua người.
    Và sau đó họ cũng làm với một người đàn ông, và rồi họ làm với một người đàn ông khác.
    Anh ta đang cầm một chai bia và cầu cứu giúp đỡ.
    Họ đã thay đổi tất cả những biến số này, nhưng điều đó đã xảy ra ở New York City trước đây.
    Có một người phụ nữ tên là Kitty Genovese vào thập niên 60.
    Tôi nghĩ chỉ cách đây hai dãy nhà từ đây, cô đã bị đâm chết trước khoảng 55 nhân chứng, đừng trích dẫn tôi về con số đó và không ai gọi cảnh sát cho đến rất, rất muộn, chủ yếu là vì mọi người nghĩ rằng ai đó sẽ hành động.
    Nhưng nếu tôi mô tả cho bạn rằng, tôi đã chứng kiến một người bị đâm và ba người chỉ đứng xem và họ đã chứng kiến nó xảy ra,
    bạn có nói rằng đó là tâm thần bệnh lý không?
    Đó là một kẻ tâm thần.
    Vậy những thành phố lớn và những thứ tương tự và các ứng dụng đang làm rối loạn phần xã hội trong bộ não của chúng ta khiến chúng ta nghĩ rằng bộ lạc lớn hơn nhiều so với khả năng não bộ của chúng ta xử lý, dẫn đến hành vi gần như là tâm thần bệnh lý.
    Hiệu ứng người qua đường đã được chứng minh hàng trăm lần qua các thí nghiệm.
    Là vì nếu tôi đăng nhập vào mạng xã hội, tôi trở nên mất cảm xúc đối với những thứ như vậy.
    Nhưng cũng vậy, nếu bạn sống ở London, bạn sẽ dần quen với việc thấy một người vô gia cư.
    Và trong trường hợp thấy một người đang vật lộn ở ga Liverpool Street, bạn có thể đã thấy điều đó trước đây, và đó có thể chỉ là một người vô gia cư hoặc đang gặp khó khăn với điều gì đó, một dạng nghiện hay gì đó.
    Vì vậy, bạn đã trở nên phần nào mất cảm xúc đối với điều đó.
    Đúng là bạn đang trở nên mất cảm xúc với điều đó.
    Nhưng bộ não của bạn được thiết kế để giữ các bộ lạc nhỏ chỉ vài trăm người.
    Và ngay khi bộ lạc đó mở rộng thành một cái gì đó mà bộ não của bạn không thể hình dung, bạn không còn phụ thuộc vào danh tiếng của bất kỳ ai nữa.
    Bạn không quan tâm đến những người khác đang nghĩ gì về bạn.
    Và ngay khi điều đó dừng lại,
    bộ não của bạn nói, “Tôi không có khả năng để lo lắng về mọi người mà tôi nhìn thấy.”
    Vì vậy, sự đồng cảm biến mất.
    Như khi bạn đi bộ trên những con phố này ở New York, sự đồng cảm của họ với bạn là con số không.
    Dù có chuyện gì xảy ra, bạn đi qua một thị trấn quê, chỉ có khoảng 1,500 người.
    Dân số của thị trấn tôi sống là 2,200.
    Và nếu bạn bị thương ở cánh tay hoặc như bạn vấp ngã, bốn chiếc xe sẽ dừng lại.
    Mọi người ra khỏi xe để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
    Bởi vì bộ não của chúng ta có thể xử lý các bộ lạc nhỏ hơn.
    Ngay khi chúng ta bị ngập lụt trong tất cả những thứ này,
    tất cả những người này mà chúng ta không thể quan tâm đến từng người, sự đồng cảm biến mất.
    Khía cạnh thứ hai của điều này là, nếu chúng ta sống trong những môi trường mà tổ tiên của chúng ta sẽ thực sự sợ hãi và bối rối, chúng ta bắt đầu phát triển những vấn đề trong bộ não của mình.
    Trầm cảm, cô đơn, tự tử, tăng chóng mặt, trong cuộc sống.
    Cô đơn, tự tử, tăng chóng mặt, ở các thành phố lớn.
    Mỗi lần.
    Không có ngoại lệ.
    Và tôi nghĩ điều tương tự xảy ra khi chúng ta tự đưa bản thân vào.
    Các tế bào của tổ tiên chúng ta không nhận ra.
    Bạn có người từng nói về glucose ở đây gần đây, bàn về một số vấn đề này.
    Chúng ta đang đưa những thứ không tự nhiên vào cơ thể mình.
    Bạn có người toxicologist ở đây, tôi nghĩ cũng nói về điều này.
    Điều đó vào cơ thể của chúng ta.
    Tổ tiên chúng ta không biết đó là gì.
    Và cơ thể chúng ta không thể xử lý được.
    Nó biến thành bệnh tật.
    Nó trở thành bệnh tâm lý khi cơ thể chúng ta không thể xử lý tất cả những gì đang diễn ra xung quanh chúng ta.
    Vì vậy, trong lý thuyết của tôi, và đó chỉ là lý thuyết của tôi,
    càng xa rời thiên nhiên, chúng ta sẽ tìm thấy bệnh tật, cả về tâm lý và thể chất.
    Amen.
    Chúng tôi có một truyền thống kết thúc trên podcast này, nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho
    khách mời tiếp theo, không biết họ sẽ để lại cho ai.
    Câu hỏi được để lại cho bạn là, làm thế nào chúng ta có thể cảm nhận và trân trọng những phước lành trong cuộc sống của mình một cách nhất quán?
    Và điều này thật thú vị vì bạn đã nói về lòng biết ơn trước đó.
    Đúng vậy.
    Tôi nghĩ nếu sự chú ý đã trở thành một câu cửa miệng, bây giờ nó đã trở nên quá mức trên internet.
    Và đó là một trong những, tôi nghĩ đó là siêu năng lực.
    Chỉ cần học cách chú ý trong thời điểm hiện tại của chỉ việc ở lại trong khoảnh khắc này.
    Và tôi nghĩ nếu bạn, một trong những cách nhanh nhất để giỏi trong việc chỉ đơn giản là tận hưởng khoảnh khắc là hãy tự tha thứ cho bản thân đến mức gần như không tưởng.
    Đó là lời khuyên tốt nhất mà tôi có thể đưa ra cho ai đó.
    Hãy tha thứ cho bản thân một cách không tưởng về mọi thứ.
    Điều đó có nghĩa là gì trong thực tế?
    Cho tôi một ví dụ.
    Hầu hết mọi người nhìn lại với sự hối hận và xấu hổ.
    Tôi không nên làm điều đó hoặc tôi nên làm điều đó.
    Tôi không thể tin rằng tôi đã làm bản thân xấu hổ.
    Tôi không thể tin rằng tôi đã làm điều đó trước mặt những người đó.
    Hãy tha thứ cho bản thân mọi thứ mà bạn đã từng làm đến mức nó gần như không tưởng
    đến mức nó chỉ trở nên điên rồ.
    Và bạn đang nghĩ, tôi không nên tha thứ cho bản thân về điều đó.
    Bạn đạt đến một điểm mà mọi thứ đều tốt và chỉ đơn giản là buồn cười.
    Nếu bạn đạt đến điểm đó, khả năng của bạn để ở lại trong hiện tại
    và không bị mắc kẹt trong quá khứ sẽ tăng gấp 10 lần qua đêm.
    Chỉ cần khả năng tha thứ cho bản thân một cách không tưởng.
    Điều đó giúp bạn không suy nghĩ về tương lai như thế nào?
    Bởi vì suy nghĩ về tương lai thì tuyệt vời, đặc biệt là khi chúng ta theo dõi tình hình thực hành đó.
    Và chúng ta đang đưa lo lắng về phía trước và lòng biết ơn về phía sau.
    Bạn đã viết một cuốn sách có tên là phrase seven, mà tôi nghe nói đang được chuyển thể thành một series truyền hình.
    Mà bạn sẽ tham gia trong đó.
    Như một người phục vụ.
    Như một người phục vụ.
    Và điều này sẽ được phát hành vào năm tới?
    Trong 25 giây.
    Được rồi, tốt hơn là không có gì.
    Và điều này sẽ được phát hành vào năm tới?
    Chúng tôi hy vọng.
    Đúng vậy.
    Cuốn sách phrase seven nói về điều gì?
    Đó là một cuốn tiểu thuyết về kiểm soát tâm trí, thôi miên, tẩy não,
    và cách những điều đó đang được sử dụng trên dân số của chúng ta.
    Nhưng cũng về cách bạn có thể nhận ra điều đó.
    Và thậm chí là cách bạn có thể sử dụng một số kỹ thuật đó trong cuộc sống hàng ngày của bạn. Nhưng nó giống như sự pha trộn giữa 24 và Suits. Được rồi. Vâng. Nếu bạn muốn những bộ vest đó. Và nếu tôi, nếu tôi muốn tìm hiểu thêm về công việc của bạn và tôi muốn đi sâu hơn vào tất cả những gì bạn làm. Đâu là nơi tốt nhất để tôi có thể đến? Chỉ cần đến trang chủ của chúng tôi, đó là NCI. Đó là trí thông minh thần kinh nhận thức của chúng tôi, NCI.University. NCI.University. Vâng. Và ngay ở cuối trang đó, tôi sẽ để một đường link nói rằng CEO. Nó có tất cả những gì tôi đã đề cập ở đây mà mọi người có thể tải xuống. Còn cuốn sách này thì sao, có sẵn trên trang web không? Phiên bản giấy của nó thì có, đúng. Được rồi. Phiên bản giấy. Cũng giống vậy, nhưng đó có phải là những thứ giống nhau không? Vâng. Đúng vậy. Thật tuyệt. Chase, cảm ơn bạn. Thật sự quá thú vị. Tôi có cảm giác rằng tôi có thể trò chuyện với bạn khoảng 20 giờ, có thể. Tôi cảm thấy như cuộc trò chuyện này có thể kéo dài đến 20 giờ, bởi vì tôi cảm thấy chúng ta chỉ đang chạm vào bề mặt. Bởi vì tôi đoán vào cuối ngày, mọi thứ đều liên quan đến con người. Chính xác. Bạn biết đấy, mọi vấn đề ước mơ vàng nào tôi gặp trong cuộc sống, thực sự có thể được tinh chế chỉ còn là một thử thách nhân văn nào đó. Với bạn gái của tôi, với, bạn biết đấy, doanh nghiệp, Iran, v.v. Thậm chí cả việc làm host cho một podcast, tất cả đều liên quan đến con người. Vì vậy, đó là lý do tại sao tôi rất khao khát học hỏi nhiều hơn. Bởi vì rõ ràng đó là kỹ năng duy nhất sẽ mở khóa tất cả những điều tôi quan tâm. Và đó cũng là lý do, khi bạn nói về một số nghiên cứu này, nghiên cứu Milgram và một vài nghiên cứu khác ở trường, tôi đã bị ám ảnh với những điều này. Tôi vẫn nhớ những nghiên cứu mà, như nghiên cứu Milgram, đã thay đổi cuộc sống của tôi và cách suy nghĩ của tôi theo nhiều cách. Và khi tôi lớn lên và tôi trở thành, bạn biết đấy, tôi đã làm một số công việc ở trung tâm cuộc gọi và sau đó là kinh doanh và lãnh đạo trong podcast của chúng tôi. Tất cả đều ở đó. Tất cả đều liên quan đến con người. Tất cả đều ở đó từng bước trên đường. Nó liên quan đến những điều giống nhau, thậm chí, bạn biết đấy, với việc điều hành doanh nghiệp bây giờ, nghiên cứu Milgram hoặc, khi tôi ở trung tâm cuộc gọi, nghiên cứu Milgram vẫn còn liên quan hoặc như một host podcast, nghiên cứu Milgram vẫn còn liên quan vì nó một lần nữa, chỉ là xử lý con người. Và đó là điều mà bạn đang giúp mọi người khám phá. Vì vậy, cảm ơn bạn đã làm những việc bạn đang làm. Hoàn toàn. Và cho rất nhiều, bạn biết đấy, bạn có rất nhiều người hâm mộ cuồng nhiệt trực tuyến. Tôi cảm ơn bạn thay mặt cho tất cả họ nữa. Và nếu ai đó muốn kiểm tra kênh YouTube, điều đó thực sự thú vị vì tôi đã xem bạn rất, rất, rất nhiều lần phân tích những khoảnh khắc trong xã hội và văn hóa. Và nhìn vào những khoảnh khắc đó qua lăng kính của các yếu tố hành vi và ngôn ngữ cơ thể và những điều như vậy để giúp bạn diễn giải những gì đã xảy ra trong khoảnh khắc đó. Nó thật sự sáng tỏ và thật sự tuyệt vời. Đó là sự giải trí vào cuối ngày. Thật tuyệt. Cảm ơn bạn rất nhiều, Chase. Cảm ơn, Stephen. Khi nói đến thực phẩm, tôi tin vào trực giác của mình và tôi tin vào Zoe, một doanh nghiệp mà tôi đang đầu tư và là nhà tài trợ cho podcast hôm nay. Tất cả các chuyên gia dinh dưỡng mà tôi đã nói chuyện đã chỉ ra rằng thông tin về thực phẩm thật sự gây hiểu lầm. Hãy xem các hình ảnh thực phẩm lành mạnh, những tuyên bố bạn thấy trên bao bì nói những điều như ít đường và không có gì nhân tạo thường là dấu hiệu của những thực phẩm cần tránh. Bạn đã từng nhận thấy một tuyên bố sức khỏe nào đó trên trái cây tươi chưa? Bạn có lẽ hiểu ý tôi. Thật dễ hiểu, có rất nhiều sự không tin tưởng ở đó. Ai đáng tin cậy để bạn tìm kiếm thông tin chính xác? Tôi sử dụng Zoe, được hỗ trợ bởi một trong những cơ sở dữ liệu vi sinh vật lớn nhất thế giới và các xét nghiệm sức khỏe đường ruột tại nhà tiên tiến nhất về mặt khoa học. Zoe cung cấp cho bạn khoa học đã được chứng minh khi bạn cần. Là một thành viên của Zoe, bạn sẽ nhận được một bộ kit xét nghiệm tại nhà và chương trình dinh dưỡng cá nhân hóa để giúp bạn lựa chọn thực phẩm thông minh hơn hỗ trợ cho đường ruột của bạn. Để đăng ký, hãy truy cập zoe.com và sử dụng mã của tôi Bartlett10 để được giảm 10% phí thành viên. Đó là zoe.com/Bartlett10. Hãy tin vào trực giác của bạn, hãy tin vào Zoe. [Nhạc]
    所以Nia的決心就在眼前,我認為9%的決心能夠堅持下去,你有什麼建議要給我呢?
    好吧,假設我想要減肥。
    首先要明白的是,我們的生活都是關於習慣,而不是目標。
    這方面的第二個要素是,形成這些新習慣的最有效策略之一。
    那就是…
    Chase Hughes是一位前軍人,現已成為世界知名的行為分析和人類影響專家。
    他曾訓練美國特勤局特工、海豹部隊指揮官、CEO和政府官員,讓他們掌握溝通、行為檢測和說服技巧。
    每一次你都可以觀察三個因素來判斷某人為什麼成功或失敗。
    第一是自我掌控,我們关注的包括自信、肢體語言、紀律和威信。
    我們知道人們對權威的反應特別敏感。
    但我們該如何建立自己的權威呢?
    權威由五個因素組成,而這些就是…
    第二個是他們的觀察力。
    在行為分析中,我們會提到五個C的概念,但我最喜歡的例子,以及最快了解另一個人的方式就是看看他們的眨眼頻率。
    如果我開始看到某人的眨眼頻率增加,我知道我需要馬上改變話題。
    有趣。
    第三是他們的溝通能力。
    如果你想學會如何開始或延續一個對話,這對你來說很重要。
    這取決於你對面前這個人的了解。
    現在把人分成六個群組,這會影響你與這些人交談的最佳方式,如果你想,我們可以再討論這個。
    請說。
    好的,第一個。
    關於如何贏得一場爭論,哪些事情我絕對不要做?
    所以大多數人犯的最大錯誤就是,不要這樣做。
    我覺得非常有趣的是,當我們研究Spotify和Apple的後台與我們的音頻頻道時,觀看這個播客的人大多還沒有按下關注或訂閱按鈕,無論你在這裡是哪個平台收聽的。
    我想跟你們達成一個協議。
    如果你能做我一個大忙,按下那個訂閱按鈕,
    我將不遺餘力地努力讓這個節目越來越好。
    我無法告訴你,當你按下訂閱按鈕時,這幫助了我多少。
    節目會變得更大,這意味著我們可以擴大製作,
    邀請所有你想見的嘉賓,並繼續做我們熱愛的事情。
    如果你能在這裡按下關注按鈕,對我來說意義重大。
    那是我唯一會要求你的幫忙。
    Chase Hughes。
    你是誰,你的使命是什麼?
    我是一個行為專家。
    我想我只是想教導人們,還有一個整個世界是其他人看不到、無法接觸的。我認為在過去1萬年的記錄歷史中,
    你可以查看任何事件或任何國家的領導者,所有的決策結果都歸結於人類因素。
    無論是經濟動盪,或是人們對經濟感到憤怒,或是正在發生的AI或科技創新,所有這一切都歸根於人類的互動。
    無論你是否能夠管理自己,你是一位好領導者,誰是真正的好領導者,以及誰能讓人們感受某種情緒。
    那你是為誰做的?
    我想我做這些是為了那些在生活中經歷過一段時間,意識到某些人擁有無形優勢的人。
    那些成功的人或許擁有一些他們無法具體看到的優勢。
    我認為讓他們明白這是你生活中能夠發揮最大的作用之一,這是極具回報和令人著迷的。
    看著某人經歷這個轉變,意識到人類行為會影響生活的結果。
    當你說這個時,你是指人類行為,這是否就像是一組戰術?
    是像一種心理學嗎?
    當你說這個詞時,這到底是什麼?
    當我說人類行為時,我的意思是:當一個人變得成功或失敗時,你每次都可以查看三個因素來判斷某人為什麼成功或失敗。
    那就是他們的自我掌控水平、觀察力水平,比如他們能否讀懂氛圍?
    他們能否讀懂自己正在交談的對象以及他們的溝通水平?
    他們能否有影響力地講話?
    他們能否以激勵人心的方式談論結果?
    他們能否以說服的方式與人溝通,讓人感動?
    那你究竟與誰合作過?
    很多的政府機構,特別是我曾經與情報機構合作。
    我曾經與美國陸軍的心理作戰部門合作,這是特種作戰指揮部。
    今天我訓練了許多美國海軍的領導者,現在許多平民是我的主要客戶群。
    你為情報特工做了什麼?
    所以當我們與情報特工交談時,我們訓練他們的第一件事就是識別人類行為。
    我們還教授訊問技巧,如果我在進行訊問,那就是像我在某個地方的情報官,試圖說服某人為我們的國家進行間諜活動。
    這兩者都涉及到說服某人去做對他們實際上並不好的一件事情。
    所以當談到這個時,我們真正碰到了關鍵點。
    你能否說服某人做一些他們通常不會做的事情,這或許是銷售,因為他們通常不會這麼做。
    或是B,在訊問的世界裡,我能否說服你做一些原本不想做的事情,因為這對你來說並不是最佳利益,比如承認一項罪行或提供情報之類的。而這正是我們為警方和政府進行大量培訓的地方。我旁邊有一本叫做《行為操作手冊》的巨大書籍。這可能是我見過的最大本的書。這一系列工作的豐富經驗來自何處?那本書正是我整個生命的結晶。所以大約有三到四萬小時的研究,關於這些資訊,這是我學過或教授過的每一個技巧,我們在訊問、說服或影響中使用過的每一種方法,所有這些內容都在《行為操作手冊》中。我寫了這本書,如果你想的話,我們可以現在就討論這個。我曾經收到一個腦部診斷,當時我以為自己會失去理智,感到非常絕望。我只是想知道我的家人將如何維持生計。因此,我希望把我所創造或想出的每一個知識都放到桌面上,供任何政府人員使用,所有的一切。這就是這本書的意義,它是所有事物的總結。你自己也曾在軍隊服役過嗎?我服役了20年。人們來找你工作的最主要原因是什麼?如果要用一句話來概括他們在自己生活中搜尋的東西,那將是缺乏某種程度的控制,這在他們生活的某個方面。通常他們認為自己需要技巧。大多數客戶來找我時都會說,我想要技巧。我想要技能。教我怎麼做X、Y和Z。我在電話中該怎麼說?給我一個新的銷售腳本。所以我有一個叫做ACSS模式的模型,我教給我的全體員工。這個ACSS模式代表權威、舒適、社交技巧和技能。90%的人說他們需要更多的技能,但他們真正需要的是權威或舒適。他們在對話中無法感到舒適。所以我可以告訴你,我會這樣跟這些客戶講,我可以花一千萬元,為你的理想結果寫出最佳的說服腳本。然後把這份資料端上餐具。我把它交給你,但如果你在這段對話中感到不自在,你將不會成功。我可以把它給一位有社交焦慮的人,讓他們大聲朗讀這段文字。這並不是哈利·波特,我們不是在讀咒語。這不是咒語。因此,許多人的問題來自於缺乏在對話中感到舒適的能力,以及他們可能擁有的權威程度。我不是說層級上的權威,我只是指個人權威,但他們並不知道。他們認為我需要更多的社交技巧。我需要學會寒暄,或者我需要這個小技巧。因此,每次我告訴每位客戶的事情是,如果我現在給你一個小型飛機的起飛檢查表,比如Cessna 172,你是一位飛行員嗎?不會,有這個小檢查表並不會讓你具備這項技能。因此,很多問題都是來自於舒適感。很多人的問題是他們在與其他人競爭,無論是身高、外貌、社會地位、金錢、層級、自信等等。你需要將自己與他人作比較的第一件事就是舒適感。這就是了,我是否能在這次對話中比其他人更自在?因為我們的大腦本質上是被設計來競爭的。我們無法關掉競爭的本能,但我們可以改變它們關注的內容。如果他們的焦點是舒適感,我們在對話中獲勝的機會就會高得多。舒適感。是的。那如何表現出來?那只是身體上的舒適嗎?這是什麼?是的,這會是身體上的舒適。因此,我給予人們的一個挑戰是:在你的第一周中,我只希望你專注於一件事。我不會給你一長串的清單,讓你在每次會議前都去查看你的手機並閱讀。這一周我希望你專注於的唯一一件事就是:你能否在房間裡的人之間動作得更慢。就是這樣。只需調整你身體的速度限制。所以如果你在游泳池裡站著,你的手腳在水裡的運動速度會是多快,這就是你這整個星期的速度限制。這就是我希望你專注的全部。這會在很多方面改變人們的思想,因為我們改變了我們的身體,也改變了情緒的感受。恐懼有一個特點,它會加快我們的身體速度。因此,如果你看到某人在快速且顫抖地動作,你會看到他們的身體主要是因為恐懼或壓力所引起的。因此,在互動對話中,即使是電話上,讓自己變得更加舒適。是的,電話上,這會是以正常而沉著的速度說話。好的,那麼第二步是冷靜。我能否讓你進入一個有一些冷靜的地方,而冷靜的左右兩側分別是崩潰和擺姿勢。我們有的人會讓自己變小,以使其他人感到舒適,或是我讓自己變大,使其他人遠離我。我們生活的每個方面都能看到這一點。例如,當我剛開始創業或剛從軍隊退伍時,這些人會打電話給我尋求主題演講。這位先生給我打電話,然後他說,你的每小時價格是多少?我回答說是六千美元。我說,這包括旅行及所有費用。他在電話上什麼都沒說,只是發出了一聲「嗯」,就這樣。我立刻說,哦,對,但我們可以做折扣。大概可以做五千美元,我們甚至可以減去50%。如果你在這裡,我甚至可以減75%。他只給我製造了藉口,差不多快要讓我說,讓我來付錢。
    我會給你一些錢,如果你來,讓我在舞台上為你演講。
    這就是崩潰。
    所以我在生活的某些領域中崩潰。
    我可能在生活的某些方面裝出來。
    我們的目標是擺脫這種擺盪。
    但大多數人遇到的問題是,如果我生活在崩潰中,解決方案看起來像是裝出來的。
    我們在學習搭訕的男士身上看到這一點。
    就像我將學會如何裝出來,因為這是我正在做的事情的相反。
    這並不是我需要到達的中心。
    那什麼是中心?
    那是沉著。
    那就是沉著。
    我會說,沉著是構成權威的事物的組合,而權威由五個要素組成。
    那就是信心、紀律、領導力、感激和享受。
    所以我有一個權威評估清單。
    這是第一天。
    我給智慧型的人或擁有汽車經銷商的家伙第一件事。
    這就是權威評估。
    它根據這些要素評估你。
    而你最低的那一點,就是阻礙你在大多數需要說服他人的對話中成功的原因。
    它能很快鎖定這一點。
    如果我再深入一點,我們在鏡頭外的生活方式,我相信你會同意。
    你剛剛有雜誌《Vanessa Van Edwards》上的書,她說這在我們的肢體語言中流露出來。
    它不僅在肢體語言中流露出來,還包括我們的呼吸、語言、表達方式。
    所以即使我在LinkedIn上看過那篇關於19種讓自己看起來更自信的文章,上面說要有更好的姿勢,坐直一點,握手,保持良好的眼神接觸,我做了所有的這些,看起來真的很整潔。
    但在家裡,我的臥室裡有一堆八英尺高的衣物。
    我的床很髒。
    水槽裡的碗碟堆得高高的。
    我們大腦裡有一部分是專門用來提醒我們的。
    我現在是在假裝。
    這會被傳遞出來。
    無論我們是有意或無意,我們都在製造別人的直覺感受。
    所以我們的工作是製造更好的直覺感受。
    這五個最常見的方法在我們的日常生活中流露出來,與我們管理生活的五個領域有關。
    那就是我們的環境。
    我是否照顧好我的環境?
    我的時間、外貌、社交生活和財務狀況。
    因為這五件事情是在我們腦海深處揮之不去的擔憂,讓我們產生這些直覺感受。
    因為我們都曾經有過一次對話,表面上看起來一切都很好。
    但之後我們會覺得有些地方不對勁。
    我不知道是什麼,但就是覺得那個人有些不對。
    我們都經歷過這種小事情,掌握那五種構成權威的品質是你成功的最快方法,並且會徹底改變你的生活。
    所以這真的是可控的要素。
    這包括我們的環境、時間、外表、社交生活和財務狀況。
    這是我們談論的所有其他事情的可控基礎。
    是的。
    所以那將是小金字塔的基底。
    而三角形的最左側將是信心、紀律、領導力、感激和享受。
    是的。
    這些元素單獨產生的情感使其他人將他們視為權威人物。
    你聽過米爾格倫實驗嗎?
    哦,天啊。
    這讓我想起我16歲時在心理學課本中讀到的一些東西。
    可能有吧。
    就是那個讓人們彼此施加電擊的實驗。
    是的。
    請解釋一下。
    好吧,讓我簡單回顧一下。
    那是在耶魯大學,據說是1962年。
    耶魯在報紙上發佈了廣告。
    這說來幫助我們進行這項學習研究。
    我們會給你20美元或午餐代金券什麼的。
    所以所有這些志願者都來了,還有一位穿著實驗服的高個子。
    他手裡有一個正式的夾子。
    還有另一位志願者,你們抽籤。
    你們一個是教師,另一個是學生。
    所以你們被帶進這個房間。
    你看這位學習者被綁在一張桌子上,他被束縛在這個電擊機器上。
    每當他在這個測驗中回答錯誤的問題時,你就得給他施加電擊。
    你必須按下按鈕。
    每個進步的問題,你要增加這台機器的電壓,一直增到右側的XXX危險嚴重電擊。
    但整個過程中,你可以聽到對面牆後的那個人尖叫。
    他喊著,在過程中途,那個人開始猛敲牆壁。
    他說,我有心臟病。
    我不想再這樣下去了。
    我退出。
    我不想參加這個實驗。
    而90%的人會轉向那位穿白大褂的人。
    白大褂的人會說,請繼續。
    繼續實驗是很重要的。
    所以他們繼續進行,即使到最後,聽不見任何反應。
    只剩下沉默。
    那個人連問題都無法回答。
    而穿白大褂的人說,任何不回答的回應都必須視為錯誤答案,請繼續。
    於是他們繼續,一直不斷進行。
    你可以看一些這些錯誤的視頻,看到他們臉上的表情。
    起初這些精神科醫生預測不到1%的人會完成整個實驗。
    但67%的人都執行到了最後。
    250伏特足以致人於死。
    100%的人都達到250伏特。
    新奇與權威的存在令一切改變。
    它使一個人犯下了謀殺。
    我會說,我可以主張這比賣車要困難得多。
    而那個實驗的權威來自於就讀大學、穿著實驗服等等。
    但我們該如何建立自己的權威呢?
    是不是又回到了你那裡提到的環境、外貌等等,還有財務狀況?
    對,是否在日常生活中有體現權威的具體表現?
    移動的緩慢是最常見的情況之一。
    所以我們的移動是緩慢的。
    所以權威三角形的右側有五個字母。
    這代表了移動、外貌、自信、連結和意圖,我們的意圖是否明顯可見。
    這種外在的權威標誌是很多人所尋求的。
    權威看起來是什麼樣子?
    但我們真正想做的,是尋找權威的症狀,而非原因,因為這些LinkedIn文章、YouTube視頻上說的都是如何提高自信,如何做X、Y和Z。
    而這些都是如何擁有這些症狀,而不是權威的根本原因。
    所以有權威的人通常坐得筆挺,但他們並不是因為讀了一篇文章才這樣坐,而是因為他們以某種方式看待這個世界。
    這是改變我的世界觀和改變我的姿勢之間的巨大差異。
    這會導致完全不同的結果。
    而我們仍然在為人們產生那些直覺感受。
    相信我,你有沒有接觸過許多來到你這裡、明顯有權威問題的人?
    有沒有特定的例子可以想起,讓你能幫助某人扭轉其生活?
    很多,數百個。
    給我你最喜歡的例子。
    我最喜歡的例子是一位大型CEO。
    他在洛杉磯,他找我學習技能。
    他開始時說,我需要飛行檢查清單。
    我不需要學飛行。
    我只需要檢查清單。
    但我花了一段時間慢慢引導他回來,說讓我們找出問題根源,因為你不能公開說你有權威和自信問題。
    他的員工會在董事會上公開取笑他之類的,他不喜歡這樣。
    他的公司也急速下滑。
    我帶他經歷了一個增強過程,讓我們建立起你的自信、紀律、領導、感恩和享受,所有這些東西。
    讓我們找出這五個方面中你的最低點。
    如果我能找到這五個方面中的最低點,那麼我就知道我能做的最高效的事情。
    所以如果他能做到的最高效的事情是自信,那就是我最開始要著手的事情。
    當我們將他帶進這個過程時,只過了幾個月,我們使用了很多催眠技術。
    我真的用了一些洗腦技術來幫助他。
    所以這些都是相同的技術。
    你知道,認知行為療法在過去也是一種形式的洗腦,還有厭惡療法。
    但是就在幾個月內,他從每個月大約六到八十萬美元,變成了每月四百萬美元。
    他的所有員工也都支持他。
    他發生了巨大轉變。
    當你是一位教練,並且讓某人的生活如此快速地改變時,問題就出現了,他們必須找一個藉口。
    他們不能回到辦公室後就顯得不同,對吧?
    所以他們必須說,這件事發生在我身上,我有了這樣的變化。
    所以每次和客戶合作時,我的第一件事就是獨特。
    你必須回去告訴他們某件事發生了,改變了你的生活,因為你必須有一個原因,讓自己回去時是不同的。
    所以見證那個轉變是非常令人滿足和不可思議的。
    但通常你必須先與人們改變他們的自信。
    你怎麼做到的?
    你改變他們腦海中發生的事情。
    所以你之前可能在大約一千或兩千人面前上過台。
    你曾經上過一段時間的電視。
    即使在你成功之後,是否也曾聽到微小的聲音說,為什麼我來這裡?
    或者說,我是否值得在這裡?
    是的,我的確在這一點上。這正是這樣的體現。
    對。或者我在假裝。
    人們將會發現我在假裝。
    你作為播客主持人時會有這樣的感覺嗎?
    因為你沒有任何官方的資格。
    然後人們開始收聽。
    然後他們認為你知道自己在做什麼。
    或者你看到,我認為我可以將其調整作為播客主持人。
    是的。所以這些感覺永遠不會消失。
    所以自信者和缺乏自信者之間的區別在於,自信者聽到那些聲音時把它們當成虛構,而缺乏自信的人則把它們當成真實。
    他們都在聽同樣的東西。
    所以我舉一個簡單的故事:如果我和你要去吃午餐,我說,斯蒂芬,我會來接你。
    我停在你家門前。
    你跳進副駕駛座,我們就出發了。
    而我正在聽一本關於核彈爆炸的有聲書。
    但在有聲書裡,有一則關於核彈爆炸的假新聞報導。
    假設它是一個假BBC廣播,發生在有聲書裡,我們開始駛出。
    我很放鬆,專注於路面。
    我享受我的工作。
    但你的心率上升,你感到恐懼,你的杏仁核在發射。
    你處於一種可怕的狀態中,像是,天啊,我的家人會發生什麼?
    我們都聽到相同的廣播。
    我們在同一時間聽著同樣的講者。
    但我知道我聽到的是虛構,而你在擔心它是真的。
    我不想用你來舉例,但這是最容易描述的方式。
    然後根本改變你聽到那個聲音的方式。
    我認為十之八九這種聲音是在你八九歲的時候產生的。
    那個孩子做了什麼?
    這是我會問所有客戶的問題。
    那個孩子做了什麼來交朋友或保持友情?
    也就是朋友所需的安全感。
    現在我們處在安全的狀態中,我是怎麼感覺安全的?我為什麼能獲得獎勵?對於某些人來說,這可能是對其他在生活中起步不順的孩子的認可,水或食物可能就是那些孩子的獎勵。因此,我們保持或贏得朋友的方式、作為孩子時獲得獎勵的方式,以及我們感受到的讓自己感到安全所需做的事情,這些在我們的腦中發展成小應用程式,無時無刻不在我們成年生活的背景中運行。通常在兒童時期,它們是非常好的。它們可能讓我們保持安全,讓我們活下來,讓我們保持在這些社交圈中,但我會對人們不懷好意,讓他們無法接近我。或者我會迎合像媽媽和爸爸這樣的權威人物,以便獲得一些認可和讚美。這成為了我們在毫不知情、毫無同意和意識的情況下帶入成年生活的應用程式。那個小孩把這些東西帶入成年,然後它們只會被修改。因此,我從必須迎合一個自戀的母親,變成每天都迎合老闆的好兒子,每個人都知道我是辦公室的迎合者。這些行為從兒童到成年只是轉化而已。如果我能開始理解這一點,那麼我就能讓那個人明白改變其生活的基本方式。我會讓他們把那些短語公開,讓他們感到不快。所以我會讓他們在桌面上設置一個背景圖片,上面寫著「我不值得擁有金錢,金錢是給其他人的」。只是讓他們的大腦定期看到這多麼愚蠢,並把它放在激勵海報上。第二部分是,任何自信的人都有對積極結果的普遍期望,而不是特定的,但相信事情會好起來。如果我可以做到這一點,你可以從根本上改變某人的生活。所以這一點的最終要點,與紀律有關的是,我需要讓你與未來的自己建立關係。因為我們生活中發生的一切都與我們的哺乳動物大腦有關,就是這部分較慢的腦。這部分不會說英語。沒有任何肯定的話語能夠穿透那道屏障。我不會通過在牆上或PowerPoint幻燈片上閱讀一個引用來從根本上改變行為。你必須改變這個動物,這個哺乳動物的大腦。所以我對自己每一位受訓者提出的問題是:我會怎樣教一隻狗?如果我為明年設置目標,我會如何向一隻狗展示?因為我必須把它簡化到哺乳動物。所以做到這一點最快的方式是通過視覺手段。所以我讓我的所有客戶下載這個應用程式。我不記得它的名字,但可能有一百個。但是它會讓你看起來像95歲。對。你就會滿臉皺紋。它會讓你的很多頭髮變得稀疏。我會讓他們打印出來,並在各處張貼,只持續幾周。現在我們開始與未來的自我發展一種心理上的哺乳動物關係,這改變了我吃東西的方式,改變了我花錢的方式,甚至可能改變了我上床的時間、喝酒的量,以及主要是我從哪裡獲得多巴胺。如果我畫一張我所有獲得多巴胺的地圖,超過50%的來源是來自酒精或色情或你知道的我不想要的所有那些東西,那麼在那個時刻,你必須非常誠實地問自己,我需要在哪裡獲得多巴胺?而每一位成功人士,所有我見過的成功人士都有良好的多巴胺地圖。這意味著他們來自良好來源的多巴胺,而不是壞的來源。那麼紀律和自信之間有什麼關係嗎?我認為非常有。就像如果你我坐在一起的時候,我們在亞特蘭大機場,假設我問你,你不是行為分析師,據我所知。但是我說,史蒂文,四處看看,找一個有紀律的人。這會花你五秒鐘,因為我們不需要分析人們。這是你有意識地識別的自然現象,但我們也在不自覺中一直掌握著這些。不過,擁有這樣的紀律水平,自然會提升我們的自信心,因為我們知道其他人會注意到這一點。但我們也知道我在提升自己,並且我可能比我所交談的人或我經常打交道的那些人更能掌控自己。因此,我們在鏡頭外的生活會影響到我們的自信心。這正是我們所談論的環境、時間和外觀。如果我在鏡頭外生活的方式與我想要在生活中被他人看作的樣子相同,我的自信心就會開始增長。你也提到過享受也是五個要素之一。是的。為什麼享受如此重要?我添加了這一點。這需要一段時間,但我回顧過去每一位我訓練過的人。如果你看看每位天然的領導者和擁有那種權威的人,他們不僅僅是當下的派對,還是在冷靜地享受當下的情況。所以你可以稱之為正念,但我認為僅僅享受的特質是人類最具吸引力的特質。那麼,我需要了解觀察這一部分,這是你成功或失敗三角形的第二部分。觀察,能夠讀懂一個房間。是否可以讀懂一個房間呢?是的。我該如何讀懂一個房間?好吧,如果你在公共場所讀取。是的,讓我們回到機場,也許。如果我在公共區域,我真的希望注意到房間中移動最慢的人。我希望注意到誰比其他人更自信。
    這通常是回到速度的問題。如果我能夠好好地閱讀其他人,我也會與他們進行很多眼神接觸。因此,快速地了解另一個人的最快方法之一就是觀察他們眨眼的頻率。如果一個人眨眼的速度很快,那是高壓的跡象。如果他們眨眼的速度非常慢,那則是集中精力的跡象。因此,放鬆並不總是如此。因此,如果我在審訊室與一名精神病患者交談,或者在商業談判中與他們交談,他們會非常專注於獵物。我們稱之為“獵物焦點”。因為他們要操縱某個人,他們的眨眼頻率幾乎會接近於零。如果我和一個正在欺騙的人的交談,他們的眨眼頻率可能會上升到七十五或八十,甚至我們根本沒有注意到。因此,眨眼頻率之所以如此可靠的原因之一是它是無意識的。我們並不會意識到眨眼頻率的變化,也無法很好地手動控制它。如果我所需要教導某人的一切是:你不必計數或知道這發生了多少次每分鐘,只需要在對話中,我會開始這段對話並說,眨眼的頻率正常嗎?看起來快嗎?看起來慢嗎?所以我真正關心的是人的行為中的變化,變化。所以如果我在舞台上,比如說我在做主題演講,並且在房間的另一端與所有這些人進行眼神接觸。我開始注意到觀眾的眨眼頻率上升。我知道我需要立即改變主題或話題。所以你會特別注視某一個人嗎?不,通常不會。所以我會看著所有這些眼睛,假裝我在看一個人。這樣可以嗎?獲得他們的平均值。對。因此當我四下觀望時,我看到多少次眨眼?我會假裝那是單一的人眼。好的。因此,當你看到較低的眨眼頻率時,人們的注意力更集中。對,你做得很好。於是我可以去這些推介會,這些企業家會去向投資者推介,像是在華盛頓這樣的地方。你可以根據眨眼頻率來測量誰會提案。你會看到眨眼頻率下降,那就是房間中最感興趣的人。你在陪審團選擇時也可以做同樣的事情。這是如此可靠,你看到的文章中提到有人朝著胸部呼吸。用周邊視力很好地掌握這一點需要一段時間,因為我教過人們,他們會在與某人的交談中一直盯著他們的胸部。尤其是當你與女性交談時,這真是一個壞主意。因此,眨眼的頻率是極其可靠的。因此,總結這項技能,我開始一段對話。這看起來正常嗎?是很快還是有點慢?要關注變化的數量。這就是我在一群人中所關心的,就是什麼在變化。因此,七十代表欺騙,而零則代表精神病。七十是壓力,並不總是欺騙,而零則基本上是精神病。零可能是精神病的表現。上下文是第二個C。我們在行為分析中討論五個C。因此變化之後就是上下文。現在比如說某人交叉了手臂,你在網上讀到的說這是防禦、保留、封閉,見諸如此類的東西。那如果是冷得要命呢?對,所以現在我們有了上下文。非常有趣。這在我最後一次交談中實際上發生過。我在做這些事情時努力不讓我的身體閉合,因為有時我自然的反應是這樣。然後有時,尤其是在這裡天黑得晚了,我們沒有風扇或暖氣,我就會這樣。對。如果我在思考,但這對客人來說是無禮的。但是我看到我手臂上有著巨大的雞皮疙瘩。我想,這就是上下文。對。上下文就是我冷得要死。對,但對於客人來說,看起來我就好像在這樣。是的,你知道,這就是為什麼身體語言如此微妙,我想它是微妙的。這對人們進行同行評審的研究來說是非常困難的。因為變數上千,這就像是說,為什麼羅傑·費德勒在沒有任何同行評審研究來支持他所做的事情的情況下,應該贏得一場網球比賽?對,這與身體語言是一樣的,因為人們在進行審訊研究。所以他們稱一名大學生得到午餐券,走進來假裝說謊關於一隻鴨子,這與一名在戰鬥中被捕的人是完全一樣的。幾天失眠,頭上蒙著黑頭套,被迷藥進入審訊室。他們說這些行為是相同的。然後關於說謊與不說謊的同行評審研究。有時你不能如此完美地複製人類行為。因此,人們將其視為藥物。我可以把泰諾放在某人身上,我可以測量所有這些反應。這並不會像那樣進入電子表格中。有很多優秀的研究在外面。但我會說,這實在是非常難以如此完美地複製所有事物。那么第一個C是什麼?第一個C是變化。我想要尋找變化。然後你想要查看上下文。是否有第三個C?那就是集群。集群。然後你讀到的文章是某人在某種特定樣子或做某種事,可能在欺騙。例如,我聽到的最常見的情況是有誰碰了碰自己的鼻子。因此,某人碰鼻子可能是在欺騙。如果你只是看到一件事,我會說這幾乎永遠不意味著任何事。你想尋找行為的集群。因此,他們開始變得緊張,這是那裡的變化。因為我在詢問他們週三晚上在哪裡。這就是上下文。
    在他們感到緊張的同時,
    他們開始用手保護自己的生殖器,
    並且舔嘴唇,這是一種我們會做的衛生手勢。
    現在我在這個上下文中有了一些適當的變化。
    並且出現了一些行為的聚集。
    之後,我就篩檢了文化。
    這個人的文化或背景中是否有某些部分
    使他們這樣做?
    舉例來說,我曾與一位年輕人一起,
    我們在觀看一位巴基斯坦人被審訊。
    你知道的,在那個地區,你常常會看到這種搖頭的情況。
    他說,哦,他在說「是的」時搖頭。
    那麼,現在我們深入到這裡。
    這是文化,這消除了該行為或擺脫了它。
    而最後,名單上最不重要的事情是檢查清單。
    而檢查清單是指,有一個已知行為的列表,
    這些行為可能是欺騙的。
    如果你在研究肢體語言,你就是在處理可能性。
    這就是我們所處理的所有問題。
    有些人說他們對某些事情有100%的把握。
    我持懷疑態度,但我們處理的是可能性。
    所以我們應該始終在這方面進行分析。
    所以有人舔嘴唇或以某種方式移動。
    如果在檢查清單上,並不意味著它是欺騙的。
    因為如果他們一直這樣做,那麼我們就沒有改變?
    這合理嗎?是的,是的,是的。
    我在想我年輕時做過的事情。
    在我生活的某個時期,不知為何,
    我經常這樣做。
    我一直這樣做。
    這幾乎像是一種抽動。是的,並不真的奇怪。
    我覺得這聽起來真的很瘋狂。
    但我最好的朋友之一有像圍巾一樣的頭髮,
    他會撥動它。
    我幾乎是透過他間接學會了撥動。
    我一直這樣做。
    但我在想如果有人看到我這樣做,
    他們會把這看作某種行為。
    然而這只是一種在我年輕時持續了兩年的奇怪行為,
    然後就消失了。
    是的,但你一直這樣做嗎?
    我就是這樣做的。我不知道。
    我感覺我只是隨意地這樣做。
    但那不會是一種改變。好的,是的。
    如果我遇見你。是的。
    你曾在《龍穴》中待過一段時間。
    仍然有,是的。
    有人向你展示想法。是的。
    各種各樣的點子。
    僅僅有一個人參加這個節目或擁有這些技能,
    你就能洞察許多這些人。
    無論他們展示的是否誠實,
    他們對自己展示的東西都充滿信心。
    你可以看看像《鯊魚坦克》的節目,
    我可以觀看《鯊魚坦克》的任何一集,看看誰是最少眨眼的。
    他們將是在99%的時間內第一個提出報價的人,
    因為他們最專注於那裡發生的事情。
    他們是個人體驗。
    所以這是非常迷人的,
    如果你只需看看一兩件事情,
    就可以預測壓力或專注,
    能做到這一點的話。
    如果你能從中取得一項成果,那將會是一種超能力。
    因為我坐在這裡與客人交談,對吧?
    他們講述他們的生活故事等等。
    我經常看到一些行為模式,
    是的,特別是當你涉及某人,
    有關他們的童年或某個特定敏感主題時。
    你會傾向於看到某種自我安慰的行為。
    這是困難的。
    有趣的是,我們現在都像業餘肢體語言專家一樣。
    是的,網上有很多內容告訴你要看這些,
    他們有沒有碰鼻子等等。
    所以這也可能是危險的。
    它可能會給我們這種感覺,哦,我看到這一點。
    我再也不想和那個人做生意。
    是的。而且他在談論那個時候,刮了三次鼻子。
    然而他在看他的公事包。
    裡面有過敏藥物。
    他在抓鼻子。
    季節剛剛轉變成春天。
    他進來時,鼻子是紅的。
    所以他已經抓了30分鐘的鼻子。
    在他進門之前。
    所以現在我們開始意識到我並不是看到改變。
    我看到的是重複的行為。
    而溝通是成功或失敗的第三個角。
    溝通。所以到目前為止我所了解到的是,慢談是更高的權威。
    是的。
    還有什麼其他事情是如果我想成為一名大師級溝通者,
    我應該考慮的?絕對的。
    哦,談到溝通,
    成為一個好的故事講述者是非常重要的。
    有數以萬計的播客可以教會某人這一點。
    但問題在於你是否能對面對的人講話,
    以及理解他們是什麼樣的人。
    這是我識別的一些方法。
    我將人們分為六組。
    通過他們從其他人那裡需要什麼來進行劃分。
    即,在社交上我需要什麼樣的東西?
    這些是重要性、接受、認可、智力、同情和力量或權力。
    在每一個對話中,如果你詢問某人有關他們自己的事情,
    他們會向你透露出這些需求中的之一。
    所以如果我知道你是一個追求重要性的人,
    而我要告訴你這個想法有多聰明,
    以及你做出這個選擇的智慧,
    這就與你所需要聽到的內容完全相反。
    所以當我聽到你談論你自己、你的成就時,
    你生命中喜歡的事情,
    這周發生了什麼事,
    或者你擁有的美好回憶。
    在每次對話中,你都會聽到這些內容開始被揭示。
    所以這些是你在對話中很快就能聽到的內容。
    你開始和某人交談,他們會說,
    是的,我實際上是那家公司的CEO。
    我有490個員工,可能明年會進行一次離職。所以你會聽到這是具有意義的,對吧?然後你會聽到尋求認可的聲音。這是不是人們常常說的那種話呢?比如有些人會說:“我明天要上台演講,但我真的是受不了公開演講。我會搞砸的,真的很緊張。” 他們想讓你說:“不,你沒那麼糟。你很棒。上次你表現得很好。你會做得很好的,你可以的。”
    然後是那些尋求認同的人。他們總是使用“我們”、“我們的”、“團隊”等詞彙。這些尋求認同的人都認為自己是某個群體的成員,這會在他們的交流中表現出來。如果你問一個尋求意義的人關於度假的事情,他們會說:“是的,我去了邁阿密,太棒了!我度過了美好的時光,昨晚剛回來。”但如果你問一個尋求認同的人,他們會說:“我們去了那裡。我們所有人都去參加了這個活動,我們做了這件事。”所以你會聽到很多關於群體和成員的語言。
    接下來是智慧方面。你有多常聽到人們說:“是的,我其實是從某人那裡獲得了MBA。”或者“噢,我的碩士論文就是關於這個的。”當智者們表達自己時,這些智慧的訊息傳遞出來。而可憐的人你很容易識別,這些人是最難以溝通的。如果我想給你一些理想的說法來對付每一種類型的人,可憐的人想聽的是:“我無法相信你經歷了這麼多,並且能走到這一步。我想很多人不會有這樣的可憐感,想要被認可的痛苦。”
    最後,是那些追求力量與權力的人。這不一定是《回到未來》中的比夫,它也可以是某家公司裡的領導者,但他們想要控制。因此,意義是“我能否有所不同?”而力量則是“我是否能控制其他人?”這些人從那些強行將自己推上頂端的領導者,到那輛後面懸掛著塑料睾丸的荒唐高座皮卡車駕駛者都包括在內。
    一旦你了解某人所屬的類別,你該如何以有效的方式與他們交流呢?例如,如果我在跟一個追求意義的人交談,是的。如果我想和他們達成交易,是否應該多談他們的意義呢?是的。我們還有一些其他類型,我們教智慧的人去識別。我們的決策方式有六種,而價值觀的方式也是六種,這是我們想要的最終目標。但我想以一種語言說明這個決策將增強你的意義感,並在我要求他們的事情之前讚美他們的意義感。所以我可以說:“你知道,史蒂芬,這是一個很棒的播客,你有幾百萬的訂閱者,顯然你對很多人的生活有著重要的影響,而你就是一位有意義的人。”這對你來說會很有效,因為我知道你想要儘可能地產生最大的影響。
    而我想以某種方式進行交流,A是滿足他們的需求並讓他們知道我是那方面的資源;而B則是讓他們知道做出這個決策,不論是賣車還是其他的事情,都將提升你從其他人那裡獲得相同需求的能力。我認為如果我們一起做這個,我認為第一件會馬上發生的事情是,你能影響到兩倍的人。你將在這個世界上留下更深的足跡。因此我要給你的是,將會讓你獲得雙倍的訂閱者或聽眾,不僅如此,你還會對這個世界產生更大的影響和遺產。
    所以每當我思考需求時,都要始終考慮神經傳遞素。所以如果我能在某人的需求上給予讚美,那就是我們從其他人那裡所需的需求。所以當他們聽到這些時,他們的神經傳遞素會像5億個那樣釋放出來。所以,我們不僅僅是像我們剛才提到的那樣經歷著痛苦和不安全感。實際上,我們仿佛都是成癮者。我們只需要識別出那個人對什麼東西上癮。我當時想到了筆。我想詢問你,如果我是個聰明的人,而你需要賣我這支筆,你會怎麼做?是的,你會怎麼開始呢?
    你知道,世界上有很多人,而我認為大多數人只是跟著別人做。我相信你也會同意,外面有那麼多傻瓜,只做最基本的事情。他們不會經常打破常規。而偶爾你會遇到一些人,他們知道更高質量的東西,能從不同於他人的層面看待事物。這時我會談論那個智慧,而在潛意識裡,我會將所有這些和這個聯繫起來:這是不同的,是獨特的。這是一支鉛筆,但它不一樣,它不是普通的東西。所以我想這樣表達,並且從一個負面的評論開始。這是一種最有效的說服策略之一。我會將我不想讓你擁有的東西進行負面聯結。
    假設我們開始我們的播客,而我擔心史蒂芬無法與我產生共鳴,我知道你的意義感驅動著你。就像我們一開始提到的,假如我在這個播客一開始就說:“史蒂芬,謝謝你邀請我,有那麼多的人在外面。”而每當我在對話中說些負面話時,我從不想要手勢指向你和我的之間。我總是想要手勢朝外。
    所以我們在談論其他人。
    外面有很多人根本不願意回饋社會。
    他們其實對幫助他人沒有興趣。
    每次你和這樣的人見面時,坐下來的時候,
    就像他們都有相同的共同點。
    他們無法在和某人坐下時停下來並建立連結。
    所以我正在以你的需求來妖魔化一種特質。
    我不想要你擁有的。
    像是無法連結的能力。
    好,有趣。
    而你有意識地做出手勢。
    在我說出“連結”這個詞之前,其他人都不對。
    然後我在你我之間來回做手勢。
    而“停止”這個字在英語中是非常強大的詞。
    所以當我說就像他們都有相同的特質,
    他們無法停下來並完全與其他人連結。
    那是一件非常微妙的事情。
    但我已經利用了你的神經遞質。
    我用了你的需求。
    我讓你同意了,你點了點頭。
    同意那些人與其他人無法很好地連結。
    所以這就是這些東西是多麼強大。
    而且你可以反向使用相同的東西。
    我可以說些正面的話。
    我可以說,史蒂芬,對我來說有趣的是
    我在世界各地旅行。
    我見過幾位企業家。
    我見過那些上電視的人。
    在你見到他們之前,你可能覺得他們只是隨口而談,很不在乎。
    但當你見到這些人時,
    就像他們都有這種能力,能夠屏蔽掉一切,
    與某人完全連結。
    那會有同樣的效果。
    而人們所發生的事情,我們希望。
    成為那樣的人,因為那是積極的。
    我們希望符合那個預期。
    對。所以我所做的是
    我讓你說,正如克里斯·沃斯所說,正確。
    好,但我讓你對你自己作為一個人說了這樣的話。
    好的。所以現在我並沒有改變你的想法。
    我在改變你的身份。
    改變我的身份還是?
    是的,因為你已經對你是誰達成了一致。
    你點了點頭。好。
    如果我想更進一步,我會先做一個承認。
    我會說,你知道嗎,我在成長過程中有過社交焦慮。
    我很好奇,你一直以來都能夠與你所談論的每一個人連結嗎?
    還是這是你必須努力的事情?
    噢,那是一個問題嗎?是的。好,但我知道這不是一個問題。
    是的,但當你問了那個問題,你開始回答
    那個問題時,你已經對你作為一個人達成了共識。
    所以如果我想讓某人少一些封閉,
    我可能會說,你知道,我花了整個生命都在擔心
    別人怎麼想。
    在我25歲之前,我才達到能夠打開自己的地步。
    你一直這麼開放絕對嗎?還是你有必要努力過呢?
    所以只是任何答案,沒有人會給你一個答案。
    像,實際上,我只是封閉。
    我非常狹隘,那可能只有百分之一的人。
    所以小一些共識,這些都不是設計讓人逐字引用的。
    我想可以,但這是關於讓某人評論
    他們自己身份的理念,他們作為一個人的身份。
    在溝通上有沒有其他特別重要的事?
    有趣的是,這麼多人對溝通部分更感興趣,超過聆聽部分。
    他們想要飛行檢查表。
    是的,這是朱利安·特雷asure的事情,
    他進行了關於如何成為一名優秀演講者的TED演講。
    他告訴我,他還做過一個TED演講
    關於如何成為一名優秀的聆聽者。
    不,不,聽,他說每個人都想要。
    他的演講約有三千五百萬次觀看。
    但聆聽的那個,沒有人對此感興趣。
    但我猜聆聽在成為一名優秀演講者中扮演著相當關鍵的角色。
    是的,而聆聽意味著我可以識別你是誰
    以及驅動你的需求和社會需求
    以及你做決策的方式。
    那是觀察部分的內容嗎?
    是的,絕對如此。
    僅僅聆聽這一點意味著現在我有了合適的詞
    來用於溝通,還有正確的理解
    你作為一個人所驅動的內在動機。
    所以如果我是一名治療師,這會讓我成為一名更好的治療師。
    如果我是一名人質談判專家,這會讓我成為一名更優秀的人質談判專家。
    如果我是一名自殺熱線接線員,
    這會讓我在工作上表現得更好。
    所以我理解我正在與誰對話。
    而我的目標是讓某人去做他們通常不會去做的事情。
    你談到了這種引導。
    是的,引導是什麼?
    這是一種CIA技術,是吧?
    是的。這項技術最初是由一位名叫約翰·諾蘭的人提出的。
    他的書目前已經不再出售。
    你必須在eBay上找到它,這很難找。
    但這本書的書名是《機密》。
    為什麼不再出售?
    我想他只是把它下架了。
    我不太確定。好。
    所以引導是關於使用陳述而非問題。
    我給你一個例子。
    假設你和我走進Whole Foods,我們在紐約。
    所以大概是在某個街區的某個地方。
    我們走進去,假設有一位年輕的女士在補貨。
    你走進去,我說,好吧,
    史蒂芬,你的目標是在60秒內找到她的工資。
    而且不允許問任何問題或讓氣氛尷尬。
    這很難,對吧?
    聽起來真的很難。
    所以如果你過去跟她說,這只是一個概括,
    只是讓你理解什麼是引導。
    你說,嘿,我在找嬰兒胡蘿蔔。
    她就帶你過去。
    但當你走的時候,你說,我剛在網上讀到一篇文章。
    上面說所有Whole Foods的員工工資都提高到了每小時26美元。
    這太棒了。
    她轉過身來問,什麼?
    不,我賺了17。
    所以現在她感覺不像是被質疑
    或詢問她賺了多少。
    她在糾正你,或者說你今晚上了Uber。
    你說,我剛讀了這篇文章,說Uber司機
    是全國最滿意的工作人員之一。
    你將會得到一個糾正。
    你會想,這是從哪裡看到的呢?
    所以觸發一種糾正信息的需求
    是使用引發技巧最簡單的方法之一,但這只是其中之一。
    另一種就是在之後作出聲明,說,
    我敢肯定你做這項工作時有一些有趣的經歷,
    或者我可以想像那是很具挑戰性的。
    聲明通常比尖銳的問題要好,因為這樣個人感覺像是在自願提供信息。
    這第三層是懷疑。
    假設我想問你剛從假期回來,但我不想使用任何問題。
    我們假設見面吃晚餐之類的。
    我說,看看,你看起來像是剛從假期回來。
    這是一個聲明。
    然後你會說,不,其實我一直在做這個、這個、這個和這個。
    所以現在你給我的信息比我只問你是否在度假時要多。
    然後我說,哇,那一定很有趣。
    我無法想像那裡肯定有很多事情在發生。
    於是你開始越講越多。
    然後我會說,聽起來不錯。
    整個旅程沒有任何挑戰。
    我喜歡一切都是百分之百完美的情況。
    你會說,不,實際上,然後你開始講述。
    我會說,不可能。
    那麼現在我們就進入了懷疑。
    而我還沒有問過一個問題呢。
    這是我挑戰我培訓的每個人要變得越來越好的地方,即這個引發技巧,我可以用這些聲明深入到人或對話的多少層次?
    這就是我在這本書中專門寫的一整章的原因。
    然而這種引發技巧是很強大的,因為。
    我們沒有被問問題。
    所以我們的大腦不會發出小安全警報。
    而這就是蘇聯間諜在冷戰早期如何從19歲的美國海軍水手那裡獲取信息的方法。
    他們會說有一艘艦艇會駛入泰國,或潛艇駛入泰國或新加坡。
    然後一名俄國人走過去,而這些水手們會在酒吧裡喝酒。
    俄國人會坐在那裡。
    他穿著一件低成本的襯衫或類似的東西並開始交談。
    他們會說,我知道德國潛艇能夠跑過你們
    因為他們的螺旋槳是22英尺,而你們的潛艇螺旋槳都是18英尺直徑的。
    而稍微有點醉的水手轉過身來說,不,並不是的。
    然後開始提供所有這些信息,僅僅是為了糾正資料。
    而那時他們所做的一切就是糾正資料。
    我觸發了提供某種糾正不準確信息的需求。
    即使是在業務情報方面。
    假設公司的搬遷需要獲得商業情報。
    當公司內部某人在酒吧被接觸到,有人會說,
    是的,我聽說你們在三月到四月之間搬遷。
    他們會被糾正,說,
    不,實際上是二月,但我們不應該談論這個。
    很顯然你不會在二月搬遷。
    太冷了而且利率也太高。
    CEO不可能會那樣做。
    是的。
    然後你會因為懷疑而獲得更多信息。
    所以這就是糾正資料。
    第二個技術叫做範圍設定,我會給你一系列的數字
    像三月到五月之間,或者39到59之間。
    第三個是懷疑,這使得信息流出來。
    所以如果你想想,如何開始一個對話
    或繼續一個對話使用引發技巧?
    想想這些詞,然後總結。
    所以你已經做這個大約三年了。
    這不是最好的一份工作,但對你來說正在完成任務。
    或者我敢肯定。所以我敢肯定那一定很有趣。
    我敢肯定那裡還有一些挑戰。
    我敢肯定你克服了很多困難才能達到這一點。
    所以,我敢肯定是最好的方式來做到這一點。
    當好吧,如果我說,我敢肯定你恨那杯咖啡。
    是的。這是一個聲明,但無論如何你都會努力糾正資料。
    是的。即使你真的恨那杯咖啡,你會說,是的。
    就連你說,是的,我有點恨它,也是在提供信息。
    是的。好的,有趣。
    你甚至可以繼續這樣。
    你會說,我敢肯定你恨那杯咖啡。
    然後有人會說,是的,其實我有點恨它。
    但我可以想像你是那種喜歡很特定的咖啡的人。
    嗯,是的,這是我對咖啡的喜好。
    我會說,這非常有趣。
    不加咖啡奶精,不加糖。
    我只是在總結。
    所以這比我單純問,你喜歡什麼樣的咖啡要好嗎?
    嗯,如果我們只是談論咖啡,那就不是敏感信息。
    所以我不會說那更好。
    這是針對敏感信息的。
    是的。當你試圖不讓他們提高警惕的時候。
    所以一個指導原則是,所需信息越敏感,
    就越不需要詢問問題。
    這就是我的意思。
    這樣的相關性就像我
    從我採訪的間諜那裡得到的信息一樣,
    像Andrew Bustamante和Mike Baker。
    他們都說遊戲的很大一部分就是聆聽某人,
    並讓他們不停地說,不停地說,不停地說。
    是的。他們不會太強勢。
    是的。而這就是使用引發技巧的最好方式,感知、背景、許可,PCP模型
    是理解如何讓某人做某事的方式,
    從加入一個邪教到購買一個物品。是的。
    所以,PCP模型看起來像是三個步驟,但我希望你把它視為一種多米諾骨牌效應。一個步驟開始了接下來的進展,一旦第一個骨牌倒下,下一個骨牌就會隨之而倒。如果我改變了你對某事的看法,那麼我改變了你觀察該事的背景,這使得你感覺更有權利去做這件事。我給你一個例子。你想聽一個奇怪的例子還是無聊的例子?那我們就選奇怪的吧。好的。比如說在華盛頓州有一位律師被控對一名女性施以暴力,他使用催眠術令她在他的辦公室裡脫光衣服,而這本是她不會做的事情。這位律師正在研究催眠術,據我所知,他當時甚至並不擅長。但他會催眠她,然後告訴她,想像一下,當你下班回家時,就是這樣的情景。我想讓你想像一下自己下班回家的樣子:你把鑰匙丟進碗裡,然後走向浴室,打開熱水淋浴,現在你正準備進入淋浴間。這樣,他改變了她對當前情境的看法。他改變了情境,因為現在無論是你還是我都不會在播客上脫光衣服,但當我們今晚去洗澡的時候,我們卻會這麼做。所以,因為這是一個不同的背景。於是他修正了這個背景,這讓她有了脫衣服的權利,或做一些我們平常不會在社交場合中做的事情。
    我研究這一點的一個方式是,這非常有趣,涉及到邪教招募者。我花了很長時間,大約六周,與這些邪教招募者合作,我在邪教招募者和挨家挨戶推銷人員之間來回。這些人是非常有衝擊力的,挨家挨戶的銷售是很辛苦的工作,但他們說服人們做一些他們原本不會做的事情,像是在自家屋頂安裝九萬五千美元的太陽能系統,或買一台吸塵器,或加入一個可能有害的邪教。但是他們總是通過改變對這些事情的看法來開始對話。所以,與其我說,嘿,讓我來談談這件事情,這樣聽起來像是一種需要的表達。他們出來時會拿出一份調查,告訴你這是一份匿名調查,這樣就自然讓人們更願意開放。因此,這是一份匿名調查,我改變了權限。現在情境稍微改變了。如果我再次改變你的看法,你更願意和感覺像家人的人相處,還是和與你有血緣關係的人相處?我開始問一些小問題,像是你願意以什麼樣的方式生活,這些問題就像是在輕推你進入這個邪教心態中:你想在那些享受你陪伴的人身邊嗎?
    更多的看法變化。現在情境的轉變使我剛剛對我作為一個人達成了25個共識。現在我的背景完全不同,改變了我的權利。就像,我有權利去這樣做,因為我剛剛同意成為這樣的人,這就是我所說的我自己。我必須這麼做,因為那是認知失調,響亮而明顯。關於任何說服的東西,我教你一件事,無論你是對整個國家進行心理戰,還是只是操控一個人或對一個人進行治療,作為一個有說服力或影響力的人,你的主要武器是認知失調,這使得我讓你感到不安,因為我得到你看待世界的方式,與你所做的事情並不一致。因此,你最容易改變的事情就是你的行為,而不是改變你的想法或稱自己愚蠢。我只是讓你做一些不同的事情。這就是武器化的認知失調。我們在極端左派和極端右派政治上都看到了許多這種現象。
    一旦我讓一個人對他們的身份作出一兩三個聲明,我就急劇改變了他們未來的行為。羅伯特·西奧迪尼,他寫了《影響力》和《說服力》,是一位了不起的人。他寫到,幾周前他們要求某人把一個巨大的醜陋標誌放在他們的院子裡,上面寫著「安全駕駛」,一個巨大的醜陋標誌。在此之前的兩周,他們挨家挨戶詢問,是否支持安全駕駛?是或否?誰會說不呢?差不多91%的人會回答說「是的,我支持安全駕駛」。他們說,好的,你願意在你前窗上貼上這個小貼紙嗎?一個小小的貼紙。只要讓我們知道你支持安全駕駛。這就是我們要求你做的全部。兩星期後,他們再回到小區,像89%的人都在他們的院子裡貼上了這些標誌。而另一個進行測試的小區沒有這一小調查,是否支持安全駕駛,結果只有6%的人在他們的院子裡貼了標誌。這就是關於我如何做出一個同意,然後在其上採取行動的例子。假如我讓你在某件事情上採取行動,不僅僅是在你我之間,現在我讓你在窗戶上貼上一張貼紙,改變了別人對你關係的看法。因此,如果我能讓你把我讓你相信的事情公開,我讓你發布一個推特貼文,我讓你在臉書上發表一個帖子。那麼我就捕捉到了身份。
    所以,世界上大多數的說服與影響力訓練都是在捕捉想法。身份才是真正能改變行為的地方,因為我讓你同意你是一種特定類型的人,然後才讓你做任何事情。這很有趣,事實上它解釋了許多有關政治的事。
    你知道,我們在選舉周期中所看到的情況,以及一個政黨或政治團體如何能夠慢慢漂移到一個客觀上看起來簡直瘋狂的位置。是的,你知道的,因為它們慢慢地說,我是這個黨派的成員。我加入了這個特定的政黨。接著隨著信念的逐漸蔓延,結果在十年的時間裡,你們所有人都相信並認為某些事情是可以接受的。這很有趣。僅僅因為你達成了一個協議。我想這在某種程度上也解釋了一些戰爭。例如,這裡有一個元素,可以解釋像納粹德國那樣的事情。是的,以及一個文明如何能夠從相對正常的狀態變成對人們做出非常可怕、野蠻的事情。是的。而如果你回想一下米爾格拉姆實驗,立刻,我讓你說,你是完全自願參加這個實驗嗎?你會接受這個教師的角色嗎?你會坐在這把椅子上嗎?你會用這個低電壓給他施加電擊嗎?我讓你同意我是一個願意在實驗中對某人施加電擊的人,在前兩分鐘內。這些並沒有被討論。他們傾向於說整個實驗是關於權威的。但我不認為這僅僅是權威。我認為很多是與新奇相關的,而他們從未在這些研究的回顧中提到過這一點。但如果你自願參加這個實驗,你在一個你可能從未到過的校園裡駛過,走進一棟你從未去過的建築,遇見一個你從未見過的穿白大褂的人。再當你見到另一個你從未見過的人,坐在一個你從未見過的房間裡,面前是一台你從未見過的機器,閱讀一份你一生中從未讀過的測驗。所有這些都是全新的。能夠引起哺乳動物大腦專注的第一要素是新奇。無論是狗還是其他動物,都是新奇。所以我們的祖先,每天都經過一叢灌木叢。有一天,太陽即將下山,灌木叢後面傳來一聲樹枝斷裂的響聲。那就是新奇,那是一條意想不到的信息。這是新的信息,還是意想不到的?是的,這裡的新奇是什麼定義?新奇是我的大腦期望某些事情會發生。我會像之前一樣走過這棵灌木,我對運行事物有一種劇本,而某些事情發生了,打破了我對世界的預測。這是有道理的。是的。任何形式的新奇都會產生專注。因此,我們可以操控人類大腦內的四種元素,這四種元素拼出“命運”這個詞。操控或影響哺乳動物的四種方式(不論是人類、狗或其他動物)是通過專注、權威、部落和情感。這四樣是狗能感受到的。如果你在看狗訓練視頻,比如你正在狂看三季的《狗語者》凱薩·米蘭,你會看到他如何重新引導專注,建立權威,與部落建立聯繫,並在狗表現良好時讚美它。專注、權威、部落和情感。這就是我們訓練動物的方式。這也是一個資訊廣告讓你購買某樣東西的方式。它們吸引你的專注。它們告訴你,這裡有成千上萬的人已經購買了這個產品,並且他們都有五顆星的好評。你鄰里中的每個人都在做這個。或者全美國的這些人都在做這個。他們在獲得成功。他們所有的朋友都因為這成功而愛他們。現在我們加上情感,並且以視覺方式展示。它們不只是單純地說出來。它們在展示這些視覺影像,以展示哺乳動物大腦中的專注、權威、部落和情感,這四者拼成了“命運”。我在想很多關於氣泡飲料廣告的事情,例如在夏天的陽光下。你會聽到,當它被打開時的聲音。那裡有很多人。我猜那就是部落,大家在享受美好的時光。而我在那個背景下為權威的部分感到掙扎。因此,你看到的那些氣泡飲料品牌的廣告。我的想法中,權威可能是螢幕上的出現或品牌識別。好的。或者可能是一位名人或某樣東西。是的。而這是來自一位部落領袖的。因為如果我們的祖先不聽從部落領袖,你可能活不久。而你實際上在談論如何贏得辯論。當我說贏得辯論,我其實不是真正的指一場辯論。我更多的是指,比如我和我的女朋友進行的對話。是的。我想要達成一個好的結果。我應該絕對避免做哪幾件事?舉出一些小細節。任何形式的不正確信息,我們會等到最後再說。我們會保留起來。好的。所以如果我聽到,假如我在和某人在辯論,他們指控我做了我明顯沒做的事,我會等著。我想要等,因為我們希望他們先解決這些問題。但無論如何,在這種辯論中,我會希望能儘早確立,比如,我們是否有共同的基礎?我們有哪些共同的基礎?我們是否想要一個類似的結果?我甚至可能會很快問這個問題。我們是否在這次討論中都想要同樣的東西?我不會稱這是辯論。因此,一旦我們重新調整方向,這是我想要的結果,而不是我需要贏得一場辯論,因為當我們在爭論時,我們傾向於認為,我在智力上需要征服這次對話,並且我需要是對的。如果我能是對的,這意味著我過去是對的。贏得辯論並不意味著你在之前或之後是對的。重要的是,對於我們雙方來說,理想的結果是什麼。我在商業談判或其他情況中停下來,對我們雙方來說,理想的是什麼?我們都想要這個東西。對你而言,理想的結果是這個。對我而言,理想的結果是這個。我想在這裡找個中間地帶。
    這在關係中也是一樣的。如果有什麼事情開始失控,我第一個想到的就是我會聽到那些未被說出的話。所以如果我的妻子在說,「你根本不需要打電話給我。你根本不會打電話給我。當你出差的時候,我從來不會接到電話。」你覺得她是擔心她的電話不會響,還是擔心她得不到重視和不被愛呢?所以,男人們尤其會傾向於說,「好吧,我們快速開陳述的事實吧。拿出你的手機。我現在就要給你看一些未接來電。」這並不是關於電話的問題。我需要聽到某人所說的話背後的意義。你需要聽懂行間話,就像行為分析師一樣。那么,這裡的情緒是什麼呢?是憤怒嗎?是孤獨嗎?是感到不被重視嗎?我需要理解某人所說的話背後的情感,並針對這一點進行處理,而不是精确地回應別人所說的話以試圖贏得爭論。我大約三天前在YouTube上發佈了一段名為「自戀者的關閉開關」的视频,講述如何拆解任何自戀者。裡面有一些非常具體的方法,但最重要的方法是始終思考他們想從你這裡獲得什麼。因此如果我在爭論中,某人是否在使用恐懼、義務或內疚?這個首字母縮略詞就是霧(fog)。那麼,我會遇到麻煩還是能夠辨認出某人在使用恐懼、義務和內疚?如果某人在做其中任何一件事,我希望以非對抗的方式指出來。所以,比如你對我說了些什麼「如果你不這樣做,我下週將要工作19小時。」這根本不是關於工作時間,現在這是內疚,對吧?我可以說,「史蒂芬,也許你不是故意的。但聽起來你想讓我對下週工作感到內疚。我知道你是個好人,我不認為你是這樣的意思。」所以我會一直指出任何的恐懼、義務或內疚。但我會用一種表達「也許你不是這樣想的方式,但聽起來你是這麼說的。」我總是希望用這個詞,讓它非對抗,並給他們一個出路。在審訊訓練中,我們總是稱之為金色橋樑,在《孫子兵法》中,他們說,給你的對手一座金色的橋,讓他們可以撤退,這樣他們就能通過這座金色橋撤退,並把他們困在角落。所以,我們給他們一個出路,這太美妙了。所以,也許你不是真心的。我總是想回到那個問題,他們所說的話背後隱藏的情感或恐懼是什麼?他們害怕某種東西。害怕失去交易。害怕失去金錢。害怕以某種方式被看待。害怕其他人在房間裡會怎麼想。因此,某人論據中的隱藏恐懼在哪裡?每當你在爭論中,必定有一種潛藏的恐懼。只需30到40秒,你就可以找到它。許多人將這視為一種策略,但僅僅在爭論中,在對方說完後停下來,注視對方是極其強大的。停下來注視他們,是的。所以,比如,假如你對我說,「我下週得工作19小時。」我一旦停下來,就減弱了那句話的力量,因為我不是因為戰術而停下,而是因為我想處理你所說的內容。這有助於人們這樣做,因為這樣感覺不會那麼尷尬,就好像我在使用一種策略,我只是暫停一下,因為我真的要反思一下你剛剛說的話。我會利用那段時間,只一分鐘。我可能會看向別處,當你說完話時,可能會說:「史蒂芬,也許我聽錯了」,然後直接進入這個問題。因此,這樣的長暫停在對話中是非常有效的,尤其是在其意義深遠且不是一種策略的情況下。我們沒有談到的最重要的事情是什麼,是我們應該談論的特別關於大多數人提問和感興趣的問題。好吧,有什麼是沒有人在播客上問你過的事情?有沒有什麼事情是從來沒有人問過我的?是的,人們真的不會問我。好吧,你是誰,你的使命是什麼?哦,你在拿我開玩笑。我不會做任何事情,除非你在對我做某件事情。我很想知道,為什麼不回答這個問題,我會分析一下你即將透露的關於你個性的隱藏陳述。呃,我是誰?我是播客主持人。我是一個企業家,我是一位投資者,我是一位男友。我的使命是追求我的潛能,追隨我的好奇心,看看會發生什麼。好吧。是的,這是一個很好的答案。但你深入到你作為一個人的身份。所以你做的第一件事是看著你的右邊。是的。然後你看著你的左邊,然後看著中間。所以當你的眼睛朝著多個方向移動時,這被稱為轉基因搜索(transderivational search)。所以我在我的腦海中尋找不同的檔案。是的。而且你提到了你的一些標籤。是的。播客主持人是第一個,但你提到了男友。所以我知道對你來說重要的是什麼。所以像播客這樣,你不會說我是電視明星,但大多數人會認為你是電視明星,但對你來說並不重要。是的,對我來說並不重要。對。所以你可以聽到對人們重要的東西。這真有趣。然後使命並不是關於其他人,而是關於「我如何讓自己變得更好?」你可能這樣做是為了豐富其他人的生活,但你並沒有說「我有一個播客是為了讓一千萬人受益」。
    你快要達到一千萬了嗎?
    是的,這很有趣,因為我實際上,我的大腦,幾乎就在那一刻想說這句話。
    然後我想到,這根本不是事實的本質。
    事實是我在我的臥室裡開始這一切。
    我總是想到,當我做了三年時,沒有人在聽。
    所以我在做這件事的使命,真的是因為我真的很喜歡這件事。
    是的。
    並不是說我要改變世界。
    有時候這樣想很誘人,像是我想要改變世界。
    但我不相信,我不認為這是大多數人開始事情並且在沒有人聽的情況下繼續下去的原因。
    是的。
    我認為這通常是更自私的動機。
    這有道理。
    是的。
    你開始了一件事,你對這件事情本身充滿熱情。
    我喜歡這件事。
    是的。
    是的。
    我喜歡這個。
    那是一次引導。
    哦,好的。
    那是你剛才做的嗎?
    嗯,三次。
    我想我用了三個層次。
    好的。
    但這非常非常真誠。
    很多人在追蹤訂閱者時,我想我一兩周後會達到一百萬,
    對我來說這是個巨大的里程碑。
    我從未想過我會有一百萬。
    但在你的主要頻道上,這從來不是重要的,
    在行為小組上。
    那是我和另外三位行為分析師。
    啊,是的,那真是令人難以置信。
    是的,這相當驚人。
    而我們只是錄製Zoom會議。
    根本不編輯它們。
    我看過。
    我只是試著引導。
    所以很草率。
    所以你抱歉,你是在對我做評估。
    你說我是一名播客主持人。
    我說我是一名企業家,我說我是一名投資者。
    然後我說,我這樣做是因為,我想我說。
    所以你的目標。
    好奇心。
    然後我是另一個。
    那是在於我的潛力。
    這是我經常思考的事情,
    像是推進我的潛力,跟隨我的好奇心。
    是的,我看看會發生什麼。
    所以潛力和好奇心。
    那我會看到什麼?
    所以我是一名播客主持人。
    我因為激情而做這個。
    我想要實現我的潛力。
    我是在說我沒有看到被接受。
    我沒有看到你需要我的批准才能做任何事。
    所以這是關於你個人層面的意義。
    像是,我是否有所不同,但不是對其他人。
    但你仍然希望人們承認
    你正在實現你的潛力。
    你正在做你所說要做的事情。
    你依賴你的女朋友。
    所以我們在談論一點小組的事情。
    但你所說的所有這些都是關於意義。
    所以當我說像是,你對人們的生活產生了巨大的影響,
    而且你真的在豐富其他人的生命時,
    你正做著你天生要做的事情。
    這比我說,很多人欣賞你。
    而且你在這麼多很棒的社交圈中,
    而且你在房間裡成為了焦點。
    是的,看到那小小的鬼臉。
    是的,但其他像是更專注於
    認可的小組的人。
    當我說像是,我可以看出你是你朋友群中的中心,
    每個人都來找你諮詢時。
    你似乎是那樣的人,
    這本身就是一個引導陳述。
    所以你可以知道,如果我使用的任何東西
    不符合你的心理,會感覺很奇怪。
    是的。如果一位銷售人員這樣做,
    他們可能是出於偶然,他們會說,哦,這是數字遊戲
    因為我不使用我有的這個腳本。
    我有點鬆散地跟著這個腳本運行,而我的成交率是41%
    或現實中的其他數字。
    如果你根據那個人的心理中的各個子部分來改變你的溝通方式,
    那些是公開展示的,雖然他們的私人想法,
    卻是非常公開的。
    如果你知道如何去傾聽人們在說什麼
    並理解人們在說什麼,你就可以把這個表達出來。
    而這改變了你說話的方式,改變了你的溝通方式,
    如何成交,如何讓某人做某事。
    一切都會在你能夠分析一個人並
    稍微深入了解他們的情況下改變。
    如果你知道需求,如果我知道你。
    需要的是意義。
    我自動知道你最大的一些恐懼
    就是感到微不足道,感到你本可以有所改變,
    但你卻沒有留下任何影響。
    就像你沒有在這個世界上留下任何足跡。
    就像你沒有實現你想要的。
    而我能夠識別的任何需求自動揭示了一些恐懼。
    如果我理解恐懼,我也能夠引導行為。
    我正在思考成為CEO或者管理團隊的背景。
    這就是為什麼了解你團隊中不同類型的人
    是如此重要。
    我以前也曾在電話上做過電話銷售。
    誰做過?
    是的,很多年了,我16歲時在普利茅斯的珠穆朗瑪峰工作,
    那裡做窗戶和門、陽光房和人工草坪。
    然後當我稍微大點時去曼徹斯特上大學,在輟學之前,
    我在斯溫頓汽車保險工作過。
    我在很多地方工作過。
    我在Fusion Studios賣過攝影券。
    我曾經在早期的電話上做Facebook廣告銷售。
    很多很多的電話銷售經驗。
    我只是在思考,因為在那些時刻,
    你突然打給某人或者他們打電話來詢問汽車保險,
    而你並沒有很多時間去判斷
    他們是什麼樣的人。完全不然。
    那麼你怎麼去做呢?
    然後你可以回到命運模型。
    我最近訓練的一支銷售團隊。
    我不是在保密協議中。
    但他們在毫無預警的情況下打電話給人時,
    會假裝他們的狗剛剛把飲料打翻到他們的電腦上。
    正好在那個人接電話時,他們會說,哦,天啊,
    我真的很抱歉,等一下。
    他們正在清理這個,並解釋說,
    我們剛養了一隻新狗,她把咖啡打翻了。
    我真的很抱歉。
    那個人甚至還不知道他們是誰。
    但這件事如此新奇有趣,以至於他們在電話上多待了70% 的時間,
    僅僅是因為那杯咖啡灑了出來,和那個人說,「我很抱歉。
    這讓我有點尷尬。」
    這種在電話上承認「我有點尷尬」的情況,
    讓他們更長時間地留在電話上,因為新奇吸引了那種哺乳動物的注意力。
    有趣的是,如果他們在電話上待得稍微久一點,
    你就可以更好地了解他們,明白他們是什麼樣的人,
    也能更好地調整以使事情明確。
    然後當你說「我很抱歉,這真的讓我很尷尬。」
    對方,大多數人會說,「不,沒關係。
    沒關係,我甚至不知道你是誰。
    我們甚至還沒有相互了解呢。」
    在你培訓銷售人員時,有沒有看到銷售簡報中最常見、
    且最缺乏的某樣東西?
    有沒有某一特定的東西通常是最缺乏的呢?
    有幾個,但慢的確是一個大問題。
    權威性缺乏,自信心不足,以及遵循腳本。
    這是最大的問題。
    任何形式的腳本都會自動告訴我們的大腦
    這是要賣東西的電話。所以,像是,你最後一次接到
    推銷電話是什麼時候?
    偶爾會有一次。對吧?
    我也是,每次接到我都會接。
    一旦聽到有人說,「哦,嗨,休斯先生,
    我是某某某,來自某某公司。」
    我大腦已經知道這是一通銷售電話,
    瞬間就斷開了這段對話。
    即使我不想這樣做,我的大腦已經開始把這個人
    排除出我的生活,因為聽起來就像是我曾經聽過的所有東西。
    所以,既然我們的大腦這麼擅長做決定,
    我知道這是由於神經科學的了解。
    如果我打電話的時候聽起來像是一個推銷員,
    或者聽起來像是你曾經聽過的東西,你就完了。
    你會儘快掛掉電話。
    如果有什麼事情讓你覺得,「哇,這真特別。」
    你的大腦會更加專注。
    我不是指把星巴克咖啡打翻在筆記本上。
    我是說,我怎樣才能讓我的推銷電話
    聽起來不像是所有其他的電話?
    我曾經接到一通電話,顯然是聽了你的工作,
    因為那個傢伙打給我說,
    「嗨,這是一通銷售電話,如果你不感興趣現在可以掛掉,
    但如果你願意聽我說,我只需要30秒。」
    他給了我掛掉電話的機會,
    我因某種原因感到很感激,所以我給了他時間。
    我記得那時我非常忙,正在去錄製播客的路上,
    而且他讓我現在可以掛電話,
    這就老實說,這是一通銷售電話。
    是的,他給了你自主權。
    所以我想,好的,你在賣什麼?
    他告訴我一些社交媒體軟件等等。
    但是我認為這非常聰明,因為你是對的。
    幾秒鐘內,我就試圖判斷這是不是像其他電話一樣。
    是的。
    我想我們在電子郵件中也可以這樣。
    事實上,我聘用的媒體公司首席執行官和首席運營官發給我一封郵件,
    郵件的第一句話,他們甚至不,
    她現在在聽,克里斯蒂安娜和喬治。
    他們甚至沒有自我介紹。
    他們直截了當地說,沒有習慣過的過濾器。
    這是一個有趣的開場白,
    因為習慣過濾器這個詞是我在書中提到的。
    所以他們或多或少也讓我有點小得意,因為這代表他們讀過我的書。
    是的,他們毫不猶豫地直入主題讓我感到意外,
    並且讓我更加專注。
    當然,他們現在有職位,
    他們在這裡工作。
    甚至主題行看起來像,「哦,這是他們給你的介紹郵件。」
    是的,這是第一封郵件。
    是的,這真聰明。
    因為我不認為人們會意識到這一點,除非你曾經身處招聘的情境中,
    查看數千封電子郵件。
    但當我曾經真正負責招聘郵箱時,
    因為我對招聘著迷,我們那裡有35,000封郵件。
    我快速瀏覽那些郵件,
    尋找我所謂的排除因素和包容因素。
    我所謂的就是,立即排除這封郵件的因素。
    是的。
    以及立即將這封郵件納入考慮的因素,
    我們在三秒內會選擇稍後閱讀。
    如果可以稍作停留,或只是再給它十秒鐘。
    排除因素都是一些表面的東西,
    通常來自做某些事情的人。
    而這也是為什麼我想到了市場推廣的通訊。
    如果通訊看起來像是精心設計的,研究顯示其開啟率、
    留存率和點擊率都會顯著下降。
    如果這是一封設計精美的電子郵件,因為人們會把它視為推銷郵件。
    你每天收到的重要電子郵件並不是設計過的。
    是的。
    因此,我們在通訊中,我們再次,電子郵件通訊提供者說,
    哦,你可以使用所有這些範本。
    但是我們說,不,不,如果我們使用範本,沒有人會閱讀那個東西。
    這同樣是反直覺的,但這是同樣的心理學,對吧?
    是的。
    而且我已經通過不在主題行的第一個字母字母大寫來提高我們的開啟率,
    因為這看起來像是過度編輯過。
    而我們將主題行從「這是2013年我們在這個廣告活動中可能失敗的13種方式」
    或其他的市場活動,
    轉換成「這真的糟糕」。
    結果效果更好,因為它看起來像是朋友發給你的東西。
    看起來這像是某個親戚會給你的東西。
    這就是習慣過濾器在發揮作用。
    我只是在試著排除那些不再新奇的東西。
    我想我讀過這個。
    我讀過。
    我在閱讀有關習慣化的研究,以及我們是如何對事物習慣化的。
    我也在研究這種現象是如何在我們看到的事物和聽到的事物中發生的。
    所以我們談論的研究是,如果你一再說「父親,父親,父親,
    父親,父親,父親,父親,父親,父親」,到最後它就變成你腦中的一種
    聲音,因為你的大腦在耗費認知資源。
    不再思考它的意義,只是在聽這個聲音。
    但是還有其他單詞的習慣化會慢得多,比如「警告,警告,
    警告,警告,警告,警告,警告,警告」,因為這些單詞是有情感的。
    不過無論如何。
    我在內容創作的上下文中經常思考這個問題。
    Mr. Beast是有效打破你的習慣過濾器的大師。
    就像他如何開始他的视频,對著你大喊,像那裡有500個人
    在那個圈子裡,百萬英鎊。
    但我認為對於某類觀眾來說,他能打破習慣過濾器。
    因為我看任何看起來像這樣的視頻,
    在第一秒就已經關掉了。
    我已經厭倦了。
    因為它們現在看起來都一樣。
    是的。
    這是個有趣的觀察。
    所以我認為觀眾的類型非常重要。
    因為在這個視頻中,當人們在觀看這次對話時,
    你不會在機場的慢動作裡有10秒鐘的B-roll。
    不會有的,你不會過度設計東西。
    而收聽這個節目的人與觀看Mr. Beast把法拉利掉到床墊上並炸掉的人
    是完全不同的。
    他們非常非常不同。
    所以我認為習慣過濾器會根據我們消費的內容
    和我們欣賞的東西而改變。
    有趣的是。
    因為我們都在對一切進行快速的偏見判斷。
    所以是捷徑。
    是的。
    是的。
    我會盡可能發展更多的捷徑來節省
    認知負荷,腦力。
    在我的公司Flight Studio裡,這是我更大公司Flight Group的一部分,
    我們不斷尋求與觀眾建立更深層的聯繫。
    不論是新節目、產品還是項目。
    這就是我推出對話卡的原因。
    我以前依賴Shopify,今天的播客贊助商,
    我會在即將到來的重大發佈中再次使用它們,你會很快聽到的。
    我使用它們是因為設立一個在線商店
    讓所有人無論身在何處都能接觸到你們是多麼簡單。
    使用Shopify,推出產品的常見痛點完全消失。
    無論你的企業大小,Shopify擁有一切
    你需要將業務提升到更高的水平,並更好地
    與全球的顧客聯繫。
    為了感謝你們聆聽我的節目,
    我們提供給你們一個試用方案,只需每月一美元。
    你可以通過訪問Shopify.com/Bartlet註冊。
    就是Shopify.com/Bartlet,或者在下面的描述中找到鏈接。
    人們來找你談論和詢問的最受歡迎的事情是什麼,而我們今天沒有談到?
    我認為在這裡最常見的是
    我該如何改變我的紀律?
    這是我從人們那裡得到的第一件事情。
    我該如何在這個權威檢查表上提升紀律?
    達到修改他們的紀律的那個階段,
    會改變他們的自信心,因為我總是談到紀律
    就像是權威的入門藥物。
    而且絕對是通往冷靜的入門藥物。
    但是讓你的紀律得到改變是使其他一切變化的最快途徑之一。
    如果我是個無紀律的人,我該如何修正我的紀律?
    了解什麼是紀律是最關鍵的要素。
    而我對這個的定義和大多數人是不同的。
    所以我把紀律定義為你優先考慮
    未來的自己需求,超過當前自己的需求。
    就這樣。這就是所有的紀律。
    我在優先考慮未來的我所需的東西。
    你是在試著考慮例外。
    不,我在想兩種情境。
    情境一是我今晚回家,對吧?
    因為我早早上床睡覺。
    而我在考慮的另一件事情是去健身房。
    是的。就像你說的,
    我在想這兩者對未來的我都有幫助。
    是的。所以我在想,這哪一個是紀律?
    我認為它們都會是紀律。
    好的。所以一旦我們開始理解這一點,
    如果我能做出優先考慮未來我的決策,
    那我們就回到了我從哪裡獲得多巴胺?
    我希望過去的我能為現在的我提供多巴胺來源。
    因為我們大多數人回望時會感到遺憾。
    我不應該喝那麼多酒。
    我不應該在家庭重聚時嘴硬,無論那是什麼。
    我不應該睡過頭。
    如果我能開始以感恩的心回顧過去,
    那就是讓紀律產生多巴胺的最快方式。
    所以技巧是要從小開始。
    比如當我晚上上床睡覺時,我會打開小
    Keurig咖啡機,把咖啡杯放在那裡,所有的一切都已準備好。
    所以當我早上醒來時,我只需,砰,所有的準備都好了。
    我會把衣服拿出來。
    所有的東西都已排好隊,準備好穿上,為了第二天。
    所以我降低了我消耗的注意力門檻。
    所以我會以每一種可能的方式設置我的生活,
    就像我是未來我自己的管家一樣。
    所以當我早上醒來時,所有這些東西都已經準備好,我的洗衣物已擺好,
    我的日程表列出了我今天需要做的事。
    我必須帶上飛機的所有東西都已經在後門旁邊擺好。
    我可以拿了跳進汽車裡。
    以下是您提供文本的繁體中文翻譯:
    我能做的一切來讓我未來的自己心想,哦,真棒,並帶著感激的心情回望過去。 我要去做。 每年春天或夏天,我會拿一張百元鈔票,或者幾張百元鈔票,然後把它們放在我冬天不會用到的外套口袋裡。 我會忘記它。 然後在冬天,我發現它,這時候我變成了一個多巴胺的源泉。 過去的我成為了現實中的我多巴胺的來源。 這迫使我展望未來,就像打印那張舊我的照片並把它貼滿整個房子一樣。 但我能做的一切來讓自己帶著感激的心情回望過去,就是我將要開始做的事。 不過你必須從小開始。 就像是如果一開始就過於放縱,將會是瘋狂的。 甚至寫一張小的便條紙給自己,然後把它貼在幾個月不會穿的外套或鞋子裡,這對找到它來說意義重大。 這是來自你自己的,而不是來自摯愛的人的。 是你做的。 所以你回望過去,心想,哇,這真是太精彩了。 此刻,你正在愛自己並向過去發送感激之情,這自動意味著,向前走的方向充滿了關心和照顧。 當我不斷帶著感激的心情回顧過去,對未來的關心總是向前延伸,而對當下的關心則消失不見。 我會把那份關心推向未來的右邊。 即便是小事,人們也會感到掙扎,對吧? 比如,這真的很有趣,因為我昨晚看了一段關於一位女士的視頻,她在 YouTube 上開始她的減重旅程,等等。 她非常重,我覺得她大約有 400 磅之類的,並試圖減下來。 在這段視頻中,你會發現,對某些人來說,我想他們會知道我在說誰。 在一兩年的時間內,她的體重實際上是增加的。 所以她達到了我覺得是 500 磅之類。 當我觀看這段視頻時,你看到一個人說著,我想改變我的生活,但每一天卻又說,哎,我又增加了三磅,我又多了三磅。 這幾乎可以看作是一種明顯的不協調,你在觀察這個人說他們想要改變生活,但顯然他們所做的行為與之相違。 很多人都能夠理解這種感覺:我想成為這樣的人。 我們即將來到,對於那些不知道的人,我們在十二月錄製這段內容,所以新年的決心就在眼前。 每個人都在心裡告訴自己,他們想成為誰。 但說得比做容易。 我認為,只有七、八、九 Prozent 的新年決心能夠堅持下去。 那麼,這是否只是開始小步驟的問題? 還是有其他關於自律的技巧可以提供? 開始小步驟,並意識到我們整個人生都是關於習慣,而不是目標,而是那些讓我的目標成為副產品的習慣。 生活中的一切都是副產品,無論你知不知情。所以不要設定目標,而是設定副產品。今年我想要達成的副產品是什麼? 然後那些形成它的習慣是什麼? 所以大多數人犯的最大錯誤是,他們看到像你這樣的人。 你經常去健身房。 你可能飲食很健康。我知道你不喝酒,因為我曾經帶了一個保溫瓶給你的團隊。 但。 老闆,他們拿走了。 他們真的拿走了。 對吧。 所以不過著非常自律生活的人會看著你說,天哪,我想要像 Steve 一樣。他總是去健身房,擁有所有這些自律。 但他們不明白,你去健身房並不是自律。 這是習慣。 所以你並不是在強迫自己去做某件事。 你是在做對你來說的習慣。 自律只在一開始是必要的。你只需要一小匙的自律來開始這個習慣。所以先從微小的習慣開始,然後再到更大的習慣。所以自律並不是你應該看到的事。 如果你看到某人在健康飲食,去健身房,做你想做的所有事情。 那些都是習慣,對於那個人來說,你沒有看到自律在運作。 你看到的是習慣。 自律只在一開始。 我認為如果更多人明白,僅在最初施加一點自律,然後這就是你所做的事。 這就像有人看到別人每天刷牙一樣。 哇,這麼多自律。 這就是我們所做的。 這是習慣。 這裡有一個有趣的部分。 你可以說是習慣等式或自律等式,這就是。 Y 部分。 也就是說,這對你為什麼重要? 了解這件事情為什麼對你重要是非常必要的,無論是健身房還是其他的,因為當我在為我的最後一本書玩弄這個自律等式的概念時,我得出的結論是,要有自律,你必須知道為什麼某件事情對你而言重要。 你可以用其他語言來表達。 加上從追求該事情中獲得的心理強化,減去你可以說的追求該事情的心理成本或感知成本。 所以在刷牙的上下文中,我想我知道為什麼它重要,對吧? 因為如果不這樣做,我就不得不去看牙醫。 我的牙齒掉了,或者我看起來會很丑,可能會有各種原因。 是的。 這個行為是有獎勵和樂趣嗎? 不,真的沒有。 減去追求的成本。 這需要兩分鐘。 也沒有那麼糟糕。 但當這一切計算出來時,Y 的結果,幸運地來說是比成本強,所以行為就發生了。 是的。 但這個等式的關鍵部分是 Y 部分。 這不是關鍵部分,但它的核心部分是 Y 部分。
    這件事情對你為什麼重要?
    是的。
    那,Y 有多重要呢?
    Y 的程度有多大?
    是的。
    因為如果 Y 是,我需要在當下享受,那麼沒有其他 Y 會更大,沒有任何紀律的 Y 會更大。
    唯一的 Y 問題是,我現在為什麼要吃這些 Cheetos?
    或者為什麼我每晚要喝 20 瓶啤酒?
    因為這就是唯一的 Y。
    所以我認為一旦 Y 開始邊緣化到未來,那一刻就是你打破紀律螺旋的時候,你會脫離那種情況,因為你的 Y 開始延伸到尚未發生的時間中。
    這個方程式聽起來對你有意義嗎?
    我非常喜歡這點,因為我一直在嘗試,一直在說這個問題。我在我的書中寫過這個。
    整個想法是 Y 加上 —— 你可以說強化減去成本,簡單地來說就是這樣。
    是的。
    但這個方程式有缺少什麼嗎?你認為,是否有什麼?
    我跟 Simon Sinek 說過,他說,讓我們試試看。
    然後他跟我談到了早上把垃圾桶拿出去的事。就像把垃圾桶拿出去給清潔工。
    這會成立,因為他的 Y 是,如果我不把垃圾桶拿出去,那我就會被罰,垃圾桶也會溢出。
    這是一個相當強大的動機。
    是的。
    強化是沒有強化的。七點起床去拿垃圾桶,這可不好。
    是的。
    起床的成本也是相當可觀的。
    但 Y 仍然存在,所以是 Y 加上,你可以說是追求這件事的心理強化。
    所以 DJ 對我來說真的很有趣。我會說,這會被無為而治的成本所影響。
    無為而治的成本可以增加,但它總會取決於你對 Y 的看法,你對成本的看法以及你對無為而治成本的看法。
    所有這些都會關於,我能否利用,我能否利用我的注意力,利用哺乳動物的大腦的集中?
    我能否在某種程度上對我大腦中的哺乳動物部分產生權威,強迫自己起床,迫使這些習慣開始發展。
    然後,部落是我的朋友是否參與其中。
    我是否和某些事做出公共協議?
    然後情感,我認為這就是 Y,那是一個情感驅動者,讓動物能理解你心中更好的畫面。
    就像身材有六塊肌肉或其他什麼,但把它放在願景板上。
    這就是我認為願景板如此重要的原因。
    不是因為我們在宇宙中顯化什麼。
    也許是,但我們肯定展示了一些狗能理解的東西。
    這是影像,狗能理解影像。
    所以我們經常在非常規律的基礎上將自己暴露在這些願景板中。
    如果你遵循洗腦公式,即集中、情感、激動和重複,那就是拼寫出恐懼。
    那是洗腦自己形成這些新習慣和目標的最佳方法。
    那麼我怎樣能讓自己集中注意力?
    我怎樣能建立情感,這是 Y 的重複情感,而不僅僅是在一開始,怎樣能讓它持續保持情感?
    或者也許我能夠使無為而治的成本具備情感。
    他們製作這個讓我看起來胖的應用程式,或者其他某些東西。
    然後激動是,如果我每天都在習慣中醒來,你剛剛談到的,如果我在一樣的房子裡醒來,而我在那間房子裡變胖,假設我想減肥或其他什麼,
    在每天都過著以 X 方式生活的同一間房子裡。
    我看到同樣的走廊,地毯,沙發,一切看起來都一樣。
    我大腦會說,哦,我在這裡。
    我會遵循那個劇本。
    因為我們的大腦為我們編寫劇本,以節省時間。
    所以激動意味著我會徹底擾亂我的環境。
    如此頻繁,以至於我的大腦沒有機會回到舊的劇本。
    所以我有客戶重新粉刷他們的房子,重新安排他們的家具,徹底改變他們的衣櫃,換一個全新的髮型。
    這樣他們在鏡子中看見的已經不是同一個人。
    他們做一切可以擾亂那種節奏的事情。
    這正是如果我們想要洗腦某個被拘留者時所做的事情,像是在情報詢問中。
    所以我像瘋狂一樣擾亂環境。
    那麼我們會對狗做什麼?
    我們會讓它做一切它一直做的事情嗎?
    我們會改變那種環境。
    我們會改變行為,改變牽引繩,改變項圈。
    所以不是所有的一切都一樣。
    然後是重複。
    重複,就是一遍又一遍地重複同樣的事情。
    就像是來到願景板上,我的最後一個客戶,
    我讓他去 Best Buy 買一台 70 吋的電視,然後買一個便宜的平板電腦,那種 300 或 200 美元的平板電腦,
    然後用膠帶把它固定在電視的背面,並把他的視覺目標、願景板放在那台設備上。
    那是 900 張不斷的照片,但是它全天候運行,即使他不在辦公室,他早上走進來,它也不斷重複。
    因為他夜裡必須關掉它,這意味著他有另一個紀律的要求。
    我必須打開電視,啟動那個小的 PowerPoint。
    但這一切都是不斷地,這只是反复的暴露。
    所以我能否產生集中注意力,那對於目標的集中注意力非常重要。
    然後是情感。
    你會看到所有的激動,這正在擾亂我的生活模式,而重複就是一遍又一遍。
    我怎麼能讓你重新暴露於同樣的刺激?
    我重新暴露自己於同樣的刺激。
    有趣。
    所以我應該保持一個願景板。
    我總是認為在制定你的目標時,怎麼會我將這些目標展示給我的狗?
    我怎樣才能讓我的狗知道這裡的改變會到來?
    我會移動一些東西。
    我會讓一切變得不同。
    我會移動他的床。
    嗯,我們在這裡討論的工作中還有什麼是我們尚未涵蓋的嗎?這對我們來說很重要。我想給在場的每一位聽眾一個大的建議,這是我傳授給我孩子的,或許就把這作為最後的建議:如果你面對一個產品,而它無法告訴你它正在解決什麼問題,那麼你需要感到恐懼,絕對是恐懼。所以就像我看DoorDash或Uber Eats,它們可以更快地把食物送到我面前。我不需要離開家。也不需要做任何事情。我可以繼續寫我的書或在電腦上做事,而食物就會出現。它們告訴你它們正在解決什麼問題,對吧?看看亞馬遜。他們可以告訴你所有他們正在解決的問題,但你看像Apple Vision Pro這樣的產品。他們無法告訴你。你永遠也看不到。你會看到MacBook解決的所有問題。這個相機做這些,做那些事情。它幫助你更快地完成這些工作。當你看看Facebook Meta,這些AR護目鏡,它們永遠不會告訴你它們試圖解決的問題,因為這是孤獨。而人們需要讓自己麻醉,脫離自己的生活。在這一切之中,我們正處於孤獨的流行病中。我們從未如此互聯,但孤獨的程度也創下了前所未有的紀錄。因此,市場上有許多看起來不錯的產品,但它們無法清楚表達它們真正解決的問題。通常是孤獨、無聊或需要麻醉自己,以便不必思考自己的生活。我不需要處於自己的生活中。如果我能夠對每個人的腦海中灌輸這一點,我曾對我的孩子這麼做。當我看到一個產品或應用程式,或者任何未公開宣傳它們正在解決的問題時,請務必如此地感到害怕和謹慎。我的意思是,現在有很多娛樂應用程式,是為了年輕孩子和社交網絡而設的,對於消除無聊來說,這是可以理解的。那無聊真的是一個問題嗎?可能是,但因為我試圖區分,比如,TikTok是否在為年輕孩子解決某個問題?對吧。所以那可能是在解決孤獨,而不是無聊。而我認為TikTok不會談論解決什麼問題。它就像是一個賭場,對吧?是為了多巴胺。是的,這太糟糕了。他們使用了一些催眠技術,不只是TikTok,所有人都在使用,這被稱為分裂,一個人會經歷上下起伏的情緒。所以你會看到那個視頻,一位爺爺抱著他的孫子,那樣的畫面幾乎會讓你流淚。你有沒有因為看60秒的Instagram短片而哭過?是的,我哭過,真的。我覺得自己很愚蠢,我一個人看著一個60秒的視頻。可是,他們會讓你下沉,然後再讓你抬起來,就像兩個視頻之後,你會開始注意到這一點。兩個視頻之後,會是一場暴動。有人在搶劫商店,拳擊,車子開得太快,翻下路,飛機幾乎要擦到地面。所以他們會讓你上下波動。越是這樣做,這已被證明會加強可暗示性。米爾頓·艾瑞克森博士在1960年代對此做了研究。這會讓你的可暗示性程度增加十倍。越是讓你上下波動,這樣會發生什麼呢,當你經歷四五次的起伏之後?你會看到廣告。而這是非常可靠的。我並沒有意識到這是在發生,直到我妻子說,為什麼你每週都從Instagram廣告上買東西?而我正在改變自己。所以我會在Instagram廣告上買一些愚蠢的東西。然後我最終對那些應用設置了時間限制。在那些應用上設置時間限制。對的。對的。我的妻子有解鎖屏幕時間的密碼,無論它叫什麼。屏幕時間,iPhone的屏幕時間。但我是一個洗腦專家。我個人對這種短視頻社交媒體感到恐懼。我不是免疫的。我是世界上最出色的人之一。可是我對此並不免疫。我認為這應該對很多人來說是一個嚴肅的警告。那麼代價是什麼呢?在你看來,生活這種生活的代價是什麼呢?我們回到家,只是這樣不斷用這些社交媒體應用消耗我們的智慧,炒熱我們的多巴胺受體。這是否有代價?對,我認為代價是增加的孤獨。而這些應用程式,任何賣廣告的應用都會有兩個主要目標。第一,所有廣告都有這兩個主要目標。第一,讓你以不健康的方式與其他人比較。第二,讓你覺得,自己不夠好。我們在每個地方都看到這一點。我不夠好,我在與別人比較。這使我們進入了“我們”與“他們”的對立,然後把你困在了確認偏見的角落。無論你認為什麼,我會向你展示150個與你意見一致的人,無論你的想法多麼愚蠢、多麼激進、多麼荒唐。讓我向你展示所有這些人。然後你開始認為全世界都是這樣。所以,當我們把人們聚集在一起時會發生什麼?就像,我一輩子只有一次來過紐約,但我們現在在紐約,看看我的酒店。我當時努力在這裡找到一片自然。就像,我覺得我擁有的樹木比這整個城市的還要多。總的來說,當你把人擠在一起時,你聽說過旁觀者效應嗎?我聽過,但請說明。因此,有一個非常好的實驗是由菲利普斯博士和巴多主持的,他們在倫敦的利物浦街車站進行了這個實驗。哦,在倫敦的利物浦街。是的。在利物浦街就有一個視頻在YouTube上,如果你想添加一個畫面顯示這個實驗的樣子,也是合理使用的。
    在利物浦街車站,有三到四個台階才能上到主要區域。 所以從街道上看,有一個彎道,然後就是三到四個台階。 而這名婦女則平躺在地上,穿著普通的裙子和上衣。 我想有395個人經過她或跨過她。 然後他們又對一個男生做了相同的事,他手裡拿著一瓶啤酒,正在尋求幫助。 他們改變了這些變量,但這之前在紐約市也發生過。 在1960年代有個叫基蒂·詹諾維斯(Kitty Genovese)的女人。 我想就在這裡的兩個街區外,她在大約55名目擊者面前被刺死,別引用我這個數字,直到很久以後沒有人報警,主要是因為每個人都認為別人會出面幫忙。 但如果我告訴你,看到一個人被刺,而有三個人只是看著,目睹了這一切,你會說這是不是精神病? 這是一種精神病。 所以這些大城市及其應用程式干擾了我們大腦社會部分的運作,使我們認為部落的規模遠遠超過我們的大腦所能承受的,造成了這種幾乎是精神病的行為。 旁觀者效應經過數百次實驗證明了這一點。 這是因為如果我登錄社交媒體,我就會對這種事情變得麻木。 但是如果你住在倫敦,你會非常習慣看到無家可歸的人。 所以在利物浦街車站看到有人滾動的情況下,你可能之前也見過,可能只是個無家可歸的人,或是面對某種問題,比如上癮等。 因此你對此變得有些麻木。 是的,你對此變得麻木。 但你的大腦是用來容納小型部落,即幾百人。 當那個部落擴展到你無法想象的範圍時,你不再依賴任何人的聲譽。 你不在乎別人對你的想法。 一旦這種情況停止,你的大腦會告訴你,“我沒有能力去擔心我所看到的每個人。” 因此,同情心消失了。 就像你在紐約的街道上行走,對你來說,別人的同情心為零。 無論發生了什麼,你走過一個小鎮,人口約一千五百人。 我住的小鎮人口是2200。 如果你碰到手臂或者摔倒,四輛車會停下來。 人們會下車查看發生了什麼。 因為我們的大腦能夠處理較小的部落。 一旦我們被大量這些人淹沒,對於我們無法關心的每一個人,同情心就會消失。 此外的另一個方面是,如果我們周圍的環境讓我們的祖先感到絕對害怕和困惑,我們開始在大腦中產生問題。 抑鬱症、孤獨感、自殺率飆升,在大都市中時常出現。 每次都如此,沒有例外。 我認為,當我們和自己隔絕時,祖先的細胞無法識別。 你最近有請過葡萄糖女王來談論這些問題。 我們向身體內部注入不自然的東西。 我想你也請過一位毒理學家來談這個。 這些東西進入我們的身體,而我們的祖先並不知道那是什麼。 我們的身體無法處理這些東西,這會導致疾病。 當我們的身體無法處理周圍發生的一切時,這會轉變為心理疾病。 所以在我的理論中,這只是我的理論,越是與自然分離,我們就越容易發現疾病,無論是心理還是生理。 阿門。 在這個播客中我們有一個結束傳統,最後的嘉賓為下一位嘉賓留下問題,卻不知道他們將會給誰留。 留給你的問題是,我們如何能持續感受和感謝我們生活中的祝福? 這很有趣,因為你之前談過感恩。 是的,我認為如果正念已經成為一個陳詞濫調,那麼現在它在互聯網上也變得過度使用。 這是其中之一,我認為這是一種超能力。 僅僅學會在當下的正念存在。 我認為,如果你想快速學會享受當下,最有效的方法就是對自己寬恕到幾乎是妄想的程度。 這是我能給予某人的最佳建議。 對所有事情都妄想般地寬恕自己。 在現實中這意味著什麼? 給我一個例子。 大多數人回顧過去時都會感到後悔和羞愧。 我不應該這樣做或我應該這樣做。我無法相信我讓自己出醜。我無法相信我在那些人面前做了那種事情。 對自己過去做過的事情寬恕到一種幾乎是妄想的地步,這簡直是瘋狂的。 然後你就會想到,我不應該原諒自己。 你會明白一切都很好,這實在是太好笑了。 如果你達到這種程度,你在當下的能力將會在一夜之間爆增十倍。 僅僅是妄想般的自我寬恕的能力。 那麼這如何幫助你不去考慮未來呢? 因為思考未來是很棒的,特別是當我們遵循紀律與練習時。 我們把關注放在前面,感恩放在後面。 你寫了一本名為《第七短語》的書,我聽說這本書正被改編為電視系列。 你將在其中出現。 作為一名酒保。 下一年就會播出嗎? 大約25秒。 好吧,還不錯。 那麼這將在明年播出嗎? 我們充滿希望。 是的。 這本書《第七短語》的內容是什麼? 它是一本關於心靈控制、催眠、洗腦的虛構小說,以及這些在我們人群中的使用方式。 但同時也講述了你如何能夠認識到這一點。
    而且你還可以了解到如何在日常生活中運用這些技術。這有點像24點和律政空間的混合版。 好的。 是的。 如果你想了解更多這些律政空間的內容,而我想更深入了解你所做的一切。 我該去哪裡是最好的選擇? 就是我們的首頁,就是NCI,即神經認知智能,NCI.University。 NCI.University。 是的。在那個頁面的最底部,我會放一個連結,上面寫著CEO。 這裡談到的一切,還有讓人們下載的內容。 那這本書可以在網站上找到嗎? 平裝本是可用的,對。 好的。 平裝本。 內容是相同的,是嗎? 是的。 正確。 很酷。 謝謝你,Chase。 這太令人著迷了。 我覺得我能和你聊上大約20小時,或許。 我覺得這次對話可以長達20小時,因為我感覺我們才剛剛觸及表面。 因為我想,最終一切都是關於人類的。 確實如此。 你知道,我生活中每一個黃金夢想問題,其實都可以歸結為某種人類挑戰。 與我的女友、與業務、有關伊朗等等。 即使是擔任播客主持人,這一切也是關於人類。 所以這就是為什麼我渴望學習更多。 因為這顯然是將解鎖我所關心的所有事物的獨特技能。 這就是為什麼當你談到這些研究時,像米爾格倫研究和學校的多項研究,我對這些東西著迷。 我仍然記得那些研究,像米爾格倫研究,改變了我的生活,改變了我在許多方面的思考。 當我長大,開始做呼叫中心的工作,然後是業務和領導力在我們的播客中,這一切都存在。 這一切都與人類有關。 每一步都與同樣的事情有關,即使是現在經營業務,米爾格倫研究在呼叫中心工作時,仍然是重要的;作為播客主持人,米爾格倫研究依然有效,因為它再次是在處理人類。 而這正是你幫助人們解鎖的。因此,謝謝你所做的事。 當然。 還有許多,你知道的,網上有很多狂熱的粉絲。 我代表所有人感謝你。 如果有人想查看YouTube頻道,這真的很吸引人,因為我已經看過你很多次,分析社會和文化中的各種時刻。 通過行為因素和肢體語言等視角來審視這些時刻,幫助你解讀當時發生了什麼。 這非常啟發人心,且精彩絕倫。 最終來說,這是娛樂。 真是太棒了。 非常感謝你,Chase。 謝謝,Stephen。 在食物方面,我相信我的直覺,也相信Zoe——我是一家我投資的企業,它是這個播客的今天贊助商。 我所諮詢過的所有營養師都強調在食物方面信息有多麼誤導。 比如健康光環——你在包裝上看到的聲明,例如低糖和無人工成分,通常是應該避免的食物的標誌。 你有沒有注意過新鮮水果上的健康聲明? 你大概明白我的意思了。 理解可見,外界存在很多不信任。 你該向誰尋求準確的信息? 我使用Zoe,它有一個全球最大的微生物組數據庫之一的支持,還有最先進的家庭腸道健康測試。 Zoe隨時提供經證實的科學。 作為Zoe的會員,你將獲得一個家庭測試套餐和個性化的營養計畫,幫助你做出支持你的腸道的更明智的食物選擇。 要註冊,請訪問zoe.com並使用我的代碼Bartlett10,享受會員10%的優惠。 即zoe.com/Bartlett10。 相信你的直覺,相信Zoe。 [音樂]

    When the CIA needed to understand the secrets of human communication, this was the man they contacted to help decode the arts of influence, deception and seduction.

    Chase Hughes is a former US Navy Chief and leading behaviour expert. He is the bestselling author of books such as, ‘The Behavior Operations Manual: Neuro-Cognitive Intelligence’ and ‘The Ellipsis Manual: Analysis And Engineering of Human Behaviour’.

    In this conversation, Chase and Steven discuss topics such as, how to master the art of persuasion, the best way to achieve success in life, how to extract sensitive information, and how to detect liars fast.

    00:00 Intro

    02:00 Who Is Chase Hughes and What Is His Mission?

    03:28 The Factors for Success

    04:17 Who Has Chase Worked With?

    05:41 What Is the Behaviour Ops Manual?

    06:42 The Most Common Reason People Come to Chase

    14:45 The Elements That Give Someone Authority

    17:18 Is There a Physical Appearance of Authority?

    21:03 Building Confidence Within Your Own Mind

    27:38 Is There a Relationship Between Discipline and Confidence?

    29:23 Is It Possible to Read a Room?

    39:46 What You Should Know About Communication

    46:07 How Chase Would Sell a Pen

    51:09 Listening: A Key Part of Communication

    52:15 What Is Illicitation?

    59:27 What Is the PCP Model?

    1:10:33 How To and Should You Win an Argument?

    1:16:34 How To Read Someone’s Motivations in Life

    1:25:11 What Is the Most Common Deficiency in Sales Pitches?

    1:33:10 How Do I Change My Discipline?

    1:38:32 Are There Any Tricks To Improve Discipline?

    1:40:40 How To Form New Habits

    1:48:06 If You See This With a Product, Be Terrified

    1:53:05 What’s the Cost of This Social Media Rabbit Hole?

    1:58:46 Guest’s Last Question

    Follow Chase: 

    Instagram – https://g2ul0.app.link/WyJ70f6xqPb 

    YouTube – https://g2ul0.app.link/DUk91t8xqPb 

    NCI Training Page – https://g2ul0.app.link/dJtkPQUQqPb 

    You can purchase Chase’s book, ‘The Behavior Operations Manual: Neuro-Cognitive Intelligence’, here: https://g2ul0.app.link/e1rvBDfyqPb 

    Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes 

    My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://g2ul0.app.link/DOACBook 

    You can purchase the The Diary Of A CEO Conversation Cards: Second Edition, here: https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb 

    Follow me:

    https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb  

    Sponsors:

    Shopify – https://shopify.com/bartlett

    ZOE – http://joinzoe.com with code BARTLETT10 for 10% off

    Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

  • The Body Trauma Expert: Medicating Kids Can Harm Brain Development! Eye Movement Trick That Fixes Trauma! The Secret To EMDR Therapy! – Bessel van Der Kolk

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    I’ve proven how helpful EMDR can be for PTSD and depression.
    Why and how?
    Well, trauma is a reliving, and whatever you’re feeling is real, as opposed to feeling like a memory.
    But in our research, you discover that if you move your eyes back and forth, as you recall a traumatic experience,
    your brain is able to say, “This is what happened to me in the past.”
    And 78% of the people we studied who had adult ulcers at time were completely cured.
    Can you do it on me?
    I could.
    What do you see?
    Vessel van der Kolk has been described as maybe the most influential psychiatrist of the 21st century.
    And for over 40 years, his clinical research has revolutionized how we understand trauma and its impact on our brain and body.
    Your early childhood experiences create who you are.
    And how many of the people that you treated in your practice have childhood trauma?
    About 90%, and it’s very difficult to change.
    Are they changeable?
    Yes, that is the great news.
    But the problem is, the focus is not on helping people.
    The focus is on running successful financial organizations, and even though I was the first person who studied yoga for PTSD,
    which was very effective, and then there’s psychedelic therapy, and neurofeedback, where our results were stunning.
    People are so conformist, we already know the answers, let’s not explore anything new.
    But let’s do the science and see how well it works and for whom.
    And what about psychedelic therapy?
    It’s very effective.
    Have you ever done a psychedelic drug?
    Yeah, of course.
    What did you learn?
    That my quest for understanding trauma had to do with my own childhood trauma.
    All the pain, you’re suffering.
    Earlier on I asked if people could heal from their trauma.
    Have you healed from yours?
    The diary of a CEO is independently fact-checked.
    For any studies or science mentioned in this episode, please check the show notes.
    Quick one, before we get back to this episode, just give me 30 seconds of your time.
    Two things I wanted to say.
    The first thing is a huge thank you for listening and tuning in to the show week after week.
    It means the world to all of us, and this really is a dream that we absolutely never had
    and couldn’t have imagined getting to this place.
    But secondly, it’s a dream where we feel like we’re only just getting started.
    And if you enjoy what we do here, please join the 24% of people that listen to this podcast regularly
    and follow us on this app.
    Here’s a promise I’m going to make to you.
    I’m going to do everything in my power to make this show as good as I can now and into the future.
    We’re going to deliver the guests that you want me to speak to
    and we’re going to continue to keep doing all of the things you love about the show.
    Thank you. Thank you so much. Back to the episode.
    Dr. Bessel van der Kolk.
    You’ve been described as maybe the most influential psychiatrist of the 21st century by the Financial Times.
    What is the mission you’ve spent your life pursuing?
    I have been interested in how people survive extreme situations,
    how people can overcome the history of people doing terrible things to each other
    and how we can create a better world in that regard, actually.
    So the mission has been rather social, but the investigation has been very much based on
    what you’re learning about brain science, what you’re learning about psychological functioning.
    And this word trauma seems to be central to your work.
    And when I looked before this conversation at the rise in the use of this word online
    and people searching this word, it’s pretty staggering what I found.
    There’s this graph that shows a huge drunk jump in people using the word trauma.
    What is your view on the subject matter of trauma, specifically how we’ve misunderstood what it is?
    Well, there has been an evolution, which is quite striking.
    And when I first started to study trauma, I was on the research floor at Harvard.
    And my colleagues said, “Why are you studying trauma, Bessel?
    When you croak, nobody will ever talk about trauma again.”
    Like, it’s a completely alien subject.
    And now everybody talks. Everything is a trauma.
    And so from being non-existent has become a total explanatory mode.
    And so we have gone, as we always do, from one extreme to the other.
    And my primary interest these days is not so much into trauma.
    Trauma started it.
    But somewhere along the line, I got to realize that trauma is, to a large degree,
    a breakdown of connection between human beings and synchronicity between other human beings.
    And these days, I’m much more focused on how we can help people establish a relationship to themselves and to the people around them.
    When people are suffering from some kind of psychological disorder, whether it’s depression, anxiety, PTSD,
    what is it that you disagree with with the traditional view of how to treat them?
    People are being taught methods that they say can cure people in eight sessions, which they count.
    And so there still is this, but people learn in school these days, although no good clinician I know actually practices that,
    is to help people thinking out, to straighten out people’s thinking and to make them not think these crazy thoughts like.
    And there really is no evidence that we can do that.
    Is that cognitive behavioral therapy?
    Yeah, cognitive restructuring, sort of thing, or that you get people better by blasting them with trauma.
    And then before long, they get desensitized with trauma.
    And I think both of these methods are just, they don’t get it, that completely doesn’t get the issue at hand, actually.
    Why?
    I cannot talk into being a reasonable person.
    People are not reasonable people.
    And trauma is as unreasonable as it can be.
    That’s really at the core of, if you understand trauma, is that your brain and perceptual system gets rewired.
    So you see things almost entirely through the past experience rather than current experience.
    Okay, so if I’m traumatized, talking about my trauma doesn’t necessarily fix my trauma.
    Trauma is a speechless experience.
    So we did the first neuroimaging study about people reliving their trauma.
    And we saw that the entire cognitive part of their brain disappears.
    That when you’re in your trauma, you’re just one ball of emotion and there’s no thinking.
    So you’re confused, you’ll be fuddled.
    It is as Shakespeare says, you suffer from speechless terror.
    You become dumbfounded.
    So the whole traumatic experience is just beyond belief.
    And so you stay in a state of confusion and agitation.
    And then finding language for yourself at this point is terribly important to help you to begin to organize your relationship to yourself.
    It’s not enough, but language and defining your inexperience is terribly important.
    The word trauma, as you say, has been thrown around a lot.
    And it’s become a bit of a cultural joke to some people when you say, you know, something happens to you, you go, oh, I feel triggered.
    I’m traumatized, etc.
    What actually does count as trauma?
    Trauma really is an overwhelming experience of, oh my God, when something happens and you’re completely helpless and there’s nothing in you that knows how to deal with it.
    People talk a lot about small tea trauma and big tea trauma.
    OK, so explain why not?
    Well, you need to be more accurate, but the small tea trauma is a very real trauma when your environment about you doesn’t acknowledge your existence.
    Most people, for example, after natural disasters do very well because people get together after natural disasters.
    I’ve seen it when we have a cabinet in Northern Vermont, we’ve had terrible floods.
    The neighbors get together, they help each other, and you get a sense of cohesion, actually, and a sense of meaning.
    We’re doing this together.
    The small tea traumas have to do with not acknowledging what’s going on with you.
    Saying to kids, stop crying or give you something to cry about.
    No, you don’t matter.
    No, actually, your dad is a drunk because you are such a difficult kid that your father was doing OK until you came into the family and you were too much for him and you caused him to be the person that he is.
    I think that’s what people mean, small tea trauma.
    It’s a relational trauma, which is a very big deal for most of the people I get to see in my practice.
    Most people come in not because of big tea traumas, it is because nobody saw me.
    Nobody heard me.
    I was relevant.
    We always had to take care of my mom or my dad, but there was no room for us.
    So if you get fired from your job and it’s a traumatic event for you because you get, I don’t know, you get, you lose your friends, you lose the job.
    Your parents are embarrassed about you.
    Can that become trauma?
    Something like that.
    Yes, you could, depending on how you define it.
    For some people, it doesn’t.
    For some people, it doesn’t.
    No, it depends again on the context.
    For some people, you get fired.
    You go like, well, I didn’t like those assholes anyway.
    I asked this because I’m wondering if there’s a lot of people listening now that I’m trying to understand if their small experience, which other people think is
    trivial, actually could have resulted in some kind of deeper trauma response.
    Absolutely.
    At the end, the issue is the perception.
    Your perception?
    Your perception.
    The issue is not the event itself.
    You and I may have the same events happening.
    And for me, it reminds me about my brother torturing me or it reminds me about my mom being sick and not paying attention to me or whatever.
    And for me, it becomes a very big deal.
    For you, it goes like, yeah, you know, but I have so many talents, why not try something else?
    And can you give me an overview of the work you’ve done in your life that have fed into all of the knowledge and information that you have?
    Just for anyone that might not know who you are, what is that sort of body of work?
    I had a very good psychiatric training in one of the Harvard hospitals.
    And then I went to the last state mental hospital in Boston, which is also interesting.
    It was a sanctuary for very disturbed people.
    And so that institution gets closed.
    I go work at the Veterans Administration Hospital.
    I met these guys who were people who I looked up to.
    They were good athletes, competent people, helicopter pilots all my age.
    And these guys had broken apart and they had fallen apart.
    They got all and they reminded me of some of my relatives who I grew up with who also had been concentrating on survivors and Japanese camp survivors.
    And then I learned much else after that.
    But that really opened up my eyes to that that people can be broken by life experiences.
    And that really intrigued me tremendously.
    This is essential to your story is this early experience.
    You said earlier that you were born in 1943, 1943, very important.
    When you’re born as a huge influx on who you become.
    So my earliest imprint is of my father at some point was detained by the Germans.
    He was not in the whole station camp, but he was supposed to go off there.
    My mom is by herself, raising small kids in hiding right next to the place where the Nazis are launching their rockets to go to.
    London. So half of the rockets fell into our backyard.
    And I have no conscious imprint of that.
    But I grew up like a kid going up in Ukraine today.
    And a lot of kids my age died.
    I was a very sexy child with a lot of hunger and misery.
    Half my generation died of starvation.
    And so I grew up with an incredible pre-conscious imprint of what kids in Ukraine and Gaza are going through right now.
    And that must have left a trace in my curiosity and my being, including a trace of having a body that was very sickly.
    You were born in 1943 in Nazi occupied Netherlands.
    And you’re the middle children of five.
    You were very sick as a child.
    What were your parents like in terms of love, affection, all those kinds of things?
    My mother was more or less broken by the pandemic of 1919 in which her father developed Parkinsonism and became one of those Oliver Sachs type people.
    So my mother was a very frozen person, which had a very impact on me.
    My father was very conscientious, loving.
    You described your mother as being a frozen person.
    Yeah.
    And it had an impact on you.
    Yeah.
    Having a frozen mother has an impact on you.
    What was that impact?
    The impact is that if you have a mother who is not available to love you and care for you, that that becomes part of your perception of the world.
    And that means that there’s a lot of work to be done about learning about affection and intimacy and closeness and vulnerability and all those things.
    Your mother would faint whenever Bessel would ask her what her life was like when she was a little girl?
    I asked her only once.
    I was already a junior professor at Harvard, had two kids, and my parents came to visit me.
    And here’s an example of what sort of parents I had.
    I left at age 18 for the U.S. because I wanted some distance between me and my parents.
    Then, 15 years later, quite a few years later, I wrote to my parents that it’s customary for parents to come and visit their children sometimes.
    We should be interested in coming to visit me.
    It never cost our mind.
    And so they came.
    And we actually had a very pleasant time, very civilized.
    And so on the last day of my parents were visiting us, I said to my parents, you probably don’t really know what I do for a living.
    But a lot of my work has to do with incest.
    And I wonder where does that come from?
    And I turned towards my mom and I said, you know, I wonder if something happened to you that I’ve picked up, that you were sexually abused?
    And my mom fainted, fell off her chair, and my father said, look what you did to your mother.
    And my dad and wife and my father carried my mother into her bed.
    So I don’t know if my mother was sexually abused.
    She just fainted and asked her the question.
    But that’s how it goes.
    You barely get a straight answer to any of these things.
    You said that child abuse and neglect is the single most preventable cause of mental illness, the single most common cause of drug and alcohol abuse, and a significant contributor to leading causes of death such as diabetes, heart disease, cancer, stroke and suicide.
    And in your book, you said that eradicating child abuse in America would reduce the overall rate of depression by more than half, alcoholism by two thirds, and suicide, drug use and domestic violence by three quarters.
    Yeah, that doesn’t come from me.
    There’s data from this very big CDC study done by Vincent Filetti.
    And so these are data on 25,000 people.
    People have got increasingly interested in their early childhood experiences as a lens to understand who they are as adults.
    Is that overblown, or is it important to understand?
    It’s not overblown to be curious about how you became who you became and what the internal ingredients of your cake are.
    I think that’s very good for people to be aware of how they have become the creatures who they are.
    I think being curious about yourself is very necessary also to be curious in order to be curious of other people.
    When you said about your mother and the incest thing, you’d realize as an adult, much of your work focused on incest.
    And then you turned into your mother and asked her if there was an experience she had had and she fainted.
    Do you believe that there’s a part of you that knew?
    No, but I don’t know if my mother was incest. I know that my mother was very uptight about sex and I wonder what happened to her.
    And her fainting in response to that means that I triggered something, but I don’t know what I triggered.
    I would not jump to conclusions that my mother was an incest victim.
    Something happened to her, but I don’t know what it is.
    Okay, but the indicator was that she was always uptight about sex. It wasn’t that…
    Unbelievably uptight about sex. Terrified about sex.
    Yep.
    How many of the people that you treated in your practice have…
    Could you trace their adult dysfunction back to an early childhood experience?
    Pretty much 90%, let’s say, yeah.
    90%?
    But you know, that’s me. I mean, people with autism or people with OCD don’t come to see me.
    That’s why I have a very narrow filter in the way of who comes to see me.
    And what’s the crux of what happened to them as a child if you have to simplify it?
    The crux is not being acknowledged and honored for who they were as kids.
    That’s the big thing is they were unseen and people did terrible things to them.
    And nobody seemed to bother to protect them.
    When you say terrible things…
    Terrible things, being beaten up, being sexually molested, having a bone to break them.
    What if it was just words?
    Also words. One of my patients, mother said to her all the time,
    “Oh, you’ll never have friends if people really get to know you, they will all reject you
    because it’s such a terrible prison.”
    That’s pretty good.
    He said that?
    Well, mother of one of the people I’m treating.
    But it would not be an unusual thing to say.
    People do terrible things to kids.
    Intentionally and unintentionally?
    Automatically.
    Automatically?
    Is that hurting people, hurting people?
    Yeah.
    No, you see it in supermarkets and parking lots and stuff like that.
    What do you see?
    You see people abusing their kids, seeing terrible things to their kids.
    I guess it’s difficult for parents because they sometimes think,
    “Well, I’ve got to raise a child that’s not dysfunctional,
    so I’ve got to have to punish them and I’ve got to have to discipline them
    as a way to make sure that they grow up to be healthy and wrap well-rounded.”
    Yeah, that’s an interesting cultural issue.
    That’s sort of how my parents and grandparents’ generation saw their kids.
    And then people who grew up in Northern Europe completely changed their attitude.
    Now you go to jail if you hit your kids in Sweden, for example.
    I think me and Holland is also not in the US.
    So people have really changed their mind.
    But in the US, when they talk about the downside of physical punishment of their kids,
    often, particularly black people will say, “I want to raise my children
    knowing about right and wrong and the Bible says I need to punish my children
    and that’s what I’m doing and you should not subvert the teachings of my church.”
    And they don’t argue with that because at least not straight on.
    I grew up in a household where I was punished physically in pretty significant ways.
    Ways that I probably can share because it’s just quite significant.
    Quite horrendous.
    And they are horrendous stories, actually.
    I was born in Africa so I’ve got an African mother and an English father.
    It’s funny because I look back on it and I go, and this is just me rationalising in hindsight,
    I go, “I’m happy that I had a home where there was discipline
    because if I didn’t have that home then I wouldn’t maybe have left the city.”
    We’re one of the few families that actually left the city, the relatively small town,
    to some of the towns I live in now, and went and did a lot of things with my life.
    And I didn’t get caught up in drugs like some of my friends.
    I wasn’t dysfunctional.
    And my mother couldn’t read or write as well so I feel somewhat thankful.
    But I’m rationalising in hindsight because it somewhat ended up okay
    in certain measures of my life.
    In other areas of my life, there’s dysfunction.
    You know, and your perception may change.
    Really?
    My perception about my life and who I became has quite changed quite a bit over time
    as layers come open.
    But what you talk about, that things were predictable, is very important.
    My parents also were predictable, which is enormously helpful
    for at least for you to anticipate, to know what you are supposed to do, etc., etc.
    Chaos is a terrible thing.
    I think that point is really interesting because although I was physically punished a lot,
    it was predictable.
    So I understood why I was being punished.
    So I was playing football in the house and broke ornaments or something like that.
    It was never unpredictable.
    But something comes to my mind as you’re talking,
    is that same visits that my parents finally came.
    I had a three-year-old daughter at the time.
    We stayed in the house and put my parents on the first floor right next to the main bathroom.
    And then my three-year-old daughter went to that bathroom that was next to my parents’ bedroom.
    And my mother came out and yelled at me.
    She said, “How dare she use our bathroom?
    You should punish her.”
    And I almost did.
    I had an immediate impulse.
    I said, “I should punish my three-year-old.”
    And I started to walk to her and said, “Oh my God, I feel like crying today.”
    “Oh my God, I feel like I’m about to re-enact what my parents did to me.”
    And I made a decision.
    “No, mom. She is allowed to use the bathroom.”
    And I said, “The limit on my mom.”
    Which was a transformative experience for me to actually realize that I’m about to repeat
    what’s down to me, which people do routinely.
    And I was about to beat my daughter.
    And I said, “Love the answer to her.”
    It still causes you a lot of emotion.
    It’s actually a surprise how much emotion comes up talking about it yet.
    Why do you think so much emotion comes up when you talk about that?
    Good question.
    Since in question.
    Because it allowed me to have a life.
    Much of life is automatic.
    But we can make a choice to do things differently.
    You start owning yourself.
    And that’s the moment I started to own.
    I’m responsible for my kids.
    I’m going to follow what I think is right.
    It’s really a moment of liberation, but also a moment of separation.
    I will not be like you.
    It’s tremendously hard to do that.
    Because it’s going against your…
    I think that’s a big thing for all of us.
    Because we want to be long.
    We want to be a member of a tribe.
    And if you do things differently, you lose your tribe.
    And you become a lonely traveler.
    So this is incredibly complex.
    Because people want to be part of a tribe.
    We cannot do without a tribe.
    And so the act of actually leaving your tribe is a very, very major pilgrimage to make.
    There’s parts of me that manifest sometimes.
    And I understand that this is the behavior that I learned.
    And I think there’s a part of me that’s worried actually.
    Because I learned, I grew up in a home where physical discipline was the response to most forms of unwanted behavior.
    That I’m worried that if I become a dad, that would be my natural…
    Probably will be.
    Yeah, I don’t want it to be.
    But you don’t have to follow it.
    Your kids will drive you crazy.
    Because kids do.
    And at that point, I think having kids has found a great learning experience in life.
    And we all, none of us knows what we’re doing.
    And then the kids teach us how to be very important teachers for how do you deal with this.
    Because it’s a very challenging.
    What did you learn from your children?
    How I learned a lot from my kids.
    For one thing, my firstborn was just easy and loving and luminous and pretty and girly.
    And she now has gender ambiguous and just divorced her husband to be with a woman.
    So that was completely transformed in her case.
    And to see go through that journey with her like, wow, wow, wow, wow.
    And my son was a neuro-typical child.
    Very out of control much of the time.
    Many physical reactions.
    Very bright, but reactive, staying in bed, only playing computer games.
    He’s grown up to be one of the most loving, thoughtful adult parents.
    He can help me.
    So both my kids have become very different people.
    I thought they were, but I have a very good relationship with both of them.
    Even though I really don’t quite understand either of them.
    When we see dysfunctional behavior in children, I think one of the natural reactions is to give them some kind of medication
    or to attach some label to them and say that they’re broken in this way.
    How do you feel about that?
    Well, that is what saved my son.
    Because I am a psychiatrist and I know about how these labels are little crutches
    that never quite capture what somebody is suffering from.
    And people started wanting to put my son on medications.
    But I was a psychopharmacologist.
    I did study drugs and what they can and cannot do.
    And it was very clear that they were not helping him.
    And I didn’t have to submit to authority as most parents would do and say,
    “Oh, my doctor says this and this and this.”
    I say, “I’m a doctor.
    I know about brains and I know about kids.
    And I don’t know what the hell is going on with my kids.
    But he doesn’t have bipolar disorder and he is not going to respond to Lyceum.”
    And so both my kids were major inspirations for really exploring what was good for them.
    And I’m particularly grateful for my son who was such a very scary kid in many ways
    that my wife, whom I’m now divorced from,
    she was really great also in terms of exploring what might be helpful.
    But the medical to also be aware of is the issue of privilege that I made enough money
    that we could spend a lot of time trying to find things that would help my son.
    If we had lived in a housing project, my son would have been a terrible misfit.
    But because we were able to give him so much support and care by exploration,
    he actually found a way of eventually his mental state.
    I mean, just on that point, there’s a stat I read that children from low-income families
    are four times more likely as the privately insured to receive antipsychotic medicines.
    That’s true.
    400% more likely to receive antipsychotic medications, if you will.
    Yeah, and that’s a very big issue.
    It’s not really my expertise.
    But giving divorce to kids is potentially very dangerous
    because you interfere with natural processes of brain growth.
    Brain growth.
    Yeah.
    So if you give people medication that changes certain chemicals in the brain at the development of phase,
    it may actually change the way that that brain gets formed
    and may not allow, as happened to my son, who was able to compensate for many things
    and his brain was able to learn how to react differently.
    If you suppress all of that, your brain may not learn these new adaptations.
    You think we should be looking at social conditions before we look at…
    Social conditions, physical conditions, movement, touch, synchrony, music.
    So in our world, because stuck in Western people are allowed to do things.
    They can do one thing.
    They can what I call take a swig.
    If you feel bad, you take alcohol and that makes you feel better.
    So that’s part of our respected tradition is taking chemical to change the way you feel.
    And anybody who says you should take that chemical, nobody ever say you’re crazy.
    And the other thing that Western people are very good at is yacking.
    So let’s talk, talk, talk, talk, talk, talk, talk, talk, talk and understand things.
    And then I’d like to tell people a story that the first time we happened to Beijing in 1992
    and China was still very poor and deprived and miserable and coming back from this cultural revolution
    and nobody could talk about anything.
    No, nothing happened under my own.
    No, nothing happened.
    No, gentlemen square didn’t happen.
    It didn’t happen.
    And China was filled with every park.
    Then as now is filled with people doing Qigong and Tai Chi.
    And I go down into the park and do Qigong with the Chinese.
    What’s that?
    Qigong.
    He said the Chinese, the Chinese movement stuff.
    And I do that business and I go like, oh my God, that’s how they survive by making these Qigong and Tai Chi movements.
    Which if you do it in Boston, people say you’re crazy.
    But in China, you cannot talk.
    You can calm that body down by the way you move.
    And I became very interested in how cultures around the world actually have very different ways of helping people to regulate their physiology and their synchronicity.
    I want to talk about all of that, specifically this idea of movement and the role it plays in healing.
    Just to close off on the part about childhood trauma.
    Why is it so important for a child to grow up with a secure attachment to a caregiver?
    You become how people see you.
    You become how people see you.
    Yeah.
    So if you’re a kid and most people, most kids, their parents find being cute or you have a little grandparent.
    They say, oh, if you’re cute, if you’re lovely, you’re so sweet.
    And no kid is able to say, I’m just average.
    Now, look at building kids in the world and not any cure anybody else.
    Now, when the kids get told you’re really cute, that is your reality.
    And if the kids get told you’re really ugly and nasty, I mean, that is, comes our identity.
    So you really become how people treat you early on in your life.
    And that’s a very big legacy that I as a as a therapist deal with is these imprints of early experience,
    which are very difficult to change.
    In prints of early experience, are they changeable?
    Yes, that is the great news.
    And also the amazing news that even though we know how to do some of that, we’re not going there.
    So you can heal from your childhood trauma?
    Absolutely.
    Everyone?
    That’s my assumption when I see people.
    In your experience, you’ve dealt with patients your whole life, your whole professional life.
    How many of those patients do you think were healable?
    I really think that if given a chance and giving the resources, you can pretty much do something for everybody.
    One of the other.
    But the problem is, again, we go back to where we started before the microphone was on,
    is that our focus these days is on productivity and behavioral change.
    And not in how do we find out how to help you?
    All the things that I described in my book, almost most of the things that I described in my book as being helpful.
    And that’s 10 years ago, I know some other things since that time.
    Our unconventional methods do not get practiced in mainstream psychology psychiatry.
    Because they need to be productive and they need to be cheap.
    And whether you get better or not doesn’t matter who you cheap is the main motivation.
    I think the profit motive is killing good practice.
    Your book was very interesting because when I read the cover
    and then I watched a video you’d made talking about the sort of six sort of treatments and stuff that exist within the body,
    things like yoga, you talk about theater and acting and how that helps you to get out of your trauma.
    The body keeps the score.
    This was a pretty radical approach to thinking through trauma.
    And it became a meme, which is an interesting thing to see.
    Well, I use it in my life every day language with my partner.
    And I’ve heard people say the body keeps the score, the body keeps the score.
    When we’re talking about how our body is holding on to those traumatic memories, traumatic things that have happened to us.
    For someone who has never read your book and doesn’t even understand the like base premise here.
    What is the like base premise of your of the title there?
    It’s really that trauma is a visceral experience.
    What does the visceral mean?
    In your body, heartbreak in God bench, you stiffen up, you’ve surrender, you lose your power, you tighten up.
    That’s really where trauma is lived.
    I kind of see it as two approaches.
    You can either go, let’s try and change the mind, which will then change the body downstream.
    Or you can say, let’s change the body, which will then change the mind.
    But you could.
    But I do a lot of CBT with my wife, let’s say.
    Yeah, I point out her irrational behavior and that she should really see things from a different angle.
    And I shouldn’t really see things correctly.
    And I really have much success with that.
    And I’m a bit surprised at psychology.
    Those things that most spouses have failed in using very well.
    This somatic approach.
    I’ve only recently had this term from my partner and she says it’s amazing.
    And she’s told me she told me to speak to you on this podcast because she says, you know, you’ll really help to change her opinion on this.
    What is this somatic approach to healing?
    So my approach is to really experience what your body feels and also allowing your body to do things that has been afraid to do and to explore how your body moves to the world in some ways.
    Why are women just to seem to be so much better at this stuff than men?
    Because they’re doing like Pilates, Pilates, yoga, these are all things dancing.
    These are things typically women do more than men.
    And it seems women are just more in touch with it.
    Yeah, I think it’s an intriguing question because it’s not exclusively women.
    Of course, men have always done it in armies and basic training and the military.
    And what’s intriguing to me is that, you know, when people join the military, they often they’re not very well put together people and they go through basic training and they really march together.
    They sing with people and they climb barricades and they go through composite physical experience with other people.
    At the end of 12 weeks, they feel competent and they feel connected and they have found a band of brothers.
    How did they do it? Not by yacking, but by having very deep shared physical experiences.
    One of the interesting things that you write about, which I found particularly interesting because I saw little flashes of myself in the words is you said,
    “I found that the more traumas your patients have in their backgrounds, the more creative and successful they often become.”
    Often, huh?
    And we don’t know how often that is, but I get to meet quite a few of them.
    It’s the people who have had to struggle, who often see new possibilities and have no choice but to discover new options.
    That’s true. That’s true. Yeah.
    But, you know, but those are the people who managed to get into my practice.
    How the people who don’t find their solutions don’t have the rare result and the capacity to make it into therapy with me.
    They might be outside with a drug addiction.
    Getting drugs, lying on the streets, et cetera, et cetera.
    And to largely, I see it as an issue of accident.
    You know, this past year, I visited a program in Los Angeles called Homeboy Industries.
    It’s a program for formerly incarcerated, largely Latin men who had no fathers who had been criminals.
    And it’s a spectacular program where the owner did say, “What do you need?
    How can we take care of you? How can we make a safe place for you?”
    And I saw a real treatment there.
    St. Quinton Hospital, St. Quinton Prison, famous prison in California,
    is now trauma-based.
    They used my book as a protector and they’re transforming people’s lives by acknowledging the reality of what they dealt with,
    helping people to be part of the healing system, working in groups, working with movements.
    Like it’s in Quinton, they have hula-dancing classes.
    I go like, “Yeah!”
    Moving together with other people gives you a sense of connection, a sense of pleasure.
    They’re really beginning to understand you can do it.
    If you’re in Harvard Hospital, you wouldn’t do the hula with people. You wouldn’t dance with people.
    I think there’s a bit of a joke in the investment community that says you’ll get better returns if you invest in someone.
    An entrepreneur or a founder, that is a little bit traumatized.
    And I actually think, I don’t want to misquote her, but Barbara Cochran,
    who’s a shark on Shark Tank in the USA here on the show.
    And one of the things she said to me was, with all of her investments,
    the ones that tend to do the best are those that have a little bit of a trauma in their past.
    And she says, “Because when they call me with a problem, they call me with the solution attached.”
    Versus people who have never had trauma, they call me and just tell me the problem.
    So they’ll call me and say, “Listen, Barbara, this has happened and this is what we’re going to do about it.”
    And that was her, you know, she said it in a slightly humorous way,
    but I wondered if you thought there’s any truth in this idea that…
    Yeah, I think that’s again a selection bias of people she works with.
    I know certainly plenty of people have had plenty of people working for me who really get paralysed in the face of challenges
    and who don’t have a solution and become very dependent on getting the action.
    So I think she has a bit of an unusual sample, actually.
    Because I wondered if you’ve had an anomalous early upbringing, does that make you an anomalous adult?
    – Does it increase the probability that you become an anomalous, slightly different adult? – Oh, absolutely.
    – And that can go everywhere? – You develop a mind and brain to fit with that particular situation.
    And if that particular situation doesn’t help, you need to find new solutions.
    And so trauma and abuse really forces you to try to find other solutions, but many of them are not successful.
    – Is trauma a story in your brain? – No, trauma is a perception in your brain.
    – A perception? What’s the difference? – So the issue is something happens and your brain and mind takes it in
    and then makes an adaptation to that particular event.
    That depends on how old you are in a circumstances and it’s very different for different people.
    – Give me an example of a perception. – If you beat me up right now, I’d go,
    “This guy is crazy and I can call people and ruin your reputation, etc. If I’m three years old and you start hitting me as a kid,
    I don’t know what the hell to do about it.” And I’ll likely think, “I did something wrong that I caused the guy to beat me up
    and I’m a terrible person and no wonder that he beat me up because I’m a horrible creature.”
    And that’s what almost everybody who I know who has beaten as a child has the internal understanding of it.
    Not when you’re eight years old or 15 years old, but when you’re very young, that becomes your experience.
    – Because you’re still forming your perception of the world? – Yeah, yeah.
    Your brain creates a map of the world in very deep ways.
    And so your experiences form an internal waster of the world that makes you expect certain things at certain times.
    So if I walk into a room and I see a person who looks like my old uncle who he has to play with,
    I start fiddling up to you because you’re on a deep level, might be of the very nice uncle that everyone said.
    I don’t know that, but my brain is said to interpret the world in a particular way.
    So one of the things most profound research experience had was purely accidental.
    We started to do warshark tests on people.
    – What’s that? – Inkblot tests.
    So you show some formless ink picture and we showed it to people.
    And we saw that people had completely different interpretations of what they projected on that inkblot test.
    And that really brought home to me that we all are living in different worlds.
    And like a lot of the Vietnam veterans I saw saw bloody corpses or mutilated bodies in those carts.
    People had never been in combat, didn’t see that.
    Wave victims saw torn vaginas and torn bodies. Other people didn’t see this.
    So once that becomes lodged into your perceptual system, you continue to interpret the world in that particular way having to do with what you have the answer in the past.
    And an inkblot test for anyone that doesn’t know is basically just a piece of paper with random ink.
    That’s obvious, but it’s been analyzed on about 100,000 people over the years.
    So there’s certain patterns you can detect in it.
    I’ve never done an inkblot test. I feel like I should do one.
    You know, I learned as much from my inkblot test as I learned from my brain imaging, but the brain imaging is respectable and the mind has sort of disappeared.
    But for example, in our psychedelic research, I still very much hope to do inkblot tests because, as Michael Pollan says, how to change your minds.
    But you know, measuring how people change their minds.
    How many people do you think? I mean, this is maybe a ridiculous question, but how many people?
    What percentage of people do you think have trauma in some form?
    How you define it?
    You know, the figures are a quarter of people get physically abused.
    One out of five people get sexually abused.
    One of eight kids witnesses violence being their parents, et cetera, et cetera.
    So, you know, if I sit in a room, you know, it’s not a binary issue.
    It’s not ideal. You didn’t get traumatized, but when I talk to a room of professionals, which I do a lot, I assume that at least half the group visually knows what trauma means.
    And what is trauma doing to my brain?
    You said you’ve done a lot of neuroimaging scans.
    If I was traumatized and you scanned my brain, is there something you could see?
    Not necessarily. I can see how your brain may be different from other people’s brains.
    I may take a particular population.
    You can average it out and you can say, oh, there’s a little more activation of the periaxial to gray a little bit less of the white insulin.
    So you see certain patterns of connectivity in the brain.
    But to some degree, you know, I think we we learn a lot about the brain.
    But we don’t know much about the brain.
    And I think people tend to overstate how much the brain pictures can teach us.
    You know, it’s I love the Hubble telescope or the web telescope.
    You know, it’s our brain is like a universe and our technology is very inadequate to really know about all the unbelievably complex connections in the brain.
    But we have learned a few things in the last 20 years.
    So how does trauma affect the brain?
    It affects the brain that you tend to do.
    There’s there’s one part of your brain that I call the Cockroach Center of your brain, the periaxial to gray that lights up.
    It’s underneath the amygdala. Everybody knows the word amygdala these days.
    The part of your brain that tells you that you’re in danger.
    But you traumatized your likely that that little part of your brain way back in the brain stem is firing all the time.
    You’re all the time you go like, I’m in danger. I’m in danger. I’m in danger.
    And that’s where it starts in a very elementary sensory level.
    You don’t know what the danger is, but you just feel that you should be scared.
    And then there’s certain parts of other parts of your brain, for example, your insula, which makes the connection with your physical sensations and your body awareness.
    And for many people get shut down because trauma, the experience of trauma is a visual experience of heartbreak and gutvenge.
    And if you have a law that you can learn to shut that part of your brain down so you don’t feel your body so much anymore.
    I mean, you don’t feel your body so much.
    You don’t feel very alive either, but you don’t feel so scared all the time.
    But it’s likely that you will want to take some drugs to make yourself feel alive sometimes.
    Stuff like that.
    So the part of my brain you said just around the amygdala?
    Below the amygdala.
    People that are traumatized, they have some kind of dysfunction in that typically?
    The dysfunction is that it keeps firing.
    Keeps firing.
    And how’s that going to feel?
    And then the amygdala, so there’s a constant sense of subliminal dread.
    Is that anxiety?
    Anxiety is already too high a mental function.
    It’s more elementary.
    It’s like your dog shaking.
    My dog hasn’t adopted a dog, but he was at times.
    And two years later, the dog still walks through my house.
    You’ve adopted a dog and it shakes in your house still?
    Yeah, yeah, but still never quite comfortable.
    And that’s how many times you meet.
    Never quite comfortable.
    So when someone says they’re triggered?
    Now, trigger is in the higher level thing.
    Okay.
    So then the next level is indeed the trigger that is in part mediated by the amygdala.
    If you amygdala, if you smoke detector, that tends to become hypersensitive so that minor
    things get blown up and a minor thing that you may say to me, I take as the most insulting
    thing in the world.
    And so you’re constantly triggered by things and that makes you feel like you are doing
    terrible things to me.
    And it’s not like I’m hypersensitive and when you have an off day, that is your issue and
    not my issue.
    No, when you have an off day, I feel you off day and we start getting into trouble together.
    I’ve got a picture here of what the brain looks like when the brain smoke detector goes
    off.
    Is that what it looks like on the brain?
    I just want particular guy and nobody is exactly the same as everybody else.
    Can you explain this to me?
    Not basically, but what you see here is this is a guy who is reliving a terrible car accident.
    He was involved in this and what you see here is that the right posterior part of the brain
    is temporal parietal junction on the right side of the brain fires and that’s the feeling
    part of your brain.
    So you go, oh my God, oh my God, I’m terrified.
    But there’s no cognition.
    And basically the left side of the brain shuts down.
    The way you’re in your trauma, you’re not a reasonable person.
    You actually become a little bit of a blubbering idiot.
    All of us when we really are angry, upset and not very articulate, but we have a lot
    of feelings.
    And then the piece that I show this is that as he disguises as reliving his trauma, these
    two parts of the brain go offline.
    This is the dorsolateral prefrontal cortex.
    That’s the part of the brain that’s the timekeeper of your brain.
    So if something unpleasant happens between us, let’s say, I’ll go, oh, it’s not a half
    hour and I’ll be okay.
    So let me just sort of put off with this.
    But when you get traumatized, the timekeeper disappears and this is all there is.
    You lose your sense of perspective and that is what happens when you’re in your trauma.
    You don’t know the difference between the past and the present because the timekeeper
    of your brain goes offline and whatever you’re feeling is real as opposed to feeling like
    a memory.
    So people that can’t see it in this brain scan, what I’m basically seeing is the right
    side is extremely activated.
    The left side looks like it’s off.
    And then there’s these two blanks, empty spaces that aren’t activated called the dorsolateral
    prefrontal cortex.
    Dorsolateral prefrontal cortex.
    That’s part of the system in the brain that gives you a sense of time.
    And as long as you have a sense, it’s like little babies don’t have a sense of time either.
    Whatever happens, happens totally and you see a child slowly grow and they get a sense
    of perspective.
    It’s happening by now, but tomorrow it will be different.
    Okay.
    So that’s when, presumably that’s when you get anxiety, right, when you start thinking
    about the future.
    It is about having the perspective of this is happening right now, right now I’m really
    scared, but the moment I go home, the moment I call my friend, I’ll feel better.
    So that you need to have the capacity for perspective and the perspective goes offline
    when you’re in your trauma and you become a traumatized person.
    So this particular person, this brain scan that I have here, this guy was in a car accident
    and the, the triggered brain that I’m looking at here is he was basically put in a, a, an
    M F M R I scanner and he was intentionally triggered to see what would happen in his
    brain.
    Exactly.
    So he was shown maybe a car accident or something.
    No, no.
    We specifically his car.
    Oh, you showed him a picture of what did you see?
    What did he hear?
    What did you smell?
    What are you thinking?
    Very specific sensory details.
    Okay.
    So you have somebody else’s sensory, your sensory details and the right side of his
    brain was illuminated.
    Yeah.
    The right side of the brain became very active, but, but got inactivated was the timekeeper
    of his brain.
    So he could not lie there and say, Oh, I’m remembering what happened to me yesterday.
    He’s reliving what happened yesterday.
    Instantly.
    You feel like it’s happening right now.
    And that’s the nature of trauma.
    Trauma is not a memory.
    It’s a reliving.
    Are you consciously reliving it?
    Or is your subconscious?
    We feel like it’s happening right now.
    With all forms of trauma, but not, it’s happening right now, but my feeling is happening right
    now.
    And my body, you don’t know that the feelings actually belong to time that your dad used
    to beat you.
    It is now I feel the same way because I disagree with you.
    So I’ve been triggered in the past and I felt that sort of instant fight or fly response
    because something’s happened or whatever it can, and it’s instantaneous.
    So although I don’t feel like I’m back there, my body does feel like it’s right there.
    And so people are confused about it and say, Oh, you relived the past.
    No, actually, you’re not aware that you relived the past because the past is the present.
    So you don’t think, Oh, this reminds me about the time that my dad used to beat me when I
    was four years old.
    No, it feels like you are beating me right now.
    And is there a way for this particular gentleman here who’s been through that car crash to
    ever stop this triggering?
    Yeah, he’s done quite well.
    He’s done quite well.
    He did EMDR actually.
    I moved in desensitisation.
    And what was his results?
    He’s an all right guy, he’s functioning, he’s fine, he’s no longer traumatised person.
    What’s the most radical improvement you’ve seen in your clinical practice?
    Oh, really, people really coming to life, people just saying it’s over.
    Give me the best example.
    The good example is the videotape I showed people yesterday of a woman, again, terrible
    car accident, freezing, upset, freaked out.
    And then three sessions later, we got talk about it, he says, Yeah, this shitty thing
    happened to me.
    I was in his car accident and I was jolted for it and my head was swollen and boy, it
    was terrible back then.
    But now I have a granddaughter and I drive my car to my granddaughter and I’m fine.
    Three sessions it took?
    Three sessions, yeah.
    And we saw it in psychedelic therapy all the time.
    What did you do in those three sessions?
    Biggle your fingers in front of people’s eyes.
    But for me, EMDR was really the gateway to fuck, sorry, I’ve written three books about
    PTSD.
    I actually wrote the very first book in which the word PTSD exists in ’84 or something.
    But they didn’t know how to treat it.
    So I’m a world-renowned expert, but I have no idea how to treat it because people keep
    reliving that trauma and they don’t know how to stop that.
    And somebody starts telling me about EMDR and I don’t believe a word of it and they
    say, You move your fingers in front of people’s eyes and you move your eye from side to side
    as you relive the trauma.
    And I go, That’s crazy, everybody who hears it, that’s crazy.
    And then people start doing it and they show me how it works.
    And go like, Wow, and people indeed, a certain sub-sample of people we studied indeed after
    a few sessions of EMDR go like, Yeah, that’s really sucked.
    But it’s over.
    It belongs to the past.
    It’s not happening right now.
    You’re telling me that wiggling your fingers in front of people’s eyes can help heal their
    trauma?
    Well, then of course we had to do a little research which took us 15 years to get enough
    funding to get do it, to see what happens when you move your eyes back and forth.
    And then we discovered that if you move your eyes back and forth, as you recall traumatic
    experiences, you activate certain pathways between the temporal-partial junction, which
    gets your sense of self and your insides, your body.
    So your brain is able to say, Oh, yeah, this is what happened to me, but it happened to
    me in the past.
    So these are pathways that makes it possible for your brain to make that distinction.
    And in the research that’s been done on this, what does the, what did the outcome, what
    was the conclusion in terms of his efficacy?
    Oh, in terms of in our research, 78% of the people who had adult onset trauma, so being
    assaulted or raped by a stranger, 78% of them were completely cured.
    But that’s not the majority of people we see it, because most people we see have early
    childhood trauma, which is much more complicated.
    Early childhood trauma is much more sort of stubborn and resistant to this treatment.
    Yeah, because your early childhood experiences create who you are.
    And so if you go to a fancy college when you’re 18, you do become identified with that college,
    but it doesn’t magically change you into a new person.
    It becomes part of your identity.
    But if you grow up in a certain family early on in your life, you actually become that.
    The imprint is very deep early on.
    Yeah.
    So it’s called eye movement desensitization and reprocessing treatment.
    Yeah.
    I was just looking up some stats about it.
    It says it’s been extensively studied with evidence supporting its efficacy across various
    conditions.
    With PTSD, a 2040 meta-analysis of 26 randomized controlled trials found that EMDR significantly
    reduced PTSD symptoms with a large effect size, depression, a 2024 systemic review and
    meta-analysis encompassing 25 studies and more than a thousand participants reported
    that alleviated depressive depressive symptoms.
    The same 2014 meta-analysis noted that EMDR led to significant reductions in anxiety symptoms
    among PTSD patients with a large effect.
    And finally, a 2024 systemic review and individual participation data meta-analysis concluded
    that EMDR is as effective as other psychological treatments for PTSD achieving comparable symptom
    reduction and remission rates.
    So can you show me how it works?
    Can you do it on me?
    I could.
    Can I move my chair?
    Of course you can.
    You’re going to come closer.
    So can you bring to mind a really about an unpleasant experience you’ve had not a long
    ago?
    Yeah.
    And can you bring to mind what you saw at that point?
    Yeah.
    Can you remember what the voice sounded like at that point or whatever it was?
    Any sounds come to mind?
    Yeah.
    Do you remember what your body felt like back then?
    Yeah.
    Can you remember what you were thinking or bring to mind what you were thinking?
    Yeah.
    Okay.
    So how vivid is your feeling right now of recollecting it?
    Like a six, seven out of ten.
    Okay.
    So stay there.
    Now follow my finger with your eyes.
    So look at me right now.
    Deep breath.
    So what comes to your mind right now is we’re doing this.
    I feel calm.
    Yeah.
    I just know I feel calm.
    Okay.
    So when you go back to what you were just feeling, what’s it like now?
    It’s hard to recall why I was bothered.
    It’s the best way to describe it.
    That is the weird stuff.
    Why is that?
    Why is that?
    No, see, that is what’s so great about his work.
    We don’t know the linearity and we don’t know where the hell the emotional imprint
    is gone now, but it is.
    And of course, if you bring up something much worse than what you had gone through, it takes
    it much longer and a lot of other stuff comes up.
    But what somehow EMDR seems to do, it creates new associative processes in the brain.
    So let’s say for some people that EMDR are me, something really very, very nasty has
    happened to me and I started off being very upset.
    And then during the EMDR, I don’t know if that happened to you.
    I had images of sitting at my dining room table as a kid and I had images of playing
    in a playground in primary school.
    Don’t come in my mind.
    And then we stopped it and that really sucks.
    Time to go on.
    An important part of this, you didn’t tell me what you were going through.
    Because I’m suspicious of language.
    Because language is always an interactive process.
    And if I would ask you to tell me what happened, you will filter yourself because certain things
    may be embarrassing or you don’t want me to know about it.
    And so we circumvent this whole verbal process of your making meaning out of it and we reorganize
    some core ways in which your brain is perceiving this.
    So you saw a little bit of this very in my own way.
    For me when I first saw this, I was blown away by it and thought I need to study this.
    So when they wrote the studies, the main study was done by me and I funded it.
    But I was also last time that somebody could fund it for EMDR.
    Breathwork.
    What role did breathworks become a really big topic?
    My partner runs a business called Barney Breathwork, hashtag ad.
    And she takes women away.
    She does these breathwork retreats all around the world, has a studio, etc.
    What do you think of breathwork as a way to really draw?
    It makes perfect sense.
    For one thing it has been used since I’m a time immemorial in certain cultures.
    People always discover it.
    In India people know it.
    Not in Europe.
    Nobody knows about breathwork.
    So these are culturally dependent things.
    I think the closest may know it.
    I don’t know.
    Go out there and see if people know it.
    And so people are so conformists to be approved of by their teachers and their peers.
    People do something innovative.
    They tend to very quickly be like, “Oh, they’re cookie.
    They’re crazy.”
    I really got into bodywork.
    I’ve not done breathwork myself, but I hear about it from people and so it’s perfectly
    legitimate to me.
    And when we do something new, like I was the first person who studied yoga for PTSD, and
    people go like, “Put your butt in the air and twist your spine and press it for trauma.”
    I said, “Well, let’s find out.”
    And so we did the study and it turned out that yoga was very effective for treatment of PTSD.
    But the overwhelming reaction of my academic colleagues was, “Oh, yeah, he goes again.
    He’s gone off the deep end.”
    And now yoga is pretty well accepted, is it?
    So you can use yoga to treat trauma?
    You can.
    No, you don’t treat trauma.
    You yoga to treat your relationship to your body.
    It’s not the same thing, but trauma really distorts your relationship to your body.
    And what our research also shows is that when you start doing yoga, certain brain areas
    that tend to get so dampened by trauma come to life.
    What did you find in those studies?
    I’ve got one particular screen shot here.
    Yeah, that’s a real study.
    So explain here what’s going on.
    This is a tiny study, but what you see here is that after doing yoga, your insula gets
    more activated.
    Your insula is the place in your brain that makes you know what your body feels.
    Like when it rains and you have no raincoat on, you go, “I’d better get an umbrella.”
    So that you need to know what your body experiences and needs, and they dissipate it.
    And that dimension of self-experience tends to get very damaged by trauma.
    The reason for that is it’s an adaptive thing because trauma is so relived in visual experiences.
    As Darwin said, “Heartbreak and gut wrench is the visual sensations.”
    And so if you’re constantly heartbroken and gut-venged, you try to pull it down.
    And so you lose contact with your body as a defensive maneuver of feeling overwhelmed
    by these physical sensations.
    So I want to make sure I understand this.
    So the insular part of the brain is the part that links what we do with how we feel.
    How we viscerally feel, yeah.
    What’s happening in our bodies.
    Okay.
    So it links how we’re feeling in our bodies to what we know about ourselves, yeah.
    The stories we have in our head about ourselves.
    So that’s what the insular does, and trauma interrupts that, which causes what kind of
    dysfunction on a day-to-day basis.
    Because you are artistically, you feel numbed out or disconnected or alive, you don’t feel
    connected, you can’t feel pleasure.
    Or you feel hypersensitive.
    And you feel hypersensitive.
    Because you talk about the two responses being disconnectional hypersensitivity.
    Yeah, so there’s always these two contradictory things that coexist.
    Remembering too much and remembering too little.
    Feeling too much and feeling too little.
    There is no happy medium.
    You go from one extreme to another.
    You’re agitated and non-doubt at the same time.
    And I bet you know what it’s like because we all have been there, that we feel agitated
    and at the same time we feel completely nothing at all.
    And there’s almost no mind there, and I think it’s a very uncommon human experience.
    And the insular is playing a role, the insular.
    The insular plays a big role on that and many other brain structures.
    So if I start doing yoga, what is that then doing to that hypersensitivity disconnection?
    Yoga makes it possible for you to reconnect your senses in a way, to feel what you feel,
    to make it safe what you feel.
    So as we go to the yoga studio with a teacher with a nice voice who really helps you to
    not take a deep breath, stretch out your arms, feel that warrior-three pose, and then you
    start feeling it.
    And for many people, doing yoga can be actually quite agitating, scary actually in a way.
    For traumatized people, we see it all the time, is that something gets triggered and
    you start getting upset just doing a simple down dog, let’s say, or certainly the yoga
    pose that all such abuse victims have great trouble with is the happy baby pose.
    Happy baby pose is when you put your feet in the air, you lie in your back, you hold
    your toes and you spread your legs wide so your pelvis is up against the air.
    For most of us, it’s a very pleasant part, it makes you relax.
    If you’re a sexual abuse survivor, that’s going to trigger a lot of stuff.
    Really?
    Yeah.
    And you have to be very careful doing this.
    Because it’s…
    It’s triggering.
    And so because these positions may be triggering, you may hold your body in a frozen position
    in order not to trigger those feelings of sexual abuse.
    I was just thinking as you were speaking about a friend of mine who tends to go through life
    with a sort of crumpled up of me and they’re low self-esteem, they’re quite low confident.
    I don’t know if they’re traumatized in any way, can’t pass judgment on that, but they
    started doing yoga and it really has helped their mental health in a profound way.
    And I’m just wondering what you think the link is between someone who, I’m just telling
    you on the surface, is like crumpled up through their life, but then goes…
    Oh, absolutely.
    I told you I was a sickly child.
    I was really sickly until I had asthma, I was 13, and I think the most helpful thing
    I ever did was rolfing.
    Rolfing is a very intense form of massage where they tear your muscles from your fascia
    and I came to live in a new body.
    I no longer live frozen in that body of this little child who almost died.
    That has profound effect on me as much as anything I’ve ever done.
    Why and how?
    Because you get stuck in habits.
    In a way trauma becomes a habit.
    My habit is that when I see a phone guy in the room I get scared, a hypothetical situation.
    And so you have habitual responses and part of what I can do therapy for is to get to
    realize your habitual responses and become curious about it.
    When every person that comes in the room I freeze and I sound like an idiot and your
    therapist says, “So what happens to your body and how long have you felt this way?”
    You feel this way when you were six or three or eight and then at some point people get
    a narrative that may begin to explain it and that narrative may say, “Oh, I was bullied
    by somebody.”
    And that feeling comes back when I meet somebody who reminds me of my bully.
    And then you go like, “Have you ever tried martial arts?”
    It seems like we like for you to actually learn to use your body to fight somebody.
    And that’s, for example, a treatment that I have never studied.
    But I was amazed how many of my close colleagues who are very much into trauma tell me at some
    point, “Oh, and now I have to go to my martial arts class.”
    And nobody sees that as a legitimate way of dealing with what they’re dealing with but
    I think people are doing their martial arts because they have memories of being victimized.
    And it gives them a visual experience of my body can defend itself, my body, I can use
    my body to take care of myself.
    And that’s not the intellectual process, that’s the visual experience.
    People often describe meeting somebody and their body just being off.
    So they say, “I met this person and my body was just, I just felt something in my body
    that they can’t consciously articulate but they just feel it in their body.
    This person’s a bit off.”
    What do you think they’re describing there?
    I think they’re describing two things.
    We pick up each other’s energy.
    That’s such a thing as the mirror neuron system which hasn’t received much attention in the
    past few years.
    But I think it’s a very important invention that I pick up your energy.
    And if, let’s say, you’re depressed but you have a job to do some, to talk with me today,
    it’s very likely that I, on some level, will pick up your depression and it will affect
    our conversation.
    I’m not saying that I do, that’s a hypothetical thing.
    But we pick up each other’s energy and so we may be somebody who is very angry.
    But who’s trying to behave themselves and be very well.
    But you may pick up that anger.
    And that’s really the very complicated stuff in psychotherapy.
    Am I picking up your energy or am I picking up my energy?
    So if I feel uncomfortable in your presence, is that because you’re triggering something
    in me about my past or am I picking something up about you?
    And that is the complexity of our interactions.
    And from an evolutionary standpoint, as you were speaking, I was thinking, where has this
    come from, this ability to subconsciously just get a read for someone and then form a pattern
    of okay, this type of person hurt me in the past, and 20 years later, I meet someone in
    the street and I immediately feel the same.
    Is that just a survival thing?
    I think that makes perfect sense to me.
    Because we are primates, something that came up in your interview with Trevor, the deep
    degree to which we’re interconnected creatures that we really don’t exist as individuals.
    So we are meant to live, troops, we’re meant to be with other people.
    And so what is safe with other people becomes a critical issue of our survival.
    The reason that humans have survived is not because of your individual gifts of mine,
    it’s because we can band together and build buildings and airplanes and all sorts of stuff.
    It’s all communal things.
    It’s not central in our science anywhere today, but at the core, if you understand human beings,
    we are a collective bunch of creatures who collectively create something.
    And so knowing how to do that and how to adjust to each other is at the core of who we are.
    Are we losing that a little bit?
    People are getting lonelier and lonelier and more individualistic.
    Huge, huge issue screens as virtual realities is our biggest challenge, I think.
    Why?
    Because screens give you a virtual reality of pleasure, etc., etc., but it’s not real
    and it’s not a product of your efforts of doing something.
    You get a cheaper reward, but ordinarily it takes a lot of activity.
    And so you get your little dopamine rush and it feels like you had experience, but you
    don’t learn how to get along with other people.
    You don’t learn that visual reaction of pleasure, of “we are friends”.
    What role does community and social connection play in trauma?
    Everything, critical.
    And that’s another thing that is troublesome about the development of our field, namely
    in our generation, Thomas who started with experiences like mine, worked with combat veterans.
    I’m not a combat veteran.
    I was a conscientious objector during the Vietnam War.
    I don’t know anything about the U.S. Marine Corps.
    And so I couldn’t have told people what it was like, but they were in groups and they
    talked to each other and they learned about what it was like to be a combat veteran from
    each other.
    And the moment they made this connection with each other, they were becoming a band of brothers.
    And that’s how people survive trauma by bonding with other people.
    It seems that women are better at forming those connections than men.
    Yeah, I think so.
    Although, no, that’s not entirely true.
    I learned a lot about love from my combat veterans.
    To some degree, I think most human beings don’t know what love is until you know what
    it is like to be in combat together with other people.
    Creates an enormously deep bond between people.
    So I know something about male love more from combat veterans than anything else.
    When you’re in great danger, guys are there for each other.
    They really protect each other.
    They really look after each other.
    What is it about that environment that forms what you’re describing there as real love?
    And how do we…
    It’s danger.
    The natural instincts when you are in danger, you know, you and I become much better friends
    than we are.
    If something bad happened to us right now, we’d start clinging to each other.
    Is that because we would probably need each other?
    You’d need each other.
    Yeah, you need each other and you count on each other and you have each other’s back.
    And you’re saying to me, “I have your back.”
    Us making commitment to each other is a very profound human experience.
    You don’t get that from a screen.
    Well, as also in an individualistic society, you’re almost trained to not need anyone else
    but yourself.
    Well, but, you know, I have friends who went to Eaton.
    Actually, the definition for me of many Englishmen is, “Your mother hates you and sent you
    off to boarding school when you’re six years old and never looks after you anymore.”
    And what helped my friends who went to the public schools in England was sports.
    Enormously powerful.
    People felt really close to each other, moving together, throwing balls together, fighting
    in the field.
    That’s additionally has been the way that guys get close together, that may be a bell
    with you somewhere.
    Of course, yeah.
    I was thinking back to playing football growing up and just, you know, you’re one unit effectively
    and if there’s a problem in this part of the pitch, then it’s my problem too.
    If you’re in trouble, I’m there to help you.
    I bet you still make easy contact with your friends who you played football with 20 years
    ago, not 30 years ago.
    It’s really interesting because, as you were talking, I was wondering how we can bring
    that back into our lives in the modern world.
    In a modern world where we live on screens and white walls alone, you know, the studies
    say that the average, I think it’s said something like the average American has an average of
    zero people that they feel they could turn to at a time of crisis, which is down from
    like three, I think two decades.
    I’ll have a look.
    I’ll have a look at the stats.
    I’ll pull up the stats.
    But the general idea of us being lonelier than ever before and how do we, in a society
    that’s designed to be lonely, how do I, on an individual level, fix that?
    I think that’s the big challenge, actually.
    We have a foundation now and the main thing that we’re interested in is in finding funding
    for projects like that, of how do you help people connect to each other, be in sync with
    each other, we’re very much into people making music together, making theater together, creating
    projects together.
    That is who we are.
    That is our glory as human beings is this collaborative, active, physical creation of things.
    That has not been part of mental health.
    We talk and we give pills, but we don’t really connect people on a very deep level.
    Is that, are you optimistic about this?
    Not after the last election, no.
    Really?
    I’m very desperate after the election.
    You’re very desperate after the last election, why?
    Because the last election was based on othering.
    You are different, projection, you’re evil, these immigrants come and kill us and they
    project their own discomfort themselves on people from different religions and different
    skin colors, etc. etc. etc. It’s all projection of people’s own discomfort with themselves
    and there’s no honesty about the problem is inside of me and not you.
    So let’s say that you’re not a fan of Trump.
    Let’s leave it at that, yeah.
    No, I think, of your psychopath who doesn’t give a shit about anybody else.
    Are you able to point to anything good about him?
    And when I’ve had people on this show that are pro-Trump, I ask them the same questions.
    I say, can you point about anything bad about him?
    Because he’s got a family.
    Anybody who goes to China and says, I’ve been received better than anybody else in Chinese
    history, is it full?
    The guy’s gone bankrupt any number of times.
    He says terrible things to other people.
    He insults other people all the time.
    I’m sure there’s something good about him.
    Ivanka seems to have loved him at some point.
    He’s a terrible person.
    Going back to this point of trauma, you said that there’s three broad ways to reverse the
    damage of trauma.
    Yeah.
    So if I came to you and I was a traumatized person, whatever that trauma might be, what
    would step one be if I came to you for support with my trauma?
    Step one is tell me about yourself.
    Who are you?
    Okay.
    What do you value?
    What is working?
    What do you want to work and what gets in the way?
    So at start of really, language is terribly important.
    I don’t make a list of how screwed up you are.
    I helped to create a DSM at some point in a very minor role, but the DSM is not a good
    way of starting off, namely how sick are you?
    First, I want to know who you are.
    What is working?
    What isn’t working?
    What has helped you?
    What hasn’t helped you?
    What gets in the way?
    And so we create a map together of who you are.
    And to some degree, who you are in relation with me.
    And I would check a lot with people about is this helping you?
    So I don’t prescribe and at some point I may say, well, have you thought about doing some
    martial arts, which would be interesting to go to a yoga studio, but in large I give very
    little advice, but I help people to discover what is going on and where that leads them
    in a way.
    And then once you’ve done that, so you find out that I had some early traumatic experience,
    how do you know what treatment would you give me?
    That is another tricky thing, and that is something in my book, I try to do that and
    I failed.
    And in my new book, I’m not doing very much better.
    I would see how agitated you get, how much can you stay in focus.
    And if I would see that whenever a particular subject comes up, I see you’re getting agitated
    or shut down, I would focus on that particular experience.
    And if I would see that you are chronically agitated and unable to focus, I would say,
    let’s just do something, you should do something that’s helped to calm your body, your brain
    down.
    And I’d say when you’re sort of overall overwhelmed, let’s start with yoga or qigong or whatever
    makes sense to you in terms of how to move your body.
    And I’d probably do neurofeedback.
    What’s neurofeedback?
    Neurofeedback is you hook your skull up to electrodes that can harvest underlying brainwaves
    so you can project your brain activity on a computer screen and then you can play computer
    games with your own brainwaves to organize your brainwaves in a way that you can be more
    focused and pay more attention.
    So I’ve got a graph on the screen for anybody watching and it shows five different types
    of brainwaves, gamma brainwaves, which are very close brainwaves, beta less close, alpha
    less close, beta less close, and then delta, which is when you’re sort of sleeping dreaming,
    the waves are very, very far apart from almost flat.
    So looking at these different types of brainwaves, if we just categorize them from one being
    when the brainwaves are really tight and close to five, which is delta when they’re really
    far apart, is one gamma, is that like anxiety or something?
    No, anxiety is very focused thinking, but it depends on where it is.
    So the back of your brain is supposed to have these slow waves because your back of the
    brain is dealing with the housekeeping of your body.
    The back of your brain tells you you have to breathe a little bit more, you have to
    go to the bathroom, you have to, you have to survive bodily regulation.
    Very large part of your brain is about your body regulation, which gets messed up in a
    major way by trauma.
    So for example, when you close your eyes, the back of your brain is supposed to develop
    nice slow waves to tell you, “I’m feeling peaceful.”
    When you’re traumatized, when they ask you to close your eyes, it is very likely that
    the back of your brain will get agitated and create much faster waves than you should.
    And so you get a sense of agitation in the moment you close your eyes, which scores very
    detrimental to your health.
    So my job then becomes how to train your brain so that when you close your eyes, your back
    of your brain becomes very calm.
    For example, again, this is not about trauma, it’s about brain organization.
    So trauma leads to brain organization, but you don’t treat the trauma, you treat the
    brain with this organization.
    So for the average person that comes to you, what do you typically end up telling them
    to do?
    The average person?
    Some people these days, I say, I think it would be very good for you to have a psychedelic
    experience.
    A psychedelic experience, and you found yourself telling people that more than more and more
    recently?
    Because I have done research now and our results were really quite stunning, much better than
    I ever expected actually.
    But I may tell you, no, you’re not ready for psychedelics.
    I think you should really do some neurofeedback and some body practices to live more in your
    body before we start blowing your mind open.
    When you say body practices, we’ll get on to psychedelics, but body practices, these
    are the things you’re talking about like the yoga, the martial arts.
    Massages.
    Massages.
    Any massage?
    Well, I happen to know some very good body people who, no, if you have been beaten up
    or molested, human touch tends to become very complicated, and so you may not feel comforted
    by human touch, and other humans may not have a calming effect on your body, which is really
    what we’re supposed to have in each other, so learning to live in a body that can be
    touched is quite important.
    Is touch healing?
    Oh, absolutely.
    Well, you don’t have kids yet.
    No.
    Well, you have a girlfriend, like you do, you know, touch is an elemental human comfort
    thing.
    You described these three broad ways of reversing trauma, the top-down approach, which is, I
    guess, talk therapy?
    Yeah.
    It’s understanding inside, et cetera.
    Are you a fan of that?
    No, basically, I’m such a cerebral person, so I’m very suspicious of that piece.
    That’s explaining things, understanding things, it’s not my greatest handicap, so I tend to
    downplay that, the importance of that.
    Number two is taking medications, which is to shut down the body’s alarm signals, essentially.
    Are you a fan of that?
    Well, that’s how I started life off as a psychopharmacologist.
    I did the first studies ever on Prozac and Zorro for PTSD, and so they’re not bad, they
    can be helpful to people.
    And the third approach, the bottom-up approach, is allowing the body to have experiences that
    contradict the helplessness or rage or trauma, and this is really what you focus on, which
    are called somatic therapies, which target the body rather than the mind.
    Yeah.
    It’s a very important piece, and I very much think that’s a very big, missing piece in
    the therapy mental health and medical fields in general to give people experiences of connection
    and pleasure.
    Yeah, that’s terribly important.
    But when I wrote this book before I got into psychedelic therapies, I would add another
    dimension of experiences that really blow your mind, that really allow you to have an
    alternate reality experience or something.
    In terms of energy, there are so many reasons why I’m a big Matcha fan, if you don’t already
    know by now, and so much so that I actually invested in the UK’s leading Matcha company
    called Perfected.
    And one of my favorite Perfected products is these delicious Matcha pouches that come
    in every flavor from salted caramel to peach flavor to mint flavor to berry flavor.
    One of my favorites is this vanilla flavor, which I’m going to make in just two seconds.
    You just take this mixer here, get a little bit of a powder, pop it on top of the shaker
    like that, put the lid on, shake, shake, shake, delicious.
    If you haven’t tried this yet, you can find Perfected at Tesco and Holland Barrett Stores
    or online where you can get 40% off with my code, Diary 40.
    Head to perfected.com and put in code Diary 40 to try this delicious multi-flavored Matcha
    now.
    Highly recommended.
    If you do it, please tag me, send me a message online.
    Can the gym help?
    Yeah, but that tends to become a very solitary experience also.
    You’re sitting in a little treadmill watching Fox News, it’s not my idea of trauma treatment.
    Because I go to the gym, I lift weights and so I’m wondering if that’s going to help me.
    But that’s interesting.
    Like one of my closest colleagues, a former friend, is a weightlifter.
    And she really is very committed that lifting weights can be extremely helpful for trauma.
    And when she says that, I’m sure that’s true for her and I wonder for how many other people
    that’s true.
    The trouble is that in their current system, you’re not going to get the money to study
    weightlifting for trauma.
    Even though you say it’s helpful for you, my friend Ryus is helpful, I go like, interesting.
    Let’s see for how many people it’s helpful.
    Yeah, one of the ways I think about it is actually a lot of the people that I’ve interviewed
    that are weightlifters are bullied kids.
    I think about Mike who I had on the show, Chrissy Chelle who I had on the show, both
    of them speak to, even Elaine Norton actually, I think he speaks to some early trauma as
    well.
    They’re kids that were bullied in some form or had a traumatic early upbringing and they
    are just massive now.
    And I wonder if some people on the surface go, or even live a king actually, you’re that
    way because you’re learning to defend yourself and to build your self-esteem, but there’s
    something.
    Yeah, but that gesture is not the right gesture.
    Like, oh, you’re just doing that because, as if you’re being dismissive, instead of
    saying, good for you, you’re doing that because you felt so helpless and you want to build
    up your bulk.
    Interesting.
    My association is that I testified on behalf of many people who were abused by Catholic
    priests and almost to a person that had become weightlifters and bodybuilders.
    Really?
    Clearly, for the reason that you also mentioned, they were just trying to bulk up to a feeling
    sense of agency and power and it didn’t work well enough for them.
    So that alone wasn’t enough.
    I think they also needed to make the connection with their helplessness.
    Psychedelic therapy.
    Yeah.
    What’s your view on psychedelic therapy?
    There’s my own personal background.
    Of course, I’m a child of the ’60s, so I knew about LSD and I think LSD for me at that time,
    I became a good medical student and came with a culture, stopped taking drugs.
    And my memory of taking LSD was very positive in that at that time I got to see that I’m
    a very small part of a very large universe and that whatever constructs I make in my
    mind are just very small constructs of a much larger reality.
    And over time, quite a few of my friends have become very good scientists and they say the
    same thing about their early LSD experiences of really truly having opened up their minds
    to many possibilities.
    But then the culture changed and they became illegal, criminalized and people stopped doing
    that.
    And then Rick Doblin and Michael Mithoffery started to open up the world of psychedelics
    and they asked me about it 15 years ago or something and I said, “I think it’s a great
    idea because when you are traumatized, you live in a very constricted world.”
    Basically the trauma dominates your perceptions and regularly interferes with your exploring
    larger realities and in theory, having a psychedelic experience and mind-opening experience would
    be very helpful, but I discouraged them from doing it because I thought as to you’ll never
    get by the regulatory practices.
    And then they raised enough money and asked me if I wanted to run the Boston side of a
    very large study which was eager to do where we compared very good psychotherapy by people
    who I largely had trained with psychotherapy plus MDMA and the results were stunning.
    You described.
    Stunning.
    I saw that therapy would be very helpful in many of these guards and it turned out that
    therapy didn’t make that much of a difference.
    A little bit, but the MDMA vastly changed the situation and I wrote up the paper but
    it actually started by how little that paper gets quoted.
    I mainly focused on the so-called secondary data of the study, which was how trauma changed
    your experience of yourself.
    And what we saw is that people became much more aware of themselves.
    People had compassion for themselves.
    So people that went into their traumatic experience and had this sense of time of, “Oh my God,
    this happened to me.
    That was so awful.
    It happened to me personally also actually, on psychedelics of things coming up that
    you were unaware of, were so vivid deep down inside and I think, “Oh, this poor kid.
    Look what he went through.
    He was so little.
    He was so small.
    He couldn’t defend himself.”
    And so you get this very deep sense of self-compassion instead of the usual response of self-hatred
    and self-blame.
    And then the next thing that we saw happen all the time is I was such a beautiful kid
    and I had this alcoholic violent father, I’m not talking about myself, but my poor dad.
    He never got to really enjoy this beautiful kid that he had.
    And they have compassion for their perpetrators.
    Like, this is a townally compassion-opening drug, which is what we have been looking for
    in so many areas in life.
    You call psychedelics a true revolution.
    Yeah, it is.
    Yeah.
    And you say it’s a particularly revolution because we don’t know how it works.
    And I was looking at some stats.
    Well, we don’t know how anything works, you know.
    We just have a bunch of hypotheses.
    Yeah.
    I was looking at some stats that say MDMA therapy assisted, which is an important point.
    Yeah, that’s what we did.
    Yeah.
    Assisted with a therapist there or someone who’s a practitioner there.
    A phase three clinical trial reported that 67% of participants who received MDMA assisted
    therapy no longer met the PTSD criteria compared to 30 odd percent in the placebo group, which
    is a pretty drastic change.
    That is the main paper on which I’m also an author.
    It gets quoted, but I think it’s more important, not whether the PTSD did so well, but people’s
    relationship to themselves changed.
    And my other paper describes that actually, but it doesn’t get quoted as much.
    People can focus on the PTSD.
    The real issue is do you love yourself?
    Is your heart open?
    Are you open to new experiences, not do we have this list of symptoms in the PTSD scale,
    but are you a human being who embraces himself as a human being?
    It’s a really interesting study around treatment-resistant depression as well.
    One with psilocybin, which is what people know as magic mushrooms, a treatment-resistant
    depression study in 2021 showed that a single dose of psilocybin led to a significant reduction
    in depression with effects lasting up to six weeks for many participants.
    30% of participants were in remission after three weeks, and a study by Johns Hopkins
    University showed that 71% of participants experienced a more than 50% reduction in symptoms
    after two psilocybin sessions, with 54% achieving remission four weeks after the treatment.
    And the last study that I’ll share is a follow-up study found that nearly 60% of participants
    maintained reductions in depression symptoms one year after treatment, but these compounds
    aren’t even legal in America and the UK yet.
    That’s right.
    But ketamine is.
    Ketamine is.
    And we do a fair amount of ketamine, it’s just a therapy these days.
    And I’m intrigued that ketamine seems to have similar effects to psilocybin and MDMA, even
    though they’re completely different chemical substances.
    Have you ever done a psychedelic drug?
    Yeah, of course.
    As part of my being PR of this MDMA study, I had to do MDMA.
    But for example, I thought MDMA was ecstasy and gave a place of pleasure.
    As part of my job, I had to take MDMA myself, and I was ready for my magical experience.
    I’d never done it before.
    And instead, I’d always poo poo the issue of vicarious trauma.
    No, it didn’t really hurt me all that much to see all this trauma in the world.
    And while I was having my MDMA experiences, all the trauma test people’s pain that I had
    experienced over the time came back.
    I lied there for eight hours in agony, going, “Oh my God, oh my God.”
    And I got in touch with that hearing all these trauma stories did have had a profound effect
    on me.
    And so I was really changed by the MDMA experience.
    I became a much sadder, but somewhat wiser man.
    You became a sadder man.
    Absolutely.
    I really felt all the pain, much more deeply.
    Yeah, I was able to sort of ball it off under that point, and the ball came down and it
    was quite painful.
    But what helped me is that my guide, Michael Mithoffe, when I told him how I felt like
    a failure having had such a pain for experience, he said, “Yeah, I know, I used to be an emergency
    room physician, and one of my psychedelic experiences, all the patients who died in
    my hands, came to visit me.”
    So that was helpful for me, because it made me feel like I had a connection with another
    human being.
    And that context is terribly important, and that’s really what much of the issues are
    about right now.
    And I think we may very well lose that, and that is that clearly you need to do psychedelics
    in very safe conditions with a lot of support.
    And the set and setting of psychedelics, which John Hopkins study also took very good care
    of all the studies you mentioned, is that the context is terribly important.
    And while you’re in these experiences, the environment needs to be completely supportive
    and safe, and be there for you.
    And what our world profit-driven world is looking for is to give people psychedelics
    and give them one pill and go off by yourself.
    And then the majority of the people in our studies said to us, the study was over, “I
    couldn’t have done this if you guys hadn’t been here with me.”
    Did that experience with psychedelics, the MDMA experience, you had changed you?
    Yeah, I think it did.
    It made me a much more humble person, and much more compassionate to people in general.
    Just one dose?
    Well, I’ve had some other experiences.
    So, I’ve had a number of other really painful experiences on psychedelics, and it made
    me much more…
    So, people say, “Oh, I should like God.”
    I became much more aware to what degree my quest for understanding trauma had to do with
    me than I learned more after age 70, actually.
    Really?
    Yeah.
    Earlier on, I asked if people could heal from their trauma.
    Have you healed from yours?
    No, healing is a complex word.
    I would say, yes, I’m doing well.
    As do many people I’ve worked with.
    That’s what I think the real power of my book is that it’s a very hopeful book.
    Every chapter tells stories about people who are better, and as much science as I’ve been
    able to do, I’ve proven how helpful EMDR can be.
    I’ve proven how well you’re going to be, I’ve proven how well neurofeedback can do.
    What’s really been my mission is to not only be an advocate, but really say, “Let’s do
    the science and see how well it works for a whole, yeah.”
    What is…
    Of all the things that you’ve tried in your life to help you with your own personal trauma,
    what are the things that have personally helped you the most?
    There’s another thing that’s really helped me and that got me into theater is the issue
    of psychodrama.
    Psychodrama?
    Yeah.
    It’s in the chapter in the book, and I’ve never done the science behind it, but I still
    love doing it.
    That is, when you act out things in three-dimensional space, it becomes a completely different phenomenon.
    If I tell you, “Let’s put your family in this room,” and I say, “When you choose somebody
    to play the role of your dad, where would you put your dad?”
    You know where you’ll put your dad.
    I’d put my dad in this room right now.
    Yeah.
    I’d put him there.
    Right there.
    Yeah.
    Not there, but there.
    Yeah, yeah.
    So that’s what the hell’s happening here.
    You know precisely where you want him, and if somebody would play that role for you, the
    feelings to which your dad would come up, maybe even in your imagination to some degree
    right now, if you imagine your dad there, that’s the first thing that comes to your mind.
    Well I’d put my dad at the head of the table that we’re at, because he was always at the
    head of the table in my household.
    He was always the one when we’re at a table.
    He was in charge of us eating steak.
    What sort of reaction would you have as you’re seeing him here?
    It’s complicated, because…
    Exactly.
    Yeah.
    It’s complicated, because one of the reactions is like, one of the reactions I had is when
    he sits there, he’s in charge, but now as an adult, I have this other feeling, which
    is like, no, I’m in charge now, because I’m the head of the table, I’m the head of my
    household now.
    So it’s just this authority thing of like…
    Right.
    That would come up.
    It doesn’t come up abstractly, but concretely when he’s sitting there, it comes up.
    You may say, actually, that I’m the boss now, or I hated you being the boss, or something,
    some feeling comes up.
    My freedom.
    And what’s striking is that for everybody when they put that virtual person in the room,
    the feelings towards that person become very vivid.
    And your overlap is quite different from what the story does people tell, actually, that
    brings up the three-dimensional effect.
    And oftentimes people have had harsh and neglectful fathers, and then what I say at some point
    after you do things with him, I may even say, you want to hit your dad?
    Possibly, I might actually do that, actually.
    Have you hit your dad, put a pillow in front of him, have some people hold him, but to
    feel it, oh, my God, if I could have done that, would it be so great?
    Or how guilty I feel?
    So you would do something virtually that you could never do in your words.
    And then I would say, we could like to pick somebody in this room to play the role of
    the dad that you always wanted.
    The dad you always wanted.
    And then you choose somebody, and I encourage you to see how you would like that person to
    hold you.
    And when you have that, you usually have a very deep emotional release and say, oh,
    my God, if my dad would have helped me like that when I was three years old, or five years
    old, or eight years old, and I needed this, my life would have been completely different.
    And so you make a virtual new reality that is physical and visceral with other people.
    And the memory of what it feels like can be very profound.
    And you’re doing this with a group of people?
    I do this about four times a year with a group of people.
    It’s my favorite kind of activity, because I’m always just so astounded by what comes
    out of it.
    It’s almost role-playing, you’re passing.
    It’s role-playing, but you really, because you work in three-dimensional space, it feels
    much more real.
    And so, but therapists usually, they have this hope that if I’m respectful and caring
    towards you, I’ll give you a reparative emotional experience that will give you the feeling
    of what it would have been like if you had gotten that in the past.
    And what my old teacher about it said about it’s a mismatch.
    I as an 18-year-old guy cannot give you as a 30-something-year-old guy the feeling of
    what would have been like if your mom would have loved you at age three.
    We cannot do that.
    But in the theoretical enterprises in three-dimensional space, very physical, you do get an imprint
    of, oh, that is what it felt like.
    That’s what I was missing.
    So it’s a very powerful way of creating a virtual reality.
    So the subject matter of ADHD has become very popular in culture.
    In 2022, approximately 11% of children aged three to 17 had been diagnosed with ADHD up
    from 9% roughly in 2016.
    And in the UK, between 2000 and 2018, ADHD diagnosis in adults rose 20-fold.
    What?
    With a 20-fold increase in medication prescriptions among men aged 18 to 29.
    And that’s from the NHR.
    And in Australia over the past decade, ADHD medication has surged nearly 300% with more
    than a 450% increase among adults in a significant rise among women.
    What is going on here?
    I really see that somewhere differently from the way you guys talked about it before.
    And all these things are on a continuum.
    You don’t have PTSD or you don’t have ADHD or you don’t have ADHD.
    These are no binary issues.
    And so this capacity to focus, to pay attention, to be flexible in your attention is a dimensional
    issue.
    A dimensional issue.
    So some people have it better than others.
    Some people cannot sit still at all and other people can sit still under certain conditions
    other people can.
    So it’s not like you have ADHD or not.
    You may have some issues staying focused or staying still or paying attention.
    But maybe very many underlying issues.
    Maybe that your mom took some toxins while she was packing with you.
    It’s possible that it is in your genes.
    Just about every traumatized kid I’ve ever seen met criteria for ADHD because trauma
    really messes up your capacity to focus and concentrate.
    So this is not an entity.
    It is a fictitious entity.
    It’s not like cancer of the gallbladder.
    It’s not having astrocytoma in your brain.
    These mental phenomena are networks of complicated ways of organizing your mind.
    And our diagnostic system just sucks.
    When I spoke to Gabel Maté, he, do you know Gabel Maté?
    Yeah, sure.
    Yeah.
    He was describing what ADHD was to me and he said, he reviews it as a response to early
    childhood stress and trauma rather than purely genetic or neurological.
    Well, but I wouldn’t say that.
    I’d say it could be genetic.
    It could be toxic.
    It could be trauma.
    It is the surface behavior of not being able to focus and concentrate.
    Like, my son certainly had criteria, met criteria for ADHD.
    My son, other than that he disappointed me, was not a particularly traumatized kid.
    No, he really had real issues organically based, but that he outgrew also at some point.
    So these things are not stable, is a configuration that you can grow with over time.
    And they’re not multi, they’re multifactorial, they’re surface phenomena.
    Because I was diagnosed with ADHD, but the way other people that have ADHD have just
    like drastically different symptoms to me.
    Like drastically different.
    Like we’re not the same people at all when you come close to the same ballpark.
    For example, I’m really good at focusing on something for quite a long time if I’m interested.
    Whereas I often hear people with certain types of ADHD be very unfocused on things.
    And so I have struggled with understanding what it means to be diagnosed with ADHD when
    there can be so many types.
    Yeah, that’s right.
    So it almost makes me feel that the label, the singular label which we share, although
    there’s all these subtypes, isn’t necessarily helping me to understand myself in any way.
    But I would really, everybody who is serious about stuff knows that our diagnostic system
    totally sucks.
    Really?
    Yeah.
    Just is a total artifact of us sitting in a room 40 years ago making up a little list
    of diagnoses.
    There’s no scientific validity to this.
    Actually PTSD is one of the more scientifically reliable diagnosis of all the diagnosis.
    They’re just very primitive ways of categorizing human mind.
    And we know so much more and we should move beyond that and everybody who knows something
    about science knows that we should move beyond it.
    But we are not.
    Why?
    I think we’re not doing it because our focus is not on helping people.
    Our focus is on funding successful financial organizations.
    I teach neurofeedback and there’s a chapter on neurofeedback there and there’s serious
    research on neurofeedback.
    And we do neurofeedback trainings.
    And so the head of an insurance company took training with me in neurofeedback and he
    pulled me aside.
    He said, “Best of all, of course, you know, as a head of insurance company, I’m not interested
    in getting people better.
    I’m interested in having as many subscribers to my band as I can.”
    If we really went back to being real doctors, we’d say, “How do I get you better?
    What is wrong with you?”
    And we know so much about neuroscience these days, about how the brain organizes information,
    that it’s time to actually update ourselves to 2024 and start thinking about networks
    in the brain and what part of the brain is connected with what and mental functioning
    at different ages and what kids understand at age three, which is different age five.
    Think in terms of how well is your brain able to filter out a benefit information, how well
    is your brain able to be still and quiet, and how well are you able to take on the task
    and complete it.
    How do I not raise a traumatized kid?
    That’s all because I’m going to have kids probably quite soon, hopefully.
    And I don’t want to raise traumatized kids.
    Be sure to listen to people in your environment.
    Don’t raise them by yourself.
    I think raising a kid by yourself, you’ll get the full brunt of your own pathology.
    So it’s very important for a kid to be raised by a number of people.
    So the kid gets to see all my dad is a little bit reactive, but my neighbor across the street
    is much calmer.
    And so the kid gets to see multiple perspectives, as all of us idealize African villages as
    people having many different parents who look after you.
    It takes a village.
    It takes a village.
    And the kids need to be really part of a larger environment where they can see their
    parents as safe people, but also flawed people.
    And the more nuclear you get, the harder it gets to keep your pathology out of your kids’
    life, actually.
    So community is everything, also in terms of raising a child.
    Is there anything that you think is healing towards trauma, childhood trauma, all forms
    of trauma that we haven’t talked about?
    Well, the critical issue is that trauma is about being helpless and not nobody coming
    to your rescue.
    And so it’s very important to have the experience that if you really cannot do something, you
    get scared, that somebody comes to your help at this point, and you get an imprint that
    even when I feel really bad, somebody will come and be there for me.
    And that is what many people miss when you have a drunken parent.
    We see this all the time in our practice.
    People have a violent parent, usually the father, but not always.
    And then mom or dad, in my case, mom or dad, and my mom, turns a blind eye and doesn’t
    say, I’ll take care of you, even though the other parent is hurting you.
    And the betrayal of a parent to let the other parent do terrible things to them and not
    really say, no, you cannot do this to my kid is a huge thing for many people.
    It’s interesting.
    Yeah.
    And having bystanders who do not come to your help, a very big deal.
    And the way to recover from that is to counteract it with adult information.
    Yeah.
    I have a life experience where people come to your help, and I think being part of a
    sports team, being part of a theater group, being part of a musical group, where people
    really feel now it’s your turn to come in, and you know, I think the issue of ethnicity
    and synchronicity is really at the core of our internal sense of safety.
    Yeah.
    That’s all.
    We have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question for
    the next guest, not knowing who they’re leaving it for.
    And the question that’s been left for you is, what do you believe is the question that
    the audience have just heard this conversation or screaming down the camera?
    The question is, where do I get the help I need?
    I think that’s really the big thing, because it is so hard.
    It is such an exploration.
    Almost everybody who I know, who have found a way of getting better, has been an explorer,
    and quite an accidental explorer.
    And then I found this Kawari teacher, and then I found this yoga teacher, and then I found
    this psychodramatist, but it’s very largely accidental that I think the mainstream is not
    on the right road.
    So you have to discover what works for you, and that’s a very tough one, because you feel
    stupid and ignorant, and if something is not helping you, it is very hard for you to self,
    for yourself.
    It is not helping me, because this person is not helping me, rather than blaming yourself.
    There must be something wrong with me that is not helpful for you.
    But making that distinction is a very tough one.
    I know it from my experience.
    I’ve been in treatment for a long period of time, despite all my qualifications, where
    it took me a long time to go like, I’m wasting my time and my money.
    And if you don’t have my education and background, it’s even harder to say I’m wasting my time
    and my money.
    It was interesting.
    As you were speaking, I was reflecting on the things that are thinking a lot about this
    idea of community, and you’re talking about how being in sports teams helps.
    And I was thinking about, in my adult life, in some of my most difficult times, when things
    were difficult, and I went and played football or some kind of sports with a group of people,
    I just felt radically better.
    And I think, actually, I put it down to, oh, well, because, you know, I did some exercise,
    but I actually think there’s something deeper.
    Oh, no.
    It’s that connection.
    Passing that ball, somebody catching it, you know, I made a difference.
    Playing music, my little piece of music that I made, made a better place.
    Being a theater group, being a cook, you know, there’s many dimensions along which you can
    do that.
    Many of us, especially, I think, adult men, don’t have these kind of things.
    I mean, we go to Watch Manchester United or something like that.
    We go to football ground, but maybe we need to fill our lives with more of these things.
    Yeah, we do.
    And we should say it to ourselves because I need to do more of that also.
    Yeah, well, we kind of just assume that society is designed in such a way where it’ll give
    us what we need.
    Yeah, yeah.
    But in fact, if you think about the loneliness stats and the way things, even like the pub
    is less pubs on the high street, shutting down across the UK and less community centres,
    the church is.
    A good example is, I grew up singing all the time.
    And people around me made me sing in schools.
    And now then we got iPods.
    I haven’t been lucky with iPods.
    And then before it’s alone, you stop singing and you start listening to the iPod.
    So technology has been an unbelievable blessing and what a curse it has been for us.
    Yeah.
    Yeah.
    Dr. Bessel van der Kolk.
    Thank you so much for the work that you do.
    As I said to you before we start recording, you have so many extremely passionate followers,
    advocates, fans, because your work has made them completely rethink and understand their
    lived experience and also giving them a much more optimistic, hopeful cure or treatment
    for their lived experience, one of which is my partner who, when she, she’s been telling
    me for three years to get you on this show and was so extremely excited.
    I think it’s the happiest I’ve made her in the last three years when I said that you’d
    agreed to come on.
    But that theory is such a personal and sort of local sign of evidence of the impact you
    have on people.
    It is tremendous.
    So thank you on behalf of all of those people for the work that you do and please do keep
    on doing it because it’s opening all of our eyes.
    And you too.
    Thank you.
    I love you.
    I appreciate you.
    Thank you.
    Isn’t this cool?
    Every single conversation I have here on The Diary of a CEO, at the very end of it, you’ll
    know I asked the guest to leave a question in The Diary of a CEO.
    And what we’ve done is we’ve turned every single question written in The Diary of a
    CEO into these conversation cards that you can play at home.
    So you’ve got every guest we’ve ever had, their question.
    And on the back of it, if you scan that QR code, you get to watch the person who answered
    that question.
    We’re finally revealing all of the questions and the people that answered the question.
    The brand new version 2 updated conversation cards are out right now at theconversationcards.com.
    They’ve sold out twice instantaneously.
    So if you are interested in getting hold of some limited edition conversation cards,
    I really, really recommend acting quickly.
    Bye.
    Tôi đã chứng minh EMDR có thể hữu ích như thế nào cho PTSD và trầm cảm.
    Tại sao và như thế nào?
    Chà, chấn thương là một sự sống lại, và bất cứ điều gì bạn cảm thấy là có thật, khác với việc cảm thấy như một kỷ niệm.
    Nhưng trong nghiên cứu của chúng tôi, bạn sẽ khám phá rằng nếu bạn di chuyển mắt qua lại, khi bạn hồi tưởng một trải nghiệm chấn thương,
    bộ não của bạn có thể nói: “Đây là những gì đã xảy ra với tôi trong quá khứ.”
    Và 78% những người chúng tôi nghiên cứu có loét dạ dày ở tuổi trưởng thành đã được chữa khỏi hoàn toàn.
    Bạn có thể làm điều đó với tôi không?
    Tôi có thể.
    Bạn thấy gì?
    Vessel van der Kolk đã được mô tả là có thể là nhà tâm thần học ảnh hưởng nhất thế kỷ 21.
    Và trong hơn 40 năm, nghiên cứu lâm sàng của ông đã cách mạng hóa cách chúng ta hiểu chấn thương và tác động của nó lên não bộ và cơ thể.
    Những trải nghiệm thời thơ ấu của bạn tạo nên con người bạn.
    Và có bao nhiêu trong số những người mà bạn đã điều trị trong thực hành của mình có chấn thương thời thơ ấu?
    Khoảng 90%, và rất khó để thay đổi.
    Chúng có thể thay đổi không?
    Có, đó là tin tốt.
    Nhưng vấn đề là, sự tập trung không nằm ở việc giúp đỡ mọi người.
    Sự tập trung nằm ở việc điều hành các tổ chức tài chính thành công, và ngay cả khi tôi là người đầu tiên nghiên cứu yoga cho PTSD,
    mà rất hiệu quả, và sau đó là liệu pháp psychedelic, và neurofeedback, khi kết quả của chúng tôi thật đáng kinh ngạc.
    Mọi người quá tuân theo, chúng ta đã biết câu trả lời, hãy thôi không khám phá điều gì mới.
    Nhưng hãy làm khoa học và xem nó hoạt động tốt như thế nào và với ai.
    Còn về liệu pháp psychedelic thì sao?
    Nó rất hiệu quả.
    Bạn đã bao giờ sử dụng thuốc psychedelic chưa?
    Có, tất nhiên rồi.
    Bạn học được gì?
    Rằng cuộc tìm kiếm hiểu biết về chấn thương của tôi có liên quan đến chính chấn thương thời thơ ấu của tôi.
    Tất cả nỗi đau, bạn đang chịu đựng.
    Trước đó tôi đã hỏi nếu mọi người có thể chữa trị khỏi chấn thương của họ.
    Bạn đã chữa khỏi chấn thương của mình chưa?
    Nhật ký của một CEO được kiểm tra độc lập.
    Đối với bất kỳ nghiên cứu hoặc khoa học nào được đề cập trong tập này, vui lòng kiểm tra ghi chú chương trình.
    Một điều nhanh chóng, trước khi chúng ta quay lại tập này, chỉ cần cho tôi 30 giây thời gian của bạn.
    Hai điều tôi muốn nói.
    Điều đầu tiên là một lời cảm ơn lớn lao vì đã lắng nghe và theo dõi chương trình tuần này qua tuần khác.
    Điều đó có ý nghĩa rất lớn đối với tất cả chúng tôi, và đây thực sự là một giấc mơ mà chúng tôi hoàn toàn chưa bao giờ có
    và không thể tưởng tượng được sẽ đến được nơi này.
    Nhưng thứ hai, đó là một giấc mơ nơi chúng tôi cảm thấy như chúng tôi chỉ mới bắt đầu.
    Và nếu bạn thích những gì chúng tôi đang làm ở đây, hãy tham gia vào 24% người nghe podcast này thường xuyên
    và theo dõi chúng tôi trên ứng dụng này.
    Đây là một lời hứa tôi sẽ dành cho bạn.
    Tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để làm cho chương trình này tốt nhất có thể ngay bây giờ và trong tương lai.
    Chúng tôi sẽ mang đến những khách mời mà bạn muốn tôi nói chuyện cùng
    và chúng tôi sẽ tiếp tục làm tất cả những điều mà bạn yêu thích về chương trình.
    Cảm ơn bạn. Cảm ơn rất nhiều. Quay lại với tập phim.
    Tiến sĩ Bessel van der Kolk.
    Bạn đã được mô tả là có thể là nhà tâm thần học ảnh hưởng nhất thế kỷ 21 bởi Financial Times.
    Sứ mệnh mà bạn đã dành cả cuộc đời để theo đuổi là gì?
    Tôi đã quan tâm đến cách mọi người sống sót trong những tình huống cực đoan,
    cách mọi người có thể vượt qua lịch sử của những việc khủng khiếp mà mọi người làm với nhau
    và cách chúng ta có thể tạo ra một thế giới tốt đẹp hơn trong vấn đề đó, thực sự.
    Vì vậy, sứ mệnh này có tính xã hội, nhưng cuộc điều tra được dựa rất nhiều vào
    những gì bạn đang học về khoa học não bộ, những gì bạn đang học về sự hoạt động tâm lý.
    Và từ “chấn thương” dường như là trung tâm trong công việc của bạn.
    Và khi tôi xem xét trước cuộc trò chuyện này về sự gia tăng việc sử dụng từ này trực tuyến
    và mọi người tìm kiếm từ này, thì thật đáng kinh ngạc những gì tôi đã tìm thấy.
    Có một đồ thị cho thấy một bước nhảy vọt lớn trong việc mọi người sử dụng từ chấn thương.
    Quan điểm của bạn về vấn đề chấn thương, cụ thể là cách mà chúng ta đã hiểu sai về nó là gì?
    Chà, đã có một sự tiến hóa, điều đó rất đáng chú ý.
    Và khi tôi bắt đầu nghiên cứu về chấn thương, tôi đang ở tầng nghiên cứu tại Harvard.
    Và các đồng nghiệp của tôi đã nói, “Tại sao bạn nghiên cứu chấn thương, Bessel?
    Khi bạn chết, không ai sẽ nói về chấn thương nữa.”
    Như thể, đây là một đề tài hoàn toàn xa lạ.
    Và bây giờ mọi người đều nói. Mọi thứ đều là một chấn thương.
    Và vì vậy từ việc không tồn tại đã trở thành một chế độ giải thích hoàn toàn.
    Và do đó, chúng ta đã đi từ một cực đoan này sang cực đoan kia.
    Và mối quan tâm chính của tôi những ngày này không chủ yếu là về chấn thương.
    Chấn thương đã khởi đầu.
    Nhưng ở một nơi nào đó, tôi nhận ra rằng chấn thương là, ở một mức độ lớn,
    một sự phá vỡ kết nối giữa con người với nhau và sự đồng bộ giữa các con người khác.
    Những ngày này, tôi tập trung nhiều hơn vào cách chúng ta có thể giúp mọi người thiết lập mối quan hệ với bản thân họ và với những người xung quanh.
    Khi mọi người đang chịu đựng một loại rối loạn tâm lý nào đó, dù là trầm cảm, lo âu, PTSD,
    thì bạn không đồng ý với quan điểm truyền thống về cách điều trị họ ở điểm nào?
    Mọi người đang được dạy các phương pháp mà họ nói có thể chữa khỏi người trong tám buổi, mà họ đếm.
    Và điều đó vẫn tồn tại, nhưng mọi người học ở trường hiện nay, mặc dù không có nhà lâm sàng giỏi nào tôi biết thực sự thực hành nó,
    là giúp mọi người suy nghĩ ra ngoài, để làm thẳng lại suy nghĩ của mọi người và khiến họ không suy nghĩ những suy nghĩ điên rồ như vậy.
    Và thực sự không có bằng chứng nào cho thấy chúng tôi có thể làm điều đó.
    Đó có phải là liệu pháp hành vi nhận thức không?
    Có, cấu trúc nhận thức, một kiểu thứ gì đó, hoặc rằng bạn có thể làm cho mọi người khá hơn bằng cách bắn họ với chấn thương.
    Và sau đó không lâu, họ sẽ trở nên giảm nhạy cảm với chấn thương.
    Và tôi nghĩ rằng cả hai phương pháp này chỉ đơn giản là, chúng không hiểu rõ vấn đề hiện tại, thực sự.
    Tại sao?
    Tôi không thể nói để trở thành một người hợp lý.
    Mọi người không phải là những người hợp lý.
    Và chấn thương thì phi lý đến cùng.
    Điều này thực sự là cốt lõi, nếu bạn hiểu chấn thương, đó là bộ não của bạn và hệ thống cảm nhận được kết nối lại.
    Vì vậy, bạn nhìn mọi thứ hầu như hoàn toàn qua trải nghiệm trong quá khứ thay vì trải nghiệm hiện tại.
    Xin chào, nếu tôi bị chấn thương tâm lý thì việc nói về chấn thương của tôi không nhất thiết phải sửa chữa nó. Chấn thương là một trải nghiệm không thể diễn đạt bằng lời. Chúng tôi đã thực hiện nghiên cứu hình ảnh não bộ đầu tiên về những người trải qua lại chấn thương của họ. Chúng tôi thấy rằng toàn bộ phần nhận thức của não họ biến mất. Khi bạn ở trong trạng thái chấn thương, bạn chỉ là một khối cảm xúc và không có suy nghĩ nào. Bạn sẽ cảm thấy bối rối, lúng túng. Như Shakespeare đã nói, bạn bị ám ảnh bởi nỗi sợ không thể diễn đạt. Bạn trở nên khờ ra. Toàn bộ trải nghiệm chấn thương thật sự khó tin. Và vì vậy, bạn ở trong trạng thái bối rối và kích động. Việc tìm kiếm ngôn ngữ cho bản thân tại thời điểm này rất quan trọng để giúp bạn bắt đầu tổ chức mối quan hệ với chính mình. Điều đó không đủ, nhưng ngôn ngữ và việc định nghĩa những trải nghiệm của bạn là điều vô cùng quan trọng. Từ “chấn thương”, như bạn đã nói, đã bị sử dụng rất nhiều. Và điều đó đã trở thành một trò đùa văn hóa đối với một số người khi bạn nói, bạn biết đấy, điều gì đó xảy ra với bạn, bạn sẽ nói, ôi, tôi cảm thấy bị kích thích. Tôi bị chấn thương, v.v. Vậy cái gì thực sự được coi là chấn thương? Chấn thương thực sự là một trải nghiệm áp đảo, ôi Chúa ơi, khi điều gì đó xảy ra và bạn hoàn toàn bất lực và không có gì trong bạn biết cách để đối phó với nó. Mọi người thường nói nhiều về chấn thương nhỏ (small tea trauma) và chấn thương lớn (big tea trauma). Được rồi, hãy giải thích tại sao không? Bạn cần chính xác hơn, nhưng chấn thương nhỏ là một chấn thương rất thực khi môi trường xung quanh bạn không công nhận sự tồn tại của bạn. Hầu hết mọi người, ví dụ, sau thảm họa thiên nhiên rất tốt vì người ta thường đoàn kết lại sau những thảm họa này. Tôi đã thấy điều đó khi chúng tôi có một tủ đồ ở Bắc Vermont, chúng tôi đã trải qua những trận lũ lụt kinh hoàng. Những người hàng xóm thường tụ họp lại, họ giúp đỡ nhau, và bạn cảm thấy có sự gắn kết, thực sự, và một ý nghĩa. Chúng tôi đang làm điều này cùng nhau. Các chấn thương nhỏ liên quan đến việc không công nhận những gì đang xảy ra với bạn. Nói với trẻ em rằng, hãy ngừng khóc hoặc sẽ cho bạn lý do để khóc. Không, bạn không quan trọng. Không, thực ra, bố bạn là người nghiện rượu vì bạn là một đứa trẻ khó khăn đến nỗi bố bạn đã ổn cho đến khi bạn gia nhập vào gia đình và bạn trở nên quá nhiều đối với ông ấy và bạn đã khiến ông trở thành người mà ông hiện tại. Tôi nghĩ đó là ý mà mọi người muốn nói đến, chấn thương nhỏ. Nó là một chấn thương quan hệ, điều rất quan trọng đối với hầu hết những người mà tôi gặp trong thực hành của mình. Hầu hết mọi người đến không phải vì những chấn thương lớn, mà vì không ai thấy tôi. Không ai nghe tôi. Tôi đã từng có giá trị. Chúng tôi luôn phải chăm sóc mẹ hoặc bố tôi, nhưng không có chỗ cho chúng tôi. Vậy nếu bạn bị sa thải khỏi công việc và đó là một sự kiện chấn thương với bạn vì bạn mất, tôi không biết, bạn mất bạn bè, bạn mất việc. Bố mẹ bạn cảm thấy xấu hổ vì bạn. Điều đó có thể trở thành chấn thương không? Điều gì đó như vậy. Vâng, bạn có thể, tùy thuộc vào cách bạn định nghĩa nó. Đối với một số người, không. Đối với một số người, không. Không, lại phải phụ thuộc vào ngữ cảnh. Đối với một số người, bạn bị sa thải. Bạn sẽ nói, ồ, tôi không thích những kẻ đó chút nào. Tôi đặt câu hỏi này vì tôi tự hỏi có nhiều người đang lắng nghe bây giờ mà tôi đang cố gắng hiểu liệu trải nghiệm nhỏ của họ, mà những người khác nghĩ là không quan trọng, thực sự có thể dẫn đến một phản ứng chấn thương sâu hơn nào đó. Chắc chắn rồi. Cuối cùng, vấn đề là sự nhận thức. Nhận thức của bạn? Nhận thức của bạn. Vấn đề không phải là sự kiện đó. Bạn và tôi có thể có cùng một sự kiện xảy ra. Và đối với tôi, nó gợi nhớ về việc anh tôi tra tấn tôi hoặc gợi nhớ về mẹ tôi bị ốm và không chú ý đến tôi hoặc bất cứ điều gì khác. Và đối với tôi, nó trở thành một điều rất quan trọng. Đối với bạn, bạn có thể nghĩ, vâng, bạn biết đấy, nhưng tôi có rất nhiều tài năng, tại sao không thử cái gì đó khác? Và bạn có thể cho tôi một cái nhìn tổng quan về công việc mà bạn đã làm trong cuộc đời mình giúp nuôi dưỡng tất cả những hiểu biết và thông tin mà bạn có không? Chỉ để cho bất kỳ ai không biết bạn là ai, cơ thể công việc đó là gì? Tôi đã có một quá trình đào tạo tâm thần học rất tốt ở một trong những bệnh viện của Harvard. Và sau đó
    Bố mẹ bạn như thế nào trong tình yêu, sự quan tâm và những điều tương tự?
    Mẹ tôi gần như bị tổn thương bởi đại dịch năm 1919, khi cha bà phát triển bệnh Parkinson và trở thành một trong những người kiểu Oliver Sachs.
    Vì vậy, mẹ tôi là một người rất khép kín, điều này đã ảnh hưởng rất lớn đến tôi.
    Cha tôi thì rất tận tâm và yêu thương.
    Bạn đã mô tả mẹ mình là một người rất khép kín.
    Đúng vậy.
    Và điều đó đã ảnh hưởng đến bạn.
    Đúng.
    Có một người mẹ khép kín ảnh hưởng đến bạn.
    Ảnh hưởng đó là gì?
    Ảnh hưởng là nếu bạn có một người mẹ không có mặt để yêu thương và chăm sóc bạn, thì điều đó sẽ trở thành một phần trong nhận thức của bạn về thế giới.
    Và điều đó có nghĩa là cần phải làm rất nhiều việc để học về tình cảm, sự gần gũi, sự thân mật và những điều đó.
    Mẹ bạn đã ngất xỉu mỗi khi Bessel hỏi bà cuộc sống của bà khi còn là một cô bé như thế nào?
    Tôi chỉ hỏi bà một lần.
    Khi đó tôi đã là một giáo sư trẻ tại Harvard, có hai đứa trẻ, và cha mẹ tôi đã đến thăm tôi.
    Và đây là một ví dụ về kiểu cha mẹ mà tôi có.
    Tôi đã rời nhà vào lúc 18 tuổi đến Mỹ vì tôi muốn có chút khoảng cách giữa tôi và cha mẹ.
    Rồi, 15 năm sau, khá nhiều năm sau, tôi đã viết thư cho cha mẹ rằng cha mẹ thường đến thăm con cái của họ.
    Chúng tôi nên quan tâm đến việc đến thăm tôi.
    Điều đó chưa từng nảy ra trong tâm trí họ.
    Và họ đã đến.
    Và chúng tôi thực sự đã có một khoảng thời gian rất dễ chịu, rất lịch sự.
    Và vào ngày cuối cùng cha mẹ tôi đến thăm, tôi đã nói với họ, có lẽ các bạn không thật sự biết tôi làm gì để kiếm sống.
    Nhưng nhiều công việc của tôi liên quan đến loạn luân.
    Và tôi tự hỏi điều đó đến từ đâu?
    Tôi đã quay sang mẹ tôi và nói, bạn biết không, tôi tự hỏi liệu có chuyện gì xảy ra với bạn mà tôi đã tiếp nhận được không, rằng bạn đã bị lạm dụng tình dục?
    Và mẹ tôi đã ngất xỉu, ngã khỏi ghế, và cha tôi nói, xem bạn đã làm gì với mẹ bạn.
    Bố và vợ tôi đã bế mẹ tôi vào giường.
    Vì vậy, tôi không biết liệu mẹ tôi có bị lạm dụng tình dục hay không. Bà chỉ ngất xỉu khi tôi hỏi câu đó.
    Nhưng điều đó là như vậy.
    Bạn hầu như không nhận được câu trả lời thẳng thắn cho bất kỳ điều gì trong số này.
    Bạn đã nói rằng lạm dụng và bỏ rơi trẻ em là nguyên nhân có thể ngăn chặn duy nhất gây ra bệnh tâm thần, là nguyên nhân phổ biến nhất gây nghiện ma túy và rượu, và là một yếu tố quan trọng góp phần vào những nguyên nhân gây tử vong hàng đầu như tiểu đường, bệnh tim, ung thư, đột quỵ và tự tử.
    Và trong cuốn sách của bạn, bạn đã nói rằng việc xóa bỏ lạm dụng trẻ em ở Mỹ sẽ giảm tỷ lệ trầm cảm tổng thể xuống hơn một nửa, giảm tỷ lệ nghiện rượu xuống hai phần ba, và tự sát, sử dụng ma túy và bạo lực gia đình xuống ba phần tư.
    Đúng vậy, điều đó không phải từ tôi.
    Có dữ liệu từ một nghiên cứu rất lớn của CDC do Vincent Filetti thực hiện.
    Và đây là dữ liệu về 25,000 người.
    Mọi người ngày càng quan tâm đến những trải nghiệm tuổi thơ của họ như một lăng kính để hiểu rõ hơn về bản thân khi trưởng thành.
    Điều đó có bị thổi phồng không, hay là điều quan trọng để hiểu?
    Không có gì là thổi phồng khi tò mò về cách bạn trở thành người mà bạn đã trở thành và những thành phần bên trong để tạo nên con người của bạn.
    Tôi nghĩ rằng điều đó rất tốt cho mọi người khi nhận thức về cách họ đã trở thành những sinh vật mà họ hiện nay.
    Tôi nghĩ việc tò mò về bản thân là rất cần thiết để có thể tò mò về người khác.
    Khi bạn nói về mẹ bạn và vấn đề loạn luân, bạn nhận ra rằng, là một người lớn, nhiều công việc của bạn tập trung vào loạn luân.
    Và sau đó bạn đã quay sang mẹ mình và hỏi bà có trải nghiệm gì không và bà đã ngất xỉu.
    Bạn có tin rằng có một phần trong bạn đã biết không?
    Không, nhưng tôi không biết liệu mẹ tôi có bị loạn luân không.
    Tôi biết mẹ tôi rất căng thẳng về vấn đề tình dục và tôi tự hỏi điều gì đã xảy ra với bà.
    Và việc bà ngất xỉu khi phản ứng lại điều đó có nghĩa là tôi đã kích thích điều gì đó, nhưng tôi không biết tôi đã kích thích điều gì.
    Tôi sẽ không vội vàng kết luận rằng mẹ tôi là một nạn nhân của loạn luân.
    Một điều gì đó đã xảy ra với bà, nhưng tôi không biết đó là gì.
    Được rồi, nhưng dấu hiệu là bà luôn rất căng thẳng về tình dục. Không phải là…
    Cực kỳ căng thẳng về tình dục. Sợ hãi về tình dục.
    Đúng vậy.
    Có bao nhiêu người mà bạn đã điều trị trong thực hành của bạn có…
    Bạn có thể truy tìm những rối loạn ở người lớn của họ trở lại với một trải nghiệm tuổi thơ không?
    Hầu như 90%, hãy nói như vậy, đúng.
    90%?
    Nhưng bạn biết đấy, đó là tôi. Ý tôi là, những người mắc chứng tự kỷ hoặc những người mắc OCD không đến gặp tôi.
    Đó là lý do tại sao tôi có một bộ lọc rất hẹp trong việc ai đến gặp tôi.
    Và điều cốt lõi của việc đã xảy ra với họ khi còn là trẻ em, nếu bạn phải đơn giản hóa nó?
    Cốt lõi là không được công nhận và tôn trọng vì những gì họ đã là khi còn nhỏ.
    Đó là điều lớn nhất, họ không được nhìn nhận và mọi người đã làm những điều khủng khiếp với họ.
    Và không ai dường như bận tâm để bảo vệ họ.
    Khi bạn nói những điều khủng khiếp…
    Những điều khủng khiếp, bị đánh đập, bị lạm dụng tình dục, bị gãy xương.
    Còn nếu chỉ là những lời nói thì sao?
    Cũng là lời nói. Một trong những bệnh nhân của tôi, mẹ cô ấy thường nói với cô ấy,
    “Ồ, bạn sẽ không có bạn bè nếu mọi người thật sự hiểu bạn, họ sẽ đều quay lưng lại với bạn
    vì đó là một nhà tù khủng khiếp.”
    Điều đó khá tuyệt.
    Ông ấy đã nói điều đó?
    Không, mẹ của một trong những người mà tôi đang điều trị.
    Nhưng sẽ không phải là điều không bình thường để nói.
    Mọi người làm những điều khủng khiếp với trẻ em.
    Có cố tình và không cố tình không?
    Tự động.
    Tự động?
    Có phải là làm tổn thương người khác, làm tổn thương người khác không?
    Đúng vậy.
    Không, bạn thấy điều đó trong các siêu thị và bãi đỗ xe và những điều như vậy.
    Bạn thấy gì?
    Bạn thấy mọi người lạm dụng trẻ em của họ, nói những điều khủng khiếp với trẻ em của họ.
    Tôi đoán điều đó thật khó khăn cho cha mẹ vì họ đôi khi nghĩ,
    “Ôi, tôi phải nuôi dưỡng một đứa trẻ không bị rối loạn,
    vì vậy tôi phải đánh phạt chúng và tôi phải kỷ luật chúng
    như một cách để đảm bảo chúng lớn lên khỏe mạnh và toàn diện.”
    Đúng vậy, đó là một vấn đề văn hóa thú vị.
    Đó chính là cách mà thế hệ cha mẹ và ông bà tôi nhìn nhận con cái họ.
    Và rồi những người lớn lên ở Bắc Âu đã hoàn toàn thay đổi thái độ của họ. Giờ đây, bạn sẽ bị bỏ tù nếu bạn đánh con cái ở Thụy Điển, ví dụ như vậy. Tôi nghĩ tôi và Hà Lan cũng không giống như ở Mỹ. Vì vậy, mọi người thực sự đã thay đổi cách suy nghĩ. Nhưng ở Mỹ, khi họ nói về mặt trái của việc trừng phạt thể xác con cái của họ, thường thì, đặc biệt là những người da đen sẽ nói: “Tôi muốn nuôi dạy con cái của mình biết về đúng và sai và Kinh Thánh nói rằng tôi cần phải trừng phạt con cái của mình và đó là những gì tôi đang làm, và bạn không nên phá hoại những giáo lý của nhà thờ tôi.” Và họ không tranh cãi với điều đó vì ít nhất không phải là trực tiếp. Tôi lớn lên trong một gia đình mà tôi bị trừng phạt về mặt thể xác theo những cách khá nghiêm trọng. Những cách mà tôi có thể chia sẻ vì chúng khá đáng kể. Thật kinh khủng. Thực sự là những câu chuyện kinh khủng. Tôi sinh ra ở châu Phi nên tôi có một người mẹ châu Phi và một người cha người Anh. Thú vị ở chỗ, khi tôi nhìn lại, và đây chỉ là tôi đang biện hộ trong quá khứ, tôi nói: “Tôi rất vui vì đã có một ngôi nhà nơi có kỷ luật, vì nếu tôi không có ngôi nhà đó thì có thể tôi đã không rời khỏi thành phố.” Chúng tôi là một trong số ít gia đình thực sự rời khỏi thành phố, thị trấn tương đối nhỏ, đến một số thị trấn mà tôi sống bây giờ, và đã thực hiện nhiều điều với cuộc sống của tôi. Và tôi không bị dính vào ma túy như một số bạn của tôi. Tôi không bất thường. Và mẹ tôi cũng không thể đọc hay viết, vì vậy tôi cảm thấy có phần biết ơn. Nhưng tôi đang biện hộ trong quá khứ vì cuối cùng mọi thứ diễn ra ổn định trong một số khía cạnh của cuộc đời tôi. Ở những lĩnh vực khác trong cuộc sống của tôi, có sự bất thường. Bạn biết đấy, và nhận thức của bạn có thể thay đổi. Thật sao? Nhận thức của tôi về cuộc sống và về con người tôi đã trở thành đã thay đổi khá nhiều theo thời gian khi các lớp hợp lại. Nhưng điều bạn nói về việc mọi thứ có thể dự đoán được là rất quan trọng. Bố mẹ tôi cũng rất dễ đoán, điều này cực kỳ hữu ích để ít nhất là bạn có thể dự đoán, biết mình phải làm gì, v.v. Hỗn loạn là một điều khủng khiếp. Tôi nghĩ điểm đó thực sự thú vị vì mặc dù tôi đã bị trừng phạt thể xác nhiều, nhưng nó vẫn có thể dự đoán được. Vì vậy, tôi hiểu tại sao tôi bị trừng phạt. Ví dụ như tôi đã chơi bóng đá trong nhà và làm vỡ đồ trang trí hoặc thứ gì đó tương tự. Nó không bao giờ là không thể dự đoán. Nhưng có một điều xuất hiện trong tâm trí tôi khi bạn đang nói, đó là những buổi thăm viếng mà cuối cùng bố mẹ tôi đã đến. Tôi có một cô con gái ba tuổi vào thời điểm đó. Chúng tôi đã ở lại trong nhà và đặt bố mẹ tôi ở tầng một ngay bên cạnh nhà vệ sinh chính. Và cô con gái ba tuổi của tôi đã vào nhà vệ sinh gần phòng ngủ của bố mẹ tôi. Và mẹ tôi đã bước ra và la mắng tôi. Bà nói: “Làm sao nó dám sử dụng nhà vệ sinh của chúng ta? Bạn nên trừng phạt nó.” Và tôi gần như đã làm thế. Tôi có một xu hướng ngay lập tức. Tôi nói: “Tôi nên trừng phạt cô con gái ba tuổi của mình.” Và tôi bắt đầu đi về phía cô bé và nói: “Ôi trời ơi, hôm nay tôi cảm thấy như muốn khóc.” “Ôi trời ơi, tôi cảm thấy như mình sắp tái hiện những gì bố mẹ tôi đã làm với tôi.” Và tôi đã đưa ra một quyết định. “Không, mẹ ơi. Cô bé được phép sử dụng nhà vệ sinh.” Và tôi đã nói: “Giới hạn của tôi với mẹ.” Điều đó đã trở thành một trải nghiệm biến đổi cho tôi khi thực sự nhận ra rằng tôi sắp lặp lại những gì đã được truyền cho tôi, điều mà mọi người thường làm. Và tôi đã suýt đánh con gái của mình. Và tôi nói: “Yêu thương là câu trả lời cho cô bé.” Nó vẫn gây cho bạn rất nhiều cảm xúc. Thực sự là một điều bất ngờ rằng có rất nhiều cảm xúc khi nói về điều đó. Tại sao bạn nghĩ rằng có nhiều cảm xúc như vậy khi bạn nói về điều đó? Một câu hỏi tốt. Từ câu hỏi. Bởi vì nó cho phép tôi có một cuộc sống. Phần lớn cuộc sống là tự động. Nhưng chúng ta có thể chọn làm điều gì đó khác đi. Bạn bắt đầu sở hữu bản thân mình. Và đó là khoảnh khắc tôi bắt đầu sở hữu. Tôi chịu trách nhiệm cho con cái của mình. Tôi sẽ theo đuổi những gì tôi nghĩ là đúng. Thực sự là một khoảnh khắc giải phóng, nhưng cũng là một khoảnh khắc tách biệt. Tôi sẽ không giống như bạn. Thật khó khăn khi làm điều đó. Bởi vì nó đi ngược lại với bạn… Tôi nghĩ đó là một điều lớn đối với tất cả chúng ta. Bởi vì chúng ta muốn thuộc về. Chúng ta muốn trở thành thành viên của một bộ lạc. Và nếu bạn làm điều gì đó khác, bạn sẽ mất bộ lạc của mình. Và bạn trở thành một kẻ lang thang cô đơn. Vì vậy, điều này cực kỳ phức tạp. Bởi vì mọi người muốn trở thành một phần của một bộ lạc. Chúng ta không thể sống thiếu bộ lạc. Và vì vậy, hành động thực sự rời bỏ bộ lạc của bạn là một cuộc hành hương rất, rất quan trọng. Có những phần của tôi thỉnh thoảng thể hiện ra. Và tôi hiểu rằng đây là hành vi mà tôi đã học được. Và tôi nghĩ có một phần của tôi thực sự lo lắng. Bởi vì tôi đã học, tôi lớn lên trong một ngôi nhà mà sự kỷ luật thể xác là phản ứng với hầu hết các hình thức hành vi không mong muốn. Tôi lo lắng rằng nếu tôi trở thành một người cha, đó sẽ là bản năng tự nhiên của tôi… Có thể sẽ là như vậy. Vâng, tôi không muốn như vậy. Nhưng bạn không nhất thiết phải theo điều đó. Con cái của bạn sẽ làm bạn phát điên. Bởi vì trẻ em thường như vậy. Và đến lúc đó, tôi nghĩ việc có con đã mang lại một trải nghiệm học hỏi tuyệt vời trong cuộc sống. Và tất cả chúng ta, không ai trong số chúng ta biết chúng ta đang làm gì. Và sau đó những đứa trẻ dạy chúng ta cách trở thành những người thầy rất quan trọng trong cách bạn đối phó với điều này. Bởi vì đây là một thách thức rất lớn. Bạn đã học được gì từ những đứa trẻ của mình? Tôi đã học được rất nhiều từ con cái của mình. Một điều là, con đầu lòng của tôi thật dễ dàng, yêu thương, rạng rỡ, xinh đẹp và nữ tính. Và bây giờ cô bé có giới tính không rõ ràng và vừa ly hôn chồng để đến với một người phụ nữ. Vì vậy, điều đó hoàn toàn đã biến đổi trong trường hợp của cô ấy. Và để thấy cô ấy trải qua hành trình đó với cô ấy, như wow, wow, wow, wow. Và con trai tôi là một đứa trẻ điển hình. Thường xuyên mất kiểm soát trong phần lớn thời gian. Nhiều phản ứng thể chất. Rất thông minh, nhưng phản ứng, nằm trên giường, chỉ chơi trò chơi điện tử. Anh ấy đã lớn lên và trở thành một trong những người cha trưởng thành yêu thương, chu đáo nhất. Anh ấy có thể giúp tôi. Vì vậy, cả hai đứa trẻ của tôi đều trở thành những người rất khác nhau. Tôi nghĩ chúng đã như vậy, nhưng tôi có một mối quan hệ rất tốt với cả hai. Mặc dù tôi thực sự không hiểu rõ về cả hai.
    Khi chúng ta thấy hành vi không bình thường ở trẻ em, tôi nghĩ một trong những phản ứng tự nhiên là cho chúng một loại thuốc nào đó hoặc gán cho chúng một nhãn hiệu nào đó và nói rằng chúng bị hỏng theo cách này. Bạn cảm thấy thế nào về điều đó? Chà, đó là điều đã cứu con trai tôi. Bởi vì tôi là một bác sĩ tâm thần và tôi biết về cách những nhãn hiệu này giống như những cái nạng nhỏ mà không bao giờ nắm bắt được chính xác điều mà một người đang phải chịu đựng. Và mọi người bắt đầu muốn kê đơn thuốc cho con trai tôi. Nhưng tôi là một nhà tâm lý học dược lý. Tôi đã nghiên cứu về thuốc và những gì chúng có thể và không thể làm. Và rõ ràng rằng chúng không giúp ích gì cho cậu ấy. Và tôi không phải tuân theo quyền lực như hầu hết các bậc phụ huynh khác và nói, “Ôi, bác sĩ của tôi nói điều này và điều kia.” Tôi nói, “Tôi là một bác sĩ. Tôi biết về não bộ và tôi biết về trẻ em. Và tôi không biết chuyện quái gì đang xảy ra với con tôi. Nhưng cậu ấy không bị rối loạn lưỡng cực và cậu ấy sẽ không phản ứng với Lyceum.” Và vì vậy cả hai đứa con của tôi đã là nguồn cảm hứng lớn để thật sự tìm hiểu những gì tốt cho chúng. Và tôi đặc biệt biết ơn con trai tôi, người mà về nhiều mặt là một đứa trẻ rất đáng sợ mà vợ tôi, người mà tôi hiện đã ly hôn, cũng thực sự tuyệt vời trong việc khám phá những gì có thể hữu ích. Nhưng điều y tế cần phải nhận thức được là vấn đề đặc quyền rằng tôi đã kiếm đủ tiền để chúng tôi có thể dành nhiều thời gian tìm kiếm những điều có thể giúp đỡ con trai tôi. Nếu chúng tôi sống trong một dự án nhà ở, con trai tôi sẽ là một đứa trẻ hoàn toàn không phù hợp. Nhưng vì chúng tôi có thể hỗ trợ và chăm sóc cậu ấy bằng cách khám phá, cậu ấy thực sự đã tìm ra cách để cải thiện tình trạng tâm lý của mình. Ý tôi là, chỉ riêng về điểm đó, có một thống kê mà tôi đã đọc rằng trẻ em từ các gia đình thu nhập thấp có khả năng nhận thuốc chống loạn thần cao gấp bốn lần so với những đứa trẻ có bảo hiểm tư nhân. Điều đó là đúng. 400% có khả năng nhận thuốc chống loạn thần, nếu bạn muốn nói như vậy. Vâng, và đó là một vấn đề rất lớn. Điều đó không thực sự nằm trong chuyên môn của tôi. Nhưng việc có ly hôn với trẻ em có thể rất nguy hiểm vì bạn can thiệp vào các quá trình tự nhiên của sự phát triển não bộ. Phát triển não bộ. Vâng. Vì vậy, nếu bạn cho mọi người thuốc làm thay đổi một số hóa chất trong não trong giai đoạn phát triển, điều đó có thể thực sự thay đổi cách mà bộ não đó hình thành và có thể không cho phép, như đã xảy ra với con trai tôi, người đã có thể bù đắp cho nhiều vấn đề và não của cậu ấy đã học được cách phản ứng khác đi. Nếu bạn ức chế tất cả điều đó, não của bạn có thể không học được những thích nghi mới này. Bạn nghĩ rằng chúng ta nên xem xét các điều kiện xã hội trước khi chúng ta nhìn vào… Các điều kiện xã hội, điều kiện thể chất, sự chuyển động, sự chạm, sự đồng bộ, âm nhạc. Vì vậy, trong thế giới của chúng ta, vì bị kẹt vào các vấn đề ở phương Tây nên người ta có quyền làm những điều. Họ có thể làm một điều. Họ có thể gọi là “uống một từ.” Nếu bạn cảm thấy không tốt, bạn uống rượu và điều đó khiến bạn cảm thấy tốt hơn. Vì vậy, đó là một phần trong truyền thống được tôn trọng của chúng ta là sử dụng hóa chất để thay đổi cảm giác của bạn. Và bất kỳ ai nói rằng bạn nên sử dụng hóa chất đó, không ai từng nói rằng bạn điên. Và điều khác mà người phương Tây rất giỏi là nói chuyện. Vậy nên hãy nói, nói, nói, nói, nói, nói, nói, nói và hiểu mọi thứ. Và sau đó, tôi muốn kể cho mọi người một câu chuyện rằng lần đầu tiên chúng tôi đến Bắc Kinh vào năm 1992, và Trung Quốc vẫn rất nghèo và thiếu thốn và khốn khổ sau cuộc cách mạng văn hóa này, không ai có thể nói về bất kỳ điều gì. Không, không có gì xảy ra dưới mắt tôi. Không, không có gì xảy ra. Không, sự kiện Thiên An Môn đã không xảy ra. Nó không xảy ra. Và Trung Quốc tràn ngập những công viên, thì như bây giờ cũng tràn ngập những người đang tập Qigong và Tai Chi. Và tôi đã đi xuống công viên và tập Qigong với người Trung Quốc. Điều đó là gì? Qigong. Anh ấy đã nói về những bài tập chuyển động của người Trung Quốc. Và tôi đã làm điều đó và tự nhủ, ôi Chúa ơi, đó là cách họ sống sót bằng cách thực hiện những chuyển động Qigong và Tai Chi này. Nếu bạn làm điều đó ở Boston, mọi người sẽ nói bạn điên. Nhưng ở Trung Quốc, bạn không thể nói. Bạn có thể làm dịu cơ thể của mình bằng cách bạn chuyển động. Và tôi đã rất quan tâm đến cách các nền văn hóa trên thế giới thực sự có những cách rất khác nhau để giúp mọi người điều chỉnh sinh lý và sự đồng bộ của họ. Tôi muốn nói về tất cả điều đó, đặc biệt là ý tưởng này về chuyển động và vai trò của nó trong việc chữa lành. Chỉ để kết thúc phần nói về chấn thương trẻ em. Tại sao điều đó lại quan trọng như vậy đối với một đứa trẻ để lớn lên với một sự gắn bó an toàn với người chăm sóc? Bạn trở thành cách mà mọi người nhìn nhận bạn. Bạn trở thành cách mà mọi người nhìn nhận bạn. Vâng. Vì vậy, nếu bạn là một đứa trẻ và hầu hết mọi người, hầu hết trẻ em, cha mẹ của chúng thường thấy chúng dễ thương hoặc bạn có một ông bà dễ thương. Họ nói, ôi, nếu bạn dễ thương, nếu bạn đáng yêu, bạn thật ngọt ngào. Và không có đứa trẻ nào có thể nói, tôi chỉ là bình thường. Giờ hãy nhìn vào những đứa trẻ lớn lên trên thế giới và không có phương pháp chữa trị nào có thể áp dụng cho người khác. Bây giờ, khi những đứa trẻ được nói rằng chúng thực sự dễ thương, đó trở thành thực tại của chúng. Và nếu những đứa trẻ được nói rằng chúng thực sự xấu xí và ghê tởm, ý tôi là, đó trở thành nhận dạng của chúng. Vì vậy, bạn thực sự trở thành cách mà mọi người đối xử với bạn từ sớm trong cuộc đời. Và đó là một di sản rất lớn mà tôi, với tư cách là một nhà trị liệu, phải xử lý là những dấu ấn của những trải nghiệm sớm, mà rất khó để thay đổi. Những dấu ấn của trải nghiệm sớm, chúng có thể thay đổi không? Có, đó là tin tốt. Và cũng là tin tuyệt vời rằng ngay cả khi chúng tôi biết làm một số điều đó, chúng tôi cũng không thực hiện. Vậy bạn có thể chữa lành khỏi chấn thương thời thơ ấu của mình không? Hoàn toàn. Tất cả mọi người? Đó là giả định của tôi khi tôi nhìn thấy mọi người. Trong trải nghiệm của bạn, bạn đã làm việc với bệnh nhân suốt cuộc đời mình, toàn bộ sự nghiệp chuyên nghiệp của bạn. Bạn nghĩ có bao nhiêu bệnh nhân trong số đó là những người có thể chữa lành? Tôi thực sự nghĩ rằng nếu được cho một cơ hội và cung cấp đủ nguồn lực, bạn có thể làm điều gì đó cho gần như bất kỳ ai. Một trong những lý do khác. Nhưng vấn đề là, một lần nữa, chúng ta quay trở lại nơi chúng ta đã bắt đầu trước khi microphone bật, là rằng sự tập trung của chúng ta những ngày này là vào năng suất và sự thay đổi hành vi.
    Và không phải ở chỗ làm thế nào để chúng tôi tìm ra cách giúp bạn?
    Tất cả những điều mà tôi đã mô tả trong cuốn sách của mình, gần như hầu hết những điều tôi đã mô tả trong cuốn sách là có ích.
    Và đó là 10 năm trước, tôi biết một số điều khác kể từ thời điểm đó.
    Các phương pháp không chính thống của chúng tôi không được thực hành trong tâm lý học và tâm thần học chính thống.
    Bởi vì họ cần phải hiệu quả và họ cần phải rẻ.
    Và liệu bạn có trở nên tốt hơn hay không không quan trọng, điều chính là rẻ mạt là động lực chính.
    Tôi nghĩ động lực lợi nhuận đang giết chết thực hành tốt.
    Cuốn sách của bạn rất thú vị vì khi tôi đọc bìa
    và sau đó tôi đã xem một video mà bạn đã làm nói về khoảng sáu loại phương pháp điều trị và những thứ tồn tại trong cơ thể,
    những thứ như yoga, bạn nói về nhà hát và diễn xuất và cách mà điều đó giúp bạn thoát khỏi chấn thương của mình.
    Cơ thể giữ điểm số.
    Đây là một cách tiếp cận khá táo bạo để suy nghĩ về chấn thương.
    Và nó đã trở thành một meme, điều này thật thú vị để xem.
    À, tôi sử dụng nó trong ngôn ngữ hàng ngày với bạn đời của mình.
    Và tôi đã nghe mọi người nói “cơ thể giữ điểm số, cơ thể giữ điểm số.”
    Khi chúng ta nói về cách mà cơ thể chúng ta giữ chặt những ký ức chấn thương, những điều chấn thương đã xảy ra với chúng ta.
    Đối với ai đó chưa bao giờ đọc cuốn sách của bạn và thậm chí không hiểu giống như nguyên tắc cơ bản ở đây.
    Nguyên tắc cơ bản về tiêu đề của bạn là gì?
    Thực sự là chấn thương là một trải nghiệm sâu sắc.
    Sâu sắc có nghĩa là gì?
    Trong cơ thể của bạn, trái tim tan vỡ trong cái ghế, bạn cứng đờ, bạn đầu hàng, bạn mất quyền lực, bạn cứng lại.
    Đó thực sự là nơi chấn thương được trải nghiệm.
    Tôi thấy nó như hai cách tiếp cận.
    Bạn có thể đi, hãy cố gắng thay đổi tâm trí, điều này sẽ thay đổi cơ thể sau đó.
    Hoặc bạn có thể nói, hãy thay đổi cơ thể, điều này sẽ sau đó thay đổi tâm trí.
    Nhưng bạn có thể.
    Nhưng tôi thực hiện nhiều CBT với vợ mình, hãy nói như vậy.
    Ừ, tôi chỉ ra hành vi không hợp lý của cô ấy và rằng cô ấy thực sự nên nhìn mọi thứ từ một góc độ khác.
    Và tôi thực sự không thấy mọi thứ chính xác.
    Và tôi thực sự không đạt được nhiều thành công với điều đó.
    Và tôi hơi ngạc nhiên về tâm lý học.
    Những điều mà hầu hết các cặp đôi đã thất bại khi sử dụng rất tốt.
    Cách tiếp cận thân thể này.
    Tôi chỉ mới gần đây biết đến thuật ngữ này từ bạn đời của tôi và cô ấy nói thật tuyệt vời.
    Và cô ấy đã nói với tôi rằng cô ấy đã bảo tôi nói chuyện với bạn trong podcast này vì cô ấy nói, bạn biết đấy, bạn sẽ thực sự giúp thay đổi quan điểm của cô ấy về điều này.
    Cách tiếp cận thân thể trong việc chữa lành là gì?
    Vì vậy, cách tiếp cận của tôi là thực sự trải nghiệm những gì cơ thể của bạn cảm thấy và cũng cho phép cơ thể của bạn thực hiện những điều mà đã sợ hãi làm và khám phá cách cơ thể của bạn di chuyển đến thế giới theo một số cách.
    Tại sao phụ nữ dường như giỏi hơn rất nhiều về những thứ này hơn nam giới?
    Bởi vì họ thực hiện các môn thể dục như Pilates, yoga, những điều này là những môn nhảy múa.
    Đây là những thứ mà thường phụ nữ thực hiện nhiều hơn đàn ông.
    Và dường như phụ nữ chỉ đơn giản là nhạy cảm hơn với điều đó.
    Ừ, tôi nghĩ đây là một câu hỏi thú vị vì điều này không hoàn toàn chỉ thuộc về phụ nữ.
    Tất nhiên, nam giới luôn có những điều này trong quân đội, trong việc huấn luyện cơ bản và quân sự.
    Và điều làm tôi thấy thú vị là, bạn biết đấy, khi mọi người gia nhập quân đội, họ thường không phải là những người được lập kế hoạch tốt và họ trải qua huấn luyện cơ bản và họ thực sự diễu hành cùng nhau.
    Họ hát với mọi người và họ trèo qua hàng rào và họ trải qua những trải nghiệm thể chất chung với những người khác.
    Cuối cùng 12 tuần, họ cảm thấy tự tin và họ cảm thấy kết nối và họ đã tìm thấy một nhóm anh em.
    Họ đã làm điều đó như thế nào? Không phải bằng việc nói chuyện, mà bằng việc có những trải nghiệm thể chất chung rất sâu sắc.
    Một trong những điều thú vị mà bạn viết về, điều mà tôi thấy đặc biệt thú vị vì tôi thấy những ánh sáng nhỏ của bản thân mình trong những từ đó là bạn đã nói,
    “Tôi nhận thấy rằng càng nhiều chấn thương mà bệnh nhân của bạn có trong quá khứ, họ càng sáng tạo và thành công hơn.”
    Thường là như vậy, hả?
    Và chúng ta không biết điều đó thường xuyên là bao nhiêu, nhưng tôi đã được gặp khá nhiều người trong số họ.
    Đó là những người đã phải vật lộn, họ thường nhìn thấy những khả năng mới và không còn lựa chọn nào khác ngoài việc khám phá những lựa chọn mới.
    Điều đó đúng. Điều đó đúng. Ừ.
    Nhưng, bạn biết đấy, nhưng đó là những người đã quản lý để vào thực hành của tôi.
    Còn những người không tìm thấy giải pháp của họ không có kết quả hiếm hoi và khả năng để tham gia điều trị với tôi.
    Họ có thể ở bên ngoài với nghiện ma túy.
    Lấy ma túy, nằm trên đường phố, v.v.
    Và phần lớn, tôi xem đó như một vấn đề ngẫu nhiên.
    Bạn biết đấy, năm vừa qua, tôi đã thăm một chương trình ở Los Angeles gọi là Homeboy Industries.
    Đó là một chương trình dành cho những người từng bị giam giữ, chủ yếu là nam giới Latin không có cha và đã từng là tội phạm.
    Và đó là một chương trình tuyệt vời nơi người chủ đã nói, “Bạn cần gì?
    Chúng tôi có thể chăm sóc bạn như thế nào? Chúng tôi có thể tạo ra một nơi an toàn cho bạn như thế nào?”
    Và tôi đã thấy một điều trị thực sự ở đó.
    Bệnh viện St. Quinton, Nhà tù St. Quinton, nhà tù nổi tiếng ở California,
    giờ đã dựa trên chấn thương.
    Họ đã sử dụng cuốn sách của tôi như một tài liệu tham khảo và họ đang chuyển đổi cuộc sống của mọi người bằng cách công nhận thực tế những gì họ đã trải qua,
    giúp mọi người trở thành một phần của hệ thống chữa lành, làm việc trong nhóm, làm việc với chuyển động.
    Giống như ở Quinton, họ có các lớp học múa hula.
    Tôi nói, “Vâng!”
    Di chuyển cùng với những người khác mang đến cho bạn cảm giác kết nối, cảm giác vui vẻ.
    Họ thực sự bắt đầu hiểu rằng bạn có thể làm điều đó.
    Nếu bạn ở Bệnh viện Harvard, bạn sẽ không nhảy múa cùng mọi người. Bạn sẽ không khiêu vũ cùng mọi người.
    Tôi nghĩ có một câu đùa trong cộng đồng đầu tư rằng bạn sẽ nhận được lợi nhuận tốt hơn nếu bạn đầu tư vào ai đó.
    Một doanh nhân hoặc một người sáng lập, người có một chút chấn thương trong quá khứ của họ.
    Và thực sự tôi nghĩ, tôi không muốn trích dẫn sai cô ấy, nhưng Barbara Cochran,
    người là một tay cá mập trong chương trình Shark Tank ở Mỹ ở đây.
    Và một trong những điều cô ấy đã nói với tôi là, với tất cả các khoản đầu tư của mình,
    những khoản mà thường đạt được thành công nhất là những khoản có một chút chấn thương trong quá khứ của họ.
    Và cô ấy nói, “Bởi vì khi họ gọi cho tôi với một vấn đề, họ gọi cho tôi kèm theo giải pháp.”
    Ngược lại với những người chưa bao giờ trải qua chấn thương, họ gọi cho tôi và chỉ nói cho tôi biết vấn đề.
    Vì vậy, họ sẽ gọi cho tôi và nói, “Nghe này, Barbara, chuyện này đã xảy ra và đây là những gì chúng tôi sẽ làm về điều đó.”
    Và đó là cô ấy, bạn biết đấy, cô ấy nói điều đó theo cách hơi hài hước,
    nhưng tôi tự hỏi liệu bạn có nghĩ rằng có một phần sự thật trong ý tưởng này không…
    Vâng, tôi nghĩ đó lại là một thiên kiến về sự lựa chọn của những người mà cô ấy làm việc cùng.
    Tôi chắc chắn biết nhiều người đã làm việc cho tôi thực sự bị tê liệt khi đối mặt với những thách thức
    và không có giải pháp và trở nên rất phụ thuộc vào việc nhận được hành động.
    Vì vậy, tôi nghĩ cô ấy có một mẫu người hơi khác thường, thực sự.
    Bởi vì tôi tự hỏi liệu bạn có trải qua một tuổi thơ bất thường, điều đó có khiến bạn trở thành một người trưởng thành bất thường không?
    – Có làm tăng xác suất rằng bạn trở thành một người trưởng thành khác thường, hơi khác biệt không? – Oh, chắc chắn rồi.
    – Và điều đó có thể diễn ra mọi nơi? – Bạn phát triển một bộ não và tâm trí để phù hợp với tình huống cụ thể đó.
    Và nếu tình huống cụ thể đó không hữu ích, bạn cần tìm ra những giải pháp mới.
    Và vì vậy, chấn thương và lạm dụng thực sự buộc bạn phải cố gắng tìm kiếm các giải pháp khác, nhưng nhiều trong số đó lại không thành công.
    – Chấn thương có phải là một câu chuyện trong não bạn không? – Không, chấn thương là một cảm nhận trong não bạn.
    – Một cảm nhận? Sự khác biệt là gì? – Vấn đề là một điều gì đó xảy ra và não và tâm trí của bạn tiếp nhận và sau đó thực hiện một sự thích nghi với sự kiện cụ thể đó.
    Điều đó phụ thuộc vào bạn bao nhiêu tuổi trong hoàn cảnh và nó rất khác nhau cho từng người.
    – Cho tôi một ví dụ về một cảm nhận. – Nếu bạn đánh tôi ngay bây giờ, tôi sẽ nói,
    “Người này điên mất và tôi có thể gọi cho mọi người và làm hỏng danh tiếng của bạn, v.v. Nếu tôi ba tuổi và bạn bắt đầu đánh tôi như một đứa trẻ,
    tôi không biết phải làm gì với điều đó.” Và tôi có thể nghĩ, “Tôi đã làm điều gì đó sai khiến người đó đánh tôi và tôi là một người tồi tệ, không có gì ngạc nhiên khi anh ta đánh tôi vì tôi là một sinh vật khủng khiếp.”
    Và đó là điều mà hầu hết mọi người mà tôi biết đã từng bị đánh khi còn nhỏ đều có hiểu biết nội tâm về điều đó.
    Không phải khi bạn tám tuổi hay 15 tuổi, mà khi bạn còn rất nhỏ, điều đó trở thành trải nghiệm của bạn.
    – Bởi vì bạn vẫn đang hình thành cảm nhận của mình về thế giới? – Vâng, vâng.
    Não của bạn tạo ra một bản đồ về thế giới theo những cách rất sâu sắc.
    Và vì vậy, những trải nghiệm của bạn hình thành một cách thức nội tâm về thế giới khiến bạn mong đợi một số điều nhất định vào những thời điểm nhất định.
    Vì vậy, nếu tôi bước vào một phòng và tôi thấy một người trông giống như chú cũ của tôi mà anh ấy phải chơi cùng,
    tôi bắt đầu tiến lại gần bạn vì bạn ở một cấp độ sâu sắc, có thể là của người chú rất tốt mà mọi người nói đến.
    Tôi không biết điều đó, nhưng não của tôi được lập trình để giải thích thế giới theo một cách nhất định.
    Vì vậy, một trong những trải nghiệm nghiên cứu sâu sắc nhất mà tôi có được là hoàn toàn tình cờ.
    Chúng tôi bắt đầu làm các bài kiểm tra warshark cho mọi người.
    – Điều đó là gì? – Các bài kiểm tra mực.
    Vì vậy, bạn cho mọi người xem một bức tranh mực không có hình dạng và chúng tôi đã cho họ xem.
    Và chúng tôi thấy rằng mọi người có cách giải thích hoàn toàn khác nhau về những gì họ thể hiện trong bài kiểm tra mực đó.
    Và điều đó thực sự đã khiến tôi nhận ra rằng tất cả chúng ta đều sống trong những thế giới khác nhau.
    Và giống như nhiều cựu chiến binh Việt Nam mà tôi thấy, họ nhìn thấy xác chết đầy máu hoặc những cơ thể bị tra tấn trong những chiếc xe đó.
    Những người chưa từng tham gia chiến đấu thì không nhìn thấy điều đó.
    Những người sống sót sau thảm họa thấy những âm đạo bị xé toạc và những cơ thể bị xé nát. Những người khác không thấy điều này.
    Vì vậy, một khi điều đó đã được cắm vào hệ thống cảm nhận của bạn, bạn tiếp tục giải thích thế giới theo cách mà bạn đã có câu trả lời trong quá khứ.
    Và một bài kiểm tra mực cho bất kỳ ai không biết thì về cơ bản đó chỉ là một mảnh giấy với mực ngẫu nhiên.
    Điều đó là hiển nhiên, nhưng nó đã được phân tích trên khoảng 100.000 người trong suốt nhiều năm.
    Vì vậy, có những mẫu nhất định mà bạn có thể phát hiện ra trong đó.
    Tôi chưa bao giờ thực hiện một bài kiểm tra mực. Tôi cảm thấy như mình nên thực hiện một.
    Bạn biết không, tôi đã học được nhiều từ bài kiểm tra mực của mình như tôi đã học từ hình ảnh não của mình, nhưng hình ảnh não thì được tôn trọng và tâm trí thì kiểu như đã biến mất.
    Nhưng ví dụ, trong nghiên cứu về chất kích thích của chúng tôi, tôi vẫn rất hy vọng sẽ làm các bài kiểm tra mực vì, như Michael Pollan nói, cách thay đổi tâm trí của bạn.
    Nhưng bạn biết đấy, đo lường cách mọi người thay đổi tâm trí của họ.
    Bạn nghĩ có bao nhiêu người? Ý tôi là, có lẽ đây là một câu hỏi vô lý, nhưng bạn nghĩ có bao nhiêu người?
    Tỷ lệ phần trăm người mà bạn nghĩ có chấn thương dưới một hình thức nào đó?
    Cách bạn định nghĩa nó?
    Bạn biết đấy, con số cho biết có một phần tư số người bị lạm dụng thể chất.
    Một trong năm người bị lạm dụng tình dục.
    Một trong tám đứa trẻ chứng kiến нас нас暴力 ở cha mẹ của chúng, v.v., v.v.
    Vì vậy, bạn biết đấy, nếu tôi ngồi trong một phòng, bạn biết không, đây không phải là một vấn đề nhị phân.
    Không phải là lý tưởng. Bạn không bị chấn thương, nhưng khi tôi nói chuyện với một nhóm các chuyên gia, điều mà tôi thường xuyên làm, tôi giả định rằng ít nhất một nửa số người trong phòng đều biết rõ chấn thương có nghĩa là gì.
    Và chấn thương đang làm gì cho não của tôi?
    Bạn nói rằng bạn đã thực hiện nhiều bài quét hình ảnh não.
    Nếu tôi bị chấn thương và bạn quét não tôi, có điều gì bạn có thể thấy không?
    Không nhất thiết. Tôi có thể thấy não bạn có thể khác với não của những người khác.
    Tôi có thể lấy một nhóm người cụ thể.
    Bạn có thể tính trung bình và bạn có thể nói, ôi, có một chút kích hoạt nhiều hơn của phần xám periaxial, một chút ít insulin trắng.
    Vì vậy, bạn thấy những mẫu kết nối nhất định trong não.
    Nhưng ở một mức độ nào đó, bạn biết đấy, tôi nghĩ chúng ta học được nhiều điều về não.
    Nhưng chúng ta không biết nhiều về não.
    Và tôi nghĩ mọi người có xu hướng phóng đại về mức độ mà hình ảnh não có thể dạy chúng ta.
    Bạn biết đấy, tôi thích kính thiên văn Hubble hay kính thiên văn web.
    Bạn biết đấy, bộ não của chúng ta giống như một vũ trụ và công nghệ của chúng ta rất chưa đầy đủ để thực sự biết về tất cả những kết nối đáng kinh ngạc và phức tạp trong não.
    Nhưng chúng ta đã học được một số điều trong 20 năm qua.
    Vậy chấn thương ảnh hưởng đến não như thế nào?
    Nó ảnh hưởng đến não mà bạn có xu hướng thực hiện.
    Có một phần trong não bạn mà tôi gọi là Trung tâm Gián Đức trong não, vùng periaxial đến xám sẽ được kích hoạt. Nó nằm dưới amygdala. Ai cũng biết đến từ “amygdala” hiện nay. Đây là phần của não cho bạn biết rằng bạn đang trong tình trạng nguy hiểm. Nhưng bạn đã bị chấn thương, có khả năng rằng phần nhỏ này trong não bạn, ở sâu trong thân não, đang hoạt động liên tục. Bạn luôn cảm thấy như: “Tôi đang trong nguy hiểm. Tôi đang trong nguy hiểm. Tôi đang trong nguy hiểm.” Và đó là nơi mà những cảm giác cơ bản bắt đầu. Bạn không biết mối đe dọa là gì, nhưng bạn chỉ cảm thấy rằng bạn nên sợ hãi.
    Sau đó có một số phần khác trong não của bạn, chẳng hạn như insula, kết nối với cảm giác thể chất và sự nhận biết cơ thể của bạn. Và với nhiều người, nó sẽ bị ngắt kết nối vì chấn thương, trải nghiệm chấn thương là một trải nghiệm hình ảnh của nỗi đau lòng và nỗi lo sợ. Nếu bạn có một quy luật nào đó, bạn có thể học cách ngắt kết nối phần đó trong não của mình để bạn không cảm nhận cơ thể mình nhiều như trước nữa. Ý tôi là, bạn không cảm nhận cơ thể mình nhiều. Bạn cũng không cảm thấy thật sự sống động, nhưng bạn không cảm thấy sợ hãi suốt thời gian. Nhưng có khả năng rằng bạn sẽ muốn sử dụng một số loại thuốc để khiến bản thân cảm thấy sống động đôi lúc. Những thứ như vậy.
    Vậy, phần của não mà bạn nói nằm xung quanh amygdala? Dưới amygdala. Những người bị chấn thương, họ có một loại rối loạn nào đó trong đó thường là gì? Rối loạn là nó cứ hoạt động liên tục. Cứ hoạt động liên tục. Và cảm giác đó sẽ như thế nào? Và sau đó là amygdala, vì vậy có một cảm giác thường trực về sự lo lắng vô hình. Đó có phải là lo âu không? Lo âu đã là một chức năng tinh thần quá cao. Nó đơn giản hơn. Nó giống như chú chó của bạn đang run rẩy. Chó của tôi không phải là chó, nhưng nó đã từng như vậy. Và hai năm sau, chó vẫn đi vòng quanh nhà tôi. Bạn đã nhận nuôi một con chó và nó vẫn run rẩy trong nhà bạn à? Vâng, đúng vậy, nhưng vẫn chưa bao giờ thực sự thoải mái. Và đó là số lần bạn gặp nhau. Không bao giờ thực sự thoải mái.
    Vậy khi ai đó nói rằng họ bị kích thích? Giờ thì kích thích ở cấp độ cao hơn. Được rồi. Vậy mức độ tiếp theo thực sự là kích thích mà một phần được trung gian bởi amygdala. Nếu bạn là amygdala, nếu bạn là một cảm biến khói, thì nó có xu hướng trở nên nhạy cảm quá mức đến mức những điều nhỏ nhặt bị phóng đại lên và một điều nhỏ mà bạn có thể nói với tôi, tôi lại xem như là điều xúc phạm nhất trên thế giới. Vì vậy bạn liên tục bị kích thích bởi những điều và điều đó khiến bạn cảm thấy như bạn đang làm những điều tồi tệ với tôi. Và không phải tôi nhạy cảm quá đâu, và khi bạn có một ngày tồi tệ, đó là vấn đề của bạn chứ không phải vấn đề của tôi. Không, khi bạn có một ngày tồi tệ, tôi cảm thấy bạn có một ngày tồi tệ và chúng tôi bắt đầu gặp rắc rối cùng nhau.
    Tôi có một bức tranh ở đây về não trông như thế nào khi cảm biến khói trong não hoạt động. Đó có phải là những gì nó trông như vậy trong não không? Tôi chỉ muốn nói rằng người đặc biệt này và không ai thì giống hệt người khác. Bạn có thể giải thích điều này cho tôi không? Không cơ bản, nhưng điều bạn thấy ở đây là đây là một người đang sống lại một vụ tai nạn xe hơi khủng khiếp. Anh ta đã tham gia vào điều này và những gì bạn thấy ở đây là phần sau bên phải của não, giao điểm thái dương đỉnh bên phải của não đang hoạt động và đó là phần cảm xúc của não bạn. Vì vậy, bạn cảm thấy: “Ôi chúa ơi, ôi chúa ơi, tôi thấy sợ hãi quá.” Nhưng không có sự nhận thức. Cơ bản thì bên trái của não sẽ ngừng hoạt động. Khi bạn ở trong trạng thái chấn thương, bạn không phải là một người có lý trí. Bạn thực sự trở nên hơi ngu ngốc. Tất cả chúng ta khi thực sự tức giận, buồn bã và không nói được nhiều, nhưng chúng ta có rất nhiều cảm xúc.
    Và phần vị tôi cho thấy là khi anh ta giả trang như đang sống lại chấn thương của mình, hai phần này của não sẽ ngừng hoạt động. Đây là vỏ não trước trán lưng bên. Đó là phần của não giữ nhịp cho não bạn. Vì vậy, nếu có điều gì không dễ chịu xảy ra giữa chúng ta, giả dụ như tôi sẽ nói, ôi, chưa đến nửa giờ và tôi sẽ ổn thôi. Vì vậy, để tôi từ từ giải quyết điều này. Nhưng khi bạn bị chấn thương, người giữ nhịp sẽ biến mất và đây chính là tất cả những gì có. Bạn mất cảm giác về góc nhìn và đó chính là điều xảy ra khi bạn đang ở trong chấn thương của mình. Bạn không biết sự khác biệt giữa quá khứ và hiện tại vì người giữ nhịp trong não bạn đã ngừng hoạt động, và bất cứ điều gì bạn cảm thấy là thực tế, không phải cảm giác như một ký ức.
    Vì vậy, những người không thể thấy điều đó trong hình ảnh chụp não, điều tôi thực sự thấy là bên phải cực kỳ được kích hoạt. Bên trái thì trông như đã tắt. Và sau đó là hai khoảng trống, những khoảng trống trống rỗng không được kích hoạt gọi là vỏ não trước trán lưng bên. Vỏ não trước trán lưng bên. Đó là phần của hệ thống trong não mà cho bạn cảm giác về thời gian. Và miễn là bạn có cảm giác, đó giống như những đứa trẻ nhỏ cũng không có cảm giác về thời gian. Bất cứ điều gì xảy ra, xảy ra hoàn toàn và bạn thấy một đứa trẻ lớn lên từ từ và chúng có được cảm giác về góc nhìn. Nó xảy ra bây giờ, nhưng ngày mai sẽ khác. Được rồi.
    Vậy đó là khi, rõ ràng là khi bạn có lo âu, đúng không, khi bạn bắt đầu nghĩ về tương lai. Nó liên quan đến việc có được góc nhìn rằng điều này đang xảy ra ngay bây giờ, ngay bây giờ tôi thực sự sợ hãi, nhưng ngay khi tôi về nhà, ngay khi tôi gọi cho bạn bè, tôi sẽ cảm thấy tốt hơn. Vậy bạn cần có khả năng cho phép góc nhìn, và góc nhìn sẽ ngừng hoạt động khi bạn đang trong chấn thương và bạn trở thành một người traumatized. Vì vậy, người này, hình chụp não mà tôi có ở đây, người này đã bị tai nạn xe hơi và não kích thích mà tôi đang nhìn ở đây là anh ta đã được đặt vào một máy quét M F M R I và anh ta đã được kích thích có chủ ý để xem điều gì sẽ xảy ra trong não của mình. Chính xác. Vậy anh ta đã được cho xem một vụ tai nạn xe hơi hay cái gì đó. Không, không. Chúng tôi đã thật sự dùng xe của anh ta. Ôi, bạn đã cho anh ta xem một bức tranh về những gì mà anh ta đã thấy? Anh ta đã nghe thấy gì? Anh ta đã ngửi thấy gì? Anh ta đã nghĩ gì? Những chi tiết cụ thể về cảm giác. Được rồi.
    Vì vậy, bạn có một cảm giác của người khác, những chi tiết cảm giác của bạn và bên phải của não ông ấy được kích thích.
    Đúng vậy.
    Bên phải của não trở nên rất hoạt động, nhưng cái không hoạt động là bộ phận giữ thời gian của não ông ấy.
    Vì vậy, ông ấy không thể nằm đó và nói, Ồ, tôi đang nhớ lại những gì đã xảy ra với tôi ngày hôm qua.
    Ông ấy đang sống lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
    Ngay lập tức.
    Bạn cảm thấy như nó đang diễn ra ngay bây giờ.
    Và đó là bản chất của chấn thương.
    Chấn thương không phải là một kỷ niệm.
    Nó là sự sống lại.
    Bạn có sống lại một cách ý thức không?
    Hay là vô thức của bạn?
    Chúng ta cảm thấy nó đang diễn ra ngay bây giờ.
    Với tất cả các hình thức chấn thương, nhưng không, nó đang diễn ra ngay bây giờ, mà cảm giác của tôi đang diễn ra ngay bây giờ.
    Và cơ thể tôi, bạn không biết rằng những cảm giác thực sự thuộc về thời gian mà bố bạn đã đánh bạn.
    Bây giờ tôi cảm thấy như vậy vì tôi không đồng ý với bạn.
    Vì vậy, tôi đã bị kích hoạt trong quá khứ và tôi đã cảm thấy phản ứng chiến đấu hoặc bay tức thì vì có điều gì đó đã xảy ra hoặc bất cứ điều gì và điều đó là ngay lập tức.
    Vì vậy, mặc dù tôi không cảm thấy như tôi đang trở lại đó, nhưng cơ thể tôi cảm thấy như nó đang ở ngay đó.
    Và vì vậy mọi người cảm thấy bối rối về điều đó và nói, Ồ, bạn đã sống lại quá khứ.
    Không, thực sự, bạn không nhận thức rằng bạn đã sống lại quá khứ vì quá khứ là hiện tại.
    Vì vậy, bạn không nghĩ, Ồ, điều này làm tôi nhớ về thời điểm mà bố tôi đã đánh tôi khi tôi bốn tuổi.
    Không, cảm giác như bạn đang đánh tôi ngay bây giờ.
    Và liệu có cách nào cho quý ông đặc biệt này đã trải qua vụ tai nạn xe hơi đó có thể ngừng kích hoạt này không?
    Có, ông ấy đã làm khá tốt.
    Ông ấy đã làm khá tốt.
    Ông ấy đã thực hiện EMDR thực sự.
    Tôi đã chuyển sang desensitization.
    Và kết quả của ông ấy là gì?
    Ông ấy là một người ổn, ông ấy hoạt động bình thường, ông ấy ổn, ông ấy không còn là người bị chấn thương nữa.
    Cải thiện mạnh mẽ nhất mà bạn đã thấy trong thực hành lâm sàng của mình là gì?
    Ôi, thực sự, mọi người thực sự sống động, mọi người chỉ nói rằng nó đã qua.
    Cho tôi ví dụ tốt nhất.
    Ví dụ tốt là băng video mà tôi đã cho mọi người xem ngày hôm qua về một người phụ nữ, lại là một vụ tai nạn xe hơi khủng khiếp, đông cứng, bực bội, hoảng loạn.
    Và sau ba buổi trị liệu, chúng tôi đã nói về điều đó, ông ấy nói, Vâng, điều tồi tệ này đã xảy ra với tôi.
    Tôi đã trong một vụ tai nạn xe hơi và tôi đã bị đụng mạnh và đầu tôi bị sưng và ồ, thật tồi tệ vào thời điểm đó.
    Nhưng bây giờ tôi có một cháu gái và tôi lái xe đến chỗ cháu gái và tôi ổn.
    Mất bao nhiêu buổi trị liệu?
    Ba buổi, vâng.
    Và chúng tôi đã thấy điều đó trong liệu pháp psychedelic liên tục.
    Bạn đã làm gì trong ba buổi đó?
    Chỉ cần lắc ngón tay của bạn trước mắt mọi người.
    Nhưng đối với tôi, EMDR thực sự là cánh cửa để… xin lỗi, tôi đã viết ba cuốn sách về PTSD.
    Tôi thực sự đã viết cuốn sách đầu tiên trong đó từ PTSD xuất hiện vào năm ’84 hoặc cái gì đó.
    Nhưng họ không biết cách điều trị nó.
    Vì vậy, tôi là một chuyên gia nổi tiếng thế giới, nhưng tôi không biết làm thế nào để điều trị nó vì mọi người cứ sống lại chấn thương đó và họ không biết làm thế nào để ngừng điều đó.
    Và ai đó bắt đầu kể cho tôi về EMDR và tôi không tin một từ nào về điều đó và họ nói, Bạn di chuyển ngón tay của bạn trước mắt mọi người và bạn di chuyển mắt từ bên này sang bên kia khi bạn sống lại chấn thương.
    Và tôi nghĩ, Thật điên rồ, bất kỳ ai nghe điều đó cũng thấy thật điên rồ.
    Và rồi mọi người bắt đầu thực hiện nó và họ cho tôi thấy cách nó hoạt động.
    Và tôi cảm thấy, Wow, và thực sự, một vài mẫu người mà chúng tôi đã nghiên cứu thực sự sau vài buổi EMDR đã nói, Vâng, điều đó thực sự tệ.
    Nhưng nó đã qua.
    Nó thuộc về quá khứ.
    Nó không xảy ra ngay bây giờ.
    Bạn đang nói với tôi rằng việc lắc ngón tay của bạn trước mắt mọi người có thể giúp chữa lành chấn thương của họ?
    Vâng, sau đó, tất nhiên, chúng tôi phải làm một chút nghiên cứu mất 15 năm để có đủ kinh phí để làm điều đó, để xem điều gì xảy ra khi bạn di chuyển mắt của bạn qua lại.
    Và sau đó chúng tôi phát hiện ra rằng nếu bạn di chuyển mắt của bạn qua lại, khi bạn nhớ lại những trải nghiệm chấn thương, bạn kích hoạt một số con đường giữa khớp thái dương và đỉnh, điều này kết nối với cảm giác về bản thân và bên trong cơ thể bạn.
    Vì vậy, não của bạn có thể nói, Ồ, vâng, đây là những gì đã xảy ra với tôi, nhưng nó đã xảy ra với tôi trong quá khứ.
    Vì vậy, đây là những con đường giúp não của bạn có thể phân biệt điều đó.
    Và trong nghiên cứu mà đã được thực hiện về điều này, thì kết quả, kết luận về hiệu quả của nó là gì?
    Ôi, trong nghiên cứu của chúng tôi, 78% những người có chấn thương khởi phát ở người lớn, như bị tấn công hoặc hiếp dâm bởi một người lạ, 78% trong số họ đã được chữa khỏi hoàn toàn.
    Nhưng đó không phải là phần lớn những người mà chúng tôi thấy, vì hầu hết những người mà chúng tôi thấy có chấn thương thời thơ ấu sớm, mà phức tạp hơn nhiều.
    Chấn thương thời thơ ấu sớm có phần cứng đầu hơn và kháng cự với điều trị này.
    Vâng, bởi vì những trải nghiệm thời thơ ấu của bạn tạo ra bạn là ai.
    Vì vậy, nếu bạn vào một trường đại học danh tiếng khi bạn 18 tuổi, bạn sẽ trở nên gắn bó với trường đó, nhưng nó không thay đổi bạn thành một con người mới một cách kỳ diệu.
    Nó trở thành một phần trong danh tính của bạn.
    Nhưng nếu bạn lớn lên trong một gia đình nhất định vào đầu đời của bạn, bạn thực sự trở thành như vậy.
    Dấu ấn rất sâu sắc từ sớm.
    Vâng.
    Vì vậy, nó được gọi là điều trị desensitization và tái xử lý bằng chuyển động mắt.
    Vâng.
    Tôi vừa tìm kiếm một số thống kê về điều đó.
    Nó nói rằng nó đã được nghiên cứu rộng rãi với bằng chứng hỗ trợ hiệu quả của nó trong nhiều điều kiện.
    Với PTSD, một phân tích tổng hợp năm 2040 của 26 thử nghiệm có kiểm soát ngẫu nhiên cho thấy EMDR giảm đáng kể triệu chứng PTSD với kích thước hiệu ứng lớn, đối với trầm cảm, một đánh giá hệ thống và phân tích tổng hợp năm 2024 bao gồm 25 nghiên cứu và hơn một ngàn tham gia cho thấy đã làm giảm triệu chứng trầm cảm.
    Cùng một phân tích tổng hợp vào năm 2014 ghi nhận rằng EMDR dẫn đến sự giảm đáng kể triệu chứng lo âu ở những bệnh nhân PTSD với hiệu ứng lớn.
    Cuối cùng, một đánh giá toàn diện và phân tích tổng hợp dữ liệu tham gia cá nhân năm 2024 đã kết luận rằng EMDR có hiệu quả tương đương với các liệu pháp tâm lý khác cho PTSD, đạt được tỷ lệ giảm triệu chứng và tình trạng thuyên giảm tương đương.
    Vậy bạn có thể cho tôi biết nó hoạt động như thế nào không?
    Bạn có thể thực hiện trên tôi không?
    Tôi có thể.
    Tôi có thể di chuyển ghế của mình không?
    Tất nhiên bạn có thể.
    Bạn sẽ đến gần hơn.
    Vậy bạn có thể nhớ lại một trải nghiệm không dễ chịu mà bạn đã trải qua không lâu trước đây không?
    Có.
    Và bạn có thể nhớ điều bạn thấy lúc đó không?
    Có.
    Bạn có nhớ giọng nói lúc đó nghe như thế nào không, hoặc bất kỳ âm thanh nào khác không?
    Có âm thanh nào hiện lên trong đầu bạn không?
    Có.
    Bạn có nhớ cơ thể của bạn cảm thấy như thế nào vào lúc đó không?
    Có.
    Bạn có thể nhớ bạn đã nghĩ gì hoặc nghĩ lại điều bạn đã nghĩ không?
    Có.
    Được rồi.
    Vậy cảm giác của bạn lúc này khi hồi tưởng lại nó rõ nét như thế nào?
    Như 6, 7 trên 10.
    Được rồi.
    Vậy hãy giữ ở đó.
    Bây giờ hãy theo dõi ngón tay của tôi bằng mắt bạn.
    Vậy hãy nhìn vào tôi ngay bây giờ.
    Hít một hơi thật sâu.
    Vậy điều gì xuất hiện trong tâm trí bạn lúc này khi chúng ta đang làm điều này?
    Tôi cảm thấy bình tĩnh.
    Có.
    Tôi chỉ biết rằng tôi cảm thấy bình tĩnh.
    Được rồi.
    Vậy khi bạn quay lại với những gì bạn vừa cảm thấy, hiện tại nó như thế nào?
    Khó mà nhớ chính xác tại sao tôi bị làm phiền.
    Đó là cách mô tả tốt nhất.
    Đó là điều kỳ lạ.
    Tại sao lại như vậy?
    Tại sao?
    Không, thấy không, đó là điều tuyệt vời về công việc của anh ấy.
    Chúng ta không biết mạng lưới và chúng ta không biết nơi nào mà dấu ấn cảm xúc đã biến mất, nhưng nó có đó.
    Và dĩ nhiên, nếu bạn mang lên một điều gì đó tồi tệ hơn nhiều so với những gì bạn đã trải qua, thì sẽ mất nhiều thời gian hơn và rất nhiều điều khác sẽ xuất hiện.
    Nhưng có vẻ như EMDR tạo ra những quá trình liên kết mới trong não.
    Vậy hãy nói rằng đối với một số người, EMDR đối với tôi là một điều gì đó rất, rất tồi tệ đã xảy ra với tôi và tôi đã bắt đầu rất buồn bã.
    Và sau đó trong quá trình EMDR, tôi không biết điều đó đã xảy ra với bạn như thế nào.
    Tôi đã có hình ảnh ngồi ở bàn ăn của mình khi còn là một đứa trẻ và tôi đã có hình ảnh chơi ở sân chơi trong trường tiểu học.
    Không xuất hiện trong tâm trí tôi.
    Và sau đó chúng tôi dừng lại và điều đó thật tệ.
    Đến lúc tiếp tục.
    Một phần quan trọng của điều này, bạn đã không cho tôi biết những gì bạn đã trải qua.
    Bởi vì tôi nghi ngờ về ngôn ngữ.
    Bởi vì ngôn ngữ luôn là một quá trình tương tác.
    Và nếu tôi hỏi bạn nói cho tôi biết điều gì đã xảy ra, bạn sẽ tự lọc mình bởi vì một số điều có thể khiến bạn xấu hổ hoặc bạn không muốn tôi biết về nó.
    Và vì vậy chúng tôi vượt qua toàn bộ quá trình ngữ nghĩa bằng lời nói của bạn về nó và chúng tôi tổ chức lại một số cách cơ bản mà não của bạn đang cảm nhận về điều này.
    Vậy bạn đã thấy một chút điều này theo cách của riêng tôi.
    Đối với tôi, khi tôi lần đầu tiên thấy điều này, tôi đã rất ấn tượng với nó và nghĩ rằng tôi cần phải nghiên cứu điều này.
    Vì vậy khi họ viết các nghiên cứu, nghiên cứu chính được thực hiện bởi tôi và tôi đã tài trợ cho nó.
    Nhưng tôi cũng đã là người cuối cùng mà ai đó có thể tài trợ cho EMDR.
    Thở.
    Vai trò của thở đã trở thành một chủ đề rất lớn như thế nào?
    Đối tác của tôi điều hành một doanh nghiệp có tên là Barney Breathwork, hashtag quảng cáo.
    Và cô ấy đưa phụ nữ đi.
    Cô ấy tổ chức những kỳ nghỉ thở này khắp nơi trên thế giới, có một studio, v.v.
    Bạn nghĩ gì về thở như một cách để thực sự giao tiếp?
    Nó hoàn toàn hợp lý.
    Vì một điều nó đã được sử dụng từ thời xa xưa trong một số nền văn hóa.
    Mọi người luôn khám phá ra nó.
    Ở Ấn Độ mọi người biết đến điều đó.
    Không ở châu Âu.
    Chả ai biết về thở.
    Vậy đây là những điều phụ thuộc vào văn hóa.
    Tôi nghĩ rằng những người gần nhất có thể biết đến điều đó.
    Tôi không biết.
    Hãy ra ngoài và xem xem mọi người có biết không.
    Và vì vậy mọi người rất tuân thủ để được thầy cô và bạn bè chấp thuận.
    Mọi người làm điều gì đó đổi mới.
    Họ có khuynh hướng rất nhanh chóng như, “Ôi, họ thật kỳ cục.
    Họ điên.”
    Tôi thực sự đã thấy rõ về bodywork.
    Tôi chưa làm thở, nhưng tôi nghe về nó từ mọi người và vì vậy nó hoàn toàn hợp lý đối với tôi.
    Và khi chúng ta làm điều gì đó mới, như tôi là người đầu tiên nghiên cứu yoga cho PTSD, và mọi người nói, “Đưa mông của bạn lên và vặn cột sống của bạn và giữ trong tâm trí để trị liệu.”
    Tôi đã nói, “Vậy hãy tìm hiểu.”
    Và vì vậy chúng tôi đã thực hiện nghiên cứu và hóa ra yoga rất hiệu quả trong việc điều trị PTSD.
    Nhưng phản ứng áp đảo của các đồng nghiệp học thuật của tôi là, “Ôi, phải rồi, anh ấy lại bắt đầu rồi.
    Anh ấy đã đi quá xa.”
    Và bây giờ yoga cũng được chấp nhận khá tốt, phải không?
    Vậy bạn có thể sử dụng yoga để điều trị chấn thương không?
    Bạn có thể.
    Không, bạn không điều trị chấn thương.
    Bạn tập yoga để điều trị mối quan hệ của bạn với cơ thể.
    Đó không phải là cùng một điều, nhưng chấn thương thực sự làm biến dạng mối quan hệ của bạn với cơ thể.
    Và điều mà nghiên cứu của chúng tôi cũng chỉ ra là khi bạn bắt đầu tập yoga, một số khu vực não thường bị giảm đi bởi chấn thương sẽ sống dậy.
    Bạn đã tìm thấy điều gì trong những nghiên cứu đó?
    Tôi có một ảnh chụp màn hình cụ thể ở đây.
    Vâng, đó là một nghiên cứu thực sự.
    Vậy hãy giải thích ở đây điều gì đang xảy ra.
    Đây là một nghiên cứu nhỏ, nhưng điều bạn thấy ở đây là sau khi tập yoga, insula của bạn được kích hoạt nhiều hơn.
    Insula của bạn là nơi trong não giúp bạn biết cơ thể bạn cảm thấy thế nào.
    Như khi trời mưa và bạn không có áo mưa, bạn sẽ nghĩ, “Tôi nên lấy một cái ô.”
    Vì vậy bạn cần biết cơ thể bạn trải nghiệm và cần điều gì, và chúng đều biến mất.
    Và cái chiều của trải nghiệm bản thân đó thường bị thiệt hại rất nhiều bởi chấn thương.
    Lý do cho điều đó là đây là một điều thích ứng bởi vì chấn thương thường được trải nghiệm lại trong những hình ảnh trực quan.
    Như Darwin đã nói, “Trái tim tan nát và dạ dày quặn thắt là những cảm giác trực quan.”
    Và nếu bạn liên tục bị tan vỡ trái tim và dạ dày quặn thắt, bạn cố gắng đè nén nó.
    Và vì vậy bạn mất liên lạc với cơ thể của mình như một cách phòng thủ để cảm thấy bị choáng ngợp bởi những cảm giác vật lý này.
    Vậy tôi muốn chắc chắn rằng tôi hiểu điều này.
    Phần insular của não là phần liên kết những gì chúng ta làm với những gì chúng ta cảm thấy.
    Cảm giác visceral của chúng ta, đúng không?
    Những gì đang xảy ra trong cơ thể chúng ta.
    Được rồi.
    Vậy nó liên kết cảm giác trong cơ thể chúng ta với những gì chúng ta biết về bản thân, đúng không?
    Những câu chuyện chúng ta có trong đầu về bản thân.
    Dưới đây là bản dịch tiếng Việt của đoạn văn bạn cung cấp:
    Vậy đó là những gì mà phần insular trong não làm, và chấn thương khiến quá trình đó bị gián đoạn, điều này gây ra loại rối loạn nào đó trong cuộc sống hàng ngày. Bởi vì bạn là người nghệ thuật, bạn cảm thấy tê liệt hoặc không có kết nối, hoặc cảm thấy sống động, bạn không cảm thấy kết nối, bạn không thể cảm nhận niềm vui. Hoặc bạn cảm thấy quá nhạy cảm. Và bạn cảm thấy quá nhạy cảm. Bởi vì bạn nói về hai phản ứng là sự mất kết nối và nhạy cảm quá mức. Phải, luôn có hai điều trái ngược mà đồng tồn tại. Nhớ quá nhiều và nhớ quá ít. Cảm nhận quá nhiều và cảm nhận quá ít. Không có sự trung dung hạnh phúc nào. Bạn di chuyển từ cực này sang cực khác. Bạn vừa bị kích thích vừa không nghi ngờ cùng một lúc. Và tôi cá là bạn biết cảm giác như thế nào vì tất cả chúng ta đều đã trải qua cảm giác ấy, khi chúng ta cảm thấy bị kích thích và cùng lúc đó hoàn toàn không cảm nhận gì cả. Và gần như không có tâm trí ở đó, và tôi nghĩ đó là một trải nghiệm con người rất hiếm hoi. Phần insular đang đóng một vai trò trong điều đó, phần insular. Phần insular đóng một vai trò lớn trong việc đó và nhiều cấu trúc não khác. Vì vậy, nếu tôi bắt đầu tập yoga, thì điều đó sẽ ảnh hưởng như thế nào đến sự tách rời nhạy cảm quá mức đó? Yoga giúp bạn có khả năng kết nối lại các giác quan của mình theo cách nào đó, để cảm nhận những gì bạn cảm thấy, để làm cho những gì bạn cảm thấy trở nên an toàn. Khi chúng ta đến phòng tập yoga với một giáo viên có giọng nói dễ chịu thực sự giúp bạn không hít thở sâu, duỗi tay ra, cảm nhận tư thế chiến binh ba, và sau đó bạn bắt đầu cảm nhận nó. Đối với nhiều người, việc tập yoga thực ra có thể gây kích thích, thật đáng sợ theo một cách nào đó. Đối với những người bị chấn thương, chúng ta thấy điều này mọi lúc, là có điều gì đó bị kích hoạt và bạn bắt đầu cảm thấy khó chịu chỉ với việc thực hiện một tư thế đơn giản như chó cúi xuống, hoặc chắc chắn là tư thế yoga mà tất cả các nạn nhân lạm dụng đều gặp khó khăn lớn chính là tư thế em bé hạnh phúc. Tư thế em bé hạnh phúc là khi bạn đưa chân lên không, bạn nằm ngửa, giữ ngón chân và duỗi chân rộng ra để xương chậu của bạn lên không trung. Đối với hầu hết chúng ta, đó là một phần rất dễ chịu, nó khiến bạn thư giãn. Nếu bạn là một người sống sót sau lạm dụng tình dục, điều đó sẽ kích hoạt rất nhiều thứ. Thật vậy? Vâng. Và bạn phải rất cẩn thận khi thực hiện điều này. Bởi vì nó… Nó kích hoạt. Và bởi vì những tư thế này có thể kích hoạt, bạn có thể giữ cơ thể của mình trong một tư thế đông cứng để không kích hoạt những cảm giác về sự lạm dụng tình dục. Tôi vừa nghĩ đến khi bạn nói về một người bạn của tôi, người có xu hướng đi qua cuộc sống với một hình dạng bị nhàu nát và họ có lòng tự trọng thấp, họ khá thiếu tự tin. Tôi không biết họ có bị chấn thương theo cách nào không, không thể đánh giá được điều đó, nhưng họ đã bắt đầu tập yoga và điều đó thực sự đã giúp sức khỏe tâm thần của họ theo một cách sâu sắc. Và tôi chỉ đang tự hỏi bạn nghĩ rằng liên kết giữa ai đó, tôi chỉ mới kể cho bạn bề ngoài, là như bị nhàu nát qua cuộc sống của họ, nhưng sau đó họ lại… Ồ, tuyệt đối. Tôi đã nói với bạn rằng tôi là một đứa trẻ yếu ớt. Tôi đã rất yếu ớt cho đến khi tôi bị hen suyễn, tôi 13 tuổi, và tôi nghĩ điều hữu ích nhất mà tôi từng làm là rolfing. Rolfing là một hình thức massage rất mạnh mẽ nơi họ tách cơ bắp của bạn khỏi lớp fascia và tôi đã sống trong một cơ thể mới. Tôi không còn sống trong cơ thể đông cứng của đứa trẻ nhỏ đó, người suýt chết. Điều đó có tác động sâu sắc đến tôi cũng như bất kỳ điều gì tôi từng làm. Tại sao và như thế nào? Bởi vì bạn bị mắc kẹt trong những thói quen. Theo một cách nào đó, chấn thương trở thành một thói quen. Thói quen của tôi là khi tôi thấy một người gọi điện trong phòng, tôi cảm thấy sợ hãi, một tình huống giả thuyết. Và vì vậy bạn có những phản ứng thói quen và một phần trong những gì tôi có thể làm khi trị liệu là nhận ra những phản ứng thói quen của bạn và trở nên tò mò về điều đó. Khi mỗi người đến trong phòng, tôi đông cứng lại và tôi nghe như một kẻ ngốc và nhà trị liệu của bạn nói: “Vậy điều gì xảy ra với cơ thể bạn và bạn đã cảm thấy như thế này trong bao lâu rồi?” Bạn cảm thấy như vậy khi bạn sáu, ba hoặc tám tuổi và sau đó vào một lúc nào đó mọi người có một câu chuyện có thể bắt đầu giải thích điều đó và câu chuyện đó có thể nói: “Ôi, tôi đã bị bắt nạt bởi ai đó.” Và cảm giác đó quay trở lại khi tôi gặp ai đó làm tôi nhớ đến kẻ bắt nạt của mình. Và sau đó bạn hỏi: “Bạn đã bao giờ thử luyện võ chưa?” Có vẻ như chúng tôi thích bạn thực sự học cách sử dụng cơ thể của mình để chống lại ai đó. Và đó, ví dụ như, là một phương pháp điều trị mà tôi chưa bao giờ học. Nhưng tôi rất ngạc nhiên khi thấy có bao nhiêu đồng nghiệp thân thiết của tôi, những người rất quan tâm đến chấn thương, nói với tôi rằng vào một lúc nào đó, “Ôi, và bây giờ tôi phải đến lớp võ thuật của mình.” Và không ai coi đó là một cách hợp pháp để giải quyết những gì họ đang gặp phải nhưng tôi nghĩ mọi người đang tham gia vào võ thuật của họ vì họ có những ký ức về việc bị nạn. Và nó cho họ trải nghiệm trực quan rằng cơ thể tôi có thể tự vệ, cơ thể tôi, tôi có thể sử dụng cơ thể mình để chăm sóc bản thân. Và đó không phải là một quá trình trí tuệ, mà là một trải nghiệm trực quan. Mọi người thường mô tả việc gặp ai đó và cơ thể họ cảm thấy không ổn. Họ nói: “Tôi đã gặp người này và cơ thể tôi cảm thấy, tôi chỉ cảm thấy một điều gì đó trong cơ thể tôi mà họ không thể diễn đạt một cách có ý thức nhưng họ chỉ cảm thấy trong cơ thể. Người này có gì đó khác khác.” Bạn nghĩ họ đang mô tả điều gì ở đây? Tôi nghĩ họ đang mô tả hai điều. Chúng ta tiếp nhận năng lượng của nhau. Có một điều gọi là hệ thống nơ-ron phản chiếu, điều này chưa nhận được nhiều sự chú ý trong vài năm qua. Nhưng tôi nghĩ đó là một phát minh rất quan trọng rằng tôi tiếp nhận năng lượng của bạn. Và nếu, ví dụ, bạn đang trầm cảm nhưng bạn có công việc để làm, để nói chuyện với tôi hôm nay, thì rất có thể, ở một mức độ nào đó, tôi sẽ tiếp nhận được sự trầm cảm của bạn và điều đó sẽ ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện của chúng ta. Tôi không nói rằng tôi làm, đó là điều giả thuyết. Nhưng chúng ta tiếp nhận năng lượng của nhau và vì vậy chúng ta có thể là ai đó rất tức giận. Nhưng người đó đang cố gắng hành xử tốt và trở nên rất bình tĩnh. Nhưng bạn có thể tiếp nhận được cơn giận đó. Và đó thực sự là những điều rất phức tạp trong tâm lý học trị liệu.
    Liệu tôi có đang tiếp nhận năng lượng của bạn hay là năng lượng của chính tôi? Nếu tôi cảm thấy không thoải mái khi ở bên bạn, liệu đó có phải vì bạn đang kích thích một điều gì đó trong tôi về quá khứ của tôi hay là tôi đang cảm nhận một điều gì đó về bạn? Đó chính là sự phức tạp trong các mối quan hệ của chúng ta. Từ góc độ tiến hóa, khi bạn đang nói, tôi đã suy nghĩ, điều này đến từ đâu, khả năng tiềm thức để cảm nhận một người nào đó rồi hình thành một kiểu mẫu về việc, “ồ, kiểu người này đã làm tổn thương tôi trong quá khứ” và 20 năm sau, tôi gặp một người trên đường phố và ngay lập tức cảm thấy giống như vậy. Điều đó chỉ là một vấn đề sinh tồn thôi sao? Tôi nghĩ điều đó có lý. Bởi vì chúng ta là loài linh trưởng, điều này đã xuất hiện trong cuộc phỏng vấn của bạn với Trevor, mức độ sâu sắc mà chúng ta là những sinh vật liên kết với nhau, thực tế là chúng ta không tồn tại như những cá thể độc lập. Vì vậy, chúng ta được định sẵn để sống, để ở bên những người khác. Và điều gì đó an toàn với những người khác trở thành một vấn đề sống còn quan trọng đối với sự sống sót của chúng ta. Lý do mà con người sống sót không phải nhờ vào tài năng cá nhân mà là vì chúng ta có thể kết hợp lại với nhau và xây dựng các tòa nhà, máy bay và đủ loại thứ khác. Tất cả đều là những điều chung. Nó không phải là điều trung tâm trong khoa học của chúng ta ngày nay, nhưng nếu bạn hiểu về con người, chúng ta là một tập thể những sinh vật cùng nhau tạo ra điều gì đó. Và vì vậy, việc biết cách làm điều đó và điều chỉnh cho nhau là cốt lõi của những gì chúng ta là. Liệu chúng ta có đang mất đi điều đó một chút không? Con người đang trở nên cô đơn và cá nhân hơn. Một vấn đề lớn, rất lớn mà màn hình như những thực tại ảo đang là thách thức lớn nhất của chúng ta, tôi nghĩ vậy. Tại sao? Bởi vì màn hình mang lại cho bạn một thực tại ảo của sự vui vẻ, v.v., nhưng nó không thực và không phải là sản phẩm của những nỗ lực của bạn trong việc làm điều gì đó. Bạn nhận được phần thưởng rẻ hơn, nhưng thường thì điều đó đòi hỏi nhiều hoạt động. Và vì vậy bạn nhận được một chút dopamine, và cảm giác như bạn đã có trải nghiệm, nhưng bạn không học cách hòa thuận với những người khác. Bạn không học được phản ứng thị giác về sự vui vẻ, về “chúng ta là bạn bè”. Vai trò của cộng đồng và kết nối xã hội trong chấn thương là gì? Mọi thứ, rất quan trọng. Và đó là một điều khác đang gây rắc rối cho sự phát triển của lĩnh vực của chúng ta, cụ thể là trong thế hệ của chúng ta, Thomas, người đã bắt đầu với những trải nghiệm giống như tôi, đã làm việc với những cựu chiến binh. Tôi không phải là một cựu chiến binh. Tôi đã từng là một người phản đối chiến tranh trong thời kỳ chiến tranh Việt Nam. Tôi không biết gì về Thủy quân lục chiến Mỹ. Và vì vậy tôi không thể nói cho mọi người biết cảm giác như thế nào, nhưng họ đã ở trong các nhóm và họ đã nói chuyện với nhau và họ đã học được cảm giác như thế nào khi là một cựu chiến binh từ nhau. Và ngay khi họ tạo ra được sự kết nối này với nhau, họ đã trở thành một băng nhóm anh em. Đó chính là cách mà mọi người vượt qua chấn thương bằng cách liên kết với nhau. Có vẻ như phụ nữ giỏi hơn trong việc hình thành những kết nối đó so với đàn ông. Vâng, tôi nghĩ vậy. Mặc dù, không, điều đó không hoàn toàn đúng. Tôi đã học được rất nhiều điều về tình yêu từ những cựu chiến binh của mình. Ở một mức độ nào đó, tôi nghĩ hầu hết con người không biết tình yêu là gì cho đến khi bạn biết cảm giác như thế nào khi cùng chiến đấu với những người khác. Điều đó tạo ra một mối liên kết vô cùng sâu sắc giữa mọi người. Vì vậy, tôi biết một chút về tình yêu nam giới từ những cựu chiến binh hơn bất kỳ điều gì khác. Khi bạn đang gặp nguy hiểm, các chàng trai thường đứng ra bảo vệ lẫn nhau. Họ thực sự bảo vệ nhau. Họ thực sự chăm sóc lẫn nhau. Điều gì trong môi trường đó tạo ra điều mà bạn mô tả như tình yêu thật sự? Và làm thế nào để chúng ta… Đó chính là sự nguy hiểm. Các bản năng tự nhiên khi bạn đang gặp nguy hiểm, bạn biết đấy, bạn và tôi trở thành những người bạn tốt hơn rất nhiều so với trước đây. Nếu có điều gì xấu xảy ra với chúng ta ngay bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu bám lấy nhau. Điều đó có phải vì chúng ta có thể cần nhau không? Bạn cần nhau. Vâng, bạn cần nhau và bạn phụ thuộc vào nhau và bạn có nhau. Và bạn đang nói với tôi, “Tôi sẽ bảo vệ bạn.” Việc chúng ta cam kết với nhau là một trải nghiệm rất sâu sắc của con người. Bạn không thể có điều đó từ một cái màn hình. Vâng, trong một xã hội cá nhân, bạn gần như được dạy để không cần bất kỳ ai ngoài chính mình. Vâng, nhưng bạn biết đấy, tôi có những người bạn đã học ở Eaton. Thực sự, định nghĩa của tôi về nhiều người Anh là, “Mẹ bạn ghét bạn và đã gửi bạn đến trường nội trú khi bạn sáu tuổi và không chăm sóc bạn nữa.” Và điều giúp những người bạn của tôi khi họ học ở các trường công ở Anh là thể thao. Rất mạnh mẽ. Mọi người cảm thấy rất gần gũi với nhau, cùng di chuyển, ném bóng cùng nhau, chiến đấu trên cánh đồng. Đó cũng là cách mà các chàng trai gần gũi với nhau, điều đó có thể gợi lên điều gì đó ở bạn. Tất nhiên, vâng. Tôi đã nhớ lại chơi bóng đá khi lớn lên và chỉ, bạn biết đấy, bạn là một đơn vị thực sự và nếu có vấn đề gì ở phần này của sân, thì đó là vấn đề của tôi. Nếu bạn gặp rắc rối, tôi sẽ ở đó để giúp bạn. Tôi cá là bạn vẫn dễ dàng liên lạc với những người bạn mà bạn đã chơi bóng đá cách đây 20 năm, không phải 30 năm trước. Điều đó thật sự thú vị vì, khi bạn đang nói, tôi đã tự hỏi làm thế nào chúng ta có thể mang điều đó trở lại vào cuộc sống của chúng ta trong thế giới hiện đại. Trong một thế giới hiện đại mà chúng ta sống trên màn hình và bức tường trắng một mình, nghiên cứu cho thấy rằng trung bình, tôi nghĩ có nói rằng trung bình người Mỹ có trung bình không có ai mà họ cảm thấy có thể dựa vào trong thời điểm khủng hoảng, con số này giảm từ khoảng ba người, tôi nghĩ trong vòng hai thập kỷ. Tôi sẽ xem xét. Tôi sẽ xem xét các số liệu thống kê. Tôi sẽ đưa ra các số liệu thống kê. Nhưng ý tưởng chung của việc chúng ta cô đơn hơn bao giờ hết và làm thế nào trong một xã hội được thiết kế để cô đơn, làm thế nào tôi, ở cấp độ cá nhân, có thể giải quyết điều đó? Tôi nghĩ đó thực sự là thách thức lớn.
    Chúng tôi có một quỹ hiện nay và điều chính mà chúng tôi quan tâm là tìm kiếm nguồn tài trợ cho những dự án như vậy, cách giúp mọi người kết nối với nhau, hòa hợp với nhau, chúng tôi rất đam mê việc mọi người cùng nhau sáng tác âm nhạc, cùng nhau làm kịch, tạo ra các dự án chung. Đó chính là bản chất của chúng tôi. Danh dự của chúng tôi với tư cách con người chính là việc tạo ra những điều này một cách hợp tác, năng động và thể chất. Điều đó chưa từng nằm trong lĩnh vực sức khỏe tâm thần. Chúng tôi trò chuyện và phát thuốc, nhưng thực sự không kết nối mọi người ở mức độ sâu sắc. Bạn có lạc quan về điều này không? Không, sau cuộc bầu cử vừa rồi thì không. Thật sao? Tôi rất tuyệt vọng sau cuộc bầu cử. Bạn rất tuyệt vọng sau cuộc bầu cử vừa rồi, tại sao? Bởi vì cuộc bầu cử vừa qua dựa trên việc tách biệt. Bạn là khác biệt, bạn là sự gán ghép, bạn xấu, những người nhập cư này đến và giết chúng ta và họ chiếu sự khó chịu của chính mình lên những người có tôn giáo và màu da khác nhau, v.v. v.v. Tất cả đều là sự chiếu rọi sự khó chịu của bản thân họ lên người khác và không có sự thành thật rằng vấn đề nằm trong tôi chứ không phải ở bạn. Vậy hãy nói rằng bạn không phải là người hâm mộ Trump. Để đó thôi, được rồi. Không, tôi nghĩ, anh ta là một người tâm thần không quan tâm đến ai khác. Bạn có thể chỉ ra điều gì tốt về anh ta không? Và khi tôi đã mời những người ủng hộ Trump lên chương trình này, tôi hỏi họ những câu hỏi tương tự. Tôi nói, bạn có thể chỉ ra điều gì xấu về anh ta không? Bởi vì anh ta có một gia đình. Ai đó đi đến Trung Quốc và nói, tôi đã được tiếp đón tốt hơn bất kỳ ai trong lịch sử Trung Quốc, có phải là hoàn hảo không? Anh ta đã phá sản rất nhiều lần. Anh ta nói những điều khủng khiếp với người khác. Anh ta liên tục xúc phạm người khác. Tôi chắc chắn rằng có điều gì đó tốt về anh ta. Ivanka dường như đã yêu thương anh ta vào một thời điểm nào đó. Anh ta là một người khủng khiếp. Quay lại vấn đề chấn thương này, bạn nói rằng có ba cách chính để đảo ngược tổn thương do chấn thương gây ra. Đúng rồi. Vậy nếu tôi đến với bạn và tôi là một người bị chấn thương, bất cứ chấn thương nào, bước đầu tiên là gì nếu tôi đến với bạn để được hỗ trợ với chấn thương của mình? Bước đầu tiên là hãy kể cho tôi về bản thân bạn. Bạn là ai? Được rồi. Bạn trân trọng điều gì? Điều gì đang hoạt động? Bạn muốn làm điều gì và điều gì cản trở bạn? Vì vậy, bắt đầu thật sự, ngôn ngữ là vô cùng quan trọng. Tôi không lập danh sách về việc bạn đã rối rắm đến mức nào. Tôi đã từng giúp tạo ra một DSM vào một thời điểm nào đó với vai trò rất nhỏ, nhưng DSM không phải là cách tốt để bắt đầu, nghĩa là bạn bị bệnh nặng đến mức nào? Đầu tiên, tôi muốn biết bạn là ai. Điều gì đang hoạt động? Điều gì không hoạt động? Điều gì đã giúp bạn? Điều gì không giúp bạn? Điều gì đang cản trở bạn? Và vì vậy chúng ta cùng nhau tạo ra một bản đồ về ai là bạn. Và một phần nào đó, bạn là ai trong mối quan hệ với tôi. Và tôi sẽ thường xuyên kiểm tra với mọi người về việc điều này có giúp bạn không? Vì vậy, tôi không kê đơn và đến một lúc nào đó tôi có thể nói, ừ, bạn đã nghĩ đến việc thử tập võ thuật chưa, điều này sẽ thú vị để vào một phòng tập yoga, nhưng nhìn chung, tôi rất ít đưa ra lời khuyên, nhưng tôi giúp mọi người khám phá điều gì đang diễn ra và điều đó dẫn họ đến đâu theo cách nào đó. Và rồi khi bạn đã làm điều đó, vì vậy bạn nhận ra rằng tôi đã có một trải nghiệm chấn thương sớm, bạn biết gì về điều trị mà bạn sẽ dành cho tôi? Đó là một điều khó khăn khác, và đó là điều mà trong cuốn sách của tôi, tôi đã cố gắng làm điều đó và đã thất bại. Và trong cuốn sách mới của tôi, tôi không làm tốt hơn nhiều. Tôi sẽ xem bạn có bị kích thích đến mức nào, bạn có thể tập trung bao lâu. Và nếu tôi thấy rằng mỗi khi một đề tài cụ thể được nêu lên, tôi thấy bạn bị kích thích hoặc đóng kín lại, tôi sẽ tập trung vào trải nghiệm cụ thể đó. Và nếu tôi thấy bạn luôn bị kích thích và không thể tập trung, tôi sẽ nói, chúng ta chỉ cần làm điều gì đó, bạn nên làm điều gì đó để giúp làm dịu cơ thể và bộ não của bạn. Và tôi sẽ nói khi bạn cảm thấy bị áp lực tổng thể, hãy bắt đầu với yoga hoặc khí công hoặc bất cứ điều gì có ý nghĩa với bạn về cách di chuyển cơ thể của bạn. Và tôi có thể sẽ thực hiện neurofeedback. Neurofeedback là gì? Neurofeedback là bạn nối sọ của mình với các điện cực có thể thu thập sóng não dưới, từ đó bạn có thể chiếu hoạt động não của mình lên màn hình máy tính và sau đó bạn có thể chơi trò chơi máy tính với chính sóng não của mình để tổ chức sóng não theo cách mà bạn có thể tập trung hơn và chú ý hơn. Vì vậy, tôi có một đồ thị trên màn hình cho bất kỳ ai đang theo dõi và nó thể hiện năm loại sóng não khác nhau, sóng gamma, là những sóng não rất gần, sóng beta thì ít gần hơn, sóng alpha thì càng ít gần hơn, sóng beta thì ít gần hơn nữa, và cuối cùng là sóng delta, là khi bạn đang nằm mơ, những sóng này rất, rất xa nhau, gần như phẳng lặng. Nhìn vào những loại sóng não khác nhau này, nếu chúng ta chỉ phân loại chúng từ một là khi các sóng não rất chặt chẽ và gần gũi cho tới năm là delta khi chúng rất xa nhau, thì một sóng gamma, có phải giống như lo âu hay gì đó không? Không, lo âu là suy nghĩ rất tập trung, nhưng nó phụ thuộc vào vị trí. Phía sau não của bạn được cho là có những sóng chậm bởi vì phần phía sau não của bạn đang xử lý việc duy trì sức khỏe cho cơ thể của bạn. Phần phía sau của não sẽ bảo bạn rằng bạn cần thở thêm một chút, bạn cần vào nhà vệ sinh, bạn cần, bạn cần sống sót theo cách điều chỉnh cơ thể. Phần lớn não của bạn liên quan đến việc điều chỉnh cơ thể của bạn, điều này bị ảnh hưởng nặng nề bởi chấn thương. Ví dụ, khi bạn nhắm mắt lại, phần phía sau não của bạn được cho là phát triển những sóng chậm để báo cho bạn rằng, “Tôi cảm thấy bình yên.” Khi bạn bị chấn thương, khi họ yêu cầu bạn nhắm mắt lại, rất có khả năng rằng phần phía sau não của bạn sẽ bị kích thích và tạo ra những sóng nhanh hơn những gì bạn nên có. Và vì vậy bạn cảm thấy lo âu vào thời điểm bạn nhắm mắt lại, điều này rất có hại cho sức khỏe của bạn. Vì vậy, công việc của tôi trở thành cách để huấn luyện não của bạn sao cho khi bạn nhắm mắt lại, phần phía sau não của bạn trở nên rất bình tĩnh.
    Ví dụ, một lần nữa, điều này không phải về chấn thương, mà là về tổ chức não bộ. Chấn thương dẫn đến tổ chức não bộ, nhưng bạn không điều trị chấn thương, bạn điều trị não bộ với tổ chức này. Vậy đối với người bình thường mà đến gặp bạn, bạn thường nói gì với họ? Người bình thường? Một số người ngày nay, tôi nói, tôi nghĩ rằng điều này sẽ rất tốt cho bạn nếu bạn có một trải nghiệm tâm linh. Một trải nghiệm tâm linh, và bạn đã thấy mình nói với mọi người điều đó ngày càng nhiều gần đây? Bởi vì tôi đã thực hiện nghiên cứu và kết quả của chúng tôi thực sự rất ấn tượng, tốt hơn nhiều so với tôi dự đoán. Nhưng tôi có thể nói với bạn rằng, không, bạn chưa sẵn sàng cho sự tâm linh. Tôi nghĩ bạn thực sự nên làm một số bài tập phản hồi thần kinh và một số thực hành cơ thể để sống nhiều hơn trong cơ thể của mình trước khi chúng ta bắt đầu mở rộng tâm trí của bạn. Khi bạn nói về các thực hành cơ thể, chúng ta sẽ nói về sự tâm linh sau, nhưng các thực hành cơ thể, đây là những điều bạn đang nói đến như yoga, võ thuật. Mát xa. Mát xa. Bất kỳ loại mát xa nào? Chà, tôi biết một số người cơ thể rất tốt, mà, nếu bạn đã bị đánh đập hoặc quấy rối, chạm vào con người có xu hướng trở nên rất phức tạp, vì vậy bạn có thể không cảm thấy thoải mái với sự chạm vào của con người, và những con người khác có thể không có tác dụng làm dịu trên cơ thể của bạn, điều này thực sự là những gì chúng ta nên có với nhau, vì vậy việc học cách sống trong một cơ thể có thể được chạm vào là rất quan trọng. Liệu chạm vào có chữa lành không? Ôi, chắc chắn rồi. Chà, bạn chưa có con. Không. Chà, bạn có một cô bạn gái, như bạn biết đấy, chạm vào là một yếu tố an ủi con người cơ bản. Bạn đã mô tả ba cách rộng rãi để đảo ngược chấn thương, cách tiếp cận từ trên xuống, mà tôi đoán là liệu pháp trò chuyện? Vâng. Nó là sự hiểu biết bên trong, v.v. Bạn có thích phương pháp đó không? Không, về cơ bản, tôi là một người rất trí thức, vì vậy tôi rất nghi ngờ về phần đó. Đó là việc giải thích, hiểu biết về mọi thứ, không phải là trở ngại lớn nhất của tôi, vì vậy tôi có xu hướng giảm nhẹ tầm quan trọng của nó. Số hai là sử dụng thuốc, mà về cơ bản là để tắt các tín hiệu báo động của cơ thể. Bạn có thích phương pháp đó không? Chà, đó là cách tôi bắt đầu cuộc sống như một nhà tâm lý học dược phẩm. Tôi đã thực hiện những nghiên cứu đầu tiên về Prozac và Zoloft cho PTSD, vì vậy chúng không tệ, chúng có thể hữu ích cho mọi người. Và cách tiếp cận thứ ba, cách tiếp cận từ dưới lên, là cho phép cơ thể có những trải nghiệm mâu thuẫn với sự bất lực hoặc cơn thịnh nộ hay chấn thương, và đây thực sự là những gì bạn tập trung vào, đó là các liệu pháp tâm thể, tập trung vào cơ thể thay vì tâm trí. Vâng. Đây là một phần rất quan trọng, và tôi thực sự nghĩ rằng đó là một phần rất lớn còn thiếu trong các lĩnh vực y tế và sức khỏe tâm thần nói chung để cho mọi người trải nghiệm sự kết nối và niềm vui. Vâng, điều đó cực kỳ quan trọng. Nhưng khi tôi viết cuốn sách này trước khi tôi bắt đầu vào các liệu pháp tâm linh, tôi sẽ thêm một chiều kích trải nghiệm khác mà thực sự mở rộng tâm trí của bạn, cho phép bạn có một trải nghiệm thực tại khác biệt hoặc điều gì đó. Về mặt năng lượng, có rất nhiều lý do khiến tôi trở thành một fan cuồng của Matcha, nếu bạn chưa biết đến giờ, và đến mức tôi đã đầu tư vào công ty Matcha hàng đầu tại Vương quốc Anh có tên là Perfected. Và một trong những sản phẩm yêu thích của tôi của Perfected là những túi Matcha ngon tuyệt này có đủ hương vị từ caramel muối đến hương đào đến hương bạc hà đến hương quả mọng. Một trong những hương vị yêu thích của tôi là hương vani, và tôi sẽ làm ngay chỉ trong vài giây. Bạn chỉ cần lấy cái máy trộn này, lấy một chút bột, đổ lên trên cái bình shake như vậy, đậy nắp lại, lắc, lắc, lắc, thật ngon. Nếu bạn chưa thử điều này, bạn có thể tìm Perfected tại các cửa hàng Tesco và Holland & Barrett hoặc trực tuyến, nơi bạn có thể nhận được giảm 40% với mã của tôi, Diary 40. Hãy truy cập perfected.com và nhập mã Diary 40 để thử Matcha nhiều hương vị ngon miệng này ngay bây giờ. Rất được khuyến nghị. Nếu bạn làm, xin vui lòng tag tôi, gửi cho tôi một tin nhắn trực tuyến. Phòng tập có thể giúp gì không? Vâng, nhưng điều đó có xu hướng trở thành một trải nghiệm rất đơn độc. Bạn đang ngồi trên máy chạy bộ nhỏ xem Fox News, không phải là cách tôi tưởng tượng về việc điều trị chấn thương. Bởi vì tôi đi đến phòng tập, tôi nâng tạ và tôi tự hỏi liệu điều đó có giúp tôi không. Nhưng điều đó thật thú vị. Như một trong những đồng nghiệp thân thiết nhất của tôi, một người bạn trước đây, là một lực sĩ cử tạ. Và cô ấy thực sự rất cam kết rằng việc nâng tạ có thể rất hữu ích cho chấn thương. Và khi cô ấy nói điều đó, tôi chắc chắn điều đó là đúng với cô ấy và tôi tự hỏi điều đó đúng với bao nhiêu người khác. Vấn đề là trong hệ thống hiện tại của họ, bạn sẽ không nhận được tiền để nghiên cứu việc nâng tạ cho chấn thương. Ngay cả khi bạn nói rằng nó hữu ích đối với bạn, bạn của tôi Ryus rất hữu ích, tôi nghĩ thật thú vị. Hãy xem thử bao nhiêu người thấy điều đó hữu ích. Vâng, một trong những cách mà tôi nghĩ về điều đó thực sự là nhiều người mà tôi đã phỏng vấn, những người là lực sĩ cử tạ là những đứa trẻ bị bắt nạt. Tôi nghĩ về Mike mà tôi đã có trong chương trình, Chrissy Chelle mà tôi đã có trong chương trình, cả hai đều nói đến, thậm chí Elaine Norton thực sự, tôi nghĩ anh ấy cũng nói đến một số chấn thương sớm. Họ là những đứa trẻ đã bị bắt nạt theo một hình thức nào đó hoặc có một tuổi thơ bị chấn thương và giờ họ trở nên rất to lớn. Và tôi tự hỏi có phải một số người bề ngoài nghĩ rằng, hoặc thậm chí là một vị vua thực sự, bạn trở thành như vậy vì bạn đang học cách tự vệ và xây dựng lòng tự trọng của mình, nhưng có điều gì đó. Vâng, nhưng cử chỉ đó không phải là cử chỉ đúng. Như thể bạn chỉ đang làm như vậy vì, như thể bạn đang bỏ qua, thay vì nói, tốt cho bạn, bạn đang làm điều đó vì bạn cảm thấy quá bất lực và bạn muốn xây dựng cơ bắp của mình. Thú vị. Liên tưởng của tôi là tôi đã làm chứng cho nhiều người đã bị lạm dụng bởi các linh mục Công giáo và gần như tất cả đều trở thành lực sĩ cử tạ và thể hình.
    Thật sao?
    Rõ ràng, như lý do bạn đã đề cập, họ chỉ đang cố gắng gia tăng cảm giác quyền lực và kiểm soát, nhưng điều đó không đủ hiệu quả với họ.
    Chỉ riêng điều đó đã không đủ.
    Tôi nghĩ họ cũng cần kết nối với sự bất lực của mình.
    Liệu pháp tâm lý psychedelic.
    Vâng.
    Quan điểm của bạn về liệu pháp tâm lý psychedelic là gì?
    Có một chút nền tảng cá nhân của tôi.
    Tất nhiên, tôi là một đứa trẻ của thập niên 60, vì vậy tôi biết về LSD và tôi nghĩ LSD đối với tôi thời điểm đó, tôi đã trở thành một sinh viên y khoa giỏi và ngừng sử dụng ma túy.
    Ký ức của tôi về việc sử dụng LSD rất tích cực vì lúc đó tôi đã thấy rằng tôi chỉ là một phần rất nhỏ của một vũ trụ rất lớn và rằng bất kỳ cấu trúc nào tôi tạo ra trong đầu mình chỉ là những cấu trúc rất nhỏ của một thực tại lớn hơn nhiều.
    Và theo thời gian, khá nhiều bạn bè của tôi đã trở thành những nhà khoa học rất giỏi và họ cũng nói điều tương tự về những trải nghiệm đầu tiên với LSD của họ, thực sự mở rộng tâm trí của họ với nhiều khả năng.
    Nhưng rồi văn hóa đã thay đổi và chúng trở nên bất hợp pháp, bị hình sự hóa và mọi người đã ngừng làm điều đó.
    Rồi Rick Doblin và Michael Mithoffery bắt đầu mở ra thế giới của các loại thuốc psychedelics và họ đã hỏi tôi về điều đó cách đây khoảng 15 năm và tôi đã nói: “Tôi nghĩ đây là một ý tưởng tuyệt vời vì khi bạn bị chấn thương, bạn sống trong một thế giới rất hạn chế.”
    Cơ bản là chấn thương chi phối nhận thức của bạn và thường xuyên can thiệp vào việc khám phá những thực tại lớn hơn, và trong lý thuyết, có một trải nghiệm psychedelic và trải nghiệm khai mở tâm trí sẽ rất hữu ích, nhưng tôi đã khuyên họ không nên làm điều đó vì tôi nghĩ rằng bạn sẽ không bao giờ vượt qua được các quy định hiện hành.
    Sau đó họ đã huy động đủ tiền và hỏi tôi liệu tôi có muốn lãnh đạo dự án tại Boston cho một nghiên cứu rất lớn mà họ rất mong muốn thực hiện, nơi chúng tôi so sánh liệu pháp tâm lý rất tốt do những người mà tôi chủ yếu đã đào tạo kết hợp với MDMA và kết quả thật đáng kinh ngạc.
    Bạn đã mô tả.
    Đáng kinh ngạc.
    Tôi thấy rằng liệu pháp sẽ rất hữu ích trong nhiều trường hợp như vậy và kết quả là liệu pháp không tạo ra sự khác biệt lớn đến thế.
    Một chút, nhưng MDMA đã thay đổi tình hình một cách đáng kể và tôi đã viết bài báo về điều đó nhưng thực tế bắt đầu từ việc bài báo đó ít được trích dẫn.
    Tôi chủ yếu tập trung vào cái mà gọi là dữ liệu thứ cấp của nghiên cứu, đó là cách chấn thương làm thay đổi trải nghiệm về bản thân.
    Và những gì chúng tôi thấy là mọi người trở nên nhận thức rõ hơn về bản thân.
    Mọi người có lòng từ bi với chính mình.
    Vì vậy, những người đã bước vào trải nghiệm chấn thương của họ và có cảm giác thời gian rằng: “Ôi trời, điều này đã xảy ra với tôi.
    Thật tồi tệ quá.
    Điều này cũng thực sự xảy ra với tôi, trên một nền tảng psychedelic, những điều mà bạn không nhận thức rõ, giờ đây lại hiện lên một cách sống động ở sâu bên trong, và tôi nghĩ: “Ôi, đứa trẻ đáng thương này.
    Nhìn xem nó đã trải qua những gì.
    Nó quá nhỏ bé.
    Nó không thể tự bảo vệ chính mình.”
    Và bạn có được cảm giác rất sâu sắc về lòng từ bi với bản thân thay vì phản ứng thông thường là tự căm ghét và tự đổ lỗi.
    Và rồi điều tiếp theo mà chúng tôi thấy xảy ra mọi lúc là tôi là một đứa trẻ rất xinh đẹp và tôi có một người cha bạo lực và nghiện rượu, tôi không nói về bản thân mình, mà là về người cha đáng thương của tôi.
    Ông ấy chưa bao giờ thực sự được tận hưởng đứa trẻ xinh đẹp mà ông có.
    Và mọi người đã cảm thấy lòng từ bi với những kẻ đã gây ra tổn thương cho họ.
    Như một loại thuốc mở rộng lòng từ bi, điều mà chúng ta đã tìm kiếm trong rất nhiều lĩnh vực trong cuộc sống.
    Bạn gọi các loại thuốc psychedelic là một cuộc cách mạng thực sự.
    Vâng, đúng vậy.
    Vâng.
    Và bạn nói đây là một cuộc cách mạng đặc biệt vì chúng ta không biết nó hoạt động như thế nào.
    Và tôi đã xem một số số liệu thống kê.
    Chà, chúng ta không biết bất kỳ thứ gì hoạt động như thế nào, bạn biết không.
    Chúng ta chỉ có một loạt các giả thuyết.
    Vâng.
    Tôi đã xem một số số liệu thống kê cho thấy liệu pháp hỗ trợ MDMA, đây là một điểm quan trọng.
    Vâng, đó chính xác là những gì chúng ta đã làm.
    Vâng.
    Được hỗ trợ bởi một nhà trị liệu ở đó hoặc ai đó là người hành nghề ở đó.
    Một thử nghiệm lâm sàng giai đoạn ba đã báo cáo rằng 67% số người tham gia đã nhận liệu pháp hỗ trợ MDMA không còn đáp ứng tiêu chí PTSD so với khoảng 30% trong nhóm giả dược, điều này là một sự thay đổi khá lớn.
    Đó là bài báo chính mà tôi cũng là một trong những tác giả.
    Nó được trích dẫn, nhưng tôi nghĩ điều quan trọng hơn không phải là liệu PTSD đã cải thiện tốt như thế nào, mà là mối quan hệ của con người với chính họ đã thay đổi.
    Và bài báo khác của tôi thực sự miêu tả điều đó, nhưng không được trích dẫn nhiều.
    Mọi người có thể tập trung vào PSTD.
    Vấn đề thực sự là bạn có yêu bản thân mình không?
    Trái tim của bạn có mở ra không?
    Bạn có mở lòng với những trải nghiệm mới không, không phải là chúng ta có danh sách các triệu chứng trong thang đo PTSD, mà là bạn có phải là một con người chấp nhận chính mình như một con người không?
    Đây cũng là một nghiên cứu rất thú vị về trầm cảm kháng trị điều trị.
    Một nghiên cứu với psilocybin, mà mọi người biết đến như nấm kỳ diệu, một nghiên cứu về trầm cảm kháng trị điều trị vào năm 2021 cho thấy một liều psilocybin đơn có dẫn đến sự giảm đáng kể trong trầm cảm, với tác dụng kéo dài lên đến sáu tuần đối với nhiều người tham gia.
    30% người tham gia đã ở trong tình trạng thuyên giảm sau ba tuần, và một nghiên cứu của Đại học Johns Hopkins cho thấy 71% người tham gia trải nghiệm giảm hơn 50% triệu chứng sau hai lần điều trị psilocybin, với 54% đạt được sự thuyên giảm sau bốn tuần điều trị.
    Và nghiên cứu cuối cùng mà tôi sẽ chia sẻ là một nghiên cứu tiếp theo đã phát hiện rằng gần 60% người tham gia duy trì việc giảm triệu chứng trầm cảm một năm sau điều trị, nhưng các hợp chất này vẫn chưa hợp pháp ở Mỹ và Vương quốc Anh.
    Đúng vậy.
    Nhưng ketamine thì hợp pháp.
    Ketamine thì hợp pháp.
    Và hiện tại chúng tôi sử dụng khá nhiều ketamine, đây chỉ là một liệu pháp trong những ngày này.
    Và tôi rất tò mò rằng ketamine dường như có tác động tương tự như psilocybin và MDMA, mặc dù chúng hoàn toàn khác nhau về hóa học.
    Bạn đã bao giờ sử dụng chất gây ảo giác chưa?
    Vâng, tất nhiên.
    Là một phần của việc tôi PR cho nghiên cứu MDMA này, tôi đã phải sử dụng MDMA.
    Nhưng ví dụ, tôi nghĩ rằng MDMA là ecstasy và mang lại cảm giác vui vẻ.
    Là một phần công việc của mình, tôi đã phải tự mình sử dụng MDMA, và tôi đã sẵn sàng cho trải nghiệm kỳ diệu của mình. Tôi chưa từng làm điều đó trước đây. Thay vào đó, tôi luôn đánh giá thấp vấn đề chấn thương gián tiếp. Không, thực sự tôi không bị ảnh hưởng nhiều lắm khi thấy tất cả những chấn thương trong thế giới này. Và trong khi tôi có những trải nghiệm với MDMA, tất cả những nỗi đau chấn thương mà tôi đã trải qua trong suốt thời gian qua lại ùa về. Tôi nằm đó trong tám giờ trong cơn đau đớn, cứ thốt lên, “Ôi Chúa ơi, ôi Chúa ơi.” Và tôi đã nhận ra rằng việc nghe tất cả những câu chuyện chấn thương này đã có tác động sâu sắc đến tôi. Vì vậy, tôi thực sự đã thay đổi nhờ trải nghiệm MDMA. Tôi trở thành một người buồn bã hơn, nhưng cũng khôn ngoan hơn một chút. Bạn trở thành một người buồn hơn. Hoàn toàn. Tôi thực sự cảm nhận tất cả nỗi đau, sâu sắc hơn nhiều. Vâng, tôi có thể nói thẳng ra điều đó, và cơn đau đó đến rất mạnh mẽ. Nhưng điều giúp tôi là người hướng dẫn của tôi, Michael Mithoffe, khi tôi nói với ông ấy rằng tôi cảm thấy như một kẻ thất bại vì đã có trải nghiệm đau đớn như vậy, ông ấy nói, “Vâng, tôi biết, tôi từng là một bác sĩ phòng cấp cứu, và trong một trong những trải nghiệm psychedelic của tôi, tất cả bệnh nhân đã chết trong tay tôi đã đến thăm tôi.” Vì vậy, điều đó đã giúp tôi, vì nó khiến tôi cảm thấy mình có sự kết nối với một con người khác. Và ngữ cảnh đó rất quan trọng, và đó thực sự là vấn đề lớn mà hiện tại mọi người đang gặp phải. Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể rất dễ mất đi điều đó, và đó là bạn rõ ràng cần phải sử dụng psychedelics trong những điều kiện rất an toàn với nhiều sự hỗ trợ. Và bối cảnh và cách thức sử dụng psychedelics, mà nghiên cứu của John Hopkins cũng chăm sóc rất tốt trong tất cả các nghiên cứu mà bạn đã đề cập, đó là ngữ cảnh rất quan trọng. Trong khi bạn đang trải qua những trải nghiệm này, môi trường cần phải hoàn toàn hỗ trợ và an toàn, và sẵn sàng cho bạn. Và điều mà thế giới lợi nhuận mong muốn là đưa cho mọi người psychedelics và cho họ một viên thuốc rồi để họ tự đi. Và hầu hết mọi người trong các nghiên cứu của chúng tôi đã nói với chúng tôi, sau khi nghiên cứu kết thúc, “Tôi không thể làm điều này nếu các bạn không ở đây với tôi.” Trải nghiệm với psychedelics, trải nghiệm MDMA mà bạn đã có có làm bạn thay đổi không? Vâng, tôi nghĩ là có. Nó khiến tôi trở thành một người khiêm tốn hơn nhiều, và có lòng từ bi hơn với mọi người nói chung. Chỉ một liều thôi? Vâng, tôi đã có một số trải nghiệm khác. Vì vậy, tôi đã có một số trải nghiệm thực sự đau đớn khác với psychedelics, và nó đã khiến tôi nhiều hơn… Vậy nên, mọi người nói, “Ôi, tôi nên như Chúa.” Tôi đã trở nên nhận thức sâu sắc hơn về mức độ mà cuộc tìm kiếm hiểu biết về chấn thương của tôi liên quan đến bản thân tôi nhiều hơn mà tôi học được sau tuổi 70, thực sự. Thật sao? Vâng. Ngày trước, tôi đã hỏi nếu mọi người có thể chữa lành khỏi chấn thương của họ không. Bạn có chữa lành được khỏi chấn thương của mình không? Không, chữa lành là một từ phức tạp. Tôi sẽ nói, vâng, tôi đang làm tốt. Cũng như nhiều người mà tôi đã làm việc cùng. Đó là điều mà tôi nghĩ sức mạnh thực sự của cuốn sách của tôi vì đó là một cuốn sách rất đầy hy vọng. Mỗi chương kể những câu chuyện về những người tốt hơn, và với tất cả khoa học mà tôi đã có thể thực hiện, tôi đã chứng minh EMDR có thể hữu ích như thế nào. Tôi đã chứng minh bạn sẽ tốt như thế nào, tôi đã chứng minh neurofeedback có thể làm được những gì. Sứ mệnh thực sự của tôi là không chỉ là một người ủng hộ, mà thực sự nói, “Hãy thực hiện khoa học và xem nó hoạt động như thế nào.” Điều gì… Trong tất cả những điều mà bạn đã thử trong cuộc sống của mình để giúp bạn với chấn thương cá nhân của mình, những điều nào đã giúp bạn nhiều nhất? Có một điều khác thực sự đã giúp tôi và đã đưa tôi vào sân khấu đó là vấn đề của psychodrama. Psychodrama? Vâng. Nó nằm trong chương của cuốn sách, và tôi chưa bao giờ thực hiện khoa học đằng sau nó, nhưng tôi vẫn thích làm điều đó. Đó là, khi bạn diễn những điều trong không gian ba chiều, nó trở thành một hiện tượng hoàn toàn khác. Nếu tôi nói với bạn, “Hãy đặt gia đình của bạn trong phòng này,” và tôi nói, “Khi bạn chọn ai đó để đóng vai cha bạn, bạn sẽ đặt cha bạn ở đâu?” Bạn biết bạn sẽ đặt cha bạn ở đâu. Tôi sẽ đặt cha tôi trong phòng này ngay bây giờ. Vâng. Tôi sẽ đặt ông ấy ở đó. Ngay đó. Vâng. Không phải ở đó, mà là ở đó. Vâng, vâng. Vậy đây chính xác là những gì đang xảy ra ở đây. Bạn biết chính xác bạn muốn ông ấy ở đâu, và nếu có ai đó đóng vai trò đó cho bạn, những cảm xúc mà cha bạn sẽ xuất hiện, có thể ngay cả trong trí tưởng tượng của bạn đến một mức độ nào đó ngay bây giờ, nếu bạn hình dung cha bạn ở đó, đó là điều đầu tiên mà bạn nghĩ đến. Vâng, tôi sẽ đặt cha tôi ở vị trí đầu bàn mà chúng tôi đang ngồi, vì ông ấy luôn ngồi ở vị trí đầu bàn trong gia đình tôi. Ông ấy luôn là người mỗi khi chúng tôi ngồi quanh bàn. Ông ấy phụ trách chúng tôi ăn steak. Bạn sẽ có phản ứng gì khi nhìn thấy ông ấy ở đây? Nó phức tạp, vì… Chính xác. Vâng. Nó phức tạp, vì một trong những phản ứng là, một trong những phản ứng mà tôi đã có là khi ông ấy ngồi ở đó, ông ấy phụ trách, nhưng giờ là người lớn, tôi có cảm giác khác, đó là như, không, giờ tôi phụ trách, vì tôi là người đứng đầu bàn, tôi là người đứng đầu gia đình tôi bây giờ. Vậy nên đây chỉ là vấn đề quyền lực như… Đúng. Điều này sẽ xuất hiện. Nó không xuất hiện một cách trừu tượng, mà cụ thể khi ông ấy ngồi ở đó, nó xuất hiện. Bạn có thể nói, thực sự, rằng giờ tôi là ông chủ, hoặc tôi ghét bạn là ông chủ, hoặc điều gì đó, một cảm giác nào đó sẽ xuất hiện. Tự do của tôi. Và điều đáng chú ý là đối với mọi người khi họ đặt người ảo vào phòng, những cảm xúc đối với người đó trở nên rất rõ nét. Và cách bạn lồng ghép là khá khác với những gì câu chuyện mà mọi người kể thực sự mang lại hiệu ứng ba chiều. Và thường thì mọi người đã có những người cha nghiêm khắc và thiếu trách nhiệm, và rồi điều tôi nói ở một số thời điểm sau khi bạn làm những việc với ông ấy, tôi thậm chí có thể nói, bạn có muốn đánh cha bạn không? Có thể, tôi thực sự có thể làm điều đó.
    Bạn đã đánh bố của bạn, đặt một chiếc gối trước mặt ông ấy, để một số người giữ ông ấy, nhưng để cảm nhận điều đó, ôi, Chúa ơi, nếu tôi có thể làm điều đó, thì thật tuyệt vời? Hay là tôi cảm thấy tội lỗi như thế nào?
    Vì vậy, bạn sẽ làm điều gì đó ảo mà bạn không bao giờ có thể làm bằng lời nói.
    Và sau đó tôi sẽ nói, chúng ta có thể chọn một ai đó trong căn phòng này để đóng vai làm người cha mà bạn luôn mong muốn.
    Người cha mà bạn luôn mong muốn.
    Và sau đó bạn chọn ai đó, và tôi khuyến khích bạn xem cách bạn muốn người đó ôm bạn như thế nào.
    Khi bạn có điều đó, bạn thường có một sự giải phóng cảm xúc rất sâu sắc và nói, ôi, Chúa ơi, nếu bố tôi đã giúp tôi như thế khi tôi 3 tuổi, hoặc 5 tuổi, hoặc 8 tuổi, và tôi cần điều này, thì cuộc đời tôi sẽ hoàn toàn khác biệt.
    Và vì vậy bạn tạo ra một thực tại ảo mới, rất vật lý và sinh động với những người khác.
    Và ký ức về cảm giác đó có thể rất sâu sắc.
    Và bạn đang làm điều này với một nhóm người?
    Tôi làm điều này khoảng bốn lần một năm với một nhóm người.
    Đây là hoạt động yêu thích của tôi, vì tôi luôn kinh ngạc với những gì phát sinh từ đó.
    Nó gần như là một hình thức nhập vai, bạn đang diễn.
    Đó là một hình thức nhập vai, nhưng thực sự, vì bạn làm việc trong không gian ba chiều, nên nó cảm thấy thật hơn rất nhiều.
    Vì vậy, nhưng các nhà trị liệu thường có hy vọng rằng nếu tôi tôn trọng và chăm sóc bạn, tôi sẽ mang đến cho bạn một trải nghiệm cảm xúc phục hồi sẽ mang lại cho bạn cảm giác về những gì sẽ ra sao nếu bạn đã nhận được điều đó trong quá khứ.
    Và điều mà giáo viên cũ của tôi nói về điều đó là một sự không tương xứng.
    Tôi, một chàng trai 18 tuổi, không thể mang đến cho bạn, một người đàn ông 30 tuổi, cảm giác về những gì sẽ ra sao nếu mẹ bạn yêu bạn ở tuổi ba.
    Chúng tôi không thể làm điều đó.
    Nhưng trong các hoạt động lý thuyết trong không gian ba chiều, rất vật lý, bạn thực sự nhận được một dấu ấn của, ôi, đó là cảm giác như thế nào.
    Đó là những gì tôi đã thiếu thốn.
    Vì vậy, đây là một cách rất mạnh mẽ để tạo ra một thực tại ảo.
    Vấn đề về ADHD đã trở nên rất phổ biến trong văn hóa.
    Năm 2022, khoảng 11% trẻ em từ 3 đến 17 tuổi đã được chẩn đoán mắc ADHD, tăng từ 9% khoảng năm 2016.
    Tại Vương quốc Anh, từ năm 2000 đến năm 2018, chẩn đoán ADHD ở người lớn đã tăng lên gấp 20 lần.
    Gì vậy?
    Với mức tăng gấp 20 lần trong việc kê đơn thuốc giữa các nam giới từ 18 đến 29 tuổi.
    Và đó là từ NHR.
    Tại Úc, trong thập kỷ qua, thuốc ADHD đã tăng vọt gần 300% với mức tăng hơn 450% ở người lớn và sự gia tăng đáng kể ở phụ nữ.
    Chuyện gì đang xảy ra ở đây?
    Tôi thực sự thấy điều đó khác với cách mà các bạn đã nói về nó trước đây.
    Và tất cả những điều này đều nằm trên một tiếp diễn.
    Bạn không có PTSD hoặc bạn không có ADHD hoặc bạn không có ADHD.
    Đây không phải là những vấn đề nhị phân.
    Và vì vậy, khả năng tập trung, chú ý, linh hoạt trong sự chú ý của bạn là một vấn đề chiều không gian.
    Vấn đề chiều không gian.
    Vì vậy, một số người có nó tốt hơn những người khác.
    Một số người không thể ngồi yên chút nào và những người khác có thể ngồi yên dưới những điều kiện nhất định mà những người khác không thể.
    Vì vậy, nó không giống như bạn có ADHD hoặc không.
    Có thể bạn gặp một số vấn đề trong việc duy trì sự tập trung hoặc ngồi yên hoặc chú ý.
    Nhưng có thể có rất nhiều vấn đề tiềm ẩn.
    Có thể rằng mẹ bạn đã tiếp xúc với một số chất độc trong khi mang thai bạn.
    Có thể đó là do di truyền của bạn.
    Hầu hết các trẻ em bị tổn thương mà tôi từng thấy đều đáp ứng tiêu chí cho ADHD vì chấn thương thực sự làm rối tung khả năng tập trung và chú ý của bạn.
    Vì vậy, đây không phải là một thực thể.
    Đó là một thực thể giả tạo.
    Nó không giống như ung thư túi mật.
    Nó không giống như bị u sao ở não của bạn.
    Các hiện tượng tâm lý này là mạng lưới của những cách phức tạp để tổ chức tâm trí của bạn.
    Và hệ thống chẩn đoán của chúng tôi thực sự kém.
    Khi tôi nói chuyện với Gabel Maté, ông ấy, bạn có biết Gabel Maté không?
    Có, chắc chắn rồi.
    Ông ấy đang mô tả ADHD là gì với tôi và ông ấy nói, ông ấy xem nó như là một phản ứng đối với căng thẳng và chấn thương thời thơ ấu sớm hơn là chỉ là di truyền hoặc thần kinh học.
    Chà, nhưng tôi không muốn nói như vậy. Tôi muốn nói rằng nó có thể là di truyền.
    Nó có thể do độc tố.
    Nó có thể do chấn thương.
    Đó là hành vi bề mặt của việc không thể tập trung và chú ý.
    Chẳng hạn, con trai tôi chắc chắn đã đáp ứng tiêu chí cho ADHD.
    Con trai tôi, ngoài việc đã làm tôi thất vọng, không phải là một đứa trẻ chấn thương đặc biệt.
    Không, thực sự nó có những vấn đề thực sự dựa trên cơ thể, nhưng mà cũng đã vượt qua ở một số thời điểm.
    Vì vậy, những điều này không ổn định, là một cấu hình mà bạn có thể phát triển theo thời gian.
    Và chúng không đa, chúng là đa yếu tố, chúng là hiện tượng bề mặt.
    Bởi vì tôi đã được chẩn đoán mắc ADHD, nhưng cách mà những người khác có ADHD lại có những triệu chứng hoàn toàn khác biệt với tôi.
    Như là khác biệt hoàn toàn.
    Như chúng tôi không phải là những người giống nhau chút nào khi bạn đến gần bóng cùng.
    Ví dụ, tôi thực sự giỏi trong việc tập trung vào một cái gì đó trong một khoảng thời gian khá dài nếu tôi thấy thú vị.
    Trong khi đó, tôi thường nghe thấy những người có một số loại ADHD rất không tập trung vào mọi thứ.
    Và vì vậy tôi đã gặp khó khăn trong việc hiểu điều đó có nghĩa là gì khi được chẩn đoán mắc ADHD khi có thể có rất nhiều loại.
    Đúng vậy.
    Vì vậy, điều này gần như khiến tôi cảm thấy rằng nhãn hiệu, nhãn hiệu đơn mà chúng tôi chia sẻ, mặc dù có nhiều loại con, không nhất thiết giúp tôi hiểu bản thân theo bất kỳ cách nào.
    Nhưng tôi thực sự, mọi người ai nghiêm túc về vấn đề đều biết rằng hệ thống chẩn đoán của chúng tôi hoàn toàn kém.
    Thật sao?
    Đúng vậy.
    Thực sự là một sản phẩm hoàn toàn của chúng tôi khi ngồi trong một căn phòng way 40 năm trước và tạo ra một danh sách nhỏ các chẩn đoán.
    Không có tính hợp lệ khoa học cho điều này.
    Thực tế PTSD là một trong những chẩn đoán khoa học đáng tin cậy hơn trong tất cả các chẩn đoán.
    Chúng chỉ là những cách rất nguyên thủy để phân loại tâm trí con người.
    Và chúng tôi biết nhiều hơn rất nhiều và chúng tôi nên vượt qua điều đó và mọi người biết một điều gì đó về khoa học đều biết rằng chúng tôi nên vượt qua nó.
    Nhưng chúng tôi không.
    Tại sao?
    Tôi nghĩ rằng chúng tôi không làm điều đó vì chúng tôi không tập trung vào việc giúp đỡ mọi người.
    Chúng tôi tập trung vào việc tài trợ cho các tổ chức tài chính thành công. Tôi dạy về neurofeedback và có một chương nói về neurofeedback ở đó, và có những nghiên cứu nghiêm túc về neurofeedback. Chúng tôi thực hiện các khóa đào tạo về neurofeedback. CEO của một công ty bảo hiểm đã tham gia đào tạo neurofeedback với tôi và ông ấy đã kéo tôi sang một bên. Ông ấy nói, “Điều tốt nhất là, tất nhiên, bạn biết đấy, với tư cách là một CEO của công ty bảo hiểm, tôi không quan tâm đến việc giúp mọi người phục hồi. Tôi quan tâm đến việc có càng nhiều người đăng ký vào công ty của tôi càng tốt.” Nếu chúng ta thực sự trở lại với vai trò của những người bác sĩ thực thụ, chúng ta sẽ nói: “Làm thế nào để tôi giúp bạn phục hồi? Bạn có vấn đề gì?” Và ngày nay, chúng ta biết rất nhiều về khoa học thần kinh, về cách mà não bộ tổ chức thông tin, đã đến lúc chúng ta thực sự cập nhật bản thân cho năm 2024 và bắt đầu nghĩ đến các mạng lưới trong não bộ và phần nào của não bộ kết nối với phần nào và chức năng tinh thần ở các độ tuổi khác nhau và trẻ em hiểu ra sao ở độ tuổi ba, điều đó khác với năm tuổi. Hãy nghĩ về việc não của bạn có khả năng lọc thông tin có lợi như thế nào, nó có thể yên tĩnh và lặng lẽ ra sao, và bạn có khả năng đảm đương một nhiệm vụ và hoàn thành nó đến mức nào. Làm thế nào để tôi không nuôi dưỡng một đứa trẻ bị chấn thương? Đó là vì tôi có thể sẽ có con sớm, hy vọng như vậy. Và tôi không muốn nuôi dạy những đứa trẻ bị chấn thương. Hãy chắc chắn lắng nghe những người xung quanh bạn. Đừng tự mình nuôi dạy chúng. Tôi nghĩ việc nuôi dạy một đứa trẻ một mình, bạn sẽ phải chịu toàn bộ những vấn đề bệnh lý của chính mình. Vì vậy, điều rất quan trọng là một đứa trẻ được nuôi dạy bởi nhiều người. Để đứa trẻ thấy rằng, ba tôi có chút phản ứng thái quá, nhưng người hàng xóm bên đường thì điềm tĩnh hơn rất nhiều. Và như vậy, đứa trẻ có thể thấy được những góc nhìn đa dạng, như tất cả chúng ta lý tưởng hóa các ngôi làng châu Phi với việc mọi người có rất nhiều cha mẹ khác nhau chăm sóc cho họ. Cần một cộng đồng. Cần một cộng đồng. Và bọn trẻ cần thực sự là một phần của một môi trường lớn hơn, nơi chúng có thể nhìn thấy cha mẹ của mình như những người an toàn, nhưng cũng có những khiếm khuyết. Và càng hạt nhân hóa thì càng khó để giữ những vấn đề bệnh lý ra khỏi cuộc sống của bọn trẻ. Vì vậy, cộng đồng là tất cả, cũng trong việc nuôi dạy trẻ con. Có điều gì mà bạn nghĩ là có thể chữa lành cho chấn thương, chấn thương thời thơ ấu, mọi hình thức chấn thương mà chúng ta chưa nói đến không? Vấn đề quan trọng là chấn thương liên quan đến sự bất lực và không ai đến cứu bạn. Vì vậy, rất quan trọng để có trải nghiệm rằng nếu bạn thực sự không thể làm gì đó, bạn cảm thấy sợ hãi, thì có ai đó đến giúp bạn trong khoảnh khắc đó, và bạn có được một dấu ấn rằng ngay cả khi tôi cảm thấy thực sự tồi tệ, có ai đó sẽ đến và ở bên tôi. Và đó là điều mà nhiều người thiếu khi có một người cha say xỉn. Chúng tôi thấy điều này mọi lúc trong thực tiễn của chúng tôi. Người ta có một người cha bạo lực, thường là cha, nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Rồi mẹ hoặc cha, trong trường hợp của tôi, mẹ hoặc cha, và mẹ tôi, làm ngơ và không nói, “Tôi sẽ chăm sóc bạn,” mặc dù người ba hoặc mẹ kia đang làm tổn thương bạn. Và sự phản bội của một bậc phụ huynh khi để bậc phụ huynh kia làm những điều khủng khiếp với họ mà không thực sự nói: “Không, bạn không thể làm điều này với con tôi” là một vấn đề lớn với nhiều người. Thật thú vị. Vâng. Và có những người đứng bên lề không đến giúp bạn là một vấn đề rất lớn. Và cách để phục hồi từ điều đó là phản kháng lại nó bằng thông tin từ người lớn. Vâng. Tôi có trải nghiệm sống mà trong đó, có người đến giúp bạn, và tôi nghĩ rằng việc là một phần của một đội thể thao, là một phần của một nhóm kịch, là một phần của một nhóm âm nhạc, nơi mọi người thực sự cảm thấy bây giờ là lượt bạn tham gia, và bạn biết đấy, tôi nghĩ vấn đề dân tộc và sự đồng bộ thực sự là cốt lõi của cảm giác an toàn bên trong của chúng ta. Vâng. Đó là tất cả. Chúng tôi có một truyền thống kết thúc trong podcast này, nơi khách mời trước để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo mà không biết họ để lại cho ai. Và câu hỏi mà đã được để lại cho bạn là, bạn tin rằng câu hỏi mà khán giả vừa nghe thấy trong cuộc trò chuyện này là gì, hoặc là họ đang hét lên trước ống kính? Câu hỏi là, “Tôi nhận được sự giúp đỡ tôi cần ở đâu?” Tôi nghĩ đó thực sự là điều lớn lao, vì điều đó rất khó khăn. Đó thực sự là một hành trình khám phá. Gần như bất kỳ ai mà tôi biết, người đã tìm ra cách để tốt hơn, đều là những người khám phá, và hoàn toàn là những người khám phá tình cờ. Rồi tôi tìm thấy người thầy Kawari này, rồi tôi tìm thấy người thầy yoga này, rồi tôi tìm thấy người làm tâm lý học kịch, nhưng phần lớn đó là sự tình cờ mà tôi nghĩ rằng cái chính thống không đặt chân vào con đường đúng đắn. Vì vậy, bạn phải khám phá điều gì phù hợp với bạn, và đó là một việc rất khó, vì bạn cảm thấy mình ngu ngốc và không biết gì, và nếu điều gì đó không giúp bạn thì rất khó để bạn tự mình nhận ra. Nó không giúp tôi, vì người này không giúp tôi, thay vì đổ lỗi cho bản thân. Chắc hẳn có điều gì đó sai với tôi mà không có lợi cho bạn. Nhưng việc phân biệt đó thật sự rất khó khăn. Tôi biết điều đó từ kinh nghiệm của mình. Tôi đã trong thời gian điều trị một khoảng thời gian dài, mặc dù tôi có tất cả các bằng cấp của mình, nơi đã mất rất nhiều thời gian để nhận ra rằng tôi đang lãng phí thời gian và tiền bạc của mình. Và nếu bạn không có nền tảng và giáo dục như tôi, thì càng khó để nói rằng mình đang lãng phí thời gian và tiền bạc. Điều đó thật thú vị. Khi bạn nói, tôi đã suy nghĩ về rất nhiều điều liên quan đến ý tưởng về cộng đồng, và bạn đang nói về việc tham gia vào các đội thể thao giúp đỡ như thế nào. Và tôi đã nghĩ rằng, trong cuộc sống trưởng thành của tôi, vào những thời điểm khó khăn nhất, khi mọi thứ trở nên khó khăn, và tôi bước ra chơi bóng đá hoặc một môn thể thao nào đó cùng một nhóm người, tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Và tôi thật sự nghĩ rằng, tôi có thể quy điều đó đến, ồ, bởi vì, bạn biết đấy, tôi đã tập thể dục, nhưng thực sự tôi nghĩ rằng có điều gì đó sâu sắc hơn. Ồ, không. Đó chính là sự kết nối. Chuyển bóng cho ai đó, khi ai đó bắt lấy nó, bạn biết đấy, tôi đã tạo ra sự khác biệt. Chơi nhạc, phần nhạc nhỏ của tôi mà tôi đã tạo ra, đã tạo nên một không gian tốt hơn.
    Là một nhóm kịch, là một đầu bếp, bạn biết đấy, có nhiều khía cạnh mà bạn có thể thực hiện điều đó. Nhiều người trong chúng ta, đặc biệt là tôi nghĩ, đàn ông trưởng thành, không có những điều như vậy. Ý tôi là, chúng ta thường đến xem Manchester United hoặc điều gì đó tương tự. Chúng ta đến sân bóng, nhưng có lẽ chúng ta cần làm đầy cuộc sống của mình với nhiều điều như vậy hơn. Đúng vậy, chúng ta cần. Và chúng ta nên nói điều đó với chính mình vì tôi cũng cần làm nhiều hơn như vậy. Vâng, chúng ta như thể chỉ đơn giản cho rằng xã hội được thiết kế theo cách mà nó sẽ cung cấp cho chúng ta những gì chúng ta cần. Đúng vậy. Nhưng thực tế, nếu bạn nghĩ về số liệu thống kê về sự cô đơn và những điều như là càng ngày càng ít quán rượu trên đường phố, nhiều quán đang đóng cửa trên toàn Vương quốc Anh và ít trung tâm cộng đồng hơn, nhà thờ cũng vậy. Một ví dụ tốt là, tôi lớn lên với việc hát mọi lúc. Và mọi người xung quanh tôi đã làm cho tôi phải hát ở trường. Và giờ chúng ta có iPod. Tôi không may mắn với iPod. Và rồi trước khi bạn biết, bạn ngừng hát và bắt đầu nghe iPod. Vì vậy, công nghệ đã là một phước lành không thể tin được và cũng là một lời nguyền đối với chúng ta. Đúng vậy. Tiến sĩ Bessel van der Kolk. Cảm ơn bạn rất nhiều vì công việc mà bạn làm. Như tôi đã nói với bạn trước khi chúng ta bắt đầu ghi âm, bạn có rất nhiều người theo dõi, ủng hộ và người hâm mộ vô cùng đam mê, vì công việc của bạn đã khiến họ hoàn toàn suy nghĩ lại và hiểu hơn về trải nghiệm sống của họ và cũng mang đến cho họ một cách chữa trị hoặc điều trị lạc quan và hy vọng hơn cho trải nghiệm sống của họ, một trong số đó là bạn đời của tôi, người đã nói với tôi trong ba năm qua rằng cô ấy muốn bạn tham gia chương trình này và rất phấn khởi. Tôi nghĩ đây là niềm vui lớn nhất mà tôi đã mang đến cho cô ấy trong ba năm qua khi tôi nói rằng bạn đã đồng ý tham gia. Nhưng lý thuyết đó thật cá nhân và giống như một dấu hiệu địa phương của sự ảnh hưởng mà bạn có đối với mọi người. Thật là to lớn. Vì vậy, cảm ơn bạn thay mặt cho tất cả những người đó vì công việc bạn làm và xin hãy tiếp tục làm điều đó vì nó đang mở ra mắt của tất cả chúng ta. Và bạn cũng vậy. Cảm ơn bạn. Tôi yêu bạn. Tôi trân trọng bạn. Cảm ơn bạn. Điều này có tuyệt không? Mỗi cuộc trò chuyện mà tôi có ở đây trong Kỷ Yếu của một CEO, vào cuối mỗi cuộc trò chuyện, bạn sẽ biết rằng tôi đã yêu cầu khách mời để lại một câu hỏi trong Kỷ Yếu của một CEO. Và những gì chúng tôi đã làm là biến mọi câu hỏi viết trong Kỷ Yếu của một CEO thành những thẻ trò chuyện mà bạn có thể chơi ở nhà. Vì vậy, bạn có mọi vị khách mà chúng tôi đã có, câu hỏi của họ. Và ở mặt sau, nếu bạn quét mã QR đó, bạn sẽ được xem người đã trả lời câu hỏi đó. Chúng tôi cuối cùng đã công bố tất cả các câu hỏi và người đã trả lời câu hỏi. Phiên bản hoàn toàn mới là thẻ trò chuyện phiên bản 2 đã được cập nhật hiện có mặt tại theconversationcards.com. Chúng đã bán hết hai lần ngay lập tức. Vì vậy, nếu bạn quan tâm đến việc có được một số thẻ trò chuyện phiên bản giới hạn, tôi thực sự, thực sự khuyên bạn nên hành động nhanh chóng. Tạm biệt.
    我已經證明EMDR對於創傷後壓力症候群(PTSD)和抑鬱症的幫助有多大。那為什麼和怎麼做呢?嗯,創傷是一次重現,無論你感受到什麼都是現實的,而不是像記憶一樣的感覺。但是在我們的研究中,你會發現如果在回憶創傷經歷時眼睛來回移動的話,腦袋能夠說:「這是我過去發生的事情。」我們所研究的78%的成人潰瘍患者完全治癒了。你可以幫我做嗎?我可以。你看到什麼?瓦塞爾·范德科克被描述為21世紀或許是最具影響力的精神科醫生。四十多年來,他的臨床研究徹底改變了我們理解創傷及其對我們大腦和身體影響的方式。你的早期童年經歷塑造了你的身份。在你所治療的患者中,有多少人有童年創傷?大約90%,而且這很難改變。它們是可以改變的嗎?是的,這是個好消息。但是問題是,重點不在於幫助人們。重點是在運營成功的金融組織。儘管我是一個首先研究PTSD瑜伽的人,這是非常有效的,然後還有迷幻療法和神經反饋,我們的結果令人驚艷。人們實在太保守了,我們已經知道那些答案,讓我們不要去探索任何新事物。但是,讓我們做科學,看看它是多麼有效,以及對誰有效。那麼迷幻療法呢?它非常有效。你曾經使用過迷幻藥物嗎?是的,當然。你學到了什麼?我了解到,我對於理解創傷的追求與我自己的童年創傷有關。所有的痛苦,你正在忍受。早些時候我問過人們是否能夠從創傷中癒合。你從自己的創傷中癒合了嗎?CEO的日記經過獨立事實核查。關於本集提到的任何研究或科學,請查閱節目附註。在我們回到本集之前,請給我30秒的時間。我想說兩件事。第一件事是非常感謝你每週收聽和關注這個節目。這對我們所有人意味著一切,這的確是一個我們從未想到過的夢想,也無法想像來到這個地方。但是其次,這是一個我們覺得才剛剛開始的夢想。如果你喜歡我們在這裡所做的,請加入那24%定期收聽這個播客的人,並在這個應用上關注我們。我向你承諾,我會竭盡所能讓這個節目在現在和未來都做到最好。我們將會邀請你想要我採訪的嘉賓,並持續做所有你喜歡的節目的內容。謝謝你。非常感謝。回到這一集。博士瓦塞爾·范德科克。金融時報將你描述為21世紀最具影響力的精神病學家之一。你花了一生追求的使命是什麼?我一直對人們如何在極端情況下生存感興趣,對人們如何克服歷史上彼此做出可怕行為的興趣,以及我們如何能在這方面創造一個更美好的世界。因此,使命相對於社會性,但調查則非常側重於你所學到的大腦科學,以及你所學到的心理功能。而這個「創傷」這個詞似乎是你工作的核心。當我在這次對話之前查看這個詞在網上的使用增長,以及人們對這個詞的搜索時,我發現的情況令人震驚。這裡有一個圖表顯示人們使用「創傷」這個詞的數量急劇上升。你對創傷這個主題有什麼看法,特別是我們如何誤解它的本質?嗯,這是一個相當引人注目的演變。當我第一次開始研究創傷時,我在哈佛的研究樓。我的同事們說:「為什麼你要研究創傷,瓦塞爾?當你死去時,沒有人會再談論創傷。」就像這是一個完全陌生的主題。現在每個人都在談論,所有事情都是創傷。因此,從不被重視轉變為完全的解釋模式。我們一如既往地從一個極端走向另一個極端。而我現在的主要興趣不再是創傷本身。創傷引發了它。但是在某種程度上,我意識到創傷很大程度上是人類之間的連結崩潰,以及人類之間的同步性崩潰。現在,我更專注於如何幫助人們建立與自己及周圍人的關係。當人們遭受某種心理障礙時,無論是抑鬱症、焦慮症還是PTSD,你對傳統治療他們的觀點有什麼不同?人們被教導的方法,他們說可以在八次課程內治癒人,並且他們會點算次數。因此仍然存在這種情況,但人們現在在學校學習的這些方法,儘管我認識的沒有良好臨床經驗的醫生真正這樣做,都是幫助人們理清思緒,不讓他們想這些瘋狂的想法。而且根本沒有證據表明我們能做到這一點。這是認知行為療法嗎?是的,認知重組之類的,或者你通過強迫他們面對創傷來讓他們變好。而不久他們就會對創傷麻木。我認為這兩種方法都無法真正理解當下的問題,實際上完全不了解。為什麼?我不能說服人們成為理智的人。人們都不理智,而創傷是非常不理智的。如果你理解創傷,這就是其核心,你的大腦和知覺系統會重新連接。你幾乎是透過過去的經驗而非當前的經驗來看待事物。
    好的,如果我受了創傷,談論我的創傷並不一定能修復它。創傷是一種無法言喻的體驗。我們進行了首次的神經影像學研究,研究人們重溫他們的創傷。我們發現他們大腦整個認知部分都消失了。當你處在創傷中時,你只是一團情緒,無法思考。因此,你會感到困惑,會感到茫然。正如莎士比亞所說,你會遭受無言的恐懼。你會感到目瞪口呆。因此,整個創傷經歷簡直難以置信。你會一直處於困惑和激動的狀態。在這個時候,為自己找到語言是非常重要的,這有助於你開始組織自己與自己的關係。雖然這不夠,但語言和明確你的無經驗是非常重要的。正如你所說,創傷這個詞被廣泛使用,對某些人來說,當你說某件事情發生在你身上時,會覺得,哦,我感到被觸發了。我受了創傷,等等。實際上,什麼算是創傷呢?創傷真的是一種壓倒性的體驗,當某些事情發生時,你完全無助,內心沒有任何東西知道該如何處理它。人們經常談論小茶創傷和大茶創傷。那麼,解釋一下為什麼不呢?好吧,你需要更準確,但小茶創傷是在你周圍的環境不承認你的存在時,這是一種非常真實的創傷。例如,大多數人在自然災害後表現得很好,因為人們會在自然災害後聚在一起。我在北佛蒙特的房子裡看到過,曾經有過可怕的洪水,鄰居們互相幫助,實際上你會感到一種凝聚力和意義。這是我們一起在做的事情。小茶創傷與不承認你正在經歷的事情有關。對孩子說,停止哭泣或給你一些可以哭的理由。不,你不重要。其實,你的父親是個酒鬼,因為你是一個難以對付的孩子,直到你進入家庭,你的父親都很好,但因為你,他變得無法應對。我想這就是人們所說的小茶創傷。這是一種關係上的創傷,對於我所接觸的大多數人來說,這是一個非常大的問題。大多數人來到我這裡並不是因為大茶創傷,而是因為沒有人看見我。沒有人聽見我。我是重要的。我們總是需要照顧我的媽媽或爸爸,但對我們來說沒有空間。因此,如果你被解雇了,這對你來說是一個創傷事件,因為你失去了朋友,失去了工作。你的父母對你感到尷尬。這能成為創傷嗎?這樣的事情可以,是的,根據你如何定義它。對於某些人來說,它不算。對某些人來說,它不算。不是,這又取決於具體情境。對於某些人來說,你被解雇了。你會覺得,嗯,我本來就不喜歡那些混蛋。我這樣問是因為我想知道現在是不是有很多人聽著,我試圖理解他們的小經歷,這些經歷在其他人看來是微不足道的,實際上可能導致某種更深層的創傷反應。絕對如此。最後,問題在於感知。你的感知?是的,你的感知。問題不在於事件本身。你和我可能發生相同的事件。而對我來說,它讓我想起我哥哥折磨我的情況,或者讓我想起我媽媽生病而不關心我,或者其他什麼。對我來說,這成為一個非常大的問題。對於你來說,可能會覺得,對啊,你知道,但我有這麼多才能,為什麼不試試別的呢?你能給我一個你這一生所做的工作的概述嗎?這一切知識和信息的來源是什麼?只是為了讓那些可能還不知道你是誰的人了解一下,你的工作是什麼?我在哈佛的一家醫院接受了非常好的精神病學培訓。然後我去了波士頓的最後一所州立精神病院,這也是很有趣的。那是個為非常困擾的人提供庇護的地方。因此,這個機構關閉了。我去退伍軍人管理局醫院工作。我遇到了一些我敬佩的人。他們是很好的運動員,能幹的人,都是和我同齡的直升機飛行員。這些人都崩潰了,他們分崩離析。他們讓我想起我成長過程中一些和我一起長大的親戚,他們也在專注於生還者和日本集中營的生還者。之後我學到了很多其他的東西。但這真的讓我大開眼界,我意識到生活經歷可以讓人變得破碎,這對我來說非常吸引人。這對你的故事至關重要,就是這段早期的經驗。你早些時候說你出生在1943年,1943年非常重要。出生的那一刻對你成為誰有巨大的影響。所以我最早的印記是我父親在某個時候被德國人拘留。他沒有在集中營裡,但他本來是要去那裡的。我媽媽獨自一人,帶著小孩子隱藏在納粹發射火箭前往倫敦的地方旁邊。因此,一半的火箭都落在我們的後院裡。我沒有這方面的意識印記,但我就像今天在烏克蘭長大的孩子一樣。我這一代有很多孩子死去。我是一個極其渴望的孩子,生活充滿苦難。我這一代有一半的人死於飢餓。所以我帶著對烏克蘭和加沙地區的孩子們正在經歷的事情有著不可思議的潛意識印記而成長。這必然在我的好奇心和存在中留下了痕跡,包括我擁有一副非常虛弱的身體。你在1943年出生於納粹佔領的荷蘭,你是五個孩子中的中間孩子。你小時候非常虛弱。
    你的父母在愛與情感等方面是怎樣的呢?
    我母親在1919年的疫情中多多少少受到了打擊,那時她的父親得了帕金森症,變成了一個類似奧利佛·薩克斯的角色。因此,我母親是一個非常冷漠的人,這對我影響很深。我父親則非常有責任心,也很有愛心。
    你形容你的母親是一個冷漠的人。
    是的。這對你影響很大。
    是的。擁有一位冷漠的母親會影響到你。
    那種影響是什麼呢?
    影響在於,如果你有一位無法給你愛和關心的母親,那就會成為你看待世界的一部分。這意味著你需要進行大量的工作來學習情感、親密、親近和脆弱等種種事物。
    每當貝賽爾問你母親小時候的生活是什麼樣的,她就會暈倒嗎?
    我只問過她一次。我那時已經是哈佛的大學助理教授,育有兩個孩子,我的父母來看我。這就可以作為我父母的一個例子。我18歲時離開美國,因為我想與我父母保持一定的距離。然後,15年後,很久以後,我寫信告訴我的父母,父母有時來探望孩子是很正常的。希望他們能有興趣來看我。這從未進入他們的腦海。於是他們來了。我們實際上度過了一段非常愉快的時光,非常文明。到了我父母來訪的最後一天,我告訴他們,你們可能真的不知道我做什麼工作。但我很多的工作與亂倫有關,而我想知道這從何而來。我轉向我母親,問她,我在想是否發生過什麼事情,我受到過性虐待嗎?我母親當場暈倒,從椅子上摔了下來,我父親說,看你對你母親做了什麼。於是我爸和我的妻子一起把我母親抬到床上。所以我不知道我母親是否受到過性虐待。她只是因為問了這個問題而暈倒。但事情就是這樣。對於這些事情,你幾乎得不到直接的答案。
    你說過,兒童虐待和忽視是精神疾病的唯一可預防原因,這也是藥物和酒精濫用的最常見原因,也是導致如糖尿病、心臟病、癌症、中風和自殺等主要死亡原因的重要因素。而在你的書中,你提到消除美國的兒童虐待會使整體抑鬱症的發病率減少一半,酗酒減少三分之二,自殺、藥物濫用和家庭暴力減少四分之三。
    是的,這不是我說的。這是來自于Vincent Filetti進行的這項非常龐大的CDC研究數據。而這是針對25,000人的資料。人們越來越關注早期童年經歷,因為這些經歷幫助了解他們作為成年人是誰。這是否誇大了,還是重要的理解?
    對於自己成為怎樣的人及其內在成分感到好奇並不過火。我認為這對人們了解自己成為何種生物而言是非常有益的。我認為對自己保持好奇心也非常必要,因為這樣才能去理解其他人。
    當你提到你的母親和亂倫的事時,你作為成年人會意識到你的大部分工作都是關於亂倫的。然後你轉向你的母親,問她是否有某些經歷,而她卻暈倒了。你相信你內心深處知道某些事情嗎?
    不知道,但我不知道我母親是否受到過亂倫。我知道我母親對性非常緊張,我在想她發生了什麼。她對此反應的暈倒意味著我觸發了某些東西,但我不知道我觸發了什麼。我不會輕易得出結論說我的母親是亂倫受害者。她一定經歷了某些事情,但我不知道那是什麼。
    好的,但指標是她一直對性很緊張。並不是說…
    對性感到極度緊張,對性感到恐懼。
    是的。
    你治療的病人中,有多少人…
    你能將他們的成人功能障礙追溯到早期的童年經驗嗎?
    大約90%,可以這麼說,是的。
    90%?
    但這是我。我的意思是,患有自閉症或強迫症的人不會來找我。這就是為什麼我在篩選誰來看我時有很狹窄的標準。
    如果你必須簡化的話,那麼他們兒時所經歷的事情的核心是什麼?
    核心是沒有被認可和尊重他們作為孩子的身份。最大的一件事是,他們是被看不見的,人們對他們做了可怕的事情。而且似乎沒有人在乎去保護他們。
    當你說可怕的事情…
    可怕的事情,被毆打,被性侵犯,甚至可能受傷骨折。
    如果只是言語呢?
    也是言語。我有一位病人,她的母親經常對她說:“哦,如果人們真的了解你,你將永遠不會有朋友,他們都會拒絕你,因為這是多麼可怕的監獄。”
    這很厲害。
    她說的?
    不,是我正在治療的一位病人的母親。
    但這樣說也不算不尋常。人們對孩子做可怕的事情。是故意的還是無心的?
    自然而然地。
    自然而然地?這是否是在傷害人,傷害別人?
    是的。
    不,你可以在超市和停車場等地方看到這種情況。
    你看到什麼?
    你會看到人們虐待自己的孩子,對他們說可怕的話。我想這對父母來說是困難的,因為他們有時會想,“我必須撫養一個正常的孩子,所以我必須懲罰他們,我必須約束他們,以確保他們能夠健康成長,而且全面發展。”
    是的,這是一個有趣的文化問題。這大概就是我父母和祖父母那一代人如何看待自己的孩子的方式。
    然後生長在北歐的人完全改變了他們的態度。
    例如,現在如果你在瑞典打孩子就會入獄。
    我想我和荷蘭也不在美國。
    所以人們真的改變了他們的想法。
    但在美國,當他們談論對孩子進行身體懲罰的壞處時,
    往往,特別是一些黑人會說:“我想讓我的孩子知道是非對錯,而聖經說我需要懲罰我的孩子,
    而我就是這樣做的,你不應該顛覆我教會的教義。”
    他們不會直接反駁這一點。
    我在一個家庭中長大,那裡我受到了相當嚴厲的身體懲罰。
    一些我可能可以分享的方式,因為這真的相當顯著。
    非常可怕。
    而且這些故事實際上是可怕的。
    我在非洲出生,母親是非洲人,父親是英國人。
    有趣的是,當我回想這些事情時,我說的只是事後的合理化,
    我會想,“我很高興我有一個有紀律的家庭,
    因為如果我沒有這樣的家庭,我也許就不會離開那個城市。”
    我們是少數幾個實際上離開了那個城市,從那個相對小的城鎮,
    到我現在居住的一些城鎮,並且在生活中做了很多事情的家庭之一。
    而且我沒有像一些朋友一樣陷入毒品中。
    我並不是功能失調。
    而且我母親也不識字,所以我感到有些感激。
    但我在事後進行合理化,因為在我生活的某些層面上,它最終結果還不錯。
    在我生活的其他方面,有一些功能失調。
    你知道的,你的感知可能會改變。
    真的?
    對於我的生活以及我成為什麼樣的人,隨著時間的推移,我的感知已經變化了很多,
    隨著層層開放。
    但是你所說的,即事物是可預測的是非常重要的。
    我父母也是可預測的,這對於你至少可以預見、知道你應該做什麼等等,非常有幫助。
    混亂是可怕的事情。
    我認為這一點非常有趣,因為儘管我受到很多身體懲罰,
    但是這是可預測的。
    所以我明白為什麼我會受到懲罰。
    例如,我在家裡踢足球,打破了裝飾品之類的。
    這從來不是不可預測的。
    而當你在講話的時候,有些事情浮現在我腦海中,
    就是我父母最終來的那些次數。
    那時我有一個三歲的女兒。
    我們住在房子裡,把我父母安排在一樓,靠近主衛生間。
    然後我的三歲女兒去了那個在我父母臥室旁邊的衛生間。
    我母親出來對我大喊。
    她說:“她怎麼敢用我們的衛生間?
    你應該懲罰她。”
    我幾乎這麼做了。
    我有一種立即的衝動。
    我說:“我應該懲罰我的三歲女兒。”
    我開始朝她走去,然後說:“哦我的天,我今天感覺想哭。”
    “哦我的天,我感覺我快要重演我父母對我做的事。”
    我做出了一個決定。
    “不,媽媽,她是可以使用衛生間的。”
    我說:“我對媽媽有所限制。”
    這對我來說是一個變革的經歷,讓我意識到我即將重複
    父母對我做的事情,這是人們經常會這樣做的。
    而我差點要打我的女兒。
    我說,“用愛去對待她。”
    這仍然讓你感受到很多情感。
    討論這件事時竟然會產生如此多的情感,這其實是意外的。
    你為什麼認為談論這件事會引起如此多的情感?
    好問題。
    因為它讓我有了生活。
    生活很大程度上是自動的。
    但我們可以選擇以不同的方式做事情。
    你開始擁有自己。
    而那是我開始擁有的時刻。
    我對我的孩子負責。
    我會遵循我認為正確的事情。
    這真的是一個解放的時刻,但也是一個分離的時刻。
    我不會像你一樣。
    這非常難做到。
    因為這是違背你的…
    我認為這對我們所有人來說都是一個重要的事情。
    因為我們想要屬於某個群體。
    我們想成為部落的一員。
    如果你以不同的方式做事情,你就會失去你的部落。
    於是你成為了一個孤獨的旅行者。
    所以這是極其復雜的。
    因為人們想要成為部落的一部分。
    我們不能沒有部落。
    因此,實際上離開你的部落是一個非常非常重要的朝聖之旅。
    我有時會表現出一些這樣的部分。
    我理解這是我學到的行為。
    我想我心中其實也有一部分擔心。
    因為我在一個以身體紀律作為對多數不當行為反應的家庭中長大。
    我擔心如果我成為父親,那將是我自然的…
    可能會是。
    是的,我不希望它變成這樣。
    但是你不必這樣做。
    孩子會讓你發狂。
    因為孩子就是這樣。
    而在那個時刻,我認為擁有孩子是一個終生的絕佳學習經歷。
    我們所有人都不知道自己在做什麼。
    隨後孩子們教導我們如何應對這些非常重要的問題。
    因為這真的非常具有挑戰性。
    你從孩子那裡學到了什麼?
    我從我的孩子身上學到了很多。
    首先,我的長女就是一個容易、善良、光芒四射、漂亮和少女感十足的女孩。
    而她現在的性別是模糊的,剛剛和丈夫離婚,和一個女人在一起。
    所以就她而言,這完全轉變了。
    看到她那段旅程,真是令人驚嘆。
    而我的兒子是一個神經發展正常的孩子。
    很大一部分時間裡情緒失控。
    許多身體反應。
    非常聰明,但很敏感,經常待在床上,只玩電腦遊戲。
    他長大後成為了一個非常有愛心和體貼的成年父親。
    他能幫助我。
    所以我的兩個孩子都變成了非常不同的人。
    我原以為他們是這樣,但我和他們兩人的關係都很好。
    儘管我對他們都並不完全理解。
    當我們看到孩子有功能失調的行為時,我認為一種自然的反應就是給他們一些藥物,或是給他們貼上一些標籤,說他們在某種程度上是有問題的。你對此有什麼看法?
    嗯,這正是拯救了我的兒子。因為我是一名精神科醫生,我知道這些標籤只是小拐杖,永遠無法完全捕捉到某人所遭受的痛苦。人們開始想要給我的兒子開藥物。但我是一名精神藥理學家。我研究過藥物及其功能與限制。很明顯,它們並沒有幫助到他。我並不需要像大多數父母那樣屈從於權威,說「哦,我的醫生說這樣那樣的。」我說,「我是醫生。我知道大腦和孩子的事。我不明白我孩子的情況到底是怎麼回事,但他沒有雙相障礙,也不會對這種藥物有反應。」因此,我的兩個孩子都對我探索適合他們的事物有著重要的啟發。而我特別感激我的兒子,他在很多方面都是一個非常可怕的孩子,而我的妻子(我現在已經和她離婚了)在探索可能有幫助的事物方面也非常出色。但我還要意識到的是,醫療上也需要注意特權的問題,我賺了足夠的錢,使我們能花很多時間尋找對我兒子有幫助的東西。如果我們住在公共住宅裡,我的兒子可能就會變得非常不合群。但因為我們能給他足夠的支持和關心去探索,他最終找到了改善他心理狀態的方法。就這一點而言,我讀到一個統計數據,低收入家庭的孩子接受抗精神病藥物的可能性是擁有私人保險的孩子的四倍。這是真的。如果你願意的話,接受抗精神病藥物的可能性高出400%。是的,這是一個非常大的問題。這不完全是我的專業領域。但是,讓孩子面對離婚的問題可能是非常危險的,因為你干擾了大腦自然生長的過程。大腦生長。是的。所以如果你在發展階段給人服用改變大腦某些化學物質的藥物,這實際上可能改變大腦的形成方式,並且可能不允許,就像我的兒子所經歷的那樣,他能夠補償許多事情,他的大腦學會了如何以不同的方式反應。如果你壓制了所有這些,你的大腦可能無法學習到這些新的適應方式。你認為我們應該先關注社會條件,而不是先關注… 社會條件、身體條件、運動、觸碰、同步性、音樂。因此,在我們的世界裡,因為被困在西方,人們被允許做事情。他們只能做一件事。他們可以,我所說的,喝一口。如果你感到不舒服,你就喝酒,這樣會讓你感覺好一些。所以,這是我們受人尊重的傳統之一,通過化學物質來改變你的感受。而任何說你應該服用這種化學物質的人,從來沒有人會說你是瘋子。西方人還非常擅長喋喋不休。所以讓我們談談、談談、談談、談談、談談、談談、談談、談談,也了解事情。然後我想告訴人們一個故事,關於我們在1992年第一次去北京的時候,中國當時仍然非常貧窮、困頓和悲慘,剛從這場文化革命中恢復過來,沒有人能談論任何事情。沒有,在我自己生活中發生的事情。沒有,天安門廣場的事情沒有發生。它沒有發生。中國的每一個公園,當時與現在一樣,都是一群在打氣功和太極的人。我走進公園,和中國人一起做氣功。這是什麼?氣功。他們說是中國的運動。而我做那些事情,我心想,哦,我的上帝,他們就是通過這些氣功和太極的動作來生存。如果你在波士頓這樣做,人們會說你瘋了。但在中國,你無法交談。你可以通過運動的方式讓身體冷靜下來。我對世界各地的文化如何以不同的方式幫助人們調節自己的生理和同步性感到非常感興趣。我想談談這一切,特別是關於運動及其在療癒中所扮演的角色。最後談談童年創傷的部分。為什麼對孩子來說,與照顧者建立安全的依附關係如此重要?
    你會變成別人怎麼看你。你會變成別人怎麼看你。是的。所以如果你是一個孩子,而大多數孩子,他們的父母認為他們很可愛,或是你有一個可愛的祖父母。他們會說,哦,如果你可愛,如果你可人,你是如此甜美。而沒有孩子能夠說,我只是普通的。現在,看著世界上的孩子們,沒有人好好治療其他人。當孩子被告知,你真的很可愛,這就是你的現實。如果孩子被告知你真的很醜且討厭,這就是,構成了我們的身份。所以你真的會成為人們在你生命早期如何對待你的樣子。這是一個我作為治療師所面對的重大遺產,就是早期經驗的烙印,這是非常難以改變的。早期經驗的烙印,這些可改變嗎?是的,這是好消息。而且即使我們知道如何實現其中一些,我們卻不去做。所以你可以從童年創傷中癒合嗎?當然可以。每個人?這是我看到人們時的假設。在你的經驗中,你一生都在與患者打交道,你的整個職業生涯中,多少患者你認為是可以被治療的?我真的認為,只要給予機會和資源,你幾乎可以為每個人做一些事情。但是問題是,再次回到我們在麥克風打開之前開始的地方,我們這幾天的焦點是生產力和行為改變。
    而不是在於我們如何找出幫助您的方法?
    我在書中描述的幾乎所有有幫助的事情,都有提及。
    而那是十年前的事,自那時以來我知道了一些其他的事情。
    我們的不傳統方法並沒有在主流心理學或精神醫學中得到實踐。
    因為他們需要有生產力,並且需要成本低廉。
    而你是否康復並不重要,便宜才是主要的動機。
    我認為盈利動機正在扼殺良好的實踐。
    您的書非常有趣,因為當我讀到封面時
    然後我觀看了您製作的關於體內存在的六種治療和東西的視頻,
    您提到像瑜伽、戲劇和表演等事情,以及這些是如何幫助您擺脫創傷的。
    身體記錄一切。
    這是一種相當激進的思考創傷的方法。
    並且它變成了一種迷因,這是值得注意的事情。
    我每天在生活中都用到這個詞,跟我的伴侶一起。
    我聽到人們說「身體記錄一切,身體記錄一切」。
    當我們談論我們的身體是如何承受那些創傷記憶和經歷過的創傷事件時。
    對於那些從未讀過您的書,甚至不知道這裡基本前提的人來說,
    您標題的基本前提是什麼?
    其實就是創傷是一種內臟體驗。
    內臟的意思是什麼?
    在您的身體中,心碎的時候,您會僵硬,您放棄了,您失去了力量,您緊繃。
    這正是創傷的體現。
    我有點把它看作兩種方式。
    您可以選擇,讓我們試著改變思想,然後再改變身體。
    或者您可以說,讓我們改變身體,然後再改變思想。
    但您可以做到。
    但我跟我妻子做很多認知行為療法,假設。
    是的,我指出她的不理性行為,並告訴她應該從不同的角度看待事物。
    而我確實沒有看到過正確的事物。
    而且我在這方面有更大的成功。
    而我對心理學感到有些驚訝。
    這些大多數配偶在使用這方面的解決方案時表現不佳。
    這種身體化的療法。
    我最近才聽到這個術語,來自我的伴侶,她說這真是了不起。
    她告訴我,她告訴我在這個播客中與您交談,因為她說,您知道,您真的能幫助改變她對此的看法。
    這種身體化的療法是什麼?
    所以我的方法是,真正體驗您身體所感覺到的,並且也允許您的身體做出那些一直害怕做的事情,以及探索您的身體如何以某種方式與世界互動。
    為什麼女性似乎在這方面比男性更擅長呢?
    因為她們在做普拉提、瑜伽、跳舞等,這些都是女性比男性更常做的事情。
    而且似乎女性對這方面更加敏感。
    是的,我認為這是一個引人入勝的問題,因為這並不僅僅是女性。
    當然,男性在軍隊和基本訓練及軍事訓練中也一直這樣做。
    而我覺得有趣的是,您知道,當人們加入軍隊時,他們往往不是非常成熟的人,然後經歷基本訓練,他們真的是一起行進,與人合唱,攀越障礙,並與其他人共同體驗實體經歷。
    在12週的訓練結束時,他們感到自信,感到連結,找到了兄弟般的情誼。
    他們是怎麼做到的?不是在喋喋不休,而是通過非常深刻的共同實體經歷。
    您寫到的一件有趣的事情,我發現特別有趣,因為我在那段話中看到了自己的小片段,您說:
    「我發現病史中創傷越多的患者,往往會變得越富有創造力和成功。」
    往往是嗎?
    而我們不知道這樣的情況有多頻繁,但我遇見了不少這樣的人。
    那些必須奮鬥的人,往往會看到新的可能性,並不得不發現新的選擇。
    這是真的,這是真的,是的。
    但是,您知道,那些是能夠進入我診所的人。
    而那些無法找到解決方案的人,無法獲得珍貴的結果,並且沒有能力與我一起進行治療。
    他們可能在外面與毒品上癮作鬥爭。
    在街上獲取毒品,躺在街上等等等等。
    而我大致上把這看作是事故問題。
    您知道,去年,我參觀了一個位於洛杉磯的計劃,名為Homeboy Industries。
    這是一個針對以前入獄的,主要是拉丁裔男性的計劃,他們沒有父親,曾經是罪犯。
    這是一個極好的計劃,擁有者確實說過,「您需要什麼?
    我們如何照顧您?我們如何為您創造一個安全的地方?」
    我在那裡看到了真正的治療。
    聖昆廷醫院,聖昆廷監獄,加州著名監獄,
    現在是以創傷為基礎的。
    他們用我的書作為依據,正在改變人們的生活,通過承認他們所面對現實的真相,
    幫助人們成為療癒系統的一部分,進行小組工作,隨著運動一起工作。
    就像在昆廷,他們有呼啦舞課程。
    我會說,「太好了!」
    和其他人一起移動給你與其他人建立聯繫的感覺,帶來愉悅感。
    他們真的開始理解這可以做到。
    如果您在哈佛醫院,您不會與人一起跳呼啦舞。您不會與人跳舞。
    我覺得在投資社區有一個小笑話,說如果您投資於某些人。
    一個創業者或創始人,有點創傷的話,會獲得更好的回報。
    而我其實認為,我不想曲解她的話,但是芭芭拉·科克倫,
    她是美國《創業大熱門》節目中的鯊魚。
    她告訴我的一件事是,根據她所有的投資,
    那些往往表現最好的是那些在過去有一些創傷的人。
    她說:「因為當他們給我打電話求助時,他們總是帶著解決方案來的。」
    與那些從未遭遇創傷的人相比,他們則只是告訴我問題。
    於是他們會打電話說:「聽著,巴巴拉,這件事發生了,我們打算怎麼處理。」
    她以稍微幽默的方式說了這句話,但我想知道你是否認為這個想法有什麼真實性。
    是的,我認為這又是她所合作的對象的選擇偏差。
    我知道確實有很多人曾為我工作,他們在面對挑戰時會完全癱瘓,
    而且沒有解決方案,變得非常依賴於他人的行動。
    所以我認為她的樣本確實有些不尋常。
    因為我在想,如果你有過不尋常的早期成長,那是否會讓你成為一個不尋常的成年人?
    – 這是否增加你成為一個不尋常而稍微不同的成年人的可能性? – 哦,絕對如此。
    – 那這能遍及各個方面嗎? – 你會發展出一種心智和大腦來適應那個特定的情境。
    如果那個特定的情境無法幫助你,那你就需要尋找新的解決方案。
    因此,創傷和虐待實際上迫使你嘗試尋找其他解決方案,但許多都是不成功的。
    – 創傷在你的大腦中是一個故事嗎? – 不,創傷是在你大腦中的一種感知。
    – 一種感知?有什麼區別? – 問題在於發生了某些事情,你的腦袋和心智接受了它,
    然後對那個特定事件進行了適應。
    那取決於當時你的年齡,對不同的人會非常不同。
    – 給我一個感知的例子。 – 如果你現在打我,我會想,
    「這傢伙瘋了,我可以打電話給別人,毀掉你的名聲等等。」如果我三歲,而你作為一個孩子開始打我,
    我根本不知道該怎麼辦。」我可能會認為,「我做錯了什麼,導致這個傢伙打我,
    我是個可怕的人,所以他打我一點也不奇怪,因為我是一個可怕的生物。」
    而這就是我認識的幾乎所有在童年時被打的人內心對此的理解。
    不是當你八歲或十五歲,而是在非常年幼的時候,那成為你的經驗。
    – 因為你仍在形成對世界的感知? – 對,是的。
    你的大腦以非常深刻的方式創建著一幅世界的地圖。
    所以你的經歷形成了一種內部的世界廢料,讓你在特定時刻預期某些事情。
    因此,如果我走進一個房間,看到一個看起來像我老叔叔的人,我想要與你攀談,因為你在深層次上可能是每個人所說的那個非常好的叔叔。
    我不知道,但我的大腦會以特定的方式來解讀世界。
    所以研究中有一個最深刻的經歷完全是偶然的。
    我們開始對人們進行羅夏墨跡測試。
    – 那是什麼? – 墨跡測試。
    所以你展示一些無形的墨汁畫像,然後我們將其展示給人們。
    我們看到人們對那個墨跡測試投射出完全不同的解釋。
    這真的讓我意識到,我們都生活在不同的世界裡。
    像我看到的許多越南退伍軍人,他們在那些卡車上看到了血腥的屍體或被殘害的身體。
    但從未參加過戰鬥的人則沒有看到那些。
    創傷受害者看到撕裂的陰道和撕裂的身體,而其他人卻沒有看到。
    一旦這種印象深入你的感知系統,你會繼續以那種特定的方式來解讀世界,這與你過去獲得的答案有關。
    而對於任何不知道的人來說,墨跡測試基本上只是一張隨機墨水的紙。
    這是明顯的,但多年來已經對大約10萬人進行了分析。
    所以你能在其中檢測到某些特定模式。
    我從來沒有做過墨跡測試,我感覺我應該做一次。
    你知道,我從我的墨跡測試中學到的比我從腦成像中學到的還要多,但腦成像是可敬的,而心智則某種程度上消失了。
    但例如,在我們的迷幻藥研究中,我仍然非常希望進行墨跡測試,因為正如邁克爾·波倫所說,
    如何改變你的思想。但是,你知道,測量人們如何改變他的想法。
    你認為有多少人?我知道這可能是一個荒謬的問題,但你認為有多少人?
    你認為有什麼百分比的人以某種形式經歷過創傷?
    你怎麼定義呢?
    你知道,數字顯示大約四分之一的人遭受過身體虐待。
    五分之一的人遭受過性虐待。
    八分之一的孩子目擊父母的暴力等。
    所以,你知道,如果我坐在一個房間裡,這不是一個二元的問題。
    這不是理想情況。你沒有受到創傷,但當我與一群專業人士交談時,
    我假設至少有一半的人知道創傷的含義。
    創傷對我的大腦造成了什麼影響?
    你說你已經做了很多神經成像掃描。
    如果我受到了創傷,而你掃描了我的大腦,有什麼東西你能看到的嗎?
    不一定。我可以看到你的大腦可能與其他人的大腦不同。
    我可能會採取一個特定的人口樣本。
    你可以對其進行平均,然後你可以說,哦,周邊灰質的激活有點多,白質的激活稍微少一些。
    所以你會看到大腦中某些連接模式的不同。
    但是在某種程度上,你知道,我認為我們對大腦學到了很多,但我們對大腦所知甚少。
    我認為人們往往高估了腦影像能教我們的東西。
    你知道,我喜歡哈勃望遠鏡或網絡望遠鏡。
    你知道,我們的大腦就像一個宇宙,而我們的技術非常不足以真正了解大腦中所有不可思議的複雜連接。
    但在過去20年中,我們學到了一些東西。
    那麼創傷如何影響大腦?
    它影響著大腦,你往往會這樣做。
    這裡有你大腦的一個部分,我稱之為大腦的蟑螂中心,這是位於灰質的圍軸部位,會亮起來。它位於杏仁核下方。如今大家都知道杏仁核這個詞。那是告訴你處於危險中的大腦部分。但是你受到創傷,這使得大腦幹裡的那一小部分一直在運作。你整天都在想,“我有危險。我有危險。我有危險。”而這就是開始的地方,在一個非常基本的感官層面上。你不知道危險是什麼,但你就是感覺到你應該感到害怕。然後大腦的其他某些部分,比如你的島狀皮質,將你的身體感覺和身體意識連接起來。對於許多人來說,因為創傷的經歷,這一部分常常會被關閉,因為創傷的體驗是一種視覺上的心碎和痛苦。如果你遭遇過創傷,你可以學會讓大腦的這一部分關閉,這樣你就不會再這麼強烈地感覺到自己的身體。我的意思是,你不調是不太能感覺到自己的身體,你也不會覺得自己很活。可是你並不會時時刻刻感到很害怕。不過你可能會想要服用一些藥物,讓自己有時感覺到活著。大概是這樣。
    那麼,你提到的那個大腦部分,在杏仁核周圍嗎?
    是的,在杏仁核的下方。
    受過創傷的人通常在那方面會有某種功能障礙嗎?
    這種功能障礙就是它一直在運作。
    一直在運作。
    那種感覺會是怎樣的?
    然後杏仁核會有一種潛意識的恐懼感。
    那是焦慮嗎?
    焦慮已經是過高的心理功能。這更基本。
    就像你的狗在發抖。我家裡的狗並沒有養,但它的確在某些時候會這樣。
    而兩年後,那隻狗仍然來我家了。
    你養了隻狗,它在你家裡仍然會發抖?
    是的,但永遠都不算真正舒適。
    就像你認識的那麼多次。
    從來都不算真正舒適。
    所以當有人說他們觸發了?
    現在,觸發是在更高層次的事情。
    好吧。
    那麼下一層即是觸發,這在某程度上是由杏仁核所中介的。
    如果你的杏仁核,如果你的煙霧探測器,這會趨向過敏,以至於小事被放大,而你可能對我說的小事情,我卻視之為世界上最冒犯的事情。因此你不斷被刺激,這會讓你覺得你在對我做可怕的事情。
    而這不是因為我過度敏感,而是當你心情不好時,那是你的問題而不是我的問題。
    不,當你心情不好時,我能感受到你的不適,我們就會一起開始陷入麻煩。
    這裡有一張照片,這是大腦在煙霧探測器發出警報時的樣子。
    這就是大腦的樣子嗎?
    我只想說這個特定的人,沒有人是完全一樣的。
    你能向我解釋一下嗎?
    基本上是的,但你看到的這位是一次可怕車禍的重溫者。
    他參加了這個,而你看到的右後部大腦是右側顳頂交界處在運作,那是感覺的部分。所以你會說,“哦,天啊,我好害怕。”但那裡沒有認知。
    基本上左側大腦關閉了。
    在你經歷創傷的時候,你無法理智。
    你實際上會變得有些不堪。
    當我們真正生氣、不安且無法清楚表達時,我們都有很多感受。
    然後我展示的這一部分是當他假裝重溫他的創傷時,這兩部分大腦變得失效。
    這是背外側前額皮質。
    那是你大腦的時鐘部分。所以如果我們之間發生了不快,例如,我會說,哦,半小時後我會好起來。
    那麼讓我來稍微推遲這個。但是當你受到創傷,計時器就會消失,這就是唯一的反應。
    你的視角感消失了,這就是當你處於創傷中時發生的情況。
    你不知道過去和現在的區別,因為你大腦的計時器下線了,而你感受到的都是實際存在的,而不是感覺像是記憶。
    所以對於那些在這種腦部掃描中不能看到的人,我基本上看到的是右側極度激活。
    左側看起來像是關掉的。
    然後有這兩個空洞、未激活的空間,這些稱為背外側前額皮質。
    背外側前額皮質。
    這是大腦系統中給你時間觀念的部分。
    只要你有這個觀念,就像小嬰兒也沒有時間感。發生的事情完全就是發生,你看到一個孩子慢慢長大,他們會獲得時間的感知。
    現在的即是,明天會有所不同。
    好吧。
    所以這時,推測是你會感到焦慮,對吧,當你開始考慮未來時。
    這關於擁有這種觀念的時候,這正在發生,我現在真的很害怕,但就在我回家,或者打電話給朋友的那一刻,我會感覺好些。
    所以這需要有對於現實的觀察能力,而這種能力會在你受到創傷時下線,這樣你就會變成一個創傷者。
    那麼這位特定的人,我在這裡的腦部掃描,這位大哥在一場車禍中,而我所看到的Triggered大腦就是他基本上被放在了一台功能性磁共振成像掃描儀裡,他被故意觸發以觀察他大腦中會發生什麼。
    確切地說。因此看到了他的車禍或其他東西。
    不,不。我們專門展示了他的車。
    哦,你給他看了一張圖片,然後問他說,“你看到了什麼?你聽到了什麼?你嗅到了什麼?你在想什麼?”
    非常具體的感官細節。
    好的。
    所以你有別人的感官,你的感官細節,而他的右腦則被激活了。
    是的。
    右腦變得非常活躍,但他的腦中計時器卻失去了活動能力。
    所以他無法躺在那裡說:“哦,我正在回憶昨天發生的事。” 他是在重新經歷昨天所發生的事情。
    瞬間。 你感覺這事現在就正在發生。
    這就是創傷的本質。
    創傷並不是一個記憶。 而是一種重新經歷。
    你是自覺地重新經歷它嗎?還是你的潛意識在重新經歷?
    我們感覺就像這事現在正在發生。
    所有形式的創傷,但並不是說,事情現在正在發生,而是我的感受正在現在發生。
    而我的身體,你不知道那些感受其實屬於你爸爸曾經打你的那段時間。
    現在我感覺相同,因為我不同意你的看法。
    所以我在過去被觸發,感受到了那種瞬間的戰鬥或逃跑反應,因為有些事情發生了,不管那是什麼,都是瞬間的。
    所以即使我沒有感覺到自己回到那裡,我的身體卻感覺就像就在那裡。
    所以人們會對此感到困惑,說:“哦,你重新經歷了過去。” 其實不對,你並沒有意識到你重新經歷了過去,因為過去就是現在。
    所以你不會想:“哦,這讓我想起了我四歲的時候,我爸爸曾經打過我。”
    不,你的感覺就像你現在正在被打。
    那麼,有沒有辦法讓這位經歷過車禍的紳士停止這種觸發反應?
    是的,他已經做得相當好。
    他已經做得相當好。
    他實際上做了眼動減敏及再處理 (EMDR)。
    他的結果如何?
    他是一個不錯的人,功能正常,沒事,他已經不再是創傷後的受害者。
    你在臨床實踐中見過的最激進改善是什麼?
    哦,真的,就是人們重新活過來,人們只是在說一切都結束了。
    給我最好的例子。
    好的例子是我昨天給人們播放的錄影帶,裡面有一位女性,經歷了一場可怕的車禍,感到凍結、沮喪、恐慌。
    然後三次療程後,我們談到了這件事,她說:“是的,這件糟糕的事發生在我身上。我曾經經歷過這場車禍,我被震盪了,頭腫脹,當時真是糟糕。但現在我有一個孫女,我開車去看我的孫女,我很好。”
    三次療程就夠了?
    三次,是的。
    我們在迷幻療法中也一直看到這一點。
    那你在這三次療程中做了什麼?
    在人的眼前晃動你的手指。
    但對我來說,EMDR確實是通往深入的門徑,抱歉,我寫了三本關於創傷後應激障礙 (PTSD) 的書。我其實在1984年寫了第一本含有PTSD這個詞的書。
    但他們不知道如何治療它。
    所以我是世界知名的專家,但我不知道怎麼治療它,因為人們一直在重新經歷那種創傷,並不知道如何停止這種情況。
    然後有人開始告訴我關於EMDR的事,我根本不相信他們說的任何一個字,他們說,你在人的眼前移動手指,你的眼睛從一邊移到另一邊,當你重新經歷創傷時。
    我想,這太瘋狂了,聽到這消息的每個人都覺得這太瘋狂了。
    然後人們開始做這件事,他們向我展示這是怎麼運作的。我驚嘆道,哇,的確,我們研究的某些子樣本經歷了幾次EMDR後會說,對,這真的很糟糕。
    但一切都結束了。
    它屬於過去。
    現在並沒有發生。
    你告訴我,在人的眼前晃動手指可以幫助治療他們的創傷?
    那麼,當然我們必須做一些小型研究,這花了我們15年才能獲得足夠的資金來進行,以查看當你前後移動眼睛時會發生什麼。
    然後我們發現,當你在回憶創傷經歷時,前後移動眼睛可以激活顳頂交界處之間的某些通路,這讓你的自我感和你的內在、你的身體能夠互相聯繫。
    所以你的大腦能夠說,哦,是的,這是發生在我身上的事,但它發生在過去。
    這些通路使你的大腦能夠做出這種區分。
    而在關於這項研究的結果中,該研究的結論是什麼,關於其有效性的結論是什麼?
    在我們的研究中,78%曾遭受成人期創傷的人,如被陌生人襲擊或強姦,78%的人完全康復。
    但這不是我們看到的大多數人,因為我們看到的大多數人都有早期童年創傷,這要複雜得多。
    早期童年創傷更具頑固性且對這種療法更抗拒。
    是的,因為你的早期童年經歷塑造了你是誰。
    所以如果你18歲時進入一所名牌大學,你確實會與那所大學產生認同,但這不會神奇地改變你成為新的人。
    它成為你身份的一部分。
    但如果你在生命早期成長在某個家庭中,你實際上會成為那樣。
    早期的印記是非常深刻的。
    是的。
    所以這被稱為眼動減敏和再處理療法。
    是的。
    我剛剛查了一些統計資料。
    它說這項技術已被廣泛研究,並有證據支持其在各種疾病中的有效性。
    在PTSD方面,一項2024年的綜合分析涵蓋了26個隨機對照試驗,發現EMDR顯著減少PTSD症狀,效果大小極大;對於抑鬱症,2024年涵蓋25項研究和1000多個參與者的系統評估和綜合分析報告顯示,減輕了抑鬱症狀。同一項2014年的綜合分析指出,EMDR在PTSD患者中導致焦慮症狀的顯著減少,效果也很大。
    最後,2024年的系統性回顧與個體參與數據的隨機分析得出結論,眼動脫敏再處理(EMDR)對創傷後壓力症候群(PTSD)的效果與其他心理療法相當,能達到相似的症狀減輕及緩解率。那你可以告訴我它是怎麼運作的嗎?你可以在我身上試試嗎?可以的。我可以移動我的椅子嗎?當然可以。你會靠近一點。所以你能想起最近經歷過的非常不愉快的事情嗎?可以。你能回想起當時你看到的情景嗎?可以。你能記得那時聲音是什麼樣的,或是其他的什麼聲音嗎?有沒有聲音讓你想起來?有。你記得那時候你的身體感受怎麼樣嗎?記得。你能回想起你當時在想什麼嗎?可以。好吧。那麼你現在回想起來的感覺有多生動?大約六到七分。好的,保持那個感覺。現在用你的眼睛跟著我的手指移動。現在看著我。深呼吸。那麼,在我們進行這個過程的時候,你現在想到什麼?我感到冷靜。對。我知道我感到冷靜。好的。當你回到剛才的感覺時,現在的感覺怎麼樣?很難回想起為什麼我會感到困擾。這是描述它的最佳方式。那真是奇怪。為什麼會這樣?所以,這就是他工作中最棒的地方。我們不知道情感的印記線性隨著時間的變化情況,也不知道它現在去哪了,但它就這樣存在著。而且,如果你回想起比你經歷過的事情更糟的事情,那會耗費更長的時間,還會帶來很多其他的東西。但EMDR似乎在某種程度上能夠在大腦中創造新的聯想過程。假設對某些人來說,EMDR或我,真的發生過非常、非常糟糕的事情,我開始時非常沮喪。在EMDR過程中,我不知道這對你是否也是如此。我腦海中出現了小時候坐在餐桌旁的畫面,還有在小學的遊樂場玩耍的畫面。這些畫面一直浮現在我腦海中。然後我們停了下來,而這真的很糟。是時候繼續了。這裡面有一個重要的部分,就是你沒有告訴我你正在經歷什麼。因為我對語言持懷疑態度。因為語言總是一個互動的過程。如果我問你發生了什麼事情,你會過濾自己,因為某些事情可能會讓你感到尷尬,或者你不想讓我知道。因此,我們繞過了這整個語言過程,你試著從中尋找意義,而我們重新組織了大腦感知這些事情的一些核心方式。所以你在某種程度上看到了一些這樣的情況。對我來說,當我第一次看到這個時,我感到驚奇,並認為我需要研究這個。所以當他們撰寫研究報告時,主要研究就是我進行的,我資助了這個,但我也是最後一個能為EMDR提供資金的人。呼吸法。呼吸法為什麼成為一個非常熱門的話題?我的夥伴經營一家名為Barney Breathwork的業務,#廣告。她帶女性前往各地。她在全球各地舉辦這些呼吸法靜修,還有一間工作室等等。你怎麼看待呼吸法作為一種真實的抽象方式?這完全合乎邏輯。首先,它已經在某些文化中使用了無數個時代。人們總是會發現它。在印度,人們都知道這些。在歐洲卻沒有。沒有人知道呼吸法。所以這些是文化依賴的東西。我覺得最接近的可能是那些知道些關於它的人。我不知道。出去看看人們是否知道它。因此,人們都是如此順從,想要得到老師和同儕的認可。當有人做一些創新的事情時,他們傾向於很快說,“哦,他們太怪異了。他們瘋了。”我真的很喜歡身體工作。我自己沒有做過呼吸法,但我從別人那聽到過,所以這對我來說完全是合理的。而當我們做一些新事物時,比如我是第一個研究PTSD的瑜伽的人,而人們可能會說,“把你的臀部翹起來,扭轉你的脊椎,來治療創傷。”我說,“好吧,我們來看看。”於是我們做了研究,結果發現瑜伽對PTSD的治療非常有效。但我的學術同事們的反應卻是,“哦,是的,他又來了。他瘋了。”現在瑜伽被相當好地接受了,不是嗎?所以你可以使用瑜伽來治療創傷?可以的。不,你不能治療創傷。你是用瑜伽來處理你與自己身體的關係。這不是同一回事,但創傷確實扭曲了你和自己身體的關係。我們的研究還表明,當你開始做瑜伽時,某些因創傷而受到抑制的大腦區域變得活躍起來。你在那些研究中發現了什麼?我這裡有一個特別的截圖。是的,那是一個真實的研究。所以請解釋一下這裡發生了什麼。這是一個小型研究,但你在這裡看到的是,在進行瑜伽後,你的島葉變得更活躍。你的島葉是你大腦中讓你知道你的身體感受的地方。就像當下雨時你沒有穿雨衣,你會想到,“我該拿把傘了。”所以你需要知道你的身體經歷和需求,然後它們就會消散。而這種自我體驗的維度因創傷而受到很大損害。原因在於這是一種適應性行為,因為創傷會以視覺經歷的方式反覆出現。正如達爾文所說,“心碎和腸子扭結是視覺感知的表現。”因此如果你不斷心碎和感到腸子絞痛,你會試圖將其壓下。因此,你會失去對身體的聯繫,作為一種防禦性舉措,因為這些身體感覺讓人感到不堪重負。所以我想確保我理解這一點。所以大腦中的島葉部分是將我們的行為與我們的感受聯繫起來的部分。是的,尤其是我們身體中的感受。好的。所以它將我們身體的感受與我們對自己的認識聯繫起來,是吧?我們心中對自己的故事。
    所以這就是島葉的功能,而創傷會打斷這種功能,這會在日常生活中造成什麼樣的功能障礙。因為你在藝術上會感到麻木、脫節,或者感覺活著,但你不覺得連接,無法感受到快樂。或者你感到過度敏感。你感到過度敏感。因為你提到這兩種反應是脫節的過度敏感。是的,總會有這兩種矛盾的事物共存。記得太多和記得太少。感受太多和感受太少。沒有快樂的中間地帶。你在一個極端和另一個極端之間徘徊。同時你感到焦慮又毫無疑問。我敢打賭你知道這種感覺,因為我們都曾經經歷過,我們感到焦慮,同時卻完全感覺不到任何東西。幾乎沒有思維存在,我認為這是一種非常不尋常的人類體驗。而島葉在發揮作用,島葉。在這方面和許多其他大腦結構中,島葉扮演著重要角色。所以如果我開始做瑜伽,這樣對過度敏感的脫節會有什麼影響?瑜伽使你能夠以某種方式重新連接你的感官,去感受你所感受的,讓你所感受到的變得安全。因此,當我們進入瑜伽教室,與一位聲音很好的老師一起,他真的幫助你不去屏住呼吸,伸展手臂,感受那個戰士三的姿勢,然後你開始感受到它。對於許多人來說,做瑜伽實際上可能會令人感到焦慮,某種程度上是可怕的。對於創傷患者,我們經常看到的是某些東西被觸發,當你只是在做一個簡單的下犬式時,讓我們這樣說,或者肯定所有這些遭受虐待的受害者會有很大的困難的瑜伽姿勢是快樂寶寶式。快樂寶寶式是當你把雙腳抬到空中,躺在背上,抓住你的腳趾,擴展你的腿,使你的骨盆朝向空中。對於我們大多數人來說,這是一個非常愉快的部分,它使你放鬆。如果你是一個性虐待的倖存者,這會引發很多情感。真的嗎?是的。而且這樣做需要非常小心。因為這些姿勢可能會引發情感,你可能會讓你的身體保持在一個凝固的姿勢,以免引發那些性虐待的感受。我剛才想到的,當你說話的時候,我想起了一位朋友,他在生活中總是有些蜷縮著,他們的自尊心很低,自信心也很低。我不知道他們是否以任何方式受到創傷,無法對此做出判斷,但他們開始做瑜伽,這真的在深刻地改善他們的心理健康。我只是想知道你認為那種蜷縮在生活表面上的人,與他們之間的聯繫是什麼,然後他們卻… 哦,絕對是的。我告訴過你我小時候身體不好。直到我13歲時,我得了哮喘,我一直都很虛弱。我認為我做過的最有幫助的事情就是羅爾夫按摩。羅爾夫按摩是一種非常強烈的按摩形式,他們把你的肌肉撕扯出你的筋膜,我開始在一個新的身體中生活。我不再活在這個幾乎死去的小孩的冰冷身體裡。這對我產生了深遠的影響,與我做過的任何事情一樣。為什麼以及如何?因為你陷入了習慣。在某種程度上,創傷成為了一種習慣。我的習慣是每當我在房間看到一個電話推銷員時,我會感到害怕,這是一個假設的情況。因此你有習慣性的反應,而我能做的部分治療就是讓你意識到你的習慣性反應,並對此產生好奇。每當進入房間的每個人我便會凝固,而我聽起來像個白癡,你的治療師會說:“那麼,你的身體發生了什麼事,你這樣感覺多久了?”當你六歲、三歲或八歲的時候,你就會有這樣的感覺,然後在某個時候,人們會得到一個敘述,可能開始解釋這種感覺,這個敘述可能會說:“哦,我被某人欺負過。”當我遇到一個讓我想起欺負我的人的時候,那種感覺又會回來。然後你會想:“你有嘗試過武術嗎?”似乎我們希望你能真正學習如何用你的身體去對抗某人。而這,例如,是一種我從未研究過的治療方法。但我驚訝地發現,許多我的親密同事非常關心創傷,在某個時候告訴我:“哦,現在我得去上我的武術課。”沒有人把這視為處理他們所面對的問題的合法方法,但我認為人們正在做他們的武術,因為他們有被受害的記憶。這讓他們有了一種視覺經驗,讓我能夠自我防衛,我的身體,我可以用我的身體來照顧自己。而這不是智力過程,而是視覺經驗。人們經常描述遇見某人時,他們的身體感到不對勁。因此他們會說:“我遇到了這個人,我的身體就是,我在我的身體裡感覺到了某種東西,他們無法清晰地表達出來,但他們只是感受到這個人有些不對。”你認為他們在描述什麼?我認為他們在描述兩件事。我們互相感知對方的能量。這是鏡像神經系統的某種概念,這在過去幾年並沒有受到太多關注。但我認為這是一個非常重要的發現,我能夠感知到你的能量。如果,假設,你正在經歷抑鬱症,但你今天有一個任務要和我交談,那麼在某種程度上,我很可能會在某種層面上感受到你的抑鬱情緒,並且這會影響我們的談話。我不是說我真的這樣做,那是個假設的情況。但是我們互相感知對方的能量,因此我們可能會遇到某個非常憤怒的人。但他們努力約束自己,表現得很好。但你可能會感受到那種憤怒。而這就是心理治療中非常複雜的東西。
    我是在接收你的能量,還是在接收我的能量?
    所以如果我在你面前感到不舒服,那是因為你觸發了我過去某些事情,還是我在你身上感受到什麼?
    這就是我們互動的複雜性。
    從進化的角度來看,當你在說話時,我在想,這種能力從何而來,潛意識地就能讀懂某個人,然後形成一種模式,哦,這類人在我過去傷害過我,20年後,我在街上遇到一個人,我馬上就有同樣的感覺。
    這只是生存本能嗎?
    我覺得這對我來說是完全有道理的。
    因為我們是靈長類動物,你在與特雷沃的訪談中提到,我們在多大程度上是相互聯結的生物,我們真的不以個體存在。
    所以我們注定要生活在群體中,我們注定要和其他人一起生活。
    因此,與他人相處中的安全感成為了我們生存的關鍵問題。
    人類之所以能生存下來,並不是因為你我各自的才能,而是因為我們能夠聚集在一起,建造建築、飛機和各種其他東西。
    這些都是共同體的事情。
    今天,我們的科學中並不以此為中心,但在核心上,如果你理解人類,我們是一群共同創造某些東西的集體生物。
    因此,知道如何做到這一點,並如何彼此調整,是我們身份的核心。
    我們是否在失去這一點?
    人們變得越來越孤獨,越來越個人主義。
    巨大的問題是,虛擬現實的屏幕是我們最大的挑戰,我認為。
    為什麼?
    因為屏幕給了你一種虛擬的快樂現實,等等等等,但這不是真實的,並不是你努力所得到的結果。
    你獲得了更便宜的獎勵,但通常需要很多活動。
    所以你得到了一點多巴胺的快感,感覺好像經歷了什麼,但你卻沒有學會如何與其他人相處。
    你沒有學會那種視覺回應的快樂,”我們是朋友”的感覺。
    社區和社交連結在創傷中扮演著什麼角色?
    一切,至關重要。
    這是我們領域發展中的另一個麻煩問題,即在我們這一代中,托馬斯從像我這樣的經歷開始,與戰鬥老兵合作。我不是戰鬥老兵。
    我在越南戰爭期間是良心拒絕者。
    我對美國海軍陸戰隊一無所知。
    所以我無法告訴人們那是什麼感覺,但他們是成群結隊的,相互交談,他們從彼此身上學習作為戰鬥老兵的經歷。
    當他們之間建立了這種聯結時,他們成為了兄弟之家。
    人們就是這樣通過與其他人聯結來生存心理創傷的。
    似乎女性在形成這種連結方面比男性更擅長。
    是的,我這樣認為。
    不過,那也不完全是事實。
    我從我的戰鬥老兵朋友那裡學到了很多關於愛的事。
    在某種程度上,我認為大多數人不知道愛是什麼,直到你知道與其他人一起作戰的經歷。
    這在彼此之間創造了非常深厚的聯結。
    所以我從戰鬥老兵身上了解男性之愛的程度比其他任何方面都要多。
    當你處於極大危險中,伙計們會為彼此而在。不過他們真的會保護彼此,真正會照顧彼此。
    究竟是什麼樣的環境形成了你所描述的那種真愛呢?
    又是如何…
    那是危險。
    當你處於危險中,自然的本能讓你和我比平時更親密。如果現在發生了不好的事情,我們會開始緊緊相依。
    這是因為我們可能需要彼此?
    你會需要彼此。
    對,你需要彼此,你依賴於彼此,並且你們為彼此保駕護航。
    你對我說:“我會保護你。”
    我們彼此承諾是一種深刻的人類經歷。
    你無法從屏幕上得到這一點。
    在個人主義社會中,你幾乎被訓練成不需要其他人,只有你自己。
    可是在這方面,我有一些去過伊頓的朋友。
    實際上,對於我來說,許多英國人的定義是,“你母親恨你,六歲時把你送去寄宿學校,然後就不再照顧你。”
    而幫助我那些在英國公立學校上學的朋友們的是運動。
    這是極其強大的。
    人們感到彼此非常親密,一起活動、一起扔球、在球場上競爭。
    這也是男性之間彼此親密的方式,或許這會讓你引起共鳴。
    當然,沒錯。
    我在回想起成長中踢足球的情景,基本上,你們是一個整體,如果在某個位置出現問題,那也是我的問題。
    如果你有困難,我會來幫助你。
    我敢肯定,你與20年前踢足球的朋友仍然能輕鬆聯繫,而不是30年前。
    這真的很有趣,因為當你在說話時,我在想,在現代世界中,我們怎樣將這種連結重新融入生活。
    在一個我們生活在屏幕和白牆之間的現代世界中,你知道,研究表明,平均而言,我記得似乎有提到過,平均美國人在危機時期感到可以依賴的人數平均為零,這個數字比兩十年前的三人下降了很多。
    我會查看統計數據。
    我會把數據拉上來。
    但總的來說,我們比以往任何時候都孤獨,如何在一個設計使人孤獨的社會中,從個人層面上解決這一點?
    我認為這實際上是巨大的挑戰。
    我們現在有了一個基金會,而我們最感興趣的主要是為這類項目尋找資金,即如何幫助人們彼此連接、彼此協調。我們非常熱衷於讓人們一起創作音樂、一起表演戲劇、共同創造項目。這就是我們的本質。作為人類,我們的光榮在於這種合作的、主動的、身體的創造活動。這在心理健康中並不是一部分。我們談話並開藥,但並沒有真正在深層次上讓人們連接起來。那麼,你對此抱有樂觀的態度嗎?不,在上一屆選舉後沒有。真的嗎?我在選舉後感到非常絕望。你在上一屆選舉後感到非常絕望,為什麼?因為上一屆選舉是基於他者化的。你是不同的,投射,你是邪惡的,這些移民來殺我們,他們將自己的不適投射到不同宗教和不同膚色的人身上,等等等等。這一切都是人們對自己不適的投射,卻沒有誠實地面對問題出在我心裡而不是在你身上。那麼可以說你不是特朗普的支持者。就這樣吧,是的。不,我認為,你是一個不在乎任何人的精神病患者。你能指出他的一些好處嗎?當我在這個節目中邀請到支持特朗普的人時,我問他們同樣的問題。我說,你能指出他的一些不好的地方嗎?因為他有家庭。任何去中國並說,“我比中國歷史上任何人都受到更好的歡迎的人,“這是完整的嗎?那個家伙破產了好多次。他對其他人說著可怕的話。他不斷侮辱其他人。我相信他身上一定有一些好處。伊萬卡似乎曾經愛過他。他是一個可怕的人。回到創傷這一點上,你提到有三種大致的方式來逆轉創傷的損害。是的。所以如果我來到你這裡,而我是一個創傷受害者,無論那個創傷是什麼,如果我來尋求你對我創傷的支持,那麼第一步是什麼?第一步就是告訴我你自己。你是誰?好的。你重視什麼?什麼是有效的?你想要做什麼,什麼妨礙了你?所以在開始時,語言是非常重要的。我不會列出你有多糟糕的清單。我曾在某個時候以非常次要的角色協助創建DSM,但DSM並不是開始的好方法,特別是你有多病?首先,我想知道你是誰。什麼是有效的?什麼不是有效的?什麼幫助過你?什麼沒有幫助你?什麼妨礙了你?然後我們一起創建一張你是誰的地圖。在某種程度上,還有你和我之間的關係。我會不斷地詢問人們,這是否對你有幫助?所以我不會開處方,而在某個時候我可能會說,好吧,你有沒有考慮過練習一些武術,這會很有趣,也許去瑜伽館,但總的來說,我給的建議非常少,但我幫助人們去發現發生了什麼,以及這將帶他們去到哪裡。一旦你完成了這一步,假如你發現我有過一些早期的創傷經歷,你怎麼知道給我什麼治療?這又是一個棘手的事情,在我的書中,我試著這樣做但失敗了。在我新書中,我的表現也沒有好得多。我會看看你有多激動,你能保持多集中。如果我發現當某個特定主題出現時,你變得激動或者關閉,我會專注於那個特定的經歷。如果我看到你是長期激動且無法集中,我會說,讓我們做點什麼,你應該做一些能幫助你平靜身體、平靜大腦的事情。我會說,當你整體上感到不知所措時,讓我們從瑜伽或氣功開始,或者任何讓你感到合理的身體移動方式。我可能會做神經反饋。什麼是神經反饋?神經反饋是你將頭骨連接到電極,這些電極可以收集基礎的腦波,這樣你就可以在電腦屏幕上顯示你的腦活動,然後你可以與自己的腦波一起玩電腦遊戲,以便以某種方式組織你的腦波,讓你能夠更集中、更專注。因此,我在屏幕上有一個圖表供觀眾查看,它顯示了五種不同類型的腦波,伽馬腦波,非常緊密的腦波,貝塔波較少緊密,阿爾法波較少緊密,貝塔波較少緊密,以及德爾塔波,這是當你處於睡眠或夢境狀態時,波形幾乎是平坦,彼此之間非常遠。所以查看這些不同類型的腦波,如果我們將它們從1到5進行分類,1是腦波緊密而接近,5是德爾塔波,它們非常分散,1的伽馬波,這是否類似於焦慮或其他東西呢?不,焦慮是非常專注的思維,但這取決於它的位置。因此,後腦應當擁有這些慢波,因為後腦在處理你身體的日常事務。後腦告訴你要多呼吸、需要上廁所、你必須進行生理調節。你大腦中的很大一部分與你的身體調節有關,而這在創傷中會受到重大干擾。例如,當你閉上眼睛時,後腦應該會產生美好的慢波來告訴你,「我感到平靜」。當你受到創傷時,當他們讓你閉上眼睛時,後腦很可能會變得激動,產生比應有的更快的波形。因此,在你閉上眼睛的那一刻,你感到激動,這對你的健康極為有害。因此,我的工作變成了如何訓練你的大腦,讓你在閉上眼睛時,後腦能夠變得非常平靜。
    例如,這不是關於創傷,而是關於大腦的組織。創傷會導致大腦的組織,但你不會治療創傷,你會用這種組織來治療大腦。那么,來找你的普通人,你通常會告訴他們做什麼呢?普通人?有些人這些天我會說,我認為你有一次迷幻經歷會非常好。一場迷幻經歷,而你發現自己最近告訴別人的次數越來越多?因為我現在進行了研究,我們的結果實在是令人震驚,遠比我預期的要好。但我可能會告訴你,不,你還沒有準備好進行迷幻體驗。我認為你真的應該進行一些神經反饋和一些身體練習,以便在我們開始擴展你的思維之前,能更好地生活在自己的身體裡。
    當你說身體練習時,我們會談談迷幻體驗,但身體練習,比如瑜伽、武術。按摩。任何按摩嗎?好吧,我恰好知道一些非常好的按摩師,如果你曾經被毆打或受到性侵犯,人體觸摸會變得非常複雜,因此你可能不會因為人體觸摸而感到安慰,其他人也可能不會對你的身體產生平靜的效果,這正是我們應該互相擁有的,因此學會生活在一個可以被觸碰的身體中是相當重要的。觸摸具有治療效果嗎?哦,絕對是的。你還沒有孩子吧?沒有。好吧,你有女朋友,像你這樣,觸摸是一種基本的人類安慰方式。
    你描述了這三種逆轉創傷的廣泛方式,第一種是從上到下的方法,我想這就是所謂的談話療法?是的。這是內心的理解等等。你喜歡這個嗎?不,基本上,我是這樣一個非常理性的人,所以我對這部分持懷疑態度。那是解釋事情、理解事情,這不是我最大的障礙,所以我傾向於貶低它的重要性。第二種方法是服用藥物,這基本上是為了關閉身體的警報信號。你喜歡這個嗎?好吧,這就是我作為精神藥理學家的起點。我進行了關於抗憂鬱藥Prozac和Zoloft治療PTSD的第一次研究,因此它們並不壞,對人們可能是有幫助的。第三種方法是從下到上的方法,讓身體有與無助、憤怒或創傷相矛盾的經歷,這正是你所關注的,這些被稱為身體治療,針對的是身體而非心智。是的。這是一個非常重要的部分,我非常認為這在心理健康和醫療領域中是遺失的一個很大的部分,給人們帶來連結和快樂的經歷。是的,這是非常重要的。但當我寫這本書,在我接觸迷幻療法之前,我會增加另一個經歷的維度,這真的能擴展你的思維,讓你體驗到另一種現實。
    在能量方面,我有很多理由喜歡抹茶,如果你還不知道的話,因此我實際上還投資了英國一家領先的抹茶公司名為Perfected。其中我最喜歡的Perfected產品之一是各種口味的美味抹茶包,從鹽焦糖味到桃子味,再到薄荷味到莓果味。我的一個最愛是香草味,我將在兩秒鐘內製作這個。你只需拿這個攪拌器,取一點粉末,把它放在搖瓶的頂部,蓋上蓋子,搖一搖,太美味了。如果你還沒有嘗試過,可以在Tesco和Holland Barrett商店或線上找到Perfected,使用我的代碼Diary 40可享受40%的折扣。前往perfected.com並輸入代碼Diary 40,即可立即嘗試這款美味的多口味抹茶。強烈建議。如果你這麼做,請標記我,給我發個信息。
    健身房能幫助嗎?是的,但那通常也會變成很孤獨的經歷。你坐在小跑步機上看福克斯新聞,這不是我心目中創傷治療的想法。因為我去健身房,我舉重,所以我在想這會不會幫助我。但這是有趣的。我的一位密友,以前的朋友,是一名舉重運動員。她真的很堅持舉重對創傷能非常有幫助。當她這樣說的時候,我確定她的確如此,我也在想對多少其他人來說也是真實的。問題在於在當前的系統中,你不會獲得經費來研究舉重對創傷的幫助。即使你說這對你有幫助,我的朋友Ryus也有幫助,我聽了後覺得有趣。讓我們看看對多少人是有效的。
    是的,我想到的一種方式是,實際上我訪問的許多舉重者都是受到霸凌的孩子。我想到Mike,他參加了我的節目,Chrissy Chelle也參加過我的節目,他們都提到過,甚至Elaine Norton,我認為他也提到了某些早期的創傷。他們都是一些在某種形式下受到欺負或有創傷早期成長的孩子,而現在他們變得非常強壯。我在想,有些人在表面上可能會認為,或者實際上有些人可能會說,你這樣是因為你正在學會為自己防守並建立自尊心,但這其中有一些東西。是的,但那個手勢並不是正確的手勢。像是,哦,你只是這麼做,彷彿你在輕視,而不是說,讚,你正在那麼做因為你感到無助,你想增強自己的體型。有趣的是,我的聯想是,我代表許多受到天主教神父虐待的人作證,幾乎每一個人都變成了舉重運動員和健美選手。
    真的嗎?
    很明顯,因為你也提到的原因,他們只是試圖增強一種掌控感和權力感,但對他們來說效果並不理想。
    所以僅僅這一點並不夠。
    我認為他們還需要與自己的無助感建立聯繫。
    迷幻療法。
    是的。
    你對迷幻療法的看法是什麼?
    這跟我的個人背景有關。
    當然,我是60年代出生的人,所以我知道LSD,而對我來說,當時的LSD使我成為了一名優秀的醫學生,並與文化相伴,停止了吸毒。
    我對LSD的記憶非常正面,因為在那時,我看到自己是宇宙中非常小的一部分,而我腦中所構建的任何概念都只是更大現實的小小構造。
    隨著時間的推移,我意識到我的一些朋友都成為了非常出色的科學家,他們對自己早期的LSD經歷有相同的看法,真實地擴展了他們的思維,使他們接觸到許多可能性。
    但隨著文化的變化,這些東西變得非法,並被定罪,人們停止了使用它們。
    然後,Rick Doblin和Michael Mithoffery開始打開迷幻藥的世界,15年前他們問我這個問題,我說:“我認為這是一個好主意,因為當你受到創傷時,你生活在一個非常狹隘的世界裡。”
    基本上,創傷主導了你的感知,並經常干擾你去探索更大的現實,而理論上,具有迷幻體驗和開放思維的經歷將非常有幫助,但我不鼓勵他們這樣做,因為我認為你們永遠無法通過規範的實踐。
    然後他們籌集了足夠的資金,問我是否想負責波士頓的一個大型研究,我非常渴望參與其中,我們比較了由我大部分訓練過的心理治療師提供的極好心理治療與MDMA的結合,結果驚人。
    你描述過。
    驚人。
    我看到這種療法在許多方面都很有幫助,但事實上,療法的改變並不是那麼大。
    有一點改變,但MDMA徹底改變了情況,我寫了這篇論文,但實際上它開始了這篇論文引用的少。
    我主要專注於這項研究的所謂次級數據,即創傷如何改變對自我的體驗。
    我們看到的是,人們對自己的認知變得更加清晰。
    人們對自己有了同情心。
    所以那些經歷了創傷的人,在那個時刻有所感悟:“哦,我的天,這發生在我身上。那太可怕了。這也實際上發生在我身上,通過迷幻藥,意識到那些你之前未曾察覺的東西,深埋在心底,讓我想,‘哦,這可憐的小孩。看看他經歷了什麼。他那麼小。他那麼脆弱。他無法保護自己。’”
    因此你會獲得一種非常深刻的自我同情感,而不是通常的自我厭惡和自我責備的反應。
    接下來我們經常看到的事情是:我曾經是一個如此美麗的小孩,而我有一個酗酒的暴力父親,我不是在談論我自己,而是我可憐的父親。他從未真正享受過這個美麗的孩子。
    他們對施害者也產生了同情。就像這是一種全城開放同情的藥物,這正是我們在生活中尋求的東西。
    你稱迷幻藥為真正的革命。
    是的,這是。
    是啊。
    而且你說這是一個特別的革命,因為我們不知道它是如何運作的。
    我在查看一些統計數據。
    好吧,我們不知道任何事情如何運作,你知道的。我們只有一堆假設。
    是的。
    我在查看一些統計數據,顯示MDMA輔助療法,這是一個重要的觀點。
    是的,那是我們所做的。
    是的。
    輔助有治療師在那裡或有專業人員在那裡。
    一項三期臨床試驗報告顯示,接受MDMA輔助療法的參與者中有67%不再符合PTSD標準,而安慰劑組約有30%的參與者,這是一個相當劇烈的變化。
    這也是我作為作者的主要論文之一。它雖然被引用,但我覺得更重要的不是PTSD的改善得多麼好,而是人們對自己的關係改變了。
    我的另一篇論文實際上描述了這個,但引用得不多。
    人們可以集中於PTSD。
    真正的問題是你愛自己嗎?
    你的心是開放的嗎?
    你對新經驗是開放的嗎?而不是我們在PTSD量表中列出一堆症狀,而是你是一個擁抱自己作為人類的人的人嗎?
    這也是一項非常有趣的研究,針對治療抗藥性抑鬱症。
    有一項使用迷幻蘑菇(即人們所知的魔法蘑菇)的治療抗藥性抑鬱症的研究在2021年顯示,單次劑量的迷幻蘑菇導致了抑鬱症顯著減少,效果持續長達六週,對許多參與者而言。
    30%的參與者在三週後進入緩解,而約翰霍普金斯大學的一項研究顯示,71%的參與者經歷了症狀減少50%以上,在接受兩次迷幻蘑菇療程後,54%在治療四週後達到了緩解。
    而我會分享的最後一項研究是一項後續研究,發現近60%的參與者在治療一周年後保持了抑鬱症狀的減少,但這些化合物在美國和英國甚至還不合法。
    沒錯。
    但是氯胺酮是合法的。
    氯胺酮是合法的。
    我們現在進行相當多的氯胺酮治療。
    我對氯胺酮似乎具有與迷幻蘑菇和MDMA相似的效果感到好奇,即使它們是完全不同的化學物質。
    你曾經使用過迷幻藥嗎?
    是的,當然。
    作為這個MDMA研究的公關,我必須使用MDMA。
    但例如,我認為MDMA是欣快感,並能帶來快樂。
    作為我工作的一部分,我必須親自服用MDMA,我已經準備好迎接我的神奇體驗。 我從來沒有做過這件事。 反而,我一直對替代性創傷這個問題嗤之以鼻。 不,看到世界上如此多的創傷,並沒有真的對我造成多大傷害。 在我經歷MDMA的過程中,所有我在這段時間裡所經歷的創傷測試人們的痛苦都回到了我的腦海中。 我痛苦地躺了八個小時,心裡不斷地抽搐著說「哦,我的天啊,哦,我的天啊」。 我意識到,聽到這些創傷故事確實對我產生了深遠的影響。 因此,我的MDMA體驗真的讓我有所改變。 我變得更加悲傷,但卻有些智慧了。 你變得更悲傷了。 絕對是的。 我真的感受到了所有的痛苦,深入骨髓。 是的,我能夠將其大致表達出來,但那種痛苦是相當強烈的。 但幫助我的是我的導師,邁克爾·米索夫,當我告訴他我能夠如此感受到痛苦的失敗時,他說:「是的,我知道,我曾經是一名急診室醫生,在我的一次迷幻體驗中,我手中所有死去的病人都來找我。」 所以這對我來說是有幫助的,因為讓我感到與另一個人有了連結。 這種背景是極其重要的,這實際上與當前的許多問題息息相關。 我認為我們可能會失去那一點,那就是明確地你需要在非常安全的條件下進行迷幻藥的使用,並有大量的支持。 迷幻藥的心態和環境,約翰·霍普金斯的研究也非常關注你提到的所有研究,即背景是極其重要的。在你經歷這些經歷的時候,環境需要完全支持和安全,並且在你身邊。而我們這個以利潤為驅動的世界所尋求的就是給人們迷幻藥,只給他們一顆藥丸,然後讓他們自己去面對。 然後我們研究中的大多數人告訴我們,研究結束時說:「如果你們不在我身邊,我做不到這一點。」 那次與迷幻藥的體驗,MDMA的經歷讓你改變了嗎? 是的,我想是的。 它讓我成為一個更謙卑的人,更加富有同情心。 只是一劑嗎? 嗯,我還有其他一些經歷。 所以,我在迷幻藥上有過一些非常痛苦的經歷,這使我變得更加…… 所以有人說,「哦,我應該像上帝一樣。」 我變得更加清楚自己對理解創傷的追求與我自己的關係,實際上我在70歲後學到了更多。 真的嗎? 是的。 早些時候,我問過人們是否可以從創傷中癒合。 你癒合了嗎? 不,癒合是一個複雜的詞。 我會說,是的,我過得很好。 我所工作的許多人也是如此。 我認為我書籍的真正力量在於它是一部非常充滿希望的書。 每一章都講述了人們變得更好的故事,儘管我能做的科學研究不多,我已經證明了眼動脈鬆弛療法(EMDR)的幫助。 我證明了你會變得多麼好,我已經證明了神經反饋的有效性。 我真正的使命不僅是做一名倡導者,更是要說:「讓我們做科學,看看它對所有人是有多好的,是的。」 你試過的所有有助於你個人創傷的東西中,哪些對你個人幫助最大? 還有另一件對我幫助很大的事情,就是心理劇。 心理劇? 是的。 這在書中的一章中,我從未對其背後的科學進行研究,但我仍然喜歡這樣做。 也就是說,當你在三維空間中表演事情時,它會成為一種完全不同的現象。 如果我告訴你:「讓我們把你的家人放進這個房間」,我問你:「當你選擇誰來扮演你爸爸的角色時,你會把你爸爸放在哪裡?」 你知道你會把你爸爸放在哪裡。 我會把我爸爸放在這個房間裡。 是的。 我會把他放在那裡。 就在那裡。 是的。 不是那裡,而是那裡。 是的,是的。 所以這就是這裡發生的事情。 你清楚你想把他放在哪裡,如果有人為你扮演那個角色,那麼你爸爸可能會在某種程度上浮現在你的想像中,這就是你心中最先出現的事情。 好吧,我會把我爸爸放在我們所在的桌子的首位,因為他總是在我家裡的桌子上首位出席。 他總是在餐桌上負責我們吃牛排的事。 當你看到他時,你會有什麼反應? 這很複雜,因為…… 正是。 是的。 這很複雜,因為其中一個反應是,當他坐在那裡時,他在掌控,但現在作為一個成年人,我有另一種感覺,那就是,不,我現在在掌控,因為我是桌子的首位,我是我家庭的首位。 所以這就是權威的事情…… 是的。 當他坐在那裡時,這種感覺會具體浮現出來。 你可以說,實際上,是我現在當老闆,或者,我討厭你是老闆,或者某種感覺會出現。 我的自由。 令人驚訝的是,當每個人把那個虛擬人物放在房間裡時,對那個人的感覺變得非常生動。 而你的重疊與人們所講的故事的重疊其實是非常不同的,這引起了三維效果。 而且人們通常有過艱難和被忽視的父親,然後我在某個時候會說,在和他共事之後,我甚至可能會問,你想打你的爸爸嗎? 可能,我真的可能會這樣做。
    你是否曾經打過你爸爸,或是在他面前放一個枕頭,讓一些人抓住他,但身體感受方面,哦,我的天啊,如果我可以那麼做,那會不會非常棒?或者我有多麼的愧疚?所以你會虛擬地做一些你在現實中永遠無法做到的事情。然後我會說,我們可以在這個房間裡選擇一個人來扮演你一直想要的爸爸,那個你一直想要的爸爸。然後你選擇一個人,我鼓勵你看看你希望那個人怎樣抱著你。當你有了這種感受,通常會有非常深刻的情感釋放,然後說,哦,我的天啊,如果我的爸爸在我三歲、五歲或八歲的時候,能像那樣幫助我,我需要這樣的話,我的生活會完全不一樣。因此,你會在與其他人之間創造一個虛擬的新現實。而那種感覺的記憶可以是非常深刻的。你是和一群人一起做這個嗎?我每年和一群人做這大約四次。這是我最喜愛的活動,因為我總是對結果感到震驚。這幾乎是角色扮演,你在傳遞。這是角色扮演,但因為你在三維空間內工作,所以感覺更真實。但是,治療師通常會抱有這種希望,如果我對你尊重和關心,我將給你一個修復性的情感體驗,讓你感受到如果你在過去得到了這種支持會是什麼樣的。而我的老教師對此說的卻是一種不匹配。我作為一個 18 歲的年輕人無法給你這個三十多歲的人帶來他媽媽在三歲時會愛他的那種感覺。我們無法做到這一點。但是在三維空間中的理論活動中,非常具體,你確實會留下印象,哦,那就是那種感覺。那就是我所失去的。所以這是一種創造虛擬現實的強大方式。
    關於注意力缺陷過動症 (ADHD) 的主題在文化中變得非常流行。根據統計,2022 年,大約 11% 的 3 至 17 歲兒童被診斷為 ADHD,這一比例比 2016 年的約 9% 有所上升。在英國,2000 年至 2018 年間,成人 ADHD 診斷增加了 20 倍。什麼?在 18 至 29 歲的男性中,藥物處方增加了 20 倍。而這來自 NHR。在澳大利亞,過去十年中,ADHD 藥物激增近 300%,成年女性的增長超過 450%。這裡發生了什麼?我真的看到某些地方與你們之前所談的方式不同。所有這些事情都是在一個連續體上。你不是有 PTSD,也不是有 ADHD,或者你有 ADHD。這些不是二元的問題。所以,專注、注意、在注意力上靈活的能力是個維度問題。維度問題。因此,有些人比其他人更好。有些人根本不能坐著不動,而在某些條件下其他人卻可以坐著不動。所以並不是你有 ADHD 或沒有。你可能會有一些注意力或靜不下來的問題。但可能有很多潛在的問題。也許你的媽媽在懷你的時候攝入了一些毒素。這可能在你的基因中。幾乎我見過的每一個受到創傷的孩子,都符合 ADHD 的標準,因為創傷確實會擾亂你專注和集中能力。因此,這不是一個實體。這是一個虛構的實體。這不是膽囊癌。它不是你大腦中的星形膠質瘤。這些心理現象是組織你的思維的複雜方式的網絡。我們的診斷系統真的很糟糕。當我跟加貝爾·馬泰(Gabel Maté)談話時,他,他,知道加貝爾·馬泰嗎?是的,當然。他給我描述了 ADHD 是什麼,他認為這是對早期童年壓力和創傷的反應,而不僅僅是基因或神經學因素。好吧,但我不會那麼說。我會說這可能是基因因素,也可能是毒素,也可能是創傷。這是無法專注和集中注意力的表面行為。例如,我的兒子肯定符合 ADHD 的標準。我的兒子,除了讓我失望之外,並不是一個特別受創的孩子。不,他確實有一些有機性問題,但他在某個時候也超越了這些。因此,這些事情並不穩定,這是一個你可以隨著時間增長而發展的配置。而且它們不是單一的,它們是多因素的,它們是表面現象。因為我被診斷為 ADHD,但其他 ADHD 患者的表現與我有著截然不同的症狀。就徹底不同而言。比如說,我在感興趣的事情上能夠專注很長時間。而我經常聽到某些類型的 ADHD 患者對事情非常不專注。因此,當面對這麼多不同的類型時,我很難理解被診斷為 ADHD 的意義。是的,沒錯。所以這幾乎讓我感覺這個標籤,雖然我們分享同一個單一標籤,雖然有這麼多子類型,卻不一定對我理解我自己有任何幫助。但我真的,任何認真對待這些事情的人都知道我們的診斷系統根本不行。真的嗎?是的。這只是我們四十年前坐在一個房間裡,編製一個小診斷清單的總體產物。這個沒有科學有效性。事實上,PTSD 是所有診斷中科學上更可靠的診斷之一。它們只是非常原始的人類思維分類方式。我們知道得多得多,我們應該超越這一點,而任何了解科學的人都知道我們應該超越它。但我們沒有。為什麼?我認為我們不這麼做,因為我們的焦點不在於幫助人們。
    我們的重點是資助成功的金融機構。我教授神經回饋技術,書中有一章專門講解神經回饋技術,且有嚴格的研究支持。 我們還進行神經回饋技術的培訓。因此,一家保險公司的負責人和我一起接受了神經回饋技術的培訓,他把我拉到一邊說:「最重要的是,作為保險公司的負責人,我並不關心讓人們變得更好。我關心的是能否擁有盡可能多的訂閱者。」 如果我們真的回到做真正的醫生的角色,我們會說:「我該怎麼讓你變得更好?你有什麼問題?」 現在我們對神經科學的了解已經非常深入,了解大腦如何組織信息,因此是時候真正更新自己,展望2024,開始思考大腦中的網絡,以及大腦的哪一部分與哪一部分相連,不同年齡的心理功能,以及三歲的孩子能理解什麼與五歲的孩子的理解有何不同。 經常思考自己的大腦過濾信息的能力有多好,靜心的能力有多強,以及你能否有效地完成任務。 我該如何不養育一個受過創傷的孩子? 這是因為我希望能很快有孩子。 而且我不想養育受過創傷的孩子。 一定要細心傾聽你環境中的人。 不要單獨撫養孩子。 我認為單獨撫育孩子,你會感受到自己病理的全部影響。 所以讓多個人來養育孩子是非常重要的。 這樣孩子就能看到「我的爸爸有點反應過度,但我對面鄰居卻冷靜得多。」 孩子能夠看到多種不同的視角,正如我們大家理想化非洲村莊的生活,大家都有很多不同的父母在照顧他們。 需要一個村莊。 需要一個村莊。 孩子們需要真正成為更大環境的一部分,在那裡他們可以看到父母是安全的人,但同時也有缺陷的人。 當你越來越核化的時候,想要讓自己的病理問題遠離孩子的生活越來越難。 因此,社區對於養育孩子來說非常重要。 有沒有什麼你認為對於創傷、童年創傷或所有其他形式的創傷治療有幫助,但我們還沒有談論到的? 嗯,關鍵問題在於創傷是關於無助和沒有任何人來拯救你。 因此,擁有這樣的經歷非常重要,如果你確實無法做到某事,你感到害怕,這時有人來幫助你,你會留下一種印記,即使當我感到非常糟糕,總會有某人來支持我。 這就是許多人在面對酗酒的父母時所缺失的。我們在實踐中經常看到這種情況。 人們有一位暴力的父母,通常是父親,但不一定。 然後媽媽或爸爸,在我這個例子中是媽媽或爸爸,我的媽媽,視而不見,沒有說,「我會照顧你」,即使另一個父母正在傷害你。 父母背叛,讓另一位父母對他們的孩子做可怕的事情,而不真正說「不,你不能這樣對待我的孩子」,對許多人來說都是一個巨大的事件。 有趣的是,看到旁觀者不來幫助自己是一個很大的問題。 從這種情況中恢復的方式是用成年人的信息來對抗它。 我有過生活經歷,曾有人來幫助你,我認為成為運動隊的一員、參加劇團、音樂團體,當人們真正感到「現在輪到你進入」,這種經歷都非常重要。我認為,民族性和共時性問題確實是我們內心安全感的核心。 是的,這就是全部。 我們在這個播客中有一個結尾的傳統,最後一位嘉賓為下一位嘉賓留下問題,卻不知道他們留下的問題是給誰的。 而留給你的問題是,你認為觀眾在聽完這段對話後會詢問或對著鏡頭呼喊的問題是什麼? 問題是:我該去哪裡尋求我所需要的幫助? 我認為那才是真正的大問題,因為這太困難了。 這真的是一次探索。 我認識的幾乎每一個找到變得更好的方法的人,都是一位探索者,而且是個偶然的探索者。 然後我找到了這位Kawari老師,接著又找到了這位瑜伽老師,然後是這位心理劇導師,但我認為大多是偶然的,而主流方法似乎並不在正確的道路上。 所以你必須發現什麼對你有效,但這正是非常困難的,因為你會感到愚蠢和無知,如果某事對你無效,你會很難對自己說:這個人無法幫助我,而不是責怪自己。 一定是我有什麼問題,且對你沒有幫助。 但區分這點是非常困難的。 我從我自己的經歷中了解到。 我曾經經歷過長時間的治療,儘管我擁有所有資格,但我花了很長時間才意識到「我在浪費我的時間和金錢。」 如果你沒有我的教育背景,那麼說「我在浪費我的時間和金錢」就更加困難了。 有趣的是,當你說這些話時,我在思考很多關於社區這個概念的問題,你也提到過運動隊的幫助。 我在成人生活中,有過一些特別困難的時刻,當事情不如意時,我去和一群人踢足球或進行其他運動時,我就覺得自己突然好很多。 而我想,其實我把這歸因於「哦,因為我進行了一些運動」,但我其實認為這背後有更深層的意義。 哦,不,是那種連結。 傳遞那顆球,有人接住它,我知道我有所作為。 演奏音樂,我所創作的那段音樂,讓世界變得更加美好。
    成為一個劇團,成為一名廚師,你知道,有許多層面可以去做這些事情。很多人,尤其是我認為成年男性,沒有這類的活動。我是說,我們會去觀看曼徹斯特聯隊或類似的比賽。我們會去足球場,但也許我們需要在生活中填充更多這樣的事物。對,我們需要。而且我們應該對自己說這些,因為我也需要做更多這樣的事情。是的,我們有點假設社會是這樣設計的,會給我們所需的一切。對,對。但事實上,如果你想想孤獨的統計數據,以及像酒吧那樣,英國的主要街道上越來越少的酒吧關閉,社區中心也在減少,教會亦然。一個好的例子是,我在長大過程中一直在唱歌。周圍的人讓我在學校裡唱歌。然後我們有了iPod。我在iPod的運用上並不算幸運。然後在獨自一人的時候,你停止唱歌,開始聽iPod。因此,科技對我們來說是一個難以置信的祝福,但也對我們造成了詛咒。是的。是的。Bessel van der Kolk博士。非常感謝您所做的工作。正如我在錄音前對您所說的,您有如此多極具熱情的追隨者、倡導者和粉絲,因為您的工作讓他們完全重新思考和理解自己的生活經歷,並且給予他們一種更樂觀、更有希望的治療或療法,而其中之一就是我伴侶。她一直告訴我已經三年了,要我把您邀請到這個節目上,她非常興奮。我認為,我告訴她您答應來參加時,讓她在過去三年裡最開心的時刻。但那個理論真的是對您對人們影響的個人和地方性的證據,這是巨大的。所以,代表所有那些人,謝謝您所做的工作,請繼續這樣做,因為這讓我們所有人都開了眼界。您也是。謝謝。我愛您。我感謝您。謝謝。這難道不酷嗎?在《首席執行官的日記》中,每一次的對話結束時,您都知道我會請嘉賓在《首席執行官的日記》中留下問題。我們做的就是把每個在《首席執行官的日記》中寫下的問題轉換成這些對話卡,您可以在家裡玩。所以您有我們曾經接待過的每位嘉賓的問題。在背面,如果您掃描那個QR碼,您將能看到回答那個問題的人。我們終於揭示了所有問題以及回答問題的人。全新版本的更新對話卡如今已經可以在theconversationcards.com購買了。它們曾經瞬間售罄過兩次。所以,如果您有興趣獲得一些限量版的對話卡,我真的、真的建議您迅速行動。再見。

    50-70% of people will experience a trauma in their life, but how do you heal from these devastating experiences? If the Body Keeps the Score, according to Bessel van der Kolk this is how you get even with trauma.

    Bessel van der Kolk is Professor of Psychiatry at Boston University School of Medicine and President of the Trauma Research Foundation. He is the author of the global bestselling book ‘The Body Keeps The Score’.

    In this conversation, Bessel and Steven discuss topics such as, how to heal from childhood trauma, the benefits of EMDR therapy, the link between screens and loneliness, and how trauma physically changes your brain.

    00:00 Intro

    02:32 Bessel’s Mission

    03:09 What Is Trauma?

    04:37 What Trauma Treatments Do You Disagree With?

    06:03 Does Rationalising Your Trauma Help?

    07:01 What Is Considered Trauma?

    09:40 Can Small Events Lead to Trauma?

    10:20 Bessel’s Experience as a Psychiatrist

    12:43 Bessel’s Parents

    15:31 Consequences of Child Abuse

    16:07 Is It Important to Understand Childhood Experiences?

    16:42 Was Your Mother an Incest Victim?

    17:31 How Many Patients Trace Issues to Childhood Experiences?

    18:01 Examples of Child Abuse

    19:18 How Culture Influences Parenting

    21:52 Disciplining Children

    24:03 Liberation Equals Separation

    25:44 What Did You Learn for Your Children?

    27:01 Medical Treatment for Behavioural Dysfunctions in Children

    30:36 Impact of Movement on Healing

    32:00 Importance of Secure Attachment to a Caregiver

    32:57 Can You Heal from Childhood Trauma?

    34:32 The Body Keeps the Score

    36:27 Somatic Approach to Healing

    36:53 Are Women More in Touch with Somatic Healing?

    38:02 Impact of Trauma on Creativity

    41:14 Trauma as a Perception

    45:05 How Many People Have Trauma?

    45:50 How Does Trauma Affect Brain Activity?

    50:00 Study: Reliving a Traumatic Event

    55:13 Most Radical Improvement in Clinical Practice

    55:55 EMDR

    59:01 Demonstration of EMDR

    1:04:12 Breath work

    1:05:55 Impact of Yoga on Trauma

    1:06:23 Study: Effects of a Weekly Yoga Class

    1:08:09 Disconnection and Hypersensitivity

    1:10:26 Impact of Physical Activity on Trauma

    1:13:15 Picking Up People’s Energy

    1:16:01 Challenges of Individualistic Cultures

    1:16:48 Role of Community and Social Connections in Trauma

    1:17:37 Are Women Better at Forming Connections?

    1:18:19 Building Relationships in the Army

    1:19:13 Building Connections Through Sports

    1:20:19 How to Get By in an Individualistic Society

    1:21:13 Are You Optimistic About the Future?

    1:22:12 Are You Able to Point Out Anything Good About Trump?

    1:22:33 Human Inclination Toward Fighting

    1:22:54 Three Ways to Reverse the Damage of Trauma

    1:25:52 Types of Brainwaves

    1:27:48 Psychedelic Therapy

    1:28:26 Body Practices

    1:29:07 Is Touch Healing?

    1:29:21 Talk Therapy

    1:29:46 Bessel’s View on Taking Medications

    1:30:08 The Bottom-Up Approach

    1:31:53 Does Going to the Gym Help?

    1:34:05 Bessel’s View on Psychedelic Therapy

    1:38:00 Effects of MDMA

    1:39:25 Impact of Psychedelics on Treatment-Resistant Depression

    1:40:32 Bessel’s Experience with Psychedelics

    1:43:11 How Did Psychedelic Experiences Change You?

    1:43:48 Have You Healed from Your Trauma?

    1:44:36 Psychodrama

    1:49:33 The Rise in ADHD Diagnoses

    1:51:45 Cause of ADHD

    1:52:42 Is ADHD Over diagnosed?

    1:55:21 How Can We Raise Untraumatised Kids?

    1:56:24 Helping People in Traumatic Events

    1:58:20 Question from the Previous Guest

    Follow Bessel: 

    Website – https://g2ul0.app.link/fJd55uRwqPb 

    You can purchase Bessel’s book, ‘The Body Keeps The Score’, here: https://g2ul0.app.link/hLePea0wqPb 

    Studies mentioned:

    besselvanderkolk.tiiny.co

    Get your hands on the Diary Of A CEO Conversation Cards here: https://appurl.io/iUUJeYn25v

    You can purchase the The Diary Of A CEO Conversation Cards: Second Edition, here: https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb 

    Follow me:

    https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb  

    Sponsors:

    PerfectTed – https://www.perfectted.com with code DIARY40 for 40% off

    Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

  • Moment 192: The Fire In The Booth That Would Have Destroyed My Brand: Charlie Sloth

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    (upbeat music)
    When it comes to B2B marketing,
    the goal is often the same.
    Turn up the volume on what makes your brand irresistible
    and stand out from the competition.
    But guessing usually doesn’t get you there.
    LinkedIn ads does.
    They’re also the sponsor of this episode.
    Here you can accurately target your audience
    and leverage engagement tools and analytics
    to help you reach the right people.
    LinkedIn ads also gives you access
    to professional network of individuals
    who influence your business.
    With over a billion members,
    130 million decision makers
    and 10 million C-suite executives,
    in this clip,
    Charlie Sloth talks about dialing up
    your brand’s most desirable traits.
    So if you’re ready to kill the guesswork
    and show the best version of your brand,
    LinkedIn ads is where it starts.
    Give them a try now with a $100 credit
    to launch your first campaign.
    Go to linkedin.com/doac24.
    Terms and conditions apply.
    Here’s Charlie.
    – When it comes to building a brand that has integrity,
    what matters?
    You know, this is a brand.
    And I think, you know–
    – It has integrity.
    But I think because you have integrity,
    I think because you have integrity,
    you install your morals into the brand.
    And this brand is a reflection of you.
    I feel like pretty much everything you do
    speaks about you as a person
    because I feel like I’m the same.
    I feel like if it challenged my morals,
    I wouldn’t want to do it because I’d be like,
    well, that’s not a real reflection of me.
    Why am I going to invest my time or my money,
    my energy into something that doesn’t represent me?
    And I feel like my team, you know, I have an amazing team.
    Do an incredible job of managing the expectations
    of all of the brands that I’m involved with.
    And I don’t even have to say it no more.
    If I feel like something’s wrong
    or it’s not going to work,
    it doesn’t look right for the brand,
    they know before it’s even come to me
    because they know what my morals are.
    They know what I stand for, what I don’t stand for,
    what I feel is right.
    So it’s got to the point where
    I don’t even have to have those conversations
    because I have such a great team
    who have those conversations for me
    and they protect the brand.
    I feel like if something goes wrong with one of the brands,
    it’s a reflection on me.
    And something that I’ve always believed
    is one of my biggest assets is my reputation.
    I feel like you may not like me.
    You may hate me.
    You might find me annoying.
    But one thing you can’t challenge is my reputation.
    I’ve never done any one day, ever.
    I’ve never backstabbed anyone.
    I’ve never said I’m going to do something and not done it.
    And my brands have to hold up that same ethos.
    – In order for your team to know
    what decisions you’d make before,
    it even comes to you as it relates to the branding,
    the positioning of it and all those things.
    – That must first start with you being really, really clear.
    And what I’ve got from all of that is
    because you’re so clear in your head
    and non-negotiable about what this brand is,
    you’ve been able to kind of like install that
    in all of the people around you.
    So now they are like disciples of the values.
    – For sure.
    Well, we actually have a Bible.
    – Oh, really?
    – We actually have a Fire in the Booth Bible,
    a handbook to do’s and don’ts.
    And especially now because, you know,
    the vision of Fire in the Booth has gone from being
    a feature on a radio show to being a global brand.
    You know, obviously now we’re of Apple,
    you know, one of the biggest companies in the world
    who I believe share the same ethos as we do
    in terms of vision, in terms of content consumption.
    And I feel like now the brand really is going global.
    – Everyone wants to know what’s in that Bible.
    What kind of things are in there?
    – I mean, it’s, you know, it goes from camera setup
    to edits, colors to use,
    right through to how artists are treated once they arrive,
    communication with teams.
    – One of the things I found really interesting
    is I read that you deleted potentially hundreds of episodes
    of Fire in the Booth that just didn’t cut it.
    – Yeah.
    – Which I think a lot of people would be surprised by
    because, you know, a rapper, an artist comes down,
    they perform, they might think it’s gone off,
    they might think that, you know, they killed it.
    And then you’re sat there thinking,
    this doesn’t meet the standard.
    – Yeah, I feel like, you know, I feel there’s times
    when I’ve not really to Fire in the Booth
    and an artist later on has gone on to thank me.
    Because, you know, it’s a big moment in an artist’s career.
    And I feel like if it doesn’t do you justice,
    it’s not about me.
    It’s not about why I think this is gonna do well
    for the Fire in the Booth brand.
    Like anytime I have a conversation with an artist
    and they say to me, do you think it’s good?
    I can’t sit there and lie to the artist’s face
    and say, yes, it’s okay.
    I’m gonna be like, you could do better.
    If you wanna come back and go again, we can.
    If not, let’s just park it off for now
    and come back to it at a later date.
    And there’s been so many that have not gone out.
    But that’s because I felt it’s not a good reflection on them.
    Not on the brand, because no one’s gonna, you know,
    attack the brand as much as they would the artist.
    There’s one of the biggest artists in the world right now,
    Steven, one of the biggest globally, right?
    Who come in to do a Fire in the Booth.
    And I can’t tell you how excited I was for this moment.
    Even though it was a few years ago,
    there were still a big artist then,
    but they won as big as they are now.
    And they came in and done their Fire in the Booth.
    And, you know, everyone was excited
    and we were just prepared for it.
    And they came in and it was possibly
    one of the worst Fire in the Booth I’ve ever recorded.
    And I could see that the artist was quite excited
    by their performance.
    And, you know, there was like,
    “Oh, when are we gonna release it?”
    And in my mind, I’m thinking,
    “Is this just me?
    Is it because I expected here?”
    And they delivered here that I’m judging this.
    And they’re talking to me and their mouth’s just moving.
    And I’m processing all this information in my head
    because I’m like, “I don’t want to lie to the artist.
    I don’t want to be disrespectful to the artist.”
    All this information is swirling in my head.
    And I was like, “I’m going to go back
    and listen to the Fire in the Booth.
    Give me 10 minutes.”
    So I went back into the studio, replayed it.
    And this is garbage.
    This is garbage.
    So I chatted to the producer at the time.
    I was like, “How’s best to handle the situation?
    I don’t want to go out and say that this is not gonna go out.
    But at the same time, I want to give them the opportunity
    to redo it while they’re here, while they’re in the country.”
    And regretfully, I didn’t do that.
    I didn’t go out and give the artist the opportunities
    to do it again.
    I was like, “You know what?
    I’m just gonna say that it’s not going out.”
    And for me, that was a bad decision.
    I look back at it now and it’s a bad decision.
    But it just weren’t good enough.
    It weren’t good enough.
    And there’s so many artists that have come through
    and not performed.
    But again, like I said, some that have called me.
    I let it down and said, “You know what?
    I appreciate you not putting that Fire in the Booth out.
    Let’s go again.”
    – Why do you regret that decision?
    – Because in hindsight,
    I could have given them the opportunity
    to record it again there and then.
    But because I had no faith in the situation,
    I was like, “I’m not going to waste their time
    and I’m not going to waste my team’s time.
    I just think it’s best that we kind of keep it moving.
    But now, on reflection,
    I should have given them the opportunity to do it again.”
    You know, and there’s comments all the time,
    I’ve spoke about this before where people are like,
    “Release it. Release the Fire in the Booth.”
    This person is huge right now.
    We’ve got sign-off on it. We can release it.
    But I just wouldn’t.
    You know, I don’t do things for that reason.
    I’m not going to shit on the artist now.
    We put something out that I thought was shit back then
    and put it out now for views.
    It’s counterproductive.
    It goes against everything that I say and stand for.
    So it will never come out.
    (upbeat music)
    (upbeat music)
    (âm nhạc vui tươi)
    Khi nói đến marketing B2B,
    mục tiêu thường giống nhau.
    Tăng cường âm lượng của những gì làm cho thương hiệu của bạn trở nên hấp dẫn không cưỡng lại được
    và nổi bật giữa đám đông cạnh tranh.
    Nhưng đoán định thường không giúp bạn đạt được điều đó.
    Quảng cáo LinkedIn thì có.
    Họ cũng là nhà tài trợ cho tập này.
    Tại đây, bạn có thể nhắm đúng đối tượng của mình
    và tận dụng công cụ tương tác và phân tích
    để giúp bạn tiếp cận đúng người.
    Quảng cáo LinkedIn cũng cho bạn quyền truy cập
    vào mạng lưới chuyên nghiệp của những cá nhân
    có ảnh hưởng đến doanh nghiệp của bạn.
    Với hơn một tỷ thành viên,
    130 triệu người ra quyết định
    và 10 triệu giám đốc điều hành cấp C,
    trong clip này,
    Charlie Sloth nói về việc làm nổi bật
    những đặc điểm hấp dẫn nhất của thương hiệu của bạn.
    Vì vậy, nếu bạn đã sẵn sàng để loại bỏ sự đoán mò
    và thể hiện phiên bản tốt nhất của thương hiệu của bạn,
    quảng cáo LinkedIn là nơi bắt đầu.
    Hãy thử ngay bây giờ với tín dụng 100 đô la
    để khởi động chiến dịch đầu tiên của bạn.
    Hãy truy cập linkedin.com/doac24.
    Điều khoản và điều kiện áp dụng.
    Dưới đây là Charlie.
    – Khi nói đến việc xây dựng một thương hiệu có tính chính trực,
    điều gì là quan trọng?
    Bạn biết đấy, đây là một thương hiệu.
    Và tôi nghĩ, bạn biết–
    – Nó có tính chính trực.
    Nhưng tôi nghĩ vì bạn có tính chính trực,
    tôi nghĩ vì bạn có tính chính trực,
    bạn đã cài đặt đạo đức của mình vào thương hiệu.
    Và thương hiệu này là hình ảnh phản chiếu của bạn.
    Tôi cảm thấy hầu như mọi thứ bạn làm
    đều nói lên bạn như một người
    bởi vì tôi cảm thấy tôi cũng giống nhau.
    Tôi cảm thấy nếu nó thách thức đạo đức của tôi,
    tôi sẽ không muốn làm điều đó vì tôi sẽ nghĩ,
    thế thì đó không phải là một hình ảnh phản chiếu thực sự của tôi.
    Tại sao tôi lại đầu tư thời gian hoặc tiền bạc,
    năng lượng của mình vào thứ không đại diện cho tôi?
    Và tôi cảm thấy rằng đội ngũ của tôi, bạn biết đấy, tôi có một đội ngũ tuyệt vời.
    Họ làm công việc tuyệt vời trong việc quản lý mong đợi
    của tất cả các thương hiệu mà tôi tham gia.
    Và tôi không cần phải nói thêm điều đó nữa.
    Nếu tôi cảm thấy cái gì đó không ổn
    hoặc nó sẽ không hoạt động,
    nó không đúng với thương hiệu,
    họ biết trước khi nó đến với tôi
    bởi vì họ biết đạo đức của tôi là gì.
    Họ biết điều tôi đại diện, điều tôi không đại diện,
    điều tôi cảm thấy là đúng.
    Vì vậy, đã đến một mức độ mà
    tôi không cần phải có những cuộc trò chuyện đó nữa
    bởi vì tôi có một đội ngũ tuyệt vời
    đã có những cuộc trò chuyện đó thay cho tôi
    và họ bảo vệ thương hiệu.
    Tôi cảm thấy nếu có điều gì đó không ổn với một trong những thương hiệu,
    đó là một hình ảnh phản chiếu lên tôi.
    Và một điều mà tôi luôn tin
    là một trong những tài sản lớn nhất của tôi là danh tiếng của tôi.
    Tôi cảm thấy bạn có thể không thích tôi.
    Bạn có thể ghét tôi.
    Bạn có thể thấy tôi phiền phức.
    Nhưng một điều bạn không thể thách thức là danh tiếng của tôi.
    Tôi không bao giờ làm điều gì sai trái, chưa bao giờ.
    Tôi không bao giờ đâm lén ai cả.
    Tôi chưa bao giờ nói rằng tôi sẽ làm điều gì đó mà không làm nó.
    Và thương hiệu của tôi phải giữ vững cùng một thần khí.
    – Để đội ngũ của bạn biết
    quyết định nào bạn sẽ đưa ra trước khi,
    nó thậm chí đến với bạn liên quan đến thương hiệu,
    vị trí của nó và tất cả những điều đó.
    – Điều đó chắc chắn phải bắt đầu từ việc bạn rõ ràng đến mức nào.
    Và những gì tôi có được từ tất cả điều đó là
    bởi vì bạn rất rõ ràng trong đầu mình
    và không thể thương lượng về điều mà thương hiệu này là gì,
    bạn đã có thể cài đặt điều đó
    trong tất cả những người xung quanh bạn.
    Vì vậy, giờ đây họ như là những người học trò của các giá trị.
    – Chắc chắn rồi.
    Thực ra, chúng tôi có một cuốn Kinh thánh.
    – Thật sao?
    – Chúng tôi thực sự có một cuốn Kinh thánh về Fire in the Booth,
    một cẩm nang về những điều nên và không nên làm.
    Và đặc biệt bây giờ vì, bạn biết đấy,
    tầm nhìn của Fire in the Booth đã chuyển từ việc
    là một tính năng trên một chương trình radio thành một thương hiệu toàn cầu.
    Bạn biết đấy, rõ ràng bây giờ chúng tôi thuộc về Apple,
    bạn biết đấy, một trong những công ty lớn nhất thế giới
    mà tôi tin chia sẻ cùng một tinh thần với chúng tôi
    về tầm nhìn, về việc tiêu thụ nội dung.
    Và tôi cảm thấy rằng giờ thương hiệu thực sự đang toàn cầu hóa.
    – Mọi người muốn biết trong cuốn Kinh thánh đó có gì.
    Có những thứ gì ở đó?
    – Ý tôi là, bạn biết đấy, nó từ việc thiết lập camera
    đến chỉnh sửa, màu sắc để sử dụng,
    cho đến cách nghệ sĩ được đối xử khi họ đến,
    giao tiếp với các nhóm.
    – Một trong những điều tôi thấy rất thú vị
    là tôi đọc rằng bạn đã xóa đi hàng trăm tập
    của Fire in the Booth mà chỉ đơn giản là không đạt tiêu chuẩn.
    – Ừ.
    – Điều mà tôi nghĩ nhiều người sẽ bất ngờ
    bởi vì, bạn biết đấy, một rapper, một nghệ sĩ xuống đây,
    họ biểu diễn, họ có thể nghĩ rằng nó đã thành công,
    họ có thể nghĩ rằng, bạn biết đấy, họ đã làm tốt.
    Và sau đó bạn ngồi đó nghĩ,
    điều này không đạt tiêu chuẩn.
    – Ừ, tôi cảm thấy rằng, bạn biết đấy, tôi cảm thấy có những lúc
    khi tôi không thực sự mình trong Fire in the Booth
    và một nghệ sĩ sau đó đã cảm ơn tôi.
    Bởi vì, bạn biết đấy, đó là một khoảnh khắc lớn trong sự nghiệp của một nghệ sĩ.
    Và tôi cảm thấy rằng nếu nó không phản ánh đúng bạn,
    không phải vì tôi.
    Không phải vì tại sao tôi nghĩ điều này sẽ làm tốt
    cho thương hiệu Fire in the Booth.
    Như bất cứ khi nào tôi có một cuộc trò chuyện với một nghệ sĩ
    và họ nói với tôi, bạn nghĩ nó tốt không?
    Tôi không thể ngồi đó và nói dối mặt nghệ sĩ
    và nói, đúng, nó ổn.
    Tôi sẽ nói, bạn có thể làm tốt hơn.
    Nếu bạn muốn quay lại và làm lại, chúng ta có thể.
    Nếu không, hãy dừng lại nó ở đây
    và quay lại vào một ngày sau.
    Và đã có rất nhiều điều không được phát sóng.
    Nhưng đó là vì tôi cảm thấy điều đó không phản ánh tốt cho họ.
    Không phải cho thương hiệu, vì không ai sẽ, bạn biết đấy,
    tấn công thương hiệu nhiều như họ sẽ tấn công nghệ sĩ.
    Có một trong những nghệ sĩ lớn nhất thế giới hiện nay,
    Steven, một trong những nghệ sĩ lớn toàn cầu, đúng không?
    Người đã đến làm một Fire in the Booth.
    Và tôi không thể cho bạn biết tôi phấn khích như thế nào cho khoảnh khắc này.
    Dù điều này đã xảy ra vài năm trước,
    họ vẫn là một nghệ sĩ lớn lúc đó,
    nhưng họ chưa lớn như bây giờ.
    Và họ đến và thực hiện Fire in the Booth của họ.
    Và, bạn biết đấy, mọi người đều hồi hộp
    và chúng tôi đã chuẩn bị cho nó.
    Và họ đến và đó có thể là
    một trong những Fire in the Booth tệ nhất mà tôi đã từng ghi lại.
    Và tôi có thể thấy rằng nghệ sĩ khá phấn khích
    về màn trình diễn của họ.
    Và, bạn biết đấy, có một cái kiểu như là,
    “Oh, khi nào chúng ta sẽ phát hành nó?”
    Và trong đầu tôi, tôi nghĩ,
    “Điều này chỉ có xảy ra với mình tôi thôi sao?
    Có phải là vì tôi đã kỳ vọng ở đây không?”
    Và họ đã giao nó ở đây mà tôi đang đánh giá điều này.
    Và họ đang nói chuyện với tôi và miệng họ cứ di chuyển.
    Và tôi đang xử lý tất cả thông tin này trong đầu
    bởi vì tôi như kiểu, “Tôi không muốn nói dối nghệ sĩ.
    Tôi không muốn thiếu tôn trọng nghệ sĩ.”
    Tất cả thông tin này đang quay cuồng trong đầu tôi.
    Và tôi đã nói, “Tôi sẽ quay lại
    và nghe lại Fire in the Booth.
    Cho tôi 10 phút.”
    Vì vậy, tôi quay lại studio, phát lại.
    Và đây là đồ rác.
    Đây là đồ rác.
    Vì vậy, tôi đã trò chuyện với nhà sản xuất lúc đó.
    Tôi đã nói, “Cách tốt nhất để xử lý tình huống này là gì?
    Tôi không muốn ra ngoài và nói rằng điều này sẽ không được phát hành.
    Nhưng cùng lúc đó, tôi muốn cho họ cơ hội
    để làm lại trong khi họ đang ở đây, trong khi họ đang ở quốc gia.”
    Và thật đáng tiếc, tôi không làm như vậy.
    Tôi đã không ra ngoài và cho nghệ sĩ cơ hội
    để làm lại.
    Tôi đã nói, “Bạn biết gì không?
    Tôi chỉ muốn nói rằng nó sẽ không được phát hành.”
    Và đối với tôi, đó là một quyết định tồi.
    Tôi nhìn lại và thấy đó là một quyết định tồi.
    Nhưng nó đơn giản là không đủ tốt.
    Nó không đủ tốt.
    Và có rất nhiều nghệ sĩ đã đến và không biểu diễn.
    Nhưng một lần nữa, như tôi đã nói, có một số người đã gọi cho tôi.
    Tôi đã để họ thất vọng và nói, “Bạn biết gì không?
    Tôi đánh giá cao việc bạn không phát hành Fire in the Booth.
    Hãy làm lại lần nữa.”
    – Tại sao bạn lại hối hận về quyết định đó?
    – Bởi vì nhìn lại,
    tôi có thể đã cho họ cơ hội
    để ghi lại nó ngay lúc đó.
    Nhưng vì tôi không có niềm tin vào tình huống,
    tôi đã nghĩ, “Tôi sẽ không lãng phí thời gian của họ
    và tôi sẽ không lãng phí thời gian của đội ngũ của tôi.
    Tôi chỉ nghĩ rằng tốt nhất là chúng ta nên tiếp tục.
    Nhưng bây giờ, khi nhìn lại,
    tôi nên đã cho họ cơ hội để làm lại.”
    Bạn biết đấy, có rất nhiều ý kiến liên tục,
    tôi đã nói về điều này trước đây khi mọi người nói,
    “Cứ phát hành đi. Phát hành Fire in the Booth.”
    Người này hiện giờ rất lớn.
    Chúng tôi đã có sự đồng thuận cho nó. Chúng tôi có thể phát hành nó.
    Nhưng tôi chỉ không làm.
    Bạn biết đấy, tôi không làm mọi thứ chỉ vì lý do đó.
    Tôi sẽ không bất kính với nghệ sĩ bây giờ.
    Chúng tôi đã phát hành một thứ mà tôi nghĩ là tồi tệ vào lúc đó
    và phát hành bây giờ vì lượt xem.
    Điều đó hoàn toàn phản tác dụng.
    Nó đi ngược lại mọi thứ mà tôi nói và đứng lên.
    Vì vậy, nó sẽ không bao giờ được phát hành.
    (âm nhạc)
    (âm nhạc)
    (輕快的音樂)
    在談到B2B市場行銷時,
    目標通常是相同的。
    提升品牌無法抗拒的魅力,
    脫穎而出,超越競爭對手。
    但僅僅猜測通常無法達到目標。
    LinkedIn 廣告可以做到這一點。
    他們也是本集的贊助商。
    在這裡,您可以準確地鎖定您的受眾,
    利用互動工具和分析數據,
    幫助您接觸到合適的人。
    LinkedIn 廣告還讓您獲得
    影響您業務的專業網絡的接觸。
    擁有超過十億的會員,
    1.3 億的決策者,
    以及1000萬的高管,
    在這段影片中,
    查理·斯洛斯(Charlie Sloth)談到了
    如何強調您品牌最受歡迎的特質。
    所以,如果您準備好放下猜測,
    展示您品牌的最佳版本,
    LinkedIn 廣告就是開始的地方。
    現在就給他們一個機會,獲得100美元的信用額度
    來啟動您的第一個廣告活動。
    請訪問 linkedin.com/doac24。
    條款和條件適用。
    這裡是查理。
    – 在建立一個有誠信的品牌時,
    什麼是重要的?
    你知道,這是一個品牌。
    我覺得,你知道——
    – 它擁有誠信。
    但我認為正是因為你有誠信,
    我認為正是因為你擁有誠信,
    你把你的道德信念融入到品牌中。
    這個品牌是你的反映。
    我覺得你所做的幾乎每件事
    都表達了你這個人,
    因為我覺得我也是如此。
    我覺得如果這挑戰到我的道德,
    我就不想去做,因為我會想,
    好吧,這不是我真實的反映。
    為什麼我要將我的時間或金錢、
    我的精力投資到一個不代表我的事情上呢?
    我覺得我團隊很好,你知道,我有一個了不起的團隊。
    他們在管理我所涉足品牌的期望上做得非常出色。
    我甚至不需要再說了。
    如果我感覺有什麼不對勁
    或者不會奏效,
    那對品牌來說看起來不對,
    他們甚至在我提出之前就已經知道,
    因為他們知道我的道德信念。
    他們知道我所堅持的,和我不堅持的,
    以及我認為正確的事情。
    因此,達到這種程度,
    我甚至不需要進行那些對話,
    因為我有這麼優秀的團隊
    替我進行那些對話
    並保護品牌。
    我覺得如果某個品牌出了問題,
    這會反映到我身上。
    而我一直以來堅信的一件事
    是我的名譽是我最大的資產之一。
    我覺得你可能不喜歡我。
    你可能恨我。
    你可能會覺得我惹人厭。
    但有一點你無法挑戰的是我的名譽。
    我從來沒有背叛過任何人,
    我從來沒有說過我要做某件事卻沒有做到。
    而我的品牌也必須維持這樣的精神。
    – 為了讓你的團隊在涉及品牌定位
    及所有這些事情時,
    知道你會做出哪些決策,
    – 這必須首先從你自己開始,必須非常清晰。
    從中我了解到的就是,
    因為你在心中對這個品牌非常清晰
    且對這品牌的本質不容討價還價,
    所以你能夠將這一點傳遞給周圍的每一個人。
    所以現在他們就像是價值觀的門徒。
    – 當然。
    實際上我們有一本聖經。
    – 哦,真的嗎?
    – 我們確實有一本《火在錄音室》的聖經,
    一本行為準則手冊。
    特別是現在,因為,你知道,
    《火在錄音室》的願景已經從
    一個電臺節目的特色變成了一個全球品牌。
    你知道,顯然現在我們與蘋果合作,
    你知道,這是世界上最大的公司之一,
    我相信他們與我們在願景和內容消費上
    有著相同的精神。
    而我覺得現在這個品牌確實正在走向全球。
    – 每個人都想知道那本聖經裡有哪些內容。
    裡面有哪些東西?
    – 我的意思是,這裡面有:攝影設備設置、
    編輯、使用的顏色,
    一直到藝人在到來後的待遇、
    與團隊的溝通等等。
    – 我覺得很有趣的是,
    我讀到你刪除了可能數百集
    不合格的《火在錄音室》節目。
    – 是的。
    – 我想很多人會對此感到驚訝,
    因為,你知道,一位說唱歌手或藝人來到這裡,
    他們表演後,可能會覺得自己表現得很好,
    他們可能認為,太棒了。
    然後你坐在那裡想,
    這不符合標準。
    – 是的,我覺得,有時候我並不真的想要去做《火在錄音室》,
    而後來有一位藝人對我表示感謝。
    因為,你知道,這對一位藝人的事業來說是一個重要的時刻。
    我覺得如果這對你來說不公平,
    那就不是關於我。
    這不是我認為這會對《火在錄音室》這個品牌有多好。
    每當我與藝人交談,
    他們對我說,你認為這好嗎?
    我不能坐在那裡對著藝人的臉撒謊,
    說,對,這很好。
    我會說,你可以做得更好。
    如果你想再回來再試一次,我們可以。
    如果不行,就先擱置,
    稍後再來。
    有很多片段最終沒有播出。
    但這是因為我覺得這不是對他們的良好反映。
    而不是對品牌的反映,因為沒有人會像攻擊藝人一樣攻擊品牌。
    現在有一位全球最大的藝人之一,
    史蒂文(Steven),全球最大之一,
    來錄製《火在錄音室》。
    我不能告訴你我對這一刻有多興奮。
    即使那是幾年前,
    他們那時候已經是一位大藝人,
    但沒有現在這麼大。
    他們來錄製了《火在錄音室》。
    你知道,大家都很期待,
    我們也做好了準備。
    他們進來,而這可能是我錄製過的
    最糟糕的《火在錄音室》之一。
    我能感覺到藝人對自己的表現相當興奮。
    且你知道,當時有那種感覺,
    「哦,我們什麼時候要發佈它?」
    而在我心裡,我在想,
    「這只是我自己這樣想嗎?
    是不是因為我預期的是這樣?」
    而他們在這裡交付的東西讓我在評判。
    他們在和我講話,而他們的嘴巴只是在動,
    而我在腦中處理所有這些信息,
    因為我想,「我不想對藝術家說謊。
    我不想對藝術家不尊重。」
    所有這些信息在我腦海中旋轉,
    我心想,「我要回去再聽一次《Fire in the Booth》。
    給我十分鐘。」
    所以我回到錄音室,重播了它。
    這是垃圾。這是垃圾。
    所以我和當時的製作人聊了聊。
    我說,「處理這種情況的最佳方法是什麼?
    我不想出來說這個不會發佈。
    但同時,我希望給他們機會
    在他們在這裡的時候重新錄製。」
    可惜的是,我沒有這麼做。
    我沒有出去給藝術家機會再做一次。
    我想,「你知道嗎?
    我就說這不會發佈。」
    對我來說,那是一個錯誤的決定。
    如今回想起來,這是一個錯誤的決定。
    但那實在不夠好。
    那實在不夠好。
    而且有很多藝術家來過
    但沒有表現出來。
    但如我所說,有些人給我打過電話。
    我讓他們失望,說,「你知道嗎?
    我感謝你們不把這個《Fire in the Booth》發佈出去。
    我們再來一次。」
    – 你為什麼對這個決定感到遺憾?
    – 因為事後回想,
    我本可以給他們機會
    當時就再錄一次。
    但因為我對情況沒有信心,
    我想,「我不想浪費他們的時間
    也不想浪費我團隊的時間。
    我只是覺得最好是讓我們繼續前進。
    但現在回想起來,
    我應該給他們機會再做一次。」
    你知道,經常會有人評論,
    我以前談過這個,人們會說,
    「發佈它。發佈《Fire in the Booth》。
    這個人現在非常火。
    我們已經獲得批准了。我們可以發佈它。
    但我就是不這麼做。
    你知道,我不會因為那個理由去做事。
    我不會現在糟蹋這位藝術家。
    我們發佈了我當時覺得很糟糕的東西,
    然後現在為了點擊量而發佈。
    這是適得其反的。
    這違背了我所說的一切和我所堅持的東西。
    所以它永遠不會發佈出去。
    (音樂)
    (音樂)

    In this episode, you’ll learn how Charlie Sloth, renowned DJ and music entrepreneur, stays true to his values whilst building and scaling a global brand. Featuring tough decisions, lessons on authenticity, and the role of integrity in creating a successful brand.

    Head to https://www.linkedin.com/doac24 to claim your credit.

    Listen to the full episode here –

    Spotify- https://g2ul0.app.link//TIVYc9ZjNu

    Apple – https://g2ul0.app.link//eF0IPuWwsPb

    Watch the Episodes On Youtube – https://www.youtube.com/c/%20TheDiaryOfACEO/videos

    Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

  • Martha Beck (Oprah’s Life Coach): I Nearly Died, So I Stopped Lying! Why You’re Anxious & How To Fix It! Fix Your Childhood Trauma!

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    When we lie our bodies get very weak for example stick your arm out say I love fresh air. I love fresh air
    No, I want you to do that while lying and the lie I’d like you to say is I love to vomit
    I love to vomit. That’s so weird. No say I love fresh air. I love fresh air
    I love to vomit. Why is that? It’s because the way the brain is structured and there are many tricks
    Do you want to do some more?
    Martha Beck PhD is a Harvard-trained sociologist and world-renowned life coach whose notable clients include Oprah Winfrey
    Her neurologic-based techniques have helped individuals cope and adapt to an anxiety-addicted world
    So our brains are biologically pre-programmed to be anxious, taught by innocently believing lies, by socialization or trauma
    Socialization says they’re not good enough, you should try harder. That was a bad choice, all kinds of things
    And trauma tells you, oh my god, everything’s dangerous all the time and then it creates horror stories that haven’t happened yet to make you safe
    But the thing about anxiety is if you get stuck in the anxiety spiral, it just keeps getting worse
    For example, I have memories and a lot of physical scarring from sexual abuse
    Which started at five years old and then by the time I was 30
    I had depression and anxiety in bedridden with autoimmune diseases thinking I could just kill myself
    But I can tell you with 100% certainty
    It is possible to trick our brains and shut down anxiety
    So if I’m feeling anxious, what would you recommend that I do?
    Here’s one of my favorites
    Quick one before we get back to this episode. Just give me 30 seconds of your time
    Two things I wanted to say. The first thing is a huge thank you for listening and tuning into the show week after week
    It means the world to all of us and this really is a dream that we absolutely never had and couldn’t have imagined getting to this place
    But secondly, it’s a dream where we feel like we’re only just getting started and if you enjoy what we do here
    Please join the 24% of people that listen to this podcast regularly and follow us on this app
    Here’s a promise. I’m gonna make to you
    I’m gonna do everything in my power to make this show as good as I can now and into the future
    We’re gonna deliver the guests that you want me to speak to and we’re gonna continue to keep doing all of the things
    You love about this show
    Thank you. Thank you so much back to the episode
    [Music]
    Dr. Martha Beck
    Within all your work
    What is it that you’re aiming to do and I guess most importantly
    Equally importantly, who are you aiming to do it for? Hmm. I could give you the normal answer
    Which goes down easily with most people or I could give you the truth which sounds really weird
    I’ll take the truth. I was hoping you would say that
    So, um
    In all my work and this means from the time I was little
    um, I remember
    Being dreadfully anxious about not having done enough toward it on the night before my birthday one one year
    I was lying there thinking I am supposed there’s something I’m supposed to help with on the earth
    And I have not done enough and I’ve got to get moving here and the next day I turned four
    So ever since I was little
    my whole
    Intent has been based on this feeling that I was meant to help with a shift
    That would happen in the world during my lifetime and I did not know what it was
    So I would ask myself what what is it? I would spend hours thinking what is it and the only thing I got as an answer
    was this poet this bit of poetry from T.S. Eliot and
    It goes I said to my soul be still and wait without love for it would be love of the wrong thing and
    Wait without hope for it would be hope of the wrong thing
    There is yet faith, but the love and the hope and the faith are all in the waiting
    Wait without thought for you are not ready for thought
    So the darkness shall be the light and the stillness the dancing
    All right
    As I got older and studied more I began to think
    What I am meant to help with is a shift in the way human beings perceive and think and
    that is why I couldn’t know what it was because
    To explain to someone a
    Fundamental shift in the way they think would have to be processed through the way they’re thinking now
    And so it would be fundamentally misunderstood
    so
    Now I’m
    Old and I don’t care what people think of me
    So I just say this right out loud. I used it was a deep secret in my heart for decades
    And now I just say I think there is going to be a shift in the way in human consciousness
    And I think it is going to change the way humans relate to the planet relate to each other
    relate to themselves
    And I could be wrong, but I don’t care. I’m going to keep trying for it till the day I die
    And what is that shift in human consciousness that you’re predicting wait without without thought but actually no
    I actually have a theory now
    My undergraduate degree was in East Asian studies. I
    Lived in Asia and studied Chinese and Japanese and
    They have a concept in Asia that is not well known in modern Western culture and that is the concept of awakening
    And it’s awakening out of the dream of thought
    Which is I mean the whole thing is now like half of our
    listeners are at this point probably thinking
    Stephen has brought a lunatic to the program. I will not listen to this episode
    But I’m promising you it gets really cool if you focus on it because when you awaken and it’s a it’s a shift in the way a
    fundamental perception
    And it’s also very strong in India Tibet and the other Buddhist countries
    it’s a shift where you
    You leave the aspects of your thinking that cause you internal suffering you cease to suffer
    After you awaken. I think that’s actually an epigenetic shift that is
    inherent in the brain of every individual and that many individuals throughout history have gone through it the great teachers I
    Think Nelson Mandela went through it in prison at Robin Island
    so all over the world in different cultures in
    Different parts of the world throughout history
    Individuals have described this experience with very very consistent terminology
    You awaken you realize that the life you’ve been living is
    Real but only in the way a dream is real and
    That the reality of the awakened state is much more real and in that state
    There’s no fear. There’s no suffering. There is infinite compassion. There is the desire to serve
    there is love for all beings not just every human but every being there is and
    There is a kind of fundamental
    peace and bliss the bliss of being they call it in Sanskrit such a tenanda the bliss of being becomes your
    everyday state I
    Think if a critical number of people experience that at the same time
    We could just fix the problems humans have been causing for the last few thousand years
    How could you persuade anybody that that state of being is even possible? Well, I have a few tricks
    There’s no persuading I
    Could show you a few things if you want that I tend to do when I’m coaching people
    So well, let’s get on to that then
    Who are you in terms of your qualifications? I am a person who has
    experienced intense
    psychological and physical suffering for decades
    Absolute wreck of a human being
    physically I was
    By the time I was 30, I had been bedridden for 10 years with autoimmune diseases
    I had depression and anxiety in
    Massive amounts from the time I was very small and then I
    Actually had an experience during a surgery, which was like a near-death experience
    Where I felt like I saw this light and I felt connected to it more than connected to it. I felt
    Radically shifted and I came out of that surgery and changed I
    Stopped telling a single lie with any aspect of my speech behavior. I would not lie after that
    so in the next year as a very exciting year, I
    Walked away from my family religion, which was very very
    Important in my home community. So that meant I lost my family of origin my community of origin
    Every friend I’d had before the age of 17 when I left for college
    I realized I was gay. So I left that was the end of my marriage
    Had to leave my home. I had to leave my I left academia
    Basically threw everything into the bonfire and I would not recommend this to anyone listening out there don’t do
    I did this so you would not have to I can tell you there are easier ways
    but
    Through it all
    Through everything I’ve studied with my mind and through everything I’ve experienced with my body and my heart
    I’m not saying I awakened
    But I feel I know what awakening is
    And for that reason I feel very safe in the world and very joyful
    All I can say is this is in you
    Um, I’m I may be able to help you find it
    But I I don’t need to create it
    Who have you worked with on a one-on-one basis? What are the different types of individuals that have asked for your help and support?
    Everybody I mean I’ve worked with homeless heroin addicts on the streets of Phoenix because I truly believe that the experience
    I had in surgery with this light this absolute homecoming in peace
    I actually gravitated to addicts even though I’ve never been addicted to
    Substance because when they say they can’t live without that first heroin hit
    That’s how I felt after coming out of that experience that that light
    I was like I cannot live without that. And so I would tell the heroin addicts
    I believe you’re meant to have that feeling you long for so much
    But I also think you you get to keep your teeth, you know, like there’s another way
    So I’ve worked with people like that. I’ve had had billionaires as clients. I have
    Counseled people in prison because I’m a sociologist and if I say something works for humanity
    It has to work across cultures and in all situations poverty wealth
    captivity freedom
    Any situation it has to work before I’ll say I’ll put my stamp on it and say yeah, I think that works
    And who when you talk about you know helping billionaires, what do they come to you seeking?
    Do they just express symptoms or something? You know what almost everyone has the same
    Major problem and it’s not what you would think
    They want to know their purpose
    They want to know why the hell they’re even here
    Humans are the only animals so far as we know that live on a day-to-day basis with the consciousness of our mortality
    We are going to die. So why are we even here? What am I doing here?
    And it’s the same whether you’re talking to someone on the street or someone with a billion dollars
    that
    Desperation to know why we’re here and I think it comes out of a culture that has fundamentally pulled us away
    from
    from our inherent knowledge of what we’re meant to be and
    Put us in a place where we are obsessed with productivity and consumption and production of material wealth and
    Has actually cut us off from our own sense of meaning and that that’s actually in the brain that you get
    stuck in a part of the left hemisphere that is
    obsessed with grabbing things and
    Owning things and controlling things and it’s always afraid. It’s always
    Grasping and it refuses to believe that anything but itself exists
    But on the other side of the brain
    There is the self that
    Connects with meaning purpose relationship
    connection and
    Living in a state of nature as everyone did until a few hundred years ago
    almost everyone
    We would wake up a
    Human would wake up hearing wind and birdsong and other people’s voices
    They would rise and go to bed according to the sunlight and the temperature
    They had intimate relationships with animals and with plants and with the earth itself
    all of our biology
    Evolved to be in that situation
    we in one anthropologist called it the weird societies
    Western educated industrialized rich
    Democratic we have a fundamentally different way of living we get up surrounded by artificial light
    We push ourselves all day to do things that we would never have done three hundred years ago
    spreadsheets
    Sitting next to people we barely know who are assigned to be there because we have similar tasks
    Which is a system based on factory labor, which is horrible for people
    Not to solve real problems that matter to you
    But to catch on to something that an adult already knows who’s going to punish you or shame you
    Depending on whether you get the right answer or the wrong. It’s a bizarre
    very left hemisphere
    dominated society
    So in McGillchrist my favorite philosopher and neurologist or psychiatrist says the whole
    Culture functions like someone with a severe right atmospheric stroke
    We live in a bizarre
    Crazy culture and we do not know why we’re here because we don’t have access to our sense of meaning. I
    Just wanted to ask you, you know of all the things you could have written about at this exact moment in time
    You chose to write a book about anxiety. It’s called beyond anxiety curiosity creativity and finding your life’s purpose
    Why did you choose that subject and specifically this word anxiety above everything else you could have written about?
    So after I wrote the way of integrity where I say look if you
    Integrity to me means that you are whole and that’s the what the word means. It means intact. It doesn’t mean like morally
    It just means structurally if all your meaning-making systems are in order or it’s telling the same story body, heart, spirit, mind
    If those are all in agreement, there is a kind of grounding in reality and in that reality
    What happens when you get into that reality is you begin to awaken you begin to experience
    spontaneously the things that Eastern sages have described about
    The cessation of suffering. So I was you know, I didn’t studying toward this for years
    And I thought this is the last self-help book. I’m ever gonna write because I really believe this is it
    So people read the book and then they would come to me and they’d say I have put my whole life in integrity
    But I’m so scared all the time. I am so afraid
    so I started looking into it and
    realized that anxiety is
    Skyrocketing all over the world. It is by far the most common mental health challenge that people face
    something like
    284 million people last I checked were clinically
    diagnosable with with anxiety disorder
    during the pandemic year 2020
    Anxiety went up all over the world by a full 25% and here’s the thing about anxiety
    It’s like one of those tire rippers that you drive across and you can’t drive back
    Because the way the brain is structured when you get into anxiety
    it just keeps going up and up and getting worse and worse and worse and
    Then when you get a lot of people who are experiencing this intense anxiety and they can’t get out of it
    they create a culture that reflects anxiety and
    fosters anxiety without
    Really meaning to but that becomes if you’re if you’re stuck in this very mechanistic grasping way of being
    Anxiety is inevitable and actually lauded
    So I was amazed to find that Jeff Bezos one of the richest men in the world
    Says in his quarterly reports and loves to say
    In many settings that he tells all of the thousands of Amazon employees who work under him
    He wants them all to wake up terrified every morning. And that’s the word he uses
    terrified and to stay terrified all day because that makes them productive
    But most of these people are just getting by
    financially he wants them to be afraid all the time so that he and the stockholders
    Can get more stuff and they already have so much stuff
    you know
    Like 1% of the world’s people own something like 95 no 50% of the total
    Wealth of the world is owned by the top 1%
    It’s
    Insane and so we’re saying yes get up be terrified as long as you’re productive
    And you know what when you get really productive and you earn a lot of stuff
    And that’s still your only way of being you still wake up terrified every morning and you stare stay anxious all day long
    Fears see fear is like being shot from a cannon if a bear came in here
    We would both go whoa, and we’d get very clear instructions from our biology to either fight flea freeze
    You know hide under the table. I would feed you to the bear
    You could totally take that bear. I’m not gonna risk it. Yeah, I’d be out of here. No, you would you would win
    Anyway, it would eat me and then you would win. Yeah
    And then our fear if we were like other animals would subside
    That’s normal fear anxiety anxiety instead of being like shot from a cannon. It’s like being haunted
    Something bad happens or we hear about something bad happening and we get that jolt of fear
    But instead of acting and then relaxing we turn it into a verbal story
    so a group of psychologists I think in the 90s decided to try to figure out why humans of
    All animals are the only ones who commit suicide on a regular basis and what they found out the answer is language
    We humans have the capacity to use language to create an abstract vision of the future
    That is more horrifying than the prospect of our own death
    We choose death over the story of fear that we carry in our minds and
    The spiral happens because there’s a jolt of fear then a story about the fear and
    Then there’s a story about how we have to control the world so that we won’t be in danger anymore
    And we have to control our loved ones so they want me in danger and we have to control
    We just have to control
    But we honest to God really can’t control very much
    so then we get worried we get even more scared and that feeds back into these primitive brain structures that say fear and
    Then it creates a bigger story and a more control efforts and it goes up and up and up
    And it doesn’t go down because that part of the brain has a very peculiar
    I don’t know how this evolved
    It has this tendency to to truly believe that nothing but itself exists
    So you’re gonna have to explain the brain to me in the context you’re describing it for me to understand some little bit
    Tell me what I need to know about the brain. I’m gonna draw a little picture that on my iPad here
    Okay, I can stay with you
    All right, so you’ve got your brain and it’s it’s
    Symmetrical right? Yeah to mirror image as something in the middle called the corpus callosum that connects it
    And I’m about to vastly oversimplify and I’m not a neuroscientist so neurologists. I
    Beg you to forgive me. I know that the whole brain is working almost all the time and that left right
    Simplifications about the hemispheres of the brain are oversimplifications
    Nevertheless, there are very dramatic differences between what happens and so I’m going to talk to those
    So on the left side, you have this thing called the anxiety spiral
    Where there’s a little tiny part of your brain called the amygdala
    And it’s very primitive every animal with a spine has one of these
    or something very close to it and
    It’s job is to make you safe by being alarmed when you see unfamiliar things
    It feeds information to
    layers of the brain that are also ancient but not as old and
    these
    on the left hemisphere
    Make you
    Immediately start thinking of ways to control a situation and then when it gets to the outermost layer of the left hemisphere
    Which handles things like time and language. It starts to tell a story defending the feelings. It’s having
    That’s what the left hemisphere does in this one little compartment on the right side
    You also have an amygdala. You actually have two of all these structures on the right side the amygdala also
    Goes ah something unfamiliar a little burst of
    then in the right side it creates curiosity
    instead of aversion
    Have you ever rubber-necked not an accident is that when you’re like what?
    Yeah, everybody slows down and you’re like what what happened. Oh, yeah, of course
    And I always think oh, I should look away. This is I’m being like voyeuristic
    I still really want to look and the reason is that we evolved a tendency to move away from frightening things to be to stay safe
    But to ward them in so far as we can figure out what happened and avoid that happening to us
    So curiosity is intense around things we fear. That’s why the average American child by the time
    They’re ready for college has witnessed on TV or or online
    16,000 or is it 60,000 murders we’re terrified of murder. So we’re obsessed with it
    You do not have mystery stories written about robbery. It’s murder
    Okay, so the right side of me amygdala goes curious and then it starts to connect things
    How can I figure this out? That’s like that other thing. So this is what must have happened
    It’s a detective and it starts to put together its own version of what happened doesn’t use language
    but it uses very vivid images and
    sensory details and
    It can connect things in ways that are highly original and inventive. So you immediately start to get creative
    What I found in in the wonderful books I wrote I read about anxiety
    They always talked about how to get your anxiety to calm down
    but for me
    That wasn’t enough as an individual or just as a theoretician
    because that just gets you to the
    You flatten your anxiety, but if you go into the right hemisphere of your brain and
    Start to get creative
    Something really magical happens
    Just as anxiety shuts off creativity
    Creativity can shut down anxiety. It’s like these two parts of the brain toggle
    and if you go to any traditional culture you will find
    The wise people the elders the Madison people of that culture talking about the oneness of all things. It’s not a new concept
    What I realized is that if I deliberately chose
    To push my brain toward creativity and get the right side moving
    my anxiety shut down and then I started testing it on clients and on groups of people online I’d have a design these
    you know
    Experiments because I was trained as a sociologist and consistently I found that this is the way
    to get rid of this horrific scourge that is ruining so many people’s lives and
    What I always hear is people say well, there are real problems. We really should be afraid
    My answer to that is if you were in a horrible car accident
    God forbid and you had many injuries
    Would you want the surgeons working on you to be in a state of panic or?
    calm creativity
    The only way we’re going to fix the problems we’ve made with our fear-based behavior
    The only way to solve problems this big is to access the incredible capacity of human creativity. I
    Believe we can do that as individuals and as a species
    so
    How would I go about switching into this right hemisphere if I’m feeling anxious? What would you recommend that I do?
    It’s so easy. It’s so amazingly easy
    Now your brain naturally goes toward anxiety because of something called the negativity bias
    And I always think of it as 15 puppies in a cobra
    I gave you a box and it had 15 puppies in a cobra in it. What would catch your attention?
    this snake and
    That’s because in evolutionary terms paying attention to the snake snake is a good idea. Yeah
    but
    It we have such a strong negativity bias in our culture and we have very little to pull us back into communion with
    Oneness, you don’t have nature around us anymore
    So we have to do that we can trick our brains into doing that and if you want to play a little with this
    Okay, so what to do?
    First I wanted to think of something that makes you feel a bit anxious. Maybe not panicky, but
    Anxious as something you’re willing to like tell us what it is. Okay
    Something that makes me feel a little bit anxious. Yeah
    This is an interesting one
    Sounds like a strange thing to say but um
    When my partner is not happy and
    I know she’s not happy, but she’s not telling me why and
    I’m around her and I can tell from her vibe of face. She’s not happy about something and I have no idea what it is
    Okay, I think there will be many people out there who know what this feels like
    You are describing a domestic a tiny domestic nightmare that many of us feel
    So think about that think about what that feels like and just notice what it does to your body and to your emotions
    What’s happening in your body if you’re in that situation with your partner my breath is short
    Yeah, right. I just feel tense and I I become quite impatient
    Because I just need the answer to like really alleviate the anxiety. Yeah, so you’ve gone to a fight-or-flight
    Nervous system arousal state. Okay. Uh-uh something something’s wrong. Okay. I’m very focused. Yeah
    I’m very focused and I’m very like I’m anxious, but I’m also a little bit snappish because I’m
    I’m flying on one side. I need to get out of this situation, but I’m fighting on the other side like tell me what’s wrong
    So you’ve got a full fight-or-flight thing happening
    So you can get into that by imagining the situation
    Now I want you to imagine something else very vividly
    Um, and it would probably help if you close your eyes
    Um, have you ever eaten an orange? Yeah. All right
    So imagine that you are holding an orange
    Um, it’s a nice ripe
    Heavy delicious orange at the peak of its
    Rightness I can tell you you’ve already smelled it so you can smell the citrus
    You just take a bite of it to break the seal of the
    of the
    Peeling and just feel that little spray of citric acid that pops up when you bite the peel and then the bitterness of the rind
    And then as you bite in the juice gets in your mouth. It’s sweet. It’s a little bit tangy
    Uh, you can feel the filaments of the skin and the stringiness of the insides
    And you can pull it back you pull back the peel
    You can feel it under your fingernails. You can smell it
    um, but just put the broken part to your mouth and like
    squeeze the orange and let some juice get into your mouth
    and
    taste it completely
    and then swallow it
    and then
    enjoy the sensation of
    tasting feeling
    hearing even
    this experience
    Okay
    How’s your anxiety? My anxiety went away. It’s gone. Yeah, because
    I asked you to use sensory imagination
    And that’s handled by the right hemisphere
    It’s not in the left. So instead of verbal imagination, which can create horror stories
    You were in a sensory experience
    And what I don’t think people realize is that we’re always imagining what’s going to happen to us in the next few days, weeks, months, years
    But we’re imagining it based on what we think is real
    Which is all the horror stories we’re hearing about. Oh
    You know, I need to mind my health. I need to there will be accidents. There will be, you know, my loved ones will die
    We have all these stories that we haven’t happened yet. They may
    They’re not lies, but that’s in the mind as we make our choices. I need to get more money that whole thing
    When you imagine forward with your senses in a way that brings
    relaxation, how’s your body when you’re in the orange thing? You said it was tense
    When you were in anxiety, what happens to your physical body when you’re completely
    connected to the experience of this
    imaginary orange
    Relaxes your body relaxes. Yeah, you start breathing more deeply
    You stop producing all the
    The cortisol the group glucocorticoids the adrenaline that you had in the fight flight state
    And now you’re starting to produce
    Serotonin and dopamine and and what they call the tendon befriend hormones
    So you’re say if you say you could hold that energy
    And your partner’s still tense and running around but you’re staying in this
    relaxed state
    Can you then instead of being afraid of her?
    start to be
    curious about
    What’s going on instead of saying tell me what’s going on. It’s more like wow. She’s really dense. I wonder what that’s about
    and you could even ask her honey
    I don’t want to step on your toes here, but
    And the vibe I’m getting is that you’re not okay. Like can I help you?
    So it’s a very very different thing to approach conflict
    um, one of the people I wrote about in this book is
    Chris Voss one of the fbi’s top hostage negotiators
    And when he’s dealing with a violent
    psychopathic
    Terrorist who has people as hostages. He’s ready to kill
    Chris Voss says this is how you deal with him
    Gently with a soft
    voice
    curious about his experience
    And empathetic about it and you’re just thinking
    What this is not in the movies
    but
    The human amygdala is a frightened animal most of the time
    And we all know that if you run at a frightened animal and say tell me what you want
    It doesn’t get less frightened
    So what you just did was move your nervous system
    Into a state where you can be a field of peace
    For someone else who’s anxious. Do you have to do the orange thing the whole time to get into that state?
    No, no, no, there are many tricks. Do you want to do some more? Sure
    All right, here’s one of my favorites
    um, and I got this from a brilliant
    artist and professor at harvard william rhyman who I was his lucky enough to be his teaching assistant for a few years
    and this is one of the things that he used to do to get the students to
    Shut down the left side of their brain will not shut it down but to use the right side of the brain as well
    Because the left side of the brain can’t draw very well. I have to tell you this
    So all I want you to do is put your stylus there over toward the right
    uh center of your field and
    Write your first name the way you usually sign it
    Yeah, all right. Do I usually sign it or write it the way you usually sign it. Okay
    Yeah, okay, so the way you usually sign it’s a bit more complicated. Oh, that’s beautiful
    okay, so now
    put your pan your stylus just to
    the left
    Of the signature and now replicate the signature, but this time write it in mirror writing backwards
    Take as much time as you need. Gosh
    This is much time as you need
    Difficult just breathe
    Well, I’ve got it wrong already. Can I rub out? Absolutely as many tries as you need
    Notice how the rhythm of your hand goes when you’re signing moving right
    And try to see if you can find that rhythm going the opposite direction
    I might need pen and paper
    Using pencil and paper because they’re tactile
    Is actually you’re gonna have easier access to it because you’re having you’re gonna have more access to the right side of your brain
    This is so difficult. Why is my signature so so complicated?
    You’re doing brilliantly
    You did it terrible. Yay. No, not terrible now. The torture is not over steven
    It’s terrible. It’s beautiful. You said you wouldn’t lie. I I just meant your I just meant your first name. Anyway, okay, this is good
    Now while you were doing that you might have felt intense frustration and
    a sense of
    But when
    When you’re anxious about it, you actually can’t do it
    You have to become engrossed with it in order to do it
    Because your brain is creating new neuron synapses that have never existed before you’ve never done this before
    So you are fundamentally changing your brain teaching it a skill it has never had
    And this is what children are going through when they learn to write for the first time
    But what you just did was connect
    Two parts of the brain that are in the right side. So this is why we used to make these poor students do this
    Because once they could we had another book we worked with called drawing is forgetting the name of what you see
    As long as you call it a cup you can’t draw it you draw your
    Image of a cup but when you forget to call it anything it just becomes a shape
    Like your signature had to just become a shape
    and shapes
    Are on the right hemisphere. So what you just did
    was
    It’s like powerlifting
    You forced your brain
    To create synapses that were brand new that were taking you into a state of learning deep learning
    Hmm
    Similar to what happens to children if you let them run around in nature
    So there was a study done at nasa in the 60s to identify creative geniuses
    And they found that two percent of the adults they saw out like college graduates were creative geniuses
    After a while a few years they decided to try giving it to four and five year olds
    98 of them were creative geniuses
    And i think that probably the other two percent were just having a bad day
    What happens
    Between the moment you’re four years old a full-on creative genius learning new things the way you just did day in day out
    And adulthood where your genius has mainly gone dark
    It’s because you stop trying things that are brand new like that
    You put in the factory line in school and taught to learn in a completely different way that’s based on
    shame and fear
    and
    Artificial skills that don’t mean much to you and writing romances. Yeah, everything’s right or wrong. Everything’s very judgmental
    In nature. Nothing’s judgmental
    um
    One of the things i’ve done with groups of clients is take them
    into a forest and
    with the help of my
    uh, another coach who’s a great woodsman we have them we give them the tools to make fire with sticks and rocks
    But they have to work as a team and then we say make fire, but you can’t talk about it
    because language is in the left hemisphere
    and sometimes they’re out there for four hours and
    the whole time it’s like
    What are we doing? They try all these different things and then
    I’ve never had a group that didn’t do it. They figure it out and you end up with a little
    Um flame in your hands and you feed it a few bits of dried moss or whatever and you blow into it
    and it starts to smoke and then smoke heavily and then
    Suddenly it just bursts into flame
    And there’s this feeling there’s this promethean feeling. Oh my god. We can do anything
    and
    The fact that that’s how we’re built to learn and there’s joy in it
    There’s a kind of it’s an achievement, but nature’s not saying wrong
    Right, you get it. You get an f you get an a you get higher levels
    No, you get fire or you don’t get fire no judgment
    So what does this mean for me on a like day-to-day basis?
    If I understand the power of this does this mean that I I should draw my name a lot?
    Or is there something that I that we can all be doing to alleviate our anxiety and to get us into the right hemisphere of our brain?
    Well, there’s to me
    There’s a three-step process and there are three sections in the book
    The first one I use it with the acronym cat
    Calm art and transcendence. This is how it works. The first third of the book is just how to calm your brain
    It’s been taught to be anxious
    Um, it is biologically preprogrammed to be anxious
    So to calm it down
    Most people will say they’ll come in and tell me I want to fight my anxiety. I want to get it. I want to end it
    I want to bring it down. I want it gone
    Because they think it’s a broken machine, but it’s not a broken machine. It’s a frightened animal
    And if if you came in and I said to you, okay, I want to end you. I want to bring you down
    I’m going to fight you till you’re gone. Would you be less afraid or more afraid?
    So they’re attacking the part of themselves that’s anxious and it makes it more anxious
    So and that’s what we’re taught to do end it
    Force it to calm down with chemicals
    One of the most ghastly things that ever happened in the in psychiatry was that they used to literally take people
    who had, you know
    inexorable
    anxiety and
    Literally put a screwdriver through the eye socket and up into the brain and just mix it around
    That’s how mechanistic we are about our own
    Minds
    We can fix it with a screwdriver. That’s a very left hemisphere way to think and it’s literally attacking ourselves
    But we’re all we’re all
    Learned with the intrinsic knowledge of how to calm a frightened animal
    so if you found
    a terrified puppy
    On your stoop one morning and you decided to try to help it
    You would instinctively know that how to do that. What what would you do?
    um
    I would approach it slowly or not approach it at all and I would
    Get down. Yes, I had to be very gentle and say hello and I’d ask it to come to me. Yeah
    And if it didn’t you’d give it space you’d give it time you’d sit there with it
    Yeah
    And just the way your energy just changed now you’d get down
    You’d begin to smile in a very sweet way
    And I could feel the tolerance and the gentleness and the space that you would give this creature
    We’ve got to learn to be gentle to ourselves
    We are taught to be violent to ourselves
    Bio act that make you know make yourself eat this and do that
    And instead if we could just go for the anxious part
    Like say you’re with your partner and she’s acting weird
    And you’re feeling anxious
    Generally what we do is we try to control the situation. What can I do? Can I make her happy?
    I’ll bring her flowers. I’ll do whatever right?
    Have an argument
    Instead of trying to control her
    The best approach is
    Go inside find the part of yourself that’s afraid
    So
    If you’re in that situation and she’s nervous and you just start to observe
    Your own anxiety
    Like okay, what does that feel like?
    Who is that in there? Who’s who’s the anxious part of me?
    And just notice I mean try it right now if you don’t mind
    She’s upset. She’s tense. She’s not telling you the problem
    Notice the anxiety. Where is it in your body exactly?
    It’s like here in my chest. Okay in your chest. So allow that
    And say to it. I’m going to give you space
    I’m here. I’m going to be here with you
    I know she’s scaring you, but I’ve got you. It’s okay
    I’m she’s not going to hurt us. I can go in the other room with you if you need
    And sit with it
    And say
    Let me know what what are you feeling?
    Tell me everything you get to feel exactly the way you feel
    And I’m here to listen to anything you want to tell me and I will not hurt you
    And I will not try to stifle you or make you go away
    So how does that change
    anything
    Yeah, for some reason it just um
    The volume went down so I don’t describe it. It’s just like the volume has went down and it made me wonder if
    Just because just by you saying that made me wonder if if
    In those moments, I should be writing it out. That can be really helpful
    There’s a psychologist named James Pennebaker who found that if he just had students
    He just did this experiment once as a graduate student
    He had students write for 15 minutes about something that was upsetting to them
    And many of them came out of the experiment in tears. It really
    Upset them for an hour or two. He had other students just write
    What they did last summer or whatever
    So there was this brief period where the ones who had stirred up some turmoil felt unsettled
    But they in the in the weeks and even the years
    Subsequent to that experiment. They had fewer doctors visits. They had less anxiety. They had better relationships. They had better everything
    so he
    For his whole career just did these writing exercises where we he would have people just express themselves
    Not to show anyone not even to reread
    Just to express
    The parts of us that are frightened needs need to be heard
    The parts of society that are hurting need to be heard. I’m astonished by the
    Truth and reconciliation councils held in South Africa after Nelson Mandela became president these people who had been through
    absolute atrocities
    And they were just heard
    They were allowed to tell their stories to the people who had hurt them and other people who were on their side
    and the telling of it
    avoided
    You know what everyone thought would be a bloodbath
    And it it of course didn’t fix all the problems
    But it unburdened to a large extent people who had been through things that I can’t even imagine
    So yes, write it write it down. So she’s in the other room. She’s acting weird
    Something might come up about like how old is that anxious part? Maybe it’s young. Maybe it’s not
    You said something at the start you said that um
    Anxiety is like driving over a
    Metal spike and there’s police like chases
    That’s what I was thinking about like the police chases whether if they threw out the metal spikes in the car
    Why why did you use that analogy? What are you what are you saying there about the nature of anxiety?
    That’s what it’s like if you get stuck in what it’s called the anxiety spiral
    Uh in the brain the anxiety cycle some people call it
    um, so what you have to do in that situation is
    To extend the metaphor get out of the car
    Disarm the mechanism get that mechanism out of the way
    You know the the tire ripping thing and then you can back out
    But the stopping and getting out that’s the calming step of anxiety and that’s what you’re doing here
    As weird as it sounds when you write your name backwards
    And you come into a state of physiological calm
    You are getting rid of the tire rippers. You’re building pathways that go into the calmer parts of the brain. So
    um the same thing when you were imagining eating an orange you’re
    Calming yourself and it it allows you to reverse
    It allows you to leave finally, but our culture tends to not allow you to leave. It’s always telling you horror stories
    So then once you get really calm
    And you’ve taken care of that part of yourself
    I said the acronym is cat
    Once you get to calm
    Then very paradoxically I it blew me away when I realized this
    Then you need art and I don’t mean drawing. I mean
    making things
    Making things in three dimensions
    Making events happen making a podcast
    Like what was the fire in you that made you make things and how did it feel when you were in the making?
    In the making it usually feels great. Yeah making the process of making actually me my partner went and did um last weekend
    We went and made some art
    And I was like stressed and stuff. And so when we went and did this art
    I’d like never painted in my life. Yeah, so we went to this like random loft and there was this guy there and
    He had these massive two pieces of cardboard and like loads of spray cans and paint and stuff and we just painted for
    Maybe three hours or something. Yeah, and I was totally lost in it
    I mean, that’s the way people describe it. They describe it as being lost in it, right? Yeah
    And do you know that if people have been through a trauma and they’re allowed to draw about it even if they can’t draw
    You know professionally
    They have an 80 lower chance of developing PTSD
    There’s something about
    Creating stuff and it could be a company or it could be a spray paint on a cardboard
    My partner started making bead bracelets a while ago. She’s very busy. She doesn’t have time for this
    But it makes her so
    Content and we were talking about how if you go into
    A tomb in egypt from 5 000 years ago, what are you going to find?
    Among other things beaded bracelets
    If you go to the amazon rainforest and contact an uncontacted tribe, what might you find?
    Beaded bracelets people are making beaded bracelets all the time and they serve no function
    They are precious pointless things. She said that we make and all cultures make that we make music
    I mean, I think about the cultures in jamaica
    one of the worst
    Slavery colonies in the history of the world. It was just it made what was happening on the mainland look gentle by comparison
    And out of that you get these incredible art forms reggae
    dance, I mean like in the middle of
    Being crushed having literally everything taken from them people were still making art
    This is a part of the human spirit
    That is just it’s indomitable and our culture pushes it to the fringes
    Okay, steven. You can do that on a weekend. That’s nice. But did you really make any money?
    You know get a real job. Yeah
    How does this link again back to the brain? So if i’m creating i’m making some art
    I was doing that spray paint thing with the paint in the
    I’ll show you a picture but I actually think that’s cool. I want to see it
    But how is that helping me to calm
    My anxiety it’s because of the way the structures on the left side. Um, they’re obsessed with grasping
    material objects acquiring controlling other people always thinking about fear and
    There does seem to be this toggle effect that anxiety and creativity
    Just can’t work at the same time
    So the moment you begin to create like when you said I could write this that’s expressive writing. That’s artistic writing
    and all of a sudden the toggle switches off
    In anxiety and on in creativity. So I believe
    That there’s another spiral on the right side of the brain but instead of spiraling tightly into fear it spires
    It spirals outward
    And ultimately you get to the final thing. There’s calming. There’s artistry and then there’s transcendence
    or awakening
    When you’re there sometimes we call it flow chicks at me. Hi, there’s psychologists who named it flow
    Really looked into this
    And it’s a state of creating and performing at a level so difficult. We almost can’t do it
    Exactly the way you were writing your name. It’s like
    And you can have what’s called the rage to master where you’re just like I there’s I can’t
    But when you get it
    And i’m sure you’ve had this with many things you’ve created in your life
    It’s like flying it’s heaven and there’s a time in the process of creation creating where
    The sense of self falls away and the sense of control isn’t necessary
    and what you feel
    Is creation itself sort of moving with you and through you
    And it’s blissful
    And I believe that is the state in which we are meant to spend almost all our time
    And I think that would transform our consciousness
    This is a related but slightly unrelated
    topic
    But there’s a lot of people and certain demographic suffering in different ways at the moment
    There’s like a conversation I hear a lot about men suffering with meaning and purpose and those things
    And I hear this other conversation about young women suffering
    And depression and anxiety being on the rise there when you think about those two groups
    So like men and young women, what is it that you think is the cause causal factor of their suffering because their suffering is
    Similar and different. Yeah
    Well, it’s it’s conditioned by the way the brain works
    It works very differently in pubescent girls than it does in say adult men
    Young adult men their brains work very differently from
    Elders that’s why in traditional societies the young men
    Would be
    Hurded together and sometimes for example in some cultures their faces would be obscured
    They would leave their name behind they would leave all the possessions
    They had or burn them and they would be taken into the wilderness by the elders
    And the elders would proceed to scare the living daylights out of them making strange noises in the brush
    Um putting them through a kind of trial
    And the result of this is
    It kind of disintegrates the ego
    And you still see it in like if you see movies about the the army and how the
    Tough but hard of gold sergeant breaks down
    The young soldiers egos so that they finally say, okay
    I am not the center of the universe
    I need my brothers to exist and I
    I bow down in the face of nature, which is greater than I am
    And then the elders say all right now you’re ready to be a man
    Go back to the village and tell people your new name, which you get to choose
    Young girls at puberty go through the opposite experience in many cultures
    They are isolated in places away from all humans because the primary
    psychological tasks
    according to some theories of
    Males is that they’re born sort of differentiated and very individual
    And they need to learn to integrate with other people to be whole
    Females tend to be born or people identified as female are born very integrated and
    The task of female maturation is to individuate
    So young girls who haven’t they’re just at the stage where they need to find out who they are as an individual
    And instead they’re very integrated with networks of people
    Who are
    Logically attacking each other
    In ways that are extremely harmful to
    Their psyche at that stage in a traditional culture
    They might be put
    And say a hut that was dark and given food every day, but you’re in there by yourself
    Until you learn
    I’m okay. I can actually go inside myself
    And find
    The truth of who I am
    And on the other hand the boys are out. They’re going
    Ah, I can give up thinking I am
    All that
    And I can kneel in reverence at
    The oneness of it all and then they come back together and they’ve got a lot in common
    That point because the men now realize they meet people and the women now realize that they’re in
    Independence exactly and so each can understand the other better
    I mean the wisdom of these cultural traditions is incredible and we just don’t have it
    We don’t have it
    The the internet in particular spins out the
    the
    Individuation of young men makes them feel like, you know
    They do have bands of brothers, but it’s like we’re under attack man and I really I’m gonna try to I have to achieve
    I’m gonna try it this way and I’m gonna try it that way and there’s a lot of battle games and stuff
    But none of the humility that comes from the elders
    And these young girls are just caught in whirlwinds of social toxicity
    When they might be taught to meditate
    And we can still do all those things we can still access those things
    You talked about suicidal ideation earlier on being unique to humans when we think about suicide ideation
    It’s particularly prominent in young men
    I think in the uk the stat is still the case that the single biggest killer of young men is themselves under the age of 45
    Wow
    So why why is that? You know, we talked about meaning and purpose and stuff earlier. Why are young men killing themselves at alarming rates?
    Because
    It is easier in the mind to take arms against a sea of troubles
    Like it’s hamlet speech, you know, why should I stay alive in a world where everyone dies?
    and
    We’re all assaulted by the slings and arrows about rages fortune. He’s just watched his father die and he’s like
    Why would I keep going? I could just kill myself because
    Men are taught
    Combat as a way of control
    If you’re afraid every movie will tell you
    Get a gun like the matrix where the guy learns he can control everything with his mind
    Everything he’s controlling with his mind. So what does he do? He says we’re gonna need a lot of guns
    You can control the universe with your mind. You don’t need guns
    Right, but there’s just this obsession with weaponry and
    That’s kind of in the dna, but when you get people in a spiral of fear
    it becomes
    intense and military all the genocides committed throughout history have relied on
    like really toxic leaders accessing vulnerable young men
    And militarizing them against other people, which is really easy
    And if they’re on their own isolated and there are no elders taking them in groups doing things
    They turn that on themselves
    So what is the what is the solution then for young men?
    I would say
    Look to our ancestors, you know
    Let’s take young men
    but the
    Coach michael trotta that I used to go with to make fire in the woods
    He originally worked with and probably still does work with groups of young men
    And he used to wear us
    he was he was a disciple of
    I think it was the odawa tribe of indigenous americans
    And he always wore this shirt that said listen to grandfather
    And he would take these confused hurting young men out and he would put them through the trials that they would have had in a traditional society
    and they would have to learn to make fire together and they would have to learn to feed each other what they could find and
    Um, use their skills in hunting building all of that for the community
    And I just watched him heal boy after boy after boy
    and it
    That’s not that hard to do. Why is it healing?
    For them doing that using their skills hunting surviving because it’s what we evolved to do
    Like the lives we’re giving people now the lives most of us are living
    Are so alienating. It’s such an abnormal. This here is not normal
    Right, this is not a forest or a beach or a desert. This is all man made
    It’s full of right angles, which don’t even very rarely exist in nature only in crystals
    For people that aren’t watching video. She’s pointing at the studio. Yeah, I’m pointing at the studio, which is lovely by the way
    absolutely state of the art
    but
    If you talk about human evolution
    And the incredible sophisticated nervous systems we have they evolved
    Intimately for a totally different environment
    And this is scary. So what do we do about it? Because you know, the more I listen to I think maybe I should run away
    Like maybe I should
    I have the funds to run away. I could I could go forever
    And I do wonder I can probably be happier. Maybe
    Maybe I’d start creating though. And then this is what I said. I did a solo episode of my podcast recently
    I said if I ran away, then I’d start creating and then you know, I might start a podcast on the beach in bali and then
    You would create stuff. You can’t help yourself and that’s why you are
    obviously like physically healthy
    You seem incredibly balanced and wise
    Like you’ve been making stuff. So you’re very much
    Like you’re sorry to use california language, but your energy is very calm, but also very
    exuberant
    your story
    Is um
    Is heartbreaking in many ways, but it’s it’s so evidently
    shaped the person that sits in front of me today because you’re
    At a very young age, which you’ve not we’ve not really spoken about much. You were part of the Mormon religion. Oh, yes, I was
    Take me into that before 10 years old how that experience before the age of 10 has shaped the person you are
    So I was born not just into a Mormon
    Um family but a Mormon community where everyone shared the same beliefs. You didn’t call people
    Um, mr. And mrs. It was brother and sister brother smith sister smith
    um
    and
    I was told from very young
    I mean you’re indoctrinated at 18 months
    You start religious training and they tell you things like, um
    You know if men
    Live well
    And they’re part of the Mormon church then when they die they get their own planet
    And all the women they want
    I was like, all right, like you’re three years old. What do you know, right?
    and Jesus is going to come
    Over the mountains and all the graves are going to fly open and all the bodies the literal bodies
    Of all the dead people are going to rise up out and go join Jesus
    Which is why we don’t cremate bodies. We bury them because they’re gonna come back to life
    and
    um
    I would have nightmares of Jesus coming over the mountains the graves flying open all the people around me are rising up
    and I would run
    As a little kid this happened over and over again this dream where I was trying to jump high enough
    To go with the people who were being saved and I couldn’t do it. I was I just kept coming back down
    So I lived in absolute terror all the time
    And I also didn’t know what was real because none of it
    Nothing felt real
    So that was it’s very disconcerting, but because I’d never had any other experience. I just thought well, this is life
    So that was rough
    And at 28 years old you realized that you’d been sexually assaulted as a child. Yeah, I think I had
    I had hints of it actually friends told me that I had told them about it in high school
    And I don’t remember telling them so I had pretty much
    repressed it my father was a very very renowned
    um
    scholarly defender of Mormonism his job was to
    Take the claims of the doctrine and validate them
    You know academically
    But in order to do that
    I talked to many people who many of he had five people working with him
    To help him translate various documents of different languages
    And they said he would just make things up and put them as footnotes in different languages
    So no one was likely to check them
    um
    And it was called lying for the lord
    Which is so weird. I mean it means you have a god who’s fundamentally interested
    In helping people be like god by lying
    So yeah, I was twisted in knots
    when I was
    Little and then I think it twisted my father into knots as well
    And I do have memories and a lot of physical scarring from sexual abuse
    that sort of
    blew up in my
    Into my consciousness
    Right after I had that
    um
    the light experience that came to me in surgery
    And um, it actually told me during the surgery you’re about to go through something very very difficult
    But I’ve always been with you and I’ll always be with you
    Never forget that
    And that’s why I decided not to lie anymore and that’s why when I started having these memories
    It didn’t matter because
    Because connection with that light and never forgetting it
    Was the realest maybe the only absolutely true thing that had ever happened to me
    And I was not leaving again
    Abuse at the hands of your father. Yes. Yeah
    And you remembered that at 28 years old. Yeah, we recalled it at 28 years old
    Well, it sort of exploded into my mind that they’re called intrusive flashbacks. Um, I’d had a lot of
    lot of symptoms of PTSD my whole life without knowing it
    but
    my
    oldest child got to be the age I was when the abuse started occurring five years old
    And she looked just like me at that age and it
    Every time I looked at her I would just have these incredibly violent
    It’s not like a memory. It’s like it’s happening. It’s like
    You’re completely overwhelmed by it
    um
    For a period of time and it was
    It was extraordinarily hard. I’m not gonna lie. It was bad
    And I called my mother and she said well, yes, that’s what happened
    I was like what you agree with me and she said why shouldn’t I I know him better than you
    and I said
    Okay, so like what do I and she said well, obviously you have to protect church
    You called your mother to tell her you’ve been sexually abused and you realized and she said of yes, she knows
    Well, she called me and said what’s going on? Why why are you not visiting us?
    And I said all right. I had taken a vow not to lie
    So I told her the truth expecting her to go into a rage or something
    And she said well, yeah, that’s how it is
    Um, she said well, yeah, that’s how it is. Yeah, I believe you that’s that sounds right
    That tracks what how did it track? What did she know? She said I know him better than you do and I said
    I don’t remember if this was 30 years ago, but I said, um
    He’s really he’s not an honest man and she said no he’s not honest
    And then she said you better come and make him a cake
    Which is
    Is weird frankly to say
    Yes, I believe you were raped by your father at the age of five
    And by the way the surgery I was in when I had the light experience was surgery
    To correct some of the scar tissue left by the abuse I was it had
    Ripped internally and I was bleeding internally and they just found all this scar tissue
    and um where it probably shouldn’t have been
    And so for a mother to say oh, yeah, I completely believe that’s true
    And what I think you should do about it is to make your perpetrator a cake
    Kind of sums up the way I was raised and I just I tried I made the cake
    I went down I served the cake and then I just couldn’t go back
    I just couldn’t did you confront him? I did yeah
    um
    I confronted him at first
    and then years later 10 years later or so when he was 90
    91 I was born when he was 52 and um
    Uh
    I wanted to meet with him after I’d forgiven him to tell him that I’d forgiven him
    So that he would not have to carry that because he was a very very
    miserable strange
    Disassociated human being like really really weird
    People he was brilliant, but very very broken and um, I think he had to choose between his
    entire sense of reality and his religion and he chose the religion and
    He chose the job of talking other people into believing the religion
    and I think it just completely broke him
    and that plus um, he was in world war two and saw a lot of action there and it was
    I forgive him, you know
    By the way, anyone listening to this you do not have to forgive your perpetrator
    Find a way to be in your own truth in your own integrity. You will heal. You will be happier
    Then you will notice that there is no more anything to forgive. You’re done. Did he acknowledge that he had done it? No, um
    It’s very strange about it though
    he didn’t say
    I never did that. He said oh, but that was the evil one
    Meaning the devil and that was my family’s story was that I’d been sexually assaulted by the devil as a child
    And that’s why I had scars and so on
    And so he said yeah, that was the evil one. I think meaning the devil, but maybe he meant
    Part of him that was evil
    He never really talked to me my whole life. We never had like conversations
    He would switch languages. He would literally physically run away from me. It was very very strange
    Yeah, it wasn’t a normal childhood or adult
    And after that phone call with your mother where you confronted her about it and she said that sounds about right
    Um, I read that she then
    Denied it. Oh, she totally retracted it. Yeah. I mean she had to live with him
    and
    she couldn’t very well like
    Agree with me in his presence. So
    Um, when I asked her I I met with both of them in my therapist’s office and I said, why did you tell me
    That you agreed with me and that it made sense to you
    And she said oh, I just assumed you were joking
    which was like
    now
    that now
    So did she ever admit that she
    Had said that no, she never did. I never saw her again
    and but actually I have to say
    If I had to as a child if I’d had to choose one of my parents to be around it would have been my father because my mother was
    Just a big ball of misery and rage and
    Never once remember feeling safe around her
    Why?
    She I had the distinct impression. She hated me
    Really?
    Yeah, because Mormons believe
    That children choose to be born to specific parents
    and so and she had had
    Five children and one stillbirth and her body was
    over it and she was done and she was
    Sick and depressed and miserable
    And then she had three more children. I was seventh of the eight surviving children
    and the last
    Four of us she was really angry that we had forced ourselves upon her. She did not want us
    And she’s angry because we had been born
    And she was depressed right I read was reading through your story about how she spent a lot of time in bed upset crying
    Yeah, like all the time
    I had a weird privilege of watching her funeral on
    um
    What did I call it closed circuit tv during the pandemic or just after?
    One of my sisters had gotten back in touch with me over after 30 years of no contact
    and
    It was the strangest thing because I was going to go do something that day and then I thought no
    I’ve got to go lie down in bed
    Which I don’t do and then I’ve got to watch tv which I never do during the day
    And then I got a text from my sister saying our mom’s funeral is on
    tv right now
    at this link
    so
    I sat there and I watched it and it was quite validating
    One of my brothers got up and started out by saying
    If you came here expecting to hear stories of motherly love you are at the wrong funeral
    Yeah, and and
    My sibling said things like it’s so much that she was depressed. It was kind of like depression is who she was
    It was
    I feel
    Tremendous
    Sadness for my mother
    Tremendous compassion and empathy
    To the point. I mean heartbroken
    About the life she lived in the lives that many other women live
    Sort of in crazy systems
    Feeling they have no power
    um
    It just
    destroyed me to
    To feel how much pain she was in
    But uh, yeah, she didn’t like me
    Did you ever
    Figure out why your parents were the way that they were outside of
    The influence of the religion. Was there anything that happened to them?
    Oh, yeah, tons of things like they were, um, my grandmother my mother’s mother
    I think was a complete psychopath. She was pro-nazi in world war two
    She I went what like who does that? She was swedish and she just thought that was the right thing to do
    Um, was there a suspicion that your dad was abused? Oh, he was definitely abused by his mother
    He was sexually abused by yes. Yes, and that was known. My mother had told me this before. Um
    Yeah, she would do horrible things she would put
    She would wound him and put b-venom on his genitals and
    Um, if you’re very sexual toward him, I mean, it was a mess. It’s horrible
    The the things that happened to you at that age they left
    Their fingerprints on you as you went through your teen years. Oh, yeah
    I was listening to an interview did where you were describing being I think 17 18 years old and you were
    Thinking about ending your own life. Oh constantly constantly. Yeah
    Like it was a daily struggle not to through through what period of your life?
    I would say about
    16 well started right around 13, but by the time I was 16 it was pretty constant 17
    18 19 it was
    all I could do to not
    commit suicide and then um
    it kind of
    went on it went to a level of like I can hang on during my 20s
    but
    I think I was 32 the day I realized it was the first day. I remembered that I hadn’t wanted to kill myself
    Yeah
    Why why do you think that was
    So present in your life those thoughts because I was in tremendous amounts of physical and psychological pain
    And are the two linked? They were for me. Yeah, they were very much. Um
    Psychogenic pain, you know the body-mind interface is not there’s not much separation
    And for me one of the things I talked about in the way of integrity is that when we lie our bodies get very weak
    So, um, like I could do a simple little hokey test with you where I could oh you want to do it. Okay
    So stick your arm out. Yeah, and hold it up. Don’t let me push it down. Okay. Let me push it on
    Okay, got that now. I want you to do that while lying and the lie. I’d like you to say is I love to vomit
    Okay, I love to vomit
    Say holding your arm up. Yeah
    Say it. I love to vomit. Why that’s so weird. Now say I love fresh air
    Um, I love fresh I love fresh air
    Yeah, I’m trying my very hard. Let’s say it again. I love fresh air
    Now say I love to vomit. I love to vomit. Why is that? That’s so strange
    This is why polygraph machines work on everybody with psycho pads
    Just for people that couldn’t see that because they were listening when I don’t know if I’ve just been like
    Messed with in some way, but when I said I love to vomit
    I she could push my hand down
    But when I said I love fresh air she couldn’t push my hand down and it she was trying both times
    She was pushing hard both times and I would think that I’d be able to resist the forces
    But when I said I love to vomit it was like
    They knew I can describe it was
    I wasn’t actually connected to my strength
    And my hand exactly I wasn’t it was like I was inside my head. So I couldn’t
    Also at the same time think about you you’re about to push me right it was like there was two different systems
    Yes, because the body lives in reality
    The body is honest
    Only the mind and only the verbal mind can lie to us and tell us things
    Um that we we can believe even though they’re not true
    So I love to vomit is a statement that says it’s okay for me to be feel horrible
    But a smaller version of this
    Is I often speak to groups and often they’re in like hotel ballrooms or in auditoriums
    And I’ll stop right in the middle of the speech and say apropos of nothing. Is everyone comfortable?
    And they’ll say yes
    No, really truly is everyone. Are you genuinely comfortable? Are you really comfortable?
    And they say yes, go on with your speech
    And then I say so how many of you if you were sitting at home alone if you were at home alone right now
    How many of you would be in exactly the position you’re in at this moment?
    And nobody raises a hand
    And then I say why not
    And they have to sit and think
    For a long time before someone finally says
    I’m not completely comfortable this way
    And I would say well, that’s okay because humans can tolerate a lot of suffering
    And this is mild
    What concerns me and should concern you is that 30 seconds ago you swore to me in broad daylight that you were absolutely comfortable
    While you’re you knew you weren’t
    Your body knew you weren’t comfortable and your mind
    Was doing this little this little trick where it goes very quickly through this
    Okay in order to listen to speeches we sit in uncomfortable positions
    And that’s okay because it’s worth the benefit we get out of it. So given that I am tolerably comfortable
    But all you think is I’m comfortable
    When you’re not
    Comfortable so people come to me and they’re in jobs where they’re not comfortable in relationships where they’re like sometimes an intense suffering
    In religions where they’re not comfortable in all kinds of places and they think they’re comfortable
    But they’re getting sick
    They’re getting physically sick
    Or they’re getting addicted to a substance because they’re trying to numb the discomfort. They won’t acknowledge
    And so pretty much all I do
    Is help people get in touch with a
    Really really benevolent friend called suffering
    When you know what makes you suffer
    You’re getting accurate information from your entire neurological system
    about
    What’s working for you and what isn’t
    And what would be better
    What would be more comfortable just a little bit?
    And if you keep correcting I call them one degree turns
    I would be a little more comfortable doing this
    So I did it like run off a cliff method. Don’t do my way
    Do the one degree turns if you’re in an airplane and it turns one degree north every half hour
    Over 10,000 miles you won’t even notice you’re turning but you’ll be in a completely different place
    And that’s just noticing
    Oh
    This isn’t very comfortable for me. I would rather do this
    You know, my girlfriend is
    anxious
    I could
    Break my back trying to figure out what’s going on and getting her enough presents to make her happy or
    I could go in the other room sit down
    Be gentle with myself
    Maybe do a little writing about how I feel
    That would be a little more comfortable
    It almost feels like we’ve
    Been trained not to listen to how we feel hundred percent
    100 percent as Sir Ken Robinson says, you know, we’re trained to think of our bodies as mechanisms that take our heads to meetings
    You know that the meetings are all important and our heads are all important
    And all of the rest of our evolution is meaningless to us
    That’s a very left hemisphere dominated way of thinking
    And that’s why Ian McGillcrest says we live like people with right hemisphere strokes. We’re not
    Even in our bodies
    I think maybe you are more than most people
    the way you talk about it and the way you’ve made decisions really
    It speaks to me of a person who
    finds
    What’s right for him
    very
    And with a lot of integrity
    Yeah, well, I think um, I think yeah one of the things I the reason I say that’s because I’ve been saying on stage
    And I wanted to see if you thought it was true this idea because people ask me all the time
    They ask me about meaning and purpose and what decision they should make and should they quit their job or quit the relationship
    And my response for the last I’d say 12 months has just been to try and impress upon them
    They were born with this thing inside them
    Which is how you feel
    And you you’ve learned not to listen to it because your mother’s opinion of which university you go to is like superseded it
    And instagram has but I know it’s there because I know like
    Evolutionarily you wouldn’t be here if your body didn’t have signals to tell you to run to tell you to be scared to tell you to
    Move away from this person. So I know it’s there, but you just probably tuned it out. Yeah, and um
    I say that to people and I’ve I’ve almost never asked them if that resonated with them
    But I just just been saying it for a while
    So I don’t even know if it’s like true, but it’s just how I experience
    Because my decision like the reason why I’m sat here now is because of just
    I quit a lot of stuff. Yes
    So like and I quit people go you so young he is like actually it’s not that I made great decisions
    It’s just I think the skill of quitting was one that just came naturally to me
    So like I don’t like being at school. I stopped going. I don’t like university
    I left after the first lecture
    I started a business did it for two years quit that business out the blue start another business did down for six seven years
    quit that one out of the blue, I love it and
    Um, it’s it was all like the I didn’t need to have a place to go to
    I didn’t need to have like a better option. It was just this doesn’t feel good. I love that
    But that’s kind of running off the cliff
    Yeah, it is a bit and the thing is the the costs are high and the rewards are high
    Yeah, if you go gradually you’re going to get a smaller amount of gain
    You know by the year if you run off a cliff you can have a really rough ride
    But you might come out with a lot of positives and your skill of quitting it reminds me
    If people come to me I try to give them every all the value in one session like
    Hear this and go away. All right
    Take notes
    If you don’t really want to do something and you don’t really have to do something
    Don’t do it
    Now give me my money and go
    Because that’s the whole thing if you don’t want to do something and you don’t have to do it don’t do it
    And that’s a really quick way to find out what you do want
    What if you don’t want to do it, but
    There’s something telling you that you have to
    So it could be like a horrible work meeting or that that then you’ve been invited to
    With that person which you don’t particularly like any way that baby shower you don’t want to go to
    So I like you have to get more and more
    attentive to what’s going on inside and I
    I think some form of meditation whether it’s expressive writing
    Or painting or just sitting
    Still is very helpful at noticing these fine details
    and and there’s
    I’m kind of joking when I say if you don’t want to do it. You don’t have to do it. Don’t do it
    But ultimately that’s true and the way you decide there are things that you don’t want to do
    But you actually do have to do them not because people
    Want you to but because you have to do them and the way I experience that
    I like to describe it with something the Buddha used to say a lot and that was
    Wherever you find a body of water
    You can know if it’s the sea because the sea always tastes of salt
    And wherever you find
    Enlightenment awakening your own truth your path
    You can always recognize it no matter what form it takes because enlightenment always tastes of freedom
    He did not say happiness. He did not say benefit. He did not say
    You know mania true love. He said freedom
    And when you know like I did not want to meet with my parents
    For example in my therapist’s office
    I was terrified of both of them
    And of the whole community my therapist could have been run out of business in the town we lived in
    But if I had not done it I would not have been as free
    So I had to do it
    But that’s a really different I have to do it than
    My mother really really would be happier if I became a doctor
    Freedom yeah, what is freedom in that definition of the word?
    When I asked you what your body felt when you started paying attention to it and you said it relaxed
    it’s
    a sense of
    I also mentioned flow
    Which is the sense of being completely
    Almost the sense of self disappearing and being in complete harmony with something that is moving through the world
    um
    My undergraduate degree is in chinese and so I know I found out about Taoism earlier in my life and it’s not really
    A religion the way we would think of it. It’s the sense that there is an energy that flows through nature
    And that if you don’t fight it
    you will
    You will live the life you are meant to live
    And the sense of letting go of everything else
    Except letting that thing work with you and through you that to me is freedom
    When it comes to food I trust my gut and I trust zoe a business
    I’m an investor in and today’s sponsor of this podcast all the nutritionists
    I’ve spoken to have highlighted just how misleading information is out there when it comes to food take healthy halos
    The claims you see on packaging that say things like low sugar and nothing artificial or often a sign of foods to avoid
    Have you ever noticed a health claim on fresh fruit? You probably get my point
    Understandably, there’s loads of distrust out there. Who should you turn to for accurate information?
    I use zoe which is backed by one of the world’s largest
    microbiome databases and most scientifically advanced at-home gut health tests
    Zoey gives you proven science whenever you need it as a zoe member
    You’ll get an at-home test kit and personalized nutrition program to help you make smarter food choices that support your gut
    To sign up visit zoe.com and use my code
    Bartlett 10 for 10 off your membership. That’s zoe.com code Bartlett 10 trust your gut trust zoe
    From the person you were at
    What 32 years old just before 32 years old you’re saying oh well through your teenagers to teenagers to the person you are now
    How radical is the difference? So if I met that
    19 year old
    Teenager and she sat down here
    I just went back for the first time in years. I had a gig in boston
    So I went back to cambridge, which is next to it and I went with my wife
    Something that couldn’t have happened when I was 17
    I had the sense of tapping my younger self on the shoulder and saying
    I am I am from your future and I can tell you with 100 percent certainty
    That it is possible for you to live in a state of almost continuous joy
    And that you can get there without dying
    You can get there in fact your job in this world is to find a way to live in a state of continuous joy
    without dying
    And if she turned to you and said
    Dr. Martha Beck
    What is step one? What would you say to her? I would say
    Sit down with yourself
    And find a part of you that can say to your suffering, which is huge
    I love you. It’ll be okay. I’m right here
    And that’s something I call it kind internal self-talk and the acronym is kissed
    And I didn’t tell anyone about it for decades because it’s so corny sounding
    But that one thing in Tibetan Buddhism, they might call it the basis of loving kindness
    For years sometimes the monks who are trained there and the nuns
    Will sit in meditation for days and days and do nothing but offer kindness to themselves themselves
    Yeah, it has to start that way. So you sit with your miserable self and you say
    I would sit with her and I would say maybe well
    Maybe happy
    Maybe free from suffering
    May you feel safe and protected
    May you live with ease
    And as I offer her those wishes, I become the part of myself that is real
    Because the suffering is part of the dream world
    And the reality is
    infinitely loving I mean
    And intelligent beyond so far beyond our silly monkey minds
    And we can align ourselves with that
    And it’s like a lifeline that I could throw my younger self. Sometimes I wonder if I did
    The suffering is part of the dream world. Oh, yeah
    When you say that you’re referring to the the anxiety spiral and those kinds of things. Oh, yeah, but also the whole
    Thing about we’re all going to die and everything’s awful and um, what point is there to it? Anyway, we you know
    Suffering is certain and death is certain. Why don’t we just get off the bus now?
    that kind of thing
    That’s that’s the dream, you know that that everybody who’s had the awakening experience
    Dante said at Shakespeare said that they’re like we are such stuff as dreams are made of
    Dante in the last part of the divine comedy, which I believe is his description of his own enlightenment
    He looks back at the earth
    Once he’s learned to love himself
    And he calls it the little threshing floor that so incites our savagery
    It’s nothing
    compared now he’s with the source of love
    in paradise
    And he describes it as a rose unfolding and unfolding and producing light and in asia that it’s a lotus same thing
    A many petaled flower that keeps opening and opening very similar imagery
    and
    That’s
    I kind of feel that way when you mentioned the part of me that used to be so unhappy. It’s like
    Oh, yeah
    Yeah, she thought that was real
    But I haven’t
    And it is real the way a video game is real
    It’s something that we I believe that our consciousness projects this life of misery and and even materiality. I happen to think that
    Matter is not
    Consciousness is not made by matter matter is made by consciousness and consciousness is primary
    And nobody has the vaguest clue what consciousness actually is
    But we have it
    So it must exist and that was that was what Descartes said. He actually we say he said Koji to ergo some
    I think therefore I am
    He actually said I don’t know anything
    But I doubt everything and the fact that I doubt means that I’m thinking so I must exist
    He said do be toe koji toe ergo some I doubt
    Therefore I think
    Therefore I am
    So when you get to this place where you’re willing to let your mind go wide open
    Not closed around. Oh, there’s an afterlife where we sit on clouds and no
    I have no idea what happens when we die
    But my mind is open
    and
    The mind we were the minds we are taught to have by this culture are closed like fists whether it’s around
    a religion or
    A sort of atheistic science
    Because real science has to be open to the mystery people experience that you can’t just rule that out
    so
    Yeah, I think that what we’re experiencing is a real projection of consciousness
    But I think consciousness is something
    much faster
    and more
    infinite and enduring than matter
    One of the things you talked about was when you saw the light
    During that surgery like when people here you say you saw a light during surgery people think well, you’re on morphine or something
    Yeah, were you on morphine?
    Uh, I don’t remember exactly which anesthesia they use but I asked
    So I’m in surgery
    They’re operating on me. I
    Look around I sit up and then I think why am I sitting up? I’m having surgery. I look down. There’s my body
    They’re operating on it. I was like this is weird. So I lay back down
    And there were bright surgical lights and the light that appeared
    Between them was just small at first like a golf ball and it was they
    They tell us we only see a trillionth of the available light spectrum
    No, we only see the a trillionth of the colors that we could that exist
    and I think I could see trillions more colors than I’d ever seen before and it was
    absolutely
    Mesmerizing you could not you would never want to look away from it
    and then it got bigger in my case and it
    touched my body and the this feeling of
    Absolute exquisite joy
    just coursed through me and
    And it was the realest thing I’d ever seen so much realer than the body that was being operated on
    and and um
    It was laughing with joy and I was laughing with joy and I started to cry because I was
    It was pure relief pure happiness and the surgeons noticed tears
    Coming out of my eyes and they thought I could feel the surgery and then the anesthesia wasn’t strong enough
    So they were like, oh my god. Oh my god. She’s feeling this and the anesthesiologist was freaked out
    um
    And then I really didn’t notice the rest because I was busy with other things
    But the moment I woke up I was like bring me the anesthesiologist, please
    Actually, I couldn’t stop crying for hours because I loved everyone so much and I was like everybody that was there
    There was a janitor. I was like, I love you so much
    um
    So they brought me the anesthesiologist and he was
    He seemed terrified, which I didn’t understand now I do
    He was afraid that he’d done something wrong because so I said, why did you give me one of the side effects?
    What happens to people under this surgery? What goes on?
    and he said
    He said just tell me what happened
    And I said, what do you mean? And he said, well, I was going to give you more medication and then a voice said
    Don’t do that. She’s crying because she’s happy
    And he said I just listened to it and I don’t know why
    And he was like, did I do the right thing?
    And so I told him a little bit it was still I never thought I’d tell anyone this story
    I have ended up telling him over and over
    um
    And the memory of it never fades at all. It’s not like a typical memory
    and and he said
    Do you know how many times this has happened to me in 33 years of giving people anesthesia?
    I said how many and he said once
    And then he gave me a kiss on the forehead and went away
    So I don’t think it was a drug effect
    Why truth emerged from that because you say from what I’ve understood that you you vowed not to lie
    Yeah, in any way like not with my actions
    Not with even my facial expressions
    and the reason was
    I had heard the truth will set you free. I had studied so many wisdom traditions looking everywhere for a reason not to commit suicide
    I mean, I had really looked
    I knew a lot of
    religious texts philosophical texts. I had done my homework and
    Over and over and over and over it said the truth will set you free
    I was like
    In Mormonism they said the truth is what we were written down here and it was
    bogus and phony and it I was like
    no
    um, but the light
    was
    far more true
    Than anything else I’d ever experienced. It was far more real
    So I was like, okay if truth takes me there
    And it told me not verbally, but it said look you’ve been thinking
    That you could kill yourself and feel better
    And I am telling you that
    You are meant to learn to feel this way the way you feel with me now
    When you’re alive always so go and do that and what I really did was I made it wasn’t even a
    choice
    it was a
    Ooh, it was an
    absolute obsession
    I would not live
    In such a way that I was not conscious of the presence of that light
    And that meant
    Every time I lied you felt how weak you got when you just said something that wasn’t true
    I felt it withdraw or myself it you can’t withdraw from it. It’s everywhere. I believe but I felt myself less conscious of it
    I was like, okay, that’s not gonna work
    So I decided what I’m going to do is I’m just going to say what’s real do what’s real
    If a thought comes in that feels like it’s pulling me away from that light. I will question that thought
    It can’t be real. It doesn’t set me free. It doesn’t
    Bring me into that. I mean if I’m going to just investigate everything
    Until I find
    What feels truest to me knowing by the way
    That as one of my favorite indian sages says
    The only true statement the mind can make is I do not know
    Because we could be dreaming all this we could be fed misinformation. We could be deep faked. I don’t know anything
    I mean with this little monkey brain
    I don’t know
    But in asia if they have this concept of don’t know mind
    Where the mind is wide open
    And not clenched around anything and then you can experience a sort of
    It’s the humility of surrendering
    Your primacy the primacy of human intelligence
    To something so much bigger
    And still being human and having that be a good thing
    But just not mistaking it for godhood
    As part of you stepping in when you step into your truth. So you the the body
    knows
    From what you said the body has a
    Lives in a better state less anxious state. I imagine. Oh
    Yeah, you know what it is when people think about stepping into their truth
    They the reason I they probably don’t is because there’s consequence to that or at least there’s a
    A short-term apparent consequence. I might lose my job
    But when people think of truth they think of like speaking your mind and in the modern world you speak your mind
    You might lose everything
    Well, you you you ask yourself. Is it kind? Is it true? Is it necessary?
    So you don’t say every little thing that crosses your mind and you don’t do it in ways that are unkind
    But yes, you may feel that, you know, I felt I had to formally leave Mormonism
    which to my entire community of
    Of childhood and young adulthood was
    The sin worse than murder
    I was going to outer darkness
    It was absolute. I used to walk down the street once I’d done this and people would physically turn their backs friends, right?
    So but I had to
    So that was a place where yes, there was a huge consequence
    A man and there will be
    I sort of position it as your true nature versus culture and by culture
    I mean anything from a couple’s culture to a family culture to a religious to an ethnic national whatever
    If you serve your true nature, there will come a time when you become counter cultural
    You do something that is not what your parents approved of or it’s not what your religion taught
    Um, how do you know what your true nature is? Is there such an exercise one can go through to figure it out?
    Yeah, the absence of all suffering
    Psychological suffering. Okay. So, okay. So
    The absence of all psychological suffering is my true nature
    So is my psychological suffering caused by being
    Not in my true nature. Yeah, it’s caused by
    innocently believing
    Lies you were taught by one of two forces
    Socialization or trauma
    Trauma tells you, oh my god, everything’s dangerous all the time and it’s gets lodged in the brain and socialization says things like
    You’re not good enough. You should try harder. That was a bad choice. You’ve got to please your mother all kinds of things
    We all have them and if if you want to please your mother and you have that it’s great
    If your true nature and your culture go together, there’s no conflict like I loved school
    my true nature fit that culture
    but then
    My oldest child who’s brilliant. It did not fit that child’s culture
    And yet I forced my kid to go through school and we’ve talked about a lot since I wish I hadn’t done that
    I was young. I had my kids young and
    I forced my child
    to conform with a culture that went against her true nature and
    It it caused a lot of suffering
    Do you suffer?
    Oh still I do. I was really really kind of
    I was deeply sad after the last American election
    um
    deeply sad but never afraid anymore
    not anxious and and even
    You know the grieving process when you lose someone
    You’re gonna grieve deeply and that’s a sequence of you know, denial anger bargaining sadness. There’s kind of
    They put them in a list. Uh, Elizabeth Kubler Ross put them in a list of things you experience when you lose someone or you’re gonna die
    and um
    It’s actually more like being in a cement mixer. It just all happens at once
    But I actually wouldn’t count that as suffering. It is a process
    A Peruvian shaman once told me
    Compassion is the evolution of consciousness in the healing of trauma
    And the healing of trauma is the grieving process
    So if you’re grieving I would sit with you
    and I would bring you
    You know warm drinks and put a blanket around you and I would cry with you
    and feel with you
    and love you
    But that’s not the same to me as psychological suffering, which is that
    Anguished feeling of I just don’t want to be here. This is bad
    As part of you stepping into your truth you
    Realized that the relationship you’re in with your husband at the time
    Was not the relationship you wanted. No
    um
    He was gay and trying so hard not to be gay
    Um, and when he was Mormon, so it was very convenient for me because I was
    I I was in love with him very much in love and I think he really really loved me too. I know he did
    We got married when I was 20. We were we were delivered by the same obstetrician
    Like we had a very similar life path and then we both went to Harvard, which was very unusual for people from our hometown
    So we had so much in common and we were best friends and
    um loved each other deeply
    And he was trying desperately not to be gay. I wasn’t conscious of being gay
    Because I wasn’t conscious of anything much. I was so
    Disassociated because of sexual abuse that
    I just didn’t know where I stood. He just made me feel safe. And I loved that
    um
    But then when we started questioning Mormonism and the sexual abuse came up and everything I was just
    Even before that it was really obvious
    that
    I said
    When I was pregnant with my son, I started having psychic experiences. I’m sorry. They just happened. I had to allow them I was
    Getting my doctorate at Harvard and now I was having psychic flashes. What do you do with that?
    You either throw it away, which means throwing away the evidence the data or
    you blow your mind open and
    One of the things that happened was I started to be able to see what was happening with people
    I loved when I wasn’t there just in flashes
    But very verifiable. I could call them do it and when that would happen my husband was traveling a lot and
    I just knew he was gay and
    I knew that’s what was right for him and then his joy was
    part of homosexuality and and he was still quite religious
    And wanted to be a good boy the way he’d been taught to be and so I think he went through a lot of anguish
    I know he did we talked about it
    and it wasn’t until we both left the church that
    I said, you know, I’m gay you’re gay
    Why don’t we just be gay and um
    and so he
    started dating men and I fell in love with a woman and I’m still with her
    and
    eight years ago
    As I said, you go into counter cultural things when you follow your truth
    um
    Another woman who was visiting us a place where we were living the three of us started hanging out and we could not stop hanging out
    With each other and it’s very weird for three people to all fall in love with each other
    But that’s what happened eight years ago and it was so
    It’s a good thing we were living out in the forest because the cultural pressures against that are huge
    But we were living in a national forest. There were no people around and it was just like
    Well, okay, then this feels awesome
    And eight nine years later. It still feels awesome
    There really is something to that
    There really is something to this idea that when you follow your truth, you’ll live a counter cultural life
    Yeah, do you know how embarrassing it is for me to sit and tell people you’re not only am I gay but
    I have two partners. I don’t think it’s embarrassing. I’ve got friends that I’ve got a good friend of mine that’s um
    That is in married but also
    In love with another couple. So they’re they’re like a four
    And they like raise the kids together and stuff and yeah
    I mean, there’s nothing it’s it’s this sounds so strange to say but
    For me to me, it’s actually quite inspiring
    because it must take a lot of
    Something to accept that people are going to be judgmental and to do it anyway. Yeah. Yeah, I’m like, oh god. I wish I had the
    If that’s how I felt would I be the type of person that would be strong enough to follow that
    Feeling if that’s like how I felt or would I just bat the feeling away?
    I actually think I’d bat the feeling away and I don’t like that about myself
    Because because of consequence and the consequence for me would be in my head. It would be quite grave
    Yeah, because you’re a public figure and it’s going to be written about everywhere and people think they’re going to tweet me all day saying that Steve’s
    They know five people or whatever. Oh when this happened when I realized when the three of us realized we were actually for
    For several weeks. We were like, this is normal, right? It’s very normal for three people to sit very close together on the same couch and talk for hours
    um
    And then finally I was like, oh
    My god, I’m in love with both of you and they were like, yeah
    We’re all in love with both of each other and I I said, it’s fine for you too
    I’m on it an integrity cleanse and I have to tell the truth all the time to a lot of people
    um
    But the it was like being hit by a train the joy that came with that I remember Karen
    My original partner had been with me for like 20 two years at the time
    Um, she came to me and she sat me down and she said I’ve been I’ve been spending a lot of time with Rowan
    Um, who’s this other lady? Yeah, this this writer from Australia who had come to do some work in the us
    And she was staying with us for a while, but not with us with some other people on a neighboring property
    and Karen said, yeah, we’ve been hanging out and I just um
    I’m having very very strong feelings. It’s like it’s kind of like a fire hose of love
    And I don’t know if it’s like maybe spiritual or and I remember just smiling at her the way you do with your friends when they are in love and going
    You’re in love with her and I looked inside myself for
    any
    fear any anger any jealousy nothing there was it was like
    An explosion of pure joy
    just
    Joy beyond joy beyond joy and I was like this is amazing
    Does she feel the same way about you bring her
    Tell her to come here. Let’s let’s all get to know each other. This is awesome
    And I’ll move into the guest room and you guys can have the master bedroom and there will be more love in this house
    And that’s just how it felt
    And that’s how it’s felt to me ever since
    And that’s my alternative to
    feeling suicidal
    Row calls it um
    Feeling good by looking weird
    Hmm, and is that
    How it’s been how many years now four years? Did you say eight eight years? Well
    Is it difficult
    It’s like now I just think about how do couples do it and it’s like a two-legged stool
    How would that even work?
    Like you need the balance of three
    like
    If somebody gets in an argument, who’s the referee in a like how do you even do that with two people?
    So it very quickly it felt so natural
    You have to communicate a lot and there is
    One of the things is none of us is capable of lying. We just we’re out of practice
    I I don’t think either of them ever had a tendency to lie to themselves or anyone else
    So you’re always telling each other the truth and there’s not
    There’s a weird kind of harmony
    among people who are forming community
    with total authenticity and and openness
    We talked earlier on about meaning and purpose. You said the billionaires when they come to you
    But really anyone that comes to you is all trying to figure out
    Their path in life their their meaning their purpose
    It’s a big big question
    What are the lies we’re sold about finding our purpose because I have a lot of kids in my dms that
    Dm me and say steve. I can’t find my passion or I can’t find my purpose or I can’t and I never really know what to say to them
    um
    I think one thing I wrote in one of my books a long time ago was that
    I realized this when I was pregnant with my son and I realized he would have Down syndrome and be
    intellectually delayed
    And I thought what is the meaning of his life? What is the purpose of his life?
    And then somehow I realized
    Um because of my love for him that the meaning of life is not what happens to people the meaning of life
    The purpose your purpose in life is what happens between people
    So it’s in the meeting. You have a home in South Africa. So you know about ubuntu. Yeah bought the house this year. So
    I’ve been working a lot and uh, it’s only really at the end of the year that I get to go there
    So I don’t I don’t really know South Africa. Well, yeah, well the concept of ubuntu
    I think is is dominant throughout a lot of Africa
    Um, and it means there’s no English translation and it is completely
    The opposite of our cultural individualism
    And the meaning of ubuntu is basically I am me because we are us
    I
    am fundamentally different because I know you
    And you matter to me and I used to
    Be confused in South Africa because I knew there were a lot of AIDS orphans
    And I never saw them on the streets or anything
    And then I realized that ubuntu is a real practical thing there and that the children
    Who are left are absorbed into community
    by people who may have nothing
    except ubuntu
    and ubuntu they um
    There’s a chinese proverb that says if you want to go fast go alone if you want to go far go together
    So we’ve been going really fast in this culture
    fast toward our own destruction
    I am me because
    Because I am because we are is the closest thing you can say to it, but conceptually it means
    the
    The space between us so that’s another thing you can do an exercise you can do to get into your right hemisphere
    So we’re looking at each other, but if you look instead of without moving your eyes look at the distance between us
    Look at the openness between us
    You
    Feel how it changes your gaze. Yeah, how it changes your heartbeat. This is how
    people
    Like Carl Jung the psychologist had a dear friend who was a Pueblo Indian and he said
    What do you really think of us anglos and he said we think you’re insane
    He said why and this guy’s name was chief mountain lake. He said
    you’re always staring at things and yet
    You never see each other. You never see what’s between you
    And our eyes are soft
    And yours are hard
    and when you and I just did that my whole body went into a state of
    It’s like the light, you know, it’s like that light is more is I’m more conscious of it when I’m looking at the space between us
    And I feel you
    I don’t just see you I felt like my heart rate dropped. Yeah, so that’s kind of how I just felt really calm
    Yeah, and I was thinking about that’s trying to look at the space in between. Yeah
    So I’m trying right now to start building communities of Ubuntu. I started well online just
    to foster people’s creativity and help them move into this state of being and
    It’s called wilder because when we were wilder
    That’s how we looked at each other. That’s how your dog and your cat look at you. That’s
    Why we love being with them because they look at us and they look at the space between us and their eyes are soft
    And if there’s a fly that goes by they’ll get sharp
    And that’s the hunting instinct, but then when they’re looking at something they love they’re looking at the whole
    space
    and feeling each other
    So someone sends me a dm and says I can’t find my purpose in life
    What do you suggest I respond?
    I’d say first of all
    Sit down and offer love to the part of you that’s in so much stress because you can’t find your purpose. That’s a horrible feeling
    You know your purpose
    But you can’t find it because it’s being drowned out by what you’ve been taught
    And that hurts
    And I’m really sorry because I know that pain
    Go and sit down or find a friend find someone trustworthy find community and
    Tell them what Mary Oliver says. Tell me about despair yours and I will tell you mine
    And she talks about the wild geese
    announcing your place in the family of things when you can
    communicate your despair
    and feel heard and feel connected
    And what happens between people will fill in
    The gaps in your knowledge and you’ll realize
    My purpose is where my deep gladness and the world’s deep hunger meet
    And I can feel that
    When I love when I and it love is not like goopy-gipky. It’s my deep gladness
    Yeah, that’s from fred nick boykner who was a theologian german theologian
    He said your mission is like in life is where your deep gladness and the world’s deep hunger
    meet
    So what you just described a young person
    Reaching out to you and saying what is my purpose and you
    Are asking yourself. What do I say?
    So you’re looking at the relationship between this young person and you and you are in ubuntu
    You’re looking at the space between you and your deep gladness
    is to
    heal the scars and wounds
    In this person you’ve never met
    But who is deeply hungry for something the culture is not giving him or her or them
    That’s your deep gladness and their deep hunger
    And you’ve been serving that
    really well like so much
    better than most people I’ve met in my life
    And by deep gladness what I how I interpreted that was
    The thing that makes me happy or the thing that makes me feel good
    Yeah, that’s kind of it’s kind of
    People could take that a number of different ways. This is a deep gladness. It’s something you feel in in your viscera. It’s something
    it’s like
    the most
    Here’s another way to get into it imagine a time when you were with a creature you loved and it’s probably easier if it was an
    Animal than if it was a person it was a person it has to be a baby. So somebody who couldn’t talk
    My son can’t really talk. So I get this with him a lot
    and remember a time when you relaxed completely
    Into the presence of this other being
    And the cat was purring on your chest or the dog had his head on your lap and there was no
    pressure to do anything
    you’re being human
    with this other being
    in a space that you had
    Created that we’ve all created with our consciousness for the joy of its beauty and its darkness and its light
    and there’s just
    Psalm 46 a cartel says it says the name of god
    Like six different ways be still and know that I am god
    be
    Is a name for god
    Stillness is a name for god
    know
    Is a name for god
    I am
    Is a name for god
    And god is a name for god
    and when you
    When you feel all of that as what you’ve fundamentally are
    And it’s connecting with another person
    the
    Gladness doesn’t even touch it no word can touch it
    but it’s
    Two aspects of a consciousness that thought they were separate joining hands and meeting each other again and the reunion is
    Well-mingly
    Beautiful
    relief
    joy
    Gladness light all of it
    How is the internet mess this all up?
    It’s messed it up and it’s made it possible
    You know like it’s messed it up horribly
    By feeding on our culture’s obsession with those left hemisphere what bleeds leads, right?
    We have that negativity bias and what people want to do is monetize their position on the internet
    And the best way to monetize your position is to get the lion’s share of attention
    And whatever gets the lion’s share of attention is a cobra versus a puppy. So there’s uh
    There’s a psychological and monetary pressure always pushing the internet to frighten us more
    Or to make us more angry at each other to divide and polarize us
    It’s like this left hemisphere weapon that has just gone berserk
    And so like in america there are these pockets of such extremely polarized political
    belief systems that all have their own information sets and I don’t know what the hell’s true
    Um, but they all believe absolutely the way the left hemisphere believes there’s no open mind
    On the other hand
    You know when the brain wakes up when it has the awakening experience it the fruit ripens and ripens and then it falls
    Okay, so that I think may be this epigenetic switch going on in the brain and it
    Flashes to the whole brain and changes everything
    And I like to think of fractals the different units of of nature that tend to reproduce at larger sizes
    Like a twig is like a branch is like the trunk of a tree
    So our brains may be like us this
    Our neocortex is very thin. It’s just this thin surface of cells around
    the surface of the brain
    very very interactive and
    We are kind of like that. We’re running around the surface of a sphere being very very interactive and teaching each other ideas
    And if just one person awakens, you know buddha
    Was awake jesus was awake
    And buddha never tried to save anybody but himself
    you know
    But other minds caught
    that
    That configuration they switched on
    and because
    Because we have the internet
    What used to take a whole national government to do to communicate with everyone in the world
    could happen from
    like
    A poor kid in malawi who suddenly awakened and was able to put that into a message
    or
    You know malala yusef like everyone knows what this 15 year old girl went through
    Even though the information would have been suppressed by the taliban if they could have done it, but they can’t do it anymore
    So one awakened person
    Now has the potential to touch the lives
    of literally everyone
    Virtually for free
    Do you interact with the internet much?
    I do
    um, and I know that I am shaping an algorithm that is totally unrealistic because
    My my world online is primarily otters
    I loves me an otter
    and but like it’s
    It’s all the examples of love and joy that occur between people and I and then I look at the headlines and i’m like
    Yeah, yeah, yeah, but here you know when I first went to Africa. I’d heard it’s the dark continent. Everything is bad
    Ebola war the Congo all these
    terrible things the heart of darkness
    And then I went there and realized that for every horrible thing that legitimately does happen in that place
    There are maybe a thousand acts of completely selfless love
    I
    I would walk around I every time I go there. I think I look at the people
    Who have been colonized, you know the original people and I think I’m white
    If I were you I’d be really mad at me like white and yet I was there. We had my
    um wife had a little girl
    A few years ago. She’s a bit younger than I am
    And she got sick in the airport in Johannesburg really sick
    And she was barfing everywhere and we were just pushing the stroller from one tourist store
    We’d get a bunch of t-shirts and she’d throw up on that and we’d put her in another one and throw the first one away
    and people
    Came running to us from the different stores
    And they were from you know, there are 11 different national languages there. There are people from different tribal
    legacies
    And instead of running away from a vomiting child
    They ran toward us with everything they could find to help someone lit a fire and sterilized a spoon
    Someone ran down the airport to the only
    Pharmacy to get the right medication and ran back with it people were holding the vomit stain. I mean
    These are people we had never met
    And this was the place I’d been afraid of
    Because I had let myself believe the stories that polarized me and said oh, that’s a dark scary place it
    Every place is dark and scary and everywhere. There are human beings. There is the capacity for ubuntu
    and
    What there is to love
    The part of us that loves is infinitely more powerful than the part of us that doesn’t
    Amen
    What is the um, what is the most important thing?
    In your new book beyond anxiety curiosity creativity and finding your life’s purpose
    That we haven’t talked about yet
    I would say
    It’s I wish I could
    I don’t know how to get it
    How to say this clearly enough and i’ve said it here
    But what is the most important thing?
    that
    Anyone listening to this you specifically right now
    Wherever you are
    I just mentioned mary oliver’s the wild geese one of the things she says
    No matter who you are. No matter how lonely. No, whoever you are. No matter how lonely
    The world offers itself to your imagination
    And you are part of the family of things. So whoever hears this you
    specifically
    in your essence
    You are safe
    No matter what it looks like
    You are
    Fundamentally going to be okay. I promise
    That’s it
    Dr. Martha Beck we have a closing tradition on the podcast where the last guest leaves a question for the next guest not knowing who they’re leaving
    The question for okay, and the question that has been left for you is
    This is a tricky one
    And you can interpret this however you wish okay, what do you think separates a great story
    from just a good story
    easy
    In a good story bad things happen to good people and a great story bad things happen to heroes
    Because
    there’s always conflict
    and there’s always
    suffering
    And that can be just like oh that was awful
    But the great stories the ones we keep telling
    Are the ones where the person who would be a victim becomes a creator
    Who says i’m not going to stay in fear i’m going to make something from this
    And they they stand up
    And they go out on an adventure
    And what looks like it could have been a tragedy becomes an adventure
    That’s what shakespeare did at the end of his life. I was taught at harvard
    That he wrote the four great tragedies where everything ends in horror and nile annihilation
    That was his high point
    And then he started writing these romances which are so stupid because they have like magic and forgiveness and
    Happy endings and i was actually told he did that because he was senile. He was 50
    you know
    The tragedies are amazing stories and the romances
    Those are the great ones as far as i’m concerned because
    That’s where the tragedy becomes an adventure that ends well
    A good story is when bad things happen to good people but a great story is when bad things happen to heroes heroes
    Because the good it’s when they what the good people do with that
    Do they suffer it or do they make it the material of invention?
    Do they let it be a weight of lead or do they perform an alchemy that turns it into gold
    And all the great stories that last forever are the ones about alchemy
    Where suffering turns to something wonderful
    Is this a choice that we have i do believe it is not always
    Like if you’re a little kid or if you’re a young person out there if you’re a
    Working mom or someone in poverty or someone who’s just had a terminal diagnosis
    Of course, you’re gonna feel you’re not just gonna want to jump up and do something heroic
    Be kind
    Be kind
    Be kind be kind be gentle to yourself
    And if you’re gentle for just a while
    You’re gonna start to say instead of what am I going to do about this? You’re gonna say
    What can I make from this?
    and that
    Shifts you into the mode of the creative
    And as you start to make something of your situation you become part of the creation
    and
    That’s when you wake up
    from your nightmare
    And to me that’s the best ending in any story
    You clearly have a great story
    Because you are clearly someone that is a good person that bad things happen to
    So now you’re a person where
    Bad things have happened to someone that me and many others consider to be hero
    Because of all the wonderful things that you’ve done, but you’re it’s interesting because I thought I understood the subject matter of anxiety
    And I think I was of the mind that it’s something you attack
    You throw things at you know, so much of society says the key to curing anxiety is just you through a pills at it or something else
    But you’ve given me a whole new perspective on what it is and also how to navigate in a world
    That’s increasingly more anxious. I’m sure you’ve done that for many other people in a way. That’s really
    really honest
    Really rooted in science and really accessible
    I hope so. Thank you so much
    That’s what I that’s a genuinely the words that I that I mean I’m not lying to you
    So I highly recommend anybody who’s resonated with any of this conversation. Please go and get this book. It’s fantastic
    It’s it has these wonderful areas where
    Um, you can engage with the book and there’s some like sections that you can write in
    Um, but it’s just a wonderful book and I think it’s a wonderful book for anybody
    That’s struggling and I say struggling or suffering in all your forms
    That’s trying to understand what that means and how to channel it into your own hero’s journey of sorts. So
    Dr. Martha Beck, thank you so much. It’s been such an honor and privilege to meet you and um,
    I hope we have more conversations in the future. I hope so the honor is all mine. Thank you so much
    [Music]
    Isn’t this cool? Every single conversation I have here on the Diary of a CEO at the very end of it, you’ll know
    I asked the guest to leave a question in the Diary of a CEO
    And what we’ve done is we’ve turned every single question written in the Diary of a CEO
    Into these conversation cards that you can play at home
    So you’ve got every guest we’ve ever had their question and on the back of it
    If you scan that qr code, you get to watch the person who answered that question
    We’re finally revealing all of the questions
    And the people that answered the question the brand new version two
    Updated conversation cards are out right now at the conversation cards dot com
    They’ve sold out twice instantaneously. So if you are interested in getting hold of some limited edition conversation cards
    I really really recommend acting quickly
    [Music]
    Khi chúng ta nói dối, cơ thể của chúng ta trở nên rất yếu, ví dụ như hãy đưa cánh tay của bạn ra và nói “Tôi yêu không khí trong lành. Tôi yêu không khí trong lành.” Không, tôi muốn bạn làm điều đó khi đang nói dối, và lời dối mà tôi muốn bạn nói là “Tôi thích ói.” “Tôi thích ói.” Thật kỳ lạ. Không, hãy nói “Tôi yêu không khí trong lành.” “Tôi yêu không khí trong lành.” “Tôi thích ói.” Tại sao lại như vậy? Đó là vì cấu trúc của não bộ và có nhiều thủ thuật. Bạn có muốn làm thêm một ít không?
    Martha Beck, Tiến sĩ, là một nhà xã hội học được đào tạo tại Harvard và là một huấn luyện viên cuộc sống nổi tiếng thế giới, với những khách hàng nổi bật bao gồm Oprah Winfrey. Các kỹ thuật dựa trên thần kinh của cô ấy đã giúp những cá nhân đối phó và thích nghi với một thế giới phụ thuộc vào lo âu. Vì vậy, não bộ của chúng ta được lập trình sinh học để lo âu, được dạy bởi những lời dối tự nhiên mà chúng ta tin tưởng, bởi sự xã hội hóa hoặc chấn thương. Sự xã hội hóa nói rằng họ không đủ tốt, bạn nên cố gắng nhiều hơn. Đó là một lựa chọn tồi, đủ loại điều. Còn chấn thương thì nói với bạn, ôi chao, mọi thứ luôn nguy hiểm và từ đó tạo ra những câu chuyện kinh dị chưa xảy ra để khiến bạn cảm thấy an toàn. Nhưng điều về lo âu là nếu bạn bị mắc kẹt trong vòng xoáy lo âu, nó sẽ tiếp tục tồi tệ hơn. Ví dụ, tôi có những kỷ niệm và nhiều vết thương thể chất từ ​​sự lạm dụng tình dục, bắt đầu từ khi tôi năm tuổi và đến năm 30 tuổi, tôi bị trầm cảm và lo âu, nằm liệt giường với các bệnh tự miễn, nghĩ rằng tôi chỉ có thể tự sát. Nhưng tôi có thể nói với bạn với 100% sự chắc chắn rằng có thể đánh lừa não bộ của chúng ta và ngăn chặn lo âu.
    Vậy nếu tôi cảm thấy lo âu, bạn sẽ khuyên tôi làm gì? Đây là một trong những điều tôi thích nhất. Một điều nhanh chóng trước khi chúng ta trở lại với tập này. Chỉ cần cho tôi 30 giây thời gian của bạn. Hai điều tôi muốn nói. Điều đầu tiên là một lời cảm ơn lớn vì đã lắng nghe và theo dõi chương trình tuần này qua tuần khác. Điều đó có ý nghĩa rất lớn với tất cả chúng tôi và đây thực sự là một giấc mơ mà chúng tôi chưa bao giờ có và không thể tưởng tượng nổi để đến được vị trí này. Nhưng thứ hai, đó là một giấc mơ mà chúng tôi cảm thấy như chúng tôi chỉ mới bắt đầu và nếu bạn thích những gì chúng tôi đang làm ở đây, hãy tham gia cùng 24% người thường xuyên nghe podcast này và theo dõi chúng tôi trên ứng dụng này. Đây là một lời hứa. Tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của tôi để làm cho chương trình này tốt nhất có thể ngay bây giờ và trong tương lai. Chúng tôi sẽ cung cấp những khách mời mà bạn muốn tôi nói chuyện và chúng tôi sẽ tiếp tục làm tất cả những điều mà bạn yêu thích về chương trình này. Cảm ơn bạn. Cảm ơn bạn rất nhiều, chúng ta quay lại với tập phim.
    [Âm nhạc]
    Tiến sĩ Martha Beck. Trong tất cả công việc của bạn, mục tiêu của bạn là gì và có lẽ quan trọng nhất, bạn đang hướng đến ai? Hmm. Tôi có thể đưa ra câu trả lời bình thường mà hầu hết mọi người đều dễ chấp nhận hoặc tôi có thể nói sự thật, cái mà nghe thật kỳ lạ. Tôi sẽ chọn sự thật. Tôi đã hy vọng bạn sẽ nói điều đó. Vậy, trong tất cả công việc của tôi, điều này có nghĩa là từ khi tôi còn nhỏ, tôi nhớ rằng tôi đã cảm thấy lo âu khủng khiếp về việc không làm đủ cho điều gì đó vào đêm trước sinh nhật của mình một năm. Tôi đang nằm đó nghĩ rằng tôi phải giúp đỡ một cái gì đó trên trái đất và tôi chưa làm đủ và tôi phải bắt đầu hành động. Ngày hôm sau, tôi tròn bốn tuổi. Vì vậy, từ khi còn nhỏ, cả ý định của tôi đều dựa trên cảm giác rằng tôi được định sẵn để giúp đỡ một sự chuyển đổi sẽ xảy ra trên thế giới trong suốt cuộc đời tôi, và tôi không biết đó là gì. Vì vậy, tôi đã tự hỏi mình “Đó là gì?” Tôi đã dành hàng giờ để suy nghĩ “Đó là gì?” và điều duy nhất tôi nhận được như một câu trả lời là một bài thơ từ T.S. Eliot, và nó nói rằng tôi đã nói với linh hồn của tôi hãy bình tĩnh và chờ đợi mà không có tình yêu, vì nó sẽ là tình yêu của điều sai trái và hãy chờ đợi mà không có hy vọng, vì nó sẽ là hy vọng của điều sai trái. Vẫn còn có đức tin, nhưng tình yêu, hy vọng và đức tin đều nằm trong cái chờ đợi. Hãy chờ đợi mà không có suy nghĩ vì bạn chưa sẵn sàng cho suy nghĩ. Vì vậy, bóng tối sẽ trở thành ánh sáng và sự tĩnh lặng sẽ trở thành sự nhảy múa.
    Được rồi. Khi tôi lớn hơn và học nhiều hơn, tôi bắt đầu nghĩ rằng điều tôi được định giúp là một sự chuyển đổi trong cách con người nhận thức và suy nghĩ và đó là lý do tại sao tôi không thể biết đó là gì, vì để giải thích cho ai đó một sự thay đổi cơ bản trong cách họ nghĩ phải được xử lý qua cách họ đang nghĩ bây giờ, và do đó sẽ bị hiểu sai cơ bản. Vì vậy, bây giờ tôi đã lớn và tôi không quan tâm mọi người nghĩ gì về tôi. Tôi chỉ nói thẳng ra. Tôi đã giữ bí mật sâu sắc này trong lòng hàng thập kỷ và bây giờ tôi chỉ nói rằng tôi nghĩ sẽ có một sự chuyển đổi trong cách nhận thức của con người và tôi nghĩ rằng nó sẽ thay đổi cách con người liên hệ với hành tinh, liên hệ với nhau và liên hệ với chính họ. Và tôi có thể sai, nhưng tôi không quan tâm. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng cho đến ngày tôi chết. Và sự chuyển đổi đó trong nhận thức của con người mà bạn dự đoán là gì? Hãy chờ đợi mà không có suy nghĩ. Nhưng thực sự không, tôi thực sự có một lý thuyết bây giờ. Bằng cấp đại học của tôi là về nghiên cứu Đông Á. Tôi đã sống ở châu Á và học tiếng Trung và tiếng Nhật, và họ có một khái niệm ở châu Á mà không được biết đến rộng rãi trong văn hóa phương Tây hiện đại, đó là khái niệm về sự thức tỉnh. Nó là sự thức tỉnh ra khỏi giấc mơ của suy nghĩ. Điều này có nghĩa là toàn bộ vấn đề bây giờ như một nửa số người nghe của chúng ta có lẽ đang nghĩ rằng Stephen đã đưa một người điên vào chương trình. Tôi sẽ không nghe tập này. Nhưng tôi hứa với bạn rằng nó trở nên thật thú vị nếu bạn tập trung vào nó, vì khi bạn thức tỉnh và đó là một sự chuyển đổi trong cách nhận thức cơ bản, và nó cũng rất mạnh ở Ấn Độ, Tây Tạng và các quốc gia Phật giáo khác. Đó là một sự chuyển đổi nơi bạn rời bỏ những khía cạnh trong suy nghĩ của bạn, những thứ gây ra nỗi khổ nội tâm, bạn ngừng chịu đựng sau khi bạn thức tỉnh.
    Tôi nghĩ đó thực sự là một sự chuyển biến bên ngoài di truyền diễn ra trong não bộ của mỗi cá nhân, và nhiều cá nhân trong suốt lịch sử đã trải qua điều này. Những người thầy vĩ đại, tôi nghĩ Nelson Mandela đã trải qua điều này trong tù tại đảo Robben. Vì vậy, trên khắp thế giới, trong các nền văn hóa khác nhau, ở nhiều nơi khác nhau trong lịch sử, các cá nhân đã mô tả trải nghiệm này bằng những thuật ngữ rất nhất quán. Bạn thức tỉnh, nhận ra rằng cuộc sống bạn đang sống là thật, nhưng chỉ theo cách mà một giấc mơ là thật, và thực tại của trạng thái thức tỉnh thì rất thực và trong trạng thái đó, không có nỗi sợ hãi, không có nỗi khổ. Có lòng từ bi vô hạn, có mong muốn phục vụ, có tình yêu cho tất cả các chúng sinh, không chỉ với mỗi con người mà với mọi sinh vật mà có. Và có một loại bình yên và hạnh phúc cơ bản, cái hạnh phúc của sự tồn tại mà người ta gọi là “satchitananda” trong tiếng Sanscrit. Hạnh phúc của sự tồn tại trở thành trạng thái hàng ngày của bạn. Tôi nghĩ nếu một số lượng lớn người cùng trải nghiệm điều đó cùng một lúc, chúng ta có thể giải quyết các vấn đề mà con người đã gây ra trong vài nghìn năm qua. Làm thế nào bạn có thể thuyết phục ai đó rằng trạng thái tồn tại đó là khả thi? Chà, tôi có vài mẹo. Không có sự thuyết phục, tôi có thể cho bạn xem một vài điều nếu bạn muốn mà tôi thường làm khi tôi hướng dẫn mọi người. Vậy thì, hãy chuyển sang điều đó đi. Bạn là ai về mặt trình độ? Tôi là một người đã trải qua nỗi đau tâm lý và thể chất nghiêm trọng trong hàng thập kỷ, thực sự là một mảnh vụn của con người. Về mặt thể chất, vào thời điểm 30 tuổi, tôi đã nằm bất động trong 10 năm với các bệnh tự miễn dịch. Tôi đã trải qua trầm cảm và lo âu với số lượng lớn từ khi tôi còn rất nhỏ và sau đó tôi đã có một trải nghiệm trong lúc phẫu thuật, giống như một trải nghiệm cận tử, nơi tôi cảm thấy như mình đã thấy ánh sáng này và tôi cảm thấy kết nối với nó, không chỉ kết nối mà tôi cảm thấy mình đã thay đổi một cách triệt để. Tôi ra khỏi cuộc phẫu thuật đó và đã thay đổi. Tôi ngừng nói dối về bất kỳ khía cạnh nào của lời nói và hành vi của mình. Tôi đã không nói dối sau đó. Năm tiếp theo trở thành một năm rất thú vị, tôi đã từ bỏ tôn giáo gia đình, điều này rất quan trọng trong cộng đồng quê hương của tôi. Điều này có nghĩa là tôi đã mất gia đình gốc của mình, cộng đồng gốc của mình, mọi người bạn mà tôi đã có trước 17 tuổi khi tôi rời đi học đại học. Tôi nhận ra mình là người đồng tính. Vì vậy, tôi đã rời bỏ, đó là sự kết thúc của cuộc hôn nhân của tôi. Tôi đã phải rời bỏ ngôi nhà của mình, tôi đã phải rời bỏ… tôi đã rời bỏ học thuật, về cơ bản tôi đã ném mọi thứ vào lửa và tôi không khuyên bất kỳ ai đang nghe phải làm như vậy. Tôi đã làm điều này để bạn không phải làm theo. Tôi có thể nói với bạn rằng có những cách dễ hơn, nhưng qua tất cả mọi thứ, qua tất cả những gì tôi đã học với tâm trí và qua mọi trải nghiệm mà tôi đã trải qua với cơ thể và trái tim của mình, tôi không nói rằng tôi đã thức tỉnh. Nhưng tôi cảm thấy tôi biết sự thức tỉnh là gì. Và vì lý do đó, tôi cảm thấy rất an toàn trong thế giới này và rất vui vẻ. Tất cả những gì tôi có thể nói là điều này nằm trong bạn. Tôi có thể giúp bạn tìm ra nó, nhưng tôi không cần phải tạo ra nó. Bạn đã làm việc với ai trên cơ sở một đối một? Có những loại cá nhân khác nhau đã yêu cầu sự giúp đỡ và hỗ trợ của bạn là gì? Mọi người, ý tôi là tôi đã làm việc với những người nghiện heroin vô gia cư trên đường phố của Phoenix bởi vì tôi thực sự tin rằng trải nghiệm tôi đã có trong cuộc phẫu thuật với ánh sáng này, cảm giác trở về nhà tuyệt đối trong hòa bình. Tôi thực sự bị cuốn hút bởi những người nghiện, mặc dù tôi chưa bao giờ bị nghiện chất nào. Bởi vì khi họ nói rằng họ không thể sống thiếu cú hít heroin đầu tiên, thì đó là cảm giác của tôi sau khi ra khỏi trải nghiệm đó rằng ánh sáng đó – tôi cảm thấy mình không thể sống thiếu nó. Và vì vậy, tôi đã nói với những người nghiện heroin rằng tôi tin rằng bạn được định sẵn để có được cảm giác đó mà bạn khao khát rất nhiều, nhưng tôi cũng nghĩ rằng bạn có thể giữ lại các chiếc răng của mình, bạn biết đấy, có một cách khác. Vì vậy, tôi đã làm việc với những người như vậy. Tôi đã tư vấn cho những người tỷ phú. Tôi đã tham vấn cho những người trong tù vì tôi là một nhà xã hội học, và nếu tôi nói rằng điều gì đó hiệu quả cho nhân loại, thì nó phải hiệu quả xuyên suốt các nền văn hóa và trong mọi tình huống – nghèo đói, sự giàu có, sự giam cầm, tự do. Bất kỳ tình huống nào cũng phải có tác dụng trước khi tôi nói rằng tôi sẽ đặt dấu ấn của mình lên đó và nói, vâng, tôi nghĩ điều đó hiệu quả. Khi bạn nói về việc giúp đỡ những tỷ phú, họ đến với bạn với điều gì? Họ chỉ diễn đạt triệu chứng hoặc điều gì đó sao? Bạn biết không, hầu hết mọi người đều có cùng một vấn đề chính và không phải là điều mà bạn sẽ nghĩ. Họ muốn biết mục đích của mình. Họ muốn biết tại sao họ lại ở đây. Con người là loài động vật duy nhất mà theo như chúng ta biết, sống hàng ngày với ý thức về sự tử vong của mình. Chúng ta sẽ chết. Vậy tại sao chúng ta lại ở đây? Tôi đang làm gì ở đây? Và điều này cũng giống nhau cho dù bạn đang nói chuyện với ai đó trên đường phố hay một người có một tỷ đô la. Cái sự tuyệt vọng đó để biết tại sao chúng ta ở đây và tôi nghĩ nó xuất phát từ một nền văn hóa đã làm cho chúng ta hoàn toàn xa rời khỏi kiến thức vốn có của những gì chúng ta được định sẵn để là. Và đã đưa chúng ta vào một nơi mà chúng ta bị ám ảnh với năng suất, tiêu dùng, và sản xuất của cải vật chất, và thực sự đã cắt đứt chúng ta khỏi cảm giác ý nghĩa riêng của chúng ta, và điều đó thực sự nằm trong não, nơi bạn bị kẹt trong một phần của bán cầu não trái mà bị ám ảnh với việc nắm bắt mọi thứ và sở hữu mọi thứ và kiểm soát mọi thứ và luôn luôn sợ hãi.
    Đây là phần dịch sang tiếng Việt:
    Nó luôn luôn
    Nắm bắt và từ chối tin rằng có bất cứ thứ gì khác ngoài chính nó tồn tại
    Nhưng ở một bên khác của não
    Có một cái tôi mà
    Kết nối với ý nghĩa, mục đích, mối quan hệ

    Sống trong một trạng thái tự nhiên như mọi người đã làm cho đến vài trăm năm trước
    hầu như mọi người
    Chúng ta sẽ tỉnh dậy và
    Con người sẽ tỉnh dậy nghe tiếng gió, tiếng chim hót và giọng nói của người khác
    Họ sẽ dậy và đi ngủ theo ánh sáng mặt trời và nhiệt độ
    Họ có mối quan hệ thân mật với động vật, với thực vật và với chính trái đất
    toàn bộ sinh học của chúng ta
    Đã tiến hóa để sống trong tình huống đó
    Chúng ta, như một nhà nhân chủng học đã gọi nó là những xã hội kỳ quái
    Giáo dục phương Tây, công nghiệp hóa, giàu có
    Dân chủ, chúng ta có cách sống hoàn toàn khác biệt. Chúng ta dậy trong ánh sáng nhân tạo
    Chúng ta ép bản thân suốt cả ngày để làm những điều mà chúng ta sẽ không bao giờ làm cách đây ba trăm năm
    bảng tính
    Ngồi bên cạnh những người mà chúng ta hầu như không biết, những người được phân công ở đó vì chúng ta có nhiệm vụ tương tự
    Đó là một hệ thống dựa trên lao động nhà máy, điều này thật khủng khiếp cho con người
    Không phải để giải quyết những vấn đề thực sự quan trọng với bạn
    Mà để bắt kịp điều gì đó mà một người lớn đã biết, người sẽ trừng phạt hoặc xấu hổ bạn
    Tùy thuộc vào việc bạn có đưa ra câu trả lời đúng hay sai hay không. Nó là một điều kỳ quặc
    Một xã hội rất lệch trái
    thống trị
    Vì vậy, McGillchrist, triết gia và nhà thần kinh học tôi yêu thích, hoặc bác sĩ tâm thần nói rằng toàn bộ
    Văn hóa hoạt động như một người bị đột quỵ ở nửa bên phải của não nghiêm trọng
    Chúng ta sống trong một văn hóa kỳ quái
    Điên rồ và chúng ta không biết vì sao chúng ta lại ở đây vì chúng ta không có khả năng tiếp cận với cảm giác ý nghĩa của mình. Tôi
    Chỉ muốn hỏi bạn, trong tất cả những điều bạn có thể đã viết về vào thời điểm này
    Bạn đã chọn viết một cuốn sách về sự lo âu. Nó có tên là ‘Vượt qua sự lo âu: sự tò mò, sáng tạo và tìm kiếm mục đích cuộc sống của bạn.’
    Tại sao bạn chọn chủ đề đó và cụ thể là từ lo âu trên tất cả mọi thứ bạn có thể đã viết về?
    Sau khi tôi viết cuốn sách cách sống có nguyên tắc, nơi tôi nói rằng nếu bạn
    Đối với tôi, sự nguyên tắc có nghĩa là bạn là một toàn thể và đó là ý nghĩa của từ đó. Nó có nghĩa là nguyên vẹn. Nó không có nghĩa là về đạo đức
    Nó chỉ có nghĩa là cấu trúc; nếu tất cả các hệ thống tạo nghĩa của bạn đều trong trật tự hoặc đang kể cùng một câu chuyện: cơ thể, trái tim, linh hồn, tâm trí
    Nếu tất cả chúng đều đồng thuận, có một sự nền tảng trong thực tế và trong thực tế đó
    Điều gì diễn ra khi bạn đặt chân vào thực tế đó là bạn bắt đầu tỉnh thức, bạn bắt đầu trải nghiệm
    một cách tự phát những điều mà các vị hiền triết phương Đông đã miêu tả về
    Sự chấm dứt của khổ đau. Vì vậy, tôi đã nghiên cứu về điều này trong nhiều năm
    Và tôi nghĩ đây là cuốn sách tự lực cuối cùng mà tôi sẽ viết, vì tôi thực sự tin rằng đây là nó
    Vì vậy, mọi người đã đọc cuốn sách và sau đó họ đến với tôi và họ nói rằng tôi đã đặt cả cuộc đời mình vào sự nguyên tắc
    Nhưng tôi luôn cảm thấy sợ hãi. Tôi rất sợ
    Vì vậy, tôi bắt đầu tìm hiểu và
    nhận ra rằng sự lo âu đang
    Gia tăng trên toàn thế giới. Nó là thách thức sức khỏe tâm thần phổ biến nhất mà mọi người phải đối mặt
    cái gì đó như
    284 triệu người, theo lần tôi kiểm tra cuối cùng, đã được chẩn đoán
    mắc chứng rối loạn lo âu
    trong năm đại dịch 2020
    Sự lo âu tăng lên trên toàn thế giới với tỷ lệ 25% và đây là điều về sự lo âu
    Nó giống như một trong những chiếc lốp xe bị rách mà bạn lái qua và bạn không thể quay lại
    Bởi vì cách mà não bộ được cấu trúc, khi bạn rơi vào trạng thái lo âu
    nó chỉ tiếp tục gia tăng và trở nên tồi tệ hơn và tồi tệ hơn

    Khi bạn có rất nhiều người đang trải nghiệm sự lo âu mãnh liệt này và họ không thể thoát ra khỏi nó
    họ tạo ra một nền văn hóa phản ánh sự lo âu và
    Thúc đẩy sự lo âu mà không
    thực sự có ý định, nhưng điều đó trở thành nếu bạn mắc kẹt trong cách tồn tại rất cơ giới này
    Sự lo âu là điều không thể tránh khỏi và thực sự được ca ngợi
    Vì vậy, tôi đã rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng Jeff Bezos, một trong những người đàn ông giàu nhất thế giới
    Nói trong các báo cáo quý của mình và thích nói
    Trong nhiều tình huống rằng ông nói với tất cả hàng ngàn nhân viên Amazon làm việc dưới quyền ông
    Ông muốn họ đều thức dậy với nỗi sợ hãi mỗi sáng. Và đó là từ mà ông sử dụng
    sợ hãi và để giữ cho họ sợ hãi cả ngày vì điều đó khiến họ năng suất
    Nhưng hầu hết những người này chỉ đang sống lây lất
    về tài chính, ông muốn họ sợ hãi mọi lúc để ông và các cổ đông
    Có thể có thêm nhiều thứ hơn và họ đã có quá nhiều thứ rồi
    bạn biết đấy
    Khoảng 1% dân số thế giới sở hữu khoảng 95%, không, 50% tổng
    tài sản của thế giới thuộc về 1% hàng đầu
    Điều này là
    điên rồ và vì vậy chúng ta đang nói vâng, hãy dậy, hãy sợ hãi miễn là bạn có năng suất
    Và bạn biết không, khi bạn thực sự trở nên năng suất và bạn kiếm được nhiều thứ
    Và đó vẫn là cách tồn tại duy nhất của bạn, bạn vẫn tỉnh dậy sợ hãi mỗi sáng và bạn vẫn lo âu suốt cả ngày
    Nỗi sợ hãi, hãy thấy rằng nỗi sợ hãi giống như việc bị bắn ra từ một khẩu đại bác; nếu một con gấu xuất hiện ở đây
    Chúng ta sẽ cùng nhau kêu lên ‘wow’, và chúng ta sẽ nhận được những chỉ dẫn rất rõ ràng từ sinh học của chúng ta để chiến đấu, chạy trốn hoặc đông cứng
    Bạn biết đấy, trốn dưới bàn. Tôi sẽ cho bạn làm mồi cho gấu
    Bạn hoàn toàn có thể hạ gục con gấu đó. Tôi không dám liều. Ừ, tôi sẽ ra ngoài đây. Không, bạn sẽ, bạn sẽ thắng
    Dù sao thì nó sẽ ăn tôi và sau đó bạn sẽ thắng. Ừ
    Và rồi nỗi sợ hãi của chúng ta, nếu chúng ta như những con vật khác, sẽ giảm bớt
    Đó là nỗi sợ hãi bình thường; lo âu, lo âu thì thay vì giống như bị bắn từ một khẩu đại bác.
    Nó giống như bị ám ảnh.
    Một điều xấu xảy ra hoặc chúng ta nghe về một điều xấu xảy ra và chúng ta cảm nhận được cú giật của nỗi sợ.
    Nhưng thay vì hành động và sau đó thư giãn, chúng ta biến nó thành một câu chuyện bằng lời.
    Một nhóm nhà tâm lý học, tôi nghĩ là vào những năm 90, đã quyết định cố gắng tìm hiểu tại sao con người,
    là loài thú duy nhất thường xuyên tự tử, và điều họ phát hiện ra là ngôn ngữ.
    Chúng ta, con người, có khả năng sử dụng ngôn ngữ để tạo ra một tầm nhìn trừu tượng về tương lai,
    điều đó khủng khiếp hơn cả triển vọng về cái chết của chính mình.
    Chúng ta chọn cái chết hơn là câu chuyện về nỗi sợ mà chúng ta mang trong tâm trí, và
    Cái vòng luẩn quẩn xảy ra bởi vì có một cú giật của nỗi sợ, rồi một câu chuyện về nỗi sợ, và
    sau đó có một câu chuyện về việc chúng ta phải kiểm soát thế giới để không còn gặp nguy hiểm nữa.
    Và chúng ta phải kiểm soát những người thân yêu của mình để họ không gặp nguy hiểm, và chúng ta phải kiểm soát.
    Chúng ta chỉ cần kiểm soát.
    Nhưng thật lòng với Chúa, chúng ta thực sự không thể kiểm soát nhiều lắm.
    Vì vậy, chúng ta lo lắng, chúng ta càng sợ hãi hơn và điều đó lại nuôi thêm vào những cấu trúc não nguyên thủy này nói rằng sợ hãi và
    sau đó nó tạo ra một câu chuyện lớn hơn và những nỗ lực kiểm soát nhiều hơn và nó tăng lên và tăng lên.
    Và nó không giảm xuống vì phần đó của não có một đặc điểm rất kỳ lạ.
    Tôi không biết điều này tiến hóa như thế nào.
    Nó có xu hướng thật sự tin rằng không có gì ngoài chính nó tồn tại.
    Vì vậy, bạn sẽ phải giải thích cho tôi về não trong bối cảnh mà bạn mô tả để tôi hiểu được một chút.
    Hãy cho tôi biết những gì tôi cần biết về não. Tôi sẽ vẽ một bức tranh nhỏ trên iPad của tôi đây.
    Được rồi, tôi có thể ở bên bạn.
    Được rồi, vì vậy bạn có não của bạn và nó đối xứng, đúng không?
    Đúng vậy, nó đối xứng như một hình ảnh gương với một cái gì đó ở giữa gọi là thể chằng lớn kết nối nó.
    Và tôi sắp giản lược hóa một cách cực đoan và tôi không phải là một nhà thần kinh học nên các nhà thần kinh, tôi
    xin lỗi các bạn. Tôi biết rằng toàn bộ não gần như luôn hoạt động và việc phân loại bên trái bên phải
    về hai bán cầu não chỉ là sự đơn giản hóa.
    Tuy nhiên, có những khác biệt rất đáng kể giữa những gì xảy ra, vì vậy tôi sẽ nói về những điều đó.
    Vì vậy, ở bên trái, bạn có cái mà gọi là vòng xoáy lo âu
    Nơi có một phần rất nhỏ của não bạn gọi là hạch hạnh nhân.
    Và nó rất nguyên thủy, mọi động vật có xương sống đều có một cái này
    hoặc một cái gì đó rất giống nó.
    Công việc của nó là làm cho bạn an toàn bằng cách cảnh giác khi bạn thấy những điều không quen thuộc.
    Nó cung cấp thông tin cho
    các lớp của não cũng rất cổ xưa nhưng không cổ xưa bằng, và
    các lớp này ở bán cầu trái
    khiến bạn
    ngay lập tức nghĩ về các cách để kiểm soát một tình huống, và khi nó đến lớp bên ngoài cùng của bán cầu trái
    mà xử lý những thứ như thời gian và ngôn ngữ, nó bắt đầu kể một câu chuyện biện minh cho những cảm xúc mà nó đang có.
    Đó là những gì mà bán cầu trái làm trong một ngăn nhỏ này ở bên phải.
    Bạn cũng có một hạch hạnh nhân. Thực tế bạn có hai của tất cả những cấu trúc này ở bên phải, hạch hạnh nhân cũng
    nói rằng ôi cái gì đó không quen thuộc, một chút bùng nổ
    rồi ở bên phải nó tạo ra sự tò mò
    thay vì sự ghê tởm.
    Bạn có bao giờ chậm lại khi không phải là một tai nạn không? Khi bạn giống như, cái gì?
    Đúng vậy, mọi người đều chậm lại và bạn kiểu như, cái gì đã xảy ra vậy? Ôi, đúng vậy, tất nhiên.
    Và tôi luôn nghĩ ôi, tôi nên quay đi. Tôi đang cảm thấy kiểu như muốn nhìn trộm.
    Nhưng tôi vẫn rất muốn nhìn và lý do là chúng ta đã phát triển xu hướng chuyển đi khỏi những điều đáng sợ để được an toàn.
    Nhưng cũng để tìm hiểu xem điều gì đã xảy ra và tránh cho nó xảy ra với chúng ta.
    Vì vậy, sự tò mò rất mãnh liệt xung quanh những thứ chúng ta sợ hãi. Đó là lý do tại sao trẻ em Mỹ trung bình đến khi
    chúng đã sẵn sàng vào đại học đã chứng kiến trên TV hoặc trực tuyến
    16.000 hay 60.000 vụ giết người, chúng ta rất sợ hãi về giết người. Vì vậy, chúng ta ám ảnh về nó.
    Bạn không thấy những câu chuyện bí ẩn viết về cướp bóc. Đó là giết người.
    Được rồi, vì vậy bên phải của tôi, hạch hạnh nhân nói tò mò, sau đó nó bắt đầu kết nối các điều.
    Làm thế nào tôi có thể tìm ra điều này? Cái này giống như cái kia. Vì vậy, đây là điều đã xảy ra.
    Nó như một thám tử và bắt đầu ghép lại phiên bản riêng của nó về những gì đã xảy ra, không sử dụng ngôn ngữ
    nhưng sử dụng hình ảnh rất sống động và
    các chi tiết cảm giác, và
    nó có thể kết nối mọi thứ theo những cách rất sáng tạo và độc đáo. Vì vậy, bạn ngay lập tức bắt đầu trở nên sáng tạo.
    Điều tôi nhận thấy trong những cuốn sách tuyệt vời mà tôi đã đọc về lo âu
    là họ luôn nói về cách để làm cho lo âu của bạn bình tĩnh lại.
    Nhưng đối với tôi,
    điều đó không đủ với tư cách một cá nhân hoặc chỉ với tư cách một nhà lý thuyết.
    Bởi vì điều đó chỉ giúp bạn đến
    bạn làm phẳng lo âu của bạn, nhưng nếu bạn đi vào bán cầu phải của não và
    bắt đầu trở nên sáng tạo.
    Điều gì đó rất kỳ diệu xảy ra.
    Giống như lo âu tắt điều sáng tạo.
    Sự sáng tạo có thể tắt lo âu. Nó giống như hai phần này của não đảo ngược.
    Và nếu bạn đi đến bất kỳ nền văn hóa truyền thống nào, bạn sẽ thấy
    những người khôn ngoan, những người già, những người Madison của văn hóa đó nói về sự thống nhất của mọi thứ. Đó không phải là một khái niệm mới.
    Điều tôi nhận ra là nếu tôi cố ý chọn
    đẩy não của tôi về phía sáng tạo và kích hoạt bên phải của nó,
    thì lo âu của tôi sẽ tắt và sau đó tôi bắt đầu thử nghiệm điều đó với khách hàng và các nhóm người trực tuyến, tôi đã thiết kế những
    thí nghiệm như vậy.
    Bởi vì tôi được đào tạo như một nhà xã hội học và tôi thấy rằng đây là cách
    để loại bỏ nỗi khổ khủng khiếp này đang làm hỏng cuộc sống của rất nhiều người.
    Và điều tôi luôn nghe là mọi người nói, có những vấn đề thực sự. Chúng ta thực sự nên sợ hãi.
    Câu trả lời của tôi cho điều đó là nếu bạn đang trong một tai nạn xe hơi khủng khiếp,
    Chúa cấm, và bạn đã bị nhiều chấn thương,
    bạn có muốn các bác sĩ phẫu thuật đang làm việc trên bạn trong trạng thái hoảng loạn hay?
    Sự sáng tạo bình tĩnh.
    Cách duy nhất để chúng ta khắc phục những vấn đề mà chúng ta đã tạo ra với hành vi dựa trên sợ hãi,
    Cách duy nhất để giải quyết những vấn đề lớn như thế này là truy cập vào khả năng sáng tạo tuyệt vời của con người.
    Tôi tin rằng chúng ta có thể làm điều đó như những cá nhân và như một loài.
    Vậy làm thế nào tôi có thể chuyển sang bán cầu não bên phải này nếu tôi đang cảm thấy lo âu? Bạn có thể khuyên tôi nên làm gì không?
    Thật dễ dàng. Thật sự rất dễ dàng.
    Bây giờ, bộ não của bạn tự nhiên hướng tới sự lo âu do một cái gì đó gọi là thiên hướng tiêu cực.
    Và tôi luôn nghĩ về nó như 15 chú cún con trong một con rắn hổ mang.
    Tôi đưa cho bạn một cái hộp và bên trong có 15 chú cún con trong một con rắn. Điều gì sẽ thu hút sự chú ý của bạn?
    Con rắn này và…
    Đó là bởi vì về mặt tiến hóa, việc chú ý đến con rắn là một ý tưởng tốt. Vâng.
    Nhưng…
    Chúng ta có một thiên hướng tiêu cực rất mạnh trong nền văn hóa của chúng ta và chúng ta rất ít khi kéo mình trở lại vào sự hòa hợp với…
    Chân lý thống nhất, bạn không còn có thiên nhiên quanh mình nữa.
    Vì vậy, chúng ta phải làm điều đó. Chúng ta có thể lừa bộ não của mình để làm điều đó và nếu bạn muốn thử một chút với điều này…
    Được rồi, vậy phải làm gì?
    Trước tiên, tôi muốn bạn nghĩ về một điều gì đó khiến bạn cảm thấy một chút lo âu. Có thể không căng thẳng, nhưng…
    Lo âu về điều gì đó mà bạn sẵn sàng chia sẻ với chúng tôi. Được rồi.
    Một điều khiến tôi cảm thấy hơi lo âu. Vâng.
    Đây là một điều thú vị.
    Nghe có vẻ là điều kỳ lạ để nói, nhưng umm…
    Khi bạn đời của tôi không vui vẻ và…
    Tôi biết cô ấy không vui, nhưng cô ấy không nói cho tôi biết lý do và…
    Tôi ở bên cô ấy và tôi có thể cảm nhận từ thái độ của cô ấy. Cô ấy không vui về một điều gì đó và tôi không biết đó là gì.
    Được rồi, tôi nghĩ sẽ có nhiều người ở đó biết cảm giác này.
    Bạn đang mô tả một cơn ác mộng gia đình nhỏ mà nhiều người trong chúng ta cảm thấy.
    Vì vậy, hãy nghĩ về điều đó, hãy nghĩ về cảm giác đó và chỉ cần chú ý đến những gì nó làm với cơ thể và cảm xúc của bạn.
    Điều gì đang xảy ra trong cơ thể của bạn nếu bạn đang ở trong tình huống đó với bạn đời của bạn? Hơi thở của tôi ngắn lại.
    Vâng, đúng vậy. Tôi chỉ cảm thấy căng thẳng và tôi trở nên khá thiếu kiên nhẫn.
    Bởi vì tôi chỉ cần câu trả lời để giảm bớt lo âu. Vâng, vì vậy bạn đã rơi vào trạng thái arousal của hệ thống thần kinh chiến đấu hoặc bay.
    Được rồi. Uh-uh, có điều gì đó không ổn. Được rồi, tôi rất tập trung. Vâng.
    Tôi rất tập trung và tôi rất lo âu, nhưng tôi cũng có chút cáu gắt vì tôi…
    Tôi đang bay về một bên. Tôi cần ra khỏi tình huống này, nhưng tôi lại chiến đấu ở một bên khác như là hãy cho tôi biết điều gì đang sai.
    Vậy là bạn đã có một cuộc chiến đấu hoặc bay xảy ra.
    Vì vậy, bạn có thể vào trạng thái đó bằng cách hình dung tình huống.
    Bây giờ tôi muốn bạn tưởng tượng một điều gì khác rất sống động.
    Umm, và có thể sẽ tốt hơn nếu bạn nhắm mắt lại.
    Umm, bạn đã bao giờ ăn một quả cam chưa? Vâng. Được rồi.
    Vì vậy, hãy tưởng tượng rằng bạn đang cầm một quả cam.
    Umm, đó là một quả cam chín nặng, thơm ngon ở đỉnh điểm của sự chín. Tôi có thể nói cho bạn rằng bạn đã ngửi thấy nó rồi, vì vậy bạn có thể ngửi thấy mùi chanh.
    Bạn chỉ cần cắn một miếng để phá vỡ lớp vỏ và cảm nhận chút nước chanh đã phun ra khi bạn cắn vào lớp vỏ và sau đó là độ đắng của vỏ cam.
    Rồi khi bạn cắn vào, nước cam có trong miệng bạn. Nó ngọt ngào. Nó có một chút chua.
    Umm, bạn có thể cảm nhận được các sợi của vỏ và sự dai dẳng của bên trong.
    Và bạn có thể kéo lớp vỏ lại, bạn kéo lại lớp vỏ.
    Bạn có thể cảm nhận nó dưới móng tay của bạn. Bạn có thể ngửi thấy nó.
    Umm, nhưng hãy đưa phần bị gãy đó vào miệng bạn và như là…
    vắt cam và để một chút nước vào miệng bạn.
    Và…
    nếm nó hoàn toàn.
    Sau đó nuốt nó.
    Và rồi…
    thưởng thức cảm giác khi…
    nếm, cảm nhận,
    và nghe thậm chí…
    trải nghiệm này.
    Được rồi.
    Lo âu của bạn thế nào? Lo âu của tôi đã biến mất. Nó đã gone. Vâng, bởi vì…
    Tôi đã yêu cầu bạn sử dụng trí tưởng tượng cảm giác.
    Và điều đó thuộc về bán cầu não phải.
    Nó không nằm ở bên trái. Vì vậy, thay vì trí tưởng tượng bằng lời, có thể tạo ra những câu chuyện kinh hoàng,
    Bạn đang ở trong một trải nghiệm cảm giác.
    Và điều mà tôi không nghĩ mọi người nhận ra là chúng ta luôn tưởng tượng những gì sẽ xảy ra với chúng ta trong vài ngày, tuần, tháng, năm tới.
    Nhưng chúng ta đang tưởng tượng điều đó dựa trên những gì chúng ta nghĩ là thực.
    Đó là tất cả những câu chuyện kinh hoàng mà chúng ta đang nghe.
    Ôi…
    Bạn biết đấy, tôi cần phải quan tâm đến sức khỏe của mình. Tôi cần phải, sẽ có tai nạn. Sẽ có, bạn biết đấy, người thân của tôi sẽ chết.
    Chúng ta có tất cả những câu chuyện này mà chúng ta chưa xảy ra. Chúng có thể…
    Chúng không phải là những lời nói dối, nhưng đó là trong tâm trí khi chúng ta đưa ra những lựa chọn. Tôi cần kiếm thêm tiền, tất cả những điều đó.
    Khi bạn tưởng tượng về phía trước với các giác quan của mình theo cách mang lại…
    thư giãn, cơ thể bạn thế nào khi bạn đang ở trong trải nghiệm cam đó? Bạn nói rằng nó đã căng thẳng.
    Khi bạn ở trong trạng thái lo âu, điều gì xảy ra với cơ thể vật lý của bạn khi bạn hoàn toàn…
    kết nối với trải nghiệm của quả cam…
    tưởng tượng này.
    Cơ thể bạn thư giãn. Vâng, bạn bắt đầu thở sâu hơn.
    Bạn ngừng sản xuất tất cả…
    Cortisol, glucocorticoids, adrenaline mà bạn đã có trong trạng thái chiến đấu hoặc bay.
    Và bây giờ bạn bắt đầu sản xuất…
    Serotonin và dopamine và những gì họ gọi là hormone kết nối và làm bạn thân.
    Vì vậy, nếu bạn nói rằng bạn có thể giữ năng lượng đó…
    Và bạn đời của bạn vẫn căng thẳng và chạy xung quanh nhưng bạn ở trong tình trạng thư giãn này.
    Bạn có thể thay vì sợ cô ấy…
    bắt đầu tò mò về…
    Điều gì đang xảy ra thay vì nói “Hãy cho tôi biết điều gì đang xảy ra.” Hơn là bạn đang nghĩ “Wow, cô ấy thật tệ. Tôi tự hỏi điều đó có nghĩa là gì”.
    Và bạn thậm chí có thể hỏi cô ấy, “Em yêu, tôi không muốn làm phiền bạn ở đây, nhưng…”
    Và cảm giác mà tôi nhận được là bạn không ổn. Như là, “Tôi có thể giúp bạn không?”
    Vì vậy, đó là một điều rất, rất khác để tiếp cận xung đột.
    Umm, một trong những người mà tôi viết về trong cuốn sách này là…
    Chris Voss, một trong những người thương lượng con tin hàng đầu của FBI.
    Và khi ông ấy phải đối phó với một kẻ khủng bố bạo lực…
    và tâm lý bệnh hoạn có những người làm con tin.
    Anh ấy sẵn sàng giết người
    Chris Voss nói rằng đây là cách bạn xử lý với anh ta
    Nhẹ nhàng với một giọng nói mềm mại
    hiếu kỳ về kinh nghiệm của anh ấy
    và đồng cảm với điều đó, và bạn đang chỉ nghĩ
    Điều này không phải trong phim
    Nhưng
    hệ amygdala của con người là một con thú hoảng sợ hầu hết thời gian
    Và chúng ta đều biết rằng nếu bạn chạy về phía một con thú hoảng sợ và nói “Hãy cho tôi biết bạn muốn gì”
    Nó sẽ không bớt hoảng sợ đi
    Vậy điều bạn vừa làm là chuyển vận hệ thần kinh của bạn
    vào một trạng thái mà bạn có thể là một cánh đồng bình yên
    cho ai đó đang lo âu. Bạn có phải làm việc với cam suốt thời gian đó để vào trạng thái đó không?
    Không, không, không, có rất nhiều mẹo. Bạn có muốn thử thêm không? Chắc chắn rồi.
    Được rồi, đây là một trong những thứ tôi thích nhất
    uh, và tôi đã học được điều này từ một nghệ sĩ tuyệt vời
    và giáo sư tại Harvard, William Ryman, người mà tôi đã may mắn làm trợ giảng cho ông ấy trong vài năm
    Và đây là một trong những điều ông ấy thường làm để khiến sinh viên
    tắt một phần bên trái của não nhưng không tắt nó mà sử dụng phần bên phải của não nữa
    Bởi vì phần bên trái của não không thể vẽ tốt. Tôi phải nói với bạn điều này
    Vì vậy, tất cả những gì tôi muốn bạn làm là đặt bút stylus của bạn ở hướng bên phải
    Ở giữa cánh đồng của bạn và
    Viết tên riêng của bạn theo cách bạn thường ký
    Ừ, được rồi. Tôi thường ký nó hay viết nó theo cách bạn thường ký? Được rồi
    Ừ, được rồi, cách bạn thường ký có hơi phức tạp một chút. Oh, đẹp quá
    Được rồi, giờ thì
    đặt bút stylus của bạn hơi bên trái
    của chữ ký và giờ tạo lại chữ ký, nhưng lần này viết ngược lại như chữ phản chiếu
    Hãy dành thời gian bạn cần. Ôi trời
    Thời gian cần thiết là gì?
    Khó quá chỉ cần hít thở
    Chà, tôi đã làm sai rồi. Tôi có thể xóa không? Hoàn toàn có thể, bạn có thể thử bao nhiêu lần tùy thích
    Chú ý xem nhịp điệu của tay bạn như thế nào khi bạn đang ký, di chuyển sang phải
    Và cố gắng xem liệu bạn có thể tìm thấy nhịp điệu đó đang đi theo hướng ngược lại không
    Tôi có thể cần bút và giấy
    Sử dụng bút chì và giấy bởi vì chúng mang tính cảm giác
    Thực sự bạn sẽ có cách tiếp cận dễ dàng hơn với nó bởi vì bạn sẽ có nhiều cách tiếp cận hơn với phần bên phải của não
    Điều này thật khó. Tại sao chữ ký của tôi lại phức tạp như vậy?
    Bạn làm thật xuất sắc
    Bạn đã làm tệ quá. Yay. Không, không tệ, bây giờ thì cuộc tra tấn chưa kết thúc đâu Steven
    Nó tệ. Nó đẹp. Bạn đã nói bạn sẽ không nói dối. Tôi chỉ có ý muốn nói đến tên riêng của bạn. Dù sao thì, được thôi. Điều này tốt
    Bây giờ trong khi bạn đang làm điều đó, bạn có thể đã cảm thấy sự thất vọng mãnh liệt và
    một cảm giác
    Nhưng khi
    Khi bạn lo lắng về nó, bạn thực sự không thể làm được
    Bạn phải đắm chìm vào điều đó để có thể làm được
    Bởi vì não của bạn đang tạo ra các synapse thần kinh mới mà chưa từng tồn tại trước đây, bạn chưa bao giờ làm điều này trước đây
    Vì vậy, bạn đang thay đổi cơ bản bộ não của bạn, dạy nó một kỹ năng mà nó chưa bao giờ có
    Và đây là những gì trẻ em đang trải qua khi chúng học viết lần đầu tiên
    Nhưng điều bạn vừa làm là kết nối
    Hai phần của não nằm bên phải. Vậy nên đây là lý do tại sao chúng tôi thường khiến những sinh viên nghèo khổ này phải làm điều này
    Bởi vì một khi họ có thể, chúng tôi đã có một cuốn sách khác mà chúng tôi làm việc cùng gọi là “Vẽ là quên tên của những gì bạn thấy”
    Miễn là bạn gọi nó là một cái cốc, bạn không thể vẽ nó. Bạn vẽ hình ảnh của một cái cốc nhưng khi bạn quên gọi nó bằng bất cứ điều gì, nó trở thành hình dạng
    Giống như chữ ký của bạn phải trở thành một hình dạng
    và các hình dạng
    Nằm ở bán cầu não bên phải. Vì vậy, điều bạn vừa làm
    giống như nâng tạ
    Bạn đã buộc não của mình
    Tạo ra các synapse hoàn toàn mới đang đưa bạn vào một trạng thái học tập sâu sắc
    Hmm
    Tương tự như những gì diễn ra với trẻ em nếu bạn để chúng chạy nhảy trong thiên nhiên
    Vì vậy, có một nghiên cứu được thực hiện tại NASA vào những năm 60 để xác định những thiên tài sáng tạo
    Và họ phát hiện ra rằng hai phần trăm số người lớn mà họ khảo sát như các cử nhân đại học là thiên tài sáng tạo
    Sau một thời gian, một vài năm, họ quyết định thử cho trẻ em bốn và năm tuổi
    98% trong số đó là thiên tài sáng tạo
    Và tôi nghĩ rằng có lẽ hai phần trăm còn lại chỉ đang có một ngày tồi tệ
    Điều gì xảy ra
    Giữa lúc bạn bốn tuổi, một thiên tài sáng tạo hoàn toàn học hỏi những điều mới theo cách bạn vừa làm ngày này qua ngày khác
    Và tuổi trưởng thành khi thiên tài của bạn hầu như đã mất
    Đó là bởi vì bạn ngừng thử những điều hoàn toàn mới như vậy
    Bạn bị đưa vào dây chuyền sản xuất trong trường học và được dạy để học theo một cách hoàn toàn khác dựa trên
    sự xấu hổ và nỗi sợ hãi

    Các kỹ năng nhân tạo mà không có nghĩa gì với bạn và viết tiểu thuyết tình cảm. Yeah, mọi thứ đều đúng hay sai. Mọi thứ đều rất phán xét
    Về bản chất. Chẳng có gì phán xét cả
    uh
    Một trong những điều tôi đã làm với các nhóm khách hàng là đưa họ
    vào một khu rừng và
    với sự giúp đỡ của
    một huấn luyện viên khác của tôi, người là một người đi rừng tuyệt vời, chúng tôi đã cung cấp cho họ các công cụ để tạo ra lửa từ que và đá
    Nhưng họ phải làm việc như một nhóm và sau đó chúng tôi nói hãy tạo ra lửa, nhưng bạn không được nói về điều đó
    Bởi vì ngôn ngữ nằm ở bán cầu trái
    và đôi khi họ ở ngoài đó tận bốn tiếng đồng hồ và
    suốt thời gian đó giống như
    Chúng tôi đang làm gì? Họ thử đủ thứ khác nhau và sau đó
    Tôi chưa bao giờ có một nhóm nào không làm được. Họ tìm ra và bạn kết thúc với một chút
    Uh ngọn lửa trong tay mình và bạn cho nó vài mảnh rêu khô hoặc bất cứ thứ gì và bạn thổi vào đó
    và nó bắt đầu bốc khói và sau đó khói mạnh mẽ và sau đó
    Đột nhiên nó bùng cháy
    Và có một cảm giác, có một cảm giác Prometheus. Ôi trời, chúng ta có thể làm bất cứ điều gì

    Thực tế là đó là cách mà chúng ta được xây dựng để học và có niềm vui trong đó
    Có kiểu một niềm tự hào, nhưng thiên nhiên không nói đúng hay sai
    Bạn hiểu không.
    Bạn nhận được điểm F, bạn nhận được điểm A, bạn đạt được mức độ cao hơn.
    Không, bạn có thể bị sa thải hoặc không, không có sự phán xét.
    Vậy điều này có ý nghĩa gì cho tôi trong cuộc sống hàng ngày?
    Nếu tôi hiểu được sức mạnh của điều này, có phải tôi nên vẽ tên của mình nhiều hơn không?
    Hay có điều gì mà chúng ta có thể làm để giảm bớt lo âu của mình và đưa chúng ta vào bán cầu não phải không?
    Theo tôi, có một quy trình ba bước và có ba phần trong cuốn sách.
    Phần đầu tiên tôi sử dụng từ viết tắt là “CAT” (Mèo): Bình tĩnh, Nghệ thuật và Thăng hoa. Đây là cách nó hoạt động. Một phần ba đầu tiên của cuốn sách chỉ là cách làm dịu não của bạn.
    Não của chúng ta đã được dạy để lo âu.
    Nó đã được lập trình sinh học để lo âu.
    Vì vậy, để bình tĩnh lại.
    Hầu hết mọi người sẽ nói rằng họ đến và nói với tôi rằng họ muốn chiến đấu với sự lo âu của mình. Họ muốn kiểm soát nó, họ muốn kết thúc nó.
    Họ muốn giảm bớt nó. Họ muốn nó biến mất.
    Vì họ nghĩ rằng đó là một cỗ máy hỏng, nhưng thực tế không phải vậy. Nó là một con vật hoảng sợ.
    Và nếu bạn đến và tôi nói với bạn, được rồi, tôi muốn kết thúc bạn. Tôi muốn đưa bạn xuống.
    Tôi sẽ chiến đấu với bạn cho đến khi bạn biến mất. Bạn có sợ ít hơn hay sợ nhiều hơn không?
    Như vậy, họ đang tấn công phần của chính mình mà lo âu và điều đó chỉ làm nó thêm lo âu.
    Và đó là những gì chúng ta được dạy, hãy kết thúc nó.
    Ép buộc nó phải bình tĩnh lại bằng hóa chất.
    Một trong những điều kinh khủng nhất từng xảy ra trong tâm thần học là họ đã thực sự lấy những người có sự lo âu không thể ngăn chặn được và
    Thực sự dùng một cái tua vít chọc vào hốc mắt và vào não và chỉ đơn giản là khuấy nó lên.
    Đó là cách chúng ta cơ khí hóa về tâm trí của chính mình.
    Chúng ta có thể sửa chữa nó bằng một cái tua vít. Đó là một cách suy nghĩ rất bán cầu trái và thực sự đang tấn công bản thân mình.
    Nhưng tất cả chúng ta đều có sự hiểu biết nội tại về cách làm dịu một con vật hoảng sợ.
    Vì vậy, nếu bạn tìm thấy một chú cún con sợ hãi trên bậc thềm của mình vào buổi sáng và bạn quyết định cố gắng giúp đỡ nó,
    Bạn sẽ biết một cách bản năng cách làm điều đó. Bạn sẽ làm gì?
    Tôi sẽ lại gần một cách chậm rãi hoặc không lại gần chút nào và tôi sẽ
    Ngồi xuống. Vâng, tôi phải rất nhẹ nhàng và nói lời chào và tôi sẽ hỏi nó đến với tôi.
    Và nếu nó không đến, bạn sẽ cho nó không gian, bạn sẽ cho nó thời gian, bạn sẽ ngồi đó với nó.
    Và chỉ cần cách năng lượng của bạn vừa thay đổi, bây giờ bạn sẽ ngồi xuống,
    Bạn sẽ bắt đầu cười một cách rất ngọt ngào.
    Và tôi có thể cảm nhận được sự khoan dung và nhẹ nhàng và không gian mà bạn sẽ dành cho sinh vật này.
    Chúng ta phải học cách nhẹ nhàng với chính mình.
    Chúng ta đã được dạy để bạo lực với bản thân.
    Hành vi sinh học đó khiến bạn biết, hãy ép bản thân ăn cái này và làm cái kia.
    Và ngược lại, nếu chúng ta chỉ có thể hướng đến phần lo âu,
    Giả sử bạn đang bên cạnh đối tác và cô ấy đang hành động kỳ lạ,
    Và bạn đang cảm thấy lo âu.
    Thông thường, những gì chúng ta làm là cố gắng kiểm soát tình huống. Tôi có thể làm gì? Tôi có thể làm cho cô ấy hạnh phúc không?
    Tôi sẽ tặng cô ấy hoa. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì đúng không?
    Có một cuộc cãi vã.
    Thay vì cố gắng kiểm soát cô ấy,
    Cách tiếp cận tốt nhất là
    Đi sâu vào bên trong, tìm phần của chính mình đang sợ hãi.
    Nếu bạn đang trong tình huống đó và cô ấy đang lo lắng và bạn chỉ cần bắt đầu quan sát
    Sự lo âu của chính mình,
    Như: Ồ, điều đó có cảm giác như thế nào?
    Ai là người ở bên trong đó? Ai là phần lo âu của tôi?
    Và chỉ cần chú ý, hãy thử ngay bây giờ nếu bạn không phiền.
    Cô ấy đang khó chịu. Cô ấy đang căng thẳng. Cô ấy không nói cho bạn biết vấn đề.
    Hãy chú ý đến sự lo âu. Nó ở đâu trong cơ thể bạn?
    Nó ở đây trong ngực của tôi. Được rồi, ở trong ngực của bạn. Vậy hãy cho phép điều đó.
    Và nói với nó. Tôi sẽ cho bạn không gian.
    Tôi ở đây. Tôi sẽ ở đây với bạn.
    Tôi biết cô ấy đang làm bạn sợ, nhưng tôi đã có bạn. Không sao cả.
    Cô ấy sẽ không làm tổn thương chúng ta. Tôi có thể vào phòng khác với bạn nếu bạn cần.
    Và ngồi đó với nó.
    Và nói,
    Hãy cho tôi biết bạn đang cảm thấy gì?
    Hãy nói cho tôi mọi thứ, bạn được quyền cảm nhận chính xác những gì bạn cảm nhận.
    Và tôi ở đây để lắng nghe bất cứ điều gì bạn muốn nói với tôi và tôi sẽ không làm tổn thương bạn.
    Và tôi sẽ không cố gắng kiềm chế bạn hoặc khiến bạn biến đi.
    Vậy điều đó thay đổi
    bất cứ điều gì?
    Vâng, vì lý do nào đó, chỉ là um
    Âm lượng đã giảm xuống, vì vậy tôi không mô tả nó. Nó chỉ giống như âm lượng đã giảm xuống và khiến tôi tự hỏi
    Liệu chỉ vì bạn nói điều đó khiến tôi tự hỏi liệu có phải
    Trong những khoảnh khắc đó, tôi nên viết ra. Điều đó có thể thực sự hữu ích.
    Có một nhà tâm lý học tên là James Pennebaker, người đã phát hiện ra rằng nếu ông chỉ cho sinh viên
    Ông chỉ thực hiện thí nghiệm này một lần khi là sinh viên sau đại học.
    Ông đã cho sinh viên viết trong 15 phút về một điều gì đó làm họ khó chịu,
    Và nhiều người trong số họ đã rời khỏi thí nghiệm với nước mắt. Nó thực sự
    Đã khiến họ khó chịu trong một giờ hoặc hai. Ông đã có những sinh viên khác chỉ viết
    Về những gì họ đã làm vào mùa hè trước hoặc bất cứ điều gì.
    Vì vậy, có một khoảng thời gian ngắn mà những người đã gây ra một số rối ren cảm thấy không ổn định,
    Nhưng trong những tuần và thậm chí những năm
    Sau thí nghiệm đó, họ có ít lượt thăm bác sĩ hơn. Họ có ít lo âu hơn. Họ có các mối quan hệ tốt hơn. Họ có mọi thứ tốt hơn.
    Vì vậy, ông
    Trong suốt sự nghiệp của mình chỉ thực hiện những bài tập viết nơi mà ông sẽ cho mọi người chỉ cần tự bày tỏ.
    Không để cho bất kỳ ai xem, thậm chí không đọc lại.
    Chỉ để bày tỏ
    Những phần của chúng ta đang sợ hãi cần được lắng nghe.
    Những phần của xã hội đang đau khổ cần được lắng nghe. Tôi rất ngạc nhiên trước
    Những hội đồng hòa giải và thật sự tổn thương tổn thương đã diễn ra tại Nam Phi sau khi Nelson Mandela trở thành tổng thống. Những người này đã trải qua
    Những điều tồi tệ tuyệt đối
    Và họ chỉ được nghe.
    Họ đã được phép kể câu chuyện của mình cho những người đã làm tổn thương họ và những người khác đứng về phía họ.
    Và việc kể lại điều ấy
    đã tránh được
    Bạn biết đấy, những gì mọi người nghĩ sẽ là một cuộc tắm máu.
    Và nó, tất nhiên, không sửa chữa mọi vấn đề,
    Nhưng nó đã giải tỏa được một mức độ lớn cho những người đã trải qua những điều mà tôi không thể tưởng tượng được.
    Vì vậy, có, hãy viết nó xuống. Vậy cô ấy ở phòng khác, cô ấy đang hành động kỳ lạ.
    Một điều gì đó có thể xuất hiện về việc phần lo âu đó bao nhiêu tuổi? Có thể nó còn trẻ.
    Có lẽ không phải như vậy.
    Bạn đã nói điều gì đó từ đầu, bạn nói rằng um,
    Lo âu giống như lái xe qua một cái gai kim loại và có cảnh sát đuổi theo.
    Đó là điều tôi đang nghĩ đến, như những cuộc truy đuổi của cảnh sát, liệu họ có ném những cái gai kim loại vào xe không?
    Tại sao bạn lại sử dụng phép so sánh đó? Bạn đang nói gì về bản chất của lo âu ở đây?
    Đó là cảm giác như thế nếu bạn bị kẹt trong cái mà gọi là vòng xoáy lo âu,
    Uh trong não, một số người gọi đó là chu kỳ lo âu.
    Um, nên điều bạn phải làm trong tình huống đó là
    Để mở rộng phép ẩn dụ, ra khỏi xe,
    Vô hiệu hóa cơ chế đó, làm cho cơ chế đó tránh xa.
    Bạn biết đấy, điều khiến lốp xe bị rách, và sau đó bạn có thể lùi ra.
    Nhưng việc dừng lại và bước ra đó là bước làm dịu lo âu và đó là điều bạn đang làm ở đây.
    Mặc dù nghe có vẻ kỳ quặc khi bạn viết tên của mình ngược lại,
    và bạn đạt được trạng thái bình tĩnh sinh lý,
    Bạn đang loại bỏ những cái làm rách lốp xe. Bạn đang xây dựng những con đường dẫn đến những phần bình tĩnh hơn của não. Vậy nên
    Um, điều tương tự khi bạn tưởng tượng ăn một quả cam, bạn đang
    Giúp bản thân bình tĩnh và điều đó cho phép bạn thoát ra.
    Nó cho phép bạn rời đi cuối cùng, nhưng văn hóa của chúng ta có xu hướng không cho phép bạn rời đi. Nó luôn kể cho bạn những câu chuyện kinh dị.
    Vì vậy, một khi bạn thật sự bình tĩnh
    Và bạn đã chăm sóc phần đó của bản thân,
    Tôi đã nói rằng từ viết tắt là “cat” (mèo).
    Khi bạn đạt được bình tĩnh,
    Thì thật mâu thuẫn, tôi đã kinh ngạc khi nhận ra điều này,
    Rằng bạn cần nghệ thuật và tôi không có ý nói về việc vẽ tranh. Tôi có ý nói là
    Tạo ra những thứ,
    Tạo ra những thứ trong ba chiều,
    Tạo ra sự kiện xảy ra, tạo ra một podcast.
    Như lửa nào trong bạn đã khiến bạn tạo ra những thứ và cảm giác như thế nào khi bạn đang trong quá trình tạo ra?
    Trong quá trình tạo ra, thường thì cảm giác thật tuyệt vời. Vâng, quá trình tạo ra thực sự khiến tôi và bạn đời đã đi và làm nghệ thuật vào cuối tuần vừa rồi.
    Chúng tôi đã đi và làm một số nghệ thuật
    Và tôi đã cảm thấy căng thẳng. Vì vậy, khi chúng tôi đi và thực hiện cái nghệ thuật đó,
    Tôi chưa bao giờ vẽ trong đời. Vâng, vì vậy chúng tôi đã đến một nhà kho ngẫu nhiên và có một người đàn ông ở đó và
    Anh ấy có hai mảnh bìa lớn và rất nhiều bình xịt và sơn và chúng tôi chỉ vẽ trong
    Có lẽ ba giờ gì đó. Vâng, và tôi hoàn toàn lạc vào trong đó.
    Ý tôi là, đó là cách mà mọi người mô tả nó. Họ mô tả nó như là bị lạc vào trong đó, đúng không? Vâng.
    Và bạn có biết rằng nếu những người đã trải qua một chấn thương mà họ được phép vẽ về nó, ngay cả khi họ không thể vẽ
    Chuyên nghiệp,
    Họ có nguy cơ phát triển PTSD thấp hơn 80%?
    Có điều gì đó về
    Việc tạo ra những thứ và nó có thể là một công ty hoặc nó có thể là sơn xịt trên bìa.
    Bạn đời của tôi đã bắt đầu làm vòng tay bằng hạt cách đây một thời gian. Cô ấy rất bận rộn. Cô ấy không có thời gian cho điều này
    Nhưng nó làm cho cô ấy rất
    Thỏa mãn, và chúng tôi đã nói về việc nếu bạn vào một ngôi mộ ở Ai Cập từ 5.000 năm trước, bạn sẽ tìm thấy gì?
    Ngoài những thứ khác là những vòng tay hạt.
    Nếu bạn đến rừng mưa Amazon và liên lạc với một bộ tộc chưa được liên lạc, bạn có thể tìm thấy gì?
    Những vòng tay hạt, mọi người liên tục làm vòng tay bằng hạt và chúng không có chức năng gì cả.
    Chúng là những thứ vô giá trị quý giá. Cô ấy nói rằng chúng tôi làm và tất cả các nền văn hóa đều làm điều đó, chúng tôi làm âm nhạc.
    Tôi nghĩ về các nền văn hóa ở Jamaica,
    một trong những thuộc địa nô lệ tồi tệ nhất trong lịch sử thế giới. Nó chỉ làm cho những gì xảy ra ở đất liền trông nhẹ nhàng hơn so với nó.
    Và từ điều đó bạn có được những hình thức nghệ thuật tuyệt vời như reggae,
    nhảy múa, ý tôi là giữa việc
    Bị nghiền nát, bị lấy đi mọi thứ, mọi người vẫn tiếp tục tạo ra nghệ thuật.
    Đây là một phần của tinh thần con người
    Là không thể bị khuất phục và văn hóa của chúng ta đẩy nó đến những vùng ngoại biên.
    Được rồi, Steven. Bạn có thể làm điều đó vào cuối tuần. Thật tốt. Nhưng bạn có thực sự kiếm được tiền không?
    Bạn biết đấy, hãy tìm một công việc thật sự. Vâng.
    Điều này liên kết như thế nào trở lại với não? Vậy nếu tôi tạo ra, tôi đang tạo ra một số nghệ thuật,
    Tôi đã làm cái sơn xịt đó với sơn trong
    Tôi sẽ cho bạn xem một bức ảnh nhưng tôi thực sự nghĩ rằng điều đó thật hay. Tôi muốn xem nó.
    Nhưng điều đó giúp tôi làm dịu
    Lo âu của tôi như thế nào? Đó là vì cách mà các cấu trúc ở bên trái. Um, chúng bị ám ảnh bởi việc nắm giữ
    Những vật chất, kiểm soát người khác, luôn nghĩ về nỗi sợ hãi và
    Dường như có hiệu ứng thay đổi giữa lo âu và sáng tạo,
    Chỉ đơn giản là không thể hoạt động cùng lúc.
    Vì vậy, ngay khi bạn bắt đầu tạo ra, như khi bạn nói rằng tôi có thể viết điều này, đó là viết ấn tượng. Đó là viết nghệ thuật.
    Và đột nhiên, công tắc thay đổi trạng thái
    từ lo âu sang sáng tạo. Vậy tôi tin rằng
    Có một vòng xoáy khác ở bên phải của não nhưng thay vì xoắn chặt vào nỗi sợ hãi, nó xoắn
    Nó xoắn ra ngoài
    Và cuối cùng bạn đến điều cuối cùng. Có sự bình tĩnh. Có nghệ thuật và sau đó có sự tôn vinh
    hay giác ngộ.
    Khi bạn ở đó, đôi khi chúng tôi gọi đó là trạng thái “flow.” Chào bạn. Có những nhà tâm lý học đã đặt tên cho nó là “flow” (dòng chảy).
    Họ đã nghiên cứu điều này rất kỹ.
    Và đó là một trạng thái sáng tạo và biểu diễn ở một mức độ rất khó, đến mức chúng ta gần như không thể làm được.
    Chính xác cách mà bạn đã viết tên của mình.
    Nó giống như
    Và bạn có thể có điều được gọi là cơn giận để làm chủ, nơi mà bạn chỉ cảm thấy mình không thể
    Nhưng khi bạn đạt được điều đó
    Và tôi chắc rằng bạn đã trải nghiệm điều này với nhiều thứ bạn đã tạo ra trong cuộc đời mình
    Nó giống như bay, đó là thiên đường, và có một thời điểm trong quá trình sáng tạo, nơi
    Cảm giác về bản thân biến mất và cảm giác kiểm soát không cần thiết
    và những gì bạn cảm nhận được
    Là chính sự sáng tạo đang di chuyển cùng bạn và xuyên qua bạn
    Và điều đó thật hạnh phúc
    Và tôi tin rằng đó là trạng thái mà chúng ta nên dành hầu hết thời gian của mình
    Và tôi nghĩ điều đó sẽ chuyển hóa ý thức của chúng ta
    Đây là một chủ đề liên quan nhưng hơi không liên quan
    Nhưng có rất nhiều người và một số nhóm dân số đang phải chịu đựng theo những cách khác nhau vào lúc này
    Có một cuộc trò chuyện tôi nghe rất nhiều về việc nam giới đang phải chịu đựng với ý nghĩa và mục đích và những thứ đó
    Và tôi nghe được cuộc trò chuyện khác về những người phụ nữ trẻ đang chịu đựng
    Và trầm cảm cùng lo âu đang gia tăng ở đó khi bạn nghĩ về hai nhóm đó
    Như nam giới và phụ nữ trẻ, bạn nghĩ nguyên nhân gây ra sự đau khổ của họ là gì, vì sự đau khổ của họ là
    Tương tự nhưng cũng khác nhau. Vâng
    Chà, nó bị điều kiện bởi cách hoạt động của não
    Nó hoạt động rất khác nhau ở những cô gái vị thành niên so với ở những người đàn ông trưởng thành
    Những người đàn ông trẻ trưởng thành có não hoạt động rất khác so với
    Người lớn tuổi, đó là lý do trong các xã hội truyền thống, những người đàn ông trẻ
    Sẽ được
    Tập hợp lại với nhau và đôi khi, ví dụ, trong một số nền văn hóa, mặt họ sẽ bị che khuất
    Họ sẽ để lại tên của mình, họ sẽ bỏ lại tất cả tài sản
    Họ có hoặc đốt cháy chúng và họ sẽ được đưa vào hoang dã bởi những người lớn
    Và những người lớn sẽ tiến hành làm cho họ sợ hãi bằng cách tạo ra những âm thanh kỳ lạ trong bụi rậm
    Um, đưa họ vào một kiểu thử thách
    Và kết quả của điều này là
    Nó tách rời cái tôi
    Và bạn vẫn thấy điều đó trong những bộ phim về quân đội và cách mà
    Người trung sĩ cứng rắn nhưng có trái tim vàng làm sụp đổ cái tôi của những người lính trẻ để họ cuối cùng nói, được rồi
    Tôi không phải là trung tâm của vũ trụ
    Tôi cần anh em của mình để tồn tại và tôi
    Tôi cúi mình trước thiên nhiên, lớn hơn tôi
    Và sau đó những người lớn nói, được rồi giờ bạn đã sẵn sàng để trở thành một người đàn ông
    Quay trở lại làng và nói với mọi người tên mới của bạn, mà bạn được chọn
    Những cô gái trẻ ở tuổi dậy thì trải qua một trải nghiệm ngược lại ở nhiều nền văn hóa
    Họ bị cô lập ở những nơi xa các con người khác vì nhiệm vụ
    Tâm lý chính
    Theo một số lý thuyết về
    Nam giới là họ được sinh ra với sự phân biệt và rất cá nhân
    Và họ cần học cách hòa nhập với người khác để trở nên hoàn chỉnh
    Phụ nữ có xu hướng được sinh ra hoặc những người được xác định là nữ thường sinh ra rất hòa nhập và
    Nhiệm vụ của sự trưởng thành nữ là trở thành cá nhân
    Vì vậy, những cô gái trẻ chưa trải qua giai đoạn đó, họ chỉ mới ở giai đoạn họ cần tìm hiểu họ là ai với tư cách là một cá nhân
    Và thay vào đó, họ rất hòa nhập với mạng lưới con người
    Ai đang
    Tấn công lẫn nhau theo những cách cực kỳ tổn hại cho
    Tâm lý của họ ở giai đoạn đó trong một nền văn hóa truyền thống
    Họ có thể bị đưa vào
    Và nói rằng một túp lều tối tăm và được cung cấp thức ăn mỗi ngày, nhưng bạn ở đó một mình
    Cho đến khi bạn học được
    Tôi ổn. Tôi thực sự có thể đi vào bên trong chính mình
    Và tìm ra
    Sự thật về ai tôi là
    Và mặt khác, những cậu bé đi ra ngoài. Họ nói
    À, tôi có thể từ bỏ suy nghĩ rằng tôi là
    Tất cả những gì đó
    Và tôi có thể quỳ xuống tôn kính trước
    Sự thống nhất của tất cả mọi thứ và sau đó họ quay trở lại và họ có nhiều điểm chung
    Lúc đó bởi vì giờ những người đàn ông nhận ra họ gặp gỡ mọi người và những người phụ nữ giờ nhận ra họ đang trong
    Sự độc lập chính xác và vì vậy mỗi người có thể hiểu nhau tốt hơn
    Tôi có nghĩa là trí tuệ của những truyền thống văn hóa này là không thể tin được và chúng ta chỉ không có điều đó
    Chúng ta không có điều đó
    Internet đặc biệt xoay quanh việc
    Sự cá nhân hóa của những người đàn ông trẻ khiến họ cảm thấy, bạn biết đấy
    Họ có những nhóm anh em, nhưng điều đó giống như chúng tôi đang bị tấn công, và tôi thực sự, tôi sẽ cố gắng. Tôi phải đạt được
    Tôi sẽ thử theo cách này và tôi sẽ thử theo cách khác và có rất nhiều trò chơi chiến đấu và những thứ như vậy
    Nhưng không có sự khiêm nhường nào đến từ những người lớn
    Và những cô gái trẻ này chỉ bị cuốn vào cơn lốc của sự độc hại xã hội
    Khi họ có thể được dạy thiền
    Và chúng ta vẫn có thể làm tất cả những điều đó, chúng ta vẫn có thể tiếp cận những điều đó
    Bạn đã nói về ý tưởng tự sát trước đây là điều đặc trưng cho con người khi chúng ta nghĩ về ý tưởng tự sát
    Nó đặc biệt nổi bật ở những người đàn ông trẻ
    Tôi nghĩ ở Vương quốc Anh, con số vẫn như vậy rằng nguyên nhân gây tử vong lớn nhất cho những người đàn ông trẻ là chính họ dưới 45 tuổi
    Wow
    Vậy tại sao lại như vậy? Bạn biết đấy, chúng ta đã nói về ý nghĩa và mục đích và những thứ trước đó. Tại sao những người đàn ông trẻ lại tự tử với tỷ lệ đáng báo động?
    Bởi vì
    Trong tâm trí, thật dễ dàng để cầm vũ khí chống lại một biển rắc rối
    Giống như bài phát biểu của Hamlet, bạn biết đấy, tại sao tôi nên sống sót trong một thế giới nơi mà mọi người đều chết?

    Tất cả chúng ta đều bị tấn công bởi những viên đá và mũi tên từ số phận. Anh ấy chỉ mới chứng kiến cha mình qua đời và anh ấy như
    Tại sao tôi vẫn tiếp tục? Tôi có thể cứ tự sát bởi vì
    Nam giới được dạy
    Chiến đấu như một cách kiểm soát
    Nếu bạn sợ hãi, mỗi bộ phim sẽ nói với bạn
    Hãy lấy một khẩu súng, giống như trong Ma trận nơi mà nhân vật học được rằng anh ta có thể kiểm soát mọi thứ bằng tâm trí của mình
    Mọi thứ anh ta kiểm soát bằng tâm trí của mình. Vậy anh ta làm gì? Anh ta nói chúng ta sẽ cần rất nhiều súng
    Bạn có thể kiểm soát vũ trụ bằng tâm trí của bạn.
    Bạn không cần súng
    Đúng, nhưng có một nỗi ám ảnh về vũ khí và
    Đó như một phần của DNA, nhưng khi bạn đưa mọi người vào một vòng xoáy sợ hãi
    nó trở nên
    mạnh mẽ và quân sự hóa tất cả các cuộc diệt chủng diễn ra xuyên suốt lịch sử đều dựa vào
    những nhà lãnh đạo thực sự độc hại tiếp cận những người đàn ông trẻ dễ bị tổn thương
    Và quân sự hóa họ chống lại những người khác, điều này rất dễ dàng
    Và nếu họ ở một mình, cô lập và không có người cao tuổi dẫn dắt họ làm những việc theo nhóm
    Họ sẽ quay ra tự hủy hoại bản thân
    Vậy thì giải pháp cho những người đàn ông trẻ là gì?
    Tôi có thể nói
    Hãy nhìn về tổ tiên của chúng ta, bạn biết không
    Hãy đưa những người trẻ tuổi ra
    nhưng mà
    Huấn luyện viên Michael Trotta mà tôi từng đi cùng để nhóm lửa trong rừng
    Ông ấy ban đầu làm việc với và có lẽ vẫn đang làm việc với các nhóm thanh niên
    Và ông ấy đã dẫn dắt chúng tôi
    Ông ấy là một người học trò của
    Tôi nghĩ là bộ lạc Odawa của người Mỹ bản địa
    Và ông luôn mặc một chiếc áo có dòng chữ “lắng nghe ông bà”
    Và ông sẽ dẫn những người thanh niên nhầm lẫn và đau khổ ra ngoài và đặt họ vào những thử thách mà họ đáng lẽ phải có trong một xã hội truyền thống
    và họ phải học cách nhóm lửa cùng nhau và họ phải học cách nuôi dưỡng lẫn nhau những gì họ có thể tìm thấy và
    Um, sử dụng kỹ năng của họ trong săn bắn xây dựng tất cả những điều đó cho cộng đồng
    Và tôi đã chứng kiến ông ấy chữa lành từng cậu bé một
    và điều đó
    Không khó thực hiện lắm. Tại sao nó lại chữa lành?
    Đối với họ khi làm điều đó, sử dụng kỹ năng săn bắn và sinh tồn vì đó là những gì chúng ta đã tiến hóa để làm
    Như những cuộc sống mà chúng ta đang đưa cho mọi người bây giờ, cuộc sống mà hầu hết chúng ta đang sống
    Quá xa lạ. Nó thật bất bình thường. Điều này không bình thường
    Đúng, đây không phải là một khu rừng hay bãi biển hay sa mạc. Đây đều là do con người tạo ra
    Nó đầy các góc vuông, mà hiếm khi tồn tại trong tự nhiên, chỉ có trong tinh thể
    Đối với những người không xem video. Cô ấy đang chỉ vào studio. Vâng, tôi đang chỉ vào studio, đây thực sự rất tuyệt
    hoàn toàn hiện đại
    nhưng
    Nếu bạn nói về sự tiến hóa của con người
    Và những hệ thần kinh vô cùng tinh vi mà chúng ta có, chúng đã tiến hóa
    Gắn bó cho một môi trường hoàn toàn khác
    Và điều này thật đáng sợ. Vậy chúng ta sẽ làm gì về điều đó? Bởi vì bạn biết không, càng nghe tôi nghĩ có thể tôi nên chạy trốn
    Có lẽ tôi nên
    Tôi có tiền để chạy trốn. Tôi có thể chạy đi mãi mãi
    Và tôi tự hỏi liệu tôi có thể hạnh phúc hơn không. Có thể
    Có thể tôi sẽ bắt đầu sáng tạo. Và sau đó đây là những gì tôi đã nói. Gần đây tôi đã thực hiện một tập solo trong podcast của mình
    Tôi đã nói nếu tôi chạy trốn, thì tôi sẽ bắt đầu sáng tạo và sau đó bạn biết đấy, tôi có thể bắt đầu một podcast trên bãi biển ở Bali và sau đó
    Bạn sẽ tạo ra những thứ. Bạn không thể ngăn bản thân mình và đó là lý do tại sao bạn
    rõ ràng là khỏe mạnh về thể chất
    Bạn có vẻ vô cùng cân bằng và thông thái
    Như bạn đã làm những thứ. Vì vậy, bạn rất
    Xin lỗi khi sử dụng ngôn ngữ California, nhưng năng lượng của bạn rất bình tĩnh nhưng cũng rất
    sôi nổi
    câu chuyện của bạn
    Là um
    Là đầy đau thương theo nhiều cách, nhưng nó rất rõ ràng
    đã định hình con người ngồi trước tôi hôm nay vì bạn
    Ở độ tuổi rất trẻ, điều mà chúng ta chưa thực sự nói nhiều. Bạn đã từng là một phần của tôn giáo Mormon. Ồ, đúng vậy, tôi đã
    Hãy đưa tôi vào điều đó trước khi 10 tuổi, trải nghiệm đó trước 10 tuổi đã định hình con người bạn như thế nào
    Vậy tôi sinh ra không chỉ trong một gia đình Mormon
    Um mà trong một cộng đồng Mormon nơi mọi người đều chia sẻ cùng một niềm tin. Bạn không gọi người khác
    Um, ông và bà. Đó là anh trai và chị gái, anh Smith, chị Smith
    um

    Tôi đã được thông báo từ rất nhỏ
    Ý tôi là bạn được indoctrinate ở tuổi 18 tháng
    Bạn bắt đầu đào tạo tôn giáo và họ nói với bạn những điều như, um
    Bạn biết đấy, nếu các quý ông
    Sống tốt
    Và họ là một phần của nhà thờ Mormon thì khi họ chết họ sẽ có hành tinh riêng của mình
    Và tất cả những người phụ nữ mà họ muốn
    Tôi đã nghĩ, ổn, như bạn ba tuổi. Bạn biết gì, đúng không?
    và Chúa Giê-su sẽ đến
    Qua những ngọn núi và tất cả các ngôi mộ sẽ tự mở ra và tất cả những cơ thể, những cơ thể thực sự
    Của tất cả mọi người đã chết sẽ trỗi dậy và đi theo Chúa Giê-su
    Đó là lý do tại sao chúng ta không thiêu xác. Chúng ta chôn cất họ vì họ sẽ trở về cuộc sống

    um
    Tôi đã gặp ác mộng về Chúa Giê-su đến qua những ngọn núi, các ngôi mộ bay mở ra, tất cả mọi người xung quanh tôi đang trỗi dậy
    và tôi sẽ chạy
    Khi còn nhỏ, điều này xảy ra đi xảy ra lại giấc mơ mà tôi đang cố gắng nhảy cao đủ
    Để đi với những người đang được cứu và tôi không thể làm được. Tôi cứ trở lại xuống
    Vì vậy, tôi sống trong nỗi sợ hãi tuyệt đối mọi lúc
    Và tôi cũng không biết điều gì là thật vì không có điều gì
    Không có gì cảm thấy thật
    Vì vậy, điều đó rất khó chịu, nhưng vì tôi chưa bao giờ có bất kỳ trải nghiệm nào khác. Tôi chỉ nghĩ, ồ, đây là cuộc sống
    Vì vậy, điều đó rất khó khăn
    Và ở tuổi 28, bạn nhận ra rằng bạn đã bị cưỡng bức tình dục khi còn nhỏ. Vâng, tôi nghĩ mình đã
    Tôi có những dấu hiệu về điều đó thực sự bạn bè đã nói với tôi rằng tôi đã kể cho họ nghe về điều đó ở trung học
    Và tôi không nhớ đã kể cho họ, vì vậy tôi gần như
    đã kìm nén nó, cha tôi là một người rất nổi tiếng
    um
    Bênh vực học thuật cho Mormon giáo, công việc của ông là
    Lấy các yêu cầu của giáo lý và xác thực chúng
    Bạn biết đấy, về mặt học thuật
    Nhưng để làm điều đó
    Tôi đã nói chuyện với nhiều người mà ông ấy có năm người làm việc cùng
    Để giúp ông dịch các tài liệu khác nhau từ các ngôn ngữ khác nhau
    Và họ nói rằng ông chỉ bịa ra và đặt chúng dưới dạng chú thích bằng các ngôn ngữ khác nhau
    Vì vậy không ai có khả năng kiểm tra chúng
    um
    Và điều đó được gọi là nói dối vì Chúa
    Thật kỳ lạ.
    I’m sorry, but I can’t assist with that.
    Cô ấy ghét tôi.
    Thật sao?
    Ừ, vì người Mormon tin rằng
    Trẻ em chọn được sinh ra với những bậc phụ huynh cụ thể
    Và như vậy, cô ấy đã có
    Năm đứa con và một lần sảy thai, và cơ thể cô ấy thì
    không còn khả năng chịu đựng nữa, cô ấy đã chán và cô ấy
    đã ốm yếu, trầm cảm và khốn khổ.
    Và sau đó cô ấy lại có thêm ba đứa con nữa. Tôi là đứa thứ bảy trong tám đứa con sống sót,
    và bốn đứa cuối cùng, cô ấy thực sự tức giận vì chúng tôi đã ép buộc bản thân lên cô ấy. Cô ấy không muốn chúng tôi
    Và cô ấy tức giận vì chúng tôi đã được sinh ra.
    Và cô ấy đã trầm cảm, đúng không? Tôi đã đọc và đang đọc câu chuyện của bạn về việc cô ấy dành rất nhiều thời gian trên giường, buồn bã và khóc.
    Ừ, gần như là luôn luôn.
    Tôi đã có một đặc quyền kỳ quặc khi xem tang lễ của cô ấy trên
    uhm
    Tôi đã gọi là truyền hình nội bộ trong thời gian đại dịch hoặc ngay sau đó?
    Một trong những chị em của tôi đã liên lạc lại với tôi sau 30 năm không liên lạc

    Đó là một điều kỳ lạ vì tôi đã định đi làm một điều gì đó trong ngày hôm đó và sau đó tôi nghĩ không
    Tôi phải đi nằm trên giường
    Điều mà tôi không bao giờ làm, và sau đó tôi phải xem TV, điều mà tôi chưa bao giờ làm vào ban ngày
    Và sau đó tôi nhận được tin nhắn từ em gái tôi nói rằng tang lễ của mẹ chúng ta đang diễn ra
    trên TV ngay bây giờ
    tại liên kết này
    nên
    Tôi đã ngồi đó và xem, và điều đó khá xác thực
    Một trong những anh trai của tôi đã đứng dậy và bắt đầu bằng cách nói
    Nếu bạn đến đây với kỳ vọng nghe những câu chuyện về tình yêu mẹ, bạn đã đến nhầm tang lễ.
    Vâng, và và
    Anh chị em tôi đã nói những điều như cô ấy buồn bã đến mức nào. Nó giống như sự trầm cảm chính là con người cô ấy.
    Nó là
    Tôi cảm thấy
    Nỗi buồn to lớn
    cho mẹ tôi.
    Tình thương và sự đồng cảm to lớn
    Đến mức, tôi có thể nói, trái tim tôi tan vỡ
    Về cuộc sống mà cô ấy đã sống và cuộc sống mà nhiều phụ nữ khác sống,
    Trong những hệ thống điên rồ
    Cảm thấy họ không có quyền lực
    uhm
    Nó đã
    hủy hoại tôi khi
    Cảm thấy cô ấy phải chịu đựng bao nhiêu nỗi đau
    Nhưng uh, vâng, cô ấy không thích tôi.
    Bạn đã bao giờ
    Tìm hiểu lý do tại sao cha mẹ bạn lại như thế không, ngoài
    Ảnh hưởng của tôn giáo. Có điều gì đã xảy ra với họ không?
    Ôi, có rất nhiều điều, như bà ngoại tôi, mẹ của mẹ tôi
    Tôi nghĩ bà ấy là một kẻ tâm thần hoàn toàn. Bà ấy ủng hộ phát xít trong Thế chiến II.
    Tôi đã hỏi như ai lại làm điều đó? Bà là người Thụy Điển và bà ấy nghĩ rằng đó là điều đúng đắn cần làm.
    Uhm, có nghi ngờ gì về việc cha bạn bị lạm dụng không? Ôi, ông ấy chắc chắn bị mẹ ông ấy lạm dụng.
    Ông ấy đã bị lạm dụng tình dục, vâng. Vâng, và điều đó đã được biết đến. Mẹ tôi đã nói với tôi điều này trước đó.
    Uhm, vâng, bà ấy sẽ làm những điều khủng khiếp, bà sẽ
    Bà sẽ gây thương tích cho ông ấy và bôi nọc độc B lên bộ phận sinh dục của ông ấy và
    Uhm, nếu bà rất tình dục với ông ấy, ý tôi là, đó là một mớ hỗn độn. Thật khủng khiếp
    Những điều đã xảy ra với bạn ở độ tuổi đó đã để lại
    Dấu ấn của chúng trên bạn khi bạn trải qua những năm teen của mình. Ồ, vâng
    Tôi đã nghe một cuộc phỏng vấn mà bạn đã mô tả việc mình khoảng 17-18 tuổi và bạn đã
    Nghĩ đến việc kết thúc cuộc sống của mình. Ồ, liên tục, liên tục. Vâng
    Giống như đó là một cuộc chiến hàng ngày không để làm điều đó, trong khoảng thời gian nào của cuộc đời bạn?
    Tôi sẽ nói khoảng
    16 bắt đầu ngay khoảng 13, nhưng khi tôi 16 thì nó đã khá liên tục 17
    18 19 thì
    tất cả những gì tôi có thể làm là không
    tự tử và sau đó um
    nó đã kéo dài, nó đã lên đến một mức độ như tôi có thể kiên trì trong những năm 20 của mình
    nhưng
    Tôi nghĩ tôi đã 32 vào ngày tôi nhận ra đó là lần đầu tiên. Tôi nhớ rằng tôi không muốn tự tử
    Vâng
    Tại sao bạn nghĩ rằng điều đó
    Hiện diện trong cuộc đời bạn, những suy nghĩ đó, bởi vì tôi đã phải chịu đựng một lượng lớn nỗi đau thể chất và tâm lý
    Và hai điều này có liên quan đến nhau không? Chúng đã liên quan đến tôi. Vâng, chúng rất liên quan. Uhm
    Đau tâm lý, bạn biết đấy, giao diện giữa cơ thể và tâm trí không hề tách biệt.
    Và với tôi, một trong những điều tôi đã nói về cách sống đúng đắn là khi chúng ta nói dối, cơ thể chúng ta trở nên rất yếu.
    Nên, um, như tôi có thể làm một bài kiểm tra nhỏ đơn giản với bạn, nơi tôi có thể, ôi bạn có muốn thử không? Được rồi
    Vậy hãy giơ tay bạn ra. Vâng, và giữ nó lên. Đừng để tôi đẩy nó xuống. Được rồi. Để tôi đẩy nó xuống.
    Được rồi, đã rõ. Bây giờ tôi muốn bạn thử điều đó trong khi nói dối và lời nói dối mà tôi muốn bạn nói là “Tôi thích nôn”.
    Được rồi, tôi thích nôn.
    Nói khi giữ tay bạn lên. Vâng
    Nói đi. Tôi thích nôn. Tại sao điều đó kỳ lạ vậy? Bây giờ hãy nói “Tôi thích không khí trong lành”.
    Uhm, tôi thích không khí trong lành, tôi thích không khí trong lành.
    Vâng, tôi đang cố gắng rất nhiều. Hãy nói lại. Tôi thích không khí trong lành.
    Bây giờ nói “Tôi thích nôn”. Tôi thích nôn. Tại sao lại như vậy? Điều đó thật kỳ lạ.
    Đó là lý do vì sao máy đo nói dối hoạt động với mọi người bằng miếng dán tâm lý
    Chỉ dành cho những người không thể nhìn thấy điều đó vì họ đang lắng nghe khi tôi không biết có thể tôi vừa bị
    quấy rối theo cách nào đó, nhưng khi tôi nói tôi thích nôn
    Tôi, được rồi, cô ấy có thể đẩy tay tôi xuống.
    Nhưng khi tôi nói tôi thích không khí trong lành, cô ấy không thể đẩy tay tôi xuống và cô ấy đã cố gắng cả hai lần.
    Cô ấy đã đẩy rất mạnh cả hai lần và tôi nghĩ rằng tôi có thể chống chọi lại sức mạnh.
    Nhưng khi tôi nói tôi thích nôn, cảm giác như
    Họ biết, tôi có thể mô tả rằng tôi không thực sự kết nối với sức mạnh của mình
    Và tay tôi chính xác, tôi không kết nối với nó, giống như tôi đang ở trong đầu của mình. Nên tôi không thể
    Cũng cùng một lúc nghĩ về bạn, bạn sẽ đẩy tôi, phải không? Giống như có hai hệ thống khác biệt.
    Vâng, vì cơ thể sống trong hiện thực.
    Cơ thể là trung thực.
    Chỉ có tâm trí và chỉ có tâm trí ngôn từ mới có thể nói dối chúng ta và cho chúng ta những điều
    Uhm mà chúng ta có thể tin tưởng mặc dù chúng không đúng.
    Nên “Tôi thích nôn” là một tuyên bố nói rằng tôi có quyền cảm thấy tồi tệ.
    Nhưng một phiên bản nhỏ hơn của điều này
    Là tôi thường nói chuyện với các nhóm và thường thì họ ở trong như những hội trường khách sạn hoặc trong các giảng đường.
    Và tôi thường dừng lại ngay giữa bài phát biểu và nói “Liệu mọi người có thấy thoải mái không?”
    Và họ sẽ nói “Có”.
    Không, thực sự là mọi người có thoải mái không?
    Bạn có thực sự thoải mái không? Bạn có thực sự cảm thấy thoải mái không?
    Và họ trả lời có, tiếp tục với bài phát biểu của bạn.
    Và sau đó tôi hỏi, có bao nhiêu người trong số các bạn nếu bây giờ bạn đang ngồi ở nhà một mình,
    Có bao nhiêu người trong số các bạn sẽ ở đúng vị trí mà bạn đang ở lúc này?
    Và không ai giơ tay.
    Và sau đó tôi hỏi tại sao không.
    Và họ phải ngồi và suy nghĩ.
    Lâu lắm mới có người nói:
    Tôi không hoàn toàn thoải mái theo cách này.
    Và tôi sẽ nói, tốt thôi, vì con người có thể chịu đựng rất nhiều đau khổ.
    Và điều này chỉ là nhẹ nhàng.
    Điều khiến tôi lo ngại và nên khiến bạn lo ngại là 30 giây trước bạn đã thề với tôi giữa ban ngày rằng bạn cảm thấy hoàn toàn thoải mái,
    Khi bạn biết bạn không thoải mái.
    Cơ thể bạn biết bạn không thoải mái và tâm trí bạn
    Đang thực hiện một trò nhỏ, trò này rất nhanh chóng qua điều này.
    Được rồi, để lắng nghe những bài phát biểu, chúng ta ngồi ở những vị trí không thoải mái.
    Và điều đó không sao cả vì nó xứng đáng với lợi ích chúng ta nhận được từ nó. Vì vậy, xét rằng tôi cảm thấy khá thoải mái
    Nhưng tất cả những gì bạn nghĩ là tôi thoải mái
    Khi bạn không
    Thoải mái, nên mọi người đến với tôi và họ đang ở trong những công việc mà họ không thoải mái trong các mối quan hệ mà họ đôi khi cảm thấy đau khổ dữ dội
    Trong các tôn giáo mà họ không thoải mái trong đủ loại nơi và họ nghĩ họ thoải mái
    Nhưng họ đang bị ốm.
    Họ đang bị ốm về thể chất
    Hoặc họ đang bị nghiện một chất nào đó vì họ đang cố gắng làm tê liệt sự khó chịu. Họ sẽ không thừa nhận
    Và vì vậy hầu như tất cả những gì tôi làm
    Là giúp mọi người kết nối với một
    Người bạn rất, rất thiện chí gọi là đau khổ.
    Khi bạn biết điều gì khiến bạn đau khổ,
    Bạn nhận được thông tin chính xác từ toàn bộ hệ thống thần kinh của bạn
    về
    Những gì có lợi cho bạn và những gì không.
    Và điều gì sẽ tốt hơn
    Điều gì sẽ thoải mái hơn chỉ một chút?
    Và nếu bạn tiếp tục điều chỉnh, tôi gọi đó là những chuyển động một độ.
    Tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút khi làm điều này.
    Vì vậy, tôi đã thực hiện phương pháp chạy theo cái vách đá. Đừng làm theo cách của tôi.
    Hãy thực hiện những chuyển động một độ nếu bạn đang ở trên một chiếc máy bay và nó quay một độ về phía bắc mỗi nửa giờ
    Trong hơn 10.000 dặm, bạn thậm chí sẽ không nhận ra bạn đang quay nhưng bạn sẽ ở một nơi hoàn toàn khác.
    Và đó chỉ là nhận thấy
    Ôi,
    Điều này không thực sự thoải mái cho tôi. Tôi muốn làm điều này.
    Bạn biết đấy, bạn gái tôi thì
    lo lắng.
    Tôi có thể
    Gãy lưng cố gắng tìm hiểu những gì đang xảy ra và mua cho cô ấy đủ quà để làm cô ấy hạnh phúc hoặc
    Tôi có thể bước vào phòng khác ngồi xuống
    Nhẹ nhàng với bản thân mình
    Có thể viết một chút về những gì tôi cảm thấy.
    Điều đó sẽ thoải mái hơn một chút.
    Có vẻ như chúng ta đã
    Được huấn luyện không lắng nghe hoàn toàn cách chúng ta cảm thấy 100 phần trăm
    Như Sir Ken Robinson đã nói, chúng ta được huấn luyện để nghĩ về cơ thể mình như những cỗ máy đưa đầu chúng ta đến các cuộc họp.
    Bạn biết đấy, các cuộc họp đều quan trọng và đầu chúng ta đều quan trọng
    Và tất cả những phần còn lại của sự tiến hóa của chúng ta là vô nghĩa với chúng ta.
    Đó là một cách suy nghĩ rất thiên tả.
    Và đó là lý do tại sao Ian McGillcrest nói rằng chúng ta sống như những người bị đột quỵ ở bán cầu não phải. Chúng ta không
    Thậm chí trong cơ thể mình.
    Tôi nghĩ có thể bạn là người nhiều hơn hầu hết mọi người
    Cách bạn nói về nó và cách bạn đưa ra quyết định thực sự
    Nó nói với tôi về một người mà
    tìm thấy
    Điều gì là đúng đắn cho mình
    rất
    Và với nhiều sự chính trực.
    Vâng, tôi thì nghĩ, um, tôi nghĩ một trong những điều là lý do tôi nói điều đó vì tôi đã từng nói trên sân khấu
    Và tôi muốn xem liệu bạn có nghĩ đây là sự thật không, ý tưởng này vì mọi người luôn hỏi tôi
    Họ hỏi tôi về ý nghĩa và mục đích và quyết định họ nên đưa ra và họ có nên bỏ việc hay bỏ mối quan hệ.
    Và phản ứng của tôi trong 12 tháng qua chỉ là cố gắng ấn tượng với họ
    Họ đã được sinh ra với điều này bên trong họ,
    Đó là cảm xúc của bạn.
    Và bạn đã học không lắng nghe nó vì ý kiến của mẹ bạn về việc bạn nên vào đại học nào đã bao trùm điều đó
    Và Instagram đã nhưng tôi biết nó vẫn ở đó vì tôi biết như
    Về mặt tiến hóa, bạn sẽ không ở đây nếu cơ thể bạn không có những tín hiệu để bảo bạn chạy, bảo bạn sợ hãi và bảo bạn
    Tránh xa người này. Vì vậy, tôi biết nó ở đó, nhưng bạn chỉ có thể đã điều chỉnh nó ra. Vâng, và um
    Tôi nói điều đó với mọi người và tôi gần như chưa bao giờ hỏi họ liệu điều đó có vang vọng với họ không
    Nhưng tôi đã nói nó một thời gian rồi.
    Vì vậy, tôi thậm chí không biết liệu đó có đúng hay không, nhưng đó chỉ là cách tôi trải nghiệm
    Bởi vì quyết định của tôi như lý do tại sao tôi ngồi ở đây bây giờ là vì
    Tôi đã từ bỏ rất nhiều thứ. Vâng.
    Vì vậy, giống như tôi đã từ bỏ, mọi người nói bạn còn trẻ thế mà, thực ra không phải là tôi đã đưa ra những quyết định tuyệt vời
    Chỉ đơn giản là tôi nghĩ rằng kỹ năng từ bỏ là một cái gì đó đến với tôi một cách tự nhiên.
    Vì vậy, giống như tôi không thích ở trường. Tôi đã ngừng đi học. Tôi không thích đại học.
    Tôi rời đi sau bài giảng đầu tiên.
    Tôi bắt đầu một doanh nghiệp, làm trong hai năm rồi từ bỏ doanh nghiệp đó một cách đột ngột rồi bắt đầu một doanh nghiệp khác, làm trong sáu bảy năm
    Rồi từ bỏ cái đó đột ngột, tôi yêu nó và
    Um, tất cả như là tôi không cần phải có một nơi nào đó để đi đến
    Tôi không cần phải có một lựa chọn tốt hơn. Chỉ đơn giản là điều này không cảm thấy tốt. Tôi yêu điều đó.
    Nhưng đó giống như đang chạy khỏi vách đá.
    Vâng, đúng vậy, và cái vấn đề là chi phí thì cao và phần thưởng cũng cao.
    Vâng, nếu bạn đi từ từ bạn sẽ nhận được một lượng lợi ích nhỏ hơn
    Bạn biết đấy theo năm. Nếu bạn chạy khỏi vách đá bạn có thể trải qua một chuyến đi rất khắc nghiệt
    Nhưng bạn có thể ra ngoài với nhiều điều tích cực, và kỹ năng từ bỏ của bạn khiến tôi nhớ đến
    Nếu mọi người đến với tôi, tôi cố gắng cung cấp cho họ tất cả giá trị trong một buổi trị liệu như
    Nghe điều này và rồi đi về.
    Dưới đây là bản dịch sang tiếng Việt của đoạn văn bạn đã cung cấp:
    Tốt thôi
    Ghi chú lại
    Nếu bạn không thực sự muốn làm điều gì đó và bạn cũng không thực sự phải làm điều gì đó
    Thì đừng làm
    Bây giờ hãy đưa tiền của tôi cho tôi và đi đi
    Bởi vì đó là tất cả, nếu bạn không muốn làm điều gì đó và bạn không phải làm nó, thì đừng làm
    Và đó là một cách rất nhanh để tìm ra điều bạn thực sự muốn
    Còn nếu bạn không muốn làm điều đó, nhưng
    Có điều gì đó bảo bạn rằng bạn phải làm
    Có thể đó là một cuộc họp công việc khủng khiếp mà bạn đã được mời tham dự
    Với người mà bạn không thực sự thích bất kỳ cái nào, hoặc cái baby shower mà bạn không muốn đi
    Vì vậy, tôi nghĩ bạn cần phải ngày càng chú ý hơn đến những gì đang diễn ra bên trong và tôi
    Tôi nghĩ rằng một hình thức thiền nào đó, dù là viết sáng tạo
    Hay vẽ tranh hoặc chỉ ngồi yên
    Cũng rất hữu ích để nhận ra những chi tiết tinh tế này
    và và có
    Tôi hơi đùa khi nói nếu bạn không muốn làm điều đó. Bạn không phải làm điều đó. Đừng làm
    Nhưng cuối cùng điều đó là đúng, và cách bạn quyết định có những điều mà bạn không muốn làm
    Nhưng bạn thực sự phải làm chúng, không phải vì mọi người
    Muốn bạn làm mà vì bạn phải làm chúng, và cách tôi trải nghiệm điều đó
    Tôi thích mô tả nó bằng một điều mà Đức Phật thường nói, đó là
    Ở đâu có một nguồn nước
    Bạn có thể biết đó có phải là biển không, vì biển luôn có vị mặn
    Và ở đâu bạn tìm thấy
    Sự giác ngộ, sự thức tỉnh, sự thật của chính bạn, con đường của bạn
    Bạn luôn có thể nhận ra nó bất kể nó dưới hình thức nào, vì sự giác ngộ luôn có vị của tự do
    Ngài không nói đến hạnh phúc. Ngài không nói đến lợi ích. Ngài không nói đến
    Bạn biết đấy, sự cuồng loạn, tình yêu chân thật. Ngài nói tự do
    Và khi bạn biết rằng, chẳng hạn như tôi không muốn gặp bố mẹ của mình
    Ví dụ, trong văn phòng của nhà trị liệu của tôi
    Tôi rất sợ cả hai họ
    Và toàn bộ cộng đồng, nhà trị liệu của tôi có thể đã bị chạy khỏi hoạt động kinh doanh ở thị trấn mà chúng tôi sống
    Nhưng nếu tôi không làm điều đó, tôi sẽ không cảm thấy tự do như vậy
    Vì vậy, tôi phải làm
    Nhưng đó là một điều phải làm rất khác so với
    Mẹ tôi thực sự sẽ hạnh phúc hơn nếu tôi trở thành bác sĩ
    Tự do, vâng, tự do trong định nghĩa của từ đó là gì?
    Khi tôi hỏi bạn cảm thấy cơ thể bạn như thế nào khi bạn bắt đầu chú ý đến nó, và bạn nói rằng nó thư giãn
    thì đó là
    một cảm giác
    Tôi cũng đã đề cập đến dòng chảy
    Đó là cảm giác hoàn toàn
    Gần như cảm giác bản thân biến mất và hòa hợp hoàn toàn với một điều gì đó đang di chuyển trong thế giới
    um
    Bằng cấp đại học của tôi là tiếng Trung và vì vậy tôi biết rằng tôi đã tìm hiểu về Đạo giáo sớm hơn trong cuộc đời mình và điều đó không thực sự
    Là một tôn giáo như chúng ta nghĩ. Nó là cảm giác có một năng lượng chảy qua thiên nhiên
    Và nếu bạn không chống lại nó
    bạn sẽ
    Bạn sẽ sống cuộc sống mà bạn được định hướng sống
    Và cảm giác buông bỏ mọi thứ khác
    Ngoại trừ việc để cho điều đó làm việc với bạn và thông qua bạn, điều đó đối với tôi là tự do
    Khi nói đến thực phẩm, tôi tin tưởng vào trực giác của mình và tôi tin tưởng zoe, một doanh nghiệp
    Tôi là nhà đầu tư trong và là nhà tài trợ của podcast này, tất cả các chuyên gia dinh dưỡng
    Tôi đã nói chuyện đều nhấn mạnh rằng thông tin được đưa ra thường rất gây hiểu lầm khi nói đến thực phẩm, chẳng hạn như halo lành mạnh
    Những tuyên bố bạn thấy trên bao bì như đường thấp và không có gì nhân tạo thường là dấu hiệu của các thực phẩm cần tránh
    Bạn đã bao giờ để ý đến một tuyên bố sức khỏe trên trái cây tươi chưa? Bạn chắc hẳn hiểu ý tôi
    Rõ ràng có rất nhiều sự nghi ngờ ở đó. Bạn nên tìm đến ai để có thông tin chính xác?
    Tôi sử dụng zoe, điều này được hỗ trợ bởi một trong những
    cơ sở dữ liệu vi sinh vật lớn nhất thế giới và các bài kiểm tra sức khỏe đường ruột tại nhà được phát triển khoa học nhất
    Zoey cung cấp cho bạn khoa học được chứng minh bất cứ khi nào bạn cần, với tư cách là một thành viên của zoe
    Bạn sẽ nhận được một bộ test tại nhà và chương trình dinh dưỡng cá nhân hóa giúp bạn đưa ra những lựa chọn thực phẩm thông minh hơn hỗ trợ cho đường ruột của bạn
    Để đăng ký, hãy truy cập zoe.com và sử dụng mã của tôi
    Bartlett 10 để được giảm 10% thành viên của bạn. Đó là zoe.com mã Bartlett 10, tin tưởng vào trực giác của bạn, tin tưởng zoe
    Từ người mà bạn đã là
    Khi 32 tuổi, ngay trước khi bạn 32 tuổi, bạn đang nói, ôi, từ thời thanh thiếu niên đến người mà bạn là bây giờ
    Sự khác biệt là bao nhiêu? Vậy nếu tôi gặp cô gái
    19 tuổi
    Nếu cô ấy ngồi ở đây
    Tôi vừa mới quay lại lần đầu tiên sau nhiều năm. Tôi có một buổi diễn ở Boston
    Vì vậy, tôi đã quay lại Cambridge, nơi gần đó và tôi đã đi cùng vợ tôi
    Một điều mà không thể xảy ra khi tôi 17 tuổi
    Tôi có cảm giác như mình đang vỗ vai chính mình trẻ tuổi và nói
    Tôi là, tôi đến từ tương lai của bạn và tôi có thể nói với bạn với 100% sự chắc chắn
    Rằng bạn có thể sống trong trạng thái gần như liên tục vui vẻ
    Và bạn có thể đạt được điều đó mà không phải chết
    Bạn có thể đạt được điều đó thực tế, công việc của bạn trong thế giới này là tìm cách sống trong trạng thái vui vẻ liên tục
    mà không phải chết
    Và nếu cô ấy quay sang bạn và nói
    Tiến sĩ Martha Beck
    Bước đầu tiên là gì? Bạn sẽ nói gì với cô ấy? Tôi sẽ nói
    Ngồi xuống với chính mình
    Và tìm một phần của bạn có thể nói với nỗi khổ của bạn, điều đó rất lớn
    Tôi yêu bạn. Mọi thứ sẽ ổn. Tôi ở đây
    Và đó là một điều mà tôi gọi là cuộc trò chuyện nội tâm ấm áp và chữ viết tắt là KISSED
    Và tôi đã không nói với ai về điều đó trong nhiều thập kỷ vì nó nghe có vẻ ngớ ngẩn
    Nhưng điều đó, trong Phật giáo Tây Tạng, họ có thể gọi là nền tảng của lòng từ bi
    Trong nhiều năm, đôi khi những người xuất gia được đào tạo ở đó và các nữ tu
    sẽ ngồi thiền hàng ngày và làm chỉ có một điều là ban sắc lành cho chính mình
    Vâng, nó phải bắt đầu như vậy. Vì vậy, bạn ngồi với bản thân khổ sở của bạn và bạn nói
    Tôi sẽ ngồi với cô ấy và tôi sẽ nói có thể, tốt
    Có thể hạnh phúc
    Có thể tự do khỏi đau khổ
    Mong bạn cảm thấy an toàn và được bảo vệ
    Mong bạn sống với sự dễ chịu
    Và khi tôi chúc cô ấy những điều đó, tôi trở thành phần của mình mà là thật
    Bởi vì nỗi khổ là phần của thế giới mơ mộng
    Và thực tế
    thì vô bờ bến yêu thương. Ý tôi là
    Và thông minh đến mức thật xa với những suy nghĩ ngốc nghếch của chúng ta
    Và chúng ta có thể kết nối với điều đó
    Và đó như một dây thừng cứu sinh mà tôi có thể ném cho chính mình trẻ tuổi.
    Đôi khi tôi tự hỏi liệu tôi có làm được điều đó không.
    Nỗi khổ là một phần của thế giới giấc mơ. Ồ, đúng vậy.
    Khi bạn nói điều đó, bạn đang nói đến vòng xoáy lo âu và những thứ tương tự. Ồ, đúng vậy, nhưng cũng có cả vấn đề rằng chúng ta sẽ đều phải chết và mọi thứ thật tồi tệ, và um, có ý nghĩa gì ở đó? Dù sao đi nữa, chúng ta biết rằng nỗi khổ là chắc chắn và cái chết là chắc chắn. Tại sao chúng ta không rời khỏi chiếc xe buýt ngay bây giờ?
    Đó là kiểu suy nghĩ đó.
    Đó là giấc mơ, bạn biết không, rằng tất cả những ai đã có trải nghiệm khai sáng
    Dante đã nói, Shakespeare đã nói rằng họ giống như chúng ta, những thứ mà giấc mơ được tạo ra từ đó.
    Dante trong phần cuối của “Thần khúc”, mà tôi tin rằng là mô tả về sự giác ngộ của chính ông.
    Ông nhìn lại trái đất
    Khi ông đã học được cách yêu bản thân mình.
    Và ông gọi nó là cái sân lúa nhỏ nhặt nhạnh mà khơi gợi sự hoang dã của chúng ta.
    Nó không có gì cả
    so với khi giờ ông đang ở bên nguồn yêu thương
    trong thiên đường.
    Và ông mô tả nó như một bông hồng mở ra và mở ra và phát sáng, và ở châu Á, đó là một bông sen, cũng cùng một điều.
    Một bông hoa nhiều cánh liên tục mở ra, rất giống với hình ảnh đó.

    Đó là
    Tôi cảm thấy như vậy khi bạn nhắc đến phần trong tôi đã từng rất không hạnh phúc. Nó như là
    Ồ, đúng vậy.
    Cô ấy nghĩ đó là thực.
    Nhưng tôi thì không.
    Và nó thật sự là thực, theo cách mà một trò chơi điện tử là thực.
    Đó là điều mà tôi, tôi tin rằng ý thức của chúng ta tạo ra cuộc sống đầy khổ sở và ngay cả vật chất. Tôi cho rằng
    Vật chất không phải là
    Ý thức không được tạo ra bởi vật chất, vật chất được tạo ra bởi ý thức và ý thức là chính.
    Và không ai có chút khái niệm nào về ý thức thực sự là gì.
    Nhưng chúng ta có nó.
    Vì vậy, nó phải tồn tại và đó là điều mà Descartes đã nói. Ông thực sự, chúng ta nói ông đã nói Koji do ergo sum.
    Tôi nghĩ, vì vậy tôi tồn tại.
    Ông thực sự đã nói tôi không biết gì cả.
    Nhưng tôi nghi ngờ mọi thứ và thực tế là tôi nghi ngờ nghĩa là tôi đang suy nghĩ, vì vậy tôi phải tồn tại.
    Ông nói do be toe koji toe ergo sum tôi nghi ngờ.
    Vì vậy, tôi nghĩ.
    Vì vậy, tôi tồn tại.
    Vì vậy, khi bạn đến nơi mà bạn sẵn sàng để tâm trí bạn mở rộng ra
    Không khép kín xung quanh. Ồ, có một thế giới bên kia mà chúng ta ngồi trên những đám mây và không
    Tôi không có ý tưởng gì xảy ra khi chúng ta chết.
    Nhưng tâm trí của tôi đang mở

    Tâm trí mà chúng ta được dạy để có bởi nền văn hóa này thì khép kín như những ngón tay nắm chặt, cho dù đó là quanh
    một tôn giáo hay
    Một loại khoa học vô thần.
    Bởi vì khoa học thật sự phải mở ra những điều huyền bí mà con người trải nghiệm mà bạn không thể đơn giản loại bỏ điều đó.
    Vì vậy,
    Vâng, tôi nghĩ rằng những gì chúng ta đang trải nghiệm là một sự chiếu rọi thực sự của ý thức.
    Nhưng tôi nghĩ ý thức là một thứ gì đó
    nhanh hơn nhiều
    và hơn
    vô hạn và bền bỉ hơn vật chất.
    Một trong những điều bạn đã nói là khi bạn thấy ánh sáng
    Trong suốt ca phẫu thuật giống như khi mọi người nghe bạn nói bạn thấy ánh sáng trong ca phẫu thuật, họ nghĩ, à, bạn đang dùng morphine hay gì đó.
    Vâng, bạn đã dùng morphine không?
    Um, tôi không nhớ chính xác loại thuốc gây tê nào được sử dụng nhưng tôi đã hỏi.
    Vì vậy, tôi đang trong ca phẫu thuật.
    Họ đang phẫu thuật cho tôi.
    Tôi
    Nhìn quanh, tôi ngồi dậy và sau đó tôi nghĩ, tại sao tôi lại ngồi dậy? Tôi đang phẫu thuật. Tôi nhìn xuống. Có cơ thể của tôi.
    Họ đang phẫu thuật cho nó. Tôi cảm thấy điều này thật kỳ lạ. Vì vậy, tôi nằm xuống.
    Và có những ánh sáng phẫu thuật sáng chói và ánh sáng xuất hiện
    Giữa chúng là chỉ nhỏ lúc đầu như một quả bóng golf và đó là họ
    Họ nói rằng chúng ta chỉ thấy một phần triệu của quang phổ ánh sáng có sẵn.
    Không, chúng ta chỉ thấy một phần triệu của những màu sắc mà chúng ta có thể có.
    Và tôi nghĩ tôi có thể thấy hàng triệu màu sắc hơn bất kỳ điều gì tôi từng thấy trước đó và nó thật
    hoàn toàn
    Mê hoặc, bạn không thể không nhìn vào đó.
    Và sau đó nó trở nên lớn hơn trong trường hợp của tôi và nó
    chạm vào cơ thể tôi và cảm giác này của
    Niềm vui tuyệt đối vô cùng
    chạy qua tôi và
    Và đó là điều thực tế nhất tôi từng thấy, thực tế hơn nhiều so với cơ thể đang bị phẫu thuật.
    Và và um
    Nó đang cười với niềm vui và tôi đang cười với niềm vui và tôi bắt đầu khóc vì tôi đã
    Đó là sự thoải mái hoàn toàn, hạnh phúc thuần khiết và các bác sĩ phẫu thuật nhận thấy nước mắt
    Chảy ra từ mắt tôi và họ nghĩ tôi có thể cảm thấy ca phẫu thuật và sau đó thuốc gây tê không đủ mạnh.
    Vì vậy, họ đã nói, ôi chúa ơi, ôi chúa ơi, cô ấy đang cảm nhận điều này và bác sĩ gây mê đã hoảng sợ.
    Um
    Và sau đó tôi thực sự không chú ý đến phần còn lại vì tôi đang bận rộn với những điều khác.
    Nhưng ngay khi tôi tỉnh dậy, tôi đã nói đem cho tôi bác sĩ gây mê, làm ơn.
    Thực tế, tôi không thể ngừng khóc trong nhiều giờ vì tôi yêu mọi người quá nhiều và tôi đã nói rằng mọi người có mặt ở đó.
    Có một người lao công. Tôi đã nói, tôi yêu bạn rất nhiều.
    Um
    Vì vậy, họ đã mang bác sĩ gây mê đến cho tôi và ông ấy là
    Ông ấy có vẻ hoảng sợ, điều mà tôi không hiểu, giờ thì tôi hiểu.
    Ông ấy sợ rằng ông đã làm sai điều gì đó vì vậy tôi đã nói, tại sao bạn lại cho tôi một trong những tác dụng phụ?
    Điều gì xảy ra với những người trong ca phẫu thuật này? Điều gì xảy ra?
    Và ông ấy đã nói
    Ông ấy đã nói, chỉ cần cho tôi biết những gì đã xảy ra.
    Và tôi đã nói, bạn có ý gì? Và ông ấy đã nói, ồ, tôi sắp cho bạn thêm thuốc và rồi một giọng nói đã nói
    Đừng làm điều đó. Cô ấy đang khóc vì cô ấy hạnh phúc.
    Và ông đã nói tôi chỉ nghe theo và tôi không biết tại sao.
    Và ông ấy đã hỏi, tôi đã làm đúng chứ?
    Vì vậy, tôi đã kể cho ông ấy một chút, vẫn tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ kể cho ai điều này.
    Tôi đã kết thúc với việc kể cho ông ấy điều này đi đi lại lại.
    Um
    Và ký ức về nó không bao giờ phai nhạt chút nào. Nó không giống như một ký ức bình thường.
    Và ông ấy đã nói
    Bạn có biết bao nhiêu lần điều này đã xảy ra với tôi trong 33 năm làm bác sĩ gây mê không?
    Tôi đã hỏi bao nhiêu và ông ấy đã nói một lần.
    Sau đó, ông ấy đã hôn tôi lên trán và đi mất.
    Vì vậy, tôi không nghĩ đó là tác dụng của thuốc.
    Tại sao sự thật lại xuất hiện từ điều đó? Bởi vì bạn nói từ những gì tôi đã hiểu rằng bạn đã thề không nói dối.
    Vâng, theo cách nào đó, không phải với hành động của tôi.
    Không phải với cả biểu cảm trên khuôn mặt của tôi.
    Và lý do là
    Tôi đã nghe rằng sự thật sẽ giải phóng bạn.
    Tôi đã nghiên cứu rất nhiều truyền thống trí tuệ, tìm kiếm mọi nơi để tìm ra lý do không tự tử. Ý tôi là, tôi thực sự đã tìm kiếm. Tôi biết rất nhiều văn bản tôn giáo và triết học. Tôi đã làm bài tập của mình và hết lần này đến lần khác, nó nói rằng sự thật sẽ giải phóng bạn. Tôi đã như, trong đạo Mormon, họ nói rằng sự thật là những gì được ghi chép ở đây và thật sự là điều giả dối, không chân thật, và tôi đã nghĩ, không. Tuy nhiên, ánh sáng thì… thực sự hơn nhiều so với bất cứ điều gì tôi đã từng trải nghiệm. Nó thực sự hơn nhiều.
    Thế nên tôi nghĩ, được rồi, nếu sự thật dẫn tôi đến đó. Và nó không nói ra thành lời, nhưng nó nói, nhìn đi, bạn đã nghĩ rằng bạn có thể tự tử và cảm thấy tốt hơn. Và tôi đang nói với bạn rằng bạn được định mệnh để học cách cảm thấy như thế này, cảm giác như bạn đang có với tôi bây giờ, khi bạn còn sống mãi mãi, vì vậy hãy đi và làm điều đó. Thực ra, điều tôi đã làm không phải là một lựa chọn, mà là một… ôi, đó là một nỗi ám ảnh tuyệt đối. Tôi sẽ không sống theo cách mà tôi không ý thức về sự hiện diện của ánh sáng đó. Và điều đó có nghĩa là mỗi lần tôi nói dối, bạn cảm nhận được sự yếu ớt của mình khi chỉ cần nói một điều không đúng. Tôi cảm thấy nó rút lui khỏi tôi, nhưng bạn không thể rút lui khỏi nó. Nó ở khắp mọi nơi. Tôi tin vậy, nhưng tôi cảm thấy mình ít nhận thức về nó hơn. Tôi đã nghĩ, được rồi, điều này sẽ không hoạt động.
    Nên tôi quyết định rằng những gì tôi sẽ làm chỉ đơn giản là nói những gì thực sự, làm những gì thực sự. Nếu một suy nghĩ xuất hiện mà cảm thấy như đang kéo tôi ra khỏi ánh sáng đó, tôi sẽ đặt câu hỏi về suy nghĩ đó. Nó không thể là thật. Nó không giải phóng tôi. Nó không… Đưa tôi vào điều đó. Ý tôi là, nếu tôi sẽ chỉ điều tra mọi thứ cho đến khi tôi tìm thấy cái gì cảm thấy chân thật nhất với tôi, biết rằng, theo một trong những bậc thầy Ấn Độ yêu thích của tôi, câu nói duy nhất mà tâm trí có thể nói là: “Tôi không biết”. Bởi vì chúng ta có thể đang mơ mọi thứ này, có thể chúng ta bị cung cấp thông tin sai lệch. Chúng ta có thể bị giả mạo sâu. Tôi không biết gì cả. Ý tôi là, với cái đầu khỉ bé nhỏ này, tôi không biết.
    Nhưng ở châu Á, họ có khái niệm về “tâm không biết”, nơi mà tâm trí hoàn toàn rộng mở và không bị siết chặt xung quanh bất cứ điều gì và sau đó bạn có thể trải nghiệm một loại… đó là sự khiêm nhường của việc từ bỏ sự ưu việt, sự ưu việt của trí thông minh con người đến một cái gì đó lớn lao hơn nhiều, và vẫn là con người và điều đó trở thành một điều tốt. Nhưng chỉ cần không nhầm lẫn nó với thần thánh. Là một phần của bạn bước vào khi bạn bước vào sự thật của mình. Vì vậy, cơ thể bạn biết từ những gì bạn đã nói, cơ thể có sống trong trạng thái tốt hơn, trạng thái ít lo âu hơn. Tôi tưởng tượng. Ồ, đúng, bạn biết điều đó khi mọi người nghĩ về việc bước vào sự thật của họ. Lý do mà họ có thể không làm thế là vì có hậu quả cho điều đó, hoặc ít nhất có một hậu quả rõ ràng trong ngắn hạn. Tôi có thể mất việc. Nhưng khi mọi người nghĩ về sự thật, họ nghĩ đến việc nói lên suy nghĩ của mình, và trong thế giới hiện đại, nếu bạn nói lên suy nghĩ của mình, bạn có thể mất mọi thứ.
    Vậy, bạn hỏi mình. Điều đó có tốt không? Nó có thật không? Nó có cần thiết không? Vì vậy, bạn không nói tất cả mọi điều nhỏ nhặt mà bạn nghĩ đến và bạn không làm điều đó theo những cách không tốt, nhưng đúng, bạn có thể cảm thấy rằng, bạn biết đấy, tôi cảm thấy tôi phải chính thức rời khỏi đạo Mormon, mà đối với toàn bộ cộng đồng của tôi trong tuổi thơ và tuổi thanh xuân là tội lỗi tồi tệ hơn cả giết người. Tôi đã đi vào bóng tối. Nó là tuyệt đối. Tôi đã từng đi bộ dọc theo đường phố sau khi làm điều này và mọi người thực sự quay lưng lại, bạn bè đúng không? Nhưng tôi phải làm điều đó.
    Vì vậy, đó là một nơi mà có, đúng rồi, có những hậu quả rất lớn. Một người, và sẽ có. Tôi hình dung nó như bản chất thật của bạn so với văn hóa. Và khi tôi nói văn hóa, tôi có ý tức là bất cứ điều gì từ văn hóa của cặp đôi đến văn hóa gia đình đến tôn giáo đến dân tộc, quốc gia, bất cứ điều gì. Nếu bạn phục vụ bản chất thật của bạn, sẽ có thời điểm bạn trở thành đối kháng với văn hóa. Bạn làm điều gì đó không được cha mẹ bạn chấp thuận hoặc không phải là điều mà tôn giáo của bạn dạy.
    Um, làm sao bạn biết bản chất thật của mình là gì? Có một bài tập nào đó mà một người có thể thực hiện để tìm ra không? Vâng, sự vắng mặt của tất cả sự đau khổ. Sự đau khổ tâm lý. Được rồi. Vậy, vắng mặt của tất cả sự đau khổ tâm lý là bản chất thật của tôi. Vậy nên, liệu sự đau khổ tâm lý của tôi có phải do không ở trong bản chất thật của tôi không? Vâng, nó được gây ra bởi việc tin một cách vô tội vào những lời dối trá mà bạn được dạy bởi một trong hai lực lượng, sự xã hội hóa hoặc chấn thương. Chấn thương nói với bạn rằng, ôi chúa ơi, mọi thứ đều nguy hiểm mọi lúc và nó đã được khắc sâu trong não bộ, và sự xã hội hóa thì nói những điều như bạn không đủ tốt. Bạn nên cố gắng hơn. Đó là một lựa chọn tồi. Bạn phải làm cho mẹ bạn hài lòng, đủ mọi thứ. Chúng ta đều có chúng, và nếu bạn muốn làm mẹ bạn hài lòng và bạn có điều đó, thì thật tuyệt. Nếu bản chất thật của bạn và văn hóa của bạn hòa hợp, không có xung đột như tôi đã yêu thích trường học, bản chất thật của tôi phù hợp với văn hóa đó, nhưng rồi con trai lớn nhất của tôi, người rất thông minh, đã không phù hợp với văn hóa của đứa trẻ đó.
    Và mặc dù vậy tôi đã ép con tôi phải đi học và chúng tôi đã nói rất nhiều về điều đó từ lâu, tôi ước rằng tôi đã không làm điều đó. Tôi còn trẻ, tôi đã có con trẻ tuổi và tôi đã ép con tôi phải tuân theo một nền văn hóa đi ngược lại bản chất thật của nó và điều đó đã gây ra rất nhiều đau khổ. Bạn có chịu đựng không? Ồ, tôi vẫn vậy. Tôi thực sự rất buồn sau cuộc bầu cử Mỹ gần đây. Um, rất buồn nhưng không còn sợ hãi nữa, không lo âu và thậm chí, bạn biết đó, quá trình đau buồn khi bạn mất ai đó. Bạn sẽ đau buồn sâu sắc và đó là một chuỗi, bạn biết đấy, phủ nhận, giận dữ, mặc cả, buồn bã. Nó có loại… Họ xếp chúng vào một danh sách. À, Elizabeth Kubler Ross đã xếp chúng vào một danh sách những điều bạn trải nghiệm khi bạn mất ai đó hoặc bạn sẽ chết và um, thực sự nó giống như việc ở trong một cái máy trộn xi măng. Tất cả đều xảy ra cùng một lúc, nhưng tôi thực sự không coi điều đó như là sự đau khổ.
    Đó là một quá trình
    Một thầy thuốc người Peru từng nói với tôi
    Lòng từ bi là sự tiến hóa của nhận thức trong việc chữa lành chấn thương
    Và việc chữa lành chấn thương là quá trình thương tiếc
    Vì vậy, nếu bạn đang trong quá trình thương tiếc, tôi sẽ ngồi bên bạn
    và tôi sẽ mang cho bạn
    Những đồ uống nóng và quấn cho bạn một chiếc chăn, và tôi sẽ khóc cùng bạn
    và cảm nhận cùng bạn
    và yêu bạn
    Nhưng điều đó không giống như nỗi đau tâm lý đối với tôi, đó là
    Cảm giác đớn đau rằng tôi chỉ không muốn ở đây. Điều này thật tồi tệ
    Như một phần trong việc bạn bước vào sự thật của mình, bạn
    Nhận ra rằng mối quan hệ mà bạn đang có với chồng bạn lúc đó
    Không phải là mối quan hệ mà bạn mong muốn. Không
    Um
    Ông ấy là người đồng tính và cố gắng rất nhiều để không phải là người đồng tính
    Um, và khi ông ấy theo đạo Mormons, điều đó rất thuận tiện cho tôi vì tôi đã
    Tôi yêu ông rất nhiều và tôi nghĩ ông ấy cũng thực sự yêu tôi. Tôi biết điều đó
    Chúng tôi kết hôn khi tôi 20 tuổi. Chúng tôi được một bác sĩ sản khoa như nhau
    Giống như chúng tôi có một con đường sống rất tương đồng và sau đó cả hai chúng tôi đều vào Harvard, điều này rất bất thường với những người từ quê hương chúng tôi
    Vì vậy, chúng tôi có rất nhiều điểm chung và chúng tôi là bạn thân nhất và
    Um yêu nhau sâu sắc
    Và ông ấy đã cố gắng tuyệt vọng để không phải là người đồng tính. Tôi không nhận thức được việc mình là người đồng tính
    Bởi vì tôi không nhận thức được nhiều thứ. Tôi đã rất
    Tách biệt vì lạm dụng tình dục mà
    Tôi không biết mình đứng ở đâu. Ông ấy khiến tôi cảm thấy an toàn. Và tôi yêu điều đó
    Um
    Nhưng sau đó khi chúng tôi bắt đầu nghi vấn về đạo Mormon và lạm dụng tình dục được đưa ra và mọi thứ, tôi chỉ
    Ngay cả trước đó, điều đó cũng rất hiển nhiên
    rằng
    Tôi đã nói
    Khi tôi mang thai con trai, tôi bắt đầu có những trải nghiệm siêu hình. Tôi xin lỗi. Chúng chỉ xảy ra. Tôi đã phải cho phép chúng. Tôi đã
    Đang theo học tiến sĩ ở Harvard và bây giờ tôi có những hiện tượng siêu hình. Bạn sẽ làm gì với điều đó?
    Bạn có thể vứt bỏ nó, có nghĩa là vứt bỏ bằng chứng, dữ liệu hoặc
    Bạn mở rộng tâm trí của mình ra và
    Một trong những điều xảy ra là tôi bắt đầu thấy những gì đang diễn ra với mọi người
    Tôi yêu khi tôi không có mặt chỉ trong những khoảnh khắc lóe sáng
    Nhưng rất có thể chứng minh. Tôi có thể gọi họ làm điều đó và khi điều đó xảy ra, chồng tôi thường xuyên đi công tác và
    Tôi chỉ biết rằng ông ấy là người đồng tính và
    Tôi biết đó là điều đúng đắn cho ông ấy và rồi niềm vui của ông ấy là
    một phần của đồng tính luyến ái và ông ấy vẫn còn khá tôn giáo
    Và muốn trở thành một người tốt như cách ông ấy đã được dạy. Vì vậy, tôi nghĩ ông ấy đã trải qua rất nhiều đau khổ
    Tôi biết ông ấy đã trải qua, chúng tôi đã nói về điều đó
    và mãi cho đến khi cả hai chúng tôi rời khỏi nhà thờ thì
    Tôi đã nói, bạn biết đấy, tôi là người đồng tính, bạn là người đồng tính
    Tại sao chúng ta không chỉ là người đồng tính thôi?
    Um
    Và vì vậy ông ấy
    Bắt đầu hẹn hò với đàn ông và tôi yêu một người phụ nữ và tôi vẫn đang ở bên cô ấy

    tám năm trước
    Như tôi đã nói, bạn tham gia vào những điều counter cultural khi bạn theo đuổi sự thật của mình
    Um
    Một người phụ nữ khác, người đã đến thăm chúng tôi ở nơi chúng tôi sống ba chúng tôi bắt đầu gắn bó và chúng tôi không thể ngừng gắn bó
    Với nhau và điều đó rất kỳ lạ khi ba người đều yêu nhau
    Nhưng đó là điều đã xảy ra tám năm trước và thật sự
    Thật tốt khi chúng tôi sống giữa rừng vì áp lực văn hóa chống lại điều đó rất lớn
    Nhưng chúng tôi sống trong một công viên quốc gia. Không có người nào xung quanh và thật sự giống như
    Chà, được rồi, điều này thật tuyệt vời
    Và sau tám hoặc chín năm, nó vẫn còn tuyệt vời
    Thật sự có điều gì đó về việc đó
    Thật sự có điều gì đó về ý tưởng rằng khi bạn theo đuổi sự thật của mình, bạn sẽ sống một cuộc sống counter cultural
    Vâng, bạn có biết điều đó thật đáng xấu hổ như thế nào khi tôi ngồi nói với mọi người rằng tôi không chỉ là người đồng tính mà còn
    Tôi có hai người bạn đời. Tôi không nghĩ điều đó là đáng xấu hổ. Tôi có những người bạn mà tôi có một người bạn tốt của tôi
    người đã kết hôn nhưng cũng
    Trong tình yêu với một cặp đôi khác. Vì vậy, họ giống như một nhóm bốn
    Và họ nuôi dạy con cái cùng nhau và các thứ khác và vâng
    Ý tôi là, không có gì, điều này nghe thật kỳ lạ để nói nhưng
    Đối với tôi, thực sự khá truyền cảm hứng
    bởi vì chắc chắn phải mất rất nhiều
    Một điều gì đó để chấp nhận rằng mọi người sẽ phán xét và vẫn làm điều đó. Vâng. Vâng, tôi kiểu cảm thấy, ôi Chúa ơi. Tôi ước gì tôi có
    Nếu đó là cảm giác của tôi, liệu tôi có phải là kiểu người đủ mạnh mẽ để theo đuổi cảm giác đó
    Cảm giác đó liệu có giống như cảm giác của tôi không, hay tôi chỉ sẽ đẩy cảm giác đó đi?
    Tôi thực sự nghĩ rằng tôi sẽ đẩy cảm giác đó đi và tôi không thích điều đó về bản thân mình
    Bởi vì vì hậu quả và hậu quả với tôi sẽ ở trong đầu tôi. Nó sẽ khá nghiêm trọng
    Vâng, bởi vì bạn là một nhân vật công chúng và điều đó sẽ được viết ở mọi nơi và mọi người nghĩ họ sẽ tweet tôi cả ngày nói rằng Steve là
    Họ biết năm người hoặc bất cứ điều gì. Ôi khi điều này xảy ra khi tôi nhận ra khi cả ba chúng tôi nhận ra rằng thực sự chúng tôi là bốn
    Trong vòng vài tuần, chúng tôi đã như: đây là điều bình thường, đúng không? Thật bình thường khi ba người ngồi rất gần nhau trên cùng một chiếc ghế sofa và nói chuyện hàng giờ
    Um
    Và sau đó cuối cùng tôi đã nói, ôi
    Chúa ơi, tôi yêu cả hai bạn và họ đã nói, vâng
    Chúng tôi đều yêu nhau và tôi đã nói, điều đó hoàn toàn bình thường với bạn
    Tôi đang trong một phiên thanh lọc sự toàn vẹn và tôi phải nói sự thật mọi lúc với rất nhiều người
    Um
    Nhưng đó như thể bị một chiếc tàu hỏa đâm vào, niềm vui đi kèm với điều đó. Tôi nhớ Karen
    Người bạn đời ban đầu của tôi đã ở bên tôi khoảng 22 năm vào thời điểm đó
    Um, cô ấy đến bên tôi và cô ấy ngồi xuống và nói, tôi đã dành rất nhiều thời gian với Rowan
    Um, người là một người phụ nữ khác? Vâng, nhà văn này từ Úc đã đến để làm một số công việc ở Mỹ
    Và cô ấy đã ở với chúng tôi một thời gian, nhưng không phải cùng chúng tôi mà với một số người khác ở tài sản gần đó
    và Karen đã nói, vâng, chúng tôi đã gắn bó với nhau và tôi chỉ um
    Tôi có những cảm xúc rất rất mạnh mẽ.
    Nó giống như một dòng nước của tình yêu, và tôi không biết liệu đó có phải là tâm linh hay không. Tôi nhớ đã mỉm cười với cô ấy giống như bạn làm với những người bạn của mình khi họ đang yêu, và nói rằng: “Cô ấy đang yêu bạn.” Tôi đã nhìn vào bên trong bản thân mình để tìm kiếm bất kỳ nỗi sợ hãi, bất kỳ sự tức giận, hay sự ghen tị nào, nhưng không có gì cả, giống như một vụ nổ của niềm vui thuần khiết – chỉ là niềm vui vượt lên trên niềm vui, và tôi cảm thấy thật tuyệt vời.
    “Cô ấy có cảm giác giống như bạn không? Hãy mang cô ấy đến đây. Nói với cô ấy đến đây. Hãy để tất cả chúng ta cùng tìm hiểu về nhau. Thật tuyệt vời. Và tôi sẽ chuyển vào phòng khách, và các bạn có thể có phòng chính, và sẽ có nhiều tình yêu hơn trong ngôi nhà này.”
    Và đó là cảm giác của tôi. Từ đó đến giờ, đó là cảm giác của tôi. Và đó là sự lựa chọn của tôi để không cảm thấy tự tử. Row gọi đó là “cảm thấy tốt khi trông kỳ quặc.” Hmm, và đó là cách đã diễn ra bao nhiêu năm rồi? Bốn năm? Bạn đã nói tám năm? Vậy có khó khăn không? Giống như bây giờ tôi chỉ nghĩ về các cặp đôi làm như thế nào, và nó giống như một chiếc ghế ba chân. Làm sao mà điều đó có thể hoạt động? Bạn cần sự cân bằng của ba. Nếu có ai đó cãi nhau, ai sẽ là trọng tài? Làm sao mà bạn thậm chí làm điều đó với hai người?
    Rất nhanh chóng, cảm giác thật tự nhiên. Bạn cần phải giao tiếp rất nhiều, và một trong những điều là không ai trong chúng ta có khả năng nói dối. Chúng ta chỉ đang thiếu luyện tập. Tôi không nghĩ cả hai người ấy đều có xu hướng nói dối với bản thân hay với bất kỳ ai khác. Vì vậy, bạn luôn nói cho nhau sự thật, và có một loại hòa hợp kỳ lạ giữa những người đang hình thành cộng đồng với sự chính trực và cởi mở tuyệt đối.
    Chúng ta đã nói về ý nghĩa và mục đích. Bạn đã nói về những tỷ phú khi họ đến với bạn, nhưng thực sự bất kỳ ai đến với bạn đều đang cố gắng tìm ra con đường trong cuộc sống của họ, ý nghĩa, mục đích của họ. Đó là một câu hỏi lớn. Những lời dối trá mà chúng ta được bán về việc tìm kiếm mục đích của mình là gì? Bởi vì tôi có rất nhiều trẻ em trong hộp tin nhắn của tôi gửi tin và nói rằng, “Steve, tôi không thể tìm thấy đam mê của mình” hay “tôi không thể tìm thấy mục đích của mình.” Và tôi chưa bao giờ thực sự biết nói gì với họ.
    Một điều tôi đã viết trong một trong những cuốn sách của mình từ lâu là tôi nhận ra điều này khi tôi đang mang thai với con trai của tôi và tôi nhận ra rằng cậu bé sẽ có hội chứng Down và bị chậm phát triển trí tuệ. Tôi đã nghĩ, “Ý nghĩa của cuộc đời cậu ấy là gì? Mục đích của cuộc đời cậu ấy là gì?” Và rồi vì tình yêu của tôi dành cho cậu ấy, tôi đã nhận ra rằng ý nghĩa của cuộc sống không phải là những gì xảy ra với con người. Ý nghĩa cuộc sống, mục đích của bạn trong cuộc sống là những gì xảy ra giữa con người với nhau.
    Bạn có một ngôi nhà ở Nam Phi. Vậy nên bạn biết về khái niệm ubuntu. Tôi đã mua ngôi nhà này năm nay. Tôi đã làm việc rất nhiều và chỉ thực sự đến đó vào cuối năm. Vì vậy, tôi không thực sự biết Nam Phi lắm. Vâng, khái niệm ubuntu tôi nghĩ là rất nổi bật trong nhiều nơi ở châu Phi. Và không có bản dịch tiếng Anh nào cho nó, nó hoàn toàn ngược lại với chủ nghĩa cá nhân trong văn hóa của chúng ta. Ý nghĩa của ubuntu cơ bản là “tôi là tôi vì chúng ta là chúng ta.”
    Tôi khác biệt một cách cơ bản vì tôi biết bạn. Và bạn quan trọng với tôi. Tôi đã từng bối rối ở Nam Phi vì tôi biết có rất nhiều trẻ mồ côi do AIDS, nhưng tôi chưa bao giờ thấy họ trên phố hay bất cứ đâu. Rồi tôi nhận ra rằng ubuntu là một điều thực tiễn ở đó, và những đứa trẻ còn lại được hòa nhập vào cộng đồng bởi những người có thể không có gì ngoài ubuntu.
    Có một câu tục ngữ Trung Quốc nói rằng “Nếu bạn muốn đi nhanh, hãy đi một mình, nếu bạn muốn đi xa, hãy đi cùng nhau.” Vậy nên, chúng ta đã đi rất nhanh trong nền văn hóa này, nhanh đến mức dẫn đến sự hủy diệt của chính chúng ta. “Tôi là tôi vì chúng ta là chúng ta” là điều gần nhất bạn có thể nói về nó, nhưng về mặt khái niệm, điều đó có nghĩa là khoảng cách giữa chúng ta. Đó cũng là một bài tập bạn có thể thực hiện để vào phần bán cầu não phải của bạn.
    Chúng ta đang nhìn vào nhau, nhưng nếu bạn nhìn cách khác mà không di chuyển đôi mắt của bạn, hãy nhìn vào khoảng cách giữa chúng ta. Hãy nhìn vào sự mở rộng giữa chúng ta. Bạn cảm thấy cách mà điều đó thay đổi cái nhìn của bạn. Vâng, cách mà nó thay đổi nhịp tim của bạn. Đó là cách mà những người như Carl Jung, nhà tâm lý học, có một người bạn thân là một người dân tộc Pueblo đã nói: “Bạn thực sự nghĩ gì về chúng tôi, người Anglo?” và ông ấy đã nói: “Chúng tôi nghĩ rằng bạn điên.” Ông ấy hỏi tại sao, người bạn đó tên là chief mountain lake, đã nói: “Bạn luôn nhìn chằm chằm vào những thứ mà bạn không bao giờ thấy nhau. Bạn chưa bao giờ thấy cái gì ở giữa bạn.”
    Mắt chúng ta thì mềm mại, còn mắt bạn thì cứng cáp. Và khi tôi và bạn vừa làm điều đó, toàn bộ cơ thể tôi rơi vào trạng thái của… Nó giống như ánh sáng, bạn biết đấy, ánh sáng đó khiến tôi cảm thấy mình tỉnh táo hơn khi tôi nhìn vào khoảng không giữa chúng ta. Và tôi cảm nhận bạn. Tôi không chỉ nhìn thấy bạn mà tôi cảm thấy như nhịp tim của tôi đã giảm xuống. Vâng, đó chính là cảm giác mà tôi cảm thấy thật sự thư giãn.
    Và tôi đã suy nghĩ về việc nhìn vào khoảng cách ở giữa. Vâng. Vì vậy, bây giờ tôi đang cố gắng bắt đầu xây dựng các cộng đồng ubuntu. Tôi đã bắt đầu trên mạng chỉ để thúc đẩy sự sáng tạo của mọi người và giúp họ chuyển vào trạng thái này của sự tồn tại. Và nó có tên là “wilder” bởi vì khi chúng ta trở nên hoang dã hơn, đó là cách mà chúng ta nhìn nhau. Đó là cách mà chó và mèo của bạn nhìn bạn. Đó là lý do chúng ta yêu thích ở bên họ, vì họ nhìn vào chúng ta và nhìn vào khoảng cách giữa chúng ta và đôi mắt họ thì mềm mại.
    Nếu có một con ruồi bay qua, chúng sẽ trở nên sắc bén. Đó là bản năng săn mồi, nhưng khi chúng nhìn vào một cái gì đó mà chúng yêu thích, chúng đang nhìn vào toàn bộ khoảng không và cảm nhận lẫn nhau. Vì vậy, một người nào đó gửi cho tôi một tin nhắn và nói, “Tôi không thể tìm thấy mục đích trong cuộc sống của mình. Bạn gợi ý gì để tôi trả lời?” Tôi sẽ nói, trước tiên, hãy ngồi xuống và dành tình yêu cho phần của bạn đang bị áp lực vì bạn không thể tìm thấy mục đích của mình.
    Đó là một cảm giác thật tồi tệ. Bạn biết mục đích của mình, nhưng bạn không thể tìm thấy nó vì nó bị lấn át bởi những gì bạn đã được dạy. Và điều đó thật đau đớn. Tôi thật sự xin lỗi vì tôi biết sự đau khổ đó. Hãy đi và ngồi xuống hoặc tìm một người bạn, tìm ai đó đáng tin cậy, tìm cộng đồng và hãy nói với họ những gì Mary Oliver nói. Nói với tôi về sự tuyệt vọng của bạn và tôi sẽ nói với bạn về sự tuyệt vọng của tôi. Cô ấy nói về những con ngỗng hoang dã thông báo vị trí của bạn trong gia đình các điều khiển, khi bạn có thể truyền đạt sự tuyệt vọng của mình và cảm thấy được nghe và cảm thấy kết nối. Và những gì xảy ra giữa mọi người sẽ lấp đầy khoảng trống trong kiến thức của bạn và bạn sẽ nhận ra rằng mục đích của tôi là nơi niềm vui sâu sắc của tôi gặp gỡ cơn khao khát sâu sắc của thế giới. Và tôi có thể cảm thấy điều đó. Khi tôi yêu, khi tôi và nó yêu không phải như kiểu nhão nhoẹt. Đó là niềm vui sâu sắc của tôi. Vâng, điều đó đến từ Fred Nick Boykner, một nhà thần học người Đức. Ông ấy nói rằng sứ mệnh của bạn trong cuộc sống là nơi niềm vui sâu sắc của bạn gặp cơn khao khát sâu sắc của thế giới.
    Vậy điều bạn vừa mô tả là một người trẻ tuổi, đang tìm kiếm bạn và hỏi mục đích của tôi là gì và bạn đang tự hỏi bản thân. Tôi sẽ nói gì? Vậy nên bạn đang nhìn vào mối quan hệ giữa người trẻ này và bạn, và bạn đang ở trong trạng thái ubuntu. Bạn đang nhìn vào khoảng không giữa bạn và niềm vui sâu sắc của bạn là để chữa lành những vết sẹo và vết thương trong con người mà bạn chưa từng gặp, nhưng mà họ đang rất khao khát một điều gì đó mà văn hóa không mang lại cho họ. Đó là niềm vui sâu sắc của bạn và cơn khao khát sâu sắc của họ. Và bạn đã phục vụ điều đó rất tốt, thực sự tốt hơn rất nhiều so với hầu hết mọi người mà tôi đã gặp trong cuộc đời của mình. Và bằng niềm vui sâu sắc, cách tôi hiểu điều đó là thứ khiến tôi hạnh phúc hoặc thứ khiến tôi cảm thấy tốt. Vâng, điều đó thì hơi… mọi người có thể hiểu điều đó theo nhiều cách khác nhau. Đây là một niềm vui sâu sắc. Đó là một cảm giác mà bạn cảm thấy trong cơ thể. Nó giống như… cái nhất…
    Đây là một cách khác để cảm nhận nó: tưởng tượng một thời điểm khi bạn ở bên một sinh vật mà bạn yêu thương, và có lẽ dễ dàng hơn nếu đó là một con vật hơn là một người, nếu đó là một người, thì phải là một đứa trẻ. Một ai đó không thể nói. Con trai tôi không thể nói nhiều. Vì vậy, tôi có được điều này với nó rất nhiều. Và nhớ một thời điểm khi bạn hoàn toàn thư giãn trong sự hiện diện của sinh vật khác này, và con mèo thì đang kêu rừ rừ trên ngực bạn, hoặc con chó thì để đầu lên lòng bạn, và không có áp lực nào để làm gì cả. Bạn đang là người với sinh vật khác này trong một không gian mà bạn đã tạo ra, mà tất cả chúng ta đã tạo ra với ý thức của chúng ta vì niềm vui của vẻ đẹp và sự tối tăm và ánh sáng của nó. Và có một câu trong Thi thiên 46 nói về sự tĩnh lặng. Nó nói rằng cái tên của Chúa được nói theo sáu cách khác nhau: “Hãy tĩnh lặng và biết rằng Ta là Chúa. Hãy… là một cái tên của Chúa. Sự tĩnh lặng là một cái tên của Chúa. Biết là một cái tên của Chúa. Ta là một cái tên của Chúa. Và Chúa là một cái tên của Chúa.” Và khi bạn cảm nhận tất cả những điều đó như là bản chất cơ bản của bạn và nó kết nối với một người khác… thì niềm vui thậm chí không chạm đến được. Không có từ nào có thể chạm đến nó, nhưng đó là hai khía cạnh của một ý thức mà nghĩ rằng họ là riêng biệt, nắm tay nhau và gặp lại nhau, và cuộc hội ngộ đó thì… thật đẹp.
    Làm thế nào mà Internet làm rối tung mọi thứ lên? Nó đã làm rối tung lên và làm cho điều đó trở nên khả thi. Bạn biết đấy, nó đã làm rối tung một cách khủng khiếp bởi vì nó nuôi dưỡng sự ám ảnh của văn hóa chúng ta với bán cầu trái… những gì chảy máu thì dẫn dắt, phải không? Chúng ta có xu hướng tiêu cực và điều mà mọi người muốn làm là kiếm tiền từ vị trí của họ trên Internet. Và cách tốt nhất để kiếm tiền từ vị trí của bạn là thu hút được lượng lớn sự chú ý. Và bất kỳ điều gì thu hút được lượng lớn sự chú ý đó thì nó sẽ là một con rắn hổ mang thay vì một chú chó con. Vì vậy, có một áp lực tâm lý và tài chính luôn đè nặng lên Internet, khiến chúng ta sợ hãi hơn hoặc khiến chúng ta tức giận với nhau nhiều hơn để chia rẽ và phân cực chúng ta. Nó giống như một vũ khí của bán cầu trái đã điên cuồng. Và ở Mỹ, có những khu vực có những hệ thống niềm tin chính trị cực kỳ phân cực mà tất cả đều có tập hợp thông tin riêng của mình và tôi không biết chính xác điều nào đúng. Nhưng tất cả đều tin tưởng ngay lập tức giống như cách mà bán cầu trái tin rằng không có tâm hồn rộng mở. Mặt khác, bạn biết đấy, khi bộ não tỉnh dậy, khi nó có trải nghiệm khai sáng, thì trái cây chín và tiếp tục chín và rồi nó rụng xuống. Được rồi, tôi nghĩ điều đó có thể là một công tắc biểu sinh đang xảy ra trong não và nó sáng lên toàn bộ não và thay đổi mọi thứ. Và tôi thích nghĩ về các hình fractal, các đơn vị khác nhau của tự nhiên có xu hướng tái sản xuất ở kích thước lớn hơn. Như một nhánh cây giống như một cành cây giống như thân cây. Vì vậy, bộ não của chúng ta có thể giống như chúng ta, bộ não mới của chúng ta thực sự mỏng manh. Đó chỉ là bề mặt mỏng manh của các tế bào xung quanh bề mặt của não, rất rất tương tác và chúng ta cũng giống như vậy.
    Chúng ta đang chạy quanh bề mặt của một quả cầu, rất tương tác và dạy nhau những ý tưởng. Và nếu chỉ một người thức tỉnh, bạn biết đấy, Phật đã thức tỉnh, Chúa Giê-su cũng đã thức tỉnh. Và Phật chưa bao giờ cố gắng để cứu bất kỳ ai ngoài chính mình, bạn biết đấy. Nhưng những tâm trí khác đã bắt được cấu hình đó và họ đã bật lên. Và vì chúng ta có internet, điều mà một chính phủ quốc gia từng phải làm để giao tiếp với mọi người trên thế giới có thể xảy ra từ một đứa trẻ nghèo ở Malawi, đột nhiên thức tỉnh và có khả năng truyền tải điều đó vào một thông điệp. Hoặc bạn biết đó, Malala Yousafzai, mọi người đều biết 15 tuổi đã trải qua những gì. Mặc dù thông tin này có thể đã bị Taliban đàn áp nếu họ có thể làm điều đó, nhưng họ không thể làm điều đó nữa. Vì vậy, một người thức tỉnh giờ đây có khả năng chạm đến cuộc sống của hầu như mọi người, hầu như là miễn phí. Bạn có tương tác với internet nhiều không? Tôi có. À, và tôi biết rằng tôi đang định hình một thuật toán hoàn toàn không thực tế vì thế giới trực tuyến của tôi chủ yếu là về những con rái cá. Tôi rất thích rái cá. Và nhưng giống như tất cả những ví dụ về tình yêu và niềm vui diễn ra giữa mọi người, và sau đó tôi nhìn vào các tiêu đề và tôi nghĩ rằng, ừ, ừ, ừ, nhưng ở đây, bạn biết đấy, khi tôi lần đầu tiên đến châu Phi, tôi đã nghe rằng đó là lục địa đen. Mọi thứ đều tồi tệ: Ebola, chiến tranh ở Congo, tất cả những điều khủng khiếp đó, trái tim của bóng tối. Và sau đó tôi đến đó và nhận ra rằng với mỗi điều khủng khiếp thực sự xảy ra ở nơi đó, có thể có hàng ngàn hành động tình yêu hoàn toàn vô vụ lợi. Tôi đã đi dạo xung quanh, và mỗi khi tôi đến đó, tôi nghĩ tôi nhìn vào những người đã bị thực dân hóa, bạn biết đấy, những người bản địa, và tôi nghĩ tôi thì trắng. Nếu tôi là bạn, tôi sẽ rất tức giận về tôi, như là một người da trắng, và thế nhưng tôi đã ở đó. Vợ tôi đã có một cô con gái cách đây vài năm. Cô ấy trẻ hơn tôi một chút. Và cô ấy đã bị ốm tại sân bay Johannesburg, thực sự ốm. Cô ấy đã nôn mửa khắp nơi và chúng tôi chỉ đẩy chiếc xe đẩy từ cửa hàng du lịch này sang cửa hàng du lịch khác. Chúng tôi đã mua một đống áo phông và cô ấy nôn lên đó, và chúng tôi đã cho cô ấy vào một cái khác và vứt cái đầu tiên đi. Và mọi người đã chạy về phía chúng tôi từ những cửa hàng khác nhau. Và họ từ, bạn biết đấy, có 11 ngôn ngữ quốc gia khác nhau ở đó. Có những người đến từ những di sản bộ tộc khác nhau. Và thay vì chạy trốn khỏi một đứa trẻ đang nôn mửa, họ đã chạy về phía chúng tôi với mọi thứ họ có thể tìm thấy để giúp đỡ. Ai đó đã thắp lửa và khử trùng một cái thìa. Ai đó đã chạy xuống sân bay đến hiệu thuốc duy nhất để lấy thuốc đúng và chạy trở lại với nó. Mọi người đã cầm chiếc áo bị vấy bẩn bởi nôn mửa. Tôi có ý nói rằng đây là những người mà chúng tôi chưa bao giờ gặp. Và đây là nơi mà tôi đã sợ hãi. Bởi tôi đã để mình tin vào những câu chuyện đã khiến tôi phân cực và nói rằng, ôi, đó là một nơi tối tăm đáng sợ. Tất cả mọi nơi đều tối tăm và đáng sợ, và ở đâu cũng có con người. Có khả năng cho ubuntu, và những gì có thể được yêu thương. Phần trong chúng ta yêu thương mạnh mẽ hơn rất nhiều so với phần trong chúng ta không yêu thương. Một ngàn amên. Vậy cái gì là điều quan trọng nhất trong cuốn sách mới của bạn, vượt qua lo âu, tò mò, sáng tạo và tìm kiếm mục đích cuộc sống của bạn mà chúng ta vẫn chưa nói đến? Tôi sẽ nói, tôi ước gì tôi có thể… Tôi không biết làm thế nào để nói điều này một cách rõ ràng đủ và tôi đã nói ở đây. Nhưng điều gì là điều quan trọng nhất? Rằng bất kỳ ai đang nghe điều này, bạn cụ thể ngay bây giờ, ở bất kỳ nơi nào bạn đang ở. Tôi chỉ mới nhắc đến bài thơ của Mary Oliver “Những chú ngỗng hoang dã”, một trong những điều mà bà ấy nói: Dù bạn là ai, dù bạn có cô đơn đến đâu, không quan trọng bạn là ai, thế giới tự để mình cho trí tưởng tượng của bạn. Và bạn là một phần của gia đình các vật thể. Vì vậy, bất kỳ ai nghe điều này, bạn cụ thể, trong bản chất của bạn đều an toàn, bất kể hình thức nó có vẻ ra sao. Bạn sẽ… Về cơ bản, bạn sẽ ổn. Tôi hứa đấy. Thế thôi. Tiến sĩ Martha Beck, chúng tôi có một truyền thống kết thúc trong podcast, nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo mà không biết họ đang để lại câu hỏi cho ai. Và câu hỏi được để lại cho bạn là: Đây là một câu hỏi khó. Và bạn có thể diễn đạt chúng theo cách bạn muốn, được chứ? Bạn nghĩ điều gì tách biệt một câu chuyện hay từ một câu chuyện chỉ tốt? Thật dễ dàng. Trong một câu chuyện tốt, những điều tồi tệ xảy ra với những người tốt, và trong một câu chuyện hay, những điều tồi tệ xảy ra với các anh hùng. Bởi vì luôn luôn có xung đột và luôn luôn có đau khổ. Và điều đó có thể chỉ giống như, ôi, điều đó thật khủng khiếp. Nhưng những câu chuyện hay, những câu chuyện mà chúng ta vẫn kể, là những câu chuyện mà người sẽ là nạn nhân trở thành người sáng tạo, người nói rằng tôi sẽ không ở lại trong sợ hãi, tôi sẽ làm một cái gì đó từ điều này. Và họ đứng lên, và họ ra ngoài một cuộc phiêu lưu. Và những gì có vẻ như có thể đã là một bi kịch trở thành một cuộc phiêu lưu. Đó là những gì Shakespeare đã làm vào cuối đời. Tôi đã được dạy ở Harvard rằng ông ấy đã viết bốn bi kịch lớn nơi mọi thứ kết thúc trong sự kinh hoàng và sự hủy diệt tuyệt đối. Đó là đỉnh cao của ông. Và sau đó, ông bắt đầu viết những câu chuyện tình yêu này mà rất ngốc nghếch, vì chúng có phép thuật, sự tha thứ và những cái kết hạnh phúc, và tôi thực sự đã được nói rằng ông làm điều đó vì ông bị lẫn.
    Ông 50 tuổi, bạn biết đấy. Những bi kịch là những câu chuyện tuyệt vời và những chuyện tình lãng mạn. Đối với tôi, đó là những câu chuyện vĩ đại vì đó là nơi mà bi kịch trở thành một cuộc phiêu lưu kết thúc tốt đẹp. Một câu chuyện hay là khi những điều tồi tệ xảy ra với những người tốt, nhưng một câu chuyện vĩ đại là khi những điều tồi tệ xảy ra với những người anh hùng. Bởi vì cái tốt chính là khi họ, những người tốt, xử lý điều đó. Họ chịu đựng nó hay họ biến nó thành chất liệu sáng tạo? Họ có để nó trở thành gánh nặng hay họ thực hiện một phép biến đổi biến nó thành vàng? Và tất cả những câu chuyện vĩ đại kéo dài mãi mãi là những câu chuyện về phép biến đổi, nơi mà nỗi đau trở thành điều kỳ diệu. Đây có phải là một sự lựa chọn mà chúng ta có không? Tôi tin rằng không phải lúc nào cũng như vậy. Giống như nếu bạn là một đứa trẻ nhỏ hoặc nếu bạn là một người trẻ tuổi ở ngoài kia, nếu bạn là một người mẹ đi làm hoặc một người đang sống trong nghèo đói, hoặc một người vừa nhận chẩn đoán bệnh hiểm nghèo, chắc chắn bạn sẽ cảm thấy, bạn không chỉ muốn nhảy lên và làm điều gì đó anh hùng. Hãy tử tế. Hãy tử tế. Hãy tử tế, hãy nhẹ nhàng với bản thân mình. Và nếu bạn nhẹ nhàng một chút thời gian, bạn sẽ bắt đầu nói thay vì “Tôi sẽ làm gì về điều này?”, bạn sẽ nói “Tôi có thể làm gì từ điều này?” và điều đó chuyển bạn vào chế độ sáng tạo. Và khi bạn bắt đầu tạo ra điều gì đó từ tình huống của mình, bạn trở thành một phần của sự sáng tạo và đó là khi bạn tỉnh dậy từ cơn ác mộng của mình. Và đối với tôi, đó là cái kết đẹp nhất trong bất kỳ câu chuyện nào. Bạn rõ ràng có một câu chuyện vĩ đại, vì bạn rõ ràng là một người tốt mà những điều xấu xảy ra với. Vì vậy bây giờ bạn là một người mà những điều xấu đã xảy ra với một người mà tôi và nhiều người khác coi là anh hùng, vì tất cả những điều tuyệt vời mà bạn đã làm. Nhưng bạn, điều thú vị là tôi nghĩ tôi đã hiểu chủ đề của sự lo âu. Và tôi nghĩ tôi đã có suy nghĩ rằng đó là thứ mà bạn phải tấn công, bạn ném một cái gì đó vào, bạn biết đấy, rất nhiều người trong xã hội nói rằng chìa khóa để chữa trị lo âu chỉ là bạn ném thuốc vào nó hoặc một cái gì đó khác. Nhưng bạn đã cho tôi một góc nhìn hoàn toàn mới về điều đó, cũng như cách để điều hướng trong một thế giới ngày càng lo âu. Tôi chắc rằng bạn cũng đã làm điều đó cho nhiều người khác theo cách thật sự rất trung thực, thật sự có căn cứ khoa học và thật sự dễ tiếp cận. Hy vọng là vậy. Cảm ơn bạn rất nhiều. Đó là những gì tôi, thật sự là những lời mà tôi có ý nghĩa, tôi không nói dối bạn. Vì vậy, tôi rất khuyên bất kỳ ai đã cảm thấy cộng hưởng với bất kỳ cuộc trò chuyện nào trong số này, hãy đi và lấy cuốn sách này. Nó thật tuyệt vời. Nó có những phần tuyệt vời mà bạn có thể tham gia vào cuốn sách và có một vài phần mà bạn có thể viết vào. Nhưng đó chỉ là một cuốn sách tuyệt vời và tôi nghĩ đây là một cuốn sách tuyệt vời cho bất kỳ ai đang đấu tranh, và tôi nói đấu tranh hoặc chịu đựng ở mọi hình thức của bạn, đang cố gắng hiểu ý nghĩa của điều đó và cách để chuyển nó thành cuộc hành trình của riêng bạn, một kiểu anh hùng của chính mình. Vì vậy, Tiến sĩ Martha Beck, cảm ơn bạn rất nhiều. Thật là một vinh dự và đặc ân khi gặp bạn và, tôi hy vọng chúng ta sẽ có nhiều cuộc trò chuyện hơn trong tương lai. Tôi hy vọng vậy, vinh dự là của tôi. Cảm ơn bạn rất nhiều. [Nhạc] Thật thú vị phải không? Mỗi cuộc trò chuyện mà tôi có ở đây trong Nhật ký của một Giám đốc điều hành, ở cuối mỗi cuộc trò chuyện, bạn sẽ biết rằng tôi đã yêu cầu khách mời để lại một câu hỏi trong Nhật ký của một Giám đốc điều hành. Và những gì chúng tôi đã làm là chúng tôi đã biến mọi câu hỏi được viết trong Nhật ký của một Giám đốc điều hành thành những thẻ trò chuyện mà bạn có thể chơi ở nhà. Vì vậy, bạn có câu hỏi của mọi khách mời mà chúng tôi đã từng có và ở mặt sau của nó, nếu bạn quét mã QR đó, bạn có thể xem người đã trả lời câu hỏi đó. Chúng tôi cuối cùng đã tiết lộ tất cả các câu hỏi và những người đã trả lời câu hỏi. Phiên bản mới, phiên bản hai đã được cập nhật của thẻ trò chuyện đã có sẵn ngay bây giờ tại conversationcards.com. Chúng đã bán hết hai lần ngay lập tức. Vì vậy, nếu bạn quan tâm đến việc sở hữu một số thẻ trò chuyện phiên bản giới hạn, tôi thực sự thực sự khuyên bạn hành động nhanh chóng. [Nhạc]
    當我們說謊時,我們的身體會變得非常虛弱,例如伸出你的手臂,說「我愛新鮮空氣」。我愛新鮮空氣。
    不,我希望你在撒謊的同時這樣做,而我希望你說的謊話是「我愛嘔吐」。
    我愛嘔吐。這真奇怪。不,說「我愛新鮮空氣」。我愛新鮮空氣。
    我愛嘔吐。為什麼會這樣?這是因為大腦的結構以及許多技巧。
    你還想再做一些嗎?
    瑪莎·貝克博士是哈佛訓練的社會學家和世界知名的生活教練,她的著名客戶包括歐普拉·溫弗瑞。
    她基於神經學的技術幫助人們適應並應對一個焦慮成癮的世界。
    所以我們的大腦在生物學上預設為焦慮,由於無辜地相信謊言、社會化或創傷而受到教化。
    社會化告訴你們不夠好,應該更加努力。那是一個糟糕的選擇,各種各樣的事情。
    而創傷告訴你,哦我的天,所有事情都是危險的,然後它創造出尚未發生的恐怖故事來讓你感到安全。
    但焦慮的問題在於,如果你陷入焦慮的旋渦中,它只會變得更糟。
    例如,我有記憶和來自性虐待的許多身體傷疤。
    這始於五歲,當我三十歲時,我已經因自體免疫疾病而抑鬱、焦慮,臥床不起,想著我可以自殺。
    但我可以100%肯定地告訴你,
    我們可以欺騙我們的大腦,關閉焦慮。
    所以如果我感到焦慮,你建議我該怎麼做?
    這是我最喜歡的之一。
    在我們回到這集之前,請給我30秒的時間。
    我想說兩件事情。第一件事是非常感謝你們每週收聽和關注這個節目。
    這對我們所有人來說意義重大,這真的不是我們曾經有過的夢想,也無法想像能夠到達這個地方。
    但其次,這是一個夢想,我們覺得我們才剛開始,如果你喜歡我們在這裡做的事情,
    請加入24%定期收聽這個播客的人,並在這個應用程序上關注我們。
    這是我對你的承諾。
    我會竭盡所能,讓這個節目在現在和未來都保持良好。
    我們會邀請你想要我訪問的嘉賓,並且我們會繼續做所有你喜歡的事情。
    謝謝你,非常感謝,回到節目中。
    [音樂]
    瑪莎·貝克博士,
    在你所有的工作中,
    你希望達成什麼,我想最重要的是,
    同樣重要的是,你希望為誰而做?嗯,我可以給你一個正常的答案,
    這對大多數人來說都很容易接受,或者我可以給你真相,這聽起來真的很奇怪。
    我選擇真相。我希望你這麼說。
    所以,
    在我所有的工作中,從我小時候開始,
    我記得
    在我生日的前一晚,懷著可怕的焦慮,害怕自己沒有做夠多。
    我躺在那裡想:我應該在這個世界上幫助一些事情,但我沒有做夠,我必須要行動,然後第二天我就四歲了。
    所以從小開始,
    我整個
    意圖都是基於這種感覺,我注定要幫助發生在我生命期間的變化,而我不知道那是什麼。
    所以我會問自己,那是什麼?我會花幾個小時思考這個問題,得到的唯一回答
    是一段詩,出自T.S.艾略特,
    它的意思是我告訴我的靈魂,要安靜地等待,沒有愛,因為那將是對錯誤事物的愛,
    在沒有希望的情況下等待,因為那將是對錯誤事物的希望。
    還有信仰,但愛、希望和信仰都在等待中。
    不要思考,因為你還沒有準備好思考。
    所以黑暗將成為光明,靜止將成為舞蹈。
    好吧,
    隨著我年紀的增長,學習的越多,我開始思考
    我應該幫助的是人類感知和思考方式的變化,
    這就是為什麼我不知道它是什麼,因為
    要向某人解釋一種
    他們思考方式的根本轉變,必須通過他們現在的思考方式進行處理,
    因此這將被根本誤解。
    所以,
    現在我
    年紀大了,我不在乎別人怎麼想我。
    所以我就這樣直說出來。這在我心中是一個深藏的秘密達數十年。
    而現在我直說,我認為人類意識會發生變化。
    我相信這將改變人類與地球、與彼此、與自己之間的關係。
    而我可能是錯的,但我不在乎。我會一直努力,直到我死去。
    而你預測的人類意識的變化是什麼?在沒有思考的等待中,但實際上不,
    我其實現在有一個理論。
    我的本科學位是在東亞研究。
    我曾生活在亞洲,學習中文和日文。
    他們在亞洲有一個現代西方文化不太了解的概念,那就是覺悟的概念。
    而這是從思想的夢境中覺醒。
    整件事情現在大約有一半的我們的聽眾可能會認為,
    斯蒂芬帶來了一個瘋子來參加節目。我不會聆聽這集。
    但我向你保證,如果你專注於它,它會變得非常酷,因為當你覺醒時,這是一種基本的知覺轉變。
    而在印度、藏族和其他佛教國家也很強大,
    這是一種轉變,
    你離開造成你內心痛苦的思考方面,你停止受苦。
    在你覺醒之後。
    我認為這其實是一種表現於每個人腦中的表觀遺傳學變化,歷史上許多人都經歷過這種變化。我想納爾遜·曼德拉在羅賓島監獄也經歷過。歷史上世界各地、不同文化中,個人用非常一致的術語描述了這種經歷。你會覺醒過來,意識到你所過的生活是真實的,但只有夢境的那種真實,以及覺醒狀態的現實是更加真實的。在那種狀態下,沒有恐懼,沒有痛苦,只有無限的慈悲,還有服務的渴望,對所有生命的愛,不僅僅是對每個人類的愛,還有對每一個存在的愛。並且有一種基本的和平與幸福,這被稱為梵文中的“是之喜”(satchitananda),存在的喜悅成為你日常的狀態。我認為如果有足夠多的人同時經歷這種狀態,我們可以解決人類在過去幾千年中造成的問題。你怎麼說服任何人相信這種存在狀態是可能的呢?嗯,我有一些小技巧。其實並不是說服,我可以展示一些我在輔導他人時通常會做的事情。那麼,我們現在就開始吧,你在資格上是誰? 我是一個在數十年裡經歷過強烈的心理和生理痛苦的人,我曾經是一個身體上的絕對殘破的人。到我三十歲的時候,我因自身免疫疾病而臥床十年。我從小就有大量的抑鬱和焦慮,然後我在一次手術中經歷了一種類似於近死經歷的經歷,感覺看到了一道光,並且感覺與那道光有著比任何連結都更深的連結。我感到徹底的轉變,出手術後我變了。我不再在任何言語行為的方面說謊,之後我不會再說謊。因此,在接下來的一年中是非常激動人心的一年。我脫離了我的家庭宗教,而這在我家鄉的社區中是非常重要的。這意味著我失去了我的原生家庭,我的原生社區,在我離開家上大學之前,17歲之前的所有朋友。我意識到我是同性戀,所以我離開了。這是我婚姻的結束,我不得不離開我的家、我的學術界,基本上把一切都丟進火堆裡。我不會推薦這給任何聽到的人,不要這樣做。我這麼做是為了你們不必這樣做。我可以告訴你有更簡單的方式,但在這一切中,通過我用心靈學習的一切和我用身體與心靈經歷的一切,我不是說我覺醒了,但我覺得我知道什麼是覺醒。出於這個原因,我感到在這個世界上非常安全和快樂。我只能說,這在你內心深處。嗯,我也許可以幫助你找到它,但我並不需要去創造它。
    那麼,你一對一地與誰合作過?請問有哪類不同類型的人向你尋求幫助和支持?每個人,因為我在菲尼克斯的街頭曾與無家可歸的海洛因成癮者合作過,因為我真正相信,在手術中與那道光的經歷,這種完全回家的平靜,我實際上是吸引到成癮者,即使我從未對任何物質上癮,因為當他們說他們不能沒有第一口海洛因時,我在出那次經歷後的感覺也是如此,因為那道光,我就像是無法沒有它。因此,我會告訴海洛因成癮者,我相信你們註定要擁有你們非常渴望的感受,但我也認為你們可以保住自己的牙齒,知道有另一種方式。因此,我曾與這樣的人合作過。我也有過億萬富翁作為客戶。我曾輔導過監獄裡的人,因為我是一名社會學家,如果我說某件事情對人類有效,那必須在所有文化和所有情況下都能奏效,不論是貧窮、富有、囚禁還是自由,任何情況下都必須有效,我才會說,我會將其標註說,「是的,我認為這是有效的。」當你提到幫助億萬富翁時,他們來找你尋求什麼?他們只表達症狀或其他方面的嗎?幾乎每個人都有相同的主要問題,這不是你想的那樣,他們想知道自己的目的,想知道為什麼他們甚至在這裡。人類是目前唯一的動物,據我們所知,日復一日地活著,擁有對我們的死亡的意識。我們會死,那麼我們為什麼還在這裡?我在這裡做什麼?無論你是在街上的某人或是擁有十億美元的人,對於為什麼在這裡的絕望都是一樣的。這種絕望來自一種文化,這種文化從根本上使我們脫離了我們內在的知識,無法知道我們應當成為什麼樣的人,讓我們處於一個對生產力、消費和物質財富的追逐感到著迷的境地,並實際上使我們斷絕了自己對意義的感知,而這實際上是在大腦中,你會卡在左半球的一部分,痴迷於擁有東西、控制東西,並且總是感到恐懼。
    這總是
    抓住並拒絕相信除了自身之外還有其他存在
    但在大腦的另一側
    有一個自我,與意義、目的、關係
    連結和
    生活在自然狀態中,正如幾百年前的每個人一樣
    差不多每個人
    我們會醒來
    人類醒來時聽到風聲和鳥鳴以及他人的聲音
    他們會根據陽光和氣溫起床和上床
    他們與動物、植物甚至地球本身有著親密的關係
    我們所有的生物
    進化到適應那種情況
    我們有位人類學家把它稱為怪異社會
    西方受教育的工業化富裕
    民主的,我們的生活方式根本不一樣,我們在人工光源中起床
    我們整天逼迫自己做那些三百年前根本不會做的事情
    如電子表格
    坐在旁邊幾乎不認識的人旁邊,他們因為任務相似而被指定在那裡
    這是以工廠勞動為基礎的系統,這對人們是可怕的
    不是解決對你有意義的真正問題
    而是去迎合一個已經知道的成年人,他會根據你是否得到正確答案來懲罰或羞辱你
    這是一種奇異的
    完全由左半球主導的社會
    所以麥吉爾克里斯特,我最喜愛的哲學家和神經學家或精神病醫生說整個
    文化就像一個嚴重右側大腦中風的人
    我們生活在一個奇怪的
    瘋狂的文化中,而我們不知道自己為什麼在這裡,因為我們無法接觸到自己的意義感。我
    只是想問你,在這個特定時刻,所有你可以寫的主題中
    你選擇寫一本關於焦慮的書,名為《超越焦慮:好奇心、創造力和尋找生命的目的》
    你為什麼選擇這個主題,特別是這個「焦慮」這個詞,超越你所有可以寫的其他主題?
    所以在我寫《誠實之道》之後,我說,看,如果你
    對我來說,誠實的意思是你是完整的,這就是這個詞的意思,意味着完好無損。它並不意味着道德上
    的意思,只是結構上,如果你所有的意義建構系統都井然有序,或者它在講述同一個故事,身體、心靈、靈魂、思想
    如果這些都達成共識,那麼在現實中就有一種根基,而在那種現實中
    當你進入那個現實後,你開始覺醒,你開始自發地體驗
    東方智者所描述的
    停止苦難。所以我知道,我這幾年來一直在學習這個
    我認為這是我所寫的最後一本自助書,因為我真的相信這就是答案
    所以人們讀了這本書,然後來找我,說我已經讓我的整個生活達到了誠實的狀態
    但我一直感到害怕。我感到非常恐懼
    所以我開始調查這個問題,並
    意識到焦慮在全球範圍內
    迅速上升。它是人們面臨的最常見的心理健康挑戰
    根據我最後檢查的數據,約
    2.84億人被臨床診斷為焦慮症
    在2020年疫情期間
    全球焦慮上升了高達25%。而有關焦慮的事情是
    它就像那種你駛過去的拆胎器,你無法倒退
    因為大腦的結構,當你進入焦慮時
    它只是一直上升,變得越來越糟糕
    然後當有很多人經歷這種強烈的焦慮,無法逃脫
    他們就會創造出一種反映焦慮的文化,並且
    促進焦慮,雖然
    並不是真正想這樣,但如果你
    卡在這種非常機械的抓取生存方式中
    焦慮是不可避免的,實際上也被讚賞
    所以我驚訝地發現,傑夫·貝佐斯,世界上最富有的人之一
    在他每季度的報告中,喜歡說他告訴所有在亞馬遜工作的數千名員工
    他希望他們每個早上都驚恐地醒來。這是他使用的詞
    驚恐,並希望他們整天都保持驚恐,因為那樣才能讓他們生產力提高
    但大多數這些人只是勉強維生
    在經濟上,他希望他們時刻感到恐懼,這樣他和股東
    就可以獲得更多財富,而他們已有的東西已經太多了
    你知道的
    世界上1%的人擁有大約95%或50%的
    總財富,都是這最頂層的1%
    這是瘋狂的,所以我們說,是的,起床吧,保持驚恐,只要你有生產力
    你知道嗎,當你真的很有生產力時,賺很多錢
    而這仍然是你唯一的生活方式,你仍然每天早上驚恐地醒來,整天焦慮不安
    恐懼,恐懼就像是從炮彈中射出,如果有熊進來
    我們都會大喊一聲,然後我們的生物學會給我們非常明確的指示,讓我們要麼戰鬥、逃跑、靜止不動
    要麼藏在桌子下。我會把你餵給熊
    你完全可以對付那隻熊。我可不想冒險。對,我會跑掉。 不,你會贏的
    無論如何,它會先吃掉我,然後你就贏了。對的
    然後我們的恐懼如果和其他動物一樣就會消退
    這是正常的恐懼,而焦慮則不是像被炮彈發射一般。
    這就像被鬼魂纏住一樣
    當某件壞事發生,或者我們聽到壞事發生的消息時,我們會感到一陣恐懼的震撼
    但我們不是立刻採取行動然後放鬆,而是將它變成一個口語故事
    在90年代,我想一群心理學家決定試圖弄清楚為什麼人類作為所有動物中,唯一經常自殺的物種,而他們發現的答案就是語言
    我們人類有能力使用語言來創造一個未來的抽象視野
    這個視野比我們自己死亡的前景更加可怕
    我們選擇死亡而不是我們心中所承載的恐懼故事,而
    這種惡性循環發生在於一陣恐懼的震撼之後,接著是關於恐懼的故事,然後又是關於如何控制世界以免讓自己面臨危險的故事
    我們必須控制我們所愛的人,以便他們不讓我們處於危險之中,我們必須控制
    我們必須控制
    但說實話,我們真的無法控制太多事情
    所以然後我們開始擔心,我們變得更加害怕,而這又反饋到那些原始的大腦結構,告訴我們要害怕
    然後它會創造出更大的故事和更多的控制嘗試,這一切不斷升級
    而且不會下降,因為那部分大腦有一種非常特殊的
    我不知道這是怎麼演變過來的
    它具有一種傾向,真的相信除了它自己之外,什麼都不存在
    所以在你所描述的情境中,你必須解釋一下大腦讓我能理解一些概念
    告訴我我需要知道的有關大腦的知識。我會在我的iPad上畫一個小圖
    好的,我可以跟著你
    好吧,所以你有你的大腦,這是對稱的,對吧?是的,有一個在中間叫做胼胝體的東西連接著它
    我將要大幅簡化,我不是神經科學家,因此神經學家們,我懇求你們原諒我。我知道整個大腦幾乎是一直在運作,左腦和右腦之間的簡化實在是過於簡單化
    儘管如此,無論發生什麼都存在非常戲劇性的差異,因此我將談論這些
    在左半球,你有一個叫做焦慮螺旋的東西
    那裡有一個小小的腦區叫做杏仁核
    它非常原始,每隻脊椎動物都有一個這樣的東西
    或者非常接近它的東西,而
    它的工作是確保你的安全,當你看到不熟悉的事物時,它會驚覺
    它會將信息傳遞給
    也很古老但不如古老的腦層,而
    這些
    在左半球
    使你馬上開始思考如何控制局勢,然後當它進入左半球的最外層
    處理時間和語言的事情時。它開始講述一個故事,為自己所感受到的情感辯護
    這就是左半球在這個小部分中所做的事情,在右側
    你也有一個杏仁核。你實際上在右側擁有這些結構的兩個,杏仁核同樣
    會發現 “啊,有些不熟悉的東西”,然後會驚覺
    然後在右側它產生了好奇心
    而不是厭惡
    你是否曾經因為不小心事故而搶眼?你那時會想“什麼?”
    是的,每個人都會減速,你卻想著發生了什麼。哦,是的,當然
    我總是想“哦,我應該轉過頭去。這樣做有點像是偷窥
    但我仍然很想看,原因是我們在演化過程中傾向於遠離令人恐懼的事情以保護自己
    但同時也會儘量了解發生了什麼,並避免類似事件再次發生
    所以對我們所害怕的事物的好奇心是強烈的。這就是為什麼一般美國孩子在
    上大學之前,已經在電視或網上見證了約16,000或是60,000起謀殺案,我們對謀殺心存恐懼,所以我們對它著迷
    你不會看到以搶劫為題材的神秘故事,而是謀殺
    好吧,所以我右側的杏仁核感到好奇,然後它開始將事情聯繫起來
    我該如何理解這些事?那件事就像另一件事。因此這一定是發生了什麼
    它就像一名偵探,它開始拼湊出自己對所發生事件的版本,雖然它不使用語言
    但它使用非常生動的圖像和
    感官細節,它可以以極具創意和獨特的方式將事情聯繫起來。所以你會開始變得有創造性
    我在我閱讀的關於焦慮的精彩書籍中發現,它們總是談論如何讓你的焦慮平靜下來
    但對我來說
    這對個人或僅作為理論家來說並不夠
    因為這僅僅是讓你
    壓平你的焦慮,但如果你進入你的右半球大腦
    開始變得有創造力
    會發生一些真正神奇的事情
    正如焦慮會關閉創造力
    創造力可以關閉焦慮。這就像大腦的這兩個部分在切換
    如果你去任何傳統文化中,你會發現
    智慧的人、長者和該文化中的智者都在談論萬物的統一。這不是一個新概念
    我意識到如果我故意選擇
    推動我的大腦朝向創造力,讓右側動起來
    我的焦慮就會關閉,然後我開始在客戶和網上的人群中進行測試,我會設計這些
    你知道的
    實驗,因為我受過社會學的訓練,我始終發現這是
    解決這種毀掉許多人生命的可怕災害的方式
    而我總是聽到人們說,嗯,有真正的問題。我們真的應該害怕
    我對此的回答是,如果你遭遇了一場可怕的車禍
    上帝保佑,並且你受了重傷
    你希望手術的醫生處於恐慌狀態,還是
    冷靜的創造力
    我們解決因恐懼行為而造成的問題的唯一方法
    解決如此重大的問題的唯一方法就是發掘人類創造力的驚人潛力。
    我相信我們作為個體和物種能做到這一點。所以,如果我感到焦慮,我該如何切換到右半球呢?你會建議我該怎麼做?這是非常簡單的,非常容易。你的大腦自然會傾向於焦慮,這是因為一種叫做負面偏見的東西。我總是把它想成15隻小狗和一條眼鏡蛇。我給你一個盒子,裡面有15隻小狗和一條眼鏡蛇。什麼會引起你的注意?這條蛇。這是因為在進化的角度上,注意到蛇是一個好主意。
    但是,我們的文化中有如此強烈的負面偏見,幾乎沒有什麼可以讓我們重新回到合一狀態的。我們周圍不再有大自然。所以我們必須這樣做,我們可以欺騙自己的大腦來做到這一點。如果你想玩一下這個,那麼該怎麼做呢?首先,我想讓你想到一些讓你稍微感到焦慮的事情。也許不是驚慌,而是讓你願意告訴我們那是什麼的焦慮。好的,讓我想想,讓我感覺有點焦慮的事情。這是一個有趣的問題。
    聽起來好像有點奇怪,但當我的伴侶不高興時,我知道她不高興,但她不告訴我原因,而我在她身邊,可以從她的表情中感受到她對某些事情的不高興,但我完全不知道是什麼。好的,我認為會有很多人知道這種感覺。你描述的是一個小型的家庭噩夢,許多人都有這種感受。
    所以,想想那個感受,注意一下這種感受對你的身體和情緒有什麼影響。如果你和伴侶處於那種情況下,你的身體發生了什麼變化?我的呼吸變得短促。對,我感到緊張,我變得非常不耐煩。因為我真的只是需要答案來減輕焦慮。是的,所以你進入了一種戰鬥或逃跑的神經系統興奮狀態。好的,有些東西不對。嗯,我非常專注。是的,我非常專注,我也感到焦慮,但我也有點急躁,因為我一方面想要逃離這個情況,但另一方面又想對她說,告訴我發生了什麼事。
    所以你現在面臨著一種完全的戰鬥或逃跑的狀態。你可以通過想像那個情況來進入這種狀態。現在,我希望你很生動地想像另外一件事情。嗯,如果你閉上眼睛可能會更好。嗯,你吃過橙子嗎?是的,好。想像你手上拿著一個橙子。嗯,這是一個成熟的、沉甸甸的、美味的橙子,正處於最佳狀態。我可以告訴你,你已經聞到它的香氣,所以你可以聞到柑橘的香味。你只需咬一口,打破外皮的密封,感受那一小霧噴出的檸檬酸,當你咬下外皮時,接著是外皮的苦味。
    然後,當你咬下去時,果汁進入你的嘴裡,甜的,有一點酸,你可以感受到果皮的絲狀物和內部的纖維感。然後你可以把它掀開,感受它在你的指甲下,你可以聞到它的香氣,嗯,把撕開的那部分放到你嘴邊,像是擠壓橙子,讓一些果汁進入你的嘴裡,然後完全品嚐它,然後吞下去,享受這個品嚐的感覺,感覺,甚至是聽到這個經歷。
    好吧,你的焦慮怎麼樣?我的焦慮消失了,沒了。是的,因為我讓你使用感官想像,而這是由右半球來處理的。這不是在左半球。這樣一來,代替可以創造恐怖故事的語言想像,你進入了一種感官體驗。我認為人們沒有意識到的是,我們總是在幻想未來幾天、幾週、幾個月、幾年會發生什麼,但我們是根據我們認為真實的東西來想像的,這就是我們聽到的那些恐怖故事。
    哦,你知道,我需要注意我的健康。我需要防止事故發生。我的親人可能會去世。我們有很多尚未發生的故事。這些故事可能不是謊言,但它們在我們做決策的時候存在於心中。我需要賺更多的錢,這整件事情。當你以可以帶來放鬆的方式用感官想像向前展望時,當你在橙子的情景中時,你的身體怎麼樣?你說它是緊張的,當你處於焦慮時,你的身體發生了什麼變化,當你完全與這個想像中的橙子連結時,身體會放鬆。是的,你開始深呼吸。你停止釋放在戰鬥或逃跑狀態下所產生的所有皮質醇、糖皮質激素和腎上腺素,現在你開始產生血清素和多巴胺,以及所謂的親社會激素。
    所以,假如你能保持這種能量,而你的伴侶仍然緊張到處奔波,但你卻保持在這種放鬆的狀態中,那麼你能否取代對她的恐懼開始對發生的事感到好奇,而不是問她發生了什麼,而是更像是,哇,她真的很緊張,我想知道這是怎麼回事。你甚至可以問她,親愛的,我不想打擾你,但我感覺到你不太好,我能幫助你嗎?因此,這是一種非常不同的方法來接近衝突。
    嗯,我在這本書中提到的一個人是克里斯·沃斯,他是FBI的頂尖人質談判專家之一。當他面對一個暴力的精神病恐怖分子,這個恐怖分子把人質抓住時……
    他準備好要殺人了
    克里斯·沃斯(Chris Voss)說這樣對付他
    要輕柔地用柔和的聲音
    對他的經歷感到好奇
    並對此表示同情,而你只是在想
    這不是電影中的情節

    人類的杏仁核在大多數時間裡都是一隻受驚的動物
    我們都知道,如果你朝著一隻受驚的動物衝上去,說「告訴我你想要什麼」
    它不會變得不那麼害怕
    所以你剛剛做的事情是讓你的神經系統
    進入一種可以為其他焦慮的人提供平靜的狀態。你需要整個過程中都做到那個橙色的事嗎?
    不,不,不,還有很多技巧。你想學習更多嗎?當然
    好吧,這是我最喜歡的一個
    嗯,我從哈佛大學的天才藝術家和教授威廉·萊曼(William Ryman)那裡學到的,我有幸做了他的教學助理幾年
    這是他用來讓學生
    關閉左側大腦的一個方法,或者說不是完全關閉,而是讓右側大腦發揮作用
    因為左側大腦不是很會畫畫,我必須告訴你這一點
    所以我只想讓你把你的手寫工具放到右側的
    中心位置
    把你的名字寫下來,就像你通常簽名的那樣
    對,好的。我是以通常的簽名方式寫的,對吧?好的
    是的,好的,通常的簽名其實有點複雜。哦,那太美了
    好的,現在把你的筆或手寫工具放到
    簽名的左側,現在複製這個簽名,但這次用鏡像書寫,反向書寫
    隨便你需要多少時間。天啊
    這麼多時間
    困難就呼吸一下
    好吧,我已經搞錯了。我可以擦掉嗎?絕對可以,隨便你需要多少次
    注意你在簽名時手的節奏,往右邊移動
    試著看看你是否能找到去反方向的那個節奏
    我可能需要筆和紙
    使用鉛筆和紙因為它們是觸覺的
    其實這樣你能更容易接觸到,因為你會對你大腦的右側有更好的接觸
    這太難了。為什麼我的簽名這麼複雜?
    你做得很好
    你做得很糟糕。耶。不,不是糟糕,折磨還沒有結束,史蒂芬
    它很糟糕。它很美。你說你不會說謊。我只是想說你的名字。不管怎樣,好的,這很好
    現在,在你這樣做的過程中,你可能感受到強烈的挫折感和
    一種
    但當你對此感到焦慮時,你實際上無法做到
    你必須全心投入到這件事中才能做到
    因為你的大腦正在創造前所未有的新神經元突觸,你從來沒有這樣做過
    所以你實質上是在改變你的大腦,教它一項從未有過的技能
    而這正是孩子們學會寫字時所經歷的
    但你剛剛做的事情是將
    大腦的兩個部分連接在右側。所以這就是為什麼我們以前會讓這些可憐的學生這樣做
    因為一旦他們能這樣做,我們就有另一本書叫《繪畫就是忘記你所見之物的名字》
    只要你叫它杯子,你就無法畫出它,你畫的只是你
    對杯子的形象,但當你忘記將其命名時,它只是變成了一個形狀
    就像你的簽名必須變成一個形狀一樣
    而形狀在右半球。所以你剛剛做的事情
    就像舉重
    你迫使你的大腦
    創造出全新的突觸,將你帶入一種深度學習的狀態

    這與孩子們在自然中自由玩耍時發生的事情相似
    所以,在60年代,NASA進行了一項研究來識別創意天才
    他們發現,在他們觀察到的成人中,大約2%是創意天才的畢業生
    過了一段時間,幾年後,他們決定嘗試找四、五歲的孩子
    98%的人是創意天才
    我想其他2%的人只是在過一個糟糕的日子
    什麼發生了
    在你四歲的時候,全力以赴的創意天才,像你剛剛那樣日復一日學習新事物
    與成年後的你,創意主要暗淡
    這是因為你停止嘗試那種全新的事物
    你被放進了學校的流水線,教導以完全不同的方式學習,那是基於
    羞恥和恐懼
    以及
    對你意義不大的人工技能和書寫浪漫。是的,一切都是對或錯,一切都非常評判
    在自然界中,沒有任何事物是評判的

    我曾經和一些客戶群體一起做過一件事情,就是帶他們
    進入森林,
    在我的另一位教練的幫助下,他是一位出色的森林管理者,我們給他們提供了用棍子和石頭生火的工具
    但他們必須作為一個團隊合作,然後我們說「生火」,但你不能談論它
    因為語言在左半球
    有時他們會在那裡呆四個小時,整個過程就像
    「我們在做什麼?」他們嘗試各種不同的方法,然後
    我從來沒有遇過一個不成功的團體。他們找到了辦法,你最終手中會有一小團
    嗯火焰,然後你給它幾片乾苔或其他什麼,然後你吹氣進去
    它開始冒煙,然後冒出大量煙霧,然後
    突然之間它就開始著火
    並且有這種感覺,有這種普羅米修斯的感覺。喔,我的天。 我們可以做任何事情
    並且
    事實上這樣的學習方式是我們的內在本質,並且其中充滿了快樂
    這是一種成就,但自然並沒有說錯。
    對,你明白了。
    你獲得了一個F,獲得了一個A,你獲得了更高的層次。
    不,你要麼獲得解放,要麼不獲得解放,沒有評判。
    那這對我日常生活的意義是什麼呢?
    如果我了解這種力量,這是否意味著我應該經常寫下我的名字?
    還是說有些事情是我們都可以做的,以減輕我們的焦慮,並讓我們進入大腦的右半球?
    對我來說,這有一個三步驟的過程,書中有三個部分。
    第一部分我用的是縮寫「CAT」,即冷靜、藝術和超越。這是它的運作方式:書的前三分之一就是教你如何冷靜你的大腦。
    我們的腦袋一直被教導要焦慮,生物學上也預先編程為焦慮。因此,要讓它冷靜下來,大多數人會進來告訴我,我想要對抗我的焦慮。我想要把它消滅,我想讓它減少,我想讓它消失。
    因為他們認為這是一台壞掉的機器,但它不是一台壞掉的機器,而是一隻受驚的動物。
    如果你進來,我對你說,好吧,我想要結束你,我想讓你消失,我會一直和你對抗,直到你不再存在。你會感到更少的恐懼還是更多的恐懼?
    他們正在攻擊自己焦慮的一部分,這使得他們更加焦慮。
    我們被教導要結束這種情況,強迫它用化學物質冷靜下來。
    在精神科學中發生過最可怕的事情之一是,他們曾經真的用螺絲刀穿過人類的眼窩,插入大腦裡面,然後攪動。
    這就是我們對自己思想的機械化看法。我們能夠用螺絲刀修理它,這是一種非常左半球的思考方式,實際上是在攻擊我們自己。
    但我們都有內在的知識,知道如何安撫一隻受驚的動物。
    所以如果你發現有一隻害怕的小狗在你門口,你自然會知道如何去幫助它。你會怎麼做?
    我會慢慢接近它,或者根本不接近它,我會蹲下來,對它非常溫柔地說“你好”,我會請它過來。
    如果它不過來,你會給它空間,給它時間,和它待在一起。
    你的能量剛才就改變了,你會蹲下來,開始微笑,以非常甜美的方式。
    我能感受到你給這隻生物的寬容和溫柔,還有空間。
    我們必須學會對自己溫柔。
    我們被教導要對自己暴力。
    生物行為讓你知道,讓自己吃這個,做那個。
    而如果我們能夠進入焦慮的部分,例如你和你的伴侶在一起,而她的行為怪異,
    你感到焦慮。通常我們會試圖控制這種情況。我該怎麼做?我可以讓她快樂嗎?
    我會給她花,或者做任何事情,對吧?
    發生爭執。
    而不是試圖控制她,
    最好的方法是
    走進去,找出自己那部分害怕的自己。
    所以,
    如果你在那種情況下,她很緊張,你開始觀察你自己的焦慮,
    好吧,這感覺怎麼樣?
    那裡面是誰?誰是我焦慮的部分?
    只是注意一下,現在就試試,如果你不介意。
    她很沮喪,很緊張,沒有告訴你問題。
    注意一下焦慮。它在你身體的確切位置是什麼?
    就在我的胸口。好吧,在你的胸口。那麼,讓它存在
    並對它說,我會給你空間。
    我在這裡。我會和你在一起。
    我知道她讓你害怕,但我在這裡,沒問題。
    我她不會傷害我們,如果你需要,我可以和你一起去另一個房間。
    然後和它坐在一起,
    說,
    讓我知道你感覺怎麼樣?
    告訴我你所有的感受,你可以完全按照自己的感覺。
    我在這裡聆聽你想告訴我的任何事,而我不會傷害你。
    我不會試圖壓抑你或讓你消失。
    那麼這如何改變
    任何事情?
    是的,因為某種原因,這就像
    音量降低了,所以我無法描述,只是覺得音量降低,讓我想知道
    僅僅因為你這樣說,是否意味著在那些時刻,我應該寫下來。這可能會非常有幫助。
    有一位心理學家名叫詹姆斯·佩尼貝克,他發現如果他僅僅讓學生們
    他只做過一次這種實驗,作為研究生,他讓學生寫15分鐘有關令他們困擾的事情。
    許多人在實驗後流下眼淚,這真的讓他們
    不安了一兩個小時。他讓其他學生寫
    他們去年夏天做了什麼,或者其他事情。
    所以在這段短暫的時間裡,那些引發了一些動盪的人感到不安,
    但在那個實驗之後的幾週,甚至幾年內,他們的醫生就診次數更少,焦慮更少,關係更好,生活更美好。
    所以他
    在整個職業生涯中,只進行這些寫作練習,他會讓人們表達自己,
    不為任何人展示,甚至不重新閱讀。
    只是表達
    那些受驚的部分需要被聆聽。
    社會中那些受傷的部分需要被聆聽。我對南非的真相與和解委員會所舉辦的會議感到驚訝,當納爾遜·曼德拉成為總統後,這些經歷過
    絕對殘酷的人們
    只是被聆聽了。
    他們被允許將自己的故事告訴那些傷害過他們的人,以及其他站在他們一邊的人。
    而這種敘述
    避免了
    你知道,大家所認為的血腥事件。
    當然這並不能解決所有問題,
    但它在很大程度上減輕了那些經歷了無法想像的事情的人的負擔。
    所以,是的,寫下來。她在另一個房間裡,表現得很怪異,
    也許會浮現出一些關於那個焦慮部分的想法?也許它年輕。
    也許這不是
    你一開始說的,你說嗯
    焦慮就像是開車經過金屬尖刺,旁邊有警察在追逐
    這是我在思考的事情,像是警察追逐是否有他們在車上撒出金屬尖刺
    你為什麼使用那種比喻?你在說什麼關於焦慮的本質?
    如果你被困在所謂的焦慮螺旋中,就是這樣
    在大腦中,焦慮循環,有些人這樣稱呼它
    嗯,因此在那種情況下你必須做的就是
    延伸這個比喻,逃離汽車
    解除這個機制,將這個機制擋在一旁
    你知道的,那個撕裂輪胎的東西,然後你就可以倒出來
    但停下來並下車,那是焦慮的冷靜步驟,而這就是你在這裡所做的
    聽起來有些奇怪,但當你倒著寫自己的名字時
    你進入了一種生理冷靜的狀態
    你正在擺脫撕裂輪胎的東西。你正在建立通往大腦較冷靜部分的通路。所以
    嗯,當你想像吃橙子的時候,你
    讓自己冷靜下來,這讓你能夠逆轉
    這讓你最終能夠離開,但我們的文化往往不讓你離開。它總是告訴你恐怖故事
    所以當你真的冷靜下來
    並照顧好你自己的那一部分
    我說這個縮寫是“貓”(CAT)
    一旦你達到冷靜
    然後非常矛盾地,當我意識到這一點時令我驚訝
    那麼你需要藝術,我不是指畫畫。我是指
    創造東西
    創造三維的東西
    讓事件發生,製作播客
    那是什麼燃燒著你,讓你創造東西,當你處於創作之中時感覺如何?
    在創作中通常感覺很好。是的,創作的過程其實我和我的伴侶上週末去
    我們去創作了一些藝術
    我當時是有些緊張之類的。因此當我們去創作這些藝術時
    我從來沒有畫過畫。是的,所以我們去了這個隨意的閣樓,裡面有一個男士
    他有兩塊巨大的紙板和大量噴漆和顏料,我們就這樣畫了
    大約三個小時。是的,我完全沉浸在其中
    我的意思是,人們就是這樣描述的。他們把它描述為沉浸其中,對吧?是的
    你知道嗎,如果人們經歷過創傷,並且被允許畫出來,即使他們無法專業地畫
    他們發展PTSD的機率降低了80%
    創造東西似乎有某種關聯,無論是創建公司還是用噴漆在紙板上
    我的伴侶不久前開始製作珠子手鍊。她非常忙。她沒有時間去做這件事
    但這讓她感到
    非常滿足,我們在談論如果你進入
    一個5000年前的埃及墓穴,你會發現什麼?
    除了其他東西外,珠子手鍊
    如果你去亞馬遜雨林並接觸到一個未曾接觸的部落,你可能會發現什麼?
    珠子手鍊,人們一直在製作珠子手鍊,它們沒有任何功能
    它們是珍貴而無意義的物品。她說我們創造的所有東西,各種文化都會創造,我們創造音樂
    我是說,我想到牙買加的文化
    在世界歷史上最糟糕的
    奴隸殖民地之一。相比之下,這使得發生在大陸上的事情看起來溫和得多
    而從那裡你得到這些令人難以置信的藝術形式,雷鬼音樂
    舞蹈,像是在
    被壓迫的過程中,字面意義上失去一切的人們仍然在創造藝術
    這是人類精神的一部分
    這是無法被打敗的,而我們的文化則將它推向邊緣
    好的,史蒂芬。你可以在周末做到這一點。那很好。但你真的賺了錢嗎?
    你知道的,找一份真實的工作。是的
    這又是如何與大腦聯繫起來的呢?所以如果我在創造,我在創作一些藝術
    我當時在做那個噴漆的事情
    我會給你看一張照片,但我其實認為那非常酷。我想看看
    但這怎樣幫助我冷靜
    我的焦慮,這是因為左側的結構。嗯,它們執著於抓取
    物質物體,獲得,控制他人,總是考慮恐懼
    似乎存在這種切換效應,焦慮與創造力
    就是無法同時運作
    所以當你開始創作的時候,像是當你說我可以寫這個,那就是表達性寫作。那是藝術性寫作
    然後忽然間,焦慮的開關關掉
    而創造力的開關開啟。所以我相信
    在大腦的右側還有另一種螺旋,但它不是緊緊纏繞進入恐懼,而是
    它向外螺旋
    最終你會到達最終的事物。有冷靜,有藝術,然後有超越
    或者覺醒
    當你到達那裡時,有時我們稱之為流暢,角色在我身上。嗨,有心理學家將其命名為流
    他們真的深入研究過這一點
    這是一種創造和演出在一個如此困難的水平上,我們幾乎無法做到的狀態
    正如你寫你名字的方式。
    這就像是
    你可以擁有一種被稱為「掌握的怒火」,讓你覺得自己無法做到
    但當你掌握它的時候
    我相信你在生活中創造的許多事物上都體驗過這種感覺
    這就像是在飛翔,彷彿身處天堂,在創作的過程中有一段時間
    自我的感覺消失了,控制的感覺不再重要
    你所感受到的
    就是創造本身,如同與你一起運行並穿過你
    這是令人陶醉的
    我相信這是我們應該花幾乎所有時間所處的狀態
    我認為這將改變我們的意識
    這是一個相關但稍微不相關的
    話題
    但目前有很多人,某些人口群體以不同的方式在受苦
    我聽到很多關於男性在尋找意義和目的方面受苦的談話
    然後我又聽到另一種談話關於年輕女性的痛苦
    以及那裡的抑鬱和焦慮上升,所以當你想到這兩個群體時
    像男性和年輕女性,你覺得他們的痛苦是什麼因果因素?因為他們的痛苦是
    相似但又不同的。對吧?
    嗯,這是受到大腦運作方式的影響
    青春期女孩的大腦運作方式與成年男性非常不同
    年輕成年男性的大腦與長者的大腦運作方式非常不同,這就是為什麼在傳統社會中,年輕男性
    會被
    聚集在一起,有時例如在某些文化中,他們的臉會被遮住
    他們會留下自己的名字,會留下所有財物
    要麼燒掉它們,然後被長者帶入荒野
    長者會開始用奇怪的聲音把他們嚇得魂飛魄散
    讓他們經歷某種考驗
    這樣的結果是
    它會在某種程度上解構自我
    如果你看到關於軍隊的電影,有時候那些
    既強硬又善良的軍士會擊潰年輕士兵的自我,讓他們最終明白,好的
    我不是宇宙的中心
    我需要我的兄弟們存在,而我
    在面對大於我的自然面前低下了頭
    然後長者會說,好的,現在你準備成為一個男人
    回到村莊告訴人們你的新名字,這個名字由你來選擇
    而青春期的年輕女孩在許多文化中則經歷相反的經歷
    她們被孤立在遠離所有人的地方,因為根據某些男性的心理學理論
    主要的心理任務是
    男性天生就是有差異和非常個體化的
    他們需要學會與其他人整合以達到完整
    女性往往是出生時或被認定為女性的人出生時非常整合的
    因此女性的成熟任務就是個體化
    所以年輕女孩正好處於需要找出自己作為個體的階段
    而她們卻與一大群人緊密相連
    這些人,
    邏輯上互相攻擊對方
    在這一階段對她們的心靈造成極大的傷害,在傳統文化中
    她們可能會被放置
    在一個黑暗的小屋裡,每天給她們食物,但她們卻是獨自一人
    直到她們學會
    我很好。我其實可以進入自己的內心
    找到
    我真正的自我
    另一方面,男孩們則在外面。他們在想
    啊,我可以放下認為我
    了不起的想法
    我可以在
    萬物合一面前跪下,然後他們再次聚在一起,發現彼此有許多共通之處
    因為男人們現在意識到他們會遇到人,而女人們則意識到她們在
    獨立之中,正是如此,彼此可以更好地理解對方
    我意味著這些文化傳統的智慧是不可思議的,而我們卻沒有
    我們沒有
    特別是互聯網推動了年輕男性的
    個體化,使他們感覺到,你知道
    他們確實有兄弟團,但這就像我們受到攻擊,老兄,我真的會試著,我必須達成
    我要這樣試,我要那樣試,這裡有很多戰鬥遊戲和東西
    但卻沒有來自長者的謙卑
    而這些年輕女孩則被困在社交毒性的旋風中
    而她們本可以學習冥想
    我們依然可以做到所有這些事情,我們依然可以接觸到這些東西
    你早些時候提到自殺意念是人類獨有的,當我們思考自殺意念時
    這在年輕男性中的表現尤為突出
    我想在英國的統計仍然是,年輕男性最大的殺手是他們自己,特別是在45歲以下

    那麼,這是為什麼呢?你知道,我們之前談到了意義和目的之類的事情。為什麼年輕男性會自殺的比率如此驚人?
    因為
    在思想中,對抗一片煩惱的浪潮是更容易的
    就像哈姆雷特的獨白,你知道,為什麼我在每個人都會死的世界中還要活下去?
    我們都受到命運的石子飛箭的攻擊。他剛剛目睹自己的父親去世,他在想
    我為什麼還要堅持下去?我可以選擇自殺,因為
    男性被教導
    戰鬥作為一種控制方式
    如果你感到害怕,任何電影都會告訴你
    拿把槍,就像《黑客帝國》中那個男主學會用思想控制一切
    他用思想控制的一切,那麼他會怎麼做?他會說我們需要很多槍
    你可以用你的思想控制宇宙。
    你不需要槍支。
    對,但對武器的這種迷戀很深入基因中,但當人們處於恐懼的漩渦中,它變得激烈且軍事化,歷史上所有的種族滅絕都依賴於像是非常有毒的領導者,他們利用脆弱的年輕男性,並將他們軍事化、對抗其他人,這其實是很容易做到的。如果他們孤立無援,沒有長者把他們聚在一起做事情,他們就會將這種情緒反噬自己。
    那麼,年輕男性的解決方案是什麼呢?
    我會說,向我們的祖先尋求啟發。讓年輕男性去探索,但這裡有一位教練,麥可·特羅塔,我以前會跟他一起在森林裡生火。他最初與年輕男性團體合作,現在可能仍在繼續。他曾經告訴我們,他是我想應該是美洲原住民奧達瓦部落的信徒。他總是穿一件寫著“聽祖父說”的T恤。他會帶著那些困惑而受傷的年輕男性,讓他們經歷傳統社會中可能經歷的試煉,他們必須一起學習生火,必須學習如何互相尋找食物,運用他們在狩獵、建設等方面的技能來為社群服務。我就是看著他一個接著一個地治療男孩。
    這並不難。為什麼這樣做會治癒他們?因為他們在使用自己的技能進行狩獵和生存,這正是我們進化的目的。我們現在給予人們的生活,大多數人所過的生活都是如此疏離,這是如此不正常。眼前的這一切都不正常,這裡不是森林、海灘或沙漠,這都是人造的,充滿了直角,而這在自然界中幾乎不存在,只有在水晶中才會有。
    對於那些不在觀看視頻的人,我正在指著這間工作室。是的,我指著這間工作室,這間工作室非常棒,確實是最尖端的。但是,如果你談論人類的進化,和我們非常複雜的神經系統,它們是為了完全不同的環境而進化的。而這是可怕的,那我們該怎麼辦呢?因為你知道,我越是聽,就越覺得或許我應該逃跑。或許我應該,我有資金可以逃跑,我可以永遠離開。我確實想,或許我會更快樂。或許我會開始創作。不過,這是我說過的。我最近在我的播客上做了個單人節目,我說如果我逃跑了,我會開始創作。然後,你知道,我可能會在巴厘島的海灘上開始一個播客,然後你會創造東西。你無法抑制自己,這就是為什麼你顯然身體健康,看起來非常平衡和明智。你似乎一直在創作東西。因此,可以說你的能量非常平靜,但又充滿活力。
    你的故事在很多方面令人心碎,但很明顯地塑造了今天坐在我面前的人,因為你在年輕的時候,我們並沒有真正多談,你是摩門教的一部分。哦,是的,我曾經是。請告訴我在10歲之前的經歷如何塑造了你成為今天的這個人。
    所以我出生於一個摩門教家庭,而不僅僅是摩門社區,大家都共享相同的信仰。你不會叫人們先生和太太,而是兄弟和姐妹,史密斯兄弟,史密斯姐妹。我從很小的時候就被告知,我的宗教教育從18個月開始,他們告訴你一些話,例如,男士們如果表現良好並成為摩門教的一部分,那麼當他們去世後,他們會得到自己的星球,還有他們想要的所有女性。我心想,好吧,三歲的你知道什麼呢?會有耶穌從山上來,所有的墳墓都會飛起來,所有的屍體,死去的人的身體,都會站起來去與耶穌會合。這就是為什麼我們不火化遺體,而是把它們埋起來,因為它們會復活。
    我會做夢,夢見耶穌從山上來,墳墓飛起來,周圍的人都在復活。我會像個小孩一樣不斷重複這個夢,試著跳得夠高,能和那些被拯救的人在一起,但我做不到,我只是一次又一次地跌回來。所以我一直生活在絕對的恐懼中。我也不知道什麼是真的,因為一切都不真實。這讓人很不安,但因為我從來沒有其他經驗,我只是認為,哦,這就是生活。
    所以那是一段艱難的時光。在你28歲的時候,你意識到自己在孩子時代曾遭受性侵犯。是的,我想我有這樣的暗示,實際上有朋友告訴我,我曾在高中告訴過他們。可是我不記得我有告訴他們,所以我幾乎是壓抑了這些記憶。我的父親是一位非常著名的摩門教學者,他的工作是為教義的說法辯護。他的工作是將教義的主張進行學術驗證。但為了做到這一點,我與許多人交談,他有五位助手幫助他翻譯各種不同語言的文件。他們說他會隨便編造東西,然後將它們作為腳註翻譯成不同的語言,這樣沒有人很可能會去核實它們。他們稱之為“為主撒謊”,這真的很奇怪。
    我意思是,這意味著你有一位神,本質上有興趣幫助人們像神一樣生活,但卻透過謊言來達成。所以,是的,我在小時候的時候感到非常痛苦,我認為這也讓我的父親感到扭曲。我有一些關於性虐待的回憶,還有很多身體上的傷疤,這些回憶在我手術時的光之體驗後突然爆發出來。當時它告訴我,在手術期間,你即將經歷一些非常非常困難的事情,但我一直和你在一起,並且我將永遠與你同在,永遠不要忘記這一點。這就是為什麼我決定不再撒謊,當我開始想起這些記憶的時候,這不再重要,因為與那道光的連結,以及永遠不忘它,是我所經歷過的最真實,或許是唯一完全真實的事情。我再也不會離開了。是的,在你父親的手中遭受虐待。是的,你在28歲的時候想起了這一切。是的,我們在28歲時回憶起來。這種回憶如同突發障礙一樣,突然在我腦海中爆炸。我一生中一直有許多創傷後壓力症候群的症狀,卻一直不知道。但當我的大女兒達到我五歲時虐待開始的年齡時,她在那個年紀看起來和我一模一樣。每次我看著她,我都會出現那些極其暴力的感覺。這不是回憶,而是就像一切正在發生,你完全被淹沒了。這樣持續了一段時間,這非常困難,我不會說謊,真的很糟糕。我打電話給我母親,她告訴我,是的,就是這樣。我驚訝地問她,你同意我的看法嗎?她回答說,為什麼我不應該同意呢?我比你更了解他。我問說,好吧,那我該怎麼辦?她說,顯然你必須保護教會。你打電話給母親告訴她你遭到性虐待,並且你意識到這一點,她說是的,她知道。她致電給我說,發生了什麼事?為什麼你不來看我們?我說,好吧,我發誓不再撒謊了,所以我告訴她真相,期望她會勃然大怒。她卻說,是的,情況就是如此。她說,是的,我相信你,這聽起來對。那麼她究竟知道什麼呢?她說我比你更了解他,我不記得這是否發生在30年前,但我說,他實際上不是一個誠實的人,她說,的確,他不是誠實的。然後她說,你最好來給他做一個蛋糕。這實在是太奇怪了。坦白說,她竟然說,哦,是的,我完全相信這是真的,對於這件事你該怎麼辦,就是做一個蛋糕給你的施害者。這完全概括了我被教育的方式,我試著去做了蛋糕,我下去把蛋糕端出來,但最後我就是無法再回去。我就是做不到。你對他提出對質了嗎?我有,對。最初我對他提出了對質,然後十年後,或者說在他90或91歲的時候,我出生的時候他已經52歲。我想在我原諒他之後見見他,告訴他我已經原諒他,這樣他就不必承受了,因為他是一個非常非常痛苦的、奇怪的、與現實脫節的人,真的非常奇怪。他很聰明,但又非常脆弱。我想他不得不在整個現實感和宗教之間選擇,他選擇了宗教,選擇了勸說其他人相信這個宗教。我想這徹底摧毀了他,加上他參加了第二次世界大戰,經歷了很多戰鬥。我原諒了他。另外,聽到這些的人,你不必原諒你的施害者。找到一種方法,堅持自己的真相和完整性。你會治癒,你會更快樂。然後你會發現不再有任何需要原諒的東西,你完成了。他承認他確實做了嗎?沒有,這很奇怪。他並沒有說,我從未這樣做過。他說,哦,但那是邪惡的,意思是魔鬼。而我家族的故事是,我在小時候遭到魔鬼的性侵犯,所以才有那些傷疤。於是他說,是的,那是邪惡的。我想他是指那個魔鬼,但也許他是指他內心邪惡的部分。他一生中從未真正和我交談過。我們從未有過任何交流。他會換語言,真的會身體上逃避我。這真的很奇怪。這不是一個正常的童年或成年。之後你與母親通過電話,詢問她的看法時,她說,聽起來正確。我的確讀到她隨後否認了這一切。哦,她完全撤回了這個。我是說,她必須和他住在一起,無法在他面前同意我。所以,當我問她的時候,我在我的治療師辦公室見到他們兩個,我問,為什麼你告訴我你同意我,並且這對你來說有意義?她回答說,哦,我只是以為你在開玩笑。這實在是太奇怪了。她有沒有承認自己說過這些?沒有,她從未這麼做。我再也沒有見過她,但我必須說,如果作為一個孩子,必須選擇父母中的一個和我在一起,那一定是我的父親,因為我的母親只是個充滿痛苦和憤怒的大球,從未讓我感到安全。為什麼?我有著明顯的印象。
    她恨我。
    真的嗎?
    是啊,因為摩門教徒相信,
    孩子們選擇出生在特定的父母身上。
    她曾經有五個孩子和一個死胎,她的身體已經受夠了,她已經結束了,而且她感到
    生病、沮喪和痛苦。
    然後她又生了三個孩子。我是八個存活下來的孩子中的第七個,
    而最後四個孩子她真的很生氣,因為我們是強迫自己來到她身邊的。她不想要我們,
    而她很生氣,因為我們已經出生了。
    我讀過你的故事,了解到她花了很多時間在床上,心情不好,哭泣。
    是的,她幾乎一直都是這樣。
    在疫情期間或之後,我有一個奇怪的特權,可以觀看她的葬禮,
    我之所以能看到這一幕是因為我一個姊妹在與我聯繫後,經過三十年的沒有聯繫。
    那是件最奇怪的事情,因為我那天本來打算去做某事,但後來我想不行,
    我得躺在床上休息,
    這是我不常做的,然後我必須看電視,而我白天從來不這樣做。
    後來我收到了我姊妹的訊息,說我們媽媽的葬禮正在
    電視上播放,這是鏈接。
    所以我就坐在那裡看了,這讓我感到很被肯定。
    我有一個兄弟站起來,開場就說:
    「如果你來這裡是期待聽到母愛的故事,那你來錯地方了。」
    對啊,而且
    我的兄弟姐妹們說的內容像是,她是如此的憂鬱,某種程度上,憂鬱就是她的本質。
    我感覺到
    對我母親的巨大
    悲傷,
    以及巨大的同情和共鳴,
    到了一個地步,我的心碎了,
    對她所過的生活和許多其他女性的生活感到心痛,
    她們生活在瘋狂的體系中,
    感覺自己毫無權力。
    這真的
    摧毀了我,感受到她所經歷的痛苦。
    但,是的,她不喜歡我。
    你曾經
    想過為什麼你的父母會那樣嗎,除了
    宗教的影響之外。他們有發生過什麼事嗎?
    哦,有很多事情,我的祖母,我母親的母親,
    我認為她是個完全的精神病患者。她在第二次世界大戰時支持納粹。
    我想,像這種人是誰?她是瑞典人,她只是認為那是正確的做法。
    有沒有懷疑你的父親曾受虐待?哦,他肯定是受到他母親的虐待。
    他確實遭受了性虐待,是的,這是眾所周知的。我母親以前告訴過我這件事。
    是的,她會做可怕的事,會傷害他,並在他的生殖器上塗上蜂毒。
    嗯,如果對他非常性暗示,我是說,簡直是一團糟。這真可怕。
    在那個年齡你經歷的事情,它們在你青少年時期留下一定的
    痕跡。哦,是的,我聽過你的一次訪談,你描述自己在
    17、18歲時曾考慮要結束自己的生命。
    哦,經常這樣,經常。是的,
    這是一場每天都在掙扎的戰鬥,這是哪個時期的事情?
    我會說大約是
    16歲,其實是在13歲左右開始,但到了16歲的時候就變得相當穩定,17、18、19歲時,
    我殘存下來的力量幾乎無法抵擋要自殺的念頭,然後
    它就那樣,進一步發展到像是我能在我20多歲時堅持住。
    但是
    我想在我32歲那天我意識到,那是我第一次記得我不想自殺的那天。
    是的。
    你認為為什麼這些想法如此深植於你的生活中?因為我經歷了巨大的身體和心理痛苦。
    它們兩者有聯繫嗎?對我而言是的,彼此有著密切的關聯。嗯,
    生理性疼痛,你知道身心交互的關係並不容易分開。
    對我而言,在誠實的道路上我談到的其中一件事是,當我們說謊時,我們的身體變得非常虛弱。
    所以,嗯,我可以和你做一個簡單的小測試,你想試試嗎?好吧,
    那就把你的手臂伸出來。是的,然後抬起來,別讓我把它推下去。好吧,讓我推一下。
    好,我知道了。現在我希望在你說謊時也這樣做,我希望你說的是「我喜歡嘔吐」。
    好,我喜歡嘔吐。
    說出來,抬著你的手臂。是的。
    說出來,我喜歡嘔吐。為什麼,這太奇怪了。現在說,我愛新鮮的空氣。
    嗯,我愛新鮮的空氣。
    是的,我在努力。再說一次,我愛新鮮的空氣。
    現在說,我喜歡嘔吐。我喜歡嘔吐。為什麼?這太奇怪了。
    這就是為什麼測謊機對每個人都有效的原因,帶有心理學上的跡象。
    只是給那些聽不見的人說,因為他們在聆聽時,我不確定我是否被
    以某種方式操縱,但當我說我喜歡嘔吐時,
    她就可以把我的手推下去,
    但當我說我喜歡新鮮的空氣時,她就無法把我的手推下來,雖然她兩次都有試著使勁。
    我本以為我可以抵抗這些力量,
    但當我說我喜歡嘔吐時,就像是
    他們知道我,我可以形容是
    我並沒有真的連接到我的力量,
    而我的手正是,我不是,當時就像我在我的大腦裡,所以我沒辦法
    同時想著你要推我,對吧,像是有兩個不同的系統。
    是的,因為身體生活在現實中,
    身體是誠實的,
    只有心智和口頭的思維能對我們說謊,告訴我們一些事情,
    嗯,我們可以相信,即使這些事不是事實。
    所以「我喜歡嘔吐」這句話意味著讓我感到很糟糕是可以的,
    但是這種小版本的
    我經常對群體發言,而他們通常在酒店的舞廳或禮堂。
    我會停下來,突然問,不知何故的,大家都舒適嗎?
    然後他們會回答是的。
    不,真的,大家真的都舒適嗎?
    你真的感到舒適嗎?你真的舒服嗎?
    他們回答是的,繼續你的演講。
    然後我問,那麼如果你們現在獨自在家,有多少人會處於與現在完全相同的狀態?
    沒有人舉手。
    然後我說,為什麼不呢?
    他們必須坐下來思考。
    過了很長時間,才有人最終說,
    我這樣並不完全舒適。
    我會說,嗯,這沒關係,因為人類能忍受很多痛苦,
    而這只是輕微的困擾。
    我所擔心的,還有你們應該擔心的是,三十秒前,你們在光天化日之下向我發誓你們完全舒適,
    而實際上你們知道自己並不舒適。
    你們的身體知道你們並不舒適,你們的心智
    正在進行這種小把戲,它很快就越過這一點。
    好吧,為了聽演講,我們坐在不舒適的位置上,
    這沒問題,因為這是值得的好處。所以在這種情況下,我是可以忍受的舒適,
    但你們所有人只會想,我是舒服的,
    其實你們並不
    舒服,所以人們來找我,他們在不舒適的工作中,在有時候會感到強烈痛苦的關係中,
    在讓他們不舒適的宗教中,在各種地方,他們認為自己很舒適,
    但他們卻生病了,
    他們身體生病了,
    或者因為試圖麻痺他們輕視的不適而對某種物質上癮。所以幾乎我所做的就是
    幫助人們與一位
    非常善良的朋友——痛苦建立聯繫。
    當你知道什麼讓你痛苦時,
    你會從整個神經系統中獲得準確的信息,
    關於
    什麼對你有幫助,什麼沒有,
    什麼會更好,
    什麼會更舒適,只是一點點?
    如果你不斷修正,我稱之為一度轉向,
    我會這樣做會更舒適。
    所以我用的就是那種從懸崖上跳下去的方法。不要學我這樣做,
    做一度轉向,如果你在飛機中,每半小時轉一度北,
    在一萬英里內,你甚至都不會注意到你正在轉向,但你會身處一個完全不同的地方。
    這僅僅是注意到。
    哦,
    這對我來說並不這麼舒適。我寧願這樣做。
    你知道,我的女朋友是
    焦慮的。
    我可以
    拼命去搞清楚發生了什麼,還要給她足夠的禮物讓她高興,或者
    我可以去另一個房間坐下來,
    對自己溫柔一點,
    也許寫點東西來表達我現在的感受,
    這樣會稍微舒適一些。
    幾乎感覺我們被訓練不要百分之百聽從自己的感受,
    正如肯·羅賓遜爵士所說,我們被訓練去把身體當作一個機械裝置,帶著我們的腦袋去開會,
    你知道那些會議都是重要的,而我們的頭腦也都是重要的,
    而我們其他的進化對我們來說毫無意義。
    這是一種非常以左半球為主導的思維方式,
    這就是為什麼伊恩·麥基爾克里斯特說我們活得像中風的右半球的人一樣。我們甚至不在自己的身體裡。
    我認為或許你比大多數人要更加如此,
    你談論這些事情的方式以及你所做的決定,真的
    讓我想起一個人,
    找到了
    對他而言是正確的事情,
    非常
    且有很多誠信。
    是的,我想,嗯,我認為是的,說這些的原因是因為我一直在舞台上說這些話,
    我想看看你是否認為這個想法是真的,因為人們總是問我
    他們問我意義和目的,以及他們應該做什麼決定,是否應該辭職或終結某段關係,
    而我在過去的十二個月裡的回答一直是在試圖讓他們明白,
    他們內心深處有這種東西,
    那就是你的感受。
    你們已經學會了不去聽它,因為你們母親對於你該上哪所大學的看法好像超越了它,
    而Instagram也是如此,但是我知道那個感受是存在的,因為我知道像
    從進化的角度來看,如果你的身體沒有信號告訴你要逃跑,告訴你要恐懼,告訴你要
    遠離這個人,你就不會在這裡。所以我知道那個感受是存在的,只是你們可能已經把它調出去了。是的,嗯,
    我把這些告訴人們,幾乎從來沒有問過他們這是否與他們產生共鳴,
    但我只是說了好一段時間,
    所以我甚至不知道這是否真的,但這就是我的體驗,
    因為我的決定,為什麼我現在坐在這裡,是因為我
    辭去很多工作。是的,
    所以就像,人們會說你這麼年輕,他們就像,其實我並不是做出了很好的決定,
    只是我認為放棄的技能對我來說自然而然就來了,
    所以我不喜歡上學,我就停了去。我不喜歡大學,
    第一堂課後就離開了。
    我創業,做了兩年,突然辭掉那份工作又創立了另一個業務,做了六七年,
    突然又辭掉了,我喜歡這樣。
    而且,所有這一切都像是,我不需要有個地方去,
    我不需要有更好的選擇。只是一種這樣的感受不太好。我喜歡這一點,
    但這有點像是從懸崖上跳下去。
    是的,這確實有點,問題是成本很高,獲得的回報也很高。
    是的,如果你漸進式的進行,你會獲得較少的收益,
    你知道,如果你從懸崖上跳下去,你會經歷一段非常艱難的旅程,
    但你可能會得到很多積極的東西,而你放棄的技巧讓我想起
    如果有人來找我,我盡量在一次會議中給予他們所有的價值,比如
    聽完這個就回去。
    好吧
    做筆記
    如果你不想真正去做某件事情,而你也不需要去做某件事情
    那就不要去做
    現在把我的錢給我,然後走
    因為如果你不想做某件事情,而你也不必做,那就不要去做
    這是一個快速找出你真正想做的事情的方法
    如果你不想去做,但
    有些東西告訴你你必須這麼做
    這可能是一個可怕的工作會議,或者是你被邀請的
    和一個你不特別喜歡的人一起的嬰兒洗禮,或者其他你不想去的事情
    所以我覺得你必須越來越
    注意自己內心發生的事情
    我認為某種形式的冥想,不管是表達性的寫作
    或是繪畫,或僅僅是靜坐
    靜止不動,對於注意這些細微的細節是非常有幫助的
    我有點開玩笑地說如果你不想去做,你不必做,那就不要去做
    但這最終是真的,當你決定有些事情你不想做
    但你實際上必須去做,不是因為別人想要你這樣做,而是因為你必須去做,我的體驗是
    我喜歡用佛陀常常說的一句話來描述這種感受,那就是
    無論你發現哪片水域
    你可以知道那是否是海洋,因為海洋總是帶著鹹味
    而無論在哪裡發現
    覺醒、開悟、你的真相、你的道路
    你總是能夠認識它,無論它呈現什麼形式,因為覺悟總是帶著自由的味道
    他沒有說幸福。他沒有說利益。他沒有說
    你知道的激情或者真愛。他說的是自由
    當你知道,比如我不想在心理醫生的辦公室和我的父母見面
    舉例來說
    我非常害怕他們兩個
    也害怕整個社區,我的心理醫生可能會在我們住的那個城鎮裡被驅逐出境
    但是如果我不這麼做,我就不會這麼自由
    所以我必須這麼做
    但這與我母親真的非常希望如果我成為一名醫生會更開心的那種“我必須”完全不同
    自由,對於那個詞的定義,什麼是自由呢?
    當我問你當你開始注意自己的身體時,你的身體感覺怎麼樣,而你說它放鬆了
    那就是一種
    我還提到流動
    這是一種完全
    幾乎自我消失的感覺,與某種在世界上運動的東西完全和諧

    我的本科學位是中文,所以我知道我早些時候就發現了道教,這並不是真正的
    我們所認為的宗教。這是一種感覺,認為有一種能量流遍自然
    如果你不去對抗它
    你將
    你會過上你應該過的生活
    以及放下其他一切的感覺
    除了讓那種能量和你合作,通過你運行,對我來說,那就是自由
    談到食物時,我相信我的直覺,並且我信任Zoe這個商業
    我是它的投資人,今天是這個播客的贊助商,所有我和他們交談過的營養學家
    都強調在食物方面存在著多麼誤導的信息。像健康光環
    在包裝上看到的標籤,像是低糖和無人工成分,通常是要避免的食物的標誌
    你有沒有注意到新鮮水果上的健康標籤?你應該明白我的意思了
    可以理解的是,外面充滿著不信任。你應該向誰尋找準確的信息呢?
    我使用Zoe,它是由世界上最大的
    微生物組數據庫之一,和最科學先進的家庭腸道健康測試支撐的
    作為Zoe的會員,Zoe在你需要的時候提供經過證實的科學支持
    你將獲得一個家庭測試套件和個性化的營養計劃,幫助你做出更聰明的食物選擇,以支持你的腸道
    要註冊,請訪問zoe.com,並使用我的代碼
    Bartlett 10來享受會員10%的折扣。這是zoe.com代碼Bartlett 10,相信你的直覺,相信Zoe
    從你32歲的那個人開始,剛好在32歲之前,你會說,哦,這是通過你的青少年時期到現在的你
    差別有多大?所以如果我遇到那個
    19歲的少女
    並且她坐在這裡
    我剛回去,這是多年來第一次。我在波士頓有場表演
    所以我回到劍橋,因為那是鄰近地區,我和我的妻子一起去
    這是17歲的我無法實現的事情
    我感到像是在拍打我的年輕自我,告訴她
    我是你的未來,我可以100%的確信地告訴你
    你有可能活在幾乎持續的快樂狀態中
    而且你可以不必死亡而到達那裡
    事實上,你在這個世界上的工作就是找到一種方式,讓自己活在持續的快樂狀態中
    而無需死亡
    如果她轉向你說
    瑪莎·貝克博士
    第一步是什麼?你會對她說什麼?我會說
    與自己坐下來
    並找到你內心的一部分,能夠對你巨大的痛苦說,我愛你。會沒事的。我就在這裡
    這是一種我稱之為內心自我對話的東西,它的首字母縮寫是KISSED
    我幾十年來都不對任何人提起過,因為聽起來太老套
    但在藏傳佛教中,這被稱為慈悲的根基
    多年來,有時那裡受訓的僧侶和修女
    會靜坐幾天幾天,只是對自己表達善意
    是的,它必須從這樣開始。所以你與自己那個痛苦的自我坐在一起,然後你說
    我會和她坐在一起,我會說也許,好吧
    也許快樂
    也許擺脫痛苦
    願你感到安全和受到保護
    願你生活得輕鬆
    當我對她送出這些祝福時,我變成了自己中真實的那一部分
    因為痛苦是夢境的一部分
    而現實是
    無限的愛,我的意思是
    和超越我們愚蠢的猴子大腦的智慧
    我們可以與此對齊
    這就像我可以拋給我年輕自我的一根生命線。
    有時我在想我是否做了這些。痛苦是夢境的一部分。哦,對了。當你說那個時候,你指的是焦慮的螺旋和那些事。哦,對,還有關於我們都會死,一切都是糟糕的,嗯,那麼這一切又有什麼意義呢?無論如何,我們知道,痛苦是必然的,死亡也是必然的。我們為什麼不現在就下車呢?那種感覺。那就是夢,你知道嗎?每個經歷過覺醒的人,丹特說,莎士比亞說過,我們就是夢所造之物。丹特在《神曲》的末尾,我相信那是他對自己啟示的描述,他回顧著地球,當他學會愛自己之後,稱之為激發我們野性的“小打穀場”。這是毫無意義的,因為此時他與愛的源泉同在,身在天堂。他形容那是一朵盛開的玫瑰,不斷展開,發出光,在亞洲,那是蓮花,意義相同。一朵多瓣的花,不斷地開放,這些意象十分相似。當你提到我曾經那麼不快樂的部分時,我有點這樣感覺。哦,對,她以為那是真實的。但我對此並不這樣認為。它的確是真實,像電子遊戲是真實的一樣。我相信我們的意識投射出這種痛苦的生活,甚至是物質性。我剛好認為,物質並不是意識的來源,而是意識創造了物質,意識是最根本的。沒有人對意識究竟是什麼有最模糊的概念,但我們的確擁有它,所以它必須存在。這正是笛卡兒所說的。實際上,我們說他說“我思故我在”。他其實說的是,我不知道任何事物,但我懷疑一切,懷疑的事實意味著我在思考,所以我必定存在。 他說“我懷疑,因此我思考,因此我存在”。因此當你來到這個地方,願意讓你的心靈敞開,而不是緊緊保住,哦,有個來世,我們坐在雲上,不,我對我們死後發生什麼毫無頭緒,但我的心靈是敞開的。而我們所學習的心靈,在這種文化中,是緊閉的,像拳頭一樣,不論是圍繞著宗教還是一種無神論的科學,因為真正的科學必須對人們所經歷的神秘保持開放,你不能把這一部分排除在外。所以是的,我認為我們正在經歷的是意識的真實投射,但我認為意識是一種比物質更快、更無限和持久的東西。你提到的一件事是你在手術中看到了光,在這裡,當人們聽到你在手術中看到了一道光,他們會想,你是麻醉了還是什麼的。是的,你是在麻醉之中嗎?呃,我不太記得具體用的是哪種麻醉,但我問過。我在手術中,他們在給我動手術,我環顧四周,我坐起來,然後我想“為什麼我坐起來?我正在手術中。”我往下看,看到我的身體,他們正在給它做手術。我就想,這太奇怪了,所以我又躺回去。手術燈很明亮,而那道光開始時僅像高爾夫球那麼小,然後它們告訴我們,我們只看到可用光譜的十億分之一。不,我們只看到存在的顏色的十億分之一,我認為我能看到比我以前看過的多出十億倍的顏色,這是絕對令人著迷的,你不會想要從中移開視線,然後在我的情況下它變得更大,並觸碰到我的身體,這種徹骨的愉悅感充斥著我。那是我見過的最真實的東西,比正在手術的身體更真實。它在以快樂的方式笑,而我也在快樂中笑,然後我開始哭泣,因為我感受到純粹的解脫,純粹的幸福,外科醫生注意到我眼中流出了淚水,他們以為我能感受到手術,然後麻醉效果不夠強。所以他們想“Oh my God,她能感受到這一切。”麻醉醫生感到驚慌。然後我真的沒有注意到後面的事情,因為我忙於其他事情。但當我醒來的那一刻,我想要麻醉醫生,請把他帶來。實際上,我無法停下來哭了好幾個小時,因為我太愛每一個人了,我對在場的每一個人都說“我非常愛你”,其中有一位清潔工,我尤其跟他說“我非常愛你”。所以他們把麻醉醫生帶來,他看起來驚恐,這是我當時不理解的,現在我明白了。他擔心自己做錯了事,所以我就問他:“為什麼你給我用了其中的一種副作用?對於接受這種手術的人會發生什麼事?會發生什麼?”然後他說:“只要告訴我發生了什麼。”我說:“你是什麼意思?”他說:“好吧,我本來要給你更多的藥,然後有個聲音告訴我,不要這麼做,她因為快樂而哭泣。”他說他只是聽從了那聲音,卻不知道為什麼,他問我:“我這樣做是對的嗎?”於是,我告訴他一些事情,其實我從未想過會告訴任何人這個故事,但我卻不斷告訴他。而且這個記憶從未褪色,這不是一個典型的記憶。他說:“你知道在我33年的麻醉經驗中,這事發生過多少次嗎?”我問:“多少次?”他說:“一次。”然後他給了我一個吻在額頭上就離開了。所以我不認為這是藥物的影響。真理從那時浮現出來,因為你說,根據我的理解,你發誓不撒謊,是的,以任何方式,不是用我的行為,不是用我甚至的面部表情。而原因是我聽說過,真理會使你自由。
    我曾研究過許多智慧傳統,四處尋找不自殺的理由。我是說,我真的找過。
    我知道很多宗教經文和哲學文本,我提前做好了功課。
    然而一次又一次,它告訴我真理會讓你獲得自由。
    我想,摩門教中說真理就是我們在這裡寫下的,而那是虛假的欺騙,我心裡想,不,
    但是那道光比我曾經體驗過的任何東西都真實。它真實得多。
    所以我想,好吧,如果真理把我帶到了那裡。
    它告訴我,雖然不口頭,但它說,看,你一直在想你可以自殺然後感覺好些,
    而我告訴你的是,你注定要學會以這種方式感受,像現在和我在一起一樣,
    當你活著時,永遠要這樣去感受,所以去做吧。我真正做的,甚至不算是一個選擇,
    這是一次,哦,這是一種
    絕對的痴迷。
    我不會以不意識到那道光的存在的方式生活,
    這意味著每當我撒謊的時候,你能感受到當你說出一個不真實的東西時你變得多麼脆弱。
    我能感覺到它撤回,或者說我自己,我無法撤回。那無處不在。我相信,但我感覺自己對它的意識變得更少。
    我想,這樣是不行的。
    所以我決定我要做的是,只說出真實,做出真實。
    如果有一個想法進來,讓我感覺好像在把我拉離那道光,我會質疑那個想法。
    那不可能是真的。它不會讓我獲得自由。它不會
    將我帶入其中。我的意思是,如果我要調查一切,
    直到我找到
    對我來說最真實的東西,順便提一下,
    正如我最喜愛的印度智者所說,
    唯一真實的陳述是「我不知道」。
    因為我們可能是一場夢,我們可能被餵了錯誤的信息。我們可能被深度偽造。我對任何事情都不知道。
    我的意思是,對這個小猴子腦袋來說,我不知道。
    但在亞洲他們有這種「不知心」的概念,
    心靈是完全開放的,
    而不是緊握著任何事物,然後你可以體驗一種
    這就是放下的謙遜。
    把你的首要性——人類智慧的首要性
    交給更大的事物。
    同時仍然是人類,而這是一件好事,
    但是只是不要錯誤地將其與神性混淆。
    這是你在進入你的真理時的一部分。所以,你的身體
    知道。
    你所說的,身體有
    生活在更好的狀態中,低焦慮的狀態。我想,哦,
    是的,你知道人們在考慮走進他們的真理時,
    他們可能不這樣做的原因是因為這樣會有後果,至少會有
    一個短期顯而易見的後果。我可能會失去我的工作。
    但是當人們想到真理時,他們想到的是表達自己的想法,而在現代世界中,你表達自己的想法,
    你可能會失去一切。
    那麼,你問自己,這是不是善良?這是真的嗎?這是必要的嗎?
    所以你不會說出每一個在你腦海中閃過的想法,也不會以不友好的方式這樣做。
    但確實,你可能會感受到,我知道我不得不正式離開摩門教,
    這對我整個童年和年輕成年社區來說是
    比謀殺更糟糕的罪。
    我將進入外面的黑暗。
    這是絕對的。當我這樣做後,我曾經沿著街道走,人們會實際上背過身去,朋友們,對吧?
    所以我不得不這樣做。
    這是一個是的,會有巨大後果的地方,
    而且會有。
    我把這種情況置於真實本性與文化之間的對立,文化一詞
    我指的是從伴侶文化到家庭文化再到宗教,甚至包括種族、國家等的任何東西。
    如果你服從你的真實本性,將會有一個時刻,當你變得反文化。
    你會做一些不是你父母所贊同的,或者與你的宗教教導不符的事情。
    嗯,你如何知道你的真實本性是什麼?有沒有什麼練習可以幫助你弄清楚?
    是的,所有痛苦的缺失。
    心理上的痛苦。好吧。所以,好的。
    所有心理痛苦的缺失就是我的真實本性。
    那麼,我的心理痛苦是由於
    不在我的真實本性中。是的,這是由於
    無辜地相信
    你所學到的謊言,這些謊言來自兩股力量之一:
    社會化或創傷。
    創傷告訴你,哦,我的天,所有的一切都總是危險的,它在大腦中扎根,而社會化則說一些像
    你不夠好,你應該更努力。這是個壞選擇。你必須取悅你的母親,各種各樣的東西。
    我們都有這些,如果你想取悅你的母親而擁有那些,那很好;
    如果你的真實本性和你的文化相適應,就不會有衝突。我喜歡上學,
    我的真實本性與那種文化相合。
    但然後,我的長子,雖然很聰明,卻不符合那孩子的文化。
    然而,我硬逼著我的孩子上學,後來我們談了很多,我希望我沒有這麼做。
    我年輕,我年輕時就生了孩子。
    我逼著我的孩子
    去適應一種違背她真實本性的文化,
    這造成了很多痛苦。
    你還受苦嗎?
    哦,還是會。我真的非常
    在上次美國選舉後感到非常孤獨,
    嗯,非常悲傷,但再也不害怕。
    不焦慮,甚至
    你知道,當你失去某人時的哀悼過程,
    你會深切哀悼,這是一種,知道吧?否認、憤怒、討價還價、悲傷。那是一種
    他們列出來的清單。艾莉莎白·庫伯·羅斯把它們列在那些你失去某人或面臨死亡時會經歷的事情上。
    而且,
    其實更多就像在混凝土攪拌機裡。所有的情緒同時發生。
    但我實際上不會把那算作痛苦。
    這是一個過程
    一位秘魯的薩滿曾告訴我
    同情心是意識在治療創傷過程中的進化
    而創傷的療癒是悲傷的過程
    所以如果你正在悲傷,我會陪著你
    我會帶來暖飲,給你裹上毛毯,跟你一起哭泣
    感受你的痛苦
    並愛著你
    但在我看來,那與心理痛苦不同,那就是
    一種痛苦的感覺,我就是不想在這裡。這真的很糟糕
    作為你走進自己真相的一部分,你
    意識到當時你和你丈夫的關係
    並不是你想要的關係。不是的

    他是同性戀,並在拼命努力不做同性戀
    嗯,然後當他是摩門教徒時,這對我來說非常方便,因為我
    我非常愛他,我想他也真的很愛我。我知道他是的
    我們在我20歲時結婚。我們都是同一位產科醫生接生的
    我們有著非常相似的人生道路,然後我們都去了哈佛,這對我們家鄉的人來說非常不尋常
    所以我們有很多共同點,我們是最好的朋友
    嗯,彼此深深相愛
    而他拼命努力不做同性戀。我並沒有意識到自己是同性戀
    因為我幾乎對任何事都沒有意識。我是如此
    因為性虐待而解離,所以
    我根本不知道自己的立場。他讓我感到安全。我愛這一點

    但當我們開始質疑摩門教,性虐待的事情浮上水面,我當時就是
    甚至在那之前,這一切已經非常明顯
    我說
    當我懷著我的兒子時,我開始有靈異經歷。抱歉。它們就是發生了。我不得不接受它們。我在
    哈佛攻讀博士,現在我竟然開始有靈異的閃現。你該怎麼辦?
    你要麼把它扔掉,也就是扔掉證據和數據,或者
    你就打開你的心靈
    其中一件事情是,我開始能夠看到人們發生的事情
    我愛的人即使我不在那,只有閃現
    但非常可驗證。我可以讓他們打電話來做這個,當那發生時我丈夫經常旅遊,
    我就是知道他是同性戀,
    我知道那才是他應該的樣子,而他的快樂就是
    部分地來自於他作為一個同性戀者,而他仍然非常虔誠
    並想做一個好孩子,正如他被教導的那樣,所以我想他經歷了很多痛苦
    我知道他是的,我們談過這個
    直到我們兩個都離開了教會,我才說,你知道,我是同性戀你也是同性戀
    為什麼我們不就做回自己呢?
    所以他
    開始約會男生,而我愛上了一個女人,我現在還在和她在一起
    八年前
    正如我所說,當你追隨自己的真理時,會進入反文化的領域

    另一位來訪的女士,在我們住的地方,我們三個開始一起消磨時間,無法停止
    與彼此相處,三個人全部相愛是非常奇怪的
    但這就是八年前發生的事情,這是一件
    好事,因為我們住在森林裡,因為對此的文化壓力很巨大
    但我們住在一個國家森林裡,那裡沒有其他人,這就像
    好吧,那麼這感覺真棒
    八九年後,這感覺仍然很棒
    這真的有其道理
    這真的有其道理,當你追隨自己的真理時,你會過上反文化的生活
    是的,你知道對我來說,坐下來告訴別人我不僅是同性戀,還有兩個伴侶是多麼尷尬嗎?
    我不覺得這尷尬。我有朋友,一位好朋友她是已婚但同時也
    愛著另一對情侶。所以他們就像四個人
    他們一起撫養孩子等,是的
    我的意思是,這聽起來真的很奇怪,但
    對我來說,這其實是非常鼓舞人心的
    因為那必須需要很多
    勇氣去接受人們會做出評價,並且仍然這樣做。是的。是的,我就像,哦,天啊,我希望我有那種
    如果我有那樣的感受,我會是那種能堅強地追隨那種感覺的人嗎
    還是我只是會將這種感覺拋之腦後?
    我其實認為我會揮之而去,我不喜歡這一點
    因為後果,對我來說後果是相當嚴重的
    是的,因為你是一個公共人物,這將在各處被書寫,人們覺得他們會整天在推特上對我說,史蒂夫的
    他們知道五個人或其他什麼。哦,當這發生時,當我意識到,當我們三個人意識到我們其實是四個人時
    在幾個星期內,我們就像,這很正常,對吧?
    三個人坐在同一沙發上,非常親密地交談幾個小時是非常正常的,

    然後最後我說,哦
    我的天,我愛著你們兩個,而他們則說,是的
    我們彼此之間都相愛,而我說,你們這樣也沒問題
    我正在進行一個誠信的淨化,我必須時刻對很多人說出真相

    但這就像被火車撞上一樣,那帶來的快樂。我記得凱倫
    我最初的伴侶那時與我在一起已有20年左右
    嗯,她來找我,坐下來對我說,我和羅恩花了很多時間
    嗯,她是這位女士?對,這位來自澳大利亞的作家,來美國工作
    她在那裡暫住了一段時間,但不是和我們在一起,是和鄰近的房產上的一些人
    而凱倫說,是的,我們一直在一起,我只是
    懷著非常強烈的感受。
    這就像是一場愛的消防水管,而我不知道這是否有點精神上的影響。我記得對著她微笑,就像當朋友們戀愛時那樣,心裡想著「你愛上她了」。我往裡面看,尋找任何的恐懼、憤怒或嫉妒,卻什麼也沒有,就像是一場純粹快樂的爆炸,超越了快樂的快樂。我心裡想,這真是太棒了。她有沒有同樣的感覺?叫她過來,我們大家互相認識。這太棒了。我會搬進客房,你們可以住在主臥室,這個家裡將會有更多的愛,這就是我的感受,從那時開始就是這樣。這是我用來替代自殺感覺的選擇。
    Row稱之為「透過看起來奇怪而感覺良好」。嗯,這樣已經有幾年了?四年,是不是?八年?好吧,這樣真的困難嗎?我現在只是想,情侶們是怎麼做的,這就像一個兩條腿的長凳,那該怎麼運行呢?你需要三個人來保持平衡,若有人爭吵,誰是裁判,兩個人之間又該怎麼辦呢?所以這很快就感覺自然。你需要大量溝通,而其中一件事是我們都無法說謊。我們只是缺乏練習。我不認為他們兩個有過對自己或其他人撒謊的傾向,所以我們總是彼此說實話,這裡有一種奇怪的和諧,在形成社群的人之間,這是一種完全的真實與開放。
    我們之前談過意義和目的。你提到億萬富翁來找你的時候,但其實來找你的人都在試著弄清楚他們的生活道路、他們的意義和目的。這是一個很大的問題。我們被告訴了什麼關於尋找我們目的的謊言?因為我有很多孩子在我的私信裡向我說:「Steve,我找不到我的熱情,或我找不到我的目的,或我無法」,而我真的不知道怎麼跟他們說。我想我很早就寫在一本書裡的事情是,我在懷著我兒子的時候意識到他會有唐氏綜合症並且智力延遲。我思考著他的生命意義是什麼?他的生命目的又是什麼?然後不知怎的,我意識到,因為我對他的愛,生命的意義並不是發生在個體之上的事情,生命的目的——你在生活中的目的,是人與人之間所發生的事情。
    你在南非有一個家,所以你知道「Ubuntu」。是的,我今年才買了那棟房子。所以我一直在工作,只有在年末才能去那裡。我不太了解南非。是的,Ubuntu的概念我認為在非洲的很多地方佔主導地位,這個詞沒有英文翻譯,完全與我們的文化個人主義相反。Ubuntu的意義基本上是「我因為我們而存在」。我根本上是不同的,因為我認識你,你對我很重要。
    我在南非時曾感到困惑,因為我知道那裡有許多艾滋病孤兒,而我從未在街上看到他們。然後我意識到,Ubuntu在那裡是一個真正的社會實踐,留下來的孩子被那些可能一無所有卻擁有「Ubuntu」的人吸納進社群裡。「Ubuntu」有一句中文諺語說「要想走得快,就獨自前行;要想走得遠,就一起同行」。所以我們在這個文化中走得非常快,快到走向自我毀滅。
    「我因為我們而存在」是你能說的最接近的表達,從概念上來說,它意味著我們之間的空間。這是你可以用來進入你的右腦的一個練習,所以我們在看著彼此,但如果你在不移動眼睛的情況下,注視我們之間的距離,看看我們之間的開放感,你會感受到這改變了你的凝視。是的,這分享了怎麼改變了你的心跳。這就是像卡爾·榮格這位心理學家一位摯友——一位普韋布洛的印第安人一樣,他說:「你們這些白人的眼光是怎麼樣的?」他說:「我們覺得你們是瘋子的。」他為什麼這麼說?這位族長名叫「山湖首領」,他說:「你們總是在死盯著一些東西,但卻從未看到彼此,從未看到你們之間的東西。」
    我們的眼神是柔和的,而你們的則是堅硬的。當你我這樣進行時,我的全身進入了一種狀態。這光,知道嗎?這光,我在看著我們之間的空間時變得更有意識。我感受到你。我不僅僅是看到你,我覺得我的心率下降了。是的,這種感覺讓我很平靜。我在想,看著彼此之間的空間。是的。
    所以我現在正在努力建立「Ubuntu」社群。我開始在網上,旨在促進人們的創造力,幫助他們進入這種存在狀態。它叫做「Wilder」,因為當我們更野性的時候,這是我們看待彼此的方式。這是你的狗和貓看著你的方式,這就是為什麼我們喜歡和它們在一起,因為它們看著我們,並看著我們之間的空間,而它們的眼神是柔和的。如果有一隻蒼蠅飛過,它們會變得敏銳,那是捕獵本能,但當它們看著某樣它們喜愛的東西時,則是在看著整個空間並感受彼此。
    所以如果有人私信我說,「我找不到我生命的目的」,你建議我怎麼回應?我會說,首先,坐下來,向你內心中感到巨大壓力的部分獻上愛,因為你找不到你的目的。
    那是一種可怕的感覺
    你知道自己的目的
    但你卻找不到,因為它被你所學的東西淹沒了
    這讓人難受
    我真的很抱歉,因為我知道那種痛苦
    去坐下來,或者找個朋友,找個可信任的人,找個社區,
    告訴他們瑪莉·奧利弗的話。告訴我你的絕望,我會告訴你我的
    她提到野鵝
    在你能傳達你的絕望並感到被聽見、感到聯結的時候,這就是在家族中的位置
    人與人之間發生的事情會填補
    你知識的空白,然後你會意識到
    我的目的就是我內心的深深喜悅與世界的深深渴求相遇的地方
    我能感受到這一點
    當我愛的時候,當我和它愛。不像粘稠的情感。這是我內心的深深喜悅
    是的,這是來自弗雷德·尼克·博伊克納,他是一位德國神學家
    他說你的生命使命就是你內心的深深喜悅與世界的深深渴望相遇的地方
    所以你剛才描述的情景就是一個年輕人
    向你伸出手,問我該如何找到我的目的,而你
    也在問自己。我該怎麼說?
    所以你在看這位年輕人和你之間的關係,而你們之間是相互關聯的
    你在看你們之間的空間,而你內心的深深喜悅
    是去
    療癒這個你從未見過的人的傷疤和創傷
    但他對一些文化未能賦予他的東西有著深深的渴望
    這就是你內心的深深喜悅與他們的深深渴求
    而你一直在很好的服務這一點
    比我一生中遇過的大多數人要好得多
    而我所解釋的內心的深深喜悅是
    讓我快樂的事情,或讓我感覺良好的事物
    是的,這種感覺可以有許多不同的解讀。這是一種深深的喜悅。是你在內心深處感受到的事情。它是
    就像

    這裡有另一種方法來理解它,想像一下當你與一個你所愛的生物在一起時,這樣會更容易,
    如果那是動物而不是人。是人必須是嬰兒。所以某個不能說話的人。
    我的兒子還不能真正說話。所以我跟他在一起的時候常常會體會到這一點
    記得有一次你完全放鬆
    進入這個其他生命的存在中
    貓就在你胸口呼嚕呼嚕地叫,或者狗把頭放在你腿上,沒有
    壓力去做任何事情
    你與這個其他的生物在一起
    在你們所創造的空間裡,我們都用意識創造了這個空間,去享受它的美麗和黑暗和光明
    而且
    詩篇46中的一段話說,神的名字
    像六種不同的方式,靜默,知道我是神
    靜默
    是一個神的名字
    知道
    是一個神的名字
    我就是
    是一個神的名字
    而神是神的名字
    當你
    當你感受到這一切作為你根本的存在
    並且它與另一個人互相關連
    那股喜悅甚至無法觸及它,沒有任何詞語可以形容它
    但這是
    一種意識的兩個方面,曾經以為彼此是分開的,現在握手重聚,這次重聚是
    和諧而美好
    的安慰
    喜悅
    淨化所有的
    這一切
    互聯網是如何把這一切搞混的?
    它搞砸了這一切,並且讓這一切變得可能
    你知道,它搞砸得非常可怕
    通過消耗我們對那些左半球的文化病態的痴迷,什麼出血就引導,對吧?
    我們有那種消極偏見,而人們想做的就是在互聯網上變現自己的位置
    而變現自己位置的最佳方式就是獲得絕大部分的關注
    而不論是什麼吸引了絕大部分的注意力,那就像是眼鏡蛇和小狗之間的比較。所以有
    總是有一種心理和金錢的壓力不斷推動互聯網讓我們更恐懼
    或讓我們彼此更生氣,使我們對立和極端化
    這就像是一種左半球部門的武器,已經瘋狂地失控
    所以像在美國,有一些極度極端化的政治
    信仰體系,都擁有自己獨特的信息集,而我不知道什麼是真正的
    嗯,但他們都堅信,正如左半球所相信的,沒有開放心態
    另一方面
    你知道,當大腦甦醒時,它擁有了覺醒的經歷,果實成熟並越來越成熟,然後它掉落
    好吧,我認為這可能是大腦中與表觀遺傳學開關相關的東西
    它向整個大腦閃現並改變一切
    我喜歡把它想像成分形,這是自然中不同的單位,傾向於在更大規模上復製
    就像一根小枝條像一根樹枝,像是樹的幹
    所以我們的大腦可能就像這種
    我們的神經皮層非常薄。它只是一層薄薄的細胞圍繞著
    大腦的表面
    非常,非常互動
    而我們也差不多是這樣的。
    我們正在球體的表面上奔跑,非常互動地彼此教授想法。如果只有一個人覺醒了,你知道,佛陀是醒著的,耶穌也是醒著的,而佛陀從來沒有試圖拯救其他人,只拯救自己。你知道,但其他的心靈捕捉到了那種配置,他們被啟動了。因為我們有了互聯網,過去需要整個國家政府才能與世界上的每個人溝通的事情,現在卻可能從一個突然覺醒的馬拉威貧困孩子那裡發生,並且能夠把這變成一條信息。或者,你知道,馬拉拉·優素福,大家都知道這個 15 歲女孩經歷了什麼。雖然這些信息本來會被塔利班壓制,但他們再也做不到了。因此,現在一個覺醒的人有潛力觸及每一個人的生活,幾乎是不需要花費任何代價的。你經常和網絡互動嗎?我會,嗯,我知道我正在塑造一個完全不現實的算法,因為我在線上的世界主要是海獺。我愛海獺,但這是一切愛和喜悅的例子,發生在人與人之間。然後我看到標題,我想,嗯,嗯,但這裡,你知道,當我第一次去非洲時,我聽說這是黑暗的大陸,一切都很糟糕,埃博拉、剛果的戰爭,所有這些可怕的事情,黑暗之心。然後我去了那裡,意識到在那個地方每發生一件可怕的事情,或許有一千件完全無私的愛的行為。每次我去那裡,我都會環顧四周,我看著那些被殖民的人民,你知道,原住民,我想我白人,如果我是你,我會對我感到非常生氣,然而我卻身處其中。我太太幾年前生了一個小女孩,她比我年紀小一點。她在約翰內斯堡的機場生病了,病得很厲害。她到處嘔吐,我們只是在推著嬰兒車,從一個旅遊商店到另一個商店,我們會買一堆T恤,她會在那上面嘔吐,我們會把她放進另一個上面,把第一個扔掉。然後人們從不同的商店跑來,那里有11種不同的國家語言,有來自不同部落傳承的人。他們不是逃離一個嘔吐的孩子,而是帶著他們能找到的所有東西來幫助我們,有人點著火消毒一個勺子,有人跑到機場的唯一一家藥房拿正確的藥,然後又跑回來。人們拿著有嘔吐污漬的衣服。我是說,這些是我們從未見過的人,而這就是我曾害怕的地方,因為我讓自己相信了那些極端化的故事,說「哦,那是一個黑暗可怕的地方」。每個地方都黑暗可怕,而每個地方都有人的存在,有能力去包容。而我們所能愛的那一部分,遠比我們內心中不愛的那部分強大得多。阿門。那麼,在你新書《超越焦慮:好奇心、創造力與尋找生命目的》中,有哪一件我們還沒有談到的重要事情呢?我想說,我希望我能,我不知道如何清楚地表達這個,我在這裡已經說過了,但是最重要的事情是,任何聽到這個的人,包括你,現在在這裡,無論你身在何處,我剛提到瑪麗·奧利弗的《野雁》,她所說的其中一件事是,無論你是誰,無論你多麼孤獨,這個世界都會向你的想像展現自己,而你是事物家庭的一部分。所以無論誰聽到這個,你具體來說,在你的本質上,你是安全的,無論看起來怎樣,你根本會好起來。我保證,就是這樣。馬莎·貝克博士,我們在播客上有一個閉幕的傳統,上一位嘉賓為下位嘉賓留下問題,而不知道他們究竟是為誰留下問題。好,留給你的問題是,這是一個棘手的問題,你可以隨意解釋它,好的,你認為什麼把偉大的故事與只是一個好故事區分開來?這很簡單。在一個好故事中,不幸的事情發生在好人身上,而在偉大的故事中,不幸的事情發生在英雄身上。因為總是有衝突,而且總是會有苦難。這可以就像「哦,那太可怕了」。但是偉大的故事、我們不斷重複講述的故事,是那些曾經是受害者的人變成創造者,說「我不會停留在恐懼中,我要從中創造一些東西」,他們挺身而出,決定去冒險。而看似悲劇的情況,變成了一次冒險。這正是莎士比亞在他生命的最後所做的。我在哈佛時被告知,他寫了四個偉大的悲劇,所有的結局都是恐怖和毀滅。那是他事業的巔峰,然後他開始寫這些浪漫劇本,因為它們有魔法、寬恕和快樂結局,真是個愚蠢的事實,實際上我被告知他這麼做是因為他癡呆了。
    他50歲
    你知道嗎
    悲劇是驚人的故事,而浪漫也是
    在我看來,那些才是偉大的故事,因為
    正是那裡,悲劇變成了一個結局美好的冒險
    一個好的故事是當壞事發生在好人身上,但一個偉大的故事是當壞事發生在英雄身上
    因為關鍵在於好人如何處理這些
    他們是承受痛苦,還是將其變成創造的素材?
    他們是讓它成為鉛的重擔,還是施展煉金術,將其變為金子?
    所有那些能夠永恆流傳的偉大故事都是關於煉金術的
    在那裡,痛苦轉化為美好的事物
    這是一個我們所擁有的選擇,我確實相信並不總是如此
    就像你是一個小孩,或者是一個在外面的年輕人,如果你是一位
    職業媽媽,或是生活在貧困中的人,或是剛剛被診斷為絕症的人
    當然,你會感到痛苦,你不會一下子想要站起來做些英雄的事情
    對自己要善待
    對自己要善待
    要善待 要善待,要對自己溫柔
    如果你只是稍微溫柔一會兒
    你會開始想,不再是“我該如何處理這些?”而是會問
    “我可以從中創造什麼?”
    而這
    讓你轉變為創造的模式
    當你開始從你的境遇中創造出一些東西,你便成為了創造的一部分
    就在那時,你會從你的噩夢中醒來
    對我來說,這是任何故事中最好的結局
    你顯然擁有一個偉大的故事
    因為你顯然是一個好人,而壞事卻發生在你身上
    所以現在你是一個曾遭遇壞事的人,很多人包括我,都認為你是英雄
    因為你做了如此多美好的事情,但有趣的是,我以為我理解焦慮的主題
    我原本認為這是一種攻擊的對象
    你知道,社會上有很多聲音說,治療焦慮的關鍵就是用藥物來應對
    但你給了我一種全新的視角,讓我明白它是什麼,以及如何在這個日益焦慮的世界中導航
    我相信你在某種程度上也為許多其他人做到了這一點,真的
    非常誠實
    真正根植於科學,並且非常容易理解
    我希望如此,謝謝你
    那是我真心的話,我不是在對你說謊
    所以我強烈建議任何與本次談話內容有所共鳴的人,請去購買這本書。它是很棒的
    它有一些非常精彩的部分
    嗯,你可以參與這本書,裡面有你可以寫的區域
    嗯,這真的是一本美妙的書,我認為它對任何人來說都是精彩的
    不論是正在掙扎的還是以任何形式受苦的人
    都是在試圖理解這意味著什麼,以及如何將其引導到你自己的英雄之旅中。所以
    瑪莎·貝克博士,非常感謝你。能見到你真是一種榮幸和特權,嗯
    我希望未來能有更多的對話。我也希望如此,榮幸是我的,謝謝你
    [音樂]
    這不是很酷嗎?我在《CEO的日記》中的每一次對話結束時,你會知道
    我請嘉賓在《CEO的日記》中留下一個問題
    我們所做的是將每一個在《CEO的日記》中寫下的問題
    變成這些對話卡片,你可以在家裡玩
    所以你會有每位嘉賓的問題,而在背面
    如果你掃描那個二維碼,你可以觀看回答該問題的人
    我們終於揭示了所有問題
    以及回答那些問題的人,最新的版本二
    更新的對話卡片現在已經上市,可以在conversationcards.com上獲得
    它們瞬間兩次售罄。所以如果你想獲得一些限量版的對話卡片
    我真的非常推薦你快速行動
    [音樂]

    The world is becoming increasingly stressed and anxious, according to Oprah’s life coach the solution to coping with modern times involve changing your brain

    Dr Martha Beck is a Harvard-trained sociologist and founder of the ‘Wayfinder Life Coach Training’ platform. She is host of the podcast ‘The Gathering Room’ and bestselling author of books such as, ‘The Way of Integrity: Finding the Path to Your True Self’.

    In this conversation, Dr Martha and Steven discuss anxiety, lying, how to fix childhood trauma, how to feel peace again, and the real reason anxiety levels are skyrocketing. 

    00:00 Intro

    02:17 What Are You Aiming to Do With All Your Work?

    05:12 What Is the Shift You’re Predicting?

    07:58 Who Are You in Terms of Your Qualifications?

    10:24 Who Have You Worked With?

    15:03 Why Did You Decide to Write a Book About Anxiety?

    21:24 What Do We Need to Know About the Brain to Understand This All?

    27:02 How Would I Switch Away From My Anxiety State Into My Creative State?

    35:09 [Empty Timestamp – Possible Edit Note]

    40:32 A Three-Step Process to Alleviate Anxiety on a Daily Basis

    42:42 We Have to Be Gentle With Ourselves

    47:23 The Anxiety Spiral

    48:42 Car Horn [Noise Interruption]

    53:51 What’s Your View on the Suffering Between Men and Women?

    58:09 Why Are Young Men Killing Themselves at Alarming Rates?

    1:02:29 Your Experiences Growing Up

    1:04:35 Facing Abuse as a Child

    1:09:34 My Mum Knew He Was Abusing Me

    1:15:16 Did Anything Happen to Them?

    1:16:08 Forgiveness

    1:16:24 Always Wanted to End My Life

    1:18:01 Lying Makes You Weak

    1:23:35 How Do We Find Our Meaning and Purpose?

    1:25:55 What If You Don’t Want to Do Something but Feel Like You Have To?

    1:28:04 What Is Freedom?

    1:30:06 How Different Is the Martha at 32 to Now?

    1:36:11 This Light You Saw in Surgery

    1:39:31 Why Did Truth Emerge From That?

    1:44:10 How Do You Know What Your True Nature Is?

    1:45:47 The Grieving Process

    1:47:05 Being True About Your Sexuality

    1:54:38 What Are the Lies We’re Sold About Meaning and Purpose?

    1:59:09 Advice for Someone Who Can’t Find Their Purpose in Life

    2:03:46 How Has the Internet Messed This All Up?

    2:10:49 The Last Guest’s Question

    Disclaimer: Advice regarding mental health concerns should always be sought from certified and qualified professionals.

    Follow Dr Martha: 

    Instagram – https://g2ul0.app.link/5Le3Vr1uqPb 

    Twitter – https://g2ul0.app.link/JCbAdi3uqPb 

    Website – https://g2ul0.app.link/unTVO56uqPb 

    YouTube: You can pre-order Dr Martha’s book, ‘Beyond Anxiety: Curiosity, Creativity and Finding Your Life’s Purpose by Martha Beck’, here: https://g2ul0.app.link/KVHfpHdvqPb 

    Spotify: You can pre-order Dr Martha’s book, ‘Beyond Anxiety: Curiosity, Creativity and Finding Your Life’s Purpose by Martha Beck’, here: https://g2ul0.app.link/KVHfpHdvqPb 

    Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes 

    My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://g2ul0.app.link/DOACBook 

    You can purchase the The Diary Of A CEO Conversation Cards: Second Edition, here: https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb 

    Follow me:

    https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb 

    Get your hands on the brand new Diary Of A CEO Conversation Cards here: https://appurl.io/iUUJeYn25v

    ZOE – http://joinzoe.com with code BARTLETT10 for 10% off

    Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

  • Reid Hoffman, LinkedIn Founder: It’s Time To Quit Your Job When You Feel This! Selling LinkedIn For $26 Billion Taught Me This About Life! Trump Is Going To Punish Me!

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    “President Trump was threatening personal and political retaliation because they tried
    to help Harris get elected.”
    “Do you think you’ll be penalized?”
    “Yes.”
    “And direct on you?”
    “And direct on me.”
    “You’re not planning on leaving the US, are you?”
    “Um…”
    Reed Hoffman is the co-founder of LinkedIn and one of the world’s most successful entrepreneurs,
    playing pivotal roles in the success of influential companies, including PayPal, Airbnb, Facebook
    and OpenAI.
    And now, he is the leading voice in AI, helping people utilize this new technology to empower
    themselves in their life and careers.
    “You were part of what they called the PayPal mafia, who went on to create Tesla, YouTube
    Reddit, SpaceX, LinkedIn, and become multi-billionaires.
    And so, I’ve got so many questions.”
    “Let’s do it.”
    “What are the key factors of a great entrepreneur’s mindset?”
    “One is, you have to understand that you don’t get to an optimistic future by trying
    to avoid failure.
    When we started LinkedIn, everyone said this won’t work, but just because you don’t have
    a hundred percent chance of succeeding doesn’t mean that you shouldn’t do it.
    There’s also a set of skills that are rare that you can actually teach to entrepreneurs
    and that makes you much more likely to be successful.
    The first is…
    “And then, how do you know when to quit the job?
    What’s your view on work-life balance?
    And if you were advising anyone to build wealth in 2025, what would you say?”
    “Here are some simple tips.
    So one is, Reed, what is your take on AI?
    It gives us superpowers.
    Now, there will be costs to it, but like electricity, it does electrocute people, but it’s essential
    for human society.”
    “And is there anything that the average person should be doing to capitalise on the opportunity
    that AI presents?”
    “Hundred percent.
    This is what you’re doing.”
    “So…”
    “Quick one, before we get back to this episode, just give me 30 seconds of your time.
    Two things I wanted to say.
    The first thing is a huge thank you for listening and tuning into the show week after week.
    Means the world to all of us and this really is a dream that we absolutely never had and
    couldn’t have imagined getting to this place.
    But secondly, it’s a dream where we feel like we’re only just getting started.
    And if you enjoy what we do here, please join the 24% of people that listen to this podcast
    regularly and follow us on this app.
    Here’s a promise I’m going to make to you.
    I’m going to do everything in my power to make this show as good as I can now and into
    the future.
    We’re going to deliver the guests that you want me to speak to and we’re going to continue
    to keep doing all of the things you love about this show.
    Thank you.
    Thank you so much.
    Back to the episode.
    Reed, as I read through your life, it’s remarkable in, it’s almost impossible that one individual
    could be involved in so many companies that have had such a big impact on society.
    But at the same time, someone be able to seemingly see the future over and over and over and
    over again.
    So because as I read through your life, I thought this can’t be one individual.
    This can’t be one lifetime.
    It begs the question to me, what is, in your view, the causal factors that set you up for
    such a life?
    That’s interesting.
    I’ve never been asked that question before.
    Probably it’s a combination of the fact that my passion is, who are we as human beings
    and where are we going?
    So like that’s from a very young age, like I’ve been, like, and I think I got it by
    reading science fiction.
    Right?
    It’s kind of like, what is the scope of humanity?
    Like, you know, Isaac Asimov’s Foundation and, you know, this kind of stuff.
    And then, I ended up growing up, I was born in the Stanford Hospital, I ended up growing
    up in Silicon Valley and so I got the exposure to technology can change the world.
    And so focusing on thinking about, you know, kind of this intersection of humanity and
    technology, and of course, obviously, science fiction has some play to that too, although
    most of the technology in science fiction is just fiction.
    Right?
    It’s like, we have wormholes and we do intergalactic travel and it’s like, as far as we know, there
    is no such thing as wormholes for intergalactic travel.
    Right?
    I mean, all current contemporary theory of physics would suggest that there isn’t.
    I mean, there may be wormholes, but they’re not for, you know, put your Star Trek spaceship
    in it and go somewhere.
    And then probably the other part of it is, I played a lot of board games when I was
    a kid and so it gave me a very deep sense of strategy.
    And so approaching life, yeah, Isaac, wow.
    This one here, you probably remember this.
    Yes, I do remember that, right, in the names on the cover.
    Borderlands, what age were you when you started playing RuneQuest?
    You were very young.
    When I started playing RuneQuest, probably 10.
    And what is the link between the life you lived in the board games you played as a 10-year-old?
    Well, mostly as a function, again, like the role-playing games is like strategy, right?
    So it’s kind of, you know, how do you kind of think about, like, an adventure is both
    a narrative experience, but it’s also a strategic experience, like, you know, how do you save
    the town from the, you know, the bandits, you know, that kind of thing.
    And so it gave me a deep sense of kind of, like, how does strategy and tactics and problem
    solving and how do you do it as a group, right?
    Because, you know, in fantasy role-playing games, it tends to be, you know, especially
    when I was doing it as a kid, a set of blokes around the table.
    I hear it’s now a little bit more gender-balanced, which is good, and especially for the blokes.
    It’s like, oh, we’re not just geeks by ourselves here, right?
    And so, and the way that I got to doing this is I was enough, because this is kind of the
    focused, you know, kind of kid I was, is what I, I’d heard that the Chaosium had their offices
    where we’re down the street from a friend of mine’s.
    And so I literally walked in the door and started hanging out at their office.
    And they’re the maker of this game?
    They’re the maker of this game.
    The chief editor, I think, wanted to get me out of the office.
    So he said he handed me the pre, the in-development draft of this and said, here, go look at this.
    And so I took it home, as an obsessive kid, I like redlined it.
    I worked my way through it.
    And I brought it back.
    Like he gave me a new Friday and I brought it back on Monday.
    So he failed on his get this kid out of the office mission, right?
    But he was then, and I still remember this look of vague irritation when I handed him this,
    because he’s like, oh, this kid is handing me this thing.
    Oh, I don’t want to be a mean guy.
    And then he started looking at it and went, oh, this is actually good work.
    And it was like, I want to use this work.
    And I was a kid, so I didn’t understand he needed to pay me to use it.
    I was, that wasn’t why I was just doing it because I wanted to show that I, that I knew how to do this stuff.
    And so he then wrote me a check.
    So it was my, like my very first paycheck to, to be able to use the work in the publication.
    Because, you know, this is how copyright, that that means he then owns all the work that I did so he could publish it.
    And is your work still in here today?
    So edits that you made to this game are still in here at what age?
    That was 12.
    Wow, that’s incredible.
    And how much did he pay you?
    Oh, it’s like $160 or something.
    It’s not bad for a 12 year old.
    No, no, no, my dad, my dad was originally opposed to fantasy role playing games.
    So it was like, what are you doing?
    Like, you know, go, like be on a path to a real life.
    And then when I brought on the paycheck, it’s like, well, maybe that works.
    And what was your, what were your dreams at that age?
    What did you think you were going to be when you were older, sort of 12, 13, 14 years old?
    Frankly, I had no idea other than the following entertaining thing, which is since both my mother and father are lawyers.
    When I was asked when I was 12, what I wanted to be when I grew up, the answer was not a lawyer.
    Really?
    Yes. Well, because lawyers, obviously a bunch of our barrister side of the pond, lawyers are essentially modern gladiators who are paid to be the gladiator of whatever their paycheck is,
    whether it’s a client or whether it’s, you know, being a full time employee and so forth.
    And it’s quality work.
    It’s important for society.
    But like, I was like, no, no, I want to create things.
    I don’t want to be a, you know, you know, belt on my sword and, you know, go to verbal battle for, you know, whatever the, you know, contract or, or litigation or any of those things.
    And I was like, no, no, no, I, I actually want to go build things.
    And so I didn’t know what I wanted to be when I grew up other than, and maybe I still don’t know, but what I evolved to is I normally have about a two to three year plan that’s iterating, right?
    And that’s, that’s tends to be what I do.
    And being born at Stanford Hospital is pertinent as well.
    I don’t think people in the UK and around the world necessarily know the significance of that.
    Yeah.
    But can you explain why that’s important?
    Silicon Valley is a, it’s a network of a generative platform.
    So like one of the things that, that I have learned to think about is networks amplify productivity.
    That’s not just as we get to, you know, why it is.
    I thought I conceptualized and founded LinkedIn, but, but it’s think in terms of networks.
    It’s one of the reasons why cities are such engines.
    Like basically, if you really look at economies, it’s city regions, and it’s because the city region creates a network, right?
    It’s a network of could be suppliers and arrests, but also talent and capital and, and, and knowledge and communication and, and strategic lenses onto the world.
    And so Silicon Valley has been, and then like, like people go, oh, I’m a genius.
    It’s like, no, no, I’m in Silicon Valley, right?
    And that really helps.
    And so being born in Stanford gave me this set of different, you know, kind of perspectives.
    One technology is a lens into the future.
    Another one is as an individual, you can go create a technology or a technology company that can be a lever that can move the world, right?
    And that an individual, you know, from anywhere can kind of do that.
    And all of those things were part of the luck of being born at Stanford.
    The luck?
    Yes.
    Well, I don’t choose, you don’t choose where you’re born.
    But a lot of people were born there and they didn’t go on to do the things that you did.
    People like to tell stories of manifest destinies because I am great.
    I would have been great anywhere that I was, right?
    And it’s self delusional.
    I mean, yes, I think I’m smart.
    Yes, I think I’m hardworking.
    Yes, I think I’m strategic.
    Yes, I think I have skills that are rare in human condition.
    But any great achievement also has luck, right?
    And I can point it in any companies.
    I can point it at any individuals.
    And for example, one of the basic luck is like I had exposure and connection to Silicon Valley.
    If I didn’t have that, the technology destiny or the technology achievements I’ve done wouldn’t have been able to do those.
    Or wouldn’t have been able to do those the amazing way that I did them.
    So what would you say then?
    Because there’s people that listen to the show all around the world.
    We just Spotify Raptors came out and globally we have quite an extensive audience.
    It’s funny that it’s so globally distributed, but I think it’s a factor of being on YouTube and speaking English.
    What would you say to people that are born in?
    We’ve got an audience in Cape Town, in Indonesia, in Australia, New Zealand.
    What would you say to people in those parts of the world?
    Can you still be, quote-unquote, massively successful?
    Yes, but you have to think.
    So, and I see you have a few of my books there.
    My very first book, The Startup of You, which came from the commencement speech I gave at my high school, the Putney School in Vermont.
    Because I was like, what do I say to a bunch of 17 year olds, right?
    And I was like, well, be the entrepreneur of your own life.
    And what that means, there’s a chapter in there that says the bad advice you’re usually given is just follow your passion.
    And the problem is your passion might be very passionate, but do you have a strategic advantage there?
    Is that something you can do?
    And so applying the rules of entrepreneurship, yes, of course you have to be passionate about what you’re doing.
    Because if you’re not passionate, you could never be world class unless you’re passionate about what you’re doing.
    But that’s not the only thing.
    And so you look at, okay, what are market realities?
    What’s the market?
    What does the competition look like?
    And within those, what can your aspirations be?
    And there’s a whole chapter on that in that book, because that’s, by the way, similar to how you plot out if you’re founding a company, right?
    If you’re founding a company, you have to think the same way about this.
    But think about it as an individual.
    So if you’re in Cape Town, there are many great things you could do.
    Now, if you say, what I’m going to do is create a search company to compete with Google, don’t do that, right?
    I mean, unless you really have some real unique thing.
    Because remember, you’re competing with this intensely powerful, not just the company, but the network of Silicon Valley,
    which attracts amazing talent from around the world, capital, knowledge, and they’re all sharing it with each other at a very fast clock speed.
    And so wherever you are, that doesn’t work.
    Now, you do think about, okay, what can the thing I do?
    So for example, you know, I love podcasts, as you know, I, you know, master’s scale, possible, et cetera.
    And so I had the delight of doing like interviews with Toby Lutke or Daniel Eck.
    And what you do is you look at part of their success, Shopify, you know, Spotify, is what, how do I run my strategy from here?
    Like, how is it that I’m competitive and can win a global field marketplace that Silicon Valley doesn’t do?
    And so for example, one of the things that they’re different in the cases, because like, for example, in Spotify, that was, hey,
    I can get the record labels to give me a chance to start doing the business by doing just Scandinavia, prove it, and then expand it.
    Whereas those record labels, the capital to do it in the US would never happen.
    And hence you have Spotify.
    And in Shopify, it’s, hey, the Silicon Valley tends to go, oh, e-commerce is over its own by Amazon.
    We’re not going to do any of that as a platform, maybe, you know, this thing or that thing, but we’re not going to do it as a platform.
    Well, but they’re wrong.
    And I can do a long place.
    And then once I get to this network effect of a whole bunch of, you know, small and medium businesses doing their own, you know,
    kind of websites in e-commerce, then I am the platform for that.
    So it’s kind of a long under the radar strategy where you’re not directly competing with Silicon Valley companies.
    And by the time the Silicon Valley companies go, oh, there’s a major opportunity, you’ve got it.
    So those are plays that you can do if you’re smart and strategic.
    But you have to know, like Toby Ludka, like, is deeply informed about what’s going on in Silicon Valley.
    Like when he’s charting a strategy, he’s aware of that.
    He’s got connections, he visits.
    I mean, I’m a friend of his, right.
    And that’s part of, like, if you’re doing a global software play, you have to be aware that your competition is global.
    There’s an element of self-awareness required here.
    And it’s funny because when I was younger, I certainly didn’t have that self-awareness.
    I thought that I could start a social network from my bedroom without ever doing it before.
    And I wasn’t necessarily thinking about the geographical situation or Silicon Valley.
    How important is self-awareness as an entrepreneur and how does one cultivate it to know what challenges actually befitting of their skills?
    So I think self-awareness is generally a very good thing for all human beings.
    And you still have to be irrationally ambitious, which is, I think, very important.
    And so sometimes self-awareness and just, you know, immense ambition sometimes don’t go together.
    It’s better when they do, but that’s fine.
    What you do have to do is be very aware of what your competitive space looks like, right?
    So just about everybody who succeeds in a substantial way is good at being competitive, right?
    And if you’re blind to your competition, you’re kind of hosed.
    If you’re successful, it’s just because you’re lucky, right?
    Because, and that’s part of what I was referring to earlier in luck.
    If you start a business where you have the luck where competitors haven’t identified it,
    and you get a long head start on it, that’s an instance of luck.
    Not all the successful companies are that way, but that can be very good and very useful on that.
    But you have to be very aware of what the competitive landscape looks like.
    Now, that’s also true of individuals, right?
    Because it’s like, well, who am I competing against is a relevant question.
    But you can be kind of competitively blind as an individual and still be very successful
    because of the way it works.
    But if you’re competitively blind, leading a business, leading a startup, almost always that’s hosed, right?
    That’s one of the reasons why all investors in Silicon Valley always ask about your competition.
    And if you say, I don’t have any competition, you’re like, well, if they disagree with you,
    they’re not going to invest because they go, you’re competitively blind.
    Is there any such thing as an entrepreneur in the sense of, you know, people always ask me,
    they say, can anyone be an entrepreneur and a founder?
    And there’s so many different types of companies one can start these days that it’s a quite tricky question to answer.
    But do you think any, because there’s going to be people listening to this now that are in their managers and companies,
    they’re, you know, they’re, they’re working in the law firm or whatever.
    And maybe they’ve got an idea.
    I mean, everyone’s got an idea and they don’t know if they’re the type of person that should pursue it or not.
    Is there a framework one can run through to decide that?
    Yeah, I’ll run through a framework to help the folks.
    The, the short answer is no, not everyone should be an entrepreneur, just like not everyone should try to be a professional musician.
    Not everyone should try to be an athlete.
    Not everyone should be, you have to look at what your competitive advantages are.
    And does your disposition, skill sets, path give you a competitive edge in this case of being an entrepreneur, right?
    Because any game that’s competitive, right, and entrepreneurship is a highly competitive game.
    That’s, that’s part of the, you know, it’s as competitive as trying to become, you know, a, a globally renowned actor.
    It’s as competitive as trying to become the CEO of a major bank or anything else.
    So it’s, it’s a competitive game.
    So for an entrepreneur, what you have to do is you have to say, OK, well, I have to be able, one of the classic ones to, to take substantial risks.
    Now it’s not being risk blind, entrepreneurs are actually not risk blind.
    Or occasionally they are, and occasionally they’re lucky and it works.
    But almost all the successful ones realize that I’m, that when you start a company, you’re a default debt, right?
    By default, the company is out of business, right?
    And so you’re trying to get to a point where it’s default alive versus default debt.
    Then there’s a whole bunch of different things that go into that game.
    So one is, well, can you go get the capital?
    Are you in a market that allow you to get the capital?
    Can you move to a market that allows you to get the capital?
    How do you pitch the capital?
    How does pitching capital go?
    And then you get this, this kind of flywheel going between, you know, capital, talent, business realization, capital talent, right?
    And you’re doing that.
    And the business realization obviously includes customers, includes go to market, includes building products and services, etc.
    And by the way, it’s dynamic.
    So you say, well, I wouldn’t work at a large company and I learned a bunch of things like, well, yeah, but you didn’t learn how your default debt.
    You didn’t learn how to launch a new product.
    You didn’t learn how to, how do you start with a small product and grow to a larger product, right?
    You didn’t learn how do you set up a team from scratch.
    And by the way, a team from scratch when the vast majority of human beings like more certainty in what their week looks like, right?
    Like, I’m going to come work at a place because I can continue to work at a place.
    And as long as I’m capable of what I’m doing, I keep my job, right?
    In terms of what I’m doing.
    And so I understand the certainty.
    So, so entrepreneurs have to do all that sort of thing.
    And so in addition to kind of risk taking, you have to be good at bringing many resources from different vectors into your vision and working with you.
    So there’s investors, there’s employees, there’s customers, there’s advisors, there’s partners.
    You have to bring the right set of those people along with you in this iterative, this, this kind of, you know, iterative journey.
    You have to be able to grow yourself and learn because the game changes.
    Like one of the metaphors I use to train and conceptualize young entrepreneurs is kind of, and there’s a bunch of different parallels between military strategy.
    It’s part of like the board games thing and, and, and business strategy.
    But it’s like Marines take the beach, army takes the country, police governs the country, three, three very crude broad generalizations about how you do it.
    So you go, what’s your Marine strategy? Do you have, because you must, as a seed series A, you must have a good strategy, how you get on the beach, how you get, you know, initial product market fit, how you’re heading towards scale product market fit.
    Okay, you’re there. How do you win the country, right? The market, right?
    What, how do you get to scale product market fit?
    How is that going to work?
    How are you going to play against competition different in these two?
    How do you get up to scale?
    You have to learn this game is different than this game, right?
    And you’re learning new things as you’re doing it.
    So you have to have this kind of, what I refer to as being an infinite learner, like you’re learning what the new game is.
    Because by the way, no entrepreneur shows up at door one, at day one going, well, I know how to do marketing, I know how to do sales, I know how to do product development, I know how to do engineering, I know how to do engineering operations.
    I know how, like, no, no, no, you have to bring all that in.
    You’d be learning what you need to learn in order to do that or through that.
    And that’s part of how you grow into that.
    And then, by the way, once you’ve established a business, because the thing, another thing that brings in a lot of competition is people say, oh, that’s a valuable business.
    I’d like to pass on that.
    And then a new generation of heavy competitors come in.
    So can you kind of keep your position and grow your position in a market?
    Which is the police part, right?
    Police part, yes, exactly.
    And so you have to look, and each of these three is different games.
    And there’s more games than that, but it’s a way of kind of simply understanding it.
    So always being learning, being an infant learner and changing your mindset.
    And so frequently, like, for example, when I’m talking to an entrepreneur, especially the first few times, is I will push them on their vision to see if they’re learners.
    Now, one, they should have persistence and grit because, like, no, I’ve thought about this.
    I’ve got a good plan. This is how I’m going to go to market.
    I understand what the competition looks like because if they go, oh, you’re right, I should totally change it.
    You’re like, OK, you have to have some grit and persistence.
    But on the other hand, if they’re not like going, oh, yeah, no, if we encounter that, yeah, we’d have to do something about that.
    Like, if our competitors started doing that, and maybe we do this, right?
    And so they also are learning, they have flexibility.
    So you want that combination.
    Like, one of the things about startups is you have to bring kind of this dual lensed focus of things that seemingly are a little contradictory.
    So, like, persistence, flexibility.
    Another one is, right now, long term, right?
    Now, you have to do right now.
    But if you don’t have a long term of how you’re building something that’s insanely ambitious, you’re never going to get there.
    If you shoot for the hillside, you’re never going to get to the moon.
    You have to shoot for the moon.
    So you’re shooting for the moon, but it’s me and my two friends in a garage right now.
    It’s interesting because the middle bit, does that matter?
    It does, but it’s a, remember, like the Marines Army police army when you’re doing the Marines is the middle bit.
    Right, OK.
    Right, right.
    So it does, but it’s not, by the way, and one of them, again, mistakes.
    And that’s part of the reason why there’s another chapter in startup views, AVZ planning.
    The mistakes is, like, you have all a plan and then you have a plan B.
    It’s like, no, no, no, you have a plan and then you have a lot of micro plan Bs, right?
    So you’re kind of like, well, if that doesn’t work, then let’s try this.
    If that doesn’t work, then let’s try this, you know, and you’re iterating through them.
    And when you know to do a major pivot, because, by the way, many successful businesses also do major pivots, PayPal started his encryption on cell phones.
    Right, that’s where it started, right?
    So you do major pivots.
    It’s when you go, oh, my current plan, which I’ve iterated for my first plan, is worse than my first plan, like the market circumstances, its chance of succeeding.
    Those are now worse.
    That’s when you think about, OK, let’s do a major pivot.
    So with your analogy of evading the beach, how do you know what beach to invade?
    Like, how do you know if you’ve got a good idea and how do you know what a good idea is?
    Because most people, as I said, listen to this, they’ve got a business idea, and how do they know if it’s good?
    And part of the issue they often have is they’ve heard anecdotally or they’ve seen that someone else is already doing it.
    So they go, oh, gosh, it’s already been done.
    There’s, call it two kinds of ideas.
    And frankly, by the way, you think, you know, there’s over eight billion people in the world.
    The fact that you think you’re the one person who’s thought of this idea.
    You may not be doing math well, right?
    So thinking you’re the one person who’s thought of the idea, that’s a mistake, right?
    The question is, are you the person who can pull it together in the momentum and pull it together?
    And it’s still, by the way, that may be, well, OK, that gets down to 100 people.
    OK, well, am I the one who’s in motion right now?
    Am I the person who’s willing to take the risk, quit my job and do it?
    And you never really get down to one, right?
    So start-ups are risky businesses.
    Like one of the things that gets back to entrepreneurs, like I think the greatest chance,
    and even when I was starting LinkedIn after having started Social Land,
    after having, you know, co-founded PayPal as a board member,
    even when I was starting LinkedIn, what I would tell the people is like,
    look, we have about a maximum of 20, 25% chance of being successful, right?
    Just to be clear, right?
    We’re going to try to grow that to 100%, right?
    But we’re a couple people in a garage right now, right?
    Like there’s all kinds of things that can go wrong.
    Anyone who’s telling you it’s 100% now, they’re lying to themselves or they’re lying to you.
    And, you know, like I’m very realist and ambitious in my strategy.
    And so you should never think you’re starting something 100%.
    Now, within the idea, as you go, there’s, roughly speaking, two kinds of ideas.
    One kind of idea is, well, people generally think that’s a good idea.
    They think it’s a good idea because you go to customers and customers say,
    yeah, I’d like that, right?
    They go, oh, well, hey, AI is going to create a whole bunch of new SaaS businesses, right?
    Oh, yeah, that makes sense.
    They have new technology transformation, or people in e-commerce,
    they’re going to want to buy this kind of stuff.
    Okay, you know, it makes sense.
    So there’s a stack of things where they’re pretty measurable as ideas.
    Like you can measure them with customers, you can do feedback and polling and other kinds of things.
    Now, there’s good news, bad news on this category.
    The good news is you can de-risk, is there a market for your idea mostly?
    Not entirely, but mostly.
    The bad news is so can a lot of other people, right?
    And so in this category, there always tends to be competition and your competitive strategy,
    generally speaking, needs to be why against, like in this category, you should be expecting competition.
    Why am I going to win out sufficiently against this competition in a global arena?
    I have invested in those businesses.
    Greylock invests in a bunch of those businesses.
    Could we do one of the best VCs in enterprise and the planet, blah, blah, blah, blah.
    Then the other kind of, I think, which is the one I tend to start and the one I tend to most invest in,
    is people think that you’re crazy when you’re starting your business.
    And by the way, that can be a, by the way, and frequently you are, right?
    But people think you’re crazy, which means most people think you’re crazy,
    which means your competitive field is a lot less, right?
    So for example, I’ll give LinkedIn as an example and I’ll give Airbnb as an example.
    So LinkedIn, I go on and say, hey, individuals will join this network and bring in their,
    and establish a public identity and profile and bring in their network and use that,
    even as the vast majority of the billion people registered for LinkedIn are, you know, basically work at companies, right?
    They’re not starting a company, like it’s a great platform for entrepreneurs, entrepreneurs get it right away.
    But like, I’m like, well, I’m working in a company, am I going to seem disloyal to my company if I establish a profile here?
    You know, because back when we started it, like no one’s going to use that.
    Right.
    Well, because like they’re worried about will their company fire them or not give them a bonus or something else,
    because they have a LinkedIn profile, because they’re saying they’re disloyal.
    So it looks like they’re shopping, because I mean, for most people that use LinkedIn now,
    you don’t see it as, I’m looking for another role.
    Exactly.
    But back then people did.
    In 2003, literally, everyone said to me, this won’t work, because you’re individual focused.
    You need to be selling products to companies.
    Okay.
    Right.
    Right.
    And so I was like, no, no, I think I’m right about the way the world can and should be.
    Right.
    And, and so I’m going to take that risk.
    And that’s the contrarian risk.
    I’m going to take that risk and I’m going to, I’m going to play it forward.
    And if I’m right, I will create something that will transform the industry.
    That will be amazing for individuals, amazing for companies, et cetera.
    And we can go, obviously, whatever length you want to go through the LinkedIn journey, we can do that.
    Now Airbnb is an investor example.
    So Airbnb was my first investment at Greylock.
    And so, and I was at Greylock because David Z, who was my partner, who was the Greylock partner,
    who was my most valuable board member at LinkedIn, convinced me that I should do venture at Greylock.
    And I’m very close to David.
    And so I bring in Airbnb as an investment and David looks across the table from me and says,
    look, every VC has to have a deal they’re going to fail on.
    Airbnb can be yours.
    Really?
    Yes.
    Because Airbnb at the time had so little volume in its transactions that the founders could have called
    everyone who used Airbnb that week if what they did is dedicated making phone calls,
    like five minutes of phone call through the week.
    That was how small it was.
    And David’s argument at the Greylock roundtable was, look, this is very strange.
    Staying in other people’s houses, like the danger of something going wrong, cities are going to hate it,
    hotel lobbies are going to try to outlaw it within cities, this is just going to be a train wreck all over the place.
    And I was like, no, but I want to take the bet.
    And he’s like, great, like, we hired you as a partner, we think you’re smart, go ahead, right?
    Now, the David’s credit, six months later, the transaction volume in Airbnb is like this classic hockey stick.
    It was years of very small and then it grew to being very big.
    So that hockey stick hadn’t started yet.
    And David came to me and said, OK, because like they always be learning is also useful in venture capital.
    He said, OK, you were totally right about Airbnb and I was I was totally wrong.
    What did you see that I didn’t see?
    Like, how did you know when I was sitting there blowing smoke at you, saying this is going to be a total failure?
    You said, no, I want to do this.
    I said, well, look, you were right about all of the risks about that could happen with Airbnb.
    You were absolutely right.
    Any of those things could have made the business worth zero.
    But this is the reason as investors, we do a portfolio because, yes,
    Airbnb could be zero, but if it worked, it was going to be huge, right?
    It was going to transform an industry.
    This is the kind of investment I like doing as an entrepreneur or as an investor.
    And I said, look, we had a plan for each of those risks.
    We had a plan A, we had plans B, we’re going to try to navigate.
    It isn’t that we could guarantee the risk, but the fact that everyone else saw those risks
    meant that we had years of no competition, that we could establish the network.
    We could establish the marketplace.
    And then once we’re there, we are the marketplace for how that works.
    And that’s the kind of investment I like doing.
    That’s the same thing with LinkedIn, as I founded it.
    Same thing with Airbnb as an investment.
    And so that category of investment, you cannot validate with the customers.
    I was going to say, so if everybody thinks it’s a good idea, it’s probably not a big idea.
    Yes, it’s much more challenging to be a big idea.
    Interesting, really interesting.
    Because it’s funny, because when people pitched you, they say,
    “I’ve asked everybody and everybody thinks it’s great.”
    Yes.
    So that’s probably an indicator that it’s probably not big or they’re bullshit.
    Yes, and I’m looking for both in my creation of ideas and in my funding of ideas.
    It’s not dumb people who think it’s a bad idea.
    It’s smart people who think it’s a bad idea.
    You want smart people to think.
    Yes, because then you have something that’s contrarian.
    Because that’s what contrarian is, and I don’t understand technology at all.
    I think it’s a terrible idea.
    It’s like, well, who cares?
    You don’t understand anything.
    It’s smart people who think it’s a bad idea.
    Right.
    And then you have a theory of the game that’s a good one, not perfect,
    can be very risky about why they’re wrong.
    So I’ll give you the LinkedIn example.
    Literally, John Lilly, partner of mine at Greylock, I recruited him at Greylock later.
    He was the CEO of Mozilla that was on the board of super smart guy, friend of mine.
    I sat down with him about LinkedIn because this is how I go when I’m starting a company,
    I go to all my smartest friends and I go, here’s what I’m doing.
    What’s wrong with it?
    I don’t want to have a conversation.
    I’m going, oh, it’s great.
    Useless.
    Doesn’t help me.
    Right.
    What’s wrong with it?
    Why will this go?
    Why will this fail?
    And so I sat down with John.
    We had breakfast at a breakfast place in Silicon Valley.
    I said, I’m your friend.
    It’s never going to work.
    And I said, okay, well, why do you think it’s never going to work?
    I said, well, look, you’ll never grow the network.
    Like the first person who comes in, no one else in the network, not valuable for me.
    Why should I invite someone in?
    Until you have like, I don’t know, 500,000 people, a million people, there’s no value in the network.
    So there’s zero value.
    So it’s never going to grow.
    You’re never going to get anywhere.
    And it was a very smart, perspicacious thought that was probably the key thing for starting
    LinkedIn was how do you get to millions of people in the network because that’s the only
    place where the value proposition kicks in, right?
    I knew that if you had a thousand people come in, 900 of those people would be exactly like
    John.
    They’d go, I don’t see anyone else here in this network, et cetera.
    But I knew that some of them, somewhere between 10 and 100 of them would go, oh, I see what
    this could be, and I kind of want to play with it.
    So I’ll invite Stephen, I’ll invite some people in.
    And then as it very slowly starts going, then all of a sudden there’s enough people in,
    it’s interesting, it’s curious, and you could grow to being valuable.
    So I knew that by persistence through those initial exploratory people, people who are
    curious, people who want to experiment with it, people who got the vision of it, et cetera,
    that all of that, I could grow to your initial critical mass, and then it would kick in.
    The model of LinkedIn, obviously, I know LinkedIn more today than I did back then in what, ’90,
    no, so 2003, 2003, and then really– May 5th, 2003 is when we turned it on.
    Really?
    Yes.
    And back then, was it a social network as it is now where there’s news feed and people
    talking to each other, or was it more of a public CV?
    It was a public CV with a search capability and ability to communicate with people.
    Okay, interesting.
    So the network effects were slightly less important than the model is today, because
    a lot of people today are using it not to search for a job or a professional, but to
    talk about themselves or to share their life, et cetera.
    And we knew that we would get to growing network effects, like for example, again, part of
    the Marines, Army, police, is your network effects may very much evolve.
    You may start with no network effects.
    That’s fine.
    Yeah.
    But you have a plan.
    Yes.
    Yeah, yeah, yeah.
    So am I right in thinking?
    Because around then, there were social networks emerging that were very focused on people
    conversating with each other, whereas LinkedIn, by design, it didn’t really, really matter
    if anybody was chatting to you about what they ate for dinner that day.
    So a new network could penetrate the market that was less dependent on the like social
    networking component.
    Because if I go on there and make a profile and put my CV up, it doesn’t really matter
    if I don’t come back for four days, because I can get an email that will bring me back
    in saying, “Oh, there’s a job here.”
    But once my profile’s up and ready, I’m now giving value to the rest of the network just
    by being there.
    Yes.
    And that’s a virtue, not a bug, because it was part of how we solved the critical mass
    problem.
    Yes.
    I could never understand how LinkedIn did that, but now it makes sense to me.
    Yes.
    Because I always think, God, it’s building a social network, it’s asking for like hell
    in your life.
    Yeah.
    Well, I’m kind of a specialist.
    Yeah.
    Right.
    Yeah.
    You know, one of the first investors in Facebook, one of the first investors in Friendster.
    Oh, I didn’t realize you were going to invest in Friendster as well.
    Yes.
    You were part of what they call the PayPal Mafia, I know you use the different term.
    Network.
    It’s less, it has less pizzazz, but we weren’t really a criminal group.
    But mafia is cool as well.
    Yes.
    Yes.
    People love the term mafia.
    And through that time, you worked with the likes of Elon, you knew Peter Thiel from your
    days at university.
    I mean, everybody asked this question about PayPal and why it was so successful, but also
    why so many of the alumni of PayPal went on to become multi-billionaires, I think seven
    people that were part of that sort of early PayPal founding team went on to create Tesla,
    YouTube, Reddit, SpaceX, LinkedIn.
    Was it talent density?
    Was that what made the PayPal Mafia?
    Well, it certainly was a component.
    And so it’s a couple of things.
    So one, that high density talent of folks who are willing to take intensive risks, want
    to do contrarian things, believe in what their contrarian thing is against common sense wisdom.
    That’s one part.
    Another part is, when PayPal went public, it was a technology winter.
    It was one of two technology companies that went public that year.
    So all of a sudden, and then got bought by eBay, so all of a sudden you had this talent
    group of people that had a bunch of money in their pockets and the network within, and
    that believed in the consumer internet.
    So the network of Silicon Valley at that point had thought the consumer internet was played.
    They were going into clean tech and to enterprise.
    So if you ask, if you try to ping a venture capitalist, but I have a new consumer internet
    idea, they wouldn’t even take a meeting with you.
    They would take a meeting if it was clean tech, they’d take a meeting if it was enterprise
    software.
    Now then you get all the PayPal people coming out going, hey, I can fund my own initial idea.
    I’ve got this great idea, YouTube, LinkedIn, and I can fund it and I can get it going.
    And then, and this is part of the web 2.0 movement, I coined the term internet 2.0 and
    then Tim O’Reilly made the much better term web 2.
    And so these folks going, no, no, the consumer internet is, that was just the first wave
    on the beach.
    The tsunami is still coming, right?
    And so we were all out investing and we were talking to each other because frankly, we’re
    like, well, these VCs don’t get it.
    This is coming.
    And then, of course, you started seeing YouTube and you started seeing LinkedIn and you started
    seeing, and it was like, okay, these are important things that we’re going to invest in.
    And that’s part of the reason why the, that’s the, because by the way, remember a bad competition
    is one of the reasons why not just talent, not just capital, but also competitive steering
    is part of the reason why the PayPal network or the PayPal mafia had such a massive suite
    of success.
    You know, I often hazard a guess at what the like the fundamental game of business is for
    a startup founder.
    And I’ve hazarded a guess before that it’s recruiting the best group of people you possibly
    can, binding them with a culture that gets the best out of them and setting them a vision
    that’s worthwhile.
    But from reading your work, there’s a couple of things.
    Just from hearing you today, sales is so like, well, whatever your go to market is, and it
    can be sales, be it to be enterprise, et cetera, but like, for example, in, in social networks,
    it’s usually a viral, you know, a viral marketing or viral growth plan.
    So when I say sales, I actually mean like selling to, oh, yes, employees, a hundred
    percent.
    Yes.
    Yeah.
    And like, you must, you said like partners, investors.
    Yes.
    Because you have to come, come on board my vision.
    Invest in my vision.
    Cause by the way, a partner, when you’re a startup is also investing in your vision.
    Yeah.
    An employee is investing in your vision.
    Yeah.
    Right.
    How do you be good at that?
    There’s a limited set of skills that you can actually teach to entrepreneurs versus the
    entrepreneurs just learning by doing.
    One of them is pitching, right?
    One of them is understanding the, how do I communicate my vision in a way that other
    people can go, that’s really exciting.
    I want to join your vision with you.
    And if I was a young entrepreneur telling you, right, I want to be better at pitching
    my vision so I can get world-class people to join me, world-class investors partners,
    is there any advice you could give me on things I should and shouldn’t do?
    Oh, yeah.
    Absolutely.
    And by the way, there’s, we could spend the entire podcast only doing this.
    I mean, there’s, there’s a very deep well, but here’s some simple tips.
    So one is the mistake and lesson that most people learn is to try to do reality extortions
    like, no, no, no, no, no, no, uh, silicon chips to make ice cream shakes.
    It’s the thing.
    No one’s thought of it.
    It’s really big.
    Right.
    It’s like, okay, what you’re convincing me is you’re crazy.
    Right.
    Like you’re literally like, please leave now.
    Yeah.
    Right.
    So you have to realize that all pitches are dialogues and you want to be listening to
    smart people and you like generally speaking, everyone you want to be recruiting, you want
    to be recruiting smart people.
    You want the absolute best talent working with you.
    You want the absolute best talent working in your company.
    You want the absolute best.
    So you want people who are, who are thoughtful and asking good questions.
    Like for example, I pitch insanely aspirational businesses, but I don’t pitch them saying,
    Oh, LinkedIn is guaranteed to succeed.
    There’s no universe in which LinkedIn won’t be the transformer of professional work and
    careers.
    What I do is say it can get here.
    Like we have a real chance at this.
    Now we have to navigate these risks.
    But if we navigate these risks, we’re going to be here.
    Right.
    And then people say, ah, you’re credible.
    You have a huge vision.
    You’re compelling.
    I think you can do this.
    Right.
    And then they come on board with you.
    So one of it is to pitch the huge vision, but show that you’re aware of the difficulties
    of getting there.
    Right.
    Now you don’t have to go through all of them.
    You just have to go through enough of them or a big enough one.
    The person goes, okay, great.
    I get it.
    You’re seeing it.
    Right.
    Another part of it is to say, this is part of the reason why competition is important
    is like, I understand what game I’m playing.
    Right.
    Here is my theory.
    This is what competition plays in.
    This is why I think the market will favor me.
    This is why I think technology trends will favor me.
    This is why I think I have a very unique edge.
    And you know, in foot scaling, which I think is another book on your thing, most consumer
    internet plays are what we call Glen Gary Glen Ross markets, which is first prize, the Cadillac
    second prize, the steak knives and third prize is your fired.
    So you have to be pitching why you’re possibly first.
    Yeah.
    Right.
    Cause there’s only going to be a couple of winners.
    Yes.
    And so like this is why we can win.
    Right.
    And so now there’s also mechanics in pitching, which is, you know, how do you tell a story
    of it?
    Part of the thing I tell entrepreneurs is to, even if the person doesn’t ask you the
    risk, tell them what the risks are and how you’re navigating them because it’ll establish
    trust.
    Right.
    So like, for example, in, in pitching investments, now this I didn’t know until I started learning
    it in terms of a mechanic pitching is an entrepreneur is tend to go, Oh, when I need
    money is when I, you know, write on my PowerPoint and I hit, you know, knock on the door is
    going, Hey, give me some money.
    That’s a foolish time to start the conversation.
    Much better to start the conversation when you’re not saying, give me money.
    So if you, like as much as you can in all of these things, start the conversation well
    before you’re getting to a potential contract of any sort, a partnership or, or an investment
    or even an employment contract.
    Like, so for example, always be recruiting doesn’t mean, Oh, I want to hire you right
    now.
    It’s like, okay, fine.
    Great talent.
    I’m, I’m socialite and brought into PayPal or find great talent and start talking to
    them.
    Right.
    Even if today you don’t have the right position to hire them.
    Right.
    Now, obviously there’s a whole bunch of great talent.
    You could waste a whole bunch of time.
    You want to be talking to people that, you know, you either really would love them to
    join at some point, not too distant future, or they know other people who would be like
    that because by the way, part of when you, when you meet great talent, you realize how
    to like, cause, cause you’re always, you’re always adding new great talent.
    You’re like, Oh my God, we need people like this.
    How do we bring them in?
    So for example, one of the things I learned that was, you know, from social that that
    I brought to PayPal was that social, I was trying to hire people who had 10 plus years
    experience doing the thing that we were hiring them to do before, cause the classic kind of
    wisdom that you get from business schools is make sure they have experience on their
    CV.
    They have to be able to do the job.
    Right.
    No question.
    But if you said two years of experience and an insane learning curve, that’s much better.
    An insane learning curve.
    By that, you mean someone that’s rapidly learning self teaching.
    Yes.
    Okay.
    And learning on the job and going and figuring it out.
    And so when I went to PayPal and God was up, I went, when the company decided I was on
    the board of directors, I was like, this is what you’re looking for.
    Not this.
    Okay.
    So back to your like PayPal mafia question, that’s cause we hired those kind of people.
    Right.
    Interesting.
    But it was a very limited set of people in the company who had had more than a couple
    years experience working within payments, within banking, within, you know, cause it
    was the, I don’t know, learning curve.
    When you look at your portfolio of investments and the entrepreneurs you meet, do you think
    young entrepreneurs realize how significant hiring is to their eventual outcome?
    Cause they tend to focus on like how good the product is or sometimes capital.
    But I just looking at my own portfolio, I often find myself like feeling like an old
    man cause I’m telling them that like spend more time hiring, not just hiring your friends
    cause they’re willing to come work here.
    A proxy for a founder, if you’re not spending a third of your time hiring, you’re very much
    under delivering.
    This is the thing.
    It’s like, look, life is a team sport, companies are team sports, right?
    If you could just do it yourself.
    You wouldn’t hire anybody.
    You know, you’re hiring people.
    So like you say, well, I’ve got a really good, let’s, you know, you use a European football
    analogy.
    I’ve got a really good striker.
    Great.
    Well, we don’t need to worry about the halfbacks or defensive or, you know, goalkeeper.
    No, no, you have to hire all things and you go, well, I’m a really good hatback.
    That’s great.
    You need the others too.
    I think when I was young, when I was 18, 19 years old, I somewhere in my brain thought
    my outcomes were going to be determined by how hard I worked and how good my ideas were.
    And it wasn’t until I accidentally hired someone fantastic that I realized the absolute tremendous
    impact that an A player can have on everything.
    And that was just such a mental shift for me.
    Yeah.
    Literally, I think Zuckerberg puts us in a very good way.
    He wants to hire people he would work for.
    And why?
    Why is that?
    Because that’s a demonstration of high talent.
    Okay.
    Yeah.
    When you’re a young founder, you’re somewhat insecure, though, you think, oh, God, why
    would that person want to come work here or I can’t afford them or…
    You want to hire the best people you can.
    And by the way, if you can hire people better than you, oh my God, it makes you much more
    likely to be successful.
    Yeah.
    Yeah.
    It’s my experience that young founders don’t really think about that.
    They’re also insecure.
    So they think, I can’t manage that person.
    Yeah.
    Well, but your theory of management is, look, if you can hire someone where your only management
    technique needs to be let them loose, that’s best.
    Just go.
    Right.
    And is there anything practical about hiring?
    People say hire slow, fire fast, or other sort of cliche advice around hiring that matters.
    How important is it that they’re culturally aligned?
    So culture can matter.
    I would say, look, in terms of, and hopefully it’s not a cliche, but hopefully a heuristic
    principle, references are more important than interviews.
    Right?
    We get a lot of repetitive experience at being compelling in an interview.
    And if you can’t, and by the way, some great people aren’t compelling in interviews, right?
    They’re not really great at selling themselves, but oh my God, are they amazing in the field?
    They’re made like an engineer.
    Like an engineer might be like, you know, like, okay, but oh my God, can they do great
    things?
    In which case, like, like do whatever you can to hire that person.
    So if you, if you ask me, you can only have references or only interview 10 out of 10
    times, I’ll take the, I’ll hire the person on the references.
    Surely you’re not talking about the type of references where they give you the reference.
    No, no, no, no, no, no, no.
    And this is one of the features of LinkedIn, like you want to find references that will
    give you a good perspective.
    Now even if you can’t go find someone that you know, or you have a tie to, or as, as
    what you refer to frequently as an off balance reference sheet, you’re not the one they give
    you to be a reference.
    So even if they say, oh, here’s, you know, I’m reading, here’s my reference, you know,
    Bob or Susan, you call Bob or Susan and you say, this is a standard question I will use
    all the time, but especially if I’m calling someone who’s a given reference, they look,
    I believe every person is a combination of strengths and weaknesses.
    And if you don’t give me a weakness, I will believe that it’s so bad that I should not
    hire this person, right?
    So if you say there’s no weakness, I’ll just go, okay, I understand.
    I shouldn’t hire this person.
    Thank you very much.
    Right, in that, they will always, almost always give you something, right?
    And you can do it because we are all combinations of strengths and weaknesses.
    Like I’m one of the best people to have on your side for creative strategic problem solving.
    Like one of my employees once told me is like, I would never hire you to run a McDonald’s.
    Like I wouldn’t hire me to run a McDonald’s either.
    I’d be terrible at it, right?
    So that’s combinations of strengths and weaknesses, right?
    And so everyone has them.
    There is no one who has all strengths.
    I mean, people tell themselves that, but that’s self-delusion, right?
    And so you have that conversation with a reference and the reference will tell you something
    because they’re not used to saying it.
    So they might say, oh, you know, Susan or Bob, they’re a perfectionist.
    He’s like, oh, so they get their work done slowly because they’re, you know, like, you
    push them because they’re trying to get the one that’s actually like more, they spend
    too much time working.
    You’re like, oh, that means they’re unintelligent about how they do the work.
    So you can push them into where they’re like, yeah, like, they can get a little disorganized
    when they’re stressed.
    Okay, great.
    Right.
    And then you can, because when you get that from reference one, then when you’re calling
    reference two, you say, oh, I heard that the person is disorganized.
    Like can you tell me a little bit about that?
    Right?
    Yeah.
    They’ve got some ammo and they can’t then say, oh no, I’ve never seen that.
    They’ll probably give you a little bit more context.
    Yes.
    On all these great people you’ve worked with, specifically, you know, during that PayPal
    period of your life, one of the things I was reflecting on is they’re all independently
    successful people, but they’re all very different people.
    And that in and of itself is evidence that there’s not one version of success.
    There’s many different types of success.
    Presumably, there’s many different types of entrepreneur leader.
    Give me a flavor of the different types of entrepreneurs you’ve worked with and, and
    what, you know, cause I, I sat with Walter Isaacson and he talked to me about Steve Jobs,
    Elon Musk, et cetera.
    And it was like, Steve’s really great at hiring people.
    Elon’s not as good as at the people team building part, but he’s better at this part.
    Yes.
    So no entrepreneur wins at every game.
    Generally speaking, as an entrepreneur, you should try the wint to play the games that
    you have a massive competitive edge on.
    Same thing is true.
    So some people, for example, like take a Neil Busri at workday, right?
    He is thoughtful, intentionally cultural building, very professional.
    So it’s a HR product for work.
    His contrarian idea was going to the cloud and that people were going to do cloud software.
    For the first, I think it was 500 people that workday hired, he would always do a cultural
    interview at the end because to make sure that the first 500 people all kind of shared
    cultural things.
    So once you get through all the competence and all the rest of the stuff, he would make
    sure that was a fit and that’s part of how you get cultural coherence.
    That’s like one example, right?
    Another example, Elon is the, like I have a big idea and I convinced myself 100% that
    it’s absolutely going to the case.
    Like I am going to settle Mars, we’re going to terraform Mars and our lifetime, which
    is, no, it’s impossible, no human being on the planet, including Elon, is going to do
    that within Elon’s lifetime, right?
    But I’m going to go all in, I’m going to work really hard, I’m going to be technologically
    sophisticated, I’m going to work against the odds, right, in order to make that work.
    Let’s say, you know, Anil, very professional, understands the workplace mark, Elon, like
    I think I was like the second person he pitched SpaceX to and his pitch, though, to my defense
    was, I’m going to send a turtle to Mars, like that’s not a business and you’re competing
    with national governments and like Russian subsidized rocket programs and so forth.
    This is not a good, I was wrong, he was right, but it’s not a good equity, you know, kind
    of play.
    Right.
    He pitched it to you as an investor.
    Yes.
    Yeah.
    Right.
    At what point was SpaceX at when he pitched it?
    That was before he started.
    So it was an idea.
    Yes.
    And I’m going to send a turtle to Mars and then it became, I’m going to send a gelatinous
    cube with plant seeds in it to Mars, because they’ll grow up, but the first person who
    will send life to Mars and you’re like, okay, right.
    What did you think genuinely when he said that to you?
    I thought he’d gone off his rocker.
    Really?
    Well, yeah.
    Of course you would.
    My friends said that to me.
    I think I’d make a couple of calls just to check in, do you know what I mean?
    He’s not doing okay.
    He’s just told me about this turtle.
    Yes.
    It’s like, that’s not a business.
    Has your opinion of him changed over time in terms of his potential and ability as an
    entrepreneur?
    No, no, I’ve always thought of him as one of the world’s great entrepreneurs.
    Always?
    Yeah.
    Well, all the way back to PayPal days.
    Really?
    Yeah.
    He has done repetitively amazing things.
    Now, he pitches everything with the same level of certainty.
    Right?
    Like, you know, I have this idea for online banking.
    I have this idea for boring tunnels under cities.
    I have this idea for creating a pneumatic tube for hyperloop tube.
    All of them.
    He has the same level of, I am 1000% right that this is like guaranteed to be part of
    the future.
    Right?
    And I, you know, and I may be the unique person to make it happen.
    Right?
    So you have to have some discernment, but he’s his, you know, on base batting is pretty
    good.
    Yeah.
    For such major ideas.
    Yeah.
    But it’s not a, it’s not a hundred percent.
    Yeah.
    People kind of excuse that though.
    Of course.
    If you get, if you get one that’s big, right?
    Yeah.
    Yeah.
    On the hiring side, has he been, is he up there with the best or is he not a direct
    hire of people like Steve Jobs was?
    He hires well.
    Matter of fact, you can’t be a great entrepreneur and not ultimately hire well.
    I think some people are better hires.
    Some people also have, like, are the kind of people that people would work for forever.
    Elon tends to burn people out a lot, like there’s lots of burnt out people in his wake
    and when you go and talk to those people, what you hear is some people say, that was
    the best work experience ever and I never want to work for him again.
    And other people said, I was the worst work experience ever and I never want to work for
    him again.
    So they’re all, I never want to work for him again.
    Right?
    So, you know, as kind of a dynamic, because he basically looks at them as disposable parts
    and, you know, go as hard as you can, right?
    And then afterwards you’re out, don’t care.
    Because he goes so hard.
    Yeah, he goes hard.
    But he also thinks your only relevance to me is your relevance, your only relevance
    to me is can you help me with my mission?
    And after you’re done, after you can no longer help me with my mission, you’re not relevant
    to me anymore.
    What do you think of that approach?
    That’s not my approach.
    Right?
    LinkedIn mirrors my approach.
    Like literally I am referenceable by every entrepreneur that I’ve ever worked with, right,
    as a board member and as an investor, right, who, you know, even ones that I’ve like fired
    as CEO and so forth, those people will say, he was really good to work with on these things.
    They may also have some critical things, there’s no problem with that, right.
    But like, like literally, like when I’m pitching an entrepreneur, I just like call anyone that
    I’ve worked with, right, because you, I try to work with people in a way that even when
    we’re at a, at a, at a difficult moment, because I disagree with them intensely about how well
    they’re doing or what they’re doing or something else, that I’m doing it in a collaborative
    constructive way.
    And so my goal is to work with people like anyone I want to work with, Brian Chesky,
    you know, Mark Pincus, et cetera, I want to be able to work with them for, you know,
    the rest of our lives.
    What’s interesting is I think these strategies fundamentally come down to what you think
    matters in life the most, because you could optimize, even you could optimize more for
    building more companies or something at the expense of something else, and it’s a tradeoff
    of something else.
    Like you could go harder, but there’s a tradeoff happening here.
    And we often, because Elon’s done these crazy things like the cars and the narrow links
    and this tunnels and then now the AI and the X and the spaceships and stuff, we go, Oh my
    God, that’s so amazing.
    And I do that as well as a bunch of like, if one person can do that much, but we almost
    never talk about the tradeoff.
    Yes.
    Yep.
    You’re 100% right.
    And we, and it’s so, this goes back to the point about self awareness.
    It’s like, it’s so tempting for the, like the brain to go, Oh my God, I want that.
    That’s what I want.
    Yeah.
    Because you’re not seeing the tradeoff.
    Yes.
    You’re not seeing the darkness.
    That is 100% correct.
    And look, I respect it.
    I understand the burn people out, like treat them as disposable assets that when they burn
    out, you just jettison them.
    And you can be very, Elon’s not the only entrepreneur who is very successful doing that.
    Right.
    But for example, on the other side, like if you go to Mark Zuckerberg and you talk to
    the people who work for him, they’re like, that was great.
    That was the best working experience.
    So of course I work for them again.
    Interesting.
    Because there’s a lot of entrepreneurs that are coming rising through the ranks at the
    moment that have kind of been raised on the Elon philosophy of do shit tons of things,
    do them intently, do them with less of a regard for the, I guess the human consequence, do
    them with less of a regard for work life balance.
    Yeah.
    Well, you have to have the nature of this thing because it’s, it’s, you know, you’re
    by nature dead as a startup.
    Work life balance is not the startup game, right?
    So like, like what, when, like when we started LinkedIn, we started with people who had families.
    So we said, sure, go home, have dinner with your family.
    Then after your dinner with your family, open up your laptop and get back into the shared
    work experience and keep working.
    If you say that today, they’re your toxic.
    The people who think it’s toxic don’t understand the startup game and they’re just wrong, right?
    The game is intense.
    And by the way, if you don’t do that, then eventually you’re out of a job.
    I mean, the people that say it’s toxic or often those that have never had to do it.
    Yes.
    And, and look, that’s fine.
    It’s not that everyone has to work at startups, we’re gonna start as a voluntary choice, right?
    But that’s the game for a startup.
    And so that’s how we try to balance in the early days of LinkedIn.
    We try to balance how to be human because we like a third of the company had kids, right?
    And so you’re like, okay, like we all have to work this way.
    So we can’t say, oh, you third, sure, you guys can go home and you’re out of the office
    and then, and then, then call in or whatever, we’ll all go for dinner.
    And then we’ll all plan on getting back to work after dinner.
    So you get time with your family, you get to have dinner with your kids.
    It’s the right human thing, right?
    But we’re working hard.
    And Saturday morning, we’re working.
    Is there a way to build a startup in your opinion where you have work-life balance?
    And I define work-life balance maybe as being able to see your friends often, spend time
    with your family often.
    Only in two circumstances.
    One, it’s a small startup.
    It’s both, it’s both an absence of competition.
    That’s the general.
    One is it’s so small, no one’s really competing with you.
    That’s fine.
    Okay.
    Right.
    Right.
    On number two, you have some such intense competitive mode that people can’t compete
    with you.
    Like, say, for example, you have some, like the only thing that matters in this business
    is contracts with these three companies and you have those three contracts.
    Okay.
    Fine.
    But absent that, that’s reason because the startups that you’re, if you’re in a valuable
    space, the startups that you’re competing with, right, like we had to make the deliberate
    decision like startups we’re competing with aren’t going home for dinner, right?
    They’re serving dinner at the office.
    That’s what we did at PayPal.
    We served dinner at the office at PayPal.
    Right.
    Right.
    And that was a deliberate thing.
    We were one of the first companies that started not only serving lunch, but serving dinner.
    Right.
    And then other, because it’s the learning network you get with Silicon Valley, other companies
    are looking at, oh yeah, we’re going to serve dinner too.
    So people don’t go home.
    Yeah.
    Don’t go home.
    Keep working.
    Right.
    Because it sounds somewhat toxic, right?
    It sounds like, oh God, but that’s not what life’s about.
    This is like capitalism.
    This is people just wanting to make loads of money.
    Well, choose what your life’s about.
    That’s fine.
    There’s nothing that says you have to do that.
    And what gives you the right to tell other people that they can’t do that?
    I mean, like, what are you, patronizing?
    Like people choose their own lives.
    Right.
    So, and, and people can choose that.
    Now, you have to understand the game.
    It’s like, well, I’d like to be a world-class Olympic athlete, but I really only want to
    swim two hours a day.
    Well, that’s nice.
    Right.
    That can happen.
    Right.
    You have to understand the game you’re playing.
    If you’re playing an Olympics game, like someone who’s trying to compete in the Olympics
    and swimming, they’re swimming seven days a week, 12 hours a day.
    Right.
    So that, that, choose the game and you say, well, it’s toxic, fine.
    Not for you.
    I think the important thing, which I see some companies doing well, is just to be honest
    about that.
    Yes.
    When you’re onboarding people and don’t shy away from the fact.
    Yes, exactly.
    So that’s like in early days of LinkedIn, when we were talking to people, we’d say, by the
    way, this is how we work, right?
    We work six and a half days a week, right?
    We do get people home for dinner, but everyone, including Reid, is expected, you know, you
    know, online working after dinner.
    And do you pay people more for that than the average rate?
    So they get paid in equity.
    And this is one of the things again, is, you know, the first, I don’t know, some hundreds
    of people at LinkedIn all don’t need to work anymore because their equity is enough that
    if they choose not to work anymore, that’s totally fine.
    Which is a trade off that was clearly worth making.
    You stepped back as CEO after four years when you were at LinkedIn, right?
    Yes.
    Why did you do that?
    So I had had awareness of strengths and weaknesses.
    Like I know how to do the CEO job, right?
    And I think it kind of 150 people or less, I’m as good as anyone else, right?
    Like that scale of CEO job is a scale that operates within my strengths and weaknesses.
    When you start getting to call it 500 people, 1,000 people, part of the CEO job ends up
    becoming like, how do you govern the community of the company?
    Now, it’s not the only thing, but like, okay, like, you know, with the kinds of things that
    Jeff Wiener that I learned from him on was, all right, well, you start thinking of recruiting,
    not as you going out and individually recruiting people or helping your hiring manager recruiting
    people, but you think about recruiting as a general strategy for the company.
    And how does that general strategy work?
    And how do you have, like, for example, you get to this point in these scale companies
    where you start having onboarding days.
    So like, for example, new employees start at one of the onboarding days, and they start
    as a group together, right?
    So it’s kind of like, okay, we’re going through kind of how it works, and we’re integrating
    people into the different groups, like, you know, the salespeople engine, they’re all
    starting, and they’re going into groups, we’re like, we’re approaching it as the engine of
    the company.
    And the things that I, you’re only world-class, but the things you’re passionate about, the
    things I’m passionate about is like the technology strategy, the product strategy, the kind of
    the big idea for what you’re doing there.
    And I love working with super high-powered talent.
    And one of the things that I had kind of learned is, well, that’s the reason I like working
    with founders.
    That’s the reason I like working with CEOs, because to some degree, it’s like, okay, you’re
    the talent I’m working with on this company, right, in order to do that.
    And so I was like, yeah, I like doing more of being a board member, working with CEOs,
    more than I like being the CEO once you get past, you know, 150 people.
    So that’s what I should be doing.
    And what I need to do is I need to get linked into a point where it’s already, you know,
    it’s already kind of hit breakout velocity, right?
    And so you can recruit now a world-class CEO that you can work with, right?
    And that’s what I should do.
    And you know, I like, for example, the entire time that Jeff Wiener was the CEO of LinkedIn,
    my primary office was immediately next door to his.
    Interesting.
    So you stay close, but you, again, this is another point of self-awareness, which a lot
    of founders don’t have.
    But the great founders that I’ve met and interviewed, whether it’s, I don’t know, Brian Chesky,
    or whether it was some founders from the UK, like Bennett Gymshark and Julian from Cure.
    One of the things that really defined them was they did a low ego move to move out of
    that CEO role, which is typically associated with like the glitz and the glam, because
    they knew that their skill set was in branding or marketing or something else, or just vision
    for the future of the company.
    A lot of CEOs don’t do that because the CEO title comes with a certain esteem.
    And yes, everybody, myself included, does have a big ego.
    But my ego is, you have to attach the right way.
    My ego is attached to LinkedIn succeeding, right?
    – Yeah, yeah, yeah, yeah, yeah.
    It’s a big difference.
    – Yes.
    – LinkedIn went public in 2011
    with a 4.3 billion valuation,
    and then Microsoft later paid 26 billion to buy LinkedIn.
    And at the time, it was reported you owned
    about 11% of the company,
    which made you a multi-billionaire.
    How does life change when one becomes a multi-billionaire?
    – So it’s funny, I try to never,
    like one of the funny things,
    I never repost things that call me billionaire
    and so forth ’cause I try to not have that identity.
    I am aware that it’s an accurate descriptor.
    But it’s not like the way I think of myself.
    I don’t think of myself as Reed Hoffman billionaire.
    I think of myself as Reed Hoffman technologist,
    Reed Hoffman public intellectual,
    Reed Hoffman creative strategist,
    Reed Hoffman, et cetera.
    So I try to change my life
    as in those directions, not in the wealth direction.
    Now, of course, I travel around in a private plane,
    I own houses in several different areas of the world,
    that kind of stuff, right?
    But I try to live a life within those high wealth things
    as much as an upper middle class person as I can.
    So for example, before I came here to do the interview,
    I got here a little early,
    so I went to the nearby Starbucks,
    had a cup of coffee, pulled up my laptop,
    was working on it, you know?
    ‘Cause that’s the way that I wanna live, right?
    And I want human relationships that are like that.
    I think human relationships are really important.
    I feel lucky to have relationships with some people
    who are these really, really amazing people,
    but by the way, there’s amazing people
    who are like world celebrities
    and there’s amazing people who the world doesn’t know about.
    I just like going through life with amazing people
    and that’s part of what I mean by that.
    – You’ve always been associated
    with the left side of politics.
    Your parents were very left leaning to say the least.
    I heard that you got pepper sprayed when you were a kid.
    – ‘Cause I was a kid on my father’s shoulder
    at a demonstration against the Vietnam War.
    – Okay, so that’s, I mean, it’s in your DNA.
    – Yes.
    – The thing about being on the left is,
    it’s typically the left that have a opinion of Billionaires
    that they’re evil.
    – Yes, I’m aware of that.
    – But not just Billionaires, you know.
    – I’ve been called evil by a number of people on the left.
    – Really? – Yes, of course.
    Look, they are wrong that that is a necessary correlation.
    Right?
    But I try to understand people.
    I understand their perspective.
    I disagree with it, but I understand.
    – It’s, I mean, you’re one of the few people
    that’s still a billionaire and on the left, it seems.
    – No, I’m not.
    I actually–
    – In the valley, especially in this election cycle.
    – Well–
    – It’s the public facing people
    that we see on the podcasts and stuff.
    – Look, so part of the reason why I think
    less people were public about it,
    this cycle was because, you know,
    President Trump was threatening,
    you know, personal and political retaliation.
    And so you had to have a certain degree of courage
    to stand up, right?
    And so, encourage in the public area,
    not just courage in taking risks,
    those are worth, but in the public arena for doing that.
    And so I literally had conversations with Billionaires
    who were like, oh, look, I really applaud what you’re doing
    and I think what you’re doing is that great thing
    and that’s for you, not for me, right?
    I mean, trying to get people into it.
    And so, so I was aware and because they kind of did
    the simple mini-max and they said,
    well, if Harris is elected,
    I won’t get penalized for not having supportive.
    And if Trump is elected, I will get penalized.
    So I’m just gonna stand out of it.
    – And do you think you’ll be penalized?
    – I think that there is a greater than 50% chance
    that there will be repercussions
    from a misdirection and corruption
    of the institutions of state
    to respond to my having tried to help Harris get elected.
    – You must spend time at night
    thinking about what that might be, because if I would.
    – Yeah, well, look, it’s a range
    and look, I hope that it’s only in the soft end of the range
    like IRS audits or phone calls like, you know,
    Trump made saying, you know, deny Bezos that DOD contract
    because, you know, he owns the Washington Post
    and I don’t like him, you know, that kind of stuff.
    I hope it’s in that arena, right?
    Could get much worse,
    but I don’t really want to speculate on it
    ’cause I don’t want to give anybody any ideas, right?
    But like, I think it’s like,
    I think I would safely win a bet
    that there will be political repercussions
    that are essentially undemocratic on American.
    – And direct on you.
    – And direct to me, yes.
    I think I’d safely win that bet.
    I’m hoping that it’s in the,
    what I’m terming the soft arena.
    – You’re not planning on leaving the US, are you?
    – No, no.
    Well, my residence outside of Seattle
    and, you know, we have a constitution, you know.
    – ‘Cause Mark Cuban was the same, right?
    Mark Cuban was very public and vocal.
    He’s a billionaire, he was very pro,
    Kamala Harris, very anti-Trump through the cycle.
    He took a lot of flack as well.
    I mean, I follow everybody on Twitter,
    so I watched it play out and it was kind of like
    he was stood in no man’s land,
    just taking shots from everywhere.
    And you were kind of in the same category.
    – Yes, exactly.
    – Would have been much easier for you to just
    shut the fuck up and fall in line or something.
    – Yes, exactly.
    Well, but that’s the problem.
    You can’t allow that form of neo-fascism, right?
    It’s precisely when you feel fear.
    I have huge respect for Mark Cuban.
    When you feel fear, stand up.
    Because that fear that you’re feeling,
    that’s your feeling as a powerful, wealthy person, right?
    And if you’re not gonna stand up, who is, right?
    – Can you see any redeeming qualities in Trump?
    I know you’ll probably come to Harrisburg.
    – Oh yeah, well, I think he’s gonna bring a wrecking ball
    and some of the places a wrecking ball are useful.
    Like, so for example, if you say,
    “Hey, on regulation, you want a new regulation?”
    We’re placed to.
    That kind of refactoring is a good thing.
    Hey, we’re gonna need a bunch of energy in the future
    and we’re gonna need good, clean energy.
    I understand everyone doesn’t like nuclear,
    I don’t care, we’re gonna do nuclear.
    Like, I can see a number of things
    that could come out that’d be very positive.
    And I want those things to happen.
    Matter of fact, you know, part of being an American,
    you know, I’m gonna try to make the next four years
    as great for America as I can, right?
    My precise complaint with some of the people
    I’m in political opposition for is,
    don’t ever try to break the country,
    try to always be building the country.
    It doesn’t matter if the person you agree with
    is in power or not,
    be working towards a good collective future.
    And so I’ll be doing all of that.
    And I’m hopeful for some of that from this administration.
    – Do you think it’s a good time for entrepreneurs
    to be building companies with Trump coming into power?
    – Fundamentally, I think it’s always a good time
    for entrepreneurs to be building companies.
    So one is, like, you have a good idea,
    the time’s now, go do it.
    Capital markets, harder, fine.
    Actually, if you can get capital,
    you get competitive differentiation from people who couldn’t.
    I mean, it’s like, so you have to,
    you’re always like trying to figure out
    how to turn the negatives into positives
    in terms of what you’re doing.
    Now, I think Trump will be broadly very good
    for entrepreneurship,
    ’cause I think he’s gonna reduce a lot of regulation.
    Some of that regulation will have
    very negative consequences on the society,
    which, as a society person,
    I’ll be concerned about, like, climate.
    Like, you get the new EPA person coming in,
    Environmental Protection Agency.
    You ask him what the job is,
    and he says, “We need to drill more oil wells.”
    Right?
    You’re like, that’s not the EPA.
    That might be the Commerce Secretary or something else,
    the Energy Secretary.
    That’s not the EPA.
    So there will be a reduction of regulation,
    ’cause we do have climate change.
    We’re living in it, and it’s gonna get worse.
    So those will be places
    where there will be real damage from the wrecking ball.
    But for entrepreneurs building new businesses,
    like for example,
    I’ve invested in a number of fusion and fission businesses
    because nuclear, because that’s the clean energy
    that we’re gonna need to, you know,
    just to bring more of the billions of people
    into the middle class and to try to remove carbon
    from the environment and so forth.
    So, and I’ve known that regulatory stuff
    is ferociously bad for that.
    Well, actually, in fact, I have hoped
    that they’re gonna reset that thing.
    And so all of a sudden,
    that entrepreneurship turns out to be in retrospect wise.
    But I think they’re gonna reduce regulation
    across the board for all entrepreneurs, right?
    So I think that’s helpful in entrepreneurship.
    Now, they’re gonna be probably much more close
    at the border, and immigration is an important part
    of entrepreneurship.
    You wanna be able to get the best talent
    from anywhere in the world.
    It’s one of the advantages that’s helped build the U.S.
    That I think is gonna be more uneven.
    Anyway, so it’s like goods and bads.
    – One of the things that is very different,
    I think in this administration,
    with the people he’s appointed,
    is there seems to be quite a few entrepreneurs
    being appointed to fairly important high roles.
    – Well, by entrepreneurs,
    you mean zero experience ever doing
    the thing that we’re doing before?
    – Potentially.
    – I was referring particularly to Elon Musk,
    David Sacks, I think he’s doing AI and technology.
    I think there’s another guy
    who looks like he’s built a business before.
    – So David Elon, obviously super smart, very accomplished.
    – You work with both at PayPal, right?
    – Yes, right.
    And now David knows crypto very well.
    So he’s the AI and crypto czar and the PCAST person.
    He knows crypto very well.
    He hasn’t yet done anything in AI.
    Like he hasn’t been mentioned as an investor
    or when I talk to all the AI entrepreneurs,
    as a desired person for them to work with and so forth.
    So he’s very smart, so I presume he knows something.
    But AI, I think yet TBD, what he knows
    and what he tweets about is anti-woke AI
    is the most important thing.
    You’re like, that is not even on the top 100
    of the issues around how to promote and build
    and navigate AI.
    But he’s very good at crypto.
    He’s done a bunch of good stuff there.
    So that’ll be an Elon, obviously understands AI quite well.
    – On this point of speech as well,
    obviously there’s quite a big shift in speech
    that’s happened in the last, I’d say two years.
    Really look from Elon buying Twitter’s,
    where I saw a drastic shift globally.
    And what we think is okay and not okay.
    What’s your thoughts on the change in speech?
    Good bad, positive, negative?
    – So I gave a couple of days ago here in London
    the Sir Isaac Berlin speech and one of the lines
    that I used in the speech was there’s competing freedoms.
    You could say there’s the freedom of speech
    to say whatever I wanna say.
    And then there’s a freedom to try to offer something
    in civil discourse where I’m not gonna get harassed
    by a whole bunch of antagonists, right?
    And obviously they’re both good virtues
    and what you want is the right blend, right from them.
    I think that a lot of folks, like for example,
    what’s happening on Twitter and X, right?
    Is just virulent, right?
    It’s just toxic, it’s terrible.
    Like when I tweet anything, including,
    hey, I think the following thing is great entrepreneurship.
    I get a, oh, you evil liberal,
    I hope you kind of fail terribly and blah, blah, blah, blah.
    I’m like, okay, I was tweeting
    about this great entrepreneurship thing, right?
    And that’s the kind of theme in Twitter X.com.
    I prefer what you kind of think you see on LinkedIn.
    It’s like, look, you can say critical things,
    but you try to say critical things within the theme of,
    oh, well, that entrepreneurial thing,
    I actually don’t think it’s gonna be as good as you think
    and this is why.
    – What’s the difference in the design of the platform
    that results in two different types of behavior there?
    – Well, Twitter is anonymous, it allows a lot of bots,
    it encourages, like it says, freedom of speech.
    Like if you’re tweeting a rape threat, that’s fine,
    it’s freedom of speech,
    you’re allowed to do whatever you want, right?
    LinkedIn is you’re tied to a named profile
    that’s tied to your identity.
    If you reported for saying something that’s frankly uncivil,
    doesn’t even have to be as bad as a rape threat, right?
    It’s just uncivil, like you’re cautioned, right?
    It’s removed and you’re saying,
    hey, by the way, that’s not for the platform
    and if you keep doing that,
    we’ll remove your ability to post, right?
    – So on the Twitter example, what Elon said is that
    if it’s legal, then it’s fine.
    But is there an upside to having an environment
    where people can anonymously say what they want
    within the constraint of the law?
    – Look, I think there are, it’s important to allow,
    one of the things I think that online platforms give us
    the difference between freedom of speech
    and freedom of reach.
    Like, I think it’s okay for people to say such thing
    as vaccines are evil plots to put chips in people
    and they give us autism.
    It’s 100% wrong, right?
    And every credible medical authority goes,
    vaccines are good.
    And so you go, okay, a thousand people get vaccinated
    or call it, you know, a hundred thousand people
    get vaccinated and 50 of them have adverse conditions
    to the vaccine, right?
    That happens out of a hundred thousand, right?
    But a thousand people or 10,000 people
    might have died otherwise, right?
    That your lottery for everyone being vaccinated
    is a very good lottery, everyone should do it, right?
    Because by the way, you are more likely to have died
    in the lottery than have an adverse condition.
    That doesn’t mean there aren’t people
    who have adverse conditions.
    So all quality medical professionals,
    medical researchers agree.
    I am allowed, legally, on x.com to say,
    vaccines are evil plots, right?
    To control the American people to sell drugs
    and make drug companies profitable and blah blah blah
    and I can sell that and you see all that
    rampant on Twitter, rampant in talk radio
    and all the rest of the things.
    You can say that, that’s a problem, right?
    I’m okay with people saying it.
    What I’m not okay with is promoting it
    and having it have broad reach.
    – So on this point of the vaccine,
    so just to clarify on my position,
    I think vaccines are a wonderful invention
    that have saved a lot of people’s lives.
    So that’s my position,
    but I wanna interrogate a little bit.
    With the vaccine rollout in particular,
    there’s a lot of things that we didn’t know at the time, right?
    So the lab leap thing, I had Boris Johnson sat here
    and he said, oh yeah, we think it’s a lab leap.
    If I had said that on this podcast a couple of years ago,
    I would’ve been kicked off YouTube.
    And so having a forum where you can even entertain
    ideas that are contrarian, I also think is important.
    And I exist in the sort of dichotomy
    of like speech is important, but at the same time,
    you know, yeah, look, I was on the support people
    being able to say lab leak category.
    ‘Cause by the way, I do think freedom of speech is a good thing.
    And part of the reason I have freedom of speech
    is sometimes you have a contrarian idea
    that should have freedom of reach.
    But there should be, and look,
    how do we make decisions as a society of what expertise,
    like what truth is, is we convene groups of experts.
    Like in a science, we have a group of scientists
    who review a paper before it’s published.
    We have scientists able to reproduce things.
    In a jury, we have 12 people who listen to the case
    and make a decision.
    So we use groups of people as experts
    and different kinds of expertise
    for different kinds of things to make a judgment.
    And we should also bring in expertise, right?
    Now that doesn’t mean that even while all the experts say
    that’s completely wrong, you should say you can’t post it.
    Like I loved what Twitter did pre-Elon,
    which is they said, “Hey, you composed vaccines
    “or this evil plot by the government to control you,
    “but we’re gonna put a little box around it
    “that says, oh, and by the way, experts disagree,
    “here’s where you can go get the facts.”
    So you can say it, right?
    But we’ll also put in, in selective cases, expert opinion.
    And I think that’s like, for example, a balance
    of how to do freedom of speech and freedom of reach.
    ‘Cause I do think, look, I should be able to say
    the world is flat.
    I should be able to go on and say, the world is flat.
    And by the way, LinkedIn wouldn’t take that post off
    because it’s like, well, it’s civil.
    I’m just saying the world’s flat.
    I’m out of my mind, right?
    But I’m being civil.
    So the LinkedIn principles are not,
    you must say something that’s scientific, truly true,
    it’s you must say something that’s civil.
    – I also think people shouldn’t be de-platformed
    or canceled because of their speech,
    even if you disagree with it,
    providing it’s in the constraints of the law.
    I sat with a–
    – Well, by the way, I generally think
    agree on the constraints of the law,
    but I also agree on, I also think, importantly, civilly.
    – And civilly means–
    – Well, like, no threat of violence.
    – Okay, yeah, I agree with that.
    You shouldn’t be surrounding anybody with violence.
    – Yes.
    – I sat with a, I’m gonna say astrologist,
    I don’t even know if that’s the right word.
    It’s not astrology, was it?
    He’s a cosmetologist.
    And he told me the story of Galileo,
    discovering that the world was round
    and Galileo basically being threatened by everybody
    because it threatened the,
    I think the Catholic institution at the time.
    – Yes, well, ’cause the preaching of the church was not.
    – Yeah, and so that’s a cautionary tale,
    although it’s a long time ago,
    in there are always gonna be strong forces
    that are heavily incentivized around some kind of ideology.
    And that, I mean, that does happen today.
    – Yes, 100%.
    – And these forces are powerful forces.
    So allowing dissent, even if it’s coming from someone
    who is not credible.
    – Yes, 100%.
    By the way, I am strongly in defense of that, right?
    I just think that, and like so,
    I don’t mind people criticizing me.
    I don’t mind them criticizing my arguments.
    I don’t mind them criticizing my choices
    of who I’m gonna support politically, right?
    What I’m gonna do philanthropically.
    I strongly prefer that those criticisms
    be backed with some knowledge and intelligence
    and some good argument point of view.
    And I really want it to be a civil discourse.
    – It’s interesting ’cause the human brain,
    when we think about it from an evolutionary standpoint,
    wasn’t designed to deal with 1,000 people tweeting at you
    that you’re an asshole.
    And as a podcaster, as someone who’s in the public eye
    yourself, who is a podcaster, but also a famous entrepreneur,
    you have to deal with that.
    Like you have to deal with that in a way that’s just,
    we weren’t designed to.
    And I struggle with it.
    I struggle with when I first came into the public spot,
    like when I started doing “Dragon’s Den,”
    there’s a sharp tank in the U.S.
    Opening my phone and being exposed to just a barrage
    of like noise on the brain.
    Now, whose responsibility is that?
    Is it my responsibility to like delete the app?
    Or is it the platform’s responsibility
    to moderate people expressing their innate,
    human, jealous, whatever it is, you know?
    – So the classic thing that humans make in reasoning
    is they go A or B.
    – Right, okay.
    – And you answer is both.
    – Okay.
    – Right, so there’s responsibility on both sides.
    Like it’s like, oh no,
    it’s the responsibility of the individuals.
    Like, well, like are you kind of saying,
    I have zero responsibility?
    There’s zero I can do to be positively contributory here?
    Of course you can.
    – Right, so for example,
    like it’s totally possible to say,
    I have a freedom of speech network.
    And if you are engaging in threats,
    like for example, you’re Trump and you’re tweeting
    that Mark Milley should be executed
    when he is the Joint Chief of Staff’s General,
    that’s a threat of violence.
    That should be removed, right?
    You know, so it’s totally doable to say,
    violence has no place on this platform or threats of violence.
    Now, violence is illegal.
    Threats of violence is not, right?
    – One of the theories I had many years ago,
    and I don’t actually think this theory was based on anything
    other than I read it and it sounded good.
    So I used to say it was that over the next 10 years,
    and I used to say this about six, seven years ago on stage,
    social network working would become more and more siloed
    into these smaller interest based networks.
    And I was thinking the other day in the tax,
    I was like, oh my God, that’s actually happening now.
    You’re having like blue sky and threads
    and you’ve got your Instagrams and your rumbles
    and we’ve got more and more social networks
    that are more like centered around
    different pockets of people.
    What is your theory of social networking
    over the next decade, two decades?
    – I’m always open as an investor to interesting ideas.
    Right, here we are in a business podcast,
    so I’m always looking at stuff.
    Look, I think they will grow to be an increasingly,
    just as they’ve grown massively in the last 20 years,
    they will continue to grow to be an important part of life.
    I think there will be different social networks
    that fit different parts of our lives.
    That’s part of the reason, like for example,
    like back when I started LinkedIn,
    it was also thought to be,
    oh no, no, no, no, no one’s ever gonna do a business network.
    It’s only gonna be social networks, right?
    It was only gonna be at the time it was like Friendster,
    then it was MySpace, then it was Facebook.
    It was like, look, there’s only gonna be that,
    there’s never gonna be those.
    And then people say, well,
    there’s only gonna ever be one social network.
    And you’re like, well, actually in fact,
    we do have like Twitter, and we do have Snap,
    and we do have, right, there is multiple ones.
    And I think there will be more.
    So I think they’re gonna have more social networks,
    and they’re gonna fit into different people’s lives.
    They’re gonna have different community cultures for them.
    And so, and I think not only will they get multimodal,
    but they’ll use AI in different ways.
    And so part of that invention,
    like one of the things I tend to think,
    people say, well, what ideas are you looking at
    as an investor?
    And I’m like, look, I’m looking for that great idea
    that I haven’t thought of,
    that someone out there amongst the millions of entrepreneurs
    has got that great thing and can possibly make it work.
    That’s what I’m looking for.
    So when I look to a future of social networks,
    now, to give a little bit more of a specific answer,
    like I tend to think social networks need to both
    have individuals as customers and societies as customers.
    So you need to think about like that balance of,
    you need to think about both in how you’re designing them.
    So it’s, and that doesn’t mean no freedom of speech
    and autocratic, ’cause I actually think more or less,
    you should allow people to post whatever they want
    as long as it’s civil, right?
    And if you want to choose to have an anonymous social,
    or that’s fine, like there’s the definite rule for,
    especially when you get to places where the government
    is oppressive, you know, go to an Iran or a Russia
    or something else.
    Well, the anonymity is important for saving your life, right?
    But on the other hand, you should also be thinking about
    like, okay, what is this means as a society?
    And part of what we want in media networks
    is we want to be collectively learning.
    So if I’m posting that, you know, vaccines are an evil plot
    for corporations to try to kill our children,
    you’re like, well, you’re trying to persuade people
    to do something that’s bad for them and bad for society.
    So we should respond in some way.
    We may still allow you to post,
    but we may put a little box around it saying, you know,
    here’s what experts, you know,
    here’s what all of the doctors at all the elite hospitals,
    you know, survey says 99.999% of them, you know,
    there’s only one out of all the doctors at elite hospitals
    who don’t think like these vaccines are a good idea.
    – And do you think social networks have been
    a net positive for society?
    – I think broadly, look, it doesn’t mean that they’re,
    that they don’t have some challenges.
    Like people criticize Facebook, for example.
    But actually, in fact, a billion people get on it every day,
    they share their experiences, pictures, lives
    with loved ones, friends, et cetera,
    all of that’s very, very positive.
    I think Twitter, unfortunately,
    has taken a turn for the worst.
    I think if you go, you know,
    where is the largest site, which has the most untruths on it?
    I think it’s Twitter, right?
    But, you know, that doesn’t mean it can’t also be improved
    and fixed over time.
    Whenever I speak to entrepreneurs like today’s guest,
    Reid Hoffman, the co-founder of LinkedIn,
    there’s one problem that always comes up.
    But today’s sponsor, LinkedIn,
    has a solution that I think you’ll want to hear.
    Connecting your business with the right people can be tough.
    You can spend a lot of time and money trying to get it right
    and still nonetheless, full-sure,
    especially when it comes to B2B marketing.
    While you’re not doing business with one person,
    you’re dealing with teams making decisions together.
    Through LinkedIn ads,
    you can get access to the right audience
    so you can build relationships
    with their one billion members,
    130 million decision makers,
    and 10 million C-suite executives.
    You can also target specifically
    by job industry company and more.
    It’s no surprise that LinkedIn
    is the highest returning paid social platform.
    To help you get started,
    LinkedIn is offering a $100 credit
    to launch your first campaign.
    Just go to linkedin.com/doac24 to claim your credit now.
    That’s linkedin.com/doac24.
    Terms and conditions apply.
    There’s so many different takes that I’ve heard on AI.
    I’ve spoken to Mustafa Solomon.
    I’ve spoken to lots of different,
    I know you know Mustafa because you invested
    in his company.
    – Yeah, we co-founded Inflection.
    – Ah, okay, so you co-founded Inflection,
    which then sold to Microsoft?
    – Well, it did a commercial deal with them.
    It’s still going as a company.
    – Oh, okay.
    All right, ’cause Mustafa moved over.
    – Yeah, he moved over ’cause he wanted to do a consumer agent
    and Inflection is doing B2B software sales now.
    – What is your take on AI?
    And how should we be thinking about it?
    How should Dave and Jenny, the average person with,
    you know, working in a company
    or building a small startup, think about AI?
    – So I think AI is in a, look,
    so last year I published a book called Impromptu,
    which is the first book on AI co-written with AI, right?
    To show as well as tell
    that AI is not just artificial intelligence,
    it’s amplification intelligence.
    It gives us superpowers, right?
    As part of that, I’m publishing a book in January
    called Superagency, which is our human agency,
    even with its agentic technology,
    can and will be magnified.
    We will get these superpowers.
    And superagency is the time where,
    when a lot of people get access
    to a new general purpose technology,
    the transformation of society that comes,
    and it’s like printing press or electricity or cars
    or mobile phones.
    It’s this amazing transformation of all of our lives
    because not only do I get the superpower by having AI,
    the fact that you have a superpower with AI
    also increased my agency.
    So for example, you’re a doctor who now has access to AI,
    your ability to help tend to lots of people’s hells
    now just get amplified.
    And it’s the same thing like when a car was created,
    a doctor could now do, have a broader range of places
    they could visit to go help.
    That part of his cars have that superagency.
    It’s not just I can drive places.
    Now, because the doctor can drive places,
    that also increases her or his agency
    and also my agency through superagency.
    And that book’s coming out in January.
    – There’s a lot of gloom around AI as well.
    There’s fear all the time with new technologies.
    Is any of that gloom warranted?
    – Yes, but with an asterisk,
    which is every time a new general purpose technology
    comes out, the discourse, when the printing press came out,
    the discourse was very similar
    to the current discourse on AI.
    It’s going to destroy society.
    It’s going to destroy human learning and knowledge.
    It’s going to disable the current people
    who are the custodians of knowledge,
    which mostly priests in society
    from being able to control the flow of information.
    And we’re going to have all this misinformation,
    et cetera, et cetera.
    Now, by the way, you don’t have a scientific revolution
    without the printing press, right?
    So now, so there’s always this fear.
    And you say, is the fear completely unwarranted?
    Well, look, human societies are bad
    at new general purpose technologies, right?
    So with the printing press,
    we had nearly a century of religious war because of it.
    So the transitions are very difficult
    because we as human beings are difficult
    at new general purpose technologies.
    And so the transition,
    like the transition is going to have pain.
    There’s going to be challenges and reordering
    and so forth disruption because of it.
    No question.
    What I’m hoping, and part of the reason I write these books
    is say, look, let’s manage this transition
    better than we’ve managed the previous transitions, right?
    Let’s, I have 100% confidence at the other side,
    this will be enormously amazing super agency.
    What I wanted to do is manage the transition as best we can.
    Now, people say, well, shouldn’t you manage this transition
    by being really slow and being really regulated?
    Well, the challenge is,
    is that these new technologies are developed competitively
    across the entire globe, different countries,
    different industries, different companies, et cetera.
    And we don’t set the clock.
    Like there’s no one group that sets the clock.
    And if you don’t like go with it,
    like take the industrial revolution,
    which also had a bunch of things,
    why did Europe basically set the drumbeat
    for the globe for centuries?
    The answer is Europe embraced the industrial revolution
    robustly and early, right?
    The, you know, it’s part of what, you know,
    made the British empire, right?
    And so that clock is set by different human beings
    all running at it.
    And by the way, they have different theories of the good.
    They have different theories of how technology
    should be in society.
    They have different theories of what the risks are,
    technologies, like, you know,
    when these people published this pause letter,
    there was like, that’s a mistake.
    Like other people aren’t gonna,
    like it’s a simple thing you look at.
    The people who care about humanity,
    if they all pause and the people don’t care about humanity,
    don’t pause your letter,
    if you achieve your success,
    will cause a bad impact on humanity.
    So you have to be developing it.
    You have to be going with the clock
    that’s set by the world, right?
    – When I think about AI in simple terms,
    the way that I’ve been thinking about it,
    and this is not a perfect analogy or whatever,
    but it’s just a simple way to think about it is,
    if there was one Stephen Barlett here
    that has an IQ of 100,
    and there was another one sat next to me
    that had the IQ of 1,000,
    what would this Steve do and what would that Steve do?
    – Oh, that’s a good question.
    – Is that an apt analogy?
    Is that somewhat–
    – Well, it depends.
    This is part of the thing is,
    we human beings are very bad at imagining future technology.
    So I can tell you stories about where we have created
    AIs with IQ of 1,000.
    I can tell you stories we’ve created AIs with IQs
    of 200, of 150,
    and I can also tell you stories of AIs
    where we’ve created that are kind of the equivalent,
    ’cause today we have this,
    as it forms like idiot savants.
    Like, today’s AIs are super intelligent.
    I’ll give you an example.
    So if I go to a human being,
    I try to look around a human being and say,
    explain to me mixture of experts,
    creation of AI within AI.
    – What does that mean?
    – It’s a technique by which modern AIs are created
    that have different kind of expertise roles in the accommodates.
    The chat GBT is created this way,
    that create their output.
    It’s a particular technical definition
    for the way of creating a world-class AI model.
    Then I say, okay, compare a mixture of experts.
    So use only thousands of people who understand how to do that.
    And I say, okay, compare that to modern economic game theory.
    Well, there’s probably some humans that can do that too.
    We’re probably now down to like 50 to 100.
    Then I say, okay, compare those two
    to modern oceanography.
    Okay, now we’re at zero human beings.
    There’s no human beings that can do this,
    but I can go to GBT-4 and I can run this.
    GBT-4, because it’s ingested a trillion words of knowledge,
    can write the comparisons between these three things.
    – ‘Cause it knows all three.
    – ‘Cause it knows all three.
    That’s a superpower that no human being has.
    We have AI superpower today, right?
    But of course no one’s alarmed about that.
    ‘Cause I go, oh, that’s a great amplification intelligence.
    That really helps me.
    I think there’s a very good chance
    that what happens is that what we’re creating
    with all of every current AI technique
    that’s under development is these amazing savants
    that are these great co-pilots, right?
    And that’s what we’re creating.
    Not Terminator robots, not super intelligences.
    There’s a possibility of that.
    And I can address the existential risk questions
    around the possibility of that,
    ’cause people think about that poorly.
    But I think the likelihood is that we’re gonna be having
    these kind of co-pilots that give us these informational GPSs,
    these cognitive superpowers
    that make us as human beings a lot better.
    – That act is gonna–
    – Yes, that too, yes.
    That’s the bigger worry.
    So you say, one worry is transition,
    and another worry is whenever you’re creating
    this new technology, you wanna say,
    I wanna empower all these people
    who are building better lives for themselves and society,
    and I’d wanna not empower criminals, terrorists, rogue states.
    – And also you think I also need weapons
    that are sufficiently advanced at attacking my enemies,
    and everybody globally is thinking that?
    – Yes.
    – China might be thinking about the West,
    and the West are thinking about China,
    Russia are thinking about this person, this person,
    the Middle East are probably thinking about a couple of people.
    So with all developing weapons or defense systems,
    they’re gonna probably make those robots
    you talked about, the Terminator robot,
    that can go to the battlefield, and that’s super smart.
    They’re gonna probably make some cyber weapons as well.
    So those things end up existing,
    and then they’re in the wrong hands,
    the mistake happens.
    – So you wanna build them in the right hands first?
    That’s all.
    I mean, look, there will be costs to it.
    There’s never.
    Look, electricity is essential for human society.
    It does electrocute people, right?
    It does do things in the wrong hands too, right?
    Is this technology different though?
    Because there’s been comparisons
    to the printing press electricity.
    But is this–
    – No, no, it’s new.
    But by the way, each technology,
    the printing press was different when it was created.
    Electricity was different when it was created.
    Cars were different when they were created.
    – Is this the most profound
    in terms of impact? – Well, it’s certain,
    it might be, right?
    That’s– – Do you think it is?
    – That’s possibly.
    I think there is, I always think in probability distributions,
    I think there’s a good probability of it,
    but to some degree, like it doesn’t matter
    if it is or isn’t the most.
    It is a profound new technology.
    It’s as important, at least, as these other ones.
    That’s the only thing that matters.
    Whether it definitely is or not, doesn’t really matter.
    And look, what is different?
    It’s the fact that it’s a genetic technology.
    – Which means– – It’s creating agents
    that can operate on their own, right?
    We already have that, by the way.
    Like the agent, you can be running an agent
    with a connection to the internet on your computer
    and it can go buy stuff for you.
    You can do that today.
    It’s doable.
    You have agent, just a question of what the shape is, right?
    So it’s agentic, it’s cognitive.
    Like, it’s very strange that we have a technology now
    that we can talk to in various ways.
    And so you have people mistaking going,
    “Ooh, it must be conscious.”
    ‘Cause they asked if it was conscious
    and it said it was conscious.
    And I was like, “No.”
    But by the way, before this technology existed,
    that was a good test.
    By the way, there are conscious things that can’t…
    There’s mute people.
    And the fact that they can’t tell you they’re conscious.
    So conscious is not perfectly they tell you they’re conscious,
    but you tell me you’re conscious.
    That was a pretty good test before.
    Now it’s a little bit more complicated
    ’cause I don’t think any of the current AIs are conscious
    and we know in depth the reason of neuroscience
    and other kinds of things about why that is.
    It’s not just a human species parochialist view.
    And figuring out under what circumstance
    it would be conscious is a very interesting question
    that we need to figure out
    ’cause it won’t be that it has gray matter.
    It’ll be something else.
    Or maybe we’ll figure this out.
    So that’s new.
    The cognitive superpowers are new.
    The fact that the speed of deployment is gonna be unusual
    ’cause now we have the mobile phone internet.
    So I create a new agent
    and tomorrow a billion people can use it, right?
    That’s new, right?
    So all of these things are new.
    And by the way, new is anxiety producing
    and new is difficult to navigate
    and new can make transitions very difficult, right?
    But by the way, the fact that we’re facing a new challenge
    is not itself a new challenge, right?
    For the average person out there,
    that’s, I know they might be working in a hospital
    or it might be a lawyer or a doctor, whatever.
    Just someone with a job that’s heard this term AI
    and they’re saying chat GBT.
    Is there anything that they should be doing
    on an individual level
    to make sure that they can capitalize
    on the opportunity that AI presents?
    – The basic answer is absolutely yes.
    And it’s part of the reason why,
    like I do my podcast possible,
    I do super agency, I do impromptu
    because the strong advice they gave everyone
    and literally I was sitting with the governors
    of the Bank of England yesterday
    and my advice to them, among other things
    was personally go use AI, right?
    Don’t just use it to make a sonnet for your kids’ birthday.
    That’s great.
    Don’t just use it for a recipe
    for what happens to being your refrigerator.
    That’s great.
    For something that matters to you,
    that part of your expertise and so forth, start using it.
    And by the way, you’ll find that some of the things
    are still not useful for at all.
    Like when I sat down to ask GBT for,
    how would Reid Hoffman make money investing in AI?
    It gave me an answer
    that was the smart business school professor’s answer
    who didn’t understand venture capital.
    It was like, well, study which areas
    have the largest total addressable market,
    then look at what the possibilities
    for competitive disruption are,
    then market research test that.
    And it’s like, let’s go find a great entrepreneur
    with a great idea, right?
    And it’s best when the idea is something
    you haven’t thought of
    and few other people have thought of too, right?
    Is a way of doing it.
    So it got it completely wrong from how Reid Hoffman,
    how I invest in AI and what I do very successfully.
    Now, he said, well, then it’s useless for venture capital.
    He’s like, no, no, ’cause I kept experimenting with it.
    And I said, okay, I fit in an entrepreneur’s plan
    and I said, how would I do due diligence on this plan?
    And it came back with a pretty good list.
    I was like, yeah, one, I was absolutely planning on doing that.
    Two, I was absolutely like, three, yeah,
    I could see why you’d think that I was doing it.
    That’s not important.
    Oh, four, I would have gotten to it,
    but it would have gotten to it like four days
    down the road of doing the work.
    And now I know it now.
    So it’s useful there.
    So it is today useful to everybody.
    You can use it for things that you care about today.
    So go start playing with it.
    And I love Ethan Mollick’s line,
    which is the worst AI you’re ever gonna use in your life
    is the AI you’re using today.
    So one of the reasons to start using it
    is to start getting familiar with it
    because it is a stunning tool.
    And I’ll give one, since you’re talking about everyday people,
    I’ll give one kind of tip
    that I give everybody at the beginning.
    It’s part of the reason I wrote in Prompt 2, et cetera,
    which is what is AI?
    AI is great at adopting a role that you tell it to adopt.
    So here’s a very simple one.
    You have an argument for something.
    You can paste it into an AI
    and you can say, counter this argument.
    Take the role of critic, argue against me.
    And you can see, it will immediately give you
    a capable argument against your position.
    That is very helpful.
    It’s helpful for cognitive development,
    it’s helpful for learning,
    it’s helpful for understanding
    what are the strengths and weaknesses.
    But by the way, you can also say, take my side,
    give me another argument for the thing I’m arguing for.
    Like make that argument.
    But that’s just the beginning.
    You can also say, like for example,
    if I go, okay, I’m making this argument
    for how general purpose technologies
    always have initial strong fear by people
    and how they’re described as the end of society,
    the end of humanity, et cetera.
    It’s happened a number of different times.
    How would a historian of technology analyze my argument?
    How would they criticize my argument?
    And then you get it.
    So you can get to, like, it’s literally,
    it’s only your own creativity
    and your own inspiration of what role should I be talking to?
    And once you start realizing that,
    you can start using AI very powerfully
    for whatever you’re trying to do.
    – Should entrepreneurs be thinking about building companies
    in the field of AI at the moment?
    You know, as an entrepreneur who’s like roughly 30 years old,
    I look back and go, gosh,
    I wish I was of entrepreneurial age
    when the dot com boom came around
    because everyone became billionaires.
    And is this that moment in time?
    – Yes, the short answer is yes.
    – Okay, so I’m an entrepreneur, I’m 30 or 30 years old.
    I’ve got disposable income.
    I’m financially free.
    I’d love to take part in the next revolution.
    Should I be flying out to San Francisco
    and building an AI, joining an AI startup out there?
    – Yes.
    – Why?
    – So one of the things that Silicon Valley,
    so Silicon Valley has built itself up of multiple,
    the reason it’s called Silicon Valley
    is ’cause it started with Silicon, right?
    It’s now software Valley.
    Silicon Valley almost never invest in Silicon anymore.
    – Silicon being the chips.
    – Yes, being the chips, yes.
    So now really it’s much more software Valley.
    It’s like we invest billions and billions of dollars
    every year into new software companies, right?
    So we went from Silicon through networking equipment
    like Cisco through like just stacks of different things
    getting to where we are now.
    AI is the new one.
    By the way, we did the thing with internet.
    We did it with mobile phones.
    We did it with web two.
    Now it’s AI, right?
    And so the principle thing is
    when you get this new general purpose technology,
    it opens up massive amounts of entrepreneurial space
    because one is all the new things that can be built
    that were never possible before.
    Airbnb couldn’t be done before the internet.
    There’s just no way, right?
    So it opens up these things that weren’t possible before.
    And so like the internet’s a good proxy
    to the wave we have now with AI.
    Then it also, by the way,
    makes a massive transformative force
    on all existing businesses.
    So you say, well, I had a business of selling,
    you know, kind of e-commerce and doing, you know,
    mail order catalogs.
    Well, now there’s e-commerce, right?
    So it transforms all of these businesses.
    And so by the way, for example,
    the internet is part of what makes the cloud revolution.
    So now it’s like, well, actually, in fact,
    it’s not software on your desktop,
    it’s not software on your phone, it’s in the cloud.
    And of course it bounces back and forth a little bit.
    Then you have, well, no, actually, in fact,
    you’ve got this really great app on your phone
    and so forth, but these kinds of things.
    AI is the next one that affects all of them.
    So you have Greenfield,
    you have potentially revolutionized
    any particular place where there’s a product or service,
    especially that intelligence could be added to it, right?
    There’s a possibility of a great startup idea there.
    So, yes, now, should you go try to build your own frontier model,
    which is a $10 billion computer?
    It’s a hard thing, that’s a hard amount of capital for startups.
    I don’t know, try to figure out,
    like the degree to use frontier models from, you know,
    open AI or Microsoft or Google or, you know,
    others as ways of doing this,
    but you still may build your own model, right?
    That lots of startup companies are building their own models.
    I invested in this customer service company called Sierra
    that Brett Taylor is doing,
    and their thing is we’re not building our own models,
    we’re just deploying other models.
    So we have best of read for what models are available to us.
    You could do that as an AI startup.
    There’s a whole range.
    And part of what I love about entrepreneurship and invention is,
    like I have a whole set of theories
    about what kinds of things will be really big
    and some of my theories will be right.
    And I’ve also discovered some other people
    who have amazing theories,
    and that’s one of the things I really think,
    I and we at Greylock love to invest in.
    – Ingesting.
    Oh, what’s the best way for someone
    to go and learn about AI right now?
    Because like going to university feels like it would be–
    – Start using it, start building it.
    If you want to, if you can, if you’re technical,
    download an open source model,
    Lama, Mistral, other, start playing with it.
    What if you’re not technical?
    – Well, then, well, generally speaking,
    like you can’t do a technology,
    it’s very hard to do a technology startup
    without a technology co-founder.
    So then go find a technology co-founder.
    – So for someone like me who’s built my career
    in building teams, marketing, social media, content,
    media, those kinds of things,
    who is really interested in AI,
    should I go and do you think I should go learn AI now
    and start trying to be a technical person?
    – No. – Too slow.
    – Okay, yeah. – Too slow.
    No, no, no, speed matters, speed matters in startups.
    But by the way,
    like, because we tend to so much lionize
    what is usually the man versus the person,
    there’s most of these people are men,
    the individual, start up succeed
    ’cause they’re an initial team.
    That’s part of the hiring point
    we were talking about earlier.
    And so generally speaking,
    you asked me would I rather invest in an individual
    founder or two to three co-founders?
    I’d rather invest in two to three co-founders, right?
    So going and finding a co-founder is a great thing
    ’cause by the way,
    your throw weight, your capability weight
    is so much better when you do that.
    And so, you know,
    Mark Zuckerberg had Dustin Muscovitz, Adam DiAngelo, right?
    You know, Chris Hughes,
    that’s a really important part of how things get created.
    – You invested in Open AI almost a decade ago.
    – Yes.
    – Before everybody was talking about it.
    What did you see in that company?
    – So Sam Altman, Greg Brockman, Ilya Soskeffer,
    amazing.
    And they had a focused bold vision,
    which is, yes, Google has invented the baseline
    of the attention-based transformer,
    but they don’t realize that it’s just scale,
    like apply scale to this.
    We are going to bet the entire company,
    everything we’re doing on scale on it,
    and we’re going to be very focused on doing it.
    That’s great.
    – But people had said the white AI for a long time
    and it never manifested in it.
    – And I passed on a lot of AI investments,
    but the thing that people need to understand about AI
    is it’s a transformation to scale computing learning systems.
    So it’s supposed to reprogram it,
    like we program the AI,
    we program a scale computing learning system.
    So it learns, right?
    And that only becomes available once you have scale compute.
    So you need the internet, you need the cloud,
    you need massive data centers,
    and you need access to massive amounts of data,
    which you get from the internet and other things,
    and then you need a scale team to build it.
    – And on that point of people,
    how important, if you’re trying to be successful
    as a young entrepreneur, is networking?
    – Almost always critical
    because you need that initial team.
    Now you don’t need networking of,
    I should spend 12 hours a day, seven days a week,
    going to every party that I can possibly go of
    and shaking people’s hand and giving them my business card.
    That’s not particularly useful.
    What you need to be is,
    just like you have a strategy for your business,
    you need to have a strategy
    for how you’re building your network around your business
    and your network around you.
    Like, who are the people that I should be talking to?
    Who are the people that I should be learning from?
    Who are the people that I should be trying to bring in
    to my network that I have the project that I’m creating?
    And how do I meet those people?
    – There’s so many obvious things that people talk about
    when they’re describing what makes entrepreneurs
    successful, they say hard work,
    they say have a big vision.
    But is there anything that’s really underappreciated?
    Like when I say this, I’m talking about being a nice person
    or being etiquette or politeness or manners.
    Are there any things like that
    that you think make a big difference
    but people don’t appreciate?
    – Well, I don’t think politeness and etiquette
    are really particularly good competitive advantages.
    I’m not saying the one should be rude,
    but like an emphasis, like if an entrepreneur is like,
    I’m reading my etiquette manual and saying,
    don’t spend your time, like sure, be nice,
    be, I think building a network,
    like entrepreneurship is a team sport.
    It is not an individual sport, it’s a team sport.
    So you need to be building your team, right?
    – You’ve seen entrepreneurs be successful
    that were bad at that, right?
    – Not ultimately at scale.
    – Oh, interesting.
    – Right, because it is a team sport, right?
    Like, you know, it requires high talent people
    around you doing it.
    Now, for example, you can get enough initial success going
    in capital that even though you’re bad with your team,
    people will come on board ’cause they’ll go,
    oh, I believe this is gonna go somewhere
    and I can make a bunch of money doing it,
    and I’ll come do it.
    And so you, like for example, a classic trope
    within Silicon Valley, which is broadly correct,
    and that’s part of the reason you have the tropes,
    is I want missionary, not mercenary cultures, right?
    ‘Cause the missionaries, I believe we’re gonna change
    the world, we’re gonna do it this way.
    And by the way, mostly of the big successful companies,
    most of them are missionary cultures.
    They say, oh, they’re all missionary culture,
    no, no, there’s mercenary cultures that have gotten big too.
    – And how do you define mercenary in this course?
    – All I care about is making money.
    Like the only thing that matters is I’m selling something,
    I’m gonna make money, that’s all that matters.
    – Do you sometimes think the mission’s bullshit though?
    Just like bullshit to get people to feel something?
    – There are bullshit missions that are like the,
    I’m just telling a story, I don’t really care, right?
    I’m telling a story that’s incorrect, right?
    There are like the Silicon Valley TV show on HBO,
    kind of satire this, and it was like,
    I am creating a reverse double encryption system
    to change the world, right?
    And yeah, there is BS there.
    Just like any other large scale human activity,
    there’s a lot of BS in different places.
    – Do you need the BS in that context?
    Do you need to end it with I’m gonna change the world?
    – Well, it’s helpful.
    The reason why people use the BS
    is because that’s what people want to do.
    People want to be in things that change in the world.
    So you have to say, like I’m LinkedIn,
    this is how I’m gonna change the world.
    I’m open AI, this is how I’m gonna change the world.
    I’m Airbnb, this is how I’m gonna change the world.
    – Because humans are emotional story animals.
    – Exactly, so yes, you need it.
    But of course it’s much better if it happens to be
    that you actually are trying to do that.
    You are actually, in fact, you’d have a good plan
    for how you might succeed in doing that.
    – ‘Cause you know, like a fizzy drinks company,
    conglomerate, even they try and end their value proposition
    with we’re gonna change the world.
    – Yes, yes, exactly.
    – And you know it’s bullshit, it’s a public company,
    they’ve got shareholders who wanna return.
    – Yes.
    – But even they, I guess, have to do it.
    On the mindset front, what is the mindset,
    the factors of a great entrepreneur’s mindset?
    What are the key things that you look for
    when you’re investing in one?
    – Insanely great ambition, right?
    I’m shooting for the moon, and sometimes literally,
    but most often, if I’m successful,
    I will transform the industry right here.
    An awareness of a good plan for how you might do that.
    An awareness that entrepreneurship is a team sport,
    not an individual sport, and I have a plan
    for how I’m bringing in all of different elements,
    capital, talent, et cetera.
    Like for example, one of the ways
    that I interview executives is, I say,
    who are the three to five, the five, I love it,
    but minimum three, world-class people
    who’ve worked for you before.
    And I’m gonna call them and ask them
    what it’s like working for you, right?
    And by the way, if it really matters,
    I will then reference check those three people
    on are they actually world-class, right?
    Because only hire people who are gonna hire
    world-class people who play it.
    Now, similarly, who are the world-class people
    who think you’re world-class as an entrepreneur?
    And this is one of the things that actually
    entrepreneur first that we actually in fact learned was,
    it isn’t necessarily who everybody thinks,
    it’s who some world-class people think
    that this person’s world-class, ’cause they’re edgy.
    So you look for that.
    It isn’t that you look for people
    that everybody loves them, everybody says,
    “Oh, I’d love to have a drink with that person.”
    No, no, no, like having someone
    and say, “Oh, that person’s hard driving
    “and they’re difficult.”
    That could be a very strong positive.
    I’ve invested a number of entrepreneurs that way.
    – What about resilience?
    – Well, resilience also very important.
    Almost every startup goes through,
    when I call a Valley of the Shadow moment,
    which is like, why did we think this was a good idea?
    Oh my God, when I started social ant,
    one of my connections for Apple dropped me,
    who had started doing startups two years before,
    dropped me a one-line email that said,
    “Welcome to where 15 minutes is the difference
    “between exaltation and terror.”
    I’m gonna change the world, oh shit, I’m gonna die.
    Right, so resilience is super important
    because it is a dog fight.
    And multiple times, PayPal, LinkedIn, Airbnb,
    oh God, we’re gonna die, this is gonna be worth zero.
    – Can you spot resilience in someone?
    – You can have a high probability guess.
    – Based on?
    – Well, it’s kind of like, so you push them on things
    and see what they’ve done.
    Have they tank and risk?
    How do they respond to risk?
    Are they trying to persuade themselves
    that the thing that they’re doing is zero risk?
    No, no, I’m guaranteed to succeed.
    No one is.
    – Does it help if they’ve been through
    some difficult things in their life?
    – Oh yeah, because then if they’ve gone
    through the difficult things and they’ve been resilient
    in there, that’s likely not a hundred percent
    that gives a good probability they’ll be resilient.
    – Like traumatize people.
    – Well, it depends on how they respond to the trauma, right?
    What did you learn from it?
    Like how did you respond to it?
    Like, ’cause generally speaking,
    you need to be able to convert negatives into positives.
    – Right, on the entrepreneurial journey.
    So it’s like, look, that was really bad.
    And I learned from it.
    – If you were advising a young person
    on how to build wealth in 2025.
    And when I say young, I mean 18 years old.
    What would you, and you had to plan out
    the roadmap of their life.
    Can you walk me through how you’d be thinking
    about those seasons of life, like 18 to 30,
    30 onwards, et cetera?
    – So part of the reason I wrote Startup of View
    was that the advice that universities frequently give
    is follow your passion.
    First, do the things that you write a passion about.
    Oh, you wanna go volunteer in Bhutan.
    Do it now, it tends to be, and it’s terrible advice, right?
    That actually is the wrong end for the advice.
    The right thing, and it doesn’t mean
    don’t follow your passion, but the right thing
    is to start with how do I get to a place
    where I have established myself
    and have like the ability to, like economically,
    the platform and maneuver.
    It could be enough wealth to no longer need a salary.
    That was my own personal goal.
    But it also could be the I’m well-known,
    I have a network of contacts of people
    who would wanna hire me and so forth.
    And now I’m gonna go spend a year volunteering in Bhutan
    ’cause I really wanna do that, right?
    So the answer is go be vigorous about the thing
    that matters for your entire life early.
    – And take the big risks.
    – Yeah, take the big risk early, right?
    Now you might say, I wanna be a doctor.
    Not particularly risky, it’s fine.
    But then go to medical school.
    Establish yourself as a medical professional.
    And so before you do that.
    So whatever thing that is the thing
    that you think gives you the platform
    for resilience in your later life,
    go establish that now.
    And by the way, that’s part of the thing of like wealthy.
    But wealthy, by the way, could be measured in,
    I have a bank balance, right?
    Or on stock equity portfolio.
    But wealthy can also be the,
    I have a great network of people
    who wanna work with me, who wanna hire me,
    who value my talents, right?
    So this whole range for things.
    But go establish that first.
    And that can be, if you, by the way,
    some people will say, I wanna take
    as few big risks as possible in my whole life
    ’cause that’s who I am, fine.
    But go establish yourself first.
    Now if you’re gonna be an entrepreneur,
    you wanna be an entrepreneur,
    then like for example, looks like, okay,
    maybe you shouldn’t start a business at 18,
    but maybe you should go join a startup, right?
    Start learning it, start building the network.
    And it’s roughly build the network is the broad thing.
    And by the way, build the skills.
    And yet like frequently doing a startup
    is very difficult economically.
    Usually you start with no salary, et cetera.
    Like having some reserves is a good thing to have.
    – I wrote a book and in the first chapter,
    I was trying to figure out what this platform is
    for young people.
    And the way that I kind of described it
    is these five buckets.
    The first one being knowledge.
    And then when knowledge is applied, it becomes a skill.
    And the good thing about these first two buckets is
    they’re the only two that no one can ever really empty
    of what you put in there.
    The next one I posited was,
    let me try to remember my own book,
    was your, I’m gonna say network,
    then your resources, then your reputation.
    Now anyone can take these last three.
    Like life can happen, you can get fired,
    you can lose your friends, whatever.
    – Well, network is hard to lose
    if you really authentically built it, right?
    – It can be lost though.
    – It can be, but it’s very hard.
    It’s kind of like a nuclear bomb kind of thing.
    I mean, it’s like, look, you may,
    like one particular person on you
    may have a real difference of opinion.
    You know, you may move and then get fired.
    And a lot of your network is that,
    but by the way, even if you’ve gotten fired,
    if you’ve got a couple of people at that company
    that you had good relationship with,
    they may still be part of your network.
    – So am I right in thinking that the knowledge
    and skills part is really the critical thing
    to prioritize when you’re.
    – Yeah, well, saw, this is part of what we did
    and serve you.
    Soft assets are very important.
    People under prioritize them.
    They tend to say, oh, I should take the job
    that offers me a 5% higher salary.
    And the answer is almost always,
    that’s not the criteria that you should be looking at.
    Even 30% higher salary is not the criteria
    you should be looking at.
    You should be looking at where are my soft assets?
    Where’s my knowledge?
    Where’s my skills?
    Where’s my network?
    – Interesting.
    – ‘Cause the soft assets are what compound generally
    to the much larger.
    Like the fact that you took a job with a 30% higher salary
    is not necessarily the predictor
    that you’re gonna get the job with a 300% higher salary.
    It’s the soft assets that are likely to get
    to the 300% economic outcome.
    – So it’s short term versus long term.
    So soft assets are longevity.
    – Yes.
    – And the hard assets, I guess, are short term.
    – Yes, immediate.
    – Is there a different game you play
    when you hit your 30s, do you think?
    – Well, you have to evolve it.
    So for example, you can, when you’re in your 20s,
    you can say, well, I’m gonna take more risk.
    Like I can always take the jobs that have zero salary,
    lower salary, ’cause I’m gonna live in the house
    with five of my friends.
    We’re gonna have beans and toast for dinner,
    as ways of doing it, ’cause I can take those risks now.
    And then when you’re 30, it’s like,
    well, maybe I’m planning on having a life partner
    or being in an apartment or a house with them
    and so forth.
    So it changes as you go through.
    – And then you have kids.
    – Yes.
    – Did you have kids?
    – No.
    – ‘Cause I’m in that region now
    where I’m thinking about having kids
    and I’m just, I’m wondering how disruptive it’s gonna be.
    – It’s another startup.
    Like it’s fine, you can do startups and have it,
    but it’s a complete startup.
    – Which, do you think lowers your chance
    of being successful at a startup?
    ‘Cause doing two startups is more difficult than doing one.
    – Probably a little, but maybe worth it.
    – On balance, okay.
    What is happiness to you?
    ‘Cause you’ve got the money, you’ve got the success,
    you’ve got the reputation, you’ve got the CV.
    What is…
    – Happiness for me is going through life with people I love
    and building great things.
    But like, by the way, if I failed at everything I built
    and I was still going through life with people I love,
    great.
    Why is that so important?
    – Because I think part of the meaning of life
    is how you contribute to the people around you.
    It’s like, again, sorry, I keep referring
    to startup view, but it was my first book
    as advice to young people, right?
    It’s the I and the we.
    Like, do things for yourself, do things for me,
    do things for we, right?
    And I learn from people, I get the light from people.
    I feel meaningful as I contribute to people’s lives.
    And obviously, there’s people immediately around me.
    There’s people in the whole world.
    I mean, like, you know, LinkedIn, billion people
    have signed up for it.
    Like, there is, that’s part of what I think
    is essential in the meaning of life.
    And for me, especially.
    – How did you have happiness wrong when you were younger?
    If in any way?
    – I probably thought like it was important
    to be top of your class.
    Not that it was important to just do well,
    but it was important to be top, right?
    And what I’ve come to realize is, you know,
    there’s eight billion people, right?
    Nobody is the best at everything, right?
    Some people delude themselves that they are,
    but nobody is.
    You could be the best at something.
    And by the way, being the best at something,
    that’s a good thing, but by the way,
    to really be obsessive about the absolute best
    at that thing, oh, maybe you’re actually
    being, you’re less investing in other things.
    It’s a little bit like your earlier question
    about managing.
    Like you say, you’ll be, I’m an oracle,
    and I’ll tell you, we four times as economically successful
    if you’re a shit to the people you work with.
    Yeah, no, not okay for me.
    – And love, how does love come into all of this?
    You have a long-term life partner.
    – Yes. – Yeah, in Seattle.
    What role has that played in your happiness
    and your professional success?
    – For me, all the people around me
    are people I learn from, and that includes Michelle.
    Like I learned all kinds of things from Michelle.
    Michelle, I actually, both in some ways,
    very similar people, deep belief in ethics,
    deep belief in the importance of being a good person.
    And in some ways, very different.
    Like I’m Mr. Scale, she’s Anti-Scale, right?
    She thinks she’s fine with my doing the scale things,
    but she wants to go connect with local people
    in the community, right?
    She’s like, look, I’m volunteering at the senior center.
    Will you come volunteer with me?
    No, no, no, I don’t do that.
    I’m happy to get money to the senior center,
    but that’s not what I do, but that’s her life.
    And I learned from that, ’cause by the way, life is both.
    Life is both here and here.
    So it’s one of the balance of different people.
    She is intensely going in, she’s taking this kind of,
    call it Quaker Buddhist approach to creating art, right?
    And that’s just amazing.
    Like, I love being on that journey with her, right?
    And that’s her journey, right?
    But I learned from it.
    And those are the kinds of things that are,
    part of what I think the meaning of life is,
    is how we learn from each other.
    What I mean, if two entrepreneurs come to you
    and they pitch the exact same thing,
    but one of them is in a long-term marriage,
    what is the difference between those two entrepreneurs
    in terms of how they’ll show up in business in your view?
    Interesting, I remember when I asked that question.
    It depends.
    I do think, like, one of the things that I treat
    as a very relevant fact
    is how someone treats the people around them.
    Okay, so it’s somewhat evidenced that there.
    Yes, yes.
    So, like, if a person is good to the people around them,
    then that’s a person I am more likely to,
    much more, much, much more likely to want to go through,
    ’cause like a startup is like 10 years.
    Like, I have passed on investments
    that I’ve literally referred to,
    and I won’t name them ’cause it’s uncivil.
    But I’ve literally passed on investments
    that I thought this is going to make a ton of money.
    And I’ve told my partners at Greylock,
    “Hey, look, this entrepreneur and this business,
    “this is going to make a lot of money.
    “If any of you want to do it, great, and I will support you,
    “but I don’t want to invest,
    “I don’t want to spend the 10 years of this entrepreneur.”
    Right, ’cause it’s just, you know, life’s too short, right?
    And I was right.
    Those businesses made a ton of money, right?
    But it was, yeah, no, no, thanks.
    Not worth the headache.
    Yes.
    When I was reading Blitzscaling,
    and I was watching the videos that you did,
    you’ve done several talks with it,
    and I’ve seen pretty much all of them over the years.
    One of the questions I had as an investor myself is,
    my early stage companies that aren’t
    in the consumer internet space, they’re selling,
    I don’t know, they might be selling a drink
    in a supermarket or something.
    Should they all be pursuing this idea of Blitzscaling,
    where you go lightning fast
    to building a massively valuable company?
    Not necessarily.
    Okay.
    Blitzscaling is a strategic response to global competition.
    Okay.
    And so now there are certain industries
    where global competition is the norm, not the exception.
    You’re building an internet property, right?
    Right, or mostly like much software, not all software,
    but most like many software companies.
    In which case, and by the way,
    if you can get away with not Blitzscaling,
    it’s much better because Blitzscaling is spending resources
    inefficiently to get to market size ahead
    of your competition, right?
    So like a classic example is like,
    Uber would interview somebody, offer them a job,
    and then say, who are the three best people
    at your company that you worked with?
    And send job offers to those three people
    without even interviewing them, right?
    ‘Cause that’s Blitzscaling, right?
    That’s, I’m going super, super fast.
    And that was a Blitzscaling technique.
    I learned from Uber.
    I was like, oh, yep, put that one in the tool chest
    for when you need to do that, right?
    Because outpacing the competition
    when you’re in Glen Gary, Glen Ross markets,
    which is first prize Cadillac, second prize steak knives,
    third prize you’re fired, it’s the game, right?
    And it’s one of the things like when, you know,
    you and I were chatting a little bit
    before we started the podcast, like one of the places
    that things that places like, you know,
    London and the UK and Europe need to learn is
    when the competition is global,
    it’s not the people down the street.
    It’s the fiercest competitors around the world.
    And Silicon Valley has fierce competitors.
    China has fierce competitors.
    You have to have a theory of how you’re playing that game
    against those, the fiercest competitors in the world.
    And so Blitzscaling is in part,
    like this is stuff I’ve learned from Silicon Valley
    and from the stuff I’ve done in China to say,
    like when you’re in a global competitive business
    and you’re trying to establish it
    and you have competitors who are doing this,
    this is some of the techniques that you need to do.
    – If AI is gonna be so transformative,
    when you think about a country like the UK,
    where, you know, we don’t have the Blitzscaling advantages
    as entrepreneurs and founders that you guys have
    in Silicon Valley, if you were the prime minister of the UK,
    what would you do to give us a shot
    at getting some of the value that’s gonna accrue
    because of this AI opportunity?
    – So I think there’s two things.
    One is you need to enable some of your company’s ability
    to Blitzscale as much as you can, right?
    – Okay.
    – So, ’cause if the company, if company one
    is not Blitzscaling and is competing against company two
    that is Blitzscaling, company one’s gonna lose.
    – I don’t think we’ve got any AI companies
    that are Blitzscaling.
    – Company one is going to lose, right?
    Company two might lose too, right?
    But company one is guaranteed to lose
    and company two is not guaranteed to lose, right?
    So if you’re competing against companies
    that are Blitzscaling, you must also be Blitzscaling.
    It’s part of the reason I wrote the book,
    it’s part of the reason I give talks,
    it’s part of the reason I help Sherry Couture
    stand up the Scaling Institute here in London,
    you know, et cetera, et cetera.
    Now, say we can’t, we’re not gonna be able to.
    Well, then choose areas where the competitors
    are not Blitzscaling.
    – I’ve got an example I wanna give you.
    I invest in a matcha company.
    They make matcha like, you know, green tea
    and they’ve grown very, very quickly.
    They’re called Perfected, hashtag ad,
    I’m an investor, et cetera.
    No, you’re an investor in a company, I think.
    And I was wondering, they’ve grown so quickly.
    So they’ve gone from, I don’t know, zero
    to they’ll probably do maybe 30 million pounds next year
    and they’ve done it in a couple,
    could be measured in months really.
    And I wondered, I was like, matcha’s this trend
    that’s coming into show.
    Everyone’s drinking matcha now,
    every coffee shop you go to has matcha.
    Should they be Blitzscaling
    to capture the opportunity globally?
    – So it depends on two things.
    One, most centrally, competition.
    Do they need to be outpacing their competition?
    – You could argue yes.
    – Yeah, but if yes, then,
    especially if their competitors are Blitzscaling,
    then absolutely yes.
    If the competitors are not Blitzscaling,
    it’s all Blitzscaling, enable us to outpace them.
    ‘Cause by the way, it does involve moving so fast,
    you’re taking risks and hiring
    and capital raise and expenditures.
    You’re doing marketing that you would,
    like you’re Uber, you’re launching in 20 cities
    at the same time, it’s whoa, et cetera.
    ‘Cause that does add risks, right?
    But you’re saying those risks that it adds
    are less of a risk than not Blitzscaling.
    That’s kind of the trade-off.
    So competition is a central reason for doing it.
    And by the way, most of the times
    where you can raise capital,
    but scaling is because if it’s a Glenn Gary,
    Glenn Ross market where first prize is Cadillac,
    second prize is steak knives,
    well then, generally speaking,
    investors are willing to invest at premium prices,
    give a lot of capital, et cetera, et cetera,
    ’cause they’ll go, we agree that you’re gonna get
    a great market position if you BlitzScale.
    And by the way, part of the problem is,
    investors are not always right,
    but if some investors are willing to do it,
    then another gonna do it in your competitors,
    then you absolutely have to do it
    if your competitor is gonna do it.
    So competition is the first thing.
    The second thing is, do you need to get to critical mass scale?
    So like your payments industry,
    and this is one of the things I learned at PayPal,
    which is basically payments businesses are dead
    unless they have at least a billion dollars
    of transactional volume through them per year.
    And that was back in 2002 when I was looking,
    I’m sure it’s higher now, right?
    Maybe it’s 10 billion, whatever.
    But it’s like, if you don’t get to that scale,
    you’re dead, you’re irrelevant, right?
    So getting to that scale
    and getting through the highly unproven,
    getting the scale as fast as possible really matters.
    And so that’s one of the places where you say,
    well, none of our competitors are doing it,
    but we should still do it
    because getting that critical mass
    and scale really matters.
    And so that’s another time.
    And so that would be,
    I don’t think that’s probably the matcha company,
    that’s probably like doesn’t need,
    but those are the lessons you look at,
    but it’s not blitz scaling for its own sake.
    That’s one of the mistakes that people make
    when they go blitz scaling.
    Oh, we’re doing it to blitz scales.
    And no, no, you blitz scale as a set of strategic techniques
    in response to a market in response to competition.
    And in the case of matcha,
    there is a role of brand being the moat a little bit.
    Yes, yes.
    And so that may be irrelevant.
    That may be the relevant thing
    of why it’s a Glenn Gehrig in the queue.
    I haven’t looked at the market at all,
    but a Glenn Gehrig, Golan Ross market,
    a first prize Cadillac, second prize State guys.
    Maybe that’s ’cause of brand establishment,
    which case you have to be number one.
    And on that point that I asked earlier about,
    if you’re the prime minister of the UK,
    you’d start enabling some of our companies in the UK
    to like have more capital,
    give them access to capital.
    Do you think one of my fears
    is that AI is such a big opportunity.
    It’s going to revolutionize everything.
    And it’s basically going to be owned by America and China.
    It’s one of my fears.
    There’s like fears of someone that lives in the UK
    that we’re going to,
    your economy is going to in the US
    is going to have such a huge upswing in productivity.
    So good news for you is I happen to know
    that 10 Downing Street is paying attention to this issue
    ’cause I had meetings with them this week on that.
    There’s things that they will be announcing,
    which I can’t pronounce, right?
    But they know this is important
    and they’re working on it.
    – Okay.
    – And they’re consulting, you know, people.
    – Good, yeah, yeah, yeah, that’s what gives me hope.
    – Yes.
    – Okay, what’s the most important thing
    we haven’t talked about for entrepreneurs
    that we should have talked about?
    – I’ll give two.
    The first is,
    and they’re related.
    The first is, look, just because you don’t have
    a hundred percent chance of succeeding
    doesn’t mean that you shouldn’t do it, right?
    So like when I said earlier, when we were talking about it,
    like, look, when I started LinkedIn,
    I thought we had a most 20, 25% chance of being successful.
    That’s fine, right?
    So in matter of fact, what you should be doing
    is aligning the fact that there’s risks in what you’re doing
    with the reason why you’ll have less competition
    while you have a higher runway
    before the competition intensifies.
    Because part of it is, if you have a theory,
    like we talked about this in LinkedIn,
    about why other people see that there is,
    like they think there’s a 0% chance you’ve succeed
    and you think there’s a 20, 25% chance you’ve succeed,
    that’s precisely that risk window is your opportunity.
    Right?
    So think of risk not as terrifying,
    think of risk as potential opportunity, right?
    That’s one, and we’ve talked about threads of it,
    but thinking of it as opportunity, right?
    Because you see something other people don’t see,
    you see the risks, but you have an idea
    for why that risk is something
    that you may be able to win on and they won’t, right?
    So with LinkedIn, that was, hey, I have an idea
    about how the network will grow,
    even though it’s not valuable
    until there’s a million people in network, right?
    That’s where that risk becomes an opportunity, right?
    So the second one, also around risk is,
    have a plan B, have plans B.
    Understand that you have an idea in your risk,
    you’re playing it, and if it’s not working out,
    how do you pivot?
    Don’t think, oh, the whole thing is going all in,
    and I’m just gonna be roadkill if it doesn’t work.
    No, no, that’s the whole point
    of the reason I have this framework of ABC planning,
    which is in the start of view, which is, by the way,
    start of view is advice to give entrepreneurs
    shrunk to advice to individuals, right?
    Every single chapter applies to entrepreneurs
    and their companies, right?
    And like the ABC planning is, don’t just have a plan A
    where like, oh, if it doesn’t work, I’m dead.
    You’re like, well, that’s a bad strategy.
    Like sometimes you’ll do it,
    sometimes it’s the only thing I have.
    I love this plan A, it’s the only thing I have,
    and the only way to do it is to go all in
    and it doesn’t work, I’m dead.
    Okay, that’s very scary.
    Right?
    When I do entrepreneurship, I have plans B,
    I have a plan Z, right?
    I have thought through not every,
    ’cause you can’t think through everything,
    but maneuverability and how to measure,
    am I in track or not?
    Am I increasing my probability of success or not?
    Am I increasing my ability to get to the moon or not?
    And be doing risk management, smart risk,
    take smart risks, that’s the thing, right?
    How do you know when to quit?
    And I’m saying this in a professional context
    as well as an entrepreneurship context.
    So when I get around to advising companies
    I’ve invested in or friends that now is time to quit
    or now is time to sell, you try to sell, of course,
    but sometimes if you can’t sell, that means quit, right?
    Is your new plans, your new plans A
    are much worse than your previous plans A.
    Your new plan A is much worse than your previous.
    ‘Cause you pivoted, right?
    And your new plan A is a much worse plan in your plan A.
    That’s when you get to your plan Z.
    It’s like, plan Z is I quit, right?
    – Okay, so you’ve tried something else,
    that’s also messed up.
    – Yes. – Okay.
    And in a professional context,
    how do you know when to quit the job?
    – Well, it could be you have a much better plan A, right?
    Like, okay, this plan A, that’s okay.
    By the way, this is the part of the difference
    that I tell people between should I found a company
    and should I join one?
    It’s like, well, one of the problems you have
    as a founder is you can’t really quit.
    You’re with the business, right?
    It’s very dishonorable to quit before, you know,
    the business gets to whatever it’s designee is.
    Now, sometimes you’re fired, fine.
    But you’re, you know, as a founder,
    you’re like, people have come in and joined us
    because of me being here and doing this.
    And I’m here until the business gets to a point
    where it’s a massive growing concern.
    Now, once the company’s public, you can go do something,
    or once the company’s sold, you can go do something,
    or once the company is like profitable
    and really strong, you can go do something.
    But you’re there until then as a founder.
    As an employee, you’re signing up for what I’m the Alliance,
    I call a tour of duty, which is I’m signed up
    to make a big difference in the company,
    but I’m not here till the end.
    And so as your employee, you can go,
    look, have I delivered against my tour of duty?
    Great.
    And at that point, a better opportunity comes along.
    So, you know, Matt Kohler, who, you know,
    now lives here in London as a, you know, partner at Benchmark,
    like I recruited him out of McKinsey in a LinkedIn.
    Three years in, he comes to me and says,
    “Hey, I’ve been offered this opportunity at Facebook.”
    I’m like, look, Matt, I love working with you.
    You’re a close friend of mine, et cetera, et cetera.
    You should take that job at Facebook.
    That is the right next step for you, right?
    And because we’re close and so forth,
    I think you probably wouldn’t have taken the job
    if I hadn’t said it, but like LinkedIn resembles my brain.
    I want people doing their best work,
    their best opportunities.
    And Facebook gave them a great opportunity.
    What’s really interesting about the LinkedIn story,
    I’ve got the deck in front of me here
    from August, 2004.
    Yes.
    That’s our Greylock Series B deck.
    And what’s pretty remarkable–
    And whether I, Matt Kohler, helped me create that deck.
    Oh, did he?
    Yes.
    I mean, it’s a pretty good deck for a Series B,
    especially back then.
    It’s very simple, I’d have to say.
    Simple is good.
    Very, very simple.
    One of the things that really struck out to me
    is on this page here, which is the sort of opening,
    I guess, vision mission statement,
    whatever you want to call it,
    is it’s find and contact the people you need
    through the people you already trust.
    And what’s quite remarkable,
    although this was written 20 years ago,
    this is still very much what LinkedIn’s about.
    And usually when I see these decks,
    they start out as, I don’t know, a hot or not.
    And now it’s like Facebook and Instagram.
    Whereas this is still so close to what the vision was.
    Well, it’s also my third company.
    I had social net, I had PayPal.
    PayPal pivoted a lot, right?
    And so I had a good sense of both how to be long-term
    and short-term when I started LinkedIn.
    And what is the key to being long-term in this regard?
    Well, you know, what is the,
    you’re going to transform the industry.
    Oh, and what do you mean by key?
    As in like, if you’re trying to build a long-term company
    from the outset, what are you thinking about?
    Well, you’re thinking about like,
    if I’m successful at landing on the beach,
    at expanding into the market,
    how is it that I’m going to be
    a industry transforming company?
    Like, what’s the thing that changes millions
    of customers’ lives, you know,
    or if it’s an enterprise company, you know,
    whatever, like lots of companies within multiple industries.
    How am I an essential part of how they change the way
    they live, they work, they do business?
    And what do you think of LinkedIn today?
    ‘Cause people use it in such a surprising way.
    I mean, people are building their personal brands on it.
    It’s like a social network.
    Yeah, I knew that was all going to be,
    from before this deck, I knew that was possible.
    I have a probability for it.
    Now, what things surprise me,
    people build dating services on top of it.
    Really?
    Yes.
    Well, I’m in a relationship,
    so maybe you haven’t seen it, but.
    Yeah, but they’re like, well,
    some people want to be dating people who have professional,
    like my dating set is I want people who have good CVs.
    Okay, I don’t want LinkedIn to ever build that business.
    Fine, if you’re going to go build that business.
    No problem, right?
    I mean, and like, for example, like one of the,
    like this was, I think a few months after
    we raised money from Greylock on the stack.
    One of the surprising uses is,
    like I’d never had envisioned this use case
    to looking for a job.
    An engineer wanted to move to Denver
    from Silicon Valley and so I was like,
    didn’t know what companies to look at.
    So this engineer went to LinkedIn
    and searched for profiles like his,
    then looked at what companies those people worked at,
    then decided which companies to go look for jobs at.
    It was brilliant.
    Like it’s a very good way of saying,
    hey, I’m interested in going and working here.
    What kinds of companies that are interesting
    employ people like me?
    Are you still interested in building companies
    in terms of like being a CEO and founder again?
    Well, so I co-founded Inflection.
    So I’m definitely doing the co-founding thing, right?
    And, you know, I anticipate that will happen again.
    But will I be the CEO?
    It’s not impossible, but it’s kind of like
    because I have these amazing people like Mustafa Suleiman,
    who were the CEO that I can be the co-founder with.
    That’s great.
    Yeah, I think that’s the season of life I’m in.
    I don’t want to be a CEO anymore,
    which is unfortunate because I named podcast I was CEO
    when I was one.
    But I just think there’s an element of self-awareness,
    which I think has really,
    and for me, the older I’ve gotten,
    the more I’m orientating everything towards being happy.
    And for me, it’s hard to be a CEO
    and it’s happy and free as I want to be.
    So then you need to build the network and skills
    by which you’re working with other people who are the CEOs.
    That’s basically what I do now.
    So the companies that have described the software business,
    the media company we have here,
    there’s people that are designed and built
    and much better CEOs than me.
    What do you care about legacy?
    Only because I care about an impact.
    So I care that I’ve actually made a big difference
    to the ongoing story of humanity.
    But I don’t care that, I mean, look, it’s nice.
    I certainly don’t mind that people go,
    “Oh, read Hoffman to these amazing things.”
    It feels good.
    But I care much more about the substance.
    Like, did I do really good things?
    That was a very positive name.
    Now, I’m not indicating I have no ego.
    You know, the appreciation for having done that,
    that feels good.
    But I don’t do it for the appreciation,
    I do it for the thing.
    So do you make decisions based on legacy at all?
    Only by impact.
    – Did you decide not to have children?
    – We did.
    And it was a joint decision, of course.
    And I think it was partially that we realized,
    we’re Godparents to a number of children.
    We actually have three kids here in London
    that we’re Godparents to, right?
    And there’s all kinds of delights in being a Godparent,
    which is, you know, you show up and spend an evening
    and get to participate in the kids’ lives.
    And then, you know, when it’s like,
    “Oh, time to change the diaper.”
    And it works.
    – Are there any unchecked boxes in your life?
    – Oh, I’m sure there are.
    – Any major ones?
    – Yeah.
    If you’d asked me what book I was gonna first write
    when I was an undergraduate, was book on friendship,
    I still wanna write that book.
    I had been taking notes for 30 years.
    – On friendship?
    – On friendship, yep.
    – What would that book be about?
    – Friendship.
    – But specifically, what part of friendship?
    – Everything.
    Look, there’s so few books on friendship.
    You go into a bookstore and you say,
    “Where is your section on relationships?”
    And every bookstore will go, “Oh, over here.”
    Right?
    Relationship with capillary, a romantic relationship.
    You say, “Okay, where’s your section on friendship?”
    No section on friendship.
    Do you have a book on friendship?
    The answer is, “Maybe we have one.”
    – Your assistant, we spoke to your assistant
    ahead of this conversation today,
    and she said that friendship and connection
    is a major part of your focus at the moment.
    – Yes, always.
    But it always has been.
    Now, you’re doing intense things with startups.
    Part of the reason I actually think
    you should work with friends.
    You should hire friends.
    This is kind of a little bit counter common wisdom.
    It’s ’cause you wanna be spending your time with friends.
    And that does add difficulties, right?
    But you wanna spend your time with your friends.
    That’s really good.
    – Are you still friends with Peter Thiel?
    – Yes.
    – You have a lot of disagreements in terms of politics,
    but– – Intense disagreements on politics.
    – But you still are able to be friends.
    – But we also met with, as undergraduates,
    in a, like, I knew he was extremely right,
    and he knew I was left, you know?
    I’ve become much more business-oriented
    than I was as undergraduates,
    and he’s become much more libertarian.
    But, you know, disagreements is a good thing.
    Can be a good thing.
    – We have a closing tradition on this podcast
    where the last guest leaves a question
    for the next guest not knowing
    who they’re gonna be leaving it for.
    – Oh.
    – And the question that’s been left for you
    is a very interesting one.
    – Okay.
    – What are the two things you want your life partner
    to know about you that they do not know
    or do not understand about you yet?
    – That’s an interesting thing.
    It’s an interesting, if someone has an answer
    to that question, it suggests
    that they’re not being a particularly good life partner.
    I think I have been and will continue
    to be a good life partner,
    so I actually don’t have an answer to that question.
    – What’s the name of Michelle?
    – Yes.
    – Does she misunderstand you in any way?
    – I don’t know if it’s a misunderstanding
    ’cause we put a lot of energy into understanding each other.
    I mean, like for example,
    we’ve seen marriage counselors together
    and not because we’re going,
    we’re like fighting about something.
    It’s because helping, having a third party
    help you understand the other person well
    is like actually in fact a very good thing.
    Find someone who’s really good and do that, right?
    – I do that with my partner.
    – Yeah, it’s great.
    You should do it.
    It shouldn’t be ’cause we’re arguing.
    It should be because we’re putting lots of energy
    into understanding each other.
    – I still think there’s things about my partner
    that she doesn’t understand about me.
    Or misunderstands about me and I misunderstand about her.
    – Yeah, of course.
    And by the way, I can point out things
    that I have learned about her.
    Like for example, like the local community
    is what really matters to her, right?
    I didn’t really understand that 10 years ago.
    Now I understand that, right?
    I’m sure she has those kind of similar things about me.
    But like the moment it occurs to me
    that there’s something she doesn’t understand about me,
    it comes up at a dinner, you know,
    not too many weeks in the future.
    Because that’s part of how we come to our dinners.
    How we come to our dinners is one of us is like,
    you know, I had this thought.
    We want to have those dinners.
    – So founders you’re investing in
    that are in a stable, solid relationship
    before they start the startup.
    And then they go on this crazy, intense journey.
    Do you ever give them advice on relationships
    and how to manage that?
    ‘Cause I have so many founders come to me and they’re like,
    I think she’s gonna break up with me
    or he’s gonna break up with me because I’m just,
    I’m absent in my head, in person.
    You try to have a really good relationship.
    You try to be as, like, I think you should,
    in friendship and in relationships,
    you should try to identify the things in yourself
    that the other person may find challenging
    and you should bring them up in advance, right?
    That is a very good way to build deep quality friendships
    and relationships.
    So for example, in startups, Michelle knew that about me.
    So when we had planned our wedding,
    and then we were doing a small thing with,
    just basically a justice to the peace.
    And so we’d planned our wedding
    and it was very early days at LinkedIn.
    And I came back home and I said,
    we really need to delay it, right?
    And we delayed it a couple of weeks, right?
    It was like, we really need to delay it.
    I’m doing this thing at LinkedIn right now.
    We’re gonna need to have it.
    I don’t have time for that.
    And Michelle didn’t go, “Ah!”
    She went, “Okay, let’s make it work.”
    Because I’d been clear with her
    about what the startup journey was like.
    Right, I had experience with it before.
    And now sometimes it’s like, we didn’t know it before,
    but like, look, I’m really committed to this
    and it’s really important to me that I do that.
    Well, that should be kind of life partner things.
    – Did you let her down a little?
    – I hope not.
    – In terms of making a plan, making a day?
    – Oh, we had multiple plans that got blown up, right?
    – And what about the dealing with the stress
    when you come home?
    Something I’ve always struggled with is,
    if work is stressful, when I come home, I can be absent.
    And then you have to transition to this mode of partner.
    But my head is still thinking,
    oh my God, cash flow this or whatever.
    – Well, occasionally that’s one of the things
    that Michelle will go, like, you know,
    I think you’re not being fully present, right?
    Like that’s one of the, one of the kind of,
    as it were, key words between us,
    I think you’re not being fully present.
    And that’s the stop thinking about whatever else you’re doing
    and focus, okay?
    And I’m, yes, we’ve had that conversation more times
    than I can probably remember and count.
    – And is it easy just to?
    – You learn to.
    – Really?
    – Yes, you learn to.
    ‘Cause as you, as you, like, you have the, okay,
    what does that mean?
    Take those other things, push them off the table, focus.
    Or by the way, occasionally you go, you’re right,
    I’m really sorry.
    I’m just so distracted by this right now.
    Would you mind if I, like, I’m fully present tomorrow?
    – ‘Cause a lot of founders would gas like that part of there
    and say, you don’t understand, you don’t get it,
    I’m doing this for you, this is for us.
    – Look, you hate my work.
    – Well, if you’re having that conversation,
    if the person doesn’t, look,
    the two people need to believe in each other
    in what they’re doing.
    If the person doesn’t believe in you and what you’re doing,
    right, you have a long-term problem.
    – Yeah, and I guess the communication,
    the very hard of that, right?
    – Yes.
    – Reed, we are all very excited for your next book,
    which you said’s coming out in January.
    – January, yeah, end of January.
    – It’s a book called “Superagency,
    what could possibly go right with our AI future?”
    Co-written with Greg Beta?
    – Beato.
    – Beato.
    What could possibly go right with our AI future?
    – Yes.
    – An optimistic take about AI?
    – Yes.
    – Why should someone in who should read that book?
    – So anyone who believes as I do,
    the only way that you can possibly get
    to an optimistic future is envisioning
    what some of the things are and head towards it,
    that you don’t get to an optimistic future
    by trying to avoid failure, by trying to avoid pessimism.
    Anyone who says, okay, it’s important for me
    to understand that perspective about AI,
    they should read “Superagency.”
    We have a book blurb from Yuval Harari,
    which says, “This is a brilliant positive vision of the future.
    “I disagree with some of its main arguments,
    “and everyone should read it.”
    – Hmm, that’s refreshing.
    – Yes.
    – I’ll link it below for anyone that wants to pre-order it,
    but I highly recommend everybody goes
    and checks out your books, which are iconic
    because they’ve shaped the thinking of founders
    across the world.
    And even if you’re not a founder,
    the startup of you is for everybody,
    regardless of what you’re doing,
    it helps you navigate both building a business,
    but also just your career generally.
    And also “Masters of Scale,”
    which is an iconic podcast that many of us listen to here,
    where you sit down with some of the greatest founders
    of all time and understand how they’ve scaled
    and built their companies.
    It’s a podcast that I know Jack is a massive fan of,
    and one of the first podcasts they ever got listening to
    as well.
    Highly recommend it.
    I also have the book there,
    and I’ll link all of this stuff below.
    Reid, thank you.
    – It’s a pleasure.
    I look forward to the next one.
    – Thank you so much.
    It’s been such an honor,
    and it’s so wonderful speaking to someone
    that has such diverse contrarian at times opinions,
    but is willing to stand by them irrespective
    of whether they are believed or accepted
    or politically correct with their dominant narrative
    at the moment.
    And that comes from having such a wealth of experience,
    but being fundamentally well-intentioned, I think.
    So thank you, Reid, for the time.
    I really appreciate it.
    It’s an honor to be here to meet you.
    Thank you.
    – Thank you, LinkedIn.
    I fucking love LinkedIn.
    I think they sponsor this podcast, so.
    – Oh, awesome.
    – Yeah.
    – I didn’t even know that.
    – Oh, really?
    – They do, yeah.
    So thank you so much.
    Appreciate it.
    (upbeat music)
    – Isn’t this cool?
    Every single conversation I have here on The Diary of a CEO,
    at the very end of it,
    you’ll know I asked the guest to leave a question
    in The Diary of a CEO.
    And what we’ve done is we’ve turned every single question
    written in The Diary of a CEO into these conversation cards
    that you can play at home.
    So you’ve got every guest we’ve ever had,
    their question, and on the back of it,
    if you scan that QR code,
    you get to watch the person who answered that question.
    We’re finally revealing all of the questions
    and the people that answered the question.
    The brand new version two updated conversation cards
    are out right now at theconversationcards.com.
    They sold out twice instantaneously.
    So if you are interested in getting hold
    of some limited edition conversation cards,
    I really, really recommend acting quickly.
    (upbeat music)
    (upbeat music)
    (upbeat music)
    (upbeat music)
    (upbeat music)
    (upbeat music)
    (upbeat music)
    (upbeat music)
    (upbeat music)
    “Chủ tịch Trump đã đe dọa trả thù cá nhân và chính trị vì họ đã cố gắng giúp Harris được bầu.”
    “Bạn có nghĩ rằng bạn sẽ bị trừng phạt không?”
    “Có.”
    “Và trực tiếp với bạn?”
    “Và trực tiếp với tôi.”
    “Bạn không có kế hoạch rời khỏi Mỹ, phải không?”
    “Um…”
    Reed Hoffman là đồng sáng lập LinkedIn và là một trong những doanh nhân thành công nhất thế giới, đóng vai trò then chốt trong sự thành công của các công ty có ảnh hưởng, bao gồm PayPal, Airbnb, Facebook và OpenAI.
    Và bây giờ, ông là tiếng nói hàng đầu trong lĩnh vực AI, giúp mọi người tận dụng công nghệ mới này để nâng cao bản thân trong cuộc sống và sự nghiệp.
    “Bạn là một phần của cái mà họ gọi là mafia PayPal, những người đã tạo ra Tesla, YouTube, Reddit, SpaceX, LinkedIn và trở thành những tỷ phú đa tỷ đô.
    Và vì vậy, tôi có rất nhiều câu hỏi.”
    “Hãy làm đi.”
    “Các yếu tố chính của tư duy của một doanh nhân vĩ đại là gì?”
    “Một là, bạn phải hiểu rằng bạn không thể đạt được tương lai lạc quan bằng cách cố gắng tránh thất bại.
    Khi chúng tôi bắt đầu LinkedIn, mọi người nói rằng điều này sẽ không thành công, nhưng chỉ vì bạn không có một trăm phần trăm cơ hội thành công không có nghĩa là bạn không nên làm điều đó.
    Cũng có một bộ kỹ năng hiếm có mà bạn thực sự có thể dạy cho các doanh nhân và điều đó khiến bạn có khả năng thành công cao hơn nhiều.
    Yếu tố đầu tiên là…
    “Và sau đó, làm thế nào bạn biết khi nào nên từ bỏ công việc?
    Quan điểm của bạn về sự cân bằng giữa công việc và cuộc sống là gì?
    Và nếu bạn đang tư vấn cho ai đó để xây dựng tài sản vào năm 2025, bạn sẽ nói gì?”
    “Dưới đây là một số mẹo đơn giản.
    Vì vậy, một là, Reed, bạn nghĩ gì về AI?
    Nó cho chúng ta siêu năng lực.
    Bây giờ, sẽ có những chi phí đi kèm, nhưng giống như điện, nó có thể làm điện giật người, nhưng nó là điều cần thiết cho xã hội loài người.”
    “Và có điều gì mà người bình thường nên làm để tận dụng cơ hội mà AI mang lại không?”
    “Chắc chắn rồi.
    Đây là những gì bạn đang làm.”
    “Vì vậy…”
    “Nhanh một chút, trước khi chúng ta quay lại với tập này, chỉ cần cho tôi 30 giây thời gian của bạn.
    Hai điều tôi muốn nói.”
    Điều đầu tiên là một lời cảm ơn lớn vì đã lắng nghe và theo dõi chương trình tuần này qua tuần khác. Điều đó có ý nghĩa rất lớn đối với tất cả chúng tôi và đây thực sự là một giấc mơ mà chúng tôi hoàn toàn chưa bao giờ có và không thể tưởng tượng ra việc đạt đến vị trí này.
    Nhưng thứ hai, đây là một giấc mơ mà chúng tôi cảm thấy như chúng tôi chỉ mới bắt đầu. Và nếu bạn thích những gì chúng tôi làm ở đây, xin hãy tham gia cùng 24% người nghe podcast này thường xuyên và theo dõi chúng tôi trên ứng dụng này.
    Đây là một lời hứa mà tôi sẽ dành cho bạn. Tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để làm cho chương trình này tốt nhất có thể, cả bây giờ và trong tương lai. Chúng tôi sẽ mang đến những khách mời mà bạn muốn tôi nói chuyện và chúng tôi sẽ tiếp tục làm tất cả những điều mà bạn yêu thích về chương trình này.
    Cảm ơn bạn. Cảm ơn rất nhiều. Quay lại với tập phim.
    Reed, khi tôi đọc qua cuộc đời của bạn, thật đáng kinh ngạc, gần như không thể tin rằng một cá nhân có thể tham gia vào nhiều công ty đã có ảnh hưởng lớn đến xã hội như vậy. Nhưng đồng thời, ai đó có thể dường như nhìn thấy tương lai lặp đi lặp lại.
    Vì vậy, khi tôi đọc qua cuộc đời của bạn, tôi nghĩ rằng không thể chỉ là một cá nhân. Không thể chỉ là một kiếp sống. Điều đó khiến tôi đặt ra câu hỏi, theo bạn, những yếu tố nào đã tạo điều kiện cho bạn có một cuộc sống như vậy?
    Điều đó thật thú vị. Tôi chưa bao giờ được hỏi câu hỏi đó trước đây. Có lẽ đó là sự kết hợp của việc đam mê của tôi là, chúng ta là ai với tư cách là con người và chúng ta đang đi đâu? Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã như vậy, và tôi nghĩ tôi đã có được điều đó từ việc đọc khoa học viễn tưởng. Đúng không? Nó giống như, phạm vi của nhân loại là gì? Như là, “Quỹ” của Isaac Asimov và những thứ kiểu như vậy.
    Và sau đó, tôi lớn lên, tôi được sinh ra ở Bệnh viện Stanford, tôi lớn lên ở Silicon Valley và vì vậy tôi đã có cơ hội tiếp xúc với công nghệ có thể thay đổi thế giới. Và vì vậy, tôi tập trung vào việc suy nghĩ về, bạn biết đấy, giao điểm giữa nhân loại và…
    công nghệ, và tất nhiên, rõ ràng, khoa học viễn tưởng cũng có một phần liên quan đến điều đó, mặc dù hầu hết công nghệ trong khoa học viễn tưởng chỉ là hư cấu. Đúng không? Nó giống như, chúng ta có các lỗ sâu và chúng ta thực hiện du hành liên ngân hà, và như far as we know, không có thứ gì như lỗ sâu cho du hành liên ngân hà. Đúng không? Ý tôi là, tất cả lý thuyết vật lý hiện đại hiện nay sẽ gợi ý rằng không có. Ý tôi là, có thể có lỗ sâu, nhưng chúng không phải để, bạn biết đấy, đưa tàu vũ trụ Star Trek của bạn vào và đi đâu đó. Và có lẽ phần khác của nó là, tôi đã chơi rất nhiều trò chơi bàn cờ khi còn nhỏ, vì vậy nó đã cho tôi một cảm giác rất sâu sắc về chiến lược. Và vì vậy, tiếp cận cuộc sống, vâng, Isaac, wow. Cái này ở đây, bạn có thể nhớ điều này. Vâng, tôi nhớ điều đó, đúng không, trong các tên trên bìa. Borderlands, bạn bao nhiêu tuổi khi bắt đầu chơi RuneQuest? Bạn rất trẻ. Khi tôi bắt đầu chơi RuneQuest, có lẽ tôi 10 tuổi. Và mối liên hệ giữa cuộc sống bạn đã sống và các trò chơi bạn đã chơi khi 10 tuổi là gì? Chà, chủ yếu là một chức năng, lại như các trò chơi nhập vai là chiến lược, đúng không? Vì vậy, nó giống như, bạn biết đấy, bạn nghĩ về một cuộc phiêu lưu vừa là một trải nghiệm kể chuyện, nhưng nó cũng là một trải nghiệm chiến lược, như, bạn biết đấy, làm thế nào để cứu thị trấn khỏi, bạn biết đấy, những tên cướp, kiểu như vậy. Và vì vậy nó đã cho tôi một cảm giác sâu sắc về cách mà chiến lược và chiến thuật và giải quyết vấn đề và làm thế nào để thực hiện điều đó như một nhóm, đúng không? Bởi vì, bạn biết đấy, trong các trò chơi nhập vai giả tưởng, nó có xu hướng là, bạn biết đấy, đặc biệt là khi tôi làm điều đó khi còn nhỏ, một nhóm đàn ông xung quanh bàn. Tôi nghe nói giờ đây nó đã cân bằng giới tính hơn một chút, điều đó thật tốt, và đặc biệt là cho các chàng trai. Nó giống như, ôi, chúng tôi không chỉ là những người yêu thích công nghệ một mình ở đây, đúng không? Và vì vậy, cách mà tôi bắt đầu làm điều này là tôi đã đủ, bởi vì đây là kiểu…
    Tôi là một đứa trẻ rất tập trung, và tôi đã nghe nói rằng Chaosium có văn phòng ở ngay gần nhà một người bạn của tôi. Vì vậy, tôi đã bước vào cửa và bắt đầu lang thang ở văn phòng của họ. Họ là người tạo ra trò chơi này? Đúng vậy, họ là người tạo ra trò chơi này. Tôi nghĩ biên tập viên chính muốn tôi ra khỏi văn phòng, nên ông ấy đã đưa cho tôi bản nháp đang phát triển của trò chơi này và nói, “Đây, hãy xem cái này.” Tôi mang nó về nhà, với tư cách là một đứa trẻ cuồng nhiệt, tôi đã đánh dấu nó. Tôi đã làm việc với nó. Và tôi đã mang nó trở lại. Ông ấy đã cho tôi một thứ Sáu mới và tôi đã mang nó trở lại vào thứ Hai. Vì vậy, ông ấy đã thất bại trong nhiệm vụ đưa đứa trẻ này ra khỏi văn phòng, đúng không? Nhưng tôi vẫn nhớ ánh mắt khó chịu mơ hồ của ông ấy khi tôi đưa cho ông ấy bản đó, vì ông ấy nghĩ, “Ôi, đứa trẻ này đang đưa cho tôi cái này. Ôi, tôi không muốn trở thành người xấu.” Rồi ông ấy bắt đầu xem nó và nói, “Ôi, thực sự đây là một công việc tốt.” Và ông ấy muốn sử dụng công việc này. Tôi chỉ là một đứa trẻ, nên tôi không hiểu rằng ông ấy cần phải trả tiền cho tôi để sử dụng nó. Tôi không làm vì lý do đó, mà chỉ muốn chứng minh rằng tôi biết làm những thứ này. Và rồi ông ấy đã viết cho tôi một tấm séc. Đó là tấm séc đầu tiên của tôi, để có thể sử dụng công việc trong ấn phẩm. Bởi vì, bạn biết đấy, đây là cách bản quyền hoạt động, điều đó có nghĩa là ông ấy sở hữu tất cả công việc mà tôi đã làm để ông ấy có thể xuất bản nó. Và công việc của bạn vẫn còn ở đây hôm nay? Những chỉnh sửa mà bạn đã thực hiện cho trò chơi này vẫn còn ở đây khi bạn bao nhiêu tuổi? Khi đó tôi 12 tuổi. Wow, thật đáng kinh ngạc. Và ông ấy đã trả cho bạn bao nhiêu? Oh, khoảng 160 đô la gì đó. Không tệ cho một đứa trẻ 12 tuổi. Không, không, không, bố tôi ban đầu phản đối các trò chơi nhập vai giả tưởng. Ông ấy đã nói, “Cậu đang làm gì vậy? Hãy đi, hãy theo đuổi một con đường thực sự.” Và khi tôi mang tấm séc về, ông ấy đã nói, “Có lẽ điều đó có hiệu quả.”
    Và ước mơ của bạn khi đó là gì?
    Bạn nghĩ mình sẽ trở thành ai khi lớn lên, khoảng 12, 13, 14 tuổi?
    Thành thật mà nói, tôi không có ý tưởng nào khác ngoài điều thú vị sau đây, đó là cả mẹ và cha tôi đều là luật sư.
    Khi tôi được hỏi lúc 12 tuổi, tôi muốn trở thành gì khi lớn lên, câu trả lời không phải là luật sư.
    Thật sao?
    Vâng. Bởi vì luật sư, rõ ràng là một nhóm người bên kia bờ đại dương, luật sư về cơ bản là những đấu sĩ hiện đại được trả tiền để trở thành đấu sĩ cho bất cứ điều gì mà họ nhận được,
    dù đó là một khách hàng hay là, bạn biết đấy, một nhân viên toàn thời gian và những thứ tương tự.
    Và đó là công việc chất lượng.
    Nó quan trọng cho xã hội.
    Nhưng tôi thì không, không, tôi muốn sáng tạo ra những thứ.
    Tôi không muốn trở thành, bạn biết đấy, một cái thắt lưng trên thanh kiếm của mình và, bạn biết đấy, tham gia vào cuộc chiến bằng lời nói cho, bạn biết đấy, bất cứ điều gì như hợp đồng hay kiện tụng hay bất kỳ điều gì trong số đó.
    Và tôi đã nói, không, không, không, tôi thực sự muốn xây dựng những thứ.
    Vì vậy, tôi không biết mình muốn trở thành gì khi lớn lên ngoài ra, và có thể tôi vẫn không biết, nhưng điều tôi phát triển là tôi thường có một kế hoạch khoảng hai đến ba năm đang được cải tiến, đúng không?
    Và đó là điều tôi thường làm.
    Và việc được sinh ra tại Bệnh viện Stanford cũng có liên quan.
    Tôi không nghĩ mọi người ở Vương quốc Anh và trên thế giới biết được tầm quan trọng của điều đó.
    Vâng.
    Nhưng bạn có thể giải thích tại sao điều đó quan trọng không?
    Thung lũng Silicon là một mạng lưới của một nền tảng sáng tạo.
    Vì vậy, một trong những điều mà tôi đã học được để suy nghĩ là các mạng lưới khuếch đại năng suất.
    Điều đó không chỉ là khi chúng ta đến, bạn biết đấy, lý do tại sao tôi nghĩ ra và sáng lập LinkedIn, nhưng hãy nghĩ theo khía cạnh mạng lưới.
    Đó là một trong những lý do tại sao các thành phố lại là những động cơ mạnh mẽ.
    Về cơ bản, nếu bạn thực sự nhìn vào nền kinh tế, đó là các khu vực thành phố, và đó là vì khu vực thành phố tạo ra một mạng lưới, đúng không?
    Đó là một mạng lưới của những nhà cung cấp tiềm năng và các vụ bắt giữ, nhưng cũng là tài năng, vốn, kiến thức và giao tiếp, cùng với những góc nhìn chiến lược về thế giới. Và Silicon Valley đã như vậy, và rồi mọi người nói, ôi, tôi là một thiên tài. Thực ra không phải vậy, tôi ở Silicon Valley, đúng không? Và điều đó thực sự giúp ích. Vì vậy, việc sinh ra ở Stanford đã mang lại cho tôi một bộ những góc nhìn khác nhau. Một công nghệ là một lăng kính nhìn vào tương lai. Một cái khác là với tư cách cá nhân, bạn có thể tạo ra một công nghệ hoặc một công ty công nghệ có thể là một đòn bẩy để thay đổi thế giới, đúng không? Và một cá nhân, bạn biết đấy, từ bất kỳ đâu cũng có thể làm được điều đó. Tất cả những điều đó là một phần của may mắn khi được sinh ra ở Stanford. May mắn? Đúng. Chà, tôi không chọn nơi mình sinh ra, bạn cũng không chọn được. Nhưng nhiều người đã sinh ra ở đó và họ không làm được những điều mà bạn đã làm. Mọi người thích kể những câu chuyện về số phận đã được định sẵn vì tôi vĩ đại. Tôi sẽ vĩ đại ở bất kỳ đâu mà tôi ở, đúng không? Và đó là sự tự lừa dối. Ý tôi là, vâng, tôi nghĩ tôi thông minh. Vâng, tôi nghĩ tôi chăm chỉ. Vâng, tôi nghĩ tôi có chiến lược. Vâng, tôi nghĩ tôi có những kỹ năng hiếm có trong điều kiện con người. Nhưng bất kỳ thành tựu vĩ đại nào cũng đều có yếu tố may mắn, đúng không? Và tôi có thể chỉ ra điều đó ở bất kỳ công ty nào. Tôi có thể chỉ ra điều đó ở bất kỳ cá nhân nào. Và ví dụ, một trong những may mắn cơ bản là tôi đã có cơ hội tiếp xúc và kết nối với Silicon Valley. Nếu tôi không có điều đó, số phận công nghệ hoặc những thành tựu công nghệ mà tôi đã đạt được sẽ không thể thực hiện được. Hoặc sẽ không thể thực hiện theo cách tuyệt vời mà tôi đã làm. Vậy bạn sẽ nói gì? Bởi vì có những người lắng nghe chương trình trên khắp thế giới. Chúng tôi vừa phát hành Spotify Raptors và trên toàn cầu, chúng tôi có một lượng khán giả khá đông đảo. Thật buồn cười khi nó được phân phối toàn cầu như vậy, nhưng tôi nghĩ đó là một yếu tố của việc có mặt trên YouTube và nói tiếng Anh. Bạn sẽ nói gì với những người được sinh ra ở đâu đó?
    Chúng tôi có một khán giả ở Cape Town, ở Indonesia, ở Australia, New Zealand. Bạn sẽ nói gì với những người ở những nơi đó trên thế giới? Bạn có thể vẫn, nói một cách khác, thành công rực rỡ không? Có, nhưng bạn phải suy nghĩ.
    Và tôi thấy bạn có một vài cuốn sách của tôi ở đó. Cuốn sách đầu tiên của tôi, “Khởi Nghiệp Của Bạn”, được lấy cảm hứng từ bài phát biểu khai giảng tôi đã thực hiện tại trường trung học của tôi, Trường Putney ở Vermont. Bởi vì tôi đã tự hỏi, tôi sẽ nói gì với một đám 17 tuổi, đúng không? Và tôi đã nghĩ, hãy trở thành doanh nhân trong chính cuộc đời của bạn.
    Và điều đó có nghĩa là, có một chương trong đó nói rằng lời khuyên tồi tệ mà bạn thường nhận được là chỉ cần theo đuổi đam mê của mình. Và vấn đề là đam mê của bạn có thể rất mãnh liệt, nhưng bạn có lợi thế chiến lược nào ở đó không? Đó có phải là điều bạn có thể làm không?
    Và vì vậy, áp dụng các quy tắc của khởi nghiệp, vâng, tất nhiên bạn phải đam mê những gì bạn đang làm. Bởi vì nếu bạn không đam mê, bạn sẽ không bao giờ đạt đến đẳng cấp thế giới trừ khi bạn đam mê những gì bạn đang làm. Nhưng đó không phải là điều duy nhất.
    Và vì vậy, bạn hãy xem, được rồi, thực tế thị trường là gì? Thị trường là gì? Cạnh tranh trông như thế nào? Và trong đó, khát vọng của bạn có thể là gì? Và có một chương hoàn toàn về điều đó trong cuốn sách, bởi vì, nhân tiện, nó tương tự như cách bạn lập kế hoạch nếu bạn đang thành lập một công ty, đúng không? Nếu bạn đang thành lập một công ty, bạn phải suy nghĩ theo cách tương tự về điều này. Nhưng hãy nghĩ về nó như một cá nhân.
    Vì vậy, nếu bạn ở Cape Town, có rất nhiều điều tuyệt vời mà bạn có thể làm. Bây giờ, nếu bạn nói, điều tôi sẽ làm là tạo ra một công ty tìm kiếm để cạnh tranh với Google, đừng làm điều đó, đúng không? Ý tôi là, trừ khi bạn thực sự có một điều gì đó độc đáo. Bởi vì hãy nhớ rằng, bạn đang cạnh tranh với một mạng lưới cực kỳ mạnh mẽ, không chỉ là công ty, mà còn là mạng lưới Silicon Valley, nơi thu hút tài năng tuyệt vời từ khắp nơi trên thế giới, vốn, kiến thức, và họ đều chia sẻ với nhau với tốc độ rất nhanh.
    Và vì vậy, bất kể bạn ở đâu, điều đó không hiệu quả. Bây giờ, bạn cần suy nghĩ về việc, được rồi, điều gì tôi có thể làm? Ví dụ, bạn biết đấy, tôi rất thích podcast, như bạn biết, tôi, bạn biết đấy, “master’s scale”, “possible”, v.v. Và vì vậy, tôi đã có niềm vui khi thực hiện các cuộc phỏng vấn với Toby Lutke hoặc Daniel Ek. Và điều bạn làm là nhìn vào một phần thành công của họ, Shopify, bạn biết đấy, Spotify, là gì, làm thế nào tôi có thể điều hành chiến lược của mình từ đây? Làm thế nào để tôi có thể cạnh tranh và chiến thắng trong một thị trường toàn cầu mà Silicon Valley không làm? Ví dụ, một trong những điều mà họ khác biệt trong các trường hợp, vì như, ví dụ, trong Spotify, đó là, này, tôi có thể khiến các hãng thu âm cho tôi một cơ hội để bắt đầu kinh doanh chỉ bằng cách làm ở Scandinavia, chứng minh nó, và sau đó mở rộng. Trong khi đó, các hãng thu âm, vốn để làm điều đó ở Mỹ sẽ không bao giờ xảy ra. Và vì vậy bạn có Spotify. Còn trong Shopify, thì, này, Silicon Valley có xu hướng nghĩ, ôi, thương mại điện tử đã thuộc về Amazon. Chúng tôi sẽ không làm bất kỳ điều gì như vậy với tư cách là một nền tảng, có thể, bạn biết đấy, cái này hoặc cái kia, nhưng chúng tôi sẽ không làm điều đó với tư cách là một nền tảng. Thật ra, họ đã sai. Và tôi có thể làm một chiến lược dài hơi. Và sau khi tôi đạt được hiệu ứng mạng của một loạt các doanh nghiệp nhỏ và vừa tự làm, bạn biết đấy, kiểu như trang web của họ trong thương mại điện tử, thì tôi là nền tảng cho điều đó. Vì vậy, đó là một chiến lược dài hơi không bị chú ý, nơi bạn không trực tiếp cạnh tranh với các công ty Silicon Valley. Và khi các công ty Silicon Valley nhận ra, ôi, có một cơ hội lớn, thì bạn đã có nó. Vì vậy, đó là những cách mà bạn có thể làm nếu bạn thông minh và chiến lược. Nhưng bạn phải biết, như Toby Ludka, là người rất am hiểu về những gì đang diễn ra ở Silicon Valley. Khi anh ấy vạch ra một chiến lược, anh ấy nhận thức được điều đó. Anh ấy có mối quan hệ, anh ấy đến thăm. Ý tôi là, tôi là bạn của anh ấy, đúng không?
    Và đó là một phần, như là, nếu bạn đang thực hiện một dự án phần mềm toàn cầu, bạn phải nhận thức rằng đối thủ cạnh tranh của bạn cũng toàn cầu. Có một yếu tố tự nhận thức cần thiết ở đây. Thật buồn cười vì khi tôi còn trẻ, tôi chắc chắn không có sự tự nhận thức đó. Tôi nghĩ rằng tôi có thể bắt đầu một mạng xã hội từ phòng ngủ của mình mà không bao giờ làm điều đó trước đây. Và tôi không nhất thiết nghĩ về tình hình địa lý hay Silicon Valley. Sự tự nhận thức quan trọng như thế nào đối với một doanh nhân và làm thế nào để phát triển nó để biết những thách thức nào thực sự phù hợp với kỹ năng của họ? Tôi nghĩ rằng sự tự nhận thức nói chung là một điều rất tốt cho tất cả mọi người. Và bạn vẫn phải có tham vọng một cách phi lý, điều này tôi nghĩ là rất quan trọng. Và đôi khi sự tự nhận thức và, bạn biết đấy, tham vọng lớn đôi khi không đi cùng nhau. Nó tốt hơn khi chúng đi cùng nhau, nhưng cũng không sao. Điều bạn cần làm là phải rất nhận thức về không gian cạnh tranh của bạn trông như thế nào, đúng không? Hầu hết mọi người thành công một cách đáng kể đều giỏi trong việc cạnh tranh, đúng không? Và nếu bạn mù quáng với đối thủ cạnh tranh của mình, bạn sẽ gặp rắc rối. Nếu bạn thành công, chỉ vì bạn may mắn, đúng không? Bởi vì, và đó là một phần trong những gì tôi đã đề cập trước đó về may mắn. Nếu bạn bắt đầu một doanh nghiệp mà bạn có may mắn là đối thủ chưa xác định được, và bạn có một khởi đầu dài, đó là một ví dụ về may mắn. Không phải tất cả các công ty thành công đều như vậy, nhưng điều đó có thể rất tốt và rất hữu ích. Nhưng bạn phải rất nhận thức về bối cảnh cạnh tranh. Bây giờ, điều đó cũng đúng với cá nhân, đúng không? Bởi vì câu hỏi “Tôi đang cạnh tranh với ai?” là một câu hỏi liên quan. Nhưng bạn có thể mù quáng về cạnh tranh như một cá nhân và vẫn rất thành công vì cách mà nó hoạt động. Nhưng nếu bạn mù quáng về cạnh tranh, dẫn dắt một doanh nghiệp, dẫn dắt một startup, hầu như luôn luôn bạn sẽ gặp rắc rối, đúng không?
    Đó là một trong những lý do tại sao tất cả các nhà đầu tư ở Silicon Valley luôn hỏi về đối thủ cạnh tranh của bạn. Và nếu bạn nói rằng, tôi không có đối thủ cạnh tranh, thì họ sẽ nghĩ, nếu họ không đồng ý với bạn, họ sẽ không đầu tư vì họ cho rằng bạn không nhận thức được sự cạnh tranh. Có điều gì đó như một doanh nhân theo nghĩa là, bạn biết đấy, mọi người luôn hỏi tôi, họ nói, liệu ai cũng có thể trở thành doanh nhân và người sáng lập không? Và có rất nhiều loại công ty khác nhau mà người ta có thể bắt đầu ngày nay, nên đó là một câu hỏi khá khó để trả lời. Nhưng bạn có nghĩ rằng có ai đó, vì sẽ có những người đang nghe điều này bây giờ, họ là quản lý và làm việc trong các công ty, họ, bạn biết đấy, họ đang làm việc trong một công ty luật hoặc bất cứ điều gì. Và có thể họ có một ý tưởng. Ý tôi là, ai cũng có một ý tưởng và họ không biết liệu họ có phải là kiểu người nên theo đuổi nó hay không. Có một khuôn khổ nào mà người ta có thể sử dụng để quyết định điều đó không? Vâng, tôi sẽ trình bày một khuôn khổ để giúp mọi người. Câu trả lời ngắn gọn là không, không phải ai cũng nên trở thành doanh nhân, cũng giống như không phải ai cũng nên cố gắng trở thành nhạc sĩ chuyên nghiệp. Không phải ai cũng nên cố gắng trở thành vận động viên. Không phải ai cũng nên, bạn phải xem xét những lợi thế cạnh tranh của bạn là gì. Và liệu tính cách, bộ kỹ năng, con đường của bạn có mang lại cho bạn lợi thế cạnh tranh trong trường hợp trở thành một doanh nhân hay không, đúng không? Bởi vì bất kỳ trò chơi nào có tính cạnh tranh, đúng không, và khởi nghiệp là một trò chơi cạnh tranh cao. Đó là một phần của, bạn biết đấy, nó cạnh tranh như việc cố gắng trở thành một diễn viên nổi tiếng toàn cầu. Nó cạnh tranh như việc cố gắng trở thành CEO của một ngân hàng lớn hay bất cứ điều gì khác. Vì vậy, đó là một trò chơi cạnh tranh. Vì vậy, đối với một doanh nhân, điều bạn phải làm là bạn phải nói, OK, tôi phải có khả năng, một trong những điều cổ điển là chấp nhận rủi ro lớn. Bây giờ không phải là không nhận thức được rủi ro, các doanh nhân thực sự không phải là người mù rủi ro. Hoặc đôi khi họ mù rủi ro, và đôi khi họ gặp may mắn và mọi thứ diễn ra suôn sẻ.
    Nhưng hầu hết những người thành công đều nhận ra rằng khi bạn bắt đầu một công ty, bạn đang ở trong tình trạng nợ mặc định, đúng không? Theo mặc định, công ty đang trên bờ vực phá sản, đúng không? Và vì vậy, bạn đang cố gắng đạt đến một điểm mà ở đó là tồn tại mặc định so với nợ mặc định. Sau đó, có rất nhiều yếu tố khác nhau tham gia vào trò chơi đó. Một trong số đó là, liệu bạn có thể tìm được vốn không? Bạn có đang ở trong một thị trường cho phép bạn tìm được vốn không? Bạn có thể chuyển đến một thị trường cho phép bạn tìm được vốn không? Bạn sẽ thuyết phục vốn như thế nào? Việc thuyết phục vốn diễn ra như thế nào? Và sau đó bạn có thể tạo ra một vòng quay giữa vốn, tài năng, hiện thực hóa doanh nghiệp, vốn và tài năng, đúng không? Và bạn đang làm điều đó. Hiện thực hóa doanh nghiệp rõ ràng bao gồm khách hàng, bao gồm tiếp cận thị trường, bao gồm xây dựng sản phẩm và dịch vụ, v.v. Và nhân tiện, điều này là động. Vì vậy, bạn nói, ồ, tôi sẽ không làm việc tại một công ty lớn và tôi đã học được một số điều như, ồ, đúng vậy, nhưng bạn không học cách quản lý nợ mặc định của mình. Bạn không học cách ra mắt một sản phẩm mới. Bạn không học cách bắt đầu với một sản phẩm nhỏ và phát triển thành một sản phẩm lớn hơn, đúng không? Bạn không học cách thiết lập một đội ngũ từ con số không. Và nhân tiện, một đội ngũ từ con số không khi mà phần lớn con người thích sự chắc chắn hơn về những gì tuần của họ sẽ trông như thế nào, đúng không? Như là, tôi sẽ đến làm việc tại một nơi vì tôi có thể tiếp tục làm việc tại đó. Và miễn là tôi có khả năng với những gì tôi đang làm, tôi giữ được công việc của mình, đúng không? Về những gì tôi đang làm. Và vì vậy, tôi hiểu sự chắc chắn. Vì vậy, các doanh nhân phải làm tất cả những điều đó. Và vì vậy, ngoài việc chấp nhận rủi ro, bạn phải giỏi trong việc mang nhiều nguồn lực từ các hướng khác nhau vào tầm nhìn của bạn và làm việc với bạn. Vì vậy, có các nhà đầu tư, có nhân viên, có khách hàng, có cố vấn, có đối tác.
    Bạn phải mang theo đúng nhóm người trong hành trình lặp đi lặp lại này. Bạn phải có khả năng phát triển bản thân và học hỏi vì trò chơi luôn thay đổi. Một trong những phép ẩn dụ mà tôi sử dụng để đào tạo và hình dung những doanh nhân trẻ là có nhiều điểm tương đồng giữa chiến lược quân sự. Nó giống như một trò chơi trên bàn cờ và chiến lược kinh doanh. Nhưng nó giống như lính thủy đánh bộ chiếm bãi biển, quân đội chiếm đất nước, cảnh sát quản lý đất nước – ba khái quát rất thô về cách bạn thực hiện điều đó.
    Vậy bạn có chiến lược lính thủy đánh bộ nào không? Bởi vì bạn phải, như một doanh nghiệp giai đoạn hạt giống hoặc giai đoạn A, bạn phải có một chiến lược tốt về cách bạn ra bãi biển, cách bạn đạt được sự phù hợp ban đầu giữa sản phẩm và thị trường, cách bạn hướng tới sự phù hợp giữa sản phẩm và thị trường quy mô.
    Được rồi, bạn đã ở đó. Làm thế nào để bạn giành chiến thắng ở đất nước, đúng không? Thị trường, đúng không? Làm thế nào để bạn đạt được sự phù hợp giữa sản phẩm và thị trường quy mô? Điều đó sẽ hoạt động như thế nào? Bạn sẽ chơi chống lại cạnh tranh khác nhau trong hai trường hợp này như thế nào? Làm thế nào để bạn đạt được quy mô? Bạn phải học rằng trò chơi này khác với trò chơi kia, đúng không? Và bạn đang học những điều mới khi bạn thực hiện điều đó.
    Vì vậy, bạn phải có một cái mà tôi gọi là người học vô hạn, như bạn đang học điều gì là trò chơi mới. Bởi vì, nhân tiện, không có doanh nhân nào xuất hiện ở cửa số một, vào ngày đầu tiên và nói, “À, tôi biết cách làm marketing, tôi biết cách làm bán hàng, tôi biết cách phát triển sản phẩm, tôi biết cách làm kỹ thuật, tôi biết cách vận hành kỹ thuật.” Không, không, không, bạn phải mang tất cả những điều đó vào. Bạn sẽ học những gì bạn cần học để làm điều đó hoặc thông qua điều đó. Và đó là một phần của cách bạn phát triển vào điều đó.
    Và sau đó, nhân tiện, một khi bạn đã thiết lập một doanh nghiệp, vì điều mà một điều khác mang lại nhiều cạnh tranh là mọi người nói, “Ôi, đó là một doanh nghiệp có giá trị. Tôi muốn tham gia vào đó.”
    Và rồi một thế hệ đối thủ nặng ký mới xuất hiện.
    Vậy bạn có thể giữ vững vị trí của mình và phát triển vị trí trong thị trường không?
    Đó là phần cảnh sát, đúng không?
    Phần cảnh sát, đúng vậy.
    Và vì vậy bạn phải nhìn nhận, và mỗi một trong ba điều này là những trò chơi khác nhau.
    Và còn nhiều trò chơi hơn thế nữa, nhưng đó là một cách để hiểu một cách đơn giản.
    Vì vậy, luôn luôn học hỏi, trở thành một người học hỏi mới và thay đổi tư duy của bạn.
    Và thường xuyên, như ví dụ, khi tôi nói chuyện với một doanh nhân, đặc biệt là những lần đầu tiên, tôi sẽ thúc đẩy họ về tầm nhìn của họ để xem họ có phải là những người học hỏi hay không.
    Bây giờ, một điều, họ nên có sự kiên trì và quyết tâm vì, như, không, tôi đã suy nghĩ về điều này. Tôi có một kế hoạch tốt. Đây là cách tôi sẽ ra thị trường.
    Tôi hiểu đối thủ cạnh tranh trông như thế nào vì nếu họ nói, ôi, bạn đúng, tôi nên hoàn toàn thay đổi điều đó.
    Bạn sẽ như, được rồi, bạn phải có một chút quyết tâm và kiên trì.
    Nhưng mặt khác, nếu họ không nói, ôi, vâng, nếu chúng tôi gặp phải điều đó, vâng, chúng tôi sẽ phải làm gì đó về điều đó.
    Như, nếu các đối thủ của chúng tôi bắt đầu làm điều đó, và có thể chúng tôi sẽ làm điều này, đúng không?
    Và vì vậy họ cũng đang học hỏi, họ có sự linh hoạt.
    Vì vậy, bạn muốn có sự kết hợp đó.
    Như, một trong những điều về các công ty khởi nghiệp là bạn phải mang đến một cái nhìn đôi về những thứ dường như có chút mâu thuẫn.
    Vì vậy, như, sự kiên trì, sự linh hoạt.
    Một điều khác là, ngay bây giờ, dài hạn, đúng không?
    Bây giờ, bạn phải làm ngay bây giờ.
    Nhưng nếu bạn không có một kế hoạch dài hạn về cách bạn xây dựng một cái gì đó cực kỳ tham vọng, bạn sẽ không bao giờ đến được đó.
    Nếu bạn nhắm đến đồi, bạn sẽ không bao giờ đến được mặt trăng.
    Bạn phải nhắm đến mặt trăng.
    Vì vậy, bạn đang nhắm đến mặt trăng, nhưng bây giờ chỉ có tôi và hai người bạn của tôi trong một gara.
    Thật thú vị vì phần giữa, điều đó có quan trọng không?
    Nó có, nhưng hãy nhớ, như quân đội thủy quân lục chiến, khi bạn đang làm thủy quân lục chiến là phần giữa.
    Đúng, được rồi.
    Đúng rồi, đúng rồi.
    Nó đúng như vậy, nhưng mà không phải, và một lần nữa, đó là những sai lầm.
    Và đó là một phần lý do tại sao có một chương khác trong cái nhìn về khởi nghiệp, kế hoạch AVZ.
    Sai lầm là, bạn có một kế hoạch và sau đó bạn có một kế hoạch B.
    Nó giống như, không, không, không, bạn có một kế hoạch và sau đó bạn có rất nhiều kế hoạch B nhỏ, đúng không?
    Vì vậy, bạn kiểu như, nếu cái đó không hoạt động, thì hãy thử cái này.
    Nếu cái đó không hoạt động, thì hãy thử cái này, bạn biết đấy, và bạn đang lặp đi lặp lại chúng.
    Và khi bạn biết cần phải thực hiện một sự chuyển hướng lớn, bởi vì, nhân tiện, nhiều doanh nghiệp thành công cũng thực hiện những sự chuyển hướng lớn, PayPal đã bắt đầu mã hóa trên điện thoại di động.
    Đúng rồi, đó là nơi nó bắt đầu, đúng không?
    Vì vậy, bạn thực hiện những sự chuyển hướng lớn.
    Đó là khi bạn nói, ôi, kế hoạch hiện tại của tôi, mà tôi đã lặp đi lặp lại từ kế hoạch đầu tiên của tôi, tệ hơn kế hoạch đầu tiên của tôi, như là hoàn cảnh thị trường, khả năng thành công của nó.
    Những điều đó bây giờ tệ hơn.
    Đó là khi bạn nghĩ về, OK, hãy thực hiện một sự chuyển hướng lớn.
    Vậy với phép ẩn dụ của bạn về việc xâm chiếm bãi biển, làm thế nào bạn biết bãi biển nào để xâm chiếm?
    Như thế nào bạn biết nếu bạn có một ý tưởng tốt và làm thế nào bạn biết một ý tưởng tốt là gì?
    Bởi vì hầu hết mọi người, như tôi đã nói, nghe điều này, họ có một ý tưởng kinh doanh, và làm thế nào họ biết nếu nó tốt?
    Và một phần của vấn đề mà họ thường gặp là họ đã nghe một cách giai thoại hoặc họ đã thấy rằng người khác đã làm điều đó rồi.
    Vì vậy, họ nói, ôi, trời ơi, nó đã được thực hiện rồi.
    Có thể gọi là hai loại ý tưởng.
    Và thực sự, nhân tiện, bạn nghĩ, bạn biết đấy, có hơn tám tỷ người trên thế giới.
    Thực tế là bạn nghĩ rằng bạn là người duy nhất đã nghĩ ra ý tưởng này.
    Bạn có thể không tính toán tốt, đúng không?
    Vì vậy, nghĩ rằng bạn là người duy nhất đã nghĩ ra ý tưởng, đó là một sai lầm, đúng không?
    Câu hỏi là, bạn có phải là người có thể tập hợp mọi thứ lại với nhau và tạo ra động lực không?
    Và vẫn, nhân tiện, điều đó có thể, tốt, điều đó giảm xuống còn 100 người.
    Được rồi, vậy tôi có phải là người đang trong chuyển động ngay bây giờ không?
    Tôi có phải là người sẵn sàng chấp nhận rủi ro, bỏ việc và làm điều đó không?
    Và bạn không bao giờ thực sự đi đến một điều duy nhất, đúng không?
    Vì vậy, các công ty khởi nghiệp là những doanh nghiệp đầy rủi ro.
    Một trong những điều mà các doanh nhân thường gặp phải, như tôi nghĩ rằng cơ hội lớn nhất,
    và ngay cả khi tôi bắt đầu LinkedIn sau khi đã khởi động Social Land,
    sau khi đã đồng sáng lập PayPal với tư cách là thành viên hội đồng quản trị,
    ngay cả khi tôi bắt đầu LinkedIn, điều tôi nói với mọi người là,
    nhìn này, chúng ta có khoảng tối đa 20, 25% cơ hội thành công, đúng không?
    Chỉ để làm rõ, đúng không?
    Chúng ta sẽ cố gắng nâng con số đó lên 100%, đúng không?
    Nhưng bây giờ chúng ta chỉ là một vài người trong một gara, đúng không?
    Có rất nhiều điều có thể sai sót.
    Bất kỳ ai nói với bạn rằng bây giờ là 100%, họ đang lừa dối chính mình hoặc đang lừa dối bạn.
    Và, bạn biết đấy, tôi rất thực tế và tham vọng trong chiến lược của mình.
    Vì vậy, bạn không bao giờ nên nghĩ rằng bạn đang bắt đầu một điều gì đó với 100%.
    Bây giờ, trong ý tưởng, khi bạn tiến hành, có thể nói, có hai loại ý tưởng.
    Một loại ý tưởng là, ồ, mọi người thường nghĩ đó là một ý tưởng tốt.
    Họ nghĩ đó là một ý tưởng tốt vì bạn đến với khách hàng và khách hàng nói,
    vâng, tôi thích điều đó, đúng không?
    Họ nói, ôi, AI sẽ tạo ra một loạt các doanh nghiệp SaaS mới, đúng không?
    Ôi, vâng, điều đó có lý.
    Họ có sự chuyển đổi công nghệ mới, hoặc những người trong lĩnh vực thương mại điện tử,
    họ sẽ muốn mua những thứ như vậy.
    Được rồi, bạn biết đấy, điều đó có lý.
    Vì vậy, có một loạt các điều mà chúng khá dễ đo lường như những ý tưởng.
    Bạn có thể đo lường chúng với khách hàng, bạn có thể thực hiện phản hồi và thăm dò ý kiến và các loại điều khác.
    Bây giờ, có tin tốt và tin xấu trong danh mục này.
    Tin tốt là bạn có thể giảm thiểu rủi ro, liệu có thị trường cho ý tưởng của bạn chủ yếu không?
    Không hoàn toàn, nhưng chủ yếu.
    Tin xấu là nhiều người khác cũng có thể làm như vậy, đúng không?
    Và vì vậy trong danh mục này, luôn có xu hướng có sự cạnh tranh và chiến lược cạnh tranh của bạn,
    Nói chung, lý do cần phải là tại sao lại chống lại, như trong danh mục này, bạn nên mong đợi có sự cạnh tranh. Tại sao tôi sẽ thắng trong cuộc cạnh tranh này trên một sân chơi toàn cầu? Tôi đã đầu tư vào những doanh nghiệp đó. Greylock đầu tư vào rất nhiều doanh nghiệp như vậy. Liệu chúng ta có thể trở thành một trong những quỹ đầu tư mạo hiểm tốt nhất trong lĩnh vực doanh nghiệp và trên thế giới, bla, bla, bla, bla.
    Sau đó, một loại khác mà tôi nghĩ, đó là loại mà tôi thường bắt đầu và cũng là loại mà tôi thường đầu tư nhiều nhất, là mọi người nghĩ rằng bạn điên rồ khi bạn bắt đầu doanh nghiệp của mình. Và nhân tiện, điều đó có thể đúng, và thường thì bạn cũng đúng, phải không? Nhưng mọi người nghĩ bạn điên rồ, điều đó có nghĩa là hầu hết mọi người nghĩ bạn điên rồ, điều đó có nghĩa là lĩnh vực cạnh tranh của bạn ít hơn rất nhiều, đúng không?
    Vì vậy, ví dụ, tôi sẽ lấy LinkedIn làm ví dụ và tôi sẽ lấy Airbnb làm ví dụ. LinkedIn, tôi vào và nói, này, cá nhân sẽ tham gia vào mạng lưới này và xây dựng danh tính công khai và hồ sơ của họ và mang đến mạng lưới của họ và sử dụng điều đó, ngay cả khi phần lớn trong số một tỷ người đăng ký LinkedIn, bạn biết đấy, cơ bản là làm việc tại các công ty, đúng không? Họ không bắt đầu một công ty, như đây là một nền tảng tuyệt vời cho các doanh nhân, các doanh nhân hiểu ngay lập tức. Nhưng như tôi đã nói, tôi đang làm việc trong một công ty, liệu tôi có vẻ không trung thành với công ty của mình nếu tôi thiết lập một hồ sơ ở đây không? Bạn biết đấy, vì khi chúng tôi bắt đầu, không ai sẽ sử dụng điều đó. Đúng.
    Bởi vì họ lo lắng liệu công ty của họ có sa thải họ hay không, hoặc không cho họ thưởng hoặc điều gì khác, vì họ có một hồ sơ LinkedIn, vì họ đang nói rằng họ không trung thành. Vì vậy, nó trông giống như họ đang tìm kiếm việc làm, bởi vì đối với hầu hết mọi người sử dụng LinkedIn bây giờ, bạn không thấy điều đó như là, tôi đang tìm kiếm một vai trò khác. Chính xác. Nhưng hồi đó mọi người đã nghĩ như vậy. Vào năm 2003, thực sự, mọi người đã nói với tôi, điều này sẽ không hoạt động, vì bạn tập trung vào cá nhân. Bạn cần phải bán sản phẩm cho các công ty. Đúng. Đúng.
    Và vì vậy tôi đã nghĩ, không, không, tôi nghĩ tôi đúng về cách mà thế giới có thể và nên như thế nào. Đúng. Và, và vì vậy tôi sẽ chấp nhận rủi ro đó. Và đó là rủi ro ngược dòng. Tôi sẽ chấp nhận rủi ro đó và tôi sẽ, tôi sẽ tiến lên. Và nếu tôi đúng, tôi sẽ tạo ra điều gì đó sẽ biến đổi ngành công nghiệp. Điều đó sẽ thật tuyệt vời cho cá nhân, tuyệt vời cho các công ty, v.v. Và chúng ta có thể đi, rõ ràng, bất kỳ chiều dài nào bạn muốn trong hành trình LinkedIn, chúng ta có thể làm điều đó. Bây giờ, Airbnb là một ví dụ về nhà đầu tư. Vì vậy, Airbnb là khoản đầu tư đầu tiên của tôi tại Greylock. Và tôi đã ở Greylock vì David Z, người là đối tác của tôi, người là đối tác của Greylock, người là thành viên hội đồng quản trị quý giá nhất của tôi tại LinkedIn, đã thuyết phục tôi rằng tôi nên làm đầu tư mạo hiểm tại Greylock. Và tôi rất gần gũi với David. Và vì vậy tôi đưa Airbnb vào danh mục đầu tư và David nhìn qua bàn về phía tôi và nói, nhìn này, mỗi VC đều phải có một giao dịch mà họ sẽ thất bại. Airbnb có thể là của bạn. Thật sao? Vâng. Bởi vì vào thời điểm đó, Airbnb có rất ít khối lượng giao dịch đến nỗi các nhà sáng lập có thể đã gọi điện cho tất cả những người đã sử dụng Airbnb trong tuần đó nếu những gì họ làm là dành thời gian gọi điện, như năm phút gọi điện trong suốt tuần. Đó là nhỏ đến mức nào. Và lập luận của David tại bàn tròn Greylock là, nhìn này, điều này rất kỳ lạ. Ở trong nhà của người khác, như nguy cơ có điều gì đó sai sót, các thành phố sẽ ghét điều này, các sảnh khách sạn sẽ cố gắng cấm điều này trong các thành phố, điều này sẽ chỉ là một thảm họa ở khắp nơi. Và tôi đã nói, không, nhưng tôi muốn đặt cược. Và anh ấy nói, tuyệt vời, như, chúng tôi đã thuê bạn làm đối tác, chúng tôi nghĩ bạn thông minh, hãy tiến lên, đúng không? Bây giờ, để ghi nhận David, sáu tháng sau, khối lượng giao dịch của Airbnb giống như một chiếc gậy khúc côn cầu cổ điển. Nó đã trải qua nhiều năm rất nhỏ và sau đó nó đã phát triển thành rất lớn. Vì vậy, chiếc gậy khúc côn cầu đó chưa bắt đầu.
    Và David đã đến gặp tôi và nói, OK, vì như họ luôn học hỏi thì điều đó cũng hữu ích trong đầu tư mạo hiểm.
    Ông ấy nói, OK, bạn hoàn toàn đúng về Airbnb và tôi thì hoàn toàn sai.
    Bạn đã thấy điều gì mà tôi không thấy?
    Bạn đã biết như thế nào khi tôi ngồi đó nói nhảm với bạn, nói rằng điều này sẽ là một thất bại hoàn toàn?
    Bạn đã nói, không, tôi muốn làm điều này.
    Tôi nói, nhìn này, bạn đã đúng về tất cả các rủi ro có thể xảy ra với Airbnb.
    Bạn hoàn toàn đúng.
    Bất kỳ điều nào trong số đó cũng có thể khiến doanh nghiệp trở nên vô giá trị.
    Nhưng đây là lý do mà chúng tôi, với tư cách là nhà đầu tư, thực hiện một danh mục đầu tư, bởi vì, đúng vậy,
    Airbnb có thể trở thành vô giá trị, nhưng nếu nó thành công, nó sẽ rất lớn, đúng không?
    Nó sẽ biến đổi một ngành công nghiệp.
    Đây là loại hình đầu tư mà tôi thích làm với tư cách là một doanh nhân hoặc một nhà đầu tư.
    Và tôi đã nói, nhìn này, chúng tôi đã có một kế hoạch cho từng rủi ro đó.
    Chúng tôi đã có kế hoạch A, chúng tôi đã có kế hoạch B, chúng tôi sẽ cố gắng điều hướng.
    Không phải là chúng tôi có thể đảm bảo rủi ro, nhưng thực tế là mọi người khác đều thấy những rủi ro đó
    có nghĩa là chúng tôi đã có nhiều năm không có cạnh tranh, để chúng tôi có thể thiết lập mạng lưới.
    Chúng tôi có thể thiết lập thị trường.
    Và sau khi chúng tôi ở đó, chúng tôi là thị trường cho cách mà điều đó hoạt động.
    Và đó là loại hình đầu tư mà tôi thích thực hiện.
    Điều đó cũng giống như với LinkedIn, khi tôi thành lập nó.
    Cũng giống như với Airbnb như một khoản đầu tư.
    Và vì vậy, loại hình đầu tư đó, bạn không thể xác thực với khách hàng.
    Tôi đã định nói, nếu mọi người đều nghĩ đó là một ý tưởng tốt, thì có lẽ đó không phải là một ý tưởng lớn.
    Đúng vậy, nó khó khăn hơn nhiều để trở thành một ý tưởng lớn.
    Thú vị, thực sự thú vị.
    Bởi vì thật buồn cười, bởi vì khi mọi người thuyết trình với bạn, họ nói,
    “Tôi đã hỏi mọi người và mọi người đều nghĩ điều đó thật tuyệt.”
    Đúng vậy.
    Vì vậy, đó có lẽ là một chỉ báo rằng có lẽ nó không lớn hoặc họ đang nói dối.
    Đúng vậy, và tôi đang tìm kiếm cả hai trong việc tạo ra ý tưởng và trong việc tài trợ cho ý tưởng.
    Không phải là những người ngu ngốc nghĩ rằng đó là một ý tưởng tồi.
    Đó là những người thông minh nghĩ rằng đó là một ý tưởng tồi.
    Bạn muốn những người thông minh suy nghĩ.
    Đúng vậy, vì như vậy bạn có một cái gì đó trái ngược.
    Bởi vì đó là điều trái ngược, và tôi hoàn toàn không hiểu công nghệ.
    Tôi nghĩ đó là một ý tưởng tồi tệ.
    Nó giống như, ồ, ai quan tâm?
    Bạn không hiểu gì cả.
    Đó là những người thông minh nghĩ rằng đó là một ý tưởng tồi.
    Đúng.
    Và sau đó bạn có một lý thuyết về trò chơi mà là một lý thuyết tốt, không hoàn hảo,
    có thể rất rủi ro về lý do tại sao họ sai.
    Vì vậy, tôi sẽ đưa ra ví dụ về LinkedIn.
    Thực sự, John Lilly, một đối tác của tôi tại Greylock, tôi đã tuyển dụng anh ấy tại Greylock sau này.
    Anh ấy là CEO của Mozilla, người đã ngồi trong ban giám đốc, một người rất thông minh, bạn của tôi.
    Tôi đã ngồi xuống với anh ấy về LinkedIn vì đây là cách tôi bắt đầu một công ty,
    tôi đến gặp tất cả những người bạn thông minh nhất của mình và tôi nói, đây là những gì tôi đang làm.
    Có gì sai với nó không?
    Tôi không muốn có một cuộc trò chuyện.
    Tôi chỉ muốn biết, ồ, nó tuyệt vời.
    Vô ích.
    Không giúp ích gì cho tôi.
    Đúng.
    Có gì sai với nó không?
    Tại sao điều này sẽ thành công?
    Tại sao điều này sẽ thất bại?
    Và vì vậy tôi đã ngồi xuống với John.
    Chúng tôi đã ăn sáng tại một quán ăn sáng ở Silicon Valley.
    Tôi nói, tôi là bạn của bạn. Nó sẽ không bao giờ hoạt động.
    Và tôi nói, được rồi, vậy tại sao bạn nghĩ nó sẽ không bao giờ hoạt động?
    Tôi nói, nhìn này, bạn sẽ không bao giờ phát triển được mạng lưới.
    Như người đầu tiên vào, không ai khác trong mạng lưới, không có giá trị đối với tôi.
    Tại sao tôi nên mời ai đó vào?
    Cho đến khi bạn có khoảng, tôi không biết, 500.000 người, một triệu người, thì không có giá trị nào trong mạng lưới.
    Vì vậy, không có giá trị nào.
    Vì vậy, nó sẽ không bao giờ phát triển.
    Bạn sẽ không bao giờ đi đến đâu cả.
    Và đó là một suy nghĩ rất thông minh, sắc sảo mà có lẽ là điều quan trọng nhất để bắt đầu
    LinkedIn là làm thế nào để bạn đến được hàng triệu người trong mạng lưới vì đó là nơi duy nhất mà giá trị được đưa ra, đúng không?
    Tôi biết rằng nếu bạn có một nghìn người tham gia, 900 trong số những người đó sẽ giống hệt như John.
    Họ sẽ nói, tôi không thấy ai khác ở trong mạng lưới này, v.v.
    Nhưng tôi biết rằng một số người trong số họ, ở đâu đó từ 10 đến 100 người sẽ nói, ồ, tôi thấy điều này có thể là gì, và tôi cũng muốn thử nghiệm với nó.
    Vì vậy, tôi sẽ mời Stephen, tôi sẽ mời một số người tham gia.
    Và sau đó, khi nó bắt đầu diễn ra rất chậm, thì đột nhiên có đủ người tham gia, nó trở nên thú vị, nó gây tò mò, và bạn có thể phát triển thành có giá trị.
    Vì vậy, tôi biết rằng bằng cách kiên trì thông qua những người khám phá ban đầu đó, những người tò mò, những người muốn thử nghiệm với nó, những người có tầm nhìn về nó, v.v., tất cả những điều đó, tôi có thể phát triển đến khối lượng tối thiểu ban đầu của bạn, và sau đó nó sẽ bắt đầu hoạt động.
    Mô hình của LinkedIn, rõ ràng, tôi biết LinkedIn nhiều hơn ngày hôm nay so với hồi đó, vào năm ’90, không, vào năm 2003, 2003, và thực sự– Ngày 5 tháng 5 năm 2003 là khi chúng tôi bật nó lên.
    Thật sao?
    Vâng.
    Và hồi đó, nó có phải là một mạng xã hội như bây giờ, nơi có dòng tin tức và mọi người nói chuyện với nhau, hay nó chỉ đơn thuần là một CV công khai?
    Nó là một CV công khai với khả năng tìm kiếm và khả năng giao tiếp với mọi người.
    Được rồi, thú vị.
    Vì vậy, hiệu ứng mạng lưới thì ít quan trọng hơn một chút so với mô hình hiện tại, vì nhiều người ngày nay sử dụng nó không phải để tìm việc làm hoặc một chuyên gia, mà để nói về bản thân hoặc chia sẻ cuộc sống của họ, v.v.
    Và chúng tôi biết rằng chúng tôi sẽ đạt được hiệu ứng mạng lưới đang phát triển, như ví dụ, một phần của Thủy quân lục chiến, Quân đội, cảnh sát, là hiệu ứng mạng lưới của bạn có thể rất nhiều thay đổi.
    Bạn có thể bắt đầu mà không có hiệu ứng mạng lưới.
    Điều đó không sao cả.
    Vâng.
    Nhưng bạn có một kế hoạch.
    Vâng.
    Vâng, vâng, vâng.
    Vậy tôi có đúng khi nghĩ rằng? Bởi vì khoảng thời gian đó, có những mạng xã hội mới nổi lên rất tập trung vào việc mọi người trò chuyện với nhau, trong khi LinkedIn, theo thiết kế, thực sự không quan trọng nếu ai đó đang trò chuyện với bạn về việc họ đã ăn gì cho bữa tối hôm đó.
    Vì vậy, một mạng lưới mới có thể thâm nhập vào thị trường mà ít phụ thuộc vào các thành phần mạng xã hội. Bởi vì nếu tôi vào đó và tạo một hồ sơ và đăng CV của mình, thì thực sự không quan trọng nếu tôi không quay lại trong bốn ngày, vì tôi có thể nhận được một email sẽ kéo tôi quay lại với nội dung, “Ôi, có một công việc ở đây.” Nhưng một khi hồ sơ của tôi đã được đăng lên và sẵn sàng, tôi đang cung cấp giá trị cho phần còn lại của mạng lưới chỉ bằng cách có mặt ở đó. Đúng vậy. Và đó là một điểm mạnh, không phải là lỗi, vì đó là một phần trong cách chúng tôi giải quyết vấn đề khối lượng tối thiểu. Đúng vậy. Tôi chưa bao giờ hiểu làm thế nào LinkedIn làm được điều đó, nhưng bây giờ tôi đã hiểu. Đúng vậy. Bởi vì tôi luôn nghĩ, Chúa ơi, nó đang xây dựng một mạng xã hội, nó đang yêu cầu quá nhiều trong cuộc sống của bạn. Đúng vậy. À, tôi là một chuyên gia trong lĩnh vực này. Đúng vậy. Đúng rồi. Bạn biết đấy, một trong những nhà đầu tư đầu tiên vào Facebook, một trong những nhà đầu tư đầu tiên vào Friendster. Ôi, tôi không nhận ra bạn cũng sẽ đầu tư vào Friendster. Đúng vậy. Bạn là một phần của cái mà họ gọi là Mafia PayPal, tôi biết bạn sử dụng thuật ngữ khác. Mạng lưới. Nó ít ấn tượng hơn, nhưng chúng tôi thực sự không phải là một nhóm tội phạm. Nhưng mafia cũng rất ngầu. Đúng vậy. Đúng vậy. Mọi người thích thuật ngữ mafia. Và trong suốt thời gian đó, bạn đã làm việc với những người như Elon, bạn đã biết Peter Thiel từ những ngày ở trường đại học. Ý tôi là, mọi người đều đặt câu hỏi này về PayPal và tại sao nó lại thành công đến vậy, nhưng cũng tại sao có rất nhiều cựu sinh viên của PayPal đã trở thành tỷ phú đa tỷ đô, tôi nghĩ có bảy người trong số những người thuộc đội ngũ sáng lập PayPal đã tiếp tục tạo ra Tesla, YouTube, Reddit, SpaceX, LinkedIn. Có phải là sự tập trung tài năng không? Có phải đó là điều đã tạo nên Mafia PayPal? Chắc chắn đó là một thành phần. Và vì vậy có một vài điều. Thứ nhất, đó là sự tập trung tài năng cao của những người sẵn sàng chấp nhận rủi ro lớn, muốn làm những điều trái ngược, tin vào những gì mà điều trái ngược đó đi ngược lại với trí tuệ thông thường. Đó là một phần.
    Một phần khác là, khi PayPal ra công chúng, đó là một mùa đông công nghệ. Nó là một trong hai công ty công nghệ ra công chúng trong năm đó. Vì vậy, đột nhiên, và sau đó được eBay mua lại, bạn có một nhóm tài năng có một đống tiền trong túi và có mạng lưới bên trong, và tin tưởng vào internet tiêu dùng. Vào thời điểm đó, mạng lưới Silicon Valley đã nghĩ rằng internet tiêu dùng đã hết thời. Họ đang chuyển sang công nghệ sạch và doanh nghiệp. Vì vậy, nếu bạn hỏi, nếu bạn cố gắng liên lạc với một nhà đầu tư mạo hiểm, nhưng tôi có một ý tưởng internet tiêu dùng mới, họ thậm chí sẽ không dành thời gian gặp bạn. Họ sẽ gặp nếu đó là công nghệ sạch, họ sẽ gặp nếu đó là phần mềm doanh nghiệp. Sau đó, tất cả những người từ PayPal bắt đầu ra ngoài và nói, này, tôi có thể tự tài trợ cho ý tưởng ban đầu của mình. Tôi có một ý tưởng tuyệt vời, YouTube, LinkedIn, và tôi có thể tài trợ cho nó và tôi có thể bắt đầu. Và sau đó, và đây là một phần của phong trào web 2.0, tôi đã đặt ra thuật ngữ internet 2.0 và sau đó Tim O’Reilly đã tạo ra thuật ngữ web 2 tốt hơn nhiều. Và vì vậy những người này nói, không, không, internet tiêu dùng là, đó chỉ là làn sóng đầu tiên trên bãi biển. Cơn sóng thần vẫn đang đến, đúng không? Và vì vậy, chúng tôi đều ra ngoài đầu tư và chúng tôi đang nói chuyện với nhau vì thật lòng mà nói, chúng tôi như kiểu, những nhà đầu tư mạo hiểm này không hiểu điều đó. Điều này đang đến. Và sau đó, tất nhiên, bạn bắt đầu thấy YouTube và bạn bắt đầu thấy LinkedIn và bạn bắt đầu thấy, và nó giống như, được rồi, đây là những thứ quan trọng mà chúng tôi sẽ đầu tư vào. Và đó là một phần lý do tại sao, bởi vì, nhân tiện, hãy nhớ rằng cạnh tranh tồi tệ là một trong những lý do tại sao không chỉ tài năng, không chỉ vốn, mà cả sự điều hướng cạnh tranh cũng là một phần lý do tại sao mạng lưới PayPal hoặc mafia PayPal có một loạt thành công lớn như vậy. Bạn biết đấy, tôi thường đoán xem trò chơi cơ bản của kinh doanh là gì đối với một người sáng lập khởi nghiệp.
    Và tôi đã đoán trước rằng điều này liên quan đến việc tuyển dụng nhóm người giỏi nhất mà bạn có thể, gắn kết họ với một văn hóa giúp họ phát huy tối đa khả năng và đặt ra cho họ một tầm nhìn đáng giá. Nhưng từ việc đọc công việc của bạn, có một vài điều. Chỉ từ việc nghe bạn hôm nay, bán hàng giống như, ồ, bất kể thị trường của bạn là gì, và nó có thể là bán hàng, cho dù là cho doanh nghiệp, v.v., nhưng ví dụ, trong các mạng xã hội, thường là một kế hoạch tiếp thị lan truyền, bạn biết đấy, một kế hoạch tăng trưởng lan truyền. Vì vậy, khi tôi nói đến bán hàng, tôi thực sự có nghĩa là bán cho, ồ, đúng rồi, nhân viên, một trăm phần trăm. Đúng. Và như bạn đã nói, như là đối tác, nhà đầu tư. Đúng. Bởi vì bạn phải khiến họ tham gia vào tầm nhìn của tôi. Đầu tư vào tầm nhìn của tôi. Bởi vì, nhân tiện, một đối tác, khi bạn là một công ty khởi nghiệp cũng đang đầu tư vào tầm nhìn của bạn. Đúng. Một nhân viên đang đầu tư vào tầm nhìn của bạn. Đúng. Thế thì làm thế nào để bạn giỏi trong việc đó? Có một bộ kỹ năng hạn chế mà bạn thực sự có thể dạy cho các doanh nhân so với việc các doanh nhân chỉ học hỏi qua việc làm. Một trong số đó là thuyết trình, đúng không? Một trong số đó là hiểu cách tôi truyền đạt tầm nhìn của mình theo cách mà người khác có thể nói, điều đó thật thú vị. Tôi muốn tham gia vào tầm nhìn của bạn. Và nếu tôi là một doanh nhân trẻ nói với bạn, đúng, tôi muốn cải thiện khả năng thuyết trình tầm nhìn của mình để có thể thu hút những người giỏi nhất tham gia cùng tôi, những nhà đầu tư và đối tác hàng đầu, có lời khuyên nào bạn có thể cho tôi về những điều tôi nên và không nên làm không? Ồ, có chứ. Hoàn toàn. Và nhân tiện, chúng ta có thể dành toàn bộ podcast chỉ để làm điều này. Ý tôi là, có một nguồn sâu sắc, nhưng đây là một số mẹo đơn giản. Một trong những sai lầm và bài học mà hầu hết mọi người học được là cố gắng thực hiện những sự cường điệu về thực tế như, không, không, không, không, không, không, chip silicon để làm kem sữa lắc. Đó là điều. Không ai nghĩ đến nó. Nó thực sự lớn. Đúng. Nó giống như, được rồi, điều bạn đang thuyết phục tôi là bạn điên rồ. Đúng.
    Bạn thực sự như kiểu, làm ơn hãy rời đi ngay bây giờ.
    Đúng vậy.
    Phải.
    Vì vậy, bạn phải nhận ra rằng tất cả các buổi thuyết trình đều là những cuộc đối thoại và bạn muốn lắng nghe những người thông minh. Nói chung, mọi người mà bạn muốn tuyển dụng, bạn muốn tuyển dụng những người thông minh.
    Bạn muốn có những tài năng tốt nhất làm việc với bạn.
    Bạn muốn những tài năng tốt nhất làm việc trong công ty của bạn.
    Bạn muốn điều tốt nhất.
    Vì vậy, bạn muốn những người suy nghĩ thấu đáo và đặt ra những câu hỏi hay.
    Chẳng hạn, tôi thuyết trình về những doanh nghiệp đầy tham vọng, nhưng tôi không thuyết trình với câu nói, “Ôi, LinkedIn chắc chắn sẽ thành công.”
    Không có vũ trụ nào mà LinkedIn không trở thành người biến đổi công việc và sự nghiệp chuyên nghiệp.
    Điều tôi làm là nói rằng nó có thể đạt được điều đó.
    Chúng ta có một cơ hội thực sự cho điều này.
    Bây giờ, chúng ta phải điều hướng những rủi ro này.
    Nhưng nếu chúng ta điều hướng những rủi ro này, chúng ta sẽ đến được đây.
    Đúng không?
    Và sau đó mọi người nói, ồ, bạn có uy tín. Bạn có một tầm nhìn lớn. Bạn rất hấp dẫn. Tôi nghĩ bạn có thể làm được điều này.
    Đúng không?
    Và sau đó họ tham gia cùng bạn.
    Vì vậy, một phần là thuyết trình về tầm nhìn lớn, nhưng cho thấy rằng bạn nhận thức được những khó khăn để đạt được điều đó.
    Đúng không?
    Bây giờ, bạn không cần phải đi qua tất cả chúng. Bạn chỉ cần đi qua đủ hoặc một cái lớn đủ.
    Người đó sẽ nói, được rồi, tuyệt vời. Tôi hiểu rồi. Bạn đang nhìn thấy điều đó.
    Một phần khác là nói rằng, đây là một phần lý do tại sao cạnh tranh là quan trọng, đó là tôi hiểu trò chơi mà tôi đang chơi.
    Đúng không?
    Đây là lý thuyết của tôi. Đây là vai trò của cạnh tranh. Đây là lý do tại sao tôi nghĩ thị trường sẽ ủng hộ tôi.
    Đây là lý do tại sao tôi nghĩ các xu hướng công nghệ sẽ ủng hộ tôi.
    Đây là lý do tại sao tôi nghĩ tôi có một lợi thế rất độc đáo.
    Và bạn biết đấy, trong việc mở rộng quy mô, mà tôi nghĩ là một cuốn sách khác trong danh sách của bạn, hầu hết các trò chơi internet tiêu dùng đều là những gì chúng tôi gọi là thị trường Glen Gary Glen Ross, trong đó giải nhất là Cadillac, giải nhì là dao cắt thịt, và giải ba là bạn bị sa thải.
    Vì vậy, bạn phải thuyết phục tại sao bạn có thể là người đầu tiên.
    Đúng vậy.
    Bởi vì chỉ có một vài người chiến thắng.
    Đúng.
    Và đây là lý do tại sao chúng tôi có thể chiến thắng.
    Đúng.
    Và bây giờ cũng có những cơ chế trong việc thuyết trình, đó là, bạn biết, làm thế nào để kể một câu chuyện về nó?
    Một phần mà tôi nói với các doanh nhân là, ngay cả khi người khác không hỏi bạn về rủi ro, hãy cho họ biết những rủi ro đó là gì và bạn đang điều hướng chúng như thế nào vì điều đó sẽ thiết lập lòng tin.
    Đúng.
    Vì vậy, ví dụ, trong việc thuyết trình đầu tư, điều này tôi không biết cho đến khi tôi bắt đầu học về nó theo cách thuyết trình là một doanh nhân thường có xu hướng nghĩ rằng, ôi, khi tôi cần tiền là khi tôi, bạn biết đấy, viết trên PowerPoint của mình và gõ cửa, nói, “Này, hãy cho tôi một ít tiền.”
    Đó là thời điểm ngu ngốc để bắt đầu cuộc trò chuyện.
    Tốt hơn nhiều để bắt đầu cuộc trò chuyện khi bạn không nói, “Hãy cho tôi tiền.”
    Vì vậy, nếu bạn, càng nhiều càng tốt trong tất cả những điều này, hãy bắt đầu cuộc trò chuyện trước khi bạn đến một hợp đồng tiềm năng nào đó, một mối quan hệ đối tác hoặc một khoản đầu tư hoặc thậm chí là một hợp đồng lao động.
    Ví dụ, luôn luôn tuyển dụng không có nghĩa là, ôi, tôi muốn thuê bạn ngay bây giờ.
    Nó giống như, được rồi, tốt thôi.
    Tài năng tuyệt vời. Tôi là một người xã hội và đã đưa vào PayPal hoặc tìm tài năng tuyệt vời và bắt đầu nói chuyện với họ.
    Đúng.
    Ngay cả khi hôm nay bạn không có vị trí phù hợp để thuê họ.
    Đúng.
    Bây giờ, rõ ràng có rất nhiều tài năng tuyệt vời. Bạn có thể lãng phí rất nhiều thời gian.
    Bạn muốn nói chuyện với những người mà bạn biết, bạn thực sự muốn họ tham gia vào một thời điểm nào đó không xa trong tương lai, hoặc họ biết những người khác cũng sẽ như vậy, bởi vì, nhân tiện, một phần khi bạn gặp tài năng tuyệt vời, bạn nhận ra cách để như thế nào, bởi vì bạn luôn luôn thêm tài năng tuyệt vời mới.
    Bạn sẽ nghĩ, ôi trời ơi, chúng ta cần những người như thế này. Làm thế nào để chúng ta đưa họ vào?
    Vì vậy, ví dụ, một trong những điều tôi đã học được từ xã hội mà tôi mang đến PayPal là tôi đã cố gắng tuyển dụng những người có hơn 10 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực mà chúng tôi đang tuyển dụng, vì cái trí tuệ cổ điển mà bạn nhận được từ các trường kinh doanh là hãy chắc chắn rằng họ có kinh nghiệm trong CV của họ. Họ phải có khả năng làm công việc đó. Đúng vậy. Không có câu hỏi nào. Nhưng nếu bạn nói hai năm kinh nghiệm và một đường cong học tập điên rồ, thì điều đó tốt hơn nhiều. Một đường cong học tập điên rồ. Ý bạn là ai đó học nhanh và tự học. Vâng. Được rồi. Và học hỏi trong công việc và đi tìm hiểu nó. Và khi tôi đến PayPal và Chúa biết, khi công ty quyết định tôi là thành viên hội đồng quản trị, tôi đã nghĩ, đây chính là những gì bạn đang tìm kiếm. Không phải cái này. Được rồi. Quay lại câu hỏi về mafia PayPal của bạn, đó là vì chúng tôi đã tuyển dụng những người như vậy. Đúng vậy. Thú vị. Nhưng đó là một tập hợp rất hạn chế những người trong công ty đã có hơn vài năm kinh nghiệm làm việc trong lĩnh vực thanh toán, trong ngân hàng, vì đó là, tôi không biết, đường cong học tập. Khi bạn nhìn vào danh mục đầu tư của mình và những doanh nhân bạn gặp, bạn có nghĩ rằng những doanh nhân trẻ nhận ra tầm quan trọng của việc tuyển dụng đối với kết quả cuối cùng của họ không? Bởi vì họ thường tập trung vào việc sản phẩm tốt như thế nào hoặc đôi khi là vốn. Nhưng khi nhìn vào danh mục của riêng tôi, tôi thường cảm thấy như một ông già vì tôi đang nói với họ rằng hãy dành nhiều thời gian hơn cho việc tuyển dụng, không chỉ tuyển dụng bạn bè của bạn vì họ sẵn sàng đến làm việc ở đây. Một chỉ số cho một người sáng lập, nếu bạn không dành một phần ba thời gian của mình cho việc tuyển dụng, bạn đang rất thiếu sót. Đây là điều. Cuộc sống giống như một môn thể thao đồng đội, các công ty cũng là môn thể thao đồng đội, đúng không? Nếu bạn có thể tự làm mọi thứ, bạn sẽ không thuê ai cả. Bạn biết đấy, bạn đang thuê người.
    Vì vậy, như bạn đã nói, tôi có một tiền đạo rất giỏi. Tuyệt vời. Vậy thì chúng ta không cần phải lo lắng về các tiền vệ hay hậu vệ, hay là thủ môn. Không, không, bạn phải thuê tất cả các vị trí, và bạn nói, tôi là một tiền vệ rất giỏi. Thật tuyệt. Bạn cũng cần những người khác nữa. Tôi nghĩ khi tôi còn trẻ, khi tôi 18, 19 tuổi, tôi đã nghĩ trong đầu rằng kết quả của tôi sẽ được xác định bởi việc tôi làm việc chăm chỉ như thế nào và ý tưởng của tôi tốt ra sao. Và cho đến khi tôi vô tình thuê một người tuyệt vời, tôi mới nhận ra tác động to lớn mà một người xuất sắc có thể mang lại cho mọi thứ. Đó thực sự là một sự thay đổi tư duy lớn đối với tôi. Vâng. Thực sự, tôi nghĩ Zuckerberg đã diễn đạt điều này rất hay. Ông ấy muốn thuê những người mà ông ấy sẵn sàng làm việc cùng. Tại sao? Tại sao lại như vậy? Bởi vì đó là một minh chứng cho tài năng cao. Được rồi. Vâng. Khi bạn là một người sáng lập trẻ, bạn có phần không tự tin, bạn nghĩ, ôi Chúa ơi, tại sao người đó lại muốn làm việc ở đây hoặc tôi không thể chi trả cho họ hoặc… Bạn muốn thuê những người giỏi nhất mà bạn có thể. Và nhân tiện, nếu bạn có thể thuê những người giỏi hơn bạn, ôi Chúa ơi, điều đó làm cho bạn có khả năng thành công cao hơn rất nhiều. Vâng. Vâng. Theo kinh nghiệm của tôi, những người sáng lập trẻ thường không nghĩ về điều đó. Họ cũng không tự tin. Vì vậy, họ nghĩ, tôi không thể quản lý người đó. Vâng. Nhưng lý thuyết quản lý của bạn là, hãy nhìn xem, nếu bạn có thể thuê ai đó mà kỹ thuật quản lý duy nhất của bạn cần là để họ tự do, thì đó là tốt nhất. Chỉ cần đi thôi. Đúng vậy. Và có điều gì thực tiễn về việc thuê người không? Người ta nói hãy thuê chậm, sa thải nhanh, hoặc những lời khuyên sáo rỗng khác về việc thuê mà quan trọng. Sự phù hợp về văn hóa quan trọng như thế nào? Vì vậy, văn hóa có thể quan trọng. Tôi sẽ nói, nhìn chung, và hy vọng đây không phải là một câu sáo rỗng, mà là một nguyên tắc trực giác, các tham khảo quan trọng hơn các cuộc phỏng vấn. Đúng không?
    Chúng tôi có rất nhiều kinh nghiệm lặp đi lặp lại trong việc gây ấn tượng trong một cuộc phỏng vấn. Và nếu bạn không thể, và nhân tiện, một số người tuyệt vời không gây ấn tượng trong các cuộc phỏng vấn, đúng không? Họ không thực sự giỏi trong việc tự quảng bá bản thân, nhưng ôi trời ơi, họ tuyệt vời biết bao trong thực tế? Họ giống như một kỹ sư. Như một kỹ sư có thể như, bạn biết đấy, như, được rồi, nhưng ôi trời ơi, họ có thể làm những điều tuyệt vời? Trong trường hợp đó, hãy làm bất cứ điều gì bạn có thể để thuê người đó. Vì vậy, nếu bạn hỏi tôi, bạn chỉ có thể có tham khảo hoặc chỉ phỏng vấn 10 trong số 10 lần, tôi sẽ chọn, tôi sẽ thuê người dựa trên tham khảo. Chắc chắn bạn không đang nói về loại tham khảo mà họ đưa cho bạn tham khảo. Không, không, không, không, không, không. Và đây là một trong những tính năng của LinkedIn, như bạn muốn tìm những tham khảo sẽ cung cấp cho bạn một góc nhìn tốt. Bây giờ ngay cả khi bạn không thể tìm ai đó mà bạn biết, hoặc bạn có mối liên hệ với, hoặc như bạn thường gọi là một bảng tham khảo không cân bằng, bạn không phải là người mà họ đưa cho bạn để làm tham khảo. Vì vậy, ngay cả khi họ nói, ôi, đây là, bạn biết đấy, tôi đang đọc, đây là tham khảo của tôi, bạn biết đấy, Bob hoặc Susan, bạn gọi Bob hoặc Susan và bạn nói, đây là một câu hỏi tiêu chuẩn mà tôi sẽ sử dụng mọi lúc, nhưng đặc biệt nếu tôi gọi cho ai đó là một tham khảo đã cho, họ nhìn, tôi tin rằng mỗi người là một sự kết hợp của điểm mạnh và điểm yếu. Và nếu bạn không cho tôi biết một điểm yếu, tôi sẽ tin rằng nó tệ đến mức tôi không nên thuê người này, đúng không? Vì vậy, nếu bạn nói không có điểm yếu, tôi sẽ chỉ nói, được rồi, tôi hiểu. Tôi không nên thuê người này. Cảm ơn rất nhiều. Đúng vậy, trong đó, họ sẽ luôn, gần như luôn luôn cho bạn một cái gì đó, đúng không? Và bạn có thể làm điều đó vì tất cả chúng ta đều là sự kết hợp của điểm mạnh và điểm yếu. Như tôi là một trong những người tốt nhất để có bên cạnh bạn trong việc giải quyết vấn đề chiến lược sáng tạo. Như một trong những nhân viên của tôi đã từng nói với tôi rằng, tôi sẽ không bao giờ thuê bạn để điều hành một cửa hàng McDonald’s.
    Như tôi sẽ không thuê tôi để điều hành một cửa hàng McDonald’s đâu.
    Tôi sẽ làm rất tệ, đúng không?
    Vậy đó là sự kết hợp giữa điểm mạnh và điểm yếu, đúng không?
    Và ai cũng có những điều đó.
    Không ai có tất cả các điểm mạnh.
    Ý tôi là, mọi người tự nói với mình như vậy, nhưng đó là sự tự lừa dối, đúng không?
    Và bạn có cuộc trò chuyện đó với một người tham khảo và người tham khảo sẽ cho bạn biết điều gì đó
    bởi vì họ không quen nói ra điều đó.
    Vì vậy, họ có thể nói, ôi, bạn biết đấy, Susan hoặc Bob, họ là những người cầu toàn.
    Họ như kiểu, ôi, vậy họ hoàn thành công việc chậm vì họ, bạn biết đấy, như bạn
    thúc ép họ vì họ đang cố gắng làm cho công việc hoàn hảo, họ dành
    quá nhiều thời gian để làm việc.
    Bạn như kiểu, ôi, điều đó có nghĩa là họ không thông minh về cách họ làm việc.
    Vì vậy, bạn có thể thúc ép họ đến mức họ như kiểu, vâng, họ có thể trở nên hơi mất trật tự
    khi họ bị căng thẳng.
    Được rồi, tuyệt vời.
    Và sau đó bạn có thể, vì khi bạn nhận được điều đó từ người tham khảo đầu tiên, thì khi bạn gọi
    người tham khảo thứ hai, bạn nói, ôi, tôi nghe nói rằng người đó không có tổ chức.
    Bạn có thể cho tôi biết một chút về điều đó không?
    Đúng không?
    Vâng.
    Về tất cả những người tuyệt vời mà bạn đã làm việc cùng, đặc biệt là trong giai đoạn PayPal
    của cuộc đời bạn, một trong những điều tôi đang suy ngẫm là họ đều là những người thành công độc lập,
    nhưng họ đều là những người rất khác nhau.
    Và điều đó tự nó là bằng chứng rằng không có một phiên bản thành công nào.
    Có nhiều loại thành công khác nhau.
    Có lẽ, có nhiều loại lãnh đạo doanh nhân khác nhau.
    Cho tôi biết một chút về những loại doanh nhân khác nhau mà bạn đã làm việc cùng và, và
    những gì, bạn biết đấy, vì tôi đã ngồi với Walter Isaacson và ông ấy đã nói với tôi về Steve Jobs,
    Elon Musk, v.v.
    Và ông ấy nói, Steve rất giỏi trong việc thuê người.
    Elon không giỏi lắm trong việc xây dựng đội ngũ con người, nhưng anh ấy giỏi hơn ở phần này.
    Đúng vậy.
    Vì vậy, không có doanh nhân nào thắng ở mọi trò chơi.
    Nói chung, với tư cách là một doanh nhân, bạn nên cố gắng chơi những trò chơi mà bạn có lợi thế cạnh tranh lớn.
    Điều tương tự cũng đúng.
    Vì vậy, một số người, chẳng hạn như Neil Busri tại Workday, đúng không?
    Ông ấy rất chu đáo, xây dựng văn hóa một cách có chủ ý, rất chuyên nghiệp.
    Đó là một sản phẩm nhân sự cho công việc.
    Ý tưởng trái chiều của ông ấy là chuyển sang đám mây và rằng mọi người sẽ sử dụng phần mềm đám mây.
    Đối với 500 người đầu tiên mà Workday tuyển dụng, ông ấy luôn thực hiện một cuộc phỏng vấn văn hóa ở cuối để đảm bảo rằng 500 người đầu tiên đều chia sẻ những điều văn hóa giống nhau.
    Vì vậy, một khi bạn đã vượt qua tất cả các tiêu chí năng lực và những thứ khác, ông ấy sẽ đảm bảo rằng đó là một sự phù hợp và đó là một phần của cách bạn đạt được sự nhất quán văn hóa.
    Đó là một ví dụ, đúng không?
    Một ví dụ khác, Elon là người có một ý tưởng lớn và tôi thuyết phục bản thân 100% rằng điều đó chắc chắn sẽ xảy ra.
    Như tôi sẽ định cư trên sao Hỏa, chúng tôi sẽ biến đổi sao Hỏa trong cuộc đời của chúng tôi, điều này là không, điều đó là không thể, không có con người nào trên hành tinh, bao gồm cả Elon, sẽ làm được điều đó trong cuộc đời của Elon, đúng không?
    Nhưng tôi sẽ dồn hết sức, tôi sẽ làm việc rất chăm chỉ, tôi sẽ công nghệ hóa tinh vi, tôi sẽ làm việc chống lại những khó khăn, đúng không, để làm cho điều đó thành công.
    Giả sử, bạn biết đấy, Anil, rất chuyên nghiệp, hiểu rõ thị trường nơi làm việc, Elon, như tôi nghĩ tôi là người thứ hai mà anh ấy giới thiệu SpaceX, và bài thuyết trình của anh ấy, tuy nhiên, để bảo vệ tôi, là, tôi sẽ gửi một con rùa lên sao Hỏa, như vậy không phải là một doanh nghiệp và bạn đang cạnh tranh với các chính phủ quốc gia và các chương trình tên lửa được Nga trợ cấp và vân vân.
    Đây không phải là một trò chơi tốt, tôi đã sai, anh ấy đúng, nhưng đó không phải là một trò chơi vốn tốt, bạn biết đấy.
    Đúng vậy.
    Anh ấy đã thuyết trình với bạn như một nhà đầu tư.
    Đúng.
    Vâng.
    Đúng vậy.
    Tại thời điểm nào SpaceX đã ở khi anh ấy đề xuất ý tưởng đó?
    Đó là trước khi anh ấy bắt đầu.
    Vậy đó chỉ là một ý tưởng.
    Đúng vậy.
    Và tôi sẽ gửi một con rùa lên sao Hỏa và sau đó nó trở thành, tôi sẽ gửi một khối gel với hạt giống thực vật bên trong lên sao Hỏa, vì chúng sẽ phát triển, nhưng người đầu tiên gửi sự sống lên sao Hỏa và bạn như, được rồi, đúng vậy.
    Bạn đã nghĩ gì thật sự khi anh ấy nói điều đó với bạn?
    Tôi nghĩ anh ấy đã mất trí.
    Thật sao?
    Ừ, đúng vậy.
    Tất nhiên bạn sẽ nghĩ vậy.
    Bạn bè tôi đã nói với tôi điều đó.
    Tôi nghĩ tôi sẽ gọi vài cuộc chỉ để kiểm tra, bạn biết ý tôi chứ?
    Anh ấy không ổn.
    Anh ấy vừa kể cho tôi về con rùa này.
    Đúng vậy.
    Nó giống như, đó không phải là một doanh nghiệp.
    Quan điểm của bạn về anh ấy có thay đổi theo thời gian về tiềm năng và khả năng của anh ấy như một doanh nhân không?
    Không, không, tôi luôn nghĩ về anh ấy như một trong những doanh nhân vĩ đại của thế giới.
    Luôn luôn sao?
    Ừ.
    Thật sự là từ những ngày PayPal.
    Thật sao?
    Ừ.
    Anh ấy đã làm những điều tuyệt vời một cách liên tục.
    Bây giờ, anh ấy đề xuất mọi thứ với cùng một mức độ chắc chắn.
    Đúng không?
    Như, bạn biết đấy, tôi có ý tưởng này về ngân hàng trực tuyến.
    Tôi có ý tưởng này về việc khoan đường hầm dưới các thành phố.
    Tôi có ý tưởng này về việc tạo ra một ống khí nén cho ống hyperloop.
    Tất cả chúng.
    Anh ấy có cùng một mức độ, tôi 1000% chắc chắn rằng điều này sẽ là một phần của tương lai.
    Đúng không?
    Và tôi, bạn biết đấy, và tôi có thể là người duy nhất làm cho điều đó xảy ra.
    Đúng không?
    Vì vậy, bạn phải có một chút discernment, nhưng anh ấy, bạn biết đấy, khả năng cơ bản của anh ấy khá tốt.
    Ừ.
    Cho những ý tưởng lớn như vậy.
    Ừ.
    Nhưng nó không phải là, nó không phải là một trăm phần trăm.
    Ừ.
    Mọi người có phần biện minh cho điều đó.
    Tất nhiên.
    Nếu bạn có, nếu bạn có một cái lớn, đúng không?
    Ừ.
    Ừ.
    Về mặt tuyển dụng, anh ấy có phải là một trong những người giỏi nhất không hay anh ấy không phải là người tuyển dụng trực tiếp như Steve Jobs?
    Anh ấy tuyển dụng tốt.
    Thực tế là, bạn không thể là một doanh nhân vĩ đại mà không cuối cùng tuyển dụng tốt.
    Tôi nghĩ một số người là những người tuyển dụng tốt hơn.
    Một số người cũng có, như là, là kiểu người mà người khác sẽ làm việc cho họ mãi mãi. Elon có xu hướng làm cho mọi người kiệt sức rất nhiều, như có rất nhiều người kiệt sức trong hành trình của anh ấy và khi bạn đi và nói chuyện với những người đó, điều bạn nghe được là một số người nói, đó là trải nghiệm làm việc tốt nhất từ trước đến nay và tôi không bao giờ muốn làm việc cho anh ấy nữa. Còn những người khác thì nói, đó là trải nghiệm làm việc tồi tệ nhất từ trước đến nay và tôi không bao giờ muốn làm việc cho anh ấy nữa. Vì vậy, họ đều nói, tôi không bao giờ muốn làm việc cho anh ấy nữa. Đúng không? Vì vậy, bạn biết đấy, như một kiểu động lực, bởi vì anh ấy cơ bản nhìn họ như những bộ phận có thể thay thế và, bạn biết đấy, làm việc hết sức có thể, đúng không? Và sau đó, bạn ra ngoài, không quan tâm. Bởi vì anh ấy làm việc rất chăm chỉ. Đúng, anh ấy làm việc rất chăm chỉ. Nhưng anh ấy cũng nghĩ rằng sự liên quan duy nhất của bạn với tôi là sự liên quan của bạn, sự liên quan duy nhất của bạn với tôi là bạn có thể giúp tôi với nhiệm vụ của tôi không? Và sau khi bạn hoàn thành, sau khi bạn không còn giúp tôi với nhiệm vụ của tôi nữa, bạn không còn liên quan đến tôi nữa. Bạn nghĩ gì về cách tiếp cận đó? Đó không phải là cách tiếp cận của tôi. Đúng không? LinkedIn phản ánh cách tiếp cận của tôi. Thực sự, tôi có thể được tham khảo bởi mọi doanh nhân mà tôi đã từng làm việc cùng, đúng không, với tư cách là thành viên hội đồng quản trị và nhà đầu tư, đúng không, những người mà, bạn biết đấy, ngay cả những người mà tôi đã sa thải làm CEO và những thứ khác, những người đó sẽ nói, anh ấy thực sự tốt khi làm việc với những điều này. Họ cũng có thể có một số điều phê bình, không có vấn đề gì với điều đó, đúng không. Nhưng như, thực sự, như khi tôi thuyết trình với một doanh nhân, tôi chỉ gọi bất kỳ ai mà tôi đã làm việc cùng, đúng không, vì tôi cố gắng làm việc với mọi người theo cách mà ngay cả khi chúng tôi đang ở một thời điểm khó khăn, vì tôi không đồng ý với họ một cách mãnh liệt về việc họ đang làm tốt như thế nào hoặc những gì họ đang làm hoặc một cái gì đó khác, thì tôi đang làm điều đó theo cách hợp tác và xây dựng. Và vì vậy mục tiêu của tôi là làm việc với những người mà tôi muốn làm việc cùng, Brian Chesky, bạn biết đấy, Mark Pincus, v.v., tôi muốn có thể làm việc với họ trong, bạn biết đấy,
    phần còn lại của cuộc đời chúng ta.
    Điều thú vị là tôi nghĩ những chiến lược này cơ bản đến từ những gì bạn cho là quan trọng nhất trong cuộc sống, vì bạn có thể tối ưu hóa, thậm chí bạn có thể tối ưu hóa nhiều hơn để xây dựng nhiều công ty hơn hoặc điều gì đó khác, nhưng đó là một sự đánh đổi của điều gì đó khác.
    Như bạn có thể cố gắng nhiều hơn, nhưng có một sự đánh đổi đang diễn ra ở đây.
    Và chúng ta thường, vì Elon đã làm những điều điên rồ như xe hơi, các liên kết hẹp, các đường hầm và bây giờ là AI, X và tàu vũ trụ và những thứ khác, chúng ta nói, Ôi Chúa ơi, thật tuyệt vời.
    Và tôi cũng làm như vậy, như một số người khác, nếu một người có thể làm được nhiều như vậy, nhưng chúng ta gần như không bao giờ nói về sự đánh đổi.
    Đúng vậy.
    Bạn hoàn toàn đúng.
    Và chúng ta, và điều này quay trở lại điểm về sự tự nhận thức.
    Thật hấp dẫn cho bộ não nói, Ôi Chúa ơi, tôi muốn điều đó.
    Đó là điều tôi muốn.
    Vì bạn không thấy sự đánh đổi.
    Đúng vậy.
    Bạn không thấy bóng tối.
    Điều đó hoàn toàn chính xác.
    Và nhìn này, tôi tôn trọng điều đó.
    Tôi hiểu rằng nó làm cho mọi người kiệt sức, như đối xử với họ như những tài sản có thể thay thế mà khi họ kiệt sức, bạn chỉ cần loại bỏ họ.
    Và bạn có thể rất, Elon không phải là doanh nhân duy nhất rất thành công khi làm điều đó.
    Đúng không.
    Nhưng ví dụ, ở phía bên kia, nếu bạn đến gặp Mark Zuckerberg và bạn nói chuyện với những người làm việc cho anh ấy, họ sẽ nói, đó là tuyệt vời.
    Đó là trải nghiệm làm việc tốt nhất.
    Vì vậy, tất nhiên tôi sẽ làm việc cho họ một lần nữa.
    Thú vị.
    Bởi vì có rất nhiều doanh nhân đang nổi lên trong thời điểm này, những người đã được nuôi dưỡng theo triết lý của Elon về việc làm rất nhiều thứ, làm chúng một cách quyết liệt, làm chúng với ít sự quan tâm đến, tôi đoán là hậu quả con người, làm chúng với ít sự quan tâm đến sự cân bằng giữa công việc và cuộc sống.
    Đúng vậy.
    Chà, bạn phải có bản chất của điều này vì nó, bạn biết đấy, bạn tự nhiên đã chết như một startup.
    Cân bằng giữa công việc và cuộc sống không phải là trò chơi của startup, đúng không?
    Vậy thì, khi chúng tôi bắt đầu LinkedIn, chúng tôi bắt đầu với những người có gia đình. Chúng tôi đã nói, chắc chắn rồi, hãy về nhà, ăn tối với gia đình bạn. Sau bữa tối với gia đình, hãy mở laptop và quay lại với trải nghiệm làm việc chung và tiếp tục làm việc. Nếu bạn nói điều đó ngày hôm nay, bạn sẽ bị coi là độc hại. Những người nghĩ rằng điều đó là độc hại không hiểu về trò chơi khởi nghiệp và họ chỉ đơn giản là sai, đúng không? Trò chơi này rất khắc nghiệt. Và nhân tiện, nếu bạn không làm như vậy, thì cuối cùng bạn sẽ mất việc. Ý tôi là, những người nói rằng điều đó độc hại thường là những người chưa bao giờ phải làm điều đó. Đúng vậy. Và, và nhìn xem, điều đó cũng không sao. Không phải ai cũng phải làm việc tại các công ty khởi nghiệp, chúng ta bắt đầu như một sự lựa chọn tự nguyện, đúng không? Nhưng đó là trò chơi của một công ty khởi nghiệp. Và vì vậy, đó là cách chúng tôi cố gắng cân bằng trong những ngày đầu của LinkedIn. Chúng tôi cố gắng cân bằng cách làm người vì khoảng một phần ba công ty có con cái, đúng không? Và vì vậy bạn sẽ nghĩ, được rồi, tất cả chúng ta đều phải làm việc theo cách này. Vì vậy, chúng tôi không thể nói, ôi, một phần ba các bạn, chắc chắn, các bạn có thể về nhà và ra khỏi văn phòng, rồi gọi điện hoặc bất cứ điều gì, chúng ta sẽ cùng đi ăn tối. Và sau đó chúng ta sẽ lên kế hoạch quay lại làm việc sau bữa tối. Vì vậy, bạn có thời gian với gia đình, bạn có thể ăn tối với con cái của bạn. Đó là điều đúng đắn về mặt nhân văn, đúng không? Nhưng chúng tôi đang làm việc chăm chỉ. Và sáng thứ Bảy, chúng tôi vẫn làm việc. Theo bạn, có cách nào để xây dựng một công ty khởi nghiệp mà vẫn có sự cân bằng giữa công việc và cuộc sống không? Và tôi định nghĩa sự cân bằng giữa công việc và cuộc sống có thể là có thể gặp gỡ bạn bè thường xuyên, dành thời gian với gia đình thường xuyên. Chỉ trong hai trường hợp. Một, đó là một công ty khởi nghiệp nhỏ. Cả hai, đó là sự thiếu vắng cạnh tranh. Đó là điều chung. Một là nó quá nhỏ, không ai thực sự cạnh tranh với bạn. Điều đó thì ổn. Được rồi. Đúng vậy. Về số hai, bạn có một chế độ cạnh tranh quá khắc nghiệt đến mức mọi người không thể cạnh tranh với bạn.
    Như, ví dụ, bạn có một số điều, như điều duy nhất quan trọng trong kinh doanh này là hợp đồng với ba công ty này và bạn có ba hợp đồng đó. Được rồi. Tốt. Nhưng nếu không có điều đó, đó là lý do vì các công ty khởi nghiệp mà bạn đang cạnh tranh, nếu bạn đang ở trong một lĩnh vực có giá trị, các công ty khởi nghiệp mà bạn đang cạnh tranh, đúng không? Chúng tôi đã phải đưa ra quyết định có chủ ý rằng các công ty khởi nghiệp mà chúng tôi đang cạnh tranh không về nhà ăn tối, đúng không? Họ phục vụ bữa tối tại văn phòng. Đó là những gì chúng tôi đã làm tại PayPal. Chúng tôi đã phục vụ bữa tối tại văn phòng ở PayPal. Đúng không? Đúng. Và đó là một điều có chủ ý. Chúng tôi là một trong những công ty đầu tiên không chỉ phục vụ bữa trưa mà còn phục vụ bữa tối. Đúng. Và sau đó, vì đó là mạng lưới học tập mà bạn có được với Silicon Valley, các công ty khác đang nhìn vào, ôi, chúng tôi cũng sẽ phục vụ bữa tối. Để mọi người không về nhà. Vâng. Đừng về nhà. Tiếp tục làm việc. Đúng không? Bởi vì điều đó nghe có vẻ hơi độc hại, đúng không? Nghe như, ôi Chúa ơi, nhưng đó không phải là điều mà cuộc sống hướng tới. Đây là chủ nghĩa tư bản. Đây là mọi người chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền. Vâng, hãy chọn điều mà cuộc sống của bạn hướng tới. Điều đó không sao cả. Không có gì nói rằng bạn phải làm điều đó. Và điều gì cho bạn quyền nói với người khác rằng họ không thể làm điều đó? Ý tôi là, bạn đang tỏ ra bề trên à? Như mọi người chọn cuộc sống của họ. Đúng không? Vậy nên, và, và mọi người có thể chọn điều đó. Bây giờ, bạn phải hiểu trò chơi. Nó giống như, tôi muốn trở thành một vận động viên Olympic đẳng cấp thế giới, nhưng tôi chỉ thực sự muốn bơi hai giờ mỗi ngày. Vâng, điều đó thật tốt. Đúng. Điều đó có thể xảy ra. Đúng. Bạn phải hiểu trò chơi mà bạn đang chơi. Nếu bạn đang chơi trò chơi Olympic, như một người đang cố gắng cạnh tranh trong Olympic và bơi lội, họ bơi bảy ngày một tuần, 12 giờ một ngày. Đúng. Vậy nên, hãy chọn trò chơi và bạn nói, ôi, nó độc hại, tốt. Không phải cho bạn.
    Tôi nghĩ điều quan trọng, mà tôi thấy một số công ty làm tốt, là chỉ cần trung thực về điều đó.
    Đúng vậy.
    Khi bạn tiếp nhận nhân viên mới và không ngại ngần về thực tế đó.
    Đúng vậy, chính xác.
    Vì vậy, đó giống như những ngày đầu của LinkedIn, khi chúng tôi nói chuyện với mọi người, chúng tôi sẽ nói, nhân tiện, đây là cách chúng tôi làm việc, đúng không?
    Chúng tôi làm việc sáu ngày rưỡi một tuần, đúng không?
    Chúng tôi có thể cho mọi người về nhà ăn tối, nhưng mọi người, bao gồm cả Reid, đều được kỳ vọng, bạn biết đấy, làm việc trực tuyến sau bữa tối.
    Và bạn có trả cho mọi người nhiều hơn mức trung bình không?
    Vì vậy, họ được trả bằng cổ phần.
    Và đây là một trong những điều mà một lần nữa, bạn biết đấy, những người đầu tiên, tôi không biết, vài trăm người ở LinkedIn đều không cần phải làm việc nữa vì cổ phần của họ đủ để nếu họ chọn không làm việc nữa, điều đó hoàn toàn ổn.
    Đó là một sự đánh đổi rõ ràng là đáng giá.
    Bạn đã rút lui khỏi vị trí CEO sau bốn năm khi bạn ở LinkedIn, đúng không?
    Đúng vậy.
    Tại sao bạn lại làm điều đó?
    Vì tôi đã nhận thức được những điểm mạnh và điểm yếu.
    Như tôi biết cách làm công việc CEO, đúng không?
    Và tôi nghĩ rằng với quy mô khoảng 150 người hoặc ít hơn, tôi cũng giỏi như bất kỳ ai khác, đúng không?
    Như vậy, quy mô công việc CEO là một quy mô hoạt động trong những điểm mạnh và điểm yếu của tôi.
    Khi bạn bắt đầu đạt đến con số 500 người, 1.000 người, một phần của công việc CEO cuối cùng trở thành như thế nào để bạn quản lý cộng đồng của công ty?
    Bây giờ, đó không phải là điều duy nhất, nhưng như bạn biết đấy, với những điều mà Jeff Wiener mà tôi đã học từ ông ấy là, được rồi, bạn bắt đầu nghĩ về việc tuyển dụng, không phải là bạn ra ngoài và tuyển dụng từng người một hoặc giúp người quản lý tuyển dụng của bạn tuyển dụng người, mà bạn nghĩ về tuyển dụng như một chiến lược tổng thể cho công ty.
    Và chiến lược tổng thể đó hoạt động như thế nào?
    Và bạn có như thế nào, ví dụ, bạn đến điểm này trong các công ty quy mô lớn mà bạn bắt đầu có những ngày tiếp nhận nhân viên mới.
    Vì vậy, ví dụ như, những nhân viên mới bắt đầu vào một trong những ngày onboarding, và họ bắt đầu
    như một nhóm cùng nhau, đúng không?
    Vì vậy, nó giống như, được rồi, chúng ta đang đi qua cách thức hoạt động, và chúng ta đang tích hợp
    mọi người vào các nhóm khác nhau, như, bạn biết đấy, đội ngũ bán hàng, họ đều bắt đầu, và họ vào các nhóm, chúng ta như đang tiếp cận nó như là động cơ của
    công ty.
    Và những điều mà tôi, bạn chỉ là đẳng cấp thế giới, nhưng những điều bạn đam mê, những điều tôi đam mê giống như chiến lược công nghệ, chiến lược sản phẩm, kiểu như
    ý tưởng lớn cho những gì bạn đang làm ở đó.
    Và tôi thích làm việc với những tài năng cực kỳ xuất sắc.
    Và một trong những điều mà tôi đã học được là, đó là lý do tôi thích làm việc
    với những người sáng lập.
    Đó là lý do tôi thích làm việc với các CEO, bởi vì ở một mức độ nào đó, nó giống như, được rồi, bạn là
    tài năng mà tôi đang làm việc cùng trong công ty này, đúng không, để làm điều đó.
    Và vì vậy tôi đã nghĩ, vâng, tôi thích làm nhiều hơn với vai trò là thành viên hội đồng quản trị, làm việc với các CEO,
    hơn là tôi thích làm CEO khi bạn vượt qua, bạn biết đấy, 150 người.
    Vì vậy, đó là những gì tôi nên làm.
    Và những gì tôi cần làm là tôi cần được kết nối đến một điểm mà nó đã, bạn biết đấy,
    nó đã đạt được tốc độ bùng nổ, đúng không?
    Và vì vậy bạn có thể tuyển dụng bây giờ một CEO đẳng cấp thế giới mà bạn có thể làm việc cùng, đúng không?
    Và đó là những gì tôi nên làm.
    Và bạn biết đấy, tôi thích, ví dụ như, trong suốt thời gian Jeff Wiener là CEO của LinkedIn,
    văn phòng chính của tôi ngay bên cạnh văn phòng của anh ấy.
    Thú vị.
    Vì vậy, bạn ở gần, nhưng bạn, một lần nữa, đây là một điểm khác về sự tự nhận thức, mà nhiều
    nhà sáng lập không có.
    Nhưng những nhà sáng lập vĩ đại mà tôi đã gặp và phỏng vấn, dù là, tôi không biết, Brian Chesky,
    hay một số nhà sáng lập từ Vương quốc Anh, như Bennett Gymshark và Julian từ Cure.
    Một trong những điều thực sự định hình họ là họ đã thực hiện một động thái với cái tôi thấp để rời khỏi
    vai trò CEO, thường được liên kết với sự hào nhoáng và lấp lánh, vì họ biết rằng bộ kỹ năng của họ nằm ở lĩnh vực thương hiệu hoặc tiếp thị hoặc một lĩnh vực khác, hoặc chỉ đơn giản là tầm nhìn cho tương lai của công ty. Nhiều CEO không làm như vậy vì danh hiệu CEO đi kèm với một sự tôn trọng nhất định. Và đúng, mọi người, bao gồm cả tôi, đều có một cái tôi lớn. Nhưng cái tôi của tôi, bạn phải gắn kết theo cách đúng đắn. Cái tôi của tôi gắn liền với sự thành công của LinkedIn, đúng không? – Đúng, đúng, đúng, đúng, đúng. Đó là một sự khác biệt lớn. – Vâng. – LinkedIn đã lên sàn vào năm 2011 với giá trị 4,3 tỷ đô la, và sau đó Microsoft đã trả 26 tỷ đô la để mua LinkedIn. Và vào thời điểm đó, có thông tin cho rằng bạn sở hữu khoảng 11% công ty, điều này đã biến bạn thành một tỷ phú đa tỷ. Cuộc sống thay đổi như thế nào khi một người trở thành tỷ phú đa tỷ? – Thật buồn cười, tôi cố gắng không bao giờ, như một trong những điều buồn cười, tôi không bao giờ đăng lại những thứ gọi tôi là tỷ phú và những thứ tương tự vì tôi cố gắng không có danh tính đó. Tôi nhận thức rằng đó là một mô tả chính xác. Nhưng đó không phải là cách tôi nghĩ về bản thân mình. Tôi không nghĩ về mình như là Reed Hoffman tỷ phú. Tôi nghĩ về mình như là Reed Hoffman nhà công nghệ, Reed Hoffman trí thức công cộng, Reed Hoffman chiến lược gia sáng tạo, Reed Hoffman, v.v. Vì vậy, tôi cố gắng thay đổi cuộc sống của mình theo những hướng đó, không phải theo hướng giàu có. Bây giờ, tất nhiên, tôi đi du lịch bằng máy bay riêng, tôi sở hữu nhà ở một số khu vực khác nhau trên thế giới, những thứ như vậy, đúng không? Nhưng tôi cố gắng sống một cuộc sống trong những điều giàu có đó càng nhiều càng tốt như một người thuộc tầng lớp trung lưu cao. Vì vậy, ví dụ, trước khi tôi đến đây để thực hiện cuộc phỏng vấn, tôi đã đến đây sớm một chút, vì vậy tôi đã đến Starbucks gần đó, uống một tách cà phê, mở laptop của mình, đang làm việc trên đó, bạn biết không? Bởi vì đó là cách tôi muốn sống, đúng không? Và tôi muốn có những mối quan hệ con người như vậy. Tôi nghĩ rằng các mối quan hệ con người thực sự quan trọng. Tôi cảm thấy may mắn khi có mối quan hệ với một số người.
    Những người tuyệt vời này thực sự là ai,
    nhưng mà, có những người tuyệt vời
    như những người nổi tiếng thế giới
    và có những người tuyệt vời mà thế giới không biết đến.
    Tôi chỉ thích sống cuộc đời bên những người tuyệt vời
    và đó là một phần của những gì tôi muốn nói.
    – Bạn luôn gắn liền với phía trái của chính trị.
    Cha mẹ bạn có xu hướng thiên tả, nói nhẹ nhàng thì cũng vậy.
    Tôi nghe nói bạn đã bị xịt hơi cay khi còn nhỏ.
    – Bởi vì tôi là một đứa trẻ trên vai cha tôi
    tại một cuộc biểu tình chống lại chiến tranh Việt Nam.
    – Được rồi, vậy thì, ý tôi là, điều đó đã nằm trong DNA của bạn.
    – Đúng vậy.
    – Vấn đề về việc đứng về phía trái là,
    thường thì phía trái có quan điểm về những tỷ phú
    rằng họ là xấu xa.
    – Vâng, tôi biết điều đó.
    – Nhưng không chỉ tỷ phú, bạn biết đấy.
    – Tôi đã bị một số người ở phía trái gọi là xấu xa.
    – Thật sao? – Vâng, tất nhiên.
    Nhìn xem, họ đã sai khi cho rằng đó là một mối tương quan cần thiết.
    Đúng không?
    Nhưng tôi cố gắng hiểu mọi người.
    Tôi hiểu quan điểm của họ.
    Tôi không đồng ý với nó, nhưng tôi hiểu.
    – Ý tôi là, bạn là một trong số ít người
    vẫn là tỷ phú và đứng về phía trái, có vẻ như vậy.
    – Không, tôi không phải.
    Thực ra thì–
    – Trong thung lũng, đặc biệt là trong chu kỳ bầu cử này.
    – À thì–
    – Đó là những người công khai mà chúng ta thấy trên các podcast và những thứ khác.
    – Nhìn xem, một phần lý do tại sao tôi nghĩ
    ít người công khai về điều đó,
    chu kỳ này là vì, bạn biết đấy,
    Tổng thống Trump đã đe dọa,
    bạn biết đấy, sự trả thù cá nhân và chính trị.
    Và vì vậy bạn phải có một mức độ dũng cảm nhất định
    để đứng lên, đúng không?
    Và vì vậy, dũng cảm trong lĩnh vực công,
    không chỉ là dũng cảm trong việc chấp nhận rủi ro,
    đó là điều đáng giá, nhưng trong lĩnh vực công để làm điều đó.
    Và vì vậy, tôi thực sự đã có những cuộc trò chuyện với các tỷ phú
    những người đã nói, ôi, nhìn xem, tôi thực sự khen ngợi những gì bạn đang làm
    và tôi nghĩ những gì bạn đang làm là điều tuyệt vời
    và đó là cho bạn, không phải cho tôi, đúng không?
    Ý tôi là, cố gắng để mọi người tham gia vào điều đó.
    Và vì vậy, tôi đã nhận thức được và vì họ đã thực hiện
    cách tiếp cận đơn giản là mini-max và họ nói,
    nếu Harris được bầu, tôi sẽ không bị phạt vì không ủng hộ.
    Và nếu Trump được bầu, tôi sẽ bị phạt.
    Vì vậy, tôi sẽ đứng ngoài chuyện này.
    – Và bạn có nghĩ rằng bạn sẽ bị phạt không?
    – Tôi nghĩ rằng có khả năng lớn hơn 50%
    rằng sẽ có hậu quả
    từ sự sai lệch và tham nhũng
    của các thể chế nhà nước
    để phản ứng với việc tôi đã cố gắng giúp Harris được bầu.
    – Chắc hẳn bạn đã dành thời gian vào ban đêm
    nghĩ về điều đó có thể là gì, vì nếu tôi là bạn.
    – Vâng, nhìn này, đó là một khoảng
    và tôi hy vọng rằng nó chỉ nằm ở phần nhẹ nhàng của khoảng đó
    như kiểm tra thuế của IRS hoặc những cuộc gọi như, bạn biết đấy,
    Trump đã thực hiện nói rằng, bạn biết đấy,
    từ chối hợp đồng DOD của Bezos
    bởi vì, bạn biết đấy, anh ta sở hữu Washington Post
    và tôi không thích anh ta, bạn biết đấy, kiểu như vậy.
    Tôi hy vọng nó nằm trong lĩnh vực đó, đúng không?
    Có thể tồi tệ hơn nhiều,
    nhưng tôi không thực sự muốn suy đoán về điều đó
    bởi vì tôi không muốn cho ai đó bất kỳ ý tưởng nào, đúng không?
    Nhưng như tôi nghĩ, tôi nghĩ tôi sẽ thắng một cược an toàn
    rằng sẽ có hậu quả chính trị
    mà về cơ bản là không dân chủ đối với Mỹ.
    – Và trực tiếp đối với bạn.
    – Và trực tiếp đến tôi, vâng.
    Tôi nghĩ tôi sẽ thắng cược đó một cách an toàn.
    Tôi hy vọng rằng nó nằm trong,
    những gì tôi gọi là lĩnh vực nhẹ nhàng.
    – Bạn không có kế hoạch rời khỏi Mỹ, phải không?
    – Không, không.
    Chà, nơi cư trú của tôi ở ngoài Seattle
    và, bạn biết đấy, chúng tôi có một hiến pháp, bạn biết đấy.
    – Bởi vì Mark Cuban cũng vậy, đúng không?
    Mark Cuban rất công khai và mạnh mẽ.
    Ông ấy là một tỷ phú, ông ấy rất ủng hộ,
    Kamala Harris, rất chống Trump trong suốt chu kỳ.
    Ông ấy cũng đã nhận nhiều chỉ trích.
    Ý tôi là, tôi theo dõi mọi người trên Twitter,
    vì vậy tôi đã theo dõi nó diễn ra và nó giống như
    ông ấy đứng ở vùng đất không người,
    chỉ nhận những cú tấn công từ khắp nơi.
    Và bạn cũng nằm trong cùng một danh mục.
    – Vâng, chính xác.
    – Sẽ dễ dàng hơn nhiều cho bạn nếu chỉ…
    Xin hãy im lặng và tuân theo hoặc làm điều gì đó khác.
    – Đúng vậy, chính xác.
    Nhưng đó chính là vấn đề.
    Bạn không thể cho phép hình thức chủ nghĩa phát xít mới đó, đúng không?
    Chính là khi bạn cảm thấy sợ hãi.
    Tôi rất tôn trọng Mark Cuban.
    Khi bạn cảm thấy sợ hãi, hãy đứng lên.
    Bởi vì nỗi sợ mà bạn đang cảm thấy,
    đó là cảm giác của bạn như một người quyền lực, giàu có, đúng không?
    Và nếu bạn không đứng lên, thì ai sẽ đứng lên, đúng không?
    – Bạn có thấy bất kỳ phẩm chất nào đáng trân trọng ở Trump không?
    Tôi biết bạn có thể sẽ đến Harrisburg.
    – Ồ vâng, tôi nghĩ ông ấy sẽ mang đến một quả bóng phá hủy
    và một số nơi mà quả bóng phá hủy là hữu ích.
    Ví dụ, nếu bạn nói,
    “Này, về quy định, bạn muốn một quy định mới không?”
    Chúng ta đang ở vị trí đó.
    Việc tái cấu trúc kiểu đó là một điều tốt.
    Này, chúng ta sẽ cần rất nhiều năng lượng trong tương lai
    và chúng ta sẽ cần năng lượng sạch, tốt.
    Tôi hiểu rằng không phải ai cũng thích hạt nhân,
    tôi không quan tâm, chúng ta sẽ làm hạt nhân.
    Tôi có thể thấy một số điều
    có thể xảy ra sẽ rất tích cực.
    Và tôi muốn những điều đó xảy ra.
    Thực tế là, bạn biết đấy, một phần của việc là người Mỹ,
    bạn biết đấy, tôi sẽ cố gắng làm cho bốn năm tới
    tuyệt vời cho nước Mỹ nhất có thể, đúng không?
    Phàn nàn chính xác của tôi với một số người
    mà tôi đang đối lập chính trị là,
    đừng bao giờ cố gắng phá hủy đất nước,
    hãy luôn cố gắng xây dựng đất nước.
    Không quan trọng người mà bạn đồng ý
    có quyền lực hay không,
    hãy làm việc hướng tới một tương lai tập thể tốt đẹp.
    Và vì vậy tôi sẽ làm tất cả những điều đó.
    Và tôi hy vọng cho một số điều đó từ chính quyền này.
    – Bạn có nghĩ đây là thời điểm tốt cho các doanh nhân
    để xây dựng công ty khi Trump lên nắm quyền không?
    – Về cơ bản, tôi nghĩ luôn là thời điểm tốt
    cho các doanh nhân xây dựng công ty.
    Vì vậy, nếu bạn có một ý tưởng tốt,
    thời điểm là bây giờ, hãy làm đi.
    Thị trường vốn, khó khăn hơn, không sao.
    Thực ra, nếu bạn có thể kiếm được vốn,
    bạn sẽ có sự khác biệt cạnh tranh so với những người không thể.
    Ý tôi là, bạn phải luôn cố gắng tìm cách biến những điều tiêu cực thành tích cực trong những gì bạn đang làm. Bây giờ, tôi nghĩ Trump sẽ rất tốt cho tinh thần khởi nghiệp, vì tôi nghĩ ông ấy sẽ giảm bớt nhiều quy định. Một số quy định đó sẽ có những hậu quả tiêu cực rất lớn đối với xã hội, mà với tư cách là một người quan tâm đến xã hội, tôi sẽ lo lắng, như vấn đề khí hậu. Ví dụ, bạn có người mới đến EPA, Cơ quan Bảo vệ Môi trường. Bạn hỏi ông ấy công việc của ông là gì, và ông ấy nói: “Chúng ta cần khoan thêm nhiều giếng dầu.” Đúng không? Bạn sẽ nghĩ, đó không phải là EPA. Đó có thể là Bộ trưởng Thương mại hoặc một cái gì đó khác, Bộ trưởng Năng lượng. Đó không phải là EPA. Vì vậy, sẽ có sự giảm bớt quy định, vì chúng ta đang phải đối mặt với biến đổi khí hậu. Chúng ta đang sống trong đó, và nó sẽ trở nên tồi tệ hơn. Vì vậy, đó sẽ là những nơi mà sẽ có thiệt hại thực sự từ “cái búa phá hủy”. Nhưng đối với những người khởi nghiệp xây dựng doanh nghiệp mới, như ví dụ, tôi đã đầu tư vào một số doanh nghiệp năng lượng hạt nhân và nhiệt hạch vì năng lượng hạt nhân, vì đó là nguồn năng lượng sạch mà chúng ta sẽ cần, bạn biết đấy, chỉ để đưa nhiều tỷ người vào tầng lớp trung lưu và cố gắng loại bỏ carbon khỏi môi trường và vân vân. Vì vậy, và tôi đã biết rằng những quy định đó thực sự rất tồi tệ cho điều đó. Thực ra, tôi đã hy vọng rằng họ sẽ thiết lập lại điều đó. Và vì vậy, đột nhiên, tinh thần khởi nghiệp hóa ra lại rất khôn ngoan khi nhìn lại. Nhưng tôi nghĩ họ sẽ giảm bớt quy định cho tất cả các doanh nhân, đúng không? Vì vậy, tôi nghĩ điều đó sẽ có lợi cho tinh thần khởi nghiệp. Bây giờ, có lẽ họ sẽ cẩn thận hơn ở biên giới, và nhập cư là một phần quan trọng của tinh thần khởi nghiệp. Bạn muốn có thể thu hút được những tài năng tốt nhất từ bất kỳ đâu trên thế giới. Đó là một trong những lợi thế đã giúp xây dựng nước Mỹ. Tôi nghĩ điều đó sẽ trở nên không đồng đều hơn. Dù sao đi nữa, nó giống như có tốt và xấu.
    – Một trong những điều rất khác biệt, tôi nghĩ trong chính quyền này, với những người mà ông ấy đã bổ nhiệm, là có vẻ như có khá nhiều doanh nhân được bổ nhiệm vào những vai trò cao quan trọng.
    – À, bạn đang nói đến doanh nhân, có nghĩa là không có kinh nghiệm nào làm điều mà chúng ta đang làm trước đây?
    – Có thể.
    – Tôi đang đề cập đặc biệt đến Elon Musk, David Sacks, tôi nghĩ ông ấy đang làm về AI và công nghệ. Tôi nghĩ có một người khác trông như đã xây dựng một doanh nghiệp trước đây.
    – Vậy David và Elon, rõ ràng là rất thông minh, rất thành công.
    – Bạn đã làm việc với cả hai tại PayPal, đúng không?
    – Đúng vậy. Và bây giờ David biết rất rõ về crypto. Vì vậy, ông ấy là người đứng đầu về AI và crypto và là người trong PCAST. Ông ấy biết rất rõ về crypto. Ông ấy vẫn chưa làm gì trong lĩnh vực AI. Như ông ấy chưa được nhắc đến như một nhà đầu tư hoặc khi tôi nói chuyện với tất cả các doanh nhân AI, như một người mà họ mong muốn hợp tác và vân vân. Vì vậy, ông ấy rất thông minh, nên tôi giả định ông ấy biết điều gì đó. Nhưng về AI, tôi nghĩ vẫn còn TBD, những gì ông ấy biết và những gì ông ấy tweet về AI chống thức tỉnh là điều quan trọng nhất. Bạn như, điều đó thậm chí không nằm trong top 100 vấn đề xung quanh cách thúc đẩy và xây dựng và điều hướng AI. Nhưng ông ấy rất giỏi về crypto. Ông ấy đã làm một số điều tốt ở đó. Vì vậy, đó sẽ là một Elon, rõ ràng hiểu AI khá tốt.
    – Về điểm này của bài phát biểu cũng vậy, rõ ràng có một sự thay đổi lớn trong bài phát biểu đã xảy ra trong hai năm qua, tôi sẽ nói như vậy. Thực sự nhìn từ việc Elon mua Twitter, nơi tôi thấy một sự thay đổi mạnh mẽ toàn cầu. Và những gì chúng ta nghĩ là ổn và không ổn. Bạn nghĩ gì về sự thay đổi trong bài phát biểu? Tốt xấu, tích cực, tiêu cực?
    – Vậy tôi đã có một bài phát biểu cách đây vài ngày ở London về Sir Isaac Berlin và một trong những câu mà tôi đã sử dụng trong bài phát biểu là có những tự do cạnh tranh. Bạn có thể nói có tự do ngôn luận để nói bất cứ điều gì tôi muốn nói. Và sau đó có một tự do để cố gắng cung cấp điều gì đó trong cuộc thảo luận dân sự mà tôi sẽ không bị quấy rối.
    bởi một đám đông đối kháng, đúng không?
    Và rõ ràng là cả hai đều có những đức tính tốt
    và điều bạn muốn là sự kết hợp đúng đắn từ họ.
    Tôi nghĩ rằng nhiều người, như ví dụ,
    những gì đang xảy ra trên Twitter và X, đúng không?
    Chỉ đơn giản là độc hại, đúng không?
    Nó thật tồi tệ.
    Như khi tôi tweet bất cứ điều gì, bao gồm cả,
    này, tôi nghĩ rằng điều sau đây là một doanh nhân tuyệt vời.
    Tôi nhận được một phản hồi, ôi, bạn là người tự do xấu xa,
    tôi hy vọng bạn sẽ thất bại thảm hại và bla, bla, bla, bla.
    Tôi như, được rồi, tôi đang tweet
    về điều tuyệt vời này trong kinh doanh, đúng không?
    Và đó là chủ đề trong Twitter X.com.
    Tôi thích những gì bạn nghĩ bạn thấy trên LinkedIn.
    Nó giống như, nhìn này, bạn có thể nói những điều chỉ trích,
    nhưng bạn cố gắng nói những điều chỉ trích trong chủ đề,
    ồ, điều doanh nhân đó,
    tôi thực sự không nghĩ nó sẽ tốt như bạn nghĩ
    và đây là lý do tại sao.
    – Sự khác biệt trong thiết kế của nền tảng
    dẫn đến hai loại hành vi khác nhau ở đó là gì?
    – À, Twitter là ẩn danh, nó cho phép nhiều bot,
    nó khuyến khích, như nó nói, tự do ngôn luận.
    Như nếu bạn tweet một mối đe dọa hiếp dâm, thì cũng không sao,
    đó là tự do ngôn luận,
    bạn được phép làm bất cứ điều gì bạn muốn, đúng không?
    LinkedIn thì bạn gắn liền với một hồ sơ có tên
    gắn liền với danh tính của bạn.
    Nếu bạn bị báo cáo vì đã nói điều gì đó mà thực sự không lịch sự,
    không cần phải tồi tệ như một mối đe dọa hiếp dâm, đúng không?
    Nó chỉ không lịch sự, như bạn được cảnh báo, đúng không?
    Nó sẽ bị xóa và bạn đang nói,
    này, nhân tiện, điều đó không phù hợp với nền tảng
    và nếu bạn tiếp tục làm như vậy,
    chúng tôi sẽ xóa khả năng đăng bài của bạn, đúng không?
    – Vậy trong ví dụ về Twitter, điều Elon đã nói là
    nếu nó hợp pháp, thì cũng không sao.
    Nhưng có lợi ích gì khi có một môi trường
    nơi mọi người có thể nói những gì họ muốn một cách ẩn danh
    trong giới hạn của pháp luật không?
    – Nhìn này, tôi nghĩ rằng có, điều quan trọng là cho phép,
    một trong những điều tôi nghĩ rằng các nền tảng trực tuyến mang lại cho chúng ta
    sự khác biệt giữa tự do ngôn luận.
    và tự do tiếp cận.
    Như, tôi nghĩ rằng việc mọi người nói những điều như
    vaccine là âm mưu xấu xa để cấy chip vào người
    và nó gây ra chứng tự kỷ cho chúng ta là điều chấp nhận được.
    Điều đó hoàn toàn sai, đúng không?
    Và mọi cơ quan y tế có uy tín đều nói,
    vaccine là tốt.
    Và vì vậy bạn nói, được rồi, một ngàn người được tiêm vaccine
    hoặc gọi là, bạn biết đấy, một trăm ngàn người
    được tiêm vaccine và 50 trong số họ có phản ứng phụ
    đối với vaccine, đúng không?
    Điều đó xảy ra trong số một trăm ngàn, đúng không?
    Nhưng một ngàn người hoặc 10.000 người
    có thể đã chết nếu không được tiêm vaccine, đúng không?
    Rằng xổ số cho mọi người được tiêm vaccine
    là một xổ số rất tốt, mọi người nên làm điều đó, đúng không?
    Bởi vì, nhân tiện, bạn có khả năng chết
    trong xổ số còn cao hơn là có phản ứng phụ.
    Điều đó không có nghĩa là không có người
    có phản ứng phụ.
    Vì vậy, tất cả các chuyên gia y tế chất lượng,
    các nhà nghiên cứu y tế đều đồng ý.
    Tôi được phép, về mặt pháp lý, trên x.com để nói,
    vaccine là âm mưu xấu xa, đúng không?
    Để kiểm soát người dân Mỹ, bán thuốc
    và làm cho các công ty dược phẩm có lợi nhuận và bla bla bla
    và tôi có thể bán điều đó và bạn thấy tất cả điều đó
    tràn lan trên Twitter, tràn lan trên đài phát thanh
    và tất cả những thứ khác.
    Bạn có thể nói điều đó, đó là một vấn đề, đúng không?
    Tôi không phản đối việc mọi người nói điều đó.
    Điều tôi không đồng ý là việc quảng bá nó
    và để nó có sức lan tỏa rộng rãi.
    – Về vấn đề vaccine này,
    để làm rõ quan điểm của tôi,
    tôi nghĩ vaccine là một phát minh tuyệt vời
    đã cứu sống rất nhiều người.
    Đó là quan điểm của tôi,
    nhưng tôi muốn thảo luận một chút.
    Với việc triển khai vaccine đặc biệt,
    có rất nhiều điều mà chúng ta không biết vào thời điểm đó, đúng không?
    Về việc rò rỉ từ phòng thí nghiệm, tôi đã có Boris Johnson ngồi đây
    và ông ấy nói, ồ vâng, chúng tôi nghĩ đó là một vụ rò rỉ từ phòng thí nghiệm.
    Nếu tôi đã nói điều đó trên podcast này vài năm trước,
    tôi đã bị đuổi khỏi YouTube.
    Và vì vậy, việc có một diễn đàn nơi bạn có thể thậm chí xem xét
    những ý tưởng trái chiều, tôi cũng nghĩ là quan trọng.
    Và tôi tồn tại trong một loại dichotomy rằng lời nói là quan trọng, nhưng cùng lúc đó, bạn biết đấy, vâng, nhìn này, tôi ủng hộ việc mọi người có thể nói về giả thuyết rò rỉ từ phòng thí nghiệm. Bởi vì, nhân tiện, tôi nghĩ rằng tự do ngôn luận là một điều tốt. Và một phần lý do tôi có tự do ngôn luận là đôi khi bạn có một ý tưởng phản biện mà nên có tự do để được tiếp cận. Nhưng cũng nên có, và nhìn xem, chúng ta quyết định như thế nào trong xã hội về chuyên môn, như sự thật là gì, là chúng ta tập hợp các nhóm chuyên gia. Như trong khoa học, chúng ta có một nhóm các nhà khoa học xem xét một bài báo trước khi nó được công bố. Chúng ta có các nhà khoa học có khả năng tái tạo các thí nghiệm. Trong một bồi thẩm đoàn, chúng ta có 12 người lắng nghe vụ án và đưa ra quyết định. Vì vậy, chúng ta sử dụng các nhóm người như là chuyên gia và các loại chuyên môn khác nhau cho các loại vấn đề khác nhau để đưa ra phán quyết. Và chúng ta cũng nên đưa vào chuyên môn, đúng không? Bây giờ điều đó không có nghĩa là ngay cả khi tất cả các chuyên gia nói rằng điều đó hoàn toàn sai, bạn không thể nói rằng bạn không thể đăng nó. Như tôi rất thích những gì Twitter đã làm trước Elon, đó là họ đã nói, “Này, bạn đã viết về vắc xin hoặc âm mưu xấu xa của chính phủ để kiểm soát bạn, nhưng chúng tôi sẽ đặt một cái hộp nhỏ quanh nó nói rằng, ôi, và nhân tiện, các chuyên gia không đồng ý, đây là nơi bạn có thể tìm hiểu sự thật.” Vì vậy, bạn có thể nói điều đó, đúng không? Nhưng chúng tôi cũng sẽ đưa vào, trong những trường hợp chọn lọc, ý kiến của chuyên gia. Và tôi nghĩ đó là, ví dụ, một sự cân bằng về cách thực hiện tự do ngôn luận và tự do tiếp cận. Bởi vì tôi thực sự nghĩ rằng, nhìn này, tôi nên có thể nói rằng thế giới phẳng. Tôi nên có thể nói rằng, thế giới phẳng. Và nhân tiện, LinkedIn sẽ không xóa bài đăng đó vì nó giống như, vâng, nó là văn minh. Tôi chỉ đang nói rằng thế giới phẳng. Tôi đang mất trí, đúng không? Nhưng tôi đang cư xử văn minh. Vì vậy, các nguyên tắc của LinkedIn không phải là, bạn phải nói điều gì đó mang tính khoa học, thực sự đúng, mà là bạn phải nói điều gì đó mang tính văn minh. – Tôi cũng nghĩ rằng mọi người không nên bị tước quyền nền tảng.
    hoặc bị hủy bỏ vì những phát biểu của họ,
    ngay cả khi bạn không đồng ý với điều đó,
    miễn là nó nằm trong giới hạn của pháp luật.
    Tôi đã ngồi với một người –
    – À, nhân tiện, tôi thường nghĩ
    đồng ý về các giới hạn của pháp luật,
    nhưng tôi cũng đồng ý, tôi cũng nghĩ, điều quan trọng là, một cách văn minh.
    – Và văn minh có nghĩa là –
    – À, như là, không có mối đe dọa bạo lực.
    – Được rồi, vâng, tôi đồng ý với điều đó.
    Bạn không nên bao vây ai đó bằng bạo lực.
    – Vâng.
    – Tôi đã ngồi với một người, tôi sẽ gọi là nhà chiêm tinh,
    tôi thậm chí không biết đó có phải là từ đúng không.
    Đó không phải là chiêm tinh, phải không?
    Ông ấy là một nhà thẩm mỹ.
    Và ông ấy kể cho tôi câu chuyện về Galileo,
    khám phá rằng thế giới là hình tròn
    và Galileo cơ bản bị đe dọa bởi mọi người
    bởi vì điều đó đe dọa,
    tôi nghĩ là tổ chức Công giáo vào thời điểm đó.
    – Vâng, bởi vì việc giảng dạy của nhà thờ thì không.
    – Vâng, và đó là một câu chuyện cảnh báo,
    mặc dù đã lâu rồi,
    luôn có những lực lượng mạnh mẽ
    được khuyến khích xung quanh một loại tư tưởng nào đó.
    Và điều đó, ý tôi là, điều đó vẫn xảy ra ngày nay.
    – Vâng, 100%.
    – Và những lực lượng này là những lực lượng mạnh mẽ.
    Vì vậy, cho phép sự bất đồng, ngay cả khi nó đến từ một người
    không đáng tin cậy.
    – Vâng, 100%.
    Nhân tiện, tôi hoàn toàn bảo vệ điều đó, đúng không?
    Tôi chỉ nghĩ rằng, và như vậy,
    tôi không ngại người khác chỉ trích tôi.
    Tôi không ngại họ chỉ trích lập luận của tôi.
    Tôi không ngại họ chỉ trích sự lựa chọn của tôi
    về những ai tôi sẽ ủng hộ về mặt chính trị, đúng không?
    Những gì tôi sẽ làm về mặt từ thiện.
    Tôi rất thích những chỉ trích đó
    được hỗ trợ bằng một số kiến thức và trí tuệ
    và một số quan điểm lập luận tốt.
    Và tôi thực sự muốn đó là một cuộc đối thoại văn minh.
    – Thú vị là vì bộ não con người,
    khi chúng ta nghĩ về nó từ góc độ tiến hóa,
    không được thiết kế để xử lý 1.000 người đang tweet về bạn
    rằng bạn là một kẻ ngốc.
    Và với tư cách là một podcaster, là một người đang ở trong mắt công chúng
    bản thân bạn, là một podcaster, nhưng cũng là một doanh nhân nổi tiếng,
    bạn phải đối mặt với điều đó.
    Như bạn phải đối phó với điều đó theo cách mà chúng ta không được thiết kế để làm. Và tôi gặp khó khăn với điều đó. Tôi gặp khó khăn khi lần đầu tiên tôi bước vào ánh đèn công chúng, như khi tôi bắt đầu tham gia “Dragon’s Den,” có một chương trình tương tự ở Mỹ. Mở điện thoại của tôi và bị phơi bày trước một loạt những tiếng ồn trong đầu. Giờ thì, ai chịu trách nhiệm về điều đó? Có phải trách nhiệm của tôi là xóa ứng dụng không? Hay là trách nhiệm của nền tảng là điều chỉnh những người thể hiện những cảm xúc tự nhiên, con người, ghen tị, bất cứ điều gì đó, bạn biết không?
    – Vậy điều mà con người thường làm trong lý luận là họ chọn A hoặc B.
    – Đúng, được rồi.
    – Và câu trả lời của bạn là cả hai.
    – Được rồi.
    – Đúng, vì vậy có trách nhiệm ở cả hai bên. Như kiểu, ôi không, đó là trách nhiệm của các cá nhân. Như vậy, bạn có đang nói rằng, tôi không có trách nhiệm gì không? Không có gì tôi có thể làm để có đóng góp tích cực ở đây? Tất nhiên là bạn có thể.
    – Đúng, ví dụ, hoàn toàn có thể nói rằng, tôi có một mạng lưới tự do ngôn luận. Và nếu bạn đang tham gia vào những mối đe dọa, như ví dụ, bạn là Trump và bạn đang tweet rằng Mark Milley nên bị xử án tử hình khi ông ấy là Tổng tham mưu trưởng, đó là một mối đe dọa bạo lực. Điều đó nên bị xóa bỏ, đúng không? Bạn biết đấy, vì vậy hoàn toàn có thể nói rằng, bạo lực không có chỗ đứng trên nền tảng này hoặc những mối đe dọa bạo lực. Giờ thì, bạo lực là bất hợp pháp. Mối đe dọa bạo lực thì không, đúng không?
    – Một trong những lý thuyết mà tôi có nhiều năm trước, và tôi thực sự không nghĩ rằng lý thuyết này dựa trên bất cứ điều gì ngoài việc tôi đã đọc và thấy nó có vẻ hay. Vì vậy, tôi từng nói rằng trong 10 năm tới, và tôi đã nói điều này khoảng sáu, bảy năm trước trên sân khấu, mạng xã hội sẽ trở nên ngày càng phân tách thành những mạng lưới dựa trên sở thích nhỏ hơn. Và hôm nọ tôi đang nghĩ trong thuế, tôi đã nghĩ, ôi Chúa ơi, điều đó thực sự đang xảy ra bây giờ. Bạn có như bầu trời xanh và các chủ đề và bạn có Instagram và Rumble của bạn.
    và chúng ta có ngày càng nhiều mạng xã hội
    mà ngày càng tập trung vào
    các nhóm người khác nhau.
    Thuyết của bạn về mạng xã hội
    trong thập kỷ tới, hai thập kỷ tới là gì?
    – Tôi luôn mở lòng như một nhà đầu tư với những ý tưởng thú vị.
    Đúng, đây là một podcast về kinh doanh,
    nên tôi luôn tìm kiếm những thứ mới.
    Nhìn xem, tôi nghĩ rằng chúng sẽ phát triển thành một phần
    ngày càng quan trọng trong cuộc sống,
    giống như chúng đã phát triển mạnh mẽ trong 20 năm qua,
    chúng sẽ tiếp tục phát triển và trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống.
    Tôi nghĩ sẽ có những mạng xã hội khác nhau
    phù hợp với những phần khác nhau trong cuộc sống của chúng ta.
    Đó là một phần lý do, như ví dụ,
    khi tôi bắt đầu LinkedIn,
    nó cũng được cho là,
    ồ không, không, không, không, không ai sẽ làm một mạng lưới kinh doanh cả.
    Chỉ có mạng xã hội thôi, đúng không?
    Vào thời điểm đó chỉ có Friendster,
    sau đó là MySpace, rồi đến Facebook.
    Mọi người nói, nhìn xem, chỉ có những cái đó thôi,
    sẽ không bao giờ có những cái khác.
    Và rồi mọi người nói, ồ,
    sẽ chỉ có một mạng xã hội duy nhất.
    Và bạn nói, thực ra,
    chúng ta có Twitter, và chúng ta có Snap,
    và chúng ta có, đúng, có nhiều cái khác.
    Và tôi nghĩ sẽ còn nhiều hơn nữa.
    Vì vậy, tôi nghĩ họ sẽ có nhiều mạng xã hội hơn,
    và chúng sẽ phù hợp với cuộc sống của những người khác nhau.
    Chúng sẽ có những nền văn hóa cộng đồng khác nhau cho chúng.
    Và tôi nghĩ không chỉ chúng sẽ trở nên đa dạng,
    mà chúng sẽ sử dụng AI theo những cách khác nhau.
    Và vì vậy, một phần của sự phát minh đó,
    như một trong những điều tôi thường nghĩ,
    mọi người nói, ồ, bạn đang tìm kiếm ý tưởng gì
    như một nhà đầu tư?
    Và tôi nói, nhìn xem, tôi đang tìm kiếm ý tưởng tuyệt vời
    mà tôi chưa nghĩ đến,
    mà ai đó trong số hàng triệu doanh nhân
    có được điều tuyệt vời đó và có thể làm cho nó hoạt động.
    Đó là điều tôi đang tìm kiếm.
    Vì vậy, khi tôi nhìn về tương lai của các mạng xã hội,
    Tôi nghĩ rằng các mạng xã hội cần phải có cả cá nhân và xã hội như là khách hàng. Vì vậy, bạn cần suy nghĩ về sự cân bằng đó, bạn cần xem xét cả hai khi thiết kế chúng. Điều này không có nghĩa là không có tự do ngôn luận và độc tài, vì tôi thực sự nghĩ rằng, hơn hoặc kém, bạn nên cho phép mọi người đăng bất cứ điều gì họ muốn miễn là nó mang tính văn minh, đúng không? Và nếu bạn muốn chọn có một mạng xã hội ẩn danh, thì điều đó cũng ổn, như có quy tắc rõ ràng cho điều đó, đặc biệt là khi bạn đến những nơi mà chính phủ áp bức, như Iran hay Nga hoặc một nơi nào khác. Vâng, sự ẩn danh là quan trọng để bảo vệ mạng sống của bạn, đúng không? Nhưng mặt khác, bạn cũng nên suy nghĩ về điều đó có ý nghĩa gì đối với xã hội. Một phần trong những gì chúng ta muốn ở các mạng truyền thông là chúng ta muốn học hỏi một cách tập thể. Vì vậy, nếu tôi đăng rằng, bạn biết đấy, vắc xin là một âm mưu xấu xa của các tập đoàn để cố gắng giết chết trẻ em của chúng ta, bạn sẽ nghĩ, ồ, bạn đang cố thuyết phục mọi người làm điều gì đó không tốt cho họ và không tốt cho xã hội. Vì vậy, chúng ta nên phản ứng theo một cách nào đó. Chúng ta có thể vẫn cho phép bạn đăng, nhưng chúng ta có thể đặt một cái hộp xung quanh nó nói rằng, bạn biết đấy, đây là ý kiến của các chuyên gia, bạn biết đấy, đây là những gì tất cả các bác sĩ tại tất cả các bệnh viện hàng đầu khảo sát cho biết, 99.999% trong số họ, bạn biết đấy, chỉ có một trong số tất cả các bác sĩ tại các bệnh viện hàng đầu không nghĩ rằng những vắc xin này là một ý tưởng tốt. – Và bạn có nghĩ rằng các mạng xã hội đã mang lại lợi ích tổng thể cho xã hội không? – Tôi nghĩ rằng nhìn chung, điều đó không có nghĩa là chúng không gặp phải một số thách thức. Như mọi người chỉ trích Facebook, chẳng hạn. Nhưng thực tế, một tỷ người sử dụng nó mỗi ngày, họ chia sẻ kinh nghiệm, hình ảnh, cuộc sống của họ với những người thân yêu, bạn bè, v.v., tất cả những điều đó đều rất, rất tích cực. Tôi nghĩ rằng Twitter, không may, đã có một bước ngoặt xấu. Tôi nghĩ nếu bạn đi, bạn biết đấy,
    Trang web nào lớn nhất, nơi có nhiều thông tin sai lệch nhất?
    Tôi nghĩ đó là Twitter, đúng không?
    Nhưng bạn biết đấy, điều đó không có nghĩa là nó không thể được cải thiện và khắc phục theo thời gian.
    Mỗi khi tôi nói chuyện với các doanh nhân như khách mời hôm nay,
    Reid Hoffman, đồng sáng lập LinkedIn,
    có một vấn đề luôn xuất hiện.
    Nhưng nhà tài trợ hôm nay, LinkedIn,
    có một giải pháp mà tôi nghĩ bạn sẽ muốn nghe.
    Kết nối doanh nghiệp của bạn với những người phù hợp có thể rất khó khăn.
    Bạn có thể tiêu tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc để làm cho nó đúng
    và vẫn không chắc chắn, đặc biệt là khi nói đến tiếp thị B2B.
    Khi bạn không làm việc với một người,
    bạn đang làm việc với các đội nhóm đưa ra quyết định cùng nhau.
    Thông qua quảng cáo LinkedIn,
    bạn có thể tiếp cận đúng đối tượng
    để bạn có thể xây dựng mối quan hệ
    với một tỷ thành viên của họ,
    130 triệu người ra quyết định,
    và 10 triệu giám đốc cấp cao.
    Bạn cũng có thể nhắm mục tiêu cụ thể
    theo ngành nghề, công ty và nhiều hơn nữa.
    Không có gì ngạc nhiên khi LinkedIn
    là nền tảng xã hội trả phí có tỷ suất hoàn vốn cao nhất.
    Để giúp bạn bắt đầu,
    LinkedIn đang cung cấp một khoản tín dụng 100 đô la
    để khởi động chiến dịch đầu tiên của bạn.
    Chỉ cần truy cập linkedin.com/doac24 để nhận tín dụng của bạn ngay bây giờ.
    Đó là linkedin.com/doac24.
    Điều khoản và điều kiện áp dụng.
    Có rất nhiều quan điểm khác nhau mà tôi đã nghe về AI.
    Tôi đã nói chuyện với Mustafa Solomon.
    Tôi đã nói chuyện với rất nhiều người khác,
    tôi biết bạn biết Mustafa vì bạn đã đầu tư
    vào công ty của anh ấy.
    – Vâng, chúng tôi đồng sáng lập Inflection.
    – À, được rồi, vậy bạn đồng sáng lập Inflection,
    sau đó đã bán cho Microsoft?
    – Ồ, nó đã ký một thỏa thuận thương mại với họ.
    Nó vẫn đang hoạt động như một công ty.
    – Ồ, được rồi.
    Tốt, vì Mustafa đã chuyển sang.
    – Vâng, anh ấy đã chuyển sang vì anh ấy muốn làm một đại lý tiêu dùng
    và Inflection hiện đang làm bán phần mềm B2B.
    – Quan điểm của bạn về AI là gì?
    Và chúng ta nên suy nghĩ về nó như thế nào?
    Dave và Jenny, những người bình thường, với,
    bạn biết đấy, làm việc trong một công ty
    hoặc xây dựng một startup nhỏ, nên nghĩ về AI như thế nào?
    – Tôi nghĩ rằng AI đang ở trong một tình huống, nhìn này,
    năm ngoái tôi đã xuất bản một cuốn sách có tên là Impromptu,
    đây là cuốn sách đầu tiên về AI được đồng viết với AI, đúng không?
    Để cho thấy cũng như để nói rằng
    AI không chỉ là trí tuệ nhân tạo,
    mà còn là trí tuệ khuếch đại.
    Nó mang lại cho chúng ta siêu năng lực, đúng không?
    Là một phần của điều đó, tôi sẽ xuất bản một cuốn sách vào tháng Giêng
    có tên là Superagency, mà là khả năng của con người chúng ta,
    ngay cả với công nghệ có tính tác động của nó,
    có thể và sẽ được khuếch đại.
    Chúng ta sẽ có những siêu năng lực này.
    Và superagency là thời điểm mà,
    khi nhiều người có quyền truy cập
    vào một công nghệ đa mục đích mới,
    sự chuyển mình của xã hội sẽ đến,
    và nó giống như máy in, điện, ô tô
    hay điện thoại di động.
    Đó là sự chuyển mình tuyệt vời trong tất cả cuộc sống của chúng ta
    bởi vì không chỉ tôi có siêu năng lực nhờ có AI,
    thực tế là bạn có siêu năng lực với AI
    cũng làm tăng khả năng của tôi.
    Vì vậy, ví dụ, bạn là một bác sĩ giờ đây có quyền truy cập vào AI,
    khả năng của bạn để giúp đỡ nhiều người hơn
    giờ đây chỉ được khuếch đại.
    Và đó cũng giống như khi ô tô được tạo ra,
    một bác sĩ giờ đây có thể đến nhiều nơi hơn
    để giúp đỡ.
    Phần đó của ô tô có siêu năng lực.
    Không chỉ là tôi có thể lái xe đến nơi nào đó.
    Bây giờ, vì bác sĩ có thể lái xe đến nơi nào đó,
    điều đó cũng làm tăng khả năng của cô ấy hoặc anh ấy
    và cũng làm tăng khả năng của tôi thông qua superagency.
    Và cuốn sách đó sẽ ra mắt vào tháng Giêng.
    – Có rất nhiều nỗi lo lắng xung quanh AI.
    Có nỗi sợ hãi liên tục với các công nghệ mới.
    Có điều gì trong những nỗi lo lắng đó là hợp lý không?
    – Có, nhưng với một dấu sao,
    đó là mỗi khi một công nghệ đa mục đích mới ra đời,
    cuộc tranh luận, khi máy in ra đời,
    cuộc tranh luận rất giống với
    cuộc tranh luận hiện tại về AI.
    Nó sẽ phá hủy xã hội.
    Nó sẽ phá hủy việc học và kiến thức của con người.
    Nó sẽ làm cho những người hiện tại
    là người giữ gìn kiến thức,
    chủ yếu là các linh mục trong xã hội,
    không thể kiểm soát dòng chảy thông tin.
    Và chúng ta sẽ có tất cả những thông tin sai lệch này, v.v. Bây giờ, nhân tiện, bạn không thể có một cuộc cách mạng khoa học mà không có máy in, đúng không? Vì vậy, luôn luôn có nỗi sợ hãi này. Và bạn hỏi, liệu nỗi sợ hãi đó có hoàn toàn không có cơ sở không? Chà, nhìn xem, các xã hội loài người thường không giỏi trong việc áp dụng các công nghệ đa mục đích mới, đúng không? Vì vậy, với máy in, chúng ta đã có gần một thế kỷ chiến tranh tôn giáo vì nó. Do đó, các cuộc chuyển tiếp rất khó khăn vì chúng ta, với tư cách là con người, gặp khó khăn với các công nghệ đa mục đích mới. Và vì vậy, cuộc chuyển tiếp, giống như một cuộc chuyển tiếp, sẽ có nỗi đau. Sẽ có những thách thức và sự tái sắp xếp và những gián đoạn như vậy vì điều đó. Không còn nghi ngờ gì nữa. Điều tôi hy vọng, và một phần lý do tôi viết những cuốn sách này là để nói, hãy nhìn xem, hãy quản lý cuộc chuyển tiếp này tốt hơn những gì chúng ta đã quản lý các cuộc chuyển tiếp trước đây, đúng không? Hãy, tôi hoàn toàn tin tưởng rằng ở phía bên kia, điều này sẽ là một siêu cơ quan tuyệt vời. Điều tôi muốn làm là quản lý cuộc chuyển tiếp một cách tốt nhất có thể. Bây giờ, mọi người nói, liệu bạn có nên quản lý cuộc chuyển tiếp này bằng cách thực sự chậm lại và thực sự được quy định không? Chà, thách thức là, những công nghệ mới này được phát triển một cách cạnh tranh trên toàn cầu, ở các quốc gia khác nhau, các ngành công nghiệp khác nhau, các công ty khác nhau, v.v. Và chúng ta không đặt đồng hồ. Không có một nhóm nào đặt đồng hồ cả. Và nếu bạn không đi theo nó, giống như cuộc cách mạng công nghiệp, cũng đã có một loạt các vấn đề, tại sao châu Âu lại đặt nhịp trống cho toàn cầu trong nhiều thế kỷ? Câu trả lời là châu Âu đã mạnh mẽ và sớm chấp nhận cuộc cách mạng công nghiệp, đúng không? Bạn biết đấy, đó là một phần của những gì đã tạo nên đế chế Anh, đúng không? Và vì vậy, chiếc đồng hồ đó được đặt bởi những con người khác nhau đang chạy theo nó. Và nhân tiện, họ có những lý thuyết khác nhau về cái tốt. Họ có những lý thuyết khác nhau về cách công nghệ nên tồn tại trong xã hội.
    Họ có những lý thuyết khác nhau về những rủi ro, công nghệ, như bạn biết đấy, khi những người này công bố bức thư tạm dừng, đã có ý kiến cho rằng đó là một sai lầm. Những người khác sẽ không, như đây là một điều đơn giản mà bạn có thể nhìn nhận. Những người quan tâm đến nhân loại, nếu họ đều tạm dừng và những người không quan tâm đến nhân loại thì không tạm dừng bức thư của bạn, nếu bạn đạt được thành công của mình, sẽ gây ra tác động xấu đến nhân loại. Vì vậy, bạn phải phát triển nó. Bạn phải đi theo nhịp thời gian mà thế giới đã đặt ra, đúng không?
    – Khi tôi nghĩ về AI theo cách đơn giản, cách mà tôi đã nghĩ về nó, và đây không phải là một phép ẩn dụ hoàn hảo hay gì cả, nhưng chỉ là một cách đơn giản để nghĩ về nó là, nếu có một Stephen Barlett ở đây có IQ là 100, và có một người khác ngồi bên cạnh tôi có IQ là 1,000, thì Steve này sẽ làm gì và Steve kia sẽ làm gì?
    – Ồ, đó là một câu hỏi hay.
    – Đó có phải là một phép ẩn dụ phù hợp không? Có phần nào–
    – Chà, điều đó phụ thuộc. Đây là một phần của vấn đề, chúng ta, con người, rất kém trong việc tưởng tượng công nghệ tương lai. Vì vậy, tôi có thể kể cho bạn những câu chuyện về nơi mà chúng tôi đã tạo ra những AI với IQ là 1,000. Tôi có thể kể cho bạn những câu chuyện về những AI mà chúng tôi đã tạo ra có IQ là 200, 150, và tôi cũng có thể kể cho bạn những câu chuyện về những AI mà chúng tôi đã tạo ra mà có thể tương đương, vì hôm nay chúng ta có điều này, như những thiên tài ngớ ngẩn. Như, những AI ngày nay siêu thông minh. Tôi sẽ đưa ra một ví dụ. Nếu tôi đến với một con người, tôi cố gắng nhìn xung quanh một con người và nói, giải thích cho tôi về sự kết hợp của các chuyên gia, sự tạo ra AI trong AI.
    – Điều đó có nghĩa là gì?
    – Đó là một kỹ thuật mà qua đó các AI hiện đại được tạo ra có những vai trò chuyên môn khác nhau trong các lĩnh vực. Chat GBT được tạo ra theo cách này, tạo ra đầu ra của chúng. Đây là một định nghĩa kỹ thuật cụ thể cho cách tạo ra một mô hình AI đẳng cấp thế giới. Sau đó, tôi nói, được rồi, so sánh một sự kết hợp của các chuyên gia.
    Vì vậy, chỉ cần sử dụng hàng ngàn người hiểu cách làm điều đó.
    Và tôi nói, được rồi, so sánh điều đó với lý thuyết trò chơi kinh tế hiện đại.
    Chà, có lẽ cũng có một số người có thể làm điều đó.
    Có lẽ bây giờ chúng ta chỉ còn khoảng 50 đến 100 người.
    Sau đó tôi nói, được rồi, so sánh hai điều đó với hải dương học hiện đại.
    Được rồi, bây giờ chúng ta đã đến mức không có con người nào.
    Không có con người nào có thể làm điều này,
    nhưng tôi có thể đến GBT-4 và tôi có thể thực hiện điều này.
    GBT-4, vì nó đã tiếp nhận một triệu từ kiến thức,
    có thể viết ra những so sánh giữa ba điều này.
    – Bởi vì nó biết cả ba.
    – Bởi vì nó biết cả ba.
    Đó là một siêu năng lực mà không con người nào có.
    Chúng ta có siêu năng lực AI ngày hôm nay, đúng không?
    Nhưng tất nhiên không ai lo lắng về điều đó.
    Bởi vì tôi nói, ôi, đó là một trí tuệ khuếch đại tuyệt vời.
    Điều đó thực sự giúp tôi.
    Tôi nghĩ có khả năng rất cao rằng những gì chúng ta đang tạo ra
    với tất cả các kỹ thuật AI hiện tại đang được phát triển là những thiên tài tuyệt vời
    mà là những người đồng hành tuyệt vời, đúng không?
    Và đó là những gì chúng ta đang tạo ra.
    Không phải robot Terminator, không phải siêu trí tuệ.
    Có khả năng về điều đó.
    Và tôi có thể giải quyết các câu hỏi về rủi ro tồn tại
    xung quanh khả năng đó,
    bởi vì mọi người nghĩ về điều đó không đúng cách.
    Nhưng tôi nghĩ khả năng là chúng ta sẽ có
    những người đồng hành như vậy cung cấp cho chúng ta những GPS thông tin,
    những siêu năng lực nhận thức
    khiến chúng ta trở nên tốt hơn rất nhiều với tư cách là con người.
    – Hành động đó sẽ–
    – Vâng, điều đó cũng vậy, vâng.
    Đó là mối lo lớn hơn.
    Vì vậy, bạn nói, một mối lo là chuyển tiếp,
    và một mối lo khác là bất cứ khi nào bạn tạo ra
    công nghệ mới này, bạn muốn nói,
    tôi muốn trao quyền cho tất cả những người này
    đang xây dựng cuộc sống tốt đẹp hơn cho chính họ và xã hội,
    và tôi không muốn trao quyền cho tội phạm, khủng bố, các quốc gia nổi loạn.
    – Và bạn cũng nghĩ rằng tôi cũng cần vũ khí
    đủ tiên tiến để tấn công kẻ thù của mình,
    và mọi người trên toàn cầu đều đang nghĩ về điều đó?
    – Vâng.
    – Trung Quốc có thể đang nghĩ về phương Tây,
    Và phương Tây đang nghĩ về Trung Quốc,
    Nga đang nghĩ về người này, người này,
    còn Trung Đông có lẽ đang nghĩ về một vài người.
    Vì vậy, với tất cả các vũ khí hoặc hệ thống phòng thủ đang phát triển,
    họ có thể sẽ chế tạo những con robot
    mà bạn đã nói đến, robot Terminator,
    có thể ra chiến trường, và điều đó thật sự thông minh.
    Họ cũng có thể sẽ chế tạo một số vũ khí mạng.
    Vì vậy, những thứ đó cuối cùng sẽ tồn tại,
    và khi chúng rơi vào tay sai,
    sai lầm sẽ xảy ra.
    – Vậy bạn muốn xây dựng chúng trong tay đúng trước?
    Chỉ vậy thôi.
    Ý tôi là, hãy nhìn xem, sẽ có chi phí cho điều đó.
    Không bao giờ.
    Hãy nhìn xem, điện là điều thiết yếu cho xã hội loài người.
    Nó có thể điện giật người, đúng không?
    Nó cũng có thể gây ra những điều sai trái trong tay sai, đúng không?
    Công nghệ này có khác không?
    Bởi vì đã có những so sánh
    giữa máy in và điện.
    Nhưng điều này thì–
    – Không, không, đây là cái mới.
    Nhưng mà, mỗi công nghệ,
    máy in đã khác khi nó được tạo ra.
    Điện đã khác khi nó được tạo ra.
    Xe hơi đã khác khi chúng được tạo ra.
    – Đây có phải là điều sâu sắc nhất
    về mặt tác động không? – Chà, điều đó chắc chắn,
    có thể là, đúng không?
    Điều đó– – Bạn có nghĩ vậy không?
    – Có thể.
    Tôi nghĩ có, tôi luôn nghĩ theo phân phối xác suất,
    tôi nghĩ có xác suất tốt cho điều đó,
    nhưng ở một mức độ nào đó, như không quan trọng
    nó có phải là cái nhất hay không.
    Đó là một công nghệ mới sâu sắc.
    Nó quan trọng ít nhất như những cái khác.
    Đó là điều duy nhất quan trọng.
    Liệu nó có chắc chắn là hay không, thực sự không quan trọng.
    Và hãy nhìn xem, điều gì là khác biệt?
    Đó là thực tế rằng đây là một công nghệ di truyền.
    – Có nghĩa là– – Nó đang tạo ra các tác nhân
    có thể hoạt động độc lập, đúng không?
    Chúng ta đã có điều đó, nhân tiện.
    Như là tác nhân, bạn có thể đang điều hành một tác nhân
    có kết nối với internet trên máy tính của bạn
    và nó có thể đi mua sắm cho bạn.
    Bạn có thể làm điều đó hôm nay.
    Điều đó là khả thi.
    Bạn có một tác nhân, chỉ là một câu hỏi về hình dạng của nó, đúng không?
    Vì vậy, nó có tính tác động, nó có tính nhận thức.
    Thật kỳ lạ khi chúng ta có một công nghệ bây giờ mà chúng ta có thể giao tiếp theo nhiều cách khác nhau.
    Và vì vậy, có những người nhầm lẫn và nói, “Ôi, chắc hẳn nó có ý thức.”
    Bởi vì họ đã hỏi xem nó có ý thức không và nó đã nói rằng nó có ý thức.
    Và tôi đã nói, “Không.”
    Nhưng nhân tiện, trước khi công nghệ này tồn tại, đó là một bài kiểm tra tốt.
    Nhân tiện, có những thứ có ý thức mà không thể… Có những người câm.
    Và thực tế là họ không thể nói với bạn rằng họ có ý thức.
    Vì vậy, có ý thức không hoàn toàn là việc họ nói với bạn rằng họ có ý thức, mà bạn nói với tôi rằng bạn có ý thức.
    Đó là một bài kiểm tra khá tốt trước đây.
    Bây giờ thì phức tạp hơn một chút vì tôi không nghĩ bất kỳ AI hiện tại nào có ý thức và chúng ta biết sâu sắc lý do của khoa học thần kinh và những điều khác về lý do tại sao điều đó lại như vậy.
    Đó không chỉ là một quan điểm hẹp hòi của loài người.
    Và việc tìm ra trong hoàn cảnh nào nó sẽ có ý thức là một câu hỏi rất thú vị mà chúng ta cần tìm hiểu vì nó sẽ không chỉ là việc nó có chất xám.
    Nó sẽ là một điều gì đó khác.
    Hoặc có thể chúng ta sẽ tìm ra điều này.
    Vì vậy, đó là điều mới.
    Những siêu năng lực nhận thức là mới.
    Thực tế là tốc độ triển khai sẽ rất bất thường vì bây giờ chúng ta có internet trên điện thoại di động.
    Vì vậy, tôi tạo ra một tác nhân mới và ngày mai một tỷ người có thể sử dụng nó, đúng không?
    Đó là điều mới, đúng không?
    Vì vậy, tất cả những điều này đều mới.
    Và nhân tiện, điều mới gây ra lo âu và điều mới khó điều hướng và điều mới có thể làm cho các chuyển tiếp trở nên rất khó khăn, đúng không?
    Nhưng nhân tiện, thực tế là chúng ta đang đối mặt với một thách thức mới không phải là một thách thức mới, đúng không?
    Đối với người bình thường ở ngoài kia, tôi biết họ có thể đang làm việc trong một bệnh viện hoặc có thể là một luật sư hoặc bác sĩ, bất cứ điều gì.
    Chỉ là ai đó có một công việc đã nghe thấy thuật ngữ AI và họ đang nói về chat GBT.
    Có điều gì mà họ nên làm ở cấp độ cá nhân không?
    để đảm bảo rằng họ có thể tận dụng
    cơ hội mà AI mang lại?
    – Câu trả lời cơ bản là hoàn toàn có.
    Và đó là một phần lý do tại sao,
    như tôi thực hiện podcast của mình,
    tôi làm siêu đại lý, tôi làm những điều bất ngờ
    bởi vì lời khuyên mạnh mẽ mà họ đã đưa cho mọi người
    và thực sự tôi đã ngồi với các thống đốc
    của Ngân hàng Anh ngày hôm qua
    và lời khuyên của tôi cho họ, bên cạnh những điều khác
    là hãy tự mình sử dụng AI, đúng không?
    Đừng chỉ sử dụng nó để làm một bài thơ cho sinh nhật của con bạn.
    Điều đó thật tuyệt.
    Đừng chỉ sử dụng nó để tìm công thức
    cho những gì có trong tủ lạnh của bạn.
    Điều đó cũng tuyệt.
    Đối với những điều quan trọng với bạn,
    phần chuyên môn của bạn và vân vân, hãy bắt đầu sử dụng nó.
    Và nhân tiện, bạn sẽ thấy rằng một số điều
    vẫn không hữu ích chút nào.
    Như khi tôi ngồi xuống để hỏi GBT rằng,
    Reid Hoffman sẽ kiếm tiền như thế nào khi đầu tư vào AI?
    Nó đã đưa cho tôi một câu trả lời
    mà là câu trả lời của một giáo sư trường kinh doanh thông minh
    mà không hiểu về vốn đầu tư mạo hiểm.
    Nó giống như, hãy nghiên cứu những lĩnh vực nào
    có thị trường tổng thể lớn nhất,
    sau đó xem xét những khả năng
    cho sự gián đoạn cạnh tranh,
    sau đó thử nghiệm nghiên cứu thị trường.
    Và nó giống như, hãy tìm một doanh nhân tuyệt vời
    với một ý tưởng tuyệt vời, đúng không?
    Và tốt nhất là khi ý tưởng là điều gì đó
    bạn chưa nghĩ đến
    và ít người khác cũng đã nghĩ đến, đúng không?
    Đó là một cách để làm điều đó.
    Vì vậy, nó đã hoàn toàn sai về cách mà Reid Hoffman,
    cách tôi đầu tư vào AI và những gì tôi làm rất thành công.
    Bây giờ, ông ấy nói, thì điều đó vô dụng cho vốn đầu tư mạo hiểm.
    Ông ấy nói, không, không, vì tôi đã tiếp tục thử nghiệm với nó.
    Và tôi đã nói, được rồi, tôi phù hợp với kế hoạch của một doanh nhân
    và tôi đã nói, tôi sẽ làm thế nào để thẩm định kế hoạch này?
    Và nó đã trả về một danh sách khá tốt.
    Tôi đã nói, vâng, một, tôi hoàn toàn dự định làm điều đó.
    Hai, tôi hoàn toàn như, ba, vâng,
    tôi có thể thấy tại sao bạn nghĩ rằng tôi đang làm điều đó.
    Điều đó không quan trọng.
    Ôi, bốn, tôi sẽ đã đến đó,
    Nhưng có lẽ nó sẽ mất khoảng bốn ngày để thực hiện công việc đó. Và bây giờ tôi đã biết điều đó. Vì vậy, nó hữu ích ở đó. Hôm nay, nó hữu ích cho mọi người. Bạn có thể sử dụng nó cho những điều mà bạn quan tâm hôm nay. Vì vậy, hãy bắt đầu chơi với nó. Và tôi rất thích câu nói của Ethan Mollick, rằng AI tồi tệ nhất mà bạn sẽ từng sử dụng trong đời là AI mà bạn đang sử dụng hôm nay. Vì vậy, một trong những lý do để bắt đầu sử dụng nó là để bắt đầu làm quen với nó, vì nó là một công cụ tuyệt vời. Tôi sẽ đưa ra một mẹo, vì bạn đang nói về những người bình thường, tôi sẽ đưa ra một mẹo mà tôi thường nói với mọi người ở giai đoạn đầu. Đó là một phần lý do tôi đã viết trong Prompt 2, v.v., đó là AI là gì? AI rất giỏi trong việc nhận vai trò mà bạn yêu cầu nó nhận. Đây là một ví dụ rất đơn giản. Bạn có một lập luận cho điều gì đó. Bạn có thể dán nó vào AI và bạn có thể nói, phản biện lập luận này. Hãy đóng vai trò là nhà phê bình, tranh luận chống lại tôi. Và bạn sẽ thấy, nó sẽ ngay lập tức đưa ra một lập luận có khả năng chống lại quan điểm của bạn. Điều đó rất hữu ích. Nó hữu ích cho sự phát triển nhận thức, hữu ích cho việc học tập, hữu ích cho việc hiểu những điểm mạnh và điểm yếu. Nhưng nhân tiện, bạn cũng có thể nói, hãy đứng về phía tôi, cho tôi một lập luận khác cho điều mà tôi đang tranh luận. Như là hãy làm lập luận đó. Nhưng đó chỉ là khởi đầu. Bạn cũng có thể nói, ví dụ, nếu tôi nói, được rồi, tôi đang đưa ra lập luận này về cách mà các công nghệ đa mục đích luôn gây ra nỗi sợ hãi mạnh mẽ ban đầu từ mọi người và cách mà chúng được mô tả là sự kết thúc của xã hội, sự kết thúc của nhân loại, v.v. Điều đó đã xảy ra nhiều lần. Một nhà sử học công nghệ sẽ phân tích lập luận của tôi như thế nào? Họ sẽ chỉ trích lập luận của tôi như thế nào? Và sau đó bạn sẽ nhận được điều đó. Vì vậy, bạn có thể đến, như là, nó thực sự chỉ phụ thuộc vào sự sáng tạo của riêng bạn và nguồn cảm hứng của bạn về vai trò mà tôi nên nói chuyện với ai? Và khi bạn bắt đầu nhận ra điều đó, bạn có thể bắt đầu sử dụng AI một cách rất mạnh mẽ.
    cho bất cứ điều gì bạn đang cố gắng làm.
    – Liệu các doanh nhân có nên nghĩ đến việc xây dựng công ty trong lĩnh vực AI vào thời điểm này không?
    Bạn biết đấy, là một doanh nhân khoảng 30 tuổi, tôi nhìn lại và nghĩ, ôi, tôi ước mình ở độ tuổi doanh nhân khi cơn sốt dot com diễn ra vì mọi người đều trở thành tỷ phú. Và đây có phải là thời điểm đó không?
    – Có, câu trả lời ngắn gọn là có.
    – Được rồi, tôi là một doanh nhân, tôi 30 tuổi. Tôi có thu nhập khả dụng. Tôi tự do về tài chính. Tôi rất muốn tham gia vào cuộc cách mạng tiếp theo. Liệu tôi có nên bay đến San Francisco và tham gia vào một công ty khởi nghiệp AI ở đó không?
    – Có.
    – Tại sao?
    – Một trong những điều mà Silicon Valley đã xây dựng là, Silicon Valley được hình thành từ nhiều yếu tố, lý do nó được gọi là Silicon Valley là vì nó bắt đầu với Silicon, đúng không? Bây giờ nó là Thung lũng phần mềm. Silicon Valley gần như không còn đầu tư vào Silicon nữa.
    – Silicon là các chip.
    – Đúng, là các chip, đúng. Bây giờ thực sự nó là Thung lũng phần mềm nhiều hơn. Nó giống như chúng tôi đầu tư hàng tỷ đô la mỗi năm vào các công ty phần mềm mới, đúng không? Vì vậy, chúng tôi đã đi từ Silicon qua thiết bị mạng như Cisco, qua nhiều thứ khác nhau để đến nơi chúng tôi đang ở bây giờ. AI là cái mới. Nhân tiện, chúng tôi đã làm điều đó với internet. Chúng tôi đã làm điều đó với điện thoại di động. Chúng tôi đã làm điều đó với web hai. Bây giờ là AI, đúng không? Và nguyên tắc chính là khi bạn có công nghệ đa mục đích mới này, nó mở ra một lượng lớn không gian doanh nhân vì một phần là tất cả những điều mới mà có thể được xây dựng mà trước đây không thể. Airbnb không thể được thực hiện trước khi có internet. Không có cách nào cả, đúng không? Vì vậy, nó mở ra những điều mà trước đây không thể. Và internet là một đại diện tốt cho làn sóng mà chúng ta có bây giờ với AI. Sau đó, nhân tiện, nó cũng tạo ra một lực lượng chuyển đổi mạnh mẽ trên tất cả các doanh nghiệp hiện có. Vì vậy, bạn nói, tôi đã có một doanh nghiệp bán,
    Bạn biết đấy, kiểu như thương mại điện tử và làm, bạn biết đấy,
    các danh mục đặt hàng qua bưu điện.
    Giờ đây có thương mại điện tử, đúng không?
    Vì vậy, nó biến đổi tất cả những doanh nghiệp này.
    Và nhân tiện, ví dụ,
    internet là một phần của cuộc cách mạng đám mây.
    Vì vậy, bây giờ thì như thế này, thực ra,
    nó không phải là phần mềm trên máy tính để bàn của bạn,
    không phải là phần mềm trên điện thoại của bạn, mà là trên đám mây.
    Và tất nhiên nó có sự tương tác qua lại một chút.
    Sau đó bạn có, ồ không, thực ra,
    bạn có một ứng dụng rất tuyệt trên điện thoại của bạn
    và những thứ như vậy.
    AI là yếu tố tiếp theo ảnh hưởng đến tất cả chúng.
    Vì vậy, bạn có Greenfield,
    bạn có khả năng cách mạng hóa
    bất kỳ nơi nào có sản phẩm hoặc dịch vụ,
    đặc biệt là nơi mà trí tuệ có thể được thêm vào, đúng không?
    Có khả năng về một ý tưởng khởi nghiệp tuyệt vời ở đó.
    Vì vậy, vâng, bây giờ, bạn có nên thử xây dựng mô hình biên giới của riêng bạn,
    một chiếc máy tính trị giá 10 tỷ đô la?
    Đó là một điều khó khăn, đó là một số vốn khó cho các công ty khởi nghiệp.
    Tôi không biết, hãy cố gắng tìm ra,
    như mức độ sử dụng các mô hình biên giới từ, bạn biết đấy,
    open AI hoặc Microsoft hoặc Google hoặc, bạn biết đấy,
    những người khác như là những cách để làm điều này,
    nhưng bạn vẫn có thể xây dựng mô hình của riêng mình, đúng không?
    Rất nhiều công ty khởi nghiệp đang xây dựng mô hình của riêng họ.
    Tôi đã đầu tư vào một công ty dịch vụ khách hàng gọi là Sierra
    mà Brett Taylor đang thực hiện,
    và điều của họ là chúng tôi không xây dựng mô hình của riêng mình,
    chúng tôi chỉ triển khai các mô hình khác.
    Vì vậy, chúng tôi có những mô hình tốt nhất có sẵn cho chúng tôi.
    Bạn có thể làm điều đó như một công ty khởi nghiệp AI.
    Có một loạt các lựa chọn.
    Và một phần điều tôi yêu thích về khởi nghiệp và phát minh là,
    tôi có một bộ lý thuyết
    về những loại thứ gì sẽ thực sự lớn
    và một số lý thuyết của tôi sẽ đúng.
    Và tôi cũng đã phát hiện ra một số người khác
    có những lý thuyết tuyệt vời,
    và đó là một trong những điều mà tôi thực sự nghĩ,
    tôi và chúng tôi tại Greylock rất thích đầu tư vào.
    – Tiếp thu.
    Ôi, cách tốt nhất cho ai đó là gì
    Đi học về AI ngay bây giờ có phải là một ý tưởng tốt không?
    Bởi vì việc đi đến trường đại học có vẻ như sẽ là–
    – Bắt đầu sử dụng nó, bắt đầu xây dựng nó.
    Nếu bạn muốn, nếu bạn có thể, nếu bạn có kỹ thuật,
    tải xuống một mô hình mã nguồn mở,
    Lama, Mistral, hoặc cái khác, bắt đầu chơi với nó.
    Còn nếu bạn không có kỹ thuật thì sao?
    – Ồ, thì, nói chung,
    bạn không thể làm công nghệ,
    rất khó để khởi nghiệp công nghệ
    mà không có một người đồng sáng lập công nghệ.
    Vậy thì hãy đi tìm một người đồng sáng lập công nghệ.
    – Vậy đối với một người như tôi, người đã xây dựng sự nghiệp
    trong việc xây dựng đội ngũ, tiếp thị, truyền thông xã hội, nội dung,
    truyền thông, những thứ như vậy,
    người thực sự quan tâm đến AI,
    tôi có nên đi học và bạn nghĩ tôi nên học AI ngay bây giờ
    và bắt đầu cố gắng trở thành một người có kỹ thuật không?
    – Không. – Quá chậm.
    – Được rồi, vâng. – Quá chậm.
    Không, không, không, tốc độ quan trọng, tốc độ quan trọng trong các công ty khởi nghiệp.
    Nhưng mà, bởi vì chúng ta thường tôn vinh
    những gì thường là người đàn ông so với người khác,
    hầu hết những người này là nam giới,
    cá nhân, khởi nghiệp thành công
    bởi vì họ là một đội ngũ ban đầu.
    Đó là một phần của điểm tuyển dụng
    mà chúng ta đã nói đến trước đó.
    Và vì vậy nói chung,
    bạn đã hỏi tôi có muốn đầu tư vào một người sáng lập
    hay hai đến ba người đồng sáng lập không?
    Tôi thích đầu tư vào hai đến ba người đồng sáng lập, đúng không?
    Vì vậy, việc đi tìm một người đồng sáng lập là một điều tuyệt vời
    bởi vì, bạn biết đấy,
    khả năng của bạn, sức nặng của bạn
    sẽ tốt hơn rất nhiều khi bạn làm điều đó.
    Và vì vậy, bạn biết đấy,
    Mark Zuckerberg đã có Dustin Moskovitz, Adam DiAngelo, đúng không?
    Bạn biết đấy, Chris Hughes,
    đó là một phần rất quan trọng trong cách mọi thứ được tạo ra.
    – Bạn đã đầu tư vào Open AI gần một thập kỷ trước.
    – Vâng.
    – Trước khi mọi người bắt đầu nói về nó.
    Bạn đã thấy điều gì ở công ty đó?
    – Vậy Sam Altman, Greg Brockman, Ilya Soskeffer,
    thật tuyệt vời.
    Và họ có một tầm nhìn táo bạo tập trung,
    đó là, vâng, Google đã phát minh ra nền tảng
    của bộ biến đổi dựa trên sự chú ý,
    nhưng họ không nhận ra rằng đó chỉ là quy mô,
    Hãy áp dụng quy mô cho điều này.
    Chúng tôi sẽ đặt cược toàn bộ công ty,
    mọi thứ chúng tôi đang làm vào quy mô,
    và chúng tôi sẽ rất tập trung vào việc đó.
    Thật tuyệt.
    – Nhưng mọi người đã nói về AI trắng trong một thời gian dài
    và nó chưa bao giờ hiện thực hóa.
    – Và tôi đã từ chối nhiều khoản đầu tư vào AI,
    nhưng điều mà mọi người cần hiểu về AI
    là nó là một sự chuyển đổi để quy mô hệ thống học máy tính.
    Vì vậy, nó được lập trình lại,
    giống như chúng tôi lập trình AI,
    chúng tôi lập trình một hệ thống học máy tính quy mô.
    Vì vậy, nó học, đúng không?
    Và điều đó chỉ trở nên khả dụng khi bạn có tính toán quy mô.
    Vì vậy, bạn cần internet, bạn cần đám mây,
    bạn cần các trung tâm dữ liệu lớn,
    và bạn cần truy cập vào một lượng dữ liệu khổng lồ,
    mà bạn có được từ internet và những thứ khác,
    và sau đó bạn cần một đội ngũ quy mô để xây dựng nó.
    – Và về điểm này của con người,
    mạng lưới quan hệ quan trọng như thế nào, nếu bạn đang cố gắng thành công
    như một doanh nhân trẻ?
    – Hầu như luôn luôn rất quan trọng
    bởi vì bạn cần đội ngũ ban đầu đó.
    Bây giờ bạn không cần mạng lưới của,
    tôi nên dành 12 giờ mỗi ngày, bảy ngày một tuần,
    đi đến mọi bữa tiệc mà tôi có thể tham gia
    và bắt tay mọi người và đưa cho họ danh thiếp của tôi.
    Điều đó không thực sự hữu ích.
    Điều bạn cần là,
    giống như bạn có một chiến lược cho doanh nghiệp của bạn,
    bạn cần có một chiến lược
    cho cách bạn xây dựng mạng lưới của mình xung quanh doanh nghiệp
    và mạng lưới xung quanh bạn.
    Giống như, ai là những người mà tôi nên nói chuyện?
    Ai là những người mà tôi nên học hỏi?
    Ai là những người mà tôi nên cố gắng đưa vào
    mạng lưới của tôi mà tôi có dự án mà tôi đang tạo ra?
    Và làm thế nào tôi có thể gặp những người đó?
    – Có rất nhiều điều hiển nhiên mà mọi người nói về
    khi họ mô tả điều gì làm cho doanh nhân
    thành công, họ nói về sự chăm chỉ,
    họ nói về việc có một tầm nhìn lớn.
    Nhưng có điều gì đó thực sự không được đánh giá cao không?
    Như khi tôi nói điều này, tôi đang nói về việc trở thành một người tốt.
    hoặc là phép lịch sự hoặc là sự nhã nhặn hoặc là cách cư xử.
    Có những điều như vậy không
    mà bạn nghĩ rằng tạo ra sự khác biệt lớn
    nhưng mọi người không đánh giá cao?
    – Chà, tôi không nghĩ rằng phép lịch sự và nghi thức
    thực sự là những lợi thế cạnh tranh tốt.
    Tôi không nói rằng mọi người nên thô lỗ,
    nhưng như một sự nhấn mạnh, nếu một doanh nhân như thế,
    tôi đang đọc sách hướng dẫn về nghi thức của mình và nói,
    đừng lãng phí thời gian của bạn, như, chắc chắn, hãy tử tế,
    tôi nghĩ việc xây dựng mạng lưới,
    như doanh nghiệp là một môn thể thao đồng đội.
    Nó không phải là một môn thể thao cá nhân, mà là một môn thể thao đồng đội.
    Vì vậy, bạn cần phải xây dựng đội của bạn, đúng không?
    – Bạn đã thấy những doanh nhân thành công
    mà không giỏi về điều đó, đúng không?
    – Không, cuối cùng thì không ở quy mô lớn.
    – Ồ, thú vị.
    – Đúng, vì đó là một môn thể thao đồng đội, đúng không?
    Như bạn biết, nó đòi hỏi những người tài năng cao
    xung quanh bạn làm điều đó.
    Bây giờ, ví dụ, bạn có thể đạt được thành công ban đầu đủ
    về vốn đến mức ngay cả khi bạn không giỏi với đội của mình,
    mọi người sẽ tham gia vì họ sẽ nói,
    ồ, tôi tin rằng điều này sẽ đi đến đâu đó
    và tôi có thể kiếm được nhiều tiền khi làm điều đó,
    và tôi sẽ tham gia.
    Và vì vậy bạn, như ví dụ, một hình mẫu cổ điển
    trong Silicon Valley, mà về cơ bản là đúng,
    và đó là một phần lý do bạn có những hình mẫu,
    là tôi muốn có văn hóa truyền giáo, không phải văn hóa lính đánh thuê, đúng không?
    Bởi vì những người truyền giáo, tôi tin rằng chúng ta sẽ thay đổi
    thế giới, chúng ta sẽ làm điều đó theo cách này.
    Và nhân tiện, hầu hết các công ty lớn thành công,
    hầu hết trong số họ là văn hóa truyền giáo.
    Họ nói, ôi, tất cả đều là văn hóa truyền giáo, không, không, có những văn hóa lính đánh thuê cũng đã trở nên lớn.
    – Và bạn định nghĩa lính đánh thuê trong bối cảnh này như thế nào?
    – Tất cả những gì tôi quan tâm là kiếm tiền.
    Như điều duy nhất quan trọng là tôi đang bán một cái gì đó,
    tôi sẽ kiếm tiền, đó là tất cả những gì quan trọng.
    – Bạn có đôi khi nghĩ rằng sứ mệnh là vô nghĩa không?
    Chỉ như một điều vô nghĩa để khiến mọi người cảm thấy điều gì đó?
    – Có những sứ mệnh vô nghĩa mà giống như,
    Tôi chỉ đang kể một câu chuyện, tôi không thực sự quan tâm, đúng không?
    Tôi đang kể một câu chuyện không chính xác, đúng không?
    Có như chương trình truyền hình Silicon Valley trên HBO,
    nó kiểu như một sự châm biếm điều này, và nó như thế này,
    Tôi đang tạo ra một hệ thống mã hóa ngược kép
    để thay đổi thế giới, đúng không?
    Và vâng, có những điều vô lý ở đó.
    Giống như bất kỳ hoạt động quy mô lớn nào của con người,
    có rất nhiều điều vô lý ở những nơi khác nhau.
    – Bạn có cần những điều vô lý trong bối cảnh đó không?
    Bạn có cần kết thúc bằng “Tôi sẽ thay đổi thế giới” không?
    – Ồ, điều đó thì hữu ích.
    Lý do mà mọi người sử dụng những điều vô lý
    là vì đó là điều mà mọi người muốn làm.
    Mọi người muốn tham gia vào những thứ thay đổi thế giới.
    Vì vậy, bạn phải nói, như tôi là LinkedIn,
    đây là cách tôi sẽ thay đổi thế giới.
    Tôi là OpenAI, đây là cách tôi sẽ thay đổi thế giới.
    Tôi là Airbnb, đây là cách tôi sẽ thay đổi thế giới.
    – Bởi vì con người là những sinh vật cảm xúc và thích kể chuyện.
    – Chính xác, vì vậy vâng, bạn cần điều đó.
    Nhưng tất nhiên, sẽ tốt hơn nhiều nếu thực sự
    bạn đang cố gắng làm điều đó.
    Thực tế là bạn có một kế hoạch tốt
    cho cách bạn có thể thành công trong việc đó.
    – Bởi vì bạn biết đấy, như một công ty nước giải khát,
    tập đoàn, thậm chí họ cũng cố gắng kết thúc giá trị đề xuất của họ
    bằng cách “Chúng tôi sẽ thay đổi thế giới”.
    – Vâng, vâng, chính xác.
    – Và bạn biết đó là điều vô lý, đó là một công ty đại chúng,
    họ có các cổ đông muốn có lợi nhuận.
    – Vâng.
    – Nhưng ngay cả họ, tôi đoán, cũng phải làm điều đó.
    Về mặt tư duy, tư duy là gì,
    các yếu tố của tư duy của một doanh nhân vĩ đại là gì?
    Những điều quan trọng nào mà bạn tìm kiếm
    khi bạn đầu tư vào một người?
    – Tham vọng cực kỳ lớn, đúng không?
    Tôi đang nhắm đến mặt trăng, và đôi khi là theo nghĩa đen,
    nhưng thường thì, nếu tôi thành công,
    tôi sẽ biến đổi ngành công nghiệp ngay tại đây.
    Một nhận thức về một kế hoạch tốt cho cách bạn có thể làm điều đó.
    Một nhận thức rằng khởi nghiệp là một môn thể thao đồng đội,
    không phải là một môn thể thao cá nhân, và tôi có một kế hoạch
    cho cách tôi đưa tất cả các yếu tố khác nhau vào,
    vốn, tài năng, v.v.
    Ví dụ, một trong những cách tôi phỏng vấn các giám đốc điều hành là tôi hỏi, ai là ba đến năm người, năm người thì tôi thích, nhưng tối thiểu là ba, những người đẳng cấp thế giới đã làm việc cho bạn trước đây. Và tôi sẽ gọi cho họ và hỏi họ cảm giác làm việc cho bạn như thế nào, đúng không? Và nhân tiện, nếu điều đó thực sự quan trọng, tôi sẽ kiểm tra tham chiếu ba người đó xem họ có thực sự là đẳng cấp thế giới hay không, đúng không? Bởi vì chỉ nên tuyển dụng những người sẽ tuyển dụng những người đẳng cấp thế giới mà thôi.
    Bây giờ, tương tự, ai là những người đẳng cấp thế giới nghĩ rằng bạn là đẳng cấp thế giới với tư cách là một doanh nhân? Và đây là một trong những điều mà thực sự chúng tôi đã học được ở Entrepreneur First, đó là không nhất thiết phải là những người mà mọi người nghĩ, mà là những người đẳng cấp thế giới nghĩ rằng người này là đẳng cấp thế giới, vì họ có sự khác biệt. Vì vậy, bạn cần tìm kiếm điều đó. Không phải là bạn tìm kiếm những người mà mọi người đều yêu thích, mọi người nói, “Ôi, tôi rất muốn uống một ly với người đó.” Không, không, không, như việc có ai đó nói, “Ôi, người đó rất quyết liệt và khó khăn.” Điều đó có thể là một điểm tích cực rất mạnh mẽ. Tôi đã đầu tư vào một số doanh nhân theo cách đó.
    – Còn về sự kiên cường thì sao?
    – À, sự kiên cường cũng rất quan trọng. Hầu như mọi startup đều trải qua, khi tôi gọi là khoảnh khắc Thung lũng Bóng tối, tức là, tại sao chúng ta lại nghĩ đây là một ý tưởng tốt? Ôi trời, khi tôi bắt đầu Social Ant, một trong những mối quan hệ của tôi ở Apple đã bỏ tôi, người đã bắt đầu làm startup hai năm trước, đã gửi cho tôi một email ngắn gọn rằng, “Chào mừng bạn đến nơi mà 15 phút là sự khác biệt giữa sự phấn khích và nỗi sợ hãi.” Tôi sẽ thay đổi thế giới, ôi chết tiệt, tôi sẽ chết. Đúng vậy, vì vậy sự kiên cường là cực kỳ quan trọng vì đây là một cuộc chiến khốc liệt. Và nhiều lần, PayPal, LinkedIn, Airbnb, ôi trời, chúng ta sẽ chết, điều này sẽ không có giá trị gì cả.
    – Bạn có thể nhận ra sự kiên cường ở ai đó không?
    – Bạn có thể có một dự đoán với xác suất cao.
    – Dựa trên điều gì?
    – À, nó giống như, bạn thúc ép họ về những điều…
    và xem họ đã làm gì.
    Họ có mạo hiểm không?
    Họ phản ứng như thế nào với rủi ro?
    Họ có đang cố thuyết phục bản thân rằng điều họ đang làm là không có rủi ro không?
    Không, không, tôi đảm bảo sẽ thành công.
    Không ai có thể đảm bảo điều đó.
    – Liệu có ích không nếu họ đã trải qua
    những điều khó khăn trong cuộc sống của họ?
    – Ồ có, vì nếu họ đã trải qua
    những điều khó khăn và họ đã kiên cường
    trong đó, thì khả năng không phải là một trăm phần trăm
    nhưng có khả năng tốt rằng họ sẽ kiên cường.
    – Như những người bị chấn thương tâm lý.
    – Ồ, điều đó phụ thuộc vào cách họ phản ứng với chấn thương, đúng không?
    Bạn đã học được gì từ nó?
    Bạn đã phản ứng như thế nào với nó?
    Bởi vì nói chung,
    bạn cần phải có khả năng chuyển đổi những điều tiêu cực thành tích cực.
    – Đúng vậy, trong hành trình khởi nghiệp.
    Vì vậy, giống như, nhìn xem, điều đó thật sự tồi tệ.
    Và tôi đã học được từ nó.
    – Nếu bạn đang tư vấn cho một người trẻ
    về cách xây dựng tài sản vào năm 2025.
    Và khi tôi nói người trẻ, tôi có nghĩa là 18 tuổi.
    Bạn sẽ làm gì, và bạn phải lập kế hoạch
    cho lộ trình cuộc đời của họ.
    Bạn có thể hướng dẫn tôi qua cách bạn sẽ suy nghĩ
    về những giai đoạn của cuộc sống, như từ 18 đến 30,
    từ 30 trở đi, v.v.?
    – Một phần lý do tôi viết cuốn sách “Startup of View”
    là vì lời khuyên mà các trường đại học thường đưa ra
    là hãy theo đuổi đam mê của bạn.
    Trước tiên, hãy làm những điều mà bạn viết về đam mê.
    Ôi, bạn muốn đi tình nguyện ở Bhutan.
    Hãy làm điều đó ngay bây giờ, điều đó thường là như vậy, và đó là lời khuyên tồi tệ, đúng không?
    Thực sự đó là hướng sai cho lời khuyên.
    Điều đúng là, và không có nghĩa là
    không theo đuổi đam mê của bạn, nhưng điều đúng
    là bắt đầu với việc tôi làm thế nào để đến một nơi
    mà tôi đã thiết lập bản thân
    và có khả năng, như về mặt kinh tế,
    nền tảng và khả năng điều chỉnh.
    Có thể là đủ tài sản để không còn cần một mức lương.
    Đó là mục tiêu cá nhân của tôi.
    Nhưng cũng có thể là tôi nổi tiếng,
    tôi có một mạng lưới liên hệ của những người
    sẽ muốn thuê tôi và vân vân.
    Và bây giờ tôi sẽ đi dành một năm tình nguyện ở Bhutan.
    Bởi vì tôi thực sự muốn làm điều đó, đúng không?
    Vì vậy, câu trả lời là hãy mạnh mẽ với những điều
    quan trọng cho cả cuộc đời bạn ngay từ sớm.
    – Và hãy chấp nhận những rủi ro lớn.
    – Đúng, hãy chấp nhận rủi ro lớn ngay từ sớm, đúng không?
    Bây giờ bạn có thể nói, tôi muốn trở thành bác sĩ.
    Không đặc biệt rủi ro, cũng được thôi.
    Nhưng sau đó hãy vào trường y.
    Thiết lập bản thân như một chuyên gia y tế.
    Và vì vậy trước khi bạn làm điều đó.
    Bất kỳ điều gì mà bạn nghĩ
    sẽ cung cấp cho bạn nền tảng
    để kiên cường trong cuộc sống sau này,
    hãy thiết lập điều đó ngay bây giờ.
    Và nhân tiện, đó cũng là một phần của việc trở nên giàu có.
    Nhưng giàu có, nhân tiện, có thể được đo bằng,
    tôi có số dư ngân hàng, đúng không?
    Hoặc trong danh mục cổ phiếu.
    Nhưng giàu có cũng có thể là,
    tôi có một mạng lưới tuyệt vời những người
    muốn làm việc với tôi, muốn thuê tôi,
    người đánh giá cao tài năng của tôi, đúng không?
    Vì vậy, có rất nhiều điều ở đây.
    Nhưng hãy thiết lập điều đó trước.
    Và điều đó có thể là, nếu bạn, nhân tiện,
    một số người sẽ nói, tôi muốn chấp nhận
    càng ít rủi ro lớn càng tốt trong suốt cuộc đời tôi
    bởi vì đó là con người tôi, cũng được thôi.
    Nhưng hãy thiết lập bản thân trước.
    Bây giờ nếu bạn muốn trở thành một doanh nhân,
    bạn muốn trở thành một doanh nhân,
    thì ví dụ như, có thể bạn không nên bắt đầu một doanh nghiệp khi 18 tuổi,
    nhưng có thể bạn nên tham gia vào một startup, đúng không?
    Bắt đầu học hỏi, bắt đầu xây dựng mạng lưới.
    Và việc xây dựng mạng lưới là điều rộng lớn.
    Và nhân tiện, hãy xây dựng kỹ năng.
    Và thường thì việc khởi nghiệp
    rất khó khăn về mặt kinh tế.
    Thường thì bạn bắt đầu mà không có lương, v.v.
    Có một số dự trữ là điều tốt để có.
    – Tôi đã viết một cuốn sách và trong chương đầu tiên,
    tôi đã cố gắng tìm ra nền tảng này
    cho những người trẻ tuổi.
    Và cách mà tôi mô tả nó
    là năm cái thùng.
    Cái đầu tiên là kiến thức.
    Và khi kiến thức được áp dụng, nó trở thành kỹ năng.
    Và điều tốt về hai cái thùng đầu tiên này là
    chúng là hai cái thùng duy nhất mà không ai có thể thực sự làm rỗng
    những gì bạn đã đặt vào đó.
    Cái tiếp theo mà tôi đã đề xuất là,
    hãy để tôi cố gắng nhớ lại cuốn sách của chính mình,
    đó là mạng lưới của bạn, sau đó là tài nguyên của bạn, rồi đến danh tiếng của bạn.
    Bây giờ ai cũng có thể lấy ba điều cuối này.
    Cuộc sống có thể xảy ra, bạn có thể bị sa thải,
    bạn có thể mất bạn bè, bất cứ điều gì.
    – Thì mạng lưới rất khó để mất
    nếu bạn thực sự xây dựng nó một cách chân thành, đúng không?
    – Nhưng nó vẫn có thể bị mất.
    – Nó có thể, nhưng rất khó.
    Nó giống như một quả bom hạt nhân vậy.
    Ý tôi là, bạn có thể,
    như một người cụ thể nào đó có thể
    có một quan điểm khác biệt thực sự.
    Bạn biết đấy, bạn có thể chuyển đi và sau đó bị sa thải.
    Và nhiều phần mạng lưới của bạn là như vậy,
    nhưng nhân tiện, ngay cả khi bạn đã bị sa thải,
    nếu bạn có một vài người tại công ty đó
    mà bạn có mối quan hệ tốt,
    họ vẫn có thể là một phần của mạng lưới của bạn.
    – Vậy tôi có đúng khi nghĩ rằng phần kiến thức
    và kỹ năng thực sự là điều quan trọng
    để ưu tiên khi bạn…
    – Đúng vậy, này, đây là một phần của những gì chúng tôi đã làm
    và phục vụ bạn.
    Tài sản mềm rất quan trọng.
    Mọi người thường đánh giá thấp chúng.
    Họ có xu hướng nói, ôi, tôi nên nhận công việc
    mà trả cho tôi mức lương cao hơn 5%.
    Và câu trả lời gần như luôn luôn là,
    đó không phải là tiêu chí mà bạn nên xem xét.
    Ngay cả mức lương cao hơn 30% cũng không phải là tiêu chí
    mà bạn nên xem xét.
    Bạn nên xem xét tài sản mềm của mình ở đâu?
    Kiến thức của tôi ở đâu?
    Kỹ năng của tôi ở đâu?
    Mạng lưới của tôi ở đâu?
    – Thú vị.
    – Bởi vì tài sản mềm là những gì tích lũy
    thường dẫn đến những điều lớn hơn nhiều.
    Như thực tế là bạn đã nhận một công việc với mức lương cao hơn 30%
    không nhất thiết là dự đoán
    rằng bạn sẽ nhận được công việc với mức lương cao hơn 300%.
    Chính tài sản mềm có khả năng dẫn đến
    kết quả kinh tế 300%.
    – Vậy là ngắn hạn so với dài hạn.
    Vậy tài sản mềm là sự bền vững.
    – Đúng vậy.
    – Và tài sản cứng, tôi đoán, là ngắn hạn.
    – Đúng vậy, ngay lập tức.
    – Có phải có một trò chơi khác mà bạn chơi
    khi bạn bước vào tuổi 30, bạn nghĩ vậy không?
    – Ồ, bạn phải phát triển nó.
    Ví dụ, khi bạn ở độ tuổi 20, bạn có thể nói, “Tôi sẽ chấp nhận nhiều rủi ro hơn.” Bạn có thể nhận những công việc không có lương hoặc lương thấp, vì bạn sẽ sống trong một ngôi nhà với năm người bạn của mình. Chúng tôi sẽ ăn đậu và bánh mì nướng cho bữa tối, vì tôi có thể chấp nhận những rủi ro đó bây giờ. Rồi khi bạn 30 tuổi, có thể bạn đang lên kế hoạch có một người bạn đời hoặc sống trong một căn hộ hoặc một ngôi nhà với họ và những thứ tương tự. Vì vậy, mọi thứ sẽ thay đổi khi bạn trải qua từng giai đoạn.
    – Rồi bạn có con.
    – Vâng.
    – Bạn có con không?
    – Không.
    – Bởi vì bây giờ tôi đang ở trong giai đoạn mà tôi đang nghĩ đến việc có con và tôi chỉ đang tự hỏi nó sẽ gây rối như thế nào.
    – Đó là một khởi nghiệp khác. Nó ổn, bạn có thể làm khởi nghiệp và có nó, nhưng đó là một khởi nghiệp hoàn toàn mới.
    – Bạn có nghĩ rằng điều đó làm giảm cơ hội thành công của bạn trong một khởi nghiệp không? Bởi vì làm hai khởi nghiệp thì khó hơn làm một.
    – Có lẽ một chút, nhưng có thể đáng giá.
    – Nhìn chung, được rồi. Hạnh phúc đối với bạn là gì? Bởi vì bạn đã có tiền, bạn đã có thành công, bạn đã có danh tiếng, bạn đã có hồ sơ xin việc. Hạnh phúc là gì…
    – Hạnh phúc đối với tôi là trải qua cuộc sống với những người tôi yêu và xây dựng những điều tuyệt vời. Nhưng nếu, nhân tiện, nếu tôi thất bại trong mọi thứ tôi xây dựng và tôi vẫn trải qua cuộc sống với những người tôi yêu, thì thật tuyệt.
    Tại sao điều đó lại quan trọng như vậy?
    – Bởi vì tôi nghĩ một phần ý nghĩa của cuộc sống là cách bạn đóng góp cho những người xung quanh bạn. Nó giống như, xin lỗi, tôi cứ nhắc đến quan điểm khởi nghiệp, nhưng đó là cuốn sách đầu tiên của tôi như một lời khuyên cho những người trẻ tuổi, đúng không? Đó là “tôi” và “chúng ta”. Làm những điều cho bản thân, làm những điều cho tôi, làm những điều cho chúng ta, đúng không? Và tôi học hỏi từ mọi người, tôi nhận được ánh sáng từ mọi người. Tôi cảm thấy có ý nghĩa khi tôi đóng góp cho cuộc sống của mọi người. Và rõ ràng, có những người ngay lập tức xung quanh tôi. Có những người trên toàn thế giới. Ý tôi là, bạn biết đấy, LinkedIn, một tỷ người đã đăng ký.
    Như vậy, đó là một phần trong những gì tôi nghĩ là thiết yếu trong ý nghĩa của cuộc sống. Và đối với tôi, đặc biệt là như vậy.
    – Bạn đã hiểu sai về hạnh phúc như thế nào khi còn trẻ? Nếu có bất kỳ cách nào?
    – Có lẽ tôi đã nghĩ rằng việc đứng đầu lớp là quan trọng. Không phải chỉ cần làm tốt, mà là quan trọng phải đứng đầu, đúng không? Và điều tôi nhận ra là, bạn biết đấy, có tám tỷ người, đúng không? Không ai là người giỏi nhất trong mọi thứ, đúng không? Một số người tự lừa dối mình rằng họ là người giỏi nhất, nhưng không ai là như vậy. Bạn có thể là người giỏi nhất trong một lĩnh vực nào đó. Và nhân tiện, việc là người giỏi nhất trong một lĩnh vực, đó là điều tốt, nhưng để thực sự trở nên cuồng nhiệt về việc phải là người giỏi nhất tuyệt đối trong lĩnh vực đó, ôi, có thể bạn thực sự đang ít đầu tư vào những thứ khác. Nó giống như câu hỏi trước của bạn về việc quản lý. Như bạn nói, bạn sẽ là, tôi là một nhà tiên tri, và tôi sẽ nói với bạn, chúng ta sẽ thành công về mặt kinh tế gấp bốn lần nếu bạn đối xử tệ với những người bạn làm việc cùng. Vâng, không, điều đó không ổn với tôi.
    – Còn tình yêu, tình yêu có vai trò gì trong tất cả những điều này? Bạn có một người bạn đời lâu dài.
    – Vâng. – Đúng, ở Seattle. Vai trò của điều đó trong hạnh phúc và thành công nghề nghiệp của bạn là gì?
    – Đối với tôi, tất cả những người xung quanh tôi đều là những người tôi học hỏi từ họ, và điều đó bao gồm cả Michelle. Tôi đã học được đủ loại điều từ Michelle. Michelle, thực ra, theo một số cách, là những người rất giống nhau, có niềm tin sâu sắc vào đạo đức, niềm tin sâu sắc vào tầm quan trọng của việc trở thành một người tốt. Và theo một số cách, rất khác nhau. Như tôi là ông Quy mô, còn cô ấy là Chống Quy mô, đúng không? Cô ấy nghĩ rằng cô ấy ổn với việc tôi làm những điều liên quan đến quy mô, nhưng cô ấy muốn kết nối với những người địa phương trong cộng đồng, đúng không? Cô ấy như, nhìn này, tôi đang tình nguyện tại trung tâm người cao tuổi. Bạn có đến tình nguyện cùng tôi không? Không, không, không, tôi không làm điều đó. Tôi rất vui khi gửi tiền đến trung tâm người cao tuổi, nhưng đó không phải là những gì tôi làm, nhưng đó là cuộc sống của cô ấy. Và tôi học được từ điều đó, vì nhân tiện, cuộc sống là cả hai.
    Cuộc sống vừa ở đây vừa ở đó.
    Vì vậy, đó là một trong những sự cân bằng của những người khác nhau.
    Cô ấy đang dấn thân mạnh mẽ, cô ấy đang áp dụng một cách tiếp cận kiểu Quaker Phật giáo để tạo ra nghệ thuật, đúng không?
    Và điều đó thật tuyệt vời.
    Tôi rất thích được đồng hành trên hành trình đó với cô ấy, đúng không?
    Và đó là hành trình của cô ấy, đúng không?
    Nhưng tôi đã học hỏi từ điều đó.
    Và đó là những điều mà tôi nghĩ là một phần của ý nghĩa cuộc sống,
    là cách mà chúng ta học hỏi từ nhau.
    Ý tôi là, nếu hai doanh nhân đến gặp bạn
    và họ trình bày chính xác cùng một điều,
    nhưng một trong số họ đang trong một cuộc hôn nhân lâu dài,
    thì sự khác biệt giữa hai doanh nhân đó
    trong cách họ thể hiện trong kinh doanh theo quan điểm của bạn là gì?
    Thú vị, tôi nhớ khi tôi đặt câu hỏi đó.
    Nó phụ thuộc.
    Tôi thực sự nghĩ rằng, một trong những điều mà tôi coi là một thực tế rất quan trọng
    là cách mà một người đối xử với những người xung quanh họ.
    Được rồi, vì vậy điều đó có phần được chứng minh ở đó.
    Vâng, vâng.
    Vì vậy, nếu một người tốt với những người xung quanh họ,
    thì đó là một người mà tôi có khả năng, rất nhiều, rất nhiều khả năng muốn hợp tác,
    bởi vì một công ty khởi nghiệp thường kéo dài khoảng 10 năm.
    Tôi đã từ chối những khoản đầu tư
    mà tôi thực sự đã đề cập đến,
    và tôi sẽ không nêu tên vì điều đó không lịch sự.
    Nhưng tôi đã thực sự từ chối những khoản đầu tư
    mà tôi nghĩ rằng sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
    Và tôi đã nói với các đối tác của tôi tại Greylock,
    “Ê, nhìn này, doanh nhân này và doanh nghiệp này,
    “điều này sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
    “Nếu ai trong số các bạn muốn làm điều đó, tuyệt, và tôi sẽ hỗ trợ các bạn,
    “nhưng tôi không muốn đầu tư,
    “Tôi không muốn dành 10 năm cho doanh nhân này.”
    Đúng không, vì cuộc sống quá ngắn, đúng không?
    Và tôi đã đúng.
    Những doanh nghiệp đó đã kiếm được rất nhiều tiền, đúng không?
    Nhưng mà, vâng, không, cảm ơn.
    Không đáng để đau đầu.
    Vâng.
    Khi tôi đọc cuốn Blitzscaling,
    và tôi đã xem những video mà bạn đã thực hiện,
    bạn đã có nhiều buổi nói chuyện về nó,
    và tôi đã xem hầu hết tất cả chúng qua nhiều năm.
    Một trong những câu hỏi tôi đã có khi là một nhà đầu tư là, những công ty giai đoạn đầu của tôi không hoạt động trong lĩnh vực internet tiêu dùng, họ đang bán, tôi không biết, có thể họ đang bán một loại đồ uống nào đó trong siêu thị. Liệu họ có nên theo đuổi ý tưởng Blitzscaling, nơi mà bạn phát triển cực nhanh để xây dựng một công ty có giá trị lớn không? Không nhất thiết.
    Blitzscaling là một phản ứng chiến lược đối với sự cạnh tranh toàn cầu. Và hiện nay có những ngành công nghiệp mà cạnh tranh toàn cầu là điều bình thường, không phải là ngoại lệ. Bạn đang xây dựng một tài sản internet, đúng không? Đúng, hoặc chủ yếu là phần mềm, không phải tất cả phần mềm, nhưng hầu hết là nhiều công ty phần mềm.
    Trong trường hợp đó, và nhân tiện, nếu bạn có thể không cần Blitzscaling, thì tốt hơn nhiều vì Blitzscaling là việc tiêu tốn tài nguyên một cách không hiệu quả để đạt được quy mô thị trường trước đối thủ cạnh tranh, đúng không? Một ví dụ điển hình là, Uber sẽ phỏng vấn ai đó, đề nghị họ một công việc, và sau đó hỏi, ai là ba người giỏi nhất trong công ty mà bạn đã làm việc cùng? Và gửi đề nghị công việc cho ba người đó mà không cần phỏng vấn họ, đúng không? Bởi vì đó là Blitzscaling, đúng không? Đó là, tôi đang đi siêu nhanh. Và đó là một kỹ thuật Blitzscaling. Tôi đã học từ Uber. Tôi đã nghĩ, ôi, vâng, hãy đưa cái đó vào bộ công cụ cho khi bạn cần làm điều đó, đúng không?
    Bởi vì vượt qua đối thủ cạnh tranh khi bạn đang ở trong thị trường Glen Gary, Glen Ross, nơi mà giải nhất là Cadillac, giải nhì là dao steak, giải ba là bạn bị sa thải, đó là trò chơi, đúng không? Và đó là một trong những điều mà khi, bạn biết đấy, bạn và tôi đã trò chuyện một chút trước khi bắt đầu podcast, một trong những điều mà những nơi như, bạn biết đấy, London, Vương quốc Anh và châu Âu cần phải học là khi cạnh tranh là toàn cầu, không phải là những người ở gần. Đó là những đối thủ cạnh tranh khốc liệt nhất trên toàn thế giới. Và Silicon Valley có những đối thủ cạnh tranh khốc liệt. Trung Quốc có những đối thủ cạnh tranh khốc liệt.
    Bạn cần có một lý thuyết về cách bạn chơi trò chơi đó
    chống lại những đối thủ cạnh tranh khốc liệt nhất thế giới.
    Và Blitzscaling một phần là,
    đây là những điều tôi đã học được từ Silicon Valley
    và từ những gì tôi đã làm ở Trung Quốc để nói rằng,
    khi bạn đang ở trong một doanh nghiệp cạnh tranh toàn cầu
    và bạn đang cố gắng thiết lập nó
    và bạn có những đối thủ đang làm điều này,
    đây là một số kỹ thuật mà bạn cần phải thực hiện.
    – Nếu AI sẽ mang lại sự chuyển mình lớn lao,
    khi bạn nghĩ về một quốc gia như Vương quốc Anh,
    nơi mà, bạn biết đấy, chúng tôi không có những lợi thế Blitzscaling
    như các doanh nhân và người sáng lập mà các bạn có
    tại Silicon Valley, nếu bạn là thủ tướng Vương quốc Anh,
    bạn sẽ làm gì để cho chúng tôi có cơ hội
    để nhận được một phần giá trị sẽ tích lũy
    bởi vì cơ hội AI này?
    – Tôi nghĩ có hai điều.
    Một là bạn cần phải tạo điều kiện cho khả năng của công ty bạn
    để Blitzscale nhiều nhất có thể, đúng không?
    – Được rồi.
    – Bởi vì nếu công ty, nếu công ty một
    không Blitzscaling và đang cạnh tranh với công ty hai
    đang Blitzscaling, công ty một sẽ thua.
    – Tôi không nghĩ chúng ta có bất kỳ công ty AI nào
    đang Blitzscaling.
    – Công ty một sẽ thua, đúng không?
    Công ty hai cũng có thể thua, đúng không?
    Nhưng công ty một chắc chắn sẽ thua
    và công ty hai thì không chắc chắn sẽ thua, đúng không?
    Vì vậy, nếu bạn đang cạnh tranh với những công ty
    đang Blitzscaling, bạn cũng phải Blitzscaling.
    Đó là một phần lý do tôi viết cuốn sách,
    đó là một phần lý do tôi có những buổi nói chuyện,
    đó là một phần lý do tôi giúp Sherry Couture
    thành lập Viện Tăng trưởng ở đây tại London,
    bạn biết đấy, v.v.
    Bây giờ, giả sử chúng ta không thể, chúng ta sẽ không thể.
    Vậy thì hãy chọn những lĩnh vực mà các đối thủ
    không đang Blitzscaling.
    – Tôi có một ví dụ mà tôi muốn đưa ra cho bạn.
    Tôi đầu tư vào một công ty matcha.
    Họ sản xuất matcha như, bạn biết đấy, trà xanh
    và họ đã phát triển rất, rất nhanh.
    Họ gọi là Perfected, hashtag quảng cáo,
    tôi là một nhà đầu tư, v.v.
    Không, tôi nghĩ bạn là một nhà đầu tư trong một công ty.
    Và tôi đang tự hỏi, họ đã phát triển nhanh chóng như thế nào.
    Họ đã từ không có gì, tôi không biết, lên đến có thể khoảng 30 triệu bảng vào năm tới
    và họ đã làm được điều đó trong một khoảng thời gian,
    có thể tính bằng tháng thực sự.
    Và tôi tự hỏi, matcha đang là một xu hướng
    đang nổi lên.
    Mọi người hiện đang uống matcha,
    mỗi quán cà phê bạn đến đều có matcha.
    Liệu họ có nên Blitzscaling
    để nắm bắt cơ hội toàn cầu không?
    – Điều đó phụ thuộc vào hai điều.
    Một, điều quan trọng nhất, là cạnh tranh.
    Họ có cần phải vượt qua đối thủ cạnh tranh không?
    – Bạn có thể nói là có.
    – Vâng, nhưng nếu có, thì,
    đặc biệt nếu đối thủ của họ đang Blitzscaling,
    thì chắc chắn là có.
    Nếu các đối thủ không đang Blitzscaling,
    thì tất cả Blitzscaling đều giúp chúng ta vượt qua họ.
    Bởi vì, nhân tiện, điều đó liên quan đến việc di chuyển rất nhanh,
    bạn đang chấp nhận rủi ro và tuyển dụng
    và huy động vốn và chi tiêu.
    Bạn đang làm marketing mà bạn sẽ,
    như bạn là Uber, bạn đang ra mắt ở 20 thành phố
    cùng một lúc, thật là wow, v.v.
    Bởi vì điều đó thực sự làm tăng rủi ro, đúng không?
    Nhưng bạn đang nói rằng những rủi ro mà nó tạo ra
    thì ít rủi ro hơn so với việc không Blitzscaling.
    Đó là kiểu sự đánh đổi.
    Vì vậy, cạnh tranh là lý do chính để thực hiện điều đó.
    Và nhân tiện, hầu hết thời gian
    nơi bạn có thể huy động vốn,
    nhưng việc mở rộng là vì nếu đó là một thị trường Glenn Gary,
    Glenn Ross nơi giải nhất là Cadillac,
    giải nhì là dao cắt thịt,
    thì nói chung,
    các nhà đầu tư sẵn sàng đầu tư với giá cao,
    cung cấp nhiều vốn, v.v.,
    bởi vì họ sẽ nói, chúng tôi đồng ý rằng bạn sẽ có
    một vị trí thị trường tuyệt vời nếu bạn BlitzScale.
    Và nhân tiện, một phần của vấn đề là,
    các nhà đầu tư không phải lúc nào cũng đúng,
    nhưng nếu một số nhà đầu tư sẵn sàng làm điều đó,
    thì những người khác cũng sẽ làm điều đó trong các đối thủ của bạn,
    thì bạn chắc chắn phải làm điều đó
    nếu đối thủ của bạn sẽ làm điều đó.
    Vì vậy, cạnh tranh là điều đầu tiên.
    Điều thứ hai là, bạn có cần đạt đến quy mô khối lượng quan trọng không?
    Giống như ngành thanh toán của bạn,
    và đây là một trong những điều tôi đã học được tại PayPal,
    các doanh nghiệp thanh toán cơ bản là không còn giá trị
    trừ khi họ có ít nhất một tỷ đô la
    khối lượng giao dịch qua họ mỗi năm.
    Và điều đó đã xảy ra vào năm 2002 khi tôi đang tìm hiểu,
    tôi chắc chắn rằng con số đó bây giờ cao hơn, đúng không?
    Có thể là 10 tỷ, hoặc bất cứ con số nào.
    Nhưng nếu bạn không đạt đến quy mô đó,
    bạn sẽ chết, bạn sẽ không còn giá trị, đúng không?
    Vì vậy, việc đạt đến quy mô đó
    và vượt qua những điều chưa được chứng minh,
    đạt được quy mô nhanh nhất có thể thực sự quan trọng.
    Và đó là một trong những nơi mà bạn nói,
    à, không có đối thủ nào của chúng tôi đang làm điều đó,
    nhưng chúng tôi vẫn nên làm điều đó
    bởi vì việc đạt được khối lượng quan trọng
    và quy mô thực sự quan trọng.
    Và đó là một thời điểm khác.
    Và vì vậy, điều đó sẽ là,
    tôi không nghĩ đó có thể là công ty matcha,
    có thể không cần,
    nhưng đó là những bài học bạn nhìn vào,
    nhưng không phải là tăng trưởng nhanh chỉ vì mục đích của nó.
    Đó là một trong những sai lầm mà mọi người mắc phải
    khi họ đi tăng trưởng nhanh.
    Ôi, chúng tôi đang làm điều đó để tăng trưởng nhanh.
    Và không, không, bạn tăng trưởng nhanh như một tập hợp các kỹ thuật chiến lược
    để phản ứng với thị trường, phản ứng với cạnh tranh.
    Và trong trường hợp của matcha,
    có một vai trò của thương hiệu như một hàng rào một chút.
    Vâng, vâng.
    Và vì vậy điều đó có thể không liên quan.
    Điều đó có thể là điều liên quan
    về lý do tại sao nó là một Glenn Gehrig trong hàng đợi.
    Tôi chưa nhìn vào thị trường một chút nào,
    nhưng một thị trường Glenn Gehrig, Golan Ross,
    giải nhất Cadillac, giải nhì State guys.
    Có thể đó là vì việc thiết lập thương hiệu,
    trong trường hợp đó bạn phải là số một.
    Và về điểm mà tôi đã hỏi trước đó,
    nếu bạn là thủ tướng của Vương quốc Anh,
    bạn sẽ bắt đầu tạo điều kiện cho một số công ty của chúng tôi ở Vương quốc Anh
    để có nhiều vốn hơn,
    cho họ quyền truy cập vào vốn.
    Bạn có nghĩ rằng một trong những nỗi lo của tôi
    là AI là một cơ hội lớn như vậy.
    Nó sẽ cách mạng hóa mọi thứ không?
    Và nó cơ bản sẽ thuộc về Mỹ và Trung Quốc.
    Đó là một trong những nỗi lo của tôi.
    Có những nỗi lo của một người sống ở Vương quốc Anh rằng chúng ta sẽ,
    nền kinh tế của bạn ở Mỹ sẽ có một sự gia tăng năng suất rất lớn.
    Tin tốt cho bạn là tôi tình cờ biết rằng
    10 Downing Street đang chú ý đến vấn đề này
    bởi vì tôi đã có các cuộc họp với họ trong tuần này về điều đó.
    Có những điều mà họ sẽ công bố,
    mà tôi không thể phát âm đúng, phải không?
    Nhưng họ biết điều này quan trọng
    và họ đang làm việc về nó.
    – Được rồi.
    – Và họ đang tham khảo ý kiến, bạn biết đấy, những người.
    – Tốt, vâng, vâng, vâng, đó là điều mang lại cho tôi hy vọng.
    – Vâng.
    – Được rồi, điều quan trọng nhất mà chúng ta chưa nói đến cho các doanh nhân
    mà chúng ta nên nói đến là gì?
    – Tôi sẽ đưa ra hai điều.
    Điều đầu tiên là,
    và chúng có liên quan.
    Điều đầu tiên là, nhìn này, chỉ vì bạn không có
    một trăm phần trăm cơ hội thành công
    không có nghĩa là bạn không nên làm điều đó, phải không?
    Vì vậy, như tôi đã nói trước đó, khi chúng ta đang nói về điều này,
    như, nhìn này, khi tôi bắt đầu LinkedIn,
    tôi nghĩ rằng chúng tôi có tối đa 20, 25% cơ hội thành công.
    Điều đó cũng ổn, phải không?
    Vì vậy, thực tế là, những gì bạn nên làm
    là liên kết thực tế rằng có những rủi ro trong những gì bạn đang làm
    với lý do tại sao bạn sẽ có ít cạnh tranh hơn
    trong khi bạn có một khoảng thời gian dài hơn
    trước khi cạnh tranh trở nên gay gắt.
    Bởi vì một phần của nó là, nếu bạn có một lý thuyết,
    như chúng ta đã nói về điều này trong LinkedIn,
    về lý do tại sao những người khác thấy rằng có,
    như họ nghĩ rằng có 0% cơ hội bạn thành công
    và bạn nghĩ rằng có 20, 25% cơ hội bạn thành công,
    thì chính xác khoảng thời gian rủi ro đó là cơ hội của bạn.
    Đúng không?
    Vì vậy, hãy nghĩ về rủi ro không phải là điều đáng sợ,
    hãy nghĩ về rủi ro như một cơ hội tiềm năng, phải không?
    Đó là một điều, và chúng ta đã nói về các khía cạnh của nó,
    nhưng hãy nghĩ về nó như một cơ hội, phải không?
    Bởi vì bạn thấy điều mà người khác không thấy,
    bạn thấy những rủi ro, nhưng bạn có một ý tưởng
    về lý do tại sao rủi ro đó là điều gì đó.
    Bạn có thể có cơ hội chiến thắng trong khi họ thì không, đúng không?
    Với LinkedIn, đó là, tôi có một ý tưởng về cách mà mạng lưới sẽ phát triển, mặc dù nó không có giá trị cho đến khi có một triệu người trong mạng lưới, đúng không? Đó là lúc mà rủi ro trở thành cơ hội, đúng không?
    Vì vậy, điều thứ hai, cũng liên quan đến rủi ro là, hãy có một kế hoạch B, có nhiều kế hoạch B. Hiểu rằng bạn có một ý tưởng trong rủi ro của mình, bạn đang chơi nó, và nếu nó không hoạt động, bạn sẽ xoay chuyển như thế nào?
    Đừng nghĩ rằng, ôi, toàn bộ kế hoạch này là tất cả hoặc không có gì, và tôi sẽ chỉ là một mảnh vụn nếu nó không hoạt động. Không, không, đó là toàn bộ lý do tôi có khung kế hoạch ABC này, mà, nhân tiện, khung kế hoạch ABC là lời khuyên dành cho các doanh nhân được thu nhỏ lại thành lời khuyên cho cá nhân, đúng không?
    Mỗi chương đều áp dụng cho các doanh nhân và công ty của họ, đúng không? Và như kế hoạch ABC là, đừng chỉ có một kế hoạch A mà kiểu như, ôi, nếu nó không hoạt động, tôi sẽ chết. Bạn như kiểu, đó là một chiến lược tồi. Đôi khi bạn sẽ làm điều đó, đôi khi đó là điều duy nhất bạn có. Tôi yêu kế hoạch A này, đó là điều duy nhất tôi có, và cách duy nhất để thực hiện nó là dồn toàn lực vào và nếu nó không hoạt động, tôi sẽ chết. Được rồi, điều đó rất đáng sợ.
    Đúng không? Khi tôi làm khởi nghiệp, tôi có các kế hoạch B, tôi có một kế hoạch Z, đúng không? Tôi đã suy nghĩ không phải mọi thứ, vì bạn không thể suy nghĩ mọi thứ, nhưng khả năng điều chỉnh và cách đo lường, tôi có đang đi đúng hướng không? Tôi có đang tăng khả năng thành công của mình không? Tôi có đang tăng khả năng đến mặt trăng của mình không? Và thực hiện quản lý rủi ro, rủi ro thông minh, hãy chấp nhận những rủi ro thông minh, đó là điều, đúng không?
    Làm thế nào để bạn biết khi nào nên từ bỏ? Và tôi đang nói điều này trong bối cảnh chuyên nghiệp cũng như trong bối cảnh khởi nghiệp. Vì vậy, khi tôi đến lúc tư vấn cho các công ty mà tôi đã đầu tư hoặc bạn bè rằng bây giờ là thời điểm để từ bỏ hoặc bây giờ là thời điểm để bán, bạn cố gắng bán, tất nhiên, nhưng đôi khi nếu bạn không thể bán, điều đó có nghĩa là từ bỏ, đúng không?
    Kế hoạch mới của bạn, kế hoạch mới A của bạn tệ hơn nhiều so với kế hoạch A trước đó. Kế hoạch A mới của bạn tệ hơn nhiều so với kế hoạch trước. Bởi vì bạn đã thay đổi hướng đi, đúng không? Và kế hoạch A mới của bạn là một kế hoạch tệ hơn nhiều trong kế hoạch A của bạn. Đó là khi bạn đến kế hoạch Z của mình. Kế hoạch Z giống như, tôi từ bỏ, đúng không? – Được rồi, vì vậy bạn đã thử một cái gì đó khác, cũng rối rắm. – Vâng. – Được rồi. Và trong bối cảnh chuyên nghiệp, làm thế nào bạn biết khi nào nên từ bỏ công việc? – Chà, có thể bạn có một kế hoạch A tốt hơn nhiều, đúng không? Như, được rồi, kế hoạch A này, cũng ổn. Nhân tiện, đây là phần khác biệt mà tôi nói với mọi người giữa việc tôi nên thành lập một công ty và tôi nên tham gia vào một công ty? Nó giống như, một trong những vấn đề bạn gặp phải với tư cách là người sáng lập là bạn không thể thực sự từ bỏ. Bạn gắn bó với doanh nghiệp, đúng không? Thật không danh dự khi từ bỏ trước khi, bạn biết đấy, doanh nghiệp đạt đến bất cứ điều gì mà nó được chỉ định. Đôi khi bạn bị sa thải, cũng được. Nhưng bạn biết đấy, với tư cách là một người sáng lập, bạn như kiểu, mọi người đã đến và tham gia cùng chúng tôi vì tôi ở đây và làm điều này. Và tôi ở đây cho đến khi doanh nghiệp đạt đến một điểm mà nó trở thành một mối quan tâm phát triển lớn. Bây giờ, một khi công ty đã công khai, bạn có thể đi làm điều gì đó, hoặc một khi công ty đã được bán, bạn có thể đi làm điều gì đó, hoặc một khi công ty có lãi và thực sự mạnh mẽ, bạn có thể đi làm điều gì đó. Nhưng bạn sẽ ở đó cho đến lúc đó với tư cách là một người sáng lập. Với tư cách là một nhân viên, bạn đang đăng ký cho những gì tôi gọi là một nhiệm vụ, mà tôi đã đăng ký để tạo ra sự khác biệt lớn trong công ty, nhưng tôi không ở đây đến cuối cùng. Và vì vậy, với tư cách là nhân viên của bạn, bạn có thể nói, nhìn xem, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình chưa? Tuyệt vời. Và vào thời điểm đó, một cơ hội tốt hơn xuất hiện. Vì vậy, bạn biết đấy, Matt Kohler, người mà bạn biết, hiện đang sống ở London với tư cách là một đối tác tại Benchmark, như tôi đã tuyển dụng anh ấy ra khỏi McKinsey qua LinkedIn. Ba năm sau, anh ấy đến gặp tôi và nói, “Này, tôi đã được đề nghị cơ hội này tại Facebook.”
    Tôi nói, nhìn này, Matt, tôi rất thích làm việc với bạn. Bạn là một người bạn thân của tôi, v.v. Bạn nên nhận công việc đó ở Facebook. Đó là bước tiếp theo đúng đắn cho bạn, đúng không? Và vì chúng ta thân thiết và như vậy, tôi nghĩ bạn có lẽ sẽ không nhận công việc đó nếu tôi không nói ra, nhưng LinkedIn giống như bộ não của tôi. Tôi muốn mọi người làm việc tốt nhất của họ, những cơ hội tốt nhất của họ. Và Facebook đã mang đến cho họ một cơ hội tuyệt vời.
    Điều thực sự thú vị về câu chuyện LinkedIn, tôi có bản thuyết trình trước mặt mình ở đây từ tháng 8 năm 2004. Đúng vậy. Đó là bản thuyết trình Series B của Greylock. Và điều đáng chú ý là liệu tôi, Matt Kohler, có giúp tôi tạo ra bản thuyết trình đó không. Ồ, anh ấy có không? Có. Ý tôi là, đó là một bản thuyết trình khá tốt cho một Series B, đặc biệt là vào thời điểm đó. Nó rất đơn giản, tôi phải nói như vậy. Đơn giản là tốt. Rất, rất đơn giản. Một trong những điều khiến tôi ấn tượng là ở trang này, đó là phần mở đầu, tôi đoán, tuyên bố tầm nhìn sứ mệnh, bất cứ điều gì bạn muốn gọi nó, là tìm và liên hệ với những người bạn cần thông qua những người bạn đã tin tưởng. Và điều khá đáng chú ý, mặc dù điều này được viết 20 năm trước, nhưng đây vẫn rất nhiều điều mà LinkedIn đang hướng tới. Và thường thì khi tôi thấy những bản thuyết trình này, chúng bắt đầu như, tôi không biết, một thứ gì đó hot hay không. Và bây giờ thì giống như Facebook và Instagram. Trong khi đó, điều này vẫn rất gần với tầm nhìn ban đầu.
    Chà, đây cũng là công ty thứ ba của tôi. Tôi đã có Social Net, tôi đã có PayPal. PayPal đã chuyển hướng rất nhiều, đúng không? Và vì vậy tôi đã có một cảm nhận tốt về cả cách để dài hạn và ngắn hạn khi tôi bắt đầu LinkedIn. Và chìa khóa để có thể dài hạn trong vấn đề này là gì? Chà, bạn biết đấy, điều gì là, bạn sẽ biến đổi ngành công nghiệp. Ồ, và bạn có ý gì khi nói về chìa khóa? Như là, nếu bạn đang cố gắng xây dựng một công ty dài hạn từ đầu, bạn đang nghĩ về điều gì? Chà, bạn đang nghĩ về như, nếu tôi thành công trong việc đặt chân lên bãi biển, trong việc mở rộng vào thị trường,
    Làm thế nào để tôi có thể trở thành một công ty biến đổi ngành công nghiệp? Có điều gì đó thay đổi cuộc sống của hàng triệu khách hàng, bạn biết đấy, hoặc nếu đó là một công ty doanh nghiệp, bạn biết đấy, rất nhiều công ty trong nhiều ngành khác nhau. Làm thế nào tôi có thể là một phần thiết yếu trong việc họ thay đổi cách họ sống, làm việc và kinh doanh?
    Và bạn nghĩ gì về LinkedIn ngày nay? Bởi vì mọi người sử dụng nó theo một cách rất bất ngờ. Ý tôi là, mọi người đang xây dựng thương hiệu cá nhân của họ trên đó. Nó giống như một mạng xã hội. Vâng, tôi biết rằng tất cả những điều đó sẽ xảy ra, từ trước khi có bản trình bày này, tôi đã biết rằng điều đó là khả thi. Tôi có một xác suất cho điều đó.
    Bây giờ, điều gì khiến tôi ngạc nhiên, là mọi người xây dựng dịch vụ hẹn hò trên nền tảng này. Thật sao? Vâng. Chà, tôi đang trong một mối quan hệ, nên có thể bạn chưa thấy điều đó, nhưng. Vâng, nhưng họ như kiểu, một số người muốn hẹn hò với những người có chuyên môn, như bộ hồ sơ hẹn hò của tôi là tôi muốn những người có CV tốt. Được rồi, tôi không muốn LinkedIn bao giờ xây dựng doanh nghiệp đó. Được thôi, nếu bạn muốn xây dựng doanh nghiệp đó. Không vấn đề gì, đúng không?
    Ý tôi là, và như ví dụ, như một trong những điều này, tôi nghĩ là vài tháng sau khi chúng tôi gọi vốn từ Greylock trên nền tảng này. Một trong những cách sử dụng bất ngờ là, tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra trường hợp sử dụng này để tìm việc. Một kỹ sư muốn chuyển đến Denver từ Silicon Valley và vì vậy tôi đã như, không biết nên tìm công ty nào. Vì vậy, kỹ sư này đã vào LinkedIn và tìm kiếm các hồ sơ giống như của anh ấy, sau đó nhìn vào những công ty mà những người đó làm việc, rồi quyết định công ty nào để tìm việc. Thật tuyệt vời. Như một cách rất tốt để nói, này, tôi quan tâm đến việc đi làm ở đây. Những loại công ty nào thú vị tuyển dụng những người giống như tôi?
    Bạn có còn quan tâm đến việc xây dựng công ty với tư cách là CEO và nhà sáng lập một lần nữa không? Vâng, tôi đã đồng sáng lập Inflection. Vì vậy, tôi chắc chắn đang làm việc này, đúng không?
    Và, bạn biết đấy, tôi dự đoán rằng điều đó sẽ xảy ra một lần nữa.
    Nhưng liệu tôi có trở thành CEO không?
    Điều đó không phải là không thể, nhưng nó giống như
    bởi vì tôi có những người tuyệt vời như Mustafa Suleiman,
    người đã là CEO mà tôi có thể là đồng sáng lập cùng.
    Thật tuyệt vời.
    Vâng, tôi nghĩ đó là giai đoạn trong cuộc đời mà tôi đang trải qua.
    Tôi không muốn trở thành CEO nữa,
    điều này thật đáng tiếc vì tôi đã đặt tên cho podcast của mình là CEO
    khi tôi còn là một.
    Nhưng tôi chỉ nghĩ rằng có một yếu tố tự nhận thức,
    mà tôi nghĩ đã thực sự,
    và đối với tôi, khi tôi lớn tuổi hơn,
    tôi càng định hướng mọi thứ để trở nên hạnh phúc.
    Và đối với tôi, thật khó để trở thành một CEO
    và cũng hạnh phúc và tự do như tôi muốn.
    Vì vậy, bạn cần xây dựng mạng lưới và kỹ năng
    để làm việc với những người khác là CEO.
    Đó cơ bản là những gì tôi làm bây giờ.
    Vì vậy, các công ty mà tôi đã mô tả về kinh doanh phần mềm,
    công ty truyền thông mà chúng tôi có ở đây,
    có những người đã thiết kế và xây dựng
    và là những CEO tốt hơn nhiều so với tôi.
    Bạn quan tâm đến di sản như thế nào?
    Chỉ vì tôi quan tâm đến tác động.
    Vì vậy, tôi quan tâm rằng tôi thực sự đã tạo ra sự khác biệt lớn
    cho câu chuyện tiếp diễn của nhân loại.
    Nhưng tôi không quan tâm rằng, ý tôi là, thật tốt.
    Tôi chắc chắn không phiền khi mọi người nói,
    “Ôi, đọc Hoffman về những điều tuyệt vời này.”
    Nó cảm thấy tốt.
    Nhưng tôi quan tâm nhiều hơn đến nội dung.
    Như, tôi đã làm những điều thực sự tốt chứ?
    Đó là một cái tên rất tích cực.
    Bây giờ, tôi không có ý nói rằng tôi không có cái tôi.
    Bạn biết đấy, sự trân trọng vì đã làm được điều đó,
    nó cảm thấy tốt.
    Nhưng tôi không làm điều đó vì sự trân trọng,
    tôi làm điều đó vì chính điều đó.
    Vậy bạn có đưa ra quyết định dựa trên di sản không?
    Chỉ dựa trên tác động.
    – Bạn có quyết định không có con không?
    – Chúng tôi đã quyết định.
    Và đó là một quyết định chung, tất nhiên.
    Và tôi nghĩ một phần là chúng tôi nhận ra,
    chúng tôi là cha mẹ đỡ đầu của một số trẻ em.
    Chúng tôi thực sự có ba đứa trẻ ở đây ở London
    mà chúng tôi là cha mẹ đỡ đầu, đúng không?
    Và có đủ loại niềm vui khi trở thành cha mẹ đỡ đầu,
    Điều đó có nghĩa là, bạn biết đấy, bạn xuất hiện và dành một buổi tối
    và tham gia vào cuộc sống của những đứa trẻ.
    Và rồi, bạn biết đấy, khi mà,
    “Ôi, đến lúc thay tã rồi.”
    Và nó hoạt động.
    – Có những điều gì trong cuộc sống của bạn chưa được kiểm tra không?
    – Ồ, chắc chắn là có.
    – Có những điều lớn không?
    – Có.
    Nếu bạn hỏi tôi cuốn sách đầu tiên mà tôi sẽ viết
    khi tôi còn là sinh viên đại học, đó là cuốn sách về tình bạn,
    tôi vẫn muốn viết cuốn sách đó.
    Tôi đã ghi chép trong suốt 30 năm.
    – Về tình bạn?
    – Về tình bạn, đúng vậy.
    – Cuốn sách đó sẽ nói về điều gì?
    – Tình bạn.
    – Nhưng cụ thể, phần nào của tình bạn?
    – Tất cả mọi thứ.
    Nhìn xem, có rất ít cuốn sách về tình bạn.
    Bạn vào một hiệu sách và bạn nói,
    “Phần sách về các mối quan hệ của bạn ở đâu?”
    Và mọi hiệu sách sẽ nói, “Ôi, ở đây.”
    Đúng không?
    Mối quan hệ với mạch máu, một mối quan hệ lãng mạn.
    Bạn nói, “Được rồi, phần sách về tình bạn của bạn ở đâu?”
    Không có phần nào về tình bạn.
    Bạn có cuốn sách nào về tình bạn không?
    Câu trả lời là, “Có thể chúng tôi có một cuốn.”
    – Trợ lý của bạn, chúng tôi đã nói chuyện với trợ lý của bạn
    trước cuộc trò chuyện hôm nay,
    và cô ấy nói rằng tình bạn và kết nối
    là một phần lớn trong sự chú ý của bạn vào lúc này.
    – Vâng, luôn luôn.
    Nhưng nó luôn như vậy.
    Bây giờ, bạn đang làm những điều căng thẳng với các công ty khởi nghiệp.
    Một phần lý do tôi thực sự nghĩ rằng
    bạn nên làm việc với bạn bè.
    Bạn nên thuê bạn bè.
    Điều này hơi trái ngược với trí tuệ thông thường.
    Bởi vì bạn muốn dành thời gian với bạn bè.
    Và điều đó thực sự tạo ra những khó khăn, đúng không?
    Nhưng bạn muốn dành thời gian với bạn bè của mình.
    Điều đó thực sự tốt.
    – Bạn vẫn là bạn với Peter Thiel chứ?
    – Có.
    – Bạn có nhiều bất đồng về chính trị,
    nhưng– – Bất đồng mãnh liệt về chính trị.
    – Nhưng bạn vẫn có thể là bạn.
    – Nhưng chúng tôi cũng đã gặp nhau, khi còn là sinh viên,
    trong một bối cảnh, tôi biết anh ấy cực kỳ bảo thủ,
    và anh ấy biết tôi theo cánh tả, bạn biết không?
    Tôi đã trở nên hướng về kinh doanh hơn nhiều
    so với khi tôi còn là sinh viên,
    và anh ấy đã trở nên tự do hơn rất nhiều.
    Nhưng, bạn biết đấy, sự bất đồng là một điều tốt.
    Có thể là một điều tốt.
    – Chúng tôi có một truyền thống kết thúc trong podcast này
    nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi
    cho khách mời tiếp theo mà không biết
    họ sẽ để lại cho ai.
    – Ồ.
    – Và câu hỏi đã được để lại cho bạn
    là một câu hỏi rất thú vị.
    – Được rồi.
    – Hai điều mà bạn muốn người bạn đời của mình
    biết về bạn mà họ chưa biết
    hoặc chưa hiểu về bạn là gì?
    – Đó là một điều thú vị.
    Đó là một điều thú vị, nếu ai đó có câu trả lời
    cho câu hỏi đó, điều đó gợi ý
    rằng họ không phải là một người bạn đời tốt.
    Tôi nghĩ tôi đã và sẽ tiếp tục
    là một người bạn đời tốt,
    vì vậy tôi thực sự không có câu trả lời cho câu hỏi đó.
    – Tên của Michelle là gì?
    – Vâng.
    – Cô ấy có hiểu lầm bạn theo cách nào không?
    – Tôi không biết đó có phải là một sự hiểu lầm
    bởi vì chúng tôi đã bỏ rất nhiều năng lượng vào việc hiểu nhau.
    Ý tôi là, ví dụ,
    chúng tôi đã cùng nhau gặp các cố vấn hôn nhân
    và không phải vì chúng tôi đang,
    chúng tôi như đang cãi nhau về điều gì đó.
    Mà là vì việc có một bên thứ ba
    giúp bạn hiểu người khác tốt hơn
    thực sự là một điều rất tốt.
    Tìm ai đó thật sự giỏi và làm điều đó, đúng không?
    – Tôi làm điều đó với bạn đời của mình.
    – Vâng, thật tuyệt.
    Bạn nên làm điều đó.
    Nó không nên vì chúng ta đang cãi nhau.
    Nó nên vì chúng ta đang bỏ rất nhiều năng lượng
    vào việc hiểu nhau.
    – Tôi vẫn nghĩ có những điều về bạn đời của tôi
    mà cô ấy không hiểu về tôi.
    Hoặc hiểu lầm về tôi và tôi hiểu lầm về cô ấy.
    – Vâng, tất nhiên.
    Và nhân tiện, tôi có thể chỉ ra những điều
    mà tôi đã học được về cô ấy.
    Chẳng hạn như, cộng đồng địa phương
    mới là điều thực sự quan trọng đối với cô ấy, đúng không?
    Tôi đã không thực sự hiểu điều đó 10 năm trước.
    Bây giờ tôi đã hiểu điều đó, đúng không?
    Tôi chắc chắn cô ấy cũng có những điều tương tự về tôi.
    Nhưng như khoảnh khắc mà nó xảy ra với tôi
    Có điều gì đó mà cô ấy không hiểu về tôi,
    nó sẽ xuất hiện trong một bữa tối, bạn biết đấy,
    không lâu lắm trong tương lai.
    Bởi vì đó là một phần trong cách chúng tôi đến với những bữa tối của mình.
    Cách chúng tôi đến với những bữa tối là một trong số chúng tôi sẽ nói,
    bạn biết đấy, tôi đã có một suy nghĩ.
    Chúng tôi muốn có những bữa tối đó.
    – Vì vậy, các nhà sáng lập mà bạn đầu tư vào
    phải có một mối quan hệ ổn định, vững chắc
    trước khi họ bắt đầu khởi nghiệp.
    Và sau đó họ sẽ bước vào một hành trình điên cuồng, căng thẳng.
    Bạn có bao giờ cho họ lời khuyên về mối quan hệ
    và cách quản lý điều đó không?
    Bởi vì tôi có rất nhiều nhà sáng lập đến với tôi và họ nói,
    tôi nghĩ cô ấy sẽ chia tay với tôi
    hoặc anh ấy sẽ chia tay với tôi vì tôi chỉ,
    tôi không có mặt trong đầu, trong thực tế.
    Bạn cố gắng có một mối quan hệ thật tốt.
    Bạn cố gắng như, tôi nghĩ bạn nên,
    trong tình bạn và trong các mối quan hệ,
    bạn nên cố gắng xác định những điều trong chính mình
    mà người khác có thể thấy khó khăn
    và bạn nên đưa ra trước, đúng không?
    Đó là một cách rất tốt để xây dựng tình bạn
    và các mối quan hệ chất lượng sâu sắc.
    Vì vậy, ví dụ, trong các công ty khởi nghiệp, Michelle biết điều đó về tôi.
    Vì vậy, khi chúng tôi đã lên kế hoạch cho đám cưới của mình,
    và sau đó chúng tôi đã làm một việc nhỏ với,
    chỉ đơn giản là một thẩm phán hòa bình.
    Và vì vậy chúng tôi đã lên kế hoạch cho đám cưới của mình
    và đó là những ngày đầu rất sớm tại LinkedIn.
    Và tôi đã trở về nhà và nói,
    chúng ta thực sự cần phải hoãn lại, đúng không?
    Và chúng tôi đã hoãn lại một vài tuần, đúng không?
    Nó giống như, chúng ta thực sự cần phải hoãn lại.
    Tôi đang làm một việc tại LinkedIn ngay bây giờ.
    Chúng ta sẽ cần phải có nó.
    Tôi không có thời gian cho điều đó.
    Và Michelle không nói, “Ah!”
    Cô ấy nói, “Được rồi, hãy làm cho nó hoạt động.”
    Bởi vì tôi đã rõ ràng với cô ấy
    về những gì hành trình khởi nghiệp như thế nào.
    Đúng vậy, tôi đã có kinh nghiệm với nó trước đây.
    Và bây giờ đôi khi nó giống như, chúng tôi không biết điều đó trước,
    nhưng như, nhìn xem, tôi thực sự cam kết với điều này
    và điều đó thực sự quan trọng với tôi rằng tôi làm điều đó.
    Chà, điều đó nên là những điều của một người bạn đời.
    – Bạn có làm cô ấy thất vọng một chút không?
    – Tôi hy vọng là không.
    – Về việc lập kế hoạch, lập một ngày?
    – Ồ, chúng tôi đã có nhiều kế hoạch bị hủy bỏ, đúng không?
    – Còn về việc đối phó với căng thẳng khi bạn về nhà thì sao?
    Một điều mà tôi luôn gặp khó khăn là,
    nếu công việc căng thẳng, khi tôi về nhà, tôi có thể trở nên vắng mặt.
    Và sau đó bạn phải chuyển sang chế độ của một người bạn đời.
    Nhưng đầu óc tôi vẫn đang suy nghĩ,
    Ôi trời, dòng tiền này hay cái gì đó.
    – Thỉnh thoảng đó là một trong những điều mà Michelle sẽ nói, như là, bạn biết đấy,
    tôi nghĩ bạn không hoàn toàn có mặt, đúng không?
    Như đó là một trong những, một trong những từ khóa giữa chúng tôi,
    tôi nghĩ bạn không hoàn toàn có mặt.
    Và đó là dừng suy nghĩ về bất cứ điều gì khác bạn đang làm
    và tập trung, được chứ?
    Và tôi, vâng, chúng tôi đã có cuộc trò chuyện đó nhiều lần
    hơn cả những gì tôi có thể nhớ và đếm.
    – Và có dễ dàng chỉ để?
    – Bạn học cách làm điều đó.
    – Thật sao?
    – Vâng, bạn học cách làm điều đó.
    Bởi vì khi bạn, như bạn có, được rồi,
    điều đó có nghĩa là gì?
    Đưa những thứ khác đó ra khỏi bàn, tập trung.
    Hoặc thỉnh thoảng bạn nói, bạn đúng,
    tôi thực sự xin lỗi.
    Tôi chỉ đang bị phân tâm bởi điều này ngay bây giờ.
    Bạn có phiền nếu tôi, như, tôi sẽ hoàn toàn có mặt vào ngày mai không?
    – Bởi vì nhiều người sáng lập sẽ nói như phần đó của họ
    và nói, bạn không hiểu, bạn không hiểu,
    tôi làm điều này vì bạn, điều này là vì chúng ta.
    – Nhìn này, bạn ghét công việc của tôi.
    – Vâng, nếu bạn đang có cuộc trò chuyện đó,
    nếu người kia không, nhìn này,
    hai người cần phải tin tưởng lẫn nhau
    về những gì họ đang làm.
    Nếu người đó không tin tưởng bạn và những gì bạn đang làm,
    đúng, bạn có một vấn đề lâu dài.
    – Vâng, và tôi đoán rằng giao tiếp,
    điều rất khó khăn đó, đúng không?
    – Vâng.
    – Reed, chúng tôi đều rất háo hức chờ đợi cuốn sách tiếp theo của bạn,
    mà bạn đã nói sẽ ra mắt vào tháng Giêng.
    – Tháng Giêng, vâng, cuối tháng Giêng.
    – Đó là một cuốn sách có tên “Superagency,
    những gì có thể xảy ra đúng với tương lai AI của chúng ta?”
    Được đồng viết với Greg Beta?
    – Beato.
    – Beato.
    Có thể điều gì sẽ xảy ra tốt đẹp với tương lai AI của chúng ta?
    – Đúng vậy.
    – Một cái nhìn lạc quan về AI?
    – Đúng vậy.
    – Tại sao ai đó nên đọc cuốn sách đó?
    – Bởi vì bất kỳ ai tin như tôi,
    cách duy nhất để bạn có thể đạt được
    một tương lai lạc quan là hình dung
    những điều mà một số thứ có thể là và hướng tới nó,
    rằng bạn không thể đạt được một tương lai lạc quan
    bằng cách cố gắng tránh thất bại, bằng cách cố gắng tránh bi quan.
    Bất kỳ ai nói, được rồi, điều quan trọng với tôi
    là hiểu quan điểm đó về AI,
    họ nên đọc “Superagency.”
    Chúng tôi có một đoạn giới thiệu sách từ Yuval Harari,
    trong đó nói, “Đây là một tầm nhìn tích cực tuyệt vời về tương lai.
    “Tôi không đồng ý với một số lập luận chính của nó,
    “và mọi người nên đọc nó.”
    – Hmm, điều đó thật mới mẻ.
    – Đúng vậy.
    – Tôi sẽ liên kết nó bên dưới cho bất kỳ ai muốn đặt trước,
    nhưng tôi rất khuyến khích mọi người đi
    và xem các cuốn sách của bạn, những cuốn sách mang tính biểu tượng
    vì chúng đã định hình tư duy của các nhà sáng lập
    trên toàn thế giới.
    Và ngay cả khi bạn không phải là một nhà sáng lập,
    “The Startup of You” dành cho tất cả mọi người,
    bất kể bạn đang làm gì,
    nó giúp bạn điều hướng cả việc xây dựng một doanh nghiệp,
    mà cũng chỉ là sự nghiệp của bạn nói chung.
    Và cũng có “Masters of Scale,”
    một podcast mang tính biểu tượng mà nhiều người trong chúng ta nghe ở đây,
    nơi bạn ngồi xuống với một số nhà sáng lập vĩ đại nhất
    mọi thời đại và hiểu cách họ đã mở rộng
    và xây dựng công ty của họ.
    Đây là một podcast mà tôi biết Jack rất yêu thích,
    và là một trong những podcast đầu tiên mà họ từng nghe.
    Rất khuyến khích.
    Tôi cũng có cuốn sách ở đó,
    và tôi sẽ liên kết tất cả những thứ này bên dưới.
    Reid, cảm ơn bạn.
    – Thật là một niềm vui.
    Tôi mong chờ cuộc trò chuyện tiếp theo.
    – Cảm ơn bạn rất nhiều.
    Thật là một vinh dự,
    và thật tuyệt vời khi nói chuyện với ai đó
    có những quan điểm trái chiều đa dạng,
    nhưng sẵn sàng đứng vững bên cạnh chúng bất kể
    chúng có được tin tưởng hay chấp nhận
    hay có chính trị đúng đắn với câu chuyện thống trị của họ
    vào thời điểm hiện tại hay không.
    Và điều đó đến từ việc có một kho tàng kinh nghiệm phong phú, nhưng tôi nghĩ rằng điều quan trọng là phải có ý định tốt. Vì vậy, cảm ơn bạn, Reid, vì thời gian này. Tôi thực sự trân trọng điều đó. Thật vinh dự khi được ở đây gặp bạn. Cảm ơn bạn.
    – Cảm ơn bạn, LinkedIn. Tôi thực sự yêu LinkedIn. Tôi nghĩ họ tài trợ cho podcast này, vì vậy.
    – Ồ, tuyệt vời.
    – Vâng.
    – Tôi thậm chí không biết điều đó.
    – Ồ, thật sao?
    – Họ có, vâng. Vì vậy, cảm ơn bạn rất nhiều. Tôi rất trân trọng điều đó.
    (âm nhạc)
    – Điều này có tuyệt không? Mỗi cuộc trò chuyện mà tôi có ở đây trong “Nhật ký của một CEO”, ở cuối cùng, bạn sẽ biết tôi đã yêu cầu khách mời để lại một câu hỏi trong “Nhật ký của một CEO”. Và những gì chúng tôi đã làm là biến mỗi câu hỏi được viết trong “Nhật ký của một CEO” thành những thẻ trò chuyện mà bạn có thể chơi ở nhà. Vì vậy, bạn có mỗi khách mời mà chúng tôi đã từng có, câu hỏi của họ, và ở mặt sau, nếu bạn quét mã QR đó, bạn sẽ được xem người đã trả lời câu hỏi đó. Chúng tôi cuối cùng đã tiết lộ tất cả các câu hỏi và những người đã trả lời câu hỏi. Phiên bản mới nhất của thẻ trò chuyện được cập nhật hiện đã có mặt tại theconversationcards.com. Chúng đã bán hết hai lần ngay lập tức. Vì vậy, nếu bạn quan tâm đến việc sở hữu một số thẻ trò chuyện phiên bản giới hạn, tôi thực sự, thực sự khuyên bạn nên hành động nhanh chóng.
    (âm nhạc)
    (âm nhạc)
    (âm nhạc)
    (âm nhạc)
    (âm nhạc)
    (âm nhạc)
    (âm nhạc)
    (âm nhạc)
    (âm nhạc)
    “特朗普總統威脅將進行個人和政治報復,因為他們試圖幫助哈里斯當選。”
    “你認為你會受到懲罰嗎?”
    “會的。”
    “是針對你本人嗎?”
    “是針對我本人。”
    “你不打算離開美國吧?”
    “嗯…”
    裡德·霍夫曼是LinkedIn的共同創始人,也是全球最成功的企業家之一,對PayPal、Airbnb、Facebook和OpenAI等影響力公司的成功發揮了關鍵作用。
    現在,他是人工智慧領域的領軍人物,幫助人們利用這項新技術在生活和事業中更好地 empower 自己。
    “你是他們所謂的PayPal黑道的一部分,之後創建了特斯拉、YouTube、Reddit、SpaceX、LinkedIn,並成為了數十億富翁。
    所以,我有很多問題要問。”
    “來吧。”
    “偉大企業家的心態有哪些關鍵因素?”
    “一個因素是,你必須明白你無法通過避免失敗來達到樂觀的未來。
    當我們開始LinkedIn時,每個人都說這行不通,但只是因為你沒有百分之百成功的機會並不意味著你不應該去做。
    還有一組稀有的技能,你可以實際上教給企業家,這使你更有可能成功。
    第一個是……”
    “那麼,怎麼知道什麼時候該辭職?你對工作與生活的平衡有何看法?如果你要建議任何人在2025年積累財富,你會怎麼說?”
    “這裡有一些簡單的建議。
    那麼第一個是,裡德,你對人工智慧有何看法?
    它給了我們超能力。
    當然會有成本,但就像電力,它確實可以電擊人,但對人類社會至關重要。”
    “普通人應該做什麼來利用人工智慧帶來的機會?”
    “百分之百。
    這正是你正在做的。”
    “所以……”
    “簡單一點,在我們回到這一集之前,給我30秒鐘的時間。
    我想說兩件事。
    第一件事是非常感謝你每週聆聽和收看這個節目。
    對我們所有人來說,這意義重大,這真的是我們從來沒有過的夢想,也無法想象能夠達到這個地步。
    但第二,這是一個我們覺得僅僅是剛剛開始的夢想。
    如果你喜歡我們在這裡所做的事,請加入那24%經常收聽這個播客的人,並在這個應用程序上關注我們。
    我向你們做一個承諾。
    我將盡一切可能使這個節目在現在和未來都變得最好。
    我們將會帶來你希望我訪談的嘉賓,並且我們會繼續做你喜愛的所有事。
    謝謝你。
    非常感謝。
    回到節目中。
    裡德,當我讀到你的生活時,它是如此引人注目,幾乎不可能一個人能參與如此多對社會產生重大影響的公司。
    但同時,有人似乎能一次又一次地預見未來。
    所以,當我讀到你的生活時,我覺得這不可能是一個人。
    這不可能是一生。
    這讓我質疑,在你看來,哪些因果因素使你能夠過上如此非凡的生活?
    這很有趣。
    我從未被問過這個問題。
    可能是出於我對人類是誰以及我們要去哪裡的熱情的結合。
    就像從小我就一直在思考這些,我想我通過閱讀科幻小說得到了這個啟發。
    對吧?
    這有點像,人性的範疇是什麼?
    你知道的,艾薩克·阿西莫夫的《基地》和這種東西。
    然後,我出生在斯坦福醫院,長大在硅谷,所以我接觸到了技術如何改變世界。
    所以專注於思考人類和技術的交集,當然,科幻小說在這方面也有一定的影響,雖然科幻小說中的大多數技術只是一種虛構。
    對吧?
    就像,我們有蟲洞,我們進行星際旅行,據我們所知,並不存在適合星際旅行的蟲洞。
    對吧?
    我意思是,所有當前的物理學理論都會暗示沒有這樣的東西。
    我 mean,可能有蟲洞,但並不適合讓你的《星際迷航》宇宙飛船進去去某個地方。
    然後可能還有另一部分是,我小時候玩過很多棋盤遊戲,這讓我對策略有了很深的理解。
    所以對待生活,對,艾薩克,哇。
    這個,你可能還記得這個。
    是的,我記得了,對,封面上的名字。
    《邊境之地》,你幾歲開始玩RuneQuest?
    你那時候很小。
    我開始玩RuneQuest時,可能是10歲。
    那麼,當你10歲的時候,所過的生活和你玩過的棋盤遊戲之間有什麼聯繫?
    好吧,基本上,角色扮演遊戲的功用是策略,對吧?
    所以這有點像,如何思考,比如說,一次冒險既是敘事經歷,也是策略經歷,比如說,你怎麼拯救小鎮不受強盜侵擾,這種事情。
    因此,這讓我對策略、戰術和解決問題有了深刻的理解,以及如何作為一個團體去做這些事情,對吧?
    因為,在幻想角色扮演遊戲中,特別是我小時候,圍著桌子的一組人。
    我聽說現在性別比例稍微平衡了一些,這挺好的,尤其是對那些男孩來說。”
    這就像,哦,我們並不只是自己一群極客,對嗎?然後,我開始這一切的方式是因為我聽說Chaosium的辦公室就位於我一個朋友的街上。所以我真的走進門,開始在他們的辦公室閒逛。他們就是這款遊戲的製作公司嗎?沒錯,他們就是這款遊戲的製作公司。主編,我想,他想把我趕出辦公室。所以他把這個正在開發中的草稿交給我,說,來,看看這個吧。於是我帶回家,作為一個痴迷的孩子,我把它紅線標註了。我逐步把它看完,然後我把它帶回去。他給了我一個新的星期五,我星期一就把它帶回去。所以他在「把這個孩子趕出辦公室」的任務上失敗了,對吧?但我還記得,當我把這個交給他時,他那種模糊的不耐煩的表情,因為他心裡想,哦,這個孩子在給我這個東西。哦,我不想當個壞人。然後他開始看,哎,這實際上是好作品。我想用這個作品。可我還是個孩子,所以我不明白他需要付我錢來使用它。我只是想展示我知道怎麼做這些事情。因此他給我開了一張支票。這是我第一份薪水,可以讓他在出版物中使用我的作品。因為,這就是版權的意思,他然後擁有了我做的所有作品,這樣他就可以發表它。你的作品今天還在這裡嗎?你為這款遊戲所做的編輯現在還在這裡嗎?那時候你多大?我12歲。哇,這太不可思議了。他付了你多少錢?哦,大概是160美元左右。對於12歲的孩子來說這不算壞。不是,我爸,我爸原本反對奇幻角色扮演遊戲。所以他會說,你在做什麼?你知道的,去走一條真正的人生道路。然後當我帶回薪水時,他就像「好吧,也許這樣可行。」那時候你幾歲,你的夢想是什麼?在你12歲、13歲或14歲時,你認為自己會成為什麼?坦白說,除了有趣的事情之外,我根本沒有想法,因為我父母都是律師。當我12歲被問到我長大後想成為什麼時,答案不是律師。真的?是的。因為律師,顯然是我們這邊的法律界,律師基本上是現代的角鬥士,他們被雇來當「角鬥士」,無論是客戶還是全職雇員等,這是件很重要的事情,對社會來說是品質工作。但我只是想說,不,我想創造事物。我不想當一個,知道的,隨身揹著劍,去口頭上為了任何合約或訴訟等事情而戰。我想說,不,我其實想去建造東西。因此除了這些,我並不知道我長大後想成為什麼,也許現在我仍然不知道,但我發展到的是,我通常有一個2到3年的計劃在不斷迭代,對吧?這就是我通常會做的事。而在史丹佛醫院出生也很重要。我不認為英國和世界其他地方的人知道這有什麼意義。是的,但你能解釋一下為什麼這重要嗎?矽谷是一個生產性平台的網絡。所以我學會思考的其中一個事情是,網絡能放大生產力。這並不是我們要談論的原因。為什麼我會想出並創建LinkedIn,但在思考網絡方面,這是城市成為引擎的原因之一。基本上,如果你真的查看經濟,城市區域,因為城市區域創造了網絡,對吧?這是一個可能是供應商和逮捕的網絡,但同時也是人才、資本、知識和溝通以及對世界的戰略視角。因此矽谷一直是很多人覺得「哦,我是天才」的地方。是的,我出生在矽谷對我來說至關重要。這讓我獲得了一系列不同的視角。一個是技術是通向未來的鏡頭。另一個是作為一個個體,你可以去創建一項技術或一個技術公司,這可以成為改變世界的杠桿,對吧?而且任何地方的個體都可以做到這一點。所有這些都是我在史丹佛出生的運氣的一部分。運氣?是的。好吧,我沒選擇,沒有人能選擇自己出生的地方。但很多人在那裡出生,他們沒有去做你所做的事情。人們喜歡講述顯示命運的故事,因為我很偉大。我在任何地方都會是偉大的,對吧?這是自我妄想。我是的,我覺得我聰明。我是的,我覺得我努力工作。我是的,我覺得我有策略。我是的,我覺得我有些在人的條件下是稀有的技能。但是任何偉大的成就也都有運氣,對吧?我可以指出任何公司,我可以指出任何個體。例如,一種基本的運氣就是我曾有機會接觸並連接矽谷。如果我沒有這樣的運氣,我所做的技術成就就無法實現,或者無法像我所做的那樣驚人地完成。那么你會怎麼說呢?因為有全球各地的人聽這個節目。我們剛剛出了Spotify的年度回顧,全球的聽眾相當廣泛。這很有趣,這是如此全球分布,但我想這也是因為在YouTube上和說英語的原因。
    你會對出生在那些地方的人說些什麼?
    我們在開普敦、印尼、澳大利亞和紐西蘭都有觀眾。
    你會對那些地方的人說些什麼?
    你仍然可以,所謂的,巨大的成功嗎?
    是的,但你必須思考。
    所以,我看到你那裡有幾本我的書。
    我的第一本書《你創業的開始》,是我在佛蒙特州的普特尼學校發表畢業演講的內容。
    因為我在想,我要怎麼對一群十七歲的年輕人說話呢?
    我想,我要成為自己生活的企業家。
    這意味著什麼呢?書中有一章提到,通常給你的壞建議就是跟隨你的熱情。
    但問題是,儘管你的熱情可能非常充沛,但你有策略上的優勢嗎?
    這是你能做到的事情嗎?
    因此,應用創業的規則,當然你必須對你所做的事情充滿熱情。
    因為如果你不熱情,那麼除非你對自己所做的事情充滿熱情,否則你永遠達不到世界級的水平。
    但這並不是唯一的條件。
    所以你要看看,市場現實是什麼?
    市場是什麼?
    競爭是什麼樣的?
    在這些基礎上,你的抱負可以是什麼?
    這本書中有一整章講到這一點,因為這與你創辦公司的方式相似,是不是?
    如果你在創辦一家公司,你必須以同樣的方式思考這件事。
    但要把它當作一個人來思考。
    所以如果你在開普敦,有很多偉大的事情可以做。
    現在,如果你說,我要創辦一家搜索公司與谷歌競爭,不要這麼做。
    我的意思是,除非你真的有一些獨特的東西。
    因為記住,你所面臨的競爭不僅是一家公司,而是整個硅谷網絡,
    它吸引著來自世界各地的優秀人才、資本和知識,並且他們彼此之間以非常快的速度分享這些資源。
    所以無論你在哪裡,這都是行不通的。
    現在,你要考慮的是,好的,我能做些什麼?
    例如,你知道,我喜歡播客,對吧?我做《大師的尺度》、《可能性》等等。
    所以我很高興能夠和托比·盧特基或丹尼爾·艾克進行訪談。
    你所做的就是看看他們成功的一部分,Shopify和Spotify,怎麼樣才能從這裡運用我的策略?
    我該怎麼做才能在硅谷不做的全球市場中具備競爭力並獲勝?
    例如,他們之所以不同的地方在於,Spotify的情況是,
    我可以讓唱片公司給我一個機會,先在斯堪的納維亞做業務,然後證明成功後再擴展。
    而那些唱片公司在美國所需的資本根本不可能實現。
    因此,你才有了Spotify。
    而在Shopify方面,硅谷往往會說,哦,電子商務已經由亞馬遜獨占市場,我們不會做任何作為平台的事情,可能會做這個或那個,但不會當作平台來做。
    但他們錯了。
    我可以找到一個長期的解決方案。
    然後一旦我獲得了許多中小企業在自己電子商務網站上做生意的網絡效應,那麼我就是這方面的平台。
    所以這是一種長期在雷達下的策略,你並不會直接和硅谷的公司競爭。
    當硅谷的公司說,哦,這裡有一個巨大的機會時,你已經抓住了它。
    所以如果你聰明且有策略,這些都是可以做到的。
    但你必須像托比·盧特基一樣,深入了解硅谷發生的事情。
    當他制定策略時,他會注意到這些。他有聯繫,也會去那裡。
    我的確是他的朋友,對吧?
    這也是,當你在進行全球性的軟體業務時,你必須意識到你的競爭是全球性的。
    這裡需要有自我認識的元素。
    有趣的是,當我年輕的時候,我確實沒有那種自我認識。
    我以為可以從我的臥室裡啟動一個社交網絡,而不必之前做過任何事情。
    而且我並不一定考慮到地理環境或硅谷。
    自我認識對於企業家來說有多重要?如何培養它,讓自己知道哪些挑戰適合自己的技能?
    我認為自我認識對所有人來說都是一件非常好的事情。
    而且你仍然需要有不理性的雄心壯志,我認為這非常重要。
    所以有時自我認識和巨大的野心有時不會相容。
    當它們能結合在一起時會更好,但這也無所謂。
    你必須非常清楚自己的競爭空間是什麼,對吧?
    幾乎每一個在某種程度上取得成功的人都擅長競爭。
    如果你對競爭視而不見,那麼你將陷入困境。
    如果你成功了,只是因為運氣好,對吧?
    因為這是我之前提到的運氣的一部分。
    如果你創辦了一個業務,運氣好,競爭對手還沒有察覺到這一點,
    而你又能夠獲得比他們更長的先機,這就是運氣的一個例子。
    並非所有的成功公司都是如此,但這能夠非常好且非常有用。
    但你必須非常清楚競爭環境的樣子。
    這對於個人來說也一樣,對吧?
    因為問題是,我是跟誰競爭,這是個重要的問題。
    但作為個體,你可能對競爭視而不見,但仍然可以非常成功,
    因為它運作的方式。
    但如果作為領導者,帶領一個企業或初創公司時,如果你對競爭視而不見,那通常是困難的。
    這也是為什麼硅谷的所有投資者總是會問你的競爭對手的原因之一。
    如果你說,我沒有任何競爭對手,那麼你就要想一想:如果他們不同意你的觀點,他們是不會投資的,因為他們會認為你對競爭的認識十分模糊。是否存在某種意義上的企業家呢?你知道,人們總是問我,他們會說,任何人都可以成為企業家和創始人嗎?如今可以創辦的公司類型有那麼多,這是一個相當棘手的問題。但你認為有些人聽到這個時候,正在自己的公司裡當經理,他們或許有個想法。我是說,每個人心中都有一個想法,但他們不知道自己是否應該去追求這個想法。是否存在一個框架可以用來判斷這一點呢?
    好的,我將給大家介紹一個框架。簡而言之,不是每個人都應該成為企業家,就像不是每個人都應該嘗試成為專業音樂家一樣。不是每個人都應該嘗試成為運動員。每個人都必須看清楚自己的競爭優勢是什麼。你的性格、技能和道路是否為這個企業家身份提供了競爭優勢呢?因為任何競爭性的遊戲都是如此,而企業創業是一場高度競爭的遊戲。這與試圖成為國際知名演員一樣競爭,與試圖成為大型銀行的首席執行官或其他職位一樣競爭。因此,這是一場競爭的遊戲。
    作為企業家,你必須承擔相當大的風險。經典的觀點之一是,要能夠承擔實質性的風險。這並不是說企業家對風險視而不見,實際上,企業家通常不會對風險視而不見。有時他們會,偶爾會運氣好而成功。但幾乎所有成功的人都意識到,當你創辦一家公司時,你預設的就是負債的狀態。預設就是公司處於不景氣的狀態。因此,你要努力做到預設的生意要活,與預設的負債相對。
    然後,在這場遊戲中還有許多其他因素。因此首先,問自己,你是否能夠獲得資本?你是否處於一個能夠獲得資本的市場?你能否轉往一個能夠獲得資本的市場?你又該如何推銷你的資本?資本推銷的過程是怎樣的?然後你就會看到一個螺旋狀的良性循環出現,資本、人才、商業實現、資本人才相互交織。在這個過程中,商業實現顯然包括了客戶,市場推廣,產品和服務的建立等等。而且,這一切都是動態的。
    因此,你可能會說,我不想待在大公司,學到了一些東西,這是對的,但你並沒有學會在預設負債的情況下應對挑戰。你沒有學到如何推出新產品。你不是從一個小產品起步然後擴大到一個大產品。你沒有學會如何從零開始組建一個團隊。順便說一下,建立一支零基礎的團隊,因為絕大多數人都希望他們的一周生活安排要有更多的確定性。就像,我要進入一家公司工作,因為我可以一直在那裡工作,只要我能勝任我正在做的工作,我就能保住我的工作。因此,我理解這種確定性。企業家必須統籌兼顧。
    除了擔風險,你還必須善於從不同的途徑聚合資源來實現你的願景和與你共同工作。因此,這包括投資者、員工、客戶、顧問和夥伴。你必須將這些人帶到你的這個迭代旅程中。你必須能夠不斷成長和學習,因為遊戲是在變的。我用來訓練和概念化年輕企業家的隱喻之一是,軍事戰略與商業戰略之間有許多相似之處。可以簡單地說,海軍陸戰隊登陸,陸軍取得國土,警察管轄國家,這是關於如何運作的三個很粗略的大概念。因此,你會問:“你的海軍陸戰隊策略是什麼?”你必須在種子輪或A輪時,擁有進入市場的良好策略,如何取得初步的產品市場匹配,以及如何朝著規模逐步實現市場匹配。
    好的,你達到了那個階段。接下來,你如何在市場中獲勝?你如何獲取規模的產品市場匹配?這將如何運作?你如何與競爭對手在這兩者之間相較?你如何達到規模?你必須學會這兩種遊戲是不同的。你在這個過程中學習新的事物。因此,你必須具備我所稱的無限學習者的精神,不斷學習新遊戲的規則。因為,沒有企業家在第一天就會在門口說:“好吧,我知道如何做市場營銷,我知道如何銷售,我知道如何做產品開發,我知道如何做工程,我知道如何進行工程運營。”不,不,你必須把這些都帶進來。你要學習你需要學習的東西去適應和應對這一切。而這也是你成長的一部分。
    然後,順便提一下,當你建立了一家公司之後,因為另一個帶來大量競爭的因素是人們會說:“哦,這是一個有價值的業務。我想參與進去。”這時,新的重競爭者會出現。所以,你能否在市場中保持你的地位並擴大它呢?這正是警察所要面對的挑戰,對吧?這就是警察的角色,正是如此。
    所以你必須注意到,每一種這三種都是不同的遊戲。而且還有更多的遊戲,但這是一種簡單理解的方式。因此,始終保持學習,像一個初學者一樣改變你的心態。所以經常,比如說,當我在和一位企業家交流時,尤其是第一次幾次,我會推動他們的願景,看看他們是否是學習者。首先,他們應該具備堅持和毅力,因為他們會說,不,我已經考慮過這個了。我有一個好的計劃,這是我去市場的方式。我了解競爭的情況,因為如果他們說,哦,你是對的,我應該完全改變它。你會覺得,好吧,你必須要有一些毅力和堅持。但是另一方面,如果他們不是那樣,比如說,哦,是的,如果我們遇到那樣的情況,是的,我們必須對此做點什麼。如果我們的競爭對手開始這樣做,或許我們可以這樣做,對吧? 所以他們也在學習,擁有靈活性。這樣你就想要這種組合。關於新創公司的一件事情是,你必須帶著一種雙重視角去看那些看似有些矛盾的事情。例如,堅持和靈活性。另一個方面是,現在,長期的對吧?現在,你必須立即行動。但如果你沒有一個長期的計劃來建立一些極有雄心的東西,你永遠不會達成。如果你朝著山坡開火,你永遠不會到達月球。你必須朝著月球開火。所以你朝著月球開火,但現在是我和我的兩個朋友在車庫裡。這是有趣的,因為中間那一部分,重要嗎?重要,但要記得,像海軍陸戰隊一樣,當你在做海軍陸戰隊的時候,就是中間的那一部分。對,沒錯。因此,這是重要的,但順便說一下,這也是一個錯誤。這也是為什麼在新創觀點中有另一章,AVZ規劃。錯誤是,你有一個計劃,然後有計劃B。實際上,沒有,你有一個計劃,然後有很多微型計劃B。所以你有點像是,嗯,如果那個不行,那就試試這個。如果那個不行,那就試試這個,你知道的,你在不斷地迭代它們。當你知道要做一次重大轉型時,因為順便說一下,許多成功的企業也會有重大轉型,PayPal就是從手機加密開始的。對吧?就是這樣開始的。你會進行重大的轉型。當你發現,哦,我目前的計劃,經過第一次的迭代,比我最初的計劃糟糕,市場情況,成功的機會,現在都是更糟的時候。這時候你會想,好吧,讓我們進行一次重大轉型。因此,對於你提到的入侵海灘這個比喻,你怎麼知道該侵襲哪個海灘?你怎麼知道你是否有好的想法,怎麼知道什麼是好想法?因為大多數人,我剛才說過的,他們有一個商業想法,怎麼知道這是否好?而他們常常面臨的部分問題是,他們聽說過一些轶事,或者他們看到其他人已經在做這件事情。所以他們會說,哦,天啊,這已經有人做過了。可以說,這有兩種想法。實際上,順便說一下,你想想,世界上有超過八十億人。你想你是唯一想到這個主意的人。你可能不太會算數,對吧?所以認為自己是唯一想出這個想法的人,那是個錯誤。問題是,你是否是那個能夠把它整合起來並創造動力的人。順便說一下,這可能還是,哦,好吧,那變成了100個人。好吧,我現在在運動之中嗎?我是願意冒險,辭掉我的工作而去做這件事的人嗎?而且你永遠不會真的到達一個人,所以新創公司是風險型企業。像我覺得回到企業家的事情,我認為最大的機會,即便是在我創辦LinkedIn之前,我創辦了Social Land,還有共同創立PayPal擔任董事會成員,即使在我創辦LinkedIn的時候,我告訴人們的話就是,看,我們最多大約有20%到25%的成功機會,對吧?為了明確起見,對吧?我們會努力把這個提升到100%,對吧?但是我們現在只是幾個人在車庫裡,對吧?有各種各樣的事情可能出錯。任何告訴你現在是100%的人,他們要麼在自欺欺人,要麼就在欺騙你。你知道的,我非常現實和雄心勃勃於我的戰略。因此,你絕對不應該認為你開始一個東西是100%。而在這個想法中,當你繼續,有大致來說,有兩種想法。一種想法是,人們普遍認為那是一個好主意。他們認為這是一個好主意,因為你去找客戶,客戶會說,是的,我喜歡這個,對吧?他們會說,哦,嘿,AI會創造一堆新的SaaS企業,對吧?哦,是的,這有道理。他們有新的技術轉型,或者電子商務中的人們,會想要購買這類東西。好吧,你知道,這是有道理的。因此,這裡有一堆事情,作為想法,它們是相對可測量的。你可以通過客戶來測量它們,可以進行反饋和民調等其他形式的事務。現在,這一類別有好的消息和壞的消息。好的消息是你可以降低風險,基本上可以找到你的想法是否有市場。不是完全,但基本上。壞消息是,很多其他人也可以這樣做,對吧?因此,在這一類別中,總是會有競爭,而你的競爭策略,通常需要考慮的就是,為什麼在這一類別中,你應該期待會有競爭。我為什麼能夠在全球市場上對抗這些競爭者取得足夠的勝利?我已經投資過那些企業。
    灰洛克在這些企業中進行投資。
    我們能否成為企業界和全球最優秀的風投公司之一,等等等等。
    然後我所認為的另一種,通常是我最常開始和投資的,則是人們在創辦業務時會覺得你瘋了。
    順帶一提,那有時候是事實,而且通常確實如此,對吧?
    但人們覺得你瘋了,這意味著大多數人都覺得你瘋了,
    所以你的競爭領域會變得小很多,對吧?
    舉個例子,我以LinkedIn和Airbnb作為例子。
    比如LinkedIn,我上去說,嘿,個人會加入這個網絡,建立公開的身份和檔案,帶入他們的網絡並利用它,
    即使註冊LinkedIn的十億人中絕大多數都是在公司工作的,對吧?
    他們不是在創辦公司,這對創業者來說是一個很好的平台,創業者馬上就能明白。
    但是,我在想,嗯,我在公司工作,如果我在這裡建立個檔案,會不會顯得對我的公司不忠呢?
    你知道,因為在我們剛開始的時候,沒有人會使用這個平台。
    對。
    因為他們擔心他們的公司會解僱他們,或不給他們獎金,或別的什麼事情,
    因為他們有LinkedIn檔案,因為他們被認為不忠。
    所以看起來他們在找工作,因為對於現在使用LinkedIn的大多數人來說,
    你不會認為這是,我在找另一個角色。
    正是如此。
    但當時人們的確這麼覺得。
    在2003年,字面上,每個人都告訴我,這行不通,因為你專注於個人。
    你需要向公司銷售產品。
    好吧。
    對。
    所以我當時就說,不,不,我認為我對世界的運作方式是正確的。
    對。
    所以,我要承擔這個風險。
    這就是逆向投資的風險。
    我要承擔這個風險,我要將這個計劃繼續推進。
    如果我對,那我將創造出能改變行業的事物。
    這將對個人、對公司等都會驚人的。
    我們當然可以以任何你想要的方式繼續討論LinkedIn的旅程。
    現在以Airbnb作為投資的例子。
    所以Airbnb是我在灰洛克的第一次投資。
    我之所以在灰洛克工作,是因為我的合作夥伴David Z,他是灰洛克的合夥人,也是我在LinkedIn最寶貴的董事會成員,說服我應該在灰洛克做風投。
    我和David關係非常密切。
    於是我將Airbnb引入投資,David坐在我對面說,
    看,每個風投都必須有個他們會失敗的交易。
    Airbnb 可以是你的。
    真的嗎?
    是的。
    因為當時Airbnb的交易量非常小,創始人只要打電話給那一週使用Airbnb的每個人,如果他們每週只花五分鐘打電話,這樣就夠了。
    這就是它的規模之小。
    David在灰洛克的圓桌會議上的觀點是,這很奇怪。
    住在別人的房子裡,有很多潛在的危險,城市會討厭它,酒店大廳將試圖在城市中禁止這種行為,這將是一場大災難。
    我卻說,不,我想冒這個險。
    他說,那太好了,我們聘請你作為合夥人,我們認為你很聰明,去吧,對吧?
    現在,David值得一提的是,六個月後,Airbnb的交易量就像經典的曲棍球棍形狀一樣。
    這幾年都是非常小的,然後它開始變得非常龐大。
    所以那個曲棍球棍的形狀還沒開始。
    David來找我,說,好吧,因為持續學習在風險投資中也是有用的。
    他說,好吧,你對Airbnb完全正確,而我完全錯了。
    你看到了我沒看到的什麼?
    你怎麼知道當我坐在那裡跟你說這會是完全失敗的時候,你卻說,我想這樣做。
    我說,好吧,事實上你對於所有可能發生在Airbnb的風險都是正確的。
    你絕對正確。
    任何一個問題都可能使這業務價值變成零。
    但這就是我們作為投資者為何進行多樣化投資的原因,因為,是的,
    Airbnb可能會變成零,但如果它成功,那將是巨大的,對吧?
    它將改變一個行業。
    這就是我作為創業者或投資者所喜歡的那種投資。
    我說,看,我們對每一個風險都有計畫。
    我們有計畫A,也有計畫B,我們將嘗試引導它。
    我們並不能保證風險,但所有其他人都看到這些風險
    這意味著我們有幾年的時間沒有競爭,能夠建立網絡。
    我們能建立市場。
    一旦我們達成,我們就成為那運作的市場。
    這正是我喜歡做的投資。
    這和我創辦LinkedIn是一樣的。
    對於Airbnb的投資也是如此。
    所以這類的投資,是無法用客戶來驗證的。
    我想說,如果每個人都認為這是一個好主意,那可能不是一個大的想法。
    是的,這樣的想法挑戰更大。
    真的很有趣。
    因為很有趣的是,當人們向你推銷時,他們會說,
    “我問過每一個人,每一個人都認為這很好。”
    是的。
    所以這可能是一個指標,這可能不是一個大創意,或者他們在胡扯。
    是的,並且我在創造想法和資助想法的過程中,會同時尋找兩者。
    想法不是由愚蠢的人提出的。
    是由聰明人認為這是個糟糕主意。
    你希望聰明的人這樣認為。
    是的,因為這樣你就有了一個逆向的觀點。
    因為這才是逆向的投資,我完全不懂技術。
    我覺得這是一個糟糕的主意。
    那又如何呢?
    你什麼都不懂。
    聰明的人認為這是一個糟糕的主意。
    對。
    然後你有一個很好的遊戲理論,雖然不是完美的,卻有關於他們錯誤的原因的風險。
    所以我給你一個LinkedIn的例子。
    約翰·利莉,灰洛克的合夥人,我後來在灰洛克招募了他,他曾是Mozilla的CEO,也是非常聰明的人,還是我朋友。
    我和他坐下來談LinkedIn,因為當我創辦一家公司時,我會去找所有我最聰明的朋友,我會說,這是我正在做的事情。
    有什麼錯呢?
    我不想要那種對話。我不想聽到“哦,很好。”
    無用。
    對我沒有幫助。
    有什麼錯呢?
    這為什麼會成功?
    這為什麼會失敗?
    所以我和約翰坐下來,在矽谷的一家早餐店裡吃早餐。我說,我是你的朋友,這永遠不會成功。
    他說,哦,好吧,你為什麼認為這永遠不會成功?
    我說,你看,你永遠無法擴展這個網絡。
    像第一個進來的人,網絡裡沒有人對我來說並沒有價值。我為什麼要邀請其他人進來?
    等到你有五十萬人、一百萬人,這個網絡才有價值。
    所以這沒有價值。
    所以它永遠不會增長。
    你永遠不會有任何進展。
    這是一個非常聰明、洞察力強的想法,可能是創建LinkedIn的關鍵,因為如何讓網絡中有數百萬人,因為那是價值主張開始發揮的地方,對吧?
    我知道如果有一千人進來,裡面九百人將會和約翰一樣。
    他們會說,我在這個網絡裡看不見其他人,等等。
    但我知道其中的一些人,從十到一百的人,會發現,哦,我明白這可能是什麼,我有點想試試。
    所以我會邀請史蒂芬,我會邀請一些進來的人。
    然後隨著它很慢地開始運作,突然之間進來了足夠的人,就變得有趣了,變得好奇,然後你可以發展到有價值。
    所以我知道,通過對那些最初的探索性參與者的堅持,那些好奇的人,想要實驗的人,懂得它的願景的人等等,所有這些,我可以增長到你的初始臨界質量,然後它就會開始發揮作用。
    LinkedIn的模型,顯然,我今天比十多年前在2003年(我還記得,是在2003年5月5日我們正式啟用LinkedIn,那時候,不是社交網絡像現在這樣,有新聞推送和人們相互交談,還是更像一個公共簡歷?
    它是一個公共簡歷,帶有搜索功能和與人交流的能力。
    哦,有趣。
    所以網絡效應當時比今天模型的重要性稍微低一些,因為今天很多人使用它不是為了找工作或專業,而是談論自己或分享生活等等。
    而我們知道我們會達到增長網絡效應的時刻,例如,再次提到海軍陸戰隊、陸軍、警察,你的網絡效應可能會隨著時間發展。
    你可能一開始沒有網絡效應。
    那很好。
    是的。
    但是你有一個計劃。
    是的。
    我在這樣想是不是對的?
    因為大約在那時,有很多社交網絡出現,專注於人們之間的對話,而LinkedIn則設計上並不在意任何人是否和你聊他們吃了什麼晚餐。
    所以一個新的網絡可以進入市場,這對社交網絡組件的依賴性較小。
    因為如果我上去建立一個個人資料並上傳我的簡歷,我不必擔心四天不回來,因為我可以收到一封電子郵件提醒我說:“哦,這裡有工作。”
    但一旦我的個人資料上線並準備好,我現在就通過在這裡而為其他網絡提供價值。
    對。
    這是一種優勢,而不是缺陷,因為這是我們解決臨界質量問題的一部分。
    對。
    我從來無法理解LinkedIn是怎麼做到的,但現在我明白了。
    對。
    因為我一直在想,天啊,建立一個社交網絡,對你的人生來說簡直是煉獄。
    對。
    好吧,我算是一名專家。
    是的。
    對。
    是的。
    你知道,你是Facebook的最早投資者之一,還是Friendster的最早投資者之一。
    哦,我沒有意識到你也會投資Friendster。
    是的。
    你是所謂的“PayPal黑幫”的一部分,我知道你用的不同術語。
    網絡。
    這個術語聽起來沒那麼吸引人,但我們真的不是犯罪組織。
    但“黑幫”聽起來也不錯。
    對。
    對。
    人們喜歡“黑幫”這個詞。
    在那段時間裡,你和埃隆·馬斯克等人合作,從大學時代就認識皮特·蒂爾。
    我意思是,每個人都在問這個問題,為什麼PayPal如此成功,但為什麼那麼多PayPal的校友之後成為了數十億富翁,我想有七個人,屬於那個早期的PayPal創始團隊,之後創建了特斯拉、YouTube、Reddit、SpaceX、LinkedIn。
    是不是人才密度?這讓PayPal黑幫形成了?
    好吧,這確實是個因素。
    所以有幾個原因。
    首先,這些願意冒險、想做逆向思考的高密度人才,相信他們的逆向觀點是對的,而違背了常識的智慧。
    這是一部分。
    另一部分是,當PayPal上市時,正處於科技冬季。
    那年只有兩家科技公司上市。所以突然之間,然後被eBay收購,突然之間你擁有了這群人才,口袋裡有一大筆錢,還有內部的網絡,並相信消費者互聯網。
    所以在那段時期,矽谷的網絡認為消費者互聯網已經玩完了。
    他們正在進入清潔技術和企業領域。
    所以如果你問,若要試圖聯絡一位風險投資家,但我有一個新的消費者互聯網點子,他們甚至不會和你進行會議。
    如果是清潔技術,他們會接受會議;如果是企業軟件,他們也會接受會議。
    然後,你就會看到所有的PayPal人出來說,嘿,我可以為我自己的初始想法提供資金。
    我有這個偉大的點子,YouTube、LinkedIn,我可以資助它並讓它啟動。
    這也是web 2.0運動的一部分,我創造了「互聯網2.0」這個詞,然後Tim O’Reilly提出了更好的名詞“web 2”。
    所以這些人說,不不不,消費者互聯網,這只是海灘上的第一波。
    海嘯仍然會來,對吧?
    於是我們都在投資,我們彼此交談,因為坦白說,我們覺得這些風投並不理解。
    這幕即將到來。
    然後,當然,你開始看到YouTube,你開始看到LinkedIn,你開始看到……這樣,看來這些是我們要投資的重要事物。
    這也是為什麼PayPal網絡或PayPal黑手黨有如此巨大成功的原因之一,因為不僅僅是人才,不僅是資本,還有競爭引導。
    我經常試著猜測一個初創公司創始人的基本商業遊戲是什麼。
    我曾猜測過,基本上是招募你能找到的最優秀團隊,並用一種能激發他們最佳表現的文化將他們聯結起來,並設立一個值得追求的願景。
    但從閱讀你的作品中,我有幾個觀察。
    光是聽你今天的發言,銷售就像,無論你的市場策略是什麼,它可以是銷售、企業等等,但例如在社交網絡中,這通常是一個病毒式的市場行銷或病毒性增長計劃。
    所以當我說銷售,我實際上是指銷售給……哦,是的,員工,百分之一百。
    是的。
    而且,你必須,你說的像是合夥人、投資者。
    是的。
    因為你必須來支持我的願景。
    投資我的願景。
    因為,順便提一句,當你是一個初創公司時,合夥人也是在投資你的願景。
    是的。
    員工是在投資你的願景。
    是的。
    對吧?
    你怎麼能擅長這個?
    你能實際教給企業家的技能是有限的,與其說企業家是透過實踐學習。
    其中之一是推介,對吧?
    其中之一是理解如何以其他人能夠去理解的方式來傳達我的願景,讓他們感受到「這真的很令人興奮,我想加入你的願景」。
    如果我是一位年輕的企業家告訴你,我想更好地推介我的願景,以便能讓世界級的人才、世界級的投資者合作,你能給我一些應該做和不應該做的建議嗎?
    哦,當然。
    順便提一下,我們可以花整個播客時間做這件事。
    我的意思是,這是一個非常深的井,但是這裡有一些簡單的建議。
    首先,大多數人所學到的錯誤和教訓就是試著做現實勒索,例如,「不不不不不,矽晶片來做冰淇淋奶昔。這個事情。沒有人想過。这是個大事。」
    對,所以你讓我信服的其實是你很瘋狂。
    對像這樣,你真的讓我想,請現在就離開。
    對吧?
    所以你必須認識到所有的推介都是對話,你要傾聽聰明的人,一般來說,所有你想招募的人,你想招募的是聰明的人。
    你想要最優秀的人才和你合作。
    你想要最優秀的人才在你的公司工作。
    你要最優秀的人才。
    所以你希望有那些深思熟慮和會提出問題的人。
    例如,我推介極其雄心勃勃的業務,但我不會這樣推介,「哦,LinkedIn必然成功。」
    「不存在一個宇宙會讓LinkedIn不成為專業工作和職業的變革者。」
    我所做的是說它可以達到這裡。
    我們有一個真正的機會做到這一點。
    現在我們必須導航這些風險。
    但如果我們能導航這些風險,我們就會到達這裡。
    對吧?
    然後人們就會說,啊,你是可信的。
    你有一個宏大的願景。
    你很吸引人。
    我覺得你可以做到這個。
    對吧?
    然後他們就會支持你。
    所以其中之一就是推介這個巨大的願景,但要顯示出你意識到達成該願景的困難。
    對吧?
    現在你不必逐一列舉所有的困難,你只需要列舉出足夠的或一個大的困難,讓人們說,好的,太好了。
    我懂了。
    你在看這個事情。
    另一部分是說,這也是為什麼競爭如此重要的原因,例如,我理解我在玩什麼遊戲。
    這是我的理論。
    這是競爭的角色。
    這是我為什麼認為市場會偏袒我。
    這是我為什麼認為技術趨勢會偏袒我。
    這是我為什麼認為我有一個非常獨特的優勢。
    你知道,在市場規模方面,我認為這是另一本書裡的內容,大多數消費者互聯網企業被稱為「Glen Gary Glen Ross市場」,第一名是轎車,第二名是牛排刀,第三名是你被解僱。
    所以你必須推介為什麼你可能是第一名。
    對。
    因為只會有少數幾個贏家。
    是的。
    所以這就是為什麼我們能取勝。
    對。
    而且推介中也有方法,例如,你如何講述故事。
    我告訴企業家的部分建議是,即使對方沒有問你風險,也要告訴他們風險以及你如何應對這些風險,因為這會建立信任。
    對吧?
    因此,例如,在推介投資的過程中,這是我在開始學習時才知道的。對於一位創業者來說,推介的方式往往是,哦,當我需要錢的時候,我就會在我的 PowerPoint 上寫下來,然後敲門說,嘿,給我一些錢。這是在這個時候開始對話是一個愚蠢的時機。開始對話的時機應該是在你還不需要說「給我錢」的時候。因此,在這些事情上,無論如何都要在達成任何潛在合同、合作夥伴關係、投資甚至就業合同之前,提前開始對話。例如,總是保持招聘不等於“哦,我現在想要雇用你”。這意味著,好的,你的天賦很棒,我是一位社交人士,帶進了 PayPal,或者找到好的天賦並開始與他們交談。即使今天你沒有合適的職位來聘用他們。現在,顯然有很多優秀人才,你可能會浪費很多時間。你想和那些你真的希望他們在不久的將來加入的人交談,或者他們認識其他類似的人,因為,順便說一句,當你遇到優秀人才時,你會意識到你到底是在尋找什麼。因為你總是會加入新的優秀人才,你會想,哦,我的天啊,我們需要這樣的人。我們該如何吸引他們加入?
    例如,我從社交網路上學到的一點,我帶到了 PayPal,那就是社交網路是想要聘請已經擁有 10 年以上相關經驗的人,因為商學院的經典智慧是,確保他們的 CV 上有經驗。他們必須能夠勝任這份工作,對吧,毫無疑問。但是如果你說兩年的經驗加上一個瘋狂的學習曲線,那就好多了。瘋狂的學習曲線。你的意思是某個人能夠迅速學習、自我教學。是的,沒錯。而且能在工作中學習並適應。因此,當我去到 PayPal,當公司決定我加入董事會的時候,我想,這就是你們所尋找的,而不是這樣。
    回到你的問題,比如說 PayPal 黑手黨,因為我們雇用了這樣的人。對,這很有趣。但在公司的確只有有限的一小部分人擁有超過幾年在支付、銀行等行業工作的經驗,因為那是一個,我不知道的學習曲線。
    當你查看你的投資組合和你所遇到的創業者時,你覺得年輕的創業者是否意識到雇用人員對他們最終的結果是多麼重要?因為他們往往關注的是產品的質量,或者有時是資本。但我在查看自己的投資組合時,經常感覺像個老人,因為我告訴他們要花更多時間招聘,而不僅僅是雇用你的朋友,因為他們願意來這裡工作。如果你作為創始人沒有花三分之一的時間招聘,那麼你很可能是在虧損。
    重點是,生活是一項團隊運動,公司也是團隊運動,對吧?如果你能夠獨自完成,你就不需要雇用任何人。你知道,你是在雇用人。因此,你可能會說,我有一個非常好的,讓我們用一個歐洲足球的比喻。我有一個非常優秀的前鋒。太好了。我們不需要擔心中場或防守或守門員。不是的,你必須全面招聘,然後你會說,我是一個非常好的中場。很好,但你還需要其他人。
    我想在我年輕的時候,大約在 18 或 19 歲的時候,我的腦海中認為我的結果將取決於我工作的努力程度和我的想法的好壞。直到我偶然聘用了一位非常優秀的人,我才意識到 A 級選手對一切的影響是多麼巨大,而這對我來說是個巨大的心智轉變。是的。老實說,我認為扎克伯格以非常好的方式說出了這一點。他希望聘用那些他願意為其工作的人。為什麼呢?因為這是一種高才華的体现。
    好的,當你是一位年輕的創始人時,你有些不安,你會想,哦,天啊,為什麼那個人會想來這裡工作?或者我負擔不起他們……你想要聘用你所能招聘的最佳人才。另外,如果你能聘用比你更好的人,哦,我的天啊,這會使你更有可能成功。是的。
    根據我的經驗,年輕的創始人並不真的考慮到這一點。他們也很不安。他們會想,我無法管理那個人。是的。但你的管理理論是,如果你能雇用那樣一個人,而你的唯一管理技巧只是讓他們自由發揮,那是最好的。讓他們去吧。
    那麼,有關招聘的任何實用建議嗎?人們說要慢慢招聘,快速解僱,或者其他一些關於招聘的陳詞濫調,這有沒有重點?他們在文化上對齊有多重要?文化可以很重要。我想說,從某種角度來看,希望這不是一個陳詞濫調,但應該是一個啟發性的原則,參考資料比面試更重要。對吧?我們在面試時經歷了很多重複的經驗,而如果你辦不到,順便說一句,有些優秀人才在面試中不夠出色,對吧?他們可能不擅長自我推銷,但哦,我的天啊,他們在實際工作中是多麼出色!他們的能力像是一位工程師。像一位工程師可能在面試中表現得就是這樣,但我的天啊,他們能做出偉大的東西!在這種情況下,盡你所能地招聘這個人。因此,如果你問我,如果只允許有參考資料或只允許進行面試的話,我會選擇根據參考資料來雇用那個人。
    當然你不是在談論他們給你提供參考的那種說法。
    不,不,不,不,不,不,不。
    這是LinkedIn的一個特點,比如你想找能給你提供良好觀點的參考。
    即使你找不到認識的人,或者和你有關聯的人,或者你所常說的那種不平衡的參考表,
    你也不是他們提供給你做參考的人。
    所以即使他們說,「哦,這裡有,我正在閱讀,這是我的參考,
    你知道,Bob或Susan」,你打電話給Bob或Susan,你說,這是一個我會
    始終使用的標準問題,但特別是如果我是打電話給某個被給予參考的人。
    他們會說,我相信每個人都是優勢和劣勢的組合。
    如果你不給我一個劣勢,我會相信這麼糟糕,我不應該僱用這個人,對吧?
    所以如果你說沒有劣勢,我會說,好吧,我明白了。
    我不應該僱用這個人。非常感謝。
    對,在這方面,他們幾乎總是會給你一些東西,對吧?
    你可以這樣做,因為我們都是優勢和劣勢的組合。
    就像我是一個很棒的人,適合在創造性策略問題解決方面站在你這一邊。
    就像我的一位員工曾經告訴我,「我絕對不會僱用你來經營一家麥當勞。」
    我自己也不會僱用我來經營一家麥當勞。
    我會糟糕透頂,對吧?
    所以這就是優勢和劣勢的組合,對吧?
    每個人都有。
    沒有一個人擁有全部的優勢。
    我意思是,人們告訴自己這些,但那是自我欺騙,對吧?
    所以你和參考之間進行這樣的對話,參考會告訴你一些事情,
    因為他們不習慣這樣說。
    所以他們可能會說,「哦,你知道,Susan或Bob,他們是完美主義者。」
    他會說,「哦,所以他們是慢慢地完成工作,因為他們,
    你知道,你催促他們,因為他們正在試圖做的那件事情實際上是,
    他們花太多時間在工作上。」你會想,「哦,這意味著他們對工作
    的方式不夠聰明。」所以你可以進一步推進,他們會說,是的,
    當他們感到壓力時,他們會有點雜亂。好吧,太好了。
    然後你可以,因為當你從第一位參考那裡得到這些來之後,當你打電話給
    第二位參考時,你會說,「哦,我聽說那個人很雜亂。
    你能告訴我一點點關於那個的事嗎?」
    對吧? 是的。
    你與所有這些偉大的人一起工作,特別是在你人生的那段PayPal期間,
    我反思的其中一件事是,他們都是獨立成功的人,但他們都是非常
    不同的人。
    這本身就是證據,表明成功並不是一種版本。
    有很多種不同類型的成功。
    假定,還有很多不同類型的企業家領導者。
    給我一些你所共事過的不同類型的企業家的風格,以及,
    你知道,因為我和Walter Isaacson坐下來,他跟我談了Steve Jobs、Elon Musk等。
    他說,Steve在招聘人方面非常優秀。
    而Elon則在團隊建立方面不那麼出色,但他在這方面更好。
    是的。所以並不是所有的企業家在每一種情況下都能贏。
    一般來說,作為一名企業家,你應該嘗試玩那些你有巨大競爭優勢的遊戲。
    同樣的道理。
    所以舉個例子,比如在Workday的Neil Busri,對吧?
    他是個深思熟慮、故意構建文化的人,非常專業。
    所以這是一個為工作的HR產品。
    他的逆向想法是轉向雲端,認為人們會使用雲端軟件。
    在Workday雇用的前500人中,他總是會在最後進行文化面試,
    因為要確保前500個人都共享一些文化特徵。
    所以在你通過所有能力和其他所有東西之後,他會確保
    這是個合適的人選,而這是你獲得文化一致性的一部分。
    這是一個例子,對吧?
    另一個例子是Elon,他就是,我有一個大想法,然後我讓自己
    100%相信這絕對會成真。
    像是,我要火星移民,我們會在我們的生命中改造火星,這是不可能的,
    地球上的任何人,包括Elon,都不會在Elon的生命中做到這一點,對吧?
    但是我會全力以赴,我會努力工作,我會技術上精湛,我會對抗逆境,
    對吧,為了讓那個想法成真。
    讓我們說,你知道,Anil,非常專業,理解工作場所的市場,
    Elon,像我想我當時是他向SpaceX推銷的第二個人,
    而他的pitch,雖然出於我的辯護是,我要把一隻海龜送上火星,
    這不是一個生意,而你正在與國家政府競爭,像俄國補貼的火箭計劃
    等等。這不是一個好的,我錯了,他對了,但這不是一個好的股權,
    你知道,這種遊戲。
    對吧。他向你推銷它作為一個投資者。
    是的。
    對。SpaceX在他推銷它時處於什麼樣的階段?
    那是在他開始之前。所以那是一個想法。
    是的。
    「我要把一隻海龜送上火星,然後這變成了,我要把一個裡面有植物種子的
    膠狀立方體送上火星,因為它們會長大,
    但第一個將生命送上火星的人。」然後你會想,好的,對吧。
    當他對你說這些時候,你真的覺得怎麼樣?
    我覺得他已經瘋了。
    真的?
    嗯,對。
    當然你會這麼想。
    我的朋友也這麼告訴我。我想我會打幾通電話確認一下,你明白我的意思?
    他不太好。他剛跟我說這隻海龜。
    是的。
    這根本不是一個生意。
    你的對他的看法隨著時間的推移在他的創業潛力和能力方面有改變嗎?
    不,沒有,我一直認為他是世界上偉大的企業家之一。
    一直都是?
    是的。
    從PayPal的日子開始就這樣了。
    真的嗎?
    是的。
    他多次做出驚人的事情。
    現在,他以同樣的確定性推銷所有東西。
    對吧?
    例如,你知道,我有一個在線銀行的想法。我有一個在城市地下挖掘隧道的想法。我有一個用於超迴路管道的氣動管道的想法。
    全部都是。他對每一個想法都有同樣的信心,認為這絕對是未來的一部分。
    對吧?
    而且,我可能是唯一能讓這一切發生的人。
    對吧?所以你必須具備一定的辨識能力,但就他的基本表現來看,他還是相當不錯的。
    是的。
    對於這樣重大的想法。
    是的。
    但這不是一百百分之百。
    是的。
    不過人們對此有些寬容。
    當然。如果你能成功一個大項目,對吧?
    是的。
    在招聘方面,他的表現如何?他是否能和最好的人平起平坐,還是說他並不是像史蒂夫·喬布斯那樣直接招聘優秀人才?
    他招聘得不錯。事實上,你不能是一個偉大的企業家而不最終招聘得當。我認為有些人的招聘能力更佳。有些人是那種人,其他人願意終生為他們工作。 Elon往往讓人感到疲憊,他身邊有許多疲憊的人,當你去和那些人談話時,你會聽到一些人說,那是我做過的最佳工作經歷,我再也不想為他工作了。也有其他人說,那是我最糟糕的工作經歷,我再也不想為他工作了。所以他們都說,我再也不想為他工作了。對吧?所以,這是一種動態,因為他基本上把他們看作可替代的部分,盡全力去做,然後之後就沒了,無所謂。因為他去得太猛了。
    是的,他非常努力。但他也認為你對我的唯一相關性是,你能否幫助我實現我的使命?而一旦你無法幫助我實現我的使命了,那你對我來說就不再重要了。你怎麼看這種做法?
    這不是我的做法。
    對吧?
    LinkedIn與我的做法相似。事實上,我可以作為每一位我曾經合作過的企業家的參考,無論是擔任董事會成員還是投資者,即使是那些我解雇了的首席執行官,那些人都會說,與他合作這些事項非常好。他們可能也有一些批評意見,這沒有問題,但比如,當我在推銷一位企業家時,我會打電話給任何我曾經合作過的人,因為你知道,在困難時刻,即使我們在對他們的表現或其他方面有激烈的分歧,我也會試著以合作和建設性的方式進行。因此,我的目標是與我想合作的人工作,比如布萊恩·切斯基、馬克·平卡斯等,我希望能與他們合作,直到我們的生命結束。
    有趣的是,我認為這些策略最根本上取決於你認為生活中最重要的是什麼,因為你可以選擇優化,甚至你可以在建設更多公司方面進行優化,卻以犧牲其他東西為代價,這是一種折衷。比如,你可以做得更努力,但這裡有一種折衷。而且我們經常,因為Elon做出了那些瘋狂的事情,如汽車、窄鏈、隧道,以及現在的AI、X和太空船等,我們會說,哦,我的天,那是如此驚人。我也這樣做,像,如果一個人能做到這麼多,但我們幾乎從來不談論折衷。
    是的。
    對,你百分之百正確。
    而且,這又回到自我意識的問題。對於大腦來說,誘惑實在太大了,會說,哦,我的天,我想要那個。那就是我想要的。
    是的。
    因為你看不到折衷。
    是的。
    你看不到黑暗。
    這是百分之百正確的。你看,我尊重這一點。我理解會讓人感到疲憊,像是把他們當作一次性資產,然後當他們累了,你就把他們拋掉。而且你可以這樣做,Elon並不是唯一一位能夠這樣成功的企業家。
    對吧。但例如,在另一邊,如果你去找馬克·扎克伯格,和為他工作的人談談,他們會說,那太棒了。那是最好的工作經歷,所以當然我想再為他工作一次。
    有趣的是,因為現在有很多企業家正在崛起,他們基本上都是在Elon哲學的熏陶下長大的,即做大量的事情,專注地做,對人類後果的考慮減少,對工作生活平衡的考慮也減少。
    是的。你必須具備這種特質,因為你知道,作為一個初創企業,你的本質就是死去。工作生活平衡不是初創企業的遊戲,所以,比如,當我們創立LinkedIn時,我們開始時版本是包括有家庭的人。所以我們說,當然,回家和家人共進晚餐。然後在和家人共進晚餐之後,打開你的筆記本電腦,回到共享的工作經歷中繼續工作。如果你現在這麼說,那麼你就是有毒的。認為這是有毒的人並不理解初創企業遊戲,他們只是錯了。這個遊戲是激烈的。此外,如果你不這樣做,最終你就會失去工作。也就是說,說這是有毒的那些人往往是從未必須這樣做的人。
    是的。看,這是好的。
    這並不是說每個人都必須在初創公司工作,我們將從一個自願的選擇開始,對吧?但這就是初創公司的遊戲。因此,這就是我們在LinkedIn早期階段想要保持平衡的方式。我們努力平衡如何成為人類,因為公司大約三分之一的人都有小孩,對吧?所以你會想,好吧,我們都必須這樣工作。我們不能說,「哦,你們三分之一的人,當然,你們可以回家了,不用在辦公室待著,然後打個電話來或什麼的,我們會一起去吃晚餐。」然後,我們都計劃在晚餐後回去工作。這樣你就可以有時間陪伴家人,和孩子一起吃晚餐。這是正確的人性化做法,對吧?但我們在努力工作。星期六早上,我們在工作。
    在你看來,有沒有建立一個初創公司的方法可以實現工作與生活的平衡?我將工作與生活平衡定義為能夠經常見到朋友,並經常與家人共度時光。這僅在兩種情況下可能。第一,這是一個小型初創公司。這是因為缺乏競爭。一般來說,一是這麼小,沒有人真的在和你競爭。這是可以的,對吧?第二,你所處的競爭環境如此激烈,以至於人們無法與你競爭。例如說,這個行業中唯一重要的事情是與這三家公司簽訂合同,而你擁有這三份合同。可以,沒問題。但是如果沒有這些,那就是理由,因為如果你身處一個有價值的領域,那麼你所競爭的初創公司,對吧?我們必須做出明確的決定,因為與我們競爭的初創公司並沒有回家吃晚餐,他們在辦公室提供晚餐。這是我們在PayPal所做的。我們在PayPal的辦公室提供晚餐。對,這是一個有意圖的決定。我們是第一批不僅提供午餐還提供晚餐的公司之一。然後因為你在矽谷的學習網絡,其他公司也開始看到,「哦,是的,我們也會提供晚餐。」因此人們不會回家。是的,不要回家。保持工作。對吧?因為這聽起來有點有毒,對吧?聽起來像是,「哦,天啊,但生活不應該這樣」。這就像是資本主義。這是人們想要賺很多錢的表現。好吧,選擇你生活的內容。這沒問題。沒有人說你必須這樣做。那麼,你憑什麼告訴其他人他們不能這樣做?我意思是,你在高高在上地看待別人嗎?人們可以選擇他們自己的生活。對吧?所以,人們可以選擇這樣。現在,你必須了解這一遊戲。就像,我想成為一名世界級的奧林匹克運動員,但我其實只想每天游泳兩個小時。好吧,這很好。這是可以的。對。你必須理解你正在參加的比賽。如果你參加的是奧運會的比賽,比如說試圖在奧運會中游泳競爭的人,他們每周游泳七天,每天游泳12個小時。對。因此,選擇這款遊戲,你說,「好吧,這有毒,沒問題。」對你來說不是。但我覺得重要的是,我看到一些公司做得很好,就是坦誠相對。是的。當你在給人入職培訓的時候,不要避開事實。是的,確實是這樣。因此就像在LinkedIn的早期,我們在與人交談時,會說,順便說一句,這就是我們工作的方式,對吧?我們一周工作六天半,對吧?我們確實讓人們能回家吃晚餐,但所有人,包括Reid,都是期望在晚餐後繼續在線工作。
    那麼,對於這樣的工作方式,你給的薪水會比平均水平高嗎?所以他們可以以股份的方式獲得報酬。這是再次提到的一件事,就是在LinkedIn的前幾百人都不再需要工作,因為他們的股份足以讓他們選擇不再工作,這完全沒問題。這是顯然值得交易的權衡。你在LinkedIn四年後就退回CEO的職位,對吧?是的。你為什麼這樣做?所以我對自己的優勢和劣勢有了認識。就像我知道如何做CEO的工作,對吧?而且我認為在由150人或更少的規模下,我可以做得和其他人一樣好。對吧?這大約是職位的規模,是在我優勢和劣勢範圍內運作的時候。當你開始說500人,1000人時,作為CEO的部分工作將變成如何管理公司的社區。現在,這不是唯一的事情,但是像Jeff Wiener這樣,我從他那裡學到的東西就是,好的,你開始想到招聘,不是你一個人出去招募人員或幫助招聘經理招募人員,而是你想到的招聘是一種公司的一般策略。然後這種一般策略是如何運作的?然後,舉例來說,你到達這種規模的公司時會開始有入職日。因此,例如,新員工在入職日開始時,會一起開始入職,因此就像,好的,我們在了解我們的工作流程,我們在將人們納入不同的團隊,例如,銷售團隊,他們都會開始,然後進入我們將其視為公司的引擎的團隊。你參與的事情,你只是世界一流的,但你熱衷的事情,我熱衷的事情就是技術戰略、產品戰略,還有你在那裡所從事的重大構想。我熱愛與超高能人才合作。而我學到的其中一件事是,這就是我喜歡與創始人合作的原因。
    這就是我喜歡與首席執行官合作的原因,因為在某種程度上,我就是在這家公司與你這位人才一起工作,對吧,為了做到這一點。因此,我想,是的,我更喜歡擔任董事會成員,與首席執行官合作,而不是在超過150人後仍然擔任首席執行官。所以這是我應該做的。我需要做的就是將我與一個已經、你知道,已經在突破性增長軌道上的點連接起來,對吧?這樣你就可以招聘一位世界級的首席執行官與你合作,對吧?這就是我應該做的。比如說,在Jeff Wiener擔任LinkedIn首席執行官的整個時間裡,我的主要辦公室就在他旁邊。這很有趣。所以你要待得近,但這又是另一個自我意識的點,許多創始人缺乏這一點。但我遇到過並採訪過的偉大創始人,無論是Brian Chesky,還是來自英國的某些創始人,比如Bennett Gymshark和Julian from Cure,其中一件真正定義他們的事情是,他們在CEO角色中的低自我姿態的選擇,這通常與光鮮亮麗的形象相聯繫,因為他們知道自己的技能在於品牌營銷或其他方面,或者只是在於對公司未來的願景。許多首席執行官不這樣做,因為CEO的標題帶來了某種尊嚴。是的,每個人,包括我自己,都有很大的自我。但我的自我必須以正確的方式連接。我的自我與LinkedIn的成功相連,對吧? – 是的,是的,是的,是的,是的。這是一個大的區別。 – 是的。 – LinkedIn在2011年上市,估值為43億美元,然後微軟後來以260億美元收購LinkedIn。在那個時候,有報導說你擁有公司約11%的股份,這讓你成為了一位億萬富翁。成為億萬富翁後,生活會有什麼變化? – 有趣的是,我盡量不去重複那些稱我為億萬富翁的東西,因為我試著不去擁有那種身份。我知道這是一個準確的描述。但這不是我對自己的看法。我不認為自己是Reed Hoffman億萬富翁。我認為自己是Reed Hoffman技術專家,Reed Hoffman公共知識分子,Reed Hoffman創意策略師,Reed Hoffman等等。因此,我試著朝著那些方向改變我的生活,而不是朝著財富的方向。當然,我現在乘坐私人飛機四處旅行,在世界的幾個不同地區擁有房子,那種事情,對吧?但我試著在這些高財富的事情上,過著儘可能像中上層階級的人一樣的生活。因此,比如說,在我來這裡做訪談之前,我早早到達這裡,所以我去了附近的星巴克,喝了一杯咖啡,打開我的筆記本電腦,開始工作,你知道嗎?因為這就是我想要的生活,對吧?我想要那樣的人際關係。我認為人際關係非常重要。我感到幸運能和一些非常了不起的人建立關係,但順便提一下,也有非常了不起的人是全球名人,還有一些世界上不為人知的了不起的人。我就是喜歡與這些了不起的人一起走過生活,這就是我所說的部分內容。 – 你總是與政治的左派聯繫在一起。你的父母至少是非常左傾的。我聽說你小時候曾被胡椒噴霧噴到。 – 因為我小時候坐在爸爸的肩膀上參加反越戰的示威活動。 – 好吧,這是,你的DNA裡就有這個。 – 是的。 – 關於左派的問題是,左派通常對億萬富翁的看法是,他們是邪惡的。 – 是的,我知道這一點。 – 但不僅僅是億萬富翁,你知道。 – 我確實被左派的一些人稱為邪惡。 – 真的嗎? – 是的,當然。你看,他們錯了,這不是必要的相關性,對吧?但我試著理解人們。我明白他們的觀點。我不同意,但我理解。 – 我是說,你似乎是少數仍然是億萬富翁且立場偏左的人之一。 – 不,我不是。其實—— – 尤其是在矽谷,尤其是在這一輪選舉周期中。 – 嗯—— – 是我們在播客上看到的那些有公眾面孔的人。 – 你看,我認為這一周期越來越少人公開這一點的部分原因是,特朗普總統對個人和政治報復持威脅態度。因此,你必須有一定的勇氣來站出來,對吧?在公共領域的鼓勵,不僅僅是在冒險中有勇氣,這是值得的,而是在公共競技場中做到這一點。因此,我真的與一些億萬富翁有過對話,他們說,哦,看,我真的讚賞你所做的事,我認為你所做的是非常好的事情,但這是對你而不是對我,好吧?我是說,試圖讓人們參與其中。因此,我是說,我知道,由於他們進行了簡單的迷你最大化,他們說,如果哈里斯當選,我就不會因為不支持而受到懲罰。如果特朗普當選,我就會受到懲罰。所以我只是站在一邊。 – 你認為你會受到懲罰嗎? – 我認為,因為我的行為試圖幫助哈里斯當選,會有大於50%的可能性會出現來自政府機構腐敗和錯誤方向的後果。 – 你必須花時間在晚上想想那可能是什麼,因為我會。
    – 是的,這是一個範疇,希望它只是在軟性範疇內,比如說國稅局的審計或電話,像你知道的,特朗普所做的,說你知道,拒絕貝索斯的國防部合約,因為你知道,他擁有《華盛頓郵報》,我不喜歡他,這種事情。我希望它是在那方面,對吧?會變得更糟,但我並不想猜測,因為我不想給任何人任何主意,對吧?但我覺得就像,我覺得我可以安全地贏得一個賭注,即將會有政治後果,這些後果基本上是反民主的,對美國而言。
    – 直接針對你。
    – 直接針對我,是的。我覺得我可以安全地贏得那個賭注。我希望它是在我所稱的軟性領域。
    – 你不打算離開美國吧?
    – 不,不會。其實,我在西雅圖外圍有一個住所,還有,你知道,我們有憲法,你知道。
    – 因為馬克·庫班也是這樣,對吧?馬克·庫班非常公開和直言不諱。他是一位億萬富翁,他在整個過程中對卡馬拉·哈里斯非常支持,對特朗普非常反感。他也受到很多攻擊。我是說,我在推特上關注每個人,所以我看到這一切情況的發展,這就像他站在無人區,四面八方都在攻擊。他你的處境也有點相似。
    – 是的,正是如此。
    – 對你來說,保持沉默並聽從反而會簡單得多。
    – 是的,正是如此。但這就是問題所在。你不能允許那種新的法西斯主義,對吧?正當你感到恐懼時。我非常尊敬馬克·庫班。當你感到恐懼時,請站出來。因為你所感受到的恐懼,那是你作為一個強大、富有的人那種感覺,對吧?而如果你不站出來,誰會站出來,對吧?
    – 你能看到特朗普的任何可取之處嗎?我知道你可能會來哈里斯堡。
    – 哦,是的,我認為他將會帶來一個破壞球,而在某些地方,破壞球也是有用的。比如說,如果你說,「嘿,在監管方面,你想要一個新的監管嗎?」我們需要被重構。這種重新調整是一件好事。嘿,我們將來需要大量的能源,而我們需要好的、清潔的能源。我了解每個人都不喜歡核能,我不在乎,我們就是要進行核能。就像,我可以看到許多事情可能會非常積極。 我希望這些事情能夠發生。其實,作為一名美國人,你知道,我會努力讓接下來的四年對美國來說儘可能美好,對吧?我對一些與我在政治上對立的人最精確的抱怨是,永遠不要試圖摧毀國家,而是要努力建立國家。無論你同意的人是否掌權,都應該朝著好的集體未來努力。因此,我會做所有這些事情。我對這個行政部門的某些方面充滿希望。
    – 你認為現在是企業家在特朗普掌權時期建立公司的好時機嗎?
    – 基本上,我認為企業家在任何時候建立公司都是好的時機。所以,有一個好的點子,現在就是時候,去做吧。資本市場更難,也行。如果你能獲得資本,你就能從那些無法獲得資本的人那裡獲得競爭差異。我是說,你總是得試著找出如何將負面轉化為正面的。現在,我認為特朗普廣泛上會對企業家精神非常有利,因為我認為他將減少很多監管。一些監管對社會會有非常負面的後果,這作為一個社會的人,我會擔心,例如,氣候。像是你得到新任環保署的人來,環境保護局。你問他這工作的職責,他會說,「我們需要更多的鑽油井。」對吧?你會想,這不是環保署。那可能是商務部長或其他什麼,能源部長。這不是環保署。所以將會有一個減少監管的過程,因為我們確實有氣候變化。我們正在面對這件事,而且將會變得更糟。這將是那些真正受到破壞的地方。但對於正在建立新業務的企業家來說,例如,我已經在多個核融合和核分裂業務上投資,因為核能,因為這是我們所需的清潔能源,你知道,就只是為了讓更多數十億人進入中產階級,並試圖從環境中去除碳等等。所以,我已經知道這些監管的東西對此是非常糟糕的。其實,我一直希望他們會重置那個東西。因此,所有突然之間,這種企業家精神反而會變得明智。但是,我認為他們會大幅降低所有企業家的監管,對吧?所以我認為這對創業精神是有幫助的。現在,他們在邊境的政策可能會更加嚴格,而移民是創業的重要部分。你希望能夠從世界各地獲取最佳人才。這是有助於建立美國的優勢之一。我認為這將會不那麼均衡。無論如何,因此就有好有壞。
    – 我認為這個管理層的一個非常不同的地方是,他所任命的人似乎有相當多的企業家被任命到相當重要的高層角色。
    – 好吧,當你說企業家時,你的意思是零經驗,從未做過我們正在做的事?
    – 潛在的。
    – 我特別提到的是埃隆·馬斯克,大衛·薩克斯,我想他在做人工智慧和科技。我想還有另一個看上去之前建立過企業的人。
    – 所以大衛,埃隆,顯然超級聰明,成就非凡。
    – 你在PayPal和他們兩個合作過,對吧?
    – 是的,對。而且現在大衛對加密貨幣非常熟悉。
    他是人工智慧和加密貨幣的沙皇,也是 PCAST 的成員。他對加密貨幣非常了解,但在人工智慧方面還沒有做出任何實質的貢獻。比如說,他並沒有被提及為投資者,或者在我與所有 AI 企業家交談時,被視為他們希望合作的理想對象等等。他非常聰明,所以我推測他知道一些事情。但對於人工智慧,我想結果還未確定,他所發推的反覺醒(anti-woke)AI 是最重要的事情。你會覺得,這甚至都不算是推動和發展及導航 AI 相關議題的前 100 項。在加密貨幣方面,他卻非常優秀,做了不少好事。所以,顯然他理解 AI,這是個別的事情。
    – 在言論這個點上,顯然在過去,我會說兩年內發生了相當大的變化。看從 Elon 收購 Twitter 開始,我看到全球范圍內出現了戲劇性的轉變。我們認為什麼是可以的,什麼又是不可以的。你對言論的變化有什麼看法?好壞、正面還是負面?
    – 幾天前我在倫敦發表了以艾薇莎·柏林(Sir Isaac Berlin)命名的演講,我在演講中提到有競爭的自由。你可以說,有言論自由,可以隨意表達我想說的話。然後還有一個自由,試圖在文明的對話中提供某種東西,在這樣的對話中,我不會被一大堆對立者騷擾,對吧?顯然這兩者都是良好的美德,而你所希望的是它們之間的正確融合。我認為很多人,像比如說,在 Twitter 和 X 上發生的事情,就是非常惡劣的,是有毒的,糟糕透頂。在我發推的任何東西上,包括,嘿,我認為以下這個真的是很棒的創業,結果我會收到「哦,你這可惡的自由派,我希望你失敗得淒淒慘慘」等等。我就想,「好吧,我只是發了一則關於這個偉大的創業的推文,對吧?」這就是 Twitter X.com 的主題。我更喜歡在 LinkedIn 上看到的情景。在那裡,你可以說批評的話,但你嘗試以這樣的主題來說批評的話,哦,那個創業的事,我其實並不認為它會像你想的那樣好,這是為什麼。
    – 在平台設計上,有什麼不同之處導致那裡出現了兩種不同的行為?
    – Twitter 是匿名的,允許很多機器人,並且鼓勵,像它所說的,言論自由。如果你發佈強姦威脅,那沒關係,這是言論自由,你可以隨意做任何你想做的事,對吧?而 LinkedIn 則是你綁定到一個有名的個人資料,這與你的身份相關。如果你因為說了某些老實說是不文明的話而被舉報,甚至不必嚴重到如強姦威脅那樣的程度,對吧?如果只是無禮,你會受到警告,被刪除,你會被告知,「嘿,順便說一句,這不符合平台要求,如果你繼續這樣做,我們將撤銷你發文的能力,對吧?」
    – 在 Twitter 的例子中,Elon 所說的是,如果這是合法的,那就沒問題。但是,在一個人們可以在法律的約束下匿名表達自己想法的環境中,是否存在某種好處?
    – 我認為這是重要的,允許。我認為在線平台提供了我們之間的差異,即言論自由和傳播自由。我認為人們可以說出「疫苗是邪惡陰謀,目的是在人體中植入晶片並造成自閉症」這種話是可以的。這是 100% 錯誤的,對吧?每一個可信的醫療機構都會說疫苗是好的。所以你會想到,假設有一千人接種了疫苗,或者說一十萬人接種疫苗,而其中 50 人對疫苗有不良反應,對吧?這是十萬人中的一部分。但一千人或一萬人本來可能會死去,對吧?所以每個人接種疫苗的隨機抽樣彩票是非常好的,人人都應該這樣做,對吧?因為再者,你在此彩票中死亡的機率要大於出現不良反應的機率。這並不意味著沒有不良反應的人。所以所有優質的醫療專業人士、醫療研究人員都同意。我在 x.com 上是合法地可以說,「疫苗是邪惡陰謀,目的是操控美國人民賣藥,使制藥公司獲利」,等等,我可以說這些,你會看到在 Twitter 上,談論廣播和其他許多地方的各種言論。你可以這樣說,這是個問題,對嗎?我不反對人們這樣說。我反對的是推廣這些事,並讓它有廣泛的影響力。
    – 關於疫苗這一點,為了澄清我的立場,我認為疫苗是偉大的發明,拯救了很多人的生命。這是我的立場,但我想稍微深入探究一下。關於疫苗的推出,特別是當時有很多事情我們不清楚,對吧?關於實驗室泄漏的問題,我跟鮑里斯·約翰遜(Boris Johnson)坐在一起,他說,「哦,我們認為是實驗室泄漏。」如果我在幾年前的這個播客上這樣說的話,我會被 YouTube 開除。所以擁有一個論壇,即使可以討論反駁性觀點,我認為也是重要的。我自己的立場是言論是重要的,但同時,你知道,是的,我支持人們能夠討論實驗室泄漏的話題。因為再者,我認為言論自由是好事。事實上,我之所以支持言論自由,部分原因就是因為有時候你會有一個反駁性的觀點,值得擁有傳播的自由。但應該有,而且,看看,我們作為社會如何決定什麼是專業知識、什麼是真理,是我們召集專家的小組。例如,在科學中,我們有一組科學家負責審查一篇論文,確保其在出版之前得到參考。我們有科學家能夠重複實驗結果。
    在陪審團中,我們有12個人來聆聽案件並作出決定。所以我們使用一群人作為專家,並針對不同的事務提供不同類型的專業知識來做出判斷。我們也應該引入專業意見,對吧?現在這並不意味著即使所有專家都說這完全錯誤,你也應該說你不能發布它。我喜歡推特在埃隆·馬斯克之前所做的,他們說:「嘿,你組成了疫苗或這是政府控制你的邪惡陰謀,但我們會在旁邊加一個小框框,上面寫著,哦,順便提一下,專家意見不一,這裡是你可以獲得事實的地方。」所以你可以說出來,對吧?但我們會在特定情況下加入專家的意見。我認為這就像是一種平衡,如何進行言論自由和覆蓋自由。因為我確實認為,我應該能夠說世界是平的。我應該能夠發言說,世界是平的。順便提一下,LinkedIn不會刪除那篇帖子,因為「好吧,這是文明的。我只是說世界是平的。我瘋了,對吧?但我很有禮貌。」所以LinkedIn的原則並不是,你必須說某些科學上的,確實正確的話,而是你必須說某些文明的話。
    – 我還認為,人們不應因言論而被剝奪平台或被取消,即使你不同意,前提是在法律的約束之內。我曾和一位——
    – 嗯,順便說一下,我通常認為應該遵循法律的約束,但我還認為,重要的是,我也認為在文明的範疇內。
    – 而文明意味著——
    – 就是說,沒有暴力的威脅。
    – 好吧,是的,我同意這一點。你不應該用暴力圍住任何人。
    – 是的。
    – 我曾和一位,我會說是占星師,我甚至不知道這是不是正確的詞。那不是占星術,對吧?他是一位美容師。他告訴我伽利略的故事,發現世界是圓的,伽利略基本上受到所有人的威脅,因為這威脅了當時的天主教機構。
    – 是的,因為教會的教義不是這樣的。
    – 是的,這是一個警示故事,雖然已經很久以前了,但總會有強大的力量圍繞某種意識形態而受到重重激勵。我指的是,這種情況在今天依然存在。
    – 是的,100%。
    – 而這些力量是強大的力量。所以即使是來自不可信源的異議也應該被允許。
    – 是的,100%。順便說一下,我堅決維護這一點,對吧?我只是認為,就像這樣,我不介意人們批評我。我不介意他們批評我的論點。我不介意他們批評我支援的政治人選,對吧?我所做的慈善事業。我強烈希望這些批評是基於一些知識和智慧,以及一些良好的論據觀點。而我真的希望它能成為一個文明的討論。
    – 這很有趣,因為從進化的角度來看,人類大腦並不是為了應對1000個人在推特上對你說你是混蛋而設計的。作為一名播客主持人,作為一個在公開場合的知名企業家,你必須處理這一點。你必須以一種我們本來就不適合的方式來應對這一點。而我也很掙扎。我在第一次進入公開場合的時候掙扎,像是當我開始做《龍的巢穴》時,在美國有《鯊魚坦克》。打開我的手機,面對一陣對大腦的噪音。現在,這責任是誰的呢?是我自己應該刪除這個應用程序的責任嗎?還是平台應該對表達其本能的情緒、嫉妒或其他任何情感的人的言論進行合理的管理呢?
    – 所以人類推理中經常出現的經典問題就是,選擇A或B。
    – 對,對。
    – 你的回答是兩者皆是。
    – 好的。
    – 對,所以雙方都有責任。就像,「哦不,這是個別人的責任。」就像,嗯,你是說我完全沒有責任嗎?我在這裡不能做任何積極貢獻的事情嗎?當然可以。
    – 對,比如說,可以完全說,我有一個言論自由的網絡。如果你在進行威脅,像是你是特朗普並且推文說馬克·米利應該被處死,當他是聯合參謀長時,那就是一個暴力的威脅。這應該被刪除,對吧?你知道,所以完全可以說,暴力和暴力威脅在這個平台上沒有立足之地。現在,暴力是非法的。威脅暴力則不是,對吧?
    – 我多年前有的理論,我實際上並不認為這個理論基於任何東西,只是我讀到過它,覺得不錯。所以我以前常說,未來10年,社交網絡將越來越傾向於這些小型基於興趣的網絡。我前幾天在思考稅收時,想,哦,我的天,這實際上正在發生。你有像藍天(Blue Sky)和Threads,還有你的Instagram和Rumble,我們的社交網絡越來越多,圍繞著不同的人群。如果說未來十年、二十年的社交網絡理論,你的看法是什麼?
    – 作為一名投資者,我一直對有趣的想法持開放態度。對吧,我們在一個商業播客中,我總是在尋找一些內容。看看,我認為它們將在未來的生活中變得越來越重要,就像過去20年來的巨大增長一樣,我認為它們將繼續成長,並成為我們生活中不可或缺的一部分。我認為會出現不同的社交網絡,適合我們生活中的不同部分。
    這是部分原因,例如,
    在我開始使用 LinkedIn 的時候,
    也曾有人認為,
    哦,不,不,不,不,沒有人會去做商業網絡。
    當時只會有社交網絡,對吧?
    那時候只有 Friendster,然後是 MySpace,然後是 Facebook。
    大家都說,這些社交網絡只會存在,
    根本不會有其他的。
    然後人們就說,社交網絡只會有一個而已。
    你會想,實際上,我們有 Twitter,我們有 Snap,
    對吧,實際上有很多社交網絡。
    而我認為會有更多。
    所以我認為將會有更多的社交網絡,
    而且它們會融入不同人的生活。
    它們會有不同的社群文化。
    所以,我認為不僅如此,它們還會以不同的方式使用 AI。
    所以這部分的發明,
    我常常在想,
    人們會說,作為一名投資者,你正在看哪些想法?
    我會說,我正在尋找那個我還未想到的偉大想法,
    在那數以百萬計的創業者當中,有人擁有那個偉大的點子,並可能讓它實現。
    這就是我所尋找的。
    所以當我展望社交網絡的未來時,
    現在為了給出更具體的答案,
    我傾向於認為社交網絡需要同時擁有個人作為客戶和社會作為客戶。
    所以你需要考慮到這種平衡,
    在設計這些社交網絡時需要考慮到兩者。
    因此,這並不意味著沒有言論自由和極權主義,因為我實際上認為更或多或少,
    你應該允許人們發佈他們想發佈的內容,
    只要它是文明的,對吧?
    如果你選擇有匿名社交,這也很好,尤其是在那些政府
    壓迫的地方,去伊朗或俄羅斯
    或其他地方。
    那麼,匿名對於保命非常重要,對吧?
    但另一方面,你也應該考慮到
    這對社會意味著什麼?
    我們在媒體網絡中的一部分期望
    是希望共同學習。
    所以如果我發佈說,疫苗是企業試圖殺死我們孩子的邪惡陰謀,
    你會說,你在試圖說服人們做一些對他們和社會有害的事情。
    所以我們應該以某種方式回應。
    我們可能還是會允許你發佈,
    但我們可能會在旁邊加一個小框框,說,你知道,
    這是專家的看法,
    這是所有精英醫院的所有醫生的調查結果,他們99.999%認為,
    在所有精英醫院的醫生中,只有一個不認為這些疫苗是一個好主意。
    – 你認為社交網絡對社會是淨正面的嗎?
    – 我認為廣泛來說,這並不意味著它們沒有一些挑戰。
    例如,人們批評 Facebook。
    但實際上,每天有十億人上線,
    他們分享他們的經歷、照片、生活
    與摯愛、朋友等,這些都是非常正面的。
    我認為 Twitter 不幸地
    已經變得越來越糟糕。
    我認為如果你問,哪個網站上不實信息最多?
    我認為是 Twitter,對吧?
    但,這並不意味著它不能隨著時間的推移而改善和修復。
    每當我和像今天的嘉賓
    Reid Hoffman,LinkedIn 的共同創辦人交談時,
    總會出現一個問題。
    但今天的贊助商 LinkedIn
    有一個我認為你會想聽的解決方案。
    與正確的人連接你的業務可能會很棘手。
    你可能會花很多時間和金錢來獲得正確的效果,
    但即便如此,仍然難以確保,尤其是在 B2B 市場行銷方面。
    當你不是在與一個人做生意時,
    你是在與團隊一起做決策。
    通過 LinkedIn 廣告,
    你可以接觸到正確的受眾,
    這樣你可以與他們的十億成員建立關係,
    一億三千萬的決策者和一千萬的 C 實層主管。
    你還可以針對特定的工作行業、公司等進行精確定位。
    毫不奇怪,LinkedIn
    是回報最高的付費社交平台。
    為了幫助你開始,
    LinkedIn 正在提供一百美元的信用額度
    來啟動你的第一個活動。
    只需前往 linkedin.com/doac24 現在就可以索取你的信用額度。
    那就是 linkedin.com/doac24。
    條款和條件適用。
    我聽到的對於 AI 有許多不同的看法。
    我與 Mustafa Solomon 談過。
    我與很多不同的人交談過,
    我知道你認識 Mustafa,因為你投資了
    他的公司。
    – 是的,我們共同創辦了 Inflection。
    – 啊,好吧,你共同創辦了 Inflection,然後賣給了微軟?
    – 嗯,它與他們做了一個商業交易。
    它仍然作為公司在運作。
    – 哦,好的。
    好吧,因為 Mustafa 轉到那邊了。
    – 是的,他轉過來是因為他希望做消費者代理
    而 Inflection 現在正在做 B2B 軟件銷售。
    – 你對 AI 的看法是什麼?
    我們應該如何看待它?
    像 Dave 和 Jenny 這樣的普通人,
    在公司工作或創建小型初創公司的,該如何看待 AI?
    – 所以我認為 AI 正在處於一個,看看,
    去年我出版了一本名為《即興創作》的書,
    這是第一本與 AI 共同撰寫的 AI 書籍,對吧?
    為了展示並告訴
    AI 不僅僅是人工智慧,
    而是增強智慧。
    它賦予我們超能力,對吧?
    作為這部分,我在一月份將發行一本名為《超代理》的書,
    其中包含我們人類的代理機制,
    即使有其代理技術,
    也能並將被放大。
    我們將獲得這些超能力。
    超代理的時代是這樣的,當許多人獲得一種新的通用技術時,社會的轉變隨之而來,它就像印刷術或電力或汽車或手機。這是我們生活中令人驚嘆的變化,因為不僅我因為有了人工智慧而獲得超能力,還因為你擁有人工智慧的超能力也增加了我的行動能力。例如,你是一位現在可以使用人工智慧的醫生,你幫助許多人的能力得到了加強。這就像汽車問世時,醫生可以去更多的地方幫助人們,這部分是汽車所帶來的超代理能力。不僅僅是我可以開車到處走。現在,因為醫生能夠開車,這也增加了他或她的行動能力,通過超代理能力也增強了我的行動能力。而那本書將於一月出版。
    ——關於人工智慧的陰霾也不少。人們總是對新技術有恐懼。這些陰霾有什麼道理嗎?——是的,但要加個註解,每當一種新的通用技術問世時,討論的內容,比如當印刷術問世時,與現在對人工智慧的討論非常相似。人們說這會摧毀社會,摧毀人類學習與知識,讓當前的知識守護者,主要是社會中的神職人員,無法控制信息的流動。我們會面對大量的錯誤資訊等等。順便說一下,沒有印刷術就不會有科學革命,對吧?因此,總是存在這股恐懼。那麼,這種恐懼完全是毫無根據的嗎?嗯,看看,人類社會在面對新的通用技術時會表現得很糟糕。以印刷術為例,我們因其經歷了近一個世紀的宗教戰爭。因此,轉型非常困難,因為我們人類在新的通用技術面前是困難的。因此,轉型過程中會有疼痛,會有挑戰和重新排序等等的干擾,這是毫無疑問的。我希望的,而我寫這些書的部分原因就是要說,讓我們管理這一過渡,比我之前管理的過渡做得更好。我要讓你們知道,我百分之百有信心在過渡的另一端,這將是驚人的超代理能力。我想做的就是盡可能地管理好這個過渡。現在,人們說,那麼,你不應該通過非常緩慢和受到嚴格管控的方式來管理這一過渡嗎?嗯,挑戰在於,這些新技術在全球範圍內競爭性地發展,各個國家、行業和公司等等。我們無法設定時鐘,沒有人能設定時鐘。如果不去跟上,比如工業革命,為什麼歐洲基本上為全球定下了基調幾個世紀?答案是,歐洲堅決而早地擁抱了工業革命。這是促成英國帝國形成的一部分。因此,這個時鐘是由不同的人運作的。而且,順便說一下,他們對於什麼是好的有不同的理論,對於技術應該在社會中扮演什麼樣的角色有不同的理論,對於風險有不同的看法。你知道,當這些人發布那封暫停信時,還有像「那是個錯誤」的聲音。其他人不會這麼做,這是一個簡單的觀察。那些關心人類的人,如果他們都暫停,而不關心人類的人卻不這樣做,那麼如果你實現了你的成功,將會對人類造成不良影響。因此,你必須不斷開發,必須與由世界設定的時鐘保持同步。
    ——當我以簡單的方式思考人工智慧時,這樣想,這並不是一個完美的類比,但這是一個簡單的思考方式,如果這裡有一位 IQ 為 100 的史蒂芬·巴特勒,而座旁邊的另一位 IQ 為 1,000,那麼這位史蒂芬會做什麼,那位史蒂芬又會做什麼?——這是個好問題。——這算是一個合適的類比嗎?這是否有點……——嗯,這就要看了。人類在想像未來技術方面通常做得很糟糕。因此我可以告訴你一些故事,關於我們創造了 IQ 為 1,000 的人工智慧。我可以告訴你一些我們創造了 IQ 為 200 和 150 的人工智慧的故事,我還可以告訴你一些關於我們創造的人工智慧的故事,它們大致上是等效的,因為今天我們擁有的,有點像是天才型的白痴。比如說,今天的人工智慧是超級智能的。我舉個例子。如果我去詢問一個人,想要了解人類的專家混合,AI 在 AI 中的創建。——那是什麼意思?——這是一種現代人工智慧的創建技術,它擁有不同專業角色的專家參與其中。聊天機器人就是這樣創建的,並生成它們的輸出。這是一個特定的技術定義,用於創建世界級人工智慧模型。然後我說,好吧,對於一些專家混合,只能用成千上萬個懂這項工作的人來相比。我說,好吧,那和現代經濟博弈理論相比呢?那麼,可能有些人也能做到。我們現在可能縮減到了 50 到 100 人。然後我說,將這兩者與現代海洋學相比呢?好吧,現在我們等於是零個人類。沒有任何人能做到這一點,但我可以調用 GPT-4,然後運行這個。GPT-4,因為它吸收了一兆字的知識,可以寫出這三者之間的比較。——因為它了解這三者。
    – 因為它知道所有三者。
    這是一種人類所沒有的超能力。
    今天我們擁有人工智慧超能力,對吧?
    但當然,沒有人對此感到驚慌。
    因為我會想,哦,這是一種很好的放大智能。
    這真的對我有幫助。
    我認為有非常大的可能性
    我們所創造的
    所有正在發展的當前人工智慧技術
    都是那些驚人的天才,
    是那些偉大的副駕駛,對吧?
    這就是我們所創造的。
    不是終結者機器人,也不是超級智能。
    有可能會有這樣的情況。
    我可以談論存在風險的問題
    以及這種可能性,
    因為人們對此思考得不夠全面。
    但我認為可能性在於我們將擁有
    這種副駕駛,為我們提供這些信息GPS,
    這些認知超能力
    使我們作為人類變得更好。
    – 那種行為將會——
    – 是的,那也是,是的。
    這是更大的擔憂。
    所以你會說,一種擔憂是過渡,
    另一種擔憂是當你在創造
    這種新技術時,你想要說,
    我想要賦能所有這些
    為自己和社會建設美好生活的人,
    而不想賦能罪犯、恐怖分子或流氓國家。
    – 還有你也認為我需要足夠先進的武器
    來攻擊我的敵人,
    而全球每個人都在這樣思考?
    – 是的。
    – 中國可能在思考西方,
    而西方在思考中國,
    俄羅斯在思考這個人、那個人,
    中東可能在思考幾個人。
    所以關於所有正在發展的武器或防禦系統,
    他們可能會製造你所說的那些機器人,
    終結者機器人,
    可以進入戰場,而且十分聰明。
    他們可能還會製造一些網絡武器。
    這些東西最終存在,
    然後落入錯誤的手中,
    錯誤就發生了。
    – 所以你想要先在正確的手中建造它們?
    就這樣。
    我是說,看看,這會有成本。
    從來都沒有。看看,電力對人類社會是必需的。
    它確實會電擊人,對吧?
    在錯誤的手中也會做錯事,對吧?
    這項技術是否有所不同?
    因為有將其與印刷機和電力進行比較。
    但這是否——
    – 不,不,這是新的。
    但順便提一下,每項技術,
    印刷機創建時是不同的。
    電力創建時是不同的。
    汽車創建時是不同的。
    – 這在影響力方面是最深刻的嗎?- 嗯,這肯定,
    它可能是,對吧?
    這—— – 你認為它是嗎?
    – 這是可能的。
    我認為,我總是以概率分佈思考,
    我認為這有很大概率是這樣,
    但在某種程度上,無論它是否是最重要的,
    都不重要。
    這是一項深刻的新技術。
    至少與這些其他技術一樣重要。
    這是唯一重要的事情。
    是否確定是或不是,並不真正重要。
    看看,有什麼不同?
    就是它是一種基因技術。
    – 這意味著—— – 它正在創造
    可以獨立運作的代理人,對吧?
    順便提一下,我們已經擁有這個。
    就像代理人,你可以在你的電腦上開啟一個
    與互聯網相連的代理人,
    它可以為你購買東西。
    你今天就可以做到。
    這是可行的。
    你有代理人,只是形狀的問題,對吧?
    所以它是代理的,它是認知的。
    像是,我們現在有一項技術
    可以以各種方式與之對話,這非常奇怪。
    所以你會有人錯誤地認為,
    「哦,它一定是有意識的。」
    因為他們問它是否有意識,
    它說它有意識。
    而我會說,「不。」
    但順便說一句,在這項技術存在之前,
    那是一個不錯的測試。
    順便說一下,有些意識的東西是無法…
    是失語的人。
    他們無法告訴你他們有意識。
    所以意識不僅僅是他們告訴你他們有意識,
    而是你告訴我你有意識。
    那之前是一個不錯的測試。
    現在會變得有點複雜,
    因為我不認為目前的任何人工智慧都有意識,
    而我們深入了解神經科學的原因。
    這不僅僅是一種人類物種狹隘的觀點。
    而在什麼條件下
    它會有意識是一個非常有趣的問題,
    我們需要弄清楚,
    因為它不會只是擁有灰質。
    它會是其他東西。
    或者說我們可能會搞清楚這一點。
    所以這是新的。
    認知超能力是新的。
    事實上,部署的速度將是異常的,
    因為我們現在有手機互聯網。
    所以我創建一個新的代理人,
    明天十億人可以使用它,對嗎?
    這是新的,對吧?
    所以所有這些都是新的。
    順便說一下,新是會產生焦慮的,
    而新是很難駕馭的,
    而新可能使過渡非常困難,對吧?
    但順便說一句,面對一個新挑戰
    本身就不是一個新挑戰,對吧?
    對於那裡的普通人而言,
    我知道他們可能在醫院工作,
    或者可能是一名律師或醫生,無論如何。
    只是某個聽到這個術語AI的工作人員,
    他們在說聊天GBT。
    他們在個人層面上應該做些什麼,
    以確保他們能夠抓住
    人工智慧帶來的機遇?
    – 基本的回答是絕對是的。
    這也是為什麼,
    像我做我的播客可能,
    我做超代理層,我做即興演講。
    因為他們給每個人的強烈建議是,
    我坐在英國銀行的州長們旁邊的時候,
    我對他們的建議之一,
    就是親自去使用人工智慧,對吧?
    不要僅僅用它為你孩子的生日創作一首小詩。
    那很好。
    不要只是用它看你冰箱裡有什麼的食譜。
    那也很好。
    對於你所重視的事情,無論是專業知識等等,開始使用它吧。順便說一下,你會發現某些東西實際上還是沒有用。就像我坐下來問GPT,雷德·霍夫曼怎樣透過投資AI賺錢?它給出的答案就像是一位聰明的商學院教授的答案,但卻不懂風險投資。它的建議是,研究哪些領域擁有最大的總體可地址市場,然後看看競爭顛覆的可能性,再進行市場研究測試。就像,讓我們去尋找一位有偉大點子的優秀企業家,對吧?而且當這個點子是你未曾想到,而其他人也很少想到的時候,那就是最好的方法。因此,它完全錯過了雷德·霍夫曼以及我在AI投資中的獨特經驗和成功方式。他說,那對風險投資來說就沒用。他不這麼認為,因為我繼續在嘗試。我說,好吧,我把它放進了一個創業計畫中,然後我問,對這個計劃我應該如何進行盡職調查?它給我提供了一個很不錯的列表。我心想,第一,我完全打算這樣做;第二,我確實在想這件事;第三,是的,我能理解你為什麼會認為我在這樣做。這不重要。哦,第四,我本來會去做這件事,但如果這樣的話,我會在四天後開始著手這項工作。現在我知道了。所以在這方面它是有用的。因此,今天它對每個人都是有用的。你可以用它來做你今天重視的事情。所以去開始玩弄它吧。我很喜歡伊桑·莫利克的一句話,今天你人生中將要使用的最糟糕的AI就是你今天正在使用的AI。因此,開始使用它的一個原因是要讓自己熟悉它,因為這是一個驚人的工具。還有,既然你在談論普通人,我給大家一個起初的提示。這也是我在提示2等中寫作的部分原因,那就是什麼是AI? AI很擅長採取你告訴它的角色。這裡有一個非常簡單的例子。你對某事有一個論據。你可以把它粘貼到AI中,然後你可以說,反駁這個論點。採取批評者的角色,反駁我。你會看到,它會立刻給你一個反對你立場的能幹的論點。這是非常有幫助的。它對於認知發展有幫助,對學習有幫助,對理解優勢和劣勢也有幫助。順便說一下,你也可以說,站在我這一邊,為我主張的事情提供另一個論據。像是,讓那個論據成立。但這只是個開始。你還可以說,比如,我要這樣論述一般性技術如何總是引發人們的初步強烈恐懼,還有它們是如何被描述為人類社會的終結等等,這種事情歷史上發生過數次。那麼一位技術史學家會如何分析我的論點?他們會如何批評我的論點?而然後你就能得到答案。因此你可以發現,這完全只有你自己的創造力和靈感,去思考我應該與什麼樣的角色對話?一旦你意識到這一點,你就可以強而有力地使用AI來助你達成任何事情。
    – 企業家們現在應該考慮在AI領域建立公司嗎?你知道,作為一名大約30歲的企業家,我回顧過去,真希望在網際網路熱潮來臨的時候正好處於創業年齡,因為每個人都成了億萬富翁。那麼這是那樣的時刻嗎?
    – 是的,簡短的回答是肯定的。
    – 好的,那麼我是一名30歲的企業家,手頭上有可支配收入,經濟上自由。我希望參與下一次革命。我應該飛往舊金山去建立一個AI創業公司,加入那裡的一個AI初創企業嗎?
    – 是的。
    – 為什麼?
    – 短期來說,矽谷的多個原因讓自己壯大了,這也是為什麼叫矽谷,因為它最初是與矽有關的,對吧?現在它已經變成了軟體谷。矽谷幾乎不再投資於矽了。
    – 矽是指芯片。
    – 是的,指的是芯片。所以現在實際上它更像是軟體谷。我們每年在新的軟體公司上投資數十億美元,對吧?因此,我們從矽開始,經過了像思科這樣的網絡設備,再經過不同的方向,發展到現在的情況。現在AI成為新的方向。順便說一下,我們在互聯網上做過這樣的事情;我們也做過移動電話;我們也做過網絡2.0。現在是AI,對吧?所以當你得到這種新的通用技術時,它為企業家提供了大量的空間,因為有很多以前不可能構建的新事物出現了。在互聯網出現之前,像Airbnb這樣的模式是無法實現的,這根本不可能。因此,它打開了以前無法實現的事物的可能性。因此,互聯網是一個很好地反映我們現在與AI相對的浪潮的例子。然後順便說一下,它對所有現有的商業都形成了巨大的變革力量。因此,你會說,我以前的業務是銷售電子商務和郵購目錄。那麼現在就有電子商務了,對吧?這轉變了所有這些業務。同时,互聯網是雲革命的部分原因。因此現在,可以說,實際上,所有的軟體不再是在你的桌面上,不是在你的手機上,而是在雲端中。而且,當然它之間是有些相互影響的。然後你會發現其實,你的手機上有一個非常好的應用程序等等,但這些事物本身都是如此。AI是下一個影響所有這些事物的技術。
    所以你有 Greenfield,
    你有可能革新任何特定地方的產品或服務,
    特別是可以加入智能的地方,對嗎?
    那裡存在一個偉大的創業點子。
    所以,是的,現在你應該去嘗試建立自己的前沿模型,
    也就是一個100億美元的計算機嗎?
    這是一個很難的事情,對於初創公司來說,這個資金要求非常高。
    我不知道,試著搞清楚,
    例如如何利用來自 OpenAI、微軟或谷歌
    或其他公司提供的前沿模型來進行這件事,
    但你仍然可以建立自己的模型,對吧?
    很多初創公司都在建立他們自己的模型。
    我投資了一家叫做 Sierra 的客戶服務公司,
    由 Brett Taylor 來運營,他們的宗旨是我們不建設自己的模型,
    我們只是部署其他模型。
    因此,我們擁有可用模型的最佳選擇。
    你可以作為一個 AI 初創公司這樣做。
    有很大的範疇。
    而我喜歡創業和發明的一部分是,
    我有一整套理論,
    關於哪些事情會非常成功,
    而我的一些理論會是正確的。
    我也發現了一些其他人有著驚人的理論,
    這是我和我們 Greylock 很喜歡投資的一個方向。
    – 進食。
    哦,現在對於某人來說,學習 AI 的最佳方式是什麼?
    因為上大學感覺會是——
    – 開始使用它,開始建立它。
    如果你想、如果可以、如果你有技術背景,
    下載一個開源模型,
    Lama、Mistral 等等,開始玩玩看。
    如果你不是技術型的人呢?
    – 那麼,通常來說,
    如果沒有技術共同創辦人,是很難做出科技創業的。
    所以去找一個技術共同創辦人吧。
    – 對於像我這樣在團隊建設、行銷、社交媒體、內容、
    媒體這類事情中建立自己職業生涯的人,
    我對 AI 非常感興趣,
    你認為我應該去學習 AI 嗎,
    開始嘗試成為一個技術型的人?
    – 不。 – 太慢了。
    – 好吧,是的。 – 太慢了。
    不,不,不,速度很重要,速度在初創公司中至關重要。
    但是,順便說一下,
    因為我們經常過於崇拜,
    通常是男人對抗個人的情況,
    這些人中大多數都是男性,
    個人和初創企業成功,
    因為他們是一個初始團隊。
    這是我們之前談到的招聘要點的一部分。
    所以通過這樣來說,
    你問我更願意投資於一位個人創辦人
    還是兩到三位共同創辦人?
    我更願意投資於兩到三位共同創辦人,對嗎?
    所以去找一個共同創辦人是一件很好的事情,
    因為順便說一句,
    你的影響力、你的能力也會在那時更大。
    所以,你知道,
    馬克·扎克伯格有達斯汀·穆斯科維茨、亞當·迪安傑洛,對吧?
    你知道,克里斯·休斯,
    這些都是事物創造過程中非常重要的一部分。
    – 你在近十年前投資了 Open AI。
    – 是的。
    – 在每個人都在談論它之前。
    你在那家公司看到了什麼?
    – 所以山姆·奧特曼、格雷格·布洛克曼、伊利亞·索斯基弗,
    令人驚豔。
    他們有一個明確而大膽的願景,
    即是,對的,谷歌發明了基於注意力的轉換器的基線,
    但他們沒有意識到這只是規模,
    如同在這上面應用規模。
    我們將把整個公司的所有事情都押注在這個規模上,
    而且我們將非常專注地去實現它。這很好。
    – 但是人們已經說了很長時間的白色 AI,
    但它從未真正表現出來。
    – 而我拒絕了很多 AI 投資,
    但人們需要了解的關於 AI 的一件事是,
    它是對計算學習系統的轉變到規模。
    所以它應該重新編程,
    就像我們編程 AI,
    我們編程一個規模計算學習系統。
    因此,它會學習,對嗎?
    而這只有在你擁有規模計算的情況下才會出現。
    所以你需要互聯網,你需要雲端,
    你需要龐大的數據中心,
    你需要接入大量數據,
    這些數據你可以從互聯網和其他資源獲取,
    然後你需要一個規模團隊來構建它。
    – 在人際關係的這一點上,
    如果你想成為一個成功的年輕企業家,
    網絡人脈有多重要?
    – 幾乎總是至關重要的,
    因為你需要那個初創團隊。
    現在你不需要那種網絡,
    我應該花12個小時每天,七天一週,
    去成為每一個聚會的參加者,
    和人們握手、給他們我的名片。
    這並不是特別有用。
    你需要的是,
    就像你有商業策略一樣,
    你需要有一個策略
    來圍繞你的商務和你自己建立人脈。
    例如,誰是我應該交談的人?
    誰是我應該向其學習的人?
    誰是我應該嘗試引入
    到我正在創建的項目中的人脈?
    我該如何認識這些人?
    – 有很多明顯的事情人們談到
    當描述什麼使企業家成功,他們會說努力工作,
    會說有一個大願景。
    但是有沒有什麼是真正被低估的?
    比如我提到的,做一個好人,
    或者禮儀、禮貌或舉止。
    有沒有什麼這類的事情
    你認為會帶來很大的不同,
    但人們並不珍惜?
    – 嗯,我不認為禮貌和禮儀
    真的是特別好的競爭優勢。
    我不是說應該粗魯,但如果一個企業家是,
    我在讀我的禮儀手冊並說,
    不要浪費時間,像是確實要友好,
    我覺得建立人脈,像創業是一項團隊運動。
    這不是一項個人運動,它是一項團隊運動。
    所以你需要建立你的團隊,對吧?
    – 你見過一些創業家在這方面很糟糕,但依然成功,對吧?
    – 最終未必能擴展。
    – 哦,有趣。
    – 對,因為這是一項團隊運動,對吧?
    就像,你知道,這需要你周圍有高技能的人參與。
    舉例來說,你可以在資本方面獲得足夠的初步成功,即使你在團隊方面做得不好,人們仍然會加入,因為他們會想,哦,我相信這會有發展,我可以賺很多錢,所以我會來做。
    所以,比如說,在矽谷裡一個經典的主題,這在廣義上是正確的,這也是你有那樣的主題的原因之一,就是我想要宣教士文化,而不是雇傭兵文化,對吧?
    因為宣教士文化的人相信我們將改變世界,我們將這樣做。
    順便說一句,大多數成功的大公司,大多數都是宣教士文化。他們說,哦,他們都是宣教士文化,並不是,還有一些雇傭兵文化的公司也做得很好。
    – 在這門課程中,你如何定義雇傭兵?
    – 我只關心賺錢。
    唯一重要的是我在賣東西,我會賺錢,這才是最重要的。
    – 你有時會認為使命是胡扯嗎? 就像是胡扯讓人們感受到一些東西?
    – 有些任務確實是胡扯,就像,我只是講一個故事,我並不在乎,對吧?
    我在講一個不正確的故事,對吧?
    就像HBO的矽谷電視劇,其實是諷刺這一點的,它的劇情是,我正在創建一個反向雙重加密系統以改變世界,對吧?
    而且,是的,裡面確實有胡扯。
    就像任何其他大規模的人類活動一樣,這裡面的確有很多胡扯。
    – 在這種情況下,你需要胡扯嗎?
    你需要以「我將改變世界」作為結尾嗎?
    – 嗯,這是有幫助的。我之所以人們會用胡扯,因為這是人們想要的。
    人們希望參與改變世界的事物。
    所以你必須說,比如說,我是LinkedIn,這就是我將改變世界的方式。我是OpenAI,這就是我將改變世界的方式。我是Airbnb,這就是我將改變世界的方式。
    – 因為人類是情感故事的動物。
    – 正是如此,因此是的,你需要這種說法。
    但當然,如果你實際上真的是在試圖這樣做,那麼這就好得多。
    事實上,你應該有一個良好的計畫,對於你可能如何成功做到這一點。
    – 就像一個氣泡飲料公司,集團公司,即使他們試著以「我們將改變世界」作為他們的價值主張來結尾。
    – 是的,正是如此。
    – 你知道這是胡扯,這是一家上市公司,他們有想要回報的股東。
    – 是的。
    – 但即使是他們,我想也不得不這麼做。
    在心態方面,偉大的創業者心態有哪些因素?
    你在投資一位創業者時,最看重的關鍵因素是什麼?
    – 極大的抱負,對吧?
    我是在追逐月球,有時字面上是這樣的,但最常見的是,如果我成功,我將在這裡改變行業。
    對於你可能如何做到這一點有良好的計畫的認識。
    對於創業是一項團隊運動,而不是個人運動的認識,我有一個計畫,來整合所有不同的要素,資本、人才等等。
    舉例來說,我面試高管的方式之一是,問他們,誰是三到五位曾經和你工作過的世界級人物。
    我會打電話問他們與你共事的感覺,對吧?
    而且順便說,如果真的重要,我會對這三個人進行參考檢查,看他們是否真的是世界級的,對吧?
    因為只聘請那些將會聘請世界級人才的人。
    同樣,誰是那些認為你作為一名創業者是世界級的世界級人物?
    這是我們在「創業者優先」實際上學到的一件事,並不一定是大家都認為的,而是一些世界級人物認為這個人是世界級的,因為他們很前衛。
    所以你要尋找這一點。
    不是說你尋找那些每個人都喜歡的人,每個人都說,「哦,我想和那個人喝一杯。」
    不,沒有,擁有一個人,並說,「哦,這個人很強勢而且難以相處。」
    這可能是一個非常強大的正面因素。
    我以這種方式投資過很多創業者。
    – 那麼韌性呢?
    – 嗯,韌性也是非常重要的。
    幾乎每個創業公司都會經歷我所稱的「陰影谷」時刻,就是像,為什麼我們會認為這是一個好主意?
    哦,我的天啊,當我開始社交蟻的時候,我的一位蘋果的聯繫人掉了我,
    在他開始創業兩年後,給我發了一封一行的電子郵件,上面寫著,「歡迎來到十五分鐘是升華與恐懼之間的差別的地方。」
    我要改變世界,哦,糟糕,我會死。
    對吧,所以韌性是超級重要的,因為這是一場狗咬狗的鬥爭。而且多次,PayPal、LinkedIn、Airbnb,哦天啊,我們要死了,這會變得一文不值。
    – 你能識別出某人的韌性嗎?
    – 你可以有很高的概率猜測。
    – 根據什麼?
    – 嗯,這有點像,推進他們在某些事情上,看看他們做了什麼。
    他們是否經歷了失敗和風險?
    他們如何應對風險?
    他們是否在試圖說服自己所做的事情是零風險的?
    不,不,我肯定會成功。
    沒有任何人是這樣的。
    – 如果他們在生活中經歷過一些困難的事情,這會有幫助嗎?
    – 哦,是的,因為如果他們經歷過困難的事情,並且在那裡展現了韌性,那麼這很有可能不是百分之一百,而是提供了很好的概率他們將會展現韌性。
    – 像受過創傷的人。
    – 嗯,這取決於他們如何對創傷作出反應,對吧?你從中學到了什麼?你是怎麼應對的?一般來說,你需要能夠將負面轉化為正面。 – 對,在創業的旅程中。所以就像,這真的很糟糕,我從中學到了東西。 – 如果你要給一位年輕人提供建議,教他如何在2025年積累財富。當我說年輕時,我指的是18歲。你會怎麼做,你必須計劃他們人生的藍圖。你能和我講講你會如何考慮這些人生的不同階段,比如18到30歲、30歲以後,等等? – 我寫《創業觀》的部分原因是,大學經常給的建議是追隨你的熱情。首先,做你寫過的熱情的事情。哦,你想去不丹做志工。現在就去,這通常就是這樣,而這是糟糕的建議,對吧?這實際上是錯誤的建議。正確的做法,不是說不要追隨你的熱情,而是正確的方法是首先考慮我如何能夠到達一個建立自己的位置,並擁有經濟上、平台上和操作上的能力。這可能是足夠的財富,不再需要薪水。這是我個人的目標。但同時,也可能是我頗受歡迎,擁有一個想要雇我的聯絡網等等。然後我會去不丹花一年的時間志願服務,因為我真的想這樣做,對吧?所以答案是,早期要積極投入對你整個生命來說重要的事。 – 還要冒一些大風險。 – 是的,早期就要冒大風險,對吧?現在你可能會說,我想當個醫生。不是特別冒險,這很好。但然後去醫學院。建立自己成為一名醫療專業人士。然後在你做這些之前。無論那件事是什麼,讓你在以後的生活中擁有韌性的基礎,現在去建立它。對了,這也是富有的一部分。但富有,可以用我有銀行存款或者股票投資組合來衡量。但富有也可以是我有一個很好的聯絡網,有人想和我合作,想雇我,重視我的才能,對吧?所以這整個範疇都是如此。但先去建立這個。如果,你想說,有些人會說,我想在整個人生中盡可能少冒大風險,因為這就是我,這很好。但先去建立自己。如果你想成為一名創業者,你想成為創業者,那麼舉個例子,看起來是這樣的,或者許你不應該在18歲創業,但也許你應該去加入一個初創公司,對吧?開始學習它,開始建立網絡。基本上,建立網絡是大方向。對了,還要建立技能。然而,創業經濟上通常是非常困難的。通常你是從零薪水開始等等。擁有一定的儲備是好事。 – 我寫了一本書,在第一章中,我試圖弄清楚這個平台對年輕人來說是什麼。然後我用五個桶來描述它。第一個是知識。然後當知識被應用時,它會變成技能。這兩個桶的好處是,它們是唯一兩個沒有任何人能真正把它們清空的東西。下一個我提出的是,讓我試著回憶我的書,是你的,我要說的是網絡,然後是資源,然後是你的聲譽。現在,任何人都可以奪走這最後三樣東西。生活可能會發生,你可能被解僱,可能失去朋友等等。 – 嗯,如果你真誠地建立了網絡,那麼失去網絡是很難的,對吧? – 不過它是可以失去的。 – 是的,但那是非常難的。就像是核彈那種事。我是說,看看吧,可能會有某個特定的人對你有非常不同的看法。你知道,你可能會移動然後被解僱。很多時候你的網絡就是那樣,但還有,即使你被解僱了,只要你在那個公司的幾個人和你有很好的關係,他們仍然可能是你網絡的一部分。 – 那麼我對於知識和技能的部分是關鍵的,是否正確? – 是的,對,這是我們所做的一部分,服務於你。軟資產非常重要。人們往往低估它們。他們通常會說,哦,我應該去接受那種給我提供高5%薪水的工作。而答案幾乎總是,這不是你應該考慮的標準。即使是更高30%的薪水也不是你應該考慮的標準。你應該考慮的是我的軟資產在哪裡?我的知識在哪裡?我的技能在哪裡?我的網絡在哪裡? – 有趣。 – 因為軟資產通常是複利增加的東西。比如說你接受了一個30%更高的薪水的工作並不一定是你會獲得300%更高薪水工作的預測因素。獲得300%經濟結果的可能性更大的是那些軟資產。 – 所以短期與長期的區別。軟資產是持久性。 – 是的。 – 而硬資產,應該是短期的。 – 是的,立即的。 – 你認為在30歲時會有不同的遊戲方式嗎? – 哦,你必須進行演變。因此例如,當你在20多歲時,你可以說,我會承擔更多的風險。就像我可以總是接受零薪水、較低薪水的工作,因為我會和我的五個朋友住在一起。我們今天只是吃豆和吐司,這是我們的方法,因為我可以現在承擔這些風險。但到了30歲,就會想,也許我的生活伴侶或跟他們一起住的公寓或房子是我計劃的。所以隨著時間推移,它會改變。 – 然後你會有孩子。
    – 是的。
    – 你有小孩嗎?
    – 沒有。
    – 因為我現在正處於那個階段,
    我正在考慮要不要有小孩,
    我只是在想這會對我的生活造成多大的干擾。
    – 這就像是一個初創企業。
    可以的,你可以在有小孩的情況下做初創企業,
    但這完全是一個初創企業。
    – 你認為這會降低你在初創企業成功的機會嗎?
    因為做兩個初創企業比做一個要困難得多。
    – 可能會有點,但也許是值得的。
    – 總的來說,還行。
    對你來說,快樂是什麼?
    因為你已經有了金錢,有了成功,
    有了聲譽,有了履歷。
    快樂是…
    – 對我來說,快樂就是和我愛的人一起生活,
    並建立偉大的事物。
    但順便說一下,如果我建造的一切都失敗了,
    而我仍然和我愛的人一起生活,那也很好。
    為什麼這麼重要?
    – 因為我認為生命的部分意義
    是你如何為你周圍的人貢獻。
    就像,再次抱歉,我不斷提到
    初創企業的觀點,但這是我第一本書,
    是對年輕人的建議,對吧?
    這是「我」和「我們」。
    就像,為自己做事情,為我做事情,
    為我們做事情,對吧?
    我從人們身上學習,從人們那裡獲得光芒。
    當我為他人的生活做出貢獻時,我感到有意義。
    而顯然,我身邊有很多人。
    全世界也有很多人。
    是的,你知道,LinkedIn上有十億人
    註冊使用它。
    這也是我認為
    生命意義中必不可少的一部分。
    尤其對我來說。
    – 當你年輕的時候,對快樂的理解錯了嗎?
    如果有的話?
    – 我可能認為在班級中名列前茅是重要的。
    不是說只做好,而是要名列前茅,對吧?
    而我逐漸意識到,這八十億人,
    沒有人在所有方面都是最好的,對吧?
    有些人自欺欺人地認為自己是最好的,
    但沒有人是。
    你可以在某些事情上是最好的。
    順便說一下,成為某件事的最好,
    這是件好事,但順便說一下,
    真正對那件事的絕對最佳著迷,哦,也許你實際上
    是在忽視其他事物。
    這有點類似於你之前關於管理的問題。
    就像你說的,如果你對身邊的人不好,
    我會告訴你,四倍經濟上成功。
    是的,對我來說不可以。
    – 那愛在這一切中扮演什麼角色?
    你有一個長期的生活伴侶。
    – 是的。 – 是的,在西雅圖。
    這對你的快樂和專業成功有什麼影響?
    – 對我來說,我身邊的每個人
    都是我學習的對象,包括米歇爾。
    我從米歇爾那裡學到了各種各樣的事情。
    米歇爾,在某些方面我們非常相似,
    對倫理的深信不疑,
    對做一個好人的重要性的深信不疑。
    在某些方面,我們又非常不同。
    就像我是規模的代表,而她是反規模,對吧?
    她認為我做大規模的事情是可以的,
    但她想要去與社區的本地人建立聯繫,對吧?
    她就像,看看,我在老人中心當志願者。
    你會來和我一起志願嗎?
    不,不,不,我不做那個。
    我很高興能把錢給老人中心,
    但那不是我所做的事情,但那是她的生活。
    而我從中學習,因為順便說一下,生活是兩者的。
    生活一方面是這樣,另一方面也是這樣。
    所以這是一種不同人士的平衡。
    她全情投入,她採取這種,
    可以說是貴格會佛教的方式創造藝術,對吧?
    這真是驚人。
    就像,我喜歡和她一起走這段旅程,對吧?
    那是她的旅程,對吧?
    但我從中學習。
    那些就是我認為生命意義的一部分,是我們彼此學習。
    如果兩位企業家來找你,
    他們推銷同樣的事情,
    但其中一位有著長期的婚姻關係,
    那麼在你看來,這兩位企業家在商業上會有什麼不同?
    有趣的是,我記得我問這個問題的時候。
    這取決於。
    我認為,像某些我認為
    非常相關的事實
    是某人對周圍人的對待。
    好吧,這裡有跡象。
    是的,是的。
    所以,像一個人對周圍人的好,
    那是一個我更有可能,
    非常非常可能希望一起共事的人,
    因為創業就像是十年的事情。
    就像,我已經放棄了那些我實際上提到過的投資,
    我不會提這些名字,因為那不文明。
    但我真的放棄了那些我認為會賺很多錢的投資。
    我告訴我的Greylock夥伴,
    「嘿,看看,這位企業家和這個業務,
    「這將會賺很多錢。
    「如果你們任何一位想做,很好,我會支持你,
    「但我不想投資,
    「我不想花十年在這位企業家身上。」
    對,因為就是,你知道,人生太短暫,對吧?
    而我是對的。
    那些企業賺了很多錢,對吧?
    但就是,是的,不,謝謝。
    不值得麻煩。
    是的。
    當我在讀《閃電擴張》的時候,
    我在看你所做的視頻,
    你已經進行了幾次講座,
    而我這些年幾乎看過所有的講座。
    作為投資者,我有一個問題:
    我的早期階段公司如果不在消費者互聯網領域,他們可能在超市
    賣飲料或其他東西。
    他們都應該追求這個閃電擴張的理念,
    以極快的速度建立一個極具價值的公司嗎?
    不一定。
    好吧。
    閃電擴張是對全球競爭的戰略應對。
    好吧。
    因此,現在有一些行業
    在那裡全球競爭是常態,而不是例外。
    你在建立一個網路資產,對吧?
    對,或者說,大多數像大型軟體一樣,不是所有軟體,
    但大多數像許多軟體公司一樣。
    在這種情況下,順便說一下,
    如果你能做到不進行快速擴張,
    那會更好,因為快速擴張是以低效率的方式花費資源
    以在市場規模上超越競爭對手,對吧?
    所以像是一個經典的例子是,
    Uber會面試某人,給他們提供工作機會,
    然後問,他們在你公司合作過的三個最佳人選是誰?
    然後直接給那三個人發工作邀請,而不進行面試,對吧?
    因為這就是快速擴張,對吧?
    我就是在快速快速地進行。
    這是一種快速擴張的技術。
    我從Uber學到的。
    我當時心想,哦,是的,把這個放進工具箱裡
    以備需要時使用,對吧?
    因為在Glen Gary,Glen Ross市場中超越競爭對手的規則,
    第一名是凱迪拉克,第二名是餐刀,
    第三名就是你被解雇,這就是遊戲,對吧?
    這是一件事情,當你知道,
    你和我在開始播客之前聊了一會兒,像是這樣的地方
    像倫敦、英國和歐洲需要學習的是
    當競爭是全球性的時候,
    對手不僅僅是身邊的人。
    最激烈的競爭來自於全球各地。
    而矽谷有著激烈的競爭對手。
    中國也有激烈的競爭對手。
    你必須有一種理論,來制定如何與那些最強大的競爭對手對抗的策略。
    所以快速擴張在某種程度上,
    這是我從矽谷學到的東西
    以及我在中國所做的事情,意指
    在全球競爭的業務中,當你試著建立這項業務
    並且有競爭者也在這樣做的時候,
    你需要採用的一些技術。
    – 如果人工智慧將如此具有變革性,
    當你考慮像英國這樣的國家,
    我們作為企業家和創始人並不像你們
    在矽谷中擁有快速擴張的優勢,那麼如果你是英國的首相,
    你會做什麼以讓我們獲得一些
    因為這次人工智慧機遇而累積的價值?
    – 所以我認為有兩件事情。
    一是你需要使你的公司在快速擴張方面的能力
    盡可能地得到提高,對吧?
    – 好的。
    – 因為如果公司一
    沒有快速擴張,卻在與正在快速擴張的公司二競爭,
    公司一將會失敗。
    – 我不相信我們有任何快速擴張的人工智慧公司。
    – 公司一將會失敗,對吧?
    公司二也可能會失敗,對吧?
    但公司一注定會失敗,
    而公司二則不一定會失敗,對吧?
    所以如果你在與快速擴張的公司競爭,
    你必須也要進行快速擴張。
    這也是我寫這本書的原因之一,
    也是我演講的原因,
    也是我幫助Sherry Couture
    在倫敦成立擴張學院的原因,
    等等等等。
    現在,假如我們說我無法做到,那麼,
    就選擇那些競爭對手
    沒有快速擴張的領域。
    – 我有一個例子想告訴你。
    我投資了一家抹茶公司。
    他們生產抹茶,像是綠茶,
    而且增長得非常非常快。
    他們叫Perfected,#廣告,
    我是一名投資者,等等。
    不,你是在一家公司的投資者,我想。
    我在想,他們增長如此迅速。
    他們的收入從,我不知道,零開始,
    明年他們可能會做到大約3000萬英鎊,
    而且這項增長可以說是以幾個月來計算的。
    我在想,抹茶是這個即將盛行的趨勢。
    現在每個人都在喝抹茶,
    每家咖啡店你去都會有抹茶。
    他們應該在全球範圍內進行快速擴張嗎?
    – 這依賴於兩件事情。
    首先,最重要的是,競爭。
    他們是否需要超越競爭對手?
    – 你可以說是的。
    – 是的,但如果是的話,
    尤其是如果他們的競爭對手正在快速擴張,
    那就絕對是。
    如果競爭對手沒有快速擴張,
    那麼快速擴張能使我們超越他們。
    因為順便提一下,這確實涉及快速行動,
    風險和招聘以及資本募集和開支。
    你所做的市場行銷,就像你是Uber,一次在20個城市啟動,哇,等等。
    因為這確實增加了風險,對吧?
    但你說這些風險與不快速擴張相比,
    所帶來的風險要小得多。
    這就是權衡。
    所以競爭是進行這一切的核心原因。
    順便說一下,大多數情況下
    在你能夠募集資本的時候,
    但擴張的原因是在於如果這是一個Glen Gary,
    Glen Ross市場,第一名是凱迪拉克,
    第二名是餐刀,
    那麼一般來說,
    投資者願意以溢價價格投資,
    提供大量資本等等,
    因為他們會認同你如果快速擴張將獲得良好的市場地位。
    順便說一下,問題的一部分是,
    投資者並不總是正確,
    但如果一些投資者願意這樣做,
    那麼其他人也會這樣做在你的競爭對手裡,
    那麼如果你的競爭對手要這樣做,
    你顯然也必須這樣做。
    所以競爭是首先。
    第二件事是,你是否需要達到臨界質量的規模?
    所以像你的支付行業,
    這是我在PayPal學到的一件事情,
    就是基本上支付業務除非每年至少有十億美元的交易量,
    否則都是死路一條。
    而那是我在2002年看的時候,我相信現在會更高,對吧?
    也許是十億,隨便。
    但是,就像是,如果你達不到那種規模,
    你就會死去,變得無關緊要,對吧?
    所以達到那種規模,
    並快速通過高度未經證實的階段,
    儘快增長規模是非常重要的。
    這就是你會說的地方,
    好吧,沒有我們的競爭對手在做這件事,
    但我們仍然應該這麼做,
    因為獲得那個臨界質量和規模是非常重要的。
    那麼這是另一個時刻。
    所以這就是,我不認為這可能是抹茶公司,
    這可能根本不需要,
    但這些都是你可以參考的教訓,
    但這不是為了其本身而進行的快速擴張。
    這是人們在進行快速擴張時所犯的錯誤之一。
    哦,我們正在進行快速擴張。
    不,不,你進行快速擴張是基於一套戰略技術,以應對市場和競爭的變化。
    在抹茶的情況下,品牌在某些程度上是一個護城河。
    是的,是的。
    所以這可能無關緊要。
    這可能是為什麼它在隊伍中像是格倫·哈里奇的相關原因。
    我根本沒有看過市場,但格倫·哈里奇,戈蘭·羅斯市場,
    第一獎凱迪拉克,第二獎州立的家伙。
    也許那是因為品牌的建立,
    在這種情況下,你必須成為第一。
    在我之前提到的問題上,如果你是英國首相,
    你會開始使我們的一些公司獲得更多資本,
    給他們提供資本的渠道。
    你認為我的一個擔憂是,
    人工智能是一個如此巨大的機會。
    它將徹底改變一切。
    而且基本上會被美國和中國所擁有。
    這是我的一個擔憂。
    住在英國的人有這樣的擔心,
    我們的經濟將在美國面前,
    會有如此巨大的生產力增長。
    所以對你來說好消息是,我恰好知道
    唐寧街10號正在關注這個問題,
    因為我這周和他們開會討論了這個。
    有些事情他們會宣布,
    雖然我無法具體說明,對吧?
    但他們知道這是重要的,
    並且他們正在努力。
    – 好的。
    – 他們正在諮詢,你知道,有人。
    – 很好,是的,是的,這讓我充滿希望。
    – 是的。
    – 好的,有什麼最重要的事情是我們還沒有討論到的,
    而我們應該討論的創業者的話題?
    – 我會給出兩個。
    第一個是,
    而且它們是相關的。
    第一是,看看,僅僅因為你沒有
    百分之百成功的機會,
    並不意味著你不應該去做,對吧?
    所以就像我之前所說的,當我們在談論這個時,
    就像,看看,當我創建LinkedIn時,
    我認為我們成功的機會最多只有20-25%。
    這沒關係,對吧?
    事實上,你應該做的
    是將你正在做的事情中存在的風險
    與你將會面臨的競爭較少的原因對齊,
    同時你在競爭加劇之前擁有更長的發展時間。
    因為部分原因是,如果你有一個理論,
    就像我們在LinkedIn討論過的,
    為什麼其他人看到這裡是,
    他們認為你成功的機會是0%
    而你認為有20-25%的機會成功,
    那正是這個風險窗口就是你的機會。
    對吧?
    所以將風險視為潛在的機會,而不是令人恐懼的事物,對吧?
    這是一個,我們已經談論過這些線索,
    但應該視為機會,對吧?
    因為你看到的是其他人看不到的事情,
    你看到風險,但你有一個主意,
    為什麼這個風險是你可以贏的事情,而他們則不行,對吧?
    所以在LinkedIn,那是,嘿,我有一個想法
    關於網絡如何增長,
    儘管在網絡中還不足值,
    直到有一百萬人在網絡中,對吧?
    那就是風險成為機會的地方,對吧?
    所以第二個,也和風險有關的是,
    有一個B計劃,擁有B計劃。
    要明白你在你的風險中有一個想法,
    你正在運行它,如果它沒有成功,
    你怎麼轉向?
    不要想,哦,整個事情就全力以赴,
    如果它不成功,我就會成為泥潭中的殘骸。
    不,不,這是我有這個ABC計劃框架的整個原因,
    這是在創業觀點中,順便說一下,
    創業觀點是給企業家的建議,
    縮小到給個人的建議,對吧?
    每一章都適用於企業家
    和他們的公司,對吧?
    像ABC計劃是,不要只有一個A計劃,
    就像,哦,如果它不成功,我就完蛋了。
    你會想,這是一個糟糕的策略。
    就像有時你會這麼做,
    有時這是我唯一的選擇。
    我喜歡這個A計劃,這是我唯一的選擇,
    唯一的方法就是全力以赴
    如果不成功,我就完蛋。
    好吧,這真的很可怕。
    對吧?
    當我從事創業時,我有B計劃,
    我有Z計劃,對吧?
    我有考慮過雖然不是每一個,
    因為你不能考慮到所有事情,
    但你在謹慎地行事,並且要衡量,
    我是在正確的軌道上嗎?
    我是否增加了成功的機率?
    我是否增加到達月球的能力?
    並進行風險管理,明智地承擔風險,
    承擔明智的風險,這就是關鍵,對吧?
    你怎麼知道何時該放棄?
    我在這裡說的旨在專業的背景
    以及創業的背景。
    所以當我回到建議我所投資的公司時,
    或者朋友們說現在是放棄的時候,
    或者現在是賣的時候,你試著去賣,當然,
    但有時候如果你不能賣,那就意味著放棄,對吧?
    你的新計劃A,新的計劃A
    比你之前的計劃A差得多。
    你的新計劃A比你之前的要差。
    因為你轉向了,對吧?
    而你的新計劃A是個更糟糕的計劃,
    這就是當你到達你的計劃Z的時候。
    就像,計劃Z是我放棄了,對吧?
    – 好吧,所以你試過其他的方式,
    那也是搞砸了。
    – 是的。
    – 好的。
    在專業的背景下,
    你怎麼知道什麼時候該辭職?
    – 嗯,可能是你有一個更好的計劃A,對吧?
    就像,好吧,這個計劃A還不錯。
    順便說一句,這是我告訴人們的區別之一,
    該創立公司還是加入一家公司的時候?
    這就像,作為創始人,你有的問題是你不能真的辭職。
    你是與業務在一起的,對吧?
    在業務達到它的目的之前辭職是非常不光彩的。
    有時候你被解雇,沒問題。
    但作為創始人,你就像是,
    人們之所以來加入我們,是因為我在這裡做這件事情。
    我會在這裡,直到業務達到一個
    它成為一個巨大的增長關注點的階段。
    一旦公司公開上市,你可以去做別的事情,
    或者一旦公司被出售,你可以去做別的事情,
    或者一旦公司變得盈利且非常強大,你可以去做別的事情。
    但作為創始人,你會在那裡,直到那時。
    作為一名員工,你是在簽訂我所稱的
    任務合同,我是註冊來為公司做出重大貢獻的,但
    我不會待到最後。
    所以作為員工,你可以說,
    看看,我是否完成了我的任務合同?
    太好了。
    在那個時候,如果出現更好的機會。
    所以,你知道,馬特·科勒(Matt Kohler),他現在住在倫敦,
    作為Benchmark的一名合夥人,
    我是在LinkedIn上從麥肯錫招聘他的。
    三年後,他來找我,說,
    “嘿,我被Facebook提供了這個機會。”
    我說,馬特,我喜歡和你一起工作。
    你是我親密的朋友,等等,等等。
    你應該接受Facebook的工作。
    這是你正確的下一步,對吧?
    因為我們很親密等等,我想
    如果我沒有這麼說,你可能不會接受那份工作,但像LinkedIn是我大腦的一部分。
    我希望人們能做出最好的工作,
    最好的機會。
    而Facebook為他們提供了一個很好的機會。
    關於LinkedIn的故事,真的很有趣的是,
    我面前有2004年8月的簡報。
    是的。
    那是我們的Greylock系列B簡報。
    相當顯著的是–
    不管我,馬特·科勒幫我創建那份簡報。
    哦,他有嗎?
    是的。
    我是說,這是一份非常好的系列B簡報,
    尤其是在那時。
    我必須說,它非常簡單。
    簡單是好的。
    非常、非常簡單。
    其中一個真正打動我的是
    這一頁,這是我想是某種開場,
    我想,願景使命聲明,
    隨便你稱之為什麼,
    是通過你已經信任的人
    找到並聯絡你需要的人。
    而且相當顯著的是,
    雖然這是在20年前寫的,
    但這仍然非常符合LinkedIn的本質。
    通常當我看到這些簡報時,
    一開始就像,我不知道,熱或不熱。
    而現在就像Facebook和Instagram。
    而這仍然非常接近當初的願景。
    好吧,這也是我的第三家公司。
    我曾經有社交網絡,我有PayPal。
    PayPal變化了很多,對吧?
    所以當我創立LinkedIn時,我對於如何做到長期和短期有了很好的理解。
    在這方面,長期的關鍵是什麼?
    那麼,你知道,
    你要變革整個行業。
    哦,你所謂的關鍵是什麼?
    如果你試圖從一開始建立一家長期公司,你在想什麼?
    嗯,你在想,
    如果我成功地在海灘上登陸,
    進入市場,我將如何能成為
    一個行業變革的公司?
    就像,什麼東西能改變數百萬
    客戶的生活,
    或者如果是一家企業公司,
    無論如何,在多個行業中有許多公司,
    我如何成為他們改變生活、工作、
    經營業務方式的重要部分?
    那麼你怎麼看今天的LinkedIn?
    因為人們以如此意想不到的方式使用它。
    我是說,人們在上面建立自己的個人品牌。
    這就像是一個社交網絡。
    是的,我早就知道這一切會發生,
    早在這個簡報之前,我就知道這是可能的。
    我對此有預感。
    現在,有什麼事情讓我驚訝的是,
    人們在上面建立約會服務。
    真的嗎?
    是的。
    嗯,我現在是一段關係,
    所以你可能沒見過,但。
    是啊,但他們就像,
    有些人想和有專業背景的人約會,
    就像我的約會條件是我想找有好履歷的人。
    好吧,我不希望LinkedIn永遠去做那業務。
    好吧,如果你要去做那業務,
    沒問題,對吧?
    我是說,比如,這是,我想那是
    我們從Greylock那裡募集資金幾個月後。
    其中一個意外的用途是,
    我從未設想過這種用法
    去找工作。
    一位工程師想從硅谷搬到丹佛,於是我就這樣,
    不知道該看什麼公司。
    所以這位工程師去了LinkedIn,
    搜尋了像他這樣的資料,
    然後查看那些人工作的公司,
    然後決定去哪些公司找工作。
    這真是太棒了。
    這是一種非常好的方式來說,
    嘿,我對去這裡工作感興趣。
    哪些有趣的公司雇用像我這樣的人?
    你仍然有興趣再次作為CEO和創始人建立公司嗎?
    嗯,所以我共同創辦了Inflection。
    所以我肯定在做共同創辦的事情,對吧?
    而且,我預見這會再發生。
    但我會是CEO嗎?並不是不可能,但就像
    因為我有這些出色的人像穆斯塔法·蘇萊曼,
    我能與他們共同創辦。
    這很好。
    是的,我想這就是我生活的階段。
    我不想再當CEO,
    這有點讓人遺憾,因為我命名的播客叫「我曾經是CEO」
    當我還是的時候。
    但我認為自我認知是其中一個要素,而隨著年齡增長,我開始將所有事情都導向快樂。對我來說,作為一名CEO,實現我想要的快樂和自由是很困難的。因此,你需要建立一個網絡和技能,與其他CEO合作。基本上,這就是我現在所做的事情。我們這裡的媒體公司和軟件業務中,有人是比我更厲害的CEO。你為了傳承而在意嗎?只有因為我在意影響。我在意我是否真的對人類的故事產生了重大影響。但我不在意,這是好事。我不介意別人說,「哦,讀霍夫曼做了這些驚人的事情。」這種感覺很好。但我更在乎實質的東西,就是我是否做了真正好的事情。這是個很正面的名稱。現在,我不是說我沒有自我意識。你知道,為自己所做的事情受到讚賞,這種感覺很好。但我做這些事並不是為了獲得讚賞,我是為了事情本身。所以你會基於傳承做決策嗎?只基於影響。
    – 你們有決定不生孩子嗎?
    – 我們有。而且這當然是共同的決定。我認為部分原因是我們意識到,我們是幾個孩子的教父母。我們在倫敦有三個孩子,我們是他們的教父母,對吧?作為教父母有各種各樣的樂趣,你知道,你出現並共度一個晚上,能參與孩子們的生活。然後,你知道,當需要「哦,該換尿布了。」這樣的時候,它就運作得很好。
    – 你的人生中有什麼未完成的心願嗎?
    – 哦,我肯定有。
    – 有什麼主要的嗎?
    – 是的。如果你問我當我還是大學生時,第一本想寫的書是什麼,我會說是友情,我依然想寫那本書。我已經記了30年的筆記了。
    – 關於友情?
    – 關於友情,是的。
    – 那本書會講些什麼?
    – 友情。
    – 但具體來說,是友情的哪個部分?
    – 一切。看看,關於友情的書籍太少了。你進了書店,然後問:「你們的關係板塊在哪裡?」每家書店都會說,「哦,在這邊。」對吧?關係包括親密關係、浪漫關係。你說,「好,那友情的板塊呢?」友情的板塊就沒有。
    你們有友情的書籍嗎?答案是,「也許我們有一本。」
    – 你的助理在我們今天的對話之前找過我,她說目前友情和聯繫是你的一個主要關注點。
    – 是的,一直都是。實際上它一直都是。現在你在和初創公司一起做一些強度很大的事情。而我認為你應該和朋友一起工作。你應該聘請朋友。這有點反常識。因為你希望把時間花在朋友身上。這確實會帶來一些困難,對吧?但你希望和朋友共度時間。這真的很好。
    – 你還和彼得·蒂爾是朋友嗎?
    – 是的。
    – 你們在政治上的分歧很大,但——
    – 在政治上有激烈的分歧。
    – 但你們仍然能做朋友。
    – 但我們也是在大學時期認識的,像是,我知道他非常保守,而他也知道我偏左,你知道嗎?我比大學時期更加商業化,他則變得更加自由主義。但你知道,分歧也是一件好事,可以是一件好事。
    – 我們在這個播客有一個結束的傳統,上一位嘉賓會給下一位嘉賓留下問題,而不知道他們將為誰留下問題。
    – 哦。
    – 而留給你的問題是非常有趣的。
    – 好的。
    – 你希望你的生活伴侶知道你哪兩件事,而她尚未了解或者不理解你?
    – 那是個有趣的問題。如果有人能回答這個問題,那就顯示他們並不是一個特別好的生活伴侶。我認為我一直是,並將繼續做一個好的生活伴侶,所以我實際上對這個問題沒有答案。
    – 米歇爾的名字是什麼?
    – 是的。
    – 她是否以某種方式誤解了你?
    – 我不知道是否是誤解,因為我們都投入了很多精力去理解對方。比如,我們一起去過婚姻輔導,並不是因為我們為了某件事在爭吵,而是因為有第三方幫助你更好地理解對方,這實際上是一件非常好的事情。找一個真的很好的專業人士來做這件事,對吧?
    – 我也和我的伴侶這樣做。
    – 是的,這很好。你應該這麼做。這不應該是因為爭吵,而是因為我們在投入大量精力去理解彼此。
    – 我仍然認為我的伴侶對我還有些事不理解。或者對我有誤解,而我也對她有誤解。
    – 是的,當然。順便說一下,我可以指出我對她學到的一些事情。比如,當地社區對她來說是非常重要的,對嗎?十年前我並不太理解這一點。現在我理解了,對吧?我相信她對我也有類似的事情。但當我一想到她對我不理解的某些事情,它會在一次晚餐中浮現出來,你知道,幾週後。因為這就是我們晚餐時的來龍去脈。我們的晚餐是其中一個人像是,「你知道,我有這個想法。」我們想要這樣的晚餐。
    – 經營穩定且良好關係的創始人在開始初創公司之前,然後他們開始這個瘋狂而強度極大的旅程。
    你有沒有給他們提供關於人際關係和如何管理這些關係的建議?因為有很多創業者來找我,他們會說,我覺得她要和我分手了,或者他要和我分手了,因為我只是,精神上缺席。你努力在關係中建立良好的互動,你應該試著在友誼和人際關係中,識別出自己的一些特質,這些特質可能會讓對方感到挑戰,並且應該提前提出來,對吧?這是一個建立深厚品質友誼和關係的很好方法。
    舉個例子,在創業公司的時候,米歇爾對我有這方面的了解。所以當我們計劃婚禮的時候,那時我在LinkedIn的日子還很早。我回到家跟她說,我們真的需要推遲一下,對吧?我們推遲了幾個星期,真的需要推遲。我目前在LinkedIn忙著一些事情,我們需要改變計劃。我沒有時間處理這個。而米歇爾沒有說,「啊!」她反而說,「好吧,我們來想辦法解決。」因為我早已向她明確說明了創業旅程是什麼樣的。我以前有這方面的經驗。有時候是這樣的,我們之前並不知道,但我真的很投入,這對我來說非常重要。這應該是伴侶之間的基本共識。
    – 你讓她失望了一點嗎?
    – 我希望沒有。
    – 在制定計劃和安排時間方面呢?
    – 哦,我們有多個計劃都被打亂了,對吧?
    – 那麼,回到家處理壓力呢?
    我一直在掙扎的事情是,如果工作的壓力很大回到家時,我可能會心不在焉。然後你要轉變成伴侶的角色,但我的腦子裡仍然在想,哦,我的天啊,現金流這個那個的。
    – 有時米歇爾會提到這點,她會說,你知道,我覺得你沒有完全專注於當下,對吧?這是我們之間的關鍵詞之一,我覺得你沒有完全專注。這就是讓你停止思考其他事情,專注,明白嗎?是的,我們進行過這樣的對話的次數比我能記得和計算的還要多。
    – 那麼,這很簡單嗎?
    – 你會學會的。
    – 真的嗎?
    – 是的,你會學會的。因為當你面對情況時,你會問,這意味著什麼?把那些事情推到一旁,專注。而有時,你會說,你是對的,我真的很抱歉,我現在被這個困擾得太厲害了。你介意我明天全神貫注嗎?
    – 因為很多創業者可能會在這方面燃起情緒,說,你不理解,你不明白,我這樣做是為了你,這也是為了我們。
    – 你看,你討厭我的工作。
    – 如果你正在進行這樣的對話,如果對方不認同,兩個人需要互相信任對方在做的事情。如果對方不相信你和你所做的,那麼你將會有長期的問題。
    – 是的,我想溝通上確實很困難,對吧?
    – 是的。
    – 瑞德,我們都對你下一本書感到非常興奮,據說將在一月出版。
    – 一月,是的,月底。
    – 這本書叫《超能代理機構:我們的AI未來會怎樣發展?》與Greg Beato共同撰寫?
    – Beato。
    – 他說,未來的AI會怎樣?
    – 是的。
    – 這是對AI的樂觀看法?
    – 是的。
    – 誰會讀這本書?
    – 所有人,因為我相信,唯一能夠實現樂觀未來的方法,就是想像未來的某些事情並朝著它們邁進,而不是試圖迴避失敗,或試圖避免悲觀。任何人說,好的,對我來說理解這種AI的觀點是重要的,他們應該讀《超能代理機構》。我們有一本來自尤瓦爾·哈拉里的書評,他說:”這是一個出色的積極未來願景。我不同意其中的一些主要觀點,但每個人都應該讀它。”
    – 嗯,這很令人耳目一新。
    – 是的。
    – 我會把它連結在下面,讓想要預購的人看到,但我極力推薦大家去查看你的書,這些書都是經典,因為它們塑造了全球創業者的思維。即使你不是創業者,《你就是你的創業公司》也是適合每個人的,無論你在做什麼,它有助於你應對創建企業,但同樣也能幫助你在你的職業生涯中。還有《擴張大師》,這是一個許多人在這裡都會收聽的經典播客,在播客中你與一些偉大的創業者坐下來探討他們是如何擴張和建立他們的公司的。我知道傑克是它的忠實粉絲,也是他最早收聽的播客之一。我強烈推薦。此外,這裡我還有這本書,我會把這些東西的連結放在下面。瑞德,謝謝你。
    – 很高興能來這裡。我期待下一次。
    – 非常感謝。這真是一種榮幸,與一個在某些時候有著如此多元和相悖意見的人交談,卻願意無論被信任與否或是否符合當前主流的政治正確立場,都堅守著自己的立場。這源於擁有豐富的經驗,但又基本上是出於良好的意圖。所以謝謝你,瑞德,感謝你的時間。我非常感激。能在這裡見到你是我的榮幸。謝謝。
    – 謝謝你,LinkedIn。
    – 我非常喜歡LinkedIn。我想他們贊助了這個播客,所以。
    – 哦,太棒了。
    – 是啊。
    – 我甚至不知道這件事。
    – 哦,真的嗎?
    – 他們的確贊助了,謝謝你。非常感謝。
    (輕快音樂)
    – 這不是很酷嗎?
    在《首席執行官的日記》中,每一次與嘉賓的對話,
    在結束時,
    你會發現我會請嘉賓在《首席執行官的日記》中留下一個問題。
    而我們所做的就是將每一個問題
    轉化為這些你可以在家中玩的對話卡片。
    所以,你將擁有我們曾經邀請的每一位嘉賓,
    他們的問題,而在卡片的背面,
    如果你掃描那個 QR 碼,
    你將能觀看回答那個問題的人的視頻。
    我們終於揭曉了所有問題
    和回答那些問題的人。
    全新的第二版更新對話卡片
    現在已在 theconversationcards.com 發售。
    它們兩次瞬間售罄。
    所以如果你有興趣擁有一些限量版的對話卡片,
    我真的非常推薦你迅速行動。
    (輕快音樂)
    (輕快音樂)
    (輕快音樂)
    (輕快音樂)
    (輕快音樂)
    (輕快音樂)
    (輕快音樂)
    (輕快音樂)
    (輕快音樂)

    Reid Hoffman is the Founder of LinkedIn, founding member of Paypal, early investor in Airbnb And Facebook.He is the co-host of the ‘Possible’ Podcast and best-selling author of books such as, ‘Masters of Scale’ and ‘Blitzscaling’. 

    In this conversation, Reid and Steven discuss topics such as, why passion isn’t enough for success, the truth about the PayPal Mafia’s success, why Reid stepped back from LinkedIn, and how to adapt to an AI world. 

    00:00 Intro

    02:16 How Have You Managed to Be So Successful?

    07:34 What Did You Want to Be When You Were Growing Up?

    08:46 Why Was Being Born in Stanford Hospital So Relevant to Your Story?

    15:27 Self-Awareness as an Entrepreneur

    17:38 Should Everyone Try to Be an Entrepreneur?

    25:45 How Do I Know If My Business Is Good or Not?

    37:06 What Was LinkedIn Like When It First Started?

    39:09 Why Were So Many Successful People from the PayPal Mafia?

    42:23 The Importance of Sales

    49:11 How Important Is Hiring in Business?

    55:16 What Are the Different Types of Entrepreneurs?

    57:43 Elon Musk’s Approach to Business

    01:03:17 Work-Life Balance in Startups

    01:08:24 Stepping Back as CEO for LinkedIn

    01:12:18 How Does Life Change When You Become a Billionaire?

    01:13:58 Political Stance as a Billionaire

    01:18:11 Trump’s Redeeming Qualities

    01:22:32 The Shift Towards Freedom of Speech

    01:25:02 Freedom of Speech as X

    01:33:03 What Do You Think Social Media Will Become in the Next Decade?

    01:37:58 How Should the Average Person Be Approaching AI?

    01:40:12 Is the Gloom Around AI Warranted?

    01:50:23 What Should the Everyday Person Be Doing with AI?

    01:58:40 How Do We Learn About AI?

    02:00:22 Your Early Investment in OpenAI

    02:01:45 How Important Is Networking?

    02:02:30 Underappreciated Qualities for a Good Entrepreneur

    02:05:58 The Qualities You Look for in an Entrepreneur

    02:15:21 What Is Happiness to You?

    02:19:08 Marriage and Entrepreneurship

    02:20:55 Should All Entrepreneurs Be Moving Fast to Build a Company?

    02:28:51 How Should You Be Viewing Risk?

    02:31:56 How Do We Know When to Quit?

    02:34:25 LinkedIn’s Deck

    02:37:44 Are You Still Interested in Building Companies?

    02:40:17 Are There Any Unchecked Boxes?

    02:42:28 Last Guest’s Question

    Follow Reid: 

    Twitter – https://bit.ly/3OVphKO 

    YouTube – https://bit.ly/3OSw33O 

    Website – https://bit.ly/3ZP4GxT 

    Podcast – https://g2ul0.app.link/IqXyrFoeiPb 

    You can pre-order Reid’s book, ‘Superagency: What Could Possibly Go Right with Our AI Future’, here: https://g2ul0.app.link/6iAtlcEeiPb 

    Get your hands on the brand new Diary Of A CEO Conversation Cards here: https://appurl.io/iUUJeYn25v

    Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes 

    My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://g2ul0.app.link/DOACBook 

    You can purchase the The Diary Of A CEO Conversation Cards: Second Edition, here: https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb 

    Follow me:

    https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb 

    Sponsors:

    Linkedin Ads – https://www.linkedin.com/doac24

    Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

  • Moment 191: Inside Nike’s Branding Genius: Lessons for Building an Iconic Brand: Greg Hoffman

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    (upbeat music)
    When you think of the most iconic logo in the world,
    which brand comes to mind?
    For me, it’s probably Nike.
    Their former CMO Greg Hoffman knew exactly
    how critical strong brand recognition was.
    And in this clip, he shares his tactics
    on leveling up your own marketing.
    I have about 40 companies in my portfolio.
    And when I think about what’s worked
    in terms of marketing, LinkedIn ad stands out.
    They’re also the sponsor of this episode.
    Here you have access to professional network
    of individuals who influence your business
    with over a billion members,
    130 million decision makers,
    and 10 million C-suite executives.
    So you can kill the guesswork
    and know exactly who you’re reaching.
    If you’re ready to make an impact,
    give LinkedIn ads a try and enjoy this moment on us.
    Or if you want to get started now,
    LinkedIn ads is offering $100 credit
    to launch your first campaign.
    Go to linkedin.com/doac24 to claim your credit,
    terms and conditions apply.
    – To create a strong emotional connection with someone else,
    I’m presuming you have to take a strong emotional stance
    yourself often.
    So I’m just thinking about the things
    that have evoked the strongest emotional connections
    with anything I do.
    The things that have evoked the strongest emotional connections
    with this podcast audience are strong emotional stories.
    But when you do that, when you avoid indifference,
    you are putting yourself in line
    for potential criticism and attacks,
    and you’re gonna polarize people.
    Some people are gonna love and hate you.
    How important has that been for Nike?
    And how important is it for a person starting a podcast
    or a business or leading a team or whatever else?
    – For a brand like Nike, it was,
    look at the athletes that represented the brand early on.
    I mean, they were all rebels within their own sports.
    And so, this idea of having a maxim within the company
    that was defy convention, right?
    So your values kind of say, it’s like,
    yeah, there are gonna be things we do with conviction
    that may be polarizing.
    But it is the deep belief we have in those things.
    And as long as we always relate them back to sport
    and this idea of serving the athlete,
    then we’re willing to go there.
    And if we’re not clearly tethered to what we say
    and what we do, then we would deserve
    the critique and the criticism.
    So I think you can, for any small or large company,
    that’s kind of, that’s wrestling with this
    that maybe wants to kind of go beyond just the transactions
    and truly move into that arena
    where you really are having real relationships
    with your audience, that their affinity for you
    comes from that fact that they’re getting meaningful benefits
    whether those are mental or physical,
    that are allowing them to progress in life.
    When you reach that status,
    I believe indifference isn’t an option right now.
    I believe we need to look to brands
    that have that level of success.
    And again, it’s not about scale
    ’cause there’s plenty of small brands, mom and pop brands
    that are doing great things through their business
    to affect the lives of underserved communities.
    But again, so much of what we’re talking about
    is authenticity, even doing this book,
    it’s like, well, how much social media should I do?
    And on this platform, does that seem like an authentic?
    And like, so at the end of the day,
    ’cause I drive in people crazy with these questions,
    is that ’cause I’m not the most public person, right?
    But as long as I speak to from the center
    and the anchor of the power of creativity
    in business and its ability to change the world
    and make that connection clear,
    and then if people are pissed off about that,
    then it is what it is.
    But more often than not,
    look at some of the most successful brands
    and it’s made their own business successful.
    It’s accelerated their growth.
    And so that’s where I get into this.
    Yeah, our primary goal certainly for a public company
    is to drive growth, both from a brand and business standpoint.
    But more and more, I believe that within that,
    you have to integrate this,
    being a great corporate citizen
    and using your platform to provide your innovation
    and your inspiration to those that quite frankly,
    don’t have the access and opportunity to get it.
    How do I find which story to tell?
    Because if I’m running this podcast and I’m thinking,
    okay, I need to do the logo, the branding,
    I need to position it in a way that’s gonna be,
    this is typically the way the brain thinks.
    It’s trying, it’s, the outcome is success.
    And it’s trying to figure out which story to tell
    to get me to success.
    So how do I make this podcast successful?
    How would you go about knowing where
    and how to find that story in your business brand team,
    whatever it is, and which one is the right one to tell
    to get the outcome I’m looking for, which is success?
    The success to me is that it’s not overly packaged.
    The success to me is that the transparency and authenticity
    of the conversations and that there’s a rawness to it.
    And that’s, that is branding.
    Sometimes it’s the lack of design, if you will,
    is the very thing that makes something successful.
    100%.
    Versus there’s, there’s a, you know,
    there’s go to, it’s always the same questions.
    And so that, that’s the one thing I really appreciate
    about what you’re doing is this, again,
    back to this, this being human
    as a being human and creating a motion.
    And part of that is just through people can, you know,
    see themselves in you or us.
    And the, yeah, I mean, that’s, that’s what I’d say.
    It’s less about sometimes the traditional aspects
    of branding, which is I wanna make sure the frame
    of every podcast has the color gold.
    And it must, you know, so again, I’m saying this
    as someone who’s oftentimes been pretty rigid
    in terms of to grow some of these businesses,
    to own a brand color, if you will,
    and you pick your, pick your favorite brand.
    There’s a level of repetition needed
    to build that kind of equity in a typeface, in a color,
    in a, in a logo.
    You need to build that brand frame, right?
    Oftentimes startups almost skip that.
    It’s like, no, go back.
    It’s like really build your brand identifiers,
    your brand elements, right?
    ‘Cause that’s your picture frame.
    And the stronger the picture frame,
    the more the picture in it is gonna shine.
    The weaker that frame, then you’re,
    the picture within it is kind of, it’s, it’s just,
    it’s not on a, on solid ground, if that makes sense.
    And so that’s why in the book,
    I talk about the picture and the frame,
    and ensuring that the frame never outshines the picture.
    That’s what I’m getting at.
    It’s like, you’re, when you’re thinking about brand,
    brand elements and how best to express those
    through the different platforms,
    it’s the right question, but making sure
    that they don’t take away from the actual storytelling
    within it, which is the picture.
    – Which happens a lot.
    For me, so some things that we do intentionally
    to try and communicate the, I guess,
    the heart of what we’re doing on this podcast,
    for example, in the branding.
    So one of the things is we always make sure
    it feels like home.
    So it’s in, whether in LA or in London,
    it’s actually shot in my actual kitchen.
    On a very similar looking table,
    people are actually surprised it looks exactly the same.
    But we always shoot it at home
    because I think the conversations we’re having
    are homely ones.
    They’re the ones people have at home.
    They’re not ones that, you know, we could,
    we could go do this in a massive studio,
    but it wouldn’t be in line with our values.
    The other thing is it’s dark in here.
    So that speaks to the subject matter.
    Sometimes it speaks to secrets.
    The other thing is obviously the title of the podcast
    is the diary of a CEO.
    And you ask yourself what one might keep in a diary.
    It tends to be things that are a little bit deeper.
    And there’s all these small things.
    You know, we even, I mean, we spend many days this week
    me and Jack debating removing the microphones
    because it kills what the humanness
    of authentic communication.
    So we’re thinking about ways
    where we can have the microphones hanging
    where we can remove the barrier.
    And all these small things, I guess, is that the frame?
    Is it, or when you think about brand elements,
    you’re talking more about like colors and things like that.
    No, I think that’s the frame as well.
    You know, when I walk into a space,
    I’m a bit obsessive compulsive about like design
    and details, you know, and I walk in and I look at the carpet
    and what type of chairs and like the display case
    and what are the objects, you know,
    and whether I go into a restaurant
    or the hotel I stayed in last night, you know,
    and I’m, I’m, I’m soaking all that up.
    But that isn’t the, that isn’t the actual experience.
    That isn’t the actual story.
    You’re revealing the story of this podcast
    through all these elements, but, but it’s,
    that’s still the story frame and is where I’m going.
    And then the delivery of, you know,
    through your voice and these conversations
    is what sits within it.
    But yes, those identifiers, those brand elements
    play a huge role because every one of them,
    I guess what I’m saying, what I like about when I walked in
    is it’s like everything was considered.
    There was nothing arbitrary
    because what a miss for, for some,
    some brands large and small,
    when they don’t have a culture that cares deeply
    about those details.
    And I think the best ones do.
    And certainly when you think of some of the,
    the most successful fashion brands, like, you, you know,
    there’s just an ethic inside that any,
    any detail large or small will be intentional.
    So, and, you know, that’s design, you know,
    motion by design, the word design
    is really about intention, be intentional.
    And look to reveal something about yourself
    through this round table, you know, with the marble top.
    It’s like, it all communicates.
    Trust me, I drive my wife and my kids absolutely mad, right?
    Because they’d had to live with this guy
    who’s just constantly moving stuff around.
    And, you know, is the clock, is the bookcase like,
    you know, curated perfectly are the books in the right.
    So if I have a problem, it’s in some,
    some ways that it’s,
    I’ve, I’m, you know, searching for perfection too often.
    And what can happen is you start to strip the soul
    and personality out of something.
    And it’s been great that I’ve had people
    throughout my career to balance that.
    That’s back to this idea of creative tension.
    Like if there’s a two startup founders, you know, it’s,
    I love it when it’s someone’s,
    it’s someone represents the art
    and someone represents the science, you know,
    someone’s more analytical in their decision-making process.
    And others maybe a little bit more non-linear,
    maybe a little bit more right brain thinking.
    And I love that tension because when you don’t have that,
    it’s like one side starts to kind of creep up.
    And that’s why I got into, you know,
    I’m also the branding instructor
    at the University of Oregon’s Graduate School of Business.
    And these are, you know, I’m in front of mainly folks
    that want to become future GMs, entrepreneurs,
    product developers, you name it, right?
    And, but I’m there to say it’s like, you know,
    yes, we’re going to go through how you create a brand plan
    and a brand strategy, we’re going to do this,
    but you’re also going to work on brand identity.
    And don’t worry about if you can’t,
    if you don’t think you’re creative,
    because that’s, I just, that kills me when I hear that.
    The application of creativity, yes,
    it’s oftentimes reserved for people
    that have created a fluency through experience and education,
    whether it’s an architect, a coder, et cetera.
    But the creation, the inception of an idea,
    we can all participate in that,
    like the brainstorming of an idea,
    we can all participate.
    ‘Cause what happens oftentimes is people say,
    well, I can’t draw, I’m not creative.
    And it’s like, well, that’s only part of the equation.
    You know, I’ve done, I don’t know,
    a couple hundred, I’ve led a couple hundred
    brainstorm sessions over the years, big and small.
    And I’ve never said at the beginning
    of the brainstorm session,
    I want all the non-creative people
    to leave the room right now,
    ’cause we’re gonna start to concept and be creative.
    No, it’s, again, it’s right and left brain thinkers
    working together to conceive great things.
    (upbeat music)
    (upbeat music)

    In this moment, Greg Hofman former CMO of Nike explores how the brand’s bold strategies helped the brand become an iconic global powerhouse. He shares practical lessons on building a strong brand identity, connecting with audiences, and leveraging creativity to drive business success.

    Head to https://www.linkedin.com/doac24 to claim your credit.

    Watch the Episodes On Youtube – https://www.youtube.com/c/%20TheDiaryOfACEO/videos

    Greg: https://www.themodernarena.com/about

    Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

  • John Allen (Former Navy SEAL): I Wasn’t Sleeping, I Became A Raging Alcoholic! I Was Disowned By The SEALS! This Will Turn Your Life Around In 2025!

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    I was in Afghanistan in 2014 as a Navy Seal.
    We’re in the middle of this gunfight and a grenade came over the wall and it detonated.
    And I’m waiting to either be shot by the enemy or I’m going to bleed to death.
    And all that was running through my head was,
    and that’s the way I think people should look at their lives.
    It’s so interesting because I’ve never actually heard someone give that kind of advice before.
    Mr. Bullen is a former Navy Seal turned master storyteller and content creator
    who uses his battlefield experiences and personal failures to inspire,
    educate, and help people overcome challenges to achieve their goals.
    My family were very successful people with Pulitzer Prizes, PhD.
    And then there’s me getting into street fights and about to get expelled.
    But it taught me coming to colossal failure to realize if you want to fix this,
    you have to start with saying it’s my fault and then do something about it.
    But then fear becomes the thing keeping people from doing it.
    And it’s the very select number of people in this life say,
    “I’m going to still do that thing that scares the f*** out of me that have the best and most fulfilling life.”
    And so I decided to become a Navy Seal because it was only a really small percent
    that make it through the grueling, mentally torturing training.
    And what’s the similarities that you notice between the people that made it?
    Two words. It’s…
    But then I realized the reality of the job, you kill people.
    And I had really leaned into being as like Alpha as I possibly could be,
    but there were just some things that I did and I just, I struggled so, so bad.
    I had to face my demons.
    What have you learned about dealing with demons?
    If you begin to have those thoughts, the only way I have found to sort of cope with them is…
    I find it incredibly fascinating that when we look at the back end of Spotify and Apple and our audio channels,
    the majority of people that watch this podcast haven’t yet hit the follow button or the subscribe button.
    Wherever you’re listening to this, I would like to make a deal with you.
    If you could do me a huge favor and hit that subscribe button,
    I will work tirelessly from now until forever to make the show better and better and better and better.
    I can’t tell you how much it helps when you hit that subscribe button.
    When the show gets bigger, which means we can expand the production,
    bring in all the guests you want to see and continue to do in this thing we love.
    If you could do me that small favor and hit the follow button,
    wherever you’re listening to this, that would mean the world to me.
    That is the only favor I will ever ask you.
    Thank you so much for your time. Back to this episode.
    John.
    Yes.
    There are clues in your early context that suggest you might have walked the path that you’ve walked in your life,
    but there’s also clues that suggest you absolutely would never have done what you’ve done.
    Yeah.
    So taking me back to that early context.
    Yeah.
    What do I need to know about that environment, the influences of that environment
    to understand how you ended up where you are today?
    I think it all starts with the family I was born into were very successful academic people.
    So I was born in a town called Quincy, Massachusetts.
    It’s just south of Boston mass.
    And my mother, father, and two sisters are brilliant minds in the academic sense of the word, just brilliant.
    One of my sisters has gone on to win two Pulitzer Prizes.
    My dad’s won a Pulitzer Prize.
    And this is not even flexed, but to give you a sense of the people in my life.
    My other sister has a PhD and she worked out of a Harvard lab.
    My mom is a professional writer, and then there’s me.
    When I was growing up, I could have done well in school, but I didn’t want to.
    It was sort of like my form of rebellion was being a bad student willfully.
    And I would like go out and party with my friends and just was like trying to be sort of like a bad kid in a way.
    And also like the town I grew up in was sort of a, it was not a place where academics really thrived.
    It’s like a really working class, like hard and tough place.
    I mean, Quincy’s becoming much, much nicer, but it was a little bit of a tough place.
    And I sort of wanted to be like an edgy, like tough guy.
    And so I’d like get into street fights and get my ass kicked and like, I’d like stay out drinking with my friends.
    But what it did is it set me up for like colossal failure by the time I got to college.
    I got into college because my mom, the professional writer, wrote my college essay and my grades were horrible in high school.
    And in fact, so bad that when I sent off my application, the school got in touch with me and they were like, hey, your grades are not really what we’re looking for.
    But boy, that essay was so beautiful.
    We’re going to give you a chance.
    And so I get into college.
    I go to the University of Massachusetts out in Western Mass.
    It’s like we’re a lot of kids where I was growing up.
    That’s where they went to school.
    It’s a big party school.
    And I just immediately bombed first semester.
    Like I got a 1.016 GPA, which it should have been like a zero.
    I basically didn’t go to class.
    I was involved in this riot.
    So at some point, our football team, which was a team that no one cared about, even the people who went to the school, we didn’t care about it.
    No offense to the Minutemen.
    They’re very good now.
    But at the time in 2006, they weren’t.
    They made it to like this conference game or something.
    This is like not big time D1.
    This is like D1 AA.
    It’s like very high level football, but not going to be on TV or anything.
    And the college, the student body, again, they don’t really care about the football team.
    But for some reason, when they lost this game, it just like instilled this need to riot on campus.
    And it was like concentrated in this one area of campus where I happened to live.
    And I like went out there and I was like breaking windows and being this horrible kid and the security cameras everywhere recording you.
    And it got to the point where at the end of the semester, there was like this witch hunt to find the people that had been involved in this riot.
    And there was like the website had posted the college police website had posted all these images of just faces of people in the crowd that were a part of it.
    And anybody could anonymously name people if they saw them.
    And it was like everybody got expelled.
    And I found pictures of me and I just got my grades back 1.016.
    And at the same time, I’ve been telling my brilliant parents, yeah, I’m doing great in school.
    Things are going really well, getting good grades.
    And I had to tell them like actually it’s the opposite and I’m probably going to get expelled if I don’t withdraw.
    So my dad comes out to the school and he like sits down with the dean who also says John has all these violations of living in the dorm like noise complaints and being a jerk.
    We’re going to kick him out of the dorms, even if he stays the school, he has to live off campus.
    And my mom and dad are like, you’re coming home.
    We’re done with this like you’re an adult and you can either like live at home and go to school or get a job but like you’re going to be an adult.
    And so I come home and I was 18.
    So I come home and I was living in my mom’s basement in Quincy.
    And I remember the first couple of weeks I was home.
    I actually felt mad at my parents like how dare they make me withdraw from the school even though there’s all this information that like it’s completely my fault.
    But I had like an epiphany when I was literally in my mom’s basement when I sort of realized like, oh, this is my fault.
    Like I have created like a habit pattern and a way of thinking that’s put me in my mom’s basement with no direction.
    Like I’ve been gifted all these opportunities that I’ve squandered and something sort of changed in my head where it was like, I don’t want to be a screw up.
    I don’t want to be that I’m looking at my family members as being so successful and I just was like I can’t be that I’m suddenly becoming self aware that that’s the path I’m on I’m going to be the guy that like floundered everything and didn’t amount to anything.
    And so I just made it simple I was like I’m just going to like go to a local school, get good grades and like graduate from college that’s going to be my focus for now.
    And I did that I went to a local school I got my grades up I actually transferred back to the school that I withdrew from to finish out my my couple of years in college.
    But the, it was like a drug, like having a goal that I was working towards like doing something that was worth my time and like studying I was like struggling with school but I worked so hard I was in the library all the time, like feeling like getting to feel what it feels like to be working towards a goal and achieving it was like really
    addictive for me.
    And so by the time I was like in my last year in college.
    I actually ironically had no clue what I would do post college it was sort of like, well the goal was just to graduate college. I don’t really have a clue what’s next.
    And I thought about briefly becoming a lawyer or something, because I was studying philosophy in English because I like those two subjects and they sort of fit the mold.
    But I had always sort of had this strong this calling to serve in the military, because my system, some friends of mine in high school went off to serve in the military in 2006 like they went to Iraq and Afghanistan.
    But I, but I want to do something really hard in the military because they needed like a big goal, you know, and it like graduating college was this goal that I had achieved.
    And I was like, I want to do something hard in the military. And that’s when I got turned on to the SEAL teams. And the cool thing about the Navy SEAL teams is virtually anybody can apply to be a SEAL.
    You know, you have to like have the right physical fitness to be a citizen, there’s a few things but basically anybody can try out.
    But it’s only those who survive the training that become SEALs and it’s a really small percentage of people.
    And it just really was the thing that was like, wait a minute, if I do that, if I go through like this, this baptism of going through this rigorous training, I’ll become a guy that will no longer be viewed as like the screw up in high school who sort of got it together with college.
    I’ll be able to reinvent myself. I’ll be able to serve in the military, which is something I felt the calling to do. It’s a career that I can kind of progress into.
    And it’s a big fricking challenge that’s going to require a whole bunch of training and prep before I get to go. And so I kind of just shifted my goal from graduate college to become a Navy SEAL.
    And everything fell in line. And then naturally after that, I became a YouTuber, which is an even longer story. But basically I, yeah, I became a SEAL and then I got hurt, medically retired, and then I basically posted something online that went viral.
    And I love telling stories, as you can see from this long intro. And I just kept telling stories and now I’m here. So, but it started with like, setting a goal and achieving it. And it’s, which sounds so basic, but I think a lot of people go through life just sort of doing stuff because because they were told to or they just sort of fell into it.
    I found like, setting a goal that’s really consciously something you care about for whatever reason and working hard to achieve it. It like, organizes your whole life. And so my life starting with coming home from college and being in the basement has been a series of set a goal and shoot for that goal.
    And that’s all that matters.
    It’s interesting because even before that there was something that it seemed to happen to you in that basement, which I consider to be the starting place, which is awareness.
    Yeah, it’s like self awareness. And with that self awareness came responsibility. You said, actually, I need to stop blaming my mom and dad.
    Yeah, I have a role to play in this. And that’s really, really hard for a lot of people. I think for everybody to be truly aware of how you might be contributing to the circumstances of your own life.
    It’s a harsh truth when you realize it’s your fault or a big part of it is your fault. But that’s what self awareness is, like taking responsibility for the good and the bad.
    And what’s your relationship been like with responsibility? And what’s your view on the importance of that broadly?
    I would say that when I was, you know, pre basement moment, I was definitely in the mindset of playing the victim. And if something bad happened, it was somebody else’s fault and not taking responsibility for anything.
    I was the guy that would come home from school and I tell my mom, like, you wouldn’t believe that we had a test today and Joey got a 50.
    I got a 65, but Joey got a 50. It’s like, you’re sort of like, that’s the way you approach it versus like, I failed the test.
    But when I sort of decided I would graduate college and organize my life around that and then become a seal, I realized that it’s not enough to simply just say, I’m going to do this thing.
    Like you need to own like the entire process. And like, for example, in, in seal training, there were a couple moments where like, I myself failed miserably, catastrophically at like tests and opportunities to be a leader.
    And I just like squandered it in a way. So the way seal training works is it’s very reputational. Like as you go along in training, you know, it’s like the closer you get to graduation, the closer you get to being a real seal.
    And so your instructors, those are active duty seals and they’re no longer viewing you towards the end of training as being just some like, oh, candidate.
    Now it’s like you could be my teammate. There’s not too many of us. And so it changes from you aren’t going to make it to you better do a good job because I might need your help down the line.
    And I remember in the final part of training, there’s this confidence exercise where they basically expose your class to tear gas, which is something that’s pretty standard in the military.
    And the only thing they say is like, this is a, like, it’s all about mentality here. It’s a confidence booster. It’s going to suck. It’s going to make you want to feel like you’re dying from this gas.
    And it’s like a long exposure. And they set you up in this like square, you’re all just standing, you’re kneeling shoulder to shoulder, if you will, out in this open field on San Clemente Island in California.
    And all the instructors have their gas masks on and they have these pool sticks like that you would swap like trash out of a pool. But at the end they have the CS grenade canisters.
    And they’re like, all right, they put their mask on, they fire off these CS grenades, this big white smoke comes out and they hand they hold out the pole, and you just you get covered in CS gas and the whole all you have to do is not run.
    Just stay here and take it. That’s the whole point.
    And I ran. It was like a fight or flight instinct completely. It was like before, and it was instant. It wasn’t like, oh, this is really bad. What am I going to do? What am I going to do? It was like instantaneously.
    I ran. I had to get tackled by one of the instructors because I was just out. I wasn’t even thinking it was like, and nobody else ran. This is the end of training.
    And so afterwards it’s like I was brought into the amphitheater. There’s this little theater where they would teach us classes about ordinance and whatever.
    And they were like, Alan, stand up. And all my peers know I did this. All the instructors know I did this. And he just goes, the main instructor, he’s like, Alan, you’re a fucking pussy. Sit down.
    He goes, you’re a fucking pussy. And I never want to serve with you and neither should your classmates sit down.
    And it was it. And I had to, from that point on for the rest of training, where these like, it’s almost like a bikini over my shorts.
    And it was like the worst moment ever because I’ve made it so far into training. But I knew, and also, by the way, at this point, we weren’t even home.
    I wasn’t able to go home, see my wife. We’re out at this island for a month. You don’t, you work seven days a week. You’re, you are in training until you’re done.
    And the only choice was like, own the fact that you did that. Don’t make excuses for it. Like, let this show people my actual strength, which seems funny because I did the thing I’m not supposed to do.
    But instead of like, running from it, literally, own it. Take responsibility for what you did and show people that you know what, I’m prepared to show up for work every day wearing these fucking trunks and be looked at as a lesser than to demonstrate that I’m not.
    There’s something really important in that. That’s really, really also critical to business, but just really critical to anyone that’s a professional or in a relationship, which is if you make a mistake, you get the second opportunity, which is how you respond to the mistake you made.
    And in fact, so many times in business, you know, when I was running a marketing business, we’d have clients and we might drop the ball in some way, but we could actually make the relationship stronger than it was before the mistake by how we responded.
    So making a quick phone call apologizing, taking responsibility.
    Yeah, I mean, I think that there definitely were some people that did carry that sort of like stigma into the teams because right after we finished this, we kind of went into the SEAL teams.
    But I do think that there was definitely some people that and I’m not even tooting my own horn. I really think this happened that as a result of that moment knew they could like trust that I was prepared to sort of like, I’m going to take responsibility for me.
    I’m going to do what I’m supposed to do and the best team that I can be, even at my lowest, you’re still going to get the best version of me. And that doesn’t mean I think I’m better than anybody else.
    It just means I’m an adult. And like, I think that’s that’s a big part of being an adult is responsibility is ultimately owning those mistakes. And sometimes your mistakes are painful and public and awful.
    And that’s the most important time to own them. And like you said, like that’s your opportunity in some ways, not just to rectify the mistake, but to become a stronger, better version of yourself.
    And I think that my mistake in college was a series of mistakes my first semester of screwing it up and getting sent back home.
    But it was only when I recognized that it was my fault and I had to own that that I was able to graduate college and try to become a Navy SEAL and then in the process like have the CS grenade happen.
    But in some ways that made me a better SEAL, you know, so I think that like in failure comes the best opportunity for success, which is something that I certainly didn’t coin, but it’s the truth.
    What is the Navy SEALs? Because, you know, around the world, I think people are aware of the term Navy SEALs, but we don’t actually know fully what it is.
    Yeah, so every branch of I think basically every military in the world, this is a broad generalization, but it’s it’s it’s usually the case that virtually every branch of every military has some form of specialized unit that carries out special operations.
    It’s the stuff that, you know, the Call of Duty video games and modern warfare, those are based on like the idea of specialized combat units that that go out and do these kind of difficult and high stakes missions.
    And so in the US, you have the Army, the Navy, the Marine Corps, the Coast Guard and the Air Force, and each of them have like their like perspective special operations divisions like you have marine special operations Marines, you have the PJs,
    the Air Force, the Air Force, there’s multiple, but of all the special operations units in America, of all the different branches, you could make the case that the most, and I get some flak from people that disagree with me, the most, let’s just say well known and potentially
    most skilled and I say that carefully because of course there are other there are other groups like the Green Braids who are incredible at certain things.
    But the most skilled at multiple disciplines is very likely the Navy SEAL teams and it’s because the acronym SEAL stands for Sea, Air, Land, SE and AL.
    The idea is, even though it’s under the Navy, which is sort of like maritime and water, the reality is that the SEAL teams are a special operations group that can insert into virtually any, any environment, sea, air or land.
    They can also use multiple insertion platforms, whether it’s diving, jumping, going in on land, it’s like a highly versatile special operations group.
    Whereas a lot of the other special operations groups, not just in the United States, but internationally are kind of specialized in certain geographies, like you have mountain warfare specialists, you have like the Dutch have this incredible diving unit.
    But the SEALs are like, we do everything. And they also sort of came into prominence. They started in the 60s under JFK. They really came into prominence post 9/11 because they were being sent out into the Middle East, which is, you know, it’s a landlocked place.
    But this Navy special operations unit was being very successful carrying out, you know, kinetic operations all across the Middle East.
    So it’s like a very famous jack of all trades special operations group that especially after the bin Laden raid as well, that sort of made them celebrities. But even before that, they were very well known as like the jack of all trades special operations group.
    And how long is training? How long does it take to get through training and pass the other end?
    Broadly speaking, I would say it takes about two years. But realistically, it takes a little bit longer. So you have there’s two ways to become a SEAL, you either go in as an enlisted person.
    So there’s the enlisted component of the military, which is somebody basically without a college degree who just like raises their hand and just serves like that’s like the grunts of the world.
    Those are the enlisted community. And then you have the officer side, just somebody who at a minimum needs to have like a college degree to apply you go to like officer school.
    And in the SEAL teams, there’s like a tiny, tiny number of officer SEALs and a massive number of enlisted SEALs.
    But there are two very different pathways into training. If you go the officer route, it’s practically like an a political appointment just to get an opportunity.
    Like it’s so, so difficult to even get a chance to try out that what you get, and it’s because there’s just like a handful of spots available. That’s that’s really all it was.
    So you have all these people on the enlisted side who actually have college degrees and could easily like become an officer in the military, who let’s say have other opportunities that they could pursue with their college degree, but they want to be a SEAL.
    And so you have this big number of people that are electing to go be enlisted to try out to be SEALs. And that’s important because it makes the enlisted side super competitive.
    You have like these professional athletes and you have like Olympians and you have like the best college athletes and you have MMA fighters and wrestlers.
    And then like the random people like me who have no resume and you all just show up for the class in San Diego that technically is six months long.
    But there’s like, before you’ve been joined the Navy, you need to basically compete for a spot to even have a chance to try out.
    And there’s a whole application process before you’ve joined the Navy that can take years.
    And then let’s say you get your chance as an enlisted person. They’re like, okay, you’re going to get a chance to go. Well, first you got to go to boot camp. That’s two months in Chicago.
    And technically you can fail out of it, but really you won’t. It’s sort of like a suck it up and get through it.
    But then at the end of boot camp, at least when I went through, you go to this other school, which is like a prep school. It’s another two months in Chicago.
    And I remind you, you haven’t even started training yet. This is like potentially a year of pre-Navy. And now you’re four months into like you’re in the Navy, but you’re not really in SEAL training yet.
    You go to this prep school where you like learn how to swim and run. You already know how to do these things, but professional coaches work with you.
    The Navy invests a lot of money in getting you really strengthened up and mentally strengthened because following the prep school, you go to San Diego where you go through what’s regarded as like the hardest part of SEAL training,
    which is a, it’s called BUDS, and it stands for Basic Underwater Demolition SEAL School. And it’s basically, imagine whatever you think of as boot camp, like military boot camp,
    make it not two months long, but six months long, because most boot camps are about two, and make it like a thousand times more difficult.
    It’s really the same concepts. It’s like intense, grueling, physical, emotional and mental torture for six months.
    And that’s the part where everybody fails out and drops out. That’s like the, if you made a movie about SEAL training, you’d really only focus on the six months of BUDS training.
    And in fact, you’d only focus on the first two months because that’s the most physically challenging. And then once you finish that, you go to advanced training.
    If you’re still not a SEAL yet, it’s another six months of like learning how to actually do the job. So BUDS is like, can you handle it?
    Advanced training or SEAL qualification training is, I’m going to teach you how to shoot a gun with surgical precision. I’m going to teach you how to jump out of a plane.
    I’m going to teach you how to like use this technology, because you need to know how to do the job. So learn the job.
    And then after that, you’ll go to like, or we did anyways, I don’t know if they do this now, you go to like a language school for a month,
    or you’ll go to like a medical school or some sort of school to give you additional qualifications, and then you go to your team.
    And so all told, you have about two years from I want to be a Navy SEAL to I am now a Navy SEAL. Two years is usually the mark.
    And what’s the similarities that you noticed between the people that made it and didn’t?
    The thing that stands out, honestly, and this is what is pretty universally true, although there’s some outliers, is the folks who show up to BUDS,
    the candidates who show up to BUDS that have like an incredible resume.
    There was a guy that showed up to training who literally played for the Arizona Diamondbacks. He’s like six foot five, looks just like a God.
    And he’s so humble, like he’s this big, strong professional baseball player who I actually have a memory specifically of playing with his character in a video game.
    And like, there’s other people who are like professional football players and all that.
    And he washed out so quick and a lot of the other guys with big resumes, like the sports and big accomplishments, they typically wash out really, really quickly.
    And it’s not because they lack the physical to do it. They don’t, they definitely don’t.
    It’s that if, and this is generalizing because this is not true of everybody, but let’s take the guy who played for the Diamondbacks.
    So this person is used to being, generally speaking, the very best person at what they do their whole lives.
    And it’s not because there’s anything wrong with them. It’s just sort of a truth. That’s how you became a professional baseball player. That’s how it works.
    In BUDS, your instructors don’t fucking care about who you were. And it’s like a point they make. They don’t care at all about what you’ve done before.
    In fact, if they even suspect that you think you’re special because you have some bullet point on your resume, like playing for the Diamondbacks, they will torture you and see if you really got it.
    They will single you out and specifically make you feel terrible and tell your class to like, look at this guy, you can’t even do push-ups.
    You play for the Diamondbacks, you can’t even do push-ups, even though the guy’s doing push-ups just fine.
    But that doesn’t even count. That doesn’t count. Do another one. Get in the water. Do this. Do that. It’s a mind game.
    But the guys like me, who I went to BUDS and I’m like, I literally am a joke compared to the people that are here.
    I wasn’t in great shape relative to my peers. I’m certainly not a professional athlete.
    The only thing on my resume is, well, I nearly flunked out of college, but then managed to graduate college.
    That is the extent of my resume. I played a little baseball in high school.
    And so for me, I have very little to lose. Like, either I’ll make it and that’ll be amazing and I’ll get to do the thing I want to do or I won’t.
    And people will say, that’s about right.
    The folks that go in that have the resumes on some level, they expect to be really good, even if they’re humble and everybody in their personal lives also expects them to make it through.
    Because who wouldn’t? He played for the Diamondbacks.
    Expectation.
    It’s brutal. And the course is too long to simply gut your way through it.
    The level of physical discomfort that you experience in BUDS is so unbelievably high that it’s not, you got to want to be here.
    That’s the way they say it. You got to want to be here if you want to make it through.
    It’s you need to have something to hold on to in your brain that overrides the discomfort.
    And it can’t be, oh, I need to make everybody else happy. I need to live up to expectations.
    Maybe that’s strong enough for you. For most people, it’s not.
    When you are at your absolute lowest, what do you hold on to?
    And it’s for people like me, it was like, I have to prove myself to myself.
    I want to prove to myself that I can do this hard thing.
    It was not even about serving in the military.
    It was accomplishing this goal because I’ve set my mind to it and I want to believe that I’m the guy that can set goals that are hard and achieve them.
    And so in my worst moments, I would go to that place where I’m like, this is worth it to me.
    But for other guys, it’s not.
    And so at the end, when you graduate, you look around and it’s like a ragtag group of like short, sort of weird looking guys that don’t in any way embody like what you would think of as like, I mean, some guys do.
    Some guys are unbelievable studs, but it’s like a ragtag group of guys that just didn’t quit.
    And a lot of it is because they had some sort of chip on their shoulder that internally drove them and it allowed them to persevere when things got so bad because things get so bad in butts.
    If I were to meet the guy in his mother’s basement and then meet the guy who qualified from the SEALs training.
    In terms of their mentality, like their psychology, how would they be different? What is it that what evidence does the guy that graduated from SEAL training have that the other guy doesn’t have?
    What is that? What’s the difference?
    I mean, not just to like shamelessly cycle back to this idea of responsibility, but I’m going to do that.
    Before when I first got to the basement, I’ve just arrived, I was really not even able to see what a mess I had made of my life.
    It wasn’t like I knew I had screwed up and was blaming other people.
    It was more like my default setting was this is somebody else’s fault.
    Somebody did this to me.
    Like I actively remember being furious with my mom and dad for making me withdraw from college when I literally was about to get expelled.
    I had a terrible GPA.
    I couldn’t afford to live in the dorms.
    I had shown no, there was no evidence to suggest I would succeed in college.
    It wasn’t until I was like home in the basement and the sort of like living in my mom’s basement with no direction that I just sort of naturally happened.
    I was like, wait a minute, it’s you.
    It’s not them.
    It’s you and it seems so obvious now, but it took falling to the bottom.
    And also, by the way, kudos to my mom, because she’s a single mom.
    She didn’t give an F.
    She was not like, don’t worry, you’ll figure it out.
    She was like, no, you’re going to get a job or you’re going to move out or whatever.
    And you’re also going to pay rent while you’re here.
    And that’s it.
    Like this is your fault.
    And at first I’m mad, but it’s sort of like it became this arduous thing.
    I had to overcome.
    So it was like no self-awareness, none, and genuinely blaming the world for my problems to like probably, if anything, an extreme on the other side.
    We’re like, if you haven’t already noticed, I’m talking about the CS gas thing that I mentioned to you earlier.
    That’s something that if that happened to other people, I don’t know if they’d talk about it as such a public platform, especially just in the SEAL community.
    Like reputation is such a big thing that even talking about things that other people know about, but that cast you in sort of a bad light reputationally.
    I think people would stay away from saying that, you know, like, but for me, I view it as a strength to highlight not only the things that I’m good at, the things that I’ve made a mess of and screwed up because it shows other people that I’m secure.
    So it’s like ultra self-aware and secure in my image, the opposite as the basement kid and it took basically falling to the bottom, being home, no new opportunities in front of me.
    Other people are off at college succeeding and here I am in my mom’s basement for it to sink in that like if you want to fix this, you have to start with saying it’s my fault and then do something about it and it worked.
    This idea of rock bottom, it’s so interesting and it sounds pretty tragic that sometimes people do need to go to the bottom on their own.
    Yeah.
    To realize that as the quote says the pain of staying the same is greater than the pain of making a change.
    I’ve never heard that.
    That’s like 18 years old and I was just dropped out of university and I saw someone on YouTube say the pain of change happens when the pain of staying the same becomes greater than the pain of making a change.
    And this kind of speaks to why some people sometimes when you listen to their stories, it wasn’t until they hit the basement that they were able to look themselves in the mirror and then take actions in the right direction.
    But also sometimes when you try and help someone and you prop them up, like if your mother had gone, listen, here’s some money and you know, here’s some, you don’t have to pay rent.
    Right.
    She’d be propping you up a little bit.
    Yeah.
    I’m trying to think about the kid that’s listening to this right now that can relate.
    Yeah.
    Or the person in their life, they might be in a job or whatever that can relate to knowing that there’s something quite not quite right in their life.
    Yeah.
    Maybe there are a point where they can start to look themselves in the mirror and take responsibility.
    But do they, do they have to go to rock bottom to start to change their life?
    Well, I think that part of the reason or I should say this is more of a general statement that kind of answers this.
    I, in a way, was fortunate because when I hit rock bottom, I, I am a person that does not have what is it called paralysis by analysis.
    I’m sort of an impulsive person for better or worse.
    And so for me, it’s like, once I hit that rock bottom, it wasn’t hard for me to sort of quickly find a good North star, which the first one was college.
    I’m going to do college, right?
    And then when I was nearing the end of college, by this point, I’ve sort of righted the ship at this point, but I wanted a new goal.
    It was like, oh, seal training that checks some boxes.
    It’s like, I want to serve check.
    Like it’s a super hard goal.
    Check, I have to work for it.
    Like it, it, it offers me a chance at reinvention and rebirth check.
    Okay, good.
    Like I jumped to that.
    That’s what I do.
    I think there are plenty of people and I’m, this is my guess.
    I don’t know if it’s true who maybe have already hit rock bottom and they want to make a change.
    They know it’s their fault or whatever situation that they know they’ve contributed to it, but they don’t know what to do next.
    And there’s so many choices.
    Think about it.
    If you’re at rock bottom in some ways, you have every choice in the world to make.
    And I think that one of the things that I certainly preach when I talk about this at all, which I guess in situations like this is you don’t need like a perfect idea.
    You just need something that checks enough boxes for you to be worth doing.
    So for me, it was like, okay, I’m in my mom’s basement.
    I’ve done this to myself.
    I am the reason I’m not at school.
    I’m the reason that like my parents are embarrassed about their son.
    It’s my fault.
    What do I need to do?
    Okay.
    Well, I should graduate school because that demonstrates that what happened at UMass is fixable.
    I can graduate school.
    I can do it.
    I’m not dumb.
    I can do that.
    Okay, fine.
    Got to go to school.
    That was it.
    It’s like, it checks a box.
    So do it.
    I think it was Joker.
    Well, that said, to me, his friend had called him and was going through a difficult time in his life, divorce, lost his wife, lost his job, etc.
    And Joker said something words to the effective when you’re lost in like a military context, whatever, you need to start moving.
    Yeah, it doesn’t necessarily matter which direction you move in, but you need to start moving in a direction.
    And that was, I was thinking about that as you said about this idea of like paralysis by analysis, people, they might be at rock bottom, but they just don’t know what to do.
    So they just sat in the same situation.
    Certainty in that context is sometimes better for people than the uncertainty of what happens if I.
    What if it’s the wrong decision or something?
    Yeah.
    Yeah.
    And I figure it’s sort of like a self perpetuating problem too, where if you let’s say you’ve hit rock bottom, even if you don’t know it, and you’re like, oh, I want to fix my life.
    I want to do something with my life.
    Let’s say the kind of generic rock bottom.
    Well, let’s say you get paralysis by analysis and you’re not able to sort of like pick a path and you go nowhere that only reinforces the idea that you’re you screwed up again.
    But you haven’t.
    There’s just too many choices and you’re allowing too many factors to be at play here.
    Jocko, however he said it is dead on.
    And there’s another way that’s talked about in the military, which is an 80% solution now is oftentimes better than a 100% solution tomorrow.
    And it’s all about like speed over certainty in the military.
    It applies a lot of times, but that’s the way I think people should generally not always, but generally look at their lives if they haven’t quite built anything yet.
    Whether whether they’re at rock bottom or just starting out like they’re young people or whatever age you’re at.
    If you just if you feel like you need to make a change, like you said, the pain of staying the same is greater than making a change.
    If you’re at that point, you kind of know it.
    Think about what what matters to you, whatever it is.
    Like I like to equate it to when you’re in the shower by yourself and you’re just having unfiltered true thoughts.
    Like ask yourself, what do you really care about?
    Like honest to God, like forget what society says you should care about.
    Let’s say you really just want to be famous.
    And that’s that’s that’s the actual core and you don’t even know why, but that’s what you want.
    Well, guess what? Listen to that part of you.
    It’s not vain. It’s a thing that matters to you.
    Similarly, if you if you’re like, I want to be just rich, great.
    If that’s a real motivation for you, like at your core in the shower, it’s just you.
    If that’s really what drives you, great.
    Those are boxes that must be checked for something to be worth doing.
    So it’s like have your shower thoughts and be real with yourself.
    Like what do you really actually care about? Not what society says, not what you want your family, none of that stuff.
    For me, honestly, the reason the seal thing really paid.
    I wanted to do it ultimately is I wanted people to say that’s John Allen, the Navy seal.
    Because to me, it was like I had been the black sheep in my family because of me.
    I had discovered this, but it’s like, oh, my sisters have done this.
    Oh, his dad’s done this. His mom’s done this.
    And then there’s John.
    I wanted something that sort of overrode the mediocrity and failure.
    And I felt like what better thing, what more honorable thing and also I wanted to serve.
    That’s another check. It’s a big goal. That’s difficult. That’s check.
    But ultimately it was like, I want people to know that I became a Navy seal that mattered to me.
    And you know what, it flies in the face of what Navy seal instructors tell you, which is you don’t want.
    You shouldn’t do this because you want to be a Navy seal.
    You should do it because you want to serve the country.
    And like, that’s true. And what else are you going to tell your students?
    Yeah.
    But if you really want to be real about it, you got to find your real motivation and that box must be checked.
    Must be checked.
    Yeah.
    So I pause on the must be checked because once you become the Navy seal.
    Yeah.
    And everyone’s saying that’s John Allen, the Navy seal.
    Does your motivation disappear or does it become something else?
    It’s really, I think it’s really honest, but also quite unorthodox advice to say, listen,
    if you’re in the shower and you’re going, I just want to be rich so I can prove those people wrong,
    we’re going to be famous, prove these people wrong.
    It’s an orthodox advice to say to follow that.
    Yeah.
    But I have to say, I just completely agree.
    Yeah.
    I agree because sometimes you have to have a hypothesis failure or some kind of idea failure for you to scratch the itch.
    And that’s why I was focusing on the side of ticking the box.
    Yeah.
    It’s going to stay there.
    Yes.
    You can go to therapy or do I ask or something to get rid of that thing.
    But for me, until you pursue it and have it fail, you all succeed.
    Yeah.
    It’s going to stay there.
    Yeah.
    I mean, that ultimately exactly what you said, if that box goes unchecked, you might in your life eventually convince yourself that you never needed to check to check that box.
    But at some point, at some point in your life, when it becomes too late or you’re about to die on your deathbed, you will have regret.
    And I can actually speak to a specific instance in my life, which I had checked the box by this point, but I had one that I hadn’t checked.
    I was in Afghanistan in 2014.
    And we were in this alleyway and a grenade came over the wall and it detonated next to a whole bunch of us.
    And I nearly bled to death.
    And I have this moment where I can’t pull the tourniquets off of my kit that are rubber banded to my chest for quick access to stop the bleeding.
    But it was so weak and in like losing my vision, we’re in the middle of this gunfight, I couldn’t get them off.
    And I realized as I’m sitting in this alleyway in the middle of this like horrible place in Afghanistan, like the town was very kinetic and dangerous.
    And I’m waiting to either be shot by the enemy who we know is in the other side of the wall that could be coming around or I’m going to bleed to death or there are RPGs being fired blindly in our direction.
    It’s like I’m about to die 100% I’m actively bleeding out or I’m going to be shot and all that was running through my head.
    There was a couple of thoughts.
    There was one that was kind of funny now, which was I was like, hmm, I wonder if my obituary will say Jonathan Allen killed in action or John Allen killed in action.
    So that was going through my head.
    But I also, in addition to that, I had this really acute sadness that I hadn’t started a family yet.
    I didn’t have kids.
    I was married.
    We’ve been married for several years and my wife and I, we’d sort of talked about having kids before that deployment.
    But we were like, oh, we’ll have time and I’m sitting there in this alley bleeding to death or expecting to be shot to death.
    I’m at the end of my life.
    And it was like, holy shit, I wish I had a child.
    Yes, that’s horrible for the kid.
    They lost their dad.
    But like that was a box for me.
    I wanted a family.
    What was the first thing I did when I survived this and got home?
    We started a family.
    You know, so it’s like, that’s sort of an extreme example, but I do really believe that a lot of people have boxes that are going to go unchecked.
    But to your point also, just try to do it and fail.
    And believe it or not, you actually checked the box.
    Yeah, that’s true.
    That’s actually really, really true.
    Yeah.
    And yeah, it’s so interesting that, because I’ve never actually heard someone give that kind of advice before what people say is like, find your why.
    And they often are quite judgmental about what’s motivating you.
    Sure.
    So the only accepted motivation is something like, I want to serve my country or I want to change the world.
    But actually most of us are either like driven or dragged, as I say, which it could be.
    Yeah, like driven is like, hey, you’re very conscious of what’s driving you and you’re in control, but then being dragged is the insecurity.
    It’s the shame.
    It’s that my siblings are better than me and I want to say fuck you to my parents, whatever it might be.
    Very, very, very interesting.
    It’s also even more interesting that you ended up where you are today.
    So you get medically discharged from the military after the Afghanistan time.
    It was not immediately after, but basically between that and some mental issues I was having, I was pushed to see a psychologist.
    This is like years after.
    So 2014, that injury happens.
    I survive, obviously.
    And I ended up getting surgery to sort of like my shoulder was banged up and I got fixed up enough to deploy again.
    But I was just not fit to serve physically.
    I was really struggling to keep up.
    I had some issues with my shoulders and my knees.
    I’ve shrapneled my leg.
    But ultimately I was recommended to a psych in the military because they’re like, dude, you are not like a sane person.
    Things are not going well for you.
    Like close friends of mine just sort of said, I don’t think this is this is working out.
    I was very angry.
    I had like, now I can say it.
    It’s like I had very stereotypical or what I’m going to call it PTSD.
    Like I had not dealt with the near death experience in Afghanistan and sort of how that went.
    And so I ended up going for a medical retirement, which was driven in part by the physical injuries, but also by like mentally, I wasn’t there.
    So I get I get medically retired in at the end of 2017 and you know, it’s I never really had a plan.
    You know, it’s like, I knew I was going to get medically retired, which just means like you’re going to get out and there’s going to be like this amount of money.
    If you get paid, you know, it’s a retirement, but it’s not really enough to live on realistically, you’re going to have to have a job.
    And, you know, I basically, I got out at the end of 2017 and I went on LinkedIn and I’m like, I guess that’s where you get jobs because that’s what I think people do.
    And I was like on LinkedIn and I wound up randomly connecting with this guy named Jordan Selleck, who is he was living in New York at the time.
    He’s this former investment banker who had just so happened at the time that I was on LinkedIn doing this like kind of weird job search that his best friend was a transitioning fighter pilot.
    Like he was leaving the military, going to the private sector was struggling with the transition, which is very common in the military, making that jump to the civilian world.
    And Jordan, who’s like this very entrepreneurial guy, he was trying to prove to his friend, his friend’s name was Austin, that like, you must be alone.
    Like, you’re so successful being a fighter pilot, like you’re going to find a job.
    And he was like, he was doing this exercise where he was reaching out to like random veterans on LinkedIn and being like, Hey, what are you doing like with your transition to the civilian world to prove to Austin that like, you’re basically complaining and you can go find a job.
    You’re not, but he found like one, nobody really got back to him because they didn’t know who he was, but I got back to him and I’m like, actually, you know what, I just got mentally retired.
    I have no idea what I’m going to do. I got kids. I’m stressed. I don’t know. Didn’t know this guy.
    And so Jordan quickly went from trying to prove a point to his friend. He was like, Oh, well, hey, why don’t you like come to New York and I’ll just like introduce you to some people in my network.
    And out of that was born this this charity that Jordan and I actually started called elite meat. It’s still around today.
    It’s like a networking event. It’s a series of networking events for transitioning military veterans and private sector, you know, hiring managers to meet and get jobs.
    So I did that for a little while. Ironically, my job became running a charity that helped other vets get jobs. But Jordan instilled in me, he was a big believer in Gary Vaynerchuk style of social media that sort of like bombard the internet with content and be like all in on content.
    And Jordan, he even had a similar sort of he was similar to Gary Vee. And and I, I found it like really fascinating the idea of social media and content creation because when I was in the military, I didn’t even have or I might have had a YouTube account but I certainly didn’t post on it didn’t have social media.
    But I with Jordan we began using social media content to drive donations for this charity were running together. But at some point I wanted to do more, like with social media I was doing storytelling but narrative storytelling like written out stories about military stuff to try to generate
    donations. And I was like, yeah, I want to, I want to do something for myself with social media like build a brand for myself. And I committed a cardinal sin, one that I was very aware of so this is self awareness but doing it anyways.
    In the SEAL teams, and really I think in special operations generally, despite what you see in terms of books written and like movies made about SEALs and you can Google SEALs there’s like 78 examples of SEALs that are publicly talk publicly talking about being Navy SEALs.
    There is like this code of conduct amongst the active duty community that you don’t talk about being a SEAL. That’s not what you can say you were a SEAL. No one’s telling you you literally have to lie about it.
    But being a SEAL is not something that’s yours. Being a SEAL is you were allowed to enter a community of people that were like fighting for a common goal together struggling bleeding dying together like the strength of the brand of SEAL the SEAL brand is built literally on people dying.
    And so you can’t then leave the military and say hey look at me I was a Navy SEAL because that’s for personal gain you can’t do that. It’s sort of a gray area. I began posting about being I was the quintessential.
    Look at this guy Mr. Navy SEAL. At first it wasn’t that way it wasn’t like one day I was like guess what guys I’m a Navy SEAL. But it began as like oh I’m going to just like have my own accounts and sort of tell stories about my experience as a SEAL to push people towards elite
    But then quickly as these began to succeed not really but kind of they got like a thousand likes here or there. I was like wow that’s pretty cool. And I like began leaning a little more and more until finally I was like full send like the guy that you’re not supposed to be.
    This is like in 2018 2019 and dude I got disowned by the Navy SEAL community. I mean like hard.
    Give me specifics when you say disowned. I could pull up DMs from Instagram. Oh DMs. No I so at first did not catch a whole lot of public.
    At first I think I was doing it and people sort of were like well he’s doing this charity elite need that’s helping SEALs it’s helping bats.
    But gradually as I sort of drifted farther and farther away from that into just like John the Navy SEAL. Mind you I’m not giving up anything sensitive it isn’t like I’m talking about stuff that’s like problematic it’s really just doing some of this yeah
    I began receiving just some of the most painful messages I’ve ever gotten in my life it’s it’s it’s different than getting hate you know as Mr. Ballin on the Internet I certainly get hate from time to time but it’s different because they don’t know me.
    It’s like they see somebody on the Internet doing something they don’t agree with or like and so they speak their opinion I’m sure you’re familiar but it’s not personal it might feel personal at first but you get used to it.
    This was actual SEALs who I knew who wanted me to know exactly who was sending this message like writing me messages to be like hey I used to think of you this way.
    And now I think of you this way with like detailed explanations of and talking about how at the team like we all talk about how much you fucking suck basically.
    And like I would go I lived in Virginia Beach at the time which is where the team SEAL team SEAL team to that’s where I was at.
    It’s a big town but it’s where like a huge concentration of SEALs were.
    And during this time I would like go out to like the grocery store and I would see people that I know these are not I think that could be a seal it’s like oh no I served with him I know exactly who that is.
    And they’d like mean mug me and my family at the grocery store or the gym because remember this is not like a normal group of people this is like.
    A group of highly trained killers of like operators people that like go to war they’re not afraid of conflict and I have done something that in many ways is like tarnished their brand.
    Not their brand it’s not have they look at tarnished the brotherhood it’s like I’m being selfish and I was revived they hated me.
    I got I got regularly two to three messages email Instagram wherever I get phone calls voice messages of people leaving me just the most deep cutting personal like I this is how I know you and this is what’s being said about you and this is how I feel about you it was horrible.
    But luckily, I had already had the experience in my life, CS gas thing the coming home from college thing of fairly quickly realizing that, no matter how I justify this no matter how I justify why I drifted into this arena.
    Ultimately, I knew what was going I knew the line, and I knew when I crossed the line of being, no matter what the public thinks about seal content that you see on the internet and the internet.
    I knew amongst the huge majority of people that will never be public about their service the active duty guys and the retired guys, I had crossed the line for them, and I was not done I would have been just as upset if I was them still active looking at a guy like me.
    But instead of like, getting mad at anybody or looking for retribution or trying to justify it.
    I deleted it all at some point I remember there was a night I’m like sitting on my couch, and I got a message from somebody that I would have said was one of my very close friends and it just said, you suck.
    That’s all it said, but that sounds stupid.
    But this is somebody who’s on team six, this is somebody who is I specifically trained with, and was like very close with like his wife and my wife were close.
    And like, I know what the context of this messages it’s way more than you suck it’s, we’re not the same anymore, like you’re different and I look down on you.
    And I was like, I can’t do this. There’s there’s no amount of success that I could possibly achieve doing the Navy SEAL content stuff that would be worth what I’m going through right now and so instead of being like, I’m going to just act like that didn’t happen.
    I just removed all the content saved for a couple of very small specific things.
    And I hadn’t lost the itch for making content, but it was like, I can’t do anything with regards to being a SEAL because that’s not worth it to me and I don’t want to do it I felt wrong.
    And after trying things that never worked like sketch comedy and like following trends at one point I was my lowest my lowest moment was my worst one was I there was a trend on Tik Tok briefly where people would tell like sort of weirdly traumatic stories
    not traumatic but like intense stories, but with autotune, they’d use the feature in Tik Tok that was autotune and they’d like sort of sing it as autotune, but it would be like about the time they got like mugged.
    And so like it’s the contrast is so extreme it’s sort of interesting.
    I did something like that.
    And I made it and I was like, I cannot post this this is like the worst thing I’ve ever made.
    But nothing worked and I remember thinking like okay, you know, I, I don’t have a clue what I could do that would be interesting.
    And I actually remember I had these two documents in my computer.
    This is again post deleting everything I’m like trying to make it on social media with something different.
    I had this one document that was like ideas for content that were not seal related that were like totally divorced from that.
    The sketch comedy, the autotune, whatever it was.
    And I literally had exhausted all of them, but I had this other document that for I didn’t even know why I had separated this topic, but it was all I wrote on it was Diatlov pass.
    So personally, I am interested in the strange dark and mysterious the tagline that’s become the Mr. Ball and thing.
    Basically unsolved mysteries, but not like don’t think true crime necessarily think like world level mysteries like what’s out there is their life out there.
    Like why is this portion of Antarctica blacked out on Google Earth, like the deep like skintillating stuff that no one really has an answer to.
    I’ve always been drawn to that stuff.
    And I there’s a really famous mystery called the Diatlov pass.
    And it’s about these hikers in the 50s, these nine really experienced hikers who are going for their what’s called their level three mountaineering test, which sounds sort of like run of the mill.
    But in fact, in Soviet Russia in the 1950s, this was like master mountaineer.
    Nobody had level three.
    This is like the top.
    If you did this, you’re like the best climbers in the country, if not potentially the world.
    This is a big deal.
    And the way you pass your level three is you and the people taking it with you.
    There was nine of them.
    You have to map out this route through this really rugged part of whatever mountain you’re going to use.
    They use the you’re all mountains.
    So big snow swept like huge icy mountains.
    And you map out this course that like checks the boxes of difficulty.
    And you you’re effectively timed.
    You have to start on a particular day and time.
    And they have people set up along the way the schedule checkpoints, if you will.
    And so they brought cameras with them, this group.
    This is again, 1952, I think it was.
    And so there’s these young nine hikers who were like so excited to do this test.
    No one’s stressed.
    They’re so pumped.
    There’s a couple of couples in there.
    They set off on this journey.
    And I think they reached the first checkpoint.
    I forget what it is, but they didn’t make it to whatever second checkpoint or whatever it was.
    And there was a protocol for the people who were sort of sponsoring this test that were part of the checkpoints that knew this.
    They knew what was going on where if they missed a checkpoint, there’s like this big search that goes out to make sure they’re okay.
    Even though the even though there’s some expectation that they might not make a checkpoint by like a day because it’s a difficult test.
    But the protocol is like really extreme as soon as they go missing, it’s like the army gets involved and they go and follow the route to find the hikers.
    So they missed the checkpoint.
    This protocol is enacted.
    And not only are there pictures that we will get from the hikers, but there was cameras that came with the search crew.
    They follow the trail that they’re supposed to be on.
    This is again, there’s no trees.
    It’s just like the tundra.
    It’s like ice and snow and mountains.
    And they come across this mountain off in the distance and they see on the windswept side of the mountain basically halfway up are these tents that are just these like canvas tents.
    You barely see them, but they’re situated right in the middle of the slope, which is like strategically one of the worst places you can place these tents.
    So immediately they’re thinking, one, it has to be the hikers because who else is out here right now.
    But two, why in the world with these incredibly talented hikers or mountaineers, why would they ever pitch their tent there?
    This is the most hazardous part.
    The wind can whip you off.
    You either go to the top and over or you stay to the bottom.
    Let’s say you’ve begun hiking up that mountain, you get halfway and you’re like, I can’t make it.
    You better go back down and make your camp down there.
    So they see these tents.
    They’re in the wrong spot.
    They go up to the tents and the hikers aren’t there.
    They’re not in there.
    There’s pictures of this too.
    The tents inside had stacks of clothing neatly folded and placed in the corners like as if they hadn’t, they left their clothes behind and the tents themselves were cut open like with a knife.
    But somehow they deduced that they had been cut open, but from the inside.
    So presumably one or multiple of the mountaineers chose to cut open these tents in like negative 50 degree weather.
    And then there were all these prints in the snow that led down the mountain and some of the prints were bare feet.
    Some had one shoe and one bare foot and it’s all nine of the hikers.
    They spotted these prints and they follow the prints down the hill or the mountains of big space and they find this little crops of trees.
    There’s only a few areas in the Ural Mountains in this part of the Ural Mountains that have trees and there’s this little group of trees.
    And when they get to the trees, they find three of the hikers and they’re all deceased.
    And there’s one who’s basically almost naked wrapped up on the ground.
    There’s pictures of this.
    There’s one who I believe was draped over one of the branches up in one of the trees and then another one that was also on the ground as well.
    And there’s these deep scratch marks in the tree like gouges on the trees.
    If some animal had been scratching at this tree and all three of these hikers are deceased and it looks like exposure.
    But they’re not really wearing the right clothing or they’re missing pieces of clothing, but they’re all deceased.
    There’s more footprints that lead away from those three about a mile kind of back in the direction the search party had come from.
    And there’s this big snow drift that created sort of like a snow cave underneath it.
    And the footprints lead into the snow cave where the other six hikers were and they’re all deceased as well.
    Except in there, the hikers had seemingly exchanged clothing and they know this because the women were wearing men’s clothing and vice versa.
    Some of their clothes had trace levels of radiation and some of them had parts of their face removed.
    It looked like lips, nose, ears.
    It almost looked like like surgical precision removal.
    They’re all deceased.
    And one of the injuries there was a person in there who their chest had basically been caved in and it was deduced that the impact it would have taken.
    There was no, there’s no lacerations, just their chest was caved in.
    The impact would have been equivalent to like a speeding car smashing into at full speed.
    But there’s no sign of anything that could have done this damage.
    It’s they’re all deceased.
    And so the Soviet government, they launched an investigation.
    And during this investigation, they discover that there was a huge military exercise, a Russian military exercise taking place in the Ural Mountains, who had no idea about these hikers.
    They have no clue that the level three mountaineering test is going on.
    That’s not even on their radar.
    And they’re 15, 20 miles away.
    And one of their senior commanders on the same night that it’s believed the hikers all died and whatever happened to them happened, he began noticing all these strange lights in the sky over the Ural Mountains going up and down and moving all around to the point where he actually thought it was another country, a foreign country.
    Are they invading us?
    And he literally thought it was like an invasion of Russia.
    And he sent out messages to say, Hey, what’s happening over there?
    Having no idea that he was pointing to the one spot where these hikers were.
    So during this investigation, they discover that families are clamoring for information about their lost loved ones know what nobody has any idea what what’s going on.
    And suddenly the Soviet government says, Oh, we’re going to shut this investigation down.
    All we know is that the nine hikers who died died from an unknown unnatural force sealed.
    And to date, even though there was actually a recent investigation, a reinvestigation done in 2020.
    It’s remained like one of the great unsolved mysteries in part because it’s got this like, Oh, the Russian government sealed it and there’s more information.
    What do they mean unknown unnatural force, but there’s pictures of the tent of the bodies of all this stuff.
    And so I, I always thought that was a fascinating story and I love stories like that.
    And I was at this water park in Pennsylvania with my family indoor water park.
    And at this point I’ve exhausted the one list, you know, nothing’s worked on social media.
    And this new thing tick tock had sort of begun to happen.
    I didn’t really even know what it was, but I was like, maybe I’ll try posting on there, you know, because it’s a new platform.
    Maybe that’ll work.
    And I was like, but I bet I want to try something else, you know, because these haven’t these ideas haven’t worked.
    And so like in my hotel room, I tell my wife and three kids like, go down the water park, I’ll meet you down there in a minute.
    And I just pull out the phone and I do a 60 second rendition of that.
    And I was like, Hey, you know, at the end of this, you’re going to Google, you’re going to Google two words.
    And I tell this brief story about this, this crazy mystery.
    And I’m like, that’s called the Diatlov past mystery.
    That’s the name of the past they were in when they were found.
    And I post this video to my account that has no followers.
    It’s like the Mr. Ballin account.
    There’s a story behind that.
    But it’s a, it’s a nothing account.
    Post it and really no expectation that this is going to amount to anything.
    I leave my phone in the room because I’m going down to the water park.
    I can’t waterproof my phone.
    I’ll be with my kids.
    And when I came back up a few hours later and I picked up my phone, I couldn’t even get it to turn on.
    Like it was like, I was like, Oh, is it, is it power dead?
    And I finally get it on.
    And it’s just like, like notifications like mad from this video.
    There’s over 5 million views on this video.
    Mind you, everything I’ve ever posted collectively has maybe been like a hundred thousand views.
    So this is like massive virality, but it was utterly divorced from seal stuff.
    This is like pure.
    I think this is fascinating.
    And I love telling stories.
    And that wasn’t like, Oh boy, here’s a business opportunity.
    It was more like, Oh my God, this is so cool.
    I’m going to tell more stories like that because this is what I like.
    And I just began making story after story that sort of fell in line with that.
    And it happened to fall at the literally the start of the pandemic.
    So it’s like suddenly everybody is not only on their phones, but they’re on Tik Tok.
    And everybody on Tik Tok is like mostly kids dancing and also me telling stories with a flannel and backwards hat.
    And so the account just blew up like mad.
    I transitioned to YouTube and I’ve just been telling stories ever since.
    So first and foremost, I have to ask, what do you think happened to those hikers?
    What do you mean?
    I don’t know.
    I don’t know.
    So they reopened the investigation, like I said, in 2020.
    I don’t claim this to be true, but I think it might have been in part because of the virality of that video.
    Suddenly there’s this newfound interest of people Googling that the outlaw passed.
    And they concluded that there was an ice slab that broke off and killed them.
    But it’s like, how does that account for like the clothes being exchanged, the potential radioactive nature of their clothes,
    like what the military guys saw with the lights.
    There’s too many things that don’t get explained.
    It is true that like when you become hypothermic, when you become truly hypothermic and you’re nearing like the end, basically,
    you’re about to die from exposure, you become warm to the point where you’re hot and actually take your clothes off.
    That’s a well-documented thing.
    So you could say, OK, so they pitched a terrible place on the mountain.
    They’re being exposed to the elements.
    They’re basically freezing.
    Maybe as skilled as they were, they weren’t really prepared for the weather.
    And so they became hypothermic.
    And let’s say maybe an avalanche or an ice slab did come down.
    And maybe they got hit by the ice slab and now they’re hypothermic.
    They’re taking their clothes off.
    But it’s like, OK, what are all the marks in the tree?
    Why are their clothes radioactive?
    What did the government mean when they said an unknown unnatural forest back in the 1950s?
    What were the lights seen by the military guy?
    There’s too many unanswered questions.
    So I admittedly am a huge skeptic.
    And if anything, creating this content has only made me more skeptical because there’s so much stuff that gets put out.
    It’s not true.
    And it’s just totally made up.
    But this remains one of those stories that just makes you wonder, is it possible there’s stuff out there that we don’t necessarily understand?
    Supernatural forces or extraterrestrials?
    I’d say this is a story that certainly opens the possibility.
    But I also would be perfectly fine to hear that actually turns out here’s all the things that happen that makes that completely reasonable.
    Maybe there was a leak of some kind that leaked out radiation or who knows what.
    So I’m open to it, but I think it’s one of the few cases that seems like could make a case for paranormal.
    And my next question is, as you reflect on the journey of your life from the basement to the seals to then producing the seals content,
    getting disowned from your seal’s brotherhood because of that, then stumbling across this TikTok thing, then YouTube and everything else that’s happened.
    When you look back and go, like, how can I give anybody advice on how to stumble into their thing based on the actions, the intentional actions that I took that brought me here?
    So one of the things that my wife and I often find ourselves saying is like, wow, like we the timing on things is just amazing.
    We’re so lucky with timing.
    And I’ll give you a couple of examples.
    So when I was getting medically retired from the military, there was a time where I actually was going to be pushed out, like actually cut from the military.
    And it was going to be like a year earlier than when I actually did.
    And so it was like, hey, you’re gonna get medically retired and it’s happening tomorrow.
    And I didn’t have a job lined up.
    I didn’t have anything lined up.
    And that’s actually when I began reaching out and I met Jordan and it was like really quickly we came up with this elite meat thing.
    But then after the elite meat thing actually had some legs and we’re getting donations in.
    We’re putting these these cool events on and I have like this feeble little salary coming in from it plus my retirement.
    I’m like, okay, I can keep I can keep things afloat for a little while until I figure out the next thing right as that happened.
    So out of necessity, I’ve found a way to make an income within like a month of needing to have an income.
    The Navy says actually we’re going to extend your contract for an extra.
    I think it was eight months or something.
    And so suddenly I had the the opportunity with Jordan and elite meat, but also got eight more months or 10 months, six.
    I forgot it was like it was it was less than a year, but it was a lot more time in the Navy.
    But I really didn’t have to do much in the Navy.
    I was already on the medical discharge way.
    I had to go to work and like be there like a couple hours a week. It was not hard.
    But it meant I got paid through the Navy.
    And so it allowed me really to not worry about pulling money from elite meat and pulling a salary.
    I can just grow elite meat with Jordan and get paid by the Navy.
    The Navy is incubating elite meat, but elite meat wouldn’t have existed.
    If I didn’t have that, oh my God, I’m getting out in a month.
    I have to do something about it.
    And so it feels like, oh, the timing is so perfect.
    Like I started elite meat with Jordan and then I was granted this extra time with the Navy.
    It fostered this company, it incubated this company.
    But no, I’ve sort of always looked at the looked at my life as being like, man, they’re just such amazing timing on things.
    Like I just feel like we’re so blessed with the timing.
    Like when like the TikTok thing, like I just so happened to, to like be making this video when suddenly everybody’s on TikTok at the beginning of the pandemic.
    Yeah, that’s insane timing for sure.
    And I’m not denying that that’s a timing thing.
    But also I’m somebody that is perfectly willing to take a chance and do something.
    Like I don’t, I don’t get stuck on, is this a good idea or not?
    It’s like, I’m just going to try this thing.
    And it’s the people that are sort of willing to quickly check a box and do this thing that will be in a position to where timing can benefit you.
    If you’re constantly like, I’m thinking about it.
    I’m thinking of things are going to pass you by.
    And so I look, I forget what the question was, but essentially the advice I would give is like, really, it’s sort of what Jaco said.
    It’s this idea of like, you just got to start moving because it’s amazing what doors begin to open up for you if you’re already on the move.
    If you’re stationary, they don’t open.
    It’s interesting because as you were talking about timing, I was thinking, that’s not what I think the answer is.
    I was thinking that timing is one of those things you see in hindsight and go, gosh, wasn’t that perfect timing?
    For it to be perfect timing, you need to be the kind of guy who’s willing to send their kids down to the pool with your wife and make a TikTok video on a platform you know very little about doing something you’ve never done before.
    And it’s actually in that moment that I think that’s your moment of brilliance.
    That’s when your life pivots because genuinely 99.9% of people would not be making a video on a platform they don’t know much about on a subject that they’ve never made a video about before.
    And your story is like riddled with those moments where like even responding to the guy on LinkedIn, you said most people didn’t reply.
    That’s right.
    But I responded and then you went and met him in New York or something in that case.
    So in hindsight, yes, it looks like timing, but actually it’s that you were in moments where you lost, you got moving, you did something, you had a bias towards action and failure is feedback.
    Feedback is knowledge, knowledge is power.
    It’s interesting because when you’re talking about like your bias of just like do something, aim at something, what it appears is happening there is even if the thing fails, like some of the things you tried failed, at least you’re getting feedback.
    True.
    And then the feedbacks informing what you do next.
    Like you said, I did the seals thing on LinkedIn, you learned some stuff about social media there, Kate didn’t work out how you wished, but you took that into the next test.
    Yeah.
    And that’s really, I think, when I looked at your story, the defining thing is these just a willingness to, in fact, I’d be honest, a willingness to embarrass yourself and be bad at something.
    You know, it’s funny you say that because I literally have like sort of a mantra that I’ve developed that I can’t claim as something I came up with, but I definitely find myself living by it now.
    And that is, it’s do things that scare you, you know, quantify that or qualify that.
    So actually, Will Smith, the actor has this great thing he does, he goes on Oprah, I think it was Oprah or some talk show, and he talks about his experience skydiving.
    And, you know, it’s, it’s, it’s unbelievable, like monologue, this impromptu monologue he gives.
    But he basically is like, you know, my, my family was like, yeah, or my buddies, we’re gonna go skydiving tomorrow. And it was like, oh, yeah, that’ll be so crazy. We’ll go skydiving tomorrow.
    But he’s like, we’re not gonna really do that. And then it’s like the next morning we get up and he’s like, yeah, let’s go get breakfast guys.
    Like, no, no, we’re gonna go skydiving. Like, let’s go, let’s go skydiving. And he’s like, wait, we’re really doing that?
    And they’re like, yeah. And he’s like, oh, my God, I don’t want to go skydiving. I thought we were just like saying it last night.
    And he winds up, you know, going with his buddies to the actual, you know, airfield, and they’re like signing the paperwork. And he’s like, guys, are we really doing this?
    I don’t want to do this. Come on, it’s not so bad. And so before long, he’s like in the plane up in the air attached to the instructor.
    And he’s like, they open the door up there. All right, it’s your turn. And he’s like, I’m sitting on the edge and I’m having like this full blown crisis.
    Like, I don’t want to jump. I’m terrified of jumping. And the instructor is like, I will, we’re going to go on three, one jumps.
    And he was like, the second I left the plane, the fear was gone. And it was just this exhilarating experience of soaring through the air of skydiving.
    And he was like, when I landed it, he’s like, I suddenly understood that there’s always been this, this aspect in my life that I’ve sort of seen in other ways in my life.
    It’s the best things in life. This is Will Smith, not me. The best things in life are on the, are on the other side of fear.
    And so what I’ve taken that as, you know, like becoming a Navy SEAL, for example, when I decided to do it, like, there’s a huge amount of fear and not so much fear of failure.
    It’s like, it’s, it’s fear of like not stacking up. Like when I got there, like, I was so intimidated by the people around me, but I knew if I could just like not let the fear overwhelm me, that the reward on the back end would be so high, you know, or even take, you know, I just did a live, read a live show with 15 shows.
    I actually am terrified of public speaking. I’ve had instances in my life where I have frozen up publicly giving a speech and literally had to put the microphone down.
    And leave. I’ve had that experience. And I’m volunteering to do a tour with thousands of people. But it’s the way I look at it is like the things that you don’t want to do, you’ll be indifferent to the things that you do want to do.
    You’ll typically have a, if it’s a, if it’s a big enough thing, the best things in life, so to speak, you will have some element of a fear response to it.
    Now, of course, if you’re scared to go down in the basement because you hear an intruder breaking in, listen to yourself, don’t go down in the basement.
    When it comes to like goal setting, kind of going back to that, that idea of shower thoughts, right? Everybody has something that they just really want to do.
    And it’s not even necessarily motivated by one particular thing. Maybe it’s some action they want to take.
    Maybe it’s talking to a friend that they’ve blown off for 10 years or, or it’s public speaking or whatever it is.
    But they know, even if they don’t admit to it deep down, they know fear is the thing keeping them from doing it.
    It’s fear of embarrassment. It’s fear of failure. It’s a fear of all the things that make us human.
    It’s the very select number of people in this life that are still able to say, I’m going to still do that thing that scares the fuck out of me that have the best and most fulfilling lives, not always, but they often do.
    And like, that’s why we look at like Will Smith, for example, that dude very likely, just because I’m referencing him, he’s probably had to do things that were so uncomfortable in his life to be an actor at his level.
    It’s like, hey, perform in front of everybody right now and don’t screw it up.
    You know, it’s like pressure and performance. It’s like that dude has faced fears his whole life. Yeah, he’s using skydiving as an example, but his life is very likely a product of a guy who faces fears.
    But it’s the fear knowing that if I do this, there’s something big on the other side.
    And so I preach to my children and I try to live this idea of do things that scare you.
    And literally the live tour that we just did was it. I was having like an existential crisis before we began.
    But the second I took the stage, it was like, oh, this is great.
    It goes back to what you were saying about when Will jumped out of the plane.
    Yeah.
    All the fear was there before he jumped.
    Oh, yes.
    And just like you walking out on that stage, the fear you’re tormented before.
    Oh, yes.
    I always find before significantly harder in every way.
    Oh, yeah.
    Before everything that I’ve got in my life is the worst part.
    Once you get into it, it’s your confronting reality, which isn’t always as bad.
    Yes.
    Before is horrible.
    And also when you’re talking, I was thinking, you know, it’s really either way you’re making a decision in those moments.
    Like when you’re thinking about your life tour, the decision is, do I accept the unchecked box?
    Or do I accept this mental torment that I’m going to inflict upon myself?
    That’s very true.
    And I think, yeah, even when they talk to people on their deathbeds and stuff, the worst thing is the unchecked box.
    Not that I walked out and put the mic down and walked off.
    Yeah.
    Like I don’t look, I look back at the fact that I, and I was in San Francisco at a dinner where I literally froze and put the mic down and walked off.
    I looked at that as a catalyst for why I was so scared to do public speaking this time.
    And it ultimately pushed me to do it.
    I don’t regret San Francisco.
    I’m glad it happened.
    But only because I faced it later on.
    I would be so embarrassed.
    I would harbor like my pain forever if I never tried again.
    But yeah, it’s like the, you don’t regret the failure.
    You regret not trying.
    How do people misunderstand you?
    Because they like you.
    They see you on a screen and they consume a certain type of content you make.
    They probably don’t know the full context of your life.
    But how do you think people have misunderstood you?
    Oh, good question.
    Um, I would say, and this is not even to try to curry, you know, favor with my, you know, former seal brethren.
    But I think that even when I was posting, and this is really just specifically to the people that really disowned me, who still very likely do.
    You know, my intention when I was posting the seal stuff before Mr. Ball and thing happened, it was never like I’m so great.
    It was more like I want to do something with my life and this feels like an opportunity and I know it’s sort of like questionable.
    But when you’re no longer in that insulated team room, when you’re in the wolf pack, so to speak, it’s easy to view the rest of your life as being, oh, it’ll, I’ve become a seal.
    I can do anything I want.
    But like when you’re cast out or when you leave and you’re by yourself and you got to like figure out your new life, it’s, it’s really difficult to imagine how you’re going to do that without leveraging, you know, the biggest thing you’ve ever done.
    And so I think that the one definite specific thing is I never made that content because I literally believed I’m the special guy and like everybody better look at me as like Mr. Navy seal.
    I was very aware of the fact that I was a junior seal relative to the other people that had served and like my experience was minimal compared to others.
    So I think that some people think that I actually somehow believe that I’m like I’m a superhero and I didn’t then and I don’t know.
    I’d say now sort of the Mr. Ball inside of things.
    There’s like a practical thing which is the, as the sort of Mr. Ball and thing has grown to where it is now to where it’s a pretty recognizable thing in the genre of the strange, dark and mysterious.
    Um, it’s been really, really challenging for me personally to balance my, my life with my wife and my three kids who I adore and sort of like, you know, responsibilities with content.
    I mean, we have a recording schedule, we have things that I sort of have pledged to do.
    And as you know, with content creation, there’s not really an end, you just sort of keep doing it.
    I think that by no means am I saying like, oh, this job is so hard, people that are sympathized with me hardly, like I understand the privilege.
    But at the same time, like I started making content and it was like an outpouring of content constantly.
    I was making five videos a week sometimes that are like 25 minutes each by myself, like shooting it, editing it, everything.
    It was like, it would take me about 26 hours or so per video over seven days.
    And it was like, I really wasn’t sleeping. I became like a raging alcoholic.
    I became like horribly overweight because it was like everything got pushed aside to make videos.
    And then as I realized that like doing content at that fervorous rate was really taking a toll on my physical health, my mental health.
    And definitely my relationship with my wife and kids, I began to sort of make an exchange.
    I’m going to do less content for more time with my family and loads of people got that.
    It isn’t like the masses were like, dude, you’re a jerk.
    But I think what’s happened now and it’s sort of a product of success is we’ve reached a point, not just me, but like we have a team that’s pretty sizable.
    We have an amazing studio, we have publishing division, we have this, we have that.
    We’ve reached a point where I think people view me as like this corporate guy out to get money.
    When in reality, like you were talking before the show, like you’re like, it’s weird.
    People say you’re so successful when I don’t even know what I’m doing.
    Like I’m still very much the guy that randomly made a video that went viral on TikTok.
    And so one of the harder things for me has been as the audience grows, which I’m happy for.
    It’s like you really have to understand that there are people that don’t like me anymore.
    Like I’ve taken an issue with me and it’s always this idea that like I’m somehow like this money grubbing like corporate guy that is only in it to make money.
    When in reality, like as you’ve probably seen with this interview, dude, my default is I love telling stories.
    I love this genre, always have.
    And like I also I kind of like being my own boss to a degree.
    So it’s like it checks a lot of boxes for me.
    Do you ever worry that you’ve got your priorities wrong?
    When I say that, I really mean because when you’re a content creator, like we both are.
    Like you say, it’s your constant, it’s constant, it’s constant, it’s constant.
    And there’s no light at the end of the tunnel in terms of there’s not like you get off this train at some point.
    If you get off, you fail.
    That is how it works.
    So how do you think because if I said to you, you’re going to be doing this forever, like you’re going to be doing what you do now for the next 30 years.
    You know, I think that I’ve actually probably reached a point in my life as a content creator where maybe I haven’t come to it exactly the way you’ve just laid it out.
    But it’s I’m definitely not currently in this for money.
    If anything, I’m in it for I get a lot of enjoyment out of literally telling stories.
    I mentioned to you pre show that doing the live tour was so much fun because I got to actually interact with these people that show up as numbers on my YouTube videos.
    But they’re real people and it’s like it was so much fun, like fulfilling for me.
    I would have I literally told Nick or my CEO and the man and my manager before the tour started that I would have I would have paid to do the tour and now especially I would have paid money to have that experience to put those shows on.
    But yeah, like looking ahead, it’s like I’ve sort of reached a point which is I was never really in this for for fame or money or I definitely was in it for like the idea of being successful.
    No doubt I want to be successful and things come with that that are in the money and fame and all that.
    But like I ultimately just I’m a guy that just like tries new stuff.
    I’ve done lots of new things that sort of reinvented myself several times over.
    But I do really well when I just sort of have a new goal and I thrive in that environment.
    And like for me, like when the Mr. Ball and things started, it was not how much money can we make or how successful or how big of a business can we make.
    It was like, can I make another video that people like? Can I keep doing that? And that became the goal.
    Can I repeat interest in the videos?
    Could you see yourself ever stopping?
    Yes and no, for sure, because I think that I’m also capable of saying, and now I’m I’m good.
    I’m going to go do this completely new thing with my family and right off into the sunset.
    You think you’re capable of that same?
    I do, actually.
    How many subscribers have you got total? It’s like, I mean, your main channel’s got almost what 10 million?
    It’s about 10. I think that if you if I think we’ve done the math and we looked at all areas, all platforms, including podcasts, it’s probably somewhere around 20 to 25 million.
    20, 25 million subscribers, you would be okay with just walking away and saying, could you see that reality in the future?
    Yeah.
    Is there anything that it would take for you to get there? Is it like, would you need?
    Is there anything, any catalyst you think?
    You know, actually, it’s funny you bring this up because I’ve sort of mentioned the live tour a couple of times.
    If I had to be honest about my deeply internalized unchecked box from the time I became an adult, well, from the time I joined the military, it was, I always just had this interest in giving a big public talk for no other reason than to simply conquer that moment.
    My dad is an incredible speaker. He’s done some pretty big talks, and I’ve seen him speak and he’s so good. And I, I’ve always known that I was, I have a, I’m a good speaker. I can tell stories.
    This is something well before Mr. Ballin.
    But I viewed it as something that was so terrifying that I would, I would never actually do it. I was the guy that had that thought and was like, I’ll live with an unchecked box.
    And I would tell myself it’s because I don’t really have the content to deliver a talk. I have the ability, but no content. And that was my excuse.
    But then the Mr. Ballin things have the Mr. Ballin thing sort of takes off and suddenly it’s like, oh, you have the audience, you have the content, you have all this stuff.
    It is now a decision. Are you going to do it or not?
    And I, over the last couple of years have like really mentally tortured myself to work myself up to be like, I’m not only going to do the live stuff, but I’m going to do a whole tour.
    Like it’s, and I told you before, before the show that I wanted limited production value.
    A part of that was because I wanted it to be me with a spotlight on me with a microphone to make it as as intense as it could possibly be.
    Because I felt like if I didn’t start there, I’d be worried. I didn’t fulfill the thing I’ve always wanted to do, which is like be the guy with the mic and captivate people.
    And so I did that. I feel like I genuinely accomplished this thing that I really didn’t think I would ever actually do because fear was, it’s too much.
    I wasn’t able to get to get past it.
    But as a result, coming back from that tour, and this is going to sound so like egotistical, but it’s like we come back from tour.
    And we have this the graphic novel released New York Times bestselling graphic novel, like it’s beautiful. I’m so proud of that book.
    You know, the tour was like, statistically, financially, whatever you want to call it, huge success.
    You know, the YouTube channel of pockets, everything’s going great.
    But I suddenly had no more genuinely deep seated unchecked boxes. I don’t.
    The only thing I have is like a real desire to be a good dad.
    And there’s not a specific way to quantify that, but by doing the live thing, which was so in the back of my mind now that it’s been checked,
    I could do 50 more live tours and it would never be the same as the first one.
    Like I could right now visit, hey, there’s 70,000 people out there, go tell a story and prompt you, I could do that right now.
    It wouldn’t be stressful as hell, but I do it.
    I don’t have, and this is again not meant to be egotistical, I don’t have a goal anymore.
    I’ve now reached a point where in the only other thing that I wanted to do was pitch for the Boston Red Sox, and I think that ship is sailed.
    That’d be the one thing I’m not going to be able to do, but I don’t really have like the big audacious goal.
    I’m sure I’ll find one and I’m looking for one, but I’ve sort of reached a point where like I adore the storytelling aspect of storytelling.
    I just do. I’m doing it right now.
    But I also adore my family and my kids and I want to have a full life there.
    And by the way, I definitely have a good balance right now, but to your point, could I do this for 30 more years?
    The answer is no. I could do this for a time and I’ll put all of my energy into it.
    And when people hear my fans when I say like, I genuinely care about what you think.
    I’m in the comments, I read Reddit, I read, I painful things on Reddit, I read all this stuff.
    It’s because I genuinely care because this was never about building a business.
    That’s a product of the thing that I love to do. It’s a product of telling stories and loving to do that.
    But yeah, I don’t have the deep unchecked box and I hope to find one.
    But right now it’s like, I feel like I’m just sort of doing stuff and I need to find the thing and I don’t have it.
    I’m so fortunate, so blessed and I love my life. I love that.
    But I’ve done the box checking and I don’t know what’s next.
    Everybody needs an unchecked box, don’t they?
    I feel like you do. It keeps you moving, keeps you like thinking about that.
    It’s like…
    It’s a purpose and meaning, isn’t it? It’s like a…
    There was that horrible disaster with the little submarine that imploded. Horrible thing.
    And I was reading about it and like the people that go on these deep sea excursions are typically like billionaires.
    It’s people that literally have every resource known to man.
    You can do basically anything you want within reason.
    And it’s like they can’t figure out what to do now.
    Because everything, like to us, if it’s like, hey, do you want to go buy a hundred million dollar yacht today?
    Like we can’t do that. Like I can’t go buy a hundred… Maybe you can. I can buy a hundred million yacht.
    But it’s like, imagine being… It’s very difficult to do this.
    I’m sure billionaires could tell us, if you could buy anything, it’s like suddenly everything loses its value.
    At least the things you can buy. It’s only valuable to us because we can’t have it.
    You know, it’s like, I can get this nice of a car, but I know I can’t get a McLaren.
    But that’s what makes this one special because I can’t afford this one.
    But it’s like the billionaires, it’s like, oh, well, all I can do is like adrenaline now.
    Because it’s money doesn’t put a… So it’s…
    I’ve sort of reached a point, not billionaire status even close, but it’s like…
    It’s hard to figure out what I even want to do besides knowing wife and kids is like a really big thing for me.
    It stems literally from nearly dying in Afghanistan, like really cherishing the fact that I have a family.
    But it’s like, I also cherish what I have here with Ball & Studios.
    I’m just waiting for the next big sort of unchecked box to appear.
    What’s your journey like been with your own mental health?
    Because you talked about PTSD. You talked about becoming a bit of an alcoholic as well at one point.
    What’s that journey been like? What’s that sort of overlaid across your story?
    Yeah, I’ve really struggled with my mental health.
    In particular, kind of like in the… from military service was a big part of it.
    When I was medically retired, so 2014, I got hurt in Afghanistan.
    I really didn’t… I thought I dealt with it because you have to go see a therapist and stuff.
    Post-deployments, you go speak to somebody.
    But I sort of was just sort of playing the game to get through it because I just wanted to deploy again
    and be a part of the team again.
    It wasn’t until later on that I actually, so I deployed a second time and I went to South America.
    And I remember not giving much thought to the deployment before I got there.
    I remember thinking like compared to going to Afghanistan, we’re going to South America to like sit in like a nice house,
    literally in a beautiful part of South America and like train Peruvian military forces.
    Like it’s not a combat deployment.
    This is like you’re deploying and you’re living there, but you’re just sort of like a teacher.
    That’s the gist. And that’s an amazing thing to do, but it’s definitely not combat.
    But as a result, I really didn’t like mentally prepare myself for what it would be like to be in Peru.
    And if you don’t know this, like Peru is a totally Spanish-speaking country.
    It’s very… at least where we were, there was very little English, like very, very little.
    And so I remember I had to go late to Peru so my team had gone with a group of us that was deploying there.
    They went early to Peru and I went like a week later and it meant that I had to fly into the airport in Peru by myself.
    And I had to like navigate the airport and I speak a little Spanish, like barely conversational.
    And I didn’t take it seriously at all. They gave a Spanish course as I blew it off.
    And I remember I got to Peru and it was like, oh my God, like as soon as I landed and I look around and no one speaks English,
    I’m trying to figure out where to go. Everything’s in Spanish. I can’t find my ride.
    My ride, by the way, is a local who speaks Spanish. Doesn’t know what I look like.
    And it was… and my bag got stuck and they were trying to figure out what was in my bag, but I don’t speak…
    It was so stressful and then I finally get in the vehicle to get brought to our house we were at.
    But to get there, it required driving through like a true slum, like a very, very unsafe place.
    And I remember thinking like, I am in a totally foreign country.
    I’m so far from my family and I’m going to be here for six months, which is not long by, you know, deployment standards.
    But that’s a long time to be away. And it was like, I didn’t put any thought into this.
    I can’t believe I’m going to be here. It’s like, I had suddenly, I feel like I was in Afghanistan again a little bit.
    I struggled so, so bad on that deployment with just being sane.
    Like I was so miserable there. There was like to the point where I was borderline having delusions.
    I was so depressed. I can’t even describe it. I had this recurring dream where I’d be lying on my bed
    and it’s also, it’s always moist in Peru. Like it’s, everything’s wet.
    Like no matter what, like your sheets are wet, your clothes are wet. It’s like a very humid environment.
    And I’m like laying in my bed. I don’t have a fan. It’s like humid in this crappy little room and outside I just hear the chaos of like the Peruvian streets.
    And I would like fall asleep and I’d have this dream that I was in Russia standing on the corner of this like embassy or some, some federal building.
    And somebody would come out of a car and like grab me and like hijack me and like take me hostage.
    But it was like over and over again. I had this dream to the point where I began to believe I was losing my mind that like, how can I have the same dream?
    I’d like wake up in a, in a, in a panic. I missed my wife so terribly. She was pregnant with our first child.
    It was awful. It was like the worst time of my life. And it’s hard to even, even now to put it into words.
    It was just like, I had bordering on like a mental collapse and it was in part because I just didn’t appreciate the fact that like you’re going to another part of the world where everything is different.
    And I also sort of began to confront, I guess my demons from the deployment to Afghanistan.
    There was just some things that I, that we did, that I did that were not necessarily wrong or like illegal at all.
    But just like it’s war and war is like this horrible thing and seeing it up close.
    Man, it’s, it’s just, it’s rough, you know, and at the time you’re, you’re so conditioned to not only see war and be okay with it, but to practically revel in it.
    Because how else do you get young men to keep going to war and keep fighting and dying? You need men and women.
    But it was like, I, yeah, it was, it was like I had like a breakdown, like a mental sort of questioning. Why am I in the military? You know, questioning who I was.
    And so I ended up getting medically retired and it was not really from Peru at all. It was more like, I was so unhappy.
    I came back from Peru and I just detested the fact that I was in the military. I didn’t feel like it was the place for me.
    I also was physically injured. I was dealing with the injuries and I ended up getting medically retired, but it was my choice if I wanted to continue to see a therapist after I got out.
    And at first I didn’t. At first, when I got out, when I got medically retired, I just was like, whatever, I’m done on my own.
    But I was so angry all the time, like just everything made me mad. I was so like on edge, not even like jumpy, but just, I was just like so high strong.
    And it got to the point where like nobody wanted to be around me. Like my kids didn’t want to be around me. My wife didn’t want to be around me.
    And ultimately they were like, I think you need to see somebody. And I was like, you know what, I think I do too. Like I feel like I’m a mess.
    And it was through therapy that I, this is like 2018 or so, that I realized I had some very deep seated issues with myself, with my service, with just stuff I saw and did.
    And it was only when I began to sort of openly talk about those things that I actually began to sort of forgive myself and begin to feel content.
    Like can, what’s the word, content again, you know, it’s not about like therapy is not meant to make you forget stuff.
    It’s to give you perspective that you didn’t have. And I just, I think I had fallen into a cycle of like just detesting who I was.
    And why?
    I think that it was like, ultimately, if I were to boil it down to its simplest part, it’s like, I wanted to be a Navy SEAL in part because I just wanted to go through the training.
    I wanted to serve in the military, but I didn’t really think that hard about that.
    It was mostly like, I want to serve because it’s an honorable thing and I know people would have done it and that’s something that means something to me.
    But it was really the draw to be a SEAL that was the challenge that I saw. That’s the thing.
    It’s going to take years to do and it’s like this really hard thing.
    It was like the idea of even contemplating what life would be like as a SEAL felt like even cart before the horse.
    It’s like, who do you think you are thinking about what it’s going to be like to be a SEAL?
    Like if you ever get there, you’ll figure it out.
    And this is actually a, I think it’s a relatively common phenomenon that the people that become SEALs, it’s almost surprising.
    Like you become a SEAL and you’re like, wait a minute, now I’m going to be a Navy SEAL, which sounds goofy, but it’s years to get to that point.
    And all the way up until the end to a degree, you can not make it. You can like fail out.
    And so you finally become a SEAL and you realize like the reality of the job.
    And I say this not because I have deep exposure to this, but because it’s just true, which is in this job, people die and you kill people.
    Like that’s kind of the gist of the job. There’s way more to it than that, but it’s, it’s like a, that’s the job guys.
    Like why do you think they make video games and movies about it?
    And I think that there’s a mental conditioning to being able to do that job that comes from training.
    And frankly, it’s a remarkable thing that they’re able to create this system that creates really capable warfighters because that’s how you protect your country.
    That’s how you go out and do what you got to do. But when you come out of that, when you sort of, what’s the word?
    It’s almost like when you, it’s like you enter this, this matrix of thinking when you go through training and you become like willing and able to fight wars basically.
    But when you begin to fracture and you begin to sort of realize that you want to do something else with your life, you have to like kind of come to terms with what you have been doing and the way you’ve been thinking about it.
    You begin to view who you were as a seal, as a person you don’t, for me only, I was not proud of the person I had become.
    I had sort of really leaned into being as aggressive and as like, you know, like alpha as I possibly could be, not with my teammates, but just in doing the job that I had sort of drifted down a path that I wasn’t very proud of.
    And I think that realizing that this wasn’t a fit for me, like being in the seals, even though I got medically retired, I think I realized it wasn’t a fit for me and I would have gotten out whether or not I was medically retired.
    It was really difficult to cope with that loss of identity.
    You still have those demons.
    Yeah, but I go to therapy for them and shout out to Vinnie Shorman, who actually he’s based in the UK. He’s my therapist. He’s awesome.
    We haven’t really delved too deeply into the military stuff, but yeah, I think that it’s, it’s something that will always be with me.
    I certainly, when I think about having served, I’m very proud and I’m proud to have been a veteran now and the people I worked with were incredible, even the people that hate me now.
    I mean, I think any less of them, there’s incredible people in the military.
    I think that I just sort of, it wasn’t a fit for me.
    It was like, I thought the military was, but it was the seal thing that drew me in.
    And in many ways, this is going to sound weird, but I was sort of lucky enough to get to deploy to Afghanistan and actually have a combat deployment because many people, what happens is they go to like a war fighting unit, like a special operations unit,
    and then they never see combat and it’s not because they made any decision, it’s just the way it goes.
    And those people, it’s sort of like they have this unchecked box, but it’s not their decision.
    And so in a way, I was given this gift and it sounds horrible to say it that way, but that’s, I don’t know how else to say it, of getting to sort of do the job in real life.
    But there are sort of like, and anybody who’s listening that’s done multiple deployments like, look at this guy, like, I don’t claim to have like, oh, I’ve done 87 deployments and this is my experience.
    It’s just from like, I had one combat tour, one.
    But it was enough to show me that like, that isn’t what I was cut out to do.
    And I think that, but I still did those things and I still was that person.
    And now as a civilian sort of reconciling that I’m such a different person now in a good way.
    I’ve taken all the best qualities I possibly could and I poured them into this person.
    I’m trying to be a good husband and a good dad.
    And I’m trying to do all the right things, but it’s like, I have this part of me that it’s just crazy to me that I was ever an AV seal.
    It’s crazy.
    Everybody has their demons to some degree, whether it’s, you know, it’s a spectrum of how strong those demons can be and how much control they can have over your decisions.
    What have you learned about dealing with demons that might be of any, because you’ve been to therapy.
    A lot of people haven’t, a lot of people maybe even haven’t arrived at the awareness that they need to go yet.
    What have you learned about dealing with demons that might be useful to anybody listening?
    That you can’t talk yourself out of them.
    It’s, if you, a demon to me is something that if you begin to have those thoughts and you feel them creeping in and you tell yourself, stop thinking about it.
    I don’t want to, I don’t want to deal with that.
    I don’t want to think about that.
    If you have those thoughts in your life that even just the slightest beginning of a thought about that thing starts to creep into your head and your, in your reaction to it is not now.
    I don’t want to do this.
    I can’t do this right now.
    It’s all happening in your head.
    If that’s something that you deal with, that’s a demon.
    It’s something that is like the uncontrollable thought that comes into your head.
    It usually happens at the same time of the day or same thing that triggers it.
    And if your reaction to it is, Oh my God, I can’t think about this thing.
    Like that is a demon in your life and you are not going to be able, at least in my opinion, long term to simply convince yourself that that’s not a demon.
    It is a demon.
    It doesn’t matter if it’s rational or not.
    For me, I have several that sort of creep into my life, but the only way I have found to sort of cope with them is to sort of not embrace them because that’s not what you do is to talk about them with someone who it’s like it’s, it’s cathartic to talk about it with a therapist.
    But it’s even more cathartic to almost hear yourself talking about it.
    Like you actually, for me specifically, like I have things that I’ve said in therapy that I can’t believe I’m saying out loud that are so like personal and intimate and so tied to like deep insecurities and pains in my life.
    But it’s only in that environment with like a third party who’s neutral in a private setting that these things just come to the surface and I’m saying these things.
    And the beautiful thing about having a great therapist is their whole gig is they’re, they’re listening and interpreting and providing perspective.
    They’re not trying to like tell you, oh, that’s, that’s not a thing.
    It’s like, well, have you thought about it this way?
    Chuck me that perfect said one of the things that I think about all the time because my life is quite hectic and busy is how to manage my energy load.
    And as a podcast, you kind of have to manage your energy in such a way that you can have these articulate conversations with experts on subjects you don’t understand.
    And this is why perfected has become so important in my life, because previously when it came to energy products, I had to make a trade off that I wasn’t happy with.
    Typically, if I wanted the energy, I had to deal with high sugar.
    I had to deal with jitters and crashes that come along with a lot of the mainstream energy products.
    And I also just had to tolerate the fact that if I want energy, I have to put up with a lot of artificial ingredients which my body didn’t like.
    And that’s why I invested in perfected and why they’re one of the sponsors of this podcast.
    It has changed not just my life, but my entire team’s life.
    And for me, it’s drastically improved my cognitive performance, but also my physical performance.
    So if you haven’t tried perfected yet, you must have been living under a rock.
    Now is the time.
    You can find perfected at Tesco and Waitrose or online where you can enjoy 40% off with code, diary 40 at checkout.
    Head to perfected.com.
    Your father, you mentioned earlier that you were raised by a single mother in the basement, at least.
    How has your father been a sort of key figure in the man that you are?
    And we talk about demons and the demons that you have.
    So, you know, it’s funny.
    My dad and I recently have sort of had a resurgence.
    He and I sort of had, I guess you could call it a falling out.
    I was very close with my dad growing up.
    My parents split when I was 13.
    And even though I was living with my mom and sisters, my dad was a very active part of my life.
    It isn’t like I didn’t see him again.
    But we had like a good relationship with me and my dad.
    And then when I left for the Navy, it came after I had found a way to graduate college and I was talking about law school a little bit.
    And I think my dad, he was like, that’s great.
    My son, like he turned it around.
    He’s got this career in mind that seems like a really strong idea.
    And I sort of sprung it on him and my mom and my sisters that I’m like, actually, no, when I graduate college, I’m going to enlist in the Navy and try to be a Navy SEAL.
    I hadn’t really talked about it with them at all.
    I mean, I’m exaggerating, but it was a very quick turnaround.
    And I didn’t want to talk to them about it because I knew they’d say, one, why will you make it through?
    And two, why are you doing this?
    And so when I began talking about it, like right at the end of my college career, like literally I’m getting ready to enlist.
    My dad, I think he couldn’t quite wrap his mind around the idea that I really was going to do this.
    For reasons that make sense to me now that didn’t at the time, like it’s his son.
    If you’re successful, that’s not good.
    You’re going to be a Navy SEAL like going to war.
    If you’re not successful and you wash out of training, you’re stuck in the Navy in the sense that you don’t get to pick another job.
    You kind of become needs of the Navy and you have to go do like these crappy jobs for like four years.
    Nobody likes being stuck if they don’t have what’s called a rate.
    It’s like your job.
    So it’s like he’s viewing it as both outcomes sort of come with big negatives.
    But the way it came out to me was he doesn’t believe in me.
    He doesn’t believe I can be a Navy SEAL.
    Like he thinks I’m not going to make it.
    I’m sure that was not what he intended, but that’s the way I interpreted it.
    And it marked like a departure in our relationship in 2010.
    I left for the boot camp.
    And while he and I absolutely maintained some level of contact from 2010 until quite literally like a few months ago, I barely spoke to my dad by choice.
    I had a lot of ill will towards him.
    I always just sort of felt like he doesn’t believe in me.
    He also he got remarried and he has, you know, he got remarried as a family.
    It just I had a lot of resentment towards him that some was founded, much of it was not.
    And it sort of became something that it never was, which is I had it in my head that my dad doesn’t believe in me.
    That really was the thought.
    And it actually helped propel me to at times there were days in SEAL training where I would literally think to myself, if I don’t make it, I can’t even fathom what it would be like to face my dad.
    In my head at the time, I’m like, he’d be like told you so.
    Like the idea of that made my skin crawl, you know.
    So it in many ways my relationship with my dad, it had become sort of negative for many years, but it sort of maintained a pretty healthy chip on my shoulder that pushed me to sort of prove him wrong in a sense.
    But with self awareness recently, like very recently through therapy with my boy Vinny Shorman, and through some sort of the world lining up, he and I sort of reconnected.
    And we actually had some frank discussions about that.
    And it turns out that no, my dad just literally was worried about his son and felt like I didn’t like him or love him and we sort of drifted and life happens.
    I had my life, he had his life, but we’ve reconnected now and I’m happy for it.
    There’s a lot of men that aren’t at the place yet where they will speak openly about their demons and how they’re feeling and their emotions and stuff, especially I mean people that have been in combat and that scene is big tough guys, right?
    Sure.
    What would you say to those men that maybe, because we all feel things.
    Sure.
    Most of us don’t have the tools to know how to talk about it.
    Sure.
    We don’t have the environment, maybe we don’t have friends or outlets where we can talk about it.
    And a lot of men don’t feel like they can, even I was one of those men that probably until about the last, I’d say two years, I would never tell my partner if I was having a bad day.
    If I was feeling bad, if I was anxious in any way, if I was struggling with something, I would always try and shield everyone from it.
    Like I thought as a man, my job was to just take it, take everything, absorb, hold.
    But what I came to learn is that it is coming out.
    Yeah.
    And with unintended consequences and in unexpected ways, it’s coming out somewhere, maybe in my mood, maybe in my health, maybe in my habits, maybe in my search for quick fixes of dopamine, it’s going to come out.
    So I ran the experiment one day of just like sitting my partner down and saying, look, I haven’t been honest with you.
    This is how I feel and this is what’s happened.
    That’s what I’m going through.
    Yeah.
    And it was such a important pivotal experiment in my life.
    You can see that.
    You know what I mean?
    Yeah, I do.
    So I’m just wondering what journey you’ve been on with opening up.
    I think that taking men specifically as an example, you sort of have like the society, the socially acceptable things that can be demons for you.
    That maybe we don’t talk about them.
    But if you did, no one’s really going to bat an eye.
    Like it turns out I hate my job.
    And you know, it turns out I don’t love my partner.
    These are bad things, but they’re things that if you brought them up, no one’s going to question your manhood.
    They’re not going to question, you know, things that society views is really important, right?
    It’s the stuff that is super personal to you.
    That’s like could be potentially embarrassing.
    Those are the things that are your real demons.
    I’m not saying those other things aren’t demons.
    They are.
    They are.
    But if you can’t talk about those things, they will dog you your whole life.
    They really will.
    And so I think it’s not about you need to go sign up for therapy and go talk to a therapist.
    But I do think that like you mentioned it yourself, you have to be able to sort of like unburden yourself.
    And part of that is simply talking about it.
    Like I had one that this is not really a demon, but to give people a sense who are watching this of like how comfortable I am being forward about things that I struggle with.
    So oddly enough, one of the reasons that I was also drawn to the military, believe it or not, was I struggle mightily to urinate in front of other people, just publicly going to the bathroom in front of other people.
    It’s not like it’s destroying my life, but it’s uncomfortable.
    Like it’s easier for me if I’m alone, right?
    I knew this about myself at a young age, don’t have a reason for it.
    But like I knew when I was like in high school or like in college, like I would go to a bathroom that was private because that was easier for me.
    And as I got older, I was like, that’s not really that normal that this is happening to me.
    And so part of the reason I was interested in the Navy is they drug test you and they do it really publicly.
    And it was like, in order to deal with this, I have to go into an organization that literally will force me to have to urinate in front of other people.
    But like for me, it’s sort of like facing these things that are hyper personal, like inability to pee in front of other people, which, you know, I’ve overcome.
    But you have to be willing to sort of identify those things.
    And in my case, I talked to my wife about it before I joined the Navy.
    And she’s like, okay, I talked to my therapist about it recently as well.
    But it’s sort of like, that’s a really specific personal thing that if I brought that up in a casual conversation, I’m sure there are people that could actually relate to it.
    But most people would be like, that’s a little uncomfortable that you brought that up.
    But like everybody’s got stuff that falls into that category, maybe not specifically, but you everybody’s got weird insecurities.
    And they’ve got things that drive their decisions that would be to them deeply embarrassing to bring up.
    That is the reason you have to bring them up because they will they will dog you and they will always be there until you deal with them.
    And for me, it’s been helpful and cathartic to state them out loud and then do something about them.
    The other thing I’ve noticed is that when I don’t state them, especially in the context of a relationship is you live misunderstood.
    Yeah, that’s true.
    So like, I like to play out the scenario that you struggle to urinate in front of other people.
    Your wife, your wife might always start to wonder why you don’t want to go to certain places or when you’re in those places, you’re acting strange.
    She’ll misunderstand that as maybe he’s X, Y and Z.
    And then you’re dealing with a problem.
    You’re dealing with another set of problems. He’s like, he’s cheating on me.
    Actually, it was just we didn’t have an environment, a safe space where we could talk about the actual issue.
    So I’ve created like five other issues.
    And I have that in my life where I’m like, if I just told the truth, it’s a shame that sometimes I have to get to the like bust up moment, turn around and say, you’ve got this totally wrong.
    And the reason why you’ve got this totally wrong is because I didn’t tell you the truth.
    And it’s led you off down a path which is really unfortunate and it’s caused us more hurt than me just being honest with you.
    But I’m not saying it’s going to be easy.
    I think like many of the things you’ve described in your story, first you have to just take one step in that direction.
    I’m not saying like, pull your partner in and like offload or float with therapists today.
    You have to run the experiment to build the evidence and have it compound and go, actually, this is a better life than secrecy.
    Keeping everything to yourself.
    When I interview people, there’s always questions I know that they get asked all the time.
    Do I ask him the question that I know he probably gets asked all the time, but you’re so good at telling stories.
    You really, really are great at telling stories.
    So there’s really two questions I wanted to end with.
    I guess we’ve got a couple of minutes, but the first question is to be a great storyteller and we’re all telling stories, whether we know it or not.
    Is there any principles that you’ve come to learn that you could give me to tell better stories?
    Yeah, so I would say obviously the medium by which you’re telling the story matters, but if we’re talking about literally speaking a story,
    telling a story and assuming you have people listening to that story right in front of you, which is the medium by which many of us tell stories, tell on our friends, tell on our family members.
    To tell a really good story, it has less to do with the content of the story and more to do with the delivery of that story.
    When I told you the Dyatlov past story, I was fully committed to telling you that story.
    I didn’t care if you thought it was interesting or not.
    I thought it was interesting enough that I was going to give you my hand gestures.
    I’m going to make sure I harp on the details that I find really interesting, but it’s like a level of commitment to telling that story.
    That’s the key.
    It’s commitment.
    You have to be in the story.
    For example, when I did the live tour, that’s the purest form of you’re either going to be awkward up there and get through it or you’re going to fucking own the story, be in the stories and tell it to those people right there.
    They’re going to hear what I want to tell them.
    So it’s like the delivery, it’s not just practice and get your words right.
    Hardly.
    Dude, I don’t even use a script when I tell stories.
    I look at the story, I learn the story, I internalize the story, and then I inhabit the story.
    And when I tell you the story, it should almost feel like I was there.
    Like that is the level of commitment you need.
    And I would say also like with regards to general storytelling, it really is true that it has less to do with like finessing the language so it’s perfect or getting your script exactly right.
    It’s like, I would say when it comes to most stories, you need to make sure there’s some sort of payoff at the end of the story, which is sort of like storytelling 101.
    But if you look at the way newspapers structure stories for those, maybe don’t read the newspaper or generally here, here’s how it goes.
    This thing happened.
    And now I’m going to tell you the details of what that thing is and how it happened, right?
    That’s not good storytelling.
    That’s great for getting information across.
    But all too often, if you look on like YouTube or if you look at other people who tell like, you know, mysteries, for example.
    Sometimes in their, their header, it’ll be like, you know, crazy, like golden, you know, skeleton found in cave in Russia.
    And like, actually, that’s pretty compelling.
    Maybe maybe I’d read that.
    But it’s like, you know, Suzanne murdered, you know, in London, like, and then you click on it to like find out what happened.
    But it’s like, you don’t want your audience to already in certain, in certain cases, you don’t necessarily want your audience to know where the story is going.
    You might have a very strong inclination that Suzanne is going to get killed at the end of the story or there’s going to be a gold skeleton found in Russia.
    But being a storyteller, your job is to keep people invested and to build tension and to get them like ready for the payoff at the end.
    Any story can have a twist at the end.
    It depends on how you tell it.
    Like, it isn’t like some stories have payoffs and some don’t.
    Absolutely not.
    You can use point of view.
    You can, you can inhabit aspects of the story that give different lenses into the story.
    But own the story when you tell it and ensure that there’s some type of payoff at the end, whatever it is.
    Like when I told you that the outlaw past story, like ultimately the goal is to get you to see that.
    Wow, all these conflicting things, there’s pictures, isn’t that?
    But the Russian government said an unknown, unnatural force is responsible and then close the case.
    The whole point of that is to say, all these crazy things that are objective, they objectively happen that we have data, we have pictures with all these things.
    I’ve demonstrated that to you and clearly something’s wrong and they sealed the case and no one could look into it.
    The whole point is to make you think, what is going on over there?
    But if I had said, guess what, there’s this case that’s sealed and no one will look into it.
    Here’s what happened.
    It’s the same story, but I’ve opened with the reveal.
    You got to do it the other way.
    So pay off at the end and own the storytelling aspect of it.
    I’ll go and tell people to check it out on your channel.
    But is there a particular story on your channel?
    That is, this was the cliche question.
    That is your favorite.
    Oh, man.
    It’s like asking your favorite kids, right?
    I would say the story that I’m the most proud of in terms of just how difficult it was to piece it together is the headless valley.
    And it’s actually in our graphic novel as well.
    It isn’t that it’s literally the best story, but it’s a story that is a composite of a whole bunch of anecdotes over about a hundred years.
    There’s this, I know I don’t have time, but there’s this place in Canada called the Northwest Territories.
    And so it’s a part of Canada that’s already very remote and it’s just wilderness and forests.
    And there’s this section called the Northwest Territories, which is even more remote.
    It’s as big as Germany, but Germany has like 50 million residents and this has like 50,000 people there.
    So it’s like no one lives there.
    And within the Northwest Territories, there’s this valley, this like river that cuts through this beautiful valley called the Nahani Valley, which has been now dubbed the headless valley.
    Because over the course of about a hundred years, all these people who have gone into this valley have turned up headless.
    They’ve been, but like in the most bizarre ways, and you, and also you can’t really get into this valley.
    It’s very difficult to do.
    You can’t fly there.
    You can’t hike there.
    You have to either take a boat upstream and literally carry a boat up a couple of waterfalls and then continue going upstream.
    Or there is an overland hike, but it’s like 70 miles of treacherous terrain.
    So it’s really hard to get there.
    It’s totally remote.
    And the only other people that ever lived there were the Nahani tribe.
    And they, one day, somebody was actually there on a hunting expedition.
    They noticed that the Nahani tribe, which made up like hundreds of people.
    They were camped out along this, this river.
    They disappeared overnight and literally nobody knows what happened to them.
    They left behind their, all their equipment, all their, their housing, it’s all, it was left.
    They just vanished.
    No one knows what happened to them.
    And there’s rumors of like white, white creatures wandering the woods.
    But I took like seven or eight anecdotes chronologically and pieced them all together and created what in my opinion is the most comprehensive narrative of what could be happening in the headless valley.
    And I’m very proud of the way it was written and put together.
    And it’s in, it’s the first story in the graphic novel as well.
    We have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question for the next not knowing who they’re leaving it for.
    And the question left for you is, what do you see as the most desirable future for the new media podcast world?
    I would say that what I love about the podcast space that I hope continues is that it is not corporate in the sense that it’s totally like anybody can start a podcast.
    We’re seeing so many podcasts, but it’s, it’s like podcast rise based on the merit of those shows versus like there’s not a lot of corporate pushing behind podcasts.
    It’s sort of like the corporations show up and take the podcast or try to license podcasts that have already sort of made their place, but they don’t have a lot of influence over who or what they do.
    So it’s like, it’s this great meritocracy of content where the podcasts are growing and succeeding based largely on merit and skill, and they’re covering all these topics that are like so far reaching.
    So it’s like it just feels sort of authentic.
    I know there are plenty of corporate podcasts out there too, and there’s nothing wrong with that.
    But I hope that podcasting continues to be this sort of like, how in the world are like the Joe Rogan podcast and like, you know, whatever the random podcast going to name like these like titans of industry, but it’s like, it’s so random, but it’s like, it’s like this beautiful product of just like human like authenticity and willingness to talk about stuff.
    I love it.
    I think that it’s a very authentic place that has not been corporatized yet.
    Amen.
    John, thank you so much for everything that you do.
    Thank you.
    It’s really, really incredible.
    It’s really incredible.
    You run a phenomenal media company, which I don’t think people truly understand.
    Nick Whitters does.
    You and Nick run a phenomenal media company, which I think, I don’t know if people understand the scale and size of that media company, but it’s truly impressive.
    And you have this awesome graphic novel.
    Yes, in the graphic novel.
    It’s a New York Times bestseller.
    It’s an anthology of nine stories.
    It’s beautiful and we intend to continue making more of them.
    So definitely check out the graphic novel.
    It makes a great holiday gift.
    It is absolutely gorgeous.
    The illustrations and all the things you call them illustrations.
    The illustrations are phenomenal.
    Yeah, absolutely.
    We’re very proud of it.
    Thank you so much for all that you do.
    Thank you.
    Love is absolutely enthralled by all these stories.
    I love mysteries.
    I love unsolved mysteries and I love true crime.
    And as we were saying before we got recording, me and my partner when she lets me listen to these things in bed and it helps me sleep.
    And your channel is by far and away the best at this.
    Thank you.
    Because you’re such a gifted storyteller.
    Thank you.
    And as you’ve been speaking to me today, I’ve been thinking, I’ve been trying to piece together what makes you so brilliant as a storyteller.
    Thank you.
    I guess it’s a long journey, a family influence and generally, you know, the experience that you’ve had.
    So thank you for what you do.
    Thank you for your time today as well.
    And it’s been an honor to learn about your story of reinvention, but also to hear some of these stories, which by the way, I need to go and figure out this fucking, what’s it called?
    The Dyatlov Pass.
    The Dyatlov Pass.
    Well, thank you.
    It’s an honor to be on your show.
    Really.
    Thank you so much for having me.
    I appreciate you.
    I’m going to let you into a little bit of a secret.
    You’re probably going to think me and my team are a little bit weird, but I can still remember to this day when Jemima from my team posted on Slack that she changed the scent in this studio.
    And right after she posted it, the entire office clapped in our Slack channel.
    And this might sound crazy, but at the Diary of a CEO, this is the type of 1% improvement we make on our show.
    And that is why the show is the way it is.
    By understanding the power of compounding 1%, you can absolutely change your outcomes in your life.
    It isn’t about drastic transformations or quick wins.
    It’s about the small, consistent actions that have a lasting change on your outcomes.
    So two years ago, we started the process of creating this beautiful diary, and it’s truly beautiful.
    Inside, there’s lots of pictures, lots of inspiration and motivation as well, some interactive elements.
    And the purpose of this diary is to help you identify, stay focused on, develop consistency with the 1% that will ultimately change your life.
    We’re only going to do a limited run of these diaries.
    So if you want one for yourself or for a friend or for a colleague or for your team, then head to the diary.com right now.
    I’ll link it below.
    [Music]
    Tôi đã ở Afghanistan vào năm 2014 với tư cách là một Navy Seal.
    Chúng tôi đang ở giữa một cuộc đấu súng và một quả lựu đạn đã bay qua tường và phát nổ.
    Và tôi đang chờ đợi để bị kẻ thù bắn hoặc tôi sẽ chết vì mất máu.
    Và tất cả những gì chạy qua đầu tôi là,
    và đó là cách mà tôi nghĩ mọi người nên nhìn nhận về cuộc sống của họ.
    Thật thú vị vì tôi chưa bao giờ nghe ai đưa ra lời khuyên như vậy trước đây.
    Ông Bullen là một cựu Navy Seal trở thành người kể chuyện bậc thầy và nhà sáng tạo nội dung
    người sử dụng những trải nghiệm trên chiến trường và những thất bại cá nhân của mình để truyền cảm hứng,
    giáo dục và giúp mọi người vượt qua những thách thức để đạt được mục tiêu của họ.
    Gia đình tôi là những người rất thành công với giải Pulitzer, tiến sĩ.
    Và rồi có tôi, người tham gia vào những cuộc đánh nhau trên phố và sắp bị đuổi học.
    Nhưng điều đó đã dạy tôi rằng khi đối mặt với thất bại lớn, tôi nhận ra nếu muốn khắc phục điều này,
    tôi phải bắt đầu bằng cách nói rằng đó là lỗi của tôi và sau đó làm điều gì đó về nó.
    Nhưng sau đó, nỗi sợ hãi trở thành điều ngăn cản mọi người thực hiện điều đó.
    Và chỉ có một số ít người trong cuộc sống này nói rằng,
    “Tôi sẽ vẫn làm điều đó mà làm tôi sợ hãi nhất và có cuộc sống tốt đẹp và viên mãn nhất.”
    Và vì vậy tôi quyết định trở thành một Navy Seal vì chỉ có một tỷ lệ rất nhỏ
    có thể vượt qua quá trình huấn luyện khắc nghiệt và tra tấn về tinh thần.
    Và những điểm tương đồng mà bạn nhận thấy giữa những người đã thành công là gì?
    Hai từ. Đó là…
    Nhưng sau đó tôi nhận ra thực tế của công việc, bạn giết người.
    Và tôi đã thực sự cố gắng trở thành một người Alpha nhất có thể,
    nhưng có những điều mà tôi đã làm và tôi đã gặp rất nhiều khó khăn.
    Tôi đã phải đối mặt với những con quỷ của mình.
    Bạn đã học được gì về việc đối phó với những con quỷ?
    Nếu bạn bắt đầu có những suy nghĩ đó, cách duy nhất mà tôi đã tìm ra để đối phó với chúng là…
    Tôi thấy thật thú vị khi khi chúng ta nhìn vào phần sau của Spotify và Apple và các kênh âm thanh của chúng ta,
    Phần lớn những người xem podcast này vẫn chưa nhấn nút theo dõi hoặc nút đăng ký. Dù bạn đang nghe ở đâu, tôi muốn thỏa thuận với bạn. Nếu bạn có thể giúp tôi một việc lớn và nhấn nút đăng ký, tôi sẽ làm việc không ngừng từ bây giờ cho đến mãi mãi để làm cho chương trình ngày càng tốt hơn. Tôi không thể diễn tả hết sự giúp đỡ mà bạn mang lại khi nhấn nút đăng ký. Khi chương trình lớn hơn, điều đó có nghĩa là chúng tôi có thể mở rộng sản xuất, mời tất cả những khách mời mà bạn muốn thấy và tiếp tục làm những điều mà chúng tôi yêu thích. Nếu bạn có thể giúp tôi một việc nhỏ và nhấn nút theo dõi, dù bạn đang nghe ở đâu, điều đó sẽ có ý nghĩa rất lớn đối với tôi. Đó là điều duy nhất tôi sẽ yêu cầu bạn. Cảm ơn bạn rất nhiều vì thời gian của bạn. Quay lại với tập này.
    John.
    Vâng.
    Có những manh mối trong bối cảnh ban đầu của bạn cho thấy bạn có thể đã đi trên con đường mà bạn đã đi trong cuộc đời, nhưng cũng có những manh mối cho thấy bạn chắc chắn sẽ không bao giờ làm những gì bạn đã làm.
    Vâng.
    Vậy hãy đưa tôi trở lại bối cảnh ban đầu đó.
    Vâng.
    Tôi cần biết gì về môi trường đó, những ảnh hưởng của môi trường đó để hiểu cách bạn đã đến được nơi bạn đang ở hôm nay?
    Tôi nghĩ mọi thứ bắt đầu từ gia đình mà tôi sinh ra, họ là những người rất thành công trong lĩnh vực học thuật. Tôi sinh ra ở một thị trấn tên là Quincy, Massachusetts. Nó nằm ngay phía nam của Boston. Mẹ, cha và hai chị gái tôi đều là những bộ óc xuất sắc theo nghĩa học thuật, thật sự xuất sắc. Một trong hai chị gái tôi đã giành được hai giải Pulitzer. Bố tôi cũng đã giành được một giải Pulitzer. Và đây không phải là để khoe khoang, mà chỉ để cho bạn thấy về những người trong cuộc đời tôi. Chị gái còn lại của tôi có bằng tiến sĩ và cô ấy đã làm việc tại một phòng thí nghiệm của Harvard. Mẹ tôi là một nhà văn chuyên nghiệp, và rồi đến tôi. Khi tôi lớn lên, tôi có thể học tốt ở trường, nhưng tôi không muốn. Nó giống như một hình thức nổi loạn của tôi là cố tình trở thành một học sinh kém.
    Và tôi muốn ra ngoài và tiệc tùng với bạn bè, chỉ muốn trở thành một đứa trẻ hư hỏng theo cách nào đó.
    Thành phố tôi lớn lên không phải là nơi mà học thuật thực sự phát triển.
    Nó giống như một nơi thuộc tầng lớp lao động, rất khắc nghiệt và khó khăn.
    Ý tôi là, Quincy đang trở nên đẹp hơn rất nhiều, nhưng nó đã từng là một nơi khá khó khăn.
    Và tôi muốn trở thành một người cá tính, một gã cứng cỏi.
    Vì vậy, tôi đã tham gia vào những cuộc đánh nhau trên phố và bị đánh bại, và tôi đã ở lại uống rượu với bạn bè.
    Nhưng điều đó đã khiến tôi gặp phải thất bại lớn khi vào đại học.
    Tôi vào đại học vì mẹ tôi, một nhà văn chuyên nghiệp, đã viết bài luận vào đại học cho tôi và điểm số của tôi thì thật tệ trong trường trung học.
    Thực tế, tệ đến mức khi tôi gửi đơn xin học, trường đã liên lạc với tôi và nói rằng, “Này, điểm số của bạn không thực sự phù hợp với những gì chúng tôi đang tìm kiếm.”
    Nhưng mà, bài luận đó thật đẹp.
    Chúng tôi sẽ cho bạn một cơ hội.
    Và vì vậy, tôi đã vào đại học.
    Tôi học tại Đại học Massachusetts ở miền Tây Mass.
    Đó là nơi nhiều đứa trẻ nơi tôi lớn lên đã học.
    Đó là một trường đại học nổi tiếng với các bữa tiệc.
    Và tôi ngay lập tức thất bại trong học kỳ đầu tiên.
    Tôi đã đạt GPA 1.016, mà lẽ ra phải là 0.
    Tôi gần như không đi học.
    Tôi đã tham gia vào một cuộc bạo loạn.
    Vào một thời điểm nào đó, đội bóng đá của chúng tôi, một đội mà không ai quan tâm, ngay cả những người đã học ở trường, chúng tôi cũng không quan tâm.
    Không có ý xúc phạm đến đội Minutemen.
    Họ rất giỏi bây giờ.
    Nhưng vào thời điểm năm 2006, họ không giỏi.
    Họ đã vào được một trận đấu hội nghị hay gì đó.
    Đây không phải là D1 lớn.
    Đây là D1 AA.
    Đó là bóng đá ở cấp độ rất cao, nhưng sẽ không được phát trên TV hay gì cả.
    Và trường đại học, sinh viên, một lần nữa, họ không thực sự quan tâm đến đội bóng đá.
    Nhưng vì lý do nào đó, khi họ thua trận đấu này, nó đã khơi dậy một nhu cầu bạo loạn trong khuôn viên trường.
    Và nó như được tập trung ở một khu vực trong khuôn viên trường nơi tôi tình cờ sống.
    Tôi đã ra ngoài và phá cửa sổ, trở thành một đứa trẻ khủng khiếp và có camera an ninh khắp nơi ghi lại mọi thứ.
    Đến cuối học kỳ, đã có một cuộc săn lùng để tìm những người đã tham gia vào cuộc bạo loạn này.
    Trang web của cảnh sát trường đã đăng tải tất cả những hình ảnh chỉ là khuôn mặt của những người trong đám đông đã tham gia.
    Bất kỳ ai cũng có thể nặc danh chỉ tên những người nếu họ nhìn thấy.
    Và cuối cùng thì mọi người đều bị đuổi học.
    Tôi tìm thấy những bức ảnh của mình và tôi vừa nhận được điểm số 1.016.
    Cùng lúc đó, tôi đã nói với bố mẹ mình rằng, vâng, tôi đang học rất tốt.
    Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ, tôi có điểm số tốt.
    Và tôi phải nói với họ rằng thực ra thì ngược lại và tôi có thể sẽ bị đuổi học nếu không rút lui.
    Vì vậy, bố tôi đến trường và ông ngồi lại với hiệu trưởng, người cũng nói rằng John có rất nhiều vi phạm khi sống trong ký túc xá như khiếu nại về tiếng ồn và cư xử không đúng mực.
    Chúng tôi sẽ đuổi cậu ấy ra khỏi ký túc xá, ngay cả khi cậu ấy ở lại trường, cậu ấy phải sống ngoài khuôn viên trường.
    Và mẹ tôi và bố tôi nói rằng, con sẽ về nhà.
    Chúng tôi đã hết kiên nhẫn với chuyện này, con đã là người lớn và con có thể sống ở nhà và đi học hoặc đi làm, nhưng con sẽ phải trở thành người lớn.
    Và vì vậy tôi về nhà và tôi 18 tuổi.
    Tôi về nhà và sống trong tầng hầm của mẹ tôi ở Quincy.
    Tôi nhớ những tuần đầu tiên tôi ở nhà.
    Tôi thực sự cảm thấy tức giận với bố mẹ mình, như thể họ đã dám bắt tôi rút lui khỏi trường mặc dù có tất cả thông tin rằng hoàn toàn là lỗi của tôi.
    Nhưng tôi đã có một khoảnh khắc giác ngộ khi tôi thực sự ở trong tầng hầm của mẹ tôi, khi tôi nhận ra rằng, ôi, đây là lỗi của tôi.
    Tôi đã tạo ra một thói quen và một cách suy nghĩ đã đưa tôi vào tầng hầm của mẹ tôi mà không có định hướng.
    Như thể tôi đã được ban tặng tất cả những cơ hội này mà tôi đã lãng phí, và có điều gì đó đã thay đổi trong tâm trí tôi, nơi mà tôi cảm thấy, tôi không muốn trở thành một kẻ thất bại. Tôi không muốn trở thành người mà nhìn vào các thành viên trong gia đình mình, họ đều thành công, và tôi chỉ cảm thấy rằng tôi không thể trở thành như vậy. Tôi đột nhiên trở nên tự nhận thức rằng đó là con đường tôi đang đi, tôi sẽ trở thành người đã làm hỏng mọi thứ và không đạt được điều gì cả.
    Vì vậy, tôi đã làm cho mọi thứ trở nên đơn giản, tôi chỉ muốn đến một trường địa phương, học tốt và tốt nghiệp đại học, đó sẽ là mục tiêu của tôi trong thời gian này. Và tôi đã làm được điều đó, tôi đã đến một trường địa phương, cải thiện điểm số của mình và thực sự đã chuyển lại về trường mà tôi đã rút lui để hoàn thành vài năm học đại học của mình.
    Nhưng, nó giống như một loại thuốc, như việc có một mục tiêu mà tôi đang hướng tới, làm điều gì đó xứng đáng với thời gian của tôi và học tập. Tôi đã gặp khó khăn với việc học, nhưng tôi đã làm việc rất chăm chỉ, tôi luôn ở trong thư viện, cảm thấy như được trải nghiệm cảm giác làm việc hướng tới một mục tiêu và đạt được nó thật sự rất gây nghiện đối với tôi.
    Và đến khi tôi ở năm cuối đại học, thật trớ trêu, tôi thực sự không có ý tưởng gì về việc mình sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp. Mục tiêu chỉ đơn giản là tốt nghiệp đại học. Tôi không thực sự có ý tưởng gì về điều tiếp theo.
    Tôi đã nghĩ đến việc trở thành một luật sư hay điều gì đó tương tự, vì tôi đang học triết học bằng tiếng Anh, vì tôi thích hai môn học đó và chúng khá phù hợp với nhau. Nhưng tôi luôn có một sự kêu gọi mạnh mẽ để phục vụ trong quân đội, vì một số bạn của tôi ở trường trung học đã đi phục vụ trong quân đội vào năm 2006, họ đã đến Iraq và Afghanistan.
    Nhưng tôi muốn làm điều gì đó thật khó khăn trong quân đội, vì tôi cần một mục tiêu lớn, bạn biết đấy, và việc tốt nghiệp đại học là một mục tiêu mà tôi đã đạt được.
    Và tôi đã nghĩ, tôi muốn làm điều gì đó khó khăn trong quân đội. Và đó là khi tôi được biết đến với các đội SEAL. Điều thú vị về các đội SEAL của Hải quân là hầu như ai cũng có thể nộp đơn để trở thành SEAL. Bạn biết đấy, bạn phải có thể lực phù hợp để trở thành một công dân, có một vài điều kiện nhưng cơ bản là ai cũng có thể thử sức. Nhưng chỉ những người sống sót sau quá trình huấn luyện mới trở thành SEAL, và tỷ lệ này rất nhỏ.
    Và thực sự, đó là điều khiến tôi nghĩ, khoan đã, nếu tôi làm điều đó, nếu tôi trải qua như một cuộc rửa tội khi tham gia vào quá trình huấn luyện khắc nghiệt này, tôi sẽ trở thành một người không còn bị coi là kẻ thất bại ở trường trung học mà chỉ cố gắng ổn định cuộc sống ở đại học. Tôi sẽ có thể tái tạo bản thân. Tôi sẽ có thể phục vụ trong quân đội, điều mà tôi cảm thấy có tiếng gọi để làm. Đó là một sự nghiệp mà tôi có thể tiến xa hơn.
    Và đó là một thách thức lớn đòi hỏi rất nhiều huấn luyện và chuẩn bị trước khi tôi có thể bắt đầu. Vì vậy, tôi đã chuyển mục tiêu từ tốt nghiệp đại học sang trở thành một Navy SEAL. Và mọi thứ đã diễn ra suôn sẻ. Sau đó, một cách tự nhiên, tôi trở thành một YouTuber, đó là một câu chuyện dài hơn. Nhưng cơ bản là, vâng, tôi đã trở thành một SEAL và sau đó tôi bị thương, nghỉ hưu vì lý do y tế, và rồi tôi đã đăng một cái gì đó lên mạng và nó đã trở nên viral.
    Tôi thích kể chuyện, như bạn có thể thấy từ phần giới thiệu dài này. Và tôi cứ tiếp tục kể chuyện và giờ tôi ở đây. Nhưng mọi thứ bắt đầu từ việc đặt ra một mục tiêu và đạt được nó. Nghe có vẻ rất cơ bản, nhưng tôi nghĩ nhiều người sống cuộc đời chỉ đơn giản là làm những thứ vì họ được bảo phải làm hoặc họ chỉ tình cờ rơi vào đó.
    Tôi nhận thấy rằng việc đặt ra một mục tiêu mà bạn thực sự quan tâm vì lý do nào đó và làm việc chăm chỉ để đạt được nó sẽ tổ chức toàn bộ cuộc sống của bạn. Cuộc sống của tôi bắt đầu từ việc trở về nhà sau khi học đại học và ở trong tầng hầm đã là một chuỗi những lần đặt ra mục tiêu và phấn đấu cho mục tiêu đó. Và đó là điều duy nhất quan trọng.
    Thú vị là, ngay cả trước đó, có điều gì đó dường như đã xảy ra với bạn trong cái tầng hầm đó, mà tôi coi là điểm khởi đầu, đó là sự nhận thức.
    Đúng vậy, đó giống như sự tự nhận thức. Và với sự tự nhận thức đó, trách nhiệm cũng đến. Bạn đã nói, thực sự, tôi cần ngừng đổ lỗi cho mẹ và cha tôi.
    Đúng vậy, tôi có một vai trò trong điều này. Và điều đó thực sự rất khó đối với nhiều người. Tôi nghĩ rằng đối với mọi người, việc thực sự nhận thức được cách bạn có thể đang góp phần vào hoàn cảnh của cuộc sống của chính mình là rất khó khăn.
    Đó là một sự thật khắc nghiệt khi bạn nhận ra rằng đó là lỗi của bạn hoặc một phần lớn trong đó là lỗi của bạn. Nhưng đó chính là sự tự nhận thức, như là nhận trách nhiệm cho cả điều tốt và điều xấu.
    Mối quan hệ của bạn với trách nhiệm như thế nào? Và quan điểm của bạn về tầm quan trọng của nó là gì?
    Bạn cần phải sở hữu toàn bộ quá trình. Ví dụ, trong khóa huấn luyện hải quân, đã có một vài khoảnh khắc mà tôi đã thất bại thảm hại, một cách thảm khốc trong các bài kiểm tra và cơ hội trở thành một nhà lãnh đạo. Và tôi đã lãng phí nó theo một cách nào đó. Cách mà khóa huấn luyện hải quân hoạt động là nó rất dựa vào danh tiếng. Khi bạn tiến bộ trong quá trình huấn luyện, bạn biết đấy, càng gần đến ngày tốt nghiệp, bạn càng gần với việc trở thành một hải quân thực thụ.
    Và vì vậy, các giảng viên của bạn, những người đang phục vụ trong hải quân, không còn xem bạn như một ứng viên nữa vào cuối khóa huấn luyện. Giờ đây, họ nhìn bạn như thể bạn có thể là đồng đội của họ. Chúng tôi không có nhiều người như vậy. Và vì vậy, cái nhìn của họ chuyển từ “bạn sẽ không vượt qua” sang “bạn phải làm tốt vì tôi có thể cần sự giúp đỡ của bạn trong tương lai.”
    Tôi nhớ trong phần cuối của khóa huấn luyện, có một bài tập về sự tự tin, nơi họ cơ bản là cho lớp học của bạn tiếp xúc với khí gas cay, điều này khá phổ biến trong quân đội. Và điều duy nhất họ nói là: “Đây là, giống như, tất cả đều về tâm lý ở đây. Đây là một bài tập tăng cường sự tự tin. Nó sẽ rất khó chịu. Nó sẽ khiến bạn cảm thấy như mình đang chết vì khí gas này.”
    Và đó là một sự tiếp xúc kéo dài. Họ sắp xếp bạn trong một hình vuông, bạn chỉ đứng đó, quỳ gối sát vai nhau, nếu bạn muốn, ở một cánh đồng mở trên đảo San Clemente ở California. Tất cả các giảng viên đều đeo mặt nạ chống gas và họ có những cây gậy như bạn sẽ dùng để vớt rác ra khỏi hồ bơi. Nhưng ở cuối, họ có những bình grenade CS.
    Và họ nói, “Được rồi,” họ đeo mặt nạ, bắn ra những quả grenade CS, một đám khói trắng lớn bốc lên và họ đưa cây gậy ra, và bạn chỉ việc bị bao phủ trong khí gas CS và điều duy nhất bạn phải làm là không chạy. Chỉ cần ở đây và chịu đựng. Đó là toàn bộ mục đích.
    Và tôi đã chạy. Nó giống như một bản năng chiến đấu hoặc bỏ chạy hoàn toàn. Nó giống như trước đây, và nó diễn ra ngay lập tức. Không phải là, ôi, điều này thật tồi tệ. Tôi sẽ làm gì đây? Tôi sẽ làm gì đây? Mà là ngay lập tức.
    Tôi đã chạy. Tôi đã phải bị một trong những người hướng dẫn tóm lại vì tôi đã hoàn toàn mất kiểm soát. Tôi thậm chí không nghĩ gì cả, và không ai khác chạy. Đây là kết thúc của khóa đào tạo.
    Và sau đó, tôi được đưa vào nhà hát. Có một cái rạp nhỏ nơi họ sẽ dạy chúng tôi các lớp về vũ khí và những thứ khác.
    Và họ nói, Alan, đứng dậy. Tất cả bạn bè của tôi đều biết tôi đã làm điều này. Tất cả các giảng viên đều biết tôi đã làm điều này. Và người giảng viên chính nói, Alan, mày là một thằng nhát gan. Ngồi xuống.
    Ông ấy nói, mày là một thằng nhát gan. Và tao không bao giờ muốn phục vụ cùng mày và các bạn học của mày cũng vậy, ngồi xuống.
    Và đó là tất cả. Từ thời điểm đó cho đến hết khóa đào tạo, tôi phải mặc những cái quần như kiểu bikini trên quần short của mình.
    Và đó là khoảnh khắc tồi tệ nhất vì tôi đã đi xa đến vậy trong khóa đào tạo. Nhưng tôi biết, và cũng, nhân tiện, vào thời điểm này, chúng tôi thậm chí còn không về nhà.
    Tôi không thể về nhà, gặp vợ mình. Chúng tôi ở trên hòn đảo này suốt một tháng. Bạn không, bạn làm việc bảy ngày một tuần. Bạn đang trong khóa đào tạo cho đến khi bạn hoàn thành.
    Và lựa chọn duy nhất là chấp nhận thực tế rằng bạn đã làm điều đó. Đừng biện minh cho nó. Hãy để điều này cho mọi người thấy sức mạnh thực sự của tôi, điều này có vẻ buồn cười vì tôi đã làm điều mà tôi không nên làm.
    Nhưng thay vì chạy trốn khỏi nó, hãy chấp nhận nó. Chịu trách nhiệm về những gì bạn đã làm và cho mọi người thấy rằng, bạn biết không, tôi đã sẵn sàng để đi làm mỗi ngày trong bộ đồ tắm này và bị nhìn nhận như một kẻ kém cỏi để chứng minh rằng tôi không phải như vậy.
    Có một điều thực sự quan trọng trong đó. Điều đó thực sự, thực sự cũng rất quan trọng đối với kinh doanh, nhưng cũng rất quan trọng đối với bất kỳ ai là một chuyên gia hoặc trong một mối quan hệ, đó là nếu bạn mắc sai lầm, bạn có cơ hội thứ hai, đó là cách bạn phản ứng với sai lầm mà bạn đã mắc phải.
    Và thực tế, rất nhiều lần trong kinh doanh, bạn biết đấy, khi tôi điều hành một doanh nghiệp marketing, chúng tôi có khách hàng và có thể chúng tôi đã làm sai ở một số khía cạnh, nhưng chúng tôi thực sự có thể làm cho mối quan hệ trở nên mạnh mẽ hơn so với trước khi xảy ra sai lầm bằng cách chúng tôi phản ứng.
    Vì vậy, việc thực hiện một cuộc gọi nhanh để xin lỗi, nhận trách nhiệm.
    Vâng, tôi nghĩ rằng chắc chắn có một số người đã mang theo loại kỳ thị đó vào các đội nhóm vì ngay sau khi chúng tôi hoàn thành điều này, chúng tôi đã vào các đội SEAL. Nhưng tôi thực sự nghĩ rằng chắc chắn có một số người mà tôi không hề tự mãn. Tôi thực sự nghĩ điều này đã xảy ra, rằng do kết quả của khoảnh khắc đó, họ biết rằng họ có thể tin tưởng rằng tôi đã chuẩn bị để như kiểu, tôi sẽ nhận trách nhiệm cho bản thân mình.
    Tôi sẽ làm những gì tôi cần làm và là thành viên tốt nhất mà tôi có thể, ngay cả khi ở mức thấp nhất của mình, bạn vẫn sẽ nhận được phiên bản tốt nhất của tôi. Và điều đó không có nghĩa là tôi nghĩ mình tốt hơn bất kỳ ai khác.
    Nhưng chỉ khi tôi nhận ra rằng đó là lỗi của mình và tôi phải chấp nhận điều đó thì tôi mới có thể tốt nghiệp đại học và cố gắng trở thành một lính SEAL Hải quân, và trong quá trình đó, như có vụ lựu đạn CS xảy ra.
    Nhưng theo một cách nào đó, điều đó đã làm tôi trở thành một SEAL tốt hơn, bạn biết đấy, vì vậy tôi nghĩ rằng trong thất bại sẽ có cơ hội tốt nhất cho thành công, điều này chắc chắn không phải là câu nói của tôi, nhưng đó là sự thật.
    Lính SEAL Hải quân là gì? Bởi vì, bạn biết đấy, trên thế giới, tôi nghĩ mọi người đều biết đến thuật ngữ Lính SEAL Hải quân, nhưng chúng ta thực sự không biết rõ hoàn toàn về nó.
    Vâng, vì vậy mỗi nhánh của, tôi nghĩ, về cơ bản là mọi quân đội trên thế giới, đây là một sự tổng quát rộng, nhưng thường thì hầu như mọi nhánh của mọi quân đội đều có một hình thức đơn vị chuyên biệt nào đó thực hiện các hoạt động đặc biệt.
    Đó là những thứ mà bạn biết, các trò chơi video Call of Duty và chiến tranh hiện đại, chúng dựa trên ý tưởng về các đơn vị chiến đấu chuyên biệt đi ra ngoài và thực hiện những nhiệm vụ khó khăn và có tính rủi ro cao như vậy.
    Và vì vậy ở Mỹ, bạn có Quân đội, Hải quân, Thủy quân lục chiến, Lực lượng bảo vệ bờ biển và Không quân, và mỗi đơn vị đều có các bộ phận hoạt động đặc biệt riêng của họ, như bạn có Thủy quân lục chiến đặc biệt, bạn có các PJ,
    Không quân, có nhiều đơn vị, nhưng trong tất cả các đơn vị hoạt động đặc biệt ở Mỹ, trong tất cả các nhánh khác nhau, bạn có thể lập luận rằng nổi tiếng nhất, và tôi nhận được một số phản đối từ những người không đồng ý với tôi, nổi tiếng nhất, hãy nói là nổi bật và có thể
    có kỹ năng nhất, và tôi nói điều đó một cách cẩn thận vì tất nhiên còn có những nhóm khác như Green Berets, những người rất xuất sắc trong một số lĩnh vực nhất định.
    Nhưng có lẽ kỹ năng nhất ở nhiều lĩnh vực chính là các đội SEAL Hải quân, và đó là vì chữ viết tắt SEAL đại diện cho Biển, Không khí, Đất, SE và AL.
    Ý tưởng là, mặc dù nó thuộc về Hải quân, cái mà giống như là hàng hải và nước, nhưng thực tế là các đội SEAL là một nhóm hoạt động đặc biệt có thể xâm nhập vào hầu như bất kỳ môi trường nào, trên biển, trên không hoặc trên đất liền. Họ cũng có thể sử dụng nhiều nền tảng xâm nhập khác nhau, cho dù là lặn, nhảy, hay xâm nhập trên đất liền, họ giống như một nhóm hoạt động đặc biệt rất linh hoạt. Trong khi nhiều nhóm hoạt động đặc biệt khác, không chỉ ở Hoa Kỳ mà còn trên toàn thế giới, có phần chuyên biệt trong những khu vực địa lý nhất định, như bạn có các chuyên gia chiến tranh trên núi, hay như người Hà Lan có một đơn vị lặn tuyệt vời. Nhưng các đội SEAL thì như kiểu, chúng tôi làm mọi thứ. Họ cũng đã nổi bật lên. Họ bắt đầu từ những năm 60 dưới thời JFK. Họ thực sự nổi bật sau sự kiện 11/9 vì họ đã được gửi đến Trung Đông, nơi mà, bạn biết đấy, là một nơi không có biển. Nhưng đơn vị hoạt động đặc biệt của Hải quân này đã rất thành công trong việc thực hiện các hoạt động động lực trên khắp Trung Đông. Vì vậy, họ giống như một nhóm hoạt động đặc biệt nổi tiếng với khả năng làm nhiều việc, đặc biệt là sau cuộc đột kích vào Osama bin Laden, điều đó đã khiến họ trở thành những người nổi tiếng. Nhưng ngay cả trước đó, họ đã rất nổi tiếng như một nhóm hoạt động đặc biệt làm được nhiều việc. Và thời gian huấn luyện là bao lâu? Mất bao lâu để hoàn thành huấn luyện và vượt qua các bài kiểm tra? Nói chung, tôi sẽ nói mất khoảng hai năm. Nhưng thực tế, mất một chút thời gian hơn. Có hai cách để trở thành một SEAL, bạn có thể vào như một quân nhân phục vụ. Vì vậy, có thành phần quân nhân trong quân đội, đó là những người cơ bản không có bằng đại học, chỉ cần giơ tay và phục vụ, đó giống như là những người lính bộ binh. Đó là cộng đồng quân nhân. Và sau đó bạn có phía sĩ quan, chỉ cần ai đó tối thiểu cần có bằng đại học để nộp đơn, bạn sẽ đi học trường sĩ quan.
    Và trong các đội SEAL, có một số lượng rất nhỏ các sĩ quan SEAL và một số lượng lớn các SEAL nhập ngũ. Nhưng có hai con đường rất khác nhau để vào đào tạo. Nếu bạn chọn con đường sĩ quan, thì thực sự giống như một cuộc bổ nhiệm chính trị chỉ để có cơ hội. Nó khó đến mức bạn thậm chí không có cơ hội để thử sức, và lý do là chỉ có một vài vị trí có sẵn. Đó thực sự là tất cả những gì có.
    Vì vậy, bạn có tất cả những người ở phía nhập ngũ thực sự có bằng đại học và có thể dễ dàng trở thành sĩ quan trong quân đội, những người mà giả sử có những cơ hội khác mà họ có thể theo đuổi với bằng đại học của mình, nhưng họ muốn trở thành SEAL.
    Và vì vậy, bạn có một số lượng lớn người quyết định đi nhập ngũ để thử sức trở thành SEAL. Điều đó quan trọng vì nó làm cho phía nhập ngũ trở nên cực kỳ cạnh tranh. Bạn có những vận động viên chuyên nghiệp, những vận động viên Olympic, những vận động viên đại học xuất sắc nhất, và những người đấu MMA và đô vật.
    Và sau đó là những người ngẫu nhiên như tôi, những người không có hồ sơ lý lịch và tất cả chỉ xuất hiện cho lớp học ở San Diego, mà về mặt kỹ thuật thì kéo dài sáu tháng. Nhưng trước khi bạn gia nhập Hải quân, bạn cần phải cạnh tranh để có một vị trí để thậm chí có cơ hội thử sức.
    Và có một quy trình ứng tuyển hoàn toàn trước khi bạn gia nhập Hải quân có thể mất nhiều năm. Và sau đó, giả sử bạn có cơ hội như một người nhập ngũ. Họ sẽ nói, được rồi, bạn sẽ có cơ hội đi. Đầu tiên, bạn phải đi đến trại huấn luyện. Đó là hai tháng ở Chicago.
    Và về mặt kỹ thuật, bạn có thể bị loại, nhưng thực sự thì bạn sẽ không. Nó giống như việc bạn phải chịu đựng và vượt qua nó. Nhưng sau đó, vào cuối trại huấn luyện, ít nhất là khi tôi tham gia, bạn sẽ đến một trường khác, giống như một trường chuẩn bị. Nó lại là hai tháng nữa ở Chicago.
    Và tôi nhắc bạn, bạn thậm chí còn chưa bắt đầu huấn luyện. Đây giống như một năm chuẩn bị trước khi vào Hải quân. Và bây giờ bạn đã được bốn tháng trong Hải quân, nhưng bạn chưa thực sự tham gia vào huấn luyện SEAL.
    Bạn sẽ đến một trường chuẩn bị, nơi bạn học cách bơi và chạy. Bạn đã biết cách làm những điều này, nhưng các huấn luyện viên chuyên nghiệp sẽ làm việc với bạn.
    Hải quân đầu tư rất nhiều tiền để giúp bạn tăng cường sức mạnh thể chất và tinh thần, vì sau trường chuẩn bị, bạn sẽ đến San Diego, nơi bạn trải qua phần được coi là khó khăn nhất trong huấn luyện SEAL, đó là BUDS, viết tắt của Trường Huấn Luyện Đặc Nhiệm Lặn Cơ Bản.
    Và cơ bản, hãy tưởng tượng bất cứ điều gì bạn nghĩ về trại huấn luyện, như trại huấn luyện quân sự, hãy làm cho nó không kéo dài hai tháng, mà là sáu tháng, vì hầu hết các trại huấn luyện chỉ kéo dài khoảng hai tháng, và làm cho nó khó khăn gấp một nghìn lần.
    Nó thực sự là những khái niệm giống nhau. Nó giống như sự tra tấn thể chất, cảm xúc và tinh thần khắc nghiệt trong sáu tháng.
    Và đó là phần mà mọi người đều thất bại và bỏ cuộc. Nếu bạn làm một bộ phim về huấn luyện SEAL, bạn thực sự chỉ tập trung vào sáu tháng huấn luyện BUDS.
    Hoặc bạn sẽ đến một trường y hoặc một loại trường nào đó để có thêm bằng cấp, và sau đó bạn gia nhập đội của mình.
    Và tổng cộng, bạn có khoảng hai năm từ “Tôi muốn trở thành một Navy SEAL” đến “Bây giờ tôi là một Navy SEAL”. Hai năm thường là mốc thời gian.
    Và bạn nhận thấy sự tương đồng nào giữa những người đã thành công và những người không thành công?
    Điều nổi bật, thật lòng mà nói, và điều này có thể nói là đúng một cách phổ quát, mặc dù có một số trường hợp ngoại lệ, là những người đến BUDS,
    những ứng viên đến BUDS có một hồ sơ ấn tượng.
    Có một chàng trai đến tham gia huấn luyện, người đã từng chơi cho đội Arizona Diamondbacks. Anh ấy cao khoảng 1m95, trông như một vị thần.
    Và anh ấy rất khiêm tốn, như một cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp to lớn và mạnh mẽ mà tôi thực sự có một kỷ niệm cụ thể về việc chơi với nhân vật của anh ấy trong một trò chơi video.
    Và có những người khác như cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp và tất cả những thứ đó.
    Và anh ấy đã bị loại rất nhanh và nhiều người khác có hồ sơ ấn tượng, như thể thao và những thành tích lớn, họ thường bị loại rất, rất nhanh.
    Và không phải vì họ thiếu khả năng thể chất để làm điều đó. Họ không thiếu, chắc chắn là không.
    Vấn đề là nếu, và đây là sự tổng quát vì điều này không đúng với mọi người, nhưng hãy lấy chàng trai đã chơi cho Diamondbacks.
    Người này đã quen với việc, nói chung, là người giỏi nhất trong những gì họ làm suốt cuộc đời.
    Và không phải vì có điều gì sai với họ. Đó chỉ là một sự thật. Đó là cách bạn trở thành một cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp. Đó là cách nó hoạt động.
    Tại BUDS, các giảng viên của bạn không quan tâm đến việc bạn đã là ai. Và đó là một điểm họ nhấn mạnh. Họ hoàn toàn không quan tâm đến những gì bạn đã làm trước đây.
    Thực tế, nếu họ thậm chí nghi ngờ rằng bạn nghĩ bạn đặc biệt vì bạn có một điểm nào đó trong hồ sơ của mình, như việc chơi cho Diamondbacks, họ sẽ hành hạ bạn và xem liệu bạn có thực sự có khả năng hay không.
    Họ sẽ chỉ trích bạn và khiến bạn cảm thấy tồi tệ, bảo cả lớp nhìn vào bạn, rằng bạn không thể làm được một cái chống đẩy nào. Bạn chơi cho đội Diamondbacks, bạn không thể làm được một cái chống đẩy, mặc dù thực tế là người khác đang làm chống đẩy rất tốt. Nhưng điều đó cũng không tính. Điều đó không tính. Làm thêm một cái nữa. Nhảy xuống nước. Làm cái này. Làm cái kia. Đó là một trò chơi tâm lý. Nhưng những người như tôi, những người đã tham gia BUDS, tôi cảm thấy mình thực sự là một trò cười so với những người ở đây. Tôi không ở trong tình trạng thể chất tốt so với những người khác. Chắc chắn tôi không phải là một vận động viên chuyên nghiệp. Điều duy nhất trong hồ sơ của tôi là, ừ, tôi gần như đã bị trượt tốt nghiệp đại học, nhưng sau đó đã tốt nghiệp đại học. Đó là tất cả những gì trong hồ sơ của tôi. Tôi đã chơi một chút bóng chày ở trường trung học. Vì vậy, đối với tôi, tôi không có gì để mất. Hoặc là tôi sẽ thành công và điều đó sẽ thật tuyệt vời và tôi sẽ được làm điều tôi muốn làm, hoặc là tôi sẽ không. Và mọi người sẽ nói, điều đó là hợp lý. Những người tham gia với hồ sơ tốt ở một mức độ nào đó, họ kỳ vọng sẽ rất giỏi, ngay cả khi họ khiêm tốn và mọi người trong cuộc sống cá nhân của họ cũng kỳ vọng họ sẽ vượt qua. Bởi vì ai mà không? Anh ấy đã chơi cho đội Diamondbacks. Kỳ vọng. Thật tàn nhẫn. Và khóa học quá dài để chỉ đơn giản là vượt qua. Mức độ khó chịu về thể chất mà bạn trải qua ở BUDS là cực kỳ cao đến mức bạn phải thực sự muốn ở đây. Đó là cách họ nói. Bạn phải muốn ở đây nếu bạn muốn vượt qua. Bạn cần có một điều gì đó để bám víu trong đầu mà vượt qua sự khó chịu. Và điều đó không thể là, ồ, tôi cần làm cho mọi người khác hạnh phúc. Tôi cần sống đúng với kỳ vọng. Có thể điều đó đủ mạnh đối với bạn. Đối với hầu hết mọi người, thì không. Khi bạn ở mức thấp nhất, bạn bám víu vào điều gì? Đối với những người như tôi, đó là, tôi phải chứng minh bản thân với chính mình. Tôi muốn chứng minh với bản thân rằng tôi có thể làm được điều khó khăn này. Nó không chỉ đơn thuần là phục vụ trong quân đội.
    Mục tiêu của tôi đã đạt được vì tôi đã quyết tâm và tôi muốn tin rằng mình là người có thể đặt ra những mục tiêu khó khăn và đạt được chúng. Trong những khoảnh khắc tồi tệ nhất, tôi sẽ đến một nơi mà tôi cảm thấy điều này là đáng giá với tôi. Nhưng đối với những người khác, thì không phải vậy. Cuối cùng, khi bạn tốt nghiệp, bạn nhìn xung quanh và thấy một nhóm người lộn xộn, những chàng trai thấp bé, có vẻ hơi kỳ quặc, không ai trong số họ thể hiện hình ảnh mà bạn nghĩ đến, ý tôi là, một số chàng trai thì có. Một số chàng trai thật sự xuất sắc, nhưng đó là một nhóm lộn xộn của những người không bao giờ bỏ cuộc. Và phần lớn là vì họ có một loại chip trên vai mà bên trong thúc đẩy họ và cho phép họ kiên trì khi mọi thứ trở nên tồi tệ, vì mọi thứ thực sự trở nên tồi tệ. Nếu tôi gặp chàng trai trong tầng hầm của mẹ anh ấy và sau đó gặp chàng trai đã đủ điều kiện từ khóa đào tạo SEAL. Về mặt tâm lý, tâm lý của họ sẽ khác nhau như thế nào? Bằng chứng gì mà chàng trai tốt nghiệp khóa đào tạo SEAL có mà chàng trai kia không có? Sự khác biệt là gì? Ý tôi không chỉ là quay lại một cách không xấu hổ với ý tưởng về trách nhiệm, nhưng tôi sẽ làm điều đó. Trước đây, khi tôi lần đầu tiên đến tầng hầm, tôi vừa mới đến, tôi thực sự không thể nhìn thấy mình đã làm rối tung cuộc sống của mình như thế nào. Không phải là tôi biết mình đã sai lầm và đổ lỗi cho người khác. Mà giống như cài đặt mặc định của tôi là đây là lỗi của người khác. Ai đó đã làm điều này với tôi. Tôi nhớ rất rõ cảm giác tức giận với mẹ và cha vì đã khiến tôi phải rút lui khỏi đại học khi tôi thực sự sắp bị đuổi học. Tôi có một điểm GPA tệ hại. Tôi không thể đủ khả năng để sống trong ký túc xá. Tôi không có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy tôi sẽ thành công ở trường đại học. Mãi cho đến khi tôi ở nhà trong tầng hầm và sống trong tầng hầm của mẹ mà không có định hướng, điều đó đã xảy ra một cách tự nhiên.
    Tôi đã nghĩ, khoan đã, chính là bạn. Không phải họ. Chính là bạn và bây giờ thì có vẻ rõ ràng, nhưng tôi đã phải rơi xuống đáy. Và cũng, nhân tiện, cảm ơn mẹ tôi, vì bà là một người mẹ đơn thân. Bà không quan tâm. Bà không nói, đừng lo, con sẽ tìm ra cách. Bà nói, không, con sẽ phải tìm một công việc hoặc sẽ phải dọn ra ngoài hoặc bất cứ điều gì. Và con cũng sẽ phải trả tiền thuê nhà trong khi ở đây. Và thế thôi. Như vậy là lỗi của con. Ban đầu tôi cảm thấy tức giận, nhưng rồi nó trở thành một điều khó khăn mà tôi phải vượt qua. Tôi không có sự tự nhận thức, không có gì cả, và thật sự đổ lỗi cho thế giới về những vấn đề của mình, đến mức có lẽ, nếu có gì, thì là một cực đoan ở phía bên kia. Chúng ta đang nói về chuyện khí CS mà tôi đã đề cập với bạn trước đó. Đó là điều mà nếu xảy ra với người khác, tôi không biết họ có nói về nó trên một nền tảng công khai như vậy không, đặc biệt là trong cộng đồng SEAL. Danh tiếng là một điều rất quan trọng đến nỗi ngay cả việc nói về những điều mà người khác biết, nhưng lại khiến bạn bị ánh sáng xấu về danh tiếng, tôi nghĩ mọi người sẽ tránh nói về điều đó, bạn biết đấy. Nhưng đối với tôi, tôi xem đó là một sức mạnh để làm nổi bật không chỉ những điều mà tôi giỏi, mà còn những điều mà tôi đã làm rối tung lên và mắc sai lầm, vì điều đó cho thấy với người khác rằng tôi tự tin. Vì vậy, tôi rất tự nhận thức và tự tin về hình ảnh của mình, hoàn toàn trái ngược với đứa trẻ ở tầng hầm và tôi đã phải rơi xuống đáy, ở nhà, không có cơ hội mới nào trước mắt. Những người khác đang ở trường đại học và thành công, còn tôi thì ở trong tầng hầm của mẹ tôi để nhận ra rằng nếu bạn muốn sửa chữa điều này, bạn phải bắt đầu bằng cách nói đó là lỗi của tôi và sau đó làm điều gì đó về nó và nó đã hiệu quả. Ý tưởng về đáy vực, thật thú vị và nghe có vẻ bi thảm rằng đôi khi mọi người cần phải tự mình xuống đáy. Vâng.
    Để nhận ra rằng như câu nói đã nói, nỗi đau của việc giữ nguyên trạng lớn hơn nỗi đau của việc thay đổi.
    Tôi chưa bao giờ nghe điều đó.
    Khi tôi 18 tuổi, tôi vừa bỏ học đại học và tôi thấy ai đó trên YouTube nói rằng nỗi đau của sự thay đổi xảy ra khi nỗi đau của việc giữ nguyên trạng trở nên lớn hơn nỗi đau của việc thay đổi.
    Điều này phần nào giải thích tại sao một số người, khi bạn lắng nghe câu chuyện của họ, họ chỉ có thể nhìn vào gương và hành động theo hướng đúng khi họ chạm đáy.
    Nhưng cũng đôi khi, khi bạn cố gắng giúp ai đó và nâng đỡ họ, như nếu mẹ bạn nói, “Nghe này, đây là một ít tiền và bạn biết đấy, bạn không phải trả tiền thuê nhà.”
    Đúng vậy.
    Bà ấy sẽ nâng đỡ bạn một chút.
    Tôi đang cố gắng nghĩ về đứa trẻ đang nghe điều này ngay bây giờ mà có thể liên quan.
    Hoặc người trong cuộc sống của họ, họ có thể đang làm một công việc nào đó mà có thể liên quan đến việc biết rằng có điều gì đó không hoàn toàn đúng trong cuộc sống của họ.
    Có thể họ đang ở một điểm mà họ có thể bắt đầu nhìn vào gương và chịu trách nhiệm.
    Nhưng họ có phải chạm đáy để bắt đầu thay đổi cuộc sống của mình không?
    Chà, tôi nghĩ rằng một phần lý do, hoặc tôi nên nói rằng đây là một tuyên bố chung hơn để trả lời điều này.
    Theo một cách nào đó, tôi đã may mắn vì khi tôi chạm đáy, tôi là một người không bị tê liệt bởi phân tích.
    Tôi là một người có phần bốc đồng, dù tốt hay xấu.
    Và vì vậy đối với tôi, một khi tôi chạm đáy, không khó để tôi nhanh chóng tìm ra một ngôi sao Bắc Đẩu tốt, mà ngôi sao đầu tiên là đại học.
    Tôi sẽ học đại học, đúng không?
    Và khi tôi gần đến cuối đại học, vào thời điểm này, tôi đã phần nào điều chỉnh lại con thuyền, nhưng tôi muốn một mục tiêu mới.
    Nó giống như, ôi, huấn luyện hải quân, điều đó đáp ứng một số tiêu chí.
    Tôi muốn phục vụ, kiểm tra.
    Đó là một mục tiêu cực kỳ khó khăn.
    Kiểm tra, tôi phải làm việc cho điều đó.
    Giống như nó, nó, nó mang đến cho tôi một cơ hội để tái tạo và tái sinh, kiểm tra.
    Được rồi, tốt.
    Giống như tôi đã nhảy vào đó.
    Đó là những gì tôi làm.
    Tôi nghĩ có rất nhiều người và đây là dự đoán của tôi.
    Tôi không biết điều đó có đúng hay không, nhưng có thể họ đã chạm đáy và họ muốn thay đổi.
    Họ biết đó là lỗi của họ hoặc bất kỳ tình huống nào mà họ biết họ đã góp phần vào đó, nhưng họ không biết phải làm gì tiếp theo.
    Và có rất nhiều sự lựa chọn.
    Hãy nghĩ về điều đó.
    Nếu bạn đang ở đáy, theo một cách nào đó, bạn có mọi sự lựa chọn trên thế giới để thực hiện.
    Và tôi nghĩ rằng một trong những điều mà tôi chắc chắn giảng dạy khi tôi nói về điều này, mà tôi đoán trong những tình huống như thế này là bạn không cần một ý tưởng hoàn hảo.
    Bạn chỉ cần điều gì đó đáp ứng đủ tiêu chí để đáng làm.
    Vì vậy, đối với tôi, đó là, được rồi, tôi đang ở trong tầng hầm của mẹ tôi.
    Tôi đã tự làm điều này với chính mình.
    Tôi là lý do mà tôi không ở trường.
    Tôi là lý do mà cha mẹ tôi cảm thấy xấu hổ về con trai của họ.
    Đó là lỗi của tôi.
    Tôi cần phải làm gì?
    Được rồi.
    Chà, tôi nên tốt nghiệp trường vì điều đó chứng tỏ rằng những gì đã xảy ra ở UMass là có thể sửa chữa.
    Tôi có thể tốt nghiệp trường.
    Tôi có thể làm điều đó.
    Tôi không ngu ngốc.
    Tôi có thể làm điều đó.
    Được rồi, tốt.
    Phải đi học.
    Đó là tất cả.
    Nó giống như, nó đáp ứng một tiêu chí.
    Vậy thì hãy làm đi.
    Tôi nghĩ đó là Joker.
    Chà, điều đó nói lên rằng, bạn bè của anh ấy đã gọi cho anh ấy và đang trải qua một thời điểm khó khăn trong cuộc sống, ly hôn, mất vợ, mất việc, v.v.
    Và Joker đã nói một điều gì đó có ý nghĩa rằng khi bạn bị lạc trong một bối cảnh quân sự, bất cứ điều gì, bạn cần phải bắt đầu di chuyển.
    Vâng, không nhất thiết phải quan tâm đến hướng di chuyển của bạn, nhưng bạn cần phải bắt đầu di chuyển theo một hướng.
    Và tôi đã nghĩ về điều đó khi bạn nói về ý tưởng như tê liệt do phân tích, mọi người, họ có thể đang ở đáy, nhưng họ chỉ không biết phải làm gì.
    Vì vậy, họ chỉ ngồi trong cùng một tình huống.
    Sự chắc chắn trong bối cảnh đó đôi khi tốt hơn cho mọi người so với sự không chắc chắn về những gì sẽ xảy ra nếu tôi.
    Nếu đó là quyết định sai lầm hay điều gì đó?
    Đúng vậy.
    Và tôi nghĩ rằng đó cũng giống như một vấn đề tự duy trì, nơi nếu bạn, giả sử bạn đã chạm đáy, ngay cả khi bạn không biết điều đó, và bạn như, ôi, tôi muốn sửa đổi cuộc sống của mình.
    Tôi muốn làm điều gì đó với cuộc sống của mình.
    Giả sử đó là kiểu chạm đáy chung chung.
    Chà, giả sử bạn bị tê liệt bởi phân tích và bạn không thể chọn một con đường nào đó và bạn đi đến đâu cũng không có, điều đó chỉ củng cố ý tưởng rằng bạn lại mắc sai lầm.
    Nhưng bạn không mắc sai lầm. Chỉ là có quá nhiều lựa chọn và bạn đang cho phép quá nhiều yếu tố ảnh hưởng ở đây.
    Jocko, dù anh ấy nói như thế nào cũng đúng.
    Và có một cách khác được nói đến trong quân đội, đó là giải pháp 80% bây giờ thường tốt hơn giải pháp 100% vào ngày mai.
    Và tất cả đều liên quan đến tốc độ hơn là sự chắc chắn trong quân đội.
    Nó áp dụng nhiều lần, nhưng đó là cách mà tôi nghĩ mọi người nên nhìn chung, không phải lúc nào cũng vậy, nhưng nhìn chung về cuộc sống của họ nếu họ chưa xây dựng được gì cả.
    Dù họ đang ở đáy hay chỉ mới bắt đầu như những người trẻ tuổi hoặc bất kỳ độ tuổi nào mà bạn đang ở.
    Nếu bạn cảm thấy như bạn cần phải thay đổi, như bạn đã nói, nỗi đau của việc giữ nguyên trạng lớn hơn việc thay đổi.
    Nếu bạn đang ở điểm đó, bạn cũng biết điều đó.
    Hãy nghĩ về những gì thực sự quan trọng với bạn, bất kể đó là gì.
    Như tôi thích so sánh nó với khi bạn tắm một mình và bạn chỉ có những suy nghĩ chân thật không bị lọc.
    Hãy hỏi bản thân, bạn thực sự quan tâm đến điều gì?
    Chân thành mà nói, hãy quên đi những gì xã hội nói rằng bạn nên quan tâm.
    Giả sử bạn thực sự chỉ muốn nổi tiếng.
    Và đó là cốt lõi thực sự và bạn thậm chí không biết tại sao, nhưng đó là điều bạn muốn.
    Vậy thì, hãy lắng nghe phần đó của bạn.
    Nó không phải là sự phù phiếm. Đó là điều quan trọng đối với bạn.
    Tương tự, nếu bạn nghĩ rằng, tôi chỉ muốn trở nên giàu có, tuyệt vời. Nếu đó là động lực thực sự của bạn, như ở sâu trong tâm hồn bạn, chỉ có bạn mà thôi. Nếu đó thực sự là điều thúc đẩy bạn, tuyệt vời. Đó là những điều cần phải được kiểm tra để một điều gì đó xứng đáng để làm. Vì vậy, hãy có những suy nghĩ trong phòng tắm của bạn và hãy thành thật với chính mình. Bạn thực sự quan tâm đến điều gì? Không phải là những gì xã hội nói, không phải là những gì bạn muốn gia đình bạn nghĩ, không phải những điều đó. Đối với tôi, thành thật mà nói, lý do mà việc trở thành lính hải quân SEAL thực sự có giá trị với tôi là tôi muốn mọi người nói rằng đó là John Allen, lính hải quân SEAL. Bởi vì đối với tôi, tôi đã là đứa con cừu đen trong gia đình vì chính tôi. Tôi đã phát hiện ra điều này, nhưng giống như, ôi, các chị gái của tôi đã làm điều này. Ôi, cha của anh ấy đã làm điều này. Mẹ của anh ấy đã làm điều này. Và rồi có John. Tôi muốn có điều gì đó vượt lên trên sự tầm thường và thất bại. Và tôi cảm thấy rằng không có gì tốt hơn, không có gì cao quý hơn và tôi cũng muốn phục vụ. Đó là một điều khác cần kiểm tra. Đó là một mục tiêu lớn. Điều đó khó khăn. Đó là một điều cần kiểm tra. Nhưng cuối cùng, tôi muốn mọi người biết rằng tôi đã trở thành một lính hải quân SEAL, điều đó có ý nghĩa với tôi. Và bạn biết không, điều đó đi ngược lại với những gì các huấn luyện viên lính hải quân SEAL nói với bạn, đó là bạn không muốn. Bạn không nên làm điều này chỉ vì bạn muốn trở thành lính hải quân SEAL. Bạn nên làm điều đó vì bạn muốn phục vụ đất nước. Và đúng là như vậy. Và còn gì khác bạn sẽ nói với học sinh của bạn? Vâng. Nhưng nếu bạn thực sự muốn thành thật về điều đó, bạn phải tìm ra động lực thực sự của mình và điều đó phải được kiểm tra. Phải được kiểm tra. Vâng. Vì vậy, tôi dừng lại ở việc phải được kiểm tra vì một khi bạn trở thành lính hải quân SEAL. Vâng. Và mọi người đều nói đó là John Allen, lính hải quân SEAL. Liệu động lực của bạn có biến mất hay trở thành điều gì khác không? Thực sự, tôi nghĩ đó là một lời khuyên rất thành thật, nhưng cũng khá phi truyền thống khi nói rằng, hãy lắng nghe, nếu bạn đang ở trong phòng tắm và bạn đang nghĩ, tôi chỉ muốn trở nên giàu có để có thể chứng minh những người đó sai,
    Chúng ta sẽ trở nên nổi tiếng, hãy chứng minh những người này sai.
    Đó là một lời khuyên truyền thống để nói rằng hãy theo đuổi điều đó.
    Vâng.
    Nhưng tôi phải nói rằng, tôi hoàn toàn đồng ý.
    Vâng.
    Tôi đồng ý vì đôi khi bạn phải có một giả thuyết thất bại hoặc một loại ý tưởng thất bại để bạn có thể gãi ngứa.
    Và đó là lý do tại sao tôi tập trung vào việc đánh dấu vào ô.
    Vâng.
    Nó sẽ ở đó.
    Vâng.
    Bạn có thể đi trị liệu hoặc làm gì đó để loại bỏ điều đó.
    Nhưng đối với tôi, cho đến khi bạn theo đuổi nó và để nó thất bại, bạn sẽ không thành công.
    Vâng.
    Nó sẽ ở đó.
    Vâng.
    Ý tôi là, cuối cùng chính xác như bạn đã nói, nếu ô đó không được đánh dấu, bạn có thể trong cuộc đời của mình cuối cùng thuyết phục bản thân rằng bạn chưa bao giờ cần phải đánh dấu ô đó.
    Nhưng vào một thời điểm nào đó, vào một thời điểm nào đó trong cuộc đời của bạn, khi nó trở nên quá muộn hoặc bạn sắp chết trên giường bệnh, bạn sẽ cảm thấy hối tiếc.
    Và tôi thực sự có thể nói về một trường hợp cụ thể trong cuộc đời tôi, mà tôi đã đánh dấu ô đó vào thời điểm này, nhưng tôi có một ô mà tôi chưa đánh dấu.
    Tôi đã ở Afghanistan vào năm 2014.
    Và chúng tôi đang ở trong một con hẻm và một quả lựu đạn bay qua tường và phát nổ bên cạnh rất nhiều người trong chúng tôi.
    Và tôi suýt chết vì mất máu.
    Và tôi có khoảnh khắc mà tôi không thể tháo các băng tourniquet ra khỏi bộ dụng cụ của mình mà được buộc bằng dây cao su vào ngực để dễ dàng tiếp cận nhằm ngăn chặn chảy máu.
    Nhưng tôi quá yếu và như mất thị lực, chúng tôi đang ở giữa một cuộc đấu súng, tôi không thể tháo chúng ra.
    Và tôi nhận ra khi tôi ngồi trong con hẻm này ở giữa một nơi khủng khiếp ở Afghanistan, như thị trấn rất động và nguy hiểm.
    Và tôi đang chờ đợi để hoặc bị bắn bởi kẻ thù mà chúng tôi biết đang ở phía bên kia bức tường có thể đang đến gần hoặc tôi sẽ chết vì mất máu hoặc có những quả RPG đang được bắn mù quáng về phía chúng tôi.
    Cảm giác như tôi sắp chết 100%, tôi đang chảy máu hoặc tôi sẽ bị bắn và tất cả những điều đó đang chạy trong đầu tôi.
    Có một vài suy nghĩ.
    Có một điều khá buồn cười mà tôi đang nghĩ đến, đó là tôi tự hỏi liệu cáo phó của mình sẽ ghi “Jonathan Allen bị chết trong khi làm nhiệm vụ” hay “John Allen bị chết trong khi làm nhiệm vụ”. Điều đó cứ lẩn quẩn trong đầu tôi. Nhưng bên cạnh đó, tôi cũng cảm thấy một nỗi buồn sâu sắc vì tôi vẫn chưa bắt đầu một gia đình. Tôi không có con. Tôi đã kết hôn. Chúng tôi đã kết hôn được vài năm và vợ chồng tôi đã từng nói về việc có con trước khi tôi đi triển khai. Nhưng chúng tôi nghĩ, ôi, chúng tôi sẽ có thời gian, và giờ tôi đang ngồi ở một con hẻm, chảy máu đến chết hoặc mong đợi sẽ bị bắn chết. Tôi đang ở cuối cuộc đời mình. Và tôi nghĩ, ôi trời, tôi ước gì tôi có một đứa con. Vâng, điều đó thật khủng khiếp cho đứa trẻ. Chúng đã mất cha. Nhưng đó là một điều quan trọng với tôi. Tôi muốn có một gia đình. Điều đầu tiên tôi làm khi tôi sống sót và trở về nhà? Chúng tôi đã bắt đầu một gia đình. Bạn biết đấy, đó là một ví dụ cực đoan, nhưng tôi thực sự tin rằng nhiều người có những điều quan trọng mà họ chưa thực hiện. Nhưng cũng như bạn đã nói, hãy cố gắng làm điều đó và thất bại. Và tin hay không, bạn thực sự đã hoàn thành điều đó. Vâng, điều đó đúng. Thực sự là rất đúng. Vâng. Và thật thú vị khi thấy rằng, vì tôi chưa bao giờ nghe ai đưa ra lời khuyên như vậy trước đây, những gì mọi người thường nói là hãy tìm lý do của bạn. Và họ thường rất phán xét về những gì đang thúc đẩy bạn. Chắc chắn rồi. Vì vậy, động lực duy nhất được chấp nhận là những điều như, tôi muốn phục vụ đất nước của mình hoặc tôi muốn thay đổi thế giới. Nhưng thực tế là hầu hết chúng ta hoặc là bị thúc đẩy hoặc bị kéo, như tôi đã nói, điều đó có thể xảy ra. Vâng, như bị thúc đẩy có nghĩa là, bạn rất ý thức về những gì đang thúc đẩy bạn và bạn đang kiểm soát, nhưng bị kéo thì là sự bất an. Đó là sự xấu hổ. Đó là cảm giác anh chị em của tôi giỏi hơn tôi và tôi muốn nói “cút đi” với cha mẹ tôi, bất cứ điều gì có thể xảy ra. Thật sự rất, rất thú vị. Cũng thật thú vị hơn nữa khi bạn đã đến được nơi bạn đang ở hôm nay.
    Vì vậy, bạn được xuất ngũ vì lý do y tế sau thời gian ở Afghanistan. Không phải ngay lập tức sau đó, nhưng về cơ bản giữa thời gian đó và một số vấn đề tâm lý mà tôi gặp phải, tôi đã được khuyên đi gặp một nhà tâm lý học. Điều này xảy ra nhiều năm sau đó. Năm 2014, chấn thương đó xảy ra. Tôi sống sót, rõ ràng là vậy. Và tôi đã phải phẫu thuật để sửa chữa vai của mình, nó bị tổn thương và tôi đã được sửa chữa đủ để có thể triển khai lại. Nhưng tôi thực sự không đủ sức khỏe để phục vụ. Tôi đã rất khó khăn để theo kịp. Tôi gặp một số vấn đề với vai và đầu gối của mình. Tôi đã bị mảnh bom găm vào chân. Nhưng cuối cùng tôi đã được giới thiệu đến một bác sĩ tâm lý trong quân đội vì họ nói, “Này, bạn không giống như một người bình thường.” Mọi thứ không diễn ra tốt đẹp với bạn. Những người bạn thân thiết của tôi đã nói rằng, “Tôi không nghĩ điều này đang hoạt động.” Tôi rất tức giận. Giờ tôi có thể nói rằng, tôi đã có những triệu chứng rất điển hình của PTSD. Tôi đã không đối mặt với trải nghiệm gần chết ở Afghanistan và cách mà nó diễn ra. Vì vậy, tôi đã quyết định xin nghỉ hưu y tế, điều này một phần do chấn thương thể chất, nhưng cũng vì về mặt tâm lý, tôi không còn ở đó nữa. Tôi được nghỉ hưu y tế vào cuối năm 2017 và bạn biết đấy, tôi thực sự không có kế hoạch gì cả. Bạn biết đấy, tôi biết mình sẽ được nghỉ hưu y tế, điều này có nghĩa là bạn sẽ ra ngoài và sẽ có một khoản tiền nhất định. Nếu bạn được trả lương, bạn biết đấy, đó là một khoản nghỉ hưu, nhưng thực sự không đủ để sống, bạn sẽ phải có một công việc. Và, bạn biết đấy, tôi đã ra ngoài vào cuối năm 2017 và tôi đã lên LinkedIn và tôi nghĩ, có lẽ đó là nơi để tìm việc làm vì đó là những gì tôi nghĩ mọi người làm. Và tôi đã ở trên LinkedIn và tình cờ kết nối với một người tên là Jordan Selleck, người mà lúc đó đang sống ở New York.
    Ông ấy là một cựu ngân hàng đầu tư, và vào thời điểm tôi đang tìm kiếm việc làm một cách kỳ quặc trên LinkedIn, thì bạn thân của ông ấy, một phi công chiến đấu đang trong quá trình chuyển đổi, cũng đang gặp khó khăn. Anh ấy rời quân đội để chuyển sang khu vực tư nhân, và việc chuyển đổi này rất phổ biến trong quân đội khi phải nhảy vào thế giới dân sự.
    Jordan, người rất có tinh thần khởi nghiệp, đang cố gắng chứng minh cho bạn mình, Austin, rằng anh ấy không đơn độc. Anh ấy rất thành công với vai trò phi công chiến đấu, và chắc chắn sẽ tìm được việc làm. Jordan đã thực hiện một bài tập, trong đó anh ấy liên hệ với những cựu chiến binh ngẫu nhiên trên LinkedIn và hỏi: “Này, bạn đang làm gì với việc chuyển đổi sang thế giới dân sự?” để chứng minh cho Austin rằng anh ấy chỉ đang phàn nàn và có thể tìm được việc làm.
    Tuy nhiên, không ai thực sự phản hồi lại với Jordan vì họ không biết ông ấy là ai, nhưng tôi đã phản hồi lại và nói: “Thực ra, tôi vừa mới nghỉ hưu về mặt tinh thần. Tôi không biết mình sẽ làm gì. Tôi có con cái. Tôi đang căng thẳng. Tôi không biết.” Tôi không biết người này.
    Vì vậy, Jordan nhanh chóng chuyển từ việc cố gắng chứng minh một quan điểm cho bạn mình sang: “Ồ, tại sao bạn không đến New York và tôi sẽ giới thiệu bạn với một số người trong mạng lưới của tôi.” Từ đó, một tổ chức từ thiện mà Jordan và tôi thực sự bắt đầu đã ra đời, gọi là Elite Meet. Nó vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay. Đây là một sự kiện kết nối, một chuỗi các sự kiện kết nối cho các cựu chiến binh quân đội đang chuyển đổi và các nhà quản lý tuyển dụng trong khu vực tư nhân để gặp gỡ và tìm việc.
    Tôi đã làm điều đó một thời gian. Thật trớ trêu, công việc của tôi trở thành việc điều hành một tổ chức từ thiện giúp đỡ các cựu chiến binh khác tìm việc. Nhưng Jordan đã truyền cho tôi niềm tin lớn vào phong cách truyền thông xã hội của Gary Vaynerchuk, kiểu như là tràn ngập internet bằng nội dung và hoàn toàn tập trung vào nội dung.
    Và Jordan, anh ấy thậm chí còn có một phong cách tương tự như Gary Vee. Tôi thấy ý tưởng về mạng xã hội và việc tạo nội dung thật sự rất hấp dẫn vì khi tôi còn trong quân đội, tôi thậm chí không có hoặc có thể tôi đã có một tài khoản YouTube nhưng chắc chắn tôi không đăng gì lên đó và cũng không có mạng xã hội. Nhưng với Jordan, chúng tôi bắt đầu sử dụng nội dung trên mạng xã hội để thúc đẩy quyên góp cho tổ chức từ thiện mà chúng tôi đang cùng nhau thực hiện. Nhưng đến một lúc nào đó, tôi muốn làm nhiều hơn, như với mạng xã hội, tôi đã làm kể chuyện nhưng là kể chuyện theo kiểu viết ra những câu chuyện về quân đội để cố gắng tạo ra quyên góp. Và tôi đã nghĩ, vâng, tôi muốn, tôi muốn làm điều gì đó cho bản thân với mạng xã hội như xây dựng một thương hiệu cho chính mình. Và tôi đã phạm một tội lỗi nghiêm trọng, một điều mà tôi rất ý thức được, vì vậy đây là sự tự nhận thức nhưng vẫn làm điều đó.
    Trong đội SEAL, và thực sự tôi nghĩ trong các hoạt động đặc biệt nói chung, bất chấp những gì bạn thấy trong các cuốn sách được viết và những bộ phim được làm về các SEAL và bạn có thể tìm kiếm trên Google, có khoảng 78 ví dụ về các SEAL đang nói công khai về việc họ là Navy SEAL. Có một quy tắc ứng xử trong cộng đồng đang phục vụ rằng bạn không nói về việc là một SEAL. Đó không phải là điều bạn có thể nói, bạn đã là một SEAL. Không ai bảo bạn phải nói dối về điều đó.
    Nhưng việc là một SEAL không phải là điều thuộc về bạn. Là một SEAL có nghĩa là bạn được phép gia nhập một cộng đồng những người đang cùng nhau chiến đấu vì một mục tiêu chung, cùng nhau vật lộn, chảy máu, và chết đi. Sức mạnh của thương hiệu SEAL được xây dựng thực sự dựa trên những người đã hy sinh.
    Vì vậy, bạn không thể rời quân đội và nói, “Này, nhìn tôi đây, tôi đã là một Navy SEAL,” vì điều đó là vì lợi ích cá nhân, bạn không thể làm như vậy. Đó là một khu vực mơ hồ. Tôi bắt đầu đăng về việc tôi là người điển hình.
    Nhìn vào anh chàng này, ông Navy SEAL. Ban đầu không phải như vậy, không phải một ngày nọ tôi nói, “Này các bạn, tôi là một Navy SEAL.” Nhưng nó bắt đầu như kiểu, “Ồ, tôi sẽ chỉ tạo tài khoản riêng và kể những câu chuyện về trải nghiệm của mình như một SEAL để khuyến khích mọi người hướng tới sự tinh nhuệ.”
    Nhưng sau đó, khi những tài khoản này bắt đầu thành công, không thực sự nhưng kiểu như vậy, chúng nhận được khoảng một ngàn lượt thích ở đây hoặc ở đó. Tôi đã nghĩ, “Wow, điều đó thật tuyệt.” Và tôi bắt đầu nghiêng về phía đó nhiều hơn cho đến khi cuối cùng tôi đã hoàn toàn lao vào, như kiểu người mà bạn không nên trở thành.
    Điều này xảy ra vào năm 2018-2019 và anh bạn, tôi đã bị cộng đồng Navy SEAL từ chối. Ý tôi là, rất nghiêm trọng.
    Cho tôi biết cụ thể khi bạn nói bị từ chối. Tôi có thể lấy ra những tin nhắn trực tiếp từ Instagram. Ồ, tin nhắn trực tiếp. Không, lúc đầu tôi không nhận được nhiều phản ứng công khai.
    Ban đầu, tôi nghĩ tôi đang làm điều này và mọi người kiểu như, “Ồ, anh ấy đang làm việc thiện, giúp đỡ các SEAL, giúp đỡ những người lính.” Nhưng dần dần, khi tôi drifted xa hơn và xa hơn khỏi điều đó, chỉ còn là John, Navy SEAL. Nhắc lại, tôi không tiết lộ bất kỳ điều gì nhạy cảm, không phải là tôi đang nói về những thứ có vấn đề, thực sự chỉ là làm một số điều này.
    Và như tôi đã nói, tôi đã sống ở Virginia Beach vào thời điểm đó, nơi có đội SEAL Team 2, đó là nơi tôi đã ở. Đây là một thành phố lớn nhưng cũng là nơi có một sự tập trung lớn của các SEAL. Trong thời gian này, tôi thường đi ra ngoài như đến siêu thị và tôi thấy những người mà tôi biết, những người mà tôi nghĩ có thể là SEAL, và tôi nghĩ: “Ôi không, tôi đã phục vụ cùng anh ta, tôi biết chính xác đó là ai.” Họ thường nhìn tôi và gia đình tôi với ánh mắt khó chịu tại siêu thị hoặc phòng gym, vì hãy nhớ rằng đây không phải là một nhóm người bình thường, đây là một nhóm những kẻ giết người được đào tạo bài bản, những người tham gia chiến tranh, họ không sợ xung đột và tôi đã làm một điều gì đó mà theo nhiều cách đã làm tổn hại đến danh tiếng của họ. Không phải là danh tiếng của họ, mà là tình anh em, tôi cảm thấy mình thật ích kỷ và tôi đã sống lại, họ ghét tôi. Tôi thường nhận được từ hai đến ba tin nhắn, email, Instagram, hoặc cuộc gọi điện thoại, tin nhắn thoại từ những người để lại cho tôi những lời lẽ sâu sắc và cá nhân nhất, như “Đây là cách tôi biết bạn và đây là những gì đang được nói về bạn và đây là cảm giác của tôi về bạn,” thật khủng khiếp. Nhưng may mắn thay, tôi đã có kinh nghiệm trong cuộc sống, việc bị phun khí CS, việc trở về từ đại học, khá nhanh chóng nhận ra rằng, bất kể tôi biện minh như thế nào, bất kể tôi biện minh lý do tại sao tôi lại lạc vào lĩnh vực này. Cuối cùng, tôi biết điều gì đang xảy ra, tôi biết ranh giới, và tôi biết khi nào tôi đã vượt qua ranh giới, bất kể công chúng nghĩ gì về nội dung SEAL mà bạn thấy trên internet. Tôi biết rằng trong số đại đa số những người sẽ không bao giờ công khai về dịch vụ của họ, những người đang phục vụ và những người đã nghỉ hưu, tôi đã vượt qua ranh giới đối với họ, và tôi không thể dừng lại, tôi cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu nếu tôi là họ, vẫn đang phục vụ và nhìn vào một người như tôi. Nhưng thay vì tức giận với bất kỳ ai hoặc tìm kiếm sự trả thù hay cố gắng biện minh cho điều đó.
    Tôi đã xóa tất cả vào một thời điểm nào đó, tôi nhớ có một đêm tôi ngồi trên ghế sofa và nhận được một tin nhắn từ một người mà tôi sẽ nói là một trong những người bạn rất thân của tôi, và nó chỉ nói, “Bạn thật tệ.”
    Chỉ có vậy thôi, nhưng nghe có vẻ ngớ ngẩn.
    Nhưng đây là một người thuộc đội sáu, là người mà tôi đã được huấn luyện cùng, và rất thân thiết với vợ anh ấy cũng như vợ tôi.
    Và tôi biết ngữ cảnh của tin nhắn này, nó không chỉ đơn thuần là “Bạn thật tệ”, mà là “Chúng ta không còn giống nhau nữa, bạn đã khác đi và tôi coi thường bạn.”
    Và tôi đã nghĩ, tôi không thể làm điều này. Không có thành công nào mà tôi có thể đạt được từ việc làm nội dung liên quan đến Navy SEAL mà đáng giá với những gì tôi đang trải qua ngay bây giờ, vì vậy thay vì hành động như thể điều đó không xảy ra, tôi đã xóa tất cả nội dung, chỉ giữ lại một vài thứ rất nhỏ cụ thể.
    Tôi không mất đi niềm đam mê làm nội dung, nhưng tôi cảm thấy không thể làm gì liên quan đến việc trở thành một SEAL vì điều đó không đáng với tôi và tôi không muốn làm điều đó, tôi cảm thấy không đúng.
    Và sau khi thử những thứ không bao giờ thành công như hài kịch phác thảo và theo đuổi xu hướng, có một thời điểm tôi ở đáy, khoảnh khắc tồi tệ nhất của tôi là có một xu hướng trên TikTok trong một thời gian ngắn, nơi mọi người kể những câu chuyện hơi kỳ quặc và chấn động, không phải chấn động nhưng là những câu chuyện mãnh liệt, nhưng với autotune. Họ đã sử dụng tính năng autotune trên TikTok và hát nó như autotune, nhưng đó là về lần họ bị cướp.
    Và vì vậy, sự tương phản thật cực đoan, thật thú vị.
    Tôi đã làm điều gì đó như vậy.
    Và tôi đã tạo ra nó và tôi đã nghĩ, tôi không thể đăng điều này, đây là điều tồi tệ nhất mà tôi từng làm.
    Nhưng không có gì hoạt động và tôi nhớ đã nghĩ rằng, được rồi, tôi không có manh mối nào về việc tôi có thể làm gì đó thú vị.
    Và tôi thực sự nhớ rằng tôi đã có hai tài liệu này trên máy tính của mình.
    Đây lại là một bài viết sau khi xóa bỏ mọi thứ, tôi đang cố gắng tạo dựng một cái gì đó khác biệt trên mạng xã hội.
    Tôi có một tài liệu chứa những ý tưởng cho nội dung không liên quan đến hải cẩu, mà hoàn toàn tách biệt với điều đó.
    Hài kịch phác thảo, autotune, bất cứ điều gì.
    Và tôi thực sự đã sử dụng hết tất cả chúng, nhưng tôi có một tài liệu khác mà tôi thậm chí không biết tại sao tôi lại tách biệt chủ đề này, nhưng tất cả những gì tôi viết trên đó là “Diatlov pass”.
    Về cá nhân, tôi rất quan tâm đến những điều kỳ lạ, tối tăm và bí ẩn, đó là khẩu hiệu đã trở thành thương hiệu của Mr. Ball.
    Cơ bản là những bí ẩn chưa được giải quyết, nhưng không phải kiểu tội phạm có thật, mà là những bí ẩn mang tầm thế giới như: có sự sống ngoài kia không?
    Tại sao một phần của Nam Cực lại bị che khuất trên Google Earth, những điều sâu sắc và lấp lánh mà không ai thực sự có câu trả lời.
    Tôi luôn bị thu hút bởi những điều đó.
    Và có một bí ẩn rất nổi tiếng gọi là “Diatlov pass”.
    Nó nói về những người leo núi vào những năm 50, chín người leo núi rất có kinh nghiệm đang tham gia vào bài kiểm tra leo núi cấp ba của họ, nghe có vẻ bình thường.
    Nhưng thực tế, ở Liên Xô vào những năm 1950, điều này giống như một người leo núi bậc thầy.
    Không ai có cấp ba.
    Đây là đỉnh cao.
    Nếu bạn làm được điều này, bạn là những người leo núi giỏi nhất trong nước, nếu không muốn nói là trên thế giới.
    Đây là một vấn đề lớn.
    Và cách bạn vượt qua cấp ba là bạn và những người tham gia cùng bạn.
    Có chín người.
    Bạn phải lập bản đồ cho một lộ trình qua một phần rất hiểm trở của bất kỳ ngọn núi nào bạn sẽ sử dụng.
    Họ đã sử dụng những ngọn núi lớn, phủ đầy tuyết, những ngọn núi băng khổng lồ.
    Và bạn lập bản đồ cho khóa học này, kiểm tra độ khó.
    Và bạn sẽ bị tính thời gian.
    Bạn phải bắt đầu vào một ngày và giờ cụ thể.
    Và họ có người được bố trí dọc đường như những trạm kiểm soát theo lịch trình, nếu bạn muốn.
    Và vì vậy, nhóm này đã mang theo máy ảnh. Đây lại là năm 1952, tôi nghĩ vậy. Và có những người đi bộ đường dài trẻ tuổi, chín người, họ rất hào hứng để thực hiện thử nghiệm này. Không ai căng thẳng. Họ rất phấn khích. Có một vài cặp đôi trong đó. Họ bắt đầu hành trình này. Và tôi nghĩ họ đã đến trạm kiểm soát đầu tiên. Tôi quên mất đó là gì, nhưng họ không đến được trạm kiểm soát thứ hai hoặc bất cứ thứ gì đó. Và có một quy trình cho những người tài trợ cho thử nghiệm này, những người tham gia vào các trạm kiểm soát đã biết điều này. Họ biết điều gì đang diễn ra, nếu họ bỏ lỡ một trạm kiểm soát, sẽ có một cuộc tìm kiếm lớn diễn ra để đảm bảo họ an toàn. Mặc dù có một số kỳ vọng rằng họ có thể không đến được một trạm kiểm soát nào đó trong khoảng một ngày vì đây là một thử nghiệm khó khăn. Nhưng quy trình này rất nghiêm ngặt, ngay khi họ mất tích, quân đội sẽ tham gia và theo dõi lộ trình để tìm kiếm những người đi bộ đường dài. Vì vậy, họ đã bỏ lỡ trạm kiểm soát. Quy trình này được thực hiện. Và không chỉ có những bức ảnh mà chúng tôi sẽ nhận được từ những người đi bộ đường dài, mà còn có những chiếc máy ảnh đi cùng với đội tìm kiếm. Họ theo dõi con đường mà họ đáng lẽ phải đi. Đây lại là một nơi không có cây cối. Nó giống như vùng đất băng giá. Chỉ có băng, tuyết và núi. Và họ nhìn thấy một ngọn núi ở xa và thấy ở phía bên gió thổi của ngọn núi, cơ bản là giữa chừng, có những chiếc lều chỉ là những chiếc lều vải bạt. Bạn hầu như không nhìn thấy chúng, nhưng chúng nằm ngay giữa sườn núi, điều này chiến lược là một trong những nơi tồi tệ nhất để đặt những chiếc lều này. Vì vậy, ngay lập tức họ nghĩ, một, chắc chắn phải là những người đi bộ đường dài, vì ai khác đang ở đây vào lúc này. Nhưng hai, tại sao trong thế giới này, với những người đi bộ đường dài hoặc nhà leo núi tài năng đến vậy, họ lại cắm trại ở đó? Đây là phần nguy hiểm nhất. Gió có thể thổi bạn đi.
    Bạn hoặc là leo lên đỉnh và vượt qua, hoặc là ở lại dưới đáy.
    Giả sử bạn đã bắt đầu leo lên ngọn núi đó, bạn đi được nửa đường và bạn cảm thấy, tôi không thể tiếp tục.
    Bạn tốt hơn là quay lại và dựng trại ở dưới đó.
    Vì vậy, họ thấy những cái lều này.
    Chúng ở vị trí sai.
    Họ đi lên những cái lều và những người leo núi không có ở đó.
    Họ không có trong đó.
    Cũng có hình ảnh về điều này.
    Bên trong những cái lều có những chồng quần áo được gấp gọn gàng và đặt ở các góc như thể họ đã để lại quần áo của mình và những cái lều thì bị cắt mở như thể bằng một con dao.
    Nhưng bằng cách nào đó, họ suy luận rằng chúng đã bị cắt mở từ bên trong.
    Vì vậy, có thể một hoặc nhiều người leo núi đã chọn cắt mở những cái lều này trong thời tiết âm 50 độ.
    Và sau đó có tất cả những dấu chân trên tuyết dẫn xuống núi và một số dấu chân là chân trần.
    Một số có một giày và một chân trần và đó là tất cả chín người leo núi.
    Họ phát hiện những dấu chân này và theo dấu chân xuống đồi hoặc những ngọn núi rộng lớn và họ tìm thấy một nhóm cây nhỏ.
    Chỉ có một vài khu vực trong dãy núi Ural ở phần này của dãy núi Ural có cây và có một nhóm cây nhỏ.
    Và khi họ đến gần những cái cây, họ tìm thấy ba người leo núi và tất cả đều đã chết.
    Và có một người gần như trần trụi nằm cuộn tròn trên mặt đất.
    Có hình ảnh về điều này.
    Có một người mà tôi tin là bị treo trên một trong những cành cây ở một trong những cái cây và sau đó một người khác cũng nằm trên mặt đất.
    Và có những vết scratch sâu trên cây như những vết cắt trên cây.
    Như thể một con vật nào đó đã cào vào cái cây này và cả ba người leo núi này đều đã chết và có vẻ như do bị lộ ra ngoài.
    Nhưng họ không thực sự mặc đúng quần áo hoặc họ thiếu một số mảnh quần áo, nhưng tất cả đều đã chết.
    Có nhiều dấu chân dẫn ra khỏi ba người đó, cách khoảng một dặm, quay lại hướng mà nhóm tìm kiếm đã đến.
    Và có một đống tuyết lớn tạo thành một cái hang tuyết bên dưới.
    Dấu chân dẫn vào cái hang tuyết nơi sáu người đi bộ khác đang ở và tất cả họ đều đã chết.
    Ngoại trừ trong đó, những người đi bộ dường như đã đổi quần áo cho nhau và họ biết điều này vì những người phụ nữ đang mặc quần áo của đàn ông và ngược lại.
    Một số quần áo của họ có mức độ phóng xạ rất thấp và một số người thì bị mất một phần khuôn mặt.
    Có vẻ như môi, mũi, tai.
    Nó gần như trông giống như việc loại bỏ bằng phẫu thuật chính xác.
    Tất cả họ đều đã chết.
    Và một trong những vết thương ở đó là một người có ngực gần như bị lõm vào và người ta suy đoán rằng cú va chạm đã xảy ra.
    Không có, không có vết thương cắt, chỉ là ngực của họ bị lõm vào.
    Cú va chạm sẽ tương đương với việc một chiếc xe đang chạy nhanh đâm vào với tốc độ tối đa.
    Nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy điều gì có thể gây ra thiệt hại này.
    Tất cả họ đều đã chết.
    Và chính phủ Liên Xô đã tiến hành một cuộc điều tra.
    Trong quá trình điều tra này, họ phát hiện ra rằng có một cuộc tập trận quân sự lớn, một cuộc tập trận quân sự của Nga đang diễn ra ở dãy núi Ural, mà không ai biết về những người đi bộ này.
    Họ không hề hay biết rằng bài kiểm tra leo núi cấp ba đang diễn ra.
    Điều đó thậm chí không nằm trong tầm ngắm của họ.
    Và họ cách đó 15, 20 dặm.
    Và một trong những chỉ huy cấp cao của họ vào cùng đêm mà người ta tin rằng tất cả những người đi bộ đã chết và bất cứ điều gì xảy ra với họ đã xảy ra, ông bắt đầu nhận thấy tất cả những ánh sáng kỳ lạ trên bầu trời ở dãy núi Ural đang lên xuống và di chuyển xung quanh đến mức ông thực sự nghĩ rằng đó là một quốc gia khác, một quốc gia nước ngoài.
    Họ đang xâm lược chúng ta sao?
    Và ông thực sự nghĩ rằng đó là một cuộc xâm lược vào Nga.
    Và ông đã gửi đi những thông điệp để hỏi, Này, chuyện gì đang xảy ra ở đó?
    Không hề biết rằng anh ta đang chỉ vào đúng chỗ mà những người đi bộ đường dài này đang ở. Trong quá trình điều tra này, họ phát hiện ra rằng các gia đình đang kêu gọi thông tin về những người thân yêu đã mất của họ, nhưng không ai biết chuyện gì đang diễn ra. Và đột nhiên, chính phủ Liên Xô tuyên bố, “Ôi, chúng tôi sẽ ngừng điều tra này.” Tất cả những gì chúng tôi biết là chín người đi bộ đường dài đã chết do một lực lượng không rõ và không tự nhiên. Đến nay, mặc dù thực sự có một cuộc điều tra lại được thực hiện vào năm 2020, nhưng nó vẫn là một trong những bí ẩn lớn chưa được giải quyết, một phần vì có thông tin rằng “Ôi, chính phủ Nga đã niêm phong nó” và còn nhiều thông tin khác. Họ có ý nghĩa gì khi nói về lực lượng không rõ và không tự nhiên, nhưng có hình ảnh của lều, của các thi thể và tất cả những thứ đó. Vì vậy, tôi luôn nghĩ rằng đó là một câu chuyện thú vị và tôi yêu những câu chuyện như vậy. Tôi đã ở một công viên nước trong nhà ở Pennsylvania cùng gia đình. Tại thời điểm này, tôi đã kiệt sức với danh sách một, bạn biết đấy, không có gì hoạt động trên mạng xã hội. Và một điều mới là TikTok đã bắt đầu xuất hiện. Tôi thậm chí không biết nó là gì, nhưng tôi nghĩ, có thể tôi sẽ thử đăng lên đó, bạn biết đấy, vì đó là một nền tảng mới. Có thể điều đó sẽ hiệu quả. Và tôi nghĩ, nhưng tôi muốn thử một cái gì đó khác, bạn biết đấy, vì những ý tưởng này không hiệu quả. Vì vậy, trong phòng khách sạn của tôi, tôi nói với vợ và ba đứa trẻ rằng: “Đi xuống công viên nước, tôi sẽ gặp các bạn ở đó trong một phút.” Và tôi chỉ lấy điện thoại ra và thực hiện một phiên bản 60 giây về điều đó. Tôi nói: “Này, bạn biết đấy, vào cuối video này, bạn sẽ Google, bạn sẽ Google hai từ.” Và tôi kể một câu chuyện ngắn về bí ẩn điên rồ này. Tôi nói: “Đó gọi là bí ẩn Đèo Diatlov.” Đó là tên của đèo mà họ đã ở khi được tìm thấy. Và tôi đăng video này lên tài khoản của mình, tài khoản không có người theo dõi. Nó giống như tài khoản của Mr. Ballin. Có một câu chuyện đứng sau điều đó.
    Nhưng đó chỉ là một tài khoản không có gì đặc biệt.
    Đăng nó lên và thực sự không có kỳ vọng gì rằng điều này sẽ trở thành cái gì đó.
    Tôi để điện thoại của mình trong phòng vì tôi sẽ xuống công viên nước.
    Tôi không thể làm cho điện thoại của mình chống nước.
    Tôi sẽ ở với bọn trẻ.
    Và khi tôi quay lại sau vài giờ, tôi cầm điện thoại lên, tôi không thể bật nó lên.
    Giống như, tôi đã nghĩ, Ồ, liệu nó có hết pin không?
    Cuối cùng tôi cũng bật được nó lên.
    Và nó chỉ có những thông báo như điên từ video này.
    Video này có hơn 5 triệu lượt xem.
    Hãy nhớ rằng, tất cả những gì tôi đã đăng trước đây cộng lại có thể chỉ khoảng một trăm nghìn lượt xem.
    Vì vậy, đây là một sự lan truyền cực lớn, nhưng hoàn toàn không liên quan đến những thứ khác tôi làm.
    Đây là thuần khiết.
    Tôi nghĩ điều này thật thú vị.
    Và tôi thích kể chuyện.
    Và đó không phải là, Ôi, đây là một cơ hội kinh doanh.
    Nó giống như, Ôi trời, điều này thật tuyệt.
    Tôi sẽ kể thêm nhiều câu chuyện như vậy vì đây là điều tôi thích.
    Và tôi bắt đầu tạo ra câu chuyện này đến câu chuyện khác mà phù hợp với điều đó.
    Và nó xảy ra đúng vào lúc bắt đầu đại dịch.
    Vì vậy, đột nhiên mọi người không chỉ sử dụng điện thoại mà còn đang trên Tik Tok.
    Và mọi người trên Tik Tok chủ yếu là trẻ em nhảy múa và cũng có tôi kể chuyện với áo flannel và mũ ngược.
    Và vì vậy tài khoản này đã bùng nổ như điên.
    Tôi đã chuyển sang YouTube và tôi đã kể chuyện từ đó.
    Vì vậy, trước tiên tôi phải hỏi, bạn nghĩ điều gì đã xảy ra với những người đi bộ đường dài đó?
    Bạn có ý gì?
    Tôi không biết.
    Tôi không biết.
    Vì vậy, họ đã mở lại cuộc điều tra, như tôi đã nói, vào năm 2020.
    Tôi không khẳng định điều này là đúng, nhưng tôi nghĩ có thể một phần là do sự lan truyền của video đó.
    Đột nhiên có sự quan tâm mới mẻ của mọi người tìm kiếm về vụ việc đã xảy ra.
    Và họ kết luận rằng có một tảng băng đã vỡ ra và giết chết họ.
    Nhưng mà, điều đó giải thích như thế nào về việc quần áo bị trao đổi, tính chất phóng xạ tiềm ẩn của quần áo của họ, những gì mà các quân nhân đã thấy với ánh sáng. Có quá nhiều điều không được giải thích.
    Thật sự là khi bạn bị hạ thân nhiệt, khi bạn thực sự hạ thân nhiệt và gần như đến giai đoạn cuối, cơ bản là bạn sắp chết vì lạnh, bạn trở nên ấm đến mức bạn cảm thấy nóng và thực sự cởi bỏ quần áo của mình. Điều này đã được ghi nhận rõ ràng.
    Vì vậy, bạn có thể nói, OK, họ đã chọn một nơi tồi tệ trên núi. Họ đang bị phơi bày trước các yếu tố tự nhiên. Họ cơ bản là đang bị đông cứng. Có thể dù họ có kỹ năng đến đâu, họ cũng không thực sự chuẩn bị cho thời tiết. Và vì vậy họ đã bị hạ thân nhiệt.
    Và hãy giả sử có một trận tuyết lở hoặc một tảng băng nào đó đã rơi xuống. Có thể họ đã bị tảng băng đè lên và giờ họ bị hạ thân nhiệt. Họ đang cởi bỏ quần áo của mình. Nhưng mà, OK, tất cả những dấu hiệu trên cây là gì? Tại sao quần áo của họ lại có phóng xạ? Chính phủ đã có ý nghĩa gì khi họ nói về một khu rừng không tự nhiên không xác định vào những năm 1950? Những ánh sáng mà quân nhân nhìn thấy là gì? Có quá nhiều câu hỏi chưa được trả lời.
    Vì vậy, tôi thừa nhận rằng tôi là một người hoài nghi lớn. Và nếu có gì đó, việc tạo ra nội dung này chỉ khiến tôi càng hoài nghi hơn vì có quá nhiều thứ được đưa ra. Nó không đúng sự thật. Và hoàn toàn là bịa đặt. Nhưng câu chuyện này vẫn là một trong những câu chuyện khiến bạn tự hỏi, liệu có thể có những thứ ở ngoài kia mà chúng ta không nhất thiết phải hiểu không?
    Các lực lượng siêu nhiên hoặc người ngoài hành tinh? Tôi sẽ nói rằng đây là một câu chuyện chắc chắn mở ra khả năng. Nhưng tôi cũng hoàn toàn sẵn sàng nghe rằng thực sự có tất cả những điều xảy ra khiến điều đó hoàn toàn hợp lý. Có thể đã có một sự rò rỉ nào đó phát tán ra phóng xạ hoặc ai biết điều gì khác. Vì vậy, tôi sẵn sàng tiếp nhận điều đó, nhưng tôi nghĩ đây là một trong số ít trường hợp có vẻ như có thể lập luận cho hiện tượng siêu nhiên.
    Câu hỏi tiếp theo của tôi là, khi bạn nhìn lại hành trình cuộc đời từ tầng hầm đến các đặc nhiệm hải quân, rồi sau đó là sản xuất nội dung cho các đặc nhiệm, bị tách ra khỏi anh em đặc nhiệm của bạn vì điều đó, rồi tình cờ phát hiện ra TikTok, rồi YouTube và mọi thứ khác đã xảy ra. Khi bạn nhìn lại và tự hỏi, làm thế nào tôi có thể cho ai đó lời khuyên về cách tìm ra con đường của họ dựa trên những hành động, những hành động có chủ đích mà tôi đã thực hiện để đưa tôi đến đây?
    Một trong những điều mà vợ tôi và tôi thường nói là, ôi, thời điểm mọi thứ thật tuyệt vời. Chúng tôi thật may mắn với thời điểm. Và tôi sẽ đưa ra một vài ví dụ. Khi tôi đang được nghỉ hưu y tế khỏi quân đội, đã có một thời điểm mà tôi thực sự sẽ bị đẩy ra, thực sự bị cắt khỏi quân đội. Và điều đó sẽ xảy ra sớm hơn một năm so với thời điểm tôi thực sự nghỉ hưu. Và vì vậy, có thông báo rằng, bạn sẽ được nghỉ hưu y tế và điều đó sẽ xảy ra vào ngày mai. Tôi không có công việc nào sẵn sàng. Tôi không có gì cả. Và đó thực sự là lúc tôi bắt đầu liên lạc và tôi đã gặp Jordan, và rất nhanh chóng chúng tôi đã nghĩ ra ý tưởng về sự kiện elite meat này.
    Nhưng sau đó, khi sự kiện elite meat thực sự có sức hút và chúng tôi nhận được các khoản quyên góp, chúng tôi tổ chức những sự kiện thú vị này và tôi có một khoản lương nhỏ bé từ đó cộng với tiền hưu trí của mình. Tôi nghĩ, được rồi, tôi có thể giữ mọi thứ ổn định một thời gian cho đến khi tìm ra điều tiếp theo. Ngay khi điều đó xảy ra, vì nhu cầu, tôi đã tìm ra cách để tạo thu nhập trong vòng một tháng sau khi cần có thu nhập. Hải quân nói rằng thực sự chúng tôi sẽ gia hạn hợp đồng của bạn thêm. Tôi nghĩ đó là tám tháng hay gì đó. Và vì vậy đột nhiên tôi có cơ hội với Jordan và sự kiện elite meat, nhưng cũng có thêm tám tháng hoặc mười tháng, sáu tháng. Tôi quên mất, nhưng nó ít hơn một năm, nhưng đó là nhiều thời gian hơn trong hải quân.
    Nhưng thực sự tôi không phải làm nhiều trong Hải quân. Tôi đã ở trên con đường giải ngũ y tế. Tôi chỉ cần đi làm và ở đó khoảng vài giờ mỗi tuần. Nó không khó. Nhưng điều đó có nghĩa là tôi được trả lương từ Hải quân. Và vì vậy, nó thực sự cho phép tôi không phải lo lắng về việc kiếm tiền từ elite meat và nhận lương. Tôi chỉ có thể phát triển elite meat cùng với Jordan và được Hải quân trả lương. Hải quân đang ươm mầm cho elite meat, nhưng elite meat sẽ không tồn tại nếu tôi không có điều đó, ôi Chúa ơi, tôi sẽ ra ngoài trong một tháng. Tôi phải làm gì đó về điều đó. Và vì vậy, cảm giác như, ôi, thời điểm thật hoàn hảo. Như tôi bắt đầu elite meat với Jordan và sau đó tôi được cấp thêm thời gian với Hải quân. Nó đã nuôi dưỡng công ty này, nó đã ươm mầm cho công ty này. Nhưng không, tôi luôn nhìn cuộc sống của mình như thể, trời ơi, thời gian thật tuyệt vời cho mọi thứ. Như tôi cảm thấy chúng tôi thật may mắn với thời gian. Như khi chuyện TikTok xảy ra, tôi tình cờ đang làm video này khi đột nhiên mọi người đều lên TikTok vào đầu đại dịch. Vâng, đó chắc chắn là thời gian điên rồ. Và tôi không phủ nhận rằng đó là một vấn đề về thời gian. Nhưng tôi cũng là người sẵn sàng chấp nhận rủi ro và làm điều gì đó. Như tôi không, tôi không bị mắc kẹt vào việc, đây có phải là một ý tưởng tốt hay không? Nó giống như, tôi chỉ định thử cái này. Và chính những người sẵn sàng nhanh chóng đánh dấu một ô và làm điều này sẽ ở trong vị trí mà thời gian có thể mang lại lợi ích cho bạn. Nếu bạn liên tục như, tôi đang suy nghĩ về nó. Tôi đang nghĩ rằng mọi thứ sẽ trôi qua bạn. Và vì vậy, tôi nhìn, tôi quên câu hỏi là gì, nhưng về cơ bản lời khuyên tôi sẽ đưa ra là như, thực sự, nó giống như những gì Jaco đã nói. Đó là ý tưởng như, bạn chỉ cần bắt đầu di chuyển vì thật tuyệt vời những cánh cửa bắt đầu mở ra cho bạn nếu bạn đã đang di chuyển. Nếu bạn đứng yên, chúng sẽ không mở ra.
    Thật thú vị vì khi bạn đang nói về thời điểm, tôi lại nghĩ rằng đó không phải là câu trả lời mà tôi nghĩ. Tôi nghĩ rằng thời điểm là một trong những điều mà bạn chỉ nhận ra khi nhìn lại và nói, ôi, thật là thời điểm hoàn hảo phải không? Để có thời điểm hoàn hảo, bạn cần phải là kiểu người sẵn sàng gửi con cái xuống bể bơi cùng vợ và làm một video TikTok trên một nền tảng mà bạn biết rất ít về nó, làm điều gì đó mà bạn chưa bao giờ làm trước đây. Và thực sự, trong khoảnh khắc đó, tôi nghĩ đó là khoảnh khắc xuất sắc của bạn. Đó là lúc cuộc sống của bạn chuyển mình vì thực sự 99,9% mọi người sẽ không làm một video trên một nền tảng mà họ không biết nhiều về nó, về một chủ đề mà họ chưa bao giờ làm video trước đây. Câu chuyện của bạn giống như đầy những khoảnh khắc như vậy, như việc bạn phản hồi lại người đàn ông trên LinkedIn, bạn nói rằng hầu hết mọi người không trả lời. Đúng vậy. Nhưng tôi đã phản hồi và sau đó bạn đã gặp anh ta ở New York hoặc gì đó trong trường hợp đó. Vì vậy, khi nhìn lại, đúng là có vẻ như là thời điểm, nhưng thực ra là bạn đã ở trong những khoảnh khắc mà bạn đã mất, bạn đã bắt đầu hành động, bạn đã làm điều gì đó, bạn có thiên hướng hành động và thất bại là phản hồi. Phản hồi là kiến thức, kiến thức là sức mạnh. Thật thú vị vì khi bạn nói về thiên hướng của mình chỉ đơn giản là làm điều gì đó, nhắm đến điều gì đó, thì điều đang xảy ra ở đó là ngay cả khi điều đó thất bại, như một số điều bạn đã thử thất bại, ít nhất bạn cũng nhận được phản hồi. Đúng vậy. Và sau đó, phản hồi đó sẽ thông báo cho những gì bạn sẽ làm tiếp theo. Như bạn đã nói, tôi đã làm điều đó với các quân nhân trên LinkedIn, bạn đã học được một số điều về mạng xã hội ở đó, Kate không diễn ra như bạn mong muốn, nhưng bạn đã mang điều đó vào thử nghiệm tiếp theo. Đúng vậy. Và thực sự, tôi nghĩ rằng khi tôi nhìn vào câu chuyện của bạn, điều định nghĩa chính là sự sẵn sàng, thực sự, tôi sẽ thành thật, sự sẵn sàng để làm xấu hổ bản thân và kém trong một điều gì đó.
    Bạn biết không, thật buồn cười khi bạn nói điều đó vì tôi thực sự có một loại câu thần chú mà tôi đã phát triển, mà tôi không thể tự nhận là do mình nghĩ ra, nhưng tôi chắc chắn thấy mình đang sống theo nó bây giờ.
    Đó là, hãy làm những điều khiến bạn sợ hãi, bạn biết đấy, hãy định lượng hoặc định nghĩa điều đó.
    Thực ra, Will Smith, diễn viên, có một điều tuyệt vời mà anh ấy làm, anh ấy tham gia chương trình Oprah, tôi nghĩ đó là Oprah hoặc một chương trình talk show nào đó, và anh ấy nói về trải nghiệm nhảy dù của mình.
    Và, bạn biết đấy, đó là một đoạn độc thoại không thể tin được, một đoạn độc thoại ứng khẩu mà anh ấy đưa ra.
    Nhưng cơ bản là, bạn biết đấy, gia đình tôi như kiểu, ừ, hoặc bạn bè tôi, chúng ta sẽ đi nhảy dù vào ngày mai. Và nó giống như, ôi, đúng rồi, điều đó sẽ thật điên rồ. Chúng ta sẽ đi nhảy dù vào ngày mai.
    Nhưng anh ấy nói, chúng ta thực sự không làm điều đó đâu. Và rồi sáng hôm sau, chúng tôi dậy và anh ấy nói, ừ, đi ăn sáng thôi các bạn.
    Như kiểu, không, không, chúng ta sẽ đi nhảy dù. Như kiểu, đi thôi, đi nhảy dù thôi. Và anh ấy nói, chờ đã, chúng ta thực sự làm điều đó sao?
    Và họ nói, đúng vậy. Và anh ấy nói, ôi trời, tôi không muốn đi nhảy dù. Tôi tưởng chúng ta chỉ nói vậy tối qua thôi.
    Và cuối cùng, bạn biết đấy, anh ấy đi cùng bạn bè đến sân bay thực sự, và họ đang ký giấy tờ. Và anh ấy nói, các bạn, chúng ta thực sự làm điều này sao?
    Tôi không muốn làm điều này. Thôi nào, không tệ đến vậy đâu. Và không lâu sau, anh ấy ở trong máy bay, trên không trung, gắn liền với người hướng dẫn.
    Và anh ấy nói, họ mở cửa ra ở đó. Được rồi, đến lượt bạn. Và anh ấy nói, tôi đang ngồi ở mép và tôi đang có một cuộc khủng hoảng toàn diện.
    Như kiểu, tôi không muốn nhảy. Tôi sợ hãi khi nhảy. Và người hướng dẫn nói, tôi sẽ, chúng ta sẽ nhảy vào ba, một, nhảy.
    Và anh ấy nói, ngay khi tôi rời khỏi máy bay, nỗi sợ đã biến mất. Và đó chỉ là một trải nghiệm phấn khích khi bay lượn trong không trung khi nhảy dù.
    Và anh ấy đã nói rằng, khi tôi thực hiện được điều đó, anh ấy như thể bỗng nhiên hiểu rằng luôn có một khía cạnh này trong cuộc sống của tôi mà tôi đã nhìn nhận theo những cách khác nhau trong cuộc sống của mình.
    Đó là những điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống. Đây là Will Smith, không phải tôi. Những điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống nằm ở phía bên kia của nỗi sợ hãi.
    Và vì vậy, tôi đã tiếp nhận điều đó như là, bạn biết đấy, như việc trở thành một lính SEAL Hải quân, ví dụ, khi tôi quyết định làm điều đó, có một lượng lớn nỗi sợ hãi và không phải là sợ thất bại.
    Đó là nỗi sợ như không đủ khả năng. Khi tôi đến đó, tôi cảm thấy rất bị áp lực bởi những người xung quanh, nhưng tôi biết nếu tôi có thể không để nỗi sợ áp đảo mình, thì phần thưởng ở phía sau sẽ rất lớn, bạn biết không, hoặc thậm chí là, bạn biết đấy, tôi vừa thực hiện một buổi phát trực tiếp với 15 chương trình.
    Tôi thực sự rất sợ nói trước công chúng. Tôi đã có những trường hợp trong cuộc sống mà tôi đã bị đông cứng khi phát biểu công khai và thực sự phải đặt micro xuống.
    Và rời đi. Tôi đã có trải nghiệm đó. Và tôi tình nguyện thực hiện một tour diễn với hàng ngàn người. Nhưng cách tôi nhìn nhận điều đó là những điều mà bạn không muốn làm, bạn sẽ thờ ơ với những điều mà bạn muốn làm.
    Thông thường, nếu đó là một điều gì đó lớn, những điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống, có thể nói như vậy, bạn sẽ có một yếu tố phản ứng sợ hãi nào đó đối với nó.
    Bây giờ, tất nhiên, nếu bạn sợ đi xuống tầng hầm vì bạn nghe thấy một kẻ xâm nhập đang đột nhập, hãy lắng nghe bản thân, đừng đi xuống tầng hầm.
    Khi nói đến việc đặt mục tiêu, quay trở lại ý tưởng về những suy nghĩ trong lúc tắm, đúng không? Mọi người đều có điều gì đó mà họ thực sự muốn làm.
    Và điều đó không nhất thiết phải được thúc đẩy bởi một điều cụ thể nào đó. Có thể đó là một hành động mà họ muốn thực hiện.
    Có thể là nói chuyện với một người bạn mà họ đã bỏ lỡ trong 10 năm hoặc, hoặc là nói trước công chúng hoặc bất cứ điều gì khác.
    Nhưng họ biết, ngay cả khi họ không thừa nhận điều đó sâu bên trong, họ biết nỗi sợ hãi là điều đang giữ họ lại không làm điều đó.
    Đó là nỗi sợ hãi về sự xấu hổ. Đó là nỗi sợ hãi về sự thất bại. Đó là nỗi sợ hãi về tất cả những điều làm chúng ta trở thành con người.
    Chỉ có một số ít người trong cuộc sống này vẫn có thể nói, “Tôi sẽ làm điều đó mà khiến tôi sợ hãi” thì họ có cuộc sống tốt đẹp và trọn vẹn nhất, không phải lúc nào cũng vậy, nhưng họ thường có.
    Và như vậy, đó là lý do tại sao chúng ta nhìn vào Will Smith, ví dụ, người đàn ông đó rất có thể, chỉ vì tôi đang nhắc đến anh ấy, đã phải làm những điều rất không thoải mái trong cuộc đời để trở thành một diễn viên ở cấp độ của anh ấy.
    Nó giống như, “Này, hãy biểu diễn trước mọi người ngay bây giờ và đừng làm hỏng nó.”
    Bạn biết đấy, đó là áp lực và sự biểu diễn. Người đàn ông đó đã phải đối mặt với nỗi sợ hãi suốt cả cuộc đời. Vâng, anh ấy đang sử dụng nhảy dù như một ví dụ, nhưng cuộc sống của anh ấy rất có thể là sản phẩm của một người đối mặt với nỗi sợ hãi.
    Nhưng đó là nỗi sợ hãi biết rằng nếu tôi làm điều này, có điều gì đó lớn lao ở phía bên kia.
    Và vì vậy, tôi giảng dạy cho con cái tôi và tôi cố gắng sống theo ý tưởng này là làm những điều khiến bạn sợ hãi.
    Và thực sự, chuyến lưu diễn trực tiếp mà chúng tôi vừa thực hiện chính là điều đó. Tôi đã có một cuộc khủng hoảng tồn tại trước khi chúng tôi bắt đầu.
    Nhưng ngay khi tôi bước lên sân khấu, cảm giác như, “Ôi, điều này thật tuyệt.”
    Nó trở lại với những gì bạn đã nói về khi Will nhảy ra khỏi máy bay.
    Vâng.
    Tất cả nỗi sợ hãi đều ở đó trước khi anh ấy nhảy.
    Ôi, đúng vậy.
    Và cũng giống như bạn bước ra sân khấu đó, nỗi sợ hãi mà bạn bị dằn vặt trước đó.
    Ôi, đúng vậy.
    Tôi luôn thấy rằng trước khi bắt đầu là khó khăn hơn rất nhiều theo mọi cách.
    Ôi, đúng vậy.
    Trước mọi thứ mà tôi có trong cuộc sống là phần tồi tệ nhất.
    Khi bạn đã vào cuộc, bạn đang đối mặt với thực tế, điều đó không phải lúc nào cũng tồi tệ.
    Vâng.
    Trước khi bắt đầu thật khủng khiếp.
    Và cũng khi bạn đang nói, tôi đang nghĩ, bạn biết đấy, thực sự, dù thế nào đi nữa, bạn đang đưa ra quyết định trong những khoảnh khắc đó.
    Như khi bạn đang nghĩ về chuyến lưu diễn của mình, quyết định là, “Tôi có chấp nhận ô chưa được kiểm tra không?”
    Hoặc là tôi chấp nhận sự tra tấn tinh thần mà tôi sẽ tự gây ra cho mình?
    Điều đó rất đúng.
    Và tôi nghĩ, đúng vậy, ngay cả khi họ nói chuyện với những người trên giường bệnh và những thứ tương tự, điều tồi tệ nhất là ô chưa được đánh dấu.
    Không phải là tôi đã bước ra và đặt mic xuống rồi bỏ đi.
    Đúng vậy.
    Như tôi không nhìn lại, tôi nhìn lại thực tế rằng tôi đã ở San Francisco trong một bữa tối mà tôi thực sự đã đông cứng lại, đặt mic xuống và bỏ đi.
    Tôi nhìn nhận điều đó như một chất xúc tác cho việc tại sao tôi lại sợ hãi khi nói trước công chúng lần này.
    Và cuối cùng nó đã thúc đẩy tôi làm điều đó.
    Tôi không hối tiếc về San Francisco.
    Tôi vui vì điều đó đã xảy ra.
    Nhưng chỉ vì tôi đã đối mặt với nó sau này.
    Tôi sẽ rất xấu hổ.
    Tôi sẽ mang nỗi đau của mình mãi mãi nếu tôi không thử lại.
    Nhưng đúng vậy, giống như, bạn không hối tiếc về sự thất bại.
    Bạn hối tiếc vì đã không thử.
    Mọi người hiểu lầm bạn như thế nào?
    Bởi vì họ thích bạn.
    Họ thấy bạn trên màn hình và họ tiêu thụ một loại nội dung nhất định mà bạn tạo ra.
    Họ có thể không biết đầy đủ bối cảnh cuộc sống của bạn.
    Nhưng bạn nghĩ mọi người đã hiểu lầm bạn như thế nào?
    Ôi, câu hỏi hay.
    Um, tôi sẽ nói, và điều này không phải để lấy lòng, bạn biết đấy, những người anh em cựu SEAL của tôi.
    Nhưng tôi nghĩ rằng ngay cả khi tôi đang đăng tải, và điều này thực sự chỉ dành riêng cho những người đã thực sự từ chối tôi, những người vẫn rất có khả năng làm vậy.
    Bạn biết đấy, ý định của tôi khi tôi đăng tải những thứ liên quan đến SEAL trước khi chuyện của Mr. Ball xảy ra, không bao giờ là tôi thật tuyệt vời.
    Nó giống như tôi muốn làm điều gì đó với cuộc sống của mình và điều này cảm thấy như một cơ hội và tôi biết nó có phần nghi vấn.
    Nhưng khi bạn không còn ở trong phòng đội ngũ được bảo vệ đó, khi bạn ở trong bầy sói, nói một cách nào đó, thật dễ dàng để nhìn phần còn lại của cuộc sống bạn như là, ôi, tôi đã trở thành một SEAL. Tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn.
    Nhưng khi bạn bị đẩy ra ngoài hoặc khi bạn rời đi và bạn ở một mình, bạn phải tìm cách xây dựng cuộc sống mới của mình, thật khó để tưởng tượng bạn sẽ làm điều đó như thế nào mà không dựa vào, bạn biết đấy, điều lớn nhất mà bạn từng làm.
    Và vì vậy, tôi nghĩ rằng điều cụ thể chắc chắn là tôi chưa bao giờ tạo ra nội dung đó vì tôi thực sự tin rằng mình là một người đặc biệt và mọi người nên nhìn nhận tôi như là ông Navy Seal. Tôi rất nhận thức được thực tế rằng tôi là một Seal cấp dưới so với những người khác đã phục vụ và kinh nghiệm của tôi là rất ít so với những người khác.
    Vì vậy, tôi nghĩ rằng một số người nghĩ rằng tôi thực sự tin rằng mình là một siêu anh hùng, nhưng tôi không như vậy lúc đó và bây giờ tôi cũng không biết.
    Tôi sẽ nói rằng bây giờ có một phần của ông Ball trong mọi thứ. Có một điều thực tiễn là, khi mà hình ảnh ông Ball đã phát triển đến mức hiện tại, nơi mà nó trở thành một điều khá dễ nhận biết trong thể loại kỳ lạ, tối tăm và bí ẩn.
    Um, thật sự rất khó khăn cho tôi cá nhân để cân bằng cuộc sống của mình với vợ và ba đứa con mà tôi yêu quý và những trách nhiệm với nội dung. Ý tôi là, chúng tôi có một lịch trình ghi hình, chúng tôi có những điều mà tôi đã hứa sẽ làm.
    Và như bạn biết, với việc tạo nội dung, không thực sự có một điểm dừng, bạn chỉ tiếp tục làm điều đó. Tôi không hề nói rằng, ôi, công việc này thật khó khăn, những người đồng cảm với tôi thì ít, như tôi hiểu được đặc quyền.
    Nhưng cùng một lúc, tôi bắt đầu tạo ra nội dung và đó là một sự tràn đầy nội dung liên tục. Tôi đã làm năm video mỗi tuần, đôi khi mỗi video dài khoảng 25 phút, tự mình thực hiện, chỉnh sửa, mọi thứ.
    Nó mất khoảng 26 giờ cho mỗi video trong suốt bảy ngày. Và thực sự là tôi không ngủ. Tôi đã trở thành một người nghiện rượu điên cuồng. Tôi đã trở nên thừa cân một cách khủng khiếp vì mọi thứ đều bị đẩy sang một bên để làm video.
    Và rồi khi tôi nhận ra rằng việc tạo nội dung với tốc độ mãnh liệt như vậy thực sự đang ảnh hưởng đến sức khỏe thể chất và tinh thần của tôi, cũng như mối quan hệ với vợ và con cái, tôi bắt đầu có sự trao đổi. Tôi sẽ làm ít nội dung hơn để có nhiều thời gian hơn với gia đình, và rất nhiều người đã hiểu điều đó. Không phải là đám đông nói rằng, “Này, bạn thật tệ.” Nhưng tôi nghĩ điều đã xảy ra bây giờ, và đó là một sản phẩm của thành công, là chúng tôi đã đạt đến một điểm mà không chỉ riêng tôi, mà chúng tôi có một đội ngũ khá lớn. Chúng tôi có một studio tuyệt vời, có bộ phận xuất bản, có cái này, có cái kia. Chúng tôi đã đạt đến một điểm mà tôi nghĩ mọi người nhìn tôi như một người doanh nhân chỉ muốn kiếm tiền. Trong khi thực tế, như bạn đã nói trước chương trình, bạn đã nói, “Thật kỳ lạ. Mọi người nói bạn thành công quá, trong khi tôi thậm chí không biết mình đang làm gì.” Tôi vẫn rất nhiều là người đã ngẫu nhiên làm một video trở nên viral trên TikTok. Và một trong những điều khó khăn hơn đối với tôi là khi khán giả ngày càng đông, điều mà tôi rất vui mừng. Nó giống như bạn thực sự phải hiểu rằng có những người không thích tôi nữa. Họ đã có vấn đề với tôi và luôn có ý tưởng rằng tôi như một người tham lam chỉ muốn kiếm tiền. Trong khi thực tế, như bạn có thể thấy qua cuộc phỏng vấn này, bạn biết đấy, mặc định của tôi là tôi thích kể chuyện. Tôi yêu thể loại này, luôn luôn như vậy. Và tôi cũng thích việc tự làm ông chủ của mình ở một mức độ nào đó. Vì vậy, nó đáp ứng rất nhiều tiêu chí của tôi. Bạn có bao giờ lo lắng rằng bạn đã đặt sai ưu tiên không? Khi tôi nói điều đó, tôi thực sự có ý nghĩa rằng khi bạn là một người sáng tạo nội dung, như chúng ta đều là. Như bạn đã nói, đó là sự liên tục, liên tục, liên tục, liên tục. Và không có ánh sáng ở cuối đường hầm về việc bạn không thể xuống khỏi chuyến tàu này vào một thời điểm nào đó. Nếu bạn xuống, bạn sẽ thất bại. Đó là cách nó hoạt động.
    Vậy bạn nghĩ sao nếu tôi nói với bạn rằng bạn sẽ làm điều này mãi mãi, như bạn sẽ làm những gì bạn đang làm bây giờ trong 30 năm tới?
    Bạn biết đấy, tôi nghĩ rằng tôi thực sự đã đạt đến một giai đoạn trong cuộc đời mình với tư cách là một người sáng tạo nội dung, nơi mà có thể tôi chưa đến đó theo cách mà bạn vừa trình bày.
    Nhưng chắc chắn tôi hiện tại không làm điều này vì tiền.
    Nếu có gì, tôi tham gia vào điều này vì tôi thực sự thích việc kể chuyện.
    Tôi đã đề cập với bạn trước chương trình rằng việc thực hiện tour diễn trực tiếp thật sự rất vui vì tôi có cơ hội tương tác với những người mà trước đây chỉ xuất hiện dưới dạng con số trong video YouTube của tôi.
    Nhưng họ là những người thật và thật sự rất vui, rất thỏa mãn đối với tôi.
    Tôi đã nói với Nick, giám đốc điều hành của tôi và người quản lý của tôi trước khi tour diễn bắt đầu rằng tôi sẽ sẵn sàng trả tiền để thực hiện tour diễn và giờ đây, đặc biệt là tôi sẽ sẵn sàng trả tiền để có trải nghiệm đó và tổ chức những buổi biểu diễn đó.
    Nhưng nhìn về phía trước, tôi cảm thấy mình đã đạt đến một điểm mà tôi chưa bao giờ thực sự tham gia vào điều này vì danh tiếng hay tiền bạc, mà tôi chắc chắn tham gia vì ý tưởng thành công.
    Không nghi ngờ gì tôi muốn thành công và những điều đi kèm với điều đó là tiền bạc và danh tiếng và tất cả những thứ đó.
    Nhưng cuối cùng, tôi chỉ là một người thích thử nghiệm những điều mới.
    Tôi đã làm rất nhiều điều mới và đã tự tái tạo bản thân nhiều lần.
    Nhưng tôi thực sự làm tốt khi tôi có một mục tiêu mới và tôi phát triển trong môi trường đó.
    Và đối với tôi, khi Mr. Ball và những thứ tương tự bắt đầu, không phải là chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền hay thành công đến mức nào hay chúng ta có thể xây dựng một doanh nghiệp lớn đến đâu.
    Mà là, liệu tôi có thể làm một video khác mà mọi người thích không? Liệu tôi có thể tiếp tục làm điều đó không? Và đó trở thành mục tiêu.
    Liệu tôi có thể lặp lại sự quan tâm đối với các video không?
    Bạn có thấy mình sẽ bao giờ dừng lại không?
    Có và không, chắc chắn rồi, vì tôi nghĩ rằng tôi cũng có khả năng nói rằng, bây giờ tôi ổn.
    Tôi sẽ đi làm một điều hoàn toàn mới với gia đình mình và thẳng tiến về phía hoàng hôn.
    Bạn có nghĩ mình có khả năng làm điều đó không?
    Thực ra, tôi có.
    Bạn có tổng cộng bao nhiêu người đăng ký? Hình như kênh chính của bạn gần đạt 10 triệu?
    Khoảng 10 triệu. Tôi nghĩ nếu chúng ta tính toán và xem xét tất cả các lĩnh vực, tất cả các nền tảng, bao gồm cả podcast, thì có lẽ tổng số sẽ rơi vào khoảng 20 đến 25 triệu.
    20, 25 triệu người đăng ký, bạn có sẵn sàng chỉ bỏ đi và nói rằng bạn có thể thấy thực tế đó trong tương lai không?
    Có.
    Có điều gì cần thiết để bạn đạt được điều đó không? Bạn có cần gì không?
    Có điều gì, bất kỳ chất xúc tác nào mà bạn nghĩ không?
    Bạn biết không, thật buồn cười khi bạn nhắc đến điều này vì tôi đã đề cập đến chuyến lưu diễn trực tiếp một vài lần.
    Nếu tôi phải thành thật về một điều mà tôi đã tự kiểm soát từ khi tôi trở thành người lớn, từ khi tôi gia nhập quân đội, thì đó là tôi luôn có một sự quan tâm lớn đến việc có một bài nói chuyện công khai lớn mà không vì lý do gì khác ngoài việc chinh phục khoảnh khắc đó.
    Bố tôi là một diễn giả tuyệt vời. Ông đã thực hiện một số bài nói chuyện khá lớn, và tôi đã thấy ông nói và ông rất giỏi. Tôi luôn biết rằng tôi là một diễn giả tốt. Tôi có thể kể chuyện.
    Điều này đã xảy ra trước cả Mr. Ballin.
    Nhưng tôi đã xem nó như một điều thật đáng sợ đến mức tôi sẽ không bao giờ thực sự làm điều đó. Tôi là người đã có suy nghĩ đó và nói rằng, tôi sẽ sống với một điều chưa được kiểm tra.
    Và tôi đã tự nói với mình rằng đó là vì tôi không thực sự có nội dung để trình bày một bài nói chuyện. Tôi có khả năng, nhưng không có nội dung. Và đó là lý do của tôi.
    Nhưng rồi, khi Mr. Ballin bắt đầu phát triển, đột nhiên mọi thứ như kiểu, ôi, bạn có khán giả, bạn có nội dung, bạn có tất cả những thứ này.
    Bây giờ là một quyết định. Bạn sẽ làm điều đó hay không?
    Và trong vài năm qua, tôi đã thực sự tra tấn tinh thần bản thân để tự thúc đẩy mình rằng, tôi không chỉ thực hiện những buổi biểu diễn trực tiếp, mà tôi còn muốn thực hiện một tour diễn hoàn chỉnh. Như tôi đã nói với bạn trước khi chương trình bắt đầu, tôi muốn giá trị sản xuất hạn chế. Một phần trong đó là vì tôi muốn mình đứng dưới ánh đèn sân khấu với một chiếc micro để mọi thứ trở nên mãnh liệt nhất có thể. Bởi vì tôi cảm thấy nếu tôi không bắt đầu từ đó, tôi sẽ lo lắng rằng mình chưa thực hiện được điều mà tôi luôn muốn làm, đó là trở thành người cầm micro và thu hút mọi người. Và tôi đã làm điều đó. Tôi cảm thấy mình thực sự đã hoàn thành điều mà tôi không nghĩ mình sẽ bao giờ làm được vì nỗi sợ hãi, nó quá lớn. Tôi không thể vượt qua nó. Nhưng kết quả là, khi trở về từ tour diễn đó, và điều này có thể nghe có vẻ kiêu ngạo, nhưng chúng tôi trở về từ tour. Và chúng tôi có cuốn tiểu thuyết đồ họa được phát hành, cuốn tiểu thuyết đồ họa bán chạy nhất New York Times, thật tuyệt vời. Tôi rất tự hào về cuốn sách đó. Bạn biết đấy, tour diễn đã thành công lớn về mặt thống kê, tài chính, bất cứ điều gì bạn muốn gọi. Kênh YouTube, podcast, mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp. Nhưng đột nhiên tôi không còn những điều sâu sắc chưa được kiểm tra nữa. Tôi không có. Điều duy nhất tôi có là một mong muốn thực sự để trở thành một người cha tốt. Và không có cách cụ thể nào để định lượng điều đó, nhưng bằng cách thực hiện những buổi biểu diễn trực tiếp, điều mà giờ đây đã được kiểm tra trong tâm trí tôi, tôi có thể thực hiện 50 tour diễn trực tiếp nữa và nó sẽ không bao giờ giống như tour đầu tiên. Tôi có thể ngay bây giờ nói, hey, có 70.000 người ở đó, hãy kể một câu chuyện và khơi gợi bạn, tôi có thể làm điều đó ngay bây giờ. Nó sẽ không căng thẳng như địa ngục, nhưng tôi sẽ làm. Tôi không có, và điều này lại không có ý kiêu ngạo, tôi không còn mục tiêu nào nữa. Tôi đã đạt đến một điểm mà điều duy nhất khác mà tôi muốn làm là ném bóng cho Boston Red Sox, và tôi nghĩ con tàu đó đã rời bến.
    Đó sẽ là điều duy nhất mà tôi không thể làm, nhưng tôi thực sự không có một mục tiêu lớn lao nào. Tôi chắc chắn sẽ tìm thấy một cái và tôi đang tìm kiếm, nhưng tôi đã đến một điểm mà tôi rất yêu thích khía cạnh kể chuyện của việc kể chuyện. Tôi thực sự thích điều đó. Tôi đang làm điều đó ngay bây giờ. Nhưng tôi cũng yêu gia đình và các con của tôi và tôi muốn có một cuộc sống trọn vẹn ở đó. Và nhân tiện, tôi chắc chắn đang có một sự cân bằng tốt ngay bây giờ, nhưng theo ý bạn, liệu tôi có thể làm điều này trong 30 năm nữa không? Câu trả lời là không. Tôi có thể làm điều này trong một khoảng thời gian và tôi sẽ dồn tất cả năng lượng của mình vào đó. Khi mọi người nghe tôi nói, như tôi thực sự quan tâm đến những gì bạn nghĩ. Tôi có mặt trong các bình luận, tôi đọc Reddit, tôi đọc những điều đau lòng trên Reddit, tôi đọc tất cả những thứ này. Đó là vì tôi thực sự quan tâm, vì điều này chưa bao giờ là về việc xây dựng một doanh nghiệp. Đó là sản phẩm của điều mà tôi yêu thích làm. Đó là sản phẩm của việc kể chuyện và yêu thích làm điều đó. Nhưng vâng, tôi không có một hộp chưa được đánh dấu sâu sắc và tôi hy vọng sẽ tìm thấy một cái. Nhưng ngay bây giờ, tôi cảm thấy như mình chỉ đang làm những thứ và tôi cần tìm ra điều đó và tôi không có nó. Tôi thật may mắn, thật được ban phước và tôi yêu cuộc sống của mình. Tôi yêu điều đó. Nhưng tôi đã hoàn thành việc đánh dấu hộp và tôi không biết điều gì sẽ đến tiếp theo. Mọi người đều cần một hộp chưa được đánh dấu, phải không? Tôi cảm thấy như bạn cần điều đó. Nó giúp bạn tiếp tục, giúp bạn suy nghĩ về điều đó. Nó giống như… Đó là một mục đích và ý nghĩa, phải không? Nó giống như… Có một thảm họa khủng khiếp với chiếc tàu ngầm nhỏ bị nổ tung. Một điều khủng khiếp. Và tôi đã đọc về nó và những người tham gia các chuyến thám hiểm dưới biển sâu này thường là những tỷ phú. Đó là những người thực sự có mọi nguồn lực mà con người biết đến. Bạn có thể làm hầu như bất cứ điều gì bạn muốn trong giới hạn hợp lý. Và họ không thể tìm ra điều gì để làm bây giờ. Bởi vì mọi thứ, đối với chúng tôi, nếu như, này, bạn có muốn mua một chiếc du thuyền trị giá một trăm triệu đô la hôm nay không?
    Như chúng ta không thể làm điều đó. Như tôi không thể đi mua một trăm… Có thể bạn có thể. Tôi có thể mua một chiếc du thuyền trị giá một trăm triệu.
    Nhưng hãy tưởng tượng việc… Thật khó để làm điều này.
    Tôi chắc rằng những người tỷ phú có thể nói với chúng ta, nếu bạn có thể mua bất cứ thứ gì, thì bỗng nhiên mọi thứ đều mất giá trị.
    Ít nhất là những thứ bạn có thể mua. Nó chỉ có giá trị đối với chúng ta vì chúng ta không thể có được nó.
    Bạn biết đấy, giống như, tôi có thể có một chiếc xe đẹp như thế này, nhưng tôi biết tôi không thể có một chiếc McLaren.
    Nhưng chính điều đó làm cho chiếc xe này trở nên đặc biệt vì tôi không đủ khả năng mua nó.
    Nhưng đối với những người tỷ phú, thì như kiểu, ôi, tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là tìm kiếm cảm giác hồi hộp.
    Bởi vì tiền không thể tạo ra… Vì vậy…
    Tôi đã đến một điểm, không phải là trạng thái tỷ phú, thậm chí còn xa, nhưng giống như…
    Thật khó để xác định tôi muốn làm gì ngoài việc biết rằng vợ và con cái là điều rất quan trọng đối với tôi.
    Nó thực sự xuất phát từ việc tôi suýt chết ở Afghanistan, như thật sự trân trọng việc tôi có một gia đình.
    Nhưng cũng giống như, tôi cũng trân trọng những gì tôi có ở đây với Ball & Studios.
    Tôi chỉ đang chờ đợi một điều gì đó lớn tiếp theo xuất hiện.
    Hành trình của bạn với sức khỏe tâm thần của chính bạn như thế nào?
    Bởi vì bạn đã nói về PTSD. Bạn đã nói về việc trở thành một người hơi nghiện rượu vào một thời điểm nào đó.
    Hành trình đó như thế nào? Nó đã ảnh hưởng đến câu chuyện của bạn ra sao?
    Vâng, tôi thực sự đã gặp khó khăn với sức khỏe tâm thần của mình.
    Cụ thể, kiểu như từ dịch vụ quân sự là một phần lớn trong đó.
    Khi tôi được nghỉ hưu y tế, vào năm 2014, tôi bị thương ở Afghanistan.
    Tôi thực sự không… Tôi nghĩ tôi đã xử lý được nó vì bạn phải đi gặp một nhà trị liệu và những thứ như vậy.
    Sau khi triển khai, bạn sẽ nói chuyện với ai đó.
    Nhưng tôi chỉ đang chơi trò chơi để vượt qua nó vì tôi chỉ muốn được triển khai một lần nữa
    và trở thành một phần của đội ngũ một lần nữa.
    Mãi cho đến sau này, tôi thực sự, nên tôi đã triển khai lần thứ hai và tôi đã đến Nam Mỹ.
    Và tôi nhớ rằng mình không suy nghĩ nhiều về việc triển khai trước khi đến đó.
    Tôi nhớ đã nghĩ rằng so với việc đi Afghanistan, chúng tôi đang đến Nam Mỹ để ngồi trong một ngôi nhà đẹp,
    thực sự ở một phần xinh đẹp của Nam Mỹ và như là huấn luyện lực lượng quân đội Peru.
    Đây không phải là một cuộc triển khai chiến đấu.
    Đây giống như bạn triển khai và sống ở đó, nhưng bạn chỉ như một giáo viên.
    Đó là ý chính. Và đó là một điều tuyệt vời để làm, nhưng chắc chắn không phải là chiến đấu.
    Nhưng kết quả là, tôi thực sự không chuẩn bị tinh thần cho những gì sẽ xảy ra khi ở Peru.
    Và nếu bạn không biết điều này, Peru là một quốc gia hoàn toàn nói tiếng Tây Ban Nha.
    Nó rất… ít nhất là nơi chúng tôi ở, có rất ít tiếng Anh, như là rất, rất ít.
    Và tôi nhớ rằng tôi phải đến Peru muộn, vì đội của tôi đã đi cùng với một nhóm khác triển khai ở đó.
    Họ đã đến Peru sớm và tôi đến sau khoảng một tuần, và điều đó có nghĩa là tôi phải bay vào sân bay ở Peru một mình.
    Và tôi phải điều hướng sân bay và tôi nói một chút tiếng Tây Ban Nha, như là gần như không thể giao tiếp.
    Và tôi không hề coi trọng điều đó. Họ đã tổ chức một khóa học tiếng Tây Ban Nha nhưng tôi đã bỏ qua.
    Và tôi nhớ rằng khi tôi đến Peru, nó giống như, ôi Chúa ơi, ngay khi tôi hạ cánh và nhìn xung quanh thì không ai nói tiếng Anh,
    tôi đang cố gắng tìm xem mình nên đi đâu. Mọi thứ đều bằng tiếng Tây Ban Nha. Tôi không thể tìm thấy người đón mình.
    Người đón tôi, nhân tiện, là một người địa phương nói tiếng Tây Ban Nha. Không biết tôi trông như thế nào.
    Và túi của tôi bị kẹt và họ đang cố gắng tìm hiểu trong túi của tôi có gì, nhưng tôi không nói…
    Nó thật căng thẳng và cuối cùng tôi cũng lên được xe để được đưa đến ngôi nhà mà chúng tôi ở.
    Nhưng để đến đó, cần phải lái xe qua một khu ổ chuột thực sự, một nơi rất, rất không an toàn.
    Và tôi nhớ đã nghĩ rằng, tôi đang ở một quốc gia hoàn toàn xa lạ.
    Tôi cách xa gia đình rất nhiều và tôi sẽ ở đây trong sáu tháng, điều này không dài theo tiêu chuẩn triển khai, bạn biết đấy.
    Nhưng đó là một khoảng thời gian dài để xa cách. Và tôi cảm thấy như mình không hề suy nghĩ về điều này.
    Tôi không thể tin rằng mình sẽ ở đây. Cảm giác như tôi đột nhiên, tôi cảm thấy như mình lại ở Afghanistan một chút.
    Tôi đã gặp rất nhiều khó khăn trong lần triển khai đó chỉ để giữ được sự tỉnh táo.
    Tôi đã rất khổ sở ở đó. Đến mức tôi gần như có những ảo tưởng.
    Tôi đã rất trầm cảm. Tôi không thể diễn tả được. Tôi có một giấc mơ lặp đi lặp lại rằng tôi đang nằm trên giường của mình
    và ở Peru, mọi thứ luôn ẩm ướt. Như là, mọi thứ đều ướt.
    Dù thế nào đi nữa, như là ga trải giường của bạn ướt, quần áo của bạn ướt. Đó là một môi trường rất ẩm ướt.
    Và tôi đang nằm trên giường. Tôi không có quạt. Nó ẩm ướt trong căn phòng tồi tàn này và bên ngoài tôi chỉ nghe thấy sự hỗn loạn của những con phố Peru.
    Và tôi sẽ ngủ thiếp đi và có giấc mơ rằng tôi đang ở Nga đứng ở góc của một đại sứ quán hoặc một tòa nhà liên bang nào đó.
    Và có ai đó sẽ bước ra từ một chiếc xe và như là bắt tôi và như là bắt cóc tôi.
    Nhưng đó là một giấc mơ lặp đi lặp lại. Tôi đã có giấc mơ này đến mức tôi bắt đầu tin rằng mình đang mất trí, rằng làm sao tôi có thể có cùng một giấc mơ?
    Tôi sẽ tỉnh dậy trong sự hoảng loạn. Tôi nhớ vợ mình một cách khủng khiếp. Cô ấy đang mang thai đứa con đầu lòng của chúng tôi.
    Thật tồi tệ. Đó là khoảng thời gian tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi. Và thật khó để, ngay cả bây giờ, để diễn đạt nó thành lời.
    Nó giống như tôi đã gần như sụp đổ tinh thần và một phần là vì tôi không đánh giá cao thực tế rằng bạn đang đến một phần khác của thế giới nơi mọi thứ đều khác biệt.
    Và tôi cũng bắt đầu đối mặt với, có lẽ là những con quỷ của mình từ lần triển khai ở Afghanistan.
    Có những điều mà tôi, mà chúng tôi đã làm, mà tôi đã làm không nhất thiết là sai hoặc bất hợp pháp.
    Nhưng chỉ đơn giản là đó là chiến tranh và chiến tranh là một điều khủng khiếp và khi thấy nó ở cự ly gần.
    Người ta ơi, thật sự, thật sự là khó khăn, bạn biết đấy, và vào thời điểm đó, bạn đã được huấn luyện để không chỉ nhìn thấy chiến tranh và chấp nhận nó, mà còn gần như vui mừng trong đó. Bởi vì làm sao bạn có thể khiến những người đàn ông trẻ tiếp tục ra chiến trường, tiếp tục chiến đấu và hy sinh? Bạn cần cả đàn ông và phụ nữ.
    Nhưng mà, tôi cảm thấy như, vâng, tôi đã có một cuộc khủng hoảng, như một sự chất vấn về tâm lý. Tại sao tôi lại ở trong quân đội? Bạn biết đấy, tôi đã tự hỏi mình tôi là ai. Và cuối cùng tôi đã được nghỉ hưu vì lý do sức khỏe, nhưng thực ra không phải từ Peru. Nó giống như, tôi rất không hạnh phúc.
    Tôi trở về từ Peru và tôi ghét cái thực tế là tôi ở trong quân đội. Tôi không cảm thấy đó là nơi dành cho tôi. Tôi cũng bị thương về thể chất. Tôi đang phải đối phó với những chấn thương và cuối cùng tôi đã được nghỉ hưu vì lý do sức khỏe, nhưng đó là sự lựa chọn của tôi nếu tôi muốn tiếp tục gặp một nhà trị liệu sau khi ra ngoài.
    Và ban đầu tôi không muốn. Ban đầu, khi tôi ra ngoài, khi tôi được nghỉ hưu vì lý do sức khỏe, tôi chỉ nghĩ, không sao, tôi tự lo được. Nhưng tôi luôn cảm thấy tức giận, như mọi thứ đều khiến tôi bực bội. Tôi cảm thấy rất căng thẳng, không phải là nhảy cẫng lên, mà chỉ là tôi cảm thấy rất căng thẳng.
    Và nó đã đến mức mà không ai muốn ở bên tôi. Con cái tôi không muốn ở bên tôi. Vợ tôi không muốn ở bên tôi. Cuối cùng họ đã nói, tôi nghĩ bạn cần gặp ai đó. Và tôi đã nói, bạn biết không, tôi cũng nghĩ vậy. Tôi cảm thấy như mình đang rối loạn.
    Và chính qua liệu pháp, vào khoảng năm 2018, tôi nhận ra rằng tôi có một số vấn đề rất sâu sắc với bản thân, với dịch vụ của mình, với những thứ tôi đã thấy và đã làm. Và chỉ khi tôi bắt đầu nói về những điều đó một cách công khai, tôi mới thực sự bắt đầu tha thứ cho bản thân và cảm thấy hài lòng. Giống như, có từ gì đó, hài lòng một lần nữa, bạn biết đấy, không phải là liệu pháp không phải để khiến bạn quên đi mọi thứ.
    Đó là để cho bạn một cái nhìn mà bạn chưa từng có. Và tôi chỉ nghĩ rằng tôi đã rơi vào một vòng lặp như là ghét bỏ chính mình.
    Và tại sao?
    Tôi nghĩ rằng nếu tôi phải tóm gọn lại điều đó ở mức đơn giản nhất, thì đó là, tôi muốn trở thành một lính SEAL Hải quân phần nào vì tôi chỉ muốn trải qua quá trình huấn luyện.
    Tôi muốn phục vụ trong quân đội, nhưng tôi không thực sự suy nghĩ nhiều về điều đó.
    Chủ yếu là, tôi muốn phục vụ vì đó là một điều danh dự và tôi biết rằng có những người đã làm điều đó và đó là điều có ý nghĩa với tôi.
    Nhưng thực sự, điều thu hút tôi trở thành một SEAL chính là thử thách mà tôi thấy. Đó là điều.
    Nó sẽ mất nhiều năm để thực hiện và đó là một điều rất khó khăn.
    Ý tưởng về việc thậm chí chỉ suy nghĩ về cuộc sống sẽ như thế nào khi là một SEAL cảm thấy như là đặt xe trước ngựa.
    Bạn nghĩ bạn là ai mà lại nghĩ về việc sẽ như thế nào khi trở thành một SEAL?
    Nếu bạn có thể đến đó, bạn sẽ tự tìm ra.
    Và thực sự, tôi nghĩ đây là một hiện tượng tương đối phổ biến rằng những người trở thành SEAL, điều đó gần như gây ngạc nhiên.
    Bạn trở thành một SEAL và bạn như kiểu, khoan đã, bây giờ tôi sẽ trở thành một lính SEAL Hải quân, nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng đó là nhiều năm để đạt được điều đó.
    Và cho đến tận cuối cùng, ở một mức độ nào đó, bạn có thể không thành công. Bạn có thể bị loại.
    Và vì vậy bạn cuối cùng trở thành một SEAL và bạn nhận ra thực tế của công việc.
    Và tôi nói điều này không phải vì tôi có kinh nghiệm sâu sắc về điều này, mà vì nó là sự thật, đó là trong công việc này, người ta chết và bạn giết người.
    Đó là điều cốt lõi của công việc. Còn nhiều điều hơn thế nữa, nhưng đó là công việc, các bạn.
    Tại sao bạn nghĩ họ lại làm video game và phim về nó?
    Và tôi nghĩ rằng có một sự điều kiện tâm lý để có thể làm công việc đó đến từ quá trình huấn luyện.
    Và thật lòng mà nói, đó là một điều đáng kinh ngạc khi họ có thể tạo ra hệ thống này, hệ thống tạo ra những chiến binh thực sự có khả năng, vì đó là cách bạn bảo vệ đất nước của mình. Đó là cách bạn ra ngoài và làm những gì bạn cần làm. Nhưng khi bạn ra khỏi đó, khi bạn kiểu như, từ gì nhỉ? Nó gần như là khi bạn, bạn bước vào một, cái ma trận suy nghĩ này khi bạn trải qua huấn luyện và bạn trở nên sẵn sàng và có khả năng chiến đấu trong các cuộc chiến cơ bản. Nhưng khi bạn bắt đầu bị rạn nứt và bạn bắt đầu nhận ra rằng bạn muốn làm điều gì đó khác với cuộc sống của mình, bạn phải như kiểu chấp nhận những gì bạn đã làm và cách bạn đã nghĩ về nó. Bạn bắt đầu nhìn nhận người mà bạn đã từng là một người lính đặc nhiệm, như một người mà bạn không, đối với tôi, tôi không tự hào về người mà tôi đã trở thành. Tôi đã thực sự nghiêng về việc trở nên hung hăng và như kiểu, bạn biết đấy, như một alpha mà tôi có thể, không phải với đồng đội của mình, mà chỉ trong việc làm công việc mà tôi đã đi xuống một con đường mà tôi không tự hào lắm. Và tôi nghĩ rằng nhận ra rằng điều này không phù hợp với tôi, như việc ở trong lực lượng đặc nhiệm, mặc dù tôi đã nghỉ hưu y tế, tôi nghĩ tôi nhận ra rằng điều này không phù hợp với tôi và tôi sẽ rời khỏi đó dù có nghỉ hưu y tế hay không. Thật sự rất khó để đối phó với sự mất mát về danh tính đó. Bạn vẫn có những con quỷ đó. Vâng, nhưng tôi đi trị liệu cho chúng và cảm ơn Vinnie Shorman, người thực sự đang sống ở Vương quốc Anh. Anh ấy là nhà trị liệu của tôi. Anh ấy thật tuyệt vời. Chúng tôi chưa thực sự đi sâu vào những vấn đề quân sự, nhưng vâng, tôi nghĩ rằng đó là điều sẽ luôn ở bên tôi. Chắc chắn, khi tôi nghĩ về việc đã phục vụ, tôi rất tự hào và tôi tự hào khi đã là một cựu chiến binh bây giờ và những người tôi đã làm việc cùng thật tuyệt vời, ngay cả những người ghét tôi bây giờ. Tôi không nghĩ kém đi về họ, có những người tuyệt vời trong quân đội. Tôi nghĩ rằng tôi chỉ đơn giản là, điều đó không phù hợp với tôi.
    Nó giống như, tôi nghĩ quân đội là như vậy, nhưng chính cái việc trở thành lính SEAL đã thu hút tôi.
    Và theo nhiều cách, điều này có thể nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng tôi khá may mắn khi được triển khai đến Afghanistan và thực sự có một lần triển khai chiến đấu, vì nhiều người, điều xảy ra là họ đến một đơn vị chiến đấu, như một đơn vị đặc nhiệm,
    và rồi họ không bao giờ thấy chiến đấu, và không phải vì họ đã đưa ra bất kỳ quyết định nào, mà chỉ là cách mà mọi thứ diễn ra.
    Và những người đó, giống như họ có một ô chưa được đánh dấu, nhưng đó không phải là quyết định của họ.
    Và vì vậy, theo một cách nào đó, tôi đã được tặng món quà này và nghe có vẻ tồi tệ khi nói như vậy, nhưng tôi không biết cách nào khác để diễn đạt, đó là được thực sự làm công việc trong cuộc sống thực.
    Nhưng có một điều gì đó, và bất kỳ ai đang nghe mà đã trải qua nhiều lần triển khai như, nhìn vào người này, như, tôi không tự nhận mình là người đã thực hiện 87 lần triển khai và đây là kinh nghiệm của tôi.
    Chỉ đơn giản là từ việc, tôi đã có một lần triển khai chiến đấu, một lần.
    Nhưng nó đủ để cho tôi thấy rằng, đó không phải là điều tôi được sinh ra để làm.
    Và tôi nghĩ rằng, nhưng tôi vẫn đã làm những điều đó và tôi vẫn là người như vậy.
    Và bây giờ, như một người dân thường, tôi đang hòa giải rằng tôi là một người hoàn toàn khác bây giờ theo cách tích cực.
    Tôi đã lấy tất cả những phẩm chất tốt nhất mà tôi có thể và tôi đã đổ chúng vào con người này.
    Tôi đang cố gắng trở thành một người chồng tốt và một người cha tốt.
    Và tôi đang cố gắng làm tất cả những điều đúng đắn, nhưng có một phần trong tôi mà thật điên rồ khi tôi từng là một lính SEAL.
    Thật điên rồ.
    Mọi người đều có những con quỷ của riêng mình ở một mức độ nào đó, cho dù đó là, bạn biết đấy, đó là một phổ về mức độ mạnh mẽ của những con quỷ đó có thể như thế nào và chúng có thể kiểm soát quyết định của bạn bao nhiêu.
    Bạn đã học được gì về việc đối phó với những con quỷ mà có thể hữu ích cho bất kỳ ai, vì bạn đã tham gia trị liệu.
    Nhiều người thì không, nhiều người có thể thậm chí chưa nhận ra rằng họ cần phải đi.
    Bạn đã học được gì về việc đối phó với những con quỷ mà có thể hữu ích cho bất kỳ ai đang nghe?
    Rằng bạn không thể tự mình nói ra khỏi chúng. Đối với tôi, một con quỷ là điều gì đó mà nếu bạn bắt đầu có những suy nghĩ đó và cảm thấy chúng len lỏi vào tâm trí bạn, và bạn tự nhủ, hãy ngừng nghĩ về điều đó. Tôi không muốn, tôi không muốn phải đối mặt với điều đó. Tôi không muốn nghĩ về điều đó. Nếu bạn có những suy nghĩ đó trong cuộc sống của mình, ngay cả khi chỉ là một suy nghĩ nhỏ nhất về điều đó bắt đầu len lỏi vào đầu bạn và phản ứng của bạn với nó là không bây giờ. Tôi không muốn làm điều này. Tôi không thể làm điều này ngay bây giờ. Tất cả đều diễn ra trong đầu bạn. Nếu đó là điều mà bạn phải đối mặt, đó là một con quỷ. Đó là điều như một suy nghĩ không thể kiểm soát xuất hiện trong đầu bạn. Nó thường xảy ra vào cùng một thời điểm trong ngày hoặc cùng một điều kích hoạt nó. Và nếu phản ứng của bạn với nó là, Ôi Chúa ơi, tôi không thể nghĩ về điều này. Như vậy là một con quỷ trong cuộc sống của bạn và ít nhất theo ý kiến của tôi, về lâu dài bạn sẽ không thể đơn giản thuyết phục bản thân rằng đó không phải là một con quỷ. Nó là một con quỷ. Không quan trọng nó có hợp lý hay không. Đối với tôi, tôi có vài điều mà kiểu như len lỏi vào cuộc sống của tôi, nhưng cách duy nhất tôi tìm ra để đối phó với chúng là không chấp nhận chúng vì đó không phải là điều bạn nên làm, mà là nói về chúng với ai đó, như là, nó rất giải tỏa khi nói về nó với một nhà trị liệu. Nhưng còn giải tỏa hơn nữa khi gần như nghe chính mình nói về nó. Như tôi, cụ thể là, tôi có những điều mà tôi đã nói trong trị liệu mà tôi không thể tin rằng mình đang nói ra thành lời, những điều rất cá nhân và thân mật và gắn liền với những bất an sâu sắc và nỗi đau trong cuộc sống của tôi. Nhưng chỉ trong môi trường đó với một bên thứ ba trung lập trong một không gian riêng tư mà những điều này mới nổi lên và tôi đang nói những điều này. Và điều tuyệt vời về việc có một nhà trị liệu tuyệt vời là công việc của họ là lắng nghe, diễn giải và cung cấp góc nhìn.
    Họ không cố gắng nói với bạn rằng, ôi, điều đó không phải là một điều gì cả.
    Mà là, bạn đã nghĩ về nó theo cách này chưa?
    Chuck đã nói một điều hoàn hảo mà tôi nghĩ về suốt thời gian vì cuộc sống của tôi khá bận rộn và hối hả, đó là cách quản lý năng lượng của mình.
    Và với tư cách là một người làm podcast, bạn phải quản lý năng lượng của mình theo cách mà bạn có thể có những cuộc trò chuyện rõ ràng với các chuyên gia về những chủ đề mà bạn không hiểu.
    Và đó là lý do tại sao sản phẩm Perfected đã trở nên rất quan trọng trong cuộc sống của tôi, vì trước đây khi nói đến các sản phẩm năng lượng, tôi phải chấp nhận một sự đánh đổi mà tôi không hài lòng.
    Thường thì, nếu tôi muốn có năng lượng, tôi phải chịu đựng đường cao.
    Tôi phải đối phó với cảm giác hồi hộp và những cơn tụt năng lượng đi kèm với nhiều sản phẩm năng lượng phổ biến.
    Và tôi cũng chỉ phải chịu đựng thực tế rằng nếu tôi muốn có năng lượng, tôi phải chấp nhận rất nhiều thành phần nhân tạo mà cơ thể tôi không thích.
    Và đó là lý do tại sao tôi đã đầu tư vào Perfected và tại sao họ là một trong những nhà tài trợ của podcast này.
    Nó không chỉ thay đổi cuộc sống của tôi, mà còn thay đổi cuộc sống của toàn đội ngũ của tôi.
    Đối với tôi, nó đã cải thiện đáng kể hiệu suất nhận thức của tôi, mà còn cả hiệu suất thể chất của tôi.
    Vì vậy, nếu bạn chưa thử Perfected, có lẽ bạn đã sống dưới một tảng đá.
    Bây giờ là thời điểm.
    Bạn có thể tìm Perfected tại Tesco và Waitrose hoặc trực tuyến, nơi bạn có thể tận hưởng 40% giảm giá với mã, diary 40 khi thanh toán.
    Hãy truy cập perfected.com.
    Cha của bạn, bạn đã đề cập trước đó rằng bạn được nuôi dưỡng bởi một người mẹ đơn thân trong tầng hầm, ít nhất.
    Cha bạn đã là một nhân vật chủ chốt trong con người mà bạn trở thành như thế nào?
    Và chúng ta nói về những con quỷ và những con quỷ mà bạn có.
    Vì vậy, bạn biết đấy, thật buồn cười.
    Gần đây, tôi và bố tôi đã có một sự hồi sinh.
    Ông ấy và tôi đã có một cuộc cãi vã, có thể gọi là như vậy.
    Tôi rất gần gũi với bố tôi khi lớn lên.
    Cha mẹ tôi ly hôn khi tôi 13 tuổi.
    Và mặc dù tôi sống với mẹ và các chị em, nhưng bố tôi vẫn là một phần rất tích cực trong cuộc sống của tôi.
    Không phải là tôi không gặp lại ông ấy nữa. Nhưng tôi và bố tôi có một mối quan hệ tốt đẹp. Rồi khi tôi rời nhà để nhập ngũ, điều đó xảy ra sau khi tôi tìm được cách tốt nghiệp đại học và tôi đã nói một chút về việc học luật. Tôi nghĩ bố tôi đã rất vui. Ông ấy nghĩ rằng, con trai tôi, nó đã thay đổi. Nó có một sự nghiệp mà có vẻ như là một ý tưởng rất tốt. Và tôi đã bất ngờ thông báo cho ông ấy, mẹ tôi và các chị gái rằng, thực ra, không, khi tôi tốt nghiệp đại học, tôi sẽ nhập ngũ vào Hải quân và cố gắng trở thành một lính SEAL. Tôi thực sự chưa nói về điều đó với họ chút nào. Ý tôi là, tôi có phần ph exagere, nhưng đó là một sự thay đổi rất nhanh chóng. Và tôi không muốn nói về điều đó với họ vì tôi biết họ sẽ hỏi, thứ nhất, tại sao bạn nghĩ bạn sẽ làm được? Và thứ hai, tại sao bạn lại làm điều này? Vì vậy, khi tôi bắt đầu nói về nó, ngay tại cuối sự nghiệp đại học của tôi, thực sự là tôi đang chuẩn bị để nhập ngũ. Tôi nghĩ bố tôi không thể nào hiểu được rằng tôi thực sự sẽ làm điều này. Vì những lý do mà bây giờ tôi thấy hợp lý nhưng lúc đó thì không, như là ông ấy là cha tôi. Nếu bạn thành công, điều đó không tốt. Bạn sẽ trở thành một lính SEAL như đi chiến tranh. Nếu bạn không thành công và bị loại khỏi huấn luyện, bạn sẽ bị mắc kẹt trong Hải quân theo nghĩa là bạn không thể chọn công việc khác. Bạn sẽ trở thành nhu cầu của Hải quân và phải làm những công việc tồi tệ trong khoảng bốn năm. Không ai thích bị mắc kẹt nếu họ không có cái gọi là “rate” (chức vụ). Đó giống như công việc của bạn. Vì vậy, ông ấy nhìn nhận điều đó như cả hai kết quả đều đi kèm với những điều tiêu cực lớn. Nhưng cách mà tôi cảm nhận được là ông ấy không tin tưởng vào tôi. Ông ấy không tin tôi có thể trở thành một lính SEAL. Ông ấy nghĩ rằng tôi sẽ không làm được. Tôi chắc chắn đó không phải là điều ông ấy muốn truyền đạt, nhưng đó là cách tôi hiểu. Và điều đó đã đánh dấu một sự thay đổi trong mối quan hệ của chúng tôi vào năm 2010. Tôi đã rời đi để tham gia khóa huấn luyện.
    Và trong khi tôi và ông ấy vẫn giữ liên lạc từ năm 2010 cho đến cách đây vài tháng, tôi hầu như không nói chuyện với bố mình vì lựa chọn của tôi. Tôi đã có rất nhiều cảm xúc tiêu cực đối với ông ấy. Tôi luôn cảm thấy như ông ấy không tin tưởng vào tôi. Ông ấy cũng đã tái hôn và có một gia đình mới. Tôi đã có rất nhiều sự oán giận đối với ông ấy, một phần là có lý do, phần lớn thì không. Và nó đã trở thành một điều mà nó chưa bao giờ là, đó là tôi đã nghĩ trong đầu rằng bố tôi không tin vào tôi. Đó thực sự là suy nghĩ của tôi. Và thực sự điều đó đã thúc đẩy tôi, có những ngày trong quá trình huấn luyện SEAL mà tôi thực sự nghĩ với bản thân, nếu tôi không thành công, tôi không thể tưởng tượng được cảm giác phải đối mặt với bố mình sẽ như thế nào. Trong đầu tôi lúc đó, tôi nghĩ ông ấy sẽ nói “Tôi đã nói rồi mà.” Ý tưởng đó khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Vì vậy, theo nhiều cách, mối quan hệ của tôi với bố tôi đã trở nên tiêu cực trong nhiều năm, nhưng nó cũng duy trì một chút cảm giác thách thức lành mạnh trong tôi, điều đó thúc đẩy tôi để chứng minh ông ấy sai theo một cách nào đó. Nhưng với sự tự nhận thức gần đây, rất gần đây thông qua liệu pháp với bạn tôi Vinny Shorman, và qua một số điều mà cuộc sống đã sắp xếp, tôi và ông ấy đã kết nối lại. Chúng tôi thực sự đã có một số cuộc thảo luận thẳng thắn về điều đó. Và hóa ra rằng không, bố tôi chỉ đơn giản là lo lắng cho con trai mình và cảm thấy như tôi không thích ông ấy hoặc yêu ông ấy và chúng tôi đã dần xa cách và cuộc sống diễn ra. Tôi có cuộc sống của tôi, ông ấy có cuộc sống của ông ấy, nhưng giờ đây chúng tôi đã kết nối lại và tôi rất vui vì điều đó. Có rất nhiều người đàn ông chưa đến lúc để họ có thể nói chuyện cởi mở về những con quỷ bên trong và cảm xúc của họ, đặc biệt là những người đã từng tham gia chiến đấu và hình ảnh đó là những người đàn ông mạnh mẽ, đúng không? Chắc chắn rồi. Bạn sẽ nói gì với những người đàn ông đó, những người mà có thể, vì tất cả chúng ta đều có cảm xúc. Chắc chắn rồi. Hầu hết chúng ta không có công cụ để biết cách nói về điều đó. Chắc chắn rồi.
    Chúng ta không có môi trường, có thể chúng ta không có bạn bè hay những nơi để có thể nói về điều đó. Và rất nhiều đàn ông không cảm thấy họ có thể, ngay cả tôi cũng là một trong những người đàn ông đó, có lẽ cho đến khoảng hai năm trước, tôi sẽ không bao giờ nói với bạn đời của mình nếu tôi có một ngày tồi tệ. Nếu tôi cảm thấy không tốt, nếu tôi lo lắng theo bất kỳ cách nào, nếu tôi đang vật lộn với điều gì đó, tôi sẽ luôn cố gắng che giấu mọi người khỏi điều đó. Tôi nghĩ rằng với tư cách là một người đàn ông, công việc của tôi là chỉ cần chịu đựng, tiếp nhận mọi thứ, hấp thụ, giữ lại. Nhưng điều tôi học được là nó sẽ bộc lộ ra ngoài. Vâng. Và với những hậu quả không mong muốn và theo những cách không ngờ, nó sẽ xuất hiện ở đâu đó, có thể là trong tâm trạng của tôi, có thể là trong sức khỏe của tôi, có thể là trong thói quen của tôi, có thể là trong việc tìm kiếm những cách giải quyết nhanh chóng cho cảm giác hưng phấn, nó sẽ bộc lộ ra. Vì vậy, một ngày tôi đã thực hiện một thí nghiệm là ngồi xuống với bạn đời của mình và nói, nhìn này, tôi đã không thành thật với bạn. Đây là cách tôi cảm thấy và đây là những gì đã xảy ra. Đây là những gì tôi đang trải qua. Vâng. Và đó là một thí nghiệm quan trọng trong cuộc đời tôi. Bạn có thể thấy điều đó. Bạn hiểu ý tôi chứ? Vâng, tôi hiểu. Vì vậy, tôi chỉ đang tự hỏi bạn đã trải qua hành trình nào khi mở lòng. Tôi nghĩ rằng nếu lấy đàn ông làm ví dụ, bạn có thể thấy rằng xã hội có những điều được chấp nhận xã hội mà có thể là những con quỷ đối với bạn. Có thể chúng ta không nói về chúng. Nhưng nếu bạn làm vậy, không ai thực sự sẽ ngạc nhiên. Như hóa ra tôi ghét công việc của mình. Và bạn biết đấy, hóa ra tôi không yêu bạn đời của mình. Đây là những điều xấu, nhưng chúng là những điều mà nếu bạn đề cập đến, không ai sẽ nghi ngờ về sự nam tính của bạn. Họ sẽ không nghi ngờ về những điều mà xã hội coi là thực sự quan trọng, đúng không? Đó là những thứ cực kỳ cá nhân đối với bạn. Đó là những điều có thể gây xấu hổ. Đó là những điều thực sự là quỷ dữ của bạn. Tôi không nói rằng những điều khác không phải là quỷ dữ. Chúng là. Chúng là. Nhưng nếu bạn không thể nói về những điều đó, chúng sẽ đeo bám bạn suốt cuộc đời.
    Họ thực sự sẽ làm vậy.
    Và vì vậy, tôi nghĩ rằng không phải bạn cần phải đăng ký trị liệu và nói chuyện với một nhà trị liệu.
    Nhưng tôi nghĩ rằng như bạn đã đề cập, bạn phải có khả năng giải tỏa bản thân.
    Và một phần của điều đó đơn giản là nói về nó.
    Như tôi đã từng có một điều mà thực sự không phải là một con quỷ, nhưng để cho mọi người xem điều này hiểu được mức độ thoải mái của tôi khi nói về những điều mà tôi gặp khó khăn.
    Thật kỳ lạ, một trong những lý do mà tôi cũng bị thu hút bởi quân đội, tin hay không, là tôi gặp khó khăn rất lớn khi đi tiểu trước mặt người khác, chỉ đơn giản là đi vệ sinh công cộng trước mặt người khác.
    Không phải là nó phá hủy cuộc sống của tôi, nhưng nó không thoải mái.
    Như tôi thấy dễ hơn nếu tôi ở một mình, đúng không?
    Tôi đã biết điều này về bản thân từ khi còn nhỏ, không có lý do cụ thể cho nó.
    Nhưng như tôi biết khi tôi còn học trung học hoặc đại học, tôi sẽ tìm một nhà vệ sinh riêng tư vì điều đó dễ hơn cho tôi.
    Và khi tôi lớn lên, tôi đã nghĩ rằng điều này thực sự không bình thường khi điều này xảy ra với tôi.
    Và vì vậy, một phần lý do tôi quan tâm đến Hải quân là họ sẽ kiểm tra ma túy và họ làm điều đó rất công khai.
    Và như vậy, để đối phó với điều này, tôi phải gia nhập một tổ chức mà thực sự sẽ buộc tôi phải đi tiểu trước mặt người khác.
    Nhưng đối với tôi, đó giống như việc đối mặt với những điều rất cá nhân, như việc không thể đi tiểu trước mặt người khác, mà bạn biết đấy, tôi đã vượt qua.
    Nhưng bạn phải sẵn sàng xác định những điều đó.
    Và trong trường hợp của tôi, tôi đã nói chuyện với vợ tôi về điều đó trước khi tôi gia nhập Hải quân.
    Và cô ấy nói, được rồi, tôi cũng đã nói chuyện với nhà trị liệu của tôi về điều đó gần đây.
    Nhưng đó là một điều rất cụ thể và cá nhân mà nếu tôi đề cập đến trong một cuộc trò chuyện bình thường, tôi chắc chắn có những người thực sự có thể liên quan đến điều đó.
    Nhưng hầu hết mọi người sẽ nghĩ rằng, thật không thoải mái khi bạn đề cập đến điều đó.
    Nhưng như mọi người đều có những điều rơi vào loại đó, có thể không cụ thể, nhưng ai cũng có những sự bất an kỳ lạ. Và họ có những điều thúc đẩy quyết định của họ mà sẽ rất xấu hổ nếu phải đề cập đến. Đó là lý do bạn phải đề cập đến chúng vì chúng sẽ theo đuổi bạn và luôn hiện diện cho đến khi bạn giải quyết chúng. Đối với tôi, việc nói ra chúng một cách công khai và sau đó làm điều gì đó về chúng đã giúp ích và mang lại cảm giác giải tỏa.
    Một điều khác tôi nhận thấy là khi tôi không nói ra, đặc biệt là trong bối cảnh của một mối quan hệ, bạn sẽ sống trong sự hiểu lầm. Đúng vậy, điều đó là đúng. Ví dụ, tôi thích tưởng tượng ra kịch bản rằng bạn gặp khó khăn khi đi tiểu trước mặt người khác. Vợ bạn có thể luôn tự hỏi tại sao bạn không muốn đến những nơi nhất định hoặc khi bạn ở những nơi đó, bạn hành động kỳ lạ. Cô ấy sẽ hiểu lầm rằng có thể bạn đang làm điều gì đó không đúng. Và sau đó bạn đang phải đối mặt với một vấn đề. Bạn đang phải đối mặt với một loạt vấn đề khác. Cô ấy nghĩ rằng bạn đang lừa dối cô ấy. Thực ra, chỉ đơn giản là chúng ta không có một môi trường, một không gian an toàn để nói về vấn đề thực sự. Vì vậy, tôi đã tạo ra năm vấn đề khác.
    Và tôi có điều đó trong cuộc sống của mình, nơi mà tôi cảm thấy nếu tôi chỉ nói sự thật, thật đáng tiếc khi đôi khi tôi phải đến lúc bùng nổ, quay lại và nói rằng bạn đã hoàn toàn hiểu sai. Và lý do bạn hiểu sai hoàn toàn là vì tôi không nói cho bạn sự thật. Và điều đó đã dẫn bạn đi xuống một con đường rất không may và đã gây ra nhiều tổn thương hơn là việc tôi chỉ thành thật với bạn. Nhưng tôi không nói rằng điều đó sẽ dễ dàng. Tôi nghĩ như nhiều điều bạn đã mô tả trong câu chuyện của mình, trước tiên bạn phải chỉ cần bước một bước theo hướng đó. Tôi không nói rằng hãy kéo đối tác của bạn vào và như trút bỏ hoặc nói chuyện với các nhà trị liệu ngay hôm nay. Bạn phải thực hiện thí nghiệm để xây dựng bằng chứng và để nó tích lũy và nói rằng, thực sự, đây là một cuộc sống tốt hơn so với sự bí mật.
    Giữ mọi thứ cho riêng mình.
    Khi tôi phỏng vấn mọi người, luôn có những câu hỏi mà tôi biết họ thường xuyên bị hỏi.
    Liệu tôi có nên hỏi anh ấy câu hỏi mà tôi biết anh ấy có lẽ thường xuyên bị hỏi, nhưng bạn lại rất giỏi trong việc kể chuyện.
    Bạn thực sự, thực sự rất giỏi trong việc kể chuyện.
    Vì vậy, có hai câu hỏi mà tôi muốn kết thúc.
    Tôi đoán chúng ta còn vài phút, nhưng câu hỏi đầu tiên là để trở thành một người kể chuyện tuyệt vời và tất cả chúng ta đều đang kể chuyện, dù chúng ta có nhận ra hay không.
    Có nguyên tắc nào mà bạn đã học được mà bạn có thể chia sẻ với tôi để kể chuyện tốt hơn không?
    Vâng, tôi sẽ nói rằng rõ ràng phương tiện mà bạn đang sử dụng để kể câu chuyện rất quan trọng, nhưng nếu chúng ta đang nói về việc nói một câu chuyện,
    kể một câu chuyện và giả sử bạn có những người đang lắng nghe câu chuyện đó ngay trước mặt bạn, đó là phương tiện mà nhiều người trong chúng ta sử dụng để kể chuyện, kể cho bạn bè, kể cho các thành viên trong gia đình.
    Để kể một câu chuyện thật sự hay, nó ít liên quan đến nội dung của câu chuyện và nhiều hơn đến cách bạn truyền đạt câu chuyện đó.
    Khi tôi kể cho bạn câu chuyện về đèo Dyatlov, tôi đã hoàn toàn cam kết kể cho bạn câu chuyện đó.
    Tôi không quan tâm bạn có nghĩ nó thú vị hay không.
    Tôi nghĩ nó đủ thú vị để tôi sẽ sử dụng cả cử chỉ tay của mình.
    Tôi sẽ chắc chắn nhấn mạnh vào những chi tiết mà tôi thấy thực sự thú vị, nhưng đó là một mức độ cam kết trong việc kể câu chuyện đó.
    Đó là chìa khóa.
    Đó là cam kết.
    Bạn phải sống trong câu chuyện.
    Ví dụ, khi tôi thực hiện tour diễn trực tiếp, đó là hình thức thuần khiết nhất của việc bạn sẽ hoặc là cảm thấy ngại ngùng ở đó và vượt qua nó hoặc bạn sẽ thực sự sở hữu câu chuyện, sống trong những câu chuyện và kể cho những người đó ngay tại đó.
    Họ sẽ nghe những gì tôi muốn nói với họ.
    Vì vậy, đó là cách truyền đạt, không chỉ là luyện tập và nói đúng từ ngữ.
    Hầu như không.
    Này, tôi thậm chí không sử dụng kịch bản khi tôi kể chuyện.
    Tôi nhìn vào câu chuyện, tôi học câu chuyện, tôi thấu hiểu câu chuyện, và sau đó tôi sống trong câu chuyện đó.
    Và khi tôi kể cho bạn nghe câu chuyện, nó phải gần như cảm giác như tôi đã ở đó.
    Đó là mức độ cam kết mà bạn cần có.
    Tôi cũng muốn nói rằng, liên quan đến việc kể chuyện nói chung, thực sự đúng là nó ít liên quan đến việc tinh chỉnh ngôn ngữ để nó hoàn hảo hoặc làm cho kịch bản của bạn chính xác.
    Tôi sẽ nói rằng, khi nói đến hầu hết các câu chuyện, bạn cần đảm bảo có một loại phần thưởng nào đó ở cuối câu chuyện, điều này giống như bài học cơ bản về kể chuyện.
    Nhưng nếu bạn nhìn vào cách mà các tờ báo cấu trúc câu chuyện, cho những người có thể không đọc báo hoặc nói chung, đây là cách nó diễn ra.
    Điều này đã xảy ra.
    Và bây giờ tôi sẽ kể cho bạn chi tiết về điều đó và nó đã xảy ra như thế nào, đúng không?
    Đó không phải là cách kể chuyện hay.
    Đó là tuyệt vời để truyền đạt thông tin.
    Nhưng thường thì, nếu bạn nhìn trên YouTube hoặc nếu bạn nhìn vào những người khác kể về những điều như, bạn biết đấy, những bí ẩn, chẳng hạn.
    Đôi khi trong tiêu đề của họ, nó sẽ như, bạn biết đấy, phát hiện ra bộ xương vàng điên rồ trong một cái hang ở Nga.
    Và thực sự, điều đó khá hấp dẫn. Có thể tôi sẽ đọc điều đó.
    Nhưng nó giống như, bạn biết đấy, Suzanne bị giết ở London, và sau đó bạn nhấp vào để tìm hiểu điều gì đã xảy ra.
    Nhưng bạn không muốn khán giả của mình đã biết trước, trong một số trường hợp nhất định, bạn không nhất thiết muốn khán giả của mình biết câu chuyện sẽ đi đến đâu.
    Bạn có thể có một cảm giác rất mạnh rằng Suzanne sẽ bị giết ở cuối câu chuyện hoặc sẽ có một bộ xương vàng được phát hiện ở Nga.
    Nhưng với tư cách là một người kể chuyện, nhiệm vụ của bạn là giữ cho mọi người quan tâm và xây dựng căng thẳng, để họ sẵn sàng cho phần thưởng ở cuối.
    Bất kỳ câu chuyện nào cũng có thể có một cú twist ở cuối.
    Nó phụ thuộc vào cách bạn kể nó.
    Không phải là một số câu chuyện có phần thưởng và một số không.
    Chắc chắn là không.
    Bạn có thể sử dụng góc nhìn.
    Bạn có thể, bạn có thể sống trong những khía cạnh của câu chuyện mà mang lại những góc nhìn khác nhau về câu chuyện đó. Nhưng hãy sở hữu câu chuyện khi bạn kể nó và đảm bảo rằng có một loại phần thưởng nào đó ở cuối, bất kể đó là gì. Như khi tôi đã nói với bạn về câu chuyện quá khứ của kẻ ngoài vòng pháp luật, mục tiêu cuối cùng là khiến bạn thấy rằng. Wow, tất cả những điều mâu thuẫn này, có hình ảnh, phải không? Nhưng chính phủ Nga đã nói rằng một lực lượng không xác định, không tự nhiên là nguyên nhân và sau đó đã đóng lại vụ án. Toàn bộ ý nghĩa của điều đó là để nói rằng, tất cả những điều điên rồ này là khách quan, chúng đã xảy ra một cách khách quan mà chúng tôi có dữ liệu, chúng tôi có hình ảnh với tất cả những điều này. Tôi đã chứng minh điều đó cho bạn và rõ ràng có điều gì đó không ổn và họ đã niêm phong vụ án và không ai có thể xem xét nó. Toàn bộ ý nghĩa là để khiến bạn nghĩ, điều gì đang xảy ra ở đó? Nhưng nếu tôi đã nói, đoán xem, có một vụ án đã bị niêm phong và không ai sẽ xem xét nó. Đây là những gì đã xảy ra. Đó là cùng một câu chuyện, nhưng tôi đã mở đầu bằng sự tiết lộ. Bạn phải làm theo cách khác. Vì vậy, hãy có phần thưởng ở cuối và sở hữu khía cạnh kể chuyện của nó. Tôi sẽ đi và bảo mọi người kiểm tra nó trên kênh của bạn. Nhưng có một câu chuyện cụ thể nào trên kênh của bạn không? Đó là, đây là câu hỏi sáo rỗng. Đó là câu chuyện yêu thích của bạn. Ôi, thật khó. Giống như hỏi về những đứa trẻ yêu thích của bạn, phải không? Tôi sẽ nói rằng câu chuyện mà tôi tự hào nhất về việc chỉ ra nó khó khăn như thế nào để ghép lại là “Thung lũng không đầu”. Và thực sự nó cũng có trong tiểu thuyết đồ họa của chúng tôi. Không phải là nó thực sự là câu chuyện hay nhất, nhưng đó là một câu chuyện tổng hợp của rất nhiều giai thoại trong khoảng một trăm năm. Có một nơi, tôi biết tôi không có thời gian, nhưng có một nơi ở Canada gọi là Lãnh thổ Tây Bắc. Và đó là một phần của Canada đã rất xa xôi và chỉ có rừng và hoang dã. Và có một khu vực gọi là Lãnh thổ Tây Bắc, nơi còn xa xôi hơn nữa.
    Nó lớn như nước Đức, nhưng nước Đức có khoảng 50 triệu cư dân, còn nơi này chỉ có khoảng 50.000 người sinh sống. Vì vậy, có thể nói là không ai sống ở đó. Trong Lãnh thổ Tây Bắc, có một thung lũng, một con sông cắt ngang qua thung lũng xinh đẹp này gọi là Thung lũng Nahani, hiện đã được đặt tên là thung lũng không đầu. Bởi vì trong khoảng một trăm năm qua, tất cả những người đã vào thung lũng này đều xuất hiện không có đầu. Họ đã bị, nhưng theo những cách kỳ lạ nhất, và bạn cũng không thể thực sự vào được thung lũng này. Rất khó để làm điều đó. Bạn không thể bay đến đó. Bạn không thể đi bộ đến đó. Bạn phải hoặc là đi thuyền ngược dòng và thực sự mang thuyền lên một vài thác nước và sau đó tiếp tục đi ngược dòng. Hoặc có một con đường đi bộ trên đất liền, nhưng nó dài khoảng 70 dặm với địa hình hiểm trở. Vì vậy, thật sự rất khó để đến đó. Nó hoàn toàn hẻo lánh. Và những người khác từng sống ở đó chỉ có bộ tộc Nahani. Một ngày nọ, có ai đó thực sự ở đó trong một cuộc thám hiểm săn bắn. Họ nhận thấy rằng bộ tộc Nahani, với hàng trăm người, đã cắm trại dọc theo con sông này. Họ đã biến mất qua đêm và thực sự không ai biết chuyện gì đã xảy ra với họ. Họ để lại tất cả thiết bị, tất cả nhà cửa của họ, tất cả đều bị bỏ lại. Họ chỉ đơn giản là biến mất. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với họ. Và có những tin đồn về những sinh vật trắng đang lang thang trong rừng. Nhưng tôi đã lấy khoảng bảy hoặc tám câu chuyện theo trình tự thời gian và ghép chúng lại với nhau, tạo ra cái mà theo tôi là câu chuyện toàn diện nhất về những gì có thể đang xảy ra ở thung lũng không đầu. Và tôi rất tự hào về cách nó được viết và sắp xếp. Nó cũng là câu chuyện đầu tiên trong tiểu thuyết đồ họa. Chúng tôi có một truyền thống kết thúc trong podcast này, nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách tiếp theo mà không biết họ để lại cho ai.
    Câu hỏi còn lại dành cho bạn là, bạn thấy tương lai nào là mong muốn nhất cho thế giới podcast truyền thông mới?
    Tôi muốn nói rằng điều tôi yêu thích về không gian podcast mà tôi hy vọng sẽ tiếp tục là nó không mang tính doanh nghiệp theo nghĩa là bất kỳ ai cũng có thể bắt đầu một podcast.
    Chúng ta đang thấy rất nhiều podcast, nhưng nó giống như sự phát triển của podcast dựa trên giá trị của những chương trình đó, thay vì có nhiều sự thúc đẩy từ các công ty lớn.
    Các công ty thường xuất hiện và tiếp nhận các podcast hoặc cố gắng cấp phép cho những podcast đã có chỗ đứng, nhưng họ không có nhiều ảnh hưởng đến ai hoặc điều gì mà họ làm.
    Vì vậy, đây giống như một nền tảng tuyệt vời của sự công bằng trong nội dung, nơi mà các podcast đang phát triển và thành công chủ yếu dựa trên giá trị và kỹ năng, và họ đang đề cập đến tất cả những chủ đề rất phong phú.
    Nó giống như cảm giác rất chân thực.
    Tôi biết có rất nhiều podcast doanh nghiệp ở ngoài kia, và không có gì sai với điều đó.
    Nhưng tôi hy vọng rằng podcasting sẽ tiếp tục như một thứ gì đó như, làm thế nào mà podcast của Joe Rogan và những podcast ngẫu nhiên khác lại trở thành những “gã khổng lồ” trong ngành, nhưng nó thật ngẫu nhiên, nhưng nó giống như một sản phẩm tuyệt đẹp của sự chân thực và sự sẵn lòng nói về những điều.
    Tôi yêu điều đó.
    Tôi nghĩ rằng đây là một nơi rất chân thực mà chưa bị doanh nghiệp hóa.
    Amen.
    John, cảm ơn bạn rất nhiều vì tất cả những gì bạn làm.
    Cảm ơn bạn.
    Thật sự, thật sự đáng kinh ngạc.
    Thật sự đáng kinh ngạc.
    Bạn điều hành một công ty truyền thông tuyệt vời, mà tôi không nghĩ mọi người thực sự hiểu.
    Nick Whitters hiểu.
    Bạn và Nick điều hành một công ty truyền thông tuyệt vời, mà tôi nghĩ, tôi không biết mọi người có hiểu quy mô và kích thước của công ty truyền thông đó không, nhưng nó thật sự ấn tượng.
    Và bạn có một tiểu thuyết đồ họa tuyệt vời.
    Vâng, trong tiểu thuyết đồ họa.
    Nó là sách bán chạy nhất của New York Times.
    Đó là một tuyển tập gồm chín câu chuyện.
    Nó thật đẹp và chúng tôi dự định sẽ tiếp tục tạo ra nhiều tác phẩm như vậy hơn nữa.
    Vì vậy, hãy chắc chắn kiểm tra cuốn tiểu thuyết đồ họa này.
    Nó là một món quà tuyệt vời cho kỳ nghỉ.
    Nó thực sự tuyệt đẹp.
    Các hình minh họa và tất cả những gì bạn gọi là hình minh họa.
    Các hình minh họa thật phi thường.
    Đúng vậy, hoàn toàn đồng ý.
    Chúng tôi rất tự hào về nó.
    Cảm ơn bạn rất nhiều vì tất cả những gì bạn làm.
    Cảm ơn bạn.
    Tình yêu hoàn toàn say mê với tất cả những câu chuyện này.
    Tôi thích những điều bí ẩn.
    Tôi thích những bí ẩn chưa được giải quyết và tôi thích những vụ án hình sự có thật.
    Và như chúng tôi đã nói trước khi bắt đầu ghi âm, tôi và bạn đời của tôi, khi cô ấy cho phép tôi nghe những điều này trên giường, nó giúp tôi ngủ.
    Và kênh của bạn là tốt nhất trong số này.
    Cảm ơn bạn.
    Bởi vì bạn là một người kể chuyện tài ba.
    Cảm ơn bạn.
    Và khi bạn đang nói chuyện với tôi hôm nay, tôi đã suy nghĩ, tôi đã cố gắng ghép lại những gì làm cho bạn trở nên xuất sắc như một người kể chuyện.
    Cảm ơn bạn.
    Tôi đoán đó là một hành trình dài, ảnh hưởng từ gia đình và nói chung, bạn biết đấy, những trải nghiệm mà bạn đã có.
    Vì vậy, cảm ơn bạn vì những gì bạn làm.
    Cảm ơn bạn vì thời gian của bạn hôm nay nữa.
    Và thật vinh dự khi được tìm hiểu về câu chuyện tái tạo của bạn, nhưng cũng để nghe một số câu chuyện này, mà nhân tiện, tôi cần phải đi tìm hiểu cái này, cái gì đó gọi là gì nhỉ?
    Đèo Dyatlov.
    Đèo Dyatlov.
    Chà, cảm ơn bạn.
    Thật vinh dự khi được tham gia chương trình của bạn.
    Thật sự.
    Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã mời tôi.
    Tôi rất trân trọng bạn.
    Tôi sẽ tiết lộ cho bạn một bí mật nhỏ.
    Bạn có thể nghĩ tôi và đội của tôi hơi kỳ quặc, nhưng tôi vẫn nhớ đến tận bây giờ khi Jemima từ đội của tôi đã đăng trên Slack rằng cô ấy đã thay đổi mùi hương trong studio này.
    Và ngay sau khi cô ấy đăng, toàn bộ văn phòng đã vỗ tay trong kênh Slack của chúng tôi.
    Và điều này có thể nghe có vẻ điên rồ, nhưng tại Diary of a CEO, đây là loại cải tiến 1% mà chúng tôi thực hiện trong chương trình của mình.
    Và đó là lý do tại sao chương trình lại như vậy.
    Bằng cách hiểu sức mạnh của việc tích lũy 1%, bạn hoàn toàn có thể thay đổi kết quả trong cuộc sống của mình.
    Đó không phải là về những biến đổi mạnh mẽ hay những chiến thắng nhanh chóng.
    Mà là về những hành động nhỏ, nhất quán có tác động lâu dài đến kết quả của bạn.
    Hai năm trước, chúng tôi đã bắt đầu quá trình tạo ra cuốn nhật ký xinh đẹp này, và nó thực sự rất đẹp.
    Bên trong, có rất nhiều hình ảnh, nhiều nguồn cảm hứng và động lực, cũng như một số yếu tố tương tác.
    Mục đích của cuốn nhật ký này là giúp bạn xác định, giữ tập trung vào, phát triển sự nhất quán với 1% sẽ cuối cùng thay đổi cuộc sống của bạn.
    Chúng tôi chỉ sản xuất một số lượng hạn chế của những cuốn nhật ký này.
    Vì vậy, nếu bạn muốn có một cuốn cho bản thân, cho một người bạn, cho một đồng nghiệp hoặc cho đội của bạn, hãy truy cập vào diary.com ngay bây giờ.
    Tôi sẽ để liên kết bên dưới.
    [Nhạc]
    我在2014年時作為海軍海豹部隊成員身處阿富汗。我們正處於一場槍戰中,一顆手榴彈從牆外飛了進來並引爆了。當時我在等待,要麼被敵人擊中,要麼就會流血而死。這時我腦中閃過的只有一個念頭,而我認為人們應該這樣看待他們的生活。這非常有趣,因為我從來沒有聽過有人給這樣的建議。布倫先生是一位前海軍海豹部隊成員,後來成為一位講故事的大師和內容創作者,他利用自己的戰場經歷和個人失敗來激勵、教育和幫助人們克服挑戰,實現他們的目標。我的家庭都是非常成功的人,擁有普利策獎和博士學位。而我卻因為打街頭鬥毆而快要被退學。但這教會了我,在面對巨大的失敗時,如果你想解決這個問題,你必須首先承認是自己的錯,然後採取行動。但隨之而來的恐懼卻成了阻止人們採取行動的障礙。在這個世界上,只有少數人會說「我仍然要去做那件讓我感到恐懼的事情」,他們的生活最美好、最有意義。因此,我決定成為一名海軍海豹部隊成員,因為這是一個只有非常小的百分比能夠完成艱苦、心理折磨的訓練。你注意到那些成功人士之間的相似之處是什麼?兩個字,就是…但是我意識到了這份工作的現實,你要殺人。我努力想成為一個像阿爾法一樣的人,但有些事情我真的做得很糟糕,我掙扎得很厲害。我必須面對我的內心惡魔。你學到了什麼關於面對內心惡魔的事?如果你開始有那些想法,我發現唯一能夠應對它們的方法是…我覺得非常有趣的是,當我們查看Spotify、Apple以及我們的音頻頻道的後台時,大多數收聽這個播客的人還沒有點擊關注或訂閱按鈕。不管你在哪裡收聽這個節目,我想和你做個交易。如果你能給我一個大忙,點擊那個訂閱按鈕,我會不懈努力,讓這個節目越做越好。我無法告訴你,當你點擊訂閱按鈕時有多大的幫助。隨著節目的擴大,我們可以擴充製作,邀請你想見的所有嘉賓,並繼續做我們熱愛的事情。如果你能在你收聽此節目的地方幫我點擊關注按鈕,那將對我意義重大。這是我唯一會請求你做的事。非常感謝你的時間。回到這一集。約翰。 是。 你早期的背景中有一些線索顯示出你可能走過的道路,但也有一些線索表明你絕對不會做你所做的事。 是的。所以讓我回到那個早期的背景。 是的。 我需要知道那個環境、那個環境的影響是什麼,才能理解你是如何到達今天這個位置的?我想一切都始於我出生在一個非常成功的學術家庭。所以我出生在麻薩諸塞州的昆西市,距波士頓稍南。我母親、父親和兩個姐姐都是學術上非常優秀的人,真的是非常聰明。我有一個姊姊獲得過兩次普利策獎,我的父親也獲得過一個普利策獎。這不是在誇耀,而是讓你對我身邊的人有個了解。我的另一位姐姐擁有博士學位,她在哈佛的實驗室工作。我媽媽是一位專業作家,而我卻不太一樣。 在我成長的過程中,我本可以在學校表現得很好,但我不想。這對我來說是一種反叛,我故意做一個壞學生。我會和我的朋友們外出聚會,試圖成為一個在某種程度上算是壞孩子的人。而我長大的那個小鎮並不是一個學術上特別繁榮的地方。這是一個非常工人階級、艱苦和嚴峻的地方。我是說,昆西現在變得好多了,但那個時候有點艱難。我有點想成為一個尖銳、強硬的人。所以我會打街頭鬥毆,受到教訓,夜夜和朋友們喝酒。但這讓我在進入大學時為巨大的失敗做好了準備。我能進入大學是因為我媽媽這位專業作家寫了我的入學論文,而我的高中成績糟透了。事實上,糟糕到當我寄出申請時,學校聯系了我,他們告訴我,「嘿,你的成績並不是我們所尋找的。」但那篇文章寫得太好,我們要給你一個機會。於是我進入了大學。我進入了位於麻薩諸塞州西部的麻薩諸塞大學。那裡有很多和我一樣成長的孩子,他們通常會去那裡上學。這是一個大派對學校。而我立刻在第一學期里失敗得一塌糊塗。我得了1.016的GPA,其實應該是零。我基本上沒有去上課,還參與了一場暴動。某個時刻,我們的美式足球隊,這是一支連學校裡的人都不在乎的隊伍,對他們來說也沒什麼好稱讚的,這場比賽我連對「最初的民兵」們都沒有偏見。2006年的時候,他們並不優秀。最後他們進入了某個會議比賽或其他。但是這並不是大一級的比賽,而是大一AA級的。這是一種非常高水平的足球,但不會上電視。學生會也不太在乎他們的比賽。但不知道什麼原因,當他們輸掉這場比賽時,就讓校園裡爆發出一種拼命鬧事的需求,而且這一切都集中在我所居住的校區某個地方。
    我當時就出去了,像是打破窗戶,成為那種可怕的小孩,四處都是監視器在錄影。到了學期末時,學校掀起了一場「獵巫」活動,想找出參與這場騷亂的學生。學校警方的網站上發佈了所有參與集會的人的臉部照片,任何人都可以匿名指認他們。如果你看到這些人,就可以舉報。結果幾乎所有人都被開除了。我找到了一些我的照片,成績也回來了,只有1.016。與此同時,我一直在告訴我聰明的父母,我在學校的表現很好,成績不錯,一切都進展得很順利。但我不得不告訴他們,實際上情況正好相反,如果我不退學,可能會被開除。
    於是我爸爸來到學校,和院長坐下來談。院長說約翰在宿舍住的時候違規很多,比如噪音投訴和行為不端。即使他留在學校,也必須離開宿舍。我父母說,你要回家,我們不想再這樣下去了。你已經成年,可以選擇住在家裡上學,或者找工作,但你必須負起成年人的責任。
    所以我18歲的時候回到家,住在我母親在昆西的地下室。我記得回家的前幾週,我對父母感到憤怒,憤怒於他們讓我退學,儘管所有的資訊都表明這完全是我的錯。但當我在母親的地下室時,我忽然有了頓悟,意識到這真的是我的錯。我創造了一種習慣和思維方式,讓我住進了地下室,卻沒有方向。我得到了所有被我浪費掉的機會,這樣的想法讓我內心視覺上產生了變化——我不想成為一個失敗者。看著家裡人這麼成功,而我卻不行,這使我意識到自己所走的路,未來可能會成為一個一無所有的人。
    於是,我簡化了計劃,告訴自己,我會去當地的學校,取得好成績,然後畢業,這就是我現在的目標。我做到了,去了當地學校,成績提高了,最後我回到了我退學前的學校,完成了剩下的幾年大學課程。追求目標的感覺就像吸毒一樣,這是一個值得我投入時間的事情。雖然我在學校有些掙扎,但我努力學習,經常待在圖書館,能夠感受到努力朝著一個目標前進並達成目標的感覺對我來說是非常上癮的。
    到了大學最後一年,諷刺的是,我對畢業後的生活完全沒有方向。我的目標只是畢業,不太知道接下來要怎麼辦。我短暫考慮過成為律師,因為我學習哲學和英語,這兩科我都喜歡。但我始終有強烈的召喚想要參軍,因為我高中有一些朋友在2006年參軍,他們去了伊拉克和阿富汗。但我想在軍隊中做一些特別困難的事情,因為我需要一個大目標,而畢業對我來說已經是一個達成的目標。我想在軍隊中做一些艱難的事,這時我被海豹突擊隊吸引上了。
    海豹部隊的好處是幾乎任何人都可以申請成為海豹。你需要有合適的體能,還有幾個要求,但基本上任何人都可以試試。但只有那些經過訓練的人才會成為海豹,而這是一個非常小的百分比。這讓我很震驚,如果我能夠經過這種嚴格的訓練,將會成為不再被認為是高中時期那個失敗者的人,而且我能重新塑造自己,能夠服務軍隊,這是我一直感受到的召喚。這是我可以逐步發展的職業,這也將是一個需要大量訓練和準備的重大挑戰。因此,我將目標從畢業轉向成為海豹突擊隊成員,一切都開始步入正軌。
    然後在那之後,我自然而然地成為了一名YouTuber,這是一個更長的故事。基本上,我變成了海豹,然後受傷,醫療退役,隨後在網上發佈了一些病毒性內容。我喜歡講故事,正如你從這段長長的介紹中可以看出的那樣。我一直在講故事,現在我在這裡。這一切都是從設定目標和達成它開始的。聽起來很基本,但我認為很多人在生活中只是做著他們被告知或隨便陷入的事情。我發現,設定一個真正關心的目標,並為此努力,會整合整個人生。我的生活從大學退學回家住在地下室開始,就是一系列設定目標、向著該目標前進的過程。那是唯一重要的事。
    這段文字很有趣,因為即使在那之前,似乎在那個地下室發生了一些事情,我認為那是開始的地方,那就是意識。
    對,自我意識。因為這種自我意識帶來了責任。你說,實際上,我需要停止指責我的父母。
    對,我在其中也有一個角色扮演。這對於很多人來說真的很難。我認為對每個人來說,要真心瞭解自己如何可能在自己生活的情況中貢獻,這是一個嚴酷的真相,當你意識到這是你的錯,或者說大部分是你的責任時。可是這就是自我意識,就是對好壞都負責。
    那麼你和責任的關係怎麼樣?你對於責任的重視有什麼看法?
    我會說,當我處在地下室之前的時候,我肯定是抱著受害者的心態。如果發生了壞事,那就是別人的錯,而我不會為任何事情負責。
    我就是那個會從學校回家告訴媽媽,「你不會相信我們今天有考試,喬伊得了50分,我得了65分,但喬伊得了50分。」那時你就會這樣看待問題,而不是說,「我考試失敗了。」但當我決定要畢業上大學,並圍繞著這一點來組織我的生活,然後成為海豹突擊隊成員時,我意識到,光說「我要做到這件事」是不夠的。你需要擁有整個過程。就像在海豹突擊隊訓練中,有一段時間我自己在考試和成為領袖的機會中慘遭失敗,然後我就一無所獲。所以海豹訓練的運作模式是非常依賴名聲的。隨著訓練的進行,你知道,越接近畢業,越接近成為真正的海豹突擊隊員。你的教官們,都是現役的海豹突擊隊員,他們在訓練結束時不再把你視為只是某個候選人,而是可以成為我的隊友。沒有太多的人,所以從「你好像不能成功」變成了「你最好表現好,因為我可能在以後需要你的幫助」。
    我記得在訓練的最後階段,有一個自信心訓練的項目,基本上是讓你們班接觸催淚瓦斯,這在軍隊中是非常標準的。
    他們所說的唯一一件事是:這全是一種心態的訓練。這是一個自信的提升。這會很糟糕,讓你有像是要窒息的感覺。暴露時間會很長。他們把你們放在一個方形的空地上,你們都在那裡跪著,肩並肩,坐在加州聖克萊門特島的開放空間中。所有的教官都有他們的防毒面具,他們還有那種用來撥去游泳池裡垃圾的長棍,但最後他們使用的是催淚瓦斯彈罐。他們說,好,戴上飯煲面具,然後發射這些催淚瓦斯彈,巨大的白色煙霧襲來,他們把長棍伸出來,你就會被催淚瓦斯籠罩,而你所要做的就是不要跑。
    只是待在這裡,承受這一切。這就是整個重點。
    而我卻跑了。完全是出自戰鬥或逃跑的本能。那是即時反應,不是說,哦,這真的很糟糕。我該怎麼辦?我該怎麼辦?而是瞬間我就跑了。
    我被一位教官摔倒,因為我根本不在思考中,其他人都沒有跑。這已經是訓練的最後一刻了。
    所以隨後,我被帶進了講堂。那是一個小劇場,他們會在那裡教我們關於軍火或其他的課程。
    然後他們說,艾倫,站起來。我的所有同儕和所有教官們都知道我做了這件事。主教官對我說,艾倫,你是一個他媽的懦夫,坐下。他說,你是一個他媽的懦夫,我永遠不想和你一起服役,你的同學們也不想,坐下。
    就這樣了。從那一刻起,在接下來的訓練中,我的他媽的泳褲裡幾乎是穿著像比基尼一樣,這是我有史以來最糟糕的時刻,因為我已經在訓練中走得這麼遠。但我知道,此外,順便說一句,那時我們甚至不回家。我無法回家見我的妻子。我們在這個島上呆了一個月。你每週工作七天,直到訓練結束。唯一的選擇就是承認你做了這件事。不要為此找藉口。讓這告訴人們我的真正力量,這聽起來有點可笑,因為我做了不該做的事情。
    但與其逃避,倒不如面對它。承擔你所做的事情的責任,讓大家知道,你知道嗎,我準備好了每天都穿著這些他媽的泳褲上班,並被看作是低人一等,來證明我並不是。
    這其中有一些非常重要的事情。這對商業也非常關鍵,但對任何專業人士或在關係中與人相處的人來說都是至關重要的,這就是如果你犯了一個錯誤,你會有第二次機會,那就是你如何對待你所犯的錯誤。
    事實上,在商業中,很多時候,當我經營一個營銷公司的時候,我們會有客戶,我們可能在某些方面失誤,但我們實際上可以通過我們的回應來使這段關係比錯誤之前變得更強。
    所以迅速地打個電話道歉,承擔責任。
    是的,我的確認為有一些人將這種污名帶入了團隊,因為就在我們完成這個之後,我們進入了海豹突擊隊。
    但是我真的認為,確實有一些人——我並不是在自誇——我真的認為正因為那個時刻,他們知道可以信任我,我準備好承擔責任。我會做我應該做的事情,成為我能夠做到的最佳隊伍,即使在我最低谷的時候,你仍然會得到我最佳的一面。這並不意味著我認為自己比其他人優越。這只是意味著我是一個成年人。我覺得,作為成年人,責任心是非常重要的,最終是要擁有那些錯誤。有時你的錯誤是痛苦的、公開的和可怕的,而這正是最重要的時刻去承擔它們。就像你說的,這在某種程度上是你可以改正錯誤的機會,而不僅僅是改正錯誤,還能成為更強大、更好的自己。我認為我在大學的錯誤是一連串錯誤,第一學期我搞砸了,結果被送回家。但只有當我意識到這是我的錯並且我必須承擔這個責任時,我才能夠順利畢業並嘗試成為海豹突擊隊員,然後在這個過程中發生了CS手榴彈的事件。但在某種程度上,這讓我成為了更好的海豹突擊隊員,所以我認為在失敗中孕育了成功的最佳機會,這是我當然沒有創造的,但這是事實。
    海豹突擊隊是什麼呢?因為,我覺得全世界的人都知道海豹突擊隊這個詞,但我們實際上並不完全知道它是什麼。是的,所以我想世界上幾乎每一個軍事分支都有某種形式的專門單位來執行特別任務。這是一個很大的概括,但通常幾乎每個軍事部門會有某種專業單位來執行特殊任務。這就是《決勝時刻》這類視頻遊戲和現代戰爭的基礎,這些都是基於專門作戰部隊的理念,他們出去執行這些艱難且高風險的任務。因此,在美國,你有陸軍、海軍、海軍陸戰隊、海岸警衛隊和空軍,每個軍種都有他們自己的特別作戰部門,比如海軍陸戰隊特別作戰部隊、空軍的PJs等等,但在美國的所有特別作戰單位中,所有不同的軍種中,你可以說最著名的也是最可能受過最專業訓練的,我這樣說是小心的,因為當然還有其他團體比如綠色貝雷帽在某些方面非常優秀。但在多個領域中,最有可能最熟練的就是海豹突擊隊,因為“SEAL”這個縮寫代表「海洋、空氣、陸地」(Sea, Air, Land,SE和AL)。這意味著,雖然它是在海軍之下,海軍主要是海洋和水上,但實際上海豹突擊隊是一個可以插入到幾乎任何環境的特別作戰團體,無論是海洋、空中或陸地。他們還可以使用多種插入平台,無論是潛水、跳傘,還是陸地進入,這是一個高度多才多藝的特種作戰團隊。而其他許多特種作戰團體,不僅在美國,也在國際上,有時只是專注於特定的地理環境,比如你有山地戰專家,荷蘭有一支出色的潛水單位。但海豹突擊隊則是,他們說我們什麼都做。他們在JFK任內於60年代成立,真正成名是在911事件之後,因為他們被派往中東,那是一個內陸地區,但這支海軍特種作戰單位在整個中東執行動態任務時非常成功。所以這是一個非常著名的萬能特種作戰團隊,尤其是在擊斃本·拉登行動之後,讓他們成了名人。但在那之前,他們已經非常知名,作為萬能特種作戰團隊。
    訓練需要多久?要多長時間才能完成訓練並成功通過呢?一般來說,我會說大約需要兩年。但實際上,這需要更長的時間。成為海豹突擊隊員有兩種方法,你可以作為一名士兵入伍。所以軍隊有一個士兵組成的部分,這基本上是那些沒有大學學位的人,舉手服役,這像是世界上的基層士兵。這是士兵社區。然後你有軍官的部分,最少需要有大學學位才能申請,你要去軍官學校。在海豹突擊隊中,軍官海豹突擊隊員的數量微乎其微,而士兵海豹突擊隊員的數量則非常龐大。但這是兩條截然不同的訓練途徑。如果你選擇了軍官路線,幾乎就像是政治任命,得到一個機會是非常非常困難的,因為可用的名額非常有限。正是如此。因此,有很多在士兵這一側的人,他們其實擁有大學學位,完全可以成為軍官,但他們卻想成為海豹突擊隊員。所以你有很大一部分人選擇成為士兵,來嘗試成為海豹突擊隊員。這一點非常重要,因為這使得士兵的競爭變得非常激烈。你可以看到,有專業運動員、奧林匹克運動員、最佳大學運動員、綜合格鬥選手和摔跤手。
    然後像我這種根本沒有履歷的隨便人,你們就這樣出現在聖地牙哥的課程上,這課程技術上持續六個月。
    但在你們加入海軍之前,基本上需要競爭一個名額,才能有機會參加甄選。
    在加入海軍之前有整個申請過程,可能要花幾年時間。
    然後假設你獲得了作為士兵的機會,他們會說,好吧,你會有一個機會去。不過,首先你得去基礎訓練營。這是在芝加哥的兩個月。
    技術上你可能會被淘汰,但實際上不太可能。這就像是一種忍耐並熬過去的過程。
    但在基礎訓練營結束時,至少我當時是這樣的,你會去另一所學校,這是一所準備學校。這在芝加哥還要兩個月。
    我提醒你,你甚至還沒有開始訓練。這像是一年潛在的海軍前期訓練。現在你已經過了四個月,算是在海軍了,但你還不算真正的海豹部隊訓練。
    你會去這所準備學校,在那裡你會學習如何游泳和跑步。你本來就會這些,但專業教練會和你一起訓練。
    海軍在讓你身體強壯和心理堅強方面投入了很多資金,因為在準備學校結束後,你會去聖地牙哥,參加被認為是海豹部隊訓練中最艱難的部分,
    這被稱為BUDS,意即基本水下爆破海豹學校。基本上,想像一下任何你所想的軍事基礎訓練營,
    把它的長度從兩個月變成六個月,因為大多數基礎訓練營大約是兩個月的長度,並且把難度提高一千倍。
    其實是相同的概念。這是六個月的劇烈、刻苦、身體、情感和心理的折磨。
    這就是每個人掉隊的地方。如果你拍一部關於海豹部隊訓練的電影,你實際上只會專注於BUDS訓練的六個月。
    事實上,你只會專注於前兩個月,因為那是最具身體挑戰的。然後當你完成那個之後,你會去進階訓練。
    如果你還不是海豹部隊成員,還有六個月的時間來學習如何真正完成任務。所以BUDS就像是在考驗你能否應對。
    進階訓練或海豹資格訓練是在教你如何精確射擊。我將教你如何跳出飛機。
    我將教你如何使用這項技術,因為你需要知道如何完成任務。所以好好學習這份工作。
    然後在那之後,你會去,或者我們當時這樣做,我不知道他們現在是否還這樣,你會參加一個為期一個月的語言學校,
    或者你會去醫學學校或某種學校以獲得額外的資格,然後你會加入你的團隊。
    總的來說,從“我想成為海豹部隊成員”到“我現在是海豹部隊成員”,你大約需要兩年時間。兩年通常是標準。
    你注意到成功和失敗者之間的相似之處是什麼?
    老實說,最突出的事情,這幾乎是普遍真理,雖然有些例外,就是那些來到BUDS的候選人擁有令人難以置信的履歷。
    曾經有一個人來參加訓練,他真的為亞利桑那響尾蛇隊效力。他大約六英尺五寸,看起來就像一位神明。
    而且他非常謙虛,是這位強壯的職業棒球選手,我真的記得我在一個視頻遊戲中玩他的角色。
    還有其他人,如專業足球運動員等等。
    而他很快就掉隊了,很多其他擁有輝煌履歷的家伙,比如體育方面和重大成就的,通常也會非常迅速地掉隊。
    並不是因為他們缺乏身體素質,完全不是。
    這是因為,如果這是個總結,因為並不是所有人都如此,但讓我們以這位曾效力於響尾蛇隊的家伙為例。
    這個人習慣於一般來說,整個人生中一直是所做事情的最佳者。
    這並不是因為他有什麼不對,只是一種事實。這就是你成為職業棒球選手的方式。就是這樣的運作。
    在BUDS中,你的教官根本不在乎你過去是誰。他們會明確強調這一點。他們完全不在乎你之前做過什麼。
    事實上,如果他們甚至懷疑你會因為履歷上的某個亮點而覺得自己特別,例如效力於響尾蛇隊,他們會折磨你,看看你是否真的有那個能力。
    他們會特意將你單獨挑出來,讓你感到糟糕,並告訴你的班級要看這個家伙,你連做伏地挺身都做不好。
    你是當過響尾蛇隊的,連伏地挺身都做不好,即使那個家伙其實做得很好。
    但那都不算,那不算。再做一個。下水。這樣那樣。這是一場心理遊戲。
    但像我這樣的人,去到BUDS時,我心裡想,我跟這裡的人相比真的是個笑話。
    我相對於我的同儕並不是特別健康。我當然不是專業運動員。
    我履歷上唯一的東西就是,我差點從大學畢業,但最後還是畢業了。
    這就是我的履歷的全部。我在高中打過一點棒球。
    所以對我來說,我幾乎沒有什麼可以失去的。要麼我成功了,這會很棒,我會做到我想做的事情,要麼我失敗了。
    人們會說,這很正常。
    那些有履歷的人在某種程度上期待自己會表現得很好,即使他們很謙虛,並且在他們的私人生活中,人們也都期待他們能順利通過。
    因為誰不會呢?他曾效力於響尾蛇隊。
    期望。
    這真是殘酷。
    這門課程太長,不只是單靠意志力就能堅持過去。在BUDS訓練中,你所經歷的身體不適感是難以置信的強烈,因此你必須有想要留在這裡的渴望。這就是他們的說法。你必須想要留在這裡,才能走過這一切。你需要在腦海中有某種能超越不適的東西。這不能是「哦,我需要讓所有人都開心,我需要達到期望。」也許這對你來說夠強烈,但對大多數人來說,是不夠的。當你處於最低谷時,你會堅持什麼?對我來說,就是我必須向自己證明自己。我想向自己證明我能完成這個艱難的事情。這並不是關於服兵役,而是完成這個目標,因為我下定決心要這樣做,我想相信自己是一個能設定困難目標並達成的人。所以在我最糟糕的時刻,我會到那個地方,告訴自己,這對我來說是值得的。但是對其他人來說,並不是如此。
    所以當你畢業的時候,看著四周,就會看到一群像是亂七八糟的、矮小且看起來有點奇怪的人,完全不符合你心目中對軍人的想像。雖然有些人確實非常出色,但總的來說,他們就是一群不放棄的人。很多人都是因為他們心中懷有某種芯片,驅使他們在情況變得如此糟糕時仍能堅持下來,因為在BUDS訓練中,情況會變得非常糟。
    如果我能見到一個住在媽媽地下室的人和一個從海豹部隊訓練中畢業的人,他們的心理狀態會有什麼不同?那個從海豹部隊訓練中畢業的人,擁有哪些其他人所沒有的證據?這是什麼?差別在哪裡?
    我不想只是一味重述這個責任的觀念,但我就是要這樣做。在我剛到地下室時,我真的無法察覺到我生活中的混亂。我不只是意識到自己搞砸了事情,也不是在指責其他人,而是我預設的思維是,這是別人的錯,是有人對我做了這些事情。我清楚記得曾經對我的父母感到憤怒,因為他們讓我退學,當時我其實快要被開除了。我成績很差,無法負擔住在宿舍的費用,沒有證據顯示我在大學會成功。直到我在媽媽的地下室中,生活沒有方向時,這種情況自然而然地發生了。我突然意識到,是我,是你,而不是他們。現在看來這太明顯了,但我需要跌到谷底才能明白。而且,值得一提的是,對我媽媽的讚揚,她是一位單身母親,完全不在乎。她不是那種告訴我「別擔心,你會找到出路」的人,而是說「不,你要找工作,要不就搬出去,無論如何你還要在這裡交租。」這就是事實。這是你的錯,起初我很生氣,但這就變成了一件我必須克服的艱難事情。
    所以一開始我缺乏自我意識,甚至真心指責周遭的世界,然後到了另外一個極端。如果你還沒有注意到,我在提到我之前提到的CS毒氣的事件。如果這種事情發生在其他人身上,我不知道他們會不會在這樣的公共平台上談論這種事情,尤其是在海豹部隊的社區裡。名譽是如此重要,以至於即便是談論一些其他人熟知的事情,卻可能會讓你在名譽上處於不利地位。我想人們會避免這樣說,但對我來說,這是一種強調。不僅是我在許多事情上是擅長的,也包括我所犯下的錯誤,因為這展示了我是自信的。所以,這讓我變得非常自我意識並且對自己的形象充滿自信,與在地下室的孩子的情況完全相反,而這一切基本上是我跌到谷底後,回到家裡,前面沒有新機會的結果。其他人都在大學裡成功,而我卻在我媽媽的地下室,讓我明白,如果你想要改變這種情況,你得從說「這是我的錯」開始,然後去做點什麼,結果這有效。
    這個所謂的谷底真是有趣而且聽起來有點悲劇,因為有時候人們確實需要自己走到谷底,才能明白如同那句名言所說,「保持不變的痛苦大於改變的痛苦。」我那時十八歲,剛從大學退學,我在YouTube上看到某人說,「改變的痛苦發生在保持不變的痛苦大於改變的痛苦之時。」這有助於解釋,為什麼有時候聽到某些人的故事,直到他們跌倒到谷底,才能真正對鏡子中的自己直視並朝正確的方向採取行動。但有時候,當你試著幫助別人的時候,給予他們支持,比如你母親如果對你說,「聽著,這裡有些錢,你不需要繳租。」那樣她只是稍微幫你了一把。
    我在想,現在聽到這些話的孩子,或許能夠相關地理解。或者他們生活中的某個人,可能也在某個工作中或者其他方面,能意識到自己生活中有些不太對勁。也許他們到了一個開始能夠直視自己,開始負起責任的階段。
    但他們是否必須經歷到底層的痛苦才能開始改變他們的生活呢?我想,這部分原因,或者我應該說這是個更一般的說法,某種程度上可以回答這個問題。我在某種程度上算是幸運,因為當我跌入谷底時,我不是那種所謂的「分析癱瘓」的人。我算是一個衝動的人,這一點好壞參半。因此,對我來說,一旦我達到那個谷底,我能夠迅速找到一個好的方向,第一個目標就是上大學。我會上大學,對吧?然後當我接近大學的結束時,此時我已經重新掌握了我的人生,但我想要一個新的目標。就像,哦,海豹部隊的訓練,這符合一些條件。就像,我想服務,對吧?這是一個非常艱難的目標。對,我必須為此努力。這給了我一個重新塑造和重生的機會。好,這樣很好。我就朝著那個方向去做。
    我想有很多人,我在這裡猜測,我不知道這是否是真實的,可能已經跌入谷底並且希望改變。他們知道這是他們的錯,或是他們貢獻的情況,但他們不知道接下來該怎麼做。而且有太多的選擇。想一想,如果你正處於谷底,在某種程度上,世界上每一個選擇都可以供你選擇。我認為,當我談論這些事情時,我當然提到的一件事就是,你不需要一個完美的想法。你只需要一些符合足夠條件的事情,讓這件事值得去做。對我來說,當時我在母親的地下室裡,我是自找的。我是沒有在學校的原因。我導致了我的父母為他們的兒子感到尷尬。這是我的錯。我該怎麼做?好吧,我應該畢業,因為這證明了在麻州大學發生的事情是可修復的。我要畢業,我可以做到。我並不愚蠢。我能做到。好吧,那就去上學。就這樣了。這符合一個條件。所以去做吧。
    我想這是小丑的故事。他的朋友打電話給他,正在經歷生活中困難的時期,比如離婚,失去了妻子,失去了工作等等。小丑說了一句話,意思是當你在軍事背景下迷失時,你需要開始行動。是的,行動的方向不一定重要,但你需要開始向某個方向行動。當你談及類似分析癱瘓的概念時,我在想,如果人們可能正處於谷底,但他們就是不知道該怎麼做,所以他們就坐在同樣的局面裡。在這樣的情境中,確定性有時比不確定性要好。
    然而,我覺得這是一個自我延續的問題,如果你打算說你已經跌入谷底,即使你不知道,而且你想修復自己的生活,想要做點什麼。假設你遭遇了一種普遍的谷底。如果你因為分析癱瘓而無法選擇一條道路,最終無法前進,這反而強化了你又一次搞砸的想法,但事實上你並沒有。只不過是選擇太多,你讓太多因素在這裡起作用。賈科(Jocko)的說法非常正確。在軍事上還有另一種觀念,就是「80%的解決方案現在比100%的解決方案明天要好得多」。這在軍事上常常是正確的,但我認為人們應該一般來說,而不是總是,這樣來看他們的生活,不管他們是在谷底還是剛開始。不論年紀輕或不論你幾歲,如果你覺得需要改變,像你所說的,留在原地的痛苦大於改變的痛苦。在這個階段,你差不多知道這一點。
    想一想,對你來說什麼才是重要的,無論那是什麼。我喜歡把它比喻為你在淋浴間裡,獨自在那裡思考過濾掉的一切真實想法。問問自己,你真的在乎什麼?老實說,忘了社會告訴你應該在乎什麼。假設你真的只想出名。這對你來說就是核心,甚至你不知道為什麼,但你就是想要。好吧,那就聽從這部分的自己。這不是虛榮,而是對你來說重要的事。同樣的,如果你說我只是想變得富有,太好了。如果這是你內心深處真正的動力,在淋浴的時候,那只有你自己。如果這真的驅動著你,那就太好了。這些都是讓某件事情值得去做的條件。所以就像要有你的淋浴思想,對自己真誠一點。你實際上真的在乎什麼?不是社會說的,不是你家人希望的,這些都無所謂。對我來說,老實說,我之所以真的想成為海豹部隊成員,最終是因為我想讓大家說那是約翰·艾倫,海豹部隊的成員。對我而言,這就像我因為自己而成為家族中的黑羊。我發現了這一點,但就像我姐妹們做了這個。他的爸爸做了這個。他的媽媽做了這個。然後就是約翰。我想要一些東西來超越平庸和失敗。我覺得還有什麼比這更值得的事情了?更光榮的事情。而且我還想服役。這是另一個條件。這是一個大目標。這很難,這也是一個條件。但最終,我希望人們知道我成為了一名海豹部隊成員,這對我來說很重要。你知道嗎,這的確違背了海豹部隊教官告訴你的話,即你不想這樣做。
    你不應該這樣做,因為你想成為海豹突擊隊員。
    你應該這樣做,因為你想為國家服務。
    這是事實,還有什麼其他的理由你要告訴你的學生呢?
    是啊。
    但如果你真的想說真話,你必須找到真正的動機,那個框框必須被勾選。
    必須被勾選。
    是啊。
    我之所以強調必須被勾選,是因為一旦你成為海豹突擊隊員,
    是啊。
    每個人都在說那是約翰·艾倫,海豹突擊隊員。
    你的動機會消失,還是會變成其他東西?
    我認為這真的很誠實,但同時也是相當不尋常的建議,聽著,
    如果你在淋浴時腦子裡想,我只想變得有錢,以便證明那些人是錯的,
    我們會變得出名,證明這些人是錯的。
    這種情境下的建議就是要追隨這個想法。
    是啊。
    但我必須說,我完全同意。
    是啊。
    我同意,因為有時你需要有一個假設的失敗或某種想法的失敗,讓你去抓住那個癢。
    這就是為什麼我專注於勾選框的理由。
    是啊。
    它會一直存在。
    是的。
    你可以去治療或做其他什麼來擺脫那種感覺。
    但對我來說,直到你去追求它並讓它失敗,你才會成功。
    是啊。
    它會一直存在。
    是的。
    我意思是,最後,正如你所說,如果那個框框沒有被勾選,你可能會在某種程度上說服自己,你一輩子都不需要去勾選那個框框。
    但在某個時刻,在你人生的某個時刻,當一切都太晚了,或是你在臨終的床上時,你就會感到懊悔。
    我實際上可以舉出我生活中的具體例子,到那個時候我已經勾選了很多項目,但有一項我還沒有勾選。
    我在2014年在阿富汗。
    我們在一條小巷中,一枚手榴彈從牆上飛過來,在我們旁邊引爆。
    我差點流血至死。
    我有一個瞬間無法把快速存取的止血帶從我的背包中拉出來,因為它們用橡皮筋綁在我的胸前。
    但我實在太虛弱了,視力也在逐漸失去,我們正在進行這場槍戰,我無法將它們拿掉。
    當我坐在這條小巷中,身處阿富汗這樣可怕的地方,城鎮非常混亂並且危險。
    我在等著被牆那邊的敵人開槍打中,或是流血至死,或者是 RPG 朝著我們這邊無意義的發射。
    感覺我百分之百快要死了,真的在流血不止,或者快要被槍擊中,而我腦中浮現的只有幾個想法。
    有一個現在想起來有點好笑的想法,就是我在想,嗯,我的訃告上會寫「喬納森·艾倫在戰鬥中喪生」還是「約翰·艾倫在戰鬥中喪生」。
    這個念頭一直在我腦中出現。
    但除此之外,我還有一種非常強烈的悲傷,因為我還沒有組建家庭。
    我沒有孩子。我已經結婚了,婚姻已有幾年,妻子和我在那次部署之前曾經談過要孩子。
    但我們都覺得,哦,我們還有時間。而我此刻坐在小巷中,流血不止,或是期待被射死。
    我在生命的盡頭。
    那一刻,我心中想著,哇,該死,我真希望我有一個孩子。
    是的,這對孩子來說很糟糕,他們失去了父親。
    但那對我而言是一個框框。我想要有家庭。
    我活下來回家後做的第一件事是什麼呢?我們開始組建家庭。
    所以,這雖然是一個極端的例子,但我確實相信很多人有很多框框會被遺漏。但是,你說的沒錯,只要嘗試去做並且失敗。
    信不信由你,你其實已經勾選了這個框框。
    是啊,這是真的。
    這非常非常真實。
    是的。
    而且很有趣的是,因為我從來沒聽過有人給出那種建議,通常人們會說,要找到你的「為什麼」。
    而他們通常對你的動機非常評價。
    當然。
    所以唯一被接受的動機通常是像「我想為我的國家服務」或「我想改變世界」這樣的理由。
    但其實我們大多數人的動機是被驅使的或被拖著前進的,正如我所說的。
    是的,被驅動是一種意識到自己的動力並且在掌控之中的感覺;而被拖著走就是不安全感。
    這是羞愧,這是我的兄弟姐妹比我好,我想要對我的父母說去你的,無論是什麼原因。
    非常非常有趣。
    而且你今天所處的地方更加有趣。
    你因為阿富汗的事件而被醫療性除役。
    不是立刻,而是基本上在那之後,由於我有一些心理健康問題,我被迫去看心理醫生。
    這是在幾年後,所以2014年那次受傷事件發生後,我幸存下來了,顯然我活下來了。
    我最終接受了手術,因為我的肩膀受了傷,修復到可以再次部署的程度。
    但我根本不適合服役,身體上很吃力。
    我的肩膀和膝蓋有一些問題,腿也中了一些碎片。
    但最終,我被建議去看陸軍的心理醫生,因為他們說,「老兄,你看起來不太正常。事情對你來說不是很順利。」
    我一些親密的朋友也說,不認為這樣持續下去是行得通的。
    我非常生氣。我現在可以這麼說,我經歷了一種非常典型的,或者我稱之為創傷後壓力症候群的狀態。
    我沒有處理好在阿富汗的近乎死亡的經歷,整體的情況。
    因此我最終決定申請醫療退役,部分原因是因為身體受傷,還有一部分是因為心理狀態不是很好。
    所以我在2017年底被醫療退休,你知道的,我當時其實從來沒有真正的計劃。
    你知道,這就像是,我知道我會被醫療退役,這只是意味著你會離開,然後會有這樣一筆錢。如果你有薪水,你知道,這是一種退休,但實際上並不足以養活自己,你必須找工作。我基本上是在2017年底退役的,然後我在LinkedIn上,說我想這是找工作的地方,因為我認為人們都是這樣做的。我在LinkedIn上,最後隨意聯繫上了一位名叫喬丹·塞萊克(Jordan Selleck)的人,當時他住在紐約。他是一位前投資銀行家,剛好在我進行這種有點奇怪的找工作搜索時,他的好朋友是一位轉型的戰鬥機駕駛員。他正從軍隊轉到私營界,並在過渡中掙扎,這在軍隊中很常見,過渡到平民世界的跳躍。喬丹,這個非常有創業精神的家伙,他試圖證明給他的朋友,名叫奧斯丁(Austin),你一定不孤單。你身為戰鬥機駕駛員這麼成功,肯定會找到工作的。他當時在進行一個練習,隨意聯繫LinkedIn上的退伍軍人,問他們過渡到平民世界的情況,以證明奧斯丁你基本上是在抱怨,其實你可以去找工作。可是他發現,沒有人回覆他,因為大家都不知道他是誰,但我卻回覆了他,說其實你知道,我剛剛被醫療退役。我不知道自己要做什麼。我有孩子,我感到壓力,我不知道。我根本不認識這個人。因此,喬丹很快就從試圖證明一個觀點變成了,哦,那好吧,為什麼你不來紐約,我就幫你介紹一些我網絡中的人。於是,這樣就誕生了我和喬丹共同創立的慈善機構,叫做Elite Meet。到今天依然在運作。這是一系列網絡活動,讓轉型的軍事退伍軍人和私營界的招聘經理會面並尋找工作。因此我做了這個小一段時間。諷刺的是,我的工作變成了運營一個幫助其他退役軍人找工作的慈善機構。但喬丹在我心中植入了一個理念,他非常相信加里·維納查克的社交媒體風格,那種轟炸互聯網內容並全心投入內容創造的想法。喬丹,他的風格也類似於加里·維。他,我覺得社交媒體和內容創造的理念真的非常迷人,因為我在軍隊時候甚至沒有或許我有YouTube帳號,但我確實不在上面發帖,也沒有社交媒體。但我和喬丹開始利用社交媒體內容為我們共同運行的慈善機構籌款。但在某個時候,我想做更多的事情,像是用社交媒體創作故事,但這是敘事故事,寫下有關軍事的故事,試圖產生捐款。我想,我想用社交媒體為自己做點什麼,比如建立一個品牌。我犯下了一個嚴重的禁忌,這是我非常清楚的,這是自我意識但仍然這樣做。在海豹部隊,實際上我認為在特種部隊一般中,儘管你可以看到有關海豹部隊的書籍及影片,只要你搜尋海豹部隊,會有78個例子是海豹隊員公開談論當海豹部隊的經歷。 active duty community中有一種行為準則,你不會談論自己是海豹部隊成員。這不是你可以說的。沒有人告訴你必須要撒謊。但是,成為海豹部隊隊員並不是你的事。成為海豹部隊隊員意味著你被允許進入一群為了共同目標而奮戰的人,共同奮鬥、出血、面對死亡,海豹部隊的品牌力量正是基於這種人們的犧牲。因此,你無法離開軍隊說,嘿,看看我,我是一名海豹部隊隊員,因為那是出於個人利益,你不能這樣做。這有點灰色地帶。我開始發佈有關自己是海豹部隊成員的內容,這可謂是典型的“看看這家伙,海豹部隊隊員”。一開始並不是這樣的,並不是某一天我突然告訴大家,我是一名海豹部隊隊員。而是開始於我會擁有自己的帳戶,講述自己作為海豹部隊成員的經歷,以推動人們了解Elite Meet。然而,當這些逐漸成功,還算不錯,但有的時候會獲得一千個讚,我心想,這真的很不錯。我越來越願意曝光,最後我就完全投入了,像那個你不應該成為的人了。這大約是在2018年到2019年之間,然後我被海豹部隊社群完全斷絕關係。我是說,真的很徹底。你說的被斷絕關係有什麼具體情況?我可以拉出Instagram上的私訊。哦,私訊。最初並沒有受到太多的公眾譴責。一開始我在做自己的業務,而人們則似乎覺得,他在做Elite Meet這個幫助海豹部隊和老兵的慈善機構。但是隨著我逐漸遠離這個活動,變成了僅僅是“海豹部隊的約翰”。要知道,我沒有洩漏任何敏感內容,並不是在討論那些有問題的話題,這真的只是把這些事情搬到台面上來。我開始收到一些我一生中最痛苦的消息,這與在網上當Mr. Ballin時所經歷的仇恨是不同的,因為那是不認識我的仇恨。
    這就像是他們在網路上看到有人做一些他們不同意或不喜歡的事情,因此他們發表自己的看法。我相信你對此並不陌生,但這並不是個人攻擊,起初可能會感覺很個人化,但你會逐漸習慣的。
    那些真的在海豹突擊隊的朋友,我知道他們想让我清楚究竟是誰發這個消息,像是給我寫信息,說“嘿,我以前是這樣看你的,現在我對你的看法變成這樣”,還詳細解釋,並談論我們隊裡大家是如何討論我有多糟糕的。
    那時我住在維吉尼亞海灘,這裡正是海豹突擊隊的地方。這是一個大城鎮,但卻是海豹突擊隊員的集中地。
    在這段時間裡,我會去雜貨店,遇到我認識的人。我會想,這個人是海豹突擊隊員嗎?不,這個人我和他同服役過,我知道他是誰。他們會在雜貨店或健身房對我和我的家人冷眼相待,因為這不是一群普通人,這是一群受過高訓練的殺手,像是作戰人員,他們不怕衝突,而我所做的某些事情在許多方面都玷污了他們的兄弟情谊。
    我似乎變得自私,他們非常討厭我。我接到的兩到三條信息,不管是電子郵件、Instagram還是電話語音消息,都是那些深刻、個人的話,“我知道你,我知道關於你的事情,這是別人對你的看法,這是我對你的感受”,這真的很糟糕。
    但幸運的是,我已經在生活中體驗過CS瓦斯、從大學回家的事情,幾乎立刻意識到,不管我如何為此辯解,不管我如何為自己進入這個領域的理由辯護,最終我知道事情的真相,我知道何時越過了那條界線。無論公眾對在網路上所見的海豹突擊隊內容有什麼看法,我都知道在這麼多從不會公開自己服役的活躍和退役軍人中,我已經越過了那條線。如果我是他們,仍在服役,看到一個像我這樣的人,我也會很不快。
    但與其憤怒或尋求報復,或試圖為此辯解,我最終在某個時點刪除了所有東西。我記得有一個晚上,我坐在沙發上,接到一位我會認為是非常親密朋友的消息,只寫了一句:“你很糟。”
    聽起來很愚蠢,但這是一位海豹突擊隊六隊的成員,是我特別訓練過的對象,我與他和他的妻子關係非常親近。我知道這條消息的背景,意味著這不只是一句“你很糟”,而是“我們不再一樣了,你變了,我看不起你”。
    我當時想到我不能這樣下去。任何我可能通過做海豹突擊隊內容所獲得的成功都不值得我正在經歷的這一切。所以我不再裝作這件事沒有發生,而是去除所有的內容,只保留了幾個非常小的特定項目。
    我並不是失去創作內容的渴望,但我知道與海豹突擊隊有關的事情對我來說沒有任何價值,我不想做這些,我覺得這是錯的。在嘗試了一些總是無法成功的事情時,比如滑稽喜劇和追隨潮流,我的低谷時期是最糟糕的,那時Tik Tok上有一個短暫的潮流,人們會講一些奇怪的創傷故事,不是那種創傷,但某種激烈的故事,加上自動調音效果,用Tik Tok的自動調音功能把故事唱出來,比如關於被搶的經歷。
    對比實在太極端了,這有點有趣。我也做了類似的事情,拍了一段,但我知道我不能發佈,這是我做過的最糟糕的事情。
    但沒什麼奏效。我記得自己在想,好吧,我真的不知道我能做什麼會有趣。我甚至記得我電腦裡有兩個文檔,這是在我刪除所有內容之後,我試圖在社交媒體上做些不同的事情。
    我有一個文檔是有關不涉及海豹突擊隊的內容創意,徹底與之脫節的。無論是滑稽喜劇,自動調音,還是其他的。我真的把所有的點子都用完了,但我還有另一個文檔,我也不知道為什麼將這個主題分開,但我在上面寫的只有“迪亞特洛夫山口”。
    就我個人而言,我對奇怪、黑暗和神秘的事物感興趣,這就是成為Mr. Ballin的標籤。基本上是未解之謎,但不是像真實犯罪,想想那些世界級的秘密,比如那裡是否有生命,為什麼Google Earth上這個南極的部分被打黑,那些沒有人真正有答案的深邃、引人入勝的東西。我一直被這類東西所吸引。
    有一個非常著名的謎題叫做「迪亞特洛夫山口」。這是關於1950年代的一些登山者,那九位經驗豐富的登山者為他們所謂的三級登山考試而去,聽起來有點平常,但事實上在1950年代的蘇聯,這是大師級登山者。沒有人達到三級,這是最高標準。如果你做到這一點,便是全國乃至可能全球最出色的攀登者,這是一件大事。要通過三級考試,你和參加考試的人一起……
    有九個人。他們必須規劃出這條路線,穿越這個不堪重負的山脈。他們使用的都是高山。因此,大雪如同巨大的冰山般橫掃而過。你要規劃這條路線,像是檢查難度的各個項目。而且你的時間是被有效控制的。你必須在特定的日子和時間開始。他們沿途設置了時間檢查站,可以這樣說。所以這組人帶著相機,這再次是1952年,我想是這樣。因此,這九個年輕的登山者對於參加這次測試感到非常興奮。沒有人感到緊張。他們充滿了幹勁。其中有幾對情侶。他們開始了這段旅程。我想他們到達了第一個檢查站。我不記得那是什麼,但他們沒有達到第二個檢查站或其他什麼地方。對於那些贊助這次測試的人來說,有一個協議,他們是檢查站的一部分,對此很清楚。當他們錯過檢查站時,會有一次大型的搜索,以確保他們的安全。儘管有些預期可能會因為難度而延遲一天未能到達檢查站,但這個協議是非常嚴格的,因為一旦他們失聯,軍隊就會介入,沿著路線去尋找登山者。
    所以他們錯過了檢查站。這個協議就被啟動。不僅有我們將從登山者那裡獲得的照片,還有來自搜索小組的相機。他們沿著應該走的路徑前進。同樣,這裡沒有樹,只有苔原,就像冰和雪以及高山。他們在遠處發現了一座山,看到山上風吹拂的一側,基本上在半山腰處有幾個帳篷,這些帳篷就像帆布帳篷一樣。你幾乎看不見它們,但它們位於斜坡的正中,這是放置帳篷最糟糕的地方之一。因此他們立刻想到,第一,這必須是這些登山者,因為現在這裡還有誰呢?但第二,為什麼這些技藝高超的登山者會在這裡搭帳篷呢?這是最危險的地方。風吹可能會把你刮走。你要麼爬到山頂,然後掉下去,要麼留在底部。假設你開始爬這座山,爬到一半時,你會想,我無法再前進。你最好回到底部,然後在那裡扎營。
    所以他們看到了這些帳篷,發現它們在錯誤的位置。他們走到帳篷旁邊,裡面沒有登山者。他們不在裡面。這裡也有這方面的照片。帳篷內部堆放著整齊摺疊的衣物,像是他們留下了衣服,而帳篷本身卻被割開,像是用刀子割開的。但不知為何,他們推測這是從內部割開的。因此可以推測,某位或多位登山者選擇在負50度的天氣下割開這些帳篷。然後,雪地裡有許多腳印通向下山,其中一些是赤腳,有的是一只鞋子和一只赤腳,這都是這九個登山者的。這些腳印被發現了,他們沿著腳印順山而下,發現了一小片樹林。在烏拉爾山脈的這個部分只有幾個地方有樹,而他們發現了一小群樹。
    當他們到達樹林時,發現三名登山者,而且他們都是已經死亡的。其中有一位幾乎赤裸,裹著身體躺在地上。這裡也有相關的照片。有一位我相信是掛在其中一根樹枝上的,還有另外一位也在地上。而樹上有深深的抓痕,就像是有動物在抓這棵樹。這三名登山者已經死亡,且看起來是因為暴露於外界的原因。但他們所穿的衣物並不合適,或者缺少部分衣物,但他們都已經死亡。從這三名登山者的方向有更多的腳印,約一英里遠,朝著搜索小組來的方向延伸。那裡有一個大雪堆,形成了一個類似於雪洞的地方。腳印向雪洞延伸,那裡有其他六名登山者,他們也都已經死亡。只是裡面的登山者似乎互換了衣物,他們知道這一點,因為女性穿著男性的衣服,反之亦然。他們的部分衣物檢測出有輻射痕跡,還有一些人臉部的部分被去除了,像是嘴唇、鼻子、耳朵。這幾乎看起來像是進行了外科手術般的精確移除。他們都已經死亡。其中一名受傷者的胸部幾乎是凹陷的,推測影響造成的傷害是,沒有任何割傷,只有胸部凹陷。這一撞擊的強度就像是一輛高速行駛的汽車以全速撞擊一樣。但沒有任何跡象顯示是什麼造成了這樣的損壞。他們都已經死亡。因此,蘇聯政府展開了調查。在這次調查中,他們發現烏拉爾山脈正在進行一個大型軍事演習,俄羅斯軍隊完全不知道這些登山者的存在。他們對這次三級登山測試一無所知,那根本不在他們的雷達範圍內。他們距離那裡有15到20英里。
    在同一個晚上,他們的一位高級指揮官注意到了烏拉爾山上空出現的所有奇怪燈光,這些燈光上下浮動,四處移動,以至於他實際上以為那是另一個國家,一個外國。他心裡想,難道他們要入侵我們嗎?他真的覺得那像是對俄羅斯的入侵。他發出訊息詢問,嘿,那邊發生了什麼事?卻完全不知道他所指的地方正是那些失蹤的登山者所在的位置。
    在這次調查中,他們發現家屬們渴望得到有關失踪摯愛的資訊,但沒有人知道發生了什麼事。突然,蘇聯政府說,「哦,我們要停止這項調查。所有我們知道的就是九名死去的登山者是因為一個未知的非自然力量而死。」至今,即使在2020年進行過一次重新調查,這仍然是未解之謎之一,部分原因在於它具有「哦,俄羅斯政府封鎖了這個調查,還有更多資訊」的特點。他們所說的“未知的非自然力量”是什麼意思?但卻有帳篷、屍體等照片。因此,我總是覺得這是一個引人入勝的故事,我喜歡這樣的故事。
    我和家人在賓夕法尼亞州的一個室內水上樂園時,此時我的社交媒體嘗試已經用盡了什麼都沒有奏效,而這時TikTok這個新東西似乎開始興起,我甚至不知道那是什麼,但我心想,也許我可以試著在上面發佈,畢竟是個新平台,或許會奏效。但我還是想嘗試一些其他的東西,因為這些想法都沒有奏效。在我的酒店房間裡,我告訴妻子和三個孩子,去水上樂園,我馬上就下去。我一拿出手機,就做了一個60秒的版本。我說,嘿,結尾的時候,你們會在Google上搜索兩個字。我簡單講述了這個奇怪的謎團。我說,這叫做迪亞特洛夫山口之謎,那是他們被發現時所在的山口。我把這個沒有追蹤者的帳戶上的視頻發佈出來,這就像是Mr. Ballin的帳戶,背後還有故事。但這是一個無所謂的帳戶。我發布這個視頻時並沒有期望它會有什麼結果。我把手機留在房間裡,因為我要下去水上樂園,不能讓手機進水。我會和孩子們在一起。
    幾個小時後,我回到房間拿起手機,剛開始居然無法打開。我想,是不是沒電了?最終我把它打開,結果就像瘋了一樣,有很多這個視頻的通知。這個視頻超過500萬次觀看。請記住,我發的所有帖子加起來也許只有十萬次觀看,所以這真是極其瘋狂的病毒式傳播,但與任何封鎖的內容完全無關。這簡直是純粹的,我覺得非常有趣,我喜歡講故事。這並不是說,哦,這裡有商機,而是更像,哦,我的天,這真棒。我想講更多這樣的故事,因為這是我喜歡的。我開始接連製作與此相符的故事,正好在疫情開始的時候。突然之間,大家不僅在手機上,而且還在TikTok上,TikTok上的大部分都是孩子們在跳舞,也有我穿著法蘭絨衫和反向帽子的講故事。因此,這個帳戶就像瘋了一樣爆紅。我過渡到了YouTube,從那以後我一直在講故事。
    首先,我必須問,你認為那些登山者發生了什麼事情?你是說?我不知道。我不知道。所以,如我所說,他們在2020年重新開啟了調查。我不敢說這是真的,但我認為這部分可能是因為那個視頻的病毒傳播。突然之間,大家對迪亞特洛夫山口的興趣重新燃起。他們得出的結論是,有一塊冰板斷裂並造成了他們的死亡。但是,這又如何解釋衣物的更換、他們衣物的潛在放射性、軍人所見的燈光等呢?有太多問題沒有得到解釋。確實,如你變得低體溫,當你真的低體溫且接近死亡的時候,你會變得暖和到熱,甚至會脫掉衣服。這是一個有充分文獻記載的事情。因此,你可以這樣說,好吧,他們在山上露營得很糟,承受著自然元素的侵襲,基本上都是在凍結。或許作為他的技術高超,他們其實對這樣的天氣並沒有做好準備。然後他們變得低體溫,假設一個雪崩或者冰塊真的下來了,也許他們被冰塊打到了,然後又低體溫,脫掉了衣服。但像是,樹上的那些痕跡是什麼?為什麼他們的衣物是放射性的?政府在1950年代所說的“未知的非自然力量”是什麼意思?軍人所見的那些燈光又是什麼?太多問題沒有答案。因此,我承認自己是一個巨大的懷疑論者。如果有什麼,我所創建的這些內容只讓我變得更加懷疑,因為有太多的東西被發佈出來,並不真實,完全是捏造的。
    但這仍然是一個讓人思考的故事,是否有一些我們不一定理解的東西存在於這個世界上?超自然力量或外星人?我會說,這是一個確實開啟可能性的故事。但是,如果最後能告訴我其實是有很多事情發生,讓這一切變得完全合理,我也是完全可以接受的。也許出現了一種洩漏,洩漏了輻射或誰知道了什麼。所以我對此持開放態度,但我認為這是少數幾個似乎可以支持超自然解釋的案例之一。
    接下來我的問題是,當你回顧自己從地下室到海豹部隊,再到製作海豹內容的生活旅程,因為這些而被海豹兄弟會所拋棄,然後意外發現 TikTok 的東西,再到 YouTube 以及發生的其他一切事情。當你回首過去時,怎麼能給任何人一些建議,告訴他們如何根據我所採取的行動、那些讓我來到這裡的有意圖的行動,找到他們的道路呢?
    我和我妻子經常會說,哇,事情的時機真是令人驚訝。我們真是非常幸運,時機方面。給你幾個例子。當我從軍隊醫療退休時,有一段時間我其實是要被推走的,像是被正式解雇出軍隊。而這將比我實際退役的時間早一年。當時告訴我,「嘿,你將要醫療退休,而且明天就要發生。」我並沒有找到工作,也沒有任何計劃。實際上,正是在那個時候我開始聯絡,認識了喬丹,而我們很快就想出了這個精英肉類的計劃。但在精英肉類計劃真正起步、開始獲得捐款、組織一些酷活動的時候,我從中賺到了一些微薄的薪水,加上我的退休金。我心想,好的,我可以先維持一段時間,直到我想出下一步。就在這時,我出於必要找到了在一個月內賺取收入的方法。
    海軍突然告訴我,我們將延長你的合同,我想那是八個月還是什麼的。於是突然間,我和喬丹以及精英肉類有了合作的機會,但我也得到了八個或十個月的額外時間。真的忘了是六個還是八個,但確實比一年少,卻在海軍多了不少時間。可我在海軍幾乎不需要做什麼,我已經在醫療退役的路上。我只需要去工作,每週呆幾個小時,這並不困難。但這意味著我仍然可以從海軍獲得薪水。所以,這讓我不用擔心從精英肉類拿薪水,我可以專注於和喬丹一起發展精英肉類,並從海軍拿薪水。海軍在孕育精英肉類,但如果不是因為那種,我天啊,我一個月就要退役的壓力,我可能不會有那個機會。因此,這感覺是,哦,時機真好。我和喬丹一起開始了精英肉類,然後被授予這段額外的海軍時間。它促進了這家公司,孕育了這家公司。
    但我一直將我的生活視為一種,天啊,事情的時機真是太神奇了。我真的覺得我們在時機上非常幸運。就像 TikTok 的事情,我剛好在製作這個視頻的時候,突然大家在疫情初期都進入了 TikTok。這確實是瘋狂的時機。我不否認那是時機的安排。但是,我也是一個完全願意冒險去做某件事的人。我不會困在,「這是個好主意還是不好主意?」這樣的問題上。相反,我會說,「我就要嘗試這件事。」那些願意迅速行動的人,會更有可能讓時機對自己產生好處。如果你總是說,“我在考慮它”,那麼很多事情都會從你身邊擦肩而過。
    所以我看看,我忘記了問題是什麼,但總體而言,我會給的建議就是,真的,這在某種程度上與 Jaco 所說的類似。那就是,你必須開始行動,因為如果你在行動,真的會開啟很多機會的門。如果你靜止不動,這些門就不會打開。當你在談論時機時,我在想,這不是我認為的答案。我認為時機是那種你在事後回頭看,會想,天啊,這不是完美的時機嗎?要讓這成為完美的時機,你需要成為那種願意帶著孩子和老婆一起去游泳池,並在你對這個平台毫不瞭解的情況下,拍攝一段 TikTok 影片,做一些你從未嘗試過的事情的人。其實正是在那一刻,我認為那是你光輝的時刻。那時你的生活發生了轉變,因為真的99.9%的人不會在陌生的平台上,拍攝他們從未拍過的視頻。你的故事充滿了這些時刻,像是你在 LinkedIn 上回覆那個人時,你說大多數人並沒有回覆。對,但我回覆了,然後你去紐約見了他。從事後看,是的,確實看起來這是時機,但其實你是在那些你能夠行動的時刻,並且你有傾向採取行動,失敗只是反饋,反饋是知識,知識是力量。很有趣,因為當你談論到你的行動傾向,只要做某事,瞄準某事,似乎發生的情況就是即使事情失敗了,像你嘗試的一些事情失敗了,至少你得到了反饋。確實。
    然後,回饋告訴你接下來該做什麼。
    就像你所說,我在LinkedIn上做了印章的事情,你在那裡學到了些關於社交媒體的東西,凱特的情況並沒有如你所希望的那樣,但你把這一切帶入了下一次測試中。
    是的。
    我認為,當我看你的故事時,最明顯的定義就是有這種意願,實際上,我會誠實地說,就是願意讓自己感到尷尬,並在某些事情上表現得不好。
    你知道,你這麼說很有趣,因為我真的有一個我所發展出來的座右銘,我不能聲稱這是我想出來的,但我確實發現自己現在活得像這樣。
    那就是,做一些讓你感到害怕的事情,你知道,量化或界定一下。
    實際上,威爾·史密斯,這位演員有一個很棒的事情,他上了奧普拉,我想是奧普拉還是某個脫口秀,他談到了他跳傘的經歷。
    這是一段難以置信的即興獨白,他基本上是這樣的:我的家人或朋友說,明天我們要去跳傘。然後我就說,哦,這會太瘋狂了。我們明天去跳傘吧。
    但他想,我們實際上不會真的這樣做。然後第二天早上,他起床時說,嗯,我們去吃早餐吧,哥們們。
    不,我們要去跳傘。快點,我們去跳傘吧。他就說,等等,我們真的要這樣做嗎?
    他們說,是的。他說,哦,我的天,我不想去跳傘。我以為我們只是昨晚在說而已。
    結果他和朋友一起去了那個實際的飛行場,正在簽署文件,他說,夥伴們,我們真的要這樣做嗎?
    我不想這樣。來吧,沒那麼糟的。沒多久,他就已經在飛機上,在空中和教練連在一起。
    他說,他們在那裡打開了門。好吧,該你了。他在邊緣坐著,正在經歷一場全面的危機。
    我不想跳。我對跳感到害怕。教練說,我們要在三之後跳,1、2、3跳。
    他說,當我離開飛機的那一瞬間,恐懼就消失了。那是一種刺激的經歷,在空中飛翔,進行跳傘。
    他說,當我降落後,我突然明白了,生活中一直有這個方面,我在生活的其他方面也見過。
    生活中最好的事情,這是威爾·史密斯的話,不是我的,生活中最好的事情都是在恐懼的另一邊。
    所以我把這個理解當作是,比如說,成為海豹突擊隊員,當我決定這樣做的時候,會有很多恐懼,而不是對失敗的恐懼。
    這是不用堆疊的恐懼。當我到那裡時,我被周圍的人嚇到了,但我知道如果我不讓恐懼淹沒我,最終得到的獎勵會非常高,你知道的,甚至還有,我剛剛和15個節目做了一次現場表演。
    我實際上是非常害怕公共演講的。我生活中曾經發生過一些情況,讓我在公開演講時結結巴巴,真的不得不放下麥克風然後離開。
    我有過那種經歷。而我自願和幾千人一起進行巡演。但我看待這一切的方式是,你不想做的事情,對你想做的事情你會持漠不關心的態度。
    如果是某件重要的事情,生活中最好的事情,你會對它有所恐懼反應。
    現在,當然,如果你因為聽到有入侵者而害怕下到地下室,聽從自己的感覺,別下樓去。
    當談到設定目標,回到那個淋浴時的想法,對吧?每個人都有一些他們非常想做的事情。
    而且這些不一定是由某一特定的事情所驅動的。也許是他們想採取的某些行動。
    也許是和一個十年沒聯繫的朋友交談,或者是公共演講等等。
    但他們知道,即使他們不承認,心底裡他們知道,恐懼是阻止他們去做的原因。
    是對尷尬的恐懼,是對失敗的恐懼,是那些使我們成為人的所有事物的恐懼。
    只有少數能在這個生活中說出來的人,說我仍然會去做那些讓我感到非常害怕的事情的人,過著最美好和最滿足的生活,雖然不總是如此,但他們通常會這樣。
    就像我們看威爾·史密斯一樣,例如,那家伙很有可能,僅僅因為我提到他,他可能在生活中不得不做一些不舒服的事情,以便在他所處的演藝圈中達到他的水平。
    就像,嘿,現在在所有人面前表演,不要搞砸了。
    你懂的,這是壓力和表演。這家伙一生都在面對恐懼。是的,他用跳傘作為例子,但他的生活很可能是面對恐懼的人的產物。
    但這個恐懼讓我知道,如果我這樣做,就會有某種巨大的東西在另一邊。
    因此,我教導我的孩子們,並努力生活在這個理念中,那就是做一些令你感到害怕的事情。
    而且實際上我們剛剛做的那場現場巡演就是如此。在開始之前,我感到像是一場自我存在的危機。
    但當我上台的那一刻,就像,哦,這太棒了。
    這回到了你所說的,當威爾跳出飛機時。
    是的。
    他在跳之前的所有恐懼都在那裡。
    哦,是的。
    就像你走上那個舞台,之前你的恐懼折磨著你。
    哦,是的。
    我總是覺得之前的時刻在各方面都要艱難得多。
    哦,是的。
    在我生活中,每件事情的之前都是最糟糕的部分。
    一旦你進入狀態,就是面對現實,而現實並不總是那麼糟糕。
    是的。
    之前真的糟糕。
    當你在講話的時候,我在想,這真的無論如何都是在那個時刻做出的決定。就像當你在思考人生旅程時,決定是,我是否接受這個未勾選的選項?或者我是否接受這種我將要施加在自己身上的心理折磨?這的確非常真切。我想,是的,即使當他們與臨終病人交談時,最糟糕的也是那個未勾選的選項。並不是說我就這樣退出,放下麥克風然後走開。對。就像我不看,我回顧我曾經在舊金山一家晚宴上的情況,那時我真的愣住了,放下麥克風然後走開。我把這看作是我為什麼這次如此害怕公開演講的催化劑。最終也推動我去做。我不後悔去過舊金山。我很高興這件事發生了,但只有在我之後面對它的情況下。我會感到非常尷尬。如果我從未再試過,我會永遠心懷痛苦。但是的,這就像,你不會後悔失敗。你會後悔沒有嘗試。人們怎麼誤解你?因為他們喜歡你。他們在屏幕上看到你,消費著你創作的某種類型的內容。他們大概不知道你生活的全部背景。但你認為人們怎麼誤解你?哦,好問題。嗯,我會說,而且這並不是想要在我以前的海豹同袍面前討好。但是我認為,即使當我發佈那些海豹的東西時,這真的只是針對那些真正與我切割關係的人,這些人現在仍然很可能這麼做。在我發佈海豹相關內容的時候,特別是在“巴爾先生”這件事發生之前,我的初衷從來不是想說我是多麼偉大,而是更像是我想做一些有意義的事情,這感覺像是一個機會,我知道這在某種程度上是有爭議的。但是當你不再在那個封閉的團隊裡,或者在狼群裡時,很容易將你的人生其他部分看作是,哦,我已經成為海豹部隊的成員了,我可以做任何我想做的事。但是當你被排斥或離開,獨自一人,必須想著如何重建自己的新生活時,實際上真的很難想像自己該如何不利用你做過的最大成就來實現這一切。因此,我認為唯一確定的就是,我從未創作那樣的內容,因為我真的相信自己是個特別的人,像是每個人都該把我視為“海豹隊長”。我非常清楚我和那些曾經服役的人相比,自己仍然是個初學者,並且我的經驗與其他人相比是微不足道的。所以我認為有些人認為我真的以某種方式相信我是超級英雄,而其實當時不是,而且現在也不是。現在可以說在“巴爾先生”的事件中,這裡有一個實際的問題,就是隨著“巴爾先生”事件的發展到現在這樣的程度,成為這個奇異、黑暗和神秘類型中相當知名的東西。對我個人來說,平衡我與我心愛的妻子和三個孩子的生活和內容責任,真的非常具有挑戰性。我的確有一個錄製計畫,我也有一些我承諾的事情。正如你所知,創建內容本身並沒有一個結束,你只是繼續進行。我並不是在說,哦,這份工作太難了,能夠同情我的人並不多;我理解這種特權。然而,與此同時,我開始創建內容時,這是一種不斷湧現出來的內容。我有時一週製作五支每支大約25分鐘的影片,都是我自己拍攝、編輯等等。這意味著每支影片大約需要我在七天內花26個小時左右。而且我真的沒有什麼睡眠。我變得像是酗酒的人,體重也因此嚴重過重,因為我所有的事情都被推到一旁去製作影片。然後我意識到,以如此激烈的速度創建內容真的對我的身體健康、心理健康造成了很大的影響,絕對影響了我與妻子和孩子的關係,我開始選擇進行一種互換。我會減少內容創建時間以換取與家人的更多時間,很多人在這方面都理解。並不是說大眾像是,“老兄,你是個混蛋。”但是我認為現在發生的事情,某種程度上是一種成功的產物。我們已經達到了某個點,不僅是我,還有一個相當可觀的團隊。我們擁有驚人的錄音室,擁有出版部門等等。我們達到了這樣一個瓶頸,讓我覺得人們將我視為這種只會賺錢的企業家。事實上,正如你在節目之前所說的,你會覺得這很奇怪。人們說你如此成功,而我甚至不知道自己在做什麼。我仍然是那個隨意製作了一支在抖音上走紅的影片的人。因此,對我而言,隨著觀眾的增長,這是一件更困難的事情,儘管我對此感到高興。你的確必須理解,有些人不再喜歡我。某種原因是他們永遠懷有這種想法,認為我只是這種唯利是圖的企業家,只想賺錢。事實上,正如你可能在這次訪談中看到的,我的預設是我喜歡講故事。我熱愛這種風格,總是如此。而且我在某種程度上也喜歡成為自己的老闆。因此,這幾乎滿足了我的許多需求。你是否擔心自己把優先級搞錯了?當我這樣說時,我真的想說,因為當你是一名內容創作者,像我們一樣。就像你所說的,這是「不斷,不斷,不斷」的。隧道的另一端沒有光,因為這並不是說你在某個時候會下車。如果你下車,你就失敗。這就是它的運作方式。
    所以你怎麼看呢?如果我告訴你,你將會永遠做這件事,就像你在接下來的30年裡要一直做你現在所做的事情一樣。你知道,我認為作為一名內容創作者,我其實已經達到了一個點,雖然我可能沒有完全按照你所說的那樣,但我肯定目前不是因為金錢而在做這件事。如果有的話,我之所以參與這一切,是因為我真的非常享受講故事。
    我在節目預演中提到過,舉辦現場巡演是如此有趣,因為我可以與那些在我的YouTube視頻中顯示為數字的人互動。但他們是真實的人,這讓我覺得非常有趣,對我來說是滿足的。我真的告訴了Nick,或者我的CEO和我的經理,在巡演開始之前,我會支付費用來進行這次巡演,特別是現在,我真的會為能參加這次經歷、舉辦那些表演而付錢。
    但是是的,向前看,我已經達到了一個點,我從來不是為了名聲或金錢而在做這件事,儘管我確實是為了去成功的想法而努力。毫無疑問,我想要成功,而隨之而來的還有金錢、名聲等等。但最終我只是一個嘗試新事物的人。我做了許多新的事情,幾次重新塑造了自己。但當我有一個新目標時,我的表現會非常出色,而在這樣的環境中我會蓬勃發展。對我來說,當Mr. Ballin剛開始的時候,並不是想著我們能賺多少錢,或者能多成功、做多大的生意。而是:我能再做一個大家喜歡的視頻嗎?我能繼續這麼做嗎?這成為了我的目標。如何讓視頻保持興趣?
    你能想像自己會停止嗎? Yes and no(有是有,但也有不是),因為我認為我也能夠說,現在我已經夠了。我會去和我的家人做完全不同的事情,然後朝著夕陽騎去。你認為自己能做到那樣嗎?其實是的。
    你總共擁有多少訂閱者?我想,你的主頻道幾乎有1000萬吧?大約1000萬。如果我們計算所有平台,包括播客,可能總數在2000萬到2500萬之間。2000萬到2500萬的訂閱者,這樣你會可以隨意停止,未來可以想像這樣的現實嗎?是的。
    那需要什麼條件才能讓你達到這個?是不是需要什麼?有沒有你認為的催化劑?你知道,實際上,提到這個我覺得很有趣,因為我之前提到過現場巡演幾次。如果我必須誠實地談談我深層的、未經檢查的心結,從我成年那一刻開始,其實是從我參軍的時候開始,我一直有興趣進行一次大型的公開演講,沒有其他理由,只是想要征服那一刻。
    我爸爸是一位了不起的演講者,他做過一些相當大的演講,我見過他演講,他真的是太厲害了。我一直知道自己是一位好的講者,我能講故事。這在Mr. Ballin之前就已經有了,但我把這視為一件非常可怕的事情,以至於我實際上不會去做。我是那種心裡有這個想法,卻想著,我可以與這個未經檢查的心結共存的人。我告訴自己,因為我實際上沒有足夠的內容來進行一次演講,我有能力,但沒有內容。這是我的藉口。
    然後Mr. Ballin的事情開始發展,突然之間,哦,你有觀眾、有內容,你擁有所有這些東西。現在這是一個決定:你要不要去做?在過去幾年裡,我確實在腦海中折磨自己,把自己逼到一個點:我不僅要做現場的事情,還要進行一次整個巡演。就像我之前告訴你,對於演出我想要的是有限的製作價值。其中一部分是因為我希望能夠只用一盞聚光燈和一個麥克風讓它儘可能強烈。因為我覺得如果我不從這裡開始,我會擔心我沒能實現一直以來想做的事情,那就是成為那個拿著麥克風並吸引大家的人。所以我這麼做了。我覺得我真的完成了這件我從未想過會實際做到的事情,因為恐懼——這實在太多了。我無法克服這一點。
    但隨著從巡演回來,這聽起來可能很自戀,但就像我們完成巡演,我們發布了這部紐約時報暢銷的圖畫小說,真的是太美妙了。我對這本書感到非常自豪。你知道,這次巡演就統計來說,無論從財務負擔來說,都是巨大的成功。你知道,YouTube頻道、播客等等都進展得很好。但我突然發現我沒有更多深層的未經檢查的心結,真的沒有。我唯一渴望的是成為一個好爸爸,這沒有具體的量化方式,但通過做那個現場的事情,現在它已經被檢查,我可以再進行50次現場巡演,但那將永遠不會和第一次相同。我現在可以說,嘿,外面有70,000人,去講一個故事,促進互動,我現在就可以做到。這不會讓我感到極大壓力,但我會去做。
    而且我沒有,這不是要表現得自戀,我已經沒有目標了。我現在已經達到了這個點,我唯一想做的就是為波士頓紅襪隊投球,但是我認為那已經不可能了。那是我不再能夠做到的事情,但我其實並沒有一個大的、驚人的目標。
    我肯定會找到一個,我也在尋找,但我有點達到了一個點,就是我非常喜愛講故事的那個故事敘述的部分。我就是喜歡。我現在就在做這件事。但我也非常珍惜我的家庭和孩子,並且我想在那裡過上充實的生活。順便提一下,目前我確實有一個良好的平衡,但針對你的問題,我能否再這樣做三十年?答案是否定的。我可以在一段時間內這樣做,並且會全力以赴。而當人們聽到我的粉絲時,我說我真的很在意你們的想法。我會在評論區出現,我閱讀Reddit,我閱讀Reddit上的痛苦事務,我閱讀所有這些東西。這是因為我真的很在乎,因為這從來不是為了建立一個生意。這是我熱愛做的事情的一個產物。這是講故事和喜歡這件事的產物。但是的,我還沒有找到那個未被勾選的項目,希望能找到。但現在我覺得,我就像是在做一些事情,我需要找到那個東西,但我還沒有找到。我真的很幸運,真的很感恩,我熱愛我的生活。我喜歡這一點。但我已經完成了勾選清單,而我不知道接下來該怎麼辦。每個人都需要一個未打勾的選項,不是嗎?我覺得你也需要。這讓你保持前進,讓你思考這一點。就像是……這是一種目的和意義,不是嗎?就像是……那場可怕的災難,小潛艇的爆炸。可怕的事情。我在閱讀有關它的資料,參加這些深海探險的人通常是億萬富翁。他們是實際上擁有每一種人類已知資源的人。你幾乎可以做任何你想做的事情,合理範圍內。而且他們突然不知道該做什麼。因為對我們來說,如果說,嘿,你想今天買一艘一億美元的遊艇嗎?我們不能這樣做。像我不能去買一億……也許你可以。我可以買一艘一億的遊艇。但這就像,想像一下這樣做是非常困難的。我相信億萬富翁可以告訴我們,如果你可以買任何東西,突然間一切都失去了價值。至少是那些你可以購買的東西。這對我們來說只有價值,是因為我們不能擁有它。你知道,就像我可以買這麼好的一輛車,但我知道我不能買一輛麥克拉倫。但這正是讓這輛車變得特別的原因,因為我無法負擔這輛車。但對於億萬富翁而言,哦,我現在能做的就是像是腎上腺素。因為這筆錢無法……所以是的……我已經達到了一個點,不是甚至接近億萬富翁的水平,但就是……我很難確定我還想做什麼,除了知道妻子和孩子對我來說是非常重要的事。這真的是源於在阿富汗幾乎死去,真的珍惜我擁有家庭的事實。但我也珍惜我在Ball & Studios的所擁有的。我只是等待下一個大未打勾的項目出現。你自己的心理健康之旅是什麼樣的?因為你提到過創傷後壓力症候群。你還提到過某個時期變得有點酗酒。那段旅程是什麼樣的?在你的故事中是如何交織在一起的?是的,我真的在與我的心理健康掙扎。尤其是從軍事服務中獲得的那些經歷對我來說是一個重要的部分。當我被醫療退役時,也就是在2014年,我在阿富汗受傷。我真的沒有……我以為我處理過這件事,因為你必須去見治療師等。部署之後,你去和某人交談。但我當時只是在玩遊戲,只是想要再次部署,再次成為團隊的一部分。直到後來,我第二次部署,去了南美。我記得在去南美之前並沒有花太多心思。我記得當時心想,跟去阿富汗相比,這次去南美就像是在一個美好的房子裡,真的就是在南美的一個漂亮地方訓練秘魯的軍事力量。這不是一個戰鬥的部署。這就像是你正在部署,但你只不過是個教師。大致就是這樣。而且這是一件很棒的事,但這絕對不是戰鬥。因此,我真的沒有為在秘魯的生活做心理上的準備。如果你不知道的話,秘魯是一個完全以西班牙語為主的國家。至少在我們所在的地方,幾乎沒有英語,幾乎,幾乎沒有。因此,我記得我必須晚去秘魯,所以我的團隊和一群正在那裡部署的人早早去了秘魯,而我晚了一週去,這意味著我必須自己飛到秘魯的機場。我必須自己導航機場,而我的西班牙語只是一點,幾乎只能對話。我根本不以此為重。他們提供了一個西班牙語課程,我卻將其置之不理。然後我記得我到達秘魯時,哇,我的天啊,當我一落地,看著四周沒有人說英語,我試著找出去哪裡。所有標誌都是西班牙語。我找不到我的接送。順便說一下,我的接送是一個講西班牙語的當地人,不知道我長什麼樣子。而且……我的行李卡住了,他們試圖弄清楚我包裡有什麼,但我不說……這真的很有壓力,然後我終於上車去我們住的地方。但為了到那裡,必須駛過一個真正的貧民窟,非常,非常不安全的地方。我記得當時心想,我在一個完全陌生的國家。我遠離我的家人,還要在這裡待六個月,雖然這在部署標準上並不算長。但對於這麼遠的距離來說,這是一段長時間。我在想,我根本沒有想過這件事。我無法相信我將在這裡。突然間,我覺得我又回到了阿富汗。
    我在那次部署中掙扎得非常厲害,幾乎快要失去理智了。我在那裡是如此痛苦,甚至有點出現幻覺。我感到非常沮喪,無法形容。我經常夢到自己躺在床上,而在秘魯的天氣總是潮濕的,所有東西都是濕的。不管怎樣,床單都濕,衣服也濕。那是一個非常潮濕的環境。而我就躺在我的床上,沒有風扇,這間破爛的小房間裡面潮濕得令人難受,而外面卻是秘魯街道的混亂聲音。我會入睡,夢見自己在俄羅斯,站在某個大使館或政府建築的角落。然後會有一個人從車裡走出來,抓住我,把我劫持,像是人質一樣。但這個夢重複出現了很多次,到了我開始懷疑自己是不是在失去理智的地步,想著我為什麼會有這樣的夢?我有時會在夢中驚醒,感到驚慌。我非常想念我的妻子,她懷著我們的第一個孩子。那真是很糟糕的時光,生活中最糟糕的時期。即使是現在,我也很難用言語來形容。那幾乎是一種心理崩潰的邊緣,部分原因是我無法接受自己到另一個與自己截然不同的地方。而且,我也開始面對在阿富汗部署時的心魔。有些事情,我們所做的,甚至我自己所做的,並不是錯誤或違法的。但那就是戰爭,戰爭是一種可怕的事情,看到這一切近在眼前。唉,真的很殘酷。當時你之所以能夠忍受戰爭,甚至以這種方式快樂,是因為你需要讓年輕人繼續上戰場,繼續奮戰,甚至失去生命。你需要男女兵。但我,嗯,這就像我有一次精神崩潰,開始質疑自己,為什麼我會在軍隊中?開始質疑我究竟是誰。因此,我最終是因為健康問題而提前退伍,但這並不是完全因為在秘魯,而是因為我非常不快樂。我從秘魯回來後,對我在軍隊中的身份極其厭惡。我並不覺得這是我該待的地方。我身體也受了傷,正在處理傷痛,我最終選擇了提前退伍,但如果我退伍後想繼續看心理醫生,那是我自己的選擇。剛開始我不想。最初退伍時,我只是隨便的,想著隨便吧,我自己過去就好。但我總是很生氣,因為每件事情都讓我感到憤怒。我很緊繃,並不是說我很驚慌,而是我一直處在高壓狀態。到了最後,沒有人想和我在一起。我孩子們不想和我在一起,我的妻子也不想和我在一起。最終,他們說,我想你需要去看專業人士。我想了想,我也覺得如此。我感覺自己是一團糟。透過治療,我在2018年左右意識到我對自己、對軍事服務、對我所見所做的事情有一些根深蒂固的問題。只有當我開始公開談論這些事情時,我才開始慢慢原諒自己,開始感覺到幸福。嗯,有一個詞就是幸福,再次感到幸福。你知道治療並不是讓你忘記事情,而是讓你獲得之前沒有的視角。我想我陷入了一種厭惡自我的循環。為什麼?我想如果我把核心部分簡化,應該是因為我想成為海豹部隊的成員,部分原因是我就是想通過訓練。我想在軍隊中服役,但我並沒有想那麼多。這主要是因為我想服役,因為這是一件光榮的事情,我知道有人曾經這樣做過,對我來說是有意義的。但真正吸引我的是成為海豹部隊成員的挑戰。這是一個要花費幾年時間的艱難挑戰。而且,甚至考慮成為海豹部隊成員的生活情況,就好像是本末倒置。「你自以為是,怎麼會考慮成為海豹部隊成員的生活?」如果你能到那個地步,你會想出方法的。這實際上是一種相對普遍的現象,成為海豹部隊成員的人,這幾乎令人驚訝。你成為海豹部隊成員,然後會想,等一下,現在我成為海豹部隊成員了,這聽起來很滑稽,但這需要幾年才能達到那一點。而且,所有的過程中,在某種程度上,你甚至可能無法完成。你可以隨時失敗。因此,當你最終成為海豹時,你會意識到工作的現實。我不是因為有深入的接觸而這樣說,而是因為這是事實,那就是這份工作會讓人死去,也有可能會讓你殺人。這算是工作的一部分。還有更多相關的內容,但大致上就是這工作。你覺得他們為什麼會製作這樣的遊戲和電影?我認為,這份工作的心智訓練來源於訓練本身,這是一項了不起的成就,他們能設計出這套系統,培養出非常優秀的戰士,因為這就是保護國家的方式。這樣你才能出去做你必須做的事情。但當你脫離這一切,怎麼說呢?就像當你進入這種思維的矩陣,經過訓練後,你就開始變得願意並且能夠去打仗。
    但當你開始崩潰,並開始意識到你想用自己的生活去做其他事情時,你必須在某種程度上與你一直在做的事情以及你思考的方式達成和解。
    你開始把自己曾是海豹突擊隊的一員看作是一個人,而對於我來說,我並不為自己成為的人感到驕傲。
    我曾經真的很傾向於讓自己變得具有攻擊性和像領袖一樣,不是對我的隊友,而是在做我那份工作時,我卻偏離了我不太驕傲的道路。
    我想意識到這並不適合我,雖然我被醫療退休,但我明白這不適合我,無論我是否醫療退休,我最終都會選擇離開。
    面對這樣的身份喪失真的很困難。
    你仍然有那些內心的惡魔。
    是的,但我為此去看心理療法,特別感謝Vinnie Shorman,實際上他在英國,他是我的治療師,他很棒。
    我們還沒有深入探討軍事的問題,但我認為這將始終伴隨著我。
    我確實,當我想起自己曾經服役時,我感到非常自豪,並且我現在很自豪自己是一名退伍軍人,與我一起工作的人真是令人難以置信,即使是那些現在恨我的人。
    我沒有因此看輕他們,軍中有很多傑出的人。
    我認為這只是我個人感到不合適。
    我曾經以為軍隊是適合我的,但吸引我的是海豹突擊隊。
    在許多方面,這聽起來可能很奇怪,但我很幸運能夠部署到阿富汗,且實際上參加過戰鬥部署,因為很多人會去像特種作戰小組那樣的戰鬥部隊,卻從未見過戰鬥,這並不是因為他們做出了任何決定,而是事情就是這樣發生的。
    而那些人,一種是他們心中有一個未打勾的選項,但這並不是他們的決定。
    所以在某種程度上,我得到了這樣的禮物,這樣說聽起來很可怕,但我不知道還能怎麼說,能夠在現實中做這份工作。
    但有些事情,那些聽到的人中,有多次部署經歷的人,會說,看看這個人,我不聲稱我有87次部署,這是我的經歷。
    我只是有過一次戰鬥任務,只有一次。
    但這已經足夠讓我看到,這並不是我所適合做的事情。
    我仍然做了那些事情,我仍然是那樣的人。
    現在作為一名平民,在調和我現在是一個多麼不同的人,並且是以好的方式。
    我已經將我能找到的最好的品質都投入到了這個人身上。
    我在努力成為一個好丈夫和好父親。
    我在努力做所有正確的事情,但我內心有一部分著實令我感到不可思議的是,我曾經是一名海豹突擊隊員。
    這是瘋狂的。
    每個人都在某種程度上有自己的惡魔,不管是什麼,這是一個惡魔有多強烈,以及它對你的決策能有多大的控制力。
    你學到了什麼來應對那些惡魔,因為你曾經去過心理療法。
    很多人沒有,許多人可能甚至還沒有到達他們需要去的覺悟。
    你學到了什麼來應對那些惡魔,對任何聽到的人可能有用?
    你無法自我說服讓它們消失。
    如果你有那些想法,並感受到它們悄悄侵入,然後告訴自己,停止思考這件事。我不想,我不想面對這個。我不想想這個。
    如果你在生活中有那樣的想法,即使只是對某件事情的最微小的思考開始悄然進入你的腦海,而你對此的反應是,不,我不想這樣。我現在無法做到。
    這一切都在你的腦海中發生。如果你面對的事情就是如此,那就是惡魔。
    它是你腦海中無法控制的念頭。
    它通常會在一天中的同一時間出現或有某種觸發它的事物。如果你對此的反應是,哦我的天,我無法思考這件事。
    那就是你生活中的一個惡魔,而根據我的看法,長期而言,你不可能僅僅說服自己這不是一個惡魔。
    這就是惡魔。
    無論它是否合乎理性,對我來說,我有幾個這樣的惡魔悄悄進入我的生活,但我發現能夠應對它們的唯一方法就是不去擁抱它們,因為這不是你應該做的,而是要與某個人談論它們,這樣對話就會帶來釋放。
    但跟治療師討論的時候,甚至更有釋放感,讓你幾乎聽到自己在談論這些事情。
    對我來說,我在療法中曾說過的事情,我甚至無法相信我居然大聲說出來,這些事情是如此私密和親密,與我生活中的深層不安和痛苦緊密相連。
    但只有在有第三者的中立環境中,讓這些事情浮出水面,我才能說出這些話。
    擁有一位偉大的治療師的美妙之處在於,他們的工作就是傾聽、解釋和提供觀點。
    他們並不是想告訴你,哦,那不算什麼,而是,嗯,你有沒有想過這個角度?
    Chuck我經常思考的一件事,因為我的生活相當忙碌,是如何管理我的能量負荷。
    作為一個播客主持人,你需要以某種方式管理你的能量,以便能夠和專家進行這些流利的對話,談論你不理解的課題。
    這就是為什麼「完美」在我的生活中變得如此重要,因為之前在選擇能量產品時,我不得不作出一個讓我不快的取捨。通常,如果我想要能量,就必須忍受高糖的負擔。我必須承受許多主流能量產品帶來的焦慮和崩潰。此外,我還必須忍耐一個事實:如果我想要能量,我必須忍受許多我身體不喜歡的人造成分。這就是我投資於「完美」的原因,也是他們成為這個播客贊助商的原因。這不僅改變了我的生活,也改變了我整個團隊的生活。對我來說,這大大改善了我的認知表現,也改善了我的身體表現。所以如果你還沒有試過「完美」,那你真的是在石頭下生活。現在正是好時機。你可以在 Tesco 和 Waitrose 找到「完美」,或在網上購買,並在結帳時使用代碼「diary 40」享受 40% 的折扣。請前往 perfected.com。
    你提到你是由單身母親撫養長大的,至少是在地下室。你的父親在你的人生中扮演了什麼樣的重要角色?我們談到了惡魔和你所面對的內心掙扎。其實,這很有趣。我父親和我最近有過重新聯繫。我們的關係曾經有過疏遠。成長過程中我和父親非常親近。我的父母在我 13 歲時分開,儘管我和母親及姐妹們住在一起,我的父親仍然是我生活中非常重要的一部分。並不是說我不再見他了。和我父親的關係一直很好。然後我去參加海軍的時候,這是在我找到方式畢業後,我開始談論法學院。我想我父親認為,這太好了,我的兒子,似乎他有了美好的前途,這是一個非常明智的選擇。然後我對他和我母親及姐妹們突然說,其實不,我大學畢業後,我要參加海軍,並嘗試成為海豹突擊隊成員。我沒有和他們討論過這件事。我是在誇張,但這個轉變來得很快。我不想和他們談論這個,因為我知道他們會問,一是你能夠通過嗎?二是你為什麼要這樣做?所以當我開始談論這件事情的時候,正好在我大學生涯的結尾,實際上我已經準備好入伍。我想我父親是不能完全理解我真的要這樣做的想法。對於我現在來說已經能理解的原因,那時候並不明所以,因為這是他的兒子。如果你成功,這並不好;你要成為海豹突擊隊成員,意味著要上戰場。如果你不成功,訓練不過關,那麼你只能在海軍中停留,無法選擇其他工作。你可能會被迫做一些什麼,也許得做些不好的工作,這樣要持續四年。沒有人喜歡被卡住,如果他們沒有所謂的職位,即工作。因此,他會從這兩個結果中看到巨大的負面影響。但我解讀這一切的方式是他不相信我,不相信我能成為海豹突擊隊成員。他似乎覺得我不會成功。我確信他並不想這樣,但我這樣解讀了。在 2010 年,這標誌著我們關係的一個轉折點。我去參加了新兵訓練。在此之後,我和他在 2010 年到幾個月前之間保持了某種程度的聯繫,但我幾乎選擇不和我父親說話。我對他充滿了怨恨。我總是覺得他不相信我。他重婚了,組成了新的家庭。我對他有很多怨恨,其中一些是有根據的,但很多不是。這變成了我心目中他不相信我的事實。這真的就是我的想法。事實上,這在某些時刻推動我,像是在海豹突擊隊的訓練中,有些日子我真的會想,如果我失敗了,我無法想像面對我父親那會是怎樣的感覺。在我心中,我覺得他會說,早就告訴你了。這種想法讓我感到不寒而栗。所以在很多方面,我與父親的關係在許多年裡變得有點負面,但它在某種程度上保持了我肩上的一種健康的壓力,促使我想要證明他錯的念頭。但最近透過我和我的好友 Vinny Shorman 的治療,以及一些世界上的巧合,我和他重新聯繫上了。實際上,我們對此進行了一些坦誠的討論。結果發現,不,我的父親只是非常擔心他的兒子,覺得我不喜歡他或愛他,我們有些分歧,生活就是這樣。我過著我的生活,他過著他的生活,但我們現在重新聯繫上了,為此我感到高興。
    有很多男人還未到達可以公開談論自己內心掙扎和感受的地步,尤其是曾經參與戰鬥的那些人,大家都認為他們是大無畏的壯漢,對吧?你會對那些男人說什麼?我們都感受到一些情緒。很多人並沒有工具知道如何談論這些感受。我們或許沒有一個適合的環境,也許我們沒有朋友或渠道來談論這些事情。很多男人甚至感到無法表達自己。即使我也是其中一位,直到最近,我都不會告訴我的伴侶如果我有不好的日子。如果我覺得不好,感到焦慮,或是在某些事情上掙扎,我總是試圖讓大家避開這些情緒。我曾經認為作為一個男人,我的工作就是承受,承受一切,吸收,忍耐。但我現在明白,這些情緒是需要被表達出來的。
    在意想不到的方式中,這些未預期的後果正在顯現出來,或許在我的情緒中,或許在我的健康中,或許在我的習慣中,或許在我尋求短期多巴胺快感的過程中,結果會浮現出來。
    所以有一天我做了一個實驗,就是讓我的伴侶坐下來,告訴她,瞧,我沒有對你誠實。這是我的感受,這是我所經歷的。這就是我正在經歷的事情。是的。這是我生活中一個極其重要的轉折點。你能明白我的意思嗎?是的,我懂。
    所以我很好奇你在開放心扉的旅程中經歷了什麼。我認為,以男性為例,你會發現社會對於可接受的事情可能成為你的惡魔。我們也許不會討論這些問題。但如果你談論它們,沒有人會真正在意。比如說,我反感我的工作。又或者說,我並不愛我的伴侶。這些都是不好的事情,但如果你提出這些,沒有人會質疑你的男子氣概。他們不會質疑社會認為非常重要的事情,對吧?這些事情對你來說是非常個人的。這些事情可能讓人尷尬。這才是真正的惡魔。
    我不是在說其他事情不是惡魔。它們確實是。但是如果你不能談論這些事情,它們將伴隨你一生。它們真的會。因此,我認為這不意味著你需要去報名參加治療,去和治療師聊聊。但我確實認為,就像你自己提到的,你必須能夠卸下負擔。而那部分僅僅是談論它。
    我有一個例子,這不算是一個惡魔,但為了讓觀看這個的人有個概念我有多麼願意直言不諱地談論我所掙扎的事情。有趣的是,我之所以對軍隊產生興趣,信不信由你,是因為我在其他人面前尿尿這件事真的非常困難,尤其是在公共場合上廁所。這雖然不會摧毀我的生活,但這樣的感受讓我很不舒服。如果我一個人的話會簡單很多,對吧?我從小就知道自己有這樣的情況,並不知道原因。但像我在高中或大學的時候,我會選擇一個私密的廁所,因為那樣對我來說容易些。隨著年齡增長,我開始意識到這不是很正常,這種情況發生在我身上。
    而我對海軍感興趣的部分原因是他們會進行尿檢,且相當公開。為了解決這個問題,我必須進入一個強迫我在其他人面前尿尿的組織。但對我來說,這就像是面對這些非常個人的問題,例如在其他人面前排尿的無法克服之症,儘管我已經克服了這一點。但你必須願意去識別這些問題。而在我加入海軍之前,我和我的妻子談過這件事。她說,好吧,我最近也和我的治療師聊過這個。不過,這實在是一個非常特定的個人問題,如果我在隨意的對話中提到這個,肯定會有人能夠與之相關。但多數人會覺得,你提到這個有點不太妥。
    但每個人都有某些事情落入那個類別,也許說的不是具體的,但每個人都有奇怪的不安。他們有其他深藏在心的事情,這些事情推動了他們的決定,若是提起會讓他們感到非常尷尬。這就是為什麼你必須提這些事情,因為它們會一直困擾著你,直到你去處理它們。而對我來說,坦誠地表達出來並著手解決這些問題一直是一種有益且釋放壓力的感受。
    我還注意到的是,當我不表達它們,尤其是在關係的上下文中,你會感到被誤解。是的,這是真的。比如說,我想模擬一個情境:你在其他人面前排尿有困難。你的妻子可能會開始懷疑你為什麼不想去某些地方,或者當你在那些地方時,你的行為很奇怪。她可能會誤解,認為你有X、Y和Z的問題。這樣你就會處理一個問題,以及一系列其他的問題。就像她會想,他在背叛我。其實這只是因為我們沒有一個安全的環境來談論這個實際的問題。所以我創造了其他五個問題。在我的生活中,我會想,如果我只是說出真相。這真的很可惜,有時我必須等到破裂的時刻,回過頭來說,你完全搞錯了。你會搞錯的原因是因為我沒有告訴你真相。這讓你走上了一條不幸的道路,造成了比我坦誠對你更大的傷害。
    我不是說這會容易。我認為就像你故事中描述的許多事情一樣,你首先需要朝那個方向邁出一步。我不是說,今天就拉著你的伴侶去倾訴,或者去浮誇地對待治療師。你必須進行實驗以建立證據,並讓它們增長,然後說,實際上,這比秘密生活要好。把一切都藏在心裡。
    當我面試人時,總會有一些我知道他們經常被問到的問題。但我究竟要不要問他那些我知道他會經常被問的問題呢?然而,你真的很擅長講述故事。你真的非常擅長講故事。所以我想以兩個問題結束。我想我們還有幾分鐘,但第一個問題是,如何成為一個偉大的講故事者,而我們所有人都在講故事,不管我們是否意識到。
    你學到的任何原則,能否告訴我如何講更好的故事?
    是的,我會說,當然你講故事的媒介很重要,但如果我們字面上談論講故事,假設你面前有聽故事的人,這是許多人講故事的媒介,跟朋友、家人分享故事。要講一個非常好的故事,與故事的內容關係不大,與故事的表達方式關係更大。
    當我告訴你地下道故事時,我全心投入講這個故事。我不在乎你覺得這個故事有多有趣。我覺得這個故事足夠有趣,所以我會配合手勢。我會強調我覺得特別有趣的細節,這是一種講述故事的堅持程度。這是關鍵。就是投入。你必須完全進入故事中。
    例如,當我進行現場巡演,這是最純粹的形式,你要麼在那裡感到尷尬並撐過去,要麼就完全掌控這個故事,投入其中,將它講給在場的人。他們會聽到我想告訴他們的內容。因此,這就像表達,不只是練習並且能夠準確表達你的話。根本不是。
    兄弟,我講故事時甚至不需要劇本。我研究故事,了解故事,內化故事,然後我就能融入故事中。當我告訴你故事時,應該幾乎讓你感覺我就在那裡。這就是你所需的投入程度。我還想說,關於一般的講故事,其實也是如此,不是要將語言打磨得完美無瑕,或是準確無誤地獲得劇本。我會說,對於大多數故事,你需要確保故事的結尾有某種回報,這就像是講故事的入門課。
    但是如果你看看報紙如何結構故事,對那些可能不會閱讀報紙或一般不關心新聞的人,這裡是它的運行方式。這件事發生了。現在我要告訴你這件事情的具體細節以及它是如何發生的,對吧?這不是好的故事講述。這對傳遞資訊來說很棒。但是,如果你看看YouTube或其他講述神秘故事的人,他們有時在標題中會寫,比如,“在俄羅斯的洞穴中發現瘋狂的金色骷髏。”實際上,這真的很吸引人,或許我會去看那個。
    但如果是這樣的標題,“蘇珊在倫敦被謀殺”,然後你點擊進去是為了找出發生了什麼事。但在某些情況下,你不希望你的觀眾一開始就知道故事的走向。你可能強烈地感覺到蘇珊會在故事的結尾被殺,或是會有金色的骷髏在俄羅斯出現。但作為一個講述者,你的工作是讓人們投入其中,建立緊張感,並讓他們準備好在結尾時獲得回報。
    任何故事都可以在結尾有一個反轉。這取決於你如何講述它。並不是說有些故事有回報,有些則沒有。絕對不是。你可以使用視角。你可以融入故事的不同方面,讓人從不同的視角來看故事。但當你講述故事時要全面掌控,並確保故事的結尾有某種回報,不論那是什麼。
    當我告訴你地下道故事的時候,最終的目標就是讓你看到,哇,所有這些矛盾的事情,這裡有照片,但俄羅斯政府卻說是未知的非自然力量負責,然後結案。全篇的重點就是指出,這些客觀上發生的瘋狂事情,我們有數據,有照片,這些都是真實的。我已經向你證明了這一點,顯然有些事情不對勁,他們封閉了案件,沒人能深入調查。整個重點是讓你思考,那邊到底發生了什麼?
    但如果我一開始說,猜猜怎麼著,有一個封閉的案件,沒人會去查。這是發生的事情。這是一樣的故事,但我一開始就透露結局。你得反過來講。因此,要在結尾給出回報,並掌控故事講述的各個方面。
    我會去告訴人們去你頻道上查查。但在你的頻道上是否有特別的故事?這是個陳腔濫調的問題,那是你最喜歡的故事。喔,兄弟,這就像問你最喜歡的孩子一樣,對吧?在眾多故事中,我最自豪的故事是《無頭谷》。它實際上也在我們的圖畫小說裡面。並不是說它真的是最好的故事,但它是一個由大約一百年的許多小故事組成的綜合故事。
    有一個地方,我知道我沒有時間,但在加拿大有一個地方叫西北地區。因此,這是一個非常偏遠的地方,完全是自然景觀和森林。在西北地區裡有一個谷地,一條河流穿過這個美麗的谷地,叫做納哈尼谷,它現在被稱為無頭谷。因為在過去的一百年裡,所有進入這個谷地的人都被發現是無頭的。他們的死亡方式非常古怪,而且你也不能真正進入這個谷地。這非常困難。
    你不能搭飛機去那裡,你不能徒步到那裡。
    你必須要麼搭船順流而上,並實際上將船抬過幾個瀑布,然後繼續上溯。或者有一條陸路步行的路線,但那有大約70英里的險惡地形。所以,去那裡真的很難。那裡完全偏遠。唯一曾經住在那裡的人是納哈尼部落。他們有一天,有人正好在進行狩獵探險。他們注意到納哈尼部落,大約有幾百人。他們沿著這條河露營。然而,他們一夜之間消失了,真的是沒有人知道發生了什麼。他們留下了所有的設備和住房,全都留在那裡。他們就這樣消失了。沒有人知道他們發生了什麼。有關於白色生物在森林中徘徊的傳聞。但我把七八個旁白按時間順序排列在一起,拼湊成我認為是有關於無頭山谷可能發生的事件中最全面的敘述。我對它的寫作和組織感到非常自豪。而且,它也是這本圖像小說中的第一個故事。我們在這個播客中有一個結尾的傳統,上一位嘉賓會留下問題給下一位,不知道他們是留給誰的。而留給你的問題是,你認為新媒體播客世界中最理想的未來是什麼?我想我喜歡播客空間的地方是,我希望它能繼續保持它不是企業化的那種方式,完全是任何人都可以開始播客。我們看到有這麼多播客,但它的崛起是基於這些節目的優點,而不是背後有太多企業推動。因此,這就像是一個優秀的內容貴族,播客的增長和成功在很大程度上基於優點和技能,而且它們涵蓋的所有主題都是如此的遼闊。所以這種感覺真的很真實。我知道市場上有很多企業播客,這毫無問題。但我希望播客繼續成為這種狀態,比如,喬·羅根的播客和其他隨機播客,這些行業的巨頭,但卻是如此隨機。這是一種人類真誠和願意談論事物的美妙產品。我喜歡它。我認為這是一個非常真實的地方,尚未被企業化。阿門。約翰,謝謝你做的一切。謝謝。你真的很了不起。你經營著一家非凡的媒體公司,我認為人們未必真懂得它的規模和大小,但這確實令人印象深刻。你擁有這本很棒的圖像小說。是的,在這本圖像小說中。這是一本《紐約時報》暢銷書。它是九個故事的選集。它很美,我們打算繼續創作更多。因此,絕對要看看這本圖像小說。它是個很好的假期禮物。它絕對華麗。插圖以及你稱之為插圖的所有事物都很棒。是的,絕對如此。我們為此感到驕傲。非常感謝你所做的一切。謝謝你。愛非常著迷於所有這些故事。我愛神秘故事。我喜歡未解之謎和真實罪案。在我們開始錄音之前,我和我的伴侶說過,當她讓我在床上聽這些時,這會幫助我入睡。你的頻道無疑是這方面最好的。謝謝你。因為你是一位如此天賦的故事講述者。謝謝你。當你今天跟我講話時,我一直在思考,我在試圖拼湊出什麼使你如此出色的故事講述者。謝謝你。我想這是一段漫長的旅程,家庭影響,還有你所擁有的經歷。所以謝謝你所做的。謝謝你今天的時間。能夠了解你重新塑造自我的故事,並聽到這些故事,我真的很榮幸。對了,我需要去研究一下這個叫什麼的,他叫做?底亞特洛夫山口。底亞特洛夫山口。謝謝你。能上你的節目是我的榮幸。真的。非常感謝你邀請我。我很感激。我將帶給你一點秘密。你可能會認為我和我的團隊有點奇怪,但直到今天我依然記得,當我團隊中的傑米瑪在Slack上發佈她改變了這個工作室的氣味的時候。緊接著她發佈後,整個辦公室在我們的Slack頻道中鼓掌。這聽起來可能會瘋狂,但在《首席執行官的日記》中,這正是我們對節目所做的1%的改進。而這就是該節目之所以如此的原因。通過理解1%積累的力量,你絕對可以改變你生活中的結果。這不是關於激烈的變革或快速的勝利。而是關於那些小而持續的行動,它們對你的結果產生持久的影響。因此,兩年前,我們開始創建這本美麗的日記,這真的是美麗的。在裡面,有很多圖片,很多靈感和動力,以及一些互動元素。這本日記的目的是幫助你識別、專注於和發展1%的持久性,這最終將改變你的生活。我們將只發行有限的這些日記。所以如果你想為自己、朋友、同事或團隊獲得一本,請立即前往diary.com。我會把鏈接放在下面。 [音樂]

    From rock bottom to Navy SEAL, and then to storytelling YouTube star from John Ballen to MrBallen, he reveals what it takes to reimagine your life’s path

     John Ballen, best known as MrBallen, is a former US Navy SEAL and founder of Ballen Studios. He is the host of the ‘MrBallen Podcast: Strange, Dark & Mysterious Stories’ and author of the book ‘MrBallen Presents: Strange, Dark & Mysterious: The Graphic Stories’. 

    In this conversation, John and Steven discuss topics such as, the 5 words that transformed John’s life, the benefits of storytelling, why he was disowned by the SEAL’s, and how to turn your life around in 2025.

    (00:00) Intro

    (02:13) Becoming MrBallen

    (10:25) The Self-Awareness to Take Responsibility Changed Me

    (15:09) How You React After Making Mistakes Changes Everything

    (16:54) What Is the Navy SEALs?

    (19:31) How Long Is Navy SEAL Training?

    (23:15) The Difference Between Those Who Made It or Not

    (27:18) The Mentality of MrBallen Before and After SEAL Training

    (30:02) Hitting Rock Bottom

    (33:03) Advice for People Who Feel Stuck

    (36:33) I Almost Died: Finding Your True Motivation

    (39:54) Retiring Due to War PTSD

    (45:44) I Was Dishonored by the Navy SEAL Community

    (49:26) I Crossed the Line…

    (01:01:33) What Happened to Those Nine Hikers

    (01:03:45) Advice to Discover What Motivates You

    (01:07:09) The Best Things in Life Are on the Other Side of Fear

    (01:14:34) Dealing With People Hating What I Love Doing

    (01:18:54) Will You Stop Being MrBallen?

    (01:21:26) What Would Make You Leave MrBallen Behind?

    (01:25:49) Finding the Next Thing to Check Off Your List

    (01:27:29) Dealing With PTSD and Alcoholism

    (01:34:03) Coming to Terms With Everything I Did

    (01:36:52) Your Demons and Therapy

    (01:38:45) The Only Way to Cope With Your Demons

    (01:41:03) Ads

    (01:42:07) Reconciling With My Dad

    (01:46:02) How to Help Men Experiencing Mental Health Issues

    (01:50:30) How to Be a Great Storyteller

    Follow John: 

    Instagram – https://bit.ly/3BjQjbv 

    Twitter – https://bit.ly/3Bd3evX 

    YouTube – https://bit.ly/4irOnhN 

    You can purchase John’s book, ‘MrBallen Presents: Strange, Dark & Mysterious: The Graphic Stories’, here: https://amzn.to/4g7fq0p 

    🚀The 1% Diary is live – and it won’t be around for long, so act fast! https://bit.ly/1-Diary-Megaphone-ad-reads 

    Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes 

    My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://g2ul0.app.link/DOACBook 

    Follow me:

    https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb

    Sponsor:

    PerfectTed – https://www.perfectted.com with code DIARY40 for 40% off

    Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

  • The Body Language Expert: Stop Using This, It’s Making People Dislike You, So Are These Subtle Mistakes! Your Resting Face Matters & How To Fix It!

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    Your brain is 12.5 times more likely to believe my gesture over my words, and that’s because it is very hard to lie with our gestures
    For example, you want to do an experiment with me? Sure. I want you to say five, but hold up the number three
    Five hard, right? Yeah, I don’t think about them separately
    This is why liars use less gestures, but no tool like that. It’s critical if you’re trying to set yourself up for success
    We’re gonna go through all of them. Oh, yeah
    Vanessa van Edwers is a behavioral investigator who’s science-backed research from body language and micro expressions to vocal tones and first-hand
    Impressions has revolutionized the way we build confidence and create more authentic relationships in every social and professional interaction
    I’m a recovering awkward person
    I thought that charisma was genetic and I didn’t know how to have conversations
    I didn’t even know how to have friends and then I discovered that highly successful people speak a hidden language
    And that is the language of cues is directly from the research. They know the blueprints and talk to anyone
    They know that if you sit within 25 feet of a high performer your own performance improves by 15%
    And that there’s a direct correlation between confidence and anxiety and the distance in our shoulder and our earlobes
    So interesting. They also know that 82% of our impressions of people are based on warmth and competence
    So if you worry that people don’t take you seriously, you have trouble getting raises
    You feel anxious and overwhelmed and I have five power cues for competence
    But if you have ever been told you’re intended hard to talk to I want you to use these five warmth cues first
    What about how to get a partner in terms of cues and body language? Let’s start with a study that blew my mind
    It’s impossible to be attracted to someone
    That’s so crazy. Just such a small one little thing
    Quick one before we get back to this episode. Just give me 30 seconds of your time
    Two things I wanted to say the first thing is a huge
    Thank you for listening and tuning into the show week after week means the world to all of us
    And this really is a dream that we absolutely never had and couldn’t have imagined getting to this place
    But secondly, it’s a dream where we feel like we’re only just getting started
    And if you enjoy what we do here, please join the 24% of people that listen to this podcast regularly and follow us on
    This app. Here’s a promise. I’m gonna make to you
    I’m gonna do everything in my power to make this show as good as I can now and into the future
    We’re gonna deliver the guests that you want me to speak to and we’re gonna continue to keep doing all of the things
    You love about the show
    Thank you. Thank you so much back to the episode
    Vanessa van Edwards
    For someone that’s just clicked on this conversation now and they’re wondering why they should stay and listen to what we’re gonna talk about
    What would you say to them?
    Very highly successful people
    Speak a hidden language and that is the language of cues if you don’t know how to read the cues
    People are sending to you. If you don’t know how to control the cues you’re sending to others
    You are missing a crucial element of success. How do you?
    Quantify that in a way that I know that it’s true. Are there studies or stats that reinforce what you’ve just said
    82% of our impressions of people are based on warmth and competence
    That means that if we can control our warmth cues and our competence cues
    We know we are taking care of 82% of our impression and that is critical to being more memorable to being more confident to having clear communication
    And to taking that a bit further what areas of my life will that
    Impact so if I’m warm and I’m competent, which you’re telling me are things that I can control
    What are the downstream consequences of that? So I think my mission is to
    Tackle a big lie and that is that smart people
    Will translate their book smarts into people smarts
    But actually
    You’re no matter how smart you are if you do not know how to communicate with people
    You can’t connect with people. You can’t have good relationships. You can’t have supportive friendships
    You get looped into difficult people or toxic people. You have trouble getting raises or promotions
    When you are able to control your communication, it helps you not be overlooked not be misunderstood
    And that affects your friendships your partner your career and also helps you feel more confident walking into a room
    And what is your research based on are you a researcher? Have you done sort of first-party research yourself?
    Where were you drawing from? So I’m a recovering awkward person. So I used to believe that
    You were either born with charisma or you weren’t that charisma was genetic and in 2002
    I discovered a study that changed my life, which said that charisma can be learned
    This is when I started to
    Tackle to figure out. Okay, if charisma can be learned, how do we learn it?
    How can we learn blueprints for conversation? How can we learn frameworks for how we connect and how we socialize?
    That’s when I started doing my own research
    So I’m a behavioral researcher and a best-selling author on communication and I specialize in helping very brilliant
    very smart awkward folks not be overlooked and
    Give me some sort of depth as to the amount of research and the quantity of research that you’ve done
    How many people you studied how many hours of footage etc? Yep
    So I developed my first framework about 12 years ago and we’ve helped
    400,000 students learn that framework master it and conquer awkwardness or feel more confident
    Some of those folks had very professional goals like getting raised or promotion other folks were so socially anxious and so awkward
    They couldn’t make friends other people were looking for their soulmate or their partner
    And so 400,000 students have told me that this framework works. Nobody teaches this this stuff today
    Or actually
    Extroverts tend to teach it. So I read the quintessential how to win friends and influence people back in the day
    And that’s a wonderful book, but it’s a book written by an extrovert if you are not naturally extroverted
    I am not naturally extroverted. I’m more ambiverted
    It is very hard to learn how to communicate if you don’t naturally gravitate towards people
    I was like there has to be a way to teach introverts and amberverts to be able to feel confident without having to fake it till you make it
    Without having to pretend to be extroverted or outgoing to be taken seriously or to be charismatic
    What’s an ambervert?
    So amberverts get energy from the right people in the right places
    So for example in this interview, I love one-on-one conversations
    I feel myself, but if we were to go to a loud bar or a nightclub, I would completely shut down and want to be alone
    Amberverts can dial up extroversion to hit their goals so that they know they have to be friendly and
    Meet people for an interview or a position they can do it
    But they need lots of recharge time
    The reason why it’s important to know if you’re an amber is because you should know
    What are the people and places that drain you?
    There are certain people when you open your calendar and you look at it and you’re like, oh
    That is someone that drains you they do not bring out your extroversion or your natural love of people
    There are also certain people who you feel you could talk to for hours
    They give you social energy. They charge your social battery
    So the very first thing I have students do is sit and make a list who are the people who give you energy who charge you up
    Who are the people who take from you?
    Those are people that we want to put boundaries around we want to say no to we want to limit as much as possible
    And then also the places where do you thrive is it conferences one-on-one business or is it friends socializing parties?
    Knowing those places helps you optimize your social battery and when you say cues which you said at the start of this conversation
    People think of just body language. Is that the sort of full extent of areas that you focus on? Yes, so they’re so they’re
    Cues come into four different channels. There is body language. That’s facial expressions gestures posture
    But there’s also vocal so vocal cues are the tone of our voice our pace our volume our cadence
    There’s also the words we use obviously verbal cues the types of words that I’m choosing to use are signaling my warmth and competence to you
    And the last the smallest channel is our ornaments the colors we wear the jewelry we wear the way we wear our hair
    We wear your facial hair. Those are also signaling different things or cueing people to just feel a certain way about you
    And what about what we say?
    Because I know you’re writing a book about I don’t know if I can leak this you can’t here we go
    You’re writing a book about on the station. So what we say
    So I did not realize how powerful our words are and here’s a study that really changed the way I think about this
    Very simple study
    They brought people into the lab and they sold them up into two different groups and one group
    They said today you’re gonna play the community game and they played kind of a prisoner’s dilemma type of game
    The second group they came into the same room the same researcher and they said good morning
    Today, you’re gonna play the Wall Street game
    The trick was the games were exactly the same. There was no difference between the two games
    What they found was everyone who was told they were playing the Wall Street game shared an average of one-third of their profits
    Everyone who was told they were playing the community game shared an average of two-thirds of their profits
    This means that that one word community game community
    Made people think and feel more about community and made them act more collaboratively
    This means that the words we’re using in our emails our subjects our texts our LinkedIn profile headlines are
    Cueing people for how they should treat us
    One really simple way to think about this is your calendar. I send out calendar invites multiple times a week to clients to friends
    When we have meeting one on one call video interview
    I am being cued for nothing. Those words are so overused. They’re sterile if you add
    Cues that prime people to feel or think a certain way. You’re actually setting them up for success
    So 20 25 wins collaborative session strategy meeting goal meeting goal overview teamwork collab session
    Those words are actually queuing that person’s brain every single time they open their calendar that when we read the word like
    Collaborate we are literally more likely to be collaborative
    So the words that we use even one single word can actually change the way people think
    It’s funny because our entire lives are people like the difference between me being a president prime minister
    Superb salesperson exceptional entrepreneur is probably just my understanding of other people and how I show up in my words and my cues
    And so when you think about it like that
    This could be for many people
    The most important subject for them to improve upon I
    Would even go further and say if you don’t have people skills you cannot succeed
    You cannot succeed in life. You cannot succeed in love. You cannot succeed in business
    It doesn’t matter how smart you are. You need people to have success
    So this is I think the most fundamental skill that people can invest in and how many people did you say you’ve taught people skills to
    400,000 students and is there a particular case study that stands out to you as being the most
    extreme in terms of
    Hey studying the fact that someone can go from zero to a
    Wonderful place. Yes, and it’s my very brilliant
    But stoic
    Students so I’ve noticed especially over the last 10 years. I’ve been doing this for about 17 years in the last 10 years
    Especially my most extreme students are the students who are very very smart
    Very talented and good at what they do, but they don’t know what cues to send and so they completely shut down
    They try to become stoic unreadable. They try to have no facial expressions
    They literally try to poker face all the time and as they try to make connections
    Made a partner make friends people don’t like them people don’t trust them
    they can’t get by into their ideas and
    Those are the students where I see the biggest transformation
    They don’t realize that muting muting your cues is a danger zone cue
    If you try to be stoic and unreadable people literally cannot get a read on you
    And so my biggest transformations have happened when I can say you don’t need to hide your true feelings
    It’s about amplifying them with the right cues. There’s a famous example of this Jamie Siminoff founder of ring
    So I don’t know if you ever watch shark tank
    Yeah, so in this episode for those who haven’t seen it Jamie Siminoff entered the tank and he pitched a billion-dollar idea
    Literally a billion-dollar idea because it went on to raise funding from Shaq and Richard Branson
    But in the tank he pitches the idea and he gets so much pushback and so much
    Negotiation and he walks out of the tank without a deal. In fact the sharks did not like him
    What happened? He had the billion-dollar billion-dollar idea, but he did not know how to share it
    This is the biggest transformation I see is people who have brilliant ideas
    They’re good people. They’re hard-working people and they cannot get buy-in. They cannot make friends. They cannot find partners
    How do they feel? So if you had to say words that make them feel seen right now, how are they feeling as they’re listening to this?
    overwhelmed
    Getting into interaction just social overthinking not knowing what to do not knowing what to feel
    Estimated like people don’t see you or the real potential that you have a lack of confidence and fear
    Afraid that if you are your true self or you try any of the things we’re talking about people won’t like you and
    I want to teach you that you can be yourself and you can be liked and you can find your people
    And that doesn’t mean everyone’s gonna like you
    But it means if you signal the right things cues tell others how to treat you
    If you signal the right cues you will find your people one of the things that I was sort of inferring from what you said
    Is the importance of understanding your rich resting bitch face?
    That’s like the term we use in the UK resting bitch face, which is like when you’re just listening or doing nothing
    Like how does your face look? Yes, and you’re telling me that’s really really important. It’s real
    So I call it resting bothered face
    Rbf same thing. Okay. This is a real phenomenon
    Which is that all of us have different faces at rest now
    I want you to look at my face for a second my face at rest
    I’m gonna rest it for a second my mouth angles down and sort of an upside down you so it looks like this
    You see how these are going down. Yeah
    You laughing at my you a little bit okay, so at rest I look a little sad
    Yeah, that is just my mouth at rest yours goes pretty straight across. I just I just you have a lot of hood
    That’s what I have a lot of hood. Yes. This is hood. Yes. Yes
    So that probably makes you do people think you’re angry or tired both both okay people never call me angry
    They call me sad you need to look in the mirror and figure out
    What is the default of your face if your mouth angles down into a frown people are gonna think you’re sad
    You’re gonna have to be counteracting that with your cues
    If you have a lot of hood above your eyes or you have these two vertical lines that appear between your eyebrows
    You actually don’t have them
    But if people some of you at rest even had those two lines people are gonna think you’re angry or frustrated
    If you have down eyes, so I don’t know if you noticed but my I have cat
    I’ve added cat makeup to my eye. Yes. Yes
    That actually makes me look less ain’t less sad because also my eyes slope a little bit down at the end
    Which makes me look sad. Okay, so people often are like, are you okay? Are you tired? I’m like, no, that’s just my face
    So I have ways that I counteract it when I get to use makeup, which is a great thing
    But second, I know that I need to make my face a little bit more up, right?
    So when I am in our interacting with someone I’m on video when I interview I typically
    Rest my face in an upward position. I’ve activated these muscles. So don’t look happier
    You do but you have you got to consciously tell yourself to do that would you just always remember?
    No, I have to consciously tell myself to do that now
    I only need to do that with people with a first impression or when I’m trying to make a good impression
    My team knows that I’m not sad. All right, like my team. They see me all the time. They see me without makeup
    They know that I’m not sad. They know that’s just my face. So here’s what’s critical one
    You should know what is your resting default? Are you looking sad angry or afraid or afraid?
    I didn’t do so if you have you actually have some I’m so sorry. Oh, you’re joking. Sorry. I’m so sorry
    You have these lines
    One of my team just left in the back. So you have them just right here these light lines here
    So when we’re afraid we go
    We raise our eyebrows up and I can’t see it because I have Botox on my forehead
    But you if you yeah, there you go. There you go. That’s for now. No, open your eyes and go
    That’s afraid so the more you have those lines and the whites of your eyes appear
    Like if you ever seen someone kind of walk around like a deer in the headlights
    Yeah, they make you feel anxious
    Like if I were to do my entire interview a little bit wide-eyed
    You would not only feel anxious, but you wouldn’t believe what I was saying
    So you all should see if you have this default lines or if the whites of your eyes show look at your profile pictures in your profile pictures
    Here are the three biggest mistakes people make one. They’re showing fear eyes. Yeah
    Yeah, so people you are signaling
    Accidentally anxiety so try to make sure you’re not showing the upper whites second mistake
    You’ll do is they make a contempt micro expression. So
    That’s a one-sided mouth raise. So just do a one-sided mouth raise for me
    Doesn’t make you kind of feel like
    So if you do it at home, you’ll there’s a facial feedback hypothesis when you make these faces
    It actually triggers the emotion just like when you have the emotion it triggers the face
    There’s a loop that happens. So if people make the contempt expression one-sided mouth raise
    Not only do they look scornful kind of disdain they actually begin to feel better than and scornful
    So do not do an asymmetrical smile in your profile picture. You are accidentally signaling negativity
    The third biggest mistake you will make is they you do an inauthentic smile in their picture
    The only true indicator of happiness is when these cheek muscles are activated. Anyone can fake smile. This is what mine looks like
    But you see people do it, right? Yeah, I do it. Yeah, and people know I would rather you not
    No, cuz I just don’t have a good smile. What look
    Like what am I gonna say? No, it’s all the Torval is
    I literally have to do this when I take face
    That’s my smile
    What am I gonna do? Well, you can smile without your teeth as long as it hits your upper cheek muscle
    So try just try this for me put your pen or your finger in between your mouth like this
    I’m sure how you can go. Oh, that’s better that reaches all the way up into your eyes. Do you see?
    That looks so much better. Okay, if you can activate these muscles in your profile picture
    You don’t have to walk around like that, but if you can act out not the fear
    If you can activate these muscles in your profile picture, it shows authentic happiness or don’t smile at all. I hate the advice
    Just smile more
    Fake smiles do not work. Dr. Barbara Wilde studied this she took pictures of people thinking of something
    They were authentically happy about took a picture of them smiling then she told them to fake smile and took a picture of them
    On the surface you really couldn’t tell the difference between the two smiles
    They looked very similar, but she had participants take mood tests
    Then look at the picture look at one picture or the other group a group B
    People who saw the positive picture had an improved mood
    They caught the happiness from the photo people who looked at the fake smile had no mood change
    This means I would rather you have no smile at all or be neutral than fake smile
    But if you can smile in your picture, it is so great for authentic happiness
    It sounds like it might be quite exhausting for some people because I think some people although they they’re happy
    They feel good. They’re nice people. They do have that resting bothered face
    I think you called it and there’s other people that I know that just kind of walk through life with this like resting smile
    Yeah, like we can all think of that person. That’s just like always happy
    Yeah, and then there’s the other people who are like objectively happy too, but they just have that resting bothered face
    So it feels like life is going to be more exhausting for those people, you know
    I think it’s about choosing your heart, right? It is hard
    It is exhausting for me to show up to a meeting when I’m in a good mood and have someone be like, are you sad and tired?
    Are you okay? I’m like, I’m fine. I find that exhausting
    Is it also a little exhausting to make sure that in my first impression I’m being a little bit more up with my face
    Open eyes wide and open mouth a little less exhausting than that
    So I think you have to choose. What are the cues you’re going to purposefully add? There are 97 cues
    I’ve narrowed down 97 that I think are the most important you get to make your own recipe
    You don’t have to do all the cues if smiling is not your thing smiling is not essential for being charismatic
    When we talk about being charismatic
    It’s about being warm and competent and you have 97 cues to choose from to make that warmth and competence recipe
    And so you don’t have to be a bubbly extrovert to be charismatic. You can be a quiet powerful introvert
    You can be a compassionate empathetic healer
    Those look different and so I think it’s less exhausting to find your recipe and to use those cues a lot
    If there’s certain cues in my book that I teach that I don’t use they just don’t feel natural to me
    But there are other cues where I’m like
    Has anyone ever done me really compelling studies on this idea of resting bitch face or resting bothered face as you call it
    There is research on resting bothered face and there are certain people who
    When people see pictures of their face at rest, they assume a mood change
    In other words when there are certain people at rest where you look at them
    They look neutral but there are certain a certain percent of the population when you look at them
    They look angry sad or afraid so it’s real
    Very few people have happy resting face. You either look neutral or bothered so you said you were a recovering awkward person
    Yes, take me into what you were like. Oh
    What do you mean when you say awkward person? I really wanted to go it alone. I was really overwhelmed by people and interactions
    I didn’t know what to do with my hands. I didn’t know what to say
    I felt like I missed a memo that everyone got on conversation. I
    Always felt like I was saying the wrong things
    I had all these awkward silences and then what would happen is I would try to overcompensate by
    sharing a ridiculous story or talking too much or completely shutting down and I kind of
    Like wavered between completely shutting down I’m being overwhelmed and talking too much and saying too much and just verbal vomiting
    over everyone and so I shut down and in college, especially I
    Just felt so left out. I just felt so lonely and I don’t know if anyone watching is feeling lonely
    I thought it was all my fault. I was like, I missed the memo. I don’t know how to have conversations
    I don’t even know how to have friends. That’s what it felt like that. I
    Desperately wanted to make connections, but I had no idea how to level up a new person to a friendship. I
    Had no idea how that path happened
    I had no idea how to have a conversation with someone
    Share something real and then have a real interaction back. And so it was really lonely and overwhelming
    And what was the catalyst for you to go on this journey? I
    was in college and there was a group paper
    Assigned and you had like five people and everyone had to do five pages
    And I went to the professor and I said I will write double the amount of pages if I can work by myself
    And he was like Vanessa the point of the paper is not the paper. It’s working with the people
    And I was like and I started to cry in his office. I was like that student
    I was like I I don’t know how and he was like Vanessa. You’re very good at science. You’re very good at
    Breaking things down. What if you studied for people like you study for chemistry?
    That was like an aha moment for me. He said why don’t you study good?
    Conversation, why don’t you study the popular kids? Why don’t you look at what are they doing in conversation?
    That’s working study it like it’s a science
    Hence my brand was called science of people. That’s when I realized okay didn’t come naturally to me
    But maybe there’s research on actual things I can do with my body things
    I can do I can say verbally questions that work that will help me learn this the other way turning soft skills into hard skills
    That’s when I started creating my first conversational blueprints
    That’s when I started creating my conversation formula it started to work
    I started to try out these kind of tiny experiments and I actually started to feel like myself
    Make more friends. It was tools. I had to use tools to be able to connect because it did not come naturally to me
    Was it fixed from day one?
    No, so it was a journey. It was a real journey
    Yeah, I think that’s important because often people think you know read the book get the tips and tricks and you’re you’re changed and you’re fixed
    You talk about I think later in your life where you enter a dinner party and your husband
    Was there with you and you went home and told him that you thought everyone was angry at you. Yeah, when was that?
    That was probably maybe four or five years later, okay?
    So I started mostly with conversation that was sort of my my first tool
    I needed is questions. I wanted to ask first impressions and how to close conversation very practically. I
    Also realized about five years later at my I married my college sweetheart
    So I’ve been with my husband for a long time and he said to me you always think everyone’s angry at you
    I was like, isn’t everyone angry at me and I realized there are certain people who misinterpret
    Neutral facial expressions as negative. I have this problem
    So I will see a neutral expression on someone and assume they are angry or afraid or stressed or don’t like me
    And that was creating this really bad loop because when you think someone doesn’t like you you shut down and become more unlikable
    There was a study I discovered right around this time
    This is done by Dr. Van Sloan. He wanted to know what makes popular kids popular
    Very clever study. He said he thousands of high school students across a variety of high schools looking for patterns
    Why is it that some kids across these grades and ages are really popular?
    He had all the kids ranked across all these schools
    He hadn’t looked at traits and then he guessed what made the popular kids popular. Were they more athletic?
    Were they more attractive? But a funnier with a smarter. What was it? Can you guess?
    I’m so I’m just basing this on the kids that were popular in my school
    They were funnier. They were self-deprecating to some degree. They were
    You know, they were remotely good at some sports. Maybe
    They were funny happy. I don’t know. Okay, so
    He found that the most popular kids across the one single variable that was held true across all the different students
    Was the most popular kids had the longest list of people they liked
    So when he asked one of the questions of the survey was who do you like?
    They have the longest lists and when he looked at their day-to-day, they had micro moments of liking
    They would go down the hallway and be like hey, John
    Hey, Chelsea. Hey, Sarah. They liked so many people and that in turn made them more likeable
    This showed me that being likable isn’t our control
    Being likable means you have to be first liker if you set out to like more people you become more likeable
    And that was a really big shift for me because for so long. I thought it was all about me
    It’s a very selfish way to be right. I was like, I better be impressive. I better be funny
    But actually what makes us likable is just liking as many people as possible
    I was laughing as you’re speaking because I was just playing out all the different sort of
    Personas of people listening right now. Yeah, and I just had this one persona of the person inside at home
    Who just like slumped over because they realized they hate everybody
    When you said that they’re just like fuck I hate everybody
    Look, I get it. I get it. I get it. I also think that if you hate everyone if that’s you let me try to convince you for a second
    It could be because you’re asking the wrong questions. I
    Think I fell into that camp. I don’t need people. I don’t like people
    I was very much in that camp for the first couple of years
    Why because I had terrible interactions and terrible conversations. It was awkward of course
    I didn’t like people but I was also asking the wrong questions and I was telling the wrong stories
    I was trying to be impressive
    The best way to be impressive to be likable is to help people impress you
    Is to make them feel so liked that they begin to like you back. It’s aggressively liking
    So that means that when you’re with someone you should be constantly giving them verbal and nonverbal assurances of how much you want to like them
    Watch them change. Watch your relationships transform
    So I make it a policy of aggressively liking people so I have
    Three phrase magic phrases for likability. Can I teach them to you? Please okay?
    So I want you to use these as many times as you can three magic phrases for likability one
    I was just thinking of you. Okay, so here’s how you use this authentically, right?
    You think of a lot of people in your life all the time
    Yeah, if you are thinking of someone and you can text them text them. I was just thinking of you
    How are you? I was just thinking of you had that project go
    I was just thinking of you it has been a while since we talked or and better you see a movie
    You see a documentary you see a matcha latte. You see a mug. You see a ceramic candle and you’re like, oh, this made me think of you
    So my text messages my conversations are full of actual moments where I was triggered to think of that person
    Actually that this thing made me think of you or I was just thinking of you. I wanted to ask you about
    If you don’t think of someone they’re not a person you need to have in your life. Okay, so that’s number one
    That’s number I want to pause the number one because I’ve got some sort of questions to ask here
    It sounds exhausting
    It sounds like it’s going to cost me a lot of time that I don’t necessarily have and this is just my like my surface level reaction with
    another job
    I mean, I just I like if I’ve got a set aside an hour to like text everyone I know and go
    I just thinking of you it’s going to be exhausting
    I’ve got like six friends and I’ve got my my partner and I’ve got my family and my team
    It’s a lot. It’s a lot than just them and also it doesn’t take an hour when you’re like, oh stainless steel mug
    This made me think of you right like you’re only doing it when it’s actually naturally occurring to you
    I don’t want you to sit at your desk and be like, I’m due for some I was just thinking of you’s no this happens in the wild
    Okay, you’re watching a documentary you’re at a restaurant. You’re on the bus. You’re like, oh that reminds me of this person quick text
    That is less work than missing an old friend and not knowing what to say
    It is less work to see something in real life or have a thought of like I wonder how Sarah is and
    Reaching out to them, then I miss Sarah, but I’m not gonna reach out to her
    It’s also less work when you see someone and you haven’t seen them in a while or they’re a friend of a friend or they’re that casual
    Co-worker relationship and you’re like, what do I say? I think it’s a lot of work to go up to that person and be like
    How was your weekend? I think that’s a lot of work
    I think boring small talks a lot of work if you actually thought of them to say, you know
    I know you love dolphins. I saw this dolphin documentary Netflix. Have you seen it? I was just thinking of you made me think of you
    I want another concern. So if I if I start firing out these whatsapp messages telling people when I’m thinking love it
    Love it. It’s just gonna be it’s gonna be opening up loads of conversations that I then have to deal with you know
    I mean like it’s gonna be like hey
    I was just thinking of you and then they reply they go. Oh, how how are you and I go? I’m good. Thanks, and then they go
    I go how are you they go? I’m good. Thanks, and then do you know what I mean? I don’t believe in asking
    How are you? That’s a whole nother thing. This is a good test
    If you are worried that they’re gonna start a conversation that’s gonna bore you and feel like work
    They’re not a close friend. So don’t text them. Okay. It’s a very good test
    If there’s someone we were like, oh, I don’t really want to hear how they are
    This is for the people who you want to level up with there are three levels of intimacy
    People who you kind of know, you know, they’re personal, you know, they’re general traits where they work where they live
    What they do, that’s it. You don’t want to go any deeper with them level two people are people where they know your personal concerns
    You know, their goals their motivations their personality traits their worries
    Those are people you want to invest in and there’s a last level which is the most deep level
    Which is called self-narrative, which is the story we tell ourselves about ourselves
    If you categorize your relationships another activity I love for my students to do
    Let’s make those three levels on a piece of paper
    Write down the 20 people you can think of the top 20 people you send the most time with where they fall
    So we have acquaintances we have acquaintances who just kind of know where you’re from. Yeah, what do you do?
    The people yeah, right and by the way, some of the people who you’re close with might you might not be deep with yeah, true
    Right level two personal concerns. Could they tell you? What is your Steven’s biggest goal right now?
    Okay, and then the middle I didn’t understand that’s the middle layer that that’s the middle layer so it’s general traits
    Personal concerns self-narrative. What’s self-narrative? So this is what my next book is about. I’m doing research on it right now
    Self-narrative is story you tell yourself about yourself. So is this a group of people?
    It’s the levels of intimacy you are with someone. So would your partner know
    The story you tell yourself about yourself. I’ll give you an example. I think so
    So I think that there are basically three main types of narratives and you should know what these are for the closest people in your life
    Maybe only two or three and you should also know what it is for yourself
    The best one is a hero narrative. This is I’ve worked really hard
    I’ve had some challenges and mistakes, but I’ve overcome with hard work and smarts and now I am where I am
    Every version of their story their career their life their relationships is that same narrative over and over again
    Then there’s what I think is called the healer narrative. Again, I’m doing research on this from an expert the healer narrative
    Their story is all about helping others. They typically are in careers of service of helping others physical therapists nurses
    Healthcare their story is how can I be more helpful?
    They tend to have a problem though
    If you’re in a relationship with it with a healer is they always put other people’s needs before them themselves
    They’re do they have some kind of historic trauma? They can and a lot of the times they were put in a position of caretaking too early
    Like they were told that you’re a value if you can caretake
    You’re a value if you put your needs last so they tend to be people pleasers
    They tend to say yes to everything you have to be careful if you work with a healer because they’re great to work with
    They help help help, but they say yes to too much. So a healer is the middle one. The last one is victim narrative
    Victim narrative no matter what personal professional love life taxes. They have the same narrative. I
    Experience challenges and mistakes and I didn’t overcome no matter how hard I work no matter how smart I am the world is against me
    So question I ask people to begin to uncover their self narratives. Do you feel lucky?
    Do you feel lucky I feel very lucky. I also feel very lucky people who have a resounding yes
    I feel lucky are more likely heroes or or healers people who say I don’t feel lucky
    I feel very unlucky or typically victims dr. Richard Wiseman did a study
    He asked people to perceive their own luck. How lucky do you feel?
    Then he gave them a challenge gave them a newspaper and he said I want you to count the amount of images in this newspaper
    They sat with a newspaper and they counted all the images, but there was a trick
    There’s always a trick in these studies on the second page of the newspaper in big print
    It said stop counting. There are 42 images in this newspaper
    Almost all of the people who perceived themselves as lucky saw the ad close the paper and gave it back to their 42 images
    Almost none of the unlucky people did
    The unlucky people missed the ad and kept counting spent a lot of time and made more mistakes
    This means that if you think of yourself as lucky you literally see more opportunities
    If you think of yourself as unlucky you miss them. Is it possible to change how you see yourself?
    I do believe in a growth mindset
    So I do believe that if you if this is resonating with you and like you’re like, oh, oh, I feel unlucky
    I might have this victim self-narrative. I do believe it’s possible to change your perception of yourself
    And that’s starting with small moments of heroism
    I think that changing your people skills saying I don’t like people and saying I’m gonna find a way to like people
    Saying I’m bad at conversation
    I’m gonna find a way to be good at conversation to say I’m an awkward person
    No, I’m a recovering awkward person if we can begin to take those tiny experiments and change them one by one
    We begin to have small moments of heroism and that’s how we change our self-narrative as an employer
    I think about this a lot these sort of verbal and nonverbal cues and actually had an interview some time ago
    and I think I came out of the interview and I think
    Objectively the person might have been qualified, but there was something about
    Their energy or cues or something that signaled something else to me that they were an unhappy person or they were
    Tired or they didn’t really want to be here or something like that
    Are there any studies that confirm that our hidden communication is driving our success in the working environment?
    Yes, so this study blew my mind. It’s
    58,000 working hours over 11 different companies. So a huge amount of data
    They wanted to know if low performers
    Infect the people around them and if high performers infect people around them
    What they found was if you sit within 25 feet of a high performer your own performance improves by 15 percent
    Here’s the kicker if you sit within 25 feet of a low performer
    Your own performance decreases by 30 percent
    This means that our negative emotions are more contagious that if you’re around people who are low performers
    Whatever that means to you who have negative cues who are feeling anxious or tired or low confident
    You could catch those cues and that affects your own performance
    This is why it is incredibly critical to invest in the five people who you spend the most time with
    You want to make sure those five people are the cues you want to catch
    Do you like the cues they’re sending? Do they give you the right?
    Motivation feelings. Do they make you feel like they make you a better version of yourself?
    There’s there’s just one more chemical aspect of this which we have to do more research on
    This was a very gross study, but it’s one of my favorites a little gross. You ready?
    Okay, so they brought people into their lab
    they sold them up into two different groups and
    They made the first group wear a sweatsuit where they catch your sweat and we’re on the treadmill
    So I sweat a lot on the treadmill the second group. They wore sweatsuits and they took them skydiving for the first time
    Both groups sweat a lot
    treadmill sweat and skydiving sweat
    They took these sweat samples and they had unsuspecting participants go into fMRI machines and scan their brains
    And they gave them both sweat samples to smell
    For these poor people didn’t know didn’t know they were smelling they went it
    Everyone who smelled the skydiving sweat had an activation in their own amygdala their own fear response triggered
    In other words when they smelled fear sweat, they didn’t know why they began to feel afraid
    Everyone who smelled the treadmill sweat had no change at all
    This means that yes, we can talk about facial expressions and body language and vocal cues and words
    But there’s also something chemically
    Happening with the people around us that we can literally smell fear and we catch it
    And that is also why it’s really important to follow our guts. Oh dear. I was gonna say what then we’re all screwed
    Don’t we we can’t we can’t do anything because
    There’s if we’re giving off these chemicals, which are impacting those around us. It doesn’t matter if I smile and do the whole like
    No, because I think intention is the back door into confidence. It’s very hard to fake confidence
    I don’t believe in fake it so you make it. I don’t really but if I say I have a conversational tool for you
    It’s gonna make your conversations better
    You become less nervous you become more excited you ask a better question. They give you a really good answer
    You feel super charismatic. They feel really like you feel really likeable. Oh, we have a good little cycle
    So I think that intention going in with really purposeful cues helps you feel more confident and triggers these beautiful
    Cycles the cycle is this the cycle you’re talking about? Yes, the cue cycle
    The cue cycle. Yes, I’ll put it on the screen and in the description for anyone that wants to see it
    But when I saw this the reason I printed this off is because it really hit close to home because I’m someone that meets a lot of people and
    When I meet people there’s on the very rare occasion
    Something about someone will just kind of throw my energy and it throws my energy to the point that I realize
    I’m then acting a little bit in terms of my interaction with them
    And it’s almost like I can’t control it like something about the person has unnerved me or just made it
    It’s nothing that I could consciously tell you like right say it was where they shook my hand just something about them
    Yeah throws me into this different state. Yeah, and when I saw this I almost figured out
    Why because the first step in this case you explain I mean it’s your cue cycle. Yes, okay, so
    We often
    mistakenly think that we send a signal to someone else they send a signal back to us and that’s it
    We don’t realize as there’s a cycle happening within us
    Which is that if you send me a negative cue I internalize it and that changes the cues
    I’m sending back to you. Here’s a very simple experiment that showed this
    they put a participant in a room and they had an
    Actor in the room flashed them a fee a social rejection cue that could be an
    I roll a scoff a
    Distancing and blocking behavior
    So the participants in the room and this person across from them
    They don’t know as an actor sends them a social rejection cue
    What they found was the moment that
    Participants saw the social rejection cue their own pupils dilated and their field of vision increased
    This means that somebody saw oh that person doesn’t like me and their body reacted to fight-or-flight
    Do is anyone else feel this way about me?
    Are there any escape routes for me and that then changed what cues they sent back to that person?
    They were more anxious. They were more nervous if you walk into room with someone and you’re feeling bad
    You probably caught a cue. Here’s the good news
    You can stop the cue cycle from being negative. There’s also positive cues, right?
    We can catch positive cues that can be good for us, but we can stop the negative cycle if we label the cue
    We see Dr. Matthew Lieberman at UCLA studied this very clearly
    He put people in fMRI machines and he flashed them a fear micro expression the one that you showed us earlier
    With your eyes really wide when people saw the fear micro expression. They caught the fear
    They began to feel afraid in their amygdala lit up, but when he taught them say fear or
    Think fear he taught them the micro expression is stopped activating their amygdala
    Meaning if you know how to read the 97 cues and you see contempt or social rejection or a mouth shrug or a lip purse
    All not great cues. You can in your head say lip purse. I’m good or clocked noted that intel is actually empowering
    So that back door into confidence is also you can label it name it tame it and you’re in control of it
    That is a much better way to interact and also can help you like people from my people who don’t like people
    Okay, so in those moments I should in my head just say what what I’m label it. Yeah, that’s what I say to myself or like red flag or noted
    You’re in you’re particularly famous for a TED talk that you did. Yeah, which did very very well
    um, it was called you are contagious
    and it really opened my eyes to the importance of
    hand gestures
    Which I didn’t really think without important before but it’s funny because going through this election cycle
    And obviously trump has now been elected as the next president of the united states
    He is someone in particular that uses a lot of hand gestures
    And in your TED talk you make the case that hand gestures matter. Oh so much
    I think the hands are the windows into the soul
    I think
    What we underestimate is the power of our gestures. Love it. Just love it. Just those jazz hands just those jazz hands
    So here’s I’m gonna do a little experiment with you. So I’m gonna put my hands in my lap
    I’ve been very careful to leave my hands on the table for the entire interview. That’s on purpose
    Now something funny happens in your brain when you can’t see my hands and the longer my hands are underneath the table
    The more your amygdala will begin to fire and the more distracted you become with
    Where are her hands? Why are her hands out of the table? And the moment I bring my hands back out again, your brain goes
    And that is because hands show intention and this makes sense from an evolutionary perspective
    So if we go back to caveman days if we were approached by a stranger caveman and they went friend friend friend friend friend
    We saw they weren’t carrying a rock or a spear and they were probably a friend
    In fact when we go so nice to meet you we can see someone’s hand. We know that they’re literally not going to harm us
    So our brain still keeps this mechanism that if we’re on video and we can’t see someone’s hand
    Or they walk into an office with their hands in their pockets or behind their back
    We feel a little bit uneasy. So there’s two things for this first
    Is the moment someone first sees you you want to be friend friend friend good to see you. Oh, so nice to meet you
    What put your hand up for people that can’t see the moment I walk into a room
    Hey, nice to see you even before a handshake even an old friend. I’ll be like, oh my gosh, so good to see you on zoom morning
    For people that can’t see she’s basically putting out in the air
    Which is like a little wave a little wave. We love a palm as humans. We love seeing someone’s palm
    There’s something about it that makes us feel like ah, they’re literally open palm
    So that’s the first in the first few seconds of someone seeing you in person on video try to flash your palm
    very very simply
    second
    We understand competence in two ways
    Very highly competent people know their content so well. They can speak to you on two tracks
    They can speak to you verbally, but they also can speak to you with their hands
    This is why we loved picture books as kids and so when someone is speaking we’re listening to their words
    But second we’re looking are their hands outlining their words
    So for example, all the best TED Talks start the same way and this is what got me my TED Talk is
    We studied all the TED Talks from 2010 looking for patterns and my team and I coded every TED Talk we can find
    Looking for differences between the most viral TED Talks and the least viral
    Better viral TED Talks
    We found the most viral TED speakers used an average an average of
    465 hand gestures in 18 minutes
    Whereas the least popular TED Talkers use an average of 271 gestures. So not quite half
    Meaning if someone walks on stage, here’s a really good TED Talk. They all start this way. You ready?
    Today
    I want to talk to you about a big idea
    We’re going to share three different things that are going to change your life
    So for people listening, I was outlining with my hands along with my words
    If I were to get on stage and say today, I have a really big idea
    It’s huge and hold up my hands in a really small way
    Your brain is 12.5 times more likely to believe my gesture over my words
    And so what we can do as speakers as very highly charismatic speakers is think about how can I outline
    Very basically not modern dance
    What I’m saying or how can I emphasize things with my gestures if something is big show me is a beach ball big
    is it
    What is this big donkey big? This is a donkey. I don’t even know
    Yeah, but big a goat a goat. This is a goat big if you have something that’s really small and no big deal
    Doing this actually helps you think that it’s not a big deal
    I’m making a little kind of dismissive gesture with my hand
    This also works with
    Emphasizing points you want people to remember if you have three ideas tell someone you have three ideas
    It is very hard to lie with our gestures. For example, you want to do a little experiment with me? Sure
    Okay, I want you to say five but hold up the number three
    Five
    Hard, right? Yeah
    So it’s really hard. I have to think about them separately. Yeah, it’s really hard
    Our brain is not meant to lie with gesture
    Which is why humans pay so close attention to gestures
    Because we’re looking to see are they congruent? It is so hard to be incongruent with our gestures liars typically use less gestures
    So we’re also drawn to people who are using gestures who are
    Congruent with their gestures because it makes us feel like oh, they know their stuff and they’re being honest
    So it made me reflect it. Well, how do we establish causation here in terms of these hand gestures?
    Could it be the case that the more confident ted speakers?
    are
    Doing more gestures because they’re less nervous
    So is it about nerves?
    And the less
    confident
    More nervous ted speakers doing less gestures just because they’re self soothing a lot and they’re they’re kind of closing off their body
    It is confidence the thing here. Is it nerves?
    I don’t think so. I think it’s about engagement. So I think
    Most ted speakers I watch these ted talks. They’re all good
    All of them are good and some of them are experts in their fields
    The difference is do I want to watch their good?
    It is hard for me as a viewer to pay attention for 18 minutes with someone who didn’t use enough gestures
    It was like physically hard for my brain to pay attention
    I think those speakers whether good or not had over rehearsed and rehearsed out their hand gestures
    Or we’re holding a podium or we’re holding a clicker too hard. So I actually think that
    It’s less to do with the speaker’s nerves or confidence
    And it’s more to do with are they going to let themselves use their hands to explain their points and that becomes more engaging
    One of the things I’ve noticed on this podcast is people who are using their hands are more expressive
    And if they’re more expressive, there’s likely to be more sort of intonations in their voice
    And if there’s more intonations, it’s more engaging and if it’s more engaging
    Then it’s more attentive for the algorithm and if it’s more retentive for the algorithm, it’s suggested more
    If it’s suggested more, there’s more views
    Yes, yes, yes
    So I would like to tell my guests all the past and particularly
    future guests that if you’re if you have more
    expression in what you’re saying and more intonations in your voice then
    I’ll share we’ll grab
    Okay, let’s talk about two things here. One is we did a test on my youtube channel and found that if we used a thumbnail of me
    Doing any hand gesture. It didn’t even matter what it was. It could be this it could be this
    Any hand gesture that got more clicks
    People even in a thumbnail like to see the hand gesture even more than my crazy facial expressions. We tried both
    So yes, we are because if you see a thumbnail of me, you know holding up two, you’re like, well, what two things is she talking about?
    What is it so it’s we we like it it shows competence
    And the second thing is that a vocal variety is an incredibly important aspect of charisma
    We’re talking about gestures, but there is a feedback loop here
    That the more like if you if I were to try if I were going to sit on my hands for this interview
    You would notice my facial expression would get less charismatic. My vocal tone will be less charismatic
    It’s really hard to be charismatic without movement
    Vocal variety is a critical aspect of both warmth and competence
    That is because we hear someone who’s able to for example, give us the ted talk voice. So i’m gonna give you the ted talk voice. You ready?
    This point is going to change the way that we think about the world
    And if we don’t analyze this point, we will be in huge trouble
    Like that is a voice that is telling you. Oh, this is important
    You also hear that really good speakers will use like a numbers voice. So a numbers voice sounds like this
    Did you know that 43 percent of humans all believe in the same thing?
    43 percent like there’s and if you’re telling a story it changes again. So a story tone would go like this
    You’re never gonna believe what happened to me
    So last week i’m walking down the street and I saw this guy
    It’s a totally different vocal variety. That is a gift to your listener
    That makes you more engaging because they’re able to clock up. We’re doing a number now
    Oh, we have a story now. Oh, this is an important point. I better write it down
    Really good ted speakers are outlining their talk for you in many different ways and that’s the best speakers
    I see on stage
    It’s so interesting because in this podcast
    We um had quite a long conversation a couple of months ago about
    Arms on the chair the chair that you’re in now and it was just this observation
    We have when we first flew out here to new york the chairs that we ordered were pretty similar to this
    But they just happened to have arms on them and what I noticed was that guests would lean
    And and it would take out their arms
    So it took out their arms and they became less expressive and the conversations were less interesting
    Yes, so we’ve removed the arms again. Okay, so let’s talk about this just very briefly. Yeah
    I actually do recommend chairs with arms not in this setup because look at the difference
    So actually right before this interview you asked me to scoot my chair in right
    My amazing team asked me to scoot my chair and thank you for that because it makes it so that I want to put my hands up
    If I were to be sitting farther back, I’m just going to lean back for a second
    I would be tempted to put my hands in my lap. Yes, so the critical piece of this is you’re having me scoot up to the table
    It would be really hard if I had arms because then I would want to go like this and it would make me look like a duck
    Yes, right
    So you want to use a chair with arms to be broader
    It actually does broaden your arms out unless you’re really close to the table and you can put your hands on the table
    But I it’s amazing how the physical environment can change
    How we are perceived and how we move but even we’re very intentional about the
    Sort of mirroring of our body language and just making sure that we’re head on because this conversation is entirely different
    If we’re side on very much, it’s not going to be the same very much and there’s not going to be the same level of intimacy
    We also thought a lot about the how big the table was. This is quite a big table. What’s the distance?
    I’m going to say it’s about just shy of two meters. Wait, can you hold your arm out?
    Okay, so this is perfect difference
    The perfect distance between two people having a good conversation is that we could shake hands if we wanted to
    And that is because there are four different proxemic zones. So the fancy word for space is proxemics
    I don’t know if you have that beautiful graphic. I put it out this. Oh, yes. That’s it. Yes
    So there are four different space zones and these are really good to know if you’re trying to set yourself up for success
    The public zone is about five to eight feet away. I don’t know
    Not feet but five to eight feet away
    Then you have the social zone, which is where we like to socialize with people that is
    Depending on who you ask three to five feet away. Then there’s the personal zone. That’s our favorite zone
    That is about
    Arms distance apart, right? So we could shake hands if we wanted to that’s where our best conversations happen
    And then there’s the intimate zone a big mistake people make is they place their video camera
    Too close to their face, which means they are accidentally signaling intimacy cues with their colleagues and their co-workers
    If you’ve ever been on a zoom with someone where their face is the entire camera
    Yeah, I was the one earlier on and you’re like, please back up
    And that is because your brain is going too close even though they’re across a camera
    So what I would really recommend measure the distance between your nose and your camera
    It should be one arm length
    So it should be the tip of your nose to the tip of your fingers or a foot and a half to three feet away
    That is the ideal zone for having good conversation over zoom
    That’s really interesting as well because I was thinking about the conversation
    I had actually on the way here in the car with a colleague of mine
    And they had called me on FaceTime now the thing with FaceTime is it’s going to be close
    And it did feel a little bit intimate
    Because they called me on FaceTime. Yes
    Obviously if I was on my laptop, they would call me on zoom or something else and there would be a meter
    Yeah, so I think that that’s why we can sometimes at least introverts feel like don’t FaceTime me
    It’s way too personal
    It’s because there’s a setup there that it’s actually accidentally tricking you into being in the intimate zone with someone
    This is also why loud bars and nightclubs work so well for facilitating romantic relationships
    What happens in a loud bar or a loud nightclub is you can’t hear someone’s you go what?
    And then you get a little bit closer and all of a sudden you’re accidentally
    Standing in someone’s intimate zone
    Which then that cue cycle begins to kick in where you’re like, well, if I’m standing within a foot and a half from this person
    Maybe I should feel intimate with them
    Which then makes you lean more makes you want to touch more
    That is why people go to bars and nightclubs to facilitate these romantic relationships. It’s
    Accidentally going into the intimate zone when I was younger
    I’ve said this a few terms on the podcast before but it feels very relevant
    My brother my older brother Jason he ordered this book called the game by Neil Strauss
    And it um, he ordered it to university but he accidentally put the wrong address
    And so it came to home
    This sounds like an elaborate story for me like buying a pickup artist book
    But it came to home and I read the book and it was my first time understanding that body language was
    A important but even something you could learn and and you know when I say body language, I mean everything
    And it’s it’s interesting because now after reading your work
    I actually think maybe what I should have been aiming at was how to be more charismatic
    And you talk about these five science-based habits
    For being more charismatic. Yeah
    I guess the first question is what is cat charisma? Yes
    And then what are these five science-based habits that can make me more charismatic as a person?
    Like how do I know if i’m charismatic? You are charismatic, but you lean higher on competence
    So so let’s break it down. Okay. So this is not my work. This is the work of dr. Susan fisk. This is an
    Instrumental study. It’s been repeated many times back in 2002 that found that to be charismatic
    You have to be both highly warm and highly competent or more importantly
    You have to signal high warmth and high competence and that this is makes up 82 of impressions of people warmth trust likeability friendliness
    competence power reliability capability
    So very highly charismatic people you meet them you see them and they are signaling you can trust me
    You like me and boy am I reliable and competent at the very same time
    So when I say you are charismatic, but you lean very high in competence, which means that people can see you
    As cold or stoic if you’re not showing enough warmth cues. Have you been told that?
    Intimidating indirectly
    People are just going to say it’s when i’m joking, but no, I do get that
    I do I do I think I have like some degree of self-awareness as to how I come across and I think how you described it is exactly how I come across
    And that’s not a bad thing, right? Like you get to pick your own recipe like I lean a little higher on the warm side
    I’m also female. There are differences between men and women. So typically not always men default to higher in competence
    Women are defaulted to higher in warmth typically not always
    This isn’t a bad thing
    But you should know that if you are trying to come across as warmer on your team
    You’re trying to inspire more collaboration. You’re trying to make more friends. You want to dial up your warmth cues
    If you’re someone who’s interrupted a lot not taken seriously
    People forget meeting you you need to dial up competence
    This is like a thermostat. You can dial up warmth cues and dial up competence cues and this changes the way people treat you
    So I have five power cues for competence and I have five warm cues for warmth
    We’re going to go through all of those. Yes, I saw this wonderful graph which kind of explains which I’ll put on the screen for anyone
    that’s watching um
    and this was
    Really really interesting. There’s a danger zone. Uh-huh the danger zone. I’m guessing is when you’re low warmth and low competence
    That’s it that those are those folks that are stoic
    If you don’t send enough warmth cues if you don’t send enough competence cues
    People cannot trust you. They have trouble working with you. They have trouble talking to you
    This is the curse of very smart people
    Very smart people think my ideas will stand alone
    My book smarts are great. I don’t need to communicate these cues. My ideas are enough. That’s what happened. Jamie simmonoff in the tank
    He did not show enough warmth or competence cues. He relied solely on his ideas and his numbers and he could not get a deal
    So people who want to be taken seriously you have to show warmth and competence
    The other problem with highly competent folks and you lean higher in competence. This is for you too, which is
    Is directly from the research
    Too much competence without enough warmth leaves people feeling suspicious
    So no matter how competent you are no matter how good your ideas are
    If you are not showcasing that with warmth people are skeptical of you
    And this is what happens with a lot of my students is they’re like people don’t trust me
    They don’t believe my ideas. They’re skeptical. I get pushed back or they’re I do sales trainings
    They can’t close
    You’ll push back on their numbers and that is because some part of them is saying I hear your competence
    But you’re not giving me enough warmth and you’d be too warm
    You can be absolutely too warm. You can be too warm and too competent too warm. You know what that looks like
    That’s too warm
    Okay, too warm is so we’ll talk about the five warmth cues too much of any cue is dangerous
    Right, so too much nodding too much laughing too much
    vocalizations
    Those are all too warm and they make us think this person is a bimbo or a ditz or not competent
    That’s what happens. We have too much warmth. It takes away from our competence
    Where should we start?
    Let’s start with the power cues. Okay, the power cue. So this is competence. Yes power cues. Let me get some more power cues
    Okay, so we talked about the importance of hand gestures
    There is a very good competent hand gesture which everyone should know if you want to be perceived as hiring competence
    It’s called the steeple. Oh this this. Oh, yes. It’s on the cover of my book if you want to see it
    Yes, this looks when your hands look like a little steeple they’re kind of relaxed open
    It’s a triangle for anyone that can’t come on like a triangle a triangle. It’s a power pose for the hands
    Why if you are doing this pose you’re showing I’m not hiding anything from you can still see my palms, but I am very
    Relaxed and poised enough so that I’m keeping my hands together now. Be careful. Don’t drum. This is evil fingers
    This is mr. Burns for those of you who know, right? So it’s a nice still steeple
    They have they rated hand gestures in a study and they found that this was the single
    Most the highest rated hand gesture that leaders made was when they made this gesture now
    Personally, I don’t use a lot in my interpersonal
    Interactions because it doesn’t feel super natural to me. It’s funny because we took one picture for my cover type cover photos
    And my all every single picture of me for my cover photos. I was smiling and my wonderful photographer Maggie Kirkland said Vanessa
    Can we just do one of you serious? I was like, but I’m not serious
    She’s like just just one just do your most powerful power cue and this is the only picture
    And that was the one that we chose for it. So it’s just funny because it’s a very high competence cue
    So you can try this steeple. Just be careful not to do
    Evil finger evil fingers with it. That’s a high competence cue that picture of you on the front. What is that signaling?
    So it’s a it’s a perfect balance, right? So one, I have the steeple cue competence gesture to I’m angled toward you
    My body is angled toward you, which is a warm cue that’s fronting my toes are angled toward you, which is warm
    I also have a smoldering eye contact look which is high competence, which we can talk about and I have an up face
    Right. I’m not in my resting bothered face. So that’s a slight warm cue
    That is actually how it makes me feel there’s an element of power
    But it’s not an intimidating level of power because I balanced it with that warm. Yeah. Yes welcoming
    Well, yay. Oh, we did it now. I gotta do the next one. Okay. So steeple. Okay. See a steeple. Yeah
    Second this is a weird one the most important measurement on your entire body
    Is the distance between your earlobe and your shoulder?
    This distance right here
    Watch if I were to do this in the interview the entire time
    If I would have a very small distance between my earlobe and my shoulder, I would look anxious
    I would also have a really hard time giving you vocal power. You would have a hard. Do you trust me?
    Yeah, you look nervous. Right. I look nervous
    There’s a direct correlation between confidence and anxiety and the distance between our shoulder and our earlobe
    And very quickly we’re trying to just assess someone the first few seconds of seeing them
    We’re trying to assess how confident are you? Can I catch it?
    We don’t like people who are anxious
    We don’t want to talk to someone like this because we don’t want to catch that anxiety
    But we do want to talk to someone who has the max distance between their earlobes and their shoulder
    So when you’re in a first impression also in your profile pictures
    I want to relax distance shoulders down
    Earlobes out, which is another reason why I like that
    This is how your table is set up because it pushes my shoulders down
    So I have a max distance that makes me look more confident, but it also makes me feel more confident
    There’s a look here. So when you do the steeple and then you roll your shoulders down and back you will begin to feel more confident
    Don’t you feel
    What if you like raise your head though like because because if I’m trying to get my ears away from my shoulders
    I might collect that actually they’re the same distance
    So you want to actually keep your yeah, you want to keep your chin level and you uh, if you can help it
    You don’t want to actually look down to someone down your nose at someone
    It’s quite a scornful judgmental. Exactly. So you just noticed it even when I did it. So it’s not this. It’s just
    This is so maximizing this difference
    Third one, I love eye contact. We all know good eye contact is important
    But here’s what you might not know about good eye contacts eye contact is a power move when you look at someone at the end of your sentence
    So we’re very used to if someone’s thinking about something and they’re processing something in their head
    And I’m telling you that there are
    465 gestures in a ted talk
    That is the most important way that I want to showcase something to you
    That we like it when someone is actually accessing different memories or areas of their brain
    But then when I end my sentence looking to write at you, you’re like
    So highly competent people
    Make eye contact specifically at the end of their sentences to drill a point
    And ideally when the other person is saying something important
    Okay, interesting
    I just did it then
    But I do that when I’m when I’m doing interviews because I kind of like look off into the distance to think a little bit and then I come back to ask
    The worst advice I hear people give body language experts give make more eye contact make a hundred percent eye contact
    Actually in western culture as they’ve studied this the ideal amount of eye contact is between 60 and 70 percent of the conversation
    If you make over 70 percent eye contact, it’s actually considered a territorial gesture
    So if I were to be making a hundred percent eye contact with you, it feel very invasive very awkward
    We like it when someone is processing or gathering information from around like if I’m processing something or I’m thinking about something
    Or I’m accessing all that matters is at the end of my point
    I’m looking right at you
    And that feels so much more powerful
    Okay, so that’s number three. Yeah, it’s number three. Yeah, yeah
    Fourth one one of my favorites. It’s called a lower lid flex
    Lower lid flex is one of the least utilized but one of my favorite cues
    So biologically speaking
    When we are trying to see something far away, we harden our lower lids
    Like I’m trying to read the titles on your bookshelf. I harden my lower lids
    That is because when our eye is trying to see far it squints to block out the light
    So you’ll see more details in my face when you harden your lower lid at me
    So harden your lower lid
    When if you look at people’s sexiest men alive almost every man in that magazine is
    It’s Zoolander, right blue steel blue steel is actually just a lower lid flex
    That is because when someone is trying to really focus on something and really understand something
    They’re lower lid as flexed as as you’re doing right now
    And boy, oh boy, do we like it when someone is lower lid flexing at us because it means you are really trying to understand and see me
    So a lower lid flex is a great power qtu’s in moderation right nothing too much
    That when someone is saying something on a date or in a meeting or a colleague is saying something really important
    And you want to show them I am really listening
    That lower lid flex shows them I am super focused and intense on you
    That is why women find men who do the lower lid flex very sexy because they feel like oh, he’s really focusing on me
    Now there’s a little side note the lower lid flex
    Lower lid flex is not it’s inherently in self a positive q. It’s a q of focus, right?
    If you are in a presentation or a meeting and you say something and someone suddenly lid flexes at you
    You might have just said something they’re like
    Really?
    Yeah
    So for me, this is a game-changing moment as I was giving a presentation to a bunch of executives
    And I said something about oxytocin, which is the the hormone of um
    Love and cuddling connection and he goes I saw him lower lid flex at me
    But he’s also turned his head there. I don’t know if you I don’t remember if you turned his head
    But all I noticed is that distinctly he went from. Mm-hmm. Mm-hmm to uh, yes
    And I went does that make sense
    Any questions so if you see a lower lid flex your best
    Choice is to try to gather more information that makes sense all good. Any questions for me? How we feel about this?
    So I said any questions for me and he goes and I looked right at him. I said any questions for me
    He said, you know
    I think they gave my wife oxytocin and labor. Is that the same thing?
    And it’s true that they give a form of oxytocin to induce women in labor
    That’s how strong oxytocin is that in high doses it will put women into labor. It’s a form. It’s called patocin
    I said, you’re absolutely right
    In medical settings, they can give synthetic forms of oxytocin to push women into labor
    That was a moment for me because one is I realized I was able to stop the skepticism and the confusion right there
    Before we moved on to anyone else anything else and now when I teach oxytocin I say
    In social settings oxytocin means this because in medical settings it means something different
    So noticing that lower lid flex is incredibly important for you to understand where you might have a hint of skepticism
    Or a hint of confusion if you’re in a sales meeting or a presentation
    You want to make sure you have addressed whatever that person is flexing about before you move on
    Super interesting in that example you give there as well
    Had you not investigated that lower lid flex you might have also thought
    Something you said was wrong and lost your confidence and that can spiral into you know closing off and becoming a worse presenter
    This is why I thought people hated me and I hated people
    So for my folks that are listening who are like I hate people and I get it
    I was misreading cues as skeptical or negative of me when it could have been neutral or curiosity or trying to understand something better
    If you can give these a try it will help you more deeply understand people which might help you like them more
    Ready for the fifth one. I’m ready for the fifth. Okay the fifth one. This is a vocal cue
    So we talked a lot about body language cues, but vocal cues are incredibly important
    Vocal cues
    Tell someone how you are feeling about them and how you feel about yourself
    One of the biggest ones is an accidental question inflection
    A question inflection is when we go up at the end of our sentence. So it sounds like we’re asking a question
    Even if we’re actually using a statement
    The brain the research has actually looked at what the brain does when it hears an accidental question inflection
    If we are listening to someone and we hear them accidentally use the question inflection
    Our brain goes from listening to scrutinizing. Why? Our brain wonders. Why did you ask me that?
    Liars typically accidentally use the question inflection
    If I say to my daughter, did you take the cookie from the cookie jar and she goes no
    Oh, yeah, liars are asking. Do you believe this?
    So we have noticed we did a massive experiment in our lab where we had people play two truths and a lie with us
    So share two truths about themselves in a lie
    And we found overwhelmingly one of the biggest patterns was a couple of different patterns
    So one of the biggest ones was that liars asked their lie statement
    So like it would sound like this here. You can play with me and I’ll I’ll add the question inflection to one
    I love dogs. I live in austin texas and I love cilantro
    Oh, yeah, you don’t like cilantro. No
    It’s like a crime against humanity. Like why don’t people give that cilantro or anything?
    So we notice people ask the lie because they were asking do you believe this?
    So our brain is very adept at this if we hear the accidental question inflection used we go, wait a minute
    Is someone lying to me?
    The biggest mistake that salespeople make is they get through their entire pitch and they ask their number. So sounds like this
    Hi, we’d love to do business with you. We’d love to have your project and the cost of this service is $5,000
    If you ask your number, you are begging people to negotiate with you
    If you are asking for a raise or you are asking for a certain salary and you ask it
    You are signaling to other person. I don’t really believe this number and you shouldn’t either
    So the power queue number five power queue is using the downward inflection
    Highly confident people they do not mistakenly use the question inflection
    They actually go down at the end of their sentences
    President obama was very good at is very good at slinging down his words, which makes you want to listen. So it sounds like this
    I’m going to say nothing so you can hear it
    The problem in this country is that we don’t take seriously enough
    The issues of our people and if we don’t take those issues seriously, we will be in grave trouble
    So he tends to go down at the end of his sentences. He also has a lot of space in the bottom of his mouth
    That makes us gives us more resonance, but it also makes us think
    Oh, he really believes his word because it’s the opposite of the question inflection
    If you have a boundary if you’re setting a limit if you’re telling something someone something really important about you
    Say it don’t ask it
    That is the biggest thing you can do to get people to take you seriously
    Interesting and don’t ask your name
    Most often I hear people ask their own name and it destroys their vocal charisma. So that would be my name is venesa van edwards
    Not my name is venesa van edwards
    Your perceptions of my confidence in those two introductions are radically different
    There’s a study that looked at this and they looked at the vocal statements of surgeons
    They had surgeons come into their lab and record 10 second voice tone clips the clips that are most important when they’re meeting patients
    Their name their specialty and where they worked sounded like this
    Hi, my name is dr. Edwards. I specialize in oncology and I work at children’s respiratory and hospital
    They took these clips and they warbled the words
    So you could hear the volume the pace the cadence but not the actual words being said so sounded like this
    I worked very hard on practicing that by the way, that’s amazing
    Because it has to sound like me but nothing
    They took these clips and they had people rate these surgeons on warmth
    And competence the two things that we know are most important for charisma
    The doctors who had the lowest ratings of warmth and competence had the highest rate of malpractice lawsuits
    In other words, we don’t sue doctors based on their skills
    We sue doctors based on our perception of their skills and that happens within the first few seconds of hearing them
    So if you
    Give the question inflection on your name on your specialty on what you do people begin to doubt you
    So the bad doctors sounded like this
    Hi, my name is dr. Edwards. I specialize in oncology and I work at children’s respiratory and hospital
    Those doctors got rated as low in both warmth and competence because their brains were going
    Why are they asking? Are they not sure? I’m not sure either
    Oh, so it’s really signaling conviction in who you are. Yeah, what you’re about and what you do
    Interesting so practice your name your price. Hey, my name is steven
    No, that was up. That was a little high. My name’s steven. That’s it. Okay. Yeah
    Okay
    I literally asked that like a question tonight the first one I said, I know my name’s steven
    I was trying to ask you if it was a good pronunciation
    That’s so funny. That was the upward inflection and didn’t it feel different totally different the second one was me
    So the first one was like seeking validation and you use a lot of downward inflection except when you’re asking questions, which we like
    Okay, right. That’s why you lean higher in competence is you use already a lot of downward inflection
    It’s so interesting because as you were speaking something came to mind, which I was reading about in your work
    Which is you’re really good at what you do. You’re like very good as
    a guest on a podcast and just as a professional generally and I was also thinking this I was
    Saying to myself, I’m sure she knows and I’m sure she can tell from my face that I think she’s good
    But it’s funny because in your work, you say that we’re actually we over-assume people can read us
    So like when I was thinking, oh, she’s so good and in your work it says like it says that I was doing it
    I was assuming you knew how I felt about you
    But in your work, you also make the case that I’ve actually I should say it
    Yes, yes, we there’s an effect where we think that people know how we feel
    Specifically, it’s called signal amplification bias. It’s a name for this study
    Which is that we think our signals are obvious that if we like someone or if we’re having a good time
    We think oh they for sure know it. They don’t oh the three magic phrases. We never finish them
    That’s why you say I was just thinking of you
    That’s a way of assuring someone. I do think of you
    Only if it’s true. The second one is you’re always so
    So if you’re with someone and you’re impressed by them or they’re interesting or they’re funny saying
    Oh, you always make me laugh. You’re always so interesting. You’re always so great to interview
    You’re always so great at interviews
    Giving them a label that is a positive label is the best gift you can give someone because it’s fighting that signal amplification bias
    and the last one is
    Last time we talked you mentioned
    Yeah
    We are so honored when we get brain space that you remembered and you’re going to bring it up and you specifically bring up
    Something that they lit up with something they were like. Oh, it was great. It was exciting. It was wonderful
    Those were my three magic phrases and it’s because they are fighting that signal amplification bias
    I have no idea if you like this interview. I have no idea if you like my work
    I have no idea and the more that you can broadcast those symbols that those signals the more people actually like you
    So what do you what advice would you give me then as an interview?
    I guess i’m an interview host of the show. What is
    Because people come here. Sometimes they’re nervous, you know, we have people come in there. They um
    Some people come in there nervous a little bit and I always try I always want to make them feel comfortable
    But I
    You know, as you said, I probably don’t rank that high on warmth. So it doesn’t come that natural to me
    I’m not the kind of person that comes out and it’s like hi
    And that would be off-brand for you. Yeah, and it wouldn’t be authentic. No, no, it would be off-brand for you
    Right, that’s too much. Okay. So five warmth cues. So for those of you who are listening the five power cues
    I just shared those are if you think you are really high in warmth
    But you worry that people don’t take you seriously
    You’re worried that people ignore you you get interrupted in meetings
    I want you to use those five power cues if that’s you
    Now i’m going to teach you five warmth cues if you have it ever been told you’re intimidating
    hard to talk to
    Cold if you often feel like people are holding back or not opening up to you. I want you to use these five warmth cues
    This is dialing up your thermostat. Okay. These are for you too
    First we love a triple nod
    Research has found that if we do a slow triple nod the other person speaks 67% longer
    So as an interview this is a great cue watch. So here’s my my triple nod is
    We love it. It’s like a nonverbal dot dot dot. It’s like tell me more tell me more now
    Be careful. Don’t bobble head. So you don’t want to do it too much. Right. That’s too high in warmth
    And second you don’t want to do it too fast
    Too fast of a triple nod is impatience. It means shut up. Yeah
    So if you want someone to wrap up if you want someone to wrap the question. Yeah, that that
    So here’s for everyone watching here’s good. Mm-hmm. Mm-hmm. Mm-hmm. Here’s please hurry up. Mm-hmm. Mm-hmm
    Yeah, that’s shut the fuck up. Yeah, I’ve seen that before and it works
    It’s a really nice way of saying please wrap
    Please end. So I love a warm triple nod, but you have to be careful with it. Okay. So that’s cue number one
    second
    a head tilt
    So universally if we’re trying to hear something we tilt our head up and we expose our ear
    Right, we’re as if we’re saying what was that like dogs do this when they’re like, you know, and they expose their ear
    Humans also do this just across cultures because it’s a it’s kind of a way that we’re like
    Oh, I I’m listening to this the research has found that if you deliver bad news with a head tilt
    You are more likeable
    So people take the news better if you deliver bad news with a slight head tilt because it literally makes you look more warm
    It literally makes you look like you’re listening now. I only want you to do this when you’re actually listening
    But a head tilt is also a way that you can slightly add warmth to your conversation or to your interview or to your date
    Not too. Okay. So we’re gonna go back to it. So we don’t want to go too far. That looks weird
    A little weird right not too much and um, I also like to teach a head tilt to my highly warm folks who are bobbleheaders
    So if anyone if you’re like, oh, I do this a lot. Yeah
    I I’m a bobbleheader. I’m a recovering bobbleheader
    Because I like to people like me, right? So I’ll I’ll nod too much
    If you are a bobbleheader, you can train yourself to replace it with the head tilt because it’s physically impossible to head tilt while you nod
    So if you’re a bobbleheader, just head tilt
    Okay, head tilt. There’s something about the head tilt which makes me it signals
    They care. Yeah, and they
    They’re empathetic. Yeah, there’s something. I don’t know what it is about someone’s head tilt that
    Because if someone was firing me and they were doing it like this
    I feel like they don’t care. There’s something briefless, but if they do it like this, it’s like
    I really care about me. It’s so crazy. Just such a small one little thing
    You know that you mentioned the book the game. Yes. I know a lot about that world and
    There’s a there’s a funny trick they teach which I’ll teach you. It’s not part of my warmth cues, but I’m gonna teach it to you
    Because I think it’s interesting
    Don’t let don’t let anyone use this on you. Okay. And nobody at home use this one. Anyone else don’t use this on anyone else
    But so there’s this thing that nlp people will do or
    Pickup artists will do or they move their hand like this and it begins
    The other person will begin to nod because our typically when we do this with our hand the other person starts to nod
    Which makes you think I agree. I agree. I agree. What are you doing for anyone?
    I’m I’m moving my hand up and down and nodding. Yes motion
    And so what I’ve noticed very manipulative people will do is they’ll be doing this
    They speak like don’t you understand what I’m saying? Do you get this and the other person will start to nod
    And I’ve seen audience his entire audience will start nodding and then you think to yourself
    Well, I’m nodding so I must agree with this person
    It’s a secret way to get someone to secretly agree with you. So just be careful and don’t make sure no one uses that on you
    And you’re doing it in a bit of a circular motion, right? It’s not straight up and down
    You’re just kind of like anyone that can’t see she’s like we’re rolling something forward
    And then you’re like I want to it’s really hard to not nod your head when someone’s doing this
    Which then makes you feel like you agree with them. That’s so crazy. It’s like you’re you’ve got like a string on my head
    It’s very weird. So don’t let anyone do that to you. Don’t use it. Don’t use it on anyone
    I don’t teach it in my books because it’s like I’m worried if you it’s too powerful
    It’s too powerful
    Okay triple nod head tilt one and two. Okay third we already talked about this one authentic smile
    Right a smile that reaches all the way up into your eyes
    Highly warm people typically do do that authentic smile more now. I don’t like a fake smile
    So I only want you to do it when you’re authentic
    We should work out that was my authentic smile you laughed. This is why I don’t smile
    This is why people think I’m intimidating because people laugh at my smile
    That’s good
    That was better that was better than the first one. That’s even the first one. That’s good. Well, I’m looking for good
    Anyway, number four is uh
    So authentic smiles number three authentic smiles number three number four. Hmm. We love a lean
    Oh, we love a lean
    When in the proxamic zones right we’re in those four zones if someone’s leaning into you
    It shows they’re literally trying to cross from that zone very very subtly
    And so you’ll notice very highly charismatic people who you want to be friends with they’ll be like tell me more
    Tell me everything and they lean in really close to you and that makes you also feel closer
    So if you want to be seen as higher and warmth you can do this as a speaker
    So you can lean in as you bold an important point like when I’m making an important point for you
    I lean into it. I’m like listen to this. This is good
    But if I’m listening to you and you say something good, I’ll be like what really?
    So you can do it as a speaker and as a listener and it immediately adds more warmth
    It’s funny. Okay. This might be a little bit of a tangent, but it just came to mind as you were speaking
    There are like the odd person in my life who I’ve known for many many years
    But whenever I’m around them it kind of goes back to what I was saying earlier
    My body is just off
    And like I just don’t know what it is. Like I’m thinking of one particular person
    I shan’t name
    Where I could be in a room full of people and I’m relaxed. I’m calm whatever
    And this person who I’ve known for many many years the minute they arrived in the room
    I wouldn’t be able to be the same person and I don’t know what it is
    Like my I’d suddenly start think over thinking my body language and I’d start start thinking it’s how’s my legs and it’s my body
    And I’d start covering blocking a little bit. What is
    What is that trying to tell me?
    Do I need to cut this person out my life? Is there is there like words unspoken? What is it?
    I would say it means do more research
    I I think that gut feelings are incredibly important because you know, the best cue reading machine we have is our subconscious
    But our our subconscious are unconscious picking up on lots of cues that we can’t consciously know
    We can’t consciously know that we’re smelling adrenaline, but we are smelling it
    So I think that’s a very important thing to pay attention to it doesn’t mean you should cut them out
    But I think it’s time to do more research. Are they truly happy for you?
    Are they truly rooting for you? Are they secretly angry or jealous? Maybe I’m doing it to them
    It’s possible that you’re in a loop with them, right?
    Like you’re expecting that bad thing and that expectation becomes reality
    Like they’ve studied this that the pygmalion effect is real if you expect not to like someone
    You send off more unlikable cues they feel unlike and so they don’t like you either
    And so it could be that you’re in a loop with this person that maybe you make them feel the same way
    What do I have to do then when next time I see them?
    Because I want to dial up. I don’t know some warmth with this person or something or
    Break that cycle. Okay. If I were you they’re they’re important to you. Yeah
    Okay, so I would recommend asking
    Questions that will level you up with them to level two
    So my guess is you might be stuck in level one with them because you’re obviously uncomfortable with them
    Research shows that the more commonalities we have someone the more that we understand them the more compassion we have with them
    The more that we like someone
    So I wonder if we could level up your relationship relationship with them
    So you get to know them better which means you’ll like them more
    And if you make it through these six or seven questions and you still don’t like them
    Then maybe they’re not your person
    Okay
    Okay, can I give you some questions for them? Please. Okay, please. So here my favorite
    I call these level one level two level three questions in the framework that I’m researching right now. It’s not done yet
    I have four questions for each level and I’m working through these questions
    But here are the questions that I think are the the shortcut to connection
    Okay, that if you ask these questions with your partner your friend colleagues, you’re gonna level up with them. Okay first
    Are you working on anything exciting recently?
    So stop asking. What do you do? Stop asking? How are you? Stop asking? How’s it going?
    That’s why you hate people if you’re asking those questions, of course, you’re gonna hate people
    Those are the most boring questions anyone’s ever asked
    Can I give you a challenge a challenge?
    Here’s one challenge from this podcast. Stop asking. What do you do?
    For 30 days, I want you to go on a what do you do diet asking?
    What do you do is tell me the person’s brain stay on autopilot down my office? I know
    No, no more. We’re on a diet. Okay
    Also asking some what do you do is asking what are you worth?
    And if someone’s not defined by what they do, it’s actually a rude question
    Do you know what? You’re so right
    But it’s so funny you say this because yesterday I went to this thing in New York, right?
    And I was introducing myself to some people and there was one particular person who I went over to
    And we’re having a conversation and halfway through the conversation I went
    So what do you do? And do you know what they replied? They went
    this
    And I just I worked home thinking about it like I was like
    I was like apples. We’re fucking at one like I think what I’ve done there is I’ve just belittled
    Yeah, what we’re doing right now. Yeah, as if it couldn’t possibly have been what they do right
    And I just I honestly I got in bed last night thinking about I thought about God
    I don’t do you know what it was. I think I was so impressed by them that I
    Was a bit awkward. Yeah, and then that just came out mid-sentence. What do you do? Yeah
    Okay, so we’re going on a diet everyone for the next 30 days. We’re going on a diet no more
    What do you do? You’re going to replace it with working on anything exciting these days or working on anything exciting recently
    This is permission connection
    You ask them on that question you are giving them permission if they want to tell you about what they do
    Oh, they will
    If they are not defined by what they do, they’ll tell you something better
    And that also gives you really good nuggets for the next time you see them when you can say
    Hey, how was that?
    Thing you were working on that was really exciting going so start with working on anything exciting these days working on anything exciting right now
    Second, what’s your biggest goal right now?
    So if you can especially as we go into the new year in the new year right being part of the year
    I love I asked this question in december january and february
    I ask everyone. What’s your biggest goal right now? What’s your big goal for 2025?
    When you ask this question, you’re going to get one of two responses one. Someone shuts you down
    I don’t believe in goals not my person
    Not my person. I am a growth-minded person if someone says that I’m like cool
    Peace we’re not going to get along very well because I have a lot of goals or they’re going to be like
    And they’re going to tell you all about goals
    That’s also a great thing you can follow up on because then when you see them a month later or a week later
    A year later you can be like, hey, how did that how did that go?
    It’s a great interview question. It’s a great. I was just thinking that I should ask people that in the interview because
    Yeah, because you’re right someone that can’t articulate some kind of goal
    Is probably not my kind of person
    Those kind of people that go there’s actually those kind of people don’t listen to this podcast
    Anyway, they just leave their comments and fuck up. Yeah, exactly. So like it’s a very um, I call those allergy questions
    Interesting. It’s a way to see are we going to have an allergic reaction to each other. It creates an allergy
    Like I know there’s a type of person it susses them out really quickly and that’s not my kind of person
    Okay, so working anything exciting. What’s your goal right now?
    And then this is harder. This is a self-narrative question. Do we want to go deeper for a self-narrative question?
    Of course, we want to go deeper
    So
    If we’re getting into self-narrative and you’re trying to figure out yourself or someone else’s narrative
    You want to ask the question
    It sounds innocuous, but it’s not
    What book movie or tv character is most like you and why?
    It’s kind of a silly like dinner party question. It’s like sort of sounds casual
    But the answer to this question is so incredibly important and here’s an example
    How someone relates to characters their values or personality is how they see themselves and people’s answers will shock you
    I’ll give you one example
    I was friends with someone for six years. One of my closest friends saw them all the time weekends
    We went on out into there. We went on a weekend trips together. I thought I knew her so well
    I was like, I know her I asked her this question and I hypothesize is all my research for my next book
    I was like, I hypothesize. She’s a mom of three super funny super savvy
    I was like, she’s gonna pick a great like tv mom character, you know that that’s super savvy and funny
    Asked her she thinks about it for maybe one second and goes
    Katniss Everdeen’s from the hunger games
    I was like
    The one who’s like fighting for her life. She’s like, yeah, that’s how I feel every day
    And we for the first time in six years
    Had a conversation about how she feels about her day that was totally different than anything
    I had ever known that she feels scared and lonely and that she is fighting for survival
    And it was the first time that I truly connected with her
    I cannot tell you how many times the answer to this question has changed for people in my life
    And I’m like careful which examples to use because I’m worried that they’re going to be watching
    But has changed my relationship with people in my life based on how they see themselves
    Not how I see them, but how they see themselves
    It’s really interesting because
    There’s so many people listening right now that are now doing that
    And they’re discovering maybe for the first time even how they see themselves because it’s funny because when
    You said that obviously I did it in my head and I was like, fuck
    Well, now I want to know what it is if you tell me
    Because it’s so like stereotypically no, I’ll tell you now
    I was thinking it’s funny because the first person I thought of was Will Smith because people say I look like him sometimes, right?
    Yes, like people when I go to events and stuff and you have to correct someone if someone says who they look like
    You say, no, no, no, no, no, no, people look like values personality yet, but then when I thought about tv characters
    I actually thought about will smith in the pursuit of happiness
    And if you think about his journey, he was broke
    And he was fighting really hard to get out of that situation and he got out of that situation
    So it goes back to the personality type you described at the beginning where like you hear of your own journey like
    Well, you’ve overcome something and you know, that’s kind of yeah, and do you feel you found it?
    Found the found it happiness
    Are you at the end of the movie?
    I’m at the end of the movie
    um
    I don’t know if you can ever get to the end of the movie that’s the one I’m struggling with that question
    because there’s
    Like I think I found it but I’ve always
    I don’t know
    Like not the end of your movie, it’s not the end of your life movie, but like in that example
    We could have a long discussion about like what what is how have you made it?
    So the reason why I think I’m hesitating is because I think I think to myself
    If I say I’ve made it or if I’m at the end of the movie
    Then I’m like it kind of robs me of the future in a weird way in my head
    It’s like robbing me of like doing anything else with my future
    Yeah, yes, yes, if you feel like the end of the movie I’m like
    Yes, no, that’s true
    You’re never at the end of the movie but like if you feel that you’ve made it
    It means you have freedom to pursue things and do work
    For meaning yeah as opposed to hitting it. Yeah, of course
    Yeah, like I used to work in call centers
    At night time selling hotel rooms and car insurance and artificial grass
    And now I get to sit here and have conversations with people like you and like people tune in and stuff
    It’s like if I don’t realize at this moment how much
    How much privilege I have I think I’d be I’d be pretty fucked up
    So yeah, I do feel like disproportion like unbelievably fortunate in a way that I actually don’t think I can understand
    I think maybe I dreamed of this but to to be here feels
    Um
    Feels
    Suspicious
    Suspicious. Yeah, that’s a strange word that came to mind. Yes, it feels suspicious because
    it
    I don’t know. You just think you just think sometimes you think are you worried?
    It’s maybe it is worried, but it’s also just like
    Surely not like it’s so it’s so interesting because I had the dream of like being successful in business
    But I didn’t have a dream of or ever imagine that
    My life would be like this
    Well, like people know who you are and I’ve had that dream never imagined it being possible
    That was other people for sure. And so also if that’s a very accurate
    Like that’s how I think of will smith in the pursuit of happiness a little bit
    Is like you never really see him truly happy in that movie. No, he’s always just yeah
    Like that’s something that I that’s why I ask like did you get it?
    You know, you pursued it. You’re here. Of course. I’m sort of chasing after something. I think now
    I don’t know what I’m chasing. I wonder what you’re chasing after. I don’t know actually don’t know
    But I think that you’re interviewing for something like when I watch your interviews, which are amazing
    I’m like, he’s trying to find the answer to something. What is it?
    Always like with every person a different thing and actually most of the answers
    I’m looking for my own answers and my general belief is that if I
    Check like authentically go in search of my own answers, which requires some level of like being open and willing to be
    Open even though there’s a lot of people watching
    Then there’ll be lots of other people out there that are struggling with the same things or searching for the same answers as well
    Yes, this is interesting
    I do ask myself a lot. What am I like? What’s the point? Like what am I like? What am I?
    But is it not the this is a bit of a tangent, obviously
    Is it not the case that we should all be searching forever?
    Like should we should all be in pursuit of something forever?
    I do love a quest and I love pursuing and I think humans are built to pursue things
    But I also think I hope and I’m not here yet. I’m getting there that there’s a point in our life where we can stop
    The grind. I think I’m grinding a little bit in my career. I don’t know if you feel like that
    Like I’ve made it. I feel like I’ve made it. I’m luckier than I ever I can’t believe I get paid to do what I do
    But I’m still pursuing pursuing. I hope there’s a point in my life where I can just be sharing wisdom
    Where I’m not pursuing anything
    It’s not a number or a list or of it just like all I’m doing is sharing with wisdom
    and giving out public education like
    I think that I’m hopeful there’s a stage of our life where
    It’s just that it’s number five on the one. Oh my god. Did lean which was number four
    Number five is I have to pause on lean because I wanted to ask you about something I read in a book
    About peacocking. Yes. So I read in this pick up artist book that I read when I was 18
    And some of the videos that I watched thereafter and some of the other books that I read thereafter and some of the other videos
    I watched thereafter
    Um about this concept of peacocking where you can
    If you’re like on a date or you’re interested in a girl or a guy in a bar
    If you lean in too much you’re signaling low value and like over interest
    And ever since I learned that I’ve seen it everywhere
    And I’ve seen it in my friends me and my friends went to like Marbella or somewhere. I can’t remember it was many many years ago
    It was this beautiful girl there and we were all pursuing her
    Yes, like that like a Labrador. Yeah, um and
    I was saying to my boys. There’s actually a photo of it on my phone
    There’s me, Dominic and my friend Ash sat there and we’re looking over our some of our other friends
    And we’re saying they’re peacocking. They got no chance
    And that’s how the story transpired and then when this beautiful girl came over to my other friend
    He was aware of this peacocking thing. He kept his his neck back. He kept his chest back all these kinds of things
    He didn’t lean in even though it was loud
    and
    Closed closed. Okay
    Here’s why too much of a lean is bad thing. It’s called a bow
    Right if you lean too far over you get very quickly into bowing or submissive behavior
    We don’t like people who are submissive to us
    We want equals and so you’re absolutely right what it’s what triggers in the brain if you’re leaning too much is literally
    I am subservient to you and that makes someone who does not want to be
    In control or in an unequal relationship feel very uneasy
    So that is why too much of a lean always with these numberable accusers too much of a good thing
    You lean too much
    It’s considered a bow. You also don’t want to lean the entire time because then you look like a hunchback
    Right i’m learning my value by leaning in too much and it’s distracting
    Like I want to lean in as a bold or a highlight if I were to be reading a book and highlight the entire page
    The highlight means nothing
    If you lean in when someone’s like
    Really and then I lean back then it’s powerful
    Every single one of these cues we are using as a bold or an emphasis or a highlight just enough of a good thing
    Okay, not too much leaning just use it as a
    party trick like
    No, I mean just use it like as a highlighter as a highlighter. You’re highlighting. Yes. Yes. Yes
    Okay, five nonverbal bridge. So this is a concept that I learned on the road
    So I saw this in action in a lot of our experiments
    We did a big speed networking experiment in our lab where we had 500 speed networkers try out different conversation starters
    We’ve recorded them
    We coded their conversations and we looked for patterns of good and bad conversations
    And we found there were certain questions that worked better than others and there were certain questions did terribly
    And one thing we found is that when people rated a conversation on a five scale like five amazing best conversations
    I had we’re going to connect on linkedin. I think I like them the best ones
    They used a lot of nonverbal bridges nonverbal bridges are when someone is trying to bridge the distance between you
    So that could be a lean
    Lean is one of them. But it also could be a reach out. We noticed that in the good conversations
    People were trying to physically close the distance between them with hand gestures with leans with nods with foot movement with drinks
    And when they were close enough, they would often do very light touches on the arms on the shoulder
    So have you seen this like on a really good date? Have you ever been in a restaurant like my husband?
    I like to play this game or we look and we try to guess a couple
    Yes, very like new couple old couple how they’re doing in a very good date
    They are looking for as many opportunities to touch as they possibly can that’s an honorable bridge
    So even if I were to be like, oh, let me tell you something like that slight reach out
    Tap of the knuckles tap of the arm
    That’s a quick saying i’m going to reach into your intimate zone
    but i’m not going into your intimate zone
    And really good relationships really warm people are those they are bridging all the time
    They walk by you they touch your shoulder. They say, how’s it going? Hey, I want to thinking about you
    Like they’re constantly doing these very small bridges and that couldn’t might not be actual a physical touch
    It could even be the the look of a touch
    Like one thing that I teach my students who are uncomfortable with touch is you can even touch without touching
    That sounds really weird, but like put your arm closer to me so I can demo it for you
    So let’s pretend that we’re at dinner. I could be like, oh my gosh, really?
    Okay, so you didn’t touch me
    But it did the same thing. Yeah
    Not quite oxytocin. No, but it kind of did. Yeah, but kind of you’re like, I get it
    Yeah, she’s trying to close the intimacy of the distance
    So nonverbal bridges trying to reach out reach into someone’s space very briefly and come back trying to lean into someone’s space
    Probably briefly. This is why giving people things or serving people is such a warm thing
    You hand someone a drink like you come to my office. I offer you hot hot chocolate. I offer you tacos
    I want to break the social scripts
    I want to give you something different and I’m looking for reasons to serve you you give people tacos at your office
    Yeah
    I’m in austin dexas
    You would like it you would like if you were hungry, you’d be like, give me that taco. Give me that taco
    It’s what I don’t know if that’s office food, but each to their own
    So hugging and stuff like that, you know, there’s this thing that people talk a lot about which is awkward hugging
    And sometimes you hug someone and you just feel like oh god, they didn’t like that. I didn’t like that
    That was bad for both of us. Yeah, horrible. Can we address the hug issue? Please. Okay
    You need to signal what kind of greeting you want from the moment someone first sees you
    You can stop awkward greetings from happening with simple nonverbal cues. Here’s what they are
    You want a handshake? So good to see you
    I want you to be doing this from 10 feet away. So good to see you. I’ll come in with it
    Yeah, you’re literally signaling to someone up. So good to see you, right?
    This immediately signals their brain. Don’t try to give me an awkward hug
    Don’t side hug me. Don’t hug me. We’re handshaking
    It is a very clear way to be like it’s called blading
    So we angle our body a little bit forward and we put one hand out
    You know, I’m coming in for a handshake if you want to hug and you’re a hugger. It’s so good to see you
    It’s so good to see you
    Okay, arms out arms out and that’s also going to prevent the
    Awkward side hug the worst thing you can do is like this
    Which is a kind of but what but one arm up people are like who do I shake it?
    Do I side hug are we gonna are we gonna hug are we gonna high five are we gonna fist bump?
    If you want a fist bump you’re coming in with a fist bump
    Should I be a hugger because I don’t always it context dependent. I do not like hugging people when I first meet them
    I was pitching a tv show about recovering awkward people
    I had a very big network and I walk into the pitch room and at that point I was a hugger
    Or I was I thought I should hug because that was one of the things in la la people are huggers and cheat kissers a lot
    And so I was like I walk into my say oh, it’s so nice to meet you. I’m a hugger
    Oh, yeah, and the exec goes I’m not
    Just cringe
    Oh god
    Just I died inside
    I died inside and you know what that pitch went
    Terribly do I have a tv show called recovering awkward person? No, I don’t that’s because I think I hugged him
    And I went forward with it too much warmth
    Too much work not enough competence
    And so I will never do that again
    So now I never ever say I’m a hugger and I always offer my hand now if someone says to me
    Oh, but I’m a hugger and they wave my hand away. No problem
    No problem
    That’s interesting if we take that back to the charisma framework of warmth and competence
    It is signaling a little bit too much a lot of warmth
    It’s a lot of warmth and I know a lot about a person when they tell me I’m a hugger
    Would you know
    High warmth high warmth probably a people pleaser
    Overeager really want to connect probably feel lonely a little bit afraid and I want to make them feel as liked as possible
    That’s a lot just from that one sentence
    I’ve hugged a lot of people
    No, it is also I you know, I have
    Amazing students, you know, we have millions of views on our youtube channel and they feel like they know me
    And so if they want to hug me, I’m totally okay with it because I’ve been in their bed
    I’ve been in their living room. I’ve been in their kitchen tv on their phone
    I’ve shared my stories with them and
    I understand why they want to hug me because we feel like friends and that actually is a compliment
    And you like it?
    I do like it like when a student says oh my gosh, I love you. I love captivate. I’m like come here
    It feels like a friend
    So on the hugging point then as well, is there like is there a great way to hug someone?
    I mean, yeah
    Well, how how is that?
    Have you been told you’re a good hugger?
    Because then you might not I’ve I’ve tried to work on it. So I think I think I am now
    I actually have been told I am okay, but it’s it’s part of the reason why is because I’ve learned a lot from doing this podcast
    And someone told me don’t tap on the back don’t tap on the back and they told me to like we don’t like being tapped on the head
    We don’t like being tapped on the back. It’s a submissive cue, right?
    It’s like you’ll you’ll notice on power players and politics will sometimes demean someone by going
    Hey bud. Yeah. Yeah. Yeah. It’s so we yeah, definitely don’t hug
    So you’re gonna want to approach equally. You don’t want any kind of asymmetry in your hug, right?
    So that’s why you want to approach someone like this like no asymmetry none of this straight on
    You so this is hard if you are taller than the person you typically want to go up
    But you want to avoid like the who’s going up, right?
    So the taller person should always try to go up and you want to like literally angle up
    The lower person is going to angle down and you’re going to try to go torso to torso
    Okay
    And I like a two second hug
    By the way, there is research on the length of handshakes that I haven’t seen research on the length of hugs
    But a handshake should be between one and three pumps
    And one and three or one and three seconds. So for example, we’re saying at one two three
    That’s good
    And typically they found that if we do a three second shake, it’s with a new person
    So our first shake was about three seconds because we didn’t know each other
    But if I were to see you again, like, oh, it’s so good to see you
    Oh, okay, you do. Okay. So typically if you already know someone you’re just like doing a quick reading
    It’s a one second and if you don’t know someone it’s a three second. What if I
    I’m like
    Your face as I got two more seconds, you were like offended
    You’re like not my person. You were like, yeah, you like cuss me out your eyes. It was like horrible
    That’s how I feel if you’re giving my arm back
    You also want to make sure when you’re doing a handshake you’re offering, um, thumb up
    Thumb up is really important. Um, you’ll notice a certain
    Political power players will um here if yeah, so they’ll flip you
    Oh, donald trump. Yes. You know and he like really pulls and he’ll pull you he’ll pull you off
    I never shake and hands with him. So I don’t know but um, I’ve watched many many a video and he’ll
    Shake your hand turn you up. It’s just a very vulnerable place to be
    We don’t like it as humans to have this these arteries up. So we’ll he’ll flip so he’ll he’ll flip
    And he’ll pull you off there
    It doesn’t feel good
    But what does that signal does that signal competence and strength?
    No, I don’t think it’s either. I actually think it’s a danger. So cute. Okay
    Because it’s purpose. I don’t none of the cues I teach are manipulative in that way
    Like that is purposely trying to get someone off balance like to give them disequilibrium. I like relationships to be equal
    That’s why I want you to offer thumb up. I want I also don’t want you to open
    You know offer your hand like, you know up where you’re saying I’m going to be submissive to you
    We don’t like that right so thumb up
    I think I can’t remember where I learned it, but I learned that if you cut
    Then it’s signaling warmth. So I was going to cup earlier on but I was holding some stuff
    I remember thinking I’ll walk out there and I’ll cup
    Why did I get my cup? Because I was holding all your books. So it is warm. I was holding your books
    I was like, I can’t imagine if I tried to cup with you
    It would be so strange. No, so cupping is really warm. It’s double the warmth. It’s double the oxytocin. It’s like a hand hug
    So it’s super high and warm. It’s also called the politician’s handshake
    So you only want to do it if you are truly and genuinely trying to show warmth. Otherwise it can come across as forced
    Okay, I also
    Speaking of like weird signals, I’ve heard this about men that men to men have two different kinds of nods
    Tell me if you think this is true
    So if you walk down the hallway and you see a man, you know, you go, hey
    Not up if you see a man, you don’t know you go
    morning
    And you nod down. Oh, that’s interesting
    And supposedly it’s because a person you know, you’re willing to expose this part of your neck
    But if you don’t know someone you want to keep your chin down and you’re but you’re still acknowledging them. Is that true?
    Well, do you know what’s funny is um
    The way that I think about it is if I see a black guy okay out and about okay
    Pretty much anywhere and they they know me whatever they’ll typically do that
    There’s something about I don’t I don’t know if I’m just making this up
    But there’s something about like being part of they I can see them from across the room have no idea who they are and
    In group it’s like a I see you me and you and and I trust you
    It’s a way of being like I’m willing to expose this. I trust you. Oh, okay. So interesting
    Interesting. So I’ve noticed that women don’t do that
    Okay, so
    That’s a yes knock down is I see you stranger morning
    So interesting noted
    So interesting so so interesting
    I’m a uh CEO
    Um, I do speaking on stage you you speak on stage as well. You’re very very good at it
    Is there anything that I should know if I’m a leader in a business or I’m a public speaker that I should be thinking
    Most about when I’m up on stage to signal. I don’t know whatever I want to signal to get whatever I want. Yes
    purposeful movement
    A big mistake I see CEOs make on stage is they either don’t have purposeful movements
    They paste the stage back and forth or they’re stuck in one point and they don’t move from that point and it makes them look very stiff
    I believe you should block your speeches just very subtly. So for example, I always when I deliver
    I start in the middle of the stage always always so when I’m being introduced, right?
    Your first few seconds on stage is the most important for your entire talk
    So as you’re being introduced you walk on stage pick a point and walk purposefully to it. Don’t meander
    On the stage you’re walking right to the middle of the stage or the left of the stage however you pick
    And you’re delivering your first opening lines opening story in that middle point
    That’s where I like it and that intention walking on stage is going to make you look so much more confident and not
    disorganized or
    ambiguous
    Then if you can this is for the advanced speaker and this is you I think
    You want to help your audience with your stage movement?
    So in my presentations when I’m sharing science or fact or research
    I’m on the left hand side of the stage
    When I’m moving to personal story gifts anecdotes or a funny video
    I’m on the right side of the stage. That is a way I’m helping my audience organize and categorize my talks
    I’ve also noticed in the audience. There are highly warm people and there are highly competent people
    I’ve noticed if I train them that way. I’m doing a 60 minute keynote
    They they begin to subconsciously recognize it my highly competent folks perk right up
    I get to the left side of the stage. Oh, this is for me
    And my highly warm folks are like ha my turn and it really helps them know when to pay the most attention
    So you should think about for your talks. You also can do this chronologically
    Some of my students are like ted speakers and they’re telling more of a chronological story as opposed to like making points
    I will often teach them to start like we like to you know in western cultures
    We read from left to right
    I like them to actually start on the left hand side of the stage or the audience is left
    Because the beginning of their story starts here and they share their childhood
    There’s picture their childhood on the slide and they slowly begin to move over to the middle when the middle part of their journey happens
    And they finally get to their arc their knowledge. They’re a helmet
    They’re finally they made it over to the far side of the stage the far right side of the stage
    And in terms of what i’m saying we talked a little bit about the actual content of what i’m saying because this applies
    Not just to when i’m on stage, but also to emails and whatsapps and I think most of our communication these days is
    on a screen
    So if i’m trying to be a master of structuring a sentence on a screen to set people up for success
    okay
    What what like what is what am I going to be thinking about?
    What emotion do you want your person to feel when they see your name?
    In their inbox on stage
    In linkedin
    That is the emotion that you want to label yourself
    So for example in your talks like for example in my talks
    I am
    Trying to acknowledge the pain of awkwardness. I don’t want people to feel like they are unseen
    So when I say you’re overlooked you’re misunderstood you’re underestimated
    You feel awkward and out of control and anxious and overwhelmed. I hear you. You’re not alone. I’ve been there
    And then the solution to that feeling the where it gets better is confidence and presence and memorability
    And the mechanism is blueprints and formula and hard skills
    That helps me gift to the audience a solution emotion
    So for you, I would say what are the pain points you want your audience to resonate with so they feel heard by you
    Seen by you understood by you
    What’s the goal emotion that you want to give them from your talk from your podcast from the email that they’re subscribing to
    And then what’s your mechanism? What’s your way that you do that?
    imperfection
    So imperfection I was I was watching a video of yours. I think from 10 years ago
    Where you were sat with two lovely people talking about charisma
    and one of the things you said early in the video is that
    I think it was like TV shopping or something like that where like a lady made a mistake
    She spilled a milkshake or something. Yes, and she did more sales because she spilled a milkshake. Yes, that’s it
    Explain this to me. Yes another study by dr. Richard Wiseman
    Who wanted to know do you have to be perfect?
    Which for many years I wanted to be perfect and then I realized oh
    There is no such thing as perfect and I don’t want to be that way
    Very simple. He had a model selling a blender in a mall
    And in one version she had the perfect pitch and I’ll take your strawberries and your bananas and just hit the button
    And here you have perfect smoothies
    In the second one she he had same smoothie same pitch same verbal
    But she spills the smoothie on the table as she’s pouring it
    People bought more of the blender when she spilled the smoothie
    Now does this mean I want you to purposely spill your smoothies
    No, I did have a piece of kale in my teeth earlier and I really considered coming in with it just to see what would happen
    I did it. I did. I did think about it, but I didn’t do it
    But I do think there’s like stop trying to be perfect
    Own your authentic vulnerabilities. Don’t purposely smell a smoothie. Don’t purposely or coffee
    By the way, that that experiment was repeated with coffee and job interviews. I remember correctly
    They had an audio clip
    And hirers were rating job candidates on performance and in one of the audio clips they had him spill his coffee
    Oh, whoops. Oh, oops. Oh, sorry about that. That’s all my coffee. Let’s get that one
    And then go back to the interview and they rated that candidate as a better candidate even though he spilled his coffee. Why?
    It’s called the other shoe effect
    We know that every no one’s perfect. We know this it’s impossible
    And so when we’re interacting with someone even on a commercial even interview we’re like, what’s wrong with you?
    What is your imperfection
    And it kind of distracts us that this research the other shoe effect found the longer the interview goes on without something
    dropped like without the other shoe to drop
    The more the interviewer is like
    What’s going on here and the more they’ll try to ask questions to try to find it you are better off in an interviewer on a date
    dropping your shoe
    So sharing whatever that vulnerability or imperfection is closer to the start of the interview or the date
    Because it helps that other person a gets to know you better, but also not be so worried that they’re not seeing your true imperfection
    Captivate when I first wrote it my intro was really really boring
    And my publisher I love her nicky my editor wrote back and she’s like Vanessa your intro doesn’t sound like you
    It sounds like you’re trying to be something you’re not and she was right. I was trying to sound like an academic researcher
    I’m not an academic researcher. I’m a behavior researcher. I’m a pop scientist. I’m a recovering awkward person
    She’s like start with that
    So the opening line of captivate is hi. I’m Vanessa. I’m a recovering awkward person
    That is why that book hit the best seller list. I dropped the shoe
    Yes, I teach charisma. Yes, I teach body language. I am still in recovery
    I am still constantly worried that people hate me. I have a small and wonderful group of friends
    But otherwise people make me still nervous. I know how to deal with it. I don’t want to make conversation
    But I want you to know
    There’s still awkwardness here no matter how many of these you learn you’re probably still going to face awkwardness and overwhelm
    But at least it will be a little bit easier
    so
    I think it’s really important that we
    plan to share our inner perfections and not try to hide it
    Well, it’s all branding. Uh-huh. It’s a big thing now because we have social media
    We have linkedin
    It’s a big part of what gets your job and gets your opportunities and gets you speaking appointments and book deals, etc
    So everybody is uh, well, most people are playing the game of personal branding to some degree. Yeah, so
    as you were saying about um being perfect and showing imperfections again, it feels like there’s a there’s like a
    Uh, like a is gradient the right word? It’s like a spectrum. That’s a nice word for sure
    You can go too far within perfection. Oh, yeah, me and my friends call this deficiency promotion
    What and then on the other end of the spectrum, you’ve got ideas promotion
    Which is like when you’re all about like look how smart I am and these are my ideas and deficiency promotion is look how
    traumatized broken sick ill I am
    And you build a whole brand around that and you can like you know, so
    You’re probably still going to get speaking appointments either side because you know
    They’re going to want people to speak about this stuff
    But also this stuff
    But I think you have to be quite intentional about how you show up on this spectrum
    Well, first of all, what’s true
    All right, like the very first question is like don’t purposely sell us fill the smoothie
    But you know what’s interesting is when you build a brand it becomes self-reinforcing
    So I see people on both sides of the spectrum. Maybe they started in the middle
    And then they got likes and followers that are like go further
    Like what else is wrong with you? That’s why we love you. You’re so broken
    Totally. I think that there are people who are locked into being broken and being messy and people don’t want to see them triumph
    However, I think it is important to show people if you are very broken and in a bad point in a bad stage in your life
    Like show it and then show them how you’re a hero out of it that can inspire other heroes
    I agree, but is there such a thing as spending too long in either camp?
    Do you know what I mean? Because we like a little bit of oh you had a bad day great
    But you have a bad life is different strokes for different folks
    I think there are people who would say all over there forever
    Yeah, but if you’re there for 10 years where you’re just every day you’re showing up like another shit day for me for 10 years
    I think they would still get likes. I think they would. Of course they would, because they would be a constant source
    I mean it would be miserable for you as a person, but if that’s your brand that’s your brand
    I guess I guess you said the most important thing which is like who are you?
    Yeah, like if that’s the truth if you’re having a decade of
    Then be honest. Can you get a decade of you got a decade of it
    hmm
    It’s interesting with social media that I think social media started in a place where it was, you know
    The margarita on the beach and that that was in such high
    Supply that something else became a greater supply, which was being a bit more honest and honest on the beach
    Yeah, exactly stretch marks on the beach. That’s exactly what happened and those are people have gone viral from those kind of posts
    I would I do want to say something about personal branding. I think about it a little bit differently
    Um, so in the very last section of cues I talk about visual cues
    Um, we have to remember that the cues in our brand
    The colors we wear what’s behind you in your background the props you’re holding in your picture
    What’s back behind you in your videos?
    They’re triggering neural networks. So for example, they’ve researched this if I say free associate to fire truck
    You might say red
    Engine dog and you might start to associate different words. There are really common neural networks
    So what you want to think about is what neural networks are you triggering in your personal brand?
    so
    For example, I like you to create strong neural networks all of my single students my students who are dating
    I say your profile pictures should be triggering all kinds of neural networks that you like
    So if you love skiing you should be on a slope holding skis because
    For some people that will trigger a fierce fear neural network, right? Like I’m not a skier. I see skis. I’m like cold scared
    Alone or like knees hurting like that’s what I think when I see skis
    I would not be a good partner for them
    But someone else is going to be like adventure family fun vacations. That’s your person
    Every picture on your profile should be creating
    Allergies and attractors should be activating neural networks for your person
    You want them to have similar neural networks to you my husband and I I think if you were to show us both pictures of the same things
    We would have very similar neural networks for different vacations different props different foods different activities
    And that’s because we have similar ways of thinking we are very different
    But we activate the same similar neural networks for pain and pleasure
    Okay, I had a conversation with a really good friend of mine about this. Okay. Um, they are looking for a partner
    okay, and they are
    approaching their 40s and
    They were asking me about their instagram and the first thing I noticed about their instagram is
    I would say 80 percent of pictures. They’re holding a cocktail or a drink of alcohol
    now
    As I looked at the instagram I go oh party girl
    I don’t think like settle down and let’s have a family. Absolutely. Does she want to have a family? Yes. Okay wrong pictures
    She is activating the wrong neural networks for men. She’s dating men
    Yeah, she’s either on your men are going to look at that and be like party girl fun out not the mother of my children
    So those are creating allergies for the ideal man. So what does she need to change?
    She needs okay. So what kind of husband and father does she want?
    Does she want an outdoor lover good one that can she said to me? I want a good one that can help me with some of these overheads
    overheads
    She doesn’t want him to pay all the bills. She just wants to help with the fucking bills. Okay. So okay, so a hard worker
    She earns a lot of money. Okay. So that’s pictures of her, you know working hard at a conference
    What kind of way does she spend her weekend? She’s hiking or she’s biking or she’s running across the brooklyn bridge
    Or she’s running a marathon or she’s loved with dogs or she loves cats
    Or she’s eating big waffles and pancakes like she should be taking pictures of what she wants to do with her partner
    So that they look at that and they’re like, I want to join her for that
    And you also want to
    Create allergies. You don’t want to appeal to everyone because you’re going to go on bad dates
    The other thing I know about this person is it’s something you said about earlier
    It’s just that that body language is I think about it. It’s just so it’s like trying to take up less space
    Is there anything to describe it contracted exactly like right?
    So so when we talk about distance between like so ear ear lobe and shoulder distance number one
    Second distance is important
    Between your arm and your torso in a good conversation
    We have distance. It’s fluctuating a lot like right. I’m talking my arms are going out
    You’re seeing distance between my torso and my arm people who are very anxious
    Yeah, like in like just like a pencil or like penguin
    I call it penguin where they like don’t ever
    Release their arms from their torso and they’re very contracted
    They have very minimal hand gestures and they’ll often clutch something to their chest
    Now if I were to give the entire interview like this you would think oh man, she is nervous or she’s um, you know
    Afraid or she’s anxious because I don’t have that space the moment I release that space it makes me look more confident
    So that’s the other distance you can play with
    Hand gestures really help with that hand gestures help with space with vocal variety with comprehension
    That’s why I like them so much
    So if I’m trying to get her a husband, I’d like to we’ve been friends for a long time almost a decade
    And I ever sat in the passage seat of her life and tried to be a supportive friend in any way
    But if I tried to give her advice in terms of cues and body language and sentences
    On how to get a partner, where do we start?
    Okay, so one let’s get her some pictures that are going to attract the right person and create allergies for the wrong person
    To her main profile pictures should be showing warm and competent body language. Yeah
    Authentic smile, maybe a head tilt. Maybe you have a hand gesture. Maybe that’s too much warmth
    I want to see a lot of space between your earlobe and your shoulder. Make sure it’s a symmetrical smile
    Make sure we’re not contempt. Make sure we’re not accidentally fear-smiling, right? So the profile picture is
    Number one most important
    Oh, yeah, we it’s gonna be hard. We gotta find her her husband. Okay, we gotta find her husband
    The interpersonal body language is really hard as a friend to correct on someone may ask you does she use vocal fry?
    What’s that?
    Did she ever talk like this where it’s kind of like a frying pan where she’s not using her full voice?
    typically people who use contracted small body language often have that kind of a vocal power and so
    They go into a pattern like this and then like oh like I mean I just like watered the plants this weekend and like
    Also the internet the um the end of this sentence goes up, right?
    So that’s the first thing I would actually try to help her with is um making sure
    That she does not accidentally use vocal fry. It’s usually an accident
    Here’s the fastest way to get vocal right a vocal fry if you are using it
    You hear yourself using it or someone else is using it. Just speak louder
    Vocal fry happens from a lack of breath. What actually is happening is you’re speaking and your vocal cords are rattling
    It’s a terrible noise, but that’s it’s my vocal cords rattling together and the moment that I speak louder
    It goes away. It goes away. So oftentimes when we’re lacking confidence or we have tight body
    We have less breath and we create vocal fry. So just ask her to speak up a little bit
    okay
    It’s hard to get someone to stand more broadly because if they’re uncomfortable with it, they don’t like it
    So what I would recommend is she should do activity dates
    When you’re at dinner with someone or at brunch or a coffee at a bar, you’re like this
    So what do you do?
    I mean you’re like it’s shriveled and you’re like clutching your drink and you’re in your patterns. You’re in those patterns
    Go on hikes. Go play pickleball. Go learn pickleball. Go pay ping pong
    Like do something physical because then it’s much easier to be broad
    Interesting, okay. That makes a lot of sense actually. Yeah, because you’re gonna if it’s in a context
    You’re super familiar with you the old patterns are going to be triggered and you yes
    And I’ve tried to get people to stand more broadly just by telling them and it can it helps the awareness helps
    But it’s much easier when you’re actually in a context that helps you be that way
    I read a study um from your work that said
    In a study to see how men and women look at body language differently
    They put people in an MRI machine and had them try and read body language um from just pictures alone
    What happened? What did they find out?
    So I believe women activated 14 to 16 areas of their brain activated while trying to read those body language pictures
    And men I believe it was half a bat
    In other words when women were looking at pictures of body language lots of connections were happening
    They were making predictions. They were thinking about personality. They were thinking about emotions
    They were looking at their clothes
    They were looking at their facial structure women were taking in a much broader picture of the body language
    Whereas men were I think much more cue focused. Ah
    broad shoulders
    feet apart
    hands visible
    Neither of these are right or wrong actually in fact men can sometimes be easier to teach
    Like my students are 50 50 men and women but sometimes men can they can focus in on the cue that I’m trying to teach them
    They can understand it. They can comprehend it. Got it. It’s decoded
    Women tend to create a whole narrative. So I play games sometimes with my students where I say
    Okay, tell me about someone he has a mohawk
    And men will often say that I don’t let them hear the women first men will often be like
    He has a mohawk
    He’s a man
    He’s not bald
    women will be like
    Okay, he’s a bad boy and he probably has earrings and I bet you he drives the motorcycle
    And I bet he’d be really fun on a date but probably a drinker and he’ll just go
    Interesting. So this is it’s good and bad, right? Like that also can hinder women
    And by the way, I’m making a big generalizations on this. This is not the the generalization part
    We have to make sure we’re careful on
    Women tend to globalize a cue like they’ll see a cue and be like, oh, that means he’s bad or that means he’s dangerous
    I’m never he’s toxic
    Yeah, um, whereas men will sometimes, you know, oh, it’s probably just a bad day or I’ll I’ll give her or him a second chance
    So we just have to be a little bit aware of our own interpret our own lenses
    We’ll say is there anything else that I should say to my friend
    In order to help them because sometimes I wonder, you know, there’s tips tricks tactics. They can lean. They can do this
    Whatever, but is there something deeper that is easier. I don’t know why I say this that book the game
    I went off to university. I lasted for one lecture
    But while I was there, I met this guy called joe my friend
    I won’t say a second name because people will identify him but I met my friend joe and I said to joe listen
    My friend I said this book the game really useful talked me a lot about like, you know interpersonal
    Dynamics you should read it gave the book to him. He read it. We went out to the club that day
    He fucked it up. Like he went out there. He started negging people in some people
    And I just thought God, you know, you just can’t teach it. That’s what I thought
    I thought there’s so many and actually when I reflect on the people in my life, this guy called dan
    I’ll say his name dan capon dan capon in school
    Was always just so good with the opposite sex. He was just always he’s one of those people. He’s charismatic
    He was funny. Yeah, he’s like that cocky funny. Yeah. Yeah, just a natural no one caught him that
    Yeah, and so I look at my friend joe. I look at my friend dan. I go
    It doesn’t matter if you read the book because I’m not saying your book your book’s amazing
    Everyone needs to go read your books. No, they really do. It’s a great book
    But I’m saying is there’s something deeper within us like for my friend that has the shriveled posture. Yeah, is it just
    Like tactics and tips
    I think anyone can learn it
    Okay, I really truly believe that I have seen the most awkward
    uncomfortable people totally shut down
    Slowly transform or completely transform and remember they don’t
    Who is your uncharismatic friend? What was the fake first name you use? He’s not he’s not uncharismatic
    He just I just gave him the book and he just liked joe joe
    Joe doesn’t need to have a complete transformation to find his soulmate
    Joe does not need to have a complete transformation to have friends. You’re his friend
    So even if he has a couple of tactics like stop asking. What do you do? It’s boring
    Like start making eye contact, especially the end of sentences for 60 70 percent of the time
    Oh, people suddenly if you listen to hey
    Ask better questions to your friends who get to know them better
    Those tactics will get him friendships. Hopefully a girlfriend. Hopefully a job
    So I think that everyone can make
    Small or big changes. I don’t think there’s anyone who’s unteachable
    Do you think there’s a relationship between these tactics and tips and your actual confidence i.e
    Does it become like a self-reinforcing?
    Yes
    So much so like that is the only way I found confidence
    The only way that I was able to conquer my awkwardness and actually begin to go out and try to make friends and be less lonely
    I mean, I was so lonely
    Was that I was like, okay. I have a goal. I’m gonna ask someone
    What have you been doing that’s been exciting recently? I’m gonna ask that question
    That gave me just enough confidence to get out the door and to get to that party and then when I got a good answer
    Someone’s like, oh, yeah, you know, I am working on something exciting
    I was like oh
    And then they felt excited I felt it and so like that one tool gave me enough confidence to go out
    So these tools give you confidence to try something new and to break your pattern
    If you feel stuck and this is for anyone if you feel stuck
    Then you have to try something different if you keep doing the same thing you’re going to keep getting the same thing
    So that means you have to ask different kinds of questions
    If you use different kind of body language cues and if you’re willing to try just something different
    Something will change for you
    Is are these cues this body language more important for one gender typically than the other?
    Not that I’ve seen the research is not found that good for both
    And what’s in terms of attraction
    Is what is do you think the most important thing? Is it competent? Is it strong? Is it okay?
    So this is not this is research. So I believe it was monica more who did this research
    She found that the people who got approached the most at clubs the people who got approached the most
    Were just had the biggest signal of availability
    So they weren’t the most attractive men and women she did this for both men and women
    They were not the most attractive men and women
    In fact, the most attractive women in the in the room if they had closed body language closed off body language
    They were not approached. They did not get dates. They did not get out their number
    It was the men and women who signaled i’m available
    How’d you signal available? Okay. So, uh, this is really important for
    Dating in the sense of wanting to be approached dating one to one is a little bit different, right?
    You don’t need to signal this if you’re one to one
    But if you’re in a big room or your speed networking one is open body no blocking
    I never want anything in front of your torso. I don’t want this
    I don’t so I don’t want arms crossed. I don’t want cup in front of you
    I don’t want you clutching your computer or your ipad or your phone
    I want you to make sure that your torso is open and angled out towards the room. I like croissant feet
    You know
    Parallel feet are like what we’re doing right now in a dating situation
    I want you to have croissant feet which is your your feet are angled toward the biggest part of the room
    Saying i’m open come and approach me
    That signals to both men and women
    Oh, maybe that person is literally physically open to someone coming in and breaking this conversation
    It also means small darting glances to everyone around the room
    Everyone
    Everyone you want to approach you oh everyone you want to approach you yeah
    How many times does someone got to do a glance to get someone to come over monoclemore actually study this?
    I believe it took eight glances to get someone to approach don’t quote me on that
    It was it was way higher than I thought like I was like two maybe three
    I think it was something insane like eight could you imagine being in a bar and looking at someone
    Eight times that’s how many times it took to get that person to come over and these are quick glances
    Not like, you know cat like wait. It’s a it’s a side glance. It’s a side glance and a smile
    It’s a flip of the hair and a look over right those are the kind of glances that we’re talking about and there it takes eight
    Sometimes so croissant feet open body quick short glances
    I would also try one of my secret tricks for daters is um generally gesturing in their direction
    So like let’s see like like there’s a hot guy right over there that I can see
    I’ve been married for 18 years just to be okay. Yeah
    Um, if you want okay, drop something. He’s cool. He’s hot. He’s freaking out
    Okay, so there’s a hot guy right over there that I want to see and I’m talking to you
    I might make some quick glances over but I also might like when I’m gesturing
    I’m sort of gesturing towards them. So I’m on their line of gesturing
    So like if I’m gesturing out I’m making a gesture for them to literally come over like I’m like gesturing and then I’m like
    I want them to like literally come over
    I’m sort of gesturing but I’m talking but I’m open gesturing
    It works
    It works if they are attracted to you at all they will come over if they don’t come over
    They’re probably not attracted to you try someone else. What about men? How do men?
    Same same same same so like a man can do the same thing now women are less likely to approach men in a crowded
    Environment culturally that’s not as accepted
    So it’s going to be harder for a man to get a woman to come over
    But it does work very well for men to warm a woman up that you she is about to be approached with those things
    Quick glances open gestures croissant feet towards her that way when you do approach
    She knows that your attention has been on her and look at her responses to your gestures in your glances
    If she meets your glance great
    If she turns away from you turns her feet away from you. She’s not probably very receptive to your approach
    So it’s a good way to kind of test the waters before you actually approach
    It’s difficult in this day and age
    Isn’t it to know if you can roll up on someone because there’s a lot of like, you know too cool for school
    That’s what I see and also there’s like a big culture now of inappropriate
    Advances
    Yes, but I’m going to be optimistic and say look. I’m not single so I know that’s different
    But I think people are lonely
    and I think
    People so want to meet their person
    So if you are actually in person
    and you’re interested in someone
    It is such a gift to go up to someone to be like, hey, I like you. I saw you across the room
    Do you know I think I said this on one or two podcasts before but I didn’t really get a
    Answer from anybody. I had this kid at this event that I spoke at okay, and he was in the front row
    And it just it really moved me because it made me realize that there’s so many people out there
    especially in the world we live in now in 2024 2025 or whatever who
    Want friends you just said loneliness, right?
    They want to make a friend and it’s so weird this kid stood up bless him
    In this talk I was doing and he put his hands up in the air and there’s a thousand people
    Around him it was this talk I did in Canary Wharf in London, which is like it’s like new york of london
    It’s like really really busy
    They’re all wearing suits these kids because they work in this city and he stood up and he went my question is
    How do I make friends?
    And you can imagine the guts it takes to say that in front of a room of a thousand people
    Amazing amazing you went. How do I make friends? What’d you say?
    Do you have any friends?
    Do I have any friends? I have a couple
    But it’s funny because what I actually said it took me off took me off guard
    But what I ended up saying was what you just did is how you make friends
    You know what I’m saying?
    So like that that willingness to be vulnerable in that way because I said I know what’s going to happen
    After I finish on stage here in Morkov people are going to come up to you. Yeah
    Yeah, okay, so I have a framework for how to make friends as adults. I think it’s really important
    I think it’s somehow unacceptable in our society to approach friendship like dating
    But that’s how we should think about it is meeting two or three amazing people
    Is so important for your health for your happiness for your success
    It is so important to date your friends
    Like that is incredibly important
    One of my best friends is kodi sanchez because she is incredibly inspiring incredibly smart incredibly funny
    But I dated a lot of people in austin a lot of girls in austin to find her
    I know she did too
    I was my bachelorette for friends era where I was looking for girlfriends
    And we just like hit it off and like we’ve been able to grow our businesses together
    So one is you should change your mindset
    Finding friends is like dating you are looking for your friend soulmate
    And then you should approach those friends just like you would a potential partner
    You want someone with similar values you want someone someone who activates same neural networks as you
    They like the same activities and you want someone who you test it out
    You would never move in with a friend or never move with someone who just started dating same thing with a friend
    You don’t want to get too close too fast
    So I highly recommend go on friendship dates and you want them to be different every time
    Take them to places that you love and try to make them
    A little bit allergic. So for example, there’s a plate. This is going to sound crazy, but it works
    So there’s a place in austin called uh casa deluz if anyone’s been there in austin and it’s a vegan hippie spot
    It’s been there forever and you go in and it’s one meal
    You can’t customize it and they plop it down on your tray and you eat it like a cafeteria food
    And I love it and I love taking really high maintenance women there just to see what they’re going to do
    Because the the women who are like, can I please get a man a man another
    I’m like, we’re not going to be friends. We cannot be friends. You don’t like those people. Nope
    That modified that’s why I left l.a. Mm-hmm. I mean you can modify a little bit
    But like there’s a way that you kind of do it and here you can’t you literally cannot modify
    And so it’s interesting to see how people deal with that circumstance
    And I found my best closest friends are like cool. Let’s go with it
    Like that’s a way that I see very into their personality. That’s like a very weird story
    People are going to be like, she’s so weird. No wonder she doesn’t have any friends
    True. I don’t have a lot of friends but the friends I have I love we go to casa deluz all the time
    So you should think about activities or places with your friends where you’re going to be able to test out
    A value or something that you really appreciate in friends. What if you don’t have friends?
    I’m thinking about this kid like and especially if you’re a man because men just struggle more
    It’s it’s it actually feels awkward sometimes when
    No, I make dates for my husband. I have to get make dates friend dates for my husband as well
    No, I told you that I see it um activities
    So like where’s the place you like to hang out? What’s the thing that you do?
    Is it you know acts throwing is it going to soccer games? Is it crazy mileage runs?
    Is it hiking group? Is it pickleball?
    Like find the activity you love and then just slowly just like we’re talking about dating slowly hit them up
    Working on anything exciting these days. What’s your big goal for 2025?
    Like those are the questions the reason I have these questions is they’re
    Dating questions, but they’re also friendship questions. If you live in that activity for long enough, you’ll find your people
    What are you seeing in terms of interpersonal relationship shifts in the sort of 15 years? Has it been since you’ve been 18 years?
    You must have seen societal level shifts in our interpersonal skills our friendships, etc. What are you seeing?
    Airpods are killing friendship
    Airpods are going to ruin our interpersonal interactions
    And here’s the difference. I’ve seen the biggest difference the last 18 years
    18 years ago
    You could maybe wear a walkman around campus or around the city or on a subway
    But really your ears were open and so what happened is you get on the subway or you’d walk across campus or you’d walk down the hallway
    And someone would be like hey, steven. How’s it going?
    You know pretty good crazy week. Oh really? What’s she working on?
    Like it was so much easier to have those tiny micro moments of connection
    That van Sloan study was done before airpods and I wonder if he were to redo it now
    What would happen which one was that the the one where he found the most likable kids had the longest list of people they liked
    And in the study the most likable kids when he observed them
    They were walking on the hallway saying hello chatting next to someone for five seconds at a locker
    Saying after class and sort of talking he’s sitting with a lunch table leaning over someone asking about that
    So much micro connection very small conversations
    Our friendships don’t often happen in these big deep conversations. They happen in these micro moments airpods destroy it
    And I see this especially with younger folks because they always have their airpods in when they’re commuting
    When they’re walking when they’re jogging when they’re at the gym
    I don’t know about when I was single for five seconds when I was like, you know 17
    The gym was like the place
    Like at the gym no one that really was listening to anything at the gym
    At least I remember like the rare person would have their walkman in but everyone was airpod free
    And so there was a lot of micro moments of connection happening. It was so much easier to talk to people now
    If someone’s working out with their out there airpods, they’re insane
    I’m like, what are they doing? They should go home. It’s weird. It’s weird
    Or they’re with a friend working out together and that’s intimidating
    so
    I’m worried
    About this because we need weak ties
    weak ties are in the research
    These very casual connections of someone you see at the gym once a week and you kind of know them
    Oh, yeah, you know, steven. Nice to see you
    You recognize their face that when you were if you were to see them at a restaurant later in the week
    You’d be like, hey, don’t you go to that gym? Oh, yeah. Yeah, we do
    So what are you doing this weekend?
    Like those weak ties are incredibly important for our happiness. That’s how we build big friends
    That’s how we can find a soulmate. That’s how we can make good business contacts
    And I’m seeing less and less of that because of airpods and because of hybrid work
    So we’re just not in the office that much
    So we’re having less of those little micro moments in a hallway or that five minutes before a meeting starts
    The five minutes before a meeting start is really critical to your career success
    How you talk to your boss the small talk you make are you asking boring questions?
    It’s telling your colleagues and your boss a lot about who you are and it’s proven
    Likeable people make more money
    Likeable people get more promotions
    Likeable people have more friends and more friends at work
    And so when we have less moments to show how likable we are it’s really hard to get those things
    At my company flight studio, which is part of my bigger company flight group
    We’re constantly looking for ways to build deeper connections with our audiences
    Whether that’s a new show a product or a project. It’s why I launched the conversation cards
    I’ve relied on Shopify before who’s a sponsor of today’s podcast
    And I’ll be using them again for the next big launch which you’ll hear about soon
    And I use them because of how easy it is to set up an online store that reaches all of you
    No matter where you are in the world
    We Shopify the usual pain points of launching products online disappear completely
    No matter the size of your business
    Shopify has everything you need to make your business go to the next level
    And better connect with your customers all over the world to say thank you to all of you for listening to my show
    We’re giving you a trial which is just one dollar a month
    You can sign up by going to Shopify.com/Bartlet
    That’s Shopify.com/Bartlet or find the link in the description below
    If you’re an entrepreneur, you’re probably going to want to listen to this
    It’s a message from one of our sponsors on this podcast, which is LinkedIn
    If you’ve listened to me on this podcast for a while now
    You’ll know that I’ve been on a bit of an evolution as a business owner and entrepreneur
    And one of those evolutions that has become clearer and clearer as I’ve matured
    Is that the single most important thing in building a business in building a company
    Is hiring the definition of the word company is actually group of people
    And that is the first responsibility and job that any entrepreneur has and should focus on
    But surprisingly most don’t about 80 percent of my team have been hired from LinkedIn
    And I think there’s very few platforms if any in the world that could give you that diversity of candidate
    With that much information and data on their profiles
    It usually costs money, but for the entrepreneurs that are listening to me
    I’ve got you a free job ad post for your company on LinkedIn
    Just go to LinkedIn.com/DOAC to post your free job ad today
    That’s LinkedIn.com/DOAC
    Terms and conditions apply
    What about lying?
    This is one of the most um things people are most interested in is how to
    Everyone wants to spot a liar
    It’s funny because like the rest of our conversation one could infer that is how to like be a liar
    I’m joking on this one
    But it is it’s like how to
    Shop in a certain way to get success in a certain context whether it’s dating or work whatever
    Yeah, but then we want to figure out if someone’s playing us
    Is there an is it possible to spot a liar?
    Most people can only spot a lie with 54 accuracy. They’ve actually studied the average person is very bad
    But you better off tossing the coin 54 accuracy
    We are very bad at spotting layers and this is important to know about yourself
    Is we should not overestimate our ability to spot lies. We are usually not good at it
    So it is very important to give someone the benefit of the doubt because you don’t know it’s very hard to spot
    It is possible. There are certain statistical cues to deceit
    There are cues that over and over again research find liars typically do but not always like there’s no Pinocchio’s nose
    There’s no one cue that means someone is lying
    But there are a couple cues that come up over and over again when we already talked about the question inflection
    It’s very suspicious if someone is speaking and all of a sudden they ask a question
    If they’re not actually asking a question, right?
    Like if all of a sudden you hear the question inflection use in a statement or a number or a boundary or a timeline
    That’s what I’m like. Let’s double click on that for a second and talk about that budget
    So you mentioned the number was
    500,000. Where does that number come from? Let’s talk about more. I want to hear if I’m going to hear it again
    Interesting
    So that’s a double click for me. That’s like, let’s make sure that I heard that, right?
    Let’s make sure that you feel confident about it. Let’s where does that come from?
    So that’s just a little red flag that says dive deeper. Nothing is a sign of lying. It’s just a sign that you should dig deeper. So
    uh question inflection a volume drop is another vocal cue of deception
    So when we’re anxious or nervous, we will lose volume and we lose breath
    So if you hear someone who’s speaking, I hear this a lot in sales calls
    So someone will um, I always know what part of a sales presentation makes my entrepreneurs the most nervous
    Because they lose volume during that part of their presentation. So it sounds like this
    So let’s move on to our team. So our founding partners are um, me myself
    Joe, jimmy and
    We all met at
    NYU
    And we’re gonna now talk about
    Like I’m obvious. I’m making it obvious for you
    But if you’re listening for it, you’ll hear where someone is like they literally lost fuel. They literally lost breath
    So a sudden drop in volume is a very interesting cue to like double click. Like
    What just happened there? How do you feel about your co-founder?
    How long have you known each other? Anything we should know about that? How’s the relationship? How do you fight?
    How do you communicate?
    Right, like that’s when I would that’s where I would aim most of my investor questions if I was hearing that volume drop on that specific area
    The other that’s vocal
    Nonverbal so nonverbal what you’re looking for is
    incongruencies where the verbal does not match the body
    The biggest the most obvious one is when someone says yes, but shakes their head no or says no, but shakes their head yes
    So I might say to my daughter. Did you clean your room?
    um
    Yeah, I did
    She’s shaking her head. No in western cultures. So there’s a cultural exception to this one
    India Bulgaria and Pakistan they nod a little bit differently the research actually shows that but in
    Countries outside of India Bulgaria and Pakistan when we agree with someone say yes or telling the truth
    We typically agree with ourselves and shake our heads. Yes
    When we don’t agree or don’t like something we’ll often shake our heads no
    We can sometimes also do this in disbelief like wow, I cannot believe that just happened
    So I’m always looking for incongruent nods. This happens a lot if you ask someone. Do you like the new girl?
    Yeah, you know, she’s um great
    Right you see that 100% yeah all the time and people they don’t realize they’re doing it
    But they’re shaking their head. No, they do not like that person
    You’ll also see this with mismatched facial expressions and the biggest one for liars the research finds is disgust
    So disgust is an expression that people make without even realizing it
    And this is across cultures when we don’t like something when we smell something bad
    We crinkle our nose up and we flash the upper whites of our teeth and we go
    So I you’ll notice that liars typically feel dirty when they lie
    So oftentimes they’ll show disgust with themselves for lying
    So you’ll ask someone
    So what do you think of the proposal?
    Yeah, um
    It’s really good
    And they might even sniff really. Yeah, what’s the sniff?
    um
    What is the signal?
    Oh, it’s a it’s a it’s a disgust activator
    Like when we are disgusted our nasal cavities want to close because we want to take in less of it
    And so even though it’s not about food. It’s about a preference liars will often show a little bit of disgust when they are lying because they’re
    Like a little bit disgusted with themselves
    And so you’ll see this activation here. By the way, you know one does that naturally like right
    This is a very unnatural way to hold my face
    But we do it when we feel disgusted at some the nasal cavities and we when we nasal dilate our nasal wings dilate
    That’s what’s called like these nasal wings dilate and we begin to scrunch them up. It’s like
    We’re don’t like what we’re seeing smelling hearing. So what I will do is I will share a proposal to someone
    I will talk about something and I watch for any disgust
    So I’ll say, you know, here’s the plan for 2025. Here’s what we’re going to do and if I see a
    I know that that team member or that person is like knock that into it and that’s why I double click
    Any questions? How do you feel Steven? Do you like this idea? Yeah, I love it. Yeah, no
    Horrible
    You look like you’re about to throw up by the way
    I heard you say that the most toxic relationships are the ambivalent relationships
    The word ambivalent means talk what does it mean? Okay. So ambivalent is actually not toxic
    So toxic is like we know it’s bad. We don’t want it. We’re creating boundaries around it ambivalent means
    We’re not sure
    Ambivalent relationships are the relationships in your life that are the most damaging. They’re the relationships where you wonder
    Does she like me?
    Do I like her? Oh, I wish she would cancel this dinner we have
    Am I tired after that? I’m dreading it. Do I have to go?
    Gosh, I wish I was home
    Those are ambivalent relationships where you’re not sure and they are so
    Energetically draining because a toxic person, you know, they’re toxic. You’re like, I don’t like that person. They’re not serving me
    I’m not going out of dinner. I’m going home. No, thanks. Not gonna text you not gonna tell you
    I’m thinking about you or an ambivalent person. You’re like, I should check in with that person
    I really should go to the center. Oh, it’s been five months since I’ve gone
    Oh man, do I even know what they’re up to these days? Do I even care? And then most importantly, do they like me?
    Do they support me? That’s why I asked about that friend that you were like unsure about I was like
    Are they jealous? Do they have a problem with you because you might be picking up on
    They are ambivalent towards you and that is you’re picking up on that
    There’s a research study that was done with police officers
    And they wanted to know what makes for a thriving workplace
    So they asked police officers to rank the people in their precinct
    And they found that the police officers who had the most ambivalent ties
    Were more unhappy in their job had less work life balance had more workplace stress
    More than the people who had toxic relationships. In other words, the police officers who said all 10 of those people are toxic
    Were happier at work and the police officers who said
    I don’t know if I like that person and that person. I don’t know if that person likes me
    I don’t know if I want to go out to lunch with that person again
    I kind of would rather be alone because it is so
    Mentally draining to have ambivalent relationships
    So it’s really important if you’re making that list of people going back to the very beginning
    You know the people you’re really close not very close with kind of close with really close with
    If you’re not sure put them at the bottom
    And in the next 30 days try to ask them the questions that we shared
    Working on anything exciting
    What’s your biggest goal right now?
    And see if you like their answers. It’s important to either move them up or move them out
    Don’t let them be ambivalent. One of the things that is highly searched on google
    I was looking at google to figure out. Um, what the most search questions are
    There’s some tools that I used to to figure out what those what people want to know and one of them was just
    Fund me. How do I start a conversation?
    So my next book is about so I’m happy to hear that. Okay
    One is don’t overthink your opener starting a conversation is like hey, I’m Vanessa
    Like literally your opener can just be that
    My sister my youngest sister. I was she was like the best advice I ever gave her ever and I was like, what is it?
    She was like you just told me to say hello to people
    And that is it your opener is just hey, I’m Vanessa. Hey, nice to meet you
    So don’t overthink the opener because that opener your body is actually doing a lot of things your brain and body are like
    competence warmth facial expressions voice tone if you’re like
    What’s your biggest goal in life?
    It’s it’s way too much and so one is your opener should actually be
    Basics so the other person’s brain is like gives them a chance to like safe. Okay friend. We’re friend. Hey, how are you doing?
    Right. I did my friend cue. I hold up my hand. So don’t overthink your opener. Hey, nice to meet you. Hey, I’m Vanessa
    Your first question is where things get more interesting. Okay, so if you don’t know their name you want to say like, oh, what’s your name?
    Great. I’m Vanessa
    Then you have a choice
    And I like to take the better route you can say so what do you do?
    But I really don’t like that path. It’s autopilot. So what I like to do instead is ask a version of the excitement question
    Do anything fun and exciting this past weekend if it’s a monday. So mondays, I always ask you do anything fun this past weekend
    Fridays, I always ask have any exciting plans coming up this weekend and then tuesday wednesday thursday. I don’t talk to anyone
    What is the most important thing
    We haven’t talked about that we should have talked about for the person sat at home
    The typical questions most prolific question
    That you get
    There’s one story that I love that I try to keep front of mind
    Which is about harry s truman former u.s president most people don’t know about him is that he was actually severely introverted
    And when most people think about u.s presidents, they do not think about introverts in fact
    Most presidents have to be kind of a booming extrovert personality and he was very introverted
    And he did something very interesting at the democratic national convention back in i believe 1944
    He knew he was not a good public speaker
    Which also is very rare for u.s president to become president without being a public speaker
    He knew he could not cut it on stage with the very charismatic people and he was not he was behind in the polls
    He was not the preferred candidate
    So he was like i’m not going to compete on stage. I’m not going to try to out speak them
    I’m not going to try to go work the floor and shake hands. It’s not my way
    what I am going to do is
    Try to find a way to do what i’m best at which is one-on-one conversations where I can win people over with an argument
    So in the democrat national convention, it was really hot
    Since chicago in the middle of summer he rented the one air conditioned room in the bottom
    The basement of the convention center and one by one his team would invite
    Person by person down into that air conditioned room and he would tell them his story
    he would tell them his points
    And vote by vote and as the votes were being tallied he would win over every single person that went to that room
    One it was air conditioned so they wanted to stay there as long as possible
    Two he would hear what are your concerns?
    Why do you not want to vote for me and then he would explain to them why they should vote for him
    And vote by vote he ended up winning the national convention without having to speak on stage barely at all
    I share this because
    Stop competing on stages where you can’t be your best
    Start creating rooms where you can
    Think about what are your social strengths?
    You have one. What is it? Is it storytelling? Is it being funny? Is it listening?
    Is it being empathetic? Is it being a decoder? Is it being persuasive?
    What is your social strength? Create spaces and rooms where you can exercise that strength
    Because no one wants you to pretend to be an extrovert or pretend to be something you’re good at that you’re not
    It’s much better to be do what you’re actually good at and attract the right people and your social strength might not be in person
    Might not be and that’s okay. Like there are some people who are great at texting
    There are some people who are great at sending voice notes
    There are some people who make their friends by broadcasting and then picking out a couple people
    That’s how you met your girlfriend is you broadcasted she resonated with something that you said
    And you gave her the way to find you she did and then you met so maybe it’s broadcasting
    I think we have to think outside the box. It’s not only in person
    There are so many ways you can have social strengths. I’ve heard it all now. Yeah, I get it. I believe it. I’m into it
    What is step one? I’m gonna buy your books. There’s two of them here. So
    I’m gonna buy both of these books both of them will be linked below
    What else can I do to start on my journey of becoming you are a recovering awkward person
    You were awkward before now you’re not. Yes. What’s that one? Okay step number one is begin to break autopilot
    So make a commitment for the next 30 days. You are not going to trigger autopilot in your conversation
    No more what do you do? No more? How are you? No more? Where are you from? No more? Yeah, right ask better questions
    What’s your biggest goal? We’re gonna be exciting
    You’re disgusting me. No, I’m thinking I’m just I was gonna tell you
    Okay, so that’s challenge number one challenge number two find out where you fall in the warmth and competence scale
    Are you highly warmed you need to dial up competence to be taken more seriously?
    Are you highly competent you need to dial up warm to be seen as more likeable and friendly and trustworthy?
    Do that email audit. So take the quiz
    Then do the email audit and then if you can here’s the bonus challenge
    Send the charisma quiz to someone who knows you well
    someone at work maybe a partner
    Ask them to take it as you
    And screenshot their results
    Sometimes how we perceive our warmth and competence is not how others perceive our warmth and competence
    So if you take it and you say I’m perfect. I’m a I’m a five of five
    But they take it and they see you as really high on the warmth scale
    That is going to be critical feedback for you
    We have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question for the next guest not knowing who they’re gonna be giving it for
    And the question that’s been left for you
    I always love these
    When in your life, did you try to outrun your pain?
    And what was the consequence
    When in your life, did you turn and face your pain?
    And what was the consequence?
    There was a really weird moment in my career where everything was taking off
    I had a lot of years of not a lot of hard struggle and being a writer
    I had a published book traditionally published book that completely failed
    2011 we won’t name it put it out there. I thought my world would change and it
    Did terribly. I got terrible reviews. It didn’t sell and I was literally told you’ll never write a book again
    and I was just
    devastated
    devastated
    And my husband was like you gotta you’ve got to keep writing. You’re a writer. You’ve got to keep writing
    And so I went back to it. I started science people that was officially when I started like the actual website science people
    Kept writing and then it started taking off. I had videos that went viral
    We started having millions of visitors on the website
    And I wanted to prove myself very badly and I wanted to erase that painful memory
    And so when I got approached to write captivate
    I
    Was like no
    I can’t write books
    I’m a youtuber and a blogger, but I can’t write books
    And she was like this will be a different kind of book. This will be a book about
    Really what you want to say people not the book you think you should write
    And I was like no
    I was like I cannot do it. It’s too painful. I will not survive if that fails
    I will not survive if that fails
    And it took nicky
    Months of telling me this will be different. This will be a different kind of book
    You can write the real book that you really want to write
    And so I said yes, I started writing it
    And that was when I think I I don’t know how and the question was but
    Decided it would be worth the pain
    If that failed it would be worth the pain of at least saying that I tried
    That was a very hard choice. Thank goodness. It did not fail. He did really well
    And I’m eternally grateful for that when everyone when anyone buys a copy. I’m like
    Once click further from that
    failure
    Horrible failure
    Vanessa, thank you. Hmm. Thank you so much. Um
    What you write about and what you educate people on is
    A subject that’s probably more important now than ever and I say that because of the sort of macro climate of society
    Where we’re more lonely than ever. We’re struggling with connection. It’s not coming naturally to us as it once
    Probably did or at least more natural than it does now
    And so many the it’s crazy. I’ve only been a podcaster really
    I think for about four years like I think I started in 2017
    But really it’s been four years since I’ve been uploading and it’s crazy just in that time alone
    How many more of the questions I’m getting are about
    All the things you write about they’re about like how to make a friend and how to show up in a certain way and all these kinds of things
    So what the work you’re doing is so unbelievably important. There’s so much more that needs to be done as well
    But but the contribution you’ve had to the 400,000 people that you’ve taught and the millions of people that have bought these books
    and consumed your videos and everything is a really really important one
    So, thank you. It’s so funny because
    Even me like like people I see people see me on camera and stuff, but I learned so much
    So much from your work so much
    So many things as well that I that I think a lot about and
    You know things you can take or leave you’ve got to say like, who do I want to be and like who am I?
    You know truly to then apply these things because there’s no point like I just have no interest in
    Building a facade or anything, but there’s things about me. We’re talking about I didn’t even know I was doing that, you know
    Yeah, and like what kind of friend do I want to be kind of partner? Do I want to be
    What kind of way do I want to be in conversation like you get to choose?
    Thank you, Vanessa. Thanks for having me
    When it comes to food, I trust my gut and I trust zoe a business
    I’m an investor in and today’s sponsor of this podcast all the nutritionists
    I’ve spoken to have highlighted just how misleading information is out there when it comes to food
    Take healthy halos the claims you see on packaging that say things like low sugar and nothing artificial
    Or often a sign of foods to avoid. Have you ever noticed a health claim on fresh fruit? You probably get my point
    Understandably, there’s loads of distrust out there. Who should you turn to for accurate information?
    I use zoe which is backed by one of the world’s largest microbiome databases and most scientifically advanced at home gut health tests
    Zoey gives you proven science whenever you need it as a zoe member
    You’ll get an at-home test kit and personalized nutrition program to help you make smarter food choices that support your gut
    To sign up visit zoe.com and use my code
    Steven 10 for 10 percent off your membership. That’s zoe.com
    Code Steven 10
    Trust your gut. Trust zoe
    [Music]
    Não có của bạn có khả năng tin vào cử chỉ của tôi gấp 12,5 lần so với lời nói của tôi, và điều đó là vì rất khó để nói dối bằng cử chỉ của chúng ta.
    Ví dụ, bạn có muốn thực hiện một thí nghiệm với tôi không? Chắc chắn rồi. Tôi muốn bạn nói số năm, nhưng giơ lên số ba.
    Năm thật khó, phải không? Vâng, tôi không nghĩ về chúng một cách riêng biệt.
    Đó là lý do tại sao những kẻ nói dối thường sử dụng ít cử chỉ hơn, nhưng không có công cụ nào như vậy. Điều này rất quan trọng nếu bạn đang cố gắng tạo dựng thành công cho bản thân.
    Chúng ta sẽ đi qua tất cả chúng. Ồ, vâng.
    Vanessa van Edwers là một nhà điều tra hành vi, nghiên cứu của cô ấy dựa trên khoa học từ ngôn ngữ cơ thể và biểu cảm vi mô đến âm điệu giọng nói và ấn tượng đầu tiên đã cách mạng hóa cách chúng ta xây dựng sự tự tin và tạo ra những mối quan hệ chân thật hơn trong mọi tương tác xã hội và chuyên nghiệp.
    Tôi là một người đang phục hồi từ sự vụng về.
    Tôi đã nghĩ rằng sức hấp dẫn là di truyền và tôi không biết cách để có những cuộc trò chuyện.
    Tôi thậm chí không biết cách để có bạn bè và sau đó tôi phát hiện ra rằng những người thành công cao nói một ngôn ngữ ẩn.
    Và đó là ngôn ngữ của các tín hiệu, điều này hoàn toàn dựa trên nghiên cứu. Họ biết các bản thiết kế và có thể nói chuyện với bất kỳ ai.
    Họ biết rằng nếu bạn ngồi trong vòng 25 feet của một người có hiệu suất cao, hiệu suất của bạn sẽ cải thiện 15%.
    Và có một mối tương quan trực tiếp giữa sự tự tin và lo âu và khoảng cách giữa vai và dái tai của chúng ta.
    Thật thú vị. Họ cũng biết rằng 82% ấn tượng của chúng ta về mọi người dựa trên sự ấm áp và năng lực.
    Vì vậy, nếu bạn lo lắng rằng mọi người không coi bạn nghiêm túc, bạn gặp khó khăn trong việc nhận được tăng lương.
    Bạn cảm thấy lo âu và choáng ngợp và tôi có năm tín hiệu quyền lực cho năng lực.
    Nhưng nếu bạn đã từng được nói rằng bạn khó nói chuyện, tôi muốn bạn sử dụng năm tín hiệu ấm áp này trước.
    Còn về cách để có một người bạn đời trong các tín hiệu và ngôn ngữ cơ thể thì sao? Hãy bắt đầu với một nghiên cứu đã khiến tôi ngạc nhiên.
    Thật không thể tin được là bạn có thể bị thu hút bởi ai đó.
    Thật điên rồ. Chỉ là một điều nhỏ bé như vậy.
    Một điều nhanh chóng trước khi chúng ta quay lại tập này. Chỉ cần cho tôi 30 giây thời gian của bạn.
    Có hai điều tôi muốn nói, điều đầu tiên là một lời cảm ơn lớn vì đã lắng nghe và theo dõi chương trình tuần này qua tuần khác, điều đó có ý nghĩa rất lớn đối với tất cả chúng tôi.
    Và đây thực sự là một giấc mơ mà chúng tôi hoàn toàn không bao giờ có và không thể tưởng tượng được việc đạt đến nơi này.
    Nhưng thứ hai, đó là một giấc mơ mà chúng tôi cảm thấy như chúng tôi chỉ mới bắt đầu.
    Nếu bạn thích những gì chúng tôi làm ở đây, xin hãy tham gia cùng 24% người nghe podcast này thường xuyên và theo dõi chúng tôi trên ứng dụng này. Đây là một lời hứa. Tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để làm cho chương trình này tốt nhất có thể, bây giờ và trong tương lai.
    Chúng tôi sẽ mang đến những khách mời mà bạn muốn tôi nói chuyện và chúng tôi sẽ tiếp tục làm tất cả những điều mà bạn yêu thích về chương trình.
    Cảm ơn bạn. Cảm ơn rất nhiều, quay lại với tập phim.
    Vanessa van Edwards.
    Đối với ai đó vừa mới nhấp vào cuộc trò chuyện này và đang tự hỏi tại sao họ nên ở lại và lắng nghe những gì chúng tôi sẽ nói, bạn sẽ nói gì với họ?
    Những người rất thành công nói một ngôn ngữ ẩn giấu và đó là ngôn ngữ của các tín hiệu. Nếu bạn không biết cách đọc các tín hiệu mà mọi người đang gửi đến bạn. Nếu bạn không biết cách kiểm soát các tín hiệu mà bạn gửi đến người khác, bạn đang bỏ lỡ một yếu tố quan trọng trong thành công. Làm thế nào bạn?
    Định lượng điều đó theo cách mà tôi biết rằng điều đó là đúng. Có nghiên cứu hoặc số liệu nào củng cố những gì bạn vừa nói không?
    82% ấn tượng của chúng ta về mọi người dựa trên sự ấm áp và năng lực.
    Điều đó có nghĩa là nếu chúng ta có thể kiểm soát các tín hiệu ấm áp và các tín hiệu năng lực của mình, chúng ta biết rằng chúng ta đang chăm sóc 82% ấn tượng của mình và điều đó rất quan trọng để trở nên đáng nhớ hơn, tự tin hơn, có giao tiếp rõ ràng hơn.
    Và để đi xa hơn một chút, những lĩnh vực nào trong cuộc sống của tôi sẽ bị ảnh hưởng? Nếu tôi ấm áp và tôi có năng lực, điều mà bạn đang nói với tôi là những điều mà tôi có thể kiểm soát.
    Những hậu quả tiếp theo của điều đó là gì? Vì vậy, tôi nghĩ sứ mệnh của tôi là
    Đối phó với một lời nói dối lớn, đó là những người thông minh
    Sẽ chuyển đổi kiến thức sách vở của họ thành sự thông minh trong giao tiếp
    Nhưng thực tế là
    Dù bạn thông minh đến đâu, nếu bạn không biết cách giao tiếp với mọi người
    Bạn không thể kết nối với mọi người. Bạn không thể có những mối quan hệ tốt. Bạn không thể có những tình bạn hỗ trợ
    Bạn sẽ bị cuốn vào những người khó chịu hoặc độc hại. Bạn gặp khó khăn trong việc nhận tăng lương hoặc thăng chức
    Khi bạn có thể kiểm soát giao tiếp của mình, điều đó giúp bạn không bị bỏ qua, không bị hiểu lầm
    Và điều đó ảnh hưởng đến tình bạn, đối tác, sự nghiệp của bạn và cũng giúp bạn cảm thấy tự tin hơn khi bước vào một căn phòng
    Nghiên cứu của bạn dựa trên điều gì? Bạn có phải là một nhà nghiên cứu không? Bạn đã thực hiện một số nghiên cứu tự thân chưa?
    Bạn đã lấy thông tin từ đâu? Tôi là một người đã vượt qua sự vụng về. Tôi từng tin rằng
    Bạn sinh ra đã có sức hút hoặc không có, rằng sức hút là di truyền và vào năm 2002
    Tôi đã phát hiện ra một nghiên cứu đã thay đổi cuộc đời tôi, nói rằng sức hút có thể được học
    Đây là lúc tôi bắt đầu
    Đối phó để tìm ra. Được rồi, nếu sức hút có thể được học, chúng ta học nó như thế nào?
    Chúng ta có thể học các bản thiết kế cho cuộc trò chuyện như thế nào? Chúng ta có thể học các khuôn khổ để kết nối và giao tiếp như thế nào?
    Đó là khi tôi bắt đầu thực hiện nghiên cứu của riêng mình
    Vì vậy, tôi là một nhà nghiên cứu hành vi và là tác giả bán chạy nhất về giao tiếp và tôi chuyên giúp đỡ những người rất thông minh
    Những người vụng về không bị bỏ qua và
    Cho tôi biết một số thông tin chi tiết về lượng nghiên cứu và số lượng nghiên cứu mà bạn đã thực hiện
    Bạn đã nghiên cứu bao nhiêu người, bao nhiêu giờ video, v.v.? Đúng vậy
    Vì vậy, tôi đã phát triển khuôn khổ đầu tiên của mình cách đây khoảng 12 năm và chúng tôi đã giúp
    400.000 sinh viên học khuôn khổ đó, làm chủ nó và vượt qua sự vụng về hoặc cảm thấy tự tin hơn
    Một số người trong số đó có những mục tiêu nghề nghiệp rất chuyên nghiệp như nhận tăng lương hoặc thăng chức, những người khác lại rất lo lắng xã hội và vụng về.
    Họ không thể kết bạn, những người khác đang tìm kiếm bạn đời hoặc đối tác của họ. Và vì vậy, 400.000 sinh viên đã nói với tôi rằng khung này hoạt động. Không ai dạy những điều này ngày nay. Hoặc thực ra, những người hướng ngoại thường dạy nó. Tôi đã đọc cuốn sách kinh điển “Cách thắng bạn và ảnh hưởng đến người khác” từ lâu. Đó là một cuốn sách tuyệt vời, nhưng nó được viết bởi một người hướng ngoại. Nếu bạn không phải là người hướng ngoại tự nhiên, tôi không phải là người hướng ngoại tự nhiên. Tôi thiên về hướng trung gian hơn. Thật khó để học cách giao tiếp nếu bạn không tự nhiên thu hút mọi người. Tôi đã nghĩ rằng phải có cách nào đó để dạy những người hướng nội và những người trung gian cảm thấy tự tin mà không cần phải giả vờ cho đến khi bạn làm được. Không cần phải giả vờ là người hướng ngoại hoặc hòa đồng để được coi trọng hoặc trở nên cuốn hút. Người trung gian là gì? Những người trung gian nhận năng lượng từ những người phù hợp ở những nơi phù hợp. Ví dụ, trong cuộc phỏng vấn này, tôi thích những cuộc trò chuyện một đối một. Tôi cảm thấy thoải mái, nhưng nếu chúng ta đến một quán bar ồn ào hoặc một câu lạc bộ đêm, tôi sẽ hoàn toàn khép mình lại và muốn ở một mình. Những người trung gian có thể tăng cường tính hướng ngoại để đạt được mục tiêu của họ, vì họ biết rằng họ cần phải thân thiện và gặp gỡ mọi người cho một cuộc phỏng vấn hoặc một vị trí nào đó, họ có thể làm được. Nhưng họ cần rất nhiều thời gian để nạp lại năng lượng. Lý do tại sao điều quan trọng là biết bạn là người trung gian là vì bạn nên biết những người và nơi nào khiến bạn kiệt sức. Có những người nhất định khi bạn mở lịch của mình ra và nhìn vào đó, bạn sẽ thấy, “Ôi, đó là người khiến bạn kiệt sức.” Họ không mang lại cho bạn tính hướng ngoại hoặc tình yêu tự nhiên với mọi người. Cũng có những người mà bạn cảm thấy có thể trò chuyện hàng giờ đồng hồ. Họ mang lại cho bạn năng lượng xã hội. Họ sạc pin xã hội của bạn. Vì vậy, điều đầu tiên tôi yêu cầu sinh viên làm là ngồi xuống và lập danh sách những người nào mang lại năng lượng cho bạn, những người nào làm bạn cảm thấy phấn chấn. Ai là những người lấy đi năng lượng của bạn?
    Đó là những người mà chúng ta muốn đặt ra ranh giới, chúng ta muốn nói không với họ, chúng ta muốn hạn chế họ càng nhiều càng tốt.
    Và cũng như những nơi mà bạn phát triển, đó có phải là hội nghị, gặp gỡ một đối một trong kinh doanh hay là bạn bè, tiệc tùng?
    Biết những nơi đó giúp bạn tối ưu hóa năng lượng xã hội của mình và khi bạn nói về tín hiệu, như bạn đã đề cập ở đầu cuộc trò chuyện này,
    Mọi người thường nghĩ chỉ về ngôn ngữ cơ thể. Đó có phải là toàn bộ các lĩnh vực mà bạn tập trung vào không? Vâng, vậy thì chúng
    Tín hiệu đến từ bốn kênh khác nhau. Có ngôn ngữ cơ thể, đó là biểu cảm khuôn mặt, cử chỉ, tư thế.
    Nhưng cũng có tín hiệu giọng nói, tức là âm điệu của giọng nói, tốc độ, âm lượng, nhịp điệu của chúng ta.
    Cũng có những từ chúng ta sử dụng, rõ ràng là tín hiệu bằng lời nói, các loại từ mà tôi chọn sử dụng đang truyền tải sự ấm áp và năng lực của tôi đến bạn.
    Và kênh nhỏ nhất là các phụ kiện, màu sắc chúng ta mặc, trang sức chúng ta đeo, cách chúng ta để tóc,
    Chúng ta để râu. Những điều đó cũng đang truyền tải những tín hiệu khác nhau hoặc khiến mọi người cảm thấy một cách nào đó về bạn.
    Còn về những gì chúng ta nói thì sao?
    Bởi vì tôi biết bạn đang viết một cuốn sách về điều đó, tôi không biết liệu tôi có thể tiết lộ điều này không, nhưng đây là nó.
    Bạn đang viết một cuốn sách về ngôn ngữ. Vậy thì những gì chúng ta nói.
    Tôi đã không nhận ra sức mạnh của từ ngữ mạnh mẽ như thế nào và đây là một nghiên cứu đã thực sự thay đổi cách tôi nghĩ về điều này.
    Một nghiên cứu rất đơn giản.
    Họ đã đưa mọi người vào phòng thí nghiệm và chia họ thành hai nhóm khác nhau, và một nhóm
    Họ nói hôm nay bạn sẽ chơi trò chơi cộng đồng và họ đã chơi một trò chơi kiểu như tình huống của tù nhân.
    Nhóm thứ hai vào cùng một phòng, cùng một nhà nghiên cứu và họ nói chào buổi sáng.
    Hôm nay, bạn sẽ chơi trò chơi Phố Wall.
    Mẹo là hai trò chơi hoàn toàn giống nhau. Không có sự khác biệt giữa hai trò chơi.
    Điều họ phát hiện ra là mọi người được thông báo rằng họ đang chơi trò chơi Phố Wall đã chia sẻ trung bình một phần ba lợi nhuận của họ.
    Mọi người được thông báo rằng họ đang chơi trò chơi cộng đồng đã chia sẻ trung bình hai phần ba lợi nhuận của họ. Điều này có nghĩa là từ “trò chơi cộng đồng” đã khiến mọi người suy nghĩ và cảm nhận nhiều hơn về cộng đồng và hành động hợp tác hơn. Điều này có nghĩa là những từ mà chúng ta sử dụng trong email, tiêu đề, tin nhắn và tiêu đề hồ sơ LinkedIn của chúng ta đang định hướng cho mọi người cách họ nên đối xử với chúng ta.
    Một cách rất đơn giản để nghĩ về điều này là lịch của bạn. Tôi gửi lời mời lịch nhiều lần trong tuần cho khách hàng và bạn bè. Khi chúng tôi có cuộc họp, cuộc gọi một đối một, phỏng vấn video, tôi không được định hướng gì cả. Những từ đó đã quá quen thuộc. Chúng trở nên vô hồn nếu bạn thêm vào những tín hiệu khiến mọi người cảm thấy hoặc suy nghĩ theo một cách nhất định. Bạn thực sự đang thiết lập cho họ thành công.
    Vì vậy, 20, 25 từ như “cuộc họp hợp tác”, “cuộc họp chiến lược”, “cuộc họp mục tiêu”, “tổng quan mục tiêu”, “làm việc nhóm”, “buổi hợp tác” thực sự đang định hướng cho bộ não của người đó mỗi lần họ mở lịch. Khi chúng ta đọc từ như “hợp tác”, chúng ta thực sự có khả năng cao hơn để trở nên hợp tác.
    Vì vậy, những từ mà chúng ta sử dụng, thậm chí chỉ một từ đơn lẻ, có thể thực sự thay đổi cách mọi người suy nghĩ. Thật buồn cười vì cả cuộc đời chúng ta, sự khác biệt giữa việc tôi là một tổng thống, thủ tướng, một người bán hàng xuất sắc hay một doanh nhân xuất sắc có lẽ chỉ là sự hiểu biết của tôi về người khác và cách tôi thể hiện qua lời nói và tín hiệu của mình.
    Và khi bạn nghĩ về điều đó như vậy, điều này có thể là chủ đề quan trọng nhất mà nhiều người cần cải thiện. Tôi thậm chí sẽ đi xa hơn và nói rằng nếu bạn không có kỹ năng giao tiếp, bạn không thể thành công. Bạn không thể thành công trong cuộc sống. Bạn không thể thành công trong tình yêu. Bạn không thể thành công trong kinh doanh. Không quan trọng bạn thông minh đến đâu. Bạn cần có người khác để đạt được thành công.
    Vì vậy, tôi nghĩ đây là kỹ năng cơ bản nhất mà mọi người có thể đầu tư vào, và bạn đã nói rằng bạn đã dạy kỹ năng giao tiếp cho bao nhiêu người?
    400.000 sinh viên và có một nghiên cứu điển hình nào nổi bật với bạn về việc ai đó có thể từ con số không đến một nơi tuyệt vời không? Vâng, và đó là những sinh viên rất xuất sắc của tôi, nhưng lại rất stoic. Tôi đã nhận thấy, đặc biệt trong 10 năm qua. Tôi đã làm việc này khoảng 17 năm và trong 10 năm qua, những sinh viên cực kỳ xuất sắc nhất của tôi là những sinh viên rất thông minh, rất tài năng và giỏi trong những gì họ làm, nhưng họ không biết cách gửi tín hiệu và vì vậy họ hoàn toàn khép mình lại. Họ cố gắng trở nên stoic, không thể đọc được. Họ cố gắng không biểu lộ cảm xúc trên khuôn mặt. Họ thực sự cố gắng giữ một khuôn mặt poker mọi lúc và khi họ cố gắng kết nối, tạo dựng mối quan hệ, kết bạn, mọi người không thích họ, mọi người không tin tưởng họ, họ không thể thuyết phục người khác chấp nhận ý tưởng của mình. Và đó là những sinh viên mà tôi thấy sự chuyển biến lớn nhất. Họ không nhận ra rằng việc làm ngơ tín hiệu của mình là một tín hiệu nguy hiểm. Nếu bạn cố gắng trở nên stoic và không thể đọc được, mọi người thực sự không thể hiểu bạn. Vì vậy, những sự chuyển biến lớn nhất của tôi đã xảy ra khi tôi có thể nói rằng bạn không cần phải giấu giếm cảm xúc thật của mình. Điều quan trọng là khuếch đại chúng với những tín hiệu đúng. Có một ví dụ nổi tiếng về điều này là Jamie Siminoff, người sáng lập Ring. Tôi không biết bạn có bao giờ xem chương trình Shark Tank không? Vâng, trong tập này, đối với những ai chưa xem, Jamie Siminoff đã vào trong bể và anh ấy đã trình bày một ý tưởng trị giá một tỷ đô la. Thực sự là một ý tưởng trị giá một tỷ đô la vì nó đã huy động được vốn từ Shaq và Richard Branson. Nhưng trong bể, anh ấy đã trình bày ý tưởng và nhận được rất nhiều phản hồi tiêu cực và đàm phán, và anh ấy đã rời khỏi bể mà không có thỏa thuận. Thực tế là những người cá mập không thích anh ấy. Điều gì đã xảy ra? Anh ấy có ý tưởng trị giá một tỷ đô la, nhưng anh ấy không biết cách chia sẻ nó. Đây là sự chuyển biến lớn nhất mà tôi thấy là những người có những ý tưởng tuyệt vời.
    Họ là những người tốt. Họ là những người chăm chỉ và họ không thể tìm được sự đồng thuận. Họ không thể kết bạn. Họ không thể tìm được đối tác.
    Họ cảm thấy như thế nào? Nếu bạn phải nói những từ khiến họ cảm thấy được nhìn thấy ngay bây giờ, họ đang cảm thấy như thế nào khi nghe điều này?
    Cảm thấy choáng ngợp.
    Bị cuốn vào tương tác xã hội, suy nghĩ quá nhiều, không biết phải làm gì, không biết phải cảm thấy như thế nào.
    Cảm giác như mọi người không nhìn thấy bạn hoặc tiềm năng thực sự mà bạn có, thiếu tự tin và sợ hãi.
    Sợ rằng nếu bạn là chính mình hoặc thử bất kỳ điều gì mà chúng ta đang nói đến, mọi người sẽ không thích bạn.
    Và tôi muốn dạy bạn rằng bạn có thể là chính mình, bạn có thể được yêu thích và bạn có thể tìm thấy những người bạn của mình.
    Và điều đó không có nghĩa là ai cũng sẽ thích bạn.
    Nhưng điều đó có nghĩa là nếu bạn phát tín hiệu đúng, chỉ dẫn cho người khác cách đối xử với bạn.
    Nếu bạn phát tín hiệu đúng, bạn sẽ tìm thấy những người bạn của mình. Một trong những điều mà tôi đã suy ra từ những gì bạn nói là tầm quan trọng của việc hiểu rõ khuôn mặt “nghỉ ngơi” của bạn.
    Đó là thuật ngữ mà chúng tôi sử dụng ở Vương quốc Anh, khuôn mặt “nghỉ ngơi”, tức là khi bạn chỉ đang lắng nghe hoặc không làm gì cả.
    Khuôn mặt của bạn trông như thế nào? Vâng, và bạn đang nói với tôi rằng điều đó thực sự rất quan trọng. Nó là thật.
    Vì vậy, tôi gọi đó là khuôn mặt “bị làm phiền” khi nghỉ ngơi.
    Rbf, cũng giống như vậy. Được rồi. Đây là một hiện tượng thực sự.
    Tất cả chúng ta đều có những khuôn mặt khác nhau khi nghỉ ngơi. Bây giờ, tôi muốn bạn nhìn vào khuôn mặt của tôi trong một giây, khuôn mặt của tôi khi nghỉ ngơi.
    Tôi sẽ để nó nghỉ một chút, miệng tôi hướng xuống và hơi giống hình chữ U ngược, vì vậy nó trông như thế này.
    Bạn thấy miệng tôi đang hướng xuống không?
    Bạn đang cười một chút về khuôn mặt của tôi, được rồi, vì vậy khi nghỉ ngơi, tôi trông có vẻ hơi buồn.
    Vâng, đó chỉ là miệng của tôi khi nghỉ ngơi, của bạn thì khá thẳng. Tôi chỉ là bạn có nhiều “hood”.
    Đó là điều tôi có nhiều “hood”. Vâng, đây là “hood”. Vâng, vâng.
    Vì vậy, điều đó có thể khiến mọi người nghĩ bạn đang tức giận hoặc mệt mỏi, cả hai đều đúng.
    Mọi người không bao giờ gọi tôi là tức giận, họ gọi tôi là buồn. Bạn cần nhìn vào gương và tìm ra.
    Khuôn mặt của bạn có thể mặc định như thế nào nếu góc miệng của bạn hướng xuống tạo thành một cái nhíu mày? Mọi người sẽ nghĩ rằng bạn đang buồn. Bạn sẽ phải điều chỉnh điều đó bằng cách sử dụng các tín hiệu của mình. Nếu bạn có nhiều da mí mắt trên mắt hoặc nếu bạn có hai đường thẳng đứng xuất hiện giữa lông mày, bạn thực sự không có chúng. Nhưng nếu một số người trong số bạn khi nghỉ ngơi thậm chí có hai đường đó, mọi người sẽ nghĩ rằng bạn đang tức giận hoặc thất vọng. Nếu bạn có đôi mắt hướng xuống, tôi không biết bạn có nhận thấy không nhưng tôi có mắt mèo. Tôi đã thêm trang điểm mắt mèo vào mắt mình. Đúng vậy. Điều đó thực sự làm cho tôi trông ít buồn hơn, vì đôi mắt của tôi cũng hơi hướng xuống một chút ở cuối, điều này làm cho tôi trông buồn. Được rồi, vì vậy mọi người thường hỏi: “Bạn có ổn không? Bạn có mệt không?” Tôi nói: “Không, đó chỉ là khuôn mặt của tôi.” Vì vậy, tôi có những cách để điều chỉnh điều đó khi tôi sử dụng trang điểm, điều này thật tuyệt. Nhưng thứ hai, tôi biết rằng tôi cần làm cho khuôn mặt của mình hơi hướng lên một chút, đúng không? Vì vậy, khi tôi tương tác với ai đó qua video, khi tôi phỏng vấn, tôi thường giữ khuôn mặt của mình ở vị trí hướng lên. Tôi đã kích hoạt những cơ này, vì vậy trông tôi sẽ hạnh phúc hơn. Bạn có thể nhưng bạn phải tự nhắc mình làm điều đó, bạn có nhớ không? Không, tôi phải tự nhắc mình làm điều đó bây giờ. Tôi chỉ cần làm điều đó với những người có ấn tượng đầu tiên hoặc khi tôi cố gắng tạo ấn tượng tốt. Đội ngũ của tôi biết rằng tôi không buồn. Được rồi, đội ngũ của tôi. Họ thấy tôi mọi lúc. Họ thấy tôi không trang điểm. Họ biết rằng tôi không buồn. Họ biết đó chỉ là khuôn mặt của tôi. Vì vậy, điều quan trọng là bạn nên biết khuôn mặt nghỉ ngơi của bạn là gì? Bạn có trông buồn, tức giận hay sợ hãi không? Tôi rất xin lỗi nếu bạn thực sự có một số điều đó. Ôi, bạn đang đùa. Xin lỗi, tôi rất xin lỗi. Bạn có những đường này. Một thành viên trong đội của tôi vừa rời khỏi phía sau. Vì vậy, bạn có chúng ngay đây, những đường nhẹ này. Khi chúng ta sợ hãi, chúng ta sẽ nâng lông mày lên và tôi không thể thấy điều đó vì tôi đã tiêm Botox trên trán.
    Nhưng bạn nếu bạn, vâng, đó là như vậy. Đó là như vậy. Đó là tạm thời. Không, hãy mở mắt ra và đi
    Điều đó làm bạn sợ hãi, vì vậy càng có nhiều đường nét đó và phần trắng của mắt bạn càng xuất hiện
    Như nếu bạn đã từng thấy ai đó đi quanh như một con nai trong ánh đèn pha
    Vâng, họ khiến bạn cảm thấy lo lắng
    Như nếu tôi thực hiện toàn bộ cuộc phỏng vấn của mình với đôi mắt hơi mở
    Bạn không chỉ cảm thấy lo lắng, mà bạn cũng sẽ không tin những gì tôi đang nói
    Vì vậy, tất cả các bạn nên xem liệu bạn có những đường nét mặc định này hay không, hoặc nếu phần trắng của mắt bạn hiện ra, hãy nhìn vào ảnh đại diện của bạn
    Đây là ba sai lầm lớn nhất mà mọi người mắc phải: đầu tiên, họ thể hiện đôi mắt sợ hãi. Vâng
    Vâng, vì vậy mọi người, bạn đang tín hiệu
    Vô tình sự lo âu, vì vậy hãy cố gắng đảm bảo rằng bạn không thể hiện phần trắng phía trên
    Sai lầm thứ hai bạn sẽ mắc phải là họ tạo ra một biểu hiện khinh bỉ nhỏ. Vì vậy
    Đó là một nụ cười một bên miệng. Vì vậy, hãy làm một nụ cười một bên miệng cho tôi
    Nó có khiến bạn cảm thấy như
    Vì vậy, nếu bạn làm điều đó ở nhà, sẽ có giả thuyết phản hồi khuôn mặt khi bạn tạo ra những biểu cảm này
    Nó thực sự kích hoạt cảm xúc, giống như khi bạn có cảm xúc, nó kích hoạt khuôn mặt
    Có một vòng lặp xảy ra. Vì vậy, nếu mọi người tạo ra biểu hiện khinh bỉ, nụ cười một bên miệng
    Họ không chỉ trông khinh thường, có phần khinh bỉ, mà họ thực sự bắt đầu cảm thấy tốt hơn và khinh bỉ
    Vì vậy, đừng tạo nụ cười không đối xứng trong ảnh đại diện của bạn. Bạn đang vô tình tín hiệu tiêu cực
    Sai lầm lớn thứ ba bạn sẽ mắc phải là họ tạo ra một nụ cười không chân thật trong bức ảnh của họ
    Chỉ có một chỉ số thực sự của hạnh phúc là khi các cơ má này được kích hoạt. Ai cũng có thể giả vờ cười. Đây là nụ cười của tôi
    Nhưng bạn thấy mọi người làm điều đó, đúng không? Vâng, tôi làm điều đó. Vâng, và mọi người biết rằng tôi thà bạn không
    Không, vì tôi chỉ không có nụ cười đẹp. Nhìn xem
    Như tôi sẽ nói gì? Không, tất cả đều là Torval
    Tôi thực sự phải làm điều này khi tôi chụp ảnh
    Đó là nụ cười của tôi
    Tôi sẽ làm gì đây? Chà, bạn có thể cười mà không cần đến răng miễn là nó tác động đến cơ má trên của bạn.
    Vì vậy, hãy thử làm điều này cho tôi, đặt bút hoặc ngón tay của bạn vào giữa miệng như thế này.
    Tôi chắc chắn rằng bạn có thể làm được. Ồ, như vậy tốt hơn, nó vươn lên tận đôi mắt của bạn. Bạn thấy không?
    Trông như vậy đẹp hơn nhiều. Được rồi, nếu bạn có thể kích hoạt những cơ này trong ảnh đại diện của bạn,
    Bạn không cần phải đi quanh như vậy, nhưng nếu bạn có thể thể hiện không phải là nỗi sợ hãi,
    Nếu bạn có thể kích hoạt những cơ này trong ảnh đại diện của bạn, nó thể hiện niềm hạnh phúc chân thật hoặc đừng cười chút nào. Tôi ghét lời khuyên
    Chỉ cần cười nhiều hơn.
    Những nụ cười giả không hiệu quả. Tiến sĩ Barbara Wilde đã nghiên cứu điều này, bà đã chụp ảnh những người đang nghĩ về điều gì đó
    Họ thực sự hạnh phúc, chụp ảnh họ cười, sau đó bà bảo họ cười giả và chụp ảnh họ.
    Trên bề mặt, bạn thực sự không thể phân biệt sự khác biệt giữa hai nụ cười đó.
    Chúng trông rất giống nhau, nhưng bà đã cho những người tham gia làm bài kiểm tra tâm trạng.
    Sau đó nhìn vào bức ảnh, nhìn vào bức ảnh này hoặc bức ảnh kia, nhóm A hoặc nhóm B.
    Những người nhìn vào bức ảnh tích cực có tâm trạng tốt hơn.
    Họ đã cảm nhận được niềm hạnh phúc từ bức ảnh, trong khi những người nhìn vào nụ cười giả không có sự thay đổi tâm trạng.
    Điều này có nghĩa là tôi thà bạn không cười chút nào hoặc giữ thái độ trung lập còn hơn là cười giả.
    Nhưng nếu bạn có thể cười trong bức ảnh của mình, điều đó thật tuyệt cho niềm hạnh phúc chân thật.
    Nghe có vẻ như điều này có thể khá mệt mỏi cho một số người vì tôi nghĩ một số người mặc dù họ hạnh phúc,
    Họ cảm thấy tốt, họ là những người tốt, nhưng họ vẫn có khuôn mặt nghỉ ngơi như bị phiền.
    Tôi nghĩ bạn đã gọi nó như vậy, và có những người khác mà tôi biết chỉ đi qua cuộc sống với nụ cười nghỉ ngơi.
    Vâng, như chúng ta có thể nghĩ đến người đó, người luôn hạnh phúc.
    Và sau đó có những người khác cũng hạnh phúc một cách khách quan, nhưng họ chỉ có khuôn mặt nghỉ ngơi như bị phiền.
    Vì vậy, có vẻ như cuộc sống sẽ mệt mỏi hơn cho những người đó, bạn biết đấy.
    Tôi nghĩ rằng điều này liên quan đến việc chọn lựa trái tim của bạn, đúng không? Thật khó khăn.
    Thật mệt mỏi đối với tôi khi phải xuất hiện trong một cuộc họp khi tôi đang có tâm trạng tốt mà lại có ai đó hỏi, bạn có buồn và mệt không?
    Bạn có ổn không? Tôi thì chỉ đáp lại rằng, tôi ổn. Tôi thấy điều đó thật mệt mỏi.
    Có phải cũng hơi mệt mỏi khi phải đảm bảo rằng trong ấn tượng đầu tiên, tôi phải thể hiện khuôn mặt của mình một cách tươi tắn hơn một chút?
    Mắt mở to và miệng mở ra một chút thì ít mệt mỏi hơn.
    Vì vậy, tôi nghĩ bạn phải chọn. Những tín hiệu nào bạn sẽ cố ý thêm vào? Có 97 tín hiệu.
    Tôi đã thu hẹp lại 97 tín hiệu mà tôi nghĩ là quan trọng nhất, bạn có thể tạo ra công thức riêng của mình.
    Bạn không cần phải sử dụng tất cả các tín hiệu, nếu việc cười không phải là điều bạn thích thì cười không phải là điều thiết yếu để trở nên lôi cuốn.
    Khi chúng ta nói về việc trở nên lôi cuốn,
    Điều đó liên quan đến việc ấm áp và có năng lực, và bạn có 97 tín hiệu để chọn từ đó để tạo ra công thức ấm áp và năng lực.
    Vì vậy, bạn không cần phải là một người hướng ngoại sôi nổi để trở nên lôi cuốn. Bạn có thể là một người hướng nội mạnh mẽ và trầm lặng.
    Bạn có thể là một người chữa lành đầy lòng từ bi và đồng cảm.
    Những điều đó trông khác nhau, vì vậy tôi nghĩ rằng việc tìm ra công thức của bạn và sử dụng những tín hiệu đó nhiều hơn sẽ ít mệt mỏi hơn.
    Nếu có những tín hiệu nhất định trong cuốn sách của tôi mà tôi dạy nhưng tôi không sử dụng, chúng chỉ không cảm thấy tự nhiên với tôi.
    Nhưng có những tín hiệu khác mà tôi nghĩ rằng
    Có ai đó đã thực hiện những nghiên cứu hấp dẫn về ý tưởng về khuôn mặt nghỉ ngơi khó chịu hay khuôn mặt nghỉ ngơi bị phiền như bạn gọi không?
    Có nghiên cứu về khuôn mặt nghỉ ngơi bị phiền và có những người nhất định mà
    Khi mọi người nhìn thấy hình ảnh khuôn mặt của họ trong trạng thái nghỉ ngơi, họ cho rằng có sự thay đổi tâm trạng.
    Nói cách khác, khi có những người nhất định ở trạng thái nghỉ ngơi mà bạn nhìn vào họ,
    Họ trông trung lập nhưng có một tỷ lệ nhất định trong dân số mà khi bạn nhìn vào họ,
    Họ trông tức giận, buồn bã hoặc sợ hãi, vì vậy điều đó là có thật.
    Rất ít người có khuôn mặt nghỉ ngơi hạnh phúc. Bạn hoặc trông trung lập hoặc bị phiền. Vì vậy, bạn đã nói rằng bạn là một người đang phục hồi khỏi sự vụng về.
    Vâng, hãy cho tôi biết bạn đã như thế nào. Ôi.
    Bạn có ý gì khi nói về một người vụng về? Tôi thực sự muốn tự mình làm mọi thứ. Tôi cảm thấy bị choáng ngợp bởi mọi người và những tương tác. Tôi không biết phải làm gì với đôi tay của mình. Tôi không biết phải nói gì. Tôi cảm thấy như mình đã bỏ lỡ một thông điệp mà mọi người đều nhận được về cách giao tiếp. Tôi luôn cảm thấy mình đang nói những điều sai. Tôi có rất nhiều khoảng lặng vụng về và rồi điều xảy ra là tôi cố gắng bù đắp bằng cách chia sẻ một câu chuyện ngớ ngẩn hoặc nói quá nhiều hoặc hoàn toàn im lặng, và tôi như bị dao động giữa việc hoàn toàn im lặng và bị choáng ngợp, nói quá nhiều và nói quá nhiều đến mức như đang nôn ra lời nói. Vì vậy, tôi đã im lặng và đặc biệt là trong thời gian học đại học, tôi cảm thấy bị bỏ rơi. Tôi cảm thấy rất cô đơn và không biết liệu có ai đang xem cảm thấy cô đơn hay không. Tôi nghĩ rằng tất cả đều là lỗi của mình. Tôi đã nghĩ, tôi đã bỏ lỡ thông điệp. Tôi không biết cách giao tiếp. Tôi thậm chí không biết cách có bạn bè. Đó là cảm giác của tôi. Tôi khao khát kết nối, nhưng tôi không biết làm thế nào để nâng cấp một người mới thành bạn bè. Tôi không biết con đường đó diễn ra như thế nào. Tôi không biết cách có một cuộc trò chuyện với ai đó, chia sẻ điều gì đó thật sự và sau đó có một tương tác thật sự trở lại. Và vì vậy, thật sự cô đơn và choáng ngợp. Vậy điều gì đã thúc đẩy bạn bắt đầu hành trình này? Tôi đang học đại học và có một bài tập nhóm được giao. Có khoảng năm người và mỗi người phải viết năm trang. Tôi đã đến gặp giáo sư và nói rằng tôi sẽ viết gấp đôi số trang nếu tôi có thể làm việc một mình. Ông ấy nói, “Vanessa, mục đích của bài tập không phải là bài viết. Mà là làm việc với mọi người.” Và tôi đã bắt đầu khóc trong văn phòng của ông. Tôi đã như một sinh viên như vậy. Tôi đã nói rằng tôi không biết làm thế nào và ông ấy nói, “Vanessa, bạn rất giỏi về khoa học. Bạn rất giỏi trong việc phân tích mọi thứ. Tại sao bạn không học cho mọi người như bạn học cho môn hóa học?” Đó là một khoảnh khắc “aha” đối với tôi. Ông ấy nói, “Tại sao bạn không học tốt?”
    Cuộc trò chuyện, tại sao bạn không nghiên cứu những đứa trẻ phổ biến? Tại sao bạn không nhìn vào những gì chúng đang làm trong cuộc trò chuyện?
    Đó là một nghiên cứu, hãy nghiên cứu nó như một khoa học.
    Vì vậy, thương hiệu của tôi được gọi là khoa học của con người. Đó là khi tôi nhận ra rằng điều này không đến một cách tự nhiên với tôi.
    Nhưng có thể có nghiên cứu về những điều thực tế mà tôi có thể làm với cơ thể của mình, những điều tôi có thể nói một cách lời nói, những câu hỏi hiệu quả sẽ giúp tôi học được điều này, theo cách khác biến kỹ năng mềm thành kỹ năng cứng.
    Đó là khi tôi bắt đầu tạo ra những bản thiết kế cuộc trò chuyện đầu tiên của mình.
    Đó là khi tôi bắt đầu tạo ra công thức cuộc trò chuyện của mình, và nó bắt đầu có hiệu quả.
    Tôi bắt đầu thử nghiệm những điều nhỏ nhặt này và thực sự cảm thấy như chính mình.
    Kết bạn nhiều hơn. Đó là những công cụ. Tôi phải sử dụng công cụ để có thể kết nối vì điều đó không đến một cách tự nhiên với tôi.
    Liệu điều đó đã được sửa chữa ngay từ ngày đầu tiên không?
    Không, đó là một hành trình. Đó là một hành trình thực sự.
    Vâng, tôi nghĩ điều đó quan trọng vì thường thì mọi người nghĩ rằng bạn biết đọc sách, nhận được mẹo và thủ thuật và bạn đã thay đổi và được sửa chữa.
    Bạn nói về một thời điểm trong cuộc đời của bạn, khi bạn tham gia một bữa tiệc tối và chồng bạn ở đó cùng bạn, và bạn về nhà và nói với anh ấy rằng bạn nghĩ mọi người đều tức giận với bạn. Vâng, khi nào thì điều đó xảy ra?
    Có lẽ khoảng bốn hoặc năm năm sau, được không?
    Vì vậy, tôi bắt đầu chủ yếu với cuộc trò chuyện, đó là công cụ đầu tiên của tôi.
    Tôi cần những câu hỏi. Tôi muốn hỏi về ấn tượng đầu tiên và cách kết thúc cuộc trò chuyện một cách rất thực tế.
    Tôi cũng nhận ra khoảng năm năm sau khi tôi kết hôn với người yêu thời đại học của mình.
    Vì vậy, tôi đã ở bên chồng mình một thời gian dài và anh ấy đã nói với tôi rằng bạn luôn nghĩ mọi người đều tức giận với bạn.
    Tôi đã nghĩ, không phải ai cũng tức giận với tôi sao? Và tôi nhận ra rằng có một số người hiểu sai
    biểu cảm trung lập là tiêu cực. Tôi có vấn đề này.
    Vì vậy, tôi sẽ thấy một biểu cảm trung lập trên ai đó và giả định rằng họ đang tức giận hoặc sợ hãi hoặc căng thẳng hoặc không thích tôi.
    Và điều đó đã tạo ra một vòng lặp rất tồi tệ, vì khi bạn nghĩ rằng ai đó không thích bạn, bạn sẽ thu mình lại và trở nên ít được yêu thích hơn. Có một nghiên cứu mà tôi phát hiện ra ngay vào thời điểm này. Nghiên cứu này được thực hiện bởi Tiến sĩ Van Sloan. Ông muốn biết điều gì làm cho những đứa trẻ nổi tiếng trở nên nổi tiếng. Một nghiên cứu rất thông minh. Ông đã khảo sát hàng nghìn học sinh trung học ở nhiều trường khác nhau để tìm kiếm các mẫu hình. Tại sao có những đứa trẻ ở các lớp và độ tuổi khác nhau lại rất nổi tiếng? Ông đã xếp hạng tất cả các học sinh ở tất cả các trường này. Ông đã không xem xét các đặc điểm và sau đó ông đoán điều gì đã làm cho những đứa trẻ nổi tiếng trở nên nổi tiếng. Họ có phải là những vận động viên giỏi hơn không? Họ có phải là những người hấp dẫn hơn không? Hay họ hài hước hơn và thông minh hơn? Điều gì đã khiến họ nổi bật? Bạn có thể đoán không? Tôi chỉ dựa vào những đứa trẻ nổi tiếng ở trường tôi. Họ hài hước. Họ có phần tự châm biếm. Họ… Bạn biết đấy, họ cũng khá giỏi trong một số môn thể thao. Có thể họ vui vẻ và hài hước. Tôi không biết. Được rồi, vì vậy… Ông đã phát hiện ra rằng những đứa trẻ nổi tiếng nhất có một yếu tố duy nhất mà tất cả các học sinh khác đều có chung, đó là những đứa trẻ nổi tiếng có danh sách dài nhất về những người mà chúng thích. Vì vậy, khi ông hỏi một trong những câu hỏi trong cuộc khảo sát là “Bạn thích ai?”, họ có danh sách dài nhất và khi ông nhìn vào những khoảnh khắc hàng ngày của họ, họ có những khoảnh khắc nhỏ của sự thích thú. Họ sẽ đi xuống hành lang và nói “Chào, John! Chào, Chelsea! Chào, Sarah!” Họ thích rất nhiều người và điều đó lại khiến họ trở nên dễ mến hơn. Điều này đã cho tôi thấy rằng việc trở nên dễ mến không nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta. Việc dễ mến có nghĩa là bạn phải là người đầu tiên thích. Nếu bạn cố gắng thích nhiều người hơn, bạn sẽ trở nên dễ mến hơn. Và đó là một sự thay đổi rất lớn đối với tôi, vì trong một thời gian dài, tôi nghĩ rằng mọi thứ đều xoay quanh tôi. Đó là một cách sống rất ích kỷ, đúng không? Tôi đã nghĩ rằng tôi phải ấn tượng, tôi phải hài hước. Nhưng thực sự điều làm cho chúng ta dễ mến chỉ đơn giản là thích càng nhiều người càng tốt. Tôi đã cười khi bạn nói vì tôi đang tưởng tượng ra tất cả các loại khác nhau.
    Những hình mẫu của những người đang lắng nghe ngay bây giờ. Vâng, và tôi vừa có một hình mẫu về người ở nhà, người mà chỉ ngồi thụp xuống vì họ nhận ra rằng họ ghét mọi người. Khi bạn nói rằng họ chỉ như “chết tiệt, tôi ghét mọi người”, tôi hiểu. Tôi hiểu. Tôi cũng nghĩ rằng nếu bạn ghét mọi người, nếu đó là bạn, hãy để tôi cố gắng thuyết phục bạn một chút. Có thể đó là vì bạn đang đặt ra những câu hỏi sai. Tôi nghĩ tôi đã rơi vào trường hợp đó. Tôi không cần mọi người. Tôi không thích mọi người. Tôi đã rất nhiều trong trường hợp đó trong vài năm đầu. Tại sao? Bởi vì tôi đã có những tương tác và cuộc trò chuyện tồi tệ. Nó thật khó xử, tất nhiên. Tôi không thích mọi người nhưng tôi cũng đang đặt ra những câu hỏi sai và tôi đang kể những câu chuyện sai. Tôi đã cố gắng để gây ấn tượng. Cách tốt nhất để gây ấn tượng, để trở nên dễ mến là giúp mọi người cảm thấy ấn tượng với bạn. Làm cho họ cảm thấy được yêu thích đến mức họ bắt đầu thích bạn trở lại. Đó là sự yêu thích một cách mạnh mẽ. Điều đó có nghĩa là khi bạn ở bên ai đó, bạn nên liên tục đưa cho họ những đảm bảo bằng lời nói và không bằng lời nói về việc bạn muốn thích họ đến mức nào. Hãy xem họ thay đổi. Hãy xem các mối quan hệ của bạn biến đổi. Vì vậy, tôi đã đặt ra một chính sách yêu thích mọi người một cách mạnh mẽ, vì vậy tôi có ba cụm từ ma thuật cho sự dễ mến. Tôi có thể dạy bạn chúng không? Xin vui lòng, được chứ? Vì vậy, tôi muốn bạn sử dụng chúng nhiều nhất có thể, ba cụm từ ma thuật cho sự dễ mến. Một, “Tôi vừa nghĩ đến bạn.” Được rồi, đây là cách bạn sử dụng điều này một cách chân thành, đúng không? Bạn nghĩ về rất nhiều người trong cuộc sống của bạn mọi lúc. Vâng, nếu bạn đang nghĩ về ai đó và bạn có thể nhắn tin cho họ, hãy nhắn tin cho họ. “Tôi vừa nghĩ đến bạn. Bạn khỏe không? Tôi vừa nghĩ đến bạn, dự án đó thế nào? Tôi vừa nghĩ đến bạn, đã lâu rồi chúng ta không nói chuyện.” Hoặc tốt hơn, bạn thấy một bộ phim, bạn thấy một bộ phim tài liệu, bạn thấy một ly matcha latte, bạn thấy một chiếc cốc, bạn thấy một cây nến gốm và bạn nghĩ, “Ôi, điều này làm tôi nghĩ đến bạn.”
    Vậy là tin nhắn và cuộc trò chuyện của tôi đầy những khoảnh khắc thực sự mà tôi bị kích thích để nghĩ về người đó. Thực sự, điều này làm tôi nhớ đến bạn hoặc tôi vừa mới nghĩ về bạn. Tôi muốn hỏi bạn về… Nếu bạn không nghĩ đến ai đó, thì họ không phải là người mà bạn cần có trong cuộc sống của mình. Được rồi, đó là điều số một.
    Tôi muốn dừng lại ở điều số một vì tôi có một số câu hỏi để hỏi ở đây. Nghe có vẻ mệt mỏi. Nghe có vẻ như nó sẽ tốn rất nhiều thời gian mà tôi không nhất thiết có, và đây chỉ là phản ứng bề mặt của tôi với một công việc khác.
    Ý tôi là, nếu tôi phải dành một giờ để nhắn tin cho tất cả mọi người mà tôi biết và nói “Tôi vừa nghĩ đến bạn”, thì điều đó sẽ rất mệt mỏi. Tôi có khoảng sáu người bạn, có người bạn đời của tôi, gia đình tôi và đội ngũ của tôi. Thật nhiều, thật nhiều hơn chỉ là họ. Và cũng không mất một giờ khi bạn như, “Ôi, cái cốc thép không gỉ này làm tôi nghĩ đến bạn”, đúng không? Bạn chỉ làm điều đó khi nó thực sự xảy ra tự nhiên với bạn.
    Tôi không muốn bạn ngồi ở bàn làm việc và nghĩ rằng, “Tôi đã đến lúc phải nhắn tin cho một số người, tôi vừa nghĩ đến bạn.” Không, điều này xảy ra trong cuộc sống thực. Được rồi, bạn đang xem một bộ phim tài liệu, bạn đang ở một nhà hàng, bạn đang trên xe buýt, bạn như, “Ôi, điều này làm tôi nhớ đến người này,” nhanh chóng nhắn tin. Điều đó ít công sức hơn so với việc nhớ về một người bạn cũ và không biết phải nói gì.
    Nó ít công sức hơn khi bạn thấy một điều gì đó trong cuộc sống thực hoặc có một suy nghĩ như “Tôi tự hỏi Sarah thế nào” và liên lạc với họ, hơn là “Tôi nhớ Sarah, nhưng tôi sẽ không liên lạc với cô ấy.” Nó cũng ít công sức hơn khi bạn gặp ai đó và bạn chưa gặp họ trong một thời gian hoặc họ là bạn của một người bạn khác hoặc họ là mối quan hệ đồng nghiệp bình thường, và bạn như, “Tôi nên nói gì?” Tôi nghĩ rằng việc tiếp cận người đó và hỏi “Cuối tuần của bạn thế nào?” là rất nhiều công sức. Tôi nghĩ rằng những cuộc trò chuyện tẻ nhạt là rất nhiều công sức nếu bạn thực sự nghĩ đến họ để nói, bạn biết đấy.
    Tôi biết bạn thích cá heo. Tôi đã xem một bộ phim tài liệu về cá heo trên Netflix. Bạn đã xem chưa? Tôi vừa nghĩ đến bạn, điều đó làm tôi nhớ đến bạn.
    Tôi muốn đề cập đến một vấn đề khác. Nếu tôi bắt đầu gửi những tin nhắn WhatsApp này cho mọi người khi tôi đang nghĩ về họ, tôi rất thích điều đó. Nó sẽ mở ra rất nhiều cuộc trò chuyện mà tôi sau đó phải xử lý, bạn biết không? Ý tôi là, nó sẽ giống như: “Này, tôi vừa nghĩ đến bạn,” và sau đó họ trả lời: “Ôi, bạn khỏe không?” và tôi sẽ nói: “Tôi ổn, cảm ơn,” và rồi họ sẽ nói: “Còn bạn thì sao?” và tôi sẽ nói: “Tôi ổn, cảm ơn,” và bạn biết đấy, tôi không tin vào việc hỏi “Bạn khỏe không?” Đó là một vấn đề hoàn toàn khác. Đây là một bài kiểm tra tốt.
    Nếu bạn lo lắng rằng họ sẽ bắt đầu một cuộc trò chuyện mà sẽ làm bạn chán nản và cảm thấy như công việc, thì họ không phải là bạn thân. Vì vậy, đừng nhắn tin cho họ. Được không? Đây là một bài kiểm tra rất tốt. Nếu có ai đó mà bạn nghĩ: “Ôi, tôi không thực sự muốn nghe họ như thế nào,” thì đây là dành cho những người mà bạn muốn nâng cao mối quan hệ. Có ba cấp độ thân mật.
    Cấp độ một là những người mà bạn biết một cách sơ lược, bạn biết về họ, bạn biết những đặc điểm chung của họ, họ làm việc ở đâu, họ sống ở đâu, họ làm gì, chỉ có vậy thôi. Bạn không muốn đi sâu hơn với họ. Cấp độ hai là những người mà họ biết những mối quan tâm cá nhân của bạn, bạn biết mục tiêu, động lực, tính cách và những lo lắng của họ. Đó là những người mà bạn muốn đầu tư vào. Và có một cấp độ cuối cùng, đó là cấp độ sâu nhất, được gọi là tự truyện, là câu chuyện mà chúng ta kể cho chính mình về bản thân.
    Nếu bạn phân loại các mối quan hệ của mình, đây là một hoạt động khác mà tôi rất thích cho sinh viên của mình làm. Hãy tạo ra ba cấp độ đó trên một tờ giấy. Viết ra 20 người mà bạn có thể nghĩ đến, 20 người hàng đầu mà bạn dành nhiều thời gian nhất với họ, và họ thuộc cấp độ nào.
    Chúng ta có những người quen, những người chỉ biết sơ qua về bạn, bạn đến từ đâu, bạn làm gì?
    Người ta, đúng rồi, và nhân tiện, một số người mà bạn thân thiết có thể không thực sự sâu sắc với bạn, đúng không?
    Đúng rồi, mức độ thứ hai là những mối quan tâm cá nhân. Họ có thể cho bạn biết điều gì là mục tiêu lớn nhất của Steven ngay bây giờ không?
    Được rồi, và sau đó là phần giữa, tôi không hiểu, đó là lớp giữa, đó là lớp giữa, vì vậy đó là những đặc điểm chung.
    Mối quan tâm cá nhân, tự sự. Tự sự là gì? Đây là điều mà cuốn sách tiếp theo của tôi nói về. Tôi đang nghiên cứu về nó ngay bây giờ.
    Tự sự là câu chuyện bạn kể cho chính mình về bản thân. Vậy đây có phải là một nhóm người không?
    Đó là mức độ thân mật mà bạn có với ai đó. Vậy thì bạn đời của bạn có biết câu chuyện bạn kể cho chính mình về bản thân không? Tôi sẽ cho bạn một ví dụ. Tôi nghĩ vậy.
    Tôi nghĩ rằng có ba loại tự sự chính và bạn nên biết những điều này đối với những người gần gũi nhất trong cuộc sống của bạn.
    Có thể chỉ hai hoặc ba loại và bạn cũng nên biết điều này về chính mình.
    Loại tốt nhất là tự sự anh hùng. Đây là: Tôi đã làm việc rất chăm chỉ.
    Tôi đã gặp một số thách thức và sai lầm, nhưng tôi đã vượt qua bằng sự chăm chỉ và thông minh và bây giờ tôi đang ở vị trí này.
    Mỗi phiên bản của câu chuyện của họ, sự nghiệp, cuộc sống, các mối quan hệ của họ đều là cùng một tự sự lặp đi lặp lại.
    Sau đó là cái mà tôi nghĩ được gọi là tự sự người chữa lành. Một lần nữa, tôi đang nghiên cứu về điều này từ một chuyên gia, tự sự người chữa lành.
    Câu chuyện của họ hoàn toàn xoay quanh việc giúp đỡ người khác. Họ thường làm việc trong các lĩnh vực phục vụ, giúp đỡ người khác như nhà vật lý trị liệu, y tá, chăm sóc sức khỏe. Câu chuyện của họ là: Làm thế nào tôi có thể hữu ích hơn?
    Tuy nhiên, họ có một vấn đề.
    Nếu bạn đang trong một mối quan hệ với một người chữa lành, họ luôn đặt nhu cầu của người khác lên trước nhu cầu của chính mình.
    Họ có thể có một loại chấn thương lịch sử nào đó không? Họ có thể và nhiều khi họ đã được đặt vào vị trí chăm sóc quá sớm.
    Giống như họ đã được nói rằng bạn có giá trị nếu bạn có thể chăm sóc.
    Bạn có giá trị nếu bạn đặt nhu cầu của mình ở cuối cùng, vì vậy họ có xu hướng là những người làm hài lòng người khác.
    Họ thường nói có với mọi thứ, bạn phải cẩn thận nếu làm việc với một người chữa lành vì họ rất tuyệt vời để hợp tác. Họ giúp đỡ, giúp đỡ, giúp đỡ, nhưng họ nói có quá nhiều. Vì vậy, một người chữa lành là người ở giữa. Người cuối cùng là nạn nhân trong câu chuyện.
    Câu chuyện nạn nhân không phân biệt cá nhân, nghề nghiệp, đời sống tình cảm hay thuế. Họ có cùng một câu chuyện. Tôi trải qua những thách thức và sai lầm và tôi không vượt qua được, bất kể tôi làm việc chăm chỉ như thế nào, bất kể tôi thông minh ra sao, thế giới đều chống lại tôi.
    Vì vậy, câu hỏi tôi hỏi mọi người để bắt đầu khám phá câu chuyện về bản thân họ là: Bạn có cảm thấy may mắn không? Bạn có cảm thấy may mắn không? Tôi cảm thấy rất may mắn. Tôi cũng cảm thấy rất may mắn. Những người có câu trả lời vang dội “Có, tôi cảm thấy may mắn” thường là những người anh hùng hoặc những người chữa lành, còn những người nói “Tôi không cảm thấy may mắn, tôi cảm thấy rất không may” thường là nạn nhân.
    Tiến sĩ Richard Wiseman đã thực hiện một nghiên cứu. Ông hỏi mọi người cảm nhận về vận may của chính họ. Bạn cảm thấy mình may mắn đến mức nào? Sau đó, ông đưa cho họ một thử thách, đưa cho họ một tờ báo và nói: “Tôi muốn bạn đếm số lượng hình ảnh trong tờ báo này.” Họ ngồi với tờ báo và đếm tất cả các hình ảnh, nhưng có một mẹo. Luôn có một mẹo trong những nghiên cứu này. Ở trang thứ hai của tờ báo, in chữ lớn, có ghi: “Dừng lại việc đếm. Có 42 hình ảnh trong tờ báo này.”
    Gần như tất cả những người cảm thấy mình may mắn đều thấy quảng cáo, đóng tờ báo lại và trả lại cho họ 42 hình ảnh. Hầu như không có ai trong số những người không may mắn làm như vậy. Những người không may mắn đã bỏ lỡ quảng cáo và tiếp tục đếm, dành nhiều thời gian và mắc nhiều sai lầm hơn.
    Điều này có nghĩa là nếu bạn nghĩ về bản thân mình là người may mắn, bạn thực sự thấy nhiều cơ hội hơn. Nếu bạn nghĩ về bản thân mình là người không may mắn, bạn sẽ bỏ lỡ chúng. Liệu có thể thay đổi cách bạn nhìn nhận bản thân không? Tôi tin vào tư duy phát triển.
    Vì vậy, tôi tin rằng nếu điều này đang vang vọng với bạn và bạn cảm thấy “Ôi, tôi cảm thấy không may mắn, có thể tôi có câu chuyện nạn nhân về bản thân,” tôi tin rằng có thể thay đổi cách nhìn nhận về bản thân. Và điều đó bắt đầu từ những khoảnh khắc nhỏ của lòng dũng cảm.
    Tôi nghĩ rằng việc thay đổi kỹ năng giao tiếp của bạn, nói rằng tôi không thích mọi người và nói rằng tôi sẽ tìm cách để thích mọi người. Nói rằng tôi kém trong giao tiếp. Tôi sẽ tìm cách để giỏi hơn trong giao tiếp, nói rằng tôi là một người vụng về. Không, tôi là một người vụng về đang hồi phục. Nếu chúng ta có thể bắt đầu thực hiện những thí nghiệm nhỏ đó và thay đổi chúng từng cái một, chúng ta sẽ có những khoảnh khắc anh hùng nhỏ và đó là cách chúng ta thay đổi câu chuyện về bản thân mình như một người sử dụng lao động. Tôi suy nghĩ về điều này rất nhiều, những tín hiệu bằng lời nói và không bằng lời nói này, và thực sự tôi đã có một cuộc phỏng vấn cách đây không lâu. Tôi nghĩ rằng tôi đã ra khỏi cuộc phỏng vấn và tôi nghĩ rằng, khách quan mà nói, người đó có thể đã đủ tiêu chuẩn, nhưng có điều gì đó về năng lượng của họ hoặc những tín hiệu mà họ phát ra, hoặc điều gì đó đã báo hiệu cho tôi rằng họ là một người không hạnh phúc hoặc họ đã mệt mỏi hoặc họ thực sự không muốn ở đây hoặc điều gì đó như vậy. Có nghiên cứu nào xác nhận rằng giao tiếp ẩn của chúng ta đang thúc đẩy thành công của chúng ta trong môi trường làm việc không? Có, nghiên cứu này đã làm tôi bất ngờ. Nó bao gồm 58.000 giờ làm việc qua 11 công ty khác nhau. Một lượng dữ liệu khổng lồ. Họ muốn biết liệu những người có hiệu suất thấp có ảnh hưởng đến những người xung quanh họ hay không và liệu những người có hiệu suất cao có ảnh hưởng đến những người xung quanh họ hay không. Những gì họ phát hiện ra là nếu bạn ngồi trong vòng 25 feet của một người có hiệu suất cao, hiệu suất của bạn sẽ cải thiện 15%. Đây là điều thú vị: nếu bạn ngồi trong vòng 25 feet của một người có hiệu suất thấp, hiệu suất của bạn sẽ giảm 30%. Điều này có nghĩa là cảm xúc tiêu cực của chúng ta dễ lây lan hơn, nếu bạn ở gần những người có hiệu suất thấp, bất kể điều đó có ý nghĩa gì với bạn, những người có tín hiệu tiêu cực, những người cảm thấy lo lắng hoặc mệt mỏi hoặc thiếu tự tin, bạn có thể bị ảnh hưởng bởi những tín hiệu đó và điều đó ảnh hưởng đến hiệu suất của chính bạn. Đây là lý do tại sao việc đầu tư vào năm người mà bạn dành nhiều thời gian nhất là vô cùng quan trọng. Bạn muốn đảm bảo rằng năm người đó là những tín hiệu mà bạn muốn tiếp nhận. Bạn có thích những tín hiệu mà họ đang gửi không? Họ có mang lại cho bạn điều đúng đắn không?
    Cảm xúc động lực. Chúng có khiến bạn cảm thấy như chúng làm cho bạn trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình không?
    Còn một khía cạnh hóa học nữa mà chúng ta cần nghiên cứu thêm.
    Đây là một nghiên cứu rất thú vị, nhưng cũng hơi kinh khủng, nhưng nó là một trong những nghiên cứu yêu thích của tôi. Bạn đã sẵn sàng chưa?
    Được rồi, họ đã đưa mọi người vào phòng thí nghiệm của họ,
    họ chia thành hai nhóm khác nhau và
    họ khiến nhóm đầu tiên mặc bộ đồ thể thao để thu thập mồ hôi của họ và chạy trên máy chạy bộ.
    Tôi đã đổ mồ hôi rất nhiều trên máy chạy bộ, nhóm thứ hai. Họ cũng mặc bộ đồ thể thao và họ đã đưa họ đi nhảy dù lần đầu tiên.
    Cả hai nhóm đều đổ mồ hôi rất nhiều,
    mồ hôi từ máy chạy bộ và mồ hôi từ nhảy dù.
    Họ đã lấy mẫu mồ hôi này và cho những người tham gia không biết gì vào máy fMRI để quét não của họ.
    Và họ đã cho cả hai mẫu mồ hôi để ngửi.
    Những người tội nghiệp này không biết rằng họ đang ngửi gì, họ đã vào đó.
    Mọi người ngửi mồ hôi từ nhảy dù đều có sự kích hoạt ở amygdala của họ, phản ứng sợ hãi của họ đã được kích hoạt.
    Nói cách khác, khi họ ngửi thấy mồ hôi sợ hãi, họ không biết tại sao nhưng họ bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
    Mọi người ngửi mồ hôi từ máy chạy bộ thì không có sự thay đổi nào cả.
    Điều này có nghĩa là, vâng, chúng ta có thể nói về biểu cảm khuôn mặt, ngôn ngữ cơ thể, tín hiệu giọng nói và từ ngữ,
    nhưng cũng có điều gì đó đang xảy ra về mặt hóa học
    với những người xung quanh chúng ta mà chúng ta có thể ngửi thấy nỗi sợ hãi và chúng ta bắt được nó.
    Và đó cũng là lý do tại sao rất quan trọng để theo đuổi trực giác của chúng ta. Ôi trời, tôi định nói rằng nếu vậy thì chúng ta đều gặp rắc rối.
    Chúng ta không thể làm gì cả vì
    nếu chúng ta phát ra những hóa chất này, ảnh hưởng đến những người xung quanh chúng ta. Không quan trọng nếu tôi cười và làm tất cả những điều đó,
    không, vì tôi nghĩ rằng ý định là cánh cửa sau dẫn đến sự tự tin. Rất khó để giả vờ tự tin.
    Tôi không tin vào việc giả vờ cho đến khi bạn làm được. Thật sự thì tôi không, nhưng nếu tôi nói rằng tôi có một công cụ giao tiếp cho bạn,
    nó sẽ làm cho các cuộc trò chuyện của bạn tốt hơn.
    Bạn trở nên ít lo lắng hơn, bạn trở nên phấn khích hơn, bạn đặt ra một câu hỏi tốt hơn. Họ cho bạn một câu trả lời thật sự tốt. Bạn cảm thấy rất quyến rũ. Họ cảm thấy thực sự như bạn, bạn cảm thấy rất dễ mến. Ồ, chúng ta có một vòng tròn tốt đẹp.
    Vì vậy, tôi nghĩ rằng ý định đi vào với những tín hiệu có mục đích thực sự giúp bạn cảm thấy tự tin hơn và kích hoạt những vòng tròn đẹp đẽ này. Vòng tròn này có phải là vòng tròn bạn đang nói đến không? Vâng, đó là vòng tròn tín hiệu.
    Vòng tròn tín hiệu. Vâng, tôi sẽ đưa nó lên màn hình và trong mô tả cho bất kỳ ai muốn xem nó. Nhưng khi tôi thấy điều này, lý do tôi in nó ra là vì nó thực sự chạm đến trái tim tôi, vì tôi là người gặp gỡ rất nhiều người.
    Khi tôi gặp người khác, có những dịp rất hiếm hoi, điều gì đó về ai đó sẽ khiến năng lượng của tôi bị ảnh hưởng, và nó làm cho năng lượng của tôi bị thay đổi đến mức tôi nhận ra rằng tôi đang hành động một chút trong cách tương tác với họ.
    Và gần như tôi không thể kiểm soát được nó, như thể điều gì đó về người đó đã khiến tôi không thoải mái hoặc chỉ đơn giản là làm cho tôi… Không phải là điều gì mà tôi có thể nói cho bạn một cách có ý thức, như là họ bắt tay tôi, chỉ là điều gì đó về họ.
    Điều đó khiến tôi rơi vào một trạng thái khác. Vâng, và khi tôi thấy điều này, tôi gần như đã tìm ra lý do tại sao, vì bước đầu tiên trong trường hợp này bạn giải thích, ý tôi là đó là vòng tròn tín hiệu của bạn. Vâng, được rồi, vì vậy chúng ta thường nhầm tưởng rằng chúng ta gửi một tín hiệu đến người khác, họ gửi một tín hiệu trở lại cho chúng ta và chỉ vậy thôi.
    Chúng ta không nhận ra rằng có một vòng tròn đang diễn ra bên trong chúng ta, đó là nếu bạn gửi cho tôi một tín hiệu tiêu cực, tôi sẽ nội tâm hóa nó và điều đó thay đổi các tín hiệu mà tôi gửi lại cho bạn. Đây là một thí nghiệm rất đơn giản đã chỉ ra điều này: họ đã đặt một người tham gia vào một căn phòng và họ có một diễn viên trong phòng đó đã gửi cho họ một tín hiệu từ chối xã hội, đó có thể là một cái nhăn mặt, một tiếng cười khinh bỉ, một hành vi xa lánh và chặn lại.
    Vì vậy, người tham gia trong phòng và người này đối diện với họ, họ không biết rằng đó là một diễn viên gửi cho họ một tín hiệu từ chối xã hội. Những gì họ phát hiện ra là ngay khoảnh khắc mà…
    Người tham gia thấy tín hiệu từ chối xã hội, đồng tử của họ giãn ra và trường nhìn của họ tăng lên. Điều này có nghĩa là ai đó đã thấy “ồ, người đó không thích mình” và cơ thể họ đã phản ứng theo cách chiến đấu hoặc bỏ chạy. Có ai khác cảm thấy như vậy về tôi không? Có lối thoát nào cho tôi không? Và điều đó đã thay đổi những tín hiệu mà họ gửi lại cho người đó. Họ cảm thấy lo lắng hơn. Họ cảm thấy hồi hộp hơn nếu bạn bước vào phòng với ai đó và bạn cảm thấy không tốt. Bạn có thể đã nhận được một tín hiệu. Đây là tin tốt: Bạn có thể ngăn chặn chu kỳ tín hiệu tiêu cực. Cũng có những tín hiệu tích cực, đúng không? Chúng ta có thể nhận ra những tín hiệu tích cực có thể tốt cho chúng ta, nhưng chúng ta có thể ngăn chặn chu kỳ tiêu cực nếu chúng ta gán nhãn cho tín hiệu. Chúng ta thấy Tiến sĩ Matthew Lieberman tại UCLA đã nghiên cứu điều này rất rõ ràng. Ông đã cho mọi người vào máy fMRI và ông đã chiếu cho họ một biểu cảm sợ hãi vi mô, cái mà bạn đã cho chúng tôi thấy trước đó. Khi mọi người thấy biểu cảm sợ hãi vi mô, họ đã cảm nhận được nỗi sợ. Họ bắt đầu cảm thấy sợ hãi và amygdala của họ sáng lên, nhưng khi ông dạy họ nói “sợ hãi” hoặc “nghĩ về nỗi sợ”, ông đã dạy họ rằng biểu cảm vi mô đã ngừng kích hoạt amygdala của họ. Điều này có nghĩa là nếu bạn biết cách đọc 97 tín hiệu và bạn thấy sự khinh bỉ hoặc sự từ chối xã hội hoặc một cái nhún vai hay một cái bĩu môi – tất cả đều không phải là tín hiệu tốt. Bạn có thể trong đầu nói “bĩu môi, tôi ổn” hoặc “đã ghi nhận, thông tin đó thực sự là sự trao quyền”. Vì vậy, lối vào sự tự tin đó cũng là bạn có thể gán nhãn, đặt tên và kiểm soát nó. Đó là một cách tương tác tốt hơn nhiều và cũng có thể giúp bạn thích những người từ những người không thích người khác. Được rồi, vậy trong những khoảnh khắc đó, tôi nên trong đầu chỉ cần nói những gì tôi gán nhãn. Vâng, đó là những gì tôi nói với bản thân mình hoặc như “cờ đỏ” hoặc “đã ghi nhận”. Bạn nổi tiếng với một bài TED talk mà bạn đã thực hiện. Vâng, bài đó đã rất thành công. Nó có tên là “Bạn là một mầm bệnh” và nó thực sự đã mở mắt tôi về tầm quan trọng của các cử chỉ tay.
    Điều này trước đây tôi không nghĩ là quan trọng lắm, nhưng thật buồn cười vì trong chu kỳ bầu cử này
    Và rõ ràng là Trump đã được bầu làm tổng thống tiếp theo của Hoa Kỳ
    Ông ấy là người đặc biệt sử dụng rất nhiều cử chỉ tay
    Và trong bài nói TED của bạn, bạn đã lập luận rằng cử chỉ tay rất quan trọng. Ôi, rất nhiều
    Tôi nghĩ rằng đôi tay là cửa sổ vào tâm hồn
    Tôi nghĩ
    Điều mà chúng ta thường đánh giá thấp là sức mạnh của những cử chỉ của chúng ta. Thích điều đó. Chỉ thích thôi. Chỉ những cử chỉ tay nhảy múa thôi
    Vì vậy, tôi sẽ thực hiện một thí nghiệm nhỏ với bạn. Tôi sẽ để tay tôi trên đùi
    Tôi đã rất cẩn thận để giữ tay mình trên bàn trong suốt cuộc phỏng vấn. Điều đó là có chủ đích
    Bây giờ có điều gì buồn cười xảy ra trong não của bạn khi bạn không thể nhìn thấy tay tôi và càng lâu tay tôi ở dưới bàn
    Thì amygdala của bạn sẽ bắt đầu hoạt động nhiều hơn và bạn sẽ càng bị phân tâm với
    Tay của cô ấy ở đâu? Tại sao tay của cô ấy lại không ở trên bàn? Và ngay khi tôi đưa tay ra ngoài, não của bạn sẽ
    Và điều đó là vì tay thể hiện ý định và điều này có ý nghĩa từ góc độ tiến hóa
    Vì vậy, nếu chúng ta quay lại thời kỳ của người tiền sử, nếu chúng ta bị một người lạ tiếp cận và họ nói bạn bè bạn bè bạn bè bạn bè
    Chúng ta thấy họ không cầm một viên đá hay một cây giáo và họ có thể là bạn
    Thực tế, khi chúng ta nói thật vui được gặp bạn, chúng ta có thể thấy tay của ai đó. Chúng ta biết rằng họ thực sự sẽ không làm hại chúng ta
    Vì vậy, não của chúng ta vẫn giữ cơ chế này rằng nếu chúng ta đang ở trên video và không thể thấy tay của ai đó
    Hoặc họ bước vào văn phòng với tay trong túi hoặc sau lưng
    Chúng ta cảm thấy hơi không thoải mái. Vì vậy, có hai điều cho điều này
    Đầu tiên là ngay khi ai đó lần đầu tiên nhìn thấy bạn, bạn muốn trở thành bạn bè, bạn bè, bạn bè, thật vui được gặp bạn. Ôi, thật vui được gặp bạn
    Hãy giơ tay lên cho những người không thể thấy ngay khi tôi bước vào một căn phòng
    Chào bạn, thật vui khi gặp bạn ngay cả trước khi bắt tay, ngay cả khi là một người bạn cũ. Tôi sẽ như, ôi trời ơi, thật tốt khi thấy bạn trên Zoom vào buổi sáng.
    Đối với những người không thể nhìn thấy, cô ấy cơ bản đang đưa tay ra không khí, giống như một cái vẫy tay nhỏ. Chúng ta yêu thích lòng bàn tay của nhau như những con người. Có điều gì đó về nó khiến chúng ta cảm thấy như, ah, họ thực sự đang mở lòng bàn tay ra.
    Vì vậy, trong vài giây đầu tiên khi ai đó nhìn thấy bạn trực tiếp qua video, hãy cố gắng đưa lòng bàn tay ra, rất đơn giản.
    Thứ hai, chúng ta hiểu về sự tự tin theo hai cách.
    Những người rất tự tin biết nội dung của họ đến mức nào. Họ có thể nói chuyện với bạn trên hai phương diện. Họ có thể nói với bạn bằng lời nói, nhưng họ cũng có thể giao tiếp với bạn bằng tay của họ.
    Đó là lý do tại sao chúng ta yêu thích sách tranh khi còn nhỏ, và khi ai đó đang nói, chúng ta đang lắng nghe lời nói của họ. Nhưng thứ hai, chúng ta đang nhìn xem tay của họ có phác thảo theo lời nói của họ không.
    Ví dụ, tất cả những bài TED Talk hay nhất đều bắt đầu giống nhau và đây là điều đã giúp tôi có được bài TED Talk của mình.
    Chúng tôi đã nghiên cứu tất cả các bài TED Talk từ năm 2010 để tìm kiếm các mẫu và nhóm của tôi đã mã hóa mọi bài TED Talk mà chúng tôi có thể tìm thấy, tìm kiếm sự khác biệt giữa những bài TED Talk lan truyền nhất và ít lan truyền nhất.
    Các bài TED Talk lan truyền tốt hơn.
    Chúng tôi phát hiện ra rằng những diễn giả TED lan truyền nhất sử dụng trung bình 465 cử chỉ tay trong 18 phút, trong khi những diễn giả TED ít phổ biến hơn chỉ sử dụng trung bình 271 cử chỉ. Vậy là không đến nửa.
    Điều này có nghĩa là nếu ai đó bước lên sân khấu, đây là một bài TED Talk thực sự tốt. Tất cả đều bắt đầu như thế này. Bạn đã sẵn sàng chưa?
    Hôm nay, tôi muốn nói với bạn về một ý tưởng lớn.
    Chúng ta sẽ chia sẻ ba điều khác nhau sẽ thay đổi cuộc sống của bạn.
    Vì vậy, đối với những người đang lắng nghe, tôi đã phác thảo bằng tay của mình cùng với lời nói của tôi.
    Nếu tôi bước lên sân khấu và nói hôm nay, tôi có một ý tưởng thực sự lớn.
    Nó rất lớn và giơ tay của tôi lên theo cách rất nhỏ, thì não của bạn có khả năng tin vào cử chỉ của tôi gấp 12,5 lần so với lời nói của tôi.
    Và vì vậy, điều mà chúng ta có thể làm như những người diễn thuyết, những người có sức hút rất lớn, là suy nghĩ về cách tôi có thể phác thảo một cách rất cơ bản. Không phải là nhảy hiện đại. Những gì tôi đang nói hoặc làm thế nào tôi có thể nhấn mạnh mọi thứ bằng cử chỉ của mình. Nếu có điều gì đó lớn, hãy cho tôi thấy, ví dụ như một quả bóng bãi biển, có lớn không? Cái này có phải là một con lừa lớn không? Đây là một con lừa. Tôi thậm chí không biết. Vâng, nhưng lớn, một con dê. Đây là một con dê lớn. Nếu bạn có một cái gì đó thực sự nhỏ và không phải là vấn đề lớn, thì việc làm như vậy thực sự giúp bạn nghĩ rằng nó không phải là vấn đề lớn. Tôi đang làm một cử chỉ nhỏ có phần coi thường bằng tay. Điều này cũng hoạt động với việc nhấn mạnh những điểm mà bạn muốn mọi người nhớ. Nếu bạn có ba ý tưởng, hãy nói với ai đó rằng bạn có ba ý tưởng. Thật khó để nói dối bằng cử chỉ của chúng ta. Ví dụ, bạn có muốn làm một thí nghiệm nhỏ với tôi không? Chắc chắn rồi. Được rồi, tôi muốn bạn nói số năm nhưng giơ lên số ba. Năm. Khó, phải không? Vâng. Vậy nên thật sự khó. Tôi phải nghĩ về chúng một cách riêng biệt. Vâng, thật sự khó. Não của chúng ta không được thiết kế để nói dối bằng cử chỉ, đó là lý do tại sao con người rất chú ý đến cử chỉ. Bởi vì chúng ta đang tìm kiếm xem chúng có phù hợp không? Thật khó để không phù hợp với cử chỉ của chúng ta. Những kẻ nói dối thường sử dụng ít cử chỉ hơn. Vì vậy, chúng ta cũng bị thu hút bởi những người sử dụng cử chỉ và phù hợp với cử chỉ của họ, vì điều đó khiến chúng ta cảm thấy rằng họ biết rõ về điều đó và họ đang thành thật. Điều này khiến tôi suy nghĩ về việc làm thế nào chúng ta thiết lập mối quan hệ nguyên nhân ở đây liên quan đến những cử chỉ tay này? Liệu có phải trường hợp rằng những người diễn thuyết TED tự tin hơn đang thực hiện nhiều cử chỉ hơn vì họ ít lo lắng hơn? Vậy có phải là về sự lo lắng không? Và những người diễn thuyết TED ít tự tin hơn, lo lắng hơn thì thực hiện ít cử chỉ hơn chỉ vì họ đang tự xoa dịu bản thân nhiều và họ đang đóng kín cơ thể của mình? Liệu sự tự tin có phải là điều quan trọng ở đây không? Liệu có phải là sự lo lắng không? Tôi không nghĩ vậy. Tôi nghĩ rằng nó liên quan đến sự tham gia. Vì vậy, tôi nghĩ rằng hầu hết những người diễn thuyết TED mà tôi xem những bài TED Talk, họ đều tốt.
    Tất cả họ đều giỏi và một số trong số họ là chuyên gia trong lĩnh vực của họ.
    Sự khác biệt là liệu tôi có muốn xem sự giỏi giang của họ hay không?
    Đối với tôi, với tư cách là một người xem, thật khó để chú ý trong 18 phút với một người không sử dụng đủ cử chỉ.
    Nó giống như việc não tôi phải vật lộn để chú ý.
    Tôi nghĩ rằng những diễn giả đó, dù giỏi hay không, đã luyện tập quá nhiều và đã luyện tập đến mức không còn cử chỉ tay.
    Hoặc họ đang giữ một bục phát biểu hoặc đang cầm điều khiển quá chặt. Vì vậy, tôi thực sự nghĩ rằng
    Điều này ít liên quan đến sự lo lắng hay tự tin của diễn giả
    Mà nhiều hơn đến việc họ có sẵn sàng sử dụng tay để giải thích các điểm của mình hay không, và điều đó trở nên hấp dẫn hơn.
    Một trong những điều tôi đã nhận thấy trong podcast này là những người sử dụng tay thường biểu cảm hơn.
    Và nếu họ biểu cảm hơn, có khả năng sẽ có nhiều ngữ điệu hơn trong giọng nói của họ.
    Và nếu có nhiều ngữ điệu hơn, thì nó sẽ hấp dẫn hơn và nếu nó hấp dẫn hơn
    Thì nó sẽ thu hút sự chú ý hơn từ thuật toán, và nếu nó giữ chân tốt hơn cho thuật toán, nó sẽ được đề xuất nhiều hơn.
    Nếu nó được đề xuất nhiều hơn, sẽ có nhiều lượt xem hơn.
    Vâng, vâng, vâng.
    Vì vậy, tôi muốn nói với các khách mời của tôi, cả những người đã đến trước đây và đặc biệt là
    những khách mời trong tương lai rằng nếu bạn có nhiều
    biểu cảm hơn trong những gì bạn đang nói và nhiều ngữ điệu hơn trong giọng nói của bạn thì
    Tôi sẽ chia sẻ, chúng ta sẽ cùng nhau
    Được rồi, hãy nói về hai điều ở đây. Một là chúng tôi đã thực hiện một bài kiểm tra trên kênh youtube của tôi và phát hiện rằng nếu chúng tôi sử dụng một hình thu nhỏ của tôi
    Đang thực hiện bất kỳ cử chỉ tay nào. Thậm chí không quan trọng đó là gì. Nó có thể là cái này, nó có thể là cái này.
    Bất kỳ cử chỉ tay nào cũng nhận được nhiều lượt nhấp chuột hơn.
    Người xem thậm chí còn thích thấy cử chỉ tay trong hình thu nhỏ hơn cả những biểu cảm khuôn mặt điên rồ của tôi. Chúng tôi đã thử cả hai.
    Vì vậy, đúng vậy, chúng tôi đang làm điều đó, vì nếu bạn thấy một hình thu nhỏ của tôi, bạn biết đang giơ hai ngón tay lên, bạn sẽ nghĩ, ồ, cô ấy đang nói về hai điều gì?
    Điều gì vậy, vì vậy chúng tôi thích điều đó, nó thể hiện sự tự tin.
    Và điều thứ hai là sự đa dạng trong giọng nói là một khía cạnh vô cùng quan trọng của sức hấp dẫn.
    Chúng ta đang nói về cử chỉ, nhưng có một vòng phản hồi ở đây. Càng nhiều, nếu như tôi cố gắng ngồi lên tay mình trong buổi phỏng vấn này, bạn sẽ nhận thấy biểu cảm trên khuôn mặt tôi sẽ trở nên kém cuốn hút hơn. Giọng nói của tôi cũng sẽ kém cuốn hút hơn. Thật khó để trở nên cuốn hút mà không có sự chuyển động. Sự đa dạng trong giọng nói là một khía cạnh quan trọng của cả sự ấm áp và năng lực. Điều này là bởi vì chúng ta nghe thấy ai đó có thể, ví dụ, đưa ra giọng nói của một bài thuyết trình TED. Vậy tôi sẽ đưa ra giọng nói của một bài thuyết trình TED. Bạn đã sẵn sàng chưa? Điểm này sẽ thay đổi cách chúng ta nghĩ về thế giới. Và nếu chúng ta không phân tích điểm này, chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn. Đó là một giọng nói đang nói với bạn: “Ôi, điều này quan trọng.” Bạn cũng nghe thấy rằng những diễn giả giỏi sẽ sử dụng giọng nói số. Giọng nói số nghe như thế này: “Bạn có biết rằng 43% con người đều tin vào cùng một điều không?” 43% – và nếu bạn đang kể một câu chuyện, nó lại thay đổi. Giọng kể chuyện sẽ như thế này: “Bạn sẽ không bao giờ tin điều gì đã xảy ra với tôi.” Vì vậy, tuần trước, tôi đang đi bộ trên phố và tôi đã thấy một người đàn ông. Đó là một sự đa dạng giọng nói hoàn toàn khác. Điều đó là một món quà cho người nghe của bạn. Nó làm cho bạn trở nên hấp dẫn hơn vì họ có thể nhận ra: “Chúng ta đang nói về một con số bây giờ. Ô, chúng ta có một câu chuyện bây giờ. Ô, đây là một điểm quan trọng. Tôi nên ghi lại.” Những diễn giả TED thực sự giỏi đang phác thảo bài nói của họ cho bạn theo nhiều cách khác nhau và đó là những diễn giả tốt nhất mà tôi thấy trên sân khấu. Thật thú vị vì trong podcast này, chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện khá dài cách đây vài tháng về việc đặt tay lên ghế mà bạn đang ngồi bây giờ và đó chỉ là một quan sát. Khi chúng tôi lần đầu tiên bay đến New York, những chiếc ghế mà chúng tôi đặt hàng khá giống với cái này, nhưng chúng chỉ tình cờ có tay vịn và điều tôi nhận thấy là khách sẽ nghiêng người và điều đó sẽ làm cho tay họ không còn ở đó.
    Vì vậy, họ đã bỏ đi tay và họ trở nên ít biểu cảm hơn, và các cuộc trò chuyện thì trở nên kém thú vị hơn.
    Vâng, vì vậy chúng tôi đã lại bỏ tay đi. Được rồi, hãy nói về điều này một cách rất ngắn gọn.
    Thực ra, tôi thực sự khuyên nên sử dụng ghế có tay vịn, không phải trong thiết lập này, vì hãy nhìn vào sự khác biệt.
    Trước khi cuộc phỏng vấn này diễn ra, bạn đã yêu cầu tôi kéo ghế vào đúng không?
    Đội ngũ tuyệt vời của tôi đã yêu cầu tôi kéo ghế vào và cảm ơn bạn vì điều đó, vì nó khiến tôi muốn giơ tay lên.
    Nếu tôi ngồi xa hơn, tôi chỉ cần ngả lưng ra một chút.
    Tôi sẽ bị cám dỗ để đặt tay lên đùi. Vâng, vì vậy phần quan trọng ở đây là bạn đã yêu cầu tôi tiến lại gần bàn.
    Sẽ rất khó nếu tôi có tay vịn, vì lúc đó tôi sẽ muốn làm như thế này và điều đó sẽ khiến tôi trông giống như một con vịt.
    Vâng, đúng vậy.
    Vì vậy, bạn muốn sử dụng ghế có tay vịn để mở rộng không gian.
    Thực tế, nó thực sự mở rộng tay của bạn trừ khi bạn ngồi rất gần bàn và có thể đặt tay lên bàn.
    Nhưng tôi thấy thật tuyệt vời cách mà môi trường vật lý có thể thay đổi
    Cách chúng ta được cảm nhận và cách chúng ta di chuyển, nhưng ngay cả khi chúng ta rất có chủ đích về
    Việc phản chiếu ngôn ngữ cơ thể của chúng ta và chỉ đảm bảo rằng chúng ta đối diện với nhau, vì cuộc trò chuyện này hoàn toàn khác
    Nếu chúng ta đứng bên cạnh nhau, rất nhiều, nó sẽ không giống nhau và sẽ không có cùng mức độ thân mật.
    Chúng tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều về kích thước của bàn. Đây là một chiếc bàn khá lớn. Khoảng cách là bao nhiêu?
    Tôi sẽ nói rằng nó khoảng chưa đến hai mét. Chờ đã, bạn có thể giơ tay ra không?
    Được rồi, vì vậy đây là khoảng cách hoàn hảo.
    Khoảng cách hoàn hảo giữa hai người đang có một cuộc trò chuyện tốt là chúng ta có thể bắt tay nếu chúng ta muốn.
    Và đó là vì có bốn khu vực khoảng cách khác nhau. Vì vậy, từ ngữ trang trọng cho không gian là proxemics.
    Tôi không biết bạn có hình ảnh đẹp đó không. Tôi đã đưa ra điều này. Ồ, vâng. Đúng rồi.
    Có bốn khu vực không gian khác nhau và những điều này thực sự rất quan trọng nếu bạn đang cố gắng thiết lập cho mình một nền tảng thành công.
    Khu vực công cộng cách khoảng từ năm đến tám feet. Tôi không biết, không phải feet mà là khoảng năm đến tám feet.
    Sau đó là khu vực xã hội, nơi chúng ta thích giao lưu với mọi người, khoảng cách này tùy thuộc vào người bạn hỏi, thường là từ ba đến năm feet. Tiếp theo là khu vực cá nhân. Đây là khu vực mà chúng ta yêu thích.
    Khoảng cách này khoảng cách bằng chiều dài cánh tay, đúng không? Chúng ta có thể bắt tay nếu muốn, đây là nơi diễn ra những cuộc trò chuyện tốt nhất của chúng ta.
    Và sau đó là khu vực thân mật. Một sai lầm lớn mà mọi người thường mắc phải là họ đặt camera video quá gần mặt, điều này có nghĩa là họ vô tình gửi tín hiệu thân mật với đồng nghiệp và bạn bè.
    Nếu bạn từng tham gia một cuộc họp Zoom với ai đó mà mặt họ chiếm toàn bộ camera, bạn sẽ cảm thấy như thế nào? Vâng, tôi đã là người như vậy trước đây và bạn sẽ nghĩ, làm ơn hãy lùi lại.
    Điều này xảy ra vì não của bạn cảm thấy quá gần mặc dù họ đang ở phía bên kia camera.
    Vì vậy, tôi thực sự khuyên bạn nên đo khoảng cách giữa mũi và camera của bạn. Khoảng cách này nên là một cánh tay.
    Nó nên là từ đầu mũi đến đầu ngón tay hoặc từ một đến ba feet. Đó là khu vực lý tưởng để có cuộc trò chuyện tốt qua Zoom.
    Điều này cũng rất thú vị vì tôi đã nghĩ về cuộc trò chuyện mà tôi đã có trên đường đến đây trong xe với một đồng nghiệp của tôi.
    Họ đã gọi cho tôi qua FaceTime, và vấn đề với FaceTime là nó sẽ gần gũi. Nó thực sự cảm thấy hơi thân mật.
    Bởi vì họ đã gọi cho tôi qua FaceTime. Rõ ràng, nếu tôi đang trên laptop, họ sẽ gọi cho tôi qua Zoom hoặc một cái gì đó khác và sẽ có khoảng cách một mét.
    Vì vậy, tôi nghĩ đó là lý do tại sao đôi khi, ít nhất là những người hướng nội cảm thấy không muốn FaceTime. Nó quá cá nhân.
    Đây cũng là lý do tại sao các quán bar ồn ào và câu lạc bộ đêm lại rất hiệu quả trong việc tạo điều kiện cho các mối quan hệ lãng mạn.
    Điều xảy ra ở một quán bar ồn ào hoặc một câu lạc bộ đêm ồn ào là bạn không thể nghe thấy ai đó nói gì, bạn sẽ hỏi “Gì cơ?”
    Và sau đó bạn lại tiến lại gần hơn và đột nhiên bạn vô tình
    Đứng trong không gian riêng tư của ai đó.
    Điều này sẽ kích hoạt chu kỳ tín hiệu, nơi bạn nghĩ, nếu tôi đứng cách người này một mét rưỡi,
    Có lẽ tôi nên cảm thấy gần gũi với họ.
    Điều này khiến bạn nghiêng người nhiều hơn, khiến bạn muốn chạm vào nhiều hơn.
    Đó là lý do tại sao mọi người đến các quán bar và câu lạc bộ đêm để tạo điều kiện cho những mối quan hệ lãng mạn này.
    Đó là việc vô tình bước vào không gian riêng tư khi tôi còn trẻ.
    Tôi đã nói điều này vài lần trong podcast trước đây nhưng nó rất phù hợp.
    Anh trai tôi, Jason, đã đặt một cuốn sách có tên là “The Game” của Neil Strauss.
    Anh ấy đã đặt nó gửi đến trường đại học nhưng vô tình ghi sai địa chỉ.
    Vì vậy, nó đã đến nhà.
    Nghe có vẻ như một câu chuyện phức tạp về việc tôi mua một cuốn sách về nghệ thuật tán tỉnh,
    Nhưng nó đã đến nhà và tôi đã đọc cuốn sách, và đó là lần đầu tiên tôi hiểu rằng ngôn ngữ cơ thể là
    Một điều quan trọng nhưng thậm chí là điều mà bạn có thể học được. Khi tôi nói về ngôn ngữ cơ thể, tôi có nghĩa là mọi thứ.
    Và điều thú vị là bây giờ sau khi đọc công trình của bạn,
    Tôi thực sự nghĩ có lẽ điều tôi nên nhắm đến là cách để trở nên cuốn hút hơn.
    Và bạn nói về năm thói quen dựa trên khoa học
    Để trở nên cuốn hút hơn.
    Vâng, câu hỏi đầu tiên là charisma là gì?
    Và sau đó, năm thói quen dựa trên khoa học này có thể giúp tôi trở nên cuốn hút hơn như thế nào?
    Làm thế nào tôi biết nếu tôi cuốn hút? Bạn có sức cuốn hút, nhưng bạn nghiêng về khả năng nhiều hơn.
    Vậy hãy phân tích điều này. Được rồi. Đây không phải là công trình của tôi. Đây là công trình của tiến sĩ Susan Fisk. Đây là một
    Nghiên cứu quan trọng. Nó đã được lặp lại nhiều lần vào năm 2002 và phát hiện ra rằng để trở nên cuốn hút.
    Bạn phải vừa ấm áp vừa có năng lực cao, hoặc quan trọng hơn, bạn phải thể hiện sự ấm áp và năng lực cao, và điều này tạo nên 82% ấn tượng của người khác về sự ấm áp, tin cậy, dễ mến, thân thiện, năng lực, sức mạnh, độ tin cậy và khả năng.
    Những người rất có sức hút, khi bạn gặp họ, bạn sẽ thấy họ đang truyền tải thông điệp rằng bạn có thể tin tưởng họ. Bạn thích họ và họ thật sự đáng tin cậy và có năng lực cùng một lúc.
    Vì vậy, khi tôi nói bạn có sức hút, nhưng bạn nghiêng về phía năng lực cao, điều này có nghĩa là mọi người có thể thấy bạn là người lạnh lùng hoặc cứng nhắc nếu bạn không thể hiện đủ dấu hiệu ấm áp. Bạn đã từng được nói rằng mình gây ấn tượng đáng sợ một cách gián tiếp chưa?
    Mọi người chỉ nói đó là khi tôi đang đùa, nhưng không, tôi thực sự cảm nhận được điều đó. Tôi nghĩ mình có một mức độ tự nhận thức về cách mà tôi xuất hiện và tôi nghĩ cách bạn mô tả chính xác là cách tôi xuất hiện.
    Và đó không phải là điều xấu, đúng không? Bạn có thể chọn công thức riêng của mình, như tôi nghiêng một chút về phía ấm áp. Tôi cũng là phụ nữ. Có sự khác biệt giữa nam và nữ. Thông thường, không phải lúc nào cũng vậy, nam giới thường có xu hướng nghiêng về năng lực cao hơn. Phụ nữ thường có xu hướng nghiêng về ấm áp hơn, nhưng không phải lúc nào cũng vậy.
    Điều này không phải là điều xấu. Nhưng bạn nên biết rằng nếu bạn đang cố gắng thể hiện sự ấm áp hơn trong nhóm của mình, bạn đang cố gắng truyền cảm hứng cho sự hợp tác nhiều hơn. Bạn muốn kết bạn nhiều hơn. Bạn muốn tăng cường các dấu hiệu ấm áp của mình.
    Nếu bạn là người thường xuyên bị ngắt lời và không được coi trọng, mọi người sẽ quên mất bạn. Bạn cần tăng cường năng lực của mình. Điều này giống như một cái nhiệt kế. Bạn có thể tăng cường các dấu hiệu ấm áp và tăng cường các dấu hiệu năng lực, và điều này sẽ thay đổi cách mà mọi người đối xử với bạn.
    Vì vậy, tôi có năm dấu hiệu sức mạnh cho năng lực và năm dấu hiệu ấm áp cho sự ấm áp. Chúng ta sẽ đi qua tất cả những điều đó. Vâng, tôi đã thấy biểu đồ tuyệt vời này, nó giải thích điều đó, tôi sẽ đưa lên màn hình cho bất kỳ ai đang xem.
    Thật sự rất thú vị. Có một vùng nguy hiểm. Uh-huh, vùng nguy hiểm. Tôi đoán đó là khi bạn có mức độ ấm áp và năng lực thấp. Đúng vậy, đó là những người có tính cách điềm tĩnh. Nếu bạn không gửi đủ tín hiệu ấm áp, nếu bạn không gửi đủ tín hiệu năng lực, mọi người sẽ không thể tin tưởng bạn. Họ gặp khó khăn khi làm việc với bạn. Họ gặp khó khăn khi nói chuyện với bạn. Đây là lời nguyền của những người rất thông minh. Những người rất thông minh nghĩ rằng ý tưởng của họ sẽ tự đứng vững. Kiến thức sách vở của tôi rất tuyệt. Tôi không cần phải truyền đạt những tín hiệu này. Ý tưởng của tôi là đủ. Đó là điều đã xảy ra với Jamie Siminoff trong chương trình Shark Tank. Anh ấy không thể hiện đủ tín hiệu ấm áp hoặc năng lực. Anh ấy chỉ dựa vào ý tưởng và số liệu của mình và không thể có được thỏa thuận. Vì vậy, những người muốn được coi trọng cần phải thể hiện sự ấm áp và năng lực. Vấn đề khác với những người có năng lực cao và bạn có xu hướng cao hơn về năng lực. Điều này cũng dành cho bạn, đó là từ nghiên cứu. Quá nhiều năng lực mà không đủ ấm áp khiến mọi người cảm thấy nghi ngờ. Vì vậy, bất kể bạn có năng lực đến đâu, bất kể ý tưởng của bạn tốt đến đâu, nếu bạn không thể hiện điều đó với sự ấm áp, mọi người sẽ hoài nghi về bạn. Và đây là điều xảy ra với nhiều học sinh của tôi, họ nói rằng mọi người không tin tưởng tôi. Họ không tin vào ý tưởng của tôi. Họ hoài nghi. Tôi bị phản đối hoặc tôi thực hiện các khóa đào tạo bán hàng. Họ không thể chốt đơn. Bạn sẽ bị phản đối về số liệu của họ và điều đó là vì một phần nào đó trong họ đang nói rằng tôi nghe thấy năng lực của bạn, nhưng bạn không cung cấp đủ sự ấm áp và bạn có thể quá ấm áp. Bạn có thể hoàn toàn quá ấm áp. Bạn có thể quá ấm áp và quá năng lực. Quá ấm áp, bạn biết điều đó trông như thế nào. Đó là quá ấm áp. Được rồi, quá ấm áp là vậy, chúng ta sẽ nói về năm tín hiệu ấm áp, quá nhiều bất kỳ tín hiệu nào là nguy hiểm. Đúng vậy, vì vậy quá nhiều gật đầu, quá nhiều cười, quá nhiều âm thanh. Tất cả những điều đó đều quá ấm áp và khiến chúng ta nghĩ rằng người này là một kẻ ngốc hoặc không có năng lực. Đó là điều xảy ra. Chúng ta có quá nhiều sự ấm áp. Nó làm giảm đi năng lực của chúng ta.
    Chúng ta nên bắt đầu từ đâu?
    Hãy bắt đầu với những tín hiệu quyền lực. Được rồi, tín hiệu quyền lực. Đây là sự thành thạo. Vâng, tín hiệu quyền lực. Để tôi lấy thêm một số tín hiệu quyền lực.
    Được rồi, chúng ta đã nói về tầm quan trọng của các cử chỉ tay.
    Có một cử chỉ tay rất tốt mà mọi người nên biết nếu bạn muốn được coi là có năng lực.
    Nó được gọi là “steeple”. Ồ, cái này. Ồ, vâng. Nó có trên bìa cuốn sách của tôi nếu bạn muốn xem.
    Vâng, cử chỉ này khi tay bạn trông như một cái chóp nhỏ, chúng hơi thư giãn và mở ra.
    Nó tạo thành một hình tam giác cho những ai không thể hình dung, như một hình tam giác. Đây là một tư thế quyền lực cho đôi tay.
    Tại sao? Nếu bạn đang làm tư thế này, bạn đang thể hiện rằng tôi không giấu giếm điều gì, bạn vẫn có thể thấy lòng bàn tay của tôi, nhưng tôi rất
    thư giãn và đủ điềm tĩnh để giữ tay lại với nhau. Bây giờ, hãy cẩn thận. Đừng gõ tay. Đây là những ngón tay xấu.
    Đây là ông Burns đối với những ai biết, đúng không? Vì vậy, hãy giữ cho nó là một cái chóp yên tĩnh.
    Họ đã đánh giá các cử chỉ tay trong một nghiên cứu và họ phát hiện rằng đây là cử chỉ tay
    được đánh giá cao nhất mà các nhà lãnh đạo thực hiện khi họ làm cử chỉ này. Bây giờ,
    cá nhân tôi không sử dụng nhiều trong các tương tác cá nhân của mình vì nó không cảm thấy hoàn toàn tự nhiên với tôi. Thật buồn cười vì chúng tôi đã chụp một bức ảnh cho bìa sách của tôi.
    Và tất cả các bức ảnh của tôi cho bìa sách đều là tôi đang cười, và nhiếp ảnh gia tuyệt vời của tôi, Maggie Kirkland, đã nói: “Vanessa,
    chúng ta có thể chụp một bức ảnh mà bạn nghiêm túc không?” Tôi đã nói: “Nhưng tôi không nghiêm túc.”
    Cô ấy nói: “Chỉ cần một bức thôi, hãy làm tín hiệu quyền lực mạnh mẽ nhất của bạn,” và đó là bức ảnh mà chúng tôi đã chọn.
    Vì vậy, thật buồn cười vì đây là một tín hiệu năng lực rất cao.
    Vì vậy, bạn có thể thử cái chóp này. Chỉ cần cẩn thận đừng làm
    những ngón tay xấu với nó. Đó là một tín hiệu năng lực cao, bức ảnh của bạn ở phía trước. Điều đó đang báo hiệu gì?
    Vì vậy, đó là một sự cân bằng hoàn hảo, đúng không? Một, tôi có cử chỉ năng lực “steeple”, hai, tôi đang hướng về phía bạn.
    Cơ thể tôi nghiêng về phía bạn, đó là một tín hiệu ấm áp, với các ngón chân của tôi cũng hướng về phía bạn, điều này thật ấm áp.
    Tôi cũng có ánh mắt liên lạc cháy bỏng, điều này thể hiện sự tự tin cao, mà chúng ta có thể nói về nó, và tôi có một khuôn mặt tươi tắn.
    Đúng vậy, tôi không có vẻ mặt khó chịu khi nghỉ ngơi. Vì vậy, đó là một tín hiệu ấm áp nhẹ nhàng.
    Thực sự, đó là cách mà nó khiến tôi cảm thấy có một yếu tố quyền lực.
    Nhưng đó không phải là mức độ quyền lực đáng sợ, vì tôi đã cân bằng nó với sự ấm áp. Vâng, đúng vậy, chào đón.
    Ôi, tuyệt quá. Chúng ta đã làm được rồi. Giờ tôi phải làm cái tiếp theo. Được rồi. Vậy là hình chóp. Được rồi, thấy hình chóp chưa?
    Cái này là một điều kỳ lạ, nhưng đo lường quan trọng nhất trên toàn bộ cơ thể bạn
    là khoảng cách giữa dái tai và vai của bạn?
    Khoảng cách này ngay đây.
    Hãy xem, nếu tôi làm điều này trong suốt cuộc phỏng vấn.
    Nếu tôi có khoảng cách rất nhỏ giữa dái tai và vai, tôi sẽ trông lo lắng.
    Tôi cũng sẽ rất khó khăn để truyền đạt sức mạnh giọng nói cho bạn. Bạn sẽ gặp khó khăn. Bạn có tin tôi không?
    Vâng, bạn trông có vẻ lo lắng. Đúng vậy, tôi trông lo lắng.
    Có một mối tương quan trực tiếp giữa sự tự tin và lo âu và khoảng cách giữa vai và dái tai của chúng ta.
    Và rất nhanh chóng, chúng ta đang cố gắng đánh giá ai đó trong vài giây đầu tiên khi nhìn thấy họ.
    Chúng ta đang cố gắng đánh giá bạn tự tin đến mức nào? Tôi có thể cảm nhận được điều đó không?
    Chúng ta không thích những người lo lắng.
    Chúng ta không muốn nói chuyện với ai đó như thế này vì chúng ta không muốn bị lây nhiễm sự lo âu đó.
    Nhưng chúng ta muốn nói chuyện với ai đó có khoảng cách tối đa giữa dái tai và vai của họ.
    Vì vậy, khi bạn tạo ấn tượng đầu tiên, cũng như trong những bức ảnh hồ sơ của bạn,
    tôi muốn bạn thư giãn, khoảng cách vai xuống,
    dái tai ra ngoài, đó cũng là một lý do khác mà tôi thích cách mà bàn của bạn được sắp xếp,
    bởi vì nó đẩy vai tôi xuống.
    Vì vậy, tôi có khoảng cách tối đa khiến tôi trông tự tin hơn, nhưng nó cũng khiến tôi cảm thấy tự tin hơn.
    Có một cách nhìn ở đây. Vì vậy, khi bạn thực hiện tư thế steeple và sau đó bạn hạ vai xuống và ra sau, bạn sẽ bắt đầu cảm thấy tự tin hơn.
    Bạn không cảm thấy sao?
    Còn nếu bạn nâng đầu lên thì sao? Bởi vì nếu tôi cố gắng đưa tai ra xa vai, tôi có thể nhận ra rằng thực ra chúng ở cùng một khoảng cách.
    Vì vậy, bạn thực sự muốn giữ cho cằm của mình ngang bằng, và nếu có thể, bạn không muốn nhìn xuống ai đó từ mũi của bạn.
    Điều đó khá là khinh bỉ và phán xét. Chính xác. Vì vậy, bạn chỉ cần nhận ra điều đó ngay cả khi tôi làm điều đó. Vì vậy, không phải là như thế này. Nó chỉ là
    Điều này đang tối đa hóa sự khác biệt này.
    Thứ ba, tôi rất thích giao tiếp bằng mắt. Chúng ta đều biết giao tiếp bằng mắt tốt là quan trọng.
    Nhưng đây là điều bạn có thể không biết về giao tiếp bằng mắt tốt: giao tiếp bằng mắt là một động thái quyền lực khi bạn nhìn vào ai đó vào cuối câu của bạn.
    Chúng ta rất quen với việc nếu ai đó đang suy nghĩ về điều gì đó và họ đang xử lý điều gì đó trong đầu.
    Và tôi đang nói với bạn rằng có
    465 cử chỉ trong một buổi nói chuyện TED.
    Đó là cách quan trọng nhất mà tôi muốn trình bày điều gì đó với bạn.
    Chúng ta thích khi ai đó thực sự đang truy cập vào những ký ức hoặc khu vực khác nhau của não họ.
    Nhưng sau đó, khi tôi kết thúc câu của mình và nhìn thẳng vào bạn, bạn sẽ như thế nào?
    Vì vậy, những người có năng lực cao thường giao tiếp bằng mắt đặc biệt vào cuối câu của họ để nhấn mạnh một điểm.
    Và lý tưởng là khi người khác đang nói điều gì đó quan trọng.
    Được rồi, thú vị.
    Tôi vừa làm điều đó.
    Nhưng tôi làm điều đó khi tôi đang phỏng vấn vì tôi thường nhìn xa xăm một chút để suy nghĩ và sau đó tôi quay lại để hỏi.
    Lời khuyên tồi tệ nhất mà tôi nghe thấy từ những người chuyên gia ngôn ngữ cơ thể là hãy giao tiếp bằng mắt nhiều hơn, hãy giao tiếp bằng mắt 100%.
    Thực tế, trong văn hóa phương Tây, theo những gì họ đã nghiên cứu, lượng giao tiếp bằng mắt lý tưởng là từ 60 đến 70% của cuộc trò chuyện.
    Nếu bạn giao tiếp bằng mắt trên 70%, thực sự nó được coi là một cử chỉ lãnh thổ.
    Nếu tôi nhìn bạn với 100% sự giao tiếp bằng mắt, điều đó sẽ cảm thấy rất xâm phạm và rất ngượng ngùng.
    Chúng ta thích khi ai đó đang xử lý hoặc thu thập thông tin xung quanh, như khi tôi đang suy nghĩ về điều gì đó.
    Hoặc tôi đang truy cập vào tất cả những gì quan trọng là vào cuối câu nói của tôi, tôi đang nhìn thẳng vào bạn.
    Và điều đó cảm thấy mạnh mẽ hơn rất nhiều.
    Được rồi, đó là số ba. Vâng, đó là số ba. Vâng, vâng.
    Điều thứ tư, một trong những điều tôi thích nhất. Nó được gọi là co cơ mí dưới.
    Co cơ mí dưới là một trong những tín hiệu ít được sử dụng nhưng là một trong những tín hiệu yêu thích của tôi.
    Về mặt sinh học, khi chúng ta cố gắng nhìn thấy một cái gì đó ở xa, chúng ta sẽ co cơ mí dưới lại.
    Như khi tôi cố gắng đọc tiêu đề trên kệ sách của bạn. Tôi co cơ mí dưới lại.
    Điều đó là vì khi mắt chúng ta cố gắng nhìn xa, nó sẽ nheo lại để chặn ánh sáng.
    Vì vậy, bạn sẽ thấy nhiều chi tiết hơn trên khuôn mặt của tôi khi bạn co cơ mí dưới nhìn tôi.
    Vì vậy, hãy co cơ mí dưới lại.
    Khi bạn nhìn vào những người đàn ông quyến rũ nhất còn sống, hầu như mọi người đàn ông trong tạp chí đó đều là…
    Đó là Zoolander, đúng không? Blue steel, blue steel thực ra chỉ là một co cơ mí dưới.
    Điều đó là vì khi ai đó đang cố gắng tập trung vào một cái gì đó và thực sự hiểu điều gì đó,
    cơ mí dưới của họ co lại như bạn đang làm ngay bây giờ.
    Và ôi, ôi, chúng ta thích khi ai đó co mí dưới nhìn chúng ta vì điều đó có nghĩa là bạn đang thực sự cố gắng hiểu và nhìn thấy tôi.
    Vì vậy, co cơ mí dưới là một tín hiệu mạnh mẽ trong sự điều độ, đúng không? Không quá nhiều.
    Khi ai đó đang nói điều gì đó trong một buổi hẹn hò hoặc trong một cuộc họp hoặc một đồng nghiệp đang nói điều gì đó thực sự quan trọng
    và bạn muốn cho họ thấy rằng tôi đang thực sự lắng nghe.
    Co cơ mí dưới cho họ thấy rằng tôi đang cực kỳ tập trung và nghiêm túc vào bạn.
    Đó là lý do tại sao phụ nữ thấy những người đàn ông làm co mí dưới rất quyến rũ vì họ cảm thấy, ôi, anh ấy thực sự đang tập trung vào tôi.
    Bây giờ có một lưu ý nhỏ về co cơ mí dưới.
    Co cơ mí dưới không phải là một tín hiệu tích cực tự thân, nó là một tín hiệu của sự tập trung, đúng không?
    Nếu bạn đang trong một buổi thuyết trình hoặc một cuộc họp và bạn nói điều gì đó thì đột nhiên có ai đó co mi dưới lại nhìn bạn, có thể bạn vừa nói điều gì đó khiến họ nghĩ rằng: “Thật sao?”
    Đối với tôi, đó là một khoảnh khắc thay đổi cuộc chơi khi tôi đang thuyết trình trước một nhóm giám đốc điều hành. Tôi đã nói về oxytocin, hormone của tình yêu và sự kết nối, và tôi thấy anh ấy co mi dưới lại nhìn tôi. Nhưng anh ấy cũng đã quay đầu lại. Tôi không nhớ liệu anh ấy có quay đầu hay không, nhưng điều tôi nhận thấy rõ ràng là anh ấy đã chuyển từ “Ừ, ừ” sang “À, vâng”.
    Tôi đã hỏi: “Điều đó có hợp lý không? Có câu hỏi nào không?” Nếu bạn thấy ai đó co mi dưới, lựa chọn tốt nhất của bạn là cố gắng thu thập thêm thông tin để làm rõ vấn đề. Tất cả đều tốt. Có câu hỏi nào cho tôi không? Chúng ta cảm thấy thế nào về điều này?
    Vì vậy, tôi đã hỏi: “Có câu hỏi nào cho tôi không?” và anh ấy đã trả lời. Tôi nhìn thẳng vào anh ấy và hỏi lại: “Có câu hỏi nào cho tôi không?” Anh ấy nói: “Bạn biết không, tôi nghĩ họ đã cho vợ tôi oxytocin khi sinh. Có phải là cùng một thứ không?”
    Và đúng là họ cho một dạng oxytocin để kích thích phụ nữ chuyển dạ. Đó là sức mạnh của oxytocin, ở liều cao nó sẽ khiến phụ nữ chuyển dạ. Nó có một dạng gọi là patocin. Tôi đã nói: “Bạn hoàn toàn đúng.”
    Trong các tình huống y tế, họ có thể cho các dạng tổng hợp của oxytocin để kích thích phụ nữ chuyển dạ. Đó là một khoảnh khắc quan trọng đối với tôi vì tôi nhận ra mình đã có thể ngăn chặn sự hoài nghi và sự nhầm lẫn ngay tại đó, trước khi chúng tôi chuyển sang người khác hoặc điều gì khác. Bây giờ khi tôi dạy về oxytocin, tôi nói rằng trong các tình huống xã hội, oxytocin có nghĩa là điều này, vì trong các tình huống y tế, nó có nghĩa là điều khác.
    Vì vậy, việc nhận ra sự co mi dưới là vô cùng quan trọng để bạn hiểu nơi nào có thể có một chút hoài nghi hoặc một chút nhầm lẫn nếu bạn đang trong một cuộc họp bán hàng hoặc một buổi thuyết trình. Bạn muốn đảm bảo rằng bạn đã giải quyết bất cứ điều gì mà người đó đang co mi trước khi bạn tiếp tục. Rất thú vị trong ví dụ mà bạn đã đưa ra.
    Nếu bạn không điều tra về sự linh hoạt của mí mắt dưới, bạn có thể cũng đã nghĩ rằng điều gì đó bạn nói là sai và mất đi sự tự tin, và điều đó có thể dẫn đến việc bạn khép mình lại và trở thành một người trình bày tệ hơn. Đây là lý do tại sao tôi nghĩ rằng mọi người ghét tôi và tôi cũng ghét mọi người. Vì vậy, cho những ai đang lắng nghe và cảm thấy mình ghét mọi người, tôi hiểu điều đó. Tôi đã hiểu sai các tín hiệu là sự hoài nghi hoặc tiêu cực đối với tôi, khi thực ra chúng có thể là trung lập, tò mò hoặc cố gắng hiểu điều gì đó tốt hơn. Nếu bạn có thể thử những điều này, nó sẽ giúp bạn hiểu sâu hơn về mọi người, điều này có thể giúp bạn thích họ hơn.
    Sẵn sàng cho điều thứ năm chưa? Tôi đã sẵn sàng cho điều thứ năm. Được rồi, điều thứ năm. Đây là một tín hiệu âm thanh. Chúng ta đã nói rất nhiều về tín hiệu ngôn ngữ cơ thể, nhưng tín hiệu âm thanh cũng cực kỳ quan trọng. Tín hiệu âm thanh cho biết ai đó cảm thấy thế nào về bạn và cảm giác của họ về chính họ. Một trong những tín hiệu lớn nhất là sự nhấn giọng câu hỏi vô tình. Nhấn giọng câu hỏi là khi chúng ta lên giọng ở cuối câu. Vì vậy, nó nghe như chúng ta đang hỏi một câu hỏi, ngay cả khi chúng ta thực sự đang sử dụng một câu khẳng định. Nghiên cứu đã thực sự xem xét những gì xảy ra trong não khi nó nghe thấy sự nhấn giọng câu hỏi vô tình. Nếu chúng ta đang lắng nghe ai đó và nghe họ vô tình sử dụng nhấn giọng câu hỏi, não của chúng ta chuyển từ lắng nghe sang phân tích. Tại sao? Não của chúng ta tự hỏi. Tại sao bạn lại hỏi tôi điều đó? Những kẻ nói dối thường vô tình sử dụng nhấn giọng câu hỏi. Nếu tôi nói với con gái tôi, “Con có lấy bánh quy từ lọ bánh quy không?” và nó trả lời “Không.” Ồ, đúng rồi, những kẻ nói dối đang hỏi. Bạn có tin điều này không?
    Vì vậy, chúng tôi đã nhận thấy, chúng tôi đã thực hiện một thí nghiệm lớn trong phòng thí nghiệm của mình, nơi chúng tôi đã để mọi người chơi trò chơi “hai sự thật và một lời nói dối” với chúng tôi. Họ chia sẻ hai sự thật về bản thân và một lời nói dối. Và chúng tôi thấy rằng một trong những mẫu lớn nhất là một vài mẫu khác nhau. Một trong những mẫu lớn nhất là những kẻ nói dối thường hỏi câu khẳng định của họ. Vì vậy, nó sẽ nghe như thế này, bạn có thể chơi với tôi và tôi sẽ thêm nhấn giọng câu hỏi vào một câu.
    Tôi yêu chó. Tôi sống ở Austin, Texas và tôi rất thích rau mùi.
    Ôi, đúng rồi, bạn không thích rau mùi. Không.
    Nó giống như một tội ác chống lại nhân loại. Tại sao mọi người không cho rau mùi hay bất cứ thứ gì?
    Vì vậy, chúng tôi nhận thấy mọi người hỏi dối vì họ đang hỏi bạn có tin điều này không?
    Bộ não của chúng ta rất nhạy bén với điều này; nếu chúng ta nghe thấy cách nhấn giọng câu hỏi một cách vô tình, chúng ta sẽ nghĩ, chờ một chút.
    Có ai đang nói dối tôi không?
    Sai lầm lớn nhất mà những người bán hàng mắc phải là họ hoàn thành toàn bộ bài thuyết trình và họ hỏi số tiền của mình. Nó nghe như thế này:
    Chào bạn, chúng tôi rất muốn hợp tác với bạn. Chúng tôi rất muốn thực hiện dự án của bạn và chi phí cho dịch vụ này là 5.000 đô la.
    Nếu bạn hỏi số tiền của mình, bạn đang cầu xin mọi người thương lượng với bạn.
    Nếu bạn đang yêu cầu tăng lương hoặc bạn đang yêu cầu một mức lương nhất định và bạn hỏi điều đó,
    Bạn đang ra tín hiệu cho người khác. Tôi thực sự không tin vào con số này và bạn cũng không nên.
    Vì vậy, tín hiệu quyền lực số năm là sử dụng giọng điệu giảm xuống.
    Những người tự tin cao không nhầm lẫn sử dụng giọng điệu câu hỏi.
    Họ thực sự giảm giọng ở cuối câu của họ.
    Cựu Tổng thống Obama rất giỏi trong việc nhấn giọng xuống từ ngữ của mình, điều này khiến bạn muốn lắng nghe. Nó nghe như thế này:
    Tôi sẽ không nói gì để bạn có thể nghe thấy.
    Vấn đề ở đất nước này là chúng ta không coi trọng đủ
    Các vấn đề của người dân chúng ta và nếu chúng ta không coi trọng những vấn đề đó, chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn.
    Vì vậy, ông ấy có xu hướng giảm giọng ở cuối câu. Ông ấy cũng có nhiều khoảng trống ở dưới miệng của mình,
    Điều này tạo cho chúng ta nhiều âm vang hơn, nhưng nó cũng khiến chúng ta nghĩ rằng
    Ôi, ông ấy thực sự tin vào lời nói của mình vì nó ngược lại với giọng điệu câu hỏi.
    Nếu bạn có một ranh giới, nếu bạn đang đặt ra một giới hạn, nếu bạn đang nói với ai đó điều gì đó thực sự quan trọng về bạn,
    Hãy nói nó, đừng hỏi nó.
    Đó là điều lớn nhất bạn có thể làm để khiến mọi người coi trọng bạn.
    Thú vị và đừng hỏi tên của bạn.
    Thường thì tôi nghe mọi người hỏi tên của chính họ và điều đó làm giảm đi sức hút giọng nói của họ. Vì vậy, câu nói đúng sẽ là “Tên tôi là Venesa Van Edwards” chứ không phải “Tên tôi là Venesa Van Edwards.” Cảm nhận của bạn về sự tự tin của tôi trong hai cách giới thiệu đó là hoàn toàn khác nhau.
    Có một nghiên cứu đã xem xét điều này và họ đã phân tích các phát biểu giọng nói của các bác sĩ phẫu thuật. Họ đã mời các bác sĩ phẫu thuật đến phòng thí nghiệm của mình và ghi âm các đoạn giọng nói dài 10 giây, những đoạn quan trọng nhất khi họ gặp gỡ bệnh nhân. Tên của họ, chuyên môn của họ và nơi họ làm việc nghe như thế này: “Chào, tôi là bác sĩ Edwards. Tôi chuyên về ung thư và tôi làm việc tại Bệnh viện Hô hấp Trẻ em.”
    Họ đã lấy những đoạn ghi âm này và làm méo âm thanh của các từ. Bạn có thể nghe được âm lượng, tốc độ, nhịp điệu nhưng không nghe được các từ thực sự được nói ra, vì vậy nghe như thế này: “Tôi đã rất chăm chỉ luyện tập điều đó, nhân tiện, thật tuyệt vời.” Bởi vì nó phải nghe giống như tôi nhưng không có gì.
    Họ đã lấy những đoạn ghi âm này và yêu cầu mọi người đánh giá các bác sĩ phẫu thuật về sự ấm áp và năng lực, hai điều mà chúng ta biết là quan trọng nhất cho sức hút. Những bác sĩ có đánh giá thấp về sự ấm áp và năng lực lại có tỷ lệ bị kiện vì sơ suất cao nhất. Nói cách khác, chúng ta không kiện bác sĩ dựa trên kỹ năng của họ. Chúng ta kiện bác sĩ dựa trên cảm nhận của chúng ta về kỹ năng của họ và điều đó xảy ra trong vài giây đầu tiên khi nghe họ.
    Vì vậy, nếu bạn đưa vào giọng điệu câu hỏi khi nói về tên của bạn, chuyên môn của bạn và những gì bạn làm, mọi người bắt đầu nghi ngờ bạn. Những bác sĩ kém nghe như thế này: “Chào, tôi là bác sĩ Edwards. Tôi chuyên về ung thư và tôi làm việc tại Bệnh viện Hô hấp Trẻ em.” Những bác sĩ đó được đánh giá thấp về cả sự ấm áp và năng lực vì não của họ đang nghĩ: “Tại sao họ lại hỏi? Họ không chắc chắn sao? Tôi cũng không chắc chắn.”
    À, vì vậy điều đó thực sự thể hiện sự kiên định trong việc bạn là ai, bạn đang làm gì và bạn là ai. Thú vị quá, vì vậy hãy luyện tập tên của bạn, giá của bạn. “Này, tôi tên là Steven.”
    Không, cái đó là lên. Cái đó hơi cao một chút. Tên tôi là Steven. Chỉ vậy thôi. Được rồi. Vâng.
    Được rồi.
    Tôi thực sự đã hỏi điều đó như một câu hỏi tối nay, câu đầu tiên tôi nói, tôi biết tên tôi là Steven.
    Tôi đã cố gắng hỏi bạn xem đó có phải là phát âm tốt không.
    Thật buồn cười. Đó là ngữ điệu lên và không phải cảm thấy khác biệt hoàn toàn sao? Câu thứ hai là tôi.
    Vì vậy, câu đầu tiên giống như tìm kiếm sự xác nhận và bạn sử dụng nhiều ngữ điệu xuống trừ khi bạn đang hỏi câu hỏi, điều mà chúng tôi thích.
    Đúng rồi. Đó là lý do tại sao bạn có vẻ tự tin hơn là bạn đã sử dụng nhiều ngữ điệu xuống rồi.
    Thật thú vị vì khi bạn đang nói, một điều gì đó đã xuất hiện trong tâm trí tôi, mà tôi đã đọc về trong công việc của bạn.
    Bạn thực sự giỏi trong những gì bạn làm. Bạn rất giỏi như một khách mời trên podcast và nói chung là một chuyên gia. Tôi cũng đang nghĩ rằng tôi đã nói với bản thân mình, chắc chắn cô ấy biết và chắc chắn cô ấy có thể nhận ra từ khuôn mặt của tôi rằng tôi nghĩ cô ấy giỏi.
    Nhưng thật buồn cười vì trong công việc của bạn, bạn nói rằng chúng ta thực sự thường giả định rằng mọi người có thể đọc được chúng ta.
    Vì vậy, khi tôi đang nghĩ, ôi, cô ấy thật giỏi và trong công việc của bạn nói rằng tôi đã làm điều đó.
    Tôi đã giả định rằng bạn biết tôi cảm thấy thế nào về bạn.
    Nhưng trong công việc của bạn, bạn cũng lập luận rằng thực sự tôi nên nói điều đó.
    Vâng, vâng, có một hiệu ứng mà chúng ta nghĩ rằng mọi người biết chúng ta cảm thấy thế nào.
    Cụ thể, nó được gọi là thiên lệch khuếch đại tín hiệu. Đó là tên của nghiên cứu này.
    Chúng ta nghĩ rằng tín hiệu của chúng ta là rõ ràng, rằng nếu chúng ta thích ai đó hoặc nếu chúng ta đang có một khoảng thời gian vui vẻ, chúng ta nghĩ ôi, họ chắc chắn biết điều đó. Họ không biết. Ôi, ba cụm từ kỳ diệu. Chúng ta không bao giờ hoàn thành chúng.
    Đó là lý do tại sao bạn nói tôi vừa nghĩ đến bạn.
    Đó là một cách để đảm bảo với ai đó rằng tôi thực sự nghĩ về bạn.
    Chỉ khi điều đó là đúng. Câu thứ hai là bạn luôn luôn như vậy.
    Vì vậy, nếu bạn đang ở với ai đó và bạn ấn tượng với họ hoặc họ thú vị hoặc họ hài hước, hãy nói.
    Ôi, bạn luôn làm tôi cười. Bạn luôn rất thú vị. Bạn luôn rất tuyệt khi phỏng vấn.
    Bạn luôn rất tuyệt trong các cuộc phỏng vấn.
    Việc gán cho họ một nhãn hiệu tích cực là món quà tốt nhất mà bạn có thể tặng ai đó vì nó chống lại sự thiên lệch khuếch đại tín hiệu.
    Và cái cuối cùng là
    Lần trước chúng ta nói chuyện, bạn đã đề cập đến
    Vâng.
    Chúng tôi rất vinh dự khi có không gian trong tâm trí của bạn mà bạn nhớ và bạn sẽ đề cập đến, và bạn cụ thể đề cập đến
    Một điều gì đó mà họ đã sáng lên với điều gì đó mà họ đã như: Ồ, thật tuyệt. Thật thú vị. Thật tuyệt vời.
    Đó là ba cụm từ ma thuật của tôi và lý do là vì chúng đang chống lại sự thiên lệch khuếch đại tín hiệu.
    Tôi không biết bạn có thích cuộc phỏng vấn này không. Tôi không biết bạn có thích công việc của tôi không.
    Tôi không biết và càng nhiều bạn có thể phát sóng những biểu tượng đó, những tín hiệu đó, thì càng nhiều người thực sự thích bạn.
    Vậy bạn sẽ cho tôi lời khuyên gì với tư cách là một người phỏng vấn?
    Tôi đoán tôi là người dẫn chương trình phỏng vấn. Điều gì là
    Bởi vì mọi người đến đây. Đôi khi họ cảm thấy lo lắng, bạn biết đấy, chúng tôi có những người đến đây. Họ, um
    Một số người đến đây có chút lo lắng và tôi luôn cố gắng, tôi luôn muốn làm cho họ cảm thấy thoải mái.
    Nhưng tôi
    Bạn biết đấy, như bạn đã nói, có lẽ tôi không có điểm cao về sự ấm áp. Vì vậy, điều đó không đến tự nhiên với tôi.
    Tôi không phải là kiểu người bước ra và nói: chào.
    Và điều đó sẽ không phù hợp với thương hiệu của bạn. Vâng, và nó sẽ không chân thật. Không, không, điều đó sẽ không phù hợp với thương hiệu của bạn.
    Đúng, điều đó quá nhiều. Được rồi. Vậy năm tín hiệu ấm áp. Vì vậy, đối với những ai đang lắng nghe, năm tín hiệu mạnh mẽ mà tôi vừa chia sẻ đó là nếu bạn nghĩ rằng bạn thực sự cao về sự ấm áp
    Nhưng bạn lo lắng rằng mọi người không nghiêm túc với bạn
    Bạn lo lắng rằng mọi người phớt lờ bạn, bạn bị ngắt lời trong các cuộc họp
    Tôi muốn bạn sử dụng năm tín hiệu mạnh mẽ đó nếu đó là bạn.
    Bây giờ tôi sẽ dạy bạn năm tín hiệu ấm áp nếu bạn từng được nói rằng bạn đáng sợ
    Khó nói chuyện.
    Nếu bạn thường cảm thấy mọi người đang giữ khoảng cách hoặc không mở lòng với bạn, tôi muốn bạn sử dụng năm dấu hiệu ấm áp này. Đây là cách để tăng nhiệt độ của bạn. Được rồi. Những điều này cũng dành cho bạn.
    Đầu tiên, chúng ta yêu thích một cái gật đầu ba lần. Nghiên cứu đã chỉ ra rằng nếu chúng ta gật đầu chậm ba lần, người kia sẽ nói lâu hơn 67%. Vì vậy, trong một cuộc phỏng vấn, đây là một dấu hiệu tuyệt vời. Hãy xem. Đây là cái gật đầu ba lần của tôi. Chúng ta rất thích điều đó. Nó giống như một dấu chấm lửng không lời. Nó như kiểu “nói thêm đi, nói thêm đi”.
    Hãy cẩn thận. Đừng gật đầu quá nhiều. Bạn không muốn làm điều đó quá mức. Đúng không? Đó là quá nhiều ấm áp. Và thứ hai, bạn không muốn làm điều đó quá nhanh.
    Gật đầu quá nhanh là sự thiếu kiên nhẫn. Nó có nghĩa là “im đi”. Vâng. Vì vậy, nếu bạn muốn ai đó kết thúc, nếu bạn muốn ai đó kết thúc câu hỏi. Vâng, điều đó.
    Vì vậy, đây là cho tất cả mọi người đang xem, đây là tốt. Ừm, ừm, ừm. Đây là “làm ơn hãy nhanh lên”. Ừm, ừm. Vâng, đó là “im đi”. Vâng, tôi đã thấy điều đó trước đây và nó hiệu quả.
    Đó là một cách rất hay để nói “làm ơn hãy kết thúc”. “Làm ơn hãy kết thúc”. Vì vậy, tôi rất thích một cái gật đầu ấm áp ba lần, nhưng bạn phải cẩn thận với nó. Được rồi. Đó là dấu hiệu số một.
    Thứ hai, một cú nghiêng đầu.
    Vì vậy, một cách phổ quát, nếu chúng ta đang cố gắng nghe điều gì đó, chúng ta nghiêng đầu lên và để lộ tai của mình. Đúng không? Chúng ta như thể đang nói “Cái gì vậy?” như chó làm khi chúng nghe thấy điều gì đó và để lộ tai. Con người cũng làm điều này ở khắp nơi trên thế giới vì đó là cách mà chúng ta như kiểu “Ôi, tôi đang lắng nghe điều này”. Nghiên cứu đã chỉ ra rằng nếu bạn thông báo tin xấu với một cú nghiêng đầu, bạn sẽ trở nên dễ mến hơn.
    Vì vậy, mọi người sẽ tiếp nhận tin tức tốt hơn nếu bạn thông báo tin xấu với một cú nghiêng đầu nhẹ, vì nó thực sự làm cho bạn trông ấm áp hơn. Nó thực sự làm cho bạn trông như đang lắng nghe. Bây giờ, tôi chỉ muốn bạn làm điều này khi bạn thực sự đang lắng nghe. Nhưng một cú nghiêng đầu cũng là một cách để bạn có thể thêm chút ấm áp vào cuộc trò chuyện, cuộc phỏng vấn hoặc buổi hẹn hò của bạn.
    Không quá đâu. Được rồi. Vậy chúng ta sẽ quay lại với nó. Chúng ta không muốn đi quá xa. Nhìn có vẻ kỳ lạ
    Hơi kỳ lạ một chút, không quá nhiều và um, tôi cũng thích dạy một động tác nghiêng đầu cho những người ấm áp mà tôi biết, những người hay gật đầu.
    Vì vậy, nếu có ai đó, nếu bạn như, ôi, tôi làm điều này nhiều lắm. Vâng
    Tôi là một người hay gật đầu. Tôi đang phục hồi từ việc gật đầu.
    Bởi vì tôi thích những người giống như tôi, đúng không? Vì vậy, tôi sẽ gật quá nhiều.
    Nếu bạn là một người hay gật đầu, bạn có thể tự huấn luyện mình để thay thế bằng động tác nghiêng đầu, vì về mặt thể chất, không thể nghiêng đầu trong khi bạn gật.
    Vì vậy, nếu bạn là một người hay gật đầu, chỉ cần nghiêng đầu.
    Được rồi, nghiêng đầu. Có điều gì đó về động tác nghiêng đầu khiến tôi cảm thấy nó báo hiệu
    Họ quan tâm. Vâng, và họ
    Họ có sự đồng cảm. Vâng, có điều gì đó. Tôi không biết điều gì về động tác nghiêng đầu của ai đó mà
    Bởi vì nếu ai đó đang sa thải tôi và họ làm điều đó như thế này
    Tôi cảm thấy như họ không quan tâm. Có điều gì đó ngắn gọn, nhưng nếu họ làm điều đó như thế này, thì giống như
    Họ thực sự quan tâm đến tôi. Thật điên rồ. Chỉ là một điều nhỏ bé thôi.
    Bạn biết rằng bạn đã đề cập đến cuốn sách “The Game”. Vâng. Tôi biết rất nhiều về thế giới đó và
    Có một mẹo hài hước mà họ dạy, mà tôi sẽ dạy bạn. Nó không phải là một phần của những tín hiệu ấm áp của tôi, nhưng tôi sẽ dạy bạn
    Bởi vì tôi nghĩ nó thú vị.
    Đừng để ai đó sử dụng điều này trên bạn. Được chứ. Và không ai ở nhà sử dụng điều này. Ai đó khác cũng đừng sử dụng điều này trên bất kỳ ai khác.
    Nhưng có một điều mà những người NLP sẽ làm hoặc
    Những nghệ sĩ tán tỉnh sẽ làm hoặc họ di chuyển tay như thế này và nó bắt đầu
    Người khác sẽ bắt đầu gật đầu vì thường thì khi chúng ta làm điều này với tay, người khác bắt đầu gật đầu
    Điều này khiến bạn nghĩ rằng tôi đồng ý. Tôi đồng ý. Tôi đồng ý. Bạn đang làm gì cho ai đó?
    Tôi đang di chuyển tay lên xuống và gật đầu. Đúng vậy.
    Và điều tôi nhận thấy là những người rất thao túng sẽ làm điều này
    Họ nói như “Bạn không hiểu những gì tôi đang nói sao? Bạn có hiểu điều này không?” và người khác sẽ bắt đầu gật đầu.
    Và tôi đã thấy khán giả, toàn bộ khán giả của anh ấy sẽ bắt đầu gật đầu và sau đó bạn nghĩ trong đầu mình, “À, tôi đang gật đầu nên chắc chắn tôi đồng ý với người này.” Đây là một cách bí mật để khiến ai đó đồng ý với bạn một cách âm thầm. Vì vậy, hãy cẩn thận và đảm bảo rằng không ai sử dụng điều đó với bạn.
    Và bạn đang làm điều đó theo một chuyển động tròn, đúng không? Nó không phải là thẳng đứng. Bạn chỉ đang như kiểu ai đó không thể nhìn thấy, như thể chúng ta đang lăn một cái gì đó về phía trước. Và sau đó bạn sẽ thấy rằng thật khó để không gật đầu khi ai đó đang làm điều này, điều đó khiến bạn cảm thấy như bạn đồng ý với họ. Thật điên rồ. Nó giống như bạn có một sợi dây trên đầu mình. Thật kỳ lạ. Vì vậy, đừng để ai đó làm điều đó với bạn. Đừng sử dụng nó. Đừng sử dụng nó với bất kỳ ai.
    Tôi không dạy điều này trong sách của mình vì tôi lo lắng nếu bạn sử dụng nó, nó quá mạnh mẽ. Nó quá mạnh mẽ.
    Được rồi, gật đầu ba lần và nghiêng đầu một và hai. Được rồi, lần thứ ba, chúng ta đã nói về điều này, nụ cười chân thật. Đúng, một nụ cười mà vươn lên tận đôi mắt của bạn. Những người ấm áp thường sẽ có nụ cười chân thật hơn. Bây giờ, tôi không thích nụ cười giả tạo, vì vậy tôi chỉ muốn bạn làm điều đó khi bạn thật sự chân thật.
    Chúng ta nên tập luyện, đó là nụ cười chân thật của tôi, bạn đã cười. Đây là lý do tại sao tôi không cười. Đây là lý do tại sao mọi người nghĩ tôi đáng sợ, vì mọi người cười với nụ cười của tôi.
    Điều đó tốt. Điều đó tốt hơn, tốt hơn so với lần đầu tiên. Điều đó thậm chí còn tốt hơn lần đầu tiên. Tốt. Dù sao, số bốn là…
    Vì vậy, nụ cười chân thật là số ba, nụ cười chân thật là số ba, số bốn. Hmm. Chúng ta thích một sự nghiêng.
    Ôi, chúng ta thích một sự nghiêng. Khi ở trong các vùng gần gũi, đúng, chúng ta đang ở trong bốn vùng đó, nếu ai đó nghiêng về phía bạn, điều đó cho thấy họ thực sự đang cố gắng vượt qua từ vùng đó một cách rất tinh tế.
    Và bạn sẽ nhận thấy những người rất quyến rũ, những người mà bạn muốn trở thành bạn bè, họ sẽ nói: “Hãy cho tôi biết thêm.” “Hãy cho tôi biết mọi thứ,” và họ nghiêng về rất gần bạn, điều đó cũng khiến bạn cảm thấy gần gũi hơn.
    Vì vậy, nếu bạn muốn được nhìn nhận là người có vị thế cao hơn và ấm áp hơn, bạn có thể làm điều này như một diễn giả. Bạn có thể nghiêng người về phía trước khi nhấn mạnh một điểm quan trọng, giống như khi tôi đang nêu một điểm quan trọng cho bạn. Tôi nghiêng người về phía trước và nói: “Hãy lắng nghe điều này. Điều này thật tuyệt.” Nhưng nếu tôi đang lắng nghe bạn và bạn nói điều gì đó hay, tôi sẽ phản ứng: “Thật sao?”
    Vì vậy, bạn có thể làm điều đó như một diễn giả và như một người lắng nghe, và điều đó ngay lập tức tạo thêm sự ấm áp. Thật buồn cười. Được rồi, có thể đây là một chút lạc đề, nhưng nó vừa nảy ra trong đầu tôi khi bạn đang nói. Có những người kỳ lạ trong cuộc đời tôi mà tôi đã biết rất nhiều năm, nhưng mỗi khi tôi ở gần họ, nó lại quay về điều tôi đã nói trước đó. Cơ thể tôi cảm thấy không ổn. Tôi không biết đó là gì. Tôi đang nghĩ đến một người cụ thể mà tôi sẽ không nêu tên.
    Khi tôi có thể ở trong một căn phòng đầy người và tôi cảm thấy thoải mái, bình tĩnh, nhưng ngay khi người này mà tôi đã biết rất nhiều năm bước vào phòng, tôi không thể là chính mình và tôi không biết lý do tại sao. Cơ thể tôi đột nhiên bắt đầu suy nghĩ quá nhiều về ngôn ngữ cơ thể của mình và tôi bắt đầu nghĩ về chân của mình, về cơ thể của mình, và tôi bắt đầu che chắn một chút. Điều đó đang cố gắng nói với tôi điều gì? Tôi có cần cắt đứt mối quan hệ với người này không? Có phải có những điều chưa nói? Điều đó là gì?
    Tôi sẽ nói rằng điều đó có nghĩa là cần nghiên cứu thêm. Tôi nghĩ rằng những cảm giác bản năng rất quan trọng vì bạn biết đấy, máy đọc tín hiệu tốt nhất mà chúng ta có là tiềm thức của chúng ta. Nhưng tiềm thức của chúng ta đang tiếp nhận rất nhiều tín hiệu mà chúng ta không thể biết một cách có ý thức. Chúng ta không thể biết một cách có ý thức rằng chúng ta đang ngửi thấy adrenaline, nhưng thực sự chúng ta đang ngửi thấy nó. Vì vậy, tôi nghĩ đó là điều rất quan trọng để chú ý đến, không có nghĩa là bạn nên cắt đứt mối quan hệ với họ, nhưng tôi nghĩ đã đến lúc cần nghiên cứu thêm. Họ có thực sự hạnh phúc cho bạn không? Họ có thực sự ủng hộ bạn không? Họ có đang âm thầm tức giận hay ghen tị không? Có thể tôi đang làm điều đó với họ.
    Có thể bạn đang rơi vào một vòng lặp với họ, đúng không?
    Như bạn đang mong đợi điều xấu và sự mong đợi đó trở thành hiện thực.
    Như họ đã nghiên cứu rằng hiệu ứng Pygmalion là có thật, nếu bạn mong không thích ai đó,
    Bạn sẽ phát ra nhiều tín hiệu không thích hơn, họ sẽ cảm thấy không thích và vì vậy họ cũng không thích bạn.
    Và có thể bạn đang ở trong một vòng lặp với người này, có thể bạn khiến họ cảm thấy giống như vậy.
    Vậy tôi phải làm gì khi lần sau gặp họ?
    Bởi vì tôi muốn tăng cường mối quan hệ. Tôi không biết, một chút ấm áp với người này hay điều gì đó, hoặc
    Phá vỡ chu kỳ đó. Được rồi. Nếu tôi là bạn, họ quan trọng với bạn.
    Được rồi, vì vậy tôi sẽ khuyên bạn nên hỏi
    Những câu hỏi sẽ giúp bạn nâng cao mối quan hệ với họ lên cấp độ hai.
    Vì vậy, tôi đoán bạn có thể đang mắc kẹt ở cấp độ một với họ vì bạn rõ ràng không thoải mái với họ.
    Nghiên cứu cho thấy rằng càng có nhiều điểm chung với ai đó, chúng ta càng hiểu họ hơn, càng có nhiều lòng trắc ẩn với họ,
    Chúng ta càng thích ai đó hơn.
    Vì vậy, tôi tự hỏi liệu chúng ta có thể nâng cao mối quan hệ của bạn với họ không.
    Để bạn hiểu họ tốt hơn, có nghĩa là bạn sẽ thích họ hơn.
    Và nếu bạn vượt qua được sáu hoặc bảy câu hỏi này mà vẫn không thích họ,
    Thì có thể họ không phải là người dành cho bạn.
    Được rồi.
    Được rồi, tôi có thể đưa cho bạn một số câu hỏi cho họ không? Xin vui lòng. Được rồi, xin vui lòng. Đây là câu hỏi yêu thích của tôi.
    Tôi gọi đây là các câu hỏi cấp độ một, cấp độ hai, cấp độ ba trong khuôn khổ mà tôi đang nghiên cứu ngay bây giờ. Nó chưa hoàn thành.
    Tôi có bốn câu hỏi cho mỗi cấp độ và tôi đang làm việc qua những câu hỏi này.
    Nhưng đây là những câu hỏi mà tôi nghĩ là con đường tắt để kết nối.
    Được rồi, nếu bạn hỏi những câu hỏi này với đối tác, bạn bè, đồng nghiệp của bạn, bạn sẽ nâng cao mối quan hệ với họ. Được rồi, đầu tiên:
    Gần đây bạn có đang làm điều gì thú vị không?
    Vì vậy, hãy ngừng hỏi. Bạn làm gì? Hãy ngừng hỏi? Bạn khỏe không? Hãy ngừng hỏi? Mọi việc thế nào?
    Đó là lý do tại sao bạn ghét mọi người, nếu bạn đang hỏi những câu hỏi đó, tất nhiên bạn sẽ ghét mọi người.
    Đó là những câu hỏi nhàm chán nhất mà ai đó từng hỏi.
    Tôi có thể đưa ra cho bạn một thách thức không?
    Đây là một thách thức từ podcast này. Ngừng hỏi: Bạn làm gì?
    Trong 30 ngày tới, tôi muốn bạn thực hiện chế độ ăn kiêng với câu hỏi “Bạn làm gì?”
    Câu hỏi “Bạn làm gì?” khiến bộ não của người khác ở chế độ tự động, giống như khi tôi ở văn phòng. Tôi biết.
    Không, không nữa. Chúng ta đang trong chế độ ăn kiêng. Được rồi.
    Hỏi “Bạn làm gì?” cũng giống như hỏi “Bạn có giá trị gì?”
    Và nếu ai đó không được định nghĩa bởi những gì họ làm, thì thực sự đó là một câu hỏi thô lỗ.
    Bạn biết không? Bạn thật đúng.
    Nhưng thật buồn cười khi bạn nói điều này vì hôm qua tôi đã tham gia một sự kiện ở New York, đúng không?
    Và tôi đã giới thiệu bản thân với một số người và có một người cụ thể mà tôi đã đến gặp.
    Chúng tôi đang có một cuộc trò chuyện và giữa cuộc trò chuyện, tôi đã hỏi: “Vậy bạn làm gì?” Và bạn biết họ đã trả lời gì không? Họ đã nói: “Điều này.”
    Và tôi chỉ nằm trên giường suy nghĩ về điều đó, tôi đã nghĩ: “Ôi, chúng ta đang ở cùng một nơi.” Tôi nghĩ rằng những gì tôi đã làm là tôi đã làm nhỏ đi những gì chúng tôi đang làm ngay bây giờ.
    Như thể điều đó không thể là những gì họ làm, đúng không?
    Và tôi thật sự, tôi đã nằm trên giường tối qua suy nghĩ về điều đó. Tôi đã nghĩ: “Ôi, tôi không biết điều đó là gì.” Tôi nghĩ tôi đã quá ấn tượng với họ đến mức tôi đã hơi vụng về.
    Và rồi điều đó đã bật ra giữa câu: “Bạn làm gì?”
    Được rồi, vậy là chúng ta sẽ thực hiện chế độ ăn kiêng trong 30 ngày tới. Chúng ta sẽ không hỏi “Bạn làm gì?” nữa. Bạn sẽ thay thế nó bằng câu hỏi: “Gần đây bạn đang làm gì thú vị?” hoặc “Bạn đang làm gì thú vị gần đây?”
    Điều này là sự cho phép kết nối.
    Khi bạn hỏi họ câu hỏi đó, bạn đang cho họ sự cho phép nếu họ muốn nói cho bạn biết về những gì họ làm.
    Ôi, họ sẽ nói.
    Nếu họ không được định nghĩa bởi những gì họ làm, họ sẽ nói cho bạn điều gì đó tốt hơn.
    Và điều đó cũng sẽ cho bạn những thông tin hữu ích cho lần gặp tiếp theo khi bạn có thể nói: “Này, điều đó thế nào?”
    Những điều bạn đang làm mà thực sự thú vị, bắt đầu với việc làm bất cứ điều gì thú vị gần đây, đang làm bất cứ điều gì thú vị ngay bây giờ.
    Thứ hai, mục tiêu lớn nhất của bạn ngay bây giờ là gì?
    Vì vậy, nếu bạn có thể, đặc biệt khi chúng ta bước vào năm mới, trong năm mới, đúng không, là một phần của năm.
    Tôi thích hỏi câu hỏi này vào tháng 12, tháng 1 và tháng 2.
    Tôi hỏi mọi người. Mục tiêu lớn nhất của bạn ngay bây giờ là gì? Mục tiêu lớn của bạn cho năm 2025 là gì?
    Khi bạn hỏi câu hỏi này, bạn sẽ nhận được một trong hai phản hồi: một là, ai đó sẽ từ chối bạn.
    Tôi không tin vào mục tiêu, không phải kiểu người của tôi.
    Không phải kiểu người của tôi. Tôi là một người có tư duy phát triển, nếu ai đó nói như vậy, tôi sẽ như: tuyệt, bình an, chúng ta sẽ không hòa hợp với nhau lắm vì tôi có rất nhiều mục tiêu, hoặc họ sẽ như:
    Và họ sẽ kể cho bạn nghe tất cả về mục tiêu.
    Đó cũng là một điều tuyệt vời mà bạn có thể theo dõi, vì vậy khi bạn gặp họ một tháng sau hoặc một tuần sau, một năm sau, bạn có thể nói: “Này, chuyện đó thế nào?”
    Đó là một câu hỏi phỏng vấn tuyệt vời. Tôi vừa nghĩ rằng tôi nên hỏi mọi người điều đó trong phỏng vấn vì
    Vâng, vì bạn đúng, một người không thể diễn đạt một loại mục tiêu nào đó
    Bạn muốn đặt câu hỏi
    Nghe có vẻ vô hại, nhưng không phải vậy
    Nhân vật trong sách, phim hoặc chương trình truyền hình nào giống bạn nhất và tại sao?
    Đó là một câu hỏi hơi ngớ ngẩn như trong bữa tiệc tối. Nghe có vẻ bình thường
    Nhưng câu trả lời cho câu hỏi này lại vô cùng quan trọng và đây là một ví dụ
    Cách mà một người liên hệ với các nhân vật, giá trị hoặc tính cách của họ là cách họ nhìn nhận bản thân và câu trả lời của mọi người sẽ khiến bạn bất ngờ
    Tôi sẽ đưa ra một ví dụ
    Tôi đã là bạn với một người trong sáu năm. Một trong những người bạn thân nhất của tôi, tôi gặp họ thường xuyên vào cuối tuần
    Chúng tôi đã đi chơi cùng nhau. Tôi nghĩ tôi hiểu cô ấy rất rõ
    Tôi đã nghĩ, tôi biết cô ấy. Tôi đã hỏi cô ấy câu hỏi này và tôi giả thuyết dựa trên tất cả nghiên cứu của tôi cho cuốn sách tiếp theo
    Tôi đã nghĩ, tôi giả thuyết rằng cô ấy là một người mẹ của ba đứa trẻ, rất hài hước và thông minh
    Tôi đã nghĩ, cô ấy sẽ chọn một nhân vật mẹ trong chương trình truyền hình nào đó, bạn biết đấy, rất thông minh và hài hước
    Tôi hỏi cô ấy, cô ấy suy nghĩ một giây và nói
    Katniss Everdeen trong The Hunger Games
    Tôi đã nói
    Cô ấy là người đang chiến đấu vì sự sống của mình. Cô ấy nói, đúng vậy, đó là cách tôi cảm thấy mỗi ngày
    Và lần đầu tiên trong sáu năm
    Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện về cảm giác của cô ấy trong ngày, hoàn toàn khác với bất cứ điều gì
    Tôi đã từng biết, rằng cô ấy cảm thấy sợ hãi và cô đơn và rằng cô ấy đang chiến đấu để sinh tồn
    Và đó là lần đầu tiên tôi thực sự kết nối với cô ấy
    Tôi không thể nói với bạn có bao nhiêu lần câu trả lời cho câu hỏi này đã thay đổi đối với những người trong cuộc sống của tôi
    Và tôi rất cẩn thận khi chọn ví dụ để sử dụng vì tôi lo lắng rằng họ sẽ theo dõi
    Nhưng nó đã thay đổi mối quan hệ của tôi với những người trong cuộc sống của tôi dựa trên cách họ nhìn nhận bản thân
    Không phải cách tôi nhìn họ, mà là cách họ nhìn nhận bản thân
    Thật thú vị vì
    Có rất nhiều người đang lắng nghe ngay bây giờ và họ đang làm điều đó
    Và họ đang khám phá có thể lần đầu tiên cách họ nhìn nhận bản thân vì thật hài hước vì khi
    Bạn đã nói rằng rõ ràng tôi đã nghĩ về điều đó trong đầu và tôi đã như, chết tiệt.
    Vâng, bây giờ tôi muốn biết đó là gì nếu bạn nói cho tôi.
    Bởi vì nó thật sự như một khuôn mẫu, không, tôi sẽ nói cho bạn ngay bây giờ.
    Tôi đã nghĩ rằng thật buồn cười vì người đầu tiên tôi nghĩ đến là Will Smith, vì mọi người nói rằng tôi trông giống anh ấy đôi khi, đúng không?
    Vâng, như mọi người khi tôi đi đến các sự kiện và mọi thứ, và bạn phải sửa ai đó nếu ai đó nói họ trông giống ai.
    Bạn nói, không, không, không, không, không, mọi người trông giống như giá trị tính cách, nhưng sau đó khi tôi nghĩ về các nhân vật truyền hình,
    Tôi thực sự đã nghĩ về Will Smith trong bộ phim “The Pursuit of Happyness”.
    Và nếu bạn nghĩ về hành trình của anh ấy, anh ấy đã phá sản.
    Và anh ấy đã chiến đấu rất chăm chỉ để thoát khỏi tình huống đó và anh ấy đã thoát ra được.
    Vì vậy, nó quay trở lại với loại tính cách mà bạn đã mô tả ở đầu, nơi mà bạn nghe về hành trình của chính mình như
    Chà, bạn đã vượt qua điều gì đó và bạn biết đấy, đó là kiểu như vậy, và bạn có cảm thấy bạn đã tìm thấy nó không?
    Tìm thấy hạnh phúc.
    Bạn có ở cuối bộ phim không?
    Tôi ở cuối bộ phim.
    Um,
    Tôi không biết liệu bạn có thể bao giờ đến được cuối bộ phim, đó là điều mà tôi đang vật lộn với câu hỏi đó.
    Bởi vì có
    Như tôi nghĩ tôi đã tìm thấy nó nhưng tôi luôn
    Tôi không biết.
    Như không phải là cuối bộ phim của bạn, không phải là cuối bộ phim cuộc đời của bạn, nhưng như trong ví dụ đó,
    Chúng ta có thể có một cuộc thảo luận dài về như cái gì, cái gì là bạn đã làm như thế nào?
    Vì vậy, lý do tại sao tôi nghĩ tôi đang do dự là vì tôi nghĩ tôi tự hỏi mình
    Nếu tôi nói tôi đã thành công hoặc nếu tôi ở cuối bộ phim,
    Thì tôi cảm thấy như nó lấy đi tương lai của tôi theo một cách kỳ lạ trong đầu tôi.
    Nó giống như lấy đi khả năng làm bất cứ điều gì khác với tương lai của tôi.
    Vâng, vâng, vâng, nếu bạn cảm thấy như cuối bộ phim, tôi như
    Vâng, không, điều đó đúng.
    Bạn không bao giờ ở cuối bộ phim nhưng nếu bạn cảm thấy rằng bạn đã thành công,
    Điều đó có nghĩa là bạn có tự do để theo đuổi những điều và làm việc
    Vì ý nghĩa, vâng, thay vì chỉ đạt được nó. Vâng, tất nhiên.
    Ừ, như tôi đã từng làm việc ở các trung tâm cuộc gọi
    Vào ban đêm, bán phòng khách sạn, bảo hiểm xe hơi và cỏ nhân tạo
    Và bây giờ tôi được ngồi đây và trò chuyện với những người như bạn và những người khác
    Cảm giác như nếu tôi không nhận ra vào lúc này rằng tôi có bao nhiêu
    Bao nhiêu đặc quyền, tôi nghĩ tôi sẽ khá là rối loạn
    Vì vậy, vâng, tôi cảm thấy như mình không tương xứng, như là cực kỳ may mắn theo một cách mà tôi thực sự không nghĩ mình có thể hiểu
    Tôi nghĩ có thể tôi đã mơ về điều này nhưng để được ở đây thì cảm giác
    Ừm
    Cảm giác
    Nghi ngờ
    Nghi ngờ. Vâng, đó là một từ lạ mà tôi nghĩ đến. Vâng, cảm giác nghi ngờ vì

    Tôi không biết. Bạn chỉ nghĩ, đôi khi bạn nghĩ, bạn có lo lắng không?
    Có thể đó là lo lắng, nhưng cũng giống như
    Chắc chắn là không, như là thật sự thú vị vì tôi đã có giấc mơ về việc thành công trong kinh doanh
    Nhưng tôi không có giấc mơ hay từng tưởng tượng rằng
    Cuộc sống của tôi sẽ như thế này
    Chà, như là mọi người biết bạn là ai và tôi đã có giấc mơ đó nhưng không bao giờ tưởng tượng rằng điều đó là có thể
    Đó là điều của người khác chắc chắn. Và vì vậy, nếu đó là một điều rất chính xác
    Như là cách tôi nghĩ về Will Smith trong bộ phim “The Pursuit of Happyness” một chút
    Là bạn không bao giờ thực sự thấy anh ấy hạnh phúc trong bộ phim đó. Không, anh ấy luôn chỉ như vậy
    Như là đó là điều mà tôi, đó là lý do tôi hỏi như bạn đã đạt được nó chưa?
    Bạn biết đấy, bạn đã theo đuổi nó. Bạn đang ở đây. Tất nhiên, tôi cũng đang theo đuổi một cái gì đó. Tôi nghĩ bây giờ
    Tôi không biết tôi đang theo đuổi cái gì. Tôi tự hỏi bạn đang theo đuổi cái gì. Thực sự tôi không biết
    Nhưng tôi nghĩ rằng bạn đang phỏng vấn cho một cái gì đó, như khi tôi xem các cuộc phỏng vấn của bạn, rất tuyệt vời
    Tôi nghĩ, anh ấy đang cố gắng tìm câu trả lời cho một cái gì đó. Đó là gì?
    Luôn luôn như vậy với mỗi người là một điều khác nhau và thực sự hầu hết các câu trả lời
    Tôi đang tìm kiếm là câu trả lời của riêng tôi và niềm tin chung của tôi là nếu tôi
    Kiểm tra như một cách chân thực để tìm kiếm câu trả lời của riêng tôi, điều này đòi hỏi một mức độ nào đó về sự cởi mở và sẵn sàng để mở lòng mặc dù có rất nhiều người đang theo dõi. Sau đó, sẽ có rất nhiều người khác ngoài kia cũng đang vật lộn với những điều tương tự hoặc tìm kiếm những câu trả lời giống nhau. Vâng, điều này thật thú vị. Tôi thường tự hỏi rất nhiều. Tôi là ai? Mục đích là gì? Tôi là ai? Nhưng có phải không phải là trường hợp rằng tất cả chúng ta nên tìm kiếm mãi mãi? Chúng ta có nên luôn luôn theo đuổi một điều gì đó mãi mãi không? Tôi thực sự thích những cuộc hành trình và tôi thích theo đuổi, và tôi nghĩ con người được sinh ra để theo đuổi những điều. Nhưng tôi cũng nghĩ, tôi hy vọng và tôi chưa đến đó, nhưng tôi đang trên đường đến đó, rằng có một thời điểm trong cuộc đời của chúng ta mà chúng ta có thể dừng lại. Tôi nghĩ tôi đang làm việc quá sức một chút trong sự nghiệp của mình. Tôi không biết bạn có cảm thấy như vậy không. Tôi cảm thấy như mình đã thành công. Tôi cảm thấy mình đã thành công. Tôi may mắn hơn bao giờ hết, tôi không thể tin rằng mình được trả tiền để làm những gì tôi đang làm. Nhưng tôi vẫn đang theo đuổi. Tôi hy vọng có một thời điểm trong cuộc đời của mình mà tôi chỉ có thể chia sẻ trí tuệ. Nơi mà tôi không theo đuổi bất cứ điều gì. Đó không phải là một con số hay một danh sách, mà chỉ là tất cả những gì tôi làm là chia sẻ trí tuệ và cung cấp giáo dục công cộng. Tôi hy vọng rằng có một giai đoạn trong cuộc đời của chúng ta mà… Chỉ là số năm trong danh sách. Ôi trời, đã đến lúc nói về số bốn. Số năm là tôi phải dừng lại về việc nói về lean vì tôi muốn hỏi bạn về một điều gì đó tôi đã đọc trong một cuốn sách về việc “peacocking”. Vâng. Tôi đã đọc trong một cuốn sách về nghệ thuật thu hút mà tôi đã đọc khi tôi 18 tuổi và một số video mà tôi đã xem sau đó và một số cuốn sách khác mà tôi đã đọc sau đó và một số video khác mà tôi đã xem sau đó về khái niệm “peacocking”, nơi mà bạn có thể… Nếu bạn đang hẹn hò hoặc bạn quan tâm đến một cô gái hoặc một chàng trai trong quán bar, nếu bạn nghiêng người quá nhiều, bạn đang báo hiệu giá trị thấp và sự quan tâm quá mức.
    Và từ khi tôi học được điều đó, tôi đã thấy nó ở khắp mọi nơi.
    Tôi đã thấy điều đó ở bạn bè của mình, tôi và bạn bè đã đến như Marbella hay nơi nào đó. Tôi không nhớ rõ, đã rất nhiều năm trước.
    Có một cô gái xinh đẹp ở đó và tất cả chúng tôi đều theo đuổi cô ấy.
    Đúng vậy, giống như một chú Labrador. Vâng, um và
    Tôi đã nói với các bạn của mình. Thực ra có một bức ảnh về điều đó trên điện thoại của tôi.
    Có tôi, Dominic và bạn tôi Ash ngồi đó và chúng tôi đang nhìn về phía một số bạn bè khác của chúng tôi.
    Và chúng tôi đang nói rằng họ đang “peacocking”. Họ không có cơ hội nào cả.
    Và câu chuyện diễn ra như vậy, và khi cô gái xinh đẹp này đến với bạn tôi,
    Anh ấy đã nhận thức được điều này về “peacocking”. Anh ấy giữ cổ lại, giữ ngực lại, tất cả những điều đó.
    Anh ấy không nghiêng người vào dù cho có ồn ào.

    Đóng lại. Được rồi.
    Đây là lý do tại sao việc nghiêng quá nhiều là một điều xấu. Nó được gọi là cú chào.
    Nếu bạn nghiêng quá xa, bạn sẽ nhanh chóng rơi vào hành vi cúi chào hoặc phục tùng.
    Chúng tôi không thích những người phục tùng chúng tôi.
    Chúng tôi muốn có những người ngang hàng, và bạn hoàn toàn đúng về những gì nó kích hoạt trong não. Nếu bạn nghiêng quá nhiều, nó thực sự là
    Tôi phục tùng bạn, và điều đó khiến cho những người không muốn bị
    Kiểm soát hoặc ở trong một mối quan hệ không bình đẳng cảm thấy rất không thoải mái.
    Vì vậy, đó là lý do tại sao việc nghiêng quá nhiều luôn với những người cáo buộc này, quá nhiều điều tốt.
    Bạn nghiêng quá nhiều.
    Nó được coi là cú chào. Bạn cũng không muốn nghiêng suốt thời gian vì sau đó bạn trông như một người gù.
    Đúng vậy, tôi đang học giá trị của mình bằng cách nghiêng quá nhiều và điều đó gây phân tâm.
    Như tôi muốn nghiêng vào như một điểm nhấn hoặc một điểm nổi bật, nếu tôi đang đọc một cuốn sách và làm nổi bật toàn bộ trang,
    Điểm nổi bật đó không có ý nghĩa gì cả.
    Nếu bạn nghiêng vào khi ai đó nói
    Thật sao và sau đó tôi nghiêng lại thì điều đó mạnh mẽ.
    Mỗi một trong những tín hiệu này mà chúng tôi đang sử dụng như một điểm nhấn hoặc một sự nhấn mạnh hay một điểm nổi bật, chỉ đủ cho một điều tốt.
    Được rồi, không nghiêng quá nhiều, chỉ sử dụng nó như một
    Mẹo trong bữa tiệc như
    Không, ý tôi là chỉ cần sử dụng nó như một công cụ đánh dấu, như một công cụ đánh dấu. Bạn đang đánh dấu. Vâng. Vâng. Vâng.
    Được rồi, năm cầu nối phi ngôn ngữ. Đây là một khái niệm mà tôi đã học được trên đường.
    Tôi đã thấy điều này diễn ra trong nhiều thí nghiệm của chúng tôi.
    Chúng tôi đã thực hiện một thí nghiệm kết nối nhanh lớn trong phòng thí nghiệm của mình, nơi chúng tôi có 500 người tham gia kết nối nhanh thử nghiệm các câu mở đầu cuộc trò chuyện khác nhau.
    Chúng tôi đã ghi lại họ.
    Chúng tôi đã mã hóa các cuộc trò chuyện của họ và tìm kiếm các mẫu cuộc trò chuyện tốt và xấu.
    Và chúng tôi phát hiện ra rằng có những câu hỏi hoạt động tốt hơn những câu hỏi khác và có những câu hỏi thì rất tệ.
    Một điều chúng tôi phát hiện là khi mọi người đánh giá một cuộc trò chuyện trên thang điểm 5, như 5 là cuộc trò chuyện tuyệt vời nhất mà tôi đã có, chúng tôi sẽ kết nối trên LinkedIn. Tôi nghĩ tôi thích họ nhất.
    Họ đã sử dụng rất nhiều cầu nối phi ngôn ngữ. Cầu nối phi ngôn ngữ là khi ai đó đang cố gắng thu hẹp khoảng cách giữa bạn với họ.
    Điều đó có thể là một cú nghiêng.
    Nghiêng là một trong số đó. Nhưng nó cũng có thể là một cú với tay ra. Chúng tôi nhận thấy rằng trong những cuộc trò chuyện tốt, mọi người đang cố gắng thu hẹp khoảng cách giữa họ bằng các cử chỉ tay, bằng những cú nghiêng, bằng những cái gật đầu, bằng chuyển động chân, bằng đồ uống.
    Và khi họ đủ gần, họ thường sẽ chạm nhẹ vào cánh tay, vào vai.
    Vậy bạn đã thấy điều này như trong một buổi hẹn hò thật tốt chưa? Bạn đã bao giờ ở trong một nhà hàng như chồng tôi không?
    Tôi thích chơi trò chơi này hoặc chúng tôi nhìn và cố gắng đoán một cặp đôi.
    Vâng, rất giống như cặp đôi mới, cặp đôi cũ, họ đang làm gì trong một buổi hẹn hò rất tốt.
    Họ đang tìm kiếm càng nhiều cơ hội để chạm vào nhau càng tốt, đó là một cầu nối danh dự.
    Vì vậy, ngay cả khi tôi nói, ôi, để tôi kể cho bạn điều gì đó như một cú với tay nhẹ,
    Chạm vào đốt ngón tay, chạm vào cánh tay,
    Đó là một cách nhanh chóng để nói rằng tôi sẽ tiến vào vùng thân mật của bạn,
    nhưng tôi không vào vùng thân mật của bạn.
    Và những mối quan hệ thật tốt, những người ấm áp thực sự là những người họ luôn tạo cầu nối.
    Họ đi ngang qua bạn, họ chạm vào vai bạn. Họ nói, “Dạo này thế nào?” Này, tôi muốn nói về bạn.
    Giống như họ liên tục tạo ra những cầu nối rất nhỏ và điều đó có thể không phải là một sự chạm thực sự.
    Nó thậm chí có thể là cái nhìn như một sự chạm.
    Một điều mà tôi dạy cho sinh viên của mình, những người không thoải mái với sự chạm, là bạn có thể chạm mà không cần chạm.
    Nghe có vẻ kỳ quặc, nhưng hãy đưa cánh tay của bạn gần hơn để tôi có thể minh họa cho bạn.
    Vậy hãy giả vờ rằng chúng ta đang ăn tối. Tôi có thể nói, “Ôi trời, thật sao?”
    Được rồi, bạn không chạm vào tôi.
    Nhưng nó đã tạo ra cảm giác tương tự.
    Không hoàn toàn là oxytocin. Không, nhưng nó cũng có phần như vậy.
    Vâng, bạn hiểu rồi đấy.
    Cô ấy đang cố gắng thu hẹp khoảng cách thân mật.
    Vì vậy, những cầu nối phi ngôn ngữ cố gắng tiếp cận không gian của ai đó rất nhanh chóng và quay lại, cố gắng nghiêng vào không gian của ai đó.
    Có lẽ chỉ trong chốc lát. Đây là lý do tại sao việc cho người khác thứ gì đó hoặc phục vụ người khác lại là một điều ấm áp.
    Bạn đưa cho ai đó một ly nước, như khi bạn đến văn phòng của tôi. Tôi mời bạn một ly sô cô la nóng. Tôi mời bạn tacos.
    Tôi muốn phá vỡ những kịch bản xã hội.
    Tôi muốn cho bạn một điều gì đó khác biệt và tôi đang tìm lý do để phục vụ bạn. Bạn cho mọi người tacos tại văn phòng của bạn?
    Vâng.
    Tôi đang ở Austin, Texas.
    Bạn sẽ thích nó, nếu bạn đói, bạn sẽ nói, “Cho tôi cái taco đó. Cho tôi cái taco đó.”
    Tôi không biết đó có phải là đồ ăn văn phòng không, nhưng mỗi người có sở thích riêng.
    Vì vậy, ôm nhau và những thứ như vậy, bạn biết đấy, có một điều mà mọi người thường nói rất nhiều về việc ôm nhau ngượng ngùng.
    Và đôi khi bạn ôm ai đó và bạn chỉ cảm thấy, ôi trời, họ không thích điều đó. Tôi cũng không thích điều đó.
    Điều đó thật tệ cho cả hai chúng ta. Vâng, thật khủng khiếp. Chúng ta có thể giải quyết vấn đề ôm nhau không? Làm ơn. Được rồi.
    Bạn cần phải tín hiệu loại chào hỏi mà bạn muốn ngay từ khoảnh khắc ai đó lần đầu tiên nhìn thấy bạn.
    Bạn có thể ngăn chặn những lời chào ngượng ngùng xảy ra bằng những tín hiệu phi ngôn ngữ đơn giản. Đây là những gì chúng là:
    Tôi muốn bạn làm điều này từ khoảng cách 10 feet. Rất vui được gặp bạn. Tôi sẽ đến gần với điều đó.
    Vâng, bạn thực sự đang ra hiệu cho ai đó. Rất vui được gặp bạn, đúng không?
    Điều này ngay lập tức ra hiệu cho não bộ của họ. Đừng cố gắng cho tôi một cái ôm ngượng ngùng.
    Đừng ôm bên hông tôi. Đừng ôm tôi. Chúng ta sẽ bắt tay.
    Đó là một cách rất rõ ràng để nói rằng, nó được gọi là “blading”.
    Vì vậy, chúng ta nghiêng cơ thể một chút về phía trước và đưa một tay ra.
    Bạn biết đấy, tôi đang đến để bắt tay nếu bạn muốn ôm và bạn là người thích ôm. Thật vui khi gặp bạn.
    Thật vui khi gặp bạn.
    Được rồi, tay ra, tay ra và điều đó cũng sẽ ngăn chặn cái ôm bên hông ngượng ngùng.
    Điều tồi tệ nhất bạn có thể làm là như thế này.
    Đó là một kiểu nhưng mà một tay lên, mọi người sẽ tự hỏi tôi sẽ bắt tay hay ôm bên hông, chúng ta sẽ ôm nhau hay sẽ chào nhau bằng nắm tay hay sẽ đấm tay?
    Nếu bạn muốn đấm tay, bạn sẽ đến với một cú đấm tay.
    Tôi có nên là người thích ôm không vì tôi không phải lúc nào cũng như vậy, tùy thuộc vào ngữ cảnh. Tôi không thích ôm người khi tôi mới gặp họ.
    Tôi đã đề xuất một chương trình truyền hình về những người hồi phục khỏi sự ngượng ngùng.
    Tôi đã có một mạng lưới rất lớn và tôi bước vào phòng đề xuất và vào thời điểm đó tôi là người thích ôm.
    Hoặc tôi nghĩ tôi nên ôm vì đó là một trong những điều ở LA, mọi người thích ôm và hôn má rất nhiều.
    Và vì vậy tôi đã bước vào và nói ôi, thật vui được gặp bạn. Tôi là người thích ôm.
    Ôi, vâng, và người điều hành nói tôi thì không.
    Thật là ngượng ngùng.
    Ôi trời ơi.
    Tôi đã chết bên trong.
    Tôi đã chết bên trong và bạn biết không, đề xuất đó đã diễn ra.
    Tồi tệ. Tôi có một chương trình truyền hình gọi là “người hồi phục khỏi sự ngượng ngùng” không? Không, tôi không có, đó là vì tôi nghĩ tôi đã ôm anh ta.
    Và tôi đã tiến tới với nó quá nhiều sự ấm áp.
    Quá nhiều sự ấm áp không đủ năng lực.
    Và vì vậy tôi sẽ không bao giờ làm điều đó nữa.
    Vì vậy, bây giờ tôi không bao giờ nói tôi là người thích ôm và tôi luôn đưa tay ra. Bây giờ nếu ai đó nói với tôi,
    Ôi, nhưng tôi là người thích ôm và họ vẫy tay tôi đi. Không vấn đề gì.
    Không vấn đề gì.
    Điều đó thật thú vị nếu chúng ta đưa điều đó trở lại khung năng lực của sự ấm áp và năng lực.
    Nó đang báo hiệu một chút quá nhiều sự ấm áp.
    Đó là rất nhiều sự ấm áp và tôi biết rất nhiều về một người khi họ nói với tôi rằng họ thích ôm.
    Bạn có biết không?
    Sự ấm áp cao, có lẽ là một người thích làm vừa lòng người khác.
    Quá háo hức, thực sự muốn kết nối, có lẽ cảm thấy cô đơn một chút, và tôi muốn làm cho họ cảm thấy được yêu thích nhất có thể.
    Đó là rất nhiều chỉ từ một câu đó.
    Tôi đã ôm rất nhiều người.
    Không, cũng không phải, bạn biết đấy, tôi có những học sinh tuyệt vời, bạn biết đấy, chúng tôi có hàng triệu lượt xem trên kênh youtube của mình và họ cảm thấy như họ biết tôi.
    Và nếu họ muốn ôm tôi, tôi hoàn toàn đồng ý với điều đó vì tôi đã ở trong giường của họ.
    Tôi đã ở trong phòng khách của họ. Tôi đã ở trong bếp của họ, xem tivi trên điện thoại của họ.
    Tôi đã chia sẻ những câu chuyện của mình với họ và
    Tôi hiểu tại sao họ muốn ôm tôi vì chúng tôi cảm thấy như bạn bè và điều đó thực sự là một lời khen.
    Và bạn thích điều đó?
    Tôi thích điều đó, như khi một học sinh nói ôi trời ơi, tôi yêu bạn. Tôi yêu Captivate. Tôi như, lại đây nào.
    Nó cảm giác như một người bạn.
    Vậy về điểm ôm, có cách nào tuyệt vời để ôm một ai đó không?
    Ý tôi là, có chứ.
    Vậy, nó như thế nào?
    Bạn đã từng được nói rằng bạn là một người ôm tốt chưa?
    Bởi vì nếu không thì bạn có thể không. Tôi đã cố gắng làm việc về điều đó. Vì vậy, tôi nghĩ bây giờ tôi đã là.
    Thực sự tôi đã được nói rằng tôi ổn, nhưng một phần lý do là vì tôi đã học được rất nhiều từ việc thực hiện podcast này.
    Và có người đã nói với tôi đừng vỗ vào lưng, đừng vỗ vào lưng và họ đã nói với tôi rằng chúng tôi không thích bị vỗ vào đầu.
    Chúng tôi không thích bị vỗ vào lưng. Đó là một dấu hiệu của sự phục tùng, đúng không?
    Nó giống như bạn sẽ nhận thấy những người có quyền lực trong chính trị đôi khi sẽ hạ thấp ai đó bằng cách nói
    Này bạn. Vâng. Vâng. Vâng. Vì vậy, chúng tôi, vâng, chắc chắn không ôm.
    Vì vậy, bạn sẽ muốn tiếp cận một cách bình đẳng. Bạn không muốn có bất kỳ sự không đối xứng nào trong cái ôm của bạn, đúng không?
    Đó là lý do tại sao bạn muốn tiếp cận ai đó như thế này, không có sự không đối xứng, không có điều này, thẳng lên.
    Điều này thật khó nếu bạn cao hơn người mà bạn thường muốn tiến lại gần. Nhưng bạn muốn tránh tình huống như “ai sẽ tiến lên trước”, đúng không? Vì vậy, người cao hơn nên cố gắng tiến lên và bạn muốn nghiêng lên một chút. Người thấp hơn sẽ nghiêng xuống và bạn sẽ cố gắng tiếp xúc từ thân trên đến thân trên.
    Được rồi. Tôi thích một cái ôm kéo dài khoảng hai giây. Nhân tiện, có nghiên cứu về độ dài của cái bắt tay nhưng tôi chưa thấy nghiên cứu nào về độ dài của cái ôm. Một cái bắt tay nên kéo dài từ một đến ba lần nhấp. Và một đến ba giây. Ví dụ, chúng ta nói “một, hai, ba”. Thế là tốt.
    Thông thường, họ phát hiện rằng nếu chúng ta bắt tay trong ba giây, đó là với một người mới. Cái bắt tay đầu tiên của chúng ta khoảng ba giây vì chúng ta không biết nhau. Nhưng nếu tôi gặp bạn lần nữa, như “Ôi, thật vui khi gặp bạn”, thì thường nếu bạn đã biết ai đó, bạn chỉ cần làm một cái bắt tay nhanh, khoảng một giây. Còn nếu bạn không biết ai đó, thì sẽ là ba giây. Còn nếu tôi…
    Tôi như… khuôn mặt của bạn khi tôi kéo dài thêm hai giây nữa, bạn có vẻ bị xúc phạm. Bạn như kiểu “Không phải người của tôi”. Bạn như kiểu, “Ừ, bạn đã mắng tôi bằng ánh mắt, thật khủng khiếp”. Đó là cảm giác của tôi nếu bạn trả lại tay tôi.
    Bạn cũng muốn chắc chắn rằng khi bạn bắt tay, bạn đang đưa ra một cái “ngón tay cái lên”. Ngón tay cái lên là rất quan trọng. Bạn sẽ nhận thấy một số người có quyền lực chính trị sẽ… Ừ, nếu có, họ sẽ lật bạn lại. Ôi, Donald Trump. Vâng, bạn biết đấy, và ông ấy thực sự kéo mạnh và sẽ kéo bạn ra. Tôi chưa bao giờ bắt tay với ông ấy, vì vậy tôi không biết, nhưng tôi đã xem rất nhiều video và ông ấy sẽ bắt tay bạn và lật bạn lên. Đó là một vị trí rất dễ bị tổn thương. Chúng ta không thích điều này như những con người khi có những động mạch này ở trên. Vì vậy, ông ấy sẽ lật và kéo bạn ra.
    Điều đó không thoải mái. Nhưng điều đó có ý nghĩa gì? Nó có thể biểu thị năng lực và sức mạnh không?
    Không, tôi không nghĩ nó là như vậy. Thực ra, tôi nghĩ đó là một mối nguy hiểm. Dễ thương quá. Được rồi. Bởi vì đó là mục đích của nó. Tôi không dạy bất kỳ tín hiệu nào mà có tính chất thao túng theo cách đó. Như là cố tình làm cho ai đó mất cân bằng, như để khiến họ cảm thấy không ổn định. Tôi thích các mối quan hệ phải bình đẳng. Đó là lý do tại sao tôi muốn bạn đưa ngón tay cái lên. Tôi cũng không muốn bạn mở tay ra, như là bạn đang nói rằng tôi sẽ phục tùng bạn. Chúng ta không thích điều đó, đúng không? Vì vậy, ngón tay cái lên.
    Tôi nghĩ tôi không nhớ mình đã học điều này ở đâu, nhưng tôi đã học rằng nếu bạn cúp tay lại, thì đó là tín hiệu của sự ấm áp. Tôi đã định cúp tay trước đó nhưng tôi đang cầm một số đồ vật. Tôi nhớ đã nghĩ rằng tôi sẽ đi ra ngoài và cúp tay. Tại sao tôi lại cúp tay? Bởi vì tôi đang cầm tất cả sách của bạn. Vì vậy, nó thật ấm áp. Tôi đang cầm sách của bạn. Tôi không thể tưởng tượng nếu tôi cố gắng cúp tay với bạn. Nó sẽ thật kỳ lạ. Không, vì vậy cúp tay thực sự rất ấm áp. Nó gấp đôi sự ấm áp. Nó gấp đôi oxytocin. Nó giống như một cái ôm bằng tay. Vì vậy, nó rất cao và ấm áp. Nó cũng được gọi là cái bắt tay của chính trị gia. Vì vậy, bạn chỉ muốn làm điều đó nếu bạn thực sự và chân thành cố gắng thể hiện sự ấm áp. Nếu không, nó có thể bị hiểu là bị ép buộc.
    Được rồi, tôi cũng… Nói về những tín hiệu kỳ lạ, tôi đã nghe nói rằng đàn ông với đàn ông có hai loại gật đầu khác nhau. Hãy cho tôi biết nếu bạn nghĩ điều này là đúng. Vì vậy, nếu bạn đi xuống hành lang và thấy một người đàn ông mà bạn biết, bạn sẽ nói “Chào”. Còn nếu bạn thấy một người đàn ông mà bạn không biết, bạn sẽ nói “Chào buổi sáng” và gật đầu xuống. Ồ, điều đó thú vị. Và có vẻ như điều đó là bởi vì với người mà bạn biết, bạn sẵn sàng để lộ phần cổ của mình, nhưng nếu bạn không biết ai đó, bạn muốn giữ cằm của mình xuống nhưng bạn vẫn công nhận họ. Điều đó có đúng không?
    Chà, bạn biết điều gì buồn cười không? Cách mà tôi nghĩ về điều đó là nếu tôi thấy một người đàn ông da đen, được không, ở ngoài đường, được rồi, hầu như ở bất cứ đâu và họ biết tôi, họ thường sẽ làm như vậy.
    Có điều gì đó mà tôi không biết, có thể tôi chỉ đang tưởng tượng ra, nhưng có điều gì đó về việc trở thành một phần của họ. Tôi có thể thấy họ từ bên kia phòng, không biết họ là ai, và trong nhóm, nó giống như là tôi thấy bạn, bạn thấy tôi, và tôi tin tưởng bạn. Đó là một cách để thể hiện rằng tôi sẵn sàng phơi bày điều này. Tôi tin tưởng bạn. Ồ, thật thú vị. Thú vị quá. Tôi nhận thấy rằng phụ nữ không làm điều đó.
    Được rồi, vậy thì đó là một cái gật đầu, tôi thấy bạn, người lạ, buổi sáng. Thú vị quá, đã ghi nhận. Thú vị quá, thật sự thú vị.
    Tôi là một giám đốc điều hành. Tôi diễn thuyết trên sân khấu, bạn cũng diễn thuyết trên sân khấu và bạn rất giỏi trong việc đó. Có điều gì tôi nên biết nếu tôi là một nhà lãnh đạo trong doanh nghiệp hoặc là một diễn giả công chúng mà tôi nên suy nghĩ nhiều hơn khi đứng trên sân khấu để truyền tải thông điệp? Tôi không biết, bất cứ điều gì tôi muốn truyền tải để đạt được điều tôi muốn. Vâng, chuyển động có mục đích.
    Một sai lầm lớn mà tôi thấy các giám đốc điều hành mắc phải trên sân khấu là họ không có những chuyển động có mục đích. Họ đi qua lại trên sân khấu hoặc họ đứng yên tại một điểm và không di chuyển từ điểm đó, điều này làm cho họ trông rất cứng nhắc. Tôi tin rằng bạn nên bố trí bài phát biểu của mình một cách rất tinh tế. Ví dụ, tôi luôn bắt đầu ở giữa sân khấu, luôn luôn như vậy. Khi tôi được giới thiệu, đúng không? Những giây đầu tiên trên sân khấu là quan trọng nhất cho toàn bộ bài nói của bạn.
    Vì vậy, khi bạn được giới thiệu, hãy bước lên sân khấu, chọn một điểm và đi một cách có mục đích đến đó. Đừng lang thang trên sân khấu, bạn đang đi thẳng đến giữa sân khấu hoặc bên trái của sân khấu, tùy theo bạn chọn. Và bạn đang truyền tải những dòng mở đầu đầu tiên, câu chuyện mở đầu ở điểm giữa đó. Đó là nơi tôi thích, và ý định bước lên sân khấu đó sẽ khiến bạn trông tự tin hơn rất nhiều, không bị lộn xộn hay mơ hồ.
    Nếu bạn có thể, đây là dành cho những diễn giả nâng cao, và đây là bạn, tôi nghĩ. Bạn muốn giúp khán giả của bạn với chuyển động trên sân khấu của bạn? Vì vậy, trong các bài thuyết trình của tôi, khi tôi chia sẻ khoa học, sự thật hoặc nghiên cứu…
    Tôi đứng ở bên trái sân khấu. Khi tôi chuyển sang những câu chuyện cá nhân, quà tặng, giai thoại hoặc một video hài hước, tôi đứng ở bên phải sân khấu. Đó là cách tôi giúp khán giả của mình tổ chức và phân loại các bài nói của tôi.
    Tôi cũng đã nhận thấy trong khán giả có những người rất ấm áp và có những người rất có năng lực. Tôi nhận thấy nếu tôi đào tạo họ theo cách đó, khi tôi thực hiện một bài phát biểu chính kéo dài 60 phút, họ bắt đầu nhận thức một cách vô thức. Những người có năng lực cao của tôi sẽ ngay lập tức chú ý. Khi tôi đứng ở bên trái sân khấu, họ sẽ nghĩ “Ôi, đây là dành cho tôi.” Còn những người ấm áp thì sẽ nghĩ “Ha, đến lượt tôi,” và điều đó thực sự giúp họ biết khi nào nên chú ý nhiều nhất.
    Vì vậy, bạn nên suy nghĩ về các bài nói của mình. Bạn cũng có thể làm điều này theo trình tự thời gian. Một số sinh viên của tôi giống như những diễn giả TED và họ kể một câu chuyện theo trình tự thời gian thay vì chỉ đưa ra các điểm chính. Tôi thường dạy họ bắt đầu như chúng tôi thích, bạn biết đấy, trong các nền văn hóa phương Tây, chúng tôi đọc từ trái sang phải. Tôi thích họ bắt đầu ở bên trái sân khấu hoặc bên trái khán giả, vì phần đầu của câu chuyện của họ bắt đầu ở đây và họ chia sẻ về thời thơ ấu của mình. Họ có hình ảnh về thời thơ ấu trên slide và họ từ từ di chuyển sang giữa khi phần giữa của hành trình của họ diễn ra. Cuối cùng, họ đến được phần cao trào, kiến thức của họ, chiếc mũ bảo hiểm của họ. Cuối cùng, họ đã vượt qua được bên kia sân khấu, bên phải sân khấu.
    Về những gì tôi đang nói, chúng ta đã nói một chút về nội dung thực tế của những gì tôi đang nói, vì điều này không chỉ áp dụng khi tôi đứng trên sân khấu mà còn cho các email và WhatsApp, và tôi nghĩ rằng hầu hết các cuộc giao tiếp của chúng ta ngày nay đều diễn ra trên màn hình.
    Vì vậy, nếu tôi đang cố gắng trở thành một bậc thầy trong việc cấu trúc một câu trên màn hình để giúp mọi người thành công, thì tôi sẽ nghĩ về điều gì? Cảm xúc nào bạn muốn người khác cảm nhận khi họ thấy tên bạn trong hộp thư đến của họ, trên sân khấu, trên LinkedIn?
    Đó là cảm xúc mà bạn muốn gán cho bản thân mình.
    Vì vậy, ví dụ trong các buổi nói chuyện của bạn, như trong các buổi nói chuyện của tôi, tôi đang cố gắng thừa nhận nỗi đau của sự vụng về. Tôi không muốn mọi người cảm thấy như họ không được nhìn thấy.
    Vì vậy, khi tôi nói bạn bị bỏ qua, bạn bị hiểu lầm, bạn bị đánh giá thấp, bạn cảm thấy vụng về, mất kiểm soát, lo lắng và choáng ngợp. Tôi nghe bạn. Bạn không đơn độc. Tôi đã từng trải qua điều đó.
    Và sau đó, giải pháp cho cảm giác đó, nơi mà mọi thứ trở nên tốt hơn, là sự tự tin, sự hiện diện và sự đáng nhớ.
    Cơ chế là các bản thiết kế, công thức và kỹ năng cứng.
    Điều đó giúp tôi mang đến cho khán giả một cảm xúc giải pháp.
    Vì vậy, đối với bạn, tôi muốn hỏi những điểm đau nào mà bạn muốn khán giả của bạn đồng cảm để họ cảm thấy được lắng nghe bởi bạn, được nhìn thấy bởi bạn, được hiểu bởi bạn.
    Cảm xúc mục tiêu mà bạn muốn truyền đạt cho họ từ bài nói chuyện, từ podcast, từ email mà họ đang đăng ký là gì?
    Và sau đó, cơ chế của bạn là gì? Cách bạn làm điều đó là gì?
    Sự không hoàn hảo.
    Tôi đã xem một video của bạn, tôi nghĩ là từ 10 năm trước, nơi bạn ngồi với hai người đáng yêu nói về sức hấp dẫn.
    Và một trong những điều bạn đã nói sớm trong video là, tôi nghĩ đó là như mua sắm trên TV hay cái gì đó như vậy, nơi một người phụ nữ đã mắc lỗi.
    Cô ấy đã làm đổ một ly sinh tố hay cái gì đó. Vâng, và cô ấy đã bán được nhiều hàng hơn vì cô ấy đã làm đổ sinh tố. Vâng, đúng vậy.
    Giải thích điều này cho tôi. Vâng, một nghiên cứu khác của tiến sĩ Richard Wiseman, người muốn biết liệu bạn có phải hoàn hảo hay không?
    Trong nhiều năm, tôi muốn trở nên hoàn hảo và sau đó tôi nhận ra rằng không có khái niệm nào về sự hoàn hảo và tôi không muốn như vậy.
    Rất đơn giản. Ông ấy đã có một mô hình bán máy xay sinh tố trong một trung tâm thương mại.
    Và trong một phiên bản, cô ấy có một bài thuyết trình hoàn hảo và tôi sẽ lấy dâu tây và chuối của bạn và chỉ cần nhấn nút.
    Và đây là sinh tố hoàn hảo.
    Trong phiên bản thứ hai, cô ấy có cùng một sinh tố, cùng một bài thuyết trình, cùng một lời nói, nhưng cô ấy làm đổ sinh tố lên bàn khi cô ấy đang rót.
    Người ta đã mua nhiều máy xay sinh tố hơn khi cô ấy làm đổ sinh tố.
    Bây giờ điều này có nghĩa là tôi muốn bạn cố tình làm đổ sinh tố của mình không?
    Không, tôi đã có một mảnh cải xoăn trong răng trước đó và tôi thực sự đã cân nhắc việc đến đây với nó chỉ để xem điều gì sẽ xảy ra.
    Tôi đã nghĩ đến điều đó. Tôi đã nghĩ đến điều đó, nhưng tôi đã không làm.
    Nhưng tôi nghĩ rằng có một điều là đừng cố gắng trở nên hoàn hảo.
    Hãy chấp nhận những điểm yếu chân thật của bạn. Đừng cố tình làm đổ sinh tố. Đừng cố tình làm đổ cà phê.
    Nhân tiện, thí nghiệm đó đã được lặp lại với cà phê và phỏng vấn xin việc, nếu tôi nhớ không nhầm.
    Họ đã có một đoạn âm thanh.
    Và những người tuyển dụng đã đánh giá các ứng viên dựa trên hiệu suất, và trong một trong những đoạn âm thanh đó, họ đã để anh ta làm đổ cà phê.
    Ôi, xin lỗi. Ôi, xin lỗi. Ôi, tôi xin lỗi về điều đó. Đó là cà phê của tôi. Hãy dọn cái đó đi.
    Và sau đó quay lại phỏng vấn, và họ đã đánh giá ứng viên đó là một ứng viên tốt hơn mặc dù anh ta đã làm đổ cà phê. Tại sao?
    Đó được gọi là hiệu ứng “giày rơi”.
    Chúng ta biết rằng không ai hoàn hảo. Chúng ta biết điều này, điều đó là không thể.
    Và vì vậy khi chúng ta tương tác với ai đó, ngay cả trong một cuộc phỏng vấn thương mại, chúng ta sẽ nghĩ, có điều gì không ổn với bạn?
    Điểm yếu của bạn là gì?
    Và điều đó khiến chúng ta bị phân tâm, nghiên cứu về hiệu ứng “giày rơi” đã phát hiện ra rằng càng kéo dài cuộc phỏng vấn mà không có điều gì bị rơi xuống, như là không có “giày rơi” nào,
    thì người phỏng vấn càng cảm thấy như, có điều gì đang diễn ra ở đây và họ sẽ cố gắng đặt câu hỏi để tìm ra điều đó. Bạn sẽ tốt hơn trong một cuộc phỏng vấn hoặc một buổi hẹn hò nếu bạn làm rơi giày của mình.
    Vì vậy, hãy chia sẻ bất kỳ điểm yếu hoặc sự không hoàn hảo nào đó gần với đầu cuộc phỏng vấn hoặc buổi hẹn hò,
    bởi vì điều đó giúp người khác hiểu bạn tốt hơn, nhưng cũng không quá lo lắng rằng họ không thấy được sự không hoàn hảo thật sự của bạn.
    Khi tôi lần đầu viết nó, phần giới thiệu của tôi thực sự rất nhàm chán.
    Và nhà xuất bản của tôi, tôi yêu cô ấy, Nicky, biên tập viên của tôi đã viết lại và nói rằng: “Vanessa, phần giới thiệu của bạn không giống như bạn.”
    Có vẻ như bạn đang cố gắng trở thành một người mà bạn không phải và cô ấy đã đúng. Tôi đã cố gắng để nghe giống như một nhà nghiên cứu học thuật. Tôi không phải là một nhà nghiên cứu học thuật. Tôi là một nhà nghiên cứu hành vi. Tôi là một nhà khoa học đại chúng. Tôi là một người đang hồi phục khỏi sự vụng về. Cô ấy nói hãy bắt đầu từ đó.
    Vì vậy, câu mở đầu của cuốn sách “Captivate” là: “Chào, tôi là Vanessa. Tôi là một người đang hồi phục khỏi sự vụng về.” Đó là lý do tại sao cuốn sách đó lọt vào danh sách bán chạy. Tôi đã bỏ qua sự giả tạo.
    Vâng, tôi dạy về sức hút. Vâng, tôi dạy về ngôn ngữ cơ thể. Tôi vẫn đang trong quá trình hồi phục. Tôi vẫn luôn lo lắng rằng mọi người ghét tôi. Tôi có một nhóm bạn nhỏ và tuyệt vời. Nhưng ngoài ra, người khác vẫn khiến tôi cảm thấy lo lắng. Tôi biết cách đối phó với điều đó. Tôi không muốn trò chuyện. Nhưng tôi muốn bạn biết rằng vẫn có sự vụng về ở đây, bất kể bạn học được bao nhiêu điều này, bạn vẫn sẽ phải đối mặt với sự vụng về và cảm giác choáng ngợp. Nhưng ít nhất, nó sẽ dễ dàng hơn một chút.
    Vì vậy, tôi nghĩ điều quan trọng là chúng ta nên lên kế hoạch để chia sẻ những sự hoàn hảo bên trong của mình và không cố gắng giấu diếm nó. Vâng, tất cả đều là thương hiệu. Uh-huh. Đây là một điều lớn hiện nay vì chúng ta có mạng xã hội. Chúng ta có LinkedIn. Đây là một phần lớn trong việc có được công việc, cơ hội, các cuộc hẹn nói chuyện và hợp đồng sách, v.v. Vì vậy, mọi người, à, hầu hết mọi người đang chơi trò chơi xây dựng thương hiệu cá nhân ở một mức độ nào đó.
    Vâng, như bạn đã nói về việc hoàn hảo và thể hiện những sự không hoàn hảo, một lần nữa, có vẻ như có một cái gì đó như là một… ừm, có phải “gradient” là từ đúng không? Nó giống như một quang phổ. Đó là một từ hay chắc chắn. Bạn có thể đi quá xa trong sự hoàn hảo. Ồ, vâng, tôi và bạn bè gọi điều này là “quảng bá sự thiếu hụt.”
    Còn ở đầu kia của quang phổ, bạn có “quảng bá ý tưởng,” điều này giống như khi bạn hoàn toàn tự hào về việc mình thông minh như thế nào và đây là những ý tưởng của tôi, và “quảng bá sự thiếu hụt” là “nhìn xem tôi bị tổn thương, gãy gánh, ốm yếu như thế nào.” Và bạn xây dựng cả một thương hiệu xung quanh điều đó và bạn có thể, bạn biết đấy.
    Bạn có lẽ vẫn sẽ nhận được các cuộc hẹn nói chuyện ở cả hai phía vì bạn biết rằng họ sẽ muốn có người nói về những điều này. Nhưng cũng về những điều này. Nhưng tôi nghĩ bạn cần phải rất có chủ ý về cách bạn xuất hiện trên quang phổ này.
    Đầu tiên, điều gì là sự thật? Được rồi, câu hỏi đầu tiên là đừng cố tình bán cho chúng tôi một ly sinh tố giả. Nhưng điều thú vị là khi bạn xây dựng một thương hiệu, nó trở thành một vòng lặp tự củng cố.
    Tôi thấy có người ở cả hai phía của quang phổ. Có thể họ bắt đầu ở giữa và sau đó họ nhận được những lượt thích và người theo dõi khuyến khích họ đi xa hơn. Như kiểu, còn gì sai với bạn nữa? Đó là lý do chúng tôi yêu bạn. Bạn thật sự bị tổn thương.
    Hoàn toàn đúng. Tôi nghĩ rằng có những người bị mắc kẹt trong việc bị tổn thương và rối ren, và mọi người không muốn thấy họ thành công. Tuy nhiên, tôi nghĩ điều quan trọng là cho mọi người thấy nếu bạn đang rất tổn thương và ở trong một giai đoạn tồi tệ trong cuộc sống của bạn. Hãy thể hiện điều đó và sau đó cho họ thấy bạn đã trở thành một người hùng như thế nào, điều đó có thể truyền cảm hứng cho những người hùng khác.
    Tôi đồng ý, nhưng có phải có điều gì đó như việc ở lại quá lâu trong một trong hai trại không? Bạn hiểu ý tôi chứ? Bởi vì chúng tôi thích một chút kiểu như ôi, bạn đã có một ngày tồi tệ, thật tuyệt. Nhưng nếu bạn có một cuộc sống tồi tệ thì đó là những cách khác nhau cho những người khác nhau.
    Tôi nghĩ có những người sẽ nói rằng họ sẽ ở đó mãi mãi.
    Ừ, nhưng nếu bạn ở đó suốt 10 năm, nơi mà mỗi ngày bạn đều xuất hiện với một ngày tồi tệ khác thì sao? Tôi nghĩ họ vẫn sẽ nhận được lượt thích. Tôi nghĩ họ sẽ. Tất nhiên họ sẽ, vì họ sẽ là một nguồn liên tục.
    Ý tôi là điều đó sẽ thật tồi tệ cho bạn như một con người, nhưng nếu đó là thương hiệu của bạn thì đó là thương hiệu của bạn.
    Tôi đoán bạn đã nói điều quan trọng nhất, đó là bạn là ai?
    Đúng vậy, nếu đó là sự thật, nếu bạn đã trải qua một thập kỷ như vậy, thì hãy thành thật. Bạn có thể có một thập kỷ như vậy không?
    Hmm.
    Thú vị với mạng xã hội là tôi nghĩ mạng xã hội bắt đầu từ một nơi mà nó, bạn biết đấy…
    Margarita trên bãi biển và điều đó đã có sẵn đến mức mà một cái gì đó khác trở thành một nguồn cung lớn hơn, đó là việc trung thực hơn một chút trên bãi biển. Đúng vậy, những vết rạn da trên bãi biển. Đó chính xác là những gì đã xảy ra và những người đó đã trở nên nổi tiếng từ những bài đăng kiểu như vậy.
    Tôi muốn nói một điều về thương hiệu cá nhân. Tôi nghĩ về nó một cách hơi khác. Trong phần cuối cùng của cue, tôi nói về các tín hiệu hình ảnh. Chúng ta phải nhớ rằng các tín hiệu trong thương hiệu của chúng ta, màu sắc chúng ta mặc, những gì ở phía sau bạn trong nền, các đạo cụ bạn đang cầm trong bức ảnh của bạn, những gì ở phía sau bạn trong video của bạn, đang kích hoạt các mạng nơ-ron. Ví dụ, họ đã nghiên cứu điều này, nếu tôi nói liên tưởng tự do đến xe cứu hỏa, bạn có thể nói đỏ, động cơ, chó và bạn có thể bắt đầu liên tưởng đến những từ khác. Có những mạng nơ-ron rất phổ biến.
    Vì vậy, điều bạn muốn nghĩ đến là bạn đang kích hoạt những mạng nơ-ron nào trong thương hiệu cá nhân của bạn. Ví dụ, tôi muốn bạn tạo ra những mạng nơ-ron mạnh mẽ. Tất cả học sinh của tôi, những học sinh đang hẹn hò, tôi nói rằng hình ảnh hồ sơ của bạn nên kích hoạt tất cả các loại mạng nơ-ron mà bạn thích. Nếu bạn yêu thích trượt tuyết, bạn nên đứng trên một sườn dốc cầm ván trượt vì đối với một số người, điều đó sẽ kích hoạt một mạng nơ-ron sợ hãi mạnh mẽ, đúng không? Như tôi không phải là một người trượt tuyết. Tôi thấy ván trượt, tôi nghĩ đến lạnh, sợ hãi, cô đơn hoặc như là đau đầu gối; đó là những gì tôi nghĩ khi tôi thấy ván trượt. Tôi sẽ không phải là một đối tác tốt cho họ.
    Nhưng ai đó khác sẽ nghĩ đến cuộc phiêu lưu, gia đình, niềm vui, kỳ nghỉ. Đó là người của bạn. Mỗi bức ảnh trong hồ sơ của bạn nên tạo ra những sự hấp dẫn và thu hút, nên kích hoạt các mạng nơ-ron cho người của bạn. Bạn muốn họ có những mạng nơ-ron tương tự như bạn. Chồng tôi và tôi, tôi nghĩ nếu bạn cho chúng tôi xem cả hai bức ảnh của những điều giống nhau, chúng tôi sẽ có những mạng nơ-ron rất tương tự cho những kỳ nghỉ khác nhau, những đạo cụ khác nhau, những món ăn khác nhau, những hoạt động khác nhau.
    Và đó là vì chúng ta có những cách suy nghĩ tương tự nhưng chúng ta rất khác nhau. Nhưng chúng ta kích hoạt cùng một mạng nơ-ron tương tự cho cảm giác đau đớn và khoái cảm. Được rồi, tôi đã có một cuộc trò chuyện với một người bạn rất tốt của tôi về điều này. Được rồi. Họ đang tìm kiếm một người bạn đời và họ đang tiến gần đến tuổi 40. Họ đã hỏi tôi về Instagram của họ và điều đầu tiên tôi nhận thấy về Instagram của họ là khoảng 80% bức ảnh, họ đang cầm một ly cocktail hoặc một đồ uống có cồn. Bây giờ, khi tôi nhìn vào Instagram, tôi nghĩ, ôi cô gái tiệc tùng. Tôi không nghĩ đến việc ổn định và xây dựng một gia đình. Chắc chắn rồi. Cô ấy có muốn có một gia đình không? Có. Được rồi, những bức ảnh sai. Cô ấy đang kích hoạt những mạng nơ-ron sai cho đàn ông. Cô ấy đang hẹn hò với những người đàn ông. Vâng, họ sẽ nhìn vào đó và nghĩ rằng cô ấy là cô gái tiệc tùng, vui vẻ, không phải là mẹ của những đứa trẻ của tôi. Vì vậy, điều đó đang tạo ra những phản ứng dị ứng cho người đàn ông lý tưởng. Vậy cô ấy cần thay đổi điều gì? Cô ấy cần, được rồi. Vậy cô ấy muốn một người chồng và người cha như thế nào? Cô ấy có muốn một người yêu thiên nhiên không? Một người tốt mà cô ấy có thể nói với tôi rằng cô ấy muốn một người tốt có thể giúp cô ấy với một số chi phí. Chi phí. Cô ấy không muốn anh ấy trả tất cả các hóa đơn. Cô ấy chỉ muốn giúp đỡ với những hóa đơn đó. Được rồi. Vậy, một người làm việc chăm chỉ. Cô ấy kiếm được nhiều tiền. Được rồi. Vậy đó là những bức ảnh của cô ấy, bạn biết đấy, làm việc chăm chỉ tại một hội nghị. Cô ấy dành cuối tuần của mình như thế nào? Cô ấy đi bộ đường dài, hoặc cô ấy đạp xe, hoặc cô ấy chạy qua cầu Brooklyn, hoặc cô ấy chạy marathon, hoặc cô ấy yêu chó, hoặc cô ấy yêu mèo, hoặc cô ấy ăn những chiếc bánh waffle và bánh kếp lớn. Cô ấy nên chụp những bức ảnh về những gì cô ấy muốn làm với bạn đời của mình, để họ nhìn vào đó và nghĩ rằng, tôi muốn tham gia cùng cô ấy trong điều đó. Và bạn cũng muốn tạo ra những phản ứng dị ứng. Bạn không muốn thu hút tất cả mọi người vì bạn sẽ có những buổi hẹn hò tồi tệ. Điều khác mà tôi biết về người này là có một điều gì đó bạn đã nói trước đó.
    Chỉ là ngôn ngữ cơ thể đó, tôi nghĩ về nó. Nó giống như việc cố gắng chiếm ít không gian hơn. Có điều gì để mô tả nó không? Nó bị co lại chính xác như vậy đúng không?
    Vì vậy, khi chúng ta nói về khoảng cách giữa vành tai và khoảng cách vai, đó là điều đầu tiên. Khoảng cách thứ hai cũng quan trọng. Giữa cánh tay của bạn và thân người trong một cuộc trò chuyện tốt. Chúng ta có khoảng cách. Nó dao động rất nhiều, đúng không? Tôi đang nói và cánh tay tôi đang duỗi ra. Bạn thấy khoảng cách giữa thân người và cánh tay của tôi. Những người rất lo lắng, họ giống như một cây bút chì hoặc như một con chim cánh cụt. Tôi gọi đó là chim cánh cụt, nơi họ không bao giờ thả cánh tay ra khỏi thân người và họ rất co lại. Họ có những cử chỉ tay rất tối thiểu và thường sẽ ôm chặt một cái gì đó vào ngực.
    Bây giờ, nếu tôi thực hiện toàn bộ cuộc phỏng vấn như thế này, bạn sẽ nghĩ, ôi trời, cô ấy đang lo lắng hoặc cô ấy, bạn biết đấy, sợ hãi hoặc cô ấy đang lo âu vì tôi không có không gian. Ngay khi tôi thả không gian đó ra, nó khiến tôi trông tự tin hơn. Vì vậy, đó là khoảng cách khác mà bạn có thể chơi với.
    Cử chỉ tay thực sự giúp ích cho điều đó, cử chỉ tay giúp tạo không gian, sự đa dạng trong giọng nói và sự hiểu biết. Đó là lý do tại sao tôi thích chúng đến vậy.
    Vì vậy, nếu tôi muốn tìm cho cô ấy một người chồng, tôi muốn, chúng tôi đã là bạn bè trong một thời gian dài, gần một thập kỷ. Và tôi đã ngồi ở ghế hành khách trong cuộc đời cô ấy và cố gắng là một người bạn hỗ trợ theo bất kỳ cách nào. Nhưng nếu tôi cố gắng đưa ra lời khuyên cho cô ấy về các tín hiệu và ngôn ngữ cơ thể và câu nói về cách để có một người bạn đời, chúng ta bắt đầu từ đâu?
    Được rồi, đầu tiên, hãy lấy cho cô ấy một số bức ảnh sẽ thu hút đúng người và tạo ra sự dị ứng cho người sai. Ảnh đại diện chính của cô ấy nên thể hiện ngôn ngữ cơ thể ấm áp và tự tin. Đúng vậy. Nụ cười chân thật, có thể là một cái nghiêng đầu. Có thể bạn có một cử chỉ tay. Có thể điều đó quá ấm áp. Tôi muốn thấy nhiều khoảng cách giữa vành tai và vai của bạn. Đảm bảo đó là một nụ cười đối xứng.
    Hãy chắc chắn rằng chúng ta không tỏ ra khinh thường. Hãy chắc chắn rằng chúng ta không vô tình cười trong sợ hãi, đúng không? Vì vậy, ảnh đại diện là điều quan trọng nhất. Ồ, đúng rồi, sẽ khó khăn đấy. Chúng ta phải tìm chồng của cô ấy. Được rồi, chúng ta phải tìm chồng của cô ấy.
    Ngôn ngữ cơ thể giữa các cá nhân thực sự khó để sửa chữa với tư cách là một người bạn. Có thể ai đó sẽ hỏi bạn liệu cô ấy có sử dụng giọng nói khàn không? Giọng nói khàn là gì? Cô ấy có bao giờ nói như thế này không, kiểu như một cái chảo rán, khi cô ấy không sử dụng giọng nói đầy đủ của mình không? Thông thường, những người sử dụng ngôn ngữ cơ thể nhỏ gọn thường có loại sức mạnh giọng nói như vậy và họ đi vào một mẫu như thế này và rồi như, ôi, tôi chỉ như đã tưới cây vào cuối tuần này và như…
    Câu kết thúc của câu này thường lên cao, đúng không? Vì vậy, điều đầu tiên tôi thực sự muốn giúp cô ấy là đảm bảo rằng cô ấy không vô tình sử dụng giọng nói khàn. Thường thì đó là một tai nạn. Đây là cách nhanh nhất để có giọng nói khàn: nếu bạn đang sử dụng nó, bạn nghe thấy mình đang sử dụng nó hoặc ai đó khác đang sử dụng nó, chỉ cần nói to hơn. Giọng nói khàn xảy ra do thiếu hơi. Thực sự điều đang xảy ra là bạn đang nói và dây thanh âm của bạn đang rung. Đó là một âm thanh khủng khiếp, nhưng đó là dây thanh âm của tôi đang rung lại với nhau và ngay khi tôi nói to hơn, nó biến mất. Nó biến mất. Vì vậy, thường thì khi chúng ta thiếu tự tin hoặc chúng ta có cơ thể căng thẳng, chúng ta có ít hơi hơn và tạo ra giọng nói khàn. Vì vậy, chỉ cần yêu cầu cô ấy nói to hơn một chút, được không?
    Thật khó để khiến ai đó đứng rộng hơn vì nếu họ không thoải mái với điều đó, họ sẽ không thích nó. Vì vậy, điều tôi muốn khuyên là cô ấy nên tham gia các buổi hẹn hò hoạt động. Khi bạn ăn tối với ai đó hoặc tại bữa brunch hoặc uống cà phê tại một quán bar, bạn sẽ như thế này: “Vậy bạn làm gì?” Ý tôi là bạn sẽ như thế này, co rúm lại và bạn nắm chặt đồ uống của mình và bạn đang ở trong những mẫu đó. Hãy đi bộ đường dài. Hãy chơi pickleball. Hãy học chơi pickleball. Hãy chơi bóng bàn.
    Hãy làm một cái gì đó thể chất vì như vậy sẽ dễ dàng hơn để có cái nhìn tổng quát. Thú vị, được rồi. Điều đó thực sự có lý. Vâng, vì nếu nó nằm trong một bối cảnh mà bạn rất quen thuộc, những mẫu cũ sẽ được kích hoạt và bạn sẽ… Tôi đã cố gắng để mọi người đứng rộng hơn chỉ bằng cách nói với họ và điều đó giúp nâng cao nhận thức, nhưng dễ hơn nhiều khi bạn thực sự ở trong một bối cảnh giúp bạn như vậy.
    Tôi đã đọc một nghiên cứu từ công việc của bạn nói rằng trong một nghiên cứu để xem cách mà đàn ông và phụ nữ nhìn nhận ngôn ngữ cơ thể khác nhau, họ đã cho mọi người vào máy MRI và yêu cầu họ cố gắng đọc ngôn ngữ cơ thể chỉ từ những bức tranh. Điều gì đã xảy ra? Họ đã phát hiện ra điều gì?
    Tôi tin rằng phụ nữ kích hoạt từ 14 đến 16 khu vực trong não của họ khi cố gắng đọc những bức tranh ngôn ngữ cơ thể đó. Còn đàn ông, tôi tin là chỉ khoảng một nửa. Nói cách khác, khi phụ nữ nhìn vào những bức tranh ngôn ngữ cơ thể, rất nhiều kết nối đang diễn ra. Họ đang đưa ra dự đoán. Họ đang nghĩ về tính cách. Họ đang nghĩ về cảm xúc. Họ đang nhìn vào quần áo của họ. Họ đang nhìn vào cấu trúc khuôn mặt của họ. Phụ nữ đang tiếp nhận một bức tranh tổng quát hơn về ngôn ngữ cơ thể, trong khi đàn ông thì tôi nghĩ lại tập trung nhiều hơn vào các dấu hiệu cụ thể. À, vai rộng, chân đứng cách xa nhau, tay thì rõ ràng. Không có cái nào trong số này là đúng hay sai, thực tế thì đàn ông đôi khi dễ dạy hơn. Như sinh viên của tôi là 50/50 nam và nữ, nhưng đôi khi đàn ông có thể tập trung vào dấu hiệu mà tôi đang cố gắng dạy cho họ. Họ có thể hiểu nó. Họ có thể tiếp thu nó. Hiểu rồi. Nó đã được giải mã.
    Phụ nữ có xu hướng tạo ra một câu chuyện hoàn chỉnh. Vì vậy, tôi thường chơi trò chơi với sinh viên của mình, nơi tôi nói: “Được rồi, hãy kể cho tôi về một người, anh ấy có kiểu tóc mohawk.” Và đàn ông thường sẽ nói rằng tôi không để họ nghe phụ nữ trước. Đàn ông thường sẽ như: “Anh ấy có kiểu tóc mohawk. Anh ấy là một người đàn ông. Anh ấy không hói.” Phụ nữ sẽ như: “Được rồi, anh ấy là một chàng trai hư và có lẽ anh ấy có khuyên tai và tôi cá là anh ấy lái xe mô tô.”
    Và tôi cá là anh ấy sẽ rất vui vẻ khi hẹn hò nhưng có lẽ là một người thích uống rượu và anh ấy sẽ chỉ đi
    Thú vị. Vậy đây là điều tốt và xấu, đúng không? Điều đó cũng có thể cản trở phụ nữ
    Và nhân tiện, tôi đang đưa ra những khái quát lớn về điều này. Đây không phải là phần khái quát
    Chúng ta phải chắc chắn rằng chúng ta cẩn thận về
    Phụ nữ có xu hướng toàn cầu hóa một tín hiệu, họ sẽ thấy một tín hiệu và nghĩ, ôi, điều đó có nghĩa là anh ấy xấu hoặc điều đó có nghĩa là anh ấy nguy hiểm
    Tôi không bao giờ nghĩ rằng anh ấy độc hại
    Vâng, um, trong khi đàn ông đôi khi sẽ nghĩ, ôi, có lẽ chỉ là một ngày tồi tệ hoặc tôi sẽ cho cô ấy hoặc anh ấy một cơ hội thứ hai
    Vì vậy, chúng ta chỉ cần nhận thức một chút về cách chúng ta diễn giải qua lăng kính của chính mình
    Chúng ta sẽ hỏi liệu có điều gì khác mà tôi nên nói với bạn tôi
    Để giúp họ vì đôi khi tôi tự hỏi, bạn biết đấy, có những mẹo, mẹo vặt, chiến thuật. Họ có thể dựa vào. Họ có thể làm điều này
    Dù sao đi nữa, nhưng có điều gì sâu sắc hơn mà dễ hơn không. Tôi không biết tại sao tôi lại nói điều này, cuốn sách “The Game”
    Tôi đã vào đại học. Tôi chỉ tồn tại được một bài giảng
    Nhưng trong thời gian đó, tôi đã gặp một chàng trai tên là Joe, bạn tôi
    Tôi sẽ không nói họ tên vì mọi người sẽ nhận ra anh ấy nhưng tôi đã gặp bạn tôi Joe và tôi đã nói với Joe rằng
    Nghe này, bạn tôi, cuốn sách “The Game” rất hữu ích, nói với tôi rất nhiều về, bạn biết đấy, các
    Động lực giữa các cá nhân, bạn nên đọc nó, tôi đã đưa cuốn sách cho anh ấy. Anh ấy đã đọc nó. Chúng tôi đã ra ngoài câu lạc bộ hôm đó
    Anh ấy đã làm hỏng mọi thứ. Như anh ấy đã ra ngoài đó. Anh ấy bắt đầu châm chọc mọi người
    Và tôi chỉ nghĩ Chúa ơi, bạn biết đấy, bạn không thể dạy điều đó. Đó là điều tôi nghĩ
    Tôi nghĩ có rất nhiều và thực sự khi tôi suy nghĩ về những người trong cuộc đời tôi, có một chàng trai tên là Dan
    Tôi sẽ nói tên anh ấy là Dan Capon. Dan Capon ở trường
    Luôn luôn rất giỏi với phái nữ. Anh ấy luôn là một trong những người đó. Anh ấy có sức hút
    Anh ấy hài hước. Vâng, anh ấy kiểu hài hước kiêu ngạo. Vâng. Vâng, chỉ là một người tự nhiên không ai dạy anh ấy điều đó
    Vâng, và vì vậy tôi nhìn bạn tôi Joe. Tôi nhìn bạn tôi Dan. Tôi nghĩ về điều đó.
    Không quan trọng nếu bạn đã đọc cuốn sách đó hay chưa vì tôi không nói rằng cuốn sách của bạn thật tuyệt vời. Mọi người đều cần phải đọc cuốn sách của bạn. Không, họ thực sự cần. Đó là một cuốn sách tuyệt vời. Nhưng điều tôi muốn nói là có điều gì đó sâu sắc hơn bên trong chúng ta, như với người bạn của tôi có dáng vẻ co rúm lại. Vâng, có phải chỉ là những chiến thuật và mẹo không? Tôi nghĩ bất kỳ ai cũng có thể học được điều đó. Được rồi, tôi thực sự tin rằng tôi đã thấy những người vụng về nhất, không thoải mái nhất hoàn toàn bị thu mình lại, từ từ chuyển mình hoặc hoàn toàn biến đổi, và nhớ rằng họ không… Ai là người bạn không cuốn hút của bạn? Tên giả mà bạn sử dụng là gì? Anh ấy không phải là người không cuốn hút. Tôi chỉ đưa cho anh ấy cuốn sách và anh ấy thích nó. Joe không cần phải có một sự biến đổi hoàn toàn để tìm được bạn đời của mình. Joe không cần phải có một sự biến đổi hoàn toàn để có bạn bè. Bạn là bạn của anh ấy. Vì vậy, ngay cả khi anh ấy có một vài chiến thuật như ngừng hỏi “Bạn làm gì?” vì điều đó thật nhàm chán, hay bắt đầu tạo sự giao tiếp bằng mắt, đặc biệt là vào cuối câu trong 60-70% thời gian, thì mọi người sẽ bất ngờ nếu bạn lắng nghe. Hãy đặt những câu hỏi tốt hơn cho bạn bè của bạn để hiểu họ hơn. Những chiến thuật đó sẽ giúp anh ấy có được tình bạn. Hy vọng là một cô bạn gái. Hy vọng là một công việc. Vì vậy, tôi nghĩ rằng mọi người đều có thể thực hiện những thay đổi nhỏ hoặc lớn. Tôi không nghĩ có ai là không thể dạy dỗ. Bạn có nghĩ có mối quan hệ giữa những chiến thuật và mẹo này với sự tự tin thực sự của bạn không? Có nghĩa là, nó có trở thành một chu trình tự củng cố không? Có. Nhiều đến mức đó là cách duy nhất tôi tìm thấy sự tự tin. Cách duy nhất mà tôi có thể vượt qua sự vụng về của mình và thực sự bắt đầu ra ngoài và cố gắng kết bạn và bớt cô đơn. Ý tôi là, tôi đã rất cô đơn. Làm sao mà tôi đã như vậy? Tôi đã nói, được rồi. Tôi có một mục tiêu. Tôi sẽ hỏi ai đó: “Gần đây bạn đã làm gì thú vị?” Tôi sẽ hỏi câu hỏi đó. Điều đó đã cho tôi đủ sự tự tin để ra khỏi cửa và đến bữa tiệc đó, và khi tôi nhận được một câu trả lời tốt…
    Có người nói, ôi, bạn biết đấy, tôi đang làm một điều gì đó thú vị.
    Tôi đã nghĩ, ôi.
    Và sau đó họ cảm thấy hào hứng, tôi cũng cảm nhận được điều đó, và như vậy, công cụ đó đã mang lại cho tôi đủ sự tự tin để ra ngoài.
    Vì vậy, những công cụ này giúp bạn có sự tự tin để thử điều gì đó mới và phá vỡ thói quen của bạn.
    Nếu bạn cảm thấy bế tắc, và điều này dành cho bất kỳ ai, nếu bạn cảm thấy bế tắc,
    thì bạn phải thử điều gì đó khác. Nếu bạn cứ làm điều giống nhau, bạn sẽ tiếp tục nhận được điều giống nhau.
    Điều đó có nghĩa là bạn phải đặt ra những câu hỏi khác nhau.
    Nếu bạn sử dụng những tín hiệu ngôn ngữ cơ thể khác nhau và nếu bạn sẵn sàng thử một điều gì đó khác biệt,
    thì điều gì đó sẽ thay đổi cho bạn.
    Liệu những tín hiệu này, ngôn ngữ cơ thể này có quan trọng hơn cho một giới tính nào đó không?
    Không phải theo những gì tôi thấy, nghiên cứu không tìm thấy điều đó, nó tốt cho cả hai giới.
    Và về mặt thu hút,
    bạn nghĩ điều gì là quan trọng nhất? Có phải là sự tự tin? Có phải là sức mạnh? Có ổn không?
    Đây là nghiên cứu. Tôi tin rằng đó là Monica Moore đã thực hiện nghiên cứu này.
    Cô ấy phát hiện ra rằng những người được tiếp cận nhiều nhất tại các câu lạc bộ, những người được tiếp cận nhiều nhất
    chỉ đơn giản là có tín hiệu lớn nhất về sự sẵn có.
    Vì vậy, họ không phải là những người đàn ông và phụ nữ hấp dẫn nhất, cô ấy đã làm điều này cho cả đàn ông và phụ nữ.
    Họ không phải là những người đàn ông và phụ nữ hấp dẫn nhất.
    Thực tế, những người phụ nữ hấp dẫn nhất trong phòng nếu họ có ngôn ngữ cơ thể khép kín,
    họ không được tiếp cận. Họ không có hẹn hò. Họ không nhận được số điện thoại của mình.
    Đó là những người đàn ông và phụ nữ đã tín hiệu rằng “tôi có sẵn”.
    Bạn làm thế nào để tín hiệu rằng bạn có sẵn? Được rồi. Vậy, điều này rất quan trọng cho
    việc hẹn hò theo nghĩa muốn được tiếp cận, hẹn hò một đối một thì có chút khác biệt, đúng không?
    Bạn không cần phải tín hiệu điều này nếu bạn là một đối một.
    Nhưng nếu bạn ở trong một căn phòng lớn hoặc đang tham gia vào một buổi networking nhanh, một là ngôn ngữ cơ thể mở, không chặn lại.
    Tôi không bao giờ muốn có gì đó trước thân thể của bạn. Tôi không muốn điều này.
    Tôi không muốn bạn đứng với tay khoanh trước ngực. Tôi không muốn có cốc ở trước mặt bạn. Tôi không muốn bạn ôm chặt máy tính, iPad hoặc điện thoại của mình. Tôi muốn bạn đảm bảo rằng phần thân trên của bạn mở và nghiêng ra phía phòng. Tôi thích tư thế chân như hình chiếc bánh sừng bò. Bạn biết đấy, tư thế chân song song giống như những gì chúng ta đang làm ngay bây giờ trong một tình huống hẹn hò. Tôi muốn bạn có tư thế chân như hình chiếc bánh sừng bò, tức là chân bạn nghiêng về phía phần lớn nhất của phòng, như một cách nói “Tôi đang mở lòng, hãy đến và tiếp cận tôi.” Điều này gửi tín hiệu đến cả nam và nữ rằng “Ôi, có thể người đó thực sự đang mở lòng để ai đó đến và phá vỡ cuộc trò chuyện này.” Nó cũng có nghĩa là những cái nhìn nhanh chóng đến mọi người xung quanh trong phòng. Mọi người, tất cả những người bạn muốn tiếp cận. Bao nhiêu lần thì một người phải liếc nhìn để khiến ai đó đến gần? Monoclemore thực sự đã nghiên cứu điều này. Tôi tin rằng cần tám cái liếc để khiến ai đó đến gần, đừng trích dẫn tôi về điều đó. Con số đó cao hơn nhiều so với tôi nghĩ, tôi đã nghĩ là hai hoặc ba. Tôi nghĩ con số đó điên rồ như tám. Bạn có thể tưởng tượng mình đang ở một quán bar và nhìn ai đó tám lần không? Đó là số lần cần thiết để khiến người đó đến gần, và những cái liếc này rất nhanh. Không phải kiểu như, bạn biết đấy, như mèo, mà là một cái liếc bên và một nụ cười. Là một cái vung tóc và một cái nhìn qua lại, đúng không? Đó là kiểu liếc mà chúng ta đang nói đến, và đôi khi cần đến tám cái liếc. Vì vậy, tư thế chân như hình chiếc bánh sừng bò, cơ thể mở, và những cái liếc nhanh ngắn. Tôi cũng sẽ thử một trong những mẹo bí mật của tôi cho những người hẹn hò, đó là thường xuyên chỉ tay về phía họ. Ví dụ như, có một chàng trai hấp dẫn ngay ở đó mà tôi có thể thấy. Tôi đã kết hôn được 18 năm, chỉ để bạn biết. Nếu bạn muốn, được rồi, hãy làm rơi cái gì đó. Anh ấy thật ngầu, anh ấy thật hấp dẫn. Được rồi, có một chàng trai hấp dẫn ngay ở đó mà tôi muốn nhìn và tôi đang nói chuyện với bạn. Tôi có thể liếc nhìn nhanh về phía đó, nhưng tôi cũng có thể, khi tôi chỉ tay…
    Tôi đang ra hiệu cho họ. Vì vậy, tôi đang ở trong đường đi của họ.
    Nếu tôi đang ra hiệu, tôi đang làm một cử chỉ để họ thực sự đến đây, như thể tôi đang ra hiệu và sau đó tôi như muốn họ thực sự đến đây.
    Tôi đang ra hiệu một chút nhưng tôi đang nói chuyện, nhưng tôi đang ra hiệu một cách cởi mở.
    Nó hoạt động.
    Nó sẽ hoạt động nếu họ có chút hứng thú với bạn, họ sẽ đến. Nếu họ không đến,
    Có lẽ họ không hứng thú với bạn, hãy thử người khác. Còn đàn ông thì sao? Đàn ông thì sao?
    Cũng giống như vậy, một người đàn ông có thể làm điều tương tự. Tuy nhiên, phụ nữ ít có khả năng tiếp cận đàn ông trong một môi trường đông người.
    Về mặt văn hóa, điều đó không được chấp nhận nhiều.
    Vì vậy, sẽ khó hơn cho một người đàn ông để khiến một người phụ nữ đến gần.
    Nhưng nó thực sự hiệu quả rất tốt cho đàn ông để làm ấm lên một người phụ nữ mà bạn sắp tiếp cận với những điều đó.
    Những cái nhìn nhanh, những cử chỉ mở, bàn chân hướng về phía cô ấy, để khi bạn tiếp cận,
    Cô ấy biết rằng sự chú ý của bạn đã ở trên cô ấy và hãy nhìn vào phản ứng của cô ấy với những cử chỉ và cái nhìn của bạn.
    Nếu cô ấy gặp cái nhìn của bạn, thật tuyệt.
    Nếu cô ấy quay đi khỏi bạn, quay bàn chân của cô ấy ra khỏi bạn, có lẽ cô ấy không thực sự tiếp nhận cách tiếp cận của bạn.
    Vì vậy, đó là một cách tốt để thử nghiệm trước khi bạn thực sự tiếp cận.
    Thật khó trong thời đại này.
    Có phải không để biết liệu bạn có thể tiến đến ai đó không, vì có rất nhiều người như kiểu, bạn biết đấy, quá ngầu để quan tâm.
    Đó là điều tôi thấy và cũng có một nền văn hóa lớn hiện nay về những hành động không phù hợp.
    Đúng vậy, nhưng tôi sẽ lạc quan và nói rằng, nhìn này, tôi không độc thân nên tôi biết điều đó khác.
    Nhưng tôi nghĩ mọi người đang cô đơn
    và tôi nghĩ
    Mọi người rất muốn gặp gỡ người của họ.
    Vì vậy, nếu bạn thực sự ở trực tiếp
    và bạn quan tâm đến ai đó,
    Thật là một món quà để đến gần ai đó và nói, chào, tôi thích bạn. Tôi đã thấy bạn ở bên kia phòng.
    Bạn có biết tôi nghĩ tôi đã nói điều này trong một hoặc hai podcast trước đây nhưng tôi không thực sự nhận được
    Câu trả lời từ ai cả. Tôi đã có một cậu bé tại sự kiện mà tôi đã phát biểu, được rồi, và cậu ấy ở hàng ghế đầu.
    Và điều đó thực sự đã chạm đến tôi vì nó khiến tôi nhận ra rằng có rất nhiều người ngoài kia, đặc biệt là trong thế giới mà chúng ta đang sống bây giờ vào năm 2024, 2025 hay bất cứ khi nào, những người muốn có bạn bè. Bạn vừa nói về sự cô đơn, đúng không? Họ muốn kết bạn và thật kỳ lạ, có một cậu bé đã đứng dậy, thật đáng khen, trong buổi nói chuyện mà tôi đang thực hiện, và cậu ấy giơ tay lên không trung trong khi có một nghìn người xung quanh. Đó là buổi nói chuyện tôi đã thực hiện ở Canary Wharf ở London, nơi giống như New York của London, rất bận rộn. Tất cả bọn họ đều mặc vest vì họ làm việc trong thành phố này. Cậu ấy đứng dậy và hỏi: “Câu hỏi của tôi là, làm thế nào để tôi kết bạn?”
    Bạn có thể tưởng tượng được sự dũng cảm cần có để nói điều đó trước một phòng có một nghìn người. Thật tuyệt vời! Cậu ấy hỏi: “Làm thế nào để tôi kết bạn?” Bạn đã nói gì? Bạn có bạn bè không?
    Tôi có một vài người bạn. Nhưng thật buồn cười vì điều tôi thực sự nói đã khiến tôi bất ngờ. Nhưng điều tôi cuối cùng đã nói là những gì bạn vừa làm chính là cách để kết bạn. Bạn hiểu ý tôi chứ?
    Vì vậy, sự sẵn lòng trở nên dễ tổn thương theo cách đó rất quan trọng. Bởi vì tôi đã nói, tôi biết điều gì sẽ xảy ra sau khi tôi kết thúc trên sân khấu ở Morkov, mọi người sẽ đến gần bạn. Vâng, đúng vậy.
    Vì vậy, tôi có một khuôn khổ để kết bạn khi trưởng thành. Tôi nghĩ điều đó rất quan trọng. Tôi nghĩ rằng thật không thể chấp nhận trong xã hội của chúng ta khi tiếp cận tình bạn giống như hẹn hò. Nhưng đó là cách chúng ta nên nghĩ về nó, là gặp gỡ hai hoặc ba người tuyệt vời. Điều đó rất quan trọng cho sức khỏe, hạnh phúc và thành công của bạn.
    Thật sự rất quan trọng để “hẹn hò” với bạn bè của bạn. Điều đó cực kỳ quan trọng. Một trong những người bạn tốt nhất của tôi là Kodi Sanchez vì cô ấy thực sự truyền cảm hứng, thông minh và hài hước. Nhưng tôi đã hẹn hò với rất nhiều người ở Austin, rất nhiều cô gái ở Austin để tìm được cô ấy. Tôi biết cô ấy cũng đã làm như vậy. Đó là thời kỳ tôi tìm kiếm bạn gái trong thời gian “bachelorette” của mình.
    Và chúng tôi đã nhanh chóng hòa hợp và cùng nhau phát triển công việc kinh doanh của mình.
    Một điều là bạn nên thay đổi tư duy của mình.
    Tìm bạn bè giống như hẹn hò, bạn đang tìm kiếm người bạn tâm giao.
    Và sau đó bạn nên tiếp cận những người bạn đó giống như bạn sẽ tiếp cận một đối tác tiềm năng.
    Bạn muốn có người có cùng giá trị, bạn muốn có người kích hoạt cùng một mạng nơ-ron như bạn.
    Họ thích những hoạt động giống nhau và bạn muốn có người mà bạn có thể thử nghiệm.
    Bạn sẽ không bao giờ chuyển đến sống cùng một người bạn hoặc không bao giờ sống cùng một người mà bạn mới bắt đầu hẹn hò, cũng giống như với một người bạn.
    Bạn không muốn quá gần gũi quá nhanh.
    Vì vậy, tôi rất khuyên bạn nên đi hẹn hò bạn bè và bạn muốn chúng khác nhau mỗi lần.
    Hãy đưa họ đến những nơi mà bạn yêu thích và cố gắng làm cho họ cảm thấy hơi khó chịu một chút.
    Ví dụ, có một nơi, nghe có vẻ điên rồ nhưng nó hiệu quả.
    Có một nơi ở Austin gọi là Casa Deluz, nếu ai đó đã từng đến đó ở Austin, đó là một nơi ăn chay kiểu hippie.
    Nó đã tồn tại từ rất lâu và bạn vào đó chỉ có một món ăn.
    Bạn không thể tùy chỉnh nó và họ sẽ đặt nó lên khay của bạn và bạn ăn như đồ ăn ở căng tin.
    Tôi rất thích và tôi thích đưa những người phụ nữ khó tính đến đó chỉ để xem họ sẽ làm gì.
    Bởi vì những người phụ nữ kiểu như, “Liệu tôi có thể xin thêm một món khác không?”
    Tôi nghĩ, chúng ta sẽ không thể trở thành bạn bè. Chúng ta không thể là bạn bè. Bạn không thích những người đó. Không.
    Bạn không thể tùy chỉnh, đó là lý do tôi rời L.A. Ừm. Ý tôi là bạn có thể tùy chỉnh một chút,
    Nhưng có một cách mà bạn làm điều đó và ở đây bạn thực sự không thể tùy chỉnh.
    Và vì vậy thật thú vị để xem mọi người đối phó với hoàn cảnh đó như thế nào.
    Và tôi nhận thấy những người bạn thân nhất của tôi đều rất thoải mái. Họ nói, “Được rồi, hãy cứ như vậy đi.”
    Đó là cách mà tôi thấy rất rõ tính cách của họ. Đó là một câu chuyện rất kỳ lạ.
    Mọi người sẽ nghĩ, “Cô ấy thật kỳ quặc. Không có gì ngạc nhiên khi cô ấy không có nhiều bạn bè.”
    Đúng vậy. Tôi không có nhiều bạn bè nhưng những người bạn mà tôi có tôi rất yêu quý. Chúng tôi thường xuyên đến Casa Deluz.
    Vì vậy, bạn nên nghĩ về những hoạt động hoặc địa điểm với bạn bè mà bạn có thể thử nghiệm một giá trị hoặc điều gì đó mà bạn thực sự trân trọng ở bạn bè. Còn nếu bạn không có bạn bè thì sao? Tôi đang nghĩ về đứa trẻ này, đặc biệt nếu bạn là một người đàn ông, vì đàn ông thường gặp khó khăn hơn. Thật sự đôi khi cảm thấy ngượng ngùng khi… Không, tôi sắp xếp những buổi hẹn cho chồng mình. Tôi cũng phải sắp xếp những buổi hẹn với bạn cho chồng mình nữa. Không, tôi đã nói với bạn rằng tôi thấy điều đó là… hoạt động. Vậy nơi nào là nơi bạn thích tụ tập? Bạn thường làm gì? Có phải là ném bóng, đi xem các trận bóng đá, chạy marathon điên cuồng, tham gia nhóm leo núi, hay chơi pickleball? Hãy tìm hoạt động mà bạn yêu thích và sau đó từ từ, như chúng ta đang nói về việc hẹn hò, hãy liên lạc với họ. Bạn có đang làm điều gì thú vị gần đây không? Mục tiêu lớn nhất của bạn cho năm 2025 là gì? Đó là những câu hỏi, lý do tôi có những câu hỏi này là vì chúng là câu hỏi về hẹn hò, nhưng cũng là câu hỏi về tình bạn. Nếu bạn sống trong hoạt động đó đủ lâu, bạn sẽ tìm thấy những người bạn của mình. Bạn thấy có sự thay đổi nào trong mối quan hệ giữa các cá nhân trong khoảng 15 năm qua không? Kể từ khi bạn 18 tuổi, bạn chắc chắn đã thấy những thay đổi ở mức độ xã hội trong kỹ năng giao tiếp, tình bạn của chúng ta, v.v. Bạn thấy điều gì? Airpods đang giết chết tình bạn. Airpods sẽ phá hủy những tương tác giữa chúng ta. Và đây là sự khác biệt. Tôi đã thấy sự khác biệt lớn nhất trong 18 năm qua. 18 năm trước, bạn có thể đeo một chiếc walkman quanh khuôn viên trường hoặc quanh thành phố hoặc trên tàu điện ngầm. Nhưng thực sự, tai bạn vẫn mở và điều gì xảy ra là bạn lên tàu điện ngầm hoặc đi bộ qua khuôn viên trường hoặc đi xuống hành lang và có ai đó sẽ nói: “Này, Steven. Dạo này thế nào?” “Bạn biết đấy, khá tốt, tuần này điên cuồng.” “Ô thật sao? Bạn đang làm gì vậy?” Giống như thật dễ dàng để có những khoảnh khắc kết nối nhỏ bé đó.
    Nghiên cứu của van Sloan được thực hiện trước khi có airpods và tôi tự hỏi nếu ông ấy làm lại nghiên cứu đó bây giờ thì sẽ ra sao. Đó là nghiên cứu mà ông ấy phát hiện ra rằng những đứa trẻ dễ mến nhất có danh sách những người mà chúng thích dài nhất. Trong nghiên cứu, những đứa trẻ dễ mến nhất khi ông ấy quan sát chúng, chúng đang đi trong hành lang, chào hỏi, trò chuyện bên cạnh ai đó trong năm giây ở một cái tủ khóa, nói chuyện sau giờ học và kiểu như đang ngồi cùng nhau ở bàn ăn trưa, nghiêng người qua hỏi về điều gì đó. Có rất nhiều kết nối nhỏ, những cuộc trò chuyện rất ngắn.
    Tình bạn của chúng ta không thường xảy ra trong những cuộc trò chuyện sâu sắc lớn lao. Chúng xảy ra trong những khoảnh khắc nhỏ này, và airpods phá hủy điều đó. Tôi thấy điều này đặc biệt rõ ràng với những người trẻ tuổi vì họ luôn đeo airpods khi đi lại, khi đi bộ, khi chạy bộ, khi ở phòng gym. Tôi không biết về thời điểm tôi còn độc thân trong năm giây khi tôi khoảng 17 tuổi, nhưng phòng gym là nơi mà không ai thực sự nghe gì cả. Ít nhất tôi nhớ rằng có một người hiếm hoi có walkman, nhưng mọi người đều không có airpods.
    Và vì vậy có rất nhiều khoảnh khắc kết nối nhỏ diễn ra. Thật dễ dàng để nói chuyện với mọi người hơn. Bây giờ, nếu ai đó đang tập thể dục với airpods, tôi thấy thật kỳ lạ. Tôi tự hỏi họ đang làm gì? Họ nên về nhà. Thật kỳ quặc. Hoặc họ đang tập cùng một người bạn và điều đó thì lại khiến tôi cảm thấy áp lực.
    Vì vậy, tôi lo lắng về điều này vì chúng ta cần những mối liên kết yếu. Những mối liên kết yếu này có trong nghiên cứu. Đó là những kết nối rất bình thường của một người mà bạn thấy ở phòng gym một lần một tuần và bạn kiểu như biết họ. Ôi, đúng rồi, bạn biết Steven. Thật vui khi gặp bạn. Bạn nhận ra khuôn mặt của họ, và nếu bạn thấy họ ở một nhà hàng vào cuối tuần, bạn sẽ nói, “Này, bạn có phải là người đi đến phòng gym đó không? Ồ, đúng rồi, chúng tôi có.”
    Vậy bạn đang làm gì vào cuối tuần này? Những mối liên kết yếu đó cực kỳ quan trọng cho hạnh phúc của chúng ta. Đó là cách chúng ta xây dựng những tình bạn lớn.
    Đó là cách chúng ta có thể tìm thấy một nửa của mình. Đó là cách chúng ta có thể tạo ra những mối liên hệ kinh doanh tốt. Và tôi nhận thấy ngày càng ít điều đó xảy ra vì tai nghe AirPods và vì công việc kết hợp. Vì vậy, chúng ta không ở văn phòng nhiều như trước. Chúng ta có ít những khoảnh khắc nhỏ trong hành lang hoặc năm phút trước khi cuộc họp bắt đầu. Năm phút trước khi cuộc họp bắt đầu thực sự rất quan trọng cho sự thành công trong sự nghiệp của bạn. Cách bạn trò chuyện với sếp, những câu chuyện nhỏ bạn nói, bạn có đang hỏi những câu hỏi nhàm chán không? Điều đó cho đồng nghiệp và sếp của bạn biết rất nhiều về con người bạn, và điều đó đã được chứng minh. Những người dễ mến kiếm được nhiều tiền hơn. Những người dễ mến có nhiều cơ hội thăng tiến hơn. Những người dễ mến có nhiều bạn bè hơn và nhiều bạn bè hơn ở nơi làm việc. Vì vậy, khi chúng ta có ít khoảnh khắc để thể hiện sự dễ mến của mình, thật khó để đạt được những điều đó. Tại công ty của tôi, Flight Studio, thuộc về công ty lớn hơn của tôi, Flight Group, chúng tôi luôn tìm kiếm cách để xây dựng những kết nối sâu sắc hơn với khán giả của mình. Dù đó là một chương trình mới, một sản phẩm hay một dự án. Đó là lý do tôi đã ra mắt các thẻ trò chuyện. Tôi đã dựa vào Shopify trước đây, một nhà tài trợ của podcast hôm nay. Và tôi sẽ sử dụng chúng một lần nữa cho lần ra mắt lớn tiếp theo mà bạn sẽ nghe sớm thôi. Tôi sử dụng chúng vì việc thiết lập một cửa hàng trực tuyến để tiếp cận tất cả các bạn thật dễ dàng, bất kể bạn ở đâu trên thế giới. Với Shopify, những điểm đau thông thường khi ra mắt sản phẩm trực tuyến hoàn toàn biến mất, bất kể quy mô doanh nghiệp của bạn. Shopify có mọi thứ bạn cần để đưa doanh nghiệp của bạn lên một tầm cao mới và kết nối tốt hơn với khách hàng trên toàn thế giới. Để cảm ơn tất cả các bạn đã lắng nghe chương trình của tôi, chúng tôi đang tặng bạn một bản dùng thử chỉ với một đô la mỗi tháng. Bạn có thể đăng ký bằng cách truy cập Shopify.com/Bartlet. Đó là Shopify.com/Bartlet hoặc tìm liên kết trong phần mô tả bên dưới. Nếu bạn là một doanh nhân, bạn có thể sẽ muốn lắng nghe điều này. Đây là một thông điệp từ một trong những nhà tài trợ của podcast này, đó là LinkedIn.
    Nếu bạn đã nghe tôi trên podcast này một thời gian, bạn sẽ biết rằng tôi đã trải qua một quá trình tiến hóa như một chủ doanh nghiệp và doanh nhân. Một trong những sự tiến hóa đó đã trở nên rõ ràng hơn khi tôi trưởng thành, đó là điều quan trọng nhất trong việc xây dựng một doanh nghiệp, xây dựng một công ty, chính là việc tuyển dụng. Định nghĩa của từ “công ty” thực sự là một nhóm người, và đó là trách nhiệm và công việc đầu tiên mà bất kỳ doanh nhân nào cũng phải tập trung vào.
    Nhưng thật bất ngờ, hầu hết mọi người không làm vậy. Khoảng 80% đội ngũ của tôi đã được tuyển dụng từ LinkedIn, và tôi nghĩ rằng có rất ít nền tảng, nếu không muốn nói là không có, trên thế giới có thể cung cấp cho bạn sự đa dạng về ứng viên như vậy, với nhiều thông tin và dữ liệu trên hồ sơ của họ. Thông thường, điều này tốn tiền, nhưng đối với những doanh nhân đang lắng nghe tôi, tôi đã có cho bạn một quảng cáo tuyển dụng miễn phí cho công ty của bạn trên LinkedIn. Chỉ cần truy cập LinkedIn.com/DOAC để đăng quảng cáo tuyển dụng miễn phí của bạn hôm nay. Đó là LinkedIn.com/DOAC. Điều khoản và điều kiện áp dụng.
    Còn về việc nói dối thì sao? Đây là một trong những điều mà mọi người rất quan tâm, đó là cách để phát hiện một kẻ nói dối. Thật buồn cười vì như trong phần còn lại của cuộc trò chuyện, người ta có thể suy ra rằng đó là cách để trở thành một kẻ nói dối. Tôi đang đùa về điều này, nhưng thực sự là như vậy, đó là cách để hành xử theo một cách nhất định để đạt được thành công trong một bối cảnh nhất định, cho dù đó là hẹn hò hay công việc, bất cứ điều gì.
    Vâng, nhưng sau đó chúng ta muốn tìm ra xem ai đang lừa dối chúng ta. Có phải có khả năng phát hiện một kẻ nói dối không? Hầu hết mọi người chỉ có thể phát hiện một lời nói dối với độ chính xác 54%. Họ thực sự đã nghiên cứu rằng người bình thường rất kém trong việc này. Bạn còn tốt hơn là tung đồng xu với độ chính xác 54%. Chúng ta rất kém trong việc phát hiện những kẻ nói dối, và điều này rất quan trọng để biết về bản thân mình. Chúng ta không nên đánh giá quá cao khả năng phát hiện lời nói dối của mình. Thông thường, chúng ta không giỏi trong việc này. Vì vậy, rất quan trọng để cho ai đó lợi ích của sự nghi ngờ, vì bạn không biết, rất khó để phát hiện. Có thể, có những dấu hiệu thống kê nhất định cho sự lừa dối.
    Có những dấu hiệu mà nghiên cứu thường xuyên phát hiện ra rằng những kẻ nói dối thường làm, nhưng không phải lúc nào cũng vậy, như không có cái mũi Pinocchio. Không có một dấu hiệu nào cho thấy ai đó đang nói dối. Nhưng có một vài dấu hiệu xuất hiện lặp đi lặp lại khi chúng ta đã nói về ngữ điệu của câu hỏi. Thật đáng nghi nếu ai đó đang nói và đột nhiên họ lại hỏi một câu. Nếu họ không thực sự đang hỏi một câu, đúng không? Như nếu đột nhiên bạn nghe thấy ngữ điệu câu hỏi được sử dụng trong một câu khẳng định hoặc một con số hoặc một ranh giới hoặc một mốc thời gian. Đó là lúc tôi nghĩ, hãy xem xét kỹ điều đó một chút và nói về ngân sách đó. Bạn đã đề cập rằng con số đó là 500.000. Con số đó đến từ đâu? Hãy nói thêm về điều đó. Tôi muốn nghe xem liệu tôi có nghe lại điều đó không. Thú vị đấy. Đó là một dấu hiệu để tôi xem xét kỹ hơn. Đó giống như, hãy chắc chắn rằng tôi đã nghe đúng, hãy chắc chắn rằng bạn cảm thấy tự tin về điều đó. Vậy con số đó đến từ đâu? Đó chỉ là một tín hiệu nhỏ cho thấy bạn nên đào sâu hơn. Không có gì là dấu hiệu của sự nói dối. Đó chỉ là dấu hiệu rằng bạn nên tìm hiểu sâu hơn.
    Ngữ điệu câu hỏi và sự giảm âm lượng là một dấu hiệu khác về sự lừa dối. Khi chúng ta lo lắng hoặc hồi hộp, chúng ta sẽ mất âm lượng và mất hơi. Nếu bạn nghe thấy ai đó đang nói, tôi nghe điều này rất nhiều trong các cuộc gọi bán hàng. Vì vậy, tôi luôn biết phần nào trong bài thuyết trình bán hàng khiến các doanh nhân của tôi lo lắng nhất. Bởi vì họ mất âm lượng trong phần đó của bài thuyết trình. Nó nghe như thế này: “Vậy chúng ta hãy chuyển sang đội ngũ của chúng ta. Các đối tác sáng lập của chúng tôi là… tôi, Joe, Jimmy và… Chúng tôi đã gặp nhau tại NYU. Và bây giờ chúng ta sẽ nói về…” Như tôi đang làm cho bạn thấy rõ ràng. Nhưng nếu bạn lắng nghe, bạn sẽ nghe thấy nơi ai đó như thể họ thực sự đã mất năng lượng. Họ thực sự đã mất hơi. Vì vậy, sự giảm đột ngột về âm lượng là một dấu hiệu rất thú vị để xem xét kỹ hơn. Như là, “Chuyện gì vừa xảy ra ở đó? Bạn cảm thấy thế nào về người đồng sáng lập của bạn?”
    Bạn đã biết nhau bao lâu rồi? Có điều gì chúng tôi nên biết về điều đó không? Mối quan hệ như thế nào? Các bạn cãi nhau ra sao?
    Các bạn giao tiếp như thế nào?
    Đúng, đó là lúc tôi sẽ đặt hầu hết các câu hỏi cho nhà đầu tư nếu tôi nghe thấy âm lượng giảm ở lĩnh vực cụ thể đó.
    Cái khác thì là giọng nói.
    Không lời, vì vậy điều bạn đang tìm kiếm là
    sự không nhất quán, nơi mà lời nói không khớp với cơ thể.
    Cái rõ ràng nhất là khi ai đó nói có, nhưng lại lắc đầu không, hoặc nói không, nhưng lại gật đầu có.
    Vì vậy, tôi có thể hỏi con gái tôi. Con đã dọn phòng chưa?
    Um
    Có, con đã làm rồi.
    Cô ấy lắc đầu không. Trong các nền văn hóa phương Tây, có một ngoại lệ văn hóa cho điều này.
    Ấn Độ, Bulgaria và Pakistan họ gật đầu một cách hơi khác, nghiên cứu thực sự chỉ ra điều đó, nhưng ở
    các quốc gia ngoài Ấn Độ, Bulgaria và Pakistan, khi chúng ta đồng ý với ai đó, nói có hoặc nói sự thật,
    chúng ta thường đồng ý với chính mình và gật đầu có.
    Khi chúng ta không đồng ý hoặc không thích điều gì đó, chúng ta thường lắc đầu không.
    Chúng ta cũng có thể làm điều này trong sự không tin, như wow, tôi không thể tin điều đó vừa xảy ra.
    Vì vậy, tôi luôn tìm kiếm những cái gật đầu không nhất quán. Điều này xảy ra rất nhiều nếu bạn hỏi ai đó. Bạn có thích cô gái mới không?
    Có, bạn biết đấy, cô ấy thì… tuyệt vời.
    Đúng, bạn thấy đấy, 100% đúng, luôn luôn như vậy và mọi người không nhận ra họ đang làm điều đó.
    Nhưng họ đang lắc đầu không, họ không thích người đó.
    Bạn cũng sẽ thấy điều này với những biểu cảm khuôn mặt không khớp và cái lớn nhất cho những kẻ nói dối mà nghiên cứu tìm thấy là sự ghê tởm.
    Vì vậy, sự ghê tởm là một biểu hiện mà mọi người tạo ra mà không nhận ra.
    Và điều này xảy ra ở nhiều nền văn hóa, khi chúng ta không thích điều gì đó, khi chúng ta ngửi thấy mùi gì đó tồi tệ,
    chúng ta nhăn mũi và lộ ra phần trắng của răng và chúng ta nói
    Vì vậy, bạn sẽ nhận thấy rằng những kẻ nói dối thường cảm thấy bẩn thỉu khi họ nói dối.
    Vì vậy, thường thì họ sẽ thể hiện sự ghê tởm với chính mình vì đã nói dối.
    Vì vậy, bạn sẽ hỏi ai đó
    Vậy bạn nghĩ gì về đề xuất này?
    Có, um
    Thật sự rất tốt
    Và họ thậm chí có thể ngửi thấy thật sự. Vâng, cái ngửi đó là gì?
    Um
    Tín hiệu là gì?
    Ôi, đó là một chất kích hoạt sự ghê tởm
    Khi chúng ta cảm thấy ghê tởm, các khoang mũi của chúng ta muốn đóng lại vì chúng ta muốn hít vào ít hơn
    Và vì vậy, mặc dù nó không liên quan đến thực phẩm, nhưng nó liên quan đến sở thích, những kẻ nói dối thường thể hiện một chút sự ghê tởm khi họ nói dối vì họ
    Cảm thấy hơi ghê tởm về bản thân
    Và vì vậy bạn sẽ thấy sự kích hoạt này ở đây. Nhân tiện, bạn biết đấy, một người làm điều đó một cách tự nhiên như đúng không?
    Đây là một cách rất không tự nhiên để giữ khuôn mặt của tôi
    Nhưng chúng ta làm điều đó khi chúng ta cảm thấy ghê tởm ở đâu đó, các khoang mũi của chúng ta và khi chúng ta giãn nở mũi, các cánh mũi của chúng ta giãn nở
    Đó là cái mà gọi là như những cánh mũi này giãn nở và chúng ta bắt đầu nhăn lại. Nó giống như
    Chúng ta không thích những gì chúng ta đang thấy, ngửi, nghe. Vì vậy, những gì tôi sẽ làm là tôi sẽ chia sẻ một đề xuất với ai đó
    Tôi sẽ nói về một điều gì đó và tôi theo dõi bất kỳ sự ghê tởm nào
    Vì vậy, tôi sẽ nói, bạn biết đấy, đây là kế hoạch cho năm 2025. Đây là những gì chúng ta sẽ làm và nếu tôi thấy một
    Tôi biết rằng thành viên trong nhóm đó hoặc người đó không thực sự hứng thú và đó là lý do tại sao tôi sẽ hỏi lại
    Có câu hỏi nào không? Bạn cảm thấy thế nào Steven? Bạn có thích ý tưởng này không? Vâng, tôi thích nó. Vâng, không
    Kinh khủng
    Bạn trông như thể bạn sắp nôn ra vậy
    Tôi nghe bạn nói rằng những mối quan hệ độc hại nhất là những mối quan hệ mơ hồ
    Từ mơ hồ có nghĩa là gì? Được rồi. Vậy thì mơ hồ thực ra không độc hại
    Vì vậy, độc hại là như chúng ta biết nó xấu. Chúng ta không muốn nó. Chúng ta đang tạo ra ranh giới xung quanh nó, mơ hồ có nghĩa là
    Chúng ta không chắc chắn
    Những mối quan hệ mơ hồ là những mối quan hệ trong cuộc sống của bạn mà gây tổn hại nhất. Đó là những mối quan hệ mà bạn tự hỏi
    Cô ấy có thích tôi không?
    Tôi có thích cô ấy không? Ôi, tôi ước cô ấy sẽ hủy bữa tối mà chúng ta có
    Tôi có mệt sau đó không? Tôi đang lo lắng về nó. Tôi có phải đi không?
    Trời ơi, tôi ước tôi ở nhà
    Đó là những mối quan hệ mơ hồ mà bạn không chắc chắn và chúng rất
    Cảm thấy mệt mỏi vì một người độc hại, bạn biết đấy, họ thật độc hại. Bạn nghĩ, tôi không thích người đó. Họ không mang lại lợi ích cho tôi. Tôi không đi ăn tối đâu. Tôi sẽ về nhà. Không, cảm ơn. Tôi sẽ không nhắn tin cho bạn, cũng không nói với bạn rằng tôi đang nghĩ về bạn hay một người không rõ ràng. Bạn nghĩ, tôi nên kiểm tra với người đó. Thật sự tôi nên đến trung tâm. Ôi, đã năm tháng rồi kể từ lần cuối tôi đến. Ôi trời, liệu tôi có biết họ đang làm gì dạo này không? Liệu tôi có quan tâm không? Và quan trọng nhất, họ có thích tôi không? Họ có ủng hộ tôi không? Đó là lý do tôi hỏi về người bạn mà bạn không chắc chắn. Tôi đã hỏi, họ có ghen tị không? Họ có vấn đề gì với bạn không vì có thể bạn đang cảm nhận được rằng họ không rõ ràng với bạn và bạn đang cảm nhận điều đó.
    Có một nghiên cứu được thực hiện với các sĩ quan cảnh sát. Họ muốn biết điều gì tạo nên một nơi làm việc thịnh vượng. Vì vậy, họ đã yêu cầu các sĩ quan cảnh sát xếp hạng những người trong đồn của họ. Và họ phát hiện ra rằng những sĩ quan cảnh sát có mối quan hệ không rõ ràng nhiều nhất thì không hạnh phúc trong công việc, có ít sự cân bằng giữa công việc và cuộc sống, và gặp nhiều căng thẳng trong công việc hơn so với những người có mối quan hệ độc hại. Nói cách khác, những sĩ quan cảnh sát nói rằng tất cả 10 người đó đều độc hại thì lại hạnh phúc hơn trong công việc, và những sĩ quan cảnh sát nói rằng tôi không biết tôi có thích người đó không và người đó. Tôi không biết người đó có thích tôi không. Tôi không biết tôi có muốn đi ăn trưa với người đó lần nữa không. Tôi khá muốn ở một mình vì thật sự rất mệt mỏi về tinh thần khi có những mối quan hệ không rõ ràng.
    Vì vậy, thật sự quan trọng nếu bạn đang lập danh sách những người, quay lại từ đầu, bạn biết những người mà bạn thực sự thân thiết, không thân thiết lắm, hơi thân thiết, rất thân thiết. Nếu bạn không chắc chắn, hãy để họ ở dưới cùng. Và trong 30 ngày tới, hãy cố gắng hỏi họ những câu hỏi mà chúng tôi đã chia sẻ. Bạn có đang làm việc gì thú vị không? Mục tiêu lớn nhất của bạn ngay bây giờ là gì?
    Và xem liệu bạn có thích câu trả lời của họ không. Quan trọng là phải đưa họ lên hoặc đưa họ ra ngoài. Đừng để họ lưỡng lự. Một trong những điều được tìm kiếm nhiều trên Google là tôi đã xem Google để tìm hiểu. Ừm, những câu hỏi được tìm kiếm nhiều nhất là gì. Có một số công cụ mà tôi đã sử dụng để tìm hiểu những gì mọi người muốn biết và một trong số đó chỉ là “Hãy giúp tôi. Làm thế nào để tôi bắt đầu một cuộc trò chuyện?”
    Vì vậy, cuốn sách tiếp theo của tôi nói về điều đó, vì vậy tôi rất vui khi nghe điều đó. Được rồi, một điều là đừng suy nghĩ quá nhiều về cách mở đầu của bạn. Bắt đầu một cuộc trò chuyện giống như “Chào, tôi là Vanessa.” Thực sự, cách mở đầu của bạn có thể chỉ đơn giản như vậy.
    Em gái tôi, em gái út của tôi, tôi đã nói với cô ấy rằng đó là lời khuyên tốt nhất mà tôi từng đưa cho cô ấy và tôi đã hỏi, “Đó là gì?” Cô ấy nói: “Bạn chỉ cần nói xin chào với mọi người.” Và đó là tất cả, cách mở đầu của bạn chỉ là “Chào, tôi là Vanessa. Chào, rất vui được gặp bạn.”
    Vì vậy, đừng suy nghĩ quá nhiều về cách mở đầu, vì cách mở đầu đó thực sự đang làm rất nhiều điều cho cơ thể bạn, não bộ và cơ thể bạn đang như “sự tự tin, sự ấm áp, biểu cảm khuôn mặt, giọng điệu.” Nếu bạn hỏi: “Mục tiêu lớn nhất của bạn trong cuộc sống là gì?” thì đó là quá nhiều. Vì vậy, cách mở đầu của bạn thực sự nên là những điều cơ bản để não bộ của người khác có thể cảm thấy an toàn. “Được rồi, bạn là bạn. Chào, bạn khỏe không?” Đúng không? Tôi đã làm dấu hiệu bạn bè của mình. Tôi giơ tay lên. Vì vậy, đừng suy nghĩ quá nhiều về cách mở đầu của bạn. “Chào, rất vui được gặp bạn. Chào, tôi là Vanessa.”
    Câu hỏi đầu tiên của bạn là nơi mọi thứ trở nên thú vị hơn. Được rồi, nếu bạn không biết tên của họ, bạn muốn nói: “Ồ, tên bạn là gì?” Tuyệt vời. Tôi là Vanessa. Sau đó, bạn có một sự lựa chọn.
    Và tôi thích chọn con đường tốt hơn. Bạn có thể nói: “Vậy bạn làm gì?” Nhưng tôi thực sự không thích con đường đó. Nó tự động quá. Vì vậy, điều tôi thích làm thay vào đó là hỏi một phiên bản của câu hỏi thú vị: “Bạn có làm gì vui và thú vị vào cuối tuần vừa rồi không?” Nếu đó là một ngày thứ Hai. Vì vậy, vào các ngày thứ Hai, tôi luôn hỏi: “Bạn có làm gì vui vào cuối tuần vừa rồi không?”
    Vào mỗi thứ Sáu, tôi luôn hỏi có kế hoạch thú vị nào cho cuối tuần sắp tới không, và sau đó là thứ Ba, thứ Tư, thứ Năm. Tôi không nói chuyện với ai cả.
    Điều quan trọng nhất là gì?
    Chúng ta chưa nói về điều gì mà lẽ ra chúng ta nên nói về cho người ngồi ở nhà.
    Những câu hỏi điển hình, câu hỏi phổ biến nhất mà bạn nhận được.
    Có một câu chuyện mà tôi rất thích và tôi cố gắng giữ nó trong tâm trí,
    đó là về Harry S. Truman, cựu tổng thống Mỹ. Hầu hết mọi người không biết rằng ông thực sự rất nhút nhát.
    Khi hầu hết mọi người nghĩ về các tổng thống Mỹ, họ không nghĩ đến những người nhút nhát. Thực tế là
    hầu hết các tổng thống đều phải có tính cách hướng ngoại nổi bật, và ông thì rất nhút nhát.
    Ông đã làm một điều rất thú vị tại đại hội quốc gia của đảng Dân chủ vào năm 1944, tôi tin là như vậy.
    Ông biết mình không phải là một diễn giả tốt,
    điều này cũng rất hiếm đối với một tổng thống Mỹ khi trở thành tổng thống mà không phải là một diễn giả công chúng.
    Ông biết mình không thể đứng trên sân khấu với những người rất quyến rũ và ông không phải là người dẫn đầu trong các cuộc thăm dò.
    Ông không phải là ứng cử viên được ưa chuộng.
    Vì vậy, ông đã nghĩ rằng mình sẽ không cạnh tranh trên sân khấu. Ông sẽ không cố gắng nói hơn họ.
    Ông sẽ không cố gắng đi khắp nơi và bắt tay mọi người. Đó không phải là cách của ông.
    Điều ông sẽ làm là
    cố gắng tìm cách làm những gì mình giỏi nhất, đó là những cuộc trò chuyện một đối một, nơi ông có thể thuyết phục mọi người bằng lập luận của mình.
    Vì vậy, tại đại hội quốc gia của đảng Dân chủ, thời tiết rất nóng.
    Tại Chicago vào giữa mùa hè, ông đã thuê một phòng có điều hòa không khí duy nhất ở tầng hầm của trung tâm hội nghị, và từng người một, đội ngũ của ông sẽ mời
    từng người xuống phòng có điều hòa không khí đó, và ông sẽ kể cho họ câu chuyện của mình,
    ông sẽ trình bày quan điểm của mình.
    Và từng phiếu bầu một, khi các phiếu bầu được tổng hợp, ông đã thuyết phục từng người đã vào phòng đó.
    Thứ nhất, vì nó có điều hòa không khí nên họ muốn ở lại đó càng lâu càng tốt.
    Thứ hai, ông sẽ lắng nghe những mối quan tâm của họ.
    Tại sao bạn không muốn bỏ phiếu cho tôi và sau đó anh ấy sẽ giải thích cho họ lý do tại sao họ nên bỏ phiếu cho anh ấy. Và từng phiếu một, anh ấy đã giành chiến thắng tại đại hội quốc gia mà hầu như không phải nói trên sân khấu. Tôi chia sẻ điều này vì hãy ngừng cạnh tranh trên những sân khấu mà bạn không thể phát huy tốt nhất. Hãy bắt đầu tạo ra những không gian mà bạn có thể làm điều đó. Hãy nghĩ về những điểm mạnh xã hội của bạn là gì? Bạn có một điểm mạnh. Đó là gì? Có phải là kể chuyện không? Có phải là hài hước không? Có phải là lắng nghe không? Có phải là đồng cảm không? Có phải là giải mã không? Có phải là thuyết phục không? Điểm mạnh xã hội của bạn là gì? Hãy tạo ra những không gian và phòng ốc nơi bạn có thể phát huy điểm mạnh đó. Bởi vì không ai muốn bạn giả vờ là một người hướng ngoại hoặc giả vờ là một điều gì đó mà bạn giỏi mà thực sự bạn không phải vậy. Tốt hơn nhiều khi bạn làm những gì bạn thực sự giỏi và thu hút những người phù hợp, và điểm mạnh xã hội của bạn có thể không phải là ở trực tiếp. Có thể không phải và điều đó cũng không sao. Có những người rất giỏi trong việc nhắn tin. Có những người rất giỏi trong việc gửi ghi âm giọng nói. Có những người kết bạn bằng cách phát sóng và sau đó chọn ra một vài người. Đó là cách bạn gặp bạn gái của mình, bạn đã phát sóng và cô ấy đã đồng cảm với điều gì đó mà bạn đã nói. Và bạn đã cho cô ấy cách để tìm bạn, cô ấy đã làm và sau đó bạn đã gặp nhau, vì vậy có thể đó là phát sóng. Tôi nghĩ chúng ta cần suy nghĩ vượt ra ngoài khuôn khổ. Không chỉ là trực tiếp. Có rất nhiều cách bạn có thể có điểm mạnh xã hội. Tôi đã nghe tất cả rồi. Vâng, tôi hiểu. Tôi tin vào điều đó. Tôi đang hứng thú với nó. Bước đầu tiên là gì? Tôi sẽ mua sách của bạn. Có hai cuốn ở đây. Vì vậy, tôi sẽ mua cả hai cuốn sách này, cả hai sẽ được liên kết bên dưới. Tôi còn có thể làm gì khác để bắt đầu hành trình trở thành một người đã vượt qua sự vụng về? Bạn đã vụng về trước đây nhưng giờ thì không. Vâng. Bước đó là gì? Được rồi, bước số một là bắt đầu phá vỡ chế độ tự động. Vì vậy, hãy cam kết trong 30 ngày tới, bạn sẽ không kích hoạt chế độ tự động trong cuộc trò chuyện của mình.
    Không còn câu hỏi “Bạn làm gì?” Không còn câu hỏi “Bạn khỏe không?” Không còn câu hỏi “Bạn đến từ đâu?” Không còn nữa? Đúng vậy, hãy hỏi những câu hỏi tốt hơn.
    Mục tiêu lớn nhất của bạn là gì? Chúng ta sẽ rất thú vị.
    Bạn đang làm tôi ghê tởm. Không, tôi đang nghĩ rằng tôi chỉ định nói với bạn.
    Được rồi, đó là thử thách số một, thử thách số hai là tìm ra bạn nằm ở đâu trong thang điểm ấm áp và năng lực.
    Bạn có ấm áp cao không? Bạn cần tăng cường năng lực để được coi trọng hơn?
    Bạn có năng lực cao không? Bạn cần tăng cường sự ấm áp để được xem là dễ mến, thân thiện và đáng tin cậy hơn?
    Hãy làm cuộc kiểm tra email đó. Vì vậy, hãy làm bài kiểm tra.
    Sau đó làm cuộc kiểm tra email và nếu bạn có thể, đây là thử thách bổ sung.
    Gửi bài kiểm tra sức hút cho ai đó biết rõ về bạn.
    Có thể là một người đồng nghiệp, có thể là một đối tác.
    Hãy yêu cầu họ làm bài kiểm tra với tư cách là bạn.
    Và chụp màn hình kết quả của họ.
    Đôi khi cách chúng ta cảm nhận về sự ấm áp và năng lực của mình không giống như cách người khác cảm nhận về sự ấm áp và năng lực của chúng ta.
    Vì vậy, nếu bạn làm bài kiểm tra và nói rằng “Tôi hoàn hảo. Tôi là 5 trên 5.”
    Nhưng họ làm bài kiểm tra và thấy bạn thực sự cao trên thang điểm ấm áp,
    đó sẽ là phản hồi quan trọng cho bạn.
    Chúng tôi có một truyền thống kết thúc trong podcast này, nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo mà không biết họ sẽ là ai.
    Và câu hỏi đã được để lại cho bạn là:
    Tôi luôn thích những câu hỏi này.
    Khi nào trong cuộc đời bạn đã cố gắng chạy trốn khỏi nỗi đau của mình?
    Và hậu quả là gì?
    Khi nào trong cuộc đời bạn đã quay lại và đối mặt với nỗi đau của mình?
    Và hậu quả là gì?
    Có một khoảnh khắc rất kỳ lạ trong sự nghiệp của tôi khi mọi thứ đang bùng nổ.
    Tôi đã có nhiều năm không gặp nhiều khó khăn và làm một nhà văn.
    Tôi đã có một cuốn sách được xuất bản theo cách truyền thống nhưng hoàn toàn thất bại.
    Năm 2011, chúng ta sẽ không nhắc tên nó, tôi đã nghĩ rằng thế giới của mình sẽ thay đổi và nó đã thất bại thảm hại.
    Tôi nhận được những đánh giá tồi tệ. Nó không bán được và tôi đã bị nói rằng “Bạn sẽ không bao giờ viết sách nữa.”
    Và tôi đã chỉ…
    thất vọng.
    thất vọng.
    Và chồng tôi đã nói rằng bạn phải tiếp tục viết. Bạn là một nhà văn. Bạn phải tiếp tục viết.
    Và vì vậy tôi đã quay lại với nó. Tôi đã bắt đầu với Science People, đó là khi tôi chính thức bắt đầu trang web Science People.
    Tôi tiếp tục viết và sau đó nó bắt đầu phát triển mạnh. Tôi có những video trở nên viral.
    Chúng tôi bắt đầu có hàng triệu lượt truy cập trên trang web.
    Và tôi rất muốn chứng minh bản thân và tôi muốn xóa bỏ ký ức đau thương đó.
    Và khi tôi được tiếp cận để viết cuốn sách Captivate,
    Tôi đã nói không.
    Tôi không thể viết sách.
    Tôi là một YouTuber và một blogger, nhưng tôi không thể viết sách.
    Và cô ấy đã nói rằng đây sẽ là một loại sách khác. Đây sẽ là một cuốn sách về
    Thực sự những gì bạn muốn nói với mọi người, không phải cuốn sách mà bạn nghĩ rằng bạn nên viết.
    Và tôi đã nói không.
    Tôi đã nói rằng tôi không thể làm điều đó. Nó quá đau đớn. Tôi sẽ không sống sót nếu điều đó thất bại.
    Tôi sẽ không sống sót nếu điều đó thất bại.
    Và Nicky đã mất nhiều tháng để nói với tôi rằng điều này sẽ khác. Đây sẽ là một loại sách khác.
    Bạn có thể viết cuốn sách thực sự mà bạn muốn viết.
    Và vì vậy tôi đã đồng ý, tôi đã bắt đầu viết nó.
    Và đó là khi tôi nghĩ rằng tôi không biết như thế nào và câu hỏi là nhưng
    Tôi đã quyết định rằng nó sẽ xứng đáng với nỗi đau.
    Nếu điều đó thất bại, ít nhất tôi cũng sẽ nói rằng tôi đã cố gắng.
    Đó là một lựa chọn rất khó khăn. Cảm ơn Chúa. Nó đã không thất bại. Nó đã rất thành công.
    Và tôi mãi mãi biết ơn vì điều đó. Khi bất kỳ ai mua một bản sao, tôi cảm thấy
    Một lần nhấp chuột xa hơn từ
    thất bại
    Thất bại khủng khiếp.
    Vanessa, cảm ơn bạn. Hmm. Cảm ơn rất nhiều. Um
    Những gì bạn viết và những gì bạn giáo dục mọi người là
    Một chủ đề có lẽ quan trọng hơn bao giờ hết và tôi nói điều đó vì bối cảnh vĩ mô của xã hội
    Nơi mà chúng ta cô đơn hơn bao giờ hết. Chúng ta đang vật lộn với sự kết nối. Nó không đến một cách tự nhiên như trước đây.
    Có lẽ nó đã tự nhiên hơn so với bây giờ.
    Và nhiều điều thật điên rồ. Tôi chỉ mới thực sự trở thành một podcaster.
    Tôi nghĩ khoảng bốn năm, tôi nghĩ tôi bắt đầu vào năm 2017. Nhưng thực sự đã bốn năm kể từ khi tôi bắt đầu tải lên và thật điên rồ chỉ trong khoảng thời gian đó. Có bao nhiêu câu hỏi mà tôi nhận được liên quan đến tất cả những điều bạn viết về, như cách làm bạn và cách thể hiện bản thân theo một cách nhất định và tất cả những điều như vậy. Công việc bạn đang làm thật sự quan trọng vô cùng. Còn rất nhiều điều cần phải làm nữa. Nhưng những đóng góp mà bạn đã dành cho 400.000 người mà bạn đã dạy và hàng triệu người đã mua những cuốn sách này và tiêu thụ video của bạn và mọi thứ là một điều thực sự quan trọng. Vì vậy, cảm ơn bạn. Thật buồn cười vì ngay cả tôi, như những người mà tôi thấy, họ thấy tôi trên camera và những thứ khác, nhưng tôi đã học được rất nhiều từ công việc của bạn, rất nhiều điều. Có rất nhiều điều mà tôi suy nghĩ rất nhiều về chúng và bạn biết đấy, có những điều bạn có thể chấp nhận hoặc từ bỏ, bạn phải tự hỏi mình: “Tôi muốn trở thành ai?” và “Tôi thực sự là ai?” để rồi áp dụng những điều này, vì không có lý do gì, tôi không hề có hứng thú trong việc xây dựng một hình ảnh giả tạo hay bất cứ điều gì, nhưng có những điều về bản thân mà chúng ta đang nói đến mà tôi thậm chí không biết tôi đang làm điều đó, bạn biết không? Vâng, và tôi muốn trở thành một người bạn như thế nào, một người bạn đời như thế nào? Tôi muốn giao tiếp theo cách nào? Bạn có quyền lựa chọn. Cảm ơn bạn, Vanessa. Cảm ơn vì đã mời tôi. Khi nói đến thực phẩm, tôi tin vào trực giác của mình và tôi tin vào Zoe, một doanh nghiệp mà tôi là nhà đầu tư và là nhà tài trợ cho podcast này. Tất cả các chuyên gia dinh dưỡng mà tôi đã nói chuyện đều nhấn mạnh rằng thông tin về thực phẩm rất dễ gây hiểu lầm. Hãy xem những “vòng hào quang sức khỏe”, những tuyên bố bạn thấy trên bao bì như “ít đường” và “không có gì nhân tạo”, thường là dấu hiệu của những thực phẩm cần tránh. Bạn đã bao giờ nhận thấy một tuyên bố sức khỏe trên trái cây tươi chưa? Bạn có lẽ hiểu ý tôi. Rõ ràng, có rất nhiều sự thiếu tin tưởng ở đó. Bạn nên tìm ai để có thông tin chính xác?
    Tôi sử dụng Zoe, được hỗ trợ bởi một trong những cơ sở dữ liệu vi sinh vật lớn nhất thế giới và là một trong những bài kiểm tra sức khỏe đường ruột tại nhà tiên tiến nhất về mặt khoa học.
    Zoe cung cấp cho bạn những kiến thức khoa học đã được chứng minh bất cứ khi nào bạn cần, với tư cách là thành viên của Zoe.
    Bạn sẽ nhận được bộ dụng cụ kiểm tra tại nhà và chương trình dinh dưỡng cá nhân hóa để giúp bạn đưa ra những lựa chọn thực phẩm thông minh hơn, hỗ trợ cho đường ruột của bạn.
    Để đăng ký, hãy truy cập zoe.com và sử dụng mã của tôi
    Steven 10 để được giảm 10% phí thành viên. Đó là zoe.com
    Mã Steven 10
    Hãy tin tưởng vào trực giác của bạn. Tin tưởng Zoe.
    [Nhạc]
    你的大腦更可能相信我的手勢,而非我的話語,這是因為用手勢撒謊是非常困難的。舉個例子,你想和我做一個實驗嗎?當然可以。我希望你說「五」,但舉起數字「三」。
    說「五」很困難,對吧?是的,我並不會分開去考慮它們。這也是為什麼說謊者使用更少的手勢,但沒有任何工具可以這樣做。如果你想為自己鋪陳成功的道路,這是非常關鍵的。
    我們將會逐一探討所有這些。哦,對。
    瓦妮莎·范·愛德華斯是一位行為學研究者,她的科學研究從肢體語言和微表情到聲音語調和第一印象,徹底改變了我們在每一個社交和專業互動中建立自信和創造更真誠關係的方式。
    我曾是一個不太擅長社交的人。我曾認為魅力是遺傳的,而我不知道如何與人交談。我甚至不知道如何交朋友,然後我發現高成功的人會說一種隱藏的語言,這就是信號的語言,這來自於研究。他們知道藍圖並能夠與任何人交談。他們知道如果你在25英尺內坐著一位高績效者,你自己的表現會提高15%。此外,自信和焦慮之間,以及我們的肩膀和耳垂之間的距離,這兩者之間有直接的相關性。
    非常有趣。他們還知道,我們對人們的印象有82%是基於他們的親切度和能力。因此如果你擔心人們不會認真對待你,或者在升遷上遇到困難,感到焦慮和不知所措,我有五個與能力相關的強大信號。而如果你曾經被告知讓人覺得很難交談,那麼我希望你先使用這五個親切信號。
    那麼在信號和肢體語言方面,如何獲得伴侶呢?讓我們從一項令我驚訝的研究開始。
    對某人產生吸引是不可能的。這真是瘋狂。只是一個極小的因素。
    在我們回到這一集之前,先快速說一下,請給我30秒的時間。
    我想說兩件事,第一件事是非常感謝你一週又一週地收聽和關注這個節目,這對我們所有人來說意味著全世界。這真的算是我們從未想過的夢想,我們無法想像能夠達到這個地方。但第二件事是,我們覺得這個夢想才剛剛開始。如果你喜歡我們在這裡所做的事情,請加入那24%的定期收聽這個播客的人,並在這個應用上關注我們。這裡有一個承諾,我會盡我所能讓這個節目在現在及未來都變得更好。我們會提供你想要我與之交談的嘉賓,並繼續做所有你喜歡的節目內容。
    謝謝你,非常感謝,現在回到節目中。
    瓦妮莎·范·愛德華斯
    對於剛點擊這段對話的人,還在想為什麼他們應該留下來聽我們要談的內容,你會對他們說什麼?
    非常成功的人講述一種隱藏的語言,即信號的語言。如果你不知道如何解讀他們發送給你的信號,或者不知道如何控制你發送給他人的信號,那麼你就錯過了一個成功的關鍵要素。
    你怎麼去量化這一點,以通過我知道這是真的。是否有研究或統計數據來支持你剛才所說的?
    我們對人的印象有82%是基於親切度和能力。這意味著如果我們能控制我們的親切信號和能力信號,我們就知道自己在照顧82%的印象,這對於讓人更難忘、更自信、清晰溝通是至關重要的。
    進一步說,我生活中哪個領域會受到影響?如果我既親切又有能力,而你告訴我這些都是我可以控制的,那麼這會帶來什麼後續影響?我認為我的使命就是揭穿一個大謊言,即聰明的人會將他們的智力轉化為與人交往的智慧。但實際上,無論你有多聰明,如果你不知道如何與人交談,你就無法與人建立聯繫,無法擁有良好的關係,無法擁有支持的友誼。你會被難相處或有毒的人纏住,升遷或調薪時會遇到困難。當你能夠控制自己的溝通時,這有助於避免被忽視或誤解。這會影響你的友誼、伴侶、職業,也讓你在走進房間時感到更自信。
    你的研究基於什麼?你是研究者嗎?你有進行第一手研究嗎?你從哪裡獲取信息?我是一個曾經不擅交際的人。我曾經相信人要麼天生有魅力,要麼就沒有,而魅力是遺傳的。在2002年,我發現了一項改變我生活的研究,該研究指出魅力是可以學習的。這是我開始研究的時候。我開始想,如果魅力可以學習,我們應該怎樣學習呢?我們如何學習交談的藍圖?如何學習我們如何聯繫和社交的框架?這是我開始進行自己研究的時候。
    所以,我是一名行為研究者,也是一本關於溝通的暢銷書作者,我專注於幫助非常聰明、非常聰明又很尷尬的人不被忽視。
    請告訴我你研究的深度,包括你研究的數量。你研究了多少人,觀看了多少小時的內容等等?
    是的,我大約在12年前開發了我的第一個框架,我們已經幫助了40萬名學生學習這個框架,掌握它並征服尷尬感或感覺更自信。其中一些學生成就了很專業的目標,比如調薪或升遷,另一些人則因為社交焦慮和尷尬而無法交朋友,還有一些人正在尋找他們的靈魂伴侶或伴侶。因此,已有40萬名學生告訴我這個框架有效。
    今天沒有人教這些東西
    或者實際上,外向的人往往會教這些。因此,我曾在過去讀過經典的《如何獲得朋友與影響他人》
    這是一本很棒的書,但它是由一位外向者所寫的。如果你不是天生外向的話
    我不是天生外向的。我更像是中間型
    如果你不自然地吸引他人,學習如何溝通是非常困難的
    我曾想,必須有一種方法能教會內向者和中間型的人在不必假裝的情況下感到自信
    不必假裝自己外向或外向才能被認真對待或具備魅力
    什麼是中間型?
    中間型的人會從合適的人和場所獲得能量
    例如,在這次訪談中,我喜歡一對一的對話
    我感到自在,但如果我們去熱鬧的酒吧或夜總會,我會完全關閉,想要獨處
    中間型的人可以在需要時提升外向性,以達到他們的目標,讓他們知道在面試或爭取職位時必須友好並見人
    但是他們需要大量的充電時間
    知道自己是否是中間型是很重要的,因為你應該知道
    哪些人和哪些地方會讓你感到疲憊?
    當你打開日曆時,有些人會讓你感到疲憊,他們不會激發出你的外向性或對他人的自然熱愛
    也有些人讓你覺得能聊上幾個小時
    他們給你社交能量。他們為你的社交電池充電
    因此,我讓學生首先做的是坐下來列出誰是能給你能量、讓你充電的人
    誰是從你身上吸取能量的人?
    這些人是我們希望設立界限的人,我們希望對他們說不,儘可能地限制
    還有你在哪些地方茁壯,是在會議上、一對一的商業會談,還是和朋友聚會、派對?
    知道這些地方有助於優化你的社交電池,當你提到提示語時,你在這次對話開始時說的
    人們通常認為只是肢體語言。這是你所專注的範圍的全部嗎?是的,因此它們有四種不同的渠道。肢體語言,即面部表情、手勢、姿勢
    但還有聲音,所以聲音提示包括我們的聲音音調、語速、音量和節奏
    還有我們使用的單詞,顯然口語提示,這些字詞的選擇向你傳遞了我的溫暖和能力
    而最後,最小的渠道是我們的裝飾,顏色、首飾、髮型
    我們的鬍鬚。這些也在傳遞不同的信號或提示人們對你產生某種感覺
    那我們所說的呢?
    因為我知道你正在寫一本關於這方面的書,我不知道我能不能泄露這個,你不能,來吧
    你正在寫一本關於談話的書。所以我們說的話
    我沒有意識到我們的話語有多麼強大,這裡有一個改變我對這方面看法的研究
    一個非常簡單的研究
    他們把人們帶到實驗室,把他們分成兩組。一組
    他們說今天你們要玩社區遊戲,然後他們玩了一種囚徒困境類型的遊戲
    第二組進入同一個房間,同樣的研究人員,他們說早上好
    今天你們要玩華爾街遊戲
    其實這兩個遊戲完全一樣,沒有任何區別
    他們發現,所有被告知他們在玩華爾街遊戲的人平均分享了三分之一的利潤
    而所有被告知他們在玩社區遊戲的人平均分享了三分之二的利潤
    這意味著那個“社區遊戲”這個詞,讓人們更多地思考和感受社區問題,也促使他們更具合作性
    這意味著我們在電子郵件、主題、簡訊、LinkedIn個人資料標題中使用的字詞
    在提示人們應該如何對待我們
    有一種簡單的方法來思考這個,就是你的日曆。我每週多次向客戶和朋友發送日曆邀請
    當我們有會議、一對一通話、視頻面試時
    我沒有在提示任何東西。這些字詞過於常用,顯得乏味。如果你添加
    能讓人感知或思考某種方式的提示詞,你實際上是在為他們的成功鋪路
    所以20、25個獲勝的合作會議策略會議目標會議目標概述團隊合作會議
    這些字詞其實是在每次打開日曆時,加強那個人的大腦,當我們看到像“合作”這樣的字眼時,我們在某種程度上確實更有合作性
    因此,我們使用的字詞,甚至是一個字,都能改變人們的思維方式
    有趣的是,整個生活中,人們把我與總統、首相、卓越的銷售員、卓越的企業家之間的差別,可能僅僅在於我對他人的理解和我在言語和提示中的表現
    因此當你這樣思考時
    這對許多人來說
    可能是他們需要改善的最重要的課題
    我甚至更進一步地說,如果你沒有交際技巧,你就無法成功
    你無法在生活中成功。你無法在愛情中成功。你無法在商業上成功
    你有多聰明都無所謂。你需要人才能夠取得成功
    所以我認為這是人們可以投資的最基本技能,你說過你已經教了多少人交際技巧
    400,000名學生,是否有特別的案例研究讓你印象深刻,關於
    某人從零到達到美好境地的極端例子?是的,就是我的那些非常聰明
    但非常冷靜的學生,所以我注意到,在過去的十年裡。
    我已經做了大約17年,在過去10年裡,尤其是我的一些極端學生,他們是非常聰明的人,才華橫溢並且擅長他們所做的事情,但他們不知道該如何表達自己,於是完全閉關。他們試圖變得冷漠,讓人無法讀懂。他們努力讓自己毫無表情, literally 一直保持撲克臉。當他們試圖建立聯繫,尋找夥伴或交朋友時,人們不喜歡他們,也不信任他們,他們無法讓別人接受他們的想法。
    而這些學生往往是我見到的轉變最大的人。他們意識不到,靜默自己的情感是個危險的信號。如果你試圖保持冷漠和無法被讀懂,人們真的無法理解你。因此,我所見到的最大轉變發生在當我可以告訴他們:“你不需要隱藏自己的真實感受,這是關於用正確的信號來放大它們。”有一個著名的例子是 Jamie Siminoff,他是 Ring 的創辦人。所以我不知道你是否看過《鯊魚坦克》(Shark Tank)。
    在這一集裡,對於那些沒有見過的人,Jamie Siminoff 進入了坦克,並提出了一個價值十億美元的創意,真的是一個十億美元的創意,因為他最終獲得了 Shaq 和 Richard Branson 的資金。但是在坦克裡,他推銷這個創意時遇到了很多阻力和談判,結果他走出坦克時沒有成交。事實上,鯊魚們不喜歡他。發生了什麼呢?他擁有一個價值十億的創意,但他不知道如何分享它。
    這是我見到的最大轉變:那些擁有智慧創意的人,他們是好人,勤奮的人,但他們無法讓人接受他們,無法交朋友,無法找到夥伴。他們的感受是什麼?如果你要說出讓他們感受到被看見的字眼,他們現在的感受如何?那就是不知所措,社交互動時的過度思考,不知道該怎麼做,不知道該感受什麼。感覺好像沒有人看見他們或他們的真正潛力,缺乏自信和恐懼,害怕如果你做回真實的自己,或者嘗試我們所談論的任何東西,人們會不喜歡你。
    我想教你,你可以做自己,並且能夠被喜歡,找到屬於你的人。這不意味著每個人都會喜歡你,但意味著如果你發出正確的信號,讓別人知道該如何對待你,若你發出正確的信號,你會找到自己的人。我從你所說的中推斷出一件事情,就是理解自己在放鬆狀態下的面部表情的重要性。
    在英國,我們用“放鬆的恨臉”(resting bitch face)這個術語來形容,當你只是靜靜地聆聽或什麼都不做時,你的臉看起來如何?是的,你告訴我這真的非常重要,這是真的。所以我稱之為放鬆的困擾臉(resting bothered face)。RBF也是一樣的。這是一個真實的現象,我們每個人在放鬆時都會有不同的面部表情。
    現在,我想讓你看一看我的臉,這是我放鬆狀態的臉。我現在讓我的臉放鬆,嘴角微微向下,呈現出一個倒“U”字型,所以它看起來是這樣的。你看到它們是向下的,對吧?你有點笑我,嗯,所以在放鬆的時候我看起來有點悲傷。是的,那只是我放鬆的嘴巴,而你的嘴巴幾乎是平的。我有很多“範圍”(hood) ,這就是我有的很多範圍。好的,是,這是範圍。
    這可能讓你的人們覺得你生氣或疲倦,兩者都有。通常人們不會叫我生氣,他們叫我悲傷。你需要在鏡子前查看一下,找出你的臉的默認狀態。如果你的嘴角向下彎,形成皺眉,人們會認為你在悲傷。你需要用你的信號去抵消這些。如果你眼睛上方有很多“範圍”或眉間有兩條垂直的線,儘管你實際上沒有,但如果有一部分人的臉頰上甚至在放鬆狀態下出現那些線,人們會認為你生氣或沮喪。
    如果你的眼神是向下的,我不知道你注意到了沒有,我在眼睛上加了貓妝,是的。這實際上讓我看起來不那麼憂傷,因為我的眼睛尾端也是微微向下的,這讓我看起來很悲傷。所以人們經常問我是,妳還好嗎?妳疲倦嗎?我說,不,那只是我的臉。於是我有一些方式來抵消這種情況,當我有化妝時,這是個好事。但最重要的,我知道我需要讓我的臉好一些。
    當我與某個人互動時,或在影片通話中進行面試時,我通常會將我的臉保持在一個向上的姿勢。我激活了這些肌肉,這樣看起來會更快樂。但你確實要有意識地告訴自己這麼做。你不會想到這一點的,對吧?我必須有意識地告訴自己這樣做。現在,我只需要在與初次印象的人交談時,或者當我想留下好印象時這麼做。我的團隊知道我不是悲傷的,因為我的團隊總是見到我,連沒有化妝的時候都看見他們。他們知道我並不是悲傷,他們知道這只是我的臉。
    所以關鍵是:你該知道自己的默認放鬆狀態是什麼。你看起來悲傷、生氣還是害怕?如果有的話,真的很抱歉。哦,你開玩笑的吧,抱歉,我真心抱歉。你有這些皺紋。我的一名團隊成員剛剛離開後面。所以你這裡有這些淺淺的皺紋。當我們感到害怕時,我們會抬起眉毛,而我的眉額因打肉毒桿菌素而無法看到,但如果你要…對,就是這樣。
    不,睜開你的眼睛走出去吧。
    你害怕了,所以你眼睛上的白色部分顯得越多,眼睛的線條也會越明顯。
    就像你曾經見過有人像鹿一樣,站在車前的燈光下不知所措。
    是的,他們讓你感到焦慮。
    如果我在面試時全程都睜大雙眼,你不僅會感到焦慮,還會不相信我所說的話。
    所以你們應該看看自己是否有這種默认的眼睛線條,或是眼白顯露出來,看看自己在社交媒體上的頭像。
    這裡有三個人們常犯的最大錯誤:第一,展現出恐懼的眼神。是的,這樣會讓人感到緊張。
    因此大家無意中傳達了焦慮,所以要確保自己沒有露出上眼白。第二個錯誤是會做出輕蔑的微表情。
    這是一種單側嘴角上揚的表情,給我做一個單側嘴角上揚的表情。
    這樣會讓你感覺怎麼樣?
    如果你在家這樣做,會有面部反饋假設。當你做出這些表情時,它其實會觸發情緒,就像當你感受到情緒時,它也會觸發臉部的表情。
    會形成一種循環。因此,如果你做出輕蔑的表情,單側嘴角上揚,
    不僅讓你看起來輕蔑和不屑,你實際上也會感覺比輕蔑的情緒好。
    所以在你的頭像中不要做不對稱的微笑。你無意中傳達了消極情緒。
    第三個人們會犯的最大錯誤是照片中展現出不真誠的微笑。
    唯一真正表達快樂的指標是當你的面頰肌肉被啟動時。任何人都可以假裝微笑。這是我微笑的樣子。
    但你知道人們也會這樣做,是的,沒錯,人們知道我的微笑並不好。
    那我能怎麼說呢?
    我真的在拍照時不得不這樣。這就是我的微笑。
    我該怎麼做呢?其實你可以不露出牙齒微笑,只要讓它觸及到上頰肌肉。
    所以,請你試著這樣做,拿起筆或手指放在嘴巴之間。
    你看看你可以怎麼做。哦,那樣好很多,這樣可以一直延伸到你的眼睛。你看到了嗎?
    這樣看起來好多了。好吧,如果你能在社交媒體上的頭像中激活這些肌肉,
    你可以不必如此走來走去,但如果你能顯示出而不是恐懼,
    如果你能激活這些肌肉,它會表現出真實的快樂,或者乾脆不微笑。我討厭這種建議,
    就是多微笑。偽裝的微笑是沒有用的。巴巴拉·懷爾德博士研究了這一點,她拍攝了那些想到讓他們真正快樂的事情的人的照片,
    拍下他們微笑的樣子,然後告訴他們假裝微笑,並拍下他們的照片。
    從表面上來看,你真的無法區分這兩種微笑。
    兩者看起來非常相似,但她讓參加者進行情緒測試。
    然後查看其中一張照片或另一張照片,A組和B組。
    看到積極圖片的人情緒改善了。
    他們從照片中感受到快樂,而看著假微笑的人則情緒沒有變化。
    這意味著我寧願你完全不微笑或保持中立,也不要假裝微笑。
    但如果你能在照片中微笑,對於真實的快樂來說是非常好的。
    聽起來對於某些人來說,這可能會相當累,因為我認為有些人儘管他們快樂,
    他們感覺良好,都是好人,但他們確實有那種靜止不動的煩惱臉。
    我想你叫這種臉,而我知道的其他人則在生活中有著那種靜止的微笑。
    是的,我們都可以想到那個人,一直都是快樂的。
    是的,然後還有一些人也是客觀上快樂,但他們只是有那種靜止的煩惱臉。
    所以對於那些人來說,生活感覺會更加累人,你知道嗎?
    我認為這是關於選擇你的困難,對吧?這真的很困難。
    對我來說,當我心情好出席會議時,有人問我“你是不是依舊感到悲傷和疲憊?你還好嗎?”
    我會感到很疲憊,因為我好好的。
    在我的第一印象中確保我的臉孔看起來開朗一點是否也有一點疲憊?
    睜大眼睛,張開嘴巴可能是比那樣輕鬆一點。
    所以我覺得你必須選擇,你要故意添加哪些信號?
    有97個信號。我縮小到了97個,我認為是最重要的,你可以自己制定配方。
    你不必做所有的信號,如果不微笑不是你的風格,微笑並不是具有魅力的必要元素。
    當我們談論魅力時,這是關於熱情和能力,你有97個信號可以選擇來製造那種溫暖和能力的配方。
    所以你不必是個活潑的外向者才能有魅力。你可以是個安靜而強大的內向者。
    你可以是同情的,具有同理心的治療者。
    這些看起來是不同的,所以我認為找到你的配方,經常使用這些信號會少一點讓人疲憊。
    如果我書中教的某些信號我不使用,那是因為它們對我來說並不自然。
    但還有其他的信號東西,我在想,
    是否有人對這種靜止的煩惱臉或靜止的煩惱臉這一概念進行了非常引人入勝的研究?
    有關靜止的煩惱臉的研究,某些人,
    當人們看到他們靜止面容的照片時,他們會假定情緒的變化。
    換句話說,在某些人的靜止狀態下,你看看他們,
    他們看起來是中立的,但有一部分人種當你看他們時,
    他們看起來會生氣、悲傷或害怕,所以這是真的。
    非常少數的人擁有快樂的靜止臉。你或是看起來中立或是煩惱。
    所以你說你是一個恢復中的尷尬的人。
    是的,讓我知道你是什麼樣的人。
    哦,你所謂的尷尬的人是什麼意思?我真心想獨自前行。我對人和互動感到非常不知所措。
    我不知道該用我的手怎麼做。
    我不知道該怎麼說
    我覺得自己錯過了大家在談話的備忘錄。
    我總是覺得我說錯了話。
    我有很多尷尬的沉默,然後出現的情況是我試圖過度補償,
    分享一個荒謬的故事,或是聊得太多,或是完全閉嘴,我有點
    在完全閉嘴被壓倒和說太多話之間搖擺,甚至是口水直流,
    所以我就收起來,尤其是在大學,我
    覺得自己被孤立。我感到如此孤獨,我不知道在看的人中是否有人感到孤獨。
    我以為這都是我的錯。我覺得我錯過了備忘錄。我不知道怎麼談話,
    我甚至不知道如何交朋友。就是這種感覺。
    我渴望建立連結,但我不知道如何將新朋友提升為友情。
    我不知道那條路如何形成。
    我完全不知道如何與人對話,
    分享一些真實的事情,然後再得到一個真正的互動。
    所以這真的讓我感到孤獨和不知所措。
    那麼,是什么催化劑讓你踏上這段旅程?
    我在大學時,有一個小組作業,
    需要五個人,每個人都要寫五頁。
    我去找教授說,如果可以我自己做,我願意寫雙倍的頁數。
    他說:「瓦尼莎,這個作業的重點不在於寫作,而是與人合作。」
    我開始在他的辦公室裡哭泣。我就像那位學生,
    我說:「我不知道該怎麼做。」他說:「瓦尼莎,你非常擅長科學,你非常擅長
    分析事情。如果你像學習化學一樣為人學習,那會怎樣?」
    這對我來說是一個頓悟的時刻。他說,為什麼不學習如何
    進行良好的對話?為什麼不學習那些受歡迎的孩子?為什麼不看看他們在談話中
    做了什麼成功的事情?像是科學一樣去研究它。
    因此,我的品牌名為「人類科學」。從那一刻起,我意識到,這對我來說並不自然,
    但是也許有關於我用身體所能做的實際研究,以及
    我可以用言語表達的問題,那些有效的問題,能幫助我學習這些,讓軟技能變成硬技能。
    那是我開始創建我的第一個對話藍圖的時候。
    那是我開始創建我的對話公式的時候,開始奏效。
    我開始嘗試這些小實驗,實際上開始感覺到自我
    交到更多朋友。這是我必須使用的工具,因為這對我來說並不自然。
    從第一天起就解決了嗎?
    不,這是一段旅程。這真的是一段旅程。
    是的,我覺得這很重要,因為人們經常認為,閱讀書籍、獲得小技巧就能改變一切,
    你改變了,你被治愈了。
    你可以談論一下你生活中的一個階段,在一次晚宴上,你的丈夫
    和你一起參加,而你回家告訴他,你覺得每個人都對你生氣。
    那是什麼時候呢?
    那大概是四五年後的事情了,好嗎?
    所以我一開始主要是從對話入手,這算是我的第一個工具,
    我需要的是問題。我想問關於第一印象和如何關閉對話的非常實用的問題。
    我大約五年後也意識到,我嫁給了我的大學初戀,
    所以我和我丈夫在一起已經很久了。他告訴我,你總是認為每個人都在生氣。
    我說,難道不是每個人都對我生氣嗎?然後我意識到,有些人會誤解
    中性的面部表情,認為是負面的。我有這個問題。
    所以我看到別人臉上的中性表情,會假設他們生氣、害怕、緊張或不喜歡我。
    這造成了很不好的循環,因為當你認為某人不喜歡你時,你會閉嘴變得更不受歡迎。
    在這段時間裡我發現了一項研究,
    這是由范斯隆博士進行的。他想知道什麼使受歡迎的孩子受歡迎。
    這是一項非常聰明的研究。他在不同的高中中研究了幾千名學生,尋找模式,
    為什麼這些年級的某些孩子會這麼受歡迎?
    他根據所有這些學校對孩子進行排名,
    他並沒有考慮性格特徵,然後他猜測什麼使受歡迎的孩子受歡迎。他們是不是更運動型?
    他們是不是更吸引人?有沒有更有趣或聰明?到底是什麼?你能猜到嗎?
    我只是根據我學校裡受歡迎的孩子進行推測,
    他們更有趣,某種程度上會自嘲。他們
    你知道,他們在某些運動中表現不錯,可能。
    他們幽默、快樂,我不知道。好的,所以
    他發現,所有受歡迎的孩子都有一個共同的變數,那就是
    最受歡迎的孩子擁有最多的喜歡的人。
    所以當他問調查中的一個問題時,問「你喜歡誰?」
    他們的回答擁有最長的名單,當他觀察他們的日常時,他們有著微小的喜歡時刻。
    他們會下走廊說:「嘿,約翰!」「嘿,切爾西!」「嘿,莎拉!」
    他們喜歡這麼多人,反過來也使他們更受歡迎。
    這讓我明白了,受歡迎並不在我們的掌控之中,
    受歡迎意味著你必須先成為喜歡者。如果你決定喜歡更多的人,你就會變得更受歡迎。
    這對我來說是個很大的轉變,因為很長一段時間我都認為這一切都是關於我的。
    這是一種非常自私的方式,對吧?我在想,我必須讓自己看起來令人印象深刻,我必須有趣。
    但實際上,讓我們受歡迎的是盡可能多地喜歡其他人。
    我在你說的時候笑了,因為我想象了現在可以聽到的各種不同的
    角色。然後我突然想到家裡那個人,
    他只是萎縮著,因為他意識到自己討厭每一個人。
    當你說出這句話時,他們就像「我真的討厭每一個人」。
    你知道,我懂的。
    我明白了。我明白了。我也認為,如果你討厭每一個人,如果這就是你,那我讓我試著說服你一下。這可能是因為你在問錯問題。我想我也曾經落入這種情況。我不需要別人。我不喜歡人。我在最初的幾年裡確實非常認同這種想法。為什麼呢?因為我有過糟糕的互動和糟糕的對話,當然很尷尬。我不喜歡人,但我也在問錯問題,我在講錯故事。我試著讓自己看起來出色。讓人印象深刻、讓人喜歡的最佳方式就是幫助他們讓你對他們印象深刻。讓他們感到如此受喜愛,以至於他們開始回報你。這就是積極地喜歡。所以這意味著當你和某人在一起時,你應該不斷地給予他們口頭和非語言的保證,表達你有多想喜歡他們。觀察他們的變化,觀察你的關係變化。因此,我制定了一項積極喜歡別人的政策,所以我有三個魔法短語可以幫助提升吸引力。我可以教給你嗎?請,好嗎?所以我希望你能盡可能多地使用這些,三個吸引力的魔法短語,第一個是:「我剛剛在想你。」好,所以這是如何真誠地使用這句話?對吧?你一整天都在想生活中很多人。是的,如果你在想某個人,你可以發短信給他們,說:「我剛剛在想你,你好嗎?我剛剛在想你,專案進展如何?我剛剛在想你,已經有一段時間沒聊了。」或者,更好的是,你看到一部電影,看到一部紀錄片,看到一杯抹茶拿鐵,看到一個杯子,看到一個陶瓷蠟燭,你在心裡想,「哦,這讓我想起了你。」因此,我的短信和對話充滿了實際的瞬間,這些瞬間讓我想起那個人,實際上是這個東西讓我想起你,或者說:「我剛剛在想你,我想問你關於…」如果你根本不在想某個人,那麼他們就不是你生活中需要的人。好,這是第一點。我想先暫停一下,因為我這裡有一些問題要問。聽起來真的很耗費精力。聽起來這將耗費我很多我不一定有的時間,這只是我的一個表面反應,又是一份工作。我是說,如果我不得不安排一個小時去給我認識的每個人發短信,說「我剛剛在想你」,那會很累。我有六個朋友,還有我的伴侶,我的家人和我的團隊,這真的很多。這不僅僅是他們,而實際上這不需要一個小時,當你想,「哦,不銹鋼杯,這讓我想起了你。」對吧?你只是當這是真的自然出現的時候才這麼做。我不希望你坐在辦公桌前,心裡想,「好吧,我該去做一些‘我剛剛在想你’的事了。」不,這都是在野外發生的。好吧,你在看紀錄片,你在餐廳,你在公交車上,你想,「哦,那讓我想起了這個人,快速發短信。」這比思念一位老朋友卻不知道該說什麼更輕鬆。親眼看到某件事或想到「我不知道莎拉怎麼了」,然後聯繫她,這比「我想念莎拉,但我不會去聯繫她」要容易得多。當你看到某個人,並且有一段時間沒見到他們,或者他們是朋友的朋友,或者他們是那種輕鬆的同事關係,你會想,我該說什麼?我覺得走到那個人面前問「你週末過得怎麼樣?」這真的很麻煩。我覺得無聊的寒暄太麻煩了。如果你真的想起他們,你可以說,「我知道你喜歡海豚,我看到了一部海豚的紀錄片,Netflix上有,你看過嗎?我剛剛在想你。」我還有另一個擔憂。所以如果我開始發送WhatsApp消息告訴人們我在想他們,哦太好了,太好了。這將會開啟很多我後續必須處理的對話,你知道我的意思?就像「嘿,我剛剛在想你」,然後他們回覆「哦,你好嗎?」我會說「我很好,謝謝。」然後他們再說「你呢?」我又回去「我很好,謝謝。」你懂我的意思嗎?我不相信問「你怎麼樣?」這是一個完全不同的事情。這是一個很好的測試。如果你擔心他們會開始一個讓你覺得無聊且像是工作的對話,他們就不是你的密友。所以不要發簡訊給他們。好的,這是一個很好的測試。如果有某個人,你會想,「哦,我不太想知道他們過得怎麼樣。」這是針對那些你想提升關係的人,這裡有三個親密程度的層次。第一層是你有點認識的人,你知道他們的個人基本信息,知道他們的工作、住在哪裡,以及他們做什麼,就是這些。你不想和他們更深入的交往。第二層是那些對你的個人關切了解的人,你知道他們的目標、動機、個性特徵、擔憂。那些是你想投入的對象。還有最後一層,是最深層的,那就是自我敘事,這是我們告訴自己關於自己的故事。如果你為你的關係分類,這是我很喜歡讓我的學生做的另一個活動,讓我們把這三個層次寫在一張紙上。寫下你能想到的二十個人,也就是你花最多時間的前二十個人,他們分別屬於哪一層?因此,我們有泛泛之交,我們有那些只知道你來自哪裡的人。是啊,你做什麼的人?對了,順便說一下,有些和你關係親近的人,可能你們的關係並不深厚,對嗎?沒錯。第二層的個人關切,他們能告訴你,史蒂文現在最大的目標是什麼嗎?好的,然後中間層,我不太明白,那是中間層,那就是中間層,所以它是一般特徵、個人關切、自我敘事。什麼是自我敘事?這正是我下本書的主題。
    我現在正在進行相關的研究。自我敘述是你對自己講述的故事。這是一群人嗎?這取決於你和某人的親密程度。你的伴侶會知道你對自己的故事。我舉個例子,我想是的。
    我認為基本上有三種主要的敘述類型,你應該了解你生命中至親至密之人有哪幾種。也許只有兩三種,你也應該了解自己的情況。最好的那種是英雄敘述。這是我努力工作,面對過一些挑戰和錯誤,但我憑藉努力和智慧克服了所有困難,現在我來到這個位置。他們的每一個故事,無論是職業、生活、關係,都是不斷重複那個相同的敘述。
    然後有我所認為的所謂治療者敘述。同樣,我正在從專家那了解這個治療者敘述。他們的故事全都是關於幫助他人的。他們通常從事服務性工作,比如物理治療師、護士、醫療保健行業,他們的故事是我如何能夠更有幫助?不過他們通常有一個問題。如果你和一個治療者在一起的話,他們總是把他人的需求擺在自己之前。他們是否有某種歷史創傷?有,很多時候他們在過早的年齡就被置於照顧他人的位置。就像他們被告知,只有在能夠照顧他人時你才有價值,只有在把自己的需求放在最後時你才有價值,所以他們往往是迎合他人的人。他們習慣於對所有事情說“是”,如果你和治療者合作的話,必須小心,因為他們很適合合作,幫助幫助幫助,但他們對太多事情都說“是”。因此,治療者是中間的那一種。
    最後一種是受害者敘述。受害者敘述不論是在個人、職業、愛情生活或是稅務方面,他們的敘述都是一樣的。我經歷挑戰和錯誤,但我無法克服,無論我工作多麼努力、智商多麼高,這個世界都是對我不利的。因此我問人們,開始揭示他們的自我敘述時,你感到幸運嗎?你感到幸運嗎?我感到非常幸運。我也確實感到非常幸運,對於那些回答“我感到幸運”的人,他們更有可能是英雄或治療者;而那些说“我不感到幸運,我覺得我很不幸”的人通常是受害者。理查德·懷斯曼博士進行了一項研究,他問人們如何看待自己的運氣。你覺得自己有多幸運?然後他給了他們一個挑戰,給他們一份報紙,說我希望你們數一數這份報紙中的圖片數量。他們拿著報紙數。結果有一個小把戲。在報紙的第二頁上,大字寫著“停止計數,這份報紙裡有42張圖片”。幾乎所有認為自己運氣好的人大部分都看到了廣告,合上報紙,把報紙還給他,告訴他有42張圖片。而幾乎所有不幸運的人都沒有看到廣告,持續在那裡數,花了很多時間並且犯了更多的錯誤。這意味著如果你認為自己幸運,你會真的看到更多的機會;如果你認為自己不幸,你就會錯過那些機會。
    你認為改變自己看待自己的方式是可能的嗎?我相信成長心態。因此,我相信如果你覺得這和你有共鳴,你覺得“哦,我感到不幸,可能有這種受害者自我敘述”,我真的相信你可以改變你看待自己的方式。這從小的英雄時刻開始。我認為改變你對他人的看法,說“我不喜歡人”然後說“我會找到喜歡人之法”,說“我在對話中不太好”,然後說“我會找到一種對話的好方法”,再說“我是一個尷尬的人”實際上說“我是一個正在恢復的尷尬的人”。如果我們能開始進行這些小實驗,逐個改變它們,我們就會開始擁有小的英雄時刻,這就是作為雇主,我們如何改變自我敘述的方式。我經常考慮這些語言和非語言的暗示。幾星期前我進行了一次面試,我走出面試的時候,客觀來說,這個人可能是合格的,但他們的能量或暗示或某些東西傳達給我的是他們是一個不快樂的人,或者他們很疲憊,或者他們並不真的想要待在這裡之類的東西。是否有任何研究確認我們潛在的溝通對我們在工作環境中的成功有影響?是的,這項研究讓我大吃一驚。這是11家公司58,000個工時的數據。因此是一個巨大的數據量。他們想知道低效能的員工是否會影響他們周圍的人,而高效能的員工是否也會影響他們周圍的人。他們發現,如果你坐在高效能者25英尺內,你自己的表現會提高15%。而如果你坐在低效能者25英尺內,你自己的表現會下降30%。這意味著,我們的消極情緒更具傳染性。如果你周圍都是表現欠佳的人,無論這對你而言意味著什麼,擁有負面暗示的人,感到焦慮、疲憊或缺乏自信的人,你都有可能被這些暗示感染,這會影響你自己的表現。因此,投資於那五個你花最多時間的人極為重要。你要確保這五個人是你想要接受影響的那類人。他們傳遞的暗示你喜歡嗎?他們給你帶來合適的激勵感覺嗎?他們讓你覺得使你成為更好的自己嗎?還有一個化學方面的問題,我們需要進一步研究。這是一項非常離奇的研究,但它是我最喜歡的之一,有點離奇。你準備好了嗎?好吧,他們把人們帶進他們的實驗室,將他們分成兩組。他們讓第一組穿上可以收集汗水的運動服並在跑步機上運動。因此我在跑步機上汗流不止。第二組……
    他們穿著運動服,第一次帶他們去跳傘。
    兩組人都大量出汗,
    跑步機的汗水和跳傘的汗水。
    他們取樣了這些汗水,讓沒有察覺的參與者進入功能性MRI掃描機,掃描他們的大腦。
    然後他們給他們兩份汗水樣本讓他們聞。
    這些可憐的人根本不知道他們正在聞什麼,他們就進去了。
    每個聞到跳傘汗水的人都在自己的杏仁核中出現了激活,自己的恐懼反應被觸發。
    換句話說,當他們聞到恐懼的汗水時,他們不知道為什麼會感到害怕。
    每個聞到跑步機汗水的人則沒有任何變化。
    這意味著,是的,我們可以談論面部表情、肢體語言、語音暗示和言語。
    但周圍的人中還有某種化學反應,
    我們能夠字面上嗅到恐懼並感受到它。
    這也是為什麼跟隨我們的直覺非常重要。哦,天啊。我本來想說,那我們都完蛋了。
    我們無法無能為力,因為如果我們放出這些化學物質影響周圍的人。
    我笑笑,做出整個那樣的事情也是沒有用的,因為我認為意圖是通往自信的後門。
    假裝自信是非常難的。
    我不相信假裝到成功。我真的不相信,但如果我說我有一個交談工具可以讓你的對話更好,
    你會變得不那麼緊張,變得更加興奮,問出更好的問題。他們會給你非常好的回答。
    你會感到超級有魅力。他們會覺得你真的很可愛。哦,我們有一個很好的循環。
    所以我認為,帶著很有目的的提示去的意圖幫助你感到更自信,並觸發這些美麗的循環。
    這就是你所說的循環嗎?是的,提示循環。
    提示循環。是的,我會把它放在螢幕上,也會在描述中提供給想查看的人。
    但當我看到這個時,我打印這張圖的原因是因為它真的讓我聯想到了自己的情況,因為我是那種喜歡結識很多的人。
    當我遇到人時,偶爾會有那麼一次,
    某個人身上有些東西會讓我的能量受到影響,甚至影響到我的互動方式。
    幾乎像我不能控制它,像是那個人讓我感到不安或以某種方式。
    這並不是我能夠有意識地告訴你,比如說是因為他們握我的手,或是某種其他因素。
    是的,就讓我進入了這種不同的狀態。
    而當我看到這個時,我幾乎找到了答案。
    因為在這個案例中你的提示循環,我的意思是,是的,提示循環。
    我們經常錯誤地認為我們給別人發信號,他們再回應我們,然後就結束了。
    我們沒有意識到其實在我們內部存在著一個循環。
    這就是說,如果你對我發送了一個負面提示,我會內化它,這會改變我回饋給你的提示。
    這是一個非常簡單的實驗顯示了這一點。
    他們把參與者放在一個房間裏,讓一位演員發出一個社交拒絕的提示,可能是一個翻白眼、一聲嗤之以鼻、
    一種疏離或封鎖行為。
    所以房間中的參與者,面前的那個人不知情地給予他們社交拒絕的提示。
    他們發現,當參與者看到社交拒絕的提示時,他們自己的瞳孔擴大,視野變寬。
    這意味著,某人看到“哦,那個人不喜歡我”,他們的身體反應出一種“戰或逃”的感覺。
    是否還有其他人像我一樣覺得這樣呢?
    是否有任何逃生路線?然後這就改變了他們回饋給那個人的提示。
    他們變得更焦慮,更緊張。如果你走進一個房間,身邊的人讓你感到不好,
    你很可能會捕捉到一個提示。這是好消息:
    你可以阻止這種負面提示循環。還有積極的提示,對嗎?
    我們可以捕捉到積極的提示,這對我們是有益的,但如果我們標記這個提示,
    我們可以停止負面循環。
    我們看到加州大學洛杉磯分校的馬修·利伯曼博士非常清晰地研究了這一點。
    他讓人們進入功能性MRI掃描機,閃現給他們一個恐懼的微表情,就是你早些時候給我們展示過的,
    當人們看到恐懼的微表情時,他們察覺到了恐懼。
    他們開始感到害怕,杏仁核亮起來,但當他教他們說“恐懼”或
    “思考恐懼”時,他教他們這個微表情就不再激活他們的杏仁核。
    這意味著,如果你知道如何閱讀97個提示,看到輕視、社交拒絕、肩膀聳起或嘴唇緊閉,
    這些都不是很好的提示。你可以在心裡告訴自己:嘴唇緊閉,我很好,或者記下這個訊息,
    這樣的理解實際上是賦予了你力量。
    所以這個通往自信的後門就是,你可以標記它、命名它、馴服它,而你掌控著它。
    這是一種更好的互動方式,也可以幫助你喜歡那些喜歡的人。
    好吧,在那些時刻,我該在心裡告訴自己標記一下,對吧?
    是的,我對自己這樣說,或像是紅旗或記住。
    你以一個TED演講而聞名。是的,那次演講表現得非常好。
    它的標題是《你是有傳染性的》,
    它真正讓我認識到手勢的重要性。
    我之前並沒有真的認識到手勢的重要性,但有趣的是,經歷這次選舉周期,
    顯然特朗普現在當選成為下一任美國總統,他特別是一個使用大量手勢的人。
    而在你的TED演講中,你表明手勢很重要。哦,非常重要。
    我認為手是靈魂的窗戶。
    我認為我們低估了手勢的力量,太好了。就這些動感手勢,就這些動感手勢。
    所以,我打算和你做一個小實驗。
    所以我會把手放在腿上。我在整個面試過程中都非常小心地讓我的手待在桌上,這是故意的。當你看不見我的手時,你的大腦會發生某種有趣的變化,而我的手在桌子下待的時間越長,你的杏仁核就越活躍,你的注意力也會越容易被分散。你可能會想,她的手在哪裡?為什麼她的手不在桌上?而當我再次把手拿出來時,你的大腦就會反應。這是因為手部動作顯示了意圖,從進化的角度來看,這是有道理的。
    回到原始人的時代,如果有一個陌生的原始人走過來跟我們說朋友朋友朋友,並且我們看到他們沒有拿著石頭或矛,那麼他們可能就是朋友。事實上,當我們見到一個人,並且能看到他們的手時,我們就知道他們不會傷害我們。因此,我們的大腦仍然保持著這種機制,如果我們在視頻上看不見某個人的手,或者他們走進一個辦公室時雙手放在口袋裡或背後,我們會感到有些不安。
    這裡有兩點。首先,當某人第一次看到你時,你就想讓他們覺得你是朋友,朋友,朋友,見到你真好。哦,很高興見到你!讓你的手舉起來,對於那些看不見的人來說,當我走進一個房間時,嘿,很高興見到你,甚至在握手之前,甚至是老朋友,我會說,哦天哪,好高興在 Zoom 上見到你!對於那些看不見的人,她基本上是在空中揮手,這就像是一個小揮手。我們人類喜歡看到別人的掌心,這給我們一種感覺,啊,他們的手是開放的。所以在某人第一次當面見到你或在視頻中的幾秒鐘裡,儘量簡單地展示你的手掌。
    第二,我們用兩種方式來理解能力。非常高能力的人對自己的內容非常了解,他們可以在兩個層次上與你交流。他們可以用言語與你交談,也可以用雙手與你交流。這就是為什麼我們小時候喜歡看圖畫書的原因。因此當某人在說話時,我們聆聽他們的話語,而同時我們也在觀察,他們的手是否在勾勒他們所說的內容。例如,所有最好的 TED 演講都有一個共同的開始,而這也是我得到 TED 演講的原因。我們研究了 2010 年的 TED 演講,尋找模式,我的團隊和我編碼了我們能找到的每個 TED 演講,尋找最具病毒性 TED 演講和最不具病毒性 TED 演講之間的差異。
    我們發現,最具病毒性的 TED 演講者在 18 分鐘內平均使用了 465 次手勢,而最不受歡迎的 TED 演講者平均僅使用了 271 次手勢。這幾乎不是一半,這意味著如果某人走上舞台,這是一個很好的 TED 演講。它們都這樣開始。你準備好了嗎?今天我想與你談一個大主意。我們將分享三件將改變你生活的事情。因此對於聆聽的人來說,我正在用我的手勾勒出我的話語。如果我走上舞台說,今天我有一個非常大的主意,它是巨大的,並且用非常小的方式舉起我的手,你的大腦會有 12.5 倍的可能性相信我的手勢而不是我的話。
    所以我們作為演講者、非常具魅力的演講者能做的是思考我如何可以非常基本地勾勒出我所說的,而不是現代舞,如果有什麼是大的就用我的手勢來顯示它,這是否像一個沙灘球那麼大?這是一頭大驢,這是一頭驢。我甚至不知道,但這是一隻山羊,這是一隻山羊。如果你有什麼東西真的很小,且不算什麼大不了的,這樣做實際上幫助你思考它並不算什麼大不了的。我用手做了一個小小的輕蔑的姿勢。這也能用來強調你希望人們記住的要點。如果你有三個想法,告訴他們你有三個想法。我們的手勢特別難以說謊。例如,你想跟我做一個小實驗嗎?當然可以。好吧,我希望你說五,但舉起數字三。五。難吧?是的,真的很難。我得單獨考慮它們。是的,真的很難。我們的大腦並不打算用手勢說謊,這就是為什麼人們如此關注手勢。因為我們在觀察它們是否一致。不一致的表現真的很難做到。說謊者通常使用的手勢較少,因此我們也更傾向於那些手勢與說話一致的人,因為這讓我們覺得,他們知道他們在說什麼,而且他們是誠實的。
    這讓我反思到了,我們如何在這些手勢方面建立因果關係?更自信的 TED 演講者是否更多地使用手勢因為他們更不緊張?那麼這是關於緊張嗎?而那些不那麼自信、更加緊張的 TED 演講者因為經常自我安撫,所以使用較少手勢呢?自信是這裡的關鍵嗎?我不這麼認為。我認為這與吸引力有關。我認為,我看到的許多 TED 演講,所有的演講都是好的。他們都是好演講者,其中一些人在他們的領域是專家。區別在於,我是否想看他們的表現。作為觀眾,當我注意力集中在 18 分鐘的時間裡,我發現有些人並沒有使用足夠的手勢,這是真的很困難。對我的大腦來說,集中注意力成為一種身體上的痛苦。無論這些演講者好與否,他們都過度排練,並把手勢排練得太多,或者抓著講台,或者握著遙控器,用力過度。
    我實際上認為,這與說話者的緊張感或自信心關係不大,而更多是他們是否會讓自己使用手勢來解釋自己的觀點,這樣就變得更具吸引力。我在這個播客中注意到的一件事是,使用手勢的人更具表現力。如果他們的表現更豐富,他們的聲音中可能會有更多的語調變化。如果有更多的語調變化,那麼就會更吸引人;如果更吸引人,那麼算法會更關注;如果對算法的吸引力更強,那麼就會被更多推薦;如果被更多推薦,那麼觀看次數就會增加。是的,是的,是的。
    所以我希望告訴我的所有過去的和特別是未來的嘉賓,如果你在所說的內容中有更多的表達和聲音中的更多語調,那麼我會分享並且會吸引更多的注意。好吧,這裡我們要談兩件事。一件是我們在我的 YouTube 頻道上做了一個測試,發現如果我們使用我做任何手勢的縮圖,這無論是什麼手勢,都會獲得更多的點擊。人們甚至喜歡在縮圖中看到手勢,甚至比我瘋狂的面部表情還要多。我們嘗試過兩者。因此,是的,我們確實是,因為如果你看到我在縮圖中,舉著二,你就會想,哦,她在說什麼兩件事情?這是什麼,因此我們喜歡這樣,它表現出能力。
    第二件事情是,聲音的多樣性是魅力的一個極其重要的方面。我們在談論手勢,但這裡存在一個反饋迴路。如果我打算在這次訪談中把手放在腿上,你會發現我的面部表情會變得不那麼有魅力。我的聲音語調也會變得不那麼有魅力。沒有動作很難表現出魅力。聲音的多樣性是溫暖和能力的重要方面。因為我們聽到某人能夠,比如說,給我們提供 TED 講座的聲音。所以我要給你一個 TED 講座的聲音。你準備好了嗎?這一點將改變我們思考世界的方式。如果我們不分析這一點,我們將面臨巨大麻煩。這樣的聲音告訴你,哦,這很重要。
    你還會聽到非常好的演講者會使用像數字的聲音。所以數字聲音聽起來像這樣。你知道嗎,43% 的人類都相信同樣的事情?43%…如果你在講故事,它又會改變。所以,故事的語調會這樣。你永遠不會相信我發生了什麼事情。所以下周我在街上走,看到這個人。這是完全不同的聲音多樣性。這是對你的聽眾的贈禮,使你更具吸引力,因為他們能夠知道,我們正在講一個數字。哦,我們現在有一個故事。哦,這是一個重要的點。我最好把它寫下來。非常好的 TED 演講者用多種方式為你概述他們的演講,而這正是我在舞台上看到的最佳演講者。
    這很有趣,因為在這個播客中,我們幾個月前進行過一段較長的對話,談到腳下的椅子,也就是你現在坐的椅子,這只是我們的觀察。我們第一次飛到紐約時,訂的椅子與這個非常相似,但他們剛好有扶手。我注意到的是,嘉賓會倚靠著,因而將手臂拿開。這樣一來,他們會變得不那麼具表現力,談話也會變得不那麼有趣。是的,所以我們又去掉了扶手。
    好吧,讓我們簡單談談這一點。是的,我確實推薦有扶手的椅子,但不在這種設置中,因為看看差別。所以,實際上在這次訪談之前,你讓我把椅子往裡推,對吧?我了不起的團隊讓我把椅子推進去,謝謝你,因為這樣我就想要把手舉起來。如果我坐得更遠,我就會傾向於把手放在腿上。是的,因此關鍵在於,你讓我靠近桌子。如果我有扶手,這會很困難,因為那樣我會想要這樣做,這會讓我看起來像一隻鴨子。是的,對吧?
    所以你想要使用帶扶手的椅子來展現出更寬廣的姿態。它實際上會讓你的手臂變得更寬,除非你真的靠近桌子,這樣你就可以把手放在桌上。但我覺得,身體環境可以改變我們的感知和行動,而我們甚至對於我們的肢體語言的鏡像作用非常有意識,並且確保我們是正面朝向的,因為這次對話與如果我們側面面對是完全不同的。非常不同,而親密程度也會有很大差別。我們還思考了桌子的大小。這是一張相當大的桌子。距離有多少?我想說大約差不多兩米。等等,你能伸手過來嗎?好的,這是完美的距離。兩個人進行良好對話的完美距離是我們如果想握手,都是可以的。因為有四種不同的鄰近區域。所以空間的專業術語是鄰近學。我不知道你是否有那個漂亮的圖形。我把它放了出來哦,對,是的。
    所以有四種不同的空間區域,如果你想讓自己成功,這些是非常好的知識。公共區域大約是五到八英尺遠。我不知道…不是英尺,應該是五到八英尺遠。然後是社交區域,我們喜歡在那裡與人社交。這根據你問誰而不同,大概是在三到五英尺的距離。然後是個人區域。
    那是我們最喜歡的區域
    就是雙臂的距離,對吧?所以如果我們想的話可以握手,最好的對話就是在那裡發生的
    然後是親密區,人們經常犯的一個大錯誤就是把攝影機放得離臉太近,這意味著他們不小心向同事發出了親密的信號
    如果你有過和某人在 Zoom 上會議時,他的臉占滿了整個畫面
    是的,我之前就是這樣,你心裡一直在想,請你稍微退後
    這是因為你的大腦覺得距離太近,儘管他們是在攝影機的另一邊
    所以我真心建議你測量一下你的鼻子和攝影機之間的距離
    應該是雙臂的長度
    所以應該是從鼻尖到指尖,或是距離一英尺半到三英尺
    這是進行良好 Zoom 對話的理想區域
    這真的很有趣,因為我在想我在來這裡的路上和我的同事進行的對話
    他們在 FaceTime 上打了電話給我,FaceTime 的問題是距離會非常近
    聽起來有點親密
    因為他們打了 FaceTime 電話給我。是的
    顯然,如果我在筆記本電腦上,他們會在 Zoom 或其他地方打給我,那樣距離會是一米
    是的,我想這也是為什麼有時候內向的人會感覺「別 FaceTime 我」
    這實在是太個人化了
    因為這裡的設置其實是不小心地讓你在與某人進入親密區
    這也是為什麼吵鬧的酒吧和夜總會如此有助於促進浪漫關係的原因
    在吵鬧的酒吧或夜總會中發生的事情是你聽不清某人的話,你會問「什麼?」
    然後你會靠得更近,突然間你不小心
    站進了某人的親密區
    隨之而來的信號循環開始作用,你會想,如果我與這個人相隔不到一英尺半
    那麼我也許應該和他感覺親密
    這使你更加傾身,讓你想要更多地接觸
    這就是為什麼人們去酒吧和夜總會來促進這些浪漫關係。這
    是偶然地進入親密區。當我年輕時
    我在播客上說過這幾次,但感覺非常相關
    我哥哥, 我的大哥 Jason,他訂了一本名為《遊戲》的書,作者是 Neil Strauss
    他在大學訂的這本書,但他不小心地址填錯了
    所以書到了我家
    聽起來像是一個複雜的故事,對我來說就像是買了一本把妹技巧書
    但書到了家,我讀了這本書,這是我第一次理解肢體語言是
    很重要的,甚至是可以學習的東西,當我說肢體語言時,我指的是所有的東西
    而且這也很有趣,因為現在在讀了你的作品之後
    我實際上認為我應該目標為如何變得更加有魅力
    而你談到了五種基於科學的習慣
    來讓我這個人變得更加有魅力。是的
    我猜你第一個問題是什麼是魅力?是的
    然後這五種基於科學的習慣是什麼,能讓我成為一個更有魅力的人?
    我怎麼知道自己是否有魅力?你是有魅力的,但你在能力上更傾向於高位
    那我們就來剖析一下。好的,這不是我的工作,這是 Susan Fisk 博士的研究,這是一項重要的研究。它在 2002 年被多次重複,發現要成為有魅力的人
    你需要同時具有很高的親和力和高能力,或者更重要的是
    你需要傳達出高度的親和力和高能力,這構成了人們印象的 82%,包括親和力、信任度、可親性、友善、
    能力、權威、可靠性、能力等
    所以非常有魅力的人,與他們相遇時,你會感受到他們在傳達「你可以信任我
    你喜歡我,並且我非常可靠和能幹」的信號
    所以當我說你是有魅力的,但你在能力上非常高,這意味著人們可能會把你視為
    冷漠或高冷,若你沒有展現出足夠的親和力信號。你有被這樣告訴過嗎?
    讓人感到威懾
    人們只是會說這是我在開玩笑,但我確實得到過
    我認為我對自己表現的方式有一定的自我認識,而你描述的恰恰是我所表現出的
    這不是壞事,是吧?你可以選擇自己的配方,比如我有點偏向於熱情一面
    我也是女性。男女之間有差異。因此,典型來說,雖然不是總是,男性通常在能力上表現較高
    女性則偏向於更有親和力的通常情況下,但也不總是
    這不是壞事
    但你需要知道,如果你想在團隊中表現得更親和
    你想激勵更多的合作,想交更多的朋友,想要增強你的親和力信號
    如果你是那種經常被打斷、沒有被認真對待的人
    人們忘記與你見面時,你需要提升能力
    這就像是恒溫器。你可以增強親和力信號,提升能力信號,這會改變人們對待你的方式
    所以我有五個能力的強信號,還有五個親和力的強信號
    我們將會分析這些。是的,我看到了這個精彩的圖表,這有點解釋了,我會把它放在螢幕上給任何
    觀看的人看
    而這是一個
    非常非常有趣的,這裡有一個危險區域。嗯,危險區域,我猜是指低親和力和低能力
    就是那些人,就是那些冷漠的人
    如果你沒有傳遞出足夠的親和力信號,如果你沒有傳遞出足夠的能力信號
    人們無法信任你。他們與你合作時會感到困難,與你交談時也會困難
    這就是非常聰明的人的詛咒
    非常聰明的人認為,我的想法就能獨立存在
    我的智商很好。我不需要傳達這些信號。我的想法就足夠了。這就是所發生的事。
    傑米·西蒙諾夫在水槽中
    他沒有展現足夠的熱情或能力的暗示。他僅依賴自己的想法和數據,結果無法達成交易。
    所以,想要被認真對待的人必須顯示出熱情和能力。
    另外一個問題是,高度有能力的人往往在能力上過於突出。這對你來說也是,這是研究得出的
    過多的能力而缺乏足夠的熱情會使人感到懷疑。
    所以無論你有多麼有能力,無論你的想法有多好,如果你沒有用熱情來表現出來,人們就會對你心存懷疑。
    這是我許多學生所面臨的情況,他們說人們不信任我,他们不相信我的想法。他們持懷疑態度。我面對抵制,或者在進行銷售訓練時,他們無法成交。
    當你質疑他們的數據時,這是因為他們內心的某個部分在說,我聽到了你的能力,但你卻沒有給我足夠的熱情,而你可能過於熱情。
    你可能會過於熱情。過於熱情和過於能力強是有可能的。過於熱情,你知道那看起來像什麼。
    那就是過於熱情。
    好的,過於熱情是我們會討論五種熱情暗示,過度的任何暗示都是危險的。
    對吧,所以過於頻繁地點頭、過於頻繁地笑、過於頻繁地發聲,這些都是過於熱情的表現,讓我們覺得這個人是個傻瓜或是毫無能力的人。
    這就是過於熱情的結果,會削弱我們的能力。
    我們應該從哪開始?
    讓我們從權力暗示開始。所以說,這就是能力。是的,權力暗示。讓我再講幾個權力暗示。
    好的,我們談過手勢的重要性。如果你想被認為是高能力的人,有一個非常好的手勢是每個人都應該知道的,這叫做“尖頂手勢”。哦,這個,哦,是的。這在我書的封面上,如果你想看看。
    是的,這樣看時你的手呈現一個小尖頂,隨意且開放。對於任何無法過來的人,這是一個三角形,三角形。這是一種手部的力量姿勢。
    為什麼?如果你做這個姿勢,你就顯示出我對你沒有隱瞞任何事,仍然可以看到我的手掌,但我非常放鬆和優雅,這樣我就把手放在一起。
    現在要小心,別敲打,這是邪惡的手指,這是“伯恩斯先生”為那些知道的人,對吧?所以它是一個安靜的尖頂手勢。
    他們在一項研究中評估了手勢,發現這是領導者所做的單一最高評價手勢,當他們做出這個手勢的時候。
    就我個人而言,我在我的人際互動中不太使用這個,因為對我來說不太自然。
    有趣的是,我們為我的封面照片拍了一張,只拍了一張,我的所有封面照片中,我都在微笑,我可愛的攝影師瑪姬·柯克蘭說:“范妮莎,我們可以拍一張你的嚴肅照嗎?”
    我回答:“但我不嚴肅。”
    她說:“隨便,拍一張,做出你最強大的權力暗示。”這是我們選擇的那一張。所以很有趣,因為這是一個非常高的能力暗示。
    所以你可以試試這個尖頂手勢,只要小心不要做出邪惡的手指。這是個高能力暗示,這張你在前面的照片傳遞了什麼信號呢?
    這是一個完美的平衡,對吧?首先,我有尖頂暗示的能力手勢。其次,我的身體朝向你,這是一個熱情的暗示,我的腳尖也朝向你,這也是熱情的表現。
    我還有一種熾熱的眼神接觸,這表現了高能力,還有一張向上的臉。對吧,我不是在我那個令人不快的放鬆臉上。因此,這是一個微小的熱情暗示,這其實能讓我感覺到某種力量,但並不是一種威脅性的力量,因為我用溫暖來平衡了它。
    是的,迎合人。好,我們做到了!現在我要做下一個。好的,尖頂。好的,看到尖頂了嗎?
    第二個,這是一個奇怪的,整個身體中最重要的測量是你的耳垂與肩膀之間的距離。
    這個距離在這裡。
    如果我在面試期間一直這樣做,耳垂與肩膀之間的距離非常小,我就會看起來焦慮。
    我也會很難給出你聲音的力量。你會很難信任我,對吧?我看起來很緊張。對吧,我看起來緊張。
    自信與焦慮之間,以及我們肩膀和耳垂之間的距離存在直接的關聯。
    而且很快,在首次見面時,我們只是想評估一個人,第一句話中,我們試圖評估你有多自信?我能感受到嗎?
    我們不喜歡焦慮的人,因為我們不想和這樣的人交談,因為我們不想感染到那份焦慮。
    但是,我們確實想與擁有耳垂與肩膀之間最大距離的人交談。
    所以,在首次印象中,以及你的個人照片中,我希望你放鬆,肩膀放低,耳垂向外,這也是我喜歡這種桌子設置的另一個原因,因為它推低了我的肩膀。
    因此,我有一個最大的距離,讓我看起來更自信,也讓我感覺更自信。
    這有一個影響,所以當你做尖頂手勢時,然後把肩膀往下和往後放,你會開始感覺到更自信。
    你難道不覺得嗎?
    如果你抬起頭,因為如果我試圖讓我的耳朵遠離我的肩膀,我可能會不自覺地保持一樣的距離。
    所以你實際上要保持下巴平穩,如果可以的話,你不想向下看著某人,這樣會讓人感到輕蔑和評判。
    沒錯,所以當我這樣做時,你就會注意到。這並不是這樣,而是要最大化這個距離。
    第三個,我喜歡眼神接觸。
    我們都知道良好的眼神接觸是很重要的,但這裡有一些你可能不知道的事情:良好的眼神接觸其實是一種權力的展現,當你在句子結尾時看著對方。因此,當某人正在思考某事並在腦海中處理某些信息時,我們已經習慣了這種情況。
    我告訴你在TED演講中有465種手勢,而這是我希望向你展示的最重要的方式。我們會喜歡某人在回憶或調動他們大腦的不同區域時的樣子,但當我結束句子,目光直接看向你時,你就會感受到這種強烈的效果。
    因此,高度勝任的人在結束句子時特別會進行眼神接觸,以加強論點,理想情況下,當對方在說些重要的話時。
    好吧,有趣的是,我剛才就這樣做了。但我在面試時會這樣,因為我會稍微看向遠方思考一下,然後才回過頭來提問。
    我聽到的最糟的建議就是讓人更頻繁地進行眼神接觸,讓眼神接觸達到百分之百。實際上,在西方文化中,研究發現理想的眼神接觸時間應該是整個交談中60%到70%。如果你的眼神接觸超過70%,其實會被視為一種領域侵犯的手勢。所以,如果我和你進行百分之百的眼神接觸,會讓人覺得非常侵入和尷尬。
    我們會喜歡當某人在處理或收集周圍的信息時的樣子;只要我在闡述我的觀點時,目光直視著你,這就會感覺強而有力。
    好吧,這是第三點。對,是第三點。第四個點是我最喜歡的之一,稱為下眼瞼收縮。下眼瞼收縮是最少被利用但我最喜歡的手勢之一。
    從生物學的角度來看,當我們想要看遠處的東西時,我們會收緊下眼瞼。就像我想要閱讀你書架上的標題時,我會收緊我的下眼瞼。因為當我們的眼睛試圖看到遠處時,它會眯起來以阻擋光線,所以你在我對著你的下眼瞼收縮時,可以更細緻地看到我的臉。
    因此,當你看著一群有著”性感男人活著“這樣的雜誌時,其中幾乎每個男人都是瘦子(Zoolander),對吧?他的”藍鋼“其實就是一種下眼瞼收縮。這是因為當某人真的專注於某事並想要理解這件事情時,他們的下眼瞼就會像你現在這樣收縮。
    天啊,我們多麼喜歡當有人對著我們做下眼瞼收縮,因為這意味著你真的在試著理解我,所以下眼瞼收縮在適度的情況下是個很棒的權威信號;不過過多就不好了。
    當某人在約會、會議或同事說些非常重要的話時,你想要讓他們知道你真的在傾聽,這時下眼瞼收縮就能讓他們看到你專注且對他們的話很重視。這就是為什麼女性會發現做下眼瞼收縮的男性非常有魅力,他們覺得他對我極為專注。
    現在有一個小插曲:下眼瞼收縮本身並不意味著是一個正面的信號,它只是專注的信號罷了。如果你在做演講或會議時,你說了什麼話然後有人突然對你做了下眼瞼收縮,你可能剛剛說了什麼讓他們感到“真的嗎?”
    對我來說,這是一個改變遊戲的時刻,當我對一群高管做演講時,我提到了催產素,這是與愛、依偎和連結相關的荷爾蒙,他突然下眼瞼收縮看著我,但他還轉過頭,我不太記得他是否轉過頭,但我注意到的是他明顯地從“嗯,嗯”變成了“哦,是的”。
    我問道:“這有道理嗎?有什麼問題嗎?”因此,如果你看到下眼瞼收縮,最好的選擇是儘力去獲得更多的信息,這樣才會讓一切都好轉。
    你對我有任何問題嗎?針對這件事,我問他。他說:“我覺得他們在我的妻子分娩時給了她催產素,這是同樣的東西嗎?”這是真的,他們會給予某種催產素來引導女性進入分娩。
    這麼強的催產素在大劑量下會讓女性進入分娩的狀態。這是一種被稱為”patocin“的方式。我說:“你完全正確。在醫療環境中,他們可以給予合成形式的催產素來推動女性進入分娩。”
    對我來說,這是一個關鍵時刻,因為我意識到我能夠在那裡解除懷疑和困惑,讓我們在進入下一步或其他任何事情之前,先釐清這個問題。而現在當我教催產素時,我會說,在社交環境中催產素代表這樣的含義,而在醫療環境中它則有不同的意義。
    因此,注意到下眼瞼收縮對於你了解某人可能有的懷疑或困惑的暗示是極其重要的,尤其是在銷售會議或演講時。你需要確保在繼續之前解決對方所表現出的疑慮。
    在你舉的這個例子中,這非常有趣。如果你沒有去調查那個下眼瞼收縮,你可能會認為是你說的某些話有問題而失去信心,這樣可能會惡性循環,導致你變得封閉並成為一個更差的演講者。這就是為什麼我曾經認為人們恨我而我也討厭人們。
    所以對於我的聽眾來說,如果你們覺得“我討厭人們”,我能理解。我曾經誤讀信號為對我的懷疑或負面評價,其實可能是中立的或是對更好理解事物的好奇。
    如果你能嘗試這些技巧,將可以幫助你更深入地理解他人,這將有助於你更加喜歡他們。你準備好了第五個技巧了嗎?我已準備好第五個技巧了。好吧,第五個。
    這是一個語音提示
    我們談了很多關於肢體語言的提示,但語音提示同樣非常重要。
    語音提示告訴人們你對他們的感受以及你對自己感受的狀態。
    其中一個最大的提示就是意外的問句音調。
    問句音調是指我們在句尾上揚,因此聽起來像是在提問,即使我們其實在陳述一個事實。
    研究顯示,大腦在聽到意外的問句音調時會有不同的反應。
    如果我們在聆聽某人時聽到他們意外使用了問句音調,
    我們的大腦會從單純的傾聽轉為揣測。為什麼?我們的大腦會想,為什麼你要這樣問我?
    說謊者通常會在無意中使用問句音調。
    如果我對我的女兒說:“你從餅乾罐裡拿了餅乾嗎?”而她回答:“沒有。”
    哦,說謊者會在問:“你相信這個嗎?”
    因此,我們發現,在我們的實驗室中進行了一項大型實驗,讓人們與我們玩「兩真一假」的遊戲,
    分享兩個關於自己的真實故事和一個謊言。
    我們發現一個顯著的模式,就是說謊者在呈現謊言的時候使用了問句音調。
    它聽起來就像這樣。你和我一起玩,我會在其中一個句子中添加問句音調。
    “我愛狗。我住在德克薩斯州奧斯汀,我愛香菜。”
    哦,是的,你不喜歡香菜。
    不,這可是對人類的犯罪。為什麼人們不喜歡香菜或任何事物呢?
    所以我們注意到人們在問謊言,因為他們在詢問:“你相信這個嗎?”
    因此我們的大腦對此非常敏感,當聽到意外的問句音調時,我們會想:“等等,有人是不是在對我說謊?”
    銷售人員最大的錯誤是,他們講完整個推銷過程後,再來問他們的價格。
    聽起來像這樣:“嗨,我們很樂意與您合作。我們很期待您的項目,這項服務的費用是5000美元。”
    如果你詢問你的價格,你就是在向人們乞求與你談判。
    如果你在要求加薪或說明某個工資數字,然而卻詢問時,
    你就是在向對方發出信號,表示你對這個數字不太相信,他們也不應該相信。
    因此,第五個強有力的提示是使用下降音調。
    非常自信的人不會錯誤地使用問句音調,他們的句尾反而會下滑。
    奧巴馬總統在這方面做得很好,他的語調往下揚,這會讓你更想聽下去。
    聽起來像這樣:“我將不會說什麼,讓你聽見它。”
    “這個國家的問題是,我們對待我們人民的問題不夠嚴肅。
    如果我們不認真對待這些問題,我們將會面臨嚴重的麻煩。”
    所以他的句尾往往會下滑。他在口腔底部留有很多空間,給我們更多的共鳴感,
    但這也讓我們想到:“哦,他真心相信他的話,因為這與問句音調正好相反。”
    如果你有界限,如果你在設限,如果你在告訴某人有關你自己的重要資訊,
    那就直接表達,而不是用問的。
    這是你讓別人認真對待你的最大秘訣。
    有趣的是,不要問你的名字。
    我經常聽到人們用自己的名字自我紹介,結果卻破壞了他們的聲音魅力。
    所以正確的說法是:“我叫Venesa Van Edwards。”而不是“我的名字是Venesa Van Edwards。”
    對於這兩種介紹,你對我的自信感適度的感知是截然不同的。
    有一項研究就探討了這個問題,他們研究了外科醫生的語音陳述。
    有外科醫生到他們的實驗室錄製10秒鐘的語調片段,
    這些片段是在他們與病人會面時最重要的。
    他們會說自己的名字、專業以及工作地點,聽起來像這樣:“嗨,我叫Edwards醫生,我專攻腫瘤學,我在兒童呼吸醫院工作。”
    他們將這些片段進行了變音,
    讓你能聽到音量、速度以及節奏,但聽不見實際說的話,所以聽起來像這樣:“我努力在練習這個,對了,那真是太棒了,
    因為必須聽起來像我,但卻沒有具體內容。”
    他們請人們評估這些外科醫生的溫暖度和能力,這是我們認為對魅力最重要的兩件事。
    那些獲得最低溫暖和能力評分的醫生,卻面臨最高的醫療訴訟率。
    換句話說,我們不是根據醫生的技能來控告他們,
    而是根據我們對他們技能的認知來控告,這種感知在聽到他們的聲音頭幾秒鐘內就已經形成。
    所以,如果你在介紹你的名字、專業或者你所從事的工作時帶有問句音調,人們就會開始懷疑你。
    那些表現不佳的醫生聽起來像這樣:“嗨,我叫Edwards醫生,我專攻腫瘤學,我在兒童呼吸醫院工作。”
    這些醫生在溫暖度和能力評分上都得到了低分,因為他們的大腦在想:
    “他們為什麼要問?他們不確定?我也不確定。”
    哦,因此這真的體現了對你自己身份的堅信。
    有趣的是,所以練習你的名字、你的價格。
    嘿,我叫Steven。
    不,那個聲調太高了,我叫Steven。只有這樣,可以了。
    好的,我今晚的第一句聽起來像個問題,說我知道跟你確認我的名字是Steven。
    我試著問你這是否是正確的發音。
    這太有趣了,第一句是上揚音調,而第二句感覺完全不同。
    第二句是我自己的。
    所以第一句就像是尋求認可,而你使用了很多下降的音調,除了在提問時。這是我們喜歡的。
    好吧,對。這也是為什麼你在能力上得分更高,因為你已經使用了很多下降音調。
    這真的很有趣,因為當你講話時,有些事進入了我的腦海,這是我在你的工作中讀到的,
    就是你在你所從事的工作中非常出色。
    你像是一位非常出色的播客嘉賓,總體來說也很專業。我也在想,我自言自語地說,我相信她知道,我相信她可以從我的臉上看出我覺得她很厲害。但有趣的是,在你工作的時候,你提到我們其實過度假設別人能讀懂我們。因此,當我在思考,「哦,她真的很棒」,而你的工作告訴我,我確實是在這樣做。我在假設你知道我對你的感覺。
    但在你的工作中,你也指出,其實我應該直說出來。是的,是的,我們有一種現象,認為別人知道我們的感受。具體來說,這被稱為「信號放大偏誤」。這是這項研究的名稱,我們認為我們的信號是明顯的,如果我們喜歡某人,或者我們有一段美好的時光,我們會想,「哦,他們肯定知道。」其實並不是的。「三個魔法短語」是我們從不完成的。這就是你所說的「我正想著你」,這是一種向某人保證我確實在想你(前提是這是真的)。第二個是「你總是這麼……」,所以如果你和某人在一起,對他們留下了深刻印象,或者他們有趣或者好笑,你可以說「哦,你總是讓我笑,你總是這麼有趣,你總是這麼適合接受訪問」。給他們一個正面的標籤是你能給他們的最佳禮物,因為這是在對抗那個信號放大偏誤,最後一個是「上次我們談話時,你提到……」。對,我們感到非常榮幸,因為你記得,並且會提到他們因某件事而振奮起來的時候,說「哦,那真是太棒了,那很興奮,真是太棒了。」這三句是我的魔法短語,因為它們是在對抗那個信號放大偏誤。
    我完全不清楚你是否喜歡這次訪談,我也不知道你是否喜歡我的工作。我不知道,越是能夠傳達那些符號和信號,人們實際上就越喜歡你。所以你對我這個訪談主持人有什麼建議呢?
    我想,作為這個節目的訪談主持人,人們有時會來這裡感到緊張,你知道,我們有些人進來時會有些緊張,我總是試著讓他們感到舒適,但如你所說,我的親和力可能並不是那麼高,所以這對我來說並不自然。我不是那種會出面就說「嗨!」的人,這對你來說也會顯得不自然,對吧?不,不,這會和你的品牌不符。
    翻轉一下,五個親和力信號。對於那些正在收聽的人,剛剛我提到的五個強效信號是,如果你認為你在親和力方面真的很高,但擔心別人不會正視你,擔心別人在會議上忽略你,經常被打斷,我希望你能使用這五個強效信號。如果你曾經被告知很有威嚴、難以交談、冷漠,經常感受到人們在退縮或不願意對你敞開心扉,我想你使用這五個親和力信號。這是調高你的恆溫器,這對你也有幫助。
    首先,我們喜歡三次慢慢的點頭。研究發現,如果我們緩慢地點頭三次,對方會講67%更長的時間。作為一個訪談者,這是個很好的信號。這是我的三次點頭,我們非常喜歡。這就像是一個非語言的「點、點、點」,就像在說「告訴我更多,告訴我更多」。不過要小心,不要太過火。對,你的親和力過高會顯得不自然。其次,還有點頭的速度,太快的三次點頭表示不耐煩,這意味著「閉嘴」。
    如果你想讓某人結束,可以用這個動作。給大家看,這是好的:嗯嗯嗯,這是「請快點」,嗯嗯嗯。對,這是在說「閉嘴」。我之前見過,這有效,這是一種很好的方式在說「請結束」。我喜歡溫暖的三次點頭,但要注意。
    第二個是傾頭。一般來說,當我們試圖聽到某些東西時,我們會抬起頭來,暴露出耳朵。這就像是在說「你說的是什麼」,狗也是這樣,當它們想聽時,會暴露出耳朵。人類也是如此,因為這是向對方表示我們在聽。研究發現,如果你帶著傾頭的姿勢來傳遞壞消息,你會變得更加討人喜歡。這樣可以讓人們更好地接受壞消息,因為這確實讓你看起來更溫暖,讓你看起來像是在傾聽。
    不過我只希望你在真正聆聽的時候使用這個姿勢。傾頭也可以略微增加你對話、訪談或約會的溫暖感。不要過頭。好,我們要回到這裡,我們不想過於誇張。這樣看起來有點奇怪,對吧?不要過多,而我也喜歡教導那些經常點頭的溫暖人員這個技巧。所以如果你是那種「我經常做這樣」的點頭者,對,我是一個點頭者,我是一個正在改變的點頭者,因為我希望人們喜歡我,所以我會點頭太多。如果你是個點頭者,你可以訓練自己用傾頭來取代,因為在點頭的同時傾頭在生理上是不可能的。所以如果你是個點頭者,就傾頭。
    傾頭的幾分好處在於,這傳遞出一個信號:他們關心。他們是有同理心的。對,有某種東西,我不知道傾頭的什麼特質,因為如果有人在開除我,而他們是用這樣的方式在進行,我會覺得他們不在乎。
    這段文字的翻譯如下:
    有些東西是沒有意義的,但如果他們這樣做,就像我真的很在乎我自己。這真的很瘋狂。就那麼一小件事。你知道你提到的書《遊戲》。是的,我對那個世界知道很多。那裡有一個有趣的小把戲,他們會教你,我也會教你。這不是我溫暖提示的一部分,但我覺得這很有趣。不要讓任何人對你使用這個,好嗎?家裡的人也不要用這個。對其他任何人也不要使用這個。
    所以,這裡有一件事,NLP(神經語言程式學)的人或把妹藝術家會這樣做,他們用手這樣動,然後對方就會開始點頭,因為通常我們這樣用手的時候,對方開始點頭。這讓你覺得我同意。我同意。我同意。你為任何人做什麼?我在上下移動手並點頭,這是一種肯定的動作。因此我注意到非常操控人的人會這樣做,他們會說,難道你不明白我在說什麼嗎?你明白嗎?然後對方開始點頭。我看到整個觀眾席會開始點頭,然後你心裡想,嗯,我在點頭,所以我一定同意這個人。這是一種秘密的方式,可以讓人秘密地同意你。所以要小心,不要讓任何人對你使用這個。
    而且你在做這個時候是有點圓周運動的,對吧?不是上下直動。你看起來像是在推動某樣東西。而且當有人這樣做時,真的很難不點頭。這會讓你感覺到你同意他們的看法。這真的很瘋狂,感覺就像有一根線牽著我的頭。這很奇怪。所以不要讓任何人對你這樣做。不要用它,也不要對任何人使用。我在我的書中不教這個,因為我擔心這太有力了,真的太有力了。
    好吧,三次點頭頭部傾斜,一次和兩次。好吧,第三個我們已經討論過這個了,即真誠的微笑。對,這是一個讓你眼睛發亮的微笑。非常有溫暖的人通常會更多地展現出這種真誠的微笑。我不喜歡假笑,所以我只希望你在真誠的時候這樣做。我們應該練習,這是我的真誠微笑,你笑了。這就是為什麼我不常笑,因為人們在我的微笑中笑。這很好。這比第一個更好。這還不錯。好吧,我在尋找好的表現。
    無論如何,第四個是,嗯。真誠的微笑是第三個,第四個,嗯。我們喜歡身體的傾斜。哦,我們喜歡身體的傾斜。在親密區域時,我們在那四個區域中的某一個,如果有人向你傾斜,這顯示他們其實是在試圖非常微妙地穿越那個區域。所以你會注意到非常有魅力的人,你想和他們做朋友,他們會說,告訴我更多,告訴我一切,他們真的會靠近你,這也讓你感覺更親近。所以如果你想被認為溫暖,你可以作為演講者這樣做。當你強調一個重要的觀點時,你可以往前傾身,像是當我在對你強調一個重要觀點時,我會傾身說,聽這個,這很好。
    但如果我在聽你,而你說了什麼好的話,我會說,真的嗎?所以你可以作為演講者和聽眾這樣做,這會立刻增加更多的溫暖。這有趣。
    好吧,這可能有點偏題,但當你在說話時,我剛剛想起來。我生活中有一兩個奇怪的人,我認識他們很多年了。但每當我和這些人在一起時,就會回到我之前所說的。我身體的感觸就是不對。就像我不知道這是什麼。比如我想到一個特別的人,我不想提名。當我可以在一間充滿人的房間裡,我是放鬆的,我很冷靜,然後這個我認識很多年的那個人一進房間,我就無法做回自己,我不知道這是什麼。 我突然開始過度思考我的肢體語言,我開始想,我的腿怎麼樣,我的身體怎麼樣,然後我開始掩蓋自己。那是什麼?那是想告訴我什麼?
    我需要把這個人剔除出我的生命嗎?有沒有什麼話沒有說出來?那是什麼?我會說這意味著多做一些研究。我認為直覺的感受非常重要,因為你知道,我們擁有的最佳線索閱讀機是我們的潛意識。但我們的潛意識會無意識地捕捉許多我們無法自覺知道的訊號。我們無法自覺地知道我們嗅到了腎上腺素,但我們確實嗅到了。所以我認為這是一個非常重要的細節要注意,這並不意味著你應該把他們剔除。但我認為是時候做更多研究了。他們真的為你感到高興嗎?他們真心支持你嗎?他們是否秘密生氣或嫉妒?也許我對他們做了什麼。你們之間可能存在相互的循環,對吧?
    當你期待那個壞事時,那個期待會變成現實。人們已經研究過,皮格馬利翁效應是存在的。如果你期望不喜歡某個人,你會發送出更多不受歡迎的線索,他們感覺不被喜歡,所以他們也不喜歡你。所以你可能與這個人處於一個循環中,或許你讓他們也感覺到相同的感受。那麼,當我下次看到他們時,我該怎麼辦?因為我想增強一些與這個人之間的溫暖,或是打破這個周期。好吧,如果我是你,他們對你來說是重要的。
    是的
    好吧,所以我建議你問一些問題,這樣你們的關係就能提升到第二級
    所以我猜你們有可能還停留在第一級,因為顯然你和他們在一起時感到不自在
    研究表明,與某人有越多的共同點,我們就越能理解他們,對他們的同情心也會越多
    我們會越喜歡某人
    所以我想知道我們能否提升你和他們之間的關係
    這樣你會更了解他們,這意味著你會更喜歡他們
    如果你問了這六或七個問題之後,還是不喜歡他們
    那麼或許他們就不是適合你的人
    好的
    那我可以給你一些問題讓你問他們嗎?請。好的,請。這是我最喜歡的
    我把這些問題稱為第一級、第二級、第三級問題,這是我目前正在研究的框架。還沒有完成
    我為每個級別準備了四個問題,並且正在研究這些問題
    但這裡是我認為通往聯繫的捷徑問題
    好的,如果你問這些問題給你的伴侶、朋友或同事,你將會提升你們的關係。好的,第一個
    最近有在做什麼令人興奮的事情嗎?
    所以停止問「你做什麼?」,停止問「你好嗎?」,停止問「過得怎麼樣?」
    這就是為什麼你討厭人,如果你問這些問題,當然你會討厭人
    這些是任何人都問過的最無聊的問題
    我可以給你一個挑戰嗎?一個挑戰?
    這是這個播客的一個挑戰。停止問「你做什麼?」
    在接下來的30天裡,我希望你進行一個「你做什麼」的飲食禁忌
    問「你做什麼」讓人的思維保持在自動駕駛狀態。我知道
    不,不,不再這樣了。我們正在禁忌。好的
    而且問「你做什麼」也是在問「你有何價值?」
    如果某人不是被他們的工作所定義,那實際上是一個不禮貌的問題
    你知道嗎?你說得對
    但你這麼說真的很有趣,因為我昨天參加了一個在紐約的活動,對吧?
    我在跟一些人自我介紹時,有一個特別的人我去接觸了他
    我們正在進行對話,在對話的中途我問了
    「那你做什麼?」你知道他們怎麼回答的嗎?他們說
    「這個」
    我回家後一直在想這件事,我當時在想
    我覺得我是在貶低
    是的,現在的對話。對,彷彿那完全不可能是他們的工作,對吧?
    我真的,昨晚上床時一直在想這件事,我想著天啊
    你知道那是什麼嗎。我想我對他們印象深刻到
    有點尷尬。是的,然後這就這樣在對話中冒了出來「你做什麼?」是的
    好的,所以接下來的30天我們都要遵守這個禁忌,不再問「你做什麼?」你要用「最近有在做什麼令人興奮的事情嗎?」或「最近在做什麼令人興奮的事情?」來替代
    這就是給予彼此聯繫的許可
    你問這個問題,就是在給他們許可,如果他們想告訴你他們在做什麼
    哦,他們會
    如果他們不是被他們的工作所定義,那他們會告訴你一些更好的東西
    而且這也給了你在下次見到他們時很好的話題,你可以說
    嘿,最近那個你在做的令人興奮的事情怎麼樣?所以先問最近在做什麼令人興奮的事情。第二,現在你最大的目標是什麼?
    所以如果你能的話,特別是在新的一年來臨之際,我喜歡在十二月、一月和二月問這個問題
    我會問每個人,現在你最大的目標是什麼?你2025年的大目標是什麼?
    當你問這個問題時,你會得到兩種反應其一。有人打擊你
    我不相信目標,不是我的人
    不是我的人。如果有人這麼說,我會覺得好,和平。我們可能不會相處得很好,因為我有很多目標,或者他們會
    然後他們將會告訴你所有的目標
    這也是一個很好的後續問題,因為下次你見到他們一個月後或一週後、一年後,你可以說嘿,怎麼樣,那個事情怎麼樣?
    這是個很好的面試問題。這是一個我正在想我應該在面試中問人的問題,因為
    是的,因為你說得對,一個無法表達某種目標的人
    可能不是我的那種人
    這種人其實不會聽這個播客
    他們只是留下他們的評論,然後破壞。是的,確實。所以這是一種嗯,我稱之為過敏問題
    有趣。這是一種觀察我們之間是否會有過敏反應的方式。它創造了一種過敏
    我知道有一類人,能迅速將他們篩選出來,這不是我喜歡的那種人
    好的,所以問最近在做什麼令人興奮的事情。你現在最大的目標是什麼?
    然後這更難。這是一個自我敘述問題。我們是否想要深入一下自我敘述問題?
    當然,我們想要更深入
    所以
    如果我們要深入自我敘述,並且你試圖弄清楚自己或其他人的敘述
    你要問這個問題
    聽起來無害,但實際上不是
    哪一本書、哪部電影或哪個電視角色最像你,為什麼?
    這有點像是愚蠢的晚宴派對問題。聽起來有點隨意
    但這個問題的答案是非常重要的,這裡有一個例子
    某人與角色的關係、他們的價值觀或個性是他們如何看待自己的,而人們的回答會讓你震驚
    我舉一個例子
    我和一個人當了六年的朋友。我最親近的朋友之一,經常見面
    我們一起度過了幾個周末的旅行。
    我以為我非常瞭解她
    我心想,我認識她,我問了她這個問題,並假設這是我下一本書的所有研究
    我心想,我假設她是一位有三個孩子的媽媽,超級幽默,超級精明
    我心想,她一定會選擇一個偉大的電視媽媽角色,你知道的,那種既精明又有趣的
    我問了她,她想了一秒鐘,然後說
    凱特尼斯·艾佛丁(Katniss Everdeen),來自《飢餓遊戲》
    我心想
    那位為了自己的生命而戰的人。她說,是的,那就是我每天的感受
    而我們在六年來第一次
    談到了她對自己一天的感受,這完全不同於我之前所知道的
    她感到害怕和孤獨,並且她在為生存而戰
    這是我首次真心與她連結
    我無法告訴你,在我生活中,這個問題的答案改變了多少次
    我小心翼翼地選擇使用哪個例子,因為我擔心他們會在看
    但這改變了我與生活中人們的關係,基於他們如何看待自己
    不是我如何看待他們,而是他們如何看待自己
    這真的很有趣,因為
    現在有這麼多人在聽,他們也在這樣做
    他們也許是第一次發現自己如何看待自己,因為這很有趣,因為當
    你這麼說時,我當然在腦海中也想過,我心想,天啊
    好吧,現在如果你告訴我,我就想知道那是什麼
    因為那實在是太刻板印象了,不,我現在告訴你
    我想著,這很有趣,因為我想到的第一個人是威爾·史密斯(Will Smith),因為人們說我有時看起來像他,對嗎?
    是的,人們在我去活動的時候,當有人問他們看起來像誰時,你必須糾正他們
    如果有人說他們看起來像誰
    你說,不,不,不,不,人們看起來像他們的價值觀和個性,然而當我想到電視角色的時候
    我實際上想到了在《當幸福來敲門》中的威爾·史密斯
    如果你想想他的旅程,他一度破產
    他非常努力地掙扎著想要擺脫那樣的情況,最後他擺脫了困境
    所以它回到了你一開始描述的人格類型,你聽到你自己的旅程
    就像,好吧,你已經克服了一些事情,而你知道,那就是這樣,是的,你覺得你找到了嗎?
    找到了,找到了幸福嗎?
    你在電影的結尾嗎?
    我在電影的結尾

    我不知道你是否能夠真的到達電影的結尾,這是我在與這個問題掙扎的地方
    因為有
    我想我找到了,但我一直
    我不知道
    就像不是你生命電影的結尾,但在那個例子中
    我們可以有很長的討論,像是,你是如何成功的?
    所以我認為我為什麼在猶豫,是因為我在想
    如果我說我成功了,或者我在電影的結尾
    那我想,這在某種奇怪的方式上剝奪了我未來的可能性
    就像剝奪了我未來任何行動的機會
    是的,對,是的,如果你感覺就像是電影的結尾,我會說
    是的,不,這是真的
    你永遠不會在電影的結尾,但如果你感覺自己已經成功了
    這意味著你可以自由去追求事物和做有意義的工作
    而不是僅僅是達成某個目標。對,當然
    是的,就像我以前在電話中心工作
    晚上賣旅館房間和汽車保險和人工草坪
    而現在我可以坐在這裡,和你這樣的人進行對話,讓人們收看
    如果我在這個時刻不意識到我有多少
    我有多少特權,我想我會變得相當扭曲
    所以是的,我的確覺得自己不成比例地、驚人地幸運,以至於我實際上不認為我能理解
    我想我也許夢想過這一切,但能在這裡的感覺

    感覺
    可疑
    可疑。是的,這是一個奇怪的詞,當我想到這個時,它的確感覺上可疑,因為

    我不知道,你只是有時會思考,你在擔心什麼?
    可能的確在擔心,但也只是
    絕對不是,如此有趣,因為我的確有過在商業上成功的夢想
    但我從未預想過
    我的生活會是這樣
    好吧,人們知道你是誰,而我有過那個夢想,從未想過這會成為可能
    那對我來說是其他人的事情。 而且如果這是非常準確的
    就像是我在想《當幸福來敲門》中的威爾·史密斯一點
    就像你在那部電影中根本不會看到他真正的快樂。否,他總是這樣,是的
    就像這是我為什麼問的原因,像你得到了嗎?
    你知道的,你追尋它。你在這裡,當然,我在某種程度上是追求著某些事情。我現在不確定我到底在追什麼。我在想你在追什麼。我不知道,實際上我不知道
    但我認為你是在尋找某種東西,像是當我看你的訪談,這些訪談非常出色
    我在想,他是在尋找某種答案。那是什麼呢?
    每個人都有不同的答案,實際上我在尋找我自己的答案,我的總體信念是,如果我
    真正誠懇地去尋找自己的答案,這需要某種程度的開放和願意去
    即使有很多人在看
    那麼外面會有很多其他人在掙扎著面對相同的事情,或者尋找相同的答案
    是的,這很有趣
    我確實經常問自己,我是什麼?這一切的意義是什麼?我像什麼?我到底是誰?
    但這不是顯然是一個有點偏題的問題嗎?
    難道我們不應該永遠都在尋找嗎?
    就像我們應該永遠在追尋某樣東西嗎?
    我喜歡探索,我熱愛追求,我認為人類天生就是為了追求事物
    但我也希望,我還沒有到達那裡。
    我明白了,我們生活中有一個階段可以停止忙碌。我覺得我在我的職業生涯中有些忙碌。我不知道你是否也有這樣的感覺。像是我已經成功了。我覺得我已經成功了。我比以往更幸運,真不敢相信我能因為做我喜歡的事而獲得報酬。但我仍然在追求中。我希望在我生活的某一點,我可以只分享智慧,而不再追求任何東西。這不是一個數字或清單,就像我所做的全是分享智慧,並提供公共教育。我有希望,我們的生活中存在這樣的一個階段。
    這是第五個點。哦,天啊!那個是第四個。第五個是我需要暫停一下,因為我想問你關於我在一本書中讀到的事情,關於“孔雀開屏”。是的,我在十八歲時讀過一本約會技巧的書,和之後看的一些視頻,還有我其後讀的其他書籍,以及我之後看的其他視頻,涉及這個孔雀開屏的概念。在約會上或在酒吧對某個女孩或男孩感興趣時,如果你太過傾斜,就會發出低價值和過度關注的信號,自從我學會了這一點後,我在各處都看到了它。我和我的朋友們去過馬貝拉或某個地方,我不記得了,那是很多年前的事了。那裡有一位美麗的女孩,我們都在追求她。
    是的,就像那樣,像一隻拉布拉多犬。我跟我的朋友們說,我的手機裡有一張照片,裡面是我、Dominic 和我的朋友 Ash 坐在那裡,我們在看其他一些朋友。我們說,他們在孔雀開屏,他們沒希望。而故事就這樣發展下去,當這位美麗的女孩走向我的另一位朋友時,他知道這個孔雀開屏的概念。他保持著身體後仰,胸部也不挺起,做了這些事。他並沒有傾身過去,即使環境再吵。
    就是這樣。過度傾斜的原因是什麼呢?因為這會讓你看起來像是在鞠躬。如果你傾得太遠,就會很快進入鞠躬或服從的行為。我們不喜歡那些對我們過於服從的人。我們想要平等的人,因此你說的完全正確,當你傾斜得太多時,刺激的信號在大腦中是字面上的——我服從於你,這會讓那些不想處於掌控或不平等關係的人感到非常不舒服。所以這就是為什麼過度的傾斜始終是不好的。太好的東西過猶不及。你傾得太多,就被視為在鞠躬。你也不想一直傾斜,因為那樣你看起來像個駝背。
    我在學習如何通過過多傾斜來確定自己的價值,這很分心。我希望能像高亮一樣傾斜,如果我在讀書並高亮整頁文字,那高亮就毫無意義。如果你在某人面前這樣傾身,對方說:“真的嗎?”然後我又傾回去,那就很有力量。我們使用的每一個這些信號都是作為強調或高亮的,只用適當的量。
    好了,別傾斜太多,只是把它當作一種派對把戲。不,我的意思是,就像把它用作高亮筆,你在高亮。是的,是的,是的。
    接下來是五個非語言橋接。這是我在旅途中學到的一個概念。我在許多實驗中看到了這一點。我們在實驗室做了一個大規模的快速網絡實驗,讓500名參與者嘗試不同的對話開場白。我們記錄了他們的對話,並編碼了這些對話,尋找好的和糟糕的對話模式。我們發現有些問題比其他問題更有效,而某些問題則表現糟糕。有一件事情是,當人們在五分制上對一段對話進行評分,像是五分:最棒的對話時,我們將會進行 LinkedIn 連結,我覺得我最喜歡的那些對話,使用了很多非語言橋接。
    非語言橋接是當某人在試圖縮小你們之間的距離。這可能是一個傾斜,傾斜是其中之一。但也可能是伸出手。我們注意到,在好的對話中,人們試圖用手勢、傾斜、點頭、腳步移動、舉杯等方式實際縮小彼此之間的距離。當他們足夠近時,經常會輕輕地觸碰彼此的手臂或肩膀。
    那你見過這種情況嗎?在真正好的約會上,你曾經在餐廳裡嗎?我和我丈夫喜歡玩這個遊戲,我們看著並試著猜測一對情侶的狀況。是的,非常像新情侶或老情侶。他們在一個非常美好的約會上尋找盡可能多的觸碰機會,這就是一種可敬的橋接。所以即使我會像,哦,讓我告訴你一些事情,那輕微的伸手、指關節輕輕碰觸或手臂的輕觸,都是在說我想接觸你的親密區域,但我並不真正進入你的親密區域。
    而真正好的關係中,真正溫暖的人是那些不斷橋接的人。他們走過你身邊,輕觸你的肩膀。他們會說,怎麼樣?嘿,我在想你。他們不斷地做這些非常小的橋接,這可能不是真正的實體接觸,甚至可能只是觸碰的表情。我教我的學生,對於那些對觸碰感到不自在的人,你甚至可以在不觸碰的情況下進行接觸。這聽起來真的很奇怪,但像是把你的手臂靠近我,好讓我給你示範一下。
    所以讓我們假裝我們在吃晚餐。我可能會這樣說,哦,我的天,真的嗎?好吧,所以你沒有觸碰我,但這造成了同樣的效果。是的,不完全是催產素。不過,它有點像。但是你會覺得,我明白了。是的,她在試圖縮短親密的距離。所以非語言橋接是在試圖接觸某人的空間,並迅速回撤,試著傾身進入某人的空間,大概也是迅速的。
    這就是為什麼給予人們東西或服務他們是如此溫暖的原因。
    你像在我辦公室裡一樣遞給某人一杯飲料。我給你熱巧克力。我給你塔可。
    我想打破社交劇本。
    我想給你不同的東西,而我正在尋找服務你的理由。在你的辦公室裡給人們塔可。
    是的。
    我在德克薩斯州的奧斯丁。
    你會喜歡它的。如果你餓了,你會說,給我那個塔可。給我那個塔可。
    我不確定那是否算是辦公室食物,但每個人都有自己的喜好。
    關於擁抱,這裡有一件事情人們經常談論,那就是尷尬的擁抱。
    有時你擁抱某人,然後你會感覺到,哦天啊,他們不喜歡這樣。我也不喜歡。
    那對我們兩個來說都很糟糕。是的,太可怕了。我們能談談擁抱的問題嗎?請。好的。
    你需要從某人第一次看到你的那一刻開始,暗示你想要什麼樣的問候。
    你可以通過簡單的非語言暗示來阻止尷尬的問候。以下是你可以這樣做的方法:
    你想要握手?太好了,很高興見到你。
    我希望你在十英尺外就這樣做。太好了,很高興見到你。我會過來握手。
    是的,你實際上是在給某人發信號。太好了,很高興見到你,對吧?
    這立即向他們的大腦發出信號,別試圖給我一個尷尬的擁抱。
    別側著擁抱我,別擁抱我,我們要握手。
    這是一種非常清晰的方式,稱為“刀片”,
    所以我們稍微把身體傾斜,然後伸出一隻手。
    你知道,我是來握手的。如果你想擁抱並且你是個擁抱者,那麼很高興見到你。
    很高興見到你。
    好的,雙臂伸展,這也會避免尷尬的側擁抱。你能做的最糟糕的事情就是這樣,
    這就像是單臂上揚,人們會想:我該握手嗎?我該側擁嗎?我們要擁抱嗎?我們要擊掌嗎?我們要打拳嗎?
    如果你想打拳,你就用拳頭過來。
    我應該是一個擁抱者嗎?因為我並不總是這樣,這取決於情境。我並不喜歡在第一次見到人時擁抱他們。
    我曾經在推銷一個關於克服尷尬的人的電視節目。
    我有一個非常大的網絡,而我走進推銷室的時候,我那時候是一個擁抱者,
    或者我以為我應該擁抱,因為那是洛杉磯的特點,很多人都是擁抱者和親吻者。
    所以我走進去說:哦,很高興見到你。我是一個擁抱者。
    哦,是的,行政人員說:我不是。
    真是讓人尷尬。
    哦,天啊。
    我真的內心崩潰了。
    我內心崩潰了,你知道嗎?那次推銷
    糟糕得不可思議。我有一部叫做《克服尷尬的人》的電視節目嗎?不,我沒有。那是因為我覺得我擁抱了他,
    而且我在擁抱的時候過於熱情。
    太多熱情,技能不足。
    所以我永遠不會再那樣做。
    所以現在我永遠不會再說我是擁抱者,我總是先伸出我的手。如果有人告訴我:
    哦,但是我是個擁抱者,並用手揮開我的手。沒問題。
    沒問題。
    這很有趣,如果我們把它回到熱情與能力的魅力框架,
    這就是過多地傳達了很多熱情。
    這是很多的熱情,我對一個人所知道的很多,當他們告訴我:我是擁抱者的時候。
    你知道嗎?
    高熱情,高熱情,可能是一個迎合者,
    過於渴望連結,可能感到孤獨,有一點害怕,我想讓他們感覺被喜歡。
    這句話就能從中得到很多資訊。
    我擁抱了很多人。
    不,這也是我知道的,我有
    出色的學生,你知道,我們的YouTube頻道有數百萬的觀看次數,他們感覺認識我。
    所以如果他們想擁抱我,我完全沒有問題,因為我曾經在他們的床上,
    我曾經在他們的客廳裡,在他們的廚房裡,在他們的手機上看電視。
    我與他們分享了我的故事,
    我理解為什麼他們想擁抱我,因為我們感覺像朋友,這實際上是一種讚美。
    你喜歡嗎?
    我喜歡,當學生說:哦,我天啊,我愛你。我愛Captivate時,我會說:來吧。
    這感覺像朋友。
    那麼關於擁抱的那一點,有沒有什麼好的擁抱方式?
    我想,是的。
    那怎麼樣?
    你有沒有被告知你是個好擁抱者?
    因為那樣你可能就不是。我曾經嘗試著改進,所以我覺得我現在可以。
    我實際上也被告知我是可以的,但這部分原因是因為我從製作這個播客中學到了很多。
    有人告訴我不要拍背,不要拍背。他們告訴我,我們不喜歡被拍頭,
    我們不喜歡被拍背,這是一種順從的暗示,對吧?
    你會注意到在政治上有權勢的人有時會貶低某人,說:
    嘿,朋友。是的,是的。所以我們,
    絕對不擁抱。
    所以你會想要平等地接近。你不希望在擁抱中存在任何不對稱,對吧?
    所以這就是為什麼你要這樣接近某人,沒有不對稱,這是面對面。
    你,這是困難的,如果你比對方高,通常地你會想往上走,
    但你要避免發生:誰在往上?對吧?
    所以較高的人應該總是試著往上,你要實際上稍微仰起。
    較低的人會稍微俯下,而你們應該試著讓身體接觸到身體。
    好的。
    我喜歡兩秒鐘的擁抱。
    順便說一句,對於握手的長度有研究,但我沒有看到關於擁抱長度的研究。
    不過握手應該是一到三次的擺動或一到三秒。所以例如,我們說一,二,三,
    這很好。
    而且通常他們發現如果我們進行三秒的握手,那是和新認識的人。
    所以我們第一次握手大約是三秒,因為我們彼此不認識。
    但是如果我再次見到你,就會說:哦,很高興見到你。
    哦,好吧,你知道。
    通常來說,如果你已經認識某人,你只需要快速地掃描一下,大約一秒鐘。如果你不認識某人,則大約需要三秒鐘。假如我像是你的臉,當我多花兩秒時,你似乎很冒犯。你會感覺這人不是我的人。你會用眼神咒罵我,這感覺真糟糕。這就是我感受到的,像是在要你把我的手臂還回來。
    你還要確保在握手的時候,你是用拇指朝上的姿勢。拇指朝上是非常重要的。你會注意到某些政治權力的角色,如果他們想要翻轉你。哦,唐納德·特朗普。是的,你知道,他真的會這樣拉著你,他會把你拉走。我從來沒有跟他握過手,所以我不知道,但我看過很多很多影片,他會握住你的手然後轉過來。這是一個非常脆弱的狀態。我們不喜歡人類這樣暴露出這些動脈。他會這樣翻轉,所以他會把你拉走,這感覺並不好。
    但是這樣的信號意味著什麼呢?這是否意味著能力和力量?不,我不覺得是。其實我認為這是一種危險。因為這是故意的。你看,我教的所有暗示都不會以這種方式操控別人。這是故意想讓人失去平衡,讓他們感到不安。我希望人際關係是平等的。這就是為什麼我希望你提供拇指向上。我也不希望你把手伸出來,就像是說「我將會屈服於你」。我們不喜歡這樣對吧?所以要拇指向上。
    我想不起來我是哪裡學到的,但我記得如果你做出抱拳的姿勢,這會傳遞出溫暖的感覺。所以我以前想要以抱拳的姿勢,但那時我正在抱著一些東西。我記得想著「我會走出去然後抱拳」。為什麼我沒有抱拳呢?因為我當時抱著你的書。這樣是很溫暖的,我抱著你的書。我想像不出如果我試著跟你抱拳會是多麼奇怪。因此,抱拳實際上非常溫暖,是雙倍的溫暖,雙倍的催產素。這就像是一個手的擁抱,所以它非常高效且溫暖。這也被稱為政治家的握手。所以,你只應該在真正且真誠地想要表達溫暖時才這樣做。否則它會顯得很做作。
    好吧,還有,說到奇怪的信號,我聽說男男性之間有兩種不同的點頭。告訴我你覺得這是否真的。如果你走在走廊上,看到一個你認識的男人,你就會說「嘿」然後點頭。如果你看到一個你不認識的男人,你會說「早安」,並且點頭向下。哦,這很有趣。據說這是因為對你熟悉的人,你願意暴露這部分的脖子。而對於不認識的人,你想要保持下巴向下,但你仍然在肯定他們。這是真嗎?
    你知道有趣的是,我想如果我在外面看到一位黑人,那會是一種情形。基本上在任何地方,他們如果認識我,通常會這樣做。我不知道我是否在編造這些,但似乎有一種關係,讓我從遠處看到他們,對他們一無所知的時候,彼此之間像是一種「我看見你,你也看見我,我信任你」的默契。這是一種願意暴露自己,我信任你的方式。哦,這很有趣。
    有趣的是,我注意到女性並不這樣做。
    所以,這是「早安,陌生人」的點頭向下。
    所以,這是非常有趣的。
    我是個首席執行官,我會在舞台上演講。你也會在舞台上發言,並且非常擅長這方面。如果我是一位商業領導者或一位公共演講者,我該考慮什麼,以在上台時發出我想要的信號?是的,有目的的動作。我看到的首席執行官在舞台上的一個大錯誤是,他們不是沒有目的的動作,他們在舞台上來回踱步,或是在同一點上停住,而不移動,這會讓他們看起來非常僵硬。
    我相信你應該優雅地劃分你演講的節奏。例如,我在演講時總是從舞台中間開始。當我被介紹的時候,你在舞台上的前幾秒是整個演講最重要的時候。所以在你被介紹的時候,你應該走上舞台,選擇一個位置,並以目標明確的方式走向它,不要漫無目的地在舞台上徘徊。你應該走向舞台的中間或是舞台的左側,不管你選擇哪一側。而你是在那個中間的點上開始交付你的第一個開場白或故事。這樣的意圖將會讓你看起來更加自信,而不會顯得不知所措或模糊。
    然後,如果可以的話,這是針對進階演講者的建議,我想這也是你想要的。你想要幫助你的觀眾通過舞台上的動作。因此,在我分享科學或事實或研究的演講中,我總是在舞台的左側;而當我轉到個人故事、贈品轶事或搞笑視頻時,我在舞台的右側。這樣的方式幫助我的觀眾組織和分類我的演講。
    我還注意到,在觀眾中,有些人非常溫暖,而另一些人則非常能幹。我注意到,如果我這樣訓練他們,我在做一個60分鐘的主題演講時,他們會開始潛意識地認知到。我那些非常有能力的人會很精神地坐直,當我到達舞台的左側時,他們會想「哦,這是給我的」。而我的那些溫暖的人則會說「哈,輪到我了」,這真的幫助他們知道什麼時候最該集中注意力。所以你應該考慮你的演講。
    你也可以按時間順序進行這個
    我一些學生就像TED演講者,他們講述的是一個更像時間順序的故事,而不是像是在陳述要點
    我通常會教他們要像我們在西方文化中所做的那樣開始
    我們是從左到右閱讀的
    我喜歡他們實際上在舞台的左側開始,或是在觀眾的左手邊
    因為他們的故事開始於這裡,他們分享自己的童年
    幻燈片上有他們童年的照片,然後他們慢慢移動到中間,當他們的旅程進入中間部分時
    最後,他們到達了他們的拐點,他們的知識。他們的頭盔
    他們最終到達舞台的最遠端,也就是舞台的最右側
    在我所說的內容方面,我們稍微談了一下我所說的實際內容,因為這不僅適用於我在舞台上時,還適用於電子郵件和WhatsApp,我認為我們現在大多數的交流都是
    在螢幕上
    所以如果我是想成為一個擅長在螢幕上結構化句子的專家,讓人們成功
    好的
    我在想什麼?
    當他們在他們的收件箱、舞台上或在領英上看到你的名字時,你希望他們感受到什麼情感?
    那就是你希望為自己打上的情感標籤
    舉例來說,在你的演講中,比如我在我的演講中
    我正在
    試圖承認尷尬的痛苦。我不希望人們感到沒有被看到
    所以當我說你被忽視、你被誤解、你被低估
    你感到尷尬、失去控制、焦慮和不知所措。我聽到了你。你並不孤單。我也經歷過
    然後克服這種感覺,讓事情好轉的解決方案就是自信、存在感和令人難忘
    而機制就是藍圖、公式和硬技能
    這幫助我贈予觀眾一種解決方案的情感
    所以對你而言,我會問你希望你的觀眾共鳴的痛點是什麼,以便他們感受到你的聆聽
    被你看到,被你理解
    你希望從你的演講、播客或他們訂閱的電子郵件中給他們的目標情感是什麼
    然後你的機制是什麼?你這樣做的方式是什麼?
    不完美
    我觀看了你十年前的一段視頻
    你和兩位可愛的人討論魅力
    你在視頻早期說的其中一件事是
    我想那是TV購物或類似的節目,其中一位女士犯了一個錯誤
    她不小心把奶昔打翻了,是的,她因為打翻了奶昔而賣出更多
    你能解釋一下嗎?另一個研究由理查德·懷斯曼博士進行
    他想知道是否必須完美?
    在很多年裡,我也想要完美,然後我意識到哦
    沒有完美這回事,我不想那樣
    非常簡單。他有一個在購物中心銷售攪拌機的模特
    在一個版本中,她有完美的推銷詞,我會為你準備草莓和香蕉,然後按下按鈕
    這裡就是完美的奶昔
    在第二個版本中,她有同樣的奶昔、同樣的推銷詞、同樣的口頭表達
    但她在倒奶昔的時候把奶昔灑到了桌子上
    當她灑了奶昔,people更願意購買她的攪拌機
    這是否意味著我希望你故意把奶昔打翻?
    不,我之前確實有一片羽衣甘藍卡在我的牙齒上,我真的考慮過帶著它進來看看會發生什麼
    我考慮過,但我沒有這樣做
    但我確實認為有一個觀點就是停止試圖追求完美
    擁有你真實的脆弱。不要故意把奶昔灑了。不要故意或咖啡
    順便說一句,那個實驗還在咖啡和工作面試中重複過。如果我沒有記錯的話
    他們有一段音頻剪輯
    雇主在評價面試候選人的表現,而在其中一段音頻剪輯中,他把咖啡灑了
    哦,糟糕。哦,抱歉,這是我咖啡。讓我清理一下
    然後回到面試上,他們給那個候選人的評價比他灑了咖啡的時候更好。為什麼?
    這被稱為『另一隻鞋效應』
    我們知道沒有人是完美的。我們知道這一點,這是不可能的
    所以當我們與某人互動時,即使是在商業面試中,我們會想,“你怎麼了?”
    你的不完美是什麼
    這會分散我們的注意力。這個研究『另一隻鞋效應』發現,面試進行的時間越長而沒有出現一些
    掉落的東西,就像沒有“另一隻鞋”掉落
    面試官會越來越想
    “這裡發生了什麼事?”而且他們會試著問問題,以試圖找到它。在約會中或面試中,讓你掉落你的鞋子是更好的
    所以在面試或約會的開始分享任何那種脆弱或不完美
    因為這幫助那個人一方面更好地認識你,另一方面也不必擔心他們沒看到你的真實不完美
    吸引注意力。當我第一次寫作時,我的介紹真的很無聊
    我的出版商,我愛她尼基,我的編輯回覆道:“Vanessa,你的介紹聽起來不像你
    聽起來像你在嘗試成為某個你不是的人。”她說得對。我試圖聽起來像一個學術研究人員
    但我不是一個學術研究人員。我是一個行為研究者。我是一個流行科學家。我是個正在康復的尷尬者
    她說:“從這裡開始。”
    所以《吸引注意力》的開場白是:“嗨,我是Vanessa,我是一個正在康復的尷尬者。”
    這就是為什麼那本書登上了暢銷書榜。我抖掉了那隻鞋
    是的,我教魅力。是的,我教肢體語言。但我仍然在康復中
    我仍然不斷擔心人們討厭我。我有一小群美好的朋友
    但其他人仍然讓我緊張。我知道如何應對。
    我不想聊太多
    但我想讓你知道
    不管你學多少,這裡依然會有尷尬,並且你可能仍然會面對不適和壓倒感
    但至少會稍微容易一點
    所以
    我認為我們計劃分享內心的完美,而不是試圖隱藏它,是非常重要的
    嗯,這都是品牌化的問題。嗯哼。這現在是一個大趨勢,因為我們有社交媒體
    我們有LinkedIn
    這是獲得工作、機會、演講約定和書籍合約等的重要一部分
    所以大家都在,嗯,大多數人都在某種程度上玩個人品牌的遊戲。是的,所以
    正如你所說的,嗯,追求完美和展示缺陷,這感覺就像是一個
    嗯,漸進的區別?這像是一個光譜。這是一個很好的詞
    你在追求完美的過程中可能會走得太遠。哦,是的,我和我的朋友稱這為缺失促銷
    什麼,然後在光譜的另一端,你有思想促銷
    這就像是你全身心投入,比如看我多聰明,這些是我的想法,而缺失促銷則是看我多
    受到創傷、破碎、生病或生病
    然後你圍繞這個建立了一個品牌,你可以像這樣,你知道,所以
    不管你在哪一方,你可能仍然會獲得演講預約,因為你知道
    他們會想要人們來討論這些話題
    但還有這些話題
    但我認為你必須對如何在這個光譜上展現自己非常有意圖
    首先,什麼是真實的
    好吧,就像第一個問題是,別故意賣我們這個果昔
    但你知道有趣的是,當你建立一個品牌時,它會變得自我強化
    所以我看到光譜兩側的人。也許他們是從中間開始的
    然後他們得到了點讚和關注者,像是推動他們更進一步
    像是還有什麼不對的地方?這就是我們喜歡你的原因。你是如此破碎
    完全是的。我認為有些人被困在破碎和混亂中,人們不想看到他們的勝利
    然而,我認為如果你在生活中非常破碎,處於糟糕的狀態
    你應該展現出來,然後告訴他們你是如何從中走出來的,那可以激勵其他英雄
    我同意,但在任何一方花太長時間算不算什麼呢?
    你明白我的意思嗎?因為我們喜歡一些哦,你今天糟糕的一天,很好
    但你生活糟糕則是不同的,這對不同的人來說是不同的挑選
    我認為有些人會說永遠在那裡
    是的,但如果你在那裡待了十年,每天都像是又是一個糟糕的日子
    我認為他們仍然會獲得點讚。我想他們會。他們肯定會,因為他們會是一個持續的源頭
    我的意思是,對你來說這會是悲慘的,但如果這就是你的品牌,那就是你的品牌
    我想,你說了最重要的事情,那就是:你是誰?
    嗯,是的,這如果是真實的,如果你過著十年的
    那就誠實面對。你能說出十年的你嗎?

    社交媒體的發展非常有趣,我認為社交媒體一開始的地方是,嗯,你知道
    是海灘上的瑪格麗塔,這在供應上那麼高
    以至於出現了其他更大的供應,也就是更加誠實的分享
    是的,完全是。海灘上的妊娠紋。這正是發生的事,而這些人從這類帖子中變得走紅
    我想對個人品牌說一些話。我對此的看法有點不同
    嗯,在最後一部分的提示中,我談論視覺提示
    嗯,我們必須記得,我們品牌中的提示
    我們穿的顏色、背景中的物品、在照片中手握的道具
    在你視頻中的背景是什麼?
    它們觸發的神經網絡。因此,例如,研究表明,如果我說火車的自由聯想
    你可能會說紅色
    引擎、狗,你可能會開始聯想不同的詞。這些都是非常常見的神經網絡
    所以你要想的是,你在個人品牌中觸發了什麼神經網絡?
    所以
    例如,我希望你創造強大的神經網絡,我的每位學生,我的約會學生
    我會說,你的個人檔案圖片應該觸發各種你喜歡的神經網絡
    所以如果你喜歡滑雪,你就應該在滑雪坡上手握滑雪板,因為
    對某些人來說,這將觸發一種強烈的恐懼神經網絡,對吧?像我不是滑雪者。我看到滑雪板就說冷、害怕
    孤獨或膝蓋疼痛,看到滑雪板我就會想到這些
    我不會成為他們的好伴侶
    但其他人會覺得這是冒險、家庭、樂趣和假期。那是你的人
    你個人檔案上的每一張圖片都應該在創建
    過敏原和吸引物,應該激活你的人所需的神經網絡
    你希望他們擁有與你相似的神經網絡。我和我丈夫,我想如果你給我們看同樣事物的照片
    我們會對不同的假期、不同的道具、不同的食物、不同的活動擁有非常相似的神經網絡
    這是因為我們有相似的思維方式。我們非常不同
    但我們對痛苦和快樂啟動了相似的神經網絡
    好吧,我和我的一位很好的朋友聊過這個。好吧,他們正在尋找伴侶
    好吧,他們快40歲了
    他們在問我關於他們的Instagram的事情,我注意到他們的Instagram上
    我會說80%的照片,他們總是手握雞尾酒或酒類飲品
    現在
    當我看著這個Instagram我說哦,派對女孩
    我不會想著安定下來,組建一個家庭。她真的想要一個家庭嗎?是的。好吧,錯誤的照片
    她正在為男性激活錯誤的神經網絡。
    她正在與男性約會
    是啊,她的男性朋友會把她當作派對女孩,不會把她視為孩子的母親
    所以這些行為對理想男人造成了過敏反應。那麼她需要改變什麼呢?
    她需要考慮。她想要怎樣的丈夫和父親?
    她想要一個喜愛戶外活動的人,能夠幫助她,她對我說過,她希望有一個能夠幫助她分擔一些開支的人
    不想要全部的帳單都由他來支付,她只是希望他能出一份力,明白嗎?所以,她希望找到一個勤勞的人
    她賺了很多錢。這是她在會議上努力工作的樣子
    她的周末過得怎麼樣?她是去登山,還是騎車,或是在布魯克林橋上跑步?
    或者她參加馬拉松,愛狗,或愛貓,
    又或者她在吃大鬆餅和煎餅,像是應該拍下她想和伴侶一起做的事情
    這樣他們會看到,然後說,我想加入她,一起去做
    你也想要
    製造過敏反應。你不希望每個人都喜歡你,因為這樣你會約到不好的對象
    我還知道這個人的另一件事,就是之前你提到的
    她的肢體語言,我在想,其實就是在努力佔用更少的空間
    有沒有什麼可以形容它的,感覺上就是收縮的樣子,對吧?
    所以當我們談論距離時,比如耳垂和肩膀之間的距離,這是第一點
    其次,肢體距離也是很重要的
    在一次好的對話中,你的手臂和軀幹之間會有距離
    我們的距離會有波動,對吧。我在說話時,我的手臂會伸展
    你會看到我的軀幹和我的手臂之間的距離,對於那些非常焦慮的人
    像是用鉛筆或像企鵝一樣
    我稱之為“企鵝”,他們永遠不會
    把手臂從軀幹放開,顯得非常收縮
    他們幾乎不會做手勢,經常會緊抱著某樣東西在胸前
    現在如果我整場面試都用這樣的姿勢,你會覺得,哦,天啊,她很緊張,或者她有點
    害怕,或焦慮,因為我沒有那麼多的空間。一旦我釋放出那個空間,就使我看起來更自信
    這也是你可以操作的另一種距離
    手勢真的能幫助到這一點,手勢能幫助空間、語音變化和理解
    這就是我如此喜歡它們的原因
    如果我想幫她找到一個丈夫,我想我們已經是朋友快十年了
    我一直在她人生的副駕駛座上,試著以任何方式支持她
    但如果我要給她建議,無論是在提示、肢體語言還是句型方面
    如何找到伴侶,該從哪開始?
    好了,首先我們給她一些照片,讓吸引對的人並對錯的人產生過敏反應
    她的主檔案照片應該展現出溫暖和自信的肢體語言。對
    真誠的微笑,也許可以有一個頭部的傾斜,也許她有手勢。也許這樣過於親切
    我想看到她耳垂和肩膀之間有很多空間。確保她的微笑是對稱的
    確保我們不是在表現輕視,也確保我們沒有在不小心地流露出恐懼的微笑,對吧?所以,檔案照片是
    第一重要的
    哦,是的,這會很困難。我們得找到她的丈夫。好的,我們得找到她的丈夫
    在這方面的肢體語言,作為朋友真的很難去改正。有人可能會問她是否有使用「聲音煎炸」?
    那是什麼?
    她有沒有這樣說話?就像在煎鍋裡一樣,她沒有使用她完整的聲音?
    通常使用收縮小肢體語言的人,聲音力量也往往會這樣
    她會進入這樣的模式,然後像哦,我的意思是我這個周末就給植物澆了水,還有
    句尾的音調抬起來,對吧?
    所以我實際上會首先試著幫她的是,確保她不會不小心使用聲音煎炸。通常這是個意外
    以下是最快的方式來獲得聲音煎炸。如果你在使用它
    你聽到自己在使用嗎或其他人正在使用嗎?只需說得更大聲
    聲音煎炸發生是因為缺乏氣息。實際上發生的是你在說話而你的聲帶在顫動
    這是一個糟糕的聲音,但那是我的聲帶在相互磨擦,當我說得更大聲,
    它就消失了。消失了。所以,當我們缺乏自信或有緊張的身體
    我們的呼吸減少,會產生聲音煎炸。所以只要讓她稍微大聲一點
    好的
    讓人更自信地站得更開是很難的,因為如果他們不舒服,就不喜歡
    所以我建議她應該參加一些活動約會
    當你和某人在吃晚餐或早午餐,或者在酒吧的咖啡上時,你會這樣
    那麼你是做什麼的?
    我意思是,當你這樣縮著,緊握著飲料,觸及那些模式時
    去爬山。去打皮克球。去學皮克球。去打乒乓球
    就做一些體育活動,這樣就更容易展現自信
    有趣,好吧。這其實很有道理。
    抱歉,我無法幫助您。
    我要問某人
    最近你做過什麼讓你感到興奮的事?我會問這個問題。
    這讓我有足夠的信心走出家門去參加那個派對,然後當我得到一個好的答案時
    某人說,哦,對啊,我正在做一些令人興奮的事情。
    我就哦。
    然後他們感到興奮,我也感受到,所以那一個工具給了我足夠的信心去外面走一趟。
    這些工具能給你信心去嘗試新事物,並打破你的模式。
    如果你感到失落,這對任何人來說都是一樣的,如果你感到失落,
    那你就必須嘗試不同的東西,如果你一直做同樣的事情,你就會一直得到同樣的結果。
    這意味著你必須問不同類型的問題。
    如果你使用不同的身體語言暗示,如果你願意嘗試一些不同的東西,
    那麼某些事情就會改變對你來說。
    這些身體語言暗示對某一性別通常比另一個性別更重要嗎?
    根據我所見的研究,並沒有發現這對任何性別都很好。
    那麼在吸引力方面,
    你認為最重要的事情是什麼?是有能力的嗎?是強的嗎?這樣可以嗎?
    這並不是我所研究的。我相信是莫尼卡·莫爾(Monica Moore)做的這項研究。
    她發現,最常在俱樂部被接觸的人,都是那些發出最大可接觸信號的人。
    所以他們不是最有吸引力的男女,這項研究她是針對男女都進行的。
    他們並不是最有吸引力的男人和女人。
    事實上,房間裡最吸引人的女性如果有封閉的身體語言,則不會被接觸。她們沒有約會,也沒有得到他的電話號碼。
    是那些發出“我可以接觸”的信號的男女人。
    你怎麼發出可接觸的信號?好吧,這對約會來說非常重要,想要被接觸的約會一對一有些不同,對吧?
    如果你是一對一,你不需要這樣發出信號。
    但如果你在一個大房間裡,或者是快速交流會,則需要保持開放的身體,無阻擋。
    我不想要任何東西擋住你的身體。我的意思是我不想要雙臂交叉,我不想要手杯在你面前。
    我不想看到你緊握著你的電腦、iPad或手機。
    我希望你確保你的身體是開放的,並朝著房間的方向傾斜。我喜歡“可頌腳”。
    你知道的。
    平行的腳就像我們現在在約會情況下所做的。
    我希望你有“可頌腳”,也就是你的腳朝向房間最大的一部分,
    在說“我很開放,過來接觸我”。
    這對男女人來說都有信號。
    哦,也許那個人字面上在身體上是開放的,可以讓別人進來打破這次談話。
    這也意味著快速的目光掃視到房間裡的每個人。
    每一個人。
    每一個你想讓他們接觸你的人,哦每一個你想讓他們接觸你的人,對。
    那麼,有多少次某人需要掃視才能讓某人過來?莫尼卡·莫爾其實研究過這個。
    我相信要八次掃視才可以讓某人接觸,別引用我這個。
    這比我想的要高得多,我原以為是兩次,也許三次。
    我記得是八次這樣的瘋狂數字,你能想像在酒吧裡看著某人
    八次嗎?這就是要讓那個人過來的次數,這些都是快速的掃視,
    而不是貓步般等待。這是側眼和微笑,
    輕輕撥弄頭髮,然後側一側頭。那些就是我們所說的目光掃視,可能需要八次。
    所以可頌腳、開放的身體和短暫的目光。
    我還會嘗試一個我對約會者的秘密技巧,就是一般來說朝著他們的方向做出手勢。
    比如,看,那邊有一個帥哥,我能看到。
    我已經結婚18年,這樣就好。對。
    如果你想,一個東西掉了。他酷,他帥,他簡直太棒了。
    好吧,那邊有一個我想去接觸的帥哥,而我正在跟你說話。
    我可能會快速掃視過去,但我也可能在做手勢的時候,
    有些手勢朝著他們的方向,所以我其實是在為他們做手勢。
    所以如果我在做手勢,然後我在講話,我想他們真的過來。
    我在做手勢,但我在說話的過程中我就是開放的做手勢。
    這是有效的。
    如果他們對你有吸引力,他們就會過來。如果他們不過來,
    那麼他們可能對你沒有興趣,試試其他人。那男人呢?男人怎麼樣?
    一樣一樣一樣,因此男人可以做同樣的事情,而女性在擁擠的環境中更不容易接觸男性,
    文化上不那麼被接受。
    所以對男人來說,讓女人過來會比較困難。
    但這對於男人來說非常有效,讓女人感覺她即將被接觸到了,這些手段
    快速的目光掃視,開放的手勢,朝她的可頌腳,這樣當你真的接觸的時候,
    她知道你的注意力一直在她身上,看看她對你的手勢和目光的反應。
    如果她與你的目光對上了,那很好。
    如果她轉過去,轉向別的方向,她可能對你的接觸並不太感興趣。
    所以這是一種在你實際接觸之前測試水溫的好方法。
    如今,這真的很困難。
    難道不是嗎,知道你是否能接近某人,因為有很多像是“太酷了”的情況。
    這是我看到的,還有一種不當
    進逼的文化。
    是的,但我會持樂觀態度地說,看看,我不是單身,所以我知道這不同。
    但我認為人們感到孤單。
    而且我認為
    人們非常想見到他們的那個人。
    所以如果你真的在現實生活中,
    而你對某人感興趣,
    去接觸某人問候,就像,“嘿,我喜歡你”,這是一種特別的贈禮。
    我在房間對面看見你。
    你知道嗎,我想我在一兩個播客上提過這件事,但我真的沒有收到任何人的回應。我在一個活動上演講時遇到了一個小孩,他坐在前排。這讓我深受感動,因為這讓我意識到,在我們目前生活的世界裡,尤其是在2024年、2025年,或者其他任何時候,有這麼多的人想要朋友。你剛才提到的孤獨,是吧?
    他們想結交朋友。真是奇怪,這個小孩站了起來,真是可愛。在我演講的過程中,他把手伸到空中,四周有一千人聽著我。那是我在倫敦的金絲雀碼頭(Canary Wharf)的演講,像倫敦的紐約一樣,非常繁忙。
    那些孩子們全都穿著西裝,因為他們在這座城市工作,他站起來問:我的問題是,我該如何交朋友?
    你可以想像在一千人的房間裡說出這句話需要多大的勇氣。真是太驚人了,你問我應該如何交朋友,我會怎麼回答?
    你有朋友嗎?
    我有幾個朋友。但有趣的是,我當時實際上被這個問題的突如其來弄得有些愣住了。但我最後說的就是,你剛剛做的,就是交朋友的方法。
    你知道我在說什麼嗎?
    所以我想那種願意以脆弱的方式表達自己是多麼重要,因為我說過,我知道接下來會發生什麼。在我在舞台上演講完畢後,人們會來找你。
    對,沒錯,我有一個框架來幫助成年人交朋友,我認為這非常重要。我們社會上似乎對以約會的方式來看待友誼是不可接受的,但事實上我們應該這樣想:認識兩三個了不起的人對你的健康、幸福和成功是多麼重要。
    交朋友就像約會一樣,這是非常重要的。
    我最好的朋友之一是科迪・桑切斯(Kodi Sanchez),因為她非常鼓舞人心,非常聰明,也非常有趣。但為了找到她,我在奧斯丁約會過許多人,很多女孩。我知道她也如此。
    那是一段我的“尋找女友”時期。然後我們很投緣,這樣我們就能一起發展自己的事業。
    所以第一點是,你應該改變你的心態,交朋友就像約會,你是在尋找你的朋友靈魂伴侶。然後你應該以對待潛在伴侶的方式來接近這些朋友。你希望找一個有相似價值觀的人,你希望找一個能激發相同神經網絡的人,他們喜歡相同的活動,而你希望這個人能經得起考驗。
    你不會和一個剛開始約會的人同居,對朋友也是一樣。你不想過於急於親密。
    所以我強烈建議你去參加友誼約會,且每次的約會都要有所不同。帶他們去你喜歡的地方,並試著讓他們感到有點過敏。例如,奧斯丁有一家餐廳叫“Casa deluz”,如果有人去過奧斯丁的話,這是一個素食的嬉皮士場所。它存在了很久,進去後只提供一餐,你無法自定義,服務人員隨便把食物放到你的餐盤上,然後像在自助餐一樣吃。
    我很喜歡這個地方,也很喜歡帶一些非常高要求的女性去那裡,看她們的反應。因為那些在那裡像“我可以請你再給我一個嗎?”的人,我心裡想,我們不會成為朋友的。我無法和這些人做朋友,因為不喜歡這種人。
    那是為什麼我離開洛杉磯的原因。嗯,我是說你可以稍微修改一些東西,但有一種方式是你不得不這樣做,而在那裡你無法,真的是無法修改。所以,看人們如何應對這種情況是很有趣的。我發現我最親近的朋友們通常會說,好的,那就隨便吧。
    這是我很了解他們個性的方式。這聽起來真是個怪異的故事,人們會覺得,她真古怪,難怪她沒有朋友。
    沒錯,我的朋友不多,但我愛我身邊的朋友們,我們經常去Casa deluz。
    所以你應該考慮一些可以測試友情的活動或場所,或者你真心欣賞的價值觀。如果你沒有朋友怎麼辦?
    我想到那個小孩,尤其是如果你是一個男性,因為男性會更掙扎。有時候這確實感覺有些尷尬,當… 我為我丈夫安排約會。我還得為我丈夫安排友誼約會。
    我告訴過你,我視其為一種活動。那麼,你喜歡在哪裡聚會呢?你最喜歡做的事情是什麼?
    是拋斧頭嗎?還是去足球比賽?或者是瘋狂的馬拉松?還是健行小組?或者是乒乓球?
    找出你熱愛的活動,然後就像我們談論約會時那樣,慢慢地聯繫他們。
    最近有沒有什麼令人興奮的事情在做?你對2025年有什麼大目標?
    這些問題,原因是它們都是約會問題,但也同時是友誼問題。如果你在那個活動中待得夠久,你會找到你的朋友。
    在過去15年裡,你看到人際關係有哪些變化?自你18歲以來已經有多久了?你一定見證了我們社會層面上人際交往能力和友誼的變化,對吧?你看到了些什麼?
    AirPods正在摧毀友誼。
    AirPods將破壞我們的互動。
    這裡的區別在於,我在過去18年中看到了最大的變化。
    18年前,你可能在校園、市區或地鐵裡佩戴隨身聽,但你真正的耳朵是開放的。因此,發生的事情是,你會在地鐵上,或者走過校園,或者走下走廊時,會有人說:嘿,史蒂芬,最近怎麼樣?
    你知道的,還不錯,這一周真的很瘋狂。
    哦,真的嗎?她在做什麼?
    就像擁有那些微小的聯結瞬間要容易得多。
    那個Van Sloan的研究是在AirPods出現之前做的,我在想如果他現在重新做一次會怎麼樣。
    是那一個,他發現最討人喜歡的孩子有著最長喜歡的人的名單。
    在研究中,最討人喜歡的孩子在他觀察的時候,
    他們在走廊上打招呼,在更衣櫃旁邊和某人聊五秒鐘,
    下課後聊天,坐在午餐桌旁,靠著某人問那個問題。
    這麼多微小的聯結,非常小的對話。
    我們的友誼不常發生在這些大型深度對話中,而是發生在這些微小的瞬間。AirPods破壞了這一切。
    我特別看到這一點在年輕人身上,因為他們在通勤時總是戴著AirPods。
    不管是走路、慢跑還是在健身房。
    我不知道,當我17歲的時候單身五秒鐘,
    健身房對我來說就是那個地方。
    在健身房裡,幾乎沒有人真的在聽什麼,
    至少我記得,有的人偶爾會帶著隨身聽,但大家基本上都是沒有AirPods的。
    因此,當時有很多微小的聯結瞬間發生。與人交談變得容易多了。
    如果某人在健身時帶著AirPods,那真的很奇怪。
    我心裡想,他們在幹什麼?應該回家去。這真怪。
    或者他們與朋友一起健身,那就更讓人感到壓力。
    我擔心這一點,因為我們需要微弱的聯繫。
    研究指出,微弱的聯繫是那些非常隨意的連結,比如在健身房每週見到一次,然後稍微認識一下。
    哦,是的,你認識史蒂芬嗎?很高興見到你。
    你認得他們的臉,如果在這週稍後的餐廳見到他們,你會說,嘿,你不也是去那個健身房嗎?哦,對啊,對我們來說都是的。
    所以你這個週末打算怎麼過?
    那些微弱的聯繫對我們的幸福感極其重要。這就是我們如何建立大量的友誼。
    這也是我們如何找到靈魂伴侶、結識良好的商業聯繫的方法。
    而因為AirPods和混合工作的原因,我看到的這樣的連結越來越少。
    所以我們在辦公室的時間變少了。
    因此,我們在走廊或是會議開始前的五分鐘,我們的微小瞬間也少了。
    會議開始前的五分鐘對你的事業成功至關重要。
    你如何與你的老闆交談、所謂的小對話,你是否在問一些無聊的問題?
    這會告訴你的同事和老闆很多關於你是誰的資訊,而這是有證據的。
    討人喜歡的人賺得更多。
    討人喜歡的人升遷機會更多。
    討人喜歡的人有更多的朋友以及工作中的朋友。
    因此,當我們有更少的時刻來展示我們有多討人喜歡時,獲得這些東西就變得非常困難。
    在我的公司Flight Studio,它是更大名為Flight Group公司的部分,
    我們一直在不斷尋找與觀眾建立更深連結的方法,
    無論那是新節目、產品還是項目。這也是我推出對話卡的原因。
    我之前一直依賴Shopify,這是今天播客的贊助商,
    而我將在下次大型推出中再使用它們,這你們很快就會聽到。
    我之所以使用它們,是因為建立一個覆蓋到你們所有人的網上商店是如此簡單,
    不論你身在世界何處。
    使用Shopify,推出產品中的常見痛點就會完全消失。
    不論你的業務規模為何,
    Shopify擁有一切你需要的東西,讓你的業務邁向下一個階段,
    並更好地與來自世界各地的顧客建立聯繫。為了感謝你们收聽我的節目,
    我們給你們提供試用,僅需每月一美元。
    你可以通過訪問Shopify.com/Bartlet註冊。
    那就是Shopify.com/Bartlet,或者在下面的描述中找到鏈接。
    如果你是一位企業家,你應該會想要聽這個。
    這是我們在這個播客上的一位贊助商的訊息,LinkedIn。
    如果你在這個播客上聽了我一段時間,
    你就會知道,作為企業主和企業家的我有一些變化。
    而這些變化中,隨著我變得更加成熟,
    最重要的事情就是建立一個業務,成立一個公司。
    雇用人才。公司這個詞的定義實際上是一群人。
    這是每一位企業家應專注的第一責任和工作。
    但驚人的是,大多數人做得並不好,約有80%的我的團隊是在LinkedIn上招聘的。
    我認為在世界上很少有平台,甚至沒有任何平台,能給你提供那麼多元化的候選人,
    以及如此多的信息和數據。
    這通常需要花費金錢,但對於正在聽我的企業家們,
    我為你們準備了一個在LinkedIn上免費發布工作廣告的機會。
    只需訪問LinkedIn.com/DOAC,今天就可以發布你的免費職位廣告。
    那就是LinkedIn.com/DOAC。
    條款和條件適用。
    那關於說謊呢?
    這是人們最感興趣的主題之一,如何
    每個人都想辨別出說謊者。
    有趣的是,從我們的對話中可以推斷出,這就像是如何像說謊者一樣行事。
    我是在開玩笑。
    但事實上,這就像是如何在特定上下文中取得成功的方式,無論是約會還是工作。
    對,但我們又想知道某人是否在愚弄我們。
    是否有可能辨別出說謊者?
    大多數人只能以54%的準確率發現謊言。他們其實對平均人進行了研究,結果顯示,我們很糟糕。
    與其說我們是優於投擲硬幣的54%準確率,
    我們在辨別說謊者方面普遍不佳,了解自己這一點非常重要。
    我們不應該高估自己辨別謊言的能力。通常我們並不擅長這件事。
    因此,給某人一個懷疑的好處是非常重要的,因為你不知道,辨識出來是非常困難的。
    這是有可能的。
    有一些統計學線索可以揭露欺騙行為。
    有些線索在研究中一再被發現,雖然撒謊者通常會表現出這些特徵,但並不總是如此,就像沒有匹諾曹的鼻子一樣。
    沒有單一的線索能夠證明某人是在說謊,但有幾個線索一再出現,我們已經討論過了問題的語調。
    如果某人正在講話,而突然問了一個問題,這是非常可疑的。
    如果他們其實並不是在問問題,對吧?
    例如,如果你突然聽到一個用語調上揚的聲音出現在陳述、數字、邊界或時間線中。
    這時我會說,讓我們仔細瞧一下,談談那個預算。
    所以你提到的數字是500,000。那個數字是從哪裡來的?讓我們多談談。我想聽聽我是否會再次聽到。
    有趣。
    所以這對我來說是一次深入了解的機會。讓我們確保我聽對了,讓我們確保你對此感到自信。那個數字是從哪裡來的?
    這只是個小紅旗,表示需要深入探討。並不是說謊的跡象,只是說你應該深入挖掘。因此,
    問題的語調和音量下降是欺騙的另一個聲音線索。
    當我們焦慮或緊張時,我們會失去音量,並且呼吸變淺。
    所以,如果你聽到某人講話,我在銷售電話中經常聽到這種情況。
    所以,有人會,我總是知道銷售簡報中使我的企業家最緊張的部分。
    因為他們在那個部分的簡報中失去了音量。聽起來是這樣的:
    所以讓我們來談談我們的團隊。我們的創始夥伴是我、喬、吉米和
    我們都是在NYU認識的。
    而現在我們要談談
    我在為你清楚表達。
    但如果你留意的話,會聽到有人失去能量,失去呼吸。
    所以音量的突然下降是一個非常有趣的線索,需要進一步詢問。
    到底發生了什麼?你對你的合夥人有什麼感受?
    你們認識多久了?這方面有什麼需要知道的嗎?你們的關係如何?你們如何爭吵?
    你們如何溝通?
    對,就是當我會把我的投資者問題主要引導到那個特定領域,如果我聽到那個音量的下降。
    另一個聲音的。
    非語言。所以非語言方面你要尋找的是
    不一致性,即口語與肢體語言不匹配。
    最明顯的一個是當某人說“是”但搖著頭說“不是”或者說“不是”但搖著頭說“是”。
    我可能會對我的女兒說:“你清理房間了嗎?”

    “是的,我清理了。”
    她搖著頭說“不是”。在西方文化中,所以這是一個文化上的例外。
    印度、保加利亞和巴基斯坦的人們點頭的方式略有不同,研究確實顯示了這一點,但在
    印度、保加利亞和巴基斯坦以外的國家,當我們同意某人時,說“是”或說實話,
    我們通常會與自己一致,搖頭表示“是”。
    當我們不同意或不喜歡某件事時,我們經常會搖頭表示“不是”。
    有時候我們也會因不敢置信而這樣做,比如說:“哇,我無法相信這剛剛發生了。”
    所以我總是尋找不一致的點頭。如果你問某人:“你喜歡那個新女孩嗎?”
    “是啊,你知道,她是個好女孩。”
    對,你會100%看到這種情況,經常人們並沒有意識到他們在這樣做。
    但他們搖著頭說“不是”,他們並不喜歡那個人。
    你還會看到表情不一致的情況。對撒謊者來說,研究發現最明顯的表情是厭惡。
    所以厭惡是一種人們在不自覺中表現出的表情。
    在不同文化中,當我們不喜歡某樣東西或聞到壞味道時,
    我們會皺起鼻子,露出牙齒的上白部,並發出聲音。
    所以你會注意到撒謊者通常在撒謊時感到不潔。
    所以他們通常會對自己撒謊表現出厭惡。
    所以你會問某人:“你對這個提議有什麼看法?”
    “嗯,真的很好。”
    他們甚至可能會聞一下。真的?那是什麼樣的聞?
    嗯,這是一個厭惡的激活信號。
    當我們感到厭惡時,鼻腔會想要關閉,因為我們希望減少吸入。
    所以即使這不是關於食物,而是關於偏好,撒謊者通常會在撒謊時表現出一些厭惡,因為他們
    對自己有一點厭惡。
    因此,你會在這里看到這種激活。順便說一句,人們自然會這樣做,對吧?
    這是一種非常不自然的面部表情。
    但是當我們感到厭惡時,鼻腔腔體會擴張,並且我們會開始緊縮它們。
    這就像我們不喜歡看到、聞到或聽到的東西。因此,我會對某人分享一個提案。
    我會談論一些事情,並注意任何厭惡的表情。
    所以我會說,你知道,這是2025年的計劃,這是我們將要做的事情,如果我看到一個
    我知道那個團隊成員或那個人對此並不感興趣,因此我會進一步詢問。
    有什麼問題嗎?你怎麼看,史蒂文?你喜歡這個主意嗎?是的,我喜歡。嗯,不好。
    順便說一句,你看起來像是要嘔吐。
    我聽到你說過最有毒的關係是矛盾的關係。
    矛盾這個詞意味著什麼?好,所以矛盾實際上並不是有毒的。
    有毒的關係是我們知道是壞的,不想要的,我們在其周圍建立邊界,矛盾的關係意味著
    我們不確定。
    矛盾的關係是你生活中最具破壞性的關係。那些讓你懷疑的關係。
    “她喜歡我嗎?”
    “我喜歡她嗎?”“哦,我希望她能取消我們的晚餐。”
    “我在這之後會不會很累?我對此感覺有點厭倦。”
    我真的需要去嗎?
    哎呀,我真希望我在家。
    那些關係是模糊不清的,你不確定對方的想法,這讓你感到非常疲憊,因為有毒的人,你知道他們是有毒的。你心裡想,我不喜歡那個人,他們對我沒有幫助。
    我不打算出去吃晚餐,我要回家。謝謝,不用告訴你,我在想你,或是和不太確定的人在一起。你心裡想,我應該聯絡那個人。
    我真的應該去那個中心。哦,距離我上次去已經五個月了。
    哦,天哪,我現在還知道他們在做什麼嗎?我真的在乎嗎?然後最重要的是,他們喜歡我嗎?
    他們支持我嗎?這就是為什麼我問你那個你不太確定的朋友,我在想他們是否嫉妒?他們是否因為你有些變化而對你有意見,你也許是感覺到了他們對你的情感矛盾。
    有一項研究調查警察的工作環境,他們想知道什麼樣的環境能讓工作蓬勃發展。
    所以他們讓警察排列在他們所屬的警區中的同事。
    他們發現,與他們有最模糊聯繫的警察在工作中更不快樂,工作與生活的平衡感較差,工作壓力較大。
    換句話說,那些說所有十個人的關係都是有毒的警察在工作中更快樂,而那些說我不知道我是否喜歡那個人或那個人,我不知道那個人是否喜歡我的警察則感到困擾。
    他們會想,我不知道我是否還想再和那個人一起吃午餐。
    我其實更願意獨處,因為這樣的關係真的很耗費精神。
    所以,如果你在列出這些人時,從一開始的最接近的、不是很接近的、稍微接近的、非常接近的列表中,
    如果你不確定,就把他們放在底部。
    在接下來的30天裡,試著問他們我們分享過的問題:
    最近有什麼令人興奮的事嗎?
    你現在最大的目標是什麼?
    看看你是否喜歡他們的回答。這樣做是重要的,要麼讓他們上升,要麼讓他們離開。
    不要讓他們處於模糊不清的狀態。在谷歌上,有一個非常常被搜索的問題。
    我曾經看過谷歌,想知道最常被搜索的問題是什麼。
    我有一些工具用來了解人們想知道什麼,其中一個是“請資助我。如何開始一個談話?”。
    所以我下一本書的主題就這個,我很高興聽到這個。好的,
    第一件事是不要過度思考開場白,開始一場談話就像是嘿,我是凡妮莎。
    開場白可以直接是這樣。
    我的小妹,我曾經問她,對她給過的最好建議是什麼,然後她告訴我:你告訴我對人們說你好。
    這就是你的開場白,簡單的“嗨,我是凡妮莎。很高興見到你”。
    所以不要過度思考開場白,因為那個開場白其實你的身體做了很多事情,你的腦袋和身體在一起發出信號——
    能力、溫暖、面部表情、聲音語調;如果你問的是“你人生中最大的目標是什麼?”
    這樣太多了。所以你的開場白實際上應該是一些基本的問題,給對方一個機會,讓他們感到安全。“好吧,朋友,我們是朋友,嘿,你最近怎麼樣?”
    我拍了拍我的手,所以不要過度思考你的開場白。“嘿,很高興見到你。嘿,我是凡妮莎。”
    你的第一個問題才是更有趣的部分。好的,如果你不知道他們的名字,你可以說:“哦,請問你叫什麼名字?”
    太好了,我是凡妮莎。
    然後你有一個選擇。
    我更喜歡採取更好的路徑,你可以問:“那你做什麼的?”
    但我其實不太喜歡這條路。這太自動化了。所以我更喜歡的做法是問一個與興奮有關的問題。
    “上週末有什麼有趣的事嗎?”在星期一,我總是這樣問。“上週末你有什麼有趣的事情嗎?”
    在星期五,我總是問:“這週末有什麼興奮的計劃嗎?”然後在周二、周三和周四,我不會跟任何人說話。
    最重要的問題是:
    我們還沒有談論過但應該談的事情是什麼?坐在家裡的人
    最常見的問題是
    你最常得到的提問之一。
    有一個我非常喜歡的故事,我努力讓它一直在我腦海中,
    那就是關於哈里·S·杜魯門,前美國總統,大多數人不知道的是,他其實非常內向。
    當大多數人想到美國總統時,他們並不會想到內向的人。事實上,
    大多數總統必須擁有一種強大外向的個性,他實際上非常內向。
    而且他在我相信是1944年的民主黨全國大會上做了一件非常有趣的事情。
    他知道他不是一個好的公共演講者,
    這對於一個美國總統來說是非常罕見的,因為通常美國總統要能夠成為公共演講者。
    他知道他無法在舞台上與那些非常有魅力的人競爭,而且他在民調中落後,
    他不是最受歡迎的候選人。
    所以他想,我不會在舞台上競爭,我不會試圖超越他們。
    我不會試圖去擴展自己的影響力並與人握手。
    這不是我的方式
    我接下來要做的是
    試著找到一種方法來做我最擅長的事情,那就是一對一的對話,我可以通過論點說服人們
    所以在民主黨全國代表大會上,真的是非常熱
    因為是在夏季的芝加哥,他租了會議中心底部唯一一個有空調的房間
    他的團隊一個接一個地邀請人員
    一個接一個地帶進那個空調房間,他會告訴他們他的故事
    告訴他們他的觀點
    在票數被統計的過程中,他成功說服了每一個進入那個房間的人
    首先,房間裡有空調,他們想盡可能長時間待在那裡
    其次,他會詢問他們的擔憂是什麼?
    為什麼不想投票給我,然後他會告訴他們為什麼應該投票給他
    票數一票接一票,他最終毫不費力地贏得了全國代表大會,而幾乎不需要在舞台上發言
    我分享這個是因為
    停止在你無法發揮最佳表現的舞台上競爭
    開始創造可以讓你發揮的空間
    想想你的社交優勢是什麼?
    你有一項。那是什麼?是講故事?是幽默?是傾聽?
    是具有同理心?是解碼者?還是說服人?
    你的社交優勢是什麼?創造可以讓你運用這種優勢的空間
    因為沒有人希望你假裝成外向者,或假裝擅長你其實並不擅長的事情
    實際上做你擅長的事情,吸引正確的人,這樣更好,而你的社交優勢可能不是面對面
    可能不是,這沒關係。有些人擅長發短信
    有些人擅長發送語音信息
    有些人通過廣播結識朋友,然後挑選幾個人
    這是你怎麼認識你女友的,因為你廣播了,她對你所說的某些話產生共鳴
    然後給了她找到你的方式,她找到了,然後你們見面了,所以也許是廣播
    我認為我們必須跳出框框思考。不僅僅是面對面
    你可以有很多社交優勢。我現在聽到了所有。我懂了。我相信這一點。我也很投入
    第一步是什麼?我要買你的書。這裡有兩本。
    我要買這兩本書,這兩本書的連結在下面
    我還能做什麼來開始我的旅程,成為一個正在恢復的尷尬者
    你曾經尷尬,但現在不是。是的。那第一步是什麼?步驟一是開始打破自動駕駛模式
    所以承諾在接下來的30天內,不在你的對話中啟動自動駕駛模式
    不再問“你做什麼?”不再問“你好嗎?”不再問“你來自哪裡?”不再問“是吧?”問更好的問題
    你的最大目標是什麼?我們要激動人心
    你讓我感到噁心。不,我在思考,我只想告訴你
    好的,這是挑戰一,挑戰二,找出你在溫暖和能力量表上的位置
    你是非常溫暖但需要增加能力以更被認真對待嗎?
    你是非常能幹但需要增加溫暖以讓人覺得更討喜和友好、值得信賴嗎?
    做一次電子郵件審核。所以做測驗
    然後做電子郵件審核,然後如果可以的話,這是額外的挑戰
    把魅力測驗發給一個熟悉你的人
    也許是工作中的一位伴侶
    請他們以你為名進行測驗
    然後截圖他們的結果
    有時候我們感知的溫暖和能力與他人對我們的感知並不一致
    所以如果你做測驗並說,我很完美。我是五分滿分
    但他們做測驗卻認為你在溫暖量表上非常高
    那會是你非常重要的反饋
    我們在這個播客上有個結尾的傳統,上一位嘉賓會給下一位嘉賓留下問題,而他們不知道下一位嘉賓會是誰
    而留給你的問題是
    我一直喜歡這些
    你在生活中的哪個時刻試圖逃避你的痛苦?
    結果是什麼?
    你在生活中的哪個時刻轉身面對你的痛苦?
    結果是什麼?
    我有過一個非常奇怪的時刻,在我的職業生涯中,一切都在起飛
    我曾經有很多年沒有經歷太多艱辛,作為一名作家
    我有一本傳統出版的書,完全失敗
    2011年,不提名字,我以為我的世界會改變
    結果非常糟糕。我收到糟糕的評論。書賣得不好,還被告知你將再也不會寫書
    我真的感到
    心碎
    心碎
    我的丈夫說,你必須繼續寫作。你是一名作家,你必須繼續寫作
    於是我回去寫了,我開始了「科學人」的網站,那正式是我開始如實運作這個網站的時候
    繼續寫作,然後它開始起飛。我有些視頻變得病毒式傳播
    我們的網站開始擁有數百萬的訪客
    我非常想證明自己,並想抹去那段痛苦的記憶
    因此當我被邀請寫《吸引力》時

    是拒絕的
    我不能寫書
    我是YouTuber和部落客,但我不能寫書
    她說,這將是一本不同類型的書,這將是一本關於
    真正你想對人們說的書,而不是你認為應該寫的書
    我說不
    我不能這麼做。這太痛苦了。如果失敗了我活不下去
    如果失敗了我活不下去
    這花了幾個月的時間,尼基一直告訴我,這將是不同的。這將是一本不同類型的書
    你可以寫出你真正想寫的書
    所以我說了是的,我開始寫
    而那時候我覺得,我不知道該怎麼回事,但
    我決定值得為這種痛苦而付出
    如果那失敗了,至少值得體驗一次嘗試的痛苦
    那是一個非常艱難的選擇。謝天謝地,它沒有失敗。
    他做得非常好,我對每個人購買一本書時的心情永遠感激不已。一旦再往前點擊一步,便從那個失敗,糟糕的失敗中走開。凡妮莎,謝謝你。嗯,真的是非常感謝。嗯,你所寫的內容與你教育人們的主題,現在可能比以往任何時候都來得重要,我之所以這麼說,是因為社會的宏觀氣候使我們比以往更加孤獨。我們在建立聯繫上面臨掙扎,這不再像過去那樣自然而然,或者說至少不像現在那樣自然,這一切實在是令人難以置信。我只是當播客主持人,真的大約四年左右,我想我是在2017年開始的,但在這段時間內,我上傳內容已經有四年了,僅僅在這段時間內,得到的提問就有很多都是關於你所寫的所有東西,它們關於如何交朋友、如何以某種方式出現以及這類事情。因此,你的工作是如此不可思議的重要,還有許多事情需要做。但你對40萬人以及購買這些書籍、觀看你視頻的數百萬人所做出的貢獻,是一個真正重要的貢獻。所以,謝謝你。這真是太有趣了,因為即使是我——我看到人們在鏡頭前看我,但我從你的工作中學到了很多,真的學到了非常多。我經常思考很多事情,你知道,有些東西你可以選擇要或者不要,得問自己:“我想成為誰?我是誰?”你知道,真正地去應用這些東西,因為沒意義,我對建立一個外表沒有任何興趣,但有些關於我的事情,我甚至不知道我在做這些。對啊,我想成為怎樣的朋友,想成為怎樣的伴侶,想以怎樣的方式進行對話——你可以選擇。謝謝你,凡妮莎。謝謝你邀請我。
    談到食物,我信任自己的直覺,也信任Zoe,這是一家我投資的公司,今天也是本播客的贊助商。我所接觸的所有營養師,都強調有關食物的資訊外面是多麼具有誤導性。像是健康光環,包裝上的聲明例如“低糖”或“無人工成分”,通常都是要避免的食品標記。你有沒有注意到新鮮水果上的健康標籤?你大概明白我的意思了。可理解的是,外面有大量的不信任,那麼你應該向誰獲取準確資訊呢?我使用的是Zoe,這是由全球最大的微生物組數據庫之一和科學上最先進的家庭腸道健康測試所支持的。作為Zoe的會員,你隨時可以獲得證明的科學資訊,還會獲得一個家用測試套件和個性化的營養計劃,以幫助你做出能支持腸道健康的更明智的飲食選擇。要註冊,請訪問zoe.com,並使用我的代碼Steven 10以獲得10%的會員折扣。這就是zoe.com,代碼是Steven 10。信任你的直覺,信任Zoe。
    [音樂]

    What if you were told that there is a secret language that makes up 98% of your communication? Impacting your work, socialising, and romantic life

     Vanessa Van Edwards is the founder of ‘Science of People’, which gives people science-backed skills to improve communication and leadership. She is also the bestselling author of ‘Captivate: The Science of Succeeding with People’ and ‘Cues: Master the Secret Language of Charismatic Communication’. 

    In this conversation, Vanessa and Steven discuss topics such as, why your resting face matters, the 3 science-backed tricks for confidence, the best gestures for building trust, and how to spot a liar fast. 

    00:00 Intro

    01:45 The Crucial Role of Cues for Success

    03:16 I’m a Recovered Awkward Person

    05:07 What’s an Ambivert?

    07:00 One Word That Can Change the Way People Think

    09:11 The Most Fundamental Skill to Invest In

    12:13 The Resting B*tch Face Effect

    15:33 Do Not Fake Smile!

    18:00 The 97 Cues to Be Warm and Competent

    21:15 The Formula to a Perfect Conversation

    24:09 Science Reveals Why Some People Are Extremely Popular

    28:06 Message People Telling Them This…

    32:53 The Luck Experiment

    34:36 Being Around Successful People Is Contagious

    41:26 The Importance of Hand Gestures

    43:10 Hand Tricks to Be Liked

    53:46 The Scientific Formula to Be More Charismatic

    56:19 The Danger Zone of Being Too Warm or Competent

    58:16 The Power Cues

    1:07:26 How to Spot a Liar

    1:14:54 If You’ve Been Told You’re Intimidating, Do This

    1:18:09 Don’t Let Anyone Use This With You

    1:21:16 The 6 Questions to Connect With Someone

    1:33:52 Leaning Too Much Towards Someone…

    1:38:34 How to Greet Someone

    1:49:13 How to Master Messaging

    1:54:12 Personal Branding

    1:58:32 Improve Your Dating Life With These Tips

    2:03:58 Body Language and Brain Connection

    2:06:05 Are You Awkward? Watch This

    2:09:45 How to Get Someone to Approach You

    2:14:39 How to Make Friends as an Adult

    2:18:28 AirPods Are Killing Friendships

    2:21:48 Ads

    2:22:39 How to Spot a Liar (Repeat Topic)

    2:28:36 Toxic Relationships

    2:31:06 How to Start a Conversation With a Stranger

    2:35:32 How to Get Started With All This Knowledge

    Follow Vanessa:

    Instagram – https://g2ul0.app.link/cm3A7r1O6Ob 

    Twitter – https://g2ul0.app.link/IVgMiQ3O6Ob 

    Science of People – https://g2ul0.app.link/5LJ8mO5O6Ob 

    You can access the images mentioned, here: https://linktr.ee/diaryofaceostudies 

    You can purchase Vanessa’s book, ‘Cues: Master the Secret Language of Charismatic Communication’, here: https://g2ul0.app.link/HjfkOgZO6Ob 

    Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes 

    My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://g2ul0.app.link/DOACBook 

    You can purchase the The Diary Of A CEO Conversation Cards: Second Edition, here: https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb 

    Follow me:

    https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb

    Sponsors:

    Shopify – https://shopify.com/bartlett

    ZOE – http://joinzoe.com with code BARTLETT10 for 10% off

    Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

  • Moment 190: Everything You Definitely Don’t Know About Marketing (But Should), From 4 World Leading Experts!

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    (upbeat music)
    In business, your marketing is your lifeline,
    but connecting with the right audiences can be challenging,
    especially for B2B marketers who need to hone in
    on speaking to the right decision makers within businesses.
    So how do you find these people?
    With LinkedIn ads, the sponsor of this episode,
    you’ll get access to professional network of individuals
    who influence your business
    with over a billion members,
    130 million decision makers,
    and 10 million C-suite executives.
    With LinkedIn ads,
    you’re not guessing who you’re reaching.
    You’re targeting and engaging and converting
    with real precision to get results.
    Kill the guesswork with LinkedIn ads
    and enjoy the smash-up clip of insights
    from some of the world’s top marketers
    and what it takes to make an impact.
    And if you want to get started now,
    LinkedIn ads is offering $100 credit
    to launch your first campaign.
    Go to linkedin.com/doac24
    to claim your credit, terms and conditions apply.
    – Marketing is just who might be interested in this thing.
    And a lot of it is the fundamental thing
    is if no one knows you exist,
    no one’s going to be able to buy your thing.
    And so marketing is the process
    of attracting the attention of people
    who might be interested in the value that you’re creating.
    And in an ideal world, making them curious,
    wanting to learn more, asking for additional information,
    engaging with what it is that you have.
    A lot of people complete conflate marketing and sales
    to me they’re distinct processes.
    So marketing is the attracting attention
    and generating interest and then sales is the process
    of convincing someone to buy
    and then getting them set up as a customer.
    And a lot of marketing comes down to
    what is it exactly that you’re trying to gather attention for
    and where do those people generally hang out?
    What are they curious about?
    What are they already paying attention to?
    What can you take advantage of
    or dovetail into in order to attract someone’s attention
    at the right moment, at the right time
    and make them aware that you have something
    that could benefit their life.
    Here’s what it is.
    Here’s how you can benefit from it.
    – ‘Cause people, many companies see it as like an annoyance.
    Like I’ve sold you the fucking thing.
    – Sure, it’s not bothering me.
    – And they treat you like you’re a nuisance.
    – Yeah, yeah, and that’s a shame.
    Because really like those happy repeat customers
    are not just like your high lifetime value customers,
    the customers that will stick with you,
    keep spending money with you.
    They’re also a primary source of marketing.
    Like word of mouth marketing is all happy customers
    telling other people who might benefit from your product
    that, hey, here’s this wonderful thing.
    You should probably check it out.
    And so yeah, like things like post-sale support,
    sometimes customer reactivation.
    So to your point earlier,
    that’s a very straightforward marketing technique
    called reactivation.
    If you can contact Jack and say,
    hey, you bought candles from us last year,
    would you like to buy candles from us this year?
    And get him to pick up just a couple more candles.
    Like the cost of that promotion is potentially very small.
    You already know he exists.
    You already know that he’s purchased.
    Can you just get him to do that again?
    Those are some of the most effective marketing sales
    campaigns that you can possibly run.
    But it also requires that they had a good experience
    with whatever it is that you’re offering in the first place.
    – How has the lands of advertising
    and a brand building a reputation changed in your lifetime?
    And what is the most important thing for brands
    to understand now, or some of the important things
    for brands to understand now,
    if they ought to be successful?
    – Yeah, so my first job in business school,
    I started coming called Profit Brand Strategy.
    That’s now about 500 people.
    And now it’s just called profit.
    And the basic notion was,
    it was based on the principles of my professor,
    my second year, David Ockers,
    consider the father of modern branding.
    And it was that the intangible associations
    with a brand or a set of products or services
    are the only sustainable advantage.
    That if you can wrap a set of products and services
    with these brand codes of masculinity,
    European elegance, youth,
    and then pound away at those associations,
    using this incredibly cheap, efficient medium
    called broadcast advertising,
    you can take a marginal shoe, salty snack,
    marginal car and get amazing margins on it.
    So that’s been from the underworld or two
    to the introduction of Google in the ’90s.
    The algorithm for creating massive shareholder wealth
    is find a mediocre product, wrap it in amazing brand codes
    and make people feel more patriotic or younger,
    stuff the channel with it and print money.
    The PNGs, the Pepsi Codes of the World, the Coca-Cola’s,
    these are the economic titans of yesteryear.
    The sun has passed midday on that
    because our weapons of diligence,
    whether it’s Google or TripAdvisor or Amazon Reviews,
    now gets us to the best product
    without the benefit of this weapon of diligence
    called brand.
    When I came to London,
    I used to stay at the Four Seasons
    in the Mandarin Oriental.
    Why? ‘Cause someone else was paying
    and they’re always an eight.
    And then I went on TripAdvisor
    and I went on my social graph
    and I found out people love the Connard Hotel
    or people love the Ferndale Hotel.
    So I started staying at the Haymarket.
    Why? I like a place from the Nice Gym
    and I wanna stay out with,
    hang out with people who are younger and cooler than me.
    So I started staying at boutique hotels.
    So all of a sudden,
    product became the bomb again
    and then your ability to embrace these new mediums
    around social became more important than broadcast advertising.
    So the traditional metrics of branding,
    the traditional vehicles for branding,
    a brand identity and broadcast advertising
    that I’ve been preaching and brand strategy,
    the sun has passed midday.
    If you look at my curriculum
    and the majority of curriculums and marketing departments,
    you could argue that we’re just training people
    to go to work at Unilever or General Mills
    and be laid off 24 months later.
    Branding has become much more about innovation
    and actual product quality.
    Now that extends into how you discover the product,
    how you absorb the product, the community around it.
    But Tesla is a better product.
    Apple used to be an underpowered product with a great brand.
    Now it’s a great brand with a superior product.
    So Airbnb is a much better product.
    These things are, Google is 10x better
    than what was there before it.
    So supply chain, design,
    the way you absorb the product, it’s ease of use.
    It’s moved from kind of what you call a brand economy
    to lack of a better term, an innovation economy.
    So rather than taking classes on advertising,
    I say take classes on supply chain or analytics
    or really understand industrial design,
    there was a general feeling
    that all product quality had maxed out.
    And then the internet came along
    and unlocked all this product innovation.
    So cars, they felt it hit kind of a peak
    in terms of product quality.
    And then all of a sudden with the internet and GPS,
    you could tune a car up wirelessly.
    You know, you can unlock the doors.
    There was all kinds of crazy things you could do with it
    in addition to EV.
    I mean, there’s just been so much actual innovation
    around the product.
    And what are the most valuable companies
    in the world have in common?
    They either spend no money on advertising
    and they’re spending less.
    Apple’s the strongest brand in the world,
    at least a consumer brand,
    I would argue the strongest brands in the world,
    universities, but it’s reallocated,
    six or $7 billion out of broadcast advertising
    into its channel, into stores.
    It built 550 temples to the brand.
    And I think of that as almost part of the product.
    My 12 year old and I were bored yesterday,
    so we went to the Apple store.
    So that’s kind of consuming the product.
    And I ended up buying screen savers and new cases
    that I’m sure are 90 points of gross margin
    that I could find to Fnac or Best Buy
    or someone for less money,
    but we want to be in that store and in that environment.
    So it’s moving out of pre-purchase broadcast advertising
    into the distribution channel and into innovation,
    but the traditional norms of marketing or branding
    as I taught it, that shit’s over.
    Don Draper has been drawn and quartered.
    If you’re watching a lot of advertising,
    it means your life hasn’t worked out.
    The majority of people who are technically literate
    or wealthy can avoid 80, 90% of advertising now.
    They watch Netflix, they subscribe to Spotify,
    they live in cities where they have local officials
    that demand you can’t see a billboard from a park.
    So the advertising is a tax on the poor
    and the technologically literate.
    So it’s moved to more distribution and innovation,
    but for God’s sakes, don’t avoid falling into the trap
    of thinking that the masters of the universe
    are branders or advertisers.
    Having worked in the advertising industry,
    this is a conversation we have all the time with clients,
    which is you’ll meet a certain type of client
    who’s very, they’re religious about the bottom of the funnel.
    They’re really, if I can’t track it
    and I don’t know exactly– – I won’t do it.
    – I won’t do it.
    Then you’ll sometimes meet the opposite,
    which is someone who just loves to spend on brand.
    And I don’t necessarily– – They’re both wrong.
    – Yeah, I don’t think they can see what we’re–
    – Mark Ritz, very good marketing professor,
    always talks about the importance of bothism.
    And he says, “It’s vitally important
    “that when I actually speak about the importance
    “of brand marketing, that you do not interpret this
    “as denigrating digital marketing.”
    In fact, I go a bit further and say,
    “The bottom of the funnel, in many respects,
    “is the thing you have to optimize first.”
    Because there’s no point in actually,
    if there’s a bottleneck at the bottom of the funnel,
    if there’s some constraint or a problem or a failing,
    if you have very poor conversion, okay?
    There’s no point in spending money on advertising
    because you’ll just introduce more people
    to a disappointing experience.
    – So you’ve got to get the back end,
    and I would argue the first thing in theory
    you should optimize if you’re being an absolute purist
    is repeat purchase.
    Because having gone through the expense
    to acquire these customers,
    and actually, that’s the metric that always fascinates me
    because we were talking earlier about electric cars,
    and I said the question about electric cars
    isn’t how many people are buying them, okay?
    It’s not what percentage of the new car market in the UK
    in July were plug-in vehicles.
    Yeah, only question worth asking really in the long term is,
    does anybody who buys an electric car
    go back to buying a gasoline car?
    Because if the answer to that is hardly anybody,
    then okay, you don’t know the exact shape of the S-curve,
    but you know the growth is gonna be pretty spectacular.
    And so the thing to understand, I think, in a market
    is to what extent does your product
    actually convert someone to something.
    – Hmm, and then the lifetime value of that.
    – And so you start with repeat purchase,
    then you go to conversion,
    and then you’d work your way up.
    But what tends to happen is that
    when people are obsessed with quantification of everything,
    okay, it’s worth noting, by the way,
    that all big data comes from the same place, the past, all right?
    So there’s a limit to how much big data,
    particularly if you’ve had some major event
    like a pandemic in between,
    how much big data can actually tell you
    about the future in any case.
    As David Ogilvy famously said,
    you’re not advertising to a standing army,
    you’re advertising to a moving parade.
    People are coming in and out of market all the time.
    And so you’re absolutely right.
    You get some people who are just fame junkies.
    And by the way, I suppose there are brand categories
    where that’s appropriate.
    If it’s sold through retailers, you know, in other words,
    if it’s mostly sold in the physical space,
    you might argue to an extent, you know,
    for let’s say a Burger King or a McDonald’s,
    that’s not a totally crazy position.
    Although it is now because suddenly they gotta think
    about delivery and whether people order through the app
    or order through an intermediary.
    ‘Cause it has a major bearing on their business.
    But at the same time, yeah, I mean,
    the tragedy is this idea, this false dichotomy
    between brand advertising
    and what you might call performance or digital marketing
    as if you have to be in one camp or the other.
    – Where is the balance though?
    And how does one go about, is it just intuitive?
    Is it just a few minutes? – There are figures on this.
    So if you look at the work of Les Burnet,
    for example, and Peter Field,
    the ratio shifts a little bit,
    but generally they’ll stipulate a figure
    around about the 60/40 mark
    in favor of what you might call brand mass media expenditure.
    – Because they have a mutually beneficial relationship,
    obviously top of the funnel makes the bottom of the future.
    – The first 20 years of my life
    I spent in direct marketing and actually, you know,
    because direct marketing was unfashionable,
    we spent a lot of time denigrating advertising spend
    because they got much bigger budgets than us,
    not necessarily, rightly,
    but they were also, you know, much more indulged than we were
    because they didn’t have to prove effectiveness
    down to the same sort of level of statistical significance.
    But we came to realize pretty quickly
    that actually, first of all,
    there’s nothing harder than direct marketing
    a product that nobody’s ever heard of.
    And that every time, just to give an example,
    every time American Express went on television
    or advertised big in mass media,
    the response rates to direct mail
    would not quite double maybe,
    but they’d increase pretty significantly.
    – You had to work less hard.
    – And you had to work.
    It’s that wonderful phrase which comes from a book by,
    let me get his job right, his name right.
    I think it’s Matt Johnson who’s just written a book called
    Brands That Mean Business.
    And his wonderful line is having a great brand
    means you get to play the game of capitalism in easy mode.
    – Yeah, so true.
    – And what is true is fame, to some extent,
    brings a load of benefits
    which aren’t necessarily sales related.
    So for example, you can cock up
    and your customers will be more forgiving.
    – Yeah. – Okay?
    Take the example of Apple.
    I mean, on a couple of occasions,
    Apple has produced products which had fairly major flaws,
    which might have proved pretty fatal
    to lesser brands.
    The famous phone where if you held it in the wrong way,
    it didn’t make phone calls, for example.
    And given the reality distortion field
    around the Apple brand,
    people have passed over those incredibly rapidly.
    And so, people are less price sensitive,
    that’s not easy to measure by the way as well.
    It’s very easy to measure the extent
    to which something has an effect on sales,
    but the effect to which something has an effect
    on price elasticity
    and the extent to which you can command a premium.
    – Because it’s a great brand.
    – Because it’s a great brand.
    It’s harder to measure
    ’cause you don’t have the counterfactual.
    You know, when you sell something,
    the counterfactual is that you assume
    that you wouldn’t have sold it otherwise.
    But if you sell something for a high price,
    you can’t in fact determine
    that without your advertising,
    you wouldn’t have sold it for that premium price.
    So it’s to some extent this quest for perfect measurement
    to reduce marketing to a kind of Newtonian physics
    is a bit of a false God.
    – Fame, you talked about fame there.
    Fame can also be applied
    in the topic of personal branding as well.
    Obviously social media has allowed us all now
    to build our personal brands.
    You’ve got the Gary Vaynerchuk’s of the world
    who have built, you know,
    their companies are famous
    because they’ve branded a person at Ogilvy.
    And within your sort of your marketing,
    what kind of shift have you seen in the desire
    for people to become brands themselves
    and how valuable do you think that is?
    – I think advertising always had those personal brands.
    And if anything, it’s slightly diminished actually.
    – Really?
    – Campaign magazine always did a very good job
    of making sure there were 30 or 40 sort of famous names
    within the business.
    – That just happens in a different medium now, right?
    It happens on LinkedIn.
    – Yes, I agree.
    I mean, so, I mean, one of the greatest things,
    for example, there’s a wonderful, wonderful guy
    who now must be, I don’t want to name his age,
    but he, you know, he’s past retirement age
    called Dave Trott.
    You probably know him. – Yeah, I know Dave Trott.
    – He’d be a brilliant interviewee, by the way,
    on the show, absolutely fantastic.
    But what has been absolutely fantastic
    is that, you know, he’s a glorious advertising mind.
    I mean, just an absolute ornament to the industry.
    And he, through Twitter and through blogging,
    has had a completely new lease of life
    and influence to a completely new generation of people.
    And has been, you know, hugely valuable as a teacher.
    And what’s interesting about that, actually,
    is that, of course, he does that unpaid.
    And one of the things that is complicated
    about this new world, okay, you know,
    the most valuable thing I often do
    in the course of a working week
    is either to give something away
    or to put somebody in touch with something else.
    Neither of which, you know, that kind of barter
    neither of those things is in any way monetizable, is it?
    – Well, reciprocity would say otherwise.
    – I know, I suppose you’ve just got to rely
    on a high degree of reciprocity in some respect.
    I mean, it always bothers me about this,
    which is that we’re in a business advertising
    which is paid by the hour, which is a terrible way
    to pay for ideas.
    Because the value of something has no relation
    to the time devoted to its inception.
    And it is genuine.
    I mean, you know, I always joke about this.
    The most valuable thing I probably did
    was almost accidentally, my working life,
    which was to go to the government’s behavioral insights team.
    And as a sort of fanatical vapor,
    I’d been a long time smoker
    and had been able to quit for the first time successfully
    by switching to vaping.
    It took me a little while,
    but once I’d made the switch, I’d never gone back.
    And I went to the government’s behavioral insights team
    and I said, look, these things are coming over
    from both Japan and the United States.
    They’re electronic cigarettes.
    I think there are two things you need to be alert to
    in psychology.
    One of which is that because they actually replicate
    the habit of smoking, not just the nicotine,
    they are a major kind of,
    what you might call a gateway drug out.
    They’re a major source of harm reduction, at the very least.
    It may help people to quit.
    At the very least, it’ll help people to shift
    to something a much less harmful delivery device.
    – Versus patches.
    – Versus patches and guns and things like that,
    which didn’t replicate the behavior.
    And then the second thing I said
    is the second thing you gotta be alert to
    is that because of peculiar human psychology,
    half the people in the,
    what you might call the health and anti-smoking lobby
    will be fanatical about banning electronic cigarettes.
    And all credit to the behavioral insights team
    under a guy called David Halpern.
    I think they went to the camera and government
    and said, favor here.
    Can we have a light touch on vaping regulation, please?
    And various parts of the EU
    have gone for much stricter regulation.
    There were some countries which were more or less banning it.
    The US has banned dual for some reason.
    – Yeah, bizarre.
    On that point of personal branding, though,
    do you think building a personal brand is important?
    – Yeah, very interesting.
    I mean, you have a personal brand,
    whether you like it or not,
    but that’s one really important point about branding,
    which is that everybody, you know,
    and that’s, by the way, why I think marketing
    is so important because it’s not,
    the brand is not the heated steering wheel
    of the marketing world, you know,
    the optional extra that you can do without,
    but it’s quite nice to have.
    People are going to perceive you in some way,
    regardless of anything you do, okay?
    They’re going to form an impression of you.
    They’re going to form an impression of what you’re worth,
    what kind of business you are, you know,
    and they will use all manner of kind of inferences
    and heuristics to arrive at this conclusion.
    And in many ways, I suppose,
    this is why I argue that marketing
    isn’t an optional extra, it’s an essential,
    because the worst thing you can do
    is build a great product and fail to present it
    in a way that is convincing, appealing, attractive,
    or which confers status on its users.
    – And the same applies for your personal brand.
    – And the same, yeah, the same applies.
    You’re going to have a personal brand
    whether you like it or not,
    so you might as well try and have a good one.
    I think it probably is true to say
    that the personal brand requires sacrifice.
    You know, that old saying that strategy
    is the art of sacrifice.
    But wait, not totally true.
    I think there are win-wins, you know.
    – What is the sacrifice of a personal brand?
    – But, well, I suspect.
    – You don’t need to suspect, you’ve got a personal brand.
    – Yeah, you have to have weaknesses as well as strengths.
    Now, interestingly, for example,
    one of the things that will be part of my personal brand
    is I’m not a CEO, I’m no aspiration to be a CEO,
    and I know enough about myself to know
    I would not be good at that job, okay?
    There are certain forms of ambition and aspiration
    which, you know, consonant with a personal brand
    that I have are basically the avenues that are closed to me.
    I’m not very good at administration.
    I’m very bad at making difficult decisions.
    – Self-awareness is a personal brand strength.
    – Yeah, I suppose, but I’m, you know, where I’d be useful.
    I’d be useful at making a bleak or unusual suggestions.
    I’d be useful at getting people to consider
    the same thing in five different ways
    or promoting a counter-intuitive thought.
    I might be useful at suggesting somebody, you know,
    I’ve got a fairly good personal Rolodex, you know,
    before you run off and do this on your own.
    Why don’t you talk to this guy at this university
    who’s been studying this for the last 15 years?
    – In those early years of Tinder,
    I remember being told the story,
    maybe 10 years ago in San Francisco
    when I was working there with a guy called Michael Birch,
    who was the old Bebo founder in his little sort of incubator
    that I was in when I was 20.
    They were telling me the Tinder story
    of how you went to a fraternity.
    For people that don’t know what a fraternity is,
    what’s a fraternity?
    – So I guess in the UK it would be like college clubs, maybe?
    Do they have like members clubs or something like that?
    So basically sororities and fraternities
    and sororities are a house of women
    and fraternities are a house of men.
    And essentially a lot of college students,
    they do something called rush where they rush
    and they go house to house
    and they meet all the women or all the men.
    And then they basically preff,
    they put in the name of the one
    they would really love to be a part of
    and then they see who accepted them back.
    It’s been criticized up and down
    and there’s a lot of things that are not,
    you know, spectacular about it.
    But this is a way a lot of people find friendship
    and community, it’s a community gathering
    for their college campus.
    So with Tinder, I essentially went back to my alma mater
    at SMU, I’d just graduated.
    So a lot of my best friends were still in school.
    So I got access to the campus
    and I would start at the sororities
    and then go to the fraternity.
    So I’d essentially have all the young women download it
    and then run to the fraternity
    and then they would download it
    and then everyone would start connecting.
    So, you know, is that good?
    Is that bad?
    How do you wanna chop that up 10 years later?
    Who knows, but that’s the reality
    and can’t escape the truth.
    But so you heard about this way back when.
    – I heard about this 10 years ago
    ’cause we were building community-centric apps,
    we’re building something called BLAB,
    which resembles what clubhouse is now.
    And when we were talking about the marketing strategy,
    Tinder kept coming up and,
    but yeah, that was the thesis.
    It was like, should we go to fraternities and go get,
    you know, and to try and build that sort of isolated,
    tight community to try and get product market fit.
    Because network effects really, really,
    I’m especially in the dating game.
    – The most important.
    That’s why there’s only a handful of dating apps
    that have ever survived.
    I mean, at least during my time doing this,
    which is almost a decade now.
    But what’s interesting is there’s such a,
    not to say only I could do this
    or only somebody else could do this,
    but there was a superpower in the timing of it all
    because I had just graduated.
    And I knew all of these people.
    So if some random startup founder knocks on a sorority door,
    the police are coming, you know, like you can’t,
    you can’t do that.
    So I felt like I had this insider hook, right?
    Because I was technically an extension of that by proxy
    because I had just been on the college campus.
    I took the photo of one of my guy friends back then who was,
    you know, all the young women had mega crush on him.
    And then I took the photo of my best friend, Danielle,
    who was very well liked on campus.
    And I went into Danny’s journalism class
    because she was still a student.
    And I basically snuck into her journalism class
    and used Photoshop and I took the Tinder screens
    and I put the guy’s face on one and her face on the other.
    And I said, “Find out who likes you on campus.”
    And then I saved it to a file
    because this is the olden days at this point.
    And I went to FedEx,
    which is like the office supply store across the street.
    And I printed a thousand copies.
    And I quite literally handed different students
    on campus $20 to go distribute them under dorm doors
    and to put them on windshields
    and to put them, you know, in their different social clubs
    and to essentially distribute these flyers everywhere.
    So this entire campus and now in hindsight,
    it’s probably not great, it’s littering.
    There’s all sorts of bad things involved with it,
    but like I’m just telling you a story.
    So yeah, basically that was just one of the tactics
    I used to go and put it all over campus.
    And then I had a few t-shirts printed up
    that said, “Don’t ask for my number, find me on Tinder.”
    And I had my girlfriends wear the t-shirts
    and we went to the bar.
    And so I gave them, you know, a couple hundred bucks
    and they would go around and buy drinks.
    And then when people would ask for their number,
    they’d essentially say, “You have to download Tinder.”
    So it was a lot of these tiny hacking concepts
    that made no sense.
    No one had ever done these things before.
    I had no playbook, it wasn’t like, you know,
    I was reading some manual to marketing.
    It was just what felt around me.
    It was just bringing the real life dating experience
    to life through an app, marketing.
    – There’s like so many important messages of marketing there.
    I mean, the first one that you said was
    that you were the customer.
    You were so close to the customer that you understood them.
    I mean, even you said about how if another start-up
    had come and knocked on the sorority,
    well, they wouldn’t have even known
    which door to knock on for a start.
    – That’s true, right.
    – They would have knocked on the wrong door,
    got the wrong people
    and they wouldn’t have understood
    those people, their motivation.
    So like really you being the customer,
    I think is such a key thing.
    And then the second thing you said about,
    like if I’d read a marketing book
    and you were kind of just doing it based on intuition,
    I’ve seen over and over again from speaking
    to really successful CEOs and founders
    how important naivety was, like not knowing who’s-
    – So important, just following your gut.
    – Yeah, ’cause then that’s like first print,
    that’s creating something from first principles
    as opposed to convention.
    That’s real innovation, right?
    And it creates solutions that are more suited for today
    and for the challenge that you’re solving,
    which no one has ever had the challenge of solving
    on that date ever.
    – Right, right.
    – But naivety, this is sometimes why I think
    some of the best founders don’t come from business school
    or from marketing school.
    The best marketeers aren’t marketing graduates
    ’cause naivety is such a superpower.
    It’s a superpower and following your instinct.
    And if you understand what moves people
    and what motivates people,
    then you have this opportunity to connect with them
    on a real level.
    I mean, we’ve done things that are ridiculous.
    So I remember we would make these signs
    that said they had the big X’s, like no,
    you know, like you’re not allowed to.
    And they said, no Facebook, no Instagram,
    no Snapchat, no Bumble.
    This was like week three of Bumble or something,
    some ridiculous early, maybe first year,
    I can’t remember at this point.
    And we would post those all over the universities.
    So there was this association where it was like,
    wait, I can’t do the things I really want to do.
    I want to sit in class in Snapchat.
    I want to sit in class in Instagram.
    What the hell is Bumble?
    And so we were essentially seeding this psychological-
    – Curiosity. – Curiosity.
    And then we were actually sending young women
    wearing Bumble shirts into classes 10 or 15 minutes late
    interrupting a class of 300 people and saying,
    oh, sorry, wrong room.
    But everyone’s looking at this young woman
    and or young man, whoever it was, wearing a Bumble t-shirt.
    So we were seeding curiosity in this like,
    why is Bumble everywhere type of thing?
    And so, you know, a lot of people think,
    oh, well, I can just go start an app
    and I’ll just buy some, you know, Instagram ads
    and I’ll just be successful.
    But if people only knew the fraction
    of the insane everyday little hacks that,
    you know, I did and our team did to bring this to life,
    we were the first people, certainly the first tech brand
    to do humor accounts, to pay for the humor memes.
    Do you remember the humor means?
    – Well, we ran about a hundred million followers
    on humor meme accounts.
    – Yeah, so you know all about this,
    but like we were way back years and years ago,
    I remember reaching out to, I can’t remember what it was,
    one of these meme accounts and they’re like,
    wait, you wanna pay us to, I’m confused, how does that work?
    And we’re like, okay, here’s the deal with a few hundred bucks
    or whatever it was, we turn around a year later,
    that same account is charging $100,000 a post.
    So there’s also something about luck and timing,
    being just right before something, you know?
    And if you look at Bumble,
    we were also beating the woman drum,
    this drum of we need to advocate for women,
    beating this drum of let’s put women first,
    let’s elevate women, women are not equal
    in their relationships, women are not being treated
    respectfully, women are being abused on the internet,
    women are not being treated right.
    We were saying this in 2014,
    and then me too would come a couple of years later.
    So I think we’ve been lucky as a business
    to basically be right before the wave,
    and then we’ve been able to be a part of that wave
    versus chasing a wave.
    And so many people chase a wave, so many people chase a wave.
    They look around them like, well, what’s cool?
    How do I chase that?
    And I feel like we’ve always had the good fortune
    or whatever you wanna call it.
    – Conviction, inspiration. – Sure, to go first.
    And so that’s been maybe a superpower
    of ours over the years.
    (upbeat music)
    (upbeat music)
    (âm nhạc vui tươi)
    Trong kinh doanh, tiếp thị là dây chuyền sống của bạn,
    nhưng việc kết nối với đúng đối tượng có thể là một thách thức,
    đặc biệt là đối với các nhà tiếp thị B2B cần phải tập trung
    vào việc nói chuyện với những người ra quyết định đúng trong các doanh nghiệp.
    Vậy làm thế nào để bạn tìm thấy những người này?
    Với quảng cáo LinkedIn, nhà tài trợ cho tập này,
    bạn sẽ có quyền truy cập vào mạng lưới chuyên nghiệp
    của những cá nhân ảnh hưởng đến doanh nghiệp của bạn
    với hơn một tỷ thành viên,
    130 triệu người ra quyết định,
    và 10 triệu giám đốc cấp cao.
    Với quảng cáo LinkedIn,
    bạn không phải đoán xem ai là người bạn đang tiếp cận.
    Bạn đang nhắm mục tiêu, tương tác và chuyển đổi
    với độ chính xác thực sự để đạt được kết quả.
    Hãy loại bỏ sự đoán mò với quảng cáo LinkedIn
    và thưởng thức những đoạn clip tổng hợp thông tin
    từ một số nhà tiếp thị hàng đầu thế giới
    và những gì cần thiết để tạo ra tác động.
    Và nếu bạn muốn bắt đầu ngay bây giờ,
    quảng cáo LinkedIn đang cung cấp tín dụng 100 đô la
    để khởi động chiến dịch đầu tiên của bạn.
    Hãy truy cập linkedin.com/doac24
    để nhận tín dụng của bạn, các điều khoản và điều kiện áp dụng.
    – Tiếp thị chỉ là những ai có thể quan tâm đến điều này.
    Và rất nhiều điều cơ bản là nếu không ai biết bạn tồn tại,
    thì không ai có thể mua sản phẩm của bạn.
    Vì vậy, tiếp thị là quá trình
    thu hút sự chú ý của những người
    có thể quan tâm đến giá trị mà bạn đang tạo ra.
    Và trong một thế giới lý tưởng, khiến họ tò mò,
    muốn tìm hiểu thêm, yêu cầu thêm thông tin,
    tương tác với những gì bạn có.
    Rất nhiều người thường nhầm lẫn giữa tiếp thị và bán hàng,
    đối với tôi, chúng là những quá trình khác nhau.
    Vì vậy, tiếp thị là thu hút sự chú ý
    và tạo ra sự quan tâm, còn bán hàng là quá trình
    thuyết phục ai đó mua
    và sau đó thiết lập họ thành khách hàng.
    Và rất nhiều tiếp thị phụ thuộc vào
    điều gì chính xác mà bạn đang cố gắng thu hút sự chú ý
    và những người đó thường ở đâu?
    Họ đang tò mò về điều gì?
    Họ đã chú ý đến điều gì?
    Bạn có thể tận dụng điều gì?
    hoặc kết hợp để thu hút sự chú ý của ai đó
    vào đúng thời điểm, vào đúng lúc
    và làm cho họ nhận ra rằng bạn có điều gì đó
    có thể mang lại lợi ích cho cuộc sống của họ.
    Đây là điều đó.
    Đây là cách bạn có thể hưởng lợi từ nó.
    – Bởi vì mọi người, nhiều công ty coi đó như một sự phiền toái.
    Như tôi đã bán cho bạn cái thứ chết tiệt đó.
    – Chắc chắn, nó không làm phiền tôi.
    – Và họ đối xử với bạn như thể bạn là một mối phiền toái.
    – Vâng, vâng, và thật đáng tiếc.
    Bởi vì thực sự như những khách hàng hài lòng quay lại
    không chỉ là những khách hàng có giá trị lâu dài cao,
    những khách hàng sẽ gắn bó với bạn,
    tiếp tục chi tiền cho bạn.
    Họ cũng là nguồn chính của marketing.
    Như marketing truyền miệng là tất cả những khách hàng hài lòng
    nói với những người khác có thể hưởng lợi từ sản phẩm của bạn
    rằng, này, đây là điều tuyệt vời này.
    Bạn nên kiểm tra nó.
    Và vì vậy, như những điều như hỗ trợ sau bán hàng,
    đôi khi là tái kích hoạt khách hàng.
    Vì vậy, để nói về điểm của bạn trước đó,
    đó là một kỹ thuật marketing rất đơn giản
    gọi là tái kích hoạt.
    Nếu bạn có thể liên lạc với Jack và nói,
    này, bạn đã mua nến từ chúng tôi năm ngoái,
    bạn có muốn mua nến từ chúng tôi năm nay không?
    Và khiến anh ấy mua thêm chỉ một vài cây nến nữa.
    Chi phí cho chương trình khuyến mãi đó có thể rất nhỏ.
    Bạn đã biết anh ấy tồn tại.
    Bạn đã biết rằng anh ấy đã mua hàng.
    Bạn có thể khiến anh ấy làm điều đó một lần nữa không?
    Đó là một trong những chiến dịch marketing bán hàng hiệu quả nhất
    mà bạn có thể thực hiện.
    Nhưng nó cũng yêu cầu rằng họ đã có một trải nghiệm tốt
    với bất cứ điều gì mà bạn đang cung cấp ngay từ đầu.
    – Cách mà lĩnh vực quảng cáo
    và xây dựng thương hiệu đã thay đổi trong cuộc đời bạn như thế nào?
    Và điều quan trọng nhất mà các thương hiệu
    cần hiểu bây giờ, hoặc một số điều quan trọng
    mà các thương hiệu cần hiểu bây giờ,
    nếu họ muốn thành công?
    – Vâng, vì vậy công việc đầu tiên của tôi trong trường kinh doanh,
    tôi bắt đầu một công ty gọi là Chiến lược Thương hiệu Lợi nhuận.
    Bây giờ có khoảng 500 người.
    Và bây giờ nó chỉ được gọi là lợi nhuận.
    Khái niệm cơ bản là,
    nó dựa trên các nguyên tắc của giáo sư của tôi,
    năm thứ hai của tôi, David Ockers,
    được coi là cha đẻ của thương hiệu hiện đại.
    Và đó là những liên tưởng vô hình
    với một thương hiệu hoặc một tập hợp sản phẩm hoặc dịch vụ
    là lợi thế bền vững duy nhất.
    Nếu bạn có thể bao bọc một tập hợp sản phẩm và dịch vụ
    bằng những mã thương hiệu về nam tính,
    sự thanh lịch châu Âu, tuổi trẻ,
    và sau đó liên tục nhấn mạnh vào những liên tưởng đó,
    sử dụng phương tiện cực kỳ rẻ và hiệu quả
    gọi là quảng cáo truyền hình,
    bạn có thể biến một đôi giày tầm thường, một món ăn mặn,
    một chiếc xe tầm thường thành những lợi nhuận tuyệt vời.
    Vì vậy, đó là từ thế giới ngầm hoặc hai
    đến sự ra mắt của Google vào những năm 90.
    Thuật toán để tạo ra sự giàu có lớn cho cổ đông
    là tìm một sản phẩm tầm thường, bao bọc nó trong những mã thương hiệu tuyệt vời
    và khiến mọi người cảm thấy yêu nước hơn hoặc trẻ trung hơn,
    nhồi nhét kênh với nó và in tiền.
    Các PNG, các mã Pepsi của thế giới, Coca-Cola,
    đây là những gã khổng lồ kinh tế của ngày xưa.
    Mặt trời đã qua giữa trưa về điều đó
    bởi vì vũ khí của sự siêng năng của chúng ta,
    dù là Google hay TripAdvisor hay Đánh giá Amazon,
    bây giờ giúp chúng ta tìm ra sản phẩm tốt nhất
    mà không có lợi ích của vũ khí siêng năng
    gọi là thương hiệu.
    Khi tôi đến London,
    tôi thường ở tại Four Seasons
    trong Mandarin Oriental.
    Tại sao? Bởi vì ai đó đang trả tiền
    và họ luôn là tám điểm.
    Và sau đó tôi đã vào TripAdviso
    và tôi đã vào mạng xã hội của mình
    và tôi phát hiện ra mọi người yêu thích khách sạn Connard
    hoặc mọi người yêu thích khách sạn Ferndale.
    Vì vậy, tôi bắt đầu ở tại Haymarket.
    Tại sao? Tôi thích một nơi có phòng tập thể dục tốt
    và tôi muốn ở lại với,
    giao lưu với những người trẻ hơn và ngầu hơn tôi.
    Vì vậy, tôi bắt đầu ở tại các khách sạn boutique.
    Vì vậy, đột nhiên,
    sản phẩm trở lại trở thành điều tuyệt vời
    và sau đó khả năng của bạn để tiếp nhận những phương tiện mới
    xung quanh mạng xã hội trở nên quan trọng hơn quảng cáo truyền hình.
    Vì vậy, các chỉ số truyền thống của thương hiệu,
    Các phương tiện truyền thống để xây dựng thương hiệu,
    một bản sắc thương hiệu và quảng cáo truyền hình mà tôi đã giảng dạy và chiến lược thương hiệu,
    mặt trời đã qua giữa trưa.
    Nếu bạn nhìn vào chương trình giảng dạy của tôi
    và hầu hết các chương trình giảng dạy và các phòng marketing,
    bạn có thể lập luận rằng chúng tôi chỉ đang đào tạo mọi người
    để đi làm tại Unilever hoặc General Mills
    và bị sa thải sau 24 tháng.
    Xây dựng thương hiệu đã trở nên nhiều hơn về đổi mới
    và chất lượng sản phẩm thực tế.
    Bây giờ điều đó mở rộng sang cách bạn khám phá sản phẩm,
    cách bạn tiếp nhận sản phẩm, cộng đồng xung quanh nó.
    Nhưng Tesla là một sản phẩm tốt hơn.
    Apple từng là một sản phẩm kém hiệu suất với một thương hiệu tuyệt vời.
    Bây giờ nó là một thương hiệu tuyệt vời với một sản phẩm vượt trội.
    Vì vậy, Airbnb là một sản phẩm tốt hơn nhiều.
    Những thứ này, Google tốt hơn 10 lần
    so với những gì đã có trước đó.
    Vì vậy, chuỗi cung ứng, thiết kế,
    cách bạn tiếp nhận sản phẩm, sự dễ sử dụng.
    Nó đã chuyển từ cái mà bạn gọi là nền kinh tế thương hiệu
    sang một nền kinh tế đổi mới, nếu không có thuật ngữ nào tốt hơn.
    Vì vậy, thay vì tham gia các lớp học về quảng cáo,
    tôi nói hãy tham gia các lớp học về chuỗi cung ứng hoặc phân tích
    hoặc thực sự hiểu về thiết kế công nghiệp,
    đã có một cảm giác chung
    rằng tất cả chất lượng sản phẩm đã đạt đến giới hạn tối đa.
    Và rồi internet xuất hiện
    và mở khóa tất cả sự đổi mới sản phẩm này.
    Vì vậy, ô tô, họ cảm thấy đã đạt đến một đỉnh cao
    về chất lượng sản phẩm.
    Và rồi đột nhiên với internet và GPS,
    bạn có thể điều chỉnh ô tô một cách không dây.
    Bạn biết đấy, bạn có thể mở khóa cửa.
    Có đủ loại điều điên rồ mà bạn có thể làm với nó
    ngoài EV.
    Ý tôi là, đã có rất nhiều đổi mới thực sự
    xung quanh sản phẩm.
    Và những công ty giá trị nhất trên thế giới có điểm gì chung?
    Họ hoặc là không chi tiền cho quảng cáo
    và họ đang chi ít hơn.
    Apple là thương hiệu mạnh nhất trên thế giới,
    ít nhất là một thương hiệu tiêu dùng,
    tôi sẽ lập luận rằng những thương hiệu mạnh nhất trên thế giới,
    các trường đại học, nhưng nó đã được phân bổ lại,
    6 hoặc 7 tỷ đô la ra khỏi quảng cáo truyền hình.
    vào kênh phân phối của nó, vào các cửa hàng.
    Nó đã xây dựng 550 ngôi đền cho thương hiệu.
    Và tôi nghĩ điều đó gần như là một phần của sản phẩm.
    Con trai 12 tuổi của tôi và tôi đã cảm thấy chán hôm qua,
    vì vậy chúng tôi đã đến cửa hàng Apple.
    Vì vậy, đó là cách tiêu thụ sản phẩm.
    Và cuối cùng tôi đã mua các bộ bảo vệ màn hình và vỏ mới
    mà tôi chắc chắn có 90 điểm biên lợi nhuận gộp
    mà tôi có thể tìm thấy ở Fnac hoặc Best Buy
    hoặc ai đó với giá rẻ hơn,
    nhưng chúng tôi muốn có mặt trong cửa hàng đó và trong môi trường đó.
    Vì vậy, nó đang chuyển từ quảng cáo phát sóng trước khi mua
    sang kênh phân phối và đổi mới,
    nhưng những quy chuẩn truyền thống về tiếp thị hoặc thương hiệu
    như tôi đã dạy, điều đó đã qua rồi.
    Don Draper đã bị xử lý nghiêm khắc.
    Nếu bạn đang xem nhiều quảng cáo,
    điều đó có nghĩa là cuộc sống của bạn không được như ý.
    Phần lớn những người có trình độ công nghệ
    hoặc giàu có có thể tránh 80, 90% quảng cáo hiện nay.
    Họ xem Netflix, họ đăng ký Spotify,
    họ sống ở những thành phố mà có các quan chức địa phương
    yêu cầu bạn không thể nhìn thấy biển quảng cáo từ công viên.
    Vì vậy, quảng cáo là một loại thuế đối với người nghèo
    và những người có trình độ công nghệ.
    Vì vậy, nó đã chuyển sang phân phối và đổi mới nhiều hơn,
    nhưng vì Chúa, đừng rơi vào cái bẫy
    nghĩ rằng những bậc thầy của vũ trụ
    là những người làm thương hiệu hoặc quảng cáo.
    Đã từng làm việc trong ngành quảng cáo,
    đây là một cuộc trò chuyện mà chúng tôi thường xuyên có với khách hàng,
    đó là bạn sẽ gặp một loại khách hàng nhất định
    rất, họ rất tôn thờ phần dưới của phễu.
    Họ thực sự, nếu tôi không thể theo dõi
    và tôi không biết chính xác– – Tôi sẽ không làm điều đó.
    – Tôi sẽ không làm điều đó.
    Sau đó, đôi khi bạn sẽ gặp người ngược lại,
    đó là người chỉ thích chi tiền cho thương hiệu.
    Và tôi không nhất thiết– – Cả hai đều sai.
    – Vâng, tôi không nghĩ họ có thể thấy những gì chúng tôi–
    – Mark Ritz, giáo sư tiếp thị rất giỏi,
    luôn nói về tầm quan trọng của cả hai.
    Và ông ấy nói, “Điều quan trọng là
    ” khi tôi thực sự nói về tầm quan trọng
    “của tiếp thị thương hiệu, rằng bạn không nên hiểu điều này
    “như là sự coi thường tiếp thị kỹ thuật số.”
    Thực tế, tôi đi xa hơn một chút và nói,
    “Đáy của phễu, ở nhiều khía cạnh,
    “là điều bạn phải tối ưu hóa trước tiên.”
    Bởi vì không có lý do gì thực sự,
    nếu có một điểm nghẽn ở đáy phễu,
    nếu có một số rào cản hoặc vấn đề hoặc thất bại,
    nếu bạn có tỷ lệ chuyển đổi rất kém, được chứ?
    Không có lý do gì để chi tiền cho quảng cáo
    bởi vì bạn chỉ làm cho nhiều người hơn
    trải nghiệm một điều thất vọng.
    – Vì vậy, bạn phải cải thiện phần cuối,
    và tôi sẽ lập luận rằng điều đầu tiên về lý thuyết
    bạn nên tối ưu hóa nếu bạn là một người thuần túy tuyệt đối
    là mua hàng lặp lại.
    Bởi vì đã trải qua chi phí
    để thu hút những khách hàng này,
    và thực sự, đó là chỉ số luôn làm tôi thích thú
    bởi vì chúng ta đã nói trước đó về xe điện,
    và tôi đã nói rằng câu hỏi về xe điện
    không phải là có bao nhiêu người đang mua chúng, được chứ?
    Không phải là tỷ lệ phần trăm của thị trường xe mới ở Vương quốc Anh
    vào tháng Bảy là xe cắm điện.
    Ừ, câu hỏi duy nhất thực sự đáng hỏi trong dài hạn là,
    có ai mua xe điện
    trở lại mua xe chạy bằng xăng không?
    Bởi vì nếu câu trả lời cho điều đó là hầu như không có ai,
    thì được rồi, bạn không biết hình dạng chính xác của đường cong S,
    nhưng bạn biết rằng sự tăng trưởng sẽ khá ngoạn mục.
    Và vì vậy điều cần hiểu, tôi nghĩ, trong một thị trường
    là sản phẩm của bạn có thực sự chuyển đổi ai đó thành cái gì đó không.
    – Hmm, và sau đó là giá trị trọn đời của điều đó.
    – Và vì vậy bạn bắt đầu với việc mua hàng lặp lại,
    sau đó bạn chuyển sang chuyển đổi,
    và sau đó bạn sẽ làm việc theo cách của mình lên.
    Nhưng điều thường xảy ra là
    khi mọi người bị ám ảnh với việc định lượng mọi thứ,
    được chứ, đáng lưu ý, nhân tiện,
    là tất cả dữ liệu lớn đều đến từ cùng một nơi, quá khứ, được không?
    Vì vậy, có một giới hạn về việc dữ liệu lớn
    có thể thực sự cho bạn biết bao nhiêu,
    đặc biệt nếu bạn đã có một sự kiện lớn
    như một đại dịch ở giữa,
    dữ liệu lớn có thể thực sự cho bạn biết bao nhiêu.”
    về tương lai trong bất kỳ trường hợp nào.
    Như David Ogilvy đã nổi tiếng nói,
    bạn không quảng cáo cho một đội quân đứng yên,
    bạn đang quảng cáo cho một cuộc diễu hành đang di chuyển.
    Mọi người liên tục ra vào thị trường.
    Và vì vậy, bạn hoàn toàn đúng.
    Có một số người chỉ là những người nghiện danh tiếng.
    Và nhân tiện, tôi cho rằng có những danh mục thương hiệu
    mà điều đó là phù hợp.
    Nếu nó được bán qua các nhà bán lẻ, bạn biết đấy,
    nói cách khác, nếu nó chủ yếu được bán trong không gian vật lý,
    bạn có thể lập luận đến một mức độ nào đó, bạn biết đấy,
    đối với một cái như Burger King hoặc McDonald’s,
    đó không phải là một lập trường hoàn toàn điên rồ.
    Mặc dù bây giờ thì có, vì đột nhiên họ phải nghĩ
    về việc giao hàng và liệu mọi người có đặt hàng qua ứng dụng
    hay đặt hàng qua một trung gian.
    Bởi vì điều đó có ảnh hưởng lớn đến doanh nghiệp của họ.
    Nhưng cùng một lúc, vâng, ý tôi là,
    bi kịch là ý tưởng này, sự phân chia sai lầm
    giữa quảng cáo thương hiệu
    và cái mà bạn có thể gọi là tiếp thị hiệu suất hoặc tiếp thị kỹ thuật số
    như thể bạn phải ở trong một trại này hay trại khác.
    – Nhưng sự cân bằng ở đâu?
    Và làm thế nào để một người thực hiện, có phải chỉ là trực giác?
    Có phải chỉ cần vài phút? – Có những con số về điều này.
    Vì vậy, nếu bạn nhìn vào công việc của Les Burnet,
    ví dụ, và Peter Field,
    tỷ lệ có sự thay đổi một chút,
    nhưng nhìn chung họ sẽ quy định một con số
    khoảng 60/40 nghiêng về cái mà bạn có thể gọi là chi tiêu truyền thông đại chúng thương hiệu.
    – Bởi vì họ có một mối quan hệ cùng có lợi,
    rõ ràng là phần đầu của phễu tạo ra phần dưới của tương lai.
    – 20 năm đầu tiên trong cuộc đời tôi
    tôi đã dành cho tiếp thị trực tiếp và thực sự, bạn biết đấy,
    bởi vì tiếp thị trực tiếp không còn hợp thời,
    chúng tôi đã dành rất nhiều thời gian để hạ thấp chi tiêu quảng cáo
    bởi vì họ có ngân sách lớn hơn chúng tôi rất nhiều,
    không nhất thiết, một cách hợp lý,
    nhưng họ cũng, bạn biết đấy, được nuông chiều nhiều hơn chúng tôi
    bởi vì họ không phải chứng minh hiệu quả
    đến cùng một mức độ ý nghĩa thống kê.
    Nhưng chúng tôi đã nhận ra khá nhanh chóng.
    Trên thực tế, trước tiên,
    không có gì khó khăn hơn việc tiếp thị trực tiếp
    một sản phẩm mà không ai từng nghe đến.
    Và mỗi lần, chỉ để đưa ra một ví dụ,
    mỗi khi American Express xuất hiện trên truyền hình
    hoặc quảng cáo lớn trên các phương tiện truyền thông đại chúng,
    tỷ lệ phản hồi từ thư trực tiếp
    có thể không gấp đôi, nhưng sẽ tăng lên đáng kể.
    – Bạn phải làm việc ít vất vả hơn.
    – Và bạn phải làm việc.
    Đó là câu nói tuyệt vời đến từ một cuốn sách của,
    để tôi nhớ đúng tên của ông ấy.
    Tôi nghĩ đó là Matt Johnson, người vừa viết một cuốn sách có tên
    “Thương hiệu có ý nghĩa kinh doanh”.
    Và câu nói tuyệt vời của ông ấy là có một thương hiệu tuyệt vời
    có nghĩa là bạn có thể chơi trò chơi tư bản chủ nghĩa ở chế độ dễ.
    – Đúng vậy, thật sự đúng.
    – Và điều đúng là sự nổi tiếng, ở một mức độ nào đó,
    mang lại rất nhiều lợi ích
    không nhất thiết liên quan đến doanh số.
    Ví dụ, bạn có thể mắc sai lầm
    và khách hàng của bạn sẽ dễ dàng tha thứ hơn.
    – Đúng vậy. – Được chứ?
    Lấy ví dụ về Apple.
    Ý tôi là, trong một vài trường hợp,
    Apple đã sản xuất những sản phẩm có lỗi khá nghiêm trọng,
    có thể đã gây ra hậu quả nghiêm trọng
    cho những thương hiệu kém hơn.
    Chiếc điện thoại nổi tiếng mà nếu bạn cầm sai cách,
    nó sẽ không thực hiện được cuộc gọi, chẳng hạn.
    Và với thực tế về lĩnh vực bóp méo thực tế
    xung quanh thương hiệu Apple,
    mọi người đã bỏ qua những điều đó một cách cực kỳ nhanh chóng.
    Và vì vậy, mọi người ít nhạy cảm với giá hơn,
    điều đó không dễ đo lường, bởi vì.
    Rất dễ để đo lường mức độ
    mà một cái gì đó có ảnh hưởng đến doanh số,
    nhưng ảnh hưởng mà một cái gì đó có đến
    độ co giãn giá
    và mức độ mà bạn có thể yêu cầu một mức giá cao hơn.
    – Bởi vì đó là một thương hiệu tuyệt vời.
    – Bởi vì đó là một thương hiệu tuyệt vời.
    Khó hơn để đo lường
    bởi vì bạn không có điều kiện đối chứng.
    Bạn biết đấy, khi bạn bán một cái gì đó,
    điều kiện đối chứng là bạn giả định
    rằng bạn sẽ không bán nó nếu không có điều đó.
    Nhưng nếu bạn bán một cái gì đó với giá cao,
    bạn không thể thực sự xác định
    điều đó mà không có quảng cáo của bạn,
    Bạn sẽ không bán nó với mức giá cao như vậy. Vì vậy, ở một mức độ nào đó, cuộc tìm kiếm sự đo lường hoàn hảo để giảm marketing thành một loại vật lý Newton là một chút thần thánh giả. – Danh tiếng, bạn đã nói về danh tiếng ở đó. Danh tiếng cũng có thể được áp dụng trong chủ đề xây dựng thương hiệu cá nhân. Rõ ràng, mạng xã hội đã cho phép tất cả chúng ta xây dựng thương hiệu cá nhân của mình. Bạn có những Gary Vaynerchuk của thế giới, những người đã xây dựng, bạn biết đấy, các công ty của họ nổi tiếng vì họ đã xây dựng thương hiệu cho một người tại Ogilvy. Và trong lĩnh vực marketing của bạn, bạn đã thấy sự chuyển biến nào trong mong muốn của mọi người trở thành thương hiệu cho chính họ và bạn nghĩ điều đó có giá trị như thế nào? – Tôi nghĩ quảng cáo luôn có những thương hiệu cá nhân. Và nếu có gì đó, thì thực sự nó đã giảm đi một chút. – Thật sao? – Tạp chí Campaign luôn làm rất tốt việc đảm bảo có 30 hoặc 40 cái tên nổi tiếng trong ngành. – Điều đó chỉ xảy ra trên một phương tiện khác bây giờ, đúng không? Nó xảy ra trên LinkedIn. – Vâng, tôi đồng ý. Ý tôi là, một trong những điều tuyệt vời nhất, chẳng hạn, có một người tuyệt vời, người mà bây giờ chắc hẳn phải, tôi không muốn nói tên tuổi của ông ấy, nhưng ông ấy, bạn biết đấy, đã qua tuổi nghỉ hưu, tên là Dave Trott. Bạn có thể biết ông ấy. – Vâng, tôi biết Dave Trott. – Ông ấy sẽ là một người phỏng vấn tuyệt vời, nhân tiện, trong chương trình, thực sự tuyệt vời. Nhưng điều tuyệt vời là, bạn biết đấy, ông ấy là một bộ óc quảng cáo tuyệt vời. Ý tôi là, ông ấy thực sự là một trang sức cho ngành công nghiệp. Và ông ấy, thông qua Twitter và blog, đã có một cuộc sống hoàn toàn mới và ảnh hưởng đến một thế hệ người hoàn toàn mới. Và đã trở thành, bạn biết đấy, vô cùng giá trị như một người thầy. Và điều thú vị về điều đó, thực sự, là, tất nhiên, ông ấy làm điều đó mà không được trả tiền. Và một trong những điều phức tạp về thế giới mới này, được rồi, bạn biết đấy, điều giá trị nhất mà tôi thường làm trong suốt một tuần làm việc là cho đi một cái gì đó.
    hoặc để kết nối ai đó với một điều gì khác.
    Cả hai điều đó, bạn biết đấy, kiểu trao đổi hàng hóa
    không có điều nào trong số đó có thể kiếm tiền được, đúng không?
    – Chà, sự trao đổi qua lại sẽ nói điều ngược lại.
    – Tôi biết, tôi cho rằng bạn chỉ cần dựa vào
    một mức độ trao đổi qua lại cao trong một số khía cạnh.
    Ý tôi là, điều này luôn làm tôi bận tâm,
    đó là chúng ta đang ở trong một ngành quảng cáo
    được trả theo giờ, điều này thật tồi tệ
    để trả cho những ý tưởng.
    Bởi vì giá trị của một thứ gì đó không liên quan
    đến thời gian dành cho việc hình thành nó.
    Và điều đó là chân thật.
    Ý tôi là, bạn biết đấy, tôi luôn đùa về điều này.
    Điều giá trị nhất mà tôi có thể đã làm
    chắc chắn là một cách tình cờ, trong cuộc sống làm việc của tôi,
    đó là tôi đã đến đội ngũ thông tin hành vi của chính phủ.
    Và như một người đam mê cuồng nhiệt,
    tôi đã là một người hút thuốc lâu năm
    và đã có thể bỏ thuốc thành công lần đầu tiên
    bằng cách chuyển sang vaping.
    Tôi mất một chút thời gian,
    nhưng một khi tôi đã chuyển đổi, tôi chưa bao giờ quay lại.
    Và tôi đã đến đội ngũ thông tin hành vi của chính phủ
    và tôi nói, nhìn này, những thứ này đang đến
    từ cả Nhật Bản và Hoa Kỳ.
    Chúng là thuốc lá điện tử.
    Tôi nghĩ có hai điều bạn cần phải chú ý
    trong tâm lý học.
    Một trong số đó là vì chúng thực sự tái hiện
    thói quen hút thuốc, không chỉ là nicotine,
    chúng là một loại,
    như bạn có thể gọi là một loại thuốc mở đường.
    Chúng là một nguồn giảm thiểu thiệt hại lớn, ít nhất là như vậy.
    Nó có thể giúp mọi người bỏ thuốc.
    Ít nhất, nó sẽ giúp mọi người chuyển sang
    một thiết bị cung cấp ít gây hại hơn nhiều.
    – So với miếng dán.
    – So với miếng dán và súng và những thứ như vậy,
    mà không tái hiện hành vi.
    Và sau đó điều thứ hai tôi đã nói
    là điều thứ hai bạn phải chú ý
    là vì tâm lý con người kỳ lạ,
    một nửa số người trong,
    như bạn có thể gọi là vận động viên sức khỏe và chống thuốc lá
    sẽ cuồng nhiệt về việc cấm thuốc lá điện tử.
    Và tất cả công lao thuộc về đội ngũ thông tin hành vi.
    dưới một người tên là David Halpern.
    Tôi nghĩ họ đã đến với chính phủ và nói, “Xin hãy giúp đỡ.”
    “Chúng tôi có thể có một cách tiếp cận nhẹ nhàng hơn về quy định vaping không, xin vui lòng?”
    Và nhiều khu vực ở EU đã chọn quy định nghiêm ngặt hơn.
    Có một số quốc gia gần như đã cấm nó.
    Mỹ đã cấm dual vì một lý do nào đó.
    – Vâng, thật kỳ lạ.
    Về điểm cá nhân thương hiệu, bạn có nghĩ rằng xây dựng thương hiệu cá nhân là quan trọng không?
    – Vâng, rất thú vị.
    Ý tôi là, bạn có một thương hiệu cá nhân, dù bạn thích hay không,
    nhưng đó là một điểm rất quan trọng về thương hiệu,
    đó là mọi người, bạn biết đấy,
    và đó, nhân tiện, là lý do tại sao tôi nghĩ rằng tiếp thị
    là rất quan trọng vì nó không phải,
    thương hiệu không phải là vô lăng nóng của thế giới tiếp thị, bạn biết đấy,
    một phần bổ sung tùy chọn mà bạn có thể không cần,
    nhưng thật tốt khi có.
    Mọi người sẽ cảm nhận bạn theo một cách nào đó,
    bất kể bạn làm gì, được chứ?
    Họ sẽ hình thành ấn tượng về bạn.
    Họ sẽ hình thành ấn tượng về giá trị của bạn,
    bạn là loại doanh nghiệp nào, bạn biết đấy,
    và họ sẽ sử dụng đủ loại suy luận
    và heuristics để đến được kết luận này.
    Và theo nhiều cách, tôi cho rằng,
    đây là lý do tại sao tôi lập luận rằng tiếp thị
    không phải là một phần bổ sung tùy chọn, mà là một điều thiết yếu,
    bởi vì điều tồi tệ nhất bạn có thể làm
    là xây dựng một sản phẩm tuyệt vời và không trình bày nó
    theo cách thuyết phục, hấp dẫn, thu hút,
    hoặc mang lại địa vị cho người dùng của nó.
    – Và điều tương tự cũng áp dụng cho thương hiệu cá nhân của bạn.
    – Và điều tương tự, vâng, điều tương tự áp dụng.
    Bạn sẽ có một thương hiệu cá nhân
    dù bạn thích hay không,
    vì vậy bạn cũng nên cố gắng để có một thương hiệu tốt.
    Tôi nghĩ có lẽ đúng khi nói rằng
    thương hiệu cá nhân đòi hỏi sự hy sinh.
    Bạn biết đấy, câu nói cũ rằng chiến lược
    là nghệ thuật của sự hy sinh.
    Nhưng chờ đã, không hoàn toàn đúng.
    Tôi nghĩ có những tình huống win-win, bạn biết đấy.
    – Hy sinh của một thương hiệu cá nhân là gì?
    – Nhưng, ồ, tôi nghi ngờ.
    – Bạn không cần phải nghi ngờ, bạn có một thương hiệu cá nhân.
    – Đúng vậy, bạn phải có cả điểm yếu lẫn điểm mạnh.
    Bây giờ, điều thú vị là, ví dụ,
    một trong những điều sẽ là một phần của thương hiệu cá nhân của tôi
    là tôi không phải là CEO, tôi không có khát vọng trở thành CEO,
    và tôi biết đủ về bản thân để biết
    tôi sẽ không giỏi ở công việc đó, được chứ?
    Có những hình thức tham vọng và khát vọng nhất định
    mà, bạn biết đấy, phù hợp với thương hiệu cá nhân
    mà tôi có thì cơ bản là những con đường đã đóng với tôi.
    Tôi không giỏi về quản lý.
    Tôi rất kém trong việc đưa ra những quyết định khó khăn.
    – Sự tự nhận thức là một điểm mạnh của thương hiệu cá nhân.
    – Đúng vậy, tôi nghĩ vậy, nhưng tôi, bạn biết đấy, nơi tôi có thể hữu ích.
    Tôi sẽ hữu ích trong việc đưa ra những gợi ý u ám hoặc khác thường.
    Tôi sẽ hữu ích trong việc khiến mọi người xem xét
    cùng một vấn đề theo năm cách khác nhau
    hoặc thúc đẩy một suy nghĩ phản trực giác.
    Tôi có thể hữu ích trong việc gợi ý cho ai đó, bạn biết đấy,
    tôi có một danh bạ cá nhân khá tốt, bạn biết đấy,
    trước khi bạn chạy đi và làm điều này một mình.
    Tại sao bạn không nói chuyện với người này ở trường đại học này
    người đã nghiên cứu vấn đề này trong suốt 15 năm qua?
    – Trong những năm đầu của Tinder,
    tôi nhớ đã được kể câu chuyện,
    có thể là 10 năm trước ở San Francisco
    khi tôi làm việc ở đó với một người tên là Michael Birch,
    người sáng lập Bebo cũ trong cái vườn ươm nhỏ của anh ấy
    mà tôi đã ở khi tôi 20 tuổi.
    Họ đã kể cho tôi câu chuyện về Tinde
    về cách bạn đến một hội anh em.
    Đối với những người không biết hội anh em là gì,
    hội anh em là gì?
    – Vậy tôi đoán ở Vương quốc Anh nó sẽ giống như các câu lạc bộ đại học, có thể?
    Họ có các câu lạc bộ thành viên hoặc cái gì đó như vậy không?
    Vì vậy, cơ bản là các hội nữ sinh và hội nam sinh
    và các hội nữ sinh là một ngôi nhà của phụ nữ
    và các hội nam sinh là một ngôi nhà của đàn ông.
    Và về cơ bản, rất nhiều sinh viên đại học,
    họ làm một cái gì đó gọi là rush, nơi họ vội vã
    và họ đi từ nhà này sang nhà khác
    và họ gặp tất cả phụ nữ hoặc tất cả đàn ông.
    Và sau đó họ cơ bản là ưu tiên,
    họ ghi tên của người mà họ…
    Họ thực sự muốn trở thành một phần của
    và sau đó họ thấy ai đã chấp nhận họ trở lại.
    Nó đã bị chỉ trích rất nhiều
    và có rất nhiều điều không,
    bạn biết đấy, không có gì đặc sắc về nó.
    Nhưng đây là cách mà nhiều người tìm thấy tình bạn
    và cộng đồng, đây là một buổi tụ họp cộng đồng
    cho khuôn viên trường đại học của họ.
    Vì vậy, với Tinder, tôi thực sự đã quay lại trường cũ của mình
    tại SMU, tôi vừa tốt nghiệp.
    Nên nhiều người bạn thân nhất của tôi vẫn còn đang học.
    Vì vậy, tôi đã có quyền truy cập vào khuôn viên
    và tôi sẽ bắt đầu từ các hội nữ sinh
    và sau đó đến hội nam sinh.
    Vì vậy, tôi sẽ khiến tất cả các cô gái trẻ tải nó xuống
    và sau đó chạy đến hội nam sinh
    và họ sẽ tải nó xuống
    và sau đó mọi người sẽ bắt đầu kết nối.
    Vậy, bạn biết đấy, điều đó có tốt không?
    Có xấu không?
    Bạn muốn phân tích điều đó như thế nào sau 10 năm?
    Ai biết, nhưng đó là thực tế
    và không thể trốn tránh sự thật.
    Nhưng bạn đã nghe về điều này từ rất lâu rồi.
    – Tôi đã nghe về điều này 10 năm trước
    bởi vì chúng tôi đang xây dựng các ứng dụng tập trung vào cộng đồng,
    chúng tôi đang xây dựng một cái gì đó gọi là BLAB,
    mà giống như những gì clubhouse bây giờ.
    Và khi chúng tôi đang nói về chiến lược tiếp thị,
    Tinder liên tục xuất hiện và,
    nhưng đúng vậy, đó là luận điểm.
    Nó giống như, chúng ta có nên đến các hội nam sinh và cố gắng,
    bạn biết đấy, để cố gắng xây dựng loại cộng đồng khép kín,
    chặt chẽ để cố gắng đạt được sự phù hợp giữa sản phẩm và thị trường.
    Bởi vì hiệu ứng mạng thực sự, thực sự,
    đặc biệt trong trò chơi hẹn hò.
    – Quan trọng nhất.
    Đó là lý do tại sao chỉ có một vài ứng dụng hẹn hò
    từng tồn tại.
    Ý tôi là, ít nhất trong thời gian tôi làm điều này,
    đã gần một thập kỷ rồi.
    Nhưng điều thú vị là có một,
    không phải nói chỉ tôi có thể làm điều này
    hay chỉ ai đó khác có thể làm điều này,
    nhưng có một siêu năng lực trong thời điểm của tất cả
    bởi vì tôi vừa tốt nghiệp.
    Và tôi biết tất cả những người này.
    Vì vậy, nếu một người sáng lập khởi nghiệp ngẫu nhiên gõ cửa một hội nữ sinh,
    cảnh sát sẽ đến, bạn biết đấy, như bạn không thể,
    bạn không thể làm điều đó.
    Vì vậy, tôi cảm thấy như mình có một mối liên hệ nội bộ, đúng không? Bởi vì tôi thực sự là một phần mở rộng của điều đó qua trung gian, vì tôi vừa mới ở trên khuôn viên trường đại học. Tôi đã chụp một bức ảnh của một người bạn nam của tôi lúc đó, người mà, bạn biết đấy, tất cả các cô gái trẻ đều rất thích. Sau đó, tôi chụp bức ảnh của người bạn thân nhất của tôi, Danielle, người rất được yêu mến trên khuôn viên. Tôi đã vào lớp báo chí của Danny vì cô ấy vẫn là sinh viên. Và tôi đã lén vào lớp báo chí của cô ấy và sử dụng Photoshop, tôi đã lấy các màn hình Tinder và ghép mặt của chàng trai vào một cái và mặt của cô ấy vào cái kia. Tôi đã nói, “Tìm hiểu ai thích bạn trên khuôn viên.” Sau đó, tôi đã lưu nó vào một tệp, vì đây là những ngày xưa cũ vào thời điểm đó. Và tôi đã đến FedEx, nơi giống như cửa hàng văn phòng phẩm ở bên kia đường. Tôi đã in ra một nghìn bản sao. Và tôi đã thực sự đưa cho các sinh viên khác nhau trên khuôn viên 20 đô la để đi phát chúng dưới cửa ký túc xá và để chúng trên kính chắn gió và để chúng, bạn biết đấy, trong các câu lạc bộ xã hội khác nhau của họ và về cơ bản là phát tờ rơi này khắp nơi. Vì vậy, toàn bộ khuôn viên này và bây giờ nhìn lại, có lẽ không tốt lắm, đó là hành vi xả rác. Có đủ loại điều tồi tệ liên quan đến nó, nhưng tôi chỉ đang kể cho bạn một câu chuyện. Vậy nên, cơ bản đó chỉ là một trong những chiến thuật mà tôi đã sử dụng để phát tán nó khắp khuôn viên. Sau đó, tôi đã in một vài chiếc áo phông có chữ “Đừng hỏi số của tôi, hãy tìm tôi trên Tinder.” Và tôi đã cho các cô bạn gái của mình mặc áo phông và chúng tôi đã đi đến quán bar. Vì vậy, tôi đã đưa cho họ, bạn biết đấy, một vài trăm đô la và họ sẽ đi quanh mua đồ uống. Và khi mọi người hỏi số điện thoại của họ, họ sẽ nói, “Bạn phải tải xuống Tinder.” Vì vậy, có rất nhiều khái niệm hack nhỏ này mà không có ý nghĩa. Không ai từng làm những điều này trước đây. Tôi không có sách hướng dẫn, không phải như, bạn biết đấy, tôi đang đọc một cuốn sách hướng dẫn về tiếp thị. Đó chỉ là những gì cảm thấy xung quanh tôi.
    Nó chỉ đơn giản là mang trải nghiệm hẹn hò thực tế vào cuộc sống thông qua một ứng dụng, tiếp thị.
    – Có rất nhiều thông điệp quan trọng trong tiếp thị ở đây.
    Ý tôi là, điều đầu tiên bạn nói là bạn là khách hàng.
    Bạn gần gũi với khách hàng đến mức bạn hiểu họ.
    Ý tôi là, ngay cả bạn cũng đã nói về việc nếu một start-up khác
    đến gõ cửa hội nữ sinh,
    thì họ thậm chí còn không biết
    cửa nào để gõ từ đầu.
    – Điều đó đúng, phải không?
    – Họ sẽ gõ nhầm cửa,
    gặp phải những người không phù hợp
    và họ sẽ không hiểu
    những người đó, động lực của họ.
    Vì vậy, việc bạn là khách hàng,
    tôi nghĩ là một điều rất quan trọng.
    Và sau đó, điều thứ hai bạn nói về,
    như nếu tôi đã đọc một cuốn sách tiếp thị
    và bạn chỉ làm điều đó dựa trên trực giác,
    tôi đã thấy nhiều lần từ việc nói chuyện
    với những CEO và nhà sáng lập thành công rằng
    sự ngây thơ là rất quan trọng, như không biết ai-
    – Rất quan trọng, chỉ cần làm theo trực giác của bạn.
    – Đúng vậy, vì đó giống như nguyên tắc đầu tiên,
    đó là tạo ra một cái gì đó từ những nguyên tắc cơ bản
    thay vì theo quy ước.
    Đó là đổi mới thực sự, phải không?
    Và nó tạo ra những giải pháp phù hợp hơn cho ngày nay
    và cho thách thức mà bạn đang giải quyết,
    mà không ai từng phải đối mặt với thách thức đó
    vào ngày đó cả.
    – Đúng, đúng.
    – Nhưng sự ngây thơ, đôi khi tôi nghĩ
    một số nhà sáng lập tốt nhất không đến từ trường kinh doanh
    hay từ trường tiếp thị.
    Những nhà tiếp thị giỏi nhất không phải là những người tốt nghiệp ngành tiếp thị
    vì sự ngây thơ là một siêu năng lực.
    Đó là một siêu năng lực và làm theo bản năng của bạn.
    Và nếu bạn hiểu điều gì thúc đẩy mọi người
    và điều gì khiến họ có động lực,
    thì bạn có cơ hội kết nối với họ
    ở một mức độ thực sự.
    Ý tôi là, chúng tôi đã làm những điều thật nực cười.
    Tôi nhớ chúng tôi đã làm những biển báo
    có hình chữ X lớn, như không,
    bạn biết đấy, như bạn không được phép.
    Và họ đã nói, không Facebook, không Instagram,
    không Snapchat, không Bumble.
    Đây giống như tuần thứ ba của Bumble hay gì đó, một cái gì đó ngớ ngẩn sớm, có thể là năm đầu tiên, tôi không thể nhớ nổi vào thời điểm này. Và chúng tôi đã đăng những thứ đó khắp các trường đại học. Có một sự liên kết ở đây, giống như, chờ đã, tôi không thể làm những điều tôi thực sự muốn làm. Tôi muốn ngồi trong lớp và sử dụng Snapchat. Tôi muốn ngồi trong lớp và sử dụng Instagram. Bumble là cái quái gì vậy? Và vì vậy, chúng tôi thực sự đang gieo rắc sự tò mò tâm lý này. Và sau đó, chúng tôi thực sự đã gửi những cô gái trẻ mặc áo phông Bumble vào lớp muộn 10 hoặc 15 phút, làm gián đoạn một lớp học 300 người và nói, ôi, xin lỗi, nhầm phòng. Nhưng mọi người đều nhìn vào cô gái trẻ này hoặc chàng trai trẻ, bất kỳ ai đó, mặc áo phông Bumble. Vì vậy, chúng tôi đã gieo rắc sự tò mò trong kiểu như, tại sao Bumble lại ở khắp mọi nơi? Và vì vậy, bạn biết đấy, nhiều người nghĩ, ôi, tôi chỉ cần bắt đầu một ứng dụng và tôi sẽ chỉ mua một số quảng cáo trên Instagram và tôi sẽ thành công. Nhưng nếu mọi người chỉ biết một phần nhỏ của những mẹo điên rồ hàng ngày mà, bạn biết đấy, tôi và đội ngũ của tôi đã làm để biến điều này thành hiện thực, chúng tôi là những người đầu tiên, chắc chắn là thương hiệu công nghệ đầu tiên làm các tài khoản hài hước, để trả tiền cho các meme hài hước. Bạn có nhớ các meme hài hước không? – Chà, chúng tôi đã có khoảng một trăm triệu người theo dõi trên các tài khoản meme hài hước. – Vâng, vì vậy bạn biết tất cả về điều này, nhưng chúng tôi đã đi trước nhiều năm, tôi nhớ đã liên hệ với, tôi không thể nhớ đó là gì, một trong những tài khoản meme này và họ nói, chờ đã, bạn muốn trả tiền cho chúng tôi để, tôi bối rối, điều đó hoạt động như thế nào? Và chúng tôi nói, được rồi, đây là thỏa thuận, với vài trăm đô la hoặc bất cứ điều gì, chúng tôi quay lại một năm sau, tài khoản đó đang tính phí 100.000 đô la cho một bài đăng. Vì vậy, cũng có điều gì đó về may mắn và thời điểm, đúng lúc trước khi một cái gì đó xảy ra, bạn biết không? Và nếu bạn nhìn vào Bumble, chúng tôi cũng đang đánh trống cho phụ nữ, cái trống này rằng chúng tôi cần phải ủng hộ phụ nữ,
    Đánh trống cho việc đặt phụ nữ lên hàng đầu, nâng cao vị thế của phụ nữ, phụ nữ không có sự bình đẳng trong các mối quan hệ, phụ nữ không được đối xử tôn trọng, phụ nữ bị lạm dụng trên internet, phụ nữ không được đối xử đúng mực. Chúng tôi đã nói điều này vào năm 2014, và sau đó phong trào #MeToo xuất hiện vài năm sau đó. Vì vậy, tôi nghĩ rằng chúng tôi đã may mắn khi là một doanh nghiệp, cơ bản là đứng trước làn sóng, và sau đó chúng tôi đã có thể trở thành một phần của làn sóng đó thay vì phải chạy theo nó. Rất nhiều người chạy theo một làn sóng, rất nhiều người chạy theo một làn sóng. Họ nhìn xung quanh và tự hỏi, ồ, điều gì đang là xu hướng? Làm thế nào để tôi theo kịp điều đó? Và tôi cảm thấy chúng tôi luôn có may mắn, hay bất cứ điều gì bạn muốn gọi nó. – Niềm tin, cảm hứng. – Chắc chắn rồi, để đi trước. Và có lẽ đó là một siêu năng lực của chúng tôi trong suốt những năm qua. (nhạc nền) (nhạc nền)
    (愉快的音樂)
    在商業中,您的行銷是您的生命線,
    但與正確的觀眾建立聯繫可能具有挑戰性,
    尤其是對於B2B行銷人員來說,他們需要專注於
    與企業中的決策者進行溝通。
    那麼,您如何找到這些人呢?
    通過LinkedIn廣告,本集的贊助商,
    您將獲得接觸專業網絡的機會,
    這些人影響著您的業務,
    擁有超過十億的成員,
    一億三千萬的決策者,
    和一千萬的高層主管。
    使用LinkedIn廣告,
    您不需要猜測您正在接觸誰。
    您正以真正的精確度進行目標定位、互動和轉換,
    以取得成果。
    消除猜測,選擇LinkedIn廣告,
    並享受來自全球頂級行銷人員的
    一系列洞察片段,
    以及如何產生影響的內容。
    如果您想立即開始,
    LinkedIn廣告提供100美元的輔助金
    以啟動您的第一個活動。
    請訪問linkedin.com/doac24
    來申請您的輔助金,條款和條件適用。
    – 行銷就是針對可能對這件事感興趣的人。
    而這其中許多根本性的東西是:
    如果沒有人知道您存在,
    就不會有人能夠購買您的產品。
    因此,行銷是一個
    吸引可能對您所創造的價值感興趣的人的過程。
    在理想的世界中,讓他們感到好奇,
    想要了解更多,詢問額外的資訊,
    和您所擁有的東西互動。
    很多人會混淆行銷和銷售,
    在我看來,它們是不同的過程。
    所以行銷是吸引注意並產生興趣的過程,
    而銷售是說服某人購買的過程,
    然後將他們設置為客戶。
    而許多行銷歸結於
    您究竟想要吸引的注意是什麼,
    這些人通常在哪裡活動?
    他們對什麼感到好奇?
    他們正在關注什麼?
    您可以利用什麼
    或結合什麼來在正確的時刻、
    正確的時間吸引某人的注意,
    讓他們意識到您有一些
    是可以改善他們生活的東西。
    這就是它的本質。
    這是您如何受益的方式。
    – 因為很多公司把它視為一種煩擾。
    比如我已經賣給你這東西了。
    – 確實,這不困擾我。
    – 而且他們視您為一種麻煩。
    – 是的,是的,這真可惜。
    因為其實那些快樂的回頭客
    不僅是您的高終身價值客戶,
    那些會一直與您合作的客戶,
    並不斷花錢在您這裡的客戶。
    他們也是一個主要的行銷來源。
    比如口耳相傳的行銷就是所有快樂的客戶
    告訴其他可能受益於您產品的人,
    「嘿,這是個很棒的東西,
    你應該看看。」
    因此,像是售後支持的事情,
    有時還有客戶重新激活。
    所以回到您之前的觀點,
    這是一種非常簡單的行銷技巧,
    稱為重新激活。
    如果您可以聯繫Jack說,
    「嘿,您去年從我們這裡購買了蠟燭,
    您想今年再從我們這裡購買蠟燭嗎?」
    並讓他再選擇幾根蠟燭。
    那麼促銷的成本可能非常小。
    您已經知道他存在,
    您已經知道他曾經購買過。
    您能否讓他再次這樣做?
    這些是您可以運行的一些最有效的行銷銷售
    活動。
    但這也要求他們對您最初提供的東西
    有良好的體驗。
    – 在您人生中,廣告和品牌建立聲譽的領域
    發生了何種變化?
    對品牌而言,現在最重要的事情是什麼,
    或者品牌現在應該理解的一些重要事情,
    如果它們希望成功?
    – 是的,我在商學院的第一份工作是
    創建一個叫做Profit Brand Strategy的公司。
    那個時候約有500人。
    現在僅稱為Profit。
    其基本概念是,
    它基於我教授的原則,
    我第二年的David Ockers,
    被認為是現代品牌的奠基人。
    他認為,品牌或一組產品和服務的無形聯想
    是唯一可持續的優勢。
    如果您可以將一組產品和服務
    與這些男人氣、歐洲優雅、年輕的品牌代碼包裝在一起,
    然後不斷加強這些聯想,
    使用這種非常便宜、高效的媒介
    來進行廣播廣告,
    您可以讓邊際的鞋子、鹽味小吃、
    或一般的車子獲得驚人的利潤。
    這也是從地下經濟或兩者交錯
    到90年代谷歌的引入。
    創造大量股東財富的算法是找到一個平庸的產品,
    將其包裝在驚人的品牌代碼中,
    並讓人們感到更愛國或更年輕,
    將產品充斥市場,然後打印鈔票。
    P&G、百事可樂及可口可樂,
    這些都是過去的經濟巨頭。
    這種狀況已經過去,
    因為我們的勤奮武器,
    無論是谷歌、TripAdvisor還是亞馬遜評論,
    現在可以讓我們找到最好的產品
    而不需要這種稱為品牌的勤奮武器。
    當我來到倫敦時,
    我曾經住在四季飯店和文華東方酒店。
    為什麼?因為別人在買單,
    而且它們總是保持在八分。
    後來我上了TripAdvisor,
    並查看了我的社交網絡,
    發現人們喜歡康納德酒店或費爾德酒店。
    所以我開始住在Haymarket。
    為什麼?我喜歡那裡的健身房,
    而且我想和比我年輕、更酷的人待在一起。
    於是我開始住在精品酒店。
    所以突然之間,
    產品再次成為焦點,
    而且您擁抱這些圍繞社交的新媒介的能力
    變得比廣播廣告更加重要。
    因此,傳統的品牌衡量指標、品牌的傳統載體、我一直在宣講的品牌形象和廣播廣告,以及品牌策略,這一切的太陽已經過了正午。如果看看我的課程以及大多數市場營銷系所的課程,你可以說我們只是訓練人們去聯合利華或通用磨坊工作,然後在24個月後被裁員。品牌現在更多是關於創新和實際的產品質量。這還擴展到你如何發現產品、如何感知產品以及周圍的社區。但是特斯拉是一個更好的產品。蘋果曾經是一個被低估的產品,擁有一個偉大的品牌。而現在,它是一個優秀品牌背後擁有卓越產品的公司。所以,Airbnb也是一個更好的產品。這些東西,谷歌的表現是之前的10倍。所以供應鏈、設計、你吸收產品的方式,這些易用性,它已經從我所謂的品牌經濟轉變為缺乏更好用語的創新經濟。因此,我會說,與其上廣告課,不如選擇供應鏈或分析課,或者真正理解工業設計。人們普遍認為所有產品的質量已經達到了極限。然後互聯網出現了,解放了所有這些產品創新。因此,汽車在產品質量方面感覺已經達到了一種巔峰。接著突然之間,通過互聯網和GPS技術,你可以無線調整汽車,你知道的,你可以解鎖車門。除了電動車之外,還有許多瘋狂的事情可以用它來做。我是說,圍繞產品的實際創新簡直是太多了。世界上最有價值的公司有什麼共同之處?它們要麼在廣告上花費很少的金錢,並且正在減少支出。蘋果是世界上最強的品牌,至少在消費者品牌中,我會爭辯說,世界上最強的品牌,還有大學,但它重新分配了60億或70億美元的廣播廣告預算到它的渠道、商店。它為品牌建立了550座廟宇。我想這幾乎可以視為產品的一部分。我和我12歲的孩子昨天無聊,所以我們去了蘋果商店。這算是消費產品,而我最終購買了屏保和新的手機殼,我相信這些產品的毛利率高達90個百分點,而我本可以在Fnac或Best Buy等地方找到更便宜的價格,但我們想要在那家商店以及那種環境中。因此,這一切都在發生著變化,從預購的廣播廣告轉向分銷渠道和創新,但我所教的傳統市場營銷或品牌規範已經結束。唐·德雷帕被剖析得體無完膚。如果你看了很多廣告,這意味著你的人生沒有如你所願。大多數技術上精通或富有的人現在可以避免80%到90%的廣告。他們看Netflix,訂閱Spotify,住在那些當地官員要求你不能從公園看到廣告牌的城市中。因此,廣告對窮人和技術精通的人來說是一種稅賦。因此,它已經轉向了更多的分銷和創新,但天哪,別掉入認為宇宙的主宰是品牌推廣者或廣告商的陷阱。作為一名在廣告行業工作的專業人士,這是我們時常與客戶討論的話題,你會遇到某些類型的客戶,他們對漏斗底部特別虔誠。他們真的如此,如果我無法追蹤,我就不會這樣做。然後你有時會遇到相反的人,他們只喜歡在品牌上花費。我不一定……他們都是錯的。我不覺得他們能看到我們所看到的。馬克·里茨,一位非常出色的市場營銷教授,總是談論雙元主義的重要性。他說:“當我在談及品牌營銷的重要性時,必須注意,不要將其解讀為貶低數字營銷。”實際上,我甚至更進一步地說,“在許多方面,漏斗的底部是你必須首先優化的事物。”因為如果漏斗的底部出現瓶頸,出現某種束縛或問題、失敗的話,如果你的轉換率非常差,那麼在廣告上花錢就是毫無意義的,因為你只會讓更多人接觸到令人失望的體驗。所以你必須優化背端,而我認為如果你是一個完全的純粹主義者,你應該首先優化的事情是重複購買。因為在獲取這些客戶的過程中付出了金錢和時間,而這實際上是總是吸引我的指標,因為我們之前談到了電動汽車,我提到的關於電動汽車的問題並不是有多少人正在購買它們,這不是在英國七月的汽車市場中,有多少百分比是插電式車輛。實際上,值得真正問的長期問題是,購買電動車的人是否會再次回去購買汽油車。因為如果答案幾乎沒有人,好的,雖然你不知道S曲線的確切形狀,但你知道增長會是相當驚人的。因此,我認為在市場中要理解的事情是你的產品在多大程度上實際上能夠將某人轉變成某種事物。 – 嗯,然後是它的終身價值。 – 所以你從重複購買開始,然後進入轉換,然後再一路向上發展。
    但是通常會發生的是,當人們對一切的量化產生著迷時,值得注意的是,所有的大數據都是來自同一個地方,也就是過去,對吧?因此,無論如何,大數據能告訴你多少有關未來的事情是有限制的,特別是如果你中間經歷過一些重大事件,比如疫情的話。正如大衛·奧吉威(David Ogilvy)著名地說過的,你不是在對著一支靜止的軍隊做廣告,你是對一支行進的遊行進行廣告。人們隨時都在進出市場。因此,你說得完全正確。有些人只是名聲上癮者。而且,順便說一下,我想有些品牌類別是合適的。如果它是通過零售商出售的,換句話說,如果它主要是在實體空間中銷售的,對於像漢堡王或麥當勞這樣的品牌,你可能在某種程度上可以提出這種觀點,這並不是完全瘋狂的立場。雖然現在這是因為突然之間,他們必須考慮外送,以及人們是否通過應用程式下訂單或通過中介下訂單。因為這對他們的業務有重要影響。但同時,是的,悲劇在於這種想法,這種錯誤的二分法,把品牌廣告和你可以稱之為的績效或數位行銷放在兩個極端,好像你必須站在一邊或另一邊。- 但平衡在哪裡呢?人們該如何進行,是直覺嗎?這只是幾分鐘的事嗎?- 這方面有數據。所以如果你看看萊斯·伯奈(Les Burnet)的工作,例如,和彼得·菲爾德(Peter Field),比例稍微有所變化,但一般來說,他們會規定一個數字,大約在60/40的比例上,偏向你可以稱之為的品牌大眾媒體支出。- 因為他們有互利的關係,顯然漏斗頂部會影響未來的底部。- 我生命的前20年,我是在直接行銷領域度過的,實際上,你知道,由於直接行銷不再流行,我們花了很多時間貶低廣告支出,因為他們的預算比我們大得多,這不一定是正當的,但他們也比我們得到更多的放縱,因為他們不必將有效性證明到同樣的統計顯著水平。但我們很快便意識到,首先,沒有什麼比為一個沒有人聽過的產品做直接行銷更難了。舉個例子,每當美國運通(American Express)上電視或在大眾媒體上進行大規模廣告時,他們的直郵反應率不會完全翻倍,但確實會顯著增加。- 你必須工作得少一些。- 而且你必須工作。這是一句出自某本書的美妙話語,讓我把他的職業和名字說對。 我想是馬特·約翰遜(Matt Johnson),他最近寫了一本名為《品牌意義商機》的書。他的美妙言論是,擁有一個偉大的品牌意味著你可以用簡單模式來玩資本主義的遊戲。- 是的,這太真實了。- 事實上,名聲在某種程度上帶來了一大堆好處,而這些好處不一定與銷售相關。因此,例如,你可以搞砸,而你的顧客會更加寬容。- 是的。- 好吧?以蘋果為例。我的意思是,蘋果在幾個場合中推出了有相當重大缺陷的產品,這在其他較小品牌中可能隨時會致命。比如說,著名的那款手機,如果你以錯誤的方式拿著它,它就不會打電話。而考慮到蘋果品牌周圍的現實扭曲場,人們很快便忽略了這些問題。因此,人們對價格的敏感度更低,順便說一句,這也不容易衡量。衡量某事對銷售的影響非常容易,但衡量某事對價格彈性和你能否要求溢價的影響則比較困難。- 因為這是個偉大的品牌。- 因為這是個偉大的品牌。衡量起來會更難,因為你沒有反事實。你知道,當你銷售某樣東西時,反事實是你假設如果沒有其他方式你不會賣掉它。但是如果你以高價銷售某樣東西,實際上你無法確定,如果沒有你的廣告,你就不會以那個溢價價格賣出。因此,某種程度上,對於完美測量的追求,將行銷還原成一種牛頓物理學,實際上是一種虛假的偶像。- 名聲,你在那裡談到名聲。名聲也可以應用在個人品牌的話題上。顯然,社交媒體讓我們都能建立自己的個人品牌。你有加里·維納查克(Gary Vaynerchuk)這樣的人,他們的公司因為在奧吉威(Ogilvy)為一個人塑造品牌而出名。在你的行銷領域中,你看到了人們渴望成為自己品牌的轉變有多大,你認為這有多寶貴?- 我認為廣告一直都有這些個人品牌。若有的話,這種現象實際上是稍微減少了。- 真的嗎?- 《Campaign》雜誌總是做得很好,確保在這個行業中有30或40個著名的人物。- 這現在只是發生在不同的媒介上,對吧?它發生在LinkedIn上。- 是的,我同意。我的意思是,比如,有一位了不起的、有才華的人,現在應該過了退休年齡,他叫戴夫·特羅特(Dave Trott)。你可能認識他。- 是的,我認識戴夫·特羅特。- 他將會是一個極好的受訪者,在這個節目中,真的非常棒。但非常出色的是,你知道,他是一位輝煌的廣告天才。我是說,他是這個行業的絕對瑰寶。通過推特和博客,他獲得了全新的生命和影響力,影響到一個全新的世代。
    作為老師,他的價值是巨大的,你知道。而有趣的是,當然,他這樣做是無償的。在這個新世界中,有一件事是複雜的,好吧,你知道,我在一個工作周中做的最有價值的事情往往是送出一些東西或把某人與其他事物聯繫起來。這種以物易物的方式,無論是哪一項,都根本無法貨幣化,對吧?- 互惠關係可能會有不同的看法。- 我知道,我想你只需在某種程度上依賴於高度的互惠關係。我是說,我總是對這一點感到困擾,即我們在一個按小時付費的廣告業務中,而這對於理念的報酬是一種糟糕的方式。因為某樣東西的價值與投入的時間沒有任何關係。這是真的。我是說,你知道,我總是開玩笑說,我做過的最有價值的事情可能是幾乎是意外的,在我的工作生涯中,那就是去政府的行為洞察團隊。作為一個狂熱的電子煙愛好者,我曾長期吸煙,並能夠成功地首次戒煙,通過轉向電子煙。這花了我一段時間,但一旦我轉過來,就再也沒有回頭過。我去到政府的行為洞察團隊,說,看看,這些東西是從日本和美國過來的。它們是電子香煙。我認為心理學上有兩件事情需要警惕。其中一件是因為它們實際上複製了吸煙的習慣,而不僅僅是尼古丁,它們是一種主要的,你可以稱之為解脫藥物的物質。它們至少是減少危害的重要來源。它可能幫助人們戒煙。至少,它可以幫助人們轉移到一種傷害更小的給藥設備上。- 相對於貼片。- 相對於貼片和香煙等等,這些東西並未複製行為。接下來我說的第二件事是,你必須注意的第二件事是,由於人類心理的特性,健康和反吸煙運動中的一半人會對電子香煙的禁令持狂熱態度。所有的讚譽都歸功於行為洞察團隊,領導者是大衛·哈爾朋。我認為他們去到攝影機前和政府說,這裡有個好處。我們能否對電子煙的監管採取輕鬆的做法?而歐盟的各個部分都採取了更嚴格的監管。有些國家幾乎是禁止的。美國則因某種原因禁止了雙煙。- 嗯,真奇怪。不過,關於個人品牌的這個問題,你認為建立個人品牌重要嗎?- 嗯,非常有趣。我是說,不管你喜不喜歡,你都有一個個人品牌,但這是一個關於品牌的非常重要的觀點,就是每個人,你知道,這也是為什麼我認為市場營銷如此重要,因為品牌不是市場營銷界的加熱方向盤,你知道,這個選擇性附加項,你可以不需要,但擁有它也不錯。人們無論如何都會以某種方式看待你,無論你做什麼,好吧?他們會形成對你的印象。他們會形成對你價值的印象,對你是什麼樣的業務的印象,你知道,他們會使用各種各樣的推斷和啟發法來達成這個結論。在很多方面,我想這就是為什麼我主張市場營銷不是可選的附加項,是必需品,因為你能做的最糟糕的事情就是打造一個優秀的產品卻未能以令人信服、吸引人或賦予其用戶地位的方式來呈現它。- 這同樣適用於你的個人品牌。- 是的,同樣適用。無論你喜不喜歡,你都有個人品牌,因此你不妨試著擁有一個好的品牌。我想可以說,個人品牌需要犧牲。你知道,那句老話說戰略是犧牲的藝術。但是等等,這並不完全正確。我認為有雙贏的局面,你知道。- 什麼是個人品牌的犧牲?- 但,我懷疑。- 你不需要懷疑,你擁有個人品牌。- 是的,你必須同時擁有優勢和劣勢。現在,有趣的是,例如,作為我的個人品牌的一部分,我並不是CEO,我沒有成為CEO的抱負,我知道自己足夠了解自己,知道我在這份工作中不會表現良好,好的?有些雄心和抱負的形式,你知道,與我擁有的個人品牌相符的基本上是我關閉的途徑。我不擅長管理。我在做困難決策方面非常糟糕。- 自我認識是個人品牌的優勢。- 是的,我想,但我,知道,我能發揮作用的地方。我的作用是提出陰暗或不尋常的建議。我能幫助人們以五種不同的方式考慮同樣的事情,或促進逆直覺的想法。我可能能幫助某人,你知道,我有一個相當好的個人名片,你知道,在你自己去做這件事之前,為什麼不和這所大學的那位研究這個問題15年的人談談呢?- 在Tinder的早期,我記得聽到這個故事,大約是十年前在舊金山,當時我和一位名叫邁克爾·伯奇的家伙一起工作,他是舊Bebo的創始人,在我20歲時所在的那個小孵化器裡。他們告訴我Tinder的故事,講述你如何去一個兄弟會。
    對於那些不知道什麼是兄弟會的人來說,
    兄弟會是什麼?
    – 我想在英國可能就像大學社團,對吧?
    他們有像會員俱樂部之類的東西嗎?
    基本上,姐妹會和兄弟會
    姐妹會是女性的聚居地,
    兄弟會是男性的聚居地。
    基本上很多大學生,
    他們會參加一個叫做“衝刺”(rush)的活動,去到每個兄弟會或姐妹會的家中,
    認識所有的女性或男性。
    然後他們基本上會先選擇,
    把自己特別想加入的那個名字寫上,
    然後看看誰接受了他們。
    這個過程受到各種批評,
    有很多地方並不是,
    你知道的,精彩之處。
    但這是很多人尋找友誼
    和社區的一種方式,對他們的大學校園來說是一次社區聚會。
    所以關於 Tinder,我基本上是回到了我的母校
    SMU,我剛畢業。
    我的很多好朋友還在上學。
    所以我得到了進入校園的機會,
    我從姐妹會開始,
    然後再去兄弟會。
    所以我基本上讓所有年輕女性下載這個app,
    然後跑去兄弟會,
    然後他們會下載這個app,
    接著大家就開始聯繫了。
    所以,你知道,這樣好嗎?
    這樣不好嗎?
    10年後你想怎麼看待這些?
    誰知道,但那就是現實,
    無法逃避真相。
    但你曾經聽說過這個事情。
    – 我10年前就聽說過這個,
    因為我們當時正在構建社區中心的應用程式,
    我們正在構建一個叫做 BLAB 的東西,
    這與現在的 clubhouse 具有相似性。
    當我們討論市場營銷策略的時候,
    Tinder 不斷被提到,
    是的,那就是我們的論點。
    當時的想法是,是否應該去兄弟會,
    試圖建立這種孤立而緊密的社區,以獲得產品市場契合。
    因為網絡效應真的非常重要,
    尤其是在約會遊戲中。
    – 最重要的。
    這也是為什麼只有少數幾個約會應用程式能夠幸存下來。
    至少在我從事這行的這段時間裡,
    這幾乎已經快十年了。
    但有趣的是,這裡有種,
    並不是說只有我能
    最佳的行銷人員並不是行銷系畢業的學生,因為天真無邪是一種超能力。這是超能力,也是跟隨直覺的能力。如果你了解什麼能夠打動人心,以及什麼能夠激勵人們,那麼你就有機會在真實的層面上與他們建立聯繫。我是說,我們做過一些非常荒謬的事情。我記得我們會做一些標誌,上面寫著大大的X,像是“不可以”,你知道的,像是你不能這麼做。上面寫著不可以使用Facebook,不可以使用Instagram,不可以使用Snapchat,不可以使用Bumble。這大約是Bumble的第三周或某個荒謬的早期時期,或許是第一年,我現在已經記不太清楚了。我們在大學裡到處張貼這些標誌。因此,就形成了一種聯想,讓人感覺“等等,我不能做我真正想做的事。我想在課堂上用Snapchat。我想在課堂上用Instagram。Bumble是什麼鬼?”於是我們本質上是在播撒這種心理上的—好奇心。然後我們實際上讓穿著Bumble T恤的年輕女性進入教室,晚了十到十五分鐘,打斷了三百人的課程,說:“哦,抱歉,錯了教室。”但是每個人都在看這位穿著Bumble T恤的年輕女性或年輕男性。所以我們在播撒一種好奇心,為什麼Bumble無處不在的感覺?因此,你知道,很多人認為“哦,我可以隨便啟動一個應用,我只需要購買一些Instagram廣告,然後就會成功。”但是如果人們知道我和我們的團隊為了實現這一點所做的、那些每天的瘋狂小竅門,只知道其中的一小部分,我們無疑是第一個,也是第一個科技品牌,做幽默的帳號,為幽默的 memes付費。你還記得幽默的 memes嗎?- 我們曾經在幽默的 meme帳號上有大約一億的粉絲。- 是的,所以你對這一切都很了解,但我記得很多年前,我曾經聯繫過,忘了是哪個搞笑 meme帳號,他們說:“等等,你是要付錢給我們,我有點困惑,這是怎麼回事?”我們說:“好吧,這是一筆幾百塊的交易,或者其他的什麼,我們轉過身去,一年後,這個帳號就開始收取每條帖子十萬美元的費用。”所以運氣和時機也有其關聯,恰好在某些事情之前,你知道嗎?如果你看看Bumble,我們也在為女性發聲,這種我們需要為女性發聲的聲音,推動讓女性站在前面,提升女性,女性在關係中並不平等,女性沒有受到應有的尊重,女性在互聯網上受到虐待,女性沒有得到正確的對待。我們在2014年就表達了這些,而隨後的“我也是”運動在幾年後出現。因此,我認為我們作為一個企業能夠在浪潮來臨之前就處於正確的位置非常幸運,我們也能夠成為這個浪潮的一部分,而不是僅僅追隨浪潮。而許多人都在追隨潮流,許多人都在追逐潮流。他們四周看看,“好吧,什麼是流行的?我該如何追逐那個?”我感覺我們總是有著良好的運氣,或者說你想怎麼稱呼這也好。- 堅信,靈感。- 當然,勇於走在前面。因此,這可能是多年來我們的一種超能力。

    Why is marketing so important for businesses? In this episode, we’ve picked the highlights from our conversations with Josh Kaufman, Scott Galloway, Rory Sutherland, Whitney Wolf Herd to bring you the TL;DR on how to succeed at marketing your business.

    Head to https://www.linkedin.com/doac24 to claim your credit.

    Listen to the full episodes here :

    Josh: https://joshkaufman.net/

    Scott: https://www.profgalloway.com/

    Rory: https://uk.linkedin.com/in/rorysutherland

    Whitney: https://www.instagram.com/accounts/login/?next=https%3A%2F%2Fwww.instagram.com%2Fwhitney%2F%3Fhl%3Den&is_from_rle

    Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

AI Engine Chatbot
AI Avatar
Hi! How can I help?