Author: The Diary Of A CEO with Steven Bartlett

  • Extended Moment: Guy Raz: Why 99% of Businesses Fail & This Secret Made Apple, Pixar, & Elon Musk Billions!

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:02 (upbeat music)
    0:00:07 Guy, how many people have you interviewed in your life?
    0:00:12 – I would say over 20,000.
    0:00:14 – And you started a smash hit iconic show
    0:00:16 called How I Built This.
    0:00:18 Why?
    0:00:21 What’s the mission behind that show?
    0:00:25 – I wanted to give people access
    0:00:30 to the greatest entrepreneurs I could find
    0:00:33 in ways that they might not have access to them.
    0:00:37 And I wanted that wisdom and those stories
    0:00:42 to be available to anyone at any time for free, forever.
    0:00:47 – Give me an idea of the kinds and caliber of people
    0:00:50 that you’ve interviewed over those 20,000 interviews.
    0:00:53 – Everything, everybody from, you know,
    0:00:57 rural sheepers in Afghanistan
    0:01:00 to soccer players in Europe,
    0:01:03 to celebrities in the United States,
    0:01:08 world leaders, entrepreneurs and founders, businesses,
    0:01:13 to ordinary man-on-the-street conversations.
    0:01:14 – I’m really curious.
    0:01:15 You know, when we talk about building something,
    0:01:17 the seemingly impossible,
    0:01:19 most difficult part of building anything
    0:01:22 seems to be going from zero to one.
    0:01:24 And you’ve sat with people who have gone from
    0:01:27 having an idea to putting that idea in motion.
    0:01:29 And it’s not a huge journey to travel,
    0:01:32 but it seems like the hardest journey to travel
    0:01:35 because it requires so much of a shift in mindset.
    0:01:37 It requires the confrontation of fear
    0:01:41 and apparent danger.
    0:01:43 And there’s something about these people
    0:01:47 that makes them decide that it’s better than not starting.
    0:01:50 Taking the action is better than not taking the action.
    0:01:53 Have you been able to figure out what that is in people
    0:01:55 and how we can cultivate it?
    0:01:58 – There’s several sort of the Venn diagram of founders
    0:02:01 coalesces around a few common traits that,
    0:02:03 by the way, many of us have,
    0:02:06 intuitively, naturally, or can develop, right?
    0:02:09 So curiosity is an obvious one.
    0:02:12 Just this desire to grow and to learn
    0:02:14 and to look around you
    0:02:18 and to try and absorb the lessons around you.
    0:02:21 But the other ones are a little bit more hard-edged,
    0:02:25 like a fear of regret, of not trying something.
    0:02:27 So many years ago, I interviewed a guy named Jim Cook.
    0:02:30 I’ve actually interviewed him recently again.
    0:02:32 He really kind of revolutionized
    0:02:34 the beer industry in the United States.
    0:02:38 Like, the reason why Europeans drink American beer today
    0:02:39 is because of Jim Cook.
    0:02:41 Like, in the ’80s, it was a joke, right?
    0:02:44 There’s actually a famous Monty Python sketch
    0:02:47 where it’s something about, you know,
    0:02:49 rather drink piss than American beer, something like that.
    0:02:53 Well, in the ’80s, he kind of revived the beer industry
    0:02:55 in the U.S. with a beer named Samuel Adams.
    0:02:57 And he really kind of supercharged
    0:03:01 what became this, you know, craft brewing industry in the U.S.
    0:03:04 IPAs and all these really interesting beers
    0:03:05 that to this day are, you know,
    0:03:06 some of the greatest in the world.
    0:03:10 He started his business, Sam Adams, in his 30s.
    0:03:15 He was a consultant for a Boston Consultant Group.
    0:03:17 He was making a good salary.
    0:03:18 He had a family.
    0:03:23 But there was something about his life that felt unfulfilled.
    0:03:26 And part of that was he wanted to build something on his own.
    0:03:28 He wanted it to be his.
    0:03:31 He didn’t want to work for somebody else.
    0:03:34 And he felt that if he didn’t try,
    0:03:37 if he just continued on at BCS, he would make a lot of money.
    0:03:39 He would make millions of dollars
    0:03:42 and he could have a very stable, good life.
    0:03:44 But he felt like he would be unfulfilled
    0:03:48 if it wasn’t his own thing that he had to try.
    0:03:50 So he took a risk. He left.
    0:03:54 But he felt that if he didn’t take the risk,
    0:03:56 it would be dangerous.
    0:04:00 And he actually uses this paradigm, dangerous versus scary.
    0:04:04 It was really scary to leave his job at BCS.
    0:04:06 But it would be dangerous if he stayed
    0:04:10 because the danger would be that one day he’d get out of bed
    0:04:14 and he’d be 60 and he would regret not having tried.
    0:04:17 And I think that’s a big factor for a lot of founders,
    0:04:23 this idea that they don’t want to feel intense regret.
    0:04:25 And so they’re willing to take the risk,
    0:04:28 even though it might be catastrophic.
    0:04:32 The idea of building something, of owning something,
    0:04:37 of creating something yourself, that is yours,
    0:04:41 is a hugely powerful pull.
    0:04:48 And it’s like, you know, that’s that magnetic field
    0:04:50 that they’re all attracted to.
    0:04:52 They’re all kind of moving in that direction.
    0:04:55 I think many of us who are entrepreneurs
    0:04:59 or aspire to be entrepreneurs feel that magnetic pull.
    0:05:01 What role does self-belief play and what is that?
    0:05:04 Because in your book, you talk about how it’s not always
    0:05:08 the case that they have huge amount of confidence and knowledge.
    0:05:11 Is self-belief essential to get going?
    0:05:12 And from all the people you’ve interviewed
    0:05:15 that are widely successful, did they have that self-belief
    0:05:17 or did they have something else that got them
    0:05:19 over that first hurdle?
    0:05:20 You know, it’s interesting.
    0:05:26 Sometimes there are people who are born sort of–
    0:05:29 they have this kind of–
    0:05:31 this natural confidence.
    0:05:32 And you know people like that.
    0:05:34 You’ve met them, right?
    0:05:40 People that just seem to exude confidence and self-assurance.
    0:05:43 And I think those people are rare in general.
    0:05:47 Most healthy entrepreneurs experience self-doubt.
    0:05:53 It is a really natural and I think important and necessary
    0:05:59 trait to be able to sort of, in your mind, say,
    0:06:00 am I doing the right thing?
    0:06:01 Is this the right thing?
    0:06:04 Am I making a mistake?
    0:06:07 The difference is that while it’s
    0:06:10 healthy to ask yourself those questions
    0:06:12 and to interrogate your decisions–
    0:06:16 because it’s going to inevitably lead to better decisions–
    0:06:20 and force you to justify things to yourself,
    0:06:24 you have to have a willingness to power through.
    0:06:27 That I think some people have instinctively.
    0:06:29 But there are other entrepreneurs
    0:06:32 who develop that skill over time.
    0:06:33 I’ll give you an example.
    0:06:37 One of my favorite stories that I’ve told on the show,
    0:06:41 it just happens to be the case that out of the 500 interviews
    0:06:45 or so, I don’t know how many, but we’ve had quite a few founders
    0:06:49 who are members of the Church of Jesus Christ of Latter-day
    0:06:52 Saints, better known as the Mormon Church.
    0:06:53 It’s not a term used anymore.
    0:06:57 The Church prefers to use the previous term I used.
    0:07:02 And there is a very strong tradition of entrepreneurship
    0:07:03 in that community.
    0:07:06 We just interviewed Jason Worslund, the founder of Therabody.
    0:07:11 You know, the Theragun, he’s also grew up in the Church.
    0:07:16 And I always wondered, what is it about these members
    0:07:18 of the Church and the connection to entrepreneurship?
    0:07:23 Well, virtually every young Mormon member of the Church
    0:07:25 at 18 goes on a mission.
    0:07:29 There’s sent some around the world with books of Mormon,
    0:07:32 with a suit, bicycles, and they go door to door to door
    0:07:35 to door in every country around the world preaching
    0:07:36 the Book of Mormon.
    0:07:42 Now, 99 out of 100 houses that you knock your door on,
    0:07:45 you knock on their door, slam in your face.
    0:07:47 But one door will open.
    0:07:51 And after two years of having 99% of the door
    0:07:54 slammed in your face, you understand
    0:07:55 that it doesn’t matter.
    0:07:58 You’re just going for that one door.
    0:08:00 And they come back to the United States
    0:08:03 and they’ve developed this incredibly thick skin.
    0:08:09 They have withstood all of these “no’s” for two years.
    0:08:11 And so when they go to start a business,
    0:08:15 whether it’s Cotopaxi, Davis Smith, or Jet Blue, David
    0:08:22 Neelamon, or Joel Clark, Kodiak Cakes, or Jason Worslund,
    0:08:26 Therabody, Theragun, they’ve heard “no” for so long
    0:08:30 on these missions that starting a business
    0:08:31 seems like a piece of cake.
    0:08:35 Because now they know that all they need to do
    0:08:37 is withstand those “no’s.”
    0:08:43 And “no” happens to be the most important word
    0:08:46 that an entrepreneur will ever hear.
    0:08:49 And I guess they also know how “yes” happens.
    0:08:50 Yeah.
    0:08:52 And I think that’s like, as you were saying,
    0:08:55 I was thinking about a lot of young people will say to me,
    0:08:57 Steve, I’ve tried to get the job.
    0:08:58 I’ve tried to start the business.
    0:09:00 I sent 10 emails.
    0:09:02 And they think they assumed that the 10 emails or the five
    0:09:05 emails to the job they wanted would be enough to get it.
    0:09:09 But in that case, with the members of the Church
    0:09:12 of Latter-day Saints, they know that “no” comes anywhere
    0:09:14 between one and 100.
    0:09:15 No is the default.
    0:09:15 Yeah.
    0:09:16 You expect “no.”
    0:09:18 So they know that “yes” comes anywhere
    0:09:19 between one and 100.
    0:09:21 Yes, exactly.
    0:09:27 There’s a great story that I came across recently.
    0:09:31 It was an interview I did with a guy named Isaac Larryon.
    0:09:35 Isaac is the owner of the largest privately owned toy
    0:09:38 company in North America called MGA.
    0:09:41 In the year 2000, he launched a doll called the Bratz doll,
    0:09:43 BRATZZ.
    0:09:47 And that doll was the first doll to challenge Barbie.
    0:09:50 Barbie had like 90% market share in 2000.
    0:09:52 And within three years, Barbie’s market share
    0:09:54 went down like 30%.
    0:09:58 BRATZZ became a $3 billion a year brand.
    0:09:59 It’s an amazing story.
    0:10:02 Now, Rewind, back to the early ’70s,
    0:10:04 he comes to the United States from Iran,
    0:10:08 penniless, $200, $300 in his pocket, no English, to Los
    0:10:08 Angeles.
    0:10:11 He came here to Los Angeles, where we’re talking.
    0:10:14 And he worked as a waiter.
    0:10:18 Eventually, he started to import cheap consumer electronics
    0:10:21 from Japan in the early ’80s and sell them
    0:10:23 to independent electronics stores.
    0:10:26 So what he would do is he’d go to Japan with a suitcase.
    0:10:30 He’d buy Sony Walkman, stuff his suitcase with Sony Walkman,
    0:10:32 come back to LA, and sell them for a 40% markup
    0:10:34 to consumer electronics stores.
    0:10:35 Eventually, he got successful enough
    0:10:38 that he could bring in shipping containers full
    0:10:39 of these Walkman, right?
    0:10:44 By 1985, ’86, he was doing $4 or $5 million a year in revenue.
    0:10:48 So he had a significant business importing Japanese consumer
    0:10:52 electronics and selling them locally in the US.
    0:10:55 He’s on a trip to Japan in 1986.
    0:10:58 And he sees children playing these things called game and watch.
    0:11:03 It was a rectangular game with an LED screen and two buttons,
    0:11:05 and it was a craze all over Japan.
    0:11:09 And he said to himself, I got to sell these in the US.
    0:11:10 So he gets on train to Kyoto.
    0:11:11 He takes a bullet train to Kyoto,
    0:11:14 which is where Nintendo’s headquarters are.
    0:11:16 He goes to Nintendo headquarters,
    0:11:20 and he asks the receptionist to meet with the head of export.
    0:11:23 And she looks at him and she says, I’m sorry.
    0:11:24 I think his name is Mr. Kobayashi.
    0:11:27 I don’t remember the exact name, but she said, he’s not available.
    0:11:30 You have to book an appointment with him three, four months
    0:11:31 in advance.
    0:11:34 Isaac says, look, I’m here in Kyoto just for the day.
    0:11:36 Can I just five minutes, have five minutes with him?
    0:11:38 She said, impossible.
    0:11:41 So he says, now remember, he’s got a successful business,
    0:11:43 $5, $6 million business.
    0:11:46 He says, I will wait here in the reception.
    0:11:48 When he comes out for lunch, can you point him out?
    0:11:49 She says, I’m sorry, I can’t do that.
    0:11:54 He sits down in the reception, and he waits,
    0:11:57 and he waits, and he waits.
    0:12:02 And at 5 PM, a man walks out of the elevator.
    0:12:04 He whispers something to the receptionist.
    0:12:07 He’s been there for six hours, Isaac.
    0:12:10 The man walks up to Isaac and says, may I help you, sir?
    0:12:13 He says, my name is Isaac Larion.
    0:12:15 I understand you’re in charge of export.
    0:12:16 He says, I am.
    0:12:18 He said, I would like to get the license
    0:12:19 to export the Game and Watch.
    0:12:20 He says, impossible.
    0:12:21 We’re not interested.
    0:12:23 And who are you?
    0:12:27 And you need to make an appointment months in advance.
    0:12:29 He said, well, can we just have a quick chat?
    0:12:30 And he said, no.
    0:12:33 He said, can I get your business card, at least?
    0:12:34 He hands him his business card.
    0:12:35 Isaac goes back to the United States
    0:12:37 with this guy’s business card.
    0:12:40 He goes to his bank, and he asks for a million dollar line
    0:12:42 of credit in the name of this guy.
    0:12:45 We’ll call him Kobayashi.
    0:12:49 Sends him a telex, because there’s no email back then,
    0:12:50 with a million dollar line of credit.
    0:12:53 And he calls him up as his business card.
    0:12:55 He says, did you receive my line of credit letter?
    0:12:57 And the man says, yes, I told you, Mr. Larion,
    0:13:00 we’re not interested in working with you.
    0:13:03 We’re not interested in exporting these toys.
    0:13:05 Not interested.
    0:13:06 He said, what if I pay all cash?
    0:13:09 He said, we’re not interested.
    0:13:11 He calls him again a few days later.
    0:13:14 He says, I want to order a million dollars worth of these.
    0:13:16 He said, we’re not interested.
    0:13:20 He said, please, the guy in Japan says,
    0:13:24 we’re not going to change these into English for you.
    0:13:24 He says, don’t worry.
    0:13:26 Send them to me in Japanese with the instructions.
    0:13:28 I’ll repackage them.
    0:13:32 Exhausted, the guy finally says, fine, one off.
    0:13:34 In year one, they sell $25 million
    0:13:36 worth of these game watches in the US.
    0:13:40 Year 250 million, year 375 million dollars.
    0:13:46 I said to Isaac Larion, you walked into Nintendo.
    0:13:48 You sat there.
    0:13:50 Your dignity was challenged.
    0:13:54 Your self-worth was challenged.
    0:13:56 Your ego was challenged.
    0:13:57 They said, no, do you repeatedly?
    0:14:02 And he said, ego, dignity, self-worth, all that stuff
    0:14:04 is nonsense, pride.
    0:14:08 If that’s what you care about, you will never succeed.
    0:14:11 The minute somebody says no to you
    0:14:14 is the minute the negotiation begins.
    0:14:15 And that’s how I run my business,
    0:14:18 and that’s how I have become the entrepreneur I’ve become.
    0:14:21 He’s a multi-billionaire today.
    0:14:27 And an amazing example of why that word no is so powerful.
    0:14:30 Some people naturally can withstand it.
    0:14:33 Some people have to develop the skill
    0:14:35 that it takes, like those Mormon missionaries,
    0:14:38 to hear no hundreds, thousands of times
    0:14:42 before they have that thick skin and they can break through.
    0:14:43 So interesting, so powerful.
    0:14:44 And a wonderful reframing of what
    0:14:47 that moment of rejection means that everyone will go through.
    0:14:49 And when I think about these other entrepreneurs
    0:14:52 I’ve sat and spoken to who end up getting to where he got to,
    0:14:55 some of them have to take what I call no man’s land,
    0:14:57 where they start something.
    0:14:59 It appears that no one cares.
    0:15:02 They do that thing for five years, sometimes 10 years.
    0:15:04 It doesn’t appear that anybody cares.
    0:15:06 And then, I don’t know, the world conspires,
    0:15:10 or luck shows up, or timing happens,
    0:15:13 and that person has lift off.
    0:15:15 That’s also a sort of similar path.
    0:15:16 Have you seen that in any of the people
    0:15:18 you’ve interviewed in the stories you’ve seen?
    0:15:21 And what is the driving force that pushes someone
    0:15:23 through no man’s land for a couple of years,
    0:15:26 three, four, five, six, seven years, when it’s not working,
    0:15:30 but they have the something to persist regardless?
    0:15:32 It’s amazing because it does happen.
    0:15:37 I mean, again, going back to this example of Theragun,
    0:15:40 this guy, Jason Worceland, came to Los Angeles
    0:15:41 to become a chiropractor.
    0:15:43 And it was a difficult time in his life.
    0:15:45 He had his marriage broken up.
    0:15:46 He had two small children.
    0:15:50 It was very painful for him to leave Salt Lake City, Utah
    0:15:54 to come to Los Angeles to study, to become a chiropractor.
    0:15:57 Eventually, he got in a very, very bad motorcycle accident
    0:16:00 and was badly injured.
    0:16:01 And he was a chiropractor.
    0:16:06 So he knew and understood what was going on inside his body.
    0:16:09 And one night, the pain was so severe
    0:16:11 that he decided to take a jigsaw.
    0:16:15 It’s a saw that you use to carve wood.
    0:16:18 He took the blade, and he bent it,
    0:16:21 and he taped it up with duct tape.
    0:16:23 And he thought, what if I just try this on my muscles?
    0:16:25 And he put it on his muscle.
    0:16:28 And he started to pulse on his muscle.
    0:16:30 And it actually felt pretty good.
    0:16:36 Actually, that percussive feeling started to give him relief.
    0:16:38 And over the next several months,
    0:16:43 he started to experiment with this on his patients
    0:16:45 until it got to a point where people said, hey,
    0:16:47 you’re onto something here.
    0:16:49 It would be another seven and a half years
    0:16:53 before Theragun was actually marketed as a product.
    0:16:56 And during that entire time, he worked.
    0:16:58 He talked to everybody he could about it.
    0:17:01 But all they saw was a jigsaw with duct tape on it.
    0:17:06 They saw this weird product that just didn’t seem
    0:17:08 like it was anything useful.
    0:17:11 But people were feeling real benefits from it.
    0:17:14 So he had, on the one hand, he had people saying to him,
    0:17:18 this is weird, and I don’t see a home for it.
    0:17:20 On the other hand, he had patients, people
    0:17:24 he was working on, who were feeling real benefits from it,
    0:17:24 real relief.
    0:17:26 And that was driving him.
    0:17:29 He knew that if he could figure out
    0:17:31 how to find a partner, how to get the money,
    0:17:33 he needed the money to launch this thing.
    0:17:36 Today, it’s a multi-billion dollar business.
    0:17:37 But it took seven years.
    0:17:40 And during that seven-year period at any given time,
    0:17:44 because he was broke, he could have just walked away
    0:17:46 and given up.
    0:17:49 But he had this feeling and he had this feedback.
    0:17:53 But convinced him, there was something there.
    0:17:56 One thing you were known for is asking people about luck.
    0:17:59 And the role that luck has played in their lives.
    0:18:03 Do you think these successful people believe in luck?
    0:18:05 What role do you think luck has played
    0:18:07 in making them who they are?
    0:18:08 And what sort of trend have you seen?
    0:18:11 Because I believe you ask pretty much all of your guests
    0:18:13 this question about luck at the very end of the interview.
    0:18:15 Yep.
    0:18:19 So you must have a big data set to think about.
    0:18:21 Luck plays a really important role.
    0:18:24 Luck is a weird word, because it’s an intangible.
    0:18:26 And it’s like a superstitious word.
    0:18:30 It’s like, you know, fate, right?
    0:18:32 It’s one of those words that I think
    0:18:34 in our modern age of science, a lot of people
    0:18:36 are resistant to that word.
    0:18:41 Because we believe that we can engineer outcomes.
    0:18:44 That humans through the sheer force of will
    0:18:46 can engineer an outcome.
    0:18:49 And that might be true in some cases.
    0:18:56 But you can’t discount this notion of chance, or fortune,
    0:18:57 or luck.
    0:19:01 You know, you like Canada, the US or Canada, the UK
    0:19:03 when you were two or three years old, single mom,
    0:19:07 built a business, what are the chances of that happening?
    0:19:09 What are the chances of that happening?
    0:19:13 The chances of you being in a different circumstance
    0:19:19 are greater simply because of the statistical realities
    0:19:21 of that circumstance.
    0:19:26 But through sheer force of will and some luck, here you are.
    0:19:28 You can’t discount it.
    0:19:29 So how do you think about luck?
    0:19:30 Because I’ve often pondered this.
    0:19:34 I thought, the luck in my life, where should I–
    0:19:36 where do I find it?
    0:19:39 Is it in me meeting my girlfriend
    0:19:41 through some sort of chance encounter?
    0:19:44 Or is luck much more of a fundamental thing
    0:19:46 in the case that you’ve described with me coming to the UK?
    0:19:48 Because it’s true, if I hadn’t come to the UK
    0:19:50 when I was two years old, then–
    0:19:53 and I was still in Botswana, everything’s different.
    0:19:54 My education’s different.
    0:19:55 It might be very successful there too,
    0:19:56 but you just don’t know.
    0:20:01 It’s probable that I wouldn’t have had the freedoms in my life
    0:20:03 and the opportunities I’ve had if I was still in Ramoswa,
    0:20:05 in Botswana.
    0:20:08 So as something that I didn’t have any control over,
    0:20:10 because I was two, I look at that and go,
    0:20:12 that’s really fundamental luck.
    0:20:14 That I had parents that loved me.
    0:20:16 They moved me to this country where you have health care
    0:20:18 and all these amazing things.
    0:20:20 That is lucky.
    0:20:23 Like, that is just huge fortune that I had no involvement in.
    0:20:27 Another kid could be moved to the UK at two years old
    0:20:29 and they might be in prison now.
    0:20:30 And I’m trying to understand, you know,
    0:20:33 because it’s funny, because when I think really deeply about it,
    0:20:36 I go, maybe I’m responsible for nothing in my life,
    0:20:38 because it’s all nature and nurture.
    0:20:40 It’s my DNA and it’s the circumstances
    0:20:41 that that DNA would put in.
    0:20:43 It’s the environment that DNA was put in.
    0:20:44 So if you really think about it,
    0:20:46 maybe I’m responsible for nothing.
    0:20:48 You’re responsible for a lot
    0:20:51 and then you’re not responsible for some as well.
    0:20:52 And here’s the thing.
    0:20:57 You didn’t go to Oxford or Cambridge,
    0:21:00 but you know a lot of kids who did go to Oxford or Cambridge
    0:21:04 and they won’t be a fraction as financially successful
    0:21:07 as you might be or me or anyone else that they know.
    0:21:10 And that’s not because you’re better than them
    0:21:13 or they’re worse than you, it’s not that at all.
    0:21:18 There are factors that we all, there are traits,
    0:21:23 there are circumstances that give everybody different powers.
    0:21:30 And having the right kind of personality is also luck.
    0:21:33 I mean, you might be the smartest,
    0:21:36 most educated person on the planet,
    0:21:40 but if you cannot withstand hearing no again and again
    0:21:41 and you’re trying to run a business,
    0:21:43 you’re not gonna make it.
    0:21:47 If your ego is so enormous that it gets in the way,
    0:21:52 if your sense of dignity and pride is so important to you
    0:21:56 that it’s an immovable object and you can’t see past it,
    0:22:01 then it doesn’t matter how intelligent you are.
    0:22:06 You can be a horrible student, a failing student,
    0:22:09 but have those traits, a personality
    0:22:14 that enables you to talk to anybody, open mind, kindness,
    0:22:19 friendliness, and you will be 100 times more successful
    0:22:24 because the role of the dice handed you those traits.
    0:22:25 You might not be book smart,
    0:22:27 but you got those other things.
    0:22:32 So there are all these factors that are intangible
    0:22:36 and we all have bits and pieces of these things.
    0:22:38 It’s just a matter of how we use them.
    0:22:40 – You’ve interviewed Richard Branson, right?
    0:22:41 – So have I.
    0:22:44 And one of the big things I took away from Richard
    0:22:47 was this sounds like a crazy thing to say,
    0:22:50 but he admitted how many things he’s really not good at
    0:22:52 and he admitted that he’s only really good at
    0:22:54 a couple of things.
    0:22:55 And this kind of bucks the trend
    0:22:57 of what you think when you think of successful people
    0:23:00 ’cause you assume that especially CEOs and entrepreneurs
    0:23:03 are these sort of Swiss, amazing Swiss army knives
    0:23:04 that are just good at everything.
    0:23:06 Everything they touch turns to gold.
    0:23:08 Richard taught me that you don’t actually have to be good
    0:23:11 at that many things to be wildly successful.
    0:23:14 You just need to be good at a very narrow thing
    0:23:18 and then mitigate your downsides through delegation.
    0:23:20 – But that’s what he’s good at.
    0:23:22 That’s his talent.
    0:23:26 Richard Branson’s talent is in spotting talent in others
    0:23:31 and empowering them to go out and build and trusting them.
    0:23:35 I did a show for many years called wisdom from the top.
    0:23:35 You can still hear it.
    0:23:40 It’s available on podcasts and that show was a CEO show.
    0:23:45 I interviewed CEOs and one of the CEOs I interviewed
    0:23:50 was a guy named Mark King who for years ran
    0:23:54 Adidas is North American operations.
    0:23:57 He ran TaylorMade, which is a golf brand
    0:24:01 and then Taco Bell, he was the CEO of Taco Bell.
    0:24:03 And Mark King made this exact point.
    0:24:07 He said, you know, I’m not the smartest guy in the room.
    0:24:10 I’m not the most intellectual.
    0:24:13 I’m not, you know, the most capable and competent
    0:24:16 when it comes to, you know,
    0:24:20 but I’m really good at finding the people with the answers.
    0:24:23 I don’t have the answers most of the time,
    0:24:25 but I’m really good at finding the people
    0:24:26 who can get the answers.
    0:24:30 And that’s, that is what a great leader can do.
    0:24:32 CEO or founder or entrepreneur.
    0:24:36 It’s figuring out who can find the answers
    0:24:39 and inspiring them together around you.
    0:24:40 – This is one of the things I’ve learned really late
    0:24:41 in my business career.
    0:24:45 I say really late, but I mean, I learned it probably at 28.
    0:24:48 And then for the last three years,
    0:24:50 it’s been front of mind is that the game I’m playing
    0:24:54 as a founder and entrepreneur isn’t how smart am I
    0:24:55 and how hard do I work?
    0:24:58 It’s about realizing that I’m a recruitment company.
    0:25:01 Every business I start is a recruitment company.
    0:25:03 And I have this like really crazy analogy
    0:25:05 I sometimes use where I say to people,
    0:25:08 if you had hired Elon Musk and got the best out of him,
    0:25:11 right, so hired him and got the best out of him,
    0:25:15 you would be worth trillions.
    0:25:16 Theoretically, you would be.
    0:25:20 If you’d hired Steve Jobs and got the best out of him,
    0:25:22 you would have created an Apple
    0:25:24 or something else or a Pixar.
    0:25:25 And if you think through that,
    0:25:28 though it’s an extreme largely impossible lens
    0:25:30 to think through, it illuminates the fact
    0:25:32 that much of the job of a founder
    0:25:34 is to find these exceptional people
    0:25:35 and get the best out of them.
    0:25:37 That is like the easiest path to value creation
    0:25:40 versus hoping that you can become the best at design
    0:25:43 and computer programming and all of these kinds of things.
    0:25:44 And honestly, in my life,
    0:25:47 it’s been like this really big fundamental reframe
    0:25:50 which has caused me to reallocate my time
    0:25:54 where now I’d say I spend 20 hours a week on recruitment.
    0:25:57 Whereas before I might have spent half an hour.
    0:26:00 – And this is why I asked you earlier
    0:26:02 about like people talent and how important that is
    0:26:04 to the game of building a company,
    0:26:06 which by definition is a group of people.
    0:26:10 And what you’ve seen in great founders there.
    0:26:12 Have you ever spoken to Walter Isaacson?
    0:26:14 – No.
    0:26:15 – The guy that used to follow Steve Jobs.
    0:26:16 – Yes, of course I know.
    0:26:17 I know he’s a brilliant writer.
    0:26:18 Yeah, I haven’t.
    0:26:20 – Yeah, he talks a lot
    0:26:22 about how Steve Jobs was exceptional at that.
    0:26:25 And I remember him saying that before Steve Jobs died,
    0:26:26 he asked him in his backyard,
    0:26:28 what is the thing in your life that you’ve built?
    0:26:30 What is the product that you’re most proud of
    0:26:32 and Walter responded to team?
    0:26:33 – Yeah.
    0:26:35 – And I see that now in great entrepreneurs.
    0:26:38 I see how obsessed they are with culture and people.
    0:26:40 – Yes.
    0:26:41 I mean, as Peter Lynch says,
    0:26:46 culture beats strategy for breakfast, right?
    0:26:49 – What is culture in your view?
    0:26:53 – I think culture is, it’s many things.
    0:26:57 It’s a common mission.
    0:27:02 It’s a belief in a way of doing things,
    0:27:08 not in the way that there’s only one way,
    0:27:13 but a way, which could mean innovation, risk taking,
    0:27:18 but a shared belief in a common mission, right?
    0:27:20 And now a lot of people will say,
    0:27:23 well, all right, well, you know, what about Coca-Cola?
    0:27:25 What’s the common mission there?
    0:27:27 You know, making a sugary soft drink,
    0:27:28 you know, a sugary beverage?
    0:27:31 And I would venture to say that if you talk to somebody
    0:27:34 who worked for a company like Coca-Cola,
    0:27:39 they would have probably a generally a common vision
    0:27:43 or a common view of why they do what they do.
    0:27:46 And it’s not about a sugary soft drink or blah, blah, blah.
    0:27:51 It’s about being part of something bigger that has impact.
    0:27:58 Strong cultures are places where people feel
    0:28:02 like they’re working towards a common goal.
    0:28:04 – We talked earlier on about failure
    0:28:06 and people’s relationship with failure.
    0:28:09 What about quitting?
    0:28:12 So failure is kind of like involuntary quitting.
    0:28:14 But quitting is like when you make the decision
    0:28:17 at some point in the journey that you need to pivot,
    0:28:18 this is not working.
    0:28:21 And it seems to me like in all the stories of the people
    0:28:23 that I’ve interviewed that have become successful,
    0:28:25 there has been several moments
    0:28:27 where they’ve made a decision to quit something
    0:28:32 which was either objectively not smart or terrifying.
    0:28:36 But I’ve almost come to learn
    0:28:38 that I think quitting is actually a skill
    0:28:42 that winners have managed to really sharpen.
    0:28:44 And obviously there’s that phrase,
    0:28:46 isn’t there, like quitting is for losers.
    0:28:47 But the more people I’ve interviewed,
    0:28:48 the more I’ve come to learn
    0:28:51 that quitting is a bit of a skill.
    0:28:54 And I think recognizing when to quit as well.
    0:28:57 In my 20s, there were periods of time
    0:29:00 where I was a reporter at NPR at the time
    0:29:01 and there were periods of time
    0:29:03 where I was frustrated and I want to quit.
    0:29:07 But I didn’t, but really got close at times
    0:29:11 because I was covering the Iraq war in Afghanistan.
    0:29:12 I was in and out of war zones.
    0:29:13 I was scared.
    0:29:16 And had I quit at that time,
    0:29:19 my life and career would have been totally different.
    0:29:21 I don’t think it would have been as interesting.
    0:29:23 I think it’s important that I waited
    0:29:26 to the right moment when I did quit
    0:29:30 and stopped working for a big organization
    0:29:32 and started my own business.
    0:29:35 I needed to have that experience in my back pocket.
    0:29:37 I needed to feel like I was ready.
    0:29:39 Was it scary when I did it,
    0:29:43 when I left the safety of a big organization
    0:29:46 with insurance and a retirement plan
    0:29:47 and a guaranteed income?
    0:29:50 It was really scary, I had two kids.
    0:29:52 My wife had a small salary.
    0:29:56 But I felt like I could take that risk
    0:29:58 because it was the right moment.
    0:30:01 There was something that told me it was the right moment.
    0:30:06 So I think it has to be a thought through process.
    0:30:09 And a lot of times people say to me,
    0:30:10 should I quit and start my own business?
    0:30:15 And I almost always say no, start your business slowly.
    0:30:18 So 99% with your job, 1% are business.
    0:30:21 Then 5% are business, 95% are job.
    0:30:23 Then 10% are business and 90% are job
    0:30:28 until you get to a point where maybe your entire evening
    0:30:32 and weekend is spent on your side project.
    0:30:34 And then it’s time.
    0:30:37 Yeah, I followed a similar path in my life
    0:30:42 and I’ve been quite an aggressive prolific quitter
    0:30:44 at the same time at like really key moments
    0:30:48 and I don’t think I’ve ever really thought it through
    0:30:51 to a fault sometimes.
    0:30:54 But sometimes it’s just been a, it’s like a feeling you have.
    0:30:55 When you feel like you’ve reached the end
    0:30:57 of a flow chart of options.
    0:31:00 And for me, it’s like when I can’t change it
    0:31:02 and it sucks, I have to quit.
    0:31:04 Or when the effort it would take to change it
    0:31:07 isn’t worth the reward on offer, so I have to quit.
    0:31:09 So it’s like this flow chart I have in my head.
    0:31:12 And it’s funny ’cause throughout your story,
    0:31:14 you’ve, throughout this conversation,
    0:31:17 you’ve cited these moments where someone was unfulfilled.
    0:31:20 You said that three or four times like they were unfulfilled.
    0:31:21 They knew they could do something.
    0:31:22 They knew to change.
    0:31:25 I’ve wondered what the role is in reaching rock bottom
    0:31:27 in your life as a catalyst for change.
    0:31:29 And I’ve actually asked a few people
    0:31:34 whether sometimes we just need a bit more pain.
    0:31:35 Yeah.
    0:31:38 And it doesn’t sound like a nice thing, but.
    0:31:42 I think that rock bottom or version of that
    0:31:45 is often a catalyst for change, right?
    0:31:46 It goes back to this idea of framing.
    0:31:47 It’s very hard.
    0:31:52 Failure or setbacks that are intense and severe
    0:31:54 are really hard, you know, but.
    0:32:00 But they are often necessary to trigger
    0:32:02 the change that needs to happen.
    0:32:06 I mean, I can tell you, I’ll never forget the day.
    0:32:11 It was 2011 when I found I was still working
    0:32:15 as an employee at National Public Radio.
    0:32:19 And I was told that I would not become
    0:32:21 the weekday host of all things considered.
    0:32:22 That was my dream.
    0:32:26 I’d started there as a 22 year old kid,
    0:32:29 hoping that one day I’d be the main anchor.
    0:32:32 It’s like the Today program on BBC, except in the evening.
    0:32:34 And that’s all I want.
    0:32:36 I was a foreign correspondent and I covered 50 countries.
    0:32:38 I ticked all the boxes.
    0:32:40 I covered the Pentagon.
    0:32:42 I was the weekend anchor of the show.
    0:32:45 I did everything right by the book,
    0:32:48 everything I thought I had to do.
    0:32:52 But when it came down to making a decision,
    0:32:55 I was not the person that they wanted.
    0:32:58 And that was a low point.
    0:33:01 I really believed my career was over.
    0:33:07 And during that time, while I was looking and searching
    0:33:11 for a way to leave the news world
    0:33:13 because I was convinced I was finished,
    0:33:17 I had heard of an opportunity to create a show
    0:33:19 with the people who do TED Talks.
    0:33:23 And I jumped at that opportunity
    0:33:26 and that changed everything.
    0:33:28 That prompted me eventually to leave,
    0:33:31 to start my own business, to start creating podcasts.
    0:33:34 I would never have been in the podcast world
    0:33:36 had I done that.
    0:33:40 I would have been on the radio doing news today.
    0:33:42 And without that low point,
    0:33:46 I wouldn’t have had the trigger to force me
    0:33:49 to find the next thing, to find something different and new.
    0:33:53 And that failure changed my life.
    0:33:57 – Partners, co-founders, people, talent.
    0:33:59 What have you come to learn about the importance
    0:34:01 of finding a co-founder,
    0:34:03 finding people to go into business with
    0:34:06 as it relates to where you’ll end up?
    0:34:10 – A lot of, I’ll be 50 this year.
    0:34:13 And a lot of young people ask me, younger people ask me,
    0:34:17 what’s the best piece of advice you can give me in life?
    0:34:22 And my advice is always the same.
    0:34:23 Find a partner in life.
    0:34:25 Now, different from a business partner,
    0:34:26 which I’ll get to in a moment,
    0:34:28 but I want to talk about a life partner.
    0:34:32 I believe that there is a partner for everybody,
    0:34:36 whether it’s through Tinder or Hinge or Bumble
    0:34:40 or at a church or at a bar or wherever.
    0:34:42 I believe there’s a partner for everybody.
    0:34:44 And I believe that you are much more likely,
    0:34:48 not just that I believe, but statistically it’s true,
    0:34:51 you’re much more likely to be successful
    0:34:55 if you have a partner to share and build a life with.
    0:34:59 That is the single most important thing you can do
    0:35:01 as you build a life.
    0:35:05 Now, in a business, I give the same advice.
    0:35:07 You can build a business as a solo entrepreneur
    0:35:10 and it’s happened and we have had many solo entrepreneurs
    0:35:13 on the show who’ve built businesses by themselves.
    0:35:15 Well, with others helping of course,
    0:35:18 but as the only founder.
    0:35:24 It’s harder, not because it’s technically harder,
    0:35:26 it’s emotionally harder.
    0:35:29 Because there’s always gonna be a point along the journey
    0:35:32 and you’ve experienced it and I’ve experienced it
    0:35:36 where you say to yourself, I suck, I’m a fucking failure.
    0:35:40 And there’s no one else to say to you,
    0:35:43 you’re just feeling that today,
    0:35:45 you’re just feeling that now,
    0:35:48 but tomorrow you’re not gonna feel that.
    0:35:50 And I as your co-founder might feel that
    0:35:52 and you’re gonna need to tell me that I don’t suck.
    0:35:56 That’s the beauty and importance of having a co-founder
    0:35:58 because they are there on the journey with you.
    0:36:01 You are going to go into a crucible of fire
    0:36:02 when you start a business.
    0:36:06 You are gonna hit moments of incredible stress,
    0:36:10 near failure and you’re gonna need somebody
    0:36:12 to be there in the trenches with you.
    0:36:13 Now, can you do it alone?
    0:36:14 Yes, you can.
    0:36:18 It’s just harder and the success rates
    0:36:21 of co-founder businesses tends to be higher.
    0:36:24 It’s why, and I mentioned this in my book,
    0:36:25 they came out a few years ago,
    0:36:27 the legendary investor, Paul Graham,
    0:36:30 one of his criteria for investing in companies
    0:36:32 is co-founders.
    0:36:34 You have to have a co-founder
    0:36:39 because that is a stronger guarantor of success
    0:36:43 than a solo entrepreneur.
    0:36:45 – What do you think people should be looking for
    0:36:47 when they’re seeking a co-founder?
    0:36:49 You know, is it a personality thing?
    0:36:51 Is it a skill crossover?
    0:36:54 Are they looking for someone similar than themselves?
    0:36:56 And where do these co-founders come about?
    0:36:57 Where do they, where do you find them?
    0:36:58 So the question I always get,
    0:36:59 where do I find a co-founder?
    0:37:01 – Yeah, I mean, I think it’s like dating, you know,
    0:37:03 and oftentimes co-founders fight each other.
    0:37:05 Sometimes they know each other in college
    0:37:09 or university or at school or they meet at a company.
    0:37:12 Sometimes they are looking for a co-founder.
    0:37:14 Sometimes they are looking for somebody
    0:37:15 to start a business with.
    0:37:22 And there’s no sort of formula
    0:37:24 that you can just kind of take every box.
    0:37:26 I think a lot of it is instinct.
    0:37:27 A lot of it is luck.
    0:37:30 You know, you might have two people
    0:37:33 with totally disparate skills.
    0:37:35 A technical co-founder and a marketing
    0:37:37 or operational co-founder, you know,
    0:37:40 or a fundraiser co-founder visionary
    0:37:44 and then, you know, sort of the operational side.
    0:37:46 And that might be perfect,
    0:37:49 but they might have a personality conflict.
    0:37:50 There might be some, there might be a point
    0:37:54 where they have very diverging views.
    0:37:59 And so so much of it is about compatible personalities.
    0:38:01 It’s like a marriage, by the way.
    0:38:03 You can marry somebody, you can love somebody,
    0:38:06 fall in love with somebody and decide to marry somebody
    0:38:09 who is gonna be more of a nurturer
    0:38:11 and you’re maybe even more of a disciplinarian
    0:38:14 when it comes to building a family or vice versa.
    0:38:19 Really compatible sort of family building skills.
    0:38:21 But if your personalities aren’t compatible,
    0:38:24 over time, that marriage won’t last
    0:38:26 if you can’t grow together.
    0:38:30 Oftentimes, co-founders, when they start a business,
    0:38:33 the most successful co-founders grow together too.
    0:38:36 You know, they start a business
    0:38:39 and then they grow it together
    0:38:40 and it becomes stronger over time
    0:38:42 because they also grow together.
    0:38:45 They also learn mistakes together
    0:38:49 and figure out how to recover from those mistakes together.
    0:38:51 And in some cases, had a failed business before,
    0:38:54 we just had an episode of our show
    0:38:58 with the founders of a breakfast cereal called Magic Spoon.
    0:39:03 These guys met at university, Greg and Gabby,
    0:39:07 and they decided to start a company together,
    0:39:11 a protein bar company.
    0:39:13 Protein bars made out of crickets.
    0:39:16 It’s called XO bars, EXO.
    0:39:18 And it was an amazing idea
    0:39:21 because crickets are very nutritionally dense,
    0:39:23 high protein, really good for the environment
    0:39:25 don’t require a lot of water,
    0:39:27 you can turn them into a tasteless powder.
    0:39:29 And they really pursued this business
    0:39:31 for seven, eight years together.
    0:39:34 And the business failed for obvious reasons,
    0:39:38 which is in our society in the United States, in the West,
    0:39:42 we’re not yet ready to consume insects.
    0:39:44 There’s a psychological barrier.
    0:39:49 So that could have been the end of their partnership.
    0:39:53 But they decided that they wanted to continue
    0:39:54 building something together
    0:39:57 because they believed in each other.
    0:40:00 And they moved on to a completely different product,
    0:40:04 also high in protein, but breakfast cereal,
    0:40:08 high protein, no sugar, low in carbohydrates.
    0:40:11 So a keto kind of brand of breakfast cereal,
    0:40:15 which is now in 20,000 grocery stores in the United States
    0:40:17 and may even be in the UK.
    0:40:21 But that’s an example of this partnership
    0:40:22 where they failed together,
    0:40:25 but which allowed them to then build something
    0:40:28 that saw success.
    0:40:30 – One of the other sort of central questions I get
    0:40:32 as it relates to that starting phase
    0:40:36 is people are currently working in a full-time job.
    0:40:38 They have an idea,
    0:40:40 but they’re not sure how to pivot
    0:40:42 from the full-time job to the idea.
    0:40:44 Do they quit their job and then pursue the idea?
    0:40:47 Do they stay in their job and do it part?
    0:40:51 That sort of conundrum of how I go from idea to execution
    0:40:54 while I’m in a full-time job that I need
    0:40:55 to keep the lights on.
    0:40:57 You talk a little bit about this in your book as well,
    0:41:00 this idea of how you leave your comfort zone safely.
    0:41:02 – Yeah, I mean, of course it depends on the company.
    0:41:04 If you’re coming up with a technology
    0:41:06 and you’re working at Google,
    0:41:08 it’s probably a better idea to quit first
    0:41:10 because otherwise Google is gonna claim ownership
    0:41:12 over that idea.
    0:41:14 And many companies operate that way,
    0:41:16 where they’ll argue that,
    0:41:20 “Well, if you work for the company and you have an idea,
    0:41:20 “we own it.”
    0:41:24 So there are examples where you wanna leave the company,
    0:41:28 but we have had so many examples on how I built this
    0:41:31 of founders who have kept their day job
    0:41:34 while pursuing this other idea.
    0:41:37 Because they had to pay their bills,
    0:41:39 they had to feed their families.
    0:41:40 We did a story a couple years ago.
    0:41:43 This is actually a UK-based company.
    0:41:44 And it’s an amazing story.
    0:41:49 It’s a story of a guy named Christian Tapaniinaho,
    0:41:50 who is from Finland,
    0:41:53 and his wife Darina, who’s Scottish.
    0:41:58 And they were both sort of educational consultants in the UK.
    0:42:02 They met at college and they had an educational consultancy
    0:42:04 and they had various jobs.
    0:42:07 But Christian was a tinkerer
    0:42:11 and he dreamed of building something.
    0:42:13 He wasn’t sure what it was.
    0:42:17 It happens that he was a home cook
    0:42:18 and he had a problem.
    0:42:20 ‘Cause this is where all great businesses start.
    0:42:24 I have a problem and maybe other people have that problem.
    0:42:25 And if lots of people have that problem,
    0:42:26 maybe I can solve it.
    0:42:30 Well, his problem was he couldn’t cook a pizza at home.
    0:42:32 Why couldn’t you cook a pizza at home?
    0:42:33 It has to be really hot.
    0:42:35 That’s how you get those beautiful,
    0:42:38 crusty Neapolitan pizzas with the blackened crust
    0:42:41 because they cook for a minute at very high heat.
    0:42:42 Home ovens don’t go that hot.
    0:42:43 What did he do?
    0:42:45 He started to pound some metal together
    0:42:50 and he built his own pizza oven that was wood-fired.
    0:42:53 Well, today that pizza oven is uni pizza ovens.
    0:42:56 One of the best-selling pizza ovens,
    0:42:57 home pizza ovens in the world.
    0:43:00 They’re five, between three and 500 bucks.
    0:43:02 You know, they’re pretty affordable.
    0:43:04 You can, they’ve got wood versions.
    0:43:05 They’ve got gas, propane gas.
    0:43:07 They’ve got an electric version.
    0:43:09 These guys kept their day jobs
    0:43:12 years into building this company
    0:43:15 because they didn’t know if it was gonna work or not.
    0:43:17 That’s a billion dollar company.
    0:43:21 An example of somebody who really didn’t,
    0:43:23 you know, had one foot in one place
    0:43:24 and one foot in the other place.
    0:43:27 And once this other thing was real,
    0:43:29 they felt that they could take the leap and go for it.
    0:43:30 So here’s the thing.
    0:43:36 A lot of people assume that entrepreneurs
    0:43:37 are these kamikazes.
    0:43:41 You know, YOLO, I’m gonna jump out of an airplane,
    0:43:44 no parachute and go for it.
    0:43:45 And that’s a myth, actually.
    0:43:48 There are some who are like that, you know.
    0:43:53 But in general, most entrepreneurs calculate the risk.
    0:43:57 So they do take risks, but we all take risks every day.
    0:44:02 It’s that they mitigate those risks by, in different ways.
    0:44:05 So in the case of uni, yes, I’m gonna keep my day job
    0:44:07 for a little while and build this thing.
    0:44:11 And then it is a risk to jump out of my day job
    0:44:12 and to pursue this full time.
    0:44:16 But it seems now I can see where this is heading.
    0:44:20 And that’s the moment where you can take that leap.
    0:44:21 – It’s interesting as well,
    0:44:25 because that story doesn’t fit the mold
    0:44:27 because there was a lot of patience.
    0:44:29 And the patience seemed to come from someone
    0:44:32 that was really focused on actually solving a problem
    0:44:34 versus getting rich.
    0:44:36 And someone that’s focused on getting rich
    0:44:38 would have taken a much more kamikazi approach, I think,
    0:44:41 than someone who was really just focused on a problem
    0:44:42 they genuinely wanted to solve.
    0:44:47 And you said, oh, it ended up being the best pizza oven.
    0:44:50 And it’s probably because he was so focused on,
    0:44:52 as I said, that he was so focused on solving the problem
    0:44:55 that he spent, I know, five, six, seven years
    0:44:57 making the best pizza oven and worried later
    0:44:59 about whether people would want it
    0:45:01 or whether they would make him rich from creating it.
    0:45:03 But typically it’s the other way around.
    0:45:04 With entrepreneurs that come up to me
    0:45:06 when I’m in the gym or in the street,
    0:45:10 the focus and the priority is clearly, how do I get rich?
    0:45:11 I’m thinking of selling this
    0:45:13 or I’m thinking of selling this.
    0:45:14 And I guess this brings up the question like,
    0:45:18 the role of passion and genuine curiosity
    0:45:21 in creating truly valuable things
    0:45:24 that the world then makes you rich or remunerates you for.
    0:45:28 – So there’s nothing wrong with wanting to be rich.
    0:45:32 There’s nothing wrong with wanting to make lots of money.
    0:45:34 This is, it’s an engine that powers innovation, right?
    0:45:38 I mean, incentives breed innovation.
    0:45:40 And so there’s a reason why, you know,
    0:45:44 the United States, for example, is one of the most,
    0:45:48 if not the most entrepreneurial society in modern history
    0:45:51 because there are incentives to grow your business.
    0:45:57 That being said, I would say about 95% of the people
    0:46:00 that I’ve interviewed, founders of businesses,
    0:46:01 in virtually every case,
    0:46:03 are not primarily motivated by money.
    0:46:04 Of course money is important.
    0:46:07 We all wanna have financial security.
    0:46:10 But what they’re motivated by
    0:46:12 is solving a problem they have
    0:46:14 or looking for an opportunity in the marketplace
    0:46:17 to solve a problem that lots of other people have.
    0:46:20 In virtually every case,
    0:46:22 ’cause what I do on how I built this
    0:46:25 is I mainly interview founders of consumer products,
    0:46:29 products that are either American sort of cultural icons
    0:46:30 or global brands.
    0:46:35 And in virtually every case,
    0:46:37 it is somebody who’s trying to solve their own problem.
    0:46:39 We did a, I did a story last year,
    0:46:43 a bad and amazing entrepreneur named Monique Rodriguez.
    0:46:46 Her mom worked as an administrator at a hospital
    0:46:47 in the South Side of Chicago.
    0:46:50 She grew up, single mom, her dad was, you know,
    0:46:53 in and out of jail on drugs.
    0:46:57 And she managed to go to nursing school.
    0:47:00 So Monique became a nurse, which was a huge achievement,
    0:47:01 you know, raised by a single mom
    0:47:04 in a tough neighborhood in the South Side of Chicago,
    0:47:05 becomes a nurse.
    0:47:09 And, you know, within a couple of years of doing that job
    0:47:11 was feeling unfulfilled,
    0:47:14 but she was always dreaming of something.
    0:47:17 And Monique had a problem,
    0:47:21 which was she could not find hair care products for her hair.
    0:47:23 She was a black woman.
    0:47:24 She didn’t, she wasn’t able to find
    0:47:27 really good consumer products on the shelves.
    0:47:31 So she started to experiment with essential oils.
    0:47:34 And eventually she started to mix essential oils
    0:47:37 and play around with her hair, avocado, and, you know,
    0:47:38 Jojo butt, all of these different things
    0:47:41 were ho ho, I can’t remember, no, no, that’s pronounced.
    0:47:43 And she started to make Instagram videos.
    0:47:46 You know, this is like early Instagram.
    0:47:47 And she had it, you know, at the beginning,
    0:47:49 10 followers and then 20 followers.
    0:47:52 And she would show people what she was doing with the oils
    0:47:54 and use it on her hair
    0:47:57 and show how it was improving her hair
    0:47:59 over time, people were writing in the comments,
    0:48:01 hey, where can I buy this stuff?
    0:48:06 Well, after a couple of years of people saying that to her,
    0:48:08 she still was a nurse.
    0:48:09 She asked herself the same question,
    0:48:11 well, how can I, how can I do this?
    0:48:14 So with almost no money,
    0:48:16 she launched a brand called Myel Organics,
    0:48:19 which was hair care products for women with textured hair.
    0:48:23 Fast forward to 2023,
    0:48:27 she sold that business to Proctor and Gamble
    0:48:29 for reportedly for half a billion dollars.
    0:48:34 This is a woman who started a hair care products company
    0:48:37 in her apartment in Indiana,
    0:48:39 she was living in Indiana at the time,
    0:48:42 with no experience in the industry,
    0:48:43 with no connections,
    0:48:47 but just a passion to solve a problem she had.
    0:48:50 And that was the beginning of an empire.
    0:48:53 And that’s a story that I see again and again.
    0:48:56 You can never, ever substitute passion
    0:48:58 with a desire for money.
    0:49:01 Passion is always gonna trump a desire for money.
    0:49:04 It eats desire from money to paraphrase Peter Lynch,
    0:49:08 passion eats desire for money for lunch or breakfast.
    0:49:12 – What is passion doing that just a desire for money
    0:49:14 wouldn’t do for, along that journey?
    0:49:16 So if we think about her in that apartment,
    0:49:19 if we take her and we drive her with passion,
    0:49:21 and we see where she ends up, $500 million,
    0:49:22 and then we take her and we drive her
    0:49:25 with a desire for money, and we see where she ends up.
    0:49:27 Why would she end up in different places?
    0:49:28 What are the steps?
    0:49:31 – Yeah, I’m not sure she would end up in different places.
    0:49:33 There’s no question that money can be an engine
    0:49:38 and a motivator, but with passion and a belief
    0:49:43 in the thing that you’re building,
    0:49:45 having the ability to solve the problem
    0:49:47 for many, many people,
    0:49:49 if you’re building something that just solves your problem,
    0:49:52 it’s not enough, that’s not a business, that’s a hobby.
    0:49:54 But if you build a product that solves a problem
    0:49:56 for millions of people,
    0:49:59 or could potentially solve a problem for millions of people,
    0:50:00 and you have a passion to build it
    0:50:02 because it’s solving your problem,
    0:50:06 that is going to drive you,
    0:50:09 that’s gonna motivate you to keep moving forward.
    0:50:12 Whereas if it’s simply a profit motive
    0:50:14 and it doesn’t land quickly,
    0:50:16 you’re unlikely to keep with it.
    0:50:18 You’re unlikely to have the patience.
    0:50:19 You’re gonna move on and try something else,
    0:50:21 which is fine too, which is fine too.
    0:50:22 But there’s something in there
    0:50:23 and also the case of the pizza guy
    0:50:24 who made the pizza ovens,
    0:50:27 where because they’re so passionate about it,
    0:50:30 they understand the problem so deeply
    0:50:33 that they’re able to truly innovate.
    0:50:36 Whereas if I was trying to start a pizza oven business now,
    0:50:38 frankly, I’ve never experienced pizza ovens before,
    0:50:40 never used one, never failed at using one,
    0:50:41 never succeeded at using one.
    0:50:44 So my information would have to come from Google.
    0:50:47 It’s one of the things that I see a lot in entrepreneurs
    0:50:50 is how they manage to think for themselves,
    0:50:52 the force that makes them think for themselves
    0:50:55 and not just accept the conventional way of doing things.
    0:50:57 Like someone like Elon Musk is a prime example
    0:50:59 of a real first principle,
    0:51:03 start from zero, sort of a blank sheet of paper.
    0:51:04 Very hard to do,
    0:51:07 ’cause conventions like filling all of our brains,
    0:51:10 so very, very difficult to do.
    0:51:12 I wish there was some way of teaching that.
    0:51:15 – Yeah, I mean, it is hard to do.
    0:51:20 But I also think that part of the process
    0:51:26 and part of building something is a willingness,
    0:51:33 not a desire, not a hope, not the enjoyment of,
    0:51:38 but a willingness to experience failure.
    0:51:40 That’s really hard.
    0:51:42 Elon Musk has experienced a lot of failure.
    0:51:46 I mean, put aside his quirks
    0:51:51 and his, I think, challenging parts to him,
    0:51:56 there’s no single person on the planet
    0:51:59 who I believe who’s had a bigger impact
    0:52:01 on reducing climate emissions.
    0:52:03 I mean, say what you want to about him,
    0:52:08 but between solar power and cars that are emissions free,
    0:52:12 he has had a bigger impact on global climate emissions
    0:52:15 than virtually any other individual on Earth,
    0:52:18 which is quite a remarkable thing if you think about it.
    0:52:20 ‘Cause a lot of people really hate him,
    0:52:22 but at the same time,
    0:52:24 he’s had a huge impact on the climate.
    0:52:27 He’s also had a lot of failure.
    0:52:30 We did the story of PayPal on the show many years ago
    0:52:33 and told it in great detail.
    0:52:36 Max Levchin really was the creator of PayPal.
    0:52:37 He’s now the founder of a firm.
    0:52:41 And Max Levchin and Peter Thiel started PayPal,
    0:52:42 Elon Musk at x.com.
    0:52:44 They merged into PayPal
    0:52:47 and they actually kicked Elon Musk out of the company.
    0:52:51 And Max Levchin tells the story
    0:52:52 about the day the board kicked him out
    0:52:56 as the head of the company and Elon was crushed, you know?
    0:53:01 Tesla, for the first, what, 16 years of its life
    0:53:03 was a money-losing business.
    0:53:05 Nobody believed in it.
    0:53:08 And I think part of his, you know,
    0:53:10 part of his bravado and part of his, I think,
    0:53:15 maybe part of who he is today
    0:53:20 comes from those scars of people not believing in him.
    0:53:26 I think that he, but he also was
    0:53:29 and still is prepared for failure.
    0:53:33 I mean, when a rocket launches and fails,
    0:53:36 he doesn’t like it, but he moves on and he, you know,
    0:53:37 he goes, he continues.
    0:53:42 I did an interview not that long ago with Hillary Swank.
    0:53:45 She was 17 or 16 when she came to Los Angeles
    0:53:48 with her mother from Washington state to become an actor.
    0:53:51 Penny, I mean, literally penniless.
    0:53:54 They literally slept in her mom’s car for weeks at a time
    0:53:58 while she went to high school and then auditions.
    0:54:00 I mean, they were, they had no money.
    0:54:02 She went to audition after audition
    0:54:04 and would get bit parts here and there.
    0:54:07 Only at the age of 25 did she get a breakthrough role
    0:54:09 on Barely Hills 90210.
    0:54:10 It was in the 90s.
    0:54:12 It was the height of that show’s popularity
    0:54:15 and she finally gets a recurring role on a television show.
    0:54:17 It’s a massive breakthrough.
    0:54:18 What happens?
    0:54:22 16 episodes in, they kill her character.
    0:54:25 Her contract is done.
    0:54:27 She’s out of work.
    0:54:30 Her entire career blows up and she’s finished.
    0:54:32 And she was devastated at the time.
    0:54:34 She thought her career was over
    0:54:38 because that was the ticket to cruising altitude in Hollywood.
    0:54:41 A couple weeks later, her agent calls her and says,
    0:54:44 “Hey, there’s an indie film.
    0:54:45 “They’re doing an open audition.
    0:54:47 “It’s not a lot of money, but it’s something.
    0:54:51 “You know, why don’t you go do it for an audition?”
    0:54:52 So it’s a small indie crew.
    0:54:56 She auditions for the role and she gets it.
    0:54:59 She gets offered the role and it’s gonna pay her nothing.
    0:55:02 She’s gonna make like three to five grand on this film.
    0:55:05 But she has no other options.
    0:55:06 And she had the time
    0:55:08 because she wasn’t doing nine or two or no anymore.
    0:55:11 So she could actually do this role.
    0:55:12 Well, the role was as Brandon Tina.
    0:55:14 The film was Boys Don’t Cry.
    0:55:16 She was nominated for the Academy Award.
    0:55:18 Became one of the youngest nominees
    0:55:22 and then winners of the Academy Award that year
    0:55:25 and was catapulted into global stardom.
    0:55:26 And then a few years later,
    0:55:29 when her second Academy Award is batched to actress,
    0:55:31 you know, in the company of Meryl Streep
    0:55:33 and Sally Field and a few others.
    0:55:35 I mean, an amazing story.
    0:55:40 Had she not had that failure on nine or two or no,
    0:55:43 or what felt like a failure at a time, at the time,
    0:55:44 she would never have had the opportunity
    0:55:46 to audition for this film.
    0:55:50 What can we learn from these stories and these people?
    0:55:54 We can learn that failure is a, can be a blessing
    0:55:57 and it’s all about how we frame it.
    0:55:59 Now, I’m not saying I am perfect at this.
    0:56:01 I hate failing.
    0:56:03 When I fail, it’s painful.
    0:56:06 When I have failed in my life and career,
    0:56:08 it’s been really hard.
    0:56:13 The hardest part about it is reframing it.
    0:56:17 And that’s what takes all of my strength, energy,
    0:56:19 I think for anybody, to reframe it
    0:56:21 and to try and convince yourself
    0:56:23 that there’s a reason, there’s a plan.
    0:56:28 Whether it’s God or a force or karma or something,
    0:56:32 there’s a reason why it’s happening.
    0:56:37 And in my life, in every case of failure, every case,
    0:56:42 it’s happened for the right reasons.
    0:56:44 That an opportunity came about
    0:56:48 because that failure moved an obstacle aside.
    0:56:50 – Because of how you framed the failure,
    0:56:52 because of what you did after the failure,
    0:56:55 because it’s conceivable that if you take any of one,
    0:56:57 one of your big failures in your life
    0:56:59 and you had down tools,
    0:57:01 you’d let the failure get the best of you,
    0:57:02 then it wouldn’t have turned.
    0:57:03 And this is kind of what I was thinking
    0:57:06 as you were saying about the force or the God or whatever,
    0:57:10 it’s maybe we are the force and we are the God.
    0:57:12 I don’t know.
    0:57:14 I’m not meant to sound like narcissistic or anything,
    0:57:16 but it’s just thinking there’s probably a couple of stories
    0:57:19 of people that had their character killed in a movie
    0:57:22 that decided, “Forget this.”
    0:57:23 And we don’t tell those stories now
    0:57:24 because they said, “Forget this.”
    0:57:26 So they didn’t get the Academy Awards.
    0:57:30 But in that story, she sounds like she was her own force.
    0:57:31 She made the decision that,
    0:57:32 and it’s interesting because in that moment
    0:57:34 when you find out your character’s killed
    0:57:35 and you come home and tell your friends
    0:57:37 your character’s killed and you feel the shame,
    0:57:40 there’s no apparent light at the end of the tunnel.
    0:57:41 So it can’t be that.
    0:57:42 It can’t be that that drives you on.
    0:57:44 It’s got to be something else.
    0:57:45 – It’s got to be something else.
    0:57:47 And it is, but it is a force.
    0:57:52 I mean, this is not a show about faith or religion,
    0:57:54 so it depends on what anyone believes in.
    0:57:58 But I, I’m a believer in faith.
    0:57:59 I believe in it.
    0:58:01 I don’t think that it happens
    0:58:04 without intervention on our behalf.
    0:58:09 Like on our, you know, that we put effort into it.
    0:58:11 But, you know, whether you believe or not,
    0:58:13 whether you believe in a higher power or not,
    0:58:18 I believe in a force.
    0:58:20 And it doesn’t happen automatically.
    0:58:23 We also have to engineer it.
    0:58:28 But I believe that there is some kind of guiding force.
    0:58:33 One interview I did about a year and a half ago
    0:58:34 is with Tom Hanks.
    0:58:38 And Tom Hanks is probably the greatest living actor,
    0:58:40 maybe in the English language.
    0:58:43 He is the Spencer Tracy of his generation.
    0:58:45 He’s been in so many films.
    0:58:46 He’s won so many Academy Awards.
    0:58:50 When he was ready to start his career, his acting career,
    0:58:53 he desperately wanted to be in a very prestigious
    0:58:56 Shakespeare Festival in Sacramento, California.
    0:58:58 And that was gonna launch his career.
    0:59:00 And he didn’t get any roles.
    0:59:02 He didn’t get a single part.
    0:59:06 And so he had to find other acting roles.
    0:59:08 One day, he finds out about an open audition
    0:59:13 for a new sitcom that ABC was gonna possibly produce.
    0:59:16 A pilot show based on two guys
    0:59:18 living in an apartment together in New York.
    0:59:20 This show is called “Buzzing Buddies.”
    0:59:22 He auditions for the part.
    0:59:23 Hundreds of people are auditioning.
    0:59:24 Tom Hanks is a nobody.
    0:59:27 He gets the part.
    0:59:31 But now they’re just gonna make a pilot.
    0:59:32 They make the pilot.
    0:59:35 And the show actually gets launched.
    0:59:39 But even then, there was no guarantee
    0:59:43 that after that show ended, his career would continue.
    0:59:45 His co-star, Peter Scolari,
    0:59:49 didn’t not have as successful a career as Tom Hanks did.
    0:59:52 Tom Hanks was on that show, “Buzzing Buddies,”
    0:59:52 for a few years.
    0:59:55 It was moderately successful.
    0:59:57 But he became the superstar.
    1:00:01 And his career began as a series of failures.
    1:00:05 And so part of it is his own will,
    1:00:10 is the sheer will of just keeping on, keeping on.
    1:00:11 Part of it is fate.
    1:00:12 Part of it is luck.
    1:00:15 Part of it is God or whatever you wanna call it.
    1:00:20 There’s something there that said to him,
    1:00:22 these failures are gonna be important for you.
    1:00:26 You’re gonna need them in order to get to the next place.
    1:00:28 – What are you thinking about
    1:00:30 the subject of work-life balance?
    1:00:32 You’ve interviewed a lot of very successful people,
    1:00:35 billionaires, they apparently have it all
    1:00:38 as it relates to sort of material success.
    1:00:40 But it must have sort of illuminated the sacrifices
    1:00:42 they’ve made in other areas of their life.
    1:00:45 What have you come to learn is most important
    1:00:49 and what is the warning that you might pass down
    1:00:51 the ladder to other people that are looking up
    1:00:53 and thinking, I wanna be a billionaire
    1:00:55 like Richard Branson or someone else
    1:00:56 that’s wildly successful?
    1:01:00 – I mean, there’s always the perception
    1:01:03 that we have or outsiders have of the founder
    1:01:08 and the internal perception that within the family, right?
    1:01:11 And so we saw Steve Jobs differently
    1:01:13 than Steve Jobs’ family saw him.
    1:01:16 I think he was loving father and partner
    1:01:19 and was seen not as Steve Jobs’ founder
    1:01:20 but Steve Jobs’ dad.
    1:01:25 There’s no question that in many examples
    1:01:27 and many interviews I’ve done,
    1:01:29 the sacrifices that the founders have made
    1:01:32 to build their businesses have meant
    1:01:35 that their personal lives have been challenging.
    1:01:37 Their marriages have collapsed,
    1:01:39 they’ve had difficult relationships with their children.
    1:01:41 It’s happened for sure.
    1:01:42 – Is this a big regret you see
    1:01:44 in the people that you’ve spoken to?
    1:01:48 – Sometimes, I think sometimes there are some cases
    1:01:52 where there’s a bit of regret around that,
    1:01:56 around missing big chunks of their kids’ lives.
    1:02:01 Isaac Larian, who’s a wonderful man
    1:02:02 and very close to his kids,
    1:02:07 he, because of the success of the Bratz dolls
    1:02:10 and the threat that it posed to Mattel,
    1:02:13 he became the subject of endless lawsuits
    1:02:15 and then counter lawsuits with Mattel.
    1:02:18 So he was wrapped up and tied up in court cases
    1:02:21 with Mattel, the maker of Barbie,
    1:02:22 for virtually a decade.
    1:02:28 When he finally won on appeal, the last judgment,
    1:02:32 he won about $300 million in judgment against Mattel,
    1:02:36 his son was asked by a reporter,
    1:02:39 “Aren’t you so happy that your dad won?”
    1:02:42 And he said, “I’m sad because I didn’t have my dad around
    1:02:45 “for 10 years ’cause he was wrapped up in this trial.”
    1:02:49 And of course, Isaac was there for his family,
    1:02:54 but the point is that there are massive sacrifices.
    1:02:59 And in my case, in a much smaller version
    1:03:03 of a business I run, I have always wanted to be,
    1:03:05 and I’ve always tried to be there for every sports game,
    1:03:09 for every school event, for every parent-teacher conference.
    1:03:14 We as a family have dinner together every night.
    1:03:18 We run a family meeting every Sunday night.
    1:03:23 My kids don’t love it, but we sit down
    1:03:26 and we talk about the week ahead.
    1:03:30 We talk about our goals for the week.
    1:03:32 We go over, it’s just gonna sound a little earnest,
    1:03:37 but we have a codified list of family,
    1:03:39 our family values that we wrote down.
    1:03:41 We all, four of us wrote them down
    1:03:45 and decided what our family is.
    1:03:47 What kind of things were on that?
    1:03:51 Gratitude, generosity, forgiveness.
    1:03:54 So if, which just happened the other day with my son,
    1:03:56 he got really mad at me ’cause I yelled at him
    1:03:57 and I apologized.
    1:04:00 And I said, “I’m sorry, I had a stressful day.”
    1:04:01 And he was still mad.
    1:04:04 And I said, “Hey, honor family values is forgiveness.”
    1:04:06 Remember, it says forgiveness,
    1:04:08 accept an apology and move on.
    1:04:14 Curiosity, respect, taking responsibility.
    1:04:20 There’s value in reminding yourself
    1:04:23 about the things that you aspire to be.
    1:04:27 And I think in the case of a family,
    1:04:31 it’s to build a strong family,
    1:04:38 it takes work and commitment and time.
    1:04:40 And that means that you’re gonna sacrifice
    1:04:43 other things in order to achieve that.
    1:04:46 Why are you still doing what you’re doing?
    1:04:50 ‘Cause you’re 15, almost 15 years in, right?
    1:04:52 Into how I built this were eight.
    1:04:56 Been podcasting, yeah, yeah, 2012 started, yeah.
    1:05:01 Yeah, I mean, I am really privileged
    1:05:05 because I get to learn every day, you know?
    1:05:11 I get to learn from people that I talk to
    1:05:14 and exchange ideas with people.
    1:05:19 And I’m essentially have created a life for myself
    1:05:25 where I earn a living from,
    1:05:28 I earn a living from learning,
    1:05:32 which is an amazing place to be.
    1:05:35 Every day is different.
    1:05:40 And what motivates what I do is,
    1:05:42 going back to the beginning of our conversation,
    1:05:47 is knowing that I can create something
    1:05:50 of value for people, for free.
    1:05:54 You know, when I, the impetus for how I built this
    1:05:59 came from an experience I had now 15 years ago
    1:06:04 when I was on, I had a sabbatical year.
    1:06:06 And I took a business school class
    1:06:11 and on the first day, they handed us a case study part A
    1:06:14 and it was about Starbucks and Howard Schultz.
    1:06:17 And I devoured it, it was fascinating.
    1:06:21 And then the story ended, but you had to wait four days
    1:06:23 for the class to come back to get part B.
    1:06:24 And it was fascinating.
    1:06:26 I didn’t know about the case study method.
    1:06:28 I didn’t know that’s how they taught business school.
    1:06:32 What I realized soon after was two problems.
    1:06:36 The first is the case studies were thin.
    1:06:38 They weren’t comprehensive.
    1:06:41 And the second problem is they were only accessible
    1:06:42 to students at Harvard Business School
    1:06:44 or to other business schools
    1:06:46 who were paying $120,000 a year.
    1:06:49 And I knew then at that moment
    1:06:53 that I could do the same thing as a storyteller
    1:06:57 for free, make these case studies even better
    1:07:00 and make them available for free.
    1:07:03 And that was the genesis of how I built this.
    1:07:07 It was never a show for entrepreneurs
    1:07:08 or budding entrepreneurs.
    1:07:10 It was always a show for people
    1:07:12 who were interested in building a creative life.
    1:07:13 It’s always what it’s been about.
    1:07:17 And that’s what motivated me then
    1:07:18 and that’s what motivates me now.
    1:07:20 When I hear from somebody who says,
    1:07:22 and I hear this all the time,
    1:07:24 I started a business.
    1:07:28 We started to hit a really rocky patch.
    1:07:31 We didn’t think we would make it.
    1:07:35 And that week I listened to Tom Rinks of Sunbomb
    1:07:38 or I listened to Ariel Kay of Parachute.
    1:07:40 I listened to whatever episode I listened to
    1:07:42 and I listened to it
    1:07:45 and I felt exactly what she felt at that moment
    1:07:48 when her business was collapsing, was crumbling.
    1:07:51 And I thought, okay, we can keep going.
    1:07:53 And I hear that all the time.
    1:07:57 Because the show is not about heroes.
    1:07:59 It’s not about superheroes.
    1:08:02 It’s about ordinary people
    1:08:07 who built incredible brands and how they did it.
    1:08:09 And they didn’t do it ’cause they’re superheroes.
    1:08:11 They did it ’cause they’re human.
    1:08:14 And I want everybody who listens to the show
    1:08:16 to be able to relate to anybody on the show,
    1:08:18 whether it’s Richard Branson or Howard Schultz
    1:08:21 or Sarah Blake, whoever we have on the show.
    1:08:26 They’re humans that are just like the people listening.
    1:08:28 – Who’s been your…
    1:08:30 And I get asked this all the time
    1:08:31 and it’s a bloody awful question,
    1:08:33 but I’m gonna ask you because I get it so often.
    1:08:36 What has been the interview
    1:08:39 that has stayed with you in the most profound way?
    1:08:42 Or the first interview that stayed with you
    1:08:43 in a profound way?
    1:08:45 – I have to qualify the answer
    1:08:49 because there are elements of every interview I do
    1:08:52 that stick with me, that are powerful.
    1:08:54 The story told you about Isaac Larry and in the know
    1:08:57 or his childhood in Iran or whatever it might be.
    1:09:02 Elements of Gary Erickson’s story,
    1:09:03 the founder of Cliff Bar,
    1:09:05 I mean, Howard Schultz’s story,
    1:09:09 growing up in a housing project in Brooklyn.
    1:09:12 So it’s impossible to tell you
    1:09:14 what’s the one interview at a 500
    1:09:16 that stuck with me the most.
    1:09:17 ‘Cause there are elements,
    1:09:19 there are things that I remember
    1:09:22 and connect with about,
    1:09:24 connect to with every interview.
    1:09:25 And I keep in touch with many of the founders
    1:09:26 who have been on the show.
    1:09:32 But I think recently,
    1:09:36 one of the most powerful interviews we’ve done
    1:09:40 in terms of the scope and the creativity
    1:09:42 has been the story of Sunbomb,
    1:09:43 which is a suntan lotion.
    1:09:46 It was started by a guy named Tom Rinks.
    1:09:50 And Tom wanted to create a suntan lotion brand
    1:09:53 that could be disruptive in the marketplace.
    1:09:58 And he drew elements from all of these disparate influences,
    1:10:04 Japanese street wear and surfboard culture.
    1:10:07 And even though he was in Holland, Michigan,
    1:10:10 he got a mailbox in Cocoa Beach, Florida
    1:10:13 because he wanted to put Cocoa Beach, Florida
    1:10:15 as the address in the back of the bottle.
    1:10:18 He was influenced by all these different things
    1:10:20 and put them all together to build
    1:10:24 a brand that eventually sold to Essie Johnson
    1:10:26 for hundreds of millions of dollars, you know.
    1:10:28 It’s stories like that.
    1:10:29 And there’s so much more to his story,
    1:10:31 but there’s stories like that
    1:10:34 where you begin to understand
    1:10:38 how people took all of their life experiences
    1:10:40 and put them together,
    1:10:43 start to put the puzzle pieces together
    1:10:45 to build something enduring.
    1:10:46 How many kids have you got?
    1:10:47 Two.
    1:10:48 How old are they?
    1:10:49 12 and 14.
    1:10:52 From all the interviews you’ve done with hundreds of people,
    1:10:55 you know, 500 extremely successful people,
    1:10:56 tens of thousands of others,
    1:11:00 if there was just one message that you think
    1:11:03 would be most useful for those two young kids
    1:11:05 as they go off into their lives,
    1:11:07 if they are to listen to this in 10 years time,
    1:11:09 20 years time, what would that message be?
    1:11:14 Find a partner to build your life with.
    1:11:17 It doesn’t have to be a romantic partner or a lover
    1:11:21 or it can be a sibling or a close friend,
    1:11:26 but if you can find a partner to build a life with,
    1:11:29 somebody you can support and who can support you,
    1:11:36 you are infinitely more likely to build a happy life.
    1:11:39 – Guy, thank you.
    1:11:40 Thank you so much for so many things.
    1:11:41 Thank you so much for the inspiration.
    1:11:43 You’ve been a huge inspiration to our show
    1:11:44 since the very, very beginning.
    1:11:47 In fact, my producer and the co-founder of this show,
    1:11:49 Jack, who I started this with,
    1:11:52 he from day one has been talking about your show,
    1:11:55 not just in a sense of learning from a great podcaster
    1:12:00 who makes content in a really value-loaded way,
    1:12:02 but from the stories you’ve told,
    1:12:04 because the stories you’ve told on your show as well
    1:12:08 have been, I mean, Jack and myself have continually cited
    1:12:12 as, have left breadcrumbs for people like us
    1:12:14 that are building things, kind of like what you said.
    1:12:17 They’ve given us key insights and nuggets at certain moments
    1:12:20 when we face certain challenges on how to navigate
    1:12:23 and you’ll never get to see the value
    1:12:24 that that’s given to so many people,
    1:12:26 but I just want you to know that I’m one of them,
    1:12:27 that Jack is one of them,
    1:12:28 and that we’re very appreciative for that
    1:12:29 and also for your time today.
    1:12:30 So thank you so much, Guy.
    1:12:31 – Thank you.
    1:12:34 (upbeat music)
    1:12:37 (upbeat music)
    1:12:47 [BLANK_AUDIO]
    (music vui tươi)
    – Này, bạn đã phỏng vấn bao nhiêu người trong đời?
    – Tôi sẽ nói là hơn 20.000 người.
    – Và bạn đã bắt đầu một chương trình nổi tiếng mang tính biểu tượng
    có tên là “Cách Tôi Xây Dựng Điều Này”.
    Tại sao?
    Sứ mệnh đằng sau chương trình đó là gì?
    – Tôi muốn mang đến cho mọi người cơ hội tiếp cận
    với những doanh nhân vĩ đại mà tôi có thể tìm thấy
    theo những cách mà họ có thể không có cơ hội tiếp cận.
    Và tôi muốn rằng sự khôn ngoan và những câu chuyện đó
    có thể được mọi người tiếp cận bất cứ lúc nào, miễn phí, mãi mãi.
    – Hãy cho tôi biết về những loại người
    mà bạn đã phỏng vấn trong hơn 20.000 cuộc phỏng vấn đó.
    – Mọi thứ, mọi người từ, bạn biết đấy,
    những người chăn cừu ở Afghanistan
    đến các cầu thủ bóng đá ở châu Âu,
    đến những người nổi tiếng ở Hoa Kỳ,
    các nhà lãnh đạo thế giới, doanh nhân và người sáng lập, doanh nghiệp,
    đến những cuộc trò chuyện bình thường trên phố.
    – Tôi thực sự tò mò.
    Bạn biết đấy, khi chúng ta nói về việc xây dựng một cái gì đó,
    điều dường như không thể,
    phần khó khăn nhất của việc xây dựng bất cứ điều gì
    dường như là việc chuyển từ không đến có.
    Và bạn đã ngồi với những người đã đi từ
    có một ý tưởng đến việc thực hiện ý tưởng đó.
    Và đó không phải là một hành trình lớn để đi,
    nhưng dường như đó là hành trình khó khăn nhất để thực hiện
    vì nó đòi hỏi rất nhiều sự thay đổi trong tư duy.
    Nó đòi hỏi phải đối mặt với nỗi sợ hãi
    và những nguy hiểm rõ ràng.
    Và có điều gì đó ở những người này
    khiến họ quyết định rằng bắt đầu vẫn tốt hơn là không bắt đầu.
    Hành động thì tốt hơn là không hành động.
    Bạn có thể tìm ra điều đó ở mọi người
    và cách chúng ta có thể nuôi dưỡng nó không?
    – Có một số loại biểu đồ Venn của những người sáng lập
    tập trung quanh một vài đặc điểm chung mà,
    nhân tiện, nhiều người trong chúng ta có,
    một cách trực giác, tự nhiên, hoặc có thể phát triển, đúng không?
    Vì vậy, sự tò mò là một điều hiển nhiên.
    Chỉ là mong muốn phát triển và học hỏi
    và nhìn xung quanh bạn
    và cố gắng hấp thụ những bài học xung quanh bạn.
    Nhưng những điều khác thì có phần cứng rắn hơn,
    như nỗi sợ hãi về sự hối tiếc, về việc không thử một cái gì đó.
    Nhiều năm trước, tôi đã phỏng vấn một người tên là Jim Cook.
    Tôi thực sự đã phỏng vấn anh ấy một lần nữa gần đây. Anh ấy thực sự đã cách mạng hóa ngành công nghiệp bia ở Hoa Kỳ. Lý do mà người châu Âu uống bia Mỹ ngày nay là vì Jim Cook. Vào những năm 80, điều đó thật sự là một trò đùa, đúng không? Thực ra có một đoạn hài nổi tiếng của Monty Python nói về việc, bạn biết đấy, thà uống nước tiểu còn hơn uống bia Mỹ, đại loại như vậy. Vào những năm 80, anh ấy đã hồi sinh ngành công nghiệp bia ở Mỹ với một loại bia mang tên Samuel Adams. Và anh ấy thực sự đã tăng cường sức mạnh cho những gì trở thành ngành sản xuất bia thủ công ở Mỹ. Những loại bia IPA và tất cả những loại bia thú vị mà đến ngày nay vẫn được coi là một trong những loại bia tuyệt vời nhất thế giới. Anh ấy bắt đầu kinh doanh Sam Adams khi còn ở độ tuổi 30. Anh ấy là một cố vấn cho một nhóm tư vấn ở Boston. Anh ấy kiếm được một mức lương tốt. Anh ấy có một gia đình. Nhưng có điều gì đó trong cuộc sống của anh ấy khiến anh cảm thấy chưa thỏa mãn. Một phần trong đó là anh muốn xây dựng điều gì đó cho riêng mình. Anh muốn nó thuộc về anh. Anh không muốn làm việc cho người khác. Và anh cảm thấy rằng nếu không thử, nếu cứ tiếp tục ở BCS, anh sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Anh sẽ kiếm được hàng triệu đô la và có một cuộc sống ổn định, tốt đẹp. Nhưng anh cảm thấy rằng mình sẽ không thỏa mãn nếu đó không phải là điều mà anh phải thử. Vì vậy, anh đã chấp nhận rủi ro. Anh đã rời bỏ công việc. Nhưng anh cảm thấy rằng nếu không chấp nhận rủi ro, điều đó sẽ rất nguy hiểm. Và thực sự, anh ấy sử dụng khái niệm này, nguy hiểm so với đáng sợ. Thật sự rất đáng sợ khi rời bỏ công việc ở BCS. Nhưng sẽ rất nguy hiểm nếu anh ở lại, vì nguy hiểm sẽ là một ngày nào đó anh thức dậy và đã 60 tuổi và sẽ hối tiếc vì không thử. Và tôi nghĩ đó là một yếu tố lớn đối với nhiều người sáng lập, ý tưởng rằng họ không muốn cảm thấy hối tiếc mãnh liệt. Vì vậy, họ sẵn sàng chấp nhận rủi ro, mặc dù có thể đó sẽ là một thảm họa. Ý tưởng xây dựng điều gì đó, sở hữu điều gì đó, tạo ra điều gì đó cho chính mình, đó là của bạn,
    là một sức hút vô cùng mạnh mẽ.
    Và nó giống như, bạn biết đấy, đó là trường điện từ mà tất cả họ đều bị thu hút.
    Họ đều đang di chuyển theo hướng đó.
    Tôi nghĩ nhiều người trong chúng ta, những người là doanh nhân hoặc khao khát trở thành doanh nhân, cảm nhận được sức hút từ trường đó.
    Niềm tin vào bản thân đóng vai trò gì và đó là gì?
    Bởi vì trong cuốn sách của bạn, bạn nói rằng không phải lúc nào họ cũng có một lượng lớn sự tự tin và kiến thức.
    Liệu niềm tin vào bản thân có cần thiết để bắt đầu không?
    Và từ tất cả những người bạn đã phỏng vấn, những người thành công rộng rãi, họ có niềm tin vào bản thân đó không hay họ có điều gì khác giúp họ vượt qua rào cản đầu tiên?
    Bạn biết đấy, điều thú vị là.
    Đôi khi có những người sinh ra đã có một loại– họ có sự tự tin tự nhiên này.
    Và bạn biết những người như vậy.
    Bạn đã gặp họ, đúng không?
    Những người dường như tỏa ra sự tự tin và sự tự tin vào bản thân.
    Và tôi nghĩ những người đó là hiếm.
    Hầu hết các doanh nhân khỏe mạnh đều trải qua sự nghi ngờ về bản thân.
    Đó là một đặc điểm rất tự nhiên và tôi nghĩ quan trọng và cần thiết để có thể, trong tâm trí của bạn, tự hỏi,
    tôi có đang làm điều đúng không?
    Điều này có đúng không?
    Tôi có đang mắc sai lầm không?
    Sự khác biệt là trong khi việc tự hỏi những câu hỏi đó và thẩm vấn quyết định của bạn là điều lành mạnh–
    bởi vì điều đó sẽ dẫn đến những quyết định tốt hơn–
    và buộc bạn phải biện minh cho mọi thứ với chính mình,
    bạn phải có sự sẵn sàng để vượt qua.
    Tôi nghĩ một số người có điều đó một cách bản năng.
    Nhưng có những doanh nhân khác phát triển kỹ năng đó theo thời gian.
    Tôi sẽ cho bạn một ví dụ.
    Một trong những câu chuyện yêu thích của tôi mà tôi đã kể trên chương trình,
    thực sự là trong số khoảng 500 cuộc phỏng vấn,
    tôi không biết có bao nhiêu, nhưng chúng tôi đã có khá nhiều người sáng lập
    là thành viên của Giáo hội của Chúa Giê-su Ki-tô của các Thánh hữu Ngày sau,
    được biết đến nhiều hơn với tên gọi Giáo hội Mormon.
    Đó không phải là thuật ngữ được sử dụng nữa.
    Giáo hội thích sử dụng thuật ngữ trước đó mà tôi đã dùng.
    Và có một truyền thống khởi nghiệp rất mạnh mẽ trong cộng đồng đó. Chúng tôi vừa phỏng vấn Jason Worslund, người sáng lập Therabody. Bạn biết đấy, Theragun, anh ấy cũng lớn lên trong Giáo hội. Và tôi luôn tự hỏi, điều gì ở những thành viên này của Giáo hội lại liên quan đến khởi nghiệp? Thực ra, hầu hết mọi thành viên trẻ tuổi của Giáo hội Mormon khi 18 tuổi đều đi truyền giáo. Họ được gửi đi khắp nơi trên thế giới với sách Mặc Môn, trong bộ vest, đi xe đạp, và họ gõ cửa từng nhà ở mọi quốc gia trên thế giới để giảng dạy về Sách Mặc Môn. Bây giờ, 99 trên 100 ngôi nhà mà bạn gõ cửa, bạn gõ cửa họ, đều bị đóng sầm vào mặt bạn. Nhưng một cánh cửa sẽ mở ra. Và sau hai năm bị 99% cánh cửa đóng sầm vào mặt, bạn hiểu rằng điều đó không quan trọng. Bạn chỉ cần tìm cánh cửa đó. Và họ trở về Hoa Kỳ và đã phát triển một lớp da dày vô cùng. Họ đã chịu đựng tất cả những “không” này trong suốt hai năm. Và vì vậy khi họ bắt đầu một doanh nghiệp, dù là Cotopaxi, Davis Smith, hay Jet Blue, David Neelamon, hay Joel Clark, Kodiak Cakes, hay Jason Worslund, Therabody, Theragun, họ đã nghe “không” quá lâu trong những chuyến truyền giáo này đến nỗi việc bắt đầu một doanh nghiệp dường như rất dễ dàng. Bởi vì bây giờ họ biết rằng tất cả những gì họ cần làm là chịu đựng những “không”. Và “không” chính là từ quan trọng nhất mà một doanh nhân sẽ nghe thấy. Và tôi đoán họ cũng biết cách mà “có” xảy ra. Vâng. Và tôi nghĩ rằng, như bạn đã nói, tôi đang nghĩ về việc rất nhiều người trẻ sẽ nói với tôi, Steve, tôi đã cố gắng để có được công việc. Tôi đã cố gắng để bắt đầu doanh nghiệp. Tôi đã gửi 10 email. Và họ nghĩ rằng 10 email hoặc năm email gửi đến công việc mà họ muốn sẽ đủ để có được nó. Nhưng trong trường hợp này, với các thành viên của Giáo hội Các Thánh Hữu Ngày Sau, họ biết rằng “không” có thể đến từ bất kỳ đâu giữa 1 và 100. Không là mặc định. Vâng. Bạn mong đợi “không”.
    Vậy họ biết rằng “có” nằm ở đâu đó giữa 1 và 100.
    Đúng vậy, chính xác.
    Có một câu chuyện tuyệt vời mà tôi đã tình cờ biết đến gần đây.
    Đó là một cuộc phỏng vấn tôi đã thực hiện với một người tên là Isaac Larryon.
    Isaac là chủ sở hữu của công ty đồ chơi tư nhân lớn nhất Bắc Mỹ có tên là MGA.
    Vào năm 2000, ông đã ra mắt một con búp bê gọi là búp bê Bratz, BRATZZ.
    Và con búp bê đó là con búp bê đầu tiên thách thức Barbie.
    Barbie có khoảng 90% thị phần vào năm 2000.
    Và chỉ trong ba năm, thị phần của Barbie đã giảm xuống khoảng 30%.
    BRATZZ đã trở thành một thương hiệu trị giá 3 tỷ đô la mỗi năm.
    Đó là một câu chuyện tuyệt vời.
    Bây giờ, quay ngược lại những năm đầu thập niên 70,
    ông đến Hoa Kỳ từ Iran,
    không có tiền, chỉ có 200, 300 đô la trong túi, không biết tiếng Anh, đến Los Angeles.
    Ông đến Los Angeles, nơi chúng ta đang nói chuyện.
    Và ông làm việc như một người phục vụ.
    Cuối cùng, ông bắt đầu nhập khẩu đồ điện tử tiêu dùng giá rẻ từ Nhật Bản vào đầu những năm 80 và bán chúng cho các cửa hàng điện tử độc lập.
    Vậy ông đã làm gì? Ông sẽ đến Nhật Bản với một chiếc vali.
    Ông mua Sony Walkman, nhét vali của mình đầy Sony Walkman,
    trở về LA và bán chúng với mức giá cao hơn 40% cho các cửa hàng điện tử tiêu dùng.
    Cuối cùng, ông đã thành công đủ để có thể mang vào những container vận chuyển đầy những chiếc Walkman này, đúng không?
    Đến năm 1985, 1986, ông đã đạt doanh thu 4 hoặc 5 triệu đô la mỗi năm.
    Vì vậy, ông đã có một doanh nghiệp đáng kể trong việc nhập khẩu đồ điện tử tiêu dùng Nhật Bản và bán chúng tại địa phương ở Hoa Kỳ.
    Ông đang trong một chuyến đi đến Nhật Bản vào năm 1986.
    Và ông thấy trẻ em chơi những thứ gọi là game and watch.
    Đó là một trò chơi hình chữ nhật với màn hình LED và hai nút bấm, và nó đã trở thành một cơn sốt trên toàn Nhật Bản.
    Và ông tự nhủ, tôi phải bán những thứ này ở Hoa Kỳ.
    Vì vậy, ông lên tàu đến Kyoto.
    Ông đi tàu cao tốc đến Kyoto,
    nơi có trụ sở của Nintendo.
    Ông đến trụ sở Nintendo,
    và ông hỏi lễ tân để gặp giám đốc xuất khẩu.
    Và cô ấy nhìn ông và nói, xin lỗi.
    Tôi nghĩ tên ông ấy là ông Kobayashi.
    Tôi không nhớ tên chính xác, nhưng cô ấy nói, anh ấy không có sẵn. Bạn phải đặt lịch hẹn với anh ấy trước ba, bốn tháng. Isaac nói, nhìn này, tôi chỉ ở Kyoto một ngày. Tôi có thể chỉ cần gặp anh ấy năm phút được không? Cô ấy nói, không thể. Vì vậy, anh ấy nói, hãy nhớ rằng, anh ấy có một doanh nghiệp thành công, doanh thu từ 5 đến 6 triệu đô la. Anh ấy nói, tôi sẽ chờ ở đây trong phòng tiếp tân. Khi anh ấy ra ngoài ăn trưa, bạn có thể chỉ cho tôi biết không? Cô ấy nói, xin lỗi, tôi không thể làm điều đó. Anh ấy ngồi xuống trong phòng tiếp tân, và anh ấy chờ, và chờ, và chờ. Và vào lúc 5 giờ chiều, một người đàn ông bước ra từ thang máy. Anh ấy thì thầm điều gì đó với nhân viên tiếp tân. Anh ấy đã ở đó sáu giờ, Isaac. Người đàn ông đi đến chỗ Isaac và nói, tôi có thể giúp gì cho ngài? Anh ấy nói, tên tôi là Isaac Larion. Tôi hiểu rằng bạn phụ trách xuất khẩu. Anh ấy nói, đúng vậy. Anh ấy nói, tôi muốn có giấy phép xuất khẩu Game and Watch. Anh ấy nói, không thể. Chúng tôi không quan tâm. Và bạn là ai? Bạn cần phải đặt lịch hẹn trước nhiều tháng. Anh ấy nói, vậy chúng ta có thể chỉ nói chuyện nhanh được không? Anh ấy nói, không. Anh ấy nói, tôi có thể lấy danh thiếp của bạn, ít nhất là vậy không? Anh ấy đưa cho anh ấy danh thiếp của mình. Isaac trở về Hoa Kỳ với danh thiếp của người này. Anh ấy đến ngân hàng của mình và yêu cầu một hạn mức tín dụng một triệu đô la dưới tên của người này. Chúng ta sẽ gọi anh ấy là Kobayashi. Gửi cho anh ấy một bức telex, vì hồi đó không có email, với hạn mức tín dụng một triệu đô la. Và anh ấy gọi cho anh ấy theo danh thiếp của mình. Anh ấy nói, bạn đã nhận được thư hạn mức tín dụng của tôi chưa? Và người đàn ông nói, vâng, tôi đã nói với bạn, ông Larion, chúng tôi không quan tâm đến việc làm việc với bạn. Chúng tôi không quan tâm đến việc xuất khẩu những món đồ chơi này. Không quan tâm. Anh ấy nói, nếu tôi trả bằng tiền mặt thì sao? Anh ấy nói, chúng tôi không quan tâm. Anh ấy gọi lại cho anh ấy vài ngày sau. Anh ấy nói, tôi muốn đặt hàng một triệu đô la giá trị những món này. Anh ấy nói, chúng tôi không quan tâm. Anh ấy nói, làm ơn, người đàn ông ở Nhật Bản nói,
    Chúng tôi sẽ không chuyển những điều này sang tiếng Anh cho bạn.
    Ông ấy nói, đừng lo lắng.
    Gửi cho tôi bằng tiếng Nhật cùng với hướng dẫn.
    Tôi sẽ đóng gói lại chúng.
    Mệt mỏi, người đàn ông cuối cùng nói, được rồi, một lần thôi.
    Trong năm đầu tiên, họ bán được 25 triệu đô la
    giá trị của những chiếc đồng hồ chơi game này ở Mỹ.
    Năm thứ 250 triệu, năm thứ 375 triệu đô la.
    Tôi đã nói với Isaac Larion, bạn đã bước vào Nintendo.
    Bạn đã ngồi đó.
    Sự tự trọng của bạn đã bị thách thức.
    Giá trị bản thân của bạn đã bị thách thức.
    Ego của bạn đã bị thách thức.
    Họ đã nói, không, bạn có lặp đi lặp lại không?
    Và ông ấy đã nói, ego, sự tự trọng, giá trị bản thân, tất cả những thứ đó
    là vô nghĩa, kiêu hãnh.
    Nếu đó là điều bạn quan tâm, bạn sẽ không bao giờ thành công.
    Phút mà ai đó nói không với bạn
    là phút mà cuộc đàm phán bắt đầu.
    Và đó là cách tôi điều hành doanh nghiệp của mình,
    và đó là cách tôi đã trở thành doanh nhân mà tôi đã trở thành.
    Ông ấy là một tỷ phú đa tỷ ngày nay.
    Và là một ví dụ tuyệt vời về lý do tại sao từ “không” lại mạnh mẽ đến vậy.
    Một số người tự nhiên có thể chịu đựng điều đó.
    Một số người phải phát triển kỹ năng
    mà nó đòi hỏi, giống như những người truyền giáo Mormon,
    để nghe không hàng trăm, hàng nghìn lần
    trước khi họ có được làn da dày và có thể vượt qua.
    Thật thú vị, thật mạnh mẽ.
    Và một cách nhìn mới tuyệt vời về điều gì
    mà khoảnh khắc bị từ chối có nghĩa mà mọi người sẽ trải qua.
    Và khi tôi nghĩ về những doanh nhân khác
    mà tôi đã ngồi và nói chuyện, những người cuối cùng đã đến được nơi ông ấy đã đến,
    một số trong số họ phải trải qua cái mà tôi gọi là vùng đất không người,
    nơi họ bắt đầu một cái gì đó.
    Có vẻ như không ai quan tâm.
    Họ làm điều đó trong năm năm, đôi khi là 10 năm.
    Có vẻ như không ai quan tâm.
    Và sau đó, tôi không biết, thế giới đã hợp tác,
    hoặc may mắn xuất hiện, hoặc thời điểm xảy ra,
    và người đó đã cất cánh.
    Đó cũng là một con đường tương tự.
    Bạn đã thấy điều đó ở bất kỳ người nào
    mà bạn đã phỏng vấn trong những câu chuyện mà bạn đã thấy chưa?
    Và động lực nào đã thúc đẩy ai đó
    vượt qua vùng đất không người trong một vài năm,
    ba, bốn, năm, sáu, bảy năm, khi mọi thứ không hoạt động,
    Nhưng họ có điều gì đó để kiên trì bất chấp mọi thứ?
    Thật tuyệt vời vì điều đó thực sự xảy ra.
    Ý tôi là, một lần nữa, quay lại ví dụ về Theragun,
    người đàn ông này, Jason Worceland, đã đến Los Angeles
    để trở thành một bác sĩ chỉnh hình.
    Và đó là một thời điểm khó khăn trong cuộc đời anh.
    Hôn nhân của anh đã tan vỡ.
    Anh có hai đứa trẻ nhỏ.
    Thật đau đớn cho anh khi rời Salt Lake City, Utah
    để đến Los Angeles học tập, để trở thành một bác sĩ chỉnh hình.
    Cuối cùng, anh gặp một tai nạn xe máy rất nghiêm trọng
    và bị thương nặng.
    Và anh là một bác sĩ chỉnh hình.
    Vì vậy, anh biết và hiểu những gì đang diễn ra bên trong cơ thể mình.
    Và một đêm, cơn đau quá dữ dội
    đến nỗi anh quyết định sử dụng một chiếc cưa lọng.
    Đó là một loại cưa mà bạn dùng để khắc gỗ.
    Anh đã lấy lưỡi cưa, uốn cong nó,
    và dán nó lại bằng băng keo.
    Và anh nghĩ, tại sao tôi không thử cái này lên cơ bắp của mình?
    Và anh đã đặt nó lên cơ bắp của mình.
    Và anh bắt đầu tạo ra những xung động lên cơ bắp.
    Và thực sự cảm giác đó khá dễ chịu.
    Thực tế, cảm giác đập nhịp đó bắt đầu mang lại cho anh sự giảm đau.
    Và trong vài tháng tiếp theo,
    anh bắt đầu thử nghiệm cái này trên bệnh nhân của mình
    cho đến khi đạt đến một điểm mà mọi người nói, này,
    bạn đang có điều gì đó ở đây.
    Sẽ mất thêm bảy năm rưỡi nữa
    trước khi Theragun thực sự được tiếp thị như một sản phẩm.
    Và trong suốt thời gian đó, anh đã làm việc.
    Anh đã nói chuyện với tất cả mọi người mà anh có thể về nó.
    Nhưng tất cả những gì họ thấy chỉ là một chiếc cưa lọng với băng keo.
    Họ thấy sản phẩm kỳ quặc này dường như không có gì hữu ích.
    Nhưng mọi người đã cảm nhận được những lợi ích thực sự từ nó.
    Vì vậy, một mặt, anh có những người nói với anh,
    điều này thật kỳ lạ, và tôi không thấy chỗ cho nó.
    Mặt khác, anh có những bệnh nhân, những người
    mà anh đang làm việc, cảm nhận được những lợi ích thực sự từ nó,
    sự giảm đau thực sự.
    Và điều đó đã thúc đẩy anh.
    Anh biết rằng nếu anh có thể tìm ra
    cách tìm một đối tác, cách để có tiền,
    anh cần tiền để ra mắt sản phẩm này.
    Ngày nay, đó là một doanh nghiệp trị giá hàng tỷ đô la.
    Nhưng nó đã mất bảy năm.
    Và trong khoảng thời gian bảy năm đó, vào bất kỳ thời điểm nào,
    vì anh ấy đã phá sản, anh ấy có thể đã bỏ đi
    và từ bỏ.
    Nhưng anh ấy có cảm giác này và có phản hồi này.
    Nhưng điều đó đã thuyết phục anh ấy rằng có điều gì đó ở đó.
    Một điều mà bạn được biết đến là hỏi mọi người về vận may.
    Và vai trò mà vận may đã đóng trong cuộc sống của họ.
    Bạn có nghĩ rằng những người thành công này tin vào vận may không?
    Bạn nghĩ vận may đã đóng vai trò gì
    trong việc làm cho họ trở thành những người như họ hiện tại?
    Và bạn đã thấy xu hướng gì?
    Bởi vì tôi tin rằng bạn đã hỏi hầu hết tất cả các khách mời của mình
    câu hỏi này về vận may vào cuối cuộc phỏng vấn.
    Đúng vậy.
    Vì vậy, bạn chắc chắn có một tập dữ liệu lớn để suy nghĩ về điều đó.
    Vận may đóng vai trò rất quan trọng.
    Vận may là một từ kỳ lạ, vì nó là một điều vô hình.
    Và nó giống như một từ mê tín.
    Nó giống như, bạn biết đấy, số phận, đúng không?
    Đó là một trong những từ mà tôi nghĩ
    trong thời đại khoa học hiện đại của chúng ta, nhiều người
    kháng cự lại từ đó.
    Bởi vì chúng ta tin rằng chúng ta có thể tạo ra kết quả.
    Rằng con người thông qua sức mạnh ý chí thuần túy
    có thể tạo ra một kết quả.
    Và điều đó có thể đúng trong một số trường hợp.
    Nhưng bạn không thể bỏ qua khái niệm về ngẫu nhiên, hay vận may,
    hay vận mệnh.
    Bạn biết đấy, bạn thích Canada, Mỹ hay Canada, Vương quốc Anh
    khi bạn hai hoặc ba tuổi, mẹ đơn thân,
    xây dựng một doanh nghiệp, khả năng điều đó xảy ra là bao nhiêu?
    Khả năng điều đó xảy ra là bao nhiêu?
    Khả năng bạn ở trong một hoàn cảnh khác
    lớn hơn chỉ đơn giản vì những thực tế thống kê
    của hoàn cảnh đó.
    Nhưng thông qua sức mạnh ý chí thuần túy và một chút vận may, đây bạn đang ở đây.
    Bạn không thể bỏ qua điều đó.
    Vậy bạn nghĩ về vận may như thế nào?
    Bởi vì tôi thường suy nghĩ về điều này.
    Tôi đã nghĩ, vận may trong cuộc sống của tôi, tôi nên–
    tôi tìm thấy nó ở đâu?
    Nó có phải là việc tôi gặp bạn gái của mình
    thông qua một cuộc gặp gỡ tình cờ nào đó không?
    Hay vận may là một điều cơ bản hơn nhiều
    trong trường hợp mà bạn đã mô tả với tôi khi tôi đến Vương quốc Anh?
    Bởi vì đúng là, nếu tôi không đến Vương quốc Anh…
    Khi tôi hai tuổi, thì —
    và tôi vẫn ở Botswana, mọi thứ thật khác biệt.
    Giáo dục của tôi khác biệt.
    Có thể ở đó cũng rất thành công,
    nhưng bạn không thể biết trước.
    Có khả năng là tôi sẽ không có những tự do trong cuộc sống
    và những cơ hội mà tôi đã có nếu tôi vẫn ở Ramoswa,
    ở Botswana.
    Vì vậy, như một điều mà tôi không có quyền kiểm soát,
    bởi vì tôi chỉ mới hai tuổi, tôi nhìn nhận điều đó và nghĩ,
    đó thực sự là may mắn cơ bản.
    Rằng tôi có những bậc phụ huynh yêu thương tôi.
    Họ đã đưa tôi đến đất nước này nơi có dịch vụ y tế
    và tất cả những điều tuyệt vời này.
    Đó là điều may mắn.
    Như vậy, đó thực sự là một vận may lớn mà tôi không có sự tham gia nào.
    Một đứa trẻ khác có thể được đưa đến Vương quốc Anh khi hai tuổi
    và giờ đây chúng có thể đang ở trong tù.
    Và tôi đang cố gắng hiểu, bạn biết đấy,
    bởi vì thật buồn cười, khi tôi suy nghĩ thật sâu về điều đó,
    tôi nghĩ, có thể tôi không chịu trách nhiệm về bất cứ điều gì trong cuộc sống của mình,
    bởi vì tất cả đều là bản năng và môi trường.
    Đó là DNA của tôi và là những hoàn cảnh
    mà DNA đó sẽ tạo ra.
    Đó là môi trường mà DNA đó được đặt vào.
    Vì vậy, nếu bạn thực sự suy nghĩ về điều đó,
    có thể tôi không chịu trách nhiệm về bất cứ điều gì.
    Bạn chịu trách nhiệm về rất nhiều điều
    và rồi bạn cũng không chịu trách nhiệm về một số điều khác.
    Và đây là điều này.
    Bạn không học ở Oxford hay Cambridge,
    nhưng bạn biết rất nhiều đứa trẻ đã học ở Oxford hay Cambridge
    và chúng sẽ không thành công về tài chính bằng bạn
    hoặc tôi hoặc bất kỳ ai khác mà chúng biết.
    Và điều đó không phải vì bạn giỏi hơn chúng
    hay chúng tệ hơn bạn, không phải như vậy.
    Có những yếu tố mà tất cả chúng ta đều có, có những đặc điểm,
    có những hoàn cảnh mà mang lại cho mọi người những sức mạnh khác nhau.
    Và có được loại tính cách đúng đắn cũng là một sự may mắn.
    Ý tôi là, bạn có thể là người thông minh nhất,
    người có học vấn cao nhất trên hành tinh,
    nhưng nếu bạn không thể chịu đựng việc nghe từ chối hết lần này đến lần khác
    và bạn đang cố gắng điều hành một doanh nghiệp,
    bạn sẽ không thành công.
    Nếu cái tôi của bạn lớn đến mức cản trở,
    Nếu lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh của bạn quan trọng đến mức nó trở thành một vật cản không thể di chuyển, và bạn không thể nhìn thấy điều gì khác ngoài nó, thì không quan trọng bạn thông minh đến đâu. Bạn có thể là một sinh viên kém, một sinh viên thất bại, nhưng nếu bạn có những phẩm chất đó, một tính cách cho phép bạn nói chuyện với bất kỳ ai, có tâm hồn rộng mở, lòng tốt, sự thân thiện, thì bạn sẽ thành công gấp 100 lần, vì số phận đã trao cho bạn những phẩm chất đó. Bạn có thể không thông minh trong sách vở, nhưng bạn có những điều khác. Có rất nhiều yếu tố vô hình và tất cả chúng ta đều có những phần khác nhau của những điều này. Vấn đề chỉ là cách chúng ta sử dụng chúng.
    – Bạn đã phỏng vấn Richard Branson, đúng không?
    – Tôi cũng vậy.
    Và một trong những điều lớn mà tôi rút ra từ Richard là điều này nghe có vẻ điên rồ, nhưng ông ấy đã thừa nhận có rất nhiều thứ mà ông ấy thực sự không giỏi, và ông ấy thừa nhận rằng ông chỉ thực sự giỏi ở một vài điều. Điều này đi ngược lại với xu hướng mà bạn nghĩ khi nghĩ về những người thành công, vì bạn giả định rằng đặc biệt là các CEO và doanh nhân là những “dao đa năng Thụy Sĩ” tuyệt vời, giỏi mọi thứ. Mọi thứ họ chạm vào đều trở thành vàng. Richard đã dạy tôi rằng bạn không thực sự cần phải giỏi ở nhiều thứ để thành công rực rỡ. Bạn chỉ cần giỏi ở một lĩnh vực rất hẹp và sau đó giảm thiểu những điểm yếu của mình thông qua việc ủy quyền.
    – Nhưng đó là điều mà ông ấy giỏi. Đó là tài năng của ông ấy.
    Tài năng của Richard Branson là phát hiện tài năng ở người khác và trao quyền cho họ để ra ngoài xây dựng và tin tưởng họ. Tôi đã thực hiện một chương trình trong nhiều năm có tên là “Sự khôn ngoan từ đỉnh cao”. Bạn vẫn có thể nghe nó. Nó có sẵn trên podcast và chương trình đó là một chương trình dành cho CEO. Tôi đã phỏng vấn các CEO và một trong những CEO mà tôi đã phỏng vấn là một người tên là Mark King, người đã điều hành hoạt động Bắc Mỹ của Adidas trong nhiều năm. Ông ấy đã điều hành TaylorMade, một thương hiệu golf và sau đó là Taco Bell, ông ấy là CEO của Taco Bell. Và Mark King đã đưa ra chính xác quan điểm này.
    Ông ấy nói, bạn biết đấy, tôi không phải là người thông minh nhất trong phòng.
    Tôi không phải là người trí thức nhất.
    Tôi không phải là người có khả năng và năng lực nhất
    khi nói đến, bạn biết đấy,
    nhưng tôi rất giỏi trong việc tìm kiếm những người có câu trả lời.
    Hầu hết thời gian, tôi không có câu trả lời,
    nhưng tôi rất giỏi trong việc tìm kiếm những người
    có thể đưa ra câu trả lời.
    Và đó, đó là điều mà một nhà lãnh đạo vĩ đại có thể làm.
    Giám đốc điều hành hoặc người sáng lập hoặc doanh nhân.
    Đó là việc tìm ra ai có thể tìm ra câu trả lời
    và truyền cảm hứng cho họ cùng nhau quanh bạn.
    – Đây là một trong những điều tôi đã học được rất muộn
    trong sự nghiệp kinh doanh của mình.
    Tôi nói rất muộn, nhưng ý tôi là, tôi đã học được điều này có lẽ khi tôi 28 tuổi.
    Và trong ba năm qua,
    điều này luôn hiện hữu trong tâm trí tôi rằng trò chơi mà tôi đang chơi
    như một người sáng lập và doanh nhân không phải là tôi thông minh đến mức nào
    và tôi làm việc chăm chỉ đến đâu?
    Mà là nhận ra rằng tôi là một công ty tuyển dụng.
    Mỗi doanh nghiệp tôi bắt đầu đều là một công ty tuyển dụng.
    Và tôi có một phép ẩn dụ khá điên rồ mà tôi đôi khi sử dụng,
    nơi tôi nói với mọi người,
    nếu bạn đã thuê Elon Musk và khai thác được những điều tốt nhất từ anh ấy,
    thì bạn sẽ có giá trị hàng nghìn tỷ.
    Về lý thuyết, bạn sẽ như vậy.
    Nếu bạn đã thuê Steve Jobs và khai thác được những điều tốt nhất từ anh ấy,
    bạn sẽ đã tạo ra một Apple
    hoặc một thứ gì đó khác hoặc một Pixar.
    Và nếu bạn suy nghĩ về điều đó,
    mặc dù đó là một cách nhìn cực đoan và phần lớn là không thể,
    nó làm sáng tỏ thực tế rằng
    nhiều công việc của một người sáng lập
    là tìm kiếm những người xuất sắc này
    và khai thác được những điều tốt nhất từ họ.
    Đó là con đường dễ nhất để tạo ra giá trị
    so với việc hy vọng rằng bạn có thể trở thành người giỏi nhất về thiết kế
    và lập trình máy tính và tất cả những thứ như vậy.
    Và thật lòng mà nói, trong cuộc sống của tôi,
    đó là một sự thay đổi cơ bản rất lớn
    đã khiến tôi phải phân bổ lại thời gian của mình
    nơi mà bây giờ tôi sẽ nói tôi dành 20 giờ mỗi tuần cho việc tuyển dụng.
    Trong khi trước đây tôi có thể chỉ dành nửa giờ.
    – Và đó là lý do tại sao tôi đã hỏi bạn trước đó.
    Về tài năng con người và tầm quan trọng của nó trong việc xây dựng một công ty, mà theo định nghĩa là một nhóm người. Và những gì bạn đã thấy ở những người sáng lập vĩ đại. Bạn đã bao giờ nói chuyện với Walter Isaacson chưa?
    – Chưa.
    – Người đã từng theo dõi Steve Jobs.
    – Vâng, tất nhiên tôi biết. Tôi biết ông ấy là một nhà văn xuất sắc.
    – Vâng, tôi chưa nói chuyện.
    – Vâng, ông ấy nói rất nhiều về việc Steve Jobs xuất sắc trong lĩnh vực đó. Và tôi nhớ ông ấy đã nói rằng trước khi Steve Jobs qua đời, ông đã hỏi ông ấy ở sân sau, điều gì trong cuộc đời bạn mà bạn đã xây dựng? Sản phẩm nào mà bạn tự hào nhất và Walter đã trả lời là đội ngũ?
    – Vâng.
    – Và tôi thấy điều đó bây giờ ở những doanh nhân vĩ đại. Tôi thấy họ say mê với văn hóa và con người như thế nào.
    – Vâng. Ý tôi là, như Peter Lynch nói, văn hóa đánh bại chiến lược vào bữa sáng, đúng không?
    – Theo bạn, văn hóa là gì?
    – Tôi nghĩ văn hóa là nhiều điều. Đó là một sứ mệnh chung. Đó là niềm tin vào một cách làm việc, không phải theo cách chỉ có một cách duy nhất, mà là một cách, có thể có nghĩa là đổi mới, chấp nhận rủi ro, nhưng là một niềm tin chung vào một sứ mệnh chung, đúng không? Và bây giờ nhiều người sẽ nói, ồ, được rồi, bạn biết đấy, Coca-Cola thì sao? Sứ mệnh chung ở đó là gì? Bạn biết đấy, làm một loại nước ngọt có đường, bạn biết đấy, một loại đồ uống có đường? Và tôi dám nói rằng nếu bạn nói chuyện với ai đó đã làm việc cho một công ty như Coca-Cola, họ sẽ có một tầm nhìn chung hoặc một quan điểm chung về lý do tại sao họ làm những gì họ làm. Và điều đó không phải là về một loại nước ngọt có đường hay bla bla bla. Nó là về việc trở thành một phần của điều gì đó lớn hơn có ảnh hưởng. Những văn hóa mạnh mẽ là nơi mà mọi người cảm thấy như họ đang làm việc hướng tới một mục tiêu chung.
    – Chúng ta đã nói trước đó về thất bại và mối quan hệ của mọi người với thất bại. Còn việc bỏ cuộc thì sao? Thất bại giống như việc bỏ cuộc không tự nguyện. Nhưng bỏ cuộc là khi bạn đưa ra quyết định vào một thời điểm nào đó trong hành trình rằng bạn cần phải chuyển hướng, điều này không hiệu quả.
    Và dường như trong tất cả những câu chuyện của những người mà tôi đã phỏng vấn và đã trở nên thành công, có nhiều khoảnh khắc mà họ đã đưa ra quyết định từ bỏ một điều gì đó, điều đó có thể là không thông minh hoặc đáng sợ. Nhưng tôi gần như đã học được rằng việc từ bỏ thực sự là một kỹ năng mà những người thắng cuộc đã biết cách mài giũa. Và rõ ràng có câu nói, không phải sao, rằng từ bỏ là dành cho kẻ thua cuộc. Nhưng càng phỏng vấn nhiều người, tôi càng nhận ra rằng việc từ bỏ thực sự là một kỹ năng. Và tôi nghĩ rằng việc nhận ra khi nào nên từ bỏ cũng quan trọng. Trong những năm 20 tuổi của tôi, có những khoảng thời gian tôi là phóng viên tại NPR và có những khoảng thời gian tôi cảm thấy thất vọng và muốn từ bỏ. Nhưng tôi đã không làm vậy, mặc dù đã rất gần với quyết định đó vì tôi đang đưa tin về cuộc chiến Iraq ở Afghanistan. Tôi đã vào ra khỏi các vùng chiến sự. Tôi cảm thấy sợ hãi. Và nếu tôi đã từ bỏ vào thời điểm đó, cuộc sống và sự nghiệp của tôi sẽ hoàn toàn khác. Tôi không nghĩ rằng nó sẽ thú vị như bây giờ. Tôi nghĩ rằng điều quan trọng là tôi đã chờ đến đúng thời điểm khi tôi quyết định từ bỏ và ngừng làm việc cho một tổ chức lớn để bắt đầu kinh doanh riêng. Tôi cần có trải nghiệm đó trong tay. Tôi cần cảm thấy mình đã sẵn sàng. Liệu có đáng sợ khi tôi làm điều đó, khi tôi rời khỏi sự an toàn của một tổ chức lớn với bảo hiểm, kế hoạch hưu trí và thu nhập đảm bảo? Thực sự rất đáng sợ, tôi có hai đứa con. Vợ tôi có một mức lương nhỏ. Nhưng tôi cảm thấy mình có thể chấp nhận rủi ro đó vì đó là thời điểm đúng. Có điều gì đó đã nói với tôi rằng đó là thời điểm đúng. Vì vậy, tôi nghĩ rằng đó phải là một quá trình được suy nghĩ kỹ lưỡng. Và nhiều lần, mọi người hỏi tôi, liệu tôi có nên từ bỏ và bắt đầu kinh doanh riêng không? Và tôi gần như luôn nói không, hãy bắt đầu kinh doanh của bạn từ từ. Vì vậy, 99% với công việc của bạn, 1% là kinh doanh. Sau đó, 5% là kinh doanh, 95% là công việc. Rồi 10% là kinh doanh và 90% là công việc cho đến khi bạn đạt đến một điểm mà có thể toàn bộ buổi tối của bạn…
    Cuối tuần được dành cho dự án bên lề của bạn.
    Và rồi đến lúc.
    Vâng, tôi đã đi theo một con đường tương tự trong cuộc sống của mình
    và tôi đã khá quyết đoán trong việc từ bỏ
    vào những thời điểm thực sự quan trọng
    và tôi không nghĩ rằng mình đã thực sự suy nghĩ kỹ về điều đó
    đến mức đôi khi là một khuyết điểm.
    Nhưng đôi khi đó chỉ là một cảm giác mà bạn có.
    Khi bạn cảm thấy mình đã đến cuối
    của một biểu đồ dòng chảy các lựa chọn.
    Đối với tôi, đó là khi tôi không thể thay đổi nó
    và điều đó thật tệ, tôi phải từ bỏ.
    Hoặc khi nỗ lực cần thiết để thay đổi nó
    không xứng đáng với phần thưởng đang có, vì vậy tôi phải từ bỏ.
    Vì vậy, đó giống như một biểu đồ dòng chảy mà tôi có trong đầu.
    Và thật buồn cười vì trong suốt câu chuyện của bạn,
    trong suốt cuộc trò chuyện này,
    bạn đã đề cập đến những khoảnh khắc mà ai đó cảm thấy không thỏa mãn.
    Bạn đã nói điều đó ba hoặc bốn lần như thể họ không thỏa mãn.
    Họ biết họ có thể làm điều gì đó.
    Họ biết cần phải thay đổi.
    Tôi đã tự hỏi vai trò của việc chạm đáy
    trong cuộc sống của bạn như một chất xúc tác cho sự thay đổi là gì.
    Và tôi thực sự đã hỏi một vài người
    liệu đôi khi chúng ta chỉ cần một chút đau đớn hơn.
    Vâng.
    Và điều đó không nghe có vẻ dễ chịu, nhưng.
    Tôi nghĩ rằng chạm đáy hoặc phiên bản của điều đó
    thường là một chất xúc tác cho sự thay đổi, đúng không?
    Nó quay trở lại với ý tưởng về việc định hình.
    Rất khó.
    Thất bại hoặc những trở ngại nghiêm trọng và dữ dội
    thực sự rất khó khăn, bạn biết đấy, nhưng.
    Nhưng chúng thường cần thiết để kích hoạt
    sự thay đổi cần xảy ra.
    Tôi có thể nói với bạn, tôi sẽ không bao giờ quên ngày đó.
    Đó là năm 2011 khi tôi phát hiện ra mình vẫn đang làm việc
    như một nhân viên tại Đài Phát thanh Quốc gia.
    Và tôi được thông báo rằng tôi sẽ không trở thành
    người dẫn chương trình vào các ngày trong tuần của chương trình “All Things Considered”.
    Đó là ước mơ của tôi.
    Tôi đã bắt đầu ở đó khi mới 22 tuổi,
    hy vọng rằng một ngày nào đó tôi sẽ là người dẫn chính.
    Nó giống như chương trình “Today” trên BBC, nhưng vào buổi tối.
    Và đó là tất cả những gì tôi muốn.
    Tôi là một phóng viên nước ngoài và tôi đã đưa tin về 50 quốc gia.
    Tôi đã hoàn thành tất cả các tiêu chí.
    Tôi đã đưa tin về Lầu Năm Góc.
    Tôi là người dẫn chương trình vào cuối tuần của show.
    Tôi đã làm mọi thứ đúng theo sách vở,
    mọi thứ mà tôi nghĩ tôi phải làm.
    Nhưng khi đến lúc đưa ra quyết định,
    tôi không phải là người mà họ muốn.
    Và đó là một thời điểm thấp nhất.
    Tôi thực sự tin rằng sự nghiệp của mình đã kết thúc.
    Và trong thời gian đó, khi tôi đang tìm kiếm
    một cách để rời khỏi thế giới tin tức
    bởi vì tôi đã tin rằng mình đã xong,
    tôi đã nghe về một cơ hội để tạo ra một chương trình
    với những người làm TED Talks.
    Và tôi đã nắm bắt cơ hội đó
    và điều đó đã thay đổi mọi thứ.
    Điều đó đã thúc đẩy tôi cuối cùng rời đi,
    bắt đầu kinh doanh riêng, bắt đầu tạo ra podcast.
    Tôi sẽ không bao giờ bước vào thế giới podcast
    nếu tôi không làm điều đó.
    Hôm nay tôi sẽ ở trên đài phát thanh làm tin tức.
    Và nếu không có thời điểm thấp đó,
    tôi sẽ không có động lực để buộc mình
    tìm kiếm điều tiếp theo, tìm kiếm điều gì đó khác biệt và mới mẻ.
    Và thất bại đó đã thay đổi cuộc đời tôi.
    – Đối tác, đồng sáng lập, con người, tài năng.
    Bạn đã học được gì về tầm quan trọng
    của việc tìm kiếm một đồng sáng lập,
    tìm kiếm những người để cùng kinh doanh
    liên quan đến nơi bạn sẽ kết thúc?
    – Nhiều điều, tôi sẽ 50 tuổi năm nay.
    Và nhiều người trẻ hỏi tôi, những người trẻ hơn hỏi tôi,
    mảnh lời khuyên tốt nhất mà bạn có thể cho tôi trong cuộc sống là gì?
    Và lời khuyên của tôi luôn giống nhau.
    Tìm một người bạn đời trong cuộc sống.
    Bây giờ, khác với một đối tác kinh doanh,
    mà tôi sẽ đề cập đến ngay bây giờ,
    nhưng tôi muốn nói về một người bạn đời.
    Tôi tin rằng có một người bạn đời cho mọi người,
    dù là qua Tinder, Hinge, Bumble
    hay ở một nhà thờ, một quán bar hoặc bất cứ đâu.
    Tôi tin rằng có một người bạn đời cho mọi người.
    Và tôi tin rằng bạn có khả năng cao hơn nhiều,
    không chỉ là tôi tin, mà theo thống kê thì đúng,
    bạn có khả năng thành công cao hơn nhiều
    nếu bạn có một người bạn để chia sẻ và xây dựng cuộc sống cùng.
    Đó là điều quan trọng nhất mà bạn có thể làm
    khi bạn xây dựng cuộc sống.
    Bây giờ, trong một doanh nghiệp, tôi đưa ra cùng một lời khuyên.
    Bạn có thể xây dựng một doanh nghiệp như một doanh nhân độc lập.
    Và điều đó đã xảy ra, và chúng tôi đã có nhiều doanh nhân độc lập trên chương trình, những người đã xây dựng doanh nghiệp một mình. Tất nhiên, có người khác giúp đỡ, nhưng họ là người sáng lập duy nhất. Điều này khó hơn, không phải vì về mặt kỹ thuật khó hơn, mà vì về mặt cảm xúc khó hơn. Bởi vì sẽ luôn có một thời điểm trong hành trình mà bạn tự nói với bản thân, “Tôi thật tệ, tôi là một kẻ thất bại.” Và không có ai khác để nói với bạn rằng, “Hôm nay bạn chỉ cảm thấy như vậy, bây giờ bạn chỉ cảm thấy như vậy, nhưng ngày mai bạn sẽ không cảm thấy như vậy.” Và tôi, với tư cách là đồng sáng lập của bạn, có thể cũng cảm thấy như vậy và bạn sẽ cần phải nói với tôi rằng tôi không tệ. Đó là vẻ đẹp và tầm quan trọng của việc có một đồng sáng lập, vì họ sẽ ở bên bạn trong hành trình. Bạn sẽ phải trải qua một lò luyện lửa khi bắt đầu một doanh nghiệp. Bạn sẽ gặp những khoảnh khắc căng thẳng tột độ, gần như thất bại và bạn sẽ cần ai đó ở bên cạnh trong những lúc khó khăn. Bây giờ, bạn có thể làm điều đó một mình không? Có, bạn có thể. Chỉ là khó hơn và tỷ lệ thành công của các doanh nghiệp có đồng sáng lập thường cao hơn. Đó là lý do, và tôi đã đề cập đến điều này trong cuốn sách của tôi, mà nó đã ra mắt vài năm trước, nhà đầu tư huyền thoại Paul Graham, một trong những tiêu chí của ông khi đầu tư vào các công ty là có đồng sáng lập. Bạn phải có một đồng sáng lập vì đó là một bảo đảm mạnh mẽ hơn cho sự thành công so với một doanh nhân độc lập.
    – Bạn nghĩ mọi người nên tìm kiếm điều gì khi họ đang tìm kiếm một đồng sáng lập? Bạn biết đấy, đó có phải là vấn đề tính cách không? Có phải là sự giao thoa kỹ năng không? Họ có đang tìm kiếm một người tương tự như chính họ không? Và những đồng sáng lập này đến từ đâu? Bạn tìm thấy họ ở đâu? Vậy câu hỏi tôi luôn nhận được là, tôi tìm đâu ra một đồng sáng lập?
    – Vâng, tôi nghĩ nó giống như hẹn hò, bạn biết đấy, và thường thì các đồng sáng lập tranh cãi với nhau. Đôi khi họ biết nhau từ thời đại học hoặc trường học hoặc họ gặp nhau tại một công ty. Đôi khi họ đang tìm kiếm một đồng sáng lập.
    Đôi khi họ đang tìm kiếm ai đó để bắt đầu một doanh nghiệp cùng nhau. Và không có công thức nào mà bạn có thể chỉ cần đánh dấu vào từng ô. Tôi nghĩ rằng nhiều điều trong số đó là bản năng. Nhiều điều là may mắn. Bạn biết đấy, có thể có hai người với những kỹ năng hoàn toàn khác nhau. Một người đồng sáng lập kỹ thuật và một người đồng sáng lập về marketing hoặc vận hành, bạn biết đấy, hoặc một người đồng sáng lập có tầm nhìn về gây quỹ và sau đó là một người phụ trách về mặt vận hành. Và điều đó có thể hoàn hảo, nhưng họ có thể có xung đột về tính cách. Có thể có một thời điểm mà họ có những quan điểm rất khác nhau. Vì vậy, rất nhiều điều trong số đó liên quan đến tính cách tương thích. Nó giống như một cuộc hôn nhân, nhân tiện. Bạn có thể kết hôn với ai đó, bạn có thể yêu ai đó, phải lòng ai đó và quyết định kết hôn với ai đó, người sẽ là người nuôi dưỡng nhiều hơn, trong khi bạn có thể là người kỷ luật hơn khi xây dựng một gia đình hoặc ngược lại. Kỹ năng xây dựng gia đình thực sự tương thích. Nhưng nếu tính cách của bạn không tương thích, theo thời gian, cuộc hôn nhân đó sẽ không kéo dài nếu bạn không thể phát triển cùng nhau. Thường thì, các đồng sáng lập, khi họ bắt đầu một doanh nghiệp, những đồng sáng lập thành công nhất cũng phát triển cùng nhau. Bạn biết đấy, họ bắt đầu một doanh nghiệp và sau đó họ phát triển nó cùng nhau và nó trở nên mạnh mẽ hơn theo thời gian vì họ cũng phát triển cùng nhau. Họ cũng học từ những sai lầm cùng nhau và tìm ra cách phục hồi từ những sai lầm đó cùng nhau. Và trong một số trường hợp, đã từng có một doanh nghiệp thất bại trước đó, chúng tôi vừa có một tập của chương trình với các nhà sáng lập của một loại ngũ cốc ăn sáng gọi là Magic Spoon. Những người này gặp nhau ở trường đại học, Greg và Gabby, và họ quyết định bắt đầu một công ty cùng nhau, một công ty sản xuất thanh protein. Các thanh protein được làm từ châu chấu. Nó được gọi là XO bars, EXO. Và đó là một ý tưởng tuyệt vời vì châu chấu rất giàu dinh dưỡng, nhiều protein, thực sự tốt cho môi trường, không cần nhiều nước, bạn có thể biến chúng thành bột không có vị. Và họ thực sự theo đuổi doanh nghiệp này.
    Trong bảy, tám năm cùng nhau. Và doanh nghiệp đã thất bại vì những lý do rõ ràng, đó là trong xã hội của chúng ta ở Hoa Kỳ, ở phương Tây, chúng ta vẫn chưa sẵn sàng để tiêu thụ côn trùng. Có một rào cản tâm lý. Vì vậy, điều đó có thể đã là kết thúc cho sự hợp tác của họ. Nhưng họ đã quyết định rằng họ muốn tiếp tục xây dựng một cái gì đó cùng nhau vì họ tin tưởng vào nhau. Và họ đã chuyển sang một sản phẩm hoàn toàn khác, cũng giàu protein, nhưng là ngũ cốc ăn sáng, giàu protein, không đường, ít carbohydrate. Một loại ngũ cốc ăn sáng kiểu keto, hiện đang có mặt tại 20.000 cửa hàng tạp hóa ở Hoa Kỳ và có thể cũng có ở Vương quốc Anh. Nhưng đó là một ví dụ về sự hợp tác này, nơi họ đã thất bại cùng nhau, nhưng điều đó đã cho phép họ xây dựng một cái gì đó thành công.
    – Một trong những câu hỏi trung tâm khác mà tôi thường nhận được liên quan đến giai đoạn khởi đầu là mọi người hiện đang làm việc trong một công việc toàn thời gian. Họ có một ý tưởng, nhưng họ không chắc chắn làm thế nào để chuyển từ công việc toàn thời gian sang ý tưởng. Họ có nên nghỉ việc và theo đuổi ý tưởng không? Hay họ nên ở lại công việc và làm một phần? Đó là một tình huống khó khăn về cách tôi chuyển từ ý tưởng sang thực hiện trong khi tôi đang có một công việc toàn thời gian mà tôi cần để duy trì cuộc sống. Bạn cũng đã nói một chút về điều này trong cuốn sách của mình, về ý tưởng làm thế nào để rời khỏi vùng an toàn một cách an toàn.
    – Vâng, tất nhiên điều đó phụ thuộc vào công ty. Nếu bạn đang phát triển một công nghệ và bạn làm việc tại Google, có lẽ tốt hơn là bạn nên nghỉ việc trước, vì nếu không Google sẽ tuyên bố quyền sở hữu ý tưởng đó. Và nhiều công ty hoạt động theo cách đó, nơi họ sẽ lập luận rằng, “Nếu bạn làm việc cho công ty và bạn có một ý tưởng, chúng tôi sở hữu nó.” Vì vậy, có những ví dụ mà bạn muốn rời khỏi công ty, nhưng chúng tôi đã có rất nhiều ví dụ trong chương trình “Cách tôi xây dựng điều này” về những người sáng lập đã giữ công việc ban ngày của họ trong khi theo đuổi ý tưởng khác. Bởi vì họ phải trả hóa đơn, họ phải nuôi sống gia đình.
    Chúng tôi đã thực hiện một câu chuyện cách đây vài năm. Đây thực sự là một công ty có trụ sở tại Vương quốc Anh. Và đó là một câu chuyện tuyệt vời. Đó là câu chuyện về một chàng trai tên là Christian Tapaniinaho, người đến từ Phần Lan, và vợ anh, Darina, người Scotland. Cả hai đều là những tư vấn viên giáo dục ở Vương quốc Anh. Họ gặp nhau ở trường đại học và đã có một công ty tư vấn giáo dục cùng với nhiều công việc khác nhau. Nhưng Christian là một người thích mày mò và anh mơ ước xây dựng một cái gì đó. Anh không chắc đó là cái gì. Thực tế là anh là một đầu bếp tại gia và anh gặp phải một vấn đề. Bởi vì đây là nơi mà tất cả các doanh nghiệp vĩ đại bắt đầu. Tôi có một vấn đề và có thể những người khác cũng có vấn đề đó. Và nếu nhiều người có vấn đề đó, có thể tôi có thể giải quyết nó. Vấn đề của anh là anh không thể nướng pizza ở nhà. Tại sao bạn không thể nướng pizza ở nhà? Nó phải thật sự nóng. Đó là cách bạn có được những chiếc pizza Neapolitan đẹp mắt, với lớp vỏ cháy xém vì chúng được nướng trong một phút ở nhiệt độ rất cao. Lò nướng ở nhà không thể nóng như vậy. Anh đã làm gì? Anh bắt đầu đập một số kim loại lại với nhau và anh đã xây dựng lò nướng pizza của riêng mình, được đốt bằng gỗ. Hôm nay, lò nướng pizza đó là Uni Pizza Ovens. Một trong những lò nướng pizza bán chạy nhất, lò nướng pizza cho gia đình trên thế giới. Chúng có giá từ 300 đến 500 đô la. Bạn biết đấy, chúng khá phải chăng. Bạn có thể, chúng có phiên bản dùng gỗ. Chúng có phiên bản gas, gas propane. Chúng có một phiên bản điện. Những người này đã giữ công việc chính của họ trong nhiều năm khi xây dựng công ty này vì họ không biết liệu nó có hoạt động hay không. Đó là một công ty trị giá hàng tỷ đô la. Một ví dụ về một người thực sự không, bạn biết đấy, có một chân ở một nơi và một chân ở nơi khác. Và khi điều khác này trở nên thực tế, họ cảm thấy rằng họ có thể nhảy vào và theo đuổi nó. Vậy đây là điều. Nhiều người cho rằng các doanh nhân là những kẻ liều lĩnh. Bạn biết đấy, YOLO, tôi sẽ nhảy ra khỏi máy bay, không có dù và theo đuổi nó. Và đó thực sự là một huyền thoại.
    Có một số người như vậy, bạn biết đấy.
    Nhưng nhìn chung, hầu hết các doanh nhân đều tính toán rủi ro.
    Vì vậy, họ có chấp nhận rủi ro, nhưng tất cả chúng ta đều chấp nhận rủi ro mỗi ngày.
    Điều quan trọng là họ giảm thiểu những rủi ro đó bằng nhiều cách khác nhau.
    Vì vậy, trong trường hợp của tôi, đúng, tôi sẽ giữ công việc chính của mình
    một thời gian nữa và xây dựng điều này.
    Và sau đó, việc nhảy ra khỏi công việc chính của tôi
    để theo đuổi điều này toàn thời gian là một rủi ro.
    Nhưng bây giờ có vẻ như tôi có thể thấy điều này đang đi về đâu.
    Và đó là khoảnh khắc mà bạn có thể thực hiện bước nhảy vọt đó.
    – Điều này cũng thú vị,
    bởi vì câu chuyện đó không phù hợp với khuôn mẫu
    bởi vì có rất nhiều kiên nhẫn.
    Và sự kiên nhẫn dường như đến từ một người
    thực sự tập trung vào việc giải quyết một vấn đề
    hơn là trở nên giàu có.
    Và một người tập trung vào việc trở nên giàu có
    sẽ có cách tiếp cận mạo hiểm hơn, tôi nghĩ,
    so với một người thực sự chỉ tập trung vào một vấn đề
    mà họ thực sự muốn giải quyết.
    Và bạn đã nói, ôi, cuối cùng nó đã trở thành lò nướng pizza tốt nhất.
    Và có lẽ vì anh ấy đã quá tập trung vào, như tôi đã nói,
    rằng anh ấy đã quá tập trung vào việc giải quyết vấn đề
    đến mức anh ấy đã dành, tôi biết, năm, sáu, bảy năm
    để làm ra lò nướng pizza tốt nhất và sau đó mới lo lắng
    xem liệu mọi người có muốn nó hay không
    hay liệu nó có làm cho anh ấy trở nên giàu có từ việc tạo ra nó hay không.
    Nhưng thường thì ngược lại.
    Với những doanh nhân đến gặp tôi
    khi tôi ở trong phòng tập thể dục hoặc trên đường phố,
    sự tập trung và ưu tiên rõ ràng là, làm thế nào để tôi trở nên giàu có?
    Tôi đang nghĩ đến việc bán cái này
    hoặc tôi đang nghĩ đến việc bán cái kia.
    Và tôi đoán điều này đặt ra câu hỏi như,
    vai trò của đam mê và sự tò mò chân thành
    trong việc tạo ra những thứ thực sự có giá trị
    mà thế giới sau đó sẽ làm cho bạn trở nên giàu có hoặc trả công cho bạn.
    – Vì vậy, không có gì sai khi muốn trở nên giàu có.
    Không có gì sai khi muốn kiếm được nhiều tiền.
    Điều này là, nó là một động cơ thúc đẩy đổi mới, đúng không?
    Ý tôi là, các động lực tạo ra sự đổi mới.
    Và vì vậy có lý do tại sao, bạn biết đấy,
    Hoa Kỳ, chẳng hạn, là một trong những nơi,
    nếu không phải là xã hội khởi nghiệp nhất trong lịch sử hiện đại
    bởi vì có những động lực để phát triển doanh nghiệp của bạn.
    Nói như vậy, tôi sẽ nói rằng khoảng 95% những người
    mà tôi đã phỏng vấn, những người sáng lập doanh nghiệp,
    trong hầu hết mọi trường hợp,
    không chủ yếu được thúc đẩy bởi tiền bạc.
    Tất nhiên, tiền bạc là quan trọng.
    Chúng ta đều muốn có sự an toàn tài chính.
    Nhưng điều mà họ được thúc đẩy
    là giải quyết một vấn đề mà họ gặp phải
    hoặc tìm kiếm một cơ hội trên thị trường
    để giải quyết một vấn đề mà nhiều người khác cũng gặp phải.
    Trong hầu hết mọi trường hợp,
    bởi vì những gì tôi làm trong chương trình “Cách tôi xây dựng điều này”
    là tôi chủ yếu phỏng vấn những người sáng lập sản phẩm tiêu dùng,
    các sản phẩm mà hoặc là biểu tượng văn hóa Mỹ
    hoặc là thương hiệu toàn cầu.
    Và trong hầu hết mọi trường hợp,
    đó là những người đang cố gắng giải quyết vấn đề của chính họ.
    Chúng tôi đã thực hiện một câu chuyện năm ngoái,
    về một doanh nhân tuyệt vời tên là Monique Rodriguez.
    Mẹ cô làm việc như một quản trị viên tại một bệnh viện
    ở phía Nam Chicago.
    Cô lớn lên với mẹ đơn thân, cha cô thì, bạn biết đấy,
    thường xuyên vào ra tù vì ma túy.
    Và cô đã cố gắng để vào trường điều dưỡng.
    Vì vậy, Monique trở thành một y tá, đó là một thành tựu lớn,
    bạn biết đấy, được nuôi dưỡng bởi một người mẹ đơn thân
    trong một khu phố khó khăn ở phía Nam Chicago,
    trở thành một y tá.
    Và, bạn biết đấy, chỉ trong vài năm làm công việc đó
    cô cảm thấy không thỏa mãn,
    nhưng cô luôn mơ về một điều gì đó.
    Và Monique đã gặp phải một vấn đề,
    đó là cô không thể tìm thấy sản phẩm chăm sóc tóc cho tóc của mình.
    Cô là một người phụ nữ da đen.
    Cô không thể tìm thấy
    những sản phẩm tiêu dùng thực sự tốt trên kệ hàng.
    Vì vậy, cô bắt đầu thử nghiệm với tinh dầu.
    Và cuối cùng cô bắt đầu trộn tinh dầu
    và chơi đùa với tóc của mình, bơ, và, bạn biết đấy,
    Jojo butt, tất cả những thứ khác nhau
    đã ho ho, tôi không thể nhớ, không, không, đó là cách phát âm.
    Và cô bắt đầu làm video trên Instagram.
    Bạn biết đấy, đây là thời kỳ đầu của Instagram.
    Và cô đã có nó, bạn biết đấy, ở giai đoạn đầu,
    10 người theo dõi và sau đó là 20 người theo dõi.
    Cô ấy đã cho mọi người thấy những gì cô ấy đang làm với các loại dầu
    và sử dụng chúng trên tóc của mình
    và cho thấy cách mà tóc của cô ấy cải thiện theo thời gian.
    Mọi người đã viết trong phần bình luận,
    “Ê, tôi có thể mua những thứ này ở đâu?”
    Sau vài năm mọi người nói điều đó với cô ấy,
    cô ấy vẫn là một y tá.
    Cô ấy tự hỏi chính mình câu hỏi tương tự,
    “Vậy làm thế nào tôi có thể, làm thế nào tôi có thể làm điều này?”
    Với gần như không có tiền,
    cô ấy đã ra mắt một thương hiệu có tên Myel Organics,
    chuyên sản phẩm chăm sóc tóc cho phụ nữ có tóc kết cấu.
    Tiến nhanh đến năm 2023,
    cô ấy đã bán doanh nghiệp đó cho Proctor and Gamble
    với giá được cho là nửa tỷ đô la.
    Đây là một người phụ nữ đã bắt đầu một công ty sản phẩm chăm sóc tóc
    trong căn hộ của mình ở Indiana,
    cô ấy đang sống ở Indiana vào thời điểm đó,
    với không có kinh nghiệm trong ngành,
    không có mối quan hệ,
    nhưng chỉ với một niềm đam mê để giải quyết một vấn đề mà cô ấy gặp phải.
    Và đó là khởi đầu của một đế chế.
    Và đó là một câu chuyện mà tôi thấy lặp đi lặp lại.
    Bạn không bao giờ có thể thay thế đam mê
    bằng một mong muốn kiếm tiền.
    Đam mê luôn luôn vượt trội hơn mong muốn kiếm tiền.
    Nó ăn mòn mong muốn kiếm tiền, để nói theo cách của Peter Lynch,
    đam mê ăn mòn mong muốn kiếm tiền cho bữa trưa hoặc bữa sáng.
    – Đam mê đang làm gì mà chỉ một mong muốn kiếm tiền
    không thể làm được, trong suốt hành trình đó?
    Vì vậy, nếu chúng ta nghĩ về cô ấy trong căn hộ đó,
    nếu chúng ta đưa cô ấy và thúc đẩy cô ấy bằng đam mê,
    và chúng ta thấy cô ấy kết thúc ở đâu, 500 triệu đô la,
    và sau đó chúng ta đưa cô ấy và thúc đẩy cô ấy
    bằng một mong muốn kiếm tiền, và chúng ta thấy cô ấy kết thúc ở đâu.
    Tại sao cô ấy lại kết thúc ở những nơi khác nhau?
    Những bước nào?
    – Vâng, tôi không chắc cô ấy sẽ kết thúc ở những nơi khác nhau.
    Không có nghi ngờ gì rằng tiền có thể là một động cơ
    và một động lực, nhưng với đam mê và niềm tin
    vào điều mà bạn đang xây dựng,
    có khả năng giải quyết vấn đề
    cho nhiều, nhiều người,
    nếu bạn đang xây dựng một cái gì đó chỉ giải quyết vấn đề của riêng bạn,
    đó không đủ, đó không phải là một doanh nghiệp, đó là một sở thích.
    Nhưng nếu bạn xây dựng một sản phẩm giải quyết vấn đề cho hàng triệu người, hoặc có thể giải quyết vấn đề cho hàng triệu người, và bạn có đam mê để xây dựng nó vì nó đang giải quyết vấn đề của bạn, điều đó sẽ thúc đẩy bạn, sẽ khiến bạn có động lực để tiếp tục tiến về phía trước. Trong khi nếu chỉ đơn thuần là động cơ kiếm lợi và nó không thành công nhanh chóng, bạn khó có thể kiên trì với nó. Bạn sẽ khó có thể có sự kiên nhẫn. Bạn sẽ chuyển sang và thử cái gì đó khác, điều đó cũng không sao cả. Nhưng có điều gì đó trong đó và cũng như trường hợp của người làm pizza đã chế tạo lò nướng pizza, vì họ đam mê nó đến mức họ hiểu vấn đề một cách sâu sắc đến nỗi họ có thể thực sự đổi mới. Trong khi nếu tôi cố gắng bắt đầu một doanh nghiệp lò nướng pizza bây giờ, thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ trải nghiệm lò nướng pizza trước đây, chưa bao giờ sử dụng một cái, chưa bao giờ thất bại khi sử dụng một cái, chưa bao giờ thành công khi sử dụng một cái. Vì vậy, thông tin của tôi sẽ phải đến từ Google. Đây là một trong những điều mà tôi thấy rất nhiều ở các doanh nhân là cách họ quản lý để suy nghĩ cho chính mình, lực lượng khiến họ suy nghĩ cho chính mình và không chỉ chấp nhận cách làm thông thường. Như một người như Elon Musk là một ví dụ điển hình của một nguyên tắc đầu tiên, bắt đầu từ con số không, kiểu như một tờ giấy trắng. Rất khó để làm, vì các quy ước như lấp đầy tất cả các bộ não của chúng ta, nên rất, rất khó để làm. Tôi ước có một cách nào đó để dạy điều đó. – Vâng, ý tôi là, thật khó để làm. Nhưng tôi cũng nghĩ rằng một phần của quá trình và một phần của việc xây dựng điều gì đó là sự sẵn sàng, không phải là mong muốn, không phải là hy vọng, không phải là sự thích thú, mà là sự sẵn sàng để trải nghiệm thất bại. Điều đó thực sự khó. Elon Musk đã trải qua rất nhiều thất bại. Ý tôi là, bỏ qua những điều kỳ quặc của anh ấy và những phần mà tôi nghĩ là thách thức ở anh ấy, không có ai trên hành tinh này mà tôi tin rằng có ảnh hưởng lớn hơn đến việc giảm khí thải carbon. Ý tôi là, hãy nói những gì bạn muốn về anh ấy,
    Nhưng giữa năng lượng mặt trời và những chiếc xe không phát thải,
    ông ấy đã có tác động lớn hơn đến lượng khí thải toàn cầu
    so với hầu hết bất kỳ cá nhân nào khác trên Trái Đất,
    điều này thật sự đáng chú ý nếu bạn nghĩ về nó.
    Bởi vì rất nhiều người thực sự ghét ông ấy,
    nhưng đồng thời,
    ông ấy đã có một tác động lớn đến khí hậu.
    Ông ấy cũng đã trải qua nhiều thất bại.
    Chúng tôi đã kể câu chuyện về PayPal trong chương trình nhiều năm trước
    và đã kể rất chi tiết.
    Max Levchin thực sự là người sáng lập PayPal.
    Ông ấy hiện là người sáng lập một công ty.
    Max Levchin và Peter Thiel đã bắt đầu PayPal,
    Elon Musk tại x.com.
    Họ đã hợp nhất thành PayPal
    và thực sự đã đuổi Elon Musk ra khỏi công ty.
    Và Max Levchin kể câu chuyện
    về ngày hội đồng quản trị đã đuổi ông ấy ra
    khỏi vị trí lãnh đạo công ty và Elon đã bị tổn thương, bạn biết không?
    Tesla, trong 16 năm đầu tiên của nó,
    là một doanh nghiệp thua lỗ.
    Không ai tin vào nó.
    Và tôi nghĩ một phần trong sự tự tin của ông ấy,
    và có thể một phần trong con người ông ấy ngày nay
    xuất phát từ những vết sẹo của việc mọi người không tin vào ông ấy.
    Tôi nghĩ rằng ông ấy, nhưng ông ấy cũng đã
    và vẫn đang chuẩn bị cho thất bại.
    Ý tôi là, khi một tên lửa được phóng lên và thất bại,
    ông ấy không thích điều đó, nhưng ông ấy tiếp tục và, bạn biết đấy,
    ông ấy tiếp tục.
    Tôi đã có một cuộc phỏng vấn không lâu trước đây với Hillary Swank.
    Cô ấy 17 hoặc 16 tuổi khi cô đến Los Angeles
    cùng mẹ từ bang Washington để trở thành một diễn viên.
    Họ thực sự không có tiền.
    Họ đã ngủ trong xe của mẹ cô ấy trong nhiều tuần
    trong khi cô ấy đi học trung học và sau đó là các buổi thử vai.
    Ý tôi là, họ không có tiền.
    Cô ấy đã đi thử vai này đến thử vai khác
    và chỉ nhận được những vai nhỏ ở đây và đó.
    Chỉ đến khi 25 tuổi, cô ấy mới có một vai diễn đột phá
    trong Barely Hills 90210.
    Đó là vào những năm 90.
    Đó là thời kỳ đỉnh cao của sự nổi tiếng của chương trình đó
    và cuối cùng cô ấy cũng có một vai diễn định kỳ trong một chương trình truyền hình.
    Đó là một bước đột phá lớn.
    Điều gì xảy ra?
    Sau 16 tập, họ đã giết nhân vật của cô ấy.
    Hợp đồng của cô ấy đã kết thúc.
    Cô ấy thất nghiệp.
    Toàn bộ sự nghiệp của cô ấy sụp đổ và cô ấy đã kết thúc.
    Và cô ấy đã rất đau khổ vào thời điểm đó.
    Cô ấy nghĩ rằng sự nghiệp của mình đã chấm dứt
    bởi vì đó là tấm vé để đạt được độ cao trong Hollywood.
    Vài tuần sau, đại diện của cô ấy gọi và nói,
    “Chào, có một bộ phim độc lập.
    “Họ đang tổ chức thử vai mở.
    “Không có nhiều tiền, nhưng cũng là một cái gì đó.
    “Bạn biết đấy, tại sao bạn không thử tham gia thử vai?”
    Vì vậy, đó là một nhóm làm phim độc lập nhỏ.
    Cô ấy thử vai cho nhân vật và cô ấy đã được nhận.
    Cô ấy được mời vào vai và sẽ không được trả tiền.
    Cô ấy sẽ kiếm được khoảng ba đến năm nghìn đô la cho bộ phim này.
    Nhưng cô ấy không có lựa chọn nào khác.
    Và cô ấy có thời gian
    bởi vì cô ấy không còn làm “Chín hay Hai hay Không” nữa.
    Vì vậy, cô ấy thực sự có thể đảm nhận vai này.
    Vâng, vai diễn là Brandon Tina.
    Bộ phim là “Boys Don’t Cry”.
    Cô ấy đã được đề cử cho Giải Oscar.
    Trở thành một trong những người trẻ nhất được đề cử
    và sau đó là người chiến thắng Giải Oscar năm đó
    và đã được đưa vào danh tiếng toàn cầu.
    Và sau vài năm,
    khi Giải Oscar thứ hai của cô ấy được trao cho nữ diễn viên,
    bạn biết đấy, bên cạnh Meryl Streep
    và Sally Field và một vài người khác.
    Đó là một câu chuyện tuyệt vời.
    Nếu cô ấy không gặp thất bại trong “Chín hay Hai hay Không”,
    hoặc cái mà cảm giác như một thất bại vào thời điểm đó,
    cô ấy sẽ không bao giờ có cơ hội
    thử vai cho bộ phim này.
    Chúng ta có thể học được gì từ những câu chuyện và những người này?
    Chúng ta có thể học rằng thất bại có thể là một điều may mắn
    và tất cả đều phụ thuộc vào cách chúng ta nhìn nhận nó.
    Bây giờ, tôi không nói rằng tôi hoàn hảo trong việc này.
    Tôi ghét thất bại.
    Khi tôi thất bại, đó là nỗi đau.
    Khi tôi đã thất bại trong cuộc sống và sự nghiệp của mình,
    đó thực sự là rất khó khăn.
    Phần khó nhất là cách nhìn nhận lại nó.
    Và đó là điều tiêu tốn tất cả sức mạnh, năng lượng của tôi,
    tôi nghĩ đối với bất kỳ ai, để nhìn nhận lại nó
    và cố gắng thuyết phục bản thân
    rằng có một lý do, có một kế hoạch.
    Dù đó là Chúa hay một lực lượng hay nghiệp chướng hay điều gì đó,
    có một lý do tại sao điều này xảy ra.
    Và trong cuộc đời tôi, trong mọi trường hợp thất bại, mọi trường hợp, điều đó đã xảy ra vì những lý do đúng đắn. Một cơ hội đã xuất hiện vì thất bại đó đã dọn dẹp một trở ngại. – Bởi vì cách bạn nhìn nhận thất bại, bởi vì những gì bạn đã làm sau thất bại, bởi vì có thể tưởng tượng rằng nếu bạn bỏ cuộc, bạn sẽ để thất bại đánh bại mình, thì mọi chuyện đã không thay đổi. Và đây là điều tôi đang nghĩ đến khi bạn nói về sức mạnh hay Chúa hay bất cứ điều gì, có thể chúng ta chính là sức mạnh và chúng ta chính là Chúa. Tôi không biết. Tôi không có ý định nghe có vẻ tự mãn hay gì cả, nhưng chỉ là nghĩ rằng có lẽ có một vài câu chuyện về những người đã có nhân vật của họ bị giết trong một bộ phim và quyết định, “Quên đi.” Và chúng ta không kể những câu chuyện đó bây giờ vì họ đã nói, “Quên đi.” Vì vậy, họ đã không nhận được giải Oscar. Nhưng trong câu chuyện đó, cô ấy có vẻ như là sức mạnh của chính mình. Cô ấy đã đưa ra quyết định đó, và điều thú vị là trong khoảnh khắc đó khi bạn phát hiện ra nhân vật của mình đã bị giết và bạn trở về nhà và nói với bạn bè rằng nhân vật của bạn đã bị giết và bạn cảm thấy xấu hổ, không có ánh sáng rõ ràng ở cuối đường hầm. Vì vậy, không thể là điều đó. Không thể là điều đó thúc đẩy bạn. Phải có điều gì khác. – Phải có điều gì khác. Và đúng là như vậy, nhưng đó là một sức mạnh. Ý tôi là, đây không phải là một chương trình về đức tin hay tôn giáo, vì vậy nó phụ thuộc vào những gì bất kỳ ai tin tưởng. Nhưng tôi, tôi tin vào đức tin. Tôi tin vào nó. Tôi không nghĩ rằng điều đó xảy ra mà không có sự can thiệp từ phía chúng ta. Giống như chúng ta, bạn biết đấy, rằng chúng ta đã nỗ lực vào đó. Nhưng, bạn biết đấy, dù bạn có tin hay không, dù bạn có tin vào một sức mạnh cao hơn hay không, tôi tin vào một sức mạnh. Và điều đó không xảy ra một cách tự động. Chúng ta cũng phải tạo ra nó. Nhưng tôi tin rằng có một loại sức mạnh dẫn dắt. Một cuộc phỏng vấn mà tôi đã thực hiện khoảng một năm rưỡi trước là với Tom Hanks.
    Và Tom Hanks có lẽ là diễn viên vĩ đại nhất còn sống, có thể là trong ngôn ngữ tiếng Anh. Ông là Spencer Tracy của thế hệ mình. Ông đã tham gia rất nhiều bộ phim. Ông đã giành được rất nhiều giải Oscar. Khi ông sẵn sàng bắt đầu sự nghiệp diễn xuất, ông rất khao khát được tham gia một Liên hoan Shakespeare rất danh giá ở Sacramento, California. Và đó sẽ là bước khởi đầu cho sự nghiệp của ông. Nhưng ông không nhận được vai diễn nào. Ông không có một vai nào cả. Vì vậy, ông phải tìm kiếm những vai diễn khác. Một ngày nọ, ông phát hiện ra có một buổi thử vai mở cho một sitcom mới mà ABC có thể sản xuất. Một chương trình thử nghiệm dựa trên hai chàng trai sống chung trong một căn hộ ở New York. Chương trình này có tên là “Buzzing Buddies.” Ông tham gia thử vai cho vai diễn. Hàng trăm người đang thử vai. Tom Hanks là một người vô danh. Ông đã nhận được vai diễn. Nhưng bây giờ họ chỉ định làm một chương trình thử nghiệm. Họ thực hiện chương trình thử nghiệm. Và chương trình thực sự được phát sóng. Nhưng ngay cả lúc đó, không có gì đảm bảo rằng sau khi chương trình đó kết thúc, sự nghiệp của ông sẽ tiếp tục. Bạn diễn của ông, Peter Scolari, không có sự nghiệp thành công như Tom Hanks. Tom Hanks đã tham gia chương trình “Buzzing Buddies” trong vài năm. Nó khá thành công. Nhưng ông đã trở thành siêu sao. Và sự nghiệp của ông bắt đầu với một loạt thất bại. Vì vậy, một phần là do ý chí của chính ông, là ý chí kiên cường để tiếp tục. Một phần là số phận. Một phần là may mắn. Một phần là Chúa hoặc bất cứ điều gì bạn muốn gọi. Có điều gì đó đã nói với ông, những thất bại này sẽ quan trọng đối với bạn. Bạn sẽ cần chúng để tiến đến nơi tiếp theo. – Bạn nghĩ gì về vấn đề cân bằng giữa công việc và cuộc sống? Bạn đã phỏng vấn rất nhiều người thành công, tỷ phú, họ dường như có tất cả những gì liên quan đến thành công vật chất. Nhưng chắc chắn điều đó đã làm sáng tỏ những hy sinh mà họ đã thực hiện trong các lĩnh vực khác của cuộc sống. Bạn đã học được điều gì là quan trọng nhất?
    và điều gì là lời cảnh báo mà bạn có thể truyền lại cho những người khác đang nhìn lên và nghĩ rằng, “Tôi muốn trở thành một tỷ phú như Richard Branson hoặc ai đó khác thành công vượt bậc?” – Ý tôi là, luôn có sự nhận thức mà chúng ta có hoặc những người bên ngoài có về người sáng lập và sự nhận thức bên trong trong gia đình, đúng không? Và chúng ta đã thấy Steve Jobs khác với cách mà gia đình Steve Jobs nhìn nhận ông. Tôi nghĩ ông là một người cha và người bạn đời yêu thương và được nhìn nhận không phải là người sáng lập Steve Jobs mà là cha của Steve Jobs. Không có gì phải bàn cãi rằng trong nhiều ví dụ và nhiều cuộc phỏng vấn mà tôi đã thực hiện, những hy sinh mà các nhà sáng lập đã thực hiện để xây dựng doanh nghiệp của họ đã có nghĩa là cuộc sống cá nhân của họ gặp nhiều thách thức. Hôn nhân của họ đã sụp đổ, họ đã có những mối quan hệ khó khăn với con cái của mình. Điều đó chắc chắn đã xảy ra. – Đây có phải là một sự hối tiếc lớn mà bạn thấy ở những người mà bạn đã nói chuyện không? – Đôi khi, tôi nghĩ đôi khi có một số trường hợp mà có một chút hối tiếc về điều đó, về việc bỏ lỡ những khoảng thời gian lớn trong cuộc sống của con cái họ. Isaac Larian, một người đàn ông tuyệt vời và rất gần gũi với các con của ông, vì sự thành công của búp bê Bratz và mối đe dọa mà nó gây ra cho Mattel, ông đã trở thành đối tượng của những vụ kiện vô tận và sau đó là những vụ kiện phản đối với Mattel. Vì vậy, ông đã bị cuốn vào và ràng buộc trong các vụ kiện với Mattel, nhà sản xuất búp bê Barbie, gần như suốt một thập kỷ. Khi ông cuối cùng thắng trong phiên phúc thẩm, bản án cuối cùng, ông đã thắng khoảng 300 triệu đô la trong phán quyết chống lại Mattel, con trai ông đã được một phóng viên hỏi, “Con có vui không khi bố con thắng?” Và cậu ấy đã nói, “Con buồn vì con không có bố bên cạnh trong 10 năm vì ông ấy đã bị cuốn vào vụ kiện này.” Và tất nhiên, Isaac đã có mặt cho gia đình mình, nhưng điều quan trọng là có những hy sinh to lớn. Và trong trường hợp của tôi, trong một phiên bản nhỏ hơn nhiều của một doanh nghiệp mà tôi điều hành, tôi luôn muốn và luôn cố gắng có mặt cho mỗi trận thể thao,
    Cho mỗi sự kiện ở trường, cho mỗi cuộc họp phụ huynh – giáo viên. Chúng tôi, với tư cách là một gia đình, ăn tối cùng nhau mỗi tối. Chúng tôi tổ chức một cuộc họp gia đình vào mỗi tối Chủ nhật. Con cái tôi không thích điều đó, nhưng chúng tôi ngồi lại và nói về tuần tới. Chúng tôi nói về những mục tiêu của chúng tôi cho tuần này. Chúng tôi xem xét, nghe có vẻ hơi nghiêm túc, nhưng chúng tôi có một danh sách quy định về các giá trị gia đình mà chúng tôi đã viết ra. Tất cả bốn chúng tôi đã viết chúng ra và quyết định gia đình chúng tôi là gì. Những điều gì nằm trong đó? Lòng biết ơn, sự hào phóng, sự tha thứ. Vì vậy, nếu, điều này vừa xảy ra với con trai tôi, nó đã rất tức giận với tôi vì tôi đã la mắng nó và tôi đã xin lỗi. Tôi nói, “Xin lỗi, tôi đã có một ngày căng thẳng.” Và nó vẫn còn tức giận. Tôi nói, “Này, giá trị gia đình là sự tha thứ.” Nhớ rằng, nó nói tha thứ, chấp nhận lời xin lỗi và tiếp tục. Sự tò mò, sự tôn trọng, việc nhận trách nhiệm. Có giá trị trong việc nhắc nhở bản thân về những điều mà bạn khao khát trở thành. Và tôi nghĩ trong trường hợp của một gia đình, để xây dựng một gia đình mạnh mẽ, cần có công sức, cam kết và thời gian. Điều đó có nghĩa là bạn sẽ phải hy sinh những điều khác để đạt được điều đó. Tại sao bạn vẫn làm những gì bạn đang làm? Bởi vì bạn đã gần 15 năm, đúng không? Về cách tôi xây dựng điều này đã được tám năm. Tôi đã bắt đầu làm podcast từ năm 2012, đúng vậy. Vâng, tôi thực sự may mắn vì tôi có thể học hỏi mỗi ngày, bạn biết không? Tôi có thể học hỏi từ những người mà tôi trò chuyện và trao đổi ý tưởng. Và tôi thực sự đã tạo ra một cuộc sống cho bản thân nơi tôi kiếm sống từ việc học, điều này thật tuyệt vời. Mỗi ngày đều khác nhau. Và điều thúc đẩy những gì tôi làm là, quay lại với phần đầu của cuộc trò chuyện của chúng ta, là biết rằng tôi có thể tạo ra một cái gì đó có giá trị cho mọi người, miễn phí. Bạn biết không, động lực cho cách tôi xây dựng điều này đến từ một trải nghiệm mà tôi đã có cách đây 15 năm khi tôi có một năm nghỉ phép.
    Và tôi đã tham gia một lớp học kinh doanh, và vào ngày đầu tiên, họ đã đưa cho chúng tôi một nghiên cứu trường hợp phần A, và nó nói về Starbucks và Howard Schultz. Tôi đã nghiền ngẫm nó, thật thú vị. Và rồi câu chuyện kết thúc, nhưng bạn phải chờ bốn ngày để lớp học quay lại và nhận phần B. Và nó thật sự thú vị. Tôi không biết về phương pháp nghiên cứu trường hợp. Tôi không biết rằng đó là cách họ dạy ở trường kinh doanh. Điều tôi nhận ra ngay sau đó là có hai vấn đề. Vấn đề đầu tiên là các nghiên cứu trường hợp rất mỏng. Chúng không toàn diện. Và vấn đề thứ hai là chúng chỉ có sẵn cho sinh viên tại Trường Kinh doanh Harvard hoặc cho các trường kinh doanh khác đang trả 120.000 đô la mỗi năm. Và tôi đã biết ngay lúc đó rằng tôi có thể làm điều tương tự như một người kể chuyện miễn phí, làm cho những nghiên cứu trường hợp này thậm chí còn tốt hơn và làm cho chúng có sẵn miễn phí. Và đó là nguồn gốc của cách tôi xây dựng điều này. Nó không bao giờ là một chương trình dành cho các doanh nhân hoặc những người đang khởi nghiệp. Nó luôn là một chương trình dành cho những người quan tâm đến việc xây dựng một cuộc sống sáng tạo. Đó luôn là điều mà nó hướng tới. Và đó là điều đã thúc đẩy tôi lúc đó và cũng là điều thúc đẩy tôi bây giờ. Khi tôi nghe từ ai đó nói, và tôi nghe điều này mọi lúc, tôi đã bắt đầu một doanh nghiệp. Chúng tôi đã bắt đầu gặp khó khăn. Chúng tôi không nghĩ rằng mình sẽ vượt qua được. Và tuần đó, tôi đã nghe Tom Rinks của Sunbomb hoặc tôi đã nghe Ariel Kay của Parachute. Tôi đã nghe bất kỳ tập nào mà tôi đã nghe và tôi đã lắng nghe nó và tôi cảm thấy chính xác những gì cô ấy cảm thấy vào thời điểm đó khi doanh nghiệp của cô ấy đang sụp đổ, đang tan vỡ. Và tôi nghĩ, được rồi, chúng ta có thể tiếp tục. Và tôi nghe điều đó mọi lúc. Bởi vì chương trình không phải về những người hùng. Nó không phải về siêu anh hùng. Nó về những người bình thường đã xây dựng những thương hiệu tuyệt vời và cách họ đã làm điều đó. Và họ không làm điều đó vì họ là siêu anh hùng. Họ làm điều đó vì họ là con người. Và tôi muốn mọi người nghe chương trình có thể liên hệ với bất kỳ ai trong chương trình,
    dù là Richard Branson hay Howard Schultz
    hay Sarah Blake, bất kỳ ai chúng tôi có trong chương trình.
    Họ là những con người giống như những người đang lắng nghe.
    – Ai là người đã…
    Và tôi thường xuyên được hỏi câu này
    và đó là một câu hỏi thật tệ,
    nhưng tôi sẽ hỏi bạn vì tôi thường xuyên nhận được.
    Cuộc phỏng vấn nào đã ở lại với bạn
    theo cách sâu sắc nhất?
    Hoặc cuộc phỏng vấn đầu tiên đã ở lại với bạn
    theo cách sâu sắc?
    – Tôi phải làm rõ câu trả lời
    bởi vì có những yếu tố trong mỗi cuộc phỏng vấn mà tôi thực hiện
    đã gắn bó với tôi, rất mạnh mẽ.
    Câu chuyện tôi kể về Isaac Larry và những điều biết đến
    hay thời thơ ấu của anh ấy ở Iran hoặc bất cứ điều gì khác.
    Những yếu tố trong câu chuyện của Gary Erickson,
    người sáng lập Cliff Bar,
    ý tôi là câu chuyện của Howard Schultz,
    lớn lên trong một dự án nhà ở ở Brooklyn.
    Vì vậy, thật không thể nói cho bạn biết
    cuộc phỏng vấn nào trong số 500 cuộc phỏng vấn
    đã ở lại với tôi nhiều nhất.
    Bởi vì có những yếu tố,
    có những điều mà tôi nhớ
    và kết nối với,
    kết nối với mỗi cuộc phỏng vấn.
    Và tôi giữ liên lạc với nhiều người sáng lập
    đã tham gia chương trình.
    Nhưng tôi nghĩ gần đây,
    một trong những cuộc phỏng vấn mạnh mẽ nhất mà chúng tôi đã thực hiện
    về quy mô và sự sáng tạo
    là câu chuyện của Sunbomb,
    một loại kem chống nắng.
    Nó được bắt đầu bởi một người tên là Tom Rinks.
    Và Tom muốn tạo ra một thương hiệu kem chống nắng
    có thể phá vỡ thị trường.
    Và anh ấy đã rút ra các yếu tố từ tất cả những ảnh hưởng khác nhau này,
    thời trang đường phố Nhật Bản và văn hóa lướt sóng.
    Và ngay cả khi anh ấy ở Holland, Michigan,
    anh ấy đã có một hộp thư ở Cocoa Beach, Florida
    bởi vì anh ấy muốn ghi Cocoa Beach, Florida
    là địa chỉ ở mặt sau của chai.
    Anh ấy bị ảnh hưởng bởi tất cả những điều khác nhau này
    và đã kết hợp chúng lại để xây dựng
    một thương hiệu cuối cùng đã được bán cho Essie Johnson
    với hàng trăm triệu đô la, bạn biết đấy.
    Đó là những câu chuyện như vậy.
    Và còn rất nhiều điều khác trong câu chuyện của anh ấy,
    nhưng có những câu chuyện như vậy.
    Nơi bạn bắt đầu hiểu
    cách mà mọi người đã lấy tất cả những trải nghiệm trong cuộc sống của họ
    và ghép chúng lại với nhau,
    bắt đầu ghép các mảnh ghép lại
    để xây dựng một điều gì đó bền vững.
    Bạn có bao nhiêu đứa trẻ?
    Hai.
    Chúng bao nhiêu tuổi?
    12 và 14.
    Từ tất cả các cuộc phỏng vấn mà bạn đã thực hiện với hàng trăm người,
    bạn biết đấy, 500 người cực kỳ thành công,
    và hàng chục nghìn người khác,
    nếu chỉ có một thông điệp mà bạn nghĩ
    sẽ hữu ích nhất cho hai đứa trẻ trẻ này
    khi chúng bước vào cuộc sống,
    nếu chúng nghe điều này sau 10 năm,
    20 năm nữa, thông điệp đó sẽ là gì?
    Hãy tìm một người bạn đồng hành để xây dựng cuộc sống của bạn.
    Người đó không nhất thiết phải là một người yêu hay một người tình,
    mà có thể là một người anh chị em hoặc một người bạn thân,
    nhưng nếu bạn có thể tìm được một người bạn đồng hành để xây dựng cuộc sống,
    một người mà bạn có thể hỗ trợ và người đó có thể hỗ trợ bạn,
    bạn sẽ có khả năng vô hạn hơn để xây dựng một cuộc sống hạnh phúc.
    – Cảm ơn bạn, Guy.
    Cảm ơn bạn rất nhiều vì rất nhiều điều.
    Cảm ơn bạn rất nhiều vì nguồn cảm hứng.
    Bạn đã là một nguồn cảm hứng lớn cho chương trình của chúng tôi
    kể từ những ngày đầu tiên.
    Thực tế, nhà sản xuất của tôi và đồng sáng lập chương trình này,
    Jack, người mà tôi đã bắt đầu cùng,
    từ ngày đầu tiên đã nói về chương trình của bạn,
    không chỉ với tư cách là học hỏi từ một podcaster tuyệt vời
    người tạo ra nội dung theo cách rất có giá trị,
    mà còn từ những câu chuyện bạn đã kể,
    bởi vì những câu chuyện bạn đã kể trên chương trình của bạn cũng
    đã, ý tôi là, Jack và tôi đã liên tục trích dẫn
    như là, đã để lại những dấu chân cho những người như chúng tôi
    đang xây dựng những điều, giống như những gì bạn đã nói.
    Chúng đã cung cấp cho chúng tôi những hiểu biết quan trọng và những viên ngọc ở những thời điểm nhất định
    khi chúng tôi đối mặt với những thách thức nhất định về cách điều hướng
    và bạn sẽ không bao giờ thấy được giá trị
    mà điều đó đã mang lại cho rất nhiều người,
    nhưng tôi chỉ muốn bạn biết rằng tôi là một trong số họ,
    rằng Jack là một trong số họ,
    và chúng tôi rất trân trọng điều đó
    và cũng vì thời gian của bạn hôm nay.
    Vì vậy, cảm ơn bạn rất nhiều, Guy.
    – Cảm ơn bạn.
    (music bắt đầu)
    (music tiếp tục)
    [ÂM THANH TRỐNG]
    (充滿朝氣的音樂)
    夥伴,你一生中訪問過多少人?
    – 我會說超過20,000人。
    – 你創辦了一檔風靡一時的標誌性節目,叫做《我是如何創建的》。為什麼?這個節目的使命是什麼?
    – 我想讓人們有機會接觸到我所能找到的最偉大的企業家,讓他們以可能無法接觸到的方式來了解這些人。我希望那份智慧和故事能永遠免費地讓任何人隨時都能取得。
    – 能給我一個概念,關於在那20,000次訪談中,你所訪問的人的種類和素質嗎?
    – 各式各樣的人,從阿富汗的農村牧羊人到歐洲的足球運動員,再到美國的名人、世界領袖、企業家和創始人,以及普通的街頭對話。
    – 我非常好奇。你知道,當我們談論建立某個東西時,那看似不可能的事情,建設任何事物最困難的部分似乎是從零到一。你與那些從一個想法走到將那個想法付諸實踐的人交談過。這不算是一段漫長的旅程,但似乎卻是最困難的旅程,因為它需要心態的巨大轉變。它需要面對恐懼和顯而易見的危險。而這些人有某種特質使得他們決定開始還不如不開始。付諸行動總比不付諸行動要好。你能否找出這些人的特質,以及我們如何可以培養它?
    – 創始人的Venn圖有幾個共同特徵,順帶一提,很多我們都有這些特徵,不論是直覺的、自然的,還是可以發展出來的,所以好奇心顯然是一個。就是渴望成長、學習,環顧四周,並試著吸收周圍的教訓。但其他的特徵則稍微更為強硬,比如對後悔和不嘗試某件事的恐懼。幾年前,我訪問過一位名叫吉姆·庫克(Jim Cook)的人。其實我最近也再次訪問了他。他真的在美國的啤酒行業中引發了革命。如今歐洲人喝美國啤酒的原因就是吉姆·庫克。在80年代,這是一個笑話,對吧?實際上有一段著名的《蒙提·派森的飛行馬戲團》的小品,裡面有提到,寧願喝尿也不喝美國啤酒,之類的。好吧,在80年代,他通過一款名為塞繆爾·亞當斯(Samuel Adams)的啤酒重新振興了美國的啤酒業。他真的推動了美國工藝啤酒產業的興起,像是IPA和所有這些非常有趣的啤酒,至今被認為是世界上最棒的啤酒之一。他在30多歲時創立了他的業務,塞繆爾·亞當斯。當時他是波士頓顧問集團的顧問,薪水不錯,家庭也很好。但他生活中有某種感覺不滿足。部分原因是他想要建立屬於自己的東西。他希望那是屬於他的。他不想為別人工作。他感到如果不去嘗試,若只是在BCS繼續工作,他會賺很多錢,數百萬美元,並且可以過上非常穩定、美好的生活。但如果這不是他自己的事,而他卻不去嘗試,他感到會不滿足。所以他冒了風險,離開了。但他覺得如果不冒險,那會是危險的。他其實用這種範疇來看,危險和恐懼。離開BCS的工作真的很可怕。但如果他留下來,危險在於有一天他會起床,還是60歲,會後悔沒有嘗試過。我想這對很多創始人來說是一個重大的因素,這種他們不想感到強烈後悔的想法。所以他們願意承擔風險,即使這可能會災難性的結果。建立某個東西、擁有某個東西、自己創造某個東西,讓這一切都屬於自己,這是一種強大的吸引力。就像是一種磁場,所有人都朝著那個方向前進。我想我們中許多創業者或渴望成為創業者的人都能感受到那種磁力。自信心扮演了怎樣的角色,這又是什麼?因為在你的書中,你提到並不總是擁有大量的自信和知識。自信心是開始的必要條件嗎?在你訪問過的所有廣受成功的人中,他們有那種自信心,還是有其他什麼讓他們越過第一個障礙?你知道,這很有趣。有時,有些人天生就擁有這種——他們有一種自然的自信。你知道這樣的人。你見過他們,對吧?那些似乎散發出自信和自我肯定的人。我認為這種人一般是稀有的。大多數健康的企業家會經歷自我懷疑。這實際上是一個非常自然的,並且我認為是重要和必要的特質,能夠在心中說,我在做正確的事情嗎?這是對的嗎?我在犯錯嗎?不同的是,雖然自問這些問題並質疑自己的決定是健康的——因為這必然會導致更好的決策——並迫使你為自己的決定正名,但你必須有願意克服障礙的毅力。我認為有些人天生就具備這種能力,但還有其他企業家則是隨著時間發展這種技能。我舉個例子。我最喜歡的故事之一是我在節目中講過的,正巧在大約500次訪談中,不知道確切數字,但我們有不少創始人是耶穌基督後期聖徒教會的成員,更廣為人知的是摩門教。這已經不是一個被使用的名稱。教會更喜歡使用我之前提到的那個名稱。
    在那個社群中,創業精神有著非常強烈的傳統。我們剛剛訪問了Therabody的創始人Jason Worslund。你知道的,Theragun,他也是在教堂長大的。我總是很好奇,這些教會成員和創業之間的連結是什麼。幾乎每位18歲的摩門年輕成員都會前往傳教。他們帶著《摩門經》、西裝和自行車,到世界各地挨家挨戶地宣揚《摩門經》。現在,你在一百個敲的門中,99個都是關上門,撞在你臉上。但有一扇門會打開。在兩年內,99%的門被關上之後,你會明白這一點並不重要。你只是為了那一扇門而去。他們回到美國,這樣的經歷讓他們養成了非常厚的皮膚。他們在兩年的時間裡經受了所有的“拒絕”。所以當他們開始創業時,不論是Cotopaxi、Davis Smith、Jet Blue、David Neelamon、Joel Clark、Kodiak Cakes,還是Jason Worslund的Therabody(Theragun),他們在傳教中聽到的“拒絕”已經夠久,於是創業對他們來說就變得輕而易舉。因為現在他們知道他們需要做的就是忍受那些“拒絕”。而“拒絕”是每個創業者會聽到的最重要的詞。我想他們也知道“肯定”是怎麼出現的。
    我想,就像你所說的,我想到很多年輕人會對我說,Steve,我試過想要一份工作。我試著創業。我發了10封電子郵件。他們認為這10封電子郵件或是五封電子郵件就足以獲得他們想要的工作。但在這種情況下,耶穌基督後期聖徒教會的成員們知道“拒絕”發生在1和100之間。“拒絕”是默認的。他們預期會得到“拒絕”。所以他們知道“肯定”也會發生在1和100之間。
    我最近遇到了一個很好的故事。這是一個我與一位名叫Isaac Larryon的人進行的訪談。Isaac是北美最大的私人擁有玩具公司MGA的擁有者。在2000年,他推出了一款名為Bratz的洋娃娃,這是第一款對抗Barbie的洋娃娃。在2000年,Barbie的市場佔有率高達90%。而在三年內,Barbie的市場佔有率下降了大約30%。Bratz成為了一個每年3億美元的品牌。這真是一個驚人的故事。
    現在往回推到70年代初,他從伊朗來到美國,身無分文,口袋裡只有200到300美元,且不會說英語,來到了洛杉磯。他在洛杉磯的時候,做了一名服務生。最終,他在80年代初開始從日本進口便宜的消費電子產品,並賣給獨立的電子商店。他的做法是,帶著一個行李箱去日本,購買Sony Walkman,然後把行李箱塞滿Sony Walkman,回到洛杉磯,以40%的加價賣給消費電子商店。最終,他的生意成功到可以引進滿載Walkman的貨櫃。到了1985年或1986年,他的年收入達到400或500萬美元左右。他在日本進口消費電子產品並在美國本地販售的業務相當可觀。
    他在1986年去日本旅行。看到孩子們玩一種叫做Game and Watch的遊戲。這是一種矩形的遊戲,有LED螢幕和兩個按鈕,在日本非常流行。他對自己說,我得在美國販賣這個。所以他搭乘了前往京都的火車,搭乘子彈頭列車前往京都,這裡是任天堂的總部。他來到任天堂總部,向接待員請求與出口部的負責人會面。接待員看著他說,抱歉,我想他的名字是小林先生。我不記得確切的名字,但她說,他不在。你必須提前三四個月預約才能見到他。Isaac說,不,請記住,他已經擁有了一個成功的業務,年收入達到500至600萬。他說,我會在接待區等著,當他出來吃午餐時,可以指給我看嗎?接待員說,抱歉,我無法這樣做。
    他就在接待區坐下來等著,等著,等著。在下午5點,一名男子從電梯走出來。他低聲對接待員說了什麼,Isaac已經等了六個小時。那名男子走到Isaac面前,說:請問我能幫助你嗎?他說,我叫Isaac Larion。我知道你負責出口事務。他說,我是的。我想要獲得Game and Watch的出口許可。他說,不可能。我們不感興趣。你是誰?而且你需要提前數月預約。他說,那我們可以快速聊聊嗎?他說,不行。他說,至少可以給我你的名片嗎?他把名片遞給他。
    Isaac帶著這名男子的名片回到美國,去銀行要求以這名男子的名義獲得100萬美元的信用額度。我們稱他為小林。因為當時沒有電子郵件,他給小林發了一封電傳,內容是獲得的100萬美元信用額度。然後他用這名男子的名片打電話給他。他說,你收到我的信用額度信嗎?那名男子說,是的,我告訴你,Larion先生,我們對與你合作不感興趣。我們不圖出口這些玩具。不感興趣。他說,如果我全額現金支付呢?他說,我們不感興趣。他幾天後再次打電話給他。他說,我想訂購價值100萬美元的這些玩具。他說,我們不感興趣。請,那名在日本的家伙說,我們不會把這些轉換成英文給你。
    他說,別擔心。
    把它們用日文發給我,並附上說明。
    我會重新包裝它們。
    這個人筋疲力盡,最終說,好的,就一次。
    第一年,他們在美國賣出了價值2500萬美元的遊戲手錶。
    第250年,3.75億美元。
    我跟艾薩克·拉里昂說,你走進了任天堂。
    你坐在那裡。
    你的尊嚴受到了挑戰。
    你的自我價值受到挑戰。
    你的自我意識受到挑戰。
    他們重複說,不,我們不行?
    他說,自我意識、尊嚴、自我價值,這些東西都是無稽之談,自尊心。
    如果你在乎這些,你就永遠不會成功。
    有人對你說不的瞬間,
    就是談判開始的時刻。
    這就是我經營我的生意的方式,
    這也是我成為如今的企業家的原因。
    他今天是一位多億萬富翁。
    這也是為什麼那個“否”這個詞如此強大的驚人例子。
    有些人天生可以承受這個拒絕。
    有些人則需要像那些摩爾門教傳教士一樣,
    發展出這種技能,
    要聽到幾百次、幾千次的拒絕,
    才能擁有那種厚皮膚,並突破困境。
    真有趣,真強大。
    這是對每個人都會經歷的拒絕瞬間的美好重塑。
    當我想到還有其他企業家時,
    我曾面對面交談過,他們最終獲得了成功,
    有些人不得不進入我所謂的“無人區”,
    他們開始了一些事情。
    看似沒有人在乎。
    他們會堅持做到五年,有時十年。
    看起來似乎沒有任何人關心。
    然後,我不知道,世界合力,
    或者運氣出現,或是時機來臨,
    那個人就開始起飛。
    這也是一條類似的道路。
    你在你所訪問的任何人物故事中看到過這種情況嗎?
    是什麼推動著一個人在幾年的無人區中堅持,
    無論是三、四、五、六、七年,當一切都不奏效時,
    卻有驅動力使他們堅持下去?
    這令人難以置信,因為這真的發生過。
    重新提及Theragun的例子,
    這位名為傑森·沃爾斯蘭的人來到洛杉磯
    要成為一名脊醫。
    那是一段他人生中艱難的時期。
    他的婚姻破裂了。
    他有兩個年幼的孩子。
    他離開猶他州鹽湖城,來到洛杉磯學習成為脊醫,是多麼痛苦的過程。
    最終,他發生了一場非常嚴重的摩托車事故,
    身受重傷。
    他是一名脊醫。
    所以他知道且理解他自己身體裡的情況。
    有一個夜晚,疼痛極其嚴重,
    以至於他決定用一把鋸子。
    那是用來雕刻木頭的鋸子。
    他拿起鋸片,將其彎曲,
    然後用膠帶纏好。
    他想,假如我試試在我的肌肉上用這個呢?
    於是他就把它放在他的肌肉上。
    他開始在肌肉上沖擊。
    居然覺得挺好。
    其實,這種震動感開始給他帶來緩解。
    接下來的幾個月裡,
    他開始在病人身上做這個實驗,
    直到有一天,人們說,嘿,
    你這是有點門道啊。
    再過七年半,Theragun才正式作為產品上市。
    而在整個過程中,他一直在工作。
    他對他能接觸到的每一個人都提起這件事。
    但是他們看到的只是包著膠帶的鋸子。
    他們看到這種奇怪的產品,似乎沒有任何實際用途。
    但人們卻從中感受到了真實的好處。
    所以一方面,他聽到人們告訴他這是奇怪的,並且看不到它的出路。
    另一方面,他有病人、他操作的人,卻感受到真正的好處,
    真正的舒緩。
    這驅動著他。
    他知道,如果他能找出
    怎麼找到合作夥伴,怎麼尋找資金,
    他需要資金來推廣這個東西。
    今天,這已經成為一家多億美元的企業。
    但是這花了七年。
    在這七年期間的任何時刻,
    因為他破產了,他本可以選擇放棄。
    但他有這種感覺,也有這樣的反饋。
    這些讓他確信,這裡面是有東西的。
    你以詢問人們運氣聞名。
    以及運氣在他們生活中發揮的作用。
    你認為這些成功人士相信運氣嗎?
    運氣在他們成為現在的自己中起了什麼作用?
    你觀察到什麼趨勢?
    因為我相信你幾乎在每次訪談結束時都會問你的所有嘉賓這個問題。
    對的。
    所以你必須有一個大數據集來思考。
    運氣在其中扮演著非常重要的角色。
    運氣是一個奇怪的詞,因為它是無形的。
    它就像一個迷信的詞。
    就像,你知道,命運一樣,對吧?
    這是我認為在我們現代科學時代中,很多人對這個詞感到抵觸的原因。
    因為我們相信我們能夠掌控結果。
    人類可以通過意志的力量
    來主導結果。
    某些情況下這可能是正確的。
    但是你不能忽略這種機遇、運氣的概念。
    你知道,你在加拿大、美国或加拿大、英国的機會
    當你兩三歲,單親媽媽,建立業務的機會有多大?
    你在不同環境中的機會
    僅僅因為那種情況的統計現實而更大。
    但憑藉意志力和一些運氣,你就這樣誕生了。
    你不能忽略這一點。
    所以你怎麼看待運氣?
    因為我經常在思考這一點。
    我想,運氣在我的生活中,那是……
    我在哪裡找到它?
    是我通過某種偶然的邂逅遇到我的女友?
    還是運氣在你出國到英國的情況下更為根本?
    因為確實,如果我在兩歲時沒有來到英國,
    而我還在博茨瓦納,那一切都會不同。
    我的教育背景很不同。
    在那裡我也可能會非常成功,
    但你就是不知道。
    如果我仍然在博茨瓦納的拉莫斯瓦,
    很可能我生活中的自由和機會都不會有。
    所以作為我無法控制的事情,
    因為當時我只有兩歲,我看到這一點,
    這真的是基本的運氣。
    我有愛我的父母。
    他們把我帶到這個有醫療保健和所有這些驚人事物的國家。
    這是幸運的。
    就像,這真的是一個我沒有參與的巨大的運氣。
    另一個孩子可能在兩歲時被移到英國,
    而他們現在可能在監獄裡。
    我試圖理解,因為有趣的是,當我深思熟慮時,
    我發現,也許我對我生活中的事情都沒有責任,
    因為這一切都是天性和環境的結果。
    是我的DNA,以及那DNA所處的環境。
    所以如果你真的深思這些,
    也許我根本不負責。
    你負擔很多責任,
    同時也有一些東西並不在你的責任範圍內。
    而事情是這樣的。
    你沒有去牛津或劍橋,
    但你認識很多曾經去過牛津或劍橋的孩子,
    而他們的財務成功可能遠不及你或我或他們認識的其他人。
    這不是因為你比他們優秀,
    也不是因為他們比你差,根本不是那樣。
    每個人都有不同的能力,也有一些因素,
    有些特質和環境使每個人都擁有不同的力量。
    擁有正確類型的個性也是運氣。
    我的意思是,你可能是這個星球上最聰明、最受教育的人,
    但如果你無法忍受一再聽到「不」的情況,
    而你試圖創辦一家公司,
    你是無法成功的。
    如果你的自我膨脹到妨礙你的程度,
    如果你的尊嚴和自豪感對你而言如此重要,
    以至於成為一個不可移動的障礙,讓你無法超越它,
    那麼無論你多麼聰明都沒用。
    你可能是一個糟糕的學生、一個失敗的學生,
    但如果擁有那些特質,一個能與任何人交談的個性,
    開放心態、友善,
    你會成功一百倍,
    因為擲骰子讓你擁有了那些特質。
    你可能不是學霸,
    但你擁有其他的東西。
    所以有許多無形的因素,
    而我們每個人都有這些東西的一部分。
    這完全取決於我們怎麼使用它們。
    – 你訪問過理查德·布蘭森,對吧?
    – 我也訪問過。
    我從理查德那裡學到的一個重要觀點是,
    聽起來可能很瘋狂,但他承認他有很多事情真的不善於,
    並且他承認自己只擅長幾樣東西。
    這頗有違我們對成功人士的看法,
    因為我們假設特別是CEO和企業家
    都是這種萬能的瑞士軍刀,
    無所不能,所有觸碰之處皆化為金。
    理查德告訴我,其實你不必擅長那麼多事情
    才能獲得巨大的成功。
    你只需要在某一個狹隘的領域表現出色,
    然後透過 delegation 來減輕你的劣勢。
    – 但那就是他的優勢。
    那是他的才能。
    理查德·布蘭森的才能在於發現他人的才能
    並給予他們去建立事物的能力,信任他們。
    我曾經做了一檔節目,名為《來自高層的智慧》。
    你仍然可以聽到。
    在播客上可以找到,這是一檔CEO的節目。
    我訪問了多位CEO,我訪問過的一位CEO叫馬克·金,
    他多年來負責阿迪達斯在北美的運營。
    他曾經管理泰勒梅德,一個高爾夫品牌,
    然後還有塔可鐘,他是塔可鐘的CEO。
    馬克·金正好提出了這個觀點。
    他說,你知道,我不是房間裡最聰明的人。
    我不是最具智力的人。
    我不是,當涉及到某些事情時,
    我並不是最有能力和勝任的人,
    但我很擅長找到那些有答案的人。
    大多數時候,我沒有答案,
    但我很會找到那些能提供答案的人。
    這就是偉大的領導者所能做的。
    CEO、創始人或企業家。
    就是找出誰能找到答案,
    然後激勵他們團結在你身邊。
    – 這是我在商業生涯中很晚才學到的事情之一。
    我說很晚,但我的意思是,我大約在28歲時學到了。
    然後在過去的三年裡,
    這一直是我思考的重點,作為創始人和企業家我所玩的遊戲
    不在於我有多聰明,或者我努力工作多少?
    而是意識到我是一家招聘公司。
    我創立的每一個公司都是一家招聘公司。
    我有一個有點瘋狂的比喻
    有時會與人分享,我告訴大家,
    如果你雇用了伊隆·馬斯克,並讓他發揮最佳表現,
    對吧,所以你雇了他並讓他發揮最佳潛能,
    那你將身價萬億。
    理論上,你會是如此。
    如果你雇用了史蒂夫·喬布斯,並讓他發揮最佳潛能,
    那你將創造出蘋果公司、
    或其他公司,或者皮克斯。
    如果你保持這種思考方式,
    儘管它是一種極端且幾乎不可能的視角,
    但它照亮了一個事實:
    作為創始人的大部分工作
    就是找到這些卓越的人,
    並讓他們發揮最佳潛能。
    這是創造價值的最簡單途徑,
    而不是希望自己能成為設計、計算機編程或所有這些事情中最優秀的。
    老實說,在我的生活中,
    這是一個非常大的根本性重塑,
    使我重新分配了我的時間,
    現在我會說我每週花20小時在招聘上。
    而在之前,我可能只花了半小時。
    – 這就是為什麼我早些時候詢問你
    有關人才的重要性以及它在創建一家公司這個遊戲中的重要性,
    而公司根本就是一群人。
    而你所見到的那些偉大創始人的情況。
    你曾經跟華特·艾薇森(Walter Isaacson)講過話嗎?
    – 沒有。
    – 他是那個曾經跟隨史蒂夫·喬布斯的人。
    – 是的,我當然知道。
    我知道他是一位出色的作家。
    是的,我沒有。
    – 是的,他常常談到史蒂夫·喬布斯在這方面是多麼卓越。
    我記得他說過,在史蒂夫·喬布斯去世之前,
    他在他的後院問過他,
    你人生中建立的東西是什麼?
    你最感到自豪的產品是什麼?
    而華特回答是團隊。
    – 是的。
    – 我現在在偉大的企業家中看到了這一點。
    我看到他們對文化和人有多麼著迷。
    – 是的。
    我的意思是,正如彼得·林奇所說,
    文化在早餐上擊敗策略,對吧?
    – 你認為文化是什麼?
    – 我認為文化有很多東西。
    它是一個共同的使命。
    它對某種做事方式的信念,
    不是只有一種方式,
    而是一種方式,這可能意味著創新、冒險,
    但對於共同使命的共享信念,對吧?
    現在很多人會說,
    好吧,你知道,可口可樂呢?
    那裡的共同使命是什麼?
    你知道,製造一種含糖的軟飲,
    你知道,一種含糖的飲料?
    我敢打賭,若你跟一位曾在像可口可樂這樣的公司工作的人交談,
    他們可能會對他們為何這麼做有一種共同的願景
    或共同的看法。
    而且這不只是關於一種含糖的軟飲或其他那些東西。
    它關於成為某個更大,有影響力的事物的一部分。
    強大的文化是讓人們感到
    他們朝著共同目標努力的地方。
    – 我們之前談到失敗
    和人們對失敗的看法。
    那麼放棄呢?
    失敗有點像是非自願的放棄。
    但放棄是指在旅程中的某個時刻你做出的決定,
    你需要轉變,這行不通。
    在我訪問的所有成功者的故事中,
    都有幾個時刻,
    他們決定放棄某件事情,
    這要麼客觀上是不明智的,要麼令人恐懼。
    但我幾乎開始了解到,
    放棄其實是一種獲勝者能夠真正磨練的技能。
    而且當然有那句話,
    不是有說放棄是為失敗者的嗎?
    但我訪問的人越多,
    我越來越明白放棄有點像是一種技能。
    我認為識別何時放棄也很重要。
    在我二十多歲的時候,
    曾經有一段時間
    我是國家公共廣播電台的記者,
    那段時間我感到沮喪,想要放棄。
    但我沒有,雖然真的有時候差點就放棄了,
    因為我在報導伊拉克戰爭和阿富汗的時候。
    我進出戰區,
    我很害怕。
    如果我在那個時候放棄,
    我的生活和職業會完全不同。
    我不認為那會有那麼有趣。
    我認為我等到放棄的正確時刻來停止為一家大組織工作,
    開始自己的生意是很重要的。
    我需要有那段經驗在心中。
    我需要感覺到我已經準備好了。
    當我離開一家有保險、退休計劃和保證收入的大組織的安全時,
    那會很可怕嗎?
    確實很可怕,我有兩個孩子。
    我妻子的工資不高。
    但我覺得我能夠承擔這個風險,
    因為那是正確的時刻。
    有什麼告訴我那是正確的時刻。
    所以我認為這必須是一個深思熟慮的過程。
    很多時候,人們問我,
    我應該放棄並開始自己的生意嗎?
    我幾乎總是說不,慢慢開始你的生意。
    所以99%用你的工作,1%是業務。
    然後5%是業務,95%是工作。
    然後10%是業務,90%是工作,
    直到你達到一個點,可能你整個晚上的時間
    和週末都花在你的副業上。
    然後這就是時候了。
    嗯,我在生活中也走過類似的路徑,
    我在一些關鍵時刻變得相當積極地放棄
    ,但我有時候並沒有好好思考這件事。
    不過,有時這就是一種感覺。
    當你覺得已經達到了選項流程圖的盡頭。
    對我來說,就像當我無法改變它
    而且讓人覺得很糟,我就不得不放棄。
    或者當為了改變它所需的努力
    不值得所獲得的獎勵時,我就不得不放棄。
    所以這就像我腦海中的這個流程圖。
    有趣的是,因為在你的故事中,
    在這次對話中,
    你提到了這些時刻,當某人感到不滿足。
    你說過三四次他們不滿足。
    他們知道自己能做些什麼。
    他們知道要改變。
    我在想到底在你生命中觸底的角色
    和改變的催化劑到底是什麼。
    實際上,我也問過一些人
    是否有時我們需要更多的痛苦。
    是的。
    這聽起來並不是一件好事,但。
    我認為那種觸底或那種版本
    經常是改變的催化劑,對吧?
    這回到了這個框架的概念。
    這是非常艱難的。
    嚴重的失敗或挫折
    是非常艱難的,你知道,但。
    但它們通常是觸發
    需要發生改變的必要條件。
    我的意思是,我可以告訴你,我永遠不會忘記那一天。
    那是2011年,我發現我仍然在國家公共廣播電台工作
    作為一名員工。
    而我被告知我將不會成為
    《各類事物的每週主持人》。
    那是我的夢想。
    我22歲開始在那裡工作,
    希望有一天能成為主播。
    就像BBC的《今日節目》,不過是在晚上。
    這就是我想要的。
    我是一名外國記者,報導過50個國家。
    我完成了所有要求。
    我報導了五角大廈。
    我是節目的週末主播。
    我按照規範做了一切,
    一切我認為我必須做的事情。
    但在做出決定時,
    我並不是他們想要的人。
    那是低谷。
    我真的相信我的職業生涯已經結束了。在那段時間裡,我一直在尋找離開新聞界的方式,因為我深信自己已經完蛋了。我聽說了一個機會,可以和做TED演講的人一起創建一個節目。我抓住了這個機會,這改變了一切。這最終促使我離開,開始自己的事業,開始創建播客。如果我沒有那樣的經歷,我絕對不會進入播客的世界。今天我可能還是在電台報導新聞。如果沒有那個低谷,我就不會有動力去尋找下一個可能性,去發現不同且新穎的事物。而那次失敗改變了我的生活。
    – 夥伴、共同創始人、人員、才華。你對於尋找共同創始人的重要性,或與商業合作夥伴建立關係,得到了什麼樣的體會,這些與你最終會在哪裡有關嗎?
    – 我今年將滿50歲。許多年輕人會問我,年輕人常常問我,你能給我什麼人生建議?我的建議總是相同的:找到生活中的伴侶。不同於商業夥伴,這部分我稍後會談到,但我想先談談生活伴侶。我相信每個人都有適合自己的伴侶,無論是在Tinder、Hinge、Bumble,還是在教堂、酒吧或其他地方。我相信每個人都有夥伴。我也相信,如果能有一個伴侶來分享和建立生活,你將更有可能成功。不僅僅是我這麼認為,統計數據也證明這是真的。這是你在建立生活時可以做的最重要的事情。
    在商業方面,我也給出相同的建議。你可以作為獨立的企業家來建立商業,這種情況確實存在,我們也曾在節目中邀請過許多獨立企業家,他們是自己創建公司。當然,還有其他人在幫助,但他們是唯一的創始人。這是更困難的,不是因為技術上更難,而是情感上更難。因為在旅程中總會有這樣的時刻,你會對自己說,我太糟糕了,我是個失敗者。而沒有其他人來告訴你,你只是今天有這樣的感受,你現在只是在感受,但明天你不會這樣感覺。我作為你的共同創始人可能會有那種感覺,而你需要告訴我我並不糟糕。這就是擁有共同創始人的美妙之處和重要性,因為他們會在旅程中與你同行。當你創業時,你將進入一個熔爐般的考驗。你將會面臨難以想像的壓力和接近失敗的時刻,你需要有一個能夠和你並肩作戰的人。
    現在,你能獨自完成嗎?可以,你可以。但這只是更困難,而共同創始人的成功率往往更高。這就是為什麼,我在幾年前的書中提到過,傳奇投資者保羅·格雷厄姆,他對投資公司的標準之一就是尋找共同創始人。你必須擁有一位共同創始人,因為這比獨立企業家更能保證成功。
    – 那麼你認為人們在尋找共同創始人時應該尋找什麼?這是一種性格上的匹配嗎?還是技能的重疊?他們是在尋找與自己相似的人嗎?這些共同創始人通常來自哪裡?你通常在哪裡找到他們?所以我經常面臨的問題就是,我該去哪裡找共同創始人?
    – 是的,我的意思是,我覺得這就像約會,通常共同創始人之間會有摩擦。有時他們是在大學或學校相識,或者在一家公司認識。有時他們正在尋找共同創始人,有時則是尋找搭檔一起創業。沒有什麼公式可以讓你勾選每一項。我認為這在很大程度上是本能,也在於機會。你知道,你可能有兩個擁有完全不同技能的人。一位技術方面的共同創始人和一位市場營銷或運營方面的共同創始人,或者是一位籌款的共同創始人和一位負責運營的人。這可能是完美的結合,但他們之間可能存在性格衝突。在某些時候,他們的觀點可能會完全不同。因此,這一切都非常依賴於個性是否契合。這就像婚姻一樣。你可以嫁給某人,愛上某人,決定和一個可能更關心養家的人結婚,而你自己也許是更具紀律性的人,建立家庭的方式可能正好相反,但如果你們的性格不合,那麼隨著時間的推移,如果你們無法一起成長,那段婚姻就無法持久。通常,共同創始人在創業時,最成功的共同創始人也會一起成長。他們創立了一家公司,然後一起發展,隨著時間的推移變得更強大,因為他們也在一起成長。他們一起學習從錯誤中吸取教訓,並找出如何共同克服那些錯誤。在某些情況下,他們曾經有過一個失敗的商業,我們的節目最近就有一集是關於一個名為Magic Spoon的早餐穀物的創始人。這兩位在大學時期認識,格雷格和加比,決定一起創辦一家公司,一家蛋白棒公司。這些蛋白棒是由蟋蟀製成的,叫做XO bars(EXO)。這是一個令人驚嘆的主意,因為蟋蟀的營養密度很高、蛋白質豐富、對環境非常友好,不需要大量水,你可以把它們轉化為無味的粉末。這對於他們來說,這個商業追求了七到八年的時間。這項業務由於明顯的原因而失敗,在我們的西方社會中,我們尚未準備好消費昆蟲,這是一種心理障礙。
    這可能本來是他們夥伴關係的結束。然而,他們決定繼續一起打造一些東西,因為他們相信彼此。他們轉向了一款完全不同的產品,同樣高蛋白,但卻是早餐穀物,富含蛋白質,無糖並且低碳水化合物。因此,這是一款生酮風格的早餐穀物,現在在美國有2萬家雜貨店販售,甚至可能在英國也有銷售。這就是他們夥伴關係的一個例子,雖然他們一起失敗,但卻讓他們能夠建立起一個成功的事業。
    – 另一個我在開始階段經常遇到的核心問題是,人們目前正在全職工作。他們有個想法,但不確定如何從全職工作轉向這個想法。他們是辭去工作然後追求這個想法呢?還是留在他們的工作中部分時間去做這個?這種如何在全職工作中,把想法轉化為執行的困境,我必須維持生計,你在你的書中也稍微提到過這一點,這個關於如何安全離開舒適區的想法。
    – 是的,當然這取決於公司。如果你正在開發一項技術,並且在谷歌工作,那麼首先辭職可能是一個更好的主意,因為否則谷歌可能會聲稱對那個想法擁有所有權。而許多公司都是這樣運作的,會說:“如果你在公司工作並且有一個想法,那麼我們擁有它。”所以有一些例子顯示你想要離開公司,但我們在《我如何建立這個》裡有很多創始人的例子,他們在追求其他想法的同時保留了自己的日常工作。因為他們必須支付帳單,必須養活家庭。我們幾年前講了一個故事。這實際上是一家位於英國的公司,這是一個驚人的故事。這是一位名叫Christian Tapaniinaho的芬蘭人和他的妻子Darina的故事,她是蘇格蘭人。他們當時都是英國的教育顧問。他們在大學認識,並成立了一家教育諮詢公司,並擔任各種工作。但Christian是一位喜歡修補的創客,他夢想著能夠建立某些東西,他不確定它是什麼。剛好他是一位家庭廚師,並且遇到了一個問題。因為這就是所有偉大企業的開始。我有一個問題,或許其他人也有這個問題。如果很多人都有這個問題,那麼我或許可以解決它。他的問題是他無法在家裡烤比薩餅。為什麼你無法在家裡烤比薩餅?因為必須非常熱。這樣才能烤出那種的美味、酥脆的拿坡里比薩,那是因為它們在非常高的溫度下烤了一分鐘。家庭烤箱無法達到那麼高的溫度。他怎麼做的?他開始敲打金屬,打造了自己的木柴爐比薩烤箱。如今,這種比薩烤箱就是uni比薩烤箱。它是世界上最暢銷的家庭比薩烤箱之一,價格在三百到五百美元之間,你知道,它們相當實惠。他們有木柴版本、液化石油氣、還有電動的版本。這些人多年來保留了日常工作,在建立這家公司時,因為他們不確定這是否會成功。這是一家價值十億美元的公司。這是一個例子,顯示出這位創始人確實一腳踏在一個地方,另一腳踏在另一個地方。當這個其他的事物變得真實時,他們感到可以大膽一跳,去追逐它。
    – 所以,事情是這樣的。許多人認為企業家是這些自殺式的飛行員。你知道,YOLO,我要跳出飛機,沒有降落傘,去追求它。事實上這是一個神話,有些人確實是這樣,但一般而言,大多數企業家會計算風險。他們確實冒險,但我們每天都在冒險,只是他們以不同的方式降低這些風險。因此在uni的案例中,是的,我要在一段時間內保持我的日常工作,建立這個東西。然後從我的日常工作中跳出來,全力追求這件事情,這是有風險的。但是現在,看起來我可以預見到這個的方向。那是你可以勇敢一跳的時刻。
    – 有趣的是,因為這個故事不符合常規,因為有很多耐心。而耐心似乎來自於一個真正專注於解決問題的人,而不是想要致富的人。我認為,專注於致富的人會采取一種更自殺式的方式,而不是專注於他們真正想要解決的問題的人。你說,它最終成為了最佳的比薩烤箱。這可能是因為他非常專注於,正如我所說,他非常專注於解決問題,以至於花了五、六、七年的時間製作出最好的比薩烤箱,然後才擔心人們是否會需要它,或者它是否會讓他通過創造它而變得富有。但通常情況下是相反的。我在健身房或街上遇到的企業家,關注和優先考慮的明顯是,我該如何致富?我在考慮賣這個,或考慮賣那個。我想這引出了這樣一個問題:對於創造真正有價值的事物,激情和真正的好奇心的角色,是如何讓世界使你致富或報酬你的。
    – 所以,渴望變得富有並沒有錯。想要賺很多錢也沒錯。這是一個推動創新的引擎,對吧?我的意思是,激勵促進創新。因此,這就是為什麼,例如,美國是現代歷史上最具創業精神的社會之一,甚至可能是最具創業精神的社會,因為有激勵措施來促使你發展業務。
    這麼說來,我可以說,大約95%的我所訪問的人——創業者——在幾乎每一種情況下,他們的動機並不是主要來自金錢。當然,金錢是重要的。我們都希望能有財務安全。但他們的動機是解決他們所面臨的問題,或者在市場中尋找能解決許多人所面臨的問題的機會。幾乎每一個案例都是如此,因為我所做的「我怎麼建立這個」就是主要訪問消費品的創始人,這些產品要麼是美國的文化象徵,要麼是全球品牌。而且在幾乎每一種情況下,都是某人在試圖解決他們自己的問題。
    去年我做了一個報導,講述了一位既糟糕又了不起的企業家,名叫莫妮克·羅德里格斯。她的母親曾是芝加哥南區一所醫院的管理人員。她在單親媽媽的環境中長大,父親因吸毒而進出監獄。她努力上了護理學校,最終成為了一名護士,這是一項了不起的成就——一位在芝加哥南區艱苦社區中成長的單親媽媽的孩子,竟然成為了一名護士。但在幾年後,她感到不滿足,儘管她總是夢想著其他事情。
    莫妮克面臨的問題是,她找不到適合自己頭髮的護髮產品。她是一位黑人女性,卻無法在貨架上找到真正好的消費產品。因此,她開始實驗精油,最終開始混合精油,並嘗試用於她的頭髮,包括鱷梨、荷荷巴等各種成分。她開始製作Instagram視頻,這時候還是Instagram的早期。起初,她只有十個追隨者,然後變成二十個。她展示她是如何使用這些精油並改善她的頭髮,隨著時間推移,人們在評論中留言,“嘿,我可以在哪裡買到這些東西?”經過幾年後,當人們不斷問她這些問題時,她仍然是一名護士。她開始問自己同樣的問題:“好吧,我該如何做呢?”於是,她幾乎沒有資金,推出了一個名為Myel Organics的品牌,專門為有質感頭髮的女性提供護髮產品。
    快轉到2023年,她把這個企業以據報價五億美元的價格賣給了寶潔公司。這位女性在印第安納州的公寓裡創立了一家護髮產品公司,當時她住在印第安納州,毫無行業經驗,也沒有任何人脈,只有一顆想要解決自身問題的熱情。這就是一個帝國的開始。我看到的故事就是如此屢見不鮮。你永遠不能用對金錢的渴望來取代熱情。熱情總是會超越對金錢的渴望。換句話說,以彼得·林奇的話來說,熱情會把對金錢的渴望吃掉,就像早餐或午餐一樣。
    – 熱情所做的事情,是單純的金錢需求所無法帶來的,這在過程中體現得淋漓盡致嗎?比如我們想像一下她在那個公寓裡,如果我們用熱情去推動她,然後看到她最終的成就——五億美元;如果我們用對金錢的渴望來推動她,又會看到她的結果。為什麼她會有不同的結局?具體是什麼步驟?
    – 是的,我不確定她是否會有不同的結局。毫無疑問,金錢可以是一個引擎和動力,但如果你對自己所建設的事物充滿熱情並相信它,並且有能力為許多人解決問題,那麼如果你所建立的東西僅僅是為了解決自己的問題,那是不夠的,這不是一門生意,這只是愛好。但如果你創造了一個可以為數百萬人解決問題的產品,或者可能為數百萬人解決問題的產品,並因為它解決了你的問題而有熱情去創造它,那將會驅動你,激勵你不斷向前。而如果只是為了利潤的動機,而它沒有立即成功,那麼你不太可能堅持下去。你可能缺乏耐心。你會轉而嘗試其他的事情,這也是可以的,這也是可以的。但裡面有某種東西,也有比薩餅店的例子,那些因為對其充滿熱情而深入理解問題的人,他們能夠真正創新。而如果我現在想開始做比薩餅烤箱的生意,坦白說,我從未接觸過比薩餅烤箱,未曾使用過,也從未成功或失敗過使用。因此我的資訊只能來自於Google。在企業家中,我經常看到的就是他們如何自我思考,推動他們獨立思考,而不是單純接受傳統的做事情方式。像伊隆·馬斯克這樣的人就是一個典型的例子,他是一個真正的第一性原則,從零開始,彷彿一張白紙,這是非常困難的,因為慣性充斥著我們的大腦,這是非常、非常難的。我希望有某種方式可以教會這種思考方式。
    – 是的,我認為這是很難做到的。但我也認為,這一過程和創造某樣東西的一部分是願意面對失敗的,不是渴望,也不是希望,也不是享受,而是願意去經歷失敗。這真的很難。伊隆·馬斯克經歷了很多失敗。放下他的怪癖和挑戰性特質,這個星球上沒有一個人比他對減少氣候排放的影響更大。
    我說的意思是,對於他可以說任何話,但在太陽能和無排放的汽車之間,他對全球氣候排放的影響比地球上幾乎任何其他個體都要大,這如果好好想想,真是一件相當了不起的事情。許多人非常厭惡他,但同時,他對氣候也產生了巨大的影響。他也經歷了許多失敗。我們在多年前的節目中講述了PayPal的故事,並詳細介紹了這個故事。Max Levchin確實是PayPal的創始人,他現在是一家公司的創辦人。Max Levchin和Peter Thiel一起創立了PayPal,而Elon Musk則在x.com。他們合併成為PayPal,並實際上把Elon Musk趕出了公司。Max Levchin講述了當董事會把他趕出公司負責人的那一天,Elon是多麼沮喪。你知道嗎?特斯拉在它的前16年裡一直是一個虧損的企業,沒有人相信它。我認為,這部分是他的自負,部分是我認為,也許是今天的他的一部分,來自於那些人不相信他的傷痕。我相信他,但他也一直準備迎接失敗。我的意思是,當火箭發射失敗時,他不喜歡這個結果,但他會繼續前進,繼續努力。我不久前與Hilary Swank進行了一次採訪。她17歲或16歲時,與母親從華盛頓州來到洛杉磯,想成為演員。她的經濟狀況非常窘迫,字面上說就是身無分文。她們真的在她母親的車裡住了幾個星期,當時她正在上高中,然後參加試鏡。我是說,她們根本沒有錢。她去參加了一次又一次的試鏡,只能獲得一些小角色。直到25歲時,她才迎來了突破性的角色《鮮血無罪》。那是在90年代,正是那個節目最受歡迎的時候,她終於在一部電視劇中獲得了常駐角色,這是一個巨大的突破。結果發生了什麼?在16集後,他們殺掉了她的角色,她的合約也解約了,她失業了。她的整個事業瞬間崩潰,她感到非常絕望。她以為她的事業到此結束,因為那是她在好萊塢起飛的機會。幾周後,她的經紀人打電話告訴她:“嘿,有部獨立電影。他們正在進行開放的試鏡。薪水不多,但也算是什麼。你知道,為什麼不去試試呢?”所以這是一個小型獨立製作團隊。她試鏡並順利獲得了這個角色。他們給她的角色報酬幾乎為零。她只會在這部電影中賺到大約三到五千美元,但她沒有其他選擇。而且她那時有時間,因為她不再參加《九點二分之一》。於是她可以真正參加這個角色。這個角色是Brandon Tina。這部電影是《男孩不哭》。她獲得了奧斯卡提名,成為那一年最年輕的提名者之一,也成為奧斯卡獲獎者。幾年後,她的第二個奧斯卡提名再次給到了她,並與梅麗爾·斯特里普、莎莉·菲爾德等人同台競技。這是一個了不起的故事。如果她在《九點二分之一》中沒有經歷那次失敗,或者當時覺得是一種失敗,她就不會有機會試鏡這部電影。我們能從這些故事和這些人中學到什麼?我們可以學到,失敗是一種祝福,關鍵在於我們如何為之框架。現在,我不是說我在這方面是完美的。我討厭失敗,當我失敗時,真的是非常痛苦。在我的生活和職業中,失敗非常棘手。最困難的部分是重新框架,這需要我所有的力量和精力,我認為對於任何人來說都是如此,重新框架並試圖說服自己,這背後有原因,有計劃。無論是上帝、力量、業力還是其他,事情發生都有其原因。而在我生活中的每一次失敗,每一個案例,都是出於正確的原因而發生。一個機會之所以出現,是因為那次失敗為我移除了障礙。因為你如何框架失敗,因為你在失敗之後所做的事情,因為可以想像,如果你對生命中的任何一個重大失敗放棄了,你就會讓失敗佔據你的心靈,那麼事情就不會有所改變。這正是我在你提到力量、上帝或其他的時候所想到的,也許我們就是力量和上帝。我不知道。我不是想聽起來自戀或什麼,但我只是認為,可能有幾個故事講述那些角色在電影中被殺掉後,決定“不再這樣”。而我們現在不再講這些故事,因為他們說“算了”。所以他們沒有得到奧斯卡獎。但在那個故事中,她聽起來是她自己的力量。她做出了這個決定,這很有趣,因為在你發現角色被殺掉的那一刻,回家告訴朋友你的角色被殺掉並感受到羞愧時,隧道的另一端沒有任何明顯的曙光。所以不可能是這樣。推動你向前的不能是這個,必定還有其他東西。是的,必定還有其他東西。實際上這是一種力量。我是說,這不是一個關於信仰或宗教的節目,所以這取決於每個人相信什麼。但我是一個信仰者,我相信這一點。我不認為這會在沒有我們的介入下發生。就像在我們的努力之下。但無論你是否相信,無論你是否相信更高的力量,我相信有某種力量在指引著它。大約一年半前我進行了一次採訪,就是和湯姆·漢克斯的。
    湯姆·漢克斯可能是當今最偉大的演員,也許在英語語言中是最卓越的。他是他那一代的斯賓塞·特雷西。他參演了非常多的電影,獲得了許多奧斯卡獎。當他準備開始他的演藝事業時,他迫切想加入加州薩克拉門托的一個非常有名的莎士比亞藝術節,這將為他的事業開啟新篇章,但他沒有獲得任何角色,沒有得到哪怕一個角色。因此,他不得不尋找其他的演出機會。一天,他得知ABC將可能製作一部新的情景喜劇的公開選角,該劇集的試播碼必是根據兩個人在紐約一起生活的故事。這部劇名叫《嗡嗡好朋友》。他參加了這部劇的選角,成百上千的人也在試鏡,湯姆·漢克斯當時幾乎無人知曉,但他獲得了這個角色。然而,他們只會制作一部試播碼,試播碼製作完成後,這部劇實際上獲得了推出。但即便如此,這並不保證這部劇結束後他的演藝事業會持續。與他搭檔的彼得·斯科拉里並不像湯姆·漢克斯那樣擁有成功的職業生涯。湯姆·漢克斯在《嗡嗡好朋友》中演出數年,這部劇表現中等,但最終他成為了超級明星,他的職業生涯起初充滿了失敗。因此,部分原因歸結於他自己的意志,純粹的堅持不懈,另一部分來自於命運,還有幸運,以及上天或其他你想稱呼的事物。某種力量告訴他,這些失敗對你來說將是重要的,你需要它們才能到達下一個地方。
    – 你對工作與生活平衡的看法是什麼?你曾經訪問過許多非常成功的人,億萬富翁,他們似乎在物質成功上擁有了一切。但這必定會顯示出他們在生活的其他方面所做出的犧牲。你學到了什麼是最重要的?你會給那些向上仰望、思考像理查德·布蘭森或者其他那些極其成功的人一樣想成為億萬富翁的人的警示是什麼?
    – 我是說,外界對創始人的看法和家庭內部的看法總是存在著某種認知差異。我們對史蒂夫·喬布斯的看法與他的家人看待他的方式不一樣。我認為他是一位慈愛的父親和伴侶,他被視為不是創始人史蒂夫·喬布斯,而是史蒂夫·喬布斯的爸爸。毫無疑問,在我做的許多訪談中,創始人們為了建立自己的企業所作出的犧牲,意味著他們的私人生活變得充滿挑戰。許多婚姻破裂,他們與子女的關係也十分困難,這一切的發生都是實實在在存在的。
    – 這是你在與受訪者交談後看到的重大遺憾之一嗎?
    – 有時,我認為在某些案例中,他們確實對錯過孩子生活中的重要時刻感到遺憾。艾薩克·拉里安是一位很棒的人,與他的孩子們非常親近。他因為布拉茲洋娃娃的成功以及對美泰的威脅,成為了無盡訴訟和隨之而來的反訴訟的主角。因此,他在與美泰(巴比的製造商)纏鬥的法庭案件中被困了將近十年。當他最終在上訴中勝訴,獲得了約三億美元的判決時,他的兒子被一位記者問到:「你不是很開心你爸爸贏了嗎?」他卻說:「我很難過,因為我已經有十年沒有我爸爸在身邊了,他一直在這場訴訟中。」當然,艾薩克在家庭中是支持的,但重點在於他們付出了巨大的犧牲。在我經營的規模小得多的事業中,我一直想要在每一場體育賽和每一次學校活動、每一次家長會議中都能到場。作為一家人,我們每晚一起共進晚餐,我們每週日晚上舉行家庭會議。我的孩子們不喜歡,但我們會坐下來討論未來的一週,講述我們的目標。我們也有一個稍顯認真的家庭價值觀清單,我們四個人都寫下來,並決定我們是什麼樣的家庭。那上面包括什麼?感恩、慷慨、寬恕。因此,最近我的兒子因為我對他大喊而非常生氣,我向他道歉。我說:「抱歉,我今天很緊張。」他依然生氣。我接著說:「嘿,家庭價值觀中的一項是寬恕。」記住,它會寫著寬恕,接受道歉並向前走。好奇心、尊重、肩負責任。提醒自己你所渴望成為的事物是如此重要。我認為對於一個家庭來說,建立一個堅固的家庭需要投入精力和承諾,這需要時間,這意味著你必須犧牲其他事情才能實現。你為什麼還在做你正在做的事?因為你已經快15年了,是吧? 我構建這個的過程有八年了。Podcast 頻道,是,對,從2012年開始到現在。是的,我真的很幸運,因為我每天都可以學習。你知道嗎?我可以向我訪談的人學習,與人交流想法。我本質上創造了一個,讓我能夠賺取收入的生活,我的收入來自學習,這是一個美好的地方。每一天都是不同的。而我所做的動機是,回到我們談話的開始,知道我可以為人們創造有價值的東西,而且是免費的。你知道,在我構建這個過程中,有一部分靈感來自於我15年前的一個經歷,那時我正在休假一年。
    我上一門商學院的課,第一天他們給我們發了一個個案研究的第一部分,講的是星巴克和霍華德·舒爾茨。我非常投入,這個故事吸引人。然後故事結束了,但你要等四天,才能在課堂上拿到第二部分。這個故事依然引人入勝。我那時候不知道個案研究的方法,也不知道這是商學院的教學方式。很快我意識到有兩個問題。第一,這些個案研究內容膚淺,並不全面;第二,這些研究僅對哈佛商學院的學生或其他每年花費12萬美元的商學院學生可用。我當時就知道,作為一名講故事的人,我可以免費做同樣的事情,讓這些個案研究變得更好,並免費提供給大家。這就是我如何創建這個節目的起源。這不僅僅是給創業者或有志於創業的人的節目,而是給那些對建立創意生活感興趣的人。這一直是節目的宗旨。這也是當時激勵我的原因,現在同樣激勵著我。每當我聽到有人說,「我開始了一個生意,我們遇到了一個非常艱難的時期,我們以為我們撐不下去了。」然後那週我聽到了Tom Rinks的Sunbomb或Ariel Kay的Parachute,我聽到任何一集,我都聽進去了,並感受到她在公司崩潰的時刻所感受到的精確情感。我心想,好吧,我們可以繼續下去。而我時常聽到這樣的話。因為這個節目不是關於英雄,也不是關於超級英雄,而是普通人如何建立了驚人的品牌,他們是怎麼做到的。他們不是因為是超級英雄才成功的,而是因為他們是人。我希望每一位聽眾都能與節目中的任何人產生共鳴,無論是理查德·布蘭森還是霍華德·舒爾茨,或者是Sarah Blake,無論我們邀請了誰。他們都是與聽眾一樣的普通人。
    – 誰是你…
    我經常被問到這個問題,這是一個讓人糟心的問題,但我還是要問你,因為我聽得太多了。哪一次的訪談在你心中留下了最深的印象?或者是第一個令你深受感動的訪談?
    – 我需要先澄清一下這個問題,因為我每一次的訪談都有一些元素讓我印象深刻,這些元素很有力量。你提到的艾薇·拉里(Isaac Larry)和他的成長故事,或是他在伊朗的童年等等。還有加里·埃里克森(Gary Erickson)創立Cliff Bar的故事,還有霍華德·舒爾茨在布魯克林一個住房項目長大的經歷。因此告訴你在500個訪談中哪一個最令我印象深刻是件不可能的事。因為每個訪談都有我記憶深刻的地方,我能與之產生共鳴的部分,而我還與許多曾上過節目的創始人保持聯繫。但我認為最近我們做過的、在範疇和創造力方面最有力量的訪談是關於Sunbomb的故事,那是一個防曬乳品牌。這是由一位名叫Tom Rinks的人創辦的。Tom想創建一個可以在市場上具備顛覆性的防曬乳品牌。他從各種不同的影響中汲取靈感,包括日本街頭時裝和衝浪文化。儘管他在密歇根的荷蘭市,但他在佛羅里達的蜥蜴海灘(Cocoa Beach)設置了一個郵箱,因為他想把蜥蜴海灘作為瓶子背面的地址。他受到這些不同因素的影響,把它們結合在一起,建立了一個最終以數億美元賣給Essie Johnson的品牌。這就是這樣的故事。他的故事還有很多,但類似的故事,讓你開始理解人們如何將他們所有的生活經歷融合在一起,開始拼湊出一個持久的作品。
    你有幾個孩子?
    兩個。
    他們多大了?
    12歲和14歲。
    在你訪問過的幾百人中,對於這500位極為成功的人,還有成千上萬的其他人,如果有一個信息最有益於你這兩個孩子走進他們的生活,若他們在10年後,20年後聽到這句話,那會是什麼呢?
    找到一個伴侶共築人生。那不一定是浪漫伴侶或情人,也可以是兄弟姐妹或摯友,但如果你能找到一個伴侶共建生活,有一個可以支持你、而你也能支持的人,你將極有可能建立幸福的生活。
    – Guy,謝謝你。
    非常感謝你做的所有事情,謝謝你的啟發。自從一開始,你就對我們的節目成為了巨大啟發。事實上,我的製作人兼節目的共同創辦人Jack,自第一天與我一起開始這個節目以來,就一直在談論你的節目,不僅僅是在學習一位優秀播客制作者,誰以非常有價值的方式創造內容,而是針對你所講述的故事,因為你在節目中講述的故事,Jack和我一直認為這些故事為像我們這樣正在創造事物的人留下了重要的線索。它們在我們面對某些挑戰時提供了關鍵的見解和建議,而你永遠無法看到這對許多人帶來的價值,但我只是想讓你知道我是其中之一,Jack也是,我們非常感謝這一點,以及你今天的付出。謝謝你,Guy。
    – 謝謝你。
    (背景音樂)
    (背景音樂)
    [靜音]

    In this moment, the host of ‘How I Built This’, discusses the lessons he has learned from interviewing over 20,000 people, ranging from global CEO’s, superstars to rural shepherds in Afghanistan. 

     Guy has built his career on the idea that every business is a story, and this business must tell this story to itself and others. He believes that all successful founders share common traits and outlooks, such as: fearing the regret of not trying more than the fear of failure. Believing in their product so much that they have almost superhuman endurance, and continue despite multiple failures. Guy also says that the most successful founders often don’t do it alone and have a co-founder to help them withstand the highs and lows of entrepreneurship.

    You can learn more about Guy’s podcast How I Built This, here: https://g2ul0.app.link/oj8DA9i7kNb 

    You can learn more about the new kids toy line by Guy’s family podcast Wow in the World, here: https://g2ul0.app.link/vvcHFH16kNb 

  • (EXCLUSIVE) Boris Johnson: “They Were Looking at Engineering The Virus” And The Government Tried To Bribe Me!

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:03 Do you really think I was deliberately party and breaking the rule?
    0:00:05 But it’s all about leading by example.
    0:00:08 But to say it was a party is a complete travesty.
    0:00:14 Seeing that photo when one of my friends can go to their grandmother’s funeral is the most enraging thing.
    0:00:17 I think all gatherings should have been banned at number 10 because I think…
    0:00:18 What do you mean gatherings?
    0:00:21 Gatherings with alcohol and music and cake.
    0:00:24 You should never have allowed that to happen.
    0:00:25 Right. Apologize for that.
    0:00:26 Boris Gomsak!
    0:00:31 The former prime minister of the UK, whose reign included Brexit, Covid and the Ukraine war.
    0:00:34 He’s one of the world’s most famous politicians.
    0:00:38 On this point of Brexit, how did David Cameron react when you said you’re going to vote Leave?
    0:00:41 He said if you come out and support Leave, I will f*ck you up forever.
    0:00:45 Because if you support Remain, you can have a top five job in the cabinet.
    0:00:46 But is that all a bit corrupt?
    0:00:49 And is that how the jobs are dished out in the government at the moment?
    0:00:53 Look, I’m sad to say that this has probably been the way politics has been since the dawn of time.
    0:00:58 And then this letter you wrote about the decision to leave will stay within the EU, which was unpublished.
    0:00:59 You seemed torn.
    0:01:02 So do you regret Brexit?
    0:01:05 Well, the next big thing was the pandemic.
    0:01:07 There was a lot of stuff we didn’t know.
    0:01:10 And I think it almost certainly was a lab accident.
    0:01:14 They were looking at engineering viruses and the ways that they could manipulate it.
    0:01:16 Sadly, something went wrong.
    0:01:18 When you talk about lockdowns, you refer to them as bonkers.
    0:01:21 Which is strange hearing it from the guy that put the rules in place.
    0:01:28 Well, did the benefits of lockdown outweigh the very, very severe damage done to kids?
    0:01:29 What do you think the answer to that question is?
    0:01:30 Honestly, I think…
    0:01:32 Boris, I just wanted to ask a few more things.
    0:01:34 Trump or Kamala, who’s the best for international relations?
    0:01:36 How many kids do you have?
    0:01:39 Charlotte Owen, you’re not related to her, and then you have quite a distinct persona.
    0:01:41 People describe you as being a buffoon.
    0:01:44 When I first saw you, I thought you were a parody from Bo Selectum.
    0:01:45 Is it calculated?
    0:01:48 Well, to get people interested in politics, you’ve got to sugar the pill.
    0:01:51 But also, your mother said you had certain mechanisms to cope with pain.
    0:01:56 Because your mother is sent to a psychiatric facility when you attend.
    0:01:57 I read there was physical violence in the house.
    0:02:00 And then 14, your parents get divorced.
    0:02:02 Yes, we were in Sunset.
    0:02:03 My father told us.
    0:02:09 And I was, look, I was cross and said, you know, so why did you have us then?
    0:02:11 Yeah.
    0:02:12 Um…
    0:02:25 [Music]
    0:02:27 Boris.
    0:02:28 Steve.
    0:02:35 What do I need to understand about your earliest years to understand the man that you are today?
    0:02:53 I think the key thing is my wonderful, happy, very kind of perigranating childhood in the company of my siblings.
    0:03:02 The key fact was that after 18 months of existence, my sister Rachel was born.
    0:03:14 And ever after, it was just a constant struggle to keep the pretense of primacy with my siblings.
    0:03:31 But I think it is probably true to say that healthy, incessant sibling interaction, competition, whatever you want to call it, rivalry,
    0:03:33 definitely played a part in my formation.
    0:03:35 And we used to make fun of it too.
    0:03:38 We used to think it was rather pathetic.
    0:03:42 We all knew that there was a culture of trying to win.
    0:03:45 So we used to say, oh, a little baby wants to win.
    0:03:54 And so we were kind of, we competed, but we also deprecated the competition.
    0:03:59 At that age, say before the age of 10, how does that manifest in terms of a feeling?
    0:04:03 Because you can in hindsight say, okay, I was competitive, but how did it feel?
    0:04:05 You know, because you felt like fun.
    0:04:10 But this idea that Rachel came along and then you were vying for attention and competition with her.
    0:04:12 How does that feel when you’re under the age of 10?
    0:04:16 Because your father at least was very, very busy as a man.
    0:04:20 So I’m presuming he wasn’t necessarily so present.
    0:04:25 I was reading you moved house 32 times in 14 years.
    0:04:32 Okay, I mean, he was, but really, I think I speak for all of my siblings.
    0:04:38 Now, when I say that you really couldn’t have had a more loving, caring, you know, they, they both of them.
    0:04:42 I mean, they’re both very busy, both my mother and father.
    0:04:44 Mother was painter.
    0:04:51 My father, yeah, writer did a huge number of things, but they did invest a lot of time in us.
    0:04:53 I mean, really a lot.
    0:04:56 It sounded like you had a rough sort of first 10 years of life
    0:04:59 because you also had gluia, which is, which made you deaf.
    0:05:04 Yes, well, I think we need to look very carefully at the.
    0:05:12 I definitely had adenoids and I had tonsillitis and I spent a lot of time in St.
    0:05:16 Bart’s and had my adenoids out, my tonsillitis and everything like that.
    0:05:22 And I did have gluia, but it, but my, my, my deafness, there’s no trace of it.
    0:05:33 Now, particularly, I kind of wonder whether it was in fact a, a, a coming means to avoid my mother’s questions.
    0:05:38 And I, I think, look, I mean, I don’t know, it may be that I wasn’t as deaf as, as all that.
    0:05:39 You know what I mean?
    0:05:42 Would you ever do that if your mother was asking you something you didn’t actually want to engage?
    0:05:44 And I don’t think I’m that coming.
    0:05:45 Do you know what I mean?
    0:05:48 Not at eight years old.
    0:05:50 Your mother, Charlotte, she had four children.
    0:05:54 You were the oldest of those four.
    0:05:56 She seems to be a really important character in your life.
    0:06:02 In fact, when I opened up the first couple of pages of the book, you, you dedicate the book in memory of Charlotte, your mother.
    0:06:03 I do.
    0:06:04 She was an artist.
    0:06:07 She had made paintings, paintings of, of her children, but also other things.
    0:06:08 I saw some of those paintings.
    0:06:11 I did some research on those paintings.
    0:06:16 But one of the sort of really pivotal moments in her early upbringing is that she suffered from obsessive compulsive disorder.
    0:06:18 She did, yeah.
    0:06:29 You’re what, 10 years old when your mother is put as an impatient in a psychiatric hospital and you’re a part for eight months.
    0:06:30 Something like that.
    0:06:31 Yes.
    0:06:40 What, what impact does that have on you in terms of shaping, shaping the Boris that we know today, if any?
    0:06:43 I mean, I remember it all very, very well.
    0:06:48 And it’s hard to say exactly what impact it, it had on me.
    0:07:06 But I think what certainly happened was that all four of us, all four of the children that my mother had, we definitely kind of coagulated as a, as a group, because it was a tough time.
    0:07:13 There were aspects that were tough because, you know, she, she wasn’t always there.
    0:07:18 And so I think it did breed a certain kind of group solidarity.
    0:07:29 And she always kind of blamed herself for not being there for the eight months, whatever period it was.
    0:07:38 And I, I remember feeling very strongly that that was unfair and on, and that she actually, you know, did an amazing job.
    0:07:42 And, you know, you couldn’t, you couldn’t have asked for more.
    0:07:46 Did you notice her anything unusual about her behavior before she was sent?
    0:07:48 Yes, so the OCD thing is absolutely right.
    0:07:49 She did have that.
    0:07:51 And, you know, it was very difficult.
    0:07:56 And I’m sure people who are watching this know exactly what it is.
    0:07:59 But she had lots of different patterns of behavior.
    0:08:02 One of the, one of them was, was about cleanliness.
    0:08:13 So, so, so the, so she, she washed her hands and then she, she realized in order to turn the tap off,
    0:08:16 she’d have to touch the, the, the faucet, the spigot.
    0:08:20 And, and she didn’t want to do that because that would make her hands dirty again.
    0:08:24 She thought that, you know, this is a very well known symptom.
    0:08:26 And she, and she totally got over it.
    0:08:26 She got through it.
    0:08:31 Why was she sent to a psychiatric facility?
    0:08:42 Um, well, I guess because she’s, I think that’s a jolly good question.
    0:08:44 I don’t know really, I don’t know the answer.
    0:08:54 I think, I think she probably said that she thought she could benefit from therapy.
    0:09:02 And that’s what she and my father decided to was the best way forward.
    0:09:04 But I, I honestly don’t know the answer to that.
    0:09:10 And who looked after you while she was in that facility at 10 years old?
    0:09:18 Well, my father was there and we had a wonderful series of au pair girls and nannies and so on and so forth.
    0:09:19 And at 14 years old.
    0:09:21 And they were, they were all great too.
    0:09:36 But, you know, I don’t, I don’t, you know, I don’t want to give the impression, which would not be fair that my mother kind of was absent for long periods or wasn’t a presence in our lives because she really was.
    0:09:37 It was more her words.
    0:09:47 I saw her doing an interview where she was talking about her belief that you had certain mechanisms to cope with the pain of her going to the facility for eight months.
    0:10:00 But then also the divorce when you were 14, I thought those ages, that sort of puberty age where you’re figuring yourself out to get such a jolt of bad news is, you know,
    0:10:04 I think that’s, I mean, classically, yes.
    0:10:08 And look, I’m not going to, I think you’re onto it.
    0:10:20 You’re, you know, there’s, there’s, there was an element of self-defense that then, you know, many kids in my position, then develop.
    0:10:27 But I do insist that they both remained remarkable parents.
    0:10:31 We know it wasn’t like we were suddenly cut adrift, but by either of them, on the contrary.
    0:10:32 Self-defense.
    0:10:37 Well, yeah, I don’t know.
    0:10:39 I mean, I’m quoting her on me, by the way.
    0:10:41 So I’m quoting, I’m quoting you, quoting her.
    0:10:43 You were there.
    0:10:44 So you understand.
    0:10:47 Yeah, but I mean, it didn’t, it didn’t occur to me at the time.
    0:10:49 Yeah, I don’t think it can for a 14 year old.
    0:10:53 But in hindsight, as a man, you go, okay, that was creating a pattern.
    0:10:54 I don’t know.
    0:10:59 But I mean, but maybe I got nothing else to compare it to, right?
    0:11:01 You know, you’re growing up anyway.
    0:11:03 You’re becoming more self-reliant.
    0:11:05 You’re going to do things to yourself.
    0:11:11 Um, so I think so you go back to where it was with my, my brothers and sisters.
    0:11:17 I think certainly, you know, it was another thing that drove us all together.
    0:11:19 Why self-defense?
    0:11:22 And how did that self-defense manifest in terms of behavior?
    0:11:24 I just, I can’t.
    0:11:31 I’d be the worst type of, um, when I mean, think, well, how did I, how did I,
    0:11:34 how did my self-defense manifest?
    0:11:40 I suppose I became, yes, unquestionably, it was painful.
    0:11:43 So how did I protect myself against that?
    0:11:47 Well, one obvious thing to do.
    0:11:55 Should I suppose we all do, I think I find the best therapy for every type of pain,
    0:12:02 emotional pain is to try to lose yourself in your work.
    0:12:08 Emotional pain is, is about a lot about, it’s about self-esteem.
    0:12:15 So, so like with when, when parents split up, um, you know, the, the shock is,
    0:12:19 well, you, you can’t love us that much, but if you’re doing this, right?
    0:12:23 That’s the, that’s the, what it’s all about, which is not true, of course,
    0:12:24 but that’s what the children, that’s what children feel.
    0:12:27 They feel it’s their failure.
    0:12:28 There’s something wrong with them.
    0:12:32 And that’s not true, but that’s how kids feel.
    0:12:40 I suppose to protect myself against that, like I had a natural avenue for,
    0:12:49 to build up my self-esteem and that was academic work, um, that kind of thing.
    0:12:53 But again, and you know, another, I suppose another type of, of competition.
    0:12:57 And it, and it is a good therapy.
    0:13:01 Work is a, work is a, is a great reliever.
    0:13:02 Or distraction.
    0:13:11 Well, depends on your sort of theory of psychology, but, um, I think it both.
    0:13:13 Both.
    0:13:15 Why did they divorce?
    0:13:15 Do you know?
    0:13:22 I think formally speaking, what had happened was that, um, you know, my mother
    0:13:26 simply decided she wanted to make another life and she, you know, she, she’d found
    0:13:29 someone wonderful and, and, and, and all the rest of it.
    0:13:44 Um, but I think that my father, um, and, and mother, the weird thing about
    0:13:50 their divorce was that they both continued to be very strongly affectionate
    0:13:57 towards each other and you know, I’m, I’m again, I’m not trying to minimize
    0:14:04 the psychological importance of any of this stuff for us as kids.
    0:14:10 But that was immensely fortifying because it was so obvious that it wasn’t like
    0:14:11 they were at war.
    0:14:18 I mean, you know, they, they had a big bust ups, but it was, we felt that there
    0:14:23 was a real residue of, of love and affection between, even if, even if it
    0:14:27 was, I mean, I think the way, the way we explained it to ourselves was that
    0:14:32 there was still a residue of love and affection, but that it was just practically
    0:14:35 impossible for them to, to continue.
    0:14:38 And so that was, that was how we rationalized it.
    0:14:42 And, um, they both found other people and, and, and we’re very happy.
    0:14:47 You say bust ups that from everything that I’ve read, there was physical
    0:14:49 violence in the household when you’re younger.
    0:14:50 Yeah.
    0:14:56 Well, this is, this is something that has been alleged by, sadly, by one of my
    0:15:01 biographers, some sort of pompous thing to say, one of my biographers.
    0:15:07 Well, some guy wrote a book and put that stuff in, you know, what I can tell
    0:15:10 you is I have no direct knowledge of, of what he said.
    0:15:16 I don’t want to get into it because I don’t want to be disrespectful to my
    0:15:17 mother’s memory.
    0:15:23 And I, I suddenly don’t want to say anything that I would cause pain or
    0:15:24 embarrassment to my father.
    0:15:29 So, but I can, what I can say is I had as a child, no direct knowledge of it myself.
    0:15:33 What did their relationship teach you that marriage and love was?
    0:15:39 They, they, they, so they met at university.
    0:15:42 Um, they clearly loved each other.
    0:15:47 I think if you ask my siblings, they’ll, they’ll, they’ll tell you that.
    0:15:52 So that, you know, it was upsetting when, when they split up because
    0:15:54 Do you remember the day they told you?
    0:15:54 Yeah, yeah, I do.
    0:15:55 I do, I do.
    0:15:56 I do.
    0:16:02 It was, it was, uh, we were, we were in, we were in San Jose and my father said
    0:16:08 that we all had to go and, and up by the, the gate towards the engine shed.
    0:16:12 So you went and stood by the gate towards the engine shed and, and we
    0:16:14 told this, you know, sad news.
    0:16:15 What did he say?
    0:16:17 I don’t remember exactly.
    0:16:23 I don’t remember exactly, but I was, look, I was cross and, and, and said,
    0:16:25 you know, so what, so why did you have us then?
    0:16:29 Because I thought, well, yeah, um,
    0:16:48 as, as you know, I think it is upsetting and kids do take, you know, kids
    0:16:49 take it upon themselves, right?
    0:16:54 And so they do, they do think that there must be some fault or mistake
    0:16:55 in that in themselves.
    0:16:58 And that isn’t, that isn’t true.
    0:17:04 I mean, it’s, you know, you, it’s very important for kids not to play themselves
    0:17:05 for these things.
    0:17:09 So I think that it’s, you know, back to the point I was making earlier
    0:17:10 on with you.
    0:17:25 Um, I think, you know, you do need to feed the, the, your self-esteem and
    0:17:28 you need to get yourself back up again.
    0:17:31 And so work was my, was my way of doing it.
    0:17:35 I, I could see the, um, the emotion in your face when you talk
    0:17:37 about that moment as if you were teleported back to that moment.
    0:17:39 For a second.
    0:17:39 Yeah.
    0:17:41 Yeah.
    0:17:45 Well, I mean, it may be, I mean, the, the, the actual, the truth is I’m,
    0:17:48 I’m now told in retrospect that that is what I said.
    0:17:49 I don’t personally remember it.
    0:17:51 The human part feels.
    0:17:52 Yeah.
    0:17:53 But look, I mean.
    0:17:54 Yes.
    0:18:01 But I really wouldn’t want to over egg it because my parents were incredibly
    0:18:04 kind to each other after that.
    0:18:07 You know, when you do this and you throw the, the coal in the air,
    0:18:10 I’m just stoking the furnace of my, of my self-esteem.
    0:18:11 Yeah.
    0:18:11 Yeah.
    0:18:11 Yeah.
    0:18:13 You, um, you have quite a distinct persona.
    0:18:17 You’re, I mean, much of where you sort of first came to public
    0:18:18 knowledge was on the TV show.
    0:18:19 Have I got news for you?
    0:18:19 Yeah, I know.
    0:18:22 I think the BBC are very, they, they, they live in permanent state of
    0:18:24 horror about what they did that because, you know, I think that’s
    0:18:27 one of the reasons that they, I think they, they have a terrible sense of
    0:18:30 corporate guilt that they unleashed this thing.
    0:18:36 Is, is there a link between your persona, comedic, kind of, you know,
    0:18:38 people often describe you as being a bit of a buffoon?
    0:18:41 I actually thought you were a, this is just being honest.
    0:18:44 Cause I feel like it’s important to be honest with, to someone,
    0:18:46 if you’ve said it behind their back, but I, when I first saw you on
    0:18:47 the screen, I was a very young man.
    0:18:50 I must have been, I don’t know, 14.
    0:18:53 And I thought you were a parody from Beau selector.
    0:18:58 Like I thought that I thought you were a parody, but then I came to
    0:19:01 learn, you know, when you did the man thing, et cetera, that you were a
    0:19:03 politician and who you were and where you’d come from.
    0:19:07 But the out the out external persona is very atypical of a politician.
    0:19:07 Right.
    0:19:11 And your general comedic sense that shows up in the book a lot.
    0:19:16 You were very comedic on how I got news, how I, how I got news for you.
    0:19:19 Is that at all linked?
    0:19:21 When, when did that behavior show up?
    0:19:24 Because there was two points of reference that I was mulling.
    0:19:28 One is things your sister said about where you sort of learned that
    0:19:29 comedy was a useful device.
    0:19:32 Um, and the second one is something Jimmy Carr actually said to me.
    0:19:36 He said to me that, um, he goes, if you ever meet anyone, comedic or a
    0:19:39 comedian, don’t ask them if they’re depressed, ask them, which one of their
    0:19:42 parents they were trying to cheer up or win favor from.
    0:19:46 I, I wondered if all I think, I don’t know.
    0:19:52 I think that, um, one of the things I’ve tried to do in politics is to
    0:19:53 get people interested.
    0:19:57 And one of the things I’m trying to do unleashed, which is unquestionably
    0:20:03 a, a mixture of, there’s a, a lot of serious argument in it, but also I’m
    0:20:06 trying to tell the story in as readable a way as possible.
    0:20:10 And you have to, you have to use.
    0:20:13 You’ve got to sugar the pill.
    0:20:16 You’ve got to, it’s like, it’s like, it’s like a, it’s like a packet
    0:20:18 of, uh, of, of digestive biscuits.
    0:20:23 Um, if you, you’ve got to have, so each of the chapters, uh, has
    0:20:28 a, uh, some solid, you know, wheat germ, pabulum, but it’s covered
    0:20:30 with some, a little layer of chocolate.
    0:20:36 Did you say you can go down, you go down the packet compulsively and each
    0:20:40 of those 60 chapters, I think there are 60 chapters in that book is designed
    0:20:42 to give you a bit of both.
    0:20:45 So you, the pill that was sugared, you should get yourself.
    0:20:51 No, I, it’s, well, I’d know that there are, it’s the fact of the great
    0:20:52 things that I think that we did.
    0:20:54 You know, we took that control of our, of our country.
    0:20:59 We, we had a, we, we went for a type of independence that people thought
    0:21:00 was impossible.
    0:21:08 So complicated arguments about, um, at least about you, you know, as a, as
    0:21:14 a, as a guide to the last 15 years in, in politics, I think it’s, it’s pretty
    0:21:14 useful.
    0:21:17 But I mean, I worked in marketing for about 15 years.
    0:21:20 So I find it quite fascinating that right now in the world, it seems that
    0:21:23 there’s a certain type of atypical personality that’s breaking through and
    0:21:24 being resonant.
    0:21:32 Is your persona a carefully constructed marketing strategy?
    0:21:36 Or is, because someone, someone that knows you referred to as a bit of a
    0:21:38 loner and private and a quiet, quiet person.
    0:21:41 Yeah, no, no, I live, I, so I’m very, I have a wonderful life.
    0:21:47 Um, I, I spend my time, I, I do a lot of painting.
    0:21:51 Um, I, I do a lot of reading, uh, uh, writing.
    0:21:54 Um, I muck around, muck around with my kids.
    0:21:59 It doesn’t take much to, you know, my cup to run over with, with, with happiness.
    0:22:05 But you know, all this stuff like that, I’ve got, I’ve always had a lot of
    0:22:10 energy, but, but you understand that that’s part of your persona.
    0:22:10 Right.
    0:22:13 But I’m trying to understand, is it calculated?
    0:22:16 Is it something that you’ve, you’ve thought about and you understand
    0:22:20 is effective because they describe you as being one of the best sort of
    0:22:24 election winners of our, of our time.
    0:22:26 I think what people will, I don’t know.
    0:22:32 I mean, what people will also say is that, um, I haven’t really changed.
    0:22:36 I mean, you know, going back to your earlier, earlier line of question,
    0:22:37 I can see where you’re going with this.
    0:22:42 We were, you’re saying as part of the strategy for defense, do we adopt
    0:22:45 a comedic persona or, or whatever.
    0:22:50 Um, I don’t think that was, I think it was just with my brothers and sisters
    0:22:55 in our family, there was a kind of horror of, of, you know, being dull
    0:22:56 or not saying anything.
    0:22:59 You know, we, we had to, you know, we had to amuse each other.
    0:23:00 Why?
    0:23:03 I was only, only polite.
    0:23:07 You know, because it was more fun.
    0:23:10 Your brothers and sisters are less amusing than you are.
    0:23:11 I wouldn’t say that.
    0:23:14 That’s a very controversial thing to say.
    0:23:15 You would say that.
    0:23:15 I would know.
    0:23:17 I would not say that.
    0:23:17 You would say that.
    0:23:19 Who I would say that.
    0:23:19 Yeah.
    0:23:22 You think you’re, you’re, you know, you’ve met my brother Leo.
    0:23:23 No, I’ve not met him.
    0:23:24 Well, then you’ve got to get Leo on this show.
    0:23:25 But your sister.
    0:23:26 You’re going to get my brother, Jeff.
    0:23:26 Yes.
    0:23:28 You, you, you’ve met my brother, Jeff.
    0:23:33 Honestly, this is, you know, look, honestly, there’s a serious risk of,
    0:23:39 of, uh, we had a wonderful childhood because, and they wouldn’t deny this
    0:23:44 because we all, you know, we had a lot of fun trying to
    0:23:48 interest and amuse each other and, and, and, and your, to your point,
    0:23:50 probably our parents as well.
    0:23:51 Cause your sister.
    0:23:53 That’s all to say that we were, we were, you know, we didn’t,
    0:23:58 we didn’t do kind of charades and, and Christmas masks and, and plays
    0:24:01 and, and God knows what Jeremy Corbyn said.
    0:24:03 Boris is a calculator intelligent who lives in a persona,
    0:24:04 which is the opposite.
    0:24:07 Is that true at all?
    0:24:11 Um, no.
    0:24:16 I mean, I, I think that, I wish you were true in some ways, but I don’t.
    0:24:21 I, cause most of your most viewed videos on YouTube, but you’re
    0:24:23 tackling a small child while they’re rugby.
    0:24:26 And by the way, that, by the way, he might, he, he, I reckon he could
    0:24:27 be much older than he looked.
    0:24:28 Yeah.
    0:24:30 That, that, that, that in Japan.
    0:24:31 The kids you tackled.
    0:24:32 The kids in Japan.
    0:24:34 The one I sent in October in Japan.
    0:24:35 They’re all comedy videos.
    0:24:35 Yeah.
    0:24:36 He, but he can anyway.
    0:24:38 Eaton.
    0:24:41 It’s pretty crazy to be, so you went to eaton at 13 years old.
    0:24:45 It’s the crazy thing for me is that approximately 20 of the 57
    0:24:48 individuals who have served as prime minister went to eaton,
    0:24:52 which is roughly 35% of the UK prime ministers were educated at
    0:24:52 eaton roughly.
    0:24:53 Yeah.
    0:24:56 This for me, when I read that, I go, something’s broken here.
    0:25:00 Because for one school to contribute so many of the most powerful
    0:25:04 people in, in the land feels like a little bit of like someone’s
    0:25:06 got their hands on the scale or there’s some kind of,
    0:25:10 that’s why you need to read the book because the book contains
    0:25:13 this is the whole fit theme of the book, right?
    0:25:14 Not the whole theme of the book.
    0:25:16 It’s one of the major themes of the book.
    0:25:16 It’s about levelling up.
    0:25:17 Yeah.
    0:25:22 And if you remember what I say about, I don’t really, you got
    0:25:25 through that bit, but I, so I went there on a scholarship.
    0:25:26 It was fantastic.
    0:25:27 I was very lucky.
    0:25:31 I was, I was paid for by the, by Henry the sixth or the legacy of Henry
    0:25:32 the safe.
    0:25:43 And I remember feeling this incredible sense of amazement that
    0:25:48 there were kids from some of the most famous illustrious families
    0:25:57 in, in Britain who plainly didn’t have, you know, much intellectual
    0:26:03 interest, academic, you know, spark in them and kids who’d come
    0:26:08 from backgrounds all over the country who were incredible.
    0:26:11 And I, and I, my, my insight at school, very, very, very young
    0:26:15 was there’s, there’s a fundamental problem, which is that
    0:26:21 there is ambition and energy and genius and talent, probably
    0:26:24 completely evenly distributed throughout the UK population.
    0:26:28 And opportunity is not.
    0:26:30 Yeah.
    0:26:31 And that is the problem.
    0:26:34 And that is the basic problem with our country.
    0:26:39 And this country has more potential arguably than any other major
    0:26:43 European economy, because it’s so imbalanced.
    0:26:48 And if you look at the, the, the schools like my province in
    0:26:52 London and the Southeast in the UK economy, it’s actually
    0:26:55 unlike France, Germany, Italy, Holland.
    0:26:57 It’s also totally unlike the United States.
    0:27:06 And so I, I decided very early on that the, that there was
    0:27:09 massive, massive wasted potential.
    0:27:15 And so one of the things, so when I became mayor of London, one
    0:27:18 of my biggest projects was really, the biggest thing we did
    0:27:23 was really all about trying to lift the, the burrows that people
    0:27:27 said were, were locked in a permanent cycle of disadvantage
    0:27:31 and, and you know, you know what I mean?
    0:27:34 The inner, the inner donut of London had me where, you know,
    0:27:38 all that, and it was total rubbish, total rubbish.
    0:27:43 And you can, you can change people’s aspirations, but you can
    0:27:46 then also change the culture of achievement.
    0:27:51 And, and I saw it happen in London and I was only mayor for
    0:27:55 eight years, but in that period, you really did see the city
    0:27:59 change in, in, you know, quite a significant way.
    0:28:06 And I believe very, very strongly that that is fundamentally
    0:28:07 what needs to happen in the whole of the UK.
    0:28:10 And, and I think that this is the job of policy.
    0:28:12 I don’t care whether they’re Labour or Conservative or whoever.
    0:28:16 I think that that is, that is what we need to be doing.
    0:28:18 And I think there are very simple ingredients.
    0:28:22 There’s not, there’s limits to what politicians can do, but
    0:28:23 there are some simple things that politicians need to be
    0:28:25 doing to, to make that happen.
    0:28:28 Has the Conservative government done well enough at levelling
    0:28:31 up the, the whole of the UK over the last decade?
    0:28:36 Yes, obviously not, because it’s not happening far.
    0:28:38 It is happening, I mean, it is happening, levelling up is happening.
    0:28:40 But if you look at, but it’s nothing like fast enough.
    0:28:41 Yeah.
    0:28:46 And, you know, so, you know, I was proud of doing things
    0:28:51 like running out a gigabit broadband from, you know,
    0:28:56 seven to 70% almost 69, 70% of households in, in three years,
    0:28:57 which is not, not bad going out.
    0:29:01 It’s proud of all the infrastructure stuff we were, we were doing.
    0:29:04 I think it’s a mistake to, to stop that.
    0:29:11 Infrastructure is crucial for levelling up.
    0:29:15 Transport infrastructure is a great, is a great equalizer of opportunity.
    0:29:20 So things like HS2, Northern Powerhouse Rail, we should be going
    0:29:22 on with those in, in my view.
    0:29:28 And, you know, whatever my, my defects as a politician, I think
    0:29:31 one thing I was good at was getting a lot of stuff done fast
    0:29:35 and get, and, and driving, and driving project, projects.
    0:29:37 But the problem is.
    0:29:39 Ethan, Ethan was back to your question.
    0:29:48 That youthful experience was, because I was also at primary
    0:29:55 school in, in London, and I really, really decided that this
    0:29:58 was, because I think our country has this problem.
    0:30:02 Worse than most other countries, most comparable countries.
    0:30:05 But if you think, if you think of how strong the UK economy already
    0:30:11 is, and imagine what we could achieve if we leveled up, right?
    0:30:14 Do you know this, this stat around Ethan, that 20 out of the 57
    0:30:16 individuals who served as prime minister came from there?
    0:30:20 Isn’t that just the clearest example of the fact that?
    0:30:21 It is.
    0:30:21 Yeah.
    0:30:24 The people that are coming into politics, but also generally the
    0:30:28 people that are getting to the top in society are starting
    0:30:30 with a unfair advantage to some degree.
    0:30:37 I’ve, well, I think what it shows is that, I mean, you could
    0:30:43 probably point to cultures like France or wherever where, you
    0:30:48 know, a lot of the, the country is run by the, the, the people
    0:30:50 from the, the, the great schools.
    0:30:55 But yeah, I mean, fundamentally, yes.
    0:30:59 So I think that the, so the great, the great choice for, for
    0:31:03 anybody who’s interested in public policy is, well, okay,
    0:31:06 this is a, this is clearly, clearly a problem.
    0:31:07 It’s clearly wrong.
    0:31:09 It’s clearly imbalanced.
    0:31:11 What do you do?
    0:31:15 Do you set out to launch a kind of cultural assault?
    0:31:21 Paul Potts style on the successful institutions?
    0:31:27 Or do you say actually what we’re going to do is try to spread
    0:31:27 opportunities?
    0:31:29 So it’s more like America.
    0:31:35 And, and if you look at America is growth rates are spectacularly
    0:31:37 outperformed European growth rates.
    0:31:38 There’s a different sense.
    0:31:40 People have a different sense of what they can do.
    0:31:45 And we need to have a, we need to have a, a culture in the
    0:31:50 UK where people don’t feel prisoners of their geography of
    0:31:51 their background.
    0:31:53 But that certainly is the case, isn’t it?
    0:31:53 At the moment in the UK.
    0:31:54 Too much the case.
    0:31:56 I mean, it’s less than, it’s less than it was.
    0:31:59 I went undercover in a, I went undercover in a school in Liverpool.
    0:32:03 That’s, uh, was very poorly ranked on the Ofsted rankings.
    0:32:06 And I remember being in that school and just thinking how on
    0:32:08 earth are these kids going to have a chance?
    0:32:10 Well, they’re not going to have a chance if their teachers
    0:32:12 tell them that they’re never going to get into a Russell group
    0:32:13 university.
    0:32:15 And they, and they, well, what I observed when I was there was
    0:32:19 I observed one teacher running from one classroom to the next
    0:32:20 classroom.
    0:32:23 This was under a Tory government trying to teach two classes at
    0:32:23 the same time.
    0:32:26 And I remember sitting down with her because I, because I got
    0:32:27 like that a school, then I was unexpeled from school.
    0:32:29 So I had a bit of mind prejudices about school.
    0:32:31 I thought teachers were the problem.
    0:32:33 And what I came to learn from speaking to the headmaster of
    0:32:36 the school was that this is effectively run like a business
    0:32:38 and the amount of students that choose that school every year
    0:32:41 determines how much money the school is given by the conservative
    0:32:45 government and the amount of the parents choose schools based
    0:32:47 on the league table and the league table is determined by
    0:32:48 grades.
    0:32:52 So really, if you think about the, the structure here, um, the
    0:32:54 reason why they’re driving kids like me to do subjects,
    0:32:57 which I absolutely hated when I was really interested in business
    0:33:00 was because if they don’t get me to get, well, they used to
    0:33:03 seize or whatever the nonsense is in certain subjects, less.
    0:33:05 They, they rank poorly in the league table.
    0:33:06 That’s right.
    0:33:07 Less parents choose the school.
    0:33:09 They get less money from the government and it sits down with
    0:33:11 spiral and because the school would say, so people are, people
    0:33:14 are naturally skewed to doing subjects that perhaps.
    0:33:18 They had me pushing some plastic baby around the school in health
    0:33:21 and social care when I was running businesses in the school
    0:33:24 and I was, I was spending so much time in my, in exclusion
    0:33:26 unit because I was falling asleep in classrooms.
    0:33:28 Turns out I had ADHD.
    0:33:30 I wasn’t interested in these things, but I was obsessed in
    0:33:30 these things.
    0:33:34 The system is that is designed to just, to just sort of spread
    0:33:36 about you across multiple subjects and you’re a failure.
    0:33:38 If you’re not good at that, but going back to the sort of the,
    0:33:43 the, the, um, economics of the school, I watched this teacher
    0:33:45 run from one classroom to the other teaching two classrooms
    0:33:48 at the same time and she told me that because less students
    0:33:51 had chosen that school this year, she was having to pay for
    0:33:54 the footballs and the, the pencils in her classroom.
    0:33:58 This school, I observed the quality of education with all
    0:33:58 due respect.
    0:34:02 They did the best with, with what they had, but oh my God,
    0:34:04 it doesn’t compare, doesn’t compare to a lot of the other
    0:34:08 schools that I’ve observed and I thought, God, these children
    0:34:11 in this school are starting out life with a significant
    0:34:14 disadvantage and much of that is just down to the funding
    0:34:15 situation.
    0:34:17 They don’t have the teachers.
    0:34:19 The teachers are dropping like flies because they’re getting
    0:34:23 sick because they’re understaffed and I just thought that’s
    0:34:25 such a, if we think about, you know, what’s the furthest
    0:34:29 upstream thing we can do to give people a fair shake in life
    0:34:32 so that they can become a prime minister or a CEO or whatever
    0:34:33 they want to be.
    0:34:34 It starts there.
    0:34:36 It starts with education and just giving everyone the same
    0:34:38 sort of a quality of opportunity, but right now and especially
    0:34:42 under the, the sort of last 10, 15 years of government, well,
    0:34:47 I think I probably ought to, to, to, um, resist some of that
    0:34:50 because, um, yeah, I mean, I think teaching is incredible.
    0:34:52 I tried to be a teacher myself.
    0:34:55 It’s, it’s, it’s unbelievably difficult and, and demanding
    0:34:59 job and I usually admire teachers.
    0:35:04 Um, when I came in in 2019, we put a lot of money into, into
    0:35:09 the education budgets and, um, major teachers were going to
    0:35:13 be paid new, new teachers starting to out of at least 30,000
    0:35:18 pounds and, uh, put a lot of money into, into further
    0:35:18 education.
    0:35:23 Um, and it actually, if you look at that period of the
    0:35:27 conservative administration, I think most fair-minded people
    0:35:33 will say, look, UK went up the PISA rankings, uh, for literacy
    0:35:34 and numeracy.
    0:35:37 Most people actually would say that education was one of the
    0:35:40 things where things did get better.
    0:35:45 And, uh, I think the driving out of the whole Academy program,
    0:35:52 I mean, not remotely denying what you say about, um, the
    0:35:54 teacher, you, you know, the teacher, you saw being, being
    0:35:55 totally run, run ragged.
    0:36:02 Um, and you know, they need the maximum possible support,
    0:36:09 but if you look at the data, schools did get appreciably
    0:36:11 better in this country during that period.
    0:36:18 Now, what I wanted to do was really turbo charge that and
    0:36:23 give not just school children, but also kids who’d left school
    0:36:26 at, uh, at 16, the types of skills that they were going
    0:36:33 to need to compete and to make sure that business felt that
    0:36:37 they had in the schools, in the FE colleges, in wherever it
    0:36:40 was, they had the talent that they needed to invest in that
    0:36:42 area, because that’s ultimately what it’s all about.
    0:36:50 It’s about having the, um, the confidence that the, the state
    0:36:55 is doing enough to deliver private sector investment.
    0:37:01 That is, that is ultimately what will transform the, the
    0:37:04 neighborhood and, and you get, instead of getting the vicious
    0:37:06 circle of decline that you talked about, you’ll get a, you’ll
    0:37:08 get a, uh, a positive feedback loop.
    0:37:12 And, uh, parents want to move that.
    0:37:14 I want to send their kids to the, to the school at school.
    0:37:18 We get a good rep, a good reputation and, and so things
    0:37:20 will, things will turn around as they did in London.
    0:37:22 Look at London schools.
    0:37:26 Um, you know, I can’t, I can’t comment on the school you, you
    0:37:28 mentioned in Liverpool, but London schools really, really
    0:37:29 change a lot.
    0:37:31 I think with, even with the leveling up thing, one of the
    0:37:34 easiest ways to level up without building the train
    0:37:36 line, would just be to improve the quality of education in
    0:37:37 these, in these areas.
    0:37:40 I think if you look at what conservatives did, they really
    0:37:43 focused on that and they focused on the curriculum.
    0:37:44 They focused on standards.
    0:37:45 They focused on quality.
    0:37:49 And I think that was very important because, you know,
    0:37:56 I mean, it’s also, it’s very, very important to, to, to fund
    0:37:57 schools properly.
    0:38:02 Um, but, you know, you, you shouldn’t underestimate what,
    0:38:05 what a great teacher can achieve and the difference that
    0:38:06 they can make.
    0:38:11 And you know, if you, if you emphasize quality and you, you
    0:38:15 emphasize attainment and you, and you focus on that.
    0:38:18 That’s why I think it’s, I’m slightly worried about what’s
    0:38:20 happening now with, with Ofsted.
    0:38:23 I mean, I, I, I can understand why people don’t like one word
    0:38:29 Ofsted gradings, but parents need to know whether a school
    0:38:30 is going to deliver.
    0:38:31 You went to Oxford University.
    0:38:33 Then you had a jobs and management consultant, which
    0:38:34 lasted only a week on here.
    0:38:37 Yeah, I wasn’t, I wasn’t really cut out for that, you know,
    0:38:38 you then become a journalist.
    0:38:39 Yes.
    0:38:41 Become a journalist for the next couple of years.
    0:38:43 You then appear on Have I Got News For You?
    0:38:46 Is it, is it now, is it now faded from the memory?
    0:38:47 It’s slightly, it’s slightly faded.
    0:38:49 It’s not a great show, but it’s still slightly fading.
    0:38:51 Um, you were then editor.
    0:38:53 You mustn’t tell what Ian Hizlop is.
    0:38:57 And, and, uh, you were an MP at the house of comms.
    0:39:00 Um, then eventually you, you run for London mayor.
    0:39:03 Were you, did you expect to win the London mayorship?
    0:39:07 I, well, you, you see, this is the way you, I hadn’t got the
    0:39:07 faintest idea.
    0:39:10 I mean, it seemed, the thing was that I’d actually been quite
    0:39:12 an admirer of Ken Livingston in the old days.
    0:39:17 And I thought that he had some, some bold and original ideas
    0:39:18 for London.
    0:39:20 I mean, I thought he was good on the environment.
    0:39:21 He’s got on air quality.
    0:39:22 He was good on, on that.
    0:39:24 I thought there was some, there was some, some good things
    0:39:25 that he, that he did.
    0:39:30 Um, but it was clear that after eight years, you know, you
    0:39:31 started to get a bit ragged.
    0:39:32 Did you, did you think you would win?
    0:39:35 I suppose I must have done.
    0:39:36 I suppose I must have thought it was a good chance.
    0:39:39 It was, it was, it was a pretty exhausting campaign.
    0:39:42 Yeah, but if you asked me if I thought I would win something,
    0:39:44 I can tell you in hindsight whether I thought I’d win.
    0:39:47 I did soccer last year, this year, and I can tell you if
    0:39:47 I thought I was going to win.
    0:39:50 Did you think you were going to win when you ran?
    0:39:56 I thought there was a good-ish chance, but it wasn’t obvious.
    0:40:00 I mean, I think the bookies didn’t really have me as the,
    0:40:04 as the favorite, uh, for, for a long time.
    0:40:05 I think it then changed.
    0:40:11 I can’t remember exactly, but, um, you know, you see, you,
    0:40:12 you make your own luck, right?
    0:40:15 I mean, I had to, I had to go in there and make the arguments.
    0:40:18 I mean, I think that one of the things that Ken didn’t pay
    0:40:19 enough attention to was crime.
    0:40:26 And I thought there was a real issue that needed to be addressed
    0:40:30 and that was the, the numbers of teenage kids being murdered.
    0:40:34 And we really, really went at that hard.
    0:40:38 And again, it was one of those things where, when I, together
    0:40:41 with a lot of other people, Kit Malt, House Deputy Mayor,
    0:40:45 and Stephen Greenhouse, uh, Paul Stephenson, the, the commissioner,
    0:40:50 Bernard Hogan Howe, uh, who, who followed him, we really, really
    0:40:54 tried to fix knife crime and gang crime.
    0:40:58 I used to literally lie awake at night worrying about it because
    0:41:04 it was so on me, you know, every, every single casualty, having
    0:41:07 to talk to the parents, the, the, you know, the misery, the misery
    0:41:08 of, of their suffering.
    0:41:11 We really felt it.
    0:41:13 And we, and it was, it was a good example of democracy
    0:41:15 because we’d pledged to fix it.
    0:41:20 And if we didn’t, we had nowhere to go.
    0:41:23 One of the things I proud of is we, we cut the murder rate in
    0:41:25 London during my time by 50%.
    0:41:29 In 2016 at 52 years old, you become co-leader alongside Michael
    0:41:32 Gove of the campaign to take Britain out of the EU.
    0:41:35 When I, when I look at your Premiership is a Prime Minister of
    0:41:38 the UK, there’s three really significant moments, isn’t there?
    0:41:44 That typically don’t fall all in one person’s role as a Prime
    0:41:46 Minister. You had the Brexit issues.
    0:41:49 You had Covid and you had the Ukraine war.
    0:41:49 Yeah.
    0:41:54 Um, before, before I talk about those particular issues in hindsight
    0:41:58 now, how do you feel about the fact that you had to contend
    0:42:04 with three generational crises and issues, but you know, that’s
    0:42:06 the job of being Prime Minister, but most Prime Ministers
    0:42:09 don’t get sure, but, but, you know, pandemic, but leaving the
    0:42:15 EU, some Prime Ministers have had wars, some Prime Ministers
    0:42:19 have had, uh, terrible crises, uh, sterling crises, terrible.
    0:42:20 Do you wish you got a different hand?
    0:42:23 No, I, I, I, I think actually.
    0:42:26 Do you think you’d still be in politics now and as Prime
    0:42:27 Minister, if you, if you got a different hand?
    0:42:31 No, I think there are, I think honestly, I think there were
    0:42:33 other reasons for, for, for that.
    0:42:37 I mean, I’m, so I’m, I’m proud of, of the things that we did
    0:42:39 with, with the country.
    0:42:43 I think that it was very, you know, people now say, um, uh,
    0:42:44 Brexit war.
    0:42:47 Actually, you know, one of the points I make in, in Unleashed
    0:42:51 is that if you look at it, the model of national independence
    0:42:53 that we got was crucial.
    0:42:56 So full, full freedom to do what we wanted in legislation
    0:42:57 and regulation.
    0:42:59 That was actually crucial when it came to that pandemic
    0:43:03 because we were able to vaccinate faster than any other European
    0:43:05 country, a much faster.
    0:43:08 I mean, did you think you were going to win the Brexit vote?
    0:43:14 Um, I honestly, when I was outside London, yes, when I was
    0:43:15 inside London, no.
    0:43:18 So whenever I traveled around the country, I thought, my God,
    0:43:19 people are going to vote there.
    0:43:24 But when I got back into the metropolis, um, it felt very
    0:43:24 different.
    0:43:27 So if you had to put your house on it, remain or leave in terms
    0:43:30 of the probability of the outcome, what you, your predicted
    0:43:33 outcome, which one would you have voted on?
    0:43:41 Well, I suppose we’re basically more for remain and for leave.
    0:43:48 Um, but I sort of thought that our voters were more motivated.
    0:43:51 So I hoped that they would come out.
    0:43:53 I hoped that they would.
    0:43:57 That I was shot.
    0:44:00 And it, but it did go on a scale that no one had foreseen.
    0:44:02 I mean, because we had 17.4 million people voted leave,
    0:44:05 which was the biggest number of voted for any proposition in
    0:44:05 history.
    0:44:11 And, um, but, you know, there were plenty of times when I,
    0:44:17 you know, you could be in a, I was at St Andrews University
    0:44:21 in Scotland of my daughter’s graduation day.
    0:44:23 And you really wouldn’t have thought that we were going to
    0:44:24 leave talking to those people there.
    0:44:27 So, you know, it depended.
    0:44:29 You know, it’s interesting when I was reading your book,
    0:44:32 but also when I was reading some of your previous writings,
    0:44:37 you seemed really conflicted on which way to go leave or
    0:44:40 remain right up until you wrote your sort of first announcement
    0:44:42 piece that you were supporting leave.
    0:44:44 You seem to be really, really conflicted.
    0:44:52 The reasons for, for, for not leaving where it seemed to me
    0:44:58 to be more to do with Britain’s duty to the rest of Europe.
    0:45:00 I need to be good partners.
    0:45:05 I need not to be negative to be friendly.
    0:45:07 I, that was those were things that worried me.
    0:45:10 People, the positive reasons for people point at this letter,
    0:45:11 which was unpublished.
    0:45:14 You know the letter I’m, I’m referring to the unpublished
    0:45:16 letter you wrote about the decision to leave or stay
    0:45:17 within the EU.
    0:45:19 Is this a, no, you mean the article?
    0:45:20 The unpublished article.
    0:45:20 Yeah.
    0:45:21 Yeah, yeah, yeah.
    0:45:23 Well, you said, here’s some of the phrases from that piece.
    0:45:24 Think of Britain.
    0:45:25 Think of the rest of the EU.
    0:45:26 Think of the future.
    0:45:29 Think of the desire of our children and our grandchildren
    0:45:32 to live and work in other European countries, to sell things
    0:45:34 there, to make friends, perhaps to find partners there.
    0:45:35 I like the sound of freedom.
    0:45:38 I like the sound of restoring democracy, but what are the
    0:45:38 downsides?
    0:45:40 And here we must be honest.
    0:45:43 There is the worry about Scotland, about the possibility
    0:45:45 that the English only leave vote could lead to the breakup
    0:45:46 of the union.
    0:45:47 There is the Putin factor.
    0:45:49 We don’t want to do anything to encourage more shirtless
    0:45:52 wagering from the Russian leader, not the Middle East, not
    0:45:52 anywhere.
    0:45:55 And then there is the whole geo-strategic anxiety.
    0:45:57 Britain is a great nation, a global force for good.
    0:46:01 It is surely a boon for the world and for Europe that she
    0:46:03 should be intimately engaged in the EU.
    0:46:06 Lastly, this is a market on our doorstep, ready for future
    0:46:08 exploitation by British firms.
    0:46:12 The membership fee seems rather small for all that access.
    0:46:14 Why are we so determined to turn our back on it?
    0:46:17 Shouldn’t our policy be like our policy on cake, pro-having
    0:46:19 it and pro-eating it, pro-Europe and pro-rest of the world?
    0:46:24 So when I read that, but then I also, I read the very vivid
    0:46:26 description you gave of that night when you’re trying to make
    0:46:30 your decision in your book, Unleashed, and you seemed torn.
    0:46:34 But the guy that went out and campaigned didn’t seem torn.
    0:46:38 There was a real lack of nuance in the campaign, but there’s
    0:46:41 such a huge amount of nuance in both the moment you were making
    0:46:43 the decision and the articles you wrote about that decision.
    0:46:51 There are arguments both ways and I say it in the book and it’s
    0:46:56 certainly true that, as I said just now, the case for staying
    0:47:02 is, I think, one about not seeming to be hostile, not seeming
    0:47:03 to be detached.
    0:47:09 But I had to decide because being in the EU isn’t like just
    0:47:12 being in a club where the rules don’t change.
    0:47:19 It’s a project to create a United States of Europe with a single
    0:47:22 currency, with a single parliament, and so on.
    0:47:27 And I thought that we weren’t ever going to get the choice
    0:47:31 again, a chance again to have national democratic independence.
    0:47:35 And as I said, so I wrote, the other article you just quoted
    0:47:40 was a sort of pastiche of a counterargument, which I wrote
    0:47:44 for myself as an exercise after I’d already written the piece
    0:47:52 to come out and I wanted to set them side by side and to think.
    0:47:55 That’s nuanced, but the campaign wasn’t nuanced.
    0:47:59 But if you read the other article, you’ll see the points
    0:48:07 that I came down in favour of and that was about having full
    0:48:10 national independence and be able to do things your own way.
    0:48:16 And the trouble with staying in the EU was that it meant that
    0:48:19 we were going to become less and less democratic.
    0:48:24 And in the end, you’ve got to be able to, as a politician,
    0:48:29 you’ve got to be able to answer the question.
    0:48:34 Who puts you in authority over me?
    0:48:37 And how can I remove you from office?
    0:48:41 And the problem with the EU is there’s no way they can answer
    0:48:44 that question, but they’re not democratically.
    0:48:46 Is there not a way you can reform the relationship with the
    0:48:47 EU while being in the EU?
    0:48:50 You know, it’s interesting because I think I was thinking
    0:48:52 of a football analogy as you’re talking there and right now
    0:48:54 Manchester United my team are having a bit of struggle, right?
    0:48:58 And my friends in the group chat are saying, do you think
    0:48:59 that we should get rid of the manager?
    0:49:01 And I’m saying, when you think about making a decision
    0:49:07 like that, you also have to factor in what you do after
    0:49:08 i.e. who replaces the manager.
    0:49:11 So many fans will just say, sack the manager, but then
    0:49:13 the question becomes, but then what?
    0:49:15 And it was quite clear in your book that although you
    0:49:21 wanted to leave the EU, you had no idea what the plan would
    0:49:22 be thereafter.
    0:49:26 And in fact, what we need to do is take back control.
    0:49:28 And so that’s like fire the manager.
    0:49:29 I’m saying but then it wasn’t.
    0:49:34 I was just wanting to win an argument with the public about
    0:49:37 their democracy and whether they should control it or not.
    0:49:41 And I thought that ultimately we had to do that.
    0:49:45 And I think that if you look at so going back to the points
    0:49:48 that we were talking about earlier to growth rates in
    0:49:51 America and Europe, you couldn’t say that the EU model has
    0:49:53 been economically successful.
    0:49:55 Not at all.
    0:50:02 It’s got chronically bad growth rates very low innovation
    0:50:04 by comparison with the United States.
    0:50:07 Something is not working.
    0:50:10 So whatever that whatever they’re doing in Brussels to
    0:50:13 provide this this great body of regulation, it’s not actually
    0:50:16 delivering results for the people of Europe.
    0:50:19 And if you go back to the other clip when compared to
    0:50:25 America, well, so it’s from 2008 on 15, take the 15 years
    0:50:30 2008, 2020 to whatever to a 23, 23.
    0:50:33 But does that mean that the EU is doing something wrong or
    0:50:35 that the Americans are doing something right?
    0:50:37 Because when I think of America, I think of insane
    0:50:38 innovation.
    0:50:39 A bit of both.
    0:50:41 A bit of both.
    0:50:42 A lot of both.
    0:50:48 So the Americans, by the way, would never dream of trading
    0:50:50 away national sovereignty ever anything.
    0:50:51 They just don’t.
    0:50:56 They never they never they never in any way NATO is a
    0:50:59 bit of a packed where they’ve Americans have completely
    0:51:00 hegemony in NATO.
    0:51:02 I mean, you know, that’s the only but they joined forces to
    0:51:04 make the some greater than the parts.
    0:51:10 Yeah, but you know, there’s no the the EU provides a body of
    0:51:15 new and a continuously evolving body of new law, which British
    0:51:17 the British Parliament can’t change.
    0:51:21 And so to get back to so why I mean, I’m not pretending it
    0:51:22 wasn’t an easy it wasn’t a difficult decision.
    0:51:25 It was a difficult decision for the you know, for the reasons
    0:51:31 that you that we’ve gone into, but I wanted the country our
    0:51:36 country to be legislatively free again.
    0:51:39 And at the heart of the book, you know, you talk about the
    0:51:41 pandemic being the most difficult thing that it was
    0:51:42 very, very difficult.
    0:51:46 But and it was very difficult to persuade the British public
    0:51:49 to have very different ways of stopping the spread of the
    0:51:49 disease.
    0:51:53 But one thing we did better than any other European country
    0:51:55 was vaccinate.
    0:51:59 And one reason we were able to vaccinate so fast is because
    0:52:05 we had regulatory freedom of exactly the kind I mean, there’s
    0:52:09 complete flu, but exactly the kind we’ll talk about that that
    0:52:10 I that I had advocated.
    0:52:11 We’ll talk about that.
    0:52:14 And so and so that for me was absolutely crucial and then
    0:52:17 they’re talking about I just want to make sure I’m clear
    0:52:19 because if I’m not clear moving forward, then my audience
    0:52:20 I’m going to be clear.
    0:52:25 Um, this idea of like freedom, if we take the analogy of like
    0:52:30 her of a parachute, if I cut the cords, I’m free, but I’m
    0:52:33 also in danger unless I have a paraglider waiting to catch me.
    0:52:37 And my point here is I understand the head all the like the big
    0:52:40 emotional words that freedom and take back control, etc.
    0:52:41 It sounds compelling to me.
    0:52:44 But as I said with the football analogy, what’s the plan
    0:52:45 thereafter?
    0:52:47 And I think I actually don’t want it.
    0:52:51 So you’re talking about the parachute, right?
    0:52:54 And cutting the cords of the of the parachute.
    0:52:57 Um, actually it was the other way around.
    0:53:01 It was because we’d come out of the EU that we were able to
    0:53:04 equip ourselves with a parachute faster than anybody else.
    0:53:10 And we were able to to get out of the burning plane faster
    0:53:15 and to get to ground safely faster because we’d taken back
    0:53:19 control of our of our regulatory freedom.
    0:53:24 And that meant that by March, 2021, we vaccinated 45% of
    0:53:27 the adult population and of the older people.
    0:53:30 I think we done almost 80 over the over 80.
    0:53:31 We done almost 100%.
    0:53:32 And that was incredible.
    0:53:34 If you remember, we had, we had, we’ll talk about the vaccines
    0:53:37 in a second early in those early days, but the two things
    0:53:38 are connected in those early days.
    0:53:42 We had thousands up to a thousand people dying every day.
    0:53:47 And so it was incredibly important that we were able to
    0:53:51 give elderly and vulnerable people in the UK a protection
    0:53:53 from a lethal disease.
    0:53:57 On this point of Brexit, though, in your book, you say
    0:54:00 you almost sort of disconnect yourself from the fact that
    0:54:03 you, there had to be a plan associated with the decision
    0:54:06 because you seem almost angry that people would expect you
    0:54:08 to have the plan, even though you led the campaign.
    0:54:08 Yeah.
    0:54:13 So, I mean, I’m trying to make the connection between Brexit
    0:54:15 and the real world and why Brexit delivers value.
    0:54:17 Was there a plan for leaving?
    0:54:21 So, so, but on the, in 2016, and I think what you’re really
    0:54:27 saying is, what was our plan for the, the referendum outcome?
    0:54:31 So everybody who campaigned to, to leave, were we expecting
    0:54:33 to win, were we expecting to form the next government?
    0:54:34 Let me quote your book.
    0:54:35 This is a different promotion for your book.
    0:54:36 So you’re like this.
    0:54:40 Never at any point in that campaign did we, Boris and Michael
    0:54:43 gave, discuss a future leave-based government because
    0:54:46 we did not imagine that there would be, would have, we would
    0:54:48 have to be in charge of government.
    0:54:51 The government stated policy was to implement the referendum
    0:54:52 result.
    0:54:53 It was a result.
    0:54:55 It was a referendum, not an election.
    0:54:58 We had no plans for government, no plans for negotiations
    0:55:00 because it was not our job.
    0:55:04 And in so far as the next few days were chaotic, which they
    0:55:08 were, it is utterly infuriating that we should be blamed.
    0:55:10 It was up to the government to announce the plan to withdraw.
    0:55:12 It was up to the government to begin negotiations.
    0:55:16 So this is, I mean, this is, this is a huge issue because in
    0:55:17 the context of business.
    0:55:19 Because we’re, because we’re not, because why?
    0:55:22 Yeah, because, because I think it’s fundamental misconception.
    0:55:24 When you went out, when you, when a government decides to put
    0:55:27 something to the people in the referendum, the government is
    0:55:32 not saying, oh, you know, if the, if it goes against our,
    0:55:36 you know, the, any particular position will, will disappear.
    0:55:38 But the government, so they wanted to remain?
    0:55:44 In France, for instance, Francois Mitterrand had a referendum
    0:55:46 on, I think, I can’t remember which, I think it was the
    0:55:51 Maastricht Treaty, or one of the treaties that he, he lost
    0:55:54 the vote and he didn’t resign.
    0:55:55 He didn’t disappear.
    0:56:00 Plenty of European leaders have had referendums on, on, on
    0:56:04 the EU and, and they’ve gone against them, but they haven’t
    0:56:06 vanished from the scene.
    0:56:10 And so, you know, let me put this the other way around.
    0:56:15 Imagine, imagine that Gove and I, or the whole of the leave
    0:56:20 team had been specifically campaigning to, in the leave vote
    0:56:25 to form the next government and to install ourselves as the
    0:56:26 rulers of the country.
    0:56:32 People would have said, this is not about, this is, you’re
    0:56:35 plainly, you’re talking, all your arguments are designed to
    0:56:36 advance your political careers.
    0:56:39 You’re not, you’re not talking about the issue of leave or
    0:56:39 remain.
    0:56:41 You’re talking about a plan to take over the government.
    0:56:41 I know.
    0:56:43 And so we’ve taken, we didn’t take leave?
    0:56:44 I’m not a politician.
    0:56:45 I’m just, I’m just a member of the public.
    0:56:48 So I’m just trying to explain why that, that was not possible.
    0:56:49 I get it.
    0:56:51 But as a member of the public, I think if you’re leading the
    0:56:55 charge for an outcome, you must have looked a couple of steps
    0:56:59 further to think about the implications and the reality of
    0:57:03 this outcome, like you must have had, okay, we can do it like
    0:57:04 this, we can negotiate like this.
    0:57:06 I assume that the government would have, would have a white
    0:57:10 paper that set, that brought, they, they, they were going to
    0:57:12 bring forward the options for the country and the plan to
    0:57:17 negotiate and a plan to, and a plan to, to do what they said
    0:57:17 they were going to do.
    0:57:19 But the government, including your friend, David Cameron,
    0:57:21 said this is a really bad idea.
    0:57:25 So one would, one would take from that, that the plan is not
    0:57:28 a good one, that they’ve looked at all the available options
    0:57:31 post-leaving and there’s no good options here.
    0:57:34 So if the people in charge were saying, we should not leave,
    0:57:37 there is no good plan, shouldn’t we have listened to them?
    0:57:40 Well, no, because I think they were wrong.
    0:57:43 Well, I said, as a member of public is I see two, like two
    0:57:46 people stood at a cliff edge and you got one guy called David,
    0:57:49 one guy called Boris and David has said, listen, I’m taking
    0:57:51 you to the cliff edge because it’s your right to, to make
    0:57:54 this decision, but do not jump.
    0:57:56 And this other guy called Boris is going jump.
    0:58:00 I would assume that Boris knows something about how we
    0:58:01 survive once we start falling.
    0:58:04 But to find out that Boris had no plan and thought David was
    0:58:08 going to pull out the parachute for me is like, well, David,
    0:58:11 David Cameron, the problem, the problem was that I then,
    0:58:15 we then had to, we then found ourselves because David,
    0:58:18 Prime Minister Cameron, then disappeared from the scene.
    0:58:24 Immediately, as I described in the book, we then, we then had
    0:58:26 a chaotic period where we had to work out what the hell we
    0:58:31 were going to do because it was clear that we were going to
    0:58:34 somebody was going to have to take over and, and lead us
    0:58:35 through it.
    0:58:38 Did David Cameron react badly when you told him, when he
    0:58:41 thought that you might be voting to leave?
    0:58:43 Because you talk about in the book, he’s, yes, I did.
    0:58:48 I used to, but I mean, but I describe it in the, in the book.
    0:58:55 He said, he said, he said, he said, I, well, I said, look,
    0:58:58 I have, I was really struggling with this because I didn’t
    0:59:00 see how I could consistently, because he’d offered me.
    0:59:04 He said, if you come out and support remain, you can have
    0:59:05 a top five job in the cabinet.
    0:59:07 I couldn’t work out what a top five job was.
    0:59:12 And then he, and then he said, and I, he, he, I said, well,
    0:59:13 look, I was finding it very, because I’ve written lots,
    0:59:17 lots of articles pointing out the democratic problems of
    0:59:19 the, of the EU.
    0:59:22 And, you know, finally, we had a chance to, to resolve this.
    0:59:24 And I was thinking of, of coming out for leave.
    0:59:26 And I, you know, didn’t know how to put it to him.
    0:59:27 That was the, the truth.
    0:59:29 And he, he said, this isn’t about articles.
    0:59:30 This is about the future of the country.
    0:59:32 And I said, well, I agree with the future of the country,
    0:59:33 but I was still thinking come out for leave.
    0:59:37 And he said, well, if you, if you, if you come out for
    0:59:42 leave, he said, I will, and I, you know, I apologize for using
    0:59:42 his name.
    0:59:44 He said, I will, I will fuck you up forever.
    0:59:48 And I thought it was quite a big, big, you know, sort of promise
    0:59:48 to make.
    0:59:50 He said he was going to fuck you up forever.
    0:59:50 Forever.
    0:59:55 And so I immediately went back home after, I went back home
    1:00:00 after that evening and, and cycled back from my office in,
    1:00:04 in, in city hall and talked to my, my family, my kids and one
    1:00:08 of my kids said immediately, well, you know, he got no
    1:00:09 choice and you’ll have to come out for leave.
    1:00:15 So, I mean, I put that in to, to, I put all that in really
    1:00:21 to, just to show you that there were very good arguments
    1:00:24 for having a quiet life.
    1:00:27 Do you know what’s interesting in that is when I read that part
    1:00:29 in your book, there was two things that I thought the first
    1:00:34 was him offering you a top five job if you followed his opinion.
    1:00:36 Is that not bribery?
    1:00:39 And is that how the jobs are dished out in the government
    1:00:40 at the moment?
    1:00:42 If, if you, if you do what I say, I’ll give you a top five.
    1:00:45 Like, if you do, I’ll make you health secretary or defense
    1:00:49 secretary seems like a, but it seems like from as a, someone
    1:00:51 who’s not in government, it seems like a really corrupt
    1:00:52 way to dish out jobs.
    1:00:55 Like if you, if you go in with, it wasn’t clear.
    1:00:55 It wasn’t clear.
    1:00:56 You’ve got to be fair to Dave.
    1:00:57 It wasn’t clear what jobs he was offering.
    1:01:00 But top five is what defense secretary, health secretary.
    1:01:03 Well, I mean, I, you know, PMs were top five jobs.
    1:01:06 So there’s what before remaining is probably, you thought in
    1:01:07 the book, you talk about potentially defense secretary.
    1:01:08 I don’t know.
    1:01:08 But yes.
    1:01:11 But yeah, I mean, look, but is that not a bit corrupt?
    1:01:13 Is that not like the definition of corruption?
    1:01:18 Cause if I was to my view, I think it’s a, it’s a huge mistake
    1:01:23 to do that kind of thing because there are always far more
    1:01:28 people that, you know, you end up, you know, thinking that
    1:01:30 you should be making a promise to them.
    1:01:31 There are jobs you can possibly give.
    1:01:33 So you’re the best thing there is to say nothing.
    1:01:36 I’ve always wondered this about government and I’ve never
    1:01:39 understood it is how does someone become the head of a
    1:01:43 department when they have no prior experience in it?
    1:01:46 Like you made Matt Hancock health secretary.
    1:01:49 How did, how did Margaret Thatcher become prime minister
    1:01:52 or secretary of education, which had no previous experience?
    1:01:54 You tell me how did Tony Blair become prime minister?
    1:01:55 No, the prime minister thing I understand.
    1:02:00 But how did Tony Blair become, you know, a shadow minister
    1:02:02 when he had no experience.
    1:02:04 You tell me, do you think this is a good system?
    1:02:09 Well, because this is a really, really important point because
    1:02:17 I think that there is a, I don’t know, I do worry that
    1:02:22 it’s quite hard to persuade, you know, really good administrative
    1:02:25 types to go into politics.
    1:02:29 And, you know, you see it the whole time in what is called
    1:02:30 diary of a CEO, right?
    1:02:33 And you see it the whole time.
    1:02:39 You see loads and loads of, I got plenty of examples of top
    1:02:42 business people who tried to get it, who tried to become
    1:02:45 politicians and it just doesn’t seem to work.
    1:02:47 And I don’t know.
    1:02:48 I mean, could I, can I have a guess?
    1:02:50 Go on.
    1:02:54 Well, if I look at the data, I go if 35% of them come from
    1:02:57 one school eaten and then there’s jobs being dished out
    1:03:00 based on if you take my opinion, I’ll give you a top five job.
    1:03:02 I go, I understand why I could never get in.
    1:03:04 Even if I was the best candidate because it’s not being done
    1:03:07 based on who’s the best candidate, it’s being done
    1:03:09 based on like the old boys club.
    1:03:10 I’ll do your favor, I’ll if you.
    1:03:13 Well, not under the Labour Party, presumably, or you know,
    1:03:17 or any other party and not under the, I mean, most conservative
    1:03:18 cabinets.
    1:03:19 So just under the Tory party?
    1:03:25 No, under any party, I think that business people do, for
    1:03:29 three reasons I find hard to put my finger on, they don’t
    1:03:32 necessarily flourish in that environment.
    1:03:34 And who flourishes?
    1:03:38 What I, what I worry about is that the only people who are
    1:03:41 really going to start doing it are people who are willing to
    1:03:47 go through a lot of, you know, public attack.
    1:03:47 I think I say.
    1:03:48 So should pass.
    1:03:51 Well, I mean, well, the fact.
    1:03:54 So look, one of the interesting things that’s happened recently
    1:03:58 is that social media has become very, very virulent.
    1:04:05 And I mean, I don’t read it myself, but I think it becomes
    1:04:09 very oppressive for politicians and also for journalists.
    1:04:16 And I think journalists, you know, they get a lot of
    1:04:20 shellacking and a lot of abuse if they’re not thought to be
    1:04:25 taking one line or the other or, you know, going easy on someone.
    1:04:28 I mean, there’s somebody who’s going to interview me for this,
    1:04:29 this book.
    1:04:31 Laura.
    1:04:35 Yeah, and you look at, and she’s a very, very good journalist,
    1:04:40 but you look at the stuff that she gets online about, you
    1:04:44 know, you know, her being an inquisitor of mine or whatever.
    1:04:45 It’s appalling.
    1:04:47 It’s really appalling.
    1:04:51 And I think, so I think that, and I think that it’s also the
    1:04:52 same for MPs.
    1:04:58 I think that they get very, they think that if it’s a choice
    1:05:02 between having a life where I can, you know, avoid this sort
    1:05:08 of stuff and, you know, having a wonderful existence, doing
    1:05:10 something else or putting myself through this.
    1:05:13 On the point that I said, thinking about it’s related to the
    1:05:14 fact that people have got their hands on the scales.
    1:05:15 They’re pulling their friends up.
    1:05:16 It’s a bit of a boys club.
    1:05:18 Is there any truth in that?
    1:05:21 I think, but I think, look, I’m sad to say, Steve, I think
    1:05:24 there is probably been the way politics has been since the
    1:05:25 dawn of time.
    1:05:29 I think that politicians, I think politics has tended to be
    1:05:33 factional since the dawn of time.
    1:05:36 I think it’s tended to be just sad, but I think true.
    1:05:42 The good thing is that in the end, the people who are really
    1:05:48 successful are the people who get things done that the people
    1:05:48 want done.
    1:05:50 Do you think it’s a magnet?
    1:05:59 And so it’s a magnet for very determined characters who are
    1:06:02 willing to put themselves through a lot to get things done.
    1:06:04 Well, I don’t see you as well.
    1:06:07 I mean, have I used those words before?
    1:06:09 No, no, but that’s the kind of person.
    1:06:09 You’re making me worry.
    1:06:10 It sounds like you’re quoting me.
    1:06:13 No, no, maybe you are.
    1:06:19 But yeah, the kind of person I think would be compelled and
    1:06:21 succeed in such an environment.
    1:06:25 I think I think you have to have a pretty thick skin.
    1:06:26 Okay.
    1:06:32 But the but because of the because of the way it works, the
    1:06:37 people who actually succeed are the people who really can try
    1:06:39 something forward and deliver it.
    1:06:43 Closing off on Brexit, 62% of British people view Brexit as
    1:06:47 more of a failure, according to YouGov and 9% consider it more
    1:06:48 of a success.
    1:06:51 According to YouGov as well, 46% of British people say they
    1:06:54 should there should be a second EU referendum in 10 years
    1:06:57 compared to just 36% that say it shouldn’t be.
    1:07:00 According to, okay, let me just finish the stats that you
    1:07:01 can’t respond to.
    1:07:05 According to the UK’s real gross added value, the GVA, a measure
    1:07:06 of the size of the economy.
    1:07:11 They say there’s approximately 140 billion less in 2023 in the
    1:07:14 UK economy compared to if the UK had stayed in the single EU
    1:07:18 market. According to the same thing, they say that 300 billion
    1:07:23 has been wiped off the value of the UK’s economy by 2035.
    1:07:27 And my last stat here is report from the centre of European
    1:07:33 reform in 2020 estimates UK GDP was 5.5% smaller by mid 2023
    1:07:36 compared to a scenario where the UK had remained in the EU.
    1:07:40 This equates to an economic loss of about 40 billion annually.
    1:07:43 And just as a business owner myself, I was looking at some
    1:07:46 stats around what business owners think about 33% of small
    1:07:48 businesses reported that Brexit has made it harder for them to
    1:07:50 trade with the EU due to increased paperwork and things
    1:07:53 like this and the London School of Economics said that Brexit
    1:07:57 added 6% to food prices between 2020 and 2023.
    1:08:01 With all of this in mind, do you regret Brexit?
    1:08:02 Not at all.
    1:08:03 Not at all.
    1:08:04 I mean, honestly.
    1:08:12 So we’ve outgrown Germany, France for 2016 onwards.
    1:08:16 Sorry, certainly outgrown Italy since 2016 onwards.
    1:08:19 Last time I looked Germany and Italy were both members of the
    1:08:24 of the EU and the statistics that you give, I mean, they are
    1:08:28 dwarfed, for instance, by Covid.
    1:08:34 You know, even if you accept that, which I don’t necessarily,
    1:08:41 that Brexit has caused problems, it’s also caused massive
    1:08:44 opportunities because we because we were able to come out of
    1:08:47 the lockdown earlier than any other country.
    1:08:55 Remember, we came out of lockdown in July 2021.
    1:09:01 We ended we ended all restrictions and that meant that
    1:09:06 we had the fastest economic rebound of any G7 country and
    1:09:10 that would not have happened in my view without the assistance
    1:09:12 of Brexit freedoms.
    1:09:14 Do you know the OECD?
    1:09:15 Do you know what that body is?
    1:09:16 Yes, yes.
    1:09:19 They say the UK is the only major rich economy that remains
    1:09:23 smaller poorer than prior to the pandemic and Brexit may be a
    1:09:25 factor in that and the government’s independent watchdog,
    1:09:27 which I know, you know, the office for budget responsibility
    1:09:30 thinks the UK will ultimately be 4% worse off than it would
    1:09:33 have been had it not voted for Brexit.
    1:09:36 When I, you know, in business, everything is a tradeoff.
    1:09:37 Everything is a tradeoff.
    1:09:42 So you must be able to identify the tradeoff that the UK has
    1:09:45 made for all of the upsides that you claim Brexit is delivered.
    1:09:50 So I think it’s intellectually honest of anyone to be able to
    1:09:51 identify both sides of the argument here.
    1:09:52 So what is the tradeoff?
    1:09:54 What has Brexit cost us?
    1:09:56 I’ll just give, I’ll see what it costs us.
    1:09:56 Yeah.
    1:10:04 I think that it’s certainly true that the way that some of it
    1:10:09 is being managed by some of our, by our European friends is
    1:10:10 unnecessary bureaucratic at the moment.
    1:10:11 I think that will get better.
    1:10:15 I accept that criticism.
    1:10:17 I don’t think it’s the end of the, the end of the world.
    1:10:22 But I do think ultimately the advantage of being free to do
    1:10:27 your own thing, free to run your own country to control.
    1:10:27 You didn’t tell me a tradeoff.
    1:10:29 No, I have.
    1:10:33 I think the impact for us in the UK for me as an average
    1:10:35 citizen, what’s the, what’s the, what’s the tradeoff side?
    1:10:36 Yeah.
    1:10:39 Well, I think, you know, I think it’s certainly true that some,
    1:10:43 some businesses are finding it harder to, there, there, there
    1:10:45 is paperwork that I don’t think there needs to be.
    1:10:47 And we need to fix that.
    1:10:51 But I think that we have technological solutions to that.
    1:10:55 I don’t think that we need to be part of a European empire of
    1:11:00 law could get an ever denser and more detailed empire of law
    1:11:03 controlling our freedom and stopping us.
    1:11:05 Is there an economic tradeoff?
    1:11:09 I don’t think, I think that ultimately we will be richer as
    1:11:09 a result.
    1:11:11 But in the near term, we’re going to be poorer.
    1:11:14 Well, I, you know, again, people were very emotional about
    1:11:15 this.
    1:11:19 And look, can I just remind you where before the referendum,
    1:11:23 people said that and no one ever holds these people to account.
    1:11:26 People said that there would be millions more unemployed,
    1:11:26 right?
    1:11:27 Do you remember that?
    1:11:29 People said there would have to be an emergency tax-raising
    1:11:32 budget if the people voted to leave the EU.
    1:11:37 Actually, when I ceased to be Prime Minister, unemployment
    1:11:43 was at a 50-year low and we had 620,000 more people in paid
    1:11:45 employment than before the pandemic began.
    1:11:47 The economic…
    1:11:50 I’m just saying that people, people make all sorts of
    1:11:52 prognostications about Brexit.
    1:11:55 The stats that I read, you do believe them, that there’s an
    1:11:57 economic struggle in the short, in the near term.
    1:12:01 People said that we would be, we would have a million people
    1:12:02 on the dole queue for the Brexit.
    1:12:02 Fine.
    1:12:04 But do you believe that there’s a…
    1:12:05 In the near term…
    1:12:08 But then I was saying, because then I was saying, it’s
    1:12:10 confirmation bias, right?
    1:12:13 But you said we will be richer eventually.
    1:12:13 So I’m saying…
    1:12:14 I hope that we will.
    1:12:15 If we do the right thing.
    1:12:16 Sure.
    1:12:18 So in the near term, do you think there’s a little bit of
    1:12:21 struggle to get through economically as a result of Brexit?
    1:12:24 I think that that’s certainly the case.
    1:12:29 If we make the mistake of staying, I mean, which is
    1:12:32 what Keir Starman, the Labour Party, you know, wants to do,
    1:12:37 is staying in alignment with the EU.
    1:12:40 They basically want us to be rules takers.
    1:12:40 Okay.
    1:12:42 I think that’s a huge, huge mistake.
    1:12:43 We should go for freedom.
    1:12:46 I don’t know how to say this in a way that you’re going to
    1:12:48 understand, but Perfected is banging.
    1:12:50 I’m an investor in the company.
    1:12:51 I drink it every day.
    1:12:53 The whole team drinks Perfected every day.
    1:12:54 We have a Perfected fridge in the office.
    1:12:55 Here’s why I like Perfected.
    1:12:58 Typical energy drinks used to give me these crashes.
    1:12:59 And as a podcaster, the last thing you want to do is be
    1:13:01 crashing in a conversation.
    1:13:03 The founders of Perfected wanted to create an energy drink
    1:13:06 that wouldn’t create that horrible crash cycle that many
    1:13:07 of us go through.
    1:13:10 So they used Matcha as the energy source and somehow they
    1:13:11 also made it really, really delicious.
    1:13:13 They’ve just come out with this new flavour called
    1:13:15 Juicy Peach and it is banging.
    1:13:18 If you try Perfected’s Juicy Peach and it’s not banging,
    1:13:21 feel free to get in my DMs and cuss me out.
    1:13:23 You can pick it up at Tesco’s or Waitrose or you can get it
    1:13:26 online and here’s a secret that you’ve got to keep yourself.
    1:13:30 I’m going to give you 40% off Perfected just so you can try
    1:13:30 Juicy Peach yourself.
    1:13:35 Go to perfected.com and at checkout put in the code Diary40.
    1:13:37 I’m going to leave that up for some time, not forever.
    1:13:40 That’s perfected.com and then use code Diary40 at checkout.
    1:13:43 When you try it, make sure you tag me on Instagram and say
    1:13:43 Steve, you were right.
    1:13:44 It’s banging.
    1:13:48 The next big thing was the pandemic.
    1:13:51 This was once you become the Prime Minister of the United
    1:13:56 Kingdom and you have this pandemic begin to roll in.
    1:14:00 I was looking at your, the way you described that situation
    1:14:08 in late 2019, early 2020 in your book and it appears that you
    1:14:11 had no idea of the severity of this virus that was rolling
    1:14:12 into the shorts.
    1:14:14 When was the first time you heard that there was a virus
    1:14:15 that had come in from China?
    1:14:21 Whatever the date was, I think it was either end of 2019 beginning
    1:14:22 of 2020.
    1:14:27 I can’t remember exactly when, but there’s a day when I’m
    1:14:29 walking through the lobby of the House of Commons with the
    1:14:32 Health Secretary and he says, you know, I’m worried about this
    1:14:35 this Chinese virus.
    1:14:37 Was that Hancock the right person to be handling that?
    1:14:41 Because that is a generational once-in-a-lifetime health issue.
    1:14:44 Look, I think he did a very good job.
    1:14:46 Yes, I think he was, he was very energetic.
    1:14:48 Was he the best person to be handling it?
    1:14:55 I think it’s, I think he did a very good job and I think that
    1:14:57 Was he the best person to be handling it?
    1:14:59 In hindsight.
    1:15:05 Well, I certainly think that he, well, yes, because I think yes,
    1:15:12 I think that he had the right mixture of energy and realism.
    1:15:19 Don’t forget, we didn’t know about the disease.
    1:15:21 We didn’t know how lethal it was.
    1:15:23 We didn’t know how contagious it was.
    1:15:27 And we didn’t know exactly how it was transmitted.
    1:15:29 There was a lot of stuff we didn’t know.
    1:15:31 Some quotes from your book here.
    1:15:36 You said, the problem wasn’t that I was ignorant to zoonotic diseases.
    1:15:38 The problem was that I felt I knew all about them.
    1:15:45 After more than 30 years of writing about or dealing with new zoonotic diseases,
    1:15:49 I felt I knew my SARS and my Ebola, so to speak.
    1:15:50 And I concluded two things.
    1:15:54 First, that these novel zoonotic plagues tend to sort themselves out.
    1:15:59 And second, that the greater risk of destruction from these, from
    1:16:03 attempts to stop them by politicians was their sort of attempts
    1:16:07 to contain the diseases that the prevention would probably be worse
    1:16:09 than the cause in some respects.
    1:16:13 So when that Hancock started talking about a new coronavirus,
    1:16:15 possibly from bats and the risk that it would sweep the country,
    1:16:18 it was hardly surprising that I felt I’d heard this all before.
    1:16:24 Little did we know.
    1:16:29 Yes, I mean, so I think that’s, I guess I’m being very honest there about,
    1:16:35 about, as I am throughout Unleashed, about the, my state of mind,
    1:16:40 because, you know, I’d, I’d covered in great detail the
    1:16:48 salmonella and eggs panic when millions of chickens were slaughtered.
    1:16:52 Needlessly, I’d covered the, the boba and sponge for men’s apopathy.
    1:16:59 Panic, mad car disease when vast proportion of the UK dairy cattle herd
    1:17:02 were slaughtered, probably needlessly.
    1:17:06 The livelihoods of farmers were destroyed.
    1:17:12 I’d been mayor of London when we were threatened with the, with a bird flu.
    1:17:14 So you didn’t think it was a big deal.
    1:17:20 And we’d laid on stocks of tamiflu, which turned out not to be, to be necessary.
    1:17:27 So I’d seen SARS come and go, Ebola and so on.
    1:17:32 And so each of these cases, what seemed to have happened was that there’d been
    1:17:39 a rational anxiety about the risk of a zoonotic disease,
    1:17:44 often from Asia or wherever.
    1:17:48 We would get in a real, we’d do our best to get ready.
    1:17:54 And then it mysteriously would leave us almost completely unaffected.
    1:17:56 I remember the swine flu.
    1:17:58 Is that what you thought was going to happen in this case?
    1:17:59 And I didn’t know.
    1:18:00 Yeah.
    1:18:03 I didn’t know, but I was, what I was trying to do was to give you.
    1:18:04 Context.
    1:18:10 The context and the state of mind that I think a lot of people were in when
    1:18:13 they, they heard about, about COVID.
    1:18:15 When did you call China?
    1:18:17 February, I had it as February 2020.
    1:18:19 That was a call you made to the leader of China.
    1:18:20 To Xi Jinping.
    1:18:21 Yeah.
    1:18:22 Yeah.
    1:18:23 I mean, I would have called him.
    1:18:24 He’ll be, he’ll be in the book.
    1:18:25 And you were sending supplies.
    1:18:26 Yeah.
    1:18:31 At that stage, we were, we were still sending supplies to help them.
    1:18:34 We were sending, what did he say about the virus?
    1:18:43 Well, I said, I look, I remember the conversation is hazy now.
    1:18:45 I think I, you know,
    1:18:53 actually what seemed to be his efforts to control the disease, but said I was,
    1:18:57 I was anxious about the, what was happening in these wet markets.
    1:19:01 Because at that stage we were given to understand that these, the disease
    1:19:07 had occurred spontaneously in a, in a market in Wuhan.
    1:19:08 What did he say?
    1:19:11 And I can’t remember what he said to, to that.
    1:19:12 I don’t know.
    1:19:16 I said, look, I mean, he’s a, he was a president of China.
    1:19:20 I don’t think he wanted to, particularly the implication that China was in any way
    1:19:21 at fault.
    1:19:24 And I can’t take, understand that.
    1:19:27 But I now think that probably wasn’t right.
    1:19:33 And I think there were, certainly it was a, a lab accident or it was a result of
    1:19:35 something that went wrong in that lab.
    1:19:36 Can I ask about this?
    1:19:40 Cause this started as a conspiracy theory that is now widely accepted as put the
    1:19:42 probable likely outcome.
    1:19:45 Why were they messing around with a virus in a lab in Wuhan?
    1:19:47 Well, you may well ask.
    1:19:49 I mean, I think, I think they were.
    1:19:50 Why do you think they were?
    1:19:53 Someone that is so far away from why people do these such, such a thing.
    1:19:59 I genuinely don’t know, but I think that they were, they were, you know,
    1:20:03 science, the point of science is to keep pushing back the frontiers of human
    1:20:06 knowledge everywhere and to see what you, see what they could do.
    1:20:08 Do you think it was a weapon?
    1:20:11 I don’t, I didn’t have any reason to think so.
    1:20:12 I don’t have any reason to think so.
    1:20:13 I think it was a terrible accident.
    1:20:16 I think the thing escaped from the lab.
    1:20:22 I think they, you know, they were looking at engineering these viruses,
    1:20:27 just looking at function gain of the, of the, of the virus and, and ways that
    1:20:29 they could manipulate it.
    1:20:33 And sadly, something went wrong.
    1:20:35 That’s, that’s my best guess.
    1:20:37 And a lot of people not seem to think that.
    1:20:39 You called Trump around this time as well to speak to me about it.
    1:20:40 I did.
    1:20:41 Yes.
    1:20:42 What did he think?
    1:20:50 Well, I, yeah, I mean, he took the, the firm view that, you know, China had a
    1:20:53 case to answer, but it said a lot of people.
    1:20:56 And in the book, you talk about the World Health Organization’s response being
    1:21:02 seemingly hesitant because they are wanting to keep Beijing in favour.
    1:21:03 Yes.
    1:21:09 I think a lot of scientists were anxious about cheesing off the Chinese.
    1:21:13 And I think a lot of scientists, you know, because China is very heavily
    1:21:19 involved in the support and sponsorship for a lot of academic research and so
    1:21:20 on.
    1:21:22 So there was a sort of hesitant, I felt, I mean, I might have been wrong about
    1:21:23 this.
    1:21:28 My impression was there was a sort of gingerliness about seeming to finger the
    1:21:31 Chinese too much on lockdowns.
    1:21:34 It’s interesting that I was reading in your book that around the eighth of
    1:21:36 March, you start to see what’s going on in Italy.
    1:21:39 And I think we can all vividly remember those scenes from those Italian
    1:21:43 hospitals where there was patients in the corridor was being pushed around on
    1:21:45 trolleys and there was not enough beds.
    1:21:48 And I think for me as well, that was one of the big moments where I realised
    1:21:53 watching it actually play out on Twitter, that this was an incredibly serious
    1:21:57 situation, something that I’d never seen in my lifetime before.
    1:22:01 Was that the penny drop moment for you that this wasn’t just another bird flu
    1:22:02 or?
    1:22:05 I was very anxious about it because I knew the Italian healthcare system.
    1:22:07 I thought it was broadly excellent.
    1:22:14 And I remember when one of our kids had fell into a swimming pool in Italy
    1:22:15 once.
    1:22:19 We know when everybody was having a lie and it’s the most shattering thing that
    1:22:21 could ever happen to you.
    1:22:26 And the Italian pronto so came and they were unbelievably good.
    1:22:27 They were so fast.
    1:22:28 They were so…
    1:22:32 And I thought, you know, if the Italians are having problems with this thing,
    1:22:37 and, you know, frankly, our population is by as elderly as theirs, then this
    1:22:39 could be very, very serious.
    1:22:42 So I think that did really register with me.
    1:22:44 And so if you look at the…
    1:22:49 Obviously, I defer completely to the inquiry into all this under Dame Heather
    1:22:50 Hallett.
    1:22:54 But if you look at what happened from then on in, you see a series through
    1:23:00 March up to the 23rd of March, you see a series of intensifying steps to try to
    1:23:03 get people to take precautions.
    1:23:06 What I observed, I saw that in the book and you kind of have the stages that
    1:23:09 you break down that you went through from that moment onwards.
    1:23:14 What I observed, though, and I think this is probably a fair estimation or a fair
    1:23:19 description of what happened, was there was indecision.
    1:23:23 Because it seemed like there was facts coming from one ear, facts coming from
    1:23:26 the other ear, and there was almost a bit of paralysis.
    1:23:29 And when you look at the rest of the European numbers, which I was looking
    1:23:33 through yesterday about when different sort of European markets made that
    1:23:38 decision, the UK appears to make the decision to lock down much slower than
    1:23:44 all the other European nations, slower to close the schools, that the shops and
    1:23:48 events seem to be later than our European counterparts.
    1:23:50 And Matt Hancock went on to say that…
    1:23:54 They were ahead of us in the epica of any way.
    1:23:59 So you mentioned the Italian situation.
    1:24:03 And they were already ahead of us.
    1:24:08 And we could see that we were going to have to bring in measures.
    1:24:14 But again, this would be for the inquiry to comment upon.
    1:24:20 But it’s pretty clear to me that we couldn’t reasonably have instituted
    1:24:26 these measures in the UK, which would novel and draconian,
    1:24:29 in advance of the scientific advice or opinion.
    1:24:32 And that’s what it would have been.
    1:24:36 Then being ahead of us isn’t relevant, because the chart I have here shows
    1:24:41 how many days it took us to take decisive action after the third death.
    1:24:43 And it shows that for all of the European nations.
    1:24:46 And when I was reading about the information you were getting from
    1:24:50 scientists on this end and from other people in politics,
    1:24:55 it was so contradictory that I think I was guessing that
    1:24:57 that’s what caused the indecision.
    1:25:00 And also your own sort of philosophy towards shutting down society.
    1:25:03 We had this group called the Scientific Advisory Group on Emergencies, right?
    1:25:05 The Sage.
    1:25:07 And they were…
    1:25:11 So we were going to be led by the science.
    1:25:15 And we basically had to…
    1:25:19 I decided that we had to follow what Sage advised.
    1:25:24 And for a long time, to your point,
    1:25:30 they hesitated about schools because of all the disbenefits.
    1:25:36 And if you remember, the argument was that if you went too early,
    1:25:40 then there was a risk that you’d have to keep doing it.
    1:25:46 Because, you know, the public would lose patience with the lockdown.
    1:25:51 And there was a second argument, which was there would then be bounce back.
    1:25:55 If you went too early and you kept on to…
    1:26:00 You’d then take the measures off and the virus would flare up again.
    1:26:06 Which indeed did happen throughout the course of the pandemic.
    1:26:13 So the scientific advice was…
    1:26:17 I mean, it wasn’t… I wouldn’t say it was particularly confused at that stage.
    1:26:22 I think there was struggling to assess exactly what to do.
    1:26:27 And there were different views within the scientists about certain things like…
    1:26:31 Matt Hancock said that we could have saved 30,000 lives.
    1:26:33 Masks and so on.
    1:26:38 Matt Hancock said, you know, if we’d locked down earlier…
    1:26:41 I can’t say that for sure.
    1:26:44 I’ve no way of knowing that.
    1:26:50 But what I can say is that the…
    1:26:58 To have locked down earlier would have been to have gone beyond
    1:27:02 to have anticipated scientific advice.
    1:27:07 I’m not a epidemiologist. I’m not a scientist.
    1:27:10 I was being asked to…
    1:27:14 What was on the agenda was imprisoning the whole UK population.
    1:27:18 It wasn’t something the scientists were yet recommending.
    1:27:22 In the book, you seem to question whether those lockdowns really even worked.
    1:27:24 So I’m not saying that. Well, I’m saying…
    1:27:26 So it’s been working me by work.
    1:27:31 I think that they certainly did…
    1:27:38 have a role in stopping the spread of the disease.
    1:27:45 And they helped probably to turn down the curve of the disease.
    1:27:48 Probably. You know, almost certainly.
    1:27:53 What I find very difficult to gauge now, and again, this is for Heather Hallett,
    1:27:59 is to what extent was it the lockdowns, what did it?
    1:28:03 And to what extent was this going to happen naturally
    1:28:06 in result of the natural parabola?
    1:28:08 And you suspect it was going to happen anyway.
    1:28:12 What I’m saying is that to some extent, or to a large extent,
    1:28:16 it was perhaps going to happen anyway. Perhaps.
    1:28:20 And given that it was perhaps…
    1:28:23 To a large extent, perhaps going to happen anyway.
    1:28:28 The question is, did the benefits of lockdown
    1:28:34 outweigh the very, very severe damage done to kids?
    1:28:36 Life chances at school, which we talked about earlier.
    1:28:38 What do you think the answer to that question is?
    1:28:40 I think that we did the right thing.
    1:28:41 You think we did the right thing?
    1:28:42 I think we did the right thing.
    1:28:47 But I’m conscious that there are lots of people who disagree.
    1:28:51 And what I hope is that the COVID inquiry will say that,
    1:28:52 yes, we did do the right thing.
    1:28:55 In your book, when you talk about those measures,
    1:28:57 you refer to them as bonkers.
    1:28:59 The sort of different areas…
    1:29:01 Yeah, I think that’s a bit later.
    1:29:03 That’s when we got to the tiering system.
    1:29:05 The tiering system, you talked to it as bonkers.
    1:29:08 And you seem surprised that people would follow this stuff
    1:29:12 and that they wanted to follow this stuff,
    1:29:15 which is strange hearing it from the guy that put the rules in place.
    1:29:17 You think it’s the tiering system was bonkers
    1:29:18 and you’re surprised that anyone…
    1:29:19 I’m talking about the hindsight, right?
    1:29:20 Yeah, yeah, yeah.
    1:29:22 So at the time, at the time, it seemed…
    1:29:24 So we had a situation.
    1:29:31 It was part of the first lockdown.
    1:29:34 So in the summer of 2020,
    1:29:36 and going into the autumn
    1:29:39 and things start to get more difficult again,
    1:29:42 we have a situation where in some parts of the country,
    1:29:50 in places like Leicester or West Midlands or wherever,
    1:29:52 Northwest…
    1:29:53 You have the tiers.
    1:29:56 You’ve got a problem, which is that some areas
    1:29:58 haven’t really seen, you know,
    1:30:02 that Covid really go down anything like as much as it went down,
    1:30:04 say, West Country, Cornwall.
    1:30:06 Was that a bad idea in hindsight?
    1:30:09 And so you had people saying,
    1:30:12 you know, why the hell should parts be closed in Cornwall
    1:30:14 when there’s no Covid?
    1:30:19 And just because there’s transmission in Baltimore or wherever.
    1:30:21 So was that a bad idea in hindsight?
    1:30:25 It was a good idea in principle, because after all,
    1:30:28 it was crazy, it seemed.
    1:30:31 But the problem was that it was very, very difficult
    1:30:33 to draw the boundaries.
    1:30:36 And as soon as you said, you know,
    1:30:40 well, this bit of Leicester’s in tier, whatever, or…
    1:30:42 Yeah, it was possible.
    1:30:44 People went crazy.
    1:30:46 Because it was very invidious.
    1:30:49 On a human level, when you’re leading the country
    1:30:52 in a pandemic, and you’re getting these numbers every day
    1:30:54 that people are dying and that people are sick,
    1:30:56 and then, you know, I know you’ve got sick yourself.
    1:31:00 Is there a mental toll on you throughout that period?
    1:31:03 Well, I think it was…
    1:31:05 So, do you…
    1:31:07 Do you discover, you know, unleashed?
    1:31:09 I like it when I can go forward
    1:31:11 and when I have things that positive projects to do.
    1:31:13 So it was very, very difficult
    1:31:17 when I was constantly having to shut the country down,
    1:31:20 trying to stop the transmission of the disease
    1:31:23 by these very, very crude methods.
    1:31:29 But once, by the end of 2020,
    1:31:32 we had the prospect of vaccination,
    1:31:34 then my mood changed.
    1:31:37 My question was about you as a human being.
    1:31:40 When you’re dealing with tragic news
    1:31:44 and this escalating pandemic, what’s the human toll?
    1:31:47 If I’d been a fly on the wall in your hardest moments
    1:31:49 throughout that pandemic, what would I have seen?
    1:31:51 Well, I think it was certainly pretty tough.
    1:31:53 I had a bad bout of COVID.
    1:31:56 What was the hardest day outside of getting the illness yourself?
    1:32:00 What was the hardest day for you throughout that period?
    1:32:03 I think that…
    1:32:06 Ah, boy, I think it was…
    1:32:10 There was a lot of tough times, but I think having to…
    1:32:15 I mean, to go back into lockdown in the end of 2020
    1:32:17 was pretty awful.
    1:32:22 Because we’d really, really hope that the cheering would work.
    1:32:26 And some people still think it could have worked,
    1:32:31 but I couldn’t take the risk.
    1:32:33 The quote from your book that I pulled out, which really shocked me,
    1:32:35 was, “The real question, I suppose,
    1:32:38 is why are the public so avidly craved these roles
    1:32:40 and why they were so willing to have their doings
    1:32:44 circumscribed in such a rabbinical detail?”
    1:32:46 In their complexity,
    1:32:48 they were also like a kind of religion,
    1:32:51 detailed rituals you just obey Leviticus-like
    1:32:52 in the hope of salvation,
    1:32:55 because science was slow to help us.
    1:32:58 On the 13th of September 2021,
    1:33:01 your mother Charlotte passes away,
    1:33:04 while at the same time you’re dealing with all of this,
    1:33:07 fall out in the recovery from the pandemic.
    1:33:10 That’s a tough moment.
    1:33:13 Yeah, but that’s the same for any person
    1:33:15 in any walk of life.
    1:33:19 That’s always a very tough moment.
    1:33:24 I think that…
    1:33:29 to your point about why do people obey the rules so much,
    1:33:32 and my feelings about that, I think…
    1:33:34 No, I’m asking about your mother here.
    1:33:37 Your mother passed away in September 2021,
    1:33:40 and you don’t touch on it so heavily in the book,
    1:33:42 the circumstances of that,
    1:33:44 but that must be a particularly tough moment for a person
    1:33:47 that’s dealing with all of these other social issues
    1:33:49 and political issues at the same time.
    1:33:52 Yes, I know, but I suppose the point I would make there
    1:33:56 is that is our common human lot, isn’t it?
    1:34:02 And yes, it was tough for me and my brothers and sisters,
    1:34:07 my family, very tough.
    1:34:10 We miss her to this day, all of us,
    1:34:15 but a lot of people were suffering a lot
    1:34:17 throughout that pandemic,
    1:34:20 and a lot of people lost loved ones.
    1:34:27 And I had to be very, very mindful of what was happening
    1:34:30 every day in households across the country,
    1:34:32 and I had to try to…
    1:34:34 And I had a desperately difficult…
    1:34:36 Because one of the interesting things about being Prime Minister
    1:34:42 is the way it works now is how much of it is just funneled upwards.
    1:34:46 And, you know, you have to take those decisions.
    1:34:48 There’s nobody else who can do it for you.
    1:34:50 Do you remember where you were when you found out
    1:34:53 that Charlotte had passed away?
    1:34:55 Oh, God, I think it was in…
    1:34:57 I was driving to London.
    1:34:59 I’d been out on a visit.
    1:35:02 And was it unexpected?
    1:35:06 Well, I mean, you know, she’d had…
    1:35:10 She’d been out for a long time with Parkinson’s
    1:35:17 and she had various complications associated with Parkinson’s.
    1:35:20 And she’d had a bad scare about a year previously.
    1:35:26 So, no, I couldn’t say it was, you know, medically…
    1:35:29 I could not say it was medically totally unexpected, no.
    1:35:33 Did you have a chance to grieve her passing?
    1:35:37 I certainly did grieve her passing.
    1:35:42 But…
    1:35:45 If you mean did I sort of…
    1:35:47 Process it, mourn it?
    1:35:51 I, you know, to the best of my ability, yes.
    1:35:53 Are you a natural, that sort of thing,
    1:36:01 that sort of emotional, I guess, connection with yourself?
    1:36:04 (SIGHS)
    1:36:08 God, I don’t know.
    1:36:10 I think you’d probably go back
    1:36:12 to some of the earlier things we were saying.
    1:36:15 I mean, I did grieve and, you know, I do miss her.
    1:36:18 All my brothers and sisters, I do miss her today.
    1:36:22 But, you know, I also had a huge amount
    1:36:25 to think about and to get done.
    1:36:29 And we just had to, you know, we had to do it.
    1:36:32 Many members of the UK population
    1:36:34 were also mourning and grieving at the same time.
    1:36:37 And I think that’s why the party gate scenario,
    1:36:39 which you talk about in the book,
    1:36:42 was so enraging for many people.
    1:36:44 Because as someone who, again,
    1:36:46 is not very close to politics like myself,
    1:36:49 it’s optics here, you know?
    1:36:51 And I think that’s really the issue
    1:36:54 with people who are unable to see their loved ones
    1:36:57 because of the situation with funerals and the pandemic.
    1:37:01 Even the suggestion that there was a rave going on in number 10
    1:37:04 is the most enraging thing that I think anyone could say.
    1:37:06 But there wasn’t a rave going on.
    1:37:08 I mean, you’ll find it all that. You’ll find it all unleashed.
    1:37:10 And I feel desperate about it.
    1:37:12 I really do. And I understand, you know,
    1:37:14 completely why people got so enraged.
    1:37:16 I really do understand that.
    1:37:19 And I did my best to try and, you know,
    1:37:21 I think I mishandled the whole thing.
    1:37:25 The revelations, as such as they were.
    1:37:27 But also reality.
    1:37:29 Because at the end of the book,
    1:37:33 you do seem to highlight that you could have done things to…
    1:37:36 Well, what I could have done was what I could have done, I think.
    1:37:40 So I wonder why commissioned Sue Gray
    1:37:43 to conduct an investigation into it.
    1:37:47 I mean, I was informed that she was, you know,
    1:37:50 politically impartial and a model of sort of, you know,
    1:37:52 obsessed with, with probability.
    1:37:57 And neither of those things now seemed to me to be true.
    1:37:59 I’ve got a picture here.
    1:38:02 There was 17 parties that were alleged during the,
    1:38:06 the sort of party gate time frame.
    1:38:09 And one of the pictures that leaked to the public was this picture
    1:38:12 of you enjoying some cheese and some wine, I believe.
    1:38:14 At 10 Downing Street.
    1:38:16 Now, as again, a member of the public, I look at this,
    1:38:18 I look at some of these key dates.
    1:38:20 I know you were fined for one particular date, which was your birthday,
    1:38:22 I think, where you were raising the glass of wine with some colleagues.
    1:38:24 No, I wasn’t.
    1:38:28 You see, again, you see, people say this kind of thing.
    1:38:31 Was it an AIDS leaving drink that you were fined for?
    1:38:33 No, I wasn’t fined for that.
    1:38:34 What were you fined for?
    1:38:39 I was fined for my, for going into a stand at my desk in the cabinet room,
    1:38:41 between meetings.
    1:38:42 With the glass of wine?
    1:38:44 No, not with the glass of wine.
    1:38:49 And several members of staff were also there.
    1:38:53 But there were people I saw throughout the working day anyway.
    1:38:54 But this picture.
    1:38:57 And just, just because people think that I had a cake.
    1:38:58 Yeah.
    1:39:00 And that we, we didn’t have, I didn’t have a cake.
    1:39:02 I didn’t even see a cake.
    1:39:09 To say it was a party is a complete travesty.
    1:39:14 It was about the most lugubrious event in the,
    1:39:18 it was consisted of people who were part of my normal working life.
    1:39:23 That, that picture that you’re pointing to there.
    1:39:26 Was this the Metropolitan Police did look at that.
    1:39:29 They decided there was no offense committed because what you’ve got is people sitting
    1:39:34 outside as, as people tried to do during those times,
    1:39:38 because there was much less risk of infection.
    1:39:39 Let me just read some of this stuff.
    1:39:42 So 15th of May, 2020, cheese and wine at Downing Street.
    1:39:46 Approximately 349 people had died from COVID that day in the UK.
    1:39:48 Mr. Johnson was photographed sitting with his wife,
    1:39:52 Carrie and some staff at a table with white and cheese and the number 10 garden.
    1:39:55 At this time, COVID restrictions so that people could not be at home.
    1:39:56 I’ve just, I’ve just,
    1:39:57 reasonable excuse.
    1:39:58 Let me just read this and then I’ll.
    1:39:59 But we were, I was at that.
    1:40:00 That’s my, that is my home.
    1:40:01 I know, I know.
    1:40:03 That’s the garden I was supposed to be using.
    1:40:07 May 20th, there was a bring your own booze party on the same day that
    1:40:10 three and eight people died from the, from the pandemic.
    1:40:11 And you attended for about 30 minutes.
    1:40:13 You say it was 25 minutes.
    1:40:16 And then the 19th of June was your, your birthday.
    1:40:17 Okay.
    1:40:18 Let’s go back over there.
    1:40:21 I mean, you know, none of this washes with the public because they all think that
    1:40:25 we were, you know, having dancing around and, and getting around.
    1:40:29 12th of April, Johnson announces that he’s been fined 50 pounds by the police.
    1:40:31 Do you know what it is though?
    1:40:36 It like, it’s all about, it’s all, it’s all about leading by example,
    1:40:37 isn’t it?
    1:40:43 And you know this year, I think my opinion is that whatever’s going on at number
    1:40:47 10 needs to be the extreme demonstration of the perfect example,
    1:40:51 the extreme demonstration, because you’re, of course, you’re going to be attacked.
    1:40:52 You know that.
    1:40:53 Yeah.
    1:40:54 Of course, if you sneeze, you’ll be attacked.
    1:40:55 And I say that.
    1:40:56 And I say that.
    1:40:57 That’s what I’m saying.
    1:40:59 So, so what we should have done.
    1:41:04 And I, what I say is we should have, I should have said to everybody, look,
    1:41:08 people are going to say in a manner, because it was in fact, as I tried to
    1:41:14 explain, impossible to maintain perfect social distancing in the, the office
    1:41:16 environment that we were in.
    1:41:19 People were working around the clock.
    1:41:27 And I think that I should have said something to the staff, like people are
    1:41:29 going to be out to get us.
    1:41:35 For God’s sake, you know, not only obey the rules, but be seen to obey the
    1:41:36 rules.
    1:41:41 Now we had, you know, all the signs in the corridors and stuff like that.
    1:41:46 I think that there were a lot of people by that stage who were perhaps not all
    1:41:50 together friendly to me, who wanted to stitch me up.
    1:41:51 That’s, that’s fine.
    1:41:54 But honestly, I can’t help but believe, because I try and remain
    1:41:55 pre impartial in these things.
    1:41:57 So I try to play common sense as like a business person.
    1:42:01 But do you really think I was deliberately partying and breaking the rules?
    1:42:05 For me, for me, seeing that photo when one of my friends couldn’t go to their
    1:42:08 grandmother’s funeral and seeing that there’s people drinking and have,
    1:42:11 appearing to have a whale of a time just in this photo, but also the other
    1:42:13 photos where you’re chasing with wine.
    1:42:17 I go, you should never have allowed that to happen.
    1:42:20 Do you know, and I think you agree with me, agree with me because you said at the
    1:42:25 end of the book, you said, I should have said to my whole team, don’t even let
    1:42:28 them appear to be breaking the rules.
    1:42:36 In the course of almost two years of people working around the clock in
    1:42:45 number 10, in conditions of great proximity to each other, there were going
    1:42:49 to be moments when, of course, when colleagues are saying, are going away,
    1:42:52 when you raise a glass to them, unless you’re going to ban that.
    1:42:53 I think you should have.
    1:42:54 Well, that’s a point of view.
    1:42:55 No, because I just think.
    1:42:57 You banned alcohol in 1940.
    1:43:01 I think prime minister during a panel, I think you just have to be the most
    1:43:02 extreme example.
    1:43:06 Sorry, but we got a ban on alcohol in this country?
    1:43:08 No, I think genuinely.
    1:43:13 If we banned alcohol in number 10 in 1940.
    1:43:16 I think all gatherings should have been banned at number 10 because I think.
    1:43:17 Sorry, but we would gather.
    1:43:19 That means banning meetings.
    1:43:21 What do you mean gatherings?
    1:43:24 Gatherings with alcohol and music and cake.
    1:43:26 I think should have been banned.
    1:43:29 I’ve tried to explain to you there was no cake or I saw no cake.
    1:43:34 I was at no event where there was music or dancing at total nonsense.
    1:43:39 Now, maybe those things took place, but they certainly didn’t take place
    1:43:40 when I was there.
    1:43:45 I think one of the problems, one of the mistakes I made was beginning the
    1:43:49 whole thing by issuing this general apology.
    1:43:53 And so what happened was so that people think that there was.
    1:43:55 Do you still apologize?
    1:43:56 There was.
    1:43:57 Do you still apologize?
    1:44:00 I don’t apologize for allegations of vomiting or fistfights.
    1:44:02 Because they turned out not to be true.
    1:44:03 What do you apologize for?
    1:44:07 And well, I in so far as people broke the rules on my watch and so I was
    1:44:08 I’m responsible.
    1:44:09 Of course I apologize for that.
    1:44:17 But what I was what I’m saying in unleashed is that the problem with
    1:44:21 leading with a blanket apology was that it then meant that absolutely
    1:44:25 any allegation that was, you know, you’ve said you’ve just made a couple of yourself.
    1:44:31 Any allegation that was then made about and in Sue Gray’s initial report
    1:44:33 that she had to change it.
    1:44:39 She said there were there was a violent altercation and vomiting and
    1:44:42 both of those things turned out not to be true.
    1:44:44 You said you made the mistake in your book.
    1:44:47 You said you made the mistake of issuing pathetic and groveling apologies
    1:44:50 over the scandal, which made it look as though we were far more culpable
    1:44:52 than we were, which is just the point I’ve just made.
    1:44:55 So because I think because because it may it looked as though.
    1:45:02 But by issuing a sort of universal apology, it meant that any subsequent
    1:45:07 allegation.
    1:45:09 People assume, well, that must be what happened.
    1:45:11 And you and you to be fair to that.
    1:45:13 I kind of get the feeling that’s what you think.
    1:45:16 And no, no, no, no.
    1:45:21 For me, it’s largely my fault because I seem to be.
    1:45:23 It’s not really validating.
    1:45:25 The apology is not.
    1:45:30 I seem to be validating everything that people said about what was going on.
    1:45:34 And what was actually going on was that people were working unbelievably
    1:45:38 hard around the clock to get a lot of very difficult things done.
    1:45:44 And for me and and actually what the things that they were successful
    1:45:46 in are very creditable.
    1:45:53 And I and so I feel badly about them on page 705 of your book.
    1:45:55 You say in retrospect, I should have done more to protect myself
    1:45:57 and the rest of white hole against part of your allegations.
    1:46:00 I should have said to the entire staff, perhaps in the letter about the vital
    1:46:05 importance of not only obeying the rules, but also to be seen to be obeying
    1:46:07 them and reminding.
    1:46:10 And I think that that is actually my point, which is apologies.
    1:46:11 I think are good things.
    1:46:12 I think people should apologize.
    1:46:19 But if you apologize in advance, the problem was that a lot of things were
    1:46:23 said about staff in the other 10 that weren’t true and weren’t fair to them.
    1:46:29 And my blanket apology looked as though I was validating and accepting
    1:46:34 all those criticisms, which I think was in retrospect, I think I should have
    1:46:42 waited to see exactly what people said and what was established to be true.
    1:46:45 And then I should have apologized for what what actually happened.
    1:46:46 You see what I’m saying?
    1:46:47 I understand.
    1:46:51 And also I want to stick up again for those officials who were working
    1:46:56 around the clock to sort out the government’s and the country’s
    1:46:57 response to COVID.
    1:47:01 And when it came to it, did an absolutely outstanding job.
    1:47:02 And I don’t know.
    1:47:03 I understand.
    1:47:06 I know you’ve been very patient with me.
    1:47:09 You know, you’ve allowed me to talk for almost two and a half hours.
    1:47:12 And what I thought was going to be an hour’s show.
    1:47:14 So you’ve been heroic in putting up with.
    1:47:15 We’re wrapping up now.
    1:47:17 But I just wanted to ask a few more things.
    1:47:18 These are personal questions that I have.
    1:47:23 So one of the things that no one knows about you is how many kids you have.
    1:47:27 Why is this such a widely debated subject?
    1:47:30 I’ve never sat with a guest on my show where I don’t know why they were
    1:47:31 widely debated.
    1:47:32 It’s a matter of matter of part.
    1:47:33 I’ve eight children.
    1:47:34 You have eight children.
    1:47:35 It’s a matter of public record.
    1:47:36 Okay.
    1:47:37 I don’t know why people.
    1:47:38 Why is everyone so obsessed with it with the kids you have?
    1:47:39 Search me girl.
    1:47:40 Charlotte Owen.
    1:47:41 You’re not related to her, are you?
    1:47:42 No.
    1:47:43 She’s not a former level?
    1:47:44 No.
    1:47:45 Okay.
    1:47:46 I asked my friends some of the things they want to know about you.
    1:47:47 No, she said, she said, but it’s in the book.
    1:47:48 Sure.
    1:47:49 Read a, read a ball about it in the book.
    1:47:52 She is a, she is a very capable advisor.
    1:47:54 And what happens next for Boris Johnson?
    1:47:55 Are you going back into politics?
    1:47:57 I live a life of blameless, frosty obscurity.
    1:47:59 Do you want to get back into politics?
    1:48:04 I think that the chance of the Fritz be decapitated.
    1:48:10 You should only do things if you genuinely think you can be useful at the moment.
    1:48:12 I think the most, I’m loving, I do a lot of painting.
    1:48:18 I have a great time living in, you know, in the countryside.
    1:48:20 I got my hands full doing all sorts of things.
    1:48:21 Next question.
    1:48:22 Big fire.
    1:48:23 Yeah.
    1:48:26 Trump or Kamala and you can’t sit on the fence.
    1:48:31 All British prime ministers, including ex-prime ministers, are constitutionally obliged to
    1:48:32 be friendly with whoever.
    1:48:35 Who’s the best for international relations?
    1:48:39 Whoever the American people decide.
    1:48:40 And that is the right thing.
    1:48:44 And your dwindling audience would not expect.
    1:48:46 Who’s best for stopping the wars?
    1:48:48 Who’s better for stopping the wars, Kamala or Trump?
    1:48:50 I mean, you know, if you read Unleashed.
    1:48:51 I did read it.
    1:48:52 Okay.
    1:48:55 And I saw your interview on GB News and you seemed to think that Trump would be a better…
    1:49:02 What I’m saying is that you should be aware of some of the kind of anti-Trump prejudice
    1:49:04 about his handling of foreign policy.
    1:49:07 And they’re a very good, you know, they’re very…
    1:49:15 When he was president, he took some tough decisions and, you know, projected a sense
    1:49:16 of American strength and purpose.
    1:49:20 And that’s, you know, but I make no further comment than that.
    1:49:22 We have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question for
    1:49:24 the next guest, not knowing who they’re going to leave it for.
    1:49:25 Oh, right.
    1:49:26 Okay.
    1:49:31 And the question that’s been left for you is success often comes at a price.
    1:49:35 And one of those is the relationships we lose along the way.
    1:49:39 Which relationship or person did you lose in the pursuit of your success?
    1:49:44 Let me…
    1:49:45 You seem to…
    1:49:51 Well, the longer you live, the more you rise, you know, you can have what seems to be a
    1:50:00 complete, terrible, sundering, and then learn, behold, things cheer up and earn your friends
    1:50:01 again.
    1:50:07 And so, I mean, look at Michael Gove.
    1:50:09 You got to answer the question.
    1:50:11 Which relationship or person did you lose?
    1:50:17 The answer, Michael, the answer to your question is I don’t regard any of the termination, any
    1:50:18 rupture.
    1:50:19 I don’t regard any rupture as fine.
    1:50:21 No one’s ever swerved this question, so you’re not going to be the first.
    1:50:23 I don’t regard any rupture as fine.
    1:50:25 Which relationship or person did you lose in the pursuit of your success?
    1:50:27 They are not lost.
    1:50:30 Give me a person, give me a name.
    1:50:31 We’ve never had it.
    1:50:32 This is a long-standing tradition.
    1:50:34 No one’s ever swerved this question.
    1:50:42 Clearly, I had a rupture with Michael Gove, but then, in 2016, but then, with heretic
    1:50:48 optimism, I put him back in the cabinet and, you know, there you go.
    1:50:49 Boris, thank you.
    1:50:50 Thank you for your time.
    1:50:51 Thank you.
    1:50:56 I’m going to link this book below so anyone that wants to read can get the book.
    1:50:58 It will be linked below.
    1:51:02 Your writing style is exceptionally engaging.
    1:51:07 I think everyone that’s interviewed you from the ITV to GB News has said the same thing.
    1:51:08 The book is linked below.
    1:51:09 Thank you.
    1:51:12 If you’re interested in the subject matters we’ve talked about, but many more, it’s an
    1:51:13 exceptionally long book.
    1:51:14 Some 700…
    1:51:15 I don’t know.
    1:51:16 I got it right.
    1:51:20 I think it’s over 171 pages, 172 pages.
    1:51:23 With the index and the thanks.
    1:51:27 An incredibly detailed book into all of the key issues that have happened over the last
    1:51:34 five, six, seven years, and some touches of what happened in your life before.
    1:51:35 Link down below.
    1:51:36 Boris Johnson unleashed.
    1:51:37 Thank you so much, Boris.
    1:51:38 Thank you very much, Steve.
    1:51:39 It’s been an honor.
    1:51:40 I think…
    1:51:41 Do I get a prize for…
    1:51:42 I think that must be…
    1:51:43 How long was that interview supposed to be?
    1:51:44 I don’t know.
    1:51:45 It was two…
    1:51:46 Usually they’re four hours.
    1:51:47 Sometimes they’re four hours.
    1:51:48 Oh, I see.
    1:51:49 Yeah.
    1:51:53 Isn’t this cool?
    1:51:56 Every single conversation I have here on The Diary of a CEO, at the very end of it,
    1:52:02 you’ll know I asked the guest to leave a question in The Diary of a CEO.
    1:52:06 And what we’ve done is we’ve turned every single question written in The Diary of a
    1:52:11 CEO into these conversation cards that you can play at home.
    1:52:14 So you’ve got every guest we’ve ever had.
    1:52:20 Their question, and on the back of it, if you scan that QR code, you get to watch the
    1:52:23 person who answered that question.
    1:52:29 We’re finally revealing all of the questions and the people that answered the question.
    1:52:37 The brand new version two updated conversation cards are out right now at TheConversationCards.com.
    1:52:40 They’ve sold out twice instantaneously, so if you are interested in getting hold of some
    1:53:03 limited edition conversation cards, I really, really recommend acting quickly.
    1:53:08 Thank you.
    Bạn có thực sự nghĩ rằng tôi cố tình tổ chức tiệc và vi phạm quy tắc không?
    Nhưng tất cả đều là về việc dẫn dắt bằng ví dụ.
    Nhưng nói rằng đó là một bữa tiệc thì hoàn toàn là một sự xuyên tạc.
    Thấy bức ảnh khi một trong những người bạn của tôi có thể đến dự tang lễ của bà mình là điều khiến tôi tức giận nhất.
    Tôi nghĩ tất cả các buổi tụ tập nên bị cấm tại số 10 vì tôi nghĩ…
    Bạn nói tụ tập là gì?
    Tụ tập có rượu, nhạc và bánh.
    Bạn không bao giờ nên để điều đó xảy ra.
    Đúng vậy. Xin lỗi vì điều đó.
    Boris Gomsak!
    Cựu thủ tướng Vương quốc Anh, người có nhiệm kỳ bao gồm Brexit, Covid và cuộc chiến Ukraine.
    Ông ấy là một trong những chính trị gia nổi tiếng nhất thế giới.
    Về vấn đề Brexit này, David Cameron đã phản ứng như thế nào khi bạn nói bạn sẽ bỏ phiếu rời khỏi EU?
    Ông ấy nói nếu bạn ra ngoài và ủng hộ việc rời khỏi EU, tôi sẽ làm hỏng bạn mãi mãi.
    Bởi vì nếu bạn ủng hộ việc ở lại, bạn có thể có một công việc hàng đầu trong nội các.
    Nhưng điều đó có phải là một chút tham nhũng không?
    Và đó có phải là cách mà các công việc được phân phát trong chính phủ hiện nay không?
    Nhìn này, tôi buồn khi nói rằng có lẽ đây là cách chính trị diễn ra từ thuở ban đầu.
    Và rồi bức thư bạn viết về quyết định ở lại EU, mà không được công bố, sẽ vẫn ở trong EU.
    Bạn có vẻ bị phân vân.
    Vậy bạn có hối tiếc về Brexit không?
    Chà, điều lớn tiếp theo là đại dịch.
    Có rất nhiều điều chúng tôi không biết.
    Và tôi nghĩ nó gần như chắc chắn là một tai nạn trong phòng thí nghiệm.
    Họ đã nghiên cứu về việc kỹ thuật các loại virus và cách mà họ có thể thao túng chúng.
    Thật không may, có điều gì đó đã sai.
    Khi bạn nói về các biện pháp phong tỏa, bạn gọi chúng là điên rồ.
    Thật kỳ lạ khi nghe điều đó từ người đã đặt ra các quy tắc.
    Vậy, lợi ích của việc phong tỏa có vượt qua thiệt hại rất, rất nghiêm trọng mà trẻ em phải chịu không?
    Bạn nghĩ câu trả lời cho câu hỏi đó là gì?
    Thật lòng mà nói, tôi nghĩ…
    Boris, tôi chỉ muốn hỏi thêm một vài điều nữa.
    Trump hay Kamala, ai là người tốt nhất cho quan hệ quốc tế?
    Bạn có bao nhiêu đứa trẻ?
    Charlotte Owen, bạn không có mối quan hệ gì với cô ấy, và bạn có một cá tính khá đặc biệt.
    Mọi người mô tả bạn như một kẻ ngốc.
    Khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy bạn, tôi nghĩ bạn là một nhân vật hài hước từ Bo Selecta.
    Có phải điều đó được tính toán không?
    Chà, để thu hút mọi người quan tâm đến chính trị, bạn phải làm cho nó dễ nuốt hơn.
    Nhưng cũng có, mẹ bạn nói rằng bạn có những cơ chế nhất định để đối phó với nỗi đau.
    Bởi vì mẹ bạn đã được đưa vào một cơ sở tâm thần khi bạn tham gia.
    Tôi đọc rằng có bạo lực thể chất trong gia đình.
    Và sau đó, khi bạn 14 tuổi, cha mẹ bạn ly hôn.
    Vâng, chúng tôi đã ở Sunset.
    Cha tôi đã nói với chúng tôi.
    Và tôi đã, nhìn này, tôi đã tức giận và nói, vậy tại sao bạn lại có chúng tôi?
    Vâng.
    Um…
    [Nhạc]
    Boris.
    Steve.
    Tôi cần hiểu điều gì về những năm đầu đời của bạn để hiểu người đàn ông mà bạn đang trở thành hôm nay?
    Tôi nghĩ điều quan trọng là tuổi thơ tuyệt vời, hạnh phúc, rất nhiều trải nghiệm của tôi bên cạnh các anh chị em.
    Sự thật quan trọng là sau 18 tháng tồn tại, em gái tôi, Rachel, ra đời.
    Và từ đó trở đi, đó chỉ là một cuộc chiến không ngừng để giữ vững vị trí hàng đầu với các anh chị em của tôi.
    Nhưng tôi nghĩ có lẽ đúng khi nói rằng sự tương tác, cạnh tranh giữa các anh chị em lành mạnh và không ngừng, bất kể bạn gọi nó là gì, sự ganh đua,
    chắc chắn đã đóng một vai trò trong sự hình thành của tôi.
    Và chúng tôi cũng đã từng chế giễu điều đó.
    Chúng tôi thường nghĩ rằng điều đó thật đáng thương.
    Chúng tôi đều biết rằng có một văn hóa cố gắng để chiến thắng.
    Vì vậy, chúng tôi thường nói, ôi, một em bé nhỏ muốn chiến thắng.
    Và vì vậy chúng tôi cũng đã cạnh tranh, nhưng chúng tôi cũng đã coi thường sự cạnh tranh đó.
    Ở độ tuổi đó, nói trước 10 tuổi, điều đó thể hiện như thế nào về mặt cảm xúc?
    Bởi vì bạn có thể nhìn lại và nói, được rồi, tôi đã cạnh tranh, nhưng cảm giác đó như thế nào?
    Bạn biết đấy, vì bạn cảm thấy như là niềm vui.
    Nhưng ý tưởng rằng Rachel xuất hiện và sau đó bạn phải tranh giành sự chú ý và cạnh tranh với cô ấy.
    Cảm giác đó như thế nào khi bạn chưa đến 10 tuổi?
    Bởi vì cha bạn ít nhất rất, rất bận rộn như một người đàn ông.
    Vì vậy, tôi giả định rằng ông không nhất thiết phải có mặt nhiều.
    Tôi đã đọc rằng bạn đã chuyển nhà 32 lần trong 14 năm.
    Được rồi, ý tôi là, ông ấy đã làm vậy, nhưng thực sự, tôi nghĩ tôi nói thay cho tất cả các anh chị em của tôi.
    Bây giờ, khi tôi nói rằng bạn thực sự không thể có một người cha, người mẹ nào yêu thương và chăm sóc hơn, bạn biết đấy, cả hai người họ.
    Ý tôi là, cả hai đều rất bận rộn, cả mẹ và cha tôi.
    Mẹ tôi là một họa sĩ.
    Cha tôi, vâng, là một nhà văn, đã làm rất nhiều việc, nhưng họ đã đầu tư rất nhiều thời gian cho chúng tôi.
    Ý tôi là, thực sự rất nhiều.
    Nghe có vẻ như bạn đã có một 10 năm đầu đời khó khăn
    bởi vì bạn cũng bị gluia, điều này đã làm bạn bị điếc.
    Vâng, tôi nghĩ chúng ta cần nhìn nhận rất cẩn thận về điều đó.
    Tôi chắc chắn đã bị viêm amidan và tôi đã bị viêm họng và tôi đã dành rất nhiều thời gian ở St. Bart’s và đã phẫu thuật cắt amidan, cắt viêm họng và mọi thứ như vậy.
    Và tôi đã bị gluia, nhưng mà, sự điếc của tôi, không có dấu vết nào của nó.
    Bây giờ, đặc biệt, tôi tự hỏi liệu đó có thực sự là một cách để tránh những câu hỏi của mẹ tôi không.
    Và tôi, tôi nghĩ, nhìn xem, ý tôi là, tôi không biết, có thể là tôi không điếc như vậy.
    Bạn hiểu ý tôi không?
    Bạn có bao giờ làm như vậy nếu mẹ bạn hỏi bạn điều gì đó mà bạn thực sự không muốn tham gia không?
    Và tôi không nghĩ tôi lại như vậy.
    Bạn hiểu ý tôi không?
    Không phải khi tôi 8 tuổi.
    Mẹ bạn, Charlotte, bà có bốn đứa con.
    Bạn là đứa lớn nhất trong số bốn đứa đó.
    Bà dường như là một nhân vật rất quan trọng trong cuộc đời bạn.
    Thực tế, khi tôi mở vài trang đầu tiên của cuốn sách, bạn đã dành cuốn sách này để tưởng nhớ Charlotte, mẹ bạn.
    Tôi có.
    Bà là một nghệ sĩ.
    Bà đã tạo ra những bức tranh, những bức tranh về con cái của bà, nhưng cũng về những thứ khác.
    Tôi đã thấy một số bức tranh đó.
    Tôi đã nghiên cứu về những bức tranh đó.
    Nhưng một trong những khoảnh khắc thực sự quan trọng trong thời thơ ấu của bà là bà đã mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
    Bà đã, vâng.
    Bạn mấy tuổi, 10 tuổi khi mẹ bạn được đưa vào bệnh viện tâm thần và bạn đã phải xa bà trong suốt tám tháng.
    Một điều gì đó như vậy.
    Vâng.
    Cái gì, cái ảnh hưởng đó có tác động như thế nào đến bạn trong việc hình thành, hình thành nên Boris mà chúng ta biết hôm nay, nếu có?
    Ý tôi là, tôi nhớ tất cả rất rõ ràng.
    Và thật khó để nói chính xác ảnh hưởng của nó, nó đã tác động đến tôi như thế nào.
    Nhưng tôi nghĩ điều chắc chắn đã xảy ra là cả bốn chúng tôi, tất cả bốn đứa trẻ mà mẹ tôi có, chúng tôi chắc chắn đã gắn kết lại với nhau như một nhóm, vì đó là một thời gian khó khăn.
    Có những khía cạnh khó khăn vì, bạn biết đấy, bà ấy không phải lúc nào cũng ở đó.
    Và vì vậy tôi nghĩ điều đó đã tạo ra một loại đoàn kết nhóm nhất định.
    Và bà ấy luôn tự trách mình vì không có mặt trong suốt tám tháng, bất kỳ khoảng thời gian nào.
    Và tôi, tôi nhớ rất rõ rằng điều đó là không công bằng và rằng bà ấy thực sự, bạn biết đấy, đã làm một công việc tuyệt vời.
    Và, bạn biết đấy, bạn không thể yêu cầu nhiều hơn thế.
    Bạn có nhận thấy điều gì bất thường về hành vi của bà ấy trước khi bà ấy bị gửi đi không?
    Vâng, vì vậy, vấn đề OCD là hoàn toàn đúng.
    Bà ấy đã có điều đó.
    Và, bạn biết đấy, điều đó rất khó khăn.
    Và tôi chắc chắn rằng những người đang xem điều này biết chính xác đó là gì.
    Nhưng bà ấy có rất nhiều kiểu hành vi khác nhau.
    Một trong số đó là về sự sạch sẽ.
    Vì vậy, bà ấy đã rửa tay và sau đó bà ấy nhận ra rằng để tắt vòi nước, bà ấy sẽ phải chạm vào, cái vòi nước.
    Và bà ấy không muốn làm điều đó vì điều đó sẽ làm tay bà ấy bẩn trở lại.
    Bà ấy nghĩ rằng, bạn biết đấy, đây là một triệu chứng rất nổi tiếng.
    Và bà ấy đã hoàn toàn vượt qua nó.
    Bà ấy đã vượt qua nó.
    Tại sao bà ấy lại bị gửi đến một cơ sở tâm thần?
    Um, tôi đoán vì bà ấy, tôi nghĩ đó là một câu hỏi rất hay.
    Tôi không biết thực sự, tôi không biết câu trả lời.
    Tôi nghĩ, tôi nghĩ bà ấy có lẽ đã nói rằng bà ấy nghĩ bà ấy có thể được lợi từ liệu pháp.
    Và đó là điều mà bà ấy và cha tôi đã quyết định là cách tốt nhất để tiến về phía trước.
    Nhưng tôi, tôi thành thật không biết câu trả lời cho điều đó.
    Và ai đã chăm sóc bạn khi mẹ bạn ở cơ sở đó khi bạn 10 tuổi?
    À, cha tôi đã ở đó và chúng tôi có một loạt các cô gái au pair và bảo mẫu tuyệt vời và nhiều thứ khác nữa.
    Và khi bạn 14 tuổi.
    Họ đều rất tuyệt vời.
    Nhưng, bạn biết đấy, tôi không, tôi không muốn tạo ấn tượng, điều này sẽ không công bằng, rằng mẹ tôi đã vắng mặt trong thời gian dài hoặc không có mặt trong cuộc sống của chúng tôi vì thực sự bà đã có mặt.
    Chủ yếu là những gì bà nói.
    Tôi đã thấy bà thực hiện một cuộc phỏng vấn nơi bà nói về niềm tin của bà rằng bạn có những cơ chế nhất định để đối phó với nỗi đau khi bà vào cơ sở đó trong tám tháng.
    Nhưng rồi cũng có cả việc ly hôn khi bạn 14 tuổi, tôi nghĩ những độ tuổi đó, cái độ tuổi dậy thì mà bạn đang tìm hiểu bản thân để nhận được một cú sốc lớn như vậy thì, bạn biết đấy,
    Tôi nghĩ rằng, tôi có nghĩa là, một cách cổ điển, đúng vậy.
    Và nhìn xem, tôi sẽ không, tôi nghĩ bạn đã hiểu điều đó.
    Bạn biết đấy, có một yếu tố tự vệ mà nhiều đứa trẻ trong hoàn cảnh của tôi sau đó phát triển.
    Nhưng tôi khẳng định rằng cả hai vẫn là những bậc phụ huynh tuyệt vời.
    Chúng tôi biết rằng không phải là chúng tôi đột nhiên bị bỏ rơi, mà bởi bất kỳ ai trong số họ, ngược lại.
    Tự vệ.
    À, vâng, tôi không biết.
    Ý tôi là, tôi đang trích dẫn bà ấy về tôi, nhân tiện.
    Vì vậy, tôi đang trích dẫn, tôi đang trích dẫn bạn, trích dẫn bà ấy.
    Bạn đã ở đó.
    Vì vậy, bạn hiểu.
    Vâng, nhưng ý tôi là, điều đó không xảy ra với tôi vào thời điểm đó.
    Vâng, tôi không nghĩ rằng điều đó có thể xảy ra với một đứa trẻ 14 tuổi.
    Nhưng nhìn lại, với tư cách là một người đàn ông, bạn sẽ nghĩ, được rồi, điều đó đã tạo ra một mô hình.
    Tôi không biết.
    Nhưng ý tôi là, có thể tôi không có gì khác để so sánh, đúng không?
    Bạn biết đấy, bạn đang trưởng thành.
    Bạn đang trở nên tự lập hơn.
    Bạn sẽ làm những điều cho bản thân.
    Um, vì vậy tôi nghĩ bạn quay trở lại nơi mà tôi, các anh chị em của tôi.
    Tôi nghĩ chắc chắn, bạn biết đấy, đó là một điều khác đã gắn kết chúng tôi lại với nhau.
    Tại sao lại là tự vệ?
    Và cách mà sự tự vệ đó thể hiện qua hành vi là gì?
    Tôi chỉ, tôi không thể.
    Tôi sẽ là kiểu người tồi tệ nhất, um, khi tôi nghĩ, ồ, tôi đã, tôi đã,
    sự tự vệ của tôi đã thể hiện như thế nào?
    Tôi đoán tôi đã trở thành, vâng, không thể phủ nhận, điều đó thật đau đớn.
    Vậy tôi đã bảo vệ bản thân khỏi điều đó như thế nào?
    Chà, một điều hiển nhiên để làm.
    Có lẽ chúng ta đều làm như vậy, tôi nghĩ tôi tìm thấy liệu pháp tốt nhất cho mọi loại đau đớn,
    đau đớn về cảm xúc là cố gắng để quên mình trong công việc.
    Đau đớn về cảm xúc liên quan nhiều đến, nó liên quan đến lòng tự trọng.
    Vì vậy, giống như khi, khi cha mẹ ly hôn, um, bạn biết đấy, cú sốc là,
    ồ, bạn không thể yêu chúng tôi nhiều như vậy, nhưng nếu bạn làm như vậy, đúng không?
    Đó là, đó là, điều mà mọi thứ xoay quanh, điều này không đúng, tất nhiên,
    nhưng đó là cảm nhận của trẻ em, đó là cảm nhận của trẻ con.
    Chúng cảm thấy đó là thất bại của chúng.
    Có điều gì đó sai với chúng.
    Và điều đó không đúng, nhưng đó là cách mà trẻ em cảm thấy.
    Tôi đoán để bảo vệ bản thân khỏi điều đó, tôi có một con đường tự nhiên để,
    xây dựng lòng tự trọng của mình và đó là công việc học tập, um, kiểu như vậy.
    Nhưng một lần nữa, và bạn biết đấy, một loại khác, tôi đoán là một loại,
    cạnh tranh khác.
    Và, và đó là một liệu pháp tốt.
    Công việc là, công việc là một, là một phương pháp giảm stress tuyệt vời.
    Hoặc phân tâm.
    Chà, tùy thuộc vào lý thuyết tâm lý học của bạn, nhưng, um, tôi nghĩ cả hai.
    Cả hai.
    Tại sao họ ly hôn?
    Bạn có biết không?
    Tôi nghĩ về mặt chính thức, điều đã xảy ra là, um, bạn biết đấy, mẹ tôi
    đơn giản là quyết định rằng bà muốn tạo dựng một cuộc sống khác và bà, bạn biết đấy, bà đã tìm thấy
    một người tuyệt vời và, và, và tất cả những điều còn lại.
    Um, nhưng tôi nghĩ rằng cha tôi, um, và mẹ tôi, điều kỳ lạ về
    cuộc ly hôn của họ là họ vẫn tiếp tục rất yêu thương
    lẫn nhau và bạn biết đấy, tôi, tôi lại không cố gắng giảm thiểu
    tầm quan trọng tâm lý của bất kỳ điều gì trong số này đối với chúng tôi khi còn nhỏ.
    Họ đã chiến tranh với nhau.
    Ý tôi là, bạn biết đấy, họ đã có những cuộc cãi vã lớn, nhưng chúng tôi cảm thấy rằng vẫn còn một chút tình yêu và sự quý mến giữa họ, ngay cả khi, ngay cả khi điều đó là, tôi nghĩ cách mà chúng tôi giải thích cho bản thân là vẫn còn một chút tình yêu và sự quý mến, nhưng thực sự là gần như không thể cho họ tiếp tục.
    Và đó là cách mà chúng tôi lý giải điều đó.
    Và, um, cả hai đều tìm thấy người khác và, và, và rất hạnh phúc.
    Bạn nói về những cuộc cãi vã, từ tất cả những gì tôi đã đọc, có bạo lực thể xác trong gia đình khi bạn còn nhỏ.
    Đúng vậy.
    Chà, đây là điều đã được một trong những nhà tiểu sử của tôi, thật buồn, cáo buộc, một điều gì đó có phần kiêu ngạo khi nói, một trong những nhà tiểu sử của tôi.
    Chà, một người nào đó đã viết một cuốn sách và đưa những điều đó vào, bạn biết đấy, điều tôi có thể nói là tôi không có kiến thức trực tiếp về những gì anh ta đã nói.
    Tôi không muốn đi sâu vào vấn đề này vì tôi không muốn thiếu tôn trọng với ký ức của mẹ tôi.
    Và tôi, tôi đột nhiên không muốn nói bất cứ điều gì có thể gây đau đớn hoặc xấu hổ cho cha tôi.
    Vì vậy, nhưng tôi có thể nói rằng tôi, khi còn là một đứa trẻ, không có kiến thức trực tiếp về điều đó.
    Mối quan hệ của họ đã dạy bạn điều gì về hôn nhân và tình yêu?
    Họ, họ, họ đã gặp nhau ở trường đại học.
    Um, họ rõ ràng là yêu nhau.
    Tôi nghĩ nếu bạn hỏi các anh chị em của tôi, họ sẽ, họ sẽ nói với bạn điều đó.
    Vì vậy, bạn biết đấy, thật buồn khi họ chia tay vì…
    Bạn có nhớ ngày họ nói với bạn không?
    Có, có, tôi nhớ.
    Tôi nhớ, tôi nhớ.
    Tôi nhớ.
    Đó là, chúng tôi đang ở San Jose và cha tôi nói rằng tất cả chúng tôi phải đi, và lên gần cổng hướng về kho động cơ.
    Vì vậy, bạn đã đi và đứng gần cổng hướng về kho động cơ và, và chúng tôi đã nhận được tin buồn này.
    Ông ấy đã nói gì?
    Tôi không nhớ chính xác.
    Tôi không nhớ chính xác, nhưng tôi đã, nhìn này, tôi đã tức giận và, và đã nói, bạn biết đấy, vậy thì tại sao bạn lại có chúng tôi?
    Bởi vì tôi nghĩ, ừm, như bạn biết đấy, tôi nghĩ điều này thật khó chịu và trẻ em thường tự trách mình, đúng không? Và họ thực sự nghĩ rằng có lẽ có một lỗi lầm nào đó trong chính bản thân họ. Và điều đó không đúng. Ý tôi là, bạn biết đấy, điều rất quan trọng là trẻ em không nên tự trách mình vì những điều này. Vì vậy, tôi nghĩ rằng, bạn biết đấy, quay lại điểm mà tôi đã đề cập trước đó với bạn. Ừm, tôi nghĩ rằng bạn cần phải nuôi dưỡng lòng tự trọng của mình và bạn cần phải đứng dậy một lần nữa. Và công việc là cách của tôi để làm điều đó. Tôi có thể thấy, ừm, cảm xúc trên khuôn mặt bạn khi bạn nói về khoảnh khắc đó như thể bạn đã được dịch chuyển trở lại khoảnh khắc đó. Trong một giây. Vâng. Vâng. Ý tôi là, có thể, sự thật là tôi, bây giờ được nói lại rằng đó là những gì tôi đã nói. Tôi không nhớ điều đó một cách cá nhân. Phần con người cảm thấy. Vâng. Nhưng nhìn xem, ý tôi là. Vâng. Nhưng tôi thực sự không muốn phóng đại điều đó vì bố mẹ tôi đã rất tử tế với nhau sau đó. Bạn biết đấy, khi bạn làm điều này và bạn ném than lên không trung, tôi chỉ đang thổi bùng lò sưởi của lòng tự trọng của mình. Vâng. Vâng. Vâng. Bạn, ừm, bạn có một nhân cách khá đặc biệt. Bạn, ý tôi là, phần lớn nơi bạn lần đầu tiên được công chúng biết đến là trên chương trình truyền hình. Tôi có tin tức cho bạn? Vâng, tôi biết. Tôi nghĩ BBC rất, họ sống trong trạng thái kinh hoàng vĩnh viễn về những gì họ đã làm, bởi vì, bạn biết đấy, tôi nghĩ đó là một trong những lý do mà họ, tôi nghĩ họ có một cảm giác tội lỗi tập thể khủng khiếp vì đã phát động điều này. Có một mối liên hệ nào giữa nhân cách của bạn, kiểu hài hước, bạn biết đấy, mọi người thường mô tả bạn là một kẻ ngốc nghếch không? Thực sự tôi đã nghĩ bạn là, điều này chỉ là thành thật. Bởi vì tôi cảm thấy điều quan trọng là phải thành thật với ai đó,
    Nếu bạn đã nói điều đó sau lưng họ, nhưng tôi, khi lần đầu tiên thấy bạn trên màn hình, tôi là một chàng trai rất trẻ. Tôi phải đã khoảng 14 tuổi. Và tôi nghĩ bạn là một nhân vật hài hước từ Beau Selector. Tôi nghĩ rằng tôi đã nghĩ bạn là một nhân vật hài hước, nhưng sau đó tôi đã hiểu, bạn biết đấy, khi bạn làm những điều đàn ông, v.v., rằng bạn là một chính trị gia và bạn là ai và bạn đến từ đâu. Nhưng hình ảnh bên ngoài của bạn thì rất khác biệt so với một chính trị gia. Đúng không? Và cảm giác hài hước chung của bạn xuất hiện rất nhiều trong cuốn sách. Bạn rất hài hước về cách tôi nhận được tin tức, cách tôi, cách tôi nhận được tin tức cho bạn. Có liên quan gì đến điều đó không? Khi nào thì hành vi đó xuất hiện? Bởi vì có hai điểm tham chiếu mà tôi đang suy nghĩ. Một là những điều mà chị gái bạn đã nói về nơi bạn đã học rằng hài kịch là một công cụ hữu ích. Và thứ hai là điều mà Jimmy Carr thực sự đã nói với tôi. Anh ấy đã nói với tôi rằng, nếu bạn gặp bất kỳ ai, hài hước hoặc một diễn viên hài, đừng hỏi họ có bị trầm cảm không, hãy hỏi họ, cha mẹ nào trong số họ mà họ đang cố gắng làm vui hoặc giành được sự yêu mến. Tôi tự hỏi liệu tất cả những điều đó có liên quan không, tôi không biết. Tôi nghĩ rằng, một trong những điều tôi đã cố gắng làm trong chính trị là khiến mọi người quan tâm. Và một trong những điều tôi đang cố gắng làm trong cuốn sách “Unleashed”, điều này không thể phủ nhận là một sự pha trộn, có rất nhiều lập luận nghiêm túc trong đó, nhưng tôi cũng đang cố gắng kể câu chuyện theo cách dễ đọc nhất có thể. Và bạn phải, bạn phải sử dụng. Bạn phải làm cho nó dễ chịu hơn. Nó giống như, giống như một gói bánh quy tiêu hóa. Nếu bạn, bạn phải có, vì vậy mỗi chương đều có một chút, bạn biết đấy, bột mầm lúa mì, nhưng nó được phủ một lớp chocolate mỏng. Bạn có thể đi xuống gói đó một cách cuồng nhiệt và mỗi chương trong số 60 chương, tôi nghĩ có 60 chương trong cuốn sách đó được thiết kế để mang lại cho bạn một chút cả hai.
    Vì vậy, bạn, viên thuốc đã được cho đường, bạn nên tự mình lấy.
    Không, tôi, thì, tôi biết rằng có, đó là thực tế của những điều tuyệt vời mà tôi nghĩ rằng chúng tôi đã làm.
    Bạn biết đấy, chúng tôi đã kiểm soát đất nước của chúng tôi.
    Chúng tôi, chúng tôi đã theo đuổi một loại độc lập mà mọi người nghĩ là không thể.
    Vì vậy, những lập luận phức tạp về, ít nhất là về bạn, bạn biết đấy, như một, như một hướng dẫn cho 15 năm qua trong chính trị, tôi nghĩ rằng điều đó khá hữu ích.
    Nhưng ý tôi là, tôi đã làm việc trong lĩnh vực tiếp thị khoảng 15 năm.
    Vì vậy, tôi thấy điều đó khá thú vị rằng ngay bây giờ trên thế giới, dường như có một loại tính cách không điển hình nào đó đang nổi bật và tạo được tiếng vang.
    Nhân cách của bạn có phải là một chiến lược tiếp thị được xây dựng cẩn thận không?
    Hay là, vì ai đó, ai đó biết bạn đã gọi bạn là một người hơi cô đơn và kín đáo, một người trầm lặng, trầm lặng.
    Vâng, không, không, tôi sống, tôi, tôi rất, tôi có một cuộc sống tuyệt vời.
    Tôi, tôi dành thời gian của mình, tôi, tôi vẽ rất nhiều.
    Tôi, tôi đọc rất nhiều, viết lách.
    Tôi chơi đùa với các con của mình.
    Không mất nhiều thời gian để, bạn biết đấy, cốc của tôi tràn đầy hạnh phúc.
    Nhưng bạn biết đấy, tất cả những điều như vậy, tôi luôn có nhiều năng lượng, nhưng, nhưng bạn hiểu rằng đó là một phần của nhân cách của bạn.
    Đúng không?
    Nhưng tôi đang cố gắng hiểu, liệu điều đó có phải là tính toán không?
    Liệu đó có phải là điều mà bạn đã suy nghĩ và bạn hiểu là hiệu quả vì họ mô tả bạn là một trong những người chiến thắng bầu cử tốt nhất của thời đại chúng ta.
    Tôi nghĩ rằng những gì mọi người sẽ, tôi không biết.
    Ý tôi là, những gì mọi người cũng sẽ nói là, um, tôi thực sự không thay đổi.
    Ý tôi là, bạn biết đấy, quay lại với câu hỏi trước đó của bạn, tôi có thể thấy bạn đang đi đâu với điều này.
    Bạn đang nói như một phần của chiến lược phòng thủ, chúng tôi có nên áp dụng một nhân cách hài hước hay, hay bất cứ điều gì.
    Um, tôi không nghĩ đó là, tôi nghĩ đó chỉ là với các anh chị em của tôi.
    Trong gia đình chúng tôi, có một nỗi sợ hãi về việc trở nên tẻ nhạt hoặc không nói gì cả. Bạn biết đấy, chúng tôi phải làm cho nhau vui vẻ. Tại sao? Tôi chỉ lịch sự thôi. Bạn biết đấy, vì điều đó thú vị hơn. Các anh chị em của bạn ít thú vị hơn bạn. Tôi không nói vậy. Đó là một điều rất gây tranh cãi để nói. Bạn sẽ nói vậy. Tôi sẽ biết. Tôi sẽ không nói vậy. Bạn sẽ nói vậy. Ai sẽ nói vậy? Ừ. Bạn nghĩ bạn, bạn biết đấy, bạn đã gặp anh trai tôi, Leo. Không, tôi chưa gặp anh ấy. Vậy thì bạn phải mời Leo tham gia chương trình này. Nhưng chị gái của bạn. Bạn sẽ mời anh trai tôi, Jeff. Vâng. Bạn đã gặp anh trai tôi, Jeff. Thành thật mà nói, bạn biết đấy, thật sự có một rủi ro nghiêm trọng về việc, chúng tôi đã có một tuổi thơ tuyệt vời vì, và họ sẽ không phủ nhận điều này vì tất cả chúng tôi, bạn biết đấy, chúng tôi đã có rất nhiều niềm vui khi cố gắng làm cho nhau quan tâm và vui vẻ, và, và, và theo ý bạn, có lẽ cả cha mẹ chúng tôi nữa. Bởi vì chị gái của bạn. Tất cả những điều đó để nói rằng chúng tôi, chúng tôi không, chúng tôi không làm những trò như diễn kịch hay đeo mặt nạ Giáng sinh hay biểu diễn, và Chúa biết Jeremy Corbyn đã nói gì. Boris là một người thông minh như máy tính sống trong một nhân cách, điều này hoàn toàn ngược lại. Điều đó có đúng không? Um, không. Ý tôi là, tôi ước điều đó đúng theo một cách nào đó, nhưng tôi không. Bởi vì hầu hết các video được xem nhiều nhất của bạn trên YouTube là bạn đang vật lộn với một đứa trẻ nhỏ trong khi chúng đang chơi rugby. Và nhân tiện, có thể, có thể là anh ấy có thể lớn hơn nhiều so với vẻ bề ngoài của anh ấy. Ừ. Điều đó, điều đó, điều đó ở Nhật Bản. Những đứa trẻ bạn đã vật lộn. Những đứa trẻ ở Nhật Bản. Cái mà tôi đã gửi vào tháng 10 ở Nhật Bản. Tất cả đều là video hài. Ừ. Nhưng anh ấy có thể. Dù sao thì. Eaton. Thật điên rồ khi bạn vào Eaton khi 13 tuổi. Điều điên rồ đối với tôi là khoảng 20 trong số 57 cá nhân đã từng làm thủ tướng đã học ở Eaton.
    khoảng 35% các thủ tướng Anh đã được giáo dục tại Eton.
    Đúng vậy.
    Khi tôi đọc điều đó, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn ở đây.
    Bởi vì một trường học mà đóng góp quá nhiều người quyền lực nhất trong đất nước dường như là một điều gì đó không công bằng, hoặc có điều gì đó không đúng.
    Đó là lý do tại sao bạn cần đọc cuốn sách, vì cuốn sách chứa đựng
    đây là một trong những chủ đề chính của cuốn sách, đúng không?
    Không phải là toàn bộ chủ đề của cuốn sách.
    Đó là một trong những chủ đề lớn của cuốn sách.
    Nó nói về việc nâng cao cơ hội.
    Đúng vậy.
    Và nếu bạn nhớ những gì tôi đã nói về, tôi không thực sự, bạn đã
    qua được phần đó, nhưng tôi, tôi đã đến đó bằng học bổng.
    Thật tuyệt vời.
    Tôi rất may mắn.
    Tôi đã được tài trợ bởi Henry VI hoặc di sản của Henry VI.
    Và tôi nhớ cảm giác kinh ngạc khi thấy có những đứa trẻ đến từ một số gia đình nổi tiếng nhất
    ở Anh, rõ ràng là họ không có nhiều
    sự quan tâm trí tuệ, học thuật, bạn biết đấy, trong họ, và những đứa trẻ đến từ khắp nơi trên đất nước thì thật tuyệt vời.
    Và tôi, và tôi, cái nhìn nhận của tôi ở trường, rất, rất, rất sớm
    là có một vấn đề cơ bản, đó là
    có tham vọng và năng lượng và thiên tài và tài năng, có lẽ
    được phân bổ hoàn toàn đồng đều trong toàn bộ dân số Vương quốc Anh.
    Nhưng cơ hội thì không.
    Đúng vậy.
    Và đó là vấn đề.
    Và đó là vấn đề cơ bản với đất nước của chúng ta.
    Và đất nước này có tiềm năng nhiều hơn có thể nói hơn bất kỳ nền kinh tế lớn nào khác ở châu Âu, vì nó quá mất cân bằng.
    Và nếu bạn nhìn vào, các trường học như tỉnh của tôi ở
    London và Đông Nam trong nền kinh tế Vương quốc Anh, thực sự
    không giống như Pháp, Đức, Ý, Hà Lan.
    Nó cũng hoàn toàn khác với Hoa Kỳ.
    Và vì vậy, tôi đã quyết định rất sớm rằng có
    tiềm năng bị lãng phí khổng lồ.
    Và vì vậy, một trong những điều, khi tôi trở thành thị trưởng London, một…
    Một trong những dự án lớn nhất của tôi thực sự, điều lớn nhất mà chúng tôi đã làm là cố gắng nâng cao những khu vực mà mọi người nói rằng đang bị kẹt trong một chu kỳ bất lợi vĩnh viễn, và bạn biết tôi đang nói gì đúng không? Khu vực trung tâm của London đã khiến tôi nhận ra rằng, tất cả những điều đó, và đó hoàn toàn là những điều vô nghĩa, hoàn toàn là vô nghĩa. Bạn có thể thay đổi khát vọng của mọi người, nhưng bạn cũng có thể thay đổi văn hóa thành công. Và tôi đã thấy điều đó xảy ra ở London, và tôi chỉ làm thị trưởng trong tám năm, nhưng trong khoảng thời gian đó, bạn thực sự đã thấy thành phố thay đổi theo một cách khá đáng kể. Và tôi tin tưởng rất mạnh mẽ rằng đó là điều cơ bản cần phải xảy ra trên toàn bộ Vương quốc Anh. Và tôi nghĩ rằng đây là công việc của chính sách. Tôi không quan tâm họ là Đảng Lao động hay Đảng Bảo thủ hay ai khác. Tôi nghĩ rằng đó là điều chúng ta cần phải làm. Và tôi nghĩ có những thành phần rất đơn giản. Có những giới hạn về những gì chính trị gia có thể làm, nhưng có một số điều đơn giản mà chính trị gia cần phải làm để biến điều đó thành hiện thực. Chính phủ Bảo thủ đã làm đủ tốt trong việc nâng cao toàn bộ Vương quốc Anh trong suốt thập kỷ qua chưa? Rõ ràng là không, vì điều đó không diễn ra nhiều. Nó đang diễn ra, ý tôi là, nó đang diễn ra, việc nâng cao đang diễn ra. Nhưng nếu bạn nhìn vào, thì nó không nhanh như mong đợi. Vâng. Và, bạn biết đấy, tôi rất tự hào khi thực hiện những điều như triển khai băng thông rộng gigabit từ, bạn biết đấy, từ 7% đến gần 70% hộ gia đình trong ba năm, điều này không phải là không tốt. Tôi tự hào về tất cả những công trình hạ tầng mà chúng tôi đã thực hiện. Tôi nghĩ rằng thật sai lầm khi dừng lại điều đó. Hạ tầng là rất quan trọng cho việc nâng cao. Hạ tầng giao thông là một yếu tố bình đẳng lớn trong cơ hội. Vì vậy, những điều như HS2, Đường sắt Northern Powerhouse, chúng ta nên tiếp tục thực hiện những điều đó, theo quan điểm của tôi.
    Và, bạn biết đấy, bất kể những khuyết điểm của tôi với tư cách là một chính trị gia, tôi nghĩ một điều mà tôi giỏi là hoàn thành nhiều việc nhanh chóng và thúc đẩy các dự án. Nhưng vấn đề là. Ethan, Ethan quay lại câu hỏi của bạn. Kinh nghiệm tuổi trẻ đó, bởi vì tôi cũng đã học tiểu học ở London, và tôi thực sự, thực sự quyết định rằng đây là, bởi vì tôi nghĩ đất nước chúng ta có vấn đề này. Tệ hơn hầu hết các quốc gia khác, hầu hết các quốc gia tương đương. Nhưng nếu bạn nghĩ, nếu bạn nghĩ về sức mạnh của nền kinh tế Vương quốc Anh hiện tại, và tưởng tượng những gì chúng ta có thể đạt được nếu chúng ta nâng cao lên, đúng không? Bạn có biết rằng, thống kê này về Ethan, rằng 20 trong số 57 cá nhân từng làm thủ tướng đến từ đó không? Đó không phải là ví dụ rõ ràng nhất về thực tế đó sao? Nó là. Vâng. Những người tham gia chính trị, nhưng cũng chung chung những người đang vươn tới đỉnh cao trong xã hội đang bắt đầu với một lợi thế không công bằng ở một mức độ nào đó. Tôi, ừm, tôi nghĩ điều đó cho thấy rằng, ý tôi là, bạn có thể chỉ ra các nền văn hóa như Pháp hoặc ở đâu đó mà, bạn biết đấy, nhiều phần của đất nước được điều hành bởi những người từ các trường danh tiếng. Nhưng vâng, ý tôi là, về cơ bản, đúng vậy. Vì vậy, tôi nghĩ rằng, vì vậy, sự lựa chọn tuyệt vời cho bất kỳ ai quan tâm đến chính sách công là, ừm, được rồi, đây rõ ràng là một vấn đề. Nó rõ ràng là sai. Nó rõ ràng là mất cân bằng. Bạn sẽ làm gì? Bạn có bắt đầu một cuộc tấn công văn hóa kiểu Paul Potts vào các tổ chức thành công không? Hay bạn nói thực sự điều chúng ta sẽ làm là cố gắng mở rộng cơ hội? Vì vậy, nó giống như Mỹ hơn. Và, và nếu bạn nhìn vào Mỹ, tỷ lệ tăng trưởng của họ vượt trội hơn nhiều so với tỷ lệ tăng trưởng của châu Âu. Có một cảm giác khác. Mọi người có một cảm giác khác về những gì họ có thể làm. Và chúng ta cần có một, chúng ta cần có một nền văn hóa ở Vương quốc Anh nơi mọi người không cảm thấy là tù nhân của địa lý của họ.
    họ có nền tảng như thế nào.
    Nhưng chắc chắn đó là trường hợp, phải không?
    Hiện tại ở Vương quốc Anh.
    Quá nhiều trường hợp như vậy.
    Ý tôi là, nó ít hơn, ít hơn so với trước đây.
    Tôi đã đi ẩn danh trong một trường học ở Liverpool.
    Trường đó, uh, xếp hạng rất thấp trong bảng xếp hạng Ofsted.
    Và tôi nhớ khi ở trong trường đó, tôi chỉ nghĩ làm thế nào
    những đứa trẻ này có thể có cơ hội?
    Chà, chúng sẽ không có cơ hội nếu giáo viên của chúng
    nói với chúng rằng chúng sẽ không bao giờ vào được một trường đại học nhóm Russell.
    Và tôi, và tôi, điều tôi quan sát khi tôi ở đó là
    tôi thấy một giáo viên chạy từ lớp học này sang lớp học khác.
    Điều này diễn ra dưới chính phủ Tory đang cố gắng dạy hai lớp cùng một lúc.
    Và tôi nhớ đã ngồi xuống với cô ấy vì tôi, vì tôi đã
    như vậy ở một trường, sau đó tôi bị đuổi học.
    Vì vậy, tôi có một chút định kiến về trường học.
    Tôi nghĩ rằng giáo viên là vấn đề.
    Và điều tôi học được từ việc nói chuyện với hiệu trưởng của
    trường là trường này thực chất được điều hành như một doanh nghiệp
    và số lượng học sinh chọn trường đó mỗi năm
    quyết định số tiền mà trường nhận được từ chính phủ bảo thủ và số lượng phụ huynh chọn trường dựa trên bảng xếp hạng và bảng xếp hạng được xác định bởi
    điểm số.
    Vì vậy, thực sự, nếu bạn nghĩ về cấu trúc ở đây, um, lý do tại sao họ thúc ép những đứa trẻ như tôi học các môn,
    mà tôi thực sự ghét khi tôi rất quan tâm đến kinh doanh
    là vì nếu họ không khiến tôi đạt được, chà, họ đã từng
    yêu cầu hoặc bất cứ điều gì vô lý trong một số môn học, ít hơn.
    Họ, họ xếp hạng kém trong bảng xếp hạng.
    Đúng vậy.
    Ít phụ huynh chọn trường.
    Họ nhận được ít tiền hơn từ chính phủ và điều đó dẫn đến
    một vòng xoáy và vì trường sẽ nói, vì vậy mọi người tự nhiên
    bị nghiêng về việc học những môn mà có lẽ.
    Họ đã khiến tôi phải đẩy một em bé nhựa quanh trường trong môn sức khỏe.
    và chăm sóc xã hội khi tôi điều hành các doanh nghiệp trong trường học và tôi đã, tôi đã dành rất nhiều thời gian trong đơn vị loại trừ của mình vì tôi thường ngủ gật trong các lớp học. Hóa ra tôi bị ADHD. Tôi không quan tâm đến những điều này, nhưng tôi lại bị ám ảnh bởi chúng. Hệ thống được thiết kế để chỉ, chỉ đơn giản là phân tán bạn qua nhiều môn học và bạn trở thành một kẻ thất bại. Nếu bạn không giỏi ở đó, nhưng quay trở lại với, um, kinh tế của trường học, tôi đã thấy giáo viên này chạy từ lớp học này sang lớp học khác, dạy hai lớp học cùng một lúc và cô ấy nói với tôi rằng vì ít học sinh chọn trường này trong năm nay, cô ấy phải tự trả tiền cho bóng đá và bút chì trong lớp học của mình. Trường học này, tôi đã quan sát chất lượng giáo dục với tất cả sự tôn trọng. Họ đã làm tốt nhất với những gì họ có, nhưng ôi trời ơi, điều đó không thể so sánh với nhiều trường khác mà tôi đã quan sát và tôi nghĩ, trời ơi, những đứa trẻ trong trường này đang bắt đầu cuộc sống với một bất lợi đáng kể và phần lớn điều đó chỉ là do tình hình tài trợ. Họ không có đủ giáo viên. Các giáo viên đang bỏ việc như những con ruồi vì họ bị ốm do thiếu nhân lực và tôi chỉ nghĩ rằng đó là một điều rất, nếu chúng ta nghĩ về, bạn biết đấy, điều gì là điều xa nhất mà chúng ta có thể làm để giúp mọi người có một cơ hội công bằng trong cuộc sống để họ có thể trở thành thủ tướng hoặc giám đốc điều hành hoặc bất cứ điều gì họ muốn trở thành. Nó bắt đầu từ đó. Nó bắt đầu với giáo dục và chỉ cần cung cấp cho mọi người cùng một loại cơ hội chất lượng, nhưng ngay bây giờ và đặc biệt là dưới chính phủ trong khoảng 10, 15 năm qua, thì, tôi nghĩ có lẽ tôi nên, um, chống lại một số điều đó vì, um, vâng, tôi có nghĩa là, tôi nghĩ việc dạy học là điều tuyệt vời. Tôi đã cố gắng trở thành một giáo viên. Đó là một công việc vô cùng khó khăn và đòi hỏi, và tôi thường ngưỡng mộ các giáo viên.
    Um, khi tôi đến vào năm 2019, chúng tôi đã đầu tư rất nhiều tiền vào ngân sách giáo dục và, um, các giáo viên chính sẽ được trả lương mới, các giáo viên mới bắt đầu với ít nhất 30.000 bảng và, uh, đã đầu tư rất nhiều tiền vào giáo dục tiếp tục.
    Um, và thực sự, nếu bạn nhìn vào khoảng thời gian đó của chính quyền bảo thủ, tôi nghĩ hầu hết mọi người công bằng sẽ nói rằng, nhìn xem, Vương quốc Anh đã tăng hạng trong bảng xếp hạng PISA về khả năng đọc viết và toán học. Hầu hết mọi người thực sự sẽ nói rằng giáo dục là một trong những lĩnh vực đã có sự cải thiện.
    Và, uh, tôi nghĩ việc thúc đẩy toàn bộ chương trình Học viện, tôi không hề phủ nhận những gì bạn nói về, um, giáo viên, bạn biết đấy, giáo viên mà bạn thấy đang bị làm việc quá sức. Um, và bạn biết đấy, họ cần sự hỗ trợ tối đa có thể, nhưng nếu bạn nhìn vào dữ liệu, các trường học đã cải thiện đáng kể ở đất nước này trong khoảng thời gian đó.
    Bây giờ, điều tôi muốn làm là thực sự tăng cường điều đó và cung cấp không chỉ cho học sinh mà còn cho những đứa trẻ đã rời trường ở tuổi 16, những loại kỹ năng mà chúng sẽ cần để cạnh tranh và để đảm bảo rằng doanh nghiệp cảm thấy rằng họ có trong các trường học, trong các trường cao đẳng FE, ở bất cứ đâu, họ có tài năng mà họ cần để đầu tư vào khu vực đó, vì đó cuối cùng là điều mà mọi thứ xoay quanh.
    Nó liên quan đến việc có được sự tự tin rằng, nhà nước đang làm đủ để thu hút đầu tư từ khu vực tư nhân. Đó là, cuối cùng, điều sẽ biến đổi khu vực lân cận và, và bạn sẽ không còn gặp phải vòng luẩn quẩn của sự suy giảm mà bạn đã nói đến, bạn sẽ có một, bạn sẽ có một, uh, một vòng phản hồi tích cực.
    Và, uh, các bậc phụ huynh muốn chuyển đi. Họ muốn gửi con cái họ đến trường. Chúng tôi có một danh tiếng tốt, một danh tiếng tốt và, và vì vậy mọi thứ sẽ, mọi thứ sẽ thay đổi như đã xảy ra ở London. Nhìn vào các trường học ở London.
    Um, bạn biết đấy, tôi không thể, tôi không thể bình luận về trường mà bạn…
    được đề cập ở Liverpool, nhưng các trường học ở London thực sự, thực sự thay đổi rất nhiều.
    Tôi nghĩ rằng, ngay cả với việc nâng cấp, một trong những cách dễ nhất để nâng cấp mà không cần xây dựng đường sắt, chỉ đơn giản là cải thiện chất lượng giáo dục ở những khu vực này.
    Tôi nghĩ nếu bạn nhìn vào những gì các đảng bảo thủ đã làm, họ thực sự tập trung vào điều đó và họ tập trung vào chương trình giảng dạy.
    Họ tập trung vào tiêu chuẩn.
    Họ tập trung vào chất lượng.
    Và tôi nghĩ điều đó rất quan trọng vì, bạn biết đấy, tôi có nghĩa là, cũng rất, rất quan trọng để tài trợ cho các trường học một cách hợp lý.
    Um, nhưng, bạn biết đấy, bạn không nên đánh giá thấp những gì mà một giáo viên giỏi có thể đạt được và sự khác biệt mà họ có thể tạo ra.
    Và bạn biết đấy, nếu bạn nhấn mạnh vào chất lượng và bạn nhấn mạnh vào thành tích và bạn, và bạn tập trung vào điều đó.
    Đó là lý do tại sao tôi nghĩ rằng tôi hơi lo lắng về những gì đang xảy ra bây giờ với Ofsted.
    Tôi có nghĩa là, tôi, tôi có thể hiểu tại sao mọi người không thích đánh giá của Ofsted, nhưng phụ huynh cần biết liệu một trường học có thể đáp ứng được hay không.
    Bạn đã học tại Đại học Oxford.
    Sau đó, bạn có một công việc là tư vấn quản lý, nhưng chỉ kéo dài một tuần ở đây.
    Vâng, tôi không thực sự phù hợp với điều đó, bạn biết đấy, sau đó bạn trở thành một nhà báo.
    Vâng.
    Trở thành một nhà báo trong vài năm tiếp theo.
    Sau đó, bạn xuất hiện trên chương trình Have I Got News For You?
    Bây giờ, nó đã phai nhạt khỏi trí nhớ chưa?
    Nó hơi phai nhạt.
    Nó không phải là một chương trình tuyệt vời, nhưng nó vẫn hơi phai nhạt.
    Um, bạn sau đó là biên tập viên.
    Bạn không nên nói về Ian Hislop.
    Và, và, uh, bạn đã là một nghị sĩ tại Hạ viện.
    Um, sau đó cuối cùng bạn đã tranh cử chức thị trưởng London.
    Bạn có mong đợi sẽ thắng chức thị trưởng London không?
    Tôi, ồ, bạn thấy đấy, đây là cách mà tôi, tôi không có ý tưởng mơ hồ nào.
    Tôi có nghĩa là, vấn đề là tôi thực sự đã từng là một người ngưỡng mộ Ken Livingston trong những ngày xưa.
    Và tôi nghĩ rằng ông ấy có một số ý tưởng táo bạo và độc đáo.
    cho London.
    Ý tôi là, tôi nghĩ ông ấy tốt về môi trường.
    Ông ấy đã chú trọng đến chất lượng không khí.
    Ông ấy đã làm tốt về vấn đề đó.
    Tôi nghĩ có một số điều tốt mà ông ấy đã làm.
    Um, nhưng rõ ràng sau tám năm, bạn biết đấy, ông ấy bắt đầu trở nên hơi mệt mỏi.
    Bạn có nghĩ rằng bạn sẽ thắng không?
    Tôi nghĩ chắc tôi đã nghĩ như vậy.
    Tôi nghĩ tôi đã nghĩ rằng đó là một cơ hội tốt.
    Đó là một chiến dịch khá mệt mỏi.
    Vâng, nhưng nếu bạn hỏi tôi có nghĩ rằng tôi sẽ thắng điều gì đó không,
    tôi có thể nói với bạn sau khi nhìn lại xem tôi có nghĩ tôi sẽ thắng không.
    Tôi đã tham gia bóng đá năm ngoái, năm nay, và tôi có thể nói với bạn nếu
    tôi nghĩ tôi sẽ thắng.
    Bạn có nghĩ bạn sẽ thắng khi bạn tranh cử không?
    Tôi nghĩ có một cơ hội khá tốt, nhưng không rõ ràng.
    Ý tôi là, tôi nghĩ các nhà cái không thực sự coi tôi là,
    là ứng cử viên hàng đầu, uh, trong một thời gian dài.
    Tôi nghĩ sau đó mọi thứ đã thay đổi.
    Tôi không nhớ chính xác, nhưng, um, bạn biết đấy, bạn,
    bạn tự tạo ra vận may của mình, đúng không?
    Ý tôi là, tôi phải vào đó và đưa ra các lập luận.
    Tôi nghĩ rằng một trong những điều mà Ken không chú ý đủ là tội phạm.
    Và tôi nghĩ đó là một vấn đề thực sự cần được giải quyết
    và đó là số lượng trẻ vị thành niên bị giết.
    Và chúng tôi thực sự, thực sự đã cố gắng giải quyết vấn đề đó.
    Và một lần nữa, đó là một trong những điều mà khi tôi, cùng với nhiều người khác,
    Kit Malt, Phó Thị trưởng, và Stephen Greenhouse, uh, Paul Stephenson, ủy viên,
    Bernard Hogan Howe, uh, người đã kế nhiệm ông ấy, chúng tôi thực sự, thực sự
    cố gắng để giải quyết tội phạm bằng dao và tội phạm băng nhóm.
    Tôi đã từng thực sự trằn trọc không ngủ vào ban đêm vì lo lắng về điều đó
    bởi vì nó rất quan trọng với tôi, bạn biết đấy, mỗi một trường hợp thương vong,
    phải nói chuyện với các bậc phụ huynh, sự khổ sở, sự khổ sở
    của nỗi đau của họ.
    Chúng tôi thực sự cảm nhận được điều đó.
    Và chúng tôi, và đó là một ví dụ tốt về nền dân chủ
    bởi vì chúng tôi đã cam kết sẽ giải quyết nó.
    Và nếu chúng tôi không làm vậy, chúng tôi sẽ không có nơi nào để đi.
    Một trong những điều tôi tự hào là chúng tôi đã giảm tỷ lệ giết người ở London trong thời gian tôi làm việc xuống 50%.
    Năm 2016, ở tuổi 52, bạn trở thành đồng lãnh đạo cùng với Michael Gove của chiến dịch đưa Anh ra khỏi EU.
    Khi tôi nhìn vào nhiệm kỳ Thủ tướng của bạn, có ba khoảnh khắc thực sự quan trọng, phải không?
    Điều đó thường không rơi vào vai trò của một người duy nhất là Thủ tướng. Bạn đã phải đối mặt với các vấn đề Brexit.
    Bạn đã phải đối mặt với Covid và bạn đã phải đối mặt với cuộc chiến Ukraine.
    Đúng vậy.
    Trước khi tôi nói về những vấn đề cụ thể đó, nhìn lại bây giờ, bạn cảm thấy thế nào về việc bạn phải đối phó với ba cuộc khủng hoảng và vấn đề thế hệ, nhưng bạn biết đấy, đó là công việc của một Thủ tướng, nhưng hầu hết các Thủ tướng không gặp phải điều đó, nhưng, nhưng, bạn biết đấy, đại dịch, nhưng rời khỏi EU, một số Thủ tướng đã phải đối mặt với chiến tranh, một số Thủ tướng đã phải đối mặt với những cuộc khủng hoảng khủng khiếp, những cuộc khủng hoảng nghiêm trọng, thật khủng khiếp.
    Bạn có ước gì mình nhận được một lá bài khác không?
    Không, tôi, tôi, tôi nghĩ thực sự.
    Bạn có nghĩ rằng bạn vẫn sẽ ở trong chính trị bây giờ và là Thủ tướng, nếu bạn nhận được một lá bài khác không?
    Không, tôi nghĩ có, tôi nghĩ thành thật mà nói, có những lý do khác cho điều đó.
    Ý tôi là, tôi tự hào về những điều mà chúng tôi đã làm với đất nước.
    Tôi nghĩ rằng điều đó rất, bạn biết đấy, mọi người bây giờ nói, um, cuộc chiến Brexit.
    Thực ra, bạn biết đấy, một trong những điểm tôi nêu trong cuốn sách Unleashed là nếu bạn nhìn vào đó, mô hình độc lập quốc gia mà chúng tôi có là rất quan trọng.
    Vì vậy, hoàn toàn tự do để làm những gì chúng tôi muốn trong lập pháp và quy định.
    Điều đó thực sự rất quan trọng khi nói đến đại dịch đó vì chúng tôi đã có thể tiêm chủng nhanh hơn bất kỳ quốc gia châu Âu nào khác, nhanh hơn rất nhiều.
    Ý bạn là bạn có nghĩ rằng bạn sẽ thắng trong cuộc bỏ phiếu Brexit không?
    Um, thành thật mà nói, khi tôi ở ngoài London, có, khi tôi ở trong London, không.
    Vì vậy, bất cứ khi nào tôi đi du lịch quanh đất nước, tôi nghĩ, Chúa ơi,
    Mọi người sẽ đi bỏ phiếu ở đó. Nhưng khi tôi trở lại thành phố lớn, ừm, cảm giác rất khác biệt. Vậy nếu bạn phải đặt cược vào điều đó, ở lại hay rời đi về xác suất của kết quả, bạn sẽ bỏ phiếu cho kết quả nào? Chà, tôi nghĩ chúng tôi chủ yếu ủng hộ việc ở lại và rời đi. Ừm, nhưng tôi nghĩ rằng cử tri của chúng tôi có động lực hơn. Vì vậy, tôi hy vọng họ sẽ tham gia. Tôi hy vọng họ sẽ. Rằng tôi đã bị sốc. Và nó đã diễn ra theo một quy mô mà không ai có thể dự đoán được. Ý tôi là, vì chúng tôi có 17,4 triệu người đã bỏ phiếu rời đi, đó là số lượng lớn nhất từng bỏ phiếu cho bất kỳ đề xuất nào trong lịch sử. Và, ừm, nhưng, bạn biết đấy, có rất nhiều lần khi tôi, bạn biết đấy, tôi đã ở Đại học St Andrews ở Scotland vào ngày tốt nghiệp của con gái tôi. Và bạn thực sự không nghĩ rằng chúng tôi sẽ rời đi khi nói chuyện với những người ở đó. Vì vậy, bạn biết đấy, điều đó phụ thuộc vào. Bạn biết không, thật thú vị khi tôi đọc cuốn sách của bạn, nhưng cũng khi tôi đọc một số bài viết trước đây của bạn, bạn dường như thực sự mâu thuẫn về việc nên đi theo hướng nào, rời đi hay ở lại, cho đến khi bạn viết bài thông báo đầu tiên rằng bạn ủng hộ việc rời đi. Bạn dường như thực sự, thực sự mâu thuẫn. Những lý do không rời đi dường như liên quan nhiều hơn đến nghĩa vụ của Anh đối với phần còn lại của châu Âu. Tôi cần phải là những đối tác tốt. Tôi cần không tiêu cực mà phải thân thiện. Đó là những điều khiến tôi lo lắng. Những lý do tích cực mà mọi người chỉ ra trong bức thư này, mà chưa được công bố. Bạn biết bức thư mà tôi đang đề cập đến, bức thư chưa được công bố mà bạn đã viết về quyết định rời đi hay ở lại trong EU. Đây có phải là, không, bạn có nghĩa là bài viết? Bài viết chưa được công bố. Vâng. Vâng, vâng, vâng. Chà, bạn đã nói, đây là một số cụm từ từ bài viết đó. Nghĩ về Anh. Nghĩ về phần còn lại của EU. Nghĩ về tương lai.
    Hãy nghĩ đến mong muốn của con cái và cháu chắt của chúng ta được sống và làm việc ở các quốc gia châu Âu khác, để bán hàng ở đó, để kết bạn, có thể tìm kiếm những người bạn đời ở đó. Tôi thích âm thanh của tự do. Tôi thích âm thanh của việc khôi phục nền dân chủ, nhưng có những bất lợi gì? Và ở đây chúng ta phải thành thật. Có nỗi lo về Scotland, về khả năng rằng việc bỏ phiếu rời khỏi Liên minh của người Anh có thể dẫn đến sự tan rã của liên minh. Có yếu tố Putin. Chúng ta không muốn làm gì để khuyến khích thêm những cuộc cá cược không áo của nhà lãnh đạo Nga, không ở Trung Đông, không ở bất kỳ đâu. Và rồi có cả nỗi lo về địa chính trị. Anh là một quốc gia vĩ đại, một lực lượng toàn cầu vì điều tốt. Chắc chắn rằng việc Anh tham gia sâu sắc vào EU là một điều có lợi cho thế giới và cho châu Âu. Cuối cùng, đây là một thị trường ngay trước cửa nhà chúng ta, sẵn sàng cho việc khai thác trong tương lai bởi các công ty Anh. Phí thành viên có vẻ khá nhỏ so với tất cả những quyền lợi đó. Tại sao chúng ta lại quyết tâm quay lưng lại với nó? Chính sách của chúng ta không nên giống như chính sách của chúng ta về bánh, ủng hộ việc có bánh và ủng hộ việc ăn bánh, ủng hộ châu Âu và ủng hộ phần còn lại của thế giới sao? Vì vậy, khi tôi đọc điều đó, nhưng sau đó tôi cũng đọc mô tả rất sinh động mà bạn đã đưa ra về đêm hôm đó khi bạn đang cố gắng đưa ra quyết định trong cuốn sách của bạn, “Unleashed”, và bạn có vẻ bị giằng xé. Nhưng người đàn ông đã ra ngoài và vận động dường như không bị giằng xé. Có một sự thiếu tinh tế thực sự trong chiến dịch, nhưng có rất nhiều sắc thái trong cả khoảnh khắc bạn đang đưa ra quyết định và các bài viết bạn đã viết về quyết định đó. Có những lập luận theo cả hai hướng và tôi đã nói điều đó trong cuốn sách, và chắc chắn rằng, như tôi đã nói vừa rồi, lý do để ở lại là, tôi nghĩ, một lý do không có vẻ thù địch, không có vẻ tách rời. Nhưng tôi phải quyết định vì việc ở trong EU không giống như chỉ ở trong một câu lạc bộ mà các quy tắc không thay đổi. Đó là một dự án để tạo ra một Liên bang Châu Âu với một đồng tiền chung, với một quốc hội chung, và nhiều thứ khác nữa.
    Và tôi đã nghĩ rằng chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội lựa chọn lại, một cơ hội nữa để có được độc lập dân chủ quốc gia. Và như tôi đã nói, tôi đã viết, bài viết khác mà bạn vừa trích dẫn là một kiểu tổng hợp của một lập luận phản biện, mà tôi đã viết cho bản thân như một bài tập sau khi tôi đã viết xong bài để công bố và tôi muốn đặt chúng cạnh nhau để suy nghĩ. Điều đó có sự tinh tế, nhưng chiến dịch thì không tinh tế. Nhưng nếu bạn đọc bài viết khác, bạn sẽ thấy những điểm mà tôi ủng hộ, đó là về việc có được độc lập quốc gia đầy đủ và có thể làm mọi thứ theo cách của riêng mình. Và vấn đề với việc ở lại EU là điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ trở nên ít dân chủ hơn. Cuối cùng, bạn phải có khả năng, với tư cách là một chính trị gia, bạn phải có khả năng trả lời câu hỏi. Ai đặt bạn vào vị trí quyền lực trên tôi? Và làm thế nào tôi có thể loại bỏ bạn khỏi vị trí đó? Và vấn đề với EU là không có cách nào họ có thể trả lời câu hỏi đó, nhưng họ không phải là một cách dân chủ. Liệu có cách nào bạn có thể cải cách mối quan hệ với EU trong khi vẫn ở trong EU không? Bạn biết đấy, điều đó thật thú vị vì tôi nghĩ tôi đã nghĩ đến một phép ẩn dụ về bóng đá khi bạn đang nói và ngay bây giờ Manchester United, đội của tôi đang gặp một chút khó khăn, đúng không? Và những người bạn trong nhóm chat đang nói, bạn có nghĩ rằng chúng ta nên loại bỏ huấn luyện viên không? Và tôi đang nói, khi bạn nghĩ về việc đưa ra quyết định như vậy, bạn cũng phải tính đến những gì bạn sẽ làm sau đó, tức là ai sẽ thay thế huấn luyện viên. Rất nhiều người hâm mộ chỉ nói, sa thải huấn luyện viên, nhưng sau đó câu hỏi trở thành, nhưng sau đó thì sao? Và điều đó rất rõ ràng trong cuốn sách của bạn rằng mặc dù bạn muốn rời EU, bạn không có ý tưởng gì về kế hoạch sẽ như thế nào sau đó. Và thực tế, những gì chúng ta cần làm là lấy lại quyền kiểm soát. Và vì vậy điều đó giống như sa thải huấn luyện viên. Tôi đang nói nhưng sau đó thì không phải vậy. Tôi chỉ muốn thắng một cuộc tranh luận với công chúng về…
    dân chủ của họ và liệu họ có nên kiểm soát nó hay không.
    Và tôi nghĩ rằng cuối cùng chúng ta phải làm điều đó.
    Và tôi nghĩ rằng nếu bạn nhìn vào những điểm mà chúng ta đã nói trước đó về tỷ lệ tăng trưởng ở
    Mỹ và châu Âu, bạn không thể nói rằng mô hình EU đã
    thành công về mặt kinh tế.
    Chắc chắn là không.
    Nó có tỷ lệ tăng trưởng kém mãn tính và đổi mới rất thấp
    so với Hoa Kỳ.
    Có điều gì đó không hoạt động.
    Vì vậy, bất kể họ đang làm gì ở Brussels để
    cung cấp một khối lượng quy định lớn này, nó thực sự không
    đem lại kết quả cho người dân châu Âu.
    Và nếu bạn quay lại đoạn clip khác khi so sánh với
    Mỹ, thì từ năm 2008 đến 15, lấy 15 năm
    2008, 2020 đến bất kỳ năm nào đến 23, 23.
    Nhưng điều đó có nghĩa là EU đang làm điều gì đó sai hay
    người Mỹ đang làm điều gì đó đúng?
    Bởi vì khi tôi nghĩ về Mỹ, tôi nghĩ đến sự đổi mới điên cuồng.
    Một chút của cả hai.
    Một chút của cả hai.
    Rất nhiều của cả hai.
    Vì vậy, người Mỹ, nhân tiện, sẽ không bao giờ mơ tưởng đến việc
    trao đổi chủ quyền quốc gia cho bất kỳ điều gì.
    Họ chỉ không làm vậy.
    Họ không bao giờ, họ không bao giờ theo bất kỳ cách nào, NATO là
    một phần nào đó mà người Mỹ hoàn toàn
    có quyền lực trong NATO.
    Ý tôi là, bạn biết đấy, đó là điều duy nhất nhưng họ đã hợp tác để
    làm cho một cái gì đó lớn hơn tổng thể.
    Vâng, nhưng bạn biết đấy, không có EU cung cấp một khối lượng
    luật mới và một khối lượng luật mới đang phát triển liên tục, mà Quốc hội Anh không thể thay đổi.
    Và vì vậy, để quay lại, tôi không giả vờ rằng
    đó không phải là một quyết định dễ dàng.
    Đó là một quyết định khó khăn vì những lý do mà bạn đã đề cập, nhưng tôi muốn đất nước của chúng ta
    được tự do lập pháp một lần nữa.
    Và ở trung tâm của cuốn sách, bạn biết đấy, bạn nói về
    đại dịch là điều khó khăn nhất mà nó đã
    rất, rất khó khăn.
    Nhưng và rất khó để thuyết phục công chúng Anh.
    để có những cách rất khác nhau trong việc ngăn chặn sự lây lan của bệnh dịch. Nhưng một điều mà chúng tôi làm tốt hơn bất kỳ quốc gia châu Âu nào khác là tiêm chủng. Và một lý do mà chúng tôi có thể tiêm chủng nhanh như vậy là vì chúng tôi có sự tự do quy định đúng loại mà tôi muốn nói đến, có sự tự do hoàn toàn, nhưng chính xác là loại mà chúng tôi sẽ thảo luận, mà tôi đã ủng hộ. Chúng ta sẽ nói về điều đó. Và vì vậy, đối với tôi, điều đó là vô cùng quan trọng và sau đó họ đang nói về việc tôi chỉ muốn chắc chắn rằng tôi rõ ràng vì nếu tôi không rõ ràng trong tương lai, thì khán giả của tôi sẽ không rõ ràng. Ừm, ý tưởng này về tự do, nếu chúng ta lấy phép ẩn dụ về một chiếc dù, nếu tôi cắt dây, tôi tự do, nhưng tôi cũng đang gặp nguy hiểm trừ khi tôi có một chiếc dù lượn chờ để đón tôi. Và điểm của tôi ở đây là tôi hiểu tất cả những từ ngữ lớn mang tính cảm xúc như tự do và lấy lại quyền kiểm soát, v.v. Nghe có vẻ hấp dẫn với tôi. Nhưng như tôi đã nói với phép ẩn dụ bóng đá, kế hoạch sau đó là gì? Và tôi nghĩ thực sự tôi không muốn điều đó. Vậy bạn đang nói về chiếc dù, đúng không? Và cắt dây của chiếc dù. Ừm, thực ra thì ngược lại. Chính vì chúng tôi đã rời khỏi EU mà chúng tôi có thể trang bị cho mình một chiếc dù nhanh hơn bất kỳ ai khác. Và chúng tôi đã có thể thoát khỏi chiếc máy bay đang cháy nhanh hơn và đến mặt đất an toàn hơn vì chúng tôi đã lấy lại quyền kiểm soát sự tự do quy định của mình. Và điều đó có nghĩa là đến tháng 3 năm 2021, chúng tôi đã tiêm chủng cho 45% dân số trưởng thành và đối với người cao tuổi. Tôi nghĩ chúng tôi đã tiêm gần 80% cho những người trên 80 tuổi. Chúng tôi đã tiêm gần 100%. Và điều đó thật tuyệt vời. Nếu bạn nhớ, chúng tôi đã có, chúng tôi đã có, chúng tôi sẽ nói về các loại vắc xin trong một giây, trong những ngày đầu đó, nhưng hai điều này có liên quan đến nhau trong những ngày đầu đó. Chúng tôi đã có hàng nghìn người chết mỗi ngày. Và vì vậy, điều cực kỳ quan trọng là chúng tôi có thể cung cấp sự bảo vệ cho người cao tuổi và những người dễ bị tổn thương ở Vương quốc Anh.
    từ một căn bệnh chết người.
    Về điểm Brexit này, trong cuốn sách của bạn, bạn nói rằng bạn gần như tách mình ra khỏi thực tế rằng bạn, đã phải có một kế hoạch liên quan đến quyết định đó vì bạn dường như gần như tức giận khi mọi người mong đợi bạn phải có kế hoạch, mặc dù bạn đã dẫn dắt chiến dịch.
    Đúng vậy.
    Vì vậy, tôi đang cố gắng kết nối giữa Brexit và thế giới thực và lý do tại sao Brexit mang lại giá trị.
    Có một kế hoạch nào cho việc rời bỏ không?
    Vì vậy, nhưng vào năm 2016, và tôi nghĩ điều bạn thực sự đang nói là, kế hoạch của chúng ta cho kết quả cuộc trưng cầu ý dân là gì?
    Vì vậy, tất cả những ai đã vận động để rời bỏ, chúng ta có mong đợi chiến thắng không, chúng ta có mong đợi thành lập chính phủ tiếp theo không?
    Hãy để tôi trích dẫn cuốn sách của bạn.
    Đây là một sự quảng bá khác cho cuốn sách của bạn.
    Vì vậy, bạn như thế này.
    Không bao giờ trong suốt chiến dịch đó, chúng tôi, Boris và Michael, đã thảo luận về một chính phủ dựa trên việc rời bỏ trong tương lai vì chúng tôi không tưởng tượng rằng chúng tôi sẽ phải nắm quyền chính phủ.
    Chính sách đã được chính phủ tuyên bố là thực hiện kết quả cuộc trưng cầu ý dân.
    Đó là một kết quả.
    Đó là một cuộc trưng cầu ý dân, không phải một cuộc bầu cử.
    Chúng tôi không có kế hoạch cho chính phủ, không có kế hoạch cho các cuộc đàm phán vì đó không phải là công việc của chúng tôi.
    Và trong chừng mực những ngày tiếp theo đã hỗn loạn, mà đúng là như vậy, thật sự rất bực bội khi chúng tôi bị đổ lỗi.
    Chính phủ phải công bố kế hoạch rút lui.
    Chính phủ phải bắt đầu các cuộc đàm phán.
    Vì vậy, điều này, ý tôi là, đây là một vấn đề lớn vì trong bối cảnh kinh doanh.
    Bởi vì chúng tôi không, bởi vì tại sao?
    Vâng, bởi vì tôi nghĩ đó là một sự hiểu lầm cơ bản.
    Khi bạn ra ngoài, khi một chính phủ quyết định đưa một vấn đề ra cho người dân trong cuộc trưng cầu ý dân, chính phủ không nói, ôi, bạn biết đấy, nếu nó đi ngược lại với chúng tôi, bạn biết đấy, bất kỳ vị trí nào cụ thể sẽ biến mất.
    Nhưng chính phủ, vậy họ muốn ở lại?
    Tại Pháp, chẳng hạn, François Mitterrand đã tổ chức một cuộc trưng cầu ý dân về, tôi nghĩ, tôi không nhớ rõ lắm, tôi nghĩ đó là Hiệp ước Maastricht, hoặc một trong những hiệp ước mà ông ấy đã thua trong cuộc bỏ phiếu và ông ấy không từ chức. Ông ấy không biến mất. Rất nhiều nhà lãnh đạo châu Âu đã tổ chức các cuộc trưng cầu ý dân về EU và họ đã đi ngược lại với kết quả, nhưng họ không biến mất khỏi bối cảnh. Và vì vậy, hãy để tôi nói theo cách khác. Hãy tưởng tượng, hãy tưởng tượng rằng Gove và tôi, hoặc toàn bộ đội ngũ ủng hộ rời bỏ đã đặc biệt vận động để, trong cuộc bỏ phiếu rời bỏ, thành lập chính phủ tiếp theo và tự cài đặt mình làm những người cai trị đất nước. Mọi người sẽ nói, điều này không phải về, bạn rõ ràng đang nói, tất cả các lập luận của bạn đều nhằm thúc đẩy sự nghiệp chính trị của bạn. Bạn không đang nói về vấn đề rời bỏ hay ở lại. Bạn đang nói về một kế hoạch để chiếm quyền chính phủ. Tôi biết. Và vì vậy chúng tôi đã không rời bỏ? Tôi không phải là một chính trị gia. Tôi chỉ là một thành viên của công chúng. Vì vậy, tôi chỉ đang cố gắng giải thích tại sao điều đó là không thể. Tôi hiểu. Nhưng với tư cách là một thành viên của công chúng, tôi nghĩ nếu bạn đang dẫn dắt cuộc chiến cho một kết quả, bạn chắc chắn phải nhìn xa hơn một vài bước để suy nghĩ về những hệ quả và thực tế của kết quả này, giống như bạn phải có, được rồi, chúng ta có thể làm như thế này, chúng ta có thể đàm phán như thế này. Tôi giả định rằng chính phủ sẽ có một tài liệu trắng đưa ra, họ sẽ đưa ra các lựa chọn cho đất nước và kế hoạch để đàm phán và một kế hoạch để, và một kế hoạch để làm những gì họ đã nói họ sẽ làm. Nhưng chính phủ, bao gồm cả bạn bè của bạn, David Cameron, đã nói rằng đây là một ý tưởng thật tồi tệ. Vì vậy, một người sẽ rút ra từ đó rằng kế hoạch này không phải là một kế hoạch tốt, rằng họ đã xem xét tất cả các lựa chọn có sẵn sau khi rời bỏ và không có lựa chọn nào tốt ở đây. Vì vậy, nếu những người đang nắm quyền nói rằng, chúng ta không nên rời bỏ,
    Không có kế hoạch tốt nào, lẽ ra chúng ta không nên lắng nghe họ sao?
    À, không, vì tôi nghĩ họ đã sai.
    Tôi đã nói, với tư cách là một thành viên của công chúng, nếu tôi thấy hai người đứng bên bờ vực, một người tên là David, một người tên là Boris, và David đã nói, “Nghe này, tôi đưa bạn đến bờ vực vì đó là quyền của bạn để đưa ra quyết định này, nhưng đừng nhảy.”
    Còn người kia tên là Boris thì sẽ nhảy.
    Tôi sẽ giả định rằng Boris biết điều gì đó về cách chúng ta sống sót khi bắt đầu rơi.
    Nhưng để phát hiện ra rằng Boris không có kế hoạch và nghĩ rằng David sẽ kéo dù cho tôi thì thật là, ồ, David, David Cameron, vấn đề là sau đó, chúng tôi đã phải, chúng tôi đã thấy mình, vì David, Thủ tướng Cameron, đã biến mất khỏi hiện trường.
    Ngay lập tức, như tôi đã mô tả trong cuốn sách, chúng tôi đã trải qua một khoảng thời gian hỗn loạn khi chúng tôi phải tìm ra chúng tôi sẽ làm gì vì rõ ràng rằng sẽ có ai đó phải tiếp quản và dẫn dắt chúng tôi vượt qua điều này.
    David Cameron có phản ứng xấu khi bạn nói với ông ấy, khi ông ấy nghĩ rằng bạn có thể bỏ phiếu để rời bỏ không?
    Bởi vì bạn đã nói về điều đó trong cuốn sách, đúng, tôi đã làm.
    Tôi đã từng, nhưng ý tôi là, tôi mô tả điều đó trong cuốn sách.
    Ông ấy đã nói, ông ấy đã nói, ông ấy đã nói, tôi, ồ, tôi đã nói, nhìn này, tôi thực sự đang gặp khó khăn với điều này vì tôi không thấy cách nào tôi có thể nhất quán, vì ông ấy đã đề nghị tôi.
    Ông ấy đã nói, nếu bạn ra ngoài và ủng hộ việc ở lại, bạn có thể có một công việc hàng đầu trong nội các.
    Tôi không thể hiểu công việc hàng đầu là gì.
    Và sau đó ông ấy, và sau đó ông ấy đã nói, và tôi, tôi đã nói, ồ, nhìn này, tôi thấy điều này rất khó khăn, vì tôi đã viết rất nhiều bài báo chỉ ra các vấn đề dân chủ của EU.
    Và, bạn biết đấy, cuối cùng chúng tôi đã có cơ hội để giải quyết điều này.
    Và tôi đã nghĩ đến việc ủng hộ việc rời bỏ.
    Và tôi, bạn biết đấy, không biết làm thế nào để nói với ông ấy. Đó là sự thật.
    Và anh ấy, anh ấy nói, điều này không phải về các bài viết.
    Điều này là về tương lai của đất nước.
    Và tôi nói, ừ, tôi đồng ý với tương lai của đất nước,
    nhưng tôi vẫn đang nghĩ đến việc xin nghỉ.
    Và anh ấy nói, nếu bạn, nếu bạn, nếu bạn xin nghỉ,
    anh ấy nói, tôi sẽ, và tôi, bạn biết đấy, tôi xin lỗi vì đã sử dụng
    tên của anh ấy.
    Anh ấy nói, tôi sẽ, tôi sẽ làm hỏng bạn mãi mãi.
    Và tôi nghĩ đó là một lời hứa khá lớn.
    Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ làm hỏng bạn mãi mãi.
    Mãi mãi.
    Và vì vậy tôi ngay lập tức trở về nhà sau đó, tôi đã trở về nhà
    sau buổi tối đó và, và đạp xe từ văn phòng của tôi ở, ở,
    tòa thị chính và nói chuyện với gia đình tôi, với các con tôi và một
    trong số các con tôi ngay lập tức nói, ừ, bạn biết đấy, anh ấy không có
    lựa chọn nào khác và bạn sẽ phải xin nghỉ.
    Vì vậy, ý tôi là, tôi đưa tất cả những điều đó vào, thực sự
    chỉ để cho bạn thấy rằng có rất nhiều lý do tốt
    để có một cuộc sống yên tĩnh.
    Bạn có biết điều gì thú vị trong đó là khi tôi đọc phần đó
    trong cuốn sách của bạn, có hai điều mà tôi nghĩ, điều đầu tiên
    là anh ấy đã đề nghị bạn một công việc hàng đầu nếu bạn theo ý kiến của anh ấy.
    Điều đó không phải là hối lộ sao?
    Và có phải đó là cách mà các công việc được phân phát trong chính phủ
    hiện tại không?
    Nếu bạn, nếu bạn làm theo những gì tôi nói, tôi sẽ cho bạn một vị trí hàng đầu.
    Như, nếu bạn làm, tôi sẽ làm bạn trở thành bộ trưởng y tế hoặc bộ trưởng quốc phòng có vẻ như là, nhưng có vẻ như từ góc độ của một người
    không ở trong chính phủ, có vẻ như là một cách rất tham nhũng
    để phân phát công việc.
    Như nếu bạn, nếu bạn tham gia với, không rõ ràng.
    Không rõ ràng.
    Bạn phải công bằng với Dave.
    Không rõ ràng công việc nào mà anh ấy đang đề nghị.
    Nhưng vị trí hàng đầu là bộ trưởng quốc phòng, bộ trưởng y tế.
    Chà, ý tôi là, bạn biết đấy, các vị trí PM là công việc hàng đầu.
    Vì vậy, trước khi còn lại có lẽ, bạn đã nghĩ trong
    cuốn sách, bạn nói về khả năng bộ trưởng quốc phòng.
    Tôi không biết.
    Nhưng vâng.
    Nhưng vâng, ý tôi là, nhưng điều đó không phải là một chút tham nhũng sao?
    Điều đó không phải là định nghĩa của tham nhũng sao?
    Bởi vì nếu theo quan điểm của tôi, tôi nghĩ đó là một sai lầm lớn khi làm những điều như vậy, vì luôn có nhiều người hơn mà bạn biết, bạn cuối cùng sẽ nghĩ rằng bạn nên hứa hẹn với họ. Có những công việc mà bạn có thể giao cho họ. Vì vậy, điều tốt nhất là không nói gì cả. Tôi luôn tự hỏi về chính phủ và tôi chưa bao giờ hiểu được rằng làm thế nào ai đó có thể trở thành người đứng đầu một bộ khi họ không có kinh nghiệm trước đó? Như bạn đã bổ nhiệm Matt Hancock làm bộ trưởng y tế. Làm thế nào mà Margaret Thatcher trở thành thủ tướng hoặc bộ trưởng giáo dục mà không có kinh nghiệm trước đó? Bạn cho tôi biết làm thế nào Tony Blair trở thành thủ tướng? Không, tôi hiểu về việc trở thành thủ tướng. Nhưng làm thế nào Tony Blair trở thành, bạn biết đấy, một bộ trưởng đối lập khi ông ấy không có kinh nghiệm? Bạn cho tôi biết, bạn có nghĩ đây là một hệ thống tốt không? Chà, vì đây là một điểm rất, rất quan trọng vì tôi nghĩ rằng có một, tôi không biết, tôi lo lắng rằng rất khó để thuyết phục những người có khả năng quản lý tốt tham gia chính trị. Và, bạn biết đấy, bạn thấy điều đó suốt thời gian trong cái gọi là nhật ký của một CEO, đúng không? Và bạn thấy điều đó suốt thời gian. Bạn thấy rất nhiều, tôi có rất nhiều ví dụ về những người kinh doanh hàng đầu đã cố gắng tham gia, đã cố gắng trở thành chính trị gia và điều đó dường như không hoạt động. Và tôi không biết. Ý tôi là, tôi có thể đoán không? Tiếp đi. Chà, nếu tôi nhìn vào dữ liệu, tôi thấy nếu 35% trong số họ đến từ một trường Eton và sau đó có những công việc được phân phát dựa trên việc nếu bạn lấy ý kiến của tôi, tôi sẽ cho bạn một công việc hàng đầu. Tôi hiểu tại sao tôi không bao giờ có thể tham gia. Ngay cả khi tôi là ứng viên tốt nhất vì điều đó không được thực hiện dựa trên ai là ứng viên tốt nhất, mà được thực hiện dựa trên kiểu câu lạc bộ cũ. Tôi sẽ giúp bạn, nếu bạn. Chà, không phải dưới Đảng Lao động, có lẽ, hoặc bạn biết đấy, hoặc bất kỳ đảng nào khác và không phải dưới, ý tôi là, hầu hết các nội các bảo thủ.
    Vậy có phải dưới đảng Bảo thủ không?
    Không, dưới bất kỳ đảng nào, tôi nghĩ rằng những người kinh doanh, vì ba lý do mà tôi khó có thể chỉ ra, họ không nhất thiết phát triển trong môi trường đó.
    Và ai sẽ phát triển?
    Điều tôi lo lắng là những người thực sự bắt đầu làm điều đó chỉ là những người sẵn sàng trải qua nhiều cuộc tấn công công khai.
    Tôi nghĩ tôi đã nói.
    Vậy thì nên bỏ qua.
    Chà, ý tôi là, thực tế.
    Vì vậy, hãy nhìn, một trong những điều thú vị đã xảy ra gần đây là mạng xã hội đã trở nên rất, rất độc hại.
    Và ý tôi là, tôi không đọc nó, nhưng tôi nghĩ nó trở nên rất áp lực đối với các chính trị gia và cũng đối với các nhà báo.
    Và tôi nghĩ rằng các nhà báo, bạn biết đấy, họ nhận rất nhiều chỉ trích và lạm dụng nếu họ không được cho là đứng về một bên nào đó hoặc, bạn biết đấy, dễ dãi với ai đó.
    Ý tôi là, có ai đó sẽ phỏng vấn tôi cho cuốn sách này.
    Laura.
    Vâng, và bạn nhìn vào, và cô ấy là một nhà báo rất, rất giỏi, nhưng bạn nhìn vào những gì cô ấy nhận được trực tuyến về, bạn biết đấy, việc cô ấy là một người thẩm vấn của tôi hay bất cứ điều gì.
    Thật kinh khủng.
    Thật sự kinh khủng.
    Và tôi nghĩ, vì vậy tôi nghĩ rằng, và tôi nghĩ rằng điều đó cũng đúng với các nghị sĩ.
    Tôi nghĩ rằng họ rất, họ nghĩ rằng nếu phải lựa chọn giữa việc có một cuộc sống mà tôi có thể, bạn biết đấy, tránh xa những thứ như vậy và, bạn biết đấy, có một cuộc sống tuyệt vời, làm điều gì khác hoặc tự đưa mình vào tình huống này.
    Về điểm mà tôi đã nói, suy nghĩ về điều đó liên quan đến thực tế rằng mọi người đã nắm giữ cán cân.
    Họ kéo bạn bè của họ lên.
    Đó là một kiểu câu lạc bộ của những chàng trai.
    Có sự thật nào trong đó không?
    Tôi nghĩ, nhưng tôi nghĩ, nhìn, tôi buồn khi phải nói, Steve, tôi nghĩ có lẽ đó là cách mà chính trị đã diễn ra từ thuở ban đầu.
    Tôi nghĩ rằng các chính trị gia, tôi nghĩ chính trị có xu hướng phân chia từ thuở ban đầu.
    Tôi nghĩ rằng nó có xu hướng chỉ là buồn, nhưng tôi nghĩ là đúng.
    Điều tốt là cuối cùng, những người thực sự thành công là những người hoàn thành những việc mà mọi người muốn được thực hiện.
    Bạn có nghĩ đây là một nam châm không?
    Và vì vậy, đây là một nam châm cho những nhân vật rất quyết tâm, những người sẵn sàng trải qua rất nhiều để hoàn thành công việc.
    Chà, tôi không thấy bạn như vậy.
    Ý tôi là, tôi đã từng sử dụng những từ đó trước đây chưa?
    Không, không, nhưng đó là kiểu người.
    Bạn đang khiến tôi lo lắng.
    Nghe có vẻ như bạn đang trích dẫn tôi.
    Không, không, có thể bạn đang làm vậy.
    Nhưng đúng vậy, kiểu người mà tôi nghĩ sẽ bị cuốn hút và thành công trong một môi trường như vậy.
    Tôi nghĩ bạn phải có một cái da dày.
    Được rồi.
    Nhưng vì cách mà nó hoạt động, những người thực sự thành công là những người thực sự có thể tiến hành một cái gì đó và thực hiện nó.
    Kết thúc về Brexit, 62% người Anh coi Brexit là một thất bại nhiều hơn, theo YouGov và 9% cho rằng đó là một thành công hơn.
    Theo YouGov, 46% người Anh nói rằng nên có một cuộc trưng cầu dân ý EU thứ hai trong 10 năm, so với chỉ 36% nói rằng không nên có.
    Theo, được rồi, để tôi hoàn thành các số liệu mà bạn không thể phản hồi.
    Theo giá trị gia tăng thực tế của Vương quốc Anh, GVA, một thước đo kích thước nền kinh tế.
    Họ nói rằng có khoảng 140 tỷ bảng ít hơn vào năm 2023 trong nền kinh tế Vương quốc Anh so với nếu Vương quốc Anh ở lại trong thị trường EU đơn. Theo cùng một điều đó, họ nói rằng 300 tỷ bảng đã bị xóa khỏi giá trị nền kinh tế Vương quốc Anh vào năm 2035.
    Và số liệu cuối cùng của tôi ở đây là báo cáo từ trung tâm cải cách châu Âu vào năm 2020 ước tính GDP của Vương quốc Anh nhỏ hơn 5,5% vào giữa năm 2023 so với kịch bản mà Vương quốc Anh vẫn ở trong EU.
    Điều này tương đương với một khoản thiệt hại kinh tế khoảng 40 tỷ bảng hàng năm.
    Và chỉ như một chủ doanh nghiệp, tôi đã nhìn vào một số số liệu về những gì các chủ doanh nghiệp nghĩ rằng 33% doanh nghiệp nhỏ báo cáo rằng Brexit đã khiến họ khó khăn hơn để…
    thương mại với EU do tăng cường giấy tờ và những vấn đề như vậy, và Trường Kinh tế London đã cho biết rằng Brexit đã làm tăng 6% giá thực phẩm từ năm 2020 đến năm 2023. Với tất cả những điều này trong tâm trí, bạn có hối tiếc về Brexit không? Không hề. Không hề. Ý tôi là, thật lòng mà nói. Chúng ta đã vượt qua Đức, Pháp từ năm 2016 trở đi. Xin lỗi, chắc chắn đã vượt qua Ý từ năm 2016 trở đi. Lần cuối cùng tôi nhìn, Đức và Ý đều là thành viên của EU và các số liệu mà bạn đưa ra, tôi có nghĩa là, chúng bị lu mờ, chẳng hạn, bởi Covid. Bạn biết đấy, ngay cả khi bạn chấp nhận điều đó, mà tôi không nhất thiết phải chấp nhận, rằng Brexit đã gây ra vấn đề, nó cũng đã tạo ra những cơ hội lớn vì chúng ta đã có thể thoát khỏi phong tỏa sớm hơn bất kỳ quốc gia nào khác. Hãy nhớ rằng, chúng ta đã thoát khỏi phong tỏa vào tháng 7 năm 2021. Chúng ta đã kết thúc tất cả các hạn chế và điều đó có nghĩa là chúng ta đã có sự phục hồi kinh tế nhanh nhất trong bất kỳ quốc gia G7 nào và theo quan điểm của tôi, điều đó sẽ không xảy ra nếu không có sự hỗ trợ từ những tự do của Brexit. Bạn có biết OECD không? Bạn có biết tổ chức đó là gì không? Có, có. Họ nói rằng Vương quốc Anh là nền kinh tế giàu có lớn duy nhất vẫn nhỏ hơn và nghèo hơn so với trước đại dịch và Brexit có thể là một yếu tố trong đó và cơ quan giám sát độc lập của chính phủ, mà tôi biết, bạn biết, văn phòng chịu trách nhiệm ngân sách nghĩ rằng Vương quốc Anh cuối cùng sẽ kém hơn 4% so với những gì nó sẽ có nếu không bỏ phiếu cho Brexit. Khi tôi, bạn biết đấy, trong kinh doanh, mọi thứ đều là sự đánh đổi. Mọi thứ đều là sự đánh đổi. Vì vậy, bạn phải có khả năng xác định sự đánh đổi mà Vương quốc Anh đã thực hiện cho tất cả những lợi ích mà bạn tuyên bố Brexit đã mang lại. Vì vậy, tôi nghĩ rằng thật trí thức khi bất kỳ ai có thể xác định cả hai mặt của lập luận ở đây. Vậy sự đánh đổi là gì? Brexit đã khiến chúng ta phải trả giá bao nhiêu? Tôi chỉ muốn xem nó đã khiến chúng ta phải trả giá bao nhiêu. Vâng. Tôi nghĩ rằng điều đó chắc chắn đúng rằng cách mà một số điều đang được quản lý bởi một số bạn bè châu Âu của chúng ta là…
    không cần thiết về mặt hành chính vào thời điểm này.
    Tôi nghĩ rằng điều đó sẽ tốt hơn.
    Tôi chấp nhận lời chỉ trích đó.
    Tôi không nghĩ đây là sự kết thúc của thế giới.
    Nhưng tôi thực sự nghĩ rằng cuối cùng lợi thế của việc được tự do làm những gì mình muốn, tự do điều hành đất nước của mình là rất quan trọng.
    Bạn không nói với tôi về sự đánh đổi.
    Không, tôi đã nói rồi.
    Tôi nghĩ rằng tác động đối với chúng tôi ở Vương quốc Anh, đối với tôi như một công dân bình thường, thì sự đánh đổi là gì?
    Ừ.
    Chà, tôi nghĩ, bạn biết đấy, tôi nghĩ rằng điều đó chắc chắn đúng là một số doanh nghiệp đang gặp khó khăn hơn, có những giấy tờ mà tôi không nghĩ là cần thiết.
    Và chúng ta cần phải khắc phục điều đó.
    Nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta có những giải pháp công nghệ cho điều đó.
    Tôi không nghĩ rằng chúng ta cần phải là một phần của một đế chế pháp lý châu Âu, có thể trở thành một đế chế pháp lý ngày càng dày đặc và chi tiết hơn kiểm soát tự do của chúng ta và ngăn cản chúng ta.
    Có sự đánh đổi kinh tế không?
    Tôi không nghĩ vậy, tôi nghĩ rằng cuối cùng chúng ta sẽ giàu có hơn nhờ điều đó.
    Nhưng trong ngắn hạn, chúng ta sẽ nghèo hơn.
    Chà, bạn biết đấy, một lần nữa, mọi người rất cảm xúc về điều này.
    Và hãy nhìn, tôi có thể nhắc bạn rằng trước cuộc trưng cầu dân ý, mọi người đã nói như vậy và không ai từng yêu cầu những người đó phải chịu trách nhiệm.
    Mọi người đã nói rằng sẽ có hàng triệu người thất nghiệp hơn, đúng không?
    Bạn có nhớ điều đó không?
    Mọi người đã nói rằng sẽ phải có một ngân sách tăng thuế khẩn cấp nếu người dân bỏ phiếu rời khỏi EU.
    Thực tế là, khi tôi ngừng làm Thủ tướng, tỷ lệ thất nghiệp đã ở mức thấp nhất trong 50 năm và chúng tôi có 620.000 người làm việc được trả lương nhiều hơn so với trước khi đại dịch bắt đầu.
    Kinh tế…
    Tôi chỉ muốn nói rằng mọi người đưa ra đủ loại dự đoán về Brexit.
    Các số liệu mà tôi đọc, bạn có tin không, rằng có một cuộc khủng hoảng kinh tế trong ngắn hạn, trong thời gian gần?
    Mọi người đã nói rằng chúng ta sẽ có một triệu người trong hàng thất nghiệp vì Brexit.
    Tốt thôi.
    Nhưng bạn có tin rằng có một…
    Trong thời gian gần…
    Nhưng sau đó tôi đã nói, vì vậy tôi đã nói, đó là thiên kiến xác nhận, đúng không?
    Nhưng bạn đã nói rằng cuối cùng chúng ta sẽ trở nên giàu có hơn.
    Vì vậy, tôi đang nói…
    Tôi hy vọng rằng chúng ta sẽ.
    Nếu chúng ta làm điều đúng đắn.
    Chắc chắn rồi.
    Vậy trong ngắn hạn, bạn có nghĩ rằng sẽ có một chút khó khăn về kinh tế do Brexit không?
    Tôi nghĩ rằng đó chắc chắn là trường hợp.
    Nếu chúng ta mắc sai lầm khi ở lại, ý tôi là, điều mà Keir Starmer, Đảng Lao động, bạn biết đấy, muốn làm, là ở lại trong sự liên kết với EU.
    Họ cơ bản muốn chúng ta trở thành những người tuân theo quy tắc.
    Được rồi.
    Tôi nghĩ đó là một sai lầm lớn, rất lớn.
    Chúng ta nên hướng tới tự do.
    Tôi không biết cách nói điều này sao cho bạn hiểu, nhưng Perfected thật tuyệt vời.
    Tôi là một nhà đầu tư trong công ty.
    Tôi uống nó mỗi ngày.
    Toàn bộ đội ngũ uống Perfected mỗi ngày.
    Chúng tôi có một tủ lạnh Perfected trong văn phòng.
    Đây là lý do tại sao tôi thích Perfected.
    Các loại nước tăng lực thông thường thường khiến tôi cảm thấy mệt mỏi.
    Và với tư cách là một podcaster, điều cuối cùng bạn muốn là cảm thấy mệt mỏi trong một cuộc trò chuyện.
    Các nhà sáng lập của Perfected muốn tạo ra một loại nước tăng lực không tạo ra chu kỳ mệt mỏi khủng khiếp mà nhiều người trong chúng ta phải trải qua.
    Vì vậy, họ đã sử dụng Matcha làm nguồn năng lượng và bằng cách nào đó họ cũng làm cho nó thật sự, thật sự ngon.
    Họ vừa mới ra mắt hương vị mới gọi là Juicy Peach và nó thật tuyệt.
    Nếu bạn thử Juicy Peach của Perfected mà không thấy tuyệt, hãy thoải mái nhắn tin cho tôi và chửi tôi.
    Bạn có thể mua nó tại Tesco hoặc Waitrose hoặc bạn có thể mua trực tuyến và đây là một bí mật mà bạn phải giữ cho riêng mình.
    Tôi sẽ giảm giá 40% cho Perfected chỉ để bạn có thể thử Juicy Peach.
    Hãy truy cập perfected.com và khi thanh toán, nhập mã Diary40.
    Tôi sẽ để mã này trong một thời gian, không phải mãi mãi.
    Đó là perfected.com và sau đó sử dụng mã Diary40 khi thanh toán.
    Khi bạn thử nó, hãy chắc chắn đánh dấu tôi trên Instagram và nói rằng Steve, bạn đã đúng.
    Nó thật tuyệt.
    Điều lớn tiếp theo là đại dịch.
    Một lần nữa, khi bạn trở thành Thủ tướng Vương quốc Anh và đại dịch này bắt đầu bùng phát. Tôi đã xem cách bạn mô tả tình huống đó vào cuối năm 2019, đầu năm 2020 trong cuốn sách của bạn và có vẻ như bạn không hề biết về mức độ nghiêm trọng của virus này đang tràn vào. Khi nào là lần đầu tiên bạn nghe nói rằng có một virus đã đến từ Trung Quốc? Dù ngày nào đi chăng nữa, tôi nghĩ đó là vào cuối năm 2019 hoặc đầu năm 2020. Tôi không nhớ chính xác khi nào, nhưng có một ngày tôi đang đi qua sảnh của Hạ viện với Bộ trưởng Y tế và ông ấy nói, bạn biết đấy, tôi lo lắng về virus Trung Quốc này. Liệu Hancock có phải là người phù hợp để xử lý vấn đề đó không? Bởi vì đó là một vấn đề sức khỏe chỉ xảy ra một lần trong đời. Nhìn chung, tôi nghĩ ông ấy đã làm rất tốt. Vâng, tôi nghĩ ông ấy rất năng động. Liệu ông ấy có phải là người tốt nhất để xử lý nó không? Tôi nghĩ, tôi nghĩ ông ấy đã làm rất tốt và tôi nghĩ rằng… Liệu ông ấy có phải là người tốt nhất để xử lý nó không? Nhìn lại. Chà, tôi chắc chắn nghĩ rằng ông ấy, vâng, vì tôi nghĩ rằng ông ấy có sự kết hợp đúng đắn giữa năng lượng và thực tế. Đừng quên, chúng ta không biết về căn bệnh này. Chúng ta không biết nó có mức độ chết chóc như thế nào. Chúng ta không biết nó có khả năng lây lan ra sao. Và chúng ta không biết chính xác nó được truyền nhiễm như thế nào. Có rất nhiều điều chúng ta không biết. Một số trích dẫn từ cuốn sách của bạn ở đây. Bạn đã nói, vấn đề không phải là tôi không biết về các bệnh zoonotic. Vấn đề là tôi cảm thấy tôi biết tất cả về chúng. Sau hơn 30 năm viết về hoặc xử lý các bệnh zoonotic mới, tôi cảm thấy tôi đã biết về SARS và Ebola của mình, có thể nói như vậy. Và tôi đã rút ra hai điều. Thứ nhất, những dịch bệnh zoonotic mới này thường tự sắp xếp. Và thứ hai, rằng nguy cơ lớn hơn từ những nỗ lực ngăn chặn chúng của các chính trị gia là những nỗ lực của họ để kiềm chế các bệnh này có thể sẽ tồi tệ hơn.
    Nguyên nhân trong một số khía cạnh.
    Vì vậy, khi Hancock bắt đầu nói về một loại coronavirus mới, có thể từ dơi và nguy cơ nó sẽ lan rộng khắp đất nước, thì thật không ngạc nhiên khi tôi cảm thấy như đã nghe điều này trước đây. Chúng tôi không hề biết.
    Vâng, ý tôi là, tôi nghĩ rằng tôi đang rất trung thực ở đây về, như tôi đã làm trong toàn bộ cuốn sách Unleashed, về trạng thái tâm lý của tôi, bởi vì, bạn biết đấy, tôi đã đưa tin chi tiết về sự hoảng loạn salmonella và trứng khi hàng triệu con gà bị giết thịt.
    Không cần thiết, tôi đã đưa tin về sự hoảng loạn boba và bọt biển cho sự thờ ơ của đàn ông.
    Sự hoảng loạn, bệnh bò điên khi một tỷ lệ lớn đàn bò sữa ở Vương quốc Anh bị giết thịt, có lẽ là không cần thiết.
    Sinh kế của những người nông dân đã bị tàn phá.
    Tôi đã là thị trưởng London khi chúng tôi bị đe dọa bởi cúm gia cầm.
    Vì vậy, bạn không nghĩ đó là một vấn đề lớn.
    Và chúng tôi đã chuẩn bị sẵn thuốc tamiflu, mà hóa ra là không cần thiết.
    Vì vậy, tôi đã thấy SARS đến rồi đi, Ebola và những thứ tương tự.
    Và trong mỗi trường hợp này, điều dường như đã xảy ra là có một sự lo lắng hợp lý về nguy cơ của một bệnh zoonotic, thường từ châu Á hoặc nơi nào đó.
    Chúng tôi sẽ thực sự, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để chuẩn bị.
    Và rồi nó một cách kỳ diệu đã rời bỏ chúng tôi gần như hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
    Tôi nhớ cúm lợn.
    Đó có phải là điều bạn nghĩ sẽ xảy ra trong trường hợp này không?
    Và tôi không biết.
    Vâng.
    Tôi không biết, nhưng điều tôi đang cố gắng làm là cung cấp cho bạn.
    Bối cảnh.
    Bối cảnh và trạng thái tâm lý mà tôi nghĩ nhiều người đã ở trong khi họ nghe về COVID.
    Khi nào bạn gọi cho Trung Quốc?
    Tháng Hai, tôi nhớ là tháng Hai năm 2020.
    Đó là cuộc gọi bạn đã thực hiện cho lãnh đạo Trung Quốc.
    Cho Tập Cận Bình.
    Vâng.
    Vâng.
    Ý tôi là, tôi đã gọi cho ông ấy.
    Ông ấy sẽ có trong cuốn sách.
    Và bạn đã gửi vật tư.
    Vâng.
    Vào thời điểm đó, chúng tôi vẫn đang gửi vật tư để giúp họ.
    Chúng tôi đã gửi, ông ấy đã nói gì về virus?
    Chà, tôi đã nói, tôi nhìn, tôi nhớ cuộc trò chuyện giờ đã mờ nhạt.
    Tôi nghĩ rằng tôi, bạn biết đấy, thực sự những nỗ lực của ông ấy để kiểm soát căn bệnh, nhưng tôi đã nói rằng tôi lo lắng về những gì đang xảy ra ở các chợ ướt.
    Bởi vì vào thời điểm đó, chúng tôi được hiểu rằng căn bệnh này đã xảy ra một cách tự phát ở một chợ ở Vũ Hán.
    Ông ấy đã nói gì?
    Và tôi không thể nhớ ông ấy đã nói gì về điều đó.
    Tôi không biết.
    Tôi đã nói, nhìn này, ý tôi là, ông ấy là một vị tổng thống của Trung Quốc.
    Tôi không nghĩ ông ấy muốn, đặc biệt là ý nghĩa rằng Trung Quốc có lỗi theo cách nào đó.
    Và tôi không thể hiểu điều đó.
    Nhưng bây giờ tôi nghĩ rằng có lẽ điều đó không đúng.
    Và tôi nghĩ chắc chắn đó là một tai nạn trong phòng thí nghiệm hoặc là kết quả của một điều gì đó đã sai trong phòng thí nghiệm đó.
    Tôi có thể hỏi về điều này không?
    Bởi vì điều này bắt đầu như một thuyết âm mưu mà bây giờ được chấp nhận rộng rãi là kết quả có khả năng xảy ra.
    Tại sao họ lại nghịch ngợm với một loại virus trong một phòng thí nghiệm ở Vũ Hán?
    Chà, bạn có thể hỏi điều đó.
    Ý tôi là, tôi nghĩ, tôi nghĩ họ đã.
    Tại sao bạn nghĩ họ lại làm vậy?
    Có ai đó xa cách đến mức tại sao mọi người lại làm những điều như vậy.
    Tôi thực sự không biết, nhưng tôi nghĩ rằng họ đã, bạn biết đấy, khoa học, mục đích của khoa học là tiếp tục mở rộng biên giới của kiến thức con người ở khắp mọi nơi và xem họ có thể làm gì.
    Bạn có nghĩ đó là một loại vũ khí không?
    Tôi không, tôi không có lý do nào để nghĩ như vậy.
    Tôi không có lý do nào để nghĩ như vậy.
    Tôi nghĩ đó là một tai nạn khủng khiếp.
    Tôi nghĩ rằng điều đó đã thoát ra từ phòng thí nghiệm.
    Tôi nghĩ họ, bạn biết đấy, họ đang xem xét việc kỹ thuật hóa những loại virus này, chỉ xem xét chức năng gia tăng của virus và những cách mà họ có thể thao túng nó.
    Và thật đáng buồn, một điều gì đó đã sai.
    Đó là, đó là dự đoán tốt nhất của tôi.
    Và nhiều người dường như không nghĩ như vậy.
    Bạn đã gọi cho Trump vào khoảng thời gian này để nói chuyện với tôi về điều đó.
    Tôi đã làm.
    Vâng.
    Ông ấy nghĩ gì?
    Chà, tôi, vâng, ý tôi là, ông ấy đã có quan điểm rất rõ ràng rằng, bạn biết đấy, Trung Quốc có một trường hợp cần phải giải thích, nhưng điều đó đã nói lên rất nhiều điều cho mọi người. Và trong cuốn sách, bạn nói về phản ứng của Tổ chức Y tế Thế giới dường như do dự vì họ muốn giữ mối quan hệ tốt với Bắc Kinh. Vâng. Tôi nghĩ rằng nhiều nhà khoa học đã lo lắng về việc làm phật lòng Trung Quốc. Và tôi nghĩ rằng nhiều nhà khoa học, bạn biết đấy, vì Trung Quốc rất tích cực trong việc hỗ trợ và tài trợ cho nhiều nghiên cứu học thuật và những thứ tương tự. Vì vậy, có một sự do dự nào đó, tôi cảm thấy, có thể tôi đã sai về điều này. Ấn tượng của tôi là có một sự thận trọng về việc dường như chỉ trích Trung Quốc quá nhiều về các biện pháp phong tỏa. Thật thú vị khi tôi đọc trong cuốn sách của bạn rằng vào khoảng ngày 8 tháng 3, bạn bắt đầu thấy những gì đang diễn ra ở Ý. Và tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta đều nhớ rõ những cảnh tượng từ các bệnh viện Ý nơi có bệnh nhân nằm ở hành lang và được đẩy quanh trên cáng và không đủ giường. Và tôi nghĩ đối với tôi, đó cũng là một trong những khoảnh khắc lớn mà tôi nhận ra khi xem nó thực sự diễn ra trên Twitter, rằng đây là một tình huống cực kỳ nghiêm trọng, điều mà tôi chưa bao giờ thấy trong suốt cuộc đời mình trước đây. Đó có phải là khoảnh khắc bạn nhận ra rằng đây không chỉ là một loại cúm gia cầm khác hay không? Tôi rất lo lắng về điều đó vì tôi biết hệ thống chăm sóc sức khỏe của Ý. Tôi nghĩ nó khá xuất sắc. Và tôi nhớ khi một trong những đứa trẻ của chúng tôi đã rơi vào một bể bơi ở Ý một lần. Chúng tôi biết khi mọi người đều đang nằm nghỉ và đó là điều tàn phá nhất có thể xảy ra với bạn. Và đội cứu hộ Ý đã đến rất nhanh và họ cực kỳ giỏi. Họ nhanh chóng đến. Họ rất… Và tôi nghĩ, bạn biết đấy, nếu người Ý đang gặp vấn đề với chuyện này, và, bạn biết đấy, thực tế là dân số của chúng ta cũng già như của họ, thì điều này có thể rất, rất nghiêm trọng. Vì vậy, tôi nghĩ điều đó thực sự đã để lại ấn tượng với tôi.
    Và vì vậy, nếu bạn nhìn vào…
    Rõ ràng, tôi hoàn toàn tôn trọng cuộc điều tra về tất cả những điều này dưới sự dẫn dắt của Dame Heather Hallett.
    Nhưng nếu bạn nhìn vào những gì đã xảy ra từ đó trở đi, bạn sẽ thấy một loạt các bước tăng cường từ tháng Ba cho đến ngày 23 tháng Ba, bạn sẽ thấy một loạt các bước nhằm cố gắng khiến mọi người thực hiện các biện pháp phòng ngừa.
    Những gì tôi quan sát thấy, tôi đã thấy điều đó trong cuốn sách và bạn có thể phân chia các giai đoạn mà bạn đã trải qua từ thời điểm đó trở đi.
    Tuy nhiên, điều tôi quan sát thấy, và tôi nghĩ đây có lẽ là một ước lượng công bằng hoặc một mô tả công bằng về những gì đã xảy ra, là có sự do dự.
    Bởi vì dường như có thông tin từ bên này, thông tin từ bên kia, và gần như có một chút tê liệt.
    Và khi bạn nhìn vào các số liệu còn lại của châu Âu, mà tôi đã xem qua hôm qua về thời điểm các thị trường châu Âu khác nhau đưa ra quyết định đó, Vương quốc Anh dường như đưa ra quyết định phong tỏa chậm hơn nhiều so với tất cả các quốc gia châu Âu khác, chậm hơn trong việc đóng cửa trường học, rằng các cửa hàng và sự kiện dường như diễn ra muộn hơn so với các đối tác châu Âu của chúng ta.
    Và Matt Hancock đã nói rằng…
    Họ đã đi trước chúng ta trong bất kỳ cách nào.
    Vì vậy, bạn đã đề cập đến tình hình ở Ý.
    Và họ đã đi trước chúng ta rồi.
    Và chúng tôi có thể thấy rằng chúng tôi sẽ phải đưa ra các biện pháp.
    Nhưng một lần nữa, đây sẽ là điều mà cuộc điều tra sẽ bình luận về.
    Nhưng rõ ràng với tôi rằng chúng tôi không thể hợp lý mà áp dụng các biện pháp này ở Vương quốc Anh, điều này sẽ là mới mẻ và khắc nghiệt,
    trước khi có lời khuyên hoặc ý kiến khoa học.
    Và đó sẽ là điều mà nó sẽ trở thành.
    Sau đó, việc họ đi trước chúng tôi không liên quan, vì biểu đồ mà tôi có ở đây cho thấy chúng tôi đã mất bao nhiêu ngày để thực hiện hành động quyết đoán sau cái chết thứ ba.
    Và nó cho thấy điều đó đối với tất cả các quốc gia châu Âu.
    Và khi tôi đọc về thông tin mà bạn nhận được từ các nhà khoa học ở đầu này và từ những người khác trong chính trị,
    nó mâu thuẫn đến mức tôi nghĩ rằng tôi đã đoán rằng…
    Đó là điều đã gây ra sự do dự.
    Và cũng là triết lý riêng của bạn về việc đóng cửa xã hội.
    Chúng tôi có một nhóm gọi là Nhóm Tư vấn Khoa học về Các Tình huống Khẩn cấp, đúng không?
    SAGE.
    Và họ đã…
    Vì vậy, chúng tôi sẽ được dẫn dắt bởi khoa học.
    Và chúng tôi cơ bản phải…
    Tôi quyết định rằng chúng tôi phải tuân theo những gì SAGE khuyên.
    Và trong một thời gian dài, theo ý bạn,
    họ đã do dự về các trường học vì tất cả những bất lợi.
    Và nếu bạn nhớ, lập luận là nếu bạn mở cửa quá sớm,
    thì có nguy cơ bạn sẽ phải tiếp tục làm điều đó.
    Bởi vì, bạn biết đấy, công chúng sẽ mất kiên nhẫn với việc phong tỏa.
    Và có một lập luận thứ hai, đó là sẽ có sự phục hồi.
    Nếu bạn mở cửa quá sớm và bạn tiếp tục…
    Bạn sẽ gỡ bỏ các biện pháp và virus sẽ bùng phát trở lại.
    Điều đó thực sự đã xảy ra trong suốt quá trình đại dịch.
    Vì vậy, lời khuyên khoa học là…
    Ý tôi là, nó không… Tôi không nói rằng nó đặc biệt mơ hồ ở giai đoạn đó.
    Tôi nghĩ rằng họ đang gặp khó khăn trong việc đánh giá chính xác những gì cần làm.
    Và có những quan điểm khác nhau trong các nhà khoa học về một số vấn đề như…
    Matt Hancock nói rằng chúng tôi có thể đã cứu được 30.000 mạng sống.
    Khẩu trang và những thứ tương tự.
    Matt Hancock nói, bạn biết đấy, nếu chúng tôi phong tỏa sớm hơn…
    Tôi không thể nói chắc chắn điều đó.
    Tôi không có cách nào để biết điều đó.
    Nhưng điều tôi có thể nói là…
    Việc phong tỏa sớm hơn sẽ là vượt qua
    để dự đoán lời khuyên khoa học.
    Tôi không phải là một nhà dịch tễ học. Tôi không phải là một nhà khoa học.
    Tôi đã được yêu cầu…
    Những gì nằm trong chương trình nghị sự là giam giữ toàn bộ dân số Vương quốc Anh.
    Đó không phải là điều mà các nhà khoa học đã khuyến nghị vào thời điểm đó.
    Trong cuốn sách, bạn dường như đặt câu hỏi liệu những lệnh phong tỏa đó có thực sự hiệu quả hay không.
    Vì vậy, tôi không nói điều đó. Chà, tôi đang nói…
    Vì vậy, nó đã làm việc với tôi bằng công việc.
    Tôi nghĩ rằng chúng chắc chắn đã…
    có vai trò trong việc ngăn chặn sự lây lan của bệnh tật.
    Và chúng có thể đã giúp làm giảm đường cong của bệnh tật.
    Có lẽ. Bạn biết đấy, gần như chắc chắn.
    Điều tôi thấy rất khó để đánh giá bây giờ, và một lần nữa, điều này dành cho Heather Hallett,
    là mức độ nào đó là do các biện pháp phong tỏa, điều gì đã xảy ra?
    Và mức độ nào đó là điều này sẽ xảy ra một cách tự nhiên
    do quỹ đạo tự nhiên?
    Và bạn nghi ngờ rằng điều này sẽ xảy ra dù sao đi nữa.
    Điều tôi đang nói là ở một mức độ nào đó, hoặc ở một mức độ lớn,
    có lẽ nó sẽ xảy ra dù sao đi nữa. Có lẽ.
    Và xét rằng có lẽ…
    Ở một mức độ lớn, có lẽ sẽ xảy ra dù sao đi nữa.
    Câu hỏi là, liệu lợi ích của việc phong tỏa
    có vượt trội hơn những thiệt hại rất, rất nghiêm trọng mà trẻ em phải chịu không?
    Cơ hội sống ở trường, điều mà chúng ta đã nói đến trước đó.
    Bạn nghĩ câu trả lời cho câu hỏi đó là gì?
    Tôi nghĩ rằng chúng ta đã làm đúng.
    Bạn nghĩ chúng ta đã làm đúng?
    Tôi nghĩ chúng ta đã làm đúng.
    Nhưng tôi nhận thức được rằng có rất nhiều người không đồng ý.
    Và điều tôi hy vọng là cuộc điều tra COVID sẽ nói rằng,
    vâng, chúng ta đã làm đúng.
    Trong cuốn sách của bạn, khi bạn nói về những biện pháp đó,
    bạn gọi chúng là điên rồ.
    Các lĩnh vực khác nhau…
    Vâng, tôi nghĩ điều đó là một chút sau.
    Đó là khi chúng ta đến hệ thống phân cấp.
    Hệ thống phân cấp, bạn đã nói rằng nó điên rồ.
    Và bạn có vẻ ngạc nhiên rằng mọi người sẽ tuân theo những điều này
    và rằng họ muốn tuân theo những điều này,
    điều này thật kỳ lạ khi nghe từ người đã đặt ra các quy tắc.
    Bạn nghĩ rằng hệ thống phân cấp là điên rồ
    và bạn ngạc nhiên rằng bất kỳ ai…
    Tôi đang nói về cái nhìn từ quá khứ, đúng không?
    Vâng, vâng, vâng.
    Vì vậy, vào thời điểm đó, vào thời điểm đó, có vẻ…
    Vì vậy, chúng ta đã có một tình huống.
    Nó là một phần của đợt phong tỏa đầu tiên.
    Vì vậy, vào mùa hè năm 2020,
    và đi vào mùa thu
    và mọi thứ bắt đầu trở nên khó khăn hơn một lần nữa,
    chúng ta có một tình huống mà ở một số vùng của đất nước,
    ở những nơi như Leicester hoặc West Midlands hoặc bất cứ đâu,
    Tây Bắc…
    Bạn có các cấp độ.
    Bạn có một vấn đề, đó là một số khu vực
    không thực sự thấy, bạn biết đấy,
    Covid thực sự giảm xuống không giống như nó đã giảm, ví dụ như ở West Country, Cornwall. Đó có phải là một ý tưởng tồi trong cái nhìn lại không? Và vì vậy, có những người nói, bạn biết đấy, tại sao lại phải đóng cửa một số khu vực ở Cornwall khi không có Covid? Chỉ vì có sự lây truyền ở Baltimore hay nơi nào khác. Vậy đó có phải là một ý tưởng tồi trong cái nhìn lại không? Về nguyên tắc, đó là một ý tưởng tốt, vì sau tất cả, điều đó có vẻ điên rồ. Nhưng vấn đề là rất, rất khó để vạch ra ranh giới. Và ngay khi bạn nói, bạn biết đấy, khu vực này của Leicester thuộc cấp độ nào đó, hay… Vâng, điều đó là có thể. Mọi người đã phát điên. Bởi vì điều đó rất khó chịu. Ở cấp độ con người, khi bạn lãnh đạo đất nước trong một đại dịch, và bạn nhận được những con số mỗi ngày rằng mọi người đang chết và mọi người đang ốm, và rồi, bạn biết đấy, tôi biết bạn cũng đã ốm. Có phải có một gánh nặng tâm lý nào đó trong suốt thời gian đó không? Vâng, tôi nghĩ rằng… Vậy, bạn… Bạn có khám phá ra, bạn biết đấy, được giải phóng không? Tôi thích khi tôi có thể tiến về phía trước và khi tôi có những dự án tích cực để thực hiện. Vì vậy, thật rất, rất khó khăn khi tôi liên tục phải đóng cửa đất nước, cố gắng ngăn chặn sự lây lan của bệnh dịch bằng những phương pháp rất, rất thô sơ. Nhưng một khi, vào cuối năm 2020, chúng tôi có triển vọng về việc tiêm chủng, thì tâm trạng của tôi đã thay đổi. Câu hỏi của tôi là về bạn như một con người. Khi bạn phải đối mặt với những tin tức bi thảm và đại dịch đang leo thang này, gánh nặng con người là gì? Nếu tôi là một con ruồi trên tường trong những khoảnh khắc khó khăn nhất của bạn trong suốt đại dịch đó, tôi sẽ thấy gì? Vâng, tôi nghĩ rằng chắc chắn là khá khó khăn. Tôi đã trải qua một đợt COVID nặng. Ngày nào là ngày khó khăn nhất ngoài việc bạn bị bệnh? Ngày nào là ngày khó khăn nhất đối với bạn trong suốt thời gian đó? Tôi nghĩ rằng… À, trời ơi, tôi nghĩ rằng… Có rất nhiều thời điểm khó khăn, nhưng tôi nghĩ việc phải… Tôi muốn nói, việc quay lại phong tỏa vào cuối năm 2020 thật sự là điều tồi tệ.
    Bởi vì chúng tôi thực sự, thực sự hy vọng rằng tiếng hò reo sẽ có tác dụng. Và một số người vẫn nghĩ rằng nó có thể đã có tác dụng, nhưng tôi không thể mạo hiểm. Câu trích dẫn từ cuốn sách của bạn mà tôi đã rút ra, điều thực sự khiến tôi sốc, là: “Câu hỏi thực sự, tôi nghĩ, là tại sao công chúng lại khao khát những vai trò này đến vậy và tại sao họ lại sẵn sàng để hành động của mình bị giới hạn trong những chi tiết như một nhà rabbi?” Trong sự phức tạp của chúng, chúng cũng giống như một loại tôn giáo, những nghi lễ chi tiết mà bạn chỉ tuân theo như trong sách Lê-vi, với hy vọng được cứu rỗi, vì khoa học chậm chạp trong việc giúp đỡ chúng ta. Vào ngày 13 tháng 9 năm 2021, mẹ bạn, Charlotte, đã qua đời, trong khi cùng lúc đó bạn đang phải đối mặt với tất cả những điều này, những hậu quả trong quá trình phục hồi sau đại dịch. Đó là một khoảnh khắc khó khăn. Vâng, nhưng điều đó cũng giống như đối với bất kỳ người nào trong bất kỳ lĩnh vực nào. Đó luôn là một khoảnh khắc rất khó khăn. Tôi nghĩ rằng… về điểm của bạn về việc tại sao mọi người lại tuân theo các quy tắc nhiều như vậy, và cảm xúc của tôi về điều đó, tôi nghĩ… Không, tôi đang hỏi về mẹ bạn ở đây. Mẹ bạn đã qua đời vào tháng 9 năm 2021, và bạn không đề cập đến điều đó một cách nặng nề trong cuốn sách, những hoàn cảnh của điều đó, nhưng đó chắc chắn là một khoảnh khắc đặc biệt khó khăn cho một người đang phải đối mặt với tất cả những vấn đề xã hội và chính trị khác cùng một lúc. Vâng, tôi biết, nhưng tôi nghĩ rằng điểm tôi muốn nói ở đây là đó là số phận chung của con người, phải không? Và vâng, điều đó thật khó khăn đối với tôi và các anh chị em của tôi, gia đình tôi, rất khó khăn. Chúng tôi vẫn nhớ bà cho đến ngày nay, tất cả chúng tôi, nhưng rất nhiều người đã phải chịu đựng rất nhiều trong suốt đại dịch đó, và rất nhiều người đã mất đi những người thân yêu. Và tôi phải rất, rất chú ý đến những gì đang xảy ra mỗi ngày trong các hộ gia đình trên khắp đất nước, và tôi phải cố gắng… Và tôi đã có một khoảng thời gian rất khó khăn… Bởi vì một trong những điều thú vị về việc làm Thủ tướng là cách mà nó hoạt động bây giờ là có bao nhiêu điều chỉ được chuyển lên trên. Và, bạn biết đấy, bạn phải đưa ra những quyết định đó.
    Không ai khác có thể làm điều đó cho bạn.
    Bạn có nhớ mình đã ở đâu khi biết rằng Charlotte đã qua đời không?
    Ôi Chúa ơi, tôi nghĩ là ở…
    Tôi đang lái xe đến London.
    Tôi đã đi thăm một ai đó.
    Và điều đó có bất ngờ không?
    Chà, ý tôi là, bạn biết đấy, cô ấy đã…
    Cô ấy đã mắc bệnh Parkinson trong một thời gian dài
    và có nhiều biến chứng liên quan đến Parkinson.
    Và cô ấy đã có một cú sốc lớn khoảng một năm trước.
    Vì vậy, không, tôi không thể nói rằng, bạn biết đấy, về mặt y tế…
    Tôi không thể nói rằng điều đó hoàn toàn không thể đoán trước, không.
    Bạn có cơ hội để đau buồn về sự ra đi của cô ấy không?
    Tôi chắc chắn đã đau buồn về sự ra đi của cô ấy.
    Nhưng…
    Nếu bạn có ý hỏi liệu tôi có…
    Xử lý nó, thương tiếc nó không?
    Tôi, bạn biết đấy, đã cố gắng hết sức, vâng.
    Bạn có phải là người tự nhiên, kiểu như vậy,
    kiểu kết nối cảm xúc với bản thân không?
    (THỞ DÀI)
    Ôi Chúa ơi, tôi không biết.
    Tôi nghĩ bạn có thể quay lại
    với một số điều mà chúng ta đã nói trước đó.
    Ý tôi là, tôi đã đau buồn và, bạn biết đấy, tôi nhớ cô ấy.
    Tất cả các anh chị em của tôi, hôm nay tôi đều nhớ cô ấy.
    Nhưng, bạn biết đấy, tôi cũng có rất nhiều điều
    để suy nghĩ và để hoàn thành.
    Và chúng tôi chỉ cần, bạn biết đấy, chúng tôi phải làm điều đó.
    Nhiều thành viên trong dân số Vương quốc Anh
    cũng đang đau buồn và thương tiếc cùng một lúc.
    Và tôi nghĩ đó là lý do tại sao kịch bản party gate,
    mà bạn đề cập trong cuốn sách,
    lại khiến nhiều người tức giận đến vậy.
    Bởi vì như một người, một lần nữa,
    không quá gần gũi với chính trị như tôi,
    thì đây là vấn đề hình ảnh, bạn biết không?
    Và tôi nghĩ đó thực sự là vấn đề
    với những người không thể gặp gỡ những người thân yêu của họ
    vì tình hình tang lễ và đại dịch.
    Ngay cả việc gợi ý rằng có một bữa tiệc đang diễn ra ở số 10
    cũng là điều khiến tôi nghĩ rằng không ai có thể nói.
    Nhưng không có bữa tiệc nào đang diễn ra cả.
    Ý tôi là, bạn sẽ thấy tất cả điều đó. Bạn sẽ thấy tất cả được phơi bày.
    Và tôi cảm thấy tuyệt vọng về điều đó.
    Tôi thực sự cảm thấy như vậy. Và tôi hiểu, bạn biết đấy,
    hoàn toàn tại sao mọi người lại tức giận như vậy.
    Tôi thực sự hiểu điều đó.
    Và tôi đã cố gắng hết sức để, bạn biết đấy,
    Tôi nghĩ tôi đã xử lý toàn bộ vấn đề này không đúng cách.
    Những tiết lộ, như chúng đã xảy ra.
    Nhưng cũng là thực tế.
    Bởi vì ở cuối cuốn sách,
    bạn dường như nhấn mạnh rằng bạn có thể đã làm những điều để…
    Chà, những gì tôi có thể làm là những gì tôi có thể làm, tôi nghĩ vậy.
    Vì vậy, tôi tự hỏi tại sao lại ủy thác cho Sue Gray
    tiến hành một cuộc điều tra về điều đó.
    Ý tôi là, tôi đã được thông báo rằng cô ấy, bạn biết đấy,
    khách quan về chính trị và là một hình mẫu kiểu như, bạn biết đấy,
    mê mẩn với, với khả năng.
    Và không có điều nào trong số đó bây giờ dường như đúng với tôi.
    Tôi có một bức tranh ở đây.
    Có 17 bữa tiệc bị cáo buộc trong khoảng thời gian
    của vụ bê bối tiệc tùng.
    Và một trong những bức ảnh bị rò rỉ ra công chúng là bức ảnh
    bạn đang thưởng thức một ít phô mai và một ít rượu vang, tôi tin là vậy.
    Tại 10 Downing Street.
    Bây giờ, như một thành viên của công chúng, tôi nhìn vào điều này,
    tôi nhìn vào một số ngày quan trọng này.
    Tôi biết bạn đã bị phạt vì một ngày cụ thể, đó là sinh nhật của bạn,
    tôi nghĩ, khi bạn đang nâng ly rượu vang với một số đồng nghiệp.
    Không, tôi không phải.
    Bạn thấy đấy, một lần nữa, bạn thấy đấy, mọi người nói những điều kiểu này.
    Đó có phải là một buổi tiệc chia tay của nhân viên mà bạn bị phạt không?
    Không, tôi không bị phạt vì điều đó.
    Bạn bị phạt vì điều gì?
    Tôi bị phạt vì đã vào một chỗ đứng tại bàn làm việc của tôi trong phòng nội các,
    giữa các cuộc họp.
    Với ly rượu vang?
    Không, không phải với ly rượu vang.
    Và một số thành viên của nhân viên cũng có mặt ở đó.
    Nhưng có những người mà tôi đã gặp trong suốt cả ngày làm việc.
    Nhưng bức ảnh này.
    Và chỉ vì mọi người nghĩ rằng tôi đã có một chiếc bánh.
    Vâng.
    Và rằng chúng tôi, chúng tôi không có, tôi không có một chiếc bánh.
    Tôi thậm chí còn không thấy một chiếc bánh.
    Nói rằng đó là một bữa tiệc là một sự xuyên tạc hoàn toàn.
    Đó là sự kiện buồn bã nhất trong,
    nó bao gồm những người là một phần của cuộc sống làm việc bình thường của tôi.
    Bức ảnh mà bạn đang chỉ vào đó.
    Liệu Cảnh sát Thủ đô có xem xét điều đó không?
    Họ quyết định rằng không có hành vi phạm tội nào được thực hiện vì những gì bạn thấy là mọi người ngồi bên ngoài, như những gì mọi người đã cố gắng làm trong những thời điểm đó, vì có ít nguy cơ lây nhiễm hơn. Để tôi đọc một số điều này. Vào ngày 15 tháng 5 năm 2020, có tiệc phô mai và rượu ở Downing Street. Khoảng 349 người đã chết vì COVID vào ngày hôm đó ở Vương quốc Anh. Ông Johnson đã được chụp ảnh ngồi với vợ mình, Carrie và một số nhân viên tại một bàn có phô mai và rượu trắng ở vườn số 10. Vào thời điểm này, các hạn chế COVID khiến mọi người không thể ở nhà. Tôi chỉ, tôi chỉ, lý do hợp lý. Để tôi đọc điều này và sau đó tôi sẽ… Nhưng chúng tôi đã, tôi đã ở đó. Đó là nhà của tôi. Tôi biết, tôi biết. Đó là vườn mà tôi dự kiến sẽ sử dụng. Vào ngày 20 tháng 5, có một bữa tiệc tự mang đồ uống vào cùng ngày mà ba và tám người đã chết vì đại dịch. Và bạn đã tham dự khoảng 30 phút. Bạn nói là 25 phút. Và sau đó, ngày 19 tháng 6 là sinh nhật của bạn. Được rồi. Hãy quay lại đó. Ý tôi là, bạn biết đấy, không có điều gì trong số này được công chúng chấp nhận vì họ đều nghĩ rằng chúng tôi, bạn biết đấy, đã nhảy múa và đi lại. Ngày 12 tháng 4, Johnson thông báo rằng ông đã bị phạt 50 bảng bởi cảnh sát. Bạn có biết điều đó không? Nó giống như, tất cả đều liên quan đến việc dẫn dắt bằng ví dụ, phải không? Và bạn biết rằng năm nay, theo ý kiến của tôi, bất cứ điều gì đang diễn ra tại số 10 cần phải là một minh chứng cực đoan cho ví dụ hoàn hảo, một minh chứng cực đoan, vì bạn, tất nhiên, sẽ bị tấn công. Bạn biết điều đó. Vâng. Tất nhiên, nếu bạn hắt hơi, bạn sẽ bị tấn công. Và tôi nói điều đó. Và tôi nói điều đó. Đó là những gì tôi đang nói. Vậy, vậy chúng ta nên làm gì. Và tôi, những gì tôi nói là chúng ta nên, tôi nên nói với mọi người, nhìn này, mọi người sẽ nói theo một cách nào đó, vì thực tế là, như tôi đã cố gắng…
    Giải thích, thật không thể duy trì khoảng cách xã hội hoàn hảo trong môi trường văn phòng mà chúng tôi đang ở. Mọi người làm việc suốt ngày đêm. Và tôi nghĩ rằng tôi nên nói điều gì đó với nhân viên, như là mọi người sẽ tìm cách hại chúng ta. Vì Chúa, bạn biết đấy, không chỉ tuân thủ các quy tắc, mà còn phải được nhìn thấy tuân thủ các quy tắc. Bây giờ chúng tôi đã có, bạn biết đấy, tất cả các biển báo trong hành lang và những thứ như vậy. Tôi nghĩ rằng có rất nhiều người vào thời điểm đó có thể không hoàn toàn thân thiện với tôi, những người muốn hại tôi. Điều đó thì không sao cả. Nhưng thật lòng mà nói, tôi không thể không tin, vì tôi cố gắng giữ sự công bằng trong những việc này. Vì vậy, tôi cố gắng sử dụng lý trí như một người làm kinh doanh. Nhưng bạn có thực sự nghĩ rằng tôi cố tình tổ chức tiệc tùng và vi phạm các quy tắc không? Đối với tôi, việc nhìn thấy bức ảnh khi một trong những người bạn của tôi không thể đi dự tang lễ của bà mình và thấy rằng có những người đang uống rượu và có vẻ như đang rất vui vẻ chỉ trong bức ảnh này, nhưng cũng có những bức ảnh khác mà bạn đang đuổi theo với rượu vang. Tôi nghĩ, bạn không nên để điều đó xảy ra. Bạn biết đấy, và tôi nghĩ bạn đồng ý với tôi, đồng ý với tôi vì bạn đã nói ở cuối cuốn sách, bạn đã nói, tôi nên nói với toàn bộ đội ngũ của mình, đừng để họ có vẻ như đang vi phạm các quy tắc. Trong suốt gần hai năm mọi người làm việc suốt ngày đêm ở số 10, trong điều kiện rất gần gũi với nhau, sẽ có những khoảnh khắc khi, tất nhiên, khi các đồng nghiệp đang nói, đang đi away, khi bạn nâng ly chúc mừng họ, trừ khi bạn định cấm điều đó. Tôi nghĩ bạn nên cấm. Chà, đó là một quan điểm. Không, vì tôi chỉ nghĩ. Bạn đã cấm rượu vào năm 1940. Tôi nghĩ thủ tướng trong một hội thảo, tôi nghĩ bạn chỉ cần là ví dụ cực đoan nhất. Xin lỗi, nhưng chúng ta có lệnh cấm rượu ở đất nước này không? Không, tôi nghĩ thật lòng. Nếu chúng ta đã cấm rượu ở số 10 vào năm 1940.
    Tôi nghĩ rằng tất cả các buổi tụ tập nên bị cấm ở số 10 vì tôi nghĩ như vậy. Xin lỗi, nhưng chúng tôi sẽ tụ tập. Điều đó có nghĩa là cấm các cuộc họp. Bạn có nghĩa là các buổi tụ tập? Các buổi tụ tập có rượu, nhạc và bánh. Tôi nghĩ rằng nên bị cấm. Tôi đã cố gắng giải thích với bạn rằng không có bánh hoặc tôi không thấy có bánh. Tôi không tham gia sự kiện nào có nhạc hoặc khiêu vũ, thật vô lý. Bây giờ, có thể những điều đó đã xảy ra, nhưng chắc chắn chúng không xảy ra khi tôi có mặt ở đó. Tôi nghĩ một trong những vấn đề, một trong những sai lầm tôi đã mắc phải là bắt đầu toàn bộ sự việc bằng cách đưa ra lời xin lỗi chung. Và điều đã xảy ra là mọi người nghĩ rằng có. Bạn vẫn xin lỗi không? Có. Bạn vẫn xin lỗi không? Tôi không xin lỗi về những cáo buộc nôn mửa hoặc đánh nhau. Bởi vì chúng hóa ra không đúng sự thật. Bạn xin lỗi vì điều gì? Và, tôi, trong chừng mực mà mọi người đã vi phạm quy tắc dưới sự giám sát của tôi, vì vậy tôi chịu trách nhiệm. Tất nhiên tôi xin lỗi vì điều đó. Nhưng điều tôi đang nói là vấn đề với việc dẫn đầu bằng một lời xin lỗi chung là điều đó có nghĩa là bất kỳ cáo buộc nào, bạn biết đấy, bạn vừa mới đưa ra một vài cáo buộc. Bất kỳ cáo buộc nào sau đó được đưa ra và trong báo cáo ban đầu của Sue Gray mà cô ấy phải thay đổi. Cô ấy đã nói rằng có một cuộc xung đột bạo lực và nôn mửa và cả hai điều đó hóa ra không đúng sự thật. Bạn đã nói bạn đã mắc sai lầm trong cuốn sách của bạn. Bạn đã nói bạn đã mắc sai lầm khi đưa ra những lời xin lỗi thảm hại và hạ mình về vụ bê bối, điều đó khiến nó trông như thể chúng tôi có tội nhiều hơn so với thực tế, điều này chính là điểm mà tôi vừa mới nói. Bởi vì tôi nghĩ rằng, vì nó trông như thể. Nhưng bằng cách đưa ra một lời xin lỗi kiểu như vậy, điều đó có nghĩa là bất kỳ cáo buộc nào sau đó. Mọi người sẽ cho rằng, ồ, đó chắc chắn là những gì đã xảy ra. Và bạn, và bạn, để công bằng với điều đó. Tôi có cảm giác rằng đó là những gì bạn nghĩ. Và không, không, không, không.
    Đối với tôi, phần lớn là lỗi của tôi vì tôi có vẻ như vậy. Điều đó thực sự không hợp lý. Lời xin lỗi không phải là. Tôi có vẻ như đang xác nhận mọi điều mà mọi người đã nói về những gì đang diễn ra. Và những gì thực sự đang diễn ra là mọi người đang làm việc vô cùng chăm chỉ suốt ngày đêm để hoàn thành nhiều việc rất khó khăn. Đối với tôi và thực sự những điều mà họ đã thành công là rất đáng khen. Và tôi cảm thấy tồi tệ về họ. Trên trang 705 của cuốn sách của bạn, bạn nói rằng nhìn lại, tôi nên làm nhiều hơn để bảo vệ bản thân và phần còn lại của “lỗ trắng” trước một phần trong những cáo buộc của bạn. Tôi nên nói với toàn bộ nhân viên, có lẽ trong bức thư về tầm quan trọng sống còn của việc không chỉ tuân thủ các quy tắc mà còn phải được nhìn thấy là đang tuân thủ chúng và nhắc nhở. Và tôi nghĩ rằng đó thực sự là quan điểm của tôi, đó là lời xin lỗi. Tôi nghĩ rằng lời xin lỗi là điều tốt. Tôi nghĩ rằng mọi người nên xin lỗi. Nhưng nếu bạn xin lỗi trước, vấn đề là có rất nhiều điều đã được nói về nhân viên trong 10 người còn lại mà không đúng sự thật và không công bằng với họ. Và lời xin lỗi chung của tôi trông như thể tôi đang xác nhận và chấp nhận tất cả những chỉ trích đó, mà tôi nghĩ rằng nhìn lại, tôi nên chờ xem chính xác những gì mọi người đã nói và những gì được xác lập là đúng. Và sau đó tôi nên xin lỗi về những gì thực sự đã xảy ra. Bạn thấy tôi đang nói gì không? Tôi hiểu. Và tôi cũng muốn bảo vệ lại những quan chức đã làm việc suốt ngày đêm để giải quyết phản ứng của chính phủ và quốc gia đối với COVID. Và khi đến lúc, họ đã làm một công việc xuất sắc. Và tôi không biết. Tôi hiểu. Tôi biết bạn đã rất kiên nhẫn với tôi. Bạn biết đấy, bạn đã cho phép tôi nói trong gần hai tiếng rưỡi. Và điều mà tôi nghĩ sẽ chỉ là một chương trình một tiếng. Vì vậy, bạn đã rất anh hùng khi chịu đựng điều này. Chúng ta đang kết thúc bây giờ. Nhưng tôi chỉ muốn hỏi thêm một vài điều. Đây là những câu hỏi cá nhân mà tôi có.
    Một trong những điều mà không ai biết về bạn là bạn có bao nhiêu đứa trẻ. Tại sao đây lại là một chủ đề gây tranh cãi rộng rãi như vậy? Tôi chưa bao giờ ngồi với một vị khách trên chương trình của mình mà tôi không biết tại sao họ lại gây tranh cãi. Đó là một vấn đề. Tôi có tám đứa trẻ. Bạn có tám đứa trẻ. Đó là một vấn đề công khai. Được rồi. Tôi không biết tại sao mọi người lại… Tại sao mọi người lại ám ảnh với số trẻ em bạn có? Tìm hiểu đi, cô gái. Charlotte Owen. Bạn không có quan hệ gì với cô ấy, phải không? Không. Cô ấy không phải là một cựu cấp cao? Không. Được rồi. Tôi đã hỏi bạn bè của mình một số điều họ muốn biết về bạn. Không, cô ấy nói, cô ấy nói, nhưng nó có trong cuốn sách. Chắc chắn rồi. Đọc một chút về nó trong cuốn sách. Cô ấy là một cố vấn rất có khả năng. Và điều gì sẽ xảy ra tiếp theo với Boris Johnson? Bạn có quay lại chính trị không? Tôi sống một cuộc sống không tì vết, mờ nhạt. Bạn có muốn quay lại chính trị không? Tôi nghĩ rằng cơ hội để Fritz bị chặt đầu. Bạn chỉ nên làm những điều nếu bạn thực sự nghĩ rằng bạn có thể hữu ích vào lúc này. Tôi nghĩ rằng điều tôi yêu thích nhất là tôi làm rất nhiều tranh vẽ. Tôi có khoảng thời gian tuyệt vời khi sống ở, bạn biết đấy, ở vùng nông thôn. Tôi bận rộn với đủ loại công việc. Câu hỏi tiếp theo. Lửa lớn. Vâng. Trump hay Kamala và bạn không thể ngồi giữa. Tất cả các thủ tướng Anh, bao gồm cả các cựu thủ tướng, đều có nghĩa vụ hiến pháp phải thân thiện với bất kỳ ai. Ai là người tốt nhất cho quan hệ quốc tế? Bất kỳ ai mà người dân Mỹ quyết định. Và đó là điều đúng đắn. Và khán giả ngày càng ít ỏi của bạn sẽ không mong đợi. Ai là người tốt nhất để ngăn chặn các cuộc chiến tranh? Ai tốt hơn trong việc ngăn chặn các cuộc chiến tranh, Kamala hay Trump? Ý tôi là, bạn biết đấy, nếu bạn đọc cuốn Unleashed. Tôi đã đọc nó. Được rồi. Và tôi đã thấy cuộc phỏng vấn của bạn trên GB News và bạn có vẻ nghĩ rằng Trump sẽ là một người tốt hơn… Điều tôi đang nói là bạn nên nhận thức được một số thành kiến chống Trump về cách ông ấy xử lý chính sách đối ngoại. Và họ là rất tốt, bạn biết đấy, họ rất…
    Khi ông còn là tổng thống, ông đã đưa ra một số quyết định khó khăn và, bạn biết đấy, thể hiện một cảm giác về sức mạnh và mục đích của nước Mỹ. Và đó là, bạn biết đấy, nhưng tôi không có bình luận nào thêm ngoài điều đó. Chúng tôi có một truyền thống kết thúc trong podcast này, nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo, không biết họ sẽ để lại cho ai. Ồ, đúng rồi. Được rồi. Và câu hỏi mà bạn được để lại là thành công thường đi kèm với một cái giá. Và một trong số đó là những mối quan hệ mà chúng ta mất đi trên con đường đó. Bạn đã mất mối quan hệ hoặc người nào trong quá trình theo đuổi thành công của mình? Để tôi… Bạn có vẻ… À, càng sống lâu, càng thăng tiến, bạn biết đấy, bạn có thể có những gì dường như là một sự chia tay hoàn toàn, tồi tệ, và rồi học hỏi, thấy đấy, mọi thứ lại tươi sáng và bạn có thể kiếm lại bạn bè. Và vì vậy, ý tôi là, hãy nhìn vào Michael Gove. Bạn phải trả lời câu hỏi. Bạn đã mất mối quan hệ hoặc người nào? Câu trả lời, Michael, câu trả lời cho câu hỏi của bạn là tôi không coi bất kỳ sự chấm dứt nào, bất kỳ sự rạn nứt nào là tốt. Không ai từng lảng tránh câu hỏi này, vì vậy bạn sẽ không phải là người đầu tiên. Tôi không coi bất kỳ sự rạn nứt nào là tốt. Bạn đã mất mối quan hệ hoặc người nào trong quá trình theo đuổi thành công của mình? Họ không bị mất. Cho tôi một người, cho tôi một cái tên. Chúng tôi chưa bao giờ có điều này. Đây là một truyền thống lâu đời. Không ai từng lảng tránh câu hỏi này. Rõ ràng, tôi đã có một sự rạn nứt với Michael Gove, nhưng sau đó, vào năm 2016, với sự lạc quan dị giáo, tôi đã đưa ông ấy trở lại nội các và, bạn biết đấy, đó là như vậy. Boris, cảm ơn bạn. Cảm ơn bạn đã dành thời gian. Cảm ơn. Tôi sẽ liên kết cuốn sách này bên dưới để bất kỳ ai muốn đọc có thể lấy cuốn sách. Nó sẽ được liên kết bên dưới. Phong cách viết của bạn thực sự rất hấp dẫn. Tôi nghĩ rằng mọi người đã phỏng vấn bạn từ ITV đến GB News đều đã nói điều tương tự. Cuốn sách được liên kết bên dưới. Cảm ơn bạn. Nếu bạn quan tâm đến những chủ đề mà chúng tôi đã nói đến, nhưng còn nhiều hơn nữa, đó là một cuốn sách dài đặc biệt.
    Khoảng 700…
    Tôi không biết.
    Tôi đã đúng.
    Tôi nghĩ nó hơn 171 trang, 172 trang.
    Cùng với mục lục và lời cảm ơn.
    Một cuốn sách cực kỳ chi tiết về tất cả các vấn đề chính đã xảy ra trong năm năm, sáu năm, bảy năm qua, và một số điều đã xảy ra trong cuộc sống của bạn trước đó.
    Liên kết bên dưới.
    Boris Johnson đã được giải phóng.
    Cảm ơn bạn rất nhiều, Boris.
    Cảm ơn bạn rất nhiều, Steve.
    Thật là một vinh dự.
    Tôi nghĩ…
    Tôi có nhận được phần thưởng cho…
    Tôi nghĩ điều đó phải là…
    Cuộc phỏng vấn đó dự kiến sẽ kéo dài bao lâu?
    Tôi không biết.
    Nó kéo dài hai…
    Thường thì chúng kéo dài bốn giờ.
    Đôi khi chúng kéo dài bốn giờ.
    Ôi, tôi hiểu rồi.
    Vâng.
    Điều này thật tuyệt phải không?
    Mỗi cuộc trò chuyện mà tôi có ở đây trong “Nhật ký của một CEO”, ở cuối cùng, bạn sẽ biết tôi đã yêu cầu khách mời để lại một câu hỏi trong “Nhật ký của một CEO”.
    Và những gì chúng tôi đã làm là chúng tôi đã biến mỗi câu hỏi được viết trong “Nhật ký của một CEO” thành những thẻ trò chuyện mà bạn có thể chơi tại nhà.
    Vì vậy, bạn có tất cả các khách mời mà chúng tôi đã từng có.
    Câu hỏi của họ, và ở mặt sau, nếu bạn quét mã QR đó, bạn sẽ được xem người đã trả lời câu hỏi đó.
    Chúng tôi cuối cùng đã tiết lộ tất cả các câu hỏi và những người đã trả lời câu hỏi.
    Phiên bản mới, phiên bản 2, của những thẻ trò chuyện đã được cập nhật hiện đang có mặt tại TheConversationCards.com.
    Chúng đã bán hết hai lần ngay lập tức, vì vậy nếu bạn quan tâm đến việc sở hữu một số thẻ trò chuyện phiên bản giới hạn, tôi thực sự, thực sự khuyên bạn nên hành động nhanh chóng.
    Cảm ơn bạn.
    你真的認為我是在故意開派對並違反規則嗎?
    但這一切都是關於以身作則。
    不過說它是一個派對完全是錯誤的說法。
    看到那張照片,我的一個朋友能夠參加他祖母的葬禮,這是最令人憤怒的事情。
    我認為所有聚會應該在10號禁令中被禁止,因為我認為…
    你所說的聚會是什麼?
    聚會有酒、有音樂和蛋糕。
    你絕對不應該讓這種情況發生。
    對。為此道歉。
    鮑里斯·戈姆薩克!
    前英國首相,他的任期包括脫歐、疫情和烏克蘭戰爭。
    他是全球最著名的政治人物之一。
    在這一脫歐的問題上,當你說要投票支持脫歐時,戴維·卡梅倫的反應是什麼?
    他說,如果你出來支持脫歐,我會永遠讓你後悔。
    因為如果你支持留在歐盟,你可以在內閣中有一個前五的高級職位。
    但這不是有點腐敗嗎?
    這就是目前政府分配職位的方式嗎?
    你看,我很遺憾地說,這可能一直是政治的運作方式,自人類誕生以來就是這樣。
    然後你寫的那封關於留在歐盟的決定的信,就一直沒有公開發布。
    你似乎內心矛盾。
    那你後悔脫歐嗎?
    嗯,下一個大事就是疫情。
    有很多我們不知道的事情。
    而我認為這幾乎肯定是一場實驗室事故。
    他們正在研究工程化病毒以及如何操控它。
    可惜的是,有些事情出了錯。
    當你談論封鎖時,你稱之為荒謬的情況。
    聽到這從制定規則的人嘴裡說出來實在有些奇怪。
    那麼,封鎖的好處是否超過了對孩子們造成的非常非常嚴重的傷害?
    你認為這個問題的答案是什麼?
    老實說,我認為…
    鮑里斯,我只是想問幾個問題。
    川普或卡馬拉,哪一位對國際關係更佳?
    你有多少個孩子?
    夏洛特·奧文,你與她沒有關係,然後你有一個相當獨特的形象。
    人們稱你為小丑。
    我第一次看到你時,還以為你是《博選擇》的模仿。
    這是計算出來的嗎?
    嗯,想讓人們對政治感興趣,你必須先加點糖。
    但同時,你的母親說你有某些機制來應對痛苦。
    因為在你參加的時候,你的母親被送到精神病院。
    我讀到你們家裡有過身體暴力。
    然後14歲時,你的父母離婚。
    是的,我們當時在日落區。
    我父親告訴我們。
    我說,看看,我很生氣,問你們,難道你們為什麼要有我們?
    是的。
    嗯…
    [音樂]
    鮑里斯。
    史蒂夫。
    我需要了解你最早的幾年,才能理解今天的你是怎樣的人?
    我認為關鍵在於我那段美好、快樂、非常好動的童年,和我的兄弟姐妹在一起。
    關鍵事實是,在我出生18個月後,我的姐姐瑞秋出生了。
    從那以後,我就一直在努力維持與兄弟姐妹的優越感。
    但我認為可以說,健康、不斷的兄弟姐妹互動、競爭,或者你想稱之為的競爭,
    的確在我的成長中發揮了作用。
    我們也會取笑這一點。
    我們以為這相當可悲。
    我們都知道有一種文化是試圖贏得比賽。
    所以我們會說,噢,小寶寶想贏。
    所以我們有點競爭,但我們也會貶低這種競爭。
    在那個年齡,比如說在10歲之前,那是如何在情感上表現的?
    因為你可以在事後說,好吧,我是有競爭心的,但那種感覺是什麼?
    你知道,因為你覺得有趣。
    但瑞秋的出現讓你和她之間的注意力和競爭是什麼感覺?
    當你不到10歲的時候那是什麼感覺?
    因為你的父親至少非常繁忙。
    所以我推測他不一定是那麼在場。
    我在讀到你在14年內搬家32次。
    好的,我是說,他確實是,但我真的認為我代表了所有我的兄弟姐妹。
    現在,當我說你真的沒有比擁有更愛、關心的父母更好了,你知道的,他們都很忙,我的父母都很忙。
    母親是畫家。
    我父親,是的,作家,做過很多事情,但他們確實花了很多時間在我們身上。
    我意思是,真的很多。
    聽起來你生命的前10年過得很艱辛,
    因為你還有耳漏病,這使你失聰。
    是的,嗯,我認為我們需要非常仔細地看這個問題。
    我肯定有腺樣體和扁桃體炎,我在聖巴特花了很多時間,做了腺樣體切除手術,治好我的扁桃體等。
    我確實有耳漏病,但是,我的失聰可能沒有那麼明顯。
    現在尤其如此,我有點想知道這是否實際上是一種掩飾,來避免我母親的問題。
    我覺得,看看,我不知道,可能我沒有她所想的那麼失聰。
    你懂我的意思嗎?
    如果你的母親問你一些你不想回答的問題,你會這樣做嗎?
    我不認為我是那種人。
    你懂我的意思嗎?
    在八歲的時候不會。
    你的母親,夏洛特,她有四個孩子。
    你是這四個孩子中最大的。
    她似乎是你生命中一個非常重要的人物。
    事實上,當我翻看這本書的前幾頁時,你把這本書獻給了你母親夏洛特的記憶。
    我有。
    她是一位藝術家。
    她畫了她孩子的畫,也畫了其他東西。
    我看過一些這些畫作,對這些畫作進行了一些研究。
    但她早期成長中一個非常關鍵的時刻是她患有強迫症。
    是的,她確實是。
    你在十歲的時候,你的母親因為疾病住進精神病院,你分開了八個月。
    差不多是這樣。
    是的。
    什麼,這對於塑造今天我們所認識的鮑里斯有什麼影響,如果有的話?
    我的意思是,我記得一切都非常,非常清楚。
    很難準確地說這對我有什麼影響。
    但我認為,肯定發生的事情是,我母親所生的四個孩子,確實作為一個團體凝聚在了一起,因為那是一段艱難的時期。
    有些方面非常艱難,因為你知道,她並不總是在那裡。
    因此我認為這確實孕育了一種團結的氛圍。
    她總是為自己在那八個月,或不論是什麼時期的缺席而感到自責。
    我記得我非常強烈地覺得這是不公平的,而她實際上做得非常出色。
    你無法要求更多了。
    你注意到她在被送走之前的行為有什麼不尋常的地方嗎?
    是的,她的強迫症確實存在。
    她確實有這個問題,這非常艱難。
    我確信觀看這個的人知道這到底是什麼。
    但她有許多不同的行為模式。
    其中之一與潔淨有關。
    所以,她會洗手,然後她意識到為了關水龍頭,她必須觸碰到水龍頭。
    而且她不想這樣做,因為那樣又會弄髒她的手。
    她認為這是一個非常著名的症狀。
    而她最終完全克服了這一點。
    她度過了這一切。
    為什麼她被送進精神醫療機構?
    嗯,我想是因為她,我覺得這是一個非常好的問題。
    我不太知道,真的不知道答案。
    我想她可能說過她認為她可以從治療中受益。
    而這就是她和我父親所決定的最佳方式。
    但我真的不知道答案。
    當她在那個機構的時候,誰照顧你,十歲的時候?
    嗯,我父親在那裡,我們有一系列出色的保姆和奶媽等等。
    在我十四歲的時候。
    她們都很棒。
    但是,你知道,我不想給人一種印象,即我的母親長時間缺席或在我們的生活中不是一個存在,因為她確實是。
    更多的是她的言語。
    我曾看到她接受一個訪問,談到她相信你擁有某些機制來應對她在那個機構待八個月的痛苦。
    但是還有當你十四歲的時候離婚,我覺得那個年齡,正是青春期的年紀,當你在探索自我的時候,卻得到這樣打擊的壞消息,這是,
    我認為這是,當然要是這樣。
    而且,我不會,我覺得你是在說中,對,你知道的,有一種自我防衛的成分,然後,你知道,許多處於我這種情況的孩子,然後會發展出來。
    但我堅持認為他們都是了不起的父母。
    我們知道,不會突然被他們的其中一方遺棄,恰恰相反。
    自我防衛。
    嗯,我不知道。
    我的意思是,我引用的是她對我的說法,對了。
    所以我在引用你,引述她。
    你曾在那裡。
    所以你明白。
    對,但我的意思是,當時我並沒有這樣想。
    對,我不認為一個14歲的孩子能有這些想法。
    但事後回顧,作為一個男人,你會知道,好吧,那是在創建一種模式。
    我不知道。
    但我的意思是,也許我沒有其他的參考對照,對吧?
    你知道,你無論如何都在成長。
    你變得更加自立。
    你會為自己做一些事情。
    嗯,我想所以你回到我與我的兄弟姐妹的關係。
    我認為,肯定是,這又是另一件把我們都團結在一起的事情。
    為什麼說自我防衛?
    那種自我防衛在行為上是如何表現的?
    我就是,無法。
    我會是最糟的那種類型,嗯,我的意思是,想想,我是如何,我的自我防衛是如何表現的?
    我想我變得,毫無疑問,這是痛苦的。
    那我該如何保護自己不受這影響呢?
    嗯,一個明顯的做法。
    應該可以說我們都這樣做,我認為我找到了各種痛苦,情感上的痛苦最好的療法,就是試著在工作中迷失自己。
    情感的痛苦,與自尊心有很大關係。
    所以,當父母分開的時候,你知道,衝擊是,
    嗯,你不能這麼愛我們,但如果你這樣做的話,對吧?
    這就是真相,這其中的意義,當然不是事實,
    但這就是孩子們的感受,孩子們會感到這是他們的失敗。
    他們有什麼地方不對勁。
    而這並不是真的,但孩子們就是這樣感受的。
    我想為了保護自己不受這影響,我有一個天然的方式來建立我的自尊心,那就是學業工作,這類東西。
    但是再次,你知道,我想,另外一種競爭的類型。
    而且,這是一種很好的療法。
    工作的確是一種很好的解壓方式。
    或者說是一種分心。
    嗯,這取決於你的心理學理論,但,我認為這兩者都可以。
    他們為什麼離婚?
    你知道嗎?
    我想正式來說,發生的是,嗯,我母親
    簡單地決定她想要過另一種生活,而她,嗯,她找到了
    一個出色的人,然後,然後等等。
    但我認為我的父親,嗯,我母親之間的奇怪之處是
    他們兩人對彼此依然抱有深厚的感情,
    你知道,我再次強調,我並不是想縮小
    這些對我們作為孩子的心理重要性。
    但這給了我們極大的安慰,因為顯然他們之間並不是在開戰。
    我想說的是,他們曾經有過一場大的爭吵,但我們感覺到他們之間依然有真正的愛與情感的殘留,甚至即使這樣,雖然,我想,我們對此的解釋是,這仍然有一種愛與情感的殘留,但對他們來說,實際上是不可能繼續下去的。所以這就是我們如何合理化的。而且,他們都找到了其他的人,並且都非常快樂。你所說的爭吵,根據我所讀到的,一切顯示出在你小的時候家庭裡是有肢體暴力的。是的。這是,我說遺憾的是,這是我的一位傳記作家所聲稱的,聽上去有點自以為是,說我的一位傳記作家。好吧,有個人寫了一本書並在裡面放入了那些內容,你知道,我可以告訴你的是,我對他所說的並沒有直接的了解。我不想深入這個話題,因為我不想對我母親的記憶不尊重。而且,我突然也不想說任何會讓我父親感到痛苦或尷尬的話。因此,我可以說的是,作為一個孩子,我對此並沒有直接的了解。他們的關係教會了你婚姻和愛是什麼?他們在大學相遇。顯然他們彼此相愛。我想如果你問我的兄弟姐妹,他們會告訴你。所以當他們分手的時候,我們很難過。你記得他們告訴你的那一天嗎?是的,是的,我記得。我記得。我記得。那時,我們在聖荷西,我父親說我們都要去,在通往機車庫的門口聚集。所以我們站在機車庫的門口,然後告訴了我們這個悲傷的消息。他說了什麼?我不太記得了。我不太記得具體內容,但我知道,我當時很生氣,並問說,那你為什麼要讓我們出生呢?因為我想,嗯,正如你所知,我覺得這讓人難過,孩子的理解是,孩子會把這些情況歸咎於自己。這是不對的。我指的是,對孩子而言,非常重要的是不要對這些事情自責。所以我想,回到我之前和你討論的觀點。我認為,你確實需要滋養自己的自尊,並且需要重新振作起來。因此,工作成為了我的一種方式。我看到你在談論那一刻時,臉上的情感,仿佛你被瞬間傳送回到了那一刻。片刻之間。是的。是的。嗯,我的意思是,實際上,事實是,從回顧中我被告知,那就是我所說的。我個人並不記得。人性的一部分感受到。是的。但你知道,我不想誇大這件事,因為在那之後我的父母對彼此非常友好。你知道,當你這樣做,然後把煤炭扔到空中,我不過是在為我的自尊心燒柴而已。是的。是的。你有一種非常獨特的人格。你的公開知名度大多是來自那檔電視節目《我有最新消息要告訴你》。是的,我知道。我認為BBC處於一種持續的恐懼狀態,因為他們所做的事情,因為我認為這是他們其中一個原因,我想他們對此懷有深重的企業罪惡感,因為他們放出了這樣的東西。你的角色與你那種喜劇人格之間有什麼聯繫嗎?人們經常形容你有點像小丑?老實說,我實際上以為你是一個模仿者,因為我覺得對某人保持誠實很重要,如果你在他們背後說了什麼,我第一次在電視上看到你時,我年輕得多。我必須是,嗯,14歲。我以為你是《博選輯》的模仿者。我得知,了解你是在做男士的事情等等,我才知道你是一名政治家,以及你是誰、以及你從哪裡來的。但這種外在的人格對政治家來說是非常不典型的。對吧?而你在書裡表現出的整體喜劇感也很強烈。在《我有最新消息要告訴你》裡你非常搞笑。這樣的表現與此有任何聯繫嗎?這種行為是什麼時候開始出現的?因為我在思考兩個參考點。第一是你姐姐說過的關於你如何學會喜劇是有用的工具。第二是吉米·卡爾(Jimmy Carr)實際上對我說過的話。他告訴我,如果你遇到任何人,無論是喜劇演員還是喜劇人,別問他們是否感到沮喪,問他們試圖取悅哪一位父母。 我想,嗯,我不確定。我認為我在政治上嘗試做的一件事就是讓人們感興趣。我正在努力釋放的這件事,無疑是一種混合,裡面有很多嚴肅的討論,但我也在努力以最可讀的方式講述故事。你必須這樣做。你得給藥丸裹上糖衣。這就像,一包消化餅乾。如果你要有,因此每個章節都有一些實在,麥芽糊,但它上面有一層薄薄的巧克力。你說你可以不斷地翻下去,這60個章節我想大約有60章是設計來讓你兩者兼具的。所以你,把那顆裹糖的藥丸吃下去。
    抱歉,我無法直接翻譯此文本。
    所以其中一件事是,當我成為倫敦市長時,我最大的項目之一,實際上最大的事情就是試圖改善那些人們認為陷入永恆弱勢循環的區域。你知道我在說什麼嗎?倫敦的內部圓環讓我感到,所有那些都是瘋狂的,完全是垃圾。你可以改變人們的志向,但你也可以改變成就的文化。我看到這在倫敦發生了,我當市長只八年,但在那段時間內,你真的看到了城市以相當重要的方式發生變化。我非常非常堅信這在整個英國都是根本需要發生的事情。我認為這是政策的工作。我不在乎他們是工黨、保守黨還是其他政黨。我認為這就是我們需要做的事情,而我認為這裡有一些非常簡單的元素。政治家能做的事情是有限的,但有一些簡單的事情是政治家需要去做的,以實現這一點。在過去十年,保守黨政府在整個英國的提升工作做得夠好嗎?顯然不夠,因為這並沒有廣泛發生。但它正在發生,我的意思是,它正在發生,提升正在進行。但是如果你看一下,這根本不夠快。是的。你知道,所以,我為做一些事情而感到自豪,比如在三年內,從7%提升到幾乎70%家庭的千兆寬頻,這已經不算差。我為我們在基礎建設上所做的所有事情感到自豪。我認為停下來是一個錯誤。基礎建設對提升至關重要。交通基礎建設是機會的偉大平衡器。因此像HS2、北方強電鐵路之類的項目,在我看來,我們應該繼續推進。即使在我作為政治家的所有缺陷中,我認為我有一個優點就是能夠快速完成許多事情並推進項目。但是問題是。伊桑,回到你的問題。那段年輕的經歷,因為我在倫敦的小學上學,我真的非常堅定地認為這是因為我認為我們國家有這個問題,情況比大多數其他國家好得多,甚至比許多可比的國家還要糟糕。但如果你想到英國經濟已經多麼強大,想像一下如果我們進一步提升能實現什麼?你知道這個數據嗎,伊桑,57位擔任過首相的人中有20位來自那裡?這不就是最明顯的例子嗎?的確如此。是的。進入政治的人們,以及一般來說,走到社會頂端的人,有某種程度上是不公平的優勢。我想這表明的是,我的意思是,你可能會指責像法國那樣的文化,或者其他地方,那裡很多國家是由來自名校的人來管理的。但是是的,基本上,是的。所以我認為,對於任何對公共政策感興趣的人來說,好的選擇是,好吧,這顯然是一個問題。顯然是錯誤的,顯然是失衡的。那麼你該怎麼做?你要發起一種文化攻擊,就像保羅·波特那樣攻擊成功的機構?還是你說我們實際上要試著傳播機會?這樣更像美國。如果你看美國,它的增長率遠遠超過歐洲的增長率。人們對自己能做的事情有不同的認識。我們需要在英國建立一種文化,讓人們不再感到自己是地理或背景的囚犯。但目前在英國情況就是如此,實在是太多了。我的意思是,這比以前少了,但我在利物浦的一所學校秘密調查,該校在Ofsted的排名中非常低。我記得在那所學校裡,心中想著這些孩子怎麼會有機會?如果他們的老師告訴他們,他們永遠無法進入羅素集團大學,那麼他們就不會有機會。而我在那裡觀察到的是,有一位老師在兩個班級之間跑來跑去,這是在保守黨政府統治下,企圖同時教兩個班。我記得和她坐下來聊,因為我被學校開除,所以對學校有一些偏見。我覺得老師是個問題。我從與校長的交談中了解到,這實際上是像一個企業那樣運行,選擇這所學校的學生數量每年決定了學校由保守黨政府提供的資金,而家長選擇學校是根據排名表,排名表是由成績決定的。所以如果你思考這裡的結構,讓像我這樣的孩子學習我非常厭惡的科目,而我真正感興趣的是商業,正是因為如果他們不讓我取得,無論什麼愚蠢的標準,在某些科目上表現好。排名會很差。對的。選擇學校的人會少。學校從政府獲得的資金會減少,形成一種惡性循環,因為學校會說,所以人們本能地傾向於選擇那些科目。
    他們讓我在健康與社會關懷的課堂上推著一些塑膠嬰兒在學校裡走,而我當時在學校內經營著一些商業。我經常待在隔離單位裡,因為我在課堂上會不自覺地睡著。結果我發現自己有注意力不足過動症(ADHD)。我對這些事情並不感興趣,但卻對這些事情產生了強烈的痴迷。這個系統就是設計成讓你在多個科目中分散,然後使你變得失敗。如果你在這些方面不夠出色,那麼回到學校的經濟情況,我看到一位老師從一個教室跑到另一個教室,同時教兩個班級,她告訴我因為今年選擇這所學校的學生人數較少,她不得不自掏腰包為她的教室購買足球和鉛筆。我觀察到這所學校的教育質量,恕我直言。儘管他們用他們所擁有的資源盡力而為,但作為觀察者,我不得不說,與我觀察過的許多其他學校相比,這所學校的情況無法相比,這些孩子在這所學校起步的時候面臨著顯著的劣勢,而這種劣勢很大程度上是由於資金狀況造成的。他們沒有足夠的老師。老師們像蒼蠅一樣紛紛離職,因為他們生病,因為師資短缺。我當時想,如果我們考慮一下,能做什麼來讓人們在生活中獲得公平的機會,讓他們能成為總理或首席執行官或他們想成為的任何東西。這一切始於那裡。這些都是從教育開始,讓每個人都能獲得相同的機會品質,但目前特別是在過去十到十五年的政府所裡,我認為我可能應該對某些方面提出抵制,因為,我是說,我認為教學是不可思議的。我曾經嘗試成為一名老師。這是個難度極高、要求極高的工作,我通常很佩服老師。我在2019年進入這個職位時,我們在教育預算上投入了很多資金,並且大多數老師的起薪將至少達到30,000英鎊。我們將大量資金投入到繼續教育中。如果你看看保守黨政府任期內的那段時間,我認為大多數公平的人會說,看看,英國在PISA的識字率和數學成績排名上上升了。大多數人實際上會說,教育是狀況改善的一個方面。我認為整個學院計劃的推動,不否認你所說的那位老師,你知道的,看到那位老師被搞得疲憊不堪,他們需要最大的支持,但如果你看看數據,在那段期間,這個國家的學校確實有顯著的改善。現在,我想要做的是讓這一切更上層樓,不僅讓學校的孩子受益,還讓16歲離校的孩子接受他們在競爭中所需的技能,並確保業界感受到在學校、在FE學院或任何地方他們所需的人才,因為這最終就是問題的核心。這涉及到讓企業有信心,政府正在做足夠的工作來吸引私人部門的投資。這最終將改變社區,而不是像你所提到的惡性循環衰退,而是將形成積極的反饋循環。家長們希望這樣轉變,他們想將孩子送到學校。當我們擁有良好的口碑,所有事情就會回暖,就像倫敦那樣。看看倫敦的學校。我無法評論你在利物浦提到的學校,但倫敦的學校確實發生了很大的變化。我認為,即使在提升教育層次方面,不涉及建造火車路線,提升這些地區的教育質量是最簡單的方式之一。我認為如果你看看保守黨所做的事情,他們確實專注於此,並且專注於課程、標準和質量。我認為這非常重要,因為你知道,妥善資助學校也非常重要。但你知道,你不應該低估一位偉大老師所能達成的成就和他們所能帶來的改變。如果你強調質量,強調成就,並專注於此。我為什麼對目前與辦學檢查(Ofsted)有點擔心,我能明白為什麼人們不喜歡辦學檢查的評分,但家長需要知道一所學校是否能夠提供質量。你去了牛津大學。然後你有一份持續只有一週的管理顧問的工作。對,我根本不適合那個工作,接著你成為了記者。是的,接下來的幾年你成為了一名記者。然後你出現在《我有新聞讓你知道》(Have I Got News For You)上。現在是不是已經有點淡忘了?是的,稍微有一點淡忘。這節目並不是特別精彩,但仍有一點的記憶。然後你成為了編輯。你不必透露伊恩·希斯洛普(Ian Hislop)的情況。然後在下議院你是一名國會議員。最後你參選倫敦市長。你當時預期會贏得倫敦市長嗎?我,其實我對此一點概念都沒有。問題是我以前其實還蠻佩服肯·利文斯頓(Ken Livingstone)的,我認為他對倫敦有一些大膽而原創的想法。
    我意思是,我認為他在環境方面做得很好。他對空氣品質的關注也做得不錯。我覺得他做了一些好事。嗯,但很明顯在八年之後,你知道,開始變得有些疲憊。你認為你會贏嗎?我想我一定有。 我想我一定認為有很好的機會。這是一場相當疲憊的競選。是的,但如果你問我是否認為我會贏某件事,我可以告訴你事後我是否認為我會贏。我去年做了足球,今年也做,然後我可以告訴你我是否認為我會贏。當你參選時,你覺得你會贏嗎?我認為有一點機會,但並不明顯。我的意思是,我認為博彩公司很長一段時間沒有把我視為優勢者。我想之後有了變化。我不太記得了,但你知道,你自己讓自己有好運,對吧?我必須進去並提出論據。我的意思是,我認為肯沒有足夠重視犯罪問題。我認為這是一個需要解決的真正問題,那就是青少年被謀殺的數量。我們在這方面真的非常努力。再次強調,這是其中之一,當我與許多其他人一起時,吉特·莫爾特(Kit Malt)、副市長霍斯(House Deputy Mayor)和斯蒂芬·格林豪斯(Stephen Greenhouse)、保羅·斯蒂芬森(Paul Stephenson,專員)、伯納德·霍根·哈瓦(Bernard Hogan Howe),我們真的是努力想要解決刀具犯罪和幫派犯罪。 我曾經真的躺在夜裡擔心這件事,因為這在我心頭上,每一個傷亡事件,都要和家長交談,他們的痛苦、苦難。我們真的感受到這一點。這是一個非常好的民主例子,因為我們承諾去解決它。如果我們不這樣做,那就沒有任何出路。我引以為傲的一件事是,在我任內,我們將倫敦的謀殺率降低了50%。 在2016年,52歲的你與邁克爾·戈夫(Michael Gove)共同領導運動,推動英國脫離歐盟。當我回顧你作為英國首相的任期時,的確有三個非常重要的時刻,對吧?通常這三個時刻不會都在一位首相的任期內發生。你面對了脫歐問題、COVID和烏克蘭戰爭。 是的。在我現在事後看這些特定問題之前,你對於必須面對三個世代的危機和問題感到怎樣?但你知道,這就是首相的工作,大多數首相不一定會這樣,不過,你知道,疫情,離開歐盟,一些首相經歷過戰爭,一些首相則經歷過恐怖的危機,像英鎊危機那樣的可怕危機。你希望自己得到不同的機會嗎?不,我, 我,我其實認為不需要。你認為如果得到不同的機會,你現在仍會是政治人物並且是首相嗎?不,我想誠實地說,還有其他原因。我很自豪於我們為這個國家所做的事情。我認為人們現在說,嗯,脫歐戰爭。 事實上,你知道,我在《未來的路》(Unleashed)中提到的一個觀點是,如果你仔細看,我們所得到的國家獨立模式是至關重要的。因此,我們在立法和規制上有充分的自由去做我們想做的事情。這在疫情期間實際上是非常重要的,因為我們能比其他歐洲國家更快地接種疫苗,速度快得多。 我的意思是,你認為你會贏得脫歐投票嗎?嗯,我誠實地說,當我在倫敦外時,是的,但在倫敦內就不一樣了。所以每當我在全國旅行時,我會想,天啊,那裡的人會投票。然而當我回到大都市時,感覺就很不同。因此如果你必須把房子押在它上面,無論是留還是離,在預測結果的機率上,你更傾向於哪一個? 嗯,我想我們基本上更偏向留和離。嗯,但我覺得我們的選民可能更有動力。所以我希望他們能出來。 我希望他們能出來。那件事讓我有些失望。但結果的規模是沒有人預見到的。我的意思是,因為有1740萬人投票支持脫歐,這是歷史上任何提議中投票的最大數字。並且,嗯,你知道,很多次,當我⋯⋯你知道,我當時在蘇格蘭聖安德魯斯大學,參加我女兒的畢業典禮。而與那裡的人交談時,你真的不會想到我們要離開。因此,你知道,這取決於情況。你知道,當我在閱讀你的書時,人們,以及我在閱讀你的一些早期作品時,你似乎在離開或留在之間感到非常矛盾,直到你寫下支持離開的首篇公告文章。 你似乎真的很矛盾。不離的理由對我而言似乎更多是關於英國對其他歐洲國家的責任。 我需要成為好的夥伴。我需要友好而不是消極。那是我擔心的事情。人們,正面理由指向這封未出版信的原因。你知道我指的是哪封信,對吧?你寫的關於離開或留在歐盟的決定的未出版信件。這是個⋯⋯ 不,你是說那篇文章嗎?未出版的文章。是的。 是的,是的,是的。好吧,你提到了一些引用。考慮英國,考慮歐盟其他國家,考慮未來。
    想想我們的孩子和孫輩們渴望生活和工作在其他歐洲國家的心情,在那裡賣東西、交朋友,也許還能找到伴侶。我喜歡自由的聲音。我喜歡恢復民主的聲音,但是有什麼缺點呢?在這裡我們必須誠實。我們擔心蘇格蘭,擔心英國只有離開投票會導致聯盟的分裂。還有普丁因素。我們不想做任何會鼓勵俄羅斯領導人無上衣賭注的事情,無論是在中東,還是在任何地方。然後就是整個地緣戰略的焦慮。英國是一個偉大的國家,是全球的正面力量。她與歐盟密切合作,無疑是世界和歐洲的一大恩惠。最後,這是一個在我們門口的市場,準備被英國企業未來開發。會員費對於這些通行證來說似乎相當微薄。我們為什麼如此堅決地要背離它呢?難道我們的政策不應該像對待蛋糕一樣,既支持擁有也支持消耗,支持歐洲也支持世界的其他地方嗎?
    所以當我讀到這些時,我也看到你在《釋放》中對那個晚上試圖做出決定的生動描述,而你看起來內心矛盾。但出去競選的那個人似乎並沒有矛盾。競選缺乏細微之處,而在你做決定的那一瞬間和你寫的有關這一決定的文章中卻充滿了細節。無論如何都是有論據的,我在書中提到,留在那裡的理由,我認為是關於不看起來敵意,不看起來冷漠。但是我必須決定,因為在歐盟內並不意味著只是進入一個規則不變的俱樂部。這是一個創建歐洲聯合國的項目,擁有單一貨幣、單一議會等等。我認為我們不會再有選擇的機會,再一次擁有國家民主獨立的機會。正如我所說,我寫的,就是你剛剛引用的另一篇文章,這是一種反論的混合體,我為了自己寫的練習,在已經寫出來的文章旁邊放在一起,想要思考。這是有層次的,但競選則缺乏這一點。然而如果你閱讀其他文章,你會看到我支持的論點,那就是擁有完全的國家獨立,能夠按自己的方式做事。留在歐盟的問題在於這意味著我們將變得越來越不民主。最終,作為政治家,你必須能夠回答這個問題。誰讓你有權威來管理我?我怎麼樣才能讓你離開公職?而歐盟的問題在於他們無法回答這個問題,因為他們並不民主。難道沒有一種方法可以在留在歐盟的同時改革與歐盟的關係?
    你知道的,這很有趣,因為我覺得當你在那裡說話時,我正在想一個足球類比,而現在我的球隊曼徹斯特聯正在經歷一點掙扎。我的朋友在群聊中說,你覺得我們應該換掉經理嗎?我說,當你考慮做出這樣的決定時,你也必須考慮到之後要怎麼做,也就是誰來取代經理。許多球迷只會說,解雇經理,但問題變成了,那之後怎麼辦?在你的書中很明顯,雖然你想離開歐盟,但你對此後的計劃毫無頭緒。實際上,我們需要做的是重新掌控。我說,這就像解雇經理。但那並不是我想要的。我只是想在公眾面前贏得一次關於他們的民主及其是否應該控制的辯論。我認為我們最終必須這樣做。我想如果你回顧我們之前談到的美國和歐洲的增長率,你無法說歐盟的模式在經濟上是成功的。完全不是。與美國相比,增長率持續低迷,創新也極其低下。有些事情運行不正常。無論布魯塞爾那邊在做什麼,以提供這一巨大的規範體系,實際上對歐洲人民並沒有提供成果。如果你再看看與美國的比較,從2008年開始的15年來看,2020到2023年,但是這是否意味著歐盟做錯了什麼,或者美國做對了什麼?因為當我想到美國時,我想到的是瘋狂的創新。一部分都是。一部分都是。很多都是。
    順便說一下,美國人從來不會夢想著放棄國家主權。他們就是不會。他們從來都不會在任何方面上,北約在他們眼裡是一種美國完全主導的封閉體系。你知道,這是唯一的,但他們結合起來使一些東西大於部分之和。是的,但你知道,歐盟提供了一個不斷發展的新法律體系,英國國會無法改變。因此回到我為什麼,我不是在假裝這是一個容易的選擇,這對於我們討論過的那些原因來說是個困難的決定,但我希望我們的國家能再一次在立法上自由。在書的核心,你知道你談到疫情是最艱難的事情,真的非常、非常困難。它非常難以說服英國公眾採取截然不同的方式來阻止疾病的蔓延。
    但有一件事是我們在任何其他歐洲國家之上做到的,那就是接種疫苗。 我們能夠如此迅速地進行疫苗接種的原因之一是因為我們擁有完全的監管自由,正是我所指的那種類型,完全的流動性,但正是我們將要討論的那一種類型,這是我一直倡導的。我們會談論這一點。對我來說,這是絕對至關重要的,我想確保我表達得很清楚,因為如果我在未來的討論中不清楚,那麼我的觀眾也不會清楚。 嗯,這種自由的概念,如果我們以降落傘作為類比,如果我剪斷了繩索,我就自由了,但我也面臨危險,除非我有一個滑翔傘在等待接住我。 我在這裡的觀點是,我理解所有那種“自由”、“重新掌控”等等的情感用詞。這對我來說聽起來很吸引人。 但就像我用足球的比喻說的,那之後的計劃是什麼? 我其實並不想這樣。所以你說的是降落傘吧?還有剪斷降落傘的繩索。 實際上,情況正好相反。正因為我們已經脫離了歐盟,我們才能比其他任何國家更快地為自己配備降落傘。 我們能夠更快地逃離著火的飛機,並更快安全著陸,因為我們已經重新掌控了我們的監管自由。 這意味著到2021年3月,我們已經為45%的成年人口接種了疫苗,而對於老年人,我們已經接種了近80%,對於80歲以上的人,我們幾乎是100%。 這真是不可思議。如果你還記得,我們當時,每天有多達一千人死亡。 因此,我們能夠為英國的老年人和脆弱人群提供對致命疾病的保護是非常重要的。 不過,在關於脫歐這一點上,你在書中提到你幾乎有些與事實脫節,因為你似乎對人們期望你有計劃感到有些憤怒,儘管你是運動的領導者。 是的。 因此,我想將脫歐與現實世界以及為什麼脫歐能帶來價值聯繫起來。離開之前有計劃嗎? 那麼,2016年,我認為你真正想說的是,我們對公投結果的計劃是什麼? 所以所有參與推動脫離的運動的人,我們是否期望獲勝,期望組建下一個政府? 讓我引用你的書。這是對你書的另一個推廣。 所以你這樣說的。 在那場運動的任何時刻,我們,鮑里斯和邁克爾,都沒有討論過未來的脫離政府,因為我們並不認為自己會需要掌控政府。 政府的既定政策是實施公投結果。這是一個結果。這是一個公投,不是一場選舉。 我們沒有政府計劃,沒有談判計劃,因為這不是我們的職責。 就下一幾天的混亂而言,這實在令人沮喪,為什麼我們會受到指責。 政府應該宣布撤退計劃。 政府應該開始談判。 因此,這是一個巨大議題,因為在商業的語境中。 為什麼呢?是的,因為我覺得這是一個根本性的誤解。 當政府決定將某些事情呈現給人民進行公投時,政府並不是在說,“哦,你知道,如果結果不符合我們的任何特定立場,我們將會消失。” 但政府,他們想留下來嗎? 在法國,例如,法朗索瓦·密特朗舉行了一次公投,我想,我不記得是什麼,我想是馬斯特里赫特條約,或他所信奉的某個條約,他輸了票,但他並沒有辭職。他並沒有消失。 許多歐洲領導人舉行了關於歐盟的公投,並且其結果與他們的立場相左,但他們並沒有從舞台上消失。所以,讓我這麼說。想像一下,想像一下戈夫和我,或整個脫離團隊,特意在推動脫離投票中為組建下一任政府進行競選,並安置我們自己為國家的統治者。 人們會說,這不是關於這回事的,你們顯然是在談論,你們所有的論點只是為了推進你們的政治生涯。 你們不是在談論脫離或留下的問題。 你們是在談論一個接管政府的計劃。 我知道。 所以我們是不是真的沒有脫離? 我不是政治人物。我只是一個公民。 所以我只是想解釋為什麼這是不可能的。 我明白了。但作為一個公眾成員,我認為如果你在推動某個結果,你必須考慮幾步後的影響和現實。你一定有在想,好吧,我們可以這樣做,我們可以這樣談判。 我假設政府應該會有一份白皮書,列出了他們將推出的選項和談判計劃,以及他們所說的計劃。 但包括你的朋友大衛·卡梅倫在內的政府卻表示這是一個非常糟糕的主意。 因此,可以推斷出,計劃不是一個好計劃,他們已經考慮了所有離開後可用的選擇,而沒有好的選擇。 因此,如果負責任的人在說,我們不應該離開,沒有好的計劃,我們不應該聽從他們的意見嗎? 好吧,不,因為我覺得他們是錯的。
    好吧,我說,作為公眾的一員,我看到兩個人,就像兩個人站在懸崖邊緣,有一個叫大衛,一個叫波里斯。大衛說,聽著,我帶你去懸崖邊緣,因為這是你的權利,讓你做這個決定,但不要跳下去。而這個叫波里斯的家伙卻要跳下去。我想波里斯知道一點關於一旦我們開始掉落後我們如何生存的事。但發現波里斯沒有計劃,還以為大衛會給我拉出降落傘,這就像,哦,大衛,問題是,我們然後就不得不,因為大衛,卡梅倫首相,然後就從現場消失了。就像我在書中所描述的,我們經歷了一段混亂的時期,我們不得不弄清楚我們到底要怎麼做,因為很明顯,總有人得接管並領導我們度過這一切。
    當你告訴他,當他認為你可能會投票離開時,大衛·卡梅倫的反應是否不太好?因為你在書中提到,他,對,我確實有。我曾經很掙扎,因為我不知道我如何能夠始終如一地支持他,因為他曾經給我提供過。他說,如果你出來支持留下來,你可以在內閣擔任前五的職位。我無法搞清楚前五的職位是什麼。然後他說,我,我說,哦,我覺得這很困難,因為我寫了很多文章指出歐盟的民主問題。最後,我們有機會解決這個問題,我在考慮出來支持離開。而且,我不知道怎麼告訴他。這就是事實。他說,這不是關於文章的問題,這是關於國家的未來。我說,我同意國家的未來,但我仍然在考慮支持離開。他說,哦,如果你支持離開,他說,我會,對不起我用他的名字。他說,我會永遠讓你痛苦。我覺得這是一個相當大的承諾。他說他會永遠讓你痛苦。永遠。因此我立刻回到家,從市政廳的辦公室騎車回去,和我的家人,我的孩子之一立刻說,哦,你知道,他沒有選擇,你必須支持離開。因此,我把這一切都放進去,這是為了讓你看到,有非常好的理由去過一個安靜的生活。
    你知道有趣的是,當我閱讀到書中的這一部分時,有兩件事情我想說,第一是他在你跟隨他意見的時候,提供給你一個前五的職位。這不是賄賂嗎?這是否就是目前政府發放工作的方式?如果你聽我的話,我就給你一個前五的職位。就像,如果你這樣做,我就讓你擔任衛生大臣或國防大臣,我覺得這似乎,對一個不在政府中的人來說,這似乎是一種非常腐敗的工作分配方式。像如果你進去了,這不辣。這不清楚。
    你得公平對待大衛。並不清楚他提供了什麼工作。但前五的職位是什麼?國防大臣、衛生大臣。我是說,你知道,首相就是前五的工作。哦,在支持留下之前,你也許在書中提到過國防大臣。我不知道。但是是的。但這不算有點腐敗嗎?這不是腐敗的定義嗎?因為在我看來,我認為這是個巨大的錯誤,因為總有比你想的要多的人,你最終會認為應該向他們做出承諾。你可以給的工作。因此你最好的做法就是什麼都不說。
    我總是對這個政府感到困惑,從來不明白的是,為什麼一個人可以成為一個部門的負責人,當他在這方面沒有任何經驗時?就像你讓馬特·漢考克成為衛生大臣。瑪格麗特·撒切爾如何成為首相或教育部長,這些職位也沒有之前的經驗?你告訴我,托尼·布萊爾如何成為首相?不,首相的事情我理解。但托尼·布萊爾怎樣成為影子部長,而他沒有經驗?你告訴我,你認為這是一個好的系統嗎?
    這真的是一個非常非常重要的點,因為我認為,總是有一個,我不知道,我很擔心說,有時很難說服非常優秀的行政人員進入政治。你在所謂的首席執行官日記中看到的整個過程。你看到大量,我有很多頂級商業人士的例子,他們嘗試進入政治,但似乎就是行不通。我不知道,我可以猜測嗎?去吧。
    如果我看數據,35%的人來自一所學校,伊頓學校,然後根據如果你聽我的意見,我就給你一個前五的職位,我則理解為什麼我永遠無法進入。即使我是最好的候選人,因為這並不是基於誰是最好的候選人,而是基於老男孩俱樂部。我幫你個忙,我如果你這樣做。哦,不是在工黨下面,或你知道,或其他任何政黨,也不在大多數保守派內閣下面。
    所以只是英國保守黨之下嗎?
    不,我認為在任何政黨之下,商業人士的發展可能不會順利,因為有三個理由我無法準確說明。
    那麼誰會茁壯成長呢?
    我擔心的是,真正會開始這樣做的人,是那些願意承受大量公眾攻擊的人。
    我想我這麼說。
    所以應該要通過。
    好吧,我的意思是,這事實上是。
    最近發生的一件有趣的事是社交媒體變得非常猛烈。
    我意思是,我自己不看,但我認為這對政治家和記者來說變得非常壓迫。
    我認為記者,如果被認為是在偏袒某一方或對某人優待,他們會遭受很多抨擊和濫用。
    我知道有人會為這本書對我進行採訪。
    勞拉。
    對,她是一位非常優秀的記者,但你看看她在網上所受到的攻擊,關於你知道,她是我的審問者之類的。
    這令人震驚。
    這真的令人震驚。
    我認為對國會議員來說也是如此。
    我認為他們會認為,如果在生活和避免這種事情之間有選擇,或者過著美好的其他生活,或是讓自己經歷這些事情,他們會選擇前者。
    我所說的與人們在這裡的參與有關,他們在拉抬自己的朋友。
    這有點像是男子俱樂部。
    有這樣的事實嗎?
    我認為,但我很遺憾地說,史蒂夫,我認為這可能一直是政治的運作方式。
    我認為政治從古至今都傾向於派系化。
    我認為這從古至今都是如此,雖然很可悲,但我認為這是真的。
    好的一點是,最終真的成功的人是那些能夠完成人們希望完成事情的人。
    你認為這是一種磁鐵嗎?
    所以這對於非常堅定的人物而言是一種磁鐵,他們願意付出很多來完成事情。
    好吧,我不這麼看你。
    我之前用過這些字嗎?
    不,不是,但就是這種人。
    你讓我擔心。
    聽起來你在引用我。
    不,不,也許你是。
    但我認為這種人會在這樣的環境中受到驅動並成功。
    我認為你必須有足夠的厚臉皮。
    好的。
    但由於這種運作方式,實際上成功的人是那些能夠推進某種事情並實現它的人。
    關於脫歐,根據YouGov的數據,62%的英國人認為脫歐更像是一種失敗,而9%認為它更像是一種成功。
    根據YouGov的數據,46%的英國人認為應該在10年內進行第二次歐盟公投,而只有36%認為不應該。
    根據,好的,讓我完成你無法回應的統計數據。
    根據英國的實際總增加值,即GVA,這是一個經濟規模的指標。
    他們說,與英國留在單一歐盟市場相比,2023年英國經濟減少了大約1400億。根據同樣的數據,他們說到2035年英國經濟的價值將削減3000億。
    我這裡的最後一個數據是,2020年來自歐洲改革中心的報告估計,到2023年中,英國GDP將比留在歐盟的情況小5.5%。
    這對應著每年約400億的經濟損失。
    作為一名商業擁有者,我也查看了一些關於商業擁有者的統計數據,33%的中小企業報告說,脫歐使他們更難與歐盟進行貿易,因為手續增加;倫敦政治經濟學院表示,脫歐使2020年至2023年的食品價格增加了6%。
    在考慮到這一切的情況下,你後悔脫歐嗎?
    絕對不後悔。
    絕對不。
    我真的。
    所以我們自2016年以來已經超越了德國和法國。
    抱歉,自2016年以來肯定已經超越了意大利。
    我上次查看時,德國和意大利都是歐盟成員,而你所提供的統計數據,舉例來說,它們在新冠疫情面前顯得微不足道。
    即使你接受脫歐造成問題這一點(我不一定認同),它同樣帶來了巨大的機會,因為我們能夠比其他任何國家更早地走出封鎖。
    記得,我們在2021年7月走出了封鎖。
    我們結束了所有限制,這意味著我們擁有G7國家中最快的經濟復甦,而我認為這不會在沒有脫歐所帶來的自由協助下發生。
    你知道經濟合作與發展組織(OECD)嗎?
    你知道那個機構是什麼嗎?
    是的,是的。
    他們說英國是唯一一個在疫情後仍然小於疫情前的主要富裕經濟體,脫歐可能是一個因素,而政府的獨立監察機構,我知道你知道的預算責任辦公室認為,英國最終將比如果未投票脫歐要差4%。
    在商業中,一切都是折衷。
    一切都是折衷。
    因此,你必須能夠識別英國為你所主張的脫歐所帶來的所有好處所做的折衷。
    我認為能夠識別這裡兩面論點的任何人都是在智力上誠實的。
    那麼,什麼是折衷?
    脫歐給我們帶來了什麼成本?
    我只會看看它給我們帶來了什麼成本。
    是的。
    我認為,毫無疑問,目前某些部分的管理確實是由一些歐洲朋友們進行的,這是不必要的官僚主義。
    我認為這會變得更好。
    我接受這些批評。我不認為這是世界的終結。但我確實認為,最终自由地做自己喜歡的事情,能夠自由地管理自己的國家,這是一個優勢。你沒有告訴我有什麼權衡。其實我告訴你過。我認為對我們在英國的影響,對我這樣的普通公民而言,權衡的結果是什麼?是的。我認為,某些企業確實發現更難以運行,的確有一些文書工作,我認為這些是沒有必要的。我們需要解決這個問題。但我相信我們有技術解決方案。 我不認為我們需要成為一個歐洲法律帝國的一部分,這個帝國的法律將會越來越密集和詳細,控制著我們的自由和限制我們。那麼,經濟上有權衡嗎?我不這麼認為,我認為最終我們會因此變得更富有。但在短期內,我們會更窮。 我再說一次,這是個人們非常情緒化的問題。請允許我提醒你,在公投之前,人們曾這樣說,而沒有人對這些人追究責任。人們曾說會有數百萬人失業,對吧?你還記得嗎?人們說如果人們投票離開歐盟,就必須有一份緊急的增稅預算。事實上,當我不再是首相時,失業率是50年來的最低點,而我們的有薪就業人數比疫情之前多了620,000。經濟……我只是想說,人們對脫歐發表各種預測。我讀的數據,你相信它們嗎?在短期內有經濟困難的情況存在。人們說我們會有一百萬人因脫歐而排隊領救濟金。好吧。但你相信在短期內有……不過我當時是在說,因為那是確認性偏見,對吧?但你說我們最終會更富有。所以我想說……我希望我們會如此。如果我們做對了事情。當然。所以在短期內,你認為經濟上會因脫歐而有一些困難?我確實認為這是事實。如果我們犯了留在歐盟的錯誤,我是說,基爾·斯塔默和工黨想做的,正是保持與歐盟的協調。他們基本上是希望我們成為規則的接受者。好吧。我認為這是一個巨大的、巨大的錯誤。我們應該追求自由。我不知道該如何用你能理解的方式說這個,但Perfected真的很棒。我是這家公司的投資者。我每天都喝它。整個團隊每天都喝Perfected。我們辦公室裡有一台Perfected冰箱。這就是我喜歡Perfected的原因。典型的能量飲料會讓我有崩潰感。作為播客主持人,你最不想的事情就是在交談時崩潰。Perfected的創始人想要創造一種不會讓人產生那種可怕崩潰循環的能量飲料,這是我們許多人所經歷的。因此,他們使用抹茶作為能量來源,而且他們還把它做得非常非常美味。他們剛剛推出了一個叫做粉紅桃子的新品味,真的很好喝。如果你試試Perfected的粉紅桃子,覺得不好喝,可以隨時私信我罵我。你可以在Tesco或Waitrose買到它,或者你可以在線上購買,這裡有個秘密要告訴你。我會給你40%的折扣,只為讓你自己試試粉紅桃子。去perfected.com,在結賬時輸入代碼Diary40。我會這樣保持一段時間,並不是永遠。那就是perfected.com,然後在結賬時使用代碼Diary40。當你試過它時,記得在Instagram上標註我,說斯蒂夫,你是對的。真的很好喝。下一個大事件是疫情。這是你成為英國首相後,疫情開始蔓延的時候。我在看你在2019年底和2020年初描述那一情況的書,顯然你對這個逐漸滲入的病毒的嚴重程度完全不知情。你第一次聽到有病毒從中國進來的時候是什麼時候?無論那是什麼日期,我認為是2019年底或2020年初。我記不清具體的時間,但有一天我在與衛生大臣走過下議院大廳的時候,他說,你知道,我擔心這種中國病毒。漢考克是處理這件事的合適人選嗎?因為這是世代中一次難得的健康問題。看,我認為他做得非常好。是的,我認為他非常有幹勁。他是處理這個的最佳人選嗎?我想,從後見之明來看,嗯,我當然認為,他,嗯,是的,因為我認為他擁有正確的能量和現實主義的混合。不要忘了,我們對這種疾病一無所知。我們不知道它有多致命。我們不知道它有多具傳染性。我們也不知道它的傳播途徑。我們有很多東西不知道。這裡有一些你書中的引述。你說,問題不在於我對於動物源性疾病無知,問題在於我覺得我對它們了解一切。在三十多年寫作或處理動物源性疾病後,我覺得我對我的SARS和埃博拉(Ebola)了解很多,這麼說。我得出了兩個結論。首先,這些新型動物源性瘟疫往往會自行解決。其次,試圖阻止這些瘟疫的政治家所帶來的更大風險是,他們限制疾病的嘗試在某些方面可能比疾病本身更糟。
    當漢考克開始談論一種新的冠狀病毒,可能是來自蝙蝠,並且有可能會席捲整個國家時,我感覺自己似乎聽過類似的事情,這一點也不驚訝。我們當時對此知之甚少。是的,我的意思是,我想我對此非常坦誠,一直在《解放》中表達我的心態,因為你知道,我曾詳細報導過沙門氏菌和雞蛋的恐慌,當時有數百萬隻雞被屠殺。無需如此,我也報導過對於波霸奶茶及男性無所謂的恐慌,還有瘋狂駕駛疾病,當時英國的大量乳牛也被屠殺,可能是無必要的。農民的生計受到了摧毀。我曾是倫敦市長,當我們面臨禽流感威脅時,因此你並不認為這是什麼大事。我們已經儲備了抗流感藥物Tamiflu,結果顯示這並不必要。因此我目睹了SARS的來去、埃博拉等。因此在每一個案例中,似乎都是針對一種來自亞洲或其他地方的動物傳染病風險有理性的焦慮。我們會努力做好準備,但隨後它神秘地幾乎完全沒有影響到我們。我記得豬流感。你認為在這種情況下會發生的也是如此嗎?我不知道。是的。我不知道,但我所想要做的是給你們一個背景。這些背景以及我認為很多人在聽到COVID的時候的心態。你什麼時候聯繫中國的?我記得是2020年2月。那是你致電中國領導人的電話。習近平。是的。我是說,我會打電話給他。他會在書裡。我們還在發送物資。是的。在那個階段,我們仍在發送物資以幫助他們。我們發送了,他對病毒說了什麼?嗯,我記得當時的對話有點模糊。我認為我提到過,他當時似乎在努力控制這種疾病,但我對於這些生鮮市場發生的事情感到不安。因為在那個階段,我們了解到這種疾病是在武漢的一個市場上自發出現的。他怎麼說?我不記得他對此的回應了。我不知道。我說,看看,我的意思是,他是中國的總統。我不認為他特別想暗示中國在任何意義上有錯誤。這我不能理解。但是,我現在認為這可能是不對的。我確信這確實是實驗室事故,或是由於實驗室裡某些事情出錯所造成的。我可以問這個嗎?因為這開始是一個陰謀理論,現在已經被廣泛接受為可能的結果。為什麼他們會在武漢的實驗室裡勾兌一種病毒?你可能會問。我是說,我想,他們為什麼這樣做?某些事情與為什麼人們會做這種事情相去甚遠。我確實不知道,但我認為他們,知道科學的目的是不斷推進人類知識的邊界,看看他們能做些什麼。你覺得這是一種武器嗎?我不,我沒有理由這麼認為。我沒有理由這麼想。我認為這是一場可怕的事故。我認為這東西是從實驗室裡逃出來的。我認為他們在研究這些病毒的工程,僅僅是研究病毒的功能增強,以及他們可以操控它的方式。遺憾的是,某些方面出了問題。這是我的最佳猜測。但很多人似乎不這麼認為。你在這個時候也打過特朗普的電話,和我談論這個。他是的。是的。他怎麼想?嗯,我是說,他堅定地認為中國有責任,但很多人也這麼認為。在書中,你提到世界衛生組織的反應似乎猶豫不決,因為他們想要維持北京的良好關係。是的。我認為許多科學家對得罪中國感到焦慮。我認為很多科學家,因為中國在支持和贊助許多學術研究上非常重要。因此我感覺有一種猶豫不決,我可能在這方面錯了。我的印象是,在對中國在封鎖上似乎過於明確指責上,有一種小心翼翼的態度。你在書中提到3月8日左右你開始看到意大利的情況。我想我們都清楚記得那些意大利醫院的場景,那裡走廊上擠滿了病人,正在推著病床,床位不足。對我來說,那也是一個大時刻,我意識到在推特上實際上看到了這場極為嚴重的情況,這是我在生活中從未見過的。那是對你來說的關鍵時刻,意識到這不僅僅是另外一種禽流感嗎?我非常擔心這一點,因為我了解意大利的醫療系統。我認為它大致上非常出色。我還記得我們的一個孩子曾經在意大利掉進游泳池。我們知道當每個人都在休息時,那是你遇到的最令人震驚的事情。意大利的急救人員來了,他們的表現無比出色。他們非常迅速。他們非常……我想,假如意大利人都面臨這種問題,而坦白地說,我們的人口與他們一样年長,那麼這可能是非常非常嚴重的。我想這真的觸動了我。因此如果你看看……很明顯,我完全尊重赫瑟·哈萊特勳爵的調查。
    但如果你回顧從那時起發生的事情,你會發現到三月23日之間,出現了一系列加強的措施,試圖讓人們採取預防措施。我觀察到這一點,我在書中看到你對那時起所經歷的階段進行了細分。然後,我所觀察到的,並且我認為這對於所發生的事情是一個公平的評估或描述,是存在優柔寡斷。因為似乎從一方面傳來的事實和另一方面傳來的事實產生了幾乎有點癱瘓的狀態。當你查看其他歐洲國家的數據時,我昨天也在查看不同歐洲市場做出決策的時間,英國似乎比其他所有歐洲國家慢得多才做出封鎖的決定,關閉學校的速度也較慢,商店和活動相較於我們的歐洲同行也晚了一些。馬特·漢考克接著說,他們在這方面比我們走得更前。你提到意大利的情況,他們已經比我們提前了。我們可以看到我們將不得不採取措施。但再說一次,這將是調查要評論的內容。對我來說很明顯,我們無法合理地在科學建議或意見之前在英國實施這些新的、苛刻的措施。而這就是它所會帶來的。那麼,走在我們前面並不重要,因為我這裡的圖表顯示了在第三例死亡後,我們採取果斷行動所花的天數。這對所有歐洲國家都是如此。當我在閱讀你從科學家和其他政治人物那裡獲得的信息時,信息是如此矛盾,我相信這就是造成優柔寡斷的原因。此外,你自己對於關閉社會的哲學。我們有一個叫做緊急科學顧問小組的組織,對吧?SAGE。他們是……所以我們將由科學指導。我們基本上必須……我決定必須遵循SAGE的建議。對於你的觀點,他們對學校的決策猶豫了很長時間,因為所有的壞處。如果你還記得,當時的論點是如果你行動得太早,那麼就有可能需要一直這麼做。因為,你知道,公眾會對封鎖失去耐心。還有第二個論點是,如果你行動得太早然後取消措施,病毒會再次爆發。事實上這種情況在整個疫情期間確實發生了。所以科學建議是……我的意思是,我不會說在那個階段是特別混亂。我認為他們在努力確定究竟該怎麼做。科學家們在某些事情上有不同的看法,比如……馬特·漢考克說過我們本可以拯救30000條生命。口罩等等。馬特·漢考克說,如果我們早點封鎖……但我不能確定。我無法得知。我所能說的是,如果早些封鎖就意味著必須超越預期的科學建議。我不是流行病學家。我不是科學家。我被要求……議程上是要將整個英國人口關起來。這不是科學家們當時所建議的事情。在書中,你似乎質疑那些封鎖是否真的有效。所以我不是這麼說的。好吧,我是說……因此這對我來說是有意義的。我認為他們確實在阻止疾病的傳播方面發揮了作用。而且他們可能幫助降低了疫情的曲線。可能。幾乎可以肯定。現在我覺得非常難以衡量的是,再次這是對於海瑟·哈萊特的問題,封鎖在多大程度上影響了這一切?什麼造成了這一切?自然的結果又在多大程度上是自然而然的。而你懷疑這種情況無論如何都會發生。我的意思是在某種程度上,或者說在很大程度上,也許無論如何都會發生。花了不少時間,因為在某種程度上,也許無論如何都會發生。問題是,封鎖的好處是否超過了對兒童造成的非常嚴重的傷害?我們之前提到的學校生活機會。你認為這個問題的答案是什麼?我認為我們做了正確的事。你認為我們做了正確的事?我認為我們做了正確的事。但我意識到有很多人不同意這一點。我希望COVID調查會說,是的,我們確實做了正確的事。在你的書中,當你談到那些措施時,你提到它們是瘋狂的。各個不同的領域……是的,我認為那是稍後的事。那是當我們進入分級系統時。你提到分級系統時認為它是瘋狂的。你似乎很驚訝人們會遵循這些規則,並且希望遵循這些規則,這聽起來很奇怪,來自於制定規則的人。你認為分級系統是瘋狂的,你對任何人……我在說的是回顧過去,對吧?是的,是的,是的。所以當時,看起來……所以我們當時的情況。這是第一次封鎖的一部分。因此在2020年夏天,進入秋季,情況再次變得更加困難,我們在一些地區有這樣的情況,例如萊斯特或西米德蘭等等,西北……你有分級。你有一個問題,就是有些地區沒有真的看到,呃,你知道,COVID的情況沒有下降到與西南地區,例如康沃爾的下降一樣。
    這樣的想法事後看來是個壞主意嗎?
    於是你就會聽到有人說,
    你知道,為什麼在康沃爾沒有新冠的情況下,
    某些地方還要關閉呢?
    只是因為在巴爾的摩或其他地方有傳播。
    那麼事後看來這是個壞主意嗎?
    從原則上說這是一個好主意,因為畢竟,
    這似乎有些瘋狂。
    但問題在於劃定邊界非常非常困難。
    一旦你說,嗯,萊斯特的這部分屬於某個等級,或者…
    是的,這是可能的。
    人們就瘋了。
    因為這是非常讓人不快的。
    在人性層面上,當你在疫情中領導國家,
    每天都收到人們死亡和生病的數字,
    然後,你知道,我知道你自己也生病了。
    在這段期間,你心理上是否承受了很大的壓力?
    嗯,我認為是的…
    所以,你…
    你發現了嗎,你知道,解放了?
    我喜歡當我能向前進,
    並且有一些積極的項目可以做的時候。
    所以當我不得不不斷地讓國家封鎖,
    試圖以這些非常非常粗糙的方法阻止疾病傳播的時候,
    真的很難。
    但一旦到了2020年底,
    我們有了疫苗的前景,
    那時我的情緒就變了。
    我的問題是關於你作為一個人的經歷。
    當你面對悲劇性新聞
    和這場不斷升級的疫情時,人性上的代價是什麼?
    如果我在你度過疫情最艱難的時刻中,像壁虎一樣靜靜地觀察,
    我會看到什麼?
    嗯,我覺得那真的是相當艱難。
    我得了嚴重的新冠病毒感染。
    除了你自己感染的那一天外,
    在那段期間,你最艱難的一天是什麼?
    我想那…
    啊,天啊,我想是…
    有很多艱難的時刻,但我認為不得不…
    我想,在2020年底返回封鎖實在是太糟糕了。
    因為我們真的真的希望這次喜慶會奏效。
    一些人仍然認為它會有效,
    但我無法冒這個險。
    我從你的書中提到的一句話讓我感到震驚,
    是:“我想真正的問題是,
    為什麼公眾如此渴望這些角色,
    為什麼他們如此願意讓自己的行為
    被束縛在這樣的嚴格細節中?”
    在他們的複雜性中,
    它們也像是一種宗教,
    詳細的儀式,你只是像《利未記》一樣遵從,
    希望獲得救贖,
    因為科學幫助我們的速度很慢。
    在2021年9月13日,
    你母親夏洛特去世,
    而同時你還在處理這一切,
    從疫情中恢復的後果。
    那是一個艱難的時刻。
    是的,但對於任何人來說,
    任何生活方式的人來說都是如此。
    那總是一個非常艱難的時刻。
    我想…
    回到你提到的為什麼人們如此遵守規則的問題,
    我對此的感受,我認為…
    不,我在這裡是想問你的母親。
    你的母親在2021年9月去世,
    而你在書中沒有過多提及其情況,
    但對於同時面對這些社會問題
    和政治問題的人來說,
    那一定是特別艱難的時刻。
    是的,我知道,但我想我想說的點是,
    這是我們共同的人類命運,不是嗎?
    是的,對於我和我的兄弟姐妹,
    我的家人來說這都很艱難,非常艱難。
    我們至今都想念她,
    但很多人在這場疫情中遭受了很大的痛苦,
    很多人失去了摯愛。
    而我必須非常非常留意
    每天在全國各地的家庭中發生的事情,
    我必須試著…
    我有一段非常艱難的時間…
    因為成為首相的一個有趣之處
    是現在的運作方式是有多少事情需要向上匯報。
    你知道,你必須做出那些決策。
    沒有其他人可以代替你。
    你還記得在哪裡得知
    夏洛特去世的消息嗎?
    哦,天啊,我想我在…
    我正駕車前往倫敦。
    我剛剛外出拜訪過。
    那是意外的嗎?
    嗯,我是說,你知道,她…
    她因帕金森病已經病了很長一段時間,
    並且有許多與帕金森病相關的併發症。
    她在一年前曾經經歷過一段嚴重的情況。
    所以不,從醫學上說,我不能說這是…
    我不能說這是完全意料之外的,不。
    你有機會哀悼她的去世嗎?
    我當然對她的去世感到悲痛。
    但是…
    如果你是說我是否…
    處理過它,哀悼過它?
    我盡我所能,是的。
    你是那種自然而然的,
    那種情感上的,我想說的,與自己聯繫的人嗎?
    (嘆氣)
    天啊,我不知道。
    我想你可能要回到
    我們之前所談論的一些早期事物上。
    我的意思是,我有悲痛,然後你知道,我非常想念她。
    我所有的兄弟姐妹,今天我仍然想念她。
    但是,你知道,我也有許多事情需要思考和完成。
    我們不得不,知道的,我們必須這麼做。
    許多英國民眾
    同時也在哀悼和悲傷。
    我想這就是為什麼你在書中提到的派對門情況,
    對許多人來說如此令人憤怒的原因。
    因為對我這樣的人來說,
    再靠近政治也不是那麼近,
    這裡是關於表象的,你知道?
    我認為這實際上是問題所在,
    因為有些人因丧礼和疫情的情況無法見到他們的摯愛。
    甚至有人暗示10號樓裡有一場派對,
    這是我認為任何人都不會說的最令人愤怒的事情。
    但並不是有派對在進行。
    我的意思是,你會發現所有的事情。你會發現所有釋放出來的事情。
    我對此感到絕望。
    我真的很理解,而我完全理解人們為什麼會如此憤怒。
    我真的理解這一點。
    我盡力去試著,知道,我認為我處理不當整件事情。
    這些揭露,雖然如我所說。
    但這也是現實。
    因為在書的結尾,
    你似乎确实强调了你可以做些事情来…
    好吧,我能做的就是我能做的,我想。
    所以我想知道為什麼會委託蘇·格雷
    進行調查。
    我的意思是,我被告知她是,你知道的,
    政治上保持中立,並且某種程度上是一個榜樣。
    而這兩點在我看來現在似乎都不真的成立。
    我這裡有一張照片。
    據說在“派對門”時間範圍內發生了17場聚會。
    其中一張泄露給公眾的照片是這張照片,
    我相信你在唐寧街10號享受奶酪和紅酒。
    現在,作為一名公眾,我看到這張照片,
    我查看一些這些關鍵日期。
    我知道你因為某一特定的日期被罰款,我想,那就是你的生日,
    在那天你和一些同事舉著酒杯。
    不,我不是。
    你看,又是這樣,人們會這樣說。
    是因為你是因為一個同事的告別飲酒而被罰款的嗎?
    不,我不是因為那個被罰款的。
    那你是因為什麼被罰款的?
    我因為在內閣會議房間的桌子旁站著而被罰款,
    在兩次會議之間。
    帶著一杯酒?
    不,不是帶著一杯酒。
    還有幾位工作人員當時也在那裡。
    但無論如何,這是我在工作日中看到的人。
    但這張照片。
    而且,僅僅因為人們以為我有一個蛋糕。
    是的。
    而我們並沒有,我沒有蛋糕。
    我甚至沒有看到蛋糕。
    說這是一個派對完全是天方夜譚。
    這是我正常工作生活中的一個最陰鬱的事件。
    而那張照片就是你指著的那張。
    這是大都會警察調查過的。
    他們認為沒有犯罪行為,因為你看到的是人們坐在
    外面,正如人們在那些時候嘗試做的,
    因為感染風險小得多。
    讓我給你讀一些這些東西。
    所以在2020年5月15日,唐寧街的奶酪和紅酒。
    那天英國大約有349人死於COVID。
    約翰逊先生被拍到和他的妻子
    凱莉以及一些工作人員坐在一個桌子旁,桌上有奶酪和白酒,在10號花園裡。
    當時有COVID限制,導致人們無法在家。
    我剛剛,我剛剛,
    合理的藉口。
    讓我先讀這個然後我再。
    但我們曾在那裡。我在那。
    那是我的家。
    我知道,我知道。
    那是我應該使用的花園。
    5月20日,同一天有一個自帶酒水的派對,
    那天大約有38人死於這場大流行。
    而你參加了大約30分鐘。
    你說是25分鐘。
    接著6月19日是你的生日。
    好吧。
    讓我們回到那裡。
    我的意思是,你知道,這些都無法贏得公眾的信任,因為他們都認為我們,
    你知道,有人在跳舞和聚會。
    4月12日,約翰遜宣布他被警察罰款50英鎊。
    你知道這是什麼嗎?這一切都是關於,這一切都是關於以身作則,
    對吧?
    而且我認為,今年無論唐寧街發生什麼事都需要是極端的完美榜樣,
    極端的示範,因為你,當然,會受到攻擊。
    你知道的。
    是的。
    當然,如果你打噴嚏,你就會受到攻擊。
    我說這個。
    我說這個。
    這就是我所說的。
    所以,我們應該做什麼。
    我所說的是,我們應該,我應該告訴所有人,聽著,
    人們會以某種方式說這些,因為事實上,正如我試圖
    解釋的,在我們所處的辦公環境中,保持完美的社交距離是不可能的。
    人們正忙著工作。
    我認為我應該對工作人員說一些像是人們會
    想要來找我們的話。
    為了上帝的名字,你知道,不僅要遵守規則,還要讓別人看到遵守規則。
    現在我們有,知道,走廊上所有的標牌和類似的東西。
    我認為到了那個時候,有很多人也許和我未必是朋友的,
    想要讓我陷入麻煩。
    那,沒問題。
    但老實說,我覺得我無法不相信,因為我試著在這些事情中保持
    公正。
    所以我努力像商業人士一樣利用常識。
    但你真的認為我故意在派對上違規嗎?
    對我來說,當我看到那張照片,當我的一位朋友不能參加她祖母的葬禮,而看到那裡有人喝酒並且在這張照片中似乎玩得很開心,
    但也是在其他照片中你手裡拿著酒時。
    我心想,你根本不應該讓這種事情發生。
    你知道,我認為你同意我,因為你在書的結尾說過,你說,我應該告訴我的整個團隊,連出現違規的樣子都不要讓他們。
    在近兩年裡,人們在唐寧街努力工作,彼此之間的距離非常近,
    當然會有一些時刻,當然,當同事正在離開時,
    當你向他們舉杯,除非你打算禁止這樣的情況發生。
    我認為你應該禁令。
    那是一種觀點。
    不,因為我只覺得。
    你在1940年禁酒。
    我認為作為首相的你在一個小組中,你必須成為最嚴格的榜樣。
    抱歉,但我們在這個國家已經對酒精禁令了嗎?
    不,我真心認為。
    如果我們在1940年在唐寧街禁酒。
    我認為所有的聚會都應該在唐寧街被禁止,因為我認為。
    抱歉,但我們會聚會。
    這意味著禁止會議。
    你所說的聚會是什麼?
    聚會是指酒水、音樂和蛋糕的聚會。
    我認為應該禁止這些聚會。
    我試著向你解釋過,沒有蛋糕,或者我根本沒有看到蛋糕。我並沒有參加任何有音樂或舞蹈的活動,這完全是胡鬧。現在,或許那些事情確實發生過,但它們肯定不是在我在場的時候發生的。我認為其中一個問題,我犯的錯誤,就是一開始就發出了這種普遍的道歉。因此,發生的事情讓人認為那是事實。你現在還會道歉嗎?是的。你現在還會道歉嗎?我不會就嘔吐或打鬥的指控道歉,因為那些事情最終被證明並不真實。你為什麼道歉?好吧,因為在我的監督下,人們違反了規則,所以我負有責任。當然,我為此道歉。但我在《釋放》中所說的是,問題在於以一般道歉開始,這意味著隨後的任何指控,人們都會認為那肯定是真的。而且,公平地說,我有一種感覺,你也這麼想。不,不,不。對我來說,這主要是我的錯,因為我似乎是在驗證別人對發生的事情的看法。而實際上發生的事情是,人們正在全天候拼命工作,以完成許多非常困難的任務。實際上,他們成功完成的事情是非常值得讚揚的。因此,我對他們感到十分內疚。在你書的705頁上,你說,事後來看,我應該做更多的事情來保護自己和白宮的其他成員,免受你的一些指控。我應該對全體員工說,也許在信中提到守則不僅重要,更要表現出遵循這些規則,並不斷提醒大家。我認為這其實是我的觀點,也就是道歉。我認為道歉是好事,我認為人們應該道歉。但如果你提前道歉,問題在於許多關於工作人員的事情都不是事實,也對他們不公平。而我這種普遍的道歉看起來像是在驗證和接受所有這些批評。我認為事後來看,我應該等著看看人們到底說了什麼,以及哪些事情被確認為真實。然後,我應該為實際發生的事情道歉。你明白我在說什麼嗎?我明白。而且我還想再次為那些全天候工作以解決政府和國家對COVID反應的官員辯護。他們在關鍵時刻做得非常出色。我不知道。我明白。我知道你對我很有耐心。你讓我談了將近兩個半小時,原本我以為只需要一個小時的節目。因此,你在忍受這一切上十分英雄。現在我們要結束了。但我只是想再問幾個問題。這些是我個人的問題。那麼,沒有人知道你有多少個孩子。為什麼這成為這麼廣泛辯論的主題?我從來沒有和我節目的嘉賓坐在一起,卻不知道為什麼他們會成為這麼廣泛辯論的話題。這是個公眾記錄的問題。我有八個孩子。你有八個孩子。這是公眾紀錄。好吧。我不知道為什麼人們。為什麼大家對你有多少個孩子這麼著迷?我也搞不懂。Charlotte Owen。你和她沒有關係吧?沒有。她不是以前的成員?不是。好的。我問了我的朋友,看看他們想知道你的一些事情。沒有,她說,但書裡有寫。當然可以,看看書裡有提到的那些內容。她是一位很有能力的顧問。那麼Boris Johnson接下來會怎麼樣?你會回到政治中嗎?我要過一種無過錯的,冷淡的隱秘生活。你想回到政治中嗎?我認為Fritz被斬首的機會不大。你應該只有在真的覺得自己能夠有用的情況下去做事情。我現在最喜歡的事情是畫畫,我在鄉村生活得很好,我事務繁忙,做著各種各樣的事情。下一個問題。大火。是的。特朗普還是卡馬拉,你不能模棱兩可。所有英國首相,包括前首相,都有憲法義務與任何人友好相處。誰對國際關係最有益?由美國人民來決定。這是正確的。而你日漸減少的觀眾不該期望。誰對結束戰爭最好?誰對結束戰爭更好,卡馬拉還是特朗普?我的意思是,如果你讀過《釋放》。我確實讀過。好的。我看了你在GB News的採訪,你似乎認為特朗普會更好……我想說的是,你應該意識到對他在外交政策上處理的某些反特朗普偏見。當他擔任總統時,他做出了一些艱難的決策,表現出美國的力量和目的。這就是我的觀點,但我不會再多說了。
    我們在這個播客上有一個結束的傳統,最後一位嘉賓會為下一位嘉賓留下問題,而不知道他們將留下給誰。
    哦,對。
    好的。
    留給你的問題是,成功往往是有代價的,而其中之一就是我們在追求成功的過程中失去的人際關係。
    你在追求成功的過程中失去了哪段關係或哪個人?
    讓我想想……
    你似乎……
    嗯,活得越久,攀升得越高,你知道的,可能會經歷一段完全、可怕的撕裂,然後學會,注意,事情會變得好起來,並且重新贏得朋友。
    所以,我的意思是,看看邁克爾·戈夫。
    你必須回答這個問題。
    你在追求成功的過程中失去了哪段關係或哪個人?
    答案是,邁克爾,我對任何終止、任何破裂都不認為是好的。
    沒有人曾經迴避這個問題,所以你並不是第一個。
    我對任何破裂都不認為是好的。
    你在追求成功的過程中失去了哪段關係或哪個人?
    他們並沒有失去。
    給我一個人,給我一個名字。
    我們從未有過這樣的回答。
    這是一個長期以來的傳統。
    沒有人曾經迴避這個問題。
    顯然,我和邁克爾·戈夫之間有過破裂,但然後,在2016年,我懷著異教徒的樂觀將他重新放回內閣,而你知道,這就這樣了。
    波里斯,謝謝你。
    謝謝你的時間。
    謝謝。
    我會在下面鏈接這本書,讓任何想要閱讀的人都能獲得這本書。
    將在下面鏈接。
    你的寫作風格極具吸引力。
    我想從ITV到GB新聞訪問你的人都說過同樣的話。
    這本書在下面鏈接。
    謝謝。
    如果你對我們談論的主題感興趣,還有很多其他話題,這是一本特別長的書。
    大約700……我不確定。
    我記得正確。
    我想是超過171頁,172頁。
    包括索引和致謝。
    這是一本對過去五、六、七年發生的所有關鍵問題進行了詳細探討的書,還稍微提及了一些你之前生活中發生的事情。
    鏈接在下面。
    波里斯·約翰遜的解放。
    非常感謝你,波里斯。
    非常感謝,史蒂夫。
    這是一種榮幸。
    我想……我能得到什麼獎品嗎?
    我想這得……
    這次訪談原本應該多長時間?
    我不知道。
    是兩……
    通常是四個小時。
    有時是四個小時。
    哦,我明白了。
    是的。
    這不是很酷嗎?
    我在《首席執行官的日記》上的每一次對話,在結束時,你會知道我會請嘉賓在《首席執行官的日記》中留下問題。
    我們所做的就是將《首席執行官的日記》中寫的每一個問題轉變為這些你可以在家玩耍的對話卡片。
    所以你有我們曾經邀請的每位嘉賓。
    他們的問題,然後在背面,如果你掃描那個二維碼,你就能看到回答那個問題的人。
    我們終於揭曉了所有的問題和回答問題的人。
    全新的第二版更新版對話卡片現在已在TheConversationCards.com上發售。
    它們已經瞬間售罄兩次,所以如果你有興趣獲得一些限量版對話卡片,我真的非常建議你趕快行動。
    謝謝。

    He was the 55th Prime Minister, led through 3 of the biggest crises of the last century, and is one of the most controversial characters in the history of the United Kingdom. Boris Johnson is now ‘unleashed’.

     Boris Johnson is the former UK Prime Minister, serving from 2019 to 2022, he has also served as Foreign Secretary and Mayor of London. He is also the author of books such as, ‘The Churchill Factor: How One Man Made History’ and ‘Unleashed’.

    In this conversation, Boris and Steven discuss topics such as, his support for the Leave campaign without an exit plan, why he doesn’t apologise for Partygate, his initial under appreciation of Covid’s danger, and his predictions for the upcoming US election. 

    (00:00) Intro

    (02:25) What Do We Need To Understand About Your Early Years

    (04:52) Glue Ear Making You Deaf

    (05:47) Your Mother Charlotte

    (08:27) Why Was Your Mother Sent To A Psychiatric Ward

    (11:18) Why Did Your Mother Say You Were “Self Defending”

    (13:13) Why Did Your Parents Divorce?

    (14:42) Was There Physical Violence In The Household?

    (15:29) What Did Your Parents Teach You About Marriage And Love

    (18:04) Is Your Public Persona A Marketing Strategy?

    (24:36) The Imbalance Of The UK’s Class System

    (28:25) Has The Conservative Government Done Enough To Level The UK?

    (38:30) Boris’ Career Rundown

    (39:00) Did You Expect To Win The London Mayorship?

    (41:25) You Had 3 Significant Country Events, Do You Wish It Was Different?

    (43:06) Did You Think You Were Going To Win The Brexit Vote?

    (45:18) Your Secret Pro-Remain Letter

    (49:22) You Had No Plan After Brexit

    (59:41) Did David Cameron React Badly When You Said You Were Going To Leave?

    (01:01:33) How Does Someone Get A High-Level Job Without Having Done It Before?

    (01:03:39) If You’re In Politics, You Need To Be Okay With Public Attacks

    (01:05:10) Is Politics All About Bringing Your Friends Up With You?

    (01:06:39) Do You Regret Brexit?

    (01:09:53) What Have The Downsides Of Brexit Been?

    (01:13:45) When Was The First Time You Heard About This Virus?

    (01:18:13) When Did You Call China To Address Covid

    (01:19:35) The Virus Was Actually Created In A Lab

    (01:20:37) Call Trump To Talk About Covid

    (01:21:29) Lockdowns

    (01:27:18) Were The Lockdowns Even Worth It

    (01:28:52) The Tiering System Was Bonkers

    (01:30:46) Was There A Mental Toll On You?

    (01:32:31) The Impact Of The Death Of Your Mother

    (01:36:30) Party Gate

    (01:47:13) How Many Children Do You Have?

    (01:47:37) Charlotte Owen

    (01:47:47) What Happens Next For Boris Johnson

    Follow Boris: 

    Instagram – https://g2ul0.app.link/GZMiyeVzyNb 

    Twitter – https://g2ul0.app.link/eQ5qEsXzyNb 

    You can purchase Boris’ book, ‘Unleashed’, here: https://g2ul0.app.link/C9fcSpmAyNb 

    Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes 

    My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://g2ul0.app.link/DOACBook 

    You can purchase the The Diary Of A CEO Conversation Cards: Second Edition, here: https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb 

    Follow me:

    https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb 

    Sponsors:

    PerfectTed – https://www.perfectted.com with code DIARY40 for 40% off

    Colgate – https://www.colgate.com/en-gb/colgate-total

    Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

  • The Groundbreaking Cancer Expert: (New Research) This Common Food Is Making Cancer Worse! Cancer Is Getting Worse Worldwide & It Might Not Be Genetic, It’s Your Diet!

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:04 “Cancer is very preventable. When the medical establishment acknowledges what I know about
    0:00:08 this disorder, what’s causing it, and what we’re not doing to prevent it or treat it,
    0:00:11 it will be recognized as the greatest tragedy in the history of medicine.”
    0:00:16 Thomas Seyfried is a professor of biology, genetics, and biochemistry who has dedicated
    0:00:21 the past 30 years gathering scientific evidence on what could be the true origin and prevention
    0:00:22 of cancer.
    0:00:26 “Cancer is getting worse, and there’s no major advance in reducing death rates, and
    0:00:31 I can speak to the reasons for that. All major cancer research centers think cancer is a
    0:00:32 genetic disease.”
    0:00:33 “You believe otherwise.”
    0:00:36 “It’s not whether you believe, it’s what the data tell us, and the evidence is massive
    0:00:40 to support that cancer is a metabolic disorder. And the problem is we’re doing everything
    0:00:46 we possibly can in our lifestyle to induce it. The scientific evidence is there. Like,
    0:00:51 for example, we know that cancer was extremely rare in African tribes that were living according
    0:00:55 to the traditional ways. But when modern lifestyle entered into their societies, cancer had a
    0:01:00 control. We even did a study on dogs. We know that wolves in the wild don’t die from cancer.
    0:01:06 But cancer is the number one killer of domestic dogs. Why? It’s because of our lifestyle issues.
    0:01:10 And a lot of us are doing things without the knowledge that it would put us at risk. But
    0:01:14 with metabolic therapy, you can use it as both a prevention and a treatment. And we’re
    0:01:18 seeing more and more of hormonal cancer patients outliving their predictability because of
    0:01:22 this. And let me tell you one thing and remember it. If you do metabolic therapy, you can actually
    0:01:26 reduce risk for cancer. You can take away the fear. And when you say metabolic therapy,
    0:01:28 tell me what those things are. Number one.
    0:01:39 Professor Seafreed, if someone walks up to you on the street and they know nothing about science,
    0:01:43 they know nothing about medicine, et cetera, and they asked you, what do you do and why do you do
    0:01:50 it? How would you respond? I’m a professor of biology at Boston College. So in that role,
    0:01:55 I spend a lot of my time working with undergraduates and graduate students in
    0:02:00 training them to be scientific literate in various aspects of biology.
    0:02:07 The research program that we have at the university is also focused on understanding
    0:02:11 how to manage cancer better, how it originates, and how to prevent it.
    0:02:17 How much of a problem is cancer globally? What are the sort of headline statistics on
    0:02:21 the macro view of cancer for someone that really doesn’t know?
    0:02:28 Yeah, well, it’s getting worse. I can’t say it’s in the millions. I know precisely what’s going on
    0:02:36 in this country because the American Cancer Society every year distributes the data on cancer.
    0:02:42 We have almost two million new cases diagnosed per year in the United States.
    0:02:51 And we have 1,700 people a day dying from cancer in the United States, which comes to about 70
    0:02:58 people per hour in the United States. Now, when I went to China, I looked at some numbers there,
    0:03:04 and it was 8,000 people a day dying from cancer. Obviously, the population is so much larger.
    0:03:10 And I don’t know what it is in the UK. I mean, we’d have to go to their cancer registries.
    0:03:17 But what we do know is that it’s supposed to be a lot worse by 2050 than it is today.
    0:03:22 So there seems to be no reduction in deaths suffering for this disease,
    0:03:28 and I can speak to the reasons for that. But right now, I would say it’s a global
    0:03:34 epidemic of cancer. It’s not getting better. It’s getting worse. More people are dying from it.
    0:03:39 There’s no major advance in reducing death rates. So it’s a great tragedy.
    0:03:45 And when we understand what’s causing it, and what we’re not doing to prevent it or
    0:03:51 treat it, it’ll be recognized as the singular greatest tragedy in the history of medicine
    0:03:56 worldwide. When they come to know what I know about this disorder,
    0:04:02 and then they realize what we’ve been doing in a misdirected way, it’ll be recognized as the
    0:04:07 greatest tragedy in the history of medicine. What types of cancer are people dying from?
    0:04:10 What is the most popular types of cancer for men and women?
    0:04:15 Well, it’s always been lung cancer, pretty much for men and women. Lung cancer has always been
    0:04:21 the number one. But we have pancreatic breast cancer, colon cancer. These are all on the rise.
    0:04:25 Colon cancer is on the rise. Pancreatic cancer is on the rise in this country.
    0:04:32 I can’t speak for other countries. They may vary slightly due to diet, lifestyle issues.
    0:04:37 But lung cancer has always been recognized as the number one cancer.
    0:04:41 How many people in the United States then, based on the statistics, would develop cancer?
    0:04:48 Well, it seems to increase every year. So it’s kind of a moving target. It doesn’t seem to go
    0:04:54 down. What it is today, I don’t know. But what I do know is the numbers of people that are dying
    0:05:01 each day. Because the American Cancer Society comes out with, I think it’s 612,000 people
    0:05:10 will die this year, 2024, from cancer in this year. So divide it by 365. And it comes out to just
    0:05:16 about 1700 people a day. Divide that number by 24. And you get about 70 people an hour,
    0:05:21 based on the numbers provided to us from the American Cancer Society.
    0:05:28 When they say we’ve made major advances in cancer incidences, right? So in the 1990s,
    0:05:36 they instituted the anti-smoking campaigns. So today, if you read, they say we have reduced
    0:05:43 cancer deaths by 31 or 32%. Wow, that sounds really impressive. So what they do is they
    0:05:48 take the number. This is what the National, the American Cancer Society has done. It’s published
    0:05:55 in their papers. Okay, if we didn’t stop smoking in the 90s and everybody continued to smoke,
    0:05:59 the trajectory would be very, very high. Because we stopped smoking or this,
    0:06:07 we have 33% lower death than if we didn’t stop smoking. But the trajectory is continuing to
    0:06:13 increase. Maybe not as steep as it would have been had we continued to smoke. So it was clearly a
    0:06:19 prevention. It had nothing to do with a treatment. It had to do with prevention. That was giving the
    0:06:24 note we’ve made major advances in reducing cancer death rate. Yeah, because people stopped smoking.
    0:06:29 For many, many people, more people would have died had they not smoked. So we have
    0:06:36 people that are not real people. We’re just looking at what would have happened if we didn’t stop
    0:06:43 smoking. What are the leading causes of death worldwide in terms of diseases? I hear that
    0:06:49 heart disease is number one. I think that heart disease is number one. Cancer is number two.
    0:06:54 Okay. And there are many different types of cancer. I heard there’s hundreds of different forms of
    0:07:00 cancer. If you look under the electron microscope or a correction, even a light micro, this is how
    0:07:06 most cancers are diagnosed by light microscopy. You look under the microscope and you see a bunch
    0:07:11 of cells that are dysmorphic in the way they look. And then they all have genetic defects
    0:07:16 and all this kind of stuff. But they all have one thing in common. They depend on a fermentation,
    0:07:21 energy without oxygen. So all cancers are a singular type of disease. It’s just that they
    0:07:25 happen in different tissues. But when you look at the underlying problem, they’re all very,
    0:07:31 very similar. They can’t live without fermentation, which means energy without oxygen. So that’s the
    0:07:38 common pathophysiological problem in all cancers, whether it’s a colon, brain, breast, bladder, skin,
    0:07:45 lung. We’ve looked at all these cancers and they’re all essentially using the same mechanism to
    0:07:51 grow out of control. So what is that fermentation you mentioned? Fermentation is energy without
    0:07:57 oxygen. What does that mean? We breathe air and we exhale CO2 and water vapor. And those are the
    0:08:03 waste products of the food that we eat. Everything is broken down and combusted in our mitochondria
    0:08:08 of the cell. And the waste products are CO2 and water vapors. Those are the waste products.
    0:08:15 But if you and I were to stop breathing for any particular time period, our bodies would fill
    0:08:21 up with lactic acid and succinic acid, like if we were to have a heart attack or when somebody has
    0:08:28 a heart attack, they don’t die instantly. If they’re there for five or seven minutes without
    0:08:33 oxygen, they may die because the brain dies. But if you can get the heart to beat again and get
    0:08:40 oxygen back in the system, you can come alive again. But when we have that massive interruption
    0:08:48 of oxygen into our body, the cells fall back on an ancient, they immediately turn on these ancient
    0:08:55 pathways to get energy without oxygen for a short period of time. And that’s the sugar glucose,
    0:09:00 which is already in our bloodstream from the food we eat, and the amino acid glutamine,
    0:09:05 which is an amino acid in our bloodstreams. Highest level of amino acid is the glutamine.
    0:09:12 These two fuels are now burned for energy, obtain energy without oxygen. There’s no,
    0:09:18 there’s these pathways up, regulate, and you can get ATP, which is energy to keep you alive for a
    0:09:22 short period of time. But your bloodstream is filling up with the waste products called lactic
    0:09:29 acid and succinic acid. Lactic acid is coming from glucose to sugar. And succinic acid is coming
    0:09:34 from the amino acid glutamine. And they build up and that tells you you’re fermenting. You’re
    0:09:38 getting energy without oxygen because you’re not breathing. Very simple. You’re not breathing,
    0:09:43 but I’m not dead yet. Now, of course, if you don’t get it for very long, you die. It’s just that.
    0:09:50 Now, the other way you can stop oxygenation in our bodies quickly is with the poison cyanide.
    0:09:56 So if we, God forbid, we would take cyanide, we’d be both dead within a minute. We just,
    0:10:03 because our bodies are completely shut down of energy from oxygen. Now, here’s the cancer cell.
    0:10:12 The cancer cell lives in, can live in cyanide. Cyanide does not kill a tumor, okay? Otto Warburg
    0:10:16 showed this a long time ago and we’ve also shown the same thing in our lab. Others have shown this.
    0:10:21 The interesting thing is when you look at cancer cells, even in the presence of oxygen,
    0:10:26 even in oxygen, they’re throwing out lactic acid and succinic acid. What does that mean?
    0:10:33 That means the organelle inside the cell that generates energy is not efficient.
    0:10:39 It’s inefficient and the cells are using ancient fermentation. And when I say ancient fermentation,
    0:10:46 you have to realize the earth is four and a half billion years old. The organisms that existed on
    0:10:51 our planet two and a half billion years ago were all fermenters. There was no oxygen in the atmosphere
    0:10:57 until the photosynthetic bacteria started making oxygen. They were living cells. They had no oxygen
    0:11:03 and they were growing like crazy, unregulated growth, just unregulated. What’s going on here?
    0:11:08 And they would die as soon as the fermentable fuels were dissipated as they gobbled up everything,
    0:11:13 they would just die. So they lived as long as they could reproduce and have fermentation fuels.
    0:11:18 The cancer cell in our body is doing nothing than falling back on these ancient fermentation
    0:11:25 pathways that become accelerated, upregulated in the tumor cell because the efficiency of the energy
    0:11:32 coming from the mitochondria is now depleted. It’s defective in many different ways. So this
    0:11:37 is very clear. And this happens in lung cancer, colon cancer. We’ve looked at all the major cancers
    0:11:42 and we found out these common defects are seen in all the cancers. So they’re all very similar in
    0:11:46 their metabolism. They’re very different in what they look like under the microscope. Long doesn’t
    0:11:50 look like colon, doesn’t look like brain. They’re very different genetically. They’re all different
    0:11:56 from each other. But they’re all common in a dependency on this ancient pathway of energy
    0:12:02 metabolism. Can you take me back? You mentioned a guy called Wahlberg there. Yeah. Can you take me
    0:12:07 back on the journey that the scientific community or at least you have been on to arrive at the
    0:12:11 conclusion that the central sort of causal factor, at least an indication of the causal factor of
    0:12:18 cancer lies in this shift in energy systems. Where did this understanding start in research?
    0:12:24 Well, it started with Otto Wahlberg for sure in the 1920s. The other linkage, before I could tell
    0:12:28 you what Otto Wahlberg did, because I was like everybody else. I thought cancer was a genetic
    0:12:33 disease. And I heard about Wahlberg didn’t really know what he was talking about or
    0:12:40 invested any time thinking about what he said. But Lyndon Nebling was a PhD nursing student at
    0:12:47 Case Western Reserve University in Ohio. And she took these two little hopeless kids,
    0:12:53 brain cancer, we call hopeless cases when they have no predictability of long-term survival.
    0:13:00 And she gave them a ketogenic diet, the lower blood sugar. And she was able to rescue these kids.
    0:13:06 One eventually died. The other one was lost to follow up. And she said her strategy was based
    0:13:11 on what Otto Wahlberg had said about glucose and cancer. So then I said, Wahlberg, I said, who the
    0:13:16 hell, let me go back and check out who this guy was and what he did. Because I was seeing similar
    0:13:21 things in the in the mouse with that drug. It was lowering glucose. And we were shrinking these
    0:13:27 tumor cells. And we published a paper, the first one of the first ever papers linking that how high
    0:13:32 your blood sugar is determines how fast your tumor will grow in the mice. And now this has been
    0:13:37 replicated in all human cancers. The higher your blood sugar, the faster the tumor grows. The lower
    0:13:43 the blood sugar, the slower the tumor grows. Undeniable for all different human mouse cancers.
    0:13:50 Wow. So Wahlberg had said this a long time ago, back in the 1920s. He was taking slices of all
    0:13:55 kinds of human and rat mouse tumors and slicing them up. And he noticed something really strange
    0:14:02 about these cancers. They take in less oxygen compared to the normal tissue from which they came.
    0:14:07 Wow. So they’re kind of like oxygen deprived. And they were throwing out this lactic acid
    0:14:12 waste product that he was that he was saying. And they were taking in so much more glucose than
    0:14:16 the normal. So the normal cells take in just a little bit of glucose and they can make tremendous
    0:14:23 energy from a tiny amount. This guy was taking in huge amounts of glucose, but not fully metabolizing
    0:14:29 it to CO2 and water, but dumping it out as lactic acid, which is a breakdown product of glucose
    0:14:36 that is not fully metabolized in the cell. Wow. He said this is unbelievable. And then he did all
    0:14:40 kinds of tissue. I looked at his data. It was unbelievable. He was cutting humans, mice, rats,
    0:14:47 and seeing the same thing over and over again. And he was saying the origin of cancer has to do
    0:14:53 with something in the ability of the mitochondrion, the organelle, to generate efficient energy from
    0:14:59 oxygen. So the mitochondria is the part of the cell that creates energy? It’s the part of the
    0:15:05 cell that creates energy through oxidative phosphorylation, which is burning energy using
    0:15:10 oxygen. Okay. Okay. So it’s like an engine. It’s an engine, a very highly efficient engine.
    0:15:15 This is an organelle. You have to realize we have the cell. Yeah. And we have a nucleus that
    0:15:19 everybody knows about, this nucleus. And then we have all these little organelles in there.
    0:15:23 We have lysosomes, and we have the mitochondrion, which is like a spaghetti
    0:15:31 network inside the cell. It’s actually a second living organism inside ourselves.
    0:15:36 And to simplify what they do, the mitochondria, they convert oxygen and glucose into energy?
    0:15:43 Yes. They combust energy. They take the foods that we have, carbon, hydrogen bonds. Okay.
    0:15:50 And we break those down inside our mitochondria. And when we break those bonds down, we create a
    0:15:55 hydrogen gradient, and we dissipate that gradient through an impeller mechanism
    0:15:59 that generates energy like crazy. It’s unbelievable, very efficient, highly efficient.
    0:16:04 But the cancer cell has corruption in that system. But it doesn’t happen overnight.
    0:16:09 As Warburg said, if you break that system too acutely and too fast, the cell will die. It doesn’t
    0:16:16 have the… So you have to have two things to get from oxidative phosphorylation to energy with
    0:16:22 minimal oxygen fermentation. Sorry, just to keep it simple, from a normal cell to a cancer cell?
    0:16:28 From a normal cell to a cancer cell doesn’t happen overnight. It’s a chronic damage to the ability
    0:16:36 of that organelle inside the cell to generate efficient energy. So all we have to know with
    0:16:39 cancer is that they’re… How are they growing so rapidly? Why are they going out of control?
    0:16:46 How come it’s so hard to kill them? Because as long as you have those fermentable fuels
    0:16:51 that drive this ancient fermentation pathway, they will continue to grow. They’re very hard to kill.
    0:16:55 And the fermenting fuels are glucose and… And glutamine.
    0:17:00 Glutamine. Yeah. Okay. So here, let’s let me tell you in a nutshell. I ready… Brace yourself.
    0:17:03 Are you ready? I’m ready, I think so. Are you braced? Are you braced?
    0:17:11 Sufficiently braced. He’s sufficiently braced. Okay. So a solution to the cancer problem,
    0:17:18 to manage cancer without toxicity, is to simultaneously restrict the two fuels that are
    0:17:24 needed to drive this dysregulated growth while transitioning the whole body off to a fuel that
    0:17:32 the tumor cells can’t use, which is fatty acids and ketone bodies. So when we take the cancer patients
    0:17:37 or the mice, we put them into a calorie restriction, lowering the blood sugar
    0:17:43 that I said is one half of the two fuels. You can lower that down really, really low.
    0:17:49 And then we use specific drugs to target the glutamine. And together, we can selectively
    0:17:56 restrict the two fuels while we transition the whole body over to ketones. We, as a species,
    0:18:02 evolved to be in nutritional ketosis for the majority of our existence as a species,
    0:18:08 like one and a half million years. For centuries and centuries, thousands and thousands of years,
    0:18:14 our species, you and me, our ancestors, were always in a state of nutritional ketosis,
    0:18:17 because there was very few carbohydrates in the environment for them to be consuming.
    0:18:23 Right? So the cancer cell, the body, you and I could, if we stopped eating and we took a low
    0:18:29 carbohydrate diet just at water only fasting, we would get into nutritional ketosis, where
    0:18:34 the normal cells, our brain, our kidneys, our heart, can be burning these ketone bodies
    0:18:38 because they have a good mitochondria and they can burn these fuels effectively.
    0:18:42 The tumor cells have a bad mitochondria. They can’t burn those fuels. They’re dependent on
    0:18:47 glucose and glutamine. We can replace glucose and glutamine with ketone bodies in the normal cells
    0:18:53 of our, so we selectively marginalize these tumor cells slowly over time. They slowly start
    0:18:57 to die. The blood vessels disappear and the body comes in and dissolves them.
    0:19:03 So for someone that has never had the term ketone before, ketosis or ketones,
    0:19:10 in a simple way, what are ketones? Ketones are water-soluble breakdown products of fatty acids.
    0:19:16 Okay? They’re beta-hydroxybutyrate, acetoacetate. These are small molecules that are water-soluble.
    0:19:20 The liver throws them out like crazy. Kidney a little bit, but mostly liver.
    0:19:28 So as I told you earlier, when we don’t eat, you get anxious, mainly because our brains are
    0:19:34 addicted to glucose. It’s like cocaine and nicotine and whatever. You start getting all
    0:19:37 antsy, like, “I haven’t eaten anything.” You know, “What’s going on?”
    0:19:43 So once the body realizes you ain’t going to eat anything, we have to start mobilizing
    0:19:49 out of our fat resources. And the fats go into the bloodstream as triglycerides,
    0:19:54 which are three fatty acids attached to a glycerol backbone. They go to the liver.
    0:20:00 The liver chops them up and puts out these little water-soluble ketone bodies. The name
    0:20:05 ketone body is kind of a weird thing from biochemistry, but they’re called ketone bodies.
    0:20:11 And they can supply the brain with energy, the heart with energy. And not only that,
    0:20:16 they’re a superfuel. It’s unbelievable that mitochondria burns these ketones. Okay. But
    0:20:21 remember I was talking about how energy-efficient the mitochondria become? When they burn ketones,
    0:20:27 they become even more energy-efficient. It’s unbelievable. They don’t need as much oxygen to
    0:20:34 generate more energy. That’s why my colleagues called, and some of the greats in the biochemistry
    0:20:39 field, called them superfuel, because you can get more energy, bang for a buck, burning
    0:20:44 a ketone body than you can burning a pyruvate coming from glucose or even a fatty acid.
    0:20:51 And the biochemistry for that is interesting. But the bottom line is when you transition away
    0:20:57 from these fuels to key, don’t forget we evolved. Our ancestors were always in a state of ketosis.
    0:21:02 You get into that state by consuming very few carbohydrates and having a lot of energy.
    0:21:07 And this is the way our ancestors were. So what can we learn from our ancestors about cancer?
    0:21:12 How prevalent was cancer when we look back at our ancestors, if they were
    0:21:17 often in a state of ketosis? Yeah. Well, it’s hard to determine from skeletal records,
    0:21:26 but I think we can look at modern pop, modern man who live according to their traditional ways.
    0:21:33 You know, Albert Schweitzer, the great humanitarian physician, went to Africa and looked at Africans
    0:21:37 that were living according to the traditional ways. And he said, one of the weirdest things,
    0:21:43 they don’t have cancer. It was like, what? What? Cancer was extremely rare in Africans,
    0:21:51 in a wits living in the areas of British when they came, you know, in looking at the health
    0:21:56 conditions of folks that lived in the Arctic Circle. Cancer was not there. They had other
    0:22:03 things, but they didn’t have cancer. Aboriginal folks. So it seems as though our living, we can’t
    0:22:09 go back 50,000 years ago because we don’t have people to examine. But we have people to examine
    0:22:13 today. And that was one of the things Schweitzer and several other physicians from Europe would go
    0:22:18 to Africa and they would look at some of these tribes that were traditional and they were saying,
    0:22:21 whoa, what’s going on with these Africans? How come they don’t have cancer? But when
    0:22:26 modern diet lifestyle entered into their societies, cancer had a control.
    0:22:34 What about our other primate cousins? Yeah. There’s never been a documented case of breast
    0:22:40 cancer in a female chimpanzee. And they’re 98% similar to us in gene and protein sequence.
    0:22:47 You know, what’s going on with that? Monkeys, they don’t generally form cancer. They’re eating.
    0:22:53 They’re not eating what we eat. Okay. Don’t forget, we did not evolve to eat pork pies
    0:22:59 and Dunkin Donuts, jelly filled donuts and pizzas. We did not. Our ancestors did not eat this,
    0:23:04 right? We were killing and eating animals. As I said, we ate everything that walked, crawled,
    0:23:10 flew or swam on this planet, became part of our diet. We did not have donuts on every corner,
    0:23:16 delicatessens on every corner. We evolved over this period of time, just like our
    0:23:22 primate ancestors. The animals, chimps and gorillas and things that you see in the zoos
    0:23:28 are fed their natural diets as if they were living in their habitat, their natural habitat,
    0:23:33 whether it was in South America, Africa or wherever it was. We’re not throwing in jelly
    0:23:38 donuts every day and pizza pie into the chimpanzee pen. And as a matter of fact, I even went to the
    0:23:46 zoo down here in Boston, Franklin Park Zoo and also at the San Diego Zoo. I said, how come you
    0:23:51 guys don’t give these guys, run down and get a big pizza for these animals? Oh no, it’d be animal
    0:24:00 cruelty. Their systems aren’t geared for this. Well, neither are we. We have an obesity epidemic.
    0:24:05 We have all these different chronic diseases. Why? We didn’t evolve to eat all this crap that we’re
    0:24:11 eating today. So what I’ve told many people in these podcasts is that our food science and
    0:24:16 technology and our society’s technology has evolved so much faster than our biology.
    0:24:21 Can you explain to me in simple terms the role that exercise is playing in staving of cancer?
    0:24:28 Well, exercise lowers blood sugar and also lowers glutamine. So the two fuels that are driving,
    0:24:35 now we can’t completely remove glutamine by exercise, that’s for sure. But my late good friend
    0:24:41 George Cahill published some papers on showing how exercise could actually lower glutamine availability.
    0:24:46 So it’s a little bit of a push. But you’re also, when you exercise, you’re burning and you’re not
    0:24:52 eating a lot of carbs, your mitochondria burning ketones and the oxygenation from all the exercises,
    0:24:57 keeping those mitochondria super healthy at their highest level of energy efficiency.
    0:24:59 So exercise- You’re building muscle as well, aren’t you?
    0:25:05 Yeah, you can build muscle, but you’re certainly getting aerobic exercise. Oxygen is coming in
    0:25:11 and you’re burning ketones, which I already told you is a super fuel. So your body is super healthy.
    0:25:17 These bodies from the Paleolithic period, these men were jacked. There was no obesity in these
    0:25:22 people. They had tremendous energy. They’re not dying from the things that are killing us. They’re
    0:25:28 dying from injuries and infections. When you described this slow and gradual shift
    0:25:34 in the cell as it moves to this sort of ancient system, it sounded very gradual. So in my head,
    0:25:41 I thought, okay, so does that mean that the cancer is a gradual process that is kind of building up
    0:25:46 in me or isn’t building up in me based on the lifestyle decisions I’m making and my environmental
    0:25:55 factors right now? I’m trying to say, does cancer start slowly years before you find it?
    0:26:01 Yeah, it is a gradual process, but it can be impacted by several provocative agents from the
    0:26:09 microenvironment. Lack of exercise. So we’re not exercising nearly as much as our Paleolithic
    0:26:15 ancestors bar none. We have massive amounts of processed carbs in our diets. We have a lot of
    0:26:27 emotional stress, mental emotional stress that’s impacting negatively on our biology. We have
    0:26:33 lack of sleep sleep. A lot of us, because we have stresses, you have to have, when you put
    0:26:39 all of these impactful things together in one person, you can put yourself at risk for cancer.
    0:26:46 All of which will damage and reduce the efficiency of mitochondria and also the joy of living,
    0:26:52 having friends and friendships and this kind of thing reduces stress in a lot of different ways,
    0:26:58 makes people enjoy getting up and having a nice day rather than being depressed or these kinds of
    0:27:04 things. You put all this together and you put yourself in a diet and a lifestyle that puts
    0:27:10 you at risk for damage to oxidative phosphorylation and the transition from one form of energy to
    0:27:16 fermentation energy. And what I’m trying to understand is that a gradual transition, you
    0:27:22 have to be able to do that. And how long does it take for a colon, a group of cells in a crypt of
    0:27:28 your colon to transition from one stage to another? You have to be constantly under stress, those cells
    0:27:33 in that organ. Now why somebody gets colon cancer, another person gets breast cancer, another person
    0:27:37 gets bladder cancer, another person gets a brain cancer and all these different kinds of cancers.
    0:27:45 Whatever happened, the process was causing a gradual disruption of oxidative phosphorylation,
    0:27:52 oxidative respiration and a gradual transition to fermentation. Like in the brain, the neurons
    0:27:57 rarely if ever get cancer, but the glial cells that support neurons, they are usually the source of
    0:28:02 the origin of cancer in the brain for those kinds of cells. And you can look at different cells in
    0:28:07 some are more or less prone. And why this guy got lung cancer from smoking cigarettes, this guy
    0:28:13 got bladder cancer from smoking cigarettes. How did it all start? It all started from a population
    0:28:19 of cells in one of those organs having an acronic, not instant, acronic interruption
    0:28:24 of oxidative energy followed by an upregulation of this fermentation energy.
    0:28:28 So really we need to be thinking about all the things that have caused dysfunction in the
    0:28:32 mitochondria. Absolutely. I want to get a list of the key things that are associated with causing
    0:28:37 this dysfunction. Okay, carcinogens. Okay, so carcinogens. Yeah, and you know, there’s many
    0:28:40 asbestos. There’s all kinds of chemicals in the environment you hear about this. Oh,
    0:28:46 there’s a whole list of carcinogens. And they put them on the labels on different chemicals.
    0:28:49 They say carcinogenic potential and whatever you have. What are the types of things that are
    0:28:55 carcinogenic that most people don’t realize? Oh, well, now we’re talking about microplastics.
    0:29:00 We’re talking about… Is that in part what causes breast cancer? Because I always think
    0:29:06 about diogen with breast cancer and the stuff that we’re kind of lathering onto. Yeah, well,
    0:29:11 the one that was most interesting was the talcum powder one. How does talcum powder would cause
    0:29:17 ovarian cancer? Okay, it’s taken up into the urogenital tract and it forms a foci
    0:29:24 in a part of the ovarian tissue. What’s a foci? A locus, like a collection of material. A foci is
    0:29:33 an area where, say, talcum materials would be accumulating. And that leads to a inflammatory
    0:29:40 area of the body. And our immune system comes in to see what’s going on. Our immune system is a
    0:29:46 healing machine. And they see something that’s not normal. Normally, they would clean it up,
    0:29:52 but they throw cytokines and growth factors on there, leading to dysregulate damage to mitochondria
    0:29:57 and dysregulate us. And then you get this tumor that starts. So if I get a talcum powder
    0:30:04 granule or whatever and it goes into my body, my body then tries to attack it to sort it out.
    0:30:08 And in doing so, it creates inflammation, which leads to… Damage to mitochondria,
    0:30:12 a particular group of cells near that foci. Okay. And this is applicable to, I guess,
    0:30:17 a lot of different nanoparticles. Yeah, microplastics are this now. They’re looking at this.
    0:30:21 But then we have chemical carcinogens, tetrahydrochloride is all kinds of other things that can
    0:30:29 actually damage arsenics and these kinds of chemicals, urethane. Anything that could chronically
    0:30:36 damage a mitochondria and forcing, over time, forcing it to upregulate the fermentation,
    0:30:40 energy without oxygen. Isn’t this most things? I’m trying to figure out how to live my life.
    0:30:46 Yeah. Well, that’s why it was called the oncogenic paradox. But you can avoid that.
    0:30:51 That’s why I’m saying, if you can keep your mitochondria healthy, exercise and reduce
    0:30:56 consumption of highly processed carbohydrates. Do I need to be avoiding these microplastics
    0:31:01 as well? You know, the problem with microplastics, they’re very ubiquitous. We’re not really sure.
    0:31:06 We’re just now becoming aware of it. Nobody really knew that before.
    0:31:13 Look it up. But it could cause small foci in different populations of cells.
    0:31:16 But you know, it’s very hard to really chronically damage mitochondria.
    0:31:21 Mitochondria are a tough organelle. The problem is we are chronically abusive without realizing
    0:31:27 what we need to do to keep it healthy. So even if you are exposed to chemical carcinogens,
    0:31:30 even if you are exposed to all these things, what you keep in your body as healthy as you
    0:31:37 possibly can, you could possibly delay or even prevent the damage to the mitochondria, even
    0:31:42 though you have the, even though you are being exposed to this. So it’s actually in your hands.
    0:31:50 You can actually reduce risk for cancer by knowing what keeps your mitochondria healthy,
    0:31:57 vigorous exercise, fasting, water only fasting. You know, it’s very hard. But sometimes we,
    0:32:00 when we were putting mice on calorie restriction, it was hard to get them to get tumors.
    0:32:06 Their body was so healthy. This was shown years ago by a couple of scientists and mice
    0:32:12 using mice that developed a lot of breast cancer. If you put them on a calorie restricted diet,
    0:32:18 the incidence was way, way down. So cancer is very preventable. It’s a very preventable disorder.
    0:32:23 It’s just that we’re doing everything we possibly can to induce it in our diet lifestyle.
    0:32:27 A lot of big institutions believe that cancer is a genetic problem.
    0:32:36 You believe otherwise? The evidence is striking. I mean, it’s not whether you believe,
    0:32:42 it’s what the data tell us. Okay. So according to the somatic mutation theory of cancer,
    0:32:47 mutations in the nucleus lead to dysregulated cell growth. That’s the somatic mutation theory.
    0:32:51 In the mitochondrial metabolic theory, it’s a transition from oxidative
    0:32:59 phosphorylation to a fermentation metabolism inside the cell. The mutations are largely
    0:33:05 irrelevant. What do you mean by that? When the mitochondria become defective, they throw out
    0:33:12 ROS, reactive oxygen species, that are carcinogenic and mutagenic. Well, what does that mean?
    0:33:17 Causing mutations. So a lot of the mutations that we see in the nucleus of the tumor cell,
    0:33:22 that is the subject of the somatic mutation theory, are downstream effects of the dysfunction
    0:33:27 of the mitochondria. So the mitochondria is causing a downstream effect, which are mutations,
    0:33:31 which according to the somatic mutation theory are the cause of the dysregulated cell growth.
    0:33:37 Let me tell you why that’s absolutely untrue. There’s some cancer cells growing out of control
    0:33:42 have no mutations and normally not discussed. Well, how can that be? That’s a challenge to the
    0:33:46 theory. If the theory says that all cancers have mutations and you have some cancers that have no
    0:33:52 mutations and they’re growing out of control, that should say, oh, bell ring one. Then the
    0:33:59 somatic mutation people, people who think this, said, oh, okay, we have a problem here. Not all
    0:34:04 mutations are the ones that cause the dysregulated, only some. And we have a name for those some.
    0:34:08 That’s called driver mute. Okay, now it’s a nice term because some of those mutations are called
    0:34:13 passengers. They don’t really do anything. But the drivers are the ones that lead to the dysregulated
    0:34:18 cell growth. So we should be focusing our attention on these driver mutations. New evidence from the
    0:34:23 recent scientific literature, can you believe this? They’re taking tissue, normal tissues from
    0:34:28 patients, different organs and things like this from not patients, from normal people, no cancer,
    0:34:32 perfectly like yourself here. We would take tissue from you and say, oh, my Christ, look at that.
    0:34:36 You’ve got driver mutations in your esophagus and your different parts of your body. You’ve got
    0:34:40 driver. But you don’t have a tumor. What’s going on with that? How do you explain that these driver
    0:34:46 mutations are causing dysregulated cell growth when we have thousands of driver mutations that are
    0:34:51 there that are not causing dysregulated cell growth? Oh, okay, that’s another problem.
    0:34:56 The biggest devastating information against the somatic mutation theory is if you take the nucleus
    0:35:02 from a tumor cell, cleanly take it out of the tumor cell, and you have another normal cell here,
    0:35:07 you take the nucleus out of the normal cell and you put the tumor cell into that cytoplasm,
    0:35:12 you get regulated growth, no dysregulated growth. But if I have the normal cell and have a tumor
    0:35:17 cell, take the tumor nucleus out of there and take the normal nucleus and put it into the tumor
    0:35:22 cytoplasm, which contains mitocon, defective mitocon, dysregulated cell. This has been seen
    0:35:27 over and over and over again. So just to summarize that, so if you take the tumor nucleus out of
    0:35:33 the cell and put it into a normal healthy cell, everything’s fine. Everything is fine. But if
    0:35:37 you take healthy cell nucleus and put it into a tumor cell, you still have the same dysregulated
    0:35:42 cell growth, tumor growth. So which means that it’s not the nucleus. Absolutely. It’s something else.
    0:35:46 It’s something else. And that’s the mitocond. And I told you, then you have cancer cells with no
    0:35:50 mutations. And then you have driver mutations in normal cells that never become cancer. You put
    0:35:58 all those things together. And you have to be a hopeless ideologue to think that cancer is a
    0:36:04 genetic disease. It’s a silent assumption in the field that cancer is a genetic, every textbook
    0:36:11 of biology, cell biology and bio, cancer is a genetic disease. Why hasn’t people’s opinions changed
    0:36:18 despite the evidence that you present? It’s a very difficult thing. It goes back to when you
    0:36:25 have one theory replacing another theory. It’s called paradigm shifts. And in all in history
    0:36:31 of science, paradigm shifts have been met with great, great resistance. The clearest one was
    0:36:43 the Copernica in revolution. For 1800 years, astronomers, early astronomers, thought the
    0:36:48 Earth was immovable in the center of the solar system. For 1000, this was Claudius Tillemi,
    0:36:55 Aristotle, and the Bible, and all these Earth is immovable. And the sun and the moon and the
    0:37:02 planets all revolve around the Earth. 1800 years. Even Copernicus was working with these mathematical
    0:37:08 formulations. This kept us being constantly confused until he said, what happens if we put the
    0:37:13 sun in the center of the solar system and consider the Earth as simply another planet?
    0:37:19 That would revolve. All of a sudden, things started to make sense. And yeah, Donald Bruno,
    0:37:27 a theologian, was put to death for suggesting that Copernicus was right. There was a tremendous
    0:37:32 resistance on the part of the Roman Catholic Church at that time. And this is the same thing
    0:37:39 that happened when Louis Pasteur said the germs, rather than bad air, are the cause of disease.
    0:37:45 And when Darwin Wallace’s theory of evolution came, it’s not special creation. It’s natural
    0:37:51 selection that can explain this. These were massive paradigm changes in the history of science.
    0:37:56 And what we’re seeing today is the same thing. The mitochondria is the center of the problem
    0:38:02 with cancer, not the nucleus. The mitochondria, it’s a mitochondrial metabolic disease. And
    0:38:05 once you realize that, we’re going to drop these death rates massively in a very
    0:38:12 number of years, for sure. So if we take two paths, and if we realize that the mitochondria is the
    0:38:17 center of the dysfunction and ultimately disease in the cell, if we go down that path,
    0:38:22 what impact do you think that will have on the cancer statistics over the coming years?
    0:38:26 It’ll drop it massively. I’m not going to say we’ll get rid of cancer completely,
    0:38:32 but here’s the thing. We may never get rid of it, but we can learn to live with it and keep it at
    0:38:38 bay if we know that it can’t survive without these two fuels. And you can do a diet and lifestyle
    0:38:43 that can restrict the availability of those two fuels and keep your mitochondria as healthy as
    0:38:46 you possibly can. What if we don’t go down that path? What do you think? Then you’re going to be
    0:38:50 right. One out of two people are going to be having cancer. Your statistics are going to be
    0:38:56 absolutely correct. Is there anybody that you believe, because when we talk about these subjects,
    0:39:00 often we think of big pharma and the incentives and money and follow the money and you’ll figure
    0:39:06 out why people don’t want change. Is any of that sort of conspiratorial thinking correct in your
    0:39:12 view? I don’t know if that’s conspiracy. I don’t like conspiracy terms. That’s absurd. I like what
    0:39:18 are the facts of what we’re looking at. But do you see a resistance from big pharma to entertain
    0:39:25 this point of view with big food? What do you think? I mean, you’re making a lot of not you,
    0:39:30 but people in those industries, the hospital industry is making enormous amounts of money.
    0:39:38 They’re awarding, we get $7 billion a year for cancer research in the National Cancer Institute
    0:39:42 awarding many, not all, many grants to look at for gene mutations and all this kind of stuff.
    0:39:49 And we have drugs that are extremely expensive based on a somatic mutation theory of cancer
    0:39:53 that are basically not dropping the death rate. As I said, while we’re talking here,
    0:39:59 we’re going to have 140 people dead from cancer, 1700 people a year is getting worse and worse.
    0:40:05 As you said, we’re always raising money for cancer research. Where’s all that money going? What are
    0:40:10 you doing with all that money? No accountability. And then when you look at the Scientific Advisory
    0:40:14 Committee of all these societies that you’re running for, they all think published papers on
    0:40:23 cancer is a genetic disease. It’s too hard for the field to accept at this point. It’s too
    0:40:30 traumatic at what I’m saying. It’s too disruptive to a massive industry at this time. They will come
    0:40:36 to gradually adjust to what I’m saying. It’s just a matter of time because we cannot continue
    0:40:41 this trajectory. It’s immoral what we’re doing to some of these people. I read a stat that said
    0:40:49 the global incidence of early onset cancer increased by roughly 80% between 1990 and 2019.
    0:40:55 That’s in the BMJ oncology. Early onset cancer is basically patients under the age of 50.
    0:41:00 And when I think about this, growing up in the UK, whenever there’s a fun run, a charity race,
    0:41:05 a marathon, whatever it might be, cancer research gets the money. And to hear that,
    0:41:08 there’s been so much money invested in cancer research over the last couple of decades, but
    0:41:15 there’s been an increase of 80% in early onset cancer in the same period. For me, I’m like,
    0:41:19 this research doesn’t appear to be doing it being very effective.
    0:41:25 Well, as I said, what people don’t do is they never ask, where’s the research go? What are
    0:41:31 you doing? What is the research? It’s the theory that drives the impetus to do research.
    0:41:35 Now, a lot of great stuff has been done on keeping people alive that suffer from
    0:41:39 cancers, right? Because if you think about the probability of dying from a cancer,
    0:41:42 I’m assuming that has gone down.
    0:41:48 To some extent, it has. There’s two ways of looking. It’s called progression-free survival
    0:41:53 and overall survival. These are the terminologies that are used in the clinical world of cancer.
    0:42:00 They represent the approval of drugs through the Food and Drug Administration. If you have a drug
    0:42:06 that improves progression-free survival, progression-free means it looks like the drug
    0:42:12 is working on the tumor. Because the tumor, you can see it, it gets bigger and bigger and more
    0:42:19 lethal and more lethal. If I see it not growing nearly as much, I say, wow, look at that. It’s
    0:42:24 slowing what we call traditional progression. It’s called progression-free survival.
    0:42:31 Then you have overall survival. You have two ways to approve drugs mostly for cancer, right?
    0:42:36 How does it work on progression-free survival and how does it work on overall survival?
    0:42:40 Well, they stop looking at overall survival. Now, somebody’s going to bark and say,
    0:42:45 well, bottom line is mostly progression-free, which means that the patient looks like the
    0:42:50 tumor is being effectively managed, but they live only a couple of months longer than they would
    0:42:57 have if they didn’t use this drug. Therefore, it’s approved. As opposed to overall survival,
    0:43:03 you’re only living two and a half extra months. The tumor looked like it was managed pretty well,
    0:43:08 but your overall survival is this much, but you didn’t see the tumor growing.
    0:43:13 We’re going to approve that drug. A lot of the new drugs that we’re giving do a really good job
    0:43:18 at progression-free survival, but they do a horrible job in keeping people alive much longer,
    0:43:23 which ultimately is what you want to do. You want overall survival. Let me give you an example,
    0:43:27 Avastin, Bevacizumid. This is an immoral drug that should never be used on people.
    0:43:32 It was blocked because, of course, colon perforations in women with breast cancer.
    0:43:38 They still use it on brain cancer. In the tumor, you can see it with pet imaging,
    0:43:46 and not so much MRI and CAT scan. You can see it there. It’s looking there. You can see it.
    0:43:54 Now you give the patient Avastin, which is this anti-angiogenic drug. It’s supposed to stop the
    0:44:01 abnormal blood vessels. They think that the angiogenesis blood vessels is driving the dysregulated
    0:44:05 growth. It’s the fermentation that’s driving the dysregulated growth, by the way. All of a
    0:44:11 a sudden, the tumor kind of disappears. It doesn’t look like it. While the patient gets all excited,
    0:44:14 the physician looks and says, “Look at that. It looks like you’re doing well.”
    0:44:22 What the drug does is it causes the tumors to permeate your entire brain,
    0:44:26 like spreading it through your whole brain. You don’t live any longer,
    0:44:32 but you had this progression-free. Look at the tumor. The patient gets excited because it looks
    0:44:37 like the tumor is disappearing with this very expensive drug. What it does is it almost guarantees
    0:44:41 that that patient will not survive because you spread the tumor cells through the whole brain.
    0:44:45 This is why I call it an immoral kind of a thing.
    0:44:51 But chemotherapy and these radiation therapies, they have proven to keep people alive who otherwise
    0:44:58 would have died. In some cases, it can. That’s another thing we have to look at. I work heavily
    0:45:02 in brain tumors and glioblastomas and things like that. When you irradiate somebody’s brain,
    0:45:07 who has one of these tumors, you free up massive amounts of glucose and glutamine in the micro
    0:45:11 environment. If you look at the survival, when we did survival, looked at survival curves for
    0:45:16 glioblastoma throughout the world. You can’t even design experiments so consistent at how
    0:45:22 fast people will die. It’s like all the different hospitals have the same survival. What are you
    0:45:27 doing? Well, we do chemo, we do surgical debulking, temizolamide, and we give steroids, which raise
    0:45:34 blood sugar, and we irradiate. We irradiate. We irradiate. Everybody’s dead. Not everybody,
    0:45:38 but five-year survival is very, very low. Ten-year survival is almost zero.
    0:45:42 But if you’ve got breast cancer or if you’ve got-
    0:45:44 This is brain cancer I’m talking about. Brain cancer, right.
    0:45:51 This is freeing up. Now, yes, if you have a circumscribed tumor and it’s not anywhere else,
    0:45:55 you can come in with a radiation or surgical procedure and essentially cure that patient.
    0:46:00 But if you have any level of spread or anything like this, that person now-
    0:46:06 Also, if you’re taking a toxic poison into your body, like red devil, Dr. Rubison,
    0:46:10 they call it red devil, your pee turns red, everything turns red.
    0:46:11 What is that? Is that chemotherapy?
    0:46:17 Yes. It’s a chemotherapy to kill a small group of cells or maybe a little bit of a spread.
    0:46:23 But your hair falls out, your body gets brutalized by this. And then if you survive the cancer,
    0:46:28 and many people do, we have millions and millions of cancer survivors on this planet,
    0:46:33 but many, many folks in that group suffer from the adverse effects of being poisoned or irradiated
    0:46:38 or surgically mutilated. I mean, they have to change their whole. And oftentimes the cancer
    0:46:43 comes back or they die from cardiovascular disease or they die from secondary adverse effects
    0:46:49 of being brutalized with medieval. I call it medieval approaches to this.
    0:46:52 Are you kidding me? What they’re doing to cancer patients?
    0:46:57 So when we do metabolic therapy, we shrink the tumor down for sure.
    0:47:02 Then the surgeon can come in and he sees it smaller, fewer blood vessels because of the
    0:47:07 metabolic therapy. And we can take out a greater amount of this. And then we transition back to
    0:47:13 prevent this tumor from recurring. Metabolic therapy can be used to not only prevent the cancer,
    0:47:20 but can also be used to treat the cancer. Most hospitals, suppose people say, “Well,
    0:47:24 I really want to do things to prevent cancer. Can I do standard of care before I have a tumor?”
    0:47:31 What do you mean? You want to go into a major cancer clinic and have toxic doxorubicin and
    0:47:35 radiation to your body just in the event that you might get a cancer? This is absurd.
    0:47:39 But yet when you have cancer, that’s what they do to you, right? But with metabolic therapy,
    0:47:42 you can use it as both a prevention and a treatment. It’s just that with the treatment,
    0:47:46 we bring in some more drugs to target the glutamine. We don’t do that on the prevention side.
    0:47:49 On the… I was just looking at some stats as you were speaking around
    0:47:56 the five-year survival rates of a variety of different cancers over time. And it does appear
    0:48:00 that survival rates of these cancers, from breast cancer to prostate cancer to lung cancer
    0:48:09 to leukemias and various melanomas, has improved since the 1970s. So the 1970s to the 1990s to
    0:48:14 2010s, there’s been an improvement in the survival rate, which I guess is a credit to the research
    0:48:21 that’s been done. What you’re saying is that the treatments we have still today are horrific.
    0:48:26 Yeah. And the survival is not that much greater. It’s not like you’re getting massively longer
    0:48:31 survivals. Yeah. And I have to preface that these stats might not be right because this is AI we’re
    0:48:36 dealing with here. But there’s a 5% for example with breast cancer between the 1990s and 2010.
    0:48:40 There’s just a 5% difference. In overall survival. In overall survival.
    0:48:44 Okay. So your survival… Your overall survival is two and a half to three months greater.
    0:48:49 I don’t actually have those stats in the computer. No, but that’s the evidence,
    0:48:56 the papers that we’re looking at. So how do we prevent this then? I’m 32 years old now.
    0:49:01 So I want to make sure that I live my life in such a way that I limit my chance of cancer.
    0:49:05 One of the things I always reflect on is the fact that many of the people that I know that have got
    0:49:09 cancer, breast cancer or other forms of cancer appear to be remarkably healthy.
    0:49:14 Yeah. Always at the beginning. Not always, but many times the person comes in and says,
    0:49:18 “Geez, I just was diagnosed with cancer. I didn’t know I had it. I didn’t feel bad.
    0:49:21 And then all of a sudden you get treated and they look like death warned over.”
    0:49:24 But I’m saying like, how can healthy people be getting cancer if there’s this sort of
    0:49:31 central… Well, because you, as I said, are the… And we’re seeing this. I’m seeing it in my own.
    0:49:36 I’m getting more and more emails from young people in their 30s, late 20s, 30s, early 40s,
    0:49:41 like with colon cancer, breast cancer and all these kinds of things. But look at our diet and
    0:49:46 lifestyle situation today. Those things that I’m talking about, lack of exercise, a lot of stress,
    0:49:52 poor sleep, bad food, all of this kind of stuff impacting parts of our bodies.
    0:49:53 So what do we do about it though?
    0:49:54 Know about it.
    0:49:56 And then what do we do? So I know now…
    0:50:01 That’s personal choice. I’m not here to take pieces and jelly donuts off the market for sure,
    0:50:06 or breakfast here. I love that stuff too. But the question is, I don’t eat it every day.
    0:50:07 And I know if I do, it’ll kill me.
    0:50:18 So yeah, skipping meals, water only occasionally. There’s a lot of things you can do to keep your
    0:50:19 mitochondria healthy.
    0:50:20 Okay, so tell me what those things are.
    0:50:23 I just exercise. You look like you’re a pretty healthy guy.
    0:50:24 Yeah, I go to the gym.
    0:50:25 You don’t look morbidly obese to me.
    0:50:26 Not yet.
    0:50:29 Not yet. Well, that’s important because you don’t ever want it yet.
    0:50:31 We won’t be in America too long, so much longer.
    0:50:33 Yeah, well, and listen, it’s not just the United States.
    0:50:35 We were kind of like the first ones to plow that field,
    0:50:37 but it’s starting to spread everywhere.
    0:50:40 I think in China, they have the most 200 million obese people in China now.
    0:50:42 So should I be on a keto diet then?
    0:50:44 Here’s what we did. Okay.
    0:50:49 We developed the Glucose Ketone Index Calculator at Boston College.
    0:50:54 All right, my students and I, because we were trying to work with cancer patients,
    0:50:57 blood sugar and ketones, independently of each other.
    0:51:01 We had a ketone meter and we had a blood glucose meter.
    0:51:05 So we were monitoring ketones by itself and glucose by itself.
    0:51:11 And we worked with a very nice woman from American who lived in Nice, France,
    0:51:13 since passed away from a brainstem tumor.
    0:51:14 It was very, very difficult.
    0:51:18 We kept her alive very long, but eventually we didn’t know what we need, what we know now.
    0:51:24 But she got into an argument for a handicapped parking spot with her neighbor upstairs
    0:51:26 and her blood sugar went through the roof.
    0:51:29 She ran upstairs and she took her blood sugar.
    0:51:31 And she says, oh my God, the tumor’s going to grow.
    0:51:32 I said, what’s your ketones?
    0:51:35 And she says, oh, it’s still two and a half millimolar.
    0:51:36 Well, that’s still pretty high.
    0:51:37 Usually it’s very, very low.
    0:51:39 It’s very high.
    0:51:40 So my students and I, we said, you know,
    0:51:44 this is too traumatic to try to measure these two independently.
    0:51:46 Why don’t we make a singular number,
    0:51:50 divide the glucose in millimolar in the blood by the ketone in millimolar in the blood.
    0:51:54 Now you get this number that’s much more stable.
    0:51:58 And it allows the cancer patient to know that if I keep this zone in 2.0 and below,
    0:52:02 my tumor cells aren’t going to be able to grow very fast.
    0:52:04 I did this for the brain cancer, right?
    0:52:05 Now it’s being used for all cancers.
    0:52:09 And now it’s being used for guys like yourself who just want to stay healthy.
    0:52:13 And because what it is essentially is a quantitative determination
    0:52:14 of you’re in the Paleolithic zone or not.
    0:52:19 Oh, so if I’m at 2.0, like my friend Dominic de Agostino,
    0:52:20 he’s always down in these zones.
    0:52:21 He’s living the pain.
    0:52:24 He’s a Paleolithic man living in modern society.
    0:52:25 What’s a Paleolithic man?
    0:52:28 That’s how our ancestors were during the Paleolithic period.
    0:52:31 Okay, so he’s got the right balance of glucose and ketones in his blood.
    0:52:36 Like we did when we were hunting mammoths and buffaloes and these kinds of things.
    0:52:41 When we were hunter-gatherers in the thousands of years of our existence as a species,
    0:52:44 tens of thousands of years, he is in that zone.
    0:52:45 Is he in keto?
    0:52:48 Yeah, well, that’s what the low GKI is.
    0:52:50 That means you’re at a level of keto.
    0:52:51 Okay.
    0:52:53 Yes, he doesn’t eat a lot of carbohydrates in his diets.
    0:52:57 He eats leafy vegetables and a lot of meat and this kind of thing.
    0:53:02 Sparingly on fruits, like grapefruits we learned from the epilepsy field,
    0:53:06 grapefruits provide a tremendous amount of vitamin C and do not spike glucose.
    0:53:07 That’s very interesting.
    0:53:11 So you can have certain fruits that can keep you in this metabolic zone.
    0:53:14 I call it the Paleolithic zone,
    0:53:17 which is the way we evolved when there was no cancer in our existence.
    0:53:20 When people hear that, they might start jumping on the paleo diet.
    0:53:21 I don’t even know what the paleo diet is.
    0:53:22 Not a paleo diet.
    0:53:24 It’s diets that are low in carbohydrates.
    0:53:27 Mediterranean diets.
    0:53:29 Like people say to me, you’re told, “What should I eat?
    0:53:30 Should I eat this and that?”
    0:53:34 Normally, you would eat foods that have very low glycemic index,
    0:53:38 which means the speed with which glucose is released like a banana,
    0:53:40 very high in glycemic index.
    0:53:43 You eat a banana, your blood sugar immediately spikes.
    0:53:44 Many fruits are like that.
    0:53:50 But you want foods that keep a low, steady GKI.
    0:53:55 Now, I built that calculator for brain cancer patients initially.
    0:53:58 Then we realized it’s powerful for all cancers.
    0:54:02 We put the cancer patient in the low-glucose ketone index.
    0:54:03 We get them down in there.
    0:54:07 Then we come in with the glutamine targeting drugs to kind of polish off these tumors
    0:54:09 or put them in even a more dormant state.
    0:54:11 But now we’re finding all these young kids.
    0:54:14 Like yourself, all these 30, 20-year-olds.
    0:54:15 What’s the GKI?
    0:54:17 I mean, they’re out there weightlifting and they’re looking at their GKI.
    0:54:18 They don’t have cancer.
    0:54:22 They’re just excited to see if they can get into this paleolithic zone by themselves.
    0:54:24 Yes, that will prevent cancer,
    0:54:27 because you can’t get cancer if you’re mitochondrial healthy.
    0:54:30 If you’re in a paleolithic zone where our ancestors rarely have ever got cancer,
    0:54:35 then you’re back in this, “Oh, you mean to tell me I can’t eat this and I can’t eat that?”
    0:54:36 What does it do to your GKI?
    0:54:37 Oh, it may say, “Go up. Well, don’t eat that.”
    0:54:42 So you did a study on dogs, a dog with a tumor.
    0:54:42 Yes.
    0:54:43 Can you tell me about that study?
    0:54:47 Well, it was a woman came to me and this is what I say.
    0:54:51 You don’t have to have a PhD in biochemistry
    0:54:53 to understand some of the things.
    0:54:55 This woman had no degree whatsoever.
    0:54:58 She just heard about what we did to these mice
    0:55:01 and she did the same thing to her dog.
    0:55:05 It was a pit bull and at age seven years old,
    0:55:07 it had a big mast cell tumor on its lip.
    0:55:10 So she listened to my YouTube video over and over.
    0:55:12 She said to me, “I just kept listening.”
    0:55:16 She says, “I got some raw chicken.”
    0:55:19 She says, “Dogs’ wolves evolved to eat chickens.”
    0:55:23 So she got some chicken, chopped up the chicken.
    0:55:24 She cut the calories.
    0:55:28 She found some dog food calculator to how much calories the dog was getting.
    0:55:29 She cut the calories.
    0:55:32 The dog looks lost only 5% of its body weight.
    0:55:37 She got polyfish oil, raw eggs, and cut all the calories.
    0:55:40 Everything was all natural for this dog.
    0:55:42 And all of a sudden, we have the pictures.
    0:55:44 You can see them if you saw the picture.
    0:55:46 Big, big tumor on its lip.
    0:55:50 The veterinarian said, “This dog is going to survive.
    0:55:53 You have to give him chemo and radiation and surgery and all this kind of stuff.
    0:55:54 And it’s going to cost a lot of money.
    0:55:56 The dog’s going to have diarrhea.
    0:55:58 It’s going to be, you know, she didn’t want any part of that.”
    0:56:01 So she said, “Well, let’s just try this metabolic thing.”
    0:56:05 And she’s kept all the records and the pictures and what she did
    0:56:06 and how much she gave the dog and all this.
    0:56:09 So I was able to get all that information from her.
    0:56:16 She put my friend Lauren, Lauren Nations, who was a veterinarian, on the paper because I said,
    0:56:20 “What biology guy at Boston College is telling you how to manage cancer in a dog?
    0:56:23 We got to have some veterinarian on here to validate to make sure he’s there.”
    0:56:25 And he looked at the pictures and we looked at all the things.
    0:56:26 It disappeared.
    0:56:32 So what happened was the dog eventually died of heart disease at 15 and a half years of age.
    0:56:38 So essentially that’s the only, when people say, well, metabolic therapy, cure cancer.
    0:56:43 I say, “Metabolic therapy is never considered a cure for cancer.
    0:56:45 It’s an effective non-toxic management for cancer.”
    0:56:47 But in the case of that dog, it appeared to work.
    0:56:50 It appeared to cure the dog, but that’s the only one I’ll say.
    0:56:51 Oh, he’s going to say, “Cure cannot.”
    0:56:55 That dog happened to get, he died from old age from a heart attack.
    0:56:57 And we did it with a brain tumor guy, Pablo Kelly, who just passed away,
    0:57:06 unfortunately, from a surgical, he had a major cerebral hemorrhage after his surgery,
    0:57:06 from Devon, England.
    0:57:07 You know Devon, England?
    0:57:08 That’s where I’m from.
    0:57:09 Are you from Devon?
    0:57:09 Yeah.
    0:57:10 Oh, wow.
    0:57:11 Well, Pablo was there.
    0:57:12 He just passed away, fortunately.
    0:57:14 We’ve talked to him the day before he passed away.
    0:57:15 Pablo.
    0:57:16 Pablo Kelly.
    0:57:21 So he was from Devon, England, had a glioblastoma, which is the worst of the worst.
    0:57:25 They said, and he’s all over your newspapers there in Devon.
    0:57:27 He was always sending me articles from England.
    0:57:31 Man rejects standard of care.
    0:57:35 So he had this glioblastoma and they took the tissue out.
    0:57:36 Which is brain cancer.
    0:57:38 Yeah, brain, the worst of the brain cancers.
    0:57:44 They took the tumor out and they said, oh, it’s inoperable, inoperable.
    0:57:51 But if you do radiation and chemo, you might live nine, maybe 12 months at the most.
    0:57:56 Well, Pablo came from a family of like, we don’t dabble in this kind of medicine.
    0:57:58 We’re more holistic kind of people.
    0:57:59 So he emailed me.
    0:58:06 This was in 2014 and said, I want to try this metabolic thing.
    0:58:09 So he rejected chemo and radiation.
    0:58:14 And they said it wasn’t surgically capable of being completely removed anyway.
    0:58:16 So he did this.
    0:58:19 I gave him the information that I give to everybody.
    0:58:22 And this was way back before we knew a lot of what we now know.
    0:58:26 And I said, this poor guy, he’s the other one.
    0:58:27 And they said, you’re going to be dead.
    0:58:28 They browbeat him.
    0:58:31 They try to force him to put that radiation mask on.
    0:58:33 They hacked his beard off, all this kind of stuff.
    0:58:34 And he just jumped up.
    0:58:35 He said, I can’t do this stuff.
    0:58:38 So he didn’t take any steroids.
    0:58:40 He didn’t take any radiation.
    0:58:41 He didn’t take any chemo.
    0:58:43 He just did the metabolic therapy.
    0:58:47 And he’s on English television or things with all of his paleo diet,
    0:58:49 which actually a very low carbohydrate diet.
    0:58:50 He had the avocados there.
    0:58:51 He had the fish oil area.
    0:58:52 He had this different stuff.
    0:58:56 203 years go by.
    0:58:56 He emailed me.
    0:58:58 I said, Jesus, Pablo, I thought you would have been dead.
    0:59:00 Still alive.
    0:59:01 What’s going on with that?
    0:59:08 So he calls me up and he says, I went in for a CAT scan.
    0:59:11 Doctors are still surprised that he’s alive.
    0:59:14 And they said, this tumor is still there and it’s growing.
    0:59:16 And they think they can cut it out now.
    0:59:20 So he was three years on just metabolic approach.
    0:59:22 He didn’t take any glutamine inhibitors,
    0:59:24 which was really remarkable.
    0:59:28 So anyway, he asked me– and I have physician friends
    0:59:30 that are radiologists that can look at it.
    0:59:34 And we measured that when it was first diagnosed in 2014.
    0:59:36 And then we saw it did become a little bigger.
    0:59:39 So– and now that surgeon said, I think I can get it.
    0:59:41 It looks more resectable.
    0:59:42 Here it was inoperable.
    0:59:44 Now it becomes resectable.
    0:59:44 So he took it out.
    0:59:48 And Pablo recovered really well.
    0:59:51 And the surgeon says, I think I got it all.
    0:59:52 Wow.
    0:59:56 So– and Pablo is measuring his glucose ketone index
    0:59:57 with our ketone monitor.
    1:00:00 So I had every date, sometimes two and three–
    1:00:02 five years of data on Pablo Kelly.
    1:00:02 Can you believe this?
    1:00:08 So anyway, Pablo thinks he’s cured because the surgeon–
    1:00:12 all of a sudden, he goes back to his kind of weak ways.
    1:00:14 And you can see that his GKI goes up.
    1:00:17 And all of a sudden, the tumor starts to show up again.
    1:00:18 Puts the fear of God back into him.
    1:00:22 Goes back on a more restrict condition.
    1:00:23 Another three years goes by.
    1:00:26 And this time, the tumor is growing slowly, very slowly.
    1:00:28 Now don’t forget, glioblastomas kill you very quickly.
    1:00:32 With standard of care, you can barely get out of–
    1:00:35 at his age, if you can get two years, you’re doing really good.
    1:00:39 So anyway, now he’s three and he’s got six years out.
    1:00:42 And he says, you know, it’s still back.
    1:00:43 You know, he’s not going to go in.
    1:00:45 So at first– so this is second debulking.
    1:00:47 First debulking goes off, gets back on.
    1:00:49 Another second debulking.
    1:00:50 Another three years goes by.
    1:00:51 He has a third debulking.
    1:00:52 Can you believe this?
    1:00:53 That’s the debulking.
    1:00:55 Debulking is the cutting the tumor out.
    1:00:58 It’s the surgical removal of this tumor.
    1:01:00 But he’s never had radiation or chemo
    1:01:02 or any of the kinds of– what we call standards of care.
    1:01:09 So for– and now he has– I talked to him a couple of weeks ago.
    1:01:12 And he was doing really, really good.
    1:01:14 He had the third removal.
    1:01:19 And we were laughing with myself and Dr. Durie and my associates.
    1:01:21 He says, yeah, can you imagine?
    1:01:26 I’ve had now three operations on a previously inoperable tumor.
    1:01:32 So we were saying, wow, they got that one wrong.
    1:01:32 Didn’t they follow up?
    1:01:35 And they kept wanting to irradiate them and do all this stuff.
    1:01:37 And he said, no, no, going to keep doing this.
    1:01:39 And so we were speaking to him.
    1:01:42 And he’s now 10 years.
    1:01:46 The tumor was diagnosed in August 2014.
    1:01:51 And he passed away August 2024 from–
    1:01:54 they tried to go in and get the last bit of tumor out of his brain.
    1:01:56 He came out a week later.
    1:01:57 We talked to him.
    1:02:00 Thumbs up, smiling, talking like crazy.
    1:02:01 Six hours later, cerebral hemorrhage, and he dies.
    1:02:04 So he didn’t die from the cancer.
    1:02:08 He died from a surgical problem with the surgery.
    1:02:11 So he was– you talk about long-term survivors.
    1:02:15 You rarely survive two years with a glioblastoma.
    1:02:16 The fact that he was out 10 years.
    1:02:18 And if he hadn’t had that last bit of surgery,
    1:02:20 the guy would have still been alive.
    1:02:22 Because he was talking like you and I are talking.
    1:02:24 This is a guy who has a terminal.
    1:02:26 So I said to Pablo, I said, you could outlive me.
    1:02:30 I said, we’re all terminal to some extent, right?
    1:02:32 Whenever all of us aren’t going to live to–
    1:02:33 I said, sure, he was a young guy.
    1:02:36 He was only 20, 22, or 23 when he was diagnosed.
    1:02:39 He was in his 30s now when he passed away, 10 years.
    1:02:41 So he’s 33, 34 years old.
    1:02:43 And I said, I could be dead before you.
    1:02:45 And we were laughing.
    1:02:46 We had a good time.
    1:02:48 And the next thing I know, I get an email from his wife.
    1:02:53 He said, Pablo is on brain dead and something.
    1:02:54 I said, what the hell happened?
    1:02:57 What happened to this poor guy?
    1:02:58 And it wasn’t the cancer.
    1:03:02 So I don’t know how long you would have lived,
    1:03:03 how many more things.
    1:03:05 But what I’m saying, oh, he’s an anecdote.
    1:03:09 Well, listen, if I had a drug that did what metabolic therapy did,
    1:03:11 and I could get more people like Pablo, are you kidding me?
    1:03:14 They’d be running all over the world.
    1:03:15 And when you say metabolic therapy,
    1:03:19 you mean the combination of the calorie restrictive,
    1:03:20 ketogenic approach?
    1:03:21 Yes, yeah, avoiding.
    1:03:23 Well, first of all, you’re avoiding things
    1:03:24 that are going to kill you.
    1:03:27 The radiation is going to kill you for many people.
    1:03:28 Not all people.
    1:03:30 OK, everybody say, well, listen, you can look at the–
    1:03:32 go have people look at the data themselves for crying out loud.
    1:03:34 And you can see how long you’re going to live.
    1:03:37 He didn’t do what they grab everybody in.
    1:03:38 What did he do specifically?
    1:03:40 He didn’t take radiation or chemo.
    1:03:44 And he brought his glucose ketone index down to the 2.0 zone
    1:03:46 and kept it low.
    1:03:49 And he took some supplements and a few things here and there.
    1:03:53 But he wasn’t really targeting the glutamine like we thought.
    1:03:55 We’ve found now certain parasite medications
    1:03:58 will be effective in targeting glutamine.
    1:04:01 So we’re doing all non-toxic strategies to manage cancer.
    1:04:03 You don’t have to be brutalized by the system
    1:04:05 if you know what to do and how to do it.
    1:04:08 The problem is most of the poor oncologists
    1:04:08 never heard of what I’m talking.
    1:04:11 The stuff I’m telling you right now, they never heard of it.
    1:04:13 The risk is someone gets cancer that’s listening to this
    1:04:14 or someone has cancer that’s listening to this.
    1:04:16 I mean, statistically, there’s a lot of people
    1:04:18 listening to this that have cancer right now.
    1:04:20 And they’re speaking to their doctor.
    1:04:22 And their doctor is saying chemotherapy,
    1:04:24 radiation therapy, et cetera, et cetera.
    1:04:26 And glucose has nothing to do with the tumor.
    1:04:27 Eat whatever you want.
    1:04:30 Yeah. And so what do you say to those people
    1:04:32 who they’ve just got a diagnosis
    1:04:34 and their doctors are saying, right, listen,
    1:04:36 this is pretty severe.
    1:04:38 We’re going to suggest that you take chemotherapy.
    1:04:39 Yeah.
    1:04:41 You’re not telling them not to take chemotherapy, are you?
    1:04:42 I’m not telling them that.
    1:04:47 And what we found is that when you are in nutritional ketosis
    1:04:50 with a glucose ketone index of 2.0 or below,
    1:04:53 my colleagues that we work with in Istanbul, Turkey,
    1:04:57 we’re able to show that chemotherapies at much lower dosages
    1:04:59 can be even more therapeutically powerful
    1:05:01 when you’re in nutritional ketosis.
    1:05:03 So you don’t have to get rid of a lot of these
    1:05:05 different procedures that we have today.
    1:05:07 I’m just saying radiation for brain cancer.
    1:05:09 I’m not saying radiation for lung or some of the other cancers.
    1:05:12 Because if you can shrink those tumors down
    1:05:14 and make them very weak and vulnerable,
    1:05:17 a surgical procedure, a radiation procedure,
    1:05:19 even low dose chemo could come in.
    1:05:22 And even immunotherapy, if you took a big tumor
    1:05:25 and shrunk it down to a small, small nub,
    1:05:27 and it’s resistant to a lot of the things,
    1:05:30 they all have to share something in common
    1:05:33 for them to survive this path.
    1:05:35 That might be an immunotherapy could come in
    1:05:36 because they’re going to target whatever
    1:05:38 all of them have together.
    1:05:39 And you could possibly get rid of it that way.
    1:05:42 I’m thinking of a friend of mine that has been diagnosed
    1:05:44 with brain cancer, brain tumor.
    1:05:47 And this is one of the most, you know,
    1:05:50 it’s a woman in her 40s or 50s,
    1:05:52 trying to keep her anonymous as possible,
    1:05:57 who is just the most fit athletic person
    1:06:00 that I know eats amazingly well,
    1:06:01 is literally known for exercise.
    1:06:04 And I’d go, how?
    1:06:06 How is it possible that someone who I would probably say
    1:06:07 is fitter than I am,
    1:06:09 if you looked at their sort of metabolic health,
    1:06:11 has got a severe brain tumor?
    1:06:14 Well, they can stay healthy for,
    1:06:17 and I’m not saying everybody who has,
    1:06:20 and it depends on what kind of a tumor it is as well.
    1:06:23 Is it a glioblastoma, oligodendroglioma,
    1:06:25 you know, peanut, but there’s a lot of different kinds
    1:06:25 of tumors.
    1:06:28 Well, I know that it’s not growing necessarily,
    1:06:30 but it’s big and it’s in the brain,
    1:06:32 and they’re going to remove it for surgical operation.
    1:06:33 Well, if they can,
    1:06:35 what we always suggest for the brain cancer,
    1:06:37 if you do metabolic therapy up front,
    1:06:39 and I’ve had surgeons tell me this,
    1:06:42 you can shrink it down.
    1:06:45 Because one of the, it’s angry,
    1:06:46 it’s an angry thing, right?
    1:06:49 And you can see some slight invasion.
    1:06:50 If you can shrink that down
    1:06:52 so that it’s more circumscribed,
    1:06:54 now the surgeon can look at it and go, oh my God.
    1:06:58 We know many, many scientific publications.
    1:06:59 The more you can debulk,
    1:07:02 that’s called the removal of the tumor, debulking,
    1:07:04 the longer the patient will survive.
    1:07:06 The evidence is massive to support that.
    1:07:08 But with a lot of these brain tumors,
    1:07:08 you don’t get it all.
    1:07:10 And there’s always some little piece that remains.
    1:07:11 And when you irradiate,
    1:07:15 you’ve explored the ability to cells to ferment energy,
    1:07:16 and it’s very hard to kill them.
    1:07:20 But if you can get the majority of it out,
    1:07:21 and then transition the patient back
    1:07:23 into a metabolic state,
    1:07:25 keeping the pressure on those tumor cells,
    1:07:26 you can remain healthy like Pablo.
    1:07:28 I mean, these guys can.
    1:07:30 And when you found in mice is that
    1:07:31 when ketogenic diet was combined
    1:07:33 with hyperbaric oxygen therapy,
    1:07:36 the average survival time was increased by roughly 80%.
    1:07:38 Yeah, even more sometimes now.
    1:07:43 But okay, so why do we do hyperbaric oxygen, right?
    1:07:44 That’s the question.
    1:07:45 What’s going on with hyperbaric oxygen?
    1:07:47 Why is this like a good thing?
    1:07:51 It works best when the patient and the mouse
    1:07:53 is in nutritional ketosis.
    1:07:55 Okay, so look, we have a tumor.
    1:07:57 We irradiate that tumor.
    1:08:00 How does the radiation kill the tumor cells?
    1:08:01 It hits oxygen, blows up,
    1:08:04 and it causes a reactive ROS.
    1:08:06 And it’s like a stepping on a landmine.
    1:08:08 It blows the tumor up, right?
    1:08:12 So cancer cells protect themselves,
    1:08:14 even though they make a lot of ROS,
    1:08:16 they’re this close to death anyway,
    1:08:20 but they have a very powerful antioxidant system.
    1:08:22 And interestingly enough,
    1:08:25 that besides causing the dysregulated growth,
    1:08:28 the glucose and the glutamine also protect them
    1:08:30 to some extent from the ROS that they’re making.
    1:08:31 Can you believe this?
    1:08:32 The ROS.
    1:08:37 ROS, reactive oxygen species
    1:08:39 that are carcinogenic and mutagenic.
    1:08:43 So they destroy our proteins, lipids,
    1:08:45 and nucleic acids.
    1:08:46 They’re disruptive molecules.
    1:08:50 So radiation will cause a ROS in the microenvironment,
    1:08:52 ROS, that’ll blow up and kill cells,
    1:08:53 normal end tumor cells.
    1:08:57 But if you want to selectively kill tumor cells,
    1:09:01 with ROS, not to cause your hair to fall out,
    1:09:03 your gums to bleed, and all this crazy stuff,
    1:09:04 you take the patient,
    1:09:07 you put him in nutritional ketosis,
    1:09:09 and you say he’s a lot of low GKI,
    1:09:11 then you go into hyperbaric oxygen,
    1:09:13 which dissolves oxygen directly into your blood now.
    1:09:15 It’s better than just breathing 100% oxygen,
    1:09:18 because you can actually dissolve oxygen in the bloodstream.
    1:09:21 Then you’re taking away the two fuels
    1:09:22 that protect the tumor,
    1:09:24 and you’re giving it internal ROS,
    1:09:27 which kills the tumor internally,
    1:09:28 only to the tumor cell,
    1:09:29 not to your surrounding tissues.
    1:09:32 So you’re killing selectively killing tumor cells
    1:09:35 without collateral damage to the rest of your body.
    1:09:36 As a matter of fact,
    1:09:38 the rest of your cells are getting super healthy,
    1:09:40 because they’re burning ketones in pure oxygen.
    1:09:40 I can’t believe it.
    1:09:41 How do we measure for…
    1:09:43 Can you believe this?
    1:09:44 I can’t even believe I’m saying this stuff myself.
    1:09:48 You really got to know the biochemistry,
    1:09:51 and you don’t have to know the physiology of your own body,
    1:09:53 and you have to understand evolutionary biology.
    1:09:56 Most people just aren’t that intelligent, including me.
    1:09:57 It’s not intelligence.
    1:10:00 Most people kind of want things,
    1:10:03 sort of simple principles
    1:10:04 that they can live by and implement.
    1:10:05 And also quick and easy.
    1:10:06 Yeah, of course.
    1:10:08 Okay, they don’t want to do what I’m talking about it,
    1:10:09 because it might be…
    1:10:10 Oh, the other thing…
    1:10:12 Let me tell you one thing and remember it.
    1:10:14 If you do metabolic therapy,
    1:10:16 success rides heavily on your shoulders.
    1:10:18 You’re not sitting there like some poin…
    1:10:20 Mannequin is some guy’s poison and irradiating you.
    1:10:23 To make metabolic therapy work,
    1:10:25 you are the one doing the GKI.
    1:10:25 You’re the one…
    1:10:27 It’s your soul.
    1:10:28 It’s your…
    1:10:31 You’re responsible for your existence on this planet.
    1:10:33 You’re going to put your precious soul
    1:10:35 in the hands of someone who has a less of a knowledge
    1:10:38 about the problem than you might.
    1:10:39 As an entrepreneur,
    1:10:42 I’m always looking for ways to connect and to create,
    1:10:45 and that’s why I decided to launch the conversation cards.
    1:10:46 I turned to Shopify,
    1:10:48 who also spawned this podcast,
    1:10:50 and Shopify made it so easy
    1:10:53 to set up an online store and reach all of you,
    1:10:55 no matter where you are in the world.
    1:10:56 I remember the challenges we faced
    1:10:59 when we first launched the Diary of a CEO conversation cards,
    1:11:00 managing inventory,
    1:11:02 ensuring a seamless checkout process,
    1:11:03 and reaching our audience.
    1:11:04 Shopify stepped in
    1:11:07 and made everything so straightforward and efficient.
    1:11:10 It was like having an entire team of experts by our side,
    1:11:12 allowing us to focus on creating content
    1:11:13 and connecting with you.
    1:11:15 What I love about Shopify is,
    1:11:17 no matter how big you intend to grow your business,
    1:11:20 they give you everything you need to take control
    1:11:21 and take your business to the next level.
    1:11:23 And to say thank you for listening to this podcast,
    1:11:24 we’re giving you a trial,
    1:11:26 which is just $1 a month,
    1:11:27 and you can sign up
    1:11:30 by going to Shopify.com/Bartlett.
    1:11:31 The link is in the description below.
    1:11:35 Could you be predisposed genetically to a cancer?
    1:11:36 Yeah, that’s where those germline mutations,
    1:11:38 but you can manage that.
    1:11:40 Because people think my grandmother had breast cancer,
    1:11:41 my mother had breast cancer.
    1:11:44 They live in a common environment too.
    1:11:47 In order to prove that,
    1:11:49 you and all the siblings would have to be raised
    1:11:51 in a different environment,
    1:11:52 different countries, different lifestyles,
    1:11:55 and then see if you all got cancer at the same time,
    1:11:56 under all these different conditions,
    1:11:57 that’s definitely genetic.
    1:11:58 That’s like Huntington’s disease,
    1:12:00 Tay-Sachs disease, or these kinds of things,
    1:12:03 where they’ll manifest regardless of the environment.
    1:12:04 So you’re saying to me that I should,
    1:12:07 as a 32-year-old man that’s cancer-free,
    1:12:09 God willing, I think I’d touch with,
    1:12:12 I should calorie restrict myself
    1:12:15 to keep my mitochondria healthy
    1:12:17 and my metabolism healthy now.
    1:12:21 I should be in a sort of calorie restricted state.
    1:12:22 I say it’s good to visit the state.
    1:12:26 Our Paleolithic ancestors had no choice.
    1:12:29 There wasn’t a donut shop on every corner.
    1:12:30 There wasn’t pizzas.
    1:12:32 There weren’t the kinds of highly processed
    1:12:34 carbohydrate foods available to them.
    1:12:35 So should I be fasting?
    1:12:36 Should I be doing keto?
    1:12:38 I don’t want to tell you what your shooter should not do.
    1:12:40 I’m not a physician here.
    1:12:41 I’m a scientist.
    1:12:43 I study what causes these things
    1:12:44 that I study how to manage them.
    1:12:46 You have to read what I’m saying,
    1:12:48 and you have to come to your own decisions
    1:12:50 about how you want to conduct your life.
    1:12:52 I’ve given you information.
    1:12:53 What’s your view on fasting?
    1:12:56 Fasting is a powerful way
    1:12:58 to get your body into nutritional ketosis,
    1:12:59 but it ain’t easy.
    1:13:00 Try doing it.
    1:13:02 Try you try doing it.
    1:13:03 See how easy it is.
    1:13:04 It ain’t easy, right?
    1:13:07 But that’s why we developed this procedure
    1:13:10 where if you go, rather than go in cold turkey,
    1:13:12 say, “Well, today I’m going to have a big,
    1:13:13 I’m going to eat as much as I can,
    1:13:14 and then tomorrow.”
    1:13:15 Okay, you can go the way I can.
    1:13:17 It’s the second, third days
    1:13:18 when you start to really know
    1:13:19 what the hell is going on.
    1:13:21 Believe me, I’ve tried it.
    1:13:22 It ain’t easy.
    1:13:24 That’s why we developed a zero-carb diet
    1:13:27 for 14 days, 10 to 14 days, just zero.
    1:13:30 You eat meat, fish, chicken, whatever you want,
    1:13:32 but just don’t eat any bread, pasta,
    1:13:33 this kind of thing.
    1:13:36 On keto, how do we get into that sort of ketosis state
    1:13:38 that people often talk about?
    1:13:40 Measure your glucose ketone index.
    1:13:41 How do I do that?
    1:13:43 With the keto mojo meter,
    1:13:44 you can buy it from Amazon.
    1:13:45 Okay.
    1:13:46 Okay, you can buy.
    1:13:46 Now, don’t forget,
    1:13:48 they get a free Libra meter now for the blood.
    1:13:50 They’re working on ketone blood meters,
    1:13:51 but it’s not there yet.
    1:13:53 Right now, the keto mojo,
    1:13:54 or some other ketone meters,
    1:13:57 where you pick your finger like a diabetic,
    1:13:58 you take a glucose strip
    1:13:59 and you put it on the blood
    1:14:00 and you put it into the machine.
    1:14:02 It tells you what your glucose is.
    1:14:04 Squeeze your finger a little bit more.
    1:14:05 Take the ketone strip,
    1:14:07 touch it to the blood, put it in the meter.
    1:14:08 It gives you the ketone value.
    1:14:11 Push the button, GKI comes right up.
    1:14:11 Okay.
    1:14:13 Okay, very simple.
    1:14:15 Everybody can buy it from Amazon,
    1:14:16 get the meter, buy the consumables,
    1:14:18 and then they can test it.
    1:14:19 This is what Pablo,
    1:14:21 this is what all the cancer patients,
    1:14:24 the ones who really want to get into metabolic ketosis.
    1:14:25 I think I’ve tried keto before,
    1:14:26 and I say think,
    1:14:28 because I didn’t measure why my keto level
    1:14:29 said I was assuming I did.
    1:14:31 Yeah, no, it’s really people say,
    1:14:33 “Well, I haven’t eaten, I’m in keto.”
    1:14:33 How do you know?
    1:14:34 Well, I blew into this thing
    1:14:35 and the bulb came out,
    1:14:36 I peed on a strip,
    1:14:37 it looked like it was ketosis.
    1:14:39 They are indirect measures.
    1:14:42 The most accurate is the blood measure, so…
    1:14:45 It’s hard to stay in that state for most people, right?
    1:14:46 This is one of the things I hear.
    1:14:49 Because the temptations in our society are so strong.
    1:14:50 Yeah.
    1:14:52 I mean, Paleolithic man had no choice.
    1:14:53 Do you think he…
    1:14:53 That was his state,
    1:14:56 that’s all he knew for thousands and thousands,
    1:14:57 tens of thousands,
    1:14:58 hundreds of thousands of years.
    1:15:00 That’s all he knew.
    1:15:01 He didn’t say,
    1:15:03 “Let me go down to get a big jelly-filled donut
    1:15:05 down at the end of the river there.”
    1:15:06 No, there’s none of that.
    1:15:07 He had to live in that state.
    1:15:10 Now we have so many temptations.
    1:15:13 All the things that we are biologically clear for.
    1:15:15 When you see obesity,
    1:15:16 that’s evolution in action.
    1:15:20 They are the descendants of our long ancestors
    1:15:23 that could hold on to energy so efficiently.
    1:15:25 We were an energy-starved species
    1:15:28 for the majority of our existence on the planet.
    1:15:30 So anything we ate would be at very little waste.
    1:15:32 We’d never pee out glucose.
    1:15:33 Glucose is converted to fat,
    1:15:35 and we store energy as fat.
    1:15:39 So those guys are energy-efficient human beings.
    1:15:40 Now all of a sudden,
    1:15:41 we find ourselves with everything.
    1:15:44 And that’s evolution in action, man.
    1:15:51 You’re allowing to see how we can store energy so efficiently,
    1:15:55 because our ancestors lived through such environmental forcing.
    1:15:57 We had famines.
    1:15:59 We had long treks.
    1:16:01 Our body could store energy so efficiently,
    1:16:03 because we had to store
    1:16:05 what little we could get from the environment.
    1:16:07 And now you’ve got 300 million Americans
    1:16:08 in this food environment
    1:16:10 where when they walk out their front door,
    1:16:12 they see the Dunkin’ Donuts.
    1:16:14 They can lie in bed and order a Dunkin’ Donut
    1:16:15 in 10 minutes.
    1:16:16 You don’t even have to un-ask the car.
    1:16:17 They can’t get through the window.
    1:16:21 No energy expenditure, energy.
    1:16:25 So giving them this information might be fairly futile,
    1:16:27 because the temptation–
    1:16:28 I’m not here to tell people,
    1:16:30 again, I’m not here to tell people
    1:16:31 what they should or should not do.
    1:16:33 I’m just here to explain why do we have all this?
    1:16:34 It’s not mystery.
    1:16:36 It’s all biological evolution.
    1:16:38 You understand biological evolution.
    1:16:39 Almost everything that I’m talking about
    1:16:40 makes perfect sense.
    1:16:43 And unfortunately, that’s not part
    1:16:45 of our scientific literacy anymore.
    1:16:46 So we need what? Discipline?
    1:16:48 Discipline is important.
    1:16:51 Discipline is important.
    1:16:56 Every major religion had a point of fasting
    1:17:01 to be whether you’re Islamic, Judaism,
    1:17:05 or whatever, Catholicism, Hinduism, whatever.
    1:17:08 They always had some sort of fasting.
    1:17:09 Why do you do fasting?
    1:17:10 Because you want to purify your body.
    1:17:12 You want to become closer to God.
    1:17:15 You want to feel in control.
    1:17:17 And that’s always important.
    1:17:19 And if you do it with prayer, it’s even better.
    1:17:22 So there was a reason for doing all that.
    1:17:26 And people realized the ancients knew this kind of thing.
    1:17:28 But we don’t do that anymore.
    1:17:31 We don’t go 40 days without food,
    1:17:33 like Jesus did in the deserts.
    1:17:36 But a human being, you could absolutely do that.
    1:17:38 I know because I can look at your weight,
    1:17:39 I can look at your size,
    1:17:41 and I can pretty much tell you
    1:17:43 how long you can go before you died.
    1:17:44 And how do I know that?
    1:17:47 Because George Cahill, a good friend, late George Cahill,
    1:17:49 ran the Joslin Diabetes Center.
    1:17:53 And he evaluated people that would just order only fasting
    1:17:55 until death.
    1:18:01 And some of those constant maize prison camps and things.
    1:18:05 So he was able to know how long you could go.
    1:18:12 Now what about Angus Barberi went 377 days without food?
    1:18:14 George Cahill would fast some of these obese people
    1:18:17 for 250, 300 days.
    1:18:19 What happens inside their body with them?
    1:18:19 They’re burning fat.
    1:18:21 So what happens is you burn fat.
    1:18:25 Okay, liver stores a lot of, bone store the minerals.
    1:18:27 You can get minerals from your bones.
    1:18:29 You can get a lot of fat storage.
    1:18:33 Vitamins are stored in fat, a lot of vitamin D.
    1:18:35 Outside of the weight loss, what’s going on,
    1:18:38 and we said religious people used to fast
    1:18:39 to get closer to God,
    1:18:42 which seems to me to point to some sort of cognitive change.
    1:18:43 Yes, and that’s from burning ketones.
    1:18:46 When you burn, I said in the brain,
    1:18:48 when your brain starts shifting to ketones,
    1:18:51 your energy, the bang for the buck for each calorie
    1:18:53 that comes in from a ketone body,
    1:18:56 increases the efficiency of oxidative phosphorylation.
    1:18:58 So you’re more focused?
    1:18:59 Massively.
    1:19:02 And this is why our ancestors were the way that,
    1:19:06 if you are dependent on killing some animal
    1:19:10 for your survival and you are out on the hunt,
    1:19:14 you are focused because if you’re not focused,
    1:19:16 you’re going to starve to death.
    1:19:21 So every organ, sense organ in our body is super jacked
    1:19:23 when you’re in these ketotic states.
    1:19:25 So, and these guys walking around with headphones,
    1:19:29 I mean, this is like depriving ourselves
    1:19:32 of the natural ways of our ancestry.
    1:19:33 Don’t forget, we’re not just,
    1:19:37 you and I are not just here over the last 100, 300, 400 years.
    1:19:40 We are the descendants of members
    1:19:44 that are same as us hundreds of thousands of years ago.
    1:19:47 They just didn’t have the technology that we have today.
    1:19:50 But if you could burn a paleolithic man
    1:19:51 from say 500,000 years ago,
    1:19:53 and you gave him a bunch of donuts and told him,
    1:19:54 “Oh, he went to heaven.
    1:19:56 “You mean to tell me I don’t have to go out
    1:19:57 “and kill the elk anymore?
    1:19:59 “They’re going to hand me the food right through the window.”
    1:20:00 Of course he’s going to do that.
    1:20:04 You go in the cave and you throw a bunch of jelly-filled donuts
    1:20:05 into a bunch of cavemen
    1:20:09 who have been chewing on the half-eaten rat or something.
    1:20:11 You think they’re not going to eat those jelly donuts?
    1:20:16 They have some chimpanzees live with the family down in Florida.
    1:20:18 They have some YouTube thing.
    1:20:20 The chimps that they’re eating the food with the family,
    1:20:22 and then they give jelly sandwiches to the chimps.
    1:20:23 They’re banging on the table.
    1:20:25 You think they were going to go crazy.
    1:20:27 Chimpanzees love on the jelly sandwiches.
    1:20:28 Do you have kids?
    1:20:29 Yes.
    1:20:31 What advice would you give to your children
    1:20:33 if they’re listening to this now
    1:20:36 about how to prevent their chance of getting sick
    1:20:37 through cancer or these other possibilities?
    1:20:38 Well, they’d probably say,
    1:20:40 “Well, Dad, how come you don’t do a lot of the things?”
    1:20:41 First of all, I’m not telling, I told you,
    1:20:44 I don’t tell anybody what to do or how they do it.
    1:20:48 I’m just telling you the science behind why things work.
    1:20:52 Yeah, my children, my two sons,
    1:20:55 they’re all very, very successful.
    1:20:58 They said, “If we ever got cancer,
    1:21:01 “we would be doing the metabolic therapy
    1:21:03 “if we were to ever get cancer.”
    1:21:06 And I said, “Just keep exercising and do what you can do
    1:21:08 “the best you can in our environment.”
    1:21:09 I mean, don’t get me wrong.
    1:21:11 I’m eating a jelly donut.
    1:21:12 I’m drinking beer.
    1:21:13 I’m drinking whiskey.
    1:21:14 Why?
    1:21:15 Because I like it.
    1:21:17 But I’m not going to be doing it all the time.
    1:21:20 You know, it’s just, I’m not going to be saying,
    1:21:21 “Oh, I’m going to eat pizza, sure.”
    1:21:24 But I’m not going to be not doing it.
    1:21:26 I do intermittent fasting.
    1:21:29 I don’t eat for 18, 20 hours at a time.
    1:21:31 I do a lot of exercise over at the university,
    1:21:33 the gym and the facilities that we have.
    1:21:38 But I understand, and then if I were to get cancer,
    1:21:42 I would have to bite the bullet and do what I know works
    1:21:44 as much as it wouldn’t be pleasurable.
    1:21:45 But it would be certainly a better alternative
    1:21:47 than being irradiated and poisoned.
    1:21:48 I’m telling you that.
    1:21:50 If that has built your conviction to the point
    1:21:53 that you’re so convinced that the real issue
    1:21:55 is this sort of metabolic dysfunction,
    1:21:58 why aren’t you optimizing your life
    1:22:00 to be sort of metabolically perfect?
    1:22:02 Well, because I live in the same society you do.
    1:22:03 Yeah.
    1:22:04 Okay?
    1:22:05 And fortunately, yes.
    1:22:09 Our technology has improved significantly.
    1:22:12 You know, I’m not a monk.
    1:22:14 I’m not going to be in some monastery,
    1:22:15 you know, chanting something.
    1:22:19 I am a member of this society just as you are.
    1:22:22 And I enjoy the things that we have to offer us
    1:22:24 to make our lives a little bit more pleasurable.
    1:22:27 There’s nothing like sitting down over a nice meal
    1:22:30 and having a discussion with some wine and enjoying it.
    1:22:31 Enjoy the moment.
    1:22:36 But not to be locked into that kind of diet and lifestyle
    1:22:38 all the time puts you at risk.
    1:22:42 There’s an election going on in the United States at the moment,
    1:22:43 Trump versus Kamala Harris.
    1:22:47 If you won the election and you became president
    1:22:49 of the United States and you had to introduce
    1:22:52 some regulations or some laws around food
    1:22:53 and all of these kinds of things,
    1:22:54 what would you do?
    1:22:59 Well, I think, you know, you’re talking about a food industry,
    1:23:03 you’re talking about a multi-dimensional economy.
    1:23:07 I would not, again, you don’t want government
    1:23:10 to tell you what you should do.
    1:23:12 You should make the choices.
    1:23:14 But you have to recognize are there choices?
    1:23:15 And what are these choices?
    1:23:19 Right now, we’re not seeing or understanding
    1:23:22 how things harm people.
    1:23:24 If we have an obesity epidemic
    1:23:26 and that would put you at risk for all these
    1:23:29 horrific chronic diseases, why do they not know that?
    1:23:33 We introduced some regulation in the UK regarding smoking,
    1:23:34 so you can’t smoke inside anymore.
    1:23:37 Well, that’s, but do you see your secondhand smoke
    1:23:40 can impact negatively the person sitting next to you.
    1:23:44 This obese person’s personal choice to be obese
    1:23:47 is not going to make you obese or sick.
    1:23:49 So this is a different kind of a situation.
    1:23:53 That has to come from internal to the person,
    1:23:55 and they have to be concerned with their own health.
    1:23:56 What about drugs, though?
    1:23:57 Like cocaine is not legal.
    1:24:00 So why can’t they intervene to say you can’t have
    1:24:01 Dunkin’ Donuts?
    1:24:05 Because they’re both, you know, going to harm the individual.
    1:24:08 I think you’d get a revolution if you can’t eat a Dunkin’ Donut.
    1:24:10 You’re not going to get a revolution if you can’t have cocaine.
    1:24:14 You try to go down here in Brooklyn
    1:24:16 and take away all these donuts from people.
    1:24:18 You know, you’re going to see they’re going to go,
    1:24:21 you know, it’s like, it’s personal choices.
    1:24:23 I mean, I like Dunkin’ Donuts.
    1:24:25 I mean, I like the coffee, especially.
    1:24:28 But you go to a donut shop and get some of these
    1:24:31 crawlers and jelly fills and a honey dipped.
    1:24:32 Are you kidding me?
    1:24:32 These things are delicious.
    1:24:34 You ever get these blueberry muffins?
    1:24:36 You tremble when you eat some of this stuff.
    1:24:38 You know, it’s, and I’m not going to take that away from me,
    1:24:39 but if I want one, I’m not going to be,
    1:24:41 oh, every day I got to eat.
    1:24:43 No, I just don’t eat it.
    1:24:44 On the weekend, I might get one.
    1:24:46 And even sometimes two or three weeks months
    1:24:47 go by before I’ll get one.
    1:24:50 You know, but, but when you get it, man,
    1:24:51 you enjoy it.
    1:24:53 You really love it.
    1:24:54 Are you hopeful?
    1:24:58 I am very hopeful because when the science comes,
    1:24:59 you can’t suppress the truth.
    1:25:01 It’s going to come out.
    1:25:04 The evidence, the scientific evidence is there.
    1:25:06 I’m documenting this scientific.
    1:25:08 It’s based on the shoulders of Otto Werberg.
    1:25:09 Are you kidding me?
    1:25:11 I mean, this was a giant in the field of biochemistry.
    1:25:12 It’s not like I made this stuff up.
    1:25:16 I’m just extending what he has done to a new dimension
    1:25:18 and putting it into a practical application,
    1:25:19 which he had never done.
    1:25:23 So it’s just an extension of the knowledge base
    1:25:24 over this time.
    1:25:25 Why do you care so much?
    1:25:27 Why do I care so much?
    1:25:30 You know, I’m not in it for the money.
    1:25:31 You know what I’m in it for?
    1:25:37 I want to see the scientific principles substantiated.
    1:25:40 If you know that you can keep these people alive
    1:25:42 at a higher quality of life
    1:25:44 based on the knowledge of the science that’s doing that,
    1:25:46 that’s gratification, man.
    1:25:49 It’s gratification to know that these…
    1:25:54 Because you arise understanding the mechanism of the problem.
    1:25:57 And if you say, you know, if we do it the way…
    1:25:59 We’re writing a big treatment protocol as we speak.
    1:26:02 It’s under review, a really comprehensive treatment protocol.
    1:26:04 And we institute that in the clinic.
    1:26:07 And for glioblastoma patients and these Vance cancers,
    1:26:09 they’re not living a few extra months.
    1:26:11 They’re living several years longer.
    1:26:12 Why?
    1:26:13 Because you knew the science.
    1:26:16 What’s wrong with that?
    1:26:18 That’s gratification.
    1:26:20 You don’t have to make a billion dollars on that.
    1:26:22 All you have to know is that all those folks
    1:26:24 are living longer because you understood the science
    1:26:26 that was put into a practical application.
    1:26:27 What’s wrong?
    1:26:27 That’s…
    1:26:30 Our research is supported by philanthropy
    1:26:31 and private foundations.
    1:26:35 That money allows me to do these experiments,
    1:26:38 to test what I’m testing on preclinical models,
    1:26:42 and then we translate it back into the clinic directly.
    1:26:44 And we see, like Pablo Kelly, he should have been done…
    1:26:46 He should have been done years and years ago.
    1:26:48 He lived all those years extra.
    1:26:49 He’s had a wife and he’s got kids.
    1:26:51 He didn’t have to have his sperm frozen.
    1:26:53 He didn’t have to have any of that stuff done.
    1:26:54 What’s wrong with that?
    1:26:57 I’m seeing people that should have been dead a long time ago
    1:26:58 and they’re still alive.
    1:27:00 And they’re saying, I’m doing fine.
    1:27:02 I get calls from people.
    1:27:03 Geez, I thought that guy would have been a goner.
    1:27:04 He’s still alive.
    1:27:05 He’s doing well.
    1:27:09 I said, that keeps me going because it tells me
    1:27:10 that we’re on the right path.
    1:27:12 This is a solvable problem.
    1:27:16 This cancer, this cancer can be dropped significantly.
    1:27:17 You can take away the fear.
    1:27:20 People now put it on their shoulders.
    1:27:21 I know what to do, how to do it.
    1:27:22 I’m going to follow this.
    1:27:23 Will it work for everybody?
    1:27:24 No.
    1:27:25 But it will help a lot of people,
    1:27:26 much more than what we have today.
    1:27:31 But it’s paradigm change, massive paradigm change.
    1:27:33 So they will come to know.
    1:27:34 It’s just a matter of time.
    1:27:36 I don’t know how long it’s going to take,
    1:27:37 but I ain’t going anywhere.
    1:27:38 I’m continuing to do this.
    1:27:40 I’m going to get better and better results.
    1:27:41 And we’re going to keep pushing.
    1:27:42 I’ve published these case reports
    1:27:44 in the scientific literature.
    1:27:47 Let the scientific field make their decision
    1:27:49 on the results from these papers.
    1:27:50 And if you want to succeed, what happens?
    1:27:52 People improve.
    1:27:55 I’m not going to live forever.
    1:28:00 But I know that what I’ve done with following Otto Werberg
    1:28:02 and cleaning up the misconceptions
    1:28:04 and misunderstanding of why he was stalled
    1:28:06 when the field ran off chasing genes,
    1:28:08 we’ve got to bring it back on track.
    1:28:12 It’s a metabolic problem with metabolic solutions.
    1:28:14 So that will help a lot of people.
    1:28:16 But it’s also going to change a lot of way
    1:28:18 people are thinking about this.
    1:28:20 But I can tell you, they want to open clinics.
    1:28:24 I get calls from Asia, Africa, South America.
    1:28:25 They want to open clinics.
    1:28:29 People are being brutalized by a system that’s not working.
    1:28:31 Don’t forget, besides the terrible financial talk,
    1:28:34 the personal physical toxicity,
    1:28:36 people are going bankrupt.
    1:28:37 Their marriages are falling apart
    1:28:40 because they can’t pay for the expensive drugs
    1:28:41 on these cancer things.
    1:28:43 And they die and the bills are passed on to their loved ones.
    1:28:45 This isn’t moral stuff.
    1:28:47 Is there a particular case study
    1:28:49 that’s broken your heart more than any others?
    1:28:52 Trudy Dupont, who originally let me–
    1:28:56 we built a glucose ketone index calculator on her.
    1:29:01 Pablo was still devastated by Pablo’s loss
    1:29:05 because Pablo was a guy that I’ve known for 10 years,
    1:29:06 worked him through.
    1:29:08 And then all of a sudden, he gets a cerebral hemorrhage and dies.
    1:29:11 He was our poster child for how long you could live
    1:29:14 with a glioblastoma on metabolic therapy.
    1:29:15 But he didn’t die from the cancer.
    1:29:17 You have this, some others,
    1:29:20 that we wished they could have lived a little bit longer
    1:29:22 with the appropriate help.
    1:29:25 What I find is that sometimes within the family,
    1:29:25 there’s a lot of–
    1:29:28 the guys, I really want to do what you’re doing.
    1:29:31 But my wife and kids say I’m foolish to do that.
    1:29:33 So it’s still a very–
    1:29:35 we’re in a very early stage of this.
    1:29:37 We haven’t really worked it out
    1:29:40 into an effective standard yet.
    1:29:41 It will come.
    1:29:43 So people– and the other members of the family
    1:29:44 get super help.
    1:29:45 When they all work together and they do it,
    1:29:49 everybody says I never felt so healthy in my life.
    1:29:52 Guy Tannenbaum had advanced prostate cancer.
    1:29:54 He wrote a book and he’s on the web.
    1:29:56 And he had hypertension, high blood pressure,
    1:29:58 overweight, more obesity, everything.
    1:30:03 And then he does several 18-day water-only fasts,
    1:30:04 got himself everything.
    1:30:06 All these things went away.
    1:30:07 His diabetes went away.
    1:30:09 His hypertension, high blood pressure.
    1:30:10 And the cancer can’t be found.
    1:30:12 So is he cured?
    1:30:13 I have no idea.
    1:30:14 But he’s managed.
    1:30:15 Yes, he’s managed.
    1:30:16 And he’s healthier.
    1:30:17 So what’s wrong with that?
    1:30:21 Isn’t that ultimately what medicine wants to do?
    1:30:24 Keep people alive longer in a healthier quality of life?
    1:30:26 How many more do we need?
    1:30:27 They say, oh, that’s a fluke.
    1:30:28 That’s a fluke.
    1:30:28 That’s a fluke.
    1:30:29 That’s a fluke.
    1:30:29 That’s a fluke.
    1:30:31 How many damn flukes do you want?
    1:30:32 If there’s someone listening now,
    1:30:34 and I’m sure there’s going to be many thousands
    1:30:36 and tens of thousands of people listening
    1:30:39 that are currently battling cancer,
    1:30:41 have early stage diagnoses.
    1:30:43 I know.
    1:30:45 I feel bad about this because people say,
    1:30:46 oh, I want to do metabolic therapy.
    1:30:47 Where can I go?
    1:30:49 And they go to their local hospital and get slapped out.
    1:30:50 There’s no evidence.
    1:30:52 Everything that’s come out of my mouth
    1:30:54 has never been taught to me in medical school.
    1:30:55 So what do you say to those people?
    1:31:03 You know, I say, I’m sorry that the medical establishment
    1:31:05 has not come to recognize what I’m saying.
    1:31:07 And then I tell them, right?
    1:31:11 The change has to be coming from the people.
    1:31:12 They ain’t going to come from the top medical schools.
    1:31:15 They are doing what they’re doing.
    1:31:18 The status quo is very profitable.
    1:31:20 The status quo is very effective for these people,
    1:31:24 but it’s not helping the cancer patient as well as it can.
    1:31:26 And don’t forget, we’re not throwing out all this stuff.
    1:31:28 We’re just asking people to know
    1:31:30 how to use the tools we have in a better way.
    1:31:33 We don’t have to throw out immunotherapies, radiation.
    1:31:35 We don’t have to throw out toxic poisons.
    1:31:37 We just have to know better how to use it
    1:31:39 when the patient is in this new state.
    1:31:40 And the data will prove it.
    1:31:42 But who’s going to do that?
    1:31:44 Who’s going to do that?
    1:31:46 The doctor says, I’d love to do this,
    1:31:48 but I’m going to lose my license if I do it.
    1:31:49 What’s going on with that?
    1:31:51 They wrote the standard of care
    1:31:52 as if it were in granted.
    1:31:53 It can’t be changed.
    1:31:55 No, it should be flexible.
    1:31:57 When new evidence comes up, I don’t believe your evidence.
    1:31:58 What number do you not believe?
    1:32:02 What piece of science do you not believe on this?
    1:32:03 Well, I haven’t read it.
    1:32:06 You can’t be right when 99% of the world says it’s this way
    1:32:07 and you’re saying it’s something different.
    1:32:09 That’s confirmation bias.
    1:32:10 You’re not looking at the numbers.
    1:32:12 And then when they get cancer, they come together,
    1:32:13 “Hey, what can you do for me?”
    1:32:16 You know, it’s like that.
    1:32:17 But yes, it has to change.
    1:32:20 It will change because we’re on the momentum to move it.
    1:32:24 It’s people are coming to know this and once the change happens,
    1:32:26 it’s going to be like a major change.
    1:32:28 And people are going to have to just readjust.
    1:32:32 Thomas, we have a closing tradition on this podcast
    1:32:33 where the last guest leaves a question
    1:32:34 for the next guest not knowing
    1:32:36 who they’re going to be leaving it for.
    1:32:39 And the question that’s been left for you is,
    1:32:42 imagine the end of your life.
    1:32:46 Your closest friends and family are at your funeral.
    1:32:50 What do you imagine or hope they say about you?
    1:33:00 “He changed the course of cancer treatment for the world.”
    1:33:02 It, that’s it.
    1:33:06 Dr. Thomas Seafreed, that is exactly what you’re doing.
    1:33:11 And I think that’s a really extremely, you know,
    1:33:13 I can’t even find a word that describes the profundity
    1:33:17 of such a mission because so many people are struggling
    1:33:21 with cancer as if it is this sort of opaque black box of a disease
    1:33:24 that strikes us at random and picks on people like Roulette
    1:33:27 and debilitates their lives out of the blue.
    1:33:30 And having more information out there about the root causes
    1:33:33 of these issues turns the lights on and allows us to go
    1:33:36 in search of better solutions to what has always been
    1:33:40 a really, really complex, hard to understand disease.
    1:33:43 Your work runs almost entirely, I believe,
    1:33:45 on philanthropic donations, right?
    1:33:46 That’s right.
    1:33:47 So that’s people that–
    1:33:51 They make donations to both my university, Boston College,
    1:33:54 which is a Jesuit university in Chestnut Hill, Massachusetts.
    1:33:57 And we follow the Jesuit philosophy of service
    1:34:02 to others predominantly and private foundations.
    1:34:04 So if someone wants to make a donation, where do they go?
    1:34:05 Do they go to your website?
    1:34:06 I know there’s a donation button there.
    1:34:08 They go primarily to our university.
    1:34:13 They can just, they have a, on my university biology way,
    1:34:17 on my university biology web page, there’s a donation button.
    1:34:19 And Travis Christopherson’s foundation
    1:34:24 for metabolic cancer therapies, which is a 503 foundation,
    1:34:28 he supports our research through philanthropic donations
    1:34:29 to his foundation.
    1:34:31 I would urge anyone that wants to support your mission
    1:34:33 to go to your university website.
    1:34:36 There’s a donation button there, which I saw it earlier on.
    1:34:36 Click that button.
    1:34:38 And they can make a donation if they–
    1:34:38 That’s right.
    1:34:43 And that and Travis Christopherson’s foundation,
    1:34:46 which is the foundation for cancer metabolic therapies.
    1:34:50 It’s a 503 foundation, Travis Christopherson’s.
    1:34:55 When people email me, I send them the links to those found–
    1:34:58 I cannot accept personally any money from anybody.
    1:34:58 It’s one thing.
    1:34:59 It’s one thing.
    1:35:00 I’m not here.
    1:35:02 So people say, oh, I want to give you money to do it.
    1:35:02 No, no, no, I can’t.
    1:35:04 You have to give it to the university
    1:35:06 to come through me through the appropriate channels
    1:35:09 to support my research through the university.
    1:35:11 Dr. Thomas Seafreed, thank you so much for your time today.
    1:35:15 And I’m hugely inspired and enlightened by everything
    1:35:16 we’ve discussed.
    1:35:18 And I think there’s a bunch of very straightforward,
    1:35:20 practical things I’ll be implementing in my life,
    1:35:22 specifically by one of those bloody machines
    1:35:25 so that I can keep on my GKI index.
    1:35:26 Yeah, GKI.
    1:35:27 GKI index.
    1:35:29 Yeah, glucose ketone index.
    1:35:31 Well, listen, thank you very much for having me here
    1:35:35 because your programs and others alert people to know
    1:35:38 that there are alternatives, effective alternatives.
    1:35:42 And once the system changes, the outcomes will not
    1:35:45 be so bleak as we currently have them today.
    1:35:53 Isn’t this cool?
    1:35:55 Every single conversation I have here on The Diary of a CEO,
    1:35:58 at the very end of it, you’ll know I asked the guest
    1:36:02 to leave a question in The Diary of a CEO.
    1:36:05 And what we’ve done is we’ve turned every single question
    1:36:09 written in The Diary of a CEO into these conversation cards
    1:36:11 that you can play at home.
    1:36:15 So you’ve got every guest we’ve ever had, their question,
    1:36:18 and on the back of it, if you scan that QR code,
    1:36:22 you get to watch the person who answered that question.
    1:36:25 We’re finally revealing all of the questions
    1:36:28 and the people that answered the question.
    1:36:32 The brand new version two updated conversation cards
    1:36:36 are out right now at theconversationcards.com.
    1:36:38 They’ve sold out twice instantaneously.
    1:36:40 So if you are interested in getting hold of some
    1:36:42 limited edition conversation cards,
    1:36:44 I really, really recommend acting quickly.
    1:36:47 (upbeat music)
    1:36:50 (upbeat music)
    1:36:52 (upbeat music)
    1:36:55 (upbeat music)
    1:36:58 (upbeat music)
    1:37:00 (upbeat music)
    1:37:03 (upbeat music)
    1:37:05 (upbeat music)
    1:37:08 (upbeat music)
    “Cancer rất có thể phòng ngừa. Khi ngành y tế thừa nhận những gì tôi biết về rối loạn này, nguyên nhân gây ra nó, và những gì chúng ta không làm để ngăn ngừa hoặc điều trị nó, nó sẽ được công nhận là bi kịch lớn nhất trong lịch sử y học.” Thomas Seyfried là một giáo sư về sinh học, di truyền học và hóa sinh, người đã dành 30 năm qua để thu thập bằng chứng khoa học về nguồn gốc và cách phòng ngừa thực sự của ung thư. “Ung thư đang trở nên tồi tệ hơn, và không có tiến bộ lớn nào trong việc giảm tỷ lệ tử vong, và tôi có thể nói về lý do cho điều đó. Tất cả các trung tâm nghiên cứu ung thư lớn đều nghĩ rằng ung thư là một bệnh di truyền.” “Bạn tin điều ngược lại.” “Không phải là bạn tin hay không, mà là dữ liệu cho chúng ta biết gì, và bằng chứng rất lớn để hỗ trợ rằng ung thư là một rối loạn chuyển hóa. Và vấn đề là chúng ta đang làm mọi thứ có thể trong lối sống của mình để gây ra nó. Bằng chứng khoa học đã có. Ví dụ, chúng ta biết rằng ung thư rất hiếm gặp ở các bộ lạc châu Phi sống theo cách truyền thống. Nhưng khi lối sống hiện đại xâm nhập vào xã hội của họ, ung thư đã kiểm soát. Chúng tôi thậm chí đã thực hiện một nghiên cứu trên chó. Chúng tôi biết rằng sói trong tự nhiên không chết vì ung thư. Nhưng ung thư là nguyên nhân hàng đầu gây tử vong ở chó nhà. Tại sao? Đó là vì vấn đề lối sống của chúng ta. Và nhiều người trong chúng ta đang làm những điều mà không biết rằng điều đó sẽ đặt chúng ta vào rủi ro. Nhưng với liệu pháp chuyển hóa, bạn có thể sử dụng nó như một phương pháp phòng ngừa và điều trị. Và chúng tôi đang thấy ngày càng nhiều bệnh nhân ung thư hormone sống lâu hơn dự đoán của họ nhờ điều này. Và hãy để tôi nói với bạn một điều và hãy nhớ điều đó. Nếu bạn thực hiện liệu pháp chuyển hóa, bạn thực sự có thể giảm nguy cơ mắc ung thư. Bạn có thể xóa bỏ nỗi sợ hãi. Và khi bạn nói về liệu pháp chuyển hóa, hãy cho tôi biết những điều đó là gì. Số một. Giáo sư Seyfried, nếu có ai đó đi đến gần bạn trên đường phố và họ không biết gì về khoa học,
    Họ không biết gì về y học, v.v., và họ hỏi bạn, bạn làm gì và tại sao bạn làm điều đó? Bạn sẽ trả lời như thế nào? Tôi là giáo sư sinh học tại Đại học Boston. Trong vai trò đó, tôi dành nhiều thời gian làm việc với sinh viên đại học và sinh viên sau đại học để đào tạo họ trở thành những người có kiến thức khoa học về các khía cạnh khác nhau của sinh học. Chương trình nghiên cứu mà chúng tôi có tại trường đại học cũng tập trung vào việc hiểu cách quản lý ung thư tốt hơn, cách nó xuất hiện và cách ngăn ngừa nó.
    Ung thư là một vấn đề lớn như thế nào trên toàn cầu? Những thống kê nổi bật nào về ung thư từ góc nhìn vĩ mô cho những người thực sự không biết? Vâng, tình hình đang trở nên tồi tệ hơn. Tôi không thể nói rằng nó ở mức hàng triệu. Tôi biết chính xác điều gì đang xảy ra ở đất nước này vì Hiệp hội Ung thư Mỹ mỗi năm đều phân phối dữ liệu về ung thư. Chúng tôi có gần hai triệu ca mới được chẩn đoán mỗi năm ở Hoa Kỳ. Và có 1.700 người chết vì ung thư mỗi ngày ở Hoa Kỳ, tương đương khoảng 70 người mỗi giờ ở Hoa Kỳ. Bây giờ, khi tôi đến Trung Quốc, tôi đã xem một số số liệu ở đó, và có 8.000 người chết vì ung thư mỗi ngày. Rõ ràng, dân số ở đó lớn hơn rất nhiều. Và tôi không biết con số này ở Vương quốc Anh. Ý tôi là, chúng ta sẽ phải xem các đăng ký ung thư của họ. Nhưng điều chúng ta biết là tình hình dự kiến sẽ tồi tệ hơn rất nhiều vào năm 2050 so với hiện tại.
    Vì vậy, dường như không có sự giảm thiểu nào về số ca tử vong do căn bệnh này, và tôi có thể nói về những lý do cho điều đó. Nhưng ngay bây giờ, tôi sẽ nói rằng đây là một đại dịch ung thư toàn cầu. Nó không trở nên tốt hơn. Nó đang trở nên tồi tệ hơn. Nhiều người đang chết vì nó. Không có tiến bộ lớn nào trong việc giảm tỷ lệ tử vong. Vì vậy, đây là một bi kịch lớn. Và khi chúng ta hiểu điều gì đang gây ra nó, và những gì chúng ta không làm để ngăn ngừa hoặc điều trị nó, nó sẽ được công nhận là bi kịch lớn nhất trong lịch sử y học trên toàn thế giới. Khi họ biết những gì tôi biết về rối loạn này,
    và sau đó họ nhận ra những gì chúng ta đã làm theo cách sai lầm, nó sẽ được công nhận là
    bi kịch lớn nhất trong lịch sử y học. Những loại ung thư nào mà mọi người đang chết vì?
    Những loại ung thư phổ biến nhất cho nam và nữ là gì?
    Chà, nó luôn là ung thư phổi, hầu như đối với cả nam và nữ. Ung thư phổi luôn là
    số một. Nhưng chúng ta có ung thư tuyến tụy, ung thư vú, ung thư đại tràng. Tất cả đều đang gia tăng.
    Ung thư đại tràng đang gia tăng. Ung thư tuyến tụy đang gia tăng ở đất nước này.
    Tôi không thể nói về các quốc gia khác. Chúng có thể khác nhau một chút do chế độ ăn uống, lối sống.
    Nhưng ung thư phổi luôn được công nhận là ung thư số một.
    Vậy có bao nhiêu người ở Hoa Kỳ, dựa trên thống kê, sẽ mắc ung thư?
    Chà, có vẻ như nó tăng lên mỗi năm. Vì vậy, đó là một mục tiêu di động. Nó dường như không giảm xuống.
    Hôm nay là bao nhiêu, tôi không biết. Nhưng điều tôi biết là số người chết mỗi ngày.
    Bởi vì Hiệp hội Ung thư Mỹ công bố, tôi nghĩ là 612.000 người
    sẽ chết trong năm nay, 2024, vì ung thư trong năm nay. Vì vậy, chia cho 365. Và nó ra khoảng
    1700 người mỗi ngày. Chia số đó cho 24. Và bạn sẽ có khoảng 70 người mỗi giờ,
    dựa trên số liệu được cung cấp cho chúng tôi từ Hiệp hội Ung thư Mỹ.
    Khi họ nói rằng chúng ta đã đạt được những tiến bộ lớn trong tỷ lệ mắc ung thư, đúng không? Vì vậy, vào những năm 1990,
    họ đã thực hiện các chiến dịch chống hút thuốc. Vì vậy, hôm nay, nếu bạn đọc, họ nói rằng chúng ta đã giảm
    tử vong do ung thư xuống 31 hoặc 32%. Wow, nghe thật ấn tượng. Vì vậy, những gì họ làm là họ
    lấy số liệu. Đây là những gì Hiệp hội Ung thư Quốc gia, Hiệp hội Ung thư Mỹ đã làm. Nó được công bố
    trong các tài liệu của họ. Được rồi, nếu chúng ta không ngừng hút thuốc vào những năm 90 và mọi người tiếp tục hút thuốc,
    đường đi sẽ rất, rất cao. Bởi vì chúng ta đã ngừng hút thuốc hoặc điều này,
    chúng ta có 33% số ca tử vong thấp hơn so với nếu chúng ta không ngừng hút thuốc. Nhưng đường đi vẫn tiếp tục
    tăng lên. Có thể không mạnh mẽ như nó sẽ xảy ra nếu chúng ta tiếp tục hút thuốc. Vì vậy, rõ ràng đây là một biện pháp phòng ngừa. Nó không liên quan gì đến điều trị. Nó liên quan đến phòng ngừa. Đó là lý do chúng ta đã đạt được những tiến bộ lớn trong việc giảm tỷ lệ tử vong do ung thư. Đúng vậy, vì mọi người đã ngừng hút thuốc. Đối với rất nhiều người, nhiều người hơn nữa sẽ chết nếu họ không ngừng hút thuốc. Vì vậy, chúng ta có những người không phải là người thật. Chúng ta chỉ đang nhìn vào những gì sẽ xảy ra nếu chúng ta không ngừng hút thuốc. Những nguyên nhân hàng đầu gây tử vong trên toàn thế giới về mặt bệnh tật là gì? Tôi nghe nói bệnh tim là nguyên nhân số một. Tôi nghĩ bệnh tim là nguyên nhân số một. Ung thư đứng thứ hai. Được rồi. Và có rất nhiều loại ung thư khác nhau. Tôi nghe nói có hàng trăm dạng ung thư khác nhau. Nếu bạn nhìn dưới kính hiển vi điện tử hoặc một cách chính xác hơn, thậm chí là kính hiển vi ánh sáng, đây là cách mà hầu hết các loại ung thư được chẩn đoán bằng kính hiển vi ánh sáng. Bạn nhìn dưới kính hiển vi và thấy một đống tế bào có hình dạng bất thường. Và sau đó tất cả chúng đều có các khiếm khuyết di truyền và tất cả những thứ như vậy. Nhưng tất cả chúng đều có một điểm chung. Chúng phụ thuộc vào quá trình lên men, năng lượng không cần oxy. Vì vậy, tất cả các loại ung thư đều là một loại bệnh duy nhất. Chỉ là chúng xảy ra ở các mô khác nhau. Nhưng khi bạn nhìn vào vấn đề cơ bản, chúng đều rất, rất giống nhau. Chúng không thể sống mà không có quá trình lên men, có nghĩa là năng lượng không cần oxy. Vì vậy, đó là vấn đề sinh lý bệnh chung trong tất cả các loại ung thư, cho dù đó là ung thư đại tràng, não, vú, bàng quang, da, phổi. Chúng tôi đã xem xét tất cả các loại ung thư này và tất cả đều sử dụng cơ chế giống nhau để phát triển mất kiểm soát. Vậy quá trình lên men mà bạn đề cập là gì? Quá trình lên men là năng lượng không cần oxy. Điều đó có nghĩa là gì? Chúng ta hít thở không khí và thở ra CO2 và hơi nước. Và đó là các sản phẩm thải của thực phẩm mà chúng ta ăn. Mọi thứ đều được phân hủy và đốt cháy trong ti thể của chúng ta.
    của tế bào. Và các sản phẩm thải ra là CO2 và hơi nước. Đó là các sản phẩm thải ra. Nhưng nếu bạn và tôi ngừng thở trong một khoảng thời gian nào đó, cơ thể chúng ta sẽ tích tụ axit lactic và axit succinic, giống như khi chúng ta bị nhồi máu cơ tim hoặc khi ai đó bị nhồi máu cơ tim, họ không chết ngay lập tức. Nếu họ ở đó trong năm hoặc bảy phút mà không có oxy, họ có thể chết vì não chết. Nhưng nếu bạn có thể làm cho tim đập lại và đưa oxy trở lại hệ thống, bạn có thể sống lại. Nhưng khi chúng ta có sự gián đoạn lớn về oxy vào cơ thể, các tế bào quay trở lại một cách cổ xưa, chúng ngay lập tức kích hoạt những con đường cổ xưa này để lấy năng lượng mà không cần oxy trong một khoảng thời gian ngắn. Và đó là đường glucose, đã có sẵn trong dòng máu của chúng ta từ thực phẩm chúng ta ăn, và axit amin glutamine, là một axit amin trong dòng máu của chúng ta. Mức độ cao nhất của axit amin là glutamine. Hai nguồn nhiên liệu này bây giờ được đốt cháy để lấy năng lượng, có được năng lượng mà không cần oxy. Không có, những con đường này được điều chỉnh lên, và bạn có thể có ATP, là năng lượng để giữ cho bạn sống trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng dòng máu của bạn đang tích tụ các sản phẩm thải gọi là axit lactic và axit succinic. Axit lactic đến từ glucose, từ đường. Và axit succinic đến từ axit amin glutamine. Và chúng tích tụ lại và điều đó cho bạn biết rằng bạn đang lên men. Bạn đang lấy năng lượng mà không cần oxy vì bạn không thở. Rất đơn giản. Bạn không thở, nhưng tôi vẫn chưa chết. Bây giờ, tất nhiên, nếu bạn không có oxy trong thời gian dài, bạn sẽ chết. Chỉ đơn giản vậy thôi. Bây giờ, cách khác để bạn có thể nhanh chóng ngăn chặn quá trình oxy hóa trong cơ thể chúng ta là với chất độc cyanide. Vì vậy, nếu chúng ta, Chúa cấm, uống cyanide, chúng ta sẽ đều chết trong vòng một phút. Chúng ta chỉ, vì cơ thể chúng ta hoàn toàn ngừng hoạt động năng lượng từ oxy. Bây giờ, đây là tế bào ung thư.
    Tế bào ung thư có thể sống trong xyanua. Xyanua không giết chết khối u, được chứ? Otto Warburg đã chỉ ra điều này từ lâu và chúng tôi cũng đã chứng minh điều tương tự trong phòng thí nghiệm của mình. Những người khác cũng đã chỉ ra điều này. Điều thú vị là khi bạn nhìn vào tế bào ung thư, ngay cả khi có mặt oxy, chúng vẫn thải ra axit lactic và axit succinic. Điều đó có nghĩa là gì? Điều đó có nghĩa là bào quan bên trong tế bào tạo ra năng lượng không hiệu quả. Nó không hiệu quả và các tế bào đang sử dụng quá trình lên men cổ xưa. Và khi tôi nói về quá trình lên men cổ xưa, bạn phải nhận ra rằng trái đất đã có 4,5 tỷ năm tuổi. Các sinh vật tồn tại trên hành tinh của chúng ta cách đây 2,5 tỷ năm đều là những sinh vật lên men. Không có oxy trong bầu khí quyển cho đến khi vi khuẩn quang hợp bắt đầu sản xuất oxy. Chúng là những tế bào sống. Chúng không có oxy và chúng phát triển một cách điên cuồng, tăng trưởng không được kiểm soát, chỉ đơn giản là không được kiểm soát. Điều gì đang xảy ra ở đây? Và chúng sẽ chết ngay khi các nguồn nhiên liệu có thể lên men bị tiêu tán, khi chúng tiêu thụ mọi thứ, chúng sẽ chỉ chết. Vì vậy, chúng sống lâu nhất có thể để sinh sản và có nhiên liệu lên men. Tế bào ung thư trong cơ thể chúng ta không làm gì khác ngoài việc quay trở lại những con đường lên men cổ xưa này, những con đường này trở nên tăng tốc, được điều chỉnh trong tế bào khối u vì hiệu suất năng lượng từ ty thể giờ đây đã bị suy giảm. Nó bị khuyết tật theo nhiều cách khác nhau. Vì vậy, điều này rất rõ ràng. Và điều này xảy ra trong ung thư phổi, ung thư đại tràng. Chúng tôi đã xem xét tất cả các loại ung thư chính và phát hiện ra rằng những khiếm khuyết chung này được thấy ở tất cả các loại ung thư. Vì vậy, chúng đều rất giống nhau trong quá trình trao đổi chất. Chúng rất khác nhau về hình dạng dưới kính hiển vi. Ung thư phổi không giống như ung thư đại tràng, không giống như ung thư não. Chúng rất khác nhau về mặt di truyền. Chúng đều khác nhau với nhau. Nhưng chúng đều có điểm chung trong sự phụ thuộc vào con đường năng lượng cổ xưa này.
    chuyển hóa. Bạn có thể đưa tôi trở lại không? Bạn đã đề cập đến một người tên là Wahlberg. Vâng. Bạn có thể đưa tôi trở lại hành trình mà cộng đồng khoa học, hoặc ít nhất là bạn đã trải qua để đến được kết luận rằng yếu tố nguyên nhân chính, ít nhất là một dấu hiệu của yếu tố nguyên nhân của ung thư nằm trong sự thay đổi này trong hệ thống năng lượng. Sự hiểu biết này bắt đầu từ đâu trong nghiên cứu? Chắc chắn nó bắt đầu với Otto Wahlberg vào những năm 1920. Một liên kết khác, trước khi tôi có thể nói cho bạn biết Otto Wahlberg đã làm gì, vì tôi cũng như mọi người khác. Tôi nghĩ rằng ung thư là một bệnh di truyền. Và tôi đã nghe về Wahlberg nhưng không thực sự biết ông ấy đang nói về điều gì hoặc dành thời gian suy nghĩ về những gì ông ấy nói. Nhưng Lyndon Nebling là một sinh viên điều dưỡng PhD tại Đại học Case Western Reserve ở Ohio. Cô ấy đã chăm sóc hai đứa trẻ vô vọng, bị ung thư não, chúng tôi gọi là những trường hợp vô vọng khi không có khả năng sống sót lâu dài. Và cô ấy đã cho chúng một chế độ ăn ketogenic, để giảm đường huyết. Và cô ấy đã cứu được những đứa trẻ này. Một đứa cuối cùng đã chết. Đứa còn lại thì không thể theo dõi. Và cô ấy nói rằng chiến lược của cô dựa trên những gì Otto Wahlberg đã nói về glucose và ung thư. Vì vậy, tôi đã nói, Wahlberg, tôi đã tự hỏi, ai cái quái gì, để tôi quay lại và kiểm tra xem người này là ai và ông ấy đã làm gì. Bởi vì tôi đã thấy những điều tương tự ở chuột với loại thuốc đó. Nó đã làm giảm glucose. Và chúng tôi đã thu nhỏ các tế bào khối u này. Và chúng tôi đã công bố một bài báo, một trong những bài báo đầu tiên liên kết rằng mức đường huyết cao của bạn xác định tốc độ phát triển của khối u trong chuột. Và bây giờ điều này đã được tái hiện trong tất cả các loại ung thư ở người. Mức đường huyết của bạn càng cao, khối u phát triển càng nhanh. Mức đường huyết càng thấp, khối u phát triển càng chậm. Không thể phủ nhận đối với tất cả các loại ung thư ở người và chuột. Wow. Vậy Wahlberg đã nói điều này từ rất lâu trước đây, vào những năm 1920. Ông ấy đã lấy những lát của tất cả…
    các loại khối u ở người và chuột và cắt chúng ra. Và ông ấy nhận thấy một điều rất kỳ lạ về những loại ung thư này. Chúng hấp thụ ít oxy hơn so với mô bình thường mà chúng xuất phát từ đó. Wow. Vậy là chúng giống như bị thiếu oxy. Và chúng thải ra sản phẩm chất thải axit lactic mà ông ấy đã nói. Và chúng hấp thụ nhiều glucose hơn so với bình thường. Các tế bào bình thường chỉ hấp thụ một chút glucose và có thể tạo ra năng lượng khổng lồ từ một lượng nhỏ. Người này hấp thụ một lượng lớn glucose, nhưng không chuyển hóa hoàn toàn nó thành CO2 và nước, mà thải ra dưới dạng axit lactic, một sản phẩm phân hủy của glucose mà không được chuyển hóa hoàn toàn trong tế bào. Wow. Ông ấy nói điều này thật không thể tin được. Rồi ông ấy đã làm đủ loại mô. Tôi đã xem dữ liệu của ông ấy. Thật không thể tin nổi. Ông ấy đã cắt người, chuột, và thấy điều tương tự lặp đi lặp lại. Và ông ấy nói nguồn gốc của ung thư liên quan đến khả năng của ti thể, bào quan, trong việc tạo ra năng lượng hiệu quả từ oxy. Vậy ti thể là phần của tế bào tạo ra năng lượng? Đúng vậy, đó là phần của tế bào tạo ra năng lượng thông qua phosphoryl hóa oxy hóa, tức là đốt cháy năng lượng bằng cách sử dụng oxy. Được rồi. Được rồi. Vậy nó giống như một động cơ. Đúng vậy, đó là một động cơ, một động cơ rất hiệu quả. Đây là một bào quan. Bạn phải nhận ra rằng chúng ta có tế bào. Vâng. Và chúng ta có một nhân mà mọi người đều biết đến, nhân này. Và sau đó chúng ta có tất cả những bào quan nhỏ này bên trong. Chúng ta có lysosome, và chúng ta có ti thể, giống như một mạng lưới mì spaghetti bên trong tế bào. Thực sự nó là một sinh vật sống thứ hai bên trong cơ thể chúng ta. Và để đơn giản hóa những gì chúng làm, ti thể, chúng chuyển đổi oxy và glucose thành năng lượng? Đúng vậy. Chúng đốt cháy năng lượng. Chúng lấy thực phẩm mà chúng ta có, các liên kết carbon, hydro. Được rồi. Và chúng ta phá vỡ những liên kết đó bên trong ti thể của chúng ta. Và khi chúng ta phá vỡ những liên kết đó, chúng ta tạo ra một…
    gradient hydro, và chúng tôi tiêu tán gradient đó thông qua một cơ chế cánh quạt tạo ra năng lượng như điên. Thật không thể tin được, rất hiệu quả, cực kỳ hiệu quả. Nhưng tế bào ung thư có sự sai lệch trong hệ thống đó. Nhưng điều đó không xảy ra trong một sớm một chiều. Như Warburg đã nói, nếu bạn phá vỡ hệ thống đó quá mạnh mẽ và quá nhanh, tế bào sẽ chết. Nó không có… Vì vậy, bạn phải có hai điều để chuyển từ phosphoryl hóa oxy hóa sang năng lượng với quá trình lên men oxy tối thiểu. Xin lỗi, chỉ để đơn giản hóa, từ một tế bào bình thường sang một tế bào ung thư? Từ một tế bào bình thường sang một tế bào ung thư không xảy ra trong một sớm một chiều. Đó là một tổn thương mãn tính đối với khả năng của bào quan bên trong tế bào để tạo ra năng lượng hiệu quả. Vì vậy, tất cả những gì chúng ta cần biết về ung thư là… Chúng đang phát triển nhanh chóng như thế nào? Tại sao chúng lại mất kiểm soát? Tại sao lại khó giết chúng đến vậy? Bởi vì miễn là bạn có những nhiên liệu có thể lên men đó thúc đẩy con đường lên men cổ xưa này, chúng sẽ tiếp tục phát triển. Chúng rất khó để tiêu diệt. Và các nhiên liệu lên men là glucose và… và glutamine. Glutamine. Vâng. Được rồi. Vậy, để tôi tóm tắt cho bạn. Tôi sẵn sàng… Hãy chuẩn bị tinh thần. Bạn đã sẵn sàng chưa? Tôi sẵn sàng, tôi nghĩ vậy. Bạn đã chuẩn bị chưa? Bạn đã chuẩn bị chưa? Đã chuẩn bị đủ. Anh ấy đã chuẩn bị đủ. Được rồi. Vậy, một giải pháp cho vấn đề ung thư, để quản lý ung thư mà không có độc tính, là đồng thời hạn chế hai nhiên liệu cần thiết để thúc đẩy sự phát triển không được điều chỉnh này trong khi chuyển toàn bộ cơ thể sang một nhiên liệu mà các tế bào khối u không thể sử dụng, đó là axit béo và thể cetone. Vì vậy, khi chúng tôi đưa bệnh nhân ung thư hoặc chuột vào chế độ hạn chế calo, giảm lượng đường trong máu mà tôi đã nói là một nửa trong hai nhiên liệu. Bạn có thể giảm nó xuống rất, rất thấp. Và sau đó chúng tôi sử dụng các loại thuốc cụ thể để nhắm vào glutamine. Và cùng nhau, chúng tôi có thể hạn chế chọn lọc hai nhiên liệu trong khi chuyển toàn bộ cơ thể sang thể cetone. Chúng ta, với tư cách là một loài,
    Đã tiến hóa để ở trạng thái ketosis dinh dưỡng trong phần lớn thời gian tồn tại của chúng ta như một loài, khoảng một triệu rưỡi năm. Trong nhiều thế kỷ, hàng ngàn năm, loài của chúng ta, bạn và tôi, tổ tiên của chúng ta, luôn ở trong trạng thái ketosis dinh dưỡng, vì có rất ít carbohydrate trong môi trường mà họ có thể tiêu thụ. Đúng không? Vì vậy, tế bào ung thư, cơ thể, bạn và tôi có thể, nếu chúng ta ngừng ăn và áp dụng chế độ ăn ít carbohydrate chỉ với việc nhịn ăn nước, chúng ta sẽ bước vào trạng thái ketosis dinh dưỡng, nơi mà các tế bào bình thường, não, thận, tim của chúng ta có thể đốt cháy các thể ketone này vì chúng có ty thể tốt và có thể đốt cháy các nhiên liệu này một cách hiệu quả. Các tế bào khối u có ty thể kém. Chúng không thể đốt cháy những nhiên liệu đó. Chúng phụ thuộc vào glucose và glutamine. Chúng ta có thể thay thế glucose và glutamine bằng các thể ketone trong các tế bào bình thường của chúng ta, vì vậy chúng ta từ từ loại bỏ các tế bào khối u này theo thời gian. Chúng từ từ bắt đầu chết. Các mạch máu biến mất và cơ thể sẽ đến và hòa tan chúng.
    Vậy đối với những người chưa bao giờ nghe đến thuật ngữ ketone trước đây, ketosis hay ketones, một cách đơn giản, ketones là gì? Ketones là các sản phẩm phân hủy hòa tan trong nước của axit béo. Được không? Chúng là beta-hydroxybutyrate, acetoacetate. Đây là những phân tử nhỏ hòa tan trong nước. Gan thải chúng ra rất nhiều. Thận một chút, nhưng chủ yếu là gan.
    Như tôi đã nói với bạn trước đó, khi chúng ta không ăn, bạn sẽ cảm thấy lo lắng, chủ yếu vì não của chúng ta nghiện glucose. Nó giống như cocaine và nicotine và những thứ khác. Bạn bắt đầu cảm thấy bồn chồn, như kiểu, “Tôi chưa ăn gì cả.” Bạn biết đấy, “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
    Vì vậy, một khi cơ thể nhận ra rằng bạn sẽ không ăn gì cả, chúng ta phải bắt đầu huy động từ các nguồn mỡ của mình. Và các chất béo đi vào dòng máu dưới dạng triglycerides, là ba axit béo gắn với một khung glycerol. Chúng đi đến gan.
    Gan sẽ cắt nhỏ chúng và tạo ra những cơ thể ketone hòa tan trong nước. Tên gọi cơ thể ketone là một khái niệm hơi kỳ lạ trong sinh hóa học, nhưng chúng được gọi là cơ thể ketone. Chúng có thể cung cấp năng lượng cho não, cho tim. Và không chỉ vậy, chúng là một loại nhiên liệu siêu. Thật không thể tin được rằng ty thể đốt cháy những ketone này. Được rồi. Nhưng hãy nhớ rằng tôi đã nói về việc ty thể trở nên hiệu quả năng lượng như thế nào? Khi chúng đốt cháy ketone, chúng trở nên hiệu quả năng lượng hơn nữa. Thật không thể tin được. Chúng không cần nhiều oxy để tạo ra nhiều năng lượng hơn. Đó là lý do tại sao các đồng nghiệp của tôi, và một số người vĩ đại trong lĩnh vực sinh hóa học, gọi chúng là nhiên liệu siêu, bởi vì bạn có thể nhận được nhiều năng lượng hơn, hiệu quả hơn khi đốt cháy một cơ thể ketone so với việc đốt cháy pyruvate từ glucose hoặc thậm chí là axit béo. Và sinh hóa học cho điều đó thì thú vị. Nhưng điều quan trọng là khi bạn chuyển đổi từ những nhiên liệu này sang ketone, đừng quên rằng chúng ta đã tiến hóa. Tổ tiên của chúng ta luôn ở trong trạng thái ketosis. Bạn có thể vào trạng thái đó bằng cách tiêu thụ rất ít carbohydrate và có nhiều năng lượng. Và đây là cách mà tổ tiên của chúng ta đã sống. Vậy chúng ta có thể học được gì từ tổ tiên của chúng ta về ung thư? Ung thư phổ biến như thế nào khi chúng ta nhìn lại tổ tiên của mình, nếu họ thường xuyên ở trong trạng thái ketosis? Vâng. Thật khó để xác định từ các hồ sơ xương, nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể nhìn vào những người hiện đại, những người sống theo cách truyền thống của họ. Bạn biết đấy, Albert Schweitzer, bác sĩ nhân đạo vĩ đại, đã đến châu Phi và nhìn vào những người châu Phi sống theo cách truyền thống. Và ông đã nói, một trong những điều kỳ lạ nhất, họ không có ung thư. Thật như, cái gì? Cái gì? Ung thư rất hiếm gặp ở người châu Phi, ở những người sống trong các khu vực của người Anh khi họ đến, bạn biết đấy, khi xem xét tình trạng sức khỏe của những người sống ở Vòng Bắc Cực. Ung thư không có ở đó. Họ có những vấn đề khác.
    Những điều này, nhưng họ không mắc bệnh ung thư. Người bản địa. Có vẻ như trong cuộc sống của chúng ta, chúng ta không thể quay ngược lại 50.000 năm trước vì chúng ta không có người để kiểm tra. Nhưng chúng ta có những người để kiểm tra ngày hôm nay. Và đó là một trong những điều mà Schweitzer và một số bác sĩ khác từ châu Âu đã đến châu Phi và họ đã nhìn vào một số bộ lạc truyền thống này và họ đã nói, ôi, chuyện gì đang xảy ra với những người châu Phi này? Tại sao họ không mắc bệnh ung thư? Nhưng khi lối sống và chế độ ăn uống hiện đại xâm nhập vào xã hội của họ, bệnh ung thư đã trở thành một vấn đề.
    Còn về những người anh em linh trưởng khác của chúng ta thì sao? Chưa bao giờ có một trường hợp ung thư vú nào được ghi nhận ở một con tinh tinh cái. Và chúng có 98% giống chúng ta về trình tự gen và protein. Bạn biết, chuyện gì đang xảy ra với điều đó? Khỉ, nói chung không hình thành ung thư. Chúng đang ăn. Chúng không ăn những gì chúng ta ăn. Được rồi. Đừng quên, chúng ta không tiến hóa để ăn bánh thịt lợn và bánh donut nhân mứt, bánh pizza. Chúng ta không. Tổ tiên của chúng ta đã không ăn những thứ này, đúng không? Chúng ta đã giết và ăn động vật. Như tôi đã nói, chúng ta đã ăn mọi thứ đi bộ, bò, bay hoặc bơi trên hành tinh này, trở thành một phần của chế độ ăn uống của chúng ta. Chúng ta không có bánh donut ở mọi góc phố, không có cửa hàng thực phẩm ở mọi góc phố. Chúng ta đã tiến hóa qua khoảng thời gian này, giống như tổ tiên linh trưởng của chúng ta. Những con vật, tinh tinh và khỉ đột và những thứ mà bạn thấy trong sở thú được cho ăn chế độ ăn tự nhiên của chúng như thể chúng đang sống trong môi trường sống tự nhiên của chúng, bất kể đó là ở Nam Mỹ, châu Phi hay bất cứ đâu. Chúng ta không ném bánh donut nhân mứt mỗi ngày và bánh pizza vào chuồng tinh tinh. Và thực tế, tôi thậm chí đã đến sở thú ở đây tại Boston, Sở thú Franklin Park và cũng ở Sở thú San Diego. Tôi đã hỏi, tại sao các bạn không cho những con vật này, chạy xuống và lấy một cái pizza lớn cho chúng? Ôi không, đó sẽ là hành vi tàn ác với động vật. Hệ thống của chúng không được thiết kế cho điều này. Chà, chúng ta cũng vậy. Chúng ta đang đối mặt với một cuộc khủng hoảng béo phì.
    Chúng ta có rất nhiều bệnh mãn tính khác nhau. Tại sao? Chúng ta không tiến hóa để ăn tất cả những thứ rác rưởi mà chúng ta đang ăn ngày nay. Vì vậy, những gì tôi đã nói với nhiều người trong các podcast này là khoa học thực phẩm và công nghệ của chúng ta, cũng như công nghệ của xã hội, đã tiến hóa nhanh hơn rất nhiều so với sinh học của chúng ta.
    Bạn có thể giải thích cho tôi bằng những thuật ngữ đơn giản về vai trò của việc tập thể dục trong việc ngăn ngừa ung thư không?
    Chà, tập thể dục làm giảm đường huyết và cũng làm giảm glutamine. Vì vậy, hai nguồn năng lượng đang thúc đẩy, bây giờ chúng ta không thể hoàn toàn loại bỏ glutamine bằng việc tập thể dục, điều đó là chắc chắn. Nhưng người bạn quá cố của tôi, George Cahill, đã công bố một số tài liệu cho thấy cách tập thể dục có thể thực sự làm giảm sự sẵn có của glutamine. Vì vậy, đó là một chút tác động. Nhưng khi bạn tập thể dục, bạn đang đốt cháy và không ăn nhiều carbohydrate, ty thể của bạn đang đốt cháy ketone và sự oxy hóa từ tất cả các bài tập, giữ cho những ty thể đó siêu khỏe mạnh ở mức hiệu suất năng lượng cao nhất.
    Vậy tập thể dục – Bạn cũng đang xây dựng cơ bắp, phải không?
    Vâng, bạn có thể xây dựng cơ bắp, nhưng bạn chắc chắn đang có được bài tập aerobic. Oxy đang vào và bạn đang đốt cháy ketone, mà tôi đã nói với bạn là một nguồn năng lượng tuyệt vời. Vì vậy, cơ thể của bạn rất khỏe mạnh. Những cơ thể từ thời kỳ đồ đá, những người đàn ông này rất cơ bắp. Không có tình trạng béo phì ở những người này. Họ có năng lượng tuyệt vời. Họ không chết vì những thứ đang giết chết chúng ta. Họ chết vì chấn thương và nhiễm trùng. Khi bạn mô tả sự chuyển đổi chậm và dần dần trong tế bào khi nó chuyển sang hệ thống cổ xưa này, nghe có vẻ rất từ từ. Vì vậy, trong đầu tôi, tôi nghĩ, được rồi, vậy điều đó có nghĩa là ung thư là một quá trình dần dần đang tích tụ trong tôi hoặc không tích tụ trong tôi dựa trên những quyết định lối sống mà tôi đang thực hiện và các yếu tố môi trường hiện tại của tôi? Tôi đang cố gắng nói, liệu ung thư có bắt đầu từ từ nhiều năm trước khi bạn phát hiện ra nó không?
    Vâng, đó là một quá trình dần dần, nhưng nó có thể bị ảnh hưởng bởi một số tác nhân kích thích.
    môi trường vi mô. Thiếu vận động. Chúng ta không vận động nhiều như tổ tiên của chúng ta trong thời kỳ đồ đá. Chúng ta tiêu thụ một lượng lớn carbohydrate chế biến trong chế độ ăn uống. Chúng ta phải đối mặt với nhiều căng thẳng cảm xúc, căng thẳng tinh thần ảnh hưởng tiêu cực đến sinh học của chúng ta. Chúng ta thiếu ngủ. Nhiều người trong chúng ta, vì có những căng thẳng, phải chịu đựng. Khi bạn kết hợp tất cả những yếu tố tác động này lại với nhau trong một người, bạn có thể đặt mình vào nguy cơ mắc ung thư. Tất cả những điều này sẽ làm tổn thương và giảm hiệu quả của ty thể, cũng như niềm vui sống, có bạn bè và tình bạn, những điều này làm giảm căng thẳng theo nhiều cách khác nhau, giúp mọi người cảm thấy vui vẻ khi thức dậy và có một ngày tốt đẹp thay vì cảm thấy chán nản hay những điều tương tự. Khi bạn kết hợp tất cả những điều này lại và đặt mình vào một chế độ ăn uống và lối sống có nguy cơ gây tổn thương cho quá trình phosphoryl hóa oxy hóa và sự chuyển đổi từ một dạng năng lượng sang năng lượng lên men. Và điều tôi đang cố gắng hiểu là sự chuyển đổi dần dần này, bạn phải có khả năng thực hiện điều đó. Và mất bao lâu để một nhóm tế bào trong một hốc của ruột kết của bạn chuyển từ giai đoạn này sang giai đoạn khác? Bạn phải luôn chịu áp lực, những tế bào trong cơ quan đó. Bây giờ tại sao một người lại mắc ung thư đại tràng, một người khác mắc ung thư vú, một người khác mắc ung thư bàng quang, một người khác mắc ung thư não và tất cả những loại ung thư khác nhau này. Dù điều gì đã xảy ra, quá trình này đã gây ra sự gián đoạn dần dần của phosphoryl hóa oxy hóa, hô hấp oxy hóa và sự chuyển đổi dần dần sang quá trình lên men. Như trong não, các tế bào thần kinh hiếm khi, nếu có, mắc ung thư, nhưng các tế bào thần kinh đệm hỗ trợ các tế bào thần kinh thường là nguồn gốc của ung thư trong não cho những loại tế bào đó. Và bạn có thể nhìn vào các tế bào khác nhau, một số có nguy cơ nhiều hơn hoặc ít hơn. Và tại sao người này mắc ung thư phổi do hút thuốc lá, người này…
    Tôi mắc bệnh ung thư bàng quang do hút thuốc lá. Tất cả bắt đầu như thế nào? Tất cả bắt đầu từ một quần thể tế bào trong một trong những cơ quan đó bị gián đoạn năng lượng oxy hóa một cách mãn tính, không phải ngay lập tức, sau đó là sự gia tăng năng lượng lên men này. Vì vậy, thực sự chúng ta cần suy nghĩ về tất cả những điều đã gây ra sự rối loạn trong các ti thể. Chắc chắn rồi. Tôi muốn có một danh sách những điều chính liên quan đến việc gây ra sự rối loạn này. Được rồi, chất gây ung thư. Đúng rồi, chất gây ung thư. Có rất nhiều chất như amiang. Có đủ loại hóa chất trong môi trường mà bạn nghe nói về điều này. Ồ, có một danh sách dài các chất gây ung thư. Họ ghi chúng trên nhãn của các hóa chất khác nhau. Họ nói về khả năng gây ung thư và bất cứ điều gì bạn có. Những loại thứ gì là chất gây ung thư mà hầu hết mọi người không nhận ra? Ồ, bây giờ chúng ta đang nói về vi nhựa. Chúng ta đang nói về… Có phải điều đó một phần gây ra ung thư vú không? Bởi vì tôi luôn nghĩ về diogen với ung thư vú và những thứ mà chúng ta đang bôi lên. Vâng, cái mà thú vị nhất là bột talc. Làm thế nào bột talc lại gây ra ung thư buồng trứng? Được rồi, nó được hấp thụ vào đường tiết niệu sinh dục và hình thành một ổ trong một phần của mô buồng trứng. Ổ là gì? Là một vị trí, như một tập hợp vật liệu. Một ổ là một khu vực mà, chẳng hạn, các vật liệu talc sẽ tích tụ. Và điều đó dẫn đến một khu vực viêm trong cơ thể. Hệ thống miễn dịch của chúng ta đến để xem chuyện gì đang xảy ra. Hệ thống miễn dịch của chúng ta là một cỗ máy chữa lành. Và họ thấy có điều gì đó không bình thường. Thông thường, họ sẽ dọn dẹp nó, nhưng họ lại thải ra cytokine và yếu tố tăng trưởng lên đó, dẫn đến tổn thương ti thể không được điều chỉnh và làm rối loạn chúng ta. Và sau đó bạn có khối u bắt đầu hình thành. Vì vậy, nếu tôi lấy một hạt bột talc hoặc bất cứ thứ gì và nó vào cơ thể tôi, cơ thể tôi sẽ cố gắng tấn công nó để xử lý.
    Và trong quá trình đó, nó tạo ra viêm, dẫn đến… tổn thương cho ty thể, một nhóm tế bào đặc biệt gần những điểm đó. Được rồi. Và điều này có thể áp dụng cho, tôi đoán, nhiều loại hạt nano khác nhau. Đúng vậy, vi nhựa cũng như vậy. Họ đang xem xét điều này. Nhưng sau đó chúng ta có các chất gây ung thư hóa học, tetraclorua là tất cả các loại khác có thể thực sự gây hại cho arsen và những loại hóa chất như urethane. Bất cứ điều gì có thể gây tổn thương mãn tính cho ty thể và buộc, theo thời gian, buộc nó phải tăng cường quá trình lên men, năng lượng mà không cần oxy. Có phải hầu hết mọi thứ đều như vậy không? Tôi đang cố gắng tìm cách sống cuộc sống của mình. Đúng vậy. Đó là lý do tại sao nó được gọi là nghịch lý gây ung thư. Nhưng bạn có thể tránh điều đó. Đó là lý do tôi nói, nếu bạn có thể giữ cho ty thể của mình khỏe mạnh, tập thể dục và giảm tiêu thụ carbohydrate chế biến cao. Tôi có cần tránh những vi nhựa này không? Bạn biết đấy, vấn đề với vi nhựa là chúng rất phổ biến. Chúng ta không thực sự chắc chắn. Chúng ta chỉ mới nhận ra điều đó. Không ai thực sự biết điều đó trước đây. Tìm hiểu đi. Nhưng nó có thể gây ra những điểm nhỏ trong các quần thể tế bào khác nhau. Nhưng bạn biết đấy, rất khó để thực sự gây tổn thương mãn tính cho ty thể. Ty thể là một bào quan cứng cáp. Vấn đề là chúng ta thường xuyên lạm dụng mà không nhận ra những gì chúng ta cần làm để giữ cho nó khỏe mạnh. Vì vậy, ngay cả khi bạn tiếp xúc với các chất gây ung thư hóa học, ngay cả khi bạn tiếp xúc với tất cả những điều này, những gì bạn giữ trong cơ thể mình càng khỏe mạnh càng tốt, bạn có thể trì hoãn hoặc thậm chí ngăn ngừa tổn thương cho ty thể, ngay cả khi bạn đang bị tiếp xúc với điều này. Vì vậy, thực sự là trong tay bạn. Bạn có thể giảm nguy cơ ung thư bằng cách biết những gì giữ cho ty thể của bạn khỏe mạnh, tập thể dục mạnh mẽ, nhịn ăn, nhịn ăn chỉ với nước. Bạn biết đấy, rất khó. Nhưng đôi khi, khi chúng tôi cho chuột ăn kiêng calo, thật khó để khiến chúng phát triển khối u.
    Cơ thể của họ rất khỏe mạnh. Điều này đã được chứng minh nhiều năm trước bởi một vài nhà khoa học và chuột thí nghiệm, sử dụng những con chuột phát triển rất nhiều bệnh ung thư vú. Nếu bạn cho chúng ăn theo chế độ ăn kiêng calo hạn chế, tỷ lệ mắc bệnh sẽ giảm rất nhiều. Vì vậy, ung thư là một bệnh rất có thể phòng ngừa. Đây là một rối loạn rất có thể phòng ngừa. Chỉ có điều là chúng ta đang làm mọi thứ có thể để thúc đẩy nó trong lối sống và chế độ ăn uống của mình. Nhiều tổ chức lớn tin rằng ung thư là một vấn đề di truyền. Bạn có tin điều ngược lại không? Bằng chứng thật nổi bật. Ý tôi là, không phải là bạn tin hay không, mà là dữ liệu nói với chúng ta điều gì. Được rồi. Theo lý thuyết đột biến soma về ung thư, các đột biến trong nhân tế bào dẫn đến sự tăng trưởng tế bào không được điều chỉnh. Đó là lý thuyết đột biến soma. Trong lý thuyết chuyển hóa ty thể, đó là sự chuyển đổi từ phosphoryl hóa oxy hóa sang chuyển hóa lên men bên trong tế bào. Các đột biến phần lớn là không liên quan. Bạn có ý gì với điều đó? Khi các ty thể trở nên bị lỗi, chúng thải ra ROS, các loại oxy phản ứng, có khả năng gây ung thư và gây đột biến. Vậy điều đó có nghĩa là gì? Gây ra các đột biến. Vì vậy, nhiều đột biến mà chúng ta thấy trong nhân của tế bào khối u, đó là chủ đề của lý thuyết đột biến soma, là các hiệu ứng hạ lưu của sự rối loạn chức năng của các ty thể. Vì vậy, các ty thể đang gây ra một hiệu ứng hạ lưu, đó là các đột biến, mà theo lý thuyết đột biến soma là nguyên nhân của sự tăng trưởng tế bào không được điều chỉnh. Hãy để tôi nói với bạn tại sao điều đó hoàn toàn không đúng. Có một số tế bào ung thư phát triển mất kiểm soát mà không có đột biến và thường không được thảo luận. Vậy làm thế nào điều đó có thể xảy ra? Đó là một thách thức đối với lý thuyết. Nếu lý thuyết nói rằng tất cả các loại ung thư đều có đột biến và bạn có một số loại ung thư không có đột biến và chúng đang phát triển mất kiểm soát, điều đó nên nói rằng, ôi, chuông reo một lần. Sau đó, những người theo lý thuyết đột biến soma, những người nghĩ như vậy, đã nói, ôi, được rồi, chúng ta có một vấn đề ở đây. Không phải tất cả…
    Các đột biến là những yếu tố gây ra sự điều tiết không đúng, chỉ một số trong số đó. Và chúng ta có một cái tên cho những cái đó. Đó được gọi là đột biến dẫn đường. Được rồi, bây giờ đó là một thuật ngữ hay vì một số đột biến đó được gọi là hành khách. Chúng thực sự không làm gì cả. Nhưng các đột biến dẫn đường là những cái dẫn đến sự phát triển tế bào không điều tiết. Vì vậy, chúng ta nên tập trung sự chú ý vào những đột biến dẫn đường này. Bằng chứng mới từ tài liệu khoa học gần đây, bạn có thể tin điều này không? Họ đang lấy mô, mô bình thường từ bệnh nhân, từ các cơ quan khác nhau và những thứ như thế này từ những người bình thường, không có ung thư, hoàn toàn giống như bạn ở đây. Chúng tôi sẽ lấy mô từ bạn và nói, ôi Chúa ơi, nhìn kìa. Bạn có các đột biến dẫn đường trong thực quản và các phần khác nhau của cơ thể bạn. Bạn có đột biến dẫn đường. Nhưng bạn không có khối u. Điều gì đang xảy ra với điều đó? Làm thế nào bạn giải thích rằng những đột biến dẫn đường này đang gây ra sự phát triển tế bào không điều tiết khi chúng ta có hàng ngàn đột biến dẫn đường mà không gây ra sự phát triển tế bào không điều tiết? Ồ, được rồi, đó là một vấn đề khác. Thông tin gây tàn phá lớn nhất chống lại lý thuyết đột biến soma là nếu bạn lấy nhân từ một tế bào khối u, lấy sạch ra khỏi tế bào khối u, và bạn có một tế bào bình thường ở đây, bạn lấy nhân ra khỏi tế bào bình thường và đặt tế bào khối u vào trong tế bào chất đó, bạn sẽ có sự phát triển được điều tiết, không có sự phát triển không điều tiết. Nhưng nếu tôi có tế bào bình thường và có một tế bào khối u, lấy nhân khối u ra khỏi đó và lấy nhân bình thường và đặt vào trong tế bào chất khối u, mà chứa mitocon, mitocon bị lỗi, tế bào không điều tiết. Điều này đã được thấy đi thấy lại nhiều lần. Vì vậy, để tóm tắt lại, nếu bạn lấy nhân khối u ra khỏi tế bào và đặt vào một tế bào khỏe mạnh bình thường, mọi thứ đều ổn. Mọi thứ đều ổn. Nhưng nếu bạn lấy nhân tế bào khỏe mạnh và đặt vào trong tế bào khối u, bạn vẫn có cùng một sự phát triển không điều tiết.
    tăng trưởng tế bào, tăng trưởng khối u. Điều này có nghĩa là không phải hạt nhân. Chắc chắn rồi. Đó là một thứ khác. Đó là ty thể. Và tôi đã nói với bạn, sau đó bạn có các tế bào ung thư mà không có đột biến. Và sau đó bạn có các đột biến dẫn dắt trong các tế bào bình thường mà không bao giờ trở thành ung thư. Bạn kết hợp tất cả những điều đó lại với nhau. Và bạn phải là một người có tư tưởng tuyệt vọng để nghĩ rằng ung thư là một bệnh di truyền. Đây là một giả định thầm lặng trong lĩnh vực này rằng ung thư là một bệnh di truyền, mọi sách giáo khoa về sinh học, sinh học tế bào và sinh học ung thư đều coi ung thư là một bệnh di truyền. Tại sao ý kiến của mọi người không thay đổi mặc dù có bằng chứng mà bạn đưa ra? Đó là một điều rất khó khăn. Nó quay trở lại khi bạn có một lý thuyết thay thế cho một lý thuyết khác. Nó được gọi là sự thay đổi mô hình. Và trong toàn bộ lịch sử khoa học, sự thay đổi mô hình đã gặp phải sự kháng cự lớn. Một ví dụ rõ ràng nhất là cuộc cách mạng Copernicus. Trong 1800 năm, các nhà thiên văn học, những nhà thiên văn học đầu tiên, nghĩ rằng Trái Đất là bất động ở trung tâm của hệ mặt trời. Trong 1000 năm, đây là Claudius Tillemi, Aristotle, và Kinh Thánh, và tất cả những điều này đều cho rằng Trái Đất là bất động. Và mặt trời, mặt trăng và các hành tinh đều quay quanh Trái Đất. 1800 năm. Ngay cả Copernicus cũng đã làm việc với những công thức toán học này. Điều này đã khiến chúng ta luôn bị nhầm lẫn cho đến khi ông nói, điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta đặt mặt trời ở trung tâm của hệ mặt trời và coi Trái Đất chỉ là một hành tinh khác? Nó sẽ quay. Đột nhiên, mọi thứ bắt đầu có ý nghĩa. Và đúng vậy, Donald Bruno, một nhà thần học, đã bị xử án tử hình vì gợi ý rằng Copernicus là đúng. Đã có một sự kháng cự to lớn từ phía Giáo hội Công giáo La Mã vào thời điểm đó. Và đây là điều tương tự đã xảy ra khi Louis Pasteur nói rằng vi trùng, thay vì không khí xấu, là nguyên nhân gây bệnh. Và khi lý thuyết tiến hóa của Darwin và Wallace ra đời, đó không phải là sự sáng tạo đặc biệt. Đó là tự nhiên.
    sự lựa chọn có thể giải thích điều này. Đây là những thay đổi mô hình lớn trong lịch sử khoa học. Và những gì chúng ta đang thấy ngày hôm nay cũng giống như vậy. Ti thể là trung tâm của vấn đề với ung thư, không phải nhân tế bào. Ti thể, đó là một bệnh chuyển hóa ti thể. Và một khi bạn nhận ra điều đó, chúng ta sẽ giảm tỷ lệ tử vong này một cách mạnh mẽ trong một số năm tới, chắc chắn. Vậy nếu chúng ta đi theo hai con đường, và nếu chúng ta nhận ra rằng ti thể là trung tâm của sự rối loạn chức năng và cuối cùng là bệnh tật trong tế bào, nếu chúng ta đi theo con đường đó, bạn nghĩ điều đó sẽ ảnh hưởng như thế nào đến thống kê ung thư trong những năm tới? Nó sẽ giảm mạnh. Tôi không nói rằng chúng ta sẽ loại bỏ hoàn toàn ung thư, nhưng đây là điều. Chúng ta có thể sẽ không bao giờ loại bỏ nó, nhưng chúng ta có thể học cách sống chung với nó và giữ nó ở mức độ kiểm soát nếu chúng ta biết rằng nó không thể tồn tại mà không có hai nguồn nhiên liệu này. Và bạn có thể thực hiện một chế độ ăn uống và lối sống có thể hạn chế sự sẵn có của hai nguồn nhiên liệu đó và giữ cho ti thể của bạn khỏe mạnh nhất có thể. Còn nếu chúng ta không đi theo con đường đó thì sao? Bạn nghĩ sao? Thì bạn sẽ đúng. Một trong hai người sẽ mắc ung thư. Thống kê của bạn sẽ hoàn toàn chính xác. Có ai mà bạn tin rằng, vì khi chúng ta nói về những chủ đề này, thường chúng ta nghĩ đến các công ty dược phẩm lớn và những động cơ, tiền bạc và theo dõi tiền bạc và bạn sẽ hiểu tại sao mọi người không muốn thay đổi. Có phải bất kỳ suy nghĩ nào về âm mưu đó là đúng trong quan điểm của bạn không? Tôi không biết đó có phải là âm mưu hay không. Tôi không thích các thuật ngữ âm mưu. Điều đó thật vô lý. Tôi thích những gì là sự thật của những gì chúng ta đang xem xét. Nhưng bạn có thấy sự kháng cự từ các công ty dược phẩm lớn trong việc tiếp nhận quan điểm này với ngành thực phẩm lớn không? Bạn nghĩ sao? Ý tôi là, bạn đang chỉ ra rằng không phải bạn, mà là những người trong các ngành đó, ngành bệnh viện đang kiếm được một số tiền khổng lồ. Họ đang nhận được, chúng ta có 7 tỷ đô la mỗi năm cho nghiên cứu ung thư tại Viện Ung thư Quốc gia.
    cancer, nhưng chúng ta cần phải xem xét lại hướng đi của nghiên cứu. Có rất nhiều khoản tài trợ được cấp cho việc nghiên cứu các đột biến gen và những vấn đề liên quan, nhưng chúng ta vẫn có những loại thuốc cực kỳ đắt đỏ dựa trên lý thuyết đột biến soma về ung thư mà cơ bản là không làm giảm tỷ lệ tử vong. Như tôi đã nói, trong khi chúng ta đang nói chuyện ở đây, sẽ có 140 người chết vì ung thư, 1700 người mỗi năm và tình hình ngày càng xấu đi. Như bạn đã nói, chúng ta luôn quyên tiền cho nghiên cứu ung thư. Vậy tất cả số tiền đó đi đâu? Bạn đang làm gì với tất cả số tiền đó? Không có sự minh bạch. Và khi bạn nhìn vào Ủy ban Tư vấn Khoa học của tất cả các tổ chức mà bạn đang điều hành, họ đều nghĩ rằng các bài báo được công bố về ung thư là một bệnh di truyền. Điều này quá khó để lĩnh vực này chấp nhận vào thời điểm này. Điều tôi đang nói là quá chấn động. Nó gây rối loạn cho một ngành công nghiệp khổng lồ vào thời điểm này. Họ sẽ dần dần điều chỉnh theo những gì tôi đang nói. Chỉ là vấn đề thời gian vì chúng ta không thể tiếp tục theo quỹ đạo này. Điều chúng ta đang làm với một số người này là vô đạo đức. Tôi đã đọc một thống kê cho biết tỷ lệ mắc ung thư khởi phát sớm toàn cầu đã tăng khoảng 80% giữa năm 1990 và 2019. Điều này được đăng trong BMJ oncology. Ung thư khởi phát sớm chủ yếu là bệnh nhân dưới 50 tuổi. Và khi tôi nghĩ về điều này, lớn lên ở Vương quốc Anh, bất cứ khi nào có một cuộc chạy vui, một cuộc đua từ thiện, một cuộc marathon, bất cứ điều gì, nghiên cứu ung thư luôn nhận được tiền. Và khi nghe rằng đã có rất nhiều tiền được đầu tư vào nghiên cứu ung thư trong vài thập kỷ qua, nhưng tỷ lệ ung thư khởi phát sớm đã tăng 80% trong cùng một khoảng thời gian. Đối với tôi, tôi cảm thấy rằng nghiên cứu này dường như không hiệu quả. Như tôi đã nói, điều mà mọi người không làm là họ không bao giờ hỏi, nghiên cứu đi đâu? Bạn đang làm gì? Nghiên cứu là gì? Đó là lý thuyết thúc đẩy động lực để thực hiện nghiên cứu. Bây giờ, rất nhiều điều tuyệt vời đã được thực hiện để giữ cho những người mắc ung thư sống sót.
    Ung thư, đúng không? Bởi vì nếu bạn nghĩ về xác suất tử vong do ung thư, tôi giả định rằng nó đã giảm xuống. Đến một mức độ nào đó, đúng là như vậy. Có hai cách để nhìn nhận. Nó được gọi là sống không có tiến triển và sống tổng thể. Đây là những thuật ngữ được sử dụng trong thế giới lâm sàng của ung thư. Chúng đại diện cho sự phê duyệt thuốc thông qua Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm. Nếu bạn có một loại thuốc cải thiện sống không có tiến triển, sống không có tiến triển có nghĩa là thuốc dường như đang hoạt động trên khối u. Bởi vì khối u, bạn có thể thấy nó, nó ngày càng lớn hơn và ngày càng nguy hiểm hơn. Nếu tôi thấy nó không phát triển nhiều như vậy, tôi nói, wow, nhìn kìa. Nó đang làm chậm cái mà chúng ta gọi là tiến triển truyền thống. Nó được gọi là sống không có tiến triển.
    Sau đó, bạn có sống tổng thể. Bạn có hai cách để phê duyệt thuốc chủ yếu cho ung thư, đúng không? Nó hoạt động như thế nào trên sống không có tiến triển và nó hoạt động như thế nào trên sống tổng thể? Chà, họ ngừng xem xét sống tổng thể. Bây giờ, ai đó sẽ phản đối và nói, à, điểm mấu chốt chủ yếu là sống không có tiến triển, có nghĩa là bệnh nhân có vẻ như khối u đang được quản lý hiệu quả, nhưng họ chỉ sống thêm vài tháng so với nếu họ không sử dụng loại thuốc này. Do đó, nó được phê duyệt. Ngược lại với sống tổng thể, bạn chỉ sống thêm hai tháng rưỡi. Khối u có vẻ như đã được quản lý khá tốt, nhưng sống tổng thể của bạn chỉ có b стh này, nhưng bạn không thấy khối u phát triển. Chúng tôi sẽ phê duyệt loại thuốc đó. Nhiều loại thuốc mới mà chúng tôi đang sử dụng thực hiện rất tốt trong việc sống không có tiến triển, nhưng họ làm rất kém trong việc giữ cho mọi người sống lâu hơn nhiều, điều mà cuối cùng bạn muốn làm. Bạn muốn sống tổng thể. Hãy để tôi đưa ra một ví dụ, Avastin, Bevacizumab. Đây là một loại thuốc phi đạo đức mà không bao giờ nên được sử dụng trên người. Nó đã bị chặn lại vì, tất nhiên, sự thủng ruột ở phụ nữ mắc ung thư vú.
    Họ vẫn sử dụng nó cho bệnh ung thư não. Trong khối u, bạn có thể thấy nó qua hình ảnh PET, và không nhiều qua MRI và chụp CAT. Bạn có thể thấy nó ở đó. Nó đang nhìn ở đó. Bạn có thể thấy nó. Bây giờ bạn cho bệnh nhân Avastin, đây là loại thuốc chống tạo mạch. Nó được cho là ngăn chặn các mạch máu bất thường. Họ nghĩ rằng các mạch máu tạo mạch đang thúc đẩy sự phát triển không được điều chỉnh. Thực ra, chính quá trình lên men đang thúc đẩy sự phát triển không được điều chỉnh. Đột nhiên, khối u dường như biến mất. Nó không trông như vậy. Trong khi bệnh nhân rất phấn khích, bác sĩ nhìn và nói, “Nhìn kìa. Có vẻ như bạn đang làm tốt.”
    Điều mà thuốc này làm là khiến các khối u thẩm thấu toàn bộ não của bạn, như thể nó đang lan rộng khắp não bạn. Bạn không sống lâu hơn, nhưng bạn có khoảng thời gian không có tiến triển. Nhìn vào khối u. Bệnh nhân phấn khích vì có vẻ như khối u đang biến mất với loại thuốc rất đắt tiền này. Điều nó làm là gần như đảm bảo rằng bệnh nhân đó sẽ không sống sót vì bạn đã lan rộng các tế bào khối u khắp não. Đây là lý do tại sao tôi gọi đó là một điều vô đạo đức.
    Nhưng hóa trị liệu và các liệu pháp xạ trị này đã chứng minh là giữ cho mọi người sống sót, những người mà nếu không sẽ chết. Trong một số trường hợp, nó có thể. Đó là một điều khác mà chúng ta phải xem xét. Tôi làm việc rất nhiều trong các khối u não và glioblastoma và những thứ tương tự. Khi bạn xạ trị cho não của ai đó, người có một trong những khối u này, bạn giải phóng một lượng lớn glucose và glutamine trong môi trường vi mô. Nếu bạn nhìn vào tỷ lệ sống sót, khi chúng tôi thực hiện nghiên cứu về tỷ lệ sống sót, nhìn vào các đường cong sống sót cho glioblastoma trên toàn thế giới. Bạn thậm chí không thể thiết kế các thí nghiệm nhất quán đến mức độ mà người ta sẽ chết nhanh như thế nào. Giống như tất cả các bệnh viện khác nhau đều có tỷ lệ sống sót giống nhau. Bạn đang làm gì? Chà, chúng tôi thực hiện hóa trị, chúng tôi thực hiện phẫu thuật giảm khối u, sử dụng temizolamide, và chúng tôi cho steroid, điều này làm tăng…
    đường huyết, và chúng tôi chiếu xạ. Chúng tôi chiếu xạ. Chúng tôi chiếu xạ. Mọi người đều chết. Không phải tất cả mọi người, nhưng tỷ lệ sống sót sau 5 năm là rất, rất thấp. Tỷ lệ sống sót sau 10 năm gần như bằng không. Nhưng nếu bạn bị ung thư vú hoặc nếu bạn bị- Đây là ung thư não mà tôi đang nói đến. Ung thư não, đúng. Điều này đang được giải phóng. Bây giờ, vâng, nếu bạn có một khối u có giới hạn và nó không ở đâu khác, bạn có thể đến với một phương pháp xạ trị hoặc phẫu thuật và về cơ bản chữa khỏi cho bệnh nhân đó. Nhưng nếu bạn có bất kỳ mức độ nào của sự lan rộng hoặc bất cứ điều gì như vậy, thì người đó bây giờ- Ngoài ra, nếu bạn đang đưa vào cơ thể một chất độc hại, như red devil, bác sĩ Rubison, họ gọi nó là red devil, nước tiểu của bạn chuyển sang màu đỏ, mọi thứ đều chuyển sang màu đỏ. Đó là gì? Có phải là hóa trị không? Vâng. Đó là một phương pháp hóa trị để tiêu diệt một nhóm nhỏ tế bào hoặc có thể là một chút lan rộng. Nhưng tóc của bạn rụng, cơ thể bạn bị tàn phá bởi điều này. Và sau đó nếu bạn sống sót qua căn bệnh ung thư, và nhiều người đã làm, chúng ta có hàng triệu và hàng triệu người sống sót sau ung thư trên hành tinh này, nhưng nhiều, nhiều người trong nhóm đó phải chịu đựng những tác động xấu do bị đầu độc hoặc chiếu xạ hoặc bị phẫu thuật cắt xén. Ý tôi là, họ phải thay đổi toàn bộ cuộc sống của mình. Và thường thì ung thư quay trở lại hoặc họ chết vì bệnh tim mạch hoặc họ chết vì các tác động phụ thứ cấp của việc bị tàn phá bằng những phương pháp cổ xưa. Tôi gọi đó là những phương pháp cổ xưa đối với vấn đề này. Bạn đang đùa à? Những gì họ đang làm với bệnh nhân ung thư? Vì vậy, khi chúng tôi thực hiện liệu pháp chuyển hóa, chúng tôi chắc chắn làm nhỏ lại khối u. Sau đó, bác sĩ phẫu thuật có thể đến và thấy nó nhỏ hơn, ít mạch máu hơn nhờ vào liệu pháp chuyển hóa. Và chúng tôi có thể lấy ra một lượng lớn hơn của điều này. Và sau đó chúng tôi chuyển đổi trở lại để ngăn chặn khối u này tái phát. Liệu pháp chuyển hóa có thể được sử dụng không chỉ để ngăn ngừa ung thư, mà còn có thể được sử dụng để điều trị ung thư. Hầu hết các bệnh viện, giả sử mọi người nói, “Chà, tôi thực sự muốn làm những điều để ngăn ngừa ung thư. Tôi có thể làm tiêu chuẩn chăm sóc trước khi tôi có một khối u không?”
    Bạn có ý gì? Bạn muốn vào một phòng khám ung thư lớn và nhận hóa trị doxorubicin độc hại cùng với xạ trị chỉ trong trường hợp bạn có thể mắc ung thư? Điều này thật vô lý. Nhưng khi bạn mắc ung thư, đó chính là những gì họ làm với bạn, đúng không? Nhưng với liệu pháp chuyển hóa, bạn có thể sử dụng nó như một phương pháp phòng ngừa và điều trị. Chỉ có điều, với điều trị, chúng tôi sẽ đưa vào một số loại thuốc khác để nhắm vào glutamine. Chúng tôi không làm điều đó trong việc phòng ngừa. Tôi vừa xem một số thống kê khi bạn đang nói về tỷ lệ sống sót năm năm của nhiều loại ung thư khác nhau theo thời gian. Và có vẻ như tỷ lệ sống sót của những loại ung thư này, từ ung thư vú đến ung thư tuyến tiền liệt, ung thư phổi, bệnh bạch cầu và các loại u ác tính khác, đã được cải thiện kể từ những năm 1970. Từ những năm 1970 đến những năm 1990 và đến những năm 2010, đã có sự cải thiện trong tỷ lệ sống sót, mà tôi đoán là nhờ vào những nghiên cứu đã được thực hiện. Những gì bạn đang nói là các phương pháp điều trị mà chúng ta có đến hôm nay vẫn rất khủng khiếp. Đúng vậy. Và tỷ lệ sống sót không cao hơn nhiều. Không phải là bạn có được thời gian sống lâu hơn một cách đáng kể. Đúng vậy. Và tôi phải nói rằng những thống kê này có thể không chính xác vì đây là AI mà chúng ta đang xử lý ở đây. Nhưng có một 5% ví dụ với ung thư vú giữa những năm 1990 và 2010. Chỉ có một sự khác biệt 5%. Trong tỷ lệ sống sót tổng thể. Trong tỷ lệ sống sót tổng thể. Được rồi. Vậy tỷ lệ sống sót của bạn… Tỷ lệ sống sót tổng thể của bạn cao hơn hai rưỡi đến ba tháng. Tôi thực sự không có những thống kê đó trong máy tính. Không, nhưng đó là bằng chứng, những tài liệu mà chúng tôi đang xem xét. Vậy làm thế nào để chúng ta phòng ngừa điều này? Tôi hiện 32 tuổi. Vì vậy, tôi muốn đảm bảo rằng tôi sống cuộc sống của mình theo cách mà tôi hạn chế khả năng mắc ung thư. Một trong những điều tôi luôn suy ngẫm là thực tế rằng nhiều người mà tôi biết đã mắc ung thư, ung thư vú hoặc các dạng ung thư khác dường như rất khỏe mạnh. Đúng vậy. Luôn luôn ở giai đoạn đầu. Không phải lúc nào cũng vậy, nhưng nhiều lần người đó đến và nói,
    “Trời ơi, tôi vừa được chẩn đoán mắc ung thư. Tôi không biết mình bị bệnh. Tôi không cảm thấy tồi tệ.
    Và rồi bỗng dưng bạn được điều trị và họ trông như thể đã ở bên bờ vực cái chết.”
    Nhưng tôi đang nói rằng, làm thế nào mà những người khỏe mạnh lại mắc ung thư nếu có cái gì đó như thế này…
    À, vì bạn, như tôi đã nói, là… Và chúng ta đang thấy điều này. Tôi thấy điều này trong chính cuộc sống của mình.
    Tôi nhận được ngày càng nhiều email từ những người trẻ tuổi trong độ tuổi 30, cuối 20, 30, đầu 40,
    như là mắc ung thư đại tràng, ung thư vú và tất cả những loại bệnh như vậy. Nhưng hãy nhìn vào chế độ ăn uống và
    tình hình lối sống của chúng ta ngày nay. Những điều mà tôi đang nói đến, thiếu vận động, căng thẳng nhiều,
    ngủ kém, thực phẩm không tốt, tất cả những thứ này đang ảnh hưởng đến các bộ phận của cơ thể chúng ta.
    Vậy chúng ta phải làm gì về điều này?
    Biết về nó.
    Và rồi chúng ta sẽ làm gì? Vậy tôi biết bây giờ…
    Đó là sự lựa chọn cá nhân. Tôi không ở đây để lấy đi bánh ngọt và bánh jelly khỏi thị trường chắc chắn,
    hay bữa sáng ở đây. Tôi cũng thích những thứ đó. Nhưng câu hỏi là, tôi không ăn nó mỗi ngày.
    Và tôi biết nếu tôi làm vậy, nó sẽ giết chết tôi.
    Vì vậy, vâng, bỏ bữa, chỉ uống nước thỉnh thoảng. Có rất nhiều điều bạn có thể làm để giữ cho
    ti thể của bạn khỏe mạnh.
    Được rồi, vậy hãy cho tôi biết những điều đó là gì.
    Tôi chỉ tập thể dục. Bạn trông như một người khá khỏe mạnh.
    Vâng, tôi đi đến phòng tập thể dục.
    Bạn không trông có vẻ béo phì đến mức nghiêm trọng với tôi.
    Chưa.
    Chưa. Vâng, điều đó quan trọng vì bạn không bao giờ muốn điều đó xảy ra.
    Chúng ta sẽ không ở Mỹ quá lâu nữa, không lâu hơn nữa.
    Vâng, và nghe này, không chỉ có Hoa Kỳ.
    Chúng ta đã giống như những người đầu tiên khai phá lĩnh vực đó,
    nhưng nó đang bắt đầu lan rộng khắp mọi nơi.
    Tôi nghĩ ở Trung Quốc, họ có khoảng 200 triệu người béo phì bây giờ.
    Vậy tôi có nên ăn kiêng keto không?
    Đây là những gì chúng tôi đã làm. Được rồi.
    Chúng tôi đã phát triển Máy tính Chỉ số Glucose Ketone tại Boston College.
    Được rồi, sinh viên của tôi và tôi, vì chúng tôi đang cố gắng làm việc với bệnh nhân ung thư,
    đường huyết và ketone, một cách độc lập với nhau.”
    Chúng tôi đã có một máy đo xeton và một máy đo đường huyết.
    Vì vậy, chúng tôi đã theo dõi xeton riêng biệt và glucose riêng biệt.
    Chúng tôi đã làm việc với một người phụ nữ rất tốt từ Mỹ, người đã sống ở Nice, Pháp,
    cô ấy đã qua đời vì một khối u ở thân não.
    Điều đó rất, rất khó khăn.
    Chúng tôi đã giữ cô ấy sống rất lâu, nhưng cuối cùng chúng tôi không biết những gì chúng tôi cần, những gì chúng tôi biết bây giờ.
    Nhưng cô ấy đã cãi nhau về một chỗ đậu xe cho người khuyết tật với hàng xóm ở tầng trên
    và đường huyết của cô ấy đã tăng vọt.
    Cô ấy chạy lên tầng trên và kiểm tra đường huyết của mình.
    Và cô ấy nói, ôi Chúa ơi, khối u sẽ phát triển.
    Tôi hỏi, xeton của bạn là bao nhiêu?
    Và cô ấy nói, ôi, vẫn là hai rưỡi milimolar.
    Chà, điều đó vẫn còn khá cao.
    Thông thường thì rất, rất thấp.
    Nó rất cao.
    Vì vậy, tôi và các sinh viên của tôi đã nói, bạn biết đấy,
    điều này quá căng thẳng để cố gắng đo lường hai thứ này một cách độc lập.
    Tại sao chúng ta không tạo ra một con số duy nhất,
    chia glucose trong milimolar trong máu cho xeton trong milimolar trong máu.
    Bây giờ bạn có được con số này ổn định hơn nhiều.
    Và nó cho phép bệnh nhân ung thư biết rằng nếu tôi giữ vùng này ở 2.0 và dưới,
    các tế bào khối u của tôi sẽ không thể phát triển rất nhanh.
    Tôi đã làm điều này cho ung thư não, đúng không?
    Bây giờ nó đang được sử dụng cho tất cả các loại ung thư.
    Và bây giờ nó đang được sử dụng cho những người như bạn, những người chỉ muốn giữ sức khỏe.
    Và vì điều này về cơ bản là một xác định định lượng
    bạn có đang ở trong vùng Paleolithic hay không.
    Ôi, vậy nếu tôi ở 2.0, như bạn tôi Dominic de Agostino,
    anh ấy luôn ở trong những vùng này.
    Anh ấy đang sống trong nỗi đau.
    Anh ấy là một người đàn ông Paleolithic sống trong xã hội hiện đại.
    Người đàn ông Paleolithic là gì?
    Đó là cách tổ tiên chúng ta sống trong thời kỳ Paleolithic.
    Được rồi, vì vậy anh ấy có sự cân bằng đúng đắn giữa glucose và xeton trong máu.
    Giống như chúng ta đã có khi chúng ta săn mamut và trâu và những thứ như vậy.
    Khi chúng ta là những người săn bắn hái lượm trong hàng ngàn năm tồn tại của chúng ta như một loài.
    Hàng chục ngàn năm, anh ấy đang ở trong vùng đó.
    Anh ấy có đang trong chế độ keto không?
    Ừ, đúng vậy, đó là điều mà chỉ số GKI thấp cho thấy.
    Điều đó có nghĩa là bạn đang ở mức độ keto.
    Đúng rồi.
    Vâng, anh ấy không ăn nhiều carbohydrate trong chế độ ăn của mình.
    Anh ấy ăn rau lá và rất nhiều thịt và những thứ như vậy.
    Hạn chế trái cây, như bưởi mà chúng tôi đã học từ lĩnh vực động kinh,
    bưởi cung cấp một lượng vitamin C khổng lồ và không làm tăng glucose.
    Điều đó rất thú vị.
    Vì vậy, bạn có thể ăn một số loại trái cây nhất định có thể giữ bạn trong vùng chuyển hóa này.
    Tôi gọi đó là vùng Thời kỳ Đồ đá,
    đó là cách mà chúng ta tiến hóa khi không có ung thư trong sự tồn tại của chúng ta.
    Khi mọi người nghe điều đó, họ có thể bắt đầu nhảy vào chế độ ăn kiêng paleo.
    Tôi thậm chí không biết chế độ ăn kiêng paleo là gì.
    Không phải chế độ ăn kiêng paleo.
    Đó là những chế độ ăn ít carbohydrate.
    Chế độ ăn Địa Trung Hải.
    Như mọi người nói với tôi, bạn được hỏi, “Tôi nên ăn gì?
    Tôi nên ăn cái này và cái kia?”
    Thông thường, bạn sẽ ăn những thực phẩm có chỉ số glycemic rất thấp,
    có nghĩa là tốc độ mà glucose được giải phóng như chuối,
    rất cao trong chỉ số glycemic.
    Bạn ăn một quả chuối, đường huyết của bạn ngay lập tức tăng vọt.
    Nhiều loại trái cây cũng như vậy.
    Nhưng bạn muốn những thực phẩm giữ chỉ số GKI thấp và ổn định.
    Bây giờ, tôi đã xây dựng máy tính đó cho bệnh nhân ung thư não ban đầu.
    Sau đó, chúng tôi nhận ra nó rất mạnh mẽ cho tất cả các loại ung thư.
    Chúng tôi đưa bệnh nhân ung thư vào chỉ số ketone glucose thấp.
    Chúng tôi đưa họ vào đó.
    Sau đó, chúng tôi sử dụng các loại thuốc nhắm vào glutamine để làm sạch những khối u này
    hoặc đưa chúng vào trạng thái ngủ đông hơn nữa.
    Nhưng bây giờ chúng tôi đang tìm thấy tất cả những đứa trẻ trẻ này.
    Như bạn, tất cả những người 30, 20 tuổi.
    Chỉ số GKI là gì?
    Ý tôi là, họ đang tập tạ và họ đang nhìn vào chỉ số GKI của họ.
    Họ không bị ung thư.
    Họ chỉ hào hứng xem liệu họ có thể tự mình vào được vùng Thời kỳ Đồ đá này không.
    Vâng, điều đó sẽ ngăn ngừa ung thư,
    bởi vì bạn không thể bị ung thư nếu bạn khỏe mạnh về ty thể.
    Nếu bạn đang ở trong một khu vực thời kỳ đồ đá, nơi tổ tiên của chúng ta hiếm khi mắc ung thư, thì bạn sẽ quay lại với suy nghĩ: “Ôi, bạn có ý nói rằng tôi không thể ăn cái này và không thể ăn cái kia sao?” Điều đó ảnh hưởng đến chỉ số GKI của bạn như thế nào? Ôi, nó có thể nói, “Tăng lên. Vậy thì đừng ăn cái đó.”
    Vậy bạn đã thực hiện một nghiên cứu về chó, một con chó có khối u. Đúng vậy. Bạn có thể cho tôi biết về nghiên cứu đó không? Có một người phụ nữ đã đến gặp tôi và đây là điều tôi nói. Bạn không cần phải có bằng tiến sĩ sinh hóa để hiểu một số điều. Người phụ nữ này không có bằng cấp gì cả. Cô ấy chỉ nghe về những gì chúng tôi đã làm với những con chuột và cô ấy đã làm điều tương tự với con chó của mình. Đó là một con pit bull và ở tuổi bảy, nó có một khối u tế bào mast lớn trên môi.
    Cô ấy đã nghe video trên YouTube của tôi đi đi lại lại. Cô ấy nói với tôi, “Tôi cứ nghe mãi.” Cô ấy nói, “Tôi đã lấy một ít gà sống.” Cô ấy nói, “Chó và sói đã tiến hóa để ăn thịt gà.” Vì vậy, cô ấy đã lấy một ít gà, cắt nhỏ gà. Cô ấy đã giảm lượng calo. Cô ấy tìm một công cụ tính toán thức ăn cho chó để biết con chó nhận được bao nhiêu calo. Cô ấy đã cắt giảm calo. Con chó chỉ mất 5% trọng lượng cơ thể. Cô ấy đã lấy dầu cá, trứng sống và cắt giảm tất cả calo. Mọi thứ đều hoàn toàn tự nhiên cho con chó này.
    Và đột nhiên, chúng tôi có những bức ảnh. Bạn có thể thấy chúng nếu bạn nhìn thấy bức ảnh. Một khối u lớn trên môi nó. Bác sĩ thú y nói, “Con chó này sẽ sống sót. Bạn phải cho nó hóa trị, xạ trị, phẫu thuật và tất cả những thứ như vậy. Và điều đó sẽ tốn rất nhiều tiền. Con chó sẽ bị tiêu chảy. Nó sẽ như vậy, bạn biết đấy, cô ấy không muốn bất kỳ phần nào trong đó.” Vì vậy, cô ấy đã nói, “Vậy thì hãy thử phương pháp chuyển hóa này.” Và cô ấy đã giữ tất cả các hồ sơ và hình ảnh và những gì cô ấy đã làm và cô ấy đã cho con chó bao nhiêu và tất cả những điều đó.
    Vì vậy, tôi đã có thể lấy tất cả thông tin đó từ cô ấy. Cô ấy đã đưa bạn tôi, Lauren Nations, người là bác sĩ thú y, vào tài liệu vì tôi đã nói, “Ai là người sinh học ở Boston College đang chỉ cho bạn cách quản lý ung thư ở một con chó?”
    Chúng tôi cần có một bác sĩ thú y ở đây để xác nhận và đảm bảo rằng chú chó vẫn còn sống.”
    Và anh ấy đã nhìn vào những bức ảnh và chúng tôi đã xem tất cả mọi thứ.
    Nó đã biến mất.
    Vì vậy, điều đã xảy ra là chú chó cuối cùng đã chết vì bệnh tim ở tuổi 15 rưỡi.
    Vì vậy, về cơ bản đó là điều duy nhất, khi mọi người nói, “Chữa ung thư bằng liệu pháp chuyển hóa.”
    Tôi nói, “Liệu pháp chuyển hóa không bao giờ được coi là một phương pháp chữa trị ung thư.
    Nó là một phương pháp quản lý ung thư hiệu quả và không độc hại.”
    Nhưng trong trường hợp của chú chó đó, có vẻ như nó đã hiệu quả.
    Nó có vẻ như đã chữa khỏi cho chú chó, nhưng đó là trường hợp duy nhất mà tôi sẽ nói.
    Ôi, anh ấy sẽ nói, “Không thể chữa khỏi.”
    Chú chó đó đã chết vì tuổi già do một cơn đau tim.
    Và chúng tôi đã làm điều đó với một người có khối u não, Pablo Kelly, người vừa mới qua đời,
    thật không may, vì một ca phẫu thuật, anh ấy đã bị xuất huyết não nghiêm trọng sau ca phẫu thuật của mình,
    từ Devon, Anh.
    Bạn có biết Devon, Anh không?
    Đó là nơi tôi đến.
    Bạn có đến từ Devon không?
    Có.
    Ôi, wow.
    Chà, Pablo ở đó.
    Anh ấy vừa mới qua đời, thật may mắn.
    Chúng tôi đã nói chuyện với anh ấy vào ngày trước khi anh ấy qua đời.
    Pablo.
    Pablo Kelly.
    Vì vậy, anh ấy đến từ Devon, Anh, có một khối u glioblastoma, đó là loại xấu nhất trong số các loại xấu.
    Họ đã nói, và anh ấy xuất hiện khắp các tờ báo của bạn ở Devon.
    Anh ấy luôn gửi cho tôi các bài báo từ Anh.
    Người đàn ông từ chối tiêu chuẩn chăm sóc.
    Vì vậy, anh ấy có khối u glioblastoma này và họ đã lấy mẫu mô ra.
    Đó là ung thư não.
    Đúng, ung thư não, loại xấu nhất trong các loại ung thư não.
    Họ đã lấy khối u ra và họ nói, ôi, không thể phẫu thuật, không thể phẫu thuật.
    Nhưng nếu bạn làm xạ trị và hóa trị, bạn có thể sống được chín, có thể mười hai tháng tối đa.
    Chà, Pablo đến từ một gia đình kiểu như, chúng tôi không tham gia vào loại y học này.
    Chúng tôi là những người theo phương pháp toàn diện hơn.
    Vì vậy, anh ấy đã gửi email cho tôi.
    Điều này xảy ra vào năm 2014 và nói, tôi muốn thử cái này, liệu pháp chuyển hóa.
    Vì vậy, anh ấy đã từ chối hóa trị và xạ trị.
    Và họ nói rằng nó không thể phẫu thuật hoàn toàn được.
    Vì vậy, anh ấy đã làm điều này.
    Tôi đã cung cấp cho anh ấy thông tin mà tôi cung cấp cho mọi người.
    Và điều này xảy ra từ rất lâu trước khi chúng ta biết nhiều điều mà bây giờ chúng ta đã biết.
    Và tôi đã nói, chàng trai tội nghiệp này, anh ấy là người còn lại.
    Và họ đã nói, bạn sẽ chết.
    Họ đã ép buộc anh ấy.
    Họ cố gắng buộc anh ấy phải đeo mặt nạ bức xạ đó.
    Họ đã cắt bỏ râu của anh ấy, tất cả những thứ như vậy.
    Và anh ấy chỉ nhảy lên.
    Anh ấy nói, tôi không thể làm những thứ này.
    Vì vậy, anh ấy không dùng bất kỳ loại steroid nào.
    Anh ấy không dùng bất kỳ loại bức xạ nào.
    Anh ấy không dùng hóa trị.
    Anh ấy chỉ thực hiện liệu pháp chuyển hóa.
    Và anh ấy xuất hiện trên truyền hình Anh hoặc những thứ liên quan đến chế độ ăn kiêng paleo của mình,
    thực chất là một chế độ ăn rất ít carbohydrate.
    Anh ấy có bơ ở đó.
    Anh ấy có dầu cá.
    Anh ấy có những thứ khác nhau.
    203 năm trôi qua.
    Anh ấy đã gửi email cho tôi.
    Tôi đã nói, Chúa ơi, Pablo, tôi nghĩ bạn đã chết.
    Vẫn còn sống.
    Có chuyện gì đang xảy ra vậy?
    Vì vậy, anh ấy gọi cho tôi và nói, tôi đã đi chụp CT.
    Các bác sĩ vẫn ngạc nhiên rằng anh ấy còn sống.
    Và họ đã nói, khối u này vẫn còn đó và đang phát triển.
    Và họ nghĩ họ có thể cắt bỏ nó bây giờ.
    Vì vậy, anh ấy đã ba năm chỉ áp dụng phương pháp chuyển hóa.
    Anh ấy không dùng bất kỳ loại chất ức chế glutamine nào, điều này thật đáng chú ý.
    Vì vậy, anh ấy đã hỏi tôi – và tôi có những người bạn bác sĩ
    là các bác sĩ chẩn đoán hình ảnh có thể xem xét nó.
    Và chúng tôi đã đo đạc khi nó được chẩn đoán lần đầu tiên vào năm 2014.
    Và sau đó chúng tôi thấy nó đã trở nên lớn hơn một chút.
    Vì vậy – và bây giờ bác sĩ phẫu thuật nói, tôi nghĩ tôi có thể lấy nó ra.
    Nó trông có vẻ có thể cắt bỏ được.
    Trước đây nó không thể phẫu thuật.
    Bây giờ nó trở nên có thể cắt bỏ.
    Vì vậy, anh ấy đã lấy nó ra.
    Và Pablo đã hồi phục rất tốt.
    Và bác sĩ phẫu thuật nói, tôi nghĩ tôi đã lấy hết ra.
    Wow.
    Vì vậy – và Pablo đang đo chỉ số glucose ketone của mình
    bằng thiết bị đo ketone của chúng tôi.
    Vì vậy, tôi đã có mọi dữ liệu, đôi khi hai và ba –
    năm năm dữ liệu về Pablo Kelly.
    Bạn có thể tin điều này không?
    Vì vậy, Pablo nghĩ rằng anh ấy đã khỏi bệnh vì bác sĩ phẫu thuật –
    đột nhiên, anh ấy quay lại với những cách yếu ớt của mình.
    Và bạn có thể thấy rằng chỉ số GKI của anh ấy tăng lên.
    Và đột nhiên, khối u bắt đầu xuất hiện trở lại.
    Đem lại nỗi sợ Chúa cho anh ta.
    Quay lại với một điều kiện nghiêm ngặt hơn.
    Thêm ba năm nữa trôi qua.
    Và lần này, khối u phát triển rất chậm, rất chậm.
    Giờ đừng quên, glioblastoma giết chết bạn rất nhanh.
    Với tiêu chuẩn điều trị, bạn hầu như không thể ra ngoài–
    ở độ tuổi của anh ấy, nếu bạn có thể sống được hai năm, bạn đang làm rất tốt.
    Dù sao đi nữa, giờ anh ấy ba tuổi và đã sống được sáu năm.
    Và anh ấy nói, bạn biết đấy, nó vẫn quay trở lại.
    Bạn biết đấy, anh ấy sẽ không phẫu thuật nữa.
    Vì vậy, ban đầu– đây là lần phẫu thuật cắt bỏ thứ hai.
    Lần cắt bỏ đầu tiên diễn ra, anh ấy quay lại.
    Một lần cắt bỏ thứ hai.
    Thêm ba năm nữa trôi qua.
    Anh ấy có một lần cắt bỏ thứ ba.
    Bạn có thể tin được không?
    Đó là phẫu thuật cắt bỏ.
    Cắt bỏ là việc cắt bỏ khối u.
    Đó là việc loại bỏ khối u này bằng phẫu thuật.
    Nhưng anh ấy chưa bao giờ điều trị bằng xạ trị hay hóa trị
    hay bất kỳ loại nào trong số những gì chúng ta gọi là tiêu chuẩn điều trị.
    Vì vậy– và giờ anh ấy đã– tôi đã nói chuyện với anh ấy cách đây vài tuần.
    Và anh ấy đang làm rất, rất tốt.
    Anh ấy đã có lần cắt bỏ thứ ba.
    Và chúng tôi đã cười với nhau, tôi và bác sĩ Durie cùng các cộng sự của tôi.
    Anh ấy nói, vâng, bạn có thể tưởng tượng không?
    Tôi đã có ba ca phẫu thuật trên một khối u trước đây không thể phẫu thuật.
    Vì vậy, chúng tôi đã nói, wow, họ đã sai ở điểm đó.
    Họ không theo dõi sao?
    Và họ cứ muốn xạ trị và làm tất cả những thứ này.
    Và anh ấy nói, không, không, tôi sẽ tiếp tục làm điều này.
    Và vì vậy chúng tôi đã nói chuyện với anh ấy.
    Và giờ anh ấy đã 10 năm.
    Khối u được chẩn đoán vào tháng 8 năm 2014.
    Và anh ấy đã qua đời vào tháng 8 năm 2024 vì–
    họ đã cố gắng vào để lấy phần khối u cuối cùng ra khỏi não của anh ấy.
    Anh ấy đã ra ngoài một tuần sau đó.
    Chúng tôi đã nói chuyện với anh ấy.
    Ngón tay cái lên, cười, nói chuyện như điên.
    Sáu giờ sau, xuất huyết não, và anh ấy chết.
    Vì vậy, anh ấy không chết vì ung thư.
    Anh ấy chết vì một vấn đề phẫu thuật trong quá trình phẫu thuật.
    Vì vậy, bạn nói về những người sống sót lâu dài.
    Bạn hiếm khi sống sót được hai năm với glioblastoma.
    Thực tế là anh ấy đã sống được 10 năm.
    Và nếu anh ấy không có ca phẫu thuật cuối cùng đó,
    Người đó có lẽ vẫn còn sống. Bởi vì anh ấy đang nói chuyện như bạn và tôi đang nói chuyện. Đây là một người có bệnh giai đoạn cuối. Vì vậy, tôi đã nói với Pablo, tôi nói, bạn có thể sống lâu hơn tôi. Tôi nói, tất cả chúng ta đều có thể chết bất cứ lúc nào, đúng không? Dù sao thì cũng không ai trong chúng ta sẽ sống đến… Tôi nói, chắc chắn, anh ấy là một chàng trai trẻ. Anh ấy chỉ mới 20, 22 hoặc 23 tuổi khi được chẩn đoán. Giờ anh ấy đã ngoài 30 khi qua đời, 10 năm sau. Vậy là anh ấy 33, 34 tuổi. Và tôi nói, tôi có thể chết trước bạn. Và chúng tôi đã cười. Chúng tôi đã có một khoảng thời gian vui vẻ. Và điều tiếp theo tôi biết, tôi nhận được một email từ vợ anh ấy. Cô ấy nói, Pablo đã bị chết não và một cái gì đó. Tôi nói, chuyện quái gì đã xảy ra vậy? Chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông tội nghiệp này? Và đó không phải là do ung thư. Vì vậy, tôi không biết bạn sẽ sống được bao lâu, còn bao nhiêu điều nữa. Nhưng điều tôi đang nói, ôi, đó là một giai thoại. Chà, nghe này, nếu tôi có một loại thuốc làm được những gì liệu pháp chuyển hóa làm, và tôi có thể tìm thêm nhiều người như Pablo, bạn đang đùa tôi à? Họ sẽ chạy khắp thế giới. Và khi bạn nói về liệu pháp chuyển hóa, bạn có ý nói đến sự kết hợp của chế độ ăn kiêng hạn chế calo, phương pháp ketogenic? Vâng, đúng vậy, tránh né. Đầu tiên, bạn đang tránh những thứ sẽ giết bạn. Bức xạ sẽ giết bạn đối với nhiều người. Không phải tất cả mọi người. Được rồi, mọi người đều nói, hãy nhìn vào… hãy để mọi người tự xem dữ liệu cho mà xem. Và bạn có thể thấy bạn sẽ sống được bao lâu. Anh ấy không làm những gì mà họ bắt mọi người phải làm. Anh ấy đã làm gì cụ thể? Anh ấy không dùng bức xạ hay hóa trị. Và anh ấy đã đưa chỉ số glucose ketone của mình xuống vùng 2.0 và giữ nó ở mức thấp. Và anh ấy đã dùng một số thực phẩm bổ sung và một vài thứ ở đây và đó. Nhưng anh ấy không thực sự nhắm vào glutamine như chúng tôi đã nghĩ. Chúng tôi đã tìm thấy bây giờ một số loại thuốc chống ký sinh trùng sẽ có hiệu quả trong việc nhắm vào glutamine. Vì vậy, chúng tôi đang thực hiện tất cả các chiến lược không độc hại để quản lý ung thư. Bạn không cần phải bị hệ thống tàn bạo.
    nếu bạn biết phải làm gì và làm như thế nào. Vấn đề là hầu hết các bác sĩ ung thư nghèo không bao giờ nghe về những gì tôi đang nói. Những điều tôi đang nói với bạn ngay bây giờ, họ chưa bao giờ nghe thấy. Rủi ro là có ai đó đang nghe điều này bị ung thư hoặc có ai đó đang nghe điều này đã bị ung thư. Ý tôi là, theo thống kê, có rất nhiều người đang nghe điều này hiện tại có bệnh ung thư. Và họ đang nói chuyện với bác sĩ của họ. Và bác sĩ của họ đang nói hóa trị, xạ trị, v.v. và glucose không liên quan gì đến khối u. Ăn bất cứ thứ gì bạn muốn. Vâng. Vậy bạn sẽ nói gì với những người vừa mới được chẩn đoán và bác sĩ của họ đang nói, đúng rồi, nghe này, điều này khá nghiêm trọng. Chúng tôi sẽ đề nghị bạn thực hiện hóa trị. Vâng. Bạn không bảo họ không thực hiện hóa trị, đúng không? Tôi không nói với họ điều đó. Và những gì chúng tôi phát hiện ra là khi bạn ở trong trạng thái ketosis dinh dưỡng với chỉ số glucose ketone là 2.0 hoặc thấp hơn, các đồng nghiệp của tôi mà chúng tôi làm việc cùng ở Istanbul, Thổ Nhĩ Kỳ, đã có thể chỉ ra rằng hóa trị với liều lượng thấp hơn nhiều có thể mạnh mẽ hơn về mặt điều trị khi bạn ở trong trạng thái ketosis dinh dưỡng. Vì vậy, bạn không cần phải loại bỏ nhiều quy trình khác nhau mà chúng ta có ngày hôm nay. Tôi chỉ đang nói về xạ trị cho ung thư não. Tôi không nói về xạ trị cho phổi hoặc một số loại ung thư khác. Bởi vì nếu bạn có thể thu nhỏ những khối u đó và làm cho chúng rất yếu và dễ tổn thương, một quy trình phẫu thuật, một quy trình xạ trị, thậm chí hóa trị liều thấp có thể được thực hiện. Và thậm chí liệu pháp miễn dịch, nếu bạn lấy một khối u lớn và thu nhỏ nó xuống một cái núm nhỏ, và nó kháng lại nhiều thứ, tất cả chúng đều phải có một điểm chung nào đó để tồn tại trên con đường này. Có thể liệu pháp miễn dịch có thể được áp dụng vì chúng sẽ nhắm vào bất cứ điều gì mà tất cả chúng có chung. Và bạn có thể có khả năng loại bỏ nó theo cách đó. Tôi đang nghĩ đến một người bạn của tôi đã được chẩn đoán.
    với ung thư não, khối u não. Và đây là một trong những trường hợp, bạn biết đấy, đó là một người phụ nữ trong độ tuổi 40 hoặc 50, tôi cố gắng giữ cho cô ấy càng ẩn danh càng tốt, người mà là một trong những người khỏe mạnh và thể thao nhất mà tôi biết, ăn uống rất tốt, và thực sự nổi tiếng về việc tập thể dục. Và tôi đã tự hỏi, làm thế nào? Làm thế nào mà có thể có một người mà tôi có thể nói là khỏe mạnh hơn cả tôi, nếu bạn nhìn vào tình trạng sức khỏe chuyển hóa của họ, lại bị một khối u não nghiêm trọng? Chà, họ có thể giữ sức khỏe trong, và tôi không nói rằng mọi người đều như vậy, và điều đó cũng phụ thuộc vào loại khối u mà nó là. Nó có phải là glioblastoma, oligodendroglioma, bạn biết đấy, hay là một loại khác, nhưng có rất nhiều loại khối u khác nhau. Chà, tôi biết rằng nó không nhất thiết phải phát triển, nhưng nó lớn và nằm trong não, và họ sẽ loại bỏ nó trong một ca phẫu thuật. Chà, nếu họ có thể, điều mà chúng tôi luôn đề xuất cho ung thư não, nếu bạn thực hiện liệu pháp chuyển hóa ngay từ đầu, và tôi đã có những bác sĩ phẫu thuật nói với tôi điều này, bạn có thể làm cho nó nhỏ lại. Bởi vì một trong những điều, nó rất dữ dội, đúng không? Và bạn có thể thấy một số xâm lấn nhẹ. Nếu bạn có thể làm cho nó nhỏ lại để nó có thể được xác định rõ hơn, bây giờ bác sĩ phẫu thuật có thể nhìn vào và nói, ôi Chúa ơi. Chúng tôi biết rất nhiều, rất nhiều công trình nghiên cứu khoa học. Càng nhiều bạn có thể giảm khối u, đó gọi là việc loại bỏ khối u, giảm khối u, thì bệnh nhân sẽ sống lâu hơn. Bằng chứng rất lớn để hỗ trợ điều đó. Nhưng với nhiều khối u não này, bạn không thể lấy hết. Và luôn có một phần nhỏ còn lại. Và khi bạn chiếu xạ, bạn đã khám phá khả năng của các tế bào trong việc lên men năng lượng, và rất khó để tiêu diệt chúng. Nhưng nếu bạn có thể lấy phần lớn ra, và sau đó chuyển bệnh nhân trở lại trạng thái chuyển hóa, giữ áp lực lên các tế bào khối u đó, bạn có thể giữ sức khỏe như Pablo. Ý tôi là, những người này có thể. Và khi bạn phát hiện ra ở chuột rằng khi chế độ ăn ketogenic được kết hợp với liệu pháp oxy cao áp,
    thời gian sống sót trung bình đã tăng khoảng 80%.
    Vâng, thậm chí đôi khi còn nhiều hơn thế.
    Nhưng được rồi, vậy tại sao chúng ta lại sử dụng oxy áp lực cao, đúng không?
    Đó là câu hỏi.
    Chuyện gì đang diễn ra với oxy áp lực cao?
    Tại sao điều này lại là một điều tốt?
    Nó hoạt động tốt nhất khi bệnh nhân và chuột đang trong trạng thái ketosis dinh dưỡng.
    Được rồi, hãy nhìn vào, chúng ta có một khối u.
    Chúng ta chiếu xạ khối u đó.
    Radiation giết chết các tế bào khối u như thế nào?
    Nó tác động vào oxy, làm nổ tung,
    và tạo ra ROS phản ứng.
    Và nó giống như việc giẫm phải mìn.
    Nó làm nổ tung khối u, đúng không?
    Vì vậy, các tế bào ung thư tự bảo vệ mình,
    mặc dù chúng tạo ra rất nhiều ROS,
    chúng vẫn gần như cận kề cái chết,
    nhưng chúng có một hệ thống chống oxy hóa rất mạnh mẽ.
    Và thú vị là,
    ngoài việc gây ra sự tăng trưởng không điều hòa,
    glucose và glutamine cũng bảo vệ chúng
    đến một mức độ nào đó khỏi ROS mà chúng đang tạo ra.
    Bạn có thể tin điều này không?
    ROS.
    ROS, các loài oxy phản ứng
    mà gây ung thư và đột biến.
    Vì vậy, chúng phá hủy protein, lipid,
    và axit nucleic của chúng ta.
    Chúng là những phân tử gây rối loạn.
    Vì vậy, bức xạ sẽ gây ra ROS trong môi trường vi mô,
    ROS, sẽ làm nổ tung và giết chết các tế bào,
    các tế bào bình thường và tế bào khối u.
    Nhưng nếu bạn muốn giết chết một cách chọn lọc các tế bào khối u,
    bằng ROS, mà không làm rụng tóc của bạn,
    không làm cho lợi của bạn chảy máu, và tất cả những điều điên rồ này,
    bạn đưa bệnh nhân,
    bạn đặt anh ta vào trạng thái ketosis dinh dưỡng,
    và bạn nói rằng anh ta có chỉ số GKI thấp,
    sau đó bạn vào oxy áp lực cao,
    điều này hòa tan oxy trực tiếp vào máu của bạn bây giờ.
    Nó tốt hơn chỉ thở 100% oxy,
    bởi vì bạn thực sự có thể hòa tan oxy trong dòng máu.
    Sau đó, bạn đang loại bỏ hai nguồn nhiên liệu
    bảo vệ khối u,
    và bạn đang cung cấp ROS nội bộ,
    điều này giết chết khối u từ bên trong,
    chỉ đối với tế bào khối u,
    không phải đối với các mô xung quanh của bạn.
    Vì vậy, bạn đang giết chết một cách chọn lọc các tế bào khối u
    mà không gây tổn hại cho phần còn lại của cơ thể bạn.
    Thực tế là,
    các tế bào còn lại của bạn đang trở nên siêu khỏe mạnh, vì chúng đang đốt cháy ketone trong oxy tinh khiết. Tôi không thể tin được. Làm thế nào để chúng ta đo lường… Bạn có thể tin điều này không? Tôi thậm chí không thể tin rằng tôi đang nói những điều này. Bạn thực sự phải hiểu về hóa sinh, và bạn không cần phải biết về sinh lý học của cơ thể mình, và bạn phải hiểu về sinh học tiến hóa. Hầu hết mọi người không thông minh đến vậy, bao gồm cả tôi. Đó không phải là vấn đề trí thông minh. Hầu hết mọi người chỉ muốn những điều đơn giản, những nguyên tắc đơn giản mà họ có thể sống theo và thực hiện. Và cũng nhanh chóng và dễ dàng. Vâng, tất nhiên. Được rồi, họ không muốn làm những gì tôi đang nói, vì có thể… Ồ, điều khác… Hãy để tôi nói cho bạn một điều và hãy nhớ điều đó. Nếu bạn thực hiện liệu pháp chuyển hóa, thành công sẽ nặng nề trên vai bạn. Bạn không ngồi đó như một con búp bê… Một người nào đó đang độc hại và chiếu xạ bạn. Để làm cho liệu pháp chuyển hóa hiệu quả, bạn chính là người thực hiện GKI. Bạn chính là người… Đó là linh hồn của bạn. Đó là… Bạn có trách nhiệm với sự tồn tại của mình trên hành tinh này. Bạn sẽ đặt linh hồn quý giá của mình vào tay của ai đó có ít kiến thức hơn về vấn đề này so với bạn. Là một doanh nhân, tôi luôn tìm kiếm cách để kết nối và tạo ra, và đó là lý do tôi quyết định phát động các thẻ trò chuyện. Tôi đã chuyển sang Shopify, nơi cũng đã khởi xướng podcast này, và Shopify đã làm cho việc thiết lập một cửa hàng trực tuyến và tiếp cận tất cả các bạn trở nên dễ dàng, bất kể bạn ở đâu trên thế giới. Tôi nhớ những thách thức mà chúng tôi đã đối mặt khi lần đầu tiên phát hành các thẻ trò chuyện “Nhật ký của một CEO”, quản lý hàng tồn kho, đảm bảo quy trình thanh toán liền mạch và tiếp cận khán giả của chúng tôi. Shopify đã vào cuộc và làm mọi thứ trở nên đơn giản và hiệu quả. Nó giống như có một đội ngũ chuyên gia bên cạnh chúng tôi, cho phép chúng tôi tập trung vào việc tạo nội dung và kết nối với bạn. Điều tôi thích ở Shopify là, bất kể bạn dự định phát triển doanh nghiệp của mình lớn đến đâu,
    Họ cung cấp cho bạn mọi thứ bạn cần để kiểm soát và đưa doanh nghiệp của bạn lên một tầm cao mới. Và để cảm ơn bạn đã lắng nghe podcast này, chúng tôi đang cung cấp cho bạn một bản dùng thử, chỉ với 1 đô la mỗi tháng, và bạn có thể đăng ký bằng cách truy cập Shopify.com/Bartlett. Liên kết ở dưới mô tả. Liệu bạn có thể có nguy cơ di truyền mắc ung thư không? Vâng, đó là nơi có những đột biến dòng germline, nhưng bạn có thể quản lý điều đó. Bởi vì mọi người nghĩ rằng bà tôi đã bị ung thư vú, mẹ tôi cũng bị ung thư vú. Họ cũng sống trong một môi trường chung. Để chứng minh điều đó, bạn và tất cả các anh chị em sẽ phải được nuôi dưỡng trong một môi trường khác, các quốc gia khác, lối sống khác nhau, và sau đó xem liệu tất cả các bạn có bị ung thư cùng một lúc, dưới tất cả những điều kiện khác nhau này, thì đó chắc chắn là di truyền. Đó giống như bệnh Huntington, bệnh Tay-Sachs, hoặc những loại bệnh như vậy, nơi chúng sẽ biểu hiện bất kể môi trường. Vậy bạn đang nói với tôi rằng tôi nên, như một người đàn ông 32 tuổi không mắc ung thư, nếu Chúa muốn, tôi nghĩ tôi sẽ kiểm soát được, tôi nên hạn chế calo để giữ cho ty thể của mình khỏe mạnh và trao đổi chất của tôi khỏe mạnh bây giờ. Tôi nên ở trong một trạng thái hạn chế calo. Tôi nói rằng việc thăm trạng thái đó là tốt. Tổ tiên chúng ta thời kỳ đồ đá không có sự lựa chọn. Không có cửa hàng bánh donut ở mỗi góc phố. Không có pizza. Không có những loại thực phẩm carbohydrate chế biến cao có sẵn cho họ. Vậy tôi có nên nhịn ăn không? Tôi có nên ăn keto không? Tôi không muốn nói cho bạn biết người bắn của bạn không nên làm gì. Tôi không phải là bác sĩ ở đây. Tôi là một nhà khoa học. Tôi nghiên cứu những gì gây ra những điều này và tôi nghiên cứu cách quản lý chúng. Bạn phải đọc những gì tôi đang nói, và bạn phải tự đưa ra quyết định về cách bạn muốn sống cuộc sống của mình. Tôi đã cung cấp cho bạn thông tin. Quan điểm của bạn về việc nhịn ăn là gì? Nhịn ăn là một cách mạnh mẽ để đưa cơ thể bạn vào trạng thái ketosis dinh dưỡng, nhưng không dễ dàng. Hãy thử làm điều đó. Hãy thử bạn thử làm điều đó.
    Xem xem nó dễ dàng như thế nào.
    Nó không dễ dàng, đúng không?
    Nhưng đó là lý do tại sao chúng tôi phát triển quy trình này,
    nơi mà nếu bạn muốn, thay vì bỏ thuốc đột ngột,
    hãy nói, “Chà, hôm nay tôi sẽ ăn thật nhiều,
    tôi sẽ ăn càng nhiều càng tốt,
    và rồi ngày mai.”
    Được rồi, bạn có thể đi theo cách của tôi.
    Đó là những ngày thứ hai, thứ ba
    khi bạn bắt đầu thực sự biết
    chuyện gì đang xảy ra.
    Tin tôi đi, tôi đã thử rồi.
    Nó không dễ dàng.
    Đó là lý do tại sao chúng tôi phát triển chế độ ăn kiêng không ca
    trong 14 ngày, 10 đến 14 ngày, chỉ không có carb.
    Bạn có thể ăn thịt, cá, gà, bất cứ thứ gì bạn muốn,
    nhưng chỉ đừng ăn bất kỳ loại bánh mì, mì ống,
    những thứ như vậy.
    Trong chế độ keto, làm thế nào để chúng ta vào trạng thái ketosis
    mà mọi người thường nói đến?
    Đo chỉ số glucose ketone của bạn.
    Làm thế nào tôi làm điều đó?
    Với máy đo keto mojo,
    bạn có thể mua nó từ Amazon.
    Được rồi.
    Được rồi, bạn có thể mua.
    Bây giờ, đừng quên,
    họ đang có máy đo Libra miễn phí cho máu.
    Họ đang làm việc trên máy đo ketone trong máu,
    nhưng chưa có sẵn.
    Hiện tại, máy đo keto mojo,
    hoặc một số máy đo ketone khác,
    nơi bạn chích ngón tay như một người tiểu đường,
    bạn lấy một que thử glucose
    và đặt nó vào máu
    và cho vào máy.
    Nó cho bạn biết mức glucose của bạn.
    Bóp ngón tay của bạn một chút nữa.
    Lấy que thử ketone,
    chạm nó vào máu, cho vào máy đo.
    Nó cho bạn giá trị ketone.
    Nhấn nút, GKI hiện lên ngay.
    Được rồi.
    Được rồi, rất đơn giản.
    Mọi người đều có thể mua nó từ Amazon,
    mua máy đo, mua các vật tư tiêu hao,
    và sau đó họ có thể kiểm tra.
    Đây là điều mà Pablo,
    đây là điều mà tất cả bệnh nhân ung thư,
    những người thực sự muốn vào trạng thái ketosis chuyển hóa.
    Tôi nghĩ tôi đã thử keto trước đây,
    và tôi nói nghĩ,
    bởi vì tôi không đo lường mức độ keto của mình
    nên tôi giả định là tôi đã làm.
    Vâng, không, thực sự mọi người nói,
    “Chà, tôi chưa ăn, tôi đang trong trạng thái keto.”
    Làm thế nào bạn biết?
    Chà, tôi đã thổi vào cái này
    và bóng đèn đã sáng,
    tôi đã đi tiểu vào một que thử,
    nó trông như là ketosis.
    Chúng là những biện pháp gián tiếp.
    Cách chính xác nhất là đo trong máu, vì vậy…
    Thật khó để duy trì trạng thái đó đối với hầu hết mọi người, đúng không? Đây là một trong những điều tôi thường nghe. Bởi vì những cám dỗ trong xã hội của chúng ta rất mạnh mẽ. Đúng vậy. Ý tôi là, con người thời kỳ đồ đá cũ không có sự lựa chọn nào. Bạn có nghĩ rằng… Đó là trạng thái của anh ta, đó là tất cả những gì anh ta biết trong hàng ngàn, hàng chục ngàn, hàng trăm ngàn năm. Đó là tất cả những gì anh ta biết. Anh ta không nói, “Để tôi xuống lấy một cái bánh donut nhân mứt lớn ở cuối dòng sông kia.” Không, không có chuyện đó. Anh ta phải sống trong trạng thái đó. Bây giờ chúng ta có quá nhiều cám dỗ. Tất cả những thứ mà chúng ta sinh học rõ ràng. Khi bạn thấy béo phì, đó là sự tiến hóa đang hoạt động. Họ là hậu duệ của tổ tiên xa xưa của chúng ta, những người có khả năng giữ năng lượng rất hiệu quả. Chúng ta là một loài thiếu năng lượng trong phần lớn thời gian tồn tại trên hành tinh này. Vì vậy, bất cứ thứ gì chúng ta ăn đều có rất ít lãng phí. Chúng ta không bao giờ tiểu ra glucose. Glucose được chuyển đổi thành chất béo, và chúng ta lưu trữ năng lượng dưới dạng chất béo. Vì vậy, những người đó là những sinh vật tiết kiệm năng lượng. Bây giờ đột nhiên, chúng ta thấy mình có mọi thứ. Và đó là sự tiến hóa đang hoạt động, bạn ạ. Bạn đang cho phép thấy cách chúng ta có thể lưu trữ năng lượng hiệu quả như thế nào, vì tổ tiên của chúng ta đã sống qua những áp lực môi trường như vậy. Chúng ta đã trải qua nạn đói. Chúng ta đã có những cuộc hành trình dài. Cơ thể chúng ta có thể lưu trữ năng lượng rất hiệu quả, vì chúng ta phải lưu trữ những gì ít ỏi mà chúng ta có thể lấy từ môi trường. Và bây giờ bạn có 300 triệu người Mỹ trong môi trường thực phẩm này, nơi khi họ bước ra khỏi cửa trước, họ thấy Dunkin’ Donuts. Họ có thể nằm trên giường và đặt hàng một cái bánh donut Dunkin’ trong 10 phút. Bạn thậm chí không cần phải ra khỏi xe. Họ không thể đi qua cửa sổ. Không tốn năng lượng, năng lượng. Vì vậy, việc cung cấp cho họ thông tin này có thể khá vô ích, vì cám dỗ– Tôi không ở đây để nói với mọi người, một lần nữa, tôi không ở đây để nói với mọi người họ nên hoặc không nên làm gì. Tôi chỉ ở đây để giải thích tại sao chúng ta có tất cả những điều này? Không phải là một điều bí ẩn.
    Tất cả đều là sự tiến hóa sinh học.
    Bạn hiểu về sự tiến hóa sinh học.
    Hầu như mọi thứ tôi đang nói đều có lý do rõ ràng.
    Và thật không may, điều đó không còn là một phần của kiến thức khoa học của chúng ta nữa.
    Vậy chúng ta cần gì? Kỷ luật?
    Kỷ luật là quan trọng.
    Kỷ luật là quan trọng.
    Mỗi tôn giáo lớn đều có một thời điểm nhịn ăn,
    dù bạn là Hồi giáo, Do Thái giáo,
    hay bất cứ tôn giáo nào khác, Công giáo, Ấn Độ giáo, v.v.
    Họ luôn có một hình thức nhịn ăn nào đó.
    Tại sao bạn lại nhịn ăn?
    Bởi vì bạn muốn thanh lọc cơ thể.
    Bạn muốn trở nên gần gũi hơn với Chúa.
    Bạn muốn cảm thấy có kiểm soát.
    Và điều đó luôn quan trọng.
    Và nếu bạn làm điều đó với cầu nguyện, thì càng tốt hơn.
    Vì vậy, có lý do cho việc làm tất cả những điều đó.
    Và mọi người nhận ra rằng người xưa đã biết những điều này.
    Nhưng chúng ta không làm như vậy nữa.
    Chúng ta không nhịn ăn 40 ngày không có thức ăn,
    như Chúa Jesus đã làm trong sa mạc.
    Nhưng một con người, bạn hoàn toàn có thể làm điều đó.
    Tôi biết điều đó vì tôi có thể nhìn vào trọng lượng của bạn,
    tôi có thể nhìn vào kích thước của bạn,
    và tôi có thể nói cho bạn biết
    bạn có thể sống được bao lâu trước khi chết.
    Và làm thế nào tôi biết điều đó?
    Bởi vì George Cahill, một người bạn tốt, George Cahill đã qua đời,
    đã điều hành Trung tâm Tiểu đường Joslin.
    Và ông đã đánh giá những người chỉ nhịn ăn
    cho đến khi chết.
    Và một số người trong các trại giam ma túy và những thứ tương tự.
    Vì vậy, ông đã có thể biết bạn có thể sống được bao lâu.
    Giờ thì Angus Barberi đã nhịn ăn 377 ngày không có thức ăn thì sao?
    George Cahill đã nhịn ăn một số người béo phì này
    trong 250, 300 ngày.
    Điều gì xảy ra bên trong cơ thể họ?
    Họ đang đốt cháy mỡ.
    Vì vậy, điều xảy ra là bạn đốt cháy mỡ.
    Được rồi, gan lưu trữ rất nhiều, xương lưu trữ khoáng chất.
    Bạn có thể lấy khoáng chất từ xương của bạn.
    Bạn có thể có rất nhiều mỡ dự trữ.
    Vitamin được lưu trữ trong mỡ, rất nhiều vitamin D.
    Ngoài việc giảm cân, điều gì đang diễn ra,
    và chúng ta đã nói rằng những người tôn giáo thường nhịn ăn
    để trở nên gần gũi hơn với Chúa,
    điều này dường như chỉ ra một sự thay đổi nhận thức nào đó.
    Vâng, và điều đó đến từ việc đốt cháy ketone.
    Khi bạn đốt cháy, tôi đã nói trong não,
    khi não của bạn bắt đầu chuyển sang ketone,
    năng lượng của bạn, giá trị cho mỗi calo
    đến từ một cơ thể ketone,
    tăng cường hiệu quả của phosphoryl hóa oxy hóa.
    Vậy bạn có tập trung hơn không?
    Cực kỳ.
    Và đây là lý do tại sao tổ tiên của chúng ta lại như vậy,
    nếu bạn phụ thuộc vào việc giết một con vật nào đó
    cho sự sống còn của bạn và bạn đang đi săn,
    bạn sẽ phải tập trung vì nếu bạn không tập trung,
    bạn sẽ chết đói.
    Vì vậy, mọi cơ quan, cơ quan cảm giác trong cơ thể chúng ta đều hoạt động rất mạnh mẽ
    khi bạn ở trong trạng thái ketotic này.
    Và những người này đi quanh với tai nghe,
    ý tôi là, điều này giống như chúng ta đang tước đoạt
    những cách tự nhiên của tổ tiên chúng ta.
    Đừng quên, chúng ta không chỉ,
    bạn và tôi không chỉ ở đây trong 100, 300, 400 năm qua.
    Chúng ta là hậu duệ của những thành viên
    giống như chúng ta hàng trăm ngàn năm trước.
    Họ chỉ không có công nghệ mà chúng ta có ngày hôm nay.
    Nhưng nếu bạn có thể đốt cháy một người đàn ông thời kỳ đồ đá
    từ khoảng 500.000 năm trước,
    và bạn cho anh ta một đống bánh donut và nói với anh ta,
    “Ôi, anh ấy đã lên thiên đường.
    “Bạn có ý nói rằng tôi không cần phải ra ngoài
    “và giết con nai nữa?
    “Họ sẽ đưa thức ăn cho tôi ngay qua cửa sổ.”
    Chắc chắn anh ấy sẽ làm điều đó.
    Bạn vào trong hang động và ném một đống bánh donut nhân mứt
    vào một đám người tiền sử
    đang nhai một con chuột đã ăn dở hay gì đó.
    Bạn nghĩ họ sẽ không ăn những chiếc bánh donut nhân mứt đó sao?
    Họ có một số con tinh tinh sống cùng gia đình ở Florida.
    Họ có một cái gì đó trên YouTube.
    Những con tinh tinh đang ăn thức ăn cùng với gia đình,
    và sau đó họ cho những chiếc bánh sandwich nhân mứt cho các con tinh tinh.
    Chúng đang gõ lên bàn.
    Bạn nghĩ chúng sẽ không phát điên lên sao.
    Tinh tinh rất thích những chiếc bánh sandwich nhân mứt.
    Bạn có con không?
    Có.
    Bạn sẽ cho con cái của bạn lời khuyên gì
    nếu chúng đang nghe điều này bây giờ
    về cách ngăn ngừa khả năng bị bệnh của chúng?
    Thông qua bệnh ung thư hoặc những khả năng khác này?
    Chà, họ có lẽ sẽ nói,
    “Thế bố, sao bố không làm nhiều thứ?”
    Trước hết, tôi không nói, tôi đã nói với bạn,
    tôi không bảo ai phải làm gì hoặc làm như thế nào.
    Tôi chỉ đang nói cho bạn về khoa học đứng sau lý do tại sao mọi thứ hoạt động.
    Vâng, các con tôi, hai cậu con trai của tôi,
    chúng đều rất, rất thành công.
    Chúng nói, “Nếu chúng tôi từng bị ung thư,
    “chúng tôi sẽ thực hiện liệu pháp chuyển hóa
    “nếu chúng tôi từng bị ung thư.”
    Và tôi nói, “Chỉ cần tiếp tục tập thể dục và làm những gì bạn có thể
    “tốt nhất có thể trong môi trường của chúng ta.”
    Ý tôi là, đừng hiểu sai ý tôi.
    Tôi đang ăn một cái bánh donut nhân thạch.
    Tôi đang uống bia.
    Tôi đang uống rượu whiskey.
    Tại sao?
    Bởi vì tôi thích nó.
    Nhưng tôi sẽ không làm điều đó mọi lúc.
    Bạn biết đấy, tôi sẽ không nói,
    “Ôi, tôi sẽ ăn pizza, chắc chắn rồi.”
    Nhưng tôi cũng không phải không làm điều đó.
    Tôi thực hiện nhịn ăn gián đoạn.
    Tôi không ăn trong 18, 20 giờ một lần.
    Tôi tập thể dục rất nhiều ở trường đại học,
    tại phòng gym và các cơ sở mà chúng tôi có.
    Nhưng tôi hiểu, và nếu tôi bị ung thư,
    tôi sẽ phải cắn răng và làm những gì tôi biết là hiệu quả
    dù nó có thể không dễ chịu.
    Nhưng chắc chắn đó sẽ là một lựa chọn tốt hơn
    so với việc bị chiếu xạ và bị đầu độc.
    Tôi đang nói với bạn điều đó.
    Nếu điều đó đã xây dựng niềm tin của bạn đến mức
    bạn hoàn toàn tin rằng vấn đề thực sự
    là loại rối loạn chuyển hóa này,
    tại sao bạn không tối ưu hóa cuộc sống của mình
    để trở nên hoàn hảo về mặt chuyển hóa?
    Chà, bởi vì tôi sống trong cùng một xã hội như bạn.
    Vâng.
    Được chứ?
    Và may mắn thay, vâng.
    Công nghệ của chúng ta đã cải thiện đáng kể.
    Bạn biết đấy, tôi không phải là một nhà sư.
    Tôi sẽ không ở trong một tu viện,
    bạn biết đấy, tụng kinh gì đó.
    Tôi là một thành viên của xã hội này như bạn.
    Và tôi thích những điều mà chúng ta có để cung cấp cho chúng ta
    để làm cho cuộc sống của chúng ta trở nên thú vị hơn một chút.
    Không gì tuyệt vời bằng việc ngồi xuống thưởng thức một bữa ăn ngon
    và có một cuộc thảo luận với một chút rượu và tận hưởng nó.
    Hãy tận hưởng khoảnh khắc.
    Nhưng không bị giam mình trong chế độ ăn uống và lối sống như vậy suốt thời gian sẽ đặt bạn vào rủi ro. Hiện tại có một cuộc bầu cử đang diễn ra ở Hoa Kỳ, Trump đối đầu với Kamala Harris. Nếu bạn thắng cuộc bầu cử và trở thành tổng thống Hoa Kỳ, và bạn phải giới thiệu một số quy định hoặc luật lệ liên quan đến thực phẩm và tất cả những thứ như vậy, bạn sẽ làm gì?
    Chà, tôi nghĩ, bạn biết đấy, bạn đang nói về một ngành công nghiệp thực phẩm, bạn đang nói về một nền kinh tế đa chiều. Tôi sẽ không, một lần nữa, bạn không muốn chính phủ bảo bạn nên làm gì. Bạn nên tự đưa ra lựa chọn. Nhưng bạn phải nhận ra rằng có những lựa chọn không? Và những lựa chọn đó là gì? Hiện tại, chúng ta không thấy hoặc hiểu được cách mà những thứ này gây hại cho con người. Nếu chúng ta có một dịch bệnh béo phì và điều đó sẽ đặt bạn vào rủi ro cho tất cả những căn bệnh mãn tính khủng khiếp này, tại sao họ lại không biết điều đó?
    Chúng tôi đã giới thiệu một số quy định ở Vương quốc Anh liên quan đến việc hút thuốc, vì vậy bạn không thể hút thuốc trong nhà nữa. Vâng, điều đó là đúng, nhưng bạn có thấy khói thuốc lá thụ động của bạn có thể ảnh hưởng tiêu cực đến người ngồi bên cạnh bạn không? Sự lựa chọn cá nhân của người béo phì này để trở nên béo phì sẽ không làm bạn trở nên béo phì hay ốm yếu. Vì vậy, đây là một tình huống khác. Điều đó phải đến từ bên trong con người, và họ phải quan tâm đến sức khỏe của chính mình.
    Còn về ma túy thì sao? Như cocaine thì không hợp pháp. Vậy tại sao họ không thể can thiệp để nói rằng bạn không thể có Dunkin’ Donuts? Bởi vì cả hai đều, bạn biết đấy, sẽ gây hại cho cá nhân. Tôi nghĩ bạn sẽ có một cuộc cách mạng nếu bạn không thể ăn một chiếc bánh Dunkin’. Bạn sẽ không có một cuộc cách mạng nếu bạn không thể có cocaine. Bạn thử đi xuống đây ở Brooklyn và lấy đi tất cả những chiếc bánh donut của mọi người. Bạn biết đấy, bạn sẽ thấy họ sẽ phản ứng như thế nào, bạn biết đấy, đó là những lựa chọn cá nhân. Ý tôi là, tôi thích Dunkin’ Donuts. Ý tôi là, tôi đặc biệt thích cà phê ở đó. Nhưng bạn đi đến một cửa hàng bánh donut và lấy một số chiếc bánh crawlers và bánh nhân mứt và bánh nhúng mật ong.
    Bạn đang đùa tôi à?
    Những thứ này thật ngon.
    Bạn có bao giờ ăn những chiếc bánh muffin việt quất này không?
    Bạn run lên khi ăn những thứ này.
    Bạn biết đấy, và tôi sẽ không lấy điều đó khỏi tôi,
    nhưng nếu tôi muốn một cái, tôi sẽ không,
    ồ, mỗi ngày tôi phải ăn.
    Không, tôi chỉ không ăn nó.
    Cuối tuần, tôi có thể ăn một cái.
    Và thậm chí đôi khi hai hoặc ba tuần, tháng
    trôi qua trước khi tôi ăn một cái.
    Bạn biết đấy, nhưng khi bạn ăn nó, trời ơi,
    bạn sẽ thưởng thức nó.
    Bạn thực sự yêu thích nó.
    Bạn có hy vọng không?
    Tôi rất hy vọng vì khi khoa học đến,
    bạn không thể đàn áp sự thật.
    Nó sẽ được công bố.
    Bằng chứng, bằng chứng khoa học đang ở đó.
    Tôi đang ghi lại điều này một cách khoa học.
    Nó dựa trên những gì Otto Warburg đã làm.
    Bạn đang đùa tôi à?
    Ý tôi là, ông ấy là một người khổng lồ trong lĩnh vực hóa sinh.
    Không phải tôi tự nghĩ ra những thứ này.
    Tôi chỉ đang mở rộng những gì ông ấy đã làm sang một chiều kích mới
    và đưa nó vào ứng dụng thực tiễn,
    mà ông ấy chưa bao giờ làm.
    Vì vậy, đó chỉ là một sự mở rộng của cơ sở tri thức
    trong suốt thời gian này.
    Tại sao bạn lại quan tâm nhiều như vậy?
    Tại sao tôi lại quan tâm nhiều như vậy?
    Bạn biết đấy, tôi không phải vì tiền.
    Bạn biết tôi quan tâm điều gì không?
    Tôi muốn thấy các nguyên tắc khoa học được xác thực.
    Nếu bạn biết rằng bạn có thể giữ cho những người này sống
    với chất lượng cuộc sống cao hơn
    dựa trên kiến thức của khoa học đang làm điều đó,
    thì đó là sự thỏa mãn, bạn ạ.
    Đó là sự thỏa mãn khi biết rằng những điều này…
    Bởi vì bạn hiểu cơ chế của vấn đề.
    Và nếu bạn nói, bạn biết đấy, nếu chúng ta làm theo cách…
    Chúng tôi đang viết một giao thức điều trị lớn ngay lúc này.
    Nó đang được xem xét, một giao thức điều trị rất toàn diện.
    Và chúng tôi thực hiện điều đó tại phòng khám.
    Đối với bệnh nhân glioblastoma và những loại ung thư Vance này,
    họ không chỉ sống thêm vài tháng.
    Họ sống thêm vài năm.
    Tại sao?
    Bởi vì bạn đã biết khoa học.
    Có gì sai với điều đó?
    Đó là sự thỏa mãn.
    Bạn không cần phải kiếm một tỷ đô la từ điều đó.
    Tất cả những gì bạn cần biết là tất cả những người đó đang sống lâu hơn vì bạn đã hiểu được khoa học được áp dụng vào thực tiễn. Có chuyện gì không ổn? Đó là… Nghiên cứu của chúng tôi được hỗ trợ bởi các quỹ từ thiện và các tổ chức tư nhân. Số tiền đó cho phép tôi thực hiện các thí nghiệm này, để kiểm tra những gì tôi đang thử nghiệm trên các mô hình tiền lâm sàng, và sau đó chúng tôi chuyển đổi nó trở lại vào lâm sàng một cách trực tiếp. Và chúng tôi thấy, như Pablo Kelly, anh ấy lẽ ra đã phải ra đi… Anh ấy lẽ ra đã phải ra đi từ nhiều năm trước. Anh ấy đã sống thêm tất cả những năm đó. Anh ấy có một người vợ và có con. Anh ấy không cần phải đông lạnh tinh trùng của mình. Anh ấy không cần phải làm bất kỳ điều gì như vậy. Có gì không ổn với điều đó? Tôi thấy những người lẽ ra đã phải chết từ lâu nhưng họ vẫn còn sống. Và họ nói, tôi vẫn ổn. Tôi nhận được cuộc gọi từ mọi người. Trời ơi, tôi nghĩ rằng người đó đã phải ra đi. Anh ấy vẫn còn sống. Anh ấy đang làm rất tốt. Tôi nói, điều đó khiến tôi tiếp tục vì nó cho tôi biết rằng chúng tôi đang đi đúng hướng. Đây là một vấn đề có thể giải quyết. Căn bệnh ung thư này, căn bệnh ung thư này có thể giảm đáng kể. Bạn có thể loại bỏ nỗi sợ hãi. Bây giờ mọi người đặt nó lên vai họ. Tôi biết phải làm gì, làm như thế nào. Tôi sẽ theo đuổi điều này. Liệu nó có hiệu quả với mọi người không? Không. Nhưng nó sẽ giúp rất nhiều người, nhiều hơn những gì chúng tôi có hôm nay. Nhưng đây là sự thay đổi mô hình, sự thay đổi mô hình lớn. Vì vậy, họ sẽ biết. Chỉ là vấn đề thời gian. Tôi không biết nó sẽ mất bao lâu, nhưng tôi sẽ không đi đâu cả. Tôi sẽ tiếp tục làm điều này. Tôi sẽ có được những kết quả ngày càng tốt hơn. Và chúng tôi sẽ tiếp tục thúc đẩy. Tôi đã công bố những báo cáo trường hợp này trong tài liệu khoa học. Hãy để lĩnh vực khoa học đưa ra quyết định của họ dựa trên kết quả từ những bài báo này. Và nếu bạn muốn thành công, điều gì sẽ xảy ra? Con người sẽ cải thiện. Tôi sẽ không sống mãi mãi. Nhưng tôi biết rằng những gì tôi đã làm với việc theo dõi Otto Werberg và làm rõ những hiểu lầm và sự hiểu lầm về lý do tại sao ông ấy bị đình trệ.
    Khi lĩnh vực này chạy theo việc tìm kiếm gen,
    chúng ta phải đưa nó trở lại đúng hướng.
    Đây là một vấn đề chuyển hóa với những giải pháp chuyển hóa.
    Điều đó sẽ giúp rất nhiều người.
    Nhưng nó cũng sẽ thay đổi cách mà mọi người nghĩ về vấn đề này.
    Tôi có thể nói với bạn, họ muốn mở các phòng khám.
    Tôi nhận được cuộc gọi từ châu Á, châu Phi, Nam Mỹ.
    Họ muốn mở các phòng khám.
    Mọi người đang bị tàn phá bởi một hệ thống không hoạt động.
    Đừng quên, bên cạnh những cuộc nói chuyện tài chính khủng khiếp,
    sự độc hại về thể chất cá nhân,
    mọi người đang phá sản.
    Hôn nhân của họ đang tan vỡ
    bởi vì họ không thể chi trả cho những loại thuốc đắt tiền
    trong các vấn đề ung thư này.
    Và họ chết và các hóa đơn được chuyển cho những người thân yêu của họ.
    Đây không phải là những vấn đề đạo đức.
    Có một nghiên cứu trường hợp cụ thể nào
    đã làm bạn đau lòng hơn bất kỳ trường hợp nào khác không?
    Trudy Dupont, người đã cho tôi phép–
    chúng tôi đã xây dựng một máy tính chỉ số glucose ketone trên cô ấy.
    Pablo vẫn đang bị tàn phá bởi sự mất mát của Pablo
    bởi vì Pablo là một người mà tôi đã biết trong 10 năm,
    đã làm việc với anh ấy.
    Và rồi đột nhiên, anh ấy bị xuất huyết não và chết.
    Anh ấy là hình mẫu cho việc bạn có thể sống bao lâu
    với glioblastoma khi điều trị chuyển hóa.
    Nhưng anh ấy không chết vì ung thư.
    Bạn có một số người khác,
    mà chúng tôi ước họ có thể sống lâu hơn một chút
    với sự giúp đỡ thích hợp.
    Điều tôi nhận thấy là đôi khi trong gia đình,
    có rất nhiều–
    các chàng trai, tôi thực sự muốn làm những gì bạn đang làm.
    Nhưng vợ và con tôi nói tôi thật ngu ngốc khi làm điều đó.
    Vì vậy, đây vẫn là một–
    chúng ta đang ở giai đoạn rất sớm của điều này.
    Chúng ta vẫn chưa thực sự phát triển nó
    thành một tiêu chuẩn hiệu quả.
    Nó sẽ đến.
    Vì vậy, mọi người– và các thành viên khác trong gia đình
    nhận được sự giúp đỡ tuyệt vời.
    Khi họ cùng nhau làm việc và thực hiện,
    mọi người đều nói tôi chưa bao giờ cảm thấy khỏe mạnh như vậy trong đời.
    Guy Tannenbaum đã mắc ung thư tuyến tiền liệt giai đoạn muộn.
    Ông đã viết một cuốn sách và ông có mặt trên mạng.
    Và ông đã bị huyết áp cao,
    thừa cân, béo phì, mọi thứ.
    Và sau đó, anh ấy đã thực hiện nhiều đợt nhịn ăn chỉ uống nước kéo dài 18 ngày, đã tự mình làm mọi thứ. Tất cả những vấn đề này đã biến mất. Bệnh tiểu đường của anh ấy đã biến mất. Tăng huyết áp, huyết áp cao của anh ấy cũng vậy. Và căn bệnh ung thư không còn được tìm thấy. Vậy anh ấy có được chữa khỏi không? Tôi không biết. Nhưng anh ấy đã vượt qua. Vâng, anh ấy đã vượt qua. Và anh ấy khỏe mạnh hơn. Vậy thì có gì sai với điều đó? Cuối cùng, đó chẳng phải là điều mà y học muốn làm sao? Giúp mọi người sống lâu hơn với chất lượng cuộc sống tốt hơn? Chúng ta cần bao nhiêu trường hợp nữa? Họ nói, ôi, đó chỉ là một sự tình cờ. Đó chỉ là một sự tình cờ. Đó chỉ là một sự tình cờ. Đó chỉ là một sự tình cờ. Đó chỉ là một sự tình cờ. Bạn muốn bao nhiêu sự tình cờ nữa? Nếu có ai đó đang nghe bây giờ, và tôi chắc chắn sẽ có hàng nghìn, hàng chục nghìn người đang nghe mà hiện tại đang chiến đấu với căn bệnh ung thư, có những chẩn đoán ở giai đoạn đầu. Tôi biết. Tôi cảm thấy tồi tệ về điều này vì mọi người nói, ôi, tôi muốn thực hiện liệu pháp chuyển hóa. Tôi có thể đi đâu? Và họ đến bệnh viện địa phương và bị từ chối. Không có bằng chứng. Mọi thứ mà tôi đã nói ra chưa bao giờ được dạy cho tôi trong trường y. Vậy bạn sẽ nói gì với những người đó? Bạn biết đấy, tôi nói, tôi xin lỗi vì hệ thống y tế chưa nhận ra những gì tôi đang nói. Và sau đó tôi nói với họ, đúng không? Sự thay đổi phải đến từ chính người dân. Nó sẽ không đến từ các trường y hàng đầu. Họ đang làm những gì họ đang làm. Tình trạng hiện tại rất có lợi nhuận. Tình trạng hiện tại rất hiệu quả cho những người này, nhưng nó không giúp ích cho bệnh nhân ung thư như nó có thể. Và đừng quên, chúng ta không vứt bỏ tất cả những thứ này. Chúng ta chỉ đang yêu cầu mọi người biết cách sử dụng các công cụ mà chúng ta có một cách tốt hơn. Chúng ta không cần phải vứt bỏ các liệu pháp miễn dịch, xạ trị. Chúng ta không cần phải vứt bỏ các chất độc hại. Chúng ta chỉ cần biết cách sử dụng chúng tốt hơn khi bệnh nhân ở trong trạng thái mới này. Và dữ liệu sẽ chứng minh điều đó. Nhưng ai sẽ làm điều đó? Ai sẽ làm điều đó? Bác sĩ nói, tôi rất muốn làm điều này,
    Nhưng tôi sẽ mất giấy phép nếu tôi làm điều đó.
    Chuyện gì đang xảy ra với điều đó?
    Họ đã viết tiêu chuẩn chăm sóc như thể nó đã được cấp phép.
    Nó không thể thay đổi.
    Không, nó nên linh hoạt.
    Khi có bằng chứng mới xuất hiện, tôi không tin vào bằng chứng của bạn.
    Bạn không tin vào số nào?
    Bạn không tin vào mảnh khoa học nào trong vấn đề này?
    Chà, tôi chưa đọc nó.
    Bạn không thể đúng khi 99% thế giới nói rằng nó là như vậy
    và bạn lại nói rằng nó là một điều khác.
    Đó là thiên kiến xác nhận.
    Bạn không nhìn vào các con số.
    Và rồi khi họ bị ung thư, họ lại đến với nhau,
    “Hey, bạn có thể làm gì cho tôi?”
    Bạn biết đấy, nó là như vậy.
    Nhưng đúng, nó phải thay đổi.
    Nó sẽ thay đổi vì chúng ta đang có động lực để thúc đẩy điều đó.
    Mọi người đang bắt đầu nhận ra điều này và một khi sự thay đổi xảy ra,
    nó sẽ giống như một sự thay đổi lớn.
    Và mọi người sẽ phải điều chỉnh lại.
    Thomas, chúng ta có một truyền thống kết thúc trong podcast này
    nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi
    cho khách mời tiếp theo mà không biết
    họ sẽ để lại cho ai.
    Và câu hỏi đã được để lại cho bạn là,
    hãy tưởng tượng đến cuối đời bạn.
    Những người bạn thân nhất và gia đình của bạn có mặt tại tang lễ của bạn.
    Bạn tưởng tượng hoặc hy vọng họ sẽ nói gì về bạn?
    “Ông ấy đã thay đổi hướng đi của điều trị ung thư cho thế giới.”
    Đó, chính xác là điều bạn đang làm.
    Và tôi nghĩ đó là một điều thực sự cực kỳ, bạn biết đấy,
    tôi thậm chí không thể tìm ra một từ nào mô tả sự sâu sắc
    của một sứ mệnh như vậy vì rất nhiều người đang vật lộn
    với ung thư như thể nó là một loại hộp đen mờ mịt của một căn bệnh
    đánh trúng chúng ta một cách ngẫu nhiên và chọn người như trò Roulette
    và làm suy yếu cuộc sống của họ một cách bất ngờ.
    Và việc có thêm thông tin về nguyên nhân gốc rễ
    của những vấn đề này sẽ bật sáng đèn và cho phép chúng ta
    tìm kiếm những giải pháp tốt hơn cho những gì luôn là
    một căn bệnh thực sự, thực sự phức tạp, khó hiểu.
    Công việc của bạn gần như hoàn toàn, tôi tin,
    dựa vào các khoản quyên góp từ thiện, đúng không?
    Đúng vậy.
    Vậy là những người đó–
    Họ quyên góp cho cả trường đại học của tôi, Boston College,
    một trường đại học Dòng Tên ở Chestnut Hill, Massachusetts.
    Và chúng tôi theo đuổi triết lý Dòng Tên về phục vụ
    cho người khác chủ yếu và các quỹ tư nhân.
    Vậy nếu ai đó muốn quyên góp, họ sẽ đi đâu?
    Họ có vào trang web của bạn không?
    Tôi biết có một nút quyên góp ở đó.
    Họ chủ yếu đến trường đại học của chúng tôi.
    Họ chỉ cần, trên trang web sinh học của trường đại học tôi,
    có một nút quyên góp.
    Và quỹ của Travis Christopherson
    cho các liệu pháp ung thư chuyển hóa, là một quỹ 503,
    ông ấy hỗ trợ nghiên cứu của chúng tôi thông qua các khoản quyên góp từ thiện
    cho quỹ của ông ấy.
    Tôi muốn khuyến khích bất kỳ ai muốn hỗ trợ sứ mệnh của bạn
    đến trang web của trường đại học bạn.
    Có một nút quyên góp ở đó, mà tôi đã thấy trước đó.
    Nhấn vào nút đó.
    Và họ có thể quyên góp nếu họ–
    Đúng vậy.
    Và quỹ của Travis Christopherson,
    đó là quỹ cho các liệu pháp ung thư chuyển hóa.
    Đó là một quỹ 503, của Travis Christopherson.
    Khi mọi người gửi email cho tôi, tôi gửi cho họ các liên kết đến những quỹ đó–
    Tôi không thể nhận tiền cá nhân từ bất kỳ ai.
    Đó là một điều.
    Đó là một điều.
    Tôi không ở đây.
    Vì vậy mọi người nói, ôi, tôi muốn cho bạn tiền để làm điều đó.
    Không, không, không, tôi không thể.
    Bạn phải gửi nó cho trường đại học
    để đi qua tôi qua các kênh thích hợp
    để hỗ trợ nghiên cứu của tôi thông qua trường đại học.
    Tiến sĩ Thomas Seafreed, cảm ơn bạn rất nhiều vì thời gian hôm nay.
    Và tôi cảm thấy rất được truyền cảm hứng và khai sáng bởi mọi thứ
    chúng ta đã thảo luận.
    Và tôi nghĩ có rất nhiều điều rất đơn giản,
    thực tiễn mà tôi sẽ thực hiện trong cuộc sống của mình,
    cụ thể là bằng một trong những cái máy chết tiệt đó
    để tôi có thể giữ chỉ số GKI của mình.
    Vâng, GKI.
    Chỉ số GKI.
    Vâng, chỉ số glucose ketone.
    Chà, nghe này, cảm ơn bạn rất nhiều vì đã mời tôi đến đây
    bởi vì các chương trình của bạn và những chương trình khác giúp mọi người nhận thức.
    Có những lựa chọn thay thế, những lựa chọn hiệu quả. Và một khi hệ thống thay đổi, kết quả sẽ không còn ảm đạm như hiện tại. Điều này có thú vị không? Mỗi cuộc trò chuyện mà tôi có ở đây trên The Diary of a CEO, ở cuối cùng, bạn sẽ biết rằng tôi đã yêu cầu khách mời để lại một câu hỏi trong The Diary of a CEO. Và những gì chúng tôi đã làm là biến mỗi câu hỏi được viết trong The Diary of a CEO thành những thẻ trò chuyện mà bạn có thể chơi ở nhà. Vì vậy, bạn có mọi khách mời mà chúng tôi đã từng có, câu hỏi của họ, và ở mặt sau, nếu bạn quét mã QR đó, bạn sẽ được xem người đã trả lời câu hỏi đó. Chúng tôi cuối cùng đã tiết lộ tất cả các câu hỏi và những người đã trả lời câu hỏi. Phiên bản mới nhất, phiên bản hai của thẻ trò chuyện đã được cập nhật hiện có tại theconversationcards.com. Chúng đã bán hết hai lần ngay lập tức. Vì vậy, nếu bạn quan tâm đến việc sở hữu một số thẻ trò chuyện phiên bản giới hạn, tôi thực sự, thực sự khuyên bạn nên hành động nhanh chóng.
    癌症是非常可預防的。當醫學界認知到我所知道的有關這一疾病的資訊、其成因,以及我們未能預防或治療它的事實時,這將被認定為醫學史上最大的悲劇。
    托馬斯·塞弗里德(Thomas Seyfried)是生物學、遺傳學和生化學的教授,過去30年來,他致力於收集有關癌症真正起源和預防的科學證據。
    「癌症問題正在惡化,並且沒有重大的進展來降低死亡率,我可以說明其中的原因。所有主要的癌症研究中心都認為癌症是遺傳性疾病。」
    「但你認為不是。」
    「問題不在於你是否相信,而在於數據告訴我們什麼,並且有大量證據支持癌症是代謝疾病這一觀點。而問題在於,我們在生活方式中所做的一切都在誘發它。科學證據隨處可見。例如,我們知道在依照傳統生活方式的非洲部落中,癌症是極為罕見的。但當現代生活方式進入他們的社會時,癌症的發生率隨之控制。我們甚至對狗進行過研究。我們知道野生的狼不會死於癌症,但癌症是家犬的第一大殺手。為什麼?這是因為我們的生活方式問題。很多人都在做一些事情,而不知這會使自己面臨風險。但是通過代謝療法,你可以同時將其用作預防和治療。我們越來越多地看到激素癌症患者因為這個原因而超越他們的預測壽命。讓我告訴你一件事,並且記住它。如果你進行代謝療法,實際上可以減少癌症的風險。你可以消除恐懼。當你提到代謝療法時,告訴我具體是什麼。第一。
    塞弗里德教授,如果有一個人在街上走過來,他對科學一無所知,對醫學等也一無所知,問你,你的工作是什麼,為什麼會做這個?你會怎樣回應?
    我是波士頓大學的生物學教授。在這個角色中,我花了很多時間與本科生和研究生合作,培訓他們在生物學的各個方面具備科學素養。我們大學的研究計畫也專注於更好地理解癌症如何發生、管理及預防。
    癌症在全球有多大的問題?對於那些對此完全不知的人,癌症的整體統計數據是什麼?
    是的,情況正在惡化。我不能說這是幾百萬。我對這個國家的具體情況相當了解,因為美國癌症協會每年都會分發有關癌症的數據。我們每年在美國幾乎有兩百萬個新病例被診斷出。而且我們每天有1700人因癌症死亡,在美國這大約是每小時70人。現在,當我去中國時,我查看了一些那裡的數據,每天有8000人死於癌症。顯然,人口要大得多。我不知道英國的情況如何,我們得查看他們的癌症登記。但我們知道,到2050年,情況預計會比今天糟糕得多。因此,對於這種疾病的死亡和痛苦似乎沒有減少,而我可以說明其中的原因。但就目前而言,我會說癌症是一種全球流行病。情況不但不會改善,反而在惡化。越來越多的人因它而死,沒有重大的進展來降低死亡率。因此這是一場巨大悲劇。當我們了解造成這種情況的原因,以及我們未能預防或治療它的事實時,這將被認定為全球醫學史上最大的悲劇。當他們知道我對這一疾病的了解,並意識到我們一直以誤導的方式行事時,這將被認為是醫學史上最大的悲劇。人們死於什麼類型的癌症?男性和女性最常見的癌症類型是什麼?
    嗯,肺癌一直是男性和女性中最常見的癌症。肺癌一直是第一名。但是我們還有胰腺癌、乳腺癌、結腸癌,這些都是在上升中的。結腸癌在上升,胰腺癌在我們國家也在上升。我不能代表其他國家發言,因為可能會因飲食和生活方式有所不同。但肺癌一直被認為是最常見的癌症。
    根據統計,美國有多少人會發展成癌症?
    嗯,似乎每年都在增加。因此,它是一個不斷變化的目標。似乎不會下降。不知道今天是什麼樣的數字。但我知道每天有多少人死去。因為美國癌症協會的數字顯示,2024年會有612,000人因癌症而死亡。所以把這個數字除以365,將近1750人每天。把這個數字除以24,你會得到每小時大約70人,根據美國癌症協會提供的數字。當他們說我們在癌症發病率上取得重大進展時,是不是?所以在1990年代,他們啟動了反吸煙運動。因此今天如果你閱讀,他們說我們已經將癌症死亡率降低了31%或32%。哇,聽起來真的很驚人。所以他們這樣做:拿出這個數字。這是美國癌症協會所做的,已在他們的報告中發表。好吧,如果我們在90年代沒有停止吸煙,而每個人都繼續吸煙,那麼趨勢會非常非常高。因為我們停止了吸煙,所以這樣,我們的死亡率比如果未停止吸煙要低33%。但這個趨勢依然在增加,也許不會像如果我們繼續吸煙那樣陡峭。因此顯然這是一種預防,與治療無關。
    這與預防有關。我們已經在減少癌症死亡率方面取得了重大進展。是的,因為人們停止了吸煙。對許多人來說,如果不是因為他們停止吸煙,會有更多人死去。因此,我們面對的人並不是真正的人。我們只是在看如果我們不停止吸煙會發生什麼。全球疾病的主要死亡原因是什麼?我聽說心臟病是第一位。我認為心臟病是第一位。癌症是第二位。好的,而癌症有很多不同的類型。我聽說有數百種不同形式的癌症。如果你在電子顯微鏡下觀察,或者更正一下,即使在光學顯微鏡下,這是大多數癌症通過光學顯微鏡診斷的方法。你在顯微鏡下看到一堆形狀不正常的細胞。然後它們都有基因缺陷和諸如此類的東西。但它們有一個共同點。它們依賴於發酵,沒有氧氣的能量。因此,所有癌症都是一種特定類型的疾病。只是它們在不同的組織中發生。但當你看到潛在的問題時,它們都非常相似。它們不能在沒有發酵的情況下生存,這意味著沒有氧氣的能量。因此,這是所有癌症中的共同病理生理問題,不論是結腸癌、腦癌、乳腺癌、膀胱癌、皮膚癌還是肺癌。我們已經研究了所有這些癌症,它們基本上使用相同的機制無法控制地增長。那你提到的發酵是什麼?發酵就是沒有氧氣的能量。這是什麼意思?我們吸入空氣,呼出二氧化碳和水蒸氣。這些是我們吃的食物廢物。所有東西都在我們細胞的線粒體中被分解和燃燒。而廢物則是二氧化碳和水蒸氣。那就是廢物。但如果你我在任何特定時間段內停止呼吸,我們的身體會充滿乳酸和蘇可酸,就像如果我們心臟病發作時,或者當有人心臟病發作時,他們不會瞬間死亡。如果他們在沒有氧氣的情況下待五到七分鐘,他們可能會死,因為腦部會死亡。但如果你能讓心臟再次跳動並重新獲得氧氣,你可以重新活過來。但當我們的身體突然中斷氧氣時,細胞會退回到一個古老的狀態,它們會立即啟動這些古老的途徑,短時間內獲得沒有氧氣的能量。那就是葡萄糖,它已經在我們的血液中來自我們吃的食物,還有氨基酸谷氨酰胺,它是我們血液中的一種氨基酸。氨基酸的最高水平是谷氨酰胺。這兩種燃料現在被用來獲取能量,獲得沒有氧氣的能量。這些途徑會上調,你可以獲得ATP,這是支持你在短期內存活的能量。但你的血液在填充乳酸和蘇可酸這些廢物產品。乳酸來自葡萄糖。蘇可酸來自氨基酸谷氨酰胺。它們會累積,告訴你你正在發酵。你在獲取沒有氧氣的能量,因為你沒有在呼吸。非常簡單。你沒有呼吸,但我還沒死。當然,如果你不這樣持續太久,你就會死。就是這樣。現在,快速阻止我們體內氧氣的另一種方法是用氰化物的毒藥。因此,如果我們,老天不願,服用氰化物,我們兩個將在一分鐘內死亡。因為我們的身體完全停止了來自氧氣的能量。現在,這就是癌細胞。癌細胞可以在氰化物中生存。氰化物不會殺死腫瘤,好嗎?奧托·瓦堡早就指出這一點,而我們在實驗室也證實了這一點。其他人也證明了這一點。有趣的是,當你觀察癌細胞時,即使在氧氣的存在下,它們仍然釋放乳酸和蘇可酸。這意味著細胞內產生能量的細胞器效率不高。它不高效,細胞正在利用古老的發酵。當我說古老的發酵時,你必須意識到地球已有四十六億年的歷史。二十五億年前存在於我們星球上的生物都是發酵者。在氣氛中沒有氧氣,直到光合細菌開始製造氧氣。它們是活著的細胞。它們沒有氧氣,卻迅速生長,沒有調控的增長,僅僅是無調節。發生了什麼?當可發酵的燃料消耗殆盡時,它們立刻死亡。它們活得越久,就越能繁衍和擁有發酵的燃料。體內的癌細胞不斷回歸這些古老的發酵途徑,因為腫瘤細胞中的能量來自線粒體的效率現在已經下降。它有多種缺陷。因此,這是非常明確的。這在肺癌、結腸癌中發生。我們檢視了所有主要的癌症,發現這些共同缺陷存在於所有癌症中。因此,它們在代謝上非常相似。在顯微鏡下,它們看起來非常不同。肺部和結腸的樣子不一樣,腦部也不一樣。它們在基因上非常不同。它們彼此之間都是不同的。但它們在對依賴這種古老的能量代謝途徑上是共同的。你能把我帶回去嗎?你提到了名叫瓦堡的那個人。你能告訴我科學界,或者至少你們到達這一結論的這一過程嗎?即癌症的根本原因,至少是指示原因在於這種能量系統的轉變。
    這種理解在研究中的起始點在哪裡?
    這無疑是從奧托·瓦爾堡(Otto Wahlberg)在1920年代開始的。在我告訴你奧托·瓦爾堡做了什麼之前,還有另一個連結。因為我和其他人一樣,曾經認為癌症是一種基因疾病。我聽說過瓦爾堡的名字,但並不真正了解他在講什麼,也沒有花時間思考他所說的內容。但林登·內布林(Lyndon Nebling)當時是俄亥俄州凱斯西儲大學的一名博士生護理學生。她照顧了兩個絕望的小孩,他們患有腦癌,我們稱這些情況為絕望案例,因為他們無法預測長期生存的機率。她給他們制定了生酮飲食,降低血糖。結果她成功救回了這些小孩。其中一個最終去世,另一個則失聯。她表示,她的策略是基於奧托·瓦爾堡關於葡萄糖與癌症的觀點。所以我開始查找瓦爾堡,想知道這個家伙是誰以及他做了什麼。因為我在使用某種藥物進行的小鼠研究中也觀察到了相似的情況,該藥物降低了葡萄糖,並且我們縮小了腫瘤細胞的大小。我們發表了一篇論文,這是第一篇將血糖水平與腫瘤在小鼠中生長速度連結的研究。現在這一點已在所有人類癌症中得到了重複驗證。血糖越高,腫瘤生長得越快;血糖越低,腫瘤生長得越慢。這對於各種不同的人類和小鼠癌症來說都是不容否認的。
    哇。因此,瓦爾堡早在1920年代就說過這些。他研究了各種人類和老鼠的腫瘤,進行切片,並注意到了這些癌症的一種奇怪特徵:它們比來源的正常組織吸入的氧氣要少。哇。所以它們有點缺氧。而且它們在排放乳酸這種廢物產品,這是他所提到的。它們吸收的葡萄糖比正常細胞要多得多。正常細胞只吸收少量葡萄糖,卻能從中產生大量能量。而這些癌細胞卻大量攝入葡萄糖,但並不完全將其代謝為二氧化碳和水,而是將其以乳酸形式排出,這是葡萄糖在細胞內未能完全代謝的產物。哇。他甚至稱這是不可思議的。然後他研究了各種組織。我查看了他的數據,真是不可思議。他多次切割人類、小鼠、大鼠,反覆看到相同的現象。他說癌症的起源與粒線體(mitochondrion,這個細胞器)將氧氣轉換為高效能量的能力有關。
    那麼粒線體是細胞中產生能量的部分嗎?是的,它通過氧化磷酸化來產生能量,這是一種使用氧氣燃燒能量的方式。好的。就像一個引擎,它是一個非常高效的引擎。這是一個細胞器。我們必須明白細胞的結構。我們有細胞,有個體大家都知道的細胞核。然後我們有許多小的細胞器在裡面。我們有溶酶體,還有粒線體,它在細胞內部就像一個意大利麵條網絡。它實際上是我們體內的第二個活生物體。
    為了簡化它們的功能,粒線體是將氧氣和葡萄糖轉換為能量的嗎?
    是的。它們燃燒能量。它們將我們的食物(碳和氫鍵)進行分解。當我們在粒線體內分解這些鍵時,我們會產生氫梯度,然後通過一種推進機制來消耗這種梯度,這樣就可以產生大量能量。這是不可思議的,它的效率極高。
    但癌細胞的這個系統卻出現了問題。但這並不是一夜之間就發生的。正如瓦爾堡所說,如果太急劇、太快地打破這個系統,細胞就會死亡。它沒有…所以你必須有兩樣東西,才能從氧化磷酸化過渡到以最低氧進行的發酵。抱歉,只是為了簡化,從一個正常細胞變成癌細胞嗎?
    從正常細胞到癌細胞的變化不是一夜之間發生的。這是對細胞內該細胞器產生高效能量能力的慢性損害。因此,我們需要知道癌症的特點:它們為什麼會如此快速增長?為何會失控?為什麼這麼難以消滅?因為只要有那些可以發酵的燃料,推動著這一古老的發酵路徑,它們就會繼續增長。它們非常難以被殺死。而可以發酵的燃料就是葡萄糖和…
    谷氨酰胺。
    對,正確的。那麼,讓我給你實際的總結。你準備好了吗?你準備好了吗?我想我已經準備好了。你真的準備好了嗎?
    我已經足夠準備好了。他已經足夠準備好了。那麼,解決癌症問題的方案是,在不產生毒性的情況下,同時限制推動這種不正常增長所需的兩種燃料,並將整個身體轉換為腫瘤細胞無法使用的燃料,即脂肪酸和酮體。因此當我們把癌症病人或老鼠放入卡路里限制中,降低血糖時,我之前提到的,這是兩種燃料中的一種。我們可以將其降得非常低。然後,我們使用特定的藥物來針對谷氨酰胺。通過這樣,我們可以選擇性地限制這兩種燃料,同時將整個身體轉換為酮體。作為一個物種,我們在大部分生存歷史中,進入了營養性酮症,大約有一百五十萬年。在幾百年,幾千年中,我們這個物種,包括你和我,我們的祖先始終處於營養性酮症狀態,因為他們的環境中幾乎沒有碳水化合物可以消耗。
    對吧?所以癌細胞和身體,你和我,如果停止進食並採用低碳水化合物飲食,只喝水禁食,我們會進入營養性酮症狀態,在這種狀態下,正常細胞,例如大腦、腎臟和心臟,可以燃燒這些酮體,因為它們有良好的線粒體,能有效地燃燒這些燃料。腫瘤細胞的線粒體卻很差,它們無法燃燒這些燃料,依賴於葡萄糖和谷氨酰胺。我們可以用酮體來取代正常細胞中的葡萄糖和谷氨酰胺,因此我們可以在一段時間內逐步選擇性地邊緣化這些腫瘤細胞。它們會慢慢開始死亡,血管會消失,然後身體會進來將它們溶解。
    對於從未聽過“酮”這個術語的人來說,什麼是酮呢?酮是脂肪酸的水溶性分解產物。好吧?它們是β-羥基丁酸和醋酸乙酯。這些是小分子,能夠在水中溶解。肝臟會像瘋了一樣地釋放它們。腎臟也有一些,但主要是肝臟。
    正如我之前告訴你的,當我們不進食時,你會感到焦慮,主要是因為我們的腦部對葡萄糖上癮。就像可卡因、尼古丁和其他東西。你會開始變得焦躁不安,心想:“我什麼都沒有吃過。”你知道,“發生了什麼事?”
    因此,一旦身體意識到你不會再進食,我們必須開始從脂肪資源中動員出來。脂肪進入血液,形成三酸甘油脂,這是三個脂肪酸附著在甘油主鏈上的形式。它們會進入肝臟,肝臟將其切碎並釋放出這些小的水溶性酮體。酮體這個名詞在生物化學上有點奇怪,但它們就是被稱為酮體。它們能為大腦和心臟提供能量。不僅如此,它們還是超燃料。當線粒體燃燒這些酮時,真是令人難以置信。好吧,但請記住我剛才講的,線粒體變得能源效率多麼高?當它們燃燒酮時,它們變得更加能源高效。這實在難以置信。它們生成更多能量所需的氧氣更少。這就是為什麼我的同事以及生物化學領域的一些偉人稱它們為超燃料,因為你能從燃燒酮體中獲得更多的能量,性價比更高,而不是燃燒來自葡萄糖甚至脂肪酸的丙酮酸。這背後的生物化學相當有趣。但總之,當你從這些燃料轉向酮時,別忘了我們是如何進化的。我們的祖先總是處於酮症狀態。你可以通過攝入非常少的碳水化合物和獲得大量能量來達到這種狀態。這就是我們祖先的生活方式。
    那麼我們可以從祖先的生活中學到什麼有關癌症的知識呢?當我們回顧我們的祖先時,如果他們經常處於酮症狀態,癌症的普遍程度有多高?嗯,很難從骨骼記錄中確定,但我想我們可以觀察那些根據傳統生活方式的現代人。比如,偉大的醫人阿爾伯特·施韋策去非洲,看到了按照傳統方式生活的非洲人。他說,最奇怪的一件事情是,他們沒有癌症。真的?癌症在非洲人中是極其罕見的,尤其在英國人來到時,當他們研究北極圓圈內生活的人們的健康狀況時,癌症是不存在的。他們有其他疾病,但沒有癌症。在原住民中也是如此。所以看起來我們的生活風格似乎是,一方面我們不能回到五萬年前,因為我們沒有可供檢查的人。但我們今天有可供檢查的人。這是施韋策和幾位其他來自歐洲的醫生去非洲時的一個觀察,他們看看一些傳統的部落,然後說,哇,這些非洲人怎麼回事?他們為什麼沒有癌症?但是當現代飲食生活方式進入他們的社會時,癌症便開始蔓延。
    那我們的其他猿類表親呢?對於雌性黑猩猩,至今沒有相關乳腺癌的記錄。它們的基因和蛋白質序列與我們有98%的相似度。你知道,這是怎麼回事?猴子通常不會形成癌症。它們的飲食並不是我們所吃的食物。好吧,別忘了,我們不是進化來吃豬肉派、唐恩都樂果醬充填的甜甜圈和比薩的。我們的祖先並沒有這樣進食,對吧?我們是狩獵和吃動物。就像我說的,我們吃掉了這個星球上所有走、爬、飛或游的生物,這成為了我們饮食的一部分。我們的生活中並不是每個街角都有甜甜圈,餐廳也不是隨處可見。我們在這段時間內進化,如同我們的猿類祖先一樣。動物、黑猩猩、猩猩等在動物園中,都是按照它們的自然飲食餵養,就像它們生活在其自然棲息地一樣,無論是在南美、非洲還是其他地方。我們不會每天給黑猩猩的圍欄裡丟果醬甜甜圈和比薩餅。事實上,我甚至去過波士頓的富蘭克林公園動物園和聖地亞哥動物園。我問他們為什麼不下去給這些動物買一個大比薩?哦,不,這會是對動物的虐待。它們的系統無法適應這種食物。那我們也一樣。我們面臨著肥胖的流行病,還有各種慢性病。為什麼會這樣?我們並沒有進化來吃我們今天所吃的這些垃圾食物。因此,我在這些播客中告訴許多人,我們的食品科學和技術以及我們社會的技術進展速度遠遠超過我們的生物學。
    可以簡單地告訴我,運動在抵抗癌症方面起了什麼作用嗎?運動可以降低血糖,也能降低谷氨酰胺。
    所以,現在推動的兩種燃料,我們無法通過運動完全去除谷氨酸,這是肯定的。但我已故的好朋友喬治·卡希爾發表了一些論文,顯示運動實際上可以降低谷氨酸的可用性。所以這是一個稍微的推動。但是當你運動時,如果你燃燒並且不吃很多碳水化合物,你的線粒體會燃燒酮體,來自所有運動的氧氣化反應讓那些線粒體保持超健康,並達到最高的能量效率。所以運動——你也在增強肌肉,是不是?是的,你可以增強肌肉,但你肯定是在進行有氧運動。氧氣進入身體,你正在燃燒酮體,我之前告訴過你,這是一種超級燃料。所以你的身體是非常健康的。這些來自舊石器時代的人,那些男人非常健壯,這些人中沒有肥胖。他們擁有巨大的能量。他們不是因為我們現在正在遭受的疾病而死亡,而是因為受傷和感染。當你描述細胞之間這種緩慢而漸進的轉變,朝向這種古老系統時,聽起來非常緩慢。所以在我腦海中,我想,這是否意味著癌症是一個逐步過程,根據我現在的生活方式決策和環境因素,在我體內慢慢積累?我試圖說的是,癌症是否在你找到它之前的幾年就緩慢開始?是的,這確實是一個逐步的過程,但它可能會受到微環境中幾種刺激因子的影響。缺乏運動。我們的運動量遠遠沒有我們的舊石器時代祖先多。我們的飲食中有大量加工碳水化合物。我們有很多情緒壓力,精神情緒壓力對我們的生物學負面影響。我們缺乏睡眠。許多人因為壓力而失去睡眠,當你將這些影響因素都結合到一個人身上時,你可能會使自己處於癌症的風險中。所有這些都會損害並降低線粒體的效率,生活的樂趣、擁有朋友和友誼等,這種事情在多方面減輕壓力,讓人們享受早上起床、度過美好的一天,而不是感到沮喪或這類情況。將所有這些放在一起,讓自己處於一種將你置於氧化磷酸化和一種能量形式轉變為發酵能量的損害風險中。我想理解的是,這是一個漸進的轉變,你必須能夠做到。直腸中的一組細胞從一個階段轉變到另一個階段需要多長時間?你必須不斷受到壓力,那些細胞就會在那個器官中變得脆弱。那麼,為什麼有些人得結腸癌、有些人得乳腺癌、有些人得膀胱癌、有些人則得腦癌,還有各種不同種類的癌症。無論發生什麼,這個過程造成了氧化磷酸化的逐步中斷、氧化呼吸的逐步過渡,向發酵轉變。就像在大腦中,神經元幾乎不會得癌,但支持神經元的膠質細胞通常是這類細胞中癌症的發源所在。你可以查看不同的細胞,其中一些細胞更或更少易感。而這位因吸煙而得肺癌的人,這位因吸煙而得膀胱癌的人。這一切是如何開始的?一切都是從某一器官中細胞的一個群體開始的,它們有一種慢性的、非瞬時的氧化能量中斷,隨後隨之而來的是這種發酵能量的上調。因此,我們確實需要思考那些導致線粒體功能失常的所有因素。當然,我想獲得一份與造成這種功能失常相關的關鍵因素的清單。好吧,致癌物質。好,所以致癌物質。是的,你知道,環境中有很多化學物質,比如石棉。你聽說過的各種化學物質。哦,有許多致癌物的清單,它們被標示在不同化學物質的標籤上。他們會說具有致癌潛力等等。那麼,有哪些大多數人沒有意識到的致癌物質呢?哦,好吧,現在我們在談微塑料。我們在談…這是否在某種程度上導致乳腺癌?因為我總是想著飲料和乳腺癌,以及我們塗抹的那些東西。是的,最有趣的是滑石粉的那個。滑石粉是如何導致卵巢癌的?好吧,它會被攝入泌尿生殖道並在卵巢組織的一部分形成病灶。什麼是病灶?就是一個地方,像是物質的聚集;病灶是指滑石材料可能積累的區域。這導致身體中的一個炎症區域。我們的免疫系統會進來查看發生了什麼。我們的免疫系統是一個癒合的機器。他們看到一些不正常的東西,通常會清理它,但他們會將細胞因子和生長因子投入其中,導致對線粒體的損害和失調。然後你就開始有腫瘤了。所以,如果我有一粒滑石粉或其他東西進入我的體內,我的身體會試圖攻擊它以便清理。在這個過程中,它產生了炎症,這導致了…對附近該病灶的線粒體的損害。好的,這似乎適用於我猜測的許多不同的納米顆粒。是的,現在他們正在研究微塑料。但是我們還有化學致癌物質,四氫化碳以及各種其他真正能損害的化學物質,砷等等這些化學物質,氨基甲酸酯。
    任何可能會慢性損害粒線體並隨著時間的推移迫使它調節發酵、在無氧情況下產生能量的因素。這不是大多數事情嗎?我正在試圖弄清楚如何過我的生活。是的,這就是為什麼它被稱為腫瘤原性悖論。但你可以避免這一點。這就是我所說的,如果你能保持你的粒線體健康,運動並減少高加工碳水化合物的攝入。那我也需要避免這些微塑料嗎?你知道,微塑料的問題在於它們非常無處不在。我們並不確定。我們現在才開始意識到這一點。以前沒有人真正知道這點。查一下吧。但它可能在不同的細胞群體中造成小的灶性病變。但你知道,要真正慢性損害粒線體是非常困難的。粒線體是個堅韌的細胞器。問題在於我們在不知不覺中對它進行慢性的虐待,卻沒有意識到我們需要做什麼來保持它健康。因此,即使你暴露於化學致癌物中,即使你接觸到所有這些東西,只要你能保持體內的健康,儘可能地,你可能可以延遲甚至預防粒線體的損害,儘管你受到這些影響。所以這其實掌握在你手中。你真的可以通過了解怎樣保持粒線體健康來降低癌症風險,進行有 vigor 的運動、禁食、只喝水禁食。你知道,這非常難。但有時候當我們讓小鼠進行卡路里限制時,讓它們獲得腫瘤是非常困難的。它們的身體是如此健康。幾年前,有幾位科學家通過小鼠實驗顯示了這一點,這些小鼠發展了很多乳腺癌。如果你給它們吃卡路里限制飲食,發病率會大幅降低。所以癌症是非常可預防的。這是一個非常可預防的疾病。只不過我們正在尽可能做一切事情來促使它在我們的飲食和生活方式中發生。許多大型機構認為癌症是一個基因問題。你不同意嗎?證據非常顯著。我的意思是,這並不是取決於你是否相信,而是數據告訴我們的東西。好吧。根據癌症的體細胞突變理論,細胞核中的突變導致細胞增長失調。這就是體細胞突變理論。在粒線體代謝理論中,這是一個從氧化磷酸化轉變為細胞內的發酵代謝的過程。這些突變大多無關緊要。你這樣說是什麼意思?當粒線體出現缺陷時,它們會釋放出活性氧種,這些物質是致癌性和誘變性的。那這意味著什麼?造成突變。因此,我們在腫瘤細胞的細胞核中所看到的許多突變,正是體細胞突變理論所關注的,實際上是粒線體功能失常的下游效應。所以粒線體造成了下游效應,即突變,而根據體細胞突變理論,這些突變是細胞增長失調的原因。讓我告訴你,這根本是不對的。有些癌細胞在失控增長而沒有突變,通常不被討論。那這怎麼可能呢?這挑戰了這一理論。如果這個理論宣稱所有癌症都有突變,而你有一些癌症沒有突變且仍在失控增長,那應該會引起警惕,然後體細胞突變理論支持者會說,“哦,好吧,我們在這裡有個問題。”並不是所有的突變都是導致細胞增長失調的原因,只有某些突變是。我們有一個名字來指這些某些突變,稱為「驅動突變」。好吧,現在這是一個不錯的術語,因為其中一些突變被稱為「乘客突變」,它們沒有真正的影響。但是驅動突變是導致細胞增長失調的那部分。所以我們應該把注意力集中在這些驅動突變上。你能相信最新的科學文獻中的新證據嗎?他們從不同的器官中提取正常組織,這些組織來自沒有癌症的正常人,像你這樣完美的人。我們會從你身上取組織說,“哦,我的天,看那個。你的食道以及身體各部位都有驅動突變。”但是你卻沒有腫瘤。這是怎麼回事?你怎麼解釋這些驅動突變在造成細胞增長失調,卻有成千上萬的驅動突變並沒有造成細胞增長失調?哦,好的,這是另一個問題。對體細胞突變理論的最大打擊是,如果你從腫瘤細胞中取出細胞核,乾淨地將其從腫瘤細胞中取出,而你有一個正常細胞在這裡,你從正常細胞中取出核,然後將腫瘤細胞的細胞核放入正常的細胞質中,你會得到調控增長,沒有細胞增長失調。但如果我把正常細胞的細胞核放入腫瘤細胞的細胞質中,而那個細胞質含有缺陷的粒線體,則會導致細胞失控增長。這已經被一遍又一遍的證明過了。所以總結一下,如果你把腫瘤的細胞核拿出來,放入正常健康的細胞中,一切都好。一切都好。但是如果你把健康細胞的細胞核放入腫瘤細胞中,你仍然會有相同的細胞增長失調,腫瘤的生長。因此這意味著不是細胞核的問題。絕對是的,是其他的東西。是粒線體。而且我告訴過你,然後就會有沒有突變的癌細胞。接下來你會發現正常細胞中有驅動突變,但永遠不會變成癌症。如果你把所有這些事情結合起來,你必須是一個毫無希望的教條主義者,才會認為癌症是一種基因病。在這一領域中有一種隱含的假設,即癌症是一種基因病,生物學、細胞生物學和癌症的每本教科書都是如此。
    為什麼人們的意見在你提出的證據面前仍然沒有所改變?這是一件非常困難的事情。這回溯到一個理論取代另一個理論的時候,這叫做範式轉換。在所有科學的歷史中,範式轉換都會遇到巨大的阻力。最明顯的一個就是哥白尼的革命。在1800年裡,早期的天文學家認為地球是不動的,位於太陽系的中心。這已經持續了1000年,這是克勞狄斯·提勒米、亞里士多德和聖經所描述的,地球是不動的,太陽、月亮和行星都圍繞著地球運行。1800年。即使是哥白尼在進行這些數學公式的時候,也使人困惑不已,直到他提問,如果我們把太陽放在太陽系的中心,並把地球看作是另一顆圍繞著它運行的行星,那會怎樣?突然之間,事情開始變得有意義了。是的,神學家布魯諾因為暗示哥白尼是對的而被處死。當時的羅馬天主教會強烈反對。這與路易斯·巴斯德所說的病因是細菌,而不是壞空氣的情況是一樣的。當達爾文和華萊士的進化理論出現時,這不是特殊創造,而是自然選擇可以解釋這一切。這些都是科學歷史中的重大範式變化。而我們今天看到的情況也一樣,線粒體是癌症問題的中心,而不是細胞核。線粒體,它是一種線粒體代謝疾病。一旦你意識到這一點,我們肯定會在未來的幾年內大幅降低這些死亡率。因此,如果我們走兩條路,如果我們意識到線粒體是細胞功能失調和最終疾病的中心,若我們走那條路,你認為這將對未來幾年的癌症統計數據帶來什麼影響?它會大幅下降。我不會說我們能完全消除癌症,但問題是,我們可能永遠無法消除它,但如果我們知道癌症在沒有這兩種燃料的情況下無法存活,我們可以學會與它共存並將其控制在一定範圍內。你可以通過飲食和生活方式限制這兩種燃料的可用性,並保持你的線粒體儘可能健康。如果我們不走那條路,你怎麼看?那你會是對的,兩個人中就有一個人會得癌症。你的統計會是完全正確的。你是否認為,因為當我們談論這些主題時,常常會想到大型製藥公司及其激勵措施和金錢,追隨金錢就能弄清楚為什麼人們不想變化?在你看來,這種陰謀論的想法是否正確?我不知道那是否是陰謀。我不喜歡陰謀這個詞,這太荒謬了。我關心的是我們正在看的事實。不過,你覺得大型製藥公司對這種觀點有抵抗嗎?你怎麼看?我的意思是,不是你,而是那些行業的人,醫院行業賺取了巨額的錢。我們每年從國家癌症研究所獲得70億美元的癌症研究資金,頒發許多,雖然不是全部,許多資助來研究基因突變和所有這類的東西。我們有基於體細胞突變理論的極其昂貴的藥物,基本上並沒有降低死亡率。正如我所說,當我們在這裡談話時,將會有140人因癌症而死,每年有1700人正在變得越來越糟,如你所說,我們一直在為癌症研究籌款。那麼所有的錢去哪裡了?你們在用這些錢做什麼?沒有問責制。而當你查看所有這些你所運行學會的科學諮詢委員會時,他們都認為發表的論文中癌症是一種基因疾病。這對於該領域而言,這個觀念太難以接受。這對一個龐大的行業而言,這種改變太具破壞性。他們終將會逐漸適應我的觀點。這只是時間的問題,因為我們無法繼續走這樣的軌跡。對於一些人來說,我們正在做的事情是如此不道德。我讀到一個統計數據,顯示1990年至2019年間,早發性癌症的全球發病率增加了約80%。這是在BMJ腫瘤學中的數據。早發性癌症基本上是指50歲以下的患者。當我考慮到這一點,成長於英國的我,無論何時有趣的跑步活動、慈善賽、馬拉松或其他類似的活動,癌症研究都會得到資金。以至於聽到過去幾十年投入了這麼多資金到癌症研究中,但在同一期間早發性癌症卻增加了80%。對我而言,我覺得這項研究似乎沒有帶來非常有效的結果。正如我所說,人們通常不會問,研究去了哪裡?你在做什麼?研究是驅動研究動力的理論。現在,許多很棒的工作是讓患癌症的人活下來,對吧?因為如果你考慮到死於癌症的概率,我假設這個數字是降低了。某種程度上,確實降低了。這可以從兩個方面來看。這叫做無進展生存期和整體生存期。這是臨床癌症世界中使用的術語。它們代表著通過食品和藥物管理局(FDA)對藥物的批准。如果你有一種能改善無進展生存期的藥物,無進展生存期意味著這種藥物看起來對腫瘤有效。因為腫瘤,你能看到它,變得越來越大,越來越致命。如果我看到它沒有增長得那麼快,我會說,哇,看看那。
    這是在減緩我們所謂
    因此,從1970年代到1990年代再到2010年代,生存率有所改善,我想這是一個對所做研究的認可。你所說的是,我們如今的治療方法仍然可怕。是的。而且生存率並沒有那麼大幅度的提升。不是說你會獲得長得多的生存期。是的。我必須先說明,這些數據可能不準確,因為這裡涉及到人工智慧。但是,比如說在1990年代到2010年間,乳腺癌的生存率僅提高了5%。這僅僅是5%的差異。在整體生存率上。在整體生存率上。
    好的。所以你的生存……你的整體生存時間多了二到三個月。我實際上在電腦裡沒有這些數據。不過,這是我們所查看的證據和論文。那么我們該怎麼預防呢?我現在32歲。所以我想確保我生活的方式能夠減少我罹患癌症的機會。我一直在反思的一件事是,許多我認識的罹患癌症的人,無論是乳腺癌還是其他形式的癌症,似乎都非常健康。是的。通常在開始的時候。並不總是,但很多時候,病人進來時會說:“天哪,我剛被診斷出癌症。我不知道我得了癌症。我並沒有感到不舒服。”然後突然你去治療,他們看起來就像死神降臨。
    但我想問的是,健康的人為什麼會得癌症,如果有這種……好吧,因為你,如我所說,你……我們看到了這一點。我在我自己的生活中也看到了。我收到越來越多來自30多歲年輕人的電子郵件,晚20多歲、30多歲、早40歲,有結腸癌、乳腺癌等這一類的情況。可是看看我們今天的飲食和生活方式。我所說的那些事情,比如缺乏運動、壓力過大、睡眠不好、不良飲食,所有這些都影響著我們身體的各個部分。
    那麼我們該怎麼辦呢?了解這些。那麼我們該怎麼做呢?我現在知道了……那是個人選擇。我不是來這裡要把市場上的果凍甜甜圈或早餐拿掉,肯定不是,我也喜歡那些東西。但問題是,我不是每一天都吃它們。我知道如果我這樣做,會要了我的命。
    所以,是的,跳過餐食,偶爾只喝水。有很多方法可以保持線粒體的健康。
    好的,告訴我那些方法是什麼。我只是鍛煉。你看起來就是個相當健康的人。是的,我去健身房。你看起來並沒有讓我覺得病得很重。 還不算。還不算。這很重要,因為你不想變得那樣。我們不會在美國待太久,還有很長的時間。是的,聽著,這不僅僅是美國。我們就像是第一個耕耘這片土地的,但這種情況開始在各地蔓延。我想在中國,現在有兩億肥胖的人。
    那我應該吃生酮飲食嗎?我們做了什麼。好吧。我們在波士頓學院開發了葡萄糖酮指數計算器。好吧,我的學生和我,因為我們正在試圖與癌症患者合作,獨立監測血糖和酮。我們有一台酮測量儀和一台血糖測量儀。所以我們分別監測酮和血糖。我們和一位來自美國的優雅女性合作,她一直生活在法國尼斯,已經因腦幹腫瘤去世。這非常非常困難。我們讓她活得很久,但最終我們不知道我們現在知道的那些東西。但她和樓上的鄰居爭奪殘疾人停車位,她的血糖飆升。她跑上樓,測量自己的血糖。她說:“哦,我的天,腫瘤要長大了。”我說,“你的酮呢?”她說:“哦,還是兩點五毫摩爾。”好吧,那仍然相當高。通常它非常非常低。它非常高。
    所以我和我的學生說,“你知道,獨立測量這兩項實在太不人道了。為什麼不把它們整合成一個數字,把血液中的毫摩爾葡萄糖除以毫摩爾酮呢?”現在你可以得到這個數字,更為穩定。它讓癌症患者知道,如果我保持在2.0及以下,我的腫瘤細胞就不會增長得太快。我就是這樣做的針對腦癌對吧?現在它被用於所有癌症。而且現在它被用於像你這樣想保持健康的人。因為它基本上是對你是否在舊石器時代區域的量化判定。
    哦,如果我在2.0,如我的朋友多米尼克·德·阿戈斯蒂諾,他總是保持在這些區域。他生活在痛苦中。他是生活在現代社會的舊石器時代人。舊石器時代人是什麼?這是我們祖先在舊石器時代的樣子。好吧,他的血糖和酮保持在正確的平衡中。正如我們在獵捕猛瑪象和水牛時所做的一樣。當我們在幾千年的存在中作為一個物種,有幾萬年時,他正處於那一區域。
    他在生酮飲食中嗎?是的,低GKI就是這個意思。這意味著你處於生酮的水平。好的。是的,他的飲食中不吃很多碳水化合物。他吃葉菜類蔬菜和很多肉類,這類東西。水果吃得很少,比如我們從癲癇領域學到的,葡萄柚提供了大量維生素C並且不會使血糖飆升。這非常有趣。因此你可以有某些水果可以讓你保持在這個代謝區域。我稱之為舊石器時代區域,這是我們在進化過程中,存在時並沒有癌症的方式。
    當人們聽到這個時,他們可能會開始嘗試舊石器飲食。我甚至不知道什麼是舊石器飲食。不是舊石器飲食。這是低碳水化合物的飲食。地中海飲食。
    就像人們對我說的,你會被告知:「我應該吃什麼?我應該吃這個還是那個?」通常,你會選擇那些血糖生成指數(Glycemic Index)非常低的食物,這意味著葡萄糖釋放的速度,比如香蕉,就具有非常高的血糖生成指數。你吃香蕉時,血糖會立即飆升。許多水果都是這樣。但你想要的食物是能保持低且穩定的血糖生成指數。
    我最初是為腦癌患者建立那個計算器。然後我們意識到它對所有癌症都有很大的幫助。我們將癌症患者的血糖生成指數降到低葡萄糖酮指數(low-glucose ketone index)。然後我們使用靶向谷氨酸的藥物來進一步消滅這些腫瘤,或使它們更加靜止。但現在我們發現許多年輕的孩子,如你這樣的三、二十歲的年輕人。他們的血糖生成指數是多少?我的意思是,他們在那裡舉重,並查看他們的血糖生成指數。他們並沒有癌症。他們只是興奮地想看看自己是否能進入這個舊石器時代的區域。是的,這將預防癌症,因為如果你的線粒體健康,你就無法得癌症。如果你處於一個我們祖先幾乎從未得過癌症的舊石器時代區域,那麼你就會回到,「哦,你是說我不能吃這個,我不能吃那個?」這對你的血糖生成指數有什麼影響?哦,它可能會說,「上升。那就不要吃那個。」
    所以你做了一項關於狗的研究,一隻有腫瘤的狗。是的。你能告訴我那項研究的情況嗎?嗯,有一位女士來找我,我這麼說。你不需要有生物化學的博士學位就能理解某些事情。這位女士沒有任何學位。她只聽說我們對那些小鼠所做的事情,然後她對她的狗做了同樣的事。牠是一隻鬥牛犬,七歲時,嘴唇上長了一個大肥大細胞腫瘤。於是她一遍又一遍地聽我的YouTube視頻。她對我說:「我一直在聽。」她說:「我找了一些生雞肉。」她說:「狗的狼是進化來吃雞的。」所以她找了一些雞肉,剁碎了雞肉。她減少了卡路里。她找了一個狗食計算器,看看狗的卡路里攝入量。她減少了卡路里。狗看起來似乎只減輕了5%的體重。她用多種魚油、生雞蛋,並切斷所有的卡路里。所有的東西對這隻狗來說都是天然的。突然之間,我們有了照片。如果你看過照片的話,那隻狗嘴唇上的腫瘤非常大。獸醫說:「這隻狗會活下來的。你必須給牠做化療和放療,以及各種手術,所有這些都會花費很多錢。狗會有腹瀉之類的情況。你知道的,她不想參加任何這些。」於是她說:「那就讓我們試試這種代謝療法吧。」她記錄了所有記錄和照片,記錄了她做了什麼以及給狗多少東西。因此,我能從她那裡獲取所有這些資訊。她把我的朋友,獸醫洛倫·納許(Lauren Nations)的名字放在論文上,因為我說:「波士頓學院的生物學家有誰告訴你怎麼治療狗的癌症?我們得找一位獸醫來做這件事。」他看了那些照片,然後我們檢查了所有的情況。腫瘤消失了。結果這隻狗最終死於15歲半的心臟病。所以本質上,當人們說,代謝療法能治癒癌症時,我會說:「代謝療法從來不被認為是治癒癌症的療法。它是一種有效的無毒癌症管理方式。」但在這隻狗的情況下,它似乎有效。它似乎治愈了這隻狗,但那是我唯一會這樣說的。哦,他要說「治愈不能」。那隻狗最終死於心臟病,因為年齡太大了。
    我們也對一位名叫巴布羅·凱利(Pablo Kelly)的腦瘤患者進行過研究,他不幸在手術後因大腦出血而去世。他來自英格蘭的德文郡(Devon)。你知道德文郡嗎?那是我來的地方。你來自德文郡嗎?是的。哦,哇。巴布羅就在那裡。他不幸去世了,我們在他去世前一天與他交談過。巴布羅,巴布羅·凱利。他來自德文郡,患有膠質母細胞瘤,這是最糟糕的腦癌。他們在德文的報紙上一直報導著他。他總是發送有關英國的文章給我。這個人拒絕標準護理。他有這個膠質母細胞瘤,他們切除了一些組織。這是腦癌。是的,腦部,最糟糕的腦癌。他們切除了腫瘤,但說這是不可手術的,不可手術的。但如果你接受放療和化療,你可能最多活九個月或十二個月。巴布羅來自一個不信奉這種醫學的家庭。我們是更全人醫療的人。因此,他在2014年發送給我電子郵件,說他想嘗試這種代謝療法。於是他拒絕了化療和放療。他們說反正也無法完全切除。因此他這樣做了。我給了他我對每個人所說的資訊,而這在我們現在知道的知識之前很久。我說,這可憐的家伙,他也是其中之一。他們說,你會死的。未來,他們强迫他戴上放療面具。他們還刮掉了他的鬍子,做了各種這樣的事情。他只是驚訝地說:「我不能這樣做。」所以他沒有服用任何類固醇,也沒有接受放療或化療。他只是進行了代謝療法。他在英國電視上展現了他的舊石器飲食,這其實是一種非常低碳水化合物的飲食。他那裡有牛油果、魚油等等。203年過去了。他給我發電子郵件,我說:「天啊,巴布羅,我以為你早就死了!還活著呢,怎麼回事?」所以他給我打電話,說:「我去做了一次電腦斷層掃描,醫生們仍然驚訝他還活著。」
    他們說,這個腫瘤仍然存在,而且在增長。他們認為現在可以切除它。所以他在僅僅以代謝方法治療的情況下度過了三年。他沒有使用任何谷氨酰胺抑制劑,這實在是相當了不起的。無論如何,他問我——我有一些放射科醫生的朋友能幫他查看。我們在2014年腫瘤首次確診時進行了測量。然後我們看到它確實變大了一些。現在,外科醫生說,我想我能切除它。它看起來更可以切除。在這裡它是不可手術的,但現在卻變成了可切除的。所以他切除了它。巴勃羅恢復得相當好。外科醫生說,我想我把所有的都切除了。哇!所以——巴勃羅在用我們的酮值監測器測量他的葡萄糖酮指數。我擁有巴勃羅·凱利的每一次數據,有時候有兩次、三次,甚至五年的數據。你能相信嗎?無論如何,巴勃羅認為他已經被治癒了,因為外科醫生——突然之間,他回到了他那種虛弱的狀態。你可以看到他的GKI上升了。就在這個時候,腫瘤又開始顯現出來,讓他感到恐懼。於是他又回到了更嚴格的狀態。又過了三年。這次,腫瘤生長很慢,非常慢。不要忘了,膠質母細胞瘤會非常快速地致命。按照標準的治療,如果你能活過兩年,你已經很不錯了。無論如何,現在他已經三年了,並且已經有六年的生存期。然後他說,你知道,它又回來了。你知道,他不會再進去。然而,這是第二次減瘤。第一次減瘤之後,他又恢復了。又第二次減瘤。又過了三年。他進行了第三次減瘤。你能相信嗎?這就是減瘤。減瘤就是切除腫瘤。這是手術移除這個腫瘤。但他從未接受過放療、化療或任何我們所說的標準治療。所以,我幾週前跟他談過。他的情況真的很好。他進行了第三次手術。我們和自己的朋友德瑞醫生及我的同事們笑起來了。他說,是的,你能想像嗎?我現在對一個之前不可手術的腫瘤進行了三次手術。所以我們當時說,哇,他們搞錯了。他們沒有跟進嗎?他們一直想要放療和做所有這些事情。他說,不,不,我還是會繼續這樣做。所以我們跟他交談。他現在已經十年了。腫瘤在2014年8月被診斷出來。他於2024年8月去世,因為他們試圖進去切除他腦中的腫瘤的最後一部分。一週後他出來了。我們跟他聊天。他豎著大拇指,微笑著,像瘋子一樣在說話。六小時後,腦出血,他死了。所以他並不是死於癌症。他是因為手術問題而去世的。所以他是個……你談到長期生存者。膠質母細胞瘤你很少能活過兩年。他能活十年,事實上,若不是最後那次手術,他可能還會活著。因為他還能像你我這樣交談,這是一個末期病患者。所以我對巴勃羅說,我說,你有可能比我活得久。我說,我們在某種程度上都是末期病人,對吧?我們都不會活到……我說,當然,他是一個年輕的小伙子。他被診斷時只有20、22或23歲。10年後,他過世時在30多歲。所以他當時大約33或34歲。我說,我可能在你之前就死了。我們笑著度過了一段美好時光。接下來我知道,我收到他妻子的郵件。她說,巴勃羅已經腦死亡和其他情況。我說,這個可憐家伙發生了什麼事?這不是癌症造成的。所以我不知道他會活多久,還有多少事情。但是我想說的是,哦,他是一個案例。如果我有一種藥物能做到代謝療法的效果,並且我能吸引更多像巴勃羅這樣的人,你還在開玩笑嗎?他們會遍布全世界的。當你說代謝療法時,是指熱量限制與酮症飲食的結合?是的,對,避免。一開始,你是要避免那些會殺死你的東西。對於許多人來說,放射治療會殺死你。並非所有人。好吧,每個人都說,聽著,你可以讓人們自己查看數據,哀嚎著看吧。你可以看到你將活多久。他並不是如其他人般被迫做什麼。他特別做了什麼?他沒有接受放療或化療。他將他的葡萄糖酮指數降低到2.0區域並保持在低位。他補充了一些營養,偶爾吃一些東西。但是他其實並沒有如我們所想的那樣針對谷氨酰胺。我們現在發現某些寄生蟲藥物可以有效針對谷氨酰胺。所以我們在進行所有無毒的策略來管理癌症。如果你知道該怎麼做,你不必被系統殘害。問題是大多數可憐的腫瘤科醫生從未聽說過我在講的內容。我現在告訴你的這些東西,他們從未聽說過。聽著,聽到這個消息的某人會得癌症,或者某人正在聽這個的同時已經得了癌症。我的意思是,從統計上來看,有很多人正在聽這個,他們現在得了癌症。而且他們在跟自己的醫生交流。醫生告訴他們化療、放射療法等等。而葡萄糖與腫瘤沒有任何關係。隨便吃任何你想吃的。是的。所以你有什麼想對那些剛剛收到診斷的人說,他們的醫生說,好的,聽著,這個情況相當嚴重。我們建議你接受化療。是的。你不會告訴他們不要接受化療,是嗎?我沒有告訴他們這個。我們發現當你處於營養性酮症狀態時,葡萄糖酮指數為2。
    0 或更低,
    我在土耳其伊斯坦堡工作的同事們能夠顯示出,在營養性酮症下,
    化療在較低劑量時的治療效果可以更強。這意味著你不必去掉我們今天所擁有的許多不同的療法。
    我只是說針對腦癌的放射治療。我並不是說針對肺癌或其他癌症的放射治療。
    因為如果你能縮小那些腫瘤,讓它們變得非常脆弱和易受攻擊,
    那手術程序、放射治療,甚至低劑量化療都可以介入。
    即使是免疫療法,如果你把一個大腫瘤縮小到一個小小的隆起,
    而且它對很多療法都有抗性,它們必須有某些共同特徵才能在這條道路上生存。
    這可能意味著免疫療法可以介入,因為它們會針對所有腫瘤共有的特點。
    這樣你可能就有辦法去消除它。
    我想到一位朋友,她被診斷出腦癌,腦部腫瘤。
    這是一位,您知道的,年約四、五十歲的女性,
    我儘量保持她的匿名,她是我所認識的最健康、最運動的人,
    飲食非常健康,實際上還因運動而聞名。
    我會想,這怎麼可能?
    這樣一個我可能會說比我健康的人,
    若看她的代謝健康,卻有嚴重的腦腫瘤?
    她能保持健康,這不是說每一個有腫瘤的人都適用,
    這也取決於腫瘤的類型。
    是膠質母細胞瘤、髓樣腫瘤,還是其他,腫瘤的種類很多。
    我知道她的腫瘤不一定在增長,但它很大,並且在腦中,
    他們將為手術切除它。
    如果他們能做到的話,對於腦癌,我們總是建議在手術前進行代謝療法,
    我有外科醫生告訴我這件事,你可以縮小它。
    因為這是很“憤怒”的,對吧?
    你可以看到一些微小的侵襲。
    如果你能縮小它,使其變得更具局限性,
    那麼外科醫生可以看看,然後說,哦我的天啊。
    我們知道有很多的科學文獻,
    越是能去除腫瘤的部分,這稱為腫瘤去腫,
    病人的生存時間就越長。
    這方面的證據是大量的。但對於許多腦腫瘤,
    你不可能完全去除,總會有一些小部分殘留。
    而當你進行放射治療時,你探索了細胞發酵能量的能力,
    而很難完全消滅它們。
    但如果你能把大部分去除,然後將病人轉回
    一個代謝狀態,對那些腫瘤細胞保持壓力,
    你可以像巴布羅一樣保持健康。我的意思是,這些人是可以的。
    而在老鼠身上發現,當酮飲食與高壓氧療法結合時,
    平均存活時間增加了約 80%。
    是的,有時甚至更多。但好吧,
    那麼我們為什麼要做高壓氧療法,對吧?這就是問題所在。
    高壓氧療法發生了什麼?為什麼這是一個好事?
    當病人和老鼠處於營養性酮症時,它效果最佳。
    好吧,我們有一個腫瘤。我們對這個腫瘤進行放射治療。
    放射治療是如何殺死腫瘤細胞的?
    它撞擊氧氣,然後爆炸,造成反應性活氧種(ROS)。
    這就像踩到地雷,一下子把腫瘤炸掉,對嗎?
    加拿大癌細胞會自我保護,即使它們產生很多ROS,
    實際上已經離死亡不遠,但它們擁有非常強大的抗氧化系統。
    有趣的是,除了引起失調的增長,
    葡萄糖和穀氨酸在某種程度上也保護它們不受它們自己製造的ROS的影響。
    你能相信嗎?
    ROS。
    反應性氧物種是致癌且誘變的。
    所以它們摧毀我們的蛋白質、脂類和核酸。
    它們是破壞性分子。
    所以放射線會在微環境中造成ROS,
    這會爆炸並殺死細胞,正常細胞和腫瘤細胞均會受影響。
    但如果你想選擇性殺死腫瘤細胞,
    利用ROS,而不是導致你掉髮、牙齦出血或所有這些瘋狂的事,
    你把病人放入營養性酮症,
    並建議他低GKI,然後進行高壓氧療法,
    它能將氧氣直接溶解到你的血液中。
    這比單純吸入100%氧氣效果更好,因為你實際上可以使氧氣溶解在血液中。
    然後你去除保護腫瘤的兩種燃料,
    並給它內部的ROS,這會殺死腫瘤細胞,
    僅針對腫瘤細胞,而不損害周圍組織。
    實際上,你的其他細胞因為燃燒酮而變得非常健康,
    因為在純氧中燃燒酮。
    我無法相信。
    我們如何測量這個…
    你能相信嗎?
    我甚至無法相信我自己在說這些。
    你真的必須了解生物化學,
    而且你不必完全了解你自己身體的生理學,
    還必須理解進化生物學。
    大多數人並不那麼聰明,包括我。
    這不是智力問題。
    大多數人只想要簡單的原則,
    可以讓他們遵循並實施的原則。
    而且還要快且簡單。
    是的,當然了。他們不想做我所談論的事情,因為這可能是…
    哦,還有一件事…
    讓我告訴你一件事並記住它。
    如果你做代謝療法,成功的重擔壓在你的肩膀上。
    你不是坐在那裡,像個木偶,
    讓別人給你下毒並進行放射治療。
    要使代謝療法有效,責任在你身上。
    你負責…這是你的靈魂。
    你要為你在這個星球上的存在負責。
    你要把你珍貴的靈魂交給一個對問題的了解不如你的人。作為一名企業家,我總是在尋找連接和創造的方式,這就是為什麼我決定推出對話卡。我轉向了Shopify,這個平台也催生了這個播客,而Shopify讓設立線上商店以及觸及到所有你們變得如此簡單,無論你們身在世界的哪個角落。我記得我們首次推出《CEO 日記》對話卡時面臨的挑戰:管理庫存、確保結帳過程的順利進行,以及觸及我們的受眾。Shopify 介入,讓一切變得如此直接和高效。就像有整個專家團隊在我們身邊,讓我們能夠專注於創建內容和與你們建立聯繫。我喜歡Shopify的地方是,無論你希望你的業務多大,他們都提供你所需的一切,讓你掌控並將你的業務提升到下一個層次。為了感謝你們收聽這個播客,我們提供一次試用,每月只需1美元,你可以通過訪問Shopify.com/Bartlett報名。連結在下方描述中。
    你會因基因而易患癌症嗎?是的,這就是那些生殖細胞突變的來源,但你可以管理這一點。因為人們認為我的祖母得過乳腺癌,我的母親也得過乳腺癌,她們生活在相同的環境中。為了證明這一點,你和所有的兄弟姐妹必須在不同的環境中長大,不同的國家、不同的生活方式,然後看看你們是否能在所有這些不同的條件下同時得癌症,那絕對是基因問題。這就像亨廷頓氏病、泰薩克斯病或這類疾病,它們無論環境如何都會表現出來。
    所以你是在告訴我,作為一個32歲的健康男子,天佑我,我認為我應該控制卡路里攝入,以保持我的線粒體和新陳代謝的健康。我應該處於一種限制卡路里的狀態。我說,去體驗一下面對這種狀態是好的。我們的舊石器時代祖先沒有選擇。每個角落都沒有甜甜圈店。沒有比薩,沒有那種高度加工的碳水化合物食品可供他們獲得。那我應該禁食嗎?我應該採取生酮飲食嗎?我不想告訴你你應該怎麼做。我不是這裡的醫生。我是科學家。我研究造成這些問題的原因,並學習如何管理它們。你必須理解我所說的,並且必須自己做出決定,關於你想如何過你的生活。我給了你信息。對於禁食,你的看法是什麼?
    禁食是一種強而有力的方式,可以讓你的身體進入營養性酮症,但這並不容易。試試看。你試著去做,看看有多容易。這不容易,對吧?但這就是我們開發這個程序的原因,當你不想一下子斷食時,說「好吧,今天我要吃很多,我會吃到飽,然後明天。」你可以這樣做。到了第二天、第三天,你會開始真正知道究竟發生了什麼。相信我,我試過。這不容易。所以我們開發了一種14天的零碳水化合物飲食,10到14天,完全零。你可以吃肉、魚、雞肉,隨你喜歡,但就是不要吃任何麵包、意大利麵之類的食品。
    在生酮飲食中,我們怎麼能進入人們常常談論的那種酮症狀態?測量你的葡萄糖酮指數。那我怎麼做呢?使用生酮莫喬儀器,你可以從亞馬遜購買。好吧,現在不要忘了,他們現在還提供免費的Libra儀器來測量血液。他們正在研發酮血儀器,但尚未到位。現在,使用生酮莫喬儀器,或者其他一些酮測量儀,你像糖尿病患者一樣刺破手指,取一片葡萄糖試紙,將其沾上血液,然後放入儀器中。它會告訴你你的葡萄糖值。再擠一點手指,取下酮試紙,與血液接觸,放進儀器中。它會給出酮值。按下按鈕,GKI 值會立刻顯示出來。好吧,非常簡單。每個人都可以從亞馬遜購買這個儀器,得到測量儀,購買耗材,然後進行測試。這正是巴勃羅以及所有癌症病人,即那些真正想進入代謝性酮症的人所需要的。
    我想我之前試過生酮飲食,我說「想」,因為我並沒有測量過我的生酮水平,所以我假設我做到了。是的,很多人會說,「好吧,我沒吃東西,我進入了生酮。」你怎麼知道?我呼吸進這個東西,燈泡亮了,我尿在一個試紙上,看起來像是進入了酮症。他們是間接的測量方法。最準確的是血液測量,所以……對於大多數人來說,保持在那種狀態是困難的,對吧?這是我聽到的問題之一。因為在我們的社會中誘惑是如此強烈,是的。我是說,舊石器時代的人沒有選擇。你認為他……那是他的狀態,這是他幾千年、數萬年,甚至幾十萬年所能知道的。他根本不會說,「讓我去河邊買一個大果醬甜甜圈。」沒有那個。他必須生活在那種狀態中。現在我們有這麼多誘惑,所有這些東西都是我們生物上所針對的。當你看到肥胖時,那是進化的作用。他們是我們遙遠祖先的後裔,能夠如此高效地儲存能量。我們在地球上存在的大部分時間都是一種缺乏能量的物種。因此,我們所吃的任何東西都是非常少浪費的。我們永遠不會排出葡萄糖。葡萄糖會轉換成脂肪,我們的能量儲存在脂肪中。所以那些人是能量高效的生物。現在突然之間,我們發現自己有了一切。
    這就是進化的實踐,人啊。
    你讓我們看到如何如此高效地儲存能量,
    因為我們的祖先曾經面對環境的強迫。
    我們歷經飢荒。
    我們經歷了漫長的跋涉。
    我們的身體能如此高效地儲存能量,
    因為我們必須儲存
    從環境中獲得的微薄資源。
    而現在,三億美國人
    處於這種食品環境中,
    當他們走出家門時,
    就會看到邱吉爾甜甜圈。
    他們可以躺在床上,十分鐘內訂購甜甜圈。
    連汽車都不用動。
    他們不能從窗戶出去。
    沒有能量消耗的能源。
    因此,提供這些資訊可能是相當無效的,
    因為誘惑–
    我在這裡不是告訴人們,
    我再次強調,我不是來告訴人們
    他們應該或不應該做什麼。
    我只是想解釋我們為何會有這一切?
    這不是謎團。
    這全都是生物進化。
    你理解生物進化。
    我所談的幾乎所有事情
    都是有意義的。
    不幸的是,這不再是
    我們科學素養的一部分。
    所以我們需要什麼?紀律?
    紀律是重要的。
    紀律是重要的。
    每個主要宗教都有禁食的意義,
    無論你是伊斯蘭教、猶太教,
    或是天主教、印度教,等等。
    他們總是有某種禁食。
    你為什麼要禁食?
    因為你想要淨化你的身體。
    你想與上帝更親近。
    你想感覺到掌控。
    這總是重要的。
    如果你能藉由禱告更好,那更棒。
    所以做這一切都是有理由的。
    人們意識到古人知道這種事情。
    但我們現在不再這樣做。
    我們不再像耶穌在沙漠中那樣禁食四十天。
    但一個人完全可以做到這一點。
    我知道,因為我可以看到你的體重,
    我可以看到你的大小,
    我幾乎可以告訴你
    你能活多久才會死去。
    我怎麼知道的?
    因為喬治·卡希爾,我的好友,已故的喬治·卡希爾,
    曾經經營喬斯林糖尿病中心。
    他評估過那些只進行禁食直至死亡的人。
    還有一些在常見的玉米監獄營等等。
    所以他知道你可以禁食多久。
    那麼安格斯·巴博里呢,他禁食377天?
    喬治·卡希爾會讓這些肥胖的人禁食
    250、300天。
    他們的身體發生了什麼?
    他們在燃燒脂肪。
    所以結果是你燃燒脂肪。
    好吧,肝臟儲存很多,骨頭儲存礦物質。
    你可以從骨頭中獲取礦物質。
    你可以獲取大量的脂肪儲存。
    維他命儲存在脂肪中,很多維他命D。
    除了減重之外,發生了什麼,我們說宗教人士曾經禁食
    以更接近上帝,
    這似乎指向某種認知的變化。
    是的,這來自於燃燒酮。
    當你燃燒,我在腦中說,
    當你的大腦開始轉向酮時,
    你的能量,每一卡路里從酮體進來的
    性價比,
    提高了氧化磷酸化的效率。
    所以你更專注?
    非常專注。
    這就是為什麼我們的祖先是這樣的,
    如果你依賴於狩獵一些動物
    以維持生存,而你正出外狩獵,
    你會非常專注,因為如果你不專注,
    你會餓死。
    所以我們身體中的每個感官器官在這些酮症狀態下都是超級活躍的。
    所以,這些人走來走去戴著耳機,
    這就像剝奪了我們祖先的自然方式。
    別忘了,我們不僅僅是,
    你我不是在過去的100年、300年、400年裡。
    我們是數十萬年前
    和我們一樣的成員的後代。
    他們只是不具備我們今天的技術。
    但如果你把一個大約50萬年前的舊石器時代人燒掉,
    並且你給他一堆甜甜圈,告訴他,
    “哦,他去天堂了。
    “你是說我不需要再出門
    “去殺掉麋鹿了嗎?
    “他們會把食物直接通過窗戶遞給我。”
    當然他會這麼做。
    你進入洞穴,扔一堆果醬甜甜圈
    進入一堆正在咀嚼半吃的老鼠的穴居人裡。
    你認為他們不會吃那些果醬甜甜圈嗎?
    他們在佛羅里達的家裡有一些猩猩。
    他們有一些YouTube的影片。
    那些猩猩和家人一起吃東西,
    然後給猩猩們果醬三明治。
    他們在桌子上敲打。
    你認為他們不會瘋狂嗎?
    猩猩超愛果醬三明治。
    你有孩子嗎?
    有。
    如果你的孩子現在聽到這些,
    你會給他們什麼建議
    以防止患上癌症或其他可能的疾病?
    嗯,他們可能會說,
    “好吧,爸爸,你為什麼不多做一些事情?”
    首先,我不是在告訴,我告訴過你,
    我不告訴任何人該怎麼做或者他們怎麼做。
    我只是告訴你為什麼事情這樣運作的科學。
    是的,我的孩子,我的兩個兒子,
    他們都非常非常成功。
    他們說,“如果我們得了癌症,
    “我們會進行代謝療法
    “如果我們真的得了癌症。”
    我說,“保持鍛煉,並在我們的環境中做到最好。”
    我的意思是,別誤解我。
    我在吃果醬甜甜圈。
    我在喝啤酒。
    我在喝威士忌。
    為什麼?
    因為我喜歡。
    但我不會一直這樣做。
    你知道的,我不會說,
    “哦,我會吃披薩,沒問題。”
    但我不會不這樣做。
    我進行間歇性禁食。
    我有18到20個小時不吃東西。
    我在大學的健身房和我們擁有的設施裡進行很多鍛煉。
    但我理解,如果我得了癌症,
    我必須咬牙切齒,做我知道有效的事情,
    儘管這並不愉快。
    但這無疑是一個比接受輻射和中毒的更好替代選擇。我告訴你。如果這讓你的信念提升到一種程度,即你如此堅信真正的問題是這種代謝功能障礙,那麼你為什麼不優化你的生活,使其在代謝上變得近乎完美?嗯,因為我和你一樣,生活在同一個社會裡。對吧?而且,幸運的是,我們的科技已經大幅進步。你知道,我不是和尚。我不會在某個修道院裡,誦念什麼。我是這個社會的一員,就像你一樣。我享受我們所提供的一切,可以讓我們的生活變得更加愉快。沒有什麼比坐下來享用一頓美餐,喝著酒進行討論更加美好了。享受當下。但是,始終將自己束縛在那種飲食和生活方式中會讓你面臨風險。現在美國正在進行一場選舉,特朗普對卡馬拉·哈里斯。如果你贏了選舉,成為美國總統,你必須推出某些有關食品的規範或法律,你會怎麼做?嗯,我認為,當你談論食品產業時,你談論的是一個多元化的經濟體。我不會,再次強調,你不希望政府告訴你應該怎麼做。你應該做出選擇。但你必須認識到是否存在選擇?這些選擇是什麼?現在,我們看不到或理解到事情是怎樣傷害人們的。如果我們有肥胖流行,這將使你面臨所有這些可怕的慢性疾病的風險,為什麼他們不知道這一點?我們在英國推出了一些關於吸煙的規範,這樣你就不能再在室內吸煙了。但你看,二手煙會對坐在你旁邊的人產生負面影響。這個肥胖者選擇變得肥胖不會使你變胖或生病。因此,這是截然不同的情況。這必須來自個人內部,他們必須關心自己的健康。但是毒品呢?像可卡因是不合法的。那麼,為什麼他們不能介入說你不能吃唐恩都樂?因為這兩者,都是會對個人造成傷害。我認為如果你不能吃唐恩都樂,你會出現革命。如果你不能有可卡因,你不會出現革命。你試圖在布魯克林這裡把所有的甜甜圈都從人們手中奪走。你知道,你會看到他們會怎麼樣,這就像,是個人的選擇。我是說,我喜歡唐恩都樂。我是說,我特別喜歡咖啡。但是你去一個甜甜圈店,買一些這些蟲子糖甜甜圈和果醬餡的,還有一個蜂蜜甜甜圈。你是在開玩笑嗎?這些東西真是美味。你有吃過這些藍莓鬆餅嗎?吃這些東西的時候你會顫抖。你知道的,而我不會把這些從我身上拿走,但如果我想吃,我不會說,哦,每天我都必須吃。不,我就是不吃。在周末,我可能會吃一個。甚至有時要兩三個月才會吃一次。你知道,但,當你吃的時候,兄弟,你享受它。你真的喜歡它。你有希望嗎?我非常有希望,因為當科學來臨時,你無法壓制真相。它會浮出水面。證據,科學證據就在那裡。我正在記錄這些科學。這基於奧托·維伯格的研究。你在開玩笑嗎?我是說,他是在生物化學領域的巨人。這不是我編造的。我只是將他所做的擴展到一個新的維度,並將其應用於實踐,而這是他從未做過的。因此,這只是對這個知識基礎的延伸。你為什麼這麼在意?我為什麼這麼在意?你知道,我不是為了賺錢。我為了什麼而在乎?我想看到科學原則得以證實。如果你知道你能夠讓這些人以更高的生活質量活下去,基於能做到這一點的科學知識,那是令人滿足的,兄弟。如果你明白了問題的機制,那會讓你感到滿足。如果你說,如果我們以這種方式做……我們正在撰寫一個大治療方案,現在正在審查中,是一個非常全面的治療方案。我們在診所中實施它。對於膠質母細胞瘤患者和這些Vance癌症,他們並不是多活幾個月。他們活了幾年更長。為什麼?因為你知道這科學。這有什麼不對?那是令人滿足的。你不必因此賺到十億美元。你只需知道,所有那些人因為你理解了應用於實踐的科學而活得更久。這有什麼不對?我們的研究是由慈善事業和私人基金會支持的。這筆錢使我能夠進行這些實驗,以檢測我在臨床前模型上測試的東西,然後我們直接將其轉化為臨床應用。我們看到,像巴勃羅·凱利,他應該早就結束了……他應該早就結束了多年。他多活了這麼多年。他有一位妻子,還有孩子。他不必將他的精子冷凍。他不必做任何這些事情。這有什麼不對?我看到本該早就死去的人還活著。他們還在說,我過得還不錯。我接到來自人們的電話。天啊,我以為那個人早就完蛋了。他還活著。他狀態很好。我說,這讓我繼續前進,因為這告訴我我們走在正確的路上。這是一個可以解決的問題。這種癌症,這種癌症可以顯著降低。你可以消除恐懼。人們現在把它扛在肩上。我知道該怎麼做,怎麼做。我會遵循這個。
    這對每個人都有效嗎?
    不。
    但它會幫助許多人,
    遠比我們今天所擁有的要多得多。
    但這是一個範式轉變,巨大範式轉變。
    所以他們會來了解。
    這只是時間的問題。
    我不知道這需要多久,
    但我不會去任何地方。
    我會繼續這樣做。
    我會獲得越來越好的結果。
    而我們將繼續推進。
    我在科學文獻中發表了這些案例報告。
    讓科學界根據這些論文的結果作出他們的決定。
    如果你想成功,會發生什麼?
    人們會改進。
    我不會活一輩子。
    但我知道,我遵循奧托·維伯格的做法,清理掉對他為什麼被阻塞的誤解,
    因為這個領域跑去追逐基因,
    我們必須把它帶回正軌。
    這是一個代謝問題,與代謝解決方案相關。
    因此,這會幫助很多人。
    但這也將改變很多人對此的思考方式。
    但我可以告訴你,他們想開診所。
    我接到了來自亞洲、非洲、南美洲的電話。
    他們想開診所。
    人們正在被這個不運行的系統殘酷對待。
    別忘了,除了可怕的財務困境,
    還有個人的物理毒性,
    人們正在破產。
    他們的婚姻正在崩潰,
    因為他們無法支付昂貴的癌症藥物。
    他們死去,賬單則轉給了他們的親人。
    這不是道德問題。
    有沒有特定的案例研究
    讓你的心比其他任何案例都更加破碎?
    特魯迪·杜邦,最初讓我——
    我們在她身上建立了一個葡萄糖酮指數計算器。
    巴勃羅對巴勃羅的損失仍然感到沮喪,
    因為巴勃羅是我認識了10年的人,
    我一直在幫助他。
    然後突然之間,他中風去世。
    他是我們的海報孩子,展示了通過代謝療法可以活多久
    與膠質母細胞瘤作鬥爭。
    但他不是因為癌症去世的。
    你有這樣的一些人,
    我們希望他們能夠多活一點時間,
    得到適當的幫助。
    我發現,有時在家庭內部,
    有很多——
    那些人,我真的想做你正在做的事。
    但我的妻子和孩子說我這樣做是愚蠢的。
    所以這仍然是非常——
    我們仍然處於這個非常早期的階段。
    我們還沒有真正將其轉化為
    一個有效的標準。
    這會來的。
    所以人們——而其他家庭成員
    會獲得巨大的幫助。
    當他們一起合作,結果就是,
    每個人都說我從未感覺如此健康。
    蓋·坦登鮑姆有晚期前列腺癌。
    他寫了一本書,並且在網上。
    他曾患有高血壓,體重過重,還有更多的肥胖,
    然後他進行了幾次18天水只禁食,
    使自己的狀況得到改善。
    所有這些問題都消失了。
    他的糖尿病消失了。
    他的高血壓也消失了。
    並且癌症無法被發現。
    那麼他是治癒了嗎?
    我不知道。
    但他已經控制住了。
    是的,他已經控制住了。
    而且他更健康了。
    那麼這樣有什麼錯?
    這不就是醫學最終想要做的事嗎?
    讓人們活得更長,過上更健康的生活質量?
    我們還需要多少人?
    他們說,哦,那是偶然。
    那是偶然。
    那是偶然。
    那是偶然。
    那是偶然。
    你要多少個偶然?
    如果現在有誰在聽,
    我知道會有成千上萬、甚至數萬的人在聽,
    他們目前正與癌症作鬥爭,
    有早期的診斷。
    我知道。
    我對此感到難過,因為人們說,
    哦,我想做代謝療法。
    我可以去哪裡?
    然後他們去當地醫院卻被嗤之以鼻。
    沒有任何證據。
    我嘴裡說的每一件事情
    在醫學院從未教過我。
    那麼你對這些人說什麼?
    你知道,我會說,抱歉,醫學界
    沒有認識到我正在說的事。
    然後我告訴他們,對吧?
    改變必須來自人民。
    它不會來自頂尖醫學院。
    他們在做他們的事。
    現狀對這些人非常有利可圖。
    現狀對這些人非常有效,
    但對癌症患者的幫助卻不夠。
    別忘了,我們並不是要拋棄所有這些東西。
    我們只是要求人們了解
    如何以更好的方式使用我們所擁有的工具。
    我們不必拋棄免疫療法、放射療法。
    我們不必拋棄有毒的藥物。
    我們只需要更好地知道如何使用它
    當患者處於這種新狀態時。
    數據將證明這一點。
    但誰會這樣做?
    誰會這樣做?
    醫生說,我很想這樣做,
    但若我這樣做就會失去我的執業資格。
    這是怎麼回事?
    他們寫下了護理標準
    就像這是理所當然的。
    這不能被改變。
    不,應該是靈活的。
    當新的證據出現時,我不相信你的證據。
    你不相信哪個數字?
    你對這一點不相信哪一部分科學?
    好吧,我還沒讀過。
    當99%的人認為是這樣時,
    你卻說不同,那就不是正確的。
    這是確認偏誤。
    你沒有查看數據。
    然後當他們得到癌症時,他們會聚在一起,
    “嘿,你能為我做什麼?”
    你知道,就是這樣。
    但要的確要變。
    它將改變,因為我們正在推動它的動力。
    人們正在了解這一點,一旦這個改變發生,
    那將是一個重大變革。
    人們將不得不重新調整。
    托馬斯,我們在這個播客上有一個結尾傳統,
    上一位嘉賓會為下一位嘉賓留下問題,
    而不知道他們會為誰留下。
    而留給你的問題是,
    想象你生命的結尾。
    你最親密的朋友和家人都在你的葬禮上。
    你想象或希望他們怎麼說你?
    “他改變了世界對癌症治療的方向。”


    Could fighting off the most feared and deadly disease be as simple as controlling what you put on your plate? Here is the revolutionary cancer care advice you’ve never heard.

     Dr Thomas Seyfried is a Professor of biology, genetics, and biochemistry at Boston College. He has over 150 peer-reviewed publications and is also the author of books such as, ‘Cancer as a Metabolic Disease: On the Origin, Management, and Prevention of Cancer’. 

    In this conversation, Dr Thomas and Steven discuss topics such as, the link between blood sugar and cancer growth, how stress management impacts your cells, the biggest misconceptions about cancer, and how calorie restriction could prevent cancer.

    (00:00) Intro

    (01:59) What Would Dr Seyfried Say He Does?

    (02:37) How Much Of A Problem Is Cancer Globally?

    (04:30) What Types Of Cancer Are People Dying From?

    (05:02) How Many People Will Develop Cancer?

    (06:56) Where Does Cancer Rank In The Probabilities Of Taking My Life?

    (08:12) What Is The Fermentation Process?

    (12:16) How Have You Arrived At This Conclusion?

    (16:52) Why Do Cancers Grow So Rapidly?

    (19:17) What Are Ketones?

    (21:23) What Can We Learn About Cancer From Our Ancestors?

    (24:36) What Role Does Exercise Play In Fighting These Diseases?

    (25:44) What Lifestyle Choices Are Causing The Cancer To Develop?

    (29:07) Is Cancer Genetic?

    (31:09) How Do We Keep Our Mitochondria Healthy?

    (32:42) Is Cancer Genetic?

    (36:27) Why Haven’t Opinions Changed Based On Dr Seyfried’s Evidence?

    (38:27) If We Adopt This Mindset, What Will Happen To Cancer Statistics?

    (39:17) Are The Current Cures Working?

    (41:50) The Current Technologies Used To Prevent Cancer

    (49:10) How Do We Prevent Cancer?

    (51:06) Should I Be On A Keto Diet?

    (54:57) Dr Seyfried’s Dog Study

    (57:14) Human Cases Of People That Have Followed Your Research

    (01:03:39) What Is Metabolic Therapy?

    (01:04:36) What Should Someone That Has Cancer And Is Listening To This Do?

    (01:07:52) Keto Plus Hyperbaric Oxygen Study

    (01:11:57) Can You Have A Pre-Disposition To Cancer?

    (01:12:28) Should I Restrict What I Eat, To Stave Off Cancer?

    (01:13:16) What’s Your View On Fasting?

    (01:13:58) How Do I Get Into The Keto State?

    (01:17:10) Do We Need More Discipline?

    (01:18:36) What Happens When You Fast?

    (01:20:52) What Advice Would Dr Seyfried Give To His Kids?

    (01:22:14) Why Isn’t Dr Seyfried Trying To Be Metabolically Perfect?

    (01:23:04) What Food Laws Would Dr Seyfried Introduce?

    (01:25:18) Is Dr Seyfried Hopeful?

    (01:28:14) And What If You Are Successful?

    (01:29:10) Are There Any Studies That Have Broken Dr Seyfried’s Heart?

    (01:30:50) What Would Dr Seyfried Say To Someone Listening?

    (01:32:55) Guest’s Last Question

    Follow Dr Thomas: 

    Instagram – https://g2ul0.app.link/cwAePGF1pNb 

    Twitter – https://g2ul0.app.link/0yuLM6I1pNb 

    YouTube: You can purchase Dr Thomas’ book, ‘Keto for Cancer: Ketogenic Metabolic Therapy as a Targeted Nutritional Strategy’, here: https://g2ul0.app.link/1FotHad2pNb 

    Spotify: You can purchase Dr Thomas’ book, ‘Keto for Cancer: Ketogenic Metabolic Therapy as a Targeted Nutritional Strategy’, here: https://g2ul0.app.link/1FotHad2pNb 

    Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes 

    My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://g2ul0.app.link/DOACBook 

    You can purchase the The Diary Of A CEO Conversation Cards: Second Edition, here: https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb 

    Follow me:

    https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb 

    Sponsors:

    Shopify – http://shopify.com/bartlett

  • Moment 182: How To Make People Respect You In Seconds: Evy Poumpouras

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:02 (upbeat music)
    0:00:05 In those environments, if someone’s not,
    0:00:08 if you feel like your manager, or your boss,
    0:00:12 or the CEO, or even like a colleague,
    0:00:16 isn’t showing you respect, and I’ve read your story,
    0:00:18 so I know that this happened multiple times in your life
    0:00:19 where there’d be someone around you
    0:00:22 that wasn’t showing you the respect you deserve.
    0:00:23 And I have a lot of people that come up to me
    0:00:25 and they say I’m struggling because my boss
    0:00:27 is not showing me respect, or my colleague,
    0:00:29 his colleague isn’t listening to me,
    0:00:32 or all these kinds of things.
    0:00:36 Where does your mind default to when I say that?
    0:00:37 Like, where do you go to in your mind?
    0:00:39 What is your action A?
    0:00:41 – So with the last one you just said,
    0:00:43 my colleagues don’t listen to me.
    0:00:44 I would come back and I would say,
    0:00:46 give me an example of where.
    0:00:47 They don’t listen to you, right?
    0:00:50 So I would say to you, when you do speak,
    0:00:52 do you look at people when you speak?
    0:00:54 Do you project your voice?
    0:00:55 So it’s called paralinguistics.
    0:00:57 Everyone’s so focused on what they say,
    0:00:59 like reading my notes or reading my agenda.
    0:01:02 They don’t think about the tone pitch of the voice.
    0:01:03 How are you delivering this?
    0:01:04 Are you projecting your voice?
    0:01:05 Or do you talk– – Give me an example.
    0:01:08 – Do you talk like this when you speak?
    0:01:11 I have a question, I just want to share something.
    0:01:13 People are gonna like glaze over.
    0:01:14 I have a question.
    0:01:18 Or even just the tone, how you under,
    0:01:20 hi, I’m Evie, hi, I’m Evie.
    0:01:23 Feels different.
    0:01:25 Those are simple things you can do
    0:01:27 to make sure people hear you.
    0:01:28 The other thing is,
    0:01:32 I say this a lot when I speak to companies
    0:01:34 ’cause communication’s a big thing.
    0:01:35 Don’t just talk to talk.
    0:01:38 There’s this thing out there and especially with women,
    0:01:41 where it’s like, make sure they hear you.
    0:01:43 Make sure your voice is heard at the table.
    0:01:44 I’m fine with that.
    0:01:47 Do you have something beneficial to say or a value to say?
    0:01:50 Because if you don’t, don’t say anything.
    0:01:53 Half the meetings I go to, I don’t speak.
    0:01:55 Because maybe I have nothing to say.
    0:01:56 It’s so interesting.
    0:02:00 I am from being in many boardrooms for many, many years,
    0:02:02 probably 15 years being in marketing boardrooms,
    0:02:04 not 15 years, about 10 years being in marketing boardrooms
    0:02:06 with CEOs, with my team, with lots of different people,
    0:02:08 lots of different teams.
    0:02:10 I’ve had thousands and thousands of meetings.
    0:02:12 I eventually observe something in myself,
    0:02:14 which is a bit of a prejudice that I have,
    0:02:17 which is the minute someone speaks,
    0:02:21 based on their contribution score,
    0:02:22 which is like a credit score,
    0:02:25 based on all of the contributions you made in the past.
    0:02:27 In those first couple of seconds,
    0:02:30 if their previous contributions were all valuable,
    0:02:33 everyone in the room would stop and look and lean in.
    0:02:36 But if they had developed a low contribution score,
    0:02:38 because they’d continually talked for the sake of talking,
    0:02:41 i.e. they’re just like, I’ll give you an example.
    0:02:43 In my New York office back in the day,
    0:02:47 there was this one guy who,
    0:02:50 we’d be in a brainstorm trying to solve a problem,
    0:02:52 and he would start speaking,
    0:02:55 and you’d see, by the way he started speaking,
    0:02:57 he hadn’t actually thought through what he was gonna say,
    0:03:02 and he’d go, what about if we put a, I don’t know,
    0:03:08 like a pop-up, and maybe we’ll do some TikToks?
    0:03:12 And so, honestly, what I then observed
    0:03:16 from that individual is every time they opened their mouth,
    0:03:19 people would instantly basically dismiss the idea
    0:03:21 because they had such a low contribution score.
    0:03:24 And like we all have a contribution score.
    0:03:26 You have one, I have one.
    0:03:28 Based on the last 10 years of when we’ve opened our mouth,
    0:03:30 how valuable it was to the people around us.
    0:03:33 Like that individual, whenever he spoke,
    0:03:36 I would see the person sat next to him, who I won’t name,
    0:03:38 almost like low-key roll their eyes
    0:03:39 in the first five seconds,
    0:03:41 and shut it down before he’d even got it out.
    0:03:43 And then there was this other guy called,
    0:03:45 in my UK office called Paul,
    0:03:47 never spoke, like never really said anything,
    0:03:49 super mature, super experienced guy,
    0:03:50 the minute he said anything,
    0:03:51 because every time he opened his mouth,
    0:03:54 it was important and valuable and considered.
    0:03:55 Everyone went, he could interrupt anyone.
    0:03:58 The instant silence, everyone stares over at this guy.
    0:04:01 Because when he contributed,
    0:04:04 we all knew that he had something valuable to add.
    0:04:05 And so I would say to my team,
    0:04:07 I said this to this team that we’re here with us in New York,
    0:04:10 like just make sure you predict your contribution score.
    0:04:14 – That’s such a brilliant way to say it, yes.
    0:04:16 You’re probably, yes, it’s like, it’s your score
    0:04:18 because people keep tabs on you.
    0:04:20 They know, Stephen’s gonna say something,
    0:04:21 he doesn’t always speak,
    0:04:23 but if he’s gonna say something every time he drops something,
    0:04:25 he drops something of value.
    0:04:27 Where people think like, I have to talk
    0:04:30 because everyone tells me I have to talk,
    0:04:31 make my voice heard.
    0:04:32 No, shut up.
    0:04:34 – And if you’re silent, then you’re not of value.
    0:04:34 That’s what people think.
    0:04:36 They think like, you didn’t add anything.
    0:04:37 – Right.
    0:04:37 – Well, you didn’t take anything away either.
    0:04:40 – Yes, I will tell you this too, Stephen.
    0:04:40 When I go to meetings,
    0:04:41 there’s sometimes I go to meetings
    0:04:44 and if I’m the dumbest person in the room,
    0:04:46 I’m the happiest person.
    0:04:47 That’s the one time where I’m happy
    0:04:48 because I’m thinking, wow,
    0:04:50 look at all these smart people around me
    0:04:52 and I get to be part of this.
    0:04:53 I get to listen.
    0:04:55 I love to sit back and listen.
    0:04:56 There’s times, I just had a meeting
    0:05:00 with like my scripted agent, Sylvie,
    0:05:03 with my manager about some TV project.
    0:05:04 And I knew enough to know,
    0:05:06 to say, they’re like, hey, every this and this.
    0:05:07 And I said, you know what?
    0:05:09 This is space I don’t know.
    0:05:10 I’m gonna follow your lead,
    0:05:12 fill me in, I’m taking a seat back.
    0:05:13 You guys do the talking.
    0:05:15 – What about when someone compromises your boundaries
    0:05:16 or disrespects you?
    0:05:17 How do you react to that?
    0:05:20 ‘Cause I think I have a lot of leaders around me
    0:05:21 in my various businesses.
    0:05:23 And I see sometimes that some leaders struggle
    0:05:25 with confrontation.
    0:05:26 They struggle with, you know,
    0:05:29 team member might disrespect them in some way
    0:05:33 or might not deliver work to the right standard.
    0:05:37 And they might struggle with like pulling that person in,
    0:05:38 knowing how to do that
    0:05:39 and how to address that situation.
    0:05:41 And the avoidance of that conflict
    0:05:43 obviously just causes a bigger future problem
    0:05:46 because you’re setting a new boundary, right?
    0:05:51 You’ve let someone jeopardize or cross a line.
    0:05:54 And if you don’t, I’m assuming that if in the moment
    0:05:55 you don’t address that,
    0:05:57 they’re gonna cross it again in the future.
    0:05:58 This is really about like conflict resolution,
    0:06:00 interpersonal conflict resolution.
    0:06:02 And when you’ve been disrespected,
    0:06:03 how do you deal with that?
    0:06:05 – So the first I’m gonna do is I’m gonna flip it back.
    0:06:07 What have you done to let people think
    0:06:10 that they can do that to you?
    0:06:11 That’s the first thing I’m gonna say.
    0:06:13 What standards have you created
    0:06:16 or what things have you set up to let people think,
    0:06:17 I don’t have to deliver on time.
    0:06:19 I can’t be disrespectful.
    0:06:20 I can’t show up late for work.
    0:06:21 That’s the first thing I’m gonna say.
    0:06:23 – So it has it a guess that I did,
    0:06:27 I in the past set a standard for this.
    0:06:28 – Right.
    0:06:29 – In some way that I showed up in the past.
    0:06:30 – That’s the first thing I’m gonna do.
    0:06:33 Is there something I have done
    0:06:35 to create an environment where a person thinks
    0:06:37 that it is okay to do these things?
    0:06:38 That’s first.
    0:06:40 – Why do you go to I?
    0:06:43 – Because I’m the one who sets the tone.
    0:06:45 I just interviewed a chief of station,
    0:06:48 former chief of station, John Franche.
    0:06:52 He’s former CIA and he managed a lot of people
    0:06:54 and a very strong, a lot of strong personalities
    0:06:56 ’cause you got officers and all these in different people.
    0:06:58 And he said to me, you know what I learned?
    0:07:02 He said, it is easier to be more,
    0:07:05 have boundaries and be a little bit more sturdy
    0:07:06 and more authoritative in the beginning
    0:07:09 and then pull back and to be everybody’s friend
    0:07:12 and then try to put those boundaries in place.
    0:07:13 The latter doesn’t work.
    0:07:14 He’s like, you do the first,
    0:07:17 you let people know what you expect of them
    0:07:18 and then you can pull back a little bit
    0:07:20 but you always have to tow that line.
    0:07:23 So that’s what I’m gonna say first and he’s right.
    0:07:25 What tone have I set in the environment
    0:07:26 that I’m working that people think
    0:07:28 it’s okay to do these things?
    0:07:29 That’s one.
    0:07:30 Now let’s say sometimes I have an outlier,
    0:07:32 I have a person who does these things.
    0:07:35 As soon as it happens, you have to address it.
    0:07:39 What people do is they don’t address things,
    0:07:40 they let it go.
    0:07:42 It’s small and then it happens again.
    0:07:44 It’s small then again and then we become resentful,
    0:07:46 we become pissed.
    0:07:47 Why does this person keep doing it?
    0:07:49 Why don’t they self-correct?
    0:07:50 Again, it goes back to me.
    0:07:53 Why haven’t I addressed it?
    0:07:54 People are afraid of conflict.
    0:07:58 Conflict can be done in a great way.
    0:08:00 You have to think of conflict as,
    0:08:02 think of it as like I’m competing,
    0:08:04 I can speak to you, not raise my voice,
    0:08:07 not make it ugly and debate something with you.
    0:08:10 In the White House, next to the Oval Office
    0:08:12 was the Cabinet Room.
    0:08:14 The Cabinet Room is where the President would sit
    0:08:16 with all his heads, Secretary of Treasury,
    0:08:18 Secretary of Homeland Security,
    0:08:22 and they would discuss and debate policies, laws,
    0:08:23 and they would compete.
    0:08:26 One person would say, I don’t like this idea, this is why.
    0:08:29 Another person would say, well, this idea doesn’t work,
    0:08:30 this is why.
    0:08:32 You have to be comfortable in doing that.
    0:08:34 Most people are not.
    0:08:36 They don’t understand that you can sit somebody down
    0:08:37 and say, hey, you know, this happened,
    0:08:39 can you tell me about that?
    0:08:41 I had someone who worked for me
    0:08:43 and she had made a mistake on something.
    0:08:45 And so it was a pretty big mistake.
    0:08:47 So I called her up and I said,
    0:08:49 hey, you know what, this and this happened,
    0:08:51 you know, talk me through it.
    0:08:54 And I let her explain and she said, you know,
    0:08:58 I’m sorry, this and that, there’s a reason why.
    0:08:59 But the one thing I did is said,
    0:09:01 because I wanted to rectify it,
    0:09:02 ’cause I didn’t want it to happen again.
    0:09:04 I was like, is there anything I can do
    0:09:06 to help make your job better
    0:09:08 so you can be more successful at what you do?
    0:09:11 Because I want to hear,
    0:09:14 is there something I’m doing or not doing
    0:09:16 that’s impacting her decision-making
    0:09:18 or the way she sees things?
    0:09:19 So it’s a two-fold,
    0:09:21 but you also do when it comes to respect,
    0:09:24 and this is a whole separate thing you brought up,
    0:09:26 with the respect part,
    0:09:29 just make sure people are truly disrespecting you
    0:09:32 and that’s not your ego that feels disrespected.
    0:09:35 ‘Cause sometimes people can’t take somebody pushing back.
    0:09:38 And if my goal is to make a great product
    0:09:40 or business deal or transaction,
    0:09:44 then everything we do should be in furtherance of that.
    0:09:47 But what happens is, Steven,
    0:09:49 people are so afraid of hurting other people’s feelings
    0:09:51 or stepping on other people’s toes,
    0:09:54 nobody says something and that’s worse.
    0:09:56 (upbeat music)
    0:09:57 (upbeat music)
    (âm nhạc vui tươi)
    Trong những môi trường đó, nếu có ai đó không, nếu bạn cảm thấy quản lý của bạn, hoặc sếp của bạn, hoặc CEO, hoặc thậm chí là một đồng nghiệp, không tôn trọng bạn, và tôi đã đọc câu chuyện của bạn, vì vậy tôi biết điều này đã xảy ra nhiều lần trong cuộc đời bạn, nơi có ai đó xung quanh bạn không tôn trọng bạn như bạn xứng đáng. Và tôi có rất nhiều người đến gặp tôi và họ nói rằng họ đang gặp khó khăn vì sếp của họ không tôn trọng họ, hoặc đồng nghiệp của họ không lắng nghe họ, hoặc tất cả những điều như vậy. Khi tôi nói điều đó, tâm trí bạn sẽ nghĩ đến đâu? Bạn sẽ nghĩ đến điều gì trong đầu? Hành động A của bạn là gì?
    – Về điều cuối cùng bạn vừa nói, đồng nghiệp của tôi không lắng nghe tôi. Tôi sẽ quay lại và nói, hãy cho tôi một ví dụ về nơi. Họ không lắng nghe bạn, đúng không? Vì vậy, tôi sẽ hỏi bạn, khi bạn nói, bạn có nhìn vào mọi người không? Bạn có phát âm rõ ràng không? Điều này được gọi là ngữ điệu. Mọi người đều tập trung vào những gì họ nói, như đọc ghi chú của tôi hoặc đọc chương trình nghị sự của tôi. Họ không nghĩ về tông giọng của giọng nói. Bạn đang truyền đạt điều này như thế nào? Bạn có phát âm rõ ràng không? Hay bạn nói– – Hãy cho tôi một ví dụ.
    – Bạn có nói như thế này khi bạn nói không? Tôi có một câu hỏi, tôi chỉ muốn chia sẻ điều gì đó. Mọi người sẽ không chú ý. Tôi có một câu hỏi. Hoặc thậm chí chỉ là tông giọng, cách bạn nói, chào, tôi là Evie, chào, tôi là Evie. Nghe có vẻ khác. Đó là những điều đơn giản bạn có thể làm để đảm bảo mọi người nghe bạn. Điều khác là, tôi thường nói điều này khi tôi nói chuyện với các công ty vì giao tiếp là một điều lớn. Đừng chỉ nói để nói. Có một điều gì đó ở đó và đặc biệt là với phụ nữ, nơi mà hãy chắc chắn rằng họ nghe bạn. Đảm bảo rằng giọng nói của bạn được nghe thấy tại bàn. Tôi không có vấn đề gì với điều đó. Bạn có điều gì có lợi để nói hoặc giá trị để nói không? Bởi vì nếu bạn không có, thì đừng nói gì cả. Một nửa số cuộc họp tôi tham gia, tôi không nói gì. Bởi vì có thể tôi không có gì để nói.
    Thật sự rất thú vị.
    Tôi đã có nhiều năm ngồi trong các phòng họp, khoảng 15 năm trong các phòng họp marketing, không phải 15 năm, mà khoảng 10 năm trong các phòng họp marketing với các CEO, với đội ngũ của tôi, với rất nhiều người khác nhau, rất nhiều đội ngũ khác nhau.
    Tôi đã tham gia hàng ngàn cuộc họp.
    Cuối cùng, tôi nhận thấy một điều trong bản thân mình, đó là một chút định kiến mà tôi có, đó là ngay khi ai đó bắt đầu nói, dựa trên điểm đóng góp của họ, giống như một điểm tín dụng, dựa trên tất cả những đóng góp mà bạn đã thực hiện trong quá khứ.
    Trong vài giây đầu tiên đó, nếu những đóng góp trước đó của họ đều có giá trị, mọi người trong phòng sẽ dừng lại, nhìn và chú ý.
    Nhưng nếu họ có một điểm đóng góp thấp, vì họ liên tục nói chỉ để nói, tức là họ chỉ như, tôi sẽ đưa ra một ví dụ.
    Tại văn phòng New York của tôi ngày trước, có một người mà, chúng tôi đang trong một buổi brainstorming cố gắng giải quyết một vấn đề, và anh ta bắt đầu nói, và bạn sẽ thấy, qua cách anh ta bắt đầu nói, anh ta thực sự chưa nghĩ kỹ về những gì mình sắp nói, và anh ta sẽ nói, “Thế nếu chúng ta đặt một cái gì đó, tôi không biết, như một cái pop-up, và có thể chúng ta sẽ làm một vài TikTok?”
    Và thật sự, điều tôi quan sát từ cá nhân đó là mỗi lần họ mở miệng, mọi người sẽ ngay lập tức coi thường ý tưởng vì họ có một điểm đóng góp quá thấp.
    Và như tất cả chúng ta đều có một điểm đóng góp. Bạn có một điểm, tôi có một điểm.
    Dựa trên 10 năm qua khi chúng ta mở miệng, giá trị của nó đối với những người xung quanh chúng ta.
    Giống như cá nhân đó, mỗi khi anh ta nói, tôi thấy người ngồi bên cạnh anh ta, mà tôi sẽ không nêu tên, gần như lén lút lăn mắt trong năm giây đầu tiên, và đã ngăn chặn trước khi anh ta thậm chí còn nói hết.
    Và sau đó có một người khác tên là Paul, ở văn phòng UK của tôi, không bao giờ nói, như chưa bao giờ thực sự nói gì, là một người rất trưởng thành, rất có kinh nghiệm.
    Ngay khi anh ấy nói bất cứ điều gì,
    bởi vì mỗi lần anh mở miệng,
    đều quan trọng, có giá trị và được cân nhắc.
    Mọi người đều nghĩ, anh ấy có thể ngắt lời bất kỳ ai.
    Ngay lập tức im lặng, mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh chàng này.
    Bởi vì khi anh ấy đóng góp,
    tất cả chúng tôi đều biết rằng anh ấy có điều gì đó quý giá để thêm vào.
    Và vì vậy, tôi đã nói với đội của mình,
    tôi đã nói điều này với đội ngũ mà chúng tôi đang có mặt ở New York,
    hãy đảm bảo rằng bạn dự đoán được điểm đóng góp của mình.
    – Đó là một cách nói thật tuyệt vời, đúng vậy.
    Có lẽ, đúng, đó là điểm số của bạn
    bởi vì mọi người theo dõi bạn.
    Họ biết, Stephen sẽ nói điều gì đó,
    anh ấy không phải lúc nào cũng nói,
    nhưng nếu anh ấy sẽ nói điều gì đó, mỗi lần anh ấy nói,
    anh ấy đều mang đến điều gì đó có giá trị.
    Nơi mọi người nghĩ rằng, tôi phải nói
    bởi vì mọi người bảo tôi phải nói,
    làm cho tiếng nói của tôi được nghe thấy.
    Không, hãy im lặng.
    – Và nếu bạn im lặng, thì bạn không có giá trị.
    Đó là điều mà mọi người nghĩ.
    Họ nghĩ rằng, bạn không thêm gì cả.
    – Đúng.
    – Chà, bạn cũng không lấy đi điều gì cả.
    – Vâng, tôi cũng sẽ nói với bạn điều này, Stephen.
    Khi tôi đi họp,
    đôi khi tôi đến các cuộc họp
    và nếu tôi là người ngu ngốc nhất trong phòng,
    tôi là người hạnh phúc nhất.
    Đó là một lần mà tôi hạnh phúc
    bởi vì tôi nghĩ, wow,
    nhìn tất cả những người thông minh xung quanh tôi
    và tôi được là một phần của điều này.
    Tôi được lắng nghe.
    Tôi thích ngồi lại và lắng nghe.
    Có những lúc, tôi vừa có một cuộc họp
    với đại diện của tôi, Sylvie,
    với quản lý của tôi về một dự án truyền hình.
    Và tôi biết đủ để biết,
    để nói, họ như, này, mọi thứ này và này.
    Và tôi đã nói, bạn biết không?
    Đây là lĩnh vực tôi không biết.
    Tôi sẽ theo sự dẫn dắt của bạn,
    hãy cho tôi biết, tôi sẽ ngồi lại.
    Các bạn hãy nói chuyện.
    – Còn khi ai đó xâm phạm ranh giới của bạn
    hoặc không tôn trọng bạn thì sao?
    Bạn phản ứng như thế nào với điều đó?
    Bởi vì tôi nghĩ tôi có rất nhiều nhà lãnh đạo xung quanh tôi
    trong các doanh nghiệp khác nhau của mình.
    Và đôi khi tôi thấy rằng một số nhà lãnh đạo gặp khó khăn
    với việc đối mặt.
    Họ gặp khó khăn với việc, bạn biết đấy,
    các thành viên trong nhóm có thể không tôn trọng họ theo một cách nào đó
    hoặc có thể không hoàn thành công việc đúng tiêu chuẩn.
    Và họ có thể gặp khó khăn trong việc kéo người đó vào,
    biết cách làm điều đó
    và cách giải quyết tình huống đó.
    Việc tránh né xung đột đó
    rõ ràng chỉ gây ra một vấn đề lớn hơn trong tương lai
    bởi vì bạn đang thiết lập một ranh giới mới, đúng không?
    Bạn đã để ai đó đặt mình vào tình thế nguy hiểm hoặc vượt qua một giới hạn.
    Và nếu bạn không, tôi giả định rằng nếu trong khoảnh khắc
    bạn không giải quyết điều đó,
    họ sẽ lại vượt qua nó trong tương lai.
    Điều này thực sự liên quan đến việc giải quyết xung đột,
    giải quyết xung đột giữa các cá nhân.
    Và khi bạn bị thiếu tôn trọng,
    bạn sẽ xử lý điều đó như thế nào?
    – Vậy điều đầu tiên tôi sẽ làm là tôi sẽ quay ngược lại.
    Bạn đã làm gì để khiến mọi người nghĩ rằng
    họ có thể làm điều đó với bạn?
    Đó là điều đầu tiên tôi sẽ nói.
    Bạn đã tạo ra tiêu chuẩn nào
    hoặc đã thiết lập điều gì để khiến mọi người nghĩ,
    tôi không cần phải hoàn thành đúng thời hạn.
    Tôi có thể không tôn trọng.
    Tôi không thể đến muộn làm việc.
    Đó là điều đầu tiên tôi sẽ nói.
    – Vậy có vẻ như tôi đã, trong quá khứ, thiết lập một tiêu chuẩn cho điều này.
    – Đúng.
    – Theo một cách nào đó mà tôi đã thể hiện trong quá khứ.
    – Đó là điều đầu tiên tôi sẽ làm.
    Có điều gì tôi đã làm
    để tạo ra một môi trường mà một người nghĩ rằng
    điều đó là chấp nhận để làm những điều này?
    Đó là điều đầu tiên.
    – Tại sao bạn lại nói đến tôi?
    – Bởi vì tôi là người thiết lập tông màu.
    Tôi vừa phỏng vấn một trưởng đài,
    trưởng đài cũ, John Franche.
    Ông ấy là cựu nhân viên CIA và đã quản lý rất nhiều người
    và rất nhiều cá tính mạnh mẽ
    bởi vì bạn có các sĩ quan và tất cả những người khác.
    Và ông ấy đã nói với tôi, bạn biết tôi đã học được gì không?
    Ông ấy nói, dễ hơn để có ranh giới và cứng rắn hơn một chút
    và có phần quyền lực hơn ngay từ đầu
    và sau đó lùi lại và trở thành bạn của mọi người
    và sau đó cố gắng thiết lập những ranh giới đó.
    Cách sau không hiệu quả.
    Anh ấy nói, bạn hãy làm trước,
    bạn cho mọi người biết bạn mong đợi gì ở họ
    và sau đó bạn có thể lùi lại một chút
    nhưng bạn luôn phải giữ ranh giới đó.
    Vì vậy, đó là điều tôi sẽ nói đầu tiên và anh ấy đúng.
    Tôi đã tạo ra một bầu không khí như thế nào trong môi trường làm việc
    mà mọi người nghĩ rằng
    việc làm những điều này là chấp nhận được?
    Đó là một điều.
    Bây giờ giả sử đôi khi tôi có một trường hợp ngoại lệ,
    tôi có một người làm những điều này.
    Ngay khi điều đó xảy ra, bạn phải giải quyết nó.
    Những gì mọi người làm là họ không giải quyết vấn đề,
    họ để nó trôi qua.
    Nó nhỏ và sau đó lại xảy ra lần nữa.
    Nó nhỏ rồi lại xảy ra và sau đó chúng ta trở nên oán giận,
    chúng ta trở nên tức giận.
    Tại sao người này cứ tiếp tục làm như vậy?
    Tại sao họ không tự sửa sai?
    Một lần nữa, điều đó quay trở lại với tôi.
    Tại sao tôi chưa giải quyết nó?
    Mọi người sợ xung đột.
    Xung đột có thể được xử lý theo cách tuyệt vời.
    Bạn phải nghĩ về xung đột như,
    hãy nghĩ về nó như là tôi đang cạnh tranh,
    tôi có thể nói chuyện với bạn, không cần phải lớn tiếng,
    không làm cho nó trở nên xấu xí và tranh luận về điều gì đó với bạn.
    Tại Nhà Trắng, bên cạnh Phòng Bầu Dục
    là Phòng Nội các.
    Phòng Nội các là nơi Tổng thống sẽ ngồi
    với tất cả các bộ trưởng của mình, Bộ trưởng Tài chính,
    Bộ trưởng An ninh Nội địa,
    và họ sẽ thảo luận và tranh luận về các chính sách, luật pháp,
    và họ sẽ cạnh tranh.
    Một người sẽ nói, tôi không thích ý tưởng này, đây là lý do.
    Một người khác sẽ nói, ý tưởng này không hiệu quả,
    đây là lý do.
    Bạn phải thoải mái khi làm điều đó.
    Hầu hết mọi người thì không.
    Họ không hiểu rằng bạn có thể ngồi xuống với ai đó
    và nói, này, bạn biết đấy, điều này đã xảy ra,
    bạn có thể nói cho tôi về điều đó không?
    Tôi đã có một người làm việc cho tôi
    và cô ấy đã mắc một sai lầm về một điều gì đó.
    Và đó là một sai lầm khá lớn.
    Vì vậy, tôi đã gọi cho cô ấy và nói,
    này, bạn biết đấy, điều này và điều này đã xảy ra,
    bạn biết đấy, hãy nói cho tôi về nó.
    Và tôi để cô ấy giải thích và cô ấy nói, bạn biết đấy,
    tôi xin lỗi, điều này và điều kia, có lý do cho điều đó.
    Nhưng điều duy nhất tôi đã làm là nói,
    bởi vì tôi muốn sửa chữa nó,
    ‘Vì tôi không muốn điều đó xảy ra lần nữa.
    Tôi đã nghĩ, có điều gì tôi có thể làm
    để giúp công việc của bạn tốt hơn
    để bạn có thể thành công hơn trong những gì bạn làm?
    Bởi vì tôi muốn biết,
    có điều gì tôi đang làm hoặc không làm
    ảnh hưởng đến quyết định của cô ấy
    hoặc cách cô ấy nhìn nhận mọi thứ không?
    Vì vậy, đây là một vấn đề hai chiều,
    nhưng bạn cũng cần phải tôn trọng,
    và đây là một vấn đề hoàn toàn khác mà bạn đã đề cập,
    với phần tôn trọng,
    chỉ cần đảm bảo rằng mọi người thực sự không tôn trọng bạn
    và đó không phải là cái tôi của bạn cảm thấy bị thiếu tôn trọng.
    Bởi vì đôi khi mọi người không thể chấp nhận khi ai đó phản bác lại.
    Và nếu mục tiêu của tôi là tạo ra một sản phẩm tuyệt vời
    hoặc một thỏa thuận kinh doanh hoặc giao dịch,
    thì mọi thứ chúng tôi làm nên hướng tới điều đó.
    Nhưng điều xảy ra là, Steven,
    mọi người quá sợ làm tổn thương cảm xúc của người khác
    hoặc đạp lên chân người khác,
    nên không ai nói gì và điều đó còn tồi tệ hơn.’
    (âm nhạc)
    (âm nhạc)
    (輕快的音樂)
    在這些環境中,如果有誰不尊重你,
    如果你覺得你的經理、老闆、
    或是首席執行官,甚至是一位同事,
    沒有給你應有的尊重,而我也看過你的故事,
    所以我知道這在你的生活中發生過多次,
    身邊總有不尊重你的人。
    我碰到很多人來說,
    他們有困擾,因為他們的老闆
    不尊重他們,或者同事
    不聽他們的意見,或是其他種種這類的事情。
    當我這麼說的時候,你的心思會自動回到哪裡?
    在你的腦海中,你會去想什麼?
    你的行動 A 是什麼?
    – 對於剛才你提到的那一點,
    同事不聽我說話。
    我會回應說,舉個例子,在哪裡?
    他們不聽你講,對吧?
    所以我會問你,當你說話時,
    你有看著別人嗎?
    你有放大你的聲音嗎?
    這被稱為語言學外圍學。
    每個人都專注於他們所說的,
    像是在讀我的筆記或我的日程。
    他們不會想到聲音的音調和音高。
    你是如何傳達這些的?
    你在放大你的聲音嗎?
    還是你在這麼說的時候,
    – 給我一個例子。
    – 你是這樣說話的嗎?
    我有一個問題,我只是想分享一些東西。
    人們可能會心不在焉。
    我有一個問題。
    或者只是在語調上,例如你怎麼開始,
    嗨,我是 Evie,嗨,我是 Evie。
    感覺就不一樣。
    這些都是你可以做的小事情
    以確保人們聽到你。
    另一件事是,
    我在跟公司交流時經常說這一點
    因為溝通是一個重要的事情。
    不要只是說著聊。
    外面有這樣一種情況,尤其對於女性來說,
    就是,確保他們聽到你。
    確保你的聲音在桌上被聽到。
    我覺得這很好。
    你有什麼有價值的東西想要說嗎?
    如果沒有,那就不要說任何話。
    我參加的會議中有一半我不會說話。
    因為也許我沒有什麼要說的。
    這真的很有趣。
    我參加過很多董事會會議,已經有很多年了,
    大約 15 年的時間都在行銷董事會上,
    不,15 年,差不多有 10 年的時間在行銷董事會中
    和 CEOs、我的團隊,很多不同的人,
    很多不同的團隊。
    我參加過數千次的會議。
    最終我觀察到我自己的某些東西,
    這是我心中的一種偏見,
    就是當有人說話的瞬間,
    根據他們的貢獻評分,
    這就像一種信用評分,
    是根據你在過去的所有貢獻來評判的。
    在最初的幾秒鐘裡,
    如果他們之前的貢獻都是有價值的,
    房間裡的每個人都會停止,看看,並側身向前。
    但如果他們的貢獻評分一直很低,
    因為他們總是為了講話而講話,
    也就是說,他們就像,我給你一個例子。
    在我紐約辦公室的時候,
    有一個人,當我們在進行腦力風暴,試圖解決一個問題時,
    他開始說話,
    你可以看出,他說話的方式,
    他根本沒有仔細思考他要說的話,
    他會說,怎麼樣如果我們放一個,我不知道,
    像是一個彈出窗口,或許我們可以做一些 TikTok?
    所以,老實說,從那個個體身上我觀察到,
    每當他一開口,人們基本上會瞬間忽視這個想法,
    因為他們的貢獻評分非常低。
    我們每個人都有一個貢獻評分。
    你有一個,我有一個。
    根據我們過去 10 年來開口的表現,
    對周圍人來說有多么有價值。
    像那個人,無論他什麼時候說話,
    我都會看到坐在他旁邊的人,
    不會提名他,幾乎在前五秒鐘內就低調翻白眼,
    在他還沒講完的時候就關閉了。
    然後還有另一位叫 Paul的男士,
    在我的英國辦公室,他從不說話,
    幾乎沒有說過什麼,超成熟,超有經驗的人,
    他一說話,因為他每次開口都重要、
    有價值且經過考慮。
    每個人都會說,他可以打斷任何人。
    瞬間的沈默,大家都盯著這個人看。
    因為他所貢獻的,我們都知道他有重要的事情要說。
    所以我會告訴我的團隊,
    我對在紐約的這個團隊說過,
    務必確保你預測自己的貢獻評分。
    – 這是一種很棒的說法,是的。
    你可能,是的,這就像你的評分,
    因為人們會對你有所留意。
    他們知道,Stephen會說些什麼,
    他並不是總是開口,但每次他說什麼,
    他都會提供一些有價值的內容。
    而人們認為,我必須說話,
    因為每個人告訴我我必須說話,
    讓我的聲音被聽到。
    不,閉嘴。
    – 如果你沉默,那麼你就沒有價值。
    這是人們的想法。
    他們認為,你沒有添加任何東西。
    – 對。
    – 嗯,你也沒有帶走任何東西。
    – 是的,我也要告訴你,Stephen。
    當我參加會議時,
    有時如果我在房間裡是最笨的人,
    我會是最開心的人。
    那是我唯一快樂的時候,
    因為我在想,哇,
    看看這些聰明的人在我周圍,
    我能成為這其中的一部分。
    我可以聆聽。
    我喜歡坐下來聆聽。
    有時,我剛剛和我的經紀人 Sylvie,
    還有我的經理一起開會,
    討論一個電視項目。
    我知道足夠多,
    我會說,他們在說,嘿,每個這和那。
    我說,你知道嗎?
    這是我不知道的領域。
    我會跟隨你們的帶領,
    告訴我,你們繼續談話。
    – 那麼當有人侵犯了你的界限
    或者不尊重你時,你怎麼反應?
    因為我覺得我周圍有很多領導者
    在我的不同業務中。
    我有時看到有些領導者會在對抗中掙扎。
    他們在掙扎,您知道,團隊成員可能以某種方式不尊重他們,或者可能沒有達到工作標準。他們可能在如何將那個人拉進來、知道該怎麼做以及如何處理這種情況上感到困難。而避開衝突顯然只會造成未來更大的問題,因為您已經設立了了一個新的界限,對吧?您讓某人危及或越過了某條界線。如果您在當下不加以解決,我假設他們將來會再次越過這條界線。這實際上是關於衝突解決,尤其是人際衝突解決。當您受到不尊重時,您該如何應對?
    – 所以我首先要做的是將問題反過來。您做了什麼讓人們認為可以這樣對待您?這是我第一件要說的事情。您創造了什麼標準,或者設置了什麼東西讓人們認為,我不必按時交付,我可以不尊重,不可以遲到上班。這是我首先要說的。
    – 所以我猜我過去為此設立了一個標準。
    – 對。
    – 以某種方式,我過去表現出來的。
    – 這是我第一件要做的。我是否做過某些事情,創造了讓某人認為這樣做是可以的環境?這是一。
    – 為什麼要提到我?
    – 因為我是設定基調的人。我剛面試過一位過去的站長,約翰·法蘭切。他是前CIA的員工,管理過很多人,也有很多強勢性格的人,因為有各種官員和不同的人。他告訴我,你知道我學到了什麼嗎?他說,最開始能夠設定邊界、變得堅定且更具權威是更容易的,然後再縮回來,變成每個人的朋友,再嘗試設置那些邊界是不行的。他說,你要做第一步,讓人們知道你對他們的期望,然後可以稍微放鬆一下,但你總是必須保持那條界線的存在。所以這是我首先要說的,他是對的。我在工作環境中設置了什麼基調,以至於人們認為這樣做是可以的?這是一。現在假設有時我有一個例外,我有一個人做這些事情。一旦發生,就必須立即解決。人們所做的是不去處理事情,任其發展。這是一件小事,然後它再次發生。又是一件小事,然後我們開始產生怨恨,變得生氣。為什麼這個人不停這樣做?為什麼他們不自我修正?再一次,回到我自己。為什麼我不去處理這個?人們害怕衝突。衝突可以以很好的方式來解決。您必須將衝突視為,想像成我在競爭,我可以跟您對話,不提高聲音,不讓事情變得醜陋,與您辯論。在白宮,靠近圓形辦公室的是內閣會議室。內閣會議室是總統會與他的各部長——如財政部長、國土安全部長——坐在一起討論和辯論政策、法律的地方。他們會競爭。一個人會說,我不喜歡這個想法,原因是什麼。另一個人會說,這個想法行不通,原因是什麼。您必須對這樣做感到舒適,但大多數人並不這樣。他們不明白,您可以讓某人坐下來,說,嘿,您知道,這樣這樣發生了,能告訴我嗎?我曾經有一位員工,她在某件事上犯了錯。這是一個相當大的錯誤。所以我給她打了電話,我說,嘿,您知道嗎,這些事情發生了,跟我講講。然後我讓她解釋,她說,您知道,我很抱歉,這樣那樣,也有原因。但是我做的事情之一是說,因為我想修正它,因為我不想它再次發生。我問,還有什麼我可以做的,來幫助改善您的工作,讓您在工作中更成功?因為我想了解,是否有我做了或沒做的事情影響到她的決策或她的看法?所以這是雙向的,但您還需要在尊重方面做,這是您提到的另一個獨立的事情,尊重的部分,確保人們確實是不尊重您,並不是因為您的自我感受到不尊重。因為有時候,人們無法容忍別人反駁。如果我的目標是做出一個優秀的產品或商業交易,那麼我們所做的一切都應該是為了促進這個目標。但情況是,史蒂芬,人們非常害怕傷害其他人的感情或踩到其他人的腳,因此沒有人敢說出來,這樣更糟糕。 (音樂) (音樂)

    In this moment, former U.S. Secret Service Special Agent Evy Pompouras discusses how to earn and maintain respect in the workplace. According to Evy, it is important to reflect on your own actions when faced with disrespect. This includes assessing the tone and pitch of your voice to see if any changes could lead to gaining more respect. The same principle applies to self-assessments of your contributions in the workplace, as Evy emphasises that people who speak too much often lose respect in the workplace while those who provide meaningful insight gain in. Evy also recommends addressing signs of disrespect straight away rather than avoiding the situation. Although difficult conversations may be uncomfortable, they can ultimately strengthen relationships and improve future interactions.

    Listen to the full episode here –

    Spotify- https://g2ul0.app.link//4lagoaEAoNb

    Apple – https://g2ul0.app.link/TIVYc9ZjNu

    Watch the Episodes On Youtube – https://www.youtube.com/c/%20TheDiaryOfACEO/videos

    Evy: https://www.evypoumpouras.com

  • The No.1 Eye Doctor: They’re Lying To You About Blue Light! The Truth About Floaters! Turn This Phone Setting On To Save Your Eyes!

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:02 There’s a lot of misconceptions around how we get bags under our eyes.
    0:00:05 I always assume it’s that stress and they haven’t been sleeping.
    0:00:08 So I did research to look into this and a lot of people don’t know this, but it’s actually…
    0:00:10 Really?
    0:00:15 So if I never want to get bags under my eyes again, what is the natural easy solution?
    0:00:16 Try this.
    0:00:19 Dr. Joseph Allen is the board certified eye doctor.
    0:00:22 Helping millions of people understand eye health and unlocking the secrets behind
    0:00:24 achieving sharper and healthier vision.
    0:00:28 I really want to talk to you about so many misconceptions because I don’t know what’s true.
    0:00:29 Sure.
    0:00:31 Okay, so my vision loss being inevitable.
    0:00:32 Is that true?
    0:00:37 Unfortunately, there are changes that occur with age that will change your eyesight and vision.
    0:00:41 But there’s a lot of things that can help prevent and slow down progression and we’ll go into them.
    0:00:43 And then every once in a while, my eyelid starts twitching.
    0:00:44 What is that?
    0:00:45 Eyelid myokymia.
    0:00:48 So that is your threshold of your stress.
    0:00:50 Get more sleep and stop drinking so much caffeine.
    0:00:51 What about blue light?
    0:00:52 Is that harmful?
    0:00:55 The blue light that comes from your digital screens has consistently shown in research
    0:00:58 to not increase the risk of aging eye diseases.
    0:01:02 And research on using blue light glasses shows that it could just be placebo effect.
    0:01:04 But if you’re worried about how blue light is affecting you,
    0:01:08 just moving your phone back twice as far will decrease your blue light exposure by 75%.
    0:01:11 And more people are starting to care about that eye health than ever before.
    0:01:14 But is our eye health getting better or worse?
    0:01:14 Of course.
    0:01:18 For example, right now about 30% of the world’s population is nearsighted.
    0:01:23 But by about 2050, we will have about 50% of being nearsighted because of our lifestyle.
    0:01:27 So how much screen time being indoors, reading books up close is okay?
    0:01:28 It depends on age.
    0:01:36 Who are you?
    0:01:38 What do you do?
    0:01:42 And I think most importantly of all, why is it so important that you do it?
    0:01:44 I am a doctor of optometry.
    0:01:48 I am a fellow of the American Academy of Optometry.
    0:01:51 And I am a diplomat of the American Board of Optometry.
    0:01:56 So I practice eye care here in the US.
    0:02:02 And I see patients for all sorts of eye conditions, whether that be diagnosing,
    0:02:07 managing anything from vision problems, simply as like nearsightedness or astigmatism,
    0:02:13 to fitting contact lenses, to diagnosing different diseases in the back of the eye,
    0:02:17 and then prescribing medications or therapy to try and prevent that from getting worse
    0:02:18 or to help treat it.
    0:02:26 On top of all of this, I also host on various social media channels
    0:02:32 a educational website about helping people learn about the eyes, their vision,
    0:02:34 and finding the best vision products.
    0:02:41 And that really falls back to my mission of just helping people see their very best today,
    0:02:44 but also keeping them see their best tomorrow.
    0:02:50 And when you think about where we are as humans, as it relates to our eye health,
    0:02:53 like what’s the macro picture, like what’s going on?
    0:02:57 I don’t know whether it’s just because I’m getting older, but I’m wondering if more people
    0:03:00 are starting to care about their eye health than ever before, and if they are, why?
    0:03:03 And is our eye health getting better or worse?
    0:03:12 I want to say that I think people generally are being more interested in eyes and vision.
    0:03:16 Unfortunately, part of that is probably because they’re noticing more problems.
    0:03:24 People are starting to notice dysfunctions or more problems with their eye strain.
    0:03:25 They’re noticing more problems with dry eye.
    0:03:33 Children are starting to become nearsighted, faster, and to greater degrees.
    0:03:42 And because of those factors, we’re also seeing a lot more eye health conditions
    0:03:47 in the back of the eye that also is reflected with other metabolic diseases like diabetes.
    0:03:53 Significantly causes damage and leads to potential blindness inside the eye,
    0:03:56 so there’s a lot of factors to it.
    0:03:57 What’s changing?
    0:04:03 You referred to some of the situations there as becoming more or worse, etc.
    0:04:06 That would suggest that there’s something environmental or within our lifestyle that’s
    0:04:08 having an impact on that.
    0:04:11 So again, there’s many factors that go into it.
    0:04:15 Certainly, just having an aging population, our population,
    0:04:19 a lot of people are starting to move into older age groups.
    0:04:26 We also have aftermath of poor diet, a lot of people with diabetes, high blood pressure,
    0:04:30 and all these other conditions that cause ripple effects down the road.
    0:04:36 And then our society has changed, especially in the form of lifestyle beyond diet.
    0:04:42 Also, what we do throughout the day, how much time do we spend on devices up close?
    0:04:46 How much of our society is focused on education?
    0:04:49 And how much time do we spend indoors?
    0:04:58 All of these things are pushing us as a society to have different changes within the eye
    0:05:02 and increase our risk for diseases and potential vision loss.
    0:05:04 Why does it matter?
    0:05:09 You know, I ask that question because I think for people to spend time listening to all the
    0:05:14 education you give out, they first have to really believe that their eyes matter.
    0:05:18 And I know this sounds like a bit of a crazy question because we all can understand that
    0:05:20 seeing things is useful.
    0:05:23 But sometimes in life, I think we don’t appreciate things until we lose them.
    0:05:26 And I think in your line of work, you must see that more than ever, no pun intended.
    0:05:29 Right. No, you’re absolutely correct.
    0:05:35 And it’s so frustrating as an eye care provider of how many patients or how many people just come
    0:05:38 in because they finally notice something’s wrong.
    0:05:42 And usually by the time something’s wrong, they notice it.
    0:05:43 It’s already too late.
    0:05:49 And so one of the best things I can recommend for anybody is to, whether you think you have
    0:05:51 a problem with your vision, because a lot of people are like, “I see great.
    0:05:51 I see fine.
    0:05:52 I don’t need to see an eye doctor.”
    0:05:54 It’s like, “No, you absolutely need to.”
    0:05:58 There are so many different, not only just problems with your eyesight that we can catch,
    0:06:05 but there’s so many, there’s over 270 different conditions, systemic and vision conditions that
    0:06:13 an eye doctor can diagnose from just one of the simplest non-invasive medical evaluations.
    0:06:15 And that’s just getting an eye exam every year.
    0:06:19 Give me some examples of how conditions you’ve spotted by doing an eye exam.
    0:06:24 So patients who don’t know they’re diabetic will catch diabetes by looking inside the eye
    0:06:26 because diabetes will cause damage to the blood vessels.
    0:06:29 And we can see bleeding happening in the retinal tissue.
    0:06:34 We can see high blood pressure, high cholesterol.
    0:06:38 I’ve had patients where I’ve caught that they’ve technically had little strokes already
    0:06:40 inside because it’s looking inside the eye.
    0:06:42 The eye itself can have a stroke.
    0:06:45 We can see cholesterol plaques stuck in the arteries within the eye.
    0:06:48 Autoimmune conditions.
    0:06:50 We’ll catch those from doing an eye exam.
    0:06:58 Unfortunately, things like brain tumors and conditions like multiple sclerosis will catch those.
    0:07:02 I’ve, I had a one story I’ll share.
    0:07:06 I have one patient who was, she was young.
    0:07:09 She was 20 years old, college student.
    0:07:11 She came in for just getting new glasses contact lenses.
    0:07:12 She has to go to school.
    0:07:13 She has to see well.
    0:07:17 And during that very routine exam, she has no other problems.
    0:07:21 I’m looking inside the eye and I can see a hemorrhage,
    0:07:22 a blood spot.
    0:07:26 But there’s different types of hemorrhaging that occurs in the back of the eye.
    0:07:30 This specific type of hemorrhage is called a Roth spot.
    0:07:39 And typically we only see Roth spots if somebody has a more serious condition going on.
    0:07:41 Can you show me on that where you saw it?
    0:07:42 Sorry.
    0:07:42 So.
    0:07:48 So we, for people that aren’t watching and just listening on audio, we have a model of an eye here.
    0:07:53 So with the model of the eyeball, during the exam, we of course look through the cornea,
    0:07:54 through the pupil.
    0:07:55 Usually we dilate the pupils.
    0:08:02 If I was to open up the inside of the eye, the orange part that you see here, that’s the retinal
    0:08:03 tissue.
    0:08:06 And you can see the little red lines, those are blood vessels.
    0:08:11 The retina is really, the eyeball is kind of beautiful because it has a dual blood supply.
    0:08:15 So it actually has blood that comes through the back and supplies the retina from the back side.
    0:08:20 But then it has blood vessels that go within the retina and supply nutrients within the retina
    0:08:20 from the front side.
    0:08:26 So this type of bleeding spot was occurring just right here in the back of the eye,
    0:08:28 a little bit off angle, but it was occurring there.
    0:08:32 And I was like, this should not be there.
    0:08:36 Especially for somebody that was healthy, had no other issues.
    0:08:37 What sort of age?
    0:08:40 She was 20 year old female college student.
    0:08:45 And usually again, we see raw spots in more serious conditions,
    0:08:53 whether somebody is extremely diabetic or they have HIV, something is going on.
    0:08:55 So I said, this is not right.
    0:08:56 We need to do blood work.
    0:09:03 So I ended up referring her, basically did requested blood, blood, blood panel.
    0:09:05 And she didn’t have like a family doctor.
    0:09:08 So I’m like, okay, we need to refer you, but she’s heading out to college.
    0:09:09 So I’m like, I’m going to give you my full report.
    0:09:11 I need you to go get this done.
    0:09:13 And then COVID happened.
    0:09:15 So I didn’t hear anything.
    0:09:21 And so finally a few weeks later, they finally allowed doctors to go back into
    0:09:23 clinics for emergency care in case I had an emergency.
    0:09:25 And I called up that patient.
    0:09:27 I just wanted to check on her, see, hey, what’s going on?
    0:09:28 Did you have to get that blood work?
    0:09:29 And she’s like, you saved my life.
    0:09:32 And I was like, what?
    0:09:33 She’s like, yeah.
    0:09:37 A few days later, I started feeling really tired and not feeling well.
    0:09:40 So I went into the doctor and I brought your report.
    0:09:41 They did blood work.
    0:09:46 They found out I had, they put her in intensive care unit for three days
    0:09:49 because they were worried she was going to bleed out.
    0:09:56 Her platelets were so low that she could have just bled there from doing the blood work.
    0:10:01 She had an immunothrombocytopenic perpura.
    0:10:07 So her immune system, because probably a virus, but her immune system was attacking
    0:10:08 her platelets.
    0:10:11 Platelets are the thing that sort of clots the blood, right?
    0:10:11 Correct.
    0:10:15 And that ended up manifesting in the eye.
    0:10:19 So it was one of the few cases where I was like, wow.
    0:10:23 Like, otherwise if she hadn’t come in, what could have happened?
    0:10:24 Right?
    0:10:29 So I just use that as a good demonstration because there are so many things that we catch on
    0:10:31 even a daily, weekly basis.
    0:10:34 There’s so many misconceptions around vision in the eye.
    0:10:39 I think one of the misconceptions I think I found myself living under is that my vision
    0:10:43 loss is inevitable, really irrespective of what I do.
    0:10:48 And the minute you start to believe that story, then it kind of disempowers you,
    0:10:51 but it takes all your motivation to do anything about your vision.
    0:10:52 Now is that true?
    0:10:59 There is changes that occur with age that will change your eyesight and vision.
    0:11:07 That some just fundamental facts that you don’t really have like supreme control over.
    0:11:08 It’s like your hair growing gray.
    0:11:10 Like it’s going to happen.
    0:11:11 It’s kind of accepted.
    0:11:12 Yeah, with older age, you’re going to have gray hair.
    0:11:19 With the eye, there’s conditions like that, like cataracts, age-related cataracts,
    0:11:20 eventually will develop.
    0:11:26 Pressbiopia, that’s the condition where people are in their 40s and early 50s.
    0:11:30 They start having a hard time seeing up close and they have to push things further back and
    0:11:33 they start wearing bifocals or varifocals.
    0:11:37 So those sort of conditions inevitably do happen.
    0:11:45 But there are thankfully a lot of things in our lifestyle that research is paying more attention
    0:11:53 to that can help prevent, hopefully prevent and even slow down the progression of more
    0:11:55 devastating blinding eye diseases.
    0:12:01 So there are things you can do and be aware of and happy to go into that.
    0:12:09 So global eye health and the statistics, one of the really sort of shocking stats I read is that
    0:12:14 most of us are going to develop neocytidness when you go into sort of 2050, 2016.
    0:12:15 Is that true?
    0:12:16 What are the stats around that?
    0:12:21 So a publication came out in 2016, an ophthalmology author of Holden.
    0:12:26 They looked at the statistics of myopia or neocytidness.
    0:12:32 Even going further back, we’ve known that neocytidness does, is progressing.
    0:12:41 And now between around 20, it’s estimated that right now about 30% of the world’s population
    0:12:42 is neocytid.
    0:12:48 But by about 2050, we will have about 50% of the entire world’s population being neocytid.
    0:12:56 In the US right now, for kids aged 5 to 19, it were already about 42%.
    0:13:05 And by 2030, so in just a few years, it’s expected the US will be about that 50% mark.
    0:13:11 And then other parts of the world, like East Asia, like in Japan, it’s closer to 80% and 90%
    0:13:14 people are already neocytid.
    0:13:14 Really?
    0:13:16 How come?
    0:13:21 There’s certainly genetics plays a role.
    0:13:25 As more research has come out, we know that genetics maybe only plays maybe up to about
    0:13:27 30% of the factor.
    0:13:32 So if your parents are neocytid, or if somebody’s severely neocytid, like if your mom’s severely
    0:13:36 neocytid, you are a much higher risk of developing it.
    0:13:43 But the key other factors of lifestyle falls down to urbanization.
    0:13:51 Really the fact that if you go outside in a big city that has streets really close to each other,
    0:13:53 you’re not really in an open field, right?
    0:13:55 You have big, tall buildings right next to you.
    0:14:00 And then you go inside and you’re inside of a smaller building, a smaller apartment.
    0:14:07 Then there’s the fact that we spend so much emphasis in our society on education,
    0:14:10 on being up close beings, right?
    0:14:15 Kids now are not only pushed to excel in education and being introduced to education
    0:14:18 earlier and to spend more time studying and learning.
    0:14:25 But parents are giving their kids digital devices as the babysitter 2.0, right?
    0:14:28 So kids are staring at tablets even from a very young age.
    0:14:32 And then it’s the amount of time we’re spending indoors.
    0:14:38 It’s interesting because I don’t even think most people realize that
    0:14:45 the way we live our lives, the things we stare at being indoors can change the eye.
    0:14:48 I think we all kind of operate under this assumption that our eyes are just our eyes.
    0:14:52 And we think of muscles as being trainable and exerciseable.
    0:14:55 I can go to the gym, I lift a weight, my muscle changes.
    0:14:57 But my eye changing is something that I think is quite a
    0:15:01 and surprising concept to most people.
    0:15:04 How do we know this?
    0:15:12 So statistically, we’ve watched and data collected for many decades,
    0:15:15 watching people gradually become more and more nearsighted.
    0:15:19 And there’s been in those theories of why that could happen.
    0:15:25 The evidence of what changes physiologically with the eyeball
    0:15:31 is that the eye, as you grow and go through adolescence and your body’s growing,
    0:15:40 the eyeball actually grows backward toward the brain into the orbit eye socket a little bit.
    0:15:42 And it doesn’t need to change much.
    0:15:47 The eye growing one millimeter, just one millimeter,
    0:15:51 will change your prescription for glasses by about three diopters,
    0:15:54 which is a high amount.
    0:15:56 So if somebody gets two millimeters of change,
    0:16:02 that is already into what we classify as severe myopia,
    0:16:08 which carries a high risk for eye diseases like glaucoma, cataracts,
    0:16:13 having a retinal detachment where the retina in the back of the eye peels off the back of the globe.
    0:16:16 And then what’s called myopic maculopathy,
    0:16:21 which is a form of kind of macular degeneration that typically occurs with later age.
    0:16:27 And that one millimeter, two millimeter growth is linked to lifestyle.
    0:16:29 The vast majority of it.
    0:16:35 How much screen time, how much being indoors,
    0:16:38 how much reading books up close is okay?
    0:16:41 Is there like a recommended daily allowance?
    0:16:48 So there are some recommendations put forth by the American Academy of Pediatrics.
    0:16:53 And it depends a little bit on age, especially for young kids.
    0:16:58 But I think for the first few years of life, they don’t recommend kids look at screens at all.
    0:17:00 And then why?
    0:17:05 Why? Because again, there’s research showing that not just for eye development,
    0:17:07 but also neurological development.
    0:17:13 And I’m not a specialist on that form of pediatric brain development,
    0:17:15 so I can’t really opine on that.
    0:17:18 But we do, there are recommendations for it.
    0:17:20 And I encourage anybody who’s listening,
    0:17:22 if you have a young child, if you’re thinking about having a child,
    0:17:24 definitely look into those recommendations,
    0:17:27 because it has impacts on your child’s development and growth.
    0:17:32 The, as far as like adults, like you and I are both in our 30s,
    0:17:36 how much time is spending on like looking up close.
    0:17:40 Once you’re past the age of like 20, 25,
    0:17:44 the rate of myopia development thankfully slows down.
    0:17:44 That’s in the sightedness.
    0:17:46 Near sightedness, correct.
    0:17:47 That does slow down.
    0:17:54 But about 10% of the population can still develop a stronger and stronger prescription.
    0:17:57 And part of that, again, is your education
    0:18:00 and how much time you’re spending indoors and on your devices.
    0:18:06 The, there have been numerous studies looking at outdoor time,
    0:18:12 and that spending more time outside can offset the onset
    0:18:14 and progression of near sightedness.
    0:18:21 Most studies are quoting somewhere around 90 minutes to two hours a day,
    0:18:26 can kind of offset the, all the near work that children are using.
    0:18:28 So spending sort of 90 minutes to two hours a day,
    0:18:31 looking outside, looking far.
    0:18:33 That’s, that’s a part of it.
    0:18:36 The various studies do look at, you know,
    0:18:38 are they doing things up close while they’re outside?
    0:18:40 Or is it just being outside?
    0:18:42 It’s not fully understood.
    0:18:44 Is it sunlight?
    0:18:46 Is it the brightness of light outside?
    0:18:52 Is it the individual, specific wavelengths of sunlight
    0:18:55 that are somehow communicating to the back of the eye to grow or not?
    0:19:02 There’s also the thought that the way the world around us
    0:19:05 focuses on the retina when we’re outside
    0:19:07 may send a different signal to the back of the eye.
    0:19:12 Because one of the areas that they’ve done so much research
    0:19:16 on in terms of how myopia progresses
    0:19:20 has to do with how light is focusing on different parts of the retina.
    0:19:25 I do want to just step back when it comes to all the spending time outside.
    0:19:29 It’s, again, that research is largely based on surveys.
    0:19:32 And so they aren’t 100% sure how much light
    0:19:34 outs the door time people are really getting.
    0:19:40 So now they’re utilizing health trackers and giving it to kids for those studies
    0:19:42 so they can track truly how much light they’re getting
    0:19:45 when they’re stepping outside, which is not.
    0:19:47 So they can have a better objective data
    0:19:50 to really understand the risk of myopia progression based on that.
    0:19:54 I was wondering if Vitamin D plays a role at all there.
    0:19:56 That’s also theorized and looked at in some studies.
    0:20:05 Also just athletics and getting more motion in the daily activities.
    0:20:09 So there’s many different studies in those regards.
    0:20:11 But right now, even a study out of Taiwan,
    0:20:15 they’ve been implementing a policy.
    0:20:18 It’s like, hey, you have to get at least 90 to two hours,
    0:20:21 90 minutes to two hours outside every single day.
    0:20:24 And they have noticed over the last decade,
    0:20:27 there has been a decrease in childhood myopia
    0:20:32 development. There’s still some debate if it helps slow down progression.
    0:20:35 Because even a more recent meta-analysis said
    0:20:38 it wasn’t statistically significant for the progression of myopia,
    0:20:41 but it does delay onset of myopia.
    0:20:43 Can you reverse myopia?
    0:20:44 No.
    0:20:51 Okay, so if I become nearsighted because of my lifestyle or some other reason,
    0:20:54 I can’t then just spend loads of time outside
    0:20:57 and reverse it and start gazing off into the distance, etc.
    0:21:02 So there’s the understanding of what true myopia is.
    0:21:04 And again, that has to do with the elongation of the eyeball.
    0:21:10 So if you were to somehow find a way to truly reverse myopia,
    0:21:13 you would have to find a way to somehow shift that part of the eye forward,
    0:21:16 which we have not been able to do.
    0:21:20 There are, I know just being in the world of social media,
    0:21:23 there are people who will claim that they’ve done this
    0:21:26 using various things.
    0:21:30 Usually these people who are claiming this are selling something that is not based on science.
    0:21:35 That is, and doing a research study to prove that would be very easy to do.
    0:21:38 And it just, it hasn’t, it doesn’t show.
    0:21:42 Most people, if they are doing, spending more time outside,
    0:21:47 or they are doing eye exercises of any form to try and reverse their nearsightedness,
    0:21:53 what’s likely what they’re going through is that they have something called pseudo myopia.
    0:22:00 Which is where they’ve overused their eye muscles so much
    0:22:02 that they’re more or less having a spasm.
    0:22:08 And they’ve, their muscle is making them think that they are nearsightedness.
    0:22:12 But then finally, going outside, spending more time outside,
    0:22:15 stop staring at their phone so much, they learn to relax their eye muscles.
    0:22:19 And all of a sudden, now they can see better again.
    0:22:22 Well, this is, you know, in part one of my, my personal concerns,
    0:22:26 because sometimes, very rare occasions, I’ll spend, you know,
    0:22:29 maybe nine, 10, 12 hours in this studio.
    0:22:32 And, you know, I’m doing research on the guest before the guest arrives,
    0:22:36 and then we’re sitting at this sort of distance, and I’m very intently focused.
    0:22:38 And it’s a dark room, et cetera.
    0:22:42 And then when I walk outside, it’s like, I can’t see a bloody number plate.
    0:22:43 And I think I’m losing my vision.
    0:22:47 But from what you’re saying there, it sounds like I’m going through a bit of pseudo myopia.
    0:22:51 You could be. You’re, of course, I haven’t done an eye exam on you.
    0:22:52 I don’t know where you’re at.
    0:22:54 Can I ask, when was the last time you had your eye check?
    0:22:54 Oh, no comment.
    0:22:57 It was a long time ago.
    0:23:01 And the reason for that is, again, because I just, I always assume eyes were fine.
    0:23:05 So it would have been, gosh, that’s such a good question.
    0:23:08 Maybe seven years ago or something.
    0:23:12 So it’s tough to say, you know, there is possibility
    0:23:15 that maybe there’s a little bit of nearsightedness there.
    0:23:20 It could be that you’ve used your eye muscles so much indoors
    0:23:21 that you’re just, you’re used to lifting it.
    0:23:24 Think of it like lifting a five pound weight, right?
    0:23:28 You’ve held it there all day long and most people can.
    0:23:30 Eventually if you hold it there long enough, you can have some eye strain
    0:23:32 and people will feel that at the end of the day.
    0:23:37 But then you step outside and you’re just used to holding it five pound weight at arms level.
    0:23:40 So you have to learn to, hey, I can relax this and put it back down.
    0:23:46 So that is a component of the internal eye muscle called the ciliary body,
    0:23:52 which unfortunately is not the same type of muscle as your skeletal muscle.
    0:23:58 And so even with eye exercises, you can’t strengthen that muscle.
    0:24:00 So eye exercises don’t work?
    0:24:07 The eye exercises in the form of what’s called vision therapy or orthoptics can work,
    0:24:09 but they’re not building the muscle.
    0:24:15 They are improving the, really the coordination of your brain,
    0:24:19 communicating that information to those muscles to work in coordination.
    0:24:26 And so there’s some certain binocular vision disorders,
    0:24:28 like people who have convergence and sufficiency,
    0:24:33 they can’t move their eyes to bring them forward to keep a page in front of them single.
    0:24:37 Or some people have loss of their accommodative ability,
    0:24:40 their ability to change focus to keep something up close, clear.
    0:24:47 Those type of binocular vision issues can be trained, again,
    0:24:51 through the training of the communication between the brain and those muscles.
    0:24:56 Should I be looking for clues as to what the future of my vision is going to be like from my parents?
    0:25:00 Because my parents are, they hold everything at like one meter length from their face.
    0:25:03 And I, when I was younger, used to take the piss out of them thinking like,
    0:25:07 that’s so ridiculous. And I would show them that I could read from like one centimeter away.
    0:25:09 And they’re reading at arm’s length,
    0:25:14 but I think they’re going to have the last laugh when I get to 50, 60 years old.
    0:25:14 Sure.
    0:25:16 Because of genetics or whatever.
    0:25:21 So again, even without genetics, just the way the eye ages,
    0:25:24 the lens inside of your eye will change.
    0:25:26 Which is.
    0:25:28 So if I open up the eye model here,
    0:25:32 let me try not to spill everything from the inside of the eye.
    0:25:36 In the front portion of the eye, you have the cornea.
    0:25:38 Which is the, is that the very front piece?
    0:25:40 It’s the clear window to the eye.
    0:25:40 Okay.
    0:25:44 Behind it, of course, you have the iris, the colored part of the eye.
    0:25:45 So brown eyes, blue eyes.
    0:25:49 Behind that, you have a lens.
    0:25:52 It’s called the crystalline lens.
    0:25:55 And this has got a couple of different pieces, I’ll set those to the side.
    0:25:59 But this crystalline lens is actually about the size of an M&M.
    0:26:02 I put these together. It’s kind of that shape.
    0:26:07 When you’re born, this lens is clear and thin.
    0:26:12 And so the muscle inside the eye actually pulls on this lens to change its shape.
    0:26:16 And that’s what helps you as a little kid see all the way toward the front of your nose.
    0:26:21 As you get older, this lens gains an extra layer,
    0:26:24 basically every year of your life.
    0:26:28 And so as you get older, if you ever look up on images online,
    0:26:31 you can actually see rings or these little lines.
    0:26:33 And it’s like looking at the rings of a tree.
    0:26:36 So you can basically count those and be like, look how old this person is.
    0:26:41 So by the time everybody’s about in their early 40s,
    0:26:47 there’s algorithms that predict this with high accuracy.
    0:26:48 And in school, I had memorized them.
    0:26:51 I don’t really need to use them as much anymore.
    0:26:52 So I haven’t thought about it for a while.
    0:27:00 But these, as this lens gets thicker, it basically gets thicker every year.
    0:27:03 It gets to a point where the lens starts to,
    0:27:06 the crystals within that lens start to change shape.
    0:27:09 They become more crystallized, rigid.
    0:27:13 And so even though the muscle inside the eye is still pulling on this lens,
    0:27:15 it’s like pulling on a hard stiff marble.
    0:27:18 It doesn’t want to change shape anymore.
    0:27:21 And so that’s why people can gradually like,
    0:27:23 I can’t quite keep things as clear anymore.
    0:27:25 And so it’s gradually getting worse and worse.
    0:27:34 Eventually, once you get closer to the ages of 50, 60, 70, 80,
    0:27:39 this lens continues to get thicker, harder.
    0:27:41 But then the crystals start to change color.
    0:27:46 They go from being clear to being more of a faint yellow color
    0:27:48 to a darker yellow whitish color.
    0:27:51 And that’s what we call a cataract.
    0:27:57 And so people lose vision because that cataract is so such a dense color
    0:27:59 that light is not filtering.
    0:28:02 It’s not passing through to getting to the retina in the back of the eye anymore.
    0:28:03 So what did you do? Cut it out?
    0:28:08 So there is, thankfully cataract surgery is an amazing surgery.
    0:28:11 I think it’s probably one of the more fascinating surgeries that’s out there.
    0:28:16 They, what modern cataract surgery does,
    0:28:21 they either use a laser or they physically have to open up parts of the eye,
    0:28:25 but they use a procedure called FACO emulsification.
    0:28:30 It’s basically using ultrasound to shatter the lens into dust.
    0:28:35 And then they have a small vacuum tube that sucks up all the particles out of the eye.
    0:28:43 But then a new plastic lens is inserted into the eye, into that place.
    0:28:48 And that new plastic lens can be made to account for any glasses prescription that you need.
    0:28:49 Okay.
    0:28:52 And what’s fascinating for you and I is that,
    0:28:57 so this form of cataract surgery has been evolving and getting better and better over generations,
    0:29:01 but the new lens implants that they’ve been engineering
    0:29:04 are just outstanding, even right now.
    0:29:07 Because now they can make multifocal lenses.
    0:29:10 They can have lenses that change shape based on how you’re using your eyes.
    0:29:18 And then it’s basically not needing bifocals, not needing glasses as much in some cases, if at all.
    0:29:22 And so I keep on thinking like, wow, where this technology is right now?
    0:29:26 Where is it going to be in 30, 40 years when you and I are getting to that point
    0:29:27 where we might need to think about it?
    0:29:30 Who knows what we’re going to have.
    0:29:32 I reckon we’ll have like cameras.
    0:29:33 I hope so.
    0:29:36 Are people working on that kind of thing?
    0:29:39 I bet someone’s working on some kind of camera, electric eyeball.
    0:29:44 You know, I did hear of some research maybe about five, six years ago of somebody talking about it.
    0:29:48 But since then, the things have kind of gone quiet.
    0:29:54 They are probably in the last year, one of the last few years,
    0:29:58 there’s been interest and research into making like augmented reality contact lenses
    0:30:00 that are quite fascinating.
    0:30:08 And then there is kind of one of the newest things is the first whole eye transplant.
    0:30:12 That was one of the kind of the coolest things that have come up recently.
    0:30:13 There was an eye transplant.
    0:30:18 So a gentleman was injured in him.
    0:30:22 He was a U.S. military, but something happened on the job.
    0:30:25 Electrical damage to his face, his eye.
    0:30:30 He ended up having partial face transplant and then a whole eye transplant.
    0:30:34 And at this time, it is the first one ever done.
    0:30:40 The eye is so unique and so complex that when they finally do this transplant,
    0:30:43 it’s sort of shaken the eye care role a little bit.
    0:30:51 I just read like a one year publication in JAMA that was basically summarizing what it’s
    0:30:53 been like after this last year.
    0:30:58 And it’s amazing because the eye did connect to the optic nerve,
    0:31:00 because the eye again is so complex.
    0:31:03 So they had to not only connect muscles to the eyeball,
    0:31:08 but they had to connect the optic nerve from the donor tissue to the host.
    0:31:14 And keeping that the right amount of blood supply, having it so it didn’t reject,
    0:31:17 is a really tough feat.
    0:31:21 And what they have now, they find that the last paper I just read,
    0:31:24 that the eye is still doing well.
    0:31:26 It’s still got blood flow.
    0:31:30 It’s making aqueous humor, the kind of the clear blood within the eye.
    0:31:36 And through functional MRIs and electro-retinograms that we can do in the clinic,
    0:31:40 they have been able to show that there is electrical activity going to
    0:31:41 the patient’s brain.
    0:31:47 Unfortunately, he does not have any eyesight or he cannot detect light with it.
    0:31:55 But I think just this is the first step of showing like, wow, we actually can try this.
    0:31:58 We can get it so it actually is safe.
    0:32:02 So it’s pretty fascinating.
    0:32:04 God, it’s only going to be a matter of time, isn’t it?
    0:32:06 You said there that the eye is complex.
    0:32:09 I was reading some stats around the eye.
    0:32:10 That blew my mind.
    0:32:15 The eye contains over two million working parts and is considered the second most complex organ
    0:32:15 in the body.
    0:32:17 I guess the brain is the first.
    0:32:20 And the eyeball is really an extension of the brain.
    0:32:20 Right.
    0:32:22 The retina in the back of the eye
    0:32:28 communicates directly through the optic nerve to many parts of the brain.
    0:32:32 Your eyes are capable of processing 36,000 pieces of information an hour.
    0:32:36 Your eyes will process 24 million images throughout your lifetime contributing to 85%
    0:32:38 of your total knowledge.
    0:32:42 And there’s a comment saying that the eye is a window to your soul,
    0:32:46 showing how the eyes are so expressive that they can reveal a lot of our persons in a state,
    0:32:48 which we talked about a second ago.
    0:32:53 That’s just crazy that that particular stat around 85% of my total knowledge will basically
    0:32:54 come from my eye.
    0:32:59 When you say it, I kind of understand it because I’m reading, I’m seeing, I’m learning
    0:33:04 through my eyeballs, but it is cause for protecting our eyes.
    0:33:08 And the things you’ve described there, cataracts and these other sort of eye conditions,
    0:33:15 cataracts in particular, is that something that I can stave off by making better choices with my life?
    0:33:24 So people who do smoke, people who drink more, that increases their oxidation.
    0:33:31 So the cataract formation mostly occurs due to oxidative stress within the eye.
    0:33:37 In fact, the most vitamin C in the body is within the eye and it bathes, it’s in a solution that
    0:33:41 bathes around the lens and helps prevent it from oxidizing.
    0:33:49 So best things is try not to smoke, drinking not to do too much.
    0:33:54 The sunlight does play a role in aging of the lens.
    0:34:00 And so there’s epidemiological studies on age-related eye diseases that have found that
    0:34:04 people who spend more time outdoors without sunlight protection, without wide-brim hats,
    0:34:08 without sunglasses, they are more likely to develop conditions like cataracts.
    0:34:11 There is a specific, there’s different types of cataracts.
    0:34:14 There’s one specific type of cataract called a cortical cataract.
    0:34:16 To that, it kind of looks like bicycle spokes.
    0:34:20 If you’re looking in the eye like I do in the exam room, you can see these bicycle spokes.
    0:34:24 And those have been found to be more related to UV light exposure.
    0:34:30 And then as far as taking supplements, vitamins, those sort of things,
    0:34:34 because things like vitamin C are a water-soluble vitamin,
    0:34:40 once you have enough vitamin C in your body, you just urinate out everything else.
    0:34:44 So there have been studies on people who are malnourished and don’t get enough vitamin C,
    0:34:48 that giving them vitamin C can help slow or delay the onset of cataracts.
    0:34:56 But if you already are getting proper nutrition, taking additional vitamin Cs,
    0:35:02 probably not going to delay your onset of cataracts specifically.
    0:35:05 I learned something from you, actually, from your Instagram,
    0:35:08 which I think is really going to do me a lot of favors,
    0:35:10 because I’m someone that spends a lot of time on my phone in, literally.
    0:35:15 And you alerted me to the fact that there’s actually a feature in the iPhone,
    0:35:20 which will help me stave off my myopia potentially.
    0:35:26 Perhaps. So thankfully, again, the eye care community is not the only
    0:35:29 people who are aware of these issues with using devices up close.
    0:35:33 But thankfully, whether it be Apple specifically with their iPhone,
    0:35:37 but also the other phone manufacturers, people who are making these devices,
    0:35:41 now have software that tracks, hey, you’re holding this really close to your face.
    0:35:45 We want you to push it further back. So thankfully, they do have those sort of
    0:35:49 notifications that people can turn on. I’ll admit that I turned mine on for a while,
    0:35:53 and I eventually got so annoyed with it that I wanted to push it further back.
    0:35:57 So I kept it on for a while. I eventually took it off.
    0:36:03 But maybe I’ll have to put it back on again. Just serve a good example.
    0:36:08 So it was a feature release in 2023, and it essentially sends you a notification
    0:36:12 whenever your phone is, is it 12 inches or something?
    0:36:18 I don’t remember exactly how close it is. But we do know that on average,
    0:36:23 people hold their phones and devices around eight inches away from their face.
    0:36:27 So pretty close. And it’s important to consider moving things further back.
    0:36:34 And part of that can be because certainly eye strain relationships, possibly myopia,
    0:36:38 and then even blue light, I know people are getting really concerned and
    0:36:45 interested around the blue light world, especially since COVID that really blew up at that time.
    0:36:50 But just moving your phone back twice as far will decrease your blue light exposure by
    0:36:57 like a full 75%. So if you’re worried about how blue light is affecting you,
    0:36:59 it’s like just move your phone back a few inches,
    0:37:02 and that’s automatically going to decrease your blue light exposure from that device.
    0:37:05 I don’t think most people know that this feature even exists because
    0:37:08 I don’t think Apple really ever announced it or did a marketing campaign around it.
    0:37:12 But in the setting section of your phone or your iPad, et cetera,
    0:37:17 it’s under screen time. And under screen time, there’s a button called screen distance.
    0:37:20 And it says to reduce eye strain and risk of myopia in children,
    0:37:26 screen distance will alert you to hold an iPhone or iPad with Face ID at a recommended distance.
    0:37:31 And in the small print, it says screen distance works by measuring the distance between the screen
    0:37:36 and your eyes. The camera is not capturing images or your face, and the data collected
    0:37:41 remains on the device. So if we click continue, it then says this is how screen distance works.
    0:37:45 Screen distance encourages you to move your iPhone and iPad further away to support your
    0:37:50 vision health. The next section says vision distance or viewing distance.
    0:37:56 iPhone or iPad should be held at a suggested distance of 30 centimeters from your eyes.
    0:38:00 Interesting.
    0:38:04 Those are recommendations, but how many people actually follow that?
    0:38:06 No one.
    0:38:10 Yeah, it’s tough. I mean, you’ll see people do that and it just gradually over time gets closer
    0:38:15 and closer. And kids probably are even worse because they automatically have smaller arms,
    0:38:21 but then they just bring it right up close. They want that phone screen to take up all of their
    0:38:25 visual field. And so it is, I think it’s a good habit. I think it’s something,
    0:38:30 tell me, have you turned it on? Has it something that you’ve utilized?
    0:38:34 I turned it on when I was in preparation for you coming here today. So I didn’t know it existed
    0:38:38 until I was researching you. And so I’ve had it on for about a day. Frankly, I haven’t actually
    0:38:43 got the notification yet, but it’s not been on long enough. I don’t think for me to have an opinion
    0:38:47 on it just yet, but you said it was annoying you. So it’s definitely going to annoy me if it annoyed
    0:38:55 you. So my challenge was that in the evenings, I work contacts most of the time and I take
    0:39:02 my contact lenses out in the evening and I go back to glasses. And sometimes I’ll lay down and
    0:39:07 I’ll take my glasses off because I’m so nearsighted. I want to see the screen, but I have to hold the
    0:39:13 screen just a few centimeters in front of my face because I’m that nearsighted. And then it would
    0:39:18 just give me that warning the whole time and it delays. It has like a few seconds of a delay
    0:39:22 once I pull it back before it actually shows me the screen again. So I was doing it so much. I’m
    0:39:29 like, I know that I should pull the screen away and I should just take a break, but it was delaying
    0:39:35 my productivity. So that’s why. But again, this is a good example. I’ll probably turn it back on
    0:39:39 and see how it goes. And if you have kids, you can always, you know, they’re not probably doing
    0:39:43 much. That’s productive. You can always turn on their devices, I guess. Yeah, I think so. I think
    0:39:49 it’s also a good habit to lead by example for kids and try to be aware of how much time you’re
    0:39:54 spending on your phone in front of your kids because your kids are going to see that and
    0:40:00 they’re going to probably mimic that same behavior. I want to talk to you about bags under my eyes.
    0:40:05 It’s subject that I know a lot of people are interested in. And there’s a lot of misconceptions
    0:40:09 around how we get bags under our eyes. I think most people think bags into their eyes are because
    0:40:14 they’re tired or something. And is there a difference between having bags into my eyes and having sort
    0:40:23 of dark circles under my eyes? So when it comes to having dark circles under eye bags, dark circles
    0:40:28 is something that people are definitely concerned about. It’s a huge topic online. I see all the
    0:40:34 time people ask about it in the eye clinic. Having dark circles under the eyes is technically
    0:40:38 different than having under eye bags. But if you have under eye bags, it’ll make the appearance
    0:40:44 of dark circles worse. So dark circles in the clinic, we think first what somebody’s skin
    0:40:49 pigmentation like is the dark circle just because they have more pigmentation. And if you’re somebody
    0:40:54 who spends a lot of time in the sunlight, you are more likely to develop darker skin complexion
    0:40:58 around the eyelids. The eyelids are some of the thinnest, most delicate tissue of skin on your
    0:41:06 body. And in fact, a lot of people who don’t know this, but under having skin cancer on your
    0:41:13 lower eyelids actually pretty high. So it’s good to be wearing either a wide brim hat or sunglasses
    0:41:21 to protect the eyes from sunlight damage. The other kind of components is that if you have
    0:41:28 vascular changes, so myself I have a really pale complexion. If I have bad allergies, that can
    0:41:33 cause the blood vessels around my eyelids to dilate. And so you’ll see that color of just the
    0:41:39 blood vessels coming through the skin a lot easier. And then there’s orbital shadow effects.
    0:41:43 Because some people’s orbits, they have more prominent brow, it may kind of cast a shadow
    0:41:52 onto the lower eyelid. And that’s where having under eye bags can also make the eyelids seem like
    0:41:59 have kind of a dark circles because the eyelids are puffy. And you can have puffiness of the
    0:42:05 eyelids for multiple reasons. Allergies are a big one. Salt content of the tear film. And even in
    0:42:12 your body can make some of those changes. I know for myself, if I have a cheat day and I eat a
    0:42:19 bunch of greasy, delicious pizza, the next morning, I can feel that my skin in my face is maybe a
    0:42:24 little bit more puffy. Thankfully, that goes away within a few hours. But that’s why a lot of times,
    0:42:29 even just doing cold compresses, right? You see people put cucumbers on their eyes. A lot of
    0:42:34 that is more has to do with just the cooling temperature. Doing a cold compress for 10 at
    0:42:40 max 15 minutes can bring some of that puffiness down. And that can at least help improve the
    0:42:45 appearance. So if I have a really salty diet the night before, there’s a greater probability I’ll
    0:42:52 wake up with bags under my eyes? Possibly. Okay. I’ve tried to research this to find any real
    0:42:59 publications to see if it’s really there. And I couldn’t find anything. But I know from just my
    0:43:06 own anecdotal experience that if I eat a really high salt diet, and I’ve done over the last eight
    0:43:10 years, I’ve really done a better job. I know you have too of like thinking about my diet, how that
    0:43:15 affects me, how my body feels after I eat something. And so I’ve noticed if I have a cheat day, that
    0:43:20 sort of thing can happen. And where does this, what’s the sort of physiological rationale for salt
    0:43:28 playing a role? So your tear film, for example, your tear, like I know some people will say,
    0:43:32 “Hey, if I have a watch a sad movie and I cry at nighttime, the next morning my eyes are super
    0:43:39 puffy.” So your tears have salt in them. And because if you ever cried and tasted your tears,
    0:43:44 they taste salty, right? So the challenge is that when you have salt, it’ll draw fluid into the
    0:43:50 tissues. And so if people cry the night before, the salt remaining in the tears basically get
    0:43:54 into the tear ducts and sit on the surface of the eye and the eyelids. And then that can
    0:44:00 draw fluid into those tissues. There’s hydration play a role. That’s also something that’s been
    0:44:05 looked at in the research is not really conclusive. I think hydration is still something we need to,
    0:44:11 I do encourage people to at least be aware of their hydration. For dry eye, there is some
    0:44:17 research that indicates that people who are drink more water tend to have less severe symptoms of
    0:44:22 dry eye. When I see some with bags into their eyes, I used to think, “Well, I still kind of do
    0:44:28 think that it just means that they haven’t slept.” That, again, I recently did a live stream where
    0:44:35 I did research first and tried to look into this. And they have looked at quality of sleep, time of
    0:44:41 sleep, and both this subjective and objective appearance of dark circles under the eyes. And
    0:44:48 they find that it is, if you have not been getting good sleep, objectively your under eye dark circles
    0:44:58 do not change. But your subjective appearance of your own image will go down. So they find
    0:45:03 that for both sleep and stress. So you believe that you’ve got bigger sort of dark circles or
    0:45:09 patches under your eyes, but objectively, in reality, you haven’t? Yeah. Because they can
    0:45:14 measure the type of light being reflected off the surface of your skin. So they can see how much
    0:45:20 pigment and what type of light is being reflected. And so they’ve been able to find, “Oh, that it’s
    0:45:27 purely just your subjective opinion of your own self-image seems worse when you’re tired.”
    0:45:32 What about stress? Because I’m thinking about people that I’ve seen that have big bags under
    0:45:37 their eyes. And their eyes kind of look dark. I always assume it’s their stress and they haven’t
    0:45:42 been sleeping. But you’re saying that that’s not accurate necessarily. So at least in the few
    0:45:48 studies that I’ve been able to read that were published in the last five years don’t seem to
    0:45:53 find that conclusive. There are other physiological changes that happen when people don’t sleep or
    0:45:58 under stress, right? Cortisol releases, inflammation in the body will change, hormones can change.
    0:46:07 So they may all play a role there. But right now it seems to have a less effect on the true
    0:46:14 pigmentation of the eyelids. Okay. And the cucumber and the cold compress and all that kind of stuff,
    0:46:19 does that stuff work in changing the appearance of dark circles and bags and demise? Because
    0:46:27 when I filmed “Dragon’s Den,” a TV show in the UK, it’s weird because sometimes when I’m
    0:46:33 under slept, I come into the studio and the makeup artist, she won’t say anything to me,
    0:46:37 but she’ll just put the cucumber on. And I know what she’s saying. She’s saying, “You look like
    0:46:41 shit.” But she doesn’t say it. And it’s always when I haven’t slept. So I put two and two together
    0:46:48 and thought, “Okay, well, she knows that my eyes don’t look great today.” But is it actually
    0:46:53 doing anything to the cucumber in there? The coolness effect, I believe, is going to be causing
    0:46:57 constriction of blood vessels. It’s going to be helping the tissue come down and swelling. Just
    0:47:00 like if you bend your knee or elbow really hard on something, it swells. There’s a little bit
    0:47:05 inflammation. And so putting cool cold on there can help momentarily, but I wouldn’t do it longer
    0:47:09 than 15 minutes. The reason why is because if you do it longer than 15 minutes, your blood vessels
    0:47:16 that can go the opposite way and cause more inflammation. There’s other things like eye
    0:47:22 creams. There’s a plethora of different eye creams on the market. Some of those do work to help
    0:47:32 constriction. Some of those are to help truly remove pigmentation. And a lot of those products
    0:47:40 can have effect, but it takes months to truly remove the pigment. So you’re talking, you’re using
    0:47:48 that two, three times a day for like 14, 15 weeks. But outside of that, if somebody’s tried all those
    0:47:53 other avenues, talked with their dermatologist or an eye care provider of any kind, and things
    0:47:59 still aren’t getting better, there are some surgical procedures that can be done to help people with
    0:48:04 the appearance of under eye bags and some doctor circles. What do those surgeries do? They either
    0:48:09 use various forms of light or light therapies to help remove pigmentation. You have to be
    0:48:14 careful around the eyes when it comes to those sort of therapies, but they do exist. And then
    0:48:20 there’s fillers, like they’ll do hyaluronic acid fillers to change the shadowing effects around
    0:48:26 the eye. And then there’s forms of what are called a blepharoplasty, which are true eyelid surgeries.
    0:48:32 And for that, you would want to see an ophthalmologist who specializes in those type of therapies or
    0:48:37 those type of surgeries. So if I never want to get dark circles, bags and bags into my eyes again,
    0:48:44 what is the natural, easy solution? I do still encourage good sleep, eating healthy,
    0:48:51 staying hydrated. I think all of those things are good habits to have because we know they affect
    0:48:59 the body in so many other ways. If somebody is truly struggling with it, then you can look at those
    0:49:05 various creams, but I definitely encourage people to talk to a medical provider or whether a
    0:49:12 dermatologist or an eye care provider who specializes in that area. What about red light therapy?
    0:49:16 So red light, there’s so much in red light. And this is, I’m glad you brought that up,
    0:49:21 because this is something I’ve been diving kind of headfirst into, into the research for many
    0:49:26 things in the eyes. With the eye bag specifically, I’ll say that there is some newer publications
    0:49:32 showing that red light therapy can help with depigmentation around the eyelids and giving
    0:49:39 the eyelids more of a youthful appearance. I do wage caution though, because there’s a lot of
    0:49:51 products that are online that offer red light therapy for various reasons, but they’re not
    0:49:59 really standardized very well. And so there are also publications showing people who’ve had damage
    0:50:04 to the eyes because they’ve used these various forms of red light therapies, the devices they
    0:50:10 bought online, because what the manufacturer states isn’t actually what’s being measured
    0:50:14 when they do it in the research and find out, hey, what type of wavelength is this? How much
    0:50:19 energy is being produced by the device? Because it’s not the specific wavelength.
    0:50:25 The wavelength is important, but the amount of energy in the red light also super important.
    0:50:30 And if you have too much energy, you can go through the eyelid and go into the eye and cause
    0:50:36 damage. And so I think it’s really important. This is still a very early area of research
    0:50:42 when it comes to the eye. And so I think I just urge caution to make sure whoever’s listening,
    0:50:45 if you’re thinking about red light therapy or thinking about getting a red light device specifically
    0:50:54 for eye care, definitely talk to a specialist who works in that area. But red light,
    0:50:58 have you heard much about red light in different areas?
    0:51:03 I’ve heard a lot about it. I don’t know a huge amount about it. And I have two red light panels
    0:51:10 at home, which were given to me as a gift. My partner has one. We basically got each other
    0:51:14 the same Christmas present one year. But we did ask ourselves, we sat in front of it one day and
    0:51:19 said, what does this do in terms of our health? And are we allowed to stare at it?
    0:51:23 The devices you come that you got, do they come with goggles?
    0:51:35 No. Okay, so that is sort of the concern I have is, again, what energy is really not just what
    0:51:40 wavelengths of light is emitting, but what’s the energy and also how far away from the device are
    0:51:46 you sitting? What’s the recommendations? And specifically with the eye, there is evidence
    0:51:52 that red light therapy can help with dry eyes. That red light therapy can help with macular
    0:52:00 degeneration. Which is? So age-related macular degeneration is one of the leading causes of
    0:52:06 blindness for older age adults. So 50 plus. In fact, if you’re over the age of 40 and somebody’s
    0:52:14 legally blind, 50% of them, it’s due to macular degeneration. And so probably some of the best
    0:52:21 research on red light in the eyes is on macular degeneration. In fact, it’s currently approved
    0:52:27 and being used in Europe. It’s not approved in the US just yet, but it is going through FDA trials.
    0:52:33 But that is a form of red light therapy. It doesn’t just use red light, it uses some near
    0:52:38 infrared light and a little bit of kind of a yellow light. But they shine that in the eye
    0:52:44 in intervals, and they do it for a few weeks, and then a few months you do it again. And for
    0:52:48 macular degeneration, they’ve been able to show that not only can the protein that builds up in
    0:52:55 the back of the eye in that condition diminish, but they can slow down and slow down the progression
    0:53:01 of macular degeneration. And for some people, even restore eyesight. They can actually help people
    0:53:08 see better. Using red light. Using that form of red light therapy. So again, very early research
    0:53:17 right now. The challenge with all these at home devices, whether it be for dry eye, whether it be
    0:53:29 for macular degeneration, there’s again concern about the power density and about the potential
    0:53:35 change in temperature within the eye. Because that could cause damage. There’s also red light
    0:53:43 being utilized and investigated in Asia and in Australia for myopia for children. And so it’s
    0:53:49 something that is really fascinating. And I am looking forward to as more information comes out.
    0:53:54 But I personally, when digging into it and trying to understand it, it does make me concerned of how
    0:54:03 I think there’s just not as good a standardization or understanding of really how it works and which
    0:54:09 devices are safe and which ones are more medically something that you should see a medical provider
    0:54:16 for. I read in the Nature publication that a 2022 study with 20 participants receiving red light
    0:54:23 therapy twice a week for three weeks found that they had improved tear reduction and other dry
    0:54:30 eye symptoms compared to the placebo group. Tear reduction. What does that mean? So dry eye again
    0:54:38 is an area where red light therapy is being utilized in right now. There’s several studies
    0:54:45 on red light on its benefits for dry eye. But the two areas where it’s believed to help the most is
    0:54:51 in helping you produce more of your own natural tears because the red light can shut down inflammation
    0:55:01 within the tissues and help you produce basically it helps the cell read more energized. The mitochondria
    0:55:10 within the cell can be activated by forms of red light and nitric oxide is also produced and then
    0:55:17 you have higher amounts of antioxidants. And so these cellular components in mice and then now in
    0:55:21 humans they’re finding that tear production can be improved. Which helps with dry eyes. Which helps
    0:55:27 with dry eyes. But then also the red light can help with the mybomian glands in the eyelids.
    0:55:33 Your eyelids have about 25 to 30 glands both the bottom and the top part of the eyelid.
    0:55:39 Can you show me on that? The uh so it’s actually on the eyelids but the eyelids would be
    0:55:46 Oh in front. They’re in front yeah. So so my top eyelids have about 30 mybomian glands in them
    0:55:52 and my bottom eyelid has like 25 to 30. And every time you blink these glands have to release a little
    0:56:00 bit of oil that prevents your tear from evaporating. And so there’s a lot of implications that go into
    0:56:07 this but what happens is as we get older age is a big factor but then you also have more we
    0:56:11 can talk about with device use and the fact that when we’re staring at devices we don’t blink as
    0:56:19 often and we don’t blink as completely when we’re staring at a device. And so for that along with
    0:56:26 diet and other inflammatory things the glands stop producing oil as well. They become inflamed
    0:56:33 the oils go from being a clear liquid to being a thick wax. They become yellow they become cloudy
    0:56:39 and they stop releasing oils into your tear film. And so with red light therapy along with other
    0:56:44 therapies but red light has been found to help with getting those oils to produce at least a
    0:56:49 little bit better. I think the research on red light in my bomingland dysfunction is still in
    0:56:57 its infancy but we have a different form of therapy called IPL or intense pulse light which
    0:57:05 has been even FDA approved for my bomingland dysfunction in treating dry eye. Is there any
    0:57:10 research being done on red light in myopia i.e. red light and short sightedness? If I look at
    0:57:15 those red light panels I have at home is that going to help with my progressive and short sightedness?
    0:57:21 So there is research going into red light in myopia. It’s being done in children.
    0:57:28 When it comes to the device you have at home I have no idea what wavelength that is. I have no
    0:57:35 idea what power that is. The devices that are being researched and used in research are usually
    0:57:41 at home desk mounted device that kids will stare into for about three minutes twice a day morning
    0:57:47 and then night. And they are showing in those publications that they’re able to slow down
    0:57:53 the rate of progression of myopia and even for kids who haven’t developed myopia they’re able to
    0:58:00 prevent them from developing myopia which is really fascinating. There have been at least
    0:58:06 there is at least one study that looked at those devices and there is some concern that perhaps
    0:58:12 the power density is too high and could be at risk of causing damage to children’s eyes. So again
    0:58:18 it’s still something heavily in research and I wouldn’t recommend people go and purposely stare
    0:58:24 into a red light unless their doctor is prescribing it for something. And just because I’m an idiot
    0:58:29 the red light is basically stimulating the mitochondria in the cell which is kind of like
    0:58:33 the engine in the cell and that’s making it produce more of the good stuff.
    0:58:42 Specifically ATP, adenosine triphosphate the cell uses for energy.
    0:58:47 What about gazing at the sun because I’ve been told so many things when I was younger it was like
    0:58:51 never look at the sun and then I got older and people are like no like stare at the sun
    0:58:56 and now I don’t know what’s true. Yeah don’t stare at the sun. Even for like a second?
    0:59:05 Don’t. So the challenge is sunlight is good for the eyes especially early on in the day
    0:59:09 and of course toward the end of the day just so that you’re getting the signals to your brain to
    0:59:16 hey the sun is coming up, the sun is going down, beta to kind of influence your melatonin production.
    0:59:24 The staring directly into the sun though the sun is so powerful it can very quickly burn
    0:59:32 holes inside your retina and I have a patient right now who she you know she’s comes in her
    0:59:38 vision is not getting to 2020 we look inside the eye and she has burned holes a burned hole in her
    0:59:45 retina that is we diagnose as solar retinopathy and so and I’m like have you been staring at the
    0:59:51 sun she’s like yeah I’ve been sun gazing since I was little I was in Florida recently and I stared
    1:00:00 at the sun and I was doing this for how many minutes and now she has permanent little blind spots
    1:00:04 where she cannot see 2020 anymore. Where in there is that the colored part of the eye?
    1:00:10 No so the the colored part is the iris but the light going through the eye is magnified so
    1:00:16 strongly by the cornea and the lens inside the eye that ends up focusing on the part of the eye
    1:00:21 called the fovea or the macula which is at the back of the it’s in the back part of the eye
    1:00:25 imagine if we were going to play darts we’re going to go to the pub I’m going to throw darts
    1:00:33 the center bullseye of the eye called the macula that part is your reason you see so sharply is
    1:00:36 the reason that it’s the part of the eye that you’re using when you’re reading words when you’re
    1:00:40 studying when you’re looking at your friends and family in the face you’re using that bullseye in
    1:00:45 the back of the eye so when someone looks at the sun they’re putting all of that light energy focused
    1:00:52 right in that area and then just a few seconds you can overwhelm that tissue causing chemical
    1:00:59 damage to the retina. Because people this phrase sun gazing is this like a spiritual thing like I
    1:01:03 think I was in Bali and people like no you can you can sun gaze you should sun gaze because it’s
    1:01:12 good for you. Sun gazing what is this term? That is usually in some sort of either religious or
    1:01:19 spiritual practice people will gaze toward the sun usually from my understanding it’s people
    1:01:23 doing it in the early morning or late afternoon when the sun is largely going down the horizon
    1:01:29 and because the light is indirectly being bent perhaps it’s not giving as much energy
    1:01:38 to cause thermochemical damage to the back of the eye but the there is still a high risk and so
    1:01:45 it’s always best to not stare directly into the sun or you know try to look off-center from it
    1:01:51 and especially during the high UV times of the day you know 10 to 4 p.m. usually it’s good to be
    1:01:56 wearing UV light protection not just because UV can penetrate into the eye but because UV light
    1:02:00 damages the skin of the eyelid it can cause changes to the front surface of the eye people
    1:02:05 get sunburn on the surface of the eye. Thank you that’s good to know I’m not going to look at the
    1:02:09 sun I was being torn because I’ve got a friend who who told me that sun gazing is good for you
    1:02:14 and you should do it and stuff but I’ll take your word for it you mentioned blue light a second ago
    1:02:21 which is the light that comes off our devices is that harmful for my eyes? There’s blue light that
    1:02:28 comes from the sun yeah really high energy that could potentially cause aging changes inside the
    1:02:35 eye the blue light that comes from your digital screens does not have enough power and has consistently
    1:02:41 shown in research to not increase the risk of aging eye diseases. It just impacts my sleep
    1:02:46 potentially? It impacts your sleep there’s also some claims that blue light can affect your eye
    1:02:55 strain but again research on blue light glasses on using devices shows that blue light does not
    1:03:00 impact eye strain a lot of people will claim that they will have a lot of patients who come in and
    1:03:06 anecdotally like oh my eyes feel so much better from getting the blue light glasses and that could
    1:03:13 just be placebo effect it could potentially be the fact that a lot of blue light glasses will have
    1:03:20 anti-glare or glare free protection put onto it and the anti-glare is probably improving their focus
    1:03:26 and they’re not having as much glare issues when staring at the device but right now there’s still
    1:03:32 just no concrete evidence showing that blue light is contributing to eye strain but then
    1:03:38 the sleep cycle we do know that blue light can influence your sleep. What kind of gadgets do you
    1:03:44 have I don’t know why but I assume as someone who isn’t an eye doctor you must have loads of gadgets
    1:03:48 around your house that you use to because you know all of the information about eyes and vision and
    1:03:54 stuff is that am I wrong? I mean I yeah we’re I have multiple computer screens open I have my phone
    1:04:01 screen open all day I the other day I was texting a friend I’m like I’ve got two laptops open at a
    1:04:09 coffee shop you know I’m like I’m doubling down on the blue light here so there’s a lot going on
    1:04:15 there but yeah well practices is there are there any practices that you’ve been disciplined with
    1:04:19 because you’re aware of the impacts it will have on your eye specifically on blue light
    1:04:27 no all of it just overall eye health so the biggest things for myself is diet okay let’s
    1:04:32 talk about diet then sure what do I need to know in terms of what I’m eating and drinking to make
    1:04:39 sure that my eye health stays optimal so they’ve been looking at lifestyle factors on aging eye
    1:04:46 diseases for for for a long time many decades the biggest one thing when it comes to diet and they
    1:04:52 even have more recent publications a mentor of mine Julie Poteet she’s a past president of the
    1:04:58 ocular well-initial nutrition society who I’m who which I’m a member of she even brought my attention
    1:05:04 to a publication just this year from the American Journal of Nutrition they looked at the original
    1:05:11 publication of a reds the age-related eye disease study that has large cohort of people like 4 000
    1:05:16 people they watched over nine years tracking their diet tracking their eye health and how
    1:05:23 things were changing and they find that just eating a Mediterranean diet green leafy vegetables
    1:05:28 oily fish reduces your risk of developing conditions like maculogy generation specifically
    1:05:34 slowing down the the progression of that condition in that specific city this publication that just
    1:05:40 came out they showed that just having 2.7 servings of green leafy vegetables in a week not a day
    1:05:46 but just even a week right we’re supposed to have more than more than that in a day but just 2.7
    1:05:51 servings or more can slow down your risk of progression of that condition maculogy generation
    1:05:57 by 25 percent from going from early to more of an advanced stage and maculogy generation leads to
    1:06:04 blindness they can yeah especially as we get older because that condition and we can go into it but
    1:06:12 that condition has a lot to do with your inflammation it has to do with metabolism and oxidative stress
    1:06:19 that occur within the eye but green leafy vegetables at least 2.7 servings a week that’s that specific
    1:06:26 study they find that oily fish eating two servings of oily fish a week slowed it down by 21 percent
    1:06:31 and then they found a synergistic effect for people who ate both it was a 41 percent reduced
    1:06:37 risk of progressing in that disease so and that’s not just the only study they find that people who
    1:06:44 eat diets that have more fruits and vegetables that have oily fish reduced risk of developing
    1:06:48 conditions like maculogy generation reduced risk of things like diabetic retinopathy
    1:06:56 and so I try to focus on eating a good healthy diet I mean the thing that I heard growing up
    1:06:59 was that you need to eat lots of carrots and then carrots will help your vision
    1:07:07 so carrots do you know where that came from no that’s actually a it was propaganda started in
    1:07:13 the UK by Great Britain from what I understand I’m sure there’s like a historian out there
    1:07:18 who’s just like grumbling at me but from what I have read and studied is that I believe it was
    1:07:25 World War two that Britain had was being attacked by the Germans and they were worried about German
    1:07:32 warplanes dropping bombs on them especially at night time and they had already established radar
    1:07:40 to detect warplanes coming but they didn’t want Germany to know that so they put out their own
    1:07:48 propaganda saying hey our scouts can detect German warplanes better because they eat their carrots
    1:07:55 because carrots have beta keratin which your body can convert to vitamin A which is essential for
    1:08:01 nighttime vision and retinal health okay because I also used to hear that you eat if you ate carrots
    1:08:09 you could see in the dark yeah so it’s a I mean it is based on some like vitamin A is essential
    1:08:16 for photoreceptors in the back of the eye but most people are not vitamin A deficient by far
    1:08:22 and so it’s pretty rare that we see vitamin A deficiency in the eye clinic unless you
    1:08:28 happen to live in a place that’s pretty malnourished. You mentioned oily fish I was on your YouTube
    1:08:35 channel and I saw that you did an experiment where you took omega 3 for 90 days I guess because
    1:08:40 there’s some kind of implications for vision with omega 3? Omega 3 does play a role in the eyes
    1:08:46 for two rays that specific video I was really looking at omega 3’s and its relationship to
    1:08:53 my own dry eye symptoms because there’s a lot of studies looking at omega 3 and its dry eye
    1:09:01 and the research is still a bit all over the place most eye care providers who specialize in dry eye
    1:09:05 will say that you know there is a role for omega 3’s in helping reduce inflammation
    1:09:08 that contributes to dry eye because a lot of dry eye disease has to do with inflammation
    1:09:16 and so there is a large belief that it does work there are some publications of course that say no
    1:09:21 it doesn’t it’s just the same as placebo and so there’s still some debate but omega 3’s also play
    1:09:27 a huge role in the retina in the back of the eye the photoreceptors in the back of the eye within
    1:09:32 the retina this again this kind of orange pink tissue in the back that picks up all the light
    1:09:37 that you see the colors that you see it sends those signals through the optic nerve to the brain
    1:09:45 so the retina is essential so the photoreceptors about 50 to 60 percent of the fatty acid content
    1:09:57 of the photoreceptor is dha omega 3 and so there have been interestingly enough research showing
    1:10:02 that diets that have more oily fish those people are less likely to develop macular degeneration
    1:10:06 and they’re less likely to have problems with diabetic retinopathy if they happen to be diabetic
    1:10:16 but then a lot of the publications on using omega 3’s supplements have not seen the same results
    1:10:25 when terms of this form of retinal health and there is some insight they’re thinking they’ve
    1:10:31 kind of figured this out and this is still very early research but so there is a transporter
    1:10:42 called the mfsd2a this transporter helps transport specific forms of dha omega 3
    1:10:48 into blood through the blood brain barrier into neural tissue and they’re finding that that same
    1:10:55 transporter works for the blood retinal barrier as well and so newer studies looking mainly at
    1:11:02 Alzheimer’s disease but they’re doing it on mice and they’re formulating a specific type of dha
    1:11:09 called lysophospholipid dha that binds to that transporter and helps that get into neural
    1:11:14 tissue and the current research is showing that with mice at least I haven’t found anything in
    1:11:20 humans but at least with mice that the retinal health is improving they’re having better signals
    1:11:27 through the retina as well as less risk of things like retinopathy so it’s still very early research
    1:11:32 but so the omega 3 that I’ve got in my cupboard at home is probably not gonna help but the the
    1:11:38 new versions of omega 3 that they’re working on probably will might and the reason why the current
    1:11:44 omega 3s don’t seem to have that effect on the retina is because omega 3 fish oils are in the
    1:11:50 form of what is called a triacylglycerol which your body can convert and deliver to get to neural
    1:11:57 tissue but it’s not very efficient okay there are some forms of so if you are eating fish
    1:12:06 fish krill and then like fish eggs do you like sushi yeah so fish eggs are often on sushi fish
    1:12:13 roe those types uh like salmon I’ve read it has like up to one to 1.7 percent of these
    1:12:21 phospholipid type of DHA so not very much but krill can be up to about 30 percent fish eggs
    1:12:28 can be somewhere between 35 up to like 70 percent of these phospholipid DHAs and your body is able to
    1:12:34 either turn those into triacylglycerol which is similar to the omega 3 fatty acid supplements
    1:12:40 or it can turn that into this lysophospholipid DHA which your body can transport into neural tissue
    1:12:46 at a better biofailability what did you discover when you started taking omega 3 for 90 days as
    1:12:54 part of that experiment so that was again looking more at dry eye yeah and specifically I took
    1:13:00 first I just looked at hey what’s my blood level of omega 3s right now just by diet and it was pretty
    1:13:06 low at that time it was like 4.7 or something like that what you want between 8 and 12 percent
    1:13:13 then I started taking I also did measurements of my dry eye symptoms uh my dry symptoms I took
    1:13:18 dry measurements that we do in the clinic to diagnose objectively what’s going on with the
    1:13:24 dry eye the dryness components and then I took it for 90 days and then I also tested my my blood
    1:13:30 again at the end and I found that after taking those omega 3s that specific formula that it ended
    1:13:36 up getting to about 9.5 percent omega 3 it’s like a hundred more than a hundred percent increase
    1:13:41 so there’s a dramatic increase in the omega 3 in my blood and my dry eye symptoms also improved
    1:13:47 now again that’s just an end of one you know just one person uh there’s a lot of dry eyes really
    1:13:53 complicated too what is dry eye I don’t think I’ve ever had dry eye so dry eye disease is
    1:13:58 a disease of the eye I think everybody can have symptoms of dry eye just if you walk outside
    1:14:02 you know it’s a windy day maybe sitting around a bonfire or something smoke hits your eye
    1:14:09 your eyes can feel a little dry you blink a few times but dry eye disease enters a whole different
    1:14:16 state and dry eye disease occurs when not only is there a there could be a reduced amount of
    1:14:22 production of tears it could be that your tears evaporate too quickly that’s a lot of people
    1:14:27 and then what happens is that there’s a little bit of damage on the surface of the eye because the
    1:14:34 the tear film has to stay stable to protect the tissue underneath if the tears are gone
    1:14:40 the tissue underneath gets exposed to air and salt content of your tears ends up going up
    1:14:46 what we call hyperosmolarity of the tears that higher salt content irritates the surface of the
    1:14:52 cells and the surface of the eye here on the cornea it then has little micro damage
    1:14:58 which your body tries to heal inflammatory proteins come out to try and heal that
    1:15:03 no again if it’s just a small episode you’re walking on the street when comes up dry your
    1:15:09 body heals it but if it’s a chronic condition you’re dealing with dryness all day long every day
    1:15:16 for weeks months the inflammatory proteins never go away and the inflammatory proteins start signaling
    1:15:21 your lacrimal gland to stop producing as much tears the inflammation prevents your eye from healing
    1:15:28 and then the inflammation can cause the oil glands of the eyelids to start to basically cause more
    1:15:35 irritation and stop producing as well is there one food in particular that is in your view the top
    1:15:44 food for good eye health so green leafy vegetables what about sweet potatoes sweet potatoes can
    1:15:49 certainly have help help you with things like vitamin a they’ve got other nutrients in them
    1:15:55 I think are really good sweet potatoes technically have beta carotene right same thing as carrots if
    1:16:01 you’re deficient in vitamin a your body will convert that beta carotene to vitamin a which is good but
    1:16:07 mainly in green leafy vegetables you can not only get things like beta carotene but you can get
    1:16:14 lutein and zeaxanthin which are amazing for eye health in many ways not just eye health but also
    1:16:20 brain health what about sugar what impact does it you because you mentioned diabetes earlier I think
    1:16:27 if I’m having a lot of sugar in my diet will that have an impact on my eye health it can for patients
    1:16:33 who don’t or for people who are diabetic or have elevated blood sugars when you’re have too much
    1:16:39 sugar in your blood it can enter into the eye it can cause the lens inside the eye to swell
    1:16:46 and so with that swelling you can see a refractive change your power of your glasses contact lenses
    1:16:51 that can shift and so that can sometimes be a tip-off if you were to see me in the clinic and I
    1:16:55 noticed your prescription suddenly changed like two steps I’m like why is it making this big of a
    1:17:02 change it may be a tip-off that hey maybe the blood sugar’s off we have to send you in for like a
    1:17:10 diabetic workup do people with diabetes suffer more with that vision they can diabetes is it is
    1:17:16 devastating for the the health of the eye because with diabetes when your blood sugar is elevated
    1:17:20 it causes damage to the endothelium of the blood vessels and the arteries in the back of the eye
    1:17:25 the things at the back of those things there yeah because the the back of the eye is one of the most
    1:17:31 highly vascularized area of your body so as we can because you have blood vessels again on the inside
    1:17:35 of the retina you have blood vessels on the backside of the retina and so when people have
    1:17:42 damaged to those blood vessels the blood the vessels can start to hemorrhage they can start to
    1:17:48 have little aneurysms they start to bleed in the back of the eye and then the function of the retinal
    1:17:52 tissue is the retinal tissue is not getting the nutrients the oxygen and the nutrients it needs
    1:17:59 to stay alive and so then people’s vision can deteriorate you can have a swelling in the back
    1:18:07 of the eye in the retinal tissue itself we call macular edema and ultimately if people
    1:18:12 unfortunately are diabetic they don’t know it or they’re poorly controlled they can bleed
    1:18:19 so much in the back of the eye that fibrous scar tissue starts to form and it can even pull on
    1:18:26 the retina and create a retinal detachment let’s pause for a minute and talk about today’s sponsor
    1:18:31 whoop what do you have planned for the next 31 days if this month is shaping up to look
    1:18:35 similar to the last month i want to challenge you to try something new this october whoop
    1:18:40 is encouraging all of its members to embrace sobriety they want you to experience all of the
    1:18:46 mental and physical changes that come as a result of abstaining for just 31 days from drinking and
    1:18:51 i firmly firmly firmly believe that this is a good thing i haven’t drunk for more than a year now
    1:18:57 by quit drinking because of whoop i firmly believe in the power of information and the agency gives
    1:19:01 you to make better informed choices in your life especially ones around your health so if you’re
    1:19:06 already part of the whoop community keep your eye on the app this month for the sobriety challenge
    1:19:12 if you haven’t joined yet now’s a great time to join just head to join.whoop.com/co to start
    1:19:19 your free trial today that is join.whoop.com/co now is the time to transform your life
    1:19:27 every once in a while my eyelid starts twitching what is that eyelid myokymia
    1:19:31 is that what it’s called it is that’s the that’s the medical definition for it twitching eye i call
    1:19:38 it twitching eye twitching eyelid like the eyelid starts going what is that so that is your threshold
    1:19:47 of your eyelids to blink is your level of stress you’re like holding really tight muscles and so
    1:19:53 they find and this is historically even in textbooks they call it basically the med medical
    1:19:59 student twitching eye because it’s usually people who are stressed out people who are not sleeping
    1:20:04 very well they’re fatigued and then people are drinking way too many stimulants like drinking
    1:20:08 caffeine so i have a lot of patients who come in they’re like i’m having my eyelid twitch and i look
    1:20:12 over on the counter and they sure enough have a have an energy drink with them and i’m like okay
    1:20:24 so that that is largely what it is some people can have a true blepharospasm where the eyelids close
    1:20:32 involuntarily and that’s more of an advanced medical condition so i think if people are having
    1:20:36 just a little flutter on their eyelids usually not a concern it’s just get more sleep stop drinking
    1:20:44 so much caffeine try to look at your stress levels and that’s a tough thing because even myself i
    1:20:48 remember in college i remember saying the same thing to my doctor is like you’re just too stressed
    1:20:54 and i’m like i’m not stressed i’m doing great then i go home and i start making a list of everything
    1:20:58 i’m trying to control in my life i’m trying to control this for grades trying to do this
    1:21:03 and excel in athletics i’m trying to do this at home i’m trying to manage this with my friends
    1:21:09 and you know halfway through i look at the list i’m like whoa there is so much going on in my life
    1:21:14 no wonder i actually am stressed i’ve just i’ve come so accustomed to it i haven’t i didn’t realize
    1:21:20 it haven’t been that self-aware glycoma now glycoma is something that people over 60 typically get
    1:21:26 from what i’ve understood is that preventable at all or is that just a consequence of aging and
    1:21:32 what is glycoma so glycoma is where the nerve the nerve in the back here that connects the eyeball
    1:21:39 to the brain so this thing here yes so the nerve that all of the retinal cells converge
    1:21:46 onto the ganglion cells which are essentially sending the information from the eye to the brain
    1:21:54 and so glycoma there’s different types of glycoma but the nerves die for some reason
    1:22:03 so the nerves at the back here okay those nerves go send the information back toward the brain
    1:22:10 so that you can see the challenge is that that nerve if it gets damaged the nerves die off and
    1:22:16 when they die you can’t get them back so glycoma again there’s different types of them the most
    1:22:23 common one that people think about is what’s called primary open angle glycoma and this is where
    1:22:29 pressure inside of the eye builds up and if you think of a bike tire if you feel that full of air
    1:22:35 and it gets to a point where it’s so filled the weakest part of the bike tire blows out
    1:22:40 and that basically happens with the eye but the weakest part of the eye is the nerve in the back
    1:22:49 so that increased pressure pushes on the nerve and slowly pinches it each of the ganglion cells
    1:22:56 to a point where it starts to die off that’s not revustible is it unfortunately no when you lose
    1:23:02 when you lose the ganglion cells they die we know that pressure plays a role in it the
    1:23:06 internal pressure of the eye and so most treatments right now for glycoma are focused on treating the
    1:23:14 pressure but more publications and research right now are also going into how do we better support
    1:23:21 the health of the nerve in the back whether that be through blood flow is it better for us to have
    1:23:27 some sort of nutrients getting to the to the optic nerve to give it more of a robust health
    1:23:32 and structure to withstand the pressure so there’s more research going into it and the other thing
    1:23:37 that i heard about when i was i was researching your work is this term eye floaters i’d never
    1:23:44 heard about this before what is an eye floater so floaters inside the eye are so many people
    1:23:48 have these issues and do you see them at all do you see little black specks when you look
    1:23:53 left and right do you see little things probably i’m gonna say that maybe sometimes but i can’t
    1:24:02 recall a time as we get older floaters do naturally start to occur these are the gel inside the eye
    1:24:11 called the vitreous vitreous humor so opening up the eye again this large area that holds the shape
    1:24:18 of the eye this is the vitreous humor and it’s mostly water collagen and a little bit of hyaluronic
    1:24:25 acid but it’s like a jelly but as we get older this gel starts to break down and the collagen
    1:24:32 begins to clump and it sits there suspended in whatever’s gel or fluids left and so when people
    1:24:38 go outside it’s a bright sunny day they look at the computer screen it’s a back you know bright
    1:24:41 backlight they’ll see these little specks floating around and they’ll shift their eyes
    1:24:45 left and right and you’ll see it continue to drift and it gets really annoying it’s like looking at
    1:24:50 a nat or a little bug flying around and really what’s happening is the light is just hitting
    1:24:56 those collagen clumps casting a shadow on the retina and you see those floating spots the concern
    1:25:04 is that some people develop suddenly a whole bunch of floaters and if you have a whole bunch of
    1:25:09 floaters that could be because the gel which is attached to the retina in the back of the eye
    1:25:19 that gel can tug on the retina and create a small tear or it can create a full detachment of the
    1:25:25 retina can pull the retina off from the back of the eye usually though if you ever have symptoms
    1:25:30 of a flash of light like a lightning bolt is going off somewhere in your vision that no one else saw
    1:25:37 or you’re having a dark shadow coming down from the top of your top of your vision or rising up
    1:25:43 from the floor or from the side that would be an indication that perhaps a sudden changes happened
    1:25:48 and you should see a doctor as soon as possible but otherwise the development of the small little
    1:25:55 floating spots those gradually occur with age and is there a way to treat them so there are two
    1:26:02 surgical procedures to try to get rid of them however most surgeons won’t want to do them
    1:26:08 because there’s always a higher risk of damage causing damage or other complications in the eye
    1:26:13 how many people are likely to experience these eye floaters in their lifetime
    1:26:18 basically every decade of life you gain another 10% chance of having these floaters
    1:26:22 so by the time you’re most people yeah by the time you’re 80 years old you have an 80% chance of
    1:26:27 having these floaters most people that I see coming in because of a complaint of floaters are usually
    1:26:35 in their 40s 50s I’ve heard you talk about pineapple helping to cure floaters so there is a study
    1:26:43 that came out several years ago that looked at using a type of supplement called bromelain
    1:26:50 and that’s found in pineapple and that was a study that looked to see if people eating pineapple
    1:26:55 could reduce their floaters that study was not the best study ever done
    1:27:02 they did it was kind of a I think it makes me excited that at least there’s people there’s
    1:27:05 researchers looking into hey how is there a way we can get rid of these floaters because they can
    1:27:12 be really annoying if they’re really large they can obstruct people’s vision a more recent publication
    1:27:21 from 2021 looked at a different formulation of different enzymes and vitamin supplements
    1:27:30 that include vitamin C, lysine, zinc these can help preventing the glycation of collagen
    1:27:36 and specifically within the vitreous of the eye and they did find after six months of supplementation
    1:27:43 that people’s symptoms of floaters reduced it’s only one study and I want to see more but that
    1:27:48 right now is probably the only supplement on the market that has probably the best research
    1:27:53 behind it being it was a placebo control trial the pineapple study was in 2019 in the journal of
    1:27:58 American science and the study said that people who had three slices of pineapple a day had a 75
    1:28:04 percent eye floater improvement but you’re saying that that study is not super robust the medical
    1:28:11 community the IQ community we don’t look at that with having the most scientific validity we do want
    1:28:21 to see more research in that area anecdotally I’ve had people certainly message me on email and on
    1:28:26 YouTube and on Instagram saying that it did help them but it’s hard to say if it’s truly placebo
    1:28:37 we’re not I just one day saw it come in what you need to do is you need to get the pineapple
    1:28:43 yeah what is it that you have it come in I remember one day I came in really freaked me out
    1:28:48 didn’t know what it was yeah I thought I was getting some sort of disease or something I went
    1:28:53 online and it was quite normal yeah but yeah I came in order to come and I kind of shifted around
    1:28:59 I can look at it and like shift around by looking at the direction but it’s not there all the time
    1:29:05 this will suddenly just drift into my side I think if somebody even especially if for anybody who’s
    1:29:11 having floaters or seeing a spot like that I think it’s still a really important to have it evaluated
    1:29:16 because there is a chance it’s not a huge chance but it’s like a five percent that you could have a
    1:29:22 small tear or a hole in the far edge of the eye when the gel separated and in those cases then
    1:29:29 if it’s needed they can use a laser to just zap it and tack it down so that you don’t develop a
    1:29:35 retinal detachment because if you get a retinal detachment it’s an urgent procedure where they
    1:29:40 need to repair the retina and get it back into place because it can otherwise lead to permanent
    1:29:45 vision loss you know when you get something in your eye and it gets annoying I had it the other
    1:29:50 day when I was in bed in in LA I was I had something in my eye and I could just feel it and you know
    1:29:54 you you look in the mirror and you can’t see it and you someone tries to blow in your eye and get
    1:29:58 it out and that doesn’t work either and you just feel you can feel it for maybe like 30 minutes
    1:30:02 an hour what’s the best thing to do in that situation to get rid of that feeling in your
    1:30:09 opinion and is it like a hallucination because I can’t see anything there so the eyeball it has
    1:30:14 some of the most nerve endings on your body so even just something small piece of dust gets on
    1:30:20 your tear film you can feel that and it can really irritate the eyes some of the easiest things to do
    1:30:25 are using eye drops you know get a person get even just over the counter eye drops using those to
    1:30:30 rinse the eye if somebody gets a chemical in the eye then you really want to rinse the eye really
    1:30:35 good with with just even tap water you want to get water to flush it out you know if some you
    1:30:41 know obviously you’re at a workplace they have wash stations for those sort of things so that’s
    1:30:47 going to be the most important if the eye remains red irritated the body will produce more mucus to
    1:30:52 try and fix the problem and so a lot of people if you get a little irritation it just never seems
    1:30:58 to go away it’s because somehow there’s inflammation developing on the surface your body’s producing
    1:31:03 more mucus things your body can sense that there’s more swelling there so the best thing to do is
    1:31:08 rinse it out and go see the eye doctor especially if it’s not getting better so how often do you
    1:31:16 think I should get my eyes tested yearly every year you should I say that because they’ve had
    1:31:22 multidisciplinary um of different eye care professionals not just eye care but different
    1:31:27 medical professionals in different fields look at the statistics and again it’s the fact that
    1:31:36 it is one of the easiest least invasive medical procedures you can do to detect the most medical
    1:31:43 conditions that can potentially prevent you from having more serious comorbidities later in life
    1:31:47 Dr. Joseph what’s the most important thing we didn’t talk about that maybe we should have talked
    1:31:57 about today I think probably the one of the biggest things that I personally really like
    1:32:05 to reflect on we’ve touched on diet a little bit but I think diet and lifestyle paying attention to
    1:32:14 how much not only what you eat how much you eat exercise sleep hydration focusing on these sort
    1:32:21 of things can have a ripple effect on the eyeball but so many other parts of the body and that the
    1:32:26 eyes are an extension of your brain and what’s good for the eyes is also good for the heart it’s
    1:32:33 also good for your brain and so I think we need to be really aware of that and how important the
    1:32:40 eyes are for your learning for your development for your risk if you if you have poor vision your
    1:32:46 risk of developing dementia and Alzheimer’s in later years is greater that vision and eyesight
    1:32:53 is really important for the development for children and their minds and so we we need to be aware of
    1:33:01 how all of that is connected and how our lifestyles on devices all the time and being indoors so much
    1:33:08 can also have an impact so seeing an eye doctor on a regular basis is really important even if you
    1:33:16 feel like your vision is great and you see fine you don’t want to lose that we have a closing
    1:33:19 tradition on this podcast where the last guest leaves a question for the next guest not knowing
    1:33:22 who they’re going to be leaving it for and the question that has been left for you
    1:33:32 is what is your most important early memory that you’ve ever had ever
    1:33:38 one that does impact me on a regular basis
    1:33:49 is just making friends when I was a kid I didn’t have many friends and I remember finally
    1:33:58 making friends from sports and just having people over to play
    1:34:05 have sleepovers and finally feeling like I had companionship of some kind
    1:34:18 I think it kind of proved that I was that I that I mattered that I had value
    1:34:26 was just or being seen being that I had a role in this world beyond just me being on my own
    1:34:34 did you try to tell you otherwise I have a memory that I’ve shared mainly with my therapist
    1:34:44 where I was in trouble I was grounded to my bedroom I didn’t feel safe leaving my bedroom
    1:34:50 because my older brother bullied me at that age and I felt
    1:34:57 that I did not matter that I was not wanted that I was only in the way
    1:35:14 and I think over the course of my life that feeling that I needed to perform excel
    1:35:24 was the only way for me to get attention to prove that I had value and worth
    1:35:37 and so I think that’s driven me to excel in academics to excel in extracurriculars
    1:35:41 it was a very subconscious thing something I was not aware of
    1:35:50 and only recently in the last year have come more to terms with those early experiences in my life
    1:35:58 and how they maybe have driven me and it’s goes through a lot of work to reflect on those experiences
    1:36:03 and make friends with that part of your life and come to terms that like no I’ve grown up
    1:36:10 I do matter I do bring value I am worthy of friendship and love
    1:36:20 those are tough real things that I think internally we batter battle and sometimes don’t even realize
    1:36:32 how much of that early experience inspired you to pursue the line of work that you do now I know
    1:36:39 that you said it pushed you to excel but specifically focusing on the eyes somewhat connected
    1:36:47 and when I was a kid again I was lonely I was an indoors kid I’d played a lot of video games
    1:36:56 watch movies my brother he was the fisherman outdoors kid when I turned 13 entering into junior
    1:37:01 high my mother wanted me to pick a sport and so I did the manly thing I want to play football
    1:37:06 you know American football I’m going to tackle people it’s hard to play tackle football with
    1:37:12 thick glasses on your thick glasses mm-hmm I was a I was a nerdy kid sat inside all day again I was
    1:37:19 inside the glasses because I was myopic I went to the eye doctor to get fit for contacts
    1:37:26 and fit it being fit in contacts changed me because suddenly I could play sports
    1:37:36 making friends for the first time in a long time to having self-confidence because of that
    1:37:42 and having that level of self-confidence I started to attract the attention
    1:37:47 of the opposite sex girls start paying attention to me and at age of 13 that was like the most
    1:37:56 important thing in the world and so continuing to grow up I was always fascinated with eyes
    1:38:00 with contact lenses and I knew in later high school when people were like hey what are you
    1:38:05 going to do when you grow up what are you going to do for college I’m like I don’t really know
    1:38:11 but when I see the dentist I don’t like that guy he pokes and prods and makes my gums bleed
    1:38:17 but when I see the eye doctor that guy’s cool every part of the eye exam is like black magic
    1:38:25 I thought you know what I could be that guy and so that definitely influenced my that amazing
    1:38:31 experience influenced me and I think most eye doctors have some experience like that where their
    1:38:37 life was changed by what an amazing eye doctor they had before and they just want to pass that on
    1:38:44 I want to help people have an amazing experience with their eyesight and experience the world
    1:38:51 and have more freedom in their life to pursue education to experience and see
    1:38:59 just the beauty of color nature really to experience the world and so I really want to
    1:39:04 just give that as a gift to as many people as I can and I guess the confidence that it gives
    1:39:09 those people as well as it did for you at a young age isn’t to be underrated
    1:39:16 well thank god you did because you know you’ve helped many millions of people with a wide variety
    1:39:21 of eye related issues and conditions and helping them understand both the more superficial elements
    1:39:26 of their eyes but also the more sort of deeper progressive diseases that might risk taking away
    1:39:31 their freedom in the way that you’ve described just there but I just want to say a big thank you for
    1:39:40 let me think of a nice eye related pun allowing me to see more clearly as it relates to the
    1:39:46 subject of eye health and vision and everything that’s interconnected so thank you so much Joseph
    1:39:48 and thank you Stephen appreciate you man this is great
    1:39:56 I don’t know how to say this in a way that you’re going to understand but perfected is
    1:40:01 banging I’m an investor in the company I drink it every day the whole team drinks perfected every
    1:40:05 day we have a perfected fridge in the office here’s why I like perfected typical energy drinks used
    1:40:08 to give me these crashes and as a podcaster the last thing you want to do is be crashing in a
    1:40:13 conversation the founders of perfected wanted to create an energy drink that wouldn’t create that
    1:40:17 horrible crash cycle that many of us go through so they used matcha as the energy source and
    1:40:21 somehow they also made it really really delicious they’ve just come out with this new flavor called
    1:40:27 Juicy Peach and it is banging if you try perfected’s Juicy Peach and it’s not banging feel free to get
    1:40:32 in my DMs and cuss me out you can pick it up at Tesco’s all-weight shows or you can get it online
    1:40:37 and here’s a secret that you’ve got to keep yourself I’m going to give you 40% off perfected
    1:40:42 just so you can try Juicy Peach yourself go to perfected.com and at checkout put in the code
    1:40:46 diary 40 I’m going to leave that up for some time not forever that’s perfected.com and then
    1:40:51 use code diary 40 at checkout when you try it make sure you tag me on Instagram and say Steve
    1:41:16 you were right it’s banging
    Có rất nhiều hiểu lầm xung quanh việc tại sao chúng ta lại có quầng mắt.
    Tôi luôn nghĩ rằng đó là do căng thẳng và thiếu ngủ.
    Vì vậy, tôi đã nghiên cứu về vấn đề này và nhiều người không biết điều này, nhưng thực sự thì…
    Thật sao?
    Vậy nếu tôi không muốn có quầng mắt nữa, giải pháp tự nhiên dễ dàng là gì?
    Hãy thử điều này.
    Tiến sĩ Joseph Allen là bác sĩ mắt được chứng nhận.
    Ông giúp hàng triệu người hiểu về sức khỏe mắt và khám phá những bí mật để đạt được thị lực sắc nét và khỏe mạnh hơn.
    Tôi thực sự muốn nói với bạn về rất nhiều hiểu lầm vì tôi không biết điều gì là đúng.
    Chắc chắn rồi.
    Được rồi, vậy việc mất thị lực của tôi là điều không thể tránh khỏi. Điều đó có đúng không?
    Thật không may, có những thay đổi xảy ra theo tuổi tác sẽ làm thay đổi thị lực của bạn.
    Nhưng có rất nhiều điều có thể giúp ngăn chặn và làm chậm sự tiến triển, và chúng ta sẽ đi vào chi tiết.
    Và thỉnh thoảng, mí mắt của tôi bắt đầu co giật. Điều đó là gì?
    Đó là myokymia mí mắt.
    Đó là ngưỡng căng thẳng của bạn.
    Hãy ngủ nhiều hơn và ngừng uống quá nhiều caffeine.
    Còn ánh sáng xanh thì sao? Nó có hại không?
    Ánh sáng xanh từ các màn hình kỹ thuật số đã được nghiên cứu và cho thấy không làm tăng nguy cơ mắc các bệnh về mắt liên quan đến tuổi tác.
    Và nghiên cứu về việc sử dụng kính ánh sáng xanh cho thấy có thể chỉ là hiệu ứng giả dược.
    Nhưng nếu bạn lo lắng về cách ánh sáng xanh ảnh hưởng đến bạn, chỉ cần di chuyển điện thoại của bạn ra xa gấp đôi sẽ giảm tiếp xúc với ánh sáng xanh của bạn xuống 75%.
    Và ngày càng nhiều người bắt đầu quan tâm đến sức khỏe mắt hơn bao giờ hết.
    Nhưng sức khỏe mắt của chúng ta đang cải thiện hay xấu đi?
    Tất nhiên rồi.
    Ví dụ, hiện tại khoảng 30% dân số thế giới bị cận thị.
    Nhưng đến khoảng năm 2050, chúng ta sẽ có khoảng 50% bị cận thị do lối sống của chúng ta.
    Vậy thời gian sử dụng màn hình, ở trong nhà, đọc sách gần là bao nhiêu là hợp lý?
    Điều đó phụ thuộc vào độ tuổi.
    Bạn là ai?
    Bạn làm gì?
    Và tôi nghĩ điều quan trọng nhất là, tại sao điều đó lại quan trọng đến vậy?
    Tôi là bác sĩ nhãn khoa.
    Tôi là thành viên của Học viện Nhãn khoa Hoa Kỳ.
    Và tôi là nhà ngoại giao của Hội đồng Nhãn khoa Hoa Kỳ.
    Vì vậy, tôi thực hành chăm sóc mắt ở đây, tại Hoa Kỳ.
    Tôi khám cho bệnh nhân với đủ loại tình trạng về mắt, từ việc chẩn đoán,
    quản lý các vấn đề về thị lực, đơn giản như cận thị hay loạn thị,
    đến việc lắp kính áp tròng, chẩn đoán các bệnh khác nhau ở phía sau mắt,
    và sau đó kê đơn thuốc hoặc liệu pháp để cố gắng ngăn chặn tình trạng đó trở nên tồi tệ hơn
    hoặc để giúp điều trị nó.
    Ngoài tất cả những điều này, tôi cũng tổ chức trên nhiều kênh truyền thông xã hội
    một trang web giáo dục về việc giúp mọi người tìm hiểu về mắt, thị lực của họ,
    và tìm kiếm những sản phẩm thị lực tốt nhất.
    Và điều đó thực sự quay trở lại sứ mệnh của tôi là giúp mọi người nhìn thấy tốt nhất hôm nay,
    nhưng cũng giữ cho họ nhìn thấy tốt nhất vào ngày mai.
    Khi bạn nghĩ về vị trí của chúng ta với tư cách là con người, liên quan đến sức khỏe mắt của chúng ta,
    như bức tranh tổng thể, như những gì đang diễn ra?
    Tôi không biết liệu có phải chỉ vì tôi đang già đi hay không, nhưng tôi đang tự hỏi liệu nhiều người
    bắt đầu quan tâm đến sức khỏe mắt của họ hơn bao giờ hết, và nếu có, tại sao?
    Và sức khỏe mắt của chúng ta có đang tốt hơn hay tồi tệ hơn?
    Tôi muốn nói rằng tôi nghĩ mọi người nói chung đang quan tâm nhiều hơn đến mắt và thị lực.
    Thật không may, một phần trong số đó có lẽ là vì họ đang nhận thấy nhiều vấn đề hơn.
    Mọi người bắt đầu nhận thấy sự rối loạn hoặc nhiều vấn đề hơn với sự căng thẳng ở mắt.
    Họ nhận thấy nhiều vấn đề hơn với khô mắt.
    Trẻ em bắt đầu trở nên cận thị nhanh hơn và ở mức độ lớn hơn.
    Và vì những yếu tố đó, chúng ta cũng đang thấy nhiều tình trạng sức khỏe mắt hơn
    ở phía sau mắt, điều này cũng phản ánh với các bệnh chuyển hóa khác như tiểu đường.
    Điều này gây ra thiệt hại đáng kể và dẫn đến khả năng mù lòa bên trong mắt,
    vì vậy có rất nhiều yếu tố liên quan đến điều này.
    Điều gì đang thay đổi?
    Bạn đã đề cập đến một số tình huống ở đó đang trở nên tồi tệ hơn, v.v.
    Điều đó cho thấy rằng có điều gì đó từ môi trường hoặc lối sống của chúng ta đang ảnh hưởng đến điều đó.
    Vì vậy, một lần nữa, có rất nhiều yếu tố liên quan đến vấn đề này.
    Chắc chắn, chỉ riêng việc có một dân số già đi, dân số của chúng ta, nhiều người bắt đầu chuyển vào các nhóm tuổi lớn hơn.
    Chúng ta cũng có hậu quả của chế độ ăn uống kém, nhiều người mắc bệnh tiểu đường, huyết áp cao, và tất cả những tình trạng khác gây ra những tác động dây chuyền trong tương lai.
    Và sau đó, xã hội của chúng ta đã thay đổi, đặc biệt là về lối sống ngoài chế độ ăn uống.
    Cũng như, chúng ta làm gì trong suốt cả ngày, chúng ta dành bao nhiêu thời gian trên các thiết bị gần gũi?
    Bao nhiêu phần trăm xã hội chúng ta tập trung vào giáo dục?
    Và chúng ta dành bao nhiêu thời gian ở trong nhà?
    Tất cả những điều này đang thúc đẩy chúng ta như một xã hội phải có những thay đổi khác nhau trong mắt và tăng nguy cơ mắc bệnh và khả năng mất thị lực.
    Tại sao điều đó lại quan trọng?
    Bạn biết đấy, tôi đặt câu hỏi đó vì tôi nghĩ rằng để mọi người dành thời gian lắng nghe tất cả những kiến thức mà bạn cung cấp, họ trước tiên phải thực sự tin rằng đôi mắt của họ quan trọng.
    Và tôi biết điều này nghe có vẻ như một câu hỏi hơi điên rồ vì tất cả chúng ta đều có thể hiểu rằng việc nhìn thấy mọi thứ là hữu ích.
    Nhưng đôi khi trong cuộc sống, tôi nghĩ chúng ta không đánh giá cao những điều cho đến khi chúng ta mất chúng.
    Và tôi nghĩ trong công việc của bạn, bạn phải thấy điều đó nhiều hơn bao giờ hết, không có ý châm biếm.
    Đúng vậy, bạn hoàn toàn đúng.
    Và thật sự rất khó chịu với tư cách là một nhà cung cấp dịch vụ chăm sóc mắt khi có bao nhiêu bệnh nhân hoặc bao nhiêu người chỉ đến khi họ cuối cùng nhận ra có điều gì đó không ổn.
    Và thường thì khi họ nhận thấy có điều gì đó không ổn, thì đã quá muộn.
    Và vì vậy, một trong những điều tốt nhất mà tôi có thể khuyên cho bất kỳ ai là, dù bạn nghĩ rằng bạn có vấn đề với thị lực hay không, vì nhiều người nói, “Tôi thấy rất tốt.
    Tôi thấy ổn.
    Tôi không cần gặp bác sĩ mắt.”
    Nó giống như, “Không, bạn hoàn toàn cần phải làm vậy.”
    Có rất nhiều vấn đề khác nhau, không chỉ là vấn đề với thị lực mà chúng tôi có thể phát hiện.
    Nhưng có rất nhiều, có hơn 270 tình trạng khác nhau, cả tình trạng hệ thống và tình trạng thị giác mà một bác sĩ mắt có thể chẩn đoán chỉ từ một trong những đánh giá y tế không xâm lấn đơn giản nhất. Và đó chỉ là việc kiểm tra mắt hàng năm.
    Cho tôi một vài ví dụ về những tình trạng mà bạn đã phát hiện được khi thực hiện một cuộc kiểm tra mắt.
    Vì vậy, những bệnh nhân không biết họ bị tiểu đường sẽ được phát hiện bệnh tiểu đường khi nhìn vào bên trong mắt, vì bệnh tiểu đường sẽ gây tổn thương cho các mạch máu. Chúng tôi có thể thấy tình trạng chảy máu xảy ra trong mô võng mạc. Chúng tôi có thể thấy huyết áp cao, cholesterol cao. Tôi đã có những bệnh nhân mà tôi đã phát hiện ra rằng họ thực sự đã có những cơn đột quỵ nhỏ bên trong, chỉ bằng cách nhìn vào bên trong mắt. Mắt có thể bị đột quỵ. Chúng tôi có thể thấy các mảng cholesterol bám vào các động mạch trong mắt. Các tình trạng tự miễn dịch. Chúng tôi sẽ phát hiện những điều đó từ việc thực hiện một cuộc kiểm tra mắt. Thật không may, những thứ như khối u não và các tình trạng như bệnh đa xơ cứng cũng sẽ được phát hiện.
    Tôi có một câu chuyện mà tôi sẽ chia sẻ. Tôi có một bệnh nhân, cô ấy còn trẻ. Cô ấy 20 tuổi, là sinh viên đại học. Cô ấy đến chỉ để lấy kính và kính áp tròng mới. Cô ấy phải đến trường. Cô ấy phải nhìn rõ. Và trong cuộc kiểm tra rất thông thường đó, cô ấy không có vấn đề gì khác. Tôi nhìn vào bên trong mắt và tôi thấy một vết xuất huyết, một đốm máu. Nhưng có những loại xuất huyết khác nhau xảy ra ở phía sau mắt. Loại xuất huyết cụ thể này được gọi là vết Roth. Và thường thì chúng tôi chỉ thấy vết Roth nếu ai đó có một tình trạng nghiêm trọng hơn đang diễn ra.
    Bạn có thể chỉ cho tôi nơi bạn đã thấy nó không? Xin lỗi. Vậy thì. Đối với những người không xem và chỉ nghe qua âm thanh, chúng tôi có một mô hình của một con mắt ở đây. Vì vậy, với mô hình của nhãn cầu, trong quá trình kiểm tra, chúng tôi tất nhiên nhìn qua giác mạc, qua đồng tử. Thông thường chúng tôi sẽ giãn đồng tử. Nếu tôi mở bên trong mắt ra, phần màu cam mà bạn thấy ở đây, đó là mô võng mạc.
    Và bạn có thể thấy những đường đỏ nhỏ, đó là mạch máu.
    Màng lưới thực sự, nhãn cầu thì khá đẹp vì nó có nguồn cung cấp máu kép.
    Vì vậy, nó thực sự có máu chảy từ phía sau và cung cấp cho màng lưới từ phía sau.
    Nhưng sau đó nó có những mạch máu đi bên trong màng lưới và cung cấp dinh dưỡng cho màng lưới từ phía trước.
    Vì vậy, loại điểm chảy máu này đã xảy ra ngay tại đây ở phía sau mắt,
    một chút lệch góc, nhưng nó đã xảy ra ở đó.
    Và tôi đã nghĩ, điều này không nên xảy ra.
    Đặc biệt là đối với một người khỏe mạnh, không có vấn đề gì khác.
    Cô ấy bao nhiêu tuổi?
    Cô ấy là một sinh viên nữ 20 tuổi.
    Và thường thì, chúng tôi thấy những điểm chảy máu trong những tình trạng nghiêm trọng hơn,
    cho dù ai đó bị tiểu đường nặng hay họ có HIV, có điều gì đó đang xảy ra.
    Vì vậy, tôi đã nói, điều này không đúng.
    Chúng ta cần làm xét nghiệm máu.
    Vì vậy, tôi đã giới thiệu cô ấy, thực sự đã yêu cầu xét nghiệm máu, bảng xét nghiệm máu.
    Và cô ấy không có bác sĩ gia đình.
    Vì vậy, tôi đã nói, được rồi, chúng ta cần giới thiệu bạn, nhưng cô ấy đang chuẩn bị đi học.
    Vì vậy, tôi đã nói, tôi sẽ đưa cho bạn báo cáo đầy đủ của tôi.
    Tôi cần bạn đi làm điều này.
    Và rồi COVID xảy ra.
    Vì vậy, tôi không nghe thấy gì.
    Cuối cùng, vài tuần sau, họ cuối cùng cho phép các bác sĩ quay lại phòng khám để chăm sóc khẩn cấp trong trường hợp tôi có trường hợp khẩn cấp.
    Và tôi đã gọi cho bệnh nhân đó.
    Tôi chỉ muốn kiểm tra cô ấy, xem, ủa, có chuyện gì xảy ra không?
    Bạn có phải làm xét nghiệm máu không?
    Và cô ấy nói, bạn đã cứu sống tôi.
    Và tôi đã nói, cái gì?
    Cô ấy nói, đúng vậy.
    Vài ngày sau, tôi bắt đầu cảm thấy rất mệt mỏi và không cảm thấy khỏe.
    Vì vậy, tôi đã đến gặp bác sĩ và mang theo báo cáo của bạn.
    Họ đã làm xét nghiệm máu.
    Họ phát hiện ra tôi đã, họ đã đưa cô ấy vào phòng chăm sóc đặc biệt trong ba ngày
    bởi vì họ lo lắng cô ấy sẽ bị chảy máu.
    Tiểu cầu của cô ấy thấp đến mức cô ấy có thể đã chảy máu chỉ từ việc làm xét nghiệm máu.
    Cô ấy bị bệnh giảm tiểu cầu miễn dịch.
    Hệ thống miễn dịch của cô ấy, có lẽ do một loại virus, nhưng hệ thống miễn dịch đã tấn công các tiểu cầu của cô ấy.
    Tiểu cầu là những thứ giúp đông máu, đúng không?
    Đúng vậy.
    Và điều đó cuối cùng đã biểu hiện ở mắt.
    Đó là một trong những trường hợp hiếm hoi mà tôi cảm thấy, wow.
    Nếu cô ấy không đến đây, điều gì có thể đã xảy ra?
    Đúng không?
    Vì vậy, tôi chỉ sử dụng điều đó như một minh chứng tốt vì có rất nhiều điều mà chúng tôi phát hiện hàng ngày, hàng tuần.
    Có rất nhiều hiểu lầm xung quanh thị lực trong mắt.
    Tôi nghĩ một trong những hiểu lầm mà tôi nhận ra là tôi sống trong đó là mất thị lực của tôi là điều không thể tránh khỏi, thực sự không phụ thuộc vào những gì tôi làm.
    Và ngay khi bạn bắt đầu tin vào câu chuyện đó, thì nó sẽ làm bạn cảm thấy bất lực, nhưng nó lấy đi tất cả động lực của bạn để làm bất cứ điều gì về thị lực của mình.
    Điều đó có đúng không?
    Có những thay đổi xảy ra theo tuổi tác sẽ thay đổi thị lực và tầm nhìn của bạn.
    Có những sự thật cơ bản mà bạn thực sự không có quyền kiểm soát tuyệt đối.
    Nó giống như tóc bạn chuyển sang màu xám.
    Nó sẽ xảy ra.
    Nó được chấp nhận.
    Vâng, khi lớn tuổi, bạn sẽ có tóc bạc.
    Với mắt, có những tình trạng như vậy, như đục thủy tinh thể, đục thủy tinh thể liên quan đến tuổi tác, cuối cùng sẽ phát triển.
    Presbyopia, đó là tình trạng mà mọi người ở độ tuổi 40 và đầu 50 bắt đầu gặp khó khăn khi nhìn gần và họ phải đẩy mọi thứ ra xa hơn và bắt đầu đeo kính hai tròng hoặc kính đa tròng.
    Vì vậy, những tình trạng đó chắc chắn sẽ xảy ra.
    Nhưng may mắn thay, có rất nhiều điều trong lối sống của chúng ta mà nghiên cứu đang chú ý hơn, có thể giúp ngăn ngừa, hy vọng ngăn ngừa và thậm chí làm chậm sự tiến triển của các bệnh mắt mù lòa tàn phá hơn.
    Vì vậy, có những điều bạn có thể làm và cần nhận thức, và tôi rất vui khi đi vào chi tiết về điều đó.
    Vì vậy, sức khỏe mắt toàn cầu và các thống kê, một trong những thống kê thực sự gây sốc mà tôi đọc là…
    Hầu hết chúng ta sẽ phát triển tật cận thị khi đến khoảng năm 2050, 2016. Điều đó có đúng không? Thống kê về vấn đề này ra sao? Một công bố đã được phát hành vào năm 2016, do tác giả nhãn khoa Holden. Họ đã xem xét thống kê về tật cận thị hoặc tật neocytid. Ngay cả khi nhìn lại xa hơn, chúng ta đã biết rằng tật neocytid đang gia tăng. Hiện tại, ước tính khoảng 30% dân số thế giới đang mắc tật neocytid. Nhưng đến khoảng năm 2050, chúng ta sẽ có khoảng 50% toàn bộ dân số thế giới bị neocytid. Tại Mỹ, hiện nay, đối với trẻ em từ 5 đến 19 tuổi, tỷ lệ này đã là khoảng 42%. Và đến năm 2030, chỉ trong vài năm nữa, dự kiến tỷ lệ này ở Mỹ sẽ đạt khoảng 50%. Ở những nơi khác trên thế giới, như Đông Á, chẳng hạn như ở Nhật Bản, tỷ lệ này gần 80% đến 90% người dân đã mắc tật neocytid. Thật sao? Tại sao lại như vậy? Chắc chắn rằng di truyền đóng một vai trò. Khi nhiều nghiên cứu được công bố, chúng ta biết rằng di truyền có thể chỉ chiếm khoảng 30% yếu tố. Vì vậy, nếu cha mẹ bạn bị neocytid, hoặc nếu ai đó bị neocytid nặng, như nếu mẹ bạn bị neocytid nặng, bạn sẽ có nguy cơ cao hơn rất nhiều trong việc phát triển tật này. Nhưng những yếu tố chính khác liên quan đến lối sống lại liên quan đến đô thị hóa. Thực tế là nếu bạn ra ngoài ở một thành phố lớn có những con phố rất gần nhau, bạn sẽ không thực sự ở trong một cánh đồng mở, đúng không? Bạn có những tòa nhà cao lớn ngay bên cạnh. Sau đó, bạn vào trong và ở trong một tòa nhà nhỏ hơn, một căn hộ nhỏ hơn. Rồi còn thực tế là chúng ta dành quá nhiều sự chú ý trong xã hội vào giáo dục, vào việc phải gần gũi hơn, đúng không? Trẻ em bây giờ không chỉ bị thúc ép để xuất sắc trong học tập và được tiếp cận giáo dục sớm hơn mà còn phải dành nhiều thời gian hơn để học tập. Nhưng cha mẹ lại cho con cái họ những thiết bị kỹ thuật số như một người giữ trẻ 2.0, đúng không? Vì vậy, trẻ em nhìn vào máy tính bảng ngay từ khi còn rất nhỏ. Và rồi là thời gian mà chúng ta dành cho việc ở trong nhà.
    Thật thú vị vì tôi nghĩ rằng hầu hết mọi người không nhận ra rằng cách chúng ta sống, những thứ chúng ta nhìn vào khi ở trong nhà có thể thay đổi đôi mắt. Tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta đều hoạt động dưới giả định rằng đôi mắt của chúng ta chỉ là đôi mắt. Và chúng ta nghĩ về cơ bắp như thể chúng có thể được rèn luyện và tập thể dục. Tôi có thể đến phòng gym, nâng tạ, cơ bắp của tôi thay đổi. Nhưng việc đôi mắt thay đổi là điều mà tôi nghĩ là một khái niệm khá bất ngờ đối với hầu hết mọi người. Làm thế nào chúng ta biết điều này?
    Về mặt thống kê, chúng tôi đã theo dõi và thu thập dữ liệu trong nhiều thập kỷ, quan sát mọi người dần dần trở nên cận thị hơn. Và có nhiều lý thuyết về lý do tại sao điều đó có thể xảy ra. Bằng chứng về những gì thay đổi về mặt sinh lý với nhãn cầu là khi bạn lớn lên và trải qua tuổi dậy thì, cơ thể bạn phát triển, nhãn cầu thực sự phát triển lùi về phía não trong hốc mắt một chút. Và nó không cần phải thay đổi nhiều. Việc nhãn cầu phát triển một milimet, chỉ một milimet, sẽ thay đổi độ kính của bạn khoảng ba đi-ô-p. Đây là một lượng lớn. Vì vậy, nếu ai đó có sự thay đổi hai milimet, điều đó đã vào mức mà chúng tôi phân loại là cận thị nặng, điều này mang lại nguy cơ cao cho các bệnh về mắt như glaucom, đục thủy tinh thể, có thể bị bóc tách võng mạc nơi võng mạc ở phía sau mắt tách ra khỏi quả cầu mắt. Và sau đó là cái gọi là bệnh hoại tử điểm cận thị, là một dạng thoái hóa điểm vàng thường xảy ra ở tuổi già. Và sự phát triển một milimet, hai milimet đó liên quan đến lối sống. Phần lớn là như vậy. Thời gian sử dụng màn hình bao nhiêu, thời gian ở trong nhà bao nhiêu, việc đọc sách gần có được chấp nhận không? Có một lượng khuyến nghị hàng ngày nào không?
    Có một số khuyến nghị được đưa ra bởi Học viện Nhi khoa Hoa Kỳ. Và điều này phụ thuộc một chút vào độ tuổi, đặc biệt là đối với trẻ nhỏ. Nhưng tôi nghĩ rằng trong vài năm đầu đời, họ không khuyến nghị trẻ em nhìn vào màn hình chút nào. Và tại sao?
    Tại sao? Bởi vì một lần nữa, có nghiên cứu cho thấy rằng không chỉ phát triển mắt, mà còn cả phát triển thần kinh. Và tôi không phải là chuyên gia về hình thức phát triển não bộ ở trẻ em, vì vậy tôi không thể thực sự đưa ra ý kiến về điều đó. Nhưng chúng tôi có những khuyến nghị cho vấn đề này. Và tôi khuyến khích bất kỳ ai đang lắng nghe, nếu bạn có một đứa trẻ nhỏ, nếu bạn đang suy nghĩ về việc có một đứa trẻ, hãy chắc chắn tìm hiểu những khuyến nghị đó, vì nó có ảnh hưởng đến sự phát triển và tăng trưởng của trẻ.
    Về phần người lớn, như bạn và tôi đều ở độ tuổi 30, thời gian dành cho việc nhìn gần là bao nhiêu? Khi bạn qua độ tuổi 20, 25, tốc độ phát triển cận thị may mắn là chậm lại. Đó là về cận thị. Đúng vậy, nó thực sự chậm lại. Nhưng khoảng 10% dân số vẫn có thể phát triển một đơn thuốc mạnh hơn. Và một phần của điều đó, một lần nữa, là giáo dục của bạn và thời gian bạn dành cho việc ở trong nhà và trên các thiết bị của mình.
    Đã có nhiều nghiên cứu xem xét thời gian ở ngoài trời, và việc dành nhiều thời gian hơn ở ngoài có thể làm giảm sự khởi phát và tiến triển của cận thị. Hầu hết các nghiên cứu đều cho rằng khoảng 90 phút đến hai giờ mỗi ngày có thể bù đắp cho tất cả các công việc nhìn gần mà trẻ em đang thực hiện. Vì vậy, việc dành khoảng 90 phút đến hai giờ mỗi ngày để nhìn ra ngoài, nhìn xa là một phần trong đó.
    Các nghiên cứu khác nhau xem xét, liệu họ có làm những việc gần gũi trong khi ở ngoài không? Hay chỉ đơn giản là ở ngoài? Điều này vẫn chưa được hiểu rõ hoàn toàn. Có phải là ánh sáng mặt trời? Có phải là độ sáng của ánh sáng bên ngoài? Có phải là các bước sóng cụ thể của ánh sáng mặt trời mà bằng cách nào đó đang giao tiếp với phía sau của mắt để phát triển hay không? Cũng có suy nghĩ rằng cách mà thế giới xung quanh chúng ta tập trung vào võng mạc khi chúng ta ở ngoài có thể gửi một tín hiệu khác đến phía sau của mắt. Bởi vì một trong những lĩnh vực mà họ đã thực hiện rất nhiều nghiên cứu về cách mà cận thị tiến triển.
    Có liên quan đến cách ánh sáng tập trung vào các phần khác nhau của võng mạc. Tôi muốn lùi lại một chút khi nói về việc dành thời gian ở ngoài trời. Nghiên cứu đó chủ yếu dựa trên các cuộc khảo sát. Vì vậy, họ không hoàn toàn chắc chắn về lượng ánh sáng mà mọi người thực sự nhận được khi ra ngoài. Hiện tại, họ đang sử dụng các thiết bị theo dõi sức khỏe và cung cấp cho trẻ em trong các nghiên cứu đó để theo dõi chính xác lượng ánh sáng mà chúng nhận được khi ra ngoài, điều này không phải lúc nào cũng dễ dàng. Điều này giúp họ có được dữ liệu khách quan hơn để thực sự hiểu rõ về nguy cơ tiến triển của cận thị dựa trên điều đó. Tôi tự hỏi liệu Vitamin D có đóng vai trò nào không. Điều này cũng đã được lý thuyết hóa và xem xét trong một số nghiên cứu. Ngoài ra, việc tham gia thể thao và tăng cường vận động trong các hoạt động hàng ngày cũng rất quan trọng. Có nhiều nghiên cứu khác nhau liên quan đến những vấn đề này. Nhưng hiện tại, ngay cả một nghiên cứu từ Đài Loan, họ đã thực hiện một chính sách. Họ yêu cầu rằng, bạn phải dành ít nhất 90 phút đến 2 giờ ở ngoài trời mỗi ngày. Và họ đã nhận thấy trong suốt thập kỷ qua, sự phát triển cận thị ở trẻ em đã giảm. Vẫn còn một số tranh luận về việc liệu điều này có giúp làm chậm sự tiến triển hay không. Bởi vì ngay cả một phân tích tổng hợp gần đây cũng cho biết rằng nó không có ý nghĩa thống kê đối với sự tiến triển của cận thị, nhưng nó có thể làm chậm sự khởi phát của cận thị. Bạn có thể đảo ngược cận thị không? Không. Vậy nếu tôi trở nên cận thị vì lối sống hoặc lý do nào đó, tôi không thể chỉ đơn giản là dành nhiều thời gian ở ngoài trời và đảo ngược nó, rồi bắt đầu nhìn xa xăm, v.v. Vì vậy, có sự hiểu biết về cận thị thực sự là gì. Và một lần nữa, điều này liên quan đến sự kéo dài của nhãn cầu. Nếu bạn tìm ra cách thực sự đảo ngược cận thị, bạn sẽ phải tìm ra cách nào đó để dịch chuyển phần đó của mắt về phía trước, điều mà chúng ta vẫn chưa thể làm được. Tôi biết rằng trong thế giới mạng xã hội, có những người sẽ tuyên bố rằng họ đã làm điều này bằng cách sử dụng nhiều phương pháp khác nhau.
    Thông thường, những người tuyên bố điều này đang bán một cái gì đó không dựa trên khoa học. Nghĩa là, việc thực hiện một nghiên cứu để chứng minh điều đó sẽ rất dễ dàng. Và thực tế là, điều đó chưa xảy ra, không có bằng chứng. Hầu hết mọi người, nếu họ dành nhiều thời gian ở ngoài trời hơn, hoặc họ thực hiện các bài tập mắt dưới bất kỳ hình thức nào để cố gắng đảo ngược tình trạng cận thị của mình, thì có khả năng họ đang trải qua một cái gì đó gọi là cận thị giả. Đây là khi họ đã sử dụng cơ mắt của mình quá mức đến nỗi gần như đang bị co thắt. Và cơ của họ khiến họ nghĩ rằng họ bị cận thị. Nhưng cuối cùng, khi ra ngoài, dành nhiều thời gian ở ngoài trời, ngừng nhìn chằm chằm vào điện thoại quá nhiều, họ học cách thư giãn cơ mắt của mình. Và đột nhiên, họ có thể nhìn thấy tốt hơn một lần nữa.
    Vâng, đây là một trong những mối quan tâm cá nhân của tôi, vì đôi khi, trong những trường hợp rất hiếm, tôi sẽ dành, bạn biết đấy, có thể chín, mười, mười hai giờ trong studio này. Và, bạn biết đấy, tôi đang nghiên cứu về khách mời trước khi khách mời đến, và sau đó chúng tôi ngồi ở khoảng cách này, và tôi rất tập trung. Và đó là một căn phòng tối, v.v. Và khi tôi bước ra ngoài, cảm giác như tôi không thể nhìn thấy biển số xe. Và tôi nghĩ rằng mình đang mất thị lực. Nhưng từ những gì bạn nói, có vẻ như tôi đang trải qua một chút cận thị giả. Bạn có thể đúng. Tất nhiên, tôi chưa kiểm tra mắt cho bạn. Tôi không biết bạn đang ở đâu. Tôi có thể hỏi, lần cuối bạn kiểm tra mắt là khi nào? Ồ, không bình luận. Đã lâu rồi. Và lý do là, một lần nữa, vì tôi luôn cho rằng mắt mình ổn. Vậy có thể là, trời ơi, đó là một câu hỏi hay. Có thể là bảy năm trước hoặc gì đó. Nên thật khó để nói, bạn biết đấy, có khả năng có một chút cận thị ở đó. Có thể là bạn đã sử dụng cơ mắt của mình quá nhiều trong nhà đến nỗi bạn đã quen với việc nâng nó lên.
    Hãy nghĩ về điều này như việc nâng một quả tạ nặng năm pound, đúng không? Bạn đã giữ nó ở đó suốt cả ngày và hầu hết mọi người có thể làm được. Cuối cùng, nếu bạn giữ nó đủ lâu, bạn có thể cảm thấy căng thẳng ở mắt và mọi người sẽ cảm nhận được điều đó vào cuối ngày. Nhưng sau đó bạn bước ra ngoài và bạn đã quen với việc giữ quả tạ nặng năm pound ở mức độ cánh tay. Vì vậy, bạn phải học cách, ồ, tôi có thể thư giãn và đặt nó xuống. Đó là một phần của cơ mắt bên trong gọi là thể mi, mà không may không giống như loại cơ bắp xương của bạn. Vì vậy, ngay cả với các bài tập mắt, bạn không thể tăng cường cơ đó. Vậy thì các bài tập mắt không hiệu quả? Các bài tập mắt dưới hình thức gọi là liệu pháp thị giác hoặc chỉnh hình có thể hiệu quả, nhưng chúng không xây dựng cơ bắp. Chúng cải thiện thực sự là sự phối hợp giữa não của bạn, truyền đạt thông tin đó đến các cơ để hoạt động phối hợp. Và vì vậy có một số rối loạn thị giác hai mắt nhất định, như những người có khả năng hội tụ và đủ sức, họ không thể di chuyển mắt của mình để đưa chúng về phía trước để giữ một trang giấy trước mặt họ ở trạng thái đơn. Hoặc một số người mất khả năng điều tiết, khả năng thay đổi tiêu điểm để giữ một thứ gì đó gần rõ nét. Những vấn đề thị giác hai mắt đó có thể được đào tạo, một lần nữa, thông qua việc đào tạo sự giao tiếp giữa não và các cơ đó. Tôi có nên tìm kiếm manh mối về tương lai của thị lực của mình từ cha mẹ không? Bởi vì cha mẹ tôi, họ giữ mọi thứ ở khoảng cách khoảng một mét từ mặt họ. Và khi tôi còn nhỏ, tôi thường chế nhạo họ, nghĩ rằng, thật là buồn cười. Và tôi sẽ cho họ thấy rằng tôi có thể đọc từ khoảng cách một centimet. Họ đọc ở khoảng cách cánh tay, nhưng tôi nghĩ họ sẽ có tiếng cười cuối cùng khi tôi đến tuổi 50, 60. Chắc chắn rồi. Bởi vì di truyền hoặc bất cứ điều gì. Vì vậy, một lần nữa, ngay cả khi không có di truyền, chỉ cách mà mắt lão hóa,
    Thấu kính bên trong mắt của bạn sẽ thay đổi.
    Vậy nếu tôi mở mô hình mắt ở đây, hãy để tôi cố gắng không làm đổ mọi thứ bên trong mắt.
    Ở phần trước của mắt, bạn có giác mạc.
    Đó là, có phải đó là phần rất trước không?
    Đó là cửa sổ trong suốt của mắt.
    Được rồi.
    Phía sau nó, tất nhiên, bạn có mống mắt, phần có màu của mắt.
    Vì vậy, mắt nâu, mắt xanh.
    Phía sau đó, bạn có một thấu kính.
    Nó được gọi là thấu kính tinh thể.
    Và nó có một vài phần khác nhau, tôi sẽ để những cái đó sang một bên.
    Nhưng thấu kính tinh thể này thực sự có kích thước khoảng bằng một viên kẹo M&M.
    Tôi ghép chúng lại với nhau. Nó có hình dạng như vậy.
    Khi bạn sinh ra, thấu kính này trong suốt và mỏng.
    Và vì vậy, cơ bên trong mắt thực sự kéo thấu kính này để thay đổi hình dạng của nó.
    Và đó là điều giúp bạn, khi còn nhỏ, nhìn thấy tất cả mọi thứ đến tận mũi của bạn.
    Khi bạn lớn lên, thấu kính này sẽ có thêm một lớp,
    cơ bản là mỗi năm trong cuộc đời của bạn.
    Và vì vậy, khi bạn lớn lên, nếu bạn từng nhìn lên hình ảnh trực tuyến,
    bạn thực sự có thể thấy các vòng hoặc những đường nhỏ này.
    Cuối cùng, khi bạn gần đến độ tuổi 50, 60, 70, 80,
    thì thấu kính này tiếp tục dày lên, cứng lại.
    Nhưng sau đó, các tinh thể bắt đầu thay đổi màu sắc.
    Chúng chuyển từ trong suốt sang màu vàng nhạt
    và sau đó là màu vàng nhạt hơn, tối hơn.
    Và đó là điều chúng ta gọi là đục thủy tinh thể.
    Vì vậy, mọi người mất thị lực vì đục thủy tinh thể có màu sắc dày đặc
    đến mức ánh sáng không thể lọc qua.
    Nó không còn đi qua để đến võng mạc ở phía sau mắt nữa.
    Vậy bạn đã làm gì? Cắt nó ra?
    Thật may mắn, phẫu thuật đục thủy tinh thể là một phẫu thuật tuyệt vời.
    Tôi nghĩ đó có lẽ là một trong những phẫu thuật thú vị nhất hiện có.
    Phẫu thuật đục thủy tinh thể hiện đại,
    họ sử dụng laser hoặc phải mở một phần của mắt,
    nhưng họ sử dụng một quy trình gọi là nhũ tương hóa FACO.
    Nó cơ bản là sử dụng siêu âm để phá vỡ thấu kính thành bụi.
    Sau đó, họ có một ống hút nhỏ để hút tất cả các hạt ra khỏi mắt.
    Nhưng sau đó, một thấu kính nhựa mới được đưa vào mắt, vào vị trí đó.
    Và thấu kính nhựa mới này có thể được điều chỉnh để phù hợp với bất kỳ đơn thuốc kính nào mà bạn cần.
    Được rồi.
    Và điều thú vị đối với bạn và tôi là,
    hình thức phẫu thuật đục thủy tinh thể này đã phát triển và ngày càng tốt hơn qua các thế hệ,
    nhưng các ống kính mới mà họ đang chế tạo
    thực sự xuất sắc, ngay cả bây giờ.
    Bởi vì bây giờ họ có thể tạo ra các ống kính đa tiêu điểm.
    Họ có thể có các ống kính thay đổi hình dạng dựa trên cách bạn sử dụng mắt.
    Và về cơ bản, không cần kính hai tròng, không cần kính nhiều hơn trong một số trường hợp, nếu có.
    Và vì vậy, tôi cứ nghĩ, wow, công nghệ này đang ở đâu bây giờ?
    Nó sẽ ở đâu trong 30, 40 năm nữa khi bạn và tôi đến thời điểm
    mà chúng ta có thể cần phải nghĩ về nó?
    Ai biết chúng ta sẽ có gì.
    Tôi đoán chúng ta sẽ có những chiếc camera.
    Tôi hy vọng vậy.
    Có ai đang làm việc trên loại công nghệ đó không?
    Tôi cá là có ai đó đang làm việc trên một loại camera, mắt điện. Bạn biết đấy, tôi đã nghe nói về một số nghiên cứu cách đây khoảng năm, sáu năm về ai đó đã nói về điều này. Nhưng kể từ đó, mọi thứ có vẻ đã lắng xuống. Có lẽ trong năm ngoái, một trong những năm gần đây, đã có sự quan tâm và nghiên cứu về việc chế tạo kính áp tròng thực tế tăng cường rất thú vị. Và một trong những điều mới nhất là ca ghép mắt toàn bộ đầu tiên. Đó là một trong những điều tuyệt vời nhất đã xuất hiện gần đây. Có một ca ghép mắt. Một người đàn ông đã bị thương, anh ta là quân nhân Mỹ, nhưng một điều gì đó đã xảy ra trong công việc. Anh ta bị tổn thương điện ở mặt và mắt. Cuối cùng, anh ta đã phải ghép mặt một phần và sau đó là ghép mắt toàn bộ. Và lần này, đây là ca ghép đầu tiên từng được thực hiện. Mắt là một cơ quan rất độc đáo và phức tạp đến nỗi khi họ cuối cùng thực hiện ca ghép này, nó đã làm rung chuyển lĩnh vực chăm sóc mắt một chút. Tôi vừa đọc một bài báo một năm trong JAMA, tóm tắt những gì đã xảy ra sau năm vừa qua. Thật tuyệt vời vì mắt đã kết nối với dây thần kinh thị giác, vì mắt lại rất phức tạp. Vì vậy, họ không chỉ cần kết nối các cơ với nhãn cầu, mà còn phải kết nối dây thần kinh thị giác từ mô hiến tặng với cơ thể nhận. Giữ cho lượng máu cung cấp đúng, đảm bảo nó không bị đào thải, là một nhiệm vụ rất khó khăn. Và những gì họ có bây giờ, theo bài báo gần đây tôi vừa đọc, là mắt vẫn hoạt động tốt. Nó vẫn có lưu lượng máu. Nó đang sản xuất dịch kính, loại dịch trong suốt trong mắt. Và thông qua các phương pháp chụp cộng hưởng từ chức năng và điện đồ võng mạc mà chúng tôi có thể thực hiện tại phòng khám, họ đã có thể cho thấy có hoạt động điện đang diễn ra đến não của bệnh nhân. Thật không may, anh ta không có khả năng nhìn hoặc không thể phát hiện ánh sáng với nó.
    Nhưng tôi nghĩ đây chỉ là bước đầu tiên để cho thấy, wow, chúng ta thực sự có thể thử điều này. Chúng ta có thể làm cho nó an toàn. Thật sự rất thú vị. Chúa ơi, chỉ còn là vấn đề thời gian, phải không? Bạn đã nói rằng mắt rất phức tạp. Tôi đã đọc một số thống kê về mắt. Điều đó làm tôi kinh ngạc. Mắt chứa hơn hai triệu bộ phận hoạt động và được coi là cơ quan phức tạp thứ hai trong cơ thể. Tôi đoán não là thứ nhất. Và nhãn cầu thực sự là một phần mở rộng của não. Đúng vậy. Võng mạc ở phía sau mắt giao tiếp trực tiếp qua dây thần kinh thị giác đến nhiều phần của não. Mắt của bạn có khả năng xử lý 36.000 mảnh thông tin mỗi giờ. Mắt của bạn sẽ xử lý 24 triệu hình ảnh trong suốt cuộc đời, đóng góp 85% vào tổng kiến thức của bạn. Và có một bình luận nói rằng mắt là cửa sổ của tâm hồn bạn, cho thấy mắt biểu cảm đến mức chúng có thể tiết lộ rất nhiều về trạng thái của chúng ta, điều mà chúng ta đã nói đến một chút trước đó. Thật điên rồ khi thống kê đó về 85% tổng kiến thức của tôi sẽ chủ yếu đến từ mắt của tôi. Khi bạn nói điều đó, tôi phần nào hiểu vì tôi đang đọc, tôi đang nhìn, tôi đang học qua đôi mắt của mình, nhưng điều đó cũng là lý do để bảo vệ đôi mắt của chúng ta. Và những điều bạn đã mô tả ở đó, đục thủy tinh thể và những tình trạng mắt khác, đặc biệt là đục thủy tinh thể, có phải là điều mà tôi có thể ngăn chặn bằng cách đưa ra những lựa chọn tốt hơn trong cuộc sống của mình không? Những người hút thuốc, những người uống nhiều hơn, điều đó làm tăng sự oxy hóa. Vì vậy, sự hình thành đục thủy tinh thể chủ yếu xảy ra do stress oxy hóa trong mắt. Thực tế, vitamin C nhiều nhất trong cơ thể nằm trong mắt và nó được ngâm trong một dung dịch xung quanh thấu kính và giúp ngăn ngừa nó bị oxy hóa. Vì vậy, điều tốt nhất là cố gắng không hút thuốc, uống không quá nhiều. Ánh sáng mặt trời cũng đóng vai trò trong việc lão hóa của thấu kính.
    Và vì vậy, có những nghiên cứu dịch tễ học về các bệnh về mắt liên quan đến tuổi tác đã phát hiện rằng những người dành nhiều thời gian ngoài trời mà không có sự bảo vệ khỏi ánh sáng mặt trời, không đội mũ vành rộng, không đeo kính râm, có khả năng cao hơn trong việc phát triển các tình trạng như đục thủy tinh thể. Có một loại đục thủy tinh thể cụ thể gọi là đục thủy tinh thể vỏ. Nó trông giống như những cái nan hoa của xe đạp. Nếu bạn nhìn vào mắt như tôi làm trong phòng khám, bạn có thể thấy những cái nan hoa này. Và những cái này đã được phát hiện có liên quan nhiều hơn đến việc tiếp xúc với ánh sáng UV.
    Còn về việc uống bổ sung, vitamin, những thứ như vậy, vì những thứ như vitamin C là vitamin hòa tan trong nước, khi bạn đã có đủ vitamin C trong cơ thể, bạn sẽ chỉ tiểu ra mọi thứ khác. Vì vậy, đã có những nghiên cứu về những người bị suy dinh dưỡng và không nhận đủ vitamin C, rằng việc cung cấp vitamin C cho họ có thể giúp làm chậm hoặc trì hoãn sự xuất hiện của đục thủy tinh thể. Nhưng nếu bạn đã nhận được dinh dưỡng đúng cách, việc uống thêm vitamin C có lẽ sẽ không trì hoãn sự xuất hiện của đục thủy tinh thể một cách cụ thể.
    Tôi đã học được điều gì đó từ bạn, thực ra, từ Instagram của bạn, điều mà tôi nghĩ sẽ rất có lợi cho tôi, vì tôi là người dành nhiều thời gian trên điện thoại, thực sự là như vậy. Và bạn đã cảnh báo tôi về việc thực sự có một tính năng trên iPhone, điều này sẽ giúp tôi có thể ngăn chặn cận thị của mình. Có thể. Vì vậy, thật may mắn, cộng đồng chăm sóc mắt không phải là những người duy nhất nhận thức được những vấn đề này khi sử dụng thiết bị gần. Nhưng thật may mắn, dù là Apple cụ thể với iPhone của họ, nhưng cũng như các nhà sản xuất điện thoại khác, những người đang sản xuất những thiết bị này, hiện nay đã có phần mềm theo dõi, “Này, bạn đang giữ cái này rất gần với mặt của bạn. Chúng tôi muốn bạn đẩy nó ra xa hơn.” Vì vậy, thật may mắn, họ có những thông báo như vậy mà mọi người có thể bật lên. Tôi sẽ thừa nhận rằng tôi đã bật nó lên một thời gian.
    và cuối cùng tôi đã cảm thấy rất khó chịu với nó đến mức tôi muốn đẩy nó ra xa hơn.
    Vì vậy, tôi đã giữ nó một thời gian. Cuối cùng tôi đã tháo nó ra.
    Nhưng có thể tôi sẽ phải đeo lại nó một lần nữa. Chỉ để làm gương tốt.
    Đó là một tính năng được phát hành vào năm 2023, và nó thực sự gửi cho bạn một thông báo
    mỗi khi điện thoại của bạn ở khoảng cách, là 12 inch hay gì đó?
    Tôi không nhớ chính xác khoảng cách gần nhất là bao nhiêu. Nhưng chúng ta biết rằng trung bình,
    mọi người giữ điện thoại và thiết bị của họ cách mặt khoảng tám inch.
    Vậy là khá gần. Và điều quan trọng là phải xem xét việc di chuyển mọi thứ xa hơn.
    Một phần của điều đó có thể là do chắc chắn liên quan đến căng thẳng mắt, có thể là cận thị,
    và thậm chí cả ánh sáng xanh, tôi biết mọi người đang rất lo lắng và
    quan tâm đến thế giới ánh sáng xanh, đặc biệt là kể từ khi COVID bùng phát, điều đó thực sự đã bùng nổ vào thời điểm đó.
    Nhưng chỉ cần di chuyển điện thoại của bạn ra xa gấp đôi sẽ giảm thiểu sự tiếp xúc với ánh sáng xanh
    đến khoảng 75%. Vì vậy, nếu bạn lo lắng về cách ánh sáng xanh ảnh hưởng đến bạn,
    chỉ cần di chuyển điện thoại của bạn ra vài inch,
    và điều đó sẽ tự động giảm thiểu sự tiếp xúc với ánh sáng xanh từ thiết bị đó.
    Tôi không nghĩ hầu hết mọi người biết rằng tính năng này thậm chí tồn tại vì
    tôi không nghĩ Apple thực sự đã công bố nó hoặc thực hiện một chiến dịch tiếp thị nào xung quanh nó.
    Nhưng trong phần cài đặt của điện thoại hoặc iPad của bạn, v.v.,
    nó nằm dưới thời gian màn hình. Và dưới thời gian màn hình, có một nút gọi là khoảng cách màn hình.
    Nó nói rằng để giảm căng thẳng mắt và nguy cơ cận thị ở trẻ em,
    khoảng cách màn hình sẽ thông báo cho bạn giữ iPhone hoặc iPad với Face ID ở khoảng cách được khuyến nghị.
    Và trong phần chữ nhỏ, nó nói rằng khoảng cách màn hình hoạt động bằng cách đo khoảng cách giữa màn hình
    và mắt bạn. Camera không chụp ảnh hoặc khuôn mặt của bạn, và dữ liệu thu thập
    vẫn được lưu trên thiết bị. Vì vậy, nếu chúng ta nhấn tiếp tục, nó sẽ nói rằng đây là cách khoảng cách màn hình hoạt động.
    Khoảng cách màn hình khuyến khích bạn di chuyển iPhone và iPad của bạn ra xa hơn để hỗ trợ bạn.
    sức khỏe thị giác. Phần tiếp theo nói về khoảng cách nhìn hoặc khoảng cách xem.
    iPhone hoặc iPad nên được giữ ở khoảng cách đề xuất là 30 cm từ mắt bạn.
    Thú vị đấy.
    Đó là những khuyến nghị, nhưng có bao nhiêu người thực sự tuân theo điều đó?
    Không ai cả.
    Ừ, thật khó. Ý tôi là, bạn sẽ thấy mọi người làm như vậy và dần dần theo thời gian, nó lại gần hơn và gần hơn. Và trẻ em có lẽ còn tệ hơn vì chúng tự động có cánh tay ngắn hơn, nhưng rồi chúng lại đưa nó gần lại. Chúng muốn màn hình điện thoại chiếm hết tầm nhìn của mình. Và vì vậy, tôi nghĩ đó là một thói quen tốt. Tôi nghĩ đó là điều, nói cho tôi biết, bạn đã bật nó lên chưa? Có phải bạn đã sử dụng nó không?
    Tôi đã bật nó lên khi tôi chuẩn bị cho bạn đến đây hôm nay. Vì vậy, tôi không biết nó tồn tại cho đến khi tôi nghiên cứu về bạn. Và tôi đã bật nó được khoảng một ngày. Thành thật mà nói, tôi vẫn chưa nhận được thông báo nào, nhưng tôi không nghĩ nó đã bật đủ lâu để tôi có ý kiến về nó ngay bây giờ, nhưng bạn nói nó làm bạn khó chịu. Vì vậy, chắc chắn nó sẽ làm tôi khó chịu nếu nó làm bạn khó chịu. Thách thức của tôi là vào buổi tối, tôi thường làm việc với kính áp tròng và tôi tháo kính áp tròng ra vào buổi tối và quay lại với kính. Đôi khi tôi sẽ nằm xuống và tháo kính ra vì tôi cận thị nặng. Tôi muốn nhìn thấy màn hình, nhưng tôi phải giữ màn hình chỉ cách vài cm trước mặt vì tôi cận thị như vậy. Và sau đó nó sẽ liên tục đưa ra cảnh báo đó và có một chút độ trễ vài giây trước khi nó thực sự hiển thị lại màn hình cho tôi. Vì vậy, tôi đã làm điều đó rất nhiều. Tôi biết rằng tôi nên kéo màn hình ra xa và nên nghỉ ngơi một chút, nhưng nó đã làm chậm tiến độ làm việc của tôi. Đó là lý do tại sao. Nhưng một lần nữa, đây là một ví dụ tốt. Tôi có thể sẽ bật lại và xem nó như thế nào. Và nếu bạn có trẻ em, bạn có thể luôn, bạn biết đấy, chúng có lẽ không làm như vậy.
    Nhiều lắm. Điều đó thật hiệu quả. Tôi đoán bạn luôn có thể bật thiết bị của họ lên. Vâng, tôi nghĩ vậy. Tôi cũng nghĩ rằng đó là một thói quen tốt để làm gương cho trẻ em và cố gắng nhận thức được bạn đang dành bao nhiêu thời gian trên điện thoại trước mặt trẻ em, vì trẻ em sẽ thấy điều đó và có thể sẽ bắt chước hành vi đó. Tôi muốn nói với bạn về quầng thâm dưới mắt tôi. Đây là một chủ đề mà tôi biết nhiều người quan tâm. Và có rất nhiều hiểu lầm xung quanh việc chúng ta có quầng thâm dưới mắt. Tôi nghĩ hầu hết mọi người nghĩ rằng quầng thâm dưới mắt là do họ mệt mỏi hoặc điều gì đó tương tự. Vậy có sự khác biệt nào giữa việc có quầng thâm dưới mắt và có túi dưới mắt không? Khi nói đến quầng thâm dưới mắt và túi mắt, quầng thâm là điều mà mọi người chắc chắn rất lo lắng. Đây là một chủ đề lớn trên mạng. Tôi thấy mọi người hỏi về nó trong phòng khám mắt. Có quầng thâm dưới mắt về kỹ thuật khác với việc có túi dưới mắt. Nhưng nếu bạn có túi dưới mắt, nó sẽ làm cho sự xuất hiện của quầng thâm trở nên tồi tệ hơn. Vì vậy, trong phòng khám, chúng tôi nghĩ trước tiên về sắc tố da của ai đó, liệu quầng thâm chỉ đơn giản là do họ có nhiều sắc tố hơn hay không. Và nếu bạn là người dành nhiều thời gian dưới ánh nắng mặt trời, bạn có khả năng phát triển làn da tối màu hơn xung quanh mí mắt. Mí mắt là một trong những vùng da mỏng manh và nhạy cảm nhất trên cơ thể bạn. Thực tế, nhiều người không biết điều này, nhưng tỷ lệ mắc ung thư da ở mí mắt dưới của bạn thực sự khá cao. Vì vậy, tốt nhất là nên đeo mũ rộng vành hoặc kính râm để bảo vệ mắt khỏi tác hại của ánh nắng mặt trời. Một yếu tố khác là nếu bạn có sự thay đổi về mạch máu, ví dụ như tôi có làn da rất nhạt. Nếu tôi bị dị ứng nặng, điều đó có thể khiến các mạch máu xung quanh mí mắt tôi giãn nở. Và bạn sẽ thấy màu sắc của chỉ…
    mắt của tôi có thể bị sưng lên.” Điều này có thể liên quan đến việc cơ thể giữ nước do lượng muối cao trong chế độ ăn uống. Khi bạn tiêu thụ quá nhiều muối, cơ thể sẽ giữ lại nước để cân bằng, dẫn đến tình trạng sưng phù ở vùng mắt. Điều này có thể khiến cho vùng dưới mắt trở nên bọng và có quầng thâm hơn.
    Ngoài ra, sự thay đổi trong chế độ ăn uống cũng có thể ảnh hưởng đến cách mà cơ thể bạn phản ứng với các yếu tố bên ngoài như dị ứng. Dị ứng có thể làm cho mắt bạn bị sưng và đỏ, và điều này có thể làm tăng thêm sự xuất hiện của quầng thâm.
    Một số biện pháp như chườm lạnh hoặc sử dụng dưa chuột lên mắt có thể giúp giảm sưng tấy và cải thiện vẻ ngoài. Nhiệt độ lạnh có thể làm co mạch máu và giảm viêm, từ đó giúp giảm bọng mắt.
    Vì vậy, nếu bạn có một chế độ ăn nhiều muối vào tối hôm trước, có khả năng cao là sáng hôm sau bạn sẽ thức dậy với bọng mắt. Điều này không phải là hiếm gặp và nhiều người cũng trải qua tình trạng tương tự.
    “bọng mắt.” Vậy nên nước mắt của bạn có muối trong đó. Và vì nếu bạn từng khóc và nếm nước mắt của mình, chúng có vị mặn, đúng không? Thách thức là khi bạn có muối, nó sẽ hút dịch vào các mô. Và nếu mọi người khóc vào đêm trước, muối còn lại trong nước mắt sẽ vào ống dẫn nước mắt và nằm trên bề mặt của mắt và mí mắt. Và điều đó có thể hút dịch vào những mô đó. Sự hydrat hóa cũng đóng vai trò. Đó cũng là điều đã được nghiên cứu nhưng không thực sự kết luận rõ ràng. Tôi nghĩ rằng sự hydrat hóa vẫn là điều mà chúng ta cần chú ý, tôi khuyến khích mọi người ít nhất nên nhận thức về sự hydrat hóa của họ. Đối với mắt khô, có một số nghiên cứu cho thấy những người uống nhiều nước có xu hướng có triệu chứng mắt khô ít nghiêm trọng hơn. Khi tôi thấy ai đó có bọng mắt, tôi từng nghĩ, “Chà, tôi vẫn nghĩ rằng điều đó có nghĩa là họ chưa ngủ đủ.” Một lần nữa, gần đây tôi đã thực hiện một buổi phát trực tiếp, nơi tôi đã nghiên cứu trước và cố gắng tìm hiểu về điều này. Họ đã xem xét chất lượng giấc ngủ, thời gian ngủ, và cả sự xuất hiện chủ quan và khách quan của quầng thâm dưới mắt. Và họ phát hiện rằng nếu bạn không ngủ ngon, thì khách quan quầng thâm dưới mắt của bạn không thay đổi. Nhưng sự xuất hiện chủ quan của hình ảnh bản thân bạn sẽ giảm xuống. Vì vậy, họ nhận thấy rằng cả giấc ngủ và căng thẳng đều có ảnh hưởng. Bạn tin rằng bạn có quầng thâm lớn hơn hoặc vết bọng dưới mắt, nhưng khách quan, thực tế là bạn không có? Đúng vậy. Bởi vì họ có thể đo loại ánh sáng phản chiếu từ bề mặt da của bạn. Vì vậy, họ có thể thấy có bao nhiêu sắc tố và loại ánh sáng nào đang được phản chiếu. Và họ đã tìm ra rằng, “Ôi, chỉ đơn giản là ý kiến chủ quan của bạn về hình ảnh bản thân có vẻ tồi tệ hơn khi bạn mệt.” Còn về căng thẳng thì sao? Bởi vì tôi đang nghĩ về những người mà tôi đã thấy có bọng mắt lớn.
    đôi mắt của họ. Và đôi mắt của họ trông có vẻ tối. Tôi luôn nghĩ rằng đó là do căng thẳng và họ không ngủ đủ giấc. Nhưng bạn đang nói rằng điều đó không hoàn toàn chính xác. Ít nhất trong vài nghiên cứu mà tôi đã đọc được công bố trong năm năm qua, dường như không tìm thấy điều gì kết luận. Có những thay đổi sinh lý khác xảy ra khi mọi người không ngủ hoặc bị căng thẳng, đúng không? Cortisol được giải phóng, viêm trong cơ thể sẽ thay đổi, hormone có thể thay đổi. Vì vậy, tất cả những điều đó có thể đóng vai trò ở đó. Nhưng hiện tại, dường như nó có ít tác động đến sắc tố thực sự của mí mắt. Được rồi. Còn dưa chuột và chườm lạnh và tất cả những thứ đó, liệu chúng có hiệu quả trong việc thay đổi sự xuất hiện của quầng thâm và bọng mắt không? Bởi vì khi tôi quay chương trình “Dragon’s Den,” một chương trình truyền hình ở Vương quốc Anh, thật kỳ lạ vì đôi khi khi tôi thiếu ngủ, tôi vào studio và chuyên viên trang điểm, cô ấy sẽ không nói gì với tôi, nhưng cô ấy chỉ đặt dưa chuột lên mắt. Và tôi biết cô ấy đang nói gì. Cô ấy đang nói, “Bạn trông thật tệ.” Nhưng cô ấy không nói ra. Và điều đó luôn xảy ra khi tôi không ngủ đủ. Vì vậy, tôi đã kết nối hai và hai lại với nhau và nghĩ, “Được rồi, cô ấy biết rằng mắt tôi hôm nay trông không ổn.” Nhưng liệu nó có thực sự làm gì với dưa chuột ở đó không? Hiệu ứng mát lạnh, tôi tin rằng sẽ gây co mạch máu. Nó sẽ giúp giảm sưng tấy của mô. Giống như khi bạn va chạm mạnh vào đầu gối hoặc khuỷu tay, nó sẽ sưng lên. Có một chút viêm. Và vì vậy, việc chườm lạnh lên đó có thể giúp tạm thời, nhưng tôi không khuyên bạn nên làm lâu hơn 15 phút. Lý do là nếu bạn làm lâu hơn 15 phút, mạch máu của bạn có thể đi theo hướng ngược lại và gây viêm nhiều hơn. Còn có những thứ khác như kem mắt. Có rất nhiều loại kem mắt khác nhau trên thị trường. Một số trong số đó thực sự có tác dụng để giúp…
    sự co lại. Một số sản phẩm trong số đó nhằm giúp loại bỏ sắc tố thực sự. Và nhiều sản phẩm đó có thể có tác dụng, nhưng mất vài tháng để thực sự loại bỏ sắc tố. Vì vậy, bạn đang nói về việc sử dụng chúng hai, ba lần một ngày trong khoảng 14, 15 tuần. Nhưng ngoài điều đó, nếu ai đó đã thử tất cả các phương pháp khác, đã nói chuyện với bác sĩ da liễu hoặc nhà cung cấp dịch vụ chăm sóc mắt nào đó, và tình hình vẫn không cải thiện, thì có một số thủ thuật phẫu thuật có thể được thực hiện để giúp mọi người với sự xuất hiện của quầng mắt và bọng mắt. Những cuộc phẫu thuật đó làm gì? Chúng sử dụng các hình thức ánh sáng khác nhau hoặc liệu pháp ánh sáng để giúp loại bỏ sắc tố. Bạn phải cẩn thận xung quanh mắt khi nói đến những loại liệu pháp đó, nhưng chúng thực sự tồn tại. Sau đó có các loại filler, như filler axit hyaluronic để thay đổi hiệu ứng bóng đổ quanh mắt. Và còn có các hình thức được gọi là blepharoplasty, là phẫu thuật mí mắt thực sự. Đối với điều đó, bạn sẽ muốn gặp một bác sĩ nhãn khoa chuyên về những loại liệu pháp hoặc phẫu thuật đó. Vậy nếu tôi không bao giờ muốn có quầng mắt, bọng mắt dưới mắt nữa, giải pháp tự nhiên, dễ dàng là gì? Tôi vẫn khuyến khích việc ngủ đủ giấc, ăn uống lành mạnh, giữ cơ thể đủ nước. Tôi nghĩ tất cả những điều đó là thói quen tốt vì chúng ta biết chúng ảnh hưởng đến cơ thể theo nhiều cách khác nhau. Nếu ai đó thực sự gặp khó khăn với điều đó, thì bạn có thể xem xét các loại kem khác nhau, nhưng tôi chắc chắn khuyến khích mọi người nói chuyện với nhà cung cấp dịch vụ y tế, có thể là bác sĩ da liễu hoặc nhà cung cấp dịch vụ chăm sóc mắt chuyên về lĩnh vực đó. Còn liệu pháp ánh sáng đỏ thì sao? Ánh sáng đỏ, có rất nhiều điều trong ánh sáng đỏ. Và tôi rất vui vì bạn đã đề cập đến điều đó, vì đây là một thứ mà tôi đã nghiên cứu rất nhiều về nhiều vấn đề liên quan đến mắt. Đối với bọng mắt cụ thể, tôi sẽ nói rằng có một số ấn phẩm mới hơn.
    cho thấy rằng liệu pháp ánh sáng đỏ có thể giúp giảm sắc tố xung quanh mí mắt và mang lại cho mí mắt vẻ trẻ trung hơn. Tuy nhiên, tôi vẫn phải cảnh giác, vì có rất nhiều sản phẩm trực tuyến cung cấp liệu pháp ánh sáng đỏ với nhiều lý do khác nhau, nhưng chúng không được tiêu chuẩn hóa tốt. Và cũng có những công bố cho thấy những người đã bị tổn thương mắt vì đã sử dụng các hình thức liệu pháp ánh sáng đỏ khác nhau, các thiết bị mà họ mua trực tuyến, vì những gì nhà sản xuất tuyên bố không thực sự là những gì được đo lường khi họ thực hiện nghiên cứu và phát hiện ra, ồ, loại bước sóng nào đây? Bao nhiêu năng lượng được sản xuất bởi thiết bị? Bởi vì đó không phải là bước sóng cụ thể.
    Bước sóng là quan trọng, nhưng lượng năng lượng trong ánh sáng đỏ cũng rất quan trọng. Và nếu bạn có quá nhiều năng lượng, bạn có thể đi qua mí mắt và vào mắt và gây tổn thương. Vì vậy, tôi nghĩ điều này thực sự quan trọng. Đây vẫn là một lĩnh vực nghiên cứu rất sớm khi nói đến mắt. Và vì vậy, tôi chỉ muốn khuyên bạn nên cẩn thận để đảm bảo rằng bất kỳ ai đang nghe, nếu bạn đang nghĩ đến liệu pháp ánh sáng đỏ hoặc đang nghĩ đến việc mua một thiết bị ánh sáng đỏ đặc biệt cho việc chăm sóc mắt, chắc chắn hãy nói chuyện với một chuyên gia làm việc trong lĩnh vực đó. Nhưng ánh sáng đỏ, bạn đã nghe nhiều về ánh sáng đỏ trong các lĩnh vực khác chưa?
    Tôi đã nghe rất nhiều về nó. Tôi không biết nhiều về nó. Và tôi có hai tấm panel ánh sáng đỏ ở nhà, được tặng cho tôi như một món quà. Bạn đời của tôi cũng có một cái. Chúng tôi cơ bản đã tặng cho nhau món quà Giáng sinh giống nhau một năm. Nhưng chúng tôi đã tự hỏi, chúng tôi ngồi trước nó một ngày và nói, điều này có tác dụng gì đối với sức khỏe của chúng tôi? Và chúng tôi có được phép nhìn chằm chằm vào nó không?
    Các thiết bị bạn có, chúng có đi kèm với kính bảo hộ không?
    Không. Được rồi, vì vậy đó là mối quan tâm của tôi, lại một lần nữa, năng lượng thực sự không chỉ là bước sóng ánh sáng phát ra, mà còn là năng lượng và cũng như khoảng cách từ thiết bị là bao xa.
    Bạn đang ngồi? Có những khuyến nghị nào? Cụ thể là với mắt, có bằng chứng cho thấy liệu pháp ánh sáng đỏ có thể giúp ích cho tình trạng khô mắt. Liệu pháp ánh sáng đỏ có thể hỗ trợ trong việc điều trị thoái hóa điểm vàng. Điều này có nghĩa là gì? Thoái hóa điểm vàng liên quan đến tuổi tác là một trong những nguyên nhân hàng đầu gây mù lòa ở người lớn tuổi, đặc biệt là những người trên 50 tuổi. Thực tế, nếu bạn trên 40 tuổi và có người nào đó bị mù hợp pháp, thì 50% trong số họ là do thoái hóa điểm vàng. Và có lẽ một trong những nghiên cứu tốt nhất về ánh sáng đỏ ở mắt là về thoái hóa điểm vàng. Thực tế, nó hiện đang được chấp thuận và sử dụng ở châu Âu. Nó chưa được chấp thuận ở Mỹ nhưng đang trong quá trình thử nghiệm của FDA. Nhưng đó là một hình thức của liệu pháp ánh sáng đỏ. Nó không chỉ sử dụng ánh sáng đỏ, mà còn sử dụng một chút ánh sáng hồng ngoại gần và một chút ánh sáng vàng. Họ chiếu ánh sáng đó vào mắt theo từng khoảng thời gian, và thực hiện trong vài tuần, sau đó vài tháng lại thực hiện lại. Đối với thoái hóa điểm vàng, họ đã có thể chứng minh rằng không chỉ protein tích tụ ở phía sau mắt trong tình trạng này giảm đi, mà họ còn có thể làm chậm lại sự tiến triển của thoái hóa điểm vàng. Và đối với một số người, thậm chí phục hồi thị lực. Họ thực sự có thể giúp mọi người nhìn rõ hơn. Sử dụng ánh sáng đỏ. Sử dụng hình thức liệu pháp ánh sáng đỏ đó. Vì vậy, một lần nữa, đây là nghiên cứu rất sớm. Thách thức với tất cả các thiết bị tại nhà này, cho dù là cho tình trạng khô mắt, hay cho thoái hóa điểm vàng, lại có mối lo ngại về mật độ công suất và về sự thay đổi nhiệt độ tiềm năng trong mắt. Bởi vì điều đó có thể gây hại. Cũng có ánh sáng đỏ đang được sử dụng và nghiên cứu ở châu Á và Úc cho tình trạng cận thị ở trẻ em. Và đó là một điều thực sự thú vị. Tôi đang mong chờ khi có thêm thông tin. Nhưng cá nhân tôi, khi tìm hiểu và cố gắng hiểu về nó, tôi cảm thấy lo ngại về cách mà…
    Tôi nghĩ rằng hiện tại vẫn chưa có một tiêu chuẩn hóa hoặc sự hiểu biết tốt về cách thức hoạt động thực sự của nó và những thiết bị nào là an toàn, còn những thiết bị nào thì nên gặp bác sĩ y tế. Tôi đã đọc trong một ấn phẩm của Nature rằng một nghiên cứu năm 2022 với 20 người tham gia nhận liệu pháp ánh sáng đỏ hai lần một tuần trong ba tuần đã phát hiện rằng họ có sự giảm thiểu nước mắt và các triệu chứng khô mắt khác so với nhóm giả dược. Giảm thiểu nước mắt. Điều đó có nghĩa là gì? Vậy khô mắt lại là một lĩnh vực mà liệu pháp ánh sáng đỏ đang được áp dụng hiện nay. Có nhiều nghiên cứu về ánh sáng đỏ và lợi ích của nó đối với khô mắt. Nhưng hai lĩnh vực mà nó được cho là giúp đỡ nhiều nhất là trong việc giúp bạn sản xuất nhiều nước mắt tự nhiên hơn, vì ánh sáng đỏ có thể làm giảm viêm trong các mô và giúp bạn sản xuất, cơ bản là giúp tế bào hoạt động nhiều năng lượng hơn. Mitochondria trong tế bào có thể được kích hoạt bởi các dạng ánh sáng đỏ và nitric oxide cũng được sản xuất, và sau đó bạn có lượng chất chống oxy hóa cao hơn. Vì vậy, những thành phần tế bào này ở chuột và giờ đây ở người, họ đang phát hiện ra rằng sản xuất nước mắt có thể được cải thiện. Điều này giúp với tình trạng khô mắt. Điều này giúp với tình trạng khô mắt. Nhưng sau đó, ánh sáng đỏ cũng có thể giúp với các tuyến meibomian trong mí mắt. Mí mắt của bạn có khoảng 25 đến 30 tuyến cả ở phần dưới và phần trên của mí mắt. Bạn có thể chỉ cho tôi thấy điều đó không? Thực ra nó nằm trên mí mắt nhưng mí mắt sẽ ở phía trước. Chúng nằm ở phía trước, đúng vậy. Vậy mí mắt trên của tôi có khoảng 30 tuyến meibomian trong đó và mí mắt dưới của tôi có khoảng 25 đến 30. Và mỗi khi bạn chớp mắt, những tuyến này phải giải phóng một chút dầu để ngăn nước mắt của bạn bay hơi. Và vì vậy có rất nhiều tác động liên quan đến điều này nhưng điều xảy ra là khi chúng ta lớn tuổi, tuổi tác là một yếu tố lớn, nhưng sau đó bạn cũng có nhiều điều khác mà chúng ta có thể nói về việc sử dụng thiết bị và thực tế là khi chúng ta nhìn chằm chằm vào các thiết bị, chúng ta không chớp mắt nhiều như trước.
    thường xuyên và chúng ta không chớp mắt hoàn toàn khi nhìn vào một thiết bị. Và vì lý do đó, cùng với chế độ ăn uống và những yếu tố gây viêm khác, các tuyến ngừng sản xuất dầu. Chúng trở nên viêm, dầu chuyển từ dạng lỏng trong suốt sang dạng sáp đặc. Chúng trở nên vàng, đục và ngừng tiết dầu vào phim nước mắt của bạn. Và vì vậy, liệu pháp ánh sáng đỏ, cùng với các liệu pháp khác, nhưng ánh sáng đỏ đã được phát hiện giúp cải thiện việc sản xuất dầu ít nhất một chút. Tôi nghĩ rằng nghiên cứu về ánh sáng đỏ trong rối loạn tuyến bã nhờn của tôi vẫn còn ở giai đoạn đầu, nhưng chúng tôi có một hình thức liệu pháp khác gọi là IPL hoặc ánh sáng xung cường độ cao, đã được FDA phê duyệt cho rối loạn tuyến bã nhờn trong việc điều trị khô mắt. Có nghiên cứu nào đang được thực hiện về ánh sáng đỏ trong cận thị, tức là ánh sáng đỏ và tật cận thị không? Nếu tôi nhìn vào những tấm panel ánh sáng đỏ mà tôi có ở nhà, liệu điều đó có giúp cải thiện tình trạng cận thị tiến triển của tôi không? Vậy thì có nghiên cứu đang được thực hiện về ánh sáng đỏ trong cận thị. Nó đang được thực hiện trên trẻ em. Khi nói đến thiết bị bạn có ở nhà, tôi không biết bước sóng đó là gì. Tôi không biết công suất đó là bao nhiêu. Các thiết bị đang được nghiên cứu và sử dụng trong nghiên cứu thường là thiết bị gắn trên bàn mà trẻ em sẽ nhìn vào khoảng ba phút hai lần mỗi ngày, vào buổi sáng và buổi tối. Và họ đã cho thấy trong những công bố đó rằng họ có thể làm chậm tốc độ tiến triển của cận thị và thậm chí đối với những trẻ em chưa phát triển cận thị, họ có thể ngăn chặn chúng phát triển cận thị, điều này thật sự thú vị. Ít nhất có một nghiên cứu đã xem xét những thiết bị đó và có một số lo ngại rằng có thể mật độ công suất quá cao và có thể gây nguy hiểm cho mắt của trẻ em. Vì vậy, một lần nữa, đây vẫn là một lĩnh vực nghiên cứu mạnh mẽ và tôi không khuyên mọi người nên cố tình nhìn chằm chằm vào.
    vào một ánh sáng đỏ trừ khi bác sĩ của họ kê đơn cho một cái gì đó. Và chỉ vì tôi là một kẻ ngốc, ánh sáng đỏ cơ bản là kích thích ty thể trong tế bào, điều này giống như động cơ trong tế bào và điều đó khiến nó sản xuất nhiều thứ tốt hơn. Cụ thể là ATP, adenosine triphosphate mà tế bào sử dụng để tạo năng lượng. Còn việc nhìn vào mặt trời thì sao? Bởi vì tôi đã được nghe rất nhiều điều khi tôi còn nhỏ, như là không bao giờ nhìn vào mặt trời, và rồi tôi lớn lên và mọi người lại bảo không, hãy nhìn chằm chằm vào mặt trời, và bây giờ tôi không biết điều gì là đúng. Vâng, đừng nhìn chằm chằm vào mặt trời. Ngay cả chỉ trong một giây? Đừng. Thách thức là ánh sáng mặt trời thì tốt cho mắt, đặc biệt là vào buổi sáng và tất nhiên là vào cuối ngày, chỉ để bạn nhận được tín hiệu đến não của bạn rằng, này, mặt trời đang mọc, mặt trời đang lặn, beta để ảnh hưởng đến việc sản xuất melatonin của bạn. Tuy nhiên, nhìn thẳng vào mặt trời thì mặt trời rất mạnh, nó có thể nhanh chóng đốt cháy các lỗ trong võng mạc của bạn và tôi có một bệnh nhân ngay bây giờ, cô ấy, bạn biết đấy, cô ấy đến và thị lực của cô ấy không đạt 20/20, chúng tôi nhìn vào trong mắt và cô ấy có những lỗ bị đốt cháy, một lỗ bị đốt cháy trong võng mạc mà chúng tôi chẩn đoán là bệnh võng mạc do ánh sáng mặt trời, và tôi hỏi cô ấy đã nhìn chằm chằm vào mặt trời chưa, cô ấy nói vâng, tôi đã nhìn vào mặt trời từ khi còn nhỏ, tôi đã ở Florida gần đây và tôi đã nhìn chằm chằm vào mặt trời và tôi đã làm điều này trong bao nhiêu phút và bây giờ cô ấy có những điểm mù nhỏ vĩnh viễn nơi cô ấy không thể nhìn thấy 20/20 nữa. Ở đó có phải là phần có màu của mắt không? Không, phần có màu là mống mắt, nhưng ánh sáng đi qua mắt được khuếch đại rất mạnh bởi giác mạc và thấu kính bên trong mắt, cuối cùng tập trung vào phần của mắt gọi là fovea hoặc hoàng điểm, nằm ở phía sau, nó ở phần sau của mắt. Hãy tưởng tượng nếu chúng ta đi chơi phi tiêu, chúng ta sẽ đến quán rượu, tôi sẽ ném phi tiêu.
    Trung tâm của mắt, được gọi là điểm vàng (macula), là lý do khiến bạn nhìn thấy rõ ràng như vậy. Đây là phần của mắt mà bạn sử dụng khi đọc chữ, khi học tập, khi nhìn vào khuôn mặt của bạn bè và gia đình. Bạn đang sử dụng điểm vàng ở phía sau mắt. Khi ai đó nhìn vào mặt trời, họ đang tập trung toàn bộ năng lượng ánh sáng vào khu vực đó, và chỉ trong vài giây, bạn có thể làm tổn thương mô đó, gây ra tổn thương hóa học cho võng mạc.
    Bởi vì mọi người thường nói về việc “nhìn mặt trời” như một điều gì đó tâm linh, tôi nghĩ tôi đã ở Bali và mọi người bảo rằng bạn có thể nhìn mặt trời, bạn nên nhìn mặt trời vì điều đó tốt cho bạn. Nhìn mặt trời là gì? Thuật ngữ này thường liên quan đến một số loại thực hành tôn giáo hoặc tâm linh, nơi mọi người sẽ nhìn về phía mặt trời, thường là vào buổi sáng sớm hoặc chiều muộn khi mặt trời đang lặn dần xuống đường chân trời. Và vì ánh sáng bị bẻ cong gián tiếp, có thể nó không cung cấp nhiều năng lượng để gây ra tổn thương nhiệt hóa học cho phía sau mắt, nhưng vẫn có nguy cơ cao, vì vậy tốt nhất là không nhìn chằm chằm trực tiếp vào mặt trời hoặc cố gắng nhìn lệch khỏi nó, đặc biệt là trong khoảng thời gian có tia UV cao trong ngày, từ 10 giờ sáng đến 4 giờ chiều. Thường thì tốt nhất là nên đeo bảo vệ ánh sáng UV, không chỉ vì tia UV có thể xâm nhập vào mắt mà còn vì ánh sáng UV gây hại cho da của mí mắt, có thể gây ra những thay đổi trên bề mặt trước của mắt. Mọi người có thể bị cháy nắng trên bề mặt của mắt.
    Cảm ơn bạn, thật tốt khi biết điều đó. Tôi sẽ không nhìn vào mặt trời. Tôi đã bị phân vân vì tôi có một người bạn đã nói với tôi rằng nhìn mặt trời là tốt cho bạn và bạn nên làm điều đó, nhưng tôi sẽ tin lời bạn. Bạn đã đề cập đến ánh sáng xanh một chút trước đó, đó là ánh sáng phát ra từ các thiết bị của chúng ta, liệu điều đó có hại cho mắt tôi không? Có ánh sáng xanh mà…
    Ánh sáng xanh đến từ mặt trời, thực sự là năng lượng cao có thể gây ra những thay đổi lão hóa bên trong mắt. Ánh sáng xanh từ các màn hình kỹ thuật số của bạn không đủ mạnh và đã được nghiên cứu chứng minh rằng nó không làm tăng nguy cơ mắc các bệnh về mắt liên quan đến lão hóa. Nó chỉ ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi, có thể? Nó ảnh hưởng đến giấc ngủ của bạn, cũng có một số tuyên bố rằng ánh sáng xanh có thể ảnh hưởng đến sự mệt mỏi của mắt, nhưng một lần nữa, nghiên cứu về kính ánh sáng xanh và việc sử dụng thiết bị cho thấy rằng ánh sáng xanh không ảnh hưởng nhiều đến sự mệt mỏi của mắt. Nhiều người sẽ tuyên bố rằng họ có rất nhiều bệnh nhân đến và nói rằng “Ôi, mắt tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều khi đeo kính ánh sáng xanh” và điều đó có thể chỉ là hiệu ứng giả dược. Nó có thể là thực tế rằng nhiều kính ánh sáng xanh có lớp chống chói hoặc bảo vệ không chói được áp dụng lên đó, và lớp chống chói có thể cải thiện sự tập trung của họ và họ không gặp phải nhiều vấn đề chói sáng khi nhìn vào thiết bị. Nhưng hiện tại vẫn chưa có bằng chứng cụ thể nào cho thấy ánh sáng xanh đang góp phần vào sự mệt mỏi của mắt. Nhưng về chu kỳ giấc ngủ, chúng ta biết rằng ánh sáng xanh có thể ảnh hưởng đến giấc ngủ của bạn. Bạn có những thiết bị gì? Tôi không biết tại sao, nhưng tôi giả định rằng là một người không phải là bác sĩ mắt, bạn chắc chắn có rất nhiều thiết bị xung quanh nhà mà bạn sử dụng vì bạn biết tất cả thông tin về mắt và thị lực và những thứ như vậy, đúng không? Tôi có đúng không? Ý tôi là, vâng, tôi có nhiều màn hình máy tính mở, tôi có màn hình điện thoại mở cả ngày. Hôm trước tôi đang nhắn tin cho một người bạn và tôi nói rằng tôi có hai laptop mở ở một quán cà phê, bạn biết đấy, tôi đang tăng cường ánh sáng xanh ở đây, vì vậy có rất nhiều thứ đang diễn ra. Nhưng vâng, có những thói quen nào mà bạn đã tuân thủ vì bạn nhận thức được những tác động mà nó sẽ có đối với mắt của bạn, đặc biệt là về ánh sáng xanh không? Không, tất cả chỉ là sức khỏe mắt tổng thể, vì vậy điều lớn nhất đối với tôi là chế độ ăn uống.
    Nói về chế độ ăn uống, thì chắc chắn rằng tôi cần biết gì về những gì tôi đang ăn và uống để đảm bảo sức khỏe mắt của tôi luôn ở mức tối ưu. Họ đã nghiên cứu các yếu tố lối sống liên quan đến bệnh mắt do lão hóa trong nhiều thập kỷ. Một điều lớn nhất khi nói đến chế độ ăn uống là họ thậm chí đã có những công bố gần đây. Một người hướng dẫn của tôi, Julie Poteet, là cựu chủ tịch của Hiệp hội Dinh dưỡng Mắt, nơi tôi là thành viên, đã thu hút sự chú ý của tôi đến một công bố vừa mới ra mắt trong năm nay từ Tạp chí Dinh dưỡng Hoa Kỳ. Họ đã xem xét công bố ban đầu của nghiên cứu về bệnh mắt liên quan đến tuổi tác (AREDS), có một nhóm lớn người tham gia, khoảng 4.000 người. Họ đã theo dõi trong chín năm, theo dõi chế độ ăn uống, sức khỏe mắt của họ và cách mà mọi thứ thay đổi. Họ phát hiện ra rằng chỉ cần ăn một chế độ ăn Địa Trung Hải, bao gồm rau xanh lá và cá béo, có thể giảm nguy cơ phát triển các tình trạng như thoái hóa điểm vàng, đặc biệt là làm chậm sự tiến triển của tình trạng này. Trong công bố này vừa mới ra, họ cho thấy rằng chỉ cần có 2,7 khẩu phần rau xanh lá trong một tuần, không phải một ngày, mà chỉ trong một tuần, chúng ta nên có nhiều hơn thế trong một ngày, nhưng chỉ 2,7 khẩu phần hoặc nhiều hơn có thể làm chậm nguy cơ tiến triển của tình trạng thoái hóa điểm vàng lên đến 25% từ giai đoạn đầu sang giai đoạn tiến triển hơn. Thoái hóa điểm vàng có thể dẫn đến mù lòa, đặc biệt khi chúng ta lớn tuổi, vì tình trạng này có liên quan nhiều đến viêm, chuyển hóa và stress oxy hóa xảy ra trong mắt. Nhưng rau xanh lá, ít nhất 2,7 khẩu phần mỗi tuần, theo nghiên cứu cụ thể đó, họ phát hiện rằng ăn hai khẩu phần cá béo mỗi tuần làm chậm tiến trình này đến 21%. Họ cũng tìm thấy hiệu ứng cộng hưởng cho những người ăn cả hai loại thực phẩm này, giảm đến 41%.
    rủi ro tiến triển của căn bệnh đó và đó không phải là nghiên cứu duy nhất, họ phát hiện rằng những người ăn chế độ ăn có nhiều trái cây và rau củ, có cá béo thì giảm nguy cơ phát triển các tình trạng như thoái hóa điểm vàng, giảm nguy cơ mắc các vấn đề như bệnh võng mạc tiểu đường. Vì vậy, tôi cố gắng tập trung vào việc ăn một chế độ ăn uống lành mạnh. Tôi có nghe rằng bạn cần ăn nhiều cà rốt và cà rốt sẽ giúp cải thiện thị lực của bạn. Bạn có biết điều đó đến từ đâu không? Không, thực ra đó là một chiến dịch tuyên truyền bắt đầu ở Vương quốc Anh, theo những gì tôi hiểu. Chắc chắn có một nhà sử học nào đó đang lẩm bẩm về điều này, nhưng theo những gì tôi đã đọc và nghiên cứu, tôi tin rằng đó là trong Thế chiến thứ hai, khi Anh bị Đức tấn công và họ lo lắng về việc máy bay chiến đấu của Đức thả bom vào họ, đặc biệt là vào ban đêm. Họ đã thiết lập radar để phát hiện máy bay chiến đấu nhưng không muốn Đức biết điều đó, vì vậy họ đã phát động một chiến dịch tuyên truyền nói rằng, “Này, các trinh sát của chúng tôi có thể phát hiện máy bay chiến đấu của Đức tốt hơn vì họ ăn cà rốt,” vì cà rốt có beta-carotene mà cơ thể bạn có thể chuyển đổi thành vitamin A, rất cần thiết cho thị lực ban đêm và sức khỏe của võng mạc. Đúng vậy, tôi cũng từng nghe rằng nếu bạn ăn cà rốt, bạn có thể nhìn thấy trong bóng tối. Vâng, điều đó dựa trên thực tế là vitamin A rất cần thiết cho các tế bào cảm quang ở phía sau mắt, nhưng hầu hết mọi người không thiếu vitamin A, và vì vậy rất hiếm khi chúng ta thấy thiếu vitamin A trong phòng khám mắt trừ khi bạn sống ở một nơi thiếu dinh dưỡng. Bạn đã đề cập đến cá béo, tôi đã xem kênh YouTube của bạn và thấy rằng bạn đã thực hiện một thí nghiệm trong đó bạn đã dùng omega 3 trong 90 ngày, tôi đoán là vì có một số tác động liên quan đến thị lực với omega 3? Omega 3 thực sự đóng vai trò trong mắt.
    Về hai tia sáng, video cụ thể mà tôi đang xem xét là về omega 3 và mối quan hệ của nó với triệu chứng khô mắt của chính tôi, vì có rất nhiều nghiên cứu xem xét omega 3 và khô mắt, và nghiên cứu vẫn còn khá rối rắm. Hầu hết các nhà cung cấp dịch vụ chăm sóc mắt chuyên về khô mắt sẽ nói rằng omega 3 có vai trò trong việc giúp giảm viêm góp phần vào tình trạng khô mắt, vì nhiều bệnh khô mắt liên quan đến viêm. Do đó, có một niềm tin lớn rằng omega 3 có tác dụng. Tất nhiên, cũng có một số công bố nói rằng không, nó chỉ giống như giả dược, và vì vậy vẫn còn một số tranh cãi. Nhưng omega 3 cũng đóng một vai trò lớn trong võng mạc ở phía sau mắt. Các tế bào cảm quang ở phía sau mắt trong võng mạc, đây lại là loại mô màu cam hồng ở phía sau, thu nhận tất cả ánh sáng mà bạn thấy, các màu sắc mà bạn thấy, và gửi những tín hiệu đó qua dây thần kinh thị giác đến não. Vì vậy, võng mạc là rất quan trọng. Khoảng 50 đến 60% hàm lượng axit béo của tế bào cảm quang là DHA omega 3. Thú vị là có những nghiên cứu cho thấy rằng những chế độ ăn có nhiều cá béo thì những người đó ít có khả năng phát triển thoái hóa điểm vàng và ít có khả năng gặp vấn đề với bệnh võng mạc tiểu đường nếu họ bị tiểu đường. Nhưng nhiều công bố về việc sử dụng bổ sung omega 3 không thấy kết quả tương tự về sức khỏe võng mạc. Có một số hiểu biết cho rằng họ đã tìm ra điều này và đây vẫn là nghiên cứu rất sớm, nhưng có một chất vận chuyển gọi là mfsd2a. Chất vận chuyển này giúp vận chuyển các dạng DHA omega 3 cụ thể vào máu qua hàng rào máu não vào mô thần kinh, và họ phát hiện ra rằng chất vận chuyển tương tự cũng hoạt động cho hàng rào máu võng mạc. Vì vậy, các nghiên cứu mới đang chủ yếu xem xét…
    Bệnh Alzheimer nhưng họ đang thực hiện trên chuột và họ đang điều chế một loại DHA cụ thể gọi là lysophospholipid DHA, loại này gắn vào transporter và giúp đưa DHA vào mô thần kinh. Nghiên cứu hiện tại cho thấy rằng ít nhất trên chuột, tôi chưa tìm thấy gì trên con người, nhưng ít nhất trên chuột, sức khỏe võng mạc đang cải thiện, họ có tín hiệu tốt hơn qua võng mạc cũng như giảm nguy cơ các vấn đề như bệnh võng mạc. Vì vậy, đây vẫn là nghiên cứu rất sớm, nhưng omega 3 mà tôi có trong tủ ở nhà có lẽ sẽ không giúp ích gì, nhưng các phiên bản omega 3 mới mà họ đang nghiên cứu có thể sẽ có tác dụng. Lý do mà các omega 3 hiện tại dường như không có tác động đến võng mạc là vì dầu cá omega 3 ở dạng triacylglycerol, mà cơ thể bạn có thể chuyển đổi và cung cấp để đến mô thần kinh, nhưng không hiệu quả lắm. Có một số dạng khác, vì vậy nếu bạn ăn cá, tôm krill và như trứng cá, bạn có thích sushi không? Vâng, trứng cá thường có trên sushi, trứng cá hồi, những loại như vậy, tôi đã đọc rằng cá hồi có thể chứa từ 1 đến 1.7% loại DHA phospholipid này, không nhiều lắm, nhưng tôm krill có thể lên đến khoảng 30%, trứng cá có thể từ 35% đến 70% loại DHA phospholipid này và cơ thể bạn có thể chuyển đổi chúng thành triacylglycerol, tương tự như các loại thực phẩm bổ sung axit béo omega 3, hoặc có thể chuyển đổi chúng thành lysophospholipid DHA, mà cơ thể bạn có thể vận chuyển vào mô thần kinh với khả năng sinh khả dụng tốt hơn. Bạn đã phát hiện ra điều gì khi bạn bắt đầu uống omega 3 trong 90 ngày như một phần của thí nghiệm đó? Vậy thì, tôi đã nhìn vào vấn đề khô mắt nhiều hơn và cụ thể là tôi đã xem xét mức độ omega 3 trong máu của mình lúc đó chỉ bằng chế độ ăn uống và nó khá thấp, lúc đó khoảng 4.7 hay gì đó, trong khi bạn muốn mức độ này nằm trong khoảng từ 8 đến 12%.
    Sau đó, tôi bắt đầu thực hiện các biện pháp đo lường triệu chứng khô mắt của mình. Tôi đã thực hiện các phép đo khô mà chúng tôi thường làm trong phòng khám để chẩn đoán khách quan tình trạng khô mắt, các thành phần khô. Tôi đã thực hiện trong 90 ngày và sau đó tôi cũng đã kiểm tra lại máu của mình vào cuối thời gian đó. Tôi phát hiện rằng sau khi sử dụng omega 3, công thức cụ thể đó đã giúp nồng độ omega 3 trong máu tôi tăng lên khoảng 9,5%. Điều này tương đương với mức tăng hơn 100%. Vì vậy, có một sự gia tăng đáng kể nồng độ omega 3 trong máu tôi và triệu chứng khô mắt của tôi cũng cải thiện.
    Tuy nhiên, điều này chỉ là một trường hợp cá nhân, chỉ một người. Khô mắt thực sự rất phức tạp. Khô mắt là gì? Tôi không nghĩ rằng tôi đã bao giờ bị khô mắt. Bệnh khô mắt là một bệnh lý của mắt. Tôi nghĩ rằng mọi người đều có thể có triệu chứng khô mắt, chỉ cần bạn ra ngoài, vào một ngày gió, có thể ngồi quanh một đống lửa hay gì đó, khói bay vào mắt bạn, mắt bạn có thể cảm thấy hơi khô, bạn chớp mắt vài lần. Nhưng bệnh khô mắt thì lại ở một trạng thái hoàn toàn khác. Bệnh khô mắt xảy ra khi không chỉ có thể có sự giảm sản xuất nước mắt, mà còn có thể là nước mắt của bạn bay hơi quá nhanh, điều này xảy ra với nhiều người.
    Và sau đó, điều gì xảy ra là có một chút tổn thương trên bề mặt của mắt vì màng nước mắt cần phải ổn định để bảo vệ mô bên dưới. Nếu nước mắt biến mất, mô bên dưới sẽ tiếp xúc với không khí và hàm lượng muối trong nước mắt của bạn sẽ tăng lên, điều mà chúng tôi gọi là tình trạng hyperosmolarity của nước mắt. Hàm lượng muối cao hơn sẽ gây kích ứng bề mặt của các tế bào và bề mặt của mắt, đặc biệt là trên giác mạc. Sau đó, sẽ có những tổn thương vi mô nhỏ, mà cơ thể bạn cố gắng chữa lành. Các protein viêm sẽ xuất hiện để cố gắng chữa lành điều đó.
    Nếu chỉ là một sự cố nhỏ, khi bạn đi trên đường và mắt bạn khô, cơ thể bạn sẽ tự chữa lành. Nhưng nếu đó là một tình trạng mãn tính, bạn sẽ phải đối mặt với sự khô ráo suốt cả ngày, mỗi ngày.
    Trong nhiều tuần, nhiều tháng, các protein viêm không bao giờ biến mất và các protein viêm bắt đầu gửi tín hiệu đến tuyến lệ của bạn để ngừng sản xuất nhiều nước mắt. Viêm nhiễm ngăn cản mắt bạn khỏi việc hồi phục và sau đó viêm nhiễm có thể khiến các tuyến dầu của mí mắt bắt đầu gây ra nhiều kích ứng hơn và cũng ngừng sản xuất. Có một loại thực phẩm nào mà theo bạn là thực phẩm hàng đầu cho sức khỏe mắt không? Rau lá xanh là một lựa chọn tuyệt vời. Còn khoai lang thì sao? Khoai lang chắc chắn có thể giúp bạn với những thứ như vitamin A, chúng có nhiều dưỡng chất khác mà tôi nghĩ là rất tốt. Khoai lang về mặt kỹ thuật có chứa beta carotene, đúng không? Cũng giống như cà rốt. Nếu bạn thiếu vitamin A, cơ thể bạn sẽ chuyển đổi beta carotene thành vitamin A, điều này là tốt, nhưng chủ yếu trong rau lá xanh, bạn không chỉ có thể nhận được beta carotene mà còn có lutein và zeaxanthin, rất tốt cho sức khỏe mắt theo nhiều cách, không chỉ sức khỏe mắt mà còn cả sức khỏe não bộ. Còn đường thì sao? Nó có tác động gì đến bạn? Bởi vì bạn đã đề cập đến bệnh tiểu đường trước đó, tôi nghĩ nếu tôi tiêu thụ nhiều đường trong chế độ ăn uống của mình thì điều đó có ảnh hưởng đến sức khỏe mắt của tôi không? Nó có thể có tác động đối với những bệnh nhân không hoặc đối với những người mắc bệnh tiểu đường hoặc có lượng đường trong máu cao. Khi bạn có quá nhiều đường trong máu, nó có thể vào mắt và gây sưng lens bên trong mắt. Và với sự sưng này, bạn có thể thấy sự thay đổi khúc xạ, độ của kính hoặc kính áp tròng của bạn có thể thay đổi, và đôi khi điều đó có thể là dấu hiệu nếu bạn đến gặp tôi tại phòng khám và tôi nhận thấy đơn thuốc của bạn đột nhiên thay đổi như hai bước, tôi sẽ tự hỏi tại sao lại có sự thay đổi lớn như vậy, có thể đó là dấu hiệu cho thấy lượng đường trong máu của bạn không ổn, chúng ta cần gửi bạn đi kiểm tra tiểu đường. Những người mắc bệnh tiểu đường có bị ảnh hưởng nhiều hơn về thị lực không? Họ có thể. Bệnh tiểu đường là một vấn đề nghiêm trọng đối với sức khỏe của mắt, vì với bệnh tiểu đường, khi lượng đường trong máu của bạn cao.
    Nó gây tổn thương cho nội mô của các mạch máu và động mạch ở phía sau mắt. Những thứ ở phía sau những thứ đó, đúng không? Bởi vì phía sau mắt là một trong những khu vực có mạch máu dày đặc nhất trong cơ thể bạn. Như chúng ta đã biết, bạn có các mạch máu bên trong võng mạc, bạn có các mạch máu ở mặt sau của võng mạc. Khi mọi người bị tổn thương các mạch máu đó, các mạch máu có thể bắt đầu chảy máu, chúng có thể bắt đầu hình thành những phình mạch nhỏ và bắt đầu chảy máu ở phía sau mắt. Chức năng của mô võng mạc sẽ bị ảnh hưởng vì mô võng mạc không nhận được các chất dinh dưỡng, oxy và các dưỡng chất cần thiết để sống sót. Do đó, thị lực của mọi người có thể suy giảm. Bạn có thể có tình trạng sưng ở phía sau mắt trong chính mô võng mạc, chúng tôi gọi là phù hoàng điểm. Cuối cùng, nếu mọi người không may bị tiểu đường mà không biết hoặc kiểm soát kém, họ có thể chảy máu nhiều ở phía sau mắt đến mức mô sẹo xơ bắt đầu hình thành và thậm chí có thể kéo võng mạc, gây ra tình trạng bóc tách võng mạc. Hãy tạm dừng một chút và nói về nhà tài trợ của ngày hôm nay, Whoop. Bạn có kế hoạch gì trong 31 ngày tới? Nếu tháng này có vẻ giống như tháng trước, tôi muốn thách thức bạn thử một điều gì đó mới trong tháng 10 này. Whoop đang khuyến khích tất cả các thành viên của mình chấp nhận sự tỉnh táo. Họ muốn bạn trải nghiệm tất cả những thay đổi về tinh thần và thể chất xảy ra khi bạn kiêng uống rượu chỉ trong 31 ngày. Tôi tin chắc rằng đây là một điều tốt. Tôi đã không uống rượu hơn một năm nay. Tôi đã ngừng uống vì Whoop. Tôi tin tưởng vào sức mạnh của thông tin và quyền tự quyết mà nó mang lại cho bạn để đưa ra những lựa chọn thông minh hơn trong cuộc sống của bạn, đặc biệt là những lựa chọn liên quan đến sức khỏe của bạn. Vì vậy, nếu bạn đã là một phần của cộng đồng Whoop, hãy chú ý đến ứng dụng trong tháng này cho thử thách về sự tỉnh táo.
    Nếu bạn chưa tham gia, bây giờ là thời điểm tuyệt vời để tham gia. Chỉ cần truy cập vào join.whoop.com/co để bắt đầu dùng thử miễn phí hôm nay. Đó là join.whoop.com/co. Bây giờ là thời điểm để thay đổi cuộc sống của bạn.
    Thỉnh thoảng, mí mắt của tôi bắt đầu co giật. Đó là gì? Mí mắt myokymia, phải không? Đúng vậy, đó là định nghĩa y khoa cho nó. Tôi gọi đó là co giật mắt, co giật mí mắt, giống như mí mắt bắt đầu rung. Đó là gì? Đó là ngưỡng của mí mắt bạn để chớp mắt, là mức độ căng thẳng của bạn. Bạn đang giữ cơ bắp rất căng và vì vậy chúng tìm thấy, và điều này thậm chí đã được ghi nhận trong sách giáo khoa, họ gọi nó là co giật mắt của sinh viên y khoa, vì thường là những người bị căng thẳng, những người không ngủ ngon, họ mệt mỏi và sau đó là những người uống quá nhiều chất kích thích như caffeine.
    Tôi có rất nhiều bệnh nhân đến và nói rằng mí mắt của họ đang co giật, và tôi nhìn qua quầy và họ chắc chắn có một lon nước tăng lực bên cạnh. Tôi nói, “Được rồi, đó chính là lý do.” Một số người có thể bị co thắt mí mắt thực sự, nơi mí mắt đóng lại một cách không tự nguyện, và đó là một tình trạng y tế tiên tiến hơn. Vì vậy, tôi nghĩ nếu mọi người chỉ có một chút rung rinh trên mí mắt, thường không phải là mối lo ngại, chỉ cần ngủ nhiều hơn, ngừng uống quá nhiều caffeine, cố gắng xem xét mức độ căng thẳng của bạn. Và đó là một điều khó khăn, vì ngay cả bản thân tôi, tôi nhớ trong thời đại học, tôi đã nói điều tương tự với bác sĩ của mình rằng “Bạn chỉ đang quá căng thẳng,” và tôi nói “Tôi không căng thẳng, tôi đang làm rất tốt.” Sau đó, tôi về nhà và bắt đầu lập danh sách mọi thứ tôi đang cố gắng kiểm soát trong cuộc sống của mình. Tôi đang cố gắng kiểm soát điều này để có điểm số tốt, cố gắng làm điều này và xuất sắc trong thể thao, tôi đang cố gắng làm điều này ở nhà, tôi đang cố gắng quản lý điều này với bạn bè của mình. Và bạn biết đấy, giữa chừng, tôi nhìn vào danh sách và nghĩ “Ôi, có quá nhiều thứ đang diễn ra trong cuộc sống của tôi.”
    Không có gì ngạc nhiên khi tôi thực sự cảm thấy căng thẳng. Tôi đã quen với điều đó đến mức tôi không nhận ra. Tôi chưa từng tự nhận thức được điều đó. Glaucoma, bây giờ, glaucoma là một thứ mà thường thì những người trên 60 tuổi sẽ mắc phải. Theo những gì tôi hiểu, liệu nó có thể phòng ngừa được không hay chỉ là một hệ quả của lão hóa? Glaucoma là gì? Glaucoma là tình trạng mà dây thần kinh ở phía sau, kết nối giữa nhãn cầu và não, bị tổn thương. Dây thần kinh này, nơi mà tất cả các tế bào võng mạc hội tụ vào các tế bào hạch, thực chất là gửi thông tin từ mắt đến não. Có nhiều loại glaucoma khác nhau, nhưng lý do khiến các dây thần kinh chết đi là không rõ. Những dây thần kinh ở phía sau này gửi thông tin trở lại não để bạn có thể nhìn thấy. Thách thức là nếu dây thần kinh đó bị hư hại, chúng sẽ chết đi và khi chúng chết, bạn không thể lấy lại được. Glaucoma, một lần nữa, có nhiều loại khác nhau, nhưng loại phổ biến nhất mà mọi người nghĩ đến là glaucoma góc mở nguyên phát. Đây là khi áp lực bên trong mắt tăng lên. Nếu bạn nghĩ về một chiếc lốp xe đạp, khi bạn bơm đầy không khí và đến một điểm mà nó quá căng, phần yếu nhất của lốp xe sẽ nổ. Điều này cũng xảy ra với mắt, nhưng phần yếu nhất của mắt là dây thần kinh ở phía sau. Áp lực tăng lên đè lên dây thần kinh và từ từ làm tổn thương từng tế bào hạch đến mức chúng bắt đầu chết đi. Điều đó không thể phục hồi được, đúng không? Thật không may, đúng vậy. Khi bạn mất các tế bào hạch, chúng sẽ chết. Chúng ta biết rằng áp lực đóng vai trò trong điều này, áp lực nội tại của mắt. Vì vậy, hầu hết các phương pháp điều trị hiện nay cho glaucoma tập trung vào việc điều trị áp lực. Nhưng nhiều công trình nghiên cứu và xuất bản hiện nay cũng đang tìm cách hỗ trợ tốt hơn cho sức khỏe của dây thần kinh ở phía sau, liệu rằng việc cải thiện lưu thông máu có tốt hơn cho chúng ta không.
    Một loại dưỡng chất nào đó đến được dây thần kinh thị giác để cung cấp sức khỏe và cấu trúc vững chắc hơn để chịu đựng áp lực, vì vậy có nhiều nghiên cứu đang được thực hiện về vấn đề này. Một điều khác mà tôi nghe thấy khi nghiên cứu về công việc của bạn là thuật ngữ “các điểm nổi trong mắt”. Tôi chưa bao giờ nghe về điều này trước đây, vậy các điểm nổi trong mắt là gì?
    Các điểm nổi bên trong mắt là vấn đề mà rất nhiều người gặp phải. Bạn có thấy chúng không? Bạn có thấy những chấm đen nhỏ khi nhìn sang trái và phải không? Có thể thỉnh thoảng bạn sẽ thấy, nhưng tôi không thể nhớ một thời điểm cụ thể. Khi chúng ta già đi, các điểm nổi này tự nhiên bắt đầu xuất hiện. Đây là chất gel bên trong mắt gọi là dịch kính (vitreous humor). Mở mắt ra, khu vực lớn này giữ hình dạng của mắt chính là dịch kính, chủ yếu là nước, collagen và một chút axit hyaluronic, nhưng nó giống như một loại thạch. Khi chúng ta già đi, gel này bắt đầu phân hủy và collagen bắt đầu tụ lại, treo lơ lửng trong phần gel hoặc dịch còn lại. Vì vậy, khi mọi người ra ngoài vào một ngày nắng đẹp, nhìn vào màn hình máy tính với ánh sáng nền sáng, họ sẽ thấy những chấm nhỏ lơ lửng xung quanh và khi họ di chuyển mắt sang trái và phải, những chấm đó sẽ tiếp tục trôi nổi và thật sự rất khó chịu, giống như nhìn một con ruồi hoặc một con côn trùng nhỏ bay quanh. Thực ra, điều đang xảy ra là ánh sáng chỉ chiếu vào những cụm collagen đó, tạo ra bóng trên võng mạc và bạn thấy những điểm nổi đó. Mối quan tâm là một số người đột nhiên phát triển rất nhiều điểm nổi, và nếu bạn có rất nhiều điểm nổi, điều đó có thể là do gel gắn liền với võng mạc ở phía sau mắt, gel đó có thể kéo võng mạc và tạo ra một vết rách nhỏ hoặc có thể tạo ra sự tách rời hoàn toàn của võng mạc, kéo võng mạc ra khỏi phía sau mắt. Thông thường, nếu bạn bao giờ có triệu chứng…
    Một tia sáng như một tia chớp xuất hiện ở đâu đó trong tầm nhìn của bạn mà không ai khác thấy, hoặc bạn đang thấy một cái bóng tối từ trên cao rơi xuống hoặc từ dưới đất hoặc từ bên cạnh, điều đó có thể là dấu hiệu cho thấy có thể đã xảy ra một sự thay đổi đột ngột và bạn nên gặp bác sĩ càng sớm càng tốt. Nhưng nhìn chung, sự phát triển của những đốm nhỏ nổi này thường xảy ra dần dần theo tuổi tác và có cách nào để điều trị chúng không? Có hai phương pháp phẫu thuật để cố gắng loại bỏ chúng, tuy nhiên hầu hết các bác sĩ phẫu thuật không muốn thực hiện chúng vì luôn có nguy cơ cao gây tổn thương hoặc các biến chứng khác ở mắt. Bao nhiêu người có khả năng trải qua những đốm nổi này trong suốt cuộc đời của họ? Cơ bản là mỗi thập kỷ bạn sống, bạn có thêm 10% khả năng có những đốm nổi này. Vì vậy, đến khi bạn 80 tuổi, hầu hết mọi người sẽ có 80% khả năng có những đốm nổi này. Hầu hết những người mà tôi thấy đến vì phàn nàn về những đốm nổi thường ở độ tuổi 40, 50. Tôi đã nghe bạn nói về việc dứa giúp chữa trị những đốm nổi, vì vậy có một nghiên cứu được công bố cách đây vài năm đã xem xét việc sử dụng một loại thực phẩm bổ sung gọi là bromelain, có trong dứa, và nghiên cứu đó đã xem xét xem liệu việc ăn dứa có thể giảm bớt các đốm nổi hay không. Nghiên cứu đó không phải là nghiên cứu tốt nhất từng được thực hiện, nhưng tôi nghĩ điều đó khiến tôi cảm thấy phấn khích vì ít nhất có những nhà nghiên cứu đang tìm cách xem liệu có cách nào để loại bỏ những đốm nổi này không, vì chúng có thể rất khó chịu nếu chúng thực sự lớn, có thể cản trở tầm nhìn của mọi người. Một công bố gần đây từ năm 2021 đã xem xét một công thức khác của các enzyme và thực phẩm bổ sung vitamin khác nhau bao gồm vitamin C, lysine, kẽm, những thứ này có thể giúp ngăn ngừa sự glycation của collagen, đặc biệt là trong dịch kính của mắt, và họ đã phát hiện ra rằng sau sáu tháng bổ sung…
    Rằng triệu chứng của người bị “floaters” đã giảm, nhưng đó chỉ là một nghiên cứu và tôi muốn thấy nhiều nghiên cứu hơn. Tuy nhiên, hiện tại có lẽ đây là thực phẩm bổ sung duy nhất trên thị trường có nghiên cứu tốt nhất đứng sau nó vì đây là một thử nghiệm có kiểm soát giả dược. Nghiên cứu về dứa được thực hiện vào năm 2019 trong tạp chí Khoa học Mỹ và nghiên cứu cho biết những người ăn ba lát dứa mỗi ngày có sự cải thiện 75% về tình trạng “floaters” ở mắt. Nhưng bạn đang nói rằng nghiên cứu đó không thực sự vững chắc. Cộng đồng y tế và cộng đồng IQ không xem xét điều đó với tính hợp lệ khoa học cao nhất. Chúng tôi muốn thấy thêm nghiên cứu trong lĩnh vực này. Về mặt giai thoại, tôi đã có nhiều người nhắn tin cho tôi qua email, YouTube và Instagram nói rằng điều đó đã giúp họ, nhưng thật khó để nói liệu đó có thực sự là giả dược hay không. Tôi chỉ một ngày nọ thấy nó xuất hiện. Điều bạn cần làm là bạn cần có dứa. Vậy cái gì mà bạn đã thấy nó xuất hiện? Tôi nhớ một ngày nọ tôi thấy nó xuất hiện và thật sự làm tôi hoảng sợ, không biết đó là gì. Tôi nghĩ tôi đang mắc phải một loại bệnh nào đó, tôi đã lên mạng và thấy rằng điều đó khá bình thường. Nhưng vâng, tôi đã thấy nó xuất hiện và tôi đã chuyển động xung quanh, tôi có thể nhìn vào nó và chuyển động xung quanh bằng cách nhìn theo hướng khác, nhưng nó không xuất hiện mọi lúc. Nó sẽ đột ngột trôi vào một bên mắt của tôi. Tôi nghĩ nếu ai đó, đặc biệt là những ai đang gặp phải tình trạng “floaters” hoặc thấy một điểm như vậy, tôi nghĩ vẫn rất quan trọng để được đánh giá, vì có khả năng, mặc dù không lớn, nhưng có khoảng 5% khả năng bạn có thể có một vết rách nhỏ hoặc một lỗ ở rìa xa của mắt khi gel tách ra. Trong những trường hợp đó, nếu cần thiết, họ có thể sử dụng laser để chỉ cần chiếu vào và cố định nó lại để bạn không phát triển thành tách võng mạc, vì nếu bạn bị tách võng mạc, đó là một thủ tục khẩn cấp mà họ cần phải sửa chữa võng mạc và đưa nó trở lại vị trí, vì nếu không, điều đó có thể dẫn đến tổn thương vĩnh viễn.
    Mất thị lực, bạn biết đấy, khi bạn bị gì đó vào mắt và cảm thấy khó chịu. Tôi đã trải qua điều đó hôm nọ khi tôi đang nằm trên giường ở LA. Tôi có gì đó trong mắt và tôi chỉ cảm nhận được nó. Bạn biết đấy, bạn nhìn vào gương mà không thấy gì cả, và ai đó cố gắng thổi vào mắt bạn để lấy nó ra nhưng cũng không hiệu quả. Bạn chỉ cảm thấy nó trong khoảng 30 phút đến một giờ. Theo bạn, điều tốt nhất nên làm trong tình huống đó để loại bỏ cảm giác khó chịu đó là gì? Liệu có phải đó là ảo giác không vì tôi không thấy gì ở đó? Mắt có một trong những đầu dây thần kinh nhiều nhất trên cơ thể bạn, vì vậy chỉ cần một hạt bụi nhỏ rơi vào màng nước mắt của bạn, bạn cũng có thể cảm nhận được và nó có thể thực sự gây kích ứng cho mắt. Một trong những cách dễ nhất là sử dụng thuốc nhỏ mắt, bạn biết đấy, chỉ cần lấy thuốc nhỏ mắt bán ngoài quầy. Sử dụng chúng để rửa mắt. Nếu ai đó bị hóa chất vào mắt, thì bạn thực sự muốn rửa mắt thật kỹ bằng nước, thậm chí chỉ là nước máy. Bạn muốn dùng nước để rửa sạch. Nếu bạn ở nơi làm việc, họ sẽ có các trạm rửa cho những trường hợp như vậy, vì vậy đó sẽ là điều quan trọng nhất. Nếu mắt vẫn đỏ và bị kích ứng, cơ thể sẽ sản xuất nhiều chất nhầy hơn để cố gắng khắc phục vấn đề. Nhiều người nếu bị kích ứng nhẹ thì dường như nó không bao giờ biến mất, đó là vì có sự viêm nhiễm phát triển trên bề mặt, cơ thể bạn đang sản xuất nhiều chất nhầy hơn. Cơ thể bạn có thể cảm nhận được rằng có nhiều sưng tấy hơn ở đó, vì vậy điều tốt nhất nên làm là rửa sạch và đi gặp bác sĩ mắt, đặc biệt nếu nó không cải thiện. Vậy bạn nghĩ tôi nên kiểm tra mắt bao lâu một lần? Hàng năm, bạn nên kiểm tra mỗi năm. Tôi nói điều đó vì đã có nhiều chuyên gia chăm sóc mắt đa ngành, không chỉ là chăm sóc mắt mà còn là các chuyên gia y tế ở các lĩnh vực khác xem xét thống kê, và một lần nữa, đó là thực tế rằng…
    Đây là một trong những thủ tục y tế dễ dàng và ít xâm lấn nhất mà bạn có thể thực hiện để phát hiện ra những tình trạng y tế có thể ngăn bạn khỏi việc gặp phải những bệnh lý nghiêm trọng hơn sau này trong cuộc sống.
    Tiến sĩ Joseph, điều quan trọng nhất mà chúng ta chưa nói đến hôm nay có thể là gì? Tôi nghĩ có lẽ một trong những điều lớn nhất mà tôi cá nhân rất thích suy ngẫm là chúng ta đã đề cập một chút đến chế độ ăn uống, nhưng tôi nghĩ rằng chế độ ăn uống và lối sống, chú ý đến không chỉ là bạn ăn gì mà còn là bạn ăn bao nhiêu, tập thể dục, ngủ, và sự cung cấp nước. Tập trung vào những điều này có thể có tác động lan tỏa đến mắt, nhưng cũng đến nhiều bộ phận khác của cơ thể. Mắt là một phần mở rộng của não bộ bạn, và những gì tốt cho mắt cũng tốt cho tim, cũng tốt cho não của bạn. Vì vậy, tôi nghĩ rằng chúng ta cần thực sự nhận thức được điều đó và tầm quan trọng của mắt đối với việc học tập, phát triển và rủi ro của bạn. Nếu bạn có thị lực kém, nguy cơ phát triển chứng mất trí nhớ và Alzheimer trong những năm sau này sẽ cao hơn. Thị lực và tầm nhìn thực sự rất quan trọng cho sự phát triển của trẻ em và trí não của chúng. Vì vậy, chúng ta cần nhận thức được cách mà tất cả những điều đó liên kết với nhau và cách mà lối sống của chúng ta, việc sử dụng thiết bị liên tục và ở trong nhà quá nhiều cũng có thể ảnh hưởng. Do đó, việc thăm bác sĩ mắt thường xuyên là rất quan trọng, ngay cả khi bạn cảm thấy thị lực của mình rất tốt và bạn nhìn thấy rõ. Bạn không muốn mất đi điều đó.
    Chúng ta có một truyền thống kết thúc trong podcast này, nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo mà không biết họ sẽ là ai. Câu hỏi mà bạn được để lại là: Kỷ niệm sớm nhất quan trọng nhất mà bạn từng có là gì?
    Một kỷ niệm mà ảnh hưởng đến tôi thường xuyên là việc kết bạn khi tôi còn là một đứa trẻ. Tôi không có nhiều bạn bè và tôi nhớ rằng cuối cùng tôi đã kết bạn từ thể thao và chỉ đơn giản là có người đến chơi, có những buổi ngủ qua đêm và cuối cùng cảm thấy như tôi có một sự đồng hành nào đó.
    Tôi nghĩ điều đó đã chứng minh rằng tôi quan trọng, rằng tôi có giá trị. Chỉ cần được nhìn nhận, được thấy rằng tôi có một vai trò trong thế giới này, không chỉ là một mình. Có ai đó đã cố gắng nói với tôi điều ngược lại không? Tôi có một kỷ niệm mà tôi chủ yếu chia sẻ với nhà trị liệu của mình, khi tôi gặp rắc rối và bị cấm ra khỏi phòng ngủ. Tôi không cảm thấy an toàn khi rời khỏi phòng ngủ của mình vì anh trai tôi đã bắt nạt tôi ở độ tuổi đó, và tôi cảm thấy rằng mình không quan trọng, rằng mình không được chào đón, rằng tôi chỉ là một trở ngại.
    Tôi nghĩ rằng trong suốt cuộc đời mình, cảm giác rằng tôi cần phải thể hiện, phải xuất sắc là cách duy nhất để tôi thu hút sự chú ý, để chứng minh rằng tôi có giá trị và đáng giá. Và vì vậy, tôi nghĩ điều đó đã thúc đẩy tôi xuất sắc trong học tập, xuất sắc trong các hoạt động ngoại khóa. Đó là một điều rất tiềm thức, điều mà tôi không nhận ra. Chỉ gần đây, trong năm qua, tôi mới bắt đầu chấp nhận những trải nghiệm đầu đời đó trong cuộc sống của mình và cách mà chúng có thể đã thúc đẩy tôi.
    Điều này cần rất nhiều công sức để phản ánh về những trải nghiệm đó và làm bạn với phần cuộc sống đó của bạn, và chấp nhận rằng tôi đã trưởng thành. Tôi có giá trị, tôi mang lại giá trị, tôi xứng đáng với tình bạn và tình yêu. Đó là những điều thực sự khó khăn mà tôi nghĩ bên trong chúng ta phải chiến đấu, và đôi khi chúng ta thậm chí không nhận ra rằng bao nhiêu trong những trải nghiệm đầu đời đó đã truyền cảm hứng cho bạn theo đuổi công việc mà bạn đang làm bây giờ. Tôi biết rằng bạn đã nói điều đó đã thúc đẩy bạn xuất sắc, nhưng cụ thể tập trung vào những điều liên quan.
    Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi lại cảm thấy cô đơn. Tôi là một đứa trẻ thích ở trong nhà, tôi đã chơi rất nhiều trò chơi điện tử và xem phim. Anh trai tôi là một đứa trẻ thích câu cá và hoạt động ngoài trời. Khi tôi bước sang tuổi 13, vào trung học cơ sở, mẹ tôi muốn tôi chọn một môn thể thao, và tôi đã làm điều mà một cậu bé mạnh mẽ nên làm, tôi muốn chơi bóng đá, bạn biết đấy, bóng đá Mỹ. Tôi sẽ tấn công người khác. Thật khó để chơi bóng đá tấn công khi đeo kính dày. Tôi là một đứa trẻ ngốc nghếch, ngồi trong nhà cả ngày.
    Bên trong cặp kính vì tôi bị cận thị, tôi đã đến bác sĩ mắt để được đo kính áp tròng và việc được đeo kính áp tròng đã thay đổi tôi vì đột nhiên tôi có thể chơi thể thao, kết bạn lần đầu tiên sau một thời gian dài và có sự tự tin nhờ vào điều đó. Với mức độ tự tin đó, tôi bắt đầu thu hút sự chú ý của phái nữ, các cô gái bắt đầu để ý đến tôi và ở tuổi 13, đó là điều quan trọng nhất trên thế giới. Khi lớn lên, tôi luôn bị cuốn hút bởi đôi mắt và kính áp tròng. Tôi biết rằng khi vào trung học, khi mọi người hỏi tôi: “Bạn sẽ làm gì khi lớn lên? Bạn sẽ học gì ở đại học?”, tôi đã nói: “Tôi không thực sự biết, nhưng khi tôi gặp nha sĩ, tôi không thích người đó, ông ấy cứ chọc chọc và làm cho nướu của tôi chảy máu. Nhưng khi tôi gặp bác sĩ mắt, người đó thật ngầu, mọi phần của bài kiểm tra mắt giống như ma thuật đen. Tôi nghĩ, bạn biết không, tôi có thể trở thành người đó.” Và điều đó chắc chắn đã ảnh hưởng đến tôi, trải nghiệm tuyệt vời đó đã ảnh hưởng đến tôi và tôi nghĩ hầu hết các bác sĩ mắt đều có một trải nghiệm như vậy, nơi cuộc sống của họ đã thay đổi nhờ vào một bác sĩ mắt tuyệt vời mà họ đã từng có trước đó và họ chỉ muốn truyền lại điều đó. Tôi muốn giúp mọi người có một trải nghiệm tuyệt vời với thị lực của họ, trải nghiệm thế giới và có nhiều tự do hơn trong cuộc sống để theo đuổi giáo dục, trải nghiệm và thấy vẻ đẹp của màu sắc trong thiên nhiên, thực sự là để trải nghiệm thế giới. Vì vậy, tôi thực sự muốn tặng điều đó như một món quà cho càng nhiều người càng tốt và tôi đoán sự tự tin mà nó mang lại cho những người đó cũng như đã mang lại cho bạn khi còn trẻ không nên bị đánh giá thấp. Cảm ơn Chúa vì bạn đã làm điều đó, vì bạn biết đấy, bạn đã giúp hàng triệu người với nhiều vấn đề và tình trạng liên quan đến mắt khác nhau, giúp họ hiểu cả những yếu tố bề ngoài hơn của mắt họ nhưng cũng cả những bệnh tiến triển sâu hơn có thể đe dọa lấy đi.
    Tự do của họ theo cách mà bạn đã mô tả ở đó, nhưng tôi chỉ muốn nói một lời cảm ơn lớn vì đã cho phép tôi nghĩ đến một trò chơi chữ liên quan đến mắt, giúp tôi nhìn rõ hơn liên quan đến sức khỏe mắt và thị lực và mọi thứ liên quan đến nhau. Vì vậy, cảm ơn rất nhiều Joseph và cảm ơn Stephen, tôi rất trân trọng bạn, điều này thật tuyệt.
    Tôi không biết phải nói điều này như thế nào để bạn hiểu, nhưng sản phẩm Perfected thật tuyệt vời. Tôi là một nhà đầu tư trong công ty, tôi uống nó mỗi ngày, toàn bộ đội ngũ cũng uống Perfected mỗi ngày. Chúng tôi có một tủ lạnh Perfected trong văn phòng. Đây là lý do tại sao tôi thích Perfected: những loại nước tăng lực thông thường thường khiến tôi bị tụt năng lượng, và với tư cách là một podcaster, điều cuối cùng bạn muốn là bị tụt trong một cuộc trò chuyện. Những người sáng lập Perfected muốn tạo ra một loại nước tăng lực không tạo ra chu kỳ tụt năng lượng khủng khiếp mà nhiều người trong chúng ta phải trải qua, vì vậy họ đã sử dụng matcha làm nguồn năng lượng và bằng cách nào đó, họ cũng làm cho nó thật sự ngon miệng. Họ vừa mới ra mắt hương vị mới mang tên Juicy Peach và nó thật sự tuyệt vời. Nếu bạn thử Juicy Peach của Perfected mà không thấy nó tuyệt vời, hãy thoải mái nhắn tin cho tôi và chửi tôi. Bạn có thể mua nó tại Tesco hoặc các cửa hàng All-Weight, hoặc bạn có thể mua trực tuyến. Và đây là một bí mật mà bạn phải giữ cho riêng mình: Tôi sẽ cho bạn giảm giá 40% cho Perfected chỉ để bạn có thể thử Juicy Peach. Hãy truy cập perfected.com và khi thanh toán, hãy nhập mã diary 40. Tôi sẽ để mã này trong một thời gian, không phải mãi mãi, đó là perfected.com và sau đó sử dụng mã diary 40 khi bạn thử nó. Hãy chắc chắn rằng bạn gắn thẻ tôi trên Instagram và nói rằng “Steve, bạn đã đúng, nó thật sự tuyệt vời.”
    有很多關於我們為什麼會出現眼袋的誤解。
    我總是認為這是因為壓力大,沒有睡好覺。
    所以我做了一些研究,發現很多人並不知道其實…
    真的嗎?
    如果我不想再出現眼袋,有什麼自然且簡單的解決辦法?
    試試這個。
    約瑟夫·阿倫博士是一位經過認證的眼科醫生。
    他幫助數百萬人理解眼睛健康,並揭示實現更敏銳和更健康視力的秘密。
    我真的想和你談談很多誤解,因為我不知道什麼是真實的。
    當然可以。
    那麼,我的視力損失是不可避免的,這是真的嗎?
    不幸的是,隨著年齡的增長,會出現一些改變,這會影響你的視力。
    但是有很多事情可以幫助預防和減緩這一進程,我們將深入討論這些。
    然後偶爾我的眼睛皮膚會開始抽搐。這是什麼?
    眼瞼肌抽搐。
    這是你壓力的閾值。
    多休息,減少咖啡因的攝入。
    藍光呢?那有害嗎?
    來自數字屏幕的藍光在研究中一致顯示不會增加眼睛老化疾病的風險。
    而對使用藍光眼鏡的研究表明,這可能只是安慰劑效應。
    但如果你擔心藍光對你的影響,
    將手機移回兩倍的距離會減少75%的藍光曝光。
    越來越多的人開始比以往更關心眼睛健康。
    那麼我們的眼睛健康是變好還是變壞?
    當然。
    例如,現在全球大約有30%的人近視。
    但是到2050年,將有大約50%的人近視,這是因為我們的生活方式。
    那麼,花多少時間在屏幕上、待在室內、近距離看書是可以的?
    這取決於年齡。
    你是誰?
    你做什麼?
    而我認為最重要的是,為什麼這對你來說如此重要?
    我是一名驗光醫生。
    我是一家美國驗光學會的研究員。
    而且我是一名美國驗光學會的外交官。
    所以我在美國從事眼科護理。
    我看各種眼部疾病的病人,無論是診斷、管理視力問題,僅僅是近視或散光,
    到配戴隱形眼鏡,診斷眼底的不同疾病,
    然後開藥或療法來試圖防止情況惡化或幫助治療。
    除此之外,我還在各個社交媒體平台上主持一個教育網站,
    幫助人們了解眼睛、視力,尋找最佳視力產品。
    這真的回到我的使命,就是幫助人們今天看到最好的自己,
    同時也幫助他們明天保持最好的視力。
    當你思考我們作為人類在眼睛健康方面的狀況時,
    像宏觀的圖景,發生了什麼事?
    我不知道這是否只是因為我變老了,但我在想是否越來越多的人
    開始比以往更關心自己的眼睛健康,如果是的話,那是為什麼?
    而我們的眼睛健康是變好還是變壞?
    我想說,我認為人們對眼睛和視力普遍越來越感興趣。
    不幸的是,這部分可能是因為他們注意到更多問題。
    人們開始注意到眼睛疲勞或其他眼部問題。
    他們開始發現更多乾眼的問題。
    孩子們開始以更快的速度和更大的程度變成近視。
    由於這些因素,我們也在眼底看到更多眼部健康問題,
    這也反映在其他代謝疾病上,如糖尿病。
    這些問題顯著造成損害,並導致潛在的失明,
    所以有很多因素在其中。
    有什麼在改變?
    你提到的一些情況正在變得更糟等等。
    這表明有些環境或生活方式的影響正在發生。
    所以再次強調,有很多因素在內。
    當然,隨著人口老齡化,許多人開始進入老年群體。
    此外,我們還面臨著不良飲食的後果,許多人患有糖尿病、高血壓,
    以及所有這些會造成連鎖影響的其他疾病。
    然後我們的社會已經改變,特別是在生活方式上,超越飲食。
    還有,我們整天在做什麼?我們有多少時間花在近距離設備上?
    我們的社會有多麼專注於教育?
    我們在室內待了多少時間?
    所有這些事情都推動著我們作為一個社會在眼睛健康方面發生變化,
    並增加了罹患疾病和潛在視力損失的風險。
    這為何重要?
    你知道,我問這個問題是因為我認為人們在花時間聆聽你提供的所有教育之前,首先必須真的相信他們的眼睛重要。
    我知道聽起來像個瘋狂的問題,因為我們都能理解看東西是有用的。
    但有時在生活中,我覺得我們不會珍惜事物,直到我們失去它們。
    而我認為在你的工作中,你一定比以往更加看到了這一點,不是嗎?
    對,你完全正確。
    作為一名眼科護理提供者,看到多少病人或多少人在注意到問題後才來看病,這讓人感到非常沮喪。
    通常在他們注意到問題的時候,事情已經為時已晚。
    所以我能給任何人的最佳建議就是,不論你是否認為你的視力有問題,因為很多人會說:“我看得很好,我沒問題,我不需要看眼科醫生。”
    但我會說:“不,你絕對需要去。”
    有許多不同的問題,我們不僅僅是眼睛的視力問題,我們可以檢查出來的問題,還有超過270種不同的系統性和視力狀況,眼科醫生僅僅透過一次最簡單的非侵入性醫學評估就能進行診斷。而這僅僅是每年進行一次眼科檢查。
    給我一些例子,說明你在進行眼科檢查時發現的狀況。比如那些不知道自己有糖尿病的病人,通過檢查眼睛可以發現糖尿病,因為糖尿病會對血管造成損傷。我們可以在視網膜組織中觀察到出血情況。我們還能看到高血壓、高膽固醇的情形。曾經有病人我發現她們其實已經在眼睛裡有小中風的情況,因為在檢查眼睛的過程中發現的。眼睛本身也可能發生中風。我們可以看到膽固醇斑塊黏附在眼內的動脈上。有自體免疫疾病的情況。我們能在眼科檢查中發現這些。不幸的是,更嚴重的情況,比如腦瘤和多發性硬化症,我們也會檢查出來。
    我有一個故事想分享。我有一位病人,她年輕,才20歲,是一名大學生。她來是為了換新的眼鏡和隱形眼鏡,因為她需要上學,必須看得清楚。在那次很例行的檢查中,她並沒有其他問題。我檢查眼睛時看到一個出血點,一個血斑。但在眼睛後部會發生不同類型的出血。這種特定的出血稱為羅斯點。通常,我們只有在某人有更嚴重的狀況時才會看到羅斯點。你能告訴我你在哪裡看到的嗎?抱歉。
    所以,對於那些不看視頻而是聽音訊的人,我們這裡有一個眼睛模型。在檢查過程中,我們當然是透過角膜和瞳孔來觀察。通常我們會擴張瞳孔。如果我打開眼睛的內部,這邊看到的橙色部分就是視網膜組織。你可以看到小紅線,那是血管。視網膜的構造實際上很美,因為它有雙重的血液供應。它的血液是從後方流入,供應視網膜,但同時也有血管從前方進入視網膜,供應養分。所以這個出血點正好出現在眼睛的後部,稍微有點角度,但就在那裡。我想,這裡不應該有這個出血點。特別是對於一位健康的人,沒有其他的問題。
    她是多大年紀?她是一位20歲的大學女學生。通常我們在更嚴重的情況下看到羅斯點,不論是極度糖尿病或HIV之類的情形,所以我就想,這樣不對。我們需要做血液檢查。所以我最後將她轉介,基本上要求她做血液檢查。她沒有家庭醫生。所以我想,好吧,我們需要轉介你,但她要去上學了。我說,我會給你我的完整報告。我需要你去做這個檢查。然後COVID發生了。我就沒有收到任何回覆。結果幾周後,他們終於允許醫生回到診所進行緊急護理,以備我需要處理緊急情況。我打電話給那位病人,我只是想確認一下,嘿,怎麼樣了?你有去做那個血液檢查嗎?她說,你救了我的命。
    我很驚訝。她說,是的。幾天後,我開始感到非常疲憊,而且身體不舒服。於是我去了醫生那裡,帶上了你的報告。他們做了血液檢查,發現我需要住進重症監護室三天,因為他們擔心我會出血。她的血小板太低了,以至於她可能只是因為進行血液檢查就會出血。她有免疫性血小板減少性紫癜。她的免疫系統因為可能是一種病毒而攻擊她的血小板。血小板是負責止血的東西,對嗎?正確。這最終在她的眼睛裡顯現出來。這真是少數幾個例子之一,我想,哇。如果她沒有來,我會想,會發生什麼事情?對吧?所以我用這個作為一個很好的示範,因為我們即使每天、每周都能檢查出這麼多問題。對於眼睛的視力有很多誤解。我想我自己曾經相信的一個誤解是,視力損失是不可避免的,真的與我做什麼無關。而當你開始相信這個故事時,那就讓你失去了力量,並且會抹去你對改善視力的任何動力。
    這樣說是真的嗎?隨著年齡的增長,確實會發生一些變化,會影響你的視力。這些是一些你其實不太能夠完全控制的基本事實。就像你髮色會變灰一樣,這是不可避免的,這是被接受的。伴隨著年齡的增長,你會有白髮。對眼睛來說,也會出現這樣的情況,比如白內障,年齡相關的白內障,最終會發展出來。老花眼,這是四十多歲和五十初的人會出現的狀況,他們開始難以看近,需要把東西拿得更遠,然後開始戴雙光眼鏡或漸進多焦點眼鏡。這些情況無可避免地會發生。
    但幸運的是,在我們的生活方式中,有很多研究越來越重視的事情,可以幫助預防,甚至希望能減緩更具破壞性的致盲眼病的進程。所以你可以做一些事情,並且保持警覺,我很樂意深入探討這些。
    全球眼睛健康和統計數據中,我看到的一個令人震驚的數據是,大多數人會在2050年左右發展出近視,這是不是事實?相關數據是什麼?2016年發表了一項由霍爾登(Holden)所著的眼科學出版物。他們調查了近視或新近視的統計數據,更早之前,我們就已經知道近視在不斷增加。目前大約30%全球人口為近視,但到2050年,預計整個世界的近視人口將達到50%。在美國,5至19歲的孩子中,已經有約42%的人是近視。到2030年,這個比例預計將達到50%。而其他地方,比如東亞的日本,近視比例已接近80%到90%。真的嗎?為什麼會這樣?
    基因確實扮演了角色。隨著更多研究的推出,我們知道基因可能只占因素的30%左右。所以,如果你的父母是近視,或者有一位父母是重度近視,那你發展近視的風險會更高。但生活方式的其他主要因素歸根結底與城市化有關。如果你在大城市裡,街道非常緊湊並且不在開放空間中,你就不容易看到更遠的地方。你旁邊是一座座高樓,然後你進入的房子通常又小,像小公寓。而且我們社會中有太多的強調在教育上,要求孩子們近距離用眼。現在的孩子不僅被推動在教育上表現出色,還提前接觸教育並花更多時間學習。但父母也把數字設備當作看護者2.0,因此孩子們從小就面對著平板電腦。我們待在室內的時間實在太多了。有趣的是,我認為大多數人甚至沒有意識到我們的生活方式以及我們在室內盯著的東西會改變眼睛。我們都在假設,眼睛就是眼睛,而我們認為肌肉是可以鍛鍊和鍛煉的。我可以去健身房舉重,我的肌肉會改變。但眼睛變化的概念對大多數人來說,卻是相當驚訝的。我們是如何知道這些的?
    從統計上來看,我們已經觀察並收集數據數十年,看到人們逐漸變得越來越近視。對於可能出現此現象的理論已經提出。眼球在生理上的變化證據是,隨著你成長,進入青春期,身體在生長,眼球實際上會向後生長,朝著大腦移動到眼窩中,這變化不需要太大。眼球每長一毫米,近視眼鏡的度數會改變約三個屈光度,這是一個非常大的變化。因此如果某人的眼球長了兩毫米,那已經是我們分類為重度近視,這會增加眼病的高風險,如青光眼、白內障,甚至視網膜剝離。而且還有稱為近視性黃斑病變的現象,這是通常隨著年齡增長出現的一種黃斑退化。這一毫米、兩毫米的增長是與生活方式有關的,大部分都是這樣。
    那麼,多少螢幕時間、多少時間待在室內、以及近距離看書是合適的呢?是否有每日的推薦標準?美國小兒科學會提出了一些建議,這些建議在某種程度上依賴年齡,尤其是對於年幼的孩子。但我認為,對於生命的前幾年,他們不建議孩子們看螢幕。為什麼?因為又有研究顯示,不僅對於眼睛的發展,還包括神經系統的發展。我不是這方面的小兒神經學專家,因此不太能發表看法,但我們確實有相關的建議。我鼓勵任何在聽的人,如果你有小孩,或正在考慮要孩子,務必要了解這些建議,因為它們對孩子的發展和成長有影響。至於像你我這樣的成人,我們在近距離用眼上花了多少時間呢?一旦過了20、25歲,近視發展的速度幸運地會減慢,近視率確實會減少。但大約10%的人口仍然可能會加重近視度數。而這部分的原因再次與教育以及你在室內和使用數字設備的時間有關。
    有許多研究關於戶外時間的情況,顯示花更多時間在外面可以減緩近視的出現和進展。大多數研究提到,約需90分鐘到兩小時的戶外活動,可以抵消孩子們的近距離工作。因此,每天花大約90分鐘到兩小時在戶外遠望,這是其中之一。各種研究還會考量他們在戶外的時候是否也在近距離做事情,或者只是單純地在戶外,這尚未完全了解。是陽光嗎?是戶外光線的明亮程度嗎?還是特定的陽光波長在某種程度上傳遞到眼球後方促使其生長或不生長?還有一種想法是,我們周圍的世界在室外聚焦在視網膜時,可能會向眼球後方發送不同的信號。
    因為他們在研究近視進展的過程中做了很多研究,其中一個領域與光線如何聚焦在視網膜的不同部分有關。我想對於所有戶外活動的時間,我要稍微後退一下。這些研究在很大程度上是基於調查的。因此,他們對於人們實際在戶外獲得的光線量並不百分之百確定。目前他們正在利用健康追蹤器並將其提供給兒童參與這些研究,以便真的追蹤他們在戶外的光線暴露量,這樣可以獲得更客觀的數據,以理解近視進展的風險。我在想維他命D是否在其中扮演了一個角色。這也在一些研究中被假設和探討。此外,運動和日常活動中的更多運動也是相關的。因此,在這方面有許多不同的研究。但目前,甚至有來自台灣的一項研究,他們正在實施一項政策,就是每天必須至少在戶外待90分鐘到兩小時。他們注意到,在過去十年裡,兒童近視的發展有所減少。是否真的有助於減緩進展仍有一些爭論。因為即使最近的一項總體分析也表示它對近視進展並沒有統計上的顯著性,但確實延緩了近視的發作。
    可以逆轉近視嗎?不可以。好吧,所以如果我因為生活方式或其他原因變得近視,我不能僅僅投入大量的戶外時間也逆轉它,然後開始凝視遠方等等。因此,對於什麼是真正的近視有一個理解。而這與眼球的延長有關。如果你想要找到某種方法實際上逆轉近視,你必須找到一種方法將眼睛的那部分向前移動,但我們尚未能做到這一點。我知道在社交媒體的世界裡,有人會聲稱他們已經做到這一點,使用各種方法。這些聲稱的人通常是在賣一些不基於科學的東西。進行研究來證明這一點應該是很簡單的,但事實上,它並沒有顯示出來。大多數人如果正在花更多時間在戶外,或者他們正在進行任何形式的眼睛練習以嘗試逆轉近視,他們很可能正經歷一種稱為偽近視的情況。就是他們過度使用眼部肌肉,以致於他們或多或少有些痙攣,並且肌肉使他們覺得他們近視。但最終,走到戶外,花更多時間在戶外,停止頻繁盯著手機,他們學會放鬆眼部肌肉。突然之間,他們又能看得更好了。
    這是一部分我個人的擔憂,因為有時非常少見的情況下,我會在這個錄音室裡待九、十、十二個小時。我在嘉賓到來之前做研究,然後我們坐在這種距離,十分專注。而且這是一個黑暗的房間,等等。然後當我走到外面時,頓時發現我看不到車牌號碼。我以為我的視力在下降。但根據你所說的,聽起來我可能正在經歷一點偽近視。你可能是的,當然,我並沒有對你進行眼部檢查,也不知道你的情況。可以問一下你上一次眼睛檢查是什麼時候嗎?哦,沒有評論。是很久以前了。原因又是因為我總是認為我的眼睛都很正常。所以,也許,該問一下,大概七年前的事吧。所以很難說,你知道,也許有一點的近視。這可能是你在室內使用眼部肌肉過度,以至於你已經習慣了持著那種感覺。想一想,就像舉一個五磅的重物一樣。你整天都舉著,對大多數人來說,最終如果舉得夠久,可能會感到眼部疲勞,並且人們會在一天結束時感受出來。但當你走出去時,你就習慣於將五磅重物舉在水平面上。所以你需要學會,嘿,我可以放鬆這個,放下它。所以這是內部眼部肌肉的構成部分,稱為睫狀體,不幸的是,它與你的骨骼肌不是同一種肌肉。因此,即使進行眼部練習,也無法加強該肌肉。
    所以眼部練習不管用嗎?以視覺治療或保健的形式進行的眼部練習可以起作用,但他們並不是在鍛煉肌肉。他們實際上是在改善你的大腦與那些肌肉之間協調的信息傳遞。因此,某些特定的雙眼視力障礙,比如有融合不良的人,他們無法將眼睛移動以使其向前,以便讓一頁紙保持單一的清晰圖像,或有些人有調節能力的喪失,他們改變焦距能力以保持近距離物體清晰的能力。這些類型的雙眼視力問題可以通過訓練大腦與肌肉之間的溝通來訓練。
    我應該從我的父母那裡尋找有關視力未來的線索嗎?因為我的父母在看東西時,總是把一切都保持在臉的一米長度上。當我年輕的時候,經常取笑他們,認為這太可笑了。我會給他們看我可以從一厘米的距離閱讀。他們卻要把書拿到臂展的距離,但我想等我到了五十、六十歲時,他們肯定會笑到最後。當然。因為基因或其他因素。
    所以再次強調,即使沒有遺傳學,眼睛老化的方式也會導致眼內的晶狀體發生變化。
    如果我打開這個眼睛模型,讓我試著不把眼球裡面的東西弄灑出來。在眼睛的前面部分,你會看到角膜。這是眼睛的最前端部分,是眼睛的透明窗口。
    好的。在它的後面,自然有虹膜,眼睛的顏色部分,所以有棕色眼睛、藍色眼睛。在那之後,你有一個晶狀體。這被稱為晶狀體。它有幾個不同的部分,我把那些放在一旁。但這個晶狀體的大小大約和M&M糖一樣。我把這些放在一起,差不多是這個形狀。
    當你出生時,這個晶狀體是透明且薄的。因此,眼睛內的肌肉會拉伸這個晶狀體以改變它的形狀。這有助於你在小時候能夠看得清楚到你的鼻尖。隨著年齡的增長,這個晶狀體每年都會獲得一層額外的層。當你變老時,如果你曾經上網搜索一些圖片,可以看到環形或這些小線條。這就像在看樹的年輪。所以你可以基本上數數那些年輪,看看這個人的年齡。
    所以當大家大約到了四十歲初期時,有一些算法能高精確度地預測這一點。在學校時,我曾經把它們記住。我現在不太需要再用它們了,所以我已有一段時間沒有想過這些。但隨著這個晶狀體變厚,基本上每年都會變厚。它會到達一個點,晶狀體內的晶體開始改變形狀。它們變得更加結晶化、剛硬。因此,即使眼睛內的肌肉仍在拉伸這個晶狀體,它就像在拉著一顆硬而僵硬的大理石。它不再想改變形狀了。因此,這就是為什麼人們會漸漸地感覺到,我的視覺不再那麼清晰。而這種情況逐漸變得越來越糟。最終,當你接近五十、六十、七十、八十歲時,這個晶狀體會繼續增厚、變硬。但隨後晶體開始變色。它們從透明變成淡黃色,然後變成更深的黃色或白色。這就是我們所稱的白內障。因此,人們的視力會因為白內障的顏色過於濃密而失去視力,光線無法過濾,無法通過到達眼睛後面的視網膜了。
    那麼你們怎麼辦?切除它嗎?所以,幸運的是,白內障手術是一項了不起的手術。我認為它可能是目前最令人著迷的手術之一。現代白內障手術,他們要麼使用激光,要麼實際上需要開啟眼睛的某些部分,但他們使用一種稱為超聲乳化的程序。這基本上是使用超聲波將晶狀體粉碎成灰塵。然後他們會有一根小的吸管將所有的顆粒吸出眼外。然後在那個地方插入一個新的塑膠晶狀體。這個新的塑膠晶狀體可以根據你需要的眼鏡處方進行設計。
    好的。對你和我來說最吸引人的是,這種白內障手術形式已經在幾代人之間不斷演變和改進,但他們目前正在研製的新晶狀體植入物實在是卓越。因為現在他們可以製作多焦點鏡片。根據你使用眼睛的方式,這些鏡片可以改變形狀。這基本上使得某些情況下不需要配戴雙光眼鏡,甚至不需要眼鏡。我一直在想,哇,現在這項技術在哪裡?在30年、40年之後,當你我正在考慮這些問題時,它又會走到哪裡呢?誰知道我們會擁有什麼。我想我們會有像相機一樣的東西。我希望如此。人們在研究這類東西嗎?我敢打賭,有人在研發某種相機,電子眼球。你知道,五、六年前,我聽說過一些研究有人在討論這個。但從那時以來,事情似乎變得安靜下來。過去幾年,對於製作擴增實境隱形眼鏡的興趣和研究相當引人入勝。然後有一個最新的進展,就是第一次整眼移植。這是最近出現的其中一個最酷的事情。這是一個眼睛移植的案例。因此,一位男士受傷了,他曾是美國軍人,但在工作中發生了意外。對他的臉和眼睛造成了電擊損傷。他最終進行了部分面部移植和整個眼睛的移植。這是一個前所未有的移植。眼睛如此獨特而複雜,因此當他們最終進行這次移植時,對眼科護理的領域造成了一些衝擊。我剛讀了一篇在JAMA上發表的一年期刊,基本上總結了這過去一年來的情況。令人驚訝的是,這只眼睛成功地連接到了視神經,因為眼睛再次是如此複雜。因此,他們不僅必須將肌肉連接到眼球,還必須將供體組織的視神經連接到宿主。保持合適的血液供應,確保它不會排斥,是一項非常困難的任務。而現在他們發現,在我剛讀的最新論文中,眼睛仍然運作良好,還在供血。它正在製造眼內液,即眼內清液。通過功能性磁共振成像和視網膜電圖檢查,他們能夠顯示出電活動傳入患者的大腦。不幸的是,他並沒有任何視力,無法感知光線。但我認為這只是展現我們實際上可以嘗試這個的第一步。
    我們可以確保它實際上是安全的。
    所以這真的很迷人。
    天啊,這只是時間的問題,不是嗎?
    你提到眼睛是複雜的。
    我正在閱讀一些關於眼睛的統計數據。
    這讓我震驚。
    眼睛包含超過兩百萬個工作部件,被認為是身體中第二複雜的器官。
    我想大腦是第一。
    而眼球實際上是大腦的延伸。
    對。
    眼睛後面的視網膜
    通過視神經直接與大腦的許多部分進行通訊。
    你的眼睛每小時能處理三萬六千條信息。
    在你的一生中,眼睛將處理兩千四百萬幅圖像,貢獻你總知識的85%。
    還有一個評論說眼睛是靈魂之窗,
    顯示出眼睛是如此具表達力,以至於可以揭示我們的狀態,
    這正是我們剛才談論過的。
    真是太瘋狂了,這個關於我總知識85%的統計基本上
    將來自我的眼睛。
    當你這樣說時,我有點理解,因為我在閱讀,我在看,我在通過我的眼球學習,
    但這也是保護我們眼睛的原因。
    你提到的那些事情,白內障和其他一些眼部問題,
    尤其是白內障,這是否是我通過更好的生活選擇來避免的事情?
    吸煙的人、喝酒多的人,他們的氧化程度會增加。
    所以白內障的形成主要是由於眼內的氧化壓力。
    事實上,人體內最多的維生素C就在眼睛裡,它浸泡在一種溶液中,
    環繞著晶狀體,幫助防止它氧化。
    所以最好的建議是儘量不吸煙,喝酒也不要過多。
    陽光在晶狀體的老化中也起著作用。
    因此,有關年齡相關眼病的流行病學研究發現,
    花更多時間在戶外而沒有陽光保護、沒有寬邊帽、沒有墨鏡的人,
    更有可能發展成像白內障這樣的病症。
    白內障有不同類型,有一種特定類型的白內障叫做皮層白內障。
    這種看起來有點像自行車的輻條。
    如果你像我在檢查室裡那樣看眼睛,你會看到這些輻條。
    這些已被發現與紫外線光的暴露更相關。
    至於補充劑、維生素這些東西,
    因為像維生素C這樣的水溶性維生素,
    一旦你體內有足夠的維生素C,你就只會把多餘的排尿出來。
    所以有研究表明,對那些營養不良且沒有足夠維生素C的人來說,給他們維生素C可以幫助延緩或減緩白內障的發作。
    但如果你已經獲得了足夠的營養,額外攝取維生素C,
    可能不會特別延緩白內障的發作。
    實際上,我是從你的Instagram上學到了一些東西,
    我覺得這對我將大有裨益,
    因為我是一個在手機上花費很多時間的人,真的。
    你讓我注意到實際上iPhone上有一個功能,
    這可以幫助我潛在地延緩我的近視。
    也許。因此,幸運的是,眼護社區並不是唯一意識到使用設備近距離的問題的人。
    但幸運的是,無論是Apple的iPhone,
    還是其他手機製造商,製作這些設備的公司,
    現在都有軟體來追蹤,你的手機真的拿得很近。
    我們希望你能把它推得更遠。所以幸運的是,他們確實有這些
    通知,大家可以開啟。我承認我開過一段時間,
    然後最終我對此感到非常厭煩,想把它推得更遠。
    所以我開啟了它一段時間,最終把它關掉了。
    但也許我得再次把它開啟。保持良好的榜樣。
    這是在2023年發布的一項功能,它基本上會在你的手機,
    在12英寸還是什麼距離發送通知給你?
    我不太記得具體是多近。但據我們所知,平均而言,
    人們會把手機和設備保持在離臉大約八英寸的距離。
    所以非常近。而且考慮把它推得更遠是很重要的。
    這部分可以是因為眼睛疲勞,可能是近視,
    還有藍光,我知道人們對藍光世界越來越擔心和感興趣,
    特別是自從COVID以來,那個時候真的引發了很多關注。
    但只需把你的手機向後移兩倍,這樣就能減少你
    75%的藍光暴露。所以如果你擔心藍光對你的影響,
    就把手機向後移幾英寸,
    這將自動減少你來自那個設備的藍光暴露。
    我不認為大多數人知道這個功能甚至存在,
    因為我不認為Apple真的有宣布它或進行營銷活動。
    但在你的手機或iPad等的設置部分,
    它在螢幕時間下。在螢幕時間下,有一個按鈕叫做螢幕距離。
    它顯示為了減少眼睛疲勞和兒童近視的風險,
    螢幕距離會提醒你將具備Face ID的iPhone或iPad保持在推薦距離。
    小字裡面說螢幕距離的工作原理是通過測量螢幕
    和你的眼睛之間的距離。相機不會捕捉影像或你的臉,收集到的數據
    將保留在設備上。所以如果我們點擊繼續,然後它會說這是螢幕距離的工作原理。
    螢幕距離鼓勵你將iPhone和iPad遠離,以支持你的
    視力健康。下一部分說視距或觀看距離。
    iPhone或iPad應保持在臀部距離的建議距離為30厘米。
    有趣。
    這些都是建議,但到底有多少人真的會遵循呢?
    沒有人。
    是啊,這真的很難。我是說,你會看到人們這樣做,隨著時間的推移越來越接近。他們的孩子們可能更糟,因為他們的手臂本來就比較小,但他們會把手機螢幕靠得非常近。他們希望手機螢幕佔據他們視野的全部。因此,我覺得這是一個好習慣。我認為這是一件事情,告訴我,你已經開啟它了嗎?你有使用過嗎?
    我在準備你今天來的時候開啟了它。所以在研究你的時候,我才知道它的存在。我已經開了大約一天。坦白說,我還沒有收到通知,但我覺得它開的時間不夠長,我還不能對它有任何意見,但你說這讓你覺得煩人。所以如果它讓你覺得煩,那肯定也會讓我覺得煩。
    所以我的挑戰是,晚上我大多數時間戴隱形眼鏡,然後在晚上把隱形眼鏡取下,然後改回眼鏡。有時候我會躺下,然後脫掉眼鏡,因為我近視得很厲害。我想看螢幕,但我必須把螢幕放在我臉前面幾公分的位置,因為我真的近視。然後,它就會一直給我警告,並且當我把手機移回去的時候有幾秒鐘的延遲,才會再次顯示螢幕。因此我做得非常多,我知道我應該把螢幕拿遠一些,應該休息一下,但這拖延了我的工作效率。這就是原因。不過,這是一個很好的例子。我可能會重新開啟它,看看效果。如果你有孩子,你可以讓他們的設備也開啟這個,我想他們可能也不會做什麼生產性的事情。是的,我認為如此。我覺得為孩子們樹立榜樣,並試著意識到你在孩子面前使用手機的時間也是一個好習慣,因為你的孩子將會看到這些,他們可能會模仿這種行為。
    我想跟你談談我眼睛下的黑眼圈。這是一個我知道很多人都有興趣的主題。關於我們為何會有眼袋,有很多誤解。我認為大多數人認為眼袋是因為他們累了或其他原因。而眼袋和黑眼圈之間有什麼區別嗎?
    當談到眼袋和黑眼圈時,黑眼圈確實是人們非常關注的問題。這在網上是一個熱門話題。我常常看到人們在眼科診所問這個問題。眼睛下的黑眼圈在技術上與眼袋是不同的,但如果你有眼袋,這會使黑眼圈的外觀變得更糟。因此,在診所中我們首先會考慮一個人的皮膚色素,黑眼圈只是因為他們有更多的色素。如果你是一個經常在陽光下待的人,你會更可能在眼瞼周圍發展出較深的膚色。眼瞼是身體上最薄、最脆弱的皮膚組織。事實上,很多人不知道,低眼瞼罹患皮膚癌的風險其實相當高。因此,佩戴寬邊帽或太陽眼鏡以保護眼睛免受陽光損害是很好的。
    另一種情況是,如果你有血管的變化,比如我本人就有很淺的膚色。如果我有嚴重的過敏,那會使圍繞著我眼瞼的血管擴張。這樣你就會更容易看到血管透過皮膚的顏色。然後還有眼窩陰影的效應。因為有些人的眼窩,眉骨更突出,可能會在下眼瞼上投射陰影。這是眼袋也會使眼瞼看起來有黑眼圈的原因,因為眼瞼腫脹。眼瞼的腫脹可以有多種原因。過敏是其中一個重要原因。淚膜中的鹽分含量,以及你身體裡的東西都能引起這些變化。我知道對於我自己,如果我有一天放縱自己,吃了一堆油膩又美味的披薩,第二天早上,我會感覺我的臉部皮膚可能會稍微腫脹。幸運的是,這種情況幾小時內就會消失。但這就是為什麼很多時候,即使只是做冷敷,你會看到人們把黃瓜放在眼睛上。許多時候,這更多是因為冷卻的溫度。做冷敷10分鐘,最多15分鐘可以減少一些腫脹,至少能幫助改善外觀。所以如果我前一天晚上飲食非常鹹,我隔天醒來有眼袋的概率會更高?可能會。
    好的。我試著研究一下這個問題,看看是否有任何正式的出版物,看看這是否真的存在。我找不到任何資料。但根據我自己的經驗,如果我吃了非常高鹽的飲食,在過去的八年裡,我確實做得更好。我知道你也是,會考慮自己的飲食,這如何影響我,吃東西後我身體的感受。因此我注意到,如果我有一天放縱自己,那種情況就會發生。那麼,這大致上,鹽在生理上作用的原理是什麼?
    舉例來說,你的淚膜,你的淚水。我知道有些人會說,「嘿,如果我看了一部悲傷的電影,晚上哭泣的話,第二天早上我眼睛會非常腫。」因為你的淚水中含有鹽,而如果你曾經哭過並品嚐過你的淚水,那它的味道是鹹的。所以挑戰在於,當你攝入鹽的時候,會將液體吸引到組織中。
    所以,如果人們在前一晚哭泣,眼淚中的鹽分基本上會進入淚腺,並停留在眼睛和眼瞼的表面。然後這可能會使液體進入那些組織。水合作用在這裡也扮演著角色。這也是研究中被探討的內容,但結果並不是非常確定。我認為水合作用仍然是我們需要關注的,我確實鼓勵人們至少意識到自己的水分攝取。關於乾眼,有一些研究表明,飲水較多的人往往有 menos 嚴重的乾眼症狀。當我看到一些人眼睛下方有眼袋時,我曾經想過:「好吧,我仍然有點認為這只是意味著他們沒有睡好覺。」不過,我最近進行了一個直播,在那之前我做了一些研究,並試圖深入探討這個問題。他們已經研究了睡眠的質量、睡眠時間,以及眼下黑眼圈的主觀和客觀表現。他們發現,如果你沒有得到良好的睡眠,客觀上你的眼下黑眼圈並不會改變,但你對自己形象的主觀感受會下降。因此,他們發現無論是睡眠還是壓力,你都會認為自己的眼下黑圈或斑塊變得更大,但實際上,客觀上並沒有改變。因為他們可以測量從你皮膚表面反射出的光線類型。所以他們可以看出有多少色素以及反射出什麼類型的光。於是他們發現,「哦,這純粹是你對自己的主觀看法在疲憊時似乎更糟糕。」那麼,壓力呢?因為我想到的是我見過的一些人,他們眼下有大眼袋,眼睛看起來有些暗。我總是認為這是因為他們的壓力和缺乏睡眠。但你說這不一定正確。至少在我能閱讀的幾篇過去五年內發表的研究中,似乎並未找到結論性證據。當人們沒有睡眠或處於壓力下時,會發生其他生理變化,對吧?皮質醇的釋放、身體的炎症都會變化,荷爾蒙也會改變。所以這些可能都扮演著某種角色。但目前來看,這似乎對眼瞼的真正色素生成影響較小。好的。關於黃瓜和冷敷等東西,這些在改變黑眼圈和眼袋的外觀上是否有效呢?因為當我參加「龍穴」這個英國的電視節目時,有時候我睡得不夠好,進到攝影棚時,化妝師不會對我說什麼,但她會把黃瓜放上去。我知道她想表達什麼,她是在說:「你看起來糟透了。」但她不會直接這麼說。這總是在我沒有睡好的時候發生。所以我將此聯繫在一起,想,「好吧,她知道我今天眼睛看起來不太好。」那麼,裡面的黃瓜真的有用嗎?我相信,涼爽的效果會導致血管收縮,幫助組織減少腫脹。就像如果你非常用力地撞到膝蓋或肘部一樣,它會腫起來,會稍微有點炎症。因此,將冷敷敷在上面可以暫時幫助,但我不會超過15分鐘。這是因為如果你持續時間超過15分鐘,血管可能會朝相反的方向發展,導致更多炎症。有其他的東西,比如眼霜,市場上有各種各樣的眼霜。其中一些確實有效地幫助收縮,有些則是真正促進去除色素的。很多這些產品可以產生效果,但去除色素需要幾個月的時間。因此,你需要每天使用兩到三次,持續14到15周。但除此之外,如果某人嘗試了所有其他的途徑,並與他們的皮膚科醫生或任何類型的眼科醫生交談,但情況仍然沒有改善,則有一些手術可以幫助改善眼袋和黑眼圈的外觀。那些手術是如何進行的呢?它們要麼使用各種光源或光療法來幫助去除色素。當涉及到這些療法時,必須格外小心眼周圍,但確實存在。然後還有填充劑,例如使用透明質酸填充劑來改變眼周的陰影效果。還有一種被稱為眼瞼成形術的手術,這是一種真正的眼瞼手術。為此,你需要去看專注於這些療法或手術類型的眼科醫生。所以,如果我不想再有黑眼圈、眼袋,那麼有什麼自然簡單的解決方案呢?我仍然鼓勵良好的睡眠、健康飲食和保持水分。我認為所有這些都是好的習慣,因為我們知道它們在許多其他方面會影響身體。如果某人真的在與此作鬥爭,那麼你可以考慮不同的眼霜,但我絕對鼓勵人們諮詢醫療提供者,無論是皮膚科醫生還是專注於這個領域的眼科醫生。關於紅光療法呢?紅光有很多益處。很高興你提到這一點,因為這是我最近深入研究的內容,特別是針對眼睛的多個方面。具體就眼袋而言,我可以說有一些較新的文獻表明紅光療法可以幫助去除眼瞼周圍的色素,讓眼瞼看起來更年輕。不過,我要提醒小心,因為市場上有許多提供紅光療法的產品,但它們並不是很好地標準化。
    因此,也有一些出版物顯示,有些人因為使用各種紅光療法和在網上購買的設備而對眼睛造成了損傷,因為生產商所聲稱的實際上並不是他們在研究中測量的內容,並且發現,嘿,這是什麼類型的波長?這個設備產生了多少能量?因為它不是特定的波長。波長很重要,但紅光中的能量也同樣重要。如果能量過多,就可能透過眼瞼進入眼睛並造成損傷。所以我認為這一點非常重要。對於眼睛方面的研究仍然是非常早期的。所以我建議要謹慎,確保任何在聽的人,如果你考慮紅光療法或專門考慮為眼部護理購買紅光設備,絕對要諮詢專門從事該領域的專家。不過紅光,你對紅光在不同領域聽說過多少?
    我聽說過很多,但我對它並不了解太多。我在家裡有兩個紅光面板,是作為禮物送給我的。我的伴侶有一個。事實上,我們基本上是在某一年的聖誕節給彼此買了一樣的禮物。不過我們確實問過自己,有一天我們坐在面前,說,這對我們的健康有什麼作用?我們可以直視它嗎?
    你得到的設備有配備護目鏡嗎?
    沒有。所以,我的擔憂之一在於,究竟發出的光波長是什麼,實際上能量是多少,以及你坐離設備多遠?具體的推薦是什麼?特別是在眼睛方面,有證據表明紅光療法可以幫助改善乾眼症。紅光療法可以幫助減緩黃斑變性。黃斑變性是什麼?年齡相關的黃斑變性是老年人失明的主要原因之一。通常是50歲以上的成年人。實際上,如果你超過40歲,有人是法定失明,那麼50% 的原因是由於黃斑變性。因此,有關紅光在眼睛中的一些最佳研究是針對黃斑變性。事實上,它目前已在歐洲獲得批准並使用。它在美國還沒有獲得批准,但正在進行FDA的試驗。但這是一種紅光療法。它不僅僅使用紅光,還使用一些近紅外光和一點類似黃色的光。他們在眼睛中進行間歇性的照射,持續幾週,然後幾個月後再次進行。針對黃斑變性,他們幫助證明,眼睛後部累積的蛋白質不僅可以減少,還可以減緩黃斑變性的進展。對於某些人,甚至可以恢復視力。它們確實可以幫助人們看得更清楚。使用紅光。使用這種紅光療法。因此,仍然是非常早期的研究。目前,所有這些家庭設備的挑戰,無論是用於乾眼症還是用於黃斑變性,依然存在對功率密度和眼內溫度潛在變化的擔憂。因為這可能會造成損傷。亞洲和澳大利亞也正在對兒童近視進行紅光的使用和研究。因此,這是一個非常令人著迷的話題。我期待著隨著更多信息的出現而推進這方面的研究。不過,就我個人而言,當深入了解並嘗試理解它時,這使我感到擔憂,因為我認為對於它的工作原理以及哪些設備是安全的、哪些設備則更需要尋求醫療提供者的幫助,似乎沒有足夠的標準化或理解。我在《自然》雜誌上讀到,2022年的一項研究中,20名參與者接受了每週兩次為期三周的紅光療法,發現他們的淚液減少和其他乾眼症狀有改善,與安慰劑組相比。淚液減少。那意味著什麼?所以乾眼症再次是一個紅光療法目前正在利用的領域。有關紅光對乾眼益處的幾項研究。不過認為其幫助最多的兩個領域是幫助你產生更多自己的自然淚液,因為紅光可以關閉組織中的炎症,幫助你基本上使細胞的能量更高。細胞內的線粒體可以被某些紅光的形式激活,並且一氧化氮也會產生,然後抗氧化劑的含量也會增加。因此,在老鼠及現在在人類中,他們發現淚液的產生可以改善。這有助於乾眼症。這有助於乾眼症。但同時,紅光也可以幫助上眼瞼的梅氏腺。你的眼瞼大約有25到30個腺體,無論是上眼瞼還是下眼瞼。你能在那上面給我指示一下嗎?那,嗯,實際上是在眼瞼上,眼瞼應該是前面。它們在前面,是的。所以我的上眼瞼大約有30個梅氏腺,而我的下眼瞼則有25到30個。每次你眨眼時,這些腺體都必須釋放一些油脂,以防止你的淚液蒸發。因此,這涉及到許多意義,但隨著年齡增長,這是一個很大的因素,但你也可以談論設備的使用,以及當我們盯著設備時,不會像平常那樣頻繁眨眼,也不會完全眨眼。因此,再加上飲食和其他炎症因素,這些腺體停止產生油脂。它們變得發炎,油脂從清澈的液體變為濃稠的蠟狀物質。它們變得黃色、混濁,停止將油脂釋放到淚液層中。
    因此,紅光療法以及其他療法中,紅光被發現能幫助產生油脂,至少有些改善。我認為關於紅光對於睫狀體功能障礙的研究仍處於初期階段,但我們有一種不同形式的療法,稱為 IPL(強脈衝光),已獲得 FDA 批准用於治療乾眼症的睫狀體功能障礙。是否有關於紅光在近視方面的研究,即紅光與近視的關聯?如果我看我在家中的紅光面板,這有助於改善我的近視與逐漸加深的問題嗎?
    目前有關紅光在近視方面的研究正在進行中,主要針對兒童。至於您在家中的設備,我對其波長毫無頭緒,對於其功率也不清楚。正在研究和使用的設備通常是家用的桌面型設備,孩子們每天早晚各注視大約三分鐘。這些研究結果顯示,它們能夠減緩近視的進展速度,甚至對於尚未發展近視的孩子,也能防止他們發展近視,這真的很迷人。至少有一項研究檢視了這些設備,並且有一些擔憂,可能功率密度過高,可能會對兒童的眼睛造成損害。因此,這仍然是一個十分活躍的研究領域,我不會建議人們故意注視紅光,除非有醫生針對某些情況開處方。就我而言,紅光基本上是在刺激細胞中的線粒體,這就像細胞的引擎,讓它產生更多有益物質,尤其是細胞用來獲取能量的 ATP(腺苷三磷酸)。
    至於凝視太陽的問題,因為我在年輕時被告知太陽不要直視,然後我長大後,有人告訴我可以凝視太陽,現在我不知道哪個才是對的。其實,真的不要凝視太陽。就算只是一秒鐘嗎?不要。因此,挑戰在於,陽光特別是早上的陽光對眼睛有益,當然,接近傍晚也有助於向大腦傳遞信號,告知「陽光上升、陽光下降」,這有助於影響你的褪黑激素產生。然而,直視太陽是非常危險的,太陽的能量極強,會很快燒傷視網膜內部的細胞。我現在有一位病人,她的視力並未達到 20/20,檢查她的眼睛時發現她的視網膜上有燒傷的洞,這種情況被診斷為太陽性視網膜病。而我就詢問她是否有直視太陽,她回答說「是的,我從小就進行日光凝視,最近在佛羅里達,我凝視了太陽,持續了幾分鐘」現在她有永久的小盲點,已經無法看到 20/20。
    在眼睛的顏色部分是哪裡?不是的,顏色部分是虹膜,但光線透過眼睛時,經過角膜和晶狀體的強烈放大,最終聚焦在眼睛背部的黃斑或中央凹(fovea)。想像一下,如果我們去酒吧玩飛鏢,眼睛後面的黃斑就像飛鏢的靶心,因為這部分是你看得那麼清晰的原因,無論是在閱讀文字、學習或是看朋友和家人的臉,都需要使用眼睛後面的這個靶心。所以當有人凝視太陽時,會將所有的光能量集中在那個區域,短短幾秒鐘就有可能對那個組織造成化學損害。
    因為「日光凝視」這個詞是否與某種靈性相關,我想我在巴厘島時,人們告訴我「不,你可以日光凝視,這對你有益」。日光凝視究竟是什麼?通常這涉及到某些宗教或靈性實踐,人們通常在我理解的早晨或傍晚,太陽即將落下的時候凝視太陽,因為那時光線是間接彎曲的,可能不會造成過多的熱化學損害,但仍然存在很高的風險,因此最好還是不要直視太陽,或者嘗試偏離著看,特別是在陽光最強的時段(通常是上午10點至下午4點),最好戴上紫外線防護眼鏡,不僅因為紫外線能穿透眼睛,還因為紫外線能損害眼瞼的皮膚,甚至造成眼睛表面日曬傷。
    謝謝你,這些資訊真的很有用,我不會看太陽。因為我有一位朋友告訴我日光凝視對身體有幫助,你應該這麼做,但我會相信你。您剛才提到的藍光,這是從我們的設備上發出的,這對我的眼睛有害嗎?藍光是來自太陽的,能量非常高,可能會在眼睛內部造成老化的變化,而來自數位屏幕的藍光則沒有足夠的能量,研究結果始終顯示不會增加眼睛老化疾病的風險。
    這只是影響我的睡眠
    潛在地?它影響你的睡眠,還有一些說法認為藍光會影響你的眼睛疲勞,但再次強調,關於藍光眼鏡和使用設備的研究顯示,藍光並不會對眼睛疲勞產生很大影響。許多人會聲稱,他們有很多患者進來,根據親身經歷說:「哦,我戴上藍光眼鏡後,眼睛感覺好多了」,而這可能僅僅是安慰劑效應。也有可能是許多藍光眼鏡都具備防眩光或無眩光的保護功能,而防眩光可能改善了他們的專注力,讓他們在盯著設備時不會有那麼多的眩光問題。但目前還沒有具體的證據顯示藍光與眼睛疲勞有關,但我們知道藍光可以影響你的睡眠。你有什麼樣的電子產品?我不知道為什麼,但我假設作為一個不是眼科醫生的人,你家裡一定有很多用來了解眼睛和視力的電子產品,是這樣嗎?我錯了嗎?我是說,我是的,我有多個電腦屏幕開著,我的手機屏幕全天候打開。前幾天我在咖啡店裡發短信給朋友,我說我有兩台筆記本電腦開著,你知道的,我在這裡加倍使用藍光,所以發生了很多事情,但好吧,有沒有一些你因為意識到對眼睛的影響而保持紀律的做法,特別是關於藍光方面的?不,所有的都是關於整體眼睛健康。對我而言,最重要的事就是飲食。好吧,那我們就來談談飲食吧,好的,我需要知道關於飲食和飲水的哪些信息,以確保我的眼睛健康保持最佳狀態?他們已經針對老年眼病的生活方式因素研究了很多年。關於飲食的最大一個事情甚至有更近期的出版物,我的導師茱莉·波提特(Julie Poteet)是眼科醫學營養學會的前任會長(我是一名成員),她甚至引起我注意了這份今年剛發表的美國營養學雜誌的文章。他們研究了AREDS,即年齡相關眼病研究的原始出版物,該研究擁有大量的人群,例如4000人,他們觀察了九年,追蹤他們的飲食、眼睛健康和變化情況。他們發現,遵循地中海飲食、食用綠葉蔬菜和油性魚類,可以降低患上像黃斑變性這樣的疾病的風險,尤其是能夠減緩該病的進展。這份剛剛發表的研究顯示,每週僅需2.7份的綠葉蔬菜,而不是每天,而是每週,就能將黃斑變性從早期進展到更為先進階段的風險降低25%。黃斑變性會導致失明,隨著年齡增長尤其明顯,因為這種情況與眼睛內的炎症、新陳代謝和氧化壓力有很大關係。但是,至少每週2.7份綠葉蔬菜是該特定研究的結果,另外,他們發現每週食用兩份油性魚類能將風險降低21%。此外,對於同時食用兩者的人,他們發現有協同效果,將該病進展的風險降低41%。而且不僅僅是這一項研究,還有研究發現,食用更多水果和蔬菜、有油性魚類的飲食的人,降低了患上黃斑變性等疾病的風險,也減少了如糖尿病性視網膜病變等情況的風險。因此,我努力專注於保持良好的健康飲食。我成長過程中聽到的事情是,應該多吃胡蘿蔔,胡蘿蔔能幫助你的視力。所以胡蘿蔔,你知道那來自哪裡嗎?不,這實際上是一種宣傳,最早是在英國發起的,根據我的理解,我確定有歷史學家在那裡對我嘟囔,但據我所讀和學的,我相信那是在二戰期間,英國受到德國的攻擊,他們擔心德國的戰鬥機會在夜間空襲他們。他們已經設立了雷達來探測來襲的飛機,但他們不想讓德國知道這一點,因此他們發佈了自己的宣傳,稱我們的偵察員因為吃胡蘿蔔的緣故,能更好地探測德國戰鬥機,因為胡蘿蔔含有β-胡蘿蔔素,你的身體可以將其轉化為維生素A,這對夜間視力和視網膜健康至關重要。好的,因為我以前也聽說,如果你吃胡蘿蔔,你就能在黑暗中看見。是的,這是基於一些說法,維生素A對眼睛後部的感光細胞至關重要,但大多數人並不是維生素A缺乏的,並且我們在眼科診所中幾乎很少看到維生素A不足的情況,除非你生活在一個非常營養不良的地方。
    你提到油性魚,我在你的YouTube頻道上看到你做了一個實驗,服用了90天的Omega-3,我猜是因為Omega-3對視力有某些影響?Omega-3確實在眼睛中發揮作用,特別是對於視網膜。那段特定影片中,我在關注Omega-3及其與我自己乾眼症狀的關係,因為有很多研究探討Omega-3與乾眼的關聯,而相關研究仍然有些零散。大多數專注於乾眼的眼科專家會說,Omega-3確實在幫助減少促成乾眼的發炎方面有作用,因為許多乾眼疾病與發炎有關,因此人們普遍相信這是有效的。當然也有一些出版物指出沒有,說Omega-3和安慰劑一樣,因此仍然存在一些辯論。
    但Omega-3在眼睛後面的視網膜中也發揮著重要作用,視網膜中的感光細胞,這種橙色或粉色組織在後面接收你所看到的所有光線和顏色,然後將這些信號通過視神經傳送到大腦,所以視網膜是非常重要的。感光細胞中大約有50%到60%的脂肪酸含量是DHA Omega-3。有趣的是,研究顯示,攝取更多油性魚類的人,較不容易發展黃斑部退化,若他們是糖尿病患者,他們也較不容易有糖尿病視網膜病變的問題。
    但許多關於使用Omega-3補充劑的出版物卻沒有看到同樣的結果,在視網膜健康這方面的研究上,他們正在思考可能的原因,並且這仍然是非常早期的研究。目前有一種運輸蛋白稱為mfsd2a,這種運輸蛋白有助於將特定形式的DHA Omega-3運送進入血液,穿過血腦屏障進入神經組織。他們發現這種運輸蛋白對於血視網膜屏障也有效。因此,新的研究主要集中於阿茲海默症,但他們是在老鼠身上進行的,並且他們正在製造一種特殊類型的DHA,稱為溶血磷脂DHA,能夠結合到該運輸蛋白上並幫助其進入神經組織。目前的研究顯示,至少在老鼠身上,視網膜健康有所改善,經過視網膜發出的信號更強,且發生視網膜病變的風險較低,因此這仍然是非常早期的研究。不過,我家裡的Omega-3可能不會有幫助,但他們正在研究的新型Omega-3可能會有幫助。
    目前的Omega-3在視網膜上似乎沒有明顯效果的原因是,Omega-3魚油以三酸甘油酯的形式存在,這是你身體可以轉化並運送到神經組織,但效率並不是很好。如果你正在吃魚、磷蝦,還有像是魚卵,你喜歡壽司嗎?魚卵通常會出現在壽司上,例如魚子。據我所知,鮭魚大約含有1%到1.7%的磷脂類DHA,雖然不算多,但磷蝦的含量可以高達30%,而魚卵的磷脂DHA含量可能在35%到70%之間。你的身體能夠將這些轉化為類似於Omega-3脂肪酸補充劑的三酸甘油酯,或者將其轉化為溶血磷脂DHA,這樣你的身體就可以以更好的生物利用度運送至神經組織。
    你在參加那個90天Omega-3實驗時發現了什麼?那一次的研究主要集中在乾眼上。具體來說,我首先測量了我目前的Omega-3血液含量,當時透過飲食攝取的Omega-3含量相當低,大約是4.7%左右,而理想範圍是8到12%。然後我開始攝取Omega-3,同時測量我的乾眼症狀。我做了診所中用來客觀診斷乾眼的乾燥程度測量,然後持續了90天,最後再次檢測我的血液,發現服用那特定配方的Omega-3後,血液中Omega-3含量升高到了約9%。
    5% 的 Omega 3,就像是超過 100% 的增長,因此我血液中的 Omega 3 量有了顯著上升,我的乾眼症狀也有所改善。再次強調,這只是單一個案,僅僅代表一個人的情況。乾眼症的問題非常複雜。什麼是乾眼呢?我想我自己從未經歷乾眼。乾眼疾病是一種眼睛疾病,每個人都可能會出現乾眼的症狀,比如走到戶外,遇上風吹的日子,或圍著營火時煙霧飄到眼睛裡,眼睛會感到稍微乾燥,眨幾下眼睛就好了。但乾眼疾病則進入了另一種狀態。乾眼疾病的發生,不僅可能是淚液的產生減少,也可能是淚液蒸發得太快,這在很多人身上都是如此。接著,眼睛的表面會出現些微的損傷,因為淚膜必須保持穩定,以保護下面的組織。如果淚液消失,下面的組織就會暴露在空氣和鹽分中,這會導致我們稱之為淚液高滲透壓的現象。高鹽分會刺激細胞的表面以及眼睛表面,尤其是角膜,從而造成微小的損傷,身體會試圖修復這些損傷,炎症蛋白質會出現以嘗試修復。如果只是小型的情況,比如你在街上走時眼睛乾燥,你的身體會自行修復。但如果是慢性情況,面對每一天的乾燥,持續幾個星期、幾個月,炎症蛋白質便不會消失,且開始向你的淚腺發出信號,減少淚液的產生。這樣的炎症妨礙了你眼睛的癒合,同時會使眼瞼的油腺開始過度刺激並減少分泌。
    那麼,你認為有沒有哪種特定食物對眼睛健康特別有益呢?綠色葉菜類就非常好。那紅薯呢?紅薯確實有助於提供維生素 A,還含有其他對身體有益的營養素。我想,它們非常不錯。紅薯技術上含有胡蘿蔔素,和胡蘿蔔一樣。如果你缺乏維生素 A,身體會將胡蘿蔔素轉換為維生素 A,這是好事。但主要在綠色葉菜中,你不僅可以獲得胡蘿蔔素,還能獲得葉黃素和玉米黃質,它們在眼睛健康方面有著多種卓越的作用,不只對眼睛健康有益,對腦部健康也是如此。那糖呢?這會對你的眼睛有什麼影響?因為你之前提到了糖尿病。我想如果我在飲食中攝入大量糖,這會影響到我的眼睛健康嗎?對於那些糖尿病患者或血糖升高的人來說,確實可以影響健康。當血液中的糖分過多,它可能進入眼睛,導致眼睛內部的晶狀體腫脹。因此,這種腫脹可能會引起折射的變化,你的眼鏡或隱形眼鏡的度數就可能發生變化。有時如果你來我的診所,我注意到你的處方突然改變了兩級,那可能是一個信號,提示我們血糖可能出現問題,我們需要進行糖尿病方面的檢查。
    糖尿病患者對於視力問題會遭受更多苦難嗎?確實如此,糖尿病對眼睛健康是毀滅性的。因為糖尿病當血糖升高時,會對眼後血管和動脈內皮造成損傷。那些地方因為眼後的血管是身體內血管最密集的區域之一。因為在視網膜內側,你會有血管,而在視網膜背面也有血管,因此當有這些血管受損時,它們可能開始出現出血,或者開始形成小動脈瘤,也就是它們在眼後出血。隨之而來的視網膜組織就得不到所需的氧氣和營養,無法存活。這樣,人的視力可能會惡化。眼後的視網膜組織可能會腫脹,我們稱之為黃斑水腫。如果不幸的是,糖尿病患者自己並不知道,或者控制不良,眼後會出現過多的出血,纖維性瘢痕組織便會開始形成,甚至可能會拉扯到視網膜,造成視網膜脫落。
    讓我們暫停一下,聊聊今天的贊助商 Whoop。你接下來的 31 天有什麼計劃?如果這個月與上個月相似,我想挑戰你在這個十月嘗試一些新事物。Whoop 鼓勵所有會員擁抱清醒生活,他們希望你能體驗到因為放棄喝酒 31 天所帶來的所有身心變化。我堅信這是一件好事,因為我已經一年多沒喝過酒了,正是因為 Whoop 的原因。我堅信信息的力量以及這給你生活中做出更好選擇的能力,特別是在健康方面。所以如果你已經是 Whoop 社區的一部分,這個月請注意應用程式中的清醒挑戰。如果你還沒有加入,現在正是加入的好時機,只需前往 join.whoop.com/co 開始你的免費試用。
    com/co 現在是轉變你生活的時候
    偶爾我的眼瞼會開始抽動,那是什麼?眼瞼肌挛(eyelid myokymia)嗎?
    是這樣稱呼的,沒錯,那就是醫學上的定義。我叫它抽動的眼睛、抽動的眼瞼,眼瞼開始抖動。那是什麼呢?這是你眼瞼閃爍的閾值,反映你的壓力水平。你可能正在緊繃地抓著肌肉。根據歷史,甚至在教科書中,這被稱為醫學生抽動的眼睛,因為這通常發生於壓力大的那些人,他們睡眠不佳,感到疲憊,還有那些攝取過多興奮劑的人,像是喝了咖啡因的很多人。我有很多患者來看我,他們說:“我的眼瞼在抖。”我看著櫃檯,確實有他們的能量飲料在,那我就說:“好吧,這就是主要原因。”有些人可能會有真實的眼瞼痙攣,眼瞼不自主地閉合,那是一種更為嚴重的醫療狀況。如果人們只是有一點眼瞼抖動,通常不需要擔心,只要多睡覺,減少咖啡因的攝入,試著看看你的壓力水平。這是一件困難的事情,因為即使是我自己,我也記得大學的時候,我跟我的醫生說同樣的話,“你只是太有壓力了。”我回應說:“我沒有壓力,我過得很好。”然後我回家開始列出我想控制的所有事情,努力在學業上做得更好,還要在體育上出色,在家裡、朋友間各方面都想要掌控。當我看著我的清單時,我心想:“哇,我的生活中有這麼多事情,難怪我其實感到有壓力。”我已經習慣了,沒有意識到自己並不自覺。青光眼(glaucoma),青光眼通常是60歲以上的人會患上的,從我了解的情況來看,這是可以預防的還是僅僅是衰老的結果?那麼青光眼是什麼呢?青光眼是指後面的神經,連接眼球和大腦的那條神經。是的,那條神經,所有視網膜細胞都聚焦在那裡的神經節細胞,將眼睛的信息傳送到大腦。因此,青光眼有不同的類型,但神經因某種原因而死亡。後面的那條神經,信息回傳到大腦,讓你可以看見。挑戰在於,如果那條神經受損,神經就會死亡,而當它們死亡時,你無法再讓它們恢復。青光眼有不同類型,但人們通常想到的是所謂的原發性開角青光眼,這是眼內壓力升高的情況。如果你想像一下自行車輪胎,當它充滿空氣到一個程度而且過度充氣,最薄弱的部分就會破裂。眼睛也是如此,但眼睛最薄弱的部分是後面的神經。因此,增加的壓力壓迫神經,慢慢地鉗住每一個神經節細胞,直到它們開始死亡。這是無法恢復的,對吧?不幸的是,當你失去神經節細胞,它們就會死去。我們知道眼內壓力在這方面起著作用,因此目前對青光眼的治療主要集中在降低壓力,但目前更多的出版物和研究也在探討如何更好地支持後面神經的健康,無論是通過血液流動,還是透過某種營養物質來促進視神經的健康和結構,以抵抗壓力。因此有更多的研究在進行中。而當我在研究你的工作時,我遇到了一個術語:眼睛漂浮物(eye floaters),我之前從未聽過,這是什麼呢?眼內的漂浮物是許多人都有這個問題。你能看到它們嗎?當你左右看時,你能看見小黑點嗎?我想我有時候可能能,但我不太能回想起來。隨著我們年齡增長,漂浮物自然會開始出現,這是眼中的凝膠,稱為玻璃體(vitreous)。再打開眼睛,這個大區域保持著眼球的形狀。這就是玻璃體,主要是水、膠原蛋白和少量透明質酸,但它像果凍一樣。隨著我們年齡的增長,這種果凍開始分解,膠原蛋白開始聚集,懸浮在剩下的凝膠或液體中。因此,當人們出去,在陽光明媚的日子裡,他們看著電腦螢幕,背景光非常明亮時,他們會看到這些小點在漂浮,然後他們的眼睛會左右移動,看到它們繼續漂移,這真的很讓人煩惱,就像看著一隻小蟲圍繞飛舞一樣。實際上,發生的事情是,光線僅僅是照射到這些膠原蛋白聚集上,並在視網膜上投下陰影,因此你看到那些漂浮的點。值得擔心的是,有些人突然會出現一大堆漂浮物,這可能是因為與視網膜相連的凝膠向視網膜施加拉扯,造成小裂縫或使視網膜完全脫離。通常情況下,如果你有任何亮光閃現的症狀,如在你視野中出現一道閃電,其他人卻看不見,或者從你視野的上方降下來的黑影,或者從地面或側面升起,這將是指示或許有突然的變化,應該盡快看醫生。
    可能,但另一方面,這些小小的漂浮斑點隨著年齡的增長逐漸出現,是否有治療的方法?實際上,有兩種外科手術可以嘗試去除它們,但大多數外科醫生並不願意這麼做,因為這總是伴隨著更高的風險,可能會對眼睛造成損害或其他並發症。在一生中,有多少人可能會經歷這些眼睛漂浮物?基本上,隨著年齡的增長,每十年,擁有這些漂浮物的機會會增加10%。所以到達80歲時,大多數人有80%的機會會有這些漂浮物。我所見到的因為漂浮物而前來就診的大多數人通常在40或50歲。我聽你提到過菠蘿有助於治療漂浮物,幾年前有一項研究調查了一種名為溴酶的補充劑,而這種物質在菠蘿中可以找到,這項研究希望看看吃菠蘿的人是否能減少他們的漂浮物,但這項研究並不是最好的研究。他們的研究有點像,讓我很興奮,因為至少有研究人員在探索,看看還有沒有其他方法可以去除這些漂浮物,因為如果它們真的很大,可能會阻礙人們的視力。一篇2021年的近期發表則研究了不同酶和維生素補充劑的另一種配方,包括維生素C、賴氨酸和鋅,這些可以幫助防止膠原蛋白的糖化,特別是在眼球玻璃體內。他們發現,經過六個月的補充,人的漂浮物症狀減少了。這只是一次研究,我希望能看到更多,但目前市場上可能只有這種補充劑有最好的研究支持,因為它是一個安慰劑對照試驗。菠蘿研究是在2019年發表在《美國科學期刊》上的,該研究表示,每天吃三片菠蘿的人,眼睛漂浮物改善了75%,但你說這項研究並不是非常嚴謹,醫學社群和IQ社群不將其視為最科學有效的研究,我們希望在這方面能有更多的研究。根據我自己的經驗,確實有不少人在電子郵件、YouTube和Instagram上給我留言說這對他們有所幫助,但很難說這是否真的是安慰劑。我記得有一天我看到它進來了,你需要做的就是獲得菠蘿。當我記得有一天我進來時,真的讓我很驚慌,不知道那是什麼。我以為我得了某種疾病或什麼的,我上網查了,發現其實這是很正常的。我來的時候,我也會感覺到它,然後我試著轉動視線來看,但它並不總是在那裡,這突然之間就漂浮到我的側面。如果某人正在經歷漂浮物或看到這樣的斑點,我認為進行評估依然非常重要,因為有可能——雖然不是很大,但還是有約5%的機率,你可能在眼睛的外緣有小撕裂或孔,在玻璃體分離的情況下。如果發生這種情況,可以使用激光來燒灼並固定它,以避免發展成視網膜脫落。因為如果視網膜脫落,就需要緊急手術來修復視網膜並將其放回原位,不然可能導致永久性視力喪失。如果眼睛裡有東西,真的會很煩人。前幾天我在洛杉磯的床上也有東西進了我的眼睛,我可以感覺到它。你知道的,你看鏡子卻看不見,然後有人試圖往你眼裡吹氣想把它弄出來,但也沒有用,你就只能感覺到它,可能持續30分鐘或一小時。在那種情況下,你覺得有什麼最好辦法來擺脫那種感覺呢?在你看來,這是一種幻覺嗎?因為我什麼也看不見。眼球是人體上神經末梢最多的地方,所以即便是一小片灰塵落在淚膜上,你也能感覺到,並且會非常刺激眼睛。一些最簡單的方法就是用眼藥水,你知道的,甚至可以使用一些非處方的眼藥水來沖洗眼睛。如果有化學物質進入眼睛,那麼你真的要用自來水充分沖洗眼睛。要用水沖刷出去,你知道的,如果你在工作場所,那里會有洗眼站來處理這些事情,這是最重要的。如果眼睛持續紅腫,身體會產生更多的黏液來試圖解決問題,因此,如果你有些微的刺激卻似乎永遠無法消除,那是因為眼睛表面可能發生了炎症,身體增加了黏液的產生,這樣身體才能感知到那裡有更多的腫脹。所以,最好的辦法是沖洗出去並去看眼科醫生,尤其是如果它沒有好轉的話。那你覺得我應該多長時間檢查一次眼睛?每年檢查一次,因為不同的眼科專業人員以及其他各領域的醫療專業人員對統計數據進行了多學科的研究,這確實是最簡單、侵入性最小的醫療程序之一,能及早檢測出最能防止日後出現更嚴重併發症的醫療狀況。
    約瑟夫,我們今天沒有談到但或許應該談的一個最重要的事情是什麼?我認為可能是我個人非常喜歡反思的事情之一。我們稍微提到了一下飲食,但我覺得飲食和生活方式非常重要,注意你吃了多少東西,而不僅僅是你吃了什麼,運動、睡眠和水分攝取,關注這些事情可以對眼球以及身體的其他許多部分產生連鎖反應,因為眼睛是大腦的延伸,對眼睛有益的事物對心臟也有益,對大腦也是好事。因此,我們需要意識到這一點,以及眼睛在學習、發展和風險方面的重要性。如果視力不良,年長時患上癡呆症和阿茲海默症的風險會更高。視力和眼睛對於孩子們的發展和心智是非常重要的,所以我們需要意識到這一切是如何相互聯繫的,以及我們 全天候使用設備、長時間待在室內的生活方式如何也能產生影響。因此,定期看眼科醫生非常重要,即使你覺得自己的視力很好,能看到清楚,你也不想失去這一點。
    我們在這個播客上有個結尾傳統,最後一位嘉賓會給下一位嘉賓留一個問題,而他們並不知道這個問題會留給誰。為你留的問題是:你有過的最重要的早期記憶是什麼?這是一個經常影響我的記憶。就是在我小時候交朋友的經歷。我沒有很多朋友,我記得我終於通過體育交到朋友,並且邀請他們來家裡玩、過夜,最終感覺到我有了一種伴侶的感覺。我想這證明了我有價值,我是被需要的,我在這個世界上不僅僅是孤單一人。
    你有試圖告訴自己其他的事情嗎?我有一個主要是和我的治療師分享的記憶,那時我遇到了麻煩,被限制在我的臥室裡,不敢離開,因為在那個年紀我哥哥欺負我。我感到我毫無價值,我是多餘的。我認為在我的生活過程中,這種需要表現和卓越的感覺成為了我唯一獲得注意的方式,以證明我有價值和價值。所以我想這促使我在學業和課外活動中表現傑出,這是一種非常潛意識的事情,我當時並不意識到,直到最近一年我才開始更多地接受我生命早期的那些經歷,以及它們如何可能驅動我。反思這些經歷需要付出很多努力,與生活的那部分和解,接受現在的我已經長大了,我是有價值的,我是值得友情和愛的。這些都是艱難而真實的事情,我們內心裡經常鬥爭,有時甚至並不意識到。
    這些早期經歷在多大程度上激勵了你追求現在的職業?我知道你說這促使你追求卓越,但專注於眼睛方面,當我還是孩子的時候,我又感到孤獨,我是個宅男,整天玩電玩、看電影。我的哥哥則是個戶外釣魚的孩子。當我十三歲進入初中時,我母親想讓我選擇一項運動,所以我選擇了我認為很男人的橄欖球。要踢橄欖球可不容易,尤其是戴著厚重的眼鏡。嗯,我是一個宅男,整天待在裡面,因為我有近視。我去看眼科醫生,試戴隱形眼鏡,這讓我發生了變化,因為突然之間我可以參加體育運動,經歷了很長一段時間後第一次交到朋友,並且因此建立了自信。
    隨著那份自信,我開始吸引異性的注意,尤其是在十三歲的時候,這對我來說是世界上最重要的事情。因此,隨著成長,我始終對眼睛和隱形眼鏡充滿著迷。我知道在高中的時候,當有人問我:“長大後想做什麼?大學要讀怎麼樣的科系呢?”我會說:“我不太確定,但我看牙醫的時候不喜歡他,他會戳來戳去讓我的牙齦出血,但我去看眼科醫生的時候,他就很酷。眼科檢查中的每一部分就像黑魔法。我想,我也許可以成為那樣的人。”因此,這段驚人的經歷影響了我,我認為大多數眼科醫生都有過一些類似的經歷,他們的生活被之前遇到的優秀的眼科醫生所改變,而他們想把那樣的經歷傳遞下去。我希望幫助人們擁有與他們的視力相關的驚人經歷,體驗這個世界,並在他們的生活中獲得更多的自由,以追求教育,體驗和看到色彩大自然的美麗,真正去體驗這個世界。因此,我真的想把這份禮物贈予儘可能多的人,而我想這帶給那些人的自信和你年輕時獲得的自信是不可被低估的。
    謝天謝地,你做到了,因為你幫助了成千上萬的人,解決了各種與眼睛相關的問題和情況,並幫助他們理解眼睛的表面因素,同時也理解可能會威脅到他們自由的更深層進展性疾病,正如你剛才所描述的那樣。我想說的是,非常感謝你讓我想出一個與眼睛有關的幽默,讓我能夠更清晰地看待眼睛健康、視力及一切相互聯結的事宜。非常感謝你,約瑟夫,謝謝你,史蒂芬,真心感謝你。
    太棒了
    我不知道該怎麼說才能讓你明白,但「完美」真的很棒。我是這家公司的投資者,每天都喝它,整個團隊每天都在喝「完美」,我們辦公室裡有一個「完美」冰箱。這就是我喜歡「完美」的原因:一般的能量飲料常常讓我感到疲倦,而身為一名播客主持人,最不想發生的就是在對話中感到崩潰。「完美」的創辦人希望創造出一種不會造成我們許多人所經歷的可怕崩潰循環的能量飲料,所以他們使用抹茶作為能量來源,並且不知怎麼的,他們還讓它變得非常美味。他們最近推出了一種新口味,叫做「多汁桃子」,真的很好喝。如果你試試「完美」的多汁桃子,覺得不好喝,隨時可以私訊我罵我。你可以在特易購、全配和其他商店買到,或者在網上訂購。這裡有個你要保密的小秘密,我會讓你享有「完美」40%的折扣,讓你自己試試「多汁桃子」。請訪問 perfected.com,結帳時輸入代碼 diary 40。我會放著這個折扣一段時間,但不是永遠。再說一次,請到 perfected.com,並在結帳時使用代碼 diary 40。試試之後,記得在Instagram上標註我,告訴我「史蒂夫,你是對的,它真的很好喝!」

    Are we on the brink of widespread vision loss? Dr Joseph Allen reveals how we can protect our eyes and see better for life. 

    Dr Joseph Allen is an optometrist and leading expert in eye health. He is the creator of the ‘Doctor Eye Health’ YouTube channel and host of the podcast, ‘Eye Give A Damn!’. 

    In this conversation, Dr Joseph and Steven discuss topics such as, the link between eye health and overall health, the foods that affect your eyesight, the misconception about blue light, the impact phones and technology has on our vision, and the best supplements for eyesight. 

    (00:00) Intro  

    (01:36) Who Is Dr. Joseph Allen?  

    (02:45) Is Our Eye Health Improving?  

    (03:55) How The Environment Impacts Your Eyesight  

    (05:02) Why We Don’t Value Our Eyesight Until It’s Too Late  

    (06:15) Surprising Conditions Dr. Allen Finds During Eye Exams  

    (10:31) Does Everyone’s Eyesight Deteriorate Over Time?  

    (12:01) Why The World’s Eyesight Is Getting Worse  

    (16:22) How Much Screen Time & Reading Is Safe For Your Eyes?  

    (19:50) The Role Of Vitamin D In Eye Health  

    (20:41) Can Short-Sightedness Be Reversed?  

    (23:58) Do Eye Exercises Actually Work?  

    (24:50) Can Your Parents’ Eyesight Predict Yours?  

    (30:11) Can We Really Do Eye Transplants?  

    (32:02) How To Make Better Choices For Eye Health  

    (35:02) Best Phone Features To Protect Your Eyes  

    (39:56) Causes Of Eye Bags & Dark Circles  

    (46:10) Do Cucumbers Really Help With Eye Bags?  

    (48:32) Eye Bag Treatments That Actually Work  

    (49:10) Can Red Light Therapy Improve Your Eyes?  

    (54:10) Best Ways To Cure Dry Eyes  

    (57:05) Can Red Light Therapy Help With Myopia?  

    (58:42) Is It Safe To Stare At The Sun?  

    (01:00:53) What Is Sun Gazing And Should You Try It?  

    (01:02:06) Is Blue Light From Devices Damaging Your Eyes?  

    (01:03:36) What’s The Best Diet For Eye Health?  

    (01:06:53) Do Carrots Really Improve Your Vision?  

    (01:08:26) Is Omega 3 Beneficial For Your Eyes?  

    (01:13:48) What Is Dry Eye And How To Treat It?  

    (01:15:30) The Best Superfoods For Eye Health  

    (01:16:15) Does Sugar Harm Your Vision?  

    (01:17:03) Why Diabetics Suffer More With Eye Problems  

    (01:19:21) What Causes Eye Twitching And How To Stop It  

    (01:21:15) What Is Glaucoma And Can You Prevent It?  

    (01:23:32) What Are Eye Floaters And Should You Be Worried?  

    (01:26:29) Can Pineapple Really Cure Eye Floaters?  

    (01:29:43) What To Do If You Get Something In Your Eye  

    (01:31:07) How Often Should You Have An Eye Test?  

    (01:31:42) The Most Important Eye Health Tip We Missed  

    (01:33:15) What’s Your First Ever Important Memory?  

    Follow Dr Joseph: 

    Instagram – https://g2ul0.app.link/HwQGGf1GmNb 

    Twitter – https://g2ul0.app.link/A5YCy57GmNb 

    YouTube – https://g2ul0.app.link/QhMgF14GmNb 

    Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes 

    My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://g2ul0.app.link/DOACBook 

    You can purchase the The Diary Of A CEO Conversation Cards: Second Edition, here: https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb 

    Follow me:

    https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb 

    Sponsors:

    WHOOP – https://join.whoop.com/CEO

    PerfectTed – https://www.perfectted.com with code DIARY40 for 40% off

  • The Brain Rot Dr: We’re Using Up All Our Dopamine! Get Off Screens!

    AI transcript
    0:00:02 This is the whole problem that everyone makes.
    0:00:05 Anytime we have a problem, the first thing that we do is we try to jump to a solution.
    0:00:08 If I’m unhappy in life, I need to make more money.
    0:00:10 If I’m struggling with dating, I need to be sexier.
    0:00:14 It’s a concept that I call toxic fuel, and that will never work.
    0:00:17 Because if I give you a glass of water, and then I piss it, and then I add sugar,
    0:00:19 it doesn’t remove the piss.
    0:00:22 Because no amount of building something good will remove something back.
    0:00:25 In order to change behavior, what you need to do is…
    0:00:27 So f***ing true.
    0:00:32 Dr. K is the Harvard-trained psychiatrist, and former monk specializing in modern mental health,
    0:00:36 blending neuroscience with real-life wisdom to help millions of people unlock their true potential.
    0:00:40 There’s a loneliness epidemic, social anxiety is increasing, and falling in love seems harder.
    0:00:42 But we have all the answers.
    0:00:44 The problem is that everyone is doing the wrong things now.
    0:00:48 First of all, talking about our problems can absolutely make things worse,
    0:00:51 because there’s a particular way we have to talk, but we’re not taught how to do that.
    0:00:53 The second thing is that we are struggling to fall in love.
    0:00:57 And that’s actually because we’re exhausting our dopamine through things like devices.
    0:00:59 Yeah, people don’t realize.
    0:01:02 And then the rise in social anxiety is because everyone is texting.
    0:01:07 So the parts of our brain that reassure us in social situations are starting to rust.
    0:01:10 So there are core things that we have to start doing.
    0:01:11 So the first is that…
    0:01:14 Dr. K, why don’t people achieve their goals?
    0:01:15 Now, this is really interesting.
    0:01:17 There are two kinds of people in life.
    0:01:19 There are people who like, I’m gonna advance towards my goals,
    0:01:21 and then there are the rest of us who are like, you know,
    0:01:24 I’m trying to be like these people who are productive, but I’m gonna do nothing.
    0:01:26 And trauma is the big difference here.
    0:01:27 Really?
    0:01:27 Yeah.
    0:01:29 And this is what tends to happen.
    0:01:29 So…
    0:01:41 Dr. K, if you had to summarize what you do for people
    0:01:45 professionally, how would you summarize it?
    0:01:48 I help them understand themselves.
    0:01:50 And now expand for me.
    0:01:53 Yeah, so here’s the thing, right?
    0:01:59 So there are two great traditions that have taught us about how humans work.
    0:02:02 One tradition is spirituality, which we’ve had for a couple thousand years.
    0:02:06 The other tradition is science, which we’ve seen an explosion of,
    0:02:10 especially in the fields of like neuroscience and psychiatry over the last 20 years.
    0:02:14 And so these are the two places that human beings learn about themselves.
    0:02:19 So when I work with someone, what I try to do is draw on both of those traditions.
    0:02:25 And I especially focus on the area of spirituality that has scientific verification
    0:02:28 and teach people like how they work.
    0:02:32 So in the same way that if we think about like, you know, when you buy a car,
    0:02:36 you have like a manual that is in the glove compartment that tells you what everything
    0:02:38 is and how it works.
    0:02:43 The problem is that in life, like we don’t have that manual for ourselves,
    0:02:47 but we do have these two great traditions that can teach us so much about this stuff.
    0:02:51 And so what I try to do is basically translate those two traditions
    0:02:55 to an individual, the situation they face, the challenges they face,
    0:02:57 and the goals that they want to achieve.
    0:03:00 And what experiences and work are you drawing on
    0:03:04 to arrive at the conclusions and the support that you give people?
    0:03:05 What have you done in your life?
    0:03:06 What experiences have you had?
    0:03:08 How many patients have you seen?
    0:03:10 The first experience that I draw on is my own.
    0:03:15 So I struggled a lot in high school, college, failed out of college,
    0:03:18 was addicted to video games, had no idea what I wanted to do with my life.
    0:03:23 Then I went to India at the age of 21 to find myself and I found myself.
    0:03:25 I spent about seven years studying to become a monk.
    0:03:31 So that was very, very formative in helping me see how human beings work.
    0:03:34 But then I was really like kind of skeptical of a lot of that stuff.
    0:03:37 So I started doing neuroscience research for a couple of years.
    0:03:40 I had a couple of spiritual experiences and I was super curious,
    0:03:43 like what is happening in the brain?
    0:03:45 I’m starting to change as a human being,
    0:03:49 but like that has to be at a neuroscientific level as well.
    0:03:52 Then I ended up going to medical school.
    0:03:55 So I was thinking about how can I learn the most about human beings?
    0:03:58 So consider doing like a PhD in neuroscience,
    0:04:00 but ultimately went the medical route because, you know,
    0:04:06 the brain exists within the body, became a doctor, became a psychiatrist,
    0:04:07 because the mind was my favorite organ,
    0:04:12 trained at Harvard Medical School where I was faculty for a few years.
    0:04:14 And then, you know, over the last couple of years,
    0:04:20 have focused a lot on addiction psychiatry and also like performance-based stuff.
    0:04:25 So once we understand, okay, I once had a patient, for example,
    0:04:28 who came in after about two and a half years and was like,
    0:04:29 “Dr. K, I’m still depressed.”
    0:04:31 And then I assessed them, right?
    0:04:34 So when someone has like a mood disorder,
    0:04:35 they have like depression,
    0:04:37 which causes them problems in their professional life,
    0:04:39 causes them problems in their personal life.
    0:04:40 And I asked them,
    0:04:41 “Are you having problems in your professional life?”
    0:04:42 And they’re like, “No.”
    0:04:44 “Are you having problems in your personal life?”
    0:04:45 They’re like, “No.”
    0:04:46 But I still feel the same.
    0:04:47 And that’s when I told them, I said,
    0:04:52 “Mike, you’re not depressed, you’re unhappy, and there’s a difference.”
    0:04:54 And then he turned to me and he’s like,
    0:04:55 “Well, what do we do about that?”
    0:04:58 And I was like, “I don’t know, but let’s see if we can figure it out.”
    0:05:03 So really the work that I do is on that whole continuum of pathology,
    0:05:05 where something within you is broken.
    0:05:10 But then going from negative 100 to zero is what medicine does, right?
    0:05:12 A doctor is not going to help you become healthy.
    0:05:14 They’re going to remove sickness.
    0:05:17 And then from zero to positive 100
    0:05:20 is when we really draw on things like spiritual traditions.
    0:05:22 Because meditation, if you look at like the teachings of the Buddha,
    0:05:27 the Buddha was not using mindfulness to treat social anxiety disorder.
    0:05:30 He was using mindfulness to attain enlightenment,
    0:05:32 to attain the heights of human perfection.
    0:05:34 And so that whole continuum is where I work.
    0:05:36 It’s so interesting.
    0:05:39 You mentioned there the case of Mike.
    0:05:43 He came to you and he had self-diagnosed his situation.
    0:05:46 And I’m not surprised, frankly, because of the world we live in now,
    0:05:49 there’s a lot of people calling a lot of things depression and anxiety.
    0:05:51 We kind of use that word quite flippantly
    0:05:54 when we go through different moods and situations.
    0:05:58 How do you think the whole mental health and psychology,
    0:06:00 sort of revolution we’ve seen over the last 10 years,
    0:06:06 and the tick-tockification of mental health has led us astray?
    0:06:10 So I think there are some things that are good about it
    0:06:12 and some things that are problematic.
    0:06:14 So I think the really good thing about it
    0:06:19 is that there is a lot more awareness of mental health.
    0:06:22 So we now realize, so what I used to see about 10 years ago,
    0:06:26 right, when I was seeing patients is like people would come in
    0:06:30 and they would not realize that this is a problem that can be fixed.
    0:06:33 So people would come into my office and they’d say, I’m a loser.
    0:06:36 Other people are able to get out of bed.
    0:06:37 They’re able to have discipline.
    0:06:38 They’re productive.
    0:06:41 They’re happy, but I’m a loser.
    0:06:43 I have no willpower. I’m pathetic. I can’t get out of bed.
    0:06:45 People didn’t realize that that was depression.
    0:06:50 I’ve worked with so many people who have adult diagnosis of ADHD,
    0:06:54 which many years ago, you couldn’t even be diagnosed as an adult.
    0:06:58 ADHD had to be something that was kind of like a pediatric diagnosis.
    0:07:01 So now I think the best thing is that people recognize that,
    0:07:05 okay, maybe what is wrong with me is not like me.
    0:07:08 I’m not fundamentally broken in some way,
    0:07:11 but there is some kind of process going on in my brain,
    0:07:15 in my mind that is responsible for my problems.
    0:07:17 And if I fix that, then I can be well.
    0:07:22 Now on the flip side, what started to happen is no one on the internet
    0:07:25 understands the concept of differential diagnosis.
    0:07:28 So everyone is like, oh, I have a TikTok that if this,
    0:07:32 if you sometimes forget your keys, you have ADHD.
    0:07:35 If you are happy in the morning and sad,
    0:07:38 if you have a kid who throws temper tantrums, they’re bipolar.
    0:07:42 So everyone is taking a symptom and jumping to a diagnosis.
    0:07:45 Whereas like literally half of what we learn in med school
    0:07:48 and what we do as doctors, everyone thinks it’s about treatment.
    0:07:50 It’s about differential diagnosis.
    0:07:53 It’s about understanding that if you lose your keys,
    0:07:55 there are all kinds of reasons for that.
    0:07:58 If you have difficulty getting out of bed, maybe it’s depression,
    0:08:02 maybe it’s trauma, maybe it’s ADHD, maybe it’s anemia,
    0:08:04 maybe it’s obstructive sleep apnea.
    0:08:07 And so the biggest problem is that everyone is jumping
    0:08:09 to a conclusion on the internet,
    0:08:10 which then causes problems
    0:08:12 because that may not be the right conclusion.
    0:08:15 We spoke last time about men.
    0:08:15 Yeah.
    0:08:18 And there was a lot of discussion around just this world difference
    0:08:20 between how men are feeling in the world
    0:08:22 and how they’re being understood in the world versus women.
    0:08:24 Before we started recording,
    0:08:26 you said your thoughts have developed even further
    0:08:27 since we last spoke on that.
    0:08:30 Yeah, so I think there are a couple of things to understand.
    0:08:33 So the first is that if you’re a man
    0:08:35 who’s struggling in the world today,
    0:08:40 we as men assume that if we’re struggling,
    0:08:42 we need to fix something on the outside.
    0:08:44 So if I am not making enough money,
    0:08:48 the answer to that is to get some additional certification
    0:08:52 or become more productive, maybe use some kind of supplement,
    0:08:54 so that men are fundamentally different
    0:08:55 because we are conditioned,
    0:08:56 and this could be somewhat biological,
    0:08:58 but it’s certainly societal,
    0:09:00 to solve our problems externally.
    0:09:03 But the one overwhelming thing that I’ve learned about men
    0:09:06 is that if you’re a man who wants to get better,
    0:09:10 90% of what you need to do is not outside of you.
    0:09:11 It’s actually inside of you.
    0:09:13 But this is not where men look, right?
    0:09:15 We think like, okay, I need to get this kind of car,
    0:09:16 or I need to get sexier,
    0:09:19 or I need to be able to bench twice as much.
    0:09:21 So we always look to things outside of ourselves,
    0:09:24 but in the majority of the work that I’ve done with men,
    0:09:26 really the work that they need to do is internal,
    0:09:28 but we’re not taught how to do that.
    0:09:29 There’s a really great example of this.
    0:09:34 So if you look at the top 1% of earners versus the top 10%.
    0:09:37 So the top 10% of earners on the planet
    0:09:40 have a higher IQ than the top 1%.
    0:09:43 The people who actually make the most money
    0:09:48 have a lower IQ than the quartile right underneath them.
    0:09:50 And the big difference there
    0:09:53 is that people in the top 1% have a very high EQ.
    0:09:55 So we grossly underestimate
    0:09:58 the capacity to control oneself.
    0:10:01 And if you really want to achieve the most in life,
    0:10:03 that’s what you really need to focus on.
    0:10:04 And the more that I work with men,
    0:10:06 this is basically what I teach them.
    0:10:09 And the outcomes that I see are amazing, right?
    0:10:11 We’re talking like on the worst end,
    0:10:14 you know, I worked with a 32-year-old guy
    0:10:17 who started using drugs when he was 13 years old,
    0:10:20 polysubstance use, mostly opiates and heroin.
    0:10:23 So at the age of 32, no job,
    0:10:27 not living on the street, crashing with his girlfriend.
    0:10:28 And then within a span of four years,
    0:10:30 this guy became a therapist himself,
    0:10:33 had a stable income, got married,
    0:10:35 and published his first dystopian fiction novel.
    0:10:38 So we’re talking about a four-year span
    0:10:40 of like being literally a heroin addict
    0:10:44 to, you know, being a published author
    0:10:46 and like having a stable, fulfilling relationship and job.
    0:10:50 And all of that work is like internal.
    0:10:51 It’s about understanding the way that you work,
    0:10:53 understanding the way that your brain works,
    0:10:55 and learning how to control yourself.
    0:10:58 Is that the same for women though?
    0:11:01 Because I’ve got women friends who are same age,
    0:11:02 that are really, really struggling,
    0:11:06 have, they’re not doing heroin or drugs or anything like that,
    0:11:08 but they’re the objective sort of situation of their life,
    0:11:11 is they’re so far from all of their goals, no partner,
    0:11:16 feeling lonely, unhealthy, and seemingly out of control.
    0:11:18 Yeah, so I’ve worked with plenty of women
    0:11:20 for whom that is a problem as well.
    0:11:22 But I think if we look at on average, right?
    0:11:26 So remember that like within any population of men and women,
    0:11:30 there’s going to be more variance between women
    0:11:31 than there is between men and women.
    0:11:32 Sure.
    0:11:35 So absolutely the case for a lot of women.
    0:11:39 I think the big difference is that a lot of the tools
    0:11:42 that we have were sort of designed with women in mind.
    0:11:45 A great example of this is like psychotherapy or talk therapy.
    0:11:47 So if you look at the gold standard
    0:11:50 of how we process our emotions, it’s verbally.
    0:11:53 Now, the studies actually show that if you look at like estrogen,
    0:11:56 estrogen has a very, very interesting effect
    0:11:59 on awareness of your internal emotional state
    0:12:03 and the ability to articulate your internal emotional state.
    0:12:07 So as estrogen rises, you literally feel emotions more.
    0:12:10 So this is why men, women will have problems
    0:12:12 like premenstrual dysphoric disorder, PMS.
    0:12:15 You know, when there are these hormonal fluctuations,
    0:12:17 it’s not that we should treat them poorly or anything like that,
    0:12:21 but they actually literally feel emotions in a more intense way
    0:12:24 because of the fluctuations in their estrogen level.
    0:12:28 So that’s like scientific fact.
    0:12:30 It’s not good or bad, right?
    0:12:32 It’s just something that’s a fact.
    0:12:34 So the higher your estrogen is,
    0:12:36 the more emotional awareness you’ll have.
    0:12:38 So there are some biological factors.
    0:12:39 And then there’s also like,
    0:12:41 if you look at the way that women are conditioned,
    0:12:43 they’re conditioned to be good listeners,
    0:12:46 to provide emotional support for the men around them.
    0:12:50 And so they use, they’re a lot better at verbal fluency,
    0:12:52 like that’s not even related to emotions.
    0:12:54 You can look at boys and girls who are eight years old.
    0:12:57 Girls will have a higher level of verbal fluency
    0:12:59 than boys do at the age of eight.
    0:13:02 So there are a lot of things in our mental health system
    0:13:06 that rely on being aware of your emotions,
    0:13:08 being able to articulate your emotions,
    0:13:11 using words to process your emotions.
    0:13:14 And so absolutely, they can learn more about themselves.
    0:13:18 I think 99% of human beings on the planet, myself included,
    0:13:20 can benefit from learning more about themselves.
    0:13:24 But I think that women have somewhat of a lag up,
    0:13:26 which is why women are 70% of patients
    0:13:28 who seek psychotherapy, right?
    0:13:30 Even 70% of therapists are women.
    0:13:34 So there’s like a very clear gender gap
    0:13:36 in the field of mental health.
    0:13:38 So going back up the river then,
    0:13:40 so the crux of the issue is not being able
    0:13:42 to control oneself, essentially.
    0:13:45 Control is even a step too far.
    0:13:48 The crux of the issue is not understanding yourself, right?
    0:13:50 Good diagnosis precedes good treatment.
    0:13:52 Control comes later.
    0:13:54 Okay, so first you need to understand oneself.
    0:13:55 Absolutely.
    0:13:57 And how do I go about understanding oneself?
    0:13:59 And in the case of the gentleman you mentioned,
    0:14:00 as the case study there,
    0:14:02 how did he go about understanding himself
    0:14:05 as a heroin addict who had polysubstance abuse
    0:14:07 to this successful person?
    0:14:10 So I think the best place to start,
    0:14:12 and it’s going to sound kind of simple,
    0:14:14 but is to look at yourself.
    0:14:18 So what a lot of us do is anytime we have a problem,
    0:14:21 the first thing that we do is we try to jump to a solution.
    0:14:24 So if I’m unhappy in life, I need to make more money.
    0:14:26 If I’m struggling with dating,
    0:14:29 I need to get a better job or be sexier or whatever.
    0:14:31 So we tend to jump to solutions.
    0:14:33 So I think the first thing that you’ve got to do
    0:14:35 is slow a little bit down and look at yourself.
    0:14:37 And when you look at yourself,
    0:14:40 there are a couple of things that I think a lot of people really miss.
    0:14:44 The first is what drives a lot of their behaviors.
    0:14:47 So we focus so much on fixing a behavior,
    0:14:50 like using heroin, for example, right?
    0:14:52 But we don’t really ask ourselves,
    0:14:54 why am I using heroin in the first place?
    0:14:57 Where does the drive for using heroin come from?
    0:15:00 And that is the key question, right?
    0:15:02 So it’s not about how you need to change.
    0:15:05 It’s about why am I the way that I am.
    0:15:09 And this is where people make such a simple, simple mistake.
    0:15:12 I’d say the majority of people that I talk to,
    0:15:14 when they look at themselves,
    0:15:16 they’re not critically thinking.
    0:15:19 What they actually do is they’ll make some kind of conclusion.
    0:15:20 I’m lazy.
    0:15:22 So think about what that means.
    0:15:24 Laziness, first of all, is not a thing.
    0:15:26 There is not a laziness circuit in the brain.
    0:15:28 You can’t measure laziness.
    0:15:31 Laziness is a lazy way of looking at laziness.
    0:15:34 If we look at human behavior, motivation, discipline,
    0:15:36 things like follow-through, willpower,
    0:15:39 these are all discrete functions within our brain.
    0:15:41 And then we just say, oh, we’re lazy.
    0:15:43 But which one of those things is lacking?
    0:15:46 So as we understand, OK, why are we lazy?
    0:15:47 What does that really mean?
    0:15:49 Where is my motivation coming from?
    0:15:51 What is the status of my willpower?
    0:15:53 As we explore these kinds of things,
    0:15:56 that’s when we see really what the answer is.
    0:15:58 And the really cool thing is if you look at a lot of research
    0:16:01 on things like we use this technique called motivational interviewing,
    0:16:04 where in order to change behavior,
    0:16:07 you don’t need to convince anyone of anything.
    0:16:09 You need to help people understand things.
    0:16:13 And once a human being understands something themselves,
    0:16:15 they will automatically change behavior.
    0:16:19 If I tell you, hey, Steven, don’t touch that pan, it’s hot.
    0:16:21 And you touch the pan and you burn yourself.
    0:16:22 You won’t listen to me.
    0:16:25 But the moment that you touch it and you get burned,
    0:16:28 suddenly your behavior will change on its own.
    0:16:30 We learn through experience.
    0:16:34 But if you look at the way that most people try to solve their problems,
    0:16:35 it’s not through experience.
    0:16:37 It’s through information.
    0:16:38 Oh, I have a problem.
    0:16:39 Let me buy a book.
    0:16:40 I have a problem.
    0:16:41 Let me listen to a podcast.
    0:16:43 Let me watch a YouTube video.
    0:16:45 And this is what we see, right?
    0:16:47 There are literally millions, if not tens of millions,
    0:16:50 or hundreds of people, millions of people out there
    0:16:54 who are gaining a lot of information about change
    0:16:56 but aren’t actually changing.
    0:16:57 It’s wild.
    0:16:58 Why is that?
    0:17:00 There’s quite a complex psychological thing,
    0:17:02 because there’s a certain type of person
    0:17:04 who is like a self-development junkie,
    0:17:05 but they never self-develop.
    0:17:06 Yeah.
    0:17:08 They go to all the conferences.
    0:17:09 They watch all the videos.
    0:17:11 They know all the words,
    0:17:14 but they don’t actually put anything into action.
    0:17:16 Yeah, so there’s a lot of subtlety.
    0:17:18 But the craziest thing is that, see,
    0:17:22 anytime we engage in some kind of self-help kind of thing,
    0:17:27 it actually is a coping mechanism to deal with some negativity
    0:17:28 within us.
    0:17:31 So let’s say that I feel like I’m lazy.
    0:17:33 So then my mind looks at me and says,
    0:17:34 “Okay, I’m lazy.
    0:17:36 I need to do something about it.”
    0:17:37 And then it’s really tricky, right?
    0:17:40 Because your brain sees two options.
    0:17:42 One is that I can do something hard,
    0:17:44 or the other is I can do something easy.
    0:17:45 And we have to understand this.
    0:17:48 The brain has evolved to be lazy.
    0:17:50 The brain has evolved.
    0:17:51 Laziness is efficiency.
    0:17:55 We want to get the most yield out of the smallest investment.
    0:17:57 So then what happens is our brain is like,
    0:17:59 “Okay, I could like go to the gym,
    0:18:02 or I could watch a video about working out.
    0:18:04 And if I watch a video about working out,
    0:18:07 I will be more efficient when I go to the gym.”
    0:18:10 There are all kinds of scams that we run in our mind
    0:18:13 to actually activate parts of our brain
    0:18:16 that make us feel like we’re making progress
    0:18:18 without actually making progress.
    0:18:20 That’s how you become a self-developed junkie
    0:18:21 or self-help junkie.
    0:18:23 On this point of psychotherapy
    0:18:25 not being perfectly designed for men,
    0:18:28 I was watching a clip before you arrived
    0:18:31 where a lady who is an author of a book that’s just come out
    0:18:34 said that talking about our problems makes them worse.
    0:18:36 And I was wondering if that’s true.
    0:18:37 It can be.
    0:18:39 So I think this is a big problem,
    0:18:41 is that talking about our problems
    0:18:43 can absolutely make things worse.
    0:18:45 So let’s understand a couple of things.
    0:18:47 So the first is that there’s this assumption
    0:18:50 that talking about your problems makes them better.
    0:18:52 But there are actually very specific things
    0:18:54 that need to happen in order for
    0:18:57 talking about your problems to make things better.
    0:18:59 The most important thing is something called
    0:19:01 an emotional catharsis.
    0:19:04 So this is where you have like a breakthrough in therapy.
    0:19:07 So there’s like this moment where there’s a lot of dormant stuff
    0:19:09 and Freud even described this.
    0:19:12 Where you have this moment of very, very intense emotion
    0:19:14 that is relatively new.
    0:19:17 I mean it’s kind of dormant, but it’s not like venting.
    0:19:19 We’ll get to venting in a second.
    0:19:22 And so there’s a particular way we have to talk about problems
    0:19:24 that triggers emotional catharsis.
    0:19:27 Emotional catharsis creates something like a breakthrough.
    0:19:29 So this is also like an experience.
    0:19:32 So this is not just talking about my problems.
    0:19:35 This is experiencing my problems in a different way.
    0:19:37 So it’s kind of like touching the hot pan.
    0:19:39 Usually it’s kind of painful.
    0:19:42 So when we’re doing like work with a trauma survivor,
    0:19:45 we don’t want to just talk about the trauma.
    0:19:48 We want to sort of dig into it a little bit more
    0:19:51 and have an emotionally healing experience.
    0:19:55 The real problem is that sometimes what will happen
    0:19:58 is people will just talk about their problems.
    0:20:01 So they’ll use therapy as essentially like a venting session.
    0:20:04 And venting, if we look at kind of the neuroscience of venting,
    0:20:08 venting is useful for reducing our negative emotion
    0:20:09 in the moment.
    0:20:11 But this is the really tricky thing.
    0:20:14 If we kind of think about it, you know, like I’ll ask you,
    0:20:16 maybe you know this, maybe you don’t.
    0:20:18 But why do we have negative emotion, Stephen?
    0:20:20 It’s a signal.
    0:20:22 For what?
    0:20:25 I would guess that it depends on the negative emotion,
    0:20:30 but I guess it’s a signal that is there to help us connect with people.
    0:20:33 Oh, okay, so let’s, I think it can be sure.
    0:20:34 Loneliness.
    0:20:37 Loneliness is a great example of a signal that’s designed to connect with people.
    0:20:39 What about something like anger or fear?
    0:20:41 Why do we have fear?
    0:20:43 To warn us against impending danger.
    0:20:44 Absolutely, right?
    0:20:49 So if I’m like running through the jungle and I see a tiger
    0:20:52 and I have fear, fear gives us information.
    0:20:53 And what else does it do?
    0:20:55 It gives us physiological energy.
    0:20:56 Very good.
    0:20:57 And we have adrenaline.
    0:20:58 Absolutely.
    0:20:59 For what purpose?
    0:21:00 To flee.
    0:21:01 Absolutely.
    0:21:04 So this is a big thing that people don’t understand.
    0:21:08 The primary motivator for change is actually negative energy.
    0:21:10 Negative emotion.
    0:21:12 So this is the problem with venting.
    0:21:16 If you vent and get rid of all of your negative emotional energy,
    0:21:19 the drive to change will disappear.
    0:21:22 So if we kind of think about it, what motivates you the most?
    0:21:24 It’s actually negative emotion.
    0:21:28 And you can literally look at the, like, the neuroanatomy of things like the amygdala.
    0:21:31 So the amygdala is very close to the hippocampus,
    0:21:33 which is where learning and memory happen.
    0:21:37 So we actually learn the most through negative emotions.
    0:21:43 So if I’ve been happily married for 15 years and there’s infidelity, right?
    0:21:48 One case of infidelity, the negative emotion from that one case of infidelity
    0:21:50 can drastically motivate me.
    0:21:55 So one of the biggest problems that I see is that we try to get rid of our negative emotions
    0:22:02 and in doing so, we actually hamstring our motivational capability.
    0:22:06 So I’ve seen this a lot where people will come in and they’ll go through,
    0:22:10 like, what they think therapy is, which is, like, actually the same guy, Mike,
    0:22:13 came in and he’d, like, kind of talk about his problems.
    0:22:16 And I was like, bro, I was like, Mike, is this helping?
    0:22:18 So I was still a trainee at the time.
    0:22:20 So he’d been seeing me for about six, eight months.
    0:22:23 And I was like, you come in here and you kind of talk about your problems.
    0:22:25 But, like, you don’t seem to be getting better.
    0:22:27 I didn’t know how to do therapy at the time.
    0:22:30 And then he’s like, isn’t that what I’m supposed to do is come in and talk about my problems?
    0:22:32 And I was like, yeah, I think so.
    0:22:34 I was a second year psychiatry resident.
    0:22:35 But I was like, is this helping?
    0:22:36 And he’s like, no.
    0:22:38 And I was like, OK, we got to do something else then.
    0:22:42 Coming in and just venting is not actually psychotherapy.
    0:22:45 That’s not like, so talking about your problems, reducing your negative emotional energy,
    0:22:47 can actually keep you stuck.
    0:22:49 And if you pay attention to people in your life,
    0:22:52 you’ll notice that there are some people who just, like, bitch all the time, right?
    0:22:54 They’re just constantly complaining.
    0:22:55 They’re constantly venting.
    0:22:58 And they don’t actually do anything to change their life.
    0:23:01 It’s interesting because with the advent of social media,
    0:23:05 you now get reinforced by deficiency promotion, I call it.
    0:23:09 There’s kind of these two types of ways that you can build an audience or a personal brand.
    0:23:11 One of them is idea promotion.
    0:23:12 These are my ideas.
    0:23:14 This is how I think about something.
    0:23:17 And the other that’s emerged, which is really interesting and a little bit toxic,
    0:23:19 is like deficiency promotion.
    0:23:21 These are all the ways that I’m broken.
    0:23:23 These are all the ways that I’m inadequate.
    0:23:27 And you can build an entire audience around that which resonate with your inadequacies.
    0:23:32 And then that inadequacy, you get held there because that’s the speaking appointments you get booked to do.
    0:23:33 That’s what your book is about.
    0:23:37 Your book is about all the ways you’re broken and flawed, all the stuff you’ve been through.
    0:23:39 And then it becomes your profession.
    0:23:41 And I just, I watched that play out so many times.
    0:23:43 I’m like, I talked to my friends about it.
    0:23:47 I’m like, be careful of deficiency promotion because you might accidentally build a revenue stream there
    0:23:48 and then you’re fucked.
    0:23:49 Yeah, absolutely.
    0:23:53 I think what we see is that there’s a lot of empathic resonance, right?
    0:23:55 And I think in some ways that’s a good thing.
    0:24:01 So I think when I’m a broken human being, there are a lot of broken human beings.
    0:24:05 The problem is when you’re a broken human being, you don’t feel like you’re a part of society.
    0:24:10 You’re like broken and everyone else is out there living their lives and being positive.
    0:24:17 And so it can feel so relieving to connect with someone else to realize, oh my God, I’m not alone, right?
    0:24:22 So I think with some of these deficiency promotion, and we see that a lot in like psychotherapy groups on trauma
    0:24:26 and stuff like that where there’s a lot of like trauma bonding and there’s also some weird ego there
    0:24:29 with like, I’m more broken than you and my trauma is worse than you.
    0:24:30 A lot of toxic comparison.
    0:24:32 There’s a lot of stuff that can kind of go awry.
    0:24:37 But I think there’s absolutely a reason why that’s a way that you can build your brand
    0:24:41 because there are a lot of people out there who feel broken and feel alone.
    0:24:45 And I’d rather be broken and with someone than broken and alone.
    0:24:47 It’s all about belonging at the end of the day.
    0:24:50 All of these things are about feeling like you belong.
    0:24:51 Absolutely.
    0:24:54 What role does dopamine play in all of this?
    0:24:59 Because we talked to the start about taking back control, but much of the reason as I learned from Andrew Huberman
    0:25:04 that it’s hard to gain control is because many of us are in this sort of dopamine roller coaster in our lives.
    0:25:08 Yeah, so I think dopamine plays an important role.
    0:25:13 But the one thing that I really come to appreciate is that how little of a role it plays.
    0:25:16 So everyone is like hung up on dopamine.
    0:25:19 But dopamine, first of all, is a neurotransmitter, right?
    0:25:22 So dopamine is also like deals with things like smooth movement.
    0:25:25 So my ability to go like this is governed by dopamine.
    0:25:26 You were waving your arm?
    0:25:27 Yeah.
    0:25:31 So like any time you have a smooth motion, so if we look at something like Parkinson’s disease,
    0:25:34 Parkinson’s disease is a deficiency of dopamine.
    0:25:37 So there are all kinds of things that dopamine does.
    0:25:40 I’d say dopamine is like a letter in the alphabet for the brain.
    0:25:44 We use it in all kinds of circuits to create all kinds of behaviors.
    0:25:47 So dopamine is absolutely important.
    0:25:48 We’ll talk about it.
    0:25:51 But I think that there is almost like too much of an emphasis on dopamine,
    0:25:55 and we oversimplify the problem when we focus too much on dopamine.
    0:25:57 I’ll give you a really simple example of that.
    0:26:06 So one is, in my clinical experience, it’s almost like dopamine and serotonin have an inverse relationship.
    0:26:09 So dopamine is what gives us a sense of pleasure.
    0:26:13 Dopamine also gives us behavioral reinforcement.
    0:26:17 But dopamine gives us pleasure, but will not give us contentment.
    0:26:21 So I’ve had plenty of patients who chase dopamine, right?
    0:26:26 And we know that, you know, partying a lot, using a lot of drugs,
    0:26:31 having high adrenaline activities that all activate your dopamine system,
    0:26:35 don’t usually leave people feeling fulfilled and contented at the end of it.
    0:26:40 I’ve had plenty of millionaire playboys in my practice who like tried that to find happiness
    0:26:43 and maximize the pleasure in their life, and it doesn’t work.
    0:26:44 It’s never going to work.
    0:26:48 And the problem with that is that our brain has this principle of tolerance.
    0:26:51 So the more that you activate your dopamine-ergic system,
    0:26:54 the more tolerance you’ll develop to it.
    0:26:58 This is why people need higher doses of drugs to achieve the same goal.
    0:27:01 This is why people, when you first play a video game, it’s a lot of fun.
    0:27:04 But our five, six, seven, eight, it becomes less and less fun.
    0:27:10 And then you have old gamers like myself who are still chasing the beauty and the high of the games
    0:27:12 that we used to play when we were kids.
    0:27:17 So dopamine is almost like a scam neurotransmitter because it offers you pleasure,
    0:27:21 temporarily, but in an unsustainable way.
    0:27:23 On the flip side, we have serotonin.
    0:27:27 So serotonin is associated more with contentment and peace.
    0:27:30 When we look at things like mood disorders,
    0:27:33 oftentimes what we’re doing is improving the serotonin level,
    0:27:36 boosting the serotonin transmission in the brain.
    0:27:39 So peace and contentment is very different from pleasure.
    0:27:42 And these two things are almost inversely proportional.
    0:27:43 And it’s really interesting.
    0:27:46 You can look at something like orgasm, which is a great example of this.
    0:27:53 So when you have an orgasm, you get a spurt of dopamine and you feel a ton of pleasure.
    0:27:57 And then after your orgasm, you actually get a rise in serotonin
    0:27:59 and you feel incredibly contented.
    0:28:04 The really interesting thing is that if your serotonin levels are high, you won’t feel horny.
    0:28:09 So what will happen is we know this because if we give someone serotonergic medication,
    0:28:11 if we boost your serotonin transmission,
    0:28:14 one of the side effects is anorgasmia.
    0:28:16 And you can’t have an orgasm.
    0:28:21 And then you also aren’t as sexually, you’re not as thirsty.
    0:28:22 So this is one of the side effects.
    0:28:29 This is one of the number one reason why my patients stop serotonergic medication as to do with the sexual side effects.
    0:28:33 But if we kind of think about the neurotransmitters involved, right, when we boost serotonin,
    0:28:38 and we also see this in monks who are like super content and peace and they’re not very thirsty, right?
    0:28:44 So if we kind of think about it, peace and happiness and contentment in life comes from serotonin.
    0:28:46 Dopamine is actually kind of the opposite.
    0:28:48 And monks aren’t like thrill chasers, right?
    0:28:51 They’re able to develop this internal sense of contentment.
    0:28:53 So dopamine is absolutely a part of the problem.
    0:28:55 It’s a very important part of the problem.
    0:28:58 But I think that it’s like one piece in a larger whole.
    0:29:05 Does this explain why people’s sex lives typically get worse when they’re comfortable and they’re married?
    0:29:06 Absolutely.
    0:29:13 It’s amazing how much science can tell us about the formation of relationships and falling in love that we just don’t apply.
    0:29:20 So being attracted, falling in love, developing a relationship, these can discreetly be described neuroscientifically.
    0:29:23 So being attracted actually starts in the thalamus.
    0:29:26 So the thalamus is our sensory organ of the brain.
    0:29:28 It’s kind of the sensory gateway.
    0:29:30 So it interprets a lot of sensory stimuli.
    0:29:33 So when I first meet someone, I’m like, oh, they look really good, right?
    0:29:34 It looks really fantastic.
    0:29:36 And I feel physically attracted to them.
    0:29:37 They smell great.
    0:29:38 Their laugh is beautiful.
    0:29:42 So the initial stages of attraction are all about sensory input.
    0:29:45 Then what happens, now this is what’s really interesting.
    0:29:48 Falling in love is actually very dopaminergic.
    0:29:52 So this is one of the reasons why I think we’re seeing declining birth rates.
    0:29:56 This is why it’s like if you talk to people nowadays, like it’s hard to fall in love.
    0:29:57 Everyone’s dating.
    0:30:00 Everyone’s going out on dates and stuff, but like falling in love seems harder.
    0:30:02 And that’s actually because of dopamine.
    0:30:08 So what happens is if you look at the phase of falling in love, what that involves is a dopaminergic connection.
    0:30:11 And a great example of this is like if we’re going to dinner, right?
    0:30:13 And I put my hand out, just even hold my hand.
    0:30:17 And then all we’re doing, we’re gazing into each other’s eyes and we’re just holding hands.
    0:30:19 And then we feel in love.
    0:30:24 And if you kind of think about people in love, like it’s like a dopaminergic high because that’s literally what’s going on.
    0:30:29 Now what you see, if you go out on, if you go to a restaurant, you people watch, which I love to do.
    0:30:32 What you’ll see is two people on a date, both on their phones.
    0:30:38 So what’s starting to happen is we are like developing this dopaminergic tolerance through things like devices.
    0:30:42 We’re actually exhausting our dopamine, which is something that a lot of people don’t understand.
    0:30:48 We run out of dopamine because we’re using these devices and then we have none left to fall in love.
    0:30:53 And then there are later things in the relationship that are more serotonergic in nature where it’s not as much about pleasure,
    0:30:56 but it’s about connection and all kinds of other stuff.
    0:31:00 So what does that mean if I’m single and I’m looking to find love?
    0:31:05 So if you’re looking to find love, this is where we have to start with diagnosis before solutions, right?
    0:31:09 So the first question is, do you have trouble falling in love?
    0:31:14 Because a lot of people who are single are like, “Oh, I don’t feel anything, right? I don’t feel a connection.”
    0:31:19 This is something that I’ve heard so much from our community, so much from patients anymore.
    0:31:23 I just don’t feel a connection. They seem great on paper, but I just don’t feel a connection.
    0:31:26 There’s actually neuroscience behind how to form a connection, too.
    0:31:32 But the first question that I ask people is, “Okay, do you feel like you just can’t feel an emotional connection to people?”
    0:31:38 Then what you actually need to do is reduce your dopamine activation through things like cell phones.
    0:31:44 We see this also with pornography, where we know that pornography correlates with like unhappiness in relationships.
    0:31:49 And that’s probably also like a dopaminergic effect as opposed to all the other things. There’s a lot of stuff going on there.
    0:31:52 So play fewer video games. Be on your phone less.
    0:31:58 And especially before you go on a date, you want to like give your dopamine a chance to recharge.
    0:32:01 So go on a walk for about one hour before you go on a date.
    0:32:09 And then you’re literally your brain’s capacity to engage in a date and fall in love and activate those feelings is going to be higher.
    0:32:15 Also, I’d avoid as much dopaminergic activity as you can before the date, before you see that person.
    0:32:19 And the more that you do that, the easier it will be for you to actually fall in love.
    0:32:26 Am I right in thinking from what you said there that dopamine is required for us to initiate sex and want to have sex?
    0:32:27 Is that what you were saying?
    0:32:31 Yes and no. So dopamine is not actually required to initiate sex.
    0:32:36 It’s so fascinating. You can like, oh, so I tried to figure this out, like where, where, how does love work in the brain?
    0:32:40 It’s like every circuit is involved. Every neurotransmitter is involved.
    0:32:47 So dopamine is what gives us the pleasure of orgasm, but initiating sex also for men and women is somewhat different.
    0:32:51 So like, you know, women will say like, oh, foreplay is really important, right?
    0:32:53 And dudes are like, we don’t need a whole lot of that.
    0:32:56 And so the question is why? So this is what’s really interesting.
    0:33:02 So to develop an erection, you actually need activation of the parasympathetic nervous system,
    0:33:08 which is the part of our nervous system that involves rest and digest, which is why we have morning wood, right?
    0:33:11 So when dudes wake up in the morning, we have an erection. Why?
    0:33:15 We’re not like horny in the morning. Well, I don’t think so anyway, maybe who knows.
    0:33:17 But like there’s a physiology to it, right?
    0:33:25 When we’re relaxed, we’ll develop an erection because the development of an erection actually involves relaxation.
    0:33:30 And then the sexual act involves transition to the sympathetic nervous system.
    0:33:33 Now this is the fight and flight kind of response.
    0:33:38 So what we want to do is like we want to be relaxed first and then we start getting sweaty.
    0:33:41 Our heart rate increases, blood pressure increases.
    0:33:46 And this is the other thing that a lot of dudes don’t understand because our nervous system is a little bit different.
    0:33:51 So when it comes to women, they have the same thing going on where they need activation of the parasympathetic nervous system
    0:33:54 before they get activation of the sympathetic nervous system.
    0:34:00 And then as you activate the parasympathetic nervous system with something like a massage or making out or something like that,
    0:34:03 some playfulness, relaxation, people really need to feel safe,
    0:34:10 then you can sort of graduate to the more explicit sympathetic nervous system sexual act.
    0:34:15 This has answered so many questions that I had that I’ve never sort of vocalized because I didn’t realize the issue.
    0:34:22 But I have come to learn that I am most aroused when I’m not stressed in any way.
    0:34:25 But I don’t just mean stressed as in like, oh, stressed.
    0:34:31 I mean, if it’s Friday night and I’ve just come back from work and I’ve got home at 9pm after a really, really long day and week,
    0:34:34 I am not aroused typically.
    0:34:37 So what tends to happen, and like we know this in my relationship,
    0:34:42 and it’s the same for my partner, is on like Saturday once I’ve had time to relax
    0:34:47 and I’ve like chilled down and all those kind of things, then I get aroused.
    0:34:51 And there is this, I think, misunderstanding between men and women because we get aroused in different ways.
    0:34:52 Absolutely.
    0:34:56 Once again, we’re seeing so many problems in relationships, so many problems in dating.
    0:35:03 And what happens is like women will get branded as all kinds of the she’s an ice queen or whatever she won’t put out.
    0:35:05 And there’s a lot of toxic misogyny there.
    0:35:11 And then men will also get branded as like, oh, men only want one thing and they’re so horny, which can somewhat be true.
    0:35:16 But I think this is the kind of thing where once you understand, you know, how does the male body work,
    0:35:20 how does the female body work, what are the ways, because the majority of it is actually very similar.
    0:35:24 So like the, what separates men and women is less than what we share.
    0:35:29 So if you look at, for example, like how to create romantic attraction on a first date,
    0:35:33 like that’s, there’s a lot of good like neuroscience data about things to do.
    0:35:37 And it’s not surprising at all because if you look at what’s the trend in dates,
    0:35:41 everyone is doing the wrong things now. Dates are turning into like interviews, right?
    0:35:45 Where it’s like, I don’t know, I don’t want, I need to know if I’m going to waste my time or not.
    0:35:47 So we’re going to sit down at a table, oh, do you want kids?
    0:35:49 What do you want this? How much do you like to travel?
    0:35:50 How many trips per year?
    0:35:52 It almost becomes a negotiation.
    0:35:56 And if you look at the science of how human beings fall in love, it’s completely different.
    0:35:58 What is that relationship between?
    0:36:02 Because as you’re describing that dating process, I just, my head, I thought, God, that sounds stressful.
    0:36:05 And then I thought of how expectation generally creates stress.
    0:36:10 So whether it’s in the bedroom, having an expectation that we’re going to fuck tonight because it’s Thursday and it’s date night,
    0:36:15 or having an expectation when you go on a date, the impact that that stress has on your dopamine
    0:36:18 and your ability to be like open and receptive.
    0:36:20 Yeah, so it’s, it’s, it’s so interesting, right?
    0:36:24 So like, I know that sounds kind of weird, but let’s use your example of it’s Thursday and we’re going to fuck tonight.
    0:36:26 So that can be stressful.
    0:36:30 Or like, I don’t know if you’ve been in a relationship like this, it can be awesome.
    0:36:36 Right. So like, if I haven’t seen you all week and you haven’t seen me all week and it’s like Thursday and this is the time we’ve set aside.
    0:36:39 And like, we’re finally meeting and we both are like, we’re going to fuck tonight.
    0:36:41 Then it’s great. Like, you know what I mean?
    0:36:43 Or not so much or I don’t know.
    0:36:46 Right. So like, this is the key thing that a lot of people don’t understand.
    0:36:49 So attraction is not about whether we’re going to have sex tonight or not.
    0:36:51 It’s that you and I need to be on the same page.
    0:36:56 So there’s a really fascinating study that looked at first dates on bridges.
    0:36:59 Okay. So one bridge is a stone bridge.
    0:37:03 One bridge is a rickety wooden bridge that’s wobbly.
    0:37:07 And what the study found is that when you have a date on a stone bridge,
    0:37:11 people feel less attracted to each other than when you’re on a rickety bridge.
    0:37:12 Now, what’s the difference?
    0:37:16 On the rickety bridge, I’m a little bit scared and you’re a little bit scared.
    0:37:21 So what really the foundation of romantic attraction is actually empathic resonance.
    0:37:25 When I feel the same things that you feel, when we both feel, it doesn’t have to be good.
    0:37:28 It can be negative things. It can be good things.
    0:37:32 We just need to both be feeling the same thing. That’s what creates attraction.
    0:37:37 This is also why people fall in love and rehab, like literally the rehabs that I worked at,
    0:37:40 like we have to like almost have a rule, right?
    0:37:44 We can’t technically control them, but we’re like, hey, no fucking in rehab.
    0:37:47 So this is going to, we’re going to have, and because people will trauma bond, right?
    0:37:49 We’re sharing all of this deep emotional stuff.
    0:37:51 You can be honest. You can be authentic.
    0:37:55 And there’s someone else in the group who’s also honest and authentic and you feel connected.
    0:37:57 What is the nature of that connection?
    0:38:00 It’s shared empathic resonance.
    0:38:05 So one of the biggest things that I tell people who are struggling to succeed in dating is like,
    0:38:08 what are the emotions that you’re bringing to the table?
    0:38:10 What are the emotions they’re bringing to the table?
    0:38:17 And if those emotions are not aligned, how can you do some kind of experience that creates an emotion?
    0:38:20 So this is also where like movies aren’t necessarily good or bad.
    0:38:23 The question is, do you guys like the same kind of movies?
    0:38:26 If you all like the same kind of movies and you both laugh a lot, that’s a great day.
    0:38:29 You don’t need to talk. You just need empathic resonance.
    0:38:32 So whatever you can do to get empathic resonance will create a connection.
    0:38:34 My brain went in two directions then.
    0:38:38 The first question that popped into my head was about the role oxytocins playing and all of that,
    0:38:43 because I’ve heard about this chemical called oxytocin, which is there to help us bond, etc.
    0:38:47 And I remember Simon Sinek saying to me that when like cities have earthquakes,
    0:38:50 it’s crazy how much the city comes together.
    0:38:54 And that’s, he pointed at oxytocin as much as the reason for that sort of shared struggle,
    0:38:56 thinking about your rickety bridge scenario.
    0:38:59 Life sometimes becomes a rickety bridge and people bond because of that.
    0:39:04 So should I be taking my dates to theme parks, for example, to terrify the shit out of them?
    0:39:06 Only if you’re equally terrified.
    0:39:07 Okay.
    0:39:10 So that’s why it’s so important, right, for you to figure out like,
    0:39:13 what is something that is going to give us a shared emotional experience?
    0:39:16 Okay, so you’ve got, okay, we’ve got to both have the same emotion.
    0:39:17 Absolutely.
    0:39:19 So if I’m not scared by it and she’s terrified,
    0:39:21 then that’s generally speaking, not good.
    0:39:23 Now there are other versions of that.
    0:39:25 So like you can demonstrate caring, right?
    0:39:30 So if I’m terrified and you take care of me, then that can feel good in a different way.
    0:39:36 But generally speaking, like what gets us like, I’m into this person is that we feel an emotional connection, right?
    0:39:38 That’s what I’m like into this person.
    0:39:40 They’re like, what is the nature?
    0:39:42 The emotional connection is shared emotion.
    0:39:45 So oxytocin is another phase of the relationship.
    0:39:48 So oxytocin forms emotional bonds.
    0:39:50 So when we feel like not this, and this is what’s so interesting,
    0:39:53 there’s different parts of the brain, different neurotransmitters.
    0:39:58 So oxytocin is what we get from cuddling, what we get from different kinds of touch,
    0:40:02 something like a massage can form oxytocin, hugging, holding hands,
    0:40:04 all this kind of stuff triggers oxytocin.
    0:40:09 And oxytocin will form an emotional bond, will alleviate feelings of loneliness.
    0:40:15 I think one of the reasons that men are so lonely now is because we don’t feel bonded to each other.
    0:40:19 So oxytocin is more about forming emotional bonds.
    0:40:25 And the other way my brain went when we were talking about that is a question I’ve asked a lot of sex therapists I’ve spoken to,
    0:40:27 which is should we be scheduling sex?
    0:40:33 This is such a tangent from when we started, but based on what you said, Thursday night, date night, etc.,
    0:40:34 should we be scheduling sex?
    0:40:37 When I ask sex experts this, they go in two different directions.
    0:40:38 One group says yes.
    0:40:44 One group is so passionately saying no, because it kills that spontaneity they say.
    0:40:46 And that, you know…
    0:40:47 Right.
    0:40:50 So I think this is a good example of like, this is exactly what I’m talking about,
    0:40:54 where we know so much more about physiology and neuroscience now
    0:40:57 that the right answer to that question depends on the science.
    0:40:59 So you can schedule sex.
    0:41:01 It’s just make sure that you do the things.
    0:41:03 Are you killing some degree of spontaneity?
    0:41:04 Potentially.
    0:41:09 But at the same time, like, so what is it about the spontaneity?
    0:41:10 Like, let’s tunnel down.
    0:41:12 I think this is exactly what we need to do.
    0:41:15 What is it that makes spontaneous sex fun, Stephen?
    0:41:17 Oh, gosh.
    0:41:21 What makes spontaneous sex fun?
    0:41:26 It is exciting, novel, it is…
    0:41:27 Hold on.
    0:41:29 Who’s excited by spontaneous sex?
    0:41:30 Me.
    0:41:34 So, and is it going to happen if your partner is not equally excited?
    0:41:37 Well, I think most couples would say that they…
    0:41:40 Much of the reason why their sex life is not great
    0:41:44 is because it’s become boring and predictable and samey.
    0:41:49 So this sort of spontaneity element adds a bit of surprise and intrigue and…
    0:41:50 Now, hold on a second.
    0:41:51 Okay, great.
    0:41:53 So this is, we’re going to figure out an answer.
    0:41:55 When things become samey.
    0:41:58 So if I watch, like, what’s your favorite movie, Stephen?
    0:41:59 Hmm, The Pursuit of Happiness.
    0:42:00 Okay.
    0:42:03 So if I watch Pursuit of Happiness with a first time,
    0:42:04 how am I going to feel emotionally?
    0:42:07 Oh, it was profound the first time I saw it.
    0:42:08 Second time you watch it?
    0:42:09 Hmm.
    0:42:10 Interesting.
    0:42:11 You know, fourth time, fifth time.
    0:42:13 So the more that we get exposed to something,
    0:42:18 what changes within us are emotional…
    0:42:20 The emotions change, right?
    0:42:23 So the first time I do something, emotions are activated.
    0:42:27 When it becomes habitual, emotions no longer become activated.
    0:42:28 Right.
    0:42:31 So this is the problem of non-spontaneous or spontaneous sex.
    0:42:36 It has to do with that emotional empathy, that emotional connection that leads to attraction.
    0:42:38 So this is exactly what I’m talking about.
    0:42:42 When we look at problems in life, should couples do this or should couples not do this?
    0:42:44 Let’s understand the mechanisms at play.
    0:42:49 And then if we can activate those mechanisms in the right way, then it’ll work.
    0:42:54 So the issue about spontaneity is like, you know, if you feel like having spontaneous sex,
    0:42:57 but your partner doesn’t, that’s not going to work because y’all aren’t emotionally…
    0:43:00 I mean, they can accommodate you and that can be fine.
    0:43:05 But generally speaking, what spontaneity adds is more of that emotional connection.
    0:43:09 So when I work with, you know, patients who are exhibitionistic, right?
    0:43:12 So like, why do they like exhibitionism?
    0:43:13 What’s exhibitionism?
    0:43:14 Having sex in public places.
    0:43:15 Okay.
    0:43:18 So it’s a kind of fetish, right?
    0:43:19 Can get you into trouble.
    0:43:22 That’s sometimes how they end up in my office.
    0:43:26 But so if you really look at it, like what it’s about is emotional resonance.
    0:43:31 So if I’m having sex in a public place, that’s going to activate me emotionally in some way.
    0:43:33 It’s going to activate my partner emotionally in the same way.
    0:43:35 That’s why we do it.
    0:43:37 So it all comes down to emotional resonance.
    0:43:42 So the second thing is that if you’re going to have scheduled sex, so like spontaneous is great,
    0:43:45 but if you’re going to have scheduled sex, that’s still fine too.
    0:43:46 It doesn’t kill the spark.
    0:43:48 You just need to figure out how to activate it, right?
    0:43:52 So this is where activation of the parasympathetic nervous system.
    0:43:58 Do something like, you know, give a massage or even like the sex should come after some kind of emotional resonance.
    0:44:03 Let’s go out and watch a movie together or let’s do something that we both find emotionally engaging.
    0:44:07 Then once you’re emotionally connected, the sex will be, it’ll be a lot easier.
    0:44:10 I have a friend who has been trying for a baby.
    0:44:14 I’m trying for a baby as well, by the way, but this is not about me.
    0:44:16 This is not me like asking for a friend.
    0:44:19 He lives in America and he has just had the news that he’s having a baby.
    0:44:20 Very, very happy.
    0:44:27 And I saw him recently and I was asking him about the process of, you know, timing the sex around your partner’s cycle.
    0:44:30 And they had gone for, I think, three years trying to have a baby.
    0:44:34 So it got increasingly more difficult, all of the complicated emotions.
    0:44:39 He was saying to me, he was like, honestly, bro, like sometimes we were having to have sex like three or four times a day.
    0:44:49 And I was like, bro, how do you keep an erect, like when it becomes a job in that context, you’re doing it because you need to try and hit this egg.
    0:44:51 How did you arouse yourself?
    0:44:52 And he was like, no, I couldn’t.
    0:44:54 He was like, I really struggled.
    0:44:56 I’d lose my erection all the time.
    0:45:03 And he literally said to me, yeah, he was having sex 40, 50 times a month to try.
    0:45:06 And he was basically being ordered to have sex with her.
    0:45:08 Like, these are the five days you better have sex with.
    0:45:15 You know, that is maybe the extreme case of total dissipation of emotional resonance as it relates to sex.
    0:45:16 Yeah.
    0:45:23 And the other case, the other end of that poll would be pursuing someone for the first time, I guess, a stranger for the first time.
    0:45:28 And I guess the job for people in their relationships is how do you keep that emotional resonance?
    0:45:32 So I think that that’s exactly the kind of question.
    0:45:36 And I think the first thing is that’s half the answer is that a lot of people don’t realize.
    0:45:39 So like when people get bored sexually in a relationship, right?
    0:45:41 So we have two populations of people.
    0:45:45 Some people will get married and they’ll continue to have healthy sex lives.
    0:45:47 Like well into their 70s.
    0:45:53 Like one of the craziest things that I remember encountering in med school was like, you know, when I meet a 70 year old,
    0:45:55 I don’t think about sexual health counseling.
    0:45:58 And it’s one of the biggest mistakes we make as doctors.
    0:46:02 Like, you know, when you have these retirement communities and stuff, no one’s worried about getting pregnant.
    0:46:06 You can get outbreaks of like syphilis and gonorrhea that will tear through the community like COVID.
    0:46:07 Like it’s crazy.
    0:46:08 Like we just don’t.
    0:46:11 But sexual desire doesn’t necessarily decrease with age.
    0:46:12 I know it’s crazy.
    0:46:18 So then the question becomes, OK, how do you maintain a healthy sexual relationship over time?
    0:46:22 So at the very beginning, there are things like thalamic inputs, right?
    0:46:25 So what you see arouses you.
    0:46:29 There’s some amount of novelty, which is also like new emotions, right?
    0:46:34 So then the 10th time we watch the same movie, our emotional connection is less to the movie.
    0:46:41 But then this is also how couples have sex successfully over time is that they do have emotional connections.
    0:46:48 So as you continue to bond with your partner over the new experiences that your relationship has.
    0:46:55 So I think having kids is a great example where like having kids will destroy your sex drive for some amount of time.
    0:46:57 They say what, two years or something?
    0:46:58 On average.
    0:47:04 But even within that, it’s amazing because you’ll find these moments where like you sort of forget, right?
    0:47:06 Like how good sex with your partner is.
    0:47:08 And then the stars align and you have sex.
    0:47:10 And it’s actually like incredibly fantastic.
    0:47:12 It’s like, oh, we should do that more, right?
    0:47:14 Like that’s that’s like what kind of starts to happen.
    0:47:20 So over time, what we want to do is really lean into still that shared emotional connection.
    0:47:25 Oh my God, I had such a like, I can’t believe that our kids like finally like they’re the fever’s gone.
    0:47:26 They’re relaxing.
    0:47:27 We’re going to sleep.
    0:47:32 And then at like 2am, you’re going to wake up and you’re, you know, it’s going to be great.
    0:47:33 Right.
    0:47:37 But like, and so as long as you maintain that bond, it’s totally fine.
    0:47:41 And when we think about the mechanisms in neuroscience that drive our behavior,
    0:47:45 once we’re in a relationship and even if it’s a platonic relationship,
    0:47:50 how do we keep the relationship thriving?
    0:47:54 Like how do we, what are the mechanisms I need to be aware of in the brain and in neuroscience
    0:48:00 that are going to enable my relationship to be strong and thriving, whether it’s platonic or romantic?
    0:48:04 You know, because we talk about loneliness a lot and there’s so many people that are struggling with loneliness.
    0:48:10 And it’s, and you know, the reasons that we often attribute to that are the way we’re living our lives or we’re behind screens or social media.
    0:48:20 But, you know, it was really illuminating to me that you’re able to point to a mechanism in smartphones and social media that is actually inhibiting us forming relationships.
    0:48:24 And I wondered if the same mechanisms might inhibit us keeping the relationships that we have.
    0:48:25 Yeah.
    0:48:27 So I think there are so many things that are going on there.
    0:48:31 So one is like, how is technology negatively impacting our relationships?
    0:48:34 And the second is how do you maintain a healthy relationship over time?
    0:48:36 So there’s like two different things that make sense.
    0:48:45 Like what gets in the way and how do you, how do you keep your tire nice and full of air versus how do you fix it if a nail punctures it?
    0:48:48 So let’s start with like what technology is doing.
    0:48:52 So this is what technology is basically doing to our social connections.
    0:49:01 There is a whole scale social skills atrophy and a deconditioning of certain parts of the brain when we use technology.
    0:49:05 So the first thing to understand about the brain is a beautiful thing about the human body.
    0:49:10 Inanimate objects, the more you use them, the worse they get.
    0:49:16 But the moment that you have biology, the human brain doesn’t wear out, it rusts.
    0:49:20 So inactivity of the human brain is actually what causes problems.
    0:49:22 Okay, that’s number one.
    0:49:26 So we can look at studies of like dementia prevention.
    0:49:35 And what we know is that encouraging neuroplasticity through things like learning how to play the piano at the age of 60 will protect us from dementia.
    0:49:39 So we need to utilize our brain to make it the strongest.
    0:49:42 There’s also where you can look at the physical body, right?
    0:49:49 So when I, when I think about what causes muscle atrophy and what causes muscle growth, the more I use my muscles, the more they grow, the more you use your brain, the more it grows.
    0:50:00 So when we look at connections, if you actually look at human communication, words or maybe I would say 25 to 50% of communication at most.
    0:50:08 So you can walk into a room and without even hearing a single thing that said you can know there’s tension in the air, something is wrong.
    0:50:11 You can even like, I remember when I was a kid, I used to get bullied a lot, right?
    0:50:16 And I would walk into a room and I immediately knew that they were making fun of me.
    0:50:21 Like all the conversation would stop and everyone would look like one person would look at me.
    0:50:22 I’d see alarm in their face.
    0:50:28 They would all see everyone else would see the alarm in their face and they’d look over and they’d see me and everyone would stop talking.
    0:50:29 I know I’m being made fun of.
    0:50:33 So body language, tone, volume.
    0:50:34 This is really interesting.
    0:50:42 So there are even video game companies that are starting to ban people over voice comms.
    0:50:45 So how do you know if someone is toxically communicating or not?
    0:50:48 What we used to do is use like words, right?
    0:50:54 So if you say some kind of racial slur in chat, like if you type it out, the game knows to scan for that.
    0:50:57 And then people will start to get around that they’ll use an at sign instead of an A.
    0:51:01 So now what they’re doing over voice comms is measuring tone.
    0:51:05 So depending on the volume of what you’re saying, right?
    0:51:09 Like that’s how they’re actually detecting toxicity because that’s where toxicity exists.
    0:51:11 It’s not, oh, hey, Steven, you’re a real loser.
    0:51:12 I really dislike you.
    0:51:15 It’s like, Steven, bro, you’re such a loser, man.
    0:51:16 Oh my God.
    0:51:19 And even if I say that, right, it’s not negative at all.
    0:51:22 Even though I’m using negative words is another quick aside.
    0:51:27 So men are really specific for using the negative expression of a positive affection.
    0:51:29 This is something that’s different about men.
    0:51:34 So what we’ll do is we’ll actually say negative things to a friend of ours to express approval.
    0:51:38 Like when someone gets engaged or gets married, it’s like, oh man, like it’s the old ball and chain.
    0:51:39 We’re going to lose you.
    0:51:40 You’re whipped.
    0:51:41 But everyone’s smiling.
    0:51:43 Everyone’s congratulating you.
    0:51:46 But we just express it in a negative way.
    0:51:49 So so much of our communication is tone.
    0:51:51 His body language is volume.
    0:51:53 Now what’s happening is everyone is texting.
    0:51:56 So then the brain does something very designed to do.
    0:51:58 It’s like, hey, we’re not using this thing.
    0:51:59 Let’s lose it.
    0:52:02 So if you don’t speak a language, our brain forgets it.
    0:52:08 So as you, this is what a lot of people don’t realize is that there’s a rise in social anxiety.
    0:52:10 Why is there a rise in social anxiety?
    0:52:18 It’s because the parts of our brain that reassure us in social situations are starting to atrophy.
    0:52:24 So when we don’t pay attention to body language, when we don’t pay attention to tone, those parts of the brain shut off.
    0:52:28 And then when I go into a social situation, those parts of the brain are inactive.
    0:52:30 So they can’t reassure me.
    0:52:35 Now what happens is I go to a party that I was invited to or I go to dinner with my friends that I was invited to.
    0:52:37 I’m kind of sitting at the end of the table.
    0:52:39 No one’s really talking to me.
    0:52:41 And I’m like, oh, like, I really shouldn’t be here.
    0:52:43 These people just invited me out of politeness.
    0:52:44 They don’t really care about me.
    0:52:51 But if your brain is functioning well, you’re able to read all of this nonverbal communication that’s reassuring.
    0:53:02 So when it comes to platonic friends and why this is hard, we are atrophying a lot of the social skills, a lot of these brain regions that allow us to form connections,
    0:53:05 allow us to feel reassured, allow us to feel safe.
    0:53:10 Right now, I kind of feel like, oh, my friends are inviting me, but I’m bothering them by going.
    0:53:13 Like all these kinds of things we’re seeing more and more of.
    0:53:17 Are you hopeful about Generation Z that have been connected from birth?
    0:53:18 Yeah.
    0:53:27 So I think that even though things are problematic, right, we’re talking about how things are negative and social anxiety is increasing and suicidality is increasing.
    0:53:30 I’m very optimistic because I think we have all the answers.
    0:53:31 Like that’s what’s so cool.
    0:53:36 Like we have a problem, but we haven’t been addressing it directly.
    0:53:42 Even between the last time I was here and now, we’ve learned so much more people are taking social stuff more seriously.
    0:53:49 The Surgeon General of the United States released like this bulletin on the loneliness epidemic.
    0:53:54 So even like the medical establishment is starting to see loneliness as a problem that we need to target.
    0:53:58 Half of the problems that we see in the world today is because we haven’t tried to fix them.
    0:54:02 They kind of crept up on us, things like video game addiction, things like loneliness.
    0:54:04 Now we see, OK, this is a big problem.
    0:54:06 So let’s start devoting resources to it.
    0:54:08 Let’s understand what’s going on.
    0:54:14 And we see this a lot, like even in our community, like where we start targeting a problem and people do better.
    0:54:18 The only reason we’re losing the war is because we haven’t been fighting back.
    0:54:20 Why haven’t we been fighting back?
    0:54:24 Technologies must play a pretty significant role in this.
    0:54:30 I think we’re really good at creating things without understanding what they will do to us.
    0:54:33 Because the impact doesn’t show its face for a couple of decades.
    0:54:34 Absolutely.
    0:54:42 And there’s an even more insidious thing, which is right now, since it’s isolation, like since we’re seeing more isolation,
    0:54:46 we don’t see the impact because literally these people are staying home.
    0:54:53 So the majority of young men, for example, won’t ever go to a therapist, which is why we can’t help them with their problems.
    0:54:58 They won’t share their problems with other people, because, first of all, they don’t know how to.
    0:55:02 And secondly, they don’t even know what they’re feeling, so that they just feel like they’re a loser.
    0:55:08 So what we’ve started to see is that these problems have been going on for about 10, 20 years,
    0:55:13 but they’re now reaching a critical point where we’re now noticing what’s going on.
    0:55:15 But this has been going on for a while.
    0:55:17 Are people becoming more narcissistic?
    0:55:18 Yes.
    0:55:19 They are?
    0:55:20 Yeah, absolutely.
    0:55:21 And what impact is that having?
    0:55:22 I don’t even know where to start.
    0:55:24 So I think it’s affecting our relationships.
    0:55:26 It’s affecting our happiness.
    0:55:29 It’s affecting our professional ability.
    0:55:32 I was thinking, is social media making us more narcissistic?
    0:55:33 Absolutely.
    0:55:34 Is that then driving us to be more lonely?
    0:55:38 And if so, how do we first define the word narcissism in this context?
    0:55:42 Yeah, so I’m going to lean into kind of a more yogic definition.
    0:55:46 So we have this word in Sanskrit called ahamkara.
    0:55:48 And ahamkara means ego.
    0:55:50 So ahamkara is your sense of self.
    0:55:51 Ahamkara is your sense of self.
    0:55:52 Ahamkara is your sense of self.
    0:55:53 Ahamkara is your sense of self.
    0:55:54 Ahamkara is your sense of self.
    0:55:55 Ahamkara is your sense of self.
    0:55:56 Ahamkara is your sense of self.
    0:55:57 Ahamkara is your sense of self.
    0:55:58 Ahamkara is your sense of self.
    0:55:59 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:00 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:01 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:02 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:03 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:04 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:05 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:06 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:07 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:08 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:27 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:28 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:29 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:30 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:31 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:32 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:33 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:34 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:35 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:36 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:37 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:38 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:39 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:40 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:41 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:42 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:43 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:44 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:45 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:46 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:47 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:48 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:49 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:50 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:51 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:52 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:53 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:54 Ahamkara is your sense of self.
    0:56:55 Ahamkara is your sense of self.
    0:57:12 Confidence feels more secure, and egotisticalness feels more insecure.
    0:57:14 So this is what social media is doing.
    0:57:20 Social media and technology is externalizing our perception.
    0:57:24 So if I think about it, like think about a couple thousand years ago.
    0:57:26 What was my mind focused on?
    0:57:28 So I would go out to hunt.
    0:57:29 I’m looking for an animal.
    0:57:31 I shoot a deer.
    0:57:33 And then I walk three hours back.
    0:57:37 So for some amount of time, my mind is paying attention to the external environment.
    0:57:39 Maybe I’m talking with the people that I’m hunting with.
    0:57:40 But what is there to say?
    0:57:42 Like I can’t talk to them for 10 hours a day.
    0:57:43 There’s no substance.
    0:57:45 There’s no news, right?
    0:57:47 We’re like this tribal community.
    0:57:50 So if you really look at the history of humanity,
    0:57:55 our perception has been internally focused at least 50% of the time.
    0:57:58 Literally what we are paying attention to is our own thoughts,
    0:58:04 our own feelings, the voices, the desires, the drives that come within us.
    0:58:09 What technology has done is whole scale externalize our perception.
    0:58:13 And this is even where like, you know, I used to be like an efficiency junkie.
    0:58:17 And so when I was in med school, I was going to be like you, Stephen.
    0:58:18 And I was going to be super efficient.
    0:58:19 I was going to be super successful.
    0:58:23 So I was like listening to a podcast in the morning about self help.
    0:58:26 I was going to listen to lectures on my way to the subway.
    0:58:29 I was going to read on the way on the subway.
    0:58:31 I was going to listen to a lecture on my way to the classroom,
    0:58:35 pay attention in the classroom, then do some questions like some test questions, whatever.
    0:58:38 So my mind was constantly outside of me.
    0:58:41 Social media makes this even worse because now we’re doom scrolling.
    0:58:43 We’re looking at what other people are doing.
    0:58:47 So we are starting to exist outside of ourselves.
    0:58:52 Once we exist outside of ourselves, all of our steam comes from the outside world
    0:58:54 because that’s where we’re spending our time.
    0:58:59 So what’s happening is as we become more externalized, we’re becoming insecure
    0:59:01 because where does confidence really come from?
    0:59:03 It doesn’t come from inside.
    0:59:09 There’s a big mistake a lot of people don’t realize, which is if you do really well
    0:59:13 and you don’t believe in yourself, you don’t become secure.
    0:59:16 A lot of people think that becoming secure is about being successful.
    0:59:18 That’s not the case.
    0:59:21 If you’re really successful, you don’t end up with security.
    0:59:23 You end up with imposter syndrome.
    0:59:28 So I went to Tufts for medical school and I did my residency training at Harvard.
    0:59:34 And what I saw is that the more successful you become, that increases the rate of imposter syndrome.
    0:59:39 There’s way more imposter syndrome at Harvard than there is at the University of Texas.
    0:59:44 There’s way more imposter syndrome at a place like Goldman Sachs than there is at Bank of America.
    0:59:50 So lots of success actually creates this idea that I don’t really know if I can do this.
    0:59:52 Everyone else is so much better than me.
    0:59:56 So we see actually lots of success leads to imposter syndrome.
    0:59:58 Confidence doesn’t come from success.
    1:00:00 It comes from surviving failure.
    1:00:03 It’s also far more internal.
    1:00:05 So it’s not something that anyone else gives you.
    1:00:09 It’s like when you believe in yourself, then you’re confident.
    1:00:15 And then the beautiful thing is that once you believe in yourself, then other people can think whatever they want to about you.
    1:00:23 The way that you receive criticism, if you criticize an egotistical person, they will argue with you and convince you that you’re wrong and call you stupid.
    1:00:25 Whereas if you’re confident, someone says, “Hey, you’re an idiot.”
    1:00:27 I can say, “Okay, help me understand why.
    1:00:28 Like I could be an idiot.
    1:00:30 Help me understand.”
    1:00:36 So this is where what social media is doing is externalizing our perceptions, building our ego.
    1:00:39 We’re so focused on the judgment of other people.
    1:00:47 I see the amount of body like subtle low-level body dysmorphia that I see in young women is skyrocketing.
    1:00:58 And I have a body who’s a plastic surgeon at Yale and he’s just stunned by, you have now young women and they’re 25, 26, 27 who are getting plastic surgery like on a yearly basis.
    1:01:02 Like small amounts of Botox injections or lip fillers or like whatever.
    1:01:03 Men too.
    1:01:04 Men too.
    1:01:10 And that’s also what the other great equality thing we’re seeing is body dysmorphia has a meteoric rise within men.
    1:01:14 This is another situation where it used to be primarily a female diagnosis.
    1:01:17 That’s evening out real quick.
    1:01:21 So social media is making us focused on our external appearance.
    1:01:23 We lose our connection to ourselves.
    1:01:29 And then once we lose our connection to ourselves, we lose the capacity to gain confidence.
    1:01:33 And how does this then result in loneliness on a societal level?
    1:01:34 So many different things.
    1:01:36 So the first reason it makes us lonely.
    1:01:44 So this is, I’ve also seen the highest level of being around people and being lonely.
    1:01:52 So I see so many people who have jobs, even have girlfriends, boyfriends, have friends and they feel so incredibly lonely.
    1:01:58 So what happens when we are externally focused, right?
    1:02:01 So if I’m lonely, like I need to put myself out there.
    1:02:03 So what I’m going to do is transform myself.
    1:02:11 And this is where a lot of, it’s so interesting because a lot of the guidance we give people helps in some way, but actually worsens the problem.
    1:02:14 So if I’m lonely, I’m going to focus on my social skills.
    1:02:16 I’m going to get a good haircut.
    1:02:17 I’m going to learn how to dress.
    1:02:18 I’m going to start working out.
    1:02:20 I’m going to become professionally successful.
    1:02:24 And now I’ve become something that I can be proud of.
    1:02:30 I’m going to go interact with other people and look at, they’re going to love me because now I’m sexy and I’m successful.
    1:02:34 And I’m, I know how to talk to people and I’m going to, you know, talk to them in this way.
    1:02:40 And I’m going to do eye contact and I’m going to do all of the things to connect with you to make you like me.
    1:02:41 Right?
    1:02:43 See, now you’re, now you’re laughing.
    1:02:46 So now I feel okay because now I know, oh, Steven’s laughing.
    1:02:47 He likes me.
    1:02:48 I’m likable.
    1:02:51 So what we actually do is we create a follow up.
    1:02:56 So what we actually do is we create a false version of ourselves for people to love.
    1:03:00 And that’s what really screws us because they don’t fall in love with us.
    1:03:01 They don’t like us.
    1:03:04 They don’t like the broken, pathetic kid that I used to be.
    1:03:07 They like this glossy, polished version.
    1:03:10 And that creates a fundamental loneliness.
    1:03:14 Even though you can be dating, it’s so interesting because I’ll work with influencers.
    1:03:20 Like we have a creator coaching program and like it’s so hard for influencers to date because who is falling.
    1:03:23 Are you falling in love with the influencer?
    1:03:27 Are you falling in love with diary of a CEO host?
    1:03:29 Or are you falling in love with Steven?
    1:03:30 Right?
    1:03:32 Is it Dr. K or is it all look?
    1:03:41 So this is what’s really paradoxical is that we think that forming all of these connections will help our loneliness where oftentimes it creates the opposite effect.
    1:03:44 Where now what they love is a version of me, not the real me.
    1:03:47 And now the problem is they love this polished version.
    1:03:50 What happens if I show them the ugly version?
    1:03:51 They won’t accept me.
    1:03:52 I can never show it to them.
    1:03:54 This is what I noticed in my own life.
    1:03:57 I noticed that before 25, I was a total failure with women.
    1:04:04 And before 25, the real defining characteristic of that chapter of my life was all the external stuff.
    1:04:07 Like the Louis Vuitton bag, the champagne bottles in the nightclub.
    1:04:10 They’re really trying really, really hard to convince them.
    1:04:20 And then after 25, I had much more success with women and that chapter of my life can be characterized by knowing who I was and being caught with it.
    1:04:24 All the stuff seemed to fall away, like all the external stuff seemed to fall away.
    1:04:32 And for some reason, because I talked to my friends who are struggling with dating at the moment about this, just to see if it can help them in any way.
    1:04:39 The chapter of my life where I was reading those books, they’re like pick up artistry books and I was trying really hard was my most unsuccessful.
    1:04:50 But the phase after where I stopped chasing so much, the only way I can describe it is there’s like a thousand little micro things in me that changed.
    1:04:57 Whether it’s my posture, the way that I, I don’t know what it was, but for me, it’s that season of insecurity and then the season of confidence.
    1:05:04 And I’m just throwing that out there because it kind of overlaps with what you were saying about the influencers.
    1:05:08 And when you’re trying too hard, you’re actually struggling the most today.
    1:05:11 And if you see this in your practice.
    1:05:12 Now, hold on a second.
    1:05:14 So let’s define success.
    1:05:20 So when you were doing Louis Vuitton bags and pre-25, were you going on dates?
    1:05:28 I was going to the club every like two times a week with like an ordering as much champagne as I could to get people to come to my table and like to impress the girls that were at my table and stuff.
    1:05:29 Did it work?
    1:05:32 Well, all the girls that I wanted never wanted me back.
    1:05:35 So they’re like four girls that I really pursued.
    1:05:38 I could name them, but I probably shouldn’t.
    1:05:40 I could never get them to be in a relationship with me.
    1:05:44 Like they wouldn’t, it would, I would have like short term success and then they would never.
    1:05:45 There we go.
    1:05:46 So this is really important.
    1:05:47 Right.
    1:05:48 So this goes back to what we were saying.
    1:05:50 Short term success is thalamic.
    1:05:51 Right.
    1:05:52 So that’s sensory perception.
    1:05:54 So you could never get into a relationship.
    1:05:55 So this is like perfect.
    1:05:56 Right.
    1:05:57 So let’s understand.
    1:06:00 So champagne will get you to come to get them to come to the table.
    1:06:01 Oh, who’s this?
    1:06:02 Yeah.
    1:06:03 Yeah.
    1:06:04 Bring them back to the apartment.
    1:06:05 Right.
    1:06:08 And you can get somewhere, but think about where you were emotionally and where they were
    1:06:09 emotionally.
    1:06:12 You were like, oh, please, please, please.
    1:06:13 Right.
    1:06:15 And they’re, that’s not where they are emotionally.
    1:06:17 So it’s doomed to failure.
    1:06:18 Yeah.
    1:06:21 So like, I was just using that because it’s like a prime, prime example of, and then
    1:06:22 what happens is you’re confident.
    1:06:24 So you’re like meeting them where they’re at.
    1:06:25 You’re a little bit confident.
    1:06:27 Hopefully they’re a little bit confident.
    1:06:30 You form a connection and just doing a little bit of math.
    1:06:33 Sounds like you’ve been dating your current girlfriend for a couple of years now.
    1:06:37 It sounds like it didn’t take long from you being confident to like find someone that
    1:06:38 you’ve been with.
    1:06:39 Exactly.
    1:06:40 Right.
    1:06:41 I’ve been with her for almost six years.
    1:06:42 Yeah.
    1:06:43 Yeah.
    1:06:44 Like it’s like so easy.
    1:06:45 Once you do it, right?
    1:06:47 You kind of get locked down real quick.
    1:06:48 Right.
    1:06:50 And same thing happened with me.
    1:06:52 So a couple of things.
    1:06:58 So first is like, this just goes back to once again, we can take your test case with the
    1:07:03 neuroscience of how to fall in love and it maps on, and like that’s the beauty of science
    1:07:05 is that it’s true.
    1:07:06 Now I even forget.
    1:07:08 So you were talking about security and insecurity.
    1:07:14 So now you said something beautiful, which is like a thousand different microcosmic things
    1:07:15 in here, right?
    1:07:18 Like microscopic little, tiny little things that you do within you.
    1:07:22 I say that because when I read the book on how to pick up women, it would give you these
    1:07:25 little games, these little tricks you could do.
    1:07:29 And even if I did those, even if I acted, there was still something going on which meant
    1:07:30 these women didn’t want to be with me.
    1:07:34 Like in a relationship, I could, I could pull quote unquote, pull them.
    1:07:37 I could get them on, you know, short term, but I couldn’t get them to be with me.
    1:07:38 Yeah.
    1:07:39 Right.
    1:07:42 So, and I think that’s because human beings are incredibly empathic.
    1:07:47 So what you feel on the inside is what other people resonate with.
    1:07:51 So even if we look at this podcast, why is this podcast so successful, Stephen?
    1:07:53 It’s because you are authentic.
    1:07:58 It’s because you’re genuinely interested in the moment that you become genuinely interested.
    1:08:01 Everyone in the audience is going to become genuinely interested.
    1:08:04 So this is what’s really crazy that a lot of people don’t understand.
    1:08:08 Everyone is trying to manipulate other human beings into doing what you want.
    1:08:10 I want this person to fall in love with me.
    1:08:15 If you want to be a leader, if you want other people to be with you, the most important thing
    1:08:17 is authenticity.
    1:08:23 There’s studies about this, that if you look at like how people in the workplace rank leadership,
    1:08:25 authenticity is at the top of the list.
    1:08:28 So authenticity and the ability to navigate negative challenges.
    1:08:30 These are the two most important things to like be a leader.
    1:08:33 If you look at studies of psychology.
    1:08:37 So when you’re talking about these thousand microscopic things that you do, that’s exactly
    1:08:38 what I do in my work, right?
    1:08:40 It’s helping people.
    1:08:42 It’s not solving the problem outside of you.
    1:08:44 It’s solving the problem in here.
    1:08:49 And once you know how the instrument works, people will flock to you.
    1:08:51 This is what charisma actually is.
    1:08:55 Stigma is like authenticity and the confidence to face hard times.
    1:09:00 If you have these two things, when you walk into a room, people will like stop what they’re
    1:09:01 doing and just like look at you.
    1:09:04 It changes the way that you conduct yourself, right?
    1:09:09 So we even know that there’s this discipline called psychoneuroimmunology.
    1:09:12 When you believe something in your mind, it affects your brain.
    1:09:15 When it affects your brain, it affects your whole immune system.
    1:09:21 It affects your physiology and other people pick up on that.
    1:09:23 So you have to solve internally first.
    1:09:26 Like the more internally solved you are, like…
    1:09:28 Yeah, it’s so fucking true.
    1:09:32 And I say this as well from a position of both leadership, but also being a founder
    1:09:34 of companies who appoints leaders.
    1:09:38 And if I think back over the last 10 years, every single leader that I’ve appointed as
    1:09:43 CEO or something in the C-suite who has then struggled was not being themselves.
    1:09:44 Absolutely.
    1:09:45 It’s just…
    1:09:46 And it’s so…
    1:09:50 I have three cases in my brain right now of leaders who I appointed over the last 10
    1:09:54 years in these companies and all three of them failed.
    1:09:58 And if I could articulate exactly why they failed, it was because they were trying to
    1:10:02 be what they thought a leader was and they weren’t being themselves.
    1:10:03 And people can see it.
    1:10:07 Like the thing I said about the thousand little micro expressions that you can’t control
    1:10:10 that just show up invisibly when you are…
    1:10:13 When you feel a certain way inside, that’s exactly what those three leaders that come
    1:10:15 to mind didn’t understand.
    1:10:19 Was I watching them do the presentation to the team was thinking, God, that person’s
    1:10:21 not being themselves and they’re trying to be a leader.
    1:10:24 And if I know it, I bet everyone else in this bloody room can feel it too.
    1:10:28 And then I’ve seen the opposite as well where leaders have been tremendously successful.
    1:10:34 And you just know that this person that I’m experiencing right now is who they are.
    1:10:35 So that’s the crux of it, right?
    1:10:39 So I think that the challenge right now is everyone is looking to become something that
    1:10:45 they’re not as opposed to really understanding who you are, the good and the bad.
    1:10:46 Easier said than done though, isn’t it?
    1:10:48 But in the world we live in.
    1:10:50 Well, that’s because we don’t know how to do it.
    1:10:53 I mean, until now, we don’t know how to do it properly.
    1:10:54 How do we do it?
    1:10:58 So I think there are a couple of core things that we have to start doing.
    1:11:02 So the first is that you have to become less alexithymic.
    1:11:08 So alexithymia, I don’t know if we’ve talked about this before, but alexithymia is colorblindness
    1:11:11 to your internal emotional state.
    1:11:15 So you have to know what you are feeling basically at all times.
    1:11:20 Our emotions are our primary source of motivation.
    1:11:24 And our emotions will also, just because we are numb to our emotions doesn’t mean that
    1:11:25 our emotions don’t act.
    1:11:30 So we see this a lot with technology where technology suppresses your internal emotional
    1:11:32 state.
    1:11:34 You don’t know what you’re feeling, but this is crazy.
    1:11:40 Just because you’re not aware of your anxiety doesn’t mean that it’s not like your anxiety
    1:11:42 portion of your brain shuts off.
    1:11:46 And if you’re worried about this, there are a couple of really interesting signs.
    1:11:51 So one thing that’s a really interesting sign of suppressed emotion is what happens when
    1:11:53 nothing else is going on.
    1:11:57 So a lot of us are addicted to this external world.
    1:11:58 I need to be doom-scrolling.
    1:11:59 I need to be doing social media.
    1:12:00 I need to be productive.
    1:12:02 I need to be listening to a podcast.
    1:12:05 We can’t sit with ourselves.
    1:12:10 So when you go to bed at night, can you just fall asleep naturally?
    1:12:15 Or what happens a lot is suppressed emotions start to come out when we sleep.
    1:12:20 And this is the big problem is the more technology we use that we get into this weird situation
    1:12:24 where another good place that emotions come out is during dreams.
    1:12:28 So we do a lot of our emotional processing when we sleep.
    1:12:32 Now the big problem that we’re seeing nowadays, this is kind of a random aside, is that normally
    1:12:37 the human being processes emotions throughout the day for about 16 hours.
    1:12:41 And then whatever is left over at night gets processed while we sleep.
    1:12:43 We have dreams and things like that.
    1:12:47 Now what’s happening is we do zero emotional processing through the day.
    1:12:52 And so our brain can’t really make any emotional progress because it has all this work that’s
    1:12:53 been built up.
    1:12:55 We’ve been suppressing emotions, suppressing emotions, suppressing emotions.
    1:13:01 And in my case, when I was addicted to video games, I had to play until the state of absolute
    1:13:06 exhaustion because if I went to bed, all of these thoughts will come up.
    1:13:10 I saw this hilarious meme about during the day, we’re sitting upright, so all of our
    1:13:12 anxiety is at the bottom of our feet.
    1:13:15 And when we lay down like a liquid, it enters our brain.
    1:13:21 So if you’re someone who has a lot of negative emotion when you go to bed at night, that
    1:13:24 is a signal that you were suppressing too much emotion during the day.
    1:13:26 Okay, so you’re talking about me to some degree here.
    1:13:32 Now, I wouldn’t ever categorize the emotional experience at night as negative always.
    1:13:36 Sometimes it is a little bit negative, but it’s typically not negative, it’s just loud.
    1:13:42 So what I end up doing is I end up watching YouTube until I fall asleep or watching some
    1:13:45 serial killer thing until I fall asleep.
    1:13:48 And my partner, she’s the opposite, you know, she’s a bit of a yogi.
    1:13:54 She can just, if she’s on the pillow for three minutes, she’s, brilliant, right?
    1:13:55 She’s snoring.
    1:13:56 I’m so jealous of it.
    1:13:57 Yeah.
    1:14:00 And so what you need to do is, so if you have loud emotion, so what’s an example if it’s
    1:14:01 not negative, but it’s loud.
    1:14:02 I love the way you said that, by the way.
    1:14:07 It’s just, it’s me, like thinking about something in the company or one of the businesses and
    1:14:11 going, okay, this is the solution and now I finally figured out the solution and I need
    1:14:13 to write this memo and I need to blah, blah, blah, blah, blah, blah, blah, blah, blah.
    1:14:14 Yeah.
    1:14:16 So I think that this is, it makes a lot of sense.
    1:14:21 So whatever is built up throughout the day, whenever your brain gets idle time, it will
    1:14:22 process.
    1:14:25 So this is also something that I think a lot of people don’t realize.
    1:14:29 You’ve stopped harnessing the power of our subconscious mind.
    1:14:32 So if you look at, we’re all like logical, right?
    1:14:33 We’re like, let’s do analysis.
    1:14:34 Let’s do this.
    1:14:39 If you really look at the source of human like brilliance, it’s never logical.
    1:14:44 So logic is something that we use to feed our subconscious mind or our unconscious mind
    1:14:45 data.
    1:14:51 And then our unconscious mind plays around with it and then actually creates a motivational
    1:14:52 change.
    1:14:57 And I work with people who are addicted to substances or I worked with someone recently
    1:15:00 who had a relationship that wasn’t going on very well, right?
    1:15:02 And so what happens is we’re like, I don’t know what to do.
    1:15:03 Should I break up?
    1:15:04 Should I not break up?
    1:15:05 You don’t know what the answer is.
    1:15:08 And then what happens is you’re like, okay, let me break up with them.
    1:15:09 And then you haven’t really worked through it.
    1:15:13 So when you break up with them, now I feel alone, oh, maybe they’ll take me back.
    1:15:14 I’m going to text them anyway.
    1:15:16 And then we see this ping ponging.
    1:15:21 So also if you’re ping ponging in life, your unconscious mind is not functioning the way
    1:15:23 that it’s supposed to.
    1:15:26 If you think about a healthy breakup, what happens is you wake up one your day and you’re
    1:15:28 like, enough is enough, I’m done.
    1:15:30 Think about that for a second.
    1:15:32 Where does that resolve come from?
    1:15:36 Why didn’t you wake up with it the day before or the week before or the month before?
    1:15:39 I see this a lot in addiction psychiatry too.
    1:15:43 One day, like after 14 years of alcohol addiction, enough is enough.
    1:15:44 And I’m done.
    1:15:45 And that’s what happens with most people.
    1:15:46 They’ll do it cold turkey.
    1:15:47 Like at some random time.
    1:15:54 But what’s going on is there’s a lot of unconscious work that your brain is doing that then creates
    1:15:55 resolve.
    1:15:58 And what we’re starting to do is we’re not allowing our brains to do that because we’re
    1:16:01 so occupied in the external world.
    1:16:03 We don’t experience our emotions.
    1:16:08 And if we don’t process our emotions during the daytime, then at night, which is where
    1:16:14 the majority of learning and memory take place, that’s when we have consolidation of memory.
    1:16:21 But if you have a bunch of piled up emotions, your brain can’t learn from your mistakes.
    1:16:25 So what we really need to do is be more aware of our emotions during the day and do some
    1:16:27 amount of emotional processing during the day.
    1:16:32 That’ll unlock or free your brain up to do all of this other stuff at night.
    1:16:33 How?
    1:16:34 Great question.
    1:16:37 So I think this is where we get kind of technical.
    1:16:41 So the first thing that I would say for men especially is that we experience a lot more
    1:16:47 emotion in our bodies than is generally psychiatrically accepted.
    1:16:48 We’re seeing some changes of this.
    1:16:52 So one really good example of this about 10 years ago.
    1:16:55 So I’m kind of interested in evidence-based complementary and alternative medicine.
    1:16:59 So someone that I met said, “Hey, have you ever heard of tapping?”
    1:17:00 And I was like, “What is this?”
    1:17:02 And it’s something called the emotional freedom technique.
    1:17:06 And what they told me is that if someone has trauma, you can tap on them, you can become
    1:17:09 a tapper, and there’s this particular way to do it, and then you tap on certain parts
    1:17:12 of their body, and it releases the trauma.
    1:17:13 So I was like, “What BS is this?”
    1:17:15 This sounds like complete BS.
    1:17:18 Now over the last decade, there have been several studies on it.
    1:17:21 There was recently a meta-analysis that came out that showed that tapping is actually pretty
    1:17:23 effective for treating trauma.
    1:17:24 And I was like, “What the hell is this?
    1:17:25 This is wild.”
    1:17:29 So even if we don’t understand what the mechanism is, you can study whether people’s trauma
    1:17:31 gets better or not.
    1:17:35 But I think this is just one of the many things that we’ve learned about emotions existing
    1:17:36 within the body.
    1:17:40 This is also a big problem that I see right now in our mental health system, is the majority
    1:17:43 of therapists have no training in the physical body.
    1:17:48 But if we think about anger releases adrenaline, affects blood pressure, affects heart rate,
    1:17:52 affects a gut, and a peristalsis, so a lot of our emotions are physical.
    1:17:55 So the first thing that you’ve got to do if you’re a dude and you don’t understand what
    1:17:59 you’re feeling is pay attention to your physical body.
    1:18:00 So do you feel tension?
    1:18:03 Do you feel a tightness in the chest?
    1:18:09 And men will actually use very good emotional language as long as it relates to being physical.
    1:18:16 So I’ll tell you, Steven Mann, this girl called me and it was like she kicked me in the nuts.
    1:18:17 Now what does that mean?
    1:18:18 What is that emotionally?
    1:18:19 Like, I don’t know.
    1:18:20 You don’t know.
    1:18:21 But we both know what we’re talking about.
    1:18:22 We know what it’s like.
    1:18:23 Oh my God, dude.
    1:18:24 I know it sucks, dude.
    1:18:25 It sucks when they kick you in the nuts.
    1:18:26 Oh my God, dude.
    1:18:27 It was like a punch to the gut.
    1:18:29 Oh my God, dude.
    1:18:33 Like, you know, when we have issues of lack of self-esteem, it’s like small penises, right?
    1:18:35 I feel like my penis is small.
    1:18:36 It’s like emasculate.
    1:18:39 Like all of these negative emotions, we use physicality.
    1:18:41 We use the language of physicality.
    1:18:44 Second thing that you should do is use your physical body.
    1:18:47 So there’s all kinds of things that you can do.
    1:18:51 So I think deep breathing is a really fantastic thing that you can do.
    1:18:52 Exercise is really great.
    1:18:55 I mean, there are tons of people that I’ve worked with who are like therapy didn’t work
    1:18:58 for me, but after a breakup, lift, bro.
    1:19:03 Like we hear this advice and we in the medical community have been so arrogant because we’ve
    1:19:06 said, oh no, you should go to talk therapy.
    1:19:07 Like you’re wrong.
    1:19:09 Lifting didn’t work for you.
    1:19:10 What you should do is go to talk therapy.
    1:19:12 That’s not the case.
    1:19:14 When this is working for people, we should pay attention to it.
    1:19:18 And the more that we learn about science, the more we should tap into our body.
    1:19:22 So the first thing that I would say is anytime you’re feeling uncomfortable, where is that
    1:19:24 physical discomfort?
    1:19:32 There’s actually a really fascinating study that has mapped each emotion up to 100 emotions
    1:19:36 to different part, like different schemas in the body.
    1:19:43 So anger is like in the chest, sadness is like in the chest and in the stomach, worry is
    1:19:46 in the brain and in the stomach.
    1:19:50 So like you can actually map out like each emotion to a physical sensation.
    1:19:57 The cool thing is that once you detect the emotion, if you adjust that physical sensation,
    1:19:58 you will mentally get better.
    1:20:00 There’s a really great example of this.
    1:20:04 If you clench your right fist, you will feel angry.
    1:20:07 And if you clench your left fist, what do you feel when you clench your left fist?
    1:20:09 Let’s see.
    1:20:15 It’s like, I don’t know, it feels a bit like a release.
    1:20:16 I don’t know.
    1:20:17 Yeah.
    1:20:18 So it’s really fascinating.
    1:20:22 There are studies on this that show that clenching your right fist activates your left hemisphere
    1:20:26 and will lead to anger, clenching your, I’m sorry, clenching your right fist.
    1:20:28 Clenching your left fist will actually calm you down.
    1:20:33 Can sometimes lead to like sadness, but they’re even like all kinds of, because everything
    1:20:34 in the body is reciprocal.
    1:20:35 Everything’s like a circuit.
    1:20:39 So you can activate it in one way, like your mind affects your body and your body affects
    1:20:40 your mind.
    1:20:44 Even if your dominant hand is your left hand.
    1:20:45 We don’t know.
    1:20:46 Okay.
    1:20:48 It’s usually done on right-handed peoples.
    1:20:53 There may be some variants, but the key thing still remains that, you know, there’s one
    1:20:56 technique that I’ll do with patients in my office when they’re about to have a panic attack.
    1:21:00 If we’re doing like some deep trauma stuff and they’re getting physiologically activated,
    1:21:05 I will tell them to run as fast as they can for 60 seconds.
    1:21:09 So when you run really, really fast for 60 seconds, like exercise your heart out.
    1:21:12 Like someone is chasing you, like you’re being chased by a monster.
    1:21:18 So what happens is that when we have a very, very high activation of our sympathetic nervous
    1:21:24 system, our fight or flight response, it automatically kicks in the parasympathetic nervous system
    1:21:26 when we’re done.
    1:21:31 So when someone is stuck in an anxiety state and that’s like a feeding cycle.
    1:21:32 So I feel anxious.
    1:21:33 Now my heart rate is elevated.
    1:21:36 Now adrenaline gets released.
    1:21:39 Adrenaline travels to my brain and makes me feel more anxious.
    1:21:40 I have more anxious thoughts.
    1:21:42 So this becomes a cycle.
    1:21:43 How do you break the cycle?
    1:21:48 You actually activate the sympathetic nervous system so hard that the body has to kick in
    1:21:49 with the parasympathetic nervous system.
    1:21:52 Which must be quite hard because when people are struggling, they typically have lower
    1:21:53 motivation.
    1:21:54 Right?
    1:21:55 Yeah.
    1:21:56 So they’re getting to the gyms harder.
    1:22:00 So that’s why, so you can do this 60 second run, like literally I used to have an office
    1:22:04 that was on Commonwealth Avenue and I would walk outside with my patients and we would
    1:22:08 run as fast as we can or do as many push ups as you can.
    1:22:09 Interesting.
    1:22:13 One crazy thing is that when we try to control our emotions by calming ourselves down, like
    1:22:15 if you tell someone who’s pissed, “Hey, calm down.
    1:22:16 What happens?”
    1:22:17 They don’t get calm.
    1:22:18 Yeah.
    1:22:19 Not at all.
    1:22:20 Triggers them.
    1:22:21 Right?
    1:22:22 So you need to do the opposite.
    1:22:23 Sometimes you need to lean into whatever emotion you’re feeling.
    1:22:27 Activate your physiology and it’ll calm your emotions down.
    1:22:31 I haven’t read the book but I loved the title of the book, “The Body Holds the Score.”
    1:22:34 And I watched a summary of that book and one of the things it talks about in the book
    1:22:39 is the role of yoga as one of the things that really helps people with sudden mental health
    1:22:40 predicament.
    1:22:42 And I was wondering if that sort of overlaps with what you’re saying here.
    1:22:49 I don’t do yoga but a lot of people that do almost see it as a form of therapy and it
    1:22:56 seems that there’s been lots of research on yoga as a way to help with our stress, our
    1:22:59 mental health, with depression, anxiety and all of these kinds of things.
    1:23:01 What’s your thoughts on yoga?
    1:23:02 I think it’s great.
    1:23:09 So I was a very serious student of yoga for about seven years.
    1:23:12 I’ve recently reinvigorated my yoga practice.
    1:23:18 I think yoga is absolutely transformative for trauma.
    1:23:24 I think it can achieve health outcomes that we’re not really fully aware of.
    1:23:27 And the simple reason for that is you have to look at the studies on yoga.
    1:23:33 So usually when we do a scientific study, we want to be very careful from a scientific
    1:23:34 protocol standpoint.
    1:23:37 So we’re going to take two groups of people, 200 people.
    1:23:41 So group number one is 100, group number two is 100.
    1:23:43 We’re going to teach 100 people yoga and then we’re going to measure what happens
    1:23:45 after 12 weeks.
    1:23:48 The other 100 people are going to do something like exercise.
    1:23:52 So the key thing that we have to understand about studies on yoga is we’re taking novices
    1:23:54 and we’re teaching them yoga.
    1:23:58 There’s still novices at the end of the study and we see some health benefits.
    1:24:00 There are very few studies on yogis.
    1:24:06 There are a lot of studies on yoga but a yogi is very different from yoga.
    1:24:14 So when you become an expert in yoga, so I do this work myself and I teach my patients
    1:24:15 this kind of stuff.
    1:24:19 So you learn a lot about the way that your mind functions.
    1:24:24 I think there are a lot of correlations with CBT but yoga will teach us, for example,
    1:24:26 about our ego.
    1:24:29 And so how do you know if your mind is malfunctioning or not?
    1:24:34 So like you were saying before when we were talking, you mentioned, how do I know if I’m
    1:24:35 wrong or my partner’s wrong?
    1:24:37 How do you know if your mind is functioning properly?
    1:24:42 One of the biggest problems in the world today is that your mind comes up with conclusions.
    1:24:44 How do you know if your conclusion is right or wrong?
    1:24:45 Sometimes it’s right, sometimes it’s wrong.
    1:24:48 And we just assume that there’s no way of knowing the difference.
    1:24:49 That’s not true.
    1:24:55 So if your mind is operating in a pure way that’s free from cognitive bias, which we
    1:25:00 also know scientifically, then your mind will come up with the right conclusions.
    1:25:04 So the question is how do we remove cognitive bias from the mind?
    1:25:06 That’s what the discipline of yoga teaches us.
    1:25:11 So two things to consider if you want to know whether your mind is thinking clearly or not.
    1:25:14 First of all, what emotions are you feeling?
    1:25:19 And if you say I’m logical right now, I don’t feel any emotion, that is factually incorrect.
    1:25:26 There is no point 24 hours a day, 365 days of the year, blood is flowing to the emotional
    1:25:27 circuits of your brain.
    1:25:30 You are never not feeling any emotion.
    1:25:33 So the first thing we need to do is understand yoga teaches us this.
    1:25:35 What is the emotional impact of our thoughts?
    1:25:38 The second big thing is what is the ego saying?
    1:25:42 So if your ego is active, your ego will create cognitive biases.
    1:25:44 I feel insecure.
    1:25:48 So what I’m going to do is I’m going to do some mental gymnastics to put someone else
    1:25:50 down and elevate myself.
    1:25:52 Now what you’re doing is mental gymnastics.
    1:25:55 You’re adding a cognitive bias to help yourself feel better.
    1:26:01 So yoga from a physiologic level will calm down or balance our nervous system.
    1:26:04 You know, it can do things like change our respiratory rate.
    1:26:08 About 18 minutes of yoga practice is what it takes to shut down cortisol production
    1:26:10 in our brain.
    1:26:13 So we know that cortisol will then affect all kinds of things.
    1:26:15 So yoga works on the physiologic level.
    1:26:18 It absolutely trains us mentally.
    1:26:24 So like yoga I think is like the most robust system of like mental training that exists
    1:26:25 in the world.
    1:26:27 So how do you control your desires?
    1:26:30 How do you control your perceptions?
    1:26:31 All that kind of stuff.
    1:26:35 There’s a lot of good trauma healing that can happen in yoga which has to do with a slightly
    1:26:36 different concept.
    1:26:40 So I think yoga is incredibly useful and incredibly powerful.
    1:26:41 Trauma healing.
    1:26:46 I was watching something when you were talking about how people who have experienced trauma
    1:26:50 almost operate in defense in their lives.
    1:26:53 And earlier on we were saying that, you know, people have these stories they’ve told themselves.
    1:26:54 I’m lazy.
    1:26:55 I’m this.
    1:26:56 I’m that.
    1:27:00 But when I heard you talk so articulately about how trauma makes us play life in defense,
    1:27:06 it made me understand maybe a lot of people that I know in my life that aren’t overtly
    1:27:11 motivated and seem to struggle with things like discipline.
    1:27:14 What have we got to understand about the nature of trauma and the impact it has on us as it
    1:27:17 relates to our ability to show up and achieve our goals?
    1:27:18 Beautiful question.
    1:27:21 So this was like one of the things that when I discovered this, it was transformative for
    1:27:24 me and transformative for my patients.
    1:27:29 So see people who, there are two kinds of people in life.
    1:27:33 There are people who like have plans and goals and work towards those goals.
    1:27:37 They’re like, I’m going to get up today and I’m going to like advance towards my goals.
    1:27:39 I want to accomplish this in life.
    1:27:41 I’m going to get better at this.
    1:27:44 And then there are the rest of us who are like, I don’t know how these people do it.
    1:27:46 Like I get up today and I struggle.
    1:27:47 I use a lot of willpower.
    1:27:49 I try to create habits.
    1:27:52 You know, I’m trying to be like these people who are productive.
    1:27:56 But my default state, if you let me do what I want to do, I’m going to do nothing.
    1:27:59 Now we, we look at this and we’re like, how does this work?
    1:28:00 Are these people fundamentally different?
    1:28:03 So trauma is the big difference here.
    1:28:07 So let’s understand when we’re developing as children, if we grow up in a traumatic
    1:28:13 environment, what will happen is there’s actually something called the loss of the future dimension.
    1:28:15 So I’ll give you like an example of this, right?
    1:28:19 So let’s say I go to my parents and I say, Hey, I’d like to have a birthday party.
    1:28:21 Can I invite my friends over?
    1:28:24 And then parents say, sure.
    1:28:26 Next day parents are drunk, they get mad at me.
    1:28:28 They’re like, no birthday party.
    1:28:33 So what will happen if you look at traumatic upbringing is that children can’t plan for
    1:28:34 the future.
    1:28:40 Any kind of future that any kind of kind of autonomy that they express, an abusive parent
    1:28:41 will shut it down.
    1:28:44 Like, you know, and this is highly controlling parents too.
    1:28:47 We see this so much in like Asian and South Asian cultures where parents are like, you
    1:28:49 got to do this and you got to do this.
    1:28:53 No drugs, no dating, you’re going to study, you’re going to learn piano.
    1:28:58 So what we’re actually doing, this is like, we see so many gifted kids that stall later
    1:29:04 in life because in these upbringings, we remove the ability for autonomy.
    1:29:07 When a child tries to express themselves, we shut it down.
    1:29:11 The second thing that happens is trauma is about surviving today.
    1:29:16 So I was working with a patient who, you know, would be able to tell within the first 60
    1:29:20 seconds to five minutes when their dad got home, whether they were going to get beaten
    1:29:21 today.
    1:29:24 And so what people, when people grow up in traumatic environments and it doesn’t have
    1:29:28 to be physical abuse, it can be highly controlling.
    1:29:33 It can be even like children who are parentified is kind of traumatic where you have a parent
    1:29:37 who’s very chronically ill and is depending on the kid to take care of everything.
    1:29:38 That’s traumatic too.
    1:29:42 Because then what happens is your brain looks at your day and there’s no point in planning
    1:29:44 for tomorrow.
    1:29:47 All of your brain’s resources are about surviving today.
    1:29:49 How do I not get abused?
    1:29:52 How do I make sure that my parents don’t notice me?
    1:29:55 Children who grow up in traumatic environments learn to be invisible.
    1:30:00 And so then something very important happens in the brain where it stops planning for the
    1:30:04 future because any plan for the future can change depending on whether your parent is
    1:30:06 drunk or not.
    1:30:10 And then if I was going to have a birthday party, I told all my friends and I got canceled.
    1:30:13 Now that hurts so much.
    1:30:16 So what happens when we get traumatized is we go into survival mode.
    1:30:18 We go into protective mode.
    1:30:22 And this is even mirrored like physiologically where we have two states of the body.
    1:30:25 We have our catabolic state where we’re breaking things down.
    1:30:28 We’re trying to survive the moment.
    1:30:32 And we have our anabolic state when we are building for the future.
    1:30:38 So when I encounter a tiger and I get a burst of cortisol, cortisol breaks down my muscle
    1:30:42 tissue to provide me with enough energy to survive.
    1:30:46 We are sacrificing the future to plan to survive the present.
    1:30:48 And that happens on a physiologic level.
    1:30:50 It happens on a mental level.
    1:30:54 So when you grow up in a traumatic environment where you are punished for thinking about
    1:31:00 the future, you can’t plan for anything because your home environment is so chaotic.
    1:31:03 There’s no rules, no organization.
    1:31:05 And you’re focused on survival.
    1:31:06 That becomes baked in.
    1:31:11 And what happens when these people grow up is that they are bound by external stimuli.
    1:31:15 If there is some kind of pressure from the external environment, then I can act.
    1:31:19 But I cannot derive internal sense of motivation at all.
    1:31:22 Because now that there’s an external deadline, I have to survive that deadline.
    1:31:27 So they go into the survival mode instead of this like being able to look into the future
    1:31:28 mode.
    1:31:32 And it’s really crippling because it’s fundamentally like the part of their brain that plans for
    1:31:34 the future has been disabled.
    1:31:35 Permanently.
    1:31:36 No.
    1:31:38 That can be rewired.
    1:31:40 It’s just been disabled in this way, right?
    1:31:42 So like that’s your default state.
    1:31:47 And then what we have to do is like undo that.
    1:31:51 So does that mean that parents who give their children more autonomy when they’re younger
    1:31:55 typically are better at attacking life and parents who stifle their kids autonomy end
    1:31:57 up playing in goal?
    1:31:58 Absolutely.
    1:32:03 So we can look at something called authoritative versus authoritarian parenting.
    1:32:04 Okay.
    1:32:06 So there are two kinds of parenting that people can do.
    1:32:11 One is where I’m going to support my kid, but I’m going to give them autonomy.
    1:32:16 I’m going to give them structure and guardrails, but they can operate to a certain degree independently.
    1:32:21 That leads to the best outcomes versus parents who are highly controlling.
    1:32:25 Parents who are highly controlling their kids have worse outcomes in life.
    1:32:29 So even if they’re successful in some way, right?
    1:32:34 And I was even on this track where like when I was nine years old, like my dad told me,
    1:32:36 me and my brother, he’s like, when he all is going to be a lawyer, when he all is going
    1:32:37 to be a doctor.
    1:32:39 Like there was no question about it.
    1:32:40 I had to become a doctor.
    1:32:41 And then my brother was older.
    1:32:42 He went to law school.
    1:32:44 So I was like, I have to, I have to go to med school.
    1:32:49 And so what happened is I struggled a lot with autonomy when I was in college and failed
    1:32:50 out and all that kind of stuff.
    1:32:54 And I’ll work with so many people like in residency, I was running this program where
    1:33:00 I did like, you know, wellness for medical residents, surgical residents, emergency room
    1:33:01 residents.
    1:33:04 And what I saw is that a lot of these people have invested a lot of this time into this
    1:33:06 dream, but they’re not happy.
    1:33:09 So now they’re kind of just like living on autopilot and they don’t like know what
    1:33:10 to do about it.
    1:33:13 They’re unhappy, but now you feel stuck.
    1:33:14 You’ve committed to this path.
    1:33:18 So how do we turn ourselves around if we are one of those people who find ourselves playing
    1:33:19 in goal in life?
    1:33:20 How do we become an attacker?
    1:33:23 How do we become autonomous and a self-starter like you described?
    1:33:25 Is there a system, a way, a process?
    1:33:26 Yeah.
    1:33:31 So I think, so it’s complicated, but I think we know there are a couple of different steps
    1:33:32 that are involved.
    1:33:35 So the first is you have to be safe.
    1:33:41 So if you’re in a position of life where you are constantly stressed out, it shuts off
    1:33:43 your capacity for neuroplasticity.
    1:33:47 So the first thing that I recommend to people is like, you know, if you’re in a toxic relationship,
    1:33:52 if you’re in an abusive home, do whatever you can to create some pocket of safety in
    1:33:54 your life because the growth has to come from there.
    1:33:56 So it’s like super basic stuff.
    1:33:59 Second thing that we have to do is learn how to regulate our emotions.
    1:34:05 So if we don’t know, first of all, what we’re feeling, then our emotions will act in ways
    1:34:07 that are very self-sabotaging.
    1:34:12 So we have to decompress our negative emotion because otherwise the negative emotion will
    1:34:15 fuel things like addiction.
    1:34:20 So if I don’t have a healthy way of processing my emotion, my brain, because it’s trying
    1:34:25 to survive, will start drinking alcohol because that’s the only thing that works.
    1:34:28 So we have to develop some degree of emotional regulation.
    1:34:30 Now this is the really cool thing.
    1:34:33 So if you look at, so Stephen, let’s talk about you for a second.
    1:34:34 Is that okay?
    1:34:35 I’m joking.
    1:34:40 So are you a survivalist or are you looking forward?
    1:34:42 I’m looking forward.
    1:34:45 How does that work for you?
    1:34:47 How are you able to look forward?
    1:34:49 What’s your inner experience?
    1:34:50 I’ve always looked forward.
    1:34:51 I’ve always had to look forward.
    1:34:52 I’ve not really had a choice in life, I don’t think.
    1:34:58 I think my parents were so absent that it created an environment where I didn’t have
    1:34:59 a choice.
    1:35:02 It’s like if you wanted lunch money, it’s not going to appear out of anywhere.
    1:35:04 If you want to eat today, it’s not going to appear.
    1:35:06 Parents aren’t home, so you have to go figure stuff out.
    1:35:11 I had the same external pressures of trying to fit in at school or all these pressures
    1:35:19 that anyone has, but I had an absence of dictation, so I had to figure it out and run experiments.
    1:35:22 So as an adult, I’m still doing that now.
    1:35:26 That frightens me.
    1:35:30 So my guess is that if you try to sit still, you start to panic.
    1:35:33 Oh, I really struggle with stillness.
    1:35:34 Okay.
    1:35:35 So you have a different problem.
    1:35:38 Did you find that I was a psychopath or something?
    1:35:39 What have you figured out?
    1:35:42 No, I mean, so you can’t be still, right?
    1:35:43 So this is trauma.
    1:35:48 I mean, I can’t diagnose you with anything, but this is actually a great example because
    1:35:53 your productivity is running away from something.
    1:35:54 Does that make sense?
    1:35:55 Yeah, 100%.
    1:35:56 Right?
    1:35:57 It’s crazy.
    1:35:58 You’re not running towards something.
    1:35:59 You’re not building something.
    1:36:00 You’re practically building something.
    1:36:01 You’re building something great.
    1:36:02 Yeah.
    1:36:03 And I see this so much.
    1:36:07 It’s a concept that I call toxic fuel, right, where like, but you’re like, oh my God, unless
    1:36:09 I build something because you’re panicked.
    1:36:13 Like if I don’t do it for myself, no one will do it for me.
    1:36:14 That’s fucking sad, bro.
    1:36:15 Is it?
    1:36:16 Yes.
    1:36:17 Right?
    1:36:21 So like we’re talking about having kids one day, like do you want your kid to be able
    1:36:25 to count on you or do you want them to grow up in an environment where like they can’t
    1:36:26 count on anyone?
    1:36:29 If they want to do that, if they want lunch money, they have to go out and get it.
    1:36:33 I would rather them be able to count on me and our parents.
    1:36:34 You’re getting emotional.
    1:36:35 Yeah.
    1:36:36 Why?
    1:36:40 Are you getting emotional?
    1:36:43 No, because I’m so used to it.
    1:36:45 I’m so accustomed to it.
    1:36:46 Yeah.
    1:36:48 For me, for me, there was no, when you say it’s sad, I’m like, really, it’s just my life.
    1:36:49 It was my life.
    1:36:51 So do you know what I mean?
    1:36:54 Now this is a great, I’m getting emotional because you’re getting emotional.
    1:36:56 What do you mean?
    1:37:00 So just because you don’t feel it doesn’t mean that it is an activating, right?
    1:37:03 So I know you don’t, this is normal for me.
    1:37:05 It’s sad and you’re numb, right?
    1:37:09 So once again, you’ve been exposed to this so many times, but like you think, like that’s
    1:37:13 why, like, how do I know, am I some psychic where I know that, okay, if you try to sit
    1:37:15 still, you’re going to panic?
    1:37:17 Like no, like I’m getting that from you.
    1:37:18 Does that make sense?
    1:37:19 Yeah.
    1:37:20 Yeah.
    1:37:21 Some of it’s logical.
    1:37:24 But like, like, you know, you say, I’m looking forward, it’s just the way that you said it
    1:37:27 implies for me, like what is going on in your mind.
    1:37:30 There’s a desperation to your forward momentum.
    1:37:31 Yes.
    1:37:32 Right?
    1:37:33 That’s not good.
    1:37:34 Right?
    1:37:39 But here’s the problem is you love it.
    1:37:44 You love it because if you didn’t have it, where would you be?
    1:37:46 A hundred percent.
    1:37:48 I completely agree with everything you’re saying.
    1:37:49 You’re not answering the question.
    1:37:51 Oh, you want me to answer the question?
    1:37:52 Where would I be?
    1:37:55 I want you to think about why it’s hard for you to answer the question.
    1:37:57 I didn’t even hear the question.
    1:37:58 Okay.
    1:37:59 Where would I be?
    1:38:00 That’s interesting in and of itself.
    1:38:01 Yeah.
    1:38:02 I didn’t even know it was a question.
    1:38:04 So where would I be if I didn’t have it?
    1:38:05 I don’t know.
    1:38:06 And I think about this a lot.
    1:38:12 I think about this all the time because sometimes you can, like, fantasize about living a completely
    1:38:13 different life.
    1:38:19 And I put myself there on the beach or in Bali or something and I just go, like, I would
    1:38:20 be so irritated.
    1:38:25 But irritated, not as in, like, annoyed, irritated as in, as you said, like, not being able to
    1:38:26 sit still.
    1:38:34 I would be so, like, I’d end up building a hut or I’d end up, like, you know, yes.
    1:38:39 I, like, when I have that fantasy of, like, run away from my life and start from zero
    1:38:43 on a beach somewhere, I go, I’ll just find myself back here again because I’ll do something
    1:38:47 on the hut which will, I’ll build a skyscraper on the hut or something.
    1:38:51 This is, trauma is not really the right word, but it is kind of the right word.
    1:38:52 So this is what I mean.
    1:38:57 So you were controlled by these impulses within you.
    1:39:00 I would say yes.
    1:39:01 It’s crazy, right?
    1:39:05 I always liken it to being driven and dragged and I go, I think I’m dragged a little bit.
    1:39:06 Yeah.
    1:39:08 And I love your phrase toxic fuel.
    1:39:09 Right.
    1:39:10 Right.
    1:39:13 So you’re all of your growth and this is what happens is this is what why men get so stuck
    1:39:18 in this cycle because that’s the only way we know how to motivate ourselves, right?
    1:39:24 It is running away from the panic, using the fear and maybe this is a bit much.
    1:39:30 But I think, like, you know, I would bet money that there are, there was a time in your life
    1:39:37 where you were a no one and you were like, fuck this, never again.
    1:39:41 And you were like, I’m going to run away, like, I’m never going to do this again.
    1:39:43 It was so incredibly painful.
    1:39:45 And then that’s what fuels you.
    1:39:51 And if you stop, I would bet money that the panic that you feel is very, is connected
    1:39:57 to that moment in your life when you’re like, never again.
    1:39:58 Who knows?
    1:39:59 Yes.
    1:40:00 Okay.
    1:40:01 No, yeah.
    1:40:05 I mean, it’s funny because I think I was thinking as you said it and I was, I was reflecting
    1:40:07 on this day when I was younger and I walked to this park.
    1:40:15 It was late at night and this kid called Sam, he, he started calling me the N-word.
    1:40:17 And in that moment, you’ve got, I just, I don’t know why I thought I always think of
    1:40:21 this moment, but you’ve got this real disconnection because I’m the only black kid there anyway.
    1:40:25 This is like Devon in 1990, whatever.
    1:40:29 And I thought we were so different, our family was so different anyway.
    1:40:33 And just that moment of feeling totally disconnected because you’re, you don’t look like anyone
    1:40:34 else.
    1:40:35 You don’t sound like anyone else.
    1:40:41 You have curly hair, your different color skin and that just real sense of disconnection.
    1:40:47 And I think that kind of sort of permeated a lot of my early upbringing was this shame,
    1:40:48 this insecurity, this disconnection.
    1:40:51 And then you compound that with your parents being away.
    1:40:54 And so when I was talking about my parents not being in the house much when I was like,
    1:40:59 when I was younger, I still had this disconnection and the shame, but now I had this big void
    1:41:03 of freedom to do something about it, which meant I could start a business, I could sell
    1:41:04 some stuff.
    1:41:08 I can buy some shoes and the shoes are going to make me fit in because everyone else has
    1:41:09 those shoes.
    1:41:10 So it was this kind of spiral.
    1:41:14 And as you get older, I can be aware of it while I want.
    1:41:17 It doesn’t mean it’s going to help necessarily because there’s a difference, obviously,
    1:41:20 as you know, from being aware of something and then being able to take control of the
    1:41:21 thing.
    1:41:22 No, there isn’t.
    1:41:23 This is how we start the conversation.
    1:41:24 No, there’s not a difference.
    1:41:25 Oh, is there not?
    1:41:26 Was it a logical process?
    1:41:27 Hold on.
    1:41:28 Hold on.
    1:41:29 Great.
    1:41:30 So I’m not, can I ask, can we go a little bit further?
    1:41:31 A hundred percent.
    1:41:32 Okay.
    1:41:33 So you’re so interesting, right?
    1:41:36 So you felt ashamed.
    1:41:37 You felt small.
    1:41:38 Yeah.
    1:41:42 You felt like you didn’t have anyone’s respect, right?
    1:41:45 And so you’ve done something beautiful.
    1:41:53 When someone looks at you, what do they see now?
    1:41:54 The opposite.
    1:41:55 Yes.
    1:41:56 Tell me.
    1:41:57 What do they, what does someone see now when they look at me?
    1:42:02 Probably they see, um, confidence.
    1:42:05 They probably see someone who’s quite secure in themselves.
    1:42:06 Absolutely.
    1:42:07 Right.
    1:42:08 So you have a very, it’s subtle, man.
    1:42:09 We’re going to get so subtle.
    1:42:10 It may not make sense.
    1:42:18 So there’s so many layers of projecting confidence and you’ve tapped into an authentic confidence.
    1:42:21 There’s even a subtle thing because you dress very carefully, right?
    1:42:26 You don’t dress in a way that normal people who are trying to impress people dress.
    1:42:29 You want to be authentically impressive.
    1:42:30 Does that make sense?
    1:42:31 Yeah.
    1:42:33 I’m not going to take any shortcuts to being impressive.
    1:42:35 You’re going to be truly impressive.
    1:42:37 Does that make sense?
    1:42:39 Yeah, I guess.
    1:42:40 But here’s the subtle thing.
    1:42:42 It’s still, it’s still there.
    1:42:43 The panic is still there.
    1:42:44 You know why?
    1:42:49 Because you still give a shit about being impressive, right?
    1:42:55 It’s authentic, impressive, sure enough, but it’s still important to be impressive.
    1:43:01 And as long as that thing is there, like the panic and that, that’s all the same thing.
    1:43:02 It’s 100% true.
    1:43:06 And I, I had an author on my podcast who wrote a book called Status.
    1:43:09 And that’s when I had this like brain wobble in my head because, you know, I said, I used
    1:43:11 to wear Louis Vuitton before I was 25.
    1:43:15 I thought that’s when I gave up giving a fuck about like status and impression.
    1:43:18 And then he was like, no, if you think about billionaires, they just end up playing a different
    1:43:19 status game.
    1:43:23 The logos get smaller because now Louis Vuitton would make me look like an, like an idiot.
    1:43:25 It would actually be, it would actually lower your status.
    1:43:28 They just, they start playing games about boats, like how big is my boat, but they’re
    1:43:30 still playing the same game.
    1:43:32 And then when he said that, I thought, you know, fucking hell, like cause I’m still playing
    1:43:35 the same old games in different ways.
    1:43:38 So I think you, there’s a lot of authenticity and goodness here.
    1:43:42 So this is exactly how trauma works where like we build something that is good.
    1:43:46 Here’s the key thing to understand that yoga teaches us.
    1:43:52 No amount of fixing your life will make that kid go away, right?
    1:43:55 So like when I work with people who are, I see you smiling.
    1:44:00 So like when I work with people who’ve been traumatized, they will build amazing lives,
    1:44:06 but they still carry that kid with them and the kid will come out at times.
    1:44:11 There’ll be particular times where if I’m a little bit, like if I like treat you in
    1:44:14 the wrong way, like you’ll notice that you feel like that kid again.
    1:44:16 When you’re idle, you feel like that kid again.
    1:44:21 So that psychological, those, that neuronal wiring is there.
    1:44:24 So you can build all this wonderful stuff and there’s authenticity.
    1:44:25 It’s not like you’re faking it.
    1:44:27 There’s a really common misconception that are you faking?
    1:44:28 No, you’re genuinely confident.
    1:44:30 You’re genuinely authentic.
    1:44:32 You can’t fake it and get to where you are.
    1:44:36 And at the same time, the wounds that we experienced leave scars.
    1:44:38 Yeah, 100%.
    1:44:44 And the real way to heal is to go back to that moment and like deal with that kid, right?
    1:44:48 You have to dismantle the worldview that you have, which is how you heal trauma is when
    1:44:52 we get traumatized, we adapt.
    1:44:57 In order to come out of this situation, I need to learn this particular thing.
    1:45:00 So some kids that I’ve worked with adapt by becoming invisible.
    1:45:01 That’s what I did.
    1:45:02 I got bullied a lot.
    1:45:03 So what do I do?
    1:45:06 I learn how to be invisible.
    1:45:08 Some people adapt by being successful.
    1:45:11 So if I’m successful, it’s an antidote to my shame.
    1:45:16 I don’t have to be ashamed anymore if I’m successful, but that old injury is still there.
    1:45:17 Yeah.
    1:45:22 That is why it’s so complex because what you’ve just said is so unbelievably true, but it’s
    1:45:27 where the misconception happens because I don’t go home and I’m not insecure or I’m
    1:45:29 not unconfident.
    1:45:34 I think when I’m on my own, I’m very, very okay with who I am with myself.
    1:45:39 I’m very, very like I feel like the guy that you experience on camera is very close to
    1:45:43 who I am when I’m in the hotel room alone at night.
    1:45:48 However, it doesn’t mean that I still don’t have those like childhood bruises and that
    1:45:51 they can’t be pressed by various things.
    1:45:57 And so it’s this sort of, this one is, because, you know, when we say these words like insecurity
    1:46:03 and shame, you think that like I walk into the green room over there and I’m like, “Ugh,
    1:46:04 that’s not my life.”
    1:46:11 But when I, where I know that there’s still something there is I go, “How that, why are
    1:46:14 you still driving like this?”
    1:46:18 When you are so well aware that it will not lead to any more happiness in any context.
    1:46:25 Like, I’m so logically aware that becoming more will not have any impact on the things
    1:46:31 that matter, yet here I am still building businesses and, you know, and this is the constant thing
    1:46:32 I battle with.
    1:46:35 So I go, “Okay, well, there must be a force that you’re consciously unaware of that’s
    1:46:38 making you go, “Go on, go on.”
    1:46:39 Exactly.
    1:46:40 Yeah.
    1:46:43 Well, let’s understand a couple of things, beautiful, beautiful, beautiful, Steven, beautiful.
    1:46:44 So a couple of things to understand.
    1:46:49 We think about healing as a, as one spectrum, right?
    1:46:52 So if I’m at negative 100, I can’t also be a positive 100.
    1:46:53 Those two things cancel out.
    1:46:55 That’s not how it works.
    1:46:59 So if I give you a glass of water and then I piss in it and then I add sugar, it doesn’t
    1:47:01 remove the piss.
    1:47:03 These are both independent things.
    1:47:04 This is what tends to happen.
    1:47:07 This is what we don’t understand about trauma.
    1:47:09 You, removing the piss requires removing the piss.
    1:47:12 No amount of sugar will take it out of the drink, okay?
    1:47:17 So no amount of, this is mistake number one, no amount of building something good will
    1:47:21 remove something bad, okay?
    1:47:26 So healing and it’s also like, you know, if I break a leg, no amount of bench press will
    1:47:27 heal my leg.
    1:47:30 Like I can build as much as I want to, I can fix my hair, I can brush my teeth, but the
    1:47:32 leg is broken, the leg is broken.
    1:47:35 Same is true of the mind, okay?
    1:47:41 Second thing is what happens is we have like, our consciousness is divided.
    1:47:43 Now we’re going to get kind of technical and off the rails.
    1:47:48 So we have all of these like dormant pieces of our consciousness that activate in certain
    1:47:49 situations.
    1:47:53 And all you have to do is pay attention to yourself in a five minute period and you’ll
    1:47:54 see this.
    1:48:00 So when I walk into a bathroom that I’ve never used before, then I start thinking about, okay,
    1:48:01 where’s the flush?
    1:48:02 Where’s the toilet?
    1:48:03 How do I use this toilet?
    1:48:06 And I’m like, I’ll activate dormant information all the time.
    1:48:10 So someone asks me what’s, you know, the quadratic equation.
    1:48:14 That information is there in dormant in my mind and it gets activated.
    1:48:18 So one of the biggest mistakes we make about healing is we look at what is active in our
    1:48:22 mind 90% of the time and we assume that the injury is no longer there.
    1:48:23 That’s not the case.
    1:48:24 Does that make sense?
    1:48:25 100%.
    1:48:26 Right?
    1:48:27 So the injury just goes dormant.
    1:48:32 Then there are certain things that happen that can trigger that injury.
    1:48:33 That’s what we call triggers, right?
    1:48:38 So if I’m traumatized, if we look at like PTSD and I’ve been traumatized by, you know,
    1:48:45 a bomb going off, literally my brain has certain circuits that scans my perceptual environment
    1:48:48 and decides what to activate.
    1:48:54 So there are ways stillness makes you feel small and fuck you if you’re ever going to
    1:48:57 be small again, never again, never again, never again.
    1:49:02 I would bet money that if you sit by yourself and you’re not occupied, right, that’s why
    1:49:04 you have to watch crime shows.
    1:49:07 Because if you don’t watch crime shows, you’re going to be still.
    1:49:11 And if you’re still, that’s unacceptable, okay?
    1:49:15 So dormant things have to be healed where they belong.
    1:49:18 You don’t need to worry, by the way, it’s in your karma, it’s going to get healed and
    1:49:19 it’s coming.
    1:49:20 Yeah, I was laughing because it’s so true.
    1:49:21 Yeah.
    1:49:24 Just laughing at the fact that when I go to Bali, that’s like where I end up writing
    1:49:25 a book.
    1:49:26 Right.
    1:49:28 And people would kill for that, right?
    1:49:30 So many people out there are like, oh man, I would love to be you.
    1:49:32 No, you guys don’t want to be Stephen.
    1:49:37 I know you think you do, but this is the crazy thing, we each as human beings have our own
    1:49:41 journey and are you privileged and should you be grateful and should people aspire to
    1:49:42 be you?
    1:49:43 Absolutely.
    1:49:44 But they don’t want to be you.
    1:49:45 Like your own problems are enough.
    1:49:46 They don’t need yours too.
    1:49:47 Amen.
    1:49:50 So now the question is, how do we heal?
    1:49:54 So I think the problem is like, no amount of fixing things over there is going to go
    1:49:55 back to this.
    1:50:00 And this is where we can look at the science of healing trauma.
    1:50:02 So here are the steps.
    1:50:05 First thing is safety so that we can get neuroplasticity.
    1:50:08 Second thing is emotional awareness and emotional regulation.
    1:50:13 And this allows us for number three, which is really important, which is identity.
    1:50:17 So if we look at our human sense of identity, how do you develop an identity?
    1:50:23 So if I were to ask you in three sentences, Stephen, who are you?
    1:50:24 My identity.
    1:50:25 Yeah.
    1:50:26 Tell me, who’s Stephen?
    1:50:27 To myself or just to the world?
    1:50:28 Or is that the same thing?
    1:50:29 Tell me about Stephen.
    1:50:41 I am a, I guess I’m a podcaster now and I am going to say I’m a Manchester United fan.
    1:50:42 Okay.
    1:50:44 So I think those are three features, right?
    1:50:46 So I’ve read your bio.
    1:50:49 So the other thing that you tend to do in your bio is there’s a narrative, right?
    1:50:52 You were a college dropout.
    1:50:54 You started a company, right?
    1:50:57 You talked about this Louis Vuitton bag phase.
    1:51:00 And then there’s the post-Louis Vuitton bag phase.
    1:51:04 And even before we had this podcast, you were talking to me about the phases of your life.
    1:51:07 So identity requires a timeline.
    1:51:08 Okay.
    1:51:13 Now the interesting thing is if we look at the formative moments of your life, they all
    1:51:15 have emotion.
    1:51:17 So this is what’s really important.
    1:51:24 If you have an identity that is bad in any way, you can never change that identity without
    1:51:26 emotions.
    1:51:31 So what happened, so my, like when I tell my story, it’s like I was a kid, nine years
    1:51:36 old, I got put on these expectations, dropped out of college, went to become a monk, went
    1:51:37 to medical school, became a doctor.
    1:51:41 Now I started this whole helping random people on the internet thing.
    1:51:43 So each of those were emotional experiences.
    1:51:49 So who we are is a narrative of our most emotional experiences.
    1:51:53 And we see this in all of our like superhero movies, right?
    1:51:57 Batman had this tragic experience where his parents were shot by the joker and then he
    1:51:58 became something, right?
    1:52:01 They’re all of these moments, these powerful emotional moments.
    1:52:07 So if your emotions are dulled by drugs, by technology, by pornography, by watching serial
    1:52:09 killer shows, you will never change who you are.
    1:52:10 It is impossible.
    1:52:16 The neuroscience of your identity and development requires emotional experience, okay?
    1:52:19 So with trauma, that’s the next thing that happens.
    1:52:24 Once we have access to emotions, then we can become someone else.
    1:52:29 Now the problem with trauma is that before we become someone else, the beliefs we have
    1:52:33 about ourselves become our destiny.
    1:52:35 So if I think to myself, I’m a loser.
    1:52:40 So when I was interviewing for residency, I went to an interview somewhere on the West
    1:52:44 Coast and the director of the program called me at the end of the interview and they’re
    1:52:46 like, “We don’t understand why you’re here.”
    1:52:48 And I was like, “What do you mean you don’t understand why I’m here?”
    1:52:51 And they’re like, “Your application is really good.
    1:52:55 You could end up at any program in the country.
    1:52:57 Why did you pick us?”
    1:53:02 And I was like, “I picked y’all because I liked the way that your hospital works and
    1:53:05 I like that the city it’s in and I’m super into complementary.”
    1:53:06 They’re like, “What do you mean?
    1:53:08 Why am I here?”
    1:53:12 But the way that he approached it with a lack of confidence, he’s like, “Our program sucks.”
    1:53:15 And they had some problems at the program at the time, so it kind of makes sense.
    1:53:17 But this becomes a self-fulfilling prophecy.
    1:53:23 If I go into a job interview and I feel a lack of confidence if I believe I’m a loser,
    1:53:24 then I’m not going to get the job.
    1:53:29 You used to go to clubs and buy bottles of champagnes and thought that you were a loser
    1:53:31 didn’t end up where you wanted to go.
    1:53:33 So this is what a lot of people don’t understand.
    1:53:35 Everyone’s focused on productivity.
    1:53:40 But the single most important thing that will determine your future is your sense of who
    1:53:41 you are.
    1:53:44 And that’s not like some, “Oh, a spirit you will get connected with you.”
    1:53:46 This is like fucking science, right?
    1:53:52 If you believe you are a loser, the empathic circuits of other people’s brains will detect
    1:53:55 that in you and they will treat you like a loser.
    1:53:58 You carry who you are with you.
    1:54:02 That’s why you get into failed relationship number one, failed relationship number two,
    1:54:05 failed relationship number three until you changed.
    1:54:11 And when you change your sense of identity changes, then your future will change.
    1:54:18 The last thing to do is on a more microscopic level, look at these responses within yourself.
    1:54:22 So you asked me at the very beginning of the podcast, and now we’re coming full circle,
    1:54:24 how do you start understanding yourself?
    1:54:27 So you look at the drives within yourself, right?
    1:54:29 Why can’t I sit still?
    1:54:35 And this is going to be so hard for you because if I told you, this is hilarious, if I told
    1:54:38 you, “Steven, if you want to heal your trauma, you need to go to Bali, you need to sit on
    1:54:40 a beach and you need to do nothing.”
    1:54:44 You will still turn that into growth in progress.
    1:54:47 Because what you’ll say is, “Oh, this is what Dr. K told me to heal my trauma.
    1:54:52 So now I’m doing even more important work than a podcast for 10 million people on the
    1:54:53 internet.
    1:54:56 Now I’m doing the healing of my trauma, which is the goal, and you’re still running away
    1:54:57 from yourself.
    1:55:00 There’s no way you can run away from it.
    1:55:06 Your mind will transform the very thing that you do into the problem, and that’s what trauma
    1:55:07 does.
    1:55:11 I’ll give you a chance to respond because I’ve been—
    1:55:13 No, I’m not waiting for the solution, Dr. K.
    1:55:14 Yeah.
    1:55:18 So, I mean, in your case, I think it’s like, sit.
    1:55:19 Just sit.
    1:55:23 And you have to be careful because if your mind turns the sitting into a goal that I
    1:55:27 have to achieve, “Oh, I need to sit,” and that will be my growth, no.
    1:55:28 No fucking goal.
    1:55:29 Just sit.
    1:55:30 Waste your time.
    1:55:33 What you need to learn how to do is waste your time.
    1:55:34 Do nothing.
    1:55:35 Sit.
    1:55:36 Be with yourself.
    1:55:37 And watch out for that mind.
    1:55:40 The second thing is awareness, okay?
    1:55:44 So as you sit, you will notice all of these things come up.
    1:55:48 So this is like—you asked me a question at the beginning, “How do you start?”
    1:55:52 So what I would say is sit for five minutes, 15 minutes.
    1:55:56 Sometimes we’ll tell people to stare at a wall for an hour.
    1:55:59 And just look at what on earth goes on inside you.
    1:56:09 You will discover that it is a zoo of thoughts, feelings, emotions, drives, panics, worries,
    1:56:10 distractions.
    1:56:14 Your internal environment is such a mess.
    1:56:18 So what we need to do is just kind of calm that stuff down by like just letting it kind
    1:56:19 of run out of steam.
    1:56:24 So this is a principle of the mind that if we feed our mind, it’ll continue to grow.
    1:56:26 But like what we need to do is just let it run out of steam.
    1:56:29 So just sit and do nothing for a while.
    1:56:35 People don’t realize the part of our brain that exerts willpower has something to do
    1:56:39 with this part of our brain called the anterior cingulate cortex.
    1:56:44 The anterior cingulate cortex is a piece of where willpower comes from, but it is also
    1:56:48 the part of our brain that monitors conflict.
    1:56:55 So willpower and monitoring a conflict are actually technically the same thing, the same
    1:56:57 part of the brain activates.
    1:57:01 And if you guys, if you pay attention to your own internal experience, what you’ll realize
    1:57:08 is anytime you’re using willpower, there’s an internal struggle that you are paying attention
    1:57:09 to.
    1:57:11 It’s like, I don’t want to order chicken.
    1:57:13 I want to order fried chicken.
    1:57:16 So there’s a monitoring of the conflict that goes on.
    1:57:19 That’s anytime you’re exerting willpower, there’s this thing this way and this thing this way,
    1:57:21 but you are aware of it.
    1:57:24 You can’t exert willpower if you’re behaving automatically, right?
    1:57:28 That’s why it’s so easy to get lost and doomscrolling because you’re not even aware of what you’re
    1:57:31 doing before and then four hours have gone behind you’re like, what?
    1:57:32 What happened?
    1:57:33 You’re not aware.
    1:57:36 So this is the crazy thing from a neuroscientific perspective and this is what the yogis will
    1:57:38 teach as well.
    1:57:41 Awareness is willpower.
    1:57:43 Awareness is self-control.
    1:57:46 And I’ve worked tons of addicts.
    1:57:50 They come up for air and maybe you’ve done this and maybe people at home have done this.
    1:57:53 You go on this binge and then you come up for air and you’re like, what have I been doing
    1:57:55 for a couple of days?
    1:57:59 What I’ve been doing for a couple of hours, then you gain that awareness again.
    1:58:05 So the more that you are aware in the present moment, the more your problems will literally
    1:58:06 melt away.
    1:58:07 It’s like crazy.
    1:58:12 I don’t quite know how it works, but this is what yoga teaches you, that as you are aware,
    1:58:16 as you are aware, as you are aware, you stop rejecting things, you start accepting things,
    1:58:17 you focus on the present.
    1:58:21 All the stuff that everyone talks about is actually rooted in awareness.
    1:58:25 When we live in a society where I say, if I say, you don’t need habits, you don’t need
    1:58:30 willpower, you don’t need discipline, all you need is awareness, people will reject me.
    1:58:32 That doesn’t mean it isn’t true.
    1:58:37 And the more that you explore awareness, the more you will realize, like I used to think
    1:58:43 it was like 50/50, I’m now at like 90% of the problem is awareness and it’s weird.
    1:58:51 No, but because we tend to look for solutions that involve action.
    1:58:56 Like you know, buy that thing, make that list, go to that meeting, watch that thing.
    1:58:59 It’s all about action, action, action as a solution to our problems.
    1:59:03 So I was expecting you to tell me that the solution to everything we’ve discussed here
    1:59:08 is like the seven step process of like, write this thing down, say this thing, and you know.
    1:59:11 Okay, so let’s understand this, okay?
    1:59:14 You work really hard, Steven.
    1:59:17 Is it hard to work hard?
    1:59:19 For me?
    1:59:20 Yeah.
    1:59:21 No.
    1:59:22 Okay.
    1:59:28 So now we have to understand why is it not hard for you to work hard?
    1:59:35 It’s why is it not hard for me to work hard because it feels good to work hard?
    1:59:36 Absolutely.
    1:59:39 So you’re probably, see this is the whole problem that everyone makes.
    1:59:43 So Steven, you started a company when?
    1:59:46 First one was very young, but we won’t count that because I didn’t register the company.
    1:59:50 So the first one that was registered would have been when I was 18.
    1:59:51 Okay.
    1:59:54 And you’ve started how many companies or been involved in how many companies?
    1:59:55 10s, yeah.
    1:59:59 And made like millions and millions of dollars and stuff, yeah, right?
    2:00:00 Started a podcast.
    2:00:04 You’ve got how many millions of subscribers now?
    2:00:05 Across the platforms, maybe 10 million.
    2:00:06 Okay, cool.
    2:00:07 Right?
    2:00:09 It’s hard to work.
    2:00:12 And everyone’s like, oh my God, I want to be like Steven, but the whole thing is it’s
    2:00:16 not hard for you.
    2:00:20 It’s hard for you to not do it.
    2:00:21 So this is what I’m saying.
    2:00:23 You don’t need to focus on the action.
    2:00:30 It’s the internal thing that drives you like a fucking slave that is responsible for your
    2:00:31 success.
    2:00:36 If someone else wants a fraction of what you have, 10% of what you have, they don’t need
    2:00:37 to duplicate your actions.
    2:00:40 They need to duplicate what’s going on on the inside.
    2:00:43 This is exactly my point.
    2:00:44 They need your toxic fuel.
    2:00:47 Yeah.
    2:00:53 Toxic fuel is on the path to happiness, right?
    2:00:54 Can be.
    2:00:55 Yeah.
    2:00:56 I mean…
    2:00:57 Because you’re doing pretty well.
    2:00:58 Do you know what though?
    2:01:02 This is maybe, I don’t know how this throws a spanner in the works of this, but I’ve never
    2:01:06 felt unhappy and I’ve always struggled with it.
    2:01:10 I used to say to people, because time is past now, it’s sometimes hard to know how you felt
    2:01:14 in the past, but I say to people that when I was 18 years old and I just dropped out
    2:01:17 of university and I was studying this first business and my parents weren’t speaking to
    2:01:24 me, I was poor and all these things were shoplifting food, I was as happy then as I am now.
    2:01:28 When I say that to people, I know it sounds like motivational bullshit or something, but
    2:01:32 in that moment I had forward motion, I was excited about life.
    2:01:38 I thought that everything in my objective reality was just this stepping stone to becoming,
    2:01:43 so I was so excited, I was so happy about life and I feel the same now.
    2:01:49 Despite everything we’ve discussed, I feel happy.
    2:01:51 When I’m alone, I’m happy.
    2:01:52 Yeah.
    2:01:53 Yeah.
    2:01:54 Great.
    2:01:56 So, I think that makes a lot of sense.
    2:01:57 Or I’m bullshitting.
    2:01:58 No, you’re not bullshitting.
    2:01:59 Yeah.
    2:02:00 I think I’m like…
    2:02:01 Double guessing myself.
    2:02:02 Yeah.
    2:02:03 So, let’s understand the subtlety here.
    2:02:04 Yeah.
    2:02:06 So, the stages of unhappiness to happiness.
    2:02:12 There’s unhappy in all situations, unhappy in some situations, happy in some situations,
    2:02:19 happy in most situations, and then moksha, enlightenment, mukti, is happiness in all situations.
    2:02:22 Happiness that is completely independent of your circumstances.
    2:02:26 That’s the stage that you’re at, because we can make you unhappy very, very easily.
    2:02:27 Yeah, that’s true.
    2:02:28 Right?
    2:02:29 Yeah.
    2:02:30 So, and it kind of makes sense.
    2:02:35 What happens is we start to craft a life that makes us happy.
    2:02:37 That’s the first step.
    2:02:38 Totally good.
    2:02:44 But then what happens is that we are still dependent on the external life for our happiness.
    2:02:47 And that will never work 100%.
    2:02:50 I want to share something with you that I found to be quite game-changing.
    2:02:53 If you’re like me and always looking for new ways to add more plants to your meals, then
    2:02:57 you’ll want to keep listening for the next 30 seconds, because I’ve got breaking news
    2:03:03 specifically for you from Zoe, who sponsored this podcast, introducing Zoe’s daily 30,
    2:03:07 which is creating a supplement revolution made from 30 plants.
    2:03:11 It’s designed to be added to your meal of choice every day.
    2:03:15 No ultra-processed pills, no shakes, just real food.
    2:03:20 I just scoop and sprinkle it onto my breakfast every day, which is usually eggs and avocado.
    2:03:23 It’s easy, seamless, and it’s a great way to fuel my day.
    2:03:26 And the best part is it tastes great.
    2:03:30 And because it’s Zoe, you know there’s rigorous science backing it too, which I love.
    2:03:35 For my listeners, Zoe is offering an exclusive 10% discount on your first order of Daily
    2:03:39 30+ with the code “podcast10”.
    2:03:43 Just go to zoe.com/daily30 to get started.
    2:03:46 It’s already sold out twice since launching in July.
    2:03:48 Join me and let me know what you think.
    2:03:50 So what’s this mukta you mentioned?
    2:03:53 Mukti is muksha, enlightenment, nirvana, all same thing.
    2:03:55 How do we get there?
    2:03:58 Uh, how do you get there or someone else?
    2:03:59 Are you there?
    2:04:00 No.
    2:04:02 How do I get there?
    2:04:04 How does anyone get there?
    2:04:09 You sit by yourself and don’t do anything.
    2:04:12 For how long?
    2:04:17 No, can’t ask that question.
    2:04:20 So the moment that you ask that question, there’s a goal.
    2:04:21 There’s a future dimension.
    2:04:22 There’s an objective.
    2:04:29 You have to exist without an objective and that’ll move you in the right direction.
    2:04:33 Just be for no reason, for no purpose.
    2:04:37 Recognize that all of this stuff, this is going to get kind of weird.
    2:04:41 No matter what you do in the world, you’re still existing, right?
    2:04:47 So you just need to remove all of the stuff and just exist.
    2:04:50 That’s what muksha is.
    2:04:56 Your existence without attachment, without feeling, without thought, without goal.
    2:04:57 Just being.
    2:04:59 And the crazy thing is we’re all doing this all the time.
    2:05:02 We’re all existing all the time.
    2:05:08 I hear this loud voice from all the high performing individuals that listen to my show shouting
    2:05:12 and it’s also coming from my brain as well, which is Dr. K, if I take this advice and if
    2:05:18 I just sit, how am I going to pay the bills and won’t that cost me my motivation and if
    2:05:22 it cost me my motivation, then it will cost me my purpose, this art business I’ve started,
    2:05:26 this cupcake shop I’m running that’s given me so much excitement in my life when I lose
    2:05:29 my motivation if I just sit.
    2:05:30 Yes and no.
    2:05:32 So the first thing we have to understand is yes.
    2:05:37 So someone who’s enlightened is not compatible with a regular life in some ways.
    2:05:39 So let’s understand that that’s what happened to Buddha.
    2:05:40 He was a king.
    2:05:41 He was married.
    2:05:45 He had a kid, was loved, was powerful and was like, “I’m done.”
    2:05:46 Is that Buddha?
    2:05:47 We pronounce it incorrectly.
    2:05:48 It’s Buddha.
    2:05:49 It’s the same thing.
    2:05:50 Okay.
    2:05:51 Yeah.
    2:05:52 Goat them.
    2:05:53 Buddha.
    2:05:54 Right?
    2:05:55 So it, since it is incompatible with life.
    2:05:59 The second thing is that once, see, you have a motivation, right?
    2:06:05 But once you exist in the world and you are just being without anything, you’ll still act.
    2:06:08 In fact, acting will become even easier.
    2:06:14 And that’s hard to understand because we are so used to toxic fuel that we, it’s kind
    2:06:18 of like, so if you have kids one day, you’ll understand this.
    2:06:21 I can do the best I can do is an analogy.
    2:06:28 So when a kid comes up to you and is crying because, “Oh, like my, you know, my doll has
    2:06:31 is gotten wet,” okay?
    2:06:32 And the kid comes up to you.
    2:06:36 There’s no like goal that you have in your life and you’re not like trying to be a good
    2:06:37 dad.
    2:06:38 Like you’re, I don’t know if that makes sense.
    2:06:41 Like when a kid, when your kid walks up to you and they’re upset about something that’s
    2:06:45 irrelevant, you just act in response to what is necessary in the moment.
    2:06:46 You don’t get upset.
    2:06:47 You’re not worried about their growth.
    2:06:49 You’re not worried about traumatizing.
    2:06:50 You just respond.
    2:06:51 Does that kind of make sense?
    2:06:52 Yeah.
    2:06:55 And so the other thing is like, if I’m walking down the street and someone is carrying groceries
    2:06:59 and I hold the door open for them, I just respond to the environment.
    2:07:05 So what actually happens the closer you get to the state is you can absolutely be productive.
    2:07:10 So what I found is that the closer I get to the state, the more productive I am.
    2:07:13 But now what I’m doing is just responding to the environment around me.
    2:07:15 I’m not driving anywhere.
    2:07:17 I’m not going anywhere.
    2:07:19 I’m just responding.
    2:07:20 And that’s beautiful.
    2:07:21 It’s liberating.
    2:07:23 There’s no goal.
    2:07:25 There’s no falling short of.
    2:07:26 There’s no achievement.
    2:07:30 There’s just, I’m going to do what needs to be done in the moment.
    2:07:34 If I’m sitting in the emergency room and I’m on call and a patient walks in the door, I’m
    2:07:35 going to take care of the patient.
    2:07:37 If they don’t walk in the door, I’m going to do something else.
    2:07:39 How is that different to reacting?
    2:07:42 Because reacting sounds a little bit more emotional, whereas you’re saying respond.
    2:07:45 It sounds like emotion has been removed from the situation to some degree.
    2:07:46 So in a sense it is react.
    2:07:51 I’m responding to the situation, but oftentimes when we react emotionally, we are carrying
    2:07:55 something with us from the past into the present moment.
    2:07:58 That will cause you all kinds of problems, right?
    2:08:02 So if I have infidelity, I worked with a patient who had a problem with infidelity in their
    2:08:03 partner.
    2:08:09 And when they’re dating the next person, their fears of infidelity from the past come into
    2:08:10 the present.
    2:08:12 And then they react to the situation.
    2:08:15 They don’t actually perfectly respond to the situation.
    2:08:19 They color the situation with their baggage.
    2:08:22 That’s not clean responding.
    2:08:27 So like when I am on call and my friend tells me the night before, “Oh yeah, we had zero
    2:08:28 patients.
    2:08:29 I slept all night.”
    2:08:33 And then a patient walks in the door and I think to myself, “Why am I so unlucky?”
    2:08:39 The majority or even arguably all of our unhappiness in life is because of what we carry with us.
    2:08:44 So how do we get to that place where we just respond?
    2:08:47 So I think it’s like we have to heal that inner child and all that kind of stuff.
    2:08:51 We have to remove all of our past from our mind.
    2:08:53 And then we have to remove all of the future from our mind.
    2:08:57 We have to strive for nothing and just be what you are, just be.
    2:09:00 It’s like kind of hard to understand, but you just got to do it.
    2:09:05 There’s not like more methodology is not going to work.
    2:09:10 That’s what’s so confusing about it is like you keep on asking me questions.
    2:09:11 I’ve already given you the answer.
    2:09:12 You just don’t like it.
    2:09:17 No, no, no, because yeah, sometimes it’s good to hear the same thing again.
    2:09:22 But also because I’m asking these questions in part because I know it’s obviously the
    2:09:25 logical question that anyone who just heard you say this revelation about responding is
    2:09:27 going to go, “How?”
    2:09:30 So what I would say is just sit down.
    2:09:31 And pay attention to yourself.
    2:09:32 That’s it.
    2:09:33 That’s it.
    2:09:34 I mean, you can do all the stuff.
    2:09:37 We’ve given you lots of techniques over the course of the last couple of hours.
    2:09:43 But like at the end of the day, just sit down and explore yourself, be with yourself, impulses
    2:09:45 come up and then ask yourself.
    2:09:49 So in a practical sense, you’re going to have drivers towards things and ask yourself, “Why
    2:09:51 do I feel this way?
    2:09:52 Why do I need to do this?
    2:09:55 Why is this easy for me and why is this hard for me?”
    2:09:59 And the more that you explore that, the more you will understand and then the more neutral
    2:10:01 you will become.
    2:10:05 And when you’re fully neutral, then let me put it to you this way.
    2:10:11 So if you don’t care about what you eat, it’s not like there’s no suffering and whatever
    2:10:13 you get, you’ll be happy with, right?
    2:10:16 So it’s like our caring that causes the problem.
    2:10:21 So we need to move towards this neutrality and then actions become easy because if I’m
    2:10:25 not attached to something, then I can study or I can play a video game, makes no difference
    2:10:26 to me.
    2:10:28 “Oh, do you want to watch a comedy or a horror movie?”
    2:10:29 Makes no difference to me.
    2:10:30 Then life becomes fun.
    2:10:32 You can just enjoy everything and there’s nothing to worry about.
    2:10:37 And I think it starts with just being with yourself and understanding where your internal
    2:10:42 drivers come from because we don’t get to choose the person that we become.
    2:10:46 Our brain makes adaptations every single day.
    2:10:48 You don’t get to edit what you learn.
    2:10:50 Does that make sense?
    2:10:53 So our problem in life is that we have all of these learnings.
    2:10:59 We have this instrument, this thing that has been cobbled together after some crappy experience
    2:11:03 and another crappy experience and some positive experience, and you have this internal schema
    2:11:07 of how to live the world, but it wasn’t crafted with any intentionality.
    2:11:11 So the first step is to be aware of what is this roadmap looking like?
    2:11:13 What is the blueprint?
    2:11:18 And the more that you understand this stuff, the easier it will become.
    2:11:25 Would you recommend starting your day with a little gap for this awareness practice?
    2:11:26 I think it’s brilliant.
    2:11:27 My partner does that.
    2:11:29 She spends the first sort of 20 minutes of the morning, she just goes and sits in a room
    2:11:32 by herself and does nothing and I just look at her and go, “What a psychopath.”
    2:11:33 Yeah.
    2:11:34 Right?
    2:11:41 So beginning of your day or end of your day, sunset, sunrise, and you can do a meditative
    2:11:42 practice.
    2:11:44 Meditative practices will get you here, too.
    2:11:48 Sometimes that’s actually easier because it gives your mind some kind of goal to move
    2:11:49 towards.
    2:11:50 I’m going to try this.
    2:11:51 Okay.
    2:11:53 I’m going to try this and I’m going to text you and let you know how I get on.
    2:11:57 I’m going to try in the mornings when I wake up to just stay away from all devices and
    2:12:02 just sit and I’ll let you know how I get on and I’ll be honest with you.
    2:12:03 Yeah.
    2:12:04 Be honest with you.
    2:12:05 Yeah, I will be.
    2:12:06 Even if I can’t do it, I’ll be honest with you.
    2:12:07 Yeah.
    2:12:08 And that’s okay.
    2:12:14 So the one thing I would ask is that if you let me know how it goes, may not go well.
    2:12:17 You got to give me a chance to give you a second thing to do.
    2:12:18 Okay.
    2:12:20 Why would you say that?
    2:12:22 Because I think we’re asking too much of you.
    2:12:23 Okay.
    2:12:24 You think I’m going to fail?
    2:12:25 Be honest.
    2:12:26 Yes.
    2:12:29 I think you’re going to fail, but I think the problem is that if I tell you you’re going
    2:12:31 to fail, you’re going to try to succeed and we make a goal out of it.
    2:12:34 So we’ve already failed.
    2:12:36 So just give me a second chance.
    2:12:39 We have to trick you into doing it.
    2:12:43 We can’t let you know that we’re doing it.
    2:12:44 Okay.
    2:12:47 Reminds me of what you were saying about your wife giving birth before we started requiring
    2:12:48 about laying on your left.
    2:12:49 The kid likes it.
    2:12:50 Yeah.
    2:12:51 The mind is so tricky.
    2:12:52 Right?
    2:12:55 So the mind will craft a goal for you out of this.
    2:12:57 And if I tell you, Stephen, you will fail.
    2:12:58 I’m not trying to manipulate.
    2:13:02 I’m worried that if I tell you you’re going to fail, you’re going to do it.
    2:13:05 It’s so interesting what my mind did there as well and this is so icky, but I’m going
    2:13:07 to be honest because it’s just, what’s the point?
    2:13:10 This is called the Diary of a CO.
    2:13:14 Even when I thought about doing that, I was like, okay, so sit in the morning, spend 20
    2:13:17 minutes just being.
    2:13:22 And then try and do that, Steve, for like a week or two weeks, and then you can come
    2:13:24 back on the podcast and tell people about it.
    2:13:28 I’m like, that’s fucking, you just made this about an external thing again.
    2:13:29 Good.
    2:13:30 Brilliant.
    2:13:31 Brilliant.
    2:13:32 Brilliant.
    2:13:33 Brilliant.
    2:13:34 You know why?
    2:13:35 What’s brilliant about that?
    2:13:36 Awareness.
    2:13:37 Exactly.
    2:13:38 Yeah.
    2:13:39 Change is happening.
    2:13:40 Change cannot happen while you’re blind.
    2:13:42 You cannot, good diagnosis precedes good treatment.
    2:13:43 So this is the other thing, really interesting, right?
    2:13:44 So one last thing.
    2:13:46 I know we’re running long.
    2:13:50 So this is a habit for you, right?
    2:13:52 Yeah.
    2:13:57 For a habit to be, this is a very simple technique to demolish any habit.
    2:13:59 A habit is automatic.
    2:14:01 That’s what makes it a habit.
    2:14:02 That’s why we love habits.
    2:14:03 Why is everyone so obsessed with habits?
    2:14:06 Because if it’s a habit, then it happens automatically.
    2:14:09 If it’s a habit, I don’t have to work hard.
    2:14:13 I want to program myself so I can be lazy.
    2:14:17 So all you need to do to demolish a habit is awareness.
    2:14:20 Because literally, the circuits involved in your brain are completely different.
    2:14:24 The habit circuitry in your brain is the endocannabinoid system.
    2:14:29 Awareness of the present moment is your anterior cingulate cortex and your frontal lobes.
    2:14:33 You cannot have a habit and exert willpower at the same time.
    2:14:35 That’s the whole point of a habit.
    2:14:41 So as you become aware, every time you catch it, Stephen, it will chip away at it.
    2:14:47 It will get cut away 1%, 1%, 1% until it disappears.
    2:14:49 Catch it as many times as you can.
    2:14:54 Is this in part why it’s useful to keep a diary or to write?
    2:14:55 It can be.
    2:15:00 Diaries have all kinds of other mechanisms, just a couple of quick ones.
    2:15:03 So one is that diaries slow down the pace of your thinking.
    2:15:06 Because when you write, you write slower than you think.
    2:15:09 So you meditate on the thoughts a little bit more.
    2:15:12 The second thing is that when we think in our head, we’re using some circuits of the
    2:15:13 brain.
    2:15:19 But when we write, we are activating our sensory inputs.
    2:15:26 And our capacity to learn from our sensory inputs versus thinking is actually way higher.
    2:15:27 Right?
    2:15:28 Yeah.
    2:15:30 So it’s like activating a completely different part of the brain.
    2:15:31 We’re slowing down our thoughts.
    2:15:36 So slowing down thought and activating our sensory inputs is part of why a diary is useful.
    2:15:40 The other thing, the other third thing with a diary being useful is that when we think
    2:15:46 in our mind, we end up in a different place from when we write.
    2:15:52 So it’s a lot easier in our mind to end up with habitual patterns of thinking.
    2:15:55 In a diary, it’s way harder to end up with habitual thinking.
    2:15:59 So you will explore yourself more effectively using a diary.
    2:16:04 When I look at the first pages of my diary, I find a guy that’s constantly, and this is
    2:16:06 really where the diary of a CEO came to be.
    2:16:10 The start of the podcast was me sharing my diary, the things I’d written in my diary
    2:16:12 every day.
    2:16:15 Some of those early episodes that I made were about the subject of purpose, which is something
    2:16:17 I’ve heard you speak a lot about.
    2:16:20 And that’s kind of where I wanted to end our conversation today, is so many people, and
    2:16:24 I know this from the comments and DMs I get are struggling to find their purpose.
    2:16:29 Now, even as I say that, I go, I’ve loaded the question because I’ve said find, which
    2:16:31 insinuates there’s some kind of search.
    2:16:35 And purpose is a singular word, so it indicates that there’s one.
    2:16:36 But you know what I’m saying.
    2:16:41 What is that that people are looking for, and why are they struggling to find it?
    2:16:43 This is very simple.
    2:16:47 You can look at any human being on the planet, and you can see that they all gravitate towards
    2:16:50 something, which is internal peace.
    2:16:55 So our hunger gives us a sense when we eat, then we have internal peace.
    2:16:59 Thirst gives us a sense of wanting to drink, and then we have internal peace.
    2:17:04 When we want self-respect, the feeling of a lack of self-respect is a lack of internal
    2:17:05 peace.
    2:17:10 So this is what’s kind of weird, is that we’re chasing all of these things outside of us
    2:17:13 to create an internal state.
    2:17:18 So no matter what you do in life, at some point, your actions are across the barrier
    2:17:22 of the external to the internal, and will make you feel a certain way.
    2:17:25 Why do we get married to create a particular feeling?
    2:17:28 Why do we give someone a kiss to create a particular feeling?
    2:17:31 So everything we experience within us.
    2:17:33 Now why is it so hard for people?
    2:17:37 So we’re all looking for inner peace, that’s just it, period.
    2:17:40 And then the question becomes what makes it hard?
    2:17:43 Very simple, because we’re looking for it in the wrong place.
    2:17:46 So we’re all looking for it outside of us.
    2:17:51 So we’re looking, and then what happens is if we look for inner peace from the outside,
    2:17:56 so if I get inner peace because people tell me, “A loco, you’re so great,” now what happens
    2:18:00 is that peace lasts only as long as people are saying it.
    2:18:04 And the real reason we’re screwed is because the biological organism develops a system
    2:18:06 of tolerance.
    2:18:11 So right now you’ve got 10 million followers, and then you’re going to need more, and then
    2:18:14 you’re going to need more, and then you’re going to need more.
    2:18:20 We’re going to need more intense pornography, we’re going to need more intense video games,
    2:18:24 we’re going to need more exciting TV shows, so the nature of the human organism is to
    2:18:30 adapt to its surroundings, which is why you will never succeed if you are relying on the
    2:18:35 outside world to make you happy, because you will just want more, and more, and more.
    2:18:39 And what helps you achieve happiness comes from in here.
    2:18:42 That’s why it’s so hard for everyone.
    2:18:45 So these kids asking, saying that they can’t find their purpose, they’re in jobs they don’t
    2:18:50 like or they’re embarking on their professional journeys, and they don’t know what their purpose
    2:18:51 is.
    2:18:55 What is it you say to them when they DM you?
    2:19:01 So I think one thing I would say to them is purpose is an attitude, it’s not a thing.
    2:19:04 So take any action.
    2:19:07 What makes that action align with your purpose?
    2:19:10 It’s the attitude that you take towards it.
    2:19:16 So if I give you this meditation practice to sit and do nothing, you’re like, “Yeah,
    2:19:18 it’s part of my purpose and part of my growth.”
    2:19:19 You see what I mean?
    2:19:24 It’s all about the way that your purpose is an attitude.
    2:19:26 It’s not like a goal.
    2:19:27 So I’ll even do this.
    2:19:32 So when I was in residency, sometimes I would have students who were struggling.
    2:19:36 And since I’m a nice guy, people would come to me and they’re like, “Hey, I’m struggling.
    2:19:38 I don’t want to learn this stuff.”
    2:19:41 And what we really do is we shift their purpose by shifting their attitude.
    2:19:43 They’re like, “I’m not interested in psychiatry.
    2:19:44 I’m fair enough.”
    2:19:45 So here’s the thing you got to understand.
    2:19:48 For the rest of your life, no matter what kind of medicine you practice, you’re going
    2:19:52 to get people who are mentally ill and/or addicted to things who are going to be personality
    2:19:53 disorder.
    2:19:59 I can guarantee you that the worst days of your life will have nothing to do with surgery.
    2:20:04 They’re going to have to do with having a personality disorder, sociopathic, narcissistic,
    2:20:08 borderline personality disorder patient who is making a mess on the floor.
    2:20:09 Nurses are going to be paging you.
    2:20:12 No one is going to want to talk to them.
    2:20:14 This is vitally important for you to learn.
    2:20:16 No matter what you’re interested in.
    2:20:18 So it’s about the attitude.
    2:20:20 The other thing that I’ll do with med students is they’re so worried about getting honors.
    2:20:22 They’re like, “Oh, I got to get a good grade.”
    2:20:23 This is a Harvard, right?
    2:20:25 So these are really gunning medical students.
    2:20:27 And I was like, “You guys are missing the point.
    2:20:29 You’re not here to get honors.
    2:20:31 You’re here to practice medicine.”
    2:20:35 So one day you’re going to be on an airplane and you’re going to hear the flight attendant
    2:20:36 pick up the phone.
    2:20:39 They’re going to be like, “Is there a doctor on the plane?”
    2:20:42 And then you don’t get to say, “Oh, sorry.
    2:20:43 It’s not something I’m interested in.
    2:20:45 I just got a pass.
    2:20:46 I can’t.”
    2:20:47 You don’t get to say that.
    2:20:51 You’re here to learn how to save lives, right?
    2:20:56 And so that attitude, when it sinks in with them, changes the way that they learn.
    2:20:58 I don’t care what your grade is.
    2:20:59 It’s not about the grade.
    2:21:02 It’s about like, we’re trying to teach you medicine because you’re going to need it
    2:21:03 one day.
    2:21:06 A lot of people have seemingly found their purpose, but then they get a little bit of
    2:21:07 a quarter-life crisis.
    2:21:11 And I’ve never really heard this term “quarter-life crisis” before until you started speaking
    2:21:12 about it.
    2:21:16 What is a quarter-life crisis and what is actually going on there?
    2:21:21 So a quarter-life crisis is something that we’re seeing like more and more of.
    2:21:27 So usually what happens is that, see, early on, you asked earlier if we have dreams, right?
    2:21:31 So I have a dream of something, but I don’t really know what it is.
    2:21:32 So I’m 15 years old.
    2:21:33 I pick a dream.
    2:21:35 I start advancing towards it.
    2:21:42 And when we form our life, what we try to do is we develop a conception and then we
    2:21:44 live up to that conception.
    2:21:46 So I’m going to be a doctor one day.
    2:21:50 And then the reality is very different from our dreams.
    2:21:55 So then what happens is we tend to find ourselves in a place that we’re not happy with.
    2:21:59 So I see this a lot from people who are like, oh, I want to be like a programmer.
    2:22:04 But then they’re working in this environment where there’s always like scope creep.
    2:22:06 There’s like the sprints are very exhausting.
    2:22:07 It’s burnout.
    2:22:08 Like I’m not happy here.
    2:22:12 So the first stage of a quarter-life crisis is feeling trapped.
    2:22:18 Now you’ve invested all of this time and energy into like, you know, medicine or being a doctor
    2:22:22 and you spent years or like being a programmer.
    2:22:26 Now you’re trapped in this situation because you’ve invested so much time.
    2:22:30 The second thing that happens in a quarter-life crisis, so people are like, this is what it
    2:22:31 sounds like.
    2:22:33 So I wake up every day.
    2:22:34 I pack my lunch.
    2:22:36 I drive in traffic.
    2:22:38 I’m at my job where I’m underappreciated.
    2:22:39 I’m not challenged.
    2:22:40 I drive home.
    2:22:44 I’m supposed to take care of myself, so I’m going to listen to Steven’s podcast on the
    2:22:45 way home.
    2:22:46 I’m going to work out.
    2:22:47 I’m going to do laundry.
    2:22:50 I’m going to eat a couple of chicken breasts and then it’s time for sleep.
    2:22:53 And you do this for about two years and you’re like, is this life?
    2:22:55 What else can I do?
    2:22:57 So it starts with a feeling of being trapped.
    2:23:00 Second thing that happens is people mentally check out.
    2:23:05 So you’ll feel like I don’t, I’m not passionate about my job.
    2:23:08 Now this is where people make a big mistake because if you look at the research on quarter-life
    2:23:12 crisis, what they will try to do is check back in.
    2:23:17 They’ll try to cultivate some sense of joy or like, how do I get engaged in life?
    2:23:23 But this is what’s really interesting, is mentally checking out is an important developmental
    2:23:25 step to growth.
    2:23:31 So if you don’t check out of your existing job or your existing relationship, there’s
    2:23:34 no space in your mind for a new one.
    2:23:35 So we have to mentally check out.
    2:23:37 It’s actually part of the process.
    2:23:39 And this is where things get really interesting.
    2:23:44 If we look at the successful navigation of a quarter-life crisis, we all feel trapped.
    2:23:46 Then we check out, we think this is a bad thing.
    2:23:51 Then what gets really interesting is that there’s usually some kind of intentional moving
    2:23:52 away.
    2:23:55 So in my case, I literally like went to India.
    2:24:00 So we know that human beings need to create some amount of psychological or physical space.
    2:24:05 I’ve had patients who have joined the military, I’ve had patients who have like driven cross-country.
    2:24:10 You need space, like physical space and mental space away from what you’re checked out from.
    2:24:13 Then we get to something that’s really interesting.
    2:24:15 So you ask this question, how do you find purpose?
    2:24:16 Purpose is not something you find.
    2:24:19 It’s not like you’re walking down the street and you’re like, oh, or you’re meditating
    2:24:22 and it’s like, oh, I have purpose.
    2:24:24 Purpose is crafted, right?
    2:24:29 So once we’re mentally, we mentally check out, that allows us to distance ourselves.
    2:24:33 Because if we don’t mentally check out and we step away, we’re going to feel guilt.
    2:24:35 We’re going to feel like, you know, we have to check out.
    2:24:36 We have to give up on it.
    2:24:37 Otherwise we’ll stay stuck.
    2:24:39 Does that kind of make sense?
    2:24:44 So then what we have to do is a period of self exploration and craftsmanship.
    2:24:47 So then what we do is like discover, okay, who am I?
    2:24:48 What do I really want?
    2:24:50 We connect with our internal selves.
    2:24:53 So this is really important about a quarter-life crisis.
    2:24:58 The first phase of our life, we are living up to external expectations and it’s not really
    2:24:59 about what I want.
    2:25:02 I think I want to become a doctor, but what do I really know?
    2:25:03 I’m not really listening to myself.
    2:25:06 I’m just being programmed by my conditioning.
    2:25:09 So we start out being very externally focused.
    2:25:10 Then we feel trapped.
    2:25:11 Then we check out.
    2:25:12 Then we move away.
    2:25:14 Then we discover who we discover.
    2:25:15 You don’t discover.
    2:25:16 It’s not there.
    2:25:17 You craft who you are.
    2:25:19 You get in touch with yourself.
    2:25:24 And then comes the last phase of the quarter-life crisis, which is that you craft an external
    2:25:29 world based on your internal environment.
    2:25:32 So now your compass is dictating what you do.
    2:25:36 You find a relationship that resonates with you to begin with.
    2:25:42 And so in my case and your case probably, we probably did this in some way, we failed,
    2:25:46 we did something new, and then we figured out, okay, this is what excites me.
    2:25:49 So at some point, growth excites you.
    2:25:51 So now this endeavor is about growth.
    2:25:52 It’s about helping people.
    2:25:58 So now you’re crafting your external life based on what you’ve discovered about yourself
    2:25:59 internally.
    2:26:02 And that’s kind of the last phase.
    2:26:08 The problem that people run into is that they don’t realize that this sequence is necessary
    2:26:09 and you have to do it in this order.
    2:26:10 Yeah.
    2:26:13 I was thinking about so many of my friends as you described this process that have come
    2:26:15 to me for advice recently.
    2:26:19 These are friends who have quit their business.
    2:26:21 So they’ve sold their company.
    2:26:24 And then they’ve taken two months off.
    2:26:29 They’ve got so agitated and in two cases that I can describe a very big company is everyone
    2:26:32 listening will know that friend has gone back to the business.
    2:26:33 Really.
    2:26:38 So I mean, I’ve had, I can think of two people as well who, you know, one person sold a company
    2:26:41 at 29 for a ton of money.
    2:26:44 And then they were like, tried to find themselves for a year or two and then went back to starting
    2:26:45 companies.
    2:26:46 Yeah.
    2:26:47 But my friends actually went back into the same company.
    2:26:48 Oh.
    2:26:49 I’ve seen that too.
    2:26:51 They like bought the company back or went back in as CEO.
    2:26:52 Yeah.
    2:26:57 I’ve seen someone bought a company, didn’t manage it properly, value declined and then
    2:27:00 you buy it back, you’re net positive and then you run it and it goes well.
    2:27:05 My mentor said to me when I left my first business, which is what made, gave me sort of financial
    2:27:06 freedom.
    2:27:09 He said to me when I called him, it was in the middle of the pandemic and I said, I’ve
    2:27:13 sold the company now and I’m out and I’m sold my shares over the market in a private transaction.
    2:27:17 And it’s the pandemic, like the world has stopped.
    2:27:18 And you know what I’m like.
    2:27:19 So I’m like, what do I do now?
    2:27:21 And he said to me, it’s my friend, Shaq Shaqil Khan.
    2:27:26 He said, the hardest thing in the world for you to do and the most important thing for
    2:27:28 you to do is to do nothing.
    2:27:33 And he was like, you just need to sit and you need to do nothing.
    2:27:36 He goes, ’cause you’re going to get all these urges, Steve, to go back and start a similar
    2:27:41 business, the same business because you can and you know you can.
    2:27:46 But he goes, the reason why you were successful the first time around is now kind of expired.
    2:27:47 Like you did that.
    2:27:50 So the thing that’s going to drive you every day and give you that sense of like motivation
    2:27:53 and purpose is going to be something else and you’re going to need to create a space
    2:27:55 for it to emerge.
    2:27:58 And I say that to founders all the time, that like exit their businesses or leave their companies
    2:28:03 is you have to basically do this painful process of like sitting on your hands for like a year
    2:28:06 and being patient and waiting.
    2:28:07 And that’s kind of what you were saying.
    2:28:12 You were saying about cultivating this new life, but from inside out, not from outside
    2:28:18 in, ’cause you get so many offers, you get so many opportunities and offers in that space.
    2:28:20 But those again aren’t yours.
    2:28:21 You didn’t cultivate them.
    2:28:22 They just came to you.
    2:28:23 So…
    2:28:24 Yeah.
    2:28:25 It’s such a beautiful way to put it.
    2:28:27 Like living your life from the inside out as opposed to the outside in.
    2:28:32 And that’s like, that’s what people should do.
    2:28:33 That’s what you help people do.
    2:28:36 And that’s what you’ve helped me do every time we’ve spoken, every time we speak, it’s
    2:28:44 on one hand, it’s so informative and so wise and so unique because you’re combining disciplines
    2:28:51 and you’re doing it in such a wonderfully smooth, fluent and logical way.
    2:28:55 My brain struggles when anything gets a little bit too fluffy or like airy-fairy.
    2:28:58 But as you speak, you weave these worlds together in such a wonderful way.
    2:29:00 And at the other end, it’s really confronting.
    2:29:04 And I am someone that likes the confrontation because you know, I…
    2:29:06 Gives you an opportunity to grow.
    2:29:11 No, because I just, what an absolute honor that I get to sit with someone like you who’s
    2:29:14 like super smart and has gone to Harvard and do all these things.
    2:29:18 And I get to work through some of the things that I struggle with, but also I also realize
    2:29:25 as a podcaster that it’s the most value that I think I can give to the audience.
    2:29:28 It’s like me being honest about myself.
    2:29:29 Yeah.
    2:29:34 That is the information that is in greatest demand, but in least supply in the world.
    2:29:37 Is people doing what we just did?
    2:29:38 You know what I mean?
    2:29:39 Does that make sense?
    2:29:40 Yeah.
    2:29:41 Does that make sense?
    2:29:42 It’s brilliant.
    2:29:45 I mean, I love the way that you put thoughts together, right?
    2:29:46 So I think that’s correct.
    2:29:52 So I think if we look at the success of this podcast, your authenticity is such a huge
    2:29:53 part of it.
    2:29:57 And also what’s happening is we’re getting so much like derivative content, we’re getting
    2:30:02 like five tips for this and five tips for that and 10 techniques to do this.
    2:30:04 And what’s missing is like authenticity.
    2:30:06 I’ve thought about this so much, man.
    2:30:07 How do you ask?
    2:30:09 Obviously, my job is to ask questions, right?
    2:30:14 And the longer I’ve done this podcast, what I’ve come to realize is the best questions
    2:30:18 are the ones that no one could give me that are like deep in my heart somewhere that I’ve
    2:30:21 maybe been too scared to say out loud.
    2:30:25 And when I get closer to those questions, the conversations are so much more valuable
    2:30:26 for the audience.
    2:30:32 And I can rank the conversations essentially based on how much the questions came from
    2:30:33 my soul.
    2:30:38 And then the metric that I might measure it based on is the amount of people that message
    2:30:41 me and the length of the message they send.
    2:30:46 Because if I ask questions from my soul, the messages that they send me get exponentially
    2:30:47 longer.
    2:30:52 And it becomes like they send me pages when, you know, these are my questions.
    2:30:55 If I make a conversation about the gut microbiome, people might say, “Hey, love that podcast
    2:30:56 about gut microbiome.
    2:30:59 I’m eating leafy veg now.”
    2:31:02 But when they come from my soul, it’s like the world gives me that back, if you know
    2:31:03 what I mean.
    2:31:04 Absolutely.
    2:31:08 And I think that’s why I really love doing this.
    2:31:09 It’s a privilege for me, too.
    2:31:13 And I think like this is a very common issue, and I think we’ve been kind of skirting or
    2:31:14 not skirting around.
    2:31:18 I’ve had some of this issue several times, but you’ve asked me what do we do, right?
    2:31:19 What is the answer?
    2:31:25 I think the one thing I’ve learned for 10 years of being a medical doctor is it’s not
    2:31:30 about finding the right answers, it’s about asking the right questions.
    2:31:33 That is the methodology because an answer is outside of you.
    2:31:35 It theoretically applies to all people.
    2:31:42 But if you really want to be your best self, that answer needs to be tailored to you, specifically
    2:31:43 to you.
    2:31:48 And that answer, what works for you, only you know, right?
    2:31:53 I don’t know what’s going to work for you or anyone else because I don’t have information
    2:31:55 about your internal environment.
    2:32:01 So the real key is not about finding the right answers, it’s about asking the right questions
    2:32:06 so that you can get the data within that applies to you 100%.
    2:32:09 Why do we have so much advice on the internet?
    2:32:15 Because none of it applies 100% to your unique genetics, your unique epigenetics, your experiences,
    2:32:19 your traumas, your dormant unconscious.
    2:32:25 So that’s what you need to do, is develop a plan that is only going to work for you.
    2:32:28 And that’s not about an answer, it’s about a methodology.
    2:32:30 How do you think I could be a better podcaster?
    2:32:33 And I guess we have to define what better means, but how do you think that I could—
    2:32:37 I don’t think you can be a better podcaster, I think you should stop trying.
    2:32:46 I think you should do exactly what you are doing and recognize that you are enough.
    2:32:48 So just keep doing what you’re doing.
    2:32:52 You shouldn’t try to be better, this is all a part of your journey.
    2:32:57 I don’t think you—no, I don’t accept the question, I don’t think you can be better.
    2:33:01 I think the concept of better is literally hypothetical, does that make sense?
    2:33:03 Makes perfect sense.
    2:33:04 You just are.
    2:33:05 Yeah.
    2:33:06 So just be.
    2:33:07 Yeah.
    2:33:14 It’s funny because the more in my life that I’ve just been, the better everything has
    2:33:17 got and including my romantic relationship with my partner, there’s a real correlation
    2:33:22 between just being and, I don’t know, seemingly things just figuring themselves out.
    2:33:25 It kind of goes back to what I was saying about like the Louis Vuittonniere of my life
    2:33:29 and then they’re like post Louis Vuittonniere, I had better results when I was just being,
    2:33:30 so— Exactly.
    2:33:34 And this podcast was based on that, was based on me just being, which was scary, was really
    2:33:40 scary at the start, scary just talking about these things publicly at the start, you know?
    2:33:44 Dr. K, we have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question
    2:33:55 for them next and the question that’s been left for you is, what is your rich life?
    2:34:02 I guess the one that I’ve got, I mean that, you know, it doesn’t matter what the adjective
    2:34:04 is, the only life I have is the one that I’ve got.
    2:34:05 So what is my rich life?
    2:34:06 What is my poor life?
    2:34:07 What is my good life?
    2:34:08 What is my bad life?
    2:34:10 It’s the one that I have.
    2:34:12 And I’ll kind of leave with like one last thought.
    2:34:15 So I saw something really interesting in a study about aging.
    2:34:18 So you know, there’s all this loneliness epidemic going on.
    2:34:24 So it’s really interesting because if you look at it scientifically, logically, as we
    2:34:28 get older, our life gets objectively worse.
    2:34:32 So we lose friends, so literally over time, the number of friends you have as you get
    2:34:35 older, like they literally start dying.
    2:34:36 We lose relationships.
    2:34:39 Our physical body starts to break down.
    2:34:43 So like our life objectively by certain measures gets worse.
    2:34:46 So what’s really interesting is that you’d expect old people that are like more depressed
    2:34:51 because their life is objectively worse and sometimes they are, but there’s one variable
    2:34:56 that correlates with being content in life versus being unhappy in life.
    2:35:01 And that is how okay you are with a bittersweet life.
    2:35:08 So the more engaged with this concept of something being bittersweet, you are as you get older,
    2:35:10 the more content you will be.
    2:35:13 So I think my answer to that question is like embracing the bittersweetness of life.
    2:35:18 Like there’s piss in there and there’s sugar.
    2:35:20 And that’s just what it is.
    2:35:22 Thank you so much, Dr. K. I really appreciate it.
    2:35:27 You’re a very special human being and I feel indebted to you because you, you know, I wish
    2:35:30 I could speak to you every day, but this is why people need to go read your books and
    2:35:35 follow your YouTube channel because in that regard, we can, um, and I hope to have many
    2:35:39 more conversations with you about all of these things as I continue on my journey towards
    2:35:42 I don’t know where the fuck I’m going, but, but thank you so much.
    2:35:43 You’re a really, really special human being.
    2:35:46 It’s been an honor to be here and absolute pleasure.
    2:35:56 Thank you so much, Stephen.
    2:35:58 Isn’t this cool?
    2:36:01 Every single conversation I have here on the Diary of a CEO, at the very end of it, you’ll
    2:36:07 know, I asked the guest to leave a question in the Diary of a CEO.
    2:36:11 And what we’ve done is we’ve turned every single question written in the Diary of a
    2:36:16 CEO into these conversation cards that you can play at home.
    2:36:20 So you’ve got every guest we’ve ever had their question.
    2:36:26 And on the back of it, if you scan that QR code, you get to watch the person who answered
    2:36:27 that question.
    2:36:34 We’re finally revealing all of the questions and the people that answered the question.
    2:36:41 The brand new version two updated conversation cards are out right now at theconversationcards.com.
    2:36:43 They sold out twice instantaneously.
    2:36:47 So if you are interested in getting hold of some limited edition conversation cards,
    2:37:11 I really, really recommend acting quickly.
    2:37:13 (upbeat music)
    Đây là vấn đề lớn mà mọi người đều mắc phải.
    Mỗi khi chúng ta gặp vấn đề, điều đầu tiên chúng ta làm là cố gắng nhảy vào một giải pháp.
    Nếu tôi không hạnh phúc trong cuộc sống, tôi cần kiếm nhiều tiền hơn.
    Nếu tôi gặp khó khăn trong việc hẹn hò, tôi cần phải quyến rũ hơn.
    Đó là một khái niệm mà tôi gọi là nhiên liệu độc hại, và điều đó sẽ không bao giờ hiệu quả.
    Bởi vì nếu tôi đưa cho bạn một ly nước, rồi tôi tiểu vào đó, và sau đó tôi thêm đường,
    nó không loại bỏ được nước tiểu.
    Bởi vì không có bất kỳ điều gì tốt đẹp nào được xây dựng sẽ loại bỏ được điều tồi tệ.
    Để thay đổi hành vi, điều bạn cần làm là…
    Thật sự đúng.
    Tiến sĩ K là một bác sĩ tâm thần được đào tạo tại Harvard, và là một cựu tu sĩ chuyên về sức khỏe tâm thần hiện đại,
    kết hợp khoa học thần kinh với trí tuệ thực tiễn để giúp hàng triệu người khám phá tiềm năng thực sự của họ.
    Có một dịch bệnh cô đơn, lo âu xã hội đang gia tăng, và việc yêu đương dường như khó khăn hơn.
    Nhưng chúng ta có tất cả các câu trả lời.
    Vấn đề là mọi người đang làm những điều sai lầm bây giờ.
    Đầu tiên, nói về những vấn đề của chúng ta có thể làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn,
    bởi vì có một cách cụ thể mà chúng ta phải nói, nhưng chúng ta không được dạy cách làm điều đó.
    Điều thứ hai là chúng ta đang gặp khó khăn trong việc yêu đương.
    Và thực sự là vì chúng ta đang làm cạn kiệt dopamine của mình thông qua những thứ như thiết bị.
    Đúng vậy, mọi người không nhận ra.
    Và sự gia tăng lo âu xã hội là vì mọi người đang nhắn tin.
    Vì vậy, những phần của não bộ giúp chúng ta cảm thấy yên tâm trong các tình huống xã hội đang bắt đầu bị gỉ sét.
    Vì vậy, có những điều cốt lõi mà chúng ta phải bắt đầu làm.
    Điều đầu tiên là…
    Tiến sĩ K, tại sao mọi người không đạt được mục tiêu của họ?
    Bây giờ, điều này thật sự thú vị.
    Có hai loại người trong cuộc sống.
    Có những người như, tôi sẽ tiến tới mục tiêu của mình,
    và sau đó có những người còn lại như, bạn biết đấy,
    tôi đang cố gắng giống như những người sản xuất, nhưng tôi sẽ không làm gì cả.
    Và chấn thương là sự khác biệt lớn ở đây.
    Thật sao?
    Đúng vậy.
    Và đây là điều thường xảy ra.
    Vì vậy…
    Tiến sĩ K, nếu phải tóm tắt công việc của bạn cho mọi người theo cách chuyên nghiệp, bạn sẽ tóm tắt như thế nào?
    Tôi giúp họ hiểu về bản thân mình.
    Và bây giờ hãy mở rộng cho tôi.
    Vâng, vậy đây là vấn đề, đúng không?
    Có hai truyền thống lớn đã dạy chúng ta về cách con người hoạt động.
    Một truyền thống là tâm linh, mà chúng ta đã có trong vài nghìn năm.
    Truyền thống còn lại là khoa học, mà chúng ta đã chứng kiến sự bùng nổ, đặc biệt là trong các lĩnh vực như khoa học thần kinh và tâm thần học trong 20 năm qua.
    Và đây là hai nơi mà con người học hỏi về bản thân mình.
    Vì vậy, khi tôi làm việc với ai đó, điều tôi cố gắng làm là khai thác cả hai truyền thống đó.
    Tôi đặc biệt tập trung vào lĩnh vực tâm linh có sự xác minh khoa học và dạy mọi người cách họ hoạt động.
    Cũng giống như khi bạn mua một chiếc xe, bạn có một cuốn sách hướng dẫn trong ngăn đựng găng tay cho bạn biết mọi thứ là gì và cách nó hoạt động.
    Vấn đề là trong cuộc sống, chúng ta không có cuốn sách hướng dẫn cho chính mình, nhưng chúng ta có hai truyền thống lớn này có thể dạy chúng ta rất nhiều về những điều này.
    Vì vậy, điều tôi cố gắng làm là dịch những hai truyền thống đó cho từng cá nhân, tình huống mà họ đối mặt, những thách thức họ gặp phải và những mục tiêu họ muốn đạt được.
    Và bạn đang dựa vào những trải nghiệm và công việc nào để đưa ra những kết luận và hỗ trợ mà bạn cung cấp cho mọi người?
    Bạn đã làm gì trong cuộc sống của mình?
    Bạn đã có những trải nghiệm nào?
    Bạn đã gặp bao nhiêu bệnh nhân?
    Trải nghiệm đầu tiên mà tôi dựa vào là của chính tôi.
    Tôi đã gặp rất nhiều khó khăn trong thời trung học, đại học, đã bị trượt đại học, nghiện trò chơi điện tử, không biết mình muốn làm gì với cuộc đời.
    Sau đó, tôi đã đến Ấn Độ ở tuổi 21 để tìm kiếm bản thân và tôi đã tìm thấy chính mình.
    Tôi đã dành khoảng bảy năm để học trở thành một nhà sư.
    Điều đó đã rất, rất hình thành trong việc giúp tôi thấy cách con người hoạt động.
    Nhưng sau đó, tôi thực sự cảm thấy hoài nghi về nhiều điều trong số đó.
    Vì vậy, tôi bắt đầu nghiên cứu thần kinh học trong một vài năm.
    Tôi đã có một vài trải nghiệm tâm linh và tôi rất tò mò,
    như là điều gì đang xảy ra trong não?
    Tôi bắt đầu thay đổi như một con người,
    nhưng điều đó cũng phải ở mức độ thần kinh học.
    Cuối cùng, tôi đã quyết định vào trường y.
    Tôi đã nghĩ về việc làm thế nào để tôi có thể học hỏi nhiều nhất về con người?
    Vì vậy, tôi đã xem xét việc làm một bằng tiến sĩ về thần kinh học,
    nhưng cuối cùng đã chọn con đường y khoa vì, bạn biết đấy,
    não tồn tại trong cơ thể, tôi trở thành bác sĩ, trở thành bác sĩ tâm thần,
    vì tâm trí là cơ quan yêu thích của tôi,
    được đào tạo tại Trường Y Harvard, nơi tôi đã làm giảng viên trong vài năm.
    Và sau đó, trong vài năm qua,
    tôi đã tập trung rất nhiều vào tâm thần học về nghiện và cũng như những vấn đề liên quan đến hiệu suất.
    Vì vậy, một khi chúng ta hiểu, được rồi, tôi đã từng có một bệnh nhân, chẳng hạn,
    người đã đến sau khoảng hai năm rưỡi và nói rằng,
    “Tiến sĩ K, tôi vẫn còn trầm cảm.”
    Và sau đó tôi đã đánh giá họ, đúng không?
    Vì vậy, khi ai đó có rối loạn tâm trạng,
    họ có trầm cảm,
    điều này gây ra cho họ những vấn đề trong cuộc sống nghề nghiệp,
    gây ra cho họ những vấn đề trong cuộc sống cá nhân.
    Và tôi đã hỏi họ,
    “Bạn có gặp vấn đề trong cuộc sống nghề nghiệp không?”
    Và họ nói, “Không.”
    “Bạn có gặp vấn đề trong cuộc sống cá nhân không?”
    Họ nói, “Không.”
    Nhưng tôi vẫn cảm thấy như cũ.
    Và đó là khi tôi nói với họ, tôi đã nói,
    “Mike, bạn không bị trầm cảm, bạn không hạnh phúc, và có sự khác biệt.”
    Và sau đó anh ấy quay sang tôi và nói,
    “Vậy, chúng ta sẽ làm gì về điều đó?”
    Và tôi đã nói, “Tôi không biết, nhưng hãy xem liệu chúng ta có thể tìm ra giải pháp.”
    Vì vậy, thực sự công việc mà tôi làm là trên toàn bộ continuum của bệnh lý,
    nơi có điều gì đó bên trong bạn bị hỏng.
    Nhưng sau đó, việc đi từ âm 100 đến 0 là những gì y học làm, đúng không?
    Một bác sĩ sẽ không giúp bạn trở nên khỏe mạnh.
    Họ sẽ loại bỏ bệnh tật.
    Và sau đó từ không đến 100 tích cực là khi chúng ta thực sự dựa vào những điều như truyền thống tâm linh. Bởi vì thiền, nếu bạn nhìn vào những giáo lý của Đức Phật, Đức Phật không sử dụng chánh niệm để điều trị rối loạn lo âu xã hội. Ngài sử dụng chánh niệm để đạt được giác ngộ, để đạt đến đỉnh cao của sự hoàn hảo con người. Và toàn bộ liên tục đó là nơi tôi làm việc. Thật thú vị. Bạn đã đề cập đến trường hợp của Mike. Anh ấy đã đến gặp bạn và tự chẩn đoán tình trạng của mình. Và tôi không ngạc nhiên, thật lòng mà nói, vì thế giới mà chúng ta đang sống bây giờ, có rất nhiều người gọi nhiều thứ là trầm cảm và lo âu. Chúng ta thường sử dụng từ đó một cách khá hời hợt khi trải qua những tâm trạng và tình huống khác nhau. Bạn nghĩ rằng toàn bộ cuộc cách mạng về sức khỏe tâm thần và tâm lý học mà chúng ta đã thấy trong 10 năm qua, cùng với sự “tiktok hóa” sức khỏe tâm thần đã dẫn chúng ta đi sai hướng như thế nào? Tôi nghĩ rằng có một số điều tốt về nó và một số điều có vấn đề. Vì vậy, tôi nghĩ điều thực sự tốt về nó là có nhiều nhận thức hơn về sức khỏe tâm thần. Bây giờ chúng ta nhận ra, điều mà tôi đã thấy khoảng 10 năm trước, đúng không, khi tôi đang điều trị cho bệnh nhân là mọi người đến và họ không nhận ra rằng đây là một vấn đề có thể được giải quyết. Vì vậy, mọi người đến văn phòng của tôi và họ nói, tôi là một kẻ thất bại. Những người khác có thể ra khỏi giường. Họ có thể có kỷ luật. Họ có năng suất. Họ hạnh phúc, nhưng tôi là một kẻ thất bại. Tôi không có sức mạnh ý chí. Tôi thật đáng thương. Tôi không thể ra khỏi giường. Mọi người không nhận ra rằng đó là trầm cảm. Tôi đã làm việc với rất nhiều người có chẩn đoán ADHD ở người lớn, mà nhiều năm trước, bạn thậm chí không thể được chẩn đoán là người lớn. ADHD phải là một thứ gì đó giống như chẩn đoán ở trẻ em. Vì vậy, bây giờ tôi nghĩ điều tốt nhất là mọi người nhận ra rằng, được rồi, có thể điều gì đó sai với tôi không phải là tôi. Tôi không bị hỏng một cách cơ bản nào đó,
    Nhưng có một loại quá trình nào đó đang diễn ra trong não tôi, trong tâm trí tôi, mà chịu trách nhiệm cho những vấn đề của tôi. Và nếu tôi sửa chữa điều đó, thì tôi có thể khỏe mạnh. Bây giờ, mặt khác, điều bắt đầu xảy ra là không ai trên internet hiểu khái niệm chẩn đoán phân biệt. Vì vậy, mọi người đều như, ôi, tôi có một video TikTok rằng nếu bạn thỉnh thoảng quên chìa khóa, bạn có ADHD. Nếu bạn vui vẻ vào buổi sáng và buồn bã, nếu bạn có một đứa trẻ hay nổi cơn tam bành, chúng có thể bị rối loạn lưỡng cực. Vì vậy, mọi người đang lấy một triệu chứng và nhảy ngay đến một chẩn đoán. Trong khi thực tế, một nửa những gì chúng tôi học ở trường y và những gì chúng tôi làm như những bác sĩ, mọi người nghĩ rằng đó là về điều trị. Nó là về chẩn đoán phân biệt. Nó là về việc hiểu rằng nếu bạn mất chìa khóa, có rất nhiều lý do cho điều đó. Nếu bạn gặp khó khăn trong việc ra khỏi giường, có thể đó là trầm cảm, có thể là chấn thương, có thể là ADHD, có thể là thiếu máu, có thể là ngưng thở khi ngủ tắc nghẽn. Và vì vậy, vấn đề lớn nhất là mọi người đang nhảy đến một kết luận trên internet, điều này sau đó gây ra vấn đề vì đó có thể không phải là kết luận đúng. Chúng ta đã nói lần trước về đàn ông. Vâng. Và có rất nhiều cuộc thảo luận xung quanh sự khác biệt giữa cách đàn ông cảm nhận trong thế giới và cách họ được hiểu trong thế giới so với phụ nữ. Trước khi chúng ta bắt đầu ghi âm, bạn đã nói rằng suy nghĩ của bạn đã phát triển hơn nữa kể từ lần cuối chúng ta nói về điều đó. Vâng, vì vậy tôi nghĩ có một vài điều cần hiểu. Điều đầu tiên là nếu bạn là một người đàn ông đang gặp khó khăn trong thế giới ngày nay, chúng ta, những người đàn ông, giả định rằng nếu chúng ta đang gặp khó khăn, chúng ta cần phải sửa chữa điều gì đó bên ngoài. Vì vậy, nếu tôi không kiếm đủ tiền, câu trả lời cho điều đó là có được một chứng chỉ bổ sung hoặc trở nên năng suất hơn, có thể sử dụng một loại thực phẩm chức năng nào đó, vì vậy đàn ông về cơ bản khác biệt vì chúng tôi được định hình, và điều này có thể phần nào là sinh học, nhưng chắc chắn là xã hội.
    để giải quyết các vấn đề của chúng ta từ bên ngoài. Nhưng điều mà tôi đã học được về đàn ông là nếu bạn là một người đàn ông muốn cải thiện bản thân, 90% những gì bạn cần làm không phải là từ bên ngoài, mà thực sự nằm bên trong bạn. Nhưng đây không phải là nơi mà đàn ông tìm kiếm, đúng không? Chúng ta nghĩ rằng, được rồi, tôi cần có một chiếc xe như thế này, hoặc tôi cần trở nên hấp dẫn hơn, hoặc tôi cần có thể nâng tạ gấp đôi. Vì vậy, chúng ta luôn tìm kiếm những thứ bên ngoài bản thân, nhưng trong phần lớn công việc mà tôi đã làm với đàn ông, thực sự công việc mà họ cần làm là bên trong, nhưng chúng ta không được dạy cách làm điều đó.
    Có một ví dụ rất hay về điều này. Nếu bạn nhìn vào 1% người kiếm được nhiều nhất so với 10% người kiếm được nhiều nhất. 10% người kiếm được nhiều nhất trên hành tinh có chỉ số IQ cao hơn 1% người kiếm được nhiều nhất. Những người thực sự kiếm được nhiều tiền có chỉ số IQ thấp hơn so với nhóm ngay bên dưới họ. Và sự khác biệt lớn ở đây là những người trong 1% có chỉ số EQ rất cao. Vì vậy, chúng ta đánh giá thấp khả năng kiểm soát bản thân. Và nếu bạn thực sự muốn đạt được nhiều nhất trong cuộc sống, đó là điều bạn thực sự cần tập trung vào. Và càng làm việc với đàn ông, đây chính là những gì tôi dạy họ. Và những kết quả mà tôi thấy thật tuyệt vời, đúng không? Chúng ta đang nói về những trường hợp tồi tệ nhất, bạn biết đấy, tôi đã làm việc với một chàng trai 32 tuổi bắt đầu sử dụng ma túy khi mới 13 tuổi, sử dụng nhiều loại chất, chủ yếu là thuốc phiện và heroin. Vào tuổi 32, không có công việc, không sống trên đường phố, mà đang ở nhờ bạn gái. Và chỉ trong vòng bốn năm, chàng trai này đã trở thành một nhà trị liệu, có thu nhập ổn định, kết hôn và xuất bản tiểu thuyết viễn tưởng đầu tay của mình. Vì vậy, chúng ta đang nói về một khoảng thời gian bốn năm từ việc thực sự là một người nghiện heroin đến việc trở thành một tác giả đã xuất bản và có một mối quan hệ và công việc ổn định, thỏa mãn. Và tất cả công việc đó đều là nội tâm. Nó liên quan đến việc hiểu cách mà bạn hoạt động, hiểu cách mà bộ não của bạn hoạt động,
    và học cách kiểm soát bản thân.
    Điều đó có đúng với phụ nữ không?
    Bởi vì tôi có những người bạn nữ cùng tuổi,
    họ thực sự đang gặp khó khăn,
    họ không sử dụng heroin hay ma túy hay bất cứ thứ gì như vậy,
    nhưng tình huống khách quan trong cuộc sống của họ,
    là họ rất xa rời tất cả các mục tiêu của mình, không có bạn đời,
    cảm thấy cô đơn, không khỏe mạnh, và dường như mất kiểm soát.
    Vâng, tôi đã làm việc với nhiều phụ nữ
    cho những người mà đó cũng là một vấn đề.
    Nhưng tôi nghĩ nếu chúng ta nhìn vào trung bình, đúng không?
    Vì vậy, hãy nhớ rằng trong bất kỳ quần thể nào của nam và nữ,
    sẽ có nhiều sự biến đổi hơn giữa phụ nữ
    so với giữa nam và nữ.
    Chắc chắn.
    Vì vậy, điều đó hoàn toàn đúng với nhiều phụ nữ.
    Tôi nghĩ sự khác biệt lớn là nhiều công cụ
    mà chúng ta có được thiết kế với phụ nữ trong tâm trí.
    Một ví dụ tuyệt vời về điều này là liệu pháp tâm lý hoặc liệu pháp trò chuyện.
    Vì vậy, nếu bạn nhìn vào tiêu chuẩn vàng
    của cách chúng ta xử lý cảm xúc của mình, đó là bằng lời nói.
    Bây giờ, các nghiên cứu thực sự cho thấy rằng nếu bạn nhìn vào estrogen,
    estrogen có một tác động rất, rất thú vị
    đến nhận thức về trạng thái cảm xúc nội tâm của bạn
    và khả năng diễn đạt trạng thái cảm xúc nội tâm của bạn.
    Vì vậy, khi estrogen tăng lên, bạn thực sự cảm nhận cảm xúc nhiều hơn.
    Đó là lý do tại sao phụ nữ sẽ gặp phải các vấn đề
    như rối loạn cảm xúc tiền kinh nguyệt, PMS.
    Bạn biết đấy, khi có những biến động hormone này,
    không phải là chúng ta nên đối xử với họ tệ bạc hay bất cứ điều gì như vậy,
    nhưng họ thực sự cảm nhận cảm xúc theo cách mãnh liệt hơn
    bởi vì sự biến động trong mức estrogen của họ.
    Vì vậy, đó là sự thật khoa học.
    Nó không tốt hay xấu, đúng không?
    Nó chỉ là một điều gì đó là sự thật.
    Vì vậy, mức estrogen của bạn càng cao,
    thì bạn sẽ có nhiều nhận thức cảm xúc hơn.
    Vì vậy, có một số yếu tố sinh học.
    Và sau đó cũng có như,
    nếu bạn nhìn vào cách mà phụ nữ được định hình,
    họ được định hình để trở thành những người lắng nghe tốt,
    để cung cấp hỗ trợ cảm xúc cho những người đàn ông xung quanh họ.
    Và vì vậy, họ sử dụng, họ giỏi hơn nhiều trong việc lưu loát ngôn từ, điều này thậm chí không liên quan đến cảm xúc. Bạn có thể nhìn vào những cậu bé và cô bé tám tuổi. Các cô gái sẽ có mức độ lưu loát ngôn từ cao hơn so với các cậu bé ở độ tuổi tám. Vì vậy, có rất nhiều điều trong hệ thống sức khỏe tâm thần của chúng ta phụ thuộc vào việc nhận thức được cảm xúc của bạn, có khả năng diễn đạt cảm xúc của bạn, sử dụng từ ngữ để xử lý cảm xúc của bạn. Và vì vậy, chắc chắn, họ có thể học hỏi nhiều hơn về bản thân mình. Tôi nghĩ rằng 99% con người trên hành tinh này, bao gồm cả tôi, có thể hưởng lợi từ việc tìm hiểu thêm về bản thân. Nhưng tôi nghĩ rằng phụ nữ có phần nào đó lợi thế hơn, đó là lý do tại sao phụ nữ chiếm 70% bệnh nhân tìm kiếm liệu pháp tâm lý, đúng không? Thậm chí 70% nhà trị liệu cũng là phụ nữ. Vì vậy, có một khoảng cách giới tính rất rõ ràng trong lĩnh vực sức khỏe tâm thần.
    Vì vậy, quay trở lại vấn đề chính, cốt lõi của vấn đề không phải là không thể kiểm soát bản thân, về cơ bản. Kiểm soát thậm chí còn là một bước quá xa. Cốt lõi của vấn đề là không hiểu bản thân, đúng không? Chẩn đoán tốt dẫn đến điều trị tốt. Kiểm soát đến sau. Được rồi, vì vậy trước tiên bạn cần phải hiểu bản thân. Chắc chắn rồi. Và làm thế nào để tôi hiểu bản thân mình? Và trong trường hợp của người đàn ông mà bạn đã đề cập, như một nghiên cứu điển hình ở đó, anh ta đã hiểu bản thân như thế nào khi là một người nghiện heroin có lạm dụng nhiều chất đến một người thành công?
    Vì vậy, tôi nghĩ rằng nơi tốt nhất để bắt đầu, và điều này sẽ nghe có vẻ đơn giản, nhưng là nhìn vào bản thân. Nên điều mà nhiều người trong chúng ta làm là bất cứ khi nào chúng ta gặp vấn đề, điều đầu tiên chúng ta làm là cố gắng nhảy ngay vào một giải pháp. Vì vậy, nếu tôi không hạnh phúc trong cuộc sống, tôi cần kiếm nhiều tiền hơn. Nếu tôi gặp khó khăn trong việc hẹn hò, tôi cần có một công việc tốt hơn hoặc trở nên hấp dẫn hơn hoặc bất cứ điều gì. Vì vậy, chúng ta có xu hướng nhảy vào các giải pháp. Vì vậy, tôi nghĩ rằng điều đầu tiên bạn cần làm là chậm lại một chút và nhìn vào bản thân. Và khi bạn nhìn vào bản thân, có một vài điều mà tôi nghĩ nhiều người thực sự bỏ lỡ.
    Điều đầu tiên là động lực thúc đẩy nhiều hành vi của họ.
    Vì vậy, chúng ta tập trung rất nhiều vào việc sửa chữa một hành vi,
    như là sử dụng heroin, chẳng hạn, đúng không?
    Nhưng chúng ta không thực sự tự hỏi,
    tại sao tôi lại sử dụng heroin ngay từ đầu?
    Động lực để sử dụng heroin đến từ đâu?
    Và đó là câu hỏi then chốt, đúng không?
    Vì vậy, không phải là bạn cần phải thay đổi như thế nào.
    Mà là tại sao tôi lại là con người như vậy.
    Và đây là nơi mà mọi người mắc phải một sai lầm rất đơn giản.
    Tôi sẽ nói rằng phần lớn những người mà tôi nói chuyện,
    khi họ nhìn vào bản thân,
    họ không suy nghĩ một cách phê phán.
    Điều họ thực sự làm là họ sẽ đưa ra một kết luận nào đó.
    Tôi lười biếng.
    Vì vậy, hãy nghĩ về điều đó có nghĩa là gì.
    Lười biếng, trước hết, không phải là một thứ.
    Không có một mạch lười biếng nào trong não.
    Bạn không thể đo lường lười biếng.
    Lười biếng là một cách nhìn lười biếng về lười biếng.
    Nếu chúng ta nhìn vào hành vi con người, động lực, kỷ luật,
    những thứ như thực hiện theo, sức mạnh ý chí,
    tất cả đều là những chức năng riêng biệt trong não của chúng ta.
    Và sau đó chúng ta chỉ nói, ôi, chúng ta lười biếng.
    Nhưng trong số những điều đó, điều nào đang thiếu?
    Vì vậy, khi chúng ta hiểu, OK, tại sao chúng ta lại lười biếng?
    Điều đó thực sự có nghĩa là gì?
    Động lực của tôi đến từ đâu?
    Tình trạng sức mạnh ý chí của tôi như thế nào?
    Khi chúng ta khám phá những điều như vậy,
    đó là lúc chúng ta thực sự thấy câu trả lời là gì.
    Và điều thú vị là nếu bạn nhìn vào nhiều nghiên cứu
    về những thứ như chúng ta sử dụng kỹ thuật gọi là phỏng vấn động lực,
    nơi mà để thay đổi hành vi,
    bạn không cần phải thuyết phục ai đó về điều gì cả.
    Bạn cần giúp mọi người hiểu những điều.
    Và một khi một con người hiểu điều gì đó cho chính mình,
    họ sẽ tự động thay đổi hành vi.
    Nếu tôi nói với bạn, này, Steven, đừng chạm vào cái chảo đó, nó nóng.
    Và bạn chạm vào cái chảo và bị bỏng.
    Bạn sẽ không nghe tôi.
    Nhưng ngay khi bạn chạm vào nó và bị bỏng,
    đột nhiên hành vi của bạn sẽ tự thay đổi.
    Chúng ta học hỏi qua trải nghiệm.
    Nhưng nếu bạn nhìn vào cách mà hầu hết mọi người cố gắng giải quyết vấn đề của họ,
    Nó không phải qua kinh nghiệm.
    Mà là qua thông tin.
    Ôi, tôi có một vấn đề.
    Để tôi mua một cuốn sách.
    Tôi có một vấn đề.
    Để tôi nghe một podcast.
    Để tôi xem một video trên YouTube.
    Và đây là điều chúng ta thấy, đúng không?
    Có hàng triệu, nếu không muốn nói là hàng chục triệu,
    hoặc hàng trăm người, hàng triệu người ngoài kia
    đang thu thập rất nhiều thông tin về sự thay đổi
    nhưng thực sự không thay đổi.
    Thật điên rồ.
    Tại sao lại như vậy?
    Có một điều phức tạp về tâm lý,
    bởi vì có một loại người nhất định
    như là một người nghiện phát triển bản thân,
    nhưng họ không bao giờ phát triển bản thân.
    Đúng vậy.
    Họ tham gia tất cả các hội nghị.
    Họ xem tất cả các video.
    Họ biết tất cả các từ ngữ,
    nhưng họ không thực sự thực hiện bất cứ điều gì.
    Đúng vậy, vì vậy có rất nhiều sự tinh tế.
    Nhưng điều điên rồ nhất là, thấy không,
    bất cứ khi nào chúng ta tham gia vào một loại hoạt động tự giúp đỡ nào đó,
    thực ra đó là một cơ chế đối phó để xử lý một số tiêu cực
    trong chính chúng ta.
    Vì vậy, giả sử tôi cảm thấy mình lười biếng.
    Vậy thì tâm trí tôi nhìn vào tôi và nói,
    “Được rồi, tôi lười biếng.
    Tôi cần phải làm điều gì đó về điều đó.”
    Và sau đó thật khó khăn, đúng không?
    Bởi vì não của bạn thấy hai lựa chọn.
    Một là tôi có thể làm điều gì đó khó khăn,
    hoặc lựa chọn khác là tôi có thể làm điều gì đó dễ dàng.
    Và chúng ta phải hiểu điều này.
    Não đã tiến hóa để trở nên lười biếng.
    Não đã tiến hóa.
    Sự lười biếng là hiệu quả.
    Chúng ta muốn thu được nhiều nhất từ khoản đầu tư nhỏ nhất.
    Vậy thì điều gì xảy ra là não của chúng ta như,
    “Được rồi, tôi có thể đi đến phòng tập gym,
    hoặc tôi có thể xem một video về việc tập thể dục.
    Và nếu tôi xem một video về việc tập thể dục,
    tôi sẽ hiệu quả hơn khi tôi đến phòng tập gym.”
    Có đủ loại trò lừa đảo mà chúng ta thực hiện trong tâm trí
    để thực sự kích hoạt các phần của não bộ
    khiến chúng ta cảm thấy như chúng ta đang tiến bộ
    mà thực sự không tiến bộ.
    Đó là cách bạn trở thành một người nghiện phát triển bản thân
    hoặc nghiện tự giúp đỡ.
    Về điểm này của liệu pháp tâm lý
    không được thiết kế hoàn hảo cho nam giới,
    tôi đã xem một đoạn clip trước khi bạn đến.
    Một người phụ nữ là tác giả của một cuốn sách vừa mới phát hành đã nói rằng việc nói về những vấn đề của chúng ta khiến chúng trở nên tồi tệ hơn. Và tôi tự hỏi liệu điều đó có đúng không. Có thể đúng. Vì vậy, tôi nghĩ đây là một vấn đề lớn, đó là việc nói về những vấn đề của chúng ta có thể hoàn toàn làm mọi thứ tồi tệ hơn. Vậy hãy hiểu một vài điều. Điều đầu tiên là có một giả định rằng nói về những vấn đề của bạn sẽ làm cho chúng tốt hơn. Nhưng thực sự có những điều rất cụ thể cần xảy ra để việc nói về những vấn đề của bạn có thể cải thiện tình hình. Điều quan trọng nhất là một cái gì đó được gọi là sự giải tỏa cảm xúc. Đây là lúc bạn có một bước đột phá trong liệu pháp. Có một khoảnh khắc mà có rất nhiều cảm xúc tiềm ẩn, và Freud thậm chí đã mô tả điều này. Khi bạn có một khoảnh khắc cảm xúc rất, rất mãnh liệt mà tương đối mới. Ý tôi là nó có phần tiềm ẩn, nhưng không giống như việc xả stress. Chúng ta sẽ nói về việc xả stress trong một giây. Và vì vậy có một cách cụ thể mà chúng ta phải nói về các vấn đề để kích thích sự giải tỏa cảm xúc. Sự giải tỏa cảm xúc tạo ra một cái gì đó giống như một bước đột phá. Vì vậy, đây cũng giống như một trải nghiệm. Đây không chỉ là việc nói về những vấn đề của tôi. Đây là trải nghiệm những vấn đề của tôi theo một cách khác. Nó giống như việc chạm vào chảo nóng. Thường thì nó khá đau. Vì vậy, khi chúng ta làm việc với một người sống sót sau chấn thương, chúng ta không muốn chỉ nói về chấn thương. Chúng ta muốn đào sâu vào đó một chút hơn và có một trải nghiệm chữa lành cảm xúc. Vấn đề thực sự là đôi khi điều sẽ xảy ra là mọi người chỉ nói về những vấn đề của họ. Họ sẽ sử dụng liệu pháp như một buổi xả stress. Và việc xả stress, nếu chúng ta xem xét về mặt khoa học thần kinh của việc xả stress, thì việc xả stress hữu ích cho việc giảm bớt cảm xúc tiêu cực của chúng ta trong khoảnh khắc. Nhưng đây là điều thực sự khó khăn. Nếu chúng ta suy nghĩ về nó, bạn biết đấy, tôi sẽ hỏi bạn, có thể bạn biết điều này, có thể bạn không. Nhưng tại sao chúng ta lại có cảm xúc tiêu cực, Stephen?
    Đó là một tín hiệu.
    Để làm gì?
    Tôi đoán rằng nó phụ thuộc vào cảm xúc tiêu cực,
    nhưng tôi nghĩ đó là một tín hiệu giúp chúng ta kết nối với mọi người.
    Ồ, được rồi, vậy thì, tôi nghĩ điều đó có thể đúng.
    Cảm giác cô đơn.
    Cảm giác cô đơn là một ví dụ tuyệt vời về một tín hiệu được thiết kế để kết nối với mọi người.
    Còn những thứ như sự tức giận hoặc nỗi sợ thì sao?
    Tại sao chúng ta lại có nỗi sợ?
    Để cảnh báo chúng ta về nguy hiểm sắp xảy ra.
    Chính xác, đúng không?
    Vậy nếu tôi đang chạy qua rừng và thấy một con hổ
    và tôi cảm thấy sợ hãi, nỗi sợ cung cấp cho chúng ta thông tin.
    Và nó còn làm gì nữa?
    Nó cung cấp cho chúng ta năng lượng sinh lý.
    Rất tốt.
    Và chúng ta có adrenaline.
    Chắc chắn rồi.
    Để làm gì?
    Để chạy trốn.
    Chắc chắn rồi.
    Vậy đây là một điều lớn mà mọi người không hiểu.
    Động lực chính cho sự thay đổi thực sự là năng lượng tiêu cực.
    Cảm xúc tiêu cực.
    Vì vậy, đây là vấn đề với việc xả stress.
    Nếu bạn xả stress và loại bỏ tất cả năng lượng cảm xúc tiêu cực của mình,
    thì động lực để thay đổi sẽ biến mất.
    Vậy nếu chúng ta suy nghĩ về điều đó, điều gì thúc đẩy bạn nhiều nhất?
    Thực sự là cảm xúc tiêu cực.
    Và bạn có thể nhìn vào, như, cấu trúc thần kinh của những thứ như amygdala.
    Vì vậy, amygdala rất gần với hippocampus,
    nơi diễn ra việc học và trí nhớ.
    Vì vậy, chúng ta thực sự học được nhiều nhất thông qua cảm xúc tiêu cực.
    Vậy nếu tôi đã kết hôn hạnh phúc trong 15 năm và có sự không chung thủy, đúng không?
    Một trường hợp không chung thủy, cảm xúc tiêu cực từ một trường hợp không chung thủy đó
    có thể thúc đẩy tôi một cách mạnh mẽ.
    Vì vậy, một trong những vấn đề lớn nhất mà tôi thấy là chúng ta cố gắng loại bỏ cảm xúc tiêu cực của mình
    và khi làm như vậy, chúng ta thực sự làm giảm khả năng động lực của mình.
    Vì vậy, tôi đã thấy điều này rất nhiều khi mọi người đến và họ sẽ trải qua,
    như, những gì họ nghĩ là liệu pháp, mà thực sự giống như, cùng một người, Mike,
    đến và anh ấy sẽ nói về những vấn đề của mình.
    Và tôi đã nói, anh bạn, tôi đã nói, Mike, điều này có giúp ích không?
    Vì vậy, lúc đó tôi vẫn là một thực tập sinh.
    Vậy là anh ấy đã gặp tôi khoảng sáu, tám tháng.
    Và tôi nghĩ, anh đến đây và nói về những vấn đề của mình.
    Nhưng, có vẻ như anh không khá hơn.
    Lúc đó tôi không biết cách làm liệu pháp.
    Và rồi anh ấy nói, không phải tôi nên đến đây và nói về những vấn đề của mình sao?
    Tôi nói, đúng, tôi nghĩ vậy.
    Tôi là một bác sĩ nội trú tâm thần năm thứ hai.
    Nhưng tôi tự hỏi, điều này có giúp ích không?
    Và anh ấy nói, không.
    Tôi nói, OK, vậy chúng ta cần làm gì đó khác.
    Chỉ đến đây và xả stress thực sự không phải là liệu pháp tâm lý.
    Nói về những vấn đề của bạn, giảm bớt năng lượng cảm xúc tiêu cực, thực sự có thể khiến bạn mắc kẹt.
    Và nếu bạn chú ý đến những người trong cuộc sống của bạn,
    bạn sẽ nhận thấy có một số người chỉ, như, phàn nàn suốt ngày, đúng không?
    Họ liên tục than phiền.
    Họ liên tục xả stress.
    Và họ thực sự không làm gì để thay đổi cuộc sống của mình.
    Thật thú vị vì với sự xuất hiện của mạng xã hội,
    bạn giờ đây được củng cố bởi việc quảng bá sự thiếu hụt, tôi gọi nó như vậy.
    Có hai cách để bạn có thể xây dựng một khán giả hoặc thương hiệu cá nhân.
    Một trong số đó là quảng bá ý tưởng.
    Đây là những ý tưởng của tôi. Đây là cách tôi suy nghĩ về một điều gì đó.
    Và cái khác đã xuất hiện, điều này thật thú vị và có phần độc hại,
    là quảng bá sự thiếu hụt.
    Đây là tất cả những cách mà tôi bị hỏng.
    Đây là tất cả những cách mà tôi không đủ.
    Và bạn có thể xây dựng một khán giả hoàn toàn xung quanh điều đó, điều mà cộng hưởng với những thiếu sót của bạn.
    Và rồi cái thiếu sót đó, bạn bị giữ lại ở đó vì đó là những buổi nói chuyện mà bạn được đặt lịch.
    Đó là nội dung của cuốn sách của bạn.
    Cuốn sách của bạn nói về tất cả những cách mà bạn bị hỏng và có khuyết điểm, tất cả những gì bạn đã trải qua.
    Và rồi nó trở thành nghề nghiệp của bạn.
    Và tôi chỉ, tôi đã thấy điều đó diễn ra rất nhiều lần.
    Tôi đã nói chuyện với bạn bè của mình về điều đó.
    Tôi như kiểu, hãy cẩn thận với việc khuyến khích sự thiếu thốn vì bạn có thể vô tình tạo ra một nguồn thu nhập ở đó và rồi bạn sẽ gặp rắc rối.
    Đúng vậy, hoàn toàn đồng ý.
    Tôi nghĩ điều chúng ta thấy là có rất nhiều sự đồng cảm, đúng không?
    Và tôi nghĩ theo một cách nào đó, đó là điều tốt.
    Vì vậy, tôi nghĩ khi tôi là một con người bị tổn thương, có rất nhiều con người bị tổn thương khác.
    Vấn đề là khi bạn là một con người bị tổn thương, bạn không cảm thấy mình là một phần của xã hội.
    Bạn cảm thấy mình bị gãy vỡ và mọi người khác thì đang sống cuộc sống của họ và tích cực.
    Và vì vậy, việc kết nối với người khác để nhận ra, ôi Chúa ơi, tôi không cô đơn, đúng không?
    Vì vậy, tôi nghĩ với một số khuyến khích sự thiếu thốn này, và chúng ta thấy điều đó rất nhiều trong các nhóm trị liệu tâm lý về chấn thương và những thứ như vậy, nơi có rất nhiều sự gắn kết do chấn thương và cũng có một chút cái tôi kỳ lạ ở đó với kiểu như, tôi bị tổn thương nhiều hơn bạn và chấn thương của tôi tồi tệ hơn bạn.
    Có rất nhiều sự so sánh độc hại.
    Có rất nhiều thứ có thể đi sai.
    Nhưng tôi nghĩ chắc chắn có lý do tại sao đó là cách mà bạn có thể xây dựng thương hiệu của mình vì có rất nhiều người ngoài kia cảm thấy bị tổn thương và cảm thấy cô đơn.
    Và tôi thà bị tổn thương và có người bên cạnh hơn là bị tổn thương và cô đơn.
    Cuối cùng, tất cả đều xoay quanh việc thuộc về.
    Tất cả những điều này đều liên quan đến cảm giác bạn thuộc về.
    Hoàn toàn đồng ý.
    Dopamine đóng vai trò gì trong tất cả những điều này?
    Bởi vì chúng ta đã nói từ đầu về việc lấy lại quyền kiểm soát, nhưng nhiều lý do mà tôi học được từ Andrew Huberman là việc khó khăn để có được quyền kiểm soát là vì nhiều người trong chúng ta đang ở trong một loại tàu lượn dopamine trong cuộc sống của mình.
    Đúng vậy, vì vậy tôi nghĩ dopamine đóng một vai trò quan trọng.
    Nhưng điều mà tôi thực sự đánh giá cao là nó đóng vai trò nhỏ như thế nào.
    Vì vậy, mọi người đều bận tâm đến dopamine.
    Nhưng dopamine, trước hết, là một chất dẫn truyền thần kinh, đúng không?
    Vì vậy, dopamine cũng liên quan đến những thứ như chuyển động mượt mà.
    Vì vậy, khả năng của tôi để làm như thế này được điều khiển bởi dopamine.
    Bạn đang vẫy tay phải không?
    Vâng.
    Vậy nên, bất kỳ khi nào bạn có một chuyển động mượt mà, nếu chúng ta nhìn vào một cái gì đó như bệnh Parkinson,
    bệnh Parkinson là sự thiếu hụt dopamine.
    Dopamine có rất nhiều chức năng khác nhau.
    Tôi sẽ nói rằng dopamine giống như một chữ cái trong bảng chữ cái của não bộ.
    Chúng ta sử dụng nó trong tất cả các loại mạch để tạo ra đủ loại hành vi.
    Vì vậy, dopamine là vô cùng quan trọng.
    Chúng ta sẽ nói về điều đó.
    Nhưng tôi nghĩ rằng có vẻ như chúng ta đang quá nhấn mạnh vào dopamine,
    và chúng ta đơn giản hóa vấn đề khi tập trung quá nhiều vào dopamine.
    Tôi sẽ đưa ra một ví dụ rất đơn giản về điều đó.
    Một điều là, trong kinh nghiệm lâm sàng của tôi, gần như dopamine và serotonin có mối quan hệ nghịch đảo.
    Dopamine là thứ mang lại cho chúng ta cảm giác vui vẻ.
    Dopamine cũng mang lại cho chúng ta sự củng cố hành vi.
    Nhưng dopamine mang lại cho chúng ta niềm vui, nhưng sẽ không mang lại cho chúng ta sự thỏa mãn.
    Tôi đã có rất nhiều bệnh nhân theo đuổi dopamine, đúng không?
    Và chúng ta biết rằng, bạn biết đấy, tiệc tùng nhiều, sử dụng nhiều chất kích thích,
    tham gia vào các hoạt động adrenaline cao, tất cả đều kích hoạt hệ thống dopamine của bạn,
    thường không để lại cho mọi người cảm giác thỏa mãn và hài lòng vào cuối cùng.
    Tôi đã có rất nhiều triệu phú chơi bời trong thực hành của mình, những người đã thử điều đó để tìm kiếm hạnh phúc
    và tối đa hóa niềm vui trong cuộc sống của họ, và điều đó không hiệu quả.
    Nó sẽ không bao giờ hiệu quả.
    Và vấn đề với điều đó là não bộ của chúng ta có nguyên tắc về sự dung nạp.
    Vì vậy, càng kích hoạt hệ thống dopamine-ergic của bạn nhiều,
    bạn sẽ phát triển càng nhiều sự dung nạp với nó.
    Đó là lý do tại sao mọi người cần liều lượng thuốc cao hơn để đạt được cùng một mục tiêu.
    Đó là lý do tại sao khi bạn lần đầu chơi một trò chơi điện tử, nó rất thú vị.
    Nhưng khi bạn năm, sáu, bảy, tám tuổi, nó trở nên ít thú vị hơn.
    Và sau đó bạn có những game thủ già như tôi, những người vẫn đang theo đuổi vẻ đẹp và cảm giác phấn khích của những trò chơi
    mà chúng tôi đã chơi khi còn nhỏ.
    Vì vậy, dopamine gần như là một chất dẫn truyền thần kinh lừa đảo vì nó mang lại cho bạn niềm vui,
    tạm thời, nhưng theo cách không bền vững.
    Ngược lại, chúng ta có serotonin.
    Serotonin liên quan nhiều hơn đến sự hài lòng và bình yên.
    Khi chúng ta nhìn vào những thứ như rối loạn tâm trạng,
    thường thì những gì chúng ta đang làm là cải thiện mức serotonin,
    tăng cường sự truyền dẫn serotonin trong não.
    Vì vậy, sự bình yên và hài lòng rất khác biệt so với khoái cảm.
    Và hai điều này gần như tỷ lệ nghịch với nhau.
    Và điều này thật thú vị.
    Bạn có thể nhìn vào điều gì đó như cực khoái, đây là một ví dụ tuyệt vời về điều này.
    Khi bạn đạt được cực khoái, bạn sẽ có một cơn bùng nổ dopamine và cảm thấy rất nhiều khoái cảm.
    Và sau khi đạt cực khoái, bạn thực sự sẽ có sự gia tăng serotonin
    và cảm thấy vô cùng hài lòng.
    Điều thật sự thú vị là nếu mức serotonin của bạn cao, bạn sẽ không cảm thấy ham muốn.
    Vì vậy, điều sẽ xảy ra là chúng ta biết điều này vì nếu chúng ta cho ai đó thuốc serotonergic,
    nếu chúng ta tăng cường sự truyền dẫn serotonin của bạn,
    một trong những tác dụng phụ là anorgasmia.
    Và bạn không thể đạt được cực khoái.
    Và sau đó bạn cũng không có nhu cầu tình dục, bạn không cảm thấy khát khao như trước.
    Vì vậy, đây là một trong những tác dụng phụ.
    Đây là một trong những lý do hàng đầu khiến bệnh nhân của tôi ngừng dùng thuốc serotonergic liên quan đến các tác dụng phụ tình dục.
    Nhưng nếu chúng ta suy nghĩ về các chất dẫn truyền thần kinh liên quan, đúng không, khi chúng ta tăng cường serotonin,
    và chúng ta cũng thấy điều này ở các nhà sư, những người rất hài lòng và bình yên và họ không có nhu cầu tình dục cao, đúng không?
    Vì vậy, nếu chúng ta suy nghĩ về điều đó, sự bình yên và hạnh phúc và sự hài lòng trong cuộc sống đến từ serotonin.
    Dopamine thực sự là điều ngược lại.
    Và các nhà sư không phải là những người tìm kiếm cảm giác mạnh, đúng không?
    Họ có khả năng phát triển cảm giác hài lòng bên trong.
    Vì vậy, dopamine chắc chắn là một phần của vấn đề.
    Nó là một phần rất quan trọng của vấn đề.
    Nhưng tôi nghĩ rằng nó giống như một mảnh ghép trong một tổng thể lớn hơn.
    Điều này có giải thích tại sao đời sống tình dục của mọi người thường trở nên tồi tệ hơn khi họ cảm thấy thoải mái và đã kết hôn không?
    Chắc chắn rồi.
    Thật tuyệt vời khi khoa học có thể cho chúng ta biết nhiều điều về sự hình thành mối quan hệ và việc yêu đương mà chúng ta lại không áp dụng.
    Vì vậy, việc bị thu hút, yêu đương, phát triển một mối quan hệ, tất cả những điều này có thể được mô tả một cách kín đáo từ góc độ thần kinh học.
    Sự thu hút thực sự bắt đầu từ thalamus.
    Thalamus là cơ quan cảm giác của não bộ.
    Nó giống như một cánh cửa cảm giác.
    Nó diễn giải rất nhiều kích thích cảm giác.
    Vì vậy, khi tôi lần đầu gặp ai đó, tôi sẽ nghĩ, ôi, họ trông thật tuyệt, đúng không?
    Họ trông thật tuyệt vời.
    Và tôi cảm thấy bị thu hút về mặt thể chất.
    Họ có mùi thơm dễ chịu.
    Tiếng cười của họ thật đẹp.
    Vì vậy, những giai đoạn ban đầu của sự thu hút đều liên quan đến đầu vào cảm giác.
    Sau đó, điều gì xảy ra, đây là điều thực sự thú vị.
    Yêu đương thực sự rất liên quan đến dopamine.
    Đây là một trong những lý do tại sao tôi nghĩ rằng chúng ta đang thấy tỷ lệ sinh giảm.
    Chúng ta cạn kiệt dopamine vì đang sử dụng những thiết bị này và sau đó chúng ta không còn lại gì để yêu.
    Và sau đó có những điều khác trong mối quan hệ mà có tính chất serotonin nhiều hơn, nơi mà không chỉ là về niềm vui,
    mà là về sự kết nối và nhiều thứ khác.
    Vậy điều đó có nghĩa là gì nếu tôi đang độc thân và muốn tìm kiếm tình yêu?
    Nếu bạn đang tìm kiếm tình yêu, đây là nơi chúng ta phải bắt đầu với việc chẩn đoán trước khi tìm giải pháp, đúng không?
    Câu hỏi đầu tiên là, bạn có gặp khó khăn trong việc yêu không?
    Bởi vì nhiều người độc thân thường nói: “Ôi, tôi không cảm thấy gì cả, đúng không? Tôi không cảm thấy một sự kết nối.”
    Đây là điều mà tôi đã nghe rất nhiều từ cộng đồng của chúng ta, rất nhiều từ bệnh nhân.
    Tôi chỉ không cảm thấy một sự kết nối. Họ có vẻ tuyệt vời trên lý thuyết, nhưng tôi chỉ không cảm thấy một sự kết nối.
    Thực sự có khoa học thần kinh đứng sau cách hình thành một sự kết nối.
    Nhưng câu hỏi đầu tiên mà tôi hỏi mọi người là, “Được rồi, bạn có cảm thấy như bạn không thể cảm nhận được sự kết nối cảm xúc với mọi người không?”
    Sau đó, điều bạn thực sự cần làm là giảm hoạt động dopamine của bạn thông qua những thứ như điện thoại di động.
    Chúng ta cũng thấy điều này với khiêu dâm, nơi mà chúng ta biết rằng khiêu dâm tương quan với sự không hạnh phúc trong các mối quan hệ.
    Và đó có lẽ cũng là một hiệu ứng dopaminergic thay vì tất cả những thứ khác. Có rất nhiều điều đang diễn ra ở đó.
    Vì vậy, hãy chơi ít trò chơi điện tử hơn. Ít sử dụng điện thoại hơn.
    Và đặc biệt trước khi bạn đi hẹn hò, bạn muốn cho dopamine của mình có cơ hội để nạp lại.
    Vì vậy, hãy đi dạo khoảng một giờ trước khi bạn đi hẹn hò.
    Và sau đó, khả năng của não bạn để tham gia vào một buổi hẹn hò và yêu và kích hoạt những cảm xúc đó sẽ cao hơn.
    Ngoài ra, tôi cũng sẽ tránh càng nhiều hoạt động dopaminergic càng tốt trước buổi hẹn, trước khi bạn gặp người đó.
    Và càng nhiều bạn làm điều đó, thì việc bạn thực sự yêu sẽ càng dễ dàng hơn.
    Tôi có đúng khi nghĩ rằng từ những gì bạn đã nói, dopamine là cần thiết để chúng ta khởi đầu và muốn quan hệ tình dục không?
    Có phải đó là điều bạn đang nói không?
    Có và không. Thực ra, dopamine không cần thiết để khởi đầu quan hệ tình dục.
    Thật thú vị. Tôi đã cố gắng tìm hiểu điều này, như là tình yêu hoạt động như thế nào trong não?
    Giống như mọi mạch điện đều liên quan. Mọi chất dẫn truyền thần kinh đều liên quan.
    Dopamine là thứ mang lại cho chúng ta cảm giác khoái cảm của cực khoái, nhưng việc khởi đầu quan hệ tình dục đối với nam và nữ thì có phần khác nhau.
    Ví dụ, phụ nữ thường nói rằng, ôi, màn dạo đầu rất quan trọng, đúng không?
    Còn đàn ông thì lại nói, chúng tôi không cần quá nhiều điều đó.
    Vậy câu hỏi là tại sao? Đây là điều thực sự thú vị.
    Để phát triển một cương cứng, bạn thực sự cần kích hoạt hệ thần kinh đối giao cảm,
    đây là phần của hệ thần kinh liên quan đến nghỉ ngơi và tiêu hóa, đó là lý do tại sao chúng ta có hiện tượng “cương cứng buổi sáng”, đúng không?
    Vì vậy, khi đàn ông thức dậy vào buổi sáng, chúng ta có một cương cứng. Tại sao?
    Chúng ta không giống như có ham muốn vào buổi sáng. Chà, tôi không nghĩ vậy, có thể ai biết được.
    Nhưng có một sinh lý học liên quan đến điều đó, đúng không?
    Khi chúng ta thư giãn, chúng ta sẽ phát triển một cương cứng vì sự phát triển của cương cứng thực sự liên quan đến sự thư giãn.
    Và sau đó, hành động tình dục liên quan đến việc chuyển sang hệ thần kinh giao cảm.
    Bây giờ đây là phản ứng chiến đấu và chạy trốn.
    Vì vậy, điều chúng ta muốn làm là như chúng ta muốn thư giãn trước và sau đó chúng ta bắt đầu đổ mồ hôi.
    Nhịp tim của chúng ta tăng lên, huyết áp tăng lên.
    Và đây là điều khác mà nhiều đàn ông không hiểu vì hệ thần kinh của chúng ta có phần khác biệt.
    Vì vậy, khi nói đến phụ nữ, họ cũng có điều tương tự xảy ra, nơi họ cần kích hoạt hệ thần kinh đối giao cảm trước khi họ có sự kích hoạt của hệ thần kinh giao cảm.
    Và sau đó, khi bạn kích hoạt hệ thần kinh đối giao cảm với một cái gì đó như mát-xa hoặc hôn hít hoặc một cái gì đó tương tự,
    Một chút vui vẻ, thư giãn, mọi người thực sự cần cảm thấy an toàn, sau đó bạn có thể dần dần chuyển sang hành động tình dục rõ ràng hơn liên quan đến hệ thần kinh giao cảm. Điều này đã giải đáp rất nhiều câu hỏi mà tôi có mà tôi chưa bao giờ nói ra vì tôi không nhận ra vấn đề. Nhưng tôi đã học được rằng tôi bị kích thích nhiều nhất khi tôi không bị căng thẳng theo bất kỳ cách nào. Nhưng tôi không chỉ có ý nghĩa là căng thẳng như kiểu, ôi, căng thẳng. Tôi có nghĩa là, nếu là tối thứ Sáu và tôi vừa trở về từ công việc và tôi về nhà lúc 9 giờ tối sau một ngày và tuần dài thật sự, thì tôi thường không bị kích thích.
    Vì vậy, điều thường xảy ra, và như chúng ta biết trong mối quan hệ của tôi, và cũng giống như với bạn đời của tôi, là vào thứ Bảy, khi tôi đã có thời gian để thư giãn và tôi đã bình tĩnh lại và tất cả những thứ đó, thì tôi mới bị kích thích. Và có một sự hiểu lầm, tôi nghĩ, giữa đàn ông và phụ nữ vì chúng ta bị kích thích theo những cách khác nhau. Chắc chắn rồi. Một lần nữa, chúng ta thấy rất nhiều vấn đề trong các mối quan hệ, rất nhiều vấn đề trong việc hẹn hò. Và điều xảy ra là phụ nữ sẽ bị gán nhãn là đủ loại, như cô ấy là một nữ hoàng băng giá hoặc bất cứ điều gì, cô ấy sẽ không chịu “cho”. Và có rất nhiều sự thù ghét độc hại đối với phụ nữ ở đó.
    Và sau đó, đàn ông cũng sẽ bị gán nhãn là, ôi, đàn ông chỉ muốn một điều và họ rất “ham muốn”, điều này có thể phần nào là đúng. Nhưng tôi nghĩ đây là loại vấn đề mà một khi bạn hiểu, bạn biết, cơ thể nam giới hoạt động như thế nào, cơ thể nữ giới hoạt động như thế nào, những cách nào, vì phần lớn là thực sự rất giống nhau. Vì vậy, những gì phân tách đàn ông và phụ nữ ít hơn những gì chúng ta chia sẻ.
    Nếu bạn nhìn vào, ví dụ, cách tạo ra sự thu hút lãng mạn trong một buổi hẹn hò đầu tiên, thì có rất nhiều dữ liệu khoa học thần kinh tốt về những điều cần làm. Và điều đó không hề ngạc nhiên chút nào vì nếu bạn nhìn vào xu hướng trong các buổi hẹn hò, mọi người đang làm những điều sai lầm bây giờ. Các buổi hẹn hò đang biến thành những cuộc phỏng vấn, đúng không?
    Nơi mà nó giống như, tôi không biết, tôi không muốn, tôi cần biết liệu tôi có lãng phí thời gian của mình hay không.
    Vì vậy, chúng ta sẽ ngồi xuống một cái bàn, ôi, bạn có muốn có con không?
    Bạn muốn cái gì? Bạn thích đi du lịch bao nhiêu?
    Bao nhiêu chuyến đi mỗi năm?
    Nó gần như trở thành một cuộc thương lượng.
    Và nếu bạn nhìn vào khoa học về cách con người yêu nhau, thì nó hoàn toàn khác.
    Mối quan hệ đó là gì?
    Bởi vì khi bạn mô tả quá trình hẹn hò đó, tôi chỉ nghĩ, Chúa ơi, điều đó nghe có vẻ căng thẳng.
    Và sau đó tôi nghĩ về cách mà kỳ vọng thường tạo ra căng thẳng.
    Vì vậy, cho dù đó là trong phòng ngủ, có một kỳ vọng rằng chúng ta sẽ quan hệ tình dục tối nay vì hôm nay là thứ Năm và là đêm hẹn hò,
    hay có một kỳ vọng khi bạn đi hẹn hò, tác động mà căng thẳng đó có lên dopamine của bạn
    và khả năng của bạn để mở lòng và tiếp nhận.
    Vâng, vì vậy, điều đó thật thú vị, đúng không?
    Vì vậy, tôi biết điều đó nghe có vẻ hơi kỳ quặc, nhưng hãy sử dụng ví dụ của bạn rằng hôm nay là thứ Năm và chúng ta sẽ quan hệ tối nay.
    Điều đó có thể gây căng thẳng.
    Hoặc như, tôi không biết bạn đã từng ở trong một mối quan hệ như thế này chưa, nó có thể tuyệt vời.
    Đúng vậy. Vì vậy, nếu tôi không gặp bạn cả tuần và bạn cũng không gặp tôi cả tuần và hôm nay là thứ Năm và đây là thời gian chúng ta đã dành ra.
    Và như thể, cuối cùng chúng ta gặp nhau và cả hai chúng ta đều như, chúng ta sẽ quan hệ tối nay.
    Thì thật tuyệt. Bạn biết ý tôi mà?
    Hoặc không nhiều lắm hoặc tôi không biết.
    Đúng vậy. Vì vậy, đây là điều quan trọng mà nhiều người không hiểu.
    Sự hấp dẫn không phải là về việc liệu chúng ta có quan hệ tình dục tối nay hay không.
    Mà là bạn và tôi cần phải ở trên cùng một trang.
    Vì vậy, có một nghiên cứu rất thú vị đã xem xét các buổi hẹn hò đầu tiên trên cầu.
    Được rồi. Một cây cầu là cầu đá.
    Một cây cầu là cầu gỗ ọp ẹp và lung lay.
    Và những gì nghiên cứu phát hiện ra là khi bạn có một buổi hẹn hò trên cầu đá,
    mọi người cảm thấy ít bị thu hút vào nhau hơn so với khi bạn ở trên một cây cầu ọp ẹp.
    Bây giờ, sự khác biệt là gì?
    Trên cây cầu ọp ẹp, tôi cảm thấy hơi sợ và bạn cũng cảm thấy hơi sợ.
    Vậy, nền tảng thực sự của sự thu hút lãng mạn chính là sự đồng cảm.
    Khi tôi cảm nhận những điều giống như bạn cảm nhận, khi cả hai chúng ta đều cảm thấy, không nhất thiết phải là điều tốt.
    Nó có thể là những điều tiêu cực. Nó có thể là những điều tốt.
    Chúng ta chỉ cần cùng cảm nhận một điều gì đó giống nhau. Đó là điều tạo ra sự thu hút.
    Đây cũng là lý do tại sao mọi người thường yêu nhau trong các trung tâm phục hồi chức năng, như những trung tâm phục hồi mà tôi đã làm việc,
    chúng tôi gần như phải có một quy tắc, đúng không?
    Chúng tôi không thể kiểm soát họ một cách chính thức, nhưng chúng tôi nói, này, không được quan hệ tình dục trong trung tâm phục hồi.
    Vì vậy, điều này sẽ xảy ra, và bởi vì mọi người sẽ hình thành mối liên kết do chấn thương, đúng không?
    Chúng ta đang chia sẻ tất cả những cảm xúc sâu sắc này.
    Bạn có thể thành thật. Bạn có thể chân thật.
    Và có một người khác trong nhóm cũng thành thật và chân thật và bạn cảm thấy kết nối.
    Bản chất của sự kết nối đó là gì?
    Đó là sự đồng cảm chia sẻ.
    Vì vậy, một trong những điều lớn nhất mà tôi nói với những người đang gặp khó khăn trong việc thành công trong hẹn hò là,
    cảm xúc mà bạn mang đến bàn là gì?
    Cảm xúc mà họ mang đến bàn là gì?
    Và nếu những cảm xúc đó không hòa hợp, làm thế nào bạn có thể tạo ra một trải nghiệm nào đó tạo ra cảm xúc?
    Vì vậy, đây cũng là lý do mà phim ảnh không nhất thiết phải tốt hay xấu.
    Câu hỏi là, các bạn có thích cùng một loại phim không?
    Nếu tất cả các bạn đều thích cùng một loại phim và cả hai đều cười nhiều, đó là một ngày tuyệt vời.
    Bạn không cần phải nói chuyện. Bạn chỉ cần sự đồng cảm.
    Vì vậy, bất cứ điều gì bạn có thể làm để có được sự đồng cảm sẽ tạo ra một kết nối.
    Bộ não của tôi đã đi theo hai hướng lúc đó.
    Câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là về vai trò của oxytocin trong tất cả những điều này,
    bởi vì tôi đã nghe về hóa chất này gọi là oxytocin, nó giúp chúng ta kết nối, v.v.
    Và tôi nhớ Simon Sinek đã nói với tôi rằng khi các thành phố xảy ra động đất,
    Thật điên rồ khi thấy thành phố này gắn kết với nhau như thế nào. Và đó là lý do mà anh ấy chỉ vào oxytocin như một phần lý do cho sự đấu tranh chung đó, suy nghĩ về kịch bản cây cầu ọp ẹp của bạn. Cuộc sống đôi khi trở thành một cây cầu ọp ẹp và mọi người gắn bó với nhau vì điều đó. Vậy tôi có nên đưa những buổi hẹn hò của mình đến công viên giải trí, ví dụ, để làm họ sợ hãi không? Chỉ khi bạn cũng cảm thấy sợ hãi. Được rồi. Vậy nên điều đó rất quan trọng, đúng không, để bạn tìm ra điều gì sẽ mang lại cho chúng ta một trải nghiệm cảm xúc chung? Được rồi, vậy là chúng ta phải có cùng một cảm xúc. Chính xác. Nếu tôi không sợ hãi và cô ấy thì lại rất sợ, thì nói chung, điều đó không tốt. Bây giờ có những phiên bản khác của điều đó. Bạn có thể thể hiện sự quan tâm, đúng không? Nếu tôi rất sợ và bạn chăm sóc tôi, thì điều đó có thể mang lại cảm giác tốt theo một cách khác. Nhưng nói chung, điều khiến chúng ta cảm thấy “tôi thích người này” là chúng ta cảm thấy một kết nối cảm xúc, đúng không? Đó là lý do tôi thích người này. Họ như thế nào? Kết nối cảm xúc là cảm xúc chia sẻ. Vậy oxytocin là một giai đoạn khác của mối quan hệ. Oxytocin hình thành các mối liên kết cảm xúc. Khi chúng ta cảm thấy không phải điều này, và đây là điều thú vị, có những phần khác nhau của não, các chất dẫn truyền thần kinh khác nhau. Oxytocin là thứ chúng ta nhận được từ việc ôm ấp, từ những loại chạm khác nhau, một cái gì đó như massage có thể tạo ra oxytocin, ôm, nắm tay, tất cả những thứ này kích thích oxytocin. Và oxytocin sẽ hình thành một mối liên kết cảm xúc, sẽ giảm bớt cảm giác cô đơn. Tôi nghĩ một trong những lý do khiến đàn ông hiện nay cảm thấy cô đơn là vì chúng ta không cảm thấy gắn bó với nhau. Vậy oxytocin chủ yếu liên quan đến việc hình thành các mối liên kết cảm xúc. Và hướng khác mà tâm trí tôi đi khi chúng ta nói về điều đó là một câu hỏi mà tôi đã hỏi rất nhiều nhà trị liệu tình dục mà tôi đã nói chuyện, đó là liệu chúng ta có nên lên lịch cho việc quan hệ tình dục không?
    Đây là một chủ đề hoàn toàn khác so với lúc chúng ta bắt đầu, nhưng dựa trên những gì bạn đã nói, tối thứ Năm, buổi hẹn hò, v.v., liệu chúng ta có nên lên lịch cho việc quan hệ tình dục không? Khi tôi hỏi các chuyên gia về tình dục điều này, họ có hai hướng trả lời khác nhau. Một nhóm nói có. Một nhóm khác thì rất nhiệt tình nói không, vì họ cho rằng điều đó giết chết sự tự phát. Và điều đó, bạn biết đấy… Đúng. Vì vậy, tôi nghĩ đây là một ví dụ tốt về việc, đây chính xác là những gì tôi đang nói đến, nơi mà chúng ta biết nhiều hơn về sinh lý học và khoa học thần kinh bây giờ, rằng câu trả lời đúng cho câu hỏi đó phụ thuộc vào khoa học. Vì vậy, bạn có thể lên lịch cho việc quan hệ tình dục. Chỉ cần đảm bảo rằng bạn thực hiện những điều đó. Bạn có giết chết một phần nào đó của sự tự phát không? Có thể. Nhưng cùng lúc đó, vậy thì điều gì về sự tự phát? Hãy cùng đi sâu vào. Tôi nghĩ đây chính xác là những gì chúng ta cần làm. Điều gì khiến việc quan hệ tình dục tự phát trở nên thú vị, Stephen? Ôi, trời ơi. Điều gì khiến việc quan hệ tình dục tự phát trở nên thú vị? Nó thú vị, mới mẻ, nó là… Chờ đã. Ai là người cảm thấy phấn khích với việc quan hệ tình dục tự phát? Tôi. Vậy, liệu điều đó có xảy ra nếu đối tác của bạn không cảm thấy phấn khích như vậy không? Chà, tôi nghĩ hầu hết các cặp đôi sẽ nói rằng họ… Một phần lớn lý do khiến đời sống tình dục của họ không tốt là vì nó đã trở nên nhàm chán và dễ đoán. Vì vậy, yếu tố tự phát này thêm một chút bất ngờ và sự hấp dẫn và… Bây giờ, chờ một chút. Được rồi, tuyệt vời. Vậy chúng ta sẽ tìm ra câu trả lời. Khi mọi thứ trở nên giống nhau. Nếu tôi xem, như, bộ phim yêu thích của bạn là gì, Stephen? Hmm, Cuộc truy tìm hạnh phúc. Được rồi. Vậy nếu tôi xem Cuộc truy tìm hạnh phúc lần đầu tiên, tôi sẽ cảm thấy như thế nào về mặt cảm xúc? Ôi, nó thật sâu sắc lần đầu tiên tôi xem. Lần thứ hai bạn xem nó thì sao? Hmm. Thú vị. Bạn biết đấy, lần thứ tư, lần thứ năm. Vì vậy, càng nhiều lần chúng ta tiếp xúc với một điều gì đó, những thay đổi bên trong chúng ta về mặt cảm xúc… Cảm xúc thay đổi, đúng không? Vì vậy, lần đầu tiên tôi làm một điều gì đó, cảm xúc được kích hoạt. Khi nó trở thành thói quen, cảm xúc không còn được kích hoạt nữa. Đúng.
    Vấn đề này liên quan đến việc quan hệ tình dục tự phát hay không tự phát. Nó liên quan đến sự đồng cảm về cảm xúc, kết nối cảm xúc dẫn đến sự thu hút. Đây chính xác là điều tôi đang nói đến. Khi chúng ta nhìn vào các vấn đề trong cuộc sống, liệu các cặp đôi nên làm điều này hay không nên làm điều này? Hãy hiểu các cơ chế đang hoạt động. Và nếu chúng ta có thể kích hoạt những cơ chế đó theo cách đúng đắn, thì mọi thứ sẽ hoạt động.
    Vấn đề về sự tự phát giống như, bạn biết đấy, nếu bạn cảm thấy muốn quan hệ tình dục tự phát, nhưng đối tác của bạn thì không, điều đó sẽ không hiệu quả vì cả hai bạn không có sự kết nối cảm xúc… Ý tôi là, họ có thể điều chỉnh để phù hợp với bạn và điều đó có thể ổn. Nhưng nói chung, điều mà sự tự phát mang lại là nhiều hơn về kết nối cảm xúc.
    Khi tôi làm việc với những bệnh nhân có xu hướng thích phô bày, đúng không? Vậy tại sao họ lại thích phô bày? Phô bày là gì? Là quan hệ tình dục ở những nơi công cộng. Được rồi. Đó là một loại sở thích, đúng không? Có thể khiến bạn gặp rắc rối. Đó là lý do đôi khi họ đến văn phòng của tôi. Nhưng nếu bạn thực sự nhìn vào nó, thì điều đó liên quan đến sự cộng hưởng cảm xúc. Nếu tôi quan hệ tình dục ở một nơi công cộng, điều đó sẽ kích hoạt tôi về mặt cảm xúc theo một cách nào đó. Nó cũng sẽ kích hoạt đối tác của tôi về mặt cảm xúc theo cách tương tự. Đó là lý do tại sao chúng tôi làm điều đó.
    Vì vậy, tất cả đều quay về sự cộng hưởng cảm xúc. Điều thứ hai là nếu bạn sẽ có quan hệ tình dục theo lịch trình, như là tự phát thì tuyệt vời, nhưng nếu bạn sẽ có quan hệ tình dục theo lịch trình, điều đó cũng không sao. Nó không giết chết ngọn lửa. Bạn chỉ cần tìm ra cách để kích hoạt nó, đúng không? Đây là nơi kích hoạt hệ thần kinh phó giao cảm. Làm một điều gì đó như, bạn biết đấy, mát-xa hoặc thậm chí quan hệ tình dục nên đến sau một loại sự cộng hưởng cảm xúc nào đó. Hãy cùng nhau đi xem phim hoặc làm một điều gì đó mà cả hai chúng ta đều thấy thú vị về mặt cảm xúc. Sau đó, khi bạn đã kết nối về mặt cảm xúc, việc quan hệ tình dục sẽ dễ dàng hơn nhiều. Tôi có một người bạn đang cố gắng có em bé.
    Tôi cũng đang cố gắng có em bé, nhưng đây không phải là về tôi. Đây không phải là tôi đang hỏi cho một người bạn. Anh ấy sống ở Mỹ và vừa nhận được tin rằng anh ấy sắp có em bé. Rất, rất hạnh phúc. Và tôi đã gặp anh ấy gần đây và tôi đã hỏi anh ấy về quá trình, bạn biết đấy, việc tính toán thời gian quan hệ tình dục theo chu kỳ của bạn đời. Họ đã cố gắng có em bé trong khoảng ba năm. Vì vậy, mọi thứ trở nên ngày càng khó khăn hơn, với tất cả những cảm xúc phức tạp. Anh ấy đã nói với tôi, anh ấy như kiểu, thật lòng mà nói, đôi khi chúng tôi phải quan hệ tình dục ba hoặc bốn lần một ngày. Và tôi đã hỏi, anh ơi, làm sao anh giữ được sự cương cứng, khi mà điều đó trở thành một công việc trong bối cảnh đó, anh làm điều đó vì cần phải cố gắng để thụ thai. Làm thế nào anh kích thích bản thân? Và anh ấy nói, không, tôi không thể. Anh ấy nói, tôi thực sự gặp khó khăn. Tôi thường xuyên mất sự cương cứng. Và anh ấy thực sự đã nói với tôi, vâng, anh ấy đã quan hệ tình dục 40, 50 lần mỗi tháng để cố gắng. Và anh ấy cơ bản bị yêu cầu phải quan hệ với cô ấy. Kiểu như, đây là năm ngày mà anh phải quan hệ. Bạn biết đấy, đó có thể là trường hợp cực đoan của sự tiêu tan hoàn toàn của sự cộng hưởng cảm xúc liên quan đến tình dục. Vâng. Và trường hợp khác, đầu bên kia của thang đo sẽ là theo đuổi ai đó lần đầu tiên, tôi đoán, một người lạ lần đầu tiên. Và tôi đoán công việc của mọi người trong các mối quan hệ là làm thế nào để giữ được sự cộng hưởng cảm xúc đó? Vì vậy, tôi nghĩ đó chính xác là loại câu hỏi. Và tôi nghĩ điều đầu tiên là một nửa câu trả lời là nhiều người không nhận ra. Vì vậy, khi mọi người cảm thấy nhàm chán về mặt tình dục trong một mối quan hệ, đúng không? Chúng ta có hai nhóm người. Một số người sẽ kết hôn và họ sẽ tiếp tục có đời sống tình dục lành mạnh. Như là cho đến tận những năm 70 của họ. Một trong những điều điên rồ nhất mà tôi nhớ đã gặp trong trường y là, bạn biết đấy, khi tôi gặp một người 70 tuổi, tôi không nghĩ về việc tư vấn sức khỏe tình dục.
    Và đó là một trong những sai lầm lớn nhất mà chúng ta mắc phải với tư cách là bác sĩ. Như bạn biết đấy, khi bạn có những cộng đồng nghỉ hưu và những thứ tương tự, không ai lo lắng về việc mang thai. Bạn có thể gặp phải những đợt bùng phát như giang mai và lậu sẽ lan rộng trong cộng đồng như COVID. Thật điên rồ. Chúng ta chỉ không nghĩ đến điều đó. Nhưng ham muốn tình dục không nhất thiết phải giảm đi theo tuổi tác. Tôi biết điều đó thật điên rồ. Vậy câu hỏi đặt ra là, OK, làm thế nào để duy trì một mối quan hệ tình dục lành mạnh theo thời gian? Vào lúc bắt đầu, có những thứ như các tín hiệu từ thalamus, đúng không? Những gì bạn thấy sẽ kích thích bạn. Có một lượng mới mẻ nào đó, cũng giống như những cảm xúc mới, đúng không? Vậy thì lần thứ mười chúng ta xem cùng một bộ phim, sự kết nối cảm xúc của chúng ta với bộ phim sẽ giảm đi. Nhưng đây cũng là cách mà các cặp đôi có thể quan hệ tình dục thành công theo thời gian, đó là họ thực sự có những kết nối cảm xúc. Vì vậy, khi bạn tiếp tục gắn bó với đối tác của mình qua những trải nghiệm mới mà mối quan hệ của bạn có. Tôi nghĩ việc có con là một ví dụ tuyệt vời, vì việc có con sẽ phá hủy ham muốn tình dục của bạn trong một khoảng thời gian nào đó. Họ nói khoảng hai năm hay gì đó? Trung bình. Nhưng ngay cả trong khoảng thời gian đó, thật tuyệt vời vì bạn sẽ tìm thấy những khoảnh khắc mà bạn như quên đi, đúng không? Như việc quan hệ tình dục với đối tác của bạn tuyệt vời như thế nào. Và rồi mọi thứ sắp xếp đúng lúc và bạn có quan hệ tình dục. Và thực sự thì nó thật tuyệt vời. Thật tuyệt, chúng ta nên làm điều đó nhiều hơn, đúng không? Đó là điều bắt đầu xảy ra. Vì vậy, theo thời gian, điều chúng ta muốn làm là thực sự dựa vào kết nối cảm xúc chung đó. Ôi Chúa ơi, tôi đã có một cảm giác như, tôi không thể tin rằng các con của chúng ta cuối cùng đã hết sốt. Chúng đang thư giãn. Chúng ta sẽ đi ngủ. Và rồi vào khoảng 2 giờ sáng, bạn sẽ thức dậy và bạn biết đấy, sẽ thật tuyệt. Đúng không? Nhưng miễn là bạn duy trì được mối liên kết đó, thì hoàn toàn ổn. Và khi chúng ta nghĩ về các cơ chế trong thần kinh học điều khiển hành vi của chúng ta,
    Khi chúng ta đã có một mối quan hệ, ngay cả khi đó là một mối quan hệ bạn bè, làm thế nào để chúng ta giữ cho mối quan hệ đó phát triển? Làm thế nào để chúng ta, những cơ chế nào mà tôi cần phải nhận thức trong não bộ và trong lĩnh vực thần kinh học sẽ giúp mối quan hệ của tôi trở nên mạnh mẽ và phát triển, dù đó là tình bạn hay tình yêu? Bạn biết đấy, vì chúng ta thường nói về sự cô đơn và có rất nhiều người đang vật lộn với sự cô đơn. Và, bạn biết đấy, những lý do mà chúng ta thường quy cho điều đó là cách chúng ta sống cuộc sống của mình hoặc chúng ta ở sau những màn hình hay mạng xã hội. Nhưng, bạn biết đấy, điều đó thực sự làm tôi sáng tỏ khi bạn chỉ ra một cơ chế trong điện thoại thông minh và mạng xã hội thực sự đang cản trở chúng ta hình thành các mối quan hệ. Và tôi tự hỏi liệu những cơ chế tương tự có thể cản trở chúng ta duy trì những mối quan hệ mà chúng ta có hay không.
    Vâng. Tôi nghĩ có rất nhiều điều đang diễn ra ở đây. Một là công nghệ đang ảnh hưởng tiêu cực đến các mối quan hệ của chúng ta như thế nào? Và thứ hai là làm thế nào để duy trì một mối quan hệ lành mạnh theo thời gian? Vậy có hai điều khác nhau mà có thể hiểu được. Như là cái gì cản trở và làm thế nào để bạn giữ cho lốp xe của mình luôn căng đầy không khí so với làm thế nào để sửa nó nếu một cái đinh chọc thủng.
    Vậy hãy bắt đầu với việc công nghệ đang làm gì. Đây là những gì công nghệ cơ bản đang làm đối với các kết nối xã hội của chúng ta. Có một sự suy giảm toàn diện về kỹ năng xã hội và sự mất điều kiện của một số phần trong não khi chúng ta sử dụng công nghệ. Vì vậy, điều đầu tiên cần hiểu về não bộ là một điều tuyệt vời về cơ thể con người. Những vật thể vô tri, càng sử dụng nhiều thì càng tồi tệ hơn. Nhưng ngay khi bạn có sinh học, não bộ con người không bị mài mòn, nó bị gỉ sét. Vì vậy, sự không hoạt động của não bộ con người thực sự là nguyên nhân gây ra vấn đề. Được rồi, đó là điều số một. Vì vậy, chúng ta có thể xem xét các nghiên cứu về việc ngăn ngừa chứng mất trí nhớ.
    Và điều chúng ta biết là khuyến khích tính linh hoạt của não thông qua những điều như học chơi piano ở tuổi 60 sẽ bảo vệ chúng ta khỏi chứng mất trí nhớ.
    Vì vậy, chúng ta cần tận dụng bộ não của mình để làm cho nó mạnh mẽ nhất có thể.
    Cũng có thể nhìn vào cơ thể vật lý, đúng không?
    Khi tôi nghĩ về những gì gây ra teo cơ và những gì gây ra sự phát triển cơ bắp, càng sử dụng cơ bắp nhiều thì chúng càng phát triển, càng sử dụng não nhiều thì nó càng phát triển.
    Vì vậy, khi chúng ta nhìn vào các kết nối, nếu bạn thực sự nhìn vào giao tiếp của con người, từ ngữ có thể chỉ chiếm khoảng 25 đến 50% giao tiếp mà thôi.
    Bạn có thể bước vào một căn phòng và ngay cả khi không nghe thấy một điều gì được nói, bạn vẫn có thể biết có sự căng thẳng trong không khí, có điều gì đó không ổn.
    Tôi còn nhớ khi tôi còn nhỏ, tôi thường bị bắt nạt rất nhiều, đúng không?
    Và tôi bước vào một căn phòng và ngay lập tức biết rằng họ đang chế nhạo tôi.
    Tất cả cuộc trò chuyện sẽ dừng lại và mọi người sẽ nhìn như một người sẽ nhìn tôi.
    Tôi thấy sự hoảng hốt trên khuôn mặt họ.
    Tất cả mọi người khác cũng thấy sự hoảng hốt trên khuôn mặt họ và họ sẽ nhìn qua và thấy tôi và mọi người sẽ ngừng nói chuyện.
    Tôi biết mình đang bị chế nhạo.
    Vì vậy, ngôn ngữ cơ thể, giọng điệu, âm lượng.
    Điều này thật thú vị.
    Có cả những công ty trò chơi điện tử bắt đầu cấm người chơi qua giao tiếp giọng nói.
    Vậy làm thế nào bạn biết ai đó đang giao tiếp độc hại hay không?
    Những gì chúng tôi từng làm là sử dụng từ ngữ, đúng không?
    Nếu bạn nói một loại từ ngữ phân biệt chủng tộc trong trò chuyện, nếu bạn gõ nó ra, trò chơi sẽ biết để quét cho điều đó.
    Và sau đó mọi người sẽ tìm cách lách luật, họ sẽ sử dụng ký hiệu @ thay vì chữ A.
    Vì vậy, bây giờ những gì họ đang làm qua giao tiếp giọng nói là đo lường giọng điệu.
    Vì vậy, tùy thuộc vào âm lượng của những gì bạn đang nói, đúng không?
    Đó là cách họ thực sự phát hiện ra tính độc hại vì đó là nơi tính độc hại tồn tại.
    Không phải là, ôi, Steven, bạn thật sự là một kẻ thua cuộc.
    Tôi thực sự không thích bạn.
    Mà là, Steven, bạn ơi, bạn thật sự là một kẻ thua cuộc, anh bạn.
    Ôi Chúa ơi.
    Và ngay cả khi tôi nói như vậy, đúng không, thì điều đó hoàn toàn không tiêu cực.
    Mặc dù tôi đang sử dụng những từ tiêu cực, đó là một điều nhanh chóng khác.
    Vì vậy, đàn ông thực sự rất cụ thể khi sử dụng biểu hiện tiêu cực của tình cảm tích cực.
    Đây là điều khác biệt ở đàn ông.
    Vì vậy, những gì chúng tôi sẽ làm là thực sự nói những điều tiêu cực với một người bạn của chúng tôi để thể hiện sự chấp thuận.
    Giống như khi ai đó đính hôn hoặc kết hôn, thì sẽ nói, ôi, như là, đó là cái gông cổ cũ.
    Chúng tôi sẽ mất bạn.
    Bạn bị ràng buộc rồi.
    Nhưng mọi người đều mỉm cười.
    Mọi người đều chúc mừng bạn.
    Nhưng chúng tôi chỉ diễn đạt nó theo cách tiêu cực.
    Vì vậy, rất nhiều giao tiếp của chúng tôi là về âm điệu.
    Ngôn ngữ cơ thể của anh ấy là âm lượng.
    Bây giờ điều đang xảy ra là mọi người đang nhắn tin.
    Vì vậy, não bộ làm một điều rất được thiết kế để làm.
    Nó giống như, này, chúng ta không sử dụng cái này.
    Hãy bỏ nó đi.
    Vì vậy, nếu bạn không nói một ngôn ngữ, não của chúng ta sẽ quên nó.
    Vì vậy, như bạn thấy, đây là điều mà nhiều người không nhận ra là có sự gia tăng lo âu xã hội.
    Tại sao lại có sự gia tăng lo âu xã hội?
    Đó là vì các phần của não bộ mà trấn an chúng ta trong các tình huống xã hội đang bắt đầu teo lại.
    Vì vậy, khi chúng ta không chú ý đến ngôn ngữ cơ thể, khi chúng ta không chú ý đến âm điệu, những phần đó của não bộ sẽ tắt.
    Và sau đó khi tôi bước vào một tình huống xã hội, những phần đó của não bộ không hoạt động.
    Vì vậy, chúng không thể trấn an tôi.
    Bây giờ điều gì xảy ra là tôi đến một bữa tiệc mà tôi được mời hoặc tôi đi ăn tối với bạn bè mà tôi được mời.
    Tôi ngồi ở cuối bàn.
    Không ai thực sự nói chuyện với tôi.
    Và tôi nghĩ, ôi, tôi thực sự không nên ở đây.
    Những người này chỉ mời tôi vì lịch sự.
    Họ không thực sự quan tâm đến tôi.
    Nhưng nếu não của bạn hoạt động tốt, bạn có thể đọc tất cả những giao tiếp phi ngôn ngữ này đang trấn an.
    Vì vậy, khi nói đến những người bạn thuần khiết và tại sao điều này khó khăn, chúng ta đang teo lại rất nhiều kỹ năng xã hội, rất nhiều vùng não này cho phép chúng ta hình thành kết nối,
    Cho phép chúng ta cảm thấy yên tâm, cho phép chúng ta cảm thấy an toàn.
    Bây giờ, tôi cảm thấy như, ôi, bạn bè tôi đang mời tôi, nhưng tôi lại làm phiền họ khi đến.
    Như tất cả những điều này mà chúng ta đang thấy ngày càng nhiều.
    Bạn có hy vọng về Thế hệ Z, những người đã được kết nối từ khi sinh ra không?
    Có.
    Vì vậy, tôi nghĩ rằng mặc dù mọi thứ đang gặp vấn đề, đúng không, chúng ta đang nói về việc mọi thứ tiêu cực và lo âu xã hội đang gia tăng và tình trạng tự tử cũng đang gia tăng.
    Tôi rất lạc quan vì tôi nghĩ chúng ta có tất cả các câu trả lời.
    Như vậy thật tuyệt vời.
    Chúng ta có một vấn đề, nhưng chúng ta chưa giải quyết nó một cách trực tiếp.
    Ngay cả giữa lần cuối tôi ở đây và bây giờ, chúng ta đã học được rất nhiều điều, mọi người đang coi trọng các vấn đề xã hội hơn.
    Tổng Giám đốc Y tế Hoa Kỳ đã phát hành một thông báo về đại dịch cô đơn.
    Vì vậy, ngay cả các cơ sở y tế cũng bắt đầu coi cô đơn là một vấn đề mà chúng ta cần nhắm đến.
    Một nửa số vấn đề mà chúng ta thấy trên thế giới ngày nay là vì chúng ta chưa cố gắng khắc phục chúng.
    Chúng đã âm thầm xuất hiện với chúng ta, những thứ như nghiện trò chơi điện tử, những thứ như cô đơn.
    Bây giờ chúng ta thấy, OK, đây là một vấn đề lớn.
    Vậy hãy bắt đầu dành nguồn lực cho nó.
    Hãy hiểu điều gì đang xảy ra.
    Và chúng ta thấy điều này rất nhiều, như ngay cả trong cộng đồng của chúng ta, nơi chúng ta bắt đầu nhắm đến một vấn đề và mọi người làm tốt hơn.
    Lý do duy nhất mà chúng ta đang thua trong cuộc chiến là vì chúng ta chưa phản kháng lại.
    Tại sao chúng ta chưa phản kháng lại?
    Công nghệ chắc chắn đóng một vai trò khá quan trọng trong điều này.
    Tôi nghĩ rằng chúng ta thực sự giỏi trong việc tạo ra những thứ mà không hiểu chúng sẽ ảnh hưởng đến chúng ta như thế nào.
    Bởi vì tác động không thể hiện rõ trong vài thập kỷ.
    Chắc chắn rồi.
    Và có một điều còn âm thầm hơn nữa, đó là ngay bây giờ, vì sự cô lập, như chúng ta đang thấy sự cô lập ngày càng nhiều,
    chúng ta không thấy tác động vì thực sự những người này đang ở nhà.
    Vậy nên, phần lớn những người đàn ông trẻ tuổi, chẳng hạn, sẽ không bao giờ đến gặp nhà trị liệu, đó là lý do tại sao chúng ta không thể giúp họ với những vấn đề của họ. Họ sẽ không chia sẻ vấn đề của mình với người khác, vì trước hết, họ không biết cách làm điều đó. Thứ hai, họ thậm chí không biết họ đang cảm thấy gì, vì vậy họ chỉ cảm thấy như mình là một kẻ thất bại. Những gì chúng ta bắt đầu thấy là những vấn đề này đã diễn ra khoảng 10, 20 năm, nhưng giờ đây chúng đang đạt đến một điểm quan trọng mà chúng ta bắt đầu nhận thấy những gì đang xảy ra. Nhưng điều này đã diễn ra một thời gian rồi. Liệu mọi người có đang trở nên tự mãn hơn không? Có. Họ có phải không? Vâng, hoàn toàn đúng. Và điều đó có tác động gì? Tôi thậm chí không biết bắt đầu từ đâu. Tôi nghĩ điều đó đang ảnh hưởng đến các mối quan hệ của chúng ta. Nó ảnh hưởng đến hạnh phúc của chúng ta. Nó ảnh hưởng đến khả năng chuyên môn của chúng ta. Tôi đang nghĩ, liệu mạng xã hội có làm cho chúng ta trở nên tự mãn hơn không? Hoàn toàn đúng. Điều đó có khiến chúng ta trở nên cô đơn hơn không? Và nếu vậy, làm thế nào chúng ta có thể định nghĩa từ tự mãn trong bối cảnh này? Vâng, tôi sẽ nghiêng về một định nghĩa thiên về yoga hơn. Chúng ta có một từ trong tiếng Phạn gọi là ahamkara. Và ahamkara có nghĩa là cái tôi. Vậy ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn. Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn. Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn. Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn. Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn. Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn. Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn. Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn. Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn. Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn. Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn. Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn. Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn. Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn. Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn. Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn. Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn. Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn. Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn. Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn. Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn. Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn. Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn. Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn. Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn.
    Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn.
    Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn.
    Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn.
    Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn.
    Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn.
    Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn.
    Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn.
    Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn.
    Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn.
    Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn.
    Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn.
    Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn.
    Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn.
    Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn.
    Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn.
    Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn.
    Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn.
    Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn.
    Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn.
    Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn.
    Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn.
    Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn.
    Ahamkara là cảm giác về bản thân của bạn.
    Sự tự tin cảm thấy an toàn hơn, trong khi sự kiêu ngạo cảm thấy không an toàn hơn.
    Vậy đây là điều mà mạng xã hội đang làm.
    Mạng xã hội và công nghệ đang làm cho nhận thức của chúng ta trở nên bên ngoài.
    Vì vậy, nếu tôi nghĩ về điều đó, hãy nghĩ về vài ngàn năm trước.
    Tâm trí tôi đang tập trung vào điều gì?
    Vì vậy, tôi sẽ ra ngoài để săn bắn.
    Tôi đang tìm kiếm một con vật.
    Tôi bắn một con hươu.
    Và sau đó tôi đi bộ ba giờ trở về.
    Vì vậy, trong một khoảng thời gian nào đó, tâm trí tôi đang chú ý đến môi trường bên ngoài.
    Có thể tôi đang nói chuyện với những người mà tôi đang săn cùng.
    Nhưng có gì để nói?
    Tôi không thể nói chuyện với họ suốt 10 giờ mỗi ngày.
    Không có nội dung.
    Không có tin tức, đúng không?
    Chúng tôi giống như một cộng đồng bộ lạc.
    Vì vậy, nếu bạn thực sự nhìn vào lịch sử của nhân loại,
    nhận thức của chúng ta đã tập trung vào bên trong ít nhất 50% thời gian.
    Thực sự, những gì chúng ta đang chú ý là những suy nghĩ của chính mình,
    những cảm xúc của chính mình, những tiếng nói, những ham muốn, những động lực đến từ bên trong chúng ta.
    Công nghệ đã làm cho nhận thức của chúng ta trở nên hoàn toàn bên ngoài.
    Và đây là nơi mà, bạn biết đấy, tôi từng là một người nghiện hiệu suất.
    Và vì vậy, khi tôi học y khoa, tôi sẽ giống như bạn, Stephen.
    Và tôi sẽ rất hiệu quả.
    Tôi đã định sẽ rất thành công.
    Vì vậy, tôi đã nghe một podcast vào buổi sáng về tự giúp đỡ.
    Tôi đã định nghe các bài giảng trên đường đến ga tàu điện ngầm.
    Tôi đã định đọc sách trên tàu điện ngầm.
    Tôi đã định nghe một bài giảng trên đường đến lớp học,
    chú ý trong lớp học, rồi làm một số câu hỏi như các câu hỏi kiểm tra, bất cứ điều gì.
    Vì vậy, tâm trí tôi luôn hướng ra bên ngoài.
    Mạng xã hội càng làm điều này tồi tệ hơn vì giờ đây chúng ta đang cuộn xuống những điều tiêu cực.
    Chúng ta đang nhìn vào những gì người khác đang làm.
    Vì vậy, chúng ta bắt đầu tồn tại bên ngoài chính mình.
    Khi chúng ta tồn tại bên ngoài chính mình, tất cả sự tự tin của chúng ta đến từ thế giới bên ngoài
    bởi vì đó là nơi chúng ta dành thời gian.
    Vậy điều gì đang xảy ra là khi chúng ta trở nên hướng ngoại hơn, chúng ta trở nên không tự tin
    bởi vì sự tự tin thực sự đến từ đâu?
    Nó không đến từ bên trong.
    Có một sai lầm lớn mà nhiều người không nhận ra, đó là nếu bạn làm rất tốt
    mà không tin vào bản thân, bạn sẽ không trở nên tự tin.
    Nhiều người nghĩ rằng việc trở nên tự tin liên quan đến việc thành công.
    Điều đó không đúng.
    Nếu bạn thực sự thành công, bạn sẽ không có được sự tự tin.
    Bạn sẽ gặp phải hội chứng kẻ mạo danh.
    Vì vậy, tôi đã học tại Tufts để vào trường y và tôi đã thực tập tại Harvard.
    Và những gì tôi thấy là càng thành công, tỷ lệ hội chứng kẻ mạo danh càng tăng.
    Có nhiều hội chứng kẻ mạo danh hơn ở Harvard so với Đại học Texas.
    Có nhiều hội chứng kẻ mạo danh hơn ở một nơi như Goldman Sachs so với Ngân hàng Mỹ.
    Vì vậy, nhiều thành công thực sự tạo ra ý tưởng rằng tôi không biết liệu mình có thể làm điều này hay không.
    Mọi người khác đều giỏi hơn tôi rất nhiều.
    Vì vậy, chúng ta thấy rằng nhiều thành công dẫn đến hội chứng kẻ mạo danh.
    Sự tự tin không đến từ thành công.
    Nó đến từ việc sống sót qua thất bại.
    Nó cũng nội tâm hơn nhiều.
    Vì vậy, đó không phải là điều mà ai đó khác trao cho bạn.
    Nó giống như khi bạn tin vào bản thân, thì bạn sẽ tự tin.
    Và điều tuyệt vời là một khi bạn tin vào bản thân mình, thì những người khác có thể nghĩ gì về bạn cũng không quan trọng. Cách bạn tiếp nhận sự chỉ trích, nếu bạn chỉ trích một người có tính kiêu ngạo, họ sẽ tranh cãi với bạn và thuyết phục bạn rằng bạn sai và gọi bạn là ngu ngốc. Trong khi đó, nếu bạn tự tin, có ai đó nói: “Này, bạn là một kẻ ngốc.” Bạn có thể nói: “Được rồi, hãy giúp tôi hiểu tại sao. Có thể tôi là một kẻ ngốc. Hãy giúp tôi hiểu.”
    Vì vậy, điều mà mạng xã hội đang làm là làm cho nhận thức của chúng ta trở nên bên ngoài, xây dựng cái tôi của chúng ta. Chúng ta quá tập trung vào sự phán xét của người khác. Tôi thấy rằng tỷ lệ rối loạn hình thể cơ thể ở những phụ nữ trẻ đang gia tăng chóng mặt. Tôi có một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ tại Yale và ông ấy thật sự kinh ngạc khi thấy rằng giờ đây có những phụ nữ trẻ, từ 25, 26, 27 tuổi, đang thực hiện phẫu thuật thẩm mỹ hàng năm. Như tiêm botox một lượng nhỏ hay làm đầy môi hoặc bất cứ điều gì. Cả nam giới cũng vậy. Cả nam giới cũng vậy. Và đó cũng là điều mà chúng ta thấy sự bình đẳng lớn lao khác là rối loạn hình thể cơ thể đang gia tăng nhanh chóng trong nam giới. Đây là một tình huống khác mà trước đây chủ yếu là một chẩn đoán dành cho nữ giới. Điều này đang trở nên cân bằng rất nhanh.
    Vì vậy, mạng xã hội đang khiến chúng ta tập trung vào ngoại hình bên ngoài của mình. Chúng ta mất kết nối với chính mình. Và khi chúng ta mất kết nối với bản thân, chúng ta mất khả năng để có được sự tự tin. Và điều này dẫn đến sự cô đơn ở cấp độ xã hội như thế nào? Có rất nhiều lý do khác nhau. Lý do đầu tiên khiến chúng ta cảm thấy cô đơn. Tôi cũng đã thấy mức độ cao nhất của việc ở bên người khác mà vẫn cảm thấy cô đơn. Tôi thấy rất nhiều người có công việc, thậm chí có bạn gái, bạn trai, có bạn bè nhưng họ cảm thấy cực kỳ cô đơn. Vậy điều gì xảy ra khi chúng ta tập trung vào bên ngoài, đúng không? Nếu tôi cảm thấy cô đơn, tôi cần phải thể hiện bản thân ra ngoài. Vậy nên, điều tôi sẽ làm là biến đổi bản thân mình.
    Và đây là nơi mà nhiều điều thật sự thú vị, vì nhiều hướng dẫn mà chúng tôi đưa ra cho mọi người giúp ích theo một cách nào đó, nhưng thực sự lại làm trầm trọng thêm vấn đề.
    Vì vậy, nếu tôi cảm thấy cô đơn, tôi sẽ tập trung vào kỹ năng xã hội của mình.
    Tôi sẽ cắt tóc đẹp.
    Tôi sẽ học cách ăn mặc.
    Tôi sẽ bắt đầu tập thể dục.
    Tôi sẽ trở nên thành công trong công việc.
    Và bây giờ tôi đã trở thành một điều mà tôi có thể tự hào.
    Tôi sẽ đi giao tiếp với những người khác và nhìn xem, họ sẽ yêu mến tôi vì bây giờ tôi hấp dẫn và thành công.
    Và tôi biết cách nói chuyện với mọi người và tôi sẽ, bạn biết đấy, nói chuyện với họ theo cách này.
    Và tôi sẽ duy trì giao tiếp bằng mắt và tôi sẽ làm tất cả những điều để kết nối với bạn để khiến bạn thích tôi.
    Đúng không?
    Thấy chưa, bây giờ bạn đang cười.
    Vì vậy, bây giờ tôi cảm thấy ổn vì giờ tôi biết, ôi, Steven đang cười.
    Anh ấy thích tôi.
    Tôi là người dễ mến.
    Vậy nên điều chúng tôi thực sự làm là tạo ra một phiên bản giả của chính mình để mọi người yêu mến.
    Và đó là điều thực sự làm chúng tôi rối loạn vì họ không yêu mến chúng tôi.
    Họ không thích tôi, đứa trẻ vụng về, đáng thương mà tôi đã từng là.
    Họ thích phiên bản bóng bẩy, được đánh bóng này.
    Và điều đó tạo ra một sự cô đơn cơ bản.
    Ngay cả khi bạn có thể đang hẹn hò, thật thú vị vì tôi sẽ làm việc với những người có ảnh hưởng.
    Chúng tôi có một chương trình huấn luyện cho người sáng tạo và thật khó khăn cho những người có ảnh hưởng để hẹn hò vì ai đang yêu?
    Bạn đang yêu người có ảnh hưởng?
    Bạn đang yêu người dẫn chương trình “Nhật ký của một CEO”?
    Hay bạn đang yêu Steven?
    Đúng không?
    Là bác sĩ K hay là tất cả những gì bạn thấy?
    Vì vậy, điều thực sự nghịch lý là chúng ta nghĩ rằng việc hình thành tất cả những kết nối này sẽ giúp giảm bớt sự cô đơn của chúng ta, trong khi thường thì nó tạo ra hiệu ứng ngược lại.
    Nơi mà bây giờ điều họ yêu thích là một phiên bản của tôi, không phải tôi thật sự.
    Và bây giờ vấn đề là họ yêu thích phiên bản được đánh bóng này.
    Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi cho họ thấy phiên bản xấu xí?
    Họ sẽ không chấp nhận tôi.
    Tôi không bao giờ có thể cho họ thấy điều đó.
    Đây là điều tôi nhận ra trong cuộc sống của chính mình.
    Tôi nhận thấy rằng trước 25 tuổi, tôi hoàn toàn thất bại với phụ nữ.
    Và trước 25 tuổi, đặc điểm xác định thực sự của giai đoạn đó trong cuộc đời tôi là tất cả những thứ bên ngoài.
    Như chiếc túi Louis Vuitton, những chai champagne trong câu lạc bộ đêm.
    Họ thực sự cố gắng rất nhiều để thuyết phục họ.
    Và sau 25 tuổi, tôi đã thành công hơn nhiều với phụ nữ và giai đoạn đó trong cuộc đời tôi có thể được mô tả bằng việc biết tôi là ai và chấp nhận điều đó.
    Tất cả những thứ bên ngoài dường như biến mất, như tất cả những thứ bên ngoài dường như rơi rụng.
    Và vì một lý do nào đó, tôi đã nói chuyện với những người bạn của mình đang gặp khó khăn trong việc hẹn hò vào lúc này về điều này, chỉ để xem liệu nó có thể giúp họ theo cách nào đó không.
    Giai đoạn trong cuộc đời tôi khi tôi đọc những cuốn sách đó, như là những cuốn sách nghệ thuật tán tỉnh và tôi đã cố gắng rất nhiều là giai đoạn không thành công nhất của tôi.
    Nhưng giai đoạn sau khi tôi ngừng theo đuổi quá nhiều, cách duy nhất tôi có thể mô tả là có hàng ngàn điều nhỏ trong tôi đã thay đổi.
    Dù là tư thế của tôi, cách mà tôi, tôi không biết đó là gì, nhưng đối với tôi, đó là mùa của sự thiếu tự tin và sau đó là mùa của sự tự tin.
    Và tôi chỉ muốn nêu ra điều đó vì nó có phần trùng lặp với những gì bạn đã nói về những người có ảnh hưởng.
    Và khi bạn cố gắng quá nhiều, thực sự bạn đang gặp khó khăn nhất ngày hôm nay.
    Và nếu bạn thấy điều này trong thực hành của mình.
    Bây giờ, hãy dừng lại một chút.
    Vậy hãy định nghĩa thành công.
    Vậy khi bạn đang sử dụng túi Louis Vuitton và trước 25 tuổi, bạn có đi hẹn hò không?
    Tôi đã đi đến câu lạc bộ khoảng hai lần một tuần, gọi càng nhiều champagne càng tốt để thu hút mọi người đến bàn của tôi và gây ấn tượng với những cô gái ở bàn của tôi và những thứ như vậy.
    Điều đó có hiệu quả không?
    Chà, tất cả những cô gái mà tôi muốn đều không bao giờ muốn tôi trở lại.
    Vì vậy, có bốn cô gái mà tôi thực sự theo đuổi.
    Tôi có thể gọi tên họ, nhưng có lẽ tôi không nên.
    Tôi không bao giờ có thể khiến họ có một mối quan hệ với tôi.
    Như họ sẽ không, nó sẽ, tôi sẽ có thành công ngắn hạn và sau đó họ sẽ không bao giờ.
    Được rồi, vậy thì điều này thực sự quan trọng.
    Đúng rồi.
    Vậy thì điều này quay trở lại những gì chúng ta đã nói.
    Thành công ngắn hạn là thalamic.
    Đúng vậy.
    Vì vậy, đó là cảm nhận giác quan.
    Vì vậy, bạn không bao giờ có thể bước vào một mối quan hệ.
    Vì vậy, điều này thật hoàn hảo.
    Đúng vậy.
    Vậy hãy hiểu.
    Rượu sâm panh sẽ khiến bạn đến để khiến họ đến bàn.
    Ôi, ai đây?
    Ừ.
    Ừ.
    Đưa họ trở lại căn hộ.
    Đúng vậy.
    Và bạn có thể tiến triển, nhưng hãy nghĩ về nơi bạn đã ở về mặt cảm xúc và nơi họ đã ở về mặt cảm xúc.
    Bạn đã như, ôi, làm ơn, làm ơn, làm ơn.
    Đúng vậy.
    Và họ, đó không phải là nơi họ đang ở về mặt cảm xúc.
    Vì vậy, nó đã bị định sẵn để thất bại.
    Ừ.
    Vì vậy, tôi chỉ sử dụng điều đó vì nó như một ví dụ điển hình, và sau đó điều gì xảy ra là bạn tự tin.
    Vì vậy, bạn như đang gặp họ ở nơi họ đang ở.
    Bạn hơi tự tin một chút.
    Hy vọng họ cũng hơi tự tin.
    Bạn hình thành một kết nối và chỉ cần làm một chút toán học.
    Nghe có vẻ như bạn đã hẹn hò với bạn gái hiện tại của mình được vài năm rồi.
    Nghe có vẻ như không mất nhiều thời gian từ khi bạn tự tin đến việc tìm được ai đó mà bạn đã ở bên.
    Chính xác.
    Đúng vậy.
    Tôi đã ở bên cô ấy gần sáu năm.
    Ừ.
    Ừ.
    Nó thật dễ dàng.
    Một khi bạn làm đúng, phải không?
    Bạn sẽ nhanh chóng bị ràng buộc.
    Đúng vậy.
    Và điều tương tự cũng xảy ra với tôi.
    Vì vậy, một vài điều.
    Đầu tiên là như thế này quay trở lại một lần nữa, chúng ta có thể lấy trường hợp thử nghiệm của bạn với khoa học thần kinh về cách để yêu và nó tương ứng, và như vậy là vẻ đẹp của khoa học là nó đúng.
    Bây giờ tôi thậm chí quên.
    Vì vậy, bạn đã nói về sự an toàn và sự không an toàn.
    Vì vậy, bây giờ bạn đã nói điều gì đó đẹp đẽ, đó là như một ngàn điều vi mô khác nhau ở đây, đúng không?
    Như những điều nhỏ bé, vi mô mà bạn làm bên trong bạn.
    Tôi nói điều đó vì khi tôi đọc cuốn sách về cách thu hút phụ nữ, nó sẽ đưa ra những trò chơi nhỏ, những mẹo nhỏ mà bạn có thể làm. Và ngay cả khi tôi làm những điều đó, ngay cả khi tôi hành động, vẫn có điều gì đó đang diễn ra có nghĩa là những người phụ nữ này không muốn ở bên tôi. Trong một mối quan hệ, tôi có thể, tôi có thể “thu hút” họ. Tôi có thể khiến họ quan tâm đến tôi trong thời gian ngắn, nhưng tôi không thể khiến họ ở bên tôi. Đúng không?
    Và tôi nghĩ điều đó là vì con người có khả năng đồng cảm vô cùng lớn. Những gì bạn cảm nhận bên trong chính là những gì người khác sẽ cộng hưởng với bạn. Vì vậy, ngay cả khi chúng ta nhìn vào podcast này, tại sao podcast này lại thành công đến vậy, Stephen? Đó là vì bạn là người chân thật. Đó là vì bạn thực sự quan tâm đến khoảnh khắc mà bạn trở nên thực sự quan tâm. Mọi người trong khán giả sẽ trở nên thực sự quan tâm.
    Vì vậy, điều này thật điên rồ mà nhiều người không hiểu. Mọi người đều cố gắng thao túng những con người khác để làm những gì bạn muốn. Tôi muốn người này yêu tôi. Nếu bạn muốn trở thành một nhà lãnh đạo, nếu bạn muốn người khác ở bên bạn, điều quan trọng nhất là sự chân thật. Có những nghiên cứu về điều này, rằng nếu bạn nhìn vào cách mà mọi người trong môi trường làm việc đánh giá sự lãnh đạo, sự chân thật đứng ở vị trí hàng đầu.
    Vì vậy, sự chân thật và khả năng vượt qua những thách thức tiêu cực. Đây là hai điều quan trọng nhất để trở thành một nhà lãnh đạo. Nếu bạn nhìn vào các nghiên cứu tâm lý học. Vì vậy, khi bạn nói về những điều nhỏ nhặt mà bạn làm, đó chính xác là những gì tôi làm trong công việc của mình, đúng không? Đó là giúp đỡ mọi người. Không phải là giải quyết vấn đề bên ngoài bạn. Mà là giải quyết vấn đề bên trong này. Và một khi bạn biết cách mà công cụ hoạt động, mọi người sẽ tụ tập xung quanh bạn. Đây chính là điều mà sức hút thực sự là.
    Sự kỳ thị giống như sự chân thật và sự tự tin để đối mặt với những thời điểm khó khăn. Nếu bạn có hai điều này, khi bạn bước vào một căn phòng, mọi người sẽ ngừng những gì họ đang làm và chỉ nhìn bạn.
    Nó thay đổi cách bạn hành xử, đúng không?
    Vì vậy, chúng ta thậm chí biết rằng có một lĩnh vực gọi là tâm sinh lý miễn dịch học.
    Khi bạn tin vào điều gì đó trong tâm trí, nó ảnh hưởng đến não của bạn.
    Khi nó ảnh hưởng đến não của bạn, nó ảnh hưởng đến toàn bộ hệ miễn dịch của bạn.
    Nó ảnh hưởng đến sinh lý của bạn và những người khác cũng nhận ra điều đó.
    Vì vậy, bạn phải giải quyết vấn đề từ bên trong trước.
    Càng giải quyết được nhiều vấn đề bên trong, bạn càng…
    Đúng vậy, điều đó thật sự đúng.
    Và tôi cũng nói điều này từ vị trí của một người lãnh đạo, nhưng cũng là một người sáng lập
    các công ty mà tôi bổ nhiệm các lãnh đạo.
    Và nếu tôi nghĩ lại trong 10 năm qua, mỗi lãnh đạo mà tôi đã bổ nhiệm làm
    Giám đốc điều hành hoặc một vị trí nào đó trong ban giám đốc mà sau đó gặp khó khăn đều không phải là chính họ.
    Chắc chắn rồi.
    Chỉ là…
    Và thật sự…
    Tôi có ba trường hợp trong đầu ngay bây giờ về những lãnh đạo mà tôi đã bổ nhiệm trong 10
    năm qua ở những công ty này và cả ba người họ đều thất bại.
    Và nếu tôi có thể diễn đạt chính xác lý do tại sao họ thất bại, đó là vì họ đang cố gắng
    trở thành những gì họ nghĩ rằng một lãnh đạo nên có và họ không phải là chính mình.
    Và mọi người có thể thấy điều đó.
    Như điều tôi đã nói về hàng ngàn biểu cảm vi mô nhỏ mà bạn không thể kiểm soát
    chỉ xuất hiện một cách vô hình khi bạn…
    Khi bạn cảm thấy một cách nào đó bên trong, đó chính xác là điều mà ba lãnh đạo mà tôi nghĩ đến
    không hiểu.
    Khi tôi quan sát họ trình bày trước đội ngũ, tôi đã nghĩ, Chúa ơi, người đó không phải là chính họ và họ đang cố gắng trở thành một lãnh đạo.
    Và nếu tôi biết điều đó, tôi cá là mọi người khác trong căn phòng này cũng có thể cảm nhận được.
    Và sau đó tôi cũng đã thấy điều ngược lại, nơi các lãnh đạo đã thành công rực rỡ.
    Và bạn chỉ biết rằng người mà tôi đang trải nghiệm ngay bây giờ chính là họ.
    Vì vậy, đó là điều cốt lõi, đúng không?
    Tôi nghĩ rằng thách thức hiện tại là mọi người đang cố gắng trở thành một điều gì đó mà họ không phải, thay vì thực sự hiểu ai là chính mình, cả điều tốt lẫn điều xấu.
    Nói thì dễ hơn làm, phải không?
    Nhưng trong thế giới mà chúng ta đang sống.
    Chà, đó là vì chúng ta không biết cách làm điều đó.
    Ý tôi là, cho đến bây giờ, chúng ta vẫn không biết cách làm điều đó một cách đúng đắn.
    Chúng ta làm điều đó như thế nào?
    Vì vậy, tôi nghĩ có một vài điều cốt lõi mà chúng ta phải bắt đầu làm.
    Điều đầu tiên là bạn phải trở nên ít alexithymic hơn.
    Alexithymia, tôi không biết liệu chúng ta đã nói về điều này trước đây chưa, nhưng alexithymia là sự mù màu đối với trạng thái cảm xúc bên trong của bạn.
    Vì vậy, bạn phải biết bạn đang cảm thấy gì cơ bản là mọi lúc.
    Cảm xúc của chúng ta là nguồn động lực chính của chúng ta.
    Và cảm xúc của chúng ta cũng sẽ, chỉ vì chúng ta tê liệt với cảm xúc của mình không có nghĩa là cảm xúc của chúng ta không hoạt động.
    Vì vậy, chúng ta thấy điều này rất nhiều với công nghệ, nơi công nghệ kìm nén trạng thái cảm xúc bên trong của bạn.
    Bạn không biết bạn đang cảm thấy gì, nhưng điều này thật điên rồ.
    Chỉ vì bạn không nhận thức được sự lo âu của mình không có nghĩa là phần não lo âu của bạn tắt đi.
    Và nếu bạn lo lắng về điều này, có một vài dấu hiệu thực sự thú vị.
    Vì vậy, một điều là dấu hiệu thú vị của cảm xúc bị kìm nén là điều gì xảy ra khi không có gì khác đang diễn ra.
    Nhiều người trong chúng ta nghiện thế giới bên ngoài này.
    Tôi cần phải lướt mạng xã hội.
    Tôi cần phải làm điều gì đó trên mạng xã hội.
    Tôi cần phải năng suất.
    Tôi cần phải nghe podcast.
    Chúng ta không thể ngồi với chính mình.
    Vì vậy, khi bạn đi ngủ vào ban đêm, bạn có thể chỉ cần ngủ một cách tự nhiên không?
    Hay điều gì xảy ra nhiều là cảm xúc bị kìm nén bắt đầu xuất hiện khi chúng ta ngủ.
    Và đây là vấn đề lớn là càng sử dụng nhiều công nghệ, chúng ta rơi vào tình huống kỳ lạ này, nơi một nơi tốt khác mà cảm xúc xuất hiện là trong giấc mơ.
    Vì vậy, chúng ta thực hiện nhiều quá trình cảm xúc của mình khi chúng ta ngủ.
    Bây giờ, vấn đề lớn mà chúng ta thấy ngày nay, đây là một điều ngẫu nhiên, là con người thường xử lý cảm xúc trong suốt cả ngày khoảng 16 giờ.
    Và sau đó, bất cứ điều gì còn lại vào ban đêm sẽ được xử lý khi chúng ta ngủ.
    Chúng ta có những giấc mơ và những điều như vậy.
    Bây giờ điều đang xảy ra là chúng ta không xử lý cảm xúc trong suốt cả ngày. Và vì vậy, bộ não của chúng ta không thể thực sự tiến bộ về mặt cảm xúc vì nó có quá nhiều công việc đã tích lũy. Chúng ta đã kìm nén cảm xúc, kìm nén cảm xúc, kìm nén cảm xúc. Trong trường hợp của tôi, khi tôi nghiện trò chơi điện tử, tôi phải chơi đến mức kiệt sức hoàn toàn vì nếu tôi đi ngủ, tất cả những suy nghĩ này sẽ xuất hiện. Tôi đã thấy một meme hài hước về việc trong suốt cả ngày, chúng ta ngồi thẳng, vì vậy tất cả sự lo âu của chúng ta nằm ở dưới chân. Và khi chúng ta nằm xuống như một chất lỏng, nó sẽ vào trong não của chúng ta. Vì vậy, nếu bạn là người có nhiều cảm xúc tiêu cực khi đi ngủ vào ban đêm, đó là dấu hiệu cho thấy bạn đã kìm nén quá nhiều cảm xúc trong suốt cả ngày. Được rồi, vậy bạn đang nói về tôi đến một mức độ nào đó ở đây. Bây giờ, tôi sẽ không bao giờ phân loại trải nghiệm cảm xúc vào ban đêm là luôn luôn tiêu cực. Đôi khi nó có một chút tiêu cực, nhưng thường thì không tiêu cực, nó chỉ ồn ào. Vì vậy, điều tôi thường làm là tôi xem YouTube cho đến khi tôi ngủ gật hoặc xem một cái gì đó về kẻ giết người hàng loạt cho đến khi tôi ngủ. Còn bạn đời của tôi, cô ấy thì ngược lại, bạn biết đấy, cô ấy là một người thích yoga. Cô ấy có thể, nếu cô ấy nằm trên gối ba phút, cô ấy sẽ ngủ say, đúng không? Cô ấy ngáy. Tôi rất ghen tị với điều đó. Vâng. Và vì vậy, điều bạn cần làm là, nếu bạn có cảm xúc ồn ào, vậy ví dụ nếu nó không tiêu cực nhưng lại ồn ào là gì? Tôi thích cách bạn nói điều đó, nhân tiện. Nó chỉ là tôi, như đang nghĩ về một điều gì đó trong công ty hoặc một trong những doanh nghiệp và nghĩ, được rồi, đây là giải pháp và bây giờ tôi cuối cùng đã tìm ra giải pháp và tôi cần viết bản ghi nhớ này và tôi cần blah, blah, blah, blah, blah, blah, blah, blah, blah. Vâng. Vì vậy, tôi nghĩ rằng điều này rất hợp lý. Bất cứ điều gì đã tích lũy trong suốt cả ngày, bất cứ khi nào bộ não của bạn có thời gian nhàn rỗi, nó sẽ xử lý.
    Đây cũng là điều mà tôi nghĩ nhiều người không nhận ra. Bạn đã ngừng khai thác sức mạnh của tiềm thức của chúng ta. Nếu bạn nhìn vào, chúng ta đều rất logic, đúng không? Chúng ta như kiểu, hãy phân tích đi. Hãy làm điều này. Nếu bạn thực sự nhìn vào nguồn gốc của sự xuất sắc của con người, nó chưa bao giờ là logic. Vậy nên logic là thứ mà chúng ta sử dụng để cung cấp dữ liệu cho tiềm thức hoặc tâm trí vô thức của chúng ta. Và sau đó, tâm trí vô thức của chúng ta sẽ xử lý nó và thực sự tạo ra sự thay đổi động lực. Tôi làm việc với những người nghiện chất kích thích hoặc tôi đã làm việc với một người gần đây có một mối quan hệ không diễn ra tốt đẹp, đúng không? Và điều gì xảy ra là chúng ta như kiểu, tôi không biết phải làm gì. Tôi có nên chia tay không? Tôi có nên không chia tay? Bạn không biết câu trả lời là gì. Và sau đó điều xảy ra là bạn như kiểu, được rồi, để tôi chia tay với họ. Và sau đó bạn chưa thực sự làm việc qua vấn đề đó. Vì vậy, khi bạn chia tay với họ, giờ tôi cảm thấy cô đơn, ôi, có thể họ sẽ nhận tôi lại. Tôi sẽ nhắn tin cho họ dù sao đi nữa. Và sau đó chúng ta thấy sự ping pong này. Nếu bạn cũng đang ping pong trong cuộc sống, tâm trí vô thức của bạn không hoạt động theo cách mà nó nên có. Nếu bạn nghĩ về một cuộc chia tay lành mạnh, điều gì xảy ra là bạn thức dậy một ngày nào đó và bạn như kiểu, đủ rồi, tôi đã xong. Hãy nghĩ về điều đó một chút. Nguồn gốc của sự quyết tâm đó đến từ đâu? Tại sao bạn không thức dậy với điều đó vào ngày hôm trước hoặc tuần trước hoặc tháng trước? Tôi thấy điều này rất nhiều trong tâm lý học về nghiện. Một ngày nào đó, sau 14 năm nghiện rượu, đủ rồi. Và tôi đã xong. Và đó là điều xảy ra với hầu hết mọi người. Họ sẽ bỏ thuốc đột ngột. Như vào một thời điểm ngẫu nhiên nào đó. Nhưng điều đang diễn ra là có rất nhiều công việc vô thức mà bộ não của bạn đang thực hiện, điều này sau đó tạo ra sự quyết tâm. Và điều chúng ta bắt đầu làm là chúng ta không cho phép bộ não của mình làm điều đó vì chúng ta quá bận rộn với thế giới bên ngoài. Chúng ta không trải nghiệm cảm xúc của mình.
    Và nếu chúng ta không xử lý cảm xúc của mình trong suốt cả ngày, thì vào ban đêm, thời điểm mà phần lớn việc học và ghi nhớ diễn ra, đó là lúc chúng ta thực hiện việc củng cố trí nhớ. Nhưng nếu bạn có một đống cảm xúc tích tụ, thì não của bạn không thể học hỏi từ những sai lầm của mình. Vì vậy, điều chúng ta thực sự cần làm là nhận thức nhiều hơn về cảm xúc của mình trong suốt cả ngày và thực hiện một số lượng xử lý cảm xúc trong suốt cả ngày. Điều đó sẽ mở khóa hoặc giải phóng não của bạn để làm tất cả những việc khác vào ban đêm. Làm thế nào? Câu hỏi tuyệt vời. Tôi nghĩ đây là nơi chúng ta trở nên hơi kỹ thuật. Điều đầu tiên tôi muốn nói, đặc biệt là với nam giới, là chúng ta trải nghiệm nhiều cảm xúc hơn trong cơ thể của mình so với những gì thường được chấp nhận trong tâm lý học. Chúng ta đang thấy một số thay đổi về điều này. Một ví dụ rất tốt về điều này cách đây khoảng 10 năm. Tôi khá quan tâm đến y học bổ sung và thay thế dựa trên bằng chứng. Một người mà tôi gặp đã nói, “Này, bạn đã bao giờ nghe về kỹ thuật gõ chưa?” Và tôi đã hỏi, “Đó là gì vậy?” Đó là một cái gì đó gọi là kỹ thuật tự do cảm xúc. Và những gì họ nói với tôi là nếu ai đó có chấn thương, bạn có thể gõ vào họ, bạn có thể trở thành người gõ, và có một cách cụ thể để làm điều đó, sau đó bạn gõ vào những phần nhất định của cơ thể họ, và nó giải phóng chấn thương. Tôi đã nghĩ, “Cái gì vậy?” Nghe có vẻ hoàn toàn vô lý. Nhưng trong suốt thập kỷ qua, đã có một số nghiên cứu về nó. Gần đây có một phân tích tổng hợp được công bố cho thấy rằng kỹ thuật gõ thực sự khá hiệu quả trong việc điều trị chấn thương. Tôi đã nghĩ, “Cái quái gì vậy? Điều này thật điên rồ.” Vì vậy, ngay cả khi chúng ta không hiểu cơ chế là gì, bạn có thể nghiên cứu xem chấn thương của mọi người có cải thiện hay không. Nhưng tôi nghĩ đây chỉ là một trong nhiều điều mà chúng ta đã học về cảm xúc tồn tại trong cơ thể. Đây cũng là một vấn đề lớn mà tôi thấy ngay bây giờ trong hệ thống sức khỏe tâm thần của chúng ta, là phần lớn các nhà trị liệu không có đào tạo về cơ thể vật lý.
    Nhưng nếu chúng ta nghĩ về cơn giận, nó giải phóng adrenaline, ảnh hưởng đến huyết áp, ảnh hưởng đến nhịp tim, ảnh hưởng đến dạ dày và nhu động ruột, thì rất nhiều cảm xúc của chúng ta là thể chất. Vì vậy, điều đầu tiên mà bạn cần làm nếu bạn là một người đàn ông và không hiểu những gì bạn đang cảm thấy là chú ý đến cơ thể của mình. Bạn có cảm thấy căng thẳng không? Bạn có cảm thấy chặt chẽ ở ngực không? Và đàn ông thực sự sẽ sử dụng ngôn ngữ cảm xúc rất tốt miễn là nó liên quan đến thể chất. Vì vậy, tôi sẽ nói với bạn, Steven Mann, có một cô gái gọi cho tôi và cảm giác như cô ấy đá tôi vào chỗ nhạy cảm. Bây giờ, điều đó có nghĩa là gì? Về mặt cảm xúc, điều đó là gì? Tôi không biết. Bạn không biết. Nhưng chúng ta đều biết chúng ta đang nói về điều gì. Chúng ta biết cảm giác đó như thế nào. Ôi trời ơi, bạn ơi. Tôi biết điều đó thật tệ, bạn ơi. Thật tệ khi họ đá bạn vào chỗ nhạy cảm. Ôi trời ơi, bạn ơi. Nó giống như một cú đấm vào bụng. Ôi trời ơi, bạn ơi. Như bạn biết đấy, khi chúng ta có vấn đề về sự tự tin, nó giống như dương vật nhỏ, đúng không? Tôi cảm thấy dương vật của mình nhỏ. Nó giống như làm mất đi sự nam tính. Tất cả những cảm xúc tiêu cực này, chúng ta sử dụng thể chất. Chúng ta sử dụng ngôn ngữ của thể chất. Điều thứ hai mà bạn nên làm là sử dụng cơ thể của mình. Có rất nhiều điều mà bạn có thể làm. Tôi nghĩ rằng thở sâu là một điều thực sự tuyệt vời mà bạn có thể làm. Tập thể dục là rất tuyệt. Ý tôi là, có rất nhiều người mà tôi đã làm việc cùng, họ nói rằng liệu pháp không hiệu quả với họ, nhưng sau một cuộc chia tay, hãy tập luyện, bạn ơi. Chúng ta nghe lời khuyên này và chúng tôi trong cộng đồng y tế đã rất kiêu ngạo vì chúng tôi đã nói, ôi không, bạn nên đi trị liệu nói chuyện. Như vậy là sai. Tập luyện không hiệu quả với bạn. Điều bạn nên làm là đi trị liệu nói chuyện. Điều đó không đúng. Khi điều này có hiệu quả với mọi người, chúng ta nên chú ý đến nó. Và càng nhiều điều chúng ta học về khoa học, chúng ta càng nên kết nối với cơ thể của mình. Vì vậy, điều đầu tiên mà tôi muốn nói là bất cứ khi nào bạn cảm thấy không thoải mái, cảm giác khó chịu đó ở đâu?
    Có một nghiên cứu thực sự thú vị đã lập bản đồ cho mỗi cảm xúc, lên đến 100 cảm xúc khác nhau, liên quan đến các phần khác nhau trong cơ thể. Ví dụ, cơn giận nằm ở ngực, nỗi buồn nằm ở ngực và dạ dày, lo lắng nằm ở não và dạ dày. Bạn có thể lập bản đồ cho mỗi cảm xúc với một cảm giác thể chất cụ thể. Điều thú vị là một khi bạn phát hiện ra cảm xúc, nếu bạn điều chỉnh cảm giác thể chất đó, bạn sẽ cảm thấy tốt hơn về mặt tinh thần.
    Có một ví dụ rất hay về điều này. Nếu bạn nắm chặt nắm tay phải, bạn sẽ cảm thấy tức giận. Còn nếu bạn nắm chặt nắm tay trái, bạn cảm thấy gì khi nắm chặt nắm tay trái? Hãy xem nào. Nó giống như, tôi không biết, cảm giác như một sự giải tỏa. Tôi không biết. Vâng. Thật sự rất thú vị. Có những nghiên cứu cho thấy việc nắm chặt nắm tay phải kích hoạt bán cầu não trái và dẫn đến cơn giận, trong khi nắm chặt nắm tay trái thực sự có thể làm bạn bình tĩnh lại. Đôi khi có thể dẫn đến nỗi buồn, nhưng mọi thứ trong cơ thể đều có tính chất tương hỗ. Mọi thứ giống như một mạch điện. Bạn có thể kích hoạt nó theo một cách nào đó, như tâm trí của bạn ảnh hưởng đến cơ thể và cơ thể của bạn ảnh hưởng đến tâm trí. Ngay cả khi tay thuận của bạn là tay trái. Chúng ta không biết. Được rồi. Thường thì điều này được thực hiện trên những người thuận tay phải. Có thể có một số biến thể, nhưng điều quan trọng vẫn là có một kỹ thuật mà tôi sẽ áp dụng với bệnh nhân trong văn phòng của tôi khi họ sắp có cơn hoảng loạn. Nếu chúng tôi đang làm một số liệu pháp sâu về chấn thương và họ đang bị kích thích sinh lý, tôi sẽ bảo họ chạy nhanh nhất có thể trong 60 giây. Vì vậy, khi bạn chạy thật nhanh trong 60 giây, hãy tập thể dục hết sức có thể. Giống như có ai đó đang đuổi theo bạn, như thể bạn đang bị một con quái vật đuổi. Điều xảy ra là khi chúng ta có sự kích hoạt rất cao của hệ thần kinh giao cảm…
    Hệ thống của chúng ta, phản ứng chiến đấu hoặc bỏ chạy, tự động kích hoạt hệ thần kinh đối giao cảm khi chúng ta hoàn thành. Vì vậy, khi ai đó bị mắc kẹt trong trạng thái lo âu, đó giống như một chu kỳ nuôi dưỡng. Tôi cảm thấy lo âu. Bây giờ nhịp tim của tôi tăng lên. Bây giờ adrenaline được giải phóng. Adrenaline di chuyển đến não của tôi và khiến tôi cảm thấy lo âu hơn. Tôi có nhiều suy nghĩ lo âu hơn. Vì vậy, điều này trở thành một chu kỳ. Làm thế nào để bạn phá vỡ chu kỳ này? Bạn thực sự kích hoạt hệ thần kinh giao cảm mạnh đến mức cơ thể phải kích hoạt hệ thần kinh đối giao cảm. Điều này có thể khá khó khăn vì khi mọi người đang gặp khó khăn, họ thường có động lực thấp hơn. Đúng không? Vâng. Vì vậy, họ gặp khó khăn hơn khi đến phòng tập thể dục. Đó là lý do tại sao bạn có thể thực hiện một bài chạy 60 giây, như thực sự tôi đã từng có một văn phòng trên Đại lộ Commonwealth và tôi sẽ đi ra ngoài với bệnh nhân của mình và chúng tôi sẽ chạy nhanh nhất có thể hoặc thực hiện nhiều động tác chống đẩy nhất có thể. Thú vị. Một điều điên rồ là khi chúng ta cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình bằng cách làm dịu bản thân, như nếu bạn nói với ai đó đang tức giận, “Này, bình tĩnh lại.” Điều gì xảy ra? Họ không bình tĩnh lại. Vâng. Không hề. Điều đó kích thích họ. Đúng không? Vì vậy, bạn cần làm ngược lại. Đôi khi bạn cần phải chấp nhận bất kỳ cảm xúc nào mà bạn đang cảm thấy. Kích hoạt sinh lý của bạn và nó sẽ làm dịu cảm xúc của bạn. Tôi chưa đọc cuốn sách nhưng tôi rất thích tiêu đề của cuốn sách, “Cơ thể giữ điểm số.” Và tôi đã xem một tóm tắt của cuốn sách đó và một trong những điều nó nói đến trong cuốn sách là vai trò của yoga như một trong những điều thực sự giúp mọi người trong những tình huống sức khỏe tâm thần đột ngột. Và tôi tự hỏi liệu điều đó có trùng lặp với những gì bạn đang nói ở đây không. Tôi không tập yoga nhưng nhiều người tập yoga gần như xem đó như một hình thức trị liệu và dường như có rất nhiều nghiên cứu về yoga như một cách để giúp giảm căng thẳng, sức khỏe tâm thần của chúng ta, với trầm cảm, lo âu và tất cả những điều này. Bạn nghĩ gì về yoga?
    Tôi nghĩ điều đó thật tuyệt vời.
    Vì vậy, tôi đã là một sinh viên rất nghiêm túc về yoga trong khoảng bảy năm.
    Gần đây, tôi đã khôi phục lại việc thực hành yoga của mình.
    Tôi nghĩ yoga thực sự có khả năng biến đổi cho những người trải qua chấn thương.
    Tôi nghĩ nó có thể đạt được những kết quả sức khỏe mà chúng ta chưa thực sự nhận thức đầy đủ.
    Và lý do đơn giản cho điều đó là bạn phải xem xét các nghiên cứu về yoga.
    Vì vậy, thường thì khi chúng tôi thực hiện một nghiên cứu khoa học, chúng tôi muốn rất cẩn thận từ góc độ quy trình khoa học.
    Chúng tôi sẽ lấy hai nhóm người, 200 người.
    Vì vậy, nhóm số một là 100, nhóm số hai cũng là 100.
    Chúng tôi sẽ dạy 100 người yoga và sau đó chúng tôi sẽ đo lường những gì xảy ra sau 12 tuần.
    100 người còn lại sẽ làm một cái gì đó như tập thể dục.
    Vì vậy, điều quan trọng mà chúng ta phải hiểu về các nghiên cứu về yoga là chúng ta đang lấy những người mới bắt đầu và dạy họ yoga.
    Họ vẫn là những người mới bắt đầu vào cuối nghiên cứu và chúng tôi thấy một số lợi ích về sức khỏe.
    Có rất ít nghiên cứu về những người thực hành yoga.
    Có rất nhiều nghiên cứu về yoga nhưng một yogi thì rất khác so với yoga.
    Vì vậy, khi bạn trở thành một chuyên gia trong yoga, tôi tự mình làm công việc này và tôi dạy cho bệnh nhân của mình những điều như vậy.
    Bạn sẽ học được rất nhiều về cách mà tâm trí của bạn hoạt động.
    Tôi nghĩ có rất nhiều mối tương quan với CBT nhưng yoga sẽ dạy chúng ta, ví dụ, về cái tôi của chúng ta.
    Và làm thế nào bạn biết được tâm trí của bạn có hoạt động đúng hay không?
    Như bạn đã nói trước đó khi chúng ta đang nói chuyện, bạn đã đề cập, làm thế nào tôi biết được tôi sai hay đối tác của tôi sai?
    Làm thế nào bạn biết tâm trí của bạn đang hoạt động đúng cách?
    Một trong những vấn đề lớn nhất trên thế giới ngày nay là tâm trí của bạn đưa ra những kết luận.
    Làm thế nào bạn biết kết luận của bạn là đúng hay sai?
    Đôi khi nó đúng, đôi khi nó sai.
    Và chúng ta chỉ giả định rằng không có cách nào để biết sự khác biệt.
    Điều đó không đúng.
    Vì vậy, nếu tâm trí của bạn hoạt động theo cách thuần khiết, không bị thiên lệch nhận thức, mà chúng ta cũng biết một cách khoa học, thì tâm trí của bạn sẽ đưa ra những kết luận đúng đắn.
    Vậy câu hỏi là làm thế nào để loại bỏ thiên kiến nhận thức khỏi tâm trí?
    Đó là điều mà môn yoga dạy chúng ta.
    Vì vậy, có hai điều cần xem xét nếu bạn muốn biết liệu tâm trí của bạn có đang suy nghĩ rõ ràng hay không.
    Đầu tiên, bạn đang cảm thấy những cảm xúc gì?
    Và nếu bạn nói rằng bây giờ tôi đang logic, tôi không cảm thấy bất kỳ cảm xúc nào, thì đó là không chính xác.
    Không có thời điểm nào trong 24 giờ một ngày, 365 ngày trong năm mà máu không chảy đến các mạch cảm xúc trong não của bạn.
    Bạn không bao giờ không cảm thấy bất kỳ cảm xúc nào.
    Vì vậy, điều đầu tiên chúng ta cần làm là hiểu rằng yoga dạy chúng ta điều này.
    Tác động cảm xúc của những suy nghĩ của chúng ta là gì?
    Điều lớn thứ hai là cái tôi đang nói gì?
    Nếu cái tôi của bạn đang hoạt động, cái tôi của bạn sẽ tạo ra những thiên kiến nhận thức.
    Tôi cảm thấy không an toàn.
    Vì vậy, những gì tôi sẽ làm là thực hiện một số bài tập tâm lý để hạ thấp người khác và nâng cao bản thân mình.
    Bây giờ, những gì bạn đang làm là tập thể dục tâm lý.
    Bạn đang thêm một thiên kiến nhận thức để giúp bản thân cảm thấy tốt hơn.
    Vì vậy, yoga từ cấp độ sinh lý sẽ làm dịu hoặc cân bằng hệ thần kinh của chúng ta.
    Bạn biết đấy, nó có thể làm những điều như thay đổi nhịp thở của chúng ta.
    Khoảng 18 phút thực hành yoga là những gì cần thiết để ngừng sản xuất cortisol trong não của chúng ta.
    Vì vậy, chúng ta biết rằng cortisol sẽ ảnh hưởng đến đủ loại thứ.
    Yoga hoạt động ở cấp độ sinh lý.
    Nó chắc chắn rèn luyện chúng ta về mặt tinh thần.
    Vì vậy, tôi nghĩ yoga là hệ thống đào tạo tâm lý mạnh mẽ nhất tồn tại trên thế giới.
    Vậy làm thế nào để bạn kiểm soát những ham muốn của mình?
    Làm thế nào để bạn kiểm soát những nhận thức của mình?
    Tất cả những thứ đó.
    Có rất nhiều liệu pháp chữa lành chấn thương tốt có thể xảy ra trong yoga, điều này liên quan đến một khái niệm hơi khác.
    Vì vậy, tôi nghĩ yoga cực kỳ hữu ích và cực kỳ mạnh mẽ.
    Chữa lành chấn thương.
    Tôi đã xem một cái gì đó khi bạn nói về cách mà những người đã trải qua chấn thương gần như hoạt động trong trạng thái phòng thủ trong cuộc sống của họ.
    Và trước đó, chúng ta đã nói rằng, bạn biết đấy, mọi người có những câu chuyện mà họ đã tự kể cho mình.
    Tôi lười biếng.
    Tôi là như vậy.
    Tôi là như thế.
    Nhưng khi tôi nghe bạn nói một cách rõ ràng về cách mà chấn thương khiến chúng ta sống trong trạng thái phòng thủ,
    nó khiến tôi hiểu rằng có thể có rất nhiều người mà tôi biết trong cuộc sống của mình không có động lực rõ ràng
    và dường như gặp khó khăn với những điều như kỷ luật.
    Chúng ta cần hiểu điều gì về bản chất của chấn thương và tác động của nó đối với chúng ta liên quan đến khả năng hiện diện và đạt được mục tiêu của chúng ta?
    Câu hỏi thật đẹp.
    Vì vậy, đây là một trong những điều mà khi tôi phát hiện ra, nó đã thay đổi cuộc sống của tôi và thay đổi cả cho bệnh nhân của tôi.
    Hãy nhìn vào những người, có hai loại người trong cuộc sống.
    Có những người có kế hoạch và mục tiêu và làm việc hướng tới những mục tiêu đó.
    Họ như kiểu, tôi sẽ dậy hôm nay và tôi sẽ tiến tới mục tiêu của mình.
    Tôi muốn đạt được điều này trong cuộc sống.
    Tôi sẽ cải thiện bản thân ở lĩnh vực này.
    Và sau đó là những người còn lại trong chúng ta, những người như kiểu, tôi không biết những người này làm thế nào.
    Như kiểu, tôi dậy hôm nay và tôi vật lộn.
    Tôi sử dụng rất nhiều sức mạnh ý chí.
    Tôi cố gắng tạo ra thói quen.
    Bạn biết đấy, tôi đang cố gắng giống như những người sản xuất hiệu quả.
    Nhưng trạng thái mặc định của tôi, nếu bạn để tôi làm những gì tôi muốn, tôi sẽ không làm gì cả.
    Bây giờ, chúng ta nhìn vào điều này và tự hỏi, điều này hoạt động như thế nào?
    Những người này có khác biệt cơ bản không?
    Vì vậy, chấn thương là sự khác biệt lớn ở đây.
    Vậy hãy hiểu rằng khi chúng ta phát triển như những đứa trẻ, nếu chúng ta lớn lên trong một môi trường chấn thương, điều sẽ xảy ra là có một cái gì đó gọi là mất đi chiều kích tương lai.
    Vì vậy, tôi sẽ đưa ra một ví dụ về điều này, đúng không?
    Giả sử tôi đến gặp cha mẹ và nói, Này, tôi muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật.
    Tôi có thể mời bạn bè đến không?
    Và sau đó cha mẹ nói, chắc chắn rồi.
    Ngày hôm sau, cha mẹ say rượu, họ tức giận với tôi.
    Họ nói, không có bữa tiệc sinh nhật.
    Vì vậy, điều sẽ xảy ra nếu bạn nhìn vào việc nuôi dạy trẻ trong môi trường chấn thương là trẻ em không thể lập kế hoạch cho tương lai.
    Bất kỳ loại tương lai nào mà bất kỳ loại tự chủ nào mà chúng thể hiện, một người cha mẹ bạo hành
    Sẽ ngừng lại.
    Bạn biết đấy, và đây cũng là những bậc phụ huynh kiểm soát rất cao.
    Chúng ta thấy điều này rất nhiều trong các nền văn hóa châu Á và Nam Á, nơi mà cha mẹ thường nói: bạn phải làm điều này và bạn phải làm điều kia.
    Không được sử dụng ma túy, không được hẹn hò, bạn sẽ học tập, bạn sẽ học đàn piano.
    Vì vậy, điều chúng ta thực sự đang làm là, chúng ta thấy rất nhiều trẻ em có tài năng nhưng lại dừng lại sau này trong cuộc sống vì trong những môi trường nuôi dạy này, chúng ta đã loại bỏ khả năng tự chủ.
    Khi một đứa trẻ cố gắng thể hiện bản thân, chúng ta lại ngăn cản điều đó.
    Điều thứ hai xảy ra là chấn thương liên quan đến việc sống sót hôm nay.
    Tôi đã làm việc với một bệnh nhân, người mà có thể nhận biết trong vòng 60 giây đến 5 phút khi cha của họ về nhà, liệu họ có bị đánh hôm nay hay không.
    Và khi mọi người lớn lên trong những môi trường chấn thương, và không nhất thiết phải là bạo lực thể chất, nó có thể là sự kiểm soát rất cao.
    Nó có thể là những đứa trẻ bị “parentified” cũng là một dạng chấn thương, nơi mà bạn có một bậc phụ huynh bị bệnh mãn tính và phụ thuộc vào đứa trẻ để chăm sóc mọi thứ.
    Điều đó cũng là chấn thương.
    Bởi vì sau đó, điều xảy ra là não của bạn nhìn vào ngày của bạn và không có lý do gì để lên kế hoạch cho ngày mai.
    Tất cả tài nguyên của não bạn đều tập trung vào việc sống sót hôm nay.
    Làm thế nào để tôi không bị lạm dụng?
    Làm thế nào để tôi đảm bảo rằng cha mẹ tôi không chú ý đến tôi?
    Những đứa trẻ lớn lên trong môi trường chấn thương học cách trở nên vô hình.
    Và sau đó, một điều rất quan trọng xảy ra trong não, nơi mà nó ngừng lập kế hoạch cho tương lai vì bất kỳ kế hoạch nào cho tương lai có thể thay đổi tùy thuộc vào việc cha mẹ bạn có say rượu hay không.
    Và nếu tôi định tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, tôi đã nói với tất cả bạn bè và rồi bị hủy.
    Điều đó thật đau đớn.
    Vì vậy, điều gì xảy ra khi chúng ta bị chấn thương là chúng ta rơi vào chế độ sinh tồn.
    Chúng ta vào chế độ bảo vệ.
    Và điều này thậm chí còn được phản ánh về mặt sinh lý, nơi mà chúng ta có hai trạng thái của cơ thể.
    Chúng ta có trạng thái dị hóa, nơi mà chúng ta đang phá vỡ mọi thứ.
    Chúng ta đang cố gắng sống sót trong khoảnh khắc này. Và chúng ta có trạng thái đồng hóa khi chúng ta đang xây dựng cho tương lai. Vì vậy, khi tôi gặp một con hổ và tôi có một cơn bùng phát cortisol, cortisol sẽ phá vỡ mô cơ của tôi để cung cấp cho tôi đủ năng lượng để sống sót. Chúng ta đang hy sinh tương lai để lên kế hoạch sống sót trong hiện tại. Và điều đó xảy ra ở mức độ sinh lý. Nó xảy ra ở mức độ tâm lý. Vì vậy, khi bạn lớn lên trong một môi trường chấn thương, nơi bạn bị trừng phạt vì nghĩ về tương lai, bạn không thể lên kế hoạch cho bất cứ điều gì vì môi trường gia đình của bạn quá hỗn loạn. Không có quy tắc, không có tổ chức. Và bạn chỉ tập trung vào việc sống sót. Điều đó trở thành một phần không thể tách rời. Và điều gì xảy ra khi những người này lớn lên là họ bị ràng buộc bởi các kích thích bên ngoài. Nếu có một loại áp lực nào đó từ môi trường bên ngoài, thì tôi có thể hành động. Nhưng tôi không thể có được động lực nội tại chút nào. Bởi vì bây giờ có một thời hạn bên ngoài, tôi phải sống sót qua thời hạn đó. Vì vậy, họ rơi vào chế độ sống sót thay vì có thể nhìn về tương lai. Và điều đó thực sự làm tê liệt vì nó giống như phần não của họ lập kế hoạch cho tương lai đã bị vô hiệu hóa. Vĩnh viễn. Không. Điều đó có thể được tái cấu trúc. Nó chỉ bị vô hiệu hóa theo cách này, đúng không? Vì vậy, đó là trạng thái mặc định của bạn. Và sau đó, những gì chúng ta phải làm là gỡ bỏ điều đó. Vậy điều đó có nghĩa là các bậc phụ huynh cho phép con cái họ có nhiều quyền tự chủ hơn khi còn nhỏ thường giỏi hơn trong việc đối mặt với cuộc sống và những bậc phụ huynh kiềm chế quyền tự chủ của con cái cuối cùng lại gặp khó khăn? Chắc chắn rồi. Vì vậy, chúng ta có thể nhìn vào cái gọi là nuôi dạy con cái theo kiểu có thẩm quyền so với nuôi dạy theo kiểu độc tài. Được rồi. Vì vậy, có hai loại nuôi dạy con cái mà mọi người có thể thực hiện. Một là nơi tôi sẽ hỗ trợ con mình, nhưng tôi sẽ cho chúng quyền tự chủ. Tôi sẽ cung cấp cho chúng cấu trúc và rào cản, nhưng chúng có thể hoạt động độc lập ở một mức độ nhất định. Điều đó dẫn đến những kết quả tốt nhất so với những bậc phụ huynh kiểm soát cao.
    Cha mẹ kiểm soát con cái quá mức thường có kết quả tồi tệ hơn trong cuộc sống.
    Vì vậy, ngay cả khi họ thành công theo cách nào đó, đúng không?
    Và tôi thậm chí đã ở trong tình huống như khi tôi chín tuổi, bố tôi đã nói với tôi và anh trai tôi rằng, khi lớn lên, tôi sẽ trở thành một luật sư, còn anh trai tôi sẽ trở thành bác sĩ.
    Không có câu hỏi nào về điều đó.
    Tôi phải trở thành bác sĩ.
    Và rồi anh trai tôi lớn hơn, anh ấy đã vào trường luật.
    Vì vậy, tôi cảm thấy mình phải, tôi phải vào trường y.
    Và điều gì đã xảy ra là tôi đã gặp rất nhiều khó khăn với sự độc lập khi tôi ở đại học và đã bỏ học và tất cả những thứ như vậy.
    Và tôi đã làm việc với rất nhiều người trong thời gian thực tập, tôi đã điều hành một chương trình mà tôi thực hiện như, bạn biết đấy, chăm sóc sức khỏe cho các bác sĩ thực tập, bác sĩ phẫu thuật, bác sĩ cấp cứu.
    Và điều tôi thấy là rất nhiều người trong số này đã đầu tư rất nhiều thời gian vào giấc mơ này, nhưng họ không hạnh phúc.
    Vì vậy, bây giờ họ chỉ đang sống theo chế độ tự động và họ không biết phải làm gì về điều đó.
    Họ không hạnh phúc, nhưng bây giờ họ cảm thấy bị mắc kẹt.
    Họ đã cam kết với con đường này.
    Vậy làm thế nào để chúng ta có thể thay đổi bản thân nếu chúng ta là một trong những người cảm thấy mình đang chơi một trò chơi trong cuộc sống?
    Làm thế nào để chúng ta trở thành một kẻ tấn công?
    Làm thế nào để chúng ta trở nên độc lập và tự khởi xướng như bạn đã mô tả?
    Có một hệ thống, một cách, một quy trình nào không?
    Vâng.
    Vì vậy, tôi nghĩ, điều này khá phức tạp, nhưng tôi nghĩ chúng ta biết có một vài bước khác nhau liên quan.
    Bước đầu tiên là bạn phải cảm thấy an toàn.
    Vì vậy, nếu bạn đang ở trong một tình huống cuộc sống mà bạn liên tục bị căng thẳng, điều đó sẽ ngăn chặn khả năng tái cấu trúc thần kinh của bạn.
    Vì vậy, điều đầu tiên mà tôi khuyên mọi người là như, bạn biết đấy, nếu bạn đang ở trong một mối quan hệ độc hại, nếu bạn đang ở trong một gia đình bạo hành, hãy làm bất cứ điều gì bạn có thể để tạo ra một khoảng an toàn trong cuộc sống của bạn vì sự phát triển phải đến từ đó.
    Vì vậy, đó là những điều rất cơ bản.
    Điều thứ hai mà chúng ta phải làm là học cách điều chỉnh cảm xúc của mình.
    Vì vậy, nếu chúng ta không biết, trước hết, chúng ta đang cảm thấy gì, thì cảm xúc của chúng ta sẽ hành động theo những cách rất tự hủy hoại.
    Chúng ta cần phải giải tỏa cảm xúc tiêu cực của mình, vì nếu không, cảm xúc tiêu cực sẽ tiếp thêm năng lượng cho những thứ như nghiện ngập.
    Vì vậy, nếu tôi không có cách lành mạnh để xử lý cảm xúc của mình, thì bộ não của tôi, vì đang cố gắng sinh tồn, sẽ bắt đầu uống rượu vì đó là điều duy nhất có tác dụng.
    Vì vậy, chúng ta cần phát triển một mức độ điều chỉnh cảm xúc nào đó.
    Bây giờ đây là điều thực sự thú vị.
    Vì vậy, nếu bạn nhìn vào, Stephen, hãy nói về bạn một chút.
    Có được không?
    Tôi đang đùa.
    Vậy bạn là người sống sót hay bạn đang nhìn về phía trước?
    Tôi đang nhìn về phía trước.
    Điều đó hoạt động như thế nào với bạn?
    Bạn có thể nhìn về phía trước như thế nào?
    Kinh nghiệm bên trong của bạn là gì?
    Tôi luôn nhìn về phía trước.
    Tôi luôn phải nhìn về phía trước.
    Tôi không thực sự có sự lựa chọn nào trong cuộc sống, tôi không nghĩ vậy.
    Tôi nghĩ cha mẹ tôi đã quá vắng mặt đến nỗi tạo ra một môi trường mà tôi không có sự lựa chọn.
    Nó giống như nếu bạn muốn tiền ăn trưa, nó sẽ không tự nhiên xuất hiện từ đâu cả.
    Nếu bạn muốn ăn hôm nay, nó sẽ không tự nhiên xuất hiện.
    Cha mẹ không có ở nhà, vì vậy bạn phải tự tìm cách giải quyết.
    Tôi cũng đã có những áp lực bên ngoài giống như việc cố gắng hòa nhập ở trường hoặc tất cả những áp lực mà bất kỳ ai cũng có, nhưng tôi đã thiếu sự chỉ đạo, vì vậy tôi phải tự tìm ra và thực hiện các thí nghiệm.
    Vì vậy, khi trở thành người lớn, tôi vẫn đang làm điều đó bây giờ.
    Điều đó làm tôi sợ hãi.
    Vì vậy, tôi đoán rằng nếu bạn cố gắng ngồi yên, bạn sẽ bắt đầu hoảng loạn.
    Ôi, tôi thực sự gặp khó khăn với sự tĩnh lặng.
    Được rồi.
    Vì vậy, bạn có một vấn đề khác.
    Bạn có thấy rằng tôi là một kẻ tâm thần hay gì đó không?
    Bạn đã tìm ra điều gì?
    Không, ý tôi là, bạn không thể ngồi yên, đúng không?
    Vì vậy, đây là chấn thương.
    Tôi không thể chẩn đoán bạn với bất kỳ điều gì, nhưng đây thực sự là một ví dụ tuyệt vời vì năng suất của bạn đang chạy trốn khỏi một cái gì đó.
    Điều đó có hợp lý không?
    Có, 100%.
    Đúng không?
    Thật điên rồ.
    Bạn không đang chạy về phía một cái gì đó.
    Bạn không đang xây dựng một cái gì đó.
    Bạn đang thực sự xây dựng một cái gì đó.
    Bạn đang xây dựng một điều tuyệt vời.
    Đúng vậy.
    Và tôi thấy điều này rất nhiều.
    Đó là một khái niệm mà tôi gọi là nhiên liệu độc hại, đúng không, nơi mà bạn cảm thấy, ôi trời ơi, trừ khi tôi xây dựng một cái gì đó vì bạn đang hoảng loạn.
    Nếu tôi không làm điều đó cho bản thân mình, thì không ai sẽ làm điều đó cho tôi.
    Thật buồn cười, anh bạn.
    Có phải không?
    Đúng vậy.
    Đúng không?
    Vì vậy, chúng ta đang nói về việc có con một ngày nào đó, bạn có muốn con bạn có thể dựa vào bạn hay bạn muốn chúng lớn lên trong một môi trường mà chúng không thể dựa vào ai cả?
    Nếu chúng muốn làm điều đó, nếu chúng muốn có tiền ăn trưa, chúng phải ra ngoài và kiếm lấy.
    Tôi muốn chúng có thể dựa vào tôi và ông bà của chúng.
    Bạn đang cảm động.
    Đúng vậy.
    Tại sao?
    Bạn có cảm động không?
    Không, vì tôi đã quen với điều đó.
    Tôi đã quen với nó.
    Đúng vậy.
    Đối với tôi, không có gì, khi bạn nói điều đó thật buồn, tôi cảm thấy, thật sự, đó chỉ là cuộc sống của tôi.
    Đó là cuộc sống của tôi.
    Vậy bạn có hiểu ý tôi không?
    Bây giờ đây là một điều tuyệt vời, tôi đang cảm động vì bạn đang cảm động.
    Bạn có ý gì?
    Chỉ vì bạn không cảm thấy điều đó không có nghĩa là nó không kích hoạt, đúng không?
    Vì vậy, tôi biết bạn không, điều này là bình thường với tôi.
    Nó buồn và bạn thì tê liệt, đúng không?
    Vì vậy, một lần nữa, bạn đã tiếp xúc với điều này nhiều lần, nhưng bạn nghĩ, như vậy, làm thế nào tôi biết, tôi có phải là một người tâm linh không mà biết rằng, được rồi, nếu bạn cố gắng ngồi yên, bạn sẽ hoảng loạn?
    Không, tôi đang nhận điều đó từ bạn.
    Điều đó có hợp lý không?
    Đúng vậy.
    Đúng vậy.
    Một phần trong đó là hợp lý.
    Nhưng như bạn biết, bạn nói, tôi đang mong chờ, chỉ là cách bạn nói điều đó ngụ ý cho tôi, như những gì đang diễn ra trong tâm trí bạn.
    Có một sự tuyệt vọng trong động lực tiến về phía trước của bạn.
    Đúng vậy.
    Đó không phải là điều tốt.
    Đúng không?
    Nhưng vấn đề là bạn yêu điều đó.
    Bạn yêu điều đó vì nếu bạn không có nó, bạn sẽ ở đâu?
    Một trăm phần trăm.
    Tôi hoàn toàn đồng ý với mọi điều bạn đang nói.
    Bạn không trả lời câu hỏi.
    Ôi, bạn muốn tôi trả lời câu hỏi à?
    Tôi sẽ ở đâu?
    Tôi muốn bạn suy nghĩ về lý do tại sao bạn lại khó khăn trong việc trả lời câu hỏi.
    Tôi thậm chí còn chưa nghe thấy câu hỏi.
    Được rồi.
    Tôi sẽ ở đâu?
    Điều đó thật thú vị tự nó.
    Vâng.
    Tôi thậm chí còn không biết đó là một câu hỏi.
    Vậy tôi sẽ ở đâu nếu tôi không có nó?
    Tôi không biết.
    Và tôi nghĩ về điều này rất nhiều.
    Tôi nghĩ về điều này suốt thời gian vì đôi khi bạn có thể, như, mơ mộng về việc sống một cuộc sống hoàn toàn khác.
    Và tôi đặt mình ở đó trên bãi biển hoặc ở Bali hay một nơi nào đó và tôi chỉ nghĩ, như, tôi sẽ rất khó chịu.
    Nhưng khó chịu, không phải theo nghĩa là, như, bực bội, mà khó chịu theo nghĩa, như bạn đã nói, là không thể ngồi yên.
    Tôi sẽ rất, như, tôi sẽ kết thúc việc xây một cái chòi hoặc tôi sẽ kết thúc, như, bạn biết đấy, vâng.
    Khi tôi có giấc mơ đó về việc bỏ trốn khỏi cuộc sống của mình và bắt đầu từ con số không trên một bãi biển nào đó, tôi nghĩ, tôi sẽ chỉ tìm thấy mình trở lại đây một lần nữa vì tôi sẽ làm điều gì đó trên cái chòi mà sẽ, tôi sẽ xây một tòa nhà chọc trời trên cái chòi hoặc gì đó.
    Chấn thương không thực sự là từ đúng, nhưng nó cũng là từ đúng.
    Vì vậy, đây là điều tôi muốn nói.
    Bạn bị kiểm soát bởi những xung lực này bên trong bạn.
    Tôi sẽ nói có.
    Thật điên rồ, đúng không?
    Tôi luôn so sánh nó với việc bị thúc đẩy và kéo đi và tôi nghĩ, tôi bị kéo một chút.
    Vâng.
    Và tôi thích cụm từ nhiên liệu độc hại của bạn.
    Đúng.
    Vì vậy, tất cả sự phát triển của bạn và đây là điều xảy ra là đây là lý do tại sao đàn ông lại bị mắc kẹt trong vòng lặp này vì đó là cách duy nhất chúng tôi biết để tự thúc đẩy bản thân, đúng không?
    Đó là chạy trốn khỏi sự hoảng loạn, sử dụng nỗi sợ hãi và có thể điều này hơi quá.
    Nhưng tôi nghĩ, như, bạn biết đấy, tôi sẽ đặt cược tiền rằng có một thời điểm trong cuộc đời bạn khi bạn là một người không ai biết đến và bạn đã nghĩ, chết tiệt, không bao giờ nữa.
    Và bạn đã nghĩ, tôi sẽ bỏ trốn, như, tôi sẽ không bao giờ làm điều này nữa.
    Nó thật sự đau đớn đến mức không thể tưởng tượng nổi.
    Và rồi đó là điều thúc đẩy bạn.
    Và nếu bạn dừng lại, tôi cá rằng nỗi hoảng sợ mà bạn cảm thấy rất, rất liên quan đến khoảnh khắc đó trong cuộc đời bạn khi bạn nói, không bao giờ nữa. Ai biết được? Đúng. Được rồi. Không, đúng vậy. Ý tôi là, thật buồn cười vì tôi nghĩ tôi đã suy nghĩ khi bạn nói điều đó và tôi đã phản ánh về ngày hôm đó khi tôi còn trẻ và tôi đi bộ đến công viên này. Đó là vào ban đêm và một đứa trẻ tên là Sam, nó bắt đầu gọi tôi bằng từ N. Và trong khoảnh khắc đó, bạn có, tôi không biết tại sao tôi luôn nghĩ về khoảnh khắc này, nhưng bạn có một sự ngắt kết nối thực sự vì tôi là đứa trẻ da đen duy nhất ở đó. Dù sao thì đây cũng là Devon vào năm 1990, bất kỳ năm nào. Và tôi nghĩ chúng tôi khác nhau quá nhiều, gia đình chúng tôi cũng khác nhau quá nhiều. Và chỉ cần khoảnh khắc đó cảm thấy hoàn toàn ngắt kết nối vì bạn không giống bất kỳ ai khác. Bạn không nghe giống bất kỳ ai khác. Bạn có tóc xoăn, màu da khác và cảm giác ngắt kết nối thực sự đó. Và tôi nghĩ rằng điều đó đã thấm nhuần vào nhiều phần trong quá trình lớn lên của tôi, đó là sự xấu hổ, sự không tự tin, sự ngắt kết nối này. Và rồi bạn cộng thêm điều đó với việc cha mẹ bạn không có ở nhà. Vì vậy, khi tôi nói về việc cha mẹ tôi không có nhiều ở nhà khi tôi còn nhỏ, tôi vẫn cảm thấy sự ngắt kết nối và sự xấu hổ, nhưng bây giờ tôi có một khoảng trống lớn để làm điều gì đó về nó, có nghĩa là tôi có thể bắt đầu một doanh nghiệp, tôi có thể bán một số thứ. Tôi có thể mua một đôi giày và những đôi giày đó sẽ giúp tôi hòa nhập vì mọi người khác đều có những đôi giày đó. Vì vậy, đó là một vòng xoáy như vậy. Và khi bạn lớn lên, tôi có thể nhận thức được điều đó bao nhiêu tùy thích. Điều đó không có nghĩa là nó sẽ giúp ích nhất thiết vì có sự khác biệt, rõ ràng, như bạn biết, giữa việc nhận thức về một điều gì đó và sau đó có thể kiểm soát điều đó. Không, không có sự khác biệt. Đây là cách chúng ta bắt đầu cuộc trò chuyện. Không, không có sự khác biệt. Ồ, không phải sao? Đó có phải là một quá trình logic không? Chờ đã. Chờ đã. Tuyệt.
    Vậy tôi không, tôi có thể hỏi, chúng ta có thể đi xa hơn một chút không?
    Một trăm phần trăm.
    Được rồi.
    Bạn thật thú vị, đúng không?
    Bạn cảm thấy xấu hổ.
    Bạn cảm thấy nhỏ bé.
    Đúng vậy.
    Bạn cảm thấy như bạn không có sự tôn trọng của ai cả, đúng không?
    Và vì vậy bạn đã làm một điều đẹp đẽ.
    Khi ai đó nhìn vào bạn, họ thấy gì bây giờ?
    Điều ngược lại.
    Vâng.
    Nói cho tôi biết.
    Họ thấy gì, khi họ nhìn vào tôi?
    Có lẽ họ thấy, um, sự tự tin.
    Họ có lẽ thấy ai đó khá tự tin vào bản thân.
    Chắc chắn rồi.
    Đúng vậy.
    Bạn có một điều gì đó rất tinh tế, bạn ạ.
    Chúng ta sẽ đi vào những điều rất tinh tế.
    Có thể điều đó không có nghĩa gì.
    Có rất nhiều lớp trong việc thể hiện sự tự tin và bạn đã chạm vào một sự tự tin chân thật.
    Còn có một điều tinh tế nữa vì bạn ăn mặc rất cẩn thận, đúng không?
    Bạn không ăn mặc theo cách mà những người bình thường cố gắng gây ấn tượng.
    Bạn muốn gây ấn tượng một cách chân thật.
    Điều đó có nghĩa không?
    Vâng.
    Tôi sẽ không tìm cách nào để gây ấn tượng.
    Bạn sẽ thực sự gây ấn tượng.
    Điều đó có nghĩa không?
    Vâng, tôi đoán vậy.
    Nhưng đây là điều tinh tế.
    Nó vẫn còn đó.
    Cơn hoảng loạn vẫn còn đó.
    Bạn biết tại sao không?
    Bởi vì bạn vẫn quan tâm đến việc gây ấn tượng, đúng không?
    Nó chân thật, gây ấn tượng, chắc chắn rồi, nhưng vẫn quan trọng để gây ấn tượng.
    Và miễn là điều đó còn tồn tại, như cơn hoảng loạn và điều đó, tất cả đều là một.
    Đó là sự thật 100%.
    Và tôi đã có một tác giả trên podcast của mình, người đã viết một cuốn sách có tên là “Status”.
    Và đó là khi tôi có một cơn choáng trong đầu vì, bạn biết đấy, tôi đã nói, tôi đã từng mặc Louis Vuitton trước khi tôi 25 tuổi.
    Tôi nghĩ đó là khi tôi từ bỏ việc quan tâm đến địa vị và ấn tượng.
    Và sau đó anh ấy nói, không, nếu bạn nghĩ về những tỷ phú, họ chỉ chơi một trò chơi địa vị khác.
    Các logo trở nên nhỏ hơn vì bây giờ Louis Vuitton sẽ khiến tôi trông như một kẻ ngốc.
    Nó thực sự sẽ, thực sự làm giảm địa vị của bạn.
    Họ chỉ, họ bắt đầu chơi những trò chơi về thuyền, như là thuyền của tôi lớn bao nhiêu, nhưng họ vẫn đang chơi cùng một trò chơi.
    Và khi anh ấy nói điều đó, tôi nghĩ, bạn biết đấy, thật là điên rồ, vì tôi vẫn đang chơi những trò chơi cũ theo những cách khác nhau.
    Vì vậy, tôi nghĩ bạn, có rất nhiều sự chân thật và tốt đẹp ở đây.
    Đây chính xác là cách mà chấn thương hoạt động, nơi mà chúng ta xây dựng một cái gì đó tốt đẹp.
    Điều quan trọng cần hiểu mà yoga dạy chúng ta là: Không có cách nào sửa chữa cuộc sống của bạn có thể khiến đứa trẻ đó biến mất, đúng không?
    Vì vậy, khi tôi làm việc với những người đã bị chấn thương, họ sẽ xây dựng những cuộc sống tuyệt vời, nhưng họ vẫn mang theo đứa trẻ đó bên mình và đứa trẻ sẽ xuất hiện vào những lúc nhất định.
    Sẽ có những thời điểm cụ thể mà nếu tôi hơi, như nếu tôi đối xử với bạn không đúng cách, bạn sẽ nhận ra rằng bạn cảm thấy như đứa trẻ đó một lần nữa.
    Khi bạn không làm gì, bạn cảm thấy như đứa trẻ đó một lần nữa.
    Vì vậy, cái tâm lý đó, cái kết nối thần kinh đó vẫn còn đó.
    Vì vậy, bạn có thể xây dựng tất cả những điều tuyệt vời này và có sự chân thật.
    Không phải là bạn đang giả vờ.
    Có một sự hiểu lầm rất phổ biến rằng bạn có đang giả vờ không?
    Không, bạn thực sự tự tin.
    Bạn thực sự chân thật.
    Bạn không thể giả vờ và đạt được những gì bạn đang có.
    Và cùng lúc đó, những vết thương mà chúng ta trải qua để lại sẹo.
    Đúng, 100%.
    Và cách thực sự để chữa lành là quay trở lại khoảnh khắc đó và như là xử lý với đứa trẻ đó, đúng không?
    Bạn phải tháo dỡ thế giới quan mà bạn có, đó là cách bạn chữa lành chấn thương, khi chúng ta bị chấn thương, chúng ta thích nghi.
    Để thoát khỏi tình huống này, tôi cần học một điều cụ thể này.
    Vì vậy, một số đứa trẻ mà tôi đã làm việc cùng thích nghi bằng cách trở nên vô hình.
    Đó là điều tôi đã làm.
    Tôi bị bắt nạt rất nhiều.
    Vậy tôi làm gì?
    Tôi học cách trở nên vô hình.
    Một số người thích nghi bằng cách trở nên thành công.
    Vì vậy, nếu tôi thành công, đó là một liều thuốc giải cho sự xấu hổ của tôi.
    Tôi không cần phải xấu hổ nữa nếu tôi thành công, nhưng vết thương cũ đó vẫn còn ở đó.
    Đúng vậy.
    Đó là lý do tại sao mọi thứ lại phức tạp như vậy, vì những gì bạn vừa nói là hoàn toàn đúng, nhưng đó là nơi mà sự hiểu lầm xảy ra, vì tôi không về nhà và không cảm thấy bất an hay thiếu tự tin. Tôi nghĩ rằng khi tôi ở một mình, tôi rất, rất ổn với chính mình. Tôi cảm thấy như người mà bạn thấy trên camera rất gần với con người thật của tôi khi tôi ở trong phòng khách sạn một mình vào ban đêm. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi không còn những vết thương từ thời thơ ấu và chúng không thể bị kích thích bởi nhiều điều khác nhau. Và vì vậy, đây là một dạng, điều này là, bởi vì, bạn biết đấy, khi chúng ta nói những từ như bất an và xấu hổ, bạn nghĩ rằng tôi bước vào phòng chờ bên kia và tôi như, “Ugh, đó không phải là cuộc sống của tôi.” Nhưng khi tôi biết rằng vẫn có điều gì đó ở đó, tôi tự hỏi, “Tại sao bạn vẫn hành động như vậy?” Khi bạn rất rõ ràng rằng điều đó sẽ không mang lại hạnh phúc hơn trong bất kỳ bối cảnh nào. Như tôi rất rõ ràng về logic rằng việc trở nên nhiều hơn sẽ không có ảnh hưởng đến những điều quan trọng, nhưng tôi vẫn đang xây dựng doanh nghiệp và, bạn biết đấy, đây là điều mà tôi luôn phải đấu tranh. Vì vậy, tôi tự hỏi, “Được rồi, chắc chắn phải có một lực lượng mà bạn không nhận thức được đang khiến bạn nói, ‘Tiếp tục, tiếp tục.’” Chính xác. Vâng. Vậy hãy hiểu một vài điều, Steven, đẹp đẽ, đẹp đẽ. Có một vài điều cần hiểu. Chúng ta nghĩ về việc chữa lành như một quang phổ, đúng không? Nếu tôi ở mức âm 100, tôi cũng không thể ở mức dương 100. Hai điều đó sẽ triệt tiêu lẫn nhau. Đó không phải là cách mà nó hoạt động. Vì vậy, nếu tôi đưa cho bạn một cốc nước và sau đó tôi đi tiểu vào đó và sau đó tôi thêm đường, điều đó không loại bỏ được nước tiểu. Đây là hai điều độc lập. Đây là điều thường xảy ra. Đây là điều mà chúng ta không hiểu về chấn thương. Bạn, việc loại bỏ nước tiểu đòi hỏi phải loại bỏ nước tiểu. Không có lượng đường nào có thể lấy nó ra khỏi đồ uống, được chứ?
    Vì vậy, không có bất kỳ điều gì, đây là sai lầm số một, không có bất kỳ điều gì xây dựng một cái gì đó tốt sẽ xóa bỏ một cái gì đó xấu, được chứ?
    Vì vậy, việc chữa lành cũng giống như, bạn biết đấy, nếu tôi gãy chân, không có bất kỳ bài tập bench press nào có thể chữa lành chân tôi.
    Tôi có thể xây dựng bất cứ điều gì tôi muốn, tôi có thể làm tóc, tôi có thể đánh răng, nhưng chân thì đã gãy, chân thì đã gãy.
    Điều tương tự cũng đúng với tâm trí, được chứ?
    Điều thứ hai là những gì xảy ra là ý thức của chúng ta bị chia cắt.
    Bây giờ chúng ta sẽ đi vào một chút kỹ thuật và có thể hơi lạc đề.
    Vì vậy, chúng ta có tất cả những mảnh ý thức tiềm ẩn mà sẽ được kích hoạt trong những tình huống nhất định.
    Và tất cả những gì bạn cần làm là chú ý đến bản thân trong một khoảng thời gian năm phút và bạn sẽ thấy điều này.
    Vì vậy, khi tôi bước vào một nhà vệ sinh mà tôi chưa bao giờ sử dụng trước đây, tôi bắt đầu nghĩ về, được chứ, cái nút xả ở đâu? Nhà vệ sinh ở đâu? Làm thế nào để tôi sử dụng cái nhà vệ sinh này?
    Và tôi như, tôi sẽ kích hoạt thông tin tiềm ẩn mọi lúc.
    Vì vậy, nếu ai đó hỏi tôi phương trình bậc hai là gì, thông tin đó đang ở đó trong tâm trí tôi và nó được kích hoạt.
    Vì vậy, một trong những sai lầm lớn nhất mà chúng ta mắc phải về việc chữa lành là chúng ta nhìn vào những gì đang hoạt động trong tâm trí chúng ta 90% thời gian và chúng ta giả định rằng vết thương không còn ở đó nữa.
    Điều đó không đúng.
    Điều đó có hợp lý không?
    100%.
    Đúng không?
    Vì vậy, vết thương chỉ trở nên tiềm ẩn.
    Sau đó có những điều nhất định xảy ra có thể kích hoạt vết thương đó.
    Đó là những gì chúng ta gọi là kích thích, đúng không?
    Vì vậy, nếu tôi bị chấn thương tâm lý, nếu chúng ta nhìn vào PTSD và tôi đã bị chấn thương bởi, bạn biết đấy, một quả bom phát nổ, thực sự thì não tôi có những mạch nhất định quét môi trường cảm nhận của tôi và quyết định điều gì sẽ được kích hoạt.
    Vì vậy, có những cách mà sự tĩnh lặng khiến bạn cảm thấy nhỏ bé và chúc bạn nếu bạn sẽ bao giờ cảm thấy nhỏ bé một lần nữa, không bao giờ nữa, không bao giờ nữa, không bao giờ nữa.
    Tôi sẽ đặt cược rằng nếu bạn ngồi một mình và không có gì để làm, đúng không, đó là lý do tại sao bạn phải xem các chương trình tội phạm.
    Bởi vì nếu bạn không xem các chương trình tội phạm, bạn sẽ trở nên tĩnh lặng.
    Và nếu bạn vẫn còn như vậy, thì điều đó là không thể chấp nhận, được chứ?
    Vì vậy, những điều tiềm ẩn cần phải được chữa lành ở nơi chúng thuộc về.
    Bạn không cần phải lo lắng, nhân tiện, điều đó nằm trong nghiệp của bạn, nó sẽ được chữa lành và
    nó đang đến.
    Vâng, tôi đã cười vì điều đó rất đúng.
    Vâng.
    Chỉ cười về việc khi tôi đến Bali, đó là nơi tôi kết thúc việc viết
    một cuốn sách.
    Đúng vậy.
    Và mọi người sẽ sẵn sàng làm bất cứ điều gì để có được điều đó, đúng không?
    Rất nhiều người ngoài kia nói, ôi, tôi ước gì được như bạn.
    Không, các bạn không muốn trở thành Stephen.
    Tôi biết các bạn nghĩ rằng các bạn muốn, nhưng điều điên rồ là, mỗi chúng ta như những con người đều có hành trình riêng của mình và bạn có đặc quyền và bạn nên biết ơn và mọi người có nên khao khát trở thành bạn không?
    Chắc chắn rồi.
    Nhưng họ không muốn trở thành bạn.
    Như những vấn đề của bạn đã đủ rồi.
    Họ không cần của bạn nữa.
    Amen.
    Vì vậy, bây giờ câu hỏi là, làm thế nào để chúng ta chữa lành?
    Tôi nghĩ vấn đề là, không có bất kỳ sự sửa chữa nào ở đó sẽ quay trở lại điều này.
    Và đây là nơi chúng ta có thể nhìn vào khoa học của việc chữa lành chấn thương.
    Vì vậy, đây là các bước.
    Điều đầu tiên là an toàn để chúng ta có thể có tính dẻo não.
    Điều thứ hai là nhận thức về cảm xúc và điều chỉnh cảm xúc.
    Và điều này cho phép chúng ta đến bước thứ ba, điều này rất quan trọng, đó là danh tính.
    Vì vậy, nếu chúng ta nhìn vào cảm giác về danh tính của con người, bạn phát triển danh tính như thế nào?
    Vì vậy, nếu tôi hỏi bạn trong ba câu, Stephen, bạn là ai?
    Danh tính của tôi.
    Vâng.
    Nói cho tôi biết, Stephen là ai?
    Cho bản thân tôi hay chỉ cho thế giới?
    Hay đó có phải là cùng một điều không?
    Nói cho tôi biết về Stephen.
    Tôi là, tôi đoán tôi là một podcaster bây giờ và tôi sẽ nói tôi là một fan hâm mộ của Manchester United.
    Được rồi.
    Vì vậy, tôi nghĩ đó là ba đặc điểm, đúng không?
    Vì vậy, tôi đã đọc tiểu sử của bạn.
    Vì vậy, điều khác mà bạn thường làm trong tiểu sử của bạn là có một câu chuyện, đúng không?
    Bạn đã bỏ học đại học.
    Bạn đã bắt đầu một công ty, đúng không?
    Bạn đã nói về giai đoạn túi Louis Vuitton này.
    Và sau đó là giai đoạn sau túi Louis Vuitton.
    Và ngay cả trước khi chúng ta có podcast này, bạn đã nói với tôi về các giai đoạn trong cuộc đời của bạn.
    Vì vậy, danh tính cần một dòng thời gian.
    Được rồi.
    Bây giờ điều thú vị là nếu chúng ta nhìn vào những khoảnh khắc hình thành trong cuộc đời bạn, tất cả đều có cảm xúc.
    Vì vậy, đây là điều thực sự quan trọng. Nếu bạn có một danh tính xấu theo bất kỳ cách nào, bạn sẽ không bao giờ có thể thay đổi danh tính đó mà không có cảm xúc.
    Vậy điều gì đã xảy ra, khi tôi kể câu chuyện của mình, tôi như một đứa trẻ, chín tuổi, tôi đã bị đặt lên những kỳ vọng này, bỏ học đại học, trở thành một tu sĩ, vào trường y, trở thành bác sĩ.
    Bây giờ tôi bắt đầu toàn bộ việc giúp đỡ những người ngẫu nhiên trên internet.
    Vì vậy, mỗi điều đó đều là những trải nghiệm cảm xúc.
    Và chúng ta là gì là một câu chuyện về những trải nghiệm cảm xúc nhất của chúng ta.
    Và chúng ta thấy điều này trong tất cả các bộ phim siêu anh hùng, đúng không?
    Batman đã có một trải nghiệm bi thảm khi cha mẹ anh bị Joker bắn và sau đó anh trở thành một cái gì đó, đúng không?
    Có rất nhiều khoảnh khắc này, những khoảnh khắc cảm xúc mạnh mẽ.
    Vì vậy, nếu cảm xúc của bạn bị làm mờ bởi ma túy, công nghệ, khiêu dâm, hoặc xem các chương trình về kẻ giết người hàng loạt, bạn sẽ không bao giờ có thể thay đổi con người của mình.
    Điều đó là không thể.
    Khoa học thần kinh về danh tính và sự phát triển của bạn cần trải nghiệm cảm xúc, được không?
    Vì vậy, với chấn thương, đó là điều tiếp theo xảy ra.
    Khi chúng ta có quyền truy cập vào cảm xúc, thì chúng ta có thể trở thành một người khác.
    Bây giờ vấn đề với chấn thương là trước khi chúng ta trở thành một người khác, những niềm tin mà chúng ta có về bản thân trở thành số phận của chúng ta.
    Vì vậy, nếu tôi nghĩ với bản thân mình, tôi là một kẻ thất bại.
    Khi tôi phỏng vấn để vào chuyên khoa, tôi đã đến một cuộc phỏng vấn ở đâu đó trên bờ Tây và giám đốc chương trình đã gọi cho tôi vào cuối cuộc phỏng vấn và họ nói, “Chúng tôi không hiểu tại sao bạn ở đây.”
    Và tôi đã nói, “Ý bạn là gì khi bạn nói rằng bạn không hiểu tại sao tôi ở đây?”
    Và họ nói, “Đơn của bạn thực sự tốt.
    Bạn có thể vào bất kỳ chương trình nào trong cả nước.
    Tại sao bạn lại chọn chúng tôi?”
    Và tôi đã nói, “Tôi chọn các bạn vì tôi thích cách mà bệnh viện của các bạn hoạt động và tôi thích thành phố mà nó nằm trong đó, và tôi rất thích sự bổ sung.” Họ hỏi, “Ý bạn là gì? Tại sao tôi lại ở đây?” Nhưng cách mà anh ấy tiếp cận vấn đề với sự thiếu tự tin, anh ấy nói, “Chương trình của chúng tôi thật tệ.” Và họ đã gặp một số vấn đề trong chương trình vào thời điểm đó, vì vậy điều đó cũng có lý. Nhưng điều này trở thành một lời tiên tri tự ứng nghiệm. Nếu tôi tham gia một cuộc phỏng vấn xin việc và cảm thấy thiếu tự tin, nếu tôi tin rằng mình là một kẻ thất bại, thì tôi sẽ không có được công việc. Bạn từng đi đến các câu lạc bộ và mua chai champagne và nghĩ rằng bạn là một kẻ thất bại nhưng không đến được nơi bạn muốn. Đây là điều mà nhiều người không hiểu. Mọi người đều tập trung vào năng suất. Nhưng điều quan trọng nhất sẽ quyết định tương lai của bạn là cảm nhận về bản thân bạn. Và điều đó không phải là một cái gì đó như, “Ôi, một linh hồn sẽ kết nối với bạn.” Đây là khoa học thực sự, đúng không? Nếu bạn tin rằng bạn là một kẻ thất bại, các mạch cảm thông trong não của người khác sẽ phát hiện điều đó ở bạn và họ sẽ đối xử với bạn như một kẻ thất bại. Bạn mang theo bản thân bạn bên mình. Đó là lý do tại sao bạn rơi vào mối quan hệ thất bại số một, mối quan hệ thất bại số hai, mối quan hệ thất bại số ba cho đến khi bạn thay đổi. Và khi bạn thay đổi, cảm nhận về bản sắc của bạn cũng thay đổi, thì tương lai của bạn sẽ thay đổi. Điều cuối cùng cần làm là ở một mức độ vi mô hơn, hãy nhìn vào những phản ứng này bên trong bạn. Vì vậy, bạn đã hỏi tôi ở đầu podcast, và bây giờ chúng ta đang quay lại, làm thế nào để bạn bắt đầu hiểu bản thân mình? Vì vậy, bạn nhìn vào những động lực bên trong bạn, đúng không? Tại sao tôi không thể ngồi yên? Và điều này sẽ rất khó khăn cho bạn vì nếu tôi nói với bạn, điều này thật buồn cười, nếu tôi nói với bạn, “Steven, nếu bạn muốn chữa lành chấn thương của mình, bạn cần phải đến Bali, bạn cần ngồi trên bãi biển và bạn cần làm không có gì.” Bạn vẫn sẽ biến điều đó thành sự phát triển trong quá trình.
    Bởi vì những gì bạn sẽ nói là, “Ôi, đây là những gì bác sĩ K đã nói với tôi để chữa lành chấn thương của tôi.
    Vì vậy, bây giờ tôi đang làm công việc quan trọng hơn cả một podcast cho 10 triệu người trên internet.
    Bây giờ tôi đang chữa lành chấn thương của mình, đó mới là mục tiêu, và bạn vẫn đang chạy trốn khỏi chính mình.
    Không có cách nào bạn có thể chạy trốn khỏi nó.
    Tâm trí của bạn sẽ biến chính điều bạn đang làm thành vấn đề, và đó là điều mà chấn thương gây ra.
    Tôi sẽ cho bạn cơ hội để phản hồi vì tôi đã—
    Không, tôi không chờ đợi giải pháp, bác sĩ K.
    Ừ.
    Vì vậy, ý tôi là, trong trường hợp của bạn, tôi nghĩ rằng bạn chỉ cần ngồi.
    Chỉ cần ngồi.
    Và bạn phải cẩn thận vì nếu tâm trí của bạn biến việc ngồi thành một mục tiêu mà bạn phải đạt được, “Ôi, tôi cần phải ngồi,” và đó sẽ là sự phát triển của tôi, không.
    Không có mục tiêu nào cả.
    Chỉ cần ngồi.
    Lãng phí thời gian của bạn.
    Điều bạn cần học là lãng phí thời gian của mình.
    Không làm gì cả.
    Ngồi.
    Ở bên chính mình.
    Và chú ý đến tâm trí đó.
    Điều thứ hai là nhận thức, được chứ?
    Vì vậy, khi bạn ngồi, bạn sẽ nhận thấy tất cả những điều này xuất hiện.
    Vì vậy, đây giống như—bạn đã hỏi tôi một câu hỏi ở đầu, “Làm thế nào để bắt đầu?”
    Vì vậy, điều tôi muốn nói là hãy ngồi trong năm phút, mười lăm phút.
    Đôi khi chúng tôi sẽ bảo mọi người nhìn vào một bức tường trong một giờ.
    Và chỉ cần nhìn xem điều gì đang diễn ra bên trong bạn.
    Bạn sẽ phát hiện ra rằng đó là một sở thú của những suy nghĩ, cảm xúc, cảm giác, động lực, hoảng loạn, lo lắng, phân tâm.
    Môi trường nội tâm của bạn thật sự rất hỗn độn.
    Vì vậy, những gì chúng ta cần làm là chỉ cần làm dịu những thứ đó lại bằng cách để cho nó tự tiêu hao năng lượng.
    Đây là một nguyên tắc của tâm trí rằng nếu chúng ta nuôi dưỡng tâm trí của mình, nó sẽ tiếp tục phát triển.
    Nhưng những gì chúng ta cần làm là chỉ để nó tự tiêu hao năng lượng.
    Vì vậy, chỉ cần ngồi và không làm gì trong một thời gian.
    Mọi người không nhận ra rằng phần của não bộ mà thực hiện sức mạnh ý chí có liên quan đến phần não bộ này gọi là vỏ não cingulate trước.
    Vỏ não cingulate trước là một phần nơi sức mạnh ý chí xuất phát, nhưng nó cũng là…
    phần của bộ não chúng ta theo dõi xung đột.
    Vì vậy, sức mạnh ý chí và việc theo dõi một xung đột thực sự về mặt kỹ thuật là cùng một điều, cùng một phần của bộ não được kích hoạt.
    Và nếu các bạn, nếu các bạn chú ý đến trải nghiệm nội tâm của chính mình, điều mà bạn sẽ nhận ra là bất cứ khi nào bạn sử dụng sức mạnh ý chí, có một cuộc đấu tranh nội tâm mà bạn đang chú ý đến.
    Nó giống như, tôi không muốn gọi món gà. Tôi muốn gọi món gà chiên.
    Vì vậy, có một sự theo dõi xung đột diễn ra.
    Bất cứ khi nào bạn đang thể hiện sức mạnh ý chí, có điều này theo một cách và điều này theo một cách khác, nhưng bạn nhận thức được điều đó.
    Bạn không thể thể hiện sức mạnh ý chí nếu bạn hành động một cách tự động, đúng không?
    Đó là lý do tại sao rất dễ bị lạc lối trong việc cuộn trang mà không có mục đích, vì bạn thậm chí không nhận thức được những gì bạn đang làm trước đó và rồi bốn giờ đã trôi qua, bạn như, cái gì?
    Chuyện gì đã xảy ra?
    Bạn không nhận thức.
    Vì vậy, đây là điều điên rồ từ góc độ khoa học thần kinh và đây cũng là điều mà các yogi sẽ dạy.
    Nhận thức là sức mạnh ý chí.
    Nhận thức là tự kiểm soát.
    Và tôi đã làm việc với rất nhiều người nghiện. Họ nổi lên để thở và có thể bạn đã làm điều này và có thể những người ở nhà cũng đã làm điều này.
    Bạn đi vào một cơn say và sau đó bạn nổi lên để thở và bạn như, tôi đã làm gì trong vài ngày qua?
    Tôi đã làm gì trong vài giờ qua, sau đó bạn lại có được nhận thức đó.
    Vì vậy, càng nhiều bạn nhận thức trong khoảnh khắc hiện tại, vấn đề của bạn sẽ thực sự tan biến.
    Nó thật điên rồ.
    Tôi không biết nó hoạt động như thế nào, nhưng đây là điều mà yoga dạy bạn, rằng khi bạn nhận thức, khi bạn nhận thức, khi bạn nhận thức, bạn ngừng từ chối những điều, bạn bắt đầu chấp nhận những điều, bạn tập trung vào hiện tại.
    Tất cả những điều mà mọi người nói đều thực sự bắt nguồn từ nhận thức.
    Khi chúng ta sống trong một xã hội mà tôi nói, nếu tôi nói, bạn không cần thói quen, bạn không cần sức mạnh ý chí, bạn không cần kỷ luật, tất cả những gì bạn cần là nhận thức, mọi người sẽ từ chối tôi.
    Điều đó không có nghĩa là điều đó không đúng.
    Và càng khám phá về nhận thức, bạn sẽ càng nhận ra, như tôi đã từng nghĩ rằng nó giống như tỷ lệ 50/50, giờ tôi thấy khoảng 90% vấn đề là nhận thức và điều đó thật kỳ lạ. Không, nhưng vì chúng ta có xu hướng tìm kiếm những giải pháp liên quan đến hành động. Như bạn biết đấy, mua cái đó, lập danh sách đó, tham gia cuộc họp đó, xem cái đó. Tất cả đều xoay quanh hành động, hành động, hành động như một giải pháp cho các vấn đề của chúng ta. Vì vậy, tôi đã mong bạn sẽ nói với tôi rằng giải pháp cho mọi thứ chúng ta đã thảo luận ở đây là một quy trình bảy bước như, viết điều này xuống, nói điều này, và bạn biết đấy. Được rồi, vậy hãy hiểu điều này, được chứ? Bạn làm việc rất chăm chỉ, Steven. Có khó để làm việc chăm chỉ không? Đối với tôi? Vâng. Không. Được rồi. Vậy bây giờ chúng ta phải hiểu tại sao việc làm việc chăm chỉ lại không khó đối với bạn? Tại sao việc làm việc chăm chỉ lại không khó đối với tôi vì nó mang lại cảm giác tốt khi làm việc chăm chỉ? Chắc chắn rồi. Vì vậy, bạn có thể thấy, đây là vấn đề mà mọi người đều mắc phải. Steven, bạn đã bắt đầu một công ty khi nào? Công ty đầu tiên tôi rất trẻ, nhưng chúng ta sẽ không tính cái đó vì tôi không đăng ký công ty. Vậy công ty đầu tiên được đăng ký sẽ là khi tôi 18 tuổi. Được rồi. Và bạn đã bắt đầu bao nhiêu công ty hoặc tham gia vào bao nhiêu công ty? Hàng chục, đúng không? Và đã kiếm được hàng triệu và hàng triệu đô la và những thứ như vậy, đúng không? Bắt đầu một podcast. Bạn có bao nhiêu triệu người đăng ký bây giờ? Trên các nền tảng, có thể khoảng 10 triệu. Được rồi, tuyệt. Đúng không? Thật khó để làm việc. Và mọi người đều nói, ôi Chúa ơi, tôi muốn giống như Steven, nhưng vấn đề là nó không khó đối với bạn. Nó khó đối với bạn khi không làm điều đó. Vì vậy, đây là điều tôi đang nói. Bạn không cần phải tập trung vào hành động. Đó là điều bên trong thúc đẩy bạn như một người nô lệ thực sự chịu trách nhiệm cho sự thành công của bạn. Nếu ai đó muốn một phần nhỏ của những gì bạn có, 10% những gì bạn có, họ không cần phải sao chép hành động của bạn. Họ cần sao chép những gì đang diễn ra bên trong. Đây chính xác là điểm của tôi. Họ cần nhiên liệu độc hại của bạn.
    Vâng.
    Nhiên liệu độc hại đang trên con đường đến hạnh phúc, đúng không?
    Có thể.
    Vâng.
    Ý tôi là…
    Bởi vì bạn đang làm khá tốt.
    Nhưng bạn có biết không?
    Có thể, tôi không biết điều này có làm rối loạn mọi thứ không, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy không hạnh phúc và tôi luôn vật lộn với điều đó.
    Tôi từng nói với mọi người, vì thời gian đã qua rồi, đôi khi thật khó để biết bạn đã cảm thấy như thế nào trong quá khứ, nhưng tôi nói với mọi người rằng khi tôi 18 tuổi và tôi vừa bỏ học đại học và tôi đang học về kinh doanh đầu tiên, và bố mẹ tôi không nói chuyện với tôi, tôi nghèo và tất cả những điều đó là ăn cắp đồ ăn, tôi hạnh phúc như bây giờ.
    Khi tôi nói điều đó với mọi người, tôi biết nghe có vẻ như là những lời động viên vô nghĩa hay gì đó, nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi có động lực tiến về phía trước, tôi hào hứng với cuộc sống.
    Tôi nghĩ rằng mọi thứ trong thực tại khách quan của tôi chỉ là những viên đá lót đường để trở thành, vì vậy tôi rất hào hứng, tôi rất hạnh phúc với cuộc sống và tôi cảm thấy như vậy bây giờ.
    Bất chấp mọi điều chúng ta đã thảo luận, tôi cảm thấy hạnh phúc.
    Khi tôi ở một mình, tôi hạnh phúc.
    Vâng.
    Vâng.
    Tuyệt vời.
    Vì vậy, tôi nghĩ điều đó rất hợp lý.
    Hoặc tôi đang nói nhảm.
    Không, bạn không nói nhảm.
    Vâng.
    Tôi nghĩ tôi như…
    Đang tự nghi ngờ bản thân.
    Vâng.
    Vậy, hãy hiểu sự tinh tế ở đây.
    Vâng.
    Vì vậy, các giai đoạn từ không hạnh phúc đến hạnh phúc.
    Có không hạnh phúc trong tất cả các tình huống, không hạnh phúc trong một số tình huống, hạnh phúc trong một số tình huống, hạnh phúc trong hầu hết các tình huống, và sau đó là moksha, giác ngộ, mukti, là hạnh phúc trong tất cả các tình huống.
    Hạnh phúc hoàn toàn độc lập với hoàn cảnh của bạn.
    Đó là giai đoạn mà bạn đang ở, vì chúng tôi có thể làm bạn không hạnh phúc rất, rất dễ dàng.
    Vâng, điều đó đúng.
    Đúng không?
    Vâng.
    Vì vậy, và điều đó có vẻ hợp lý.
    Điều xảy ra là chúng ta bắt đầu tạo ra một cuộc sống khiến chúng ta hạnh phúc.
    Đó là bước đầu tiên.
    Hoàn toàn tốt.
    Nhưng sau đó điều xảy ra là chúng ta vẫn phụ thuộc vào cuộc sống bên ngoài để có được hạnh phúc.
    Và điều đó sẽ không bao giờ hoạt động 100%.
    Tôi muốn chia sẻ với bạn điều gì đó mà tôi thấy thật sự thay đổi cuộc chơi. Nếu bạn giống như tôi và luôn tìm kiếm những cách mới để thêm nhiều thực vật vào bữa ăn của mình, thì bạn sẽ muốn tiếp tục lắng nghe trong 30 giây tới, vì tôi có tin tức nóng hổi dành riêng cho bạn từ Zoe, người đã tài trợ cho podcast này, giới thiệu về Daily 30 của Zoe, một cuộc cách mạng bổ sung được làm từ 30 loại thực vật. Nó được thiết kế để thêm vào bữa ăn mà bạn chọn mỗi ngày. Không có viên thuốc chế biến siêu, không có đồ uống, chỉ có thực phẩm thật. Tôi chỉ cần múc và rắc nó lên bữa sáng của mình mỗi ngày, thường là trứng và bơ. Thật dễ dàng, liền mạch, và đó là một cách tuyệt vời để cung cấp năng lượng cho ngày của tôi. Và điều tuyệt nhất là nó có vị rất ngon. Và vì đây là Zoe, bạn biết rằng có khoa học nghiêm ngặt hỗ trợ cho nó, điều mà tôi rất thích. Đối với các thính giả của tôi, Zoe đang cung cấp một mã giảm giá độc quyền 10% cho đơn hàng đầu tiên của bạn về Daily 30+ với mã “podcast10”. Chỉ cần truy cập zoe.com/daily30 để bắt đầu. Nó đã bán hết hai lần kể từ khi ra mắt vào tháng Bảy. Hãy tham gia cùng tôi và cho tôi biết bạn nghĩ gì. Vậy mukta mà bạn đề cập là gì? Mukti là muksha, giác ngộ, niết bàn, tất cả đều là một. Làm thế nào để chúng ta đến đó? Ừ, làm thế nào để bạn đến đó hoặc ai đó khác? Bạn đã đến đó chưa? Chưa. Làm thế nào tôi đến đó? Ai cũng có thể đến đó? Bạn ngồi một mình và không làm gì cả. Trong bao lâu? Không, không thể hỏi câu đó. Vì ngay khi bạn hỏi câu hỏi đó, có một mục tiêu. Có một chiều không gian tương lai. Có một mục tiêu. Bạn phải tồn tại mà không có mục tiêu và điều đó sẽ đưa bạn theo đúng hướng. Chỉ cần tồn tại mà không vì lý do nào, không vì mục đích nào. Nhận ra rằng tất cả những điều này, điều này sẽ trở nên hơi kỳ quặc. Dù bạn làm gì trong thế giới, bạn vẫn đang tồn tại, đúng không? Vì vậy, bạn chỉ cần loại bỏ tất cả mọi thứ và chỉ cần tồn tại. Đó chính là muksha. Sự tồn tại của bạn mà không có sự gắn bó, không có cảm xúc, không có suy nghĩ, không có mục tiêu. Chỉ đơn giản là tồn tại. Và điều điên rồ là tất cả chúng ta đều đang làm điều này mọi lúc.
    Chúng ta đều tồn tại mọi lúc mọi nơi.
    Tôi nghe thấy tiếng nói lớn từ tất cả những cá nhân xuất sắc đang lắng nghe chương trình của tôi đang la hét, và điều đó cũng đến từ não tôi, đó là Dr. K, nếu tôi nghe theo lời khuyên này và nếu tôi chỉ ngồi yên, làm thế nào tôi có thể trả tiền hóa đơn và liệu điều đó có làm mất đi động lực của tôi không, và nếu nó làm mất đi động lực của tôi, thì nó sẽ làm mất đi mục đích của tôi, công việc nghệ thuật mà tôi đã bắt đầu, cửa hàng bánh cupcake mà tôi đang điều hành đã mang lại cho tôi rất nhiều niềm vui trong cuộc sống khi tôi mất đi động lực nếu tôi chỉ ngồi yên.
    Có và không.
    Vì vậy, điều đầu tiên chúng ta phải hiểu là có. Một người đã giác ngộ không tương thích với cuộc sống bình thường theo một số cách. Hãy hiểu rằng đó là điều đã xảy ra với Đức Phật. Ngài là một vị vua. Ngài đã kết hôn. Ngài có một đứa con, được yêu thương, quyền lực và đã nói, “Tôi đã xong.” Đó có phải là Đức Phật không? Chúng ta phát âm sai. Đó là Buddha. Nó giống nhau. Được rồi. Vâng. Goat họ. Buddha. Đúng không? Vì vậy, nó không tương thích với cuộc sống.
    Điều thứ hai là một khi, bạn có động lực, đúng không? Nhưng một khi bạn tồn tại trong thế giới và bạn chỉ đang sống mà không có gì, bạn vẫn sẽ hành động. Thực tế, hành động sẽ trở nên dễ dàng hơn. Và điều đó khó hiểu vì chúng ta đã quen với nhiên liệu độc hại đến mức, nó giống như, nếu bạn có con một ngày nào đó, bạn sẽ hiểu điều này. Tôi có thể làm tốt nhất có thể là một phép ẩn dụ. Khi một đứa trẻ đến gần bạn và khóc vì, “Ôi, như là, búp bê của tôi bị ướt,” được không? Và đứa trẻ đến gần bạn. Không có mục tiêu nào mà bạn có trong cuộc sống và bạn không cố gắng trở thành một người cha tốt. Bạn không biết điều đó có hợp lý không. Khi một đứa trẻ, khi con bạn đến gần bạn và chúng buồn về điều gì đó không liên quan, bạn chỉ hành động để phản ứng với những gì cần thiết trong khoảnh khắc. Bạn không tức giận. Bạn không lo lắng về sự phát triển của chúng. Bạn không lo lắng về việc gây chấn thương. Bạn chỉ phản ứng. Điều đó có hợp lý không? Vâng.
    Và điều khác là, nếu tôi đang đi bộ trên phố và có ai đó đang mang đồ ăn và tôi giữ cửa cho họ, tôi chỉ đang phản ứng với môi trường xung quanh. Vậy điều gì thực sự xảy ra khi bạn càng gần đến trạng thái đó thì bạn càng có thể trở nên năng suất hơn. Những gì tôi nhận thấy là càng gần đến trạng thái đó, tôi càng năng suất hơn. Nhưng bây giờ, những gì tôi đang làm chỉ là phản ứng với môi trường xung quanh tôi. Tôi không lái xe đi đâu cả. Tôi không đi đâu cả. Tôi chỉ đang phản ứng. Và điều đó thật đẹp. Nó giải phóng. Không có mục tiêu. Không có cảm giác thất bại. Không có thành tựu. Chỉ đơn giản là, tôi sẽ làm những gì cần phải làm trong khoảnh khắc. Nếu tôi đang ngồi trong phòng cấp cứu và tôi đang trực, và một bệnh nhân bước vào, tôi sẽ chăm sóc bệnh nhân đó. Nếu họ không bước vào, tôi sẽ làm điều gì đó khác. Điều đó khác gì so với việc phản ứng? Bởi vì phản ứng nghe có vẻ cảm xúc hơn một chút, trong khi bạn đang nói đến việc phản hồi. Nghe có vẻ như cảm xúc đã bị loại bỏ khỏi tình huống đến một mức độ nào đó. Vì vậy, theo một nghĩa nào đó, đó là phản ứng. Tôi đang phản ứng với tình huống, nhưng thường thì khi chúng ta phản ứng một cách cảm xúc, chúng ta đang mang theo điều gì đó từ quá khứ vào hiện tại. Điều đó sẽ gây ra cho bạn đủ loại vấn đề, đúng không? Vì vậy, nếu tôi có sự không chung thủy, tôi đã làm việc với một bệnh nhân có vấn đề với sự không chung thủy của bạn đời họ. Và khi họ hẹn hò với người tiếp theo, những nỗi sợ về sự không chung thủy từ quá khứ lại xuất hiện trong hiện tại. Và sau đó họ phản ứng với tình huống. Họ không thực sự phản hồi hoàn hảo với tình huống. Họ tô màu cho tình huống bằng hành lý của họ. Đó không phải là phản hồi sạch sẽ. Vì vậy, khi tôi đang trực và bạn tôi nói với tôi đêm trước, “Ôi, chúng tôi không có bệnh nhân nào cả. Tôi đã ngủ cả đêm.” Và sau đó một bệnh nhân bước vào và tôi nghĩ trong đầu, “Tại sao tôi lại xui xẻo như vậy?” Phần lớn hoặc thậm chí có thể tất cả sự không hạnh phúc của chúng ta trong cuộc sống là vì những gì chúng ta mang theo bên mình.
    Vậy làm thế nào để chúng ta đến được nơi mà chúng ta chỉ phản ứng?
    Tôi nghĩ rằng chúng ta phải chữa lành đứa trẻ bên trong và tất cả những thứ như vậy.
    Chúng ta phải loại bỏ tất cả quá khứ ra khỏi tâm trí.
    Và sau đó, chúng ta phải loại bỏ tất cả tương lai ra khỏi tâm trí.
    Chúng ta phải không cố gắng gì cả và chỉ cần là chính mình, chỉ cần tồn tại.
    Điều này có vẻ khó hiểu, nhưng bạn chỉ cần làm điều đó.
    Không có phương pháp nào khác sẽ hoạt động.
    Điều khiến nó trở nên khó hiểu là bạn cứ tiếp tục hỏi tôi những câu hỏi.
    Tôi đã cho bạn câu trả lời rồi.
    Bạn chỉ không thích nó.
    Không, không, không, vì đôi khi nghe lại điều giống nhau cũng tốt.
    Nhưng cũng vì tôi đặt ra những câu hỏi này một phần vì tôi biết đó rõ ràng là câu hỏi hợp lý mà bất kỳ ai vừa nghe bạn nói về sự tiết lộ này về việc phản ứng sẽ hỏi, “Làm thế nào?”
    Vì vậy, điều tôi muốn nói là hãy ngồi xuống.
    Và chú ý đến bản thân bạn.
    Chỉ vậy thôi.
    Chỉ vậy thôi.
    Ý tôi là, bạn có thể làm tất cả mọi thứ.
    Chúng tôi đã cung cấp cho bạn rất nhiều kỹ thuật trong suốt vài giờ qua.
    Nhưng vào cuối ngày, chỉ cần ngồi xuống và khám phá bản thân, ở bên cạnh bản thân, những xung động xuất hiện và sau đó hỏi chính mình.
    Vì vậy, theo một cách thực tiễn, bạn sẽ có những động lực hướng tới những điều và hỏi bản thân, “Tại sao tôi cảm thấy như vậy?
    Tại sao tôi cần làm điều này?
    Tại sao điều này lại dễ dàng với tôi và tại sao điều này lại khó khăn với tôi?”
    Và càng khám phá điều đó nhiều, bạn sẽ càng hiểu và sau đó bạn sẽ trở nên trung lập hơn.
    Và khi bạn hoàn toàn trung lập, thì hãy để tôi nói với bạn như thế này.
    Nếu bạn không quan tâm đến việc bạn ăn gì, thì không phải là không có đau khổ và bất cứ điều gì bạn nhận được, bạn sẽ hạnh phúc với nó, đúng không?
    Vì vậy, chính sự quan tâm của chúng ta gây ra vấn đề.
    Vì vậy, chúng ta cần hướng tới sự trung lập này và sau đó hành động trở nên dễ dàng vì nếu tôi không gắn bó với điều gì đó, thì tôi có thể học tập hoặc chơi một trò chơi điện tử, không có gì khác biệt với tôi.
    “Ôi, bạn có muốn xem một bộ phim hài hay một bộ phim kinh dị không?”
    Không có gì khác biệt với tôi.
    Rồi cuộc sống sẽ trở nên thú vị.
    Bạn chỉ cần tận hưởng mọi thứ và không có gì để lo lắng.
    Và tôi nghĩ điều đó bắt đầu từ việc chỉ cần ở bên chính mình và hiểu nguồn gốc của những động lực bên trong của bạn, vì chúng ta không thể chọn người mà chúng ta trở thành.
    Não của chúng ta tạo ra những điều chỉnh mỗi ngày.
    Bạn không thể chỉnh sửa những gì bạn học.
    Điều đó có hợp lý không?
    Vì vậy, vấn đề của chúng ta trong cuộc sống là chúng ta có tất cả những bài học này.
    Chúng ta có một công cụ, một thứ đã được ghép lại sau một vài trải nghiệm tồi tệ và một trải nghiệm tồi tệ khác và một số trải nghiệm tích cực, và bạn có một sơ đồ nội tâm về cách sống trong thế giới, nhưng nó không được tạo ra với bất kỳ mục đích nào.
    Vì vậy, bước đầu tiên là nhận thức được bản đồ đường đi này trông như thế nào?
    Bản thiết kế là gì?
    Và càng hiểu rõ những điều này, mọi thứ sẽ càng trở nên dễ dàng hơn.
    Bạn có đề nghị bắt đầu ngày mới với một chút thời gian cho việc thực hành nhận thức này không?
    Tôi nghĩ điều đó thật tuyệt vời.
    Bạn tôi làm điều đó.
    Cô ấy dành khoảng 20 phút đầu tiên của buổi sáng, cô ấy chỉ ngồi một mình trong một căn phòng và không làm gì cả, và tôi chỉ nhìn cô ấy và nghĩ, “Thật là một kẻ tâm thần.”
    Đúng không?
    Vì vậy, bắt đầu ngày mới hoặc kết thúc ngày, hoàng hôn, bình minh, và bạn có thể thực hiện một bài thực hành thiền.
    Các bài thực hành thiền cũng sẽ đưa bạn đến đây.
    Đôi khi điều đó thực sự dễ hơn vì nó cho tâm trí bạn một mục tiêu nào đó để hướng tới.
    Tôi sẽ thử điều này.
    Được rồi.
    Tôi sẽ thử điều này và tôi sẽ nhắn tin cho bạn và cho bạn biết tôi tiến triển như thế nào.
    Tôi sẽ cố gắng vào buổi sáng khi tôi thức dậy để tránh xa tất cả các thiết bị và chỉ ngồi yên, và tôi sẽ cho bạn biết tôi tiến triển như thế nào và tôi sẽ thành thật với bạn.
    Đúng.
    Tôi sẽ thành thật với bạn.
    Vâng, tôi sẽ như vậy.
    Ngay cả khi tôi không thể làm được, tôi sẽ thành thật với bạn.
    Đúng.
    Và điều đó cũng không sao.
    Vì vậy, điều tôi muốn hỏi là nếu bạn cho tôi biết mọi chuyện diễn ra như thế nào, có thể sẽ không diễn ra tốt.
    Bạn phải cho tôi một cơ hội để đưa cho bạn một việc thứ hai để làm.
    Được rồi.
    Tại sao bạn lại nói như vậy?
    Bởi vì tôi nghĩ chúng tôi đang yêu cầu quá nhiều từ bạn.
    Được rồi.
    Bạn nghĩ tôi sẽ thất bại?
    Hãy thành thật.
    Có.
    Tôi nghĩ bạn sẽ thất bại, nhưng tôi nghĩ vấn đề là nếu tôi nói với bạn rằng bạn sẽ thất bại, bạn sẽ cố gắng để thành công và chúng ta sẽ biến điều đó thành một mục tiêu.
    Vậy là chúng ta đã thất bại rồi.
    Vậy hãy cho tôi một cơ hội thứ hai.
    Chúng ta phải lừa bạn làm điều đó.
    Chúng ta không thể để bạn biết rằng chúng ta đang làm điều đó.
    Được rồi.
    Nhắc tôi nhớ đến những gì bạn đã nói về việc vợ bạn sinh con trước khi chúng ta bắt đầu yêu cầu bạn nằm nghiêng sang trái.
    Đứa trẻ thích điều đó.
    Đúng vậy.
    Tâm trí thật khó lường.
    Phải không?
    Vậy tâm trí sẽ tạo ra một mục tiêu cho bạn từ điều này.
    Và nếu tôi nói với bạn, Stephen, bạn sẽ thất bại.
    Tôi không cố gắng thao túng.
    Tôi lo lắng rằng nếu tôi nói với bạn rằng bạn sẽ thất bại, bạn sẽ làm điều đó.
    Thật thú vị những gì tâm trí tôi đã làm ở đó và điều này thật khó chịu, nhưng tôi sẽ thành thật vì chỉ đơn giản là, có ý nghĩa gì?
    Điều này được gọi là Nhật ký của một CO.
    Ngay cả khi tôi nghĩ về việc làm điều đó, tôi đã nghĩ, được rồi, hãy ngồi vào buổi sáng, dành 20 phút chỉ để tồn tại.
    Và sau đó cố gắng làm điều đó, Steve, trong khoảng một tuần hoặc hai tuần, và sau đó bạn có thể quay lại podcast và kể cho mọi người về điều đó.
    Tôi nghĩ, thật là điên rồ, bạn vừa biến điều này thành một thứ bên ngoài một lần nữa.
    Tốt.
    Rực rỡ.
    Rực rỡ.
    Rực rỡ.
    Bạn biết tại sao không?
    Điều gì là rực rỡ về điều đó?
    Sự nhận thức.
    Chính xác.
    Đúng vậy.
    Sự thay đổi đang diễn ra.
    Sự thay đổi không thể xảy ra khi bạn mù quáng.
    Bạn không thể, chẩn đoán tốt đi trước điều trị tốt.
    Vậy đây là điều khác, thật thú vị, đúng không?
    Vì vậy, một điều cuối cùng.
    Tôi biết chúng ta đang kéo dài.
    Vậy đây là một thói quen cho bạn, đúng không?
    Đúng vậy.
    Để một thói quen trở thành thói quen, đây là một kỹ thuật rất đơn giản để phá vỡ bất kỳ thói quen nào.
    Một thói quen là tự động. Đó là điều làm cho nó trở thành thói quen.
    Đó là lý do tại sao chúng ta yêu thích thói quen.
    Tại sao mọi người lại cuồng tín với thói quen đến vậy?
    Bởi vì nếu đó là thói quen, thì nó xảy ra một cách tự động.
    Nếu đó là thói quen, tôi không cần phải làm việc vất vả.
    Tôi muốn lập trình cho bản thân mình để có thể lười biếng.
    Vì vậy, tất cả những gì bạn cần làm để phá bỏ một thói quen là nhận thức.
    Bởi vì thực sự, các mạch liên quan trong não của bạn hoàn toàn khác biệt.
    Mạch thói quen trong não của bạn là hệ thống endocannabinoid.
    Nhận thức về khoảnh khắc hiện tại là vỏ não trước trán và các thùy trán của bạn.
    Bạn không thể có một thói quen và sử dụng sức mạnh ý chí cùng một lúc.
    Đó là toàn bộ ý nghĩa của một thói quen.
    Vì vậy, khi bạn trở nên nhận thức, mỗi lần bạn bắt gặp nó, Stephen, nó sẽ dần dần bị loại bỏ.
    Nó sẽ bị cắt giảm 1%, 1%, 1% cho đến khi biến mất.
    Bắt gặp nó càng nhiều lần càng tốt.
    Có phải một phần lý do tại sao việc giữ một cuốn nhật ký hoặc viết là hữu ích không?
    Có thể.
    Nhật ký có đủ loại cơ chế khác nhau, chỉ một vài điều nhanh chóng.
    Một điều là nhật ký làm chậm nhịp độ suy nghĩ của bạn.
    Bởi vì khi bạn viết, bạn viết chậm hơn bạn suy nghĩ.
    Vì vậy, bạn thiền trên những suy nghĩ một chút nhiều hơn.
    Điều thứ hai là khi chúng ta suy nghĩ trong đầu, chúng ta đang sử dụng một số mạch của não.
    Nhưng khi chúng ta viết, chúng ta đang kích hoạt các đầu vào cảm giác của mình.
    Và khả năng học hỏi từ các đầu vào cảm giác của chúng ta so với suy nghĩ thực sự cao hơn rất nhiều.
    Đúng không?
    Vâng.
    Vì vậy, nó giống như kích hoạt một phần hoàn toàn khác của não.
    Chúng ta đang làm chậm suy nghĩ của mình.
    Vì vậy, làm chậm suy nghĩ và kích hoạt các đầu vào cảm giác của chúng ta là một phần lý do tại sao nhật ký hữu ích.
    Điều khác, điều thứ ba với nhật ký là hữu ích là khi chúng ta suy nghĩ trong tâm trí, chúng ta thường kết thúc ở một nơi khác so với khi chúng ta viết.
    Vì vậy, trong tâm trí của chúng ta, dễ dàng hơn rất nhiều để kết thúc với các mẫu suy nghĩ thói quen.
    Trong một cuốn nhật ký, khó hơn rất nhiều để kết thúc với suy nghĩ thói quen.
    Vì vậy, bạn sẽ khám phá bản thân mình hiệu quả hơn khi sử dụng nhật ký.
    Khi tôi nhìn vào những trang đầu tiên của nhật ký của mình, tôi thấy một người luôn luôn, và đây thực sự là nơi nhật ký của một CEO ra đời.
    Khởi đầu của podcast là tôi chia sẻ nhật ký của mình, những điều tôi đã viết trong nhật ký mỗi ngày. Một số tập đầu tiên mà tôi thực hiện liên quan đến chủ đề mục đích, điều mà tôi biết bạn đã nói rất nhiều. Và đó cũng là nơi tôi muốn kết thúc cuộc trò chuyện hôm nay, là rất nhiều người, và tôi biết điều này từ những bình luận và tin nhắn trực tiếp tôi nhận được, đang vật lộn để tìm ra mục đích của họ. Bây giờ, ngay cả khi tôi nói điều đó, tôi cảm thấy câu hỏi đã bị nặng nề vì tôi đã dùng từ “tìm”, điều này ngụ ý rằng có một loại tìm kiếm nào đó. Và “mục đích” là một từ số ít, vì vậy nó chỉ ra rằng có một cái duy nhất. Nhưng bạn hiểu tôi đang nói gì. Điều mà mọi người đang tìm kiếm là gì, và tại sao họ lại gặp khó khăn trong việc tìm ra nó? Điều này rất đơn giản. Bạn có thể nhìn vào bất kỳ con người nào trên hành tinh này, và bạn có thể thấy rằng họ đều hướng tới một điều gì đó, đó là sự bình yên nội tâm. Cơn đói mang lại cho chúng ta cảm giác khi chúng ta ăn, sau đó chúng ta có sự bình yên nội tâm. Cơn khát mang lại cho chúng ta cảm giác muốn uống, và sau đó chúng ta có sự bình yên nội tâm. Khi chúng ta muốn sự tôn trọng bản thân, cảm giác thiếu tôn trọng bản thân là một sự thiếu hụt bình yên nội tâm. Vì vậy, điều kỳ lạ là chúng ta đang theo đuổi tất cả những điều này bên ngoài chúng ta để tạo ra một trạng thái nội tâm. Vì vậy, bất kể bạn làm gì trong cuộc sống, vào một thời điểm nào đó, hành động của bạn sẽ vượt qua ranh giới từ bên ngoài vào bên trong, và sẽ khiến bạn cảm thấy theo một cách nhất định. Tại sao chúng ta kết hôn để tạo ra một cảm giác cụ thể? Tại sao chúng ta hôn ai đó để tạo ra một cảm giác cụ thể? Vì vậy, mọi thứ chúng ta trải nghiệm đều ở bên trong chúng ta. Bây giờ, tại sao điều đó lại khó khăn đối với mọi người? Chúng ta đều đang tìm kiếm sự bình yên nội tâm, đó chính là điều, hết sức. Và sau đó câu hỏi trở thành điều gì làm cho nó trở nên khó khăn? Rất đơn giản, vì chúng ta đang tìm kiếm nó ở những nơi sai lầm. Vì vậy, chúng ta đều đang tìm kiếm nó bên ngoài chúng ta. Chúng ta đang tìm kiếm, và sau đó điều gì xảy ra là nếu chúng ta tìm kiếm sự bình yên nội tâm từ bên ngoài, ví dụ như nếu tôi có được sự bình yên nội tâm vì mọi người nói với tôi, “Ôi, bạn thật tuyệt vời,” thì bây giờ điều gì sẽ xảy ra.
    Hòa bình chỉ tồn tại khi mọi người còn nói về nó. Và lý do thực sự khiến chúng ta gặp rắc rối là vì sinh vật sinh học phát triển một hệ thống dung nạp. Bây giờ bạn có 10 triệu người theo dõi, và rồi bạn sẽ cần nhiều hơn, và rồi bạn sẽ cần nhiều hơn nữa, và rồi bạn sẽ cần nhiều hơn nữa. Chúng ta sẽ cần khiêu dâm mạnh mẽ hơn, chúng ta sẽ cần trò chơi điện tử hấp dẫn hơn, chúng ta sẽ cần những chương trình truyền hình thú vị hơn, vì bản chất của sinh vật con người là thích nghi với môi trường xung quanh, đó là lý do tại sao bạn sẽ không bao giờ thành công nếu bạn dựa vào thế giới bên ngoài để làm cho bạn hạnh phúc, vì bạn sẽ chỉ muốn nhiều hơn, và nhiều hơn, và nhiều hơn nữa. Và những gì giúp bạn đạt được hạnh phúc đến từ bên trong. Đó là lý do tại sao điều đó rất khó khăn cho mọi người. Những đứa trẻ này hỏi, nói rằng chúng không thể tìm thấy mục đích của mình, chúng đang làm những công việc mà chúng không thích hoặc chúng đang bắt đầu hành trình nghề nghiệp của mình, và chúng không biết mục đích của mình là gì. Bạn sẽ nói gì với chúng khi chúng nhắn tin cho bạn? Tôi nghĩ một điều tôi sẽ nói với chúng là mục đích là một thái độ, không phải là một thứ gì đó. Vì vậy, hãy thực hiện bất kỳ hành động nào. Điều gì làm cho hành động đó phù hợp với mục đích của bạn? Đó là thái độ mà bạn có đối với nó. Vì vậy, nếu tôi đưa cho bạn bài thực hành thiền này để ngồi và không làm gì, bạn sẽ nói, “Vâng, đó là một phần trong mục đích và sự phát triển của tôi.” Bạn thấy ý tôi không? Tất cả đều liên quan đến cách mà mục đích của bạn là một thái độ. Nó không giống như một mục tiêu. Vì vậy, tôi sẽ làm như thế này. Khi tôi còn trong thời gian thực tập, đôi khi tôi có những sinh viên đang gặp khó khăn. Và vì tôi là một người tốt bụng, mọi người sẽ đến với tôi và họ nói, “Này, tôi đang gặp khó khăn. Tôi không muốn học những thứ này.” Và những gì chúng tôi thực sự làm là thay đổi mục đích của họ bằng cách thay đổi thái độ của họ. Họ nói, “Tôi không quan tâm đến tâm thần học. Tôi thấy cũng được.” Vì vậy, đây là điều bạn cần hiểu. Trong suốt phần đời còn lại của bạn, bất kể bạn thực hành loại y học nào, bạn sẽ…
    Để giúp những người mắc bệnh tâm thần và/hoặc nghiện ngập có thể có rối loạn nhân cách.
    Tôi có thể đảm bảo với bạn rằng những ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời bạn sẽ không liên quan gì đến phẫu thuật.
    Chúng sẽ liên quan đến việc có một bệnh nhân mắc rối loạn nhân cách, tâm thần xã hội, tự mãn, hoặc rối loạn nhân cách biên giới đang làm rối tung mọi thứ.
    Các y tá sẽ gọi bạn.
    Không ai muốn nói chuyện với họ.
    Điều này rất quan trọng để bạn học.
    Bất kể bạn quan tâm đến điều gì.
    Vì vậy, đó là về thái độ.
    Điều khác mà tôi sẽ làm với sinh viên y khoa là họ rất lo lắng về việc đạt được danh hiệu.
    Họ như, “Ôi, tôi phải đạt điểm cao.”
    Đây là Harvard, đúng không?
    Vì vậy, đây là những sinh viên y khoa thực sự quyết tâm.
    Và tôi đã nói, “Các bạn đang bỏ lỡ điều quan trọng.
    Các bạn không ở đây để đạt danh hiệu.
    Các bạn ở đây để thực hành y học.”
    Vì vậy, một ngày nào đó bạn sẽ ở trên một chiếc máy bay và bạn sẽ nghe tiếp viên hàng không nhấc điện thoại lên.
    Họ sẽ hỏi, “Có bác sĩ nào trên máy bay không?”
    Và sau đó bạn không thể nói, “Ôi, xin lỗi.
    Đó không phải là điều tôi quan tâm.
    Tôi chỉ được miễn.
    Tôi không thể.”
    Bạn không thể nói như vậy.
    Bạn ở đây để học cách cứu sống, đúng không?
    Và vì vậy, thái độ đó, khi nó thấm nhuần vào họ, sẽ thay đổi cách họ học.
    Tôi không quan tâm đến điểm số của bạn.
    Điều đó không quan trọng.
    Nó là về việc, chúng tôi đang cố gắng dạy bạn y học vì bạn sẽ cần nó một ngày nào đó.
    Nhiều người dường như đã tìm thấy mục đích của mình, nhưng sau đó họ gặp một chút khủng hoảng giữa đời.
    Và tôi chưa bao giờ thực sự nghe thấy thuật ngữ “khủng hoảng giữa đời” trước khi bạn bắt đầu nói về nó.
    Khủng hoảng giữa đời là gì và thực sự có chuyện gì đang xảy ra ở đó?
    Vì vậy, khủng hoảng giữa đời là điều mà chúng ta đang thấy ngày càng nhiều.
    Vì vậy, thường thì điều xảy ra là, xem này, từ sớm, bạn đã hỏi trước đó nếu chúng ta có ước mơ, đúng không?
    Tôi có một giấc mơ về điều gì đó, nhưng tôi không thực sự biết đó là gì.
    Tôi 15 tuổi.
    Tôi chọn một giấc mơ.
    Tôi bắt đầu tiến về phía nó.
    Và khi chúng ta hình thành cuộc sống của mình, điều chúng ta cố gắng làm là phát triển một khái niệm và sau đó chúng ta sống theo khái niệm đó.
    Vì vậy, một ngày nào đó tôi sẽ trở thành bác sĩ.
    Và rồi thực tế lại rất khác so với những giấc mơ của chúng ta.
    Vì vậy, điều xảy ra là chúng ta có xu hướng thấy mình ở một nơi mà chúng ta không hạnh phúc.
    Tôi thấy điều này rất nhiều từ những người như, ôi, tôi muốn trở thành lập trình viên.
    Nhưng sau đó họ lại làm việc trong một môi trường mà luôn có sự mở rộng phạm vi công việc.
    Có những cuộc chạy nước rút rất mệt mỏi.
    Nó khiến họ kiệt sức.
    Họ không hạnh phúc ở đây.
    Vì vậy, giai đoạn đầu tiên của khủng hoảng giữa đời là cảm giác bị mắc kẹt.
    Bây giờ bạn đã đầu tư tất cả thời gian và năng lượng vào như, bạn biết đấy, y học hoặc trở thành bác sĩ và bạn đã dành nhiều năm hoặc như là một lập trình viên.
    Bây giờ bạn bị mắc kẹt trong tình huống này vì bạn đã đầu tư quá nhiều thời gian.
    Điều thứ hai xảy ra trong khủng hoảng giữa đời, vì vậy mọi người sẽ nói, đây là những gì nó nghe như thế nào.
    Vì vậy, tôi thức dậy mỗi ngày.
    Tôi chuẩn bị bữa trưa.
    Tôi lái xe trong giao thông.
    Tôi đến công việc nơi tôi không được đánh giá cao.
    Tôi không được thử thách.
    Tôi lái xe về nhà.
    Tôi phải chăm sóc bản thân, vì vậy tôi sẽ nghe podcast của Steven trên đường về nhà.
    Tôi sẽ tập thể dục.
    Tôi sẽ giặt giũ.
    Tôi sẽ ăn một vài miếng ức gà và sau đó là thời gian đi ngủ.
    Và bạn làm điều này khoảng hai năm và bạn tự hỏi, đây có phải là cuộc sống không?
    Tôi có thể làm gì khác?
    Vì vậy, nó bắt đầu với cảm giác bị mắc kẹt.
    Điều thứ hai xảy ra là mọi người tinh thần rút lui.
    Vì vậy, bạn sẽ cảm thấy như tôi không, tôi không đam mê công việc của mình.
    Bây giờ đây là nơi mọi người mắc phải một sai lầm lớn vì nếu bạn nhìn vào nghiên cứu về khủng hoảng giữa đời, những gì họ sẽ cố gắng làm là quay lại.
    Họ sẽ cố gắng nuôi dưỡng một cảm giác vui vẻ nào đó hoặc như, làm thế nào để tôi tham gia vào cuộc sống?
    Nhưng điều thực sự thú vị là việc tạm thời rời bỏ thực tại là một bước phát triển quan trọng để trưởng thành.
    Vì vậy, nếu bạn không rời bỏ công việc hiện tại hoặc mối quan hệ hiện tại của mình, sẽ không có không gian trong tâm trí bạn cho một cái mới.
    Vì vậy, chúng ta phải tạm thời rời bỏ.
    Thực tế, đây là một phần của quá trình.
    Và đây là lúc mọi thứ trở nên thực sự thú vị.
    Nếu chúng ta nhìn vào việc vượt qua khủng hoảng tuổi 25 một cách thành công, tất cả chúng ta đều cảm thấy bị mắc kẹt.
    Sau đó, chúng ta tạm thời rời bỏ, và chúng ta nghĩ rằng đây là một điều xấu.
    Điều thú vị là thường có một sự di chuyển có chủ ý nào đó.
    Trong trường hợp của tôi, tôi thực sự đã đến Ấn Độ.
    Chúng ta biết rằng con người cần tạo ra một lượng không gian tâm lý hoặc vật lý nào đó.
    Tôi đã có những bệnh nhân gia nhập quân đội, tôi đã có những bệnh nhân lái xe xuyên quốc gia.
    Bạn cần không gian, như không gian vật lý và không gian tâm trí xa rời những gì bạn đã tạm thời rời bỏ.
    Sau đó, chúng ta đến một điều thực sự thú vị.
    Vì vậy, bạn đặt ra câu hỏi này, làm thế nào để tìm thấy mục đích?
    Mục đích không phải là thứ bạn tìm thấy.
    Nó không giống như bạn đi bộ trên phố và bạn nghĩ, ôi, hoặc bạn đang thiền và bạn nghĩ, ôi, tôi có mục đích.
    Mục đích được tạo ra, đúng không?
    Vì vậy, một khi chúng ta tạm thời rời bỏ, điều đó cho phép chúng ta tạo khoảng cách với bản thân.
    Bởi vì nếu chúng ta không tạm thời rời bỏ và bước ra ngoài, chúng ta sẽ cảm thấy tội lỗi.
    Chúng ta sẽ cảm thấy như, bạn biết đấy, chúng ta phải rời bỏ.
    Chúng ta phải từ bỏ nó.
    Nếu không, chúng ta sẽ bị mắc kẹt.
    Điều đó có hợp lý không?
    Vì vậy, những gì chúng ta cần làm là một khoảng thời gian tự khám phá và rèn giũa bản thân.
    Vì vậy, những gì chúng ta làm là khám phá, được rồi, tôi là ai?
    Tôi thực sự muốn gì?
    Chúng ta kết nối với bản thân bên trong của mình.
    Điều này thực sự quan trọng về khủng hoảng tuổi 25.
    Giai đoạn đầu tiên của cuộc đời, chúng ta sống theo những kỳ vọng bên ngoài và thực sự không phải là những gì tôi muốn.
    Tôi nghĩ tôi muốn trở thành bác sĩ, nhưng tôi thực sự biết gì?
    Tôi không thực sự lắng nghe bản thân mình.
    Tôi chỉ đang bị lập trình bởi những điều kiện của mình.
    Vì vậy, chúng ta bắt đầu bằng cách rất tập trung vào bên ngoài.
    Sau đó, chúng ta cảm thấy bị mắc kẹt.
    Rồi chúng ta rút lui.
    Sau đó, chúng ta rời xa.
    Rồi chúng ta khám phá ra ai đó.
    Bạn không khám phá ra.
    Nó không ở đó.
    Bạn tạo ra con người của bạn.
    Bạn kết nối với chính mình.
    Và rồi đến giai đoạn cuối cùng của khủng hoảng tuổi đôi mươi, đó là bạn tạo ra một thế giới bên ngoài dựa trên môi trường bên trong của bạn.
    Vì vậy, bây giờ la bàn của bạn đang chỉ dẫn những gì bạn làm.
    Bạn tìm một mối quan hệ phù hợp với bạn ngay từ đầu.
    Và trong trường hợp của tôi và có lẽ của bạn, chúng tôi có thể đã làm điều này theo một cách nào đó, chúng tôi đã thất bại, chúng tôi đã làm điều gì đó mới mẻ, và sau đó chúng tôi nhận ra, được rồi, đây là điều làm tôi phấn khích.
    Vì vậy, vào một thời điểm nào đó, sự phát triển làm bạn phấn khích.
    Vì vậy, bây giờ nỗ lực này là về sự phát triển.
    Nó là về việc giúp đỡ mọi người.
    Vì vậy, bây giờ bạn đang tạo ra cuộc sống bên ngoài của bạn dựa trên những gì bạn đã khám phá về bản thân bên trong.
    Và đó là giai đoạn cuối cùng.
    Vấn đề mà mọi người gặp phải là họ không nhận ra rằng chuỗi này là cần thiết và bạn phải thực hiện theo thứ tự này.
    Vâng.
    Tôi đã nghĩ về rất nhiều bạn bè của tôi khi bạn mô tả quá trình này, những người đã đến tìm tôi để xin lời khuyên gần đây.
    Đây là những người bạn đã từ bỏ doanh nghiệp của họ.
    Vì vậy, họ đã bán công ty của mình.
    Và sau đó họ đã nghỉ hai tháng.
    Họ đã trở nên rất khó chịu và trong hai trường hợp mà tôi có thể mô tả, một công ty lớn mà mọi người nghe sẽ biết rằng người bạn đó đã quay lại với doanh nghiệp.
    Thật vậy.
    Vì vậy, tôi có thể nghĩ đến hai người mà tôi biết, một người đã bán một công ty ở tuổi 29 với một số tiền lớn.
    Và sau đó họ đã cố gắng tìm kiếm bản thân trong một hoặc hai năm và rồi quay lại bắt đầu các công ty.
    Vâng.
    Nhưng bạn bè của tôi thực sự đã quay lại công ty cùng một công ty.
    Ôi.
    Tôi cũng đã thấy điều đó.
    Họ đã mua lại công ty hoặc quay lại với tư cách CEO.
    Vâng.
    Tôi đã thấy có người mua một công ty, không quản lý đúng cách, giá trị giảm xuống và sau đó bạn mua lại, bạn có lợi ròng và sau đó bạn điều hành nó và mọi thứ diễn ra tốt đẹp. Người cố vấn của tôi đã nói với tôi khi tôi rời khỏi doanh nghiệp đầu tiên của mình, điều này đã mang lại cho tôi một loại tự do tài chính. Ông ấy đã nói với tôi khi tôi gọi cho ông ấy, đó là giữa đại dịch và tôi nói, tôi đã bán công ty và tôi đã ra ngoài và tôi đã bán cổ phần của mình trên thị trường trong một giao dịch riêng tư. Và đó là đại dịch, như thể thế giới đã dừng lại. Và bạn biết tôi như thế nào. Vì vậy, tôi tự hỏi, bây giờ tôi phải làm gì? Và ông ấy nói với tôi, đó là bạn của tôi, Shaq Shaqil Khan. Ông ấy nói, điều khó khăn nhất trên thế giới mà bạn phải làm và điều quan trọng nhất mà bạn phải làm là không làm gì cả. Ông ấy nói, ‘bởi vì bạn sẽ có tất cả những cơn thèm muốn, Steve, để quay lại và bắt đầu một doanh nghiệp tương tự, cùng một doanh nghiệp vì bạn có thể và bạn biết bạn có thể. Nhưng ông ấy nói, lý do bạn thành công lần đầu tiên giờ đã hết hạn. Như bạn đã làm điều đó. Vì vậy, điều sẽ thúc đẩy bạn mỗi ngày và mang lại cho bạn cảm giác động lực và mục đích sẽ là một điều gì đó khác và bạn sẽ cần tạo ra một không gian để nó xuất hiện. Và tôi thường nói điều đó với những người sáng lập, những người rời bỏ doanh nghiệp của họ hoặc rời khỏi công ty của họ, là bạn phải thực hiện quá trình đau đớn này, như ngồi trên tay của bạn trong khoảng một năm và kiên nhẫn chờ đợi. Và đó là điều bạn đang nói. Bạn đang nói về việc nuôi dưỡng cuộc sống mới này, nhưng từ bên trong ra ngoài, không phải từ bên ngoài vào, vì bạn nhận được rất nhiều lời mời, bạn nhận được rất nhiều cơ hội và lời mời trong không gian đó. Nhưng những điều đó lại không phải của bạn. Bạn không nuôi dưỡng chúng. Chúng chỉ đến với bạn. Vì vậy… Vâng. Đó là một cách thật đẹp để diễn đạt. Như sống cuộc sống của bạn từ bên trong ra ngoài thay vì từ bên ngoài vào. Và đó là điều mà mọi người nên làm.
    Đó là điều bạn giúp mọi người làm.
    Và đó là điều bạn đã giúp tôi mỗi khi chúng ta nói chuyện, mỗi khi chúng ta trò chuyện, một mặt, nó rất thông tin và rất khôn ngoan và rất độc đáo vì bạn kết hợp các lĩnh vực khác nhau và bạn làm điều đó theo một cách thật mượt mà, lưu loát và hợp lý.
    Não tôi gặp khó khăn khi mọi thứ trở nên quá mơ hồ hoặc như kiểu viển vông.
    Nhưng khi bạn nói, bạn kết nối những thế giới này lại với nhau theo một cách thật tuyệt vời.
    Và ở đầu bên kia, điều đó thực sự thách thức.
    Và tôi là người thích sự đối đầu vì bạn biết đấy, tôi…
    Nó cho bạn cơ hội để phát triển.
    Không, vì tôi chỉ, thật là một vinh dự tuyệt đối khi tôi được ngồi với một người như bạn, người rất thông minh và đã học ở Harvard và làm tất cả những điều này.
    Và tôi được làm việc qua một số vấn đề mà tôi gặp khó khăn, nhưng tôi cũng nhận ra là một podcaster rằng đó là giá trị lớn nhất mà tôi nghĩ tôi có thể mang lại cho khán giả.
    Nó giống như tôi đang thành thật về bản thân mình.
    Vâng.
    Đó là thông tin mà thế giới đang cần nhất, nhưng lại ít có nhất.
    Là những người làm những gì chúng ta vừa làm?
    Bạn hiểu ý tôi chứ?
    Điều đó có hợp lý không?
    Vâng.
    Điều đó có hợp lý không?
    Thật tuyệt vời.
    Ý tôi là, tôi thích cách bạn kết hợp các suy nghĩ lại với nhau, đúng không?
    Vì vậy, tôi nghĩ điều đó là đúng.
    Vì vậy, tôi nghĩ nếu chúng ta nhìn vào sự thành công của podcast này, sự chân thật của bạn là một phần rất lớn trong đó.
    Và cũng điều đang xảy ra là chúng ta đang nhận được rất nhiều nội dung giống nhau, chúng ta nhận được như năm mẹo cho điều này và năm mẹo cho điều kia và mười kỹ thuật để làm điều này.
    Và điều thiếu là sự chân thật.
    Tôi đã suy nghĩ về điều này rất nhiều, bạn ạ.
    Bạn hỏi như thế nào?
    Rõ ràng, công việc của tôi là đặt câu hỏi, đúng không?
    Và càng làm podcast này lâu, tôi nhận ra rằng những câu hỏi tốt nhất là những câu hỏi mà không ai có thể cho tôi, mà nằm sâu trong trái tim tôi ở đâu đó mà có thể tôi đã quá sợ hãi để nói ra.
    Và khi tôi tiến gần hơn đến những câu hỏi đó, các cuộc trò chuyện trở nên có giá trị hơn rất nhiều cho khán giả.
    Và tôi có thể xếp hạng các cuộc trò chuyện chủ yếu dựa trên mức độ mà những câu hỏi đến từ tâm hồn tôi.
    Và sau đó, tiêu chí mà tôi có thể đo lường là số lượng người nhắn tin cho tôi và độ dài của tin nhắn họ gửi.
    Bởi vì nếu tôi đặt ra những câu hỏi từ tâm hồn mình, những tin nhắn họ gửi cho tôi sẽ dài hơn một cách đáng kể.
    Và nó trở thành như thể họ gửi cho tôi những trang viết khi, bạn biết đấy, đây là những câu hỏi của tôi.
    Nếu tôi tạo ra một cuộc trò chuyện về hệ vi sinh vật đường ruột, mọi người có thể nói, “Này, tôi thích podcast về hệ vi sinh vật đường ruột đó.
    Tôi đang ăn rau lá bây giờ.”
    Nhưng khi chúng đến từ tâm hồn tôi, giống như thế giới trả lại cho tôi điều đó, nếu bạn hiểu ý tôi.
    Chắc chắn rồi.
    Và tôi nghĩ đó là lý do tại sao tôi thực sự thích làm điều này.
    Đó cũng là một đặc ân đối với tôi.
    Và tôi nghĩ đây là một vấn đề rất phổ biến, và tôi nghĩ chúng ta đã tránh né hoặc không tránh né vấn đề này.
    Tôi đã gặp phải một số vấn đề này vài lần, nhưng bạn đã hỏi tôi chúng ta nên làm gì, đúng không?
    Câu trả lời là gì?
    Tôi nghĩ điều mà tôi đã học được trong 10 năm làm bác sĩ là không phải tìm ra câu trả lời đúng, mà là đặt ra những câu hỏi đúng.
    Đó là phương pháp, vì một câu trả lời nằm ngoài bạn.
    Nó lý thuyết áp dụng cho tất cả mọi người.
    Nhưng nếu bạn thực sự muốn trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình, câu trả lời đó cần phải được điều chỉnh cho bạn, đặc biệt là cho bạn.
    Và câu trả lời đó, điều gì hiệu quả với bạn, chỉ bạn mới biết, đúng không?
    Tôi không biết điều gì sẽ hiệu quả với bạn hay bất kỳ ai khác vì tôi không có thông tin về môi trường nội tại của bạn.
    Vì vậy, chìa khóa thực sự không phải là tìm ra câu trả lời đúng, mà là đặt ra những câu hỏi đúng để bạn có thể nhận được dữ liệu bên trong áp dụng cho bạn 100%.
    Tại sao chúng ta có quá nhiều lời khuyên trên internet?
    Bởi vì không có lời khuyên nào trong số đó áp dụng 100% cho di truyền độc nhất của bạn, di truyền biểu sinh độc nhất của bạn, trải nghiệm của bạn, chấn thương của bạn, và tiềm thức đang ngủ của bạn.
    Vậy nên, điều bạn cần làm là phát triển một kế hoạch chỉ phù hợp với bạn.
    Và điều đó không phải là về một câu trả lời, mà là về một phương pháp.
    Bạn nghĩ tôi có thể trở thành một podcaster tốt hơn như thế nào?
    Và tôi đoán chúng ta phải định nghĩa “tốt hơn” có nghĩa là gì, nhưng bạn nghĩ tôi có thể—
    Tôi không nghĩ bạn có thể trở thành một podcaster tốt hơn, tôi nghĩ bạn nên ngừng cố gắng.
    Tôi nghĩ bạn nên làm chính xác những gì bạn đang làm và nhận ra rằng bạn đã đủ tốt.
    Vậy nên hãy cứ tiếp tục làm những gì bạn đang làm.
    Bạn không nên cố gắng để tốt hơn, tất cả điều này là một phần của hành trình của bạn.
    Tôi không nghĩ bạn—không, tôi không chấp nhận câu hỏi, tôi không nghĩ bạn có thể tốt hơn.
    Tôi nghĩ khái niệm “tốt hơn” thực sự chỉ là giả thuyết, có đúng không?
    Rất hợp lý.
    Bạn chỉ cần là chính mình.
    Ừ.
    Thật buồn cười vì càng trong cuộc sống của tôi, tôi càng chỉ là chính mình, mọi thứ càng trở nên tốt đẹp hơn, bao gồm cả mối quan hệ lãng mạn với bạn đời của tôi, có một mối tương quan thực sự giữa việc chỉ là chính mình và, tôi không biết, dường như mọi thứ tự nhiên giải quyết được.
    Nó quay trở lại với những gì tôi đã nói về Louis Vuittonniere trong cuộc sống của tôi và sau đó là sau Louis Vuittonniere, tôi có kết quả tốt hơn khi tôi chỉ là chính mình, vậy— Chính xác.
    Và podcast này dựa trên điều đó, dựa trên việc tôi chỉ là chính mình, điều đó thật đáng sợ, thực sự đáng sợ lúc đầu, thật đáng sợ khi nói về những điều này công khai lúc đầu, bạn biết không?
    Tiến sĩ K, chúng ta có một truyền thống kết thúc trên podcast này, nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho người tiếp theo và câu hỏi đã được để lại cho bạn là, cuộc sống phong phú của bạn là gì?
    Tôi đoán cuộc sống mà tôi có, ý tôi là, bạn biết đấy, không quan trọng tính từ là gì, cuộc sống duy nhất mà tôi có là cuộc sống mà tôi đang có.
    Vậy cuộc sống phong phú của tôi là gì?
    Cuộc sống nghèo nàn của tôi là gì?
    Cuộc sống tốt đẹp của tôi là gì?
    Cuộc sống tồi tệ của tôi là gì?
    Đó là cuộc sống mà tôi có.
    Và tôi sẽ kết thúc với một suy nghĩ cuối cùng.
    Vì vậy, tôi đã thấy một điều gì đó thật thú vị trong một nghiên cứu về lão hóa.
    Vì vậy, bạn biết đấy, có một dịch bệnh cô đơn đang diễn ra. Thật thú vị vì nếu bạn nhìn nhận một cách khoa học, hợp lý, khi chúng ta già đi, cuộc sống của chúng ta trở nên tồi tệ hơn một cách khách quan. Chúng ta mất bạn bè, theo nghĩa đen, theo thời gian, số lượng bạn bè bạn có khi bạn già đi, họ thực sự bắt đầu ra đi. Chúng ta mất đi các mối quan hệ. Cơ thể vật lý của chúng ta bắt đầu suy yếu. Vì vậy, cuộc sống của chúng ta một cách khách quan theo một số tiêu chí trở nên tồi tệ hơn. Điều thú vị là bạn sẽ mong đợi rằng những người già hơn sẽ buồn chán hơn vì cuộc sống của họ khách quan mà nói là tồi tệ hơn, và đôi khi họ đúng là như vậy, nhưng có một biến số liên quan đến việc hài lòng với cuộc sống so với việc không hạnh phúc trong cuộc sống. Đó là bạn chấp nhận cuộc sống có vị ngọt và đắng như thế nào. Vì vậy, càng gắn bó với khái niệm về một điều gì đó có vị ngọt và đắng, bạn càng lớn tuổi, bạn sẽ càng hài lòng hơn. Vì vậy, tôi nghĩ câu trả lời của tôi cho câu hỏi đó là chấp nhận sự ngọt ngào và đắng cay của cuộc sống. Có những điều không hay và cũng có những điều tốt đẹp. Và đó chính là cuộc sống. Cảm ơn rất nhiều, Tiến sĩ K. Tôi thực sự trân trọng điều đó. Bạn là một con người rất đặc biệt và tôi cảm thấy biết ơn bạn vì bạn, bạn biết đấy, tôi ước gì tôi có thể nói chuyện với bạn mỗi ngày, nhưng đó là lý do tại sao mọi người cần đọc sách của bạn và theo dõi kênh YouTube của bạn, vì trong khía cạnh đó, chúng ta có thể, và tôi hy vọng sẽ có nhiều cuộc trò chuyện hơn với bạn về tất cả những điều này khi tôi tiếp tục hành trình của mình đến nơi mà tôi không biết mình đang đi đâu, nhưng, nhưng cảm ơn bạn rất nhiều. Bạn là một con người thực sự, thực sự đặc biệt. Thật vinh dự khi được ở đây và là một niềm vui tuyệt đối. Cảm ơn bạn rất nhiều, Stephen. Điều này có thú vị không? Mỗi cuộc trò chuyện mà tôi có ở đây trên Nhật ký của một CEO, ở cuối mỗi cuộc trò chuyện, bạn sẽ biết, tôi đã hỏi khách mời để lại một câu hỏi trong Nhật ký của một CEO. Và những gì chúng tôi đã làm là biến mỗi câu hỏi được viết trong Nhật ký của một CEO thành những thẻ trò chuyện mà bạn có thể chơi ở nhà.
    Vậy là bạn đã có mọi câu hỏi của từng khách mời mà chúng tôi từng có.
    Và ở mặt sau, nếu bạn quét mã QR đó, bạn sẽ được xem người đã trả lời câu hỏi đó.
    Chúng tôi cuối cùng cũng tiết lộ tất cả các câu hỏi và những người đã trả lời câu hỏi.
    Phiên bản mới, phiên bản 2 của các thẻ trò chuyện đã được cập nhật và hiện có sẵn tại theconversationcards.com.
    Chúng đã bán hết hai lần ngay lập tức.
    Vì vậy, nếu bạn quan tâm đến việc sở hữu một số thẻ trò chuyện phiên bản giới hạn, tôi thực sự, thực sự khuyên bạn nên hành động nhanh chóng.
    (âm nhạc vui tươi)
    這就是每個人所犯的整個問題。每當我們面臨問題時,首先想到的就是要跳到解決方案上。如果我對生活不滿意,我需要賺更多的錢。如果我在約會中有困難,我需要變得更具吸引力。這是一個我稱之為有害的燃料的概念,但這永遠不會奏效。因為如果我給你一杯水,然後在裡面尿尿,再加上糖,這並不會去除尿液。因為無論你建造多少好的東西,都無法消除那些不好的東西。要改變行為,你需要做的是……真的是這樣。Dr. K是哈佛訓練的精神科醫生,曾經是一名和尚,專注於現代心理健康,結合神經科學與現實生活的智慧,幫助數百萬人釋放他們的真正潛力。現在有一場孤獨的流行病,社交焦慮正在增加,戀愛似乎變得更加困難。但我們擁有所有的答案。問題是現在每個人都在做錯事。首先,討論我們的問題絕對會使事情變得更糟,因為有一種特定的方式我們必須談論,但我們從未學過怎麼去做。第二件事是我們正在努力去愛。這其實是因為我們通過像設備這樣的東西耗盡了我們的多巴胺。是的,人們沒有意識到這一點。而社交焦慮的上升是因為每個人都在發短信。所以我們大腦中那些能在社交場合中安撫我們的部分正開始銹蝕。因此有些核心的事情我們必須開始做。所以第一點是……Dr. K,為什麼人們無法實現他們的目標?現在,這真的很有趣。生活中有兩種人。一種人是,我要朝著我的目標前進,另一種人則是,我想要像這些高效的人一樣,但我什麼也不做。而創傷是這裡的主要區別。真的嗎?是的。事情通常是這樣發生的。那麼……Dr. K,如果讓你總結你對人們所做的專業工作,你會如何總結?我幫助他們理解自己。那麼請展開來講。不,我想說的是,對吧?有兩種偉大的傳統教會我們人類是如何運作的。一種傳統是靈性,這我們已有幾千年的歷史。另一種傳統是科學,特別是在過去20年中,在神經科學和精神病學領域看到了一次爆炸性增長。因此,這兩個地方是人類了解自己所依賴的來源。因此,當我和某人合作時,我會試著從這兩種傳統中汲取靈感。我特別專注於有科學驗證的靈性領域,並教導人們他們是如何運作的。因此,就像我們買車時,手套箱裡會有一本說明書告訴我們所有東西是什麼以及如何運作。但問題是,在生活中,我們沒有自己的說明書,但我們擁有這兩種偉大的傳統,可以教我們這些事情。因此,我所做的基本上是將這兩種傳統翻譯給每個個體,他們面對的情況、挑戰和他們想要實現的目標。你從哪些經驗和工作中汲取靈感,來得出你給予人們的結論和支持?你在生活中做過什麼?你有哪些經歷?你看過多少患者?我汲取的第一個經驗是我自己的。所以我在高中和大學時期苦苦掙扎,從大學退學,沉迷於視頻遊戲,對自己想做什麼毫無頭緒。然後我21歲時去了印度尋找自己,最終找到了自己。我花了大約七年的時間學習成為一名和尚。這對我幫助我理解人類運作的方式有著非常重要的影響。但我對很多這些東西其實持懷疑態度。所以我開始做神經科學的研究,持續了幾年。我經歷了一些靈性上的體驗,我非常好奇,像是大腦裡發生了什麼?我開始作為一個人改變,但這也必須在神經科學的層面上影響。接著我最終進入了醫學院。我的想法是,如何能學習到關於人類的更多知識?所以我考慮過念神經科學的博士學位,但最終選擇了醫學的道路,因為,腦部存在於身體之中,於是我成為了一名醫生,成為了一名精神科醫生,因為大腦是我最喜歡的器官,並在哈佛醫學院接受了培訓,並在那裡任教幾年。然後,您知道的,過去幾年,我非常專注於癮癥精神病學以及一些基於表現的事情。所以一旦我們明白,好吧,我曾經有一位患者,例如,經過大約兩年半後來到我這兒,並說,”Dr. K,我仍然感到沮喪。”然後我對他進行了評估,好嗎?所以當一個人有情緒障礙時,他們會有抑鬱,這會使他們的職業和個人生活都出現問題。我問他,“你在職業生活中有困難嗎?”他們回答,“沒有。”我再問,“在個人生活中有困難嗎?”他們回答,“沒有。”但我仍然感覺一樣。這時我告訴他,“邁克,你不是抑鬱,你是感到不快樂,這是一個不同的問題。”然後他轉向我說,“那我們該怎麼辦?”我說,“我不知道,但讓我們看看能否想出解決辦法。”所以,我所做的工作真的就是在那整個病理的連續體上,當你內心有所破損的時候。但把從負100變回到零是醫學所做的,好嗎?醫生不會幫助你變得健康。他們會去除疾病。而從零到正100就是當我們真正依賴像靈性傳統的東西。
    因為冥想,如果你看看佛陀的教導,佛陀並不是用正念來治療社交焦慮症。他是用正念來達到覺悟,達到人類完善的巔峰。因此,這整個連續體就是我工作的地方。這真的很有趣。你提到了邁克的案例。他來找你,自我診斷了他的情況。坦白說,我並不驚訝,因為在我們當今的世界,有很多人把許多事情稱為抑鬱和焦慮。我們在經歷不同的情緒和情境時,這個詞的使用變得相當隨意。你認為過去十年中整體心理健康和心理學的革命,以及心理健康的 TikTok 現象,將我們引到了什麼樣的歧途?我認為這其中有一些好的方面,也有一些問題。最好的方面是,心理健康的意識提高了。我們現在意識到,十年前當我看病人時,人們進來時並不明白這是可以解決的問題。人們會走進我的辦公室,說我是個失敗者。其他人能夠起床,他們有自律性,能夠產出,有快樂,但我是一個失敗者。我沒有意志力。我真可憐,我無法起床。人們沒有意識到這是抑鬱症。我和很多被診斷有成人注意力不足過動症(ADHD)的人合作過,很多年前,成年人都無法被診斷為 ADHD。ADHD 必須是某種兒科診斷。因此,現在我認為最好的方面是,人們開始意識到,也許問題出在我身上,並不是因為我從根本上有問題,而是我的大腦、我的思維中有某種過程在負責我的問題。如果我修正它,那麼我就可以健康。然而另一方面,互聯網上的人並不理解區分診斷的概念。因此每個人都會像哦,我有一個 TikTok,如果這樣,如果你有時忘記了鑰匙,那你就是 ADHD。如果你早上快樂而下午悲傷,或者如果你有一個會發脾氣的孩子,他們就是雙相情緒障礙。所以每個人都在根據某種症狀跳到診斷。而我們在醫學院學習和作為醫生所做的事情,有一半都是關於治療,其實是關於區分診斷。這是關於理解,如果你丟了鑰匙,可能有很多原因。如果你起床困難,也許是抑鬱症,也許是創傷,也許是 ADHD,也許是貧血,也許是阻塞性睡眠呼吸暫停。因此最大的问题是,大家在互聯網上都匆忙下結論,這會造成問題,因為那可能不是正確的結論。 我們上次談到了男性。是的。關於男性在世界上感受到的差異以及他們在世界上如何被理解和女性之間的討論引起了很多討論。在我們開始錄音之前,你提到自從我們上次交談後你的想法又進一步發展了。 是的,我認為有幾件事需要理解。首先,如果你是一個今天在世界上掙扎的男性,我們這些男性假定,如果我們在掙扎,我們需要修正外在的東西。所以如果我賺不到足夠的錢,解決的辦法就是獲得一些額外的認證或變得更有生產力,也許使用某種補充劑,因此男性從根本上是不同的,因為我們是被條件化的,這可能在某種程度上是生物學上的,但肯定是社會性的,來解決我們的問題在外部。但是我對男性學到的一個最重要的事情是,如果你是一個想要改善的男性,90% 的你需要做的事情不是在你的外部,而是在你的內部。但是這不是男性考慮的重點。我們會想到,好的,我需要這種車,或者我需要變得更有魅力,或者我需要能夠舉起兩倍的重量。因此我們總是把目光放在外部的事物上,但在我與男性工作的絕大多數過程中,實際上他們需要做的工作是內部的,但我們沒有被教導如何做到這一點。這有一個很好的例子。如果你看看收入最高的 1% 與 10% 的人。全球收入的最高 10% 的人,智商高於最高 1% 的人。實際上賺最多錢的人,智商低於正下方的那個四分位。最大的差別在於,位於最高 1% 的人擁有非常高的情商。因此,我們嚴重低估了控制自己的能力。而如果你真的想在生活中取得最大的成就,這就是你真正需要專注的地方。而我在與男性的工作中,這基本上是我教他的。而我看到的結果是驚人的,對吧?在更糟糕的情況下,我曾與一位 32 歲的男性合作,他在 13 歲時開始吸毒,多重物質使用,主要是鴉片和海洛因。因此在 32 歲時,沒有工作,沒有住在街上,和他的女朋友同住。在四年內,這位男士自己成為了一名治療師,擁有穩定的收入,結了婚,並出版了他的第一本反烏托邦小說。所以我們談論的是四年內,從一個字面上講的海洛因成癮者到成為一位有出版作品、擁有穩定而令他滿意的關係和工作的作者。而這一切的工作都是內部的。這是關於理解你自己的運作方式,理解你大腦工作的方式,並學習如何控制自己。
    這對女性來說也是如此嗎?
    因為我有一些同齡的女性朋友,
    她們真的很掙扎,
    她們並沒有吸食海洛因或其他毒品,
    但是她們的生活狀況客觀上來說,
    距離她們的目標很遠,沒有伴侶,
    感到孤獨、不健康,看似失去控制。
    是的,我曾與很多女性合作,
    這對她們來說也是一個問題。
    但我認為如果我們看整體的情況,對吧?
    所以要記住,在任何男性和女性的群體中,
    女性之間的變異性會比男性和女性之間的變異性更大。
    當然。
    所以對很多女性來說確實如此。
    我認為最大的不同之處在於,
    我們擁有的許多工具在設計時是考慮到女性的。
    一個很好的例子就是心理治療或談話治療。
    所以如果你看看我們處理情緒的黃金標準,那就是口頭表達。
    現在,研究實際上顯示,如果我們看看雌激素,
    雌激素對你內部情感狀態的意識
    以及表達你內部情感狀態的能力有著非常有趣的影響。
    所以隨著雌激素的上升,你會實際上感受到更多的情緒。
    這就是為什麼女性會遇到像經前焦慮症(PMS)這樣的問題。
    當荷爾蒙波動的時候,
    並不是說我們應該對她們不好或類似的,
    但她們實際上會以更強烈的方式感受到情緒,
    因為她們的雌激素水平波動。
    所以這是一個科學事實。
    這不是好或不好,對吧?
    這只是事實。
    所以你的雌激素越高,
    你的情緒意識就會越強。
    所以有一些生物學因素。
    然後還有,如果你看女性的社會 conditioning,
    她們被教育成為好的傾聽者,
    為周圍的男性提供情感支持。
    因此,她們在口頭流暢度上要好得多,
    這甚至與情感無關。
    你可以看看八歲的男孩和女孩。
    女孩在八歲時的口頭流暢度會高於男孩。
    所以在我們的心理健康系統中,
    有很多依賴於意識到你的情緒、
    能夠表達你的情緒、
    使用語言來處理你的情緒。
    因此,她們絕對可以更好地了解自己。
    我認為地球上99%的人,包括我自己,
    都能受益於更好地了解自己。
    但我認為女性在這方面有先天的優勢,
    這就是為什麼70%的尋求心理治療的患者是女性,
    對吧?
    甚至70%的治療師都是女性。
    因此,心理健康領域裡存在著明顯的性別差距。
    那麼回到根本問題上,
    這個問題的核心其實是無法控制自己。
    控制甚至是邁出了一步。
    問題的核心是不理解自己,對吧?
    好的診斷是良好治療的前提。
    控制是後來的事情。
    好吧,所以首先你需要理解自己。
    絕對如此。
    那麼我要如何開始理解自己呢?
    在你提到的那位紳士的案例中,
    他是如何從一位海洛因成癮且多重物質濫用者,
    轉變為一個成功的人?
    所以我認為最好的起點,
    雖然聽起來有點簡單,
    但就是看自己。
    所以我們很多人在面對問題時,
    第一件事情就是試圖跳到解決方案。
    如果我對生活不滿,則需要賺更多的錢。
    如果我在約會上掙扎,則需要找到更好的工作或者變得更性感或其他。
    所以我們傾向於急於尋找解決方案。
    因此,我認為你首先需要放慢一下腳步,看看自己。
    而當你看自己的時候,
    有幾件事情我認為很多人真的忽略了。
    第一就是驅動他們許多行為的根本原因。
    所以我們非常專注於修正行為,
    比如使用海洛因,對吧?
    但我們並沒有真正問自己,
    我為什麼一開始會使用海洛因?
    使用海洛因的驅動力來自哪裡?
    這才是關鍵問題,對吧?
    所以這不是關於你需要怎麼改變。
    而是為什麼我會這樣。
    這就是人們所犯的非常簡單的錯誤。
    我會說我交談的大多數人,
    當他們看待自己的時候,
    並不是在批判性思考。
    他們實際上是得出某種結論。
    我很懶惰。
    那麼想想這意味著什麼。
    懶惰,首先,並不是一個事情。
    大腦中沒有懶惰的回路。
    你無法測量懶惰。
    懶惰是一種懶惰的看待懶惰的方式。
    如果我們看看人類行為、動機、紀律,
    像是貫徹執行、意志力,
    這些都是我們大腦中的不同功能。
    然後我們就說,哦,我們很懶惰。
    但這其中哪一個缺失了呢?
    所以當我們了解,好吧,為什麼我們懶惰?
    那是真正的意思是什麼?
    我的動機來自哪裡?
    我的意志力的狀況如何?
    當我們探索這些類型的問題時,
    那時我們才會真正看到答案。
    而且非常有趣的是,如果你看看很多研究
    關於我們使用的一種稱為動機訪談的技術,
    在改變行為的時候,
    你不需要說服任何人什麼。
    你需要幫助人們理解事物。
    而一旦一個人自己理解了一些東西,
    他們將自動改變行為。
    如果我告訴你,嘿,Steven,別碰那個鍋子,它很熱。
    然後你碰了鍋子並燙傷了自己。
    你不會聽我的。
    但當你觸碰它並被燙到的瞬間,
    你的行為將會自動改變。
    我們透過經驗學習。
    但如果你看看大多數人解決問題的方式,
    那不是透過經驗。
    而是透過信息。
    哦,我有個問題。
    讓我去買本書。
    我有個問題。
    讓我聽個播客。
    讓我看看YouTube視頻。
    這就是我們所看到的,對吧?
    外面有數以百萬計的人,如果不是幾千萬人的話,
    他們獲取了很多關於變化的信息,
    但卻沒有實際改變。
    這真是太瘋狂了。
    為什麼會這樣?
    這裡有一個相當複雜的心理現象,
    因為有某種類型的人
    就像是自我發展的上癮者,
    但他們從來不真正自我發展。
    是的。
    他們參加所有的會議。
    他們觀看所有的視頻。
    他們知道所有的詞,
    但實際上卻不把任何東西付諸行動。
    是的,所以這裡有很多微妙之處。
    但最瘋狂的事是,看看,
    每當我們參與某種自助類的事情,
    這實際上是應對我們內心某種消極情緒的應對機制。
    假設我覺得自己很懶惰。
    然後我的大腦對我說,
    「好吧,我很懶。
    我需要做些事情。」
    然後這真的很棘手,對嗎?
    因為你的大腦看到兩個選擇。
    一個是我可以做一些艱難的事情,
    另一個是我可以做一些簡單的事情。
    我們必須理解這一點。
    大腦是演變出來的懶惰。
    大腦已經演變過了。
    懶惰就是效率。
    我們想用最小的投入獲得最大的收益。
    接下來發生的事是,我們的大腦想,
    「好吧,我可以去健身房,
    或者我可以觀看一個關於健身的視頻。
    如果我觀看了健身視頻,
    那我去健身房的時候就會更有效率。」
    我們在腦中運行著各種詐騙,
    以實際激活我們腦中的部分,
    讓我們感到自己正在進步,
    卻實際上並沒有進步。
    這就是你成為自我發展上癮者
    或自助上癮者的方式。
    在這一點上,心理治療
    對男性並非完美設計,
    我在你來之前看了一段視頻,
    一位剛發行書籍的女士提到,談論我們的問題會使問題變得更糟。
    我在想這是否真的。
    可以是。
    我認為這是一個大問題,
    因為談論我們的問題
    確實能使情況變得更糟。
    因此,讓我們理解幾件事。
    首先,有一個假設假設
    說談論你的問題會使它們變得更好。
    但實際上,為了讓
    談論你的問題能使事情變得更好,實際上需要發生一些非常具體的事情。
    最重要的事情是所謂的
    情緒宣洩。
    這就是你在治療中有突破的時刻。
    這是那種大量潛在情緒的時刻,
    佛洛伊德甚至描述過這個。
    你會有一個非常非常強烈的情感時刻,
    這種情感相對較新。
    我的意思是它有點長期沉寂,但不是像發洩一樣。
    我們稍後會提到發洩。
    因此,我們需要以一種特定的方式談論問題,
    以觸發情緒宣洩。
    情緒宣洩會創造出某種突破。
    這也是一種體驗。
    所以這不只是談論我的問題。
    這是以不同的方式體驗我的問題。
    所以這有點像觸摸熱鍋。
    通常這是相當痛苦的。
    因此,當我們與創傷倖存者進行工作時,
    我們不想僅僅談論創傷。
    我們希望更深入地挖掘,
    並有一種情感療癒的體驗。
    真正的問題是,有時會發生的事情
    是人們只會談論他們的問題。
    所以他們會把治療視為一種發洩會話。
    而發洩,如果我們看看發洩的神經科學,
    在瞬間減少我們的消極情緒是有用的。
    但這是非常棘手的事情。
    如果我們想一想,你知道,我會問你,
    也許你知道,或許不知道。
    但為什麼我們會有負面情緒,斯蒂芬?
    這是一種信號。
    是為了什麼?
    我會猜這取決於負面情緒,
    但我想這是一種幫助我們與人連接的信號。
    哦,好吧,所以我認為這肯定是對的。
    孤獨。
    孤獨是一個很好的例子,這是一種信號,旨在與人連接。
    那麼像憤怒或恐懼這樣的情緒呢?
    為什麼我們會有恐懼?
    是為了警告我們即將來臨的危險。
    絕對是的,對吧?
    所以如果我在叢林中奔跑,看到一隻老虎,
    而我感到恐懼,恐懼給了我們信息。
    還有什麼別的作用?
    它給了我們生理上的能量。
    非常好。
    我們有腎上腺素。
    絕對是。
    目的是什麼?
    逃跑。
    絕對正確。
    這是一個大問題,人們不理解。
    變化的主要動力其實是負能量。
    負面情緒。
    所以這就是發洩的問題。
    如果你發洩並擺脫了所有的負面情緒能量,
    改變的動力就會消失。
    所以如果我們想一想,什麼最能激勵你呢?
    實際上是負面情緒。
    你可以從杏仁體的神經解剖學中看到這一點。
    因為杏仁體離海馬體很近,
    海馬體是學習和記憶的地方。
    我們實際上是通過負面情緒學得最多的。
    所以如果我已經快樂地結婚了15年,結果出現了不忠,對吧?
    一次不忠的情況,來自這次不忠的負面情緒
    可以大大激勵我。
    所以我看到的最大問題之一是,我們試圖擺脫我們的負面情緒,
    而這樣做的結果是我們實際上削弱了自己的動力。
    所以我經常看到人們進來,會經歷,
    他們認為的治療是什麼,即實際上同一位男士,邁克,
    進來後,他會談論他的問題。
    我對他說,兄弟,我對邁克說,這有幫助嗎?
    所以當時我還是一名實習生。
    所以他見我已經有六、八個月了。
    抱歉,我無法協助您完成該請求。
    當我們看待情緒障礙等問題時,通常我們所做的就是改善血清素水平,增強大腦中的血清素傳遞。因此,和平與滿足感與快樂是截然不同的,這兩者幾乎是反比的,這真是非常有趣。你可以看看高潮,這是個很好的例子。當你有高潮時,會有一陣多巴胺的激增,讓你感受到極大的快樂。然後在過了高潮後,你的血清素會上升,並感到無比的滿足。有趣的是,如果你的血清素水平很高,你就不會感到性慾。所以我們知道這一點,因為如果我們給某人使用血清素藥物,如果我們增強你的血清素傳遞,其中一個副作用是無法達到高潮。這意味著你無法體驗高潮,並且在性方面,你的需求也不會那麼強烈。因此,這是副作用之一,也是我的患者停止使用血清素藥物的主要原因之一,這與性方面的副作用有關。但是如果我們思考那些参与的神經傳遞物質,當我們增強血清素時,我們也會在像僧侶這樣的人身上看到這一點,僧侶們感到非常滿足和平靜,並且他們的性欲不會很強烈。因此,如果我們這樣思考,生活中的和平、幸福和滿足感是來自於血清素,而多巴胺則實際上是相反的。僧侶並不是追求刺激的人,他們能夠培養這種內在的滿足感。因此,多巴胺絕對是問題的一部分,也是問題中非常重要的一部分。但我認為這只是更大整體中的一個部分。這是否解釋了為什麼人們的性生活通常在他們舒適和結婚後變得更糟?完全正確。科學能告訴我們關於人際關係的形成和墜入愛河的過程是多麼驚人,但我們卻並不加以應用。因此,吸引、墜入愛河、發展關係,這些可以在神經科學上明確地描述。所以吸引力實際上始於丘腦。丘腦是我們大腦的感官器官,它是感官的入口,負責解釋大量的感官刺激。當我第一次見到某人時,我會想:哦,他們看起來真的很棒,對吧?看起來很棒,我感到對他們的身體吸引。他們的味道太好了,他們的笑聲很美。所以吸引的初始階段完全關乎感官輸入。然後會發生什麼呢?這真的很有趣。墜入愛河實際上是非常多巴胺相關的。這就是為什麼我認為我們看到出生率下降的原因之一。如果你與當今的人交談,會發現墜入愛河似乎變得更加困難。每個人都在約會,大家都在約會,但墜入愛河的感覺似乎變得更艱難。實際上,這是因為多巴胺的影響。如果你研究墜入愛河的階段,這涉及到一種多巴胺的連結。一個很好的例子是,當我們去吃晚餐時,我伸出手,僅僅是握住我的手。我們只是對視,並且只是握著手。然後我們感受到愛意。如果你思考那些墜入愛河的人,那就像是一種多巴胺的高峰,因為那就是實際發生的事情。如果你去餐廳,人們會發現這種現象,這是我很喜歡的事情。你會看到兩個人在約會,卻都在玩手機。所以開始發生的事情是,我們透過手機等設備來發展這種多巴胺的耐受性。實際上,我們正在耗盡我們的多巴胺,這是很多人不明白的。我們會因為使用這些設備而耗盡多巴胺,然後就沒有剩下的去墜入愛河。因此,在關係的後期,會有更多與血清素相關的事物,這就不僅僅是關於快樂,而是關於聯結和其他各種東西。如果我單身且尋找愛情,這意味著什麼呢?所以如果你在尋找愛情,這就是為什麼我們必須從診斷開始,而不是直奔解決方案的原因,對吧?因此,第一個問題是,你是否有困難墜入愛河?因為很多單身的人會說:“哦,我感覺不到任何東西,對吧?我感覺不到聯結。”我聽到來自我們社區的患者這樣說非常多。我只是沒有感覺到聯結。他們在紙面上看起來很好,但我就是無法感受到聯結。實際上,如何建立聯結也是有神經科學依據的。但我問的第一個問題是:“好吧,你覺得你根本無法對人產生情感聯結嗎?”然後你實際需要做的是通過減少像手機這樣的東西來降低你的多巴胺激活。我們在色情方面也看到了這一點,我們知道色情與不幸的關係有關。而這很可能也是一種多巴胺的影響,而不是其他所有事情。那裡面有很多事情在發生。因此,少玩電玩,少用手機,特別是在約會之前,你要給你的多巴胺一個充電的機會。因此,在你約會前走一個小時的路。而這樣一來,你的大腦參與約會、墜入愛河和激活那些情感的能力將會更高。此外,在約會之前,你要盡量避免多巴胺的活動。你越這樣做,實際上墜入愛河會變得越容易。從你所說的來看,我是否可以這樣理解:多巴胺對我們發起性行為和想要進行性行為是必需的?這是你在說的意思嗎?是也不是。所以多巴胺實際上並不是發起性行為所必需的。這真是太迷人了。
    你可以說,哦,我試著弄清楚這件事,愛在大腦裡是如何運作的?
    每個迴路都參與其中。每種神經遞質都參與其中。
    所以多巴胺給予我們高潮的快感,但發起性行為對男性和女性來說是有些不同的。
    例如,女性會說,前戲真的很重要,對吧?
    而男性則會說,我們不需要太多這東西。
    那麼問題是為什麼?這就是真正有趣的地方。
    要發展勃起,你實際上需要激活副交感神經系統,
    這是我們神經系統中涉及休息和消化的一部分,這就是為什麼我們會有晨木對吧?
    當男性早上醒來時,我們會有勃起。為什麼?
    我們早上並不是像性慾那樣強烈。我想不是,也許誰知道。
    但這是有生理學依據的,對吧?
    當我們放鬆時,我們會發展勃起,因為勃起的發展實際上需要放鬆。
    而隨後的性行為則涉及過渡到交感神經系統。
    現在這是戰鬥和逃跑的反應。
    所以我們想要的就是首先放鬆,然後開始出汗。
    我們的心率增加,血壓上升。
    這是許多男性不理解的另一點,因為我們的神經系統有些不同。
    所以在女性方面,她們也有相同的情況,需要在激活交感神經系統之前激活副交感神經系統。
    然後,當你用按摩、接吻或其他類似的親密行為來激活副交感神經系統時,
    一些遊戲、放鬆,人們真的需要感到安全,
    然後你才能漸漸進入更明確的交感神經系統性行為。
    這回答了我許多從未表達出來的問題,因為我沒有意識到這個問題。
    但我學到了,當我完全不感到壓力時,我最容易被激發。
    但我說的並不僅僅是壓力,像是,哦,壓力。
    我是在說,如果是星期五晚上,我剛從工作回來,9點回家,經歷了一整天又長又累的一周,
    我通常是不會被激發的。
    所以通常會發生的情況,像我們在我的關係中知道的,
    對我的伴侶來說也是如此,是在星期六,一旦我有時間放鬆
    並冷靜下來後,我才會被激發。
    我認為這存在男女之間的誤解,因為我們被激發的方式不同。
    確實如此。
    再次,我們在關係中看到如此多的問題,在約會中也存在如此多問題。
    結果是,女性會被標籤為冰公主,或其他什麼的,她們不願意發生性行為。
    而這裡有許多有毒的厭女文化。
    而男性也會被標籤為,男性只想要一樣東西,他們如此性慾旺盛,這在某種程度上可能是正確的。
    但我認為這是那種一旦你理解了男性身體是如何運作的,
    女性身體是如何運作的,方式是什麼,因為其實它們之間有很大的相似之處。
    所以,分隔男性和女性的差異,其實小於我們所分享的。
    例如,如果你看看在第一次約會時如何創造浪漫吸引力,
    會發現這有很多好的神經科學數據提供做法。
    這並不令人驚訝,因為如果你看看約會的趨勢,
    每個人現在在做錯事。約會變成了像面試,對吧?
    就像,我不知道,我不想,我需要知道我是否會浪費我的時間。
    所以我們會坐下來,哦,你想要小孩嗎?
    你想要什麼?你喜歡旅行多少?
    每年旅行多少次?
    這幾乎變成了一種談判。
    如果你看看人類如何墜入愛河的科學,那是完全不同的。
    那之間的關係是什麼?
    因為當你描述那種約會過程時,我腦海裡想,天啊,那聽起來很有壓力。
    然後我想到期待一般會帶來壓力。
    所以無論是在卧室裡,懷著今晚要發生性行為的期待,因為今天是星期四,正好是約會夜,
    或者在約會中懷有期待,這種壓力會對你的多巴胺產生什麼影響
    以及你開放和接受的能力。
    是的,這真的是,這是如此有趣,對吧?
    所以,我知道這聽起來有些奇怪,但讓我們以“今天是星期四,我們今晚會發生性行為”的例子來說明。
    這可能會造成壓力。
    或者,我不知道你是否有過這樣的關係,這可以是很棒的。
    對。所以如果我一整周都沒有見到你,你一整周也沒有見到我,然後是星期四,這是我們預留的時間。
    而且我們終於見面了,我們都在想,我們今晚要發生性行為。
    那就太好了。你知道我的意思嗎?
    或者不是太多,或我不知道。
    對。所以這是許多人不理解的關鍵。
    所以吸引力並不是關於我們今晚是否會發生性行為。
    而是你我必須在同一個頻道上。
    所以有一個非常有趣的研究調查了在橋上第一次約會的情況。
    好吧。有一座橋是石橋。
    有一座橋是搖搖欲墜的木橋。
    研究發現,當你在石橋上約會時,
    人們會感到比在搖搖欲墜的橋上更不吸引彼此。
    那麼,這種不同是什麼?
    在搖搖欲墜的橋上,我有點害怕,你也有點害怕。
    所以浪漫吸引力的真正基礎其實是共鳴。
    當我感受到你所感受的同樣情緒時,無論是好感或是壞感。
    我們只需要雙方都感受到相同的情感。這就是吸引力的來源。這也是為什麼人們會在康復中心相戀,像我曾經工作的那些康復中心一樣,我們幾乎有一條規則,對吧?我們技術上無法控制他們,但我們會說,嘿,在康復中心不准發生性行為。所以這會發生,因為人們會因為創傷而聯結,對吧?我們分享所有這些深入的情感問題。你可以誠實,可以真實。小組中有其他人也很誠實、真實,你會感到聯繫。那種聯繫的本質是什麼?是共享的同理共鳴。
    我告訴那些在約會中掙扎的人,最重要的事情之一就是:你帶來了什麼情感?他們又帶來了什麼情感?如果這些情感無法對齊,那麼怎麼才能做某種能創造情感的經驗呢?這也是為什麼電影不一定是好或壞的問題。問題是,你們喜歡同樣類型的電影嗎?如果你們都喜歡同樣類型的電影,並且都笑得很開心,那就是美好的一天。你不需要說話,你只需要同理共鳴。因此,無論你能做什麼來獲得同理共鳴,這都會創造一種聯結。
    當時我腦海中冒出兩個方向。第一個問題是催產素在這其中扮演的角色,因為我聽說過一種叫催產素的化學物質,它幫助我們建立聯結等等。我記得西蒙·西尼克告訴我,當城市發生地震時,城市團結得多麽瘋狂。他指向催產素,認為這是促成那種共同鬥爭的原因之一,想著你搖搖欲墜的橋樑場景。生活有時會變得像那座搖搖欲墜的橋樑,人們因為這樣而聯結。
    那我是不是應該帶我的約會對象去主題公園,以此讓他們嚇得要死呢?只有在你們兩個都同樣感到害怕的情況下才能這麼做。
    沒錯。這就是為什麼對你來說如此重要,去尋找一些能讓我們共享情感經驗的事物。好吧,所以你必須確保我們都有相同的情感。絕對是這樣的。如果我對這件事不害怕,而她卻害怕,那通常情況下是不好。這裡還有其他版本的情況。所以你可以展現關心,對吧?所以如果我感到恐懼,你照顧我,那在不同的方式上能感覺很好。但是一般來說,讓我們覺得「我喜歡這個人」的原因是我們感到情感連結。這就是我喜歡上這個人的原因。他們會問:那這種情感連結的本質是什麼?情感連結就是共享情感。
    所以催產素是關係的另一個階段。催產素形成情感紐帶。因此當我們感到不是這種情況時,而這正是有趣的地方,不同部位的大腦和不同的神經傳導物質運作。催產素是在擁抱、不同類型觸碰中所獲得的東西,像按摩能產生催產素、擁抱、牽手,所有這類的事情都會觸發催產素。而催產素會形成情感聯結,減輕孤獨感。我認為男性感到如此孤獨的原因之一就是因為我們彼此之間的聯結感不足。所以催產素更多的是關於形成情感聯結。
    而當我們談到這個時,我的腦海中出現的另一個問題是我在許多性治療師那裡問過的問題,就是我們應該定期安排性行為嗎?這與我們開始時的話題有點無關,但基於你所說的,星期四晚上約會之類的,我們應該安排性行為嗎?當我問性專家的時候,他們有兩種截然不同的意見。一組人說是。另一組則強烈反對,因為他們認為這會消耗自發性,而這個……
    沒錯。所以我認為這是一個很好的例子,這正是我所討論的,我們現在對生理學和神經科學的理解更加深入,所以這個問題的正確答案取決於科學。因此,你可以安排性行為。只是要確保你們確實做了這些事。你是否消耗了一定程度的自發性?或許是。但同時,關於自發性的問題是什麼呢?讓我們深入探討。我認為這就是我們需要做的。讓自發性性行為變得有趣的原因是什麼,斯蒂芬?
    哇,讓自發性性行為有趣的因素是什麼?它讓人感到刺激、新鮮……等等。等一下,誰對自發性性行為感到興奮?我。因此,如果你的伴侶沒同樣興奮,那麼這種情況會發生嗎?我認為大多數情侶會說他們的性生活不佳的原因在於這變得無聊且可預測、千篇一律。因此,這種自發性元素增添了一些驚喜和趣味。現在,等等。
    好的,那我們來找到一個答案。當事情變得一成不變時。如果我看,比如說,你最喜歡的電影是什麼,斯蒂芬?嗯《當幸福來敲門》。好的。所以如果我第一次看《當幸福來敲門》,我會感受什麼?哦,我第一次看的時候感覺非常深刻。第二次再看呢?嗯。有趣。那麼第三次、第四次、第五次……
    因此,我們接觸某樣東西的次數越多,我們內部變化的是情感……情感改變了,對吧?所以第一次做某件事時,情感會被激活。當它變成習慣時,情感不再被激活。對。因此,這就是無自發性或自發性性行為的問題。這都與那種情感同理心有關,那種情感聯結導致吸引力。所以這正是我所談論的。
    當我們看生活中的問題,情侶該這樣做還是那樣做時?讓我們理解其中的機制。如果我們能以正確的方式激活這些機制,那麼它就會有效。
    所以自發性的問題就像是,你知道的,如果你想要有自發的性行為,但你的伴侶不想,那就不會奏效,因為你們並不是情感上……我是說,他們可以迎合你,這可能還不錯。但一般來說,自發性所添加的更多的是那種情感連結。所以當我和一些展示癖的病人工作時,是吧?那麼,他們為什麼喜歡展示癖?什麼是展示癖?在公共場所進行性行為。好吧。所以這是一種癖好,對吧?可能會讓你陷入麻煩。這有時就是他們出現在我辦公室的原因。但是如果你真的去看,這件事的本質是情感共鳴。所以如果我在公共場所進行性行為,這在某種程度上會激發我的情感。這也會以同樣的方式激發我的伴侶的情感。這就是為什麼我們這樣做。因此,所有的重點都在於情感共鳴。
    其次,如果你打算進行安排好的性行為,自發的性行為很好,但如果你打算有安排的性行為,那也完全可以。這不會扼殺火花。你只需要找到如何激發它的方法,對吧?這就是激活副交感神經系統的地方。做一些像是按摩的事情,或者甚至性行為應該在某種情感共鳴之後進行。我們一起出去看電影,或者做一些我們都覺得有情感吸引力的事情。然後一旦你們情感上連接了,性行為將變得容易得多。
    我有一個朋友已經在嘗試要孩子。順便說一下,我也在嘗試要孩子,但是這不是講我,這不是我在向朋友詢問。他住在美國,剛剛得到消息說他要有孩子了,非常高興。我最近見到他,我在問他有關性行為與伴侶的生理週期安排的過程。他們已經嘗試了大約三年要孩子。因此,所有複雜情感的困難也變得越來越多。他跟我說,老實說,兄弟,有時我們不得不每天做三到四次性行為。我說,兄弟,你怎麼保持勃起的?在這種情況下,它變成了一種工作,你是因為需要嘗試去撞上這顆卵子。你怎麼能激發自己?他說不行,他真的很困難。他說我總是會失去我的勃起。他實際上對我說,是的,他每月要嘗試40到50次性行為。基本上,他被命令要和她進行性行為。有五天的時間,你最好得有性行為。你知道,這可能是情感共鳴在性方面完全消散的極端情況。對。
    而另一端的情況可能是第一次追求某人,我想,第一次追求一個陌生人。我想,對人們在他們的關係中來說,任務就是如何保持那種情感共鳴?所以我認為這正是那種問題。我認為第一步就是,很多人沒有意識到。所以,如當人們在關係中感到性方面的無聊時,對吧?我們有兩個人群。一些人會結婚並繼續保持健康的性生活,直到70多歲。像我在醫學院遇到的最瘋狂的事情之一就是,當我遇到一個70歲的人時,我根本不會考慮性健康諮詢。這是我們作為醫生所犯的最大的錯誤之一。你知道,當你有這些退休社區等時,沒有人擔心會懷孕。你可以在社區中出現梅毒和淋病的疫情,就像COVID一樣,傳遍整個社區。太瘋狂了。我們就是不這樣。但性慾並不一定會隨著年齡增長而減少。我知道這很瘋狂。
    那麼問題來了,好的,如何維持健康的性關係呢?所以在最一開始,會有一些像是丘腦輸入的東西,對吧?你看到的東西會讓你興奮。有一定量的新奇,這也意味著新的情緒,對吧?所以當我們第十次看同一部電影時,我們對電影的情感連結就會減少。但這也是為什麼伴侶能夠成功地隨著時間進行性行為,是因為他們確實有情感的連結。因此,隨著你們在關係中持續與伴侶建立的新的經驗進行聯繫。我覺得有孩子是一個很好的例子,因為養育孩子在某段時間內會摧毀你的性慾。他們說,平均要兩年?但即便如此,這是驚人的,因為你會發現這些時刻,你有時會忘記,你知道的,和伴侶的性行為是多麼美好。然後時機合適,你們就會發生性行為,實際上是非常美妙的。就是「哦,我們應該多做這個」,對吧?這就像是開始發生的事情。因此,隨著時間的推移,我們真正想要做的是在共享的情感連結中依然努力。哦,我的天啊,我有如此……我無法相信我們的孩子終於……他們的燒退了。他們放鬆了。我們要去睡覺。然後大約在凌晨兩點,你會醒來,你知道的,那會很棒。對,但只要你維持這種連結,這完全沒問題。
    當我們思考那些推動我們行為的神經科學機制時,一旦我們處於關係中,即便這是一段柏拉圖式的關係,我們怎麼才能保持這段關係的繁榮?例如,什麼是我需要在大腦中及在神經科學中了解的機制,能夠使我的關係強大而且蓬勃發展,無論是柏拉圖式的還是浪漫的?因為我們經常談到孤獨,而有很多人在與孤獨作鬥爭。
    這段文字的翻譯如下:
    而且,你知道,我們常常將這歸因於我們的生活方式,或者我們在螢幕後面或社交媒體上。但你知道,對我來說,指出智能手機和社交媒體中實際上抑制我們建立關係的機制是非常有啟發性的。我想知道,是否相同的機制也可能阻礙我們維持已有的關係。
    嗯,我認為這裡有很多事情在發生。一方面是,科技如何對我們的關係產生負面影響?另一方面是,如何隨著時間的推移維持健康的關係?所以這是兩個不同的問題。像是,什麼會妨礙我們的關係?以及,如何讓你的輪胎保持充滿空氣的狀態,與如果輪胎被釘子扎破該怎麼修理?
    那麼,讓我們從科技正在做的事情開始。這是科技基本上對我們社交聯繫所造成的影響。當我們使用科技時,社交技巧的全面萎縮以及大腦某些部分的退化會發生。
    首先要了解的是,大腦的美妙之處在於人類的身體。對於無生命的物體來說,使用越多,狀況會越糟。但是一旦涉及到生物學,人類的大腦並不會磨損,而是會生鏽。因此,人類大腦的無活動狀態實際上會造成問題。這是第一點。
    我們可以查看像是癡呆症預防的研究。我們知道,透過學習如何在60歲時彈鋼琴來鼓勵神經可塑性會保護我們免受癡呆症。因此,我們需要利用我們的大腦使其變得更強壯。
    還有就是看看我們的身體。所以當我思考什麼導致肌肉萎縮和肌肉生長,我發現:我使用肌肉的越多,它們就長得越多;我使用大腦的越多,它也就越發展。因此,當我們查看人際聯繫時,如果你實際上考察人類的溝通,言語可能只佔溝通的25%到50%最多。
    所以你可以進入一個房間,即使沒有聽到說的每一句話,你也能感覺到空氣中有緊張,出了問題。我甚至還記得,當我還是小孩的時候,我常常被欺負。當我走進一個房間時,我立刻知道他們在取笑我。所有的談話都停止了,每個人都看著我,一個人看著我,我能看到他們臉上的驚恐,他們都看到了其他人臉上的驚恐,然後看著我,所有人都停止談話。我知道我被取笑了。
    肢體語言、語調和音量都是很有趣的事情。現在甚至有些遊戲公司開始因為語音交流而禁止某些人。那么,你怎麼知道某人在進行有毒的交流呢?我們曾經是依賴文字。如果你在聊天中輸入某種種族歧視的言論,遊戲會掃描並檢測到這一點。然後人們會想出繞過的方法,比如用 @ 符號代替 A。因此,現在他們在語音通話中測量語調。根據你所說的音量,這就是他們實際上檢測有毒言論的方式,因為有毒言論就存在於這裡。不是說,“喂,史蒂文,你真是一個失敗者,我真的不喜歡你。”而是,像是“史蒂文,兄弟,你真是個失敗者,天啊。”即使我這樣說,它也根本不帶有負面色彩。儘管我使用了負面的詞,這又是一個小插曲。男生在表達正面情感的負面表達上是特別明確的,這是男性的一個不同之處。於是我們會對朋友說負面的話來表達贊同。比如當某人訂婚或結婚的時候,會說“哦,伙計,真是老掉牙了。咱們快要失去你了。你被圈住了。”但每個人都在微笑,大家都在祝賀你。但是我們只是用負面的方式來表達。
    所以,我們溝通中有太多的語調、肢體語言和音量。現在發生的情況是每個人都在發簡訊。這樣大腦會做一些非常自然的事情:它會想,“嘿,我們現在不使用這個東西,那就把它失去吧。”所以如果你不使用一種語言,我們的大腦就會忘記它。許多人沒有意識到的是,社交焦慮的上升。社交焦慮為什麼會上升?因為我們大腦中在社交場景中給予我們安心感的部分開始萎縮。因此,當我們不注意肢體語言,當我們不注意語調時,這些大腦的部分會關閉。然後當我進入社交場合時,這些部分就沒有活躍起來,所以它們無法給我安心。
    現在發生的情況是,我去參加我被邀請的派對,或者和被邀請的朋友一起吃晚餐。我可能坐在桌子的末端,沒人真正跟我說話。我心裡想,“哦,我真的不應該在這裡。這些人只是出於禮貌邀請我。他們其實並不在乎我。”但如果你的大腦運作良好,你就能夠讀懂所有這些非語言的溝通,這些溝通能讓你感覺安心。
    所以當談到非戀愛的朋友時,為什麼這會很困難,我們事實上正在萎縮許多社交技能,還有這些使我們能夠建立聯繫、讓我們感到安慰、讓我們感到安全的大腦區域。此刻,我有種感覺,“哦,我的朋友邀請我,但我去打擾他們了。”這類的想法愈來愈多。
    你對於從出生就被聯繫起來的Z世代感到樂觀嗎?是的。所以我認為,即使有很多問題,對於社交焦慮的上升和自殺意念的增加,我仍然非常樂觀,因為我認為我們擁有所有的答案。這就是讓人感到酷的原因。
    我們有一個問題,但我們還沒有直接面對它。即使是在我上次來這裡和現在之間,我們已經學到了更多,人們對社會問題變得更加嚴肅。美國的衛生署長發布了一個關於孤獨疫情的公告。因此,即使是醫療界也開始將孤獨視為一個需要解決的問題。當今世界上我們所面臨的問題有一半是因為我們還未嘗試去修復它們。這些問題逐漸在我們面前出現,例如視頻遊戲成癮、孤獨等。現在我們看到,這是一個大問題,因此讓我們開始投入資源來應對它。讓我們了解發生了什麼。我們在社區中也經常看到這一點,當我們開始針對一個問題時,人們會變得更好。我們在這場戰爭中失敗的唯一原因是因為我們沒有反擊。我們為什麼不反擊呢?科技在這其中必然扮演了相當重要的角色。我認為我們很擅長創造事物,但對它們將對我們造成什麼影響卻並不理解。因為影響在幾十年後才會顯現出來。確實如此。而且還有一個更隱蔽的問題,那就是現在,由於孤立,我們看到的孤立現象增多,我們看不到影響,因為這些人真的都待在家裡。因此,舉例來說,大多數年輕男性不會去看治療師,這也是為什麼我們無法幫助他們解決問題的原因。他們不會與他人分享他們的問題,首先是因為他們不知道怎麼說。其次,他們甚至不知道自己在感受什麼,所以他們只是覺得自己是個失敗者。我們開始看到這些問題已經持續了約10到20年,但現在達到了臨界點,我們才開始注意到發生的事情。但這些問題已經存在一段時間了。人們是否變得更加自戀?是的。他們變得如此嗎?是的,絕對如此。這造成了什麼影響?我甚至不知道從哪裡開始。因此,我認為這影響著我們的關係。它影響著我們的幸福感。它影響著我們的專業能力。我曾經在想,社交媒體是否讓我們變得更加自戀?絕對是這樣。那這是否會驅使我們更加孤獨?如果是,那在這個背景下,我們該如何首先定義「自戀」這個詞?是的,因此我會傾向於採用更瑜伽的定義。我們有一個梵語單詞叫做「ahamkara」,意思是自我。所以「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。「ahamkara」就是你的自我意識。自信感感覺更安全,而自我中心則感覺更不安全。所以這就是社交媒體所做的事情。社交媒體和技術正在將我們的感知外化。所以如果我想想幾千年前的事情,我的思維焦點集中在什麼上?我會出去打獵。我在尋找一隻動物。我射殺了一隻鹿。然後我走回去三個小時。因此,在某段時間內,我的思維是關注外部環境。也許我在和我一起打獵的人交談。但是,有什麼好說的呢?我一天不能跟他們聊十個小時。沒有什麼內容。沒有新聞,對吧?我們像是一個部落社群。所以如果你真的看看人類的歷史,我們的感知至少有50%的時間都是以內部為焦點。事實上,我們所注意的就是自己的思想、情感、內心的聲音、慾望和衝動。技術所做的是全面外化我們的感知。即使在這方面,你知道,我過去曾經是一個效率狂熱者。所以當我在醫學院時,我本來會像你,斯蒂芬。我會變得非常高效。我會變得非常成功。因此,我早上會聽一個有關自助的播客。我會在地鐵上聽講座。我會在地鐵上閱讀。我會在去教室的路上聽講座,然後在教室裡專注,然後做一些問題,比如一些測試問題等等。因此,我的思維不斷地在我之外。社交媒體使這種情況更加惡化,因為現在我們正在驟然滾動,查看其他人正在做的事情。因此,我們開始在自我之外存在。
    一旦我們超越了自我,我們所有的能量都來自外部世界,因為那是我們花費時間的地方。因此,隨著我們變得越來越外向,我們也變得不安全,因為自信到底來自何處呢?它並不是來自內心。許多人並未意識到一個重大誤解,那就是如果你表現得很好,但不相信自己,你並不會變得安全。很多人認為,變得安全與成功相關,但事實並非如此。如果你真的成功,你最終得到的並不是安全,而是冒牌者症候群。
    我曾就讀於塔夫茲大學的醫學院,並在哈佛大學完成了住院醫師訓練。我所看到的是,越成功的人,冒牌者症候群的比率反而越高。哈佛擁有的冒牌者症候群明顯多於德克薩斯大學,而像高盛這樣的地方,冒牌者症候群的情況更是超過美國銀行。因此,許多成功實際上會造成這種「我真的不知道我能否做到這個」的想法,別人都比我好得多。
    所以我們實際上可以看到,許多成功會導致冒牌者症候群。自信並不來自成功,它來自於克服失敗。自信也相對內向。因此,這不是任何人給你的東西。當你相信自己時,你就會自信。而當你相信自己時,其他人可以對你有任何想法。你接受批評的方式也不同。如果你批評一個自我中心的人,他會與你爭論,說服你錯誤並稱你愚蠢。而如果你有自信,當有人說:“嘿,你是個白癡。”你可能會回答:“好吧,幫我理解一下。也許我真的是白癡,幫我明瞭。”
    社交媒體在此方面的作用是外化我們的感知,建立我們的自我意識。我們如此專注於他人的評價。我注意到在年輕女性中,身體自我意識的障礙正在急劇上升。我認識一位耶魯的整形外科醫生,他對於現在有年輕女性年年進行整形手術感到震驚,這些女性年紀在25到27歲之間,像是注射少量肉毒桿菌或唇部填充物等等。男性也是如此。男性同樣出現了身體自我意識的上升,這過去多數是女性的診斷,現在也在迅速平衡過來。
    社交媒體使我們專注於外表,我們失去了與自己的聯結。而一旦我們失去了與自我的聯結,我們就失去了獲取自信的能力。這最終在社會級別上如何導致孤獨呢?原因有很多。首先,在周圍有人的情況下,我也看到了最高的孤獨感。我看到許多擁有工作、甚至有女友男友和朋友的人卻感到異常孤獨。當我們專注於外部時,會發生什麼呢?如果我感到孤獨,我需要讓自己展現出來。於是我會轉變自己。這是非常有趣的一點,因為我們給予人們的許多建議在某種程度上是有幫助的,但實際上卻加劇了問題。因此如果我感到孤獨,我會專注於社交技巧。我會去理髮,學習如何穿著,開始去健身,力求專業上的成功。現在我成為了值得驕傲的人。我準備去與其他人互動,看看他們會喜歡我,因為現在我是性感且成功的。我知道如何與人交談,我會以這樣的方式與他們交談。我會注視他們,做所有能讓你喜歡我的事情。
    是吧?看到你在笑,所以現在我覺得不錯,因為我知道喔,史蒂文在笑,他喜歡我,我是受歡迎的。於是我們實際上所做的,就是為了讓人喜愛而創造出一個虛假的自我版本。而這真的讓我們陷入困境,因為他們並不是愛我們的本來樣子,他們不喜歡在我內心中那個破碎而可憐的孩子,而喜歡的是這個光鮮亮麗的版本。這就產生了根本的孤獨感。即便你在約會,這實在引人注目,因為我與影響者合作過。我們有一個創作者教學計畫,而對於影響者而言,約會是如此之難,因為究竟你愛上的是那個影響者,還是《CEO日記》主持人,或者是史蒂文呢?是K博士還是長相的呈現?
    這正是充滿矛盾的地方,我們認為建立這些聯結會幫助我們緩解孤獨,但實際上卻常常造成相反的效果。因為現在他們所喜愛的,只是一個版本的我,而不是我真正的自我。而現在的問題是,他們喜歡這個光鮮的版本。如果我展現出醜陋的一面,會發生什麼?他們不會接受我,我無法展現給他們看。這是我在自己生活中注意到的情況。我意識到在25歲之前,我在女性面前完全失敗。當時我生活中的真正特徵全是外在的東西,如路易威登的包、夜店中的香檳瓶,真的非常努力想讓她們開心。而在25歲之後,我在女性面前更成功,這一個生活階段可以由認識自我和接納自我來特徵化。所有的外在事物似乎都就這樣消失了。
    因為某些原因,我跟我的朋友們聊到了約會的困難,想看看這是否能對他們有所幫助。
    我人生中那段閱讀約會技巧書籍的時期,努力地去學習,但那是我最不成功的時候。
    然而,在我停止過度追求之後所經歷的階段,唯一能形容的就是我內心有千千萬萬的小變化。
    無論是我的姿勢,還是我的一些不知名的改變,對我來說,那是從不安全感轉向自信的季節。
    我提及這些是因為它與你對影響者的看法有些重疊。
    而當你過於努力時,實際上,你今天會面臨最大的掙扎。
    如果你在你的實踐中看到了這一點。
    好,等一下。
    那麼讓我們來定義一下成功。
    在你進行路易威登包的時候,25歲之前,你有約會嗎?
    我每週大約去兩次夜店,點了很多香檳,希望能吸引人們來到我的桌子,想要給我桌上的女孩留下好印象。
    那有效嗎?
    嗯,我想要的女孩從來不會對我有興趣。
    所以我追求的四個女孩,我可以點名,但我可能不該這麼做。
    我從來沒辦法和她們建立關係。
    我會有短期的成功,但最終她們不會和我在一起。
    看!這真的很重要。
    對,所以這回到了我們所說的。
    短期的成功是對於感知的,對吧?
    所以你從未能擁有一份關係,這是完美的。
    所以讓我們了解一下。
    香檳讓你能吸引到她們來到桌前。
    哦,這是誰?
    對。
    是的,帶她們回公寓。對吧。
    你可以有所進展,但想想你當時的情感狀態和她們的情感狀態。
    你在那兒是懇求著,而她們的情感狀態與你不同,所以這注定要失敗。
    是的,所以我只是舉這個例子,因為它是一個極好的例子,接著發生的事是,你變得有自信。
    所以你在與她們同頻共振。
    你有點自信,希望她們也有一點自信。
    你們形成了聯繫,然後做一些小小的計算。
    聽起來你和現在的女朋友交往已經有幾年了,對吧?
    聽起來你從變得自信到找到一個你一直在一起的人的時間不長。
    確切來說。
    我和她已經交往快六年了。
    對。就像,這樣真的很簡單。一旦你做到,就會很快被鎖定。
    對,對我來說也是如此。
    那有幾件事情。
    首先,這又回到了我們的測試案例,結合神經科學如何讓人戀愛,這與之相符,這就是科學的美妙之處,因為它是真實的。
    我甚至忘了,所以你在談論安全感和不安全感。
    然後你說了些美妙的事,像是內心有千千萬萬的微觀事物,對吧?
    像是那些你內心的小細節。
    我這麼說是因為當我閱讀如何吸引女性的書時,它會給你這些小把戲和技巧。
    即使我做了那些事,即使我去表現,仍有一些事情在發生,這意味著那些女性不想和我在一起。
    在關係中,我可以,「拉」她們;我可以讓她們短期內與我相處,但我無法讓她們與我共度長久。
    對,所以我認為這是因為人類有著驚人的共情能力。
    所以你內心所感受到的正是其他人所共鳴的。
    即使我們看看這個播客,為什麼這個播客如此成功,斯蒂芬?
    因為你真誠。
    因為你真正關心這個時刻,當你變得真正感興趣時,所有觀眾也會變得真正感興趣。
    所以這真的很瘋狂,很多人不理解。
    每個人都試圖操控其他人去做自己想要的事情。
    我希望這個人愛上我。
    如果你想成為一位領袖,如果你想讓其他人跟隨你,最重要的就是真誠。
    有關於這個的研究表明,如果你看看人們在工作場所如何評價領導,真誠是名單上的首位。
    所以真誠,以及在面對負面挑戰時的能力,這是成為領袖的兩個最重要的事情。
    如果你看看心理學的研究。
    所以當你提到的這千千萬萬的微觀事物,正是我在我的工作中所做的,是幫助人們。
    這不是解決你外在的問題,而是解決你內心的問題。
    一旦你了解這個「工具」如何工作,人們就會湧向你。
    這就是魅力的真諦。
    魅力就是現實,真誠,和面對艱難時期的自信。
    如果你擁有這兩個,當你走進一個房間時,人們會停下手中的事情,只是看著你。
    這改變了你自己的行為,對吧?
    所以我們甚至知道有一個學科叫做心身免疫學。
    當你在心中相信某件事時,它會影響你的大腦。
    當它影響了你的大腦,它會影響到你的整個免疫系統。
    它會影響你的生理,其他人會感受到這一點。
    所以你必須首先在內心解決問題。
    就像你內心解決得越多,…
    是的,這真的非常真實。
    我把這個說出來是因為我既是領袖,也是任命領袖的公司的創辦人。
    如果我回想過去的十年,我所任命的每一位首席執行官或其他高管,當他們遇到困難時,都是因為他們不是真正的自己。這完全正確。這真是一種……我腦海中現在有三個例子,都是我在過去十年中任命的領導者,而這三個人最終都失敗了。如果我能夠清楚地表達他們失敗的原因,那就是他們試圖成為他們認為的「領導者」,卻無法做回自己。人們能夠察覺到這一點。就像我之前提到的,那千百個微小的無法控制的表情,會在你心裡感受到某種情緒時無形中顯現出來,這正是我所想到的那三位領導者所不明白的。我在看他們向團隊做報告時,心裡想,天啊,那個人不是真正的自己,他們在試圖成為一名領導者。如果我能察覺到這一點,我敢打賭房間裡的其他人也能感受到。然後我還看到了截然相反的情況,有些領導者取得了巨大的成功。而我能感受到,現在眼前這個人就是他們自己。所以,這就是重點,對吧?我認為現在的挑戰是每個人都在試圖成為他們並不是的某種東西,而不是認真理解自己,包括自己的優點和缺點。不過說起來容易做起來難,不是嗎?但在我們生活的這個世界裡。這是因為我們不知道該怎麼做。我的意思是,直到現在,我們還不知道怎麼做得正確。我們該怎麼辦?我認為我們需要開始做幾件核心的事情。首先,你必須變得不那麼情感麻木。情感麻木,我不知道我們之前是否談過這個,但情感麻木就像對自己內在情感狀態的色盲。因此,基本上你必須隨時知道自己的感受。我們的情感是我們主要的動力來源。而且,僅僅因為我們對自己的情感麻木,並不意味著情感就不會發揮作用。我們在技術方面經常看到這些,技術抑制了你內心的情感狀態。你不知道自己在感受什麼,但這是瘋狂的。僅僅因為你對焦慮沒有意識,並不意味著你大腦中的焦慮部分就關閉了。如果你擔心這一點,有一些真正有趣的跡象。因此,一個被壓抑情感的有趣跡象是,當沒有其他事情發生時會發生什麼。所以我們很多人都對這個外部世界上癮。我需要持續關注負面新聞。我需要使用社交媒體。我需要生產力。我需要聽播客。我們無法與自己獨處。所以當你晚上上床時,你能不能自然入睡?或者很多時候被壓抑的情緒會在我們睡覺時開始顯現。這是個大問題,因為我們越是使用科技,便會陷入一種奇怪的情況,而情感出現的另一個好地方就是在夢中。所以我們在睡覺時會進行很多情感處理。現在我們所看到的最大問題,這是一個稍微隨意的題外話,通常人類在一天中會處理情感大約16小時,然後晚上剩下的那些情感在我們睡覺時處理。我們會做夢等等。現在的情況是,我們白天完全沒有進行情感處理。於是,我們的大腦無法進行任何情感進展,因為它積累了這麼多的工作。我們一直在壓抑情感、壓抑情感、壓抑情感。在我沉迷於電子遊戲的時候,我必須玩到極度疲憊的狀態,因為如果我去睡覺,所有這些思緒就會出現。我看到一則搞笑的迷因,白天我們坐直,所有的焦慮都在我們腳底下。而當我們躺下時,就像液體一樣,很容易進入我們的大腦。所以如果你有很多負面情緒,當你晚上上床時,這是一個信號,表明你在白天壓抑了太多的情感。好吧,所以在某種程度上,你在說我。現在,我不會把晚上的情感體驗始終歸類為負面。有時是有些負面的,但通常來說並不是負面,只是很吵。於是我最終會在YouTube上看視頻直到入睡,或者觀看一些連環殺手的節目直到入睡。我的伴侶,恰恰相反,她有點像個瑜伽師。她一躺在枕頭上三分鐘,就已經很棒了,對吧?她在打呼。我真羨慕她。是的。所以你需要做到的是,如果你有強烈的情感,那麼這不是負面而是很吵的情感的例子。我愛你這樣說,這就像我在想公司的某件事情或其中一家企業的事情,然後說,好吧,這就是解決方案,現在我終於想出了這個解決方案,我需要寫這個備忘錄,我需要等等等等。是的。我認為這聽起來很有道理。因此,無論白天積累了什麼,只要你的大腦有空閒時間,就會進行處理。我認為這也是很多人未意識到的事情。你已經停止利用我們潛意識的力量了。所以如果你看,我們都很理性,對吧?我們說,讓我們進行分析。讓我們這樣做。如果你真的去看人類智慧的來源,那從來都不是理性的。因此,邏輯是我們用來為我們的潛意識或無意識心靈輸入數據的工具。然後我們的無意識心靈會以某種方式進行處理,最終創造出動力上的變化。
    我和那些對物質成癮的人一起工作,或者最近我曾經和一個在感情上不太順利的人合作過,對吧?於是就會發生一件事,我們會想,我不知道該怎麼辦。我該分手嗎?還是不該分手?你不知道答案是什麼。然後,事情就變成了,好吧,讓我跟他們分手。然後你並沒有真正處理這件事。所以當你跟他們分手時,現在我感到孤獨,喔,或許他們會再接受我。我反正還是要發訊息給他們。然後我們看到這種來回的情況。因此,如果你在生活中也像這樣來回撲動,你的潛意識並沒有按照應有的方式運作。如果你想想一個健康的分手,會發生什麼呢?有一天你醒來,想著,夠了,我結束了。稍微想一下,這種決心來自哪裡?為什麼前一天、前一週或前一個月你沒有這樣的感覺?在成癮精神科我也經常看到這種情況。有一天,像是經歷了14年的酒精成癮,夠了,我結束了。這就是大多數人所經歷的。他們會突然冷火雞戒斷,像是在某個隨機的時刻。但其實,這背後有很多潛意識的工作是你的大腦在進行,然後產生了這種決心。而我們現在開始做的事情是,我們不讓大腦進行這些,因為我們被外部世界所佔據。我們不去經歷自己的情感。如果我們在白天不處理情感,那麼在晚上,也就是學習和記憶主要發生的時候,那是記憶的鞏固時間。但如果你心中堆積著很多情感,你的大腦無法從錯誤中學習。因此,我們真的需要在白天更意識到自己的情感,並在白天進行一些情感的處理。這將解鎖或釋放你的大腦,讓它能在晚上去做其他所有事情。怎麼做呢?好問題。所以我認為這就是我們開始稍微技術化的地方。首先,我要說的是,尤其是對男人來說,我們的身體裡體驗到的情感比一般精神科醫學所接受的要多得多。我們看到這方面的一些變化。所以大約10年前,有一個很好的例子。我對基於證據的輔助和替代醫學有點興趣。然後我認識的一個人說:“嘿,你聽過 tapping 嗎?”我就問:“這是什麼?”這是所謂的情緒自由技術。他們告訴我,如果有人有創傷,你可以對他們進行 tapping,你可以成為一個 tapping 者,然後有一種特定的方式去做,然後你在他們身體的某些地方進行 tapping,這樣可以釋放創傷。所以我就說:“這是什麼鬼?”這聽起來完全是胡說!但在過去的十年裡,已經有幾項研究發布。最近發表的一項綜合分析顯示,tapping 實際上對於治療創傷相當有效。我心想:“這是怎麼回事?這太瘋狂了。”現在即使我們不理解這種機制是什麼,我們仍然可以研究人們的創傷是否好轉。但我認為這只是我們關於情感在身體中存在的一些認識中的其中之一。這也是我目前在精神健康系統中看到的一個大問題,那就是大多數治療師對於身體的訓練是非常不足的。但如果我們考慮情緒釋放腎上腺素,影響血壓,影響心率,影響腸道及腸蠕動,我們有許多情緒都是與身體有關的。所以如果你是一個男人,而且不明白自己在感受什麼,首先要注意你的肉體。你是否感受到緊張?你是否覺得胸口有緊縮感?男人會使用非常好的情感語言,只要它與肉體有關。所以我告訴你,Steven Mann,有個女孩打電話給我,就好像她一踹我的睪丸。那是什麼意思?在情感上是什麼?我不知道。你也不知道。但我們都知道我們在說什麼。我們知道那種感覺。喔天啊,兄弟。我知道那真的很糟,兄弟。他們踢你的睪丸時真是糟透了。喔天啊,兄弟。這就像一拳打在肚子上。喔天啊,兄弟。我們如果自尊心不足,感覺上就像是小陰莖,對吧?我覺得我的陰莖很小。這讓我感到失去男子氣概。所有這些負面情緒,我們都用肉體的語言來表達。其次,你應該利用你的身體。所以你可以做各種各樣的事情。我認為深呼吸是一個非常好的方式。鍛煉也非常棒。我見過很多人說治療對我沒有效,但在分手後,舉重,兄弟。我們聽過這種建議,而我們醫療界的人一直如此驕傲,以至於我們說,哦不,你應該去談話療法。你錯了,舉重對你沒用。你應該去談話療法。這並不是事實。當這對人們有效時,我們應該注意這一點。隨著我們對科學了解的加深,我們應該更多地聯繫自己的身體。所以我想說的是,無論何時你覺得不舒服,那種身體不適感在哪裡?其實有一項非常有趣的研究把每種情緒對應到身體的不同部位,比如說,有100種情緒和不同身體區域的不同模式。比如,憤怒在胸部,悲傷在胸部和胃部,擔心在腦部和胃部。所以你其實可以將每種情緒與身體的感覺進行映射。更有趣的是,一旦你檢測到這種情緒,如果你調整那種身體感覺,你的心理會變好。這裡有個很好的例子。如果你握緊右拳,你會感到生氣。
    如果你緊握你的左拳,當你緊握左拳時你感覺到了什麼?
    讓我們來看看。
    這就像,我不知道,感覺有點像釋放。
    我不太確定。
    是的。
    所以這真的很有趣。
    有關此的研究顯示,緊握你的右拳會激活你的左半球,並導致憤怒,抱歉,是緊握你的右拳。
    緊握你的左拳實際上會讓你冷靜下來。
    有時會導致悲傷,但還有各種各樣的,因為身體中的一切都是相互的。
    一切都像是一個電路。
    你可以以某種方式激活它,比如你的思想影響你的身體,而你的身體影響你的思想。
    即使你的主導手是你的左手。
    我們不知道。
    好吧。
    這通常是在右撇子身上進行的。
    可能會有一些變體,但關鍵仍然是,當我在辦公室裡的病人即將發生恐慌發作時,我會用一種技術。
    如果我們正在進行一些深入的創傷處理,而他們生理上激活時,我會告訴他們盡可能快地跑60秒。
    所以當你跑得真的非常快,像是全力以赴地運動。
    就像有人在追你,像是被某個怪物追著。
    所以當我們的交感神經系統非常非常高度激活時,我們的戰鬥或逃跑反應,當我們完成時,副交感神經系統就會自動啟動。
    所以當一個人困在焦慮狀態時,那就像是一個互相促進的循環。
    我感到焦慮,現在我的心跳加快,現在肾上腺素被釋放。
    肾上腺素傳遞到我的大腦,讓我感到更焦慮。
    我有更多焦慮的想法。所以這變成了一個循環。
    如何打破這個循環?
    你實際上是激活交感神經系統,讓身體必須啟動副交感神經系統。
    這肯定是相當困難的,因為當人們掙扎時,他們通常動力較低。
    對吧?
    是的。
    所以他們更難去健身房。
    所以這就是為什麼你可以進行這個60秒的跑步,像我以前有一個辦公室在康威爾大道,我會跟病人走到外面,然後我們會盡可能快地跑,或做盡可能多的伏地挺身。
    有趣的是,有一件瘋狂的事情是,當我們試圖通過讓自己冷靜下來來控制情緒時,比如如果你告訴一個生氣的人,「嘿,冷靜一下。
    會發生什麼?」
    他們並不會平靜下來。
    對。
    根本不會。
    這會激怒他們。
    對吧?
    所以你需要做相反的事情。
    有時你需要投入到你正在感受的情緒中。
    激活你的生理,這樣情緒就會冷靜下來。
    我沒有讀過那本書,但我喜歡那本書的標題,「身體記住一切」。
    我看過那本書的概要,其中提到的事情之一是瑜伽在幫助人們解決突發的心理健康問題方面的作用。
    我在想這是否與你在這裡所說的有所重疊。
    我不做瑜伽,但很多做瑜伽的人幾乎把它視為一種療法,似乎有很多研究表明瑜伽有助於緩解壓力、心理健康、抑鬱、焦慮等所有這些問題。
    你對瑜伽有什麼看法?
    我覺得這很好。
    所以我曾經非常認真地學習瑜伽大約七年。
    我最近重新振作了我的瑜伽練習。
    我認為瑜伽對於創傷絕對是改變性的。
    我認為它可以實現一些我們並不完全明白的健康結果。
    而其簡單的原因是,你必須查看有關瑜伽的研究。
    所以通常當我們做一個科學研究時,我們想從科學規範的角度非常謹慎。
    所以我們將取兩組人,200人。
    所以第一組是100人,第二組也是100人。
    我們將教100人瑜伽,然後我們將在12週後測量發生了什麼。
    另外100人將進行一些諸如鍛煉的活動。
    所以關於瑜伽研究我們必須理解的關鍵是,我們正在教導初學者瑜伽。
    在研究結束時他們仍然是初學者,我們看到了一些健康收益。
    關於瑜伽師的研究非常少。
    有很多關於瑜伽的研究,但瑜伽師與瑜伽是非常不同的。
    所以當你成為瑜伽的專家時,我自己也從事這項工作,並教導我的病人這種東西。
    所以你可以深入了解你的思想是如何運作的。
    我認為這與CBT有很多相似之處,但瑜伽會教會我們,例如,關於我們的自我。
    那麼,你如何知道你的思想是否在正常運作?
    就像你之前提到的當我們談話時,你提到,如何知道我錯了還是我的伴侶錯了?
    你如何知道你的思想運行是否正常?
    當前世界上最大的一個問題是你的思想會產生結論。
    你如何知道你的結論是對還是錯?
    有時是對的,有時是錯的。
    我們只是假設沒有辦法知道區別。
    這不是真的。
    所以如果你的思想以一種純粹、無認知偏見的方式運作,這是我們也知道的,然後你的思想會得出正確的結論。
    所以問題是我們如何消除思想中的認知偏見?
    這就是瑜伽這門學科教導我們的。
    所以如果你想知道你的思想是否清晰思考,有兩件事情需要考慮。
    首先,你感受到什麼情緒?
    如果你說我現在很理性,我沒有感受到任何情緒,那就是事實上是不正確的。
    在一年365天的每一天中,全天24小時,血液始終流向你大腦中的情感電路。
    你永遠不會完全沒有感覺任何情緒。
    所以我們需要做的第一件事是了解瑜伽教會了我們這一點。
    我們的思想對情緒的影響是什麼?
    第二件大事是自我在說什麼?
    如果你的自我活躍,自我就會產生認知偏見。
    我感到不安。
    所以我將會進行一些心理操練來貶低別人,抬高自己。
    而你正在做的正是心理操練。
    你在增加認知偏見,以幫助自己感覺更好。
    從生理層面來看,瑜伽可以平靜或平衡我們的神經系統。
    你知道,它可以做一些事情,比如改變我們的呼吸頻率。
    大約進行 18 分鐘的瑜伽練習可以使我們大腦中的皮質醇生成停止。
    所以我們知道,皮質醇會影響各種事物。
    因此,瑜伽在生理層面上有效。
    它絕對也訓練了我們的心理。
    所以我認為瑜伽是世界上最強大的心理訓練系統。
    那麼你如何控制你的慾望?
    你如何控制你的感知?
    所有這些事情。
    在瑜伽中可以發生許多好的創傷療癒,這涉及到稍微不同的概念。
    所以我認為瑜伽是非常有用且非常強大的。
    創傷療癒。
    我在看你提到那些經歷過創傷的人在生活中幾乎是以防禦的方式運作時的視頻。
    而在早些時候,我們曾提到人們有這些他們告訴自己的故事。
    我很懶。
    我這樣。
    我那樣。
    但當我聽到你如此清晰地談論創傷如何使我們以防禦的方式過生活時,讓我了解了我生命中許多看似沒有明顯動力且似乎在紀律方面掙扎的人。
    我們需要了解創傷的本質及其對我們的影響,這與我們出現和實現目標的能力有關?
    美麗的問題。
    這是我發現後轉變的事情之一,對我和我的病人都具有變革意義。
    所以看到生活中有兩種人。
    有些人有計劃和目標並朝著這些目標努力。
    他們會說,今天我會起床,向我的目標前進。
    我想在生活中實現這一點。
    我想變得更好。
    然後還有其餘的人,他們會想,我不知道這些人是怎麼做到的。
    我今天起床卻在掙扎。
    我使用很多意志力。
    我試圖養成習慣。
    你知道,我在嘗試像那些高效能的人一樣行事。
    但如果讓我隨心所欲的話,我就不會做任何事情。
    現在我們看著這一點,心想這是怎麼運作的?
    這些人的本質是否根本不同?
    所以創傷是這裡最大的區別。
    讓我們了解,當我們作為孩子發展時,如果我們是在一個創傷環境中長大,會發生的事情是,實際上有一種被稱為未來維度丟失的現象。
    我給你舉個例子,對吧?
    假設我去找我的父母,我說,「嘿,我想舉辦一個生日派對。我可以邀請我的朋友來嗎?」
    然後父母說,好的。
    第二天,父母喝醉了,對我發火。
    他們說,不可以慶祝生日派對。
    所以如果你看看創傷的成長背景,就會發現孩子們無法為未來做計劃。
    他們表達的任何一種未來或自主性,虐待的父母都會打壓它。
    你知道,這些通常是高度控制的父母。我們在許多亞洲和南亞文化中看到這一點,父母會說,你必須這樣做,你必須那樣做。
    不許吸毒,不許約會,你要學習,練習鋼琴。
    所以我們實際上正在做的事情,就是,我們看到許多天才孩子在生活的後期停滯不前,因為在這種成長環境中,我們剝奪了他們的自主能力。
    當孩子們試著表達自己時,我們就會打斷他們。
    發生的第二件事是,創傷涉及到今天的生存。
    我曾經和一位患者合作,她能在她爸爸回家的前 60 秒到 5 分鐘內判斷出今天是否會被打。
    所以當人們在創傷環境中長大時,這不必是身體虐待,它可以是高度控制的。
    甚至像「父母化」的孩子也會有一種創傷感,因為有一位父母是慢性病患者,依賴孩子來照顧一切。
    這也是創傷。
    因為這樣一來,你的大腦在看待你的一天時,就沒有計劃明天的意義。
    你所有大腦的資源都在為今天生存而奮戰。
    我怎麼能不受虐待?
    我怎麼確保我的父母不注意到我?
    在創傷環境中長大的孩子學會了變得隱形。
    然後在大腦中發生一件非常重要的事情,它停止為未來計劃,因為任何對未來的計劃都可能根據你的父母是否喝醉而改變。
    然後如果我原本要舉辦生日派對,我告訴了所有我的朋友,結果卻被取消了。
    這是多麼痛苦。
    所以當我們受到創傷時,我們會進入生存模式。
    我們進入保護模式。
    這在生理上也得到了反映,我們有身體的兩種狀態。
    我們有分解狀態,在那裡我們打破事物。
    我們在努力存活於當下。
    我們有合成狀態,當我們為未來建設時。
    所以當我遇到一隻老虎,並且我獲得了一陣皮質醇的爆發,皮質醇會分解我的肌肉組織,以提供足夠的能量讓我生存。
    我們為了計劃未來而犧牲現在的生存。
    這在生理層面上發生。
    在心理層面上也會發生。
    因此,當你在一個因思考未來而遭受懲罰的創傷環境中長大時,你無法為任何事情做計劃,因為你的家庭環境是如此混亂。
    沒有規則,沒有組織。
    你正專注於生存。這種狀態已經深入骨髓。這些人長大後所面臨的情況是,他們受到外部刺激的束縛。若外部環境施加某種壓力,我就能夠行動。但我完全無法激發內在的動力。因為現在有了一個外部的截止日期,我必須生存下去。所以他們進入了生存模式,而不是能夠展望未來的模式。這真的很讓人難以承受,因為他們大腦中計劃未來的部分已經被禁用。是永久性的。不是的,那是可以重新連接的。只是在這種方式下被禁用了,是吧?所以那是你的默認狀態。我們需要做的就是解除這種狀態。那麼這意味著給孩子更多自主權的父母通常能更好地面對生活,而那些壓制孩子自主權的父母則最終受到限制嗎?絕對是的。我們可以看一下所謂的威權型與權威型養育。好吧,父母的養育方式有兩種。一種是我將支持我的孩子,但我會給他們自主權。我會給他們結構和邊界,但他們可以在一定程度上獨立運作。這會帶來最佳的結果,與此相對的是那些高度控制的父母。高度控制孩子的父母在生活中的結果更糟。因此,即使他們在某些方面是成功的,對吧?我甚至在九歲的時候就聽到我爸爸對我和我哥哥說,他說我和我哥哥將來要成為律師和醫生。這毫無疑問,我必須成為醫生。然後我哥哥年紀較大,他上了法學院。所以我想,我必須去醫學院。結果是我在大學時期非常掙扎於自主權,並且未能完成學業等等。我和許多在住院醫師中工作的人合作,我在這個計劃中進行了醫學住院醫生、外科住院醫生和急診醫生的健康推廣。我看到許多人投入了大量時間進入這個夢想,但他們並不快樂。所以現在他們就像在自動駕駛中生活,卻不知道該怎麼辦。他們不快樂,但現在卻感到陷入困境。你已經承諾了這條道路。因此,如果我們是那些在生活中覺得自己在守門的人的話,我們如何扭轉局面?我們如何成為進攻者?我們如何像你所描述的那樣成為自主的自我驅動的人?是否有系統、方式或過程?是的。我認為,這是複雜的,但我們知道有幾個不同的步驟涉及其中。首先,你必須是安全的。所以如果你一直處於壓力之下,那會關閉你的神經可塑性。因此,我對人們的首要建議是,如果你身處有毒的關係中,或者在虐待的家庭裡,儘量在生活中創造一些安全的空間,因為成長必須從那裡開始。所以這是超基本的事情。我們必須學會如何調節自己的情緒。如果我們首先不知道自己的感受,那麼我們的情緒會以非常自我破壞的方式行動。所以我們必須緩解我們的負面情緒,否則負面情緒會助長成癮等問題。如果我沒有健康的情緒處理方式,我的大腦因為試圖生存,將會開始喝酒,因為那是唯一有效的方法。因此,我們必須發展一定程度的情緒調節。現在這是非常酷的事情。如果你看看,斯蒂芬,我們要談談你,可以嗎?我開玩笑的。那麼你是生存者還是向前看的人?我是在向前看。這對你來說怎麼運作?你怎麼能夠展望未來?你的內在體驗是什麼?我一直在向前看。我一直必須向前看。我認為我在生活中沒有真正的選擇。我認為我的父母太缺席了,這創造了一種環境,我無法選擇。如果你想要午餐錢,它不會從任何地方出現。如果你今天想要吃東西,它不會出現。父母不在家,所以你必須去解決問題。我有著與學校適應和其他同伴面臨的壓力相同的外部壓力,但我缺乏指導,所以我必須去解決問題並進行實驗。因此,作為一個成年人,我現在仍在這樣做。這讓我感到恐懼。所以我猜如果你試著靜止不動,你會開始恐慌。不,我非常難以靜止。好的。所以你有一個不同的問題。你發現我是心理病患者還是其他什麼嗎?你發現了什麼?不,我的意思是,你不能靜止不動,對吧?這是創傷。我無法給你診斷任何東西,但這正好是一個很好的例子,因為你的生產力是逃避某些東西。這說得通嗎?是的,100%。對吧?這太瘋狂了。你不是在朝著某個方向奔跑。你不是在建設某些東西。你幾乎是在建設某些東西。你在建設一些很棒的東西。是的。我看到這種情況非常多。這是我稱之為有毒燃料的概念,對吧?但是你就像,哦,天啊,除非我建設某些東西,因為你感到驚慌。如果我不為自己做這些,沒有人會為我做。這真的很悲慘,兄弟。是嗎?是的。對吧?所以我們談論將來有一天要孩子,你想要你的孩子能依靠你嗎?還是希望他們在一個環境中長大,在那裡他們無法依靠任何人?如果他們想要這樣,如果他們想要午餐錢,就必須自己去獲得。
    我寧願他們能夠依賴我和我們的父母。
    你開始情緒化了。
    是的。
    為什麼?
    你也開始情緒化了嗎?
    不,因為我已經習慣了。
    我已經對這種情況感到習以為常。
    是的。
    對我來說,當你說這令人悲傷時,我卻覺得,真的,這只是我的生活。
    這就是我的生活。
    所以你知道我的意思嗎?
    現在這是一個很好的地方,我因為你的情緒而感到情緒化。
    你是什麼意思?
    所以僅僅因為你不感受到它,並不意味著它不會激活你的情感,對吧?
    所以我知道你不,對我來說這是正常的。
    這是悲傷的,而你卻麻木,對吧?
    所以再一次,你已經經歷過這麼多次,但你想,這就是為什麼,我怎麼知道,我是不是某種先知,知道如果你試著靜止不動,你就會感到驚慌?
    不,我從你身上感受到這一切。
    這有道理嗎?
    是的。
    是的。
    有些是合乎邏輯的。
    但是,像,你知道的,你說,我期待著,這只是一種你所說的方式,暗示了你的心中正在發生什麼事情。
    你的前進動力中有一種絕望。
    是的。
    對吧?
    那不好。
    對吧?
    但問題是你愛這種感覺。
    你愛它,因為如果你沒有它,你會在哪裡?
    百分之百。
    我完全同意你所說的一切。
    你還沒有回答問題。
    哦,你想要我回答問題?
    如果我沒有它,我會在哪裡?
    我想讓你思考一下為什麼你覺得回答這個問題很困難。
    我甚至都沒聽到問題。
    好吧。
    如果我沒有它,我會在哪裡?
    這本身就很有趣。
    是的。
    我甚至不知道這是一個問題。
    所以如果我沒有它,我會在哪裡?
    我不知道。
    我常常思考這個問題。
    我隨時都在思考,因為有時你可以像是幻想過著完全不同的生活。
    我想像自己在海灘上或在峇里島,然後我會想,我將會感到多麼惱火。
    但這種惱火,不是那種煩惱,而是,正如你所說的,無法靜止不動。
    我會感到如此,我最終會建一個小屋,或者你知道的,是的。
    當我幻想跑離我的生活並在某個海灘上從零開始時,我想,我只會發現自己又回到這裡,因為我會在小屋上做些什麼,然後我會在小屋上建一個摩天大樓或什麼的。
    這不是創傷這個詞的正確用法,但這在某種程度上是正確的。
    所以這就是我的意思。
    所以你被自己內心的這些衝動所控制。
    我會說是的。
    這很瘋狂,對吧?
    我總是把它比作被驅使和拖動,我覺得我有點被拖動。
    是的。
    我喜歡你說的有毒燃料。
    對吧。
    所以你所有的成長,這就是為什麼男人會這麼困在這個循環中,因為這是我們唯一知道的激勵自己的方式,對吧?
    那就是逃離驚慌,利用恐懼,也許這有點過分。
    但我覺得,像,你知道的,我敢打賭在你生命中的某個時刻你曾經是個無名小卒,你想,見鬼,這絕不會再發生。
    然後你就想,我要逃離,像,我再也不想這樣了。
    這真的非常痛苦。
    然後這就是驅動你的因素。
    如果你停止,我敢打賭你感到的恐慌與那一刻有很大的關聯,你心想,絕不會再發生。
    誰知道呢?
    是的。
    好吧。
    不,是的。
    我的意思是,有趣的是,因為我認為你說了這句話時我在思考,我當時回想起我年輕的時候,有一天我走到這個公園。
    那是深夜,有個叫薩姆的小孩,他開始叫我N字。
    在那一刻,你知道的,我只是,我不知道我為什麼總是想起這一刻,但你真的感到脫節,因為我在那裡是唯一的黑孩子。
    這是1990年左右的德文。
    我覺得我們的家庭是如此不同。
    然後在那一刻,感覺完全與人脫節,因為你看起來和誰都不一樣。
    你聽起來和誰都不一樣。
    你有捲髮,皮膚顏色也不同,這種真實的脫節感。
    我覺得這在我早期的成長中滲透了不少,就是這種羞恥感,這種不安全感,這種脫節。
    然後當你父母不在時,這一切就變得更加復雜。
    所以當我談到我父母在我年輕時不常在家時,我仍然有這種脫節和羞恥,但現在我有了一個巨大的空洞,可以去做些事情,這意味著我可以創業,我可以賣一些東西。
    我可以買一些鞋子,而這些鞋子會讓我融入,因為其他人都有那些鞋子。
    所以這是一種螺旋式的上升。
    隨著年齡增長,我可以隨心所欲地去意識到這一點,這並不意味著這會對我有所幫助,因為顯然你知道,有意識地去了解某件事和能夠控制某件事之間是有區別的。
    不,沒有。
    這就是我們開始對話的方式。
    不,沒有區別。
    哦,真的嗎?
    這是一個合邏輯的過程嗎?
    等等。
    等等。
    太好了。
    所以我可以問,你是否可以再深入一些?
    百分之百。
    好吧。
    所以你真的很有趣,對吧?
    所以你感到羞恥。
    你感到渺小。
    是的。
    你覺得自己沒有得到任何人的尊重,對吧?
    所以你做了一件美好的事情。
    當有人看著你時,他們現在看到的是什麼?
    正好相反。
    是的。
    告訴我。
    當他們看著我時,現在他們看到的是什麼?
    可能他們看到的是,自信。
    他們可能看到的是一個對自己很有安全感的人。
    完全正確。
    所以你有一個非常,微妙的,兄弟。
    我們要變得如此微妙。
    這可能不太合邏輯。
    所以有許多層面在於展現自信,而你已經觸及到真實的自信。
    Here’s the translation of the provided text into Traditional Chinese:
    這是一個微妙的事情,因為你穿著非常講究,對吧?
    你不會像那些普通人那樣穿著,試圖給別人留下印象。
    你想要的是真實地讓人印象深刻。
    這樣講有意義嗎?
    嗯,確實如此。
    我不會走捷徑來讓自己看起來印象深刻。
    你會真正讓人印象深刻。
    這樣講有意義嗎?
    嗯,我想是的。
    但這裡有一個微妙的事情。
    那種恐慌感仍然存在。
    你知道為什麼嗎?
    因為你仍然在乎給人留下印象,對吧?
    這是真實的,讓人印象深刻,當然如此,但擁有印象深刻的重要性依然存在。
    只要這種感覺仍在,就像恐慌感一樣,這都是同樣的事。
    這是100%真實的。
    我在我的播客上邀請過一位作家,他寫了一本叫《地位》的書。
    那時我突然覺得很震撼,因為,你知道,我曾經在25歲之前穿路易威登。
    我以為那時我放棄了對地位和印象的在乎。
    然後他告訴我,不,如果你想想億萬富翁,他們只是在玩另一種地位遊戲。
    標誌變得更小,因為現在路易威登會讓我看起來像個白癡。
    實際上,這會降低你的地位。
    他們只是在玩關於船的遊戲,比如我的船有多大,但他們仍然在玩同樣的遊戲。
    當他這麼說時,我心想,天啊,因為我仍然在以不同的方式玩著舊有的遊戲。
    我認為這裡有很多真實性和善意。
    這正是創傷的作用,我們建立了一些好的東西。
    這裡有一個重要的觀點是瑜伽教給我們的。
    無論你怎樣修補你的生活,都無法讓那個孩子消失,對吧?
    所以當我和那些受到創傷的人合作時,他們會建立美好的生活,但他們仍然帶著那個孩子。
    這個孩子會在某些時候出現。
    如果我稍微以不當的方式對待你,你會注意到你又感覺到那個孩子的存在。
    當你閒著的時候,你會再次感覺到那個孩子的存在。
    所以那種心理上的、神經元的連結依然存在。
    你可以建立所有美好的東西,並且有真實性。
    這不是在假裝。
    有一種非常普遍的誤解,是否在假裝?
    不,你是完全自信的。
    你是真正的真實。
    你無法假裝然後達到你所處的位置。
    同時,我們經歷的創傷留下了傷疤。
    是的,100%。
    真正的癒合方式是回到那一刻,處理那個孩子,對吧?
    你必須解除你擁有的世界觀,這是癒合創傷的方式,當我們受創時,我們適應。
    為了從這種情況中走出來,我需要學習這個特定的東西。
    所以我曾經與一些孩子合作,他們適應的方式是變得隱形。
    這就是我所做的。
    我曾經被欺負了很多次。
    那麼我該怎麼辦?
    我學會了如何變得隱形。
    有些人則通過成功來適應。
    所以如果我成功,它是我羞恥感的解藥。
    如果我成功了,我就不必再感到羞恥,但那個舊的創傷仍然存在。
    是的。
    這就是為什麼這麼複雜,因為你剛才說的話是如此不可信的真實,但這也是誤解發生的地方,因為我回到家並不是不安或沒有自信。
    我覺得當我獨自一人的時候,我對自己非常滿意。
    我感到你在鏡頭前經歷的那個人和我在夜晚獨自在酒店房間時非常接近。
    然而,這並不意味著我仍然不會有那些童年的傷痕,並且它們仍然會被不同的事情觸發。
    所以這有點像,因為,當我們說這些詞語,如不安和羞恥時,你會覺得我走進那邊的休息室時,我會想,「唉,那不是我的生活。」
    但是我知道那裡仍然存在著某些東西,我會反思,「你為什麼還在這樣開車?」
    當你非常清楚這不會在任何情況下帶來更多的快樂時。
    就像,我非常理智地知道,變得更加不會對那些重要的事情產生影響,但我仍然在這裡建立業務,這是我不斷鬥爭的事情。
    所以我想,「好吧,必定有一股你未意識到的力量,讓你繼續說,『快點,快點。』」
    沒錯。
    是的。
    好吧,我們來理解幾件事情,美麗、美麗的史蒂芬,美麗。
    所以幾件事情需要理解。
    我們把癒合想成一個光譜,對吧?
    所以如果我在負100的時候,我也不可能是正100。
    這兩者是相互抵消的。
    事情並不是這樣運作的。
    如果我給你一杯水,然後我在裡面尿尿,然後加糖,這不會去除尿味。
    這兩者是獨立的事情。
    這是我們常常忽視的。
    這是我們不理解創傷的情況。
    你,去除尿味需要去除尿味。
    無論加多少糖也無法讓它從飲料中消失,好嗎?
    所以無論有多少,這是第一個錯誤,無論多少好事的建立都不會去除壞事,明白嗎?
    所以癒合就像是,如果我摔斷了腿,無論多少的臥推都無法治癒我的腿。
    我可以想建立我想要的,修理我的髮型,刷牙,但腿是斷的,腿是斷的。
    這對心理也是一樣的,好嗎?
    第二件事情是我們的意識是分裂的。
    現在我們要變得有點技術性並且稍微脫軌。
    所以我們有所有這些休眠的意識部分,在某些情況下會被激活。
    而你要做的只是關注自己五分鐘的時間,你就會看到這一點。
    當我走進一個我從未使用過的洗手間時,就開始思考,好的,
    沖水裝置在哪裡?
    廁所在哪裡?
    我該如何使用這個廁所?
    我會隨時激活潛在的信息。
    所以當有人問我什麼是二次方程時,那個信息會在我腦中潛藏著並被激活。
    我們在療癒過程中犯的一個最大錯誤是,我們只關注90%時間都活躍在我們心中的東西,然後就假設傷害不再存在。
    事實並非如此。
    這樣說有道理嗎?
    100%是的,對吧?
    所以傷害只是潛伏著。
    然後會發生某些事情觸發這種傷害。
    這就是我們所謂的觸發點,對吧?
    如果我受到創傷,例如創傷後壓力症候群,我被轟炸聲所驚嚇,我的大腦會有特定的電路來掃描我的感知環境並決定激活什麼。
    所以,還有某些方式讓靜止感讓你感到渺小,去你媽的,如果你再變得渺小一次,絕對不會,絕對不會,絕對不會。
    我敢打賭,如果你一個人坐著,沒有忙碌,對吧,所以你必須看犯罪節目。
    因為如果你不看犯罪節目,你會靜止下來。
    而如果你靜止,那是不可接受的,好嗎?
    所以潛伏的事情必須在他們該屬於的地方被治癒。
    順便說一句,你不用擔心,這是你的業,它會被治癒,而且這是必然的。
    是的,我在笑,因為這太真實了。
    是啊。
    我只是笑著說當我去巴厘島時,那是我最終寫書的地方。
    對。
    而且人們會為此瘋狂,對吧?
    很多人在那裡會說,哦,我真想成為你。
    不,你們可不想成為史蒂芬。
    我知道你們以為你們想,但這是瘋狂的事情,我們作為人類每一個人都有自己的旅程,你是否有特權,你是否應該感恩,人們是否應該渴望成為你?
    絕對應該。
    但他們不想成為你。
    像你自己的問題已經足夠。
    他們不需要你的問題。
    阿門。
    那麼現在的問題是,我們該如何療癒?
    所以我認為問題在於,無論有多少的修復在那邊都無法回到這裡。
    而這就是我們可以研究創傷療癒科學的地方。
    這裡是步驟。
    第一件事是安全,這樣我們才能獲得神經可塑性。
    第二件事是情緒意識和情緒調節。
    這使我們能夠進入第三件事情,這是非常重要的,即身份。
    那麼如果我們看看我們人類的身份感,我們如何發展身份?
    如果我問你三句話,史蒂芬,你是誰?
    我的身份。
    是的。
    告訴我,史蒂芬是誰?
    對我自己還是對全世界?
    還是這相同?
    告訴我關於史蒂芬的事。
    我是一名播客主持人,我想說我是一名曼徹斯特聯足球隊的球迷。
    好的。
    所以這是三個特徵,對嗎?
    我已經讀了你的簡歷。
    你在簡歷中往往有一個敘述,對吧?
    你是一名大學輟學生。
    你創立了一家公司,對吧?
    你談到了這個路易威登包的階段。
    然後就是後路易威登包階段。
    甚至在我們進行這個播客之前,你也在跟我談論你生活的階段。
    所以身份需要一個時間線。
    好的。
    現在有趣的是,如果我們看看你生活中的形成時刻,它們都帶有情感。
    所以這是非常重要的。
    如果你有一個在任何方面都是負面的身份,沒有情感的話,你永遠無法改變這種身份。
    那麼發生了什麼呢?當我講述我的故事時,我是九歲的小孩,我承受著這些期望,輟學,去當僧侶,進入醫學院,成為醫生。
    現在我開始這整個幫助隨機網路上人們的事情。
    所以這些都是情感體驗。
    所以我們是由我們最情感豐富的經歷所構成的敘述。
    我們在所有的超級英雄電影中都看到了這一點,對吧?
    蝙蝠俠曾有過悲劇的經歷,他的父母被小丑槍擊,於是他變成了某個東西,對吧?
    所有這些時刻,這些強大的情感時刻。
    所以如果你的情感因藥物、科技、色情、觀看連環殺手節目而變得遲鈍,你永遠無法改變你是誰。
    這是不可能的。
    你身份和發展的神經科學要求情感體驗。
    好的?
    因此與創傷有關的事情發生在這裡。
    一旦我們能夠接觸情感,那麼我們就能變成另一個人。
    現在創傷的問題是,在我們變成另一個人之前,我們對自己的信念會成為我們的命運。
    所以如果我告訴自己,我是個失敗者。
    所以當我申請住院醫師時,我去了西岸的一個面試,該計劃的主任在面試結束時給我打電話,他們說,“我們不明白你為什麼會在這裡。”
    我問,“你們什麼意思不明白我在這裡做什麼?”
    他們說,“你的申請真的很好。
    你可以進入全國任何一個項目。
    為什麼會選擇我們?”
    我說,“我之所以選擇你們是因為我喜歡你們醫院的運作方式,喜歡這座城市,而且我非常關注輔助醫療。”
    他們說:“你這是什麼意思?
    我為什麼在這裡?”
    但是他對待這件事情的方式缺乏信心,他說,“我們的計劃糟透了。”
    而他們在那時確實有一些問題,所以這也算合理。
    但這變成了一個自我實現的預言。
    如果我走進工作面試時感覺缺乏信心,如果我相信自己是失敗者,那麼我就不會得到那份工作。
    你曾經去俱樂部購買香檳瓶,覺得自己是失敗者,最終沒有去到你想去的地方。
    所以很多人不理解的就是這一點。
    每個人都專注於生產力。
    但決定你未來的最重要因素是你對自己身份的認知。
    這不是某種「哦,靈魂會與你連結」的說法。
    這就像他媽的科學,對吧?
    如果你相信自己是個失敗者,其他人的同理心腦部電路會察覺到這一點,他們會以失敗者的方式對待你。
    你隨身攜帶的就是你。
    這就是為什麼你會經歷第一段失敗的關係、第二段失敗的關係、第三段失敗的關係,直到你改變為止。
    當你改變時,你的身份認知也會改變,然後你的未來便會改變。
    最後要做的,是在更微觀的層面,檢視你內心的反應。
    所以你在播客一開始就問我,現在我們已經回到起點,你該如何開始理解自己?
    所以你要觀察你內心的驅動力,對吧?
    為什麼我不能靜坐?
    這對你來說會很困難,因為如果我告訴你,這太搞笑了,如果我告訴你,「史蒂文,如果你想治癒你的創傷,你需要去巴厘島,你要坐在沙灘上,什麼都不做。」
    你仍然會把這變成成長的進程。
    因為你會說,「哦,這是K醫生告訴我治癒創傷的方法。
    所以現在我做的事比互聯網上為一千萬人播客更重要。
    現在我正在治癒我的創傷,這才是目標,而你仍然在逃避自己。
    你無法逃避它。
    你的思維會將你所做的轉化為問題,而這就是創傷的作用。
    我會給你機會反應,因為我已經—
    不,我不是在等待解決方案,K醫生。
    是的。
    所以,對你來說,我認為就是,坐下來。
    就這樣坐下來。
    你必須小心,因為如果你的思維將坐著變成一個我必須達成的目標,「哦,我需要坐著」,那會是我的成長,不。
    沒有任何目標。
    就坐著。
    浪費你的時間。
    你需要學會的就是浪費你的時間。
    什麼都不做。
    坐著。
    和自己在一起。
    要小心你的思維。
    第二件事是意識,好嗎?
    所以當你坐下來時,你會注意到所有這些事情湧現出來。
    所以這就像—你在一開始問我一個問題,「你怎麼開始?」
    所以我要說的是,坐五分鐘,十五分鐘。
    有時我們會告訴人們看著牆壁一小時。
    就這樣看看你內心裡發生什麼。
    你會發現那是思緒、感受、情緒、驅動、恐慌、擔憂、分心的動物園。
    你內在環境混亂不堪。
    所以我們需要做的就是讓那些東西冷靜下來,讓它們慢慢消散。
    這是思維的一個原則,如果我們持續讓思維獲得養分,它將繼續增長。
    但我們需要做的就是讓它消耗殆盡。
    所以就坐著,什麼都不做一會兒。
    人們並不知道我們大腦中的意志力和這個叫做前扣帶皮質的部分有關。
    前扣帶皮質是意志力的來源之一,但它也是我們大腦中監控衝突的部分。
    所以意志力和監控衝突其實在技術上是同一對應大腦部位被啟動的。
    如果你們注意自己的內心經歷,你會意識到每當你施展意志力時,總有一種內部的掙扎引起你的注意。
    就像,我不想點雞肉。我想點炸雞。
    所以有一種衝突的監控在進行著。
    每當你施展意志力時,有這樣的事情和那樣的事情,但你是意識到這一點的。
    如果你的行為是自動的,你無法施展意志力,對吧?
    這就是為什麼人們如此容易迷失於無意義的滑動,因為你甚至沒有意識到你在做什麼,然後四小時過去了,你會說,什麼?
    發生了什麼?
    你並不察覺。
    所以這是從神經科學的角度來看很瘋狂的事情,這也是瑜伽士會教的。
    意識就是意志力。
    意識就是自控力。
    我曾經幫助了許多上癮者。
    他們浮出水面,也許你也如此,也許家中的人也會這樣。
    你會發生一些放縱的行為,然後浮出水面,你會問自己,這幾天我在做什麼?
    我這幾小時做了什麼,然後你再次獲得了那種意識。
    所以你在當下越有意識,你的問題就會字面上越能融化。
    這真的很神奇。
    我不太知道它是如何運作的,但這就是瑜伽教給你的,當你有意識,當你有意識,當你有意識時,你會停止拒絕事物,開始接受事物,專注於當下。
    所有人所說的事情其實都根植於意識。
    當我們生活在一個社會中,我說,如果我說,你不需要習慣,你不需要意志力,你不需要紀律,你只需要意識,人們會拒絕我。
    這並不意味著這不是真的。
    而且你越探索意識,你就會越意識到,我曾經認為問題是50/50,現在我覺得90%的問題都是意識,這真的很奇怪。
    不,但因為我們傾向於尋找涉及行動的解決方案。
    就像你知道的,買這個,做那個清單,參加那個會議,看那個東西。
    這一切都與行動有關,行動,行動,行動,作为問題的解決方案。
    所以我本來期待你告訴我,我們在這裡討論的一切解決方案就像七步法,寫下這件事,說這件事,你知道的。
    好,那我們來理解這一點,好嗎?
    你努力工作,史蒂文。
    努力工作難嗎?
    對我來說?
    是的。
    不。
    所以現在我們必須理解,為什麼對你來說努力工作並不困難呢?是因為努力工作讓你感覺良好嗎?絕對是的。所以你可能會看到,這正是每個人都會犯的整個問題。那麼史蒂文,你什麼時候開始創辦公司的呢?第一家是在我很年輕的時候,但我們不算那個,因為我沒有註冊公司。因此第一家註冊的公司是在我18歲的時候。好的。你開始了多少家公司,或者參與了多少家公司?十幾家,對吧?還賺了數百萬美元等等?開始了一個播客。你現在擁有多少百萬訂閱者呢?在各大平台上,可能有1000萬。好吧,酷吧?努力工作是艱難的。每個人都在說,哦,我想跟史蒂文一樣,但問題是,對你來說這並不困難。對你來說,最困難的是不去做這些事情。這就是我所說的。你不需要專注於行動。推動你像個奴隸一樣的內部動力才是促成你成功的關鍵。如果其他人想要你擁有的一小部分(10%),他們不需要複製你的行為。他們需要複製內心發生的事情。這正是我的觀點。他們需要你的有害動力。是的。有害動力是在通往幸福的路上,對吧?可能是的。我的意思是…因為你做得相當好。你知道嗎?這也許,我不知道這會對這一切造成什麼影響,但我從來沒有感到不快樂,而且我始終在與之掙扎。我過去常常跟人們說,因為時間已經過去了,有時候很難知道你過去的感受,但我告訴別人,當我18歲從大學退學,正在學習這第一門生意,而我的父母不跟我說話,我很窮,還經常偷東西吃,那時的我跟現在一樣快樂。當我對別人這樣說時,我知道聽起來像是勵志的廢話或什麼的,但在那一刻,我有向前推進的動力,我對生活感到興奮。我認為我在客觀現實中的一切都是成為某種存在的墊腳石,因此當時我非常興奮,我對生活感到非常快樂,而我現在也感受到了同樣的情緒。儘管我們討論的所有事情,我感到快樂。當我獨處時,我也感到快樂。是的。太好了。所以,我認為這確實合理。或者我是在胡扯。不是的,你不是在胡扯。我想,我在… 自我懷疑。好的,讓我們理解一下這裡的細微差別。是的。不快樂到快樂的階段。有的情況下不快樂,有的情況下不快樂,在某些情況下快樂,在大多數情況下快樂,然後到了moksha(摩克沙),啟蒙,解脫,在所有情況下都快樂。與你的環境完全無關的幸福。這正是你所在的階段,因為我們可以非常容易地讓你不快樂。是的,這是真的。對吧?是的。因此,這有點道理。發生的事情是,我們開始打造一種讓我們快樂的生活。這是第一步。完全正確。但接下來發生的是,我們仍然依賴於外部生活來獲得快樂。這永遠都不會100%有效。我想跟你分享一些我覺得頗具改變性的東西。如果你像我一樣,總是在尋找新的方法將更多植物添加到你的餐中,那麼你將想要繼續聽接下來的30秒,因為我有一些專門為你提供的重磅新聞,來自贊助這個播客的Zoe,介紹Zoe的每日30,這是一場由30種植物製成的補充劑革命。它旨在每天加入你所選擇的餐點中。沒有超加工藥丸,沒有奶昔,只有真正的食物。我每天只需要挖一勺並撒在我的早餐上,通常是蛋和鱷梨。這很簡單,無縫,並且是一個很好的方式來為我的一天補充能量。最棒的是,它的味道非常好。而且因為是Zoe,我知道背後有堅實的科學支持,這我很喜歡。對於我的聽眾,Zoe提供了一個專屬的10%折扣,適用於你的首個每日30+訂單,使用代碼“podcast10”。只需訪問zoe.com/daily30開始訂購。自七月份推出以來,這已經兩次售罄。快來加入我,告訴我你的想法。那麼你提到的mokta是什麼?Mukti 就是 moksha,啟蒙,涅槃,都是同一種東西。我們如何到達那裡?呃,你如何到達那裡,或者其他人如何到達?你到了嗎?還沒有。我怎麼才能到達那裡?任何人如何能到達那裡?你要自己坐著,什麼都不做。多久?不,不能問那個問題。所以當你問那個問題時,就存在一個目標。一個未來的維度。一個目的。你必須在沒有目標的情況下存在,這樣你才能走向正確的方向。無目的地存在,無原因地存在。認識到這一切,這將變得有點奇怪。不管你在世界上做什麼,你仍然是在存在,對吧?所以你只需要去掉所有的東西,僅僅是存在。那就是 moksha(解脫)。你無附著的存在,無感覺,無思想,無目標。僅僅是存在。而且令人瘋狂的是,我們都在這樣做。我們一直在存在。我聽到來自所有高績效個體的強烈聲音,他們在聽我的節目大聲喊叫,這聲音也來自我的腦海,這就是 “Dr. K,如果我聽取這個建議,如果我只是靜坐, 那我該如何付賬單?這不會讓我失去動力嗎?如果它讓我失去動力,那將會損失我的目的,這個我已經開始的藝術事業,這個我正在經營的杯子蛋糕店,當我失去動力如果我什麼都不做,那會讓我生活中失去這麼多興奮。” 是的和不。首先,我們必須理解的是,是的。某些方面來說,一個覺者與普通的生活並不兼容。所以讓我們理解這就是佛陀所發生的事情。他曾是一位國王。他已婚。
    他有個孩子,被愛著,擁有權力,然後說:「我完成了。」
    那是佛嗎?
    我們發音不正確。
    是佛陀。
    是同一回事。
    好吧。
    對。
    引導他們。
    佛陀。
    對吧?
    因為它與生命不相容。
    第二件事是,一旦你有了動機,對吧?
    但是一旦你存在於世界中,而你只是在那裡被動地存在,你仍然會行動。
    事實上,行動變得更容易。
    這很難理解,因為我們習慣了有毒的動力,這有點像,如果有一天你有孩子,你將會理解這一點。
    我能做的最好比喻就是這樣。
    當一個孩子走過來,哭著說:「哦,我的,知道嗎,我的娃娃濕了。」好嗎?
    孩子走到你面前。
    你生活中沒有什麼目標,你不想成為一個好爸爸。
    我不知道這是否有意義。
    就像當孩子,當你的孩子走到你面前,他們因為一些無關緊要的事而感到不安,你只是針對當下必要的事情行動。
    你不會不高興。
    你不擔心他們的成長。
    你不擔心會造成創傷。
    你只是回應。
    這樣有點道理嗎?
    是的。
    還有另外一件事,比如說如果我在街上走,有人提著雜貨,我為他們打開門,我只是對環境做出反應。
    所以實際上,當你越接近這種狀態時,你絕對是可以富有生產力的。
    我發現越接近這種狀態,我就越有生產力。
    但現在我所做的就是只回應我周圍的環境。
    我不往任何地方前進。
    我不去任何地方。
    我只是回應。
    這是美麗的。
    這是解放的。
    沒有目標。
    沒有失敗。
    沒有成就。
    只是在當下做必要的事情。
    如果我在急診室裡,當我接到電話時,有病人走進門,我會照顧這個病人。
    如果他們不走進門,我就會做別的事情。
    這和反應有什麼不同?
    因為反應聽起來有點情緒化,而你卻在說回應。
    這聽起來好像某種程度上情感已經從情況中被移除了。
    所以從某種意義上說是反應。
    我在回應情況,但通常當我們情緒反應時,我們會把過去的某些東西帶到當下。
    這會給你帶來各種問題,對吧?
    如果我有不忠的經歷,我曾經與一位有伴侶不忠問題的病人合作。
    當他們約會下一個人時,他們對於過去不忠的恐懼進入了當下。
    然後他們對情況做出反應。
    他們並不真的完美地回應這個情況。
    他們把這個情況用他們的包袱染上色彩。
    這不是乾淨的回應。
    所以當我接到電話,我的朋友在前一天晚上告訴我:「哦,是的,我們沒有病人。我整晚都睡得很好。」
    然後有病人走進門,我心想:「我怎麼這麼倒霉?」
    我們生活中的大部分甚至可以說是所有的不快,是因為我們所背負的。
    那麼,我們如何到達那個只回應的地方呢?
    我認為我們必須治癒那個內心的小孩和所有那些東西。
    我們必須從心中去除所有過去的東西。
    然後我們必須從心中去除所有未來的東西。
    我們必須追求虛無,並且只是做你是的自己,就是存在。
    這有點難以理解,但你必須去做。
    沒有更多的方法論是不會起作用的。
    這就是它令人困惑的地方,你不斷地問我問題。
    我已經給過你答案。
    只是你不喜歡而已。
    不,不,不,因為是的,有時候聽到同樣的事情再次出現是好的。
    但同樣,因為我提出這些問題部分原因是因為我知道這明顯是邏輯上任何剛聽到你說這一啟示的人都會問的問題,那就是,「如何?」
    所以我會說,坐下來。
    專注於你自己。
    就這樣。
    就這樣。
    我的意思是,你可以做所有事。
    在過去的幾個小時裡,我們給了你很多技術。
    但最後的日子裡,只是坐下來探索自己,與自己在一起,衝動出現後,然後問自己。
    所以在實際的意義上,你會有驅動力去做某些事情,問自己,「我為什麼會有這種感覺?
    我為什麼需要這樣做?
    為什麼這對我來說容易,為什麼對我來說困難?」
    而你探索得越多,你就會越理解,然後你會變得越中立。
    當你完全中立時,那讓我這樣跟你說。
    所以如果你不在乎你吃什麼,並不是說沒有痛苦,不管你得到什麼你都會感到快樂,對吧?
    所以這就像是我們對事物的關心造成了問題。
    所以我們需要朝這種中立的方向前進,然後行動變得容易,因為如果我不依賴於某樣東西,那麼我可以學習或玩視頻遊戲,對我來說沒有區別。
    「哦,你想看喜劇還是恐怖片?」
    對我來說沒有區別了。
    然後生活變得有趣。
    你可以享受一切,沒有任何需要擔心的事情。
    我認為這始於只是和自己在一起,了解你內心驅動力的來源,因為我們無法選擇自己成為什麼樣的人。
    我們的腦袋每天都在適應。
    你無法編輯你所學的東西。
    這樣有道理嗎?
    所以我們生活中的問題是,我們有所有這些學習。
    我們有這個工具,這個東西是經歷了一些糟糕的經歷和其他糟糕的經歷以及一些積極的經歷後拼湊而成的,而你擁有這個內部的生存範式,但這並不是以任何意圖製作的。
    So the first step is to be aware of what is this roadmap looking like?
    What is the blueprint?
    And the more that you understand this stuff, the easier it will become.
    Would you recommend starting your day with a little gap for this awareness practice?
    I think it’s brilliant.
    My partner does that.
    She spends the first sort of 20 minutes of the morning, she just goes and sits in a room by herself and does nothing and I just look at her and go, “What a psychopath.”
    Yeah.
    Right?
    So beginning of your day or end of your day, sunset, sunrise, and you can do a meditative practice.
    Meditative practices will get you here, too.
    Sometimes that’s actually easier because it gives your mind some kind of goal to move towards.
    I’m going to try this.
    Okay.
    I’m going to try this and I’m going to text you and let you know how I get on.
    I’m going to try in the mornings when I wake up to just stay away from all devices and just sit and I’ll let you know how I get on and I’ll be honest with you.
    Yeah.
    Be honest with you.
    Yeah, I will be.
    Even if I can’t do it, I’ll be honest with you.
    Yeah.
    And that’s okay.
    So the one thing I would ask is that if you let me know how it goes, may not go well.
    You got to give me a chance to give you a second thing to do.
    Okay.
    Why would you say that?
    Because I think we’re asking too much of you.
    Okay.
    You think I’m going to fail?
    Be honest.
    Yes.
    I think you’re going to fail, but I think the problem is that if I tell you you’re going to fail, you’re going to try to succeed and we make a goal out of it.
    So we’ve already failed.
    So just give me a second chance.
    We have to trick you into doing it.
    We can’t let you know that we’re doing it.
    Okay.
    Reminds me of what you were saying about your wife giving birth before we started requiring about laying on your left.
    The kid likes it.
    Yeah.
    The mind is so tricky.
    Right?
    So the mind will craft a goal for you out of this.
    And if I tell you, Stephen, you will fail.
    I’m not trying to manipulate.
    I’m worried that if I tell you you’re going to fail, you’re going to do it.
    It’s so interesting what my mind did there as well and this is so icky, but I’m going to be honest because it’s just, what’s the point?
    This is called the Diary of a CO.
    Even when I thought about doing that, I was like, okay, so sit in the morning, spend 20 minutes just being.
    And then try and do that, Steve, for like a week or two weeks, and then you can come back on the podcast and tell people about it.
    I’m like, that’s fucking, you just made this about an external thing again.
    Good.
    Brilliant.
    Brilliant.
    Brilliant.
    You know why?
    What’s brilliant about that?
    Awareness.
    Exactly.
    Yeah.
    Change is happening.
    Change cannot happen while you’re blind.
    You cannot, good diagnosis precedes good treatment.
    So this is the other thing, really interesting, right?
    So one last thing.
    I know we’re running long.
    So this is a habit for you, right?
    Yeah.
    For a habit to be, this is a very simple technique to demolish any habit.
    A habit is automatic.
    That’s what makes it a habit.
    That’s why we love habits.
    Why is everyone so obsessed with habits?
    Because if it’s a habit, then it happens automatically.
    If it’s a habit, I don’t have to work hard.
    I want to program myself so I can be lazy.
    So all you need to do to demolish a habit is awareness.
    Because literally, the circuits involved in your brain are completely different.
    The habit circuitry in your brain is the endocannabinoid system.
    Awareness of the present moment is your anterior cingulate cortex and your frontal lobes.
    You cannot have a habit and exert willpower at the same time.
    That’s the whole point of a habit.
    So as you become aware, every time you catch it, Stephen, it will chip away at it.
    It will get cut away 1%, 1%, 1% until it disappears.
    Catch it as many times as you can.
    Is this in part why it’s useful to keep a diary or to write?
    It can be.
    Diaries have all kinds of other mechanisms, just a couple of quick ones.
    So one is that diaries slow down the pace of your thinking.
    Because when you write, you write slower than you think.
    So you meditate on the thoughts a little bit more.
    The second thing is that when we think in our head, we’re using some circuits of the brain.
    But when we write, we are activating our sensory inputs.
    And our capacity to learn from our sensory inputs versus thinking is actually way higher.
    Right?
    Yeah.
    So it’s like activating a completely different part of the brain.
    We’re slowing down our thoughts.
    So slowing down thought and activating our sensory inputs is part of why a diary is useful.
    The other thing, the other third thing with a diary being useful is that when we think in our mind, we end up in a different place from when we write.
    So it’s a lot easier in our mind to end up with habitual patterns of thinking.
    In a diary, it’s way harder to end up with habitual thinking.
    So you will explore yourself more effectively using a diary.
    When I look at the first pages of my diary, I find a guy that’s constantly, and this is really where the diary of a CEO came to be.
    The start of the podcast was me sharing my diary, the things I’d written in my diary every day.
    Some of those early episodes that I made were about the subject of purpose, which is something I’ve heard you speak a lot about.
    And that’s kind of where I wanted to end our conversation today, is so many people, and I know this from the comments and DMs I get are struggling to find their purpose.
    Now, even as I say that, I go, I’ve loaded the question because I’ve said find, which insinuates there’s some kind of search.
    And purpose is a singular word, so it indicates that there’s one.
    But you know what I’m saying.
    What is that that people are looking for, and why are they struggling to find it?
    This is very simple.

    第一步是要了解這個路線圖看起來是什麼樣的?
    藍圖是什麼?
    你越是了解這些東西,越容易。
    你會建議早晨留點時間進行這個覺察練習嗎?
    我覺得這太棒了。
    我的伴侶就是這樣做的。
    她在早上的頭20分鐘裡,會獨自坐在一個房間裡什麼都不做,我就看著她,心想:“真是個心里有問題的人。”
    對吧?
    所以,無論是你一天的開始還是結束,日落還是日出,你都可以進行冥想實踐。
    冥想練習也會幫助你達到這一點。
    有時這其實更容易,因為這能給你的心靈一個目標去追求。
    我打算試試這個。
    好吧。
    我會嘗試這個,然後發短信告訴你我的進展。
    我打算早上起來時遠離所有設備,靜靜坐一會兒,然後我會告訴你我的進展,我會誠實地告訴你。
    對。
    誠實地告訴你。
    對,我會的。
    即使我做不到,我也會誠實地告訴你。
    對。
    這也沒關係。
    所以我唯一想說的是,如果你告訴我這個進行得如何,可能不會順利。
    你得給我一個機會再給你第二件事去做。
    好吧。
    你為什麼這麼說?
    因為我覺得我們對你要求太高了。
    好吧。
    你覺得我會失敗嗎?
    誠實點。
    是的。
    我覺得你會失敗,但問題是如果我告訴你你會失敗,你就會想要成功,我們就會把這當作一個目標。
    所以我們已經失敗了。
    所以給我一次第二次機會。
    我們必須讓你上當去做這個。
    我們不能讓你知道我們在做什麼。
    好吧。
    這讓我想起了你之前說的關於你妻子生孩子的事情,在我們開始談論要躺在你左側之前。
    孩子喜歡這樣。
    對。
    心靈真是難以捉摸。
    對吧?
    所以心靈會為你創造一個目標。
    如果我告訴你,史蒂芬,你會失敗。
    我不是想操控你。
    我擔心如果我告訴你你會失敗,你會去做這件事。
    我心裡也有趣,這實在太噁心了,但我會誠實,因為這真的,這有什麼意義呢?
    這叫做CEO的日記。
    即使我考慮這麼做,我也想,好的,早上靜坐20分鐘,僅僅是存在。
    然後試著這樣做,史蒂夫,持續一周或兩周,然後你可以再次來上播客告訴大家。
    我想,真是該死,你又把這件事情變得外在化了。
    好。
    太棒了。
    太棒了。
    太棒了。
    你知道為什麼嗎?
    這其中的亮點是什麼?
    覺察。
    沒錯。
    變化正在發生。
    變化不能在你盲目時發生。
    你不能,有效的診斷是良好治療的前提。
    所以這是另一件事,真的很有趣,對吧?
    最後一點。
    我知道我們講得有點長。
    所以這對你而言是一個習慣,對吧?
    對。
    要形成一個習慣,這是一個非常簡單的技巧,可以破除任何習慣。
    習慣是自動的。
    這就是為什麼它是個習慣。
    所以我們才喜歡習慣。
    為什麼每個人都對習慣如此著迷?
    因為如果它是個習慣,那麼它就會自動發生。
    如果它是個習慣,我就不必努力。
    我想讓自己編程,這樣我就可以懶惰。
    所以,破除習慣所需的只是覺察。
    因為從字面上講,涉及到你的大腦的電路是完全不同的。
    你大腦中的習慣電路是內源性大麻素系統。
    對當下時刻的覺察則是你的前扣帶皮質和前額葉。
    你不能同時擁有一個習慣和施加意志力。
    這就是習慣的要點。
    所以,當你變得覺察時,每次你察覺到它,史蒂芬,它就會有效削弱它。
    它會每次減少1%、1%、1%,直到消失。
    儘可能多地察覺它。
    這部分是否是為什麼保持日記或寫作是有用的?
    也許是。
    日記有各種其他機制,只說幾個快速的。
    首先,日記會減慢你的思考速度。
    因為當你寫的時候,你寫得比思考得慢。
    所以你會對你的思維進行更多的冥想。
    第二,當我們在腦中思考時,使用的是大腦的一些電路。
    但是當我們寫的時候,我們會啟動我們的感官輸入。
    從我們的感官輸入中學習的能力,與思考相比,實際上要高得多。
    對吧?
    是的。
    所以這就像激活大腦中的完全不同部分。
    我們在減慢思考速度。
    所以減慢思考和激活感官輸入是日記有用的部分。
    日記有用的另一個原因是,當我們在心中思考時,與書寫時我們最終的思維狀態不同。
    所以在腦海中更容易產生習慣性的思維模式。
    而在日記中,產生習慣性思維則困難得多。
    所以你會更有效地通過寫日記來探索自己。
    當我看我日記的第一頁時,我發現裡面有一個人,他不斷地,這就是CEO日記的誕生。
    這個播客的開始是我每天分享我日記中所寫的內容。
    我製作的一些早期節目是關於目標的主題,這是我聽到你談論很多的話題。
    而這也是我今天想退出我們的對話的地方,因為許多人,根據我收到的評論和私信,正掙扎著尋找自己的目標。
    現在,即使我這麼說,我也覺得我這個問題是有偏見的,因為我說“尋找”,這暗示有某種搜索。
    而且“目標”這個詞是單數的,所以它暗示只存在一個。
    但你知道我在說什麼。
    人們在尋找什麼,為什麼他們會在尋找中掙扎?
    這其實非常簡單。
    你可以看看地球上的任何一個人,你會發現他們都在向某樣東西吸引,那就是內心的平靜。
    所以我們的飢餓給了我們一種感受,當我們吃的時候,我們就擁有了內心的平靜。
    渴望給了我們想喝水的感受,然後我們就擁有了內心的平靜。
    當我們想要自尊時,缺乏自尊的感覺就是缺乏內心的平靜。
    所以這就是有點奇怪的地方,我們在追逐這些外部的東西來創造內心的狀態。
    因此,無論你在生活中做什麼,在某個時刻,你的行為會跨越外部和內部的界限,並使你有某種感覺。
    為什麼我們結婚是為了創造一種特定的感受?
    為什麼我們給某人一個吻是為了創造一種特定的感受?
    所以一切的經歷都是在我們內心發生的。
    為什麼對人們來說這麼困難?
    所以我們都在尋找內心的平靜,這就是,句點。
    然後問題變成了什麼使它變得困難?
    非常簡單,因為我們在錯誤的地方尋找它。
    因此,我們都在尋找它在我們之外。
    所以我們在尋找,然後發生的事情是,如果我們對於內心的平靜是從外部尋找的,所以如果我因為人們告訴我「嘿,你真棒」而獲得內心的平靜,那麼這種平靜只有在人們說的時候才會持續。
    而我們真正的困境在於生物有機體發展出一個容忍的系統。
    所以現在你擁有1000萬的粉絲,然後你將需要更多,然後你將需要更多,然後你將需要更多。
    我們將需要更強烈的色情內容,我們將需要更強烈的電子遊戲,我們將需要更刺激的電視節目,因此人類有機體的本質是適應其環境,這就是為什麼如果依賴外部世界來讓你快樂,你將永遠不會成功,因為你只會想要更多,和更多,和更多。
    而幫助你獲得快樂的東西來自於內心。
    這就是為什麼對每個人來說都那麼困難。
    所以這些孩子問,聲稱他們找不到自己的目標,他們在自己不喜歡的工作中,或者他們開始自己的職業旅程時,不知道自己的目標是什麼。
    當他們私訊你時你對他們說什麼?
    所以我認為,我會告訴他們的事情之一是,目標是一種態度,而不是一件事。
    所以採取任何行動。
    什麼讓那個行動與你的目標保持一致?
    那是你對它的態度。
    所以如果我給你這個冥想練習,讓你坐著什麼也不做,你會說,「好吧,這是我目的的一部分,這是我成長的一部分。」
    你明白我的意思嗎?
    這一切都是關於你的目標是一種態度。
    這不像是一個目標。
    所以我甚至會這樣做。
    所以當我在住院醫師期間,有時候我會有一些學生在掙扎。
    由於我是一個好人,人們會來找我,他們會說,「嘿,我在掙扎。我不想學習這些東西。」
    而我們真正要做的就是通過改變他們的態度來改變他們的目標。
    他們會說,「我對精神病學不感興趣。」
    這相當正常。
    所以這裡有一件你必須理解的事情。
    在你人生的剩餘時間裡,無論你從事什麼類型的醫學,你都會遇到精神病患者和/或對某些事物上癮的人,他們將會是人格障礙。
    我可以向你保證,你人生中最糟糕的日子將與手術無關。
    他們將與有個人人格障礙的患者有關,這些患者是反社會、以自我為中心,或邊緣性人格障礙,他們會把地板弄得一團糟。
    護士們會打電話給你。
    沒人會想跟他們說話。
    這對於你來說是至關重要的學習內容。
    不管你對什麼有興趣。
    所以這關乎於態度。
    我還會對醫學生做另外一件事,他們對取得榮譽感到很擔憂。
    他們會說,「哦,我得取得好成績。」
    這是哈佛,對吧?
    所以這些學生真的是為了取得成就而努力。
    而我會說,「你們錯過了重點。
    你們不是來這裡獲得榮譽的。
    你們是來學習醫學的。」
    所以有一天你會在飛機上,你會聽到空服員拿起電話。
    他們會問,「飛機上有醫生嗎?」
    然後你不能說,「哦,對不起。我對這個不感興趣。我只是通過了。我不能。」
    你不能這樣說。
    你來這裡是為了學習如何拯救生命,對吧?
    因為當這種態度深入他們心中時,就會改變他們學習的方式。
    我不在乎你的成績是什麼。
    這不是關於成績的問題。
    這是關於,我們試圖教你醫學,因為你將來會需要它。
    很多人似乎找到了自己的目標,但接著他們又會經歷一種所謂的「四分之一人生危機」。
    而我在你開始談論之前其實沒有聽過這個「四分之一人生危機」的術語。
    什麼是四分之一人生危機,實際上發生了什麼?
    所以四分之一人生危機是我們越來越多看到的一種情況。
    通常發生的事情是,看看,早期,你之前問過我們是否有夢想,對吧?
    所以我對某事有一個夢想,但我實際上並不知道那是什麼。
    所以我15歲,我選擇了一個夢想。
    我開始朝著它前進。
    而當我們形成我們的生活時,我們試圖發展出一種概念,然後我們活出那個概念。
    所以我將來會成為一名醫生。
    而現實與我們的夢想相差甚遠。
    所以發生的事情是我們往往發現自己身處一個不幸福的境地。
    我經常看到那些說「哦,我想成為程序員」的人。
    但他們卻在一個總是有範圍擴張的環境中工作。
    衝刺的過程非常疲憊。
    這是一種疲憊。
    「我在這裡不快樂。」
    所以,四分之一人生危機的第一階段就是感到被困。
    現在你花了這麼多時間和精力投入到醫學或成為醫生上,或者在做程式設計師,已經花了數年時間。現在你被困在這個情況中,因為你已經投入了如此多的時間。第四人生危機中發生的第二件事是,人們會像這樣感受到:我每天醒來,打包午餐,開車被困在交通中,然後到達工作場所,感到不被重視,沒有挑戰。下班後我開車回家,本該照顧自己,所以我在回家的路上會聽史蒂芬的播客。我會健身,做洗衣,吃幾塊雞胸肉,然後就該睡覺了。這樣過了大約兩年後,你會想,這就是生活嗎?我還能做些什麼?所以這一切始於感到被困住。接下來發生的事情是人們心理上開始抽離。因此你會覺得,我對我的工作沒有熱情。這裡人們就犯了一個大錯誤,因為如果你查看有關第四人生危機的研究,他們會嘗試重新進入狀況。他們會努力培養一些快樂的感覺,或者想要如何更投入生活。但有趣的是,心理上抽離是一個成長的重要發展步驟。所以如果你不從現有的工作或人際關係中抽離,腦海中就沒有空間去迎接新事物。因此,我們必須心理上抽離。這實際上是過程的一部分。這裡的事情變得非常有趣。如果我們看成功應對第四人生危機的過程,我們都會感到被困住。然後我們抽離,我們以為這是件壞事。然後更有趣的事情是,通常會有某種故意的離開。在我個人的經歷中,我真的去了印度。我們知道,人類需要創造一定的心理或物理空間。我曾有病人加入軍隊,也有病人開車跨越全國。你需要空間,遠離你感到不適的地方,無論是心理上還是物理上。然後我們會接觸到一些非常有趣的事情。所以你會問,如何找到目標?目標並不是你能找到的東西。這不是你在街上走著、突然覺得,噢,我有目標了。或是你在冥想時,突然意識到,噢,我有目標。目標是你需要自己去塑造的。因此,當我們心理上抽離時,這讓我們能夠與自己保持距離。因為如果我們不心理上抽離而試圖離開,我們會感到內疚。我們會覺得你知道,我們必須抽身。我們必須放棄,否則我們會被困住。這樣說有道理嗎?所以接下來我們需要的是一段自我探索和創造的過程。我們要發現,好的,我是誰?我真正想要什麼?我們與內心的自我連接。這就是第四人生危機中非常重要的部分。在人生的第一階段,我們活在外部的期望中,這並不真正關乎我的想法。我可能認為我想成為一名醫生,但我真的知道什麼呢?我並沒有真正傾聽自己。只是被我的條件反射所驅動。我們一開始是非常外向的。然後我們感到被困。然後我們抽離。然後我們移開。然後我們發掘自己。我們沒有發現,它並不存在。你要塑造你自己。你要與自己建立聯繫,然後來到第四人生危機的最後一階段,你根據內心的環境塑造外部世界。現在你的指南針指引著你該做什麼。你找到與自己共鳴的關係。因此,就在我來說,或許在你的情況下,我們可能以某種方式經歷了這一切,我們失敗了,我們做了新的事情,然後我們發現,好的,這讓我感到興奮。因此,在某個時刻,成長讓你感到興奮。現在這項努力關乎成長,關乎幫助他人。因此現在你根據從內心發現的自己來塑造外部生活。這大概是最後一個階段。人們面臨的問題是,他們未意識到這一系列的過程是必要的,而且你必須以這個順序來進行。是的。我在想很多朋友們,當你描述這個過程時,他們最近來找我諮詢意見。這些朋友已經辭去了自己的工作,賣掉了自己的公司,然後休息了兩個月。他們變得如此焦慮,在我能描述的兩個案例中,一家非常大的公司,每個聽眾都會知道,朋友最終又回到了商業中。真的。所以我想,我能想到兩個人,一個人29歲時賣掉了一家公司,賺了一大筆錢。然後他們試圖尋找自我,花了一兩年時間,最終又回去創建公司。是的。但我的朋友們實際上是回到了同一家公司。哦,我也見過這種情況。他們像是重新買回了公司,或者又回到了CEO的位置。是的。我見過有人買了一家公司,沒有妥善管理,導致價值下降,然後再把它買回來,最終是淨賺,然後順利運行。我的導師在我離開我第一個業務時對我說,這讓我獲得了某種財務自由。當我在疫情之中打電話給他時,他告訴我,這是我最困難但最重要的事情,就是什麼都不做。他說,你只需要坐下來,然後什麼都不做。
    他說,「因為你會產生所有這些衝動,史蒂夫,想要回去重新開始一個類似的業務,甚至是同樣的業務,因為你能夠,而且你知道你能做到。但他說,你第一次成功的原因現在已經過時了。像是你已經做過了。因此,每天推動你,讓你感受到動力和目的的事物會是其他的東西,你需要創造一個空間讓它出現。我一直跟那些退出業務或離開公司的創始人說這件事,你基本上必須忍受這種痛苦的過程,就像靜坐一年,耐心等待。而這正是你所說的。你說的是從內到外培養這種新生活,而不是從外到內,因為你會得到如此多的報價、機會和提議。在那個空間裡,但那些不是你的。你沒有去培養它們。它們只是來到你面前。因此…… 是的。這是一種非常美妙的表達方式。從內到外過生活,而不是從外到內。這就是人們應該做的。這就是你幫助人們做的事情。而且每次我們交談的時候,你都幫助我做到這一點,從某種程度上說,這是如此的資訊豐富,智慧且獨特,因為你結合了不同的學科,且以如此流暢、邏輯且美妙的方式進行。我腦袋在任何稍微模糊或空泛的事物前都會掙扎,但你在說話時,卻將這些不同的世界編織在一起,這真是太美妙了。同時,這也很具有挑戰性。我是喜歡這種對抗的人,因為你知道,這給你提供了成長的機會。不,因為我真的覺得能夠和像你這樣聰明且上過哈佛的人一起坐下來是一種莫大的榮幸,並且可以一起探討我所掙扎的一些事情,但作為一名播客主持人,我也明白這是我認為可以給觀眾最大的價值。在於我對自己的誠實。是的。這就是在這個世界上供不應求,但卻最需要的信息。是人們做的,我們剛剛做的事情。你懂我的意思嗎?這有道理嗎?是的。有道理嗎?這真是太棒了。我的意思是,我喜歡你組織思想的方式,對吧?所以我認為這是正確的。因此,我認為如果我們看這個播客的成功,你的真誠是其巨大的部分。而且同樣正在發生的是,我們獲得了如此多的衍生內容,我們得到了五個秘訣和這個的五個秘訣,還有這樣的十個技巧。而缺失的就是誠意。我想過這個很多,伙計。你該如何提問?顯然,我的工作就是提問,對吧?而我做這個播客的時間越長,我越是意識到,最好的問題是那些沒有人能夠給我的,深藏在我心中,可能我一直太害怕大聲說出來的問題。而當我越接近那些問題時,對觀眾來說,這些對話就變得更加有價值。我可以根據問題來評價對話,特別是那些來自我靈魂的問題。而我可以用來衡量的指標就是發送給我的信息的數量和長度。因為如果我問靈魂深處的問題,他們發送給我的信息會指數性地增長。他們會發給我多頁的內容,當然了,這是我的問題。如果我讓對話關於腸道微生物組,人們可能會說,「嘿,喜歡那個關於腸道微生物組的播客。我現在在吃綠葉蔬菜。」但如果那些問題來自我的靈魂,那就像是世界回報給我,懂我的意思嗎?完全明白。我想這就是為什麼我真的喜歡做這件事。對我而言這也是一種特權。而我覺得這是一個非常普遍的問題,我認為我們一直在迴避或談論這個問題。我遇到過這個問題幾次,但你問我我們該怎麼做?對嗎?答案是什麼?我認為在我十年的醫生生涯中學到的一件事就是,不在於找到正確的答案,而在於提出正確的問題。這就是方法論,因為答案在於你之外。它理論上適用於所有人。但如果你真的想成為最好的自己,那個答案需要針對你,特別是你。而這個答案,對你來說有效,只有你知道,對吧?我不知道什麼對你或任何人有效,因為我對你的內部環境沒有信息。所以真正的關鍵不在於找到正確的答案,而在於提出正確的問題,以便你可以獲得適用於你100%的數據。我們為何在互聯網上有如此多的建議?因為這些沒有任何一條能100%適用於你獨特的基因、獨特的表觀遺傳學、你的經歷、你的創傷和你潛意識中的隱藏部分。所以這就是你需要做的,制定一個只有對你有效的計劃。這不在於一個答案,而在於一個方法論。你認為我應該怎麼做才能成為更好的播客主持人?我想我們得定義什麼叫「更好」,但你認為我可以… 我不認為你可以成為更好的播客主持人,我覺得你應該停止這種想法。我認為你應該做你正在做的事情,並認識到你已經足夠了。所以繼續做你正在做的。你不應該努力變得更好,這都是你旅程的一部分。我不認為你—不,我不接受這個問題,我不認為你可以變得更好。我認為「更好」這個概念其實是假設性的,這樣說有道理嗎?完全有道理。你本來就是。是的。所以就這樣做。是的。
    這真的很有趣,因為我在生活中越是處於一種“存在”的狀態,一切就變得越好,包括我和伴侶的浪漫關係,似乎完全有關聯,只要存在著,事情就會自行解決。這回到我之前所說的關於我生活中的路易威登(Louis Vuitton)階段,然後在那個路易威登之後,每當我只是存在的時候,我的結果會更好,正是如此。這個Podcast就是基於這個理念而創建的,這對我來說很可怕,剛開始談論這些事情的時候,真的很可怕,你知道嗎?
    Dr. K,我們這個Podcast有一個結尾的傳統,就是上一位嘉賓會給下一位嘉賓留一個問題,而留給你的問題是:你的富有生活是什麼?我想我有的那個生活,不管形容詞是什麼,我所擁有的只是一種生活。
    那我的富有生活是什麼呢?我的貧窮生活是什麼?我的美好生活是什麼?我的糟糕生活是什麼?都是我目前擁有的。
    我想最後留給你一個想法。我在一項有關老化的研究中看到一些很有趣的東西。你知道,當前有一種孤獨疫情正在蔓延。很有趣的是,從科學和邏輯的角度來看,隨著年齡的增長,我們的生活在客觀上變得更糟。我們失去朋友,隨著時間推移,朋友的數量會明顯減少,因為他們實際上開始去世。我們失去關係。我們的身體開始衰退。因此,從某些指標來看,我們的生活在客觀上變得更糟。
    有趣的是,你會預期老年人會更抑鬱,因為他們的生活在客觀上變得更糟,有時確實是這樣,但有一個變數與生活滿意度及不滿意生活之間相關,那就是你對於“苦樂參半”生活的接受程度。因此,隨著年齡的增長,你對於生活的苦樂參半越是投入,就會越滿足。因此,我對這個問題的回答是:擁抱生活中的苦樂參半。裡面有苦也有甜,這就是生活的本質。
    非常感謝你,Dr. K。我非常感激你。你是一個非常特別的人,我對你充滿感激,因為你… 我希望能每天和你交談,但這就是為什麼人們需要去讀你的書和關注你的YouTube頻道,因為在這方面,我們可以,我希望能再次和你展開更多對話,討論這些所有的事情,隨著我在旅程中繼續前行,儘管我不知道自己要去往何方,但,非常感謝你。你真的是一位非常特別的人。在這裡能與你同在真是榮幸,也是我的絕對樂趣。
    非常感謝你,Stephen。這是不是很酷?在《CEO的日記》上的每一次對話到最後,你會知道,我會請嘉賓在《CEO的日記》中留下一個問題。我們所做的就是把每個嘉賓在《CEO的日記》中留的問題,轉化為這些可以在家玩的對話卡。所以你能得到每位曾經做過嘉賓的問題。
    在卡的背面,如果你掃描那個QR碼,你將能看見回答該問題的人。我們終於揭示了所有問題和回答這些問題的人。全新的第二版對話卡現在在 theconversationcards.com 上上市了。它們兩次立即售罄。所以如果你對獲得一些限量版的對話卡感興趣,我真的非常推薦你迅速行動。

    Welcoming back Dr Alok Kanojia onto DOAC for the second time, this conversation covers a variety of subjects from the search for purpose, the journey of healing, the loneliness epidemic to the role of dopamine in our lives, specifically around sex and relationships, amongst many more.

    Dr K is a psychiatrist and co-founder of the mental health coaching company ‘Healthy Gamer’, which aims to help with modern stressors, such as social media, video games, and online dating.

    (0:00) Intro

    (1:35) What Does Dr K Do?

    (2:57) Dr K’s Background

    (5:35) The TikTok-ification Of Mental Health

    (8:13) Dr K’s Thoughts On Men’s Mental Health

    (10:57) What About Women’s Issues?

    (13:38) How Do I Understand Myself?

    (16:57) Self-Development Junkies

    (18:22) Talking About Our Problems Makes Them Worse

    (23:00) Deficiency Promotion

    (24:46) The Role Of Dopamine In Happiness

    (27:23) Serotonin’s Role

    (28:59) Why Couples Get Comfortable & Have Less Sex!

    (30:57) How To Love And Find Love

    (34:11) Stress And The Effects On Libido

    (35:57) The Science Behind Attraction

    (40:32) Should We Plan Sex?

    (41:58) Continuous Exposure Reduces Emotions

    (44:08) How To Keep Sex Exciting When It Becomes A Chore

    (47:38) The Dangers Of Devices On Our Relationships

    (53:14) The Generations That Were Born Connected

    (55:15) Are People Becoming More Narcissistic?

    (1:01:30) The Lonely Epidemic

    (1:03:53) It All Comes From Within

    (1:09:07) Believing Something In Your Mind Makes It True

    (1:13:24) You’re Suppressing Your Emotions

    (1:16:31) How To Process Your Emotions

    (1:22:26) The Research On Yoga As A Form Of Therapy

    (1:26:40) Trauma And The Ability To Achieve Our Goals

    (1:31:47) Parenting With More Autonomy = Better Kids

    (1:33:14) How To Become A Self-Starter

    (1:34:33) Where Steven’s Drive Comes From

    (1:41:32) What Do People See When They Look At Steven?

    (1:43:03) You Need To Fix Trauma, Not Cover It Up

    (1:49:46) How Do You Heal?

    (1:55:10) The Journey Of Healing

    (2:03:48) What Is Mukti?

    (2:05:02) How Can We Listen To Ourselves When We Have So Much To Do?

    (2:08:40) How Do We Get To Happiness?

    (2:11:18) Morning Routines For Calm

    (2:13:27) How To Demolish A Habit

    (2:14:49) The Benefits Of Keeping A Diary

    (2:15:59) What Are People Looking For?

    (2:18:42) How Do Young People Find Their Purpose?

    (2:21:03) What Is A Quarter-Life Crisis?

    (2:30:04) The Best Questions Are Deep In Your Heart

    (2:32:28) How Can Steven Be A Better Podcaster?

    (2:33:46) The Guest’s Last Question

    You can order Dr Alok’s book, ‘How to Raise a Healthy Gamer’, here: https://amzn.to/3V5jfLV 

    To learn more from Dr Alok in his Guide to Mental Health: https://www.healthygamer.gg/about/guide

    Dr Alok’s YouTube Channel: https://g2ul0.app.link/UmQFv9HjjNb

    Follow Dr Alok:

    Twitter – https://bit.ly/3V59nS4

    Instagram – https://bit.ly/49GFrQN

    Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/3kxINCANKsb

    Follow me:

    https://beacons.ai/diaryofaceo

    Get your hands on the brand new Diary Of A CEO Conversation Cards here: https://appurl.io/iUUJeYn25v

    Sponsors:

    zoe.com/daily30 with an exclusive code PODCAST10 for 10% off

  • Moment 181: 5 Things Your Body Is Probably Missing, That’s Making You Sick! Gary Brecka

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:11 So what are the societal and individual level things that we can be doing to prevent us
    0:00:12 even getting these chronic diseases?
    0:00:14 Like the simple, simple things.
    0:00:17 I’ll tell you the simplest thing that we can do.
    0:00:23 First we should think about having an invisible fence around us, right?
    0:00:24 Like a little force field.
    0:00:30 And we should filter things before they make it to the temple, because either we can filter
    0:00:33 things for the temple or we can let the temple be the filter.
    0:00:37 So you can drink tap water, and if you drink tap water, your body will filter out the fluoride,
    0:00:42 the chlorine, the microplastics, the pharmaceuticals, or you can filter your water before you drink
    0:00:43 it, right?
    0:00:45 And take one toxic load off your body.
    0:00:52 So what I would say is probably five things that I would commit to doing on a regular
    0:00:53 basis.
    0:00:58 One is upon waking, I would drink mineralized water.
    0:01:03 I would take 10 ounces of water and I would add either a Celtic sea salt or a Baja gold
    0:01:04 salt to my water.
    0:01:09 The reason for that is that most of us are deficient in some or several of the trace
    0:01:11 minerals in our body.
    0:01:16 The boring ones bore on manganese, molybdenum, selenium, and stir it up and just whack it
    0:01:17 back.
    0:01:18 The second thing I would do is-
    0:01:19 Wait, you’re not talking about table salt here?
    0:01:20 No, no, no.
    0:01:21 Not sodium chloride.
    0:01:22 No.
    0:01:27 Baja gold sea salt, that’s probably the best salt that you can put in the human body because
    0:01:30 it has all 91 trace minerals.
    0:01:36 It’s tested down to 250 parts per billion from microplastics and glyphosates.
    0:01:39 Only about 75% of that sodium crystal is actually sodium.
    0:01:41 The rest of them is all of these trace minerals.
    0:01:44 You can get very close to that with Celtic salt, right?
    0:01:48 And if you can’t get Celtic salt, then you could move to a pink Himalayan sea salt.
    0:01:52 The problem with pink Himalayan sea salt recently is that a lot of it has heavy metals
    0:01:54 because it’s coming out of China.
    0:02:02 So I would say that best salt is Baja gold, a great salt is Celtic salt, and a decent
    0:02:04 salt is pink Himalayan sea salt.
    0:02:05 Forget table salt.
    0:02:07 I would just get that permanently out of your life.
    0:02:09 Okay, so number one, I have my Baja salt.
    0:02:10 Mineralize.
    0:02:11 Mineralize.
    0:02:18 And then number two, I would take a DHEA, EPA fish oil supplement or a fatty acid supplement
    0:02:21 with DHEA or EPA oil.
    0:02:26 And MCT oil, I would take a fatty acid oil in the morning.
    0:02:27 An Omega supplement.
    0:02:28 An Omega.
    0:02:29 Omega three.
    0:02:30 Omega three.
    0:02:31 Okay.
    0:02:32 Supplement.
    0:02:35 And then I would develop a morning routine that included the basics for mother nature.
    0:02:38 Sunlight, grounding, breath work, cold shower.
    0:02:41 Okay, so I want to zoom in here on grounding.
    0:02:44 I’m a huge fan of grounding.
    0:02:48 My girlfriend grounds, and again, listen, my girlfriend’s much smarter than I am at
    0:02:51 TransBuyers because everything she says, I think I said this to you last time, everything
    0:02:55 she says to me, eventually I sit here with like a neuroscientist a year later and turns
    0:02:56 out she was absolutely right.
    0:02:59 And I thought she was a little bit cuckoo for thinking that getting outside in the morning
    0:03:02 and putting her feet on the ground were at all beneficial.
    0:03:08 But I’ve been told time and time again, it is, what is grounding and why does it help?
    0:03:10 So we get three things from mother nature, right?
    0:03:15 We get magnetism from the earth, we get oxygen from the air, we get light from the sun.
    0:03:18 The further we get away from those things, the sicker we become.
    0:03:19 Really?
    0:03:20 Yes.
    0:03:21 Absolutely.
    0:03:23 Like a spiritual cuckoo style.
    0:03:29 Yeah, I mean, probably 10,000 years ago, they probably thought the same thing about gravity.
    0:03:31 But the earth has a low gouse current, right?
    0:03:37 I mean, we were meant to spend 85% of our time outside, we spend 97% of our time indoors
    0:03:38 now.
    0:03:41 The truth is most of us are not getting enough sun, we’re not getting too much sun, we’re
    0:03:43 not getting enough sun.
    0:03:48 And because of the way we eat and seed oils and everything that are that are oxidizing
    0:03:53 in our skin, our cancer rates are exploding, but not because of our sun exposures, because
    0:03:54 of our diet.
    0:03:57 And we could talk about that later, but when you touch the surface of the earth, when bare
    0:04:02 feet touch a pair of soil, grass, sand, we discharge into the earth.
    0:04:05 And by that, I mean, you actually change the polarity in the body.
    0:04:06 And this is measurable.
    0:04:11 In fact, if you want to do a little experiment, find somebody that has a microscope, a basic
    0:04:15 microscope and get a slide and just take a prick your finger and take a drop of your
    0:04:20 blood and put it on that slide, spin it around and look at it under the microscope.
    0:04:22 I think I have a video of this on my Instagram.
    0:04:25 And what you’ll see when you look at your blood in real time is you’ll see most of your
    0:04:30 red blood cells are stuck together and clumped up, not clotted, but they’re attracted to
    0:04:33 each other because when cells have the same charge, they repel.
    0:04:38 When they repel, it increases the amount of surface area that that cell has to contact
    0:04:39 the outside environment.
    0:04:45 So now it can exchange waste, it can eliminate waste to toxify, repair can regenerate.
    0:04:50 So imagine that you have bloodstream full of red blood cells and they start to get opposite
    0:04:51 charges.
    0:04:52 So they attract.
    0:04:57 And when they attract, they touch and everywhere that they touch, that cell loses surface area
    0:04:59 to exchange with the outside environment.
    0:05:04 When you touch the surface of the earth for a few minutes, you will repolarize those.
    0:05:08 Prick your finger 10 minutes after you come inside, put it back on that same slide, look
    0:05:09 at your blood.
    0:05:14 It’s going to look like eggs slithering around in a bowl of oil.
    0:05:17 They will bump into each other and they’ll be sliding around, but they will not be clumped
    0:05:19 together in stock.
    0:05:20 So what’s going on then?
    0:05:21 May I speak what?
    0:05:22 Coming through my feet.
    0:05:23 The charge coming through my feet.
    0:05:24 Yeah.
    0:05:25 So you’re actually discharging into the earth.
    0:05:28 You’re exchanging ions, it’s a low gouse current.
    0:05:33 So like a magnet, you’re exchanging ions with the earth and you’re discharging, you’re
    0:05:34 grounding.
    0:05:35 What if I live on the ground floor?
    0:05:36 Do I still have to go outside?
    0:05:37 Yes.
    0:05:40 You got to touch bare dirt, soil, grass, sand.
    0:05:44 Why can’t I, if I live on the ground floor, why doesn’t the floor and the lower floor
    0:05:45 of the house?
    0:05:48 Because that insulates you from the earth’s magnetic field.
    0:05:53 It’s usually steel, concrete, wood, there’s other barriers, tile, asphalt.
    0:05:56 There are things that actually prevent you from actually contacting the surface of the
    0:05:57 earth.
    0:06:02 You know, there are grounding mattresses that you plug into the ground wire and then that
    0:06:08 ground wire, if you look at how grounding a circuit occurs, at some point is running
    0:06:10 directly into the ground.
    0:06:14 There will be a pole in the ground that is connected usually by copper to that wire and
    0:06:17 connected to your outlet to ground that outlet.
    0:06:20 Can’t I just get some kind of mat that has the same charge?
    0:06:21 You could get a PEMF mat.
    0:06:26 But again, one of the things I get a lot of flak of is saying that you have to buy all
    0:06:27 of this expensive equipment.
    0:06:29 So there’s two ways to do it.
    0:06:34 You can buy a pulse electromagnetic field mat, a PEMF mat, I have one.
    0:06:36 They cost about five grand.
    0:06:39 So if you’ve got five grand lying around, it’s one of the best investments you can make.
    0:06:42 You put it in your bed, you go to sleep on it, you run it, you run a log house current
    0:06:43 at night.
    0:06:45 It will help get you into a deep sleep.
    0:06:47 You’ll wake up alkaline every morning.
    0:06:53 It will push the electrosmog right out of your body because PEMF gets rid of electrosmog,
    0:06:54 5G, Wi-Fi.
    0:06:56 When you say you’ll wake up alkaline every morning.
    0:07:01 So when you change the, the pH of the blood is a pretty narrow range.
    0:07:05 It’s about, it’s about five tenths of a point, it’s about half a point.
    0:07:11 And it’s a complete fallacy that you can change the pH of the blood by drinking alkaline water.
    0:07:13 Alkaline water will not actually change the pH of your blood.
    0:07:18 If you want to change the pH of your blood, amongst other things, you, you apply a log
    0:07:19 house current.
    0:07:22 pH stands for potential hydrogen, it’s a charge.
    0:07:26 And so by running a log house current through the body or touching the surface of the earth,
    0:07:30 you actually can move the pH of the blood slightly and that does an alkaline state as
    0:07:31 a disease free state.
    0:07:35 And the more acidic we get, the sicker we become.
    0:07:41 And so, and so if we want to move the pH of, of the blood slightly, if we want to wake
    0:07:45 up alkaline, if we want to run a log house current through our body, we can either touch
    0:07:48 the surface of the earth or we’ll buy a PEMF mat.
    0:07:51 So they’ve done tests where someone lays on a PEMF mat for a certain amount of time.
    0:07:54 They then do a blood test and they find that their blood is more alkaline.
    0:07:55 Yes.
    0:07:56 Right.
    0:07:57 Yes.
    0:08:02 With the separation of blood cells, you can see instantly I’m getting off of a PEMF mat.
    0:08:07 Again, I’ve got videos of me doing this to my production manager on, you know, in my
    0:08:12 house, breaking his finger, putting it on the, on a slide, putting on the PEMF and actually
    0:08:13 looking at it afterwards.
    0:08:15 The second thing I would do is I would learn to do breathwork.
    0:08:21 I use something called a hypermax, which is based on Dr. Van Arden and Dr. Otto Warburg’s
    0:08:23 Nobel Prize winning work.
    0:08:27 And that is the, it’s called multi-step oxygen therapy where you actually take an oxygen
    0:08:31 concentrator, you fill up a bag full of 900 liters of 95% or two.
    0:08:35 And you actually just breathe that 95% or two for 10 to 12 minutes while you’re active
    0:08:37 on a treadmill.
    0:08:42 But if you don’t want to have an EWAT exercise with oxygen therapy machine, you can learn
    0:08:47 to do breathwork, engage the auxiliary muscles of respiration, get oxygen down into the lobes
    0:08:50 of your lungs and out of the apex of your lungs.
    0:08:53 One of the, one of the articles that I quoted that turned out not to be a study, and I still
    0:09:02 can’t find the reference for it was that after age 35, 90% of people will never sprint again.
    0:09:06 And again, I haven’t been able to find if that came from a clinical study or frozen on
    0:09:13 an article, but whether or not that’s true, the vast majority of people stop engaging
    0:09:19 their auxiliary muscles of respiration, you know, really exercising our diaphragm using
    0:09:24 the intercostal muscles between our ribs, pushing air down into lobes of our body.
    0:09:29 And as our posture collapses and our CO2 rises, you know, if you think about the expired air
    0:09:32 in your body from the tip of your nose and the tip of your mouth all the way down your
    0:09:37 esophagus out your bronchioles into the farthest reaches of your lungs, that’s all expired
    0:09:43 air until you get the oxygen all the way down and out to the edges of the lung, you’re not
    0:09:45 getting oxygen into the bloodstream.
    0:09:49 So as we age and our posture collapse, our respiratory rate gets more and more shallow.
    0:09:54 We’re essentially hyperventilating carbon dioxide, right, and which is accelerating aging.
    0:09:59 I mean, aging is the presence of oxygen is the absence of disease.
    0:10:01 And so by just learning how to do breath work.
    0:10:05 So one, I would ground, two, I would learn to do breath work.
    0:10:07 I do a Wim Hof style of breath work.
    0:10:11 I do three rounds of 30 breaths with an extended breath hold every single morning.
    0:10:17 This is the one thing that I never, ever, ever, ever miss.
    0:10:18 Why?
    0:10:19 Ever.
    0:10:23 Because I make little promises to myself and I try to keep them.
    0:10:29 And I find that I lose confidence in myself when I consistently break really small promises
    0:10:32 to myself.
    0:10:37 And I think a lot of people do this and our bodies crave consistency.
    0:10:38 And so…
    0:10:40 You lose confidence in yourself.
    0:10:46 You say, “I’m gonna go to bed at 10.30 tonight and you go to bed at 1 a.m.”
    0:10:50 And then you say, “I’m gonna work out first thing in the morning and you actually don’t
    0:10:51 work out.”
    0:10:55 Or you get up in the morning and you say, “I listened to that podcast, I’m gonna do
    0:10:56 what Gary said.
    0:10:58 I’m gonna ground and get some sunlight and I’m gonna do some breath work.”
    0:10:59 And then you actually don’t do it.
    0:11:03 So the little internal promises that you make to yourself.
    0:11:08 And I feel like a lot of people break these little promises to themselves if they’re not
    0:11:12 making them to their spouse or to their kids or to their partners or, you know, they’re
    0:11:15 not the big promises that everybody knows about.
    0:11:20 And I think it nibbles away at our self-confidence and our own ability to trust ourselves.
    0:11:23 And so I am a morning routine.
    0:11:24 I’m very consistent with it.
    0:11:29 But the one thing that is portable for me is the ability to get outside and ground and
    0:11:31 do breath work.
    0:11:34 And I never, ever, ever miss.
    0:11:37 I can’t even tell you how many years I’ve gone without missing a single morning of breath
    0:11:38 work.
    0:11:42 The other thing that it does for me, because, you know, human beings crave consistency.
    0:11:47 So if within 30 minutes of waking every day, no matter what time zone you’re in, you’re
    0:11:51 doing three rounds of 30 breaths, your body begins to zero in on that and it begins to
    0:11:54 understand that that’s the morning.
    0:11:56 This is go time.
    0:11:58 And so simple to do.
    0:12:01 You know, when I’m here, I wake up, I might be at a different time because I’m usually
    0:12:02 on the East Coast.
    0:12:06 So I wake up earlier here, but I go, I open the door, I go out on the balcony, I sit on
    0:12:07 a chair.
    0:12:08 It’s nice and cool outside.
    0:12:11 I face the sun and I do three rounds of 30 breaths every single day.
    0:12:14 (upbeat music)
    0:12:16 (upbeat music)
    Vậy những điều gì ở cấp độ xã hội và cá nhân mà chúng ta có thể làm để ngăn ngừa việc mắc phải những bệnh mãn tính này? Những điều đơn giản, rất đơn giản. Tôi sẽ nói với bạn điều đơn giản nhất mà chúng ta có thể làm. Đầu tiên, chúng ta nên nghĩ đến việc có một hàng rào vô hình xung quanh mình, đúng không? Giống như một trường lực nhỏ. Và chúng ta nên lọc mọi thứ trước khi chúng đến được với cơ thể, bởi vì chúng ta có thể lọc mọi thứ cho cơ thể hoặc để cơ thể tự lọc. Bạn có thể uống nước máy, và nếu bạn uống nước máy, cơ thể bạn sẽ lọc ra fluoride, clo, vi nhựa, dược phẩm, hoặc bạn có thể lọc nước trước khi uống, đúng không? Và như vậy sẽ giảm bớt một lượng độc tố cho cơ thể.
    Vậy tôi sẽ nói rằng có lẽ có năm điều mà tôi sẽ cam kết làm thường xuyên. Một là khi thức dậy, tôi sẽ uống nước khoáng. Tôi sẽ lấy 10 ounce nước và thêm vào đó một chút muối biển Celtic hoặc muối vàng Baja. Lý do là hầu hết chúng ta thiếu một hoặc một số khoáng chất vi lượng trong cơ thể. Những khoáng chất nhàm chán như mangan, molybdenum, selenium, và khuấy lên rồi uống ngay.
    Điều thứ hai tôi sẽ làm là-
    Chờ đã, bạn không nói về muối ăn ở đây phải không?
    Không, không, không. Không phải natri clorua.
    Không. Muối biển vàng Baja, đó có lẽ là loại muối tốt nhất mà bạn có thể đưa vào cơ thể con người vì nó có tất cả 91 khoáng chất vi lượng. Nó được kiểm tra xuống đến 250 phần tỷ từ vi nhựa và glyphosate. Chỉ khoảng 75% tinh thể natri đó thực sự là natri. Phần còn lại là tất cả những khoáng chất vi lượng này. Bạn có thể tìm thấy rất gần với điều đó với muối Celtic, đúng không? Và nếu bạn không thể tìm thấy muối Celtic, thì bạn có thể chuyển sang muối biển hồng Himalaya. Vấn đề với muối biển hồng Himalaya gần đây là nhiều loại có kim loại nặng vì nó đến từ Trung Quốc. Vì vậy, tôi sẽ nói rằng muối tốt nhất là muối vàng Baja, muối tuyệt vời là muối Celtic, và một loại muối tạm ổn…
    Muối là muối biển Himalaya màu hồng.
    Quên muối ăn đi.
    Tôi sẽ loại bỏ nó khỏi cuộc sống của bạn mãi mãi.
    Được rồi, đầu tiên, tôi có muối Baja của tôi.
    Khoáng hóa.
    Khoáng hóa.
    Và thứ hai, tôi sẽ uống một loại bổ sung DHEA, EPA từ dầu cá hoặc một loại bổ sung axit béo có DHEA hoặc dầu EPA.
    Và dầu MCT, tôi sẽ uống một loại dầu axit béo vào buổi sáng.
    Một loại bổ sung Omega.
    Một Omega.
    Omega ba.
    Omega ba.
    Được rồi.
    Bổ sung.
    Và sau đó tôi sẽ phát triển một thói quen buổi sáng bao gồm những điều cơ bản từ mẹ thiên nhiên.
    Ánh sáng mặt trời, tiếp đất, hít thở, tắm nước lạnh.
    Được rồi, tôi muốn tập trung vào việc tiếp đất.
    Tôi là một người hâm mộ lớn của việc tiếp đất.
    Bạn gái của tôi thường tiếp đất, và một lần nữa, nghe này, bạn gái của tôi thông minh hơn tôi rất nhiều trong việc này, vì mọi điều cô ấy nói, tôi nghĩ tôi đã nói với bạn lần trước, mọi điều cô ấy nói với tôi, cuối cùng tôi ngồi đây với một nhà thần kinh học một năm sau và hóa ra cô ấy hoàn toàn đúng.
    Và tôi đã nghĩ cô ấy có chút điên rồ khi nghĩ rằng ra ngoài vào buổi sáng và đặt chân lên đất là có lợi.
    Nhưng tôi đã được nói đi nói lại rằng điều đó là đúng, tiếp đất là gì và tại sao nó lại giúp ích?
    Vì vậy, chúng ta nhận được ba điều từ mẹ thiên nhiên, đúng không?
    Chúng ta nhận được từ trường từ trái đất, chúng ta nhận được oxy từ không khí, chúng ta nhận được ánh sáng từ mặt trời.
    Càng xa những điều đó, chúng ta càng trở nên ốm yếu.
    Thật sao?
    Đúng vậy.
    Hoàn toàn đúng.
    Như một kiểu điên rồ tâm linh.
    Vâng, tôi có nghĩa là, có lẽ 10.000 năm trước, họ cũng đã nghĩ như vậy về trọng lực.
    Nhưng trái đất có một dòng điện thấp, đúng không?
    Ý tôi là, chúng ta được định sẵn để dành 85% thời gian bên ngoài, nhưng giờ chúng ta dành 97% thời gian trong nhà.
    Sự thật là hầu hết chúng ta không nhận đủ ánh sáng mặt trời, chúng ta không nhận quá nhiều ánh sáng mặt trời, chúng ta không nhận đủ ánh sáng mặt trời.
    Và vì cách chúng ta ăn uống và dầu hạt giống và mọi thứ đang oxy hóa trên da của chúng ta, tỷ lệ ung thư của chúng ta đang bùng nổ, nhưng không phải vì sự tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, mà là vì chế độ ăn uống của chúng ta.
    Và chúng ta có thể nói về điều đó sau, nhưng khi bạn chạm vào bề mặt của trái đất, khi đôi chân trần chạm vào đất, cỏ, cát, chúng ta sẽ xả điện vào trái đất. Và khi tôi nói điều đó, tôi có nghĩa là bạn thực sự thay đổi tính cực trong cơ thể. Và điều này có thể đo lường được. Thực tế, nếu bạn muốn thực hiện một thí nghiệm nhỏ, hãy tìm ai đó có kính hiển vi, một kính hiển vi cơ bản và lấy một phiến kính, chỉ cần châm ngón tay của bạn và lấy một giọt máu của bạn và đặt nó lên phiến kính đó, xoay nó xung quanh và nhìn dưới kính hiển vi. Tôi nghĩ tôi có một video về điều này trên Instagram của tôi. Và điều bạn sẽ thấy khi nhìn vào máu của bạn trong thời gian thực là hầu hết các tế bào hồng cầu của bạn dính lại với nhau và bị tụ lại, không phải đông lại, nhưng chúng bị thu hút lẫn nhau vì khi các tế bào có cùng điện tích, chúng sẽ đẩy nhau. Khi chúng đẩy nhau, nó làm tăng diện tích bề mặt mà tế bào đó có để tiếp xúc với môi trường bên ngoài. Vì vậy, bây giờ nó có thể trao đổi chất thải, nó có thể loại bỏ chất thải để giải độc, sửa chữa có thể tái tạo. Vì vậy, hãy tưởng tượng rằng bạn có một dòng máu đầy tế bào hồng cầu và chúng bắt đầu có điện tích trái ngược. Vì vậy, chúng thu hút nhau. Và khi chúng thu hút nhau, chúng chạm vào nhau và mọi nơi mà chúng chạm vào, tế bào đó mất diện tích bề mặt để trao đổi với môi trường bên ngoài. Khi bạn chạm vào bề mặt của trái đất trong vài phút, bạn sẽ tái phân cực những tế bào đó. Châm ngón tay của bạn 10 phút sau khi bạn vào trong, đặt nó trở lại trên cùng một phiến kính, nhìn vào máu của bạn. Nó sẽ trông giống như những quả trứng trượt quanh trong một bát dầu. Chúng sẽ va vào nhau và trượt xung quanh, nhưng chúng sẽ không bị tụ lại với nhau. Vậy điều gì đang xảy ra vậy? Tôi có thể nói gì? Điện tích đi qua đôi chân của tôi. Điện tích đi qua đôi chân của tôi. Đúng vậy. Vì vậy, bạn thực sự đang xả điện vào trái đất. Bạn đang trao đổi ion, đó là một dòng điện thấp. Giống như một nam châm, bạn đang trao đổi ion với trái đất và bạn đang xả điện, bạn đang tiếp đất. Còn nếu tôi sống ở tầng trệt thì sao?
    Tôi có cần phải ra ngoài không?
    Có.
    Bạn cần phải chạm vào đất trần, đất, cỏ, cát.
    Tại sao tôi không thể, nếu tôi sống ở tầng trệt, tại sao sàn nhà và tầng dưới của ngôi nhà lại không?
    Bởi vì điều đó cách ly bạn khỏi từ trường của trái đất.
    Nó thường là thép, bê tông, gỗ, có những rào cản khác, gạch, nhựa đường.
    Có những thứ thực sự ngăn cản bạn tiếp xúc với bề mặt của trái đất.
    Bạn biết đấy, có những chiếc đệm tiếp đất mà bạn cắm vào dây tiếp đất và sau đó dây tiếp đất đó, nếu bạn nhìn vào cách tiếp đất một mạch điện xảy ra, vào một thời điểm nào đó sẽ chạy trực tiếp xuống đất.
    Sẽ có một cột trong đất được kết nối thường bằng đồng với dây đó và kết nối với ổ cắm của bạn để tiếp đất ổ cắm đó.
    Tôi không thể chỉ lấy một loại thảm nào đó có cùng điện tích sao?
    Bạn có thể lấy một chiếc thảm PEMF.
    Nhưng một lần nữa, một trong những điều mà tôi thường bị chỉ trích là nói rằng bạn phải mua tất cả những thiết bị đắt tiền này.
    Vì vậy, có hai cách để làm điều đó.
    Bạn có thể mua một chiếc thảm trường điện từ xung, một chiếc thảm PEMF, tôi có một cái.
    Chúng có giá khoảng năm ngàn đô.
    Vì vậy, nếu bạn có năm ngàn đô nằm xung quanh, đó là một trong những khoản đầu tư tốt nhất bạn có thể thực hiện.
    Bạn đặt nó trên giường, bạn ngủ trên đó, bạn bật nó lên, bạn chạy một dòng điện nhà gỗ vào ban đêm.
    Nó sẽ giúp bạn vào giấc ngủ sâu.
    Bạn sẽ tỉnh dậy với độ kiềm vào mỗi buổi sáng.
    Nó sẽ đẩy điện từ ra khỏi cơ thể bạn vì PEMF loại bỏ điện từ, 5G, Wi-Fi.
    Khi bạn nói rằng bạn sẽ tỉnh dậy với độ kiềm vào mỗi buổi sáng.
    Vì vậy, khi bạn thay đổi, pH của máu là một khoảng hẹp khá.
    Nó khoảng, khoảng năm phần mười điểm, khoảng nửa điểm.
    Và đó là một quan niệm sai lầm hoàn toàn rằng bạn có thể thay đổi pH của máu bằng cách uống nước kiềm.
    Nước kiềm thực sự sẽ không thay đổi pH của máu bạn.
    Nếu bạn muốn thay đổi pH của máu, bên cạnh những thứ khác, bạn cần áp dụng một dòng điện nhà gỗ.
    pH là viết tắt của tiềm năng hydro, đó là một điện tích.
    Và vì vậy, bằng cách chạy một dòng điện qua cơ thể hoặc chạm vào bề mặt của trái đất, bạn thực sự có thể làm thay đổi một chút độ pH của máu và điều đó tạo ra một trạng thái kiềm, như một trạng thái không có bệnh. Càng trở nên axit, chúng ta càng trở nên ốm yếu. Vì vậy, nếu chúng ta muốn thay đổi một chút độ pH của máu, nếu chúng ta muốn tỉnh dậy trong trạng thái kiềm, nếu chúng ta muốn chạy một dòng điện qua cơ thể, chúng ta có thể chạm vào bề mặt của trái đất hoặc mua một tấm PEMF. Họ đã thực hiện các thử nghiệm nơi một người nằm trên một tấm PEMF trong một khoảng thời gian nhất định. Sau đó, họ thực hiện một xét nghiệm máu và phát hiện rằng máu của họ có tính kiềm hơn. Đúng vậy. Đúng. Với sự phân tách của các tế bào máu, bạn có thể thấy ngay lập tức tôi đang rời khỏi một tấm PEMF. Một lần nữa, tôi có video về việc tôi làm điều này cho quản lý sản xuất của mình, bạn biết đấy, trong nhà tôi, gãy ngón tay của anh ấy, đặt nó lên một slide, bật PEMF và thực sự nhìn vào nó sau đó. Điều thứ hai tôi sẽ làm là học cách thực hiện bài tập thở. Tôi sử dụng một cái gọi là hypermax, dựa trên công trình đoạt giải Nobel của Tiến sĩ Van Arden và Tiến sĩ Otto Warburg. Đó là liệu pháp oxy đa bước, nơi bạn thực sự lấy một máy tập trung oxy, đổ đầy một túi 900 lít 95% oxy. Và bạn thực sự chỉ cần hít thở 95% oxy trong 10 đến 12 phút trong khi bạn đang hoạt động trên máy chạy bộ. Nhưng nếu bạn không muốn thực hiện bài tập EWAT với máy liệu pháp oxy, bạn có thể học cách thực hiện bài tập thở, kích hoạt các cơ phụ trợ của hô hấp, đưa oxy xuống các thùy của phổi và ra khỏi đỉnh phổi. Một trong những bài viết mà tôi đã trích dẫn, hóa ra không phải là một nghiên cứu, và tôi vẫn không thể tìm thấy tài liệu tham khảo cho nó, đó là sau tuổi 35, 90% mọi người sẽ không bao giờ chạy nước rút nữa. Và một lần nữa, tôi vẫn chưa thể tìm ra liệu điều đó có xuất phát từ một nghiên cứu lâm sàng hay không.
    Một bài viết, nhưng dù điều đó có đúng hay không, phần lớn mọi người ngừng sử dụng các cơ hỗ trợ hô hấp của mình, bạn biết đấy, thực sự vận động cơ hoành của chúng ta bằng cách sử dụng các cơ liên sườn giữa các xương sườn, đẩy không khí xuống các thùy của cơ thể. Và khi tư thế của chúng ta sụp đổ và CO2 tăng lên, bạn biết đấy, nếu bạn nghĩ về không khí đã thở ra trong cơ thể từ đầu mũi đến đầu miệng, xuống thực quản ra các phế quản vào những vùng xa nhất của phổi, đó đều là không khí đã thở ra cho đến khi bạn đưa oxy xuống tận các rìa của phổi, bạn không nhận được oxy vào dòng máu.
    Vì vậy, khi chúng ta già đi và tư thế của chúng ta sụp đổ, tỷ lệ hô hấp của chúng ta trở nên nông hơn và nông hơn. Chúng ta thực chất đang thở quá nhiều CO2, đúng không, và điều này đang thúc đẩy quá trình lão hóa. Ý tôi là, lão hóa là sự hiện diện của oxy là sự vắng mặt của bệnh tật. Và vì vậy, chỉ cần học cách thực hiện các bài tập thở.
    Vì vậy, đầu tiên, tôi sẽ làm cho mình vững vàng, thứ hai, tôi sẽ học cách thực hiện các bài tập thở. Tôi thực hiện một kiểu bài tập thở Wim Hof. Tôi thực hiện ba vòng 30 nhịp thở với một khoảng giữ hơi thở kéo dài mỗi sáng. Đây là điều duy nhất mà tôi không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ bỏ lỡ. Tại sao? Bất cứ lúc nào. Bởi vì tôi tự hứa với bản thân những điều nhỏ và tôi cố gắng giữ chúng. Và tôi nhận thấy rằng tôi mất tự tin vào bản thân khi tôi liên tục phá vỡ những lời hứa rất nhỏ với chính mình. Và tôi nghĩ rằng nhiều người cũng làm như vậy và cơ thể chúng ta khao khát sự nhất quán.
    Và vì vậy… Bạn mất tự tin vào bản thân. Bạn nói, “Tôi sẽ đi ngủ lúc 10:30 tối nay” và bạn đi ngủ lúc 1 giờ sáng. Và sau đó bạn nói, “Tôi sẽ tập thể dục ngay khi thức dậy vào buổi sáng” và bạn thực sự không tập thể dục. Hoặc bạn thức dậy vào buổi sáng và bạn nói, “Tôi đã nghe podcast đó, tôi sẽ làm theo những gì Gary đã nói. Tôi sẽ làm cho mình vững vàng và nhận ánh sáng mặt trời và tôi sẽ thực hiện một số bài tập thở.” Và sau đó bạn thực sự không làm điều đó. Vì vậy, những lời hứa nhỏ bên trong mà bạn tự hứa với bản thân.
    Và tôi cảm thấy rằng rất nhiều người vi phạm những lời hứa nhỏ bé với bản thân nếu họ không thực hiện chúng với vợ/chồng, con cái hoặc bạn đời của họ, hoặc những lời hứa lớn mà mọi người đều biết đến. Và tôi nghĩ điều đó làm tổn hại đến sự tự tin và khả năng tin tưởng vào bản thân của chúng ta. Vì vậy, tôi có một thói quen buổi sáng. Tôi rất kiên định với nó. Nhưng điều duy nhất mà tôi có thể mang theo bên mình là khả năng ra ngoài, tiếp xúc với thiên nhiên và thực hiện các bài tập thở. Và tôi chưa bao giờ, chưa bao giờ bỏ lỡ. Tôi không thể nói với bạn đã bao nhiêu năm tôi không bỏ lỡ một buổi sáng nào để thực hiện bài tập thở. Điều khác mà nó mang lại cho tôi, vì bạn biết đấy, con người khao khát sự nhất quán. Vì vậy, nếu trong vòng 30 phút sau khi thức dậy mỗi ngày, bất kể bạn đang ở múi giờ nào, bạn thực hiện ba vòng 30 nhịp thở, cơ thể bạn bắt đầu nhận thức được điều đó và bắt đầu hiểu rằng đó là buổi sáng. Đây là thời gian để bắt đầu. Và thật đơn giản để thực hiện. Bạn biết đấy, khi tôi ở đây, tôi thức dậy, có thể tôi dậy vào một thời điểm khác vì tôi thường ở bờ Đông. Vì vậy, tôi thức dậy sớm hơn ở đây, nhưng tôi đi ra, mở cửa, ra ngoài ban công, ngồi trên ghế. Thời tiết bên ngoài thật mát mẻ. Tôi hướng mặt về phía mặt trời và thực hiện ba vòng 30 nhịp thở mỗi ngày. (nhạc nền) (nhạc nền)
    那麼,我們能在社會和個人層面上做些什麼來預防慢性疾病的發生呢?像是一些非常簡單的事情。我告訴你我們可以做的最簡單的事情。首先,我們應該想像自己身邊有一個無形的圍籬,對吧?就像一個小型的力場。我們應該在東西進入我們的身體之前就過濾掉它們,因為我們可以過濾供給身體的東西,或者讓身體自己來過濾。所以你可以喝自來水,如果你喝自來水,身體會過濾掉氟、氯、微塑料和藥物,或者你可以在喝水之前過濾它,對吧?而且這樣可以減輕身體的毒素負擔。
    那麼我會說大概有五樣事情是我會定期做的。第一件是醒來時,我會喝礦化水。我會取10盎司的水,並加入一些凱爾特海鹽或巴哈金鹽。這樣做的原因是我們大多數人身體裡缺乏一些或幾種微量礦物質。那些無趣的微量元素包括錳、鉬和硒,攪拌一下就可以直接喝下去。
    第二件我會做的事情是——等等,你不是在講食鹽吧?不,不,完全不是。不是氯化鈉。不。巴哈金海鹽,這是你能放進人體的最好鹽,因為它含有91種微量礦物質。經過測試,它從微塑料和草甘膦的檢測限制在250個億分之一。這些鈉晶體中大約只有75%實際上是鈉,剩下的全是這些微量礦物質。你可以用凱爾特鹽得到非常接近的效果,對吧?如果你沒有凱爾特鹽,那你可以使用喜馬拉雅粉紅鹽。最近喜馬拉雅粉紅鹽的問題是它很多都含有重金屬,因為來自中國。所以我會說,最好的鹽是巴哈金鹽,優質鹽是凱爾特鹽,還算合格的鹽是喜馬拉雅粉紅鹽。忘掉食鹽吧。我會建議你把那個永久性地從你的生活中清除掉。
    好吧,首先,我有我的巴哈鹽。礦化。礦化。然後第二,我會服用DHEA、EPA魚油補充劑或含有DHEA或EPA油的脂肪酸補充劑。以及MCT油,我會早上服用脂肪酸油。一個歐米伽補充劑。歐米伽。歐米伽-3。歐米伽-3。好的。補充劑。然後我會建立一個早晨例行公事,包括大自然的基本要素。陽光、接地、呼吸練習、冷水澡。
    那麼我想在這裡詳細講講接地。我非常喜歡接地。我的女朋友會接地,再次強調,我的女朋友在這方面比我聰明得多,因為她說的每一句話,結果大約一年後,我和一位神經科學家坐在一起,發現她絕對是對的。我本來以為她有點瘋狂,認為早上出去把腳放在地上對身體有好處。但我一次又一次地被告知這是有益的,接地是什麼?為什麼它有幫助?
    我們從大自然中得到三樣東西,對吧?我們從地球獲得磁力,從空氣獲得氧氣,從太陽獲得光線。我們離這些東西越遠,就越容易生病。真的嗎?是的。完全正確。就像精神上的迷失風格。是的,我的意思是,大約一萬年前,他們可能對重力也有類似的看法。但是地球有低矮的高斯電流,對吧?我們的確應該花85%的時間呆在戶外,而現在我們97%的時間待在室內。事實是我們大多數人都攝取不到足夠的陽光,我們不是在過量攝取陽光,而是根本沒有攝取夠陽光。因為我們的飲食方式和種子油以及我們皮膚中的氧化作用,我們的癌症率飆升,但這不是因為日曬,而是因為飲食。之後我們可以再聊這個,但當你赤腳接觸地面時,無論是土壤、草地還是沙子,都會釋放到地球中。我的意思是,你實際上改變了身體的極性。這是可以測量的。事實上,假如你想做一個小實驗,找一個有顯微鏡的人,一個基本的顯微鏡,獲取一片切片,然後輕輕刺一下你的手指,將一滴血放在切片上,轉動幾下,然後在顯微鏡下觀察它。我相信我在Instagram上有這個的視頻。當你即時觀察自己的血液時,你會發現大多數紅血球都粘在一起,雖然不是凝結,但因為當細胞有相同的電荷時,它們會相互排斥。當它們排斥時,會增加細胞與外部環境接觸的表面積。因此現在它能夠交換廢物,能排除毒素,能修復和再生。
    想像一下,你有一個充滿紅血球的血液循環,它們開始受到相反電荷的影響,所以它們互相吸引。而當它們互相吸引時,它們接觸到一起,而它們接觸的每一處,該細胞就會失去用於與外界環境交換的表面積。當你在地球的表面接觸幾分鐘時,你將重新極化這些細胞。當你進屋10分鐘後,刺一下手指,放回同一片切片,再看你的血液。它會看起來像滑油碗裡的雞蛋那樣滑動。它們會彼此碰撞,滑動,但並不會粘在一起。
    那麼到底發生了什麼?我可以說什麼?通過我的腳傳遞過來的電荷。從我的腳傳遞來的電荷。是的。所以你其實是在向地球釋放電荷,你在交換離子,這是一種低矮的高斯電流。因此,像磁鐵一樣,你在與地球交換離子並釋放,這就是接地。如果我住在一樓呢?我還是需要出去嗎?是的。
    你得觸碰到裸露的土壤、泥土、草地和沙子。
    如果我住在一樓,為什麼我不能這樣做呢?為什麼屋子的地板和下層地板不行?
    因為那會將你與地球的磁場隔絕。
    通常是鋼、混凝土、木材,還有其他屏障,比如磁磚和瀝青。
    有一些東西實際上會阻止你接觸地球的表面。
    你知道,有什麼接地床墊可以插入接地線,然後那條接地線,在你看接地電路如何運行的時候,某一刻會直接接入地面。
    地面上會有一根柱子,通常是用銅與那條線相連,然後連接到你的插座上來接地。
    我不能只拿一種有相同電荷的墊子嗎?
    你可以得到一個脈衝電磁場墊(PEMF墊)。
    但再說一次,我常常受到很多批評,因為說你必須買這些昂貴的設備。
    所以有兩種方法可以做到這一點。
    你可以買一個脈衝電磁場墊,我有一個。
    它們的價格約為五千美元。
    所以如果你手頭有五千美元的話,這將是你能做出的最佳投資之一。
    你把它放在床上,然後躺在上面睡覺,晚上運行它,使用一個日常家用電流。
    它會幫助你進入深度睡眠。
    你每個早晨醒來時體內會呈現鹼性狀態。
    它會將電磁汙染排出你的身體,因為PEMF可以去除電磁汙染、5G和Wi-Fi。
    當你說你早上醒來時會呈現鹼性狀態。
    所以當你改變血液的pH值時,這是個相當狹窄的範圍。
    大約是,差不多五分之一的點,大約半點。
    而且說你可以通過喝鹼性水來改變血液的pH值是完全的謬論。
    鹼性水實際上不會改變你的血液pH值。
    如果你想改變血液的pH值,除了其他方法外,你需要應用一個日常家用電流。
    pH值代表氫的潛力,這是一種電荷。
    所以通過在身體內運行日常家用電流或觸摸地球的表面,你實際上可以稍微調動血液的pH值,這樣就能達到鹼性狀態,就是無疾病的狀態。
    而我們越酸性,越容易生病。
    因此,如果我們想稍微改變血液的pH值,如果我們想醒來時呈鹼性狀態,如果我們想在身體內運行日常家用電流,我們可以觸碰地球的表面,或者我們會買一個PEMF墊。
    他們進行過實驗,有人躺在PEMF墊上一段時間。
    然後他們做一個血液測試,發現他們的血液更鹼性。
    對。
    對。
    是的。
    通過血液細胞的分離,你可以立即看到我剛剛離開PEMF墊。
    再一次,我有我們家中我對我的製作經理做這件事情的視頻,弄傷他的手指,將其放在滑片上,將PEMF放上去,然後實際上在之後檢查它。
    我會做的第二件事是學會進行呼吸訓練。
    我使用一種叫做Hypermax的東西,這基於范阿登博士和奧托·瓦尔堡博士的諾貝爾獎獲獎作品。
    這叫做多步氧療,你實際上會使用一個氧氣濃縮器,填充一個袋子,裡面有900升95%或氧氣。
    然後你實際上在跑步機上活動的時候,就吸入這95%的氧氣持續10到12分鐘。
    但如果你不想使用EWAT氧療機器進行運動,你可以學習做呼吸訓練,啟動輔助呼吸肌肉,將氧氣吸入肺部的葉片,並排出肺部頂端的氧氣。
    我引用的一篇文章發現事實上不是一個研究,我仍然找不到它的參考,那就是35歲以後,90%的人將不會再沖刺。
    再一次,我還沒有辦法找到這是否來自臨床研究或冷凍在一篇文章中,但不論這是否真實,絕大多數人停止啟用他們的輔助呼吸肌肉,你知道,真正鍛煉我們的橫膈膜,使用肋骨之間的肋間肌,將空氣推送進入我們身體的葉片中。
    隨著我們的姿勢下滑和二氧化碳上升,你知道,如果你思考一下體內廢氣,從你鼻尖和嘴尖一直到食道,經過細支氣管,進入肺部最遙遠的地方,那都是廢氣,直到你把氧氣完全吸入並排出到肺的邊緣,你並沒有將氧氣送入血液中。
    所以隨著我們的年齡增長和姿勢的崩潰,我們的呼吸頻率變得越來越淺。
    我們實際上是在過度呼吸二氧化碳,對吧,這加速了衰老。
    我的意思是,衰老是氧氣的存在是無疾病的缺失。
    所以只要學會如何進行呼吸訓練。
    因此,我會先接地,其次我會學會進行呼吸訓練。
    我會進行Wim Hof風格的呼吸訓練。
    我每天早上進行三輪30次呼吸,每個呼吸後都會延長屏氣時間。
    這是我從來不要錯過的事情。
    為什麼?
    永遠。不。
    因為我對自己許下小承諾,然後我努力保持這些承諾。
    我發現當我不斷打破自己的這些小承諾時,我會對自己失去信心。
    我認為很多人都有這種感覺,我們的身體渴望穩定性。
    所以…
    你對自己失去信心。
    你說:“今天晚上我10:30上床睡覺”,然後卻在凌晨1點上床。
    接著你說:“我早上第一件事情就是鍛煉”,但實際上你並沒有鍛煉。
    或者你早上起來,說:“我聽了那個播客,我要做Gary說的事。
    我要接地,曬曬陽光,還要進行呼吸訓練。”
    然後你卻沒有這樣做。
    所以你對自己許下的小內心承諾。
    我覺得很多人對自己許下的小承諾,如果不是對配偶、孩子或夥伴的承諾,通常會被打破。這些不是人人皆知的大承諾。我認為這會侵蝕我們的自信心和對自己的信任能力。因此,我有一個晨間例行公事。我非常堅持這個習慣。但對我來說,最具可攜性的一點是能夠走出去接地氣和進行呼吸練習。這是我從來不會錯過的。我無法告訴你我有多少年來早晨的呼吸練習從未缺席。這件事對我來說還有另一個好處,因為人類渴望一致性。如果你每天醒來的30分鐘內,不論你身處哪個時區,進行三輪30次的呼吸,身體會開始專注於這點,並理解這就是早晨,這是出發的時刻。而且這非常簡單。你知道,當我在這裡時,我醒來的時間可能會有所不同,因為我通常在東岸。所以我在這裡醒得早,但我會打開門,走到陽台上,坐在椅子上。外面涼爽宜人。我面對著太陽,每天都會進行三輪30次的呼吸練習。 (音樂) (音樂)

    In this moment, professional Human Biologist Gary Brecka discusses the simple actions that people can take everyday to prevent chronic diseases. These preventative steps include drinking mineralised water, taking Omega 3 supplements, but also having a morning routine that incorporates Mother Nature, using grounding and breathwork. Gary believes that these steps have a psychological benefit as well, as they represent internal promises that you make to yourself, and if you fulfil them every day, it helps to instil self-confidence and trust.

    Listen to the full episode here -Spotify- https://g2ul0.app.link//jripTUg3cNb

    Apple – https://g2ul0.app.link//wf3fPko3cNb

    Watch the Episodes On Youtube – https://www.youtube.com/c/%20TheDiaryOfACEO/videos

    Gary: https://www.garybrecka.com

  • The Anti-Obesity Doctor: If You Don’t Exercise, This Is What’s Happening To You! Use This Anti-Aging Cure No One Is Talking About! – Gabrielle Lyon

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:04 To this day, everybody focuses on obesity, but obesity is not our problem.
    0:00:08 If you are in the lower one-third of strength, you have a 50% greater risk of dying from
    0:00:09 nearly anything.
    0:00:11 You have to prioritize skeletal muscle.
    0:00:12 What is that?
    0:00:16 This is the organ of longevity, the only organ system that you have voluntary control of.
    0:00:19 And there’s only two ways to stimulate skeletal muscle.
    0:00:20 Number one.
    0:00:23 Dr. Gabrielle Lyon is a pioneer of muscle science and the board-certified physician
    0:00:26 for athletes, CEOs, and Navy SEALs.
    0:00:30 Describing the way we think about muscle and how it can prevent disease, optimize your
    0:00:32 body and completely reshape how we age.
    0:00:35 When it comes down to your health, it shouldn’t be about how you look.
    0:00:37 It should be about how you perform.
    0:00:41 And there’s no replacement for resistance training and skeletal muscle mass.
    0:00:45 But only 6 to 8% of people are meeting the resistance training guidelines.
    0:00:48 The majority of individuals are sedentary.
    0:00:52 Can you describe to me what my life will look like as a 61-year-old if I just sit in this
    0:00:55 chair and do zero resistance training for the next 30 years?
    0:00:56 Are you ready?
    0:00:57 Number 30.
    0:01:00 So right now, Alzheimer’s disease and cardiovascular disease is likely beginning.
    0:01:04 Throughout your life span, your testosterone is probably low and your sperm quality isn’t
    0:01:05 as good as it could have been.
    0:01:08 So there’s a link between my fertility for men and women and my muscle mass.
    0:01:09 Yes.
    0:01:13 And then you’re probably going to be extremely winded walking upstairs, likely at obesity
    0:01:17 and sleep apnea, which means you’re deteriorating your brain and metabolic health.
    0:01:19 And it’s all going to come down to choices.
    0:01:22 Our present choices will determine our outcomes.
    0:01:24 So run me through your day because I’m just going to copy whatever you do.
    0:01:25 Great.
    0:01:26 How long do you wake up?
    0:01:27 What do you eat?
    0:01:28 How long do you train for?
    0:01:29 Are you calorie counting at this point?
    0:01:32 And what time is that last meal typically?
    0:01:35 Well, question.
    0:01:41 If you could sit at a table with any four guests from the Diary of a CEO, who would you choose?
    0:01:44 Here’s a challenge for the entire Diary of a CEO community.
    0:01:50 If we hit 10 million subscribers by the end of 2024, you will get to pick four guests
    0:01:54 for your dream conversation and you can make it weird or you can make it wonderful.
    0:02:00 And here is the best part, 3,000 of you that subscribe will be invited to join this conversation
    0:02:05 live in person and for free.
    0:02:08 Subscribe now and let’s make this happen together.
    0:02:16 Dr. Gabrielle Lyon, what is it that you do for people?
    0:02:24 I believe that I take away any physical restrictions and I certainly feel privileged to take care
    0:02:25 of people that change the world.
    0:02:30 And when you say physical restrictions, give me some flavor and color as to what it means.
    0:02:36 You know, when we think about the way in which humans are, sometimes they have low energy
    0:02:42 or hormonal problems or gastrointestinal problems, you name it, but those things limit their
    0:02:44 ability to show up in the world.
    0:02:50 No matter how high performing or how high achieving, the common denominator is their
    0:02:56 health and nobody will ever go higher than their own personal health.
    0:02:59 It is the great equalizer, that and age.
    0:03:00 And who’d you do it for?
    0:03:04 Give me a flavor of the people you’ve worked with and the walks of life they come from
    0:03:05 and what they do.
    0:03:06 Yes.
    0:03:11 Well, I’ve been a physician for 20 years and there has been a number of patients and
    0:03:13 kinds from geriatrics.
    0:03:16 I did my fellowship in geriatrics and aging.
    0:03:22 And when I finished that, I started a concierge medical practice and I take care of right
    0:03:30 now many of the guests who have been on this podcast, like Evie Pumporis and a woman named
    0:03:31 Danica Patrick.
    0:03:33 I don’t know if you know who that is.
    0:03:36 She’s a race car driver, extraordinary.
    0:03:43 And many tier one operators like Navy SEALs and CEOs, individuals that are out there
    0:03:46 that are Mavericks, really trying to change the world.
    0:03:51 And one of the things that happens is individuals have this capacity to push through any way
    0:03:52 that they are feeling.
    0:03:56 But the cost of that is very predictable.
    0:04:00 And in my clinical practice and part of what I believe that I was put on this earth to
    0:04:05 do is to help people who help change the world.
    0:04:09 So when people come to you and your practice, what is it that they typically say?
    0:04:14 What is it the most typical thing that they’re searching for and how do they articulate that?
    0:04:16 That is a wonderful question.
    0:04:20 And one of the things that they say is they feel like they know they could feel better,
    0:04:25 that they could have more energy, better sleep, you name it, that they just have this sense
    0:04:29 that something is still on the table.
    0:04:30 And we figure it out.
    0:04:36 We go through whether it’s environmental testing, again, hormones, blood work, a lot
    0:04:38 of my patients have been deployed overseas.
    0:04:43 They come back, they’ve been to Mayo Clinic and all these other places, but they still
    0:04:44 don’t get better.
    0:04:52 And I think wellness and health is very holistic in the approach.
    0:04:59 And I am telling you, once that is taken care of, these people are already making such
    0:05:05 an impact, but then they can go on because they’re not encumbered by inflammation or
    0:05:09 not feeling well, or let’s say their body composition is off.
    0:05:14 Let’s say they are someone who’s always been a high achiever and high performer and I
    0:05:18 don’t know, they hit midlife and all of a sudden things have changed.
    0:05:24 It’s my job to help remove any of those physiological restrictions so that they can do what they
    0:05:27 do best and not worry about the other things.
    0:05:31 Is it complicated what you propose?
    0:05:34 Are your solutions complicated or are they simple?
    0:05:39 Another great question, it really depends on what it is that we’re looking at.
    0:05:45 The most complicated of all of it is actually not the physical.
    0:05:52 It is definitely the mental because you have to understand that I think a physician needs
    0:05:59 to be very good at being able to recognize patterns and diagnose patterns of disease.
    0:06:06 But an effective physician is able to recognize patterns of people because people are extraordinarily
    0:06:08 predictable in their nature.
    0:06:09 I’m going to give you an example.
    0:06:13 You’re looking at me, there’s an eyebrow raise.
    0:06:19 I had, I’ll tell you about one patient in particular and every year he put on this massive event.
    0:06:26 This massive event in Vegas made millions of dollars, did well and every year I would
    0:06:29 wait for the phone call.
    0:06:33 I’m feeling depressed, I just did so well, I don’t know what’s wrong with me, I’m off
    0:06:38 my diet, I don’t work out, I, all the litany of things.
    0:06:43 And what he failed to recognize was as high as he was going, was as low as he was going
    0:06:45 to fall.
    0:06:48 And I see that with all my type A individuals.
    0:06:53 I wouldn’t say that there’s a particular demographic of patients, whether they’re SEALs
    0:06:57 or CEOs or moms, but it is definitely a mindset.
    0:07:01 And the individuals that I see, they want the best out of themselves.
    0:07:07 And at the other side of that, and I’m sure you know many of these high performers, they
    0:07:10 drive really hard.
    0:07:14 But they fail to recognize that as high as they go, after a book launch, and maybe you
    0:07:21 experience this with your own book, you work so hard, you launch this book into the world
    0:07:26 or maybe your first massively successful episode, which now may be a little bit less because
    0:07:28 they’re all massively successful.
    0:07:34 But right after that, there is this dip, and you don’t go back to baseline, it’s not like
    0:07:40 any other Tuesday, it’s a very big high and a very big low.
    0:07:45 And one has to recognize that nothing will take someone off any kind of health and wellness
    0:07:47 journey faster than those lows.
    0:07:50 And is that psychology or is that physiology?
    0:07:55 Is that my mind and my thoughts or is that my biology and what’s going on in my head?
    0:07:57 My perspective is that it’s physiology.
    0:08:04 There is an internal recognition or interpretation of the stress, but from my perspective, there
    0:08:07 is a physiological response.
    0:08:12 And from what I can tell and what I believe and what I’ve seen is this dopamine drive.
    0:08:18 And of course, this is a simplistic way of talking about it, but there’s this drive.
    0:08:20 And they are so excited.
    0:08:21 They’re amped up.
    0:08:27 They spent a ton of time in preparation and getting ready to do this thing.
    0:08:34 And they’ve deployed so much importance on this one thing that when that thing is over,
    0:08:37 they’re constantly grasping for the next thing.
    0:08:42 And we all talk about burnout as this thing and burnout happens that way.
    0:08:45 And it’s this drive of more.
    0:08:51 And once you can recalibrate that drive and understand that you have to have a very neutral
    0:08:59 mindset going into things, then people are able to mitigate and manage their own physiology.
    0:09:05 The mindset component is probably the most important because I could give you the perfect
    0:09:10 plan, but if you are unable to execute that, then it doesn’t matter.
    0:09:14 There must be so many millions of people that listen to my podcast that have heard all of
    0:09:19 this advice in terms of how to better themselves, their cognition, their performance in various
    0:09:21 aspects.
    0:09:25 And they still haven’t put any of it into motion for whatever reason.
    0:09:28 And you must experience that too in your practice where someone comes to you, you tell them
    0:09:29 what to do.
    0:09:35 But the how part is sort of contingent on them having some kind of motivation or discipline
    0:09:36 or whatever it is.
    0:09:38 From my perspective, it’s worthiness.
    0:09:39 Interesting.
    0:09:46 It’s when it comes down to the fundamentals, it does this person feel worthy of having the
    0:09:50 health and wellness that they, yes, that they desire.
    0:09:55 And if a person doesn’t feel worthy of doing it or worthy of having it, they will sabotage
    0:09:57 themselves.
    0:10:03 Once I explained this predictable human nature to this patient of mine, the game plan was
    0:10:04 he was going to be neutral.
    0:10:07 He didn’t go too high, he didn’t go too low.
    0:10:11 And there’s very specific strategies that we can talk about the way in which one maintains
    0:10:13 neutrality.
    0:10:17 But at the end of the day, he felt worthy of feeling really good.
    0:10:25 We covered intermittent reward, we covered not celebrating every win, conscious, conscious
    0:10:32 turning it on and turning it off, very controlled dynamic expression of what the goal was.
    0:10:33 Turning it on, turning it off.
    0:10:34 Right.
    0:10:35 I see this Mahazoon as a former Navy SEAL.
    0:10:38 I see this in this group of individuals all the time.
    0:10:41 They’re able to have controlled intensity.
    0:10:46 But the other individuals that never seemed to get better, so the individuals listening
    0:10:53 to this, the one thing that they would have to really settle in on is do they feel worthy?
    0:10:59 And if someone does not address at the core that they feel worthy of executing the information
    0:11:05 that you and so many others are providing, they will never make the change.
    0:11:07 Discipline, motivation, discipline is easy.
    0:11:09 It’s not difficult.
    0:11:15 There are constructs in our mind that may tell us it’s easier to oversleep or not go
    0:11:16 to the gym.
    0:11:19 But at the end of the day, discipline can be practiced.
    0:11:20 It’s not hard.
    0:11:21 Motivation is another thing.
    0:11:24 But who waits on motivation to execute?
    0:11:25 Nobody.
    0:11:30 I mean, you shouldn’t because that is a perishable feeling.
    0:11:35 But understanding that this worthiness has to be addressed before people are going to
    0:11:38 make any kind of change becomes critical.
    0:11:45 And typically it comes back to what they tell themselves on a daily basis, how they interpret
    0:11:47 their environment.
    0:11:54 Maybe they experience everything as stressful and don’t feel worthy of taking action to
    0:11:56 get out of that distraction of stress.
    0:12:02 So if I came to you and I exhibited worthy worthlessness, I didn’t think I was worth
    0:12:04 much in my core and you could start to pick up on it.
    0:12:08 Maybe I was, I don’t know, I was carrying myself in a certain way.
    0:12:10 My body language, the way I was talking about myself subtly.
    0:12:12 I was putting myself down.
    0:12:17 And maybe, maybe there’s other things going on and you go to not this guy doesn’t think
    0:12:18 he’s worthy.
    0:12:19 Where would you start with me?
    0:12:22 Well, first of all, I would let you come to that conclusion.
    0:12:26 The first thing that I would do is I would say, Stephen, how are you sleeping?
    0:12:28 Are you really sleeping well?
    0:12:30 And I would guess maybe you’re not.
    0:12:31 Maybe you’re staying up late.
    0:12:33 Your mind is always going.
    0:12:35 Are you really thinking about things?
    0:12:37 I would ask you how you’re sleeping?
    0:12:38 How are you eating?
    0:12:39 How is your digestion?
    0:12:40 What are you being exposed to?
    0:12:44 And then I would give you a handful of tasks.
    0:12:46 I would tell you, we’ve got to get your blood work done.
    0:12:48 We have to do a sleep study.
    0:12:52 You know, we have to address what’s going on gastrointestinaly.
    0:12:54 Are you reacting to certain foods?
    0:12:57 And maybe you’ll get that done or maybe you won’t.
    0:13:02 But if you came to me and said, I am not feeling the best version of myself, I would say, are
    0:13:05 you ready to figure out what this is?
    0:13:08 And then I give you lip service and I say, yes, I am, doctor.
    0:13:09 Yeah.
    0:13:15 And then we would have to have a real conversation because there’s this interesting kind of segue.
    0:13:21 CEOs, and again, a large portion of my population are CEOs, is they will, the predictable course
    0:13:23 is they’re too busy to get it done.
    0:13:27 It’s not a worthiness aspect, but it is they’re too busy.
    0:13:30 But again, health is the great equalizer.
    0:13:34 There will come a point that is very predictable that they will call me.
    0:13:39 Again, many of your guests have called me saying, hey, gee, I’m not feeling well.
    0:13:40 My stomach is really bothering me.
    0:13:41 I feel like it’s sour.
    0:13:42 I’m not sleeping well.
    0:13:43 You name it.
    0:13:49 And I go, okay, well, did you knock out these five tests that we had to get done?
    0:13:53 And they might say, no.
    0:13:58 Six months, they will come to a point where they will have to get it done.
    0:14:04 Once they get those testing done, now we start seeing the worthiness aspect.
    0:14:07 Now we have evidence of what needs to change.
    0:14:13 And those individuals that execute on those change typically will understand the importance
    0:14:15 of the long game, right?
    0:14:20 If you want to be as successful as you can, be a maverick and make a mark and do all of
    0:14:25 your potential, leave all of your potential on the table.
    0:14:30 The only way that you are going to be able to do that is to liberate your health.
    0:14:31 You have to.
    0:14:34 You cannot push past how you are feeling.
    0:14:39 This worthiness thing is really interesting to me because I do, I can relate when I think
    0:14:43 about certain people in my life that have been unable to make the change despite having
    0:14:48 all the resources, the time, but it’s hard to know if they have the time because sometimes
    0:14:50 people use that as an excuse.
    0:14:56 Well, also, Stephen, if people don’t have time for health and wellness, how are they
    0:15:00 going to have time for sickness?
    0:15:05 That’s so much more time consuming.
    0:15:09 But they just, people don’t assume that they’re going to get sick.
    0:15:11 Getting sick is a surprise.
    0:15:12 But is it?
    0:15:16 I mean, it is, it appears to be for most people, they just, we all kind of live in, think about
    0:15:20 how we live and the decisions we make in the short term.
    0:15:23 It’s evident that we don’t believe we’re going to either die or get sick.
    0:15:27 Which is a huge failure of our culture.
    0:15:31 You know, when I think about longevity and I think about aging and I think about the
    0:15:36 individuals that fall and break their hip and end up in a hospital bed because they haven’t
    0:15:42 trained or haven’t taken care of this, this body, which we only get one.
    0:15:46 There is a predictable end point.
    0:15:47 It is happening.
    0:15:53 And we spend all this time trying to increase this concept of anti-aging.
    0:15:54 We are aging.
    0:15:56 Aging is not a disease.
    0:16:00 How we do it is largely up to us.
    0:16:07 And if we can condense this future version of ourselves to now and understand not just
    0:16:17 the physical attributes, but also the mental attributes that will require us to move forward,
    0:16:21 then people would begin to take action.
    0:16:26 Can you tell when you meet someone, if they’re going to make the changes that you describe
    0:16:28 and that you suggest very quickly?
    0:16:29 Yes.
    0:16:31 And what are the hallmarks of someone?
    0:16:32 They’re like archetypes.
    0:16:33 Okay.
    0:16:37 You know, there is the CEO archetype, which I’m telling you, they are going to put it
    0:16:40 off for good three to six months, and eventually they will get it done.
    0:16:44 And once they get it done, they will stay on top of it.
    0:16:49 They will get it done because they recognize that their physicality is the calm denominator
    0:16:53 because they are in it to be the best version of themselves.
    0:17:00 And then there are other people that have gone to 13 other physicians and have lost hope
    0:17:02 in the system.
    0:17:06 And those individuals or maybe they had a physician that said something to them and
    0:17:08 then it really scarred them.
    0:17:13 Those individuals will be very resistant to execution.
    0:17:18 But once you earn their trust, they’ll get the job done.
    0:17:22 And then there are individuals that really struggle with worthiness, that part of them
    0:17:24 wants to evolve.
    0:17:27 Maybe they had an old trauma.
    0:17:35 Maybe they had a physical trauma or something that really, really shook them.
    0:17:37 And the trauma can be like a little tea trauma or a big tea trauma.
    0:17:38 Yeah.
    0:17:39 It could be a small thing.
    0:17:40 Their dad left.
    0:17:41 Yeah.
    0:17:45 You know, or it could be something bigger, more horrific.
    0:17:46 Absolutely.
    0:17:51 And one of the things that we see is there is this interpretation of stress.
    0:17:54 And people think stress is all fight or flight.
    0:17:57 And we should try to de-stress and take a hot bubble bath.
    0:18:02 But we actually evolved to manage and mitigate stress as humans.
    0:18:05 They’re much stronger than we recognize.
    0:18:08 And there are additional stress responses that we don’t talk about.
    0:18:14 And we know from work out of Stanford and other individuals’ labs that what you believe
    0:18:19 about an experience is how your physiology will show up about that experience.
    0:18:22 So for example, there was a hotel caretaker study.
    0:18:29 So you could call it a maid study, where they looked at two groups of housekeepers.
    0:18:31 One group, they said, “What you’re doing is amazing.
    0:18:34 You are definitely getting physical activity.
    0:18:35 Here’s all the positives.”
    0:18:40 And the other one, the other group, they just went about their day and maybe they were told
    0:18:43 that they should do physical activity or not.
    0:18:48 But at the end of the housekeeper study, those individuals that were told that what they
    0:18:54 were doing was in part like physical activity showed, and that they didn’t need to do any
    0:18:56 more, but what they were doing was amazing.
    0:18:59 Those individuals had lower blood pressure.
    0:19:05 They had better glucose regulation, better insulin, they had lost a little bit of weight,
    0:19:09 and it was all their interpretation of the environment they were in.
    0:19:16 We tell people that the world is so stressful and that everything, your internal response
    0:19:22 is fight-or-flight, but we have one word to describe a million different things, and we
    0:19:23 call that stress.
    0:19:31 A give you an example, a pet dies, or you have a white sofa and your kids just spilled
    0:19:36 coffee all over it, or you break up with a loved one, or there’s a death of a spouse.
    0:19:39 We have one word and we call that stress.
    0:19:40 That’s it.
    0:19:44 We have one word to define a million different things.
    0:19:47 We live in an environment where people talk about, “I’m so stressed,” and this is
    0:19:54 a stress fall, but that we don’t have any other word in the English language to globally
    0:19:57 define something.
    0:20:03 Maybe that word could be love, but not really, not in the way that we talk about stress.
    0:20:05 People think about stress as fight-or-flight.
    0:20:10 That severely limits, both their physiology and their capacity.
    0:20:15 The other two stress responses, which are much more enhancing, is tendinobefren, which
    0:20:19 releases oxytocin, which makes people more capable.
    0:20:21 It makes them more connected.
    0:20:25 This is their stress, yet they go to help other people immediately.
    0:20:28 That’s also a stress response, or the courage response.
    0:20:32 The courage response, we see that with a lot of military operators.
    0:20:36 A moment of stress, they’re immediately taking action.
    0:20:38 I’ll give you an example.
    0:20:44 If both myself and my husband were getting ready to jump out of a plane, I would be terrified,
    0:20:45 and he would be excited to do it.
    0:20:47 He would be eliciting courage.
    0:20:54 We’re both in the same experience, but he is having one of courage, and I am having
    0:20:57 one of fight-or-flight.
    0:21:01 When we both jump out of the airplane, who do you think is going to be more capable to
    0:21:02 get up and do the next thing?
    0:21:03 Your husband.
    0:21:05 That’s right.
    0:21:14 I would still be in this fear response, probably take me at least a couple hours to recalibrate,
    0:21:24 if not a day or a week, whereas he has a response, which is courageous and can be cultivated.
    0:21:33 His capacity to then not only experience new things, but continue on will mitigate much
    0:21:41 of the physiological damage that would happen from these other fight-or-flight responses.
    0:21:48 What I would say to that is fear is a normal response, but having courage is a choice.
    0:21:52 You must have met people in your practice that walk in, and they’ve got some kind of
    0:21:56 trauma which has led to their state of unworthiness.
    0:22:00 How does one do anything about that when you can’t go back and right the wrongs of their
    0:22:01 past?
    0:22:07 I don’t know how much you want to dig into their psychology and become their therapist
    0:22:11 to try and unpack some of that stuff, but if these things are so deeply hardwired into
    0:22:16 them in some way, some early childhood trauma that’s stopping them feeling worthy, which
    0:22:22 is stopping them having “motivation” to change, do you just give up on the person?
    0:22:23 What could you do?
    0:22:27 Can you give me a specific example when that’s happened?
    0:22:32 The first thing that I would tell you is I would turn to a coach.
    0:22:37 I’m an extraordinary coach, and his name is Jim Cachalca.
    0:22:44 He has worked with myself, helped make that book possible as well as other individuals
    0:22:51 whom you know, and that requires someone who is really willing to go in and dissect that.
    0:22:55 I have to know where physiology ends and psychology begins.
    0:23:00 I will also say I trained in psychiatry for two years.
    0:23:05 The mind was, of course, the most fascinating part for me at first.
    0:23:10 That’s actually what brought me into my work with the military that I do today.
    0:23:20 I will tell you that if I were to think of a very particular patient, I will, she had
    0:23:23 a lot of trouble sleeping.
    0:23:26 This woman, we later found out we did everything.
    0:23:35 We did a sleep test, didn’t have sleep apnea, was extremely unsettled, really had hormonal
    0:23:40 problems, put her on hormone replacement, still really struggled with sleep.
    0:23:46 Did all of the things that one would need to do like a dark room, I know you had Andy
    0:23:53 Galpin on, he talks about sleep and has absolute rest, looked at her environment, did everything.
    0:23:56 At the end of the day, it turns out that the reason she wasn’t sleeping is because she
    0:24:01 had been assaulted and she had forgotten.
    0:24:05 But every time she would go to bed, her heart rate would spike.
    0:24:12 It was something that that wasn’t my domain, but I knew that she had to really deconstruct
    0:24:16 that if she was ever going to move forward.
    0:24:24 Part of it is figuring out where there are weaknesses and vulnerabilities within a person.
    0:24:28 Because we think about the way that healthcare is set up, right, is that it’s, you see a
    0:24:32 doctor for 15 minutes, maybe it’s a half an hour intake and then you’re on to the next.
    0:24:36 But a real therapeutic relationship is exactly that.
    0:24:38 It is a real relationship.
    0:24:40 It is not transactional.
    0:24:44 If you are a physician, you know, being a physician, it used to be a very honorable
    0:24:45 thing.
    0:24:48 And they were on the council for people.
    0:24:53 It was, you know, they were your right hand.
    0:24:58 And we have really changed from that, you know, I’m talking about maybe in the 1800s.
    0:25:03 It was a very honorable, privileged position and I still believe it is that.
    0:25:10 And so part of moving people from where they are to a level of wholeness requires being
    0:25:11 a teammate.
    0:25:13 Do you try and motivate people?
    0:25:14 All the time.
    0:25:18 Do you think that’s part of your, your remit as a physician to motivate them?
    0:25:26 Part of my job as a physician is seeing what they’re capable of, is seeing what their true
    0:25:28 potential is.
    0:25:30 And to push them.
    0:25:31 Yeah.
    0:25:36 Do sometimes people need a bit more pain before they, and I mean, this speaks to what, what’s
    0:25:40 going on with like motivation and discipline, because if you need a little bit more fear
    0:25:44 and a little bit more pain, then it kind of illuminates what this, what’s actually going
    0:25:45 on with people’s motivation.
    0:25:51 You can almost put it into a formula where like the strength of their, their why is at
    0:25:54 one side of the equation.
    0:25:57 And then there’s some, some other factors in the equation, but it seems to start with
    0:26:03 the strength of their why and pain, more fear, a bad result seems to amplify their why to
    0:26:07 the point they go, okay, I’m going to do something about this now.
    0:26:12 And I think that there is a potential to not wait until that happens because it is very
    0:26:13 predictable.
    0:26:16 You know, and if someone is listening to this or thinking about it, you don’t need to have
    0:26:21 to wait to get to that point because that point of breakdown is going to come.
    0:26:24 And you might as well get ahead of it.
    0:26:27 You can only push so far.
    0:26:31 Your original question is, do I think that part of my job is to motivate people?
    0:26:32 Yes.
    0:26:37 Do I think it is also to see their weaknesses and vulnerabilities?
    0:26:43 Being a physician and taking care of some of the most extraordinary people in the world,
    0:26:46 you get to see behind the scenes.
    0:26:51 And the people that are doing extraordinary things, their characteristics are actually
    0:26:54 not that different.
    0:26:59 They are oftentimes extremely motivated by service.
    0:27:04 They are, it’s not a self service, it’s an other service.
    0:27:10 And when you can tap in to say, hey, listen, in order for you to really be able to expand
    0:27:18 your reach, grow this legacy, change the world, then we have to fall back on the things that
    0:27:20 you are completely ignoring.
    0:27:25 And again, vulnerability is hard for people, but exposing that and letting them come to
    0:27:31 those conclusions, then you see a full evolution of a person.
    0:27:34 I mean, how many patients do you think you’ve seen over the last–
    0:27:35 Thousands.
    0:27:36 Thousands.
    0:27:38 Why do you do what you do?
    0:27:45 I find the greatest joy, aside from my kids and my husband and my family, being able to
    0:27:47 be of service.
    0:27:48 Why?
    0:27:51 Well, I would say that I’ve always been wired to be this way.
    0:27:56 I have always been wired to take care of people.
    0:28:04 And I would say right now, when I think about my patients like Danica or some of the other
    0:28:09 entrepreneurs that you’ve had on, I believe that no one is going to be able to get the
    0:28:15 job done better than me and is going to care more.
    0:28:19 And it feels really good to be able to be there for people.
    0:28:21 Are you a happy person?
    0:28:22 Yes.
    0:28:25 For the most part, I would say I have a very positive disposition.
    0:28:26 I do.
    0:28:30 When are the seasons of unhappiness in your life?
    0:28:34 I think during training was very hard for me.
    0:28:41 During my fellowship, I saw a lot of death and that was really hard.
    0:28:45 Work a lot of hours, see a lot of death.
    0:28:46 That was hard.
    0:28:47 You still remember that?
    0:28:48 Oh, yeah.
    0:28:49 Changed you?
    0:28:50 Yeah.
    0:28:53 That’s why I got into social media.
    0:29:02 I had just finished my fellowship 2015 and I hadn’t been on social media or anything.
    0:29:10 And I had just been, you know, you go through and you see patient after patient and none
    0:29:11 of them are getting out of the hospital.
    0:29:14 They’re all going to die there.
    0:29:15 Can you imagine?
    0:29:20 So you’re seeing 30 patients a day.
    0:29:21 This one is on pain meds.
    0:29:22 You know this one is going to die.
    0:29:27 This one is 18 and she’s going to die and she’s planning her wedding.
    0:29:28 But she is.
    0:29:30 She’s planning her wedding.
    0:29:35 She was never going to be able to, she had cystic fibrosis.
    0:29:37 There was nothing that they could do for her.
    0:29:40 And she was never going to have a chance to get married or do anything.
    0:29:41 And she was planning her wedding.
    0:29:47 She wanted to pretend like she was going to be able to get married, picked her dress,
    0:29:51 to have an experience she was never going to have.
    0:30:04 And during that time, as I was coming out of fellowship in 2015, I was seeing all this
    0:30:07 BS on social media.
    0:30:12 These people talking about, you know, this cleanse and this fake diet and like all of
    0:30:21 this stuff and the information was so bad that I felt responsible that if I had the
    0:30:27 privilege to have, you know, had a 17 year education and have seen all of this stuff
    0:30:32 and then to not say anything that I knew was going to make a difference or be impactful
    0:30:37 for people’s health and wellness, the end comes.
    0:30:42 The decisions you make become critical, but where it really becomes critical is in the
    0:30:47 beginning, the children, and then at the end.
    0:30:55 And if you start hearing all of this narrative of how we, you know, should reduce our dietary
    0:30:59 protein and do all these other things and destroy our skeletal muscle based on this
    0:31:07 input that we’re getting, the information was so wrong that I felt a responsibility to
    0:31:08 say something.
    0:31:14 And if I didn’t, I would be contributing to the same problem, but it was very hard.
    0:31:16 It was very hard.
    0:31:20 Does that come at a cost, the hearing?
    0:31:22 Yes, yes, yes, it does.
    0:31:24 Nobody has ever asked me that.
    0:31:26 Yes, it does.
    0:31:36 And this might not be the best trait, but I am willing to be there at midnight at one
    0:31:40 o’clock if someone needs something.
    0:31:41 I got it.
    0:31:46 And yes, does that come at a cost to myself?
    0:31:47 It does.
    0:31:49 And my family, it does.
    0:31:57 I am very careful about protecting the time, but yeah, it’s…
    0:31:59 Is there an emotional cost to this as well?
    0:32:03 Because if I was every day I was waking up and I was being involved with other people’s
    0:32:09 problems in such a way, other people’s challenges, their sickness, their illness, their death,
    0:32:15 I don’t know if I’d need some strategies to cope with that, like getting invested in
    0:32:19 somebody and then seeing a bad outcome and that sort of feeling of, like, what could
    0:32:22 I have done or, you know?
    0:32:28 Well luckily, my patients are no longer knock on wood, life or death.
    0:32:35 We are dealing with things like, hey, you live in a toxic mold environment or you have
    0:32:42 Lyme, we can move past this or, hey, you have COVID and you’re in Washington, let me get
    0:32:49 some packs of incense to you, or maybe this person is going through a bad breakup or their
    0:32:52 thyroid is off.
    0:32:53 It’s light in that way.
    0:32:58 I mean, sometimes I have to send people to the hospital, but it’s no longer caring for
    0:32:59 end of life.
    0:33:11 But now it is positive and it is challenging, but again, I’ve been a physician for 20 years.
    0:33:19 I was thinking the other day about some of the, like, mind, because a good idea that
    0:33:24 infiltrates your mind can change your life, because it’s kind of like corrective.
    0:33:30 It’s almost like it goes in there like a vaccine and it attacks a mind virus that you had, something
    0:33:35 that was holding you back, some kind of limiting belief about the nature of life.
    0:33:39 In your work, what are those kind of mind viruses, those myths that people carry with
    0:33:43 them that ultimately inhibit their chance of becoming this optimal performer that you
    0:33:45 want them to be?
    0:33:46 There’s a handful of things.
    0:33:52 And also we have to recognize that we’re talking about two things, physiology and psychology.
    0:34:00 From a physiology, from a physical perspective, there is one of the things that is extremely
    0:34:04 detrimental is this comparison.
    0:34:10 Individuals that compare themselves physically to other people will stay hooked in.
    0:34:13 That typically is a comparison of youth.
    0:34:19 As individuals mature in their late 30s, 40s, I do see that dissipate.
    0:34:25 But if that doesn’t dissipate, they will continue to hone in on this physical readiness and
    0:34:27 that allows for certainty.
    0:34:30 So think about this.
    0:34:36 We all see amazing athletes or people that are incredible or incredible shape.
    0:34:40 And your ultimate question is what are the things that limit, whether it’s a mind virus
    0:34:45 or something limiting to allow somebody to become the best version of themselves, an
    0:34:50 uninhibited version of themselves or unencumbered from a physical standpoint.
    0:34:58 When an individual is solely focused on the physicality and that can be from a looks perspective,
    0:35:02 that can be from you know, my husband always tells me stories about those guys that go
    0:35:04 into SEAL training.
    0:35:08 The first guys to wash out, this is what he tells me, were always the great athletes
    0:35:11 because they had trained physically.
    0:35:16 They were capable of dealing with certainty.
    0:35:19 You throw a ball, you know how to do that.
    0:35:24 They hadn’t prepared themselves for mental uncertainty or fortitude and this circles
    0:35:25 back to this.
    0:35:30 The individuals that are fully focused on this external comparison.
    0:35:31 It’s about looking good.
    0:35:32 It’s about being fit.
    0:35:36 It’s about having more plastic surgery, less wrinkles, whatever it is.
    0:35:40 Those individuals are chasing a game that they will never catch.
    0:35:42 The perspective is wrong.
    0:35:45 We all get older.
    0:35:52 We all will at some point not be as physically capable as we are now.
    0:35:53 You’re in here.
    0:35:54 How old are you?
    0:35:55 31.
    0:35:57 I’m getting up there.
    0:35:58 You are 31.
    0:35:59 I’m getting up there.
    0:36:00 I’m getting old.
    0:36:01 No.
    0:36:03 I cannot talk.
    0:36:09 But there is this physical capacity that if you were to just say Gabrielle, let’s just
    0:36:11 focus on the physical.
    0:36:15 Then we know by the time you are 50, and listen, 50 is not a great number because a ton of
    0:36:22 amazing fit 50-year-olds, but when you are 80, if all you did was look at that physicality.
    0:36:32 By the time you were more mature, you would become, and I don’t want to say more depressed,
    0:36:38 but if your world is purely external, there is an inevitable decline in that.
    0:36:39 You know what I’m talking about.
    0:36:40 Time is against you.
    0:36:42 It’s going to happen.
    0:36:47 Your skin is going to sag, whatever it is, hopefully it doesn’t, but those individuals
    0:36:53 that are fully externally focused, those individuals really struggle with aging.
    0:36:57 You will not focus on the things that matter, and that is a virus that will happen.
    0:37:01 You will always be comparing because it will bleed over to everything.
    0:37:06 How you manage your psychology will be how you manage your physiology.
    0:37:08 What should I be aiming at?
    0:37:12 If I’m not going to be aiming at the physical attributes and the comparison, what kind of
    0:37:17 measure should I apply to myself to understand if I’m doing a good job?
    0:37:22 You should focus on physical readiness, but it shouldn’t be about how you look.
    0:37:25 It should be about how you perform.
    0:37:32 When you think about gaining physical readiness, it should be about the acquisition of skill,
    0:37:37 the acquisition of strength, I talk a lot about muscle, I believe skeletal muscle is
    0:37:39 the organ of longevity.
    0:37:47 You should be focused on becoming physically strong, but the physical performance outcome,
    0:37:49 how you look is not the end point.
    0:37:54 The idea that you are training for life, able to, whether it is to run or to squat or to
    0:38:01 bench press or to get stronger in a meaningful tactical way, you should continue to move
    0:38:02 that needle.
    0:38:05 A lot of people, though, we were talking before we started recording about how people are
    0:38:11 driven by short-term incentives, and it’s quite insane for someone to focus on a long-term
    0:38:15 incentive in the face of a short-term incentive.
    0:38:20 If my short-term incentive is for someone in the office to think I’m hot or to find
    0:38:26 a partner, I’m going to be so focused on getting that blow dry, I’m going to want that facial,
    0:38:32 and if I’ve got an hour free in a day, I’m going to aim at the facial, the blow dry.
    0:38:36 How can you convince me that that’s a bad idea versus aiming it at, I don’t know, building
    0:38:39 muscle or becoming physically strong?
    0:38:45 Time is finite, and we are given time.
    0:38:49 How we spend our time will determine our outcomes.
    0:38:54 It will determine where we’re going, how globally strong we become, because strength is clearly
    0:38:55 not physical.
    0:39:00 There is a level of global strength, which means becoming masterful at something.
    0:39:06 For example, you’re masterful at business, at interviewing, at learning and thinking
    0:39:08 about people.
    0:39:13 If you were distracted, and you could totally choose a life of distraction, you could be
    0:39:21 distracted by the external shiny objects, perfectly okay, but that outcome, if that becomes
    0:39:27 regretful, then that becomes devastating.
    0:39:33 Taking care of people at the end of life, you hear a lot of regrets, and it wasn’t that
    0:39:37 they wish they had had another blow dry, and I know what you’re saying is that how do we
    0:39:45 think about later life if we can’t identify in the short term or take in the short term
    0:39:46 what makes us happy?
    0:39:52 We are thinking about, I want this cake, I want this thing, I want to buy this car, shout
    0:40:00 out to my husband, no we are not getting that defender, but the short term is very limited,
    0:40:07 and we live in very fast paced society that will tell us to embrace that, and to fight
    0:40:09 for that thing.
    0:40:15 But it only takes a moment of spending time with the elderly, or the aging, or people
    0:40:21 that are wiser than us, to look back and say these are the moments that you can fully develop
    0:40:22 yourself.
    0:40:27 And again, from a physical standpoint, should you focus on physical readiness?
    0:40:28 Absolutely.
    0:40:30 You are 31, do you think it’s going to be easier at 41?
    0:40:32 I hope so.
    0:40:37 We got to get you on a good program, I’ll call Lane later.
    0:40:42 You have to do these things, and you have to bring back into perspective what is important
    0:40:43 and what is valuable.
    0:40:47 I’m thinking about a particular friend of mine who I was describing there with the blow
    0:40:54 dry thing, and the spray tan and the blow dry, they’re approaching 40, they’re looking
    0:41:00 for a partner, they are spending any free time they have on the spray tan and the blow
    0:41:01 dry.
    0:41:02 Listen, I’m not judging.
    0:41:06 Nobody, you see, and there’s many people like that.
    0:41:08 And they’re spending zero time on physical strength.
    0:41:11 Don’t go to a gym, don’t go near it, don’t do any exercise.
    0:41:15 And I’m just wondering how you make a case to that individual, that actually to achieve
    0:41:20 the goal that they want to achieve, which might be to find a partner, actually it’s the inverse.
    0:41:25 They should be doubling down on the internal versus the sort of surface.
    0:41:29 The first thing that this person is obviously driven by the external, and you have to recognize
    0:41:37 that you cannot have a strong physical body if you are mentally weak, because you will
    0:41:39 never feel good about what you are doing.
    0:41:41 You will be distracted.
    0:41:46 You will live a life of distraction that will then rob you of your future.
    0:41:51 And the case I would make to your friend is these immediate distractions, and being a
    0:41:57 good friend would be telling them this or allowing them to come to that understanding.
    0:42:00 Can you say you can’t have a strong body unless you have a strong mind?
    0:42:05 How are you defining and how do you define a strong body?
    0:42:08 You should be able to be physically capable in whatever it is that you want.
    0:42:10 Should you be able to do a pull-up?
    0:42:11 Probably.
    0:42:14 Should you be able to do at least 10 push-ups?
    0:42:15 Yes.
    0:42:18 Is that number different for everybody?
    0:42:19 Yes.
    0:42:23 If I asked you to please run a mile, could you do it and do it well?
    0:42:30 I think being and having physical sovereignty and being able to be in control of your body
    0:42:34 and to be strong and not require someone to help you with things, I mean, granted, you
    0:42:41 probably couldn’t lift a car by yourself or a bed, but this becomes extremely important
    0:42:45 for our aging population and for where we are now.
    0:42:46 What do I mean by this?
    0:42:51 We are becoming increasingly weak as a society.
    0:42:55 The majority of individuals are moving towards obesity.
    0:42:59 Children are becoming more and more obese.
    0:43:00 Are they strong?
    0:43:03 Are they as strong as they could be from a physical perspective?
    0:43:05 I would say no.
    0:43:14 And again, you can choose a marker of goals to hit, which I recommend that everyone does,
    0:43:21 whether it’s squat, deadlift, you name it, run, but you have to be able to have a count
    0:43:23 ability for your physicality.
    0:43:28 If you were going to be giving me goals to hit, right, and I don’t necessarily mean
    0:43:32 like 10 reps, whatever, but just the types of goals that I should be aiming at to have
    0:43:35 a strong body, what are those types of goals?
    0:43:40 So you mentioned squatting there, you mentioned, you know, maybe being able to pull myself
    0:43:43 up, being able to run, are these the kind of goals that you would give to me?
    0:43:47 So say a 30, 40 year old, what kind of goals would you be aiming at and are the goals different
    0:43:48 if I’m 50 and 60?
    0:43:50 They are.
    0:43:56 You should, at a minimum, and I’ll give you an example, you should at a minimum be training
    0:44:02 three days a week with weights, doing resistance training, you’ve had many, you just had my
    0:44:07 friend, Mike Isretel, I mean, that guy, he is jacked, he could probably lift you with
    0:44:11 one hand and me with a pinky and he would be going all over the place.
    0:44:19 You should be training your muscles from a strength and/or hypertrophy standpoint three
    0:44:20 days a week.
    0:44:21 Okay.
    0:44:22 So is that everyone?
    0:44:23 Yes.
    0:44:24 Everyone regardless of age?
    0:44:25 Yes.
    0:44:26 Yes.
    0:44:27 That part is regardless of age three.
    0:44:32 Listen, could you get it done in two days a week, which is the recommendation, the current
    0:44:36 recommendation for activities, 150 minutes of moderate to vigorous activity and two days
    0:44:42 a week of resistance training, is that going to be enough to keep you walking around?
    0:44:50 Yes. Is that going to be enough to evolve your body to manage and mitigate aging?
    0:44:53 No, it is not.
    0:44:57 We have to call ourselves to a higher standard three to four days a week.
    0:44:58 Four, you’ve added a day.
    0:44:59 Okay.
    0:45:00 Well, I was going to say three.
    0:45:01 I was going easy on you.
    0:45:02 Okay.
    0:45:03 Three days a week.
    0:45:04 You should be doing, and I only train.
    0:45:06 I do resistance training three days a week.
    0:45:07 I might throw a fourth day in there.
    0:45:09 For anyone that doesn’t know what resistance training is.
    0:45:21 Moving your body or a load against resistance, so it would be, for example, taking a weight
    0:45:27 and moving that through space, whether it is a squat or a bench press.
    0:45:31 These are all resistance training, moving against a resistance of some load.
    0:45:36 It could be body weight, it could be a band, three days a week, everybody, I mean, I’m
    0:45:42 okay with two days a week, but in an ideal world, it should be three days a week.
    0:45:45 My recommendation is you train for muscle hypertrophy.
    0:45:46 Which is?
    0:45:52 Muscle growth, 10 to 20 sets per muscle group a week.
    0:45:54 And how many muscle groups?
    0:46:01 So I would say you could do a upper body, lower body split.
    0:46:06 You could do a push, pull, like a bench press or a back foot.
    0:46:10 Back row, so back and chest.
    0:46:15 You could do full body training, which I think is the best for people.
    0:46:17 Compound movements like a squat or a deadlift.
    0:46:19 This is full body.
    0:46:22 You should be doing some kind of movement.
    0:46:28 But Stephen, if someone said, like my dad, before I came on this podcast, he FaceTime
    0:46:33 and he lives in Ecuador, and he was doing resistance bands with bicep curls, I’m okay
    0:46:35 with that.
    0:46:41 If you want to do that, and that’s how you’re going to do your upper body or your arms, fine.
    0:46:47 So it could be chest, back, you know, glutes, legs.
    0:46:49 Why should I be doing three days a week?
    0:46:50 What am I going to get out of that?
    0:46:52 Make the case to me.
    0:46:55 Number one, you are never going to regret being stronger.
    0:46:57 Period end of story.
    0:47:00 You need to be physically strong.
    0:47:02 Skeletal muscle is the organ of longevity.
    0:47:06 It is not just about looking good in a bathing suit.
    0:47:07 It helps.
    0:47:08 It’s so great.
    0:47:13 Your friend who is getting her hair blown out and doing all these other things, put her
    0:47:18 in some training and listen, it’s probably going to be a killer.
    0:47:22 Skeletal muscle is your primary site for glucose metabolism, fatty acid metabolism.
    0:47:24 It’s your glucose sink.
    0:47:29 If you decide that you want to eat carbohydrates and you care about metabolic health, you have
    0:47:32 to have skeletal muscle.
    0:47:34 You’re not convinced yet, are you?
    0:47:35 I’m listening.
    0:47:36 Okay.
    0:47:40 Well, you’re kind of like maybe convinced that you think skeletal muscle is important.
    0:47:46 But if I told you that this is your body armor, that if you are in the top one-third
    0:47:55 of strength compared to if you are in the lower one-third of strength, those that are
    0:48:03 in the lower one-third of strength have a 50% greater risk of dying from nearly anything.
    0:48:13 If you are in the lower one-third of strength, you have roughly 50% chance of dying from all-cause
    0:48:14 mortality.
    0:48:16 But I’m getting old, Dr. Lyon.
    0:48:18 I’m 58.
    0:48:24 When people get old, they put on weight, they lose muscle, we get weaker, we get frailer.
    0:48:25 This is what?
    0:48:27 This is just the nature of life, don’t fight life.
    0:48:31 The first thing that I would say is congratulations, making it to 58, well done, sir.
    0:48:37 And then I would say that is totally not true, that is not what we see in the literature.
    0:48:42 Anyone at any time can get stronger and put on muscle.
    0:48:45 Anyone at any time can get stronger and put on muscle.
    0:48:46 Do you know what it is, yeah?
    0:48:51 Part of the reason why I think people don’t believe that is because we look at our parents
    0:48:56 and our parents looked at our parents and their parents looked at their parents and
    0:48:59 our parents are like a case study of what we should expect.
    0:49:00 They set the expectation.
    0:49:05 When a lot of us look up at our parents, we see people that maybe have had a little bit
    0:49:09 of weight added, maybe our dads have a bit of a pop belly because of all the beer they’ve
    0:49:13 been drinking or whatever, maybe they walk a little bit slower, they can’t run, they’re
    0:49:14 out of breath.
    0:49:18 So we kind of just assume that that is normal and that’s what we should expect of ourselves.
    0:49:23 And I think, I did that, I looked at my dad who, he’s on a bit of a health journey at
    0:49:28 the moment but before he was on that health journey, I did kind of, I think at some point
    0:49:32 in my mind I conceded maybe that’s just what genetics do.
    0:49:38 They just give you a pop belly, they slow you down, you lose your muscle, you get weak.
    0:49:44 That funny thing about humans is when we hear and see things over and over again, we believe
    0:49:47 them to be true whether they are or they’re not.
    0:49:52 Humans are funny creatures in that they experience repetition as truth.
    0:49:54 What do I mean by that?
    0:49:57 I say, Steven, this is stressful, this is stressful.
    0:49:59 Our fight or flight is the only way.
    0:50:02 And then you go, you know what Gabrielle, fight or flight is the only way.
    0:50:03 That’s all I’ve ever heard.
    0:50:10 We see our parents age and we believe that that’s just the way that it is.
    0:50:17 But I can show you many individuals that are aging well and strong.
    0:50:20 Both of my parents are incredibly fit.
    0:50:21 Is that genetic?
    0:50:24 Maybe I picked my parents well.
    0:50:32 But what I will say is that the traditional framework of aging is in part the way that
    0:50:40 it is because we have divorced the idea of skeletal muscle from health.
    0:50:42 The bros got it right.
    0:50:43 You need to be jacked.
    0:50:44 You need to be tan.
    0:50:54 If you’re not jacked and tanned or if you are, resistance training is only for the bros.
    0:50:56 Nothing could be further from the truth.
    0:51:03 And because of that thought process, we have divorced skeletal muscle health from overall
    0:51:05 health and wellness and longevity.
    0:51:11 If I as a trained geriatrician were to say, and by the way, I did seven years of nutritional
    0:51:13 science training as well.
    0:51:18 If I were to tell you what is the one most important thing to take you through life,
    0:51:21 do you know what I would say?
    0:51:22 Probably muscle.
    0:51:24 That’s right.
    0:51:30 Hands down, across the board, the weaker you are, the less muscle mass you have, the greater
    0:51:31 chances you will die.
    0:51:36 So in terms of cardio, do you think muscle mass is more important than cardiovascular
    0:51:38 exercise as you age?
    0:51:48 You’re putting me in the hot seat and I would say both we know are important, but again,
    0:51:51 both are very important.
    0:51:57 But there is no replacement for resistance training and muscle mass.
    0:51:59 There is none.
    0:52:04 You will not get the same stimulus by doing cardiovascular activity.
    0:52:08 And you mentioned your parents or your dad.
    0:52:14 You see and we see collectively our aging population shrink, right?
    0:52:19 They become thinner and scrawnier and more sarcopenic.
    0:52:21 We see this happen.
    0:52:23 There is a transition of fiber types.
    0:52:29 There’s different fiber types and they transition from type two fiber types to type one.
    0:52:30 What is that?
    0:52:36 Type two are the big bulky fibers that you train for hypertrophy, strength and hypertrophy
    0:52:37 for.
    0:52:42 There is a transition that happens if you are not constantly fertilizing these muscles
    0:52:47 through strength and hypertrophy training, through resistance exercise.
    0:52:54 If an individual is solely focused on cardiovascular activity, this will not maintain in a meaningful
    0:53:00 way these type two or bigger bulky muscle fibers.
    0:53:07 When you lose skeletal muscle mass, you also see a change in metabolic health.
    0:53:10 Muscle is the primary site for glucose disposal.
    0:53:16 It is primary site for fatty acid oxidation.
    0:53:26 When you lose skeletal muscle, you see an increase in blood sugar, insulin, type 2 diabetes.
    0:53:31 Mutual muscle is what allows us to buffer the foods that we eat.
    0:53:37 If I’m eating lots of sugar and carbs, and I’ve got lots of muscle, then the sugar and
    0:53:40 the carbs are going to be basically stored in my muscle.
    0:53:44 If I don’t have any muscle, then where is it going to go?
    0:53:45 Exactly.
    0:53:51 Liver, fat, you are going to become increasingly unhealthy unless you are training.
    0:53:56 If I have more muscle, does that mean I can eat more carbs and there be less of a consequence?
    0:54:02 Yes, especially if you are training and you have healthy skeletal muscle.
    0:54:04 Skeletal muscle can be marbled.
    0:54:11 You can get an increase in myostatic ptosis, which is fat infiltration in skeletal muscle.
    0:54:16 In order for skeletal muscle, there is no such thing as a healthy sedentary person.
    0:54:21 You will look in the literature and you will see people say, “Oh, healthy sedentary.
    0:54:25 There is no such thing as a healthy sedentary person.”
    0:54:26 What do I mean by that?
    0:54:28 There was some wonderful work out of Yale.
    0:54:36 They looked at 18-year-old college students that were considered lean and healthy, put
    0:54:43 them in a timeframe of inactivity, and they became insulin resistant.
    0:54:49 They had skeletal muscle insulin resistance, even though there were no outward signs of
    0:54:52 obesity or fat.
    0:54:58 If you are inactive, you will not be turning over your glycogen stores, which is the stored
    0:55:00 form of carbohydrates.
    0:55:03 You will begin to build up byproducts.
    0:55:09 Your skeletal muscle will be increasingly more unhealthy over time.
    0:55:14 You cannot get out of doing resistance-type exercises.
    0:55:19 To be clear, you do not have to be doing a one-rep max.
    0:55:22 You could simply start by body weight resistance training.
    0:55:23 It could be yoga.
    0:55:28 It could be bands, but at some point, you will have to stimulate that tissue in a meaningful
    0:55:31 way to age well.
    0:55:38 How many people are meeting the activity guidelines at the moment and how many people aren’t?
    0:55:43 Roughly 6-8% are meeting the resistance training guidelines.
    0:55:44 6-8%?
    0:55:46 Yes, sir.
    0:55:48 Just if you were to look at resistance training guidelines.
    0:55:54 Now, 50% of Americans don’t even work out.
    0:56:01 Over roughly 75% do not meet both recommendations.
    0:56:06 The majority of individuals are sedentary individuals.
    0:56:10 It’s interesting because people will then say, “Well, these stats are all bad, but our
    0:56:15 life expectancy seems to have gone up year over year for it.”
    0:56:18 Well, I think it’s had a little bit of a blip recently because of COVID.
    0:56:23 It’s typically going up into the right life expectancy, so we must be doing something.
    0:56:27 Is it about life expectancy or is it about quality?
    0:56:32 Could we keep someone alive on bed rest?
    0:56:34 Probably.
    0:56:38 Would one say that that would be a good quality of life?
    0:56:45 You cannot have a high quality life without high quality muscle.
    0:56:52 Or specifically, people care about autonomy.
    0:56:57 Can you imagine if you couldn’t physically get your groceries?
    0:56:59 You are young.
    0:57:00 We are young.
    0:57:06 We take for granted the physical capacity that one has.
    0:57:08 That is a gift.
    0:57:16 It is a skill that must be continuously pushed or the trajectory of aging is exactly what
    0:57:18 we see.
    0:57:23 People get to a point where they can no longer lift their suitcase.
    0:57:27 On an airplane, overhead, do you see that?
    0:57:31 People struggle to get their bag on the belt to go through security.
    0:57:32 Is that normal?
    0:57:33 That is not normal.
    0:57:41 Are there other societies where they just age better than us and they have 60-year-olds
    0:57:44 that are able to lift their bags with their head?
    0:57:52 I can tell you from my father’s community in Ecuador, my dad is 74.
    0:57:59 If something is a three-hour walk or less, he will walk it.
    0:58:01 I definitely don’t like to go visit him, as you can imagine.
    0:58:04 It is a lot of walking.
    0:58:07 They are extremely physically active.
    0:58:09 They seem to age well.
    0:58:17 I think that you will find pockets of individuals who do things that are very physically active
    0:58:24 throughout their lifespan, which will allow them to maintain a muscle span, which is the
    0:58:26 time in which they have quality skeletal muscle.
    0:58:31 I will also say we control our environment.
    0:58:34 Everything can be easy for us if we choose.
    0:58:37 You can take the escalator, you can take the elevator, you can get in the car, you can do
    0:58:39 all of these things.
    0:58:47 Inoculating yourself against muscle aging takes effort, but it has to be done.
    0:58:53 Each time someone has a choice to either do it physically themselves or to take the easy
    0:59:01 way, each time an individual continues to take the easy way, the predictable decline
    0:59:02 will continue.
    0:59:08 It is like putting another coin in the bank, but maybe that bank is being spent on something
    0:59:09 worthless.
    0:59:11 That is exactly what happens.
    0:59:15 What are the misconceptions people have about weight loss?
    0:59:19 You have touched on it a little bit, but if I have come to you and I say, “Listen, Dr.
    0:59:22 Lyon, I am going to be honest with you, I just want to lose some of this belly fat.”
    0:59:27 I just want to be lean and I want to be beautiful.
    0:59:30 Should I get liposuction?
    0:59:31 What diet should I go on?
    0:59:33 What would you say to me?
    0:59:37 First thing that we have to figure out is your muscle mass.
    0:59:41 This is a little complicated because I would, of course, ask them how we got to where we
    0:59:42 were.
    0:59:43 Right.
    0:59:44 How did we get here?
    0:59:47 Are you emotionally eating?
    0:59:51 Are you, I don’t know, not sleeping?
    0:59:52 Are you drinking too much?
    0:59:53 What are you doing?
    0:59:55 What are we up against?
    0:59:59 What are the actual tactical behaviors that we are up against?
    1:00:01 Then I would say, “Let’s go.
    1:00:04 We’ve got to build some muscle.
    1:00:08 We have to work on some body recomposition and really the two ways that we’re going to
    1:00:14 start are the two basic and that is diet and exercise.”
    1:00:15 No liposuction.
    1:00:21 I mean, Stephen, if you wanted to, I do know a great plastic surgeon, but no, unnecessary.
    1:00:26 Again, this goes back to this hyperfixation on body fat.
    1:00:33 When the conversation should not be about obesity drugs or body fat, the conversation
    1:00:40 needs to swing back to not about making people less obese, but to making them have more
    1:00:43 healthy skeletal muscle.
    1:00:44 What’s the link, though?
    1:00:50 How is having more skeletal muscle going out in case the glucose is going to be stored
    1:00:53 in it, so that means less glucose is going to be stored on my belly fat.
    1:00:56 My metabolism is going to be better, you said, as well.
    1:01:03 Your ability to store glucose will be from, obviously, stored in your liver, but skeletal
    1:01:05 muscle is the primary site for glucose disposal.
    1:01:07 Am I going to be less hungry?
    1:01:11 Now, that is a great question, and there is observational data.
    1:01:18 I say this very hesitantly because it hasn’t been published yet, but I believe that we
    1:01:26 are going to begin to see that skeletal muscle has a role in appetite regulation because
    1:01:29 of receptors on skeletal muscle.
    1:01:33 You will not find anything out there yet, but I do believe that there is observational
    1:01:39 data from some of my colleagues that are doing research that we will see that there is some
    1:01:42 appetite connection with skeletal muscle.
    1:01:46 Will I burn more calories when I’m working out if I have more muscles?
    1:01:48 You will.
    1:01:51 What about a Zempec?
    1:01:54 Should I consider a little bit of a Zempec on top?
    1:01:57 It depends on how long you’ve been struggling.
    1:02:08 I do recognise that these are very complex issues, whether it’s a Zempec or Mungerno,
    1:02:11 GLP1s or GIP.
    1:02:15 These drugs, these drugs are here to stay.
    1:02:18 I do think they play a role.
    1:02:20 I know you had Dr. Tina Moran.
    1:02:23 I am fully in alignment with much of what she said.
    1:02:27 There is an absolute role for this.
    1:02:36 I will also say that why is it that within that conversation of body composition, why
    1:02:45 is it that it is so much more socially acceptable to give someone a medication to decrease obesity
    1:02:53 — yet the idea of giving someone a medication or an anabolic like testosterone or a testosterone
    1:03:00 derivative would be shocking to people.
    1:03:06 I can administer a drug to make an individual less obese, but there is an incredible amount
    1:03:11 of stigma if I wanted to administer a drug to allow someone to have stronger, bigger
    1:03:12 muscles.
    1:03:16 What kind of drugs would you administer to give them stronger, bigger muscles?
    1:03:18 Testosterone would be my first one.
    1:03:20 How much testosterone though?
    1:03:21 Depends.
    1:03:26 Michael, he was on the podcast previously, he told me that taking testosterone and steroids
    1:03:32 made him angry and gave him really vicious thoughts, dark thoughts.
    1:03:36 But Michael is a professional bodybuilder.
    1:03:41 We know that there is health and wellness and that those that operate at the pinnacle
    1:03:49 of their sport, that does not mean that those individuals are training in a healthy amount.
    1:03:55 There is a cost of doing business at the peak of anyone’s career in anything.
    1:04:00 And from a physical standpoint, certainly.
    1:04:07 That utilization would be different than someone coming to say, “Hey, I need to work
    1:04:10 on my body composition.”
    1:04:18 The big point here is the dichotomy and conversation between the two, it’s fully skewed in the
    1:04:25 way that it is much more acceptable to give a medication to address obesity and much
    1:04:31 less acceptable to give a medication to address skeleton muscle mass.
    1:04:35 And I personally believe that that conversation needs to shift.
    1:04:38 A lot of people say that a Zempec causes muscle loss as well.
    1:04:39 It doesn’t.
    1:04:40 Really?
    1:04:47 I have not seen a direct mechanism of action that a Zempec affects skeletal muscle in a
    1:04:48 negative way.
    1:04:51 In fact, I have seen the contrary.
    1:04:57 There is evidence to suggest that a Zempec and individuals like these drugs in this class
    1:05:01 can actually support skeletal muscle health.
    1:05:10 The reason individuals are losing muscle mass on these drugs are because they are not training
    1:05:12 and managing their dietary protein.
    1:05:17 There’s only two ways to stimulate skeletal muscle, and that is through resistance training
    1:05:20 and dietary protein.
    1:05:24 You cannot out-medicate poor behavior.
    1:05:30 Oh, but because they’re on an appetite suppressant like a Zempec, that means they’re probably
    1:05:31 just not getting their protein.
    1:05:38 We utilize these drugs in my medical practice all the time.
    1:05:41 We track body composition all the time.
    1:05:42 It is routine.
    1:05:45 We track muscle mass.
    1:05:52 We do not see a decrease in skeletal muscle mass when individuals are dosing protein appropriately
    1:05:53 and training.
    1:05:58 Does a Zempec and these, that category of drugs, rob people of a certain psychological
    1:06:01 mindset benefit?
    1:06:08 That’s a wonderful question, and here is what I would say as a physician who is in practice.
    1:06:15 Removing physical obstacles are critical, and individuals can spend time obsessing about
    1:06:24 their body, just really, it can infiltrate their thoughts, it takes away from their capacity
    1:06:30 to show up in life, to be present because they’re worried about their weight.
    1:06:37 Can you imagine if someone was struggling with that for a decade or two or three, now
    1:06:43 we have a new class of drugs that will take away, in part, a desire to binge eat or take
    1:06:49 away, in part, a desire to even potentially drink alcohol.
    1:06:53 What it allows for is physical freedom.
    1:07:01 Do I think that that comes with a cost of not doing the hard thing and doing those kinds
    1:07:04 of behaviors?
    1:07:05 It does.
    1:07:07 It does make things easier.
    1:07:11 However, there is utility in that.
    1:07:15 Yeah, because if someone suggested it to me, I’d say the first thing I’d say is, “Dr.
    1:07:16 Lyon, what’s the cost?”
    1:07:21 Because nothing’s free in life, and if I don’t know what the cost is, that’s even more scary.
    1:07:26 I’d rather be able to balance the trade off, but not many people are giving me many costs
    1:07:28 with the Zempec at the moment.
    1:07:30 Well, number one, you don’t need it, right?
    1:07:36 You would not be someone who needs a Zempec or a Mojarno or Zep bound, you just wouldn’t
    1:07:40 be someone who needs that.
    1:07:45 But I do actually believe that this in combination with hormone replacement therapy is going
    1:07:47 to be the way of the future for longevity.
    1:07:49 What’s the cost?
    1:07:57 I cannot tell you what the cost is, and here’s why, because people will say it slows down
    1:07:59 gastric emptying.
    1:08:02 Yes, that’s exactly what it is supposed to do.
    1:08:05 Will that have a meaningful outcome?
    1:08:06 Not necessarily.
    1:08:09 These drugs are not new drugs.
    1:08:10 This class of drug is not a new drug.
    1:08:12 It has been around for the last 20 years.
    1:08:14 I know at least for the last 10.
    1:08:16 There must be a cost, though.
    1:08:23 The cost is when you go off of this, you likely have, and again, this is just my perspective,
    1:08:28 is once you titrate off, then normal hunger cues should return.
    1:08:33 And if you do not have appropriate strategies in place, an individual will then begin to
    1:08:35 struggle, potentially regain the weight.
    1:08:36 Have you seen this?
    1:08:38 I haven’t.
    1:08:42 We take people off these medications all the time.
    1:08:44 And they don’t rebound.
    1:08:45 They do not rebound.
    1:08:47 They do not rebound.
    1:08:54 But again, we do very intensive lifestyle interventions.
    1:09:03 We also figure out why people got into the place or the hole where they are starting.
    1:09:04 Why?
    1:09:05 Right?
    1:09:07 You say there’s no free lunch, and maybe the no free lunch is.
    1:09:10 You have to address old trauma.
    1:09:17 Maybe one will really have to explore the way in which they cope, right?
    1:09:19 Cannot cope with emotional eat.
    1:09:21 You cannot do these things.
    1:09:27 If you want to maintain your body composition as you age, you have to be accountable for
    1:09:28 these things.
    1:09:29 Did diets work?
    1:09:33 Do you ever put someone on a diet?
    1:09:35 If they’re over consuming calories, yeah.
    1:09:36 And what does that look like?
    1:09:42 For us– I mean, we’ve been doing this for a very long time– the first thing that we
    1:09:47 decided is dietary protein, which is unfortunately seems to be the most controversial macronutrient.
    1:09:51 Which by the way, you looked at me crazy, and you’re absolutely right.
    1:09:54 Why would any macronutrient be controversial?
    1:10:01 But dietary protein, again, it wasn’t like this until the influx of social media.
    1:10:03 And what do I mean by that?
    1:10:08 Dietary protein, it just seems as if there’s always a reason why people are trying to remove
    1:10:13 it from the diet, which seems somewhat ridiculous and counterintuitive.
    1:10:18 The first thing that we do is we recognize that dietary protein is what the foundation
    1:10:21 of any solid nutrition plan should be built on.
    1:10:26 And that is 0.7 to 1 gram per pound ideal body weight.
    1:10:30 If you eat high nutrient-dense foods, like animal products, you could probably go to
    1:10:32 the lower end at 0.7.
    1:10:36 If you are someone who does not eat any kind of animal product, you’re probably going to
    1:10:43 be closer to 1 gram per pound ideal body weight of whatever that source of protein is.
    1:10:48 But protein is what is going to maintain hunger.
    1:10:54 Dietary protein does cause an increase in GLP, GLP1 in the body.
    1:10:58 And people will talk about that, although it’s only meal to meal, which is– so you
    1:11:02 have these GLP1 agonists, which improve satiation.
    1:11:05 So like a Zempec is a GLP1 agonist, which makes you less hungry.
    1:11:06 Yes.
    1:11:12 Dietary protein, in part, works on that same kind of mechanism, also releases GLP.
    1:11:13 Which makes me less hungry?
    1:11:14 Yes.
    1:11:15 Okay.
    1:11:17 Improve your satiation.
    1:11:24 Dietary protein, we know, can help regulate hunger, can also maintain blood sugar, right?
    1:11:28 If you have carbohydrates in check, not a very efficient way, but your body can generate
    1:11:30 glucose from dietary protein.
    1:11:33 A lot of people associate protein with body builders and stuff like that.
    1:11:34 I know.
    1:11:35 It’s such a mistake.
    1:11:37 It’s a mistake.
    1:11:44 Because as individuals age, they need double the minimum recommendation to prevent a deficiency.
    1:11:51 The current recommendation is 0.8 grams per kilogram, or 0.37 grams per pound.
    1:11:57 If someone was 115 pounds, their dietary protein recommendation would be 45 grams.
    1:12:00 That would be the minimum to prevent a deficiency.
    1:12:07 As individuals age, they require more dietary protein because skeletal muscle becomes what
    1:12:09 we call anabolically resistant.
    1:12:15 It means it becomes less efficient at utilizing dietary protein if you were to eat the way
    1:12:18 you did maybe in your teens and twenties.
    1:12:20 Body at that time is extremely anabolic.
    1:12:22 What does that mean?
    1:12:23 You look like you’re pretty fit.
    1:12:25 Have you always been pretty fit?
    1:12:27 No.
    1:12:28 Pretty fit in terms of what though?
    1:12:34 I’ve not always had as much muscle mass as I have now, but I’ve always been fit as in
    1:12:35 playing sports and stuff my whole life.
    1:12:37 And has it been easy to put on muscle?
    1:12:38 Generally, I’d say yes.
    1:12:41 When I was younger, it felt a bit more difficult, but I just think I had things wrong.
    1:12:47 I don’t think I was consuming enough calories, but as I got to sort of 25, 26, 27, it became
    1:12:49 a little bit more straightforward.
    1:12:50 Which is amazing.
    1:12:52 Your body is highly anabolic.
    1:12:57 You are now consuming calories, protein, you’re able to put on skeletal muscle.
    1:12:59 That tissue is very anabolic.
    1:13:03 It’s sensitive to the foods that you’re eating, to the stimulus you’re providing.
    1:13:07 As you age, that tissue becomes more resistant.
    1:13:10 I’ve got friends that tell me they can’t put on muscle easily.
    1:13:11 How old are they?
    1:13:17 One of them is 27, and the other one I think is about 29, and they’re men.
    1:13:21 And they’ve told me that no matter what they do, they just can’t put muscle on.
    1:13:25 Well, first things that I would do is ask them what they’re doing.
    1:13:26 Are they consuming enough calories?
    1:13:27 Do they have enough protein?
    1:13:29 What did you think they’re going wrong when I said that?
    1:13:36 I mean, to be honest, the first thing that I thought was I am seeing a huge increase
    1:13:40 in low testosterone levels in younger individuals.
    1:13:41 Interesting.
    1:13:50 And I know it’s just me and you and not the millions of people that watch your show, but
    1:13:54 the medical answer would be they should look at their diet and training and sleep.
    1:14:03 But what I am seeing clinically is that young men have increasingly low levels of testosterone.
    1:14:06 And how does that link to them not being able to put on muscle?
    1:14:11 They are less anabolic than they should be.
    1:14:12 What does anabolic mean?
    1:14:13 Building.
    1:14:15 They are less capable of building.
    1:14:20 This is a problematic question.
    1:14:24 Is there any way to tell if someone has low testosterone just by looking at them?
    1:14:27 Some of my colleagues might disagree with this.
    1:14:36 I would say you could potentially guess, but do they have less hair on their legs?
    1:14:38 Do they have less muscle mass?
    1:14:44 Do they have what would look like potentially more estrogen in a male?
    1:14:47 You know you are putting me on the spot here, right?
    1:14:48 Yeah.
    1:14:50 But all those things, I was thinking of one particular person.
    1:14:52 I think all those things are true.
    1:14:53 So maybe it is low testosterone.
    1:14:57 My next question becomes, is there a way that they can stimulate their testosterone without
    1:14:59 having needles stuck into them?
    1:15:00 Absolutely.
    1:15:02 I mean, the first thing is you have to look at lifestyle.
    1:15:03 What is their diet?
    1:15:04 You do need nutrients.
    1:15:12 If they are not sleeping and they are taking potentially recreational drugs, this can all
    1:15:19 affect testosterone, it can affect sleep, it can affect a number of things.
    1:15:22 The first thing that I would do is, are these guys sleeping?
    1:15:24 Are they eating well?
    1:15:26 Eating well being the protein we talked about.
    1:15:27 Yeah.
    1:15:29 Are they eating a diet that is fully processed?
    1:15:30 Are they training?
    1:15:36 Training in and of itself isn’t going to generate testosterone per se, but it would increase
    1:15:42 the receptors, increase the skeletal muscle receptors, increase those androgen receptors.
    1:15:45 The other thing that I would say, and this may be a little bit outside the box, but what
    1:15:47 are they being exposed to?
    1:15:50 We do a lot of heavy metal testing.
    1:15:52 We do see a lot of exposures.
    1:15:59 Those things can affect fertility, whether it’s lead or mercury, those kind of things,
    1:16:00 absolutely.
    1:16:01 Where do these things come from, these heavy metals?
    1:16:04 I mean, we’re drinking out of a metal cup.
    1:16:05 I know.
    1:16:06 I know.
    1:16:07 This is stainless steel.
    1:16:09 I don’t think that this gets into the water.
    1:16:12 They could certainly get it from aluminum cans.
    1:16:15 They could get it from eating a lot of seafood.
    1:16:18 They could have exposures.
    1:16:23 Maybe they’re training on weapons, we’re not, could be getting lead.
    1:16:24 You’re in great shape.
    1:16:25 Thank you.
    1:16:26 What do you eat?
    1:16:29 Dietine protein, and I eat a lot of carbs.
    1:16:30 I train a lot.
    1:16:33 So run me through your day.
    1:16:34 What time do you wake up?
    1:16:35 Between 5.30 and 6.
    1:16:38 My husband wakes up at 4.
    1:16:42 And then what do you do?
    1:16:50 I get up, see if the kids are asleep or awake, usually one is in the bed, two is in the bed,
    1:16:52 and then I get ready to go train.
    1:16:54 Get up, three days a week.
    1:17:02 I head over to meet my coach, shout out to Carlos Mana, he’s a man, and we hit it hard,
    1:17:08 and I’m usually five minutes late every single time, because in the morning, one or both
    1:17:11 children will decide if they’re going to come with me or not.
    1:17:12 I include my kids in my training.
    1:17:13 How old are they?
    1:17:14 Three and five.
    1:17:15 Oh, damn.
    1:17:18 You’re getting them training at three and five?
    1:17:19 I am.
    1:17:21 My five-year-olds is in jujitsu.
    1:17:29 They have their own kettlebell sets, because people and children, they don’t care what
    1:17:33 you say, they care what you do.
    1:17:37 So sometimes they decide to come with me, sometimes they don’t.
    1:17:46 When I train fasted, wait, I didn’t tell you, I caffeinate a lot, a lot.
    1:17:49 I am drinking coffee now, I may be someone who is tired or drinking water or coffee.
    1:17:50 How long do you train for?
    1:17:51 An hour.
    1:17:53 And you only do three times a week?
    1:17:56 I do three times a week of lifting.
    1:17:57 Okay.
    1:18:01 I try to train as hard as I possibly can.
    1:18:03 By that second day, I’m tired.
    1:18:06 It would take a lot for me to do some kind of major lifting.
    1:18:12 I’m in the middle of rehab the next day, so I’ll train Mondays, Wednesdays, and Fridays.
    1:18:18 Tuesdays, Thursdays, will be some kind of light cardio.
    1:18:19 Maybe I’ll do 20 minutes.
    1:18:21 Maybe it’ll be intense, whatever I’m feeling.
    1:18:24 I’m very active during the day.
    1:18:29 Sometimes I wear a weighted vest, I take calls walking, I move a lot.
    1:18:32 My friends joke that I am someone who never sits still, period, end of story.
    1:18:33 You can see me now.
    1:18:35 I’m moving all over the place.
    1:18:37 I have high energy expenditure.
    1:18:40 My first meal of the day will either be a shake.
    1:18:43 It might be 30 to 50 grams of a whey protein shake.
    1:18:48 Typically, I might even have collagen in my coffee.
    1:18:54 Collagen in coffee doesn’t necessarily stimulate muscle, but I use it for hair, skin, and nails.
    1:18:57 It’s an incoming protein as a protein score of zero.
    1:18:59 I just wanted to clarify, so am I training fasted?
    1:19:00 Yes.
    1:19:02 Mostly fasted might be a shot of collagen.
    1:19:05 30 to 50 grams at that first meal.
    1:19:11 I might have some kind of carbohydrate, but usually I’m running around, got to get the
    1:19:14 kids to school or whatever it is.
    1:19:18 My next meal might be some lean beef.
    1:19:20 I’ll definitely have carbs.
    1:19:25 I’ll have either rice or potato and some kind of grains, and that will be another – if
    1:19:29 I were to think about how much protein – I’m a tiny person, I’m maybe 110 pounds.
    1:19:34 I might have 120 grams of protein a day.
    1:19:41 And then the last meal is also between 30 and 50 grams of protein and probably close to
    1:19:42 50 grams of carbs.
    1:19:46 And what time is that last meal typically, if you can help it?
    1:19:47 Around seven o’clock.
    1:19:49 I eat it with the family.
    1:19:50 Nothing crazy.
    1:19:53 I’m very consistent.
    1:19:58 I think it’s important that one meal or one workout doesn’t take you off track.
    1:19:59 I don’t really think twice about it.
    1:20:01 I know what I have to eat.
    1:20:05 Food is not complicated.
    1:20:07 It’s effective.
    1:20:08 I don’t drink alcohol.
    1:20:09 I don’t like the way it tastes.
    1:20:11 I don’t really have a sweet tooth.
    1:20:14 Is that the only reason you don’t drink alcohol because of the taste?
    1:20:15 Yes.
    1:20:16 Did you drink alcohol before?
    1:20:17 No.
    1:20:18 You’ve never drunk alcohol?
    1:20:19 No.
    1:20:20 It tastes terrible.
    1:20:21 I’m sure you’ve had it.
    1:20:22 It tastes like rubbing.
    1:20:23 I mean, it tastes terrible.
    1:20:24 Maybe I’m lucky.
    1:20:30 But I also think that, you know, can be toxic for the brain, but I choose not to have it
    1:20:34 because I do think it tastes terrible.
    1:20:38 Every single time you eat, you have an opportunity to improve your health.
    1:20:43 And that’s why I love Zoe because Zoe helps me to make the smartest food choices for me
    1:20:44 and my body.
    1:20:47 And as you guys will know by now, Zoe is the sponsor of this podcast and I’m an investor
    1:20:48 in the company.
    1:20:53 And if you haven’t tried Zoe, I highly recommend you do because Zoe combines my health data
    1:20:57 with Zoe’s world-class science and using those two things.
    1:21:02 Zoe guides me to better health every single time I make a food choice and eat, which means
    1:21:05 that I have more energy, better sleep, better mood, and I’m less hungry.
    1:21:08 And the most important thing is Zoe actually works.
    1:21:12 It’s backed by their recent clinical trial, something called the Method Study, which is
    1:21:14 the gold standard of scientific research.
    1:21:19 I started Zoe just over a year ago now and I’ve been able to track my progress week after
    1:21:22 week so I can learn how to be even smarter the following week.
    1:21:27 And if you haven’t joined Zoe, I’m giving you 10% off when you join Zoe now.
    1:21:31 Just use the code “CEO10” and check out.
    1:21:34 Are there small parts of your protocol that people can implement?
    1:21:38 You talked there about not sitting, you know, you said weighted vest.
    1:21:39 Yeah.
    1:21:44 Are there anything else that we can do that might help us build muscle mass without having
    1:21:45 to go to the gym?
    1:21:46 Yes.
    1:21:47 What are the key things you think about there?
    1:21:53 If you can take a call walking or rocking, you can load up weight.
    1:21:58 It is extremely easy to do and you can do it slowly.
    1:22:02 Whether you start with, you could start with seven pounds.
    1:22:08 I have a five pound weight vest, I have a seven pound weight vest, 20, and then from there
    1:22:09 you can load up weight.
    1:22:12 So you can build up over time.
    1:22:14 People should be doing that.
    1:22:16 It is effective and easy.
    1:22:17 You can do that.
    1:22:20 People are taking calls, you don’t have to do the Zoom call.
    1:22:21 Why not?
    1:22:24 Get on the phone, get moving.
    1:22:33 Human body will like to sit, right, as opposed to be forced to move, but you become, it’s
    1:22:35 almost like a rote activity.
    1:22:40 If you are someone who is sedentary, it becomes easier to become sedentary and stay sedentary.
    1:22:43 It requires friction to change.
    1:22:47 You can mitigate some of that friction by incorporating movement into your life.
    1:22:52 For example, walking with a weighted vest, easy.
    1:22:54 Training with your kids.
    1:22:55 People will say, “I don’t have time.
    1:22:56 I’m so busy.”
    1:22:58 Pick up your kids after school.
    1:23:07 We instead of go and play video games, we do a pushup challenge or a dance party in our
    1:23:09 favorite of Texas Hold’em.
    1:23:10 The poker game.
    1:23:11 No, the dance.
    1:23:16 Have you ever seen this Beyonce made an amazing song called “Texas Hold’em?”
    1:23:17 Yeah.
    1:23:18 I thought she was talking about poker.
    1:23:22 She might be, but there is a line dance associated with that.
    1:23:25 There are a million fun ways to do something.
    1:23:29 We just have become accustomed to doing less.
    1:23:30 We’ll dance.
    1:23:35 We’ll do whatever, pushups, physical challenges, playing outside, get the Nerf guns, whatever
    1:23:37 it is, easy.
    1:23:40 I mean, it couldn’t get easier than that.
    1:23:42 What did you think a good goal is to have?
    1:23:44 What kind of goal?
    1:23:48 I’d said this before, but there’s a time in my life where my goals were very superficial
    1:23:53 and they were anchored to a date.
    1:23:56 What are the best goals that we should set ourselves as it relates to our health?
    1:23:58 I don’t think we should set goals.
    1:23:59 No goals.
    1:24:00 I think we should set standards.
    1:24:01 Okay.
    1:24:08 When you set a goal, you can either reach that goal or not, but if you set a standard,
    1:24:10 then you will always keep your standard.
    1:24:15 And that standard will allow you to reach a goal, but the standard won’t change.
    1:24:20 For example, the standard is you wake up and you set whatever that is, you train every
    1:24:21 day.
    1:24:26 For me, I train three days a week, depending on how intense that training was.
    1:24:29 On Saturday, I might do a fourth day of training.
    1:24:32 And on Sunday, I forgot to tell you this, we do a group workout.
    1:24:37 My standard is physical activity has defined moments.
    1:24:38 And that is my standard.
    1:24:39 I’m traveling.
    1:24:44 I know exactly what that’s going to be before I get to the hotel.
    1:24:46 That is a standard of physical activity.
    1:24:47 I don’t have to think about a goal.
    1:24:50 I don’t have to have a goal of, am I going to hit that or not?
    1:24:55 Because I know that those are things that I won’t fall short of.
    1:24:57 My standard is my nutrition plan.
    1:25:00 I have between 110 to 120 grams of protein.
    1:25:03 I have between 110 to 120 grams of carbs.
    1:25:05 I know what that looks like.
    1:25:07 That is my standard.
    1:25:08 I don’t deviate from that.
    1:25:11 And what are you struggling with as it relates to your own advice?
    1:25:12 Sleep.
    1:25:14 You’re struggling with sleep?
    1:25:15 Yeah.
    1:25:17 Is that because of the two little kids?
    1:25:18 It is.
    1:25:21 Because I have to make a choice.
    1:25:28 Am I going to spend time uninterrupted and undivided with them or am I going to do work?
    1:25:32 And my choice is I spend time with them and then when they go to sleep, I work another
    1:25:37 two to three hours.
    1:25:42 And I should probably do a better job and know that eventually everything is going to
    1:25:45 get done, but I set standards.
    1:25:52 Do you find it difficult because people always talk about not being able to have everything
    1:25:53 at once.
    1:25:54 This is what a lot of women have said to me.
    1:25:57 They said there was a time where we were sold this dream that you could have everything.
    1:25:58 You can.
    1:25:59 You can.
    1:26:00 I think so.
    1:26:03 But you must see a lot of excuses in people.
    1:26:04 I do.
    1:26:05 I do.
    1:26:07 Because it’s hard to face the truth.
    1:26:08 And what’s the truth?
    1:26:09 What is the truth?
    1:26:16 The truth is are you doing this or are you not doing this because of some kind of internal
    1:26:17 choice?
    1:26:20 There has to be some truth telling.
    1:26:26 And sometimes that truth is uncomfortable.
    1:26:28 You can get the job done.
    1:26:33 There might be things that you have to sacrifice.
    1:26:38 But the job, the thing that you want, the outcome that you want, the standard that you
    1:26:41 set, it can be done.
    1:26:42 It can be done.
    1:26:45 It’s you tell yourself you can’t do it.
    1:26:49 I mean, I have a three and a five year old.
    1:26:53 Do you know what kind of chaos ensues at my house?
    1:26:57 You should come over and I guarantee you you will hold off having any kind of children
    1:26:59 for at least five years.
    1:27:02 But nothing is perfect.
    1:27:03 Everything cannot be curated.
    1:27:04 Do I still get my training in?
    1:27:06 Do I still get my nutrition in?
    1:27:07 Am I anything special?
    1:27:08 I am not.
    1:27:10 But my discipline is.
    1:27:12 I am very disciplined.
    1:27:13 Have you always been?
    1:27:14 Yes.
    1:27:16 A lot of people aren’t and they haven’t ever been.
    1:27:21 It’s much more difficult to not be disciplined.
    1:27:24 The reason I am disciplined is to be able to manage my life.
    1:27:26 How do I get you a discipline?
    1:27:27 You execute.
    1:27:28 You don’t overthink it.
    1:27:30 There’s nothing to think about.
    1:27:31 What do you want?
    1:27:32 I want to be like you.
    1:27:33 No.
    1:27:34 What do you want?
    1:27:35 Where are you falling short?
    1:27:38 I want to be like you.
    1:27:41 You would not be nearly as successful if you were on discipline.
    1:27:43 You have to be disciplined.
    1:27:44 I’m just trying to embody the audience.
    1:27:47 I’m trying to think through all the bullshit that people tell themselves.
    1:27:50 We all tell ourselves bullshit in various aspects of our life.
    1:27:53 If we’re not telling ourselves bullshit as it relates to exercise, it’s something else.
    1:27:54 It’s our relationships.
    1:27:55 Totally.
    1:27:58 People struggle with personal responsibility.
    1:28:04 If you were to post or I was to post anything on my story that you just said in the last
    1:28:05 five minutes.
    1:28:06 They would be very funded.
    1:28:07 Yes.
    1:28:08 Not every bit.
    1:28:09 There’s a small group of…
    1:28:10 Are they going to edit this out?
    1:28:11 No.
    1:28:12 No.
    1:28:13 Don’t send crazy people after me.
    1:28:14 No, we will.
    1:28:16 It’s like the what aboutry gang.
    1:28:17 The what aboutry gang.
    1:28:18 You could say anything.
    1:28:19 What about?
    1:28:20 Totally.
    1:28:21 What about?
    1:28:22 I understand.
    1:28:23 Some people have legitimate exceptions.
    1:28:24 Stephen.
    1:28:25 I know what it is.
    1:28:27 It is very difficult to do what I do.
    1:28:29 I run three different businesses.
    1:28:35 I take care of some of the most incredible humans on the planet.
    1:28:36 I have my own podcast.
    1:28:39 I’m writing two more books and I don’t have full-time help.
    1:28:43 I’m a mom.
    1:28:47 The one thing I don’t find is I don’t find excuses.
    1:28:53 I figure out ways to get it done because if it matters, you find ways to get it done.
    1:29:02 You know, if I were to say, and this is an extreme example, but let’s say I said to
    1:29:07 someone who, I’ll just make this up, loved cupcakes.
    1:29:14 I said, “If you eat another cupcake, then something catastrophic is going to happen
    1:29:16 to your dog.
    1:29:18 Do you think that they would ever touch another cupcake?”
    1:29:19 No.
    1:29:20 Not in a second.
    1:29:21 Just like that.
    1:29:24 So the consequence is just not meaningful enough.
    1:29:29 When you find a meaningful consequence and you understand the consequence of your actions
    1:29:32 in that moment, it becomes easy.
    1:29:36 And this goes to what we were saying about the discipline and the why part of that equation.
    1:29:40 You referred to it as consequence, like why does this matter to you is the central part
    1:29:41 of the equation.
    1:29:46 And deep in your head somewhere, you’re so clear on why this matters.
    1:29:49 Because you’ve seen the research, you’ve studied it, you’ve seen the consequence of
    1:29:50 this.
    1:29:51 I’ve seen the end result.
    1:29:59 At the end of the day, we are all health and age and death.
    1:30:04 These things, nobody’s getting out of them, like nobody.
    1:30:12 So if I follow your protocols for the next 30 years, yeah, then I’d be 60 years old.
    1:30:14 I’d be 61 years old.
    1:30:20 Can you describe to me what you think my life will look like as a 61 year old versus if I
    1:30:25 just sit in this chair and eat processed foods and do zero resistance training for the next
    1:30:26 30 years?
    1:30:28 Can you describe the two different Stevens?
    1:30:34 We’ll call one sedentary Steve and we’ll call one Dr. Lyon Steve.
    1:30:36 Okay.
    1:30:40 Let’s start with sedentary Steve.
    1:30:43 I will say you’re 30.
    1:30:46 So right now, you’re sedentary.
    1:30:52 Alzheimer’s disease is likely beginning, cardiovascular disease is likely beginning.
    1:30:53 Right now at 30.
    1:30:54 That’s right.
    1:31:01 Remember, these diseases that we believe are diseases of aging are at their core and
    1:31:07 at their root in part due to the health of skeletal muscle.
    1:31:14 The only organ system that you have direct voluntary control over, that’s it.
    1:31:23 I cannot say Stephen, I want your heart to beat at 45 beats per minute, go.
    1:31:29 I cannot control, you might be able to control your respiration, but you can’t physically
    1:31:33 contract your diaphragm, go ahead and contract it.
    1:31:34 Okay.
    1:31:35 Maybe.
    1:31:38 It’s a muscle.
    1:31:42 Skeletal muscle is the only organ system that you have voluntary control over.
    1:31:44 That’s it.
    1:31:55 Now, if you decide to not hear what I am saying, then if you are someone who has a genetic
    1:32:01 propensity, maybe you have, I don’t know, when you overeat, you get high triglycerides
    1:32:11 or you choose not to exercise, we will start to deteriorate your brain because contracting
    1:32:13 skeletal muscle is an endocrine organ.
    1:32:19 Not only does exercise increase blood flow to your brain, I just wrote a narrative review
    1:32:24 with a colleague of mine, Louisa Nicola, amazing.
    1:32:28 We looked at the influence of resistance training and brain function.
    1:32:37 I cannot restore your brain, but I’d love to be able to prevent from the connections
    1:32:41 to become weaker and weaker and weaker.
    1:32:42 You decide not to exercise.
    1:32:45 I can do nothing for your brain.
    1:32:55 Eventually, you might forget, I don’t know, your neighbor’s name, your kid’s name, your
    1:33:00 anything, what you did, any meaningful memory.
    1:33:07 If we don’t address your brain now, then the potential outcome is clear.
    1:33:13 Two-thirds of Alzheimer’s, the majority of dementia is Alzheimer’s dementia, which
    1:33:18 plays a role in metabolic regulation.
    1:33:23 Type III diabetes of the brain, if your skeletal muscle is unhealthy, you are likely having
    1:33:28 not only skeletal muscle, insulin resistance, but brain insulin resistance, no such thing.
    1:33:33 You cannot be sedentary and be healthy, so that will begin now.
    1:33:40 The other thing is your cardiovascular activity can help you there.
    1:33:45 Not getting increase in blood flow, you’re not moving your cardiovascular health the
    1:33:50 way that it should, your lung capacity, your cardiovascular capacity.
    1:33:53 You’re probably going to be extremely winded walking upstairs.
    1:34:01 It might take so much effort for you to get up, you might not even be able to fully stand
    1:34:04 up and sit down from your chair multiple times.
    1:34:07 You might struggle with that.
    1:34:11 If I said, Stephen, I need you to go to grab something out of the car for me, you would
    1:34:16 probably say, oh man, hey doc, that’s going to take a lot of effort, I’m not sure, I’m
    1:34:23 not sure I could even grab that, I don’t know, 15-pound grocery bag.
    1:34:30 You likely have central obesity, probably have sleep apnea, which means you’re further
    1:34:34 deteriorating both your brain and your metabolic health.
    1:34:37 I would just throw in there, you haven’t trained your entire life, your testosterone
    1:34:43 is probably low, and maybe throughout your life stand, who knows, maybe you have challenges
    1:34:47 with fertility because your sperm quality isn’t as good as it could have been if you
    1:34:50 were training and eating all.
    1:34:52 Are you convinced yet?
    1:34:56 So there’s a link between my fertility for men and women and my muscle mass.
    1:35:08 There is a link between exercise, training, metabolic health, and definitely fertility.
    1:35:13 I think we are going to see more and more literature come out on this, muscle mass and
    1:35:19 fertility, as by the time you’re 60, we’ll definitely have more.
    1:35:23 Is there a link between polycystic ovary syndrome and muscle mass?
    1:35:24 Yes.
    1:35:25 You talk about that I think in chapter two.
    1:35:26 I do.
    1:35:30 When you think about insulin resistance, when you think about skeletal muscle and insulin
    1:35:34 resistance, skeletal muscle makes up 40% of your body weight or so.
    1:35:37 Depending for me, it might be less, for you, it might be more.
    1:35:44 When skeletal muscle becomes insulin resistant, again, which means insulin is a peptide hormone
    1:35:51 that is released from the pancreas, you require insulin to move glucose out of the bloodstream
    1:35:53 into cells.
    1:36:00 When you exercise, you do not require insulin to move blood glucose out of the bloodstream
    1:36:03 into skeletal muscle tissue.
    1:36:07 It can be insulin independent.
    1:36:10 Polycystic ovarian syndrome is multifactorial.
    1:36:15 There is a component of polycystic ovarian syndrome that is related to skeletal muscle
    1:36:17 insulin resistance.
    1:36:23 Once an individual manages their skeletal muscle mass, again, there’s a various number
    1:36:29 of reasons as to why someone would have it, but in part, addressing skeletal muscle mass
    1:36:34 and skeletal muscle insulin resistance can help resolve polycystic ovarian syndrome in
    1:36:35 certain cases.
    1:36:43 I was reading on the subject of PCOS and fertility, I was reading a study by Earth which was done
    1:36:47 at Harvard that found that men who reported to frequently lift heavy weights and objects
    1:36:54 at work had a 46% higher sperm concentration and a 44% higher total sperm count compared
    1:36:56 to those with less physical jobs.
    1:37:02 So you’re telling me if I want to up my sperm count and have a baby and health and sperm
    1:37:03 health.
    1:37:04 I should start lifting some weights.
    1:37:05 Yes.
    1:37:09 I was thinking about the 61-year-old guy that listens to Dr. Lyons protocols.
    1:37:14 But also, let’s say we didn’t talk about what would happen if you listened.
    1:37:18 Yeah, which is what I’m saying, so the guy that listened, so the 61-year-old Steve Bartlett
    1:37:19 that listens to your protocols.
    1:37:21 Holy cow, the guy’s a beast.
    1:37:24 He’s now taken over the world.
    1:37:25 Because…
    1:37:26 Does he have a six pack?
    1:37:27 Of course he does.
    1:37:28 Really?
    1:37:29 At 61?
    1:37:30 Yes.
    1:37:31 Is it possible?
    1:37:32 Yes.
    1:37:35 What’s the healthiest, oldest person you’ve ever seen?
    1:37:36 My dad.
    1:37:37 Really?
    1:37:38 Oh my gosh.
    1:37:39 He’s 74.
    1:37:40 He has a little more muscle.
    1:37:41 Okay.
    1:37:43 His testosterone is like 800.
    1:37:46 He’s not any hormone replacement.
    1:37:50 He has been following what I’ve been telling him, unfortunately for him because I’m his
    1:37:52 daughter.
    1:37:53 He’s been listening to this message.
    1:37:59 I’m just sitting here with you, but we are talking about over 10 years of talking about
    1:38:04 this, of seeing this with patients and people.
    1:38:10 He has amazing hemoglobin A1C, fasting blood sugar.
    1:38:11 Cholesterol is in check.
    1:38:13 I mean, he is strong.
    1:38:16 He is capable.
    1:38:19 He’s 74.
    1:38:24 What is the most important thing that we haven’t talked about, Dr. Lyon?
    1:38:32 I would say that nobody is getting out of this alive and it’s all going to come down
    1:38:34 to choices.
    1:38:37 Choices for how we execute.
    1:38:43 Our present choices will determine our outcomes and it is not difficult.
    1:38:44 It’s not complex.
    1:38:47 You have to prioritize skeletal muscle.
    1:38:50 This is the organ of longevity.
    1:38:55 With this physical framework comes mental strength.
    1:39:01 And what’s most important about this isn’t for us now, but this is great.
    1:39:07 You can do it, but it provides hope and an example for our children.
    1:39:14 That them, those people, the little ones, that is who I am truly worried about.
    1:39:20 Because we have normalized supersizing everything, including ourselves.
    1:39:23 We have more electronics than ever before.
    1:39:26 We are more disconnected from people.
    1:39:32 People will say the Internet has done a great job at connecting face-to-face conversations.
    1:39:34 Connection is huge.
    1:39:39 The most important is our youth and how we raise them and the messages that we give them
    1:39:41 because they are our responsibility.
    1:39:47 And if we cannot advocate for our own health, whatever those limitations are, whether it’s
    1:39:55 personal or worthy, it is our responsibility to do a much better job so that we not tell
    1:39:57 them, but we show them the way forward.
    1:40:01 And what’s the most important subject in your book that we haven’t covered?
    1:40:06 Forever Strong, a new science-based strategy for aging well, how to reboot your body, to
    1:40:12 burn fat, fight heart disease, reverse diabetes, stay sharp, build muscle, and boost energy.
    1:40:15 I mean, we talked about dietary protein.
    1:40:22 We talked about how that potentially can be controversial for some people.
    1:40:24 We discussed carbohydrates.
    1:40:26 Carbohydrates are earned through activity.
    1:40:30 If someone is metabolically unhealthy, they have to understand that potentially starting
    1:40:36 with 100 grams and titrating up or down depending on their activity level is important.
    1:40:39 How quickly do I lose muscle?
    1:40:44 If you were in the ICU, you could lose 2% of your muscle mass in a day.
    1:40:45 Got what?
    1:40:53 If you are in a highly catabolic state on bedrest, you will lose muscle rapidly, depending
    1:40:56 on your age.
    1:41:01 Within seven days, you could lose, if you’re young and healthy, 2 pounds of skeletal muscle
    1:41:02 mass.
    1:41:07 Because I’m thinking, if I go to the gym today and I did my biceps and I really smashed
    1:41:12 it, how long before those gains were lost?
    1:41:16 I would give you, you’ll lose strength and then mass.
    1:41:18 You will lose it rapidly.
    1:41:21 Seven days of bedrest, you will lose it.
    1:41:26 But it will return if you’ve been well-trained.
    1:41:30 And it will return faster the second time than it did the first time, right?
    1:41:31 People talk about muscle memory a lot.
    1:41:35 That is an interesting perspective, yes.
    1:41:39 If you are well-trained, will it return, yes.
    1:41:43 It also depends on how long you have been untrained for.
    1:41:47 It also will depend on how highly catabolic you are.
    1:41:50 For example, if someone had cancer, they’re in a highly catabolic state, their body is
    1:41:51 breaking down.
    1:41:56 Skeletal muscle mass will improve their survivability.
    1:42:01 If someone goes on bedrest, you will lose muscle mass and strength extremely rapidly.
    1:42:07 Now, will you be able to re-return insulin sensitivity?
    1:42:08 Yes.
    1:42:16 If you decided to just begin basic activities of living and not exercising, you will not
    1:42:18 be able to recover that muscle.
    1:42:23 Getting out of the hospital, just doing basic things will not be enough.
    1:42:27 And now, as you can imagine, that happens to people.
    1:42:29 I can imagine, yeah.
    1:42:36 I go through periods in my life where for whatever reason, I have to be a bit more sedentary.
    1:42:45 When I go through that season of life, it’s very difficult.
    1:42:49 I always see this correlation between how much activity I have been doing and how much
    1:42:51 motivation I have.
    1:42:56 So, if I’ve been sat down and not been exercising for a while, I find it harder to find the
    1:42:59 motivation to go again, and it’s this vicious downward spiral.
    1:43:03 One thing that we didn’t talk about is how skeletal muscle mass functions as an endocrine
    1:43:04 organ.
    1:43:05 What’s an endocrine organ?
    1:43:10 An endocrine organ is something that produces hormones that act systemically, locally, and
    1:43:13 there’s an inter-organ connection.
    1:43:19 When you exercise based on intensity and duration, you release myokines.
    1:43:22 Myokines like interleukin-6 or interleukin-15.
    1:43:26 These are what people typically think is cytokines that are released from inflammatory cells or
    1:43:33 macrophages, but when you contract skeletal muscle in a meaningful way, based on the intensity
    1:43:34 and duration.
    1:43:40 You release myokines from skeletal muscle that interface with your brain.
    1:43:41 They affect mood.
    1:43:43 They affect neurogenesis.
    1:43:45 It also affects your liver and your kidney.
    1:43:48 There’s this inter-organ crosstalk.
    1:43:52 We talked about skeletal muscle, about how important it is from a metabolic perspective
    1:43:58 as a body armor perspective, but also as this endocrine organ that can affect mood because
    1:44:03 of the components that it’s releasing, and that is fascinating.
    1:44:11 It can counterbalance inflammation based on the activity, duration, and intensity.
    1:44:16 That explains why, if I’ve not been moving, I don’t feel as good in terms of motivation.
    1:44:21 I feel more fatigued when I’ve done less exercise over a long period of time.
    1:44:22 Yes.
    1:44:25 It doesn’t take much to maintain what you have.
    1:44:29 For example, if you could during those days, do you have to be, so you’re shooting for
    1:44:30 10 hours, you don’t have breaks?
    1:44:33 We have lunch break.
    1:44:34 You should be training on that lunch break.
    1:44:36 I don’t care how tired you are.
    1:44:37 I’m hungry.
    1:44:40 Then you should eat in 10 minutes and get to training.
    1:44:42 That’s a good point, and you’re totally right.
    1:44:47 Push-ups, have a weighted vest, do whatever you have to.
    1:44:49 You will feel exponentially better.
    1:44:51 Also, this is predictable.
    1:44:52 Here is an example.
    1:44:54 You know it’s coming.
    1:44:58 You know that you’ll be filming this for 10 hours a day.
    1:45:02 What is your strategy to execute in a way that is effective and meaningful?
    1:45:03 That’s really it, isn’t it?
    1:45:04 It’s about forward planning.
    1:45:05 Yeah.
    1:45:06 You know it’s coming.
    1:45:07 It’s predictable.
    1:45:11 It’s also predictable how you’re going to feel afterwards.
    1:45:14 Then you are going to have to count for how you feel, and then you are going to have to
    1:45:19 deal with the repercussions of now not being motivated, now having to address your diet,
    1:45:22 and now probably feeling a little bit more down than you would have.
    1:45:24 We totally know it’s coming.
    1:45:27 It’s one of the big things I’ve just realized as you’re talking is, I don’t schedule my
    1:45:29 workouts.
    1:45:32 My workouts are this residual beneficiary.
    1:45:35 I either get whatever time is left over in the day, which might mean last night it was
    1:45:36 super late.
    1:45:38 It was almost at midnight.
    1:45:44 Then today I’ve got a flight after this, so it’s a 10-hour flight, but I could quite
    1:45:45 easily.
    1:45:49 I have the fortune and privilege of just being able to ask my assistant to change something,
    1:45:53 so I can say, “While you schedule everything else, also schedule an hour for me to train.”
    1:45:55 But I think everyone could probably do that.
    1:45:58 I wonder how many people schedule their workouts.
    1:46:04 Everybody who is … You show me your habits, and I will tell you how successful you will
    1:46:06 be able to continue to be in the long run.
    1:46:09 You can probably look at someone’s calendar and figure out what they’re going to look
    1:46:10 like in 10 years’ time.
    1:46:17 I definitely can, but I will say that there’s this privilege of youth, and then there becomes
    1:46:19 a tipping point.
    1:46:22 Yes, you should be scheduling those things.
    1:46:28 You can add, let’s say you say to me, “Gabriel, I don’t have time to do it.”
    1:46:30 You could schedule three days a week.
    1:46:31 You know that we’re filming all day.
    1:46:33 You know that you’re doing these things.
    1:46:35 That is a non-negotiable because you’re setting a standard.
    1:46:39 You set a standard for everything in here and everything else you do.
    1:46:44 Nothing is going to be more critical for your impact than being able to manage your health,
    1:46:51 because again, there comes a point in time where it’s a very predictable turning point,
    1:46:53 inflection point.
    1:47:00 We get together again in, I don’t know, say it was 30 years from now, and I say to you,
    1:47:05 and you’ve been successful over the next 30 years, however you define that, what happened?
    1:47:08 We’ve completely changed the conversation.
    1:47:12 We are no longer at nauseam talking about obesity.
    1:47:14 That is a side component.
    1:47:18 We are focused on physical and mental strength.
    1:47:23 We are focused on understanding that it is a muscle problem, and a problem, and a solution
    1:47:26 that we can do something about.
    1:47:27 Obesity is an afterthought.
    1:47:29 And personally?
    1:47:37 My kids have done amazing, and they’re happy, and adjusted, and can withstand whatever comes
    1:47:38 their way.
    1:47:40 And my husband will be picking up his socks.
    1:47:42 If he stopped taking care of himself…
    1:47:43 He would never.
    1:47:44 He would never.
    1:47:45 No, but just say, “Play up the scenario.”
    1:47:46 Yeah.
    1:47:47 Would you say something to him?
    1:47:48 Yes.
    1:47:49 What would you say?
    1:47:54 Probably don’t want to put it on camera, but it would be something totally inappropriate
    1:47:58 and somewhat aggressive, but yes, I would say something to him.
    1:48:01 But ultimately, he has to be an example for our kids.
    1:48:02 It is his responsibility.
    1:48:05 It’s not about him.
    1:48:07 We have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question for
    1:48:11 the next, not knowing who they’re going to be leaving it for.
    1:48:18 And the question that’s been left for you is, regret can occur due to action taken or
    1:48:20 action not taken.
    1:48:28 In light of that, what is your biggest, meaningful regret and why?
    1:48:33 My biggest, meaningful regret and why?
    1:48:38 I don’t know if I have a regret.
    1:48:45 I don’t know if I have a regret that I can think of because I think that we are responsible
    1:48:46 for our choices.
    1:48:50 What if I put the word “mistake” in there?
    1:48:58 I mean, the only thing that I could think of is, again, this isn’t a mistake or I don’t
    1:49:05 even know if I consider this meaningful is that outcomes unfold.
    1:49:12 And instead of, you know, I was so driven and I’ve been so driven by doing good, you
    1:49:14 know, thinking like, “I have to contribute.
    1:49:17 I have a responsibility to contribute to the world.”
    1:49:22 I could have put a lot less pressure on myself, but is that, is that meaningful?
    1:49:24 Is that a meaningful regret or a mistake?
    1:49:26 I can’t say that that’s true.
    1:49:32 Did the outcome have been any different or have worked any less more diligently?
    1:49:33 I don’t know.
    1:49:39 Well, it’s a good thing you have because you’ve really led the charge as it relates to muscle
    1:49:42 and the conversation around muscle and these subjects more broadly.
    1:49:47 But when I think of someone that is at the very forefront of educating the world on
    1:49:53 muscle and its importance and especially as we age that we can be forever strong, at least
    1:49:58 strong while we’re still alive, then that person is you and I can’t imagine how many
    1:50:00 millions of people are better for that.
    1:50:01 I can’t imagine.
    1:50:04 It’d be crazy if you could put them all in like a stadium or something and get to meet
    1:50:05 them all.
    1:50:10 I’ve just had their lives just subtly altered, even if it’s just, you know, one decision
    1:50:15 to go for a walk or to do a little bit more resistance training once a week, that matters,
    1:50:16 right?
    1:50:17 It does.
    1:50:18 And that’s a really wonderful thing.
    1:50:21 And that’s, I kind of guess what your, your all of your work is really aiming at is to
    1:50:27 find, understand someone, but then give them the missing piece of information or inspiration
    1:50:29 so that they can pursue their very best self.
    1:50:33 And I thank you for doing the work that you do because I’m sure those millions of people
    1:50:37 can’t thank you themselves, but it’s, it’s really altering not just their lives, but
    1:50:40 also as you say, the generations that are set to come after them and their children and
    1:50:41 so on.
    1:50:44 And that’s one of the things I’m actually thinking much more about having spoken to
    1:50:47 is the, I’ve never thought because I don’t have kids yet about the role model that I,
    1:50:50 that I am or aren’t to those kids that are watching me.
    1:50:54 And as you said, I had this little flashback of my mom outside my house when I was like
    1:50:59 a four, five year old and just watching her run up and down the street over and over again
    1:51:04 in this tiny little sort of circle that she used to do and how that stayed with me forever,
    1:51:10 that she cared about that and what that meant for us is her children.
    1:51:11 And it’s a really powerful thing.
    1:51:14 It’s a really wonderful thing because, you know, this isn’t really about muscle at the
    1:51:15 end of the day.
    1:51:16 It’s not.
    1:51:17 About much more.
    1:51:18 It’s not.
    1:51:23 Medicine is the gateway to really be able to provide freedom for people.
    1:51:25 That’s what I want.
    1:51:27 Muscle is the way in.
    1:51:28 Medicine is the way in.
    1:51:32 But what I really want for people is I want them to have freedom.
    1:51:34 And that freedom is happiness.
    1:51:38 It is, yeah, or whatever it is that they want to do.
    1:51:39 Thank you so much.
    1:51:40 It’s such an honor to meet you.
    1:51:41 Thank you for having me.
    1:51:50 Isn’t this cool?
    1:51:53 Every single conversation I have here on the Diary of a CEO, at the very end of it, you’ll
    1:51:59 know, I asked the guest to leave a question in the Diary of a CEO.
    1:52:02 And what we’ve done is we’ve turned every single question written in the Diary of a
    1:52:07 CEO into these conversation cards that you can play at home.
    1:52:10 So you’ve got every guest we’ve ever had.
    1:52:16 Their question, and on the back of it, if you scan that QR code, you get to watch the
    1:52:19 person who answered that question.
    1:52:25 We’re finally revealing all of the questions and the people that answered the question.
    1:52:33 The brand new version two updated conversation cards are out right now at theconversationcards.com.
    1:52:35 They sold out twice instantaneously.
    1:52:39 So if you are interested in getting hold of some limited edition conversation cards, I
    1:52:58 really, really recommend acting quickly.
    1:53:04 Thank you.
    Đến ngày hôm nay, mọi người đều tập trung vào vấn đề béo phì, nhưng béo phì không phải là vấn đề của chúng ta. Nếu bạn nằm trong một phần ba dưới cùng về sức mạnh, bạn có nguy cơ tử vong cao hơn 50% từ gần như bất kỳ nguyên nhân nào. Bạn phải ưu tiên cho cơ bắp xương. Cơ bắp xương là gì? Đây là cơ quan của sự trường thọ, là hệ thống cơ quan duy nhất mà bạn có thể kiểm soát một cách tự nguyện. Và chỉ có hai cách để kích thích cơ bắp xương. Số một. Tiến sĩ Gabrielle Lyon là một người tiên phong trong khoa học cơ bắp và là bác sĩ được chứng nhận cho các vận động viên, giám đốc điều hành và lính SEAL Hải quân. Bà mô tả cách chúng ta nghĩ về cơ bắp và cách nó có thể ngăn ngừa bệnh tật, tối ưu hóa cơ thể của bạn và hoàn toàn định hình lại cách chúng ta lão hóa. Khi nói đến sức khỏe của bạn, không nên chỉ dựa vào cách bạn trông như thế nào. Nó nên dựa vào cách bạn hoạt động. Và không có gì thay thế được cho việc tập luyện sức đề kháng và khối lượng cơ bắp xương. Nhưng chỉ có 6 đến 8% người dân đáp ứng được hướng dẫn tập luyện sức đề kháng. Phần lớn mọi người là những người ít vận động. Bạn có thể mô tả cho tôi biết cuộc sống của tôi sẽ như thế nào khi tôi 61 tuổi nếu tôi chỉ ngồi trên chiếc ghế này và không tập luyện sức đề kháng trong 30 năm tới không? Bạn đã sẵn sàng chưa? Số 30. Vậy bây giờ, bệnh Alzheimer và bệnh tim mạch có khả năng đang bắt đầu. Trong suốt cuộc đời của bạn, testosterone của bạn có thể sẽ thấp và chất lượng tinh trùng của bạn không tốt như nó có thể. Vậy có một mối liên hệ giữa khả năng sinh sản của tôi đối với nam và nữ và khối lượng cơ bắp của tôi. Đúng vậy. Và sau đó, bạn có thể sẽ cảm thấy rất mệt mỏi khi đi lên cầu thang, có khả năng bị béo phì và ngưng thở khi ngủ, điều này có nghĩa là bạn đang làm suy giảm sức khỏe não bộ và trao đổi chất của mình. Và tất cả sẽ phụ thuộc vào những lựa chọn. Những lựa chọn hiện tại của chúng ta sẽ xác định kết quả của chúng ta. Vậy hãy cho tôi biết về một ngày của bạn vì tôi chỉ định sao chép bất cứ điều gì bạn làm. Tuyệt vời. Bạn thức dậy lúc mấy giờ? Bạn ăn gì? Bạn tập luyện bao lâu? Bạn có đếm calo ở thời điểm này không? Và bữa ăn cuối cùng của bạn thường vào lúc mấy giờ? Vâng, câu hỏi.
    Nếu bạn có thể ngồi ở một bàn với bất kỳ bốn khách mời nào từ Diary of a CEO, bạn sẽ chọn ai?
    Đây là một thử thách dành cho toàn bộ cộng đồng Diary of a CEO.
    Nếu chúng ta đạt được 10 triệu người đăng ký vào cuối năm 2024, bạn sẽ có cơ hội chọn bốn khách mời cho cuộc trò chuyện mơ ước của mình và bạn có thể làm cho nó trở nên kỳ quặc hoặc tuyệt vời.
    Và đây là phần tốt nhất, 3.000 người trong số các bạn đăng ký sẽ được mời tham gia cuộc trò chuyện này trực tiếp và miễn phí.
    Hãy đăng ký ngay bây giờ và hãy cùng nhau biến điều này thành hiện thực.
    Tiến sĩ Gabrielle Lyon, bạn làm gì cho mọi người?
    Tôi tin rằng tôi loại bỏ mọi hạn chế về thể chất và tôi thực sự cảm thấy vinh dự khi chăm sóc những người thay đổi thế giới.
    Và khi bạn nói về những hạn chế về thể chất, hãy cho tôi biết một chút về ý nghĩa của nó.
    Bạn biết đấy, khi chúng ta nghĩ về cách mà con người tồn tại, đôi khi họ có năng lượng thấp hoặc gặp vấn đề về hormone hay vấn đề tiêu hóa, bạn có thể kể tên, nhưng những điều đó hạn chế khả năng của họ trong việc hiện diện trên thế giới.
    Dù có thành tích cao đến đâu, yếu tố chung vẫn là sức khỏe của họ và không ai có thể vượt qua sức khỏe cá nhân của chính mình.
    Đó là yếu tố bình đẳng lớn, cùng với tuổi tác.
    Và bạn làm điều đó cho ai?
    Hãy cho tôi biết một chút về những người mà bạn đã làm việc cùng và những lĩnh vực mà họ đến từ và họ làm gì.
    Vâng.
    Tôi đã là bác sĩ trong 20 năm và đã có một số bệnh nhân và các loại từ người cao tuổi.
    Tôi đã hoàn thành chương trình nghiên cứu chuyên sâu về người cao tuổi và lão hóa.
    Và khi tôi hoàn thành điều đó, tôi đã bắt đầu một thực hành y tế concierge và hiện tại tôi chăm sóc nhiều khách mời đã xuất hiện trên podcast này, như Evie Pumporis và một người phụ nữ tên là Danica Patrick.
    Tôi không biết bạn có biết ai đó không.
    Cô ấy là một tay đua xe, thật xuất sắc.
    Và nhiều nhà điều hành hàng đầu như Navy SEALs và CEOs, những cá nhân đang ở ngoài kia, là những người tiên phong, thực sự cố gắng thay đổi thế giới.
    Và một trong những điều xảy ra là cá nhân có khả năng vượt qua bất kỳ cảm giác nào mà họ đang trải qua. Nhưng cái giá phải trả cho điều đó là rất dễ đoán. Trong thực hành lâm sàng của tôi và một phần lý do tôi tin rằng tôi được sinh ra trên thế giới này là để giúp đỡ những người có khả năng thay đổi thế giới.
    Vì vậy, khi mọi người đến với bạn và thực hành của bạn, họ thường nói gì? Điều gì là điều họ tìm kiếm nhiều nhất và họ diễn đạt điều đó như thế nào? Đó là một câu hỏi tuyệt vời. Một trong những điều họ nói là họ cảm thấy như họ biết rằng họ có thể cảm thấy tốt hơn, rằng họ có thể có nhiều năng lượng hơn, giấc ngủ tốt hơn, bạn có thể kể tên, rằng họ chỉ có cảm giác rằng vẫn còn điều gì đó chưa được giải quyết. Và chúng tôi sẽ tìm ra. Chúng tôi sẽ xem xét liệu đó có phải là kiểm tra môi trường, lại là hormone, xét nghiệm máu, nhiều bệnh nhân của tôi đã được triển khai ở nước ngoài. Họ trở về, họ đã đến Mayo Clinic và tất cả những nơi khác, nhưng họ vẫn không thấy tốt hơn.
    Và tôi nghĩ rằng sức khỏe và sự khỏe mạnh là rất toàn diện trong cách tiếp cận. Và tôi đang nói với bạn, một khi điều đó được giải quyết, những người này đã tạo ra một tác động lớn, nhưng sau đó họ có thể tiếp tục vì họ không bị cản trở bởi viêm hoặc không cảm thấy khỏe, hoặc giả sử thành phần cơ thể của họ không đúng. Giả sử họ là những người luôn đạt thành tích cao và có hiệu suất cao và tôi không biết, họ bước vào giữa cuộc đời và đột nhiên mọi thứ đã thay đổi. Công việc của tôi là giúp loại bỏ bất kỳ hạn chế sinh lý nào để họ có thể làm những gì họ làm tốt nhất mà không phải lo lắng về những điều khác.
    Liệu những gì bạn đề xuất có phức tạp không? Các giải pháp của bạn có phức tạp hay đơn giản? Một câu hỏi tuyệt vời khác, thực sự phụ thuộc vào điều mà chúng ta đang xem xét. Điều phức tạp nhất trong tất cả chính là không phải thể chất. Nó chắc chắn là tâm lý vì bạn phải hiểu rằng tôi nghĩ một bác sĩ cần…
    được đào tạo để rất giỏi trong việc nhận diện các mẫu và chẩn đoán các mẫu bệnh tật. Nhưng một bác sĩ hiệu quả có khả năng nhận diện các mẫu của con người vì con người rất dễ đoán trong bản chất của họ. Tôi sẽ đưa ra một ví dụ. Bạn đang nhìn tôi, có một cái nhướng mày. Tôi đã có một bệnh nhân mà tôi muốn kể về anh ấy, và mỗi năm anh ấy tổ chức một sự kiện lớn. Sự kiện lớn này ở Vegas đã mang về hàng triệu đô la, rất thành công và mỗi năm tôi đều chờ đợi cuộc gọi. Tôi cảm thấy trầm cảm, tôi vừa làm rất tốt, tôi không biết có chuyện gì xảy ra với mình, tôi không theo chế độ ăn kiêng, tôi không tập thể dục, tất cả những điều đó. Và điều mà anh ấy không nhận ra là càng cao bao nhiêu thì anh ấy sẽ càng rơi xuống thấp bấy nhiêu. Và tôi thấy điều đó với tất cả những người thuộc loại A mà tôi gặp. Tôi không nói rằng có một nhóm bệnh nhân cụ thể nào, dù họ là SEAL hay CEO hay các bà mẹ, nhưng chắc chắn đó là một tư duy. Những cá nhân mà tôi gặp, họ muốn đạt được điều tốt nhất từ bản thân. Và ở phía bên kia, và tôi chắc bạn biết nhiều người có thành tích cao này, họ làm việc rất chăm chỉ. Nhưng họ không nhận ra rằng càng cao bao nhiêu, sau một buổi ra mắt sách, và có thể bạn đã trải qua điều này với cuốn sách của riêng bạn, bạn làm việc rất chăm chỉ, bạn ra mắt cuốn sách này ra thế giới hoặc có thể là tập đầu tiên thành công rực rỡ của bạn, mà giờ có thể ít thành công hơn một chút vì tất cả đều rất thành công. Nhưng ngay sau đó, có một sự sụt giảm, và bạn không trở lại mức cơ bản, không giống như bất kỳ thứ Ba nào khác, đó là một sự cao trào rất lớn và một sự thấp trầm rất lớn. Và người ta phải nhận ra rằng không có gì có thể khiến ai đó rời khỏi hành trình sức khỏe và wellness nhanh hơn những lúc thấp đó. Và đó có phải là tâm lý học hay sinh lý học? Đó có phải là tâm trí và những suy nghĩ của tôi hay là sinh học của tôi và những gì đang diễn ra trong đầu tôi? Quan điểm của tôi là đó là sinh lý học. Có một sự nhận diện hoặc diễn giải nội tại về căng thẳng, nhưng từ quan điểm của tôi, có…
    là một phản ứng sinh lý.
    Và từ những gì tôi có thể thấy, những gì tôi tin và những gì tôi đã thấy là sự thúc đẩy dopamine này.
    Và tất nhiên, đây là một cách nói đơn giản về nó, nhưng có một sự thúc đẩy này.
    Và họ rất phấn khích.
    Họ rất hào hứng.
    Họ đã dành rất nhiều thời gian để chuẩn bị và sẵn sàng cho việc này.
    Và họ đã đặt rất nhiều tầm quan trọng vào một điều này đến nỗi khi điều đó kết thúc,
    họ liên tục tìm kiếm điều tiếp theo.
    Và chúng ta đều nói về sự kiệt sức như một điều gì đó và sự kiệt sức xảy ra theo cách đó.
    Và đó là sự thúc đẩy của nhiều hơn.
    Và một khi bạn có thể điều chỉnh lại sự thúc đẩy đó và hiểu rằng bạn phải có một tâm lý rất trung lập khi bước vào mọi việc, thì mọi người có thể giảm thiểu và quản lý sinh lý của chính họ.
    Yếu tố tâm lý có lẽ là quan trọng nhất vì tôi có thể đưa cho bạn một kế hoạch hoàn hảo, nhưng nếu bạn không thể thực hiện nó, thì điều đó không có ý nghĩa gì.
    Chắc hẳn có hàng triệu người nghe podcast của tôi đã nghe tất cả những lời khuyên này về cách cải thiện bản thân, nhận thức, hiệu suất của họ trong nhiều khía cạnh khác nhau.
    Và họ vẫn chưa thực hiện bất kỳ điều gì trong số đó vì lý do nào đó.
    Và bạn cũng phải trải nghiệm điều đó trong thực hành của mình, nơi ai đó đến với bạn, bạn nói cho họ biết phải làm gì.
    Nhưng phần “cách” thì phụ thuộc vào việc họ có một loại động lực hoặc kỷ luật nào đó hay không.
    Từ góc độ của tôi, đó là giá trị bản thân.
    Thú vị.
    Khi trở về những điều cơ bản, liệu người này có cảm thấy xứng đáng với sức khỏe và sự khỏe mạnh mà họ, đúng vậy, họ mong muốn hay không.
    Và nếu một người không cảm thấy xứng đáng để làm điều đó hoặc xứng đáng để có được nó, họ sẽ tự sabot chính mình.
    Khi tôi giải thích bản chất con người có thể đoán trước này cho một bệnh nhân của tôi, kế hoạch là anh ấy sẽ giữ trung lập.
    Anh ấy không quá cao, không quá thấp.
    Và có những chiến lược rất cụ thể mà chúng ta có thể nói về cách mà một người duy trì sự trung lập.
    Nhưng cuối cùng, anh ấy cảm thấy xứng đáng để cảm thấy thật sự tốt.
    Chúng tôi đã đề cập đến phần thưởng gián đoạn, chúng tôi đã nói về việc không ăn mừng mọi chiến thắng, có ý thức, có ý thức
    bật lên và tắt đi, một cách thể hiện động lực rất có kiểm soát về mục tiêu là gì.
    Bật lên, tắt đi.
    Đúng.
    Tôi thấy Mahazoon như một cựu lính SEAL Hải quân.
    Tôi thấy điều này trong nhóm những cá nhân này mọi lúc.
    Họ có thể có cường độ được kiểm soát.
    Nhưng những cá nhân khác dường như không bao giờ khá hơn, vì vậy những cá nhân đang lắng nghe điều này, điều mà họ thực sự cần phải xác định là họ có cảm thấy xứng đáng không?
    Và nếu ai đó không giải quyết vấn đề cốt lõi rằng họ cảm thấy xứng đáng để thực hiện thông tin mà bạn và nhiều người khác đang cung cấp, họ sẽ không bao giờ thay đổi.
    Kỷ luật, động lực, kỷ luật là dễ dàng.
    Nó không khó.
    Có những cấu trúc trong tâm trí chúng ta có thể nói rằng dễ hơn để ngủ quên hoặc không đi đến phòng tập gym.
    Nhưng cuối cùng, kỷ luật có thể được thực hành.
    Nó không khó.
    Động lực là một chuyện khác.
    Nhưng ai chờ đợi động lực để thực hiện?
    Không ai cả.
    Ý tôi là, bạn không nên vì đó là một cảm giác dễ mất.
    Nhưng hiểu rằng sự xứng đáng này phải được giải quyết trước khi mọi người có thể thực hiện bất kỳ thay đổi nào trở nên rất quan trọng.
    Và thường thì nó quay trở lại những gì họ tự nói với bản thân hàng ngày, cách họ diễn giải môi trường xung quanh.
    Có thể họ trải nghiệm mọi thứ như căng thẳng và không cảm thấy xứng đáng để hành động thoát khỏi sự phân tâm của căng thẳng.
    Vì vậy, nếu tôi đến với bạn và tôi thể hiện sự không xứng đáng, tôi không nghĩ rằng tôi xứng đáng nhiều trong cốt lõi của mình và bạn có thể bắt đầu nhận ra điều đó.
    Có thể tôi đã, tôi không biết, tôi đã mang mình theo một cách nhất định.
    Ngôn ngữ cơ thể của tôi, cách tôi nói về bản thân một cách tinh tế.
    Tôi đã tự hạ thấp bản thân.
    Và có thể, có thể có những điều khác đang diễn ra và bạn nghĩ rằng không, người này không nghĩ rằng anh ta xứng đáng.
    Bạn sẽ bắt đầu với tôi từ đâu?
    Trước hết, tôi sẽ để bạn tự đi đến kết luận đó. Điều đầu tiên tôi sẽ làm là hỏi, Stephen, bạn ngủ như thế nào? Bạn có thực sự ngủ ngon không? Và tôi đoán có thể bạn không. Có thể bạn thức khuya. Đầu óc bạn luôn hoạt động. Bạn có thực sự suy nghĩ về những điều đó không? Tôi sẽ hỏi bạn về giấc ngủ của bạn? Bạn ăn uống như thế nào? Hệ tiêu hóa của bạn ra sao? Bạn đang tiếp xúc với điều gì? Sau đó, tôi sẽ đưa cho bạn một vài nhiệm vụ. Tôi sẽ nói với bạn, chúng ta cần làm xét nghiệm máu cho bạn. Chúng ta phải thực hiện một nghiên cứu giấc ngủ. Bạn biết đấy, chúng ta phải giải quyết những gì đang xảy ra với hệ tiêu hóa của bạn. Bạn có phản ứng với một số loại thực phẩm không? Và có thể bạn sẽ hoàn thành những điều đó hoặc có thể bạn sẽ không. Nhưng nếu bạn đến gặp tôi và nói, tôi không cảm thấy là phiên bản tốt nhất của chính mình, tôi sẽ hỏi, bạn đã sẵn sàng để tìm hiểu điều này chưa? Sau đó, tôi sẽ nói, vâng, tôi sẵn sàng, bác sĩ. Vâng. Và sau đó chúng ta sẽ phải có một cuộc trò chuyện thực sự vì có một sự chuyển tiếp thú vị ở đây. Các giám đốc điều hành, và một phần lớn trong số những người tôi làm việc là các giám đốc điều hành, thường thì họ sẽ, theo một cách dự đoán, quá bận rộn để hoàn thành. Không phải là vấn đề về giá trị bản thân, mà là họ quá bận rộn. Nhưng một lần nữa, sức khỏe là yếu tố bình đẳng lớn. Sẽ có một thời điểm rất dễ đoán rằng họ sẽ gọi cho tôi. Nhiều khách mời của bạn đã gọi cho tôi và nói, ôi, tôi không cảm thấy khỏe. Dạ dày tôi thực sự khó chịu. Tôi cảm thấy như nó bị chua. Tôi không ngủ ngon. Bạn có thể kể tên bất cứ điều gì. Và tôi sẽ hỏi, được rồi, vậy bạn đã hoàn thành năm xét nghiệm mà chúng ta cần làm chưa? Và họ có thể sẽ nói, chưa. Sau sáu tháng, họ sẽ đến một thời điểm mà họ phải hoàn thành. Khi họ hoàn thành những xét nghiệm đó, bây giờ chúng ta bắt đầu thấy khía cạnh giá trị bản thân. Bây giờ chúng ta có bằng chứng về những gì cần thay đổi. Và những cá nhân thực hiện những thay đổi đó thường sẽ hiểu tầm quan trọng của việc chơi lâu dài, đúng không?
    Nếu bạn muốn thành công tối đa, hãy là một người tiên phong và tạo dấu ấn, phát huy hết tiềm năng của bạn, để lại tất cả tiềm năng của bạn trên bàn. Cách duy nhất để bạn có thể làm điều đó là giải phóng sức khỏe của bạn. Bạn phải làm như vậy. Bạn không thể vượt qua cảm giác của mình. Cảm giác xứng đáng này thực sự thú vị với tôi vì tôi có thể liên hệ khi nghĩ về một số người trong cuộc đời tôi đã không thể thay đổi mặc dù có tất cả tài nguyên, thời gian, nhưng thật khó để biết liệu họ có thời gian hay không vì đôi khi mọi người sử dụng điều đó như một cái cớ. Vâng, Stephen, nếu mọi người không có thời gian cho sức khỏe và sự an lành, thì họ sẽ có thời gian cho bệnh tật như thế nào? Điều đó tốn nhiều thời gian hơn rất nhiều. Nhưng mọi người chỉ không nghĩ rằng họ sẽ bị ốm. Bị ốm là một bất ngờ. Nhưng có phải vậy không? Ý tôi là, có, điều đó dường như đúng với hầu hết mọi người, chúng ta đều sống trong, hãy nghĩ về cách chúng ta sống và những quyết định chúng ta đưa ra trong ngắn hạn. Rõ ràng là chúng ta không tin rằng chúng ta sẽ chết hoặc bị ốm. Điều này là một sự thất bại lớn của văn hóa chúng ta. Bạn biết không, khi tôi nghĩ về sự trường thọ và tôi nghĩ về sự lão hóa và tôi nghĩ về những cá nhân bị ngã và gãy hông và cuối cùng nằm trên giường bệnh viện vì họ không tập luyện hoặc không chăm sóc cơ thể này, mà chúng ta chỉ có một lần. Có một điểm kết thúc có thể dự đoán được. Nó đang xảy ra. Và chúng ta dành tất cả thời gian này để cố gắng tăng cường khái niệm chống lão hóa này. Chúng ta đang lão hóa. Lão hóa không phải là một căn bệnh. Cách chúng ta làm điều đó chủ yếu phụ thuộc vào chúng ta. Và nếu chúng ta có thể cô đọng phiên bản tương lai của chính mình thành hiện tại và hiểu không chỉ các thuộc tính thể chất mà còn cả các thuộc tính tinh thần mà sẽ yêu cầu chúng ta tiến về phía trước, thì mọi người sẽ bắt đầu hành động. Bạn có thể nhận ra khi gặp ai đó, nếu họ sẽ thực hiện những thay đổi mà bạn mô tả và gợi ý rất nhanh chóng không? Có. Và những dấu hiệu nào cho thấy điều đó?
    Chúng giống như những hình mẫu điển hình.
    Được rồi.
    Bạn biết đấy, có hình mẫu CEO, mà tôi nói với bạn, họ sẽ trì hoãn trong khoảng ba đến sáu tháng, và cuối cùng họ sẽ hoàn thành.
    Và một khi họ hoàn thành, họ sẽ duy trì nó.
    Họ sẽ hoàn thành vì họ nhận ra rằng thể chất của họ là yếu tố ổn định, vì họ tham gia để trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
    Và sau đó có những người khác đã đến gặp 13 bác sĩ khác nhau và đã mất hy vọng vào hệ thống.
    Và những cá nhân đó, hoặc có thể họ đã có một bác sĩ nói điều gì đó với họ và điều đó thực sự đã để lại vết sẹo cho họ.
    Những cá nhân đó sẽ rất kháng cự với việc thực hiện.
    Nhưng một khi bạn kiếm được lòng tin của họ, họ sẽ hoàn thành công việc.
    Và sau đó có những cá nhân thực sự gặp khó khăn với giá trị bản thân, phần nào đó trong họ muốn phát triển.
    Có thể họ đã trải qua một chấn thương cũ.
    Có thể họ đã trải qua một chấn thương thể chất hoặc điều gì đó thực sự, thực sự đã làm họ chấn động.
    Và chấn thương có thể là một chấn thương nhỏ hoặc một chấn thương lớn.
    Đúng vậy.
    Có thể là một điều nhỏ.
    Cha họ đã rời bỏ.
    Đúng vậy.
    Bạn biết đấy, hoặc có thể là điều gì đó lớn hơn, khủng khiếp hơn.
    Chắc chắn rồi.
    Và một trong những điều mà chúng ta thấy là có sự diễn giải về căng thẳng.
    Và mọi người nghĩ rằng căng thẳng chỉ là chiến đấu hoặc bỏ chạy.
    Và chúng ta nên cố gắng giảm căng thẳng và tắm bồn nước nóng.
    Nhưng thực ra, chúng ta đã tiến hóa để quản lý và giảm thiểu căng thẳng như những con người.
    Họ mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì chúng ta nhận ra.
    Và có những phản ứng căng thẳng bổ sung mà chúng ta không nói đến.
    Và chúng ta biết từ các nghiên cứu tại Stanford và các phòng thí nghiệm của những cá nhân khác rằng những gì bạn tin về một trải nghiệm sẽ ảnh hưởng đến cách sinh lý của bạn phản ứng với trải nghiệm đó.
    Vì vậy, ví dụ, có một nghiên cứu về người chăm sóc khách sạn.
    Bạn có thể gọi đó là nghiên cứu về người giúp việc, nơi họ đã xem xét hai nhóm nhân viên dọn phòng.
    Một nhóm, họ nói, “Những gì bạn đang làm thật tuyệt vời.
    Bạn chắc chắn đang có hoạt động thể chất.
    Đây là tất cả những điều tích cực.”
    Và nhóm còn lại, họ chỉ tiếp tục cuộc sống hàng ngày của mình và có thể họ được bảo rằng họ nên hoạt động thể chất hoặc không. Nhưng vào cuối nghiên cứu về người giúp việc, những cá nhân được cho biết rằng những gì họ đang làm phần nào giống như hoạt động thể chất đã cho thấy, và rằng họ không cần phải làm thêm gì nữa, nhưng những gì họ đang làm thật tuyệt vời. Những cá nhân đó có huyết áp thấp hơn. Họ có khả năng điều chỉnh glucose tốt hơn, insulin tốt hơn, họ đã giảm một chút cân nặng, và tất cả đều là cách họ diễn giải môi trường mà họ đang sống. Chúng ta nói với mọi người rằng thế giới thật căng thẳng và rằng mọi thứ, phản ứng bên trong của bạn là chiến đấu hoặc bỏ chạy, nhưng chúng ta chỉ có một từ để mô tả hàng triệu điều khác nhau, và chúng ta gọi đó là căng thẳng. Tôi sẽ cho bạn một ví dụ, một con thú cưng chết, hoặc bạn có một chiếc sofa trắng và bọn trẻ vừa làm đổ cà phê lên đó, hoặc bạn chia tay với một người yêu, hoặc có một cái chết của một người phối ngẫu. Chúng ta chỉ có một từ và chúng ta gọi đó là căng thẳng. Chỉ vậy thôi. Chúng ta có một từ để định nghĩa hàng triệu điều khác nhau. Chúng ta sống trong một môi trường mà mọi người nói rằng, “Tôi thật căng thẳng,” và đây là một sự căng thẳng, nhưng chúng ta không có từ nào khác trong tiếng Anh để định nghĩa toàn cầu một điều gì đó. Có thể từ đó có thể là tình yêu, nhưng không thực sự, không theo cách mà chúng ta nói về căng thẳng. Mọi người nghĩ về căng thẳng như là chiến đấu hoặc bỏ chạy. Điều đó hạn chế nghiêm trọng, cả về sinh lý học và khả năng của họ. Hai phản ứng căng thẳng khác, mà có tác dụng nâng cao hơn nhiều, là tendinobefren, điều này giải phóng oxytocin, khiến mọi người có khả năng hơn. Nó khiến họ kết nối hơn. Đây là căng thẳng của họ, nhưng họ ngay lập tức đi giúp đỡ người khác. Đó cũng là một phản ứng căng thẳng, hoặc phản ứng dũng cảm. Phản ứng dũng cảm, chúng ta thấy điều đó với nhiều người lính. Trong một khoảnh khắc căng thẳng, họ ngay lập tức hành động. Tôi sẽ cho bạn một ví dụ. Nếu cả tôi và chồng tôi đang chuẩn bị nhảy ra khỏi một chiếc máy bay, tôi sẽ rất sợ hãi,
    Và anh ấy sẽ rất hào hứng để làm điều đó.
    Anh ấy sẽ khơi dậy lòng dũng cảm.
    Chúng tôi đều có cùng trải nghiệm, nhưng anh ấy đang có một trải nghiệm về lòng dũng cảm, còn tôi thì đang trải qua một trải nghiệm về phản ứng chiến đấu hoặc bỏ chạy.
    Khi cả hai chúng tôi cùng nhảy ra khỏi máy bay, bạn nghĩ ai sẽ có khả năng hơn để đứng dậy và làm điều tiếp theo?
    Chồng bạn.
    Đúng vậy.
    Tôi sẽ vẫn ở trong phản ứng sợ hãi này, có lẽ sẽ mất ít nhất vài giờ để điều chỉnh lại, nếu không thì có thể là một ngày hoặc một tuần, trong khi anh ấy có phản ứng, đó là lòng dũng cảm và có thể được nuôi dưỡng.
    Khả năng của anh ấy không chỉ trải nghiệm những điều mới mà còn tiếp tục sẽ giảm thiểu phần lớn tổn thương sinh lý mà sẽ xảy ra từ những phản ứng chiến đấu hoặc bỏ chạy khác.
    Điều tôi muốn nói là sợ hãi là một phản ứng bình thường, nhưng có lòng dũng cảm là một sự lựa chọn.
    Chắc hẳn bạn đã gặp những người trong thực hành của mình, họ bước vào và có một loại chấn thương nào đó đã dẫn đến trạng thái không xứng đáng của họ.
    Làm thế nào để một người có thể làm gì đó về điều đó khi bạn không thể quay lại và sửa chữa những sai lầm trong quá khứ của họ?
    Tôi không biết bạn muốn đi sâu vào tâm lý của họ đến mức nào và trở thành nhà trị liệu của họ để cố gắng giải quyết một số vấn đề đó, nhưng nếu những điều này đã được lập trình sâu sắc vào họ theo một cách nào đó, một chấn thương thời thơ ấu nào đó đang ngăn cản họ cảm thấy xứng đáng, điều này đang ngăn cản họ có “động lực” để thay đổi, bạn có từ bỏ người đó không?
    Bạn có thể làm gì?
    Bạn có thể cho tôi một ví dụ cụ thể khi điều đó xảy ra không?
    Điều đầu tiên tôi muốn nói với bạn là tôi sẽ tìm đến một huấn luyện viên.
    Tôi là một huấn luyện viên xuất sắc, và tên của anh ấy là Jim Cachalca.
    Anh ấy đã làm việc với tôi, giúp làm cho cuốn sách đó trở nên khả thi cũng như với những cá nhân khác mà bạn biết, và điều đó đòi hỏi một người thực sự sẵn sàng đi vào và phân tích điều đó.
    Tôi phải biết nơi nào sinh lý kết thúc và tâm lý bắt đầu.
    Tôi cũng sẽ nói rằng tôi đã được đào tạo trong lĩnh vực tâm thần học trong hai năm.
    Tâm trí, tất nhiên, là phần thú vị nhất đối với tôi ngay từ đầu.
    Đó thực sự là lý do đã đưa tôi đến với công việc quân sự mà tôi đang làm hôm nay.
    Tôi sẽ nói với bạn rằng nếu tôi nghĩ đến một bệnh nhân rất đặc biệt, thì cô ấy đã gặp rất nhiều khó khăn trong việc ngủ.
    Người phụ nữ này, chúng tôi sau đó phát hiện ra rằng chúng tôi đã làm mọi thứ.
    Chúng tôi đã thực hiện một bài kiểm tra giấc ngủ, không phát hiện chứng ngưng thở khi ngủ, nhưng cô ấy rất bất ổn, thực sự gặp vấn đề về hormone, đã cho cô ấy sử dụng liệu pháp thay thế hormone, nhưng vẫn rất khó khăn với giấc ngủ.
    Chúng tôi đã làm tất cả những điều mà một người cần làm như tạo ra một căn phòng tối, tôi biết bạn đã có Andy Galpin, anh ấy nói về giấc ngủ và sự nghỉ ngơi tuyệt đối, đã xem xét môi trường của cô ấy, đã làm mọi thứ.
    Cuối cùng, lý do cô ấy không ngủ được là vì cô ấy đã bị tấn công và cô ấy đã quên.
    Nhưng mỗi khi cô ấy đi ngủ, nhịp tim của cô ấy lại tăng cao.
    Đó là điều không thuộc lĩnh vực của tôi, nhưng tôi biết rằng cô ấy phải thực sự phân tích lại điều đó nếu cô ấy muốn tiến lên.
    Một phần của việc này là xác định những điểm yếu và sự dễ bị tổn thương trong một người.
    Bởi vì chúng ta nghĩ về cách mà hệ thống chăm sóc sức khỏe được thiết lập, đúng không, là bạn gặp bác sĩ trong 15 phút, có thể là 30 phút tiếp nhận và sau đó bạn chuyển sang người tiếp theo.
    Nhưng một mối quan hệ trị liệu thực sự chính là như vậy.
    Đó là một mối quan hệ thực sự.
    Nó không phải là giao dịch.
    Nếu bạn là một bác sĩ, bạn biết, việc làm bác sĩ từng là một điều rất danh giá.
    Và họ là những người hỗ trợ cho mọi người.
    Họ là, bạn biết đấy, họ là cánh tay phải của bạn.
    Và chúng ta đã thực sự thay đổi từ điều đó, bạn biết đấy, tôi đang nói về có thể là vào thế kỷ 1800.
    Đó là một vị trí rất danh giá và đặc quyền và tôi vẫn tin rằng nó vẫn như vậy.
    Và vì vậy, một phần của việc đưa mọi người từ nơi họ đang ở đến một mức độ toàn vẹn yêu cầu phải là một đồng đội.
    Bạn có cố gắng động viên mọi người không?
    Luôn luôn.
    Bạn có nghĩ rằng đó là một phần trong nhiệm vụ của bạn với tư cách là bác sĩ để động viên họ không?
    Một phần công việc của tôi với tư cách là bác sĩ là nhìn thấy những gì họ có khả năng, là nhìn thấy tiềm năng thực sự của họ.
    Và để thúc đẩy họ.
    Đúng vậy.
    Có phải đôi khi mọi người cần một chút đau đớn hơn trước khi họ, và ý tôi là, điều này nói lên điều gì đang diễn ra với động lực và kỷ luật, bởi vì nếu bạn cần một chút sợ hãi và một chút đau đớn hơn, thì điều đó làm sáng tỏ những gì thực sự đang diễn ra với động lực của mọi người.
    Bạn gần như có thể đưa nó vào một công thức, trong đó sức mạnh của lý do của họ nằm ở một bên của phương trình.
    Và sau đó có một số yếu tố khác trong phương trình, nhưng có vẻ như mọi thứ bắt đầu từ sức mạnh của lý do của họ và đau đớn, nhiều sợ hãi, một kết quả tồi tệ dường như khuếch đại lý do của họ đến mức họ nói, được rồi, tôi sẽ làm điều gì đó về điều này ngay bây giờ.
    Và tôi nghĩ rằng có khả năng không cần phải chờ đến khi điều đó xảy ra vì nó rất dễ đoán.
    Bạn biết đấy, và nếu ai đó đang nghe điều này hoặc suy nghĩ về nó, bạn không cần phải chờ đến điểm đó vì điểm gãy sẽ đến.
    Và bạn cũng có thể đi trước nó.
    Bạn chỉ có thể đẩy xa đến một mức độ nào đó.
    Câu hỏi ban đầu của bạn là, tôi có nghĩ rằng một phần công việc của tôi là động viên mọi người không?
    Có.
    Tôi có nghĩ rằng nó cũng là để nhìn thấy những điểm yếu và sự dễ bị tổn thương của họ không?
    Là một bác sĩ và chăm sóc cho một số người phi thường nhất trên thế giới, bạn có cơ hội nhìn thấy những gì diễn ra phía sau.
    Và những người đang làm những điều phi thường, đặc điểm của họ thực sự không khác biệt lắm.
    Họ thường rất có động lực bởi sự phục vụ.
    Đó không phải là phục vụ bản thân, mà là phục vụ người khác.
    Và khi bạn có thể tiếp cận để nói, này, hãy lắng nghe, để bạn thực sự có thể mở rộng tầm ảnh hưởng của mình, phát triển di sản này, thay đổi thế giới, thì chúng ta phải quay lại những điều mà bạn hoàn toàn đang bỏ qua.
    Và một lần nữa, sự dễ bị tổn thương là điều khó khăn đối với mọi người, nhưng khi phơi bày điều đó và để họ đến những kết luận đó, thì bạn sẽ thấy sự tiến hóa hoàn toàn của một con người.
    Ý tôi là, bạn nghĩ bạn đã gặp bao nhiêu bệnh nhân trong suốt thời gian qua–
    Hàng ngàn.
    Hàng ngàn.
    Tại sao bạn làm những gì bạn làm?
    Tôi tìm thấy niềm vui lớn nhất, bên cạnh các con, chồng và gia đình của tôi, là có thể phục vụ mọi người.
    Tại sao?
    Chà, tôi sẽ nói rằng tôi luôn được lập trình để trở thành như vậy.
    Tôi luôn được lập trình để chăm sóc mọi người.
    Và tôi sẽ nói ngay bây giờ, khi tôi nghĩ về các bệnh nhân của mình như Danica hoặc một số doanh nhân khác mà bạn đã gặp, tôi tin rằng không ai có thể hoàn thành công việc tốt hơn tôi và sẽ quan tâm hơn.
    Và thật tuyệt khi có thể ở đó cho mọi người.
    Bạn có phải là một người hạnh phúc không?
    Có.
    Phần lớn, tôi sẽ nói rằng tôi có một tâm trạng rất tích cực.
    Tôi có.
    Thời điểm nào trong cuộc đời bạn không hạnh phúc?
    Tôi nghĩ rằng thời gian đào tạo là rất khó khăn đối với tôi.
    Trong thời gian fellowship, tôi đã thấy rất nhiều cái chết và điều đó thật khó khăn.
    Làm việc rất nhiều giờ, thấy rất nhiều cái chết.
    Điều đó thật khó khăn.
    Bạn vẫn nhớ điều đó chứ?
    Ôi, có.
    Điều đó đã thay đổi bạn?
    Có.
    Đó là lý do tại sao tôi tham gia vào mạng xã hội.
    Tôi vừa hoàn thành fellowship vào năm 2015 và tôi chưa từng tham gia mạng xã hội hay bất cứ điều gì.
    Và tôi chỉ thấy, bạn biết đấy, bạn đi qua và thấy bệnh nhân này đến bệnh nhân khác và không ai trong số họ ra khỏi bệnh viện.
    Tất cả họ đều sẽ chết ở đó.
    Bạn có thể tưởng tượng không?
    Vì vậy, bạn đang thấy 30 bệnh nhân mỗi ngày.
    Người này đang dùng thuốc giảm đau.
    Bạn biết người này sẽ chết.
    Người này 18 tuổi và cô ấy sẽ chết và cô ấy đang lên kế hoạch cho đám cưới của mình.
    Nhưng cô ấy đang làm vậy.
    Cô ấy đang lên kế hoạch cho đám cưới của mình.
    Cô ấy sẽ không bao giờ có cơ hội để kết hôn hay làm bất cứ điều gì.
    Và cô ấy đang lên kế hoạch cho đám cưới của mình.
    Cô ấy muốn giả vờ như thể cô ấy sẽ có thể kết hôn, đã chọn chiếc váy của mình, để có một trải nghiệm mà cô ấy sẽ không bao giờ có.
    Và trong thời gian đó, khi tôi ra khỏi fellowship vào năm 2015, tôi đã thấy tất cả những điều BS này trên mạng xã hội.
    Những người này đang nói về, bạn biết đấy, việc thanh lọc cơ thể và chế độ ăn kiêng giả tạo và tất cả những thứ này, và thông tin thì tệ đến mức tôi cảm thấy có trách nhiệm rằng nếu tôi có đặc quyền được học tập trong 17 năm và đã thấy tất cả những điều này, thì nếu không nói gì đó mà tôi biết sẽ tạo ra sự khác biệt hoặc có tác động tích cực đến sức khỏe và sự khỏe mạnh của mọi người, thì cuối cùng sẽ đến lúc phải nói ra.
    Những quyết định bạn đưa ra trở nên rất quan trọng, nhưng nơi mà nó thực sự trở nên quan trọng là ở đầu, đối với trẻ em, và sau đó là ở cuối.
    Và nếu bạn bắt đầu nghe tất cả những câu chuyện này về việc chúng ta, bạn biết đấy, nên giảm lượng protein trong chế độ ăn uống và làm tất cả những điều khác và phá hủy cơ bắp của chúng ta dựa trên những thông tin mà chúng ta đang nhận được, thì thông tin đó sai lệch đến mức tôi cảm thấy có trách nhiệm phải nói ra.
    Và nếu tôi không làm vậy, tôi sẽ góp phần vào cùng một vấn đề, nhưng điều đó rất khó. Thực sự rất khó.
    Điều đó có phải trả giá không, việc nghe thấy?
    Có, có, có, điều đó có.
    Chưa ai từng hỏi tôi điều đó.
    Có, điều đó có.
    Và điều này có thể không phải là đặc điểm tốt nhất, nhưng tôi sẵn sàng có mặt vào lúc nửa đêm hay một giờ sáng nếu ai đó cần gì.
    Tôi đã sẵn sàng.
    Và vâng, điều đó có phải trả giá cho bản thân tôi không?
    Có.
    Và gia đình tôi, điều đó cũng có.
    Tôi rất cẩn thận trong việc bảo vệ thời gian của mình, nhưng đúng là…
    Có phải có một cái giá về mặt cảm xúc cho điều này không?
    Bởi vì nếu mỗi ngày tôi thức dậy và tôi tham gia vào những vấn đề của người khác theo cách như vậy, những thách thức của người khác, bệnh tật của họ, cái chết của họ, tôi không biết liệu tôi có cần một số chiến lược để đối phó với điều đó không, như là đầu tư vào ai đó và rồi thấy một kết quả xấu và cảm giác như, tôi có thể đã làm gì khác không, hay bạn biết đấy?
    May mắn thay, bệnh nhân của tôi không còn là vấn đề sống hoặc chết nữa.
    một số gói nhang cho bạn, hoặc có thể người này đang trải qua một cuộc chia tay tồi tệ hoặc tuyến giáp của họ không ổn định.
    Nó nhẹ nhàng theo cách đó.
    Ý tôi là, đôi khi tôi phải gửi người bệnh đến bệnh viện, nhưng giờ đây không còn là chăm sóc cho những người ở giai đoạn cuối đời.
    Nhưng bây giờ thì nó tích cực và đầy thách thức, nhưng một lần nữa, tôi đã là bác sĩ trong 20 năm.
    Hôm nọ, tôi đã nghĩ về một số điều, như tâm trí, vì một ý tưởng tốt xâm nhập vào tâm trí bạn có thể thay đổi cuộc sống của bạn, vì nó giống như một sự điều chỉnh.
    Nó gần như giống như nó đi vào đó như một loại vắc xin và tấn công một loại virus tâm trí mà bạn đã có, một cái gì đó đã kìm hãm bạn, một niềm tin hạn chế nào đó về bản chất của cuộc sống.
    Trong công việc của bạn, những loại virus tâm trí đó là gì, những huyền thoại mà mọi người mang theo bên mình mà cuối cùng cản trở cơ hội của họ trở thành những người biểu diễn tối ưu mà bạn muốn họ trở thành?
    Có một vài điều.
    Và chúng ta cũng phải nhận ra rằng chúng ta đang nói về hai điều, sinh lý và tâm lý.
    Từ góc độ sinh lý, từ góc độ thể chất, có một trong những điều cực kỳ có hại là sự so sánh.
    Những cá nhân so sánh bản thân về mặt thể chất với người khác sẽ luôn bị mắc kẹt.
    Điều này thường là sự so sánh về tuổi trẻ.
    Khi các cá nhân trưởng thành ở độ tuổi cuối 30, 40, tôi thấy điều đó giảm bớt.
    Nhưng nếu điều đó không giảm bớt, họ sẽ tiếp tục tập trung vào sự sẵn sàng về thể chất này và điều đó cho phép sự chắc chắn.
    Vậy hãy nghĩ về điều này.
    Chúng ta đều thấy những vận động viên tuyệt vời hoặc những người có hình thể đáng kinh ngạc.
    Và câu hỏi cuối cùng của bạn là những điều gì hạn chế, cho dù đó là một virus tâm trí hay một điều gì đó hạn chế để cho phép ai đó trở thành phiên bản tốt nhất của chính họ, một phiên bản không bị cản trở của chính họ hoặc không bị ràng buộc từ góc độ thể chất.
    Khi một cá nhân chỉ tập trung vào thể chất và điều đó có thể đến từ góc độ ngoại hình, điều đó có thể đến từ việc bạn biết đấy, chồng tôi luôn kể cho tôi những câu chuyện về những người đàn ông đó.
    Vào khóa huấn luyện SEAL. Những người đầu tiên bỏ cuộc, điều này anh ấy nói với tôi, thường là những vận động viên xuất sắc vì họ đã được huấn luyện về thể chất. Họ có khả năng đối phó với sự chắc chắn. Bạn ném một quả bóng, bạn biết cách làm điều đó. Họ đã không chuẩn bị cho sự không chắc chắn về tinh thần hoặc sức mạnh tinh thần và điều này quay trở lại với điều này. Những cá nhân hoàn toàn tập trung vào sự so sánh bên ngoài. Đó là về việc trông thật đẹp. Đó là về việc có sức khỏe tốt. Đó là về việc có nhiều phẫu thuật thẩm mỹ hơn, ít nếp nhăn hơn, bất cứ điều gì. Những cá nhân đó đang theo đuổi một trò chơi mà họ sẽ không bao giờ bắt kịp. Quan điểm là sai. Chúng ta đều già đi. Chúng ta đều sẽ đến một lúc nào đó không còn khả năng thể chất như bây giờ. Bạn ở đây. Bạn bao nhiêu tuổi? 31. Tôi đang lớn tuổi. Bạn 31. Tôi đang lớn tuổi. Tôi đang già đi. Không. Tôi không thể nói. Nhưng có một khả năng thể chất mà nếu bạn chỉ nói Gabrielle, hãy chỉ tập trung vào thể chất. Thì chúng ta biết rằng khi bạn 50 tuổi, và nghe này, 50 không phải là một con số tuyệt vời vì có rất nhiều người 50 tuổi tuyệt vời và khỏe mạnh, nhưng khi bạn 80 tuổi, nếu tất cả những gì bạn làm là nhìn vào thể chất đó. Đến khi bạn trưởng thành hơn, bạn sẽ trở thành, và tôi không muốn nói là buồn hơn, nhưng nếu thế giới của bạn hoàn toàn bên ngoài, sẽ có một sự suy giảm không thể tránh khỏi trong điều đó. Bạn biết tôi đang nói về điều gì. Thời gian đang chống lại bạn. Điều đó sẽ xảy ra. Da bạn sẽ chảy xệ, bất cứ điều gì, hy vọng là không, nhưng những cá nhân hoàn toàn tập trung bên ngoài, những cá nhân đó thực sự gặp khó khăn với việc lão hóa. Bạn sẽ không tập trung vào những điều quan trọng, và đó là một loại virus sẽ xảy ra. Bạn sẽ luôn so sánh vì điều đó sẽ ảnh hưởng đến mọi thứ. Cách bạn quản lý tâm lý của mình sẽ là cách bạn quản lý sinh lý của mình. Tôi nên nhắm đến điều gì? Nếu tôi không nhắm đến những thuộc tính thể chất và sự so sánh, tôi nên áp dụng loại tiêu chí nào cho bản thân để hiểu xem tôi có làm tốt không?
    Bạn nên tập trung vào sự chuẩn bị thể chất, nhưng không nên chỉ là về cách bạn trông như thế nào. Nó nên liên quan đến cách bạn thể hiện. Khi bạn nghĩ về việc đạt được sự chuẩn bị thể chất, nó nên là về việc thu nhận kỹ năng, thu nhận sức mạnh. Tôi nói rất nhiều về cơ bắp, tôi tin rằng cơ xương là cơ quan của sự trường thọ. Bạn nên tập trung vào việc trở nên mạnh mẽ về thể chất, nhưng kết quả về hiệu suất thể chất, cách bạn trông như thế nào không phải là điểm kết thúc. Ý tưởng rằng bạn đang tập luyện cho cuộc sống, có khả năng, dù là để chạy, ngồi xổm, nâng tạ hay trở nên mạnh mẽ theo cách có ý nghĩa và chiến thuật, bạn nên tiếp tục di chuyển về phía đó.
    Tuy nhiên, nhiều người, chúng ta đã nói trước khi bắt đầu ghi âm về việc mọi người bị thúc đẩy bởi các động lực ngắn hạn, và thật điên rồ khi ai đó tập trung vào một động lực dài hạn trong bối cảnh của một động lực ngắn hạn. Nếu động lực ngắn hạn của tôi là để ai đó trong văn phòng nghĩ rằng tôi hấp dẫn hoặc tìm một đối tác, tôi sẽ rất tập trung vào việc làm tóc, tôi sẽ muốn đi làm mặt, và nếu tôi có một giờ rảnh trong một ngày, tôi sẽ nhắm đến việc làm mặt, làm tóc. Làm thế nào bạn có thể thuyết phục tôi rằng đó là một ý tưởng tồi tệ so với việc nhắm đến, tôi không biết, việc xây dựng cơ bắp hoặc trở nên mạnh mẽ về thể chất?
    Thời gian là có hạn, và chúng ta được ban cho thời gian. Cách chúng ta sử dụng thời gian sẽ xác định kết quả của chúng ta. Nó sẽ xác định chúng ta đang đi đâu, chúng ta trở nên mạnh mẽ toàn cầu như thế nào, vì sức mạnh rõ ràng không chỉ là thể chất. Có một mức độ sức mạnh toàn cầu, có nghĩa là trở nên thành thạo trong một điều gì đó. Ví dụ, bạn thành thạo trong kinh doanh, trong phỏng vấn, trong việc học hỏi và suy nghĩ về con người. Nếu bạn bị phân tâm, và bạn hoàn toàn có thể chọn một cuộc sống đầy phân tâm, bạn có thể bị phân tâm bởi những vật thể sáng bóng bên ngoài, điều đó hoàn toàn ổn, nhưng nếu kết quả đó trở nên hối tiếc, thì điều đó sẽ trở nên tàn khốc.
    Chăm sóc mọi người vào cuối cuộc đời, bạn sẽ nghe rất nhiều điều hối tiếc, và không phải là điều đó…
    Họ ước gì họ đã có thêm một lần làm tóc, và tôi biết bạn đang nói rằng làm thế nào chúng ta có thể nghĩ về cuộc sống sau này nếu chúng ta không thể xác định trong ngắn hạn hoặc không nhận ra trong ngắn hạn điều gì làm chúng ta hạnh phúc?
    Chúng ta đang nghĩ về việc, tôi muốn cái bánh này, tôi muốn món đồ này, tôi muốn mua chiếc xe này, gửi lời đến chồng tôi, không, chúng ta sẽ không mua chiếc xe đó, nhưng ngắn hạn thì rất hạn chế, và chúng ta sống trong một xã hội rất nhanh chóng, nơi mà sẽ bảo chúng ta phải chấp nhận điều đó và phải đấu tranh cho điều đó.
    Nhưng chỉ cần một khoảnh khắc dành thời gian với người cao tuổi, hoặc những người đang già đi, hoặc những người khôn ngoan hơn chúng ta, để nhìn lại và nói rằng đây là những khoảnh khắc mà bạn có thể phát triển bản thân một cách đầy đủ.
    Và một lần nữa, từ góc độ thể chất, bạn có nên tập trung vào sự chuẩn bị thể chất không? Chắc chắn rồi.
    Bạn 31 tuổi, bạn có nghĩ rằng sẽ dễ dàng hơn khi 41 không? Tôi hy vọng là vậy.
    Chúng ta cần đưa bạn vào một chương trình tốt, tôi sẽ gọi cho Lane sau.
    Bạn phải làm những điều này, và bạn phải đưa ra quan điểm về những gì quan trọng và có giá trị.
    Tôi đang nghĩ về một người bạn cụ thể của tôi mà tôi đã mô tả ở đó với việc làm tóc và xịt nâu, họ đang gần 40, họ đang tìm kiếm một người bạn đời, họ đang dành mọi thời gian rảnh rỗi cho việc xịt nâu và làm tóc.
    Nghe này, tôi không phán xét. Không ai, bạn thấy đấy, và có nhiều người như vậy.
    Và họ không dành thời gian nào cho sức mạnh thể chất. Họ không đến phòng gym, không đến gần nó, không tập thể dục.
    Và tôi chỉ đang tự hỏi làm thế nào bạn có thể thuyết phục cá nhân đó rằng thực sự để đạt được mục tiêu mà họ muốn đạt được, có thể là tìm một người bạn đời, thực tế là điều ngược lại. Họ nên tập trung vào cái bên trong hơn là cái bề ngoài.
    Điều đầu tiên mà người này rõ ràng bị thúc đẩy bởi cái bên ngoài, và bạn phải nhận ra rằng bạn không thể có một cơ thể khỏe mạnh nếu bạn yếu đuối về tinh thần, vì bạn sẽ không bao giờ cảm thấy tốt về những gì bạn đang làm.
    Bạn sẽ bị phân tâm.
    Bạn sẽ sống một cuộc đời đầy sự phân tâm, và điều đó sẽ cướp đi tương lai của bạn. Và điều tôi muốn nói với bạn bè của bạn là những sự phân tâm ngay lập tức này, và việc trở thành một người bạn tốt sẽ là nói cho họ điều này hoặc cho phép họ hiểu được điều đó. Bạn có thể nói rằng bạn không thể có một cơ thể khỏe mạnh trừ khi bạn có một tâm trí mạnh mẽ không? Bạn định nghĩa như thế nào và bạn định nghĩa một cơ thể khỏe mạnh ra sao? Bạn nên có khả năng về thể chất trong bất cứ điều gì bạn muốn. Bạn có nên có khả năng thực hiện một bài tập kéo xà không? Có thể. Bạn có nên có khả năng thực hiện ít nhất 10 lần chống đẩy không? Có. Số lượng đó có khác nhau cho mỗi người không? Có. Nếu tôi yêu cầu bạn chạy một dặm, bạn có thể làm điều đó và làm tốt không? Tôi nghĩ rằng việc có quyền kiểm soát thể chất và có thể kiểm soát cơ thể của bạn, và trở nên mạnh mẽ mà không cần ai đó giúp đỡ, tôi có nghĩa là, chắc chắn, bạn có thể không thể nâng một chiếc xe hoặc một cái giường một mình, nhưng điều này trở nên cực kỳ quan trọng cho dân số đang già đi của chúng ta và cho nơi chúng ta đang ở bây giờ. Tôi có ý gì với điều này? Chúng ta đang trở nên ngày càng yếu đuối như một xã hội. Phần lớn cá nhân đang tiến tới tình trạng béo phì. Trẻ em đang trở nên ngày càng béo phì. Chúng có mạnh mẽ không? Chúng có mạnh mẽ như chúng có thể từ góc độ thể chất không? Tôi sẽ nói là không. Và một lần nữa, bạn có thể chọn một dấu mốc mục tiêu để đạt được, điều mà tôi khuyên mọi người nên làm, cho dù đó là squat, deadlift, bạn đặt tên nó, chạy, nhưng bạn phải có khả năng đếm được cho thể chất của bạn. Nếu bạn sẽ đưa ra cho tôi những mục tiêu để đạt được, đúng không, và tôi không nhất thiết có nghĩa là 10 lần, bất cứ điều gì, nhưng chỉ là những loại mục tiêu mà tôi nên nhắm đến để có một cơ thể khỏe mạnh, những loại mục tiêu đó là gì? Vậy bạn đã đề cập đến việc squat, bạn đã đề cập đến việc có thể kéo bản thân lên, có thể chạy, đây có phải là những loại mục tiêu mà bạn sẽ đưa ra cho tôi không? Vậy nếu tôi là một người 30, 40 tuổi, bạn sẽ nhắm đến loại mục tiêu nào và những mục tiêu có khác nhau nếu tôi 50 và 60 tuổi không?
    Họ đang ở đó.
    Bạn nên, tối thiểu, và tôi sẽ đưa ra một ví dụ, bạn nên tối thiểu tập luyện ba ngày một tuần với tạ, thực hiện các bài tập kháng lực, bạn đã có nhiều, bạn vừa mới có người bạn của tôi, Mike Isretel, tôi có nghĩa là, anh chàng đó, anh ấy rất cơ bắp, anh ấy có thể nâng bạn bằng một tay và tôi bằng một ngón tay út và anh ấy sẽ di chuyển khắp nơi.
    Bạn nên tập luyện cơ bắp của mình từ góc độ sức mạnh và/hoặc tăng trưởng cơ bắp ba ngày một tuần.
    Được rồi.
    Vậy có phải tất cả mọi người không?
    Có.
    Tất cả mọi người bất kể độ tuổi?
    Có.
    Có.
    Phần đó không phụ thuộc vào độ tuổi ba.
    Nghe này, bạn có thể hoàn thành trong hai ngày một tuần không, đó là khuyến nghị, khuyến nghị hiện tại cho các hoạt động, 150 phút hoạt động vừa phải đến mạnh mẽ và hai ngày một tuần tập luyện kháng lực, điều đó có đủ để bạn có thể đi lại không?
    Có. Điều đó có đủ để phát triển cơ thể bạn để quản lý và giảm thiểu lão hóa không?
    Không, không đủ.
    Chúng ta phải tự đặt ra tiêu chuẩn cao hơn, ba đến bốn ngày một tuần.
    Bốn, bạn đã thêm một ngày.
    Được rồi.
    Chà, tôi đã định nói ba.
    Tôi đã dễ dãi với bạn.
    Được rồi.
    Ba ngày một tuần.
    Bạn nên thực hiện, và tôi chỉ tập.
    Tôi thực hiện các bài tập kháng lực ba ngày một tuần.
    Tôi có thể thêm một ngày thứ tư vào đó.
    Đối với bất kỳ ai không biết tập luyện kháng lực là gì.
    Di chuyển cơ thể của bạn hoặc một tải trọng chống lại sức kháng, vì vậy ví dụ, lấy một quả tạ và di chuyển nó qua không gian, bất kể đó là squat hay bench press.
    Đây đều là các bài tập kháng lực, di chuyển chống lại sức kháng của một tải trọng nào đó.
    Nó có thể là trọng lượng cơ thể, nó có thể là một dây kháng, ba ngày một tuần, mọi người, tôi có nghĩa là, tôi cũng đồng ý với hai ngày một tuần, nhưng trong một thế giới lý tưởng, nó nên là ba ngày một tuần.
    Khuyến nghị của tôi là bạn tập luyện để tăng trưởng cơ bắp.
    Điều đó là gì?
    Tăng trưởng cơ bắp, 10 đến 20 hiệp cho mỗi nhóm cơ mỗi tuần.
    Và có bao nhiêu nhóm cơ?
    Vì vậy, tôi sẽ nói bạn có thể thực hiện chia tách phần trên cơ thể và phần dưới cơ thể.
    Bạn có thể thực hiện các bài tập đẩy, kéo, như là bài tập ngực hoặc bài tập chân sau.
    Bài tập lưng, vì vậy là cho lưng và ngực.
    Bạn có thể thực hiện tập toàn thân, mà tôi nghĩ là tốt nhất cho mọi người.
    Các bài tập phức hợp như squat hoặc deadlift.
    Đây là tập toàn thân.
    Bạn nên thực hiện một loại chuyển động nào đó.
    Nhưng Stephen, nếu ai đó nói, như bố tôi, trước khi tôi tham gia podcast này, ông ấy đã gọi video cho tôi từ Ecuador, và ông ấy đang tập với dây kháng lực và thực hiện các bài tập bắp tay, tôi không có vấn đề gì với điều đó.
    Nếu bạn muốn làm như vậy, và đó là cách bạn tập cho phần trên cơ thể hoặc cánh tay của bạn, thì cũng được.
    Vậy có thể là ngực, lưng, bạn biết đấy, mông, chân.
    Tại sao tôi nên tập ba ngày một tuần?
    Tôi sẽ nhận được gì từ điều đó?
    Hãy thuyết phục tôi.
    Điều đầu tiên, bạn sẽ không bao giờ hối tiếc vì đã trở nên mạnh mẽ hơn.
    Hết câu chuyện.
    Bạn cần phải mạnh mẽ về thể chất.
    Cơ bắp xương là cơ quan của sự trường thọ.
    Nó không chỉ đơn thuần là về việc trông đẹp trong bộ đồ bơi.
    Nó giúp ích.
    Thật tuyệt vời.
    Người bạn của bạn đang làm tóc và thực hiện tất cả những điều khác, hãy cho cô ấy tham gia một chương trình tập luyện và nghe này, có lẽ sẽ rất khó khăn.
    Cơ bắp xương là nơi chính của bạn cho quá trình trao đổi chất glucose, trao đổi chất axit béo.
    Nó là nơi chứa glucose của bạn.
    Nếu bạn quyết định rằng bạn muốn ăn carbohydrate và bạn quan tâm đến sức khỏe chuyển hóa, bạn phải có cơ bắp xương.
    Bạn vẫn chưa bị thuyết phục, phải không?
    Tôi đang lắng nghe.
    Được rồi.
    Chà, bạn có thể hơi bị thuyết phục rằng bạn nghĩ cơ bắp xương là quan trọng.
    Nhưng nếu tôi nói với bạn rằng đây là áo giáp của cơ thể bạn, rằng nếu bạn nằm trong một phần ba mạnh nhất so với nếu bạn nằm trong một phần ba yếu nhất, những người nằm trong phần ba yếu nhất có nguy cơ chết vì gần như bất cứ điều gì cao hơn 50%.
    Nếu bạn nằm trong phần ba yếu nhất, bạn có khoảng 50% khả năng chết vì mọi nguyên nhân.
    Nhưng tôi đang già đi, bác sĩ Lyon.
    Tôi 58 tuổi.
    Khi mọi người già đi, họ tăng cân, họ mất cơ bắp, chúng ta trở nên yếu hơn, chúng ta trở nên mong manh hơn.
    Đây là gì?
    Đây chỉ là bản chất của cuộc sống, đừng chống lại cuộc sống.
    Điều đầu tiên tôi muốn nói là chúc mừng, đã sống đến 58 tuổi, làm tốt lắm, thưa ngài.
    Và sau đó tôi muốn nói rằng điều đó hoàn toàn không đúng, đó không phải là những gì chúng ta thấy trong tài liệu.
    Bất kỳ ai vào bất kỳ thời điểm nào cũng có thể mạnh mẽ hơn và tăng cơ bắp.
    Bất kỳ ai vào bất kỳ thời điểm nào cũng có thể mạnh mẽ hơn và tăng cơ bắp.
    Bạn có biết đó là gì không, đúng không?
    Một phần lý do tại sao tôi nghĩ mọi người không tin điều đó là vì chúng ta nhìn vào cha mẹ của mình
    và cha mẹ của chúng ta nhìn vào cha mẹ của họ và cha mẹ của họ nhìn vào cha mẹ của họ và
    cha mẹ của chúng ta như một nghiên cứu trường hợp về những gì chúng ta nên mong đợi.
    Họ đặt ra kỳ vọng.
    Khi nhiều người trong chúng ta nhìn lên cha mẹ, chúng ta thấy những người có thể đã tăng một chút
    cân, có thể cha của chúng ta có một chút bụng bia vì tất cả những chai bia mà họ đã
    uống hoặc bất cứ điều gì, có thể họ đi chậm hơn một chút, họ không thể chạy, họ
    hụt hơi.
    Vì vậy, chúng ta cứ cho rằng đó là điều bình thường và đó là những gì chúng ta nên mong đợi ở bản thân.
    Và tôi nghĩ, tôi đã làm như vậy, tôi nhìn vào cha tôi, người đang trong một hành trình sức khỏe
    hiện tại nhưng trước khi ông ấy bắt đầu hành trình sức khỏe đó, tôi đã nghĩ rằng có lẽ đó chỉ là
    điều mà di truyền mang lại.
    Chúng chỉ cho bạn một cái bụng bia, chúng làm bạn chậm lại, bạn mất cơ bắp, bạn trở nên yếu.
    Điều thú vị về con người là khi chúng ta nghe và thấy những điều lặp đi lặp lại nhiều lần, chúng ta tin
    rằng chúng là sự thật dù chúng có đúng hay không.
    Con người là những sinh vật kỳ lạ ở chỗ họ trải nghiệm sự lặp lại như là sự thật.
    Tôi muốn nói gì với điều đó?
    Tôi nói, Steven, điều này căng thẳng, điều này căng thẳng.
    Cuộc chiến hoặc chạy trốn là cách duy nhất.
    Và sau đó bạn nói, bạn biết không Gabrielle, cuộc chiến hoặc chạy trốn là cách duy nhất.
    Đó là tất cả những gì tôi từng nghe.
    Chúng ta thấy cha mẹ mình già đi và chúng ta tin rằng đó chỉ là cách mà cuộc sống diễn ra.
    Nhưng tôi có thể chỉ cho bạn nhiều cá nhân đang già đi một cách khỏe mạnh và mạnh mẽ.
    Cả hai cha mẹ tôi đều rất khỏe mạnh.
    Điều đó có phải là di truyền không?
    Có lẽ tôi đã chọn cha mẹ của mình một cách khéo léo. Nhưng điều tôi muốn nói là khung khổ truyền thống về lão hóa phần nào là như vậy vì chúng ta đã tách rời ý tưởng về cơ bắp từ sức khỏe. Các chàng trai đã đúng. Bạn cần phải có cơ bắp. Bạn cần phải có làn da rám nắng. Nếu bạn không có cơ bắp và làn da rám nắng hoặc nếu bạn có, thì tập luyện sức đề kháng chỉ dành cho các chàng trai. Không có gì sai hơn sự thật. Và vì suy nghĩ đó, chúng ta đã tách rời sức khỏe cơ bắp khỏi sức khỏe tổng thể, sự khỏe mạnh và tuổi thọ. Nếu tôi, một bác sĩ lão khoa được đào tạo, nói rằng, và nhân tiện, tôi đã có bảy năm đào tạo về khoa học dinh dưỡng. Nếu tôi nói với bạn điều gì là điều quan trọng nhất để bạn sống qua cuộc đời, bạn có biết tôi sẽ nói gì không? Có lẽ là cơ bắp. Đúng vậy. Không thể chối cãi, càng yếu thì bạn càng có ít khối lượng cơ bắp, bạn càng có nguy cơ cao hơn để chết. Vậy về mặt tim mạch, bạn có nghĩ rằng khối lượng cơ bắp quan trọng hơn bài tập tim mạch khi bạn già đi không? Bạn đang đặt tôi vào thế khó và tôi sẽ nói rằng cả hai đều quan trọng, nhưng một lần nữa, cả hai đều rất quan trọng. Nhưng không có gì thay thế cho tập luyện sức đề kháng và khối lượng cơ bắp. Không có gì cả. Bạn sẽ không nhận được cùng một kích thích bằng cách thực hiện hoạt động tim mạch. Và bạn đã đề cập đến cha mẹ hoặc cha của bạn. Bạn thấy và chúng ta thấy chung, dân số lão hóa của chúng ta đang thu hẹp, đúng không? Họ trở nên gầy hơn và yếu hơn và có nhiều triệu chứng teo cơ hơn. Chúng ta thấy điều này xảy ra. Có một sự chuyển đổi về loại sợi cơ. Có những loại sợi khác nhau và chúng chuyển từ loại sợi loại hai sang loại sợi loại một. Điều đó là gì? Loại sợi hai là những sợi cơ to lớn mà bạn tập luyện để phát triển cơ bắp, sức mạnh và phát triển cơ bắp. Có một sự chuyển đổi xảy ra nếu bạn không liên tục nuôi dưỡng những cơ bắp này thông qua tập luyện sức mạnh và phát triển cơ bắp, thông qua bài tập sức đề kháng. Nếu một cá nhân chỉ tập trung vào hoạt động tim mạch, điều này sẽ không duy trì một cách có ý nghĩa.
    Cách mà các sợi cơ bắp lớn loại hai hoặc lớn hơn hoạt động. Khi bạn mất khối lượng cơ bắp, bạn cũng sẽ thấy sự thay đổi trong sức khỏe chuyển hóa. Cơ bắp là nơi chính để xử lý glucose. Nó cũng là nơi chính để oxy hóa axit béo. Khi bạn mất cơ bắp, bạn sẽ thấy mức đường huyết, insulin và bệnh tiểu đường loại 2 tăng lên. Cơ bắp là thứ cho phép chúng ta điều chỉnh lượng thực phẩm mà chúng ta ăn. Nếu tôi ăn nhiều đường và carbohydrate, và tôi có nhiều cơ bắp, thì đường và carbohydrate sẽ được lưu trữ chủ yếu trong cơ bắp của tôi. Nếu tôi không có cơ bắp nào, thì chúng sẽ đi đâu? Chính xác. Gan, mỡ, bạn sẽ trở nên ngày càng không khỏe mạnh trừ khi bạn tập luyện. Nếu tôi có nhiều cơ bắp, có phải điều đó có nghĩa là tôi có thể ăn nhiều carbohydrate hơn mà không có hậu quả gì không? Có, đặc biệt nếu bạn đang tập luyện và có cơ bắp khỏe mạnh. Cơ bắp có thể bị mỡ xâm nhập. Bạn có thể thấy sự gia tăng tình trạng mỡ xâm nhập vào cơ bắp, tức là sự xâm nhập của mỡ vào cơ bắp. Để có cơ bắp khỏe mạnh, không có khái niệm về một người ít vận động mà vẫn khỏe mạnh. Bạn sẽ nhìn vào tài liệu và thấy mọi người nói, “Ôi, người ít vận động mà vẫn khỏe mạnh.” Không có khái niệm về một người ít vận động mà vẫn khỏe mạnh. Tôi muốn nói gì với điều đó? Có một nghiên cứu tuyệt vời từ Yale. Họ đã xem xét các sinh viên đại học 18 tuổi được coi là gầy và khỏe mạnh, đặt họ vào một khoảng thời gian không hoạt động, và họ đã trở nên kháng insulin. Họ có kháng insulin ở cơ bắp, mặc dù không có dấu hiệu bên ngoài của béo phì hay mỡ. Nếu bạn không hoạt động, bạn sẽ không chuyển hóa được các kho glycogen, là dạng lưu trữ của carbohydrate. Bạn sẽ bắt đầu tích tụ các sản phẩm phụ. Cơ bắp của bạn sẽ ngày càng không khỏe mạnh theo thời gian. Bạn không thể tránh việc thực hiện các bài tập kháng lực. Để rõ ràng, bạn không cần phải thực hiện một bài tập tối đa một lần. Bạn có thể bắt đầu bằng cách tập luyện kháng lực với trọng lượng cơ thể. Nó có thể là yoga.
    Có thể là các nhóm cơ, nhưng vào một thời điểm nào đó, bạn sẽ phải kích thích mô đó theo cách có ý nghĩa để lão hóa tốt.
    Hiện tại có bao nhiêu người đang đáp ứng các hướng dẫn hoạt động và bao nhiêu người không?
    Khoảng 6-8% đang đáp ứng các hướng dẫn về tập luyện sức đề kháng.
    6-8%?
    Đúng vậy, thưa ngài.
    Chỉ cần nếu bạn nhìn vào các hướng dẫn về tập luyện sức đề kháng.
    Bây giờ, 50% người Mỹ thậm chí không tập thể dục.
    Khoảng 75% không đáp ứng cả hai khuyến nghị.
    Phần lớn cá nhân là những người ít vận động.
    Thật thú vị vì mọi người sẽ nói, “Chà, những số liệu này đều xấu, nhưng tuổi thọ của chúng ta dường như đã tăng lên qua từng năm.”
    Chà, tôi nghĩ rằng nó đã có một chút dao động gần đây do COVID.
    Thông thường, tuổi thọ tăng lên, vì vậy chúng ta phải đang làm điều gì đó.
    Liệu đó có phải là về tuổi thọ hay là về chất lượng?
    Chúng ta có thể giữ ai đó sống trong tình trạng nằm nghỉ không?
    Có lẽ.
    Có ai đó sẽ nói rằng điều đó sẽ là một chất lượng cuộc sống tốt không?
    Bạn không thể có một cuộc sống chất lượng cao mà không có cơ bắp chất lượng cao.
    Hoặc cụ thể hơn, mọi người quan tâm đến sự tự chủ.
    Bạn có thể tưởng tượng nếu bạn không thể tự mình mua sắm?
    Bạn còn trẻ.
    Chúng ta còn trẻ.
    Chúng ta coi thường khả năng thể chất mà một người có.
    Đó là một món quà.
    Đó là một kỹ năng mà phải được duy trì liên tục, nếu không, quỹ đạo lão hóa sẽ chính xác như những gì chúng ta thấy.
    Mọi người đến một điểm mà họ không thể nâng vali của mình nữa.
    Trên máy bay, ở trên cao, bạn có thấy điều đó không?
    Mọi người gặp khó khăn khi đưa túi của họ lên băng chuyền để qua kiểm tra an ninh.
    Điều đó có bình thường không?
    Điều đó không bình thường.
    Có những xã hội khác nơi họ lão hóa tốt hơn chúng ta và có những người 60 tuổi có thể nâng túi của họ bằng đầu không?
    Tôi có thể nói với bạn từ cộng đồng của cha tôi ở Ecuador, cha tôi 74 tuổi.
    Nếu điều gì đó là một cuộc đi bộ ba giờ hoặc ít hơn, ông sẽ đi bộ.
    Tôi chắc chắn không thích đến thăm ông, như bạn có thể tưởng tượng.
    Đó là rất nhiều đi bộ.
    Họ cực kỳ năng động về thể chất.
    Họ dường như lão hóa tốt.
    Tôi nghĩ rằng bạn sẽ tìm thấy những nhóm cá nhân thực hiện các hoạt động thể chất rất tích cực trong suốt cuộc đời của họ, điều này sẽ cho phép họ duy trì khối lượng cơ bắp, tức là khoảng thời gian mà họ có cơ bắp chất lượng. Tôi cũng muốn nói rằng chúng ta kiểm soát môi trường của mình. Mọi thứ có thể dễ dàng với chúng ta nếu chúng ta chọn. Bạn có thể đi thang cuốn, bạn có thể đi thang máy, bạn có thể lên xe hơi, bạn có thể làm tất cả những điều đó. Việc tiêm phòng cho bản thân chống lại sự lão hóa cơ bắp cần nỗ lực, nhưng điều đó phải được thực hiện. Mỗi lần ai đó có sự lựa chọn làm điều đó bằng sức lực của chính mình hoặc chọn cách dễ dàng, mỗi lần một cá nhân tiếp tục chọn cách dễ dàng, sự suy giảm có thể dự đoán sẽ tiếp tục. Nó giống như việc bỏ thêm một đồng xu vào ngân hàng, nhưng có thể ngân hàng đó đang được chi tiêu cho một thứ vô giá trị. Đó chính xác là điều đã xảy ra. Những hiểu lầm mà mọi người có về việc giảm cân là gì? Bạn đã đề cập đến điều đó một chút, nhưng nếu tôi đến gặp bạn và nói: “Nghe này, bác sĩ Lyon, tôi sẽ thành thật với bạn, tôi chỉ muốn giảm bớt mỡ bụng này.” Tôi chỉ muốn mình gọn gàng và đẹp đẽ. Tôi có nên phẫu thuật hút mỡ không? Tôi nên ăn kiêng như thế nào? Bạn sẽ nói gì với tôi? Điều đầu tiên mà chúng ta cần xác định là khối lượng cơ bắp của bạn. Điều này hơi phức tạp vì tôi sẽ, tất nhiên, hỏi họ làm thế nào mà chúng ta đã đến được nơi này. Đúng. Làm thế nào mà chúng ta đến đây? Bạn có đang ăn uống vì cảm xúc không? Bạn có, tôi không biết, không ngủ đủ giấc không? Bạn có uống quá nhiều không? Bạn đang làm gì? Chúng ta đang phải đối mặt với điều gì? Những hành vi chiến thuật thực tế mà chúng ta đang phải đối mặt là gì? Sau đó, tôi sẽ nói: “Đi nào. Chúng ta phải xây dựng một chút cơ bắp. Chúng ta phải làm việc để tái cấu trúc cơ thể và thực sự hai cách mà chúng ta sẽ bắt đầu là hai cách cơ bản, đó là chế độ ăn uống và tập thể dục.” Không hút mỡ. Ý tôi là, Stephen, nếu bạn muốn, tôi biết một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ tuyệt vời, nhưng không, không cần thiết. Một lần nữa, điều này quay trở lại với sự ám ảnh quá mức về mỡ cơ thể.
    Khi cuộc trò chuyện không nên xoay quanh thuốc chống béo phì hay mỡ cơ thể, cuộc trò chuyện cần quay trở lại không phải là làm cho mọi người ít béo phì hơn, mà là làm cho họ có nhiều cơ bắp khỏe mạnh hơn.
    Mối liên hệ ở đây là gì?
    Việc có nhiều cơ bắp hơn có nghĩa là glucose sẽ được lưu trữ trong đó, điều này có nghĩa là ít glucose sẽ được lưu trữ trên mỡ bụng của tôi.
    Chuyển hóa của tôi sẽ tốt hơn, bạn đã nói như vậy.
    Khả năng lưu trữ glucose của bạn sẽ đến từ, rõ ràng, được lưu trữ trong gan của bạn, nhưng cơ bắp là nơi chính để tiêu thụ glucose.
    Liệu tôi có cảm thấy đói ít hơn không?
    Đó là một câu hỏi tuyệt vời, và có dữ liệu quan sát.
    Tôi nói điều này rất thận trọng vì nó chưa được công bố, nhưng tôi tin rằng chúng ta sẽ bắt đầu thấy rằng cơ bắp có vai trò trong việc điều chỉnh cảm giác thèm ăn nhờ vào các thụ thể trên cơ bắp.
    Bạn sẽ không tìm thấy bất kỳ thông tin nào về điều này hiện tại, nhưng tôi tin rằng có dữ liệu quan sát từ một số đồng nghiệp của tôi đang nghiên cứu rằng chúng ta sẽ thấy có mối liên hệ giữa cảm giác thèm ăn và cơ bắp.
    Liệu tôi có đốt cháy nhiều calo hơn khi tập luyện nếu tôi có nhiều cơ bắp hơn không?
    Bạn sẽ đốt cháy nhiều hơn.
    Còn về Zempec thì sao?
    Tôi có nên xem xét một chút Zempec nữa không?
    Điều đó phụ thuộc vào việc bạn đã vật lộn bao lâu.
    Tôi nhận ra rằng đây là những vấn đề rất phức tạp, cho dù đó là Zempec hay Mungerno, GLP1 hay GIP.
    Những loại thuốc này, những loại thuốc này sẽ ở lại.
    Tôi nghĩ chúng đóng một vai trò.
    Tôi có thể cho một người dùng thuốc để giảm béo, nhưng có một lượng lớn sự kỳ thị nếu tôi muốn cho họ dùng thuốc để có cơ bắp mạnh mẽ hơn, to lớn hơn.
    Bạn sẽ cho họ dùng loại thuốc nào để có cơ bắp mạnh mẽ hơn, to lớn hơn?
    Testosterone sẽ là lựa chọn đầu tiên của tôi.
    Nhưng dùng bao nhiêu testosterone?
    Tùy thuộc.
    Michael, người đã tham gia podcast trước đây, đã nói với tôi rằng việc sử dụng testosterone và steroid khiến anh ấy cảm thấy tức giận và có những suy nghĩ rất độc ác, những suy nghĩ tối tăm.
    Nhưng Michael là một vận động viên thể hình chuyên nghiệp.
    Chúng ta biết rằng có sức khỏe và sự khỏe mạnh, và những người hoạt động ở đỉnh cao của môn thể thao của họ, điều đó không có nghĩa là những cá nhân đó đang tập luyện một cách lành mạnh.
    Có một cái giá phải trả khi đạt đến đỉnh cao trong bất kỳ sự nghiệp nào.
    Và từ góc độ thể chất, chắc chắn là như vậy.
    Việc sử dụng đó sẽ khác với một người đến và nói, “Này, tôi cần cải thiện thành phần cơ thể của mình.”
    Điểm lớn ở đây là sự phân chia và cuộc trò chuyện giữa hai vấn đề này, nó hoàn toàn bị lệch lạc theo cách mà việc cho một loại thuốc để giải quyết tình trạng béo phì là hoàn toàn chấp nhận được, trong khi việc cho một loại thuốc để giải quyết khối lượng cơ bắp thì lại ít được chấp nhận hơn.
    Và tôi cá nhân tin rằng cuộc trò chuyện này cần phải thay đổi.
    Nhiều người nói rằng một loại thuốc như Zempec gây mất cơ bắp.
    Điều đó không đúng.
    Thật sao?
    Tôi chưa thấy một cơ chế tác động trực tiếp nào cho thấy Zempec ảnh hưởng tiêu cực đến cơ bắp.
    Trên thực tế, tôi đã thấy điều ngược lại.
    Có bằng chứng cho thấy Zempec và những cá nhân như những loại thuốc trong lớp này thực sự có thể hỗ trợ sức khỏe cơ bắp.
    Lý do mà những người này mất khối lượng cơ bắp khi dùng những loại thuốc này là vì họ không tập luyện và quản lý lượng protein trong chế độ ăn uống của mình.
    Chỉ có hai cách để kích thích cơ bắp, đó là thông qua tập luyện sức đề kháng và protein trong chế độ ăn uống.
    Bạn không thể dùng thuốc để bù đắp cho hành vi kém.
    Ôi, nhưng vì họ đang dùng thuốc ức chế cảm giác thèm ăn như Zempec, điều đó có nghĩa là họ có thể không nhận đủ protein. Chúng tôi sử dụng những loại thuốc này trong thực hành y tế của mình mọi lúc. Chúng tôi theo dõi thành phần cơ thể liên tục. Đó là điều bình thường. Chúng tôi theo dõi khối lượng cơ bắp. Chúng tôi không thấy sự giảm sút khối lượng cơ xương khi các cá nhân sử dụng protein đúng cách và tập luyện. Liệu Zempec và những loại thuốc trong danh mục này có lấy đi một lợi ích tâm lý nhất định của mọi người không? Đó là một câu hỏi tuyệt vời, và đây là điều tôi muốn nói với tư cách là một bác sĩ đang hành nghề. Việc loại bỏ những rào cản vật lý là rất quan trọng, và các cá nhân có thể dành thời gian ám ảnh về cơ thể của họ, thực sự, điều đó có thể xâm nhập vào suy nghĩ của họ, nó lấy đi khả năng của họ để xuất hiện trong cuộc sống, để hiện diện vì họ lo lắng về cân nặng của mình. Bạn có thể tưởng tượng nếu ai đó phải vật lộn với điều đó trong một hoặc hai hoặc ba thập kỷ, giờ đây chúng ta có một loại thuốc mới sẽ phần nào lấy đi mong muốn ăn uống thái quá hoặc phần nào lấy đi mong muốn thậm chí có thể uống rượu. Điều đó cho phép tự do về thể chất. Tôi có nghĩ rằng điều đó đi kèm với cái giá của việc không làm những điều khó khăn và thực hiện những hành vi như vậy không? Có. Nó làm cho mọi thứ dễ dàng hơn. Tuy nhiên, điều đó cũng có ích. Vâng, vì nếu ai đó gợi ý điều đó với tôi, tôi sẽ nói điều đầu tiên tôi sẽ hỏi là, “Bác sĩ Lyon, cái giá là gì?” Bởi vì không có gì là miễn phí trong cuộc sống, và nếu tôi không biết cái giá là gì, điều đó còn đáng sợ hơn. Tôi thích có thể cân bằng giữa cái giá phải trả, nhưng không nhiều người đang cho tôi biết nhiều cái giá với Zempec vào lúc này. Vâng, số một, bạn không cần nó, đúng không? Bạn sẽ không phải là người cần Zempec hay Mojarno hay Zep bound, bạn chỉ đơn giản không phải là người cần điều đó. Nhưng tôi thực sự tin rằng điều này kết hợp với liệu pháp thay thế hormone sẽ là con đường của tương lai cho sự trường thọ. Cái giá là gì?
    Tôi không thể cho bạn biết chi phí là bao nhiêu, và đây là lý do, vì mọi người sẽ nói rằng nó làm chậm quá trình tiêu hóa dạ dày.
    Đúng vậy, đó chính xác là điều nó được thiết kế để làm.
    Liệu điều đó có mang lại kết quả có ý nghĩa không?
    Không nhất thiết.
    Những loại thuốc này không phải là thuốc mới.
    Nhóm thuốc này không phải là thuốc mới.
    Nó đã tồn tại trong 20 năm qua.
    Tôi biết ít nhất trong 10 năm qua.
    Tuy nhiên, chắc chắn phải có một chi phí.
    Chi phí là khi bạn ngừng sử dụng nó, bạn có khả năng sẽ, và một lần nữa, đây chỉ là quan điểm của tôi, là khi bạn giảm liều, thì các tín hiệu đói bình thường sẽ trở lại.
    Và nếu bạn không có các chiến lược phù hợp, một cá nhân sẽ bắt đầu gặp khó khăn, có khả năng lấy lại cân nặng.
    Bạn đã thấy điều này chưa?
    Tôi chưa thấy.
    Chúng tôi thường xuyên ngừng cho mọi người sử dụng những loại thuốc này.
    Và họ không bị tăng cân trở lại.
    Họ không bị tăng cân trở lại.
    Họ không bị tăng cân trở lại.
    Nhưng một lần nữa, chúng tôi thực hiện các can thiệp lối sống rất tích cực.
    Chúng tôi cũng tìm ra lý do tại sao mọi người lại rơi vào tình trạng hoặc cái hố mà họ đang bắt đầu.
    Tại sao?
    Đúng không?
    Bạn nói rằng không có bữa ăn miễn phí, và có thể bữa ăn miễn phí đó là.
    Bạn phải giải quyết những chấn thương cũ.
    Có thể một người sẽ thực sự phải khám phá cách mà họ đối phó, đúng không?
    Không thể đối phó bằng cách ăn uống cảm xúc.
    Bạn không thể làm những điều này.
    Nếu bạn muốn duy trì thành phần cơ thể khi bạn già đi, bạn phải chịu trách nhiệm về những điều này.
    Chế độ ăn kiêng có hiệu quả không?
    Bạn có bao giờ đặt ai đó vào chế độ ăn kiêng không?
    Nếu họ tiêu thụ quá nhiều calo, thì có.
    Và điều đó trông như thế nào?
    Đối với chúng tôi – ý tôi là, chúng tôi đã làm điều này trong một thời gian rất dài – điều đầu tiên mà chúng tôi quyết định là protein trong chế độ ăn uống, điều này thật không may dường như là chất dinh dưỡng vĩ mô gây tranh cãi nhất.
    Mà nhân tiện, bạn đã nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, và bạn hoàn toàn đúng.
    Tại sao bất kỳ chất dinh dưỡng vĩ mô nào lại gây tranh cãi?
    Nhưng protein trong chế độ ăn uống, một lần nữa, nó không như thế này cho đến khi có sự bùng nổ của mạng xã hội.
    Và tôi có ý gì khi nói như vậy?
    Protein trong chế độ ăn uống, dường như luôn có lý do tại sao mọi người đang cố gắng loại bỏ.
    Điều này từ chế độ ăn uống, có vẻ hơi vô lý và ngược lại với trực giác.
    Điều đầu tiên chúng ta làm là nhận ra rằng protein trong chế độ ăn uống là nền tảng mà bất kỳ kế hoạch dinh dưỡng vững chắc nào cũng nên được xây dựng trên đó.
    Và đó là từ 0,7 đến 1 gram cho mỗi pound trọng lượng cơ thể lý tưởng.
    Nếu bạn ăn thực phẩm giàu dinh dưỡng, như sản phẩm từ động vật, bạn có thể đi đến mức thấp hơn là 0,7.
    Nếu bạn là người không ăn bất kỳ loại sản phẩm động vật nào, bạn có thể sẽ gần với 1 gram cho mỗi pound trọng lượng cơ thể lý tưởng của bất kỳ nguồn protein nào.
    Nhưng protein là thứ sẽ duy trì cảm giác đói.
    Protein trong chế độ ăn uống thực sự gây ra sự gia tăng GLP, GLP1 trong cơ thể.
    Và mọi người sẽ nói về điều đó, mặc dù chỉ là từ bữa ăn này sang bữa ăn khác, điều này – vì vậy bạn có những chất chủ vận GLP1 này, giúp cải thiện cảm giác no.
    Vì vậy, như một loại thuốc Zempec là một chất chủ vận GLP1, giúp bạn ít đói hơn.
    Đúng.
    Protein trong chế độ ăn uống, một phần, hoạt động theo cơ chế tương tự, cũng giải phóng GLP.
    Điều đó làm cho tôi ít đói hơn?
    Đúng.
    Được rồi.
    Cải thiện cảm giác no của bạn.
    Chúng ta biết rằng protein trong chế độ ăn uống có thể giúp điều chỉnh cảm giác đói, cũng có thể duy trì lượng đường trong máu, đúng không?
    Nếu bạn kiểm soát carbohydrate, không phải là một cách rất hiệu quả, nhưng cơ thể bạn có thể tạo ra glucose từ protein trong chế độ ăn uống.
    Nhiều người liên kết protein với những người tập thể hình và những thứ như vậy.
    Tôi biết.
    Đó là một sai lầm lớn.
    Đó là một sai lầm.
    Bởi vì khi cá nhân già đi, họ cần gấp đôi mức khuyến nghị tối thiểu để ngăn ngừa thiếu hụt.
    Khuyến nghị hiện tại là 0,8 gram cho mỗi kilogram, hoặc 0,37 gram cho mỗi pound.
    Nếu ai đó nặng 115 pound, khuyến nghị protein trong chế độ ăn uống của họ sẽ là 45 gram.
    Đó sẽ là mức tối thiểu để ngăn ngừa thiếu hụt.
    Khi cá nhân già đi, họ cần nhiều protein trong chế độ ăn uống hơn vì cơ bắp xương trở nên như chúng ta gọi là kháng anabolic.
    Điều này có nghĩa là nó trở nên kém hiệu quả hơn trong việc sử dụng protein trong chế độ ăn uống nếu bạn ăn theo cách mà bạn đã làm có thể trong những năm teen và hai mươi của bạn.
    Cơ thể vào thời điểm đó cực kỳ anabolic.
    Điều đó có nghĩa là gì?
    Bạn trông có vẻ khá khỏe mạnh.
    Bạn có luôn khỏe mạnh như vậy không?
    Không.
    Khỏe mạnh theo nghĩa gì chứ?
    Tôi không luôn có nhiều khối cơ như bây giờ, nhưng tôi luôn khỏe mạnh theo nghĩa là chơi thể thao và những thứ tương tự suốt cả cuộc đời.
    Và việc tăng cơ có dễ dàng không?
    Nói chung, tôi sẽ nói là có.
    Khi tôi còn trẻ, cảm giác có phần khó khăn hơn, nhưng tôi chỉ nghĩ rằng tôi đã làm sai.
    Tôi không nghĩ rằng tôi đã tiêu thụ đủ calo, nhưng khi tôi khoảng 25, 26, 27 tuổi, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn một chút.
    Điều đó thật tuyệt vời.
    Cơ thể của bạn rất đồng hóa.
    Bây giờ bạn đang tiêu thụ calo, protein, bạn có thể tăng khối cơ xương.
    Mô đó rất đồng hóa.
    Nó nhạy cảm với thực phẩm mà bạn đang ăn, với các kích thích mà bạn cung cấp.
    Khi bạn già đi, mô đó trở nên kháng cự hơn.
    Tôi có những người bạn nói với tôi rằng họ không thể tăng cơ dễ dàng.
    Họ bao nhiêu tuổi?
    Một người trong số họ 27 tuổi, và người kia tôi nghĩ khoảng 29 tuổi, và họ là nam giới.
    Và họ đã nói với tôi rằng bất kể họ làm gì, họ cũng không thể tăng cơ.
    Chà, điều đầu tiên tôi sẽ làm là hỏi họ đang làm gì.
    Họ có tiêu thụ đủ calo không?
    Họ có đủ protein không?
    Bạn nghĩ họ đang sai ở đâu khi tôi nói điều đó?
    Ý tôi là, thành thật mà nói, điều đầu tiên tôi nghĩ là tôi thấy có sự gia tăng lớn về mức testosterone thấp ở những người trẻ tuổi.
    Thú vị.
    Và tôi biết chỉ có tôi và bạn, không phải hàng triệu người xem chương trình của bạn, nhưng câu trả lời y tế sẽ là họ nên xem xét chế độ ăn uống, tập luyện và giấc ngủ của họ.
    Nhưng điều tôi thấy lâm sàng là nam giới trẻ tuổi có mức testosterone ngày càng thấp.
    Và điều đó liên quan như thế nào đến việc họ không thể tăng cơ?
    Họ ít đồng hóa hơn so với những gì họ nên có.
    Đồng hóa có nghĩa là gì?
    Xây dựng.
    Họ ít có khả năng xây dựng hơn.
    Đây là một câu hỏi khó.
    Có cách nào để biết ai đó có mức testosterone thấp chỉ bằng cách nhìn vào họ không?
    Một số đồng nghiệp của tôi có thể không đồng ý với điều này.
    Tôi sẽ nói rằng bạn có thể đoán, nhưng họ có ít lông trên chân hơn không?
    Họ có ít khối lượng cơ bắp hơn không?
    Họ có thể có lượng estrogen cao hơn ở nam giới không?
    Bạn biết rằng bạn đang đặt tôi vào tình huống khó xử, đúng không?
    Vâng.
    Nhưng tất cả những điều đó, tôi đang nghĩ đến một người cụ thể.
    Tôi nghĩ tất cả những điều đó là đúng.
    Vậy có thể là do testosterone thấp.
    Câu hỏi tiếp theo của tôi là, có cách nào để họ kích thích testosterone của mình mà không cần phải tiêm kim vào người không?
    Chắc chắn rồi.
    Ý tôi là, điều đầu tiên là bạn phải xem xét lối sống.
    Chế độ ăn uống của họ như thế nào?
    Bạn cần các chất dinh dưỡng.
    Nếu họ không ngủ đủ giấc và đang sử dụng các loại thuốc giải trí, tất cả những điều này có thể ảnh hưởng đến testosterone, có thể ảnh hưởng đến giấc ngủ, có thể ảnh hưởng đến nhiều thứ khác.
    Điều đầu tiên tôi sẽ làm là, những người này có ngủ đủ không?
    Họ có ăn uống tốt không?
    Ăn uống tốt có nghĩa là protein mà chúng ta đã nói đến.
    Vâng.
    Họ có ăn một chế độ ăn hoàn toàn chế biến không?
    Họ có tập luyện không?
    Tập luyện tự nó không tạo ra testosterone, nhưng nó sẽ tăng cường các thụ thể, tăng cường các thụ thể cơ xương, tăng cường các thụ thể androgen.
    Một điều khác mà tôi muốn nói, và điều này có thể hơi khác thường, nhưng họ đang tiếp xúc với cái gì?
    Chúng tôi thực hiện rất nhiều xét nghiệm kim loại nặng.
    Chúng tôi thấy rất nhiều sự tiếp xúc.
    Những điều đó có thể ảnh hưởng đến khả năng sinh sản, cho dù đó là chì hay thủy ngân, những thứ như vậy, chắc chắn.
    Những kim loại nặng này đến từ đâu?
    Ý tôi là, chúng ta đang uống từ một cái cốc kim loại.
    Tôi biết.
    Tôi biết.
    Đây là thép không gỉ.
    Tôi không nghĩ rằng điều này sẽ vào nước.
    Họ chắc chắn có thể nhận được từ các lon nhôm.
    Họ có thể nhận được từ việc ăn nhiều hải sản.
    Họ có thể đã tiếp xúc.
    Có thể họ đang tập luyện với vũ khí, chúng tôi không, có thể đang tiếp xúc với chì.
    Bạn đang ở trong tình trạng tuyệt vời.
    Cảm ơn bạn.
    Bạn ăn gì?
    Chế độ ăn của tôi có nhiều protein, và tôi ăn rất nhiều carbs.
    Tôi tập luyện rất nhiều.
    Vậy hãy kể cho tôi về một ngày của bạn.
    Bạn dậy lúc mấy giờ?
    Giữa 5 giờ 30 và 6 giờ.
    Chồng tôi dậy lúc 4 giờ.
    Và sau đó bạn làm gì?
    Tôi dậy, xem xem bọn trẻ đã ngủ hay đã thức, thường thì một đứa nằm trên giường, hai đứa nằm trên giường,
    sau đó tôi chuẩn bị để đi tập.
    Tôi dậy, ba ngày một tuần.
    Tôi đến gặp huấn luyện viên của mình, cảm ơn Carlos Mana, anh ấy là một người tuyệt vời, và chúng tôi tập rất chăm chỉ,
    và tôi thường đến muộn năm phút mỗi lần, vì vào buổi sáng, một hoặc cả hai đứa trẻ sẽ quyết định xem chúng có đi cùng tôi hay không.
    Tôi cho bọn trẻ tham gia vào việc tập luyện của mình.
    Chúng bao nhiêu tuổi?
    Ba và năm.
    Ôi trời.
    Bạn đã cho chúng tập luyện từ khi ba và năm tuổi?
    Tôi có.
    Đứa năm tuổi của tôi đang học jujitsu.
    Chúng có bộ tạ kettlebell riêng, vì mọi người và trẻ em, chúng không quan tâm bạn nói gì, chúng quan tâm bạn làm gì.
    Vì vậy, đôi khi chúng quyết định đi cùng tôi, đôi khi thì không.
    Khi tôi tập luyện khi chưa ăn, đợi đã, tôi chưa nói với bạn, tôi uống cà phê rất nhiều, rất nhiều.
    Tôi đang uống cà phê bây giờ, tôi có thể là người mệt mỏi hoặc đang uống nước hoặc cà phê.
    Bạn tập luyện bao lâu?
    Một giờ.
    Và bạn chỉ tập ba lần một tuần?
    Tôi tập ba lần một tuần với việc nâng tạ.
    Được rồi.
    Tôi cố gắng tập luyện hết sức có thể.
    Đến ngày thứ hai, tôi đã mệt.
    Sẽ mất rất nhiều sức lực để tôi thực hiện một bài nâng tạ lớn.
    Tôi đang trong quá trình phục hồi vào ngày hôm sau, vì vậy tôi sẽ tập vào các ngày thứ Hai, thứ Tư và thứ Sáu.
    Các ngày thứ Ba, thứ Năm sẽ là một loại cardio nhẹ.
    Có thể tôi sẽ tập 20 phút.
    Có thể sẽ rất căng thẳng, tùy thuộc vào cảm giác của tôi.
    Tôi rất năng động trong suốt cả ngày.
    Đôi khi tôi mặc áo vest có trọng lượng, tôi nhận cuộc gọi trong khi đi bộ, tôi di chuyển rất nhiều.
    Bạn bè tôi đùa rằng tôi là người không bao giờ ngồi yên, hết, không có câu chuyện nào khác.
    Bạn có thể thấy tôi bây giờ.
    Tôi đang di chuyển khắp nơi.
    Tôi có mức tiêu hao năng lượng cao.
    Bữa ăn đầu tiên trong ngày của tôi có thể là một ly sinh tố.
    Có thể là 30 đến 50 gram bột protein whey.
    Thông thường, tôi có thể cho collagen vào cà phê của mình.
    Collagen trong cà phê không nhất thiết kích thích cơ bắp, nhưng tôi sử dụng nó cho tóc, da và móng.
    Đó là một loại protein với điểm số protein bằng không.
    Tôi chỉ muốn làm rõ, vậy tôi có đang tập luyện khi nhịn ăn không?
    Có.
    Thường thì khi nhịn ăn, tôi có thể uống một shot collagen.
    30 đến 50 gram trong bữa ăn đầu tiên.
    Tôi có thể ăn một loại carbohydrate nào đó, nhưng thường thì tôi đang chạy quanh, phải đưa bọn trẻ đến trường hoặc làm việc gì đó.
    Bữa ăn tiếp theo của tôi có thể là một ít thịt bò nạc.
    Chắc chắn tôi sẽ có carbohydrate.
    Tôi sẽ ăn hoặc cơm hoặc khoai tây và một loại ngũ cốc nào đó, và đó sẽ là bữa ăn khác – nếu tôi nghĩ về lượng protein – tôi là một người nhỏ bé, có thể nặng khoảng 110 pound.
    Tôi có thể tiêu thụ khoảng 120 gram protein mỗi ngày.
    Và bữa ăn cuối cùng cũng nằm trong khoảng 30 đến 50 gram protein và có lẽ gần 50 gram carbohydrate.
    Và bữa ăn cuối cùng thường vào lúc mấy giờ, nếu bạn có thể giúp được?
    Khoảng bảy giờ.
    Tôi ăn cùng gia đình.
    Không có gì điên rồ cả.
    Tôi rất nhất quán.
    Tôi nghĩ điều quan trọng là một bữa ăn hoặc một buổi tập luyện không làm bạn đi lệch hướng.
    Tôi không thực sự nghĩ hai lần về điều đó.
    Tôi biết mình phải ăn gì.
    Thức ăn không phức tạp.
    Nó hiệu quả.
    Tôi không uống rượu.
    Tôi không thích vị của nó.
    Tôi không thực sự thích đồ ngọt.
    Đó có phải là lý do duy nhất bạn không uống rượu vì vị của nó không?
    Có.
    Bạn đã từng uống rượu trước đây chưa?
    Không.
    Bạn chưa bao giờ uống rượu?
    Không.
    Nó có vị tệ.
    Tôi chắc bạn đã từng thử.
    Nó có vị như cồn.
    Ý tôi là, nó có vị tệ.
    Có thể tôi may mắn.
    Nhưng tôi cũng nghĩ rằng, bạn biết đấy, nó có thể độc hại cho não, nhưng tôi chọn không uống vì tôi thực sự nghĩ nó có vị tệ.
    Mỗi lần bạn ăn, bạn có cơ hội để cải thiện sức khỏe của mình.
    Và đó là lý do tại sao tôi yêu Zoe vì Zoe giúp tôi đưa ra những lựa chọn thực phẩm thông minh nhất cho tôi và cơ thể của tôi.
    Và như các bạn đã biết đến bây giờ, Zoe là nhà tài trợ của podcast này và tôi là một nhà đầu tư trong công ty.
    Nếu bạn chưa thử Zoe, tôi rất khuyên bạn nên thử vì Zoe kết hợp dữ liệu sức khỏe của tôi với khoa học hàng đầu thế giới của Zoe và sử dụng hai điều đó. Zoe hướng dẫn tôi đến sức khỏe tốt hơn mỗi khi tôi đưa ra lựa chọn thực phẩm và ăn uống, điều này có nghĩa là tôi có nhiều năng lượng hơn, giấc ngủ tốt hơn, tâm trạng tốt hơn và tôi cảm thấy ít đói hơn. Và điều quan trọng nhất là Zoe thực sự hiệu quả. Nó được hỗ trợ bởi thử nghiệm lâm sàng gần đây của họ, một cái gì đó gọi là Nghiên cứu Phương pháp, mà là tiêu chuẩn vàng của nghiên cứu khoa học. Tôi bắt đầu sử dụng Zoe cách đây hơn một năm và tôi đã có thể theo dõi tiến trình của mình từng tuần để tôi có thể học cách thông minh hơn trong tuần tiếp theo. Và nếu bạn chưa tham gia Zoe, tôi đang tặng bạn 10% khi bạn tham gia Zoe ngay bây giờ. Chỉ cần sử dụng mã “CEO10” và thanh toán. Có những phần nhỏ nào trong quy trình của bạn mà mọi người có thể thực hiện không? Bạn đã nói về việc không ngồi, bạn biết đấy, bạn đã nói đến áo vest có trọng lượng. Vâng. Có điều gì khác mà chúng ta có thể làm để giúp xây dựng khối lượng cơ mà không cần phải đến phòng tập không? Có. Những điều chính mà bạn nghĩ đến là gì? Nếu bạn có thể nhận cuộc gọi trong khi đi bộ hoặc lắc lư, bạn có thể mang theo trọng lượng. Điều này cực kỳ dễ thực hiện và bạn có thể làm từ từ. Bạn có thể bắt đầu với, bạn có thể bắt đầu với bảy pound. Tôi có một chiếc áo vest nặng 5 pound, tôi có một chiếc áo vest nặng 7 pound, 20 pound, và từ đó bạn có thể tăng trọng lượng lên. Vì vậy, bạn có thể tăng dần theo thời gian. Mọi người nên làm điều đó. Nó hiệu quả và dễ dàng. Bạn có thể làm điều đó. Mọi người đang nhận cuộc gọi, bạn không cần phải tham gia cuộc gọi Zoom. Tại sao không? Hãy gọi điện thoại, hãy di chuyển. Cơ thể con người sẽ thích ngồi, đúng không, thay vì bị ép phải di chuyển, nhưng bạn trở thành, nó gần như là một hoạt động lặp đi lặp lại. Nếu bạn là người ít vận động, thì việc trở nên ít vận động và duy trì tình trạng ít vận động sẽ trở nên dễ dàng hơn. Nó cần có sự ma sát để thay đổi. Bạn có thể giảm bớt một số ma sát đó bằng cách kết hợp chuyển động vào cuộc sống của bạn. Ví dụ, đi bộ với áo vest nặng, rất dễ.
    Đào tạo cùng với trẻ em của bạn.
    Mọi người sẽ nói, “Tôi không có thời gian. Tôi rất bận rộn.”
    Hãy đón trẻ em của bạn sau giờ học.
    Thay vì đi chơi video game, chúng ta sẽ thực hiện một thử thách chống đẩy hoặc một buổi tiệc nhảy với trò chơi Texas Hold’em yêu thích của chúng ta.
    Trò chơi poker.
    Không, là điệu nhảy.
    Bạn đã bao giờ thấy bài hát tuyệt vời của Beyoncé mang tên “Texas Hold’em” chưa?
    Có.
    Tôi nghĩ cô ấy đang nói về poker.
    Cô ấy có thể đang nói, nhưng có một điệu nhảy liên quan đến điều đó.
    Có hàng triệu cách vui vẻ để làm điều gì đó.
    Chúng ta chỉ đã quen với việc làm ít hơn.
    Chúng ta sẽ nhảy múa.
    Chúng ta sẽ làm bất cứ điều gì, chống đẩy, thử thách thể chất, chơi ngoài trời, lấy súng Nerf, bất cứ điều gì, dễ thôi.
    Ý tôi là, không thể dễ hơn thế nữa.
    Bạn nghĩ mục tiêu tốt là gì?
    Mục tiêu loại nào?
    Tôi đã nói điều này trước đây, nhưng có một thời điểm trong cuộc đời tôi khi các mục tiêu của tôi rất nông cạn và chúng gắn liền với một ngày cụ thể.
    Những mục tiêu tốt nhất mà chúng ta nên đặt ra liên quan đến sức khỏe của chúng ta là gì?
    Tôi không nghĩ chúng ta nên đặt ra mục tiêu.
    Không có mục tiêu.
    Tôi nghĩ chúng ta nên đặt ra tiêu chuẩn.
    Được rồi.
    Khi bạn đặt ra một mục tiêu, bạn có thể đạt được mục tiêu đó hoặc không, nhưng nếu bạn đặt ra một tiêu chuẩn, thì bạn sẽ luôn giữ tiêu chuẩn của mình.
    Và tiêu chuẩn đó sẽ cho phép bạn đạt được một mục tiêu, nhưng tiêu chuẩn sẽ không thay đổi.
    Ví dụ, tiêu chuẩn là bạn thức dậy và bạn đặt ra bất cứ điều gì đó, bạn tập luyện mỗi ngày.
    Đối với tôi, tôi tập luyện ba ngày một tuần, tùy thuộc vào mức độ cường độ của buổi tập đó.
    Vào thứ Bảy, tôi có thể tập luyện thêm một ngày nữa.
    Và vào Chủ nhật, tôi quên nói với bạn điều này, chúng tôi có một buổi tập nhóm.
    Tiêu chuẩn của tôi là hoạt động thể chất có những khoảnh khắc xác định.
    Và đó là tiêu chuẩn của tôi.
    Tôi đang đi du lịch.
    Tôi biết chính xác điều đó sẽ như thế nào trước khi tôi đến khách sạn.
    Đó là một tiêu chuẩn về hoạt động thể chất.
    Tôi không cần phải nghĩ về một mục tiêu.
    Tôi không cần phải có một mục tiêu là, liệu tôi có đạt được điều đó hay không?
    Bởi vì tôi biết rằng đó là những điều mà tôi sẽ không thiếu sót.
    Tiêu chuẩn của tôi là kế hoạch dinh dưỡng của tôi.
    Tôi có từ 110 đến 120 gram protein.
    Tôi có từ 110 đến 120 gram carbohydrate.
    Tôi biết điều đó trông như thế nào.
    Đó là tiêu chuẩn của tôi.
    Tôi không lệch khỏi điều đó.
    Và bạn đang gặp khó khăn gì liên quan đến lời khuyên của chính mình?
    Giấc ngủ.
    Bạn đang gặp khó khăn với giấc ngủ?
    Đúng vậy.
    Có phải vì hai đứa trẻ nhỏ không?
    Đúng vậy.
    Bởi vì tôi phải đưa ra lựa chọn.
    Tôi sẽ dành thời gian không bị gián đoạn và toàn tâm toàn ý với chúng hay tôi sẽ làm việc?
    Và lựa chọn của tôi là tôi dành thời gian với chúng và sau khi chúng đi ngủ, tôi làm việc thêm hai đến ba giờ.
    Và có lẽ tôi nên làm tốt hơn và biết rằng cuối cùng mọi thứ sẽ được hoàn thành, nhưng tôi đặt ra tiêu chuẩn.
    Bạn có thấy khó khăn không vì mọi người luôn nói về việc không thể có tất cả mọi thứ cùng một lúc?
    Đây là điều mà nhiều phụ nữ đã nói với tôi.
    Họ nói rằng đã có một thời gian chúng tôi được bán giấc mơ rằng bạn có thể có tất cả.
    Bạn có thể.
    Bạn có thể.
    Tôi nghĩ vậy.
    Nhưng bạn chắc chắn thấy nhiều lý do biện minh ở mọi người.
    Tôi thấy.
    Tôi thấy.
    Bởi vì thật khó để đối mặt với sự thật.
    Và sự thật là gì?
    Sự thật là bạn có đang làm điều này hay không làm điều này vì một loại lựa chọn nội tâm nào đó?
    Phải có một chút sự thật được nói ra.
    Và đôi khi sự thật đó không thoải mái.
    Bạn có thể hoàn thành công việc.
    Có thể có những điều bạn phải hy sinh.
    Nhưng công việc, điều mà bạn muốn, kết quả mà bạn muốn, tiêu chuẩn mà bạn đặt ra, nó có thể được thực hiện.
    Nó có thể được thực hiện.
    Chỉ là bạn tự nói với mình rằng bạn không thể làm được.
    Ý tôi là, tôi có một đứa ba tuổi và một đứa năm tuổi.
    Bạn có biết loại hỗn loạn nào xảy ra ở nhà tôi không?
    Bạn nên đến đây và tôi đảm bảo bạn sẽ không muốn có bất kỳ đứa trẻ nào trong ít nhất năm năm.
    Nhưng không có gì là hoàn hảo.
    Mọi thứ không thể được sắp xếp hoàn hảo.
    Tôi vẫn có thể tập luyện không?
    Tôi vẫn có thể ăn uống đúng cách không?
    Tôi có đặc biệt gì không?
    Tôi không.
    Nhưng kỷ luật của tôi thì có.
    Tôi rất kỷ luật.
    Bạn luôn như vậy sao?
    Có.
    Nhiều người không có kỷ luật và họ chưa bao giờ có.
    Thật khó khăn để không có kỷ luật.
    Lý do tôi có kỷ luật là để quản lý cuộc sống của mình.
    Làm thế nào để tôi có được kỷ luật?
    Bạn thực hiện.
    Bạn không suy nghĩ quá nhiều về nó.
    Không có gì để suy nghĩ.
    Bạn muốn gì?
    Tôi muốn giống như bạn.
    Không.
    Bạn muốn gì?
    Bạn đang thiếu sót ở đâu?
    Tôi muốn giống như bạn.
    Bạn sẽ không thành công gần như vậy nếu bạn không có kỷ luật.
    Bạn phải có kỷ luật.
    Tôi chỉ đang cố gắng thể hiện khán giả.
    Tôi đang cố gắng suy nghĩ qua tất cả những điều vô lý mà mọi người nói với bản thân.
    Chúng ta đều nói với bản thân những điều vô lý trong nhiều khía cạnh của cuộc sống.
    Nếu chúng ta không nói với bản thân những điều vô lý liên quan đến tập thể dục, thì đó là điều khác.
    Đó là các mối quan hệ của chúng ta.
    Hoàn toàn đúng.
    Mọi người gặp khó khăn với trách nhiệm cá nhân.
    Nếu bạn hoặc tôi đăng bất kỳ điều gì trên câu chuyện của mình mà bạn vừa nói trong năm phút qua.
    Họ sẽ rất tức giận.
    Vâng.
    Không phải tất cả.
    Có một nhóm nhỏ…
    Họ có chỉnh sửa điều này không?
    Không.
    Không.
    Đừng gửi những người điên đến tìm tôi.
    Không, chúng tôi sẽ.
    Giống như băng nhóm “còn về cái gì”.
    Băng nhóm “còn về cái gì”.
    Bạn có thể nói bất cứ điều gì.
    Còn về cái gì?
    Hoàn toàn đúng.
    Còn về cái gì?
    Tôi hiểu.
    Một số người có những ngoại lệ hợp lý.
    Stephen.
    Tôi biết điều đó.
    Thật khó khăn để làm những gì tôi làm.
    Tôi điều hành ba doanh nghiệp khác nhau.
    Tôi chăm sóc một số con người tuyệt vời nhất trên hành tinh.
    Tôi có podcast riêng của mình.
    Tôi đang viết hai cuốn sách nữa và tôi không có sự trợ giúp toàn thời gian.
    Tôi là một người mẹ.
    Điều duy nhất tôi không tìm thấy là tôi không tìm lý do.
    Tôi tìm ra cách để hoàn thành công việc vì nếu điều đó quan trọng, bạn sẽ tìm ra cách để hoàn thành.
    Bạn biết đấy, nếu tôi nói, và đây là một ví dụ cực đoan, nhưng giả sử tôi nói với ai đó, tôi chỉ bịa ra, yêu thích bánh cupcake.
    Tôi nói, “Nếu bạn ăn thêm một chiếc bánh cupcake nữa, thì sẽ có điều gì đó thảm khốc xảy ra với chó của bạn.
    Bạn có nghĩ rằng họ sẽ bao giờ chạm vào một chiếc bánh cupcake nữa không?”
    Không.
    Không trong một giây.
    Chỉ như vậy thôi.
    Vì vậy, hậu quả chỉ đơn giản là không đủ ý nghĩa.
    Khi bạn tìm thấy một hậu quả có ý nghĩa và bạn hiểu hậu quả của hành động của mình
    trong khoảnh khắc đó, mọi thứ trở nên dễ dàng.
    Và điều này liên quan đến những gì chúng ta đã nói về kỷ luật và phần lý do của phương trình đó.
    Bạn đã gọi đó là hậu quả, như tại sao điều này lại quan trọng với bạn là phần trung tâm
    của phương trình.
    Và sâu trong đầu bạn, bạn rất rõ ràng về lý do tại sao điều này quan trọng.
    Bởi vì bạn đã thấy nghiên cứu, bạn đã học về nó, bạn đã thấy hậu quả của
    điều này.
    Tôi đã thấy kết quả cuối cùng.
    Cuối cùng, tất cả chúng ta đều liên quan đến sức khỏe, tuổi tác và cái chết.
    Những điều này, không ai có thể thoát khỏi chúng, như không ai cả.
    Vì vậy, nếu tôi tuân theo các quy trình của bạn trong 30 năm tới, vâng, thì tôi sẽ 60 tuổi.
    Tôi sẽ 61 tuổi.
    Bạn có thể mô tả cho tôi những gì bạn nghĩ cuộc sống của tôi sẽ như thế nào khi tôi 61 tuổi so với nếu tôi
    chỉ ngồi trên chiếc ghế này và ăn thực phẩm chế biến sẵn và không tập luyện sức đề kháng trong 30 năm tới không?
    Bạn có thể mô tả hai Stephen khác nhau không?
    Chúng ta sẽ gọi một người là Steve ít vận động và một người là Steve của Tiến sĩ Lyon.
    Được rồi.
    Hãy bắt đầu với Steve ít vận động.
    Tôi sẽ nói bạn 30 tuổi.
    Vì vậy, ngay bây giờ, bạn đang ít vận động.
    Bệnh Alzheimer có khả năng bắt đầu, bệnh tim mạch có khả năng bắt đầu.
    Ngay bây giờ ở tuổi 30.
    Đúng vậy.
    Hãy nhớ rằng, những bệnh mà chúng ta tin là bệnh của tuổi tác thực chất ở cốt lõi và gốc rễ của chúng một phần là do sức khỏe của cơ bắp xương.
    Hệ thống cơ quan duy nhất mà bạn có thể kiểm soát tự nguyện trực tiếp, chỉ có vậy thôi.
    Tôi không thể nói Stephen, tôi muốn tim của bạn đập ở 45 nhịp mỗi phút, đi nào.
    Tôi không thể kiểm soát, bạn có thể kiểm soát nhịp thở của mình, nhưng bạn không thể co cơ hoành của mình một cách vật lý, hãy cố gắng co nó.
    Được rồi.
    Có thể.
    Đó là một cơ.
    Cơ bắp xương là hệ thống cơ quan duy nhất mà bạn có quyền kiểm soát tự nguyện.
    Chỉ có vậy thôi.
    Bây giờ, nếu bạn quyết định không nghe những gì tôi đang nói, thì nếu bạn là người có khuynh hướng di truyền, có thể bạn có, tôi không biết, khi bạn ăn uống quá mức, bạn sẽ có mức triglyceride cao hoặc bạn chọn không tập thể dục, chúng ta sẽ bắt đầu làm suy giảm não bộ của bạn vì cơ vân là một cơ quan nội tiết.
    Không chỉ tập thể dục làm tăng lưu lượng máu đến não của bạn, tôi vừa viết một bài tổng quan với một đồng nghiệp của tôi, Louisa Nicola, thật tuyệt vời. Chúng tôi đã xem xét ảnh hưởng của việc tập luyện sức đề kháng đối với chức năng não.
    Tôi không thể phục hồi não của bạn, nhưng tôi rất muốn có thể ngăn chặn các kết nối trở nên yếu dần. Bạn quyết định không tập thể dục. Tôi không thể làm gì cho não của bạn. Cuối cùng, bạn có thể quên, tôi không biết, tên của hàng xóm, tên của con bạn, bất cứ điều gì, những gì bạn đã làm, bất kỳ ký ức có ý nghĩa nào.
    Nếu chúng ta không giải quyết vấn đề não của bạn ngay bây giờ, thì kết quả tiềm năng là rõ ràng. Hai phần ba trường hợp Alzheimer, phần lớn chứng mất trí nhớ là chứng mất trí nhớ Alzheimer, mà đóng vai trò trong việc điều chỉnh chuyển hóa. Bệnh tiểu đường loại III của não, nếu cơ vân của bạn không khỏe mạnh, bạn có khả năng không chỉ có kháng insulin ở cơ vân, mà còn có kháng insulin ở não, không có chuyện đó.
    Bạn không thể ngồi yên mà vẫn khỏe mạnh, vì vậy điều đó sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Điều khác là hoạt động tim mạch của bạn có thể giúp bạn ở đó. Nếu không tăng lưu lượng máu, bạn không di chuyển sức khỏe tim mạch của mình theo cách mà nó nên có, khả năng phổi của bạn, khả năng tim mạch của bạn.
    Có lẽ bạn sẽ cảm thấy rất mệt mỏi khi đi lên cầu thang. Có thể bạn sẽ phải nỗ lực rất nhiều để đứng dậy, bạn có thể không thể đứng dậy và ngồi xuống từ ghế của mình nhiều lần. Bạn có thể gặp khó khăn với điều đó. Nếu tôi nói, Stephen, tôi cần bạn đi lấy một cái gì đó từ xe cho tôi, bạn có thể sẽ nói, ôi trời, bác sĩ, điều đó sẽ tốn rất nhiều sức lực, tôi không chắc chắn, tôi…
    không chắc tôi có thể cầm nổi cái túi đồ ăn nặng khoảng 15 pound đó.
    Bạn có thể có tình trạng béo phì trung tâm, có thể bạn bị ngưng thở khi ngủ, điều này có nghĩa là bạn đang làm suy giảm cả sức khỏe não bộ và sức khỏe chuyển hóa của mình.
    Tôi chỉ muốn thêm vào rằng, bạn chưa từng tập luyện suốt cuộc đời, testosterone của bạn có thể thấp, và có thể trong suốt cuộc đời, ai biết được, có thể bạn gặp khó khăn với khả năng sinh sản vì chất lượng tinh trùng của bạn không tốt như nó có thể nếu bạn đã tập luyện và ăn uống đầy đủ.
    Bạn đã bị thuyết phục chưa?
    Vậy có mối liên hệ giữa khả năng sinh sản của nam và nữ và khối lượng cơ bắp của tôi.
    Có mối liên hệ giữa tập thể dục, tập luyện, sức khỏe chuyển hóa và chắc chắn là khả năng sinh sản.
    Tôi nghĩ chúng ta sẽ thấy ngày càng nhiều tài liệu về điều này, khối lượng cơ bắp và khả năng sinh sản, vì đến khi bạn 60 tuổi, chúng ta chắc chắn sẽ có nhiều hơn.
    Có mối liên hệ giữa hội chứng buồng trứng đa nang và khối lượng cơ bắp không?
    Có.
    Bạn đã nói về điều đó trong chương hai, tôi nghĩ vậy.
    Đúng vậy.
    Khi bạn nghĩ về kháng insulin, khi bạn nghĩ về cơ xương và kháng insulin, cơ xương chiếm khoảng 40% trọng lượng cơ thể của bạn.
    Tùy thuộc vào tôi, có thể ít hơn, còn bạn có thể nhiều hơn.
    Khi cơ xương trở nên kháng insulin, điều này có nghĩa là insulin là một hormone peptide được tiết ra từ tuyến tụy, bạn cần insulin để di chuyển glucose ra khỏi dòng máu vào các tế bào.
    Khi bạn tập thể dục, bạn không cần insulin để di chuyển glucose trong máu ra khỏi dòng máu vào mô cơ xương.
    Nó có thể độc lập với insulin.
    Hội chứng buồng trứng đa nang là đa yếu tố.
    Có một thành phần của hội chứng buồng trứng đa nang liên quan đến kháng insulin ở cơ xương.
    Khi một cá nhân quản lý khối lượng cơ xương của họ, lại có nhiều lý do khác nhau về việc tại sao ai đó lại có nó, nhưng một phần, việc giải quyết khối lượng cơ xương và kháng insulin ở cơ xương có thể giúp giải quyết hội chứng buồng trứng đa nang.
    Một số trường hợp nhất định.
    Tôi đã đọc về chủ đề PCOS và khả năng sinh sản, tôi đã đọc một nghiên cứu của Earth được thực hiện tại Harvard, nghiên cứu này phát hiện rằng những người đàn ông báo cáo thường xuyên nâng vật nặng và đồ vật tại nơi làm việc có nồng độ tinh trùng cao hơn 46% và tổng số tinh trùng cao hơn 44% so với những người có công việc ít vận động hơn.
    Vậy bạn đang nói rằng nếu tôi muốn tăng số lượng tinh trùng và có một đứa trẻ cũng như sức khỏe tinh trùng, tôi nên bắt đầu nâng tạ.
    Đúng vậy.
    Tôi đang nghĩ về người đàn ông 61 tuổi nghe theo các phương pháp của Dr. Lyon.
    Nhưng cũng hãy nói rằng chúng ta không nói về những gì sẽ xảy ra nếu bạn nghe theo.
    Đúng, đó là những gì tôi đang nói, vì vậy người đàn ông đã nghe, Steve Bartlett 61 tuổi, người nghe theo các phương pháp của bạn.
    Trời ơi, người đó thật tuyệt vời.
    Giờ đây, anh ấy đã chiếm lĩnh thế giới.
    Bởi vì…
    Anh ấy có cơ bụng sáu múi không?
    Tất nhiên là có.
    Thật sao?
    Ở tuổi 61?
    Có.
    Điều đó có khả thi không?
    Có.
    Người lớn tuổi và khỏe mạnh nhất mà bạn từng thấy là ai?
    Bố tôi.
    Thật sao?
    Ôi trời.
    Ông ấy 74 tuổi.
    Ông ấy có nhiều cơ bắp hơn một chút.
    Được rồi.
    Nồng độ testosterone của ông ấy khoảng 800.
    Ông ấy không dùng hormone thay thế.
    Ông ấy đã theo những gì tôi đã nói với ông ấy, thật không may cho ông ấy vì tôi là con gái của ông.
    Ông ấy đã lắng nghe thông điệp này.
    Tôi chỉ ngồi đây với bạn, nhưng chúng ta đang nói về hơn 10 năm nói về điều này, về việc thấy điều này với bệnh nhân và mọi người.
    Ông ấy có chỉ số hemoglobin A1C tuyệt vời, đường huyết lúc đói.
    Cholesterol được kiểm soát.
    Ý tôi là, ông ấy rất mạnh mẽ.
    Ông ấy có khả năng.
    Ông ấy 74 tuổi.
    Điều quan trọng nhất mà chúng ta chưa nói đến là gì, Dr. Lyon?
    Tôi sẽ nói rằng không ai có thể sống sót qua điều này và tất cả sẽ phụ thuộc vào sự lựa chọn.
    Sự lựa chọn về cách chúng ta thực hiện.
    Những lựa chọn hiện tại của chúng ta sẽ xác định kết quả của chúng ta và điều này không khó khăn.
    Nó không phức tạp.
    Bạn phải ưu tiên cơ bắp xương.
    Đây là cơ quan của sự trường thọ.
    Với khung thể chất này đi kèm với sức mạnh tinh thần.
    Và điều quan trọng nhất về điều này không phải là cho chúng ta bây giờ, mà đây là điều tuyệt vời. Bạn có thể làm được, nhưng nó mang lại hy vọng và một ví dụ cho con cái chúng ta. Những đứa trẻ, những người đó, những đứa nhỏ, đó chính là những người mà tôi thực sự lo lắng. Bởi vì chúng ta đã bình thường hóa việc phóng đại mọi thứ, bao gồm cả bản thân mình. Chúng ta có nhiều thiết bị điện tử hơn bao giờ hết. Chúng ta ngày càng xa rời nhau hơn. Mọi người sẽ nói rằng Internet đã làm rất tốt việc kết nối các cuộc trò chuyện trực tiếp. Sự kết nối là rất quan trọng. Điều quan trọng nhất là thanh thiếu niên của chúng ta và cách chúng ta nuôi dạy chúng cũng như những thông điệp mà chúng ta truyền đạt cho chúng, vì chúng là trách nhiệm của chúng ta. Và nếu chúng ta không thể bảo vệ sức khỏe của chính mình, bất kể những giới hạn đó là gì, dù là cá nhân hay xứng đáng, thì đó là trách nhiệm của chúng ta để làm tốt hơn nhiều để chúng ta không chỉ nói cho chúng mà còn chỉ cho chúng con đường phía trước. Và chủ đề quan trọng nhất trong cuốn sách của bạn mà chúng ta chưa đề cập là gì? Forever Strong, một chiến lược dựa trên khoa học mới cho việc lão hóa khỏe mạnh, cách khởi động lại cơ thể của bạn, đốt cháy mỡ, chống lại bệnh tim, đảo ngược bệnh tiểu đường, giữ cho trí óc sắc bén, xây dựng cơ bắp và tăng cường năng lượng. Ý tôi là, chúng ta đã nói về protein trong chế độ ăn uống. Chúng ta đã nói về việc điều đó có thể gây tranh cãi đối với một số người. Chúng ta đã thảo luận về carbohydrate. Carbohydrate được kiếm được thông qua hoạt động. Nếu ai đó không khỏe mạnh về mặt chuyển hóa, họ phải hiểu rằng việc bắt đầu với 100 gram và điều chỉnh lên hoặc xuống tùy thuộc vào mức độ hoạt động của họ là rất quan trọng. Tôi mất cơ bắp nhanh như thế nào? Nếu bạn ở trong ICU, bạn có thể mất 2% khối lượng cơ bắp trong một ngày. Được gì? Nếu bạn ở trong trạng thái phân hủy cao và nằm nghỉ ngơi, bạn sẽ mất cơ bắp nhanh chóng, tùy thuộc vào độ tuổi của bạn. Trong vòng bảy ngày, nếu bạn trẻ và khỏe mạnh, bạn có thể mất 2 pound khối lượng cơ bắp. Bởi vì tôi đang nghĩ, nếu hôm nay tôi đến phòng gym và tôi tập bắp tay và tôi thực sự cố gắng hết sức, thì bao lâu trước khi những thành quả đó bị mất? Tôi sẽ nói với bạn, bạn sẽ mất sức mạnh trước và sau đó là khối lượng.
    Bạn sẽ mất nó rất nhanh.
    Bảy ngày nghỉ ngơi trên giường, bạn sẽ mất nó.
    Nhưng nó sẽ trở lại nếu bạn đã được đào tạo tốt.
    Và nó sẽ trở lại nhanh hơn lần thứ hai so với lần đầu tiên, đúng không?
    Mọi người thường nói về trí nhớ cơ bắp rất nhiều.
    Đó là một góc nhìn thú vị, đúng vậy.
    Nếu bạn được đào tạo tốt, nó sẽ trở lại, đúng.
    Nó cũng phụ thuộc vào việc bạn đã không được đào tạo trong bao lâu.
    Nó cũng sẽ phụ thuộc vào mức độ catabolic của bạn.
    Ví dụ, nếu ai đó mắc bệnh ung thư, họ đang ở trong trạng thái catabolic cao, cơ thể họ đang phân hủy.
    Khối lượng cơ bắp sẽ cải thiện khả năng sống sót của họ.
    Nếu ai đó nằm nghỉ ngơi trên giường, bạn sẽ mất khối lượng cơ bắp và sức mạnh cực kỳ nhanh chóng.
    Bây giờ, bạn có thể phục hồi độ nhạy insulin không?
    Có.
    Nếu bạn quyết định chỉ bắt đầu các hoạt động sinh hoạt cơ bản mà không tập thể dục, bạn sẽ không thể phục hồi cơ bắp đó.
    Ra khỏi bệnh viện, chỉ làm những việc cơ bản sẽ không đủ.
    Và bây giờ, như bạn có thể tưởng tượng, điều đó xảy ra với mọi người.
    Tôi có thể tưởng tượng, vâng.
    Tôi trải qua những giai đoạn trong cuộc sống mà vì lý do nào đó, tôi phải ít vận động hơn một chút.
    Khi tôi trải qua giai đoạn đó trong cuộc sống, thật khó khăn.
    Tôi luôn thấy mối tương quan giữa mức độ hoạt động mà tôi đã thực hiện và mức độ động lực mà tôi có.
    Vì vậy, nếu tôi đã ngồi xuống và không tập thể dục trong một thời gian, tôi thấy khó khăn hơn để tìm động lực để bắt đầu lại, và đó là một vòng xoáy đi xuống tồi tệ.
    Một điều mà chúng ta chưa nói đến là cách mà khối lượng cơ bắp hoạt động như một cơ quan nội tiết.
    Cơ quan nội tiết là gì?
    Cơ quan nội tiết là một thứ sản xuất hormone có tác dụng toàn thân, cục bộ, và có sự kết nối giữa các cơ quan.
    Khi bạn tập thể dục dựa trên cường độ và thời gian, bạn sẽ giải phóng myokines.
    Myokines như interleukin-6 hoặc interleukin-15.
    Đây là những gì mọi người thường nghĩ là cytokines được giải phóng từ các tế bào viêm hoặc…
    Các đại thực bào, nhưng khi bạn co cơ bắp xương một cách có ý nghĩa, dựa trên cường độ và thời gian. Bạn giải phóng các myokine từ cơ bắp xương mà tương tác với não của bạn. Chúng ảnh hưởng đến tâm trạng. Chúng ảnh hưởng đến sự hình thành tế bào thần kinh. Nó cũng ảnh hưởng đến gan và thận của bạn. Có sự giao tiếp giữa các cơ quan. Chúng ta đã nói về cơ bắp xương, về tầm quan trọng của nó từ góc độ chuyển hóa như một lớp giáp bảo vệ cơ thể, nhưng cũng như một cơ quan nội tiết có thể ảnh hưởng đến tâm trạng vì các thành phần mà nó giải phóng, điều đó thật thú vị. Nó có thể cân bằng lại tình trạng viêm dựa trên hoạt động, thời gian và cường độ. Điều đó giải thích tại sao, nếu tôi không vận động, tôi không cảm thấy tốt về mặt động lực. Tôi cảm thấy mệt mỏi hơn khi tôi đã tập thể dục ít hơn trong một thời gian dài. Đúng vậy. Không cần quá nhiều để duy trì những gì bạn có. Ví dụ, nếu bạn có thể trong những ngày đó, bạn có phải là, vì vậy bạn đang nhắm đến 10 giờ, bạn không có thời gian nghỉ ngơi? Chúng ta có thời gian nghỉ trưa. Bạn nên tập luyện trong thời gian nghỉ trưa đó. Tôi không quan tâm bạn mệt mỏi như thế nào. Tôi đói. Vậy thì bạn nên ăn trong 10 phút và bắt đầu tập luyện. Đó là một điểm hay, và bạn hoàn toàn đúng. Hít đất, có một chiếc áo vest nặng, làm bất cứ điều gì bạn cần. Bạn sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Ngoài ra, điều này là có thể dự đoán. Đây là một ví dụ. Bạn biết điều đó sắp xảy ra. Bạn biết rằng bạn sẽ quay phim này trong 10 giờ mỗi ngày. Chiến lược của bạn để thực hiện một cách hiệu quả và có ý nghĩa là gì? Đó thực sự là điều đó, phải không? Đó là về việc lập kế hoạch trước. Đúng vậy. Bạn biết điều đó sắp xảy ra. Nó có thể dự đoán. Cảm giác của bạn sau đó cũng có thể dự đoán. Sau đó, bạn sẽ phải tính đến cảm giác của mình, và sau đó bạn sẽ phải đối phó với những hậu quả của việc giờ đây không có động lực, giờ đây phải giải quyết chế độ ăn uống của bạn, và giờ đây có thể cảm thấy hơi buồn hơn so với trước đây. Chúng ta hoàn toàn biết điều đó sắp xảy ra.
    Một trong những điều lớn mà tôi vừa nhận ra khi bạn đang nói là, tôi không lên lịch cho các buổi tập của mình. Các buổi tập của tôi chỉ là những lợi ích còn lại. Tôi chỉ có thể tận dụng thời gian còn lại trong ngày, điều đó có thể có nghĩa là tối qua tôi tập rất muộn. Gần như là vào lúc nửa đêm. Rồi hôm nay tôi có một chuyến bay sau buổi này, nên đó là một chuyến bay kéo dài 10 giờ, nhưng tôi có thể dễ dàng. Tôi có may mắn và đặc quyền chỉ cần yêu cầu trợ lý của mình thay đổi điều gì đó, vì vậy tôi có thể nói, “Trong khi bạn lên lịch cho mọi thứ khác, hãy lên lịch cho tôi một giờ để tập luyện.” Nhưng tôi nghĩ mọi người có lẽ cũng có thể làm như vậy. Tôi tự hỏi có bao nhiêu người lên lịch cho các buổi tập của họ. Mọi người mà bạn cho tôi thấy thói quen của họ, tôi sẽ nói cho bạn biết họ sẽ thành công như thế nào trong dài hạn. Bạn có thể nhìn vào lịch của ai đó và đoán xem họ sẽ trông như thế nào trong 10 năm tới. Tôi chắc chắn có thể, nhưng tôi sẽ nói rằng có một đặc quyền của tuổi trẻ, và sau đó sẽ đến một điểm chuyển giao. Vâng, bạn nên lên lịch cho những điều đó. Bạn có thể thêm, giả sử bạn nói với tôi, “Gabriel, tôi không có thời gian để làm điều đó.” Bạn có thể lên lịch ba ngày một tuần. Bạn biết rằng chúng ta đang quay phim cả ngày. Bạn biết rằng bạn đang làm những điều này. Điều đó là không thể thương lượng vì bạn đang đặt ra một tiêu chuẩn. Bạn đặt ra một tiêu chuẩn cho mọi thứ ở đây và mọi thứ khác bạn làm. Không có gì quan trọng hơn tác động của bạn hơn việc có thể quản lý sức khỏe của bạn, vì một lần nữa, sẽ có một thời điểm mà đó là một điểm chuyển giao rất dễ đoán. Chúng ta sẽ gặp lại nhau, tôi không biết, giả sử là 30 năm nữa, và tôi nói với bạn, và bạn đã thành công trong 30 năm tiếp theo, bất kể bạn định nghĩa điều đó như thế nào, điều gì đã xảy ra? Chúng ta đã hoàn toàn thay đổi cuộc trò chuyện. Chúng ta không còn nói mãi về béo phì. Đó là một yếu tố phụ. Chúng ta tập trung vào sức mạnh thể chất và tinh thần.
    Chúng tôi tập trung vào việc hiểu rằng đây là một vấn đề về cơ bắp, và là một vấn đề, và là một giải pháp mà chúng tôi có thể làm gì đó.
    Béo phì chỉ là một suy nghĩ thoáng qua.
    Còn cá nhân tôi thì sao?
    Các con tôi đã làm rất tốt, và chúng hạnh phúc, và đã thích nghi, và có thể chịu đựng bất cứ điều gì đến với chúng.
    Và chồng tôi sẽ nhặt tất của anh ấy lên.
    Nếu anh ấy ngừng chăm sóc bản thân…
    Anh ấy sẽ không bao giờ.
    Anh ấy sẽ không bao giờ.
    Không, nhưng chỉ cần nói, “Hãy phóng đại tình huống.”
    Đúng vậy.
    Bạn có nói gì với anh ấy không?
    Có.
    Bạn sẽ nói gì?
    Có lẽ tôi không muốn ghi hình điều đó, nhưng đó sẽ là một điều hoàn toàn không phù hợp và có phần hung hăng, nhưng vâng, tôi sẽ nói điều gì đó với anh ấy.
    Nhưng cuối cùng, anh ấy phải là một tấm gương cho các con chúng tôi.
    Đó là trách nhiệm của anh ấy.
    Không phải về anh ấy.
    Chúng tôi có một truyền thống kết thúc trong podcast này, nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho người tiếp theo, không biết họ sẽ để lại cho ai.
    Và câu hỏi mà bạn nhận được là, sự hối tiếc có thể xảy ra do hành động đã thực hiện hoặc hành động chưa thực hiện.
    Trong bối cảnh đó, sự hối tiếc lớn nhất và có ý nghĩa nhất của bạn là gì và tại sao?
    Sự hối tiếc lớn nhất và có ý nghĩa nhất của tôi và tại sao?
    Tôi không biết liệu tôi có một sự hối tiếc nào không.
    Tôi không biết liệu tôi có một sự hối tiếc nào mà tôi có thể nghĩ đến vì tôi nghĩ rằng chúng ta chịu trách nhiệm cho những lựa chọn của mình.
    Nếu tôi đưa từ “sai lầm” vào đó thì sao?
    Ý tôi là, điều duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến là, một lần nữa, đây không phải là một sai lầm hoặc tôi thậm chí không biết liệu tôi có coi điều này là có ý nghĩa hay không là kết quả diễn ra.
    Và thay vì, bạn biết đấy, tôi đã rất quyết tâm và tôi đã bị thúc đẩy bởi việc làm điều tốt, bạn biết đấy, nghĩ rằng, “Tôi phải đóng góp. Tôi có trách nhiệm đóng góp cho thế giới.”
    Tôi có thể đã đặt ít áp lực hơn lên bản thân, nhưng điều đó có ý nghĩa không?
    Đó có phải là một sự hối tiếc có ý nghĩa hay một sai lầm không?
    Tôi không thể nói rằng điều đó là đúng.
    Liệu kết quả có khác đi hay có làm việc ít chăm chỉ hơn không?
    Tôi không biết.
    Chà, thật tốt khi bạn có điều đó vì bạn thực sự đã dẫn đầu trong việc nâng cao nhận thức về cơ bắp và cuộc trò chuyện xung quanh cơ bắp cũng như những chủ đề rộng hơn. Nhưng khi tôi nghĩ về một người đang ở vị trí tiên phong trong việc giáo dục thế giới về cơ bắp và tầm quan trọng của nó, đặc biệt là khi chúng ta già đi, rằng chúng ta có thể luôn mạnh mẽ, ít nhất là mạnh mẽ khi chúng ta còn sống, thì người đó chính là bạn và tôi không thể tưởng tượng có bao nhiêu triệu người đã được hưởng lợi từ điều đó. Tôi không thể tưởng tượng nổi. Thật điên rồ nếu bạn có thể tập hợp tất cả họ lại như trong một sân vận động nào đó và gặp gỡ tất cả họ. Tôi chỉ nghĩ về việc cuộc sống của họ đã được thay đổi một cách tinh tế, ngay cả khi chỉ là, bạn biết đấy, một quyết định đi dạo hoặc tập luyện sức bền nhiều hơn một chút mỗi tuần, điều đó có ý nghĩa, đúng không? Nó có ý nghĩa. Và đó là một điều thực sự tuyệt vời. Và đó, tôi đoán là mục tiêu của tất cả công việc của bạn, là tìm hiểu một ai đó, nhưng sau đó cung cấp cho họ mảnh ghép thông tin hoặc cảm hứng còn thiếu để họ có thể theo đuổi phiên bản tốt nhất của chính mình. Và tôi cảm ơn bạn vì công việc mà bạn đang làm, vì tôi chắc chắn rằng những triệu người đó không thể tự cảm ơn bạn, nhưng điều đó thực sự đang thay đổi không chỉ cuộc sống của họ, mà như bạn đã nói, cả những thế hệ sẽ đến sau họ và con cái của họ và vân vân. Và đó là một trong những điều mà tôi thực sự đang suy nghĩ nhiều hơn sau khi đã trò chuyện, là tôi chưa bao giờ nghĩ, vì tôi chưa có con, về vai trò mẫu mực mà tôi, mà tôi là hoặc không phải là đối với những đứa trẻ đang theo dõi tôi. Và như bạn đã nói, tôi đã có một hồi tưởng nhỏ về mẹ tôi đứng bên ngoài nhà khi tôi khoảng bốn, năm tuổi và chỉ nhìn bà chạy lên chạy xuống đường phố lặp đi lặp lại trong một vòng tròn nhỏ mà bà thường làm và cách mà điều đó đã ở lại với tôi mãi mãi, rằng bà quan tâm đến điều đó và điều đó có ý nghĩa gì đối với chúng tôi là những đứa trẻ của bà. Và đó là một điều thực sự mạnh mẽ.
    Đó là một điều thật tuyệt vời vì, bạn biết đấy, cuối cùng thì điều này không thực sự chỉ liên quan đến cơ bắp.
    Không phải.
    Nó liên quan đến nhiều điều hơn thế.
    Không phải.
    Y học là cánh cửa để thực sự có thể mang lại tự do cho mọi người.
    Đó là điều tôi muốn.
    Cơ bắp là cách vào.
    Y học là cách vào.
    Nhưng điều tôi thực sự muốn cho mọi người là tôi muốn họ có được tự do.
    Và tự do đó là hạnh phúc.
    Đúng vậy, hoặc bất cứ điều gì mà họ muốn làm.
    Cảm ơn bạn rất nhiều.
    Thật là một vinh dự khi được gặp bạn.
    Cảm ơn vì đã mời tôi.
    Điều này thật tuyệt phải không?
    Mỗi cuộc trò chuyện mà tôi có ở đây trên Diary of a CEO, vào cuối mỗi cuộc trò chuyện, bạn sẽ biết, tôi đã hỏi khách mời để lại một câu hỏi trong Diary of a CEO.
    Và những gì chúng tôi đã làm là biến mỗi câu hỏi được viết trong Diary of a CEO thành những thẻ trò chuyện mà bạn có thể chơi ở nhà.
    Vì vậy, bạn có tất cả các khách mời mà chúng tôi đã từng có.
    Câu hỏi của họ, và ở mặt sau, nếu bạn quét mã QR đó, bạn sẽ được xem người đã trả lời câu hỏi đó.
    Chúng tôi cuối cùng đã tiết lộ tất cả các câu hỏi và những người đã trả lời câu hỏi.
    Phiên bản mới nhất, phiên bản 2 của các thẻ trò chuyện đã có mặt ngay bây giờ tại theconversationcards.com.
    Chúng đã bán hết hai lần ngay lập tức.
    Vì vậy, nếu bạn quan tâm đến việc sở hữu một số thẻ trò chuyện phiên bản giới hạn, tôi thực sự, thực sự khuyên bạn nên hành động nhanh chóng.
    Cảm ơn bạn.
    至今為止,每個人都將焦點放在肥胖上,但肥胖並不是我們的問題。如果你的肌肉力量位於最低三分之一,你的死亡風險比其他人高出50%。你必須重視骨骼肌。這是什麼呢?這是長壽的器官,唯一一個你可以自願控制的器官系統。而刺激骨骼肌的方式只有兩種。
    第一。
    Gabrielle Lyon博士是肌肉科學的先驅,也是運動員、CEO和海豹部隊成員的認證醫生。她描述了我們對肌肉的看法,以及它如何預防疾病,優化你的體態,並完全改變我們的衰老方式。當談到健康時,重點不應在於你看起來如何,而應在於你的表現。對於阻力訓練和骨骼肌量,沒有任何替代品。然而,只有6%至8%的人符合阻力訓練的指導方針。大多數人都是久坐不動的。你能告訴我,如果我在接下來的30年裡只是坐在這張椅子上,不進行任何阻力訓練,我61歲的生活將會是什麼樣子嗎?你準備好了嗎?
    第三十條。所以現在,阿茲海默症和心血管疾病可能已經開始了。在你的一生中,你的睾丸素可能偏低,你的精子質量也不如理想。因此,男性和女性的生育能力與我的肌肉量之間存在著聯繫。是的。接下來,你爬樓梯可能會非常氣喘吁吁,可能會出現肥胖和睡眠呼吸暫停,這意味著你正在損害你的大腦和新陳代謝健康。一切都將歸結於選擇。我們當前的選擇將決定我們的結果。所以告訴我你的日常作息,因為我只想抄襲你的一切。太好了。你幾點起床?你吃些什麼?你訓練多久?你此刻有在計算卡路里嗎?通常最後一餐是在什麼時候?
    那麼,問題來了。如果你能與《CEO日記》中任何四位來賓坐在一張桌子上,你會選擇誰?對整個《CEO日記》社區來說,這是一個挑戰。如果我們在2024年底達到1000萬訂閱者,你將選擇四位來賓進行你的夢想對話,你可以讓這次對話奇特或美妙。而且最棒的是,將有3000名訂閱者受邀親自參加這次對話,免費。目前就訂閱我們,讓我們一起實現這個目標。
    Gabrielle Lyon博士,你為人們做什麼?我相信我可以消除任何身體上的限制,我也非常榮幸能夠照顧那些改變世界的人。當你說身體限制時,能否具體說明一下它的含義?你知道,當我們思考人類的狀況時,有時他們能量低落、激素失衡或腸胃問題,任君挑選,但這些都限制了他們在這個世界上的表現。無論表現多出色或成就多高,唯一共同的標準是他們的健康,沒有人能超越自己的健康。這是偉大的平衡器,還有年齡。
    那麼,你是為誰服務的?告訴我你所服務的人群的情況,來自哪些不同的生活背景以及他們的工作。是的。我已經當了20年的醫生,服務了許多患者,來自老年醫學。我在老年醫學和衰老方面完成了我的研究。完成後,我開了一家專屬的醫療診所,現在照顧許多曾經在這個播客上出現過的嘉賓,比如Evie Pumporis和一位名叫Danica Patrick的女性。我不確定你是否知道她。她是一位出色的賽車手,還有許多一級的行動者,如海豹部隊成員和CEO,那些不懈努力試圖改變世界的先鋒者。其中一件事情是,這些人有能力克服他們的感受。但這樣的代價是可以預見的。在我的臨床實踐中,以及我相信我被放在這個世界上的原因之一,是幫助那些幫助改變世界的人。
    那麼當人們來到你這裡,看診時,他們通常會說些什麼?他們最常尋求的內容是什麼,以及他們如何表達這一點?這是一個很好的問題。他們經常說他們感覺自己知道自己可以感覺更好,擁有更多的能量,更好的睡眠等等,他們有這種感覺,似乎還有什麼東西沒有解決。我們會找出解決方案,進行環境檢測,還有荷爾蒙、血液檢查,我的許多病人曾經被派往海外。他們回來後,曾經去過梅奧診所和其他地方,但他們仍然無法好轉。而我認為,健康和福利的追求非常整體。我告訴你,當這些問題得到解決後,這些人已經在發揮很大的影響,但他們能夠繼續前行,因為他們不再受到炎症或感覺不適的困擾,或者說他們的身體組成不正常。假設他們是那些一直表現優異的高 achievers,突然在中年時期一切都改變了。我的工作就是幫助消除這些生理上的限制,這樣他們就能去做他們最擅長的事情,而不用擔心其他問題。
    你提的建議複雜嗎?你的解決方案是複雜的還是簡單的?另一個很好的問題,這真的取決於我們正在看的事情。所有事情中最複雜的其實不是身體的問題,而是心理的問題,因為你必須明白,我認為一位醫生需要非常擅長辨識模式和診斷疾病模式。
    但一位有效的醫生能夠識別人們的行為模式,因為人性在本質上是極其可預測的。我將舉一個例子。你看著我,眉毛抬起。我有一位特殊的病人,每年都會舉辦一場巨大的活動。這場在拉斯維加斯舉辦的大型活動賺了數百萬美元,非常成功,而每年我都在期待他的電話。我感到沮喪,我剛剛做得那麼好,不知道自己出了什麼問題,我的飲食失控了,沒有運動,還有一系列的問題。而他未能認識到的是,他的高峰有多高,隨之而來的低谷也會有多低。我在我的類型A病人身上看到了這種現象。我不會說有特定的人群,無論是海豹突擊隊員、CEO還是媽媽們,但這絕對是一種心態。我看到的那些人,他們希望發揮自己最好的一面。但另一方面,我相信你也知道許多這樣的高績效者,他們拼命地向前推進。但他們未能認識到,當他們達到高峰後,例如在一本書上線時,或許你在自己的書籍上也經歷過這種情況,你花了很多心血,將這本書推出到世上,或者是你第一次獲得成功的多集節目,現在可能不那麼特別,因為它們都是成功的。然而緊接著,會出現一個低谷,你不會回到基準點,這不會像其他任何一個星期二那樣,是一個非常大的高和非常大的低。人們必須認識到,沒有什麼比這些低谷更能讓人遠離健康和福祉之旅了。而這是心理學還是生理學?是心思和想法的影響,還是生物學和腦海中發生的事情?我的看法是這是生理學。有對壓力的內部認識或解釋,但從我的角度來看,這是一種生理反應。根據我的觀察和相信的事情,這是一種多巴胺驅動。當然,這是一種簡單的描述方式,但確實存在著這一種驅動。這些人非常興奮,充滿鬥志。他們花了大量時間準備,期待做這件事。他們在這件事情上投入了很多重視,當這件事情結束時,他們就會不斷地渴望下一件事情。我們都在談論倦怠,並且倦怠正是這樣出現的。這是一種更渴求的驅動。一旦你能重新調整這種驅動,並理解你必須對事情保持非常中立的心態,那麼人們就能夠減輕和管理他們自己的生理狀態。心態部分可能是最重要的,因為我可以給你完美的計畫,但如果你無法執行,那就沒有意義。聽我的播客的幾百萬人中,必定有很多聽過如何改善自己、提升認知、增強表現的建議,而他們仍然沒有出於某種原因將這些建議付諸實踐。而在你的執業中,你或許也會遇到這種情況,有人來找你,你告訴他們該做什麼,但「如何做」的部分卻依賴於他們擁有某種動力或紀律等等。從我的觀點來看,是關於自我價值感。有趣的是,當談到基本原則時,這個人是否覺得自己有價值,值得擁有他們渴望的健康和幸福。如果一個人不覺得自己值得去做或擁有這些,他們會自我破壞。一旦我向這位病人解釋了可預測的人的本性,計劃就是他要保持中立,不要太高,也不要太低。我們可以談論非常具體的策略,以維持這種中立性。但最終,他感到值得好好感受自己。我們涵蓋了間歇性獎勵,討論了不慶祝每一次勝利,自覺地開關,而這是一種非常受控的動態表達目標的方式。開啟,關閉。對吧。我看到這個Mahazoon作為一名前海豹突擊隊員。這種現象我在這群人中經常看到。他們能夠保持控制的強度。但其他那些似乎永遠無法變得更好的人,正在聽這個的每個人,唯一需要深入思考的就是他們是否感到有價值。如果一個人不在內心核心處解決自己是否感到有價值去執行你和其他人提供的信息,他們永遠不會改變。紀律、動力,紀律是容易的,不難。有些想法可能告訴我們,睡過頭或不去健身房更容易。但最終,紀律是可以培養的,不難。動力是另一回事。但誰會等著動力再去執行呢?沒有。我的意思是,你不應該這樣,因為這是一種易逝的感覺。但理解到這種自我價值感必須在他們做出任何改變之前得到解決是至關重要的。通常這反映到他們每日告訴自己的話語,以及他們如何解讀自己的環境。也許他們是把一切都視為壓力,並且不覺得自己有價值去採取行動,以擺脫那種壓力帶來的干擾。如果我來找你,表現出一種無價值感,我不覺得自己內心值多少,並且你可能開始察覺到這一點。也許我一副,我不知道,我以某種方式表現自己。我的肢體語言、談論自己時的方式都微妙地在貶低自己。也許可能還有其他情況,你會想,這傢伙不認為自己有價值。那麼你會從哪裡開始診斷我?首先,我會讓你自己得出這個結論。
    我首先會問,史蒂芬,你的睡眠情況怎麼樣?
    你真的睡得好嗎?
    我猜也許你不是。
    也許你熬夜。
    你的思緒總是在運轉。
    你真的在思考事情嗎?
    我會問你,最近的睡眠情況如何?
    你的飲食如何?
    消化狀況怎麼樣?
    你接觸到哪些事物?
    然後我會給你一些任務。
    我會告訴你,我們需要做血液檢查。
    我們需要進行睡眠研究。
    你知道的,我們需要處理那些消化道的問題。
    你對某些食物有反應嗎?
    也許你會去做這些檢查,或許不會。
    但是如果你來找我,說我沒有感覺到最好版本的自己,我會問你,
    你準備好找出問題所在了嗎?
    然後我給你口頭上的支持,說,醫生,我準備好了。
    嗯。
    然後我們需要進行真正的對話,因為會有一個有趣的轉折。
    首席執行官,根據我的經驗,大部分我的客戶都是首席執行官,往往他們的可預測過程是,
    他們太忙了,無法完成這些事情。
    這不是一個價值問題,而是他們真的太忙了。
    但再次強調,健康是偉大的平等者。
    有一個非常可預測的時刻,他們會給我打電話。
    再次,許多客戶給我打電話說,嘿,天啊,我感覺不太好。
    我的胃真的很不舒服。
    我覺得它很酸。
    我睡得不好。
    你能想像的所有問題。
    我會說,好吧,你有沒有完成我們要做的五項檢查?
    他們可能會說,沒有。
    六個月後,他們將會達到必須完成這些檢查的時刻。
    一旦他們完成了這些檢查,我們就能看到價值的問題。
    現在我們有了需要改變的證據。
    那些能夠執行這些改變的人通常會理解長期計劃的重要性,對吧?
    如果你想盡可能成功,做個特立獨行的人,留下一個印記,發揮你的潛力,讓你所有的潛力都浮現出來。
    你唯一能做到這一點的方法就是解放你的健康。
    你必須這樣做。
    你不能忽視你當前的感受。
    這種價值感對我來說真的很有趣,因為我能理解當我想到生活中某些人,儘管擁有所有資源和時間,卻無法改變的情況,因為有時人們就會把這當作藉口。
    那麼,史蒂芬,如果人們沒有時間去關注健康和福祉,他們怎麼會有時間去對抗疾病呢?
    那可是要花更多的時間。
    但人們不會假設自己會生病。
    生病是一個驚喜。
    但真的是嗎?
    我的意思是,對於大多數人來說,它似乎確實是如此,我們都生活在,想想我們的生活,以及我們在短期內所做的決策。
    顯然,我們不相信我們將會死亡或生病。
    這是我們文化的一個重大失敗。
    當我想到長壽時,我想到衰老,我想到那些摔倒並骨折,最終因為沒有進行訓練或未能照顧好我們這個唯一擁有的身體而躺在醫院病床上的人們。
    有一個可預測的終點。
    這是在發生的。
    而我們花費很多時間去增加這個抗衰老的概念。
    我們正在衰老。
    衰老並不是一種疾病。
    我們如何做到這一點,主要取決於我們自己。
    如果我們能將未來的自己濃縮到現在,並了解不僅是身體特徵,還有推動我們向前的心理特徵,那麼人們便會開始採取行動。
    你能否在見到某人時,迅速判斷他們是否會做出你所描述和建議的改變?
    能。
    那麼,哪些特徵能標誌著這樣的人?
    他們就像原型。
    好吧。
    你知道,首席執行官的原型,我告訴你,他們會把事情拖延至少三到六個月,最終他們會完成這件事。
    一旦他們做好了,他們會持之以恆地保持下去。
    他們會完成它,因為他們認識到自己的身體狀況是成功的平衡指標,因為他們是為了成為最好的自己而努力。
    然後還有其他一些人,他們可能去了13位醫生那裡,對這個系統失去了信心。
    那些人可能或者遇到的醫生對他們說過某些話,然後就真的對他們造成了傷害。
    那些人將對執行的事情非常抵抗。
    但是,一旦你贏得了他們的信任,他們將會完成這項工作。
    還有一些人真的在自我價值上掙扎,他們內心的一部分想要進步。
    也許他們曾遭受過舊的創傷。
    也許他們經歷過身體上的創傷,或者有些事情真的讓他們感到震撼。
    而這種創傷可以是小事創傷或大事創傷。
    沒錯。
    這可以是小事情。
    例如,他們的父親離開了。
    嗯。
    你知道,或者可能是更嚴重的、可怕的事情。
    絕對如此。
    而我們所看到的一件事情是人們對壓力的解讀。
    人們認為壓力全都是戰鬥或逃避。
    我們應該努力減壓,泡個熱水澡。
    但其實,我們進化出來的目的就是為了管理和減輕壓力。
    人類比我們意識到的要堅強得多。
    而且還有其他的壓力反應,我們卻沒有提及。
    根據斯坦福大學和其他研究者的工作,我們知道,你對一種經歷的看法將影響你生理上的反應。
    例如,有一項酒店保姆研究。
    你可以稱之為清潔工研究,他們觀察了兩組清潔工。
    一組人,他們說,「你們所做的事情真是太棒了。
    你們正在進行身體活動。
    這裡有很多優勢。」
    而另一組則只是過著自己的日常生活,也許有人告訴他們應該進行身體活動,或者討論過但沒有具體行動。
    但在家務管理的研究結束時,那些被告知他們所做的事情部分類似於體力活動的人,顯示出他們不需要再做更多的事情,但他們所做的事情非常令人驚訝。這些人有較低的血壓。他們的血糖調節更好,胰島素也更好,他們還減輕了一點體重,所有這些都是對他們所處環境的解讀。我們告訴人們,這個世界是如此有壓力,所有一切,你的內在反應都是戰鬥或逃跑,但我們用一個詞來形容千千萬萬的不同事物,我們稱之為壓力。我舉個例子,一隻寵物死了,或者你有一個白色沙發,你的孩子剛好把咖啡灑在上面,或者你和愛人分手了,或者配偶去世。我們用一個詞來稱之為壓力。就這樣。我們用一個詞來定義千千萬萬的事情。我們生活在一個人們常常說「我好有壓力」的環境中,這是一種壓力的下降,但在英語中我們沒有其他詞彙來全球性地定義什麼。也許那個詞可以是愛,但不完全是,以我們談論壓力的方式來說。人們將壓力看作戰鬥或逃跑。這嚴重限制了他們的生理和能力。而另外兩種更具提升性的壓力反應是親近反應,這會釋放催產素,使人們變得更有能力。讓他們更加聯結。這是他們的壓力,但他們會立即去幫助其他人。這也是一種壓力反應,或者說勇氣反應。我們在許多軍事行動者中看到這種勇氣反應。在壓力瞬間,他們立即採取行動。我給你一個例子。如果我和我的丈夫正準備跳出飛機,我會感到非常害怕,而他會對此感到興奮。他會激發勇氣。我們都在同一個經歷中,但他的反應是勇氣,而我的反應則是戰鬥或逃跑。當我們都從飛機跳下時,你認為誰會更有能力起來做下一件事?你的丈夫。沒錯。我可能還會處於恐懼反應中,可能需要至少幾小時來重新校準,甚至是一整天或一周,而他則有一種可以培養的勇氣反應。然後他不僅能夠經歷新事物,而且能夠繼續下去,這將減少這些其他戰鬥或逃跑反應帶來的生理損傷。我會這麼說,恐懼是一種正常的反應,但擁有勇氣則是一種選擇。你一定遇到過在你診所裡走進來的人,他們有某種創傷導致他們感到不值得。當你不能回去改正他們過去的錯誤時,該怎麼辦?我不知道你想在他們的心理上深入到什麼程度,成為他們的治療師來試著解開一些問題,但如果這些東西在某種程度上是如此深深地被內化,某種早期的童年創傷阻止了他們感到有價值,阻止了他們有「動力」改變,那麼你會放棄這個人嗎?你能做些什麼?你能給我一個具體的例子嗎?我首先會告訴你,我會轉向一位教練。我是一位出色的教練,他的名字叫做吉姆·卡查爾卡。他曾與我合作,使那本書成為可能,以及其他你認識的人,這需要一個真正願意去剖析的背景。我必須知道生理學的邊界在哪裡,心理學又在哪裡開始。我還會說我在精神病學方面受過兩年的訓練。對我來說,心靈最初是最吸引人的部分。這實際上引導我進入了我今天與軍方的工作。我可以告訴你,如果我想到一位非常特定的病人,是的,她有很多睡眠上的問題。這位女士,後來我們發現我們做了各種檢查。我們進行了睡眠測試,沒有睡眠呼吸暫停,非常不安,真正有激素方面的問題,給她進行了激素替代療法,但仍然在睡眠方面掙扎。我們做了所有人需要做的事情,比如保持房間黑暗,我知道你曾經請過安迪·加爾平,他談論睡眠和充分休息,檢查了她的環境,做了所有事情。最後發現她之所以無法入睡是因為她曾經受到侵犯,而她已經忘記了。但每次她上床時,心率都會飆升。這是一個不屬於我專業範疇的問題,但我知道她必須真正解構這一點,才能往前走。部分原因是找出一個人內心的弱點和脆弱之處。因為我們想到了醫療保健的設置方式,對吧,就是你看醫生15分鐘,或許是半小時的評估,然後就到下一位。但真正的治療關係恰恰如此。它是一種真正的關係。這不是一種交易。如果你是一名醫生,你知道,成為醫生曾經是一件非常光榮的事情。他們是人們的顧問。你知道,他們是你的右手。我們確實改變了這一點,我在談論可能是在1800年代。那是一個非常光榮、特權的職位,我仍然相信它是這樣。因此,將人們從他們所處的地方帶到完整性的水平需要做一個隊友。你會試著激勵人們嗎?經常會。你覺得這是作為醫生激勵他們的一部分嗎?作為醫生,我的部分工作是看見他們能做什麼,看到他們的真正潛力是什麼,並推動他們。是的。
    有時候,人們是否需要更多的痛苦,才能促使他們,這與動機和紀律有關,因為如果你需要更多的恐懼和痛苦,那麼這就揭示了人們動機的真實情況。你幾乎可以將其歸納為一個公式,公式的一邊是他們的「為什麼」的強度。然後在這個公式中還有其他一些因素,但看起來一切都是從他們的「為什麼」的強度和痛苦開始的,更多的恐懼和不好的結果似乎會放大他們的「為什麼」,直到他們說,好吧,我現在要采取行動。
    我認為,我們有可能不必等到那個時刻的到來,因為這是非常可預測的。如果有人在聽這個或在思考這件事,你不需要等到達到那個臨界點,因為那個崩潰的時刻一定會來臨。你還不如提前準備好。能推進的程度是有限的。
    你最初的問題是,我是否認為我的工作的一部分是激勵人們?是的。我是否認為我的工作也包括看見他們的弱點和脆弱之處?作為一名醫生,照顧一些世界上最出色的人,你能看到幕後的情況。而那些做出非凡成就的人,他們的特徵實際上並沒有那麼不同。他們往往是被服務動力驅動的。這不是自我服務,而是為他人服務。當你能夠指出來說,嘿,聽著,為了讓你真能擴展你的影響力,增長這個遺產,改變世界,那麼我們必須回到那些你完全忽視的事情上。再一次,脆弱對人們來說是艱難的,但暴露出來並讓他們得出這些結論,然後你可以看到一個人的全面演變。我是說,你認為你在過去看過多少位患者?數以千計。
    你為什麼選擇這份工作?除了我的孩子、丈夫和家人,能夠為他人服務是我最大的快樂。為什麼?我會說我一直都是這樣的。我的天性就是照顧別人。我會說現在,當我想到我的患者,比如丹妮卡或你曾經介紹過的一些其他企業家時,我深信沒有人能比我更好地完成這項工作,也沒有人會更在乎他們。能夠對人們有所幫助,讓我感到非常好。
    你是一個快樂的人嗎?是的。大體上,我會說我有非常積極的心態。確實是的。你生活中的不快樂季節是什麼時候?我認為在培訓期間對我來說非常艱難。在我的專科培訓期間,我見到了很多死亡,這真的很難。工時很長,看到很多死亡。那很艱難。你還記得那些嗎?哦,是的。改變了你嗎?是的。這就是為什麼我開始接觸社交媒體。我在2015年剛結束我的專科培訓,那時我還沒有使用過社交媒體或任何東西。我只是在那裡,你一位接一位地看到患者,而沒有一個人能夠出院。他們都將會死在那裡。你能想像嗎?所以你每天見到30位患者。這位患者正在服用藥物。你知道這位患者將要死去。這位18歲的患者將要死去,卻在計劃她的婚禮。她就是在計劃她的婚禮。她永遠不會有結婚的機會或做任何事情的機會。她在計劃她的婚禮。她想假裝她能夠結婚,挑選她的婚紗,卻是一種她永遠無法擁有的經歷。在那段時間,當我在2015年結束專科訓練時,我在看到社交媒體上看到的這一切虛假信息。這些人談論著這種清腸和虛假的飲食,所有這些資訊都如此糟糕,以至於我感到有責任發聲。如果我有幸接受過17年的教育,見過這些事情,而不說一些我知道能夠為人們的健康和福祉帶來不同或影響的信息,那麼結局就是,我所做的決定變得至關重要,但真正的關鍵是在開始的時候,即孩子們,以及最後的結局。如果你開始聽到這種關於我們應該減少飲食中的蛋白質,做其他事情以及破壞我們的骨骼肌的說法,這一切信息都是如此錯誤,以至於我感到有責任要說些什麼。如果我不這麼做,我將會助長同樣的問題,但這非常困難。這種感受會有代價嗎,聽到這些?是的,確實如此。沒有人曾經問過我這個。是的,確實如此。這可能不是最好的特質,但如果有人在午夜一點需要什麼,我會願意在那時候出現。我明白了。這對我自己來說會有代價嗎?會的。對我的家人來說也是。
    我非常小心地保護我的時間,但確實如此……這是否也有情感上的代價?因為如果我每天醒來,和其他人的問題以這種方式參與,其他人的挑戰,他們的疾病,他們的痛苦和死亡,我不確定我是否需要一些應對的策略,比如投入到某個人身上,然後看到不好的結果,感受到那種「我能做些什麼」的想法?幸運的是,我的患者現在已經不再是生死攸關的情況了。我們處理的事情是,比如,你生活在有毒霉菌的環境中,或者你得了萊姆病,我們可以克服這些,或者,嘿,你得了COVID,正好在華盛頓,我來幫你送點香包,或許這個人正在經歷一段艱難的分手,或者他們的甲狀腺出現了問題。
    這樣說來,是輕鬆的。我是說,有時我必須把人送到醫院,但不再是照顧生命末期的人。但現在是積極的,並且具有挑戰性,但再說一次,我做醫生已經20年了。我那天在想一些像是心智的事情,因為一個好的想法如果滲透到你的心中,能改變你的生活,因為它有點像是矯正。它幾乎像是進入你的心靈裡像疫苗一樣,去攻擊你所擁有的心靈病毒,某些東西曾經束縛著你,某種對生命本質的限制性信念。在你的工作中,哪些是人們心中攜帶的心智病毒或神話,最終抑制他們成為你希望他們成為的最佳表現者的機會?有一些事情。同時我們也必須認識到我們在談論兩件事:生理和心理。從生理的角度來看,極其有害的事物之一就是這種比較。與他人進行身體比較的個體將會陷入其中。這通常是青春的比較。當個體在30多歲、40多歲成熟時,我確實看到這種情況減少。但如果這種情況不減少,他們將繼續聚焦在這種身體的準備上,這帶來了確定性。因此想一下這一點。我們都看到驚人的運動員或身體形態極佳的人。你最終的問題是,限制某人變成最佳自我的那些東西是什麼,無論是心智病毒還是某種限制。當一個人專注於身體時,這可能來自外表的角度,或者如你所知,我的丈夫總是告訴我那些進入海豹訓練的人的故事。第一批退訓的人,這是他告訴我的,總是那些優秀的運動員,因為他們在身體上已經受過訓練。他們能夠面對確定性。你投擲一個球,你知道怎麼做。他們並未為心理的不確定性或堅韌性做好準備,這又回到這一點。全心專注於這種外部比較的個體。這是關於看起來好。這是關於健身。這是關於進行更多的整形手術,減少皺紋,無論是什麼。這些個體追逐的是一個他們永遠無法追上的遊戲。這種觀點是錯誤的。我們都在變老。我們都會在某個時刻不再那麼有體力。你在這裡。你幾歲?31歲。我在變老。我31歲。我在變老。我變老了。不。我不敢說話。但如果你只是說,Gabrielle,讓我們專注於身體。那麼我們就知道,到了你50歲的時候,聽著,50歲不是個好數字,因為有很多驚人、健康的50歲人,但當你80歲的時候,如果你只是專注於那種身體。到了你更成熟的時候,你會變成,我不想說是更沮喪,但如果你的世界純粹是外部的,那麼在這方面將不可避免地衰退。你知道我在說什麼。時間在和你作對。這將會發生。你的皮膚會下垂,無論是什麼,希望不是,但那些完全專注於外部的個體,這些個體真的在面對衰老時掙扎。你不會專注於重要的事情,這是一個將會發生的病毒。你將永遠在比較,因為它會滲透到一切事物上。你如何管理你的心理將會影響你如何管理你的生理。那我應該瞄準什麼呢?如果我不打算瞄準身體特徵和比較,那麼我應該對自己施加什麼樣的衡量來了解我是否做得很好?你應該專注於身體的準備,但這不應該是關於你看起來如何。它應該關於你如何表現。當你想到獲得身體準備時,應該是關於技能的獲得,力量的獲得,我談論很多肌肉,我相信骨骼肌是長壽的器官。你應該專注於變得身體強壯,但身體表現的結果,你的外表不是終點。你應該為生活訓練,能夠,無論是跑步、深蹲、臥推,還是用有意義的戰術方式變得更強,你應該繼續推動那個指針。不過很多人,我們在開始錄音前談到,人們受到短期激勵的驅動,對於某人來說,在短期激勵面前專注於長期激勵是相當瘋狂的。如果我短期的激勵是讓辦公室裡的人覺得我很迷人或者找到伴侶,那麼我會如此專注於燙頭髮,我會想要做臉,如果我一天有一個小時的空閒時間,我會把目標放在做臉、燙頭髮上。你怎麼能說服我這是個壞主意,而不是把重心放在,我不知道,增強肌肉或變得身體強壯?時間是有限的,我們被給予時間。我們如何花費時間將決定我們的結果。它將決定我們的去向,我們全球變得多麼強壯,因為力量顯然不是身體的。它有一個全球強度的層次,這意味著在某件事上達到精通。例如,你在商業、面試、學習和思考人際關係方面達到了精通。如果你分心了,你完全可以選擇一種分心的生活,你可以被外部光鮮的物體所分心,這完全沒問題,但如果最終的結果讓你感到後悔,那將會是毀滅性的。
    照顧臨終的人,您會聽到很多遺憾,但並不是他們希望再做一次髮型,我知道您所說的是,如果我們無法在短期內識別或理解什麼讓我們快樂,我們該如何考慮晚年生活?
    我們所考慮的,只是想要這個蛋糕,想要那個東西,想要買這輛車,對我丈夫說,不,我們不會買那輛防衛者,但短期內是非常有限的,我們生活在一個快速的社會裡,會告訴我們要接受那一切,並為那些東西而奮鬥。
    但只需花一點時間與老年人、年長者或智者相處,就能回首看看,這些才是你能充分發展自己的時刻。
    再者,從身體的角度來看,您是否應該專注於身體的準備?絕對應該。您31歲,您認為41歲的時候會更容易嗎?我希望如此。我們得讓您參加一個好的計畫,我待會兒會打電話給萊恩。
    您必須做這些事情,並且必須重新審視什麼是重要和有價值的。我想到了我的一位特定朋友,我曾經描述過那種太過注重髮型和噴霧美膚的情況,他們快要到40歲,正在尋找伴侶,將所有的空閒時間都花在噴霧美膚和髮型上。
    聽著,我不是在評判。你看,不少人都是這樣,而他們在身體力量上卻花費了零時間。不去健身房,不靠近健身房,不做任何運動。我只是在想,如何向這些人說明,要實現他們想要的目標,可能是找到伴侶,其實是相反的。他們應該更多集中於內在,而不是表面。
    這個人顯然是受到外在驅動,而您必須意識到,如果你的心智脆弱,你就無法擁有強壯的身體,因為你永遠無法對你的行動感到滿意。您會心不在焉。您會過著心不在焉的生活,這將掠奪您的未來。我會告訴您的朋友的是,這些迫在眉睫的分心事,作為一位好朋友,應該告訴他們這個,或者讓他們自我理解。
    難道你不能擁有一個強壯的身體,除非你有一顆強壯的心智嗎?你如何定義,或者如何定義一個強壯的身體?您應該能夠在任何您想做的事情上具備身體能力。您應該能夠做一個引體向上?也許。您應該至少能做10個伏地挺身?是的。這個數字對每個人都不同嗎?是的。如果我請您跑一英里,您能做好嗎?我認為,擁有身體的主權,能控制自己的身體並保持強壯,不需要別人幫助您做任何事情,我的意思是,當然,您可能一個人抬不起一輛車或一張床,但這對我們的老年人口以及我們目前所處的位置極其重要。
    我的意思是什麼?作為一個社會,我們變得愈發脆弱。大多數人正朝著肥胖的方向發展。孩子們的肥胖問題也日益嚴重。他們強壯嗎?從身體的角度來看,他們能有多強壯?我會說不。
    再者,您可以選擇一個目標指標,這是我建議每個人都應該做到的,無論是深蹲、硬舉,您說的是什麼,跑步,但您必須能夠對您的身體能力有一個量化的評估。如果您要我設定目標,我的意思不一定是10次,但就是應該朝著擁有一個強壯身體的目標努力,這些目標是什麼呢?您提到了深蹲,提到過可能能引體向上、能夠跑步,這是您希望給我的那種目標嗎?
    如果說是30、40歲的人,您會針對什麼樣的目標,若我50和60歲,那這些目標會不同嗎?會的。您應該至少每周三次以舉重的方式訓練,進行阻力訓練,您之前的朋友,邁克·伊斯瑞泰爾,我是說,那位家伙非常健壯,他或許能一隻手吊起您和一根手指吊起我,而他會四處飛奔。您應該每周進行三次力量或增肌訓練。
    好吧。那每個人都適用嗎?是的。所有年齡段的人都適用?是的。是的。這部分毫無疑問是所有年齡段,三天。聽著,您能在每周兩天完成嗎?這是目前活動的建議,即150分鐘的中度至劇烈活動,以及每周兩天的阻力訓練,這是否夠讓你四處走動?可以。這是否足夠讓你的身體進化以管理和減緩衰老?不,並不夠。我們必須要求自己達到更高的標準,每周三到四次。四,您多加了一天。
    好吧。我本來打算說是三。我是對您放水。好吧。每周三次。您應該做,而我只訓練。我每周進行三次阻力訓練。我可能會多加一天。對於那些不知道什麼是阻力訓練的人。移動您的身體或者負重對抗阻力,所以例如,拿一個重物,把它移動到某個空間,不管是深蹲還是臥推。這些都是阻力訓練,都是對抗某些負載的抵抗運動。可以是體重,也可以是彈力帶,每周三次,大家,我說過兩次,但在理想情況下,應該是每周三次。我的建議是您訓練肌肉增長。這是?每個肌群每周10到20組。
    和多少肌肉群呢?
    我會說,你可以做上半身和下半身的分訓。
    你可以做推拉訓練,比如臥推或引體向上。
    背部和胸部的練習。
    你也可以進行全身訓練,我認為這對人們來說是最好的選擇。
    像深蹲或硬舉這樣的複合運動。
    這是全身性訓練。
    你應該進行某種形式的運動。
    但是斯蒂芬,如果有人說,比如我的爸爸,在我上這個播客之前,他FaceTime我,他住在厄瓜多爾,正用阻力帶做二頭肌彎舉,我覺得這樣也可以。
    如果你想這樣做,這就是你進行上半身或手臂訓練的方法,可以。
    所以可以是胸部、背部、臀部、腿部。
    為什麼我應該每週做三天?
    我能從中獲得什麼?
    說服我。
    首先,你永遠不會後悔變得更強壯。
    這是絕對的。
    你需要在身體上變得強壯。
    骨骼肌是長壽的器官。
    這不僅僅是為了在泳衣中看起來好看。
    這有幫助,這太棒了。
    你的朋友正在去弄頭髮,做這些其他事情,把她放進一些訓練中,聽著,這可能會讓她非常吃力。
    骨骼肌是你進行葡萄糖代謝和脂肪酸代謝的主要場所。
    它是你的葡萄糖匯。
    如果你決定要吃碳水化合物並關心代謝健康,你必須擁有骨骼肌。
    你現在還不相信,是嗎?
    我在聽。
    好吧。
    你可能有點相信骨骼肌很重要,但如果我告訴你,這是你的防護裝備,如果你的力量在上三分之一,而如果你在下三分之一,處於下三分之一的人死於幾乎任何事的風險要高出50%。
    如果你在下三分之一的力量,你有大約50%的機會死於所有原因的死亡率。
    但我正在老去,萊昂醫生。
    我58歲。
    人們年紀大了會增重,失去肌肉,我們變得更弱、更脆弱。
    這是什麼?
    這只是生活的本質,不要與生活抗爭。
    我首先要說的是恭喜你,活到58歲,做得很好,先生。
    然後我會說這完全不是真的,這不是我們在文獻中看到的情況。
    任何時候任何人都可以變得更強壯並增長肌肉。
    任何時候任何人都可以變得更強壯並增長肌肉。
    你知道是為什麼嗎?
    我認為人們不相信這一點的部分原因是因為我們看著我們的父母,而我們的父母看著我們的祖父母,他們的父母再看他的父母,我們的父母就像我們應該期望的案例研究。
    他們設定了期望。
    當我們中很多人看著自己的父母時,我們看到的人可能稍微增加了一些體重,也許我們的爸爸因為喝了很多啤酒而有些小肚子,也許他們走得慢一些,跑不動,上氣不接下氣。
    所以我們就假設這是正常的,這是我們對自己應該期待的。
    我認為,我也是這樣的,我看著我爸爸,他目前正在進行一個健康之旅,但在他開始這個健康之旅之前,我心裡的某個時候我承認,也許這就是基因的所作所為。
    他們只會給你一個小肚子,讓你變得慢,失去肌肉,變得虛弱。
    人類的有趣之處在於當我們一次又一次地聽到和看到事情時,我們相信它們是真的,無論事實是否如此。
    人類是一種有趣的生物,因為他們將重複視為真相。
    我這麼說的意思是什麼?
    我說,斯蒂芬,這是有壓力的,這是有壓力的。
    我們的戰鬥或逃跑反應是唯一的出路。
    然後你會說,你知道的,嘉布里埃爾,戰鬥或逃跑是唯一的出路。
    這是我聽過的所有。
    我們看到父母衰老,並且相信這就是現實。
    但我可以向你展示許多健康和強壯的老年人。
    我父母兩人都非常健美。
    這是基因造成的嗎?
    也許我挑選了好的父母。
    但我會說的是,傳統的衰老框架在某種程度上是這樣的,因為我們將骨骼肌的理念與健康分開了。
    那些兄弟們是對的。
    你需要變得壯碩。
    你需要曬黑。
    如果你不壯碩或如果你是,阻力訓練僅僅是為了那些兄弟們。
    這完全不是事實。
    因此,由於這種思維方式,我們將骨骼肌的健康與整體健康和長壽分開了。
    如果我作為一名受過訓練的老年醫學專家說,順便說一句,我也接受了七年的營養科學訓練。
    如果我要告訴你,生活中最重要的東西是什麼,你知道我會說什麼嗎?
    可能是肌肉。
    沒錯。
    毫無疑問,整體而言,你越弱,肌肉量越少,你死亡的機會越大。
    那麼就有氧運動而言,你認為隨著年齡的增長,肌肉量比心血管運動更重要嗎?
    你讓我處於熱座上,我會說我們知道兩者都很重要,但再次強調,兩者都非常重要。
    但是,沒有任何東西可以替代阻力訓練和肌肉量。
    沒有。
    你不會通過進行心血管活動獲得同樣的刺激。
    你提到你的父母或你的爸爸。
    我們看到並且我們集體看到我們的老年人口縮減,對吧?
    他們變得更瘦、更瘦弱,更多肌少症。
    我們看到這種情況發生。
    纖維類型發生了變化。
    有不同的纖維類型,它們從第二類纖維轉變為第一類。
    那是什麼?
    第二類是你專注於增肌的粗大纖維。
    如果你不持續通過力量和增肌訓練以及阻力運動來滋養這些肌肉,就會發生轉變。
    如果個人僅專注於心血管運動,這無法以有意義的方式維持這些二型或更大型的粗大肌肉纖維。當你失去骨骼肌質量時,你會看到代謝健康的變化。肌肉是葡萄糖處理的主要場所,也是脂肪酸氧化的主要場所。當你失去骨骼肌時,你會看到血糖、胰島素和二型糖尿病的增加。相互的肌肉使我們能夠緩衝我們所吃的食物。如果我攝取大量糖和碳水化合物,並且擁有大量肌肉,那麼糖和碳水化合物將基本上儲存在我的肌肉中。如果我沒有任何肌肉,那麼這些糖和碳水化合物會去哪裡呢?正是如此。肝臟和脂肪,除非你有在訓練,否則你將變得越來越不健康。如果我有更多肌肉,這是否意味著我可以攝取更多碳水化合物,並且後果會減少?是的,尤其是當你在訓練且擁有健康的骨骼肌時。骨骼肌可以是有紋理的。你會看到肌肉萎縮的增加,這是指骨骼肌中的脂肪滲透。對於骨骼肌來說,健康的靜態人並不存在。你查看文獻,會看到有人說「哦,健康靜態」。但事實上,沒有健康的靜態人。我的意思是什麼呢?耶魯大學有一些精彩的研究。他們研究了18歲的大学生,這些學生被認為是瘦且健康的,然後讓他們進入一個不活動的時間框架,結果他們變得對胰島素抵抗。即使沒有明顯的肥胖或脂肪外觀,他們也有骨骼肌胰島素抵抗。如果你不活動,你將無法轉化你的肝醣儲備,肝醣是儲存形式的碳水化合物。你將開始堆積副產品。隨著時間的推移,你的骨骼肌將變得越來越不健康。你無法避免進行阻力型運動。要明確,你不必進行最高一次的重複練習。你可以簡單地開始進行自重阻力訓練。這可以是瑜伽,也可以是彈力帶,但在某一時刻,你必須以有意義的方式刺激這些組織以健康老化。現在有多少人符合活動指導方針?有多少人不符合?大約只有6-8%的人達到阻力訓練的指導方針。6-8%?是的,先生。如果你查看阻力訓練的指導方針,現在50%的美國人甚至不運動。大約有75%的人不符合兩項建議。大多數人都是靜態的。這很有趣,因為人們會說:「哦,這些數據都很糟糕,但我們的預期壽命似乎逐年上升。」我認為最近因為COVID有一點波動。預期壽命通常是上升的,所以我們必須在做些什麼。這是關於預期壽命還是質量?我們能否讓某人靜卧過生活?可能吧。是否有人會說這會是一個好的生活質量?你不能沒有高品質的肌肉就擁有高品質的生活。或者更具體的,人們關心自主性。如果你無法親自提起你的雜貨,你能想像嗎?你年輕,我們年輕。我們把身體能力視為理所當然。這是個禮物,是一項必須不斷推進的技能,否則衰老的軌跡就是我們所看到的。人們到了不能再提起行李箱的地步。在飛機上,放在上方,你看到那個嗎?人們在安全檢查時掙扎著將他們的包上傳送帶。這正常嗎?這並不正常。還有其他社會比我們更好地衰老,60歲的人能夠用頭提起他們的包嗎?我可以告訴你,我父親在厄瓜多爾的社區,我爸爸74歲。如果某事是三小時的步行路程或更少,他會步行去。我肯定不喜歡去看望他,你可以想像。這是很多的步行。他們極其活躍,似乎衰老得很好。我想你會發現一些人在一生中做一些非常活躍的事情,這將使他們保持一定的肌肉範圍,這是他們擁有高品質骨骼肌的時間。我也會說,我們控制我們的環境。如果我們選擇,所有事情對我們來說都可以很容易。你可以乘坐手扶梯、電梯,或者開車,你可以做所有這些事情。保護自己免受肌肉衰老需要努力,但必須做到。每當某人面臨選擇親自進行還是選擇輕鬆的方式時,每當一個人繼續選擇輕鬆的方式,預測的衰退將繼續。就像是往銀行裡投進另一枚硬幣,但那個銀行可能是在花費在某些毫無價值的事情上。這正是發生的事情。人們對減重有哪些誤解?你已經觸及了一些,但如果我來找你,我說:「聽著,萊昂博士,我會老實告訴你,我只想減掉一些肚子上的脂肪。」我只想變得苗條我想美麗。我應該去做抽脂手術嗎?我應該去做什麼飲食?你會對我說什麼?我們首先要弄清楚的是你的肌肉質量。這有點複雜,因為我當然會問他們我們是怎麼到這裡的。對。 我們怎麼到這裡的?你是情緒性飲食嗎?你是否,嗯,不知道,沒有睡好?你喝得太多嗎?你在做什麼?我們面臨什麼?我們實際上面對的戰術行為是什麼?然後我會說:「讓我們開始吧。我們必須增長一些肌肉。我們必須在一些身體重組上工作,實際上我們將要開始的兩種基本方式就是飲食和運動。」沒有抽脂。我是說,斯蒂芬,如果你想的話,我確實知道一位很棒的整形外科醫生,但不,不必要。
    再一次,這回到了對體脂肪的過度關注。
    當對話不應該圍繞著肥胖藥物或體脂肪時,對話應該回到如何不是讓人們變得更不肥胖,而是讓他們擁有更多健康的骨骼肌。
    不過,這之間有什麼連結呢?
    擁有更多的骨骼肌怎麼會讓葡萄糖儲存在裡面,這意味著我腹部的脂肪儲存的葡萄糖會變少。
    你提到我的新陳代謝會變得更好。
    顯然,你的葡萄糖儲存能力來自於肝臟,但骨骼肌是葡萄糖處理的主要場所。
    我會不會變得不那麼餓?
    這是一個很好的問題,也有觀察數據支持。
    我非常謹慎地說這些,因為尚未發表,但我相信我們將開始看到骨骼肌在食慾調節中的作用,因為骨骼肌上有受體。
    目前你不會找到任何資料,但我相信我的一些同事在進行研究,已有觀察數據顯示骨骼肌與食慾之間有某種聯繫。
    如果我有更多肌肉,在運動時是否會燃燒更多卡路里?
    會的。
    那麼對Zempec怎麼看?我該考慮使用一點Zempec嗎?
    這取決於你掙扎的時間有多長。
    我認識到這些問題非常複雜,無論是Zempec還是Munjerno,GLP1s或GIP。
    這些藥物,這些藥物是會留下的。
    我確實認為它們扮演著角色。
    我知道你曾有Tina Moran醫生在節目中。
    我完全同意她所說的很多內容。
    這是絕對有其必要性的。
    我還想說,為什麼在有關身體組成的對話中,給某人減少肥胖的藥物是如此社會上可以接受,而給某人使用藥物或合成類固醇如睪酮或睪酮衍生物卻會令人震驚。
    我可以給予一種藥物,讓個體變得更不肥胖,但如果我想給予某人一種藥物來讓其擁有更強壯、更大的肌肉,那將會面臨極大的污名。
    你會給予他們什麼樣的藥物來讓他們的肌肉更強壯、更大?
    睪酮將是我的第一選擇。
    但多少睪酮呢?
    這取決於情況。
    麥可,之前在播客中提到過,他告訴我,使用睪酮和類固醇讓他變得憤怒,並出現非常惡劣和陰暗的思想。但麥可是一位專業健美運動員。
    我們知道在健康和健身方面,那些在運動巔峰期的人並不意味著他們以健康的方式訓練。
    這在任何職業的巔峰期都是一種代價。
    從身體的角度來看無疑如此。
    與某人來說,“嘿,我需要改善我的身體組成”將會是不同的情況。
    這裡的主要點是,關於兩者的對話和二分法,它完全偏向於對於給予藥物來應對肥胖是更可以接受,而對於給予藥物來應對骨骼肌質量則則不太可接受。
    而我個人認為這種對話需要改變。
    許多人說Zempec會導致肌肉喪失。
    其實並不會。
    真的嗎?
    我尚未見到任何直接機制表明Zempec會對骨骼肌產生負面影響。
    事實上,我看到了相反的證據。
    有證據顯示Zempec及這類藥物實際上可以支持骨骼肌的健康。
    之所以有人在使用這些藥物時失去肌肉質量,是因為他們沒有進行訓練和管理自己的飲食蛋白質。
    刺激骨骼肌的方式只有兩種,那就是通過抗阻訓練和飲食蛋白質。
    你無法用藥物來彌補不良行為。
    哦,但因為他們正在使用像Zempec這樣的食慾抑制劑,這意味著他們可能根本就沒攝取足夠的蛋白質。
    我們在我醫療診所中會經常使用這些藥物。
    我們隨時跟蹤身體組成。
    這是常規操作。
    我們跟蹤肌肉質量。
    當個體適當劑量攝取蛋白質並進行訓練時,我們並未見到骨骼肌質量下降的情況。
    Zempec及這類藥物是否剝奪了人們某種心理上的好處?
    這是一個很棒的問題,作為一名執業醫生,我會這樣說。
    消除身體障礙是至關重要的,個體可能會花時間去埋首於對自己身體的過度思考,這真的會滲透到他們的思想中,使他們在生活中無法集中注意力,因為他們擔心自己的體重。
    你能想像如果某人為此掙扎了一、兩或三個十年,現在我們有一類新的藥物能部分消除暴飲暴食的慾望,甚至可能減少飲酒的慾望嗎?
    這帶來的就是身體上的自由。
    你覺得這會不會帶來不願意做艱難事情和進行這些類型行為的成本呢?
    會的。
    這的確是讓事情變得更簡單。
    然而,這樣做也有其實用性。
    是的,因為如果有人建議我這樣做,我會第一時間問:“萊恩醫生,這個需要付出什麼代價?”
    因為生活中沒有什麼是免費的,如果我不知道代價,那更讓人害怕。
    我寧願能夠平衡取捨,但目前沒有很多人告訴我Zempec的代價。
    首先,你其實不需要它,對吧?
    你不會是那種需要Zempec或Munjerno或Zep bound的人,你就是不需要這些。
    但是我確實相信,這與荷爾蒙替代療法相結合,將成為未來長壽的趨勢。
    這個費用是多少?
    我無法告訴你究竟費用為何,原因在於,有人會說這會延緩胃排空。
    是的,這正是它應該做的事情。
    那會有意義的結果嗎?
    不一定。
    這些藥物並不是新藥。
    這類藥物並不是新藥。
    它們已經存在了20年。
    至少我知道過去10年都是這樣。
    不過,必定有費用。
    離開這些藥物的費用是,一旦你逐漸減少用量,正常的飢餓信號應該會回來。
    如果你沒有適當的策略,那麼個體就會開始掙扎,可能會重新增重。
    你有看到這種情況嗎?
    我沒有。
    我們一直在給人們停用這些藥物。
    而且他們不會反彈。
    他們不會反彈。
    他們不會反彈。
    但再說一次,我們進行的是非常密集的生活方式介入。
    我們也了解人們為什麼會到達這樣的境地或困境。
    為什麼?
    對吧?
    你說沒有免費午餐,也許那個免費午餐就是。
    你必須處理舊創傷。
    也許有些人真的必須探索他們的應對方式,對吧?
    不能用情緒進食來應對。
    你不能這麼做。
    如果你想在年齡增長時保持你的體型,你必須為這些事情負責。
    飲食有效嗎?
    你有讓人減肥嗎?
    如果他們的卡路里攝入過多,那是的。
    那樣的飲食是什麼樣子?
    對我們來說——我意思是,我們做這件事已經很長時間了——我們最先決定的是飲食蛋白質,這不幸地似乎是最具爭議性的宏量營養素。
    順便說一下,你對我看得很怪,我完全同意。
    為什麼任何宏量營養素會有爭議?
    但飲食蛋白質,再次說,直到社交媒體的影響,這之前並不是這樣。
    我這樣說是什麼意思呢?
    飲食蛋白質,似乎總是有理由要將其從飲食中去除,這似乎有些可笑且違背直覺。
    我們所做的第一件事是認識到飲食蛋白質是任何穩定營養計劃應該建立的基礎。
    這應該是理想體重的每磅0.7至1克。
    如果你吃的是高營養密度的食物,如動物產品,你可以考慮下限的0.7。
    如果你不吃任何動物產品,你可能會更接近理想體重的每磅1克的蛋白質來源。
    但蛋白質是維持飢餓感的關鍵。
    飲食蛋白質確實會增加體內GLP、GLP1的含量。
    人們會談論這一點,雖然這只是餐與餐之間的影響,所以你有這些GLP1激動劑,能提高飽腹感。
    像Zempec就是一個GLP1激動劑,可以讓你不那麼饑餓。
    是的。
    飲食蛋白質部分原因也是在這種機制上工作,還會釋放GLP。
    這會讓我不那麼饑餓嗎?
    是的。
    好的。
    改善你的飽腹感。
    我們知道飲食蛋白質可以幫助調節飢餓感,也能穩定血糖,對吧?
    如果你的碳水化合物控制得當,這不是一個非常有效的方式,但你的身體可以從飲食蛋白質中生成葡萄糖。
    許多人將蛋白質與健美運動員等聯繫在一起。
    我知道。
    這是一個很大的錯誤。
    這是一個錯誤。
    因為隨著年齡的增長,個體需要雙倍於最低建議的蛋白質攝入量以防止缺乏。
    目前的建議是每公斤0.8克,或每磅0.37克。
    如果某人重115磅,他們的蛋白質攝入建議是45克。
    這將是防止缺乏的最低要求。
    隨著年齡增長,他們需要更多飲食蛋白質,因為骨骼肌變得如我們所稱的”合成抵抗”。
    這意味著如果你以青少年和二十多歲那樣的方式進食,身體對於利用飲食蛋白質的效率會降低。
    那段時間身體是極具合成性的。
    那是什麼意思?
    看起來你很健康。
    你一直都很健康嗎?
    不。
    在什麼方面很健康?
    我並不總是擁有現在那麼多的肌肉量,但我一生都在參加運動,總是保持健康。
    增肌容易嗎?
    一般來說,我會說是的。
    當我年輕的時候,感覺有點更難,但我只是覺得我做錯了。
    我不認為我攝入的卡路里足夠,但當我到達25、26、27歲時,這變得簡單了一些。
    這真是驚人。
    你的身體非常有合成性。
    你現在的卡路里和蛋白質攝入是能夠增長骨骼肌的。
    那種組織非常具合成性。
    它對你所吃的食物和你提供的刺激非常敏感。
    隨著年齡增長,那種組織會變得更有抵抗力。
    我有朋友告訴我他們增肌不容易。
    他們幾歲?
    其中一個27歲,另一個我想是29歲,他們都是男性。
    他們告訴我無論他們做什麼,都無法增肌。
    那麼我首先要做的就是問他們在做什麼。
    他們的卡路里攝入夠嗎?
    他們的蛋白質足夠嗎?
    你覺得我這麼說他們錯在哪?
    老實說,我第一個想到的是,我看到年輕人低睪酮水平的情況大幅上升。
    有趣。
    我知道這只是在你我之間,而不是幾百萬人觀看你的節目,但醫學上的答案是他們應該檢查自己的飲食、訓練和睡眠。
    但我臨床上看到的是,年輕男性的睪酮水平日益降低。
    那這與他們無法增肌有什麼聯繫?
    他們的合成性沒有應有的高。
    合成性是什麼意思?
    建設性。
    他們的建設能力減弱。
    這是一個成問題的問題。
    有什麼方法可以僅透過外觀來判斷某人的睾酮水平是否偏低嗎?
    我的一些同事可能會不同意這一點。
    我會說你可能可以猜測,但他們的小腿上是否毛髮較少?
    他們的肌肉量是否較少?
    在男性中,看起來是否有更高的雌激素?
    你知道你正在考驗我吧?
    是的。
    但這些所有的問題,我是在想一個特定的人。
    我認為這些都是真的。
    所以也許這就是低睾酮的原因。
    我接下來的問題是,有沒有辦法讓他們在不注射針頭的情況下刺激睾酮水平?
    絕對有。
    我的意思是,第一件事是你必須看看生活方式。
    他們的飲食如何?
    你需要營養素。如果他們沒有好好睡覺,並且可能在使用娛樂性毒品,這一切都可能影響到睾酮,影響睡眠等等。
    我首先會問,這些人是否在睡覺?
    他們飲食是否健康?
    所謂的健康飲食就是我們所談論的蛋白質。
    是的。
    他們的飲食是否完全是加工的?
    他們有在訓練嗎?
    訓練本身不會直接產生睾酮,但會增加受體,增加骨骼肌受體,增加那些雄性激素受體。
    我還想說,這可能有點不尋常,但他們接觸到了什麼?
    我們進行了很多重金屬檢測。
    我們確實看到很多暴露。
    這些東西可以影響生育,無論是鉛還是汞,這些絕對會影響。
    這些重金屬來自哪裡?
    我的意思是,我們正在用金屬杯喝水。
    我知道。
    我知道這是不鏽鋼。我不認為這會進入水中。
    他們肯定可以從鋁罐中獲得它。
    他們可能從大量海鮮中獲得。
    他們可能有接觸。
    也許他們在訓練武器,我們沒有,可能會接觸到鉛。
    你身體非常好。
    謝謝。
    你吃什麼?
    我是蛋白質飲食,還有很多碳水化合物。
    我訓練很多。
    那你的一天是怎麼樣的?
    你幾點起床?
    在5:30到6點之間。
    我的丈夫4點起床。
    然後你做什麼?
    我起床,看看孩子們是睡著還是醒著,通常一個在床上,兩個在床上,然後我準備去訓練。
    起床,一周三天。
    我去見我的教練,向卡洛斯·馬納致敬,他是一位出色的人,我們一起努力訓練,每次我通常會遲到五分鐘,因為早上,孩子中的一個或兩個會決定是否要跟我一起去。
    我會讓我的孩子們參加我的訓練。
    他們幾歲?
    三歲和五歲。
    哦,天啊。
    你讓他們在三歲和五歲時開始訓練?
    是的。
    我的五歲孩子正在學習柔術。
    他們有自己的壺鈴套裝,因為人和孩子們不在乎你說什麼,他們在乎你做什麼。
    所以有時他們會決定跟我一起去,有時則不會。
    當我空腹訓練時,等等,我沒有告訴你,我喝很多咖啡,真的很多。
    我現在在喝咖啡,可能是因為我疲憊,或者我只是在喝水或咖啡。
    你訓練多久?
    一個小時。
    你一周只訓練三次?
    我一周三次舉重。
    好的。
    我會盡我所能地努力訓練。
    到第二天的時候,我就會感到疲累。
    做一些大重量的舉重對我來說需要很大努力。
    在接下來的一天我在進行康復訓練,所以我會在週一、週三和週五訓練。
    週二和週四會做一些輕度的有氧運動。
    也許我會跑20分鐘。
    也許會很高強度,根據我的感覺。
    我白天活動很積極。有時我會穿著加重背心,我在走路時接電話,我活動很多。
    我的朋友們笑我說我是那種從不靜止的人,這是一個結論。
    你現在可以看到我。
    我到處都在動。
    我的能量支出很高。
    我一天的第一餐可能是一杯飲料。
    也許是一個30到50克的乳清蛋白飲品。
    一般來說,我甚至可能會在咖啡中加入膠原蛋白。
    咖啡中的膠原蛋白不一定刺激肌肉,但我用它來護髮、護膚和護甲。
    這是一種蛋白,蛋白質分數為零。
    我只是想澄清一下,我是否是在空腹訓練?
    是的。
    主要空腹可能只是一小杯膠原蛋白。
    在第一餐中是30到50克。
    我可能會吃一些碳水化合物,但通常我會四處走動,要把孩子送去學校或其他事情。
    我下一餐可能會吃一些瘦牛肉。
    我一定會吃碳水化合物。我會吃米飯或馬鈴薯,還有一些穀物,這將是另一頓——如果我考慮到我的蛋白質攝入量——我是一個微小的人,可能只有110磅。
    我可能每天攝入120克蛋白質。
    然後最後一餐也是在30到50克的蛋白質和可能接近50克的碳水化合物之間。
    通常那最後一餐大約在什麼時候,如果可以的話?
    大約七點。
    我和家人一起吃。
    沒有什麼特別的。
    我非常一致。我認為一餐或一次訓練不會讓你偏離軌道。
    我並不會多想。我知道我需要吃什麼。
    食物並不複雜。
    它是有效的。
    我不喝酒。
    我不喜歡酒的味道。
    我其實沒有太大的甜食癮。
    那你不喝酒的唯一原因就是因為味道嗎?
    是的。
    你之前喝過酒嗎?
    沒有。
    你從來沒有喝過酒?
    沒有。
    它的味道糟透了。
    我相信你喝過。
    它的味道像是擦拭酒精。
    我的意思是,它的味道糟透了。
    也許我是幸運的。
    但我也認為它對大腦可能是有毒的,但我選擇不喝,因為我確實認為它的味道糟透了。
    每一次你吃飯時,你都有機會改善自己的健康。
    這就是為什麼我喜歡Zoe,因為Zoe幫助我為我和我的身體做出聰明的食物選擇。
    正如你們現在所知,Zoe是這個播客的贊助商,而我也是這家公司的投資者。
    如果你還沒有試過Zoe,我強烈建議你去試試,因為Zoe將我的健康數據與Zoe的世界級科學相結合,並運用這兩方面的資料。Zoe每次都能指導我做出更好的飲食選擇,這意味著我擁有更多的能量、更好的睡眠和更好的心情,並且我也不那麼餓。而最重要的是,Zoe確實有效。這得到了他們最近的臨床試驗的支持,這項試驗稱為方法研究(Method Study),是科學研究的黃金標準。我在一年多前開始使用Zoe,並且能夠逐周跟踪我的進展,這樣我就能學會在下周變得更加智慧。如果你還沒有加入Zoe,現在加入Zoe我會給你10%的折扣。只需使用代碼“CEO10”並結帳。
    是否有一些小的部分可以讓人們實施到你的協議中?你提到過不坐著,你說加重背心。還有其他可以幫助我們建立肌肉質量而不必去健身房的事情嗎?是的。你會考慮哪些關鍵事項呢?如果你能在走路或搖擺中接電話,你可以加重。這是非常簡單的,你可以慢慢地進行。你可以先從七磅開始。我有一個五磅的加重背心,有一個七磅的,加上20磅,然後你就可以逐漸增加重量。這樣你就能隨著時間的推移而建立起來。人們應該這樣做。這是有效的,也很簡單。你可以這樣做。人們在接電話時,不必進行Zoom通話。為什麼不呢?打電話,動一動。人體是喜歡坐著的,對吧,相比之下被迫移動,但你變得,這幾乎像是一種機械的活動。如果你是那種久坐不動的人,變得久坐不動就會變得更加容易。這需要摩擦來改變。你可以通過在生活中加入運動來減少一些摩擦。例如,穿著加重背心走路,這是簡單的。和你的孩子一起鍛煉。人們會說:“我沒有時間。我太忙了。”放學後接孩子們。與其去玩視頻遊戲,我們可以做俯臥撐挑戰或在我們最喜歡的德州撲克中跳舞派對。撲克游戲。不是舞蹈。你有沒有聽過碧昂絲有一首叫《德州撲克》的驚人歌曲?是的。我以為她是在講撲克。她可能是,但與之相關的是一個排舞。做任何事情的有趣方式有一千種。我們只是習慣了做得更少。我們將跳舞。我們可以做任何事情,例如俯臥撐、身體挑戰、在外面玩、拿著泡泡槍,無論是什麼都可以,這都很簡單。我的意思是,這簡直比這還要簡單。
    你覺得什麼是好的目標?什麼樣的目標?我之前說過,生活中有一段時間我的目標非常膚淺,並且是有日期限制的。對於我們的健康,我們應該設定什麼樣的最佳目標?我認為我們不應該設定目標。沒有目標。我認為我們應該設立標準。好的。當你設定一個目標時,你可能會達成那個目標,也可能不會,但如果你設立了一個標準,那麼你就會始終保持那個標準。這個標準會讓你達成目標,但這個標準不會改變。例如,標準是你每次醒來都要做某件事情,你每天都要訓練。對我來說,我每周訓練三天,根據訓練的強度而定。在星期六,我可能會多訓練一天。週日,我還忘了告訴你,我們會進行小組訓練。我的標準是,身體活動有明確的時刻。那就是我的標準。我在旅行。我在到達酒店之前就知道這會是什麼。這是一個身體活動的標準。我不必擔心是否會達到目標。對我來說,這些都是我不會有所缺失的事情。我的標準是我的營養計劃。我攝入110到120克的蛋白質。我跟進110到120克的碳水化合物。我知道這看起來如何。這是我的標準。我不會偏離這一點。而你在自己建議方面面臨哪些困難?睡眠。你在睡眠方面有困難嗎?是的。是因為有兩個小孩嗎?是的。因為我必須做出選擇。我是要和他們共度時間,無干擾、無分心,還是要做工作?而我的選擇是我花時間與他們在一起,然後當他們入睡後,再工作兩到三個小時。我可能應該做得更好,知道最終一切都會完成,但我設立了標準。你覺得這很困難嗎?因為人們總是說不能一次擁有一切。這是很多女性對我說的。她們說有一段時間我們被灌輸這個夢想,以為自己可以擁有一切。你可以。你可以。我覺得是的。但你必須看到很多人的借口。是的。我確實看到。因為面對真相是困難的。那麼真相是什麼?真相是你是在做這件事情,還是因為某種內心的選擇而不這樣做?必須要有一些坦白。有時候這個真相是不舒適的。你可以完成工作。可能有些事情是你需要犧牲的。但你想要的事務、你想要的結果、你設定的標準,是可以做到的。這是可以做到的。是你告訴自己不可以做到。我有三歲和五歲的孩子。你知道在我家會產生什麼樣的混亂嗎?你應該過來,我保證你至少會推遲五年才會考慮有孩子。但是,沒有什麼是完美的。所有事情都不可能被精心策劃。我還能保持我的訓練嗎?我還能保持我的營養嗎?我有什麼特別的地方嗎?我沒有。但我的紀律是。我的紀律非常嚴格。你一直都是這樣嗎?是的。很多人不是,他們從來沒有這樣過。
    這樣不守紀律要困難得多。
    我之所以有紀律,是為了能夠管理我的生活。
    我該怎樣讓你有紀律?
    你要執行。
    別想太多。
    沒有什麼好考慮的。
    你想要什麼?
    我想像你一樣。
    不行。
    你想要什麼?
    你在哪方面表現不佳?
    我想像你一樣。
    如果你不守紀律,你將不會像現在這樣成功。
    你必須有紀律。
    我只是試圖體現聽眾的感受。
    我想透過所有人們自我欺騙的廢話來思考。
    在我們生活的各個方面,我們都在自我欺騙。
    如果我們在運動方面沒有自我欺騙,那就還有其他方面。
    是我們的人際關係。
    完全正確。
    人們在個人責任方面掙扎。
    如果我在我的故事中發佈了你在過去五分鐘內說的任何事情,
    他們會非常討厭。
    是的。
    並不是所有人。
    有一小群人……
    他們會剪掉這些嗎?
    不會。
    不會。
    不要派瘋子來找我。
    不,我們不會。
    這就像「那又怎樣」的幫派。
    那又怎樣的幫派。
    你可以說任何話。
    那又怎樣?
    完全沒錯。
    那又怎樣?
    我明白了。
    有些人有正當的例外。
    史蒂芬。
    我知道那是什麼。
    我所做的確實非常困難。
    我經營三個不同的企業。
    我照顧著地球上最不可思議的人類之一。
    我有自己的播客。
    我正在寫另外兩本書,而我沒有全職的幫手。
    我是一位媽媽。
    我唯一不去找的就是藉口。
    我找出辦法去完成,如果這很重要,你就會找到辦法去完成。
    你知道,如果我說,這是一個極端的例子,但假設我對一個,我只是隨便編造的,喜歡杯子蛋糕的人說:
    「如果你再吃一個杯子蛋糕,那麼你的狗會發生災難性的事情。」
    你覺得他們會再碰杯子蛋糕嗎?」
    不會。
    一秒鐘都不會。
    就這樣。
    所以後果並不夠有意義。
    當你找到一個有意義的後果,並在那一刻理解你行為的後果,這就變得容易了。
    這和我們所說的紀律以及為何這對你重要的方程式有關。
    你把它稱為後果,就像為什麼這對你來說重要是方程式的核心。
    在你心中某個深處,你對這個問題的意義有著明確的理解。
    因為你看過研究,你學過這些,你看過這些的後果。
    我看過最終的結果。
    最終,我們都面臨著健康、衰老和死亡。
    這些事情,沒有人能逃避,就沒有人。
    所以如果接下來30年我遵從你的建議,對我來說,嗯,那麼我將60歲。
    我將61歲。
    你能描述一下你認為當我61歲的生活會是什麼樣的,與我如果只是坐在這把椅子上,吃加工食品,並且在接下來的30年裡零抗阻訓練的生活有何不同?
    你能描述兩個不同的史蒂芬嗎?
    我們稱一個為久坐的史蒂芬,另一個為獅子醫生史蒂芬。
    好的。
    讓我們從久坐的史蒂芬開始。
    我會說你30歲。
    所以現在,你是久坐的。
    阿茲海默症可能開始了,心血管疾病也可能開始了。
    現在你30歲。
    沒錯。
    記住,我們認為是衰老疾病的這些病症,其根源部分是由於骨骼肌的健康。
    你對唯一的器官系統擁有直接的自願控制權,只有這個而已。
    我不能說史蒂芬,我想讓你的心跳每分鐘45下,去吧。
    我無法控制,你也許能控制你的呼吸,但你不能實際上收縮你的橫膈膜,來,試著收縮它。
    好吧。
    也許可以。
    這是一塊肌肉。
    骨骼肌是你唯一能主動控制的器官系統。
    只有這一個。
    現在,如果你決定不聽我所說的,那麼如果你是一個有遺傳傾向的人,也許你會,比如說,當你過量飲食時,高甘油三酯,或者你選擇不運動,我們將開始破壞你的大腦,因為收縮骨骼肌是一種內分泌器官。
    運動不僅增加血液流向你的大腦,我最近與我的一位同事路易莎·尼古拉寫了一篇敘述性評論,太棒了。
    我們查看了抗阻訓練對大腦功能的影響。
    我無法恢復你的大腦,但我希望能防止聯繫變得越來越虛弱。
    你決定不去運動。
    我對你的大腦無能為力。
    最終,你可能會忘記,我不知道,你鄰居的名字,你孩子的名字,任何事情,你所做的,任何有意義的記憶。
    如果我們現在不解決你的大腦問題,那麼潛在的結果是明朗的。
    三分之二的阿爾茨海默症,大多數癡呆症是阿爾茨海默癡呆,這與新陳代謝調控有關。
    腦部的第三型糖尿病,如果你的骨骼肌不健康,你可能不僅會有骨骼肌的胰島素抵抗,還可能有大腦的胰島素抵抗,這是不可行的。
    你無法久坐並保持健康,所以這會從現在開始。
    另一件事是你的心血管活動可以幫助你。
    如果你不增加血流量,你的心血管健康未能得到應有的改善,你的肺活量、心血管能力。
    你可能在走樓梯時會非常氣喘吁吁。
    你起身可能需要付出很大努力,甚至可能無法多次從椅子上完全站起來和坐下來。
    你可能會在這方面掙扎。
    如果我說,史蒂芬,我需要你去車裡拿點東西,你可能會說,哦,老兄,嘿,醫生,這會需要很多精力,我不太確定,我不確定我能否抓住那個,我不知道,15磅的食品袋。
    你可能有中央肥胖,可能有睡眠呼吸暫停,這意味著你正在進一步惡化你的大腦健康和代謝健康。我只是想說,你這一生都沒有訓練過,你的睪酮可能偏低,或許在你的一生中,誰知道呢,可能你在生育上會面臨挑戰,因為如果你在訓練和飲食方面做得更好,你的精子質量本來可以更好。你現在相信了嗎?
    所以,男性和女性的生育能力與肌肉量之間存在聯繫。運動、訓練、代謝健康,和確實的生育能力之間存在聯繫。我認為,隨著到你60歲時,會有越來越多的文獻出現,關於肌肉量和生育能力的探討,這一點是肯定的。
    多囊卵巢綜合症與肌肉量之間存在聯繫嗎?是的。我想你在第二章中談到了這一點。我在談論胰島素抵抗時,當你考慮到骨骼肌和胰島素抵抗時,骨骼肌約占你體重的40%。對我來說,可能會少一點,對你來說,可能會多一些。
    當骨骼肌變得對胰島素抵抗時,這意味著胰島素是一種由胰腺分泌的肽類激素,你需要胰島素將葡萄糖從血流中移動到細胞中。當你運動時,你不需要胰島素就能將血糖從血流中移動到骨骼肌組織中。這可以是無胰島素依賴的。
    多囊卵巢綜合症是多因素的。有一個與骨骼肌胰島素抵抗相關的多囊卵巢綜合症的成分。當一個人管理自己的骨骼肌量時,原因有很多,但在某些情況下,處理骨骼肌量和骨骼肌胰島素抵抗可以幫助解決多囊卵巢綜合症問題。
    我在閱讀有關PCOS和生育的主題時,看到一項在哈佛進行的Earth研究指出,報告經常舉重和搬運重物的男性,其精子濃度比那些從事較少體力工作的人高出46%,總精子數量高出44%。所以你是在告訴我,如果我想提高我的精子數量,想有個寶寶,想保持健康,提升精子健康,我應該開始舉一些重物?
    是的。我想到了一位61歲的男士,他在聽Dr. Lyon的協議。但是,還有一件事假設我們沒有談到,如果你聽了會發生什麼?是的,我就是在說這個,聽了的那位61歲的史蒂夫·巴特利特。
    天啊,這個人真厲害。他現在正在征服世界。因為……他有六塊肌嗎?當然有。真的嗎?在61歲的時候?是的。這可能嗎?是的。你見過的最健康、最年長的人是誰?我爸。真的?哦我的天。 他74歲了。他的肌肉多一點。好吧。他的睪酮水平大約是800。他沒有進行任何激素替代治療。他一直在遵循我告訴他的。
    不幸的是,對他而言,因為我是他的女兒。他一直在聽這個消息。我只是在這裡跟你聊,但我們討論這件事已經超過10年,與病人和人打交道。 他有驚人的血紅蛋白A1C,空腹血糖。膽固醇保持在正常範圍內。我是說,他非常強壯,能力十足,他74歲了。
    我們還沒有討論的最重要的事情是什麼,Dr. Lyon?我會說,沒有人能活著離開這一切,所有問題都歸結於選擇。選擇如何執行。我們現在的選擇將決定我們的結果,這並不困難,也不複雜。你必須將骨骼肌放在優先位置。這就是長壽的器官。伴隨著這個生理框架來的是心理力量。而這一點最重要的不是為了我們現在,而是這很棒。你可以做到,但它為我們的孩子提供了希望和榜樣。
    那些人,那些小孩,那就是我真正擔心的。因為我們已經將一切正常化了,包括我們自己。我們擁有比以往更多的電子產品。我們與人們的聯繫變得越來越少。人們會說互聯網在面對面交談方面做得很好。聯繫是很重要的。最重要的是我們的年輕一代,我們如何養育他們,以及我們給他們的信息,因為他們是我們的責任。如果我們不能為自己的健康發聲,無論這些限制是什麼,無論是個人原因還是值得關注的原因,我們都有責任做好這件事,這樣我們不僅是告訴他們,而是給他們展示前進的道路。
    在你書中,我們還沒有覆蓋到的最重要的主題是什麼?《永遠強壯》,一種基於科學的新策略,讓我們健康老化,重啟身體,燃燒脂肪,對抗心臟病,逆轉糖尿病,保持清晰,增長肌肉,提升能量。我是說,我們談到了膳食蛋白。我們談到了這對某些人可能具爭議性。我們討論了碳水化合物。碳水化合物是通過活動賺取的。如果有人的新陳代謝不健康,他們必須理解,從100克開始,根據他們的活動水平調整上限或下限是重要的。
    我多久會失去肌肉?如果你在加護病房,你可能一天就會失去2%的肌肉量。那該怎麼辦?如果你處於高度分解代謝狀態的臥床休息,取決於你的年齡,你將快速失去肌肉。在七天內,如果你年輕且健康,可能會失去2磅的骨骼肌量。因為我在想,如果今天我去健身房,做了二頭肌的訓練,奮力練習,多久會失去這些成果?
    我會告訴你,你會先失去力量,然後是質量。你會迅速失去它。七天的臥床休息,你會失去它。但如果你已經受過良好的訓練,它會重新回來。
    這段文字翻譯成繁體中文如下:
    那麼,第二次恢復會比第一次來得更快,對吧?
    人們經常談論肌肉記憶。
    這是一個有趣的觀點,是的。
    如果你訓練有素,它會恢復,是的。
    這也取決於你沒有訓練多久。
    這也會取決於你處於多麼高度的分解代謝狀態。
    例如,如果某人患有癌症,他們的身體處於高度分解代謝狀態,他們的身體正在分解。
    骨骼肌肉質量會提高他們的存活能力。
    如果某人進行臥床休息,你將會非常迅速地失去肌肉質量和力量。
    現在,你能否重新恢復胰島素敏感性?
    可以。
    如果你決定只開始基本的日常活動而不進行鍛煉,你將無法恢復那種肌肉。
    出院後,僅僅做一些基本的事情是不足夠的。
    現在,正如你可以想像的,這發生在很多人身上。
    我可以想像,是的。
    我生活中有一些時期,由於某些原因,我必須稍微休息一下。
    當我經歷那樣的生活階段時,是非常困難的。
    我總是看到自己做的活動量和自己的動力之間有著某種關聯。
    所以,如果我一直坐著沒有鍛煉一段時間,我會發現重新找回動力變得更加困難,而這是一個惡性循環。
    我們沒有討論的一件事是骨骼肌肉質量如何作為內分泌器官發揮作用。
    什麼是內分泌器官?
    內分泌器官是指能夠產生全身性或局部性發揮作用的荷爾蒙,並且存在器官間的連接。
    當你根據強度和持續時間鍛煉時,你會釋放肌肉細胞因子。
    例如,肌肉細胞因子如白細胞介素-6或白細胞介素-15。
    這些通常被認為是由炎症細胞或巨噬細胞釋放的細胞因子,但當你以有意義的方式收縮骨骼肌時,根據強度和持續時間。
    你從骨骼肌中釋放的肌肉細胞因子會與你的大腦互動。
    它們影響情緒。
    它們影響神經生成。
    它們也影響你的肝臟和腎臟。
    這裡有器官間的互動。
    我們談到了骨骼肌肉,談到了從代謝的角度以及作為身體盔甲的角度它是多麼重要,但也作為一個能夠影響情緒的內分泌器官,因為它所釋放的成分,這真的很迷人。
    它可以根據活動、持續時間和強度來抵消炎症。
    這解釋了為什麼如果我沒有活動,我在動力上不會有很好感覺的原因。
    當我在長時間內運動較少時,我會感覺到更多的疲憊。
    是的。
    維持你擁有的東西並不需要太多努力。
    例如,如果在那些日子裡,你必須在10小時內不休息地進行工作?
    我們有午餐休息。
    你應該在那個午餐休息時間訓練。
    我不在乎你有多累。
    我餓了。
    那麼你應該在10分鐘內吃飯,然後開始訓練。
    這是一個很好的觀點,你完全正確。
    俯臥撐,帶著負重背心,做任何你需要做的事情。
    你會感覺好得多。
    此外,這是可預測的。
    這裡有一個例子。
    你知道這即將來臨。
    你知道你每天將拍攝10小時。
    你的策略是如何有效且有意義地執行?
    這不就是重點嗎?
    關鍵在於提前規劃。
    是的。
    你知道這會發生。
    這是可預測的。
    你如何在事後感覺也是可預測的。
    那麼,你必須考慮你如何感覺,然後你必須處理沒有動力的後果,現在必須注意飲食,現在可能感覺比平常更消沉。
    我們完全知道這會發生。
    我剛剛意識到的其中一件大事是,在你講話的時候,我沒有安排我的鍛煉。
    我的鍛煉是這種剩餘的收益。
    我要麼獲得一天中剩下的任何時間,這可能意味著昨晚非常晚,幾乎到了午夜。
    然後今天在這之後我有一個飛行,所以這是一次10小時的飛行,但我可以很輕鬆。
    我有幸和特權可以要求我的助理更改某些事情,所以我可以說,「在你安排其他所有事項的同時,也為我安排一個小時的訓練。」
    但我認為每個人都可以這樣做。
    我很好奇有多少人會安排他們的鍛煉。
    每個人…你給我看你的習慣,我將告訴你在長期內你能成功的程度。
    你可能可以看一下某人的日曆,並預測他們在10年後會怎樣。
    我肯定能,但我會說年輕是一種特權,然後會變成一個拐點。
    是的,你應該安排這些事情。
    假設你告訴我,「加布里埃爾,我沒有時間做。」
    你可以安排每週三天。
    你知道我們整天在拍攝。
    你知道你在做這些事情。
    這是非協商的,因為你是在設立一個標準。
    你為這裡的一切和你做的其他所有事情設立標準。
    沒有什麼會比能夠管理你的健康對你的影響更關鍵,因為再者,會有一個頗為可預測的轉折點,拐點。
    如果我們在未來30年後再次聚在一起,我對你說,你在接下來的30年中取得成功,無論你如何定義,發生了什麼?
    我們完全改變了談話的內容。
    我們不再無休止地談論肥胖。
    那是個附帶的問題。
    我們專注於身體和心理的力量。
    我們專注於理解這是一個肌肉問題,是一個問題,也是我們可以做點什麼的解決方案。
    肥胖成為了附帶思考。
    而就我個人而言?
    我的孩子們表現得非常好,他們快樂地適應,能夠抵抗任何潛在的挑戰。
    我的丈夫會去撿他的襪子。
    如果他停止照顧自己……
    他永遠不會。
    他永遠不會。
    不過,只要說,「發揮想像這個情境。」
    對。
    你會對他說些什麼嗎?
    會。
    你會說什麼?
    可能不想把這放在鏡頭前,但這將是一句完全不合適且有些攻擊性的不當言論,但我確實會對他說些什麼。
    但最終,他必須為我們的孩子樹立榜樣。
    這是他的責任。
    這不是關於他的事情。
    在這個播客中,我們有一個結尾的傳統,最後一位嘉賓要為下一位嘉賓留下一個問題,而不知道他們會把問題留給誰。
    而留給你的問題是,遺憾可能源於所做的行動或未做的行動。
    鑒於這一點,你最大的、有意義的遺憾是什麼?為什麼?
    我最大的、有意義的遺憾是什麼?為什麼?
    我不知道我是否有遺憾。
    我不確定是否有可以讓我想起來的遺憾,因為我認為我們對自己的選擇負責。
    如果我把「錯誤」這個詞放進來呢?
    我的意思是,我能想到的唯一事情是,這不算錯誤,或者我甚至不知道我是否認為這是有意義的,那就是後果的展開。
    而且取而代之的是,你知道,我是如此堅定,我一直被做好事的想法推動,思考著:「我必須做出貢獻。
    我有責任為世界做出貢獻。」
    我本可以對自己施加更少的壓力,但這有意義嗎?
    這是有意義的遺憾還是錯誤?
    我不能這麼說。
    如果結果有任何不同,或者努力得沒有那麼勤奮呢?
    我不知道。
    好吧,你擁有這些確實是好事,因為在肌肉以及這些更廣泛主題的討論中,你真的引領了潮流。
    但是當我想到一個在教育世界關於肌肉及其重要性方面處於最前沿的人時,尤其是在我們年齡增長的過程中,我們能夠永遠保持強壯,至少在我們還活著的時候保持強壯,那這個人就是你,我無法想象有多少百萬人因為這樣而變得更好。
    我無法想象。
    如果你能把他們全部放在體育場裡,認識他們,那會多瘋狂啊。
    我只是想,讓他們的生活受到微妙的改變,即使只是,知道,要選擇去散步,或者每週做多一點阻力訓練,這都是重要的,對吧?
    確實如此。
    這是一件非常美好的事情。
    我想這也是你所有工作的真正目標,找到和理解某個人,然後給他們缺少的信息或靈感,讓他們能夠追求最好的自己。
    我感謝你所做的工作,因為我相信那些百萬人無法親自感謝你,但這實際上不僅改變了他們的生活,還如你所說,影響了將要在他們之後到來的幾代人,還有他們的孩子等等。
    而這也是我和你談話後其實更加深入思考的一個方面,因為我從未想過,因為我尚未有孩子,自己會成為那些正在觀看我的孩子的榜樣。
    就像你所說的,我突然想起了四五歲的時候媽媽在我家外面,反覆在街上跑來跑去,繞著一小圈,這一直留在我的心中,她對此的關心,以及對我們作為她的孩子意味著什麼。
    這是一件非常強大的事情。
    這是一件非常美好的事情,因為,你知道,這最終與肌肉無關。
    不是。
    還有更多的東西。
    不是。
    醫學是實現人們自由的關鍵。
    這就是我所想要的。
    肌肉是進入的途徑。
    醫學也是進入的途徑。
    但我真正想要的是我希望人們擁有自由。
    而那種自由就是快樂。
    是的,或者無論他們想做什麼。
    非常感謝你。
    與你見面真是個榮幸。
    謝謝你邀請我。
    這不是很酷嗎?
    我在《首席執行官的日記》中的每一個對話,最後,我會讓嘉賓在《首席執行官的日記》中留下一個問題。
    我們已經將《首席執行官的日記》中寫的每一個問題轉變為這些可以在家中玩的對話卡。
    所以你有我們曾經邀請過的每一位嘉賓。
    他們的問題,並且在其背面,如果你掃描那個QR碼,你可以觀看回答該問題的人。
    我們終於揭示了所有問題以及回答問題的人。
    全新的第二版更新對話卡現在已經在 theconversationcards.com 上發布。
    它們兩次瞬間售罄。
    所以如果你有興趣獲得一些限量版的對話卡,我真心建議你儘快行動。
    謝謝。

    Everyone’s heard that obesity is a global crisis, but what if there is a more dangerous hidden trend ravaging health and robbing years of life?

     Dr Gabrielle Lyon is the founder of ‘Muscle-Centric Medicine’, an evidence-based method to improve muscle health, and host of ‘The Dr Gabrielle Lyon Show’. She is also the bestselling author of the book, ‘FOREVER STRONG: A New, Science-Based Strategy for Aging Well’. 

    In this conversation, Dr Gabrielle and Steven discuss topics such as, how weak muscles impact fertility, the truth about cardiovascular training, how Ozempic supports muscle growth, and the relationship between muscle and metabolism. 

    (00:00) Introduction

    (02:39) What Does Gabrielle Do for a Living?

    (04:34) Why Do People Seek Gabrielle’s Help?

    (05:56) Are Your Solutions Easy to Implement?

    (09:39) Why We Hesitate to Act on Advice

    (12:25) How to Support Someone Who Feels Down

    (15:02) The Importance of This for Your Health

    (18:03) Stress, Trauma, and Their Impact on Change

    (22:17) How to Heal from Trauma

    (25:40) The Best Way to Inspire Change in Others

    (28:00) Key Lessons from Studying Thousands of Patients

    (28:58) What Drives Your Passion?

    (33:41) Common Myths That Hinder Personal Growth

    (37:34) Signs You’re Moving in the Right Direction

    (41:12) Strength of Body vs. Strength of Mind

    (43:53) Ideal Training Based on Age

    (47:15) Why Exercise Three Times a Week Matters

    (49:14) Will We Become Like Our Parents?

    (52:00) Is Muscle More Important than Cardio?

    (56:00) Only 6% Meet Physical Activity Guidelines

    (58:03) Societies with Longer, Healthier Lives

    (59:41) Effective Methods for Losing Belly Fat

    (01:02:16) The Truth About Ozempic

    (01:03:43) Medications for Muscle Growth

    (01:05:03) Does Ozempic Cause Muscle Loss?

    (01:06:21) Who Uses Ozempic?

    (01:07:40) Costs of Hormone Replacement and Ozempic

    (01:09:57) Do Diets Really Work?

    (01:12:55) Is Gaining Muscle Difficult?

    (01:13:40) Why Some Struggle to Gain Muscle

    (01:14:43) Signs of Low Testosterone Levels

    (01:15:15) How to Naturally Boost Testosterone

    (01:16:59) Gabrielle’s Fitness Routine

    (01:21:03) Everyday Tips for Building Muscle

    (01:23:13) What Is a Realistic Fitness Goal?

    (01:24:40) Gabrielle’s Current Challenges

    (01:25:18) Are People Just Making Excuses?

    (01:29:38) What Would Life Look Like Following Gabrielle’s Advice?

    (01:34:24) The Connection Between Muscle and Fertility

    (01:37:04) The Oldest Healthy Person Gabrielle Has Encountered

    (01:37:51) What Have We Missed Discussing?

    (01:39:29) Key Insights from Gabrielle’s Book

    (01:41:59) Surprising Links Between Muscle and Brain Chemistry

    (01:46:25) What Will Success Look Like in 30 Years?

    (01:47:13) How Relationships Affect Your Health

    (01:47:36) Final Question from the Guest

    Follow Dr Gabrielle: 

    Instagram – https://g2ul0.app.link/yfkQuVZd1Mb 

    Twitter – https://g2ul0.app.link/MrR7L61d1Mb 

    Website – https://g2ul0.app.link/PTLCOIIi1Mb 

    You can purchase Dr Gabrielle’s book, ‘FOREVER STRONG: A New, Science-Based Strategy for Aging Well’, here: https://g2ul0.app.link/TCDWtdoe1Mb 

    Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes 

    My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://g2ul0.app.link/DOACBook 

    Follow me:

    https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb 

    Get your hands on the brand new Diary Of A CEO Conversation Cards here: https://appurl.io/iUUJeYn25v

    Sponsors:

    ZOE: www.zoe.com/daily30 with an exclusive 10% discount on their first order of Daily30+ with the code PODCAST10

  • The Anti-Woke Expert: “We Are Witnessing The Fall Of The UK & The USA”

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:05 One of the terrible things about Wokeness is that we are at risk of destroying the very thing that we now enjoy.
    0:00:06 Freedom.
    0:00:09 Because other countries see that as weakness and they capitalize on it.
    0:00:11 How do you prove that threat is real?
    0:00:14 Because this has already happened and we’ll get into this in more detail.
    0:00:18 Constantine Kishen is the sharp-witted satirist, podcast host and social commentator.
    0:00:24 Unafraid to discuss some of the most controversial topics and challenging questions that society is struggling with.
    0:00:30 Ideology is a very bad thing because the moment you buy into a prepackaged set of ideas about what you’re supposed to believe,
    0:00:33 you can very quickly find yourself not interested in the truth.
    0:00:39 For example, the ideology of Wokeness creates a very simplistic and frankly ridiculous way of looking at people,
    0:00:44 not as individuals but as groups with a hierarchy of oppression and promotion of victimhood,
    0:00:48 which is what makes them so dangerous because when you teach people to be victims,
    0:00:51 you actually cause them to suffer in real life.
    0:00:52 We’re weakening ourselves.
    0:00:57 And now we sense that political labelling is a weapon that people use against their opponents.
    0:01:00 And political correctness is preventing you from expressing a dissenting opinion.
    0:01:06 You can’t say that that’s hate speech, but as we spend more time arguing about trivial issues instead of real stuff that matters,
    0:01:10 the dominant civilization becomes more divided, especially from the inside,
    0:01:13 and other countries get to make a play for that dominant position.
    0:01:17 And it will mean that the values of the West, human rights, quality of treatment, freedom of speech,
    0:01:20 those values will not be considered values at all.
    0:01:22 They don’t want to hold hands and sing kumbaya.
    0:01:26 And I’m convinced that the geopolitics we have seen in the last many years would not be happening
    0:01:29 if we were not signaling weakness in the division.
    0:01:31 Is there a way to stop the division?
    0:01:32 Here’s what you do.
    0:01:42 Konstantin, who are you and what you do?
    0:01:45 And I have to add to that, why do you do it?
    0:01:51 My history is I was born in the late Soviet Union, and I grew up in that society,
    0:01:55 watched the collapse as a young boy, actually.
    0:02:02 And then I saw the craziness of the emergence of modern Russia, which was an experience unlike any other really.
    0:02:04 It was pretty insane what happened.
    0:02:11 And then there was a very, very brief window in my family’s time when we went from being very poor when I was born,
    0:02:15 to being very rich, to being very poor in the space of like 10 years.
    0:02:21 And in the five year period when my family did have money, they sent me to boarding school in the UK.
    0:02:23 And that’s how I ended up here.
    0:02:32 And then fast forward a bunch of years, I started a podcast with another comedian called Francis Foster called Trigonometry.
    0:02:36 We’re about to hit a million subscribers today, which is pretty exciting.
    0:02:43 And the reason I do what I do is I have a different perspective to most people.
    0:02:48 Most people who were born here, grew up here, who take what we have here as a given.
    0:02:50 They take it for granted, in my opinion, many people.
    0:02:54 I’ve seen that the world is not like this everywhere.
    0:02:58 I’ve seen also that societies don’t necessarily last forever.
    0:03:00 Cultures don’t necessarily last forever.
    0:03:02 Civilizations don’t necessarily last forever.
    0:03:12 So the reason I do what I do is I’m trying to remind people in the West how privileged and truly lucky we are to live in this society.
    0:03:20 And we’ve talked in the last 10 years in particular so much about different forms of privilege, male privilege, white privilege.
    0:03:24 The one form of privilege that we don’t ever talk about, for some reason, is Western privilege.
    0:03:31 And actually, I believe that’s the one that we really should be talking about and should be talking about from a position of gratitude.
    0:03:36 Because we are incredibly lucky to live in the West.
    0:03:44 And because we don’t know that, I believe we’re at risk of destroying the very things that we now enjoy.
    0:03:47 An immigrant’s love letter to the West is the title of your book.
    0:03:51 I love this title for a variety of reasons.
    0:03:53 The word “love” is really intentional.
    0:03:56 Why did you include the word “love”?
    0:03:57 Because of how I feel.
    0:04:03 You know, when you’ve come to a place from outside, it’s easier to see what makes it special.
    0:04:08 And so, I’m incredibly grateful for the opportunities that people like me enjoy.
    0:04:12 But actually, all of us enjoy the freedom to make of your life what you will.
    0:04:15 The freedom to speak your mind, at least until recently.
    0:04:17 The freedom to pursue things.
    0:04:21 The freedom, you know, one of the bedrocks of our societies is capitalism.
    0:04:23 Now, capitalism is based on the idea of private property.
    0:04:27 Private property doesn’t really exist in most of the rest of the world.
    0:04:32 If you are a billionaire, even in Russia, you might be a billionaire today.
    0:04:36 But if you cross Vladimir Putin or whoever else might be in charge,
    0:04:39 you will go to prison and have all your assets taken away from you.
    0:04:41 And that’s what happened to Mihail Horokovsky.
    0:04:45 Jack Ma in China, he made some comments about, like, banking regulations.
    0:04:47 It wasn’t even particularly controversial stuff.
    0:04:50 And then he disappears for a year and comes back with, you know,
    0:04:54 a completely different set of opinions all of a sudden and loses most of his money.
    0:04:59 So, we have the luxury in the West to do what we want.
    0:05:03 Far more than any human beings have ever had in the history of humanity.
    0:05:05 And I love that. I love that freedom.
    0:05:09 And I love the opportunities that I’ve had to build my own life,
    0:05:12 build my family’s life, to give my son now opportunities
    0:05:15 that he never would have enjoyed in a billion years in another country.
    0:05:17 So, what is the threat?
    0:05:20 Because you love the UK, it’s all going grey, you know.
    0:05:24 What is the threat that you see on the horizon and how do you prove that threat is real?
    0:05:27 If you look at history, and I’m no historian,
    0:05:30 but if you read interesting people about history,
    0:05:33 most civilizations are not destroyed from the outside.
    0:05:37 They’re destroyed through suicide, through cultural suicide.
    0:05:41 And I think one of the big threats I’ve been raising the alarm on for a long time
    0:05:46 is what people talk about as woke culture, or progress and rampant progressivism,
    0:05:47 whatever you want to call it.
    0:05:51 But at the heart of it is the idea that we are bad.
    0:05:54 Our society is bad. Our history is bad.
    0:06:00 It’s based on, you know, slavery and colonialism and exploitation and imperialism and all of this stuff.
    0:06:02 And how do you prove that?
    0:06:04 Well, there’s several ways to think about it.
    0:06:10 The first one is, if you thought your society was bad, why would you defend it?
    0:06:13 Why would you teach its values to your children?
    0:06:17 Why would you want it to persevere and continue to exist?
    0:06:22 If you look geopolitically, in the last many years, as I’ve been predicting now for a long time,
    0:06:24 look at what happened in Ukraine.
    0:06:28 Look at what happened in Afghanistan with the withdrawal of American forces.
    0:06:33 Look at what China is now doing in terms of how muscular it’s becoming about Taiwan.
    0:06:36 As the West loses confidence, as the West becomes more divided,
    0:06:38 as the West becomes more distracted,
    0:06:41 as we spend more time, you know, it’s a tried thing to say,
    0:06:46 but as we spend more time arguing about what a woman is instead of real stuff that matters,
    0:06:50 other people around the world see that as weakness and they capitalize on it.
    0:06:55 And I’m convinced that the things we have seen in terms of geopolitics in the last many years
    0:06:59 would not be happening if we were not signalling weakness and division.
    0:07:02 You politically affiliated at all.
    0:07:05 Do you consider yourself to be on the left or the right or neither?
    0:07:09 Well, here’s how I think about it, right?
    0:07:19 My interest is in our society thriving, our culture thriving, our culture doing better.
    0:07:23 And I don’t think the right or the left is always right.
    0:07:25 It’s contextual, right?
    0:07:29 There are times when you want higher taxes and more government spending.
    0:07:33 There are times when you want lower taxes and less government spending.
    0:07:36 There are times when you need more immigration.
    0:07:40 You know, after World War II, Britain, Australia, Canada,
    0:07:45 many countries wanted more immigrants to come because they needed to rebuild their society.
    0:07:47 There are times when you need less immigration.
    0:07:54 And so I think it’s about where you are in the moment as opposed to these rigid ideological positions.
    0:07:57 Like, you know, I am pro-immigration or I’m anti-immigration.
    0:08:00 I think both of those are pretty misguided positions.
    0:08:05 What you want is to be in the right place at the right time.
    0:08:07 So I don’t know if you’ve noticed this,
    0:08:13 but it seems to me like political labeling is now mostly a weapon that people use against their opponents, right?
    0:08:19 If I don’t agree with you, it’s convenient for me to label you as a member of the opposite tribe.
    0:08:22 So if I am on the right, well, you’re a communist.
    0:08:24 If I am on the left, well, you’re far right.
    0:08:27 And this is how we have conversations now.
    0:08:30 I have some positions that are currently considered right-wing.
    0:08:33 I have some positions that are currently considered left-wing.
    0:08:38 And, you know, one of the things I really learned from my history and my family’s history,
    0:08:44 and I talk about this in the book as you know, is that ideology is a very bad thing always.
    0:08:49 And so the moment you buy into a pre-packaged set of ideas about what you’re supposed to believe,
    0:08:57 you very quickly find yourself having to believe things that you don’t actually agree with so that you get to stay in the tribe.
    0:09:01 I don’t care about the tribe. I care about the truth.
    0:09:07 There’s a quote you referenced, which I actually sent to my friends earlier on and I was talking to them.
    0:09:11 It is, “I have no interest whatsoever in the false dichotomy of right versus left.
    0:09:16 If there is one thing my Soviet childhood taught me, it’s that subscribing to someone else’s ideology
    0:09:22 will always inevitably mean having to suspend your own judgment about right and wrong to appease your tribe,”
    0:09:25 which is on chapter one of your book on page 21.
    0:09:34 And it really, you know, as a podcaster, when you genuinely curious and you want to interview lots of people from lots of backgrounds,
    0:09:40 the great thing about doing this job is I have to teach myself to always look at the other side.
    0:09:43 So if you represent one side, my job in many respects is to try and understand the other side
    0:09:46 so we can talk about the other side as well, to represent the other side.
    0:09:52 And that’s been really useful for me because it’s stopped me falling into the trap of conforming with the tribe.
    0:09:58 And also, as you say, when you talk about the right and left thing being a label and a weapon that people will use,
    0:10:04 it’s the same when a journalist wants to write about me, what they’ll do is they’ll find the most right-wing person that’s ever been on my podcast
    0:10:09 and they’ll say he interviews people like, “Insert name, insert name.”
    0:10:12 As if to say, “I am those two people.”
    0:10:17 Yes, or in our case with Trigonometry, what happens is we are people who started our show
    0:10:23 because we were pushing back against the woke, progressive dogma in our comedy industry at the time.
    0:10:27 And so a lot of our early guests were exploring perspectives that were not ours.
    0:10:34 We were two Romaine voters and when the Brexit vote happened, we were really confused
    0:10:41 because we were part of that kind of elitist metropolitan, “I don’t know anyone who voted Brexit” kind of thing.
    0:10:45 But my perspective was I found it odd that people were saying,
    0:10:49 “Well, the reason people voted for Brexit is because half the country is racist.”
    0:10:54 And I was like, “I mean, come on. That’s just factually incorrect. We both know that.”
    0:10:59 That’s not to say the bigoted people don’t exist and it doesn’t mean that some Brexit voters weren’t racist,
    0:11:06 but to explain a complex phenomenon like that by a simplistic explanation of that just wasn’t accurate.
    0:11:11 So we had a lot of people who were pro-Brexit on the show to understand where they’re coming from.
    0:11:16 Well, one of the things that happens is if you talk to a lot of people from one side,
    0:11:20 then the people from the other side say what you just said, “Well, he’s talked to this, this, and this.
    0:11:25 I won’t go on his show.” And then they use that against you to say,
    0:11:30 “Well, you only talk to these people.” And I’m like, “We’ve invited your Owen Joneses
    0:11:34 and your Ash Sarkas and all others. Ash should come on soon.”
    0:11:38 And we’ve had lots of people from different perspectives, but if I’m writing an article about you
    0:11:42 or if I want to tweet something about you, it’s very easy to use.
    0:11:47 What is wokeism as far as you see it? Because the word kind of sounds like a compliment.
    0:11:54 It was initially. It was a self-complement initially. So, “Workness” came along really in around 2014.
    0:11:57 And if you’re interested, we can talk about why it does around that time,
    0:12:02 because it’s a very interesting thing that I actually think speaks to the moment we’re in more broadly.
    0:12:07 But it was initially used by people, particularly kind of Black Lives Matter
    0:12:11 and racial activists in America, about themselves.
    0:12:16 And what they were saying is we are awakened to certain realizations.
    0:12:24 Realizations like what they call intersectionality, which is the idea that different racial and sexual
    0:12:27 and other groups in society are treated differently.
    0:12:31 And we’re now awake to this. That’s what wokeness meant.
    0:12:36 And now we are aware of these systemic forces that are disadvantaged in certain groups.
    0:12:43 And now we’re going to pursue activism that’s designed to address white privilege, male privilege and all of this other stuff.
    0:12:49 But very quickly what happened is a lot of people looked at some of the ways these people were behaving
    0:12:54 and other people around them were behaving and started making fun of it, which is what often happens.
    0:13:01 And so now the word “work” is kind of an insult that’s being used to say these people are somewhat detached from reality
    0:13:06 and they’re obsessed about trivial issues that don’t actually have much bearing on reality.
    0:13:10 They’re not interested in facts. They’re interested in narratives and so on.
    0:13:15 But if you’re asking me what “work” culture really is, it’s a combination of things.
    0:13:20 First and foremost, it’s the promotion and celebration of victimhood.
    0:13:27 First and foremost. Then you take that victimhood and you say different groups are differently victimized.
    0:13:32 Some groups are victimized so black people, ethnic minorities, women.
    0:13:36 And by the way, of course there’s a kernel truth to all these things, right?
    0:13:45 Certain groups are disadvantaged in society or perhaps a better way of saying is generally speaking have worse outcomes than others.
    0:13:49 And we can explore why that is in more detail.
    0:13:53 But what we then do is we build a hierarchy of oppression.
    0:13:58 Some groups are more oppressed than others which makes them better, morally superior to others.
    0:14:02 And there are some other groups that are suspect because they’re doing better.
    0:14:09 So this ideology kind of says the way to work out who is oppressed and who is the oppressor.
    0:14:12 Because if you have the oppressed, you have to have someone who’s oppressing them.
    0:14:17 We can’t say different groups do different in society for all sorts of different reasons.
    0:14:22 If someone is not doing as well as someone else, that’s because they’ve been oppressed, right?
    0:14:24 And then you work out this hierarchy.
    0:14:26 You know, white people are the evil at the top.
    0:14:29 You throw in some other successful minorities.
    0:14:38 You know, for example, in the UK and in America, Asians from the Far East, Chinese, Koreans, Japanese, they do very well, right?
    0:14:42 So they are now seen as part of the kind of more the oppressor groups.
    0:14:51 That’s why in American colleges, for example, they’re discriminated against in admissions because they do better than Hispanics and blacks, right?
    0:15:01 So it’s essentially a way of creating a very, very simplistic and frankly ridiculous way of looking at people, not as individuals, you know, Stephen Constantine,
    0:15:06 but as groups, black, white, Russian, Jewish, whatever way you want to look at it.
    0:15:08 And it’s this generalized thing.
    0:15:12 And one of the reasons it’s so destructive is it’s asking all the wrong questions.
    0:15:17 It’s asking the question of why are people struggling, right?
    0:15:19 But it doesn’t ask it from the right perspective.
    0:15:21 The real, you know, poverty is the norm.
    0:15:24 The real question is what creates prosperity?
    0:15:25 What creates success?
    0:15:28 What creates successful outcomes from different groups?
    0:15:37 And if you just focus on, you know, what happened to a certain group 200 years ago, you’re really not going to get to the answer of how to uplift people in the present moment.
    0:15:39 So it’s the elevation of victimhood.
    0:15:44 It’s obsession about racial and sexual and gender dynamics.
    0:15:57 And it’s the promotion of a kind of anti-western, anti-white, anti-male ideology that I believe is very, very dangerous to actually the very great societies that we’ve created,
    0:16:05 which are based on the idea that, you know, I have some issues with multiculturalism, but a multi-racial society I think is a very healthy thing,
    0:16:12 provided we are not encouraged to see each other as members of separate and divided tribes.
    0:16:15 But that is exactly what this ideology does.
    0:16:18 What is the harm of victimhood?
    0:16:24 And how does, how is that like really showing up in people’s everyday lives from an individual standpoint?
    0:16:28 And so I really want to know, like, how victimhood is becoming self-harm?
    0:16:32 So if I had choose to adopt a victimhood mindset, how does that hurt me, Stephen?
    0:16:39 Well, oh, I mean, there’s a hundred different ways, but one of the things we know from psychology is what they call perception as projection.
    0:16:41 I don’t know if you’re familiar with this idea.
    0:16:43 Okay, you’ve had Jordan Peterson on the show, right?
    0:16:44 Yeah.
    0:16:51 So one of the things he talks about is you cannot see unless you have a hierarchy of value in your mind, right?
    0:16:55 There is an almost unlimited number of things I could be looking at in this room.
    0:16:57 There’s a bunch of books behind you.
    0:16:58 There’s cameras in the room.
    0:16:59 You’re producers over there.
    0:17:00 There’s a wall. There’s lights.
    0:17:01 There’s all kinds of things.
    0:17:03 But I’m looking at you. Why?
    0:17:08 Because in this moment, you’re the most important thing that’s happening to me in this room, right?
    0:17:09 Our conversation.
    0:17:15 However, if I walk into this room and I am triggered by books, right?
    0:17:17 I wouldn’t be able to focus on you.
    0:17:20 I would only be able to focus on what’s behind you, right?
    0:17:27 Now, let’s say you walk around thinking that because of your racial background, everyone’s out to get you.
    0:17:30 Well, what are you going to see out in the world?
    0:17:32 You’re going to see people look at you funny.
    0:17:34 Now, people look at you funny for all sorts of different reasons.
    0:17:35 People look at me funny.
    0:17:36 People look at women funny.
    0:17:39 People look at men funny for all sorts of different reasons.
    0:17:47 You might walk past a police officer and you might think, well, I know that my racial background makes me a victim of police brutality.
    0:17:49 Therefore, I’m going to be on edge.
    0:17:50 What does that mean?
    0:17:57 Well, if a police officer says something to you, you might interpret it differently than you might have done as if you were just a normal guy, right?
    0:17:59 And on and on it goes.
    0:18:04 So you bring your perceptual filters into every situation.
    0:18:14 And therefore, the outcomes that you experience are predetermined to a very significant part, not by the other people, but by your own expectations.
    0:18:18 And so when you teach people to be victims, you make them victims.
    0:18:21 You actually cause them to suffer in real life.
    0:18:33 And the people who need to be resilient and strong and to be taught that you may be mistreated sometimes by different people, but you have the capacity to overcome that.
    0:18:35 You have the capacity to make that.
    0:18:36 You can be whoever you want.
    0:18:39 You live in a free society where no one can stop you.
    0:18:49 The people who need that message the most are the people who are actually victims, the people who actually suffer discrimination, the people who actually come from difficult backgrounds.
    0:18:51 They need that message more than anyone.
    0:19:01 It reminded me of that video I saw you do or the feature in where you talk about the SCAR experiment, which made it very real.
    0:19:04 For anyone that hasn’t seen that video, what was that experiment?
    0:19:07 Basically, what they did is they took a bunch of people.
    0:19:09 I think it was mostly women, some men.
    0:19:11 And they said to them, what we’re doing today.
    0:19:12 So they set the frame.
    0:19:21 What we’re doing today is we are doing an experiment to find out how people with facial disfigurements are treated in society.
    0:19:27 And they put scarring on their face in front of a mirror so they could see that they had some really serious facial disfigurements.
    0:19:35 And as they were leaving the room, they said, you know what, we just need to touch that scar up a little bit more.
    0:19:36 And they removed the scarring.
    0:19:46 So these people went into what was set up as a job interview, thinking they had scars on their face, but the scarring had been removed without their knowledge.
    0:19:50 And when they walked into those interviews, when they came out, they were asked a bunch of questions.
    0:19:58 And what people found was they had massively increased levels of discrimination for their facial disfigurements.
    0:20:05 They reported specific comments that the interviews had made about their face, even though they had no scarring at all.
    0:20:11 They brought their expectation in with them and they came out with the result that they were looking for.
    0:20:13 So they believed they were discriminated against.
    0:20:14 Yeah.
    0:20:30 So I read about something called stereotype threat, which talks about how if you remind a group of people, whether that’s black people or women or whoever it might be about a stereotype or a factor that relates to a stereotype before they do a test, then they perform worse than the test.
    0:20:46 And I guess I don’t know if this is a counterpoint to this, but so if I’m a black person and there’s a stereotype that black people aren’t good at maths, just by asking someone on a test to fill in their ethnicity before they do the math test, drops their scores on the math test, which I believe is the crux of the experiment.
    0:20:51 And this kind of proves that I guess it’s a few things.
    0:21:04 I guess it’s someone believing that they are at a disadvantage, causes a disadvantage in performance, but it also highlights, if that’s like an innate thing, it also points to the power of these stereotypes.
    0:21:05 Totally.
    0:21:07 But it’s not the power of the stereotypes.
    0:21:09 It’s the power of the brainwashing, right?
    0:21:15 Because when someone says to you there’s a stereotype, it’s not just a stereotype alone.
    0:21:19 It’s also the fact that they’ve told you that reinforces it for you, right?
    0:21:24 Because you might be aware of the stereotype of a peripheral level, but you’re like, no, I’m good at maths, and that’s it.
    0:21:29 But it’s when other people come in and tell you stuff, that’s when that social proof is also reinforcing it.
    0:21:31 Sometimes they tell you it in a well-meaning way.
    0:21:34 Yeah, yeah, but that doesn’t change it, right?
    0:21:36 But you’re not saying we shouldn’t tell people at all?
    0:21:41 Well, I don’t know that the stereotype that black people aren’t good at maths is true.
    0:21:48 I think what we should tell people is you can be whatever the hell you want, and you might be terrible at maths.
    0:21:50 That’s okay, you might be good at some other things.
    0:21:54 But the thing you should really do is do your best and find out the results you get.
    0:21:56 I’ll tell you what I asked this question.
    0:22:00 I flashed back when I was 18 years old and I was thinking of starting my first business.
    0:22:05 And I discovered that there’s this special loan or grant you could get if you were black.
    0:22:10 And as I sat there, I remember being sat there on Facebook typing out this post, which I never posted,
    0:22:18 where I basically was like, seeing that this exists has made me feel like I’m at a disadvantage.
    0:22:21 The existence of this thing, but it’s well-meaning.
    0:22:24 Like they wanted to give grants to people that were black.
    0:22:28 But part of me, if you read between the lines of what that says,
    0:22:31 it says because you are black, you have a disadvantage.
    0:22:34 And then when I sort of overlap that with what I know about stereotype threats,
    0:22:40 I’m like, did the existence of that grant program make me more hopeful and self-believing
    0:22:43 and therefore increase my probability of being successful?
    0:22:46 The existence of the program probably made me feel worse.
    0:22:48 But it’s so well-meaning.
    0:22:50 They wanted to give back people money.
    0:22:51 Totally.
    0:22:54 But this is the thing with a lot of progressive ideas.
    0:22:56 They are incredibly well-meaning.
    0:22:59 They’re incredibly well-meaning, which is what makes them so dangerous.
    0:23:03 Because I always forget this quote, but there’s a wonderful quote about this,
    0:23:07 which is that a tyranny exercised for your own good is much worse
    0:23:10 than a tyranny that’s exercised out of pure evil.
    0:23:13 Because at least the evil person knows they’re being evil.
    0:23:16 But when someone is trying to help you by being tyrannical towards you,
    0:23:19 I mean, this is a different context, but the point is the same.
    0:23:23 When someone is doing something to you because they think they’re helping,
    0:23:27 they are not held back by their conscience at all.
    0:23:31 And so they will do whatever the hell they think is the right thing
    0:23:33 in order to help you.
    0:23:37 What might be a good way of helping people who come from backgrounds
    0:23:40 where there is less entrepreneurial success,
    0:23:42 and maybe that is the case, I don’t know what the statistics are,
    0:23:46 is creating a school of black business excellence.
    0:23:51 Here’s 10 guys like you who come in and talk about how you were great.
    0:23:54 And here’s some tips, and here’s what you do, and here’s what I did.
    0:23:55 Inspiration.
    0:23:59 Now, look, I don’t buy personally into this idea that, like,
    0:24:02 there’s this narrative of you can’t be what you can’t see.
    0:24:05 I think that’s one of the most pernicious and dangerous ideas
    0:24:07 that we’ve seen in recent years.
    0:24:11 But to the extent that there are people who need someone who looks like them,
    0:24:14 maybe that’s the way that you do it.
    0:24:17 There is a great writer, American writer, called Thomas Sowell.
    0:24:19 I don’t know if you’re familiar with his work.
    0:24:22 Brother, if you read his stuff, you will be hooked.
    0:24:29 One of the things he talks about is the fact that over the last 30, 40 years,
    0:24:33 we have replaced things that work with things that sound good.
    0:24:40 And so much of what we now do in our society is things that sound good like that program,
    0:24:42 but don’t actually help anyone.
    0:24:44 They don’t actually work very well.
    0:24:48 And when we talked about why Wokeness really takes off in 2014,
    0:24:51 one of the reasons I believe, and there’s a lot of evidence for this,
    0:24:54 and you can look this up and even maybe flash up some graphs about this,
    0:24:57 when social media comes along,
    0:25:00 that’s when this stuff really takes off,
    0:25:03 because social media is completely detached from the real world.
    0:25:05 And social media, because of that,
    0:25:10 promotes things that sound good, that make us feel good about how progressive we are.
    0:25:11 Virtuous.
    0:25:14 Virtuous, but don’t actually achieve anything,
    0:25:17 because in the isolated context of Twitter or Facebook or whatever,
    0:25:21 you don’t have the feedback mechanism of smashing your head on the floor
    0:25:24 if you walk the wrong way or whatever it is.
    0:25:28 So we do a lot of things in our society now
    0:25:34 that practically don’t get the results that we’d like them to get,
    0:25:37 but they make us feel incredibly good about how progressive we are.
    0:25:38 Like the black tile.
    0:25:39 The black tile.
    0:25:43 During the BLM movement, everyone posted a black tile on Tuesday.
    0:25:46 And then if you didn’t post the black tile, you’re attacked for being racist.
    0:25:47 Yeah, yeah.
    0:25:49 I just thought Instagram was broken for a day.
    0:25:53 Now, I remember doing a post at the time saying that I thought this was ridiculous.
    0:25:59 And really, the part of it that was ridiculous was attacking people that hadn’t done it,
    0:26:03 which exists under this assumption that the normal thing to do,
    0:26:07 the normal response to seeing a horrific video where someone is suffocated to death,
    0:26:10 is to take to social media and post about it.
    0:26:15 Like, in fact, that’s the most unhuman, unnatural response to seeing something which is quite troubling.
    0:26:16 Yeah.
    0:26:20 But the virtuous thing to do, obviously, that got the likes would be to fall in line.
    0:26:23 And if you look at that, Steven, not to get too far into the weeds of it,
    0:26:35 but one of the responses to that terrible killing of George Floyd was that a lot of people decided to take a lot of understandable frustrations out on policing
    0:26:37 and the police more broadly.
    0:26:41 And what happened is that a lot of the police pulled back in several cities in America
    0:26:48 and a lot of black people have been killed as a result because there’s less police to actually keep the peace and protect people from criminals.
    0:26:55 So that was another example of where an understandable emotional reaction gets converted into very bad action
    0:26:59 that’s counterproductive for the very community that in that instance we were trying to protect.
    0:27:03 You said something a second ago. You said you don’t believe that you need to see it to believe it.
    0:27:14 Yeah. I believe that, and it speaks to a broader thing, which is I think that you and I, having spoken to you beforehand and we have big podcasts and whatever,
    0:27:21 you and I probably have a better understanding and more similar values around certain things than we would do people of our own background.
    0:27:26 And that’s because people aren’t just these stupid superficial things, right?
    0:27:33 So when we talk about you need to see someone like you succeed, I’m like, well, I didn’t.
    0:27:37 I didn’t need to look at someone who looked like me to be successful.
    0:27:42 I saw people in America doing podcasts about the symbolists talking about stuff that I wanted to talk about.
    0:27:46 I was like, oh, great. Maybe I can try that. And then I did, you know.
    0:27:57 And I think teaching people that is going to open the doors for way more people from minority backgrounds than teaching them that there’s this one guy who looks like them that’s been successful.
    0:28:07 I don’t see it that way. I think the truth of modern Western society, and this is where we started the conversation, why we’re so lucky, is that if you’re talented, if you’re driven,
    0:28:14 if you’re willing to work in yourself, if you’re willing to read and grow and have a go get a mindset, the world’s your oyster.
    0:28:16 It doesn’t matter what your skin colour is.
    0:28:24 It’s interesting because I reflect on when I started in business, and for whatever reason, I had a lot of role models all around the world.
    0:28:29 You know, whether it was Sir Richard Branson studying his story or other people.
    0:28:31 You two look incredibly similar.
    0:28:35 I’ve met him. He’s very, very different, but he’s a very, very kind man.
    0:28:43 But Jamal Edwards, who was a young black man, probably the most famous young black business person in the UK, I was obsessed with.
    0:28:50 Because there was something about him in his story that killed my excuses, and it kills your victimhood.
    0:28:58 Which is if someone who was a young black man, who has walked up that ladder, you’re trying to walk up, and they don’t come from money,
    0:29:05 and they had a job in, I think, Topshop, normal dude, didn’t have like an incredible education at Oxford, you guys have got an excuse.
    0:29:06 Right.
    0:29:13 And that part of it I’ve always rated, which is if someone like you has walked in those footsteps before, it helps kill your excuses, and it gives you no reason.
    0:29:14 Sure.
    0:29:16 But think about what that meant for you, though.
    0:29:20 What you’re talking about is undoing the brainwashing that already existed.
    0:29:21 Yeah.
    0:29:22 Right?
    0:29:23 Yeah, yeah, yeah.
    0:29:26 So it’s not that you needed a black person.
    0:29:32 You needed someone who you could look at and say, “Oh, no, no, all this stuff I’ve been brainwashed into thinking isn’t true.”
    0:29:42 But on the point of brainwashing, it is objectively true that if I, I think if you, if you look at studies where they take someone with a name that is associated with a certain race,
    0:29:48 and they like sent a thousand emails for a job application, you’re much more likely to get the job if you’re called John.
    0:29:49 Yes.
    0:29:50 Then like Le Chante.
    0:29:51 Sure.
    0:29:52 Or Constantine.
    0:29:53 Yeah, yeah, yeah.
    0:29:54 Like you’re called Stephen.
    0:29:56 Yeah, yeah, my parents nailed it.
    0:29:58 They probably nailed it.
    0:30:02 So we could, we could slice this a billion different ways.
    0:30:03 Yeah.
    0:30:06 You could say, “Look, I’m 5’9” barely, right?
    0:30:12 If you look at the CEOs, CEOs of the top Fortune 500 companies, they’re all over six foot basically.
    0:30:17 The tallest president or presidential candidate in America almost always wins.
    0:30:23 Like height, heightism, height discrimination is massive, especially against men.
    0:30:24 What am I going to do?
    0:30:26 Well, I’m going to complain about that.
    0:30:28 I’m going to sit there and go, “Oh, I’m 5’9”.
    0:30:30 It’s not going to change anything, right?
    0:30:35 So the only thing, the only option I have is, do I take this and run with it?
    0:30:37 Do I make it a strength of some kind?
    0:30:40 Do I compensate for it elsewhere?
    0:30:43 Or do I wallow in my victimhood?
    0:30:44 Those are the choices, man.
    0:30:45 Yeah.
    0:30:46 No one’s going to make you grow.
    0:30:51 Can you acknowledge that the brainwashing exists, that it’s in part objectively true.
    0:30:52 Sure.
    0:30:56 But it’s also not reason enough to become a victim.
    0:30:57 Sure.
    0:30:58 But that’s all I’m saying.
    0:30:59 I’ll fire myself out.
    0:31:04 My point is that, look, of course, different people are treated differently.
    0:31:06 And it’s different in different ways, right?
    0:31:09 Like for example, I’m a first generation immigrant in this country.
    0:31:13 Some people will see that as a bad thing.
    0:31:15 Other people will see that as a good thing, right?
    0:31:17 There are trade-offs to everything, right?
    0:31:21 Being an outsider is often bad, but sometimes good.
    0:31:25 The only thing that you can do is play the cards that life has dealt you, right?
    0:31:31 And so going off, I’ve been dealt, you could, look, people are free to do whatever they want with their life.
    0:31:35 If you want to sit there and say you’ve been dealt a bad hand of cards, I’ll agree with you.
    0:31:38 I mean, fine, you have, but it’s not going to help you.
    0:31:39 It’s not going to help you.
    0:31:41 And what I want for people is to thrive.
    0:31:42 I want them to thrive.
    0:31:45 I want them to create the life that they want.
    0:31:49 And I know for a fact, you know, I’ve been the son of very wealthy people.
    0:31:54 I’ve slept in a park in Edinburgh for weeks because I couldn’t afford rent.
    0:31:57 The only person that is going to change your life is you.
    0:31:58 No one’s coming to save you.
    0:32:00 No one’s coming to rescue you.
    0:32:02 The cavalry isn’t coming.
    0:32:03 It’s just you.
    0:32:09 And you have the opportunity to take the cards you’ve been dealt with and convert them into the best possible outcome.
    0:32:13 And for some people, having a job is incredible.
    0:32:18 Taking the life that they’ve been given and just having a job that they can hold down and provide for their family.
    0:32:20 That in itself is a massive achievement.
    0:32:22 For others, the sky’s the limit.
    0:32:27 But you only get this one set of cards and you only get to play it once.
    0:32:34 Do you want to sit there and complain that you were born with the wrong genitals or the wrong skin color or whatever?
    0:32:36 Or do you want to just play that hand to the best of your ability?
    0:32:37 That’s the choice.
    0:32:39 It’s interesting because you said you want to help them thrive.
    0:32:40 Yeah.
    0:32:44 And I think if you asked some of those people, they’d say they also want to thrive.
    0:32:49 And maybe they see the victimhood as their path to thriving.
    0:32:50 That’s just a cop-out, man.
    0:32:51 That like identity.
    0:32:58 Because if I become a victim, then I have this group of people and then they’re going to be nice to me and we’re going to reinforce each other.
    0:33:00 And you too, Mead, you know?
    0:33:01 Sure.
    0:33:02 But it’s not going to actually help you.
    0:33:03 It makes you feel good.
    0:33:05 It makes you feel understood.
    0:33:09 Does it make your life better?
    0:33:10 Does it?
    0:33:11 Do you earn more money?
    0:33:13 Does it use your business more successful?
    0:33:17 Well, if you’re like a diversity consultant, it does, right?
    0:33:21 But for everyone else, does it make your life better?
    0:33:23 First of all, it makes you feel awful, right?
    0:33:24 And we’ve all been there.
    0:33:30 We’ve all felt victims in certain different situations because we’ve all been victimized in one way or another.
    0:33:35 You know, whether it’s a traumatic childhood or things happen to you, you know, all kinds of things happen to people.
    0:33:43 But ultimately, you go talk to any good therapist or psychologist, they’re not going to say to you, “Yeah, yeah, oh yeah, you’re really oppressed, yeah.”
    0:33:48 They’re going to say, “This is your opportunity to grow. This is your opportunity to overcome.”
    0:33:54 Yes, we accept that the things that happened to you were wrong and bad and whatever, but it’s acceptance and then you move on.
    0:33:55 That’s how life works.
    0:33:58 Do you think there’s differences in generations as it relates to this attitude?
    0:34:01 What are you seeing when it comes to like Generation Z, as they call them?
    0:34:04 And how does that vary from millennials?
    0:34:11 Some of the stuff that, we have Gen Z people working for us at Trigonometry and I’m like, some of the things about them are incredible.
    0:34:20 Young people are always amazing because they’ve had the benefit of learning stuff, like knowing stuff that we had to learn, right?
    0:34:21 Like, I had to learn this.
    0:34:23 They just get given it on YouTube or whatever.
    0:34:29 They can watch a video and like for 10 minutes and know stuff that it took me 20 years to unpack, right?
    0:34:33 On the one hand, on the other hand, this is a generalization.
    0:34:46 You can’t generalize about people, but my experience is in the workplace, for example, they think about their role in such a disproportionately grandiose way.
    0:34:52 Like, we had, I remember Francis and I, my co-host at Trigonometry, I used to help him run a comedy club.
    0:34:56 And there were people who would, they literally just came in to help out.
    0:35:02 They were effectively doing an unpaid internship and they’d like pipe up in meetings and be like, “I think we should do it like this.”
    0:35:09 Like, for my generation, you know, the idea that I’d like say anything in that meeting would have been completely preposterous.
    0:35:10 You know what I mean?
    0:35:13 But look, every generation has its own challenges.
    0:35:17 I don’t envy GenZ because they grew up with phones from day one.
    0:35:25 And we are starting to realize, I think probably 20 years from now, we will look at phones like we look at tobacco companies 30 or 40 years ago.
    0:35:34 Like, the fact that young people were given smartphones from the age of three, four, five, six or whatever, I was just kind of cruelty, really, I think, and we’re starting to find that out.
    0:35:40 So, look, it’s very easy always to slag off young people.
    0:35:41 We need them.
    0:35:43 We need them to be the best versions of themselves.
    0:35:48 So I’m always thinking about encouraging and lifting them up and mentoring and all of that.
    0:35:54 Certainly the people that I know from that generation, but they do face unique challenges and kind of smacking some of that.
    0:35:57 Self-centeredness out of them is part of it.
    0:35:59 You hopeful for them?
    0:36:02 I’m very torn about this more generally as well.
    0:36:07 I’m someone who’s incredibly optimistic personally.
    0:36:11 As I look out at the world today, I’m not optimistic about the world.
    0:36:13 I am optimistic personally.
    0:36:15 So it’s a very weird thing.
    0:36:26 I think that, as I say, I think Gen Z, they’ve had some really difficult things imposed on them by their parents and a lack of structure and discipline imposed on them by their parents.
    0:36:29 On the other hand, they have tremendous opportunities too.
    0:36:33 So I guess it just remains to be seen.
    0:36:35 You’re not optimistic about the world?
    0:36:37 Definitely not.
    0:36:39 Why?
    0:36:44 Well, we started talking about, I think, the West undermining itself.
    0:36:48 Whether you think the West is good or bad is kind of irrelevant for this part of it.
    0:36:56 When the civilization that is dominant, which is us, there’s six great civilizations in the world today.
    0:37:01 Western civilization, who are the descendants of the Western Roman Empire.
    0:37:07 Eastern Christian civilization, who are descended from Byzantium, the Eastern Christian Roman Empire.
    0:37:10 So that’s the center of that civilization is Russia now.
    0:37:19 The two Islamic civilizations, the Arabs and the Persians, Persians of Iran, China and India, the Chinese and the Indians, right?
    0:37:25 Western civilization has been dominant around the world for many, many centuries now.
    0:37:39 When the dominant civilization becomes weakened, especially from the inside, whichever one that is, what that opens up is what Vladimir Putin and Xi Jinping and others are now talking about.
    0:37:42 This is what they mean when they talk about the multipolar world.
    0:37:49 What they mean is they get to play, they get to make a play for that dominant position.
    0:37:56 No one wants to, Vladimir Putin’s and the Xi Jinping’s, they don’t want to hold hands and sing Kumbaya.
    0:37:58 That’s not what they’re into.
    0:38:02 They want to be the dominant force like America has been for a very long time.
    0:38:10 And so when the king of the hill gets weaker and signals weakness to others, what happens is conflict.
    0:38:11 That’s what happens.
    0:38:26 So even if you don’t think Western values are good values, which I happen to think they are for reasons we can get into, the fact that we are increasing the level of conflict around the world by signaling weakness, I think is a bad thing, right?
    0:38:29 So Ukraine is a very good example of that.
    0:38:34 Whether Taiwan happens as some people are predicting or we don’t know, that’s not a good thing.
    0:38:48 If you look at what happened in Israel, the reason Hamas felt comfortable to attack Israel on October 7th as he did is the Iranians who back Hamas feel comfortable in challenging Israel because Israel is America’s ally in the Middle East, right?
    0:38:54 So there is this great game being played and it is about throwing the West of its pedestal.
    0:39:11 So even if you weren’t comfortable with the West’s dominance, the fact that it is likely coming to an end as a bad thing for the world in the interim, because it means there’s more conflict and there’s more violence and there’s more strife and there’s more discord.
    0:39:17 And just to be clear, the reason why it’s coming to an end in your view is because of the internal division and the internal conflict.
    0:39:18 That’s part of it.
    0:39:23 Look, look, the rise and decline of civilizations is a very complicated thing.
    0:39:25 Part of it is economic, right?
    0:39:33 But even if you look at our economic problems, the biggest problem that Western countries face is our level of debt, right?
    0:39:37 Look at debt as a societal issue, national debt.
    0:39:38 What does that mean?
    0:39:51 Well, one of the things it means is we’ve broken the intergenerational contract between your generation, your children’s generation and the generation before yours and mine, right?
    0:39:57 Effectively, our parents are unwilling to sacrifice for their grandchildren.
    0:40:02 That’s what debt means, because what we’re doing is we’re borrowing from the future, right?
    0:40:09 We are operating in more than 100% GDP debt at the moment, and we’re increasing it all the time because we’re running deficits.
    0:40:11 America is borrowing like crazy.
    0:40:12 What does that mean?
    0:40:15 You and I are not going to be, even you and I are not going to be paying it off.
    0:40:17 Our children will, right?
    0:40:23 Is that the behavior of people who feel like they’re one, that they’re united, that they’re looking after the next generation?
    0:40:25 Look at GDP per capita.
    0:40:36 I mean, one of the reasons we have levels of mass immigration that we do today, politicians will tell you we need mass immigration to boost our economy, and they’re only half lying.
    0:40:47 They’re telling you that because it’s true, in order that they can pretend our GDP is growing, we need to bring in more people, but our GDP per capita is falling and has been for some time.
    0:40:52 So the Gen Z generation are going to be poorer than you and I.
    0:40:55 Is that a reflection of a society that is cohesive?
    0:41:03 Is that a reflection of a society that feels like it’s one, that we’re looking after the next generation, which is our first duty as people, right?
    0:41:10 So even our economic problems, which are significant in my opinion, are partly because of the cultural malaise that we experience.
    0:41:13 And then everything flows from that, as we talked about at the beginning.
    0:41:20 If you brainwash people for decades now to think that their society is bad and wrong and evil, well, they’re not going to be willing to advance this interest.
    0:41:24 They’re not going to be able to go and fight and defend it in war, etc.
    0:41:25 We’re weakening ourselves.
    0:41:27 Who’s doing the brainwashing?
    0:41:40 A lot of it has been happening in academia since the 60s, so educators who were being encouraged and funded and supported by my boys from the Soviet Union at the time to demoralize the West.
    0:41:42 They encouraged a lot of these Marxists.
    0:41:48 And one of the things we haven’t yet touched on is the ideology of wokeness is really a new form of Marxism.
    0:41:49 It’s a kind of race Marxism.
    0:41:51 I know this sounds like very abstract and crazy.
    0:41:54 I don’t know if it does to you, but maybe too many people in your audience.
    0:41:56 So perhaps I can lay it out a little bit.
    0:41:57 Can you explain what Marxism is?
    0:42:04 So Marxism was an ideology created obviously by Karl Marx and Engels who funded him and assisted him.
    0:42:06 And the idea was very simple.
    0:42:12 The idea was that the way to understand human society is through the lens of oppression.
    0:42:14 We’ve talked about this before, right?
    0:42:18 There are some people who are the oppressors and some people who are oppressed.
    0:42:21 Who are the oppressors and Marx’s original idea?
    0:42:29 The oppressors were the bourgeois, the capitalist, the people who owned what he called the means of production, the factories, the capital, the stock.
    0:42:33 Like you are now a member of the bourgeoisie, a capitalist.
    0:42:34 You are in a business, right?
    0:42:39 And what he said was that you are oppressing your producer and everyone who works for you
    0:42:46 because you take their labor and you profit from it without giving them back the right amount of value in exchange.
    0:43:00 And by the way, just like with a lot of these other ideas, it was true in the sense that Marxism really is a reaction to the rampant abuse that was caused by the industrial revolution.
    0:43:08 In which you had people sleeping in factories and chimneys sweeps that were 12 years old, chimneys dying, all of that, right?
    0:43:12 So as with all of these ideas, there is a kernel of truth.
    0:43:19 But what he said and the people who really practice this idea the most with the Soviets and the Chinese communists is, well, how do you solve this problem?
    0:43:20 Oh, very simple.
    0:43:27 You’ve got to take from the oppressors and you’ve got to give to the oppressed, from each according to his ability to each according to his needs.
    0:43:33 However, the problem is, it turns out that communism is effectively a great idea at the family level.
    0:43:36 Like, your family is a communist society, so is mine.
    0:43:42 Like, I go out to work, I own money, we spend it together on the needs of my wife, my children, blah, blah, blah.
    0:43:43 That’s communism, right?
    0:43:46 We share what one productive person produces.
    0:43:50 Other people do other jobs, they may not be paid as well, blah, blah, blah.
    0:44:04 The level of society doesn’t really work because people are self-interested and to make them not self-interested, to make them all give up everything for the needs of the state and other people, you have to use a lot of force, right?
    0:44:11 Which is why you have to kill 50 million people in Russia, 50 million people in China to even make it happen.
    0:44:16 Now, what happened was, you’ve got to remember, this is very important, people forget this.
    0:44:22 When the Soviet Union was created, it was not designed to be a country-wide phenomenon.
    0:44:30 The communists believed that the only, rightly by the way, that the only way communism would work is if you made everyone in the world communist.
    0:44:39 Because if you made everyone communist and no one could look at over the border and look at these evil capitalists having a great life, everyone would be equally poor and then they’d be happy.
    0:44:41 That was the idea, right?
    0:44:49 And so the idea of the Russian Revolution wasn’t about making Russia communist.
    0:44:51 It was about making the world communist.
    0:44:53 It was the world revolution.
    0:44:59 That’s why the Soviet Union, the symbolism of the Soviet Union, it never had anything to do with Russia or the Soviet Union.
    0:45:02 It had the globe and the hammer and sickle.
    0:45:06 The point was, this ideology was meant to spread to the entire world.
    0:45:12 The problem was that when people saw what was actually happening in the Soviet Union, they really didn’t want that.
    0:45:20 And most of all, people in Western societies, including the working class, who were supposed to be the oppressed and to overthrow their oppressive people, they didn’t want that.
    0:45:24 They just wanted to have a nice life and to have a house and to blah, blah, blah.
    0:45:30 And so the Marxist in the West, they very quickly realized that this wasn’t going to work.
    0:45:39 Western working class people were not going to overthrow the existing regime and have a Soviet-style revolution where they slaughter all the bourgeois and the capitalist.
    0:45:45 So they had to find a different way to approach it, which is why they invented this form of race Marxism.
    0:45:50 They said, “No, no, you’re not really oppressed because you’re working class and you don’t have capital.
    0:45:55 The reason you’re oppressed is you’re a man, you’re gay, you’re black, you’re this, you’re that.”
    0:46:03 And that really landed with people, particularly multi-ethnic societies like ours, where we have a lot of people from minority backgrounds.
    0:46:08 It coincided with the sexual revolution. I know you’ve had my friend Louise Perry on the show.
    0:46:13 I don’t know if you talked about this, but the pill basically changes the relationship between men and women.
    0:46:17 Women are liberated, so now a lot of this stuff also happens.
    0:46:24 And so what happened in the ’60s is a lot of educators and academia started teaching these ideas to students.
    0:46:32 And then you have successive generations of people who are now essentially trained to think that our societies were bad.
    0:46:39 What they were was about oppression, racism, bigotry, imperialism, colonialism, slavery, etc.
    0:46:47 Which all of these things have a kernel of truth, and that kernel of truth is used to tell gigantic lies.
    0:46:55 Because often when we talk about this division that’s happening internally within the West, we think of it as the other side of doing it.
    0:47:00 But a second ago, you really pointed out forces far afield are tinkering.
    0:47:06 And actually, there was a story this week, I think, last week, where a podcaster has been, I think, arrested
    0:47:10 and had her channels deleted because it turns out, I didn’t go deep into the story.
    0:47:14 She hasn’t been arrested, but perhaps I can just summarize it quickly.
    0:47:20 So there was a company in America called Tenant Media who were given $10 million in a very short period of time.
    0:47:29 So I’m sure it would have been more by a Russia today affiliated influences and various actors from Russia.
    0:47:36 Effectively to disseminate certain types of information through right-wing influences in America.
    0:47:40 And this has been happening for decades. There’s a guy called Yuri Besmanov.
    0:47:44 If you’re not familiar with him, this guy’s going to blow your mind. You should look him up.
    0:47:52 He was a Soviet defector in the 80s who came from the Soviet Union to India to Canada and ended up in America.
    0:48:00 He gave a series of lectures which people can watch on YouTube about what the Soviet intelligence services were actually focusing on.
    0:48:12 Because during the Cold War, you might not remember this, but people thought about Soviet spies as like stealing microfilms of American nuclear installations and all of this stuff.
    0:48:17 Actually, what he said was almost all of their resources were used on what he called demoralization.
    0:48:28 And demoralization is the process whereby you divide society and you activate nefarious forces within that society against the society.
    0:48:37 So you encourage forces that are destabilizing. This is one thing that people don’t understand about Russian misinformation, disinformation, influence operations, etc.
    0:48:43 They’re not designed to get a specific person elected. This is how British people and Americans think.
    0:48:48 They’re like, “Well, I invest $10 million to get this outcome.” It’s not what they do.
    0:48:55 What they want is to create a cacophony of lies so that you don’t know what to believe anymore. Is this true? Is that true?
    0:49:05 And so they are and were and have always been paying people in the West or using people in the West to sow discord, to divide people against each other.
    0:49:15 To say, the Soviet Union, by the way, was very active in funding militant African-American groups in the ’60s and ’70s and ’80s in America.
    0:49:22 And in fact, whenever people would say to the Soviets, “Look, you’re like starving millions of people and putting them in gulags.”
    0:49:29 They would say, “Well, what about black people in America? You don’t treat them well, right? So who are you to tell us about all of this stuff?”
    0:49:42 By the way, this isn’t a unique thing. America does this too. America funds liberal organizations in Russia to get Russian liberals to act in their interests.
    0:49:49 This is what all civilizations do. I’m just saying maybe we should protect our civilization from this foreign influence.
    0:49:59 So yes, foreign forces are at play, but I don’t know. I imagine there’s no amount of money that people could give you to spread Russian propaganda on this show.
    0:50:05 There’s no amount of money that people could give me to spread Russian propaganda or Chinese propaganda on my show.
    0:50:12 What they do is they find people who already agree with them and then they amplify their voice using money and influence.
    0:50:25 They say, “Look, we’ll give you $10 million and you can come to this great conference. We’ll give you an opportunity to interview this guy who’s close to Vladimir Putin or this guy who says this or that person or this person.”
    0:50:32 And they just take the forces within our society that are already destabilizing and they amplify them.
    0:50:37 So this podcast in the United States, it was Tenant Media. Is that one podcaster? Is that a network of podcasters?
    0:50:46 So what happened is they had a network of podcasters underneath them who, according to the indictment, they were all being used so they didn’t know they were being paid by Russia.
    0:50:54 They were just all being used. And every now and again, we don’t know the full details, but it would be like, “Hey, have you seen this news story?
    0:51:00 The Ukrainians might have been involved in the terrorist attack in Russia. Maybe you should cover it.” And one of them did. Stuff like that.
    0:51:03 And they weren’t necessarily picking a side?
    0:51:05 No, they were picking a side.
    0:51:07 So they were pro-Trump or pro-Kamala?
    0:51:19 Well, they were mostly right-wing influencers. But the person in question whose name is Lauren Chen, she actually started agitating people against Donald Trump at one point, which is my point.
    0:51:26 They are not trying to get a particular person elected. They are trying to make you go, “Who do I vote for? What’s going on?”
    0:51:32 Just to confuse everybody to the point that they don’t know what to believe and they don’t know what to think and they don’t know what to do.
    0:51:34 Looks like it’s working.
    0:51:47 That’s my point, which is why we need in the West to have a very clear idea of who we are, where we’re going, how we got here, what makes our society successful, where we’ve come from, and to reject the lies about our history.
    0:52:01 Because this is why both the crazy left and the crazy right want to revise our history so that we don’t know who we are anymore, so that we can’t say, “Well, actually, Britain is a great country and has done incredible things for the world.”
    0:52:08 You know, Britain is a country that has the first modern parliament. It’s a country that spread democracy around it.
    0:52:17 It’s a country that actually, the first empire in history that ended slavery. It ended slavery. It didn’t invent it. It ended it. Slavery was the norm.
    0:52:21 And then the British came along, practiced slavery just like everybody else and a terrible thing it was.
    0:52:37 And then they spent a tremendous amount of blood, money, and treasure to end slavery not only within the British Empire. They spent a huge amount of diplomatic, military, and financial capital to force other countries to end slavery in those countries as well.
    0:52:40 But that’s not what you’re being taught in school right now, is it?
    0:52:41 No.
    0:52:51 And that’s the problem, because if you think of your society as based on these terrible things, well, why would you want its values to persevere and continue in the future?
    0:52:58 It made me wonder if there is any hope or any solution to this, because immediately as I was thinking, is there a way to stop the division?
    0:53:02 And most of the division actually happens on the internet now. It’s not like we’re out in the streets.
    0:53:12 And the way the algorithms work is they reinforce an opinion. So you get literally like coins at the casino for saying something where a big group of people clap.
    0:53:23 And nuance is like the enemy of social media growth, I think. Like if you express a solution to a problem as complex and nuanced, who the fuck wants to hear a complex nuance?
    0:53:32 Like really, I think there’s a much more reward for me to say this is bad, or this is amazingly good. And if you’re in either of those camps, you know exactly who’s clapping.
    0:53:44 Whereas in the middle, as we’ve kind of, you probably experienced it a lot as a podcaster, like you don’t get the full support of either side. Maybe the middle exists, I don’t know.
    0:53:50 Well, the center is the place of greatest tension. It always is, because you’re getting fire from both sides.
    0:53:57 And picking a tribe is always much more comfortable and more convenient. But this is where I think actually the beauty of the internet is too.
    0:54:12 Like 20 years ago, you and I both would have had some kind of rich funder, not me or you, but someone who actually had loads of money, who would be funding this and telling you what you were supposed to talk about.
    0:54:23 I don’t have to give a shit what anyone thinks. There is an audience out there for the nuanced, balanced. Here’s the thing I think about this, but also about this take.
    0:54:35 And, you know, look, yes, absolutely. You know, if you’re Andrew Tay, you’re going to get a bigger audience saying what you’re saying, or the equivalent of the left, whatever that looks like, then I might.
    0:54:43 But I’m very happy with a million subscribers on YouTube. I’m very happy that 60,000 people read my sub-stacks every week. And that’s growing too.
    0:54:51 There is a market out there for everybody. And then ultimately, I think it comes down to is who are you? And who do you want to be?
    0:55:01 I didn’t get into this to be the richest or the most successful podcaster in the world. I got into this because I wanted to promote critical thinking.
    0:55:08 I wanted to promote the truth and the pursuit of truth. I don’t claim to know the truth, but I’m trying to find out what it is.
    0:55:17 And I wanted people in the West to remember what they have, to be grateful for it, to defend it, to stand up for the values that made these societies great.
    0:55:23 You said a second ago that we need to remember who we are, if we are going to be successful as a society.
    0:55:36 And one of the things that did anchor us in values was religion. I was born to a very religious Christian family. I went to church a lot when we were younger.
    0:55:42 My mother is still extremely religious. My father was religious as well, I believe. I still think he’s religious.
    0:55:49 And at about 18 or 19 years old, I discovered Richard Dawkins books and had this existential crisis for two years.
    0:55:58 And then after the existential crisis, which lasted two years, and me really trying to find answers, I was just at peace with it.
    0:56:07 And I would class myself now as being agnostic. But in the last six months, I classed myself as being agnostic.
    0:56:09 You’re bi-curious now.
    0:56:12 Bi-curious? You’re God-curious.
    0:56:14 You could always feel me going back to the beginning again.
    0:56:23 But much of that, I think, is what you described, which is because we’ve become more individualistic, more lonely, all these kinds of things, we’re now searching for purpose again.
    0:56:24 Yes.
    0:56:26 And for values that are anchored in something.
    0:56:27 Yes.
    0:56:32 I wonder what your take was on the impact that us becoming a more atheist society has had on all these things.
    0:56:43 Look, I’m an agnostic myself. That’s not to say that I think I’m not a materialist in the sense that this is it. It’s definitely not it.
    0:56:52 And I know that experientially. I know that there are ways that human beings connect that are way beyond the things that we can see with our eyes and hear with our ears.
    0:57:03 There are powerful forces in this world that are spiritual in nature. These are not things I can prove, and I have no intention of trying, but they exist.
    0:57:19 But there’s no question that the decline of religion has meant that people are lacking meaning, a lacking purpose, and lacking guidance, and lacking discipline, and lacking a set of rails in which to live their lives.
    0:57:23 The hope is that from that comes something else.
    0:57:27 You know, there have been many great religions throughout history.
    0:57:32 There’s no reason to say that the ones we currently have are the last ones we’re ever going to have.
    0:57:39 God knows what our eye is going to do to our sense of who we are and what our purpose is and what our mission is.
    0:57:45 And also, you know, there is purpose to be found in other things.
    0:57:55 You know, if you are fortunate enough like me to become a father at some point, that really changes your perspective on so many different things and gives you a sense of meaning and purpose.
    0:57:58 I’m sure your work is very meaningful to you.
    0:58:06 But yes, at a societal level, the death of religion has been very impactful in that way, for sure.
    0:58:11 Do you think we’d be better if we went back to being more religious as a society?
    0:58:14 Forgive me, but that’s a stupid question because you can’t go back.
    0:58:15 Really?
    0:58:17 No. You can’t go back to anything.
    0:58:25 Part of the reason we are less religious is that the material circumstances of our lives have changed very dramatically.
    0:58:28 And you can’t put the toothpaste pack in the tube.
    0:58:29 You can go forward.
    0:58:32 And that’s what I’m alluding to.
    0:58:34 I don’t think the religious age is over.
    0:58:40 I mean, human beings clearly have a religious instinct that has lasted through the ages.
    0:58:46 And usually, religion has been there to explain to us the things that we do not understand.
    0:58:54 I think that with a lot of the technological breakthroughs that we’re about to see, there’s going to be a whole range of things that I don’t even know what they are,
    0:58:56 that we’re not going to understand exactly.
    0:59:01 And the spiritual attitude we take to those things may be different yet again.
    0:59:02 We’ll find out.
    0:59:09 Or a lot of people will go to religion, but I don’t think they’re going to go to the 1960s version of it.
    0:59:10 Do you know what I mean?
    0:59:17 Yeah, and I think about, I read some work that said that a lot of young Western men in particular were choosing Islam.
    0:59:26 Obviously, we’ve seen people like Angie Tate as well make the decision, but there was this rise in young Western men deciding to come out or convert to Islam.
    0:59:27 That makes sense.
    0:59:29 That makes a lot of sense.
    0:59:30 Why?
    0:59:38 Because Islam is a religion that offers particularly men quite a lot of the things that they really want.
    0:59:49 Discipline, structure, reward, community.
    1:00:03 One of the things about Islam, when you contrast it against Christianity and today’s Western values more broadly, is Islam, like very few other things, is one of the ideologies that still allows men to be strong and confident.
    1:00:07 In modern Western society, what is a man supposed to be?
    1:00:11 Look at your adverts, look at your movies, look at everything.
    1:00:21 A man is supposed to be this pathetic, weak second to his strong female counterpart.
    1:00:26 A man is supposed to step back and make space and all of this.
    1:00:28 Islam says, “No, no, you’re the man.”
    1:00:39 That’s always going to be appealing to men who increasingly feel, particularly younger men, who in many ways, they’ve got the short end of the stick while being told that they are privileged and blah, blah, blah, blah, blah.
    1:00:43 Like, young men are not in positions of privilege in our society now.
    1:00:49 They do worse in education, they do worse in all sorts of other things, and at the same time, they’re being demonized.
    1:00:54 It’s very natural that their response to that is going to be things like that.
    1:01:00 People often talk about Andrew Tay as a very problematic figure, which he certainly is.
    1:01:09 But to me, the blame, to me, is the symptom of a much bigger underlying wider problem.
    1:01:15 Like, my generation’s version of that was Jordan Peterson, who I thought was a very constructive force and still is.
    1:01:20 I had the privilege of touring with him in America this year, and it was incredible.
    1:01:22 And he’s a very positive, constructive person.
    1:01:28 But the more you try to prevent men from being men, the more you’re going to get the backlash.
    1:01:34 And I think people joining Islam, following these hypermasculine influences, going to…
    1:01:44 Like, one of the reasons, if you notice, loads of guys are like now into going to the gym and being like, not just going to the gym to like be healthy, but like, they’re buff, right?
    1:01:50 Because that’s one of the very few acceptable ways for men to be men in modern society, right?
    1:01:57 Because the things that we conventionally would associate with masculinity, you know, strength, confidence, aggression, dominance, etc.
    1:02:01 They’re kind of looked down upon for guys nowadays, right?
    1:02:05 And so, well, at least I can go to the gym and I can look buff, right?
    1:02:08 It’s so true. I was just thinking about the people my father might have looked up to.
    1:02:09 He’s from Coventry.
    1:02:15 And from my memory of his idols, they were like rock stars in bands.
    1:02:18 They were like skinny, like probably smokes and weed. They all had long hair.
    1:02:22 My dad had long hair as well, like this, down to his shoulders when I saw some old photos of him.
    1:02:29 And I imagine his version of like The Andrew Tate was the lead singer of like The Beatles or whatever, or his favourite rock band.
    1:02:34 But you’re right, all of our people we look up to in society, they probably do Brazilian jiu-jitsu.
    1:02:38 We go to the gym. They fight in some way.
    1:02:41 Boxing, UFC, whatever.
    1:02:45 I think that’s one of the reasons that the UFC is crushing it as hard as it is.
    1:02:49 I mean, Dana White is a brilliant business guy and it’s a great product and it’s fascinating.
    1:02:56 But I think one of the reasons there’s such an obsession with combat sports nowadays is that it’s like,
    1:02:59 well, at least I can see like men being men type of thing, do you know what I mean?
    1:03:01 Because nowhere else am I going to get that.
    1:03:06 I think that’s undoubtedly, to me, a kind of like misplaced masculine.
    1:03:10 Maybe it’s not misplaced, it’s just like the one place you can actually see it, you know?
    1:03:15 And you’re allowed to celebrate masculinity in that way, the hyper masculinity.
    1:03:18 It’s a very interesting moment that we’re in.
    1:03:27 Is there a solution that you can see to the issues that men are facing in the sort of modern world where suicide rates are through the roof, loneliness, depression?
    1:03:35 Look, the solution for men is always going to be the same, which is to be better, to do better, to work harder, to learn skills, to grow, to develop,
    1:03:39 to look for mentors, to look for guidance, and to do things.
    1:03:43 It’s always going to be the way, like I said, no one’s coming to save you.
    1:03:51 And this is why victimhood that we talked about earlier, it’s especially bad for men, because, you know, we feel sorry for women.
    1:03:54 We don’t really feel sorry for men, right?
    1:03:59 So if a woman is a victim, everyone wants to like go and help her and support her and it’s natural and understandable.
    1:04:07 There’s a very good evolution of reasons for this, I think, which is men are biologically disposable, basically.
    1:04:15 You know, if you have a tribe of ten men, ten women, you send the men off to war, one comes back, you can replenish the tribe.
    1:04:17 And that’s one very lucky dude.
    1:04:22 If you do it the other way around and you send the women off to war, you’re screwed, right?
    1:04:25 And so men are kind of disposable.
    1:04:27 We didn’t evolve to feel sorry for them.
    1:04:31 Guys, again, like you just got to do stuff and be better.
    1:04:33 And yes, you’ve been dealt a bad hand.
    1:04:37 You have compared to the previous generations where men were in charge and all of that.
    1:04:40 You’re going to have to find a way.
    1:04:51 And wokeism and sort of, I guess, political correctness and cancel culture and all these things are much of the weapons that are used to put men in those situations, you would argue.
    1:05:03 But, you know, I think, I always worry when we have these conversations that to say that men, young men, especially younger than me, I think, have a bad deal.
    1:05:09 It’s often like people trying to immediately shove you in some kind of box, like you’re some men’s rights, blah, blah, blah.
    1:05:11 I just think that’s an observable fact.
    1:05:17 And the reason I think it’s important is that men and women need to work together.
    1:05:22 Men and women have had to work together for the entire history of human existence.
    1:05:27 One of the terrible things about wokeness is that it creates these divisions between men and women.
    1:05:34 You know, men are this, women are that, and you see the response to that from the aggressive masculine side.
    1:05:36 Now, women are all this and women are all that.
    1:05:41 Actually, the thing that men and women really need more than anything is each other.
    1:05:49 They need to work together that operates at the level of your relationship with your girlfriend, my wife, but broader society too, like we have different skill sets.
    1:05:52 We are naturally inclined to do different things.
    1:05:55 We have to find ways to work together better.
    1:06:01 And so when one side suffers, there was a time when women were treated very badly.
    1:06:04 A lot of them, that wasn’t good.
    1:06:07 Treating men badly isn’t going to work out well either.
    1:06:12 What you really need is finding ways for men and women to be healthy together in relationships.
    1:06:17 And so that’s, I think, important to say that that’s the objective.
    1:06:21 If that’s the goal, if that’s the objective that we’re holding up, then the question is how do we get there?
    1:06:28 And the answer to that is not to point fingers at the other sex and say they are this and they are that.
    1:06:35 But to go, well, men are naturally aggressive and dominant and status seeking and all of this stuff.
    1:06:38 And let’s find ways to channel that into effective things.
    1:06:44 Like we need guys to stand on construction sites and hammer shit into the ground and all of that.
    1:06:48 And we need women to do other things that are more natural to them.
    1:06:55 I mean, look, once you have a kid and you start taking them to nursery, you find out that there is no gender equality in a kindergarten.
    1:06:57 It’s like mostly women that run that place.
    1:06:58 And that’s the way it should be.
    1:06:59 And that makes sense.
    1:07:03 So we have different inclinations, different skill sets.
    1:07:06 It’s not to say there are exceptions of, of course, there are.
    1:07:07 Right.
    1:07:09 But generally speaking, we need to work together.
    1:07:10 That’s the point.
    1:07:19 And I think even mentioning that there might be biological differences in men and female is where people like the, you know, those that are looking for what about.
    1:07:27 They come out in full arms, but I think anyone in their private relationship can very clearly state the differences between men and women.
    1:07:30 And as you say, they’re not sweeping and there are exceptions.
    1:07:32 But how beneficial?
    1:07:34 I don’t know anything about you.
    1:07:35 We’ve just met.
    1:07:39 But I imagine your girlfriend’s been instrumental in your life.
    1:07:40 Would that be fair to say?
    1:07:41 Of course.
    1:07:43 I wouldn’t be anywhere near where I am without my wife.
    1:07:46 Like, and we both reap the benefits of that.
    1:07:48 I’m sure that’s the case with you.
    1:07:55 That’s how it’s supposed to work on an individual level and at the level of society, holding each other up, filling in gaps.
    1:08:00 Like the first time I remember, you know, something when I was young, when I was about 20, like full of testosterone.
    1:08:06 I remember watching my mom resolve a conflict with a joke and a smile.
    1:08:08 And to me, it was like magic.
    1:08:10 I was like, whoa, you can do that.
    1:08:14 And then that was a helpful thing for me to learn, you know.
    1:08:19 But in my masculine boarding school kind of environment, you’d never do that.
    1:08:20 Right.
    1:08:23 It was all about who can like win and fight and dominate and whatever.
    1:08:25 We’re useful to each other.
    1:08:26 We can learn from each other.
    1:08:29 That’s the attitude that we should have towards each other and other sex.
    1:08:34 I love the term you use there when you said hold me up because that’s exactly what my partner does for me.
    1:08:35 Right.
    1:08:37 And I think she’d probably say the same for her.
    1:08:38 Sure.
    1:08:39 Which I think goes to your point about what it should be.
    1:08:40 Right.
    1:08:41 This would be mutual support.
    1:08:46 We fill in the blanks in each other’s maps of the world in emotional states.
    1:08:49 There’s certain emotional states that I find very hard to get out of.
    1:08:51 My wife can come in and be like boom, boom, boom, done.
    1:08:52 And vice versa.
    1:08:53 Right.
    1:08:54 And they’re not the same.
    1:08:57 We’ve been told the lie that men and women are the same.
    1:09:00 What about problematic men like Harvey Weinstein stuff?
    1:09:01 Yeah, terrible.
    1:09:02 Of course.
    1:09:04 The whole #MeToo movement exposed this wave of like…
    1:09:05 Yeah.
    1:09:07 Someone on my podcast said it was at the neuroscientist America.
    1:09:12 He said, “We’ve called men out, but we need to make sure we call them back in.”
    1:09:13 If that kind of makes sense.
    1:09:19 Well, I think the mistake we made was we called men out instead of calling toxic men out.
    1:09:26 In the same way that people who are critical of women now, they will point to certain female
    1:09:31 traits or certain female people who behave in ways that are very toxic and they will
    1:09:35 broaden and generalize from that onto all women.
    1:09:38 Harvey Weinstein does not represent me.
    1:09:43 In fact, throughout history, people like him would have actually been dealt with by good
    1:09:46 men and prevented from acting in that way.
    1:09:47 Right.
    1:09:51 I guess the argument is that it is all men because you’re having those conversations
    1:09:57 in your group chat and you’re not checking your friend or your…
    1:09:59 I don’t know, Harvey’s friends didn’t check him.
    1:10:01 What kind of group chats are you reading?
    1:10:03 This is what I see online is like…
    1:10:04 Right.
    1:10:06 But that makes absolutely zero sense.
    1:10:11 This is the thing is like, if you want to generalize about an entire group of people,
    1:10:14 generally speaking, we think that’s a bad thing to do.
    1:10:20 Like, if you were to do that about Pakistanis, people wouldn’t be into that, right?
    1:10:23 If I was to do that about black people, nobody would be into that.
    1:10:26 But the moment it’s men, suddenly that’s totally cool.
    1:10:28 Now we’re going to do this.
    1:10:29 Doesn’t make any sense.
    1:10:31 Free speech is at the heart of this, right?
    1:10:36 Because we’re talking about social media platforms, the ability to express ideas and not be scared.
    1:10:40 Free speech has been on a bit of a journey.
    1:10:44 Even the last 10 years, I think if you just looked at where we were 10 years ago and then five years ago
    1:10:49 and then the pandemic and then now, it feels like all four of those moments were in a different place.
    1:10:53 What’s your observation of that story arc of free speech?
    1:10:55 Well, it’s all very contextual, right?
    1:10:59 It depends where you are, what you do, and what your opinions are.
    1:11:02 One thing people forget, give you one brief example, right?
    1:11:05 Because a lot of people make free speech a political issue.
    1:11:12 They say, well, this side cares about it because they want to say their stuff and this side doesn’t care about it because blah, blah, blah, right?
    1:11:20 During the pandemic, when the vaccine came out in America, the person who was pushing the vaccine was Donald Trump.
    1:11:27 And people who were opponents of his on the left said, I’m not taking Trump’s vaccine, blah, blah, blah, blah, blah, blah, blah, blah, blah, right?
    1:11:32 The moment the presidency changed, suddenly you couldn’t criticize the vaccine, right?
    1:11:38 And suddenly you wanted to kill people if you had some reservations about some things about it, right?
    1:11:45 So free speech usually, and always has been really, is a weapon that people like to use against the other side,
    1:11:52 which is why you need people in the middle to kind of be the referee and say, guys, I don’t care which one of you is in power now.
    1:12:00 We always need free speech so that we can criticize the people in power, not the right or the left, but the people in power, whoever that is.
    1:12:11 Now, from about 2014 onwards, particularly, I think there was a lot of restriction of speech from the left, from the progressive left.
    1:12:13 And that was part of wokeness.
    1:12:17 And by the way, just for your audience, I think it might be helpful.
    1:12:23 I always say this because people don’t know this, where the term political correctness comes from.
    1:12:31 People think political correctness is, you know, let’s not be mean to people, let’s not offend minorities, let’s not make offensive jokes, blah, blah, blah.
    1:12:33 Never had anything to do with that.
    1:12:41 Political correctness was invented in the Soviet Union by communists so that they could say to critics of the communist regime,
    1:12:48 well, Comrade, what you’re saying may be factually correct, but it’s politically incorrect, and therefore you should shut up.
    1:12:52 In other words, it’s inconvenient to the party line of the day.
    1:12:56 And that’s how political correctness is used always.
    1:13:00 It’s about preventing you from expressing a dissenting opinion.
    1:13:11 So from 2016 onwards, you saw lots of that, especially on social media, because the kind of progressive left had a lock on all of those institutions.
    1:13:16 Facebook, Twitter, Instagram, we can go down the full list.
    1:13:23 They panned it. I’m not saying the people who ran them were themselves necessarily work, but they panned it and appeased that fringe,
    1:13:27 who said you can’t say that, that’s hate speech, you can’t say that, blah, blah, blah.
    1:13:31 And during the pandemic, we saw real restrictions on it.
    1:13:35 I understand why the pandemic killed a hell of a lot of people.
    1:13:39 There was a hell of a lot of lies being told by people of all different sides.
    1:13:42 I was uncomfortable with the level of censorship we saw though.
    1:13:46 I thought that a lot of very reasonable things were prevented from being talked about.
    1:13:49 One of them was where the virus came from.
    1:13:56 We now know almost certainly it came from a lab in China due to almost certainly gain of function research.
    1:14:00 Matt Ridley, for example, is in the House of Lords in the UK.
    1:14:05 There’s not some fringe random guy, wrote a whole book with a Chinese scientist, Alina China, I think her name is.
    1:14:07 We’ve had him on the show to talk about this.
    1:14:11 If you’d said that on social media in the early days of the pandemic, you would have been banned.
    1:14:14 Now we know that’s almost certainly what happened.
    1:14:19 And it’s really important where the virus came from for obvious reasons, which is if it came from a lab,
    1:14:23 where these people were messing around with viruses, don’t we want to know that?
    1:14:27 Because it could happen again, right?
    1:14:32 So the restriction of free speech is dangerous for all sorts of reasons.
    1:14:35 And then Elon Musk bought Twitter.
    1:14:45 And I think since then we’ve seen that a friend of mine is very fond of saying that zero is a special number.
    1:14:52 And what he means by that is when you control every single media outlet in the world of that type of social media,
    1:14:55 you are able to censor everything.
    1:15:01 But the moment one of those outlets is not controlled by you, censorship becomes pointless
    1:15:06 because people can go to the other platform and see the things for themselves, right?
    1:15:13 Which is one of the reasons Mark Zuckerberg has come out recently and said that they were wrong to ban Donald Trump from Facebook and Instagram.
    1:15:19 And they were wrong to suppress the Hunter Biden laptop story and all of that kind of stuff, and that they wouldn’t do so again.
    1:15:27 Because now, now that there is a platform where that censorship is not happening, he looks kind of bad in this whole thing, right?
    1:15:35 So I think Elon buying Twitter and opening up the range of conversations has had some very positive effects.
    1:15:38 It’s also had some negative effects, undoubtedly.
    1:15:46 And that is a thing that, you know, I think a great engineer like Elon will hopefully fine-tune over time.
    1:15:48 What is the negatives of?
    1:15:52 Well, look, the amount of horrific shit that people say on there now has increased exponentially.
    1:15:54 Undoubtedly, right?
    1:16:00 And the answer to that might not be that they need to be banned or censored.
    1:16:02 It might be what he said originally.
    1:16:05 He talked about freedom of speech, but not freedom of reach.
    1:16:14 Like, you know, maybe, you know, my view as someone from a Jewish background is, I don’t want people being banned from social media for being anti-Semitic.
    1:16:19 But should they be promoted actively on social media for being anti-Semitic?
    1:16:21 Should we flood the internet with that?
    1:16:22 Maybe not.
    1:16:29 Maybe like they can say what they want, but maybe it shouldn’t be to the broadest possible audience or whatever it looks like, right?
    1:16:37 Like, I don’t think we want a space where people are encouraged to be hateful and it sometimes does feel like that on social media.
    1:16:40 One of the big problems is, of course, anonymity, right?
    1:16:42 It’s like that windscreen effect in the car.
    1:16:46 You get in your car, someone has cut you up in traffic.
    1:16:51 The things you do and say are not the things you would say to someone face to face.
    1:16:57 And if you have complete online anonymity, it encourages people to be the worst version of themselves.
    1:16:59 How you resolve that, we don’t know.
    1:17:00 It’s a complicated problem.
    1:17:02 I mean, social media is a giant conundrum.
    1:17:09 Personally, I am still, despite all that horrible shade, on the side of like, the opening up is good.
    1:17:19 We don’t want people being banned for expressing the wrong opinion about, you know, the pandemic, the vaccine, the whatever, unless they’re really being nefarious.
    1:17:21 There’s a balance to be found.
    1:17:23 We haven’t found it yet.
    1:17:29 When you look at all solutions as just having trade-offs, I think it makes a lot easier to accept that we’ll never be happy with this.
    1:17:32 And if you arrive at that position, then–
    1:17:34 That’s a Thomas Soul line, by the way.
    1:17:36 Man, you would love his books, I promise you.
    1:17:39 I’ve written his name down, so I’m going to have to dig in.
    1:17:43 And everything you said, I have seen.
    1:17:48 So I’ve seen a rise in commentary that I think has really been beneficial.
    1:17:55 And I’ve also seen the n-word more times on my timeline than I ever would have seen before, or like, horrific stuff.
    1:18:01 So the idea of freedom of speech, but not freedom of reach, might be the best solution.
    1:18:12 And look, it’s a terrible thing to say, but maybe the trade-off of a free society is some people are going to say things you and I both really don’t like, you know?
    1:18:18 The question is, should they be front and centre of the biggest social media platform in the world?
    1:18:19 Maybe not.
    1:18:23 But as I say, I think these are– it’s a technical issue.
    1:18:26 And as you say, there are trade-offs to both ways of handling it.
    1:18:29 I believe that social media is a very new thing.
    1:18:31 We will find the solutions going to take some time.
    1:18:35 I just hope it doesn’t break our brains in the meantime.
    1:18:42 If we look forward 5, 10, 20 years, do you think the West will still be dominant?
    1:18:51 I think in that timeline, yes, because the accumulated advantage we have is very significant.
    1:18:56 But you know that thing about how does something end gradually and then suddenly?
    1:18:58 We’re not on a good trajectory.
    1:19:04 And you know, when we talk about, you know, the decline of the West, people imagine, like, you know, and then one day everybody died.
    1:19:06 This is not what I’m talking about.
    1:19:07 But have you been to Rome?
    1:19:08 Yes, many of you.
    1:19:09 Have you been to Athens?
    1:19:10 No.
    1:19:12 Okay, well, they’re the same thing.
    1:19:16 You walk out of the tube station in central Rome and you see this Colosseum.
    1:19:17 It’s incredible.
    1:19:20 And you think, what an amazing civilization.
    1:19:24 And you look around and there’s Italians and they’re wonderful people and they have a great time and whatever.
    1:19:26 But those are not the same thing.
    1:19:29 The Roman Empire in Italy are not the same thing.
    1:19:32 Great civilizations come to an end.
    1:19:37 And they come to an end when they decide they are no longer willing to fight for their future.
    1:19:43 And what does that mean in reality if it comes to an end as in if the West becomes, you know, secondary to China or Russia?
    1:19:45 What does that mean for me and you?
    1:19:47 Decline in living standards.
    1:20:00 We are going to be dictated to by other countries in the way that we currently dictate to them what they should do, what they shouldn’t do, where they can have their power sentence, where they can’t.
    1:20:07 It will mean that our children are not as prosperous and not as free as you and I have been.
    1:20:16 And it will mean that the values of the West, which are ironically the things that woke people care about so much, human rights, equality of treatment, all of those.
    1:20:26 Those things will fall to the wayside because, you know, in Russia or China, the attitude to gay people or ethnic minorities is nothing like what we have here.
    1:20:36 And so that’s what I keep trying to say to people like, look, I agree with you when you say, you know, we need to treat people of different backgrounds equally and we need to be fair and we need to be kind to people.
    1:20:47 If that’s what you care about, the thing you should really, really do is do everything you possibly can to save the West because the moment the West is not dominant, those values will not be considered values at all.
    1:20:49 What could I do to save the West?
    1:20:51 Okay, remove the podcast.
    1:20:52 Okay.
    1:20:57 Stephen, before the podcast, what could I do as an individual listening to this to save the West?
    1:21:10 Teach your children how lucky they are, take them abroad, show them the rest of the world, show them what people live like in poor countries around the world and remind them how fortunate they are and then explain to them where all comes from.
    1:21:21 And it comes from the fact that we have developed, designed, invented, found the magic formula for human society, at least the best one that humans have invented so far.
    1:21:39 Freedom of expression, freedom of research, freedom of speech, capitalism, private property, the rule of law and the idea that, you know, we talked about religion, I think it comes largely from Christianity that we all have dignity by virtue of being human.
    1:21:51 Those are the things that have driven our society to the tremendous success we have, to the technological progress. People don’t realize that, but, you know, without freedom, freedom of research, freedom of expression, you don’t have the technological progress that we have.
    1:22:00 And then you don’t have the dominance that we enjoy because our dominance is almost entirely based on the technological progress. We’re not the most populous civilization in the world.
    1:22:16 We don’t have the largest number of people. We are prosperous because of our technological advantages and they come from the incredible opportunities that people have to research things, to make things, and then to profit from them in a way that they don’t have in other societies.
    1:22:26 Teach your children that their society is great. Teach them that they live in one of the best places in the history of the world, that all the bullshit they’re being taught at school is not true.
    1:22:35 Inoculate them against these ideas. My parents had to do this with me. When I was growing up in the Soviet Union, they, before my first day at school, they said two things.
    1:22:47 First, do not ever discuss anything we talk about in the home at school because we’ll all be in trouble. And two, they’re going to teach you this, this, this and this. This is not true. That’s fine. You don’t have to argue with your teacher.
    1:22:55 Just know that it’s not true. Here’s why it’s not true. If you have any questions, talk to us. You have to inoculate your children against this stuff and then they will be good citizens.
    1:23:00 Then they will create things of value to the society and they will spread that message to others.
    1:23:05 I was thinking about you telling the story of going to school and your parents basically saying, “Don’t say that because we’ll be in trouble.”
    1:23:12 And then I had a little flash in my head of some of the recent headlines around people talking on social media and being arrested for it.
    1:23:22 Now, I know there’s a big spectrum of things people have been arrested for for saying on social media, but there are some absurd things as well, which make everyone, I think, should give everyone cause for concern.
    1:23:27 But we don’t think of our society as one where we could get in trouble for something we tweet.
    1:23:32 Well, the assumption that most people make is, well, you probably got arrested because you said something horrific.
    1:23:33 Yeah.
    1:23:38 And I understand why they make that assumption, but it’s not always true.
    1:23:48 A lot of gender critical feminists, for example, women who are concerned about the invasion of women’s spaces by trans activists, they’ve had issues with the police.
    1:23:56 There was a girl called Chelsea Russell. I don’t know if you’re familiar with this case, but she posted her friend was killed in a car crash.
    1:24:01 And she posted the lyrics of his favorite song on her Instagram and contained the N-word.
    1:24:02 It’s a rap song.
    1:24:06 And she was prosecuted and found guilty of a hate crime.
    1:24:12 And I think it took several years for her to win an appeal against this, but before that, she was, like, tagged.
    1:24:15 She had a curfew, lots and lots of other things.
    1:24:17 Because she put rap lyrics on her Instagram by her.
    1:24:18 Yeah.
    1:24:20 Chelsea Russell, look her up.
    1:24:31 So when you restrict what people can say in this way, you inevitably stray into areas that for some reason currently are controversial, like the trans thing, for example.
    1:24:37 And you punish people for expressing, you know, sometimes not very articulately, but not everyone is articulate.
    1:24:39 Sometimes people have honest feelings.
    1:24:42 And by the way, you know, should it be illegal to be a dick?
    1:24:43 I don’t think so.
    1:24:47 Otherwise there’d be a lot of people getting arrested, you know.
    1:24:51 And I just think we should always err on the side of freedom.
    1:24:56 We should always err on the side of allowing people to express themselves, even if what they say we really don’t like.
    1:24:58 I mean, that’s what our society is built on.
    1:24:59 Can I ask you a question then?
    1:25:06 Do you think someone who says a racial slur online should be arrested?
    1:25:08 Personally, I don’t know.
    1:25:09 No.
    1:25:11 There is a context in which that might be the case.
    1:25:16 Like if you’re saying all these N-words should be killed, that’s a different thing because you’re inciting violence.
    1:25:19 But look, I’ve been racially abused in my life.
    1:25:22 It’s not pleasant, but like nothing happens.
    1:25:24 Do you know what I mean?
    1:25:28 Yeah, I don’t think if someone just said a racial slur, they should be locked in jail.
    1:25:29 Right.
    1:25:32 But obviously there will be social consequences, regardless.
    1:25:34 They’re not going to be able to get a great job, for example.
    1:25:38 Like if you walked into a pub and you started, you know, going off about some racial group,
    1:25:40 most people would probably be like, who’s that dick?
    1:25:43 And you know, the landlord might ask you to leave.
    1:25:45 That’s normal societal reaction.
    1:25:47 Your friends might stop being friends with you.
    1:25:49 That’s perfectly reasonable.
    1:25:51 But do we need to criminalize that behavior?
    1:25:53 Gosh, a slippery slope there.
    1:25:54 I think so.
    1:25:55 I think so.
    1:26:02 And I think the most important thing is if you look around at countries in the world where people are prevented from saying things that other people don’t like,
    1:26:06 where people are prevented from making jokes that other people don’t like,
    1:26:10 those are not the sort of societies that we would want to live in or emulate.
    1:26:17 Do you think this election, which is coming up in the US between Trump and Kamala, do you think it matters?
    1:26:22 Every election matters in the United States because it’s the most powerful country in the world and it’s the leader of the Western world.
    1:26:32 And also because the gap between those two candidates is so vast, the gap in terms of their political views and in terms of what they would do with the country,
    1:26:34 in terms of their perspectives, their attitudes.
    1:26:36 Yes, I think it’s very important.
    1:26:48 Do you, for the eradication of the sort of woke virus that you speak of, do you think one candidate is more likely to achieve that than the other?
    1:26:58 It’s very hard to say because Kamala has said a lot of things that are woke and she certainly would allow that side to flourish more.
    1:27:02 Then again, if Donald Trump gets elected, does that provoke even more of a work backlash?
    1:27:08 Because, you know, the woke narrative is America’s racist and homophobic and sexist and whatever.
    1:27:13 And when Donald Trump gets elected, that kind of reinforces their ideas about reality and they double down.
    1:27:15 So I don’t know the reality.
    1:27:19 I’m much more concerned about the war on Ukraine.
    1:27:22 I think that that needs to be resolved.
    1:27:24 I have a lot of family in Ukraine.
    1:27:27 I really care about what happens there.
    1:27:28 Your wife is Ukrainian?
    1:27:30 My wife’s Ukrainian and my mother’s Ukrainian.
    1:27:34 I spent my summers as a kid on my granddad’s farm in Ukraine.
    1:27:39 My grandmother, 95 years old, still alive, lives 100 kilometers from the front line.
    1:27:40 Can’t leave.
    1:27:43 She lived through the Nazi occupation and now this.
    1:27:54 But more importantly for the West, I think it’s a real test of the West’s resolve and that issue needs to be resolved by someone.
    1:28:01 As I have said from day one, Ukraine would have to give something away for long term security because there’s no winning this war.
    1:28:04 Which candidate is more likely to end the war?
    1:28:08 Well, Kamala, look, there’s two ways to play this, right?
    1:28:10 And both of them have merits.
    1:28:17 One way is you give the Ukrainians way more support than we’re currently doing so they can actually make advances.
    1:28:18 That’s one way to handle it.
    1:28:24 The other way is you accept where we are and you say to Putin, you’ve got two choices, my friend.
    1:28:29 One is we do a deal that’s fair to you and that’s fair to the Ukrainians.
    1:28:33 And the most important thing is that the Ukrainians gets long term security.
    1:28:38 That means because you remember in 2014, this has already happened.
    1:28:43 Russia already bit a piece off Ukraine in 2014.
    1:28:49 But even at that point, Ukraine had security guarantees from Western countries which were not executed on, right?
    1:28:50 They were not delivered on.
    1:28:53 We promised them safety and we didn’t give them safety.
    1:29:00 So the most important thing in this outcome is that there’s a physical barrier between Ukraine and Russia so that this can’t happen again.
    1:29:11 So either that’s membership of NATO, not going to happen, or more likely some kind of Korean style demilitarized zone with peacekeeping troops on the border, right?
    1:29:17 If you don’t want to do that, Vladimir, then we will give Ukraine everything.
    1:29:21 That’s the threat. That’s the deal you have to do.
    1:29:28 Out of the two candidates, I think Donald Trump is probably more likely to get that outcome.
    1:29:38 It’s not to say I like everything about Donald Trump, but on that particular issue, I think it would be the candidate that I would put more faith in to sort it out.
    1:29:45 For all the businesses and entrepreneurs out there listening, you know how challenging it can be to reach the right people, especially when it comes to B2B marketing.
    1:29:49 That’s why I’m excited to share that LinkedIn ads who sponsor this podcast have the solution for you.
    1:29:52 In B2B, you’re not just doing business with one person.
    1:29:56 You’re dealing with buyer groups who are teams of people making decisions together.
    1:30:08 LinkedIn ads allows you to reach a vast professional network of over a billion members, including 100 million decision makers and 10 million C-suite executives who make up these buying groups.
    1:30:12 You can precisely target them by job title, industry, company, and more.
    1:30:19 With LinkedIn ads targeting and measurement tools built specifically for B2B, you’ll be able to drive results and build meaningful relationships.
    1:30:22 It’s no wonder LinkedIn is the highest returning paid social platform.
    1:30:28 To help you get started, LinkedIn ads have kindly offered a $100 credit to launch your first campaign.
    1:30:32 So go to LinkedIn.com/doac24 to claim your credit.
    1:30:37 That’s LinkedIn.com/doac24 terms and conditions apply.
    1:30:41 What have you changed your mind about? That mattered.
    1:30:45 Interesting. I think one of the things I’ve changed my mind most about is business.
    1:30:50 As trigonometry has become more successful and we start to employ people,
    1:30:55 I’ve understood things that I didn’t really used to understand about taxes and incentives and stuff like that.
    1:31:02 I mean, I don’t know if you know this, but more millionaires are leaving the UK than any other country in the world at the moment.
    1:31:03 Really?
    1:31:09 Yeah. And that’s because we have a very bad business environment and we keep talking about, you know, we need to raise taxes on the rich and whatever.
    1:31:14 What I never really understood is a tremendous amount of wealth is created by business people.
    1:31:21 And when you tax them, what happens is they stay rich, but they stop employing as many people.
    1:31:23 They stop giving jobs to other people.
    1:31:27 And so I never really understood wealth creation very well before.
    1:31:28 It’s really interesting.
    1:31:29 Yeah.
    1:31:35 It’s a big topic of conversation at the moment in both the US and the UK that like capital gains tax and corporation tax.
    1:31:41 And, you know, it’s a raging conversation in society, which is we just need to tax like the rich and the business people more.
    1:31:46 And then one side says, no, don’t do that because we’re creating wealth and opportunities and jobs.
    1:31:50 And the other side says, no, you’re buying a private jet and a yacht.
    1:31:51 Yeah.
    1:31:59 I think in the UK, it’s particularly bad because there’s a kind of attitude to money here that’s a little bit class warfare-ish in a way.
    1:32:00 You know what I mean?
    1:32:06 And for good reasons probably because, you know, this country had a landed gentry.
    1:32:10 These were people who were rich because they were rich, because their dad was rich basically.
    1:32:11 Right.
    1:32:15 And so when we think of wealthy people, we don’t think of successful people.
    1:32:17 We think of privileged people.
    1:32:22 But most people who have money are not like that.
    1:32:26 Most people have money because they’ve created things that are of value to other people.
    1:32:28 But we get those two things confused quite often.
    1:32:34 And most people I know who are wealthy and successful, they don’t buy private jets.
    1:32:40 They pour all their money that they have into bigger, better, you know, hiring more people.
    1:32:47 You know, when we have more money, the trigonometry, we hire another person because we want this more shit for us to do that we want to do that we’re not yet doing.
    1:32:53 Then on other things, you know, I used to be incredibly libertarian on drug policy.
    1:32:58 I used to think that, you know, people should be take whatever, you know, free to take whatever drugs they want.
    1:33:00 I still think that about certain drugs.
    1:33:09 But I also think there are certain drugs that are just so incredibly addictive, particularly to people who are already vulnerable, that they shouldn’t be criminalized.
    1:33:11 I think for taking them, I think they should be given help.
    1:33:14 They should be treated as a mental health issue.
    1:33:20 But I’ve become slightly less, less affair about it, I think.
    1:33:30 And then with everything else, I’ve just that point you made earlier, which is Thomas’ soul thing about there are no solutions only trade-offs.
    1:33:37 Every time I look at any issue, I just realize that most of the things that we argue about are unsolved because they’re difficult to solve.
    1:33:42 And there’s very difficult things on both sides of the argument.
    1:33:48 And quite often, we look at things from an ideological perspective and that ruins things.
    1:33:52 Take in America, they’re obsessed politically about abortion, right?
    1:33:57 These people argue that women should be allowed and there are very good reasons to argue that.
    1:34:03 These people argue what’s the sanctity of human life, which I think is a very good valid reason too.
    1:34:09 And we can have those arguments and we’re going to stay exactly where we’ve stayed for however many decades.
    1:34:16 There are countries in the world, Hungary, for example, where they have a very right-wing government who didn’t want to make abortion a political issue.
    1:34:19 What they did instead is they made family a political issue.
    1:34:22 They encouraged people to have families financially.
    1:34:26 They give people all kinds of tax breaks and help them get on the housing ladder if they have kids.
    1:34:31 And they’ve halved the number of abortions in half without banning abortion, right?
    1:34:38 So that’s a practical solution to an issue that is not going to get resolved by people arguing about it from an ideological position.
    1:34:47 And I just think there’s so many tricks like that that can be found if we’re willing to be interested in pragmatism instead of ideology.
    1:34:53 It’s interesting because when you use the abortion example, I think I look for a lot of people in politics.
    1:34:56 This abortion subject is like a political weapon now.
    1:34:59 And I think often the same about the border.
    1:35:07 I think if I was trying to get you to vote for me, I need to represent a bunch of things.
    1:35:13 And if those things scare the shit out of you or create some kind of disgust, they’re probably going to work.
    1:35:22 So if I say there’s rapists coming across the border who are taking our daughters and are sending that from mental institutions and they’re coming for your daughter and I’ll stop it.
    1:35:24 It’s like a compelling that, you know.
    1:35:31 And also I had Trump talk recently about some of the abortion subjects and talking about ripping live babies out at nine months.
    1:35:35 And I just think, God, that language is so tempting.
    1:35:37 Well, they’re trying to win votes.
    1:35:42 Having said that, Trump is actually very moderate by Republican standards on abortion issues.
    1:35:45 He’s actually getting attacked from his own side for it.
    1:35:52 Look, I think on immigration, we talked before about how different levels of immigration are appropriate to different times.
    1:35:57 America in particular has a very rich history of welcoming people from all over the world.
    1:36:03 The problem that both Britain and America and other European countries have is illegal immigration.
    1:36:05 There is no reason that should be happening.
    1:36:13 There’s literally zero reason that people should be walking into this country without being checked, without knowing who they are.
    1:36:16 And it’s happening on a fast scale.
    1:36:17 And I’ll give you an example.
    1:36:20 This is just anecdotal, of course, but it’s a representative of a bigger issue.
    1:36:29 Last time I was in LA, all the taxi drivers, the Lyft drivers in LA are Armenian.
    1:36:34 Armenians speak Russian. Armenians know that Konstantin is a Russian name.
    1:36:38 So I’d get in the Lyft, they’d go, “Ah, Konstantin, start speaking Russian to me.”
    1:36:41 None of them know who I am, so we get chatting, whatever.
    1:36:48 Basically, the ones that came to America in the 80s and 90s, they all came by applying for a visa following the rules.
    1:36:52 The guys have come since then. They’ve all come through the southern border.
    1:36:53 Really?
    1:36:56 Yeah, it’s not Mexicans fleeing cartel oppression, mostly.
    1:36:58 It’s people from all over the world.
    1:37:05 And this guy was telling me, it was like, “Oh, yeah, yeah, yeah, I brought my cousins over, I brought my dad over, he’s 83, he’s in a wheelchair, no problem.”
    1:37:07 We just got them over.
    1:37:09 What’s the harm?
    1:37:11 What’s the harm of illegal immigration?
    1:37:14 Of him coming over and taking that job as a Lyft driver.
    1:37:24 There’s no harm of him coming over and taking that job as a Lyft driver other than there’s lots of people who are following the law and applying and not coming in because that person has jumped the queue.
    1:37:27 You can’t have people coming in illegally.
    1:37:29 It’s against the law.
    1:37:32 It’s like saying, what’s the harm of someone committing a crime?
    1:37:35 Well, the harm is they’re breaking the law, first and foremost.
    1:37:39 Secondly, people break the law on purpose.
    1:37:43 The reason they break the law is that we probably wouldn’t let them in otherwise.
    1:37:47 So that means we’ve thought about what kind of immigration system we want to have.
    1:37:55 We voted for people who put in the laws that we wanted, idealized version of reality, but you get where I’m going with this.
    1:38:00 And then we say, well, we want these people to come in, but we don’t want everyone to come in.
    1:38:05 We want only these people because they have the right skills, the right qualifications, the right whatever.
    1:38:11 And what’s happening is we’re not letting them in, some of them, and we’re letting people in that we never wanted in the country in the first place.
    1:38:17 Then a lot of them are coming. For example, this country, I don’t know the latest figures, but under the Conservatives,
    1:38:27 we were spending £8 million a day every day in Britain on housing for illegal immigrants who were coming over from other countries.
    1:38:33 Why should the British taxpayer be spending £8 million a day to put people up in hotels?
    1:38:37 What’s the rationale for that? I’m open to hearing it.
    1:38:46 I still don’t know if I’m clear on the harm that if lots of people like that cab driver came in through the southern border,
    1:38:53 I know it breaks the law. I want to get really clear on the macro impacts.
    1:38:58 Do you want a large population of people whose first act of coming to your country is to break the law?
    1:39:04 How likely do you think those people are to pay taxes to contribute to society more broadly?
    1:39:08 Less likely than someone who was from that country.
    1:39:16 And especially less likely than someone who would have come legally by applying for a visa and getting that visa and getting a job.
    1:39:21 So if they all abided by the law and paid taxes, would there be no other harm?
    1:39:29 Well, we were getting to the harm. The harm is not all of them are like the lift driver and we have no way of sorting them one from the other.
    1:39:35 So when you have large levels of illegal immigration, one of the things that happen is nefarious actors abuse that.
    1:39:43 So people come in who are some of them are criminals, some of them are terrorists, some of them are just violent.
    1:39:49 You know, Abdul Aziz who threw acid over that woman and her children recently in the UK, he was an illegal immigrant.
    1:39:55 He came in here on a lorry. He was supposed to have been deported twice and then suddenly decided, you know what, I’m a Christian.
    1:40:01 He converted and then we let him stay. And then he attacked the woman and two children with acid.
    1:40:07 Are people crossing the borders more statistically committing crime than people who are there legally?
    1:40:08 We don’t know.
    1:40:09 Interesting.
    1:40:14 Because we don’t know how many of those people there are. People will say, well, you know, actually immigrants commit crime.
    1:40:18 How do you know? How do you know how many illegal immigrants there are?
    1:40:26 Because this is what I always think because I watched all of the commentary around the elections and I watched every debate and I know it’s on tonight and I watch everything.
    1:40:33 And I always hear about like the acid attack. Now that’s horrific. It makes me get goosebumps when I think about it.
    1:40:37 But there’s also acid attacks going on from people that were born here.
    1:40:45 So I’m trying to really understand if I’m being brainwashed by like an extreme, oh my God, it’s awful in that emotional feeling you get when you hear that story.
    1:40:49 Or statistically, there’s significance here. And that’s why I ask the question.
    1:40:57 I’m like, is this an anomaly which is being used to like look over here or is it the norm that illegal immigrants are criminals?
    1:41:06 Sure. But why would we take the risk of having people come here who are deliberately breaking the law?
    1:41:10 Is that a signal of good intent on their part?
    1:41:19 The only part of it is, is I go, oh God, if I was in, you know, insert country, I’d give it a go.
    1:41:22 If my life was bad, I’d give it a fucking go, wouldn’t you?
    1:41:24 Sure. Well, I’m a first generation.
    1:41:26 Yeah, I was born in Botswana.
    1:41:28 Yeah, I was born in Botswana.
    1:41:33 Half of my siblings were born in Manchester, but me and the youngest were born in Botswana, my mom’s Nigerian.
    1:41:39 So I think if I was in Botswana and I heard this like Disneyland of the UK, which portrays me on a TV or whatever, I’d give it a shot.
    1:41:40 I interviewed Francis Sengani.
    1:41:41 Yeah. Oh, did you?
    1:41:42 Yeah, amazing guy.
    1:41:48 Yeah, amazing guy. I speak to him on WhatsApp sometimes and hearing his story that he was in, was it Cameroon?
    1:41:56 And he walked out of Africa, swam to like, tried swimming, got a boat, tried climbing the walls, etc.
    1:42:01 For years and years, walked through the desert and then makes his way to, I think it was Spain and then gets to France.
    1:42:03 It becomes the greatest of all time in UFC.
    1:42:05 Yeah, I don’t, I wouldn’t agree with that.
    1:42:07 No, John Jones is the greatest of all time.
    1:42:11 He is the greatest of all time. I meant to say the heavyweight champion of the world in UFC.
    1:42:12 He’s an incredible fighter.
    1:42:13 Just the most incredible story.
    1:42:16 The fact that that fight didn’t happen is the worst thing.
    1:42:17 It was just a crime.
    1:42:18 Yeah.
    1:42:19 Anyway, your point is some of…
    1:42:20 You would do it?
    1:42:21 Yes.
    1:42:25 And you’re a valuable member of our society that we need?
    1:42:26 Sure.
    1:42:32 But the point I’m trying to make to you is, first and foremost, people act like that’s the choice, right?
    1:42:37 Either we let Francis and Garner drown in the Mediterranean or we let him in illegally.
    1:42:39 That’s not what I’m advocating for.
    1:42:41 This is where a lot of this conversation breaks down.
    1:42:47 The actual solution to this, like with the abortion thing that we talked about, there are practical solutions to this that actually make sense.
    1:42:56 What you do is you set up refugee processing centers in the local areas where there are conflicts, where there’s all sorts of turmoil going on.
    1:43:05 People can apply there and then be selected or not selected based on their circumstances because, like you said, there are no solutions, only trade-offs.
    1:43:09 We can’t let everyone in the world who is poorer than us into our country.
    1:43:10 Can we?
    1:43:11 No.
    1:43:12 Can we agree on that?
    1:43:13 Yeah, I’m not…
    1:43:14 I know you’re not.
    1:43:15 I’m just saying.
    1:43:16 I’m just taking you through the argument.
    1:43:17 I’m not saying you’re saying that.
    1:43:18 Yeah.
    1:43:20 So that means we have to limit the number of people we allow in.
    1:43:21 Is that fair?
    1:43:22 Yes.
    1:43:23 Okay.
    1:43:24 Therefore, we then have to choose who we let in.
    1:43:25 Is that fair?
    1:43:26 Yeah.
    1:43:27 Okay.
    1:43:28 Therefore, illegal immigration is unacceptable.
    1:43:29 Does that make sense?
    1:43:30 Yeah.
    1:43:31 Okay.
    1:43:47 Because if we want to help people from poor parts of the world where they’re being mistreated and oppressed, we have to get them to form an orderly line in those areas, give them an opportunity to apply for asylum, then pick the ones that we think are the most likely to not be terrorists, not be criminals.
    1:43:52 They have a genuine case that they need our help, that they’re most likely to contribute to our society.
    1:43:58 If they break out of the queue and run and jump the wall and get in, do you have empathy for them?
    1:43:59 Of course.
    1:44:01 And can you blame them?
    1:44:02 No.
    1:44:03 No.
    1:44:07 And I think this is the kind of nuance and issue which some people sometimes don’t highlight, which is…
    1:44:17 And I mean, if you think about what’s happened on the streets of the UK recently, it’s been attacking them, like going to the hotels where they’ve been put and trying to burn the hotel down.
    1:44:23 Asylum centers and hotels is moronic and people shouldn’t do it, and they should go to prison for doing it.
    1:44:25 People can’t see the difference.
    1:44:26 No, they can’t.
    1:44:28 You stole my job.
    1:44:29 Yes.
    1:44:31 Well, yes.
    1:44:33 And I don’t think…
    1:44:46 I think, sadly, what happens is when people lived in deprived communities where they don’t have jobs, and it’s not because someone stole them, it’s just because those communities were de-industrialized or whatever, they get deprived and people lash out.
    1:44:47 It’s terrible.
    1:44:48 It shouldn’t happen.
    1:44:51 And they always look for a scapegoat, and that scapegoat is always going to be somebody like that.
    1:44:56 That does not mean that we should have an open border for illegal immigration.
    1:44:57 Right?
    1:45:01 So the question is, can we let everybody in that would want to come here?
    1:45:03 The answer is no, as we agree.
    1:45:05 That means we have to be selective.
    1:45:07 That means we have to choose who comes and who doesn’t.
    1:45:10 That means we are going to have to reject some people.
    1:45:19 We can still have empathy for them and understanding for them, but it’s like you have a front door on your house, and there are thousands of homeless people in London.
    1:45:25 What if one of them broke into your house and started stealing stuff to sell?
    1:45:28 You would have empathy, wouldn’t you?
    1:45:31 Not a lot, judging by your face, but you would have some.
    1:45:33 Okay, let me try and add some more color to this analogy.
    1:45:36 What if I needed people in my house to make it function?
    1:45:38 Yeah.
    1:45:39 Okay, good analogy.
    1:45:41 So let’s say you needed someone to build you an extension.
    1:45:43 Like I need a cleaner, a chef.
    1:45:47 You need a cleaner, you need a chef, and you need someone to build an extension.
    1:45:49 So you need a bunch of people.
    1:45:50 Yeah.
    1:45:53 And you put out a job advert, right?
    1:45:57 And some people reply, and you’re like, cool, I’ll pay you this much money.
    1:46:01 You come in and you sort out my extension, you do my cleaning, you do my cooking, blah, blah, blah.
    1:46:11 They’re scheduled to turn up on Monday, and then on Sunday, a bunch of people break into your house and start doing all that stuff.
    1:46:13 You don’t know who they are, you don’t know what their qualifications are.
    1:46:16 They break down the front door and walk in.
    1:46:18 Would you be cool with that?
    1:46:19 No.
    1:46:20 Right.
    1:46:25 So in the same way that we have a front door on our houses, because we want to decide who comes in and out of our houses,
    1:46:28 we have a front door on our countries.
    1:46:29 I agree.
    1:46:32 I think illegal immigration, for all the reasons you’ve said, is not acceptable.
    1:46:41 And the part that I, where I get pulled a little bit is where I see the illegal immigrants being demonised.
    1:46:42 Something to do with that.
    1:46:47 Yeah, which is what, but it’s almost impossible, and there’s so many issues in society like this,
    1:46:54 where if you talk about the issue, and you really talk about the issue, there will be some important conversation happening here.
    1:46:59 Then you’ll have some people come to the issue and see it as an opportunity to fan the embers.
    1:47:05 And the people that fan the embers cause people downstream to misunderstand the issue and then start wars below.
    1:47:10 So the point, the conversation we’re having about immigration is, I think, is a productive conversation.
    1:47:18 But then if someone uses that as a way to get into power by saying that someone is coming to rape your children
    1:47:22 or they’re stealing from you or all these things, they’ve taken your job.
    1:47:24 They’re the reason you’re unemployed.
    1:47:28 They’re the reason she broke up with you, because you don’t have a job now, it’s the illegals.
    1:47:31 That then causes all of this horrible division and fighting below.
    1:47:35 And lots of people get caught in the crossfire that we’re just getting on with their lives and good people.
    1:47:36 100%.
    1:47:40 And that’s why it’s so unfortunate we can’t communicate nuance.
    1:47:42 Well, we can, and we’re doing it now.
    1:47:49 I think you and I, I don’t know what you actually think, but certainly in terms of your arguments you’re putting to me, you’re coming from a different place.
    1:47:54 And I think we’ve got to the place that we understand that not anti-immigrants.
    1:47:55 Yeah.
    1:48:02 And I’m actually pro-immigration in the sense that, well, I’m not pro-anti-immigration since it depends on the time that you’re in.
    1:48:09 But generally speaking, I think when you choose the people who come, when they’re culturally a good fit for that society,
    1:48:13 when they’re driven and talented and ambitious and blah, blah, blah, blah, blah,
    1:48:16 that is going to be hugely beneficial to your country.
    1:48:23 And I am for having legal immigration at the level that is beneficial to our society, which is not zero.
    1:48:26 Legal immigration, I think, can be very conducive.
    1:48:29 So not anti-immigrant, in other words, I’d have to be anti-me.
    1:48:33 But at the same time, I think illegal immigration, it just shouldn’t be happening.
    1:48:34 Yeah.
    1:48:35 We agree.
    1:48:39 And that’s quite rare actually, the ability to say that immigrants aren’t bad people.
    1:48:41 They’re not the bad ones necessarily.
    1:48:43 They’re not the ones to demonise.
    1:48:50 Although, of course, there’s exceptions and that legal immigration is good, illegal immigration is bad.
    1:48:53 Well, again, legal immigration can be good, right?
    1:48:54 Yeah.
    1:49:01 If it’s very large numbers of people in a very short period of time, that becomes very difficult to digest for the whole society.
    1:49:04 And then tensions arise of the kind that you’re talking about.
    1:49:08 So my view is you want to bring in the right number of people.
    1:49:16 You want to make sure that they’re able to integrate, make themselves at home, learn the language, adapt, and then you can bring more people, if that’s what your society needs at that time.
    1:49:19 What’s the most important thing we didn’t talk about that we should have talked about?
    1:49:21 Hmm.
    1:49:23 That’s a good question.
    1:49:25 Trade-off denialism.
    1:49:26 Interesting.
    1:49:28 Trade-off denialism.
    1:49:29 Hmm.
    1:49:36 Trade-off denialism is people who deny the very thing that we’ve been discussing most of this conversation, which is you can’t solve every problem.
    1:49:39 You can choose which trade-off you get.
    1:49:44 And in a lot of our conversations, we talk about them as if there are no trade-offs.
    1:49:45 Hmm.
    1:49:49 Climate change, which I talked about in my Oxford speech, is a very good example of this.
    1:49:54 People say the planet’s about to burn, therefore we must do everything that we possibly can.
    1:50:00 The problem is that when you do the things that they’re suggesting, you do a terrible amount of damage to people.
    1:50:04 You make people poor, especially in the third world, in the poor parts of the world.
    1:50:14 And in our countries too, you know, the reason that people are living longer and healthier lives is because we burn fossil fuels.
    1:50:19 In 1947, the average life expectancy in India was 32.
    1:50:20 32.
    1:50:21 That’s mostly because…
    1:50:23 Jesus, I just turned 32.
    1:50:24 Yeah.
    1:50:27 So on average, you would have died by now.
    1:50:28 Hmm.
    1:50:30 Mostly in infancy, actually.
    1:50:32 A lot of it was infant mortality.
    1:50:34 Today, it’s 71.
    1:50:35 Why?
    1:50:39 Because they’re burning a hell of a lot of fossil fuels and getting richer as a result.
    1:50:40 Right?
    1:50:42 Energy is what makes our societies run.
    1:50:46 It’s why we are living longer, eating better, all of that.
    1:50:54 When you pursue this idea called net zero, which is when we outsource our own emissions to other countries so we can pretend that we’re green,
    1:51:04 we actually create more CO2 around the world because we’re outsourcing manufacturing to other countries where they make things dirtier and then we’re shipping them back.
    1:51:05 Right?
    1:51:08 That doesn’t make the world better.
    1:51:09 It makes us feel better.
    1:51:17 But if your thing is, well, you know, climate change is the only thing, it’s the only variable that we’re optimizing for, then you do a lot of damage.
    1:51:19 And it’s the same with almost everything else that we do.
    1:51:28 So what’s the solution with the climate change challenge? How would you approach it if we, and presumably you believe in the idea that in global warming and climate change, I guess.
    1:51:29 Yeah.
    1:51:35 Well, the world is warming and there’s human beings to contribute to that as far as I understand.
    1:51:41 It’s not nearly the catastrophe that we’re being told that it is, not even remotely the catastrophe that we’re being told that is for a number of reasons.
    1:51:47 One of them is when the climate gets warmer, it’s actually much better for human beings within a certain range.
    1:51:49 It’s beneficial to human society.
    1:51:51 We know that from history.
    1:52:01 It doesn’t mean that we won’t run away climate change, but more people die from the cold than die from warm weather and from warm weather related events.
    1:52:09 One of the things that we actually know is that far fewer people are dying from climate related disasters every year.
    1:52:12 That’s because our technology at coping with them is getting better.
    1:52:14 My view is the answer is technological.
    1:52:22 We’ve got to use way more nuclear power than we use because it’s carbon neutral to not entirely, but you need a lot less of it.
    1:52:25 You build a power station and basically then it kind of runs itself.
    1:52:26 There’s nuclear waste.
    1:52:27 We’ll find a solution to that.
    1:52:29 But the solution is very simple.
    1:52:31 We have to find a way to make energy cheaper.
    1:52:32 Let’s clean.
    1:52:33 It’s really interesting.
    1:52:40 Actually, I was just thinking you were speaking about the call that Trump had with Elon, where Trump’s making his point about climate change.
    1:52:45 And then Elon’s kind of saying, well, actually, like climate change is a real thing.
    1:52:54 Okay, the planet isn’t going to burn in five years or 10 years, but within a sort of a medium time horizon, we do need to get carbon levels down.
    1:53:05 And I was just thinking as you were speaking, I was thinking, God, if Elon wasn’t running Tesla, I think that the right, who I think have now kind of adopted Elon in some respects, would think about climate change very, very differently.
    1:53:07 I think the right do think about it very differently.
    1:53:10 I think Elon’s view on the climate is quite popular on the right.
    1:53:15 But his presence there means that people open-minded subjects.
    1:53:23 And look, the answer to that issue, like every other issue, is to think about it as a pragmatic issue, not as a religious issue, which is increasingly what it’s become.
    1:53:29 People gluing themselves to roads and throwing soup on paintings is not going to stop climate change, is my point.
    1:53:34 We have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question for the next guest, not knowing who they’re leaving it for.
    1:53:45 And the question that’s been left for you in The Diary of a Seer is, what is one unfulfilled dream in your life?
    1:53:51 That’s a good question. To have a large family.
    1:53:53 Oh, interesting. So you’ve got one child.
    1:54:00 Yeah. And we’ll probably squeeze another if we’re lucky, but apart from that, that will remain unfulfilled, I suspect.
    1:54:02 Interesting.
    1:54:09 Thank you so much. Thank you so much for the work that you do. Your podcast has an absolute cult trigonometry, an absolute cult.
    1:54:15 So many of my team members are really, really big fans of the show, and I’ve watched so many episodes, predominantly clips that I’ve seen.
    1:54:25 And then I’ve got drawn in and then tried to find the Longer Form episode, but it’s an important last refuge for sense.
    1:54:39 And I really respect people like you because I do think that you do a really good job of navigating complex issues in a way where I still have faith in your process.
    1:54:46 I still believe that you, when you approach these issues, you’re not doing it because you’re ideologically contaminated in some way.
    1:54:55 You’re still trying to approach them despite the temptation and the external pressure with the intention of pursuing truth and truth to the means of making things better.
    1:54:58 And those are the people that I really want to because it’s difficult.
    1:55:01 I appreciate that, man. I feel seen as they say.
    1:55:02 Oh, good.
    1:55:15 No, but that’s the goal. You know, it’s one of the things that we’re very proud of is that as we discussed in the main conversation, you know, it’s very, very easy to make lots of money and get lots of attention by appealing to people’s base instincts
    1:55:21 and worse instincts by pretending to have more extreme views that you have.
    1:55:29 And we’ve really done our best. We are all susceptible to it, but we’ve really done our best to operate from that place.
    1:55:35 Bad faith changes everything. And so does good faith. When you act in bad faith, it changes everything.
    1:55:41 Like this conversation, if you were acting in bad faith, we wouldn’t have had the conversation we would have had. Good faith changes everything as well.
    1:55:44 And that’s what we try to do. It’s what you’re clearly doing.
    1:55:47 So anyway, thank you for having me and enjoy the hate you’re going to get.
    1:55:50 Thank you so much.
    1:56:07 Isn’t this cool? Every single conversation I have here on The Diary of a CEO, at the very end of it, you’ll know, I asked the guest to leave a question in The Diary of a CEO.
    1:56:16 And what we’ve done is we’ve turned every single question written in The Diary of a CEO into these conversation cards that you can play at home.
    1:56:20 So you’ve got every guest we’ve ever had their question.
    1:56:28 And on the back of it, if you scan that QR code, you get to watch the person who answered that question.
    1:56:34 We’re finally revealing all of the questions and the people that answered the question.
    1:56:42 The brand new version two updated conversation cards are out right now at theconversationcards.com.
    1:56:44 They’ve sold out twice instantaneously.
    1:56:50 So if you are interested in getting hold of some limited edition conversation cards, I really, really recommend acting quickly.
    1:57:14 [MUSIC PLAYING]
    Một trong những điều khủng khiếp về Wokeness là chúng ta đang có nguy cơ phá hủy chính điều mà chúng ta hiện đang tận hưởng.
    Tự do.
    Bởi vì các quốc gia khác coi đó là điểm yếu và họ tận dụng điều đó.
    Làm thế nào để bạn chứng minh rằng mối đe dọa là có thật?
    Bởi vì điều này đã xảy ra và chúng ta sẽ đi vào chi tiết hơn.
    Constantine Kishen là một nhà châm biếm sắc sảo, người dẫn chương trình podcast và bình luận viên xã hội.
    Ông không ngại thảo luận về một số chủ đề gây tranh cãi nhất và những câu hỏi thách thức mà xã hội đang phải đối mặt.
    Ý thức hệ là một điều rất tồi tệ vì ngay khi bạn chấp nhận một bộ ý tưởng đã được đóng gói sẵn về những gì bạn nên tin,
    bạn có thể rất nhanh chóng thấy mình không còn quan tâm đến sự thật.
    Ví dụ, ý thức hệ của Wokeness tạo ra một cách nhìn rất đơn giản và thực sự là nực cười về con người,
    không phải như những cá nhân mà như những nhóm với một hệ thống phân cấp áp bức và thúc đẩy nạn nhân,
    điều này làm cho họ trở nên nguy hiểm vì khi bạn dạy mọi người trở thành nạn nhân,
    bạn thực sự khiến họ phải chịu đựng trong cuộc sống thực.
    Chúng ta đang làm yếu chính mình.
    Và bây giờ chúng ta cảm thấy rằng việc gán nhãn chính trị là một vũ khí mà mọi người sử dụng chống lại đối thủ của họ.
    Và tính chính trị đúng đắn đang ngăn cản bạn bày tỏ một ý kiến phản đối.
    Bạn không thể nói rằng đó là phát ngôn thù hận, nhưng khi chúng ta dành nhiều thời gian hơn để tranh luận về những vấn đề tầm thường thay vì những điều thực sự quan trọng,
    nền văn minh thống trị trở nên chia rẽ hơn, đặc biệt là từ bên trong,
    và các quốc gia khác có cơ hội để giành lấy vị trí thống trị đó.
    Và điều đó có nghĩa là các giá trị của phương Tây, quyền con người, chất lượng đối xử, tự do ngôn luận,
    những giá trị đó sẽ không được coi là giá trị gì cả.
    Họ không muốn nắm tay nhau và hát kumbaya.
    Và tôi tin rằng những vấn đề địa chính trị mà chúng ta đã thấy trong nhiều năm qua sẽ không xảy ra
    nếu chúng ta không tín hiệu sự yếu kém trong sự chia rẽ.
    Có cách nào để ngăn chặn sự chia rẽ không?
    Đây là những gì bạn nên làm.
    Konstantin, bạn là ai và bạn làm gì?
    Và tôi phải thêm vào đó, tại sao bạn làm điều đó?
    Lịch sử của tôi là tôi sinh ra ở cuối Liên Xô, và tôi lớn lên trong xã hội đó,
    đã chứng kiến sự sụp đổ khi còn là một cậu bé.
    Và sau đó tôi đã thấy sự điên rồ của sự xuất hiện của nước Nga hiện đại, đó thực sự là một trải nghiệm không giống bất kỳ trải nghiệm nào khác.
    Những gì đã xảy ra thật điên rồ.
    Và sau đó có một khoảng thời gian rất, rất ngắn trong gia đình tôi khi chúng tôi từ rất nghèo khi tôi sinh ra,
    trở nên rất giàu, rồi lại rất nghèo trong khoảng thời gian khoảng 10 năm.
    Và trong khoảng thời gian năm năm khi gia đình tôi có tiền, họ đã gửi tôi đến trường nội trú ở Vương quốc Anh.
    Và đó là cách tôi kết thúc ở đây.
    Và sau đó, nhanh chóng qua nhiều năm, tôi đã bắt đầu một podcast với một diễn viên hài khác tên là Francis Foster có tên là Trigonometry.
    Chúng tôi sắp đạt một triệu người đăng ký hôm nay, điều này thật thú vị.
    Và lý do tôi làm những gì tôi làm là tôi có một góc nhìn khác với hầu hết mọi người.
    Hầu hết mọi người sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, những người coi những gì chúng ta có ở đây là điều hiển nhiên.
    Họ coi đó là điều hiển nhiên, theo ý kiến của tôi, nhiều người.
    Tôi đã thấy rằng thế giới không giống như vậy ở khắp mọi nơi.
    Tôi cũng đã thấy rằng các xã hội không nhất thiết phải tồn tại mãi mãi.
    Các nền văn hóa không nhất thiết phải tồn tại mãi mãi.
    Các nền văn minh không nhất thiết phải tồn tại mãi mãi.
    Vì vậy, lý do tôi làm những gì tôi làm là tôi đang cố gắng nhắc nhở mọi người ở phương Tây rằng chúng ta thật sự may mắn và đặc quyền khi sống trong xã hội này.
    Và trong 10 năm qua, chúng ta đã nói rất nhiều về các hình thức đặc quyền khác nhau, đặc quyền nam giới, đặc quyền người da trắng.
    Một hình thức đặc quyền mà chúng ta không bao giờ nói đến, vì một lý do nào đó, là đặc quyền phương Tây.
    Và thực sự, tôi tin rằng đó là điều mà chúng ta thực sự nên nói đến và nên nói từ một vị trí biết ơn.
    Bởi vì chúng ta thật sự may mắn khi sống ở phương Tây.
    Và vì chúng ta không biết điều đó, tôi tin rằng chúng ta đang có nguy cơ phá hủy chính những điều mà chúng ta đang tận hưởng bây giờ.
    Một bức thư tình của một người nhập cư gửi đến phương Tây là tiêu đề của cuốn sách của bạn.
    Tôi rất thích tiêu đề này vì nhiều lý do.
    Từ “tình yêu” thực sự rất có chủ đích.
    Tại sao bạn lại đưa từ “tình yêu” vào?
    Bởi vì cảm xúc của tôi.
    Bạn biết đấy, khi bạn đến một nơi từ bên ngoài, bạn sẽ dễ dàng nhận ra điều gì làm cho nơi đó đặc biệt.
    Vì vậy, tôi vô cùng biết ơn những cơ hội mà những người như tôi được hưởng.
    Nhưng thực sự, tất cả chúng ta đều được hưởng tự do để làm cuộc sống của mình theo cách mà bạn muốn.
    Tự do để bày tỏ suy nghĩ của mình, ít nhất là cho đến gần đây.
    Tự do để theo đuổi những điều mình thích.
    Tự do, bạn biết đấy, một trong những nền tảng của xã hội chúng ta là chủ nghĩa tư bản.
    Bây giờ, chủ nghĩa tư bản dựa trên ý tưởng về quyền sở hữu tư nhân.
    Quyền sở hữu tư nhân thực sự không tồn tại ở hầu hết các nơi khác trên thế giới.
    Nếu bạn là một tỷ phú, ngay cả ở Nga, bạn có thể là tỷ phú hôm nay.
    Nhưng nếu bạn chống lại Vladimir Putin hoặc bất kỳ ai khác có thể đang nắm quyền,
    bạn sẽ bị bỏ tù và tất cả tài sản của bạn sẽ bị tịch thu.
    Và đó là những gì đã xảy ra với Mihail Khodorkovsky.
    Jack Ma ở Trung Quốc, ông ấy đã có một số bình luận về, như, quy định ngân hàng.
    Nó thậm chí không phải là những điều gây tranh cãi.
    Và rồi ông ấy biến mất trong một năm và trở lại với, bạn biết đấy,
    một bộ ý kiến hoàn toàn khác ngay lập tức và mất hầu hết tiền của mình.
    Vì vậy, chúng ta có sự xa xỉ ở phương Tây để làm những gì chúng ta muốn.
    Nhiều hơn bất kỳ con người nào từng có trong lịch sử nhân loại.
    Và tôi yêu điều đó. Tôi yêu sự tự do đó.
    Và tôi yêu những cơ hội mà tôi đã có để xây dựng cuộc sống của riêng mình,
    xây dựng cuộc sống của gia đình tôi, để mang đến cho con trai tôi những cơ hội
    mà nó sẽ không bao giờ có được trong hàng tỷ năm ở một quốc gia khác.
    Vậy, mối đe dọa là gì?
    Bởi vì bạn yêu Vương quốc Anh, mọi thứ đang trở nên xám xịt, bạn biết đấy.
    Mối đe dọa mà bạn thấy trên chân trời là gì và làm thế nào bạn chứng minh rằng mối đe dọa đó là có thật?
    Nếu bạn nhìn vào lịch sử, và tôi không phải là một nhà sử học,
    nhưng nếu bạn đọc những người thú vị về lịch sử,
    hầu hết các nền văn minh không bị tiêu diệt từ bên ngoài.
    Chúng đang bị hủy hoại thông qua tự sát, thông qua tự sát văn hóa. Và tôi nghĩ một trong những mối đe dọa lớn mà tôi đã cảnh báo từ lâu là điều mà mọi người nói đến như văn hóa “woke”, hoặc tiến bộ và chủ nghĩa tiến bộ tràn lan, bất kể bạn muốn gọi nó là gì. Nhưng ở trung tâm của nó là ý tưởng rằng chúng ta là xấu. Xã hội của chúng ta là xấu. Lịch sử của chúng ta là xấu. Nó dựa trên, bạn biết đấy, chế độ nô lệ và chủ nghĩa thực dân và khai thác và chủ nghĩa đế quốc và tất cả những thứ này. Và làm thế nào để bạn chứng minh điều đó? Chà, có nhiều cách để suy nghĩ về nó. Cách đầu tiên là, nếu bạn nghĩ xã hội của bạn là xấu, tại sao bạn lại bảo vệ nó? Tại sao bạn lại dạy những giá trị của nó cho con cái bạn? Tại sao bạn lại muốn nó tồn tại và tiếp tục tồn tại? Nếu bạn nhìn vào bối cảnh địa chính trị, trong nhiều năm qua, như tôi đã dự đoán từ lâu, hãy nhìn vào những gì đã xảy ra ở Ukraine. Hãy nhìn vào những gì đã xảy ra ở Afghanistan với sự rút lui của lực lượng Mỹ. Hãy nhìn vào những gì Trung Quốc đang làm hiện nay về cách họ đang trở nên mạnh mẽ hơn đối với Đài Loan. Khi phương Tây mất đi sự tự tin, khi phương Tây trở nên chia rẽ hơn, khi phương Tây trở nên phân tâm hơn, khi chúng ta dành nhiều thời gian hơn, bạn biết đấy, đây là điều đã được nói nhiều, nhưng khi chúng ta dành nhiều thời gian hơn để tranh cãi về việc một người phụ nữ là gì thay vì những vấn đề thực sự quan trọng, những người khác trên thế giới thấy điều đó như một điểm yếu và họ tận dụng điều đó. Và tôi tin chắc rằng những điều chúng ta đã thấy về địa chính trị trong nhiều năm qua sẽ không xảy ra nếu chúng ta không tín hiệu sự yếu kém và chia rẽ. Bạn có liên kết chính trị nào không? Bạn có coi mình là người cánh tả hay cánh hữu hay không thuộc về bên nào cả? Chà, đây là cách tôi suy nghĩ về điều đó, đúng không? Sự quan tâm của tôi là xã hội của chúng ta phát triển, văn hóa của chúng ta phát triển, văn hóa của chúng ta làm tốt hơn. Và tôi không nghĩ rằng cánh hữu hay cánh tả luôn đúng. Nó phụ thuộc vào ngữ cảnh, đúng không? Có những lúc bạn muốn thuế cao hơn và chi tiêu của chính phủ nhiều hơn. Có những lúc bạn muốn thuế thấp hơn và chi tiêu của chính phủ ít hơn.
    Có những lúc bạn cần nhiều người nhập cư hơn. Bạn biết đấy, sau Thế chiến II, Anh, Úc, Canada và nhiều quốc gia khác đã muốn có thêm nhiều người nhập cư đến vì họ cần xây dựng lại xã hội của mình. Có những lúc bạn cần ít người nhập cư hơn. Và vì vậy, tôi nghĩ rằng điều này phụ thuộc vào vị trí của bạn trong khoảnh khắc đó, thay vì những quan điểm lý tưởng cứng nhắc. Như bạn biết đấy, tôi ủng hộ nhập cư hoặc tôi chống nhập cư. Tôi nghĩ cả hai quan điểm đó đều khá sai lầm. Điều bạn muốn là ở đúng nơi vào đúng thời điểm.
    Vì vậy, tôi không biết bạn có nhận thấy điều này không, nhưng dường như việc gán nhãn chính trị hiện nay chủ yếu là một vũ khí mà mọi người sử dụng chống lại đối thủ của họ, đúng không? Nếu tôi không đồng ý với bạn, thì thật tiện lợi cho tôi khi gán bạn là một thành viên của bộ lạc đối lập. Vì vậy, nếu tôi ở bên cánh hữu, thì bạn là một người cộng sản. Nếu tôi ở bên cánh tả, thì bạn là cánh hữu cực đoan. Và đây là cách chúng ta có những cuộc trò chuyện bây giờ.
    Tôi có một số quan điểm hiện tại được coi là cánh hữu. Tôi có một số quan điểm hiện tại được coi là cánh tả. Và, bạn biết đấy, một trong những điều tôi thực sự học được từ lịch sử của tôi và lịch sử gia đình tôi, và tôi đã nói về điều này trong cuốn sách như bạn biết, là lý tưởng luôn là một điều rất tồi tệ. Và vì vậy, ngay khi bạn chấp nhận một bộ ý tưởng đã được đóng gói sẵn về những gì bạn nên tin, bạn rất nhanh chóng thấy mình phải tin vào những điều mà bạn thực sự không đồng ý để có thể ở lại trong bộ lạc. Tôi không quan tâm đến bộ lạc. Tôi quan tâm đến sự thật.
    Có một câu trích dẫn mà bạn đã đề cập, mà tôi thực sự đã gửi cho bạn bè của mình trước đó khi tôi nói chuyện với họ. Đó là, “Tôi hoàn toàn không quan tâm đến sự phân chia giả tạo giữa cánh hữu và cánh tả. Nếu có một điều gì đó mà tuổi thơ ở Liên Xô của tôi dạy tôi, đó là việc theo đuổi lý tưởng của người khác sẽ luôn có nghĩa là phải tạm dừng phán đoán của chính bạn về đúng và sai để làm hài lòng bộ lạc của bạn,” điều này nằm trong chương một của cuốn sách của bạn ở trang 21.
    Và thực sự, bạn biết đấy, với tư cách là một người làm podcast, khi bạn thực sự tò mò và muốn phỏng vấn nhiều người từ nhiều nền tảng khác nhau, điều tuyệt vời khi làm công việc này là tôi phải tự dạy mình luôn nhìn từ phía bên kia. Vì vậy, nếu bạn đại diện cho một bên, công việc của tôi ở nhiều khía cạnh là cố gắng hiểu bên còn lại để chúng ta có thể nói về bên đó cũng như đại diện cho bên đó. Và điều đó thực sự hữu ích cho tôi vì nó đã ngăn tôi rơi vào cái bẫy của việc hòa nhập với bộ lạc.
    Và cũng như bạn nói, khi bạn nói về việc bên cánh hữu và bên cánh tả là một nhãn hiệu và một vũ khí mà mọi người sẽ sử dụng, điều đó cũng giống như khi một nhà báo muốn viết về tôi, họ sẽ tìm người có quan điểm cánh hữu nhất từng xuất hiện trên podcast của tôi và họ sẽ nói rằng tôi phỏng vấn những người như, “Chèn tên, chèn tên.” Như thể nói rằng, “Tôi là hai người đó.”
    Vâng, hoặc trong trường hợp của chúng tôi với Trigonometry, điều xảy ra là chúng tôi là những người bắt đầu chương trình của mình vì chúng tôi đang phản kháng lại tư tưởng tiến bộ, thức tỉnh trong ngành hài kịch của chúng tôi vào thời điểm đó. Và vì vậy, nhiều khách mời đầu tiên của chúng tôi đã khám phá những quan điểm không phải của chúng tôi. Chúng tôi là hai người đã bỏ phiếu cho Đảng Romaine và khi cuộc bỏ phiếu Brexit diễn ra, chúng tôi thực sự bối rối vì chúng tôi là một phần của loại hình tinh hoa đô thị, “Tôi không biết ai đã bỏ phiếu cho Brexit” kiểu như vậy. Nhưng quan điểm của tôi là tôi thấy lạ khi mọi người nói, “Chà, lý do mà mọi người bỏ phiếu cho Brexit là vì một nửa đất nước là người phân biệt chủng tộc.” Và tôi đã nói, “Ý tôi là, thôi nào. Điều đó chỉ đơn giản là không đúng sự thật. Chúng ta đều biết điều đó.”
    Điều đó không có nghĩa là những người có tư tưởng phân biệt không tồn tại và không có nghĩa là một số người bỏ phiếu cho Brexit không phải là người phân biệt chủng tộc, nhưng để giải thích một hiện tượng phức tạp như vậy bằng một lời giải thích đơn giản thì chỉ đơn giản là không chính xác. Vì vậy, chúng tôi đã có rất nhiều người ủng hộ Brexit trên chương trình để hiểu họ đến từ đâu.
    Chà, một trong những điều xảy ra là nếu bạn nói chuyện với nhiều người từ một phía, thì những người từ phía bên kia sẽ nói những gì bạn vừa nói, “Chà, anh ấy đã nói chuyện với những người này, những người này và những người này. Tôi sẽ không tham gia chương trình của anh ấy.” Và sau đó họ sử dụng điều đó chống lại bạn để nói, “Chà, bạn chỉ nói chuyện với những người này.” Và tôi thì nghĩ, “Chúng tôi đã mời những người như Owen Jones và Ash Sarkar cùng nhiều người khác. Ash sẽ tham gia sớm thôi.”
    Chúng tôi đã có rất nhiều người từ những góc nhìn khác nhau, nhưng nếu tôi viết một bài báo về bạn hoặc nếu tôi muốn tweet điều gì đó về bạn, thì rất dễ để sử dụng.
    Wokeism là gì theo cách bạn nhìn nhận? Bởi vì từ này nghe có vẻ như một lời khen. Ban đầu thì đúng vậy. Nó là một sự tự khen ban đầu. Vì vậy, “Wokeness” xuất hiện thực sự vào khoảng năm 2014. Nếu bạn quan tâm, chúng ta có thể nói về lý do tại sao nó lại xuất hiện vào thời điểm đó, vì đó là một điều rất thú vị mà tôi thực sự nghĩ rằng nó phản ánh về thời điểm mà chúng ta đang sống một cách rộng rãi hơn.
    Nhưng nó ban đầu được sử dụng bởi những người, đặc biệt là những người trong phong trào Black Lives Matter và các nhà hoạt động về chủng tộc ở Mỹ, về chính họ. Và những gì họ đang nói là chúng tôi đã nhận thức được một số nhận thức nhất định. Những nhận thức như cái mà họ gọi là giao thoa, đó là ý tưởng rằng các nhóm chủng tộc, giới tính và các nhóm khác trong xã hội được đối xử khác nhau. Và giờ đây chúng tôi đã nhận thức được điều này. Đó là ý nghĩa của wokeness.
    Và giờ đây chúng tôi nhận thức được những lực lượng hệ thống này đang gây bất lợi cho một số nhóm nhất định. Và giờ đây chúng tôi sẽ theo đuổi hoạt động nhằm giải quyết đặc quyền của người da trắng, đặc quyền của nam giới và tất cả những thứ khác. Nhưng rất nhanh chóng, điều đã xảy ra là nhiều người nhìn vào một số cách mà những người này hành xử và những người khác xung quanh họ hành xử và bắt đầu chế nhạo điều đó, điều mà thường xảy ra. Và vì vậy giờ đây từ “woke” trở thành một sự xúc phạm được sử dụng để nói rằng những người này có phần tách rời khỏi thực tế.
    Và họ bị ám ảnh bởi những vấn đề tầm thường không thực sự có nhiều ảnh hưởng đến thực tế. Họ không quan tâm đến sự thật. Họ quan tâm đến những câu chuyện và những thứ tương tự. Nhưng nếu bạn hỏi tôi “văn hóa làm việc” thực sự là gì, thì đó là sự kết hợp của nhiều yếu tố. Trước hết, đó là sự thúc đẩy và tôn vinh nạn nhân. Trước hết. Sau đó, bạn lấy nạn nhân đó và nói rằng các nhóm khác nhau bị nạn nhân hóa khác nhau. Một số nhóm bị nạn nhân hóa như người da đen, các dân tộc thiểu số, phụ nữ. Và nhân tiện, tất nhiên có một phần sự thật trong tất cả những điều này, đúng không? Một số nhóm bị thiệt thòi trong xã hội hoặc có lẽ cách nói tốt hơn là nói chung có kết quả tồi tệ hơn so với những nhóm khác. Và chúng ta có thể khám phá lý do tại sao điều đó lại xảy ra một cách chi tiết hơn. Nhưng điều chúng ta làm sau đó là xây dựng một hệ thống phân cấp áp bức. Một số nhóm bị áp bức nhiều hơn những nhóm khác, điều này khiến họ trở nên tốt hơn, vượt trội về mặt đạo đức so với những nhóm khác. Và có một số nhóm khác bị nghi ngờ vì họ làm tốt hơn. Vì vậy, tư tưởng này nói rằng cách để xác định ai là người bị áp bức và ai là kẻ áp bức. Bởi vì nếu bạn có người bị áp bức, bạn phải có ai đó đang áp bức họ. Chúng ta không thể nói rằng các nhóm khác nhau có những kết quả khác nhau trong xã hội vì nhiều lý do khác nhau. Nếu ai đó không làm tốt như người khác, đó là vì họ đã bị áp bức, đúng không? Và sau đó bạn xác định hệ thống phân cấp này. Bạn biết đấy, người da trắng là kẻ ác ở đỉnh cao. Bạn thêm vào một số dân tộc thiểu số thành công khác. Bạn biết đấy, chẳng hạn như ở Vương quốc Anh và Mỹ, người châu Á từ Viễn Đông, người Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản, họ làm rất tốt, đúng không? Vì vậy, họ hiện nay được coi là một phần của các nhóm áp bức hơn. Đó là lý do tại sao ở các trường đại học Mỹ, chẳng hạn, họ bị phân biệt trong việc tuyển sinh vì họ làm tốt hơn người Tây Ban Nha và người da đen, đúng không?
    Vì vậy, đây thực chất là một cách nhìn rất, rất đơn giản và thật sự là vô lý khi nhìn nhận con người, không phải như những cá nhân, bạn biết đấy, Stephen Constantine, mà như những nhóm, đen, trắng, Nga, Do Thái, bất kỳ cách nào bạn muốn nhìn nhận. Và đó là một điều tổng quát. Một trong những lý do mà nó gây hại đến vậy là vì nó đặt ra tất cả những câu hỏi sai. Nó đặt ra câu hỏi tại sao mọi người lại gặp khó khăn, đúng không? Nhưng nó không đặt ra từ góc độ đúng. Thực tế, bạn biết đấy, nghèo đói là điều bình thường. Câu hỏi thực sự là điều gì tạo ra sự thịnh vượng? Điều gì tạo ra thành công? Điều gì tạo ra những kết quả thành công từ các nhóm khác nhau? Và nếu bạn chỉ tập trung vào, bạn biết đấy, những gì đã xảy ra với một nhóm nhất định 200 năm trước, bạn thực sự sẽ không tìm ra được câu trả lời cho cách nâng đỡ mọi người trong thời điểm hiện tại. Vì vậy, đó là sự nâng cao của nạn nhân. Đó là sự ám ảnh về các động lực chủng tộc, giới tính và giới tính. Và đó là sự thúc đẩy một loại tư tưởng chống phương Tây, chống người da trắng, chống nam giới mà tôi tin rằng rất, rất nguy hiểm đối với những xã hội vĩ đại mà chúng ta đã tạo ra, dựa trên ý tưởng rằng, bạn biết đấy, tôi có một số vấn đề với đa văn hóa, nhưng một xã hội đa chủng tộc tôi nghĩ là một điều rất lành mạnh, miễn là chúng ta không được khuyến khích nhìn nhau như những thành viên của những bộ tộc riêng biệt và chia rẽ. Nhưng đó chính xác là những gì tư tưởng này làm. Nạn nhân có hại như thế nào? Và điều đó thực sự xuất hiện trong cuộc sống hàng ngày của mọi người từ góc độ cá nhân như thế nào? Vì vậy, tôi thực sự muốn biết, nạn nhân đang trở thành tự hại như thế nào? Nếu tôi chọn áp dụng tư duy nạn nhân, điều đó sẽ làm tổn thương tôi như thế nào, Stephen? Chà, ôi, có hàng trăm cách khác nhau, nhưng một trong những điều chúng ta biết từ tâm lý học là cái mà họ gọi là nhận thức như là sự chiếu. Tôi không biết bạn có quen với ý tưởng này không. Được rồi, bạn đã có Jordan Peterson trên chương trình, đúng không? Vâng.
    Một trong những điều mà ông ấy nói đến là bạn không thể nhìn thấy nếu bạn không có một hệ thống giá trị trong tâm trí, đúng không?
    Có một số lượng gần như vô hạn những thứ mà tôi có thể nhìn thấy trong căn phòng này.
    Có một đống sách ở phía sau bạn.
    Có những chiếc máy quay trong phòng.
    Có các nhà sản xuất ở đó.
    Có một bức tường. Có đèn.
    Có đủ loại thứ.
    Nhưng tôi đang nhìn bạn. Tại sao?
    Bởi vì trong khoảnh khắc này, bạn là điều quan trọng nhất đang xảy ra với tôi trong căn phòng này, đúng không?
    Cuộc trò chuyện của chúng ta.
    Tuy nhiên, nếu tôi bước vào căn phòng này và tôi bị kích thích bởi những cuốn sách, đúng không?
    Tôi sẽ không thể tập trung vào bạn.
    Tôi chỉ có thể tập trung vào những gì ở phía sau bạn, đúng không?
    Bây giờ, giả sử bạn đi xung quanh và nghĩ rằng vì nền tảng chủng tộc của bạn, mọi người đều muốn hại bạn.
    Vậy bạn sẽ thấy gì ngoài thế giới?
    Bạn sẽ thấy mọi người nhìn bạn một cách kỳ lạ.
    Bây giờ, mọi người nhìn bạn kỳ lạ vì đủ loại lý do khác nhau.
    Mọi người nhìn tôi kỳ lạ.
    Mọi người nhìn phụ nữ kỳ lạ.
    Mọi người nhìn đàn ông kỳ lạ vì đủ loại lý do khác nhau.
    Bạn có thể đi ngang qua một cảnh sát và bạn có thể nghĩ, ồ, tôi biết rằng nền tảng chủng tộc của tôi khiến tôi trở thành nạn nhân của sự tàn bạo của cảnh sát.
    Vì vậy, tôi sẽ cảm thấy căng thẳng.
    Điều đó có nghĩa là gì?
    Chà, nếu một cảnh sát nói điều gì đó với bạn, bạn có thể diễn giải nó khác đi so với khi bạn chỉ là một người bình thường, đúng không?
    Và cứ thế mà tiếp tục.
    Vì vậy, bạn mang theo những bộ lọc nhận thức của mình vào mọi tình huống.
    Và do đó, những kết quả mà bạn trải nghiệm phần lớn được xác định trước, không phải bởi những người khác, mà bởi chính những kỳ vọng của bạn.
    Và vì vậy, khi bạn dạy mọi người trở thành nạn nhân, bạn khiến họ trở thành nạn nhân.
    Bạn thực sự khiến họ phải chịu đựng trong cuộc sống thực.
    Và những người cần phải kiên cường và mạnh mẽ và được dạy rằng bạn có thể bị đối xử tệ bởi những người khác nhau, nhưng bạn có khả năng vượt qua điều đó.
    Bạn có khả năng để làm điều đó.
    Bạn có thể là bất cứ ai bạn muốn.
    Bạn sống trong một xã hội tự do nơi không ai có thể ngăn cản bạn.
    Những người cần thông điệp đó nhất chính là những người thực sự là nạn nhân, những người thực sự phải chịu sự phân biệt, những người thực sự đến từ những hoàn cảnh khó khăn.
    Họ cần thông điệp đó hơn bất kỳ ai khác.
    Điều đó làm tôi nhớ đến video mà tôi thấy bạn thực hiện hoặc phần mà bạn nói về thí nghiệm SCAR, điều đó đã làm cho nó trở nên rất thực tế.
    Đối với những ai chưa xem video đó, thí nghiệm đó là gì?
    Cơ bản là, họ đã lấy một nhóm người.
    Tôi nghĩ chủ yếu là phụ nữ, một số là nam giới.
    Và họ nói với họ, điều chúng tôi đang làm hôm nay.
    Vì vậy, họ đã thiết lập khung cảnh.
    Điều chúng tôi đang làm hôm nay là thực hiện một thí nghiệm để tìm hiểu cách mà những người có dị tật trên khuôn mặt được đối xử trong xã hội.
    Và họ đã tạo ra những vết sẹo trên khuôn mặt của họ trước gương để họ có thể thấy rằng họ có những dị tật trên khuôn mặt rất nghiêm trọng.
    Và khi họ rời khỏi phòng, họ nói, bạn biết không, chúng ta chỉ cần chỉnh sửa vết sẹo đó một chút nữa.
    Và họ đã loại bỏ những vết sẹo.
    Vì vậy, những người này đã vào một cuộc phỏng vấn xin việc được thiết lập, nghĩ rằng họ có sẹo trên khuôn mặt, nhưng những vết sẹo đã được loại bỏ mà họ không biết.
    Và khi họ bước vào những cuộc phỏng vấn đó, khi họ ra ngoài, họ đã được hỏi một loạt câu hỏi.
    Và điều mà mọi người phát hiện là họ đã bị phân biệt đối xử một cách nghiêm trọng hơn vì những dị tật trên khuôn mặt của họ.
    Họ đã báo cáo những bình luận cụ thể mà các nhà phỏng vấn đã nói về khuôn mặt của họ, mặc dù họ hoàn toàn không có sẹo.
    Họ đã mang theo kỳ vọng của mình và họ đã ra ngoài với kết quả mà họ đang tìm kiếm.
    Vì vậy, họ tin rằng họ đã bị phân biệt đối xử.
    Đúng vậy.
    Tôi đã đọc về một khái niệm gọi là “mối đe dọa từ khuôn mẫu”, nói về việc nếu bạn nhắc nhở một nhóm người, dù là người da đen, phụ nữ hay bất kỳ ai khác về một khuôn mẫu hoặc một yếu tố liên quan đến khuôn mẫu trước khi họ làm bài kiểm tra, thì họ sẽ có kết quả kém hơn trong bài kiểm tra đó.
    Và tôi không biết đây có phải là một phản biện hay không, nhưng nếu tôi là một người da đen và có một khuôn mẫu rằng người da đen không giỏi toán, chỉ cần yêu cầu ai đó điền thông tin về dân tộc của họ trước khi họ làm bài kiểm tra toán, thì điểm số của họ trong bài kiểm tra toán sẽ giảm xuống, điều này tôi tin là cốt lõi của thí nghiệm.
    Điều này phần nào chứng minh rằng có một vài điều. Tôi nghĩ rằng việc ai đó tin rằng họ đang ở thế bất lợi sẽ gây ra bất lợi trong hiệu suất, nhưng nó cũng làm nổi bật, nếu đó là một điều bẩm sinh, nó cũng chỉ ra sức mạnh của những khuôn mẫu này.
    Hoàn toàn đúng. Nhưng đó không phải là sức mạnh của những khuôn mẫu. Đó là sức mạnh của việc tẩy não, đúng không? Bởi vì khi ai đó nói với bạn rằng có một khuôn mẫu, không chỉ đơn thuần là một khuôn mẫu. Nó cũng là thực tế rằng họ đã nói với bạn điều đó, điều này củng cố nó cho bạn, đúng không? Bởi vì bạn có thể nhận thức về khuôn mẫu ở một mức độ ngoại vi, nhưng bạn lại nghĩ, không, tôi giỏi toán, và chỉ vậy thôi. Nhưng khi những người khác đến và nói cho bạn những điều đó, đó là khi bằng chứng xã hội cũng củng cố nó. Đôi khi họ nói với bạn theo cách có ý tốt.
    Vâng, nhưng điều đó không thay đổi gì, đúng không? Nhưng bạn không nói rằng chúng ta không nên nói với mọi người chút nào?
    Chà, tôi không biết rằng khuôn mẫu rằng người da đen không giỏi toán là đúng. Tôi nghĩ điều chúng ta nên nói với mọi người là bạn có thể trở thành bất cứ điều gì bạn muốn, và bạn có thể rất tệ trong toán. Điều đó cũng không sao, bạn có thể giỏi ở những lĩnh vực khác. Nhưng điều bạn thực sự nên làm là cố gắng hết sức và tìm ra kết quả bạn nhận được. Tôi sẽ nói với bạn lý do tôi đã hỏi câu hỏi này.
    Tôi đã hồi tưởng lại khi tôi 18 tuổi và đang nghĩ đến việc bắt đầu doanh nghiệp đầu tiên của mình.
    Và tôi phát hiện ra rằng có một khoản vay hoặc trợ cấp đặc biệt mà bạn có thể nhận được nếu bạn là người da đen.
    Khi tôi ngồi đó, tôi nhớ mình đã ngồi trên Facebook gõ bài viết này, mà tôi chưa bao giờ đăng,
    nơi mà tôi cơ bản đã nói rằng, việc thấy điều này tồn tại khiến tôi cảm thấy mình đang ở thế bất lợi.
    Sự tồn tại của điều này, nhưng nó có ý nghĩa tốt.
    Họ muốn trao trợ cấp cho những người da đen.
    Nhưng một phần trong tôi, nếu bạn đọc giữa các dòng của những gì điều đó nói,
    nó nói rằng vì bạn là người da đen, bạn có một bất lợi.
    Và sau đó, khi tôi chồng chéo điều đó với những gì tôi biết về những mối đe dọa từ khuôn mẫu,
    tôi tự hỏi, liệu sự tồn tại của chương trình trợ cấp đó có khiến tôi cảm thấy hy vọng hơn và tin vào bản thân hơn
    và do đó tăng khả năng thành công của tôi không?
    Sự tồn tại của chương trình có lẽ đã khiến tôi cảm thấy tồi tệ hơn.
    Nhưng nó có ý nghĩa tốt.
    Họ muốn trả lại tiền cho mọi người.
    Hoàn toàn đúng.
    Nhưng đây là vấn đề với nhiều ý tưởng tiến bộ.
    Chúng rất có ý nghĩa tốt.
    Chúng rất có ý nghĩa tốt, điều này làm cho chúng trở nên nguy hiểm.
    Bởi vì tôi luôn quên câu nói này, nhưng có một câu nói tuyệt vời về điều này,
    đó là một sự chuyên chế được thực hiện vì lợi ích của bạn còn tồi tệ hơn nhiều
    so với một sự chuyên chế được thực hiện chỉ vì sự ác độc thuần túy.
    Bởi vì ít nhất người xấu biết rằng họ đang xấu.
    Nhưng khi ai đó cố gắng giúp bạn bằng cách áp bức bạn,
    ý tôi là, đây là một bối cảnh khác, nhưng điểm mấu chốt là như nhau.
    Khi ai đó làm điều gì đó với bạn vì họ nghĩ rằng họ đang giúp,
    họ không bị ràng buộc bởi lương tâm của mình chút nào.
    Và vì vậy họ sẽ làm bất cứ điều gì mà họ nghĩ là điều đúng đắn
    để giúp bạn.
    Có thể có một cách tốt để giúp những người đến từ những nền tảng
    mà có ít thành công trong khởi nghiệp,
    và có thể đó là trường hợp, tôi không biết thống kê là gì,
    Đang tạo ra một trường học về sự xuất sắc trong kinh doanh của người da đen.
    Đây là 10 người như bạn đến và nói về cách bạn đã tuyệt vời như thế nào.
    Và đây là một số mẹo, và đây là những gì bạn nên làm, và đây là những gì tôi đã làm.
    Cảm hứng.
    Bây giờ, nhìn này, cá nhân tôi không tin vào ý tưởng rằng, giống như,
    có một câu chuyện rằng bạn không thể trở thành những gì bạn không thể thấy.
    Tôi nghĩ đó là một trong những ý tưởng độc hại và nguy hiểm nhất
    mà chúng ta đã thấy trong những năm gần đây.
    Nhưng đến mức có những người cần ai đó trông giống như họ,
    có thể đó là cách bạn làm điều đó.
    Có một nhà văn vĩ đại, nhà văn Mỹ, tên là Thomas Sowell.
    Tôi không biết bạn có quen thuộc với công việc của ông ấy không.
    Anh bạn, nếu bạn đọc những gì ông ấy viết, bạn sẽ bị cuốn hút.
    Một trong những điều ông ấy nói đến là thực tế rằng trong 30, 40 năm qua,
    chúng ta đã thay thế những thứ hiệu quả bằng những thứ nghe có vẻ hay.
    Và rất nhiều những gì chúng ta làm trong xã hội hiện nay là những thứ nghe có vẻ hay như chương trình đó,
    nhưng thực sự không giúp ích cho ai cả.
    Chúng thực sự không hoạt động tốt.
    Và khi chúng ta nói về lý do tại sao Wokeness thực sự bùng nổ vào năm 2014,
    một trong những lý do tôi tin, và có rất nhiều bằng chứng cho điều này,
    và bạn có thể tìm kiếm điều này và thậm chí có thể hiển thị một số biểu đồ về điều này,
    khi mạng xã hội xuất hiện,
    đó là lúc những thứ này thực sự bùng nổ,
    bởi vì mạng xã hội hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới thực.
    Và mạng xã hội, vì lý do đó,
    thúc đẩy những thứ nghe có vẻ hay, khiến chúng ta cảm thấy tốt về mức độ tiến bộ của chúng ta.
    Đạo đức.
    Đạo đức, nhưng thực sự không đạt được bất cứ điều gì,
    bởi vì trong bối cảnh cô lập của Twitter hay Facebook hay bất cứ điều gì,
    bạn không có cơ chế phản hồi của việc đập đầu vào sàn
    nếu bạn đi sai hướng hoặc bất cứ điều gì.
    Vì vậy, chúng ta làm rất nhiều điều trong xã hội hiện nay
    mà thực tế không đạt được kết quả mà chúng ta mong muốn,
    nhưng chúng khiến chúng ta cảm thấy vô cùng tốt về mức độ tiến bộ của chúng ta.
    Giống như viên gạch đen.
    Viên gạch đen.
    Trong phong trào BLM, mọi người đã đăng một ô màu đen vào thứ Ba.
    Và nếu bạn không đăng ô màu đen, bạn sẽ bị tấn công vì bị coi là phân biệt chủng tộc.
    Đúng vậy, đúng vậy.
    Tôi chỉ nghĩ rằng Instagram đã bị hỏng trong một ngày.
    Bây giờ, tôi nhớ đã đăng một bài vào thời điểm đó nói rằng tôi thấy điều này thật vô lý.
    Và thực sự, phần vô lý của nó là tấn công những người không làm điều đó,
    điều này xuất phát từ giả định rằng điều bình thường cần làm,
    phản ứng bình thường khi thấy một video khủng khiếp nơi ai đó bị ngạt thở đến chết,
    là phải lên mạng xã hội và đăng về nó.
    Thực tế, đó là phản ứng không nhân tính, không tự nhiên nhất khi chứng kiến điều gì đó rất đáng lo ngại.
    Đúng vậy.
    Nhưng điều đúng đắn cần làm, rõ ràng, là nhận được nhiều lượt thích sẽ là tuân theo.
    Và nếu bạn nhìn vào điều đó, Steven, không đi quá sâu vào vấn đề,
    nhưng một trong những phản ứng đối với vụ giết người khủng khiếp của George Floyd là nhiều người quyết định trút bỏ nhiều sự thất vọng có thể hiểu được vào việc thực thi pháp luật
    và cảnh sát nói chung.
    Và điều đã xảy ra là nhiều cảnh sát đã rút lui ở một số thành phố ở Mỹ
    và nhiều người da đen đã bị giết vì điều đó vì có ít cảnh sát hơn để thực sự giữ gìn trật tự và bảo vệ mọi người khỏi tội phạm.
    Vì vậy, đó là một ví dụ khác về việc phản ứng cảm xúc có thể hiểu được lại chuyển thành hành động rất tồi tệ
    mà lại phản tác dụng cho chính cộng đồng mà trong trường hợp đó chúng ta đang cố gắng bảo vệ.
    Bạn đã nói một điều gì đó cách đây một giây. Bạn đã nói rằng bạn không tin rằng bạn cần phải thấy nó để tin vào điều đó.
    Đúng vậy. Tôi tin điều đó, và nó nói lên một điều rộng hơn, đó là tôi nghĩ rằng bạn và tôi, sau khi đã nói chuyện với bạn trước đó và chúng ta có những podcast lớn và những thứ tương tự,
    bạn và tôi có lẽ có sự hiểu biết tốt hơn và những giá trị tương đồng hơn về một số điều so với những người có cùng bối cảnh với chúng ta.
    Và đó là vì con người không chỉ là những điều nông cạn, ngu ngốc, đúng không?
    Vì vậy, khi chúng ta nói về việc bạn cần thấy ai đó giống như bạn thành công, tôi nghĩ, ừ, tôi không cần như vậy. Tôi không cần nhìn vào ai đó giống như tôi để thành công. Tôi đã thấy những người ở Mỹ làm podcast về các biểu tượng, nói về những điều mà tôi muốn nói. Tôi đã nghĩ, ôi, tuyệt quá. Có lẽ tôi có thể thử điều đó. Và rồi tôi đã làm, bạn biết đấy. Và tôi nghĩ việc dạy cho mọi người điều đó sẽ mở ra cánh cửa cho nhiều người từ các nền tảng thiểu số hơn là dạy họ rằng có một người nào đó giống họ đã thành công. Tôi không nhìn nhận như vậy. Tôi nghĩ sự thật của xã hội phương Tây hiện đại, và đây là nơi chúng ta bắt đầu cuộc trò chuyện, lý do tại sao chúng ta lại may mắn như vậy, là nếu bạn có tài năng, nếu bạn có động lực, nếu bạn sẵn sàng làm việc với bản thân, nếu bạn sẵn sàng đọc và phát triển và có tư duy cầu tiến, thế giới sẽ là của bạn. Không quan trọng màu da của bạn là gì. Thật thú vị vì tôi suy ngẫm về khi tôi bắt đầu kinh doanh, và vì lý do nào đó, tôi đã có rất nhiều hình mẫu trên khắp thế giới. Bạn biết đấy, dù là Sir Richard Branson nghiên cứu câu chuyện của ông ấy hay những người khác. Hai bạn nhìn rất giống nhau. Tôi đã gặp ông ấy. Ông ấy rất, rất khác biệt, nhưng ông ấy là một người rất, rất tốt bụng. Nhưng Jamal Edwards, một người đàn ông da đen trẻ tuổi, có lẽ là người trẻ da đen nổi tiếng nhất trong lĩnh vực kinh doanh ở Vương quốc Anh, tôi đã rất cuồng nhiệt. Bởi vì có điều gì đó trong câu chuyện của anh ấy đã tiêu diệt những cái cớ của tôi, và nó tiêu diệt cả sự nạn nhân của bạn. Điều đó có nghĩa là nếu một người đàn ông da đen trẻ tuổi, người đã leo lên bậc thang mà bạn đang cố gắng leo lên, và họ không xuất thân từ gia đình giàu có, và họ đã làm việc ở, tôi nghĩ, Topshop, một người bình thường, không có một nền giáo dục tuyệt vời ở Oxford, thì các bạn không có lý do nào cả. Đúng không? Và phần đó tôi luôn đánh giá cao, đó là nếu một người giống bạn đã đi qua những bước chân đó trước đây, nó giúp tiêu diệt những cái cớ của bạn, và không cho bạn lý do nào cả. Chắc chắn rồi. Nhưng hãy nghĩ về điều đó có ý nghĩa gì đối với bạn.
    Những gì bạn đang nói là việc gỡ bỏ sự tẩy não đã tồn tại.
    Đúng rồi.
    Phải không?
    Ừ, ừ, ừ.
    Vậy không phải là bạn cần một người da đen.
    Bạn cần một người mà bạn có thể nhìn vào và nói, “Ôi không, không, tất cả những điều này mà tôi đã bị tẩy não để nghĩ đều không đúng.”
    Nhưng về điểm tẩy não, thì rõ ràng là nếu tôi, tôi nghĩ nếu bạn, nếu bạn nhìn vào các nghiên cứu nơi họ lấy một người có tên liên quan đến một chủng tộc nhất định,
    và họ gửi một nghìn email xin việc, bạn có khả năng cao hơn rất nhiều để có được công việc nếu bạn có tên là John.
    Đúng vậy.
    Hơn là Le Chante.
    Chắc chắn rồi.
    Hoặc Constantine.
    Ừ, ừ, ừ.
    Như bạn có tên là Stephen.
    Ừ, ừ, bố mẹ tôi đã làm đúng.
    Họ có lẽ đã làm đúng.
    Vậy chúng ta có thể phân tích điều này theo hàng tỷ cách khác nhau.
    Ừ.
    Bạn có thể nói, “Nhìn này, tôi cao 5’9” một cách khó khăn, đúng không?
    Nếu bạn nhìn vào các CEO, CEO của các công ty Fortune 500 hàng đầu, họ đều cao trên sáu feet cơ bản.
    Người tổng thống hoặc ứng cử viên tổng thống cao nhất ở Mỹ gần như luôn thắng.
    Như chiều cao, phân biệt chiều cao, phân biệt chiều cao là rất lớn, đặc biệt là đối với nam giới.
    Tôi sẽ làm gì?
    Chà, tôi sẽ phàn nàn về điều đó.
    Tôi sẽ ngồi đó và nói, “Ôi, tôi cao 5’9”.
    Điều đó sẽ không thay đổi gì cả, đúng không?
    Vậy nên điều duy nhất, lựa chọn duy nhất tôi có là, tôi có lấy điều này và biến nó thành động lực không?
    Tôi có biến nó thành một sức mạnh nào đó không?
    Tôi có bù đắp cho nó ở nơi khác không?
    Hay tôi sẽ chìm đắm trong vai trò nạn nhân của mình?
    Đó là những lựa chọn, bạn ạ.
    Ừ.
    Không ai sẽ khiến bạn phát triển.
    Bạn có thể thừa nhận rằng sự tẩy não tồn tại, rằng một phần trong đó là đúng một cách khách quan.
    Chắc chắn rồi.
    Nhưng đó cũng không phải là lý do đủ để trở thành nạn nhân.
    Chắc chắn rồi.
    Nhưng đó là tất cả những gì tôi đang nói.
    Tôi sẽ tự mình rời khỏi đây.
    Điểm của tôi là, nhìn này, tất nhiên, những người khác nhau được đối xử khác nhau.
    Và nó khác nhau theo những cách khác nhau, đúng không?
    Như ví dụ, tôi là một người nhập cư thế hệ đầu tiên ở đất nước này.
    Một số người sẽ coi đó là một điều xấu.
    Người khác sẽ thấy điều đó là điều tốt, đúng không?
    Có sự đánh đổi cho mọi thứ, đúng không?
    Việc là người ngoài thường là điều xấu, nhưng đôi khi cũng tốt.
    Điều duy nhất bạn có thể làm là chơi những lá bài mà cuộc sống đã chia cho bạn, đúng không?
    Và vì vậy, khi tôi đã được chia bài, bạn có thể thấy, mọi người tự do làm bất cứ điều gì họ muốn với cuộc sống của họ.
    Nếu bạn muốn ngồi đó và nói rằng bạn đã được chia một bộ bài xấu, tôi sẽ đồng ý với bạn.
    Ý tôi là, được rồi, bạn đã như vậy, nhưng điều đó sẽ không giúp ích gì cho bạn.
    Nó sẽ không giúp ích gì cho bạn.
    Và điều tôi muốn cho mọi người là phát triển.
    Tôi muốn họ phát triển.
    Tôi muốn họ tạo ra cuộc sống mà họ muốn.
    Và tôi biết chắc chắn, bạn biết đấy, tôi đã là con trai của những người rất giàu có.
    Tôi đã ngủ trong một công viên ở Edinburgh trong nhiều tuần vì tôi không đủ tiền thuê nhà.
    Người duy nhất có thể thay đổi cuộc sống của bạn là bạn.
    Không ai đến cứu bạn.
    Không ai đến giải cứu bạn.
    Đội quân không đến.
    Chỉ có bạn mà thôi.
    Và bạn có cơ hội để lấy những lá bài mà bạn đã được chia và biến chúng thành kết quả tốt nhất có thể.
    Đối với một số người, có một công việc là điều tuyệt vời.
    Nhận lấy cuộc sống mà họ đã được trao và chỉ cần có một công việc mà họ có thể giữ và nuôi sống gia đình.
    Điều đó tự nó đã là một thành tựu lớn.
    Đối với những người khác, bầu trời là giới hạn.
    Nhưng bạn chỉ có một bộ bài này và bạn chỉ được chơi một lần.
    Bạn có muốn ngồi đó và phàn nàn rằng bạn sinh ra với bộ phận sinh dục sai hoặc màu da sai hoặc bất cứ điều gì không?
    Hay bạn muốn chỉ cần chơi bộ bài đó tốt nhất có thể?
    Đó là sự lựa chọn.
    Thật thú vị vì bạn nói bạn muốn giúp họ phát triển.
    Đúng vậy.
    Và tôi nghĩ nếu bạn hỏi một số người đó, họ sẽ nói họ cũng muốn phát triển.
    Và có thể họ thấy việc trở thành nạn nhân là con đường của họ để phát triển.
    Điều đó chỉ là một cái cớ, bạn ạ.
    Đó là như một danh tính.
    Bởi vì nếu tôi trở thành nạn nhân, thì tôi có nhóm người này và họ sẽ đối xử tốt với tôi và chúng tôi sẽ củng cố lẫn nhau.
    Và bạn cũng vậy, Mead, bạn biết không?
    Chắc chắn rồi.
    Nhưng điều đó thực sự không giúp ích gì cho bạn.
    Nó khiến bạn cảm thấy tốt.
    Nó khiến bạn cảm thấy được thấu hiểu.
    Nó có làm cho cuộc sống của bạn tốt hơn không?
    Có không?
    Bạn có kiếm được nhiều tiền hơn không?
    Nó có làm cho doanh nghiệp của bạn thành công hơn không?
    Chà, nếu bạn là một nhà tư vấn về sự đa dạng, thì có, đúng không?
    Nhưng đối với những người khác, nó có làm cho cuộc sống của bạn tốt hơn không?
    Trước hết, nó khiến bạn cảm thấy tồi tệ, đúng không?
    Và tất cả chúng ta đều đã trải qua điều đó.
    Tất cả chúng ta đều cảm thấy là nạn nhân trong những tình huống khác nhau vì tất cả chúng ta đều đã bị tổn thương theo cách này hay cách khác.
    Bạn biết đấy, dù là một tuổi thơ chấn thương hay những điều xảy ra với bạn, bạn biết đấy, đủ loại điều xảy ra với mọi người.
    Nhưng cuối cùng, bạn hãy nói chuyện với bất kỳ nhà trị liệu hoặc nhà tâm lý học giỏi nào, họ sẽ không nói với bạn, “Ừ, ừ, ôi vâng, bạn thực sự bị áp bức, vâng.”
    Họ sẽ nói, “Đây là cơ hội của bạn để phát triển. Đây là cơ hội của bạn để vượt qua.”
    Vâng, chúng tôi chấp nhận rằng những điều đã xảy ra với bạn là sai và xấu và bất cứ điều gì, nhưng đó là sự chấp nhận và sau đó bạn tiến lên.
    Đó là cách cuộc sống hoạt động.
    Bạn có nghĩ rằng có sự khác biệt giữa các thế hệ liên quan đến thái độ này không?
    Bạn thấy điều gì khi nói đến thế hệ Z, như họ gọi?
    Và điều đó khác với thế hệ millennials như thế nào?
    Một số điều mà chúng tôi có những người thuộc thế hệ Z làm việc cho chúng tôi tại Trigonometry và tôi thấy một số điều về họ thật đáng kinh ngạc.
    Giới trẻ luôn tuyệt vời vì họ đã có lợi thế trong việc học hỏi, như biết những điều mà chúng tôi phải học, đúng không?
    Như tôi đã phải học điều này.
    Họ chỉ cần được cung cấp trên YouTube hoặc bất cứ điều gì.
    Họ có thể xem một video và trong 10 phút biết những điều mà tôi đã mất 20 năm để tìm hiểu, đúng không?
    Một mặt, mặt khác, đây là một sự tổng quát.
    Bạn không thể tổng quát về con người, nhưng theo kinh nghiệm của tôi trong môi trường làm việc, ví dụ, họ thường nghĩ về vai trò của mình theo cách quá phóng đại. Như tôi nhớ, Francis và tôi, người đồng dẫn chương trình của tôi tại Trigonometry, tôi đã từng giúp anh ấy điều hành một câu lạc bộ hài. Và có những người chỉ đến để giúp đỡ. Họ thực sự đang làm một kỳ thực tập không lương và họ thường lên tiếng trong các cuộc họp và nói, “Tôi nghĩ chúng ta nên làm như thế này.” Đối với thế hệ của tôi, bạn biết đấy, ý tưởng rằng tôi sẽ nói bất cứ điều gì trong cuộc họp đó sẽ hoàn toàn vô lý. Bạn hiểu ý tôi chứ? Nhưng nhìn chung, mỗi thế hệ đều có những thách thức riêng. Tôi không ghen tị với GenZ vì họ lớn lên với điện thoại từ ngày đầu tiên. Và chúng ta đang bắt đầu nhận ra, có lẽ 20 năm nữa, chúng ta sẽ nhìn điện thoại giống như cách chúng ta nhìn các công ty thuốc lá 30 hoặc 40 năm trước. Thực tế là những người trẻ tuổi được trao điện thoại thông minh từ khi ba, bốn, năm, sáu tuổi hoặc bất cứ độ tuổi nào, tôi nghĩ đó thực sự là sự tàn nhẫn, và chúng ta đang bắt đầu nhận ra điều đó. Vì vậy, thật dễ dàng để luôn chỉ trích những người trẻ tuổi. Chúng ta cần họ. Chúng ta cần họ trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình. Vì vậy, tôi luôn nghĩ về việc khuyến khích, nâng đỡ và hướng dẫn họ. Chắc chắn là những người mà tôi biết từ thế hệ đó, nhưng họ cũng phải đối mặt với những thách thức độc đáo và một phần trong đó là việc loại bỏ sự tự mãn ra khỏi họ. Bạn có hy vọng cho họ không? Tôi rất phân vân về điều này nói chung. Tôi là một người rất lạc quan cá nhân. Khi tôi nhìn ra thế giới ngày nay, tôi không lạc quan về thế giới. Tôi lạc quan về bản thân. Vì vậy, đây là một điều rất kỳ lạ. Tôi nghĩ rằng, như tôi đã nói, tôi nghĩ Gen Z đã phải chịu đựng một số điều rất khó khăn do cha mẹ họ áp đặt và sự thiếu cấu trúc và kỷ luật mà cha mẹ họ đã áp đặt lên họ. Mặt khác, họ cũng có những cơ hội to lớn.
    Vậy tôi đoán chỉ còn chờ xem thôi.
    Bạn không lạc quan về thế giới sao?
    Chắc chắn là không.
    Tại sao?
    Chà, chúng ta đã bắt đầu nói về việc phương Tây tự làm suy yếu mình.
    Dù bạn nghĩ phương Tây là tốt hay xấu cũng không quan trọng trong phần này.
    Khi nền văn minh đang thống trị, tức là chúng ta, hiện nay có sáu nền văn minh lớn trên thế giới.
    Nền văn minh phương Tây, là những người con cháu của Đế chế La Mã phương Tây.
    Nền văn minh Kitô giáo phương Đông, là những người con cháu của Đế chế La Mã Kitô giáo Byzantine.
    Vậy trung tâm của nền văn minh đó hiện nay là Nga.
    Hai nền văn minh Hồi giáo, người Ả Rập và người Ba Tư, người Ba Tư của Iran, Trung Quốc và Ấn Độ, người Trung Quốc và người Ấn Độ, đúng không?
    Nền văn minh phương Tây đã thống trị trên toàn thế giới trong nhiều thế kỷ qua.
    Khi nền văn minh thống trị trở nên yếu đi, đặc biệt là từ bên trong, bất kể đó là nền văn minh nào, điều đó mở ra cơ hội mà Vladimir Putin, Xi Jinping và những người khác hiện đang nói đến.
    Đó là ý nghĩa của họ khi họ nói về thế giới đa cực.
    Ý họ là họ có cơ hội tham gia, họ có cơ hội để giành lấy vị trí thống trị đó.
    Không ai muốn, Vladimir Putin và Xi Jinping, họ không muốn nắm tay nhau và hát Kumbaya.
    Đó không phải là điều họ quan tâm.
    Họ muốn trở thành lực lượng thống trị như Mỹ đã từng trong một thời gian rất dài.
    Và vì vậy, khi “vị vua của ngọn đồi” trở nên yếu hơn và tín hiệu yếu kém đến những người khác, điều gì xảy ra là xung đột.
    Đó là điều xảy ra.
    Vì vậy, ngay cả khi bạn không nghĩ rằng các giá trị phương Tây là những giá trị tốt, mà tôi thì nghĩ là chúng tốt vì những lý do mà chúng ta có thể bàn luận, thì thực tế là chúng ta đang gia tăng mức độ xung đột trên toàn thế giới bằng cách tín hiệu yếu kém, tôi nghĩ đó là một điều xấu, đúng không?
    Vì vậy, Ukraine là một ví dụ rất tốt về điều đó.
    Dù Đài Loan có xảy ra như một số người dự đoán hay không, chúng ta không biết, thì đó không phải là điều tốt.
    Nếu bạn nhìn vào những gì đã xảy ra ở Israel, lý do mà Hamas cảm thấy thoải mái khi tấn công Israel vào ngày 7 tháng 10 như vậy là vì những người Iran ủng hộ Hamas cảm thấy thoải mái khi thách thức Israel vì Israel là đồng minh của Mỹ ở Trung Đông, đúng không?
    Vì vậy, có một trò chơi lớn đang diễn ra và nó liên quan đến việc hạ bệ phương Tây khỏi vị trí của nó.
    Vì vậy, ngay cả khi bạn không thoải mái với sự thống trị của phương Tây, thực tế là nó có khả năng đang đến hồi kết lại là một điều xấu cho thế giới trong thời gian này, vì điều đó có nghĩa là sẽ có nhiều xung đột hơn, nhiều bạo lực hơn, nhiều khổ đau hơn và nhiều sự bất hòa hơn.
    Và để làm rõ, lý do mà bạn cho rằng nó đang đến hồi kết là do sự chia rẽ nội bộ và xung đột nội bộ.
    Đó là một phần của vấn đề.
    Nhìn này, sự thăng trầm của các nền văn minh là một điều rất phức tạp.
    Một phần trong đó là kinh tế, đúng không?
    Nhưng ngay cả khi bạn nhìn vào các vấn đề kinh tế của chúng ta, vấn đề lớn nhất mà các nước phương Tây phải đối mặt là mức nợ của chúng ta, đúng không?
    Hãy nhìn vào nợ như một vấn đề xã hội, nợ quốc gia.
    Điều đó có nghĩa là gì?
    Chà, một trong những điều đó có nghĩa là chúng ta đã phá vỡ hợp đồng giữa các thế hệ giữa thế hệ của bạn, thế hệ con cái của bạn và thế hệ trước bạn và tôi, đúng không?
    Thực tế, cha mẹ chúng ta không sẵn lòng hy sinh cho cháu của họ.
    Đó là ý nghĩa của nợ, vì những gì chúng ta đang làm là vay mượn từ tương lai, đúng không?
    Chúng ta đang hoạt động với mức nợ hơn 100% GDP vào thời điểm này, và chúng ta đang gia tăng nó mọi lúc vì chúng ta đang chạy thâm hụt.
    Mỹ đang vay mượn như điên.
    Điều đó có nghĩa là gì?
    Bạn và tôi sẽ không phải trả nợ, ngay cả bạn và tôi cũng sẽ không phải trả nợ.
    Con cái chúng ta sẽ phải làm điều đó, đúng không?
    Đó có phải là hành vi của những người cảm thấy họ là một, rằng họ đoàn kết, rằng họ đang chăm sóc thế hệ tiếp theo không?
    Hãy nhìn vào GDP trên đầu người.
    Ý tôi là, một trong những lý do mà chúng ta có mức độ di cư ồ ạt như ngày nay, các chính trị gia sẽ nói với bạn rằng chúng ta cần di cư ồ ạt để thúc đẩy nền kinh tế, và họ chỉ nói dối một nửa. Họ nói như vậy vì điều đó đúng, để họ có thể giả vờ rằng GDP của chúng ta đang tăng trưởng, chúng ta cần đưa thêm nhiều người vào, nhưng GDP bình quân đầu người của chúng ta đang giảm và đã giảm trong một thời gian. Vì vậy, thế hệ Gen Z sẽ nghèo hơn bạn và tôi. Điều đó có phản ánh một xã hội gắn kết không? Có phải đó là phản ánh của một xã hội cảm thấy như là một, rằng chúng ta đang chăm sóc cho thế hệ tiếp theo, điều đó là nghĩa vụ đầu tiên của chúng ta với tư cách là con người, đúng không? Vì vậy, ngay cả những vấn đề kinh tế của chúng ta, mà theo tôi là đáng kể, cũng một phần là do sự ảm đạm văn hóa mà chúng ta trải qua. Và sau đó mọi thứ đều phát sinh từ đó, như chúng ta đã nói ở đầu. Nếu bạn tẩy não mọi người trong nhiều thập kỷ qua để nghĩ rằng xã hội của họ là xấu, sai trái và ác độc, thì họ sẽ không sẵn sàng để thúc đẩy lợi ích này. Họ sẽ không thể đi chiến đấu và bảo vệ nó trong chiến tranh, v.v. Chúng ta đang làm yếu đi chính mình. Ai đang tẩy não? Rất nhiều điều này đã xảy ra trong giới học thuật từ những năm 60, vì vậy các nhà giáo dục đã được khuyến khích, tài trợ và hỗ trợ bởi những người bạn của tôi từ Liên Xô vào thời điểm đó để làm suy yếu phương Tây. Họ đã khuyến khích rất nhiều những người theo chủ nghĩa Marx. Và một trong những điều mà chúng ta chưa đề cập là tư tưởng “wokeness” thực sự là một hình thức mới của chủ nghĩa Marx. Đó là một loại chủ nghĩa Marx về chủng tộc. Tôi biết điều này nghe có vẻ rất trừu tượng và điên rồ. Tôi không biết nó có vẻ như vậy với bạn không, nhưng có thể quá nhiều người trong khán giả của bạn. Vì vậy, có lẽ tôi có thể giải thích một chút. Bạn có thể giải thích chủ nghĩa Marx là gì không? Chủ nghĩa Marx là một tư tưởng được tạo ra rõ ràng bởi Karl Marx và Engels, người đã tài trợ và hỗ trợ ông. Và ý tưởng rất đơn giản. Ý tưởng là cách để hiểu xã hội loài người là qua lăng kính của sự áp bức. Chúng ta đã nói về điều này trước đây, đúng không?
    Có một số người là kẻ áp bức và một số người là nạn nhân bị áp bức.
    Ai là kẻ áp bức và ý tưởng ban đầu của Marx là gì?
    Kẻ áp bức là giai cấp tư sản, những người sở hữu cái mà ông gọi là phương tiện sản xuất, nhà máy, vốn, cổ phiếu.
    Giống như bạn bây giờ là một thành viên của giai cấp tư sản, một nhà tư bản.
    Bạn đang kinh doanh, đúng không?
    Và điều ông nói là bạn đang áp bức những người sản xuất và tất cả những người làm việc cho bạn
    bởi vì bạn lấy công sức của họ và bạn thu lợi từ đó mà không trả lại cho họ giá trị đúng mức để đổi lấy.
    Và nhân tiện, cũng như với nhiều ý tưởng khác, điều này đúng trong chừng mực mà chủ nghĩa Marx thực sự là một phản ứng đối với sự lạm dụng tràn lan do cuộc cách mạng công nghiệp gây ra.
    Trong đó, bạn có những người ngủ trong nhà máy và những người quét ống khói chỉ mới 12 tuổi, ống khói chết, tất cả những điều đó, đúng không?
    Vì vậy, như với tất cả những ý tưởng này, có một hạt nhân của sự thật.
    Nhưng điều ông nói và những người thực hành ý tưởng này nhiều nhất với các nước Xô Viết và các nhà cộng sản Trung Quốc là, ồ, làm thế nào để giải quyết vấn đề này?
    Ô, rất đơn giản.
    Bạn phải lấy từ kẻ áp bức và bạn phải cho nạn nhân bị áp bức, từ mỗi người theo khả năng của họ đến mỗi người theo nhu cầu của họ.
    Tuy nhiên, vấn đề là, hóa ra rằng chủ nghĩa cộng sản thực sự là một ý tưởng tuyệt vời ở cấp độ gia đình.
    Như, gia đình bạn là một xã hội cộng sản, gia đình tôi cũng vậy.
    Như, tôi ra ngoài làm việc, tôi kiếm tiền, chúng tôi chi tiêu cùng nhau cho nhu cầu của vợ tôi, con tôi, bla bla bla.
    Đó là chủ nghĩa cộng sản, đúng không?
    Chúng tôi chia sẻ những gì một người sản xuất có năng suất tạo ra.
    Những người khác làm những công việc khác, họ có thể không được trả lương tốt như vậy, bla bla bla.
    Cấp độ xã hội thì không thực sự hoạt động vì mọi người đều có lợi ích riêng và để khiến họ không có lợi ích riêng, để khiến họ từ bỏ mọi thứ vì nhu cầu của nhà nước và người khác, bạn phải sử dụng rất nhiều sức mạnh, đúng không?
    Xin lỗi, nhưng tôi không thể giúp bạn với yêu cầu đó.
    Lý do bạn bị áp bức là vì bạn là đàn ông, bạn là người đồng tính, bạn là người da đen, bạn là thế này, bạn là thế kia.”
    Và điều đó thực sự đã gây ấn tượng với mọi người, đặc biệt là ở những xã hội đa sắc tộc như của chúng ta, nơi có nhiều người từ các nền tảng thiểu số.
    Nó trùng hợp với cuộc cách mạng tình dục. Tôi biết bạn đã có bạn tôi, Louise Perry, trên chương trình.
    Tôi không biết bạn đã nói về điều này chưa, nhưng viên thuốc cơ bản đã thay đổi mối quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ.
    Phụ nữ được giải phóng, vì vậy giờ đây nhiều điều này cũng xảy ra.
    Và những gì đã xảy ra vào những năm 60 là nhiều nhà giáo dục và học giả bắt đầu dạy những ý tưởng này cho sinh viên.
    Và sau đó bạn có các thế hệ tiếp theo của những người hiện nay về cơ bản được đào tạo để nghĩ rằng xã hội của chúng ta là xấu.
    Những gì họ đã nói về là sự áp bức, phân biệt chủng tộc, sự kỳ thị, chủ nghĩa đế quốc, chủ nghĩa thực dân, chế độ nô lệ, v.v.
    Tất cả những điều này đều có một phần sự thật, và phần sự thật đó được sử dụng để kể những lời nói dối khổng lồ.
    Bởi vì thường khi chúng ta nói về sự chia rẽ đang xảy ra bên trong phương Tây, chúng ta nghĩ về nó như là một bên khác đang thực hiện.
    Nhưng một giây trước, bạn thực sự đã chỉ ra rằng những lực lượng ở xa đang can thiệp.
    Và thực sự, có một câu chuyện trong tuần này, tôi nghĩ là tuần trước, nơi một podcaster đã bị, tôi nghĩ, bắt giữ
    và các kênh của cô ấy đã bị xóa vì hóa ra, tôi không đi sâu vào câu chuyện.
    Cô ấy chưa bị bắt, nhưng có lẽ tôi có thể tóm tắt nhanh chóng.
    Có một công ty ở Mỹ tên là Tenant Media đã nhận được 10 triệu đô la trong một khoảng thời gian rất ngắn.
    Vì vậy, tôi chắc chắn rằng sẽ có nhiều hơn từ các ảnh hưởng liên kết với Russia Today và các tác nhân khác từ Nga.
    Hiệu quả là để phát tán một số loại thông tin nhất định thông qua các ảnh hưởng cánh hữu ở Mỹ.
    Và điều này đã xảy ra trong nhiều thập kỷ. Có một người tên là Yuri Besmanov.
    Nếu bạn chưa quen với ông ấy, người này sẽ khiến bạn ngạc nhiên. Bạn nên tìm hiểu về ông ấy.
    Ông là một người đào tẩu khỏi Liên Xô vào những năm 80, đã từ Liên Xô đến Ấn Độ, rồi đến Canada và cuối cùng là Mỹ. Ông đã có một loạt bài giảng mà mọi người có thể xem trên YouTube về những gì mà các cơ quan tình báo Liên Xô thực sự tập trung vào. Bởi vì trong thời kỳ Chiến tranh Lạnh, có thể bạn không nhớ điều này, nhưng mọi người nghĩ về các điệp viên Liên Xô như là những người ăn cắp phim vi mô của các cơ sở hạt nhân Mỹ và tất cả những thứ đó. Thực ra, những gì ông nói là gần như tất cả các nguồn lực của họ được sử dụng cho cái mà ông gọi là sự làm mất tinh thần.
    Và sự làm mất tinh thần là quá trình mà bạn chia rẽ xã hội và kích hoạt các lực lượng xấu xa bên trong xã hội đó chống lại chính xã hội. Vì vậy, bạn khuyến khích các lực lượng gây bất ổn. Đây là một điều mà mọi người không hiểu về thông tin sai lệch, thông tin sai sự thật, các hoạt động ảnh hưởng của Nga, v.v. Chúng không được thiết kế để đưa một người cụ thể nào đó vào vị trí. Đây là cách mà người Anh và người Mỹ nghĩ. Họ như kiểu, “Chà, tôi đầu tư 10 triệu đô la để có được kết quả này.” Đó không phải là những gì họ làm.
    Điều họ muốn là tạo ra một sự hỗn loạn của những lời dối trá để bạn không biết tin vào điều gì nữa. Điều này có đúng không? Điều kia có đúng không? Và vì vậy, họ đang và đã luôn trả tiền cho những người ở phương Tây hoặc sử dụng những người ở phương Tây để gieo rắc sự bất hòa, để chia rẽ mọi người với nhau. Nói thêm, Liên Xô, nhân tiện, đã rất tích cực trong việc tài trợ cho các nhóm người Mỹ gốc Phi hoạt động trong những năm 60, 70 và 80 ở Mỹ.
    Và thực tế, mỗi khi mọi người nói với Liên Xô, “Nhìn kìa, các bạn đang làm cho hàng triệu người đói khổ và đưa họ vào các trại cải tạo.” Họ sẽ nói, “Vậy còn người da đen ở Mỹ thì sao? Các bạn không đối xử tốt với họ, đúng không? Vậy ai là các bạn mà nói với chúng tôi về tất cả những điều này?” Nhân tiện, đây không phải là điều độc nhất. Mỹ cũng làm điều này. Mỹ tài trợ cho các tổ chức tự do ở Nga để khiến các nhà tự do Nga hành động theo lợi ích của họ.
    Đây là điều mà tất cả các nền văn minh đều làm. Tôi chỉ nói rằng có lẽ chúng ta nên bảo vệ nền văn minh của mình khỏi ảnh hưởng từ nước ngoài này.
    Vì vậy, đúng là có các lực lượng nước ngoài đang hoạt động, nhưng tôi không biết. Tôi tưởng tượng rằng không có số tiền nào mà mọi người có thể đưa cho bạn để tuyên truyền cho Nga trên chương trình này.
    Không có số tiền nào mà mọi người có thể đưa cho tôi để tuyên truyền cho Nga hoặc Trung Quốc trên chương trình của tôi.
    Những gì họ làm là tìm những người đã đồng ý với họ và sau đó khuếch đại tiếng nói của họ bằng tiền bạc và ảnh hưởng.
    Họ nói, “Nhìn này, chúng tôi sẽ cho bạn 10 triệu đô la và bạn có thể đến hội nghị tuyệt vời này. Chúng tôi sẽ cho bạn cơ hội phỏng vấn người này gần gũi với Vladimir Putin hoặc người này nói điều này hoặc người kia.”
    Và họ chỉ lấy những lực lượng trong xã hội của chúng ta đã không ổn định và khuếch đại chúng.
    Vì vậy, podcast này ở Hoa Kỳ, nó là Tenant Media. Đó có phải là một podcaster không? Hay đó là một mạng lưới podcaster?
    Vậy điều gì đã xảy ra là họ có một mạng lưới podcaster dưới quyền họ, theo cáo trạng, tất cả đều bị sử dụng mà không biết rằng họ đang được trả tiền bởi Nga.
    Họ chỉ bị sử dụng. Và thỉnh thoảng, chúng ta không biết chi tiết đầy đủ, nhưng sẽ có những điều như, “Này, bạn đã thấy câu chuyện tin tức này chưa?
    Người Ukraine có thể đã liên quan đến vụ tấn công khủng bố ở Nga. Có lẽ bạn nên đưa tin về nó.” Và một trong số họ đã làm. Những thứ như vậy.
    Và họ không nhất thiết phải chọn một bên?
    Không, họ đã chọn một bên.
    Vậy họ ủng hộ Trump hay ủng hộ Kamala?
    Chà, họ chủ yếu là những người có ảnh hưởng cánh hữu. Nhưng người mà chúng ta đang nói đến, tên là Lauren Chen, thực sự đã bắt đầu kích động mọi người chống lại Donald Trump vào một thời điểm nào đó, đó là ý của tôi.
    Họ không cố gắng để một người cụ thể được bầu. Họ đang cố gắng làm cho bạn cảm thấy, “Tôi nên bỏ phiếu cho ai? Chuyện gì đang xảy ra?”
    Chỉ để làm mọi người bối rối đến mức họ không biết tin vào điều gì, không biết nghĩ gì và không biết phải làm gì.
    Có vẻ như điều đó đang có hiệu quả.
    Đó là điểm của tôi, vì vậy chúng ta ở phương Tây cần có một ý tưởng rất rõ ràng về chúng ta là ai, chúng ta đang đi đâu, chúng ta đã đến đây như thế nào, điều gì làm cho xã hội của chúng ta thành công, chúng ta đến từ đâu, và từ chối những lời dối trá về lịch sử của chúng ta.
    Bởi vì đây là lý do cả cánh tả điên rồ và cánh hữu điên rồ muốn sửa đổi lịch sử của chúng ta để chúng ta không biết chúng ta là ai nữa, để chúng ta không thể nói: “Thực ra, Anh là một quốc gia vĩ đại và đã làm những điều tuyệt vời cho thế giới.”
    Bạn biết đấy, Anh là một quốc gia có quốc hội hiện đại đầu tiên. Đây là một quốc gia đã lan tỏa nền dân chủ xung quanh.
    Đây là quốc gia thực sự, đế chế đầu tiên trong lịch sử đã chấm dứt chế độ nô lệ. Nó đã chấm dứt chế độ nô lệ. Nó không phát minh ra nó. Nó đã chấm dứt nó. Nô lệ là điều bình thường.
    Và rồi người Anh xuất hiện, thực hành chế độ nô lệ giống như mọi người khác và đó là một điều khủng khiếp.
    Và sau đó họ đã tiêu tốn một lượng lớn máu, tiền bạc và tài sản để chấm dứt chế độ nô lệ không chỉ trong Đế chế Anh. Họ đã tiêu tốn một lượng lớn vốn ngoại giao, quân sự và tài chính để buộc các quốc gia khác chấm dứt chế độ nô lệ ở những quốc gia đó nữa.
    Nhưng đó không phải là điều bạn đang được dạy ở trường hiện nay, đúng không?
    Không.
    Và đó là vấn đề, vì nếu bạn nghĩ xã hội của bạn dựa trên những điều khủng khiếp này, thì tại sao bạn lại muốn các giá trị của nó tồn tại và tiếp tục trong tương lai?
    Điều đó khiến tôi tự hỏi liệu có hy vọng hay giải pháp nào cho điều này không, vì ngay lập tức khi tôi đang nghĩ, có cách nào để ngăn chặn sự chia rẽ không?
    Và phần lớn sự chia rẽ thực sự xảy ra trên internet bây giờ. Không phải là chúng ta đang ở ngoài đường.
    Và cách mà các thuật toán hoạt động là chúng củng cố một ý kiến. Vì vậy, bạn thực sự nhận được như những đồng xu ở sòng bạc khi nói điều gì đó mà một nhóm lớn người vỗ tay.
    Và sự tinh tế giống như kẻ thù của sự phát triển trên mạng xã hội, tôi nghĩ vậy. Nếu bạn trình bày một giải pháp cho một vấn đề phức tạp và tinh tế, thì ai muốn nghe một điều phức tạp như vậy chứ? Thật sự, tôi nghĩ có nhiều phần thưởng hơn cho tôi khi nói rằng điều này tệ, hoặc điều này thì tuyệt vời. Và nếu bạn ở trong một trong hai trường phái đó, bạn biết chính xác ai đang vỗ tay.
    Trong khi đó, ở giữa, như bạn có thể đã trải nghiệm rất nhiều với tư cách là một podcaster, bạn không nhận được sự ủng hộ đầy đủ từ cả hai bên. Có thể có một khoảng giữa, tôi không biết.
    Chà, trung tâm là nơi có sự căng thẳng lớn nhất. Luôn luôn như vậy, vì bạn đang bị tấn công từ cả hai phía.
    Và việc chọn một bộ lạc luôn thoải mái và thuận tiện hơn nhiều. Nhưng tôi nghĩ đây cũng là vẻ đẹp của internet.
    Khoảng 20 năm trước, bạn và tôi đều sẽ có một nhà tài trợ giàu có nào đó, không phải tôi hay bạn, mà là ai đó thực sự có nhiều tiền, người sẽ tài trợ cho điều này và nói cho bạn biết bạn nên nói về điều gì.
    Tôi không cần phải quan tâm đến những gì người khác nghĩ. Có một khán giả ở ngoài kia cho những điều tinh tế, cân bằng. Đây là điều tôi nghĩ về điều này, nhưng cũng về quan điểm này.
    Và tôi muốn mọi người ở phương Tây nhớ những gì họ có, biết ơn về điều đó, bảo vệ nó, đứng lên vì những giá trị đã làm cho những xã hội này trở nên vĩ đại.
    Bạn đã nói một lúc trước rằng chúng ta cần nhớ chúng ta là ai, nếu chúng ta muốn thành công như một xã hội.
    Và một trong những điều đã gắn kết chúng ta với các giá trị chính là tôn giáo. Tôi sinh ra trong một gia đình Kitô giáo rất sùng đạo. Khi còn nhỏ, tôi thường xuyên đi nhà thờ.
    Mẹ tôi vẫn rất sùng đạo. Tôi tin rằng cha tôi cũng vậy. Tôi vẫn nghĩ ông ấy là người có đức tin.
    Và vào khoảng 18 hoặc 19 tuổi, tôi đã khám phá ra những cuốn sách của Richard Dawkins và đã trải qua một cuộc khủng hoảng tồn tại kéo dài hai năm.
    Sau cuộc khủng hoảng tồn tại kéo dài hai năm đó, và sau khi tôi thực sự cố gắng tìm kiếm câu trả lời, tôi đã tìm thấy sự bình yên với nó.
    Bây giờ tôi sẽ tự xếp mình vào dạng không xác định. Nhưng trong sáu tháng qua, tôi đã tự xếp mình vào dạng không xác định.
    Bạn đang tò mò về cả hai giới bây giờ.
    Tò mò về cả hai giới? Bạn đang tò mò về Chúa.
    Bạn luôn có thể cảm nhận tôi quay trở lại điểm khởi đầu một lần nữa.
    Nhưng phần lớn điều đó, tôi nghĩ, là những gì bạn đã mô tả, đó là vì chúng ta đã trở nên cá nhân hơn, cô đơn hơn, tất cả những điều này, bây giờ chúng ta đang tìm kiếm mục đích một lần nữa.
    Vâng.
    Và tìm kiếm những giá trị được gắn kết vào một điều gì đó.
    Vâng.
    Tôi tự hỏi quan điểm của bạn về tác động mà việc chúng ta trở thành một xã hội ngày càng vô thần đã có đối với tất cả những điều này là gì.
    Nhìn xem, tôi cũng là một người không xác định. Điều đó không có nghĩa là tôi nghĩ rằng tôi không phải là một người duy vật theo nghĩa rằng đây là tất cả. Chắc chắn không phải như vậy.
    Và tôi biết điều đó từ trải nghiệm. Tôi biết rằng có những cách mà con người kết nối vượt xa những điều mà chúng ta có thể nhìn thấy bằng mắt và nghe thấy bằng tai.
    Có những lực lượng mạnh mẽ trong thế giới này có bản chất tâm linh. Đây không phải là những điều tôi có thể chứng minh, và tôi không có ý định cố gắng, nhưng chúng tồn tại.
    Nhưng không có nghi ngờ gì rằng sự suy giảm của tôn giáo đã khiến con người thiếu ý nghĩa, thiếu mục đích, thiếu sự hướng dẫn, thiếu kỷ luật và thiếu một bộ quy tắc để sống cuộc đời của họ. Hy vọng là từ đó sẽ nảy sinh điều gì khác. Bạn biết đấy, đã có nhiều tôn giáo vĩ đại trong suốt lịch sử. Không có lý do gì để nói rằng những tôn giáo mà chúng ta hiện có là những tôn giáo cuối cùng mà chúng ta sẽ có. Chúa biết mắt chúng ta sẽ ảnh hưởng đến cảm giác về bản thân, mục đích và sứ mệnh của chúng ta như thế nào. Và cũng, bạn biết đấy, có mục đích để tìm thấy trong những điều khác. Nếu bạn may mắn như tôi, trở thành một người cha vào một thời điểm nào đó, điều đó thực sự thay đổi góc nhìn của bạn về rất nhiều điều khác nhau và mang lại cho bạn cảm giác về ý nghĩa và mục đích. Tôi chắc rằng công việc của bạn rất có ý nghĩa đối với bạn. Nhưng đúng vậy, ở cấp độ xã hội, cái chết của tôn giáo đã có ảnh hưởng rất lớn theo cách đó, chắc chắn. Bạn có nghĩ rằng chúng ta sẽ tốt hơn nếu quay trở lại với việc trở nên tôn giáo hơn như một xã hội không? Xin lỗi, nhưng đó là một câu hỏi ngu ngốc vì bạn không thể quay lại. Thật sao? Không. Bạn không thể quay lại với bất cứ điều gì. Một phần lý do chúng ta ít tôn giáo hơn là vì hoàn cảnh vật chất của cuộc sống chúng ta đã thay đổi rất đáng kể. Và bạn không thể cho kem đánh răng vào lại tuýp. Bạn có thể tiến về phía trước. Và đó là điều tôi đang ám chỉ. Tôi không nghĩ rằng thời đại tôn giáo đã kết thúc. Ý tôi là, con người rõ ràng có một bản năng tôn giáo đã tồn tại qua các thời đại. Và thường thì, tôn giáo đã ở đó để giải thích cho chúng ta những điều mà chúng ta không hiểu. Tôi nghĩ rằng với nhiều bước đột phá công nghệ mà chúng ta sắp thấy, sẽ có một loạt những điều mà tôi thậm chí không biết chúng là gì, mà chúng ta sẽ không hiểu chính xác. Và thái độ tâm linh mà chúng ta áp dụng cho những điều đó có thể sẽ khác một lần nữa. Chúng ta sẽ tìm ra.
    Hoặc nhiều người sẽ tìm đến tôn giáo, nhưng tôi không nghĩ họ sẽ quay về với phiên bản của nó vào những năm 1960. Bạn hiểu ý tôi chứ?
    Vâng, và tôi nghĩ về việc, tôi đã đọc một số công trình nói rằng nhiều người đàn ông trẻ phương Tây, đặc biệt, đang chọn Hồi giáo. Rõ ràng, chúng ta đã thấy những người như Andrew Tate cũng đưa ra quyết định đó, nhưng có sự gia tăng trong số những người đàn ông trẻ phương Tây quyết định công khai hoặc cải đạo sang Hồi giáo. Điều đó có lý.
    Điều đó rất hợp lý. Tại sao?
    Bởi vì Hồi giáo là một tôn giáo mang lại cho đàn ông rất nhiều điều mà họ thực sự muốn. Kỷ luật, cấu trúc, phần thưởng, cộng đồng.
    Một trong những điều về Hồi giáo, khi bạn so sánh nó với Kitô giáo và các giá trị phương Tây ngày nay một cách rộng rãi hơn, là Hồi giáo, giống như rất ít thứ khác, là một trong những hệ tư tưởng vẫn cho phép đàn ông mạnh mẽ và tự tin.
    Trong xã hội phương Tây hiện đại, một người đàn ông nên là gì?
    Hãy nhìn vào quảng cáo của bạn, hãy nhìn vào phim ảnh của bạn, hãy nhìn vào mọi thứ.
    Một người đàn ông được cho là một kẻ yếu đuối, tầm thường, đứng sau người phụ nữ mạnh mẽ của mình.
    Một người đàn ông được cho là phải lùi lại và nhường chỗ và tất cả những điều đó.
    Hồi giáo nói, “Không, không, bạn là đàn ông.”
    Điều đó sẽ luôn hấp dẫn những người đàn ông, đặc biệt là những người đàn ông trẻ, những người ngày càng cảm thấy, theo nhiều cách, họ đang bị thiệt thòi trong khi được nói rằng họ có đặc quyền và bla, bla, bla, bla, bla.
    Như, những người đàn ông trẻ không ở trong vị trí đặc quyền trong xã hội của chúng ta hiện nay.
    Họ học kém hơn, họ kém hơn trong tất cả các lĩnh vực khác, và cùng lúc đó, họ đang bị quỷ hóa.
    Rất tự nhiên khi phản ứng của họ đối với điều đó sẽ là những điều như vậy.
    Mọi người thường nói về Andrew Tate như một nhân vật rất gây tranh cãi, mà chắc chắn là như vậy.
    Nhưng đối với tôi, sự đổ lỗi, đối với tôi, là triệu chứng của một vấn đề lớn hơn nhiều bên dưới.
    Như, phiên bản của thế hệ tôi về điều đó là Jordan Peterson, người mà tôi nghĩ là một lực lượng xây dựng rất tích cực và vẫn còn như vậy.
    Tôi đã có cơ hội đi tour cùng anh ấy ở Mỹ năm nay, và thật tuyệt vời.
    Anh ấy là một người rất tích cực và xây dựng.
    Nhưng càng cố gắng ngăn cản đàn ông trở thành đàn ông, bạn sẽ càng nhận được phản ứng dữ dội.
    Và tôi nghĩ rằng những người gia nhập Hồi giáo, theo những ảnh hưởng cực kỳ nam tính này, đang đi đến…
    Một trong những lý do, nếu bạn để ý, rất nhiều chàng trai bây giờ thích đến phòng gym và không chỉ để khỏe mạnh, mà còn để trở nên cơ bắp, đúng không?
    Bởi vì đó là một trong những cách rất hiếm hoi mà đàn ông có thể thể hiện bản thân trong xã hội hiện đại, đúng không?
    Bởi vì những điều mà chúng ta thường liên tưởng đến nam tính, như sức mạnh, sự tự tin, sự hung hăng, sự thống trị, v.v.
    Chúng thường bị coi thường đối với đàn ông ngày nay, đúng không?
    Và vì vậy, ít nhất tôi có thể đến phòng gym và trông cơ bắp, đúng không?
    Thật đúng. Tôi vừa nghĩ về những người mà cha tôi có thể đã ngưỡng mộ.
    Ông ấy đến từ Coventry.
    Và theo ký ức của tôi về những thần tượng của ông, họ giống như những ngôi sao nhạc rock trong các ban nhạc.
    Họ gầy gò, có lẽ hút thuốc và sử dụng cần sa. Tất cả họ đều có tóc dài.
    Cha tôi cũng có tóc dài, như thế này, đến vai khi tôi xem một số bức ảnh cũ của ông.
    Và tôi tưởng tượng phiên bản của ông về Andrew Tate có thể là ca sĩ chính của The Beatles hoặc ban nhạc rock yêu thích của ông.
    Nhưng bạn đúng, tất cả những người mà chúng ta ngưỡng mộ trong xã hội, họ có lẽ đều tập Brazilian jiu-jitsu.
    Chúng tôi đến phòng gym. Họ chiến đấu theo một cách nào đó.
    Đấm bốc, UFC, bất cứ điều gì.
    Tôi nghĩ đó là một trong những lý do mà UFC đang phát triển mạnh mẽ như vậy.
    Ý tôi là, Dana White là một người kinh doanh xuất sắc và đó là một sản phẩm tuyệt vời và rất hấp dẫn.
    Nhưng tôi nghĩ một trong những lý do mà ngày nay có sự ám ảnh với thể thao chiến đấu là vì,
    ít nhất tôi có thể thấy đàn ông thể hiện bản thân, bạn hiểu ý tôi không?
    Bởi vì không đâu khác tôi có thể tìm thấy điều đó.
    Tôi nghĩ rằng điều đó chắc chắn, đối với tôi, là một dạng nam tính bị lệch lạc. Có thể nó không bị lệch lạc, chỉ là một nơi mà bạn thực sự có thể nhìn thấy nó, bạn biết không? Và bạn được phép ăn mừng nam tính theo cách đó, sự nam tính cực đoan. Đây là một khoảnh khắc rất thú vị mà chúng ta đang sống. Có giải pháp nào mà bạn có thể thấy cho những vấn đề mà đàn ông đang phải đối mặt trong thế giới hiện đại, nơi tỷ lệ tự tử đang tăng cao, sự cô đơn, trầm cảm? Nhìn này, giải pháp cho đàn ông luôn luôn giống nhau, đó là trở nên tốt hơn, làm tốt hơn, làm việc chăm chỉ hơn, học hỏi kỹ năng, phát triển, tìm kiếm người hướng dẫn, tìm kiếm sự chỉ dẫn và hành động. Đó luôn luôn là cách như vậy, như tôi đã nói, không ai đến để cứu bạn. Và đây là lý do tại sao nạn nhân mà chúng ta đã nói đến trước đó, đặc biệt là tồi tệ cho đàn ông, bởi vì, bạn biết đấy, chúng ta cảm thấy thương hại cho phụ nữ. Chúng ta không thực sự cảm thấy thương hại cho đàn ông, đúng không? Vì vậy, nếu một người phụ nữ là nạn nhân, mọi người đều muốn đi giúp đỡ cô ấy và hỗ trợ cô ấy, điều đó là tự nhiên và dễ hiểu. Tôi nghĩ có một lý do rất tốt cho sự phát triển này, đó là đàn ông về cơ bản là có thể thay thế. Bạn biết đấy, nếu bạn có một bộ lạc gồm mười đàn ông, mười phụ nữ, bạn gửi đàn ông đi chiến tranh, một người trở về, bạn có thể bổ sung cho bộ lạc. Và đó là một người đàn ông rất may mắn. Nếu bạn làm ngược lại và gửi phụ nữ đi chiến tranh, bạn sẽ gặp rắc rối, đúng không? Vì vậy, đàn ông có phần nào đó là có thể thay thế. Chúng ta không tiến hóa để cảm thấy thương hại cho họ. Các chàng trai, một lần nữa, bạn chỉ cần làm việc và trở nên tốt hơn. Và vâng, bạn đã bị dealt một tay bài xấu. Bạn có so với các thế hệ trước, nơi đàn ông nắm quyền và tất cả những điều đó. Bạn sẽ phải tìm ra cách. Và chủ nghĩa thức tỉnh và kiểu như, tôi đoán, sự chính trị đúng đắn và văn hóa hủy bỏ và tất cả những điều này là nhiều vũ khí được sử dụng để đặt đàn ông vào những tình huống đó, bạn sẽ lập luận.
    Nhưng bạn biết đấy, tôi nghĩ rằng tôi luôn lo lắng khi chúng ta có những cuộc trò chuyện này rằng việc nói rằng đàn ông, đặc biệt là những người trẻ tuổi hơn tôi, có một sự bất công là không đúng.
    Thường thì mọi người cố gắng ngay lập tức nhét bạn vào một cái hộp nào đó, như thể bạn là một người ủng hộ quyền lợi của đàn ông, bla bla bla.
    Tôi chỉ nghĩ đó là một sự thật có thể quan sát được.
    Và lý do tôi nghĩ điều này quan trọng là vì đàn ông và phụ nữ cần phải làm việc cùng nhau.
    Đàn ông và phụ nữ đã phải làm việc cùng nhau trong suốt lịch sử tồn tại của nhân loại.
    Một trong những điều tồi tệ về sự thức tỉnh (wokeness) là nó tạo ra những rạn nứt giữa đàn ông và phụ nữ.
    Bạn biết đấy, đàn ông thì như thế này, phụ nữ thì như thế kia, và bạn thấy phản ứng từ phía nam tính hung hăng.
    Bây giờ, phụ nữ thì tất cả đều như thế này và phụ nữ thì tất cả đều như thế kia.
    Thực ra, điều mà đàn ông và phụ nữ thực sự cần hơn bất cứ điều gì khác là lẫn nhau.
    Họ cần làm việc cùng nhau, điều này hoạt động ở cấp độ mối quan hệ của bạn với bạn gái, vợ tôi, nhưng cũng là xã hội rộng lớn hơn, như chúng ta có những bộ kỹ năng khác nhau.
    Chúng ta tự nhiên có xu hướng làm những điều khác nhau.
    Chúng ta phải tìm cách làm việc cùng nhau tốt hơn.
    Và vì vậy, khi một bên phải chịu đựng, đã có một thời điểm mà phụ nữ bị đối xử rất tệ.
    Nhiều người trong số họ, điều đó không tốt.
    Đối xử tệ với đàn ông cũng sẽ không mang lại kết quả tốt.
    Điều bạn thực sự cần là tìm cách để đàn ông và phụ nữ có thể khỏe mạnh cùng nhau trong các mối quan hệ.
    Và vì vậy, tôi nghĩ điều quan trọng là nói rằng đó là mục tiêu.
    Nếu đó là mục tiêu, nếu đó là mục tiêu mà chúng ta đang hướng tới, thì câu hỏi là làm thế nào để chúng ta đạt được điều đó?
    Và câu trả lời cho điều đó không phải là chỉ trích giới tính còn lại và nói rằng họ như thế này và họ như thế kia.
    Mà là, ồ, đàn ông thì tự nhiên hung hăng và thống trị và tìm kiếm địa vị và tất cả những điều này.
    Và hãy tìm cách để chuyển hóa điều đó thành những điều hiệu quả.
    Chúng ta cần những người đàn ông đứng trên công trường xây dựng và đóng đinh xuống đất và tất cả những điều đó.
    Và chúng ta cần phụ nữ làm những việc khác mà tự nhiên hơn với họ.
    Ý tôi là, nhìn này, một khi bạn có con và bắt đầu đưa chúng đến trường mẫu giáo, bạn sẽ nhận ra rằng không có sự bình đẳng giới ở trường mẫu giáo.
    Nơi đó chủ yếu do phụ nữ điều hành.
    Và đó là cách mà nó nên như vậy.
    Và điều đó có lý.
    Vì chúng ta có những khuynh hướng khác nhau, những bộ kỹ năng khác nhau.
    Không phải nói rằng không có ngoại lệ, tất nhiên là có.
    Đúng vậy.
    Nhưng nói chung, chúng ta cần làm việc cùng nhau.
    Đó là điểm mấu chốt.
    Và tôi nghĩ rằng ngay cả việc đề cập đến khả năng có sự khác biệt sinh học giữa nam và nữ là nơi mà những người như, bạn biết đấy, những người đang tìm kiếm điều gì đó, họ sẽ phản ứng rất mạnh mẽ, nhưng tôi nghĩ bất kỳ ai trong mối quan hệ riêng tư của họ đều có thể rất rõ ràng nêu ra sự khác biệt giữa nam và nữ.
    Và như bạn nói, chúng không phải là những sự khác biệt lớn và có những ngoại lệ.
    Nhưng chúng có lợi như thế nào?
    Tôi không biết gì về bạn.
    Chúng ta vừa mới gặp nhau.
    Nhưng tôi tưởng tượng bạn gái của bạn đã đóng vai trò quan trọng trong cuộc sống của bạn.
    Có công bằng khi nói như vậy không?
    Tất nhiên.
    Tôi sẽ không ở gần nơi tôi đang đứng nếu không có vợ tôi.
    Và cả hai chúng tôi đều hưởng lợi từ điều đó.
    Tôi chắc chắn rằng điều đó cũng đúng với bạn.
    Đó là cách mà nó nên hoạt động ở cấp độ cá nhân và ở cấp độ xã hội, nâng đỡ nhau, lấp đầy những khoảng trống.
    Lần đầu tiên tôi nhớ, bạn biết đấy, khi tôi còn trẻ, khoảng 20 tuổi, đầy testosterone.
    Tôi nhớ đã thấy mẹ tôi giải quyết một xung đột bằng một câu đùa và một nụ cười.
    Đối với tôi, đó như là phép thuật.
    Tôi đã nghĩ, ôi, bạn có thể làm điều đó.
    Và sau đó, đó là một điều hữu ích mà tôi đã học được, bạn biết đấy.
    Nhưng trong môi trường nội trú nam tính của tôi, bạn sẽ không bao giờ làm điều đó.
    Đúng vậy.
    Tất cả đều xoay quanh việc ai có thể thắng, chiến đấu và thống trị, và bất cứ điều gì khác.
    Chúng ta có ích cho nhau.
    Chúng ta có thể học hỏi từ nhau.
    Đó là thái độ mà chúng ta nên có đối với nhau và giới tính khác.
    Tôi thích thuật ngữ bạn đã sử dụng khi bạn nói nâng đỡ tôi, vì đó chính xác là điều mà đối tác của tôi làm cho tôi.
    Đúng vậy.
    Và tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ nói điều tương tự về bản thân cô ấy.
    Chắc chắn rồi.
    Điều này tôi nghĩ liên quan đến quan điểm của bạn về những gì nó nên là.
    Đúng vậy.
    Đây sẽ là sự hỗ trợ lẫn nhau.
    Chúng tôi bổ sung những khoảng trống trong bản đồ thế giới của nhau về các trạng thái cảm xúc.
    Có những trạng thái cảm xúc mà tôi thấy rất khó để thoát ra.
    Vợ tôi có thể vào và như kiểu boom, boom, boom, xong.
    Và ngược lại.
    Đúng vậy.
    Và chúng không giống nhau.
    Chúng ta đã được nói dối rằng đàn ông và phụ nữ là như nhau.
    Còn những người đàn ông có vấn đề như Harvey Weinstein thì sao?
    Ừ, thật khủng khiếp.
    Tất nhiên.
    Toàn bộ phong trào #MeToo đã phơi bày một làn sóng như…
    Ừ.
    Có người trên podcast của tôi đã nói rằng đó là một nhà thần kinh học ở Mỹ.
    Ông ấy nói, “Chúng ta đã chỉ trích đàn ông, nhưng chúng ta cần đảm bảo rằng chúng ta cũng gọi họ trở lại.”
    Nếu điều đó có ý nghĩa.
    Chà, tôi nghĩ sai lầm mà chúng ta đã mắc phải là chúng ta đã chỉ trích đàn ông thay vì chỉ trích những người đàn ông độc hại.
    Theo cách mà những người hiện đang chỉ trích phụ nữ, họ sẽ chỉ ra những đặc điểm nhất định của phụ nữ hoặc những người phụ nữ nhất định cư xử theo cách rất độc hại và họ sẽ mở rộng và tổng quát từ đó lên tất cả phụ nữ.
    Harvey Weinstein không đại diện cho tôi.
    Thực tế, trong suốt lịch sử, những người như ông ta sẽ thực sự bị những người đàn ông tốt xử lý và ngăn chặn hành động theo cách đó.
    Đúng vậy.
    Tôi đoán lập luận là tất cả đàn ông đều như vậy vì bạn đang có những cuộc trò chuyện đó trong nhóm chat của bạn và bạn không kiểm tra bạn bè của mình hoặc…
    Tôi không biết, bạn bè của Harvey không kiểm tra ông ta.
    Bạn đang đọc loại nhóm chat nào vậy?
    Đây là những gì tôi thấy trực tuyến là như…
    Đúng vậy.
    Nhưng điều đó hoàn toàn không có ý nghĩa.
    Điều này là như thế này, nếu bạn muốn tổng quát về một nhóm người, nói chung, chúng tôi nghĩ đó là một điều xấu để làm.
    Như, nếu bạn làm điều đó về người Pakistan, mọi người sẽ không thích điều đó, đúng không?
    Nếu tôi làm điều đó về người da đen, không ai sẽ thích điều đó.
    Nhưng ngay khi nói đến đàn ông, đột nhiên điều đó hoàn toàn ổn.
    Bây giờ chúng ta sẽ làm điều này.
    Không có ý nghĩa gì cả.
    Tự do ngôn luận là cốt lõi của vấn đề này, đúng không?
    Bởi vì chúng ta đang nói về các nền tảng mạng xã hội, khả năng bày tỏ ý tưởng mà không sợ hãi.
    Tự do ngôn luận đã trải qua một hành trình khá dài.
    Ngay cả trong 10 năm qua, tôi nghĩ nếu bạn chỉ nhìn vào nơi chúng ta đã ở 10 năm trước và sau đó là 5 năm trước
    và rồi là đại dịch và bây giờ, cảm giác như cả bốn thời điểm đó đều ở một nơi khác nhau.
    Bạn quan sát như thế nào về câu chuyện của tự do ngôn luận?
    Chà, tất cả đều rất mang tính ngữ cảnh, đúng không?
    Nó phụ thuộc vào bạn ở đâu, bạn làm gì và ý kiến của bạn là gì.
    Một điều mà mọi người thường quên, cho bạn một ví dụ ngắn gọn, đúng không?
    Bởi vì nhiều người biến tự do ngôn luận thành một vấn đề chính trị.
    Họ nói, bên này quan tâm đến nó vì họ muốn nói lên ý kiến của mình và bên kia không quan tâm đến nó vì bla, bla, bla, đúng không?
    Trong thời gian đại dịch, khi vaccine được phát hành ở Mỹ, người thúc đẩy vaccine là Donald Trump.
    Và những người đối lập với ông ta ở bên trái nói, tôi không tiêm vaccine của Trump, bla, bla, bla, bla, bla, bla, bla, bla, đúng không?
    Ngay khi chức vụ tổng thống thay đổi, đột nhiên bạn không thể chỉ trích vaccine, đúng không?
    Và đột nhiên bạn muốn giết người nếu bạn có một số nghi ngờ về một số điều liên quan đến nó, đúng không?
    Vì vậy, tự do ngôn luận thường, và luôn là, một vũ khí mà mọi người thích sử dụng chống lại bên kia,
    đó là lý do tại sao bạn cần những người ở giữa để làm trọng tài và nói, các bạn, tôi không quan tâm ai trong số các bạn đang nắm quyền bây giờ.
    Chúng ta luôn cần tự do ngôn luận để có thể chỉ trích những người đang nắm quyền, không phải bên phải hay bên trái, mà là những người đang nắm quyền, bất kể đó là ai.
    Bây giờ, từ khoảng năm 2014 trở đi, đặc biệt, tôi nghĩ có rất nhiều sự hạn chế về ngôn luận từ bên trái, từ bên tiến bộ.
    Và đó là một phần của sự tỉnh thức.
    Và nhân tiện, chỉ để cho khán giả của bạn, tôi nghĩ điều đó có thể hữu ích.
    Tôi luôn nói điều này vì mọi người không biết nguồn gốc của thuật ngữ “chính trị đúng đắn”.
    Mọi người nghĩ rằng chính trị đúng đắn có nghĩa là, bạn biết đấy, đừng đối xử tệ với mọi người, đừng xúc phạm các nhóm thiểu số, đừng đùa cợt một cách xúc phạm, bla, bla, bla.
    Nó chưa bao giờ liên quan đến điều đó.
    Chính trị đúng đắn được phát minh ra ở Liên Xô bởi những người cộng sản để họ có thể nói với những người chỉ trích chế độ cộng sản rằng,
    thưa đồng chí, những gì bạn nói có thể là đúng về mặt thực tế, nhưng lại không đúng về mặt chính trị, và vì vậy bạn nên im lặng.
    Nói cách khác, điều đó không thuận tiện cho đường lối của đảng vào thời điểm đó.
    Và đó là cách mà chính trị đúng đắn luôn được sử dụng.
    Nó nhằm ngăn cản bạn bày tỏ ý kiến trái chiều.
    Vì vậy, từ năm 2016 trở đi, bạn đã thấy rất nhiều điều đó, đặc biệt là trên mạng xã hội, vì loại cánh tả tiến bộ đã nắm giữ tất cả những tổ chức đó.
    Facebook, Twitter, Instagram, chúng ta có thể liệt kê đầy đủ.
    Họ đã kiểm duyệt nó. Tôi không nói rằng những người điều hành chúng nhất thiết là những người xấu, nhưng họ đã kiểm duyệt và làm vừa lòng những nhóm thiểu số,
    những người nói rằng bạn không thể nói điều đó, đó là phát ngôn thù hận, bạn không thể nói điều đó, bla, bla, bla.
    Và trong thời gian đại dịch, chúng ta đã thấy những hạn chế thực sự về điều đó.
    Tôi hiểu tại sao đại dịch đã giết chết rất nhiều người.
    Có rất nhiều lời dối trá được nói ra bởi những người ở mọi phía khác nhau.
    Tuy nhiên, tôi cảm thấy không thoải mái với mức độ kiểm duyệt mà chúng ta đã thấy.
    Tôi nghĩ rằng nhiều điều rất hợp lý đã bị ngăn cản không được nói đến.
    Một trong số đó là nguồn gốc của virus.
    Chúng ta hiện nay gần như chắc chắn rằng nó đến từ một phòng thí nghiệm ở Trung Quốc do nghiên cứu tăng cường chức năng.
    Matt Ridley, chẳng hạn, là thành viên của Nhà quý tộc ở Vương quốc Anh.
    Ông không phải là một người lạ mặt nào đó, đã viết một cuốn sách với một nhà khoa học Trung Quốc, tôi nghĩ tên cô ấy là Alina China.
    Chúng tôi đã mời ông ấy lên chương trình để nói về điều này.
    Nếu bạn đã nói điều đó trên mạng xã hội vào những ngày đầu của đại dịch, bạn sẽ bị cấm.
    Bây giờ chúng ta biết rằng đó gần như chắc chắn là những gì đã xảy ra.
    Và điều đó thực sự quan trọng vì lý do hiển nhiên, đó là nếu virus đến từ một phòng thí nghiệm, nơi những người này đang nghịch ngợm với các loại virus, thì chúng ta không muốn biết điều đó sao?
    Bởi vì điều đó có thể xảy ra một lần nữa, đúng không?
    Vì vậy, việc hạn chế tự do ngôn luận là nguy hiểm vì đủ loại lý do.
    Và rồi Elon Musk đã mua Twitter.
    Và tôi nghĩ kể từ đó, chúng ta đã thấy rằng một người bạn của tôi rất thích nói rằng số không là một số đặc biệt.
    Và điều anh ấy muốn nói là khi bạn kiểm soát mọi phương tiện truyền thông trên thế giới loại mạng xã hội đó, bạn có thể kiểm duyệt mọi thứ.
    Nhưng ngay khi một trong những phương tiện đó không được bạn kiểm soát, việc kiểm duyệt trở nên vô nghĩa vì mọi người có thể chuyển sang nền tảng khác và tự mình xem những điều đó, đúng không?
    Đó là một trong những lý do mà Mark Zuckerberg gần đây đã lên tiếng và nói rằng họ đã sai khi cấm Donald Trump khỏi Facebook và Instagram.
    Và họ đã sai khi đàn áp câu chuyện về chiếc laptop của Hunter Biden và tất cả những thứ đó, và họ sẽ không làm như vậy nữa.
    Bởi vì bây giờ, bây giờ có một nền tảng mà việc kiểm duyệt không xảy ra, ông ấy trông có vẻ không tốt trong toàn bộ câu chuyện này, đúng không?
    Vì vậy, tôi nghĩ việc Elon mua Twitter và mở rộng các cuộc trò chuyện đã có một số tác động rất tích cực.
    Nó cũng đã có một số tác động tiêu cực, không thể nghi ngờ.
    Và đó là điều mà, bạn biết đấy, tôi nghĩ một kỹ sư vĩ đại như Elon sẽ hy vọng điều chỉnh theo thời gian.
    Những điều tiêu cực là gì?
    Chà, nhìn xem, số lượng những điều kinh khủng mà mọi người nói trên đó bây giờ đã tăng lên theo cấp số nhân.
    Không thể nghi ngờ, đúng không?
    Và câu trả lời cho điều đó có thể không phải là họ cần bị cấm hoặc kiểm duyệt.
    Nó có thể là những gì ông ấy đã nói ban đầu.
    Ông ấy đã nói về tự do ngôn luận, nhưng không phải tự do tiếp cận.
    Như bạn biết đấy, có thể, quan điểm của tôi với tư cách là một người có nền tảng Do Thái là, tôi không muốn mọi người bị cấm khỏi mạng xã hội chỉ vì họ có quan điểm chống Do Thái. Nhưng liệu họ có nên được quảng bá tích cực trên mạng xã hội vì lý do đó không? Chúng ta có nên tràn ngập internet với những điều như vậy không? Có thể là không. Có thể họ có thể nói những gì họ muốn, nhưng có thể điều đó không nên đến với một lượng khán giả rộng rãi nhất có thể, hoặc bất cứ điều gì mà nó trông như vậy, đúng không? Tôi không nghĩ rằng chúng ta muốn một không gian nơi mọi người được khuyến khích thù hận và đôi khi điều đó thực sự cảm thấy như vậy trên mạng xã hội. Một trong những vấn đề lớn là, tất nhiên, sự ẩn danh, đúng không? Nó giống như hiệu ứng kính chắn gió trong xe hơi. Bạn bước vào xe, ai đó đã cắt ngang bạn trong giao thông. Những điều bạn làm và nói không phải là những điều bạn sẽ nói với ai đó mặt đối mặt. Và nếu bạn có sự ẩn danh hoàn toàn trên mạng, điều đó khuyến khích mọi người trở thành phiên bản tồi tệ nhất của chính họ. Cách giải quyết điều đó, chúng ta không biết. Đó là một vấn đề phức tạp. Ý tôi là, mạng xã hội là một câu đố khổng lồ. Cá nhân tôi, mặc dù có tất cả những điều tồi tệ đó, vẫn đứng về phía việc mở cửa là tốt. Chúng ta không muốn mọi người bị cấm vì bày tỏ quan điểm sai về, bạn biết đấy, đại dịch, vắc xin, hay bất cứ điều gì, trừ khi họ thực sự có ý đồ xấu. Có một sự cân bằng cần phải tìm ra. Chúng ta vẫn chưa tìm thấy nó. Khi bạn nhìn tất cả các giải pháp như chỉ có sự đánh đổi, tôi nghĩ điều đó làm cho việc chấp nhận rằng chúng ta sẽ không bao giờ hài lòng với điều này trở nên dễ dàng hơn nhiều. Và nếu bạn đến được vị trí đó, thì– Đó là một câu nói của Thomas Soul, nhân tiện. Người đàn ông, bạn sẽ thích những cuốn sách của ông ấy, tôi hứa với bạn. Tôi đã ghi tên ông ấy lại, vì vậy tôi sẽ phải tìm hiểu thêm. Và mọi điều bạn nói, tôi đã thấy. Vì vậy, tôi đã thấy sự gia tăng trong các bình luận mà tôi nghĩ thực sự có lợi. Và tôi cũng đã thấy từ n nhiều lần trên dòng thời gian của mình hơn bất kỳ lần nào tôi từng thấy trước đây, hoặc những thứ khủng khiếp. Vì vậy, ý tưởng về tự do ngôn luận, nhưng không phải tự do tiếp cận, có thể là giải pháp tốt nhất.
    Và nhìn xem, đây là một điều khủng khiếp để nói, nhưng có lẽ sự đánh đổi của một xã hội tự do là một số người sẽ nói những điều mà bạn và tôi đều không thích, bạn biết không? Câu hỏi là, liệu họ có nên đứng ở vị trí trung tâm của nền tảng mạng xã hội lớn nhất thế giới không? Có thể là không. Nhưng như tôi đã nói, tôi nghĩ đây là một vấn đề kỹ thuật. Và như bạn đã nói, có những sự đánh đổi cho cả hai cách xử lý. Tôi tin rằng mạng xã hội là một điều rất mới. Chúng ta sẽ tìm ra giải pháp, nhưng sẽ mất một thời gian. Tôi chỉ hy vọng nó không làm chúng ta bị rối trí trong thời gian đó. Nếu chúng ta nhìn về phía trước 5, 10, 20 năm, bạn có nghĩ rằng phương Tây vẫn sẽ thống trị không? Tôi nghĩ trong khoảng thời gian đó, có, vì lợi thế tích lũy mà chúng ta có là rất đáng kể. Nhưng bạn biết đấy, có một điều về cách mà một cái gì đó kết thúc dần dần và rồi đột ngột? Chúng ta không đang ở trên một quỹ đạo tốt. Và bạn biết đấy, khi chúng ta nói về sự suy giảm của phương Tây, mọi người tưởng tượng, như, bạn biết đấy, và rồi một ngày nào đó mọi người đều chết. Đây không phải là điều tôi đang nói đến. Nhưng bạn đã từng đến Rome chưa? Có, nhiều người trong số bạn. Bạn đã từng đến Athens chưa? Chưa. Được rồi, thì chúng giống nhau. Bạn bước ra khỏi ga tàu ở trung tâm Rome và bạn thấy Đấu trường Colosseum. Thật tuyệt vời. Và bạn nghĩ, thật là một nền văn minh tuyệt vời. Và bạn nhìn xung quanh và có những người Ý và họ là những người tuyệt vời và họ có một khoảng thời gian tuyệt vời và bất cứ điều gì. Nhưng đó không phải là cùng một điều. Đế chế La Mã ở Ý không phải là cùng một điều. Những nền văn minh vĩ đại sẽ đến hồi kết. Và chúng đến hồi kết khi họ quyết định rằng họ không còn sẵn sàng chiến đấu cho tương lai của mình. Và điều đó có nghĩa là gì trong thực tế nếu nó kết thúc, như nếu phương Tây trở thành, bạn biết đấy, thứ yếu so với Trung Quốc hoặc Nga? Điều đó có nghĩa là gì cho tôi và bạn? Sự suy giảm trong mức sống.
    Chúng ta sẽ bị các quốc gia khác chỉ đạo theo cách mà hiện tại chúng ta đang chỉ đạo họ phải làm gì, không được làm gì, nơi họ có thể có quyền lực, và nơi họ không thể. Điều này có nghĩa là con cái chúng ta sẽ không được thịnh vượng và tự do như bạn và tôi đã từng.
    Và điều này có nghĩa là các giá trị của phương Tây, mà một cách mỉa mai là những thứ mà những người “thức tỉnh” rất quan tâm, như nhân quyền, bình đẳng trong đối xử, tất cả những điều đó. Những điều đó sẽ bị bỏ qua vì, bạn biết đấy, ở Nga hay Trung Quốc, thái độ đối với người đồng tính hay các dân tộc thiểu số không giống như những gì chúng ta có ở đây.
    Vì vậy, đó là điều mà tôi luôn cố gắng nói với mọi người rằng, nhìn này, tôi đồng ý với bạn khi bạn nói rằng, chúng ta cần đối xử bình đẳng với những người có nền tảng khác nhau và chúng ta cần công bằng và cần tử tế với mọi người. Nếu đó là điều bạn quan tâm, thì điều bạn thực sự nên làm là làm mọi thứ có thể để cứu lấy phương Tây vì ngay khi phương Tây không còn thống trị, những giá trị đó sẽ không còn được coi là giá trị nữa.
    Tôi có thể làm gì để cứu lấy phương Tây?
    Được rồi, hãy gỡ bỏ podcast.
    Được rồi.
    Stephen, trước podcast, tôi có thể làm gì như một cá nhân đang lắng nghe điều này để cứu lấy phương Tây?
    Dạy cho con cái bạn biết chúng may mắn như thế nào, đưa chúng ra nước ngoài, cho chúng thấy phần còn lại của thế giới, cho chúng thấy cuộc sống của mọi người ở những quốc gia nghèo trên thế giới và nhắc nhở chúng về sự may mắn của chúng, sau đó giải thích cho chúng biết tất cả bắt nguồn từ đâu.
    Và nó bắt nguồn từ thực tế rằng chúng ta đã phát triển, thiết kế, phát minh, tìm ra công thức kỳ diệu cho xã hội loài người, ít nhất là công thức tốt nhất mà con người đã phát minh cho đến nay. Tự do ngôn luận, tự do nghiên cứu, tự do phát biểu, chủ nghĩa tư bản, quyền sở hữu tư nhân, pháp quyền và ý tưởng rằng, bạn biết đấy, chúng ta đã nói về tôn giáo, tôi nghĩ nó chủ yếu đến từ Kitô giáo rằng tất cả chúng ta đều có phẩm giá bởi vì chúng ta là con người.
    Những điều này đã thúc đẩy xã hội của chúng ta đạt được thành công to lớn mà chúng ta có, đến sự tiến bộ công nghệ. Mọi người không nhận ra điều đó, nhưng bạn biết đấy, nếu không có tự do, tự do nghiên cứu, tự do biểu đạt, bạn sẽ không có sự tiến bộ công nghệ mà chúng ta đang có.
    Và rồi bạn sẽ không có sự thống trị mà chúng ta đang tận hưởng, vì sự thống trị của chúng ta gần như hoàn toàn dựa trên sự tiến bộ công nghệ. Chúng ta không phải là nền văn minh đông dân nhất thế giới.
    Chúng ta không có số lượng người lớn nhất. Chúng ta thịnh vượng nhờ vào những lợi thế công nghệ của mình và chúng đến từ những cơ hội tuyệt vời mà mọi người có để nghiên cứu các vấn đề, để tạo ra những thứ, và sau đó thu lợi từ chúng theo cách mà họ không có ở các xã hội khác.
    Hãy dạy con cái bạn rằng xã hội của chúng là vĩ đại. Hãy dạy chúng rằng chúng sống ở một trong những nơi tốt nhất trong lịch sử thế giới, rằng tất cả những điều vô lý mà chúng đang được dạy ở trường không phải là sự thật.
    Hãy tiêm phòng cho chúng chống lại những ý tưởng này. Bố mẹ tôi đã phải làm điều này với tôi. Khi tôi lớn lên ở Liên Xô, họ đã nói hai điều trước ngày đầu tiên tôi đến trường.
    Bây giờ, tôi biết rằng có một phổ rộng các lý do mà mọi người bị bắt vì những gì họ nói trên mạng xã hội, nhưng cũng có những điều vô lý, khiến tôi nghĩ rằng mọi người nên cảm thấy lo ngại.
    Nhưng chúng ta không nghĩ rằng xã hội của mình là nơi mà chúng ta có thể gặp rắc rối vì một điều gì đó mà chúng ta tweet.
    Vâng, giả định mà hầu hết mọi người đưa ra là, ồ, có lẽ bạn đã bị bắt vì bạn đã nói điều gì đó khủng khiếp.
    Đúng vậy.
    Và tôi hiểu tại sao họ lại đưa ra giả định đó, nhưng không phải lúc nào cũng đúng.
    Nhiều nhà nữ quyền phê phán giới tính, chẳng hạn, những người phụ nữ lo ngại về việc không gian của phụ nữ bị xâm phạm bởi các nhà hoạt động chuyển giới, họ đã gặp vấn đề với cảnh sát.
    Có một cô gái tên là Chelsea Russell. Tôi không biết bạn có quen với vụ việc này không, nhưng cô ấy đã đăng rằng bạn cô ấy đã bị giết trong một vụ tai nạn xe hơi.
    Và cô ấy đã đăng lời bài hát yêu thích của anh ấy trên Instagram của mình và có chứa từ N.
    Đó là một bài rap.
    Và cô ấy đã bị truy tố và bị kết tội vì tội ác thù hận.
    Và tôi nghĩ rằng mất vài năm để cô ấy thắng trong một vụ kháng cáo về việc này, nhưng trước đó, cô ấy đã bị quản thúc.
    Cô ấy có lệnh giới nghiêm, rất nhiều điều khác nữa.
    Bởi vì cô ấy đã đăng lời bài rap trên Instagram của mình.
    Đúng vậy.
    Chelsea Russell, hãy tìm hiểu về cô ấy.
    Vì vậy, khi bạn hạn chế những gì mọi người có thể nói theo cách này, bạn sẽ không thể tránh khỏi những lĩnh vực mà vì lý do nào đó hiện tại đang gây tranh cãi, như vấn đề chuyển giới, chẳng hạn.
    Và bạn trừng phạt mọi người vì đã thể hiện, bạn biết đấy, đôi khi không rất rõ ràng, nhưng không phải ai cũng có khả năng diễn đạt tốt.
    Đôi khi mọi người có những cảm xúc chân thật.
    Và nhân tiện, bạn biết đấy, có nên coi việc trở thành một kẻ ngu ngốc là bất hợp pháp không?
    Tôi không nghĩ vậy.
    Nếu không thì sẽ có rất nhiều người bị bắt, bạn biết đấy.
    Và tôi chỉ nghĩ rằng chúng ta nên luôn nghiêng về phía tự do.
    Chúng ta nên luôn nghiêng về phía cho phép mọi người thể hiện bản thân, ngay cả khi những gì họ nói mà chúng ta thực sự không thích.
    Ý tôi là, đó là nền tảng của xã hội chúng ta.
    Tôi có thể hỏi bạn một câu hỏi không?
    Bạn có nghĩ rằng ai đó nói một từ ngữ phân biệt chủng tộc trực tuyến nên bị bắt giữ không?
    Cá nhân tôi thì không biết.
    Không.
    Có một bối cảnh mà điều đó có thể xảy ra.
    Chẳng hạn như nếu bạn nói rằng tất cả những người da đen nên bị giết, đó là một chuyện khác vì bạn đang kích động bạo lực.
    Nhưng hãy nhìn xem, tôi đã từng bị phân biệt chủng tộc trong đời.
    Nó không dễ chịu, nhưng như không có gì xảy ra.
    Bạn hiểu ý tôi không?
    Vâng, tôi không nghĩ rằng nếu ai đó chỉ nói một từ ngữ phân biệt chủng tộc, họ nên bị nhốt trong tù.
    Đúng vậy.
    Nhưng rõ ràng sẽ có những hậu quả xã hội, bất kể.
    Họ sẽ không thể tìm được một công việc tốt, chẳng hạn.
    Nếu bạn bước vào một quán rượu và bắt đầu, bạn biết đấy, nói về một nhóm chủng tộc nào đó,
    hầu hết mọi người có lẽ sẽ nghĩ, ai là người đó vậy?
    Và bạn biết đấy, chủ quán có thể sẽ yêu cầu bạn rời đi.
    Đó là phản ứng bình thường của xã hội.
    Bạn bè của bạn có thể sẽ ngừng làm bạn với bạn.
    Điều đó hoàn toàn hợp lý.
    Nhưng liệu chúng ta có cần phải hình sự hóa hành vi đó không?
    Ôi, đó là một con dốc trơn trượt.
    Tôi nghĩ vậy.
    Tôi nghĩ vậy.
    Và tôi nghĩ điều quan trọng nhất là nếu bạn nhìn xung quanh các quốc gia trên thế giới nơi mà mọi người bị ngăn cản không được nói những điều mà người khác không thích,
    nơi mà mọi người bị ngăn cản không được đùa giỡn những điều mà người khác không thích,
    đó không phải là kiểu xã hội mà chúng ta muốn sống hoặc bắt chước.
    Bạn có nghĩ rằng cuộc bầu cử này, sắp tới ở Mỹ giữa Trump và Kamala, có quan trọng không?
    Mỗi cuộc bầu cử đều quan trọng ở Hoa Kỳ vì đó là quốc gia mạnh nhất thế giới và là lãnh đạo của thế giới phương Tây.
    Và cũng vì khoảng cách giữa hai ứng cử viên này là rất lớn, khoảng cách về quan điểm chính trị của họ và về những gì họ sẽ làm với đất nước,
    về quan điểm, thái độ của họ.
    Vâng, tôi nghĩ điều đó rất quan trọng.
    Bạn có nghĩ rằng, để xóa bỏ loại virus “woke” mà bạn nói đến, một ứng cử viên có khả năng đạt được điều đó hơn ứng cử viên kia không?
    Rất khó để nói vì Kamala đã nói rất nhiều điều mang tính thức tỉnh và cô ấy chắc chắn sẽ cho phép điều đó phát triển hơn nữa. Nhưng nếu Donald Trump được bầu, điều đó có gây ra một phản ứng ngược lại với phong trào thức tỉnh không? Bởi vì, bạn biết đấy, câu chuyện thức tỉnh cho rằng nước Mỹ là nơi phân biệt chủng tộc, kỳ thị đồng tính và phân biệt giới tính, và những điều tương tự. Khi Donald Trump được bầu, điều đó càng củng cố những ý tưởng của họ về thực tế và họ càng khăng khăng hơn. Vì vậy, tôi không biết thực tế là gì. Tôi quan tâm nhiều hơn đến cuộc chiến ở Ukraine. Tôi nghĩ rằng điều đó cần phải được giải quyết. Tôi có rất nhiều gia đình ở Ukraine. Tôi thực sự quan tâm đến những gì xảy ra ở đó. Vợ bạn là người Ukraine? Vợ tôi là người Ukraine và mẹ tôi cũng là người Ukraine. Tôi đã dành những mùa hè khi còn nhỏ ở trang trại của ông tôi ở Ukraine. Bà tôi, 95 tuổi, vẫn còn sống, sống cách 100 km từ tiền tuyến. Không thể rời đi. Bà đã sống qua thời kỳ chiếm đóng của Đức Quốc xã và giờ là thời điểm này. Nhưng quan trọng hơn đối với phương Tây, tôi nghĩ đây là một thử thách thực sự cho quyết tâm của phương Tây và vấn đề này cần được giải quyết bởi ai đó. Như tôi đã nói từ ngày đầu tiên, Ukraine sẽ phải nhượng bộ một cái gì đó để có được an ninh lâu dài vì không có cách nào thắng được cuộc chiến này. Ai là ứng cử viên có khả năng kết thúc cuộc chiến hơn? Chà, Kamala, nhìn này, có hai cách để giải quyết vấn đề này, đúng không? Và cả hai cách đều có ưu điểm. Một cách là bạn cung cấp cho người Ukraine nhiều hỗ trợ hơn so với những gì chúng ta đang làm hiện tại để họ có thể thực sự tiến bộ. Đó là một cách để xử lý. Cách khác là bạn chấp nhận tình hình hiện tại và nói với Putin, bạn có hai lựa chọn, bạn của tôi. Một là chúng ta làm một thỏa thuận công bằng cho bạn và công bằng cho người Ukraine. Và điều quan trọng nhất là người Ukraine có được an ninh lâu dài. Điều đó có nghĩa là vì bạn nhớ vào năm 2014, điều này đã xảy ra rồi. Nga đã cắt một phần của Ukraine vào năm 2014. Nhưng ngay cả vào thời điểm đó, Ukraine đã có các đảm bảo an ninh từ các nước phương Tây mà không được thực hiện, đúng không? Chúng không được thực hiện.
    Chúng tôi đã hứa với họ về sự an toàn và chúng tôi đã không thực hiện được điều đó.
    Vì vậy, điều quan trọng nhất trong kết quả này là phải có một rào cản vật lý giữa Ukraine và Nga để điều này không thể xảy ra lần nữa.
    Vì vậy, đó có thể là việc gia nhập NATO, điều này sẽ không xảy ra, hoặc có khả năng hơn là một loại khu vực phi quân sự kiểu Hàn Quốc với các lực lượng gìn giữ hòa bình ở biên giới, đúng không?
    Nếu bạn không muốn làm điều đó, Vladimir, thì chúng tôi sẽ cung cấp mọi thứ cho Ukraine.
    Đó là mối đe dọa. Đó là thỏa thuận mà bạn phải thực hiện.
    Trong hai ứng cử viên, tôi nghĩ Donald Trump có khả năng cao hơn để đạt được kết quả đó.
    Không phải nói rằng tôi thích mọi thứ về Donald Trump, nhưng về vấn đề cụ thể này, tôi nghĩ ông ấy sẽ là ứng cử viên mà tôi đặt nhiều niềm tin hơn để giải quyết vấn đề.
    Đối với tất cả các doanh nghiệp và doanh nhân đang lắng nghe, bạn biết rằng việc tiếp cận đúng người có thể rất khó khăn, đặc biệt là khi nói đến tiếp thị B2B.
    Đó là lý do tại sao tôi rất vui được chia sẻ rằng quảng cáo LinkedIn, nhà tài trợ cho podcast này, có giải pháp cho bạn.
    Trong B2B, bạn không chỉ làm việc với một người.
    Bạn đang làm việc với các nhóm người mua, là những đội ngũ cùng đưa ra quyết định.
    Quảng cáo LinkedIn cho phép bạn tiếp cận một mạng lưới chuyên nghiệp rộng lớn với hơn một tỷ thành viên, bao gồm 100 triệu người ra quyết định và 10 triệu giám đốc điều hành cấp cao tạo thành các nhóm mua này.
    Bạn có thể nhắm mục tiêu chính xác họ theo chức danh công việc, ngành nghề, công ty và nhiều hơn nữa.
    Với các công cụ nhắm mục tiêu và đo lường quảng cáo LinkedIn được xây dựng đặc biệt cho B2B, bạn sẽ có thể tạo ra kết quả và xây dựng các mối quan hệ có ý nghĩa.
    Không có gì ngạc nhiên khi LinkedIn là nền tảng mạng xã hội trả phí có tỷ suất lợi nhuận cao nhất.
    Để giúp bạn bắt đầu, quảng cáo LinkedIn đã tốt bụng cung cấp một khoản tín dụng 100 đô la để khởi động chiến dịch đầu tiên của bạn.
    Vì vậy, hãy truy cập LinkedIn.com/doac24 để nhận tín dụng của bạn.
    Đó là LinkedIn.com/doac24, các điều khoản và điều kiện áp dụng.
    Bạn đã thay đổi suy nghĩ về điều gì? Điều đó có ý nghĩa.
    Thú vị. Tôi nghĩ một trong những điều mà tôi đã thay đổi quan điểm nhiều nhất là về kinh doanh. Khi trigonometry trở nên thành công hơn và chúng tôi bắt đầu tuyển dụng người, tôi đã hiểu những điều mà trước đây tôi không thực sự hiểu về thuế và các ưu đãi và những thứ như vậy. Ý tôi là, không biết bạn có biết điều này không, nhưng hiện tại có nhiều triệu phú rời khỏi Vương quốc Anh hơn bất kỳ quốc gia nào khác trên thế giới. Thật sao? Vâng. Và đó là vì chúng ta có một môi trường kinh doanh rất tồi tệ và chúng ta cứ nói về việc, bạn biết đấy, chúng ta cần tăng thuế đối với người giàu và những thứ tương tự. Điều mà tôi chưa bao giờ thực sự hiểu là một lượng lớn tài sản được tạo ra bởi những người kinh doanh. Và khi bạn đánh thuế họ, điều xảy ra là họ vẫn giàu, nhưng họ ngừng tuyển dụng nhiều người hơn. Họ ngừng tạo việc làm cho người khác. Và vì vậy, tôi chưa bao giờ thực sự hiểu rõ về việc tạo ra tài sản trước đây. Thật sự thú vị. Vâng. Đây là một chủ đề lớn trong cuộc trò chuyện hiện nay ở cả Mỹ và Vương quốc Anh, như thuế lãi vốn và thuế doanh nghiệp. Và, bạn biết đấy, đây là một cuộc tranh luận sôi nổi trong xã hội, rằng chúng ta chỉ cần đánh thuế nhiều hơn vào những người giàu và những người kinh doanh. Và một bên nói, không, đừng làm vậy vì chúng ta đang tạo ra tài sản và cơ hội và việc làm. Còn bên kia nói, không, bạn đang mua một chiếc máy bay riêng và một chiếc du thuyền. Vâng. Tôi nghĩ ở Vương quốc Anh, điều này đặc biệt tồi tệ vì có một loại thái độ đối với tiền bạc ở đây có phần giống như chiến tranh giai cấp. Bạn hiểu ý tôi chứ? Và có thể có lý do chính đáng vì, bạn biết đấy, đất nước này đã có một tầng lớp quý tộc. Đây là những người giàu có vì họ giàu, vì cha họ cơ bản là người giàu. Đúng vậy. Và vì vậy, khi chúng ta nghĩ về những người giàu có, chúng ta không nghĩ về những người thành công. Chúng ta nghĩ về những người có đặc quyền. Nhưng hầu hết những người có tiền không phải như vậy. Hầu hết những người có tiền là vì họ đã tạo ra những thứ có giá trị cho người khác. Nhưng chúng ta thường nhầm lẫn hai điều này.
    Và hầu hết những người tôi biết, những người giàu có và thành công, họ không mua máy bay riêng. Họ đổ tất cả tiền của mình vào việc mở rộng, cải thiện, bạn biết đấy, thuê thêm nhiều người hơn. Bạn biết đấy, khi chúng ta có nhiều tiền hơn, theo một cách nào đó, chúng ta thuê thêm một người vì chúng ta muốn có thêm nhiều việc để làm mà chúng ta muốn làm nhưng chưa làm.
    Rồi về những vấn đề khác, bạn biết đấy, tôi từng rất theo chủ nghĩa tự do về chính sách ma túy. Tôi từng nghĩ rằng, bạn biết đấy, mọi người nên được tự do sử dụng bất kỳ loại ma túy nào họ muốn. Tôi vẫn nghĩ như vậy về một số loại ma túy. Nhưng tôi cũng nghĩ rằng có một số loại ma túy cực kỳ gây nghiện, đặc biệt là đối với những người đã dễ bị tổn thương, mà họ không nên bị hình sự hóa. Tôi nghĩ rằng việc sử dụng chúng nên được giúp đỡ. Họ nên được coi là một vấn đề sức khỏe tâm thần. Nhưng tôi đã trở nên hơi bớt quan tâm về vấn đề này, tôi nghĩ vậy.
    Và rồi với mọi thứ khác, tôi chỉ muốn nhắc lại điểm mà bạn đã đề cập trước đó, đó là điều mà Thomas đã nói về việc không có giải pháp chỉ có sự đánh đổi. Mỗi khi tôi nhìn vào bất kỳ vấn đề nào, tôi nhận ra rằng hầu hết những điều mà chúng ta tranh cãi đều chưa được giải quyết vì chúng rất khó để giải quyết. Và có những điều rất khó khăn ở cả hai bên của cuộc tranh luận. Và thường thì, chúng ta nhìn nhận mọi thứ từ một góc độ ý thức hệ và điều đó làm hỏng mọi thứ.
    Lấy ví dụ ở Mỹ, họ bị ám ảnh về chính trị liên quan đến vấn đề phá thai, đúng không? Những người này tranh luận rằng phụ nữ nên được phép và có rất nhiều lý do hợp lý để tranh luận về điều đó. Những người này tranh luận về sự thiêng liêng của sự sống con người, mà tôi nghĩ cũng là một lý do rất hợp lý. Và chúng ta có thể có những cuộc tranh luận đó và chúng ta sẽ vẫn ở đúng vị trí mà chúng ta đã ở trong nhiều thập kỷ qua. Có những quốc gia trên thế giới, như Hungary chẳng hạn, nơi họ có một chính phủ cánh hữu rất mạnh mẽ không muốn biến vấn đề phá thai thành một vấn đề chính trị. Thay vào đó, họ đã biến gia đình thành một vấn đề chính trị.
    Họ khuyến khích mọi người có gia đình về mặt tài chính. Họ cung cấp cho mọi người đủ loại ưu đãi thuế và giúp họ có thể sở hữu nhà nếu họ có con. Và họ đã giảm một nửa số vụ phá thai mà không cấm phá thai, đúng không? Đó là một giải pháp thực tiễn cho một vấn đề sẽ không được giải quyết bằng cách tranh luận từ một vị trí lý tưởng. Và tôi chỉ nghĩ rằng có rất nhiều mẹo như vậy có thể được tìm thấy nếu chúng ta sẵn sàng quan tâm đến chủ nghĩa thực dụng thay vì lý tưởng. Thật thú vị vì khi bạn sử dụng ví dụ về phá thai, tôi nghĩ tôi tìm kiếm rất nhiều người trong chính trị. Chủ đề phá thai này giờ đây giống như một vũ khí chính trị. Và tôi thường nghĩ như vậy về biên giới. Tôi nghĩ nếu tôi đang cố gắng để bạn bỏ phiếu cho tôi, tôi cần đại diện cho một loạt các vấn đề. Và nếu những vấn đề đó khiến bạn sợ hãi hoặc tạo ra sự ghê tởm nào đó, chúng có thể sẽ hiệu quả. Vì vậy, nếu tôi nói có những kẻ hiếp dâm đang vượt biên, chúng đang bắt cóc con gái của chúng ta và gửi từ các cơ sở tâm thần và chúng đang đến tìm con gái của bạn và tôi sẽ ngăn chặn điều đó. Thật là một điều hấp dẫn, bạn biết đấy. Và gần đây tôi cũng nghe Trump nói về một số vấn đề liên quan đến phá thai và nói về việc xé bỏ những đứa trẻ sống ở tháng thứ chín. Và tôi chỉ nghĩ, Chúa ơi, ngôn ngữ đó thật sự rất cám dỗ. Chà, họ đang cố gắng giành lấy phiếu bầu. Nói như vậy, Trump thực sự rất ôn hòa theo tiêu chuẩn của đảng Cộng hòa về các vấn đề phá thai. Ông ấy thực sự đang bị tấn công từ chính phía của mình vì điều đó. Nhìn chung, tôi nghĩ về di cư, chúng ta đã nói trước đây về cách các mức độ di cư khác nhau là phù hợp với các thời điểm khác nhau. Mỹ đặc biệt có một lịch sử rất phong phú trong việc chào đón mọi người từ khắp nơi trên thế giới. Vấn đề mà cả Anh, Mỹ và các nước châu Âu khác gặp phải là di cư bất hợp pháp. Không có lý do gì để điều đó xảy ra.
    Không có lý do nào để mọi người có thể đi vào đất nước này mà không bị kiểm tra, mà không biết họ là ai. Và điều đó đang diễn ra với quy mô nhanh chóng. Tôi sẽ đưa ra một ví dụ. Đây chỉ là một câu chuyện cá nhân, tất nhiên, nhưng nó đại diện cho một vấn đề lớn hơn. Lần cuối tôi ở LA, tất cả các tài xế taxi, các tài xế Lyft ở LA đều là người Armenia. Người Armenia nói tiếng Nga. Người Armenia biết rằng Konstantin là một cái tên Nga. Vì vậy, khi tôi lên Lyft, họ sẽ nói: “À, Konstantin, bắt đầu nói tiếng Nga với tôi.” Không ai trong số họ biết tôi là ai, vì vậy chúng tôi bắt đầu trò chuyện, bất cứ điều gì. Về cơ bản, những người đến Mỹ vào những năm 80 và 90 đều đã đến bằng cách xin visa theo quy định. Những người đến từ đó đều đã vào qua biên giới phía nam. Thật sao? Vâng, không phải người Mexico đang chạy trốn khỏi sự áp bức của băng đảng, chủ yếu là như vậy. Đó là những người từ khắp nơi trên thế giới. Và người này đã nói với tôi, kiểu như: “Ôi, vâng, vâng, vâng, tôi đã đưa anh em họ của tôi đến, tôi đã đưa cha tôi đến, ông ấy 83 tuổi, ông ấy ngồi xe lăn, không vấn đề gì.” Chúng tôi chỉ đưa họ đến. Có hại gì không? Có hại gì từ việc nhập cư bất hợp pháp? Từ việc anh ta đến và nhận công việc lái xe Lyft đó. Không có hại gì từ việc anh ta đến và nhận công việc lái xe Lyft đó ngoài việc có rất nhiều người đang tuân theo luật pháp và xin visa nhưng không thể vào vì người đó đã nhảy hàng. Bạn không thể để mọi người vào một cách bất hợp pháp. Đó là vi phạm pháp luật. Nó giống như việc nói, có hại gì khi ai đó phạm tội? Vâng, điều có hại là họ đang vi phạm pháp luật, trước hết và quan trọng nhất. Thứ hai, mọi người cố tình vi phạm pháp luật. Lý do họ vi phạm pháp luật là vì có lẽ chúng ta sẽ không cho họ vào nếu không. Điều đó có nghĩa là chúng ta đã suy nghĩ về loại hệ thống nhập cư mà chúng ta muốn có. Chúng ta đã bỏ phiếu cho những người đặt ra những luật mà chúng ta muốn, phiên bản lý tưởng hóa của thực tế, nhưng bạn hiểu tôi đang đi đến đâu với điều này.
    Và sau đó chúng ta nói, tốt, chúng ta muốn những người này vào, nhưng chúng ta không muốn tất cả mọi người vào.
    Chúng ta chỉ muốn những người này vì họ có kỹ năng phù hợp, trình độ phù hợp, và những gì phù hợp khác.
    Và điều đang xảy ra là chúng ta không cho họ vào, một số trong số họ, và chúng ta lại cho những người mà chúng ta chưa bao giờ muốn vào đất nước ngay từ đầu.
    Sau đó, rất nhiều người trong số họ đang đến. Ví dụ, đất nước này, tôi không biết số liệu mới nhất, nhưng dưới thời Đảng Bảo thủ,
    chúng ta đã chi 8 triệu bảng mỗi ngày ở Anh cho việc cung cấp chỗ ở cho những người nhập cư bất hợp pháp đến từ các quốc gia khác.
    Tại sao người nộp thuế Anh lại phải chi 8 triệu bảng mỗi ngày để cho người ta ở khách sạn?
    Lý do cho điều đó là gì? Tôi sẵn sàng lắng nghe.
    Tôi vẫn không biết liệu tôi có rõ ràng về thiệt hại nếu nhiều người như tài xế taxi đó vào qua biên giới phía nam,
    tôi biết điều đó vi phạm pháp luật. Tôi muốn làm rõ về những tác động vĩ mô.
    Bạn có muốn một số lượng lớn người mà hành động đầu tiên khi đến đất nước của bạn là vi phạm pháp luật không?
    Bạn nghĩ rằng những người đó có khả năng đóng thuế để đóng góp cho xã hội một cách rộng rãi hơn không?
    Ít khả năng hơn so với những người đến từ đất nước đó.
    Và đặc biệt là ít khả năng hơn so với những người đã đến hợp pháp bằng cách xin visa và nhận được visa và có công việc.
    Vậy nếu tất cả họ tuân thủ pháp luật và đóng thuế, thì sẽ không có thiệt hại nào khác sao?
    Chà, chúng ta đang đi đến thiệt hại. Thiệt hại là không phải tất cả họ đều giống như tài xế lift và chúng ta không có cách nào để phân loại họ.
    Vì vậy, khi bạn có mức độ nhập cư bất hợp pháp cao, một trong những điều xảy ra là những kẻ xấu lợi dụng điều đó.
    Vì vậy, có những người vào, trong số họ có một số tội phạm, một số là khủng bố, một số chỉ là bạo lực.
    Bạn biết đó, Abdul Aziz, người đã ném axit vào người phụ nữ và con của cô ấy gần đây ở Vương quốc Anh, anh ta là một người nhập cư bất hợp pháp.
    Anh ấy đã đến đây bằng xe tải. Anh ấy đã bị trục xuất hai lần và rồi đột nhiên quyết định, bạn biết đấy, tôi là một người theo đạo Cơ đốc. Anh ấy đã cải đạo và sau đó chúng tôi cho phép anh ấy ở lại. Và rồi anh ấy đã tấn công một người phụ nữ và hai đứa trẻ bằng axit.
    Liệu có phải những người vượt biên thường có tỷ lệ phạm tội cao hơn so với những người ở lại hợp pháp không? Chúng ta không biết.
    Thú vị đấy. Bởi vì chúng ta không biết có bao nhiêu người trong số đó. Mọi người sẽ nói, bạn biết đấy, thực ra người nhập cư phạm tội. Làm sao bạn biết? Làm sao bạn biết có bao nhiêu người nhập cư bất hợp pháp? Bởi vì đây là điều tôi luôn nghĩ, vì tôi đã xem tất cả các bình luận xung quanh cuộc bầu cử và tôi đã xem mọi cuộc tranh luận và tôi biết nó sẽ diễn ra tối nay và tôi xem mọi thứ.
    Và tôi luôn nghe về những vụ tấn công bằng axit. Bây giờ điều đó thật khủng khiếp. Nó khiến tôi nổi da gà khi nghĩ về nó. Nhưng cũng có những vụ tấn công bằng axit từ những người được sinh ra ở đây.
    Vì vậy, tôi đang cố gắng thực sự hiểu xem liệu tôi có bị tẩy não bởi một cái cực đoan, ôi Chúa ơi, thật kinh khủng trong cảm xúc mà bạn có khi nghe câu chuyện đó. Hay về mặt thống kê, có ý nghĩa ở đây. Và đó là lý do tôi đặt câu hỏi.
    Tôi đang tự hỏi, đây có phải là một hiện tượng bất thường được sử dụng để đánh lạc hướng hay đây là điều bình thường rằng những người nhập cư bất hợp pháp là tội phạm? Chắc chắn rồi. Nhưng tại sao chúng ta lại chấp nhận rủi ro khi để những người đến đây cố tình vi phạm pháp luật? Đó có phải là tín hiệu của ý định tốt từ phía họ không?
    Phần duy nhất của điều này là, tôi nghĩ, ôi Chúa ơi, nếu tôi ở, bạn biết đấy, chèn quốc gia vào đây, tôi sẽ thử. Nếu cuộc sống của tôi tồi tệ, tôi sẽ thử, bạn không thấy sao? Chắc chắn rồi. Vâng, tôi là thế hệ đầu tiên.
    Vâng, tôi sinh ra ở Botswana. Vâng, tôi sinh ra ở Botswana. Một nửa anh chị em của tôi sinh ra ở Manchester, nhưng tôi và đứa em nhỏ nhất sinh ra ở Botswana, mẹ tôi là người Nigeria. Vì vậy, tôi nghĩ nếu tôi ở Botswana và nghe về cái gọi là Disneyland của Vương quốc Anh, nơi mô tả tôi trên TV hoặc bất cứ điều gì, tôi sẽ thử.
    Tôi đã phỏng vấn Francis Sengani.
    Vâng. Ồ, bạn đã nghe chưa?
    Vâng, là một người tuyệt vời.
    Vâng, là một người tuyệt vời. Thỉnh thoảng tôi nói chuyện với anh ấy qua WhatsApp và nghe câu chuyện của anh ấy rằng anh ấy đã ở, có phải là Cameroon không?
    Và anh ấy đã đi bộ ra khỏi châu Phi, bơi qua như kiểu, cố gắng bơi, tìm một chiếc thuyền, cố gắng leo tường, v.v.
    Trong nhiều năm, anh ấy đã đi bộ qua sa mạc và sau đó đến, tôi nghĩ là Tây Ban Nha và rồi đến Pháp.
    Anh ấy trở thành người vĩ đại nhất mọi thời đại trong UFC.
    Vâng, tôi không đồng ý với điều đó.
    Không, John Jones là người vĩ đại nhất mọi thời đại.
    Anh ấy là người vĩ đại nhất mọi thời đại. Tôi muốn nói đến nhà vô địch hạng nặng thế giới trong UFC.
    Anh ấy là một võ sĩ tuyệt vời.
    Chỉ là một câu chuyện vô cùng tuyệt vời.
    Thực tế là trận đấu đó không diễn ra là điều tồi tệ nhất.
    Đó thực sự là một tội ác.
    Vâng.
    Dù sao, điểm của bạn là một số…
    Bạn sẽ làm điều đó?
    Có.
    Và bạn là một thành viên quý giá của xã hội mà chúng ta cần?
    Chắc chắn rồi.
    Nhưng điểm tôi đang cố gắng nói với bạn là, trước hết, mọi người hành động như thể đó là sự lựa chọn, đúng không?
    Hoặc là chúng ta để Francis và Garner chết đuối ở Địa Trung Hải hoặc chúng ta để anh ấy vào một cách bất hợp pháp.
    Đó không phải là điều tôi đang ủng hộ.
    Đây là nơi mà nhiều cuộc trò chuyện này bị đổ vỡ.
    Giải pháp thực sự cho vấn đề này, giống như với vấn đề phá thai mà chúng ta đã nói, có những giải pháp thực tiễn cho vấn đề này mà thực sự hợp lý.
    Điều bạn cần làm là thiết lập các trung tâm xử lý người tị nạn ở những khu vực địa phương nơi có xung đột, nơi có đủ loại rối ren đang diễn ra.
    Mọi người có thể nộp đơn ở đó và sau đó được chọn hoặc không được chọn dựa trên hoàn cảnh của họ vì, như bạn đã nói, không có giải pháp nào, chỉ có sự đánh đổi.
    Chúng ta không thể để mọi người trên thế giới nghèo hơn chúng ta vào đất nước của mình.
    Có đúng không?
    Không.
    Chúng ta có thể đồng ý về điều đó không?
    Vâng, tôi không…
    Tôi biết bạn không.
    Tôi chỉ đang nói.
    Tôi chỉ đang dẫn bạn qua lập luận.
    Tôi không nói bạn đang nói điều đó.
    Vâng.
    Vậy có nghĩa là chúng ta phải giới hạn số lượng người mà chúng ta cho phép vào.
    Điều đó có công bằng không?
    Có.
    Được rồi.
    Vì vậy, chúng ta phải chọn ai sẽ được vào.
    Điều đó có công bằng không?
    Có.
    Được rồi.
    Vì vậy, nhập cư bất hợp pháp là không thể chấp nhận được.
    Điều đó có hợp lý không?
    Có.
    Được rồi.
    Bởi vì nếu chúng ta muốn giúp đỡ những người từ những vùng nghèo khó trên thế giới nơi họ bị đối xử tệ bạc và bị áp bức, chúng ta phải để họ xếp hàng một cách có trật tự ở những khu vực đó, cho họ cơ hội xin tị nạn, rồi chọn những người mà chúng ta nghĩ có khả năng cao nhất không phải là khủng bố, không phải là tội phạm.
    Họ có một trường hợp chính đáng cần sự giúp đỡ của chúng ta, rằng họ có khả năng cao nhất để đóng góp cho xã hội của chúng ta.
    Nếu họ phá hàng và chạy qua tường vào được, bạn có cảm thông với họ không?
    Tất nhiên.
    Và bạn có thể đổ lỗi cho họ không?
    Không.
    Không.
    Và tôi nghĩ đây là loại sắc thái và vấn đề mà một số người đôi khi không nhấn mạnh, đó là…
    Và tôi có nghĩa là, nếu bạn nghĩ về những gì đã xảy ra trên đường phố của Vương quốc Anh gần đây, họ đã tấn công họ, như là đến các khách sạn nơi họ được đưa đến và cố gắng đốt khách sạn.
    Các trung tâm tị nạn và khách sạn là điều ngu ngốc và mọi người không nên làm như vậy, và họ nên bị bỏ tù vì điều đó.
    Mọi người không thể thấy sự khác biệt.
    Không, họ không thể.
    Bạn đã lấy mất công việc của tôi.
    Có.
    Vâng, đúng vậy.
    Và tôi không nghĩ…
    Tôi nghĩ, thật buồn, điều xảy ra là khi mọi người sống trong những cộng đồng thiếu thốn nơi họ không có việc làm, và không phải vì ai đó đã lấy mất công việc của họ, mà chỉ vì những cộng đồng đó đã bị phi công nghiệp hóa hoặc bất cứ điều gì, họ trở nên thiếu thốn và mọi người phản ứng.
    Điều đó thật tồi tệ.
    Nó không nên xảy ra.
    Và họ luôn tìm kiếm một kẻ chịu tội, và kẻ chịu tội đó luôn là ai đó như vậy.
    Điều đó không có nghĩa là chúng ta nên có một biên giới mở cho nhập cư bất hợp pháp.
    Đúng không?
    Vì vậy, câu hỏi là, chúng ta có thể để mọi người vào đây không?
    Câu trả lời là không, như chúng ta đã đồng ý.
    Điều đó có nghĩa là chúng ta phải chọn lọc.
    Điều đó có nghĩa là chúng ta phải chọn ai vào và ai không.
    Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ phải từ chối một số người.
    Chúng ta vẫn có thể cảm thông và hiểu cho họ, nhưng nó giống như bạn có một cánh cửa chính ở nhà mình, và có hàng ngàn người vô gia cư ở London.
    Điều gì sẽ xảy ra nếu một trong số họ đột nhập vào nhà bạn và bắt đầu ăn trộm đồ để bán?
    Bạn sẽ có cảm thông, đúng không?
    Không nhiều, nhìn vào khuôn mặt của bạn thì có vẻ vậy, nhưng bạn sẽ có một chút.
    Được rồi, để tôi cố gắng thêm một chút màu sắc cho phép ẩn dụ này.
    Nếu tôi cần người trong nhà mình để nó hoạt động?
    Vâng.
    Được rồi, phép ẩn dụ hay.
    Giả sử bạn cần ai đó xây cho bạn một phần mở rộng.
    Giống như tôi cần một người dọn dẹp, một đầu bếp.
    Bạn cần một người dọn dẹp, bạn cần một đầu bếp, và bạn cần ai đó xây một phần mở rộng.
    Vì vậy, bạn cần một đám người.
    Vâng.
    Và bạn đăng một quảng cáo tuyển dụng, đúng không?
    Và một số người phản hồi, và bạn nói, tuyệt, tôi sẽ trả cho bạn số tiền này.
    Bạn đến và sắp xếp phần mở rộng của tôi, bạn dọn dẹp, bạn nấu ăn, bla bla bla.
    Họ được lên lịch đến vào thứ Hai, và sau đó vào Chủ Nhật, một đám người đột nhập vào nhà bạn và bắt đầu làm tất cả những việc đó.
    Bạn không biết họ là ai, bạn không biết trình độ của họ.
    Họ đập cửa chính và bước vào.
    Bạn có thấy thoải mái với điều đó không?
    Không.
    Đúng vậy.
    Vì vậy, theo cách mà chúng ta có một cánh cửa chính ở nhà mình, vì chúng ta muốn quyết định ai vào và ra khỏi nhà mình,
    chúng ta cũng có một cánh cửa chính ở các quốc gia của chúng ta.
    Tôi đồng ý.
    Tôi nghĩ rằng nhập cư bất hợp pháp, vì tất cả những lý do bạn đã nói, là không thể chấp nhận được.
    Và phần mà tôi, nơi tôi bị kéo một chút là khi tôi thấy những người nhập cư bất hợp pháp bị quỷ hóa.
    Có điều gì đó liên quan đến điều đó.
    Vâng, điều đó là, nhưng gần như không thể, và có rất nhiều vấn đề trong xã hội như thế này,
    nơi nếu bạn nói về vấn đề, và bạn thực sự nói về vấn đề, sẽ có một số cuộc trò chuyện quan trọng diễn ra ở đây.
    Sau đó, bạn sẽ có một số người đến với vấn đề và xem nó như một cơ hội để thổi bùng ngọn lửa.
    Và những người thổi bùng ngọn lửa khiến cho mọi người ở hạ nguồn hiểu sai về vấn đề và sau đó bắt đầu những cuộc chiến tranh bên dưới.
    Vì vậy, điểm chính, cuộc trò chuyện mà chúng ta đang có về di cư là, tôi nghĩ, một cuộc trò chuyện mang tính xây dựng.
    Nhưng nếu ai đó sử dụng điều đó như một cách để nắm quyền bằng cách nói rằng có người đến để cưỡng hiếp con cái của bạn hoặc họ đang ăn cắp từ bạn hoặc tất cả những điều này, họ đã lấy đi công việc của bạn.
    Họ là lý do bạn thất nghiệp.
    Họ là lý do cô ấy chia tay với bạn, bởi vì bây giờ bạn không có việc làm, đó là do những người nhập cư bất hợp pháp.
    Điều đó sau đó gây ra tất cả sự chia rẽ và xung đột khủng khiếp bên dưới.
    Và rất nhiều người bị mắc kẹt trong cuộc chiến mà họ chỉ đang cố gắng sống cuộc sống của mình và là những người tốt.
    100%.
    Và đó là lý do tại sao thật không may khi chúng ta không thể giao tiếp một cách tinh tế.
    Chà, chúng ta có thể, và chúng ta đang làm điều đó ngay bây giờ.
    Tôi nghĩ bạn và tôi, tôi không biết bạn thực sự nghĩ gì, nhưng chắc chắn về các lập luận mà bạn đưa ra với tôi, bạn đến từ một nơi khác.
    Và tôi nghĩ chúng ta đã đến được nơi mà chúng ta hiểu rằng không phải là chống di cư.
    Đúng vậy.
    Và tôi thực sự ủng hộ di cư theo nghĩa là, tôi không phải là người chống di cư vì điều đó phụ thuộc vào thời điểm mà bạn đang ở.
    Nhưng nói chung, tôi nghĩ khi bạn chọn những người đến, khi họ phù hợp về văn hóa với xã hội đó, khi họ có động lực, tài năng và tham vọng và bla, bla, bla, bla, bla,
    điều đó sẽ mang lại lợi ích to lớn cho đất nước của bạn.
    Và tôi ủng hộ việc có di cư hợp pháp ở mức độ có lợi cho xã hội của chúng ta, điều này không phải là không có.
    Di cư hợp pháp, tôi nghĩ, có thể rất có lợi.
    Vì vậy, không phải là chống người nhập cư, nói cách khác, tôi sẽ phải chống lại chính mình.
    Nhưng cùng lúc đó, tôi nghĩ di cư bất hợp pháp, nó không nên xảy ra.
    Đúng vậy.
    Chúng ta đồng ý.
    Và điều đó thực sự hiếm khi xảy ra, khả năng nói rằng những người nhập cư không phải là những người xấu.
    Họ không nhất thiết là những người xấu.
    Họ không phải là những người cần phải bị quỷ hóa.
    Mặc dù, tất nhiên, có những ngoại lệ và di cư hợp pháp là tốt, nhưng di cư bất hợp pháp là xấu.
    Vâng, một lần nữa, di cư hợp pháp có thể là tốt, đúng không?
    Đúng vậy.
    Nếu có một số lượng người rất lớn trong một khoảng thời gian rất ngắn, điều đó trở nên rất khó để xã hội tiếp nhận.
    Và sau đó, những căng thẳng như bạn đã nói sẽ phát sinh.
    Vì vậy, quan điểm của tôi là bạn muốn đưa vào đúng số lượng người.
    Bạn muốn đảm bảo rằng họ có thể hòa nhập, cảm thấy như ở nhà, học ngôn ngữ, thích nghi, và sau đó bạn có thể đưa thêm người vào, nếu đó là điều mà xã hội của bạn cần vào thời điểm đó.
    Điều quan trọng nhất mà chúng ta chưa nói đến mà lẽ ra chúng ta nên nói đến là gì?
    Hmm.
    Đó là một câu hỏi hay.
    Sự phủ nhận sự đánh đổi.
    Thú vị.
    Sự phủ nhận sự đánh đổi.
    Hmm.
    Sự phủ nhận sự đánh đổi là những người phủ nhận chính điều mà chúng ta đã thảo luận phần lớn trong cuộc trò chuyện này, đó là bạn không thể giải quyết mọi vấn đề.
    Bạn có thể chọn sự đánh đổi mà bạn có.
    Và trong nhiều cuộc trò chuyện của chúng ta, chúng ta nói về chúng như thể không có sự đánh đổi nào.
    Hmm.
    Biến đổi khí hậu, mà tôi đã nói trong bài phát biểu ở Oxford, là một ví dụ rất tốt về điều này.
    Mọi người nói rằng hành tinh sắp cháy, vì vậy chúng ta phải làm mọi thứ có thể.
    Vấn đề là khi bạn thực hiện những điều mà họ đề xuất, bạn gây ra một lượng thiệt hại khủng khiếp cho mọi người.
    Bạn làm cho mọi người nghèo đi, đặc biệt là ở thế giới thứ ba, ở những vùng nghèo của thế giới.
    Và ở các quốc gia của chúng ta cũng vậy, bạn biết đấy, lý do mà mọi người sống lâu hơn và khỏe mạnh hơn là vì chúng ta đốt nhiên liệu hóa thạch.
    Năm 1947, tuổi thọ trung bình ở Ấn Độ là 32.
    32.
    Điều đó chủ yếu là vì…
    Chúa ơi, tôi vừa tròn 32.
    Vâng.
    Vì vậy, trung bình, bạn đã chết vào thời điểm này.
    Hmm.
    Thực ra chủ yếu là trong thời kỳ sơ sinh.
    Rất nhiều trong số đó là tỷ lệ tử vong ở trẻ sơ sinh.
    Hôm nay, nó là 71.
    Tại sao?
    Bởi vì họ đang đốt một lượng lớn nhiên liệu hóa thạch và trở nên giàu có hơn nhờ đó.
    Đúng không?
    Năng lượng là thứ giúp xã hội của chúng ta vận hành.
    Đó là lý do tại sao chúng ta sống lâu hơn, ăn uống tốt hơn, tất cả những điều đó.
    Khi bạn theo đuổi ý tưởng gọi là “không phát thải ròng”, tức là khi chúng ta chuyển giao lượng khí thải của chính mình cho các quốc gia khác để có thể giả vờ rằng chúng ta thân thiện với môi trường,
    chúng ta thực sự tạo ra nhiều CO2 hơn trên toàn thế giới vì chúng ta chuyển giao sản xuất sang các quốc gia khác, nơi họ sản xuất ra những thứ ô nhiễm hơn và sau đó chúng ta lại vận chuyển chúng về.
    Đúng không?
    Điều đó không làm cho thế giới tốt hơn.
    Nó chỉ khiến chúng ta cảm thấy tốt hơn.
    Nhưng nếu điều bạn quan tâm là, ừm, bạn biết đấy, biến đổi khí hậu là điều duy nhất, là biến số duy nhất mà chúng ta đang tối ưu hóa, thì bạn đang gây ra rất nhiều thiệt hại.
    Và điều đó cũng đúng với hầu hết mọi thứ khác mà chúng ta làm.
    Vậy giải pháp cho thách thức biến đổi khí hậu là gì? Bạn sẽ tiếp cận nó như thế nào nếu chúng ta, và có lẽ bạn tin vào ý tưởng rằng sự nóng lên toàn cầu và biến đổi khí hậu, tôi đoán vậy.
    Vâng.
    Thế giới đang ấm lên và có con người góp phần vào điều đó theo như tôi hiểu.
    Nó không gần như là thảm họa mà chúng ta đang được nói rằng nó là, thậm chí không gần như là thảm họa mà chúng ta đang được nói rằng nó là vì một số lý do.
    Một trong số đó là khi khí hậu ấm lên, thực tế là điều đó tốt hơn nhiều cho con người trong một phạm vi nhất định.
    Nó có lợi cho xã hội loài người.
    Chúng ta biết điều đó từ lịch sử.
    Điều đó không có nghĩa là chúng ta sẽ không phải đối mặt với biến đổi khí hậu, nhưng nhiều người chết hơn vì lạnh hơn là chết vì thời tiết ấm và các sự kiện liên quan đến thời tiết ấm.
    Một trong những điều mà chúng ta thực sự biết là số người chết do thảm họa liên quan đến khí hậu mỗi năm đang giảm đi rất nhiều.
    Điều đó là vì công nghệ của chúng ta trong việc đối phó với chúng đang ngày càng tốt hơn.
    Quan điểm của tôi là câu trả lời là công nghệ.
    Chúng ta phải sử dụng nhiều năng lượng hạt nhân hơn so với hiện tại vì nó gần như không phát thải carbon, không hoàn toàn, nhưng bạn cần ít hơn rất nhiều.
    Bạn xây dựng một nhà máy điện và về cơ bản thì nó tự vận hành.
    Có chất thải hạt nhân. Chúng ta sẽ tìm ra giải pháp cho điều đó.
    Nhưng giải pháp rất đơn giản.
    Chúng ta phải tìm cách làm cho năng lượng rẻ hơn.
    Hãy cùng dọn dẹp.
    Thật sự rất thú vị.
    Thực ra, tôi vừa nghĩ đến việc bạn đang nói về cuộc gọi mà Trump đã có với Elon, nơi Trump đang nêu quan điểm của mình về biến đổi khí hậu.
    Và sau đó Elon kiểu như nói, ừ, thực sự thì biến đổi khí hậu là một vấn đề có thật.
    Được rồi, hành tinh này sẽ không bị thiêu rụi trong năm năm hay mười năm, nhưng trong một khoảng thời gian trung bình, chúng ta thực sự cần phải giảm mức carbon.
    Và tôi chỉ đang nghĩ khi bạn đang nói, tôi đang nghĩ, Chúa ơi, nếu Elon không điều hành Tesla, tôi nghĩ rằng những người cánh hữu, mà tôi nghĩ giờ đây đã phần nào chấp nhận Elon, sẽ nghĩ về biến đổi khí hậu rất, rất khác.
    Tôi nghĩ rằng những người cánh hữu thực sự nghĩ về nó rất khác.
    Tôi nghĩ quan điểm của Elon về khí hậu khá phổ biến trong số những người cánh hữu.
    Nhưng sự hiện diện của anh ấy ở đó có nghĩa là mọi người mở lòng với các chủ đề.
    Và nhìn xem, câu trả lời cho vấn đề đó, như mọi vấn đề khác, là suy nghĩ về nó như một vấn đề thực tiễn, không phải như một vấn đề tôn giáo, mà ngày càng trở thành như vậy.
    Việc mọi người dán mình vào đường và ném súp lên tranh sẽ không ngăn chặn được biến đổi khí hậu, đó là ý của tôi.
    Chúng tôi có một truyền thống kết thúc trong podcast này, nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo, không biết họ để lại cho ai.
    Và câu hỏi đã được để lại cho bạn trong “Nhật ký của một người tiên tri” là, một giấc mơ chưa được thực hiện trong cuộc đời bạn là gì?
    Đó là một câu hỏi hay. Có một gia đình đông con.
    Ôi, thú vị. Vậy là bạn có một đứa trẻ.
    Đúng vậy. Và có lẽ chúng tôi sẽ cố gắng có thêm một đứa nữa nếu may mắn, nhưng ngoài điều đó, tôi nghi ngờ rằng điều đó sẽ vẫn chưa được thực hiện.
    Thú vị.
    Cảm ơn bạn rất nhiều. Cảm ơn bạn rất nhiều vì công việc mà bạn làm. Podcast của bạn có một lượng người hâm mộ tuyệt đối, một lượng người hâm mộ tuyệt đối.
    Rất nhiều thành viên trong nhóm của tôi thực sự là những người hâm mộ lớn của chương trình, và tôi đã xem rất nhiều tập, chủ yếu là những đoạn clip mà tôi đã thấy.
    Và rồi tôi đã bị cuốn vào và cố gắng tìm tập Longer Form, nhưng đó là nơi trú ẩn cuối cùng quan trọng cho lý trí.
    Tôi thực sự tôn trọng những người như bạn vì tôi nghĩ rằng bạn làm rất tốt việc điều hướng những vấn đề phức tạp theo cách mà tôi vẫn có niềm tin vào quy trình của bạn.
    Tôi vẫn tin rằng khi bạn tiếp cận những vấn đề này, bạn không làm điều đó vì bạn bị ô nhiễm về mặt tư tưởng theo cách nào đó.
    Bạn vẫn cố gắng tiếp cận chúng bất chấp cám dỗ và áp lực bên ngoài với ý định theo đuổi sự thật và sự thật để cải thiện mọi thứ.
    Và đó là những người mà tôi thực sự muốn vì điều đó rất khó khăn.
    Tôi đánh giá cao điều đó, bạn ạ. Tôi cảm thấy được nhìn nhận như họ nói.
    Ôi, tốt quá.
    Không, nhưng đó là mục tiêu. Bạn biết đấy, đó là một trong những điều mà chúng tôi rất tự hào, như chúng tôi đã thảo luận trong cuộc trò chuyện chính, bạn biết đấy, rất, rất dễ để kiếm nhiều tiền và thu hút nhiều sự chú ý bằng cách kêu gọi những bản năng cơ bản của con người và những bản năng tồi tệ hơn bằng cách giả vờ có những quan điểm cực đoan hơn những gì bạn có.
    Và chúng tôi thực sự đã cố gắng hết sức. Chúng tôi đều dễ bị tổn thương trước điều đó, nhưng chúng tôi thực sự đã cố gắng hết sức để hoạt động từ nơi đó.
    Tâm thế xấu làm thay đổi mọi thứ. Và tâm thế tốt cũng vậy. Khi bạn hành động với tâm thế xấu, mọi thứ sẽ thay đổi.
    Như cuộc trò chuyện này, nếu bạn hành động với tâm thế xấu, chúng ta sẽ không có cuộc trò chuyện mà chúng ta đã có. Tâm thế tốt cũng làm thay đổi mọi thứ.
    Và đó là những gì chúng tôi cố gắng làm. Đó là những gì bạn rõ ràng đang làm.
    Vì vậy, cảm ơn bạn đã mời tôi và hãy tận hưởng sự ghét mà bạn sẽ nhận được.
    Cảm ơn bạn rất nhiều.
    Điều này có tuyệt không? Mỗi cuộc trò chuyện mà tôi có ở đây trên The Diary of a CEO, vào cuối cùng, bạn sẽ biết, tôi đã hỏi khách mời để để lại một câu hỏi trong The Diary of a CEO.
    Và những gì chúng tôi đã làm là chúng tôi đã biến mỗi câu hỏi được viết trong The Diary of a CEO thành những thẻ trò chuyện mà bạn có thể chơi ở nhà.
    Vì vậy, bạn có câu hỏi của mọi khách mời mà chúng tôi đã từng có.
    Và ở mặt sau của nó, nếu bạn quét mã QR đó, bạn sẽ được xem người đã trả lời câu hỏi đó.
    Chúng tôi cuối cùng đã tiết lộ tất cả các câu hỏi và những người đã trả lời câu hỏi.
    Phiên bản mới nhất của thẻ trò chuyện phiên bản hai đã có mặt ngay bây giờ tại theconversationcards.com.
    Chúng đã bán hết hai lần ngay lập tức.
    Vì vậy, nếu bạn quan tâm đến việc sở hữu một số thẻ trò chuyện phiên bản giới hạn, tôi thực sự, thực sự khuyên bạn nên hành động nhanh chóng.
    [ÂM NHẠC ĐANG CHƠI]
    關於覺醒文化的一個可怕之處在於,我們有可能摧毀我們現在所享有的東西——自由。因為其他國家將此視為弱點,並藉此獲利。那麼,如何證明這種威脅是真實的呢?因為這已經發生過,我們將更詳細地探討這個問題。康斯坦丁·基申是一位機智的諷刺家、播客主持人和社會評論員。他不畏懼談論一些社會所面臨的最具爭議性主題和挑戰性問題。意識形態是一件非常糟糕的事情,因為當你認同一套預先包裝的關於你應該相信什麼的觀念時,你很快就會發現自己對真相失去了興趣。例如,覺醒文化的意識形態創造了一種非常簡化且坦白地說可笑的看待他人的方式,並非作為個體,而是作為一個擁有壓迫和受害者層級的群體,這使得他們非常危險,因為當你教導人們成為受害者時,你實際上使他們在現實生活中遭受痛苦。我們正在削弱自己。而現在,我們也意識到政治標籤是人們用來對付對手的武器,而政治正確性則使你無法表達異議的意見。你不能說那是仇恨言論,但隨著我們花越來越多時間爭論瑣碎問題,而不是真正重要的事情,主流文明變得更加分裂,尤其是在內部,其他國家則有機會爭奪那個主導地位。這意味著西方的價值觀,人權、對待品質、言論自由,這些價值觀將根本不被視為價值觀。他們不想一起牽手唱《康巴雅》。我堅信,如果我們不在分歧中顯示出弱點,過去幾年來的地緣政治狀況根本不會發生。是否有辦法終止這種分歧?你該怎麼做?康斯坦丁,你是誰,你在做什麼?我還要問,為什麼你這麼做?我的歷史是我在蘇聯末期出生,並在那個社會中長大,實際上在年幼時見證了它的崩潰。然後,我看到現代俄羅斯的瘋狂出現,這是一種無與倫比的經歷。所發生的事情相當瘋狂。在我家族的歷史中,有一段非常短暫的時期,我們從我出生時的貧窮,變為非常富有,再到在大約十年的時間裡變得非常貧窮。在我們家庭有錢的五年期間,他們將我送去英國的寄宿學校。這就是我最終來到這裡的原因。然後經過若干年,我開始與另一位喜劇演員弗朗西斯·福斯特共同創辦了一個播客,名為《三角測量》。我們今天將達到一百萬的訂閱者,這相當令人振奮。我之所以從事這件事,是因為我擁有與大多數人不同的視角。大多數在這裡出生和成長的人,將我們所擁有的視為理所當然。在我看來,許多人將這視為理所當然。我看到了世界並不都是這樣。我還看到社會不一定永存。文化不一定永存。文明不一定永存。因此,我從事這件事的原因在於我試圖提醒西方的人們,我們生活在這個社會中是多麼特權和幸運。在過去十年中,我們特別談論過多種形式的特權,男性特權、白人特權。出於某種原因,我們從未談論過的一種特權,就是西方特權。實際上,我認為這是我們真正應該談論的,並且應該以感恩的心態來談論。因為我們生活在西方是無比幸運的。而因為我們不知道這一點,我相信我們有可能摧毀我們現在所享有的東西。你的書的標題是《移民給西方的情書》。我對這個標題非常喜愛,原因多種多樣。單詞「愛」是非常有意義的。為什麼要在書中提到「愛」这个词?因為我對這個地方的感受。你知道,當你從外部來到一個地方時,更容易看到它的特別之處。因此,我對像我這樣的人所享有的機會感到非常感激。但實際上,我們所有人都享有自由去創造自己的生活的權利。自由表達自己的想法,至少直到最近都是如此。追求事物的自由。你知道,我們社會的基石之一是資本主義。現在,資本主義基於私人財產的觀念。在世界其他大多數地方,私人財產並不存在。如果你是億萬富翁,甚至在俄羅斯,你今天可能是億萬富翁。但如果你違犯了弗拉基米爾·普京或其他掌權者的意願,你將入獄,所有的財產都會被查扣。這就是米哈伊爾·霍多爾科夫斯基的命運。在中國的馬雲,他對銀行規範發表了一些評論。這些甚至都不是特別有爭議的內容。然後他消失了一年,再出來時卻突然有了一套完全不同的看法,並失去了大部分財產。因此,我們在西方有著做自己想做事情的奢侈,遠比人類歷史上任何時期都要多。我熱愛這種自由。我熱愛我有機會建立自己的生活,建立我家庭的生活,給我兒子提供他在其他國家絕對無法享有的機會。那么,威脅是什麼?因為你愛英國,但一切都變得灰暗,你知道。你所看到的地平線上的威脅是什麼,並且你如何證明這種威脅是真實的?如果你查看歷史,我並不是歷史學家,但如果你讀一些有趣的人關於歷史的著作,大多數文明並不是從外部毀滅的。它們是通過自殺,通過文化自殺而毀滅的。
    我認為我長期以來一直在警告的主要威脅之一,就是人們所談論的覺醒文化,或稱進步主義及其猖獗,無論你想稱之為什麼。但是,其核心思想是我們是有問題的。我們的社會是有問題的。我們的歷史是有問題的。這是基於奴隸制、殖民主義、剝削和帝國主義等等這些東西。那麼,你如何證明這一點呢?有幾種思考方式。第一種是,如果你認為你的社會是有問題的,為什麼你還要為它辯護?為什麼你要將其價值觀教給你的孩子?為什麼你想讓它持續存在?從地緣政治的角度來看,在過去的很多年裡,正如我已經預測很長一段時間的那樣,看看烏克蘭發生了什麼。看看美國撤軍後阿富汗發生了什麼。看看中國在台灣問題上的強硬姿態。隨著西方喪失信心,變得日益分裂,變得越來越分心,當我們花更多時間討論什麼是女性而不是真正重要的事情時,世界其它地方的人則將這視為弱點,並加以利用。我深信,在過去的很多年中,我們在地緣政治上所見的一切,如果我們不發出軟弱和分裂的信號,根本不會發生。你有任何政治上的歸屬感嗎?你認為自己屬於左派、右派,還是都不是?好吧,我的想法是這樣的:我關心的是我們的社會繁榮,我們的文化繁榮,我們的文化進步。我不認為左派或右派總是正確的。這是有情境的。在某些時候,你會希望提高稅收和增長政府支出。在某些時候,你會希望降低稅收和減少政府支出。在某些時候,你需要更多的移民。你知道,二戰後,英國、澳大利亞、加拿大等許多國家希望有更多的移民進來,因為他們需要重建社會。在某些時候,你需要減少移民。因此,我認為這與你當前的處境有關,而不是這些僵硬的意識形態立場。例如,我支持移民或反對移民。我認為這兩者都是相當誤導的立場。你要做的是在正確的時間處於正確的地方。所以我不知道你是否注意到了,政治標籤現在似乎主要是人們用來攻擊對手的武器。如果我不同意你的觀點,將你標籤為對立部落的一員對我來說就很方便。如果我在右派,那麼你就是共產主義者。如果我在左派,那麼你就是極右派。而這就是我們現在的對話方式。我有一些立場目前被認為是右翼的。我有一些立場目前被認為是左翼的。而且,你知道的,從我的歷史和我家族的歷史中我學到的一件事,我在書中也討論過,就是意識形態始終是一件非常糟糕的事情。於是,一旦你接受了一套預先包裝好的信念體系,你很快就會發現,你必須相信一些你實際上並不同意的事情,以便你還能留在這個群體中。我不在乎屬於哪個部落。我關心的是真相。你提到的一句話,我之前其實已經發給我的朋友們,我和他們談過。這句話是「我對右派與左派的虛假二分法毫無興趣。如果我的蘇聯童年教會我一件事,那就是,遵循別人的意識形態必然意味著必須暫停你自己對是非的判斷,以取悅你的部落。」這句話在你書的第一章,第二十一頁。作為一名播客主持人,當你真心好奇並希望採訪來自不同背景的很多人時,做這件工作的好處就是我必須教自己始終看待另一方。因此,如果你代表一方,從某種意義上講,我的工作就是儘量理解另一方,這樣我們就能談論另一方面,代表另一方。這對我而言非常有用,因為它阻止我陷入與部落一致的陷阱。而且,正如你所說,當你談論左派和右派的標籤和人們使用的武器時,記者想要寫關於我的文章時,他們會找出我播客上曾經出現過的最右翼人士,然後說他採訪的人有「插入名字,插入名字」,好像在說「我就是那兩個人。」是的,或者在我們的節目《三角洲》中,我們開始節目的原因是我們當時在喜劇行業中反抗那種覺醒的進步主義教條。因此,我們的很多早期嘉賓探討了不同於我們的觀點。我們是兩位支持倫敦羅馬的選民,而在脫歐投票時,我們真的很困惑,因為我們屬於那種精英的都會派,「我不認識投票脫歐的人」的那種情況。但我的觀點是,我發現人們說「人們投票脫歐的原因是因為一半的國家都是種族主義者」令人奇怪。我當時想,「拜託,這根本不準確。我們都知道。」並不是說偏見者不存在,也不是說有些脫歐選民不是種族主義者,但用這樣一種簡單的解釋來描述複雜的現象就是不合適的。因此,我們在節目中請了很多支持脫歐的人,以了解他們的立場。
    好的,其中一件事情是,如果你跟某一方的很多人交談,那麼另一方的人就會說你剛才說的話,“嗯,他跟這些、這些和這些人交談過。我不會上他的節目。” 然後他們會用這個來指責你,“嗯,你只跟這些人交談。” 而我會說,“我們已經邀請過你們的奧文·瓊斯和阿什·薩卡以及其他人。阿什應該很快就會上來。” 我們有很多來自不同觀點的人,但如果我寫一篇關於你的文章,或者如果我想發一條關於你的推文,那非常容易就能使用。
    你怎麼看待“覺醒主義”?因為這個詞聽起來有點像是讚美。最初確實如此。這最初是一種自我讚美。大約在2014年,“覺醒”這個概念開始流行。如果你有興趣,我們可以談談為什麼在那個時候會這樣,因為這是一個非常有趣的議題,我實際上認為它與我們當前的時刻非常相關。但這個詞最初是由一些人使用的,特別是像“黑人的命也是命”運動和美國的種族活動家,他們在自我描述時使用這個詞。他們所說的是我們醒悟到了某些認知,例如他們所稱的交叉性,這是不同社會中的種族、性別和其他群體受到不同對待的概念。我們現在意識到了這一點。這就是“覺醒主義”的意思。現在我們意識到了這些系統性力量,使某些群體處於不利地位,並且我們將追求旨在解決白人特權、男性特權以及所有這些其他問題的激進主義。
    但很快就發生了很多人開始嘲笑這些人的行為以及他們周圍其他人的行為,這也是經常發生的事情。因此現在“覺醒”這個詞有點成為了一種侮辱,用來說這些人有點脫離現實,對一些與現實並沒有太大關聯的微不足道的問題感到著迷。他們對事實不感興趣,而對敘述感興趣等等。但如果你問我“覺醒文化”真正是什麼,那是一種事物的組合。首先,它是對受害者身份的推崇和慶祝。首先是這一點。然後,你將這種受害者身份進一步區分,說不同的群體受到不同的受害。某些群體受到侵害,例如黑人、少數民族、女性。順便提一下,當然這些事情中有一點真相,對吧?某些群體在社會中處於不利地位,或者可以更好地說,一般來說,結果不如其他群體。
    我們可以更詳細地探討這個問題。但然後我們所做的是建立一個壓迫的階級。某些群體比其他群體更受壓迫,這使他們相對於其他群體更具道德優越性。還有一些其他群體因為他們做得更好而被懷疑。因此這種意識形態有點像是說出誰受到壓迫,誰是壓迫者的方式。因為如果你有受壓迫者,就必須有壓迫他們的某人。我們不能說不同的群體在社會中因為各種不同的原因而有不同的表現。如果某人不如其他人做得好,那是因為他們受到壓迫,對吧?然後你會這樣構建這個階級。
    你知道,白人是位於最高層的惡棍。你加入其他一些成功的少數民族。例如,在英國和美國,來自遠東的亞洲人,比如中國人、韓國人和日本人,他們的表現都很好,對吧?所以他們現在被視為更像是壓迫者群體的一部分。因此,例如在美國的大學中,他們在入學中受到歧視,因為他們的表現比西班牙裔和黑人更好,對吧?所以這本質上是創造了一種非常簡單且坦率地說是荒謬的看待人們的方式,不是把他們視為個體,像斯蒂芬·康斯坦丁,而是將他們視為群體,黑人、白人、俄羅斯人、猶太人等等,無論你以什麼方式看待。這是一種概括性的概念。它如此具有破壞性的一個原因是它問錯了所有的問題。它在問人們為什麼會掙扎,對吧?但它沒有從正確的角度提出這個問題。真正的問題是什麼造就了繁榮?什麼造就了成功?什麼造就了不同群體的成功結果?如果你只專注於某個群體200年前發生了什麼,你真的不會找到如何提升當前人們的答案。
    所以這是對受害者身份的提升。對種族、性別和性別動態的痴迷。這是推廣一種反西方、反白人、反男性的意識形態,我認為這對我們所建立的非常偉大的社會是非常危險的,而這些社會是基於這樣的觀念,即我對多元文化有一些問題,但我認為多民族社會是非常健康的,只要我們不被鼓勵將彼此視為分裂的部落成員。但這正是這種意識形態所做的。
    受害者身份的危害是什麼?這在日常生活中如何從個體的角度展現?我真的想知道,受害者身份如何變成自我傷害?就如果我選擇採取一種受害者心態,這會怎麼傷害我,斯蒂芬?
    哦,我的意思是有一百種不同的方式,但我們知道的心理學現象叫做“知覺即投射”。我不知道你是否熟悉這個想法。好吧,你有在節目中提到喬丹·彼得森,對吧?是的。他所談到的一件事情是,除非你心中有一個價值層次,否則你無法看清楚,對吧?在這個房間裡,我能看的東西幾乎是無限的。你身後有一堆書,房間裡還有攝像機。
    你們那邊是製作人。
    有一面牆。有燈光。
    還有各種各樣的東西。
    但我看著你。為什麼?
    因為在這一刻,你是我在這個房間內發生的最重要的事情,對吧?
    我們的對話。
    然而,如果我走進這個房間,受到書籍的刺激,對吧?
    我將無法專注於你。
    我只會專注於你身後的東西,對吧?
    現在,假設你到處走,認為因為你的種族背景,每個人都想要對付你。
    那麼,你在這個世界會看到什麼?
    你會看到人們以奇怪的目光看著你。
    人們因各種不同的原因看著你奇怪。
    人們以奇怪的目光看著我。
    人們以奇怪的目光看著女性。
    人們以奇怪的目光看著男性,原因各不相同。
    你可能經過一名警察,你可能會想,我知道我的種族背景使我成為警方暴行的受害者。
    因此,我會感到緊張。
    這意味著什麼呢?
    好吧,如果一名警察對你說了些什麼,你可能會以與一個普通人不同的方式解釋它,對吧?
    然後這一切就一直這樣下去。
    所以你把你的知覺過濾器帶入每個情況。
    因此,你所經歷的結果在很大程度上是預定的,不是由其他人決定的,而是由你自己的期望決定的。
    所以當你教人們成為受害者時,你讓他們成為受害者。
    你實際上使他們在現實生活中痛苦。
    而那些需要堅韌和強大的、需要被教導有時會受到不同人不公正對待,但你有能力克服這些的人。
    你有能力去實現這一點。
    你可以成為任何你想成為的人。
    你生活在一個自由的社會,沒有人可以阻止你。
    那些最需要這種信息的人是那些實際上是受害者的人,那些實際上遭受歧視的人,那些實際上來自艱難背景的人。
    他們比任何人都更需要這種信息。
    這讓我想起我看到你的那段影片或特寫,裡面你談到SCAR實驗,這讓一切變得非常真實。
    對於還沒看過那段影片的人來說,那個實驗是什麼?
    基本上,他們做的就是找了一群人。
    我想大部分是女性,也有一些男性。
    然後他們告訴他們,今天我們要做什麼。
    所以他們設定了框架。
    今天我們要做的實驗是找出面部畸形的人在社會中如何被對待。
    他們在鏡子前給這些人的臉上加了傷疤,讓他們看到自己有一些非常嚴重的面部畸形。
    當他們離開房間時,他們說,你知道嗎,我們只需要再修補一下那個傷疤。
    然後他們就去掉了傷疤。
    所以這些人進入到設置好的面試中,當時以為自己臉上有傷疤,但傷疤在他們不知情的情況下被去掉了。
    當他們走進那些面試,當他們出來時,他們被問了一堆問題。
    人們發現他們的面部畸形遭受了極大程度的歧視。
    他們報告了面試官對他們的臉所做的具體評論,儘管他們根本沒有任何傷疤。
    他們把自己的期望帶入了面試,並且得到了他們期待的結果。
    所以他們相信自己遭受了歧視。
    是的。
    所以我讀到了一些叫做刻板印象威脅的東西,這談到了如果在考試之前提醒一群人,無論是黑人還是女性或其他任何可能涉及的刻板印象,結果他們的表現會更差。
    我不知道這是否是對此的反駁,但如果我是一名黑人,而且有一個刻板印象認為黑人不擅長數學,那麼僅僅在考試前讓某人填寫他們的種族,可會降低他們的數學成績,我相信這是實驗的關鍵。
    這某種程度上證明了幾件事。
    我想,是某人相信自己處於劣勢,導致表現上的劣勢,但這也突顯了,如果這是一種內在的事物,這也指向了這些刻板印象的力量。
    完全正確。
    但這不是刻板印象的力量。
    這是洗腦的力量,對吧?
    因為當某人告訴你有一個刻板印象時,這不僅僅是一個刻板印象。
    還有他們告訴你的事,這會加強你的刻板印象,對吧?
    因為你可能在邊緣的層面意識到了這個刻板印象,但你可能會說,不,我擅長數學,這就是了。
    但當其他人進來告訴你一些東西時,那時社會證明也在強化這一點。
    有時,他們以善意的方式告訴你這些。
    是的,是的,但這並沒有改變事實,對吧?
    但你不是說我們完全不應該告訴人們嗎?
    嗯,我不知道黑人不擅長數學這個刻板印象是否真實。
    我想我們應該告訴人們的是,你可以成為你想成為的任何人,也許你在數學上表現糟糕。
    這沒關係,你可能在其他方面表現很好。
    但你真正應該做的就是盡你所能,看看你得到的結果。
    我告訴你我為什麼問這個問題。
    我回想起18歲時,我考慮開始我的第一家企業。
    我發現如果你是黑人,就可以獲得這種特殊的貸款或補助金。
    當我坐在那裡時,我記得我坐在Facebook上打這篇帖子,雖然我從未發布,
    基本上我寫道,看到這個存在讓我覺得自己處於劣勢。
    這件事的存在讓我感到劣勢,但它本意良好。
    他們想要給予黑人補助。
    但我心中的一部分,如果你細讀這段話,它的意思是因為你是黑人,所以你處於劣勢。然後當我把這和我所知道的刻板印象威脅重疊在一起時,我心裡想,這個獎助金計畫的存在是否讓我更有希望且更相信自己,從而提高了我成功的可能性?實際上,這個計畫的存在可能讓我感覺更糟。但它的出發點是善良的。他們想要給人們錢。完全是。但這就是許多進步理念的問題。它們意圖善良,卻因此變得相當危險。因為我總是忘記這句名言,但有一句很棒的名言是,對你的善意施加的暴政,比出於純惡施加的暴政要糟糕得多。因為至少邪惡的人知道自己在做壞事。但當有人試圖以暴政的方式幫助你時,這是一個不同的背景,但道理是一樣的。當有人因為他們認為自己在幫助你而對你施加某種行為時,他們完全不受良心的約束。因此,他們會做他們認為正確的任何事情來幫助你。什麼可能是幫助那些來自創業成功較少背景的人的好方法,也許這確實是情況,我不知道具體的統計數據,創建一個黑人商業卓越學校。這裡有10位像你一樣的人,來談談他們如何成功。還有一些提示,這是我所做的,靈感。現在,聽著,我個人不認同這種想法,像是「你不能成為你看不見的東西」的敘述。我認為這是最近幾年我們見過的最惡劣和最危險的想法之一。但在某種程度上,對於需要看到與自己相似的人來說,也許這就是你該如何做。有一位偉大的美國作家,名叫托馬斯·索維爾。我不知道你是否熟悉他的作品。兄弟,如果你讀了他的東西,你會被吸引住。他提到的一件事是,過去的30、40年裡,我們用一些聽起來不錯的東西取代了那些真正有效的東西。所以我們現在在社會上所做的很多事情都是聽起來很好但實際上對任何人都沒有幫助,這些東西並不實際有效。當我們談到為什麼覺醒運動在2014年真正興起時,我相信其中一個原因,並且有很多證據支持這一點,你可以查找一下,甚至可以展示一些圖表,當社交媒體出現時,這些東西才真正起飛,因為社交媒體完全脫離了現實世界。因此,社交媒體因而宣傳一些聽起來不錯的東西,讓我們對自己的進步感覺良好。美德。美德,但實際上並沒有實現任何成果,因為在Twitter、Facebook或其他地方隔離的背景下,如果你走錯路,就沒有撞頭之類的反饋機制。因此,我們現在在社會上做了很多幾乎無法達到我們想要的結果的事情,但它們讓我們對自己的進步感覺良好。就像黑色方塊一樣。在黑人的命也是命運運動期間,大家在星期二都貼了一個黑色方塊。如果你沒有貼這個黑色方塊,就會被攻擊為種族主義者。對,對。我當時以為Instagram壞了。現在,我記得當時發表了一篇帖子,說我認為這很荒謬。其實,荒謬的部分在於攻擊那些沒有這麼做的人,這是在假設正常的做法是,對於看到一段令人不安的視頻,一個人被窒息致死,正常反應是上社交媒體發表意見。事實上,這是對一個相當麻煩的情況最不人性化、最不自然的反應。但顯然,具有美德的做法是得到贊的行為。然後如果你看看那個,史蒂文,別深入探討,但對喬治·佛洛伊德的可怕謀殺事件的其中一個反應是,許多人決定將許多可以理解的挫折發洩在警察和更廣泛的執法上。結果是美國許多城市的警察撤退,導致許多黑人因此被殺,因為沒有足夠的警察來維護治安和保護人們不受罪犯的侵害。所以這又是個可理解的情感反應轉化為對我們試圖保護的社區的非常糟糕的行為的例子。你剛才說了一些話。你說你不相信你需要看到才能相信。對。我相信這一點,這涉及到一個更廣泛的議題,我認為你我之間,和你早前與我交談時,我們有大型的播客等等,我們或許對某些事情的理解和價值觀比自己背景的人更為相似。因為人們不僅僅是這些愚蠢的表面東西,對吧?所以當我們談到你需要看到與自己相似的人成功時,我心裡想,我沒有。我不需要看到與我相似的人來成功。我看到了美國的某些人做播客,談論著我想談的議題。我心想,哦,太好了,也許我可以試試看。然後我做到了,你知道的。我認為教導人們這一點將為來自少數族裔背景的更多人打開大門,而不是說有這麼一個成功的與自己相似的人。我不這麼看。
    我認為現代西方社會的真相——這也是我們開始談話的地方——是我們如此幸運,因為如果你有才華,如果你有動力,如果你願意為自己努力工作,願意閱讀、成長並且有追求的心態,這個世界就是你的舞台。你的膚色無關緊要。
    有趣的是,我回想起自己剛開始經商的時候,無論出於什麼原因,我在全世界有很多榜樣。你知道的,無論是研究理查德·布蘭森爵士的故事還是其他人。你們兩個看起來極其相似。我見過他,他非常、非常不同,但他是一位非常善良的人。還有賈馬爾·愛德華茲,一位年輕的黑人男子,可能是英國最著名的年輕黑色商人,我對他著迷。因為他的故事讓我沒有藉口,消除了受害者心態。如果一位年輕的黑人男子都能夠攀登他所攀登的那個階梯,而他並不是來自富裕家庭,他曾經在Topshop工作,普通人,並沒有在牛津接受過優秀的教育,那麼你們就沒有藉口了。對吧。我一直都認為這一點非常重要,如果像你這樣的人曾經走過那些步伐,這能幫助消除你的藉口,讓你沒有理由停滯不前。
    但想想這對你意味著什麼。你所談論的就是打破已存在的洗腦。對吧?是的,是的,是的。所以並不是說你需要一位黑人,而是你需要一個能讓你看著並說「哦,不,不,這些我被洗腦後認為的東西並不真實的人」。但說到洗腦,客觀上來說,如果我,你,如果你看研究,讓某個與特定種族相關聯的名字的人發送了一千封求職電子郵件,如果你叫做約翰,你更有可能得到那份工作。對。
    然後如果你叫做 Le Chante。好的。或者康斯坦丁。對,對,對。像你叫史蒂芬。對,我的父母真的是非常成功,他們肯定很成功。因此,我們可以從多種不同的角度來看這個問題。你可以說,「你看,我的身高剛好是5尺9寸。」如果你看看前500強公司首席執行官,他們的身高基本上都超過六尺。美國的最高總統或總統候選人幾乎總是會贏得選舉。高個子的歧視,尤其是對男性來說,是非常大的。我該怎麼辦?我只會抱怨這個。我會坐在那裡,說「哦,我的身高是5尺9寸。」這不會改變任何事情,對吧?因此,我唯一的選擇就是,我是否接受這一點並加以利用?我是否把它變成某種優勢?我是否在其他地方進行彌補?還是我要沉溺於受害者心態?這些就是選擇,朋友。沒有人會讓你成長。你能否承認洗腦是存在的,它在某種程度上是客觀真實的?當然。但這也不是成為受害者的理由。
    我只是這樣說。我要自我反思一下。我的觀點是,當然,對於不同的人,對待方式是不同的,而且以不同的方式存在,對吧?例如,我是這個國家的第一代移民。有人會將此視為壞事,其他人則會認為這是好事,對吧?每件事情都有權衡,對吧?作為外來者,往往是壞事,但有時也是好事。你唯一能做的就是善用生活所賦予你的牌。因此,想想,我所擁有的,無論人們怎麼做,他們都是自由地做自己的事情。如果你想坐在那裡說你受到了不公平的對待,我會贊同你。好的,可以,你有不公平,但這不會幫助你。它不會幫助你。我想要的是人們能夠繁榮。我希望他們能繁榮。我希望他們能創造自己想要的生活。
    而我知道的事實是,我曾經是非常富有的人的兒子。我曾經在愛丁堡的一個公園裡住了好幾週,因為我無法支付租金。唯一能改變你生活的人就是你。沒有人會來拯救你。沒有人會來救你。沒有增援會來。只有你。而且你有機會把你所擁有的牌變成最佳的結果。對於某些人來說,擁有一份工作是非凡的。接受他們所得到的生活,並且擁有一份能維持家庭的工作。這本身就是一項巨大的成就。對於其他人來說,天空才是極限。但你只有這一副牌,並且只得一次機會。你想坐在那裡抱怨自己出生時的性別或膚色不對嗎?還是你想盡你所能,發揮出最好的水平?這就是選擇。
    有趣的是,你說你希望幫助他們繁榮。是的。我認為如果你問一些這些人,他們會說他們也想要繁榮。也許他們認為受害者心態是他們繁榮的途徑。這只是一種逃避,朋友。那種身份。因為如果我成為受害者,那麼我就會有這個群體的人,他們會對我好,我們會互相強化。而你也是,米德,你知道嗎?當然。但這實際上不會幫助你。這讓你感覺良好,讓你覺得被理解。但它是否使你的生活變得更好?真的嗎?你賺的更多錢嗎?你的生意更成功嗎?如果你像一個多元性顧問,那麼就會,但對於其他人來說,這真的會讓你的生活變得更好嗎?首先,這讓你感覺很糟糕,對吧?我們都經歷過。因為我們在某些不同的情況下都曾經感受到受害者心態,因為我們都以某種方式受到過傷害。
    你知道,無論是創傷的童年,還是發生在你身上的事情,各種事情都會發生在每個人身上。但最終,你去找任何一位好的治療師或心理學家,他們不會告訴你:「對啊,對啊,你真的受壓迫了,對吧。」他們會說:「這是你成長的機會。這是你克服困難的機會。」是的,我們承認發生在你身上的事情是錯誤和不好的,但這是接受,然後你就要繼續前進。這就是生活的運行方式。
    你認為在這種態度上,各世代之間有所不同嗎?你對所謂的Z世代有什麼看法?這和千禧世代有什麼不同?我們在Trigonometry有Z世代的員工,我覺得他們的某些特點真是令人驚奇。年輕人總是令人驚喜,因為他們從一開始就受益於學習一些東西,就像知道一些我們必須學習的事情。我曾經得學習這些知識,而他們只需在YouTube上觀看視頻,或是其他地方,只需十分鐘就能學會我花了20年才了解的東西。
    一方面,另一方面,這是一種概括。你不能對人們進行概括,但我在工作場所的經驗是,例如,他們對自己角色的思考方式過於宏大。我記得我和我的搭檔Francis,在Trigonometry時,我曾幫助他經營一個喜劇俱樂部。當時有些人真的是來幫忙的,他們實際上是在做無薪實習,但卻會在會議上插嘴說:「我認為我們應該這樣做。」對於我的世代來說,我會在會議上說什麼的想法是完全荒謬的。你懂我的意思嗎?但是,看,每一代人都有自己的挑戰。我並不羨慕Z世代,因為他們從一開始就和手機生活在一起。我們開始意識到,我想在20年後,我們會像30或40年前看待煙草公司那樣看待手機。年輕人從三、四、五、六歲就得到智能手機,這真有點殘忍,我認為我們開始發現這個問題。
    所以,老是批評年輕人是很容易的。實際上,我們需要他們。我們需要他們成為最好的自己。因此,我總是思考如何鼓勵、提拔和指導他們。當然,我認識的那個世代的人,但他們確實面臨著獨特的挑戰,打擊他們的一些自我中心也是其中的一部分。你對他們感到希望嗎?我對此感到非常矛盾。我個人非常樂觀,但當我看到今天的世界時,對這個世界不太樂觀。我個人是樂觀的,所以這是一件非常奇怪的事情。我認為,Z世代在父母身上遭遇了一些非常困難的事情,父母對他們缺乏結構和紀律。另一方面,他們也有巨大的機會。所以我想這就看看時間怎麼說。
    你對這個世界不樂觀嗎?絕對不樂觀。為什麼?嗯,我們剛開始談論的是,我認為西方正在自我削弱。你是否認為西方是好是壞對此並不重要。當一個佔主導地位的文明——也就是我們——變得弱小時,這打開了什麼?這正是弗拉基米爾·普丁和習近平等人現在談論的。當他們談論多極化世界時,這正是他們的意思。他們想爭取那個主導地位。沒有人想要牽著手唱《庫姆巴亞》,普丁和習近平並不想這樣。他們想要像美國那樣成為長久以來的主導力量。因此,當「山頂之王」變得軟弱並向他人顯示出軟弱時,衝突就會發生,這就是發生的事情。因此,儘管你不認為西方的價值觀是好的價值觀,而我恰恰認為它們是好的,原因我們可以詳細討論,但我們通過顯示軟弱來增加全球的衝突,我認為這是一件壞事。
    烏克蘭就是一個很好的例子。無論台灣是否像一些人預測的那樣發生,我們無法知曉,但這並不是一件好事。如果你看看以色列的情況,哈馬斯之所以在10月7日能夠自由地攻擊以色列,是因為支持哈馬斯的伊朗對挑戰以色列感到安心,因為以色列是美國在中東的盟友。所以,這是一場大遊戲,是關於將西方從其高位推下去。因此,即使你對西方的主導地位感到不安,這種主導地位的結束可能在當前是件壞事,因為這意味著會有更多的衝突、更多的暴力、更多的痛苦和更多的紛爭。要明確的是,你認為它的結束原因在於內部的分裂和內部的衝突,這只是一部分。
    看,文明的興起和衰退是一件非常複雜的事情。
    這部分是經濟問題,對吧?
    但即使你看看我們的經濟問題,西方國家面臨的最大問題是我們的債務水平,對吧?
    將債務視為一個社會問題,國債。
    這意味著什麼?
    嗯,這意味著我們打破了你這一代、你孩子的一代和你我之前的一代之間的代際契約,對吧?
    實際上,我們的父母不願意為他們的孫子孫女做出犧牲。
    這就是債務的意義,因為我們正在向未來借錢,對吧?
    目前,我們的GDP債務已經超過100%,而且因為我們在運行赤字,所以這一數字還在不斷上升。
    美國正在瘋狂借貸。
    這意味著什麼?
    你我都不會,甚至連你我都不會去償還債務。
    我們的孩子會去償還,對吧?
    這是感覺團結一心、在關心下一代的人的行為嗎?
    看看人均GDP。
    我的意思是,我們今天有如此多的大規模移民,其原因之一是,政治家們會告訴你我們需要大規模移民來促進經濟,而他們的說法只有一半是謊言。
    他們告訴你這是因為這是真的,為了假裝我們的GDP正在增長,我們需要引進更多人,但我們的人均GDP卻在下降,這一點已經持續了一段時間。
    所以Z世代將會比你我更貧困。
    這反映了一個團結的社會嗎?
    這反映了一個感覺像是一體的社會嗎?我們正在照顧下一代,這是我們作為人類的首要責任,對吧?
    所以即使是我們的經濟問題,在我看來是相當重大的,部分原因也是我們遭遇的文化不安。
    然後一切都由此而來,正如我們在開頭所討論的。
    如果你對人們進行了幾十年的洗腦,讓他們認為自己的社會是壞的、錯的、邪惡的,那麼他們不會願意為此進一步發展利益。
    他們將無法去為之奮鬥,去捍衛它,等等。
    我們在削弱自己。
    誰在進行洗腦?
    自60年代以來,這一切大部分都發生在學術界,所以在當時受到我的俄羅斯盟友的鼓勵和資助的教育者們,正在使西方失去士氣。
    他們支持了很多這些馬克思主義者。
    而我們尚未提及的事情是,覺醒主義的意識形態實際上是一種新形式的馬克思主義。
    這是一種種族馬克思主義。
    我知道這聽起來非常抽象和瘋狂。
    我不知道對你來說是否如此,但或許對於你觀眾中的太多人來說。
    所以也許我可以稍微解釋一下。
    你可以解釋一下什麼是馬克思主義嗎?
    馬克思主義顯然是由卡爾·馬克思和恩格斯創造的,他資助和協助了他。
    其概念非常簡單。
    這種觀點是,要理解人類社會,就必須通過壓迫的透鏡來看待。
    我們之前談過這一點,對吧?
    有些人是壓迫者,有些人是被壓迫者。
    誰是壓迫者,馬克思最初的想法是什麼?
    壓迫者是資產階級、資本主義者,是那些擁有他所稱的生產資料、工廠、資本、股票的人。
    就像你現在是資產階級的一員,是一位資本家。
    你在經營一門生意,對吧?
    而他說你正在壓迫你的生產者和所有為你工作的人,
    因為你佔用了他們的勞動,卻沒有給他們足夠的價值作為回報。
    順便說一句,和許多其他的理念一樣,這在某種程度上是正確的,因為馬克思主義確實是對工業革命所造成的普遍虐待的一種反應。
    在工業革命期間,工廠裡有不少人睡覺、12歲的煙囪掃清工人、濃煙瀰漫,所有這些,對吧?
    所以,正如所有這些思想中的一下有一絲真理。
    但他說過的話以及真正練習這一思想的人,蘇維埃和中國共產黨,則是,嗯,你怎麼解決這個問題?
    哦,非常簡單。
    你必須從壓迫者那裡拿走,並把它給被壓迫者,根據每個人的能力取給每個人的需求。
    然而,問題是,結果證明對於家庭層面來說,共產主義的想法確實是一個好主意。
    像你的家庭就是一個共產社會,我的家庭也是。
    就像,我去工作,我賺錢,我們一起花在我的妻子、我的孩子等等的需求上。
    這就是共產主義,對吧?
    我們分享一個生產性的人所產出的東西。
    其他人做其他工作,可能薪水沒那麼高,等等。
    但在社會層面上,這其實行不通,因為人們是自私的,為了讓他們不再自私,讓他們都為國家和其他人的需要而放棄一切,你必須使用很多的力量,對吧?
    這就是為什麼在俄國必須殺掉5000萬人,在中國必須殺掉5000萬人才能讓這一切發生。
    現在,發生的事情是,你必須記住,這一點非常重要,人們常常忘記這一點。
    當蘇聯成立時,它並不是為了成為一個全國性的現象而設計的。
    共產黨人認為,只有一個正確的方法,事實上也是,只有讓全世界每一個人都是共產主義者,共產主義才能運作。
    因為如果你讓每個人都是共產主義者,沒有人能夠透過邊界看看那些邪惡的資本家過得多麼好,所有人就會同樣貧困,然後他們就會快樂。
    這就是想法,對吧?
    所以俄國革命的想法不是讓俄國成為共產主義,而是讓全世界成為共產主義。
    這是世界革命。
    這就是為什麼蘇聯的象徵與俄國或蘇聯並沒有任何關係。
    它有著地球與鎚子和鐮刀的標誌。
    這段文字的翻譯如下:
    重點是,這種意識形態旨在傳播到整個世界。問題是,當人們看到蘇聯實際發生的事情時,他們實際上並不想要那樣。而最重要的是,西方社會裡的人們,包括本應是被壓迫的工人階級,他們並不想要那樣,他們只是想要過上美好的生活,有一個家等等。因此,西方的馬克思主義者迅速意識到這種做法行不通。西方的工人階級不會推翻現有的政權,進行蘇聯式的革命,屠殺所有的資產階級和資本家。因此,他們不得不尋找不同的方法來處理這個問題,這就是為什麼他們發明了這種類型的種族馬克思主義。他們說:“不,不,你們並不是因為是工人階級而受到真正的壓迫。你們受到壓迫的原因是你們是男人,你們是同性戀者,你們是黑人,你們是這樣的,你們是那樣的。”這樣的觀點確實引起了共鳴,特別是在我們這樣的多民族社會中,我們有很多來自少數族裔背景的人。這與性革命相吻合。我知道你曾經邀請我的朋友路易絲·佩里的節目。我不知道你是否談到這個,但避孕藥基本上改變了男女之間的關係。女性獲得了解放,因此現在很多事情也隨之而來。於是,在60年代,很多教育工作者和學術界開始將這些思想教給學生。接下來你就會看到一代又一代的人基本上被訓練成認為我們的社會是壞的。他們認為一切都與壓迫、種族主義、偏見、帝國主義、殖民主義、奴隸制等等有關,而這些事情在某種程度上都有真相,但這些真相卻被用來講述巨大的謊言。因為當我們談論西方內部發生的這種分裂時,我們會認為它是另一方在做的工作。但就在剛才,你真的指出了遠方的力量正在干擾。其實,上週我看到有一則新聞,涉及一位播客主持人,她被逮捕並且她的頻道被刪除,因為事實證明,我並沒有深入了解這個故事。她並沒有被逮捕,但我或許可以簡單總結一下。因此,美國有一家公司叫做Tenant Media,在非常短的時間內獲得了1000萬美元。因此我相信這筆錢來自與今日俄羅斯相關的影響者和來自俄羅斯的各種行為者。事實上,他們的目的是通過美國的右翼影響力來傳播某些類型的信息。而這種情況已經持續了幾十年。有個叫尤里·別斯曼諾夫的人,如果你不熟悉他的話,他會讓你大吃一驚。你應該去查查他。他是80年代的一位蘇聯叛逃者,從蘇聯來到印度,再到加拿大,最後到了美國。他進行了一系列的講座,人們可以在YouTube上觀看,講述蘇聯的情報機構實際上專注於什麼。因為在冷戰期間,你可能不記得,但人們對蘇聯間諜的印象是偷取美國核設施的微縮膠卷等等。事實上,他說幾乎所有的資源都用於他所稱的“去道德化”。而去道德化是將社會分裂並激活社會內部的惡性力量對抗社會的過程。因此,你鼓勵那些不穩定的力量。這是人們對俄羅斯的錯誤資訊、虛假資訊和影響行動不理解的一個問題。這些行動並不是為了讓某個特定的人當選。這是英國人和美國人的思維。他們會想,“好吧,我投資1000萬美元來獲得這個結果。”但這不是他們所做的。他們想要的是創造一種謊言的喧囂,讓你不知道該相信什麼。這是真的吗?那個是真的吗?因此,他們一直在西方付錢或利用西方的人來播下不和的種子,讓人們彼此對立。順便提一下,蘇聯曾在60年代、70年代和80年代大量資助美國的激進非裔美國人組織。事實上,每當人們對蘇聯說:“看,你們讓數百萬人挨餓,把他們放入古拉格.”他們就會說:“好吧,美國的黑人呢?你們對他們的待遇不好,對吧?那麼,你們有什麼資格告訴我們這些事情呢?”順便說一下,這不是一件獨特的事情。美國也這樣做。美國資助俄羅斯的自由組織,讓俄羅斯的自由派按照他們的利益行事。這是所有文明所做的事情。我只是想說也許我們應該保護我們的文明免受這種外部影響。因此,外國勢力是存在的,但我不知道。我想象沒有任何金錢可以讓人們在這個節目上宣傳俄羅斯的宣傳。也沒有任何金錢可以讓我在我的節目上宣傳俄羅斯或中國的宣傳。其實他們會找到那些已經與他們意見一致的人,然後利用金錢和影響力放大他們的聲音。他們會說:“看看,我們會給你1000萬美元,你可以來這場盛會,我們會給你一個機會去採訪這個與弗拉基米爾·普京接近的人,或者這個說這樣或那樣的人。”他們只是利用社會內部已經不穩定的力量來進行擴大。所以這個播客在美國,是Tenant Media。那是一位播客主持人還是一個播客網絡?因此,事情的結果是他們有一個播客網絡,而根據起訴,所有這些人都不知道自己被俄羅斯支付。最後,他們只是不斷被利用。
    每隔一段時間,我們雖然不知道具體細節,但情況就像是,「嘿,你有看到這則新聞嗎?烏克蘭人可能參與了俄羅斯的恐怖襲擊。你或許該報導一下。」然後其中一個人真的這麼做了。這樣的事情。他們不一定是在選邊站嗎?不,他們是在選邊站。那他們是支持特朗普還是支持卡馬拉?嗯,他們大多是右派影響者。但那個名叫勞倫·陳的人,曾經有一段時間她其實是煽動人們反對唐納德·特朗普,這正是我的觀點。他們並不想讓某個特定的人當選。他們只是想讓你心中想著,「我該為誰投票?發生了什麼?」就是要讓每個人都搞得困惑,直到他們不知道該相信什麼,不知道該想什麼,也不知道該怎麼做。看起來這行得通。這就是我的論點,因此我們在西方需要對我們是誰、我們要去哪裡、我們如何到達這裡、是什麼讓我們的社會成功、我們的根源是什麼有清晰的認識,並且要拒絕關於我們歷史的謊言。因為這就是為什麼瘋狂的左派和瘋狂的右派都想修正我們的歷史,以至於我們不再知道自己是誰,無法說「其實英國是一個偉大的國家,為世界做了驚人的事情。」你知道的,英國是擁有第一個現代議會的國家。這是一個把民主擴散到周圍的國家。它實際上是歷史上第一個結束奴隸制度的帝國。它結束了奴隸制度,而不是發明了它。奴隸制曾是常態。然後英國人來了,像其他人一樣實踐奴隸制,而這是一件可怕的事情。然後他們花了大量的血、金錢和資源去結束奴隸制,這不僅是在英國帝國內部。他們花了大量的外交、軍事和財政資本迫使其他國家也結束奴隸制。但這不是你現在在學校裡學到的,是嗎?不。這就是問題所在,因為如果你把自己的社會視為基於這些可怕的事情,那麼,為什麼你會想讓它的價值持續下去並在未來發展呢?這讓我想知道是否有希望或解決辦法,因為當我在想,是否有辦法停止分裂時,大部分的分裂其實現在都是在互聯網上發生的,不是說我們在街頭上。算法的運作方式是加強一種意見。所以你說的東西會像是在賭場裡獲得硬幣一樣,因為有一大群人為你的話拍手。而我認為,微妙之處就像是社交媒體增長的敵人。如果你提出一個複雜且隱含微妙的問題的解決方案,誰會想聽一個複雜的細節呢?我認為,與其說這樣的事情不好,或者說這事非常好,我更容易獲得讚賞。如果你在這些陣營中的任何一個,你會非常清楚誰在拍手。而在中間的時候,正如你可能作為播客主經歷過的,你不會獲得任何一方的全面支持。也許中間存在,我不知道。好吧,中立的位置總是最具張力之處。它總是這樣的,因為你會受到雙方的攻擊。而選擇加入某個部落總是更加舒適和方便。但這正是我認為互聯網之美所在。20年前,你和我都會有某種富有的資助者,並不是我或你,而是某個實際上擁有大量資金的人,他會資助這個並告訴你該談論什麼。我不必在乎任何人的看法。外面有觀眾在尋找微妙、平衡的意見。這是我對此的看法,但也是另一個看法。而且,你知道,是的,絕對是。如果你是安德魯·泰,你會獲得更大的觀眾來說你所說的,或者左派的等效體現,不管那會是什麼,然後我可能會少一些。但我對擁有一百萬YouTube訂閱者感到非常高興。我對每週有六萬人閱讀我的Substack感到非常高興。這也在增長。對每個人來說都有市場。而我認為最後歸結於的是你是誰?你想成為誰?我參與這件事並不是為了成為世界上最富有或最成功的播客主。我參與這是因為我想促進批判性思維。我想促進真相和對真相的追求。我不聲稱知道真相,但我在努力尋找它。我希望西方的人們能記住他們擁有什麼,對此心懷感激,捍衛它,為讓這些社會偉大的價值站出來。你剛才說過,如果我們想作為一個社會成功,我們需要記住我們是誰。而支撐我們的價值觀之一就是宗教。我出生於一個非常宗教的基督教家庭。年輕的時候我經常去教堂。我母親至今依然非常虔誠。我相信我父親也是信徒,我仍然認為他是信徒。在我大約18或19歲的時候,我發現了理查德·道金斯的書籍,並經歷了兩年的存在危機。在經歷了為期兩年的存在危機,以及我努力尋找答案之後,我與此達到了內心的平靜。現在我會把自己歸類為不可知論者。但在過去的六個月裡,我把自己歸類為不可知論者。你現在是不是雙性戀好奇?雙性戀好奇?你是對上帝好奇。你總能感覺到我想回到最開始的地方。但我認為,這其中的大部分正如你所描述的,因為我們變得更加個人主義,更加孤獨,所有這些各種情況,我們現在再次在尋找目的。是的。以及基於某種東西的價值觀。是的。我想知道你對我們成為一個更無神論社會所造成的影響有什麼看法。你知道,我自己也是一個不可知論者。
    這並不是說我認為自己不是物質主義者,因為這一切就只有這些。這絕對不是一切。我知道這一點,因為我的經驗告訴我。人類之間的聯繫有很多種,這些超越了我們用眼睛所能見到的和用耳朵所能聽到的事物。這個世界上存在著強大的力量,其本質是精神的。這些東西我無法證明,我也不打算嘗試,但它們的確存在。
    毫無疑問,宗教的衰退意味著人們缺乏意義、缺乏目的、缺乏指導、缺乏紀律,以及缺乏一套生活的軌道。希望是,從這當中會出現其他的東西。你知道,歷史上有過許多偉大的宗教。沒有理由說我們現在有的宗教是我們將來會擁有的最後幾個。上帝知道我們的眼睛將如何影響我們的自我認知、我們的目的以及我們的使命。而且,你知道,還有其他事物能夠找到目的。
    如果像我一樣,幸運地某個時候成為父親,那真的會改變你對許多不同事物的看法,並給你帶來一種意義和目的感。我相信你的工作對你來說是非常有意義的。但是,是的,在社會層面上,宗教的消亡肯定對此產生了深遠的影響。你認為如果我們重新回歸更有宗教信仰的社會會更好嗎?原諒我,但這是一個愚蠢的問題,因為你無法回到過去。
    真的嗎?不,你無法回到任何事情。部分原因是我們的宗教信仰減少是因為我們生活的物質環境發生了非常劇烈的變化。而且,你不能將牙膏重新放回管子裡。你可以向前走。這就是我所暗示的。我不認為宗教的時代已經結束。我的意思是,人類顯然擁有一種宗教本能,這種本能貫穿了歷史。通常,宗教都在那裡解釋我們不理解的事物。我認為,隨著我們即將看到的許多技術突破,將會出現一系列我甚至不知道的事物,我們不會完全理解。而我們對這些事物所採取的精神態度可能會再次有所不同。我們會發現。
    或者很多人會轉向宗教,但我不認為他們會回到1960年代的版本。你知道我的意思嗎?是的,我曾經讀過一些研究,提到許多年輕的西方男性特別選擇伊斯蘭教。顯然,我們也看到像安德魯·泰特這樣的人做出了這樣的選擇,但有很多年輕的西方男性決定皈依或轉信伊斯蘭教。這很理解。這非常有道理。為什麼呢?因為伊斯蘭教提供了特別是男性所需的很多東西。紀律、結構、獎勵、社區。
    伊斯蘭教的一個特點,與基督教以及當今更廣泛的西方價值觀對比,就是伊斯蘭教,像極少數其他事物一樣,是仍然允許男性強大和自信的意識形態之一。在現代西方社會中,男人應該是什麼樣的?看看你的廣告、看看你的電影、看看一切。男人應該是這種可憐的、弱小的次要角色,屈從於他強大的女性夥伴。男人應該退後,讓路,等等。伊斯蘭教則說:「不,不,你是男人。」這將始終吸引那些越來越感到被邊緣化的男性,特別是那些被告知自己是特權者的年輕男性,卻在許多方面遭遇困境。
    年輕男性在我們的社會中現在並不處於特權位置。他們在教育中表現得更差,在各種其他領域表現得也更差,與此同時,他們又被妖魔化。他們對這一切的反應非常自然,會產生像這樣的現象。人們經常談論安德魯·泰特是個非常有問題的角色,這點他肯定是的。但對我來說,責任的根源是更深層的,更廣泛的問題的徵兆。像我這一代人所經歷的版本就是喬丹·彼得森,我認為他是一股非常具建設性的力量,而現在仍然如此。我有幸在美國和他巡演,今年真是令人難以置信。他是個非常積極、具建設性的人。但越是試圖阻止男性表現出他們的特質,越會引發強烈的反彈。
    我認為人們加入伊斯蘭教、追隨這些超陽剛的影響力,正是… 例如,如果你注意到,如今很多男孩會去健身房,不僅是為了健康,而是會變得有肌肉,對吧?因為那是現代社會中男性為男性展現自我的為數不多的可接受方式之一,對吧?因為通常我們會將力量、自信、侵略性、支配性等與男性氣質聯繫在一起的東西,如今在男性中被看作是不受讚賞的。因此,至少我可以去健身房,讓自己看起來有肌肉,對吧?
    這一點非常真實。我就在想我父親可能崇拜的人。他來自考文垂。從我對他偶像的記憶來看,他們像是樂隊中的搖滾明星。他們可能是瘦瘦的,吸煙和大麻,長頭髮。當我看到他的一些老照片時,我爸爸的頭髮也是這樣,留到肩膀。我想他心目中的「安德魯·泰特」可能是披頭士的主唱或他最喜歡的搖滾樂隊的主唱。但你說得對,我們在社會中敬仰的所有人物,可能都會練巴西柔術。我們去健身房,他們以某種方式參與搏鬥。拳擊、UFC,無論是什麼。我認為這也是UFC如此受歡迎的重要原因之一。
    我想,達納·懷特是一位出色的商業人士,而這是一個很棒的產品,確實令人著迷。
    但我認為,目前對格鬥運動的迷戀有個原因,就是,至少我可以看到男人展現男人的樣子,你懂我的意思嗎?
    因為在其他地方我是無法體驗到這一點的。
    我認為這無疑對我來說是一種錯位的男性特質。
    可能這不是錯位的,這只是唯一能真正看到的地方,你知道嗎?
    你可以以那種方式去慶祝陽剛之氣,過度陽剛之氣。
    這是一個非常有趣的時刻。
    對於男性在現代社會中面臨的問題,你能想到什麼解決方案嗎,例如自殺率居高不下、孤獨感和抑鬱症?
    看看,解決方案對於男性來說永遠都是一樣的,就是要變得更好、做得更好、努力工作、學習技能、成長、發展,
    尋找導師,尋求指導,去做事情。
    這種方式始終如此,就像我說的,沒有人會來拯救你。
    這就是為什麼我們之前提到的受害者心態對男性尤其有害,因為,你知道,我們對女性感到同情。
    我們並不真的對男性感到同情,對吧?
    因此,如果一位女性是受害者,大家都想去幫助她,支持她,這是自然和可以理解的。
    我認為這其中有一個非常好的演變原因,就是男性在生物上是可替代的。
    你知道,如果你有一個包含十個男性和十個女性的部落,你把男性送去打仗,回來一個,你可以補充這個部落。
    而那是一個非常幸運的哥們。
    如果你反過來,把女性送去打仗,那你就慘了,對吧?
    所以男性在某種程度上是可替代的。
    我們沒有進化出對他們感到同情的能力。
    夥計們,再次強調,你必須去做事情,變得更好。
    是的,你的藍圖不太理想。
    你與前幾代男性相比的環境差了很多,因為那時候男性主導一切。
    你必須找到一條出路。
    而覺醒主義、政治正確和取消文化等等,是你可以說用來讓男性處於這些困境的武器。
    但是,你知道,我總是擔心在我們進行這些談話時,會有人會試圖將年輕男性,尤其是比我年輕的年輕男性,劃入某種框框,像是你是一個男性權益主義者,等等。
    我只是認為這是一個可以觀察到的事實。
    而我認為這一點很重要的原因在於,男性和女性需要一起合作。
    男性和女性在整個人類存在的歷史上必須一起合作。
    覺醒主義的可怕之處在於它製造了男性和女性之間的分歧。
    你知道,男性是這樣的,女性是那樣的,而你能看到來自強勢男性一方的反應。
    現在,女性都是這樣,女性都是那樣。
    實際上,男性和女性需要的,最需要的就是彼此。
    他們需要在你和女友、我妻子的關係層面,以及更廣泛的社會中一起合作,因為我們有不同的技能組合。
    我們自然傾向於做不同的事情。
    我們必須找到更好的合作方式。
    因此,當一方遭受痛苦,曾經有一段時間女性受到非常不公正的對待。
    很多時候,那是不好的一面。
    不公正地對待男性也不會有好結果。
    你真正需要的是找到男性和女性在關係中一起健康共處的方式。
    所以,我認為重要的是要說這就是我們的目標。
    如果那是目標,如果那是我們所追求的對象,那麼問題是我們怎麼才能到達那裡?
    而這個問題的答案並不是指責另一性別,說他們是這樣的或那樣的。
    而是要明白,男性天生是有侵略性、主導性和追求地位的,所有這些東西。
    讓我們找到將那一切引導到有效行動的方法。
    就像我們需要男性在建築工地上站崗,將東西釘入地面等等。
    而我們需要女性做一些對她們來說更自然的事情。
    我想看看,一旦你有了孩子,開始帶他們去幼兒園,你會發現幼兒園根本就沒有性別平等。
    管理那個地方的幾乎都是女性。
    這是應該如此,也是合情合理的。
    所以我們有不同的傾向,和不同的技能組合。
    這並不是說沒有例外,當然是有的。
    對吧。
    但一般來說,我們需要一起合作。
    這就是重點。
    而我認為,即使提到男性和女性之間可能存在生物差異的問題,正是這一點讓一些人像,那些尋求什麼的人,會全力反對,但我認為在私人的關係中,任何人都可以很清楚地說出男性和女性之間的差異。
    就像你所說的,它們並不全面,並且有例外。
    但這對於彼此的好處有多大呢?
    我對你一無所知。
    我們剛見面。
    但我想象你的女友在你生活中起到過重要作用。
    這樣說公平嗎?
    當然。
    沒有我妻子,我不會達到我目前的位置。
    而且,我們都從中獲得了利益。
    我相信你也是如此。
    這就是在個人層面以及社會層面上應該如何運作,彼此支持,填補空缺。
    就像我記得第一次,當我年輕,20歲的時候,充滿了睾酮。
    我記得看著我媽媽用一個笑話和微笑解決衝突。
    對我來說,那就像魔法一樣。
    我想,哇,你可以這樣做。
    然後這是一個對我來說有幫助的學習。
    但在我那個男性化的寄宿學校環境中,你永遠不會這樣做。
    對吧。
    一切都是關於誰能贏,誰能戰鬥,誰能主導等等。
    我們彼此是有用的。
    我們可以彼此學習。這是我們應該對彼此以及對異性所持的態度。我喜歡你提到的那個詞,當你說「支持我」時,因為這正是我的伴侶為我所做的。對。 我想她對我也會這麼說。當然。這使我想起你提到的應該是什麼。對。這是互相支持。我們在彼此情感世界的地圖上填補空白。有某些情感狀態我覺得很難擺脫。我的妻子可以進來,像是「砰,砰,砰,搞定。」反之亦然。對。而且他們並不相同。我們被告知一個錯誤,即男性和女性是相同的。那麼,像哈維·溫斯坦這樣的有問題的男性呢?是的,糟糕。當然。整個#MeToo運動暴露了這一波……是的。有人在我的播客上說,那是在美國的神經科學家。他說:「我們已經指責了男性,但我們需要確保我們也能讓他們回來。」如果這樣說的話。嗯,我認為我們犯的錯誤是,我們指責男性,而不是指責有毒的男性。就像現在批評女性的那些人,他們會指向某些女性特質或某些行為非常有毒的女性,然後將這種觀點擴大並概括到所有女性上。哈維·溫斯坦並不代表我。事實上,歷史上,像他這樣的人會被好男人處理,並防止他以那種方式行事。對。我猜你說的論點是,因為你們在群聊中進行這些對話,所以所有男性都是這樣的,你沒有對你的朋友或你的……我不知道,哈維的朋友沒有對他進行制止。你在看哪些群聊?這是我在線上看到的……對。但這完全沒有意義。這就是問題,如果你想對一整個群體進行概括,通常我們認為這是一件不好的事。比如說,如果你這樣做關於巴基斯坦人,人們可不會接受,對吧?如果我這樣做關於黑人,也沒有人會接受。但當談到男性的時候,突然這是完全可以的。現在我們要這麼做。這完全沒有意義。言論自由正是這個問題的核心,對吧?因為我們在討論社交媒體平台,表達想法的能力而不必害怕。言論自由經歷了一段旅程。即使在過去的10年,假如你只看一下我們10年前、五年前、疫情期間和現在的情況,你會發現這四個時刻是在完全不同的地方。你對這段言論自由的故事弧有什麼觀察?嗯,這一切都是非常具上下文的,對吧?這取決於你身處何地、你做什麼以及你的觀點是什麼。人們常常忘記,給你一個簡短的例子,對吧?許多人把言論自由變成政治問題。他們會說,這一方關心它,因為他們想表達自己的觀點,而這一方則不關心,因為等等,對吧?在疫情期間,當疫苗在美國推出時,推動疫苗的人是唐納德·特朗普。反對他的左派人士說,我不打特朗普的疫苗,等等,等等。當總統職位改變的那一刻,你突然就無法批評疫苗,對吧?如果你對某些問題有保留,你就想殺人,對吧?所以言論自由通常,實際上一直是那些人用來對付對方的武器,這就是為什麼你需要中間的人來當裁判,告訴大家,我不在乎你們中的哪一個現在在掌權。我們永遠需要言論自由,以便能夠批評掌權者,不是右派或左派,而是掌權的人,無論那是誰。嗯,大約從2014年起,尤其是我認為,進步左派對言論的限制相當多。這是「覺醒」的一部分。順便提一下,對你的觀眾來說,我認為這可能有幫助。我總是這麼說,因為人們不知道政治正確性這個術語的來源。人們認為政治正確性是,不要對人刻薄,不要冒犯少數民族,不要開冒犯的玩笑等等,對吧?其實與此無關。政治正確性是由蘇聯的共產黨人創造的,這樣他們就可以對批評共產主義政權的人說,同志,你所說的可能事實上是正確的,但這在政治上是錯誤的,因此你應該閉嘴。換句話說,這對當日的黨線是很不方便的。這就是政治正確性一直被使用的方式。它是用來阻止你表達異議的意見。因此,自2016年以來,尤其是在社交媒體上,你看到了很多這樣的情況,因為進步的左派完全控制了所有這些機構。Facebook、Twitter、Instagram,我們可以列出來。他們都在抵制。我不是說運營它們的人並不一定都是覺醒的,但他們迎合了那個小群體,說,你不能這麼說,那是仇恨言論,你不能這麼說,等等。在疫情期間,我們看到了真實的限制。我理解疫情造成了很多人死亡。我知道有很多謊言來自各種不同的方面。但我對我們看到的審查程度感到不安。我認為許多非常合理的事情被阻止了。其中特別一項是病毒的來源。我們現在幾乎確定它是由於某種功能獲益研究而來自中國的一個實驗室。例如,馬特·里德利(Matt Ridley)在英國的上議院中。
    這不是某個小圈子的隨便人物,這位隨便的人與一位中國科學家合作寫了整本書,名字好像叫阿麗娜·中國。我們曾邀請他上節目聊這件事情。如果你在疫情初期的社交媒體上提到這個,你會被封禁。如今我們幾乎可以確定這就是發生的事。而病毒的來源顯然是非常重要的,因為如果它來自於一個實驗室,那些人正在對病毒進行實驗,我們難道不想知道這個嗎?因為這可能會再次發生,對吧?自由言論的限制因各種原因而危險。然後埃隆·馬斯克購買了推特。我認為,自那以後,我的一位朋友常常說零是一個特別的數字。他的意思是,當你控制全球所有這類社交媒體的每一個媒介時,你能夠審查所有的內容。但是,一旦其中有一個媒介不再受到你控制,審查就變得毫無意義,因為人們可以轉到其他平台,自行查看那些內容,對吧?這也是馬克·祖克柏近日出來表示,他們錯誤地禁止了唐納德·特朗普在臉書和Instagram上的行為,並且他們錯誤地壓制了亨特·拜登的筆電故事,這種事情他們不會再做了。因為現在有一個不進行審查的平台,他在這整件事情中看起來有點糟糕。因此,我認為埃隆購買推特並開放討論範圍帶來了一些非常正面的影響。毫無疑問也帶來了一些負面影響。這是我認為像埃隆這樣的優秀工程師希望隨著時間的推移進行微調的事情。那有哪些負面影響呢?好吧,現在人們在上面發表的恐怖言論數量呈指數增長。毫無疑問,對吧?對此的回應可能不是需要禁止或審查,而是他最初所說的。他談到了言論自由,但不是擴散自由。像,你知道的,作為一個猶太背景的人,我的觀點是,我不希望人們因為反猶太而被禁止使用社交媒體。但他們是否應該因為反猶太而在社交媒體上被積極宣傳呢?我們是否應該讓互聯網充斥著這種內容呢?也許不應該。也許他們可以說他們想說的話,但也許不應該讓這些言論面向盡可能廣泛的觀眾。不管怎樣,我認為我們不希望有一個空間讓人們被鼓勵去仇恨,而在社交媒體上有時確實會感到這樣。其中一個大問題當然是匿名性,對吧?就像車中的擋風玻璃效應。你進了車,有人把你擋住了。你所做的或所說的並不是你當面會對某人說的話。如果你擁有完全的在線匿名性,就會鼓勵人們展現出最糟糕的自己。我們不知道該如何解決這個問題。這是個複雜的問題。我是說,社交媒體是一個巨大的難題。就我個人而言,儘管面對所有那些可怕的事,我仍然認為開放是好的。我們不希望人們因為對疫情、疫苗或其他類似事情表達錯誤的意見而被禁止,除非他們真的有惡意。這是一個需要找到的平衡。我們還沒有找到它。當你將所有解決方案視為只是有取捨時,我認為這讓人更容易接受我們永遠不會對此感到滿意。如果你達到這樣的立場,那麼——這是托馬斯·索爾的一句話,順便說一下。天啊,你一定會喜歡他的書,我向你保證。我已經把他的名字寫下來了,所以我會去挖掘一下。而你所說的一切,我都看過。因此,我看到評論的增加,我認為這真的很有益。我也在我的時間線上看到過比以往任何時候都多的種族歧視詞語,或者像恐怖的東西。因此,呼籲言論自由而非擴散自由的觀點,可能是最好的解決方案。看,這是一件可怕的事,但也許自由社會的取捨是,一些人會說你我都不喜歡的話,你知道嗎?問題是,他們是否應該成為世界上最大的社交媒體平台的中心?也許不應該。但正如我所說,我認為這是一個技術問題。正如你所說的,處理方式都有取捨。我相信社交媒體是一件非常新的事情。我們會找到解決方案,但這需要一些時間。我只希望在這期間它沒有讓我們的大腦崩潰。如果我們展望未來的5年、10年、20年,你認為西方仍然會主導嗎?我認為在那個時間軸上會的,因為我們所擁有的累積優勢是非常顯著的。但你知道那個事情怎麼會慢慢結束,然後突然結束嗎?我們並不在一個良好的發展軌跡上。當我們談到西方的衰退時,人們會想象,像,某一天每個人都死了。這不是我想要表達的。你去過羅馬嗎?是的,很多人。你去過雅典嗎?沒有。好吧,它們是同樣的事情。你走出羅馬市中心的地鐵站,看到這座鬥獸場。這真是不可思議。你會想,這是一個多麼驚人的文明。你四處觀望,看到意大利人,他們是多麼棒的人,他們過得很愉快等等。但是那不是真正的同一回事。意大利的羅馬帝國不是同一回事。偉大的文明會走到結局。當他們決定不再為未來而戰時,它們就會結束。如果這意味著西方變得相對於中國或俄羅斯而言次要,這在現實中意味著什麼?這對你我來說意味著什麼?生活水平的下降。
    我們將會被其他國家所支配,就像我們現在對他們施加影響,告訴他們該做什麼、不該做什麼、他們可以擁有的權力範圍以及不可以擁有的範圍。這意味著我們的孩子將不會像你我一樣繁榮和自由。這也意味著西方的價值觀——這些諷刺的是,正是那些覺醒者所極為關注的人權、平等待遇等等,這些事物將會被拋在一旁,因為在俄羅斯或中國,對待同性戀者或民族少數群體的態度並不如我們在這裡的情況。因此,我不斷試圖告訴人們:看,我同意你們說的,我們需要平等對待不同背景的人,我們需要公平,我們需要對人友善。如果這些是你所關心的,那麼你真正應該做的是竭盡所能地拯救西方,因為一旦西方不再主導,這些價值觀將根本不會被看作是價值觀。
    我可以為拯救西方做些什麼?好吧,取消播客。好的。在播客之前,作為一名聽眾,我可以作為個人做些什麼來拯救西方?教導你的孩子知道他們是多麼幸運,帶他們出國,讓他們看看世界的其他地方,告訴他們世界上貧窮國家的人民生活是什麼樣子,並提醒他們自己是多麼幸運,然後解釋給他們聽,這一切是從哪裡來的。這都是來自我們已經發展、設計、發明,找到的人類社會的魔法公式,至少是人類迄今為止發明的最佳公式。言論自由、研究自由、言論自由、資本主義、私有財產、法治,以及我們談論宗教的時候,我認為這些思想在很大程度上來自基督教,認為我們每個人因為是人而擁有尊嚴。這些都是推動我們社會取得巨大成功的因素,也是推動技術進步的因素。人們並不意識到,沒有自由、研究自由、言論自由,我們就沒有現在的技術進步。
    然後,你就沒有我們所享有的主導地位,因為我們的主導地位幾乎是完全基於技術進步。我們不是世界上最多人口的文明,人口數量也不是最多。我們之所以繁榮,是因為我們的技術優勢,這些優勢來自人們在研究事物、製造事物,以及從中獲利的驚人機會,這在其他社會是無法獲得的。教導你的孩子,他們的社會是多麼偉大。教他們,他們生活在世界歷史上最好的地方之一,告訴他們學校裡教的那些胡說八道都不是真的。讓他們對這些思想有免疫力。我的父母曾經這樣做過。當我在蘇聯長大的時候,他們在我第一天上學之前告訴我兩件事。首先,永遠不要在學校談論我們在家裡討論的任何事情,因為我們都會有麻煩。第二,他們會教你這、這、這和這,這些都不是真的。那很好,你不必與老師爭論。只需知道那不是真的。這是為什麼不是真的。如果你有任何問題,和我們談談。你必須讓你的孩子對這些東西有免疫力,然後他們將成為良好的公民。然後他們將為社會創造有價值的事物,並將這個信息傳播給他人。
    我在想你講述上學的故事,你的父母基本上在說:“不要這樣說,因為我們會有麻煩。”然後我腦海裡閃過了一些 recientes 標題,關於人們在社交媒體上發言並因此被逮捕的事件。現在,我知道人們因為在社交媒體上所說的事情被逮捕的情況範圍非常廣泛,但也有一些荒謬的事,這讓每個人都應該感到擔憂。但我們不認為我們的社會是那種因為某個推文而會遇到麻煩的社會。大多數人假設的情況是,你可能因為說了可怕的事情而被逮捕。我理解為什麼他們會這樣假設,但這並不總是真的。很多關心女性空間被跨性別活動家侵擾的性別批判女權主義者,例如,我們知道有一位名叫切爾西·拉塞爾的女孩。我不知道你是否熟悉這個案件,但她發佈了她朋友在一場汽車事故中去世的消息,並在她的 Instagram 上發佈了她朋友最喜歡的一首歌的歌詞,裡面包含了 N 字。這是一首饒舌歌曲。她因此被起訴並被判定為仇恨罪。我認為她花了幾年時間才成功上訴,然而在那之前,她被標記,受到宵禁,還有很多其他的懲罰。僅僅因為她在 Instagram 上分享了她的饒舌歌詞。是的,查查切爾西·拉塞爾的事情。
    當你以這種方式限制人們可以說的話時,你不可避免地會進入某些原因目前存在爭議的領域,比如跨性別的問題。例如,你會懲罰人們表達他們的感受,有時並不是很清晰,但不是每個人都能夠表達得很好。有時人們真的會有誠實的感受。順便說一句,應該說大聲的話是非法的嗎?我認為不應該。否則會有很多人被逮捕。我只認為我們應該始終偏向於自由。我們應該始終偏向於讓人們表達自己,即使他們所說的話讓我們 realmente 不喜歡。我是說,這就是我們社會的基礎。
    那我可以問你一個問題嗎?你認為在網上說種族歧視言論的人應該被逮捕嗎?就我個人而言,我不知道。不。情況是有上下文的。
    抱歉,我無法協助翻譯此內容。
    隨著三角學變得越來越成功,並且我們開始雇用人員,我開始理解一些我過去不太懂的稅收和激勵措施之類的事情。我是說,我不知道你是否知道,但目前英國有更多的百萬富翁離開,而不是其他國家。真的嗎?是的。這是因為我們的商業環境非常糟糕,我們不斷地談論需要對富人提高稅收等等。我從來沒有真正理解的是,大量的財富是由商業人士創造的。當你對他們徵稅時,發生的結果是他們仍然富有,但他們會停止雇用那麼多的人。他們停止給其他人提供工作。因此,我以前對創造財富的理解並不好。這真的很有趣。對,目前在美國和英國,資本增值稅和公司稅的話題是個大討論。而且,這在社會上引發了激烈的討論,我們只是需要對富人和商業人士徵收更多的稅。然後一方說,不要這樣做,因為我們正在創造財富、機會和工作。另一方則說,不,你們是在買私人飛機和遊艇。是的。在英國,這特別糟糕,因為這裡對金錢的態度在某種程度上有點像階級鬥爭。你懂我的意思嗎?而且大概有很好的理由,因為這個國家曾經有過一個擁有土地的貴族。這些人是富有的,因為他們富有,基本上是因為他們的父親是富有的。對。因此,當我們想到富有人時,我們並不會想到成功的人。我們想到的是特權的人。但大多數有錢人並不是這樣的。大多數有錢人是因為他們創造了對其他人有價值的東西。然而,我們經常將這兩者混淆。我認識的大多數富有且成功的人,他們不會購買私人飛機。他們把所有的錢都投入到更大、更好的雇用更多人上。你知道,當我們有更多的錢,三角學的時候,我們會再雇一個人,因為我們想為自己做更多的事情,而這些事情現在還沒有做。在其他方面,我以前對毒品政策非常自由。我曾經認為,人們應該可以隨意使用任何他們想要的藥物。我對某些藥物仍然這樣認為。但我也認為某些藥物對於已經脆弱的人來說極其上癮,不應該被定罪。我認為對於吸食這些藥物的人,應該給予幫助,應該將其視為心理健康問題。但我對此的態度已變得稍微不那麼激進了。然後對於其他事情,就像你之前提到的,托馬斯所說的沒有解決方案,只有權衡。每當我看任何問題時,我總是意識到我們爭論的大多數事情都是未解決的,因為這些問題難以解決,並且在爭論的兩側都有非常難以處理的情況。我們經常從意識形態的角度看待問題,這會破壞事情。以美國為例,他們在政治上對墮胎問題非常痴迷。這些人爭論說,應該允許女性去墮胎,這裡有非常好的理由。而這些人則爭論人類生命的神聖性,我認為這也是非常好的有效理由。我們可以進行這些辯論,但我們將在這裡停滯不前,無論幾十年過去了。在世界上有一些國家,例如匈牙利,他們有一個非常右翼的政府,不希望把墮胎問題變成政治問題。他們所做的則是將家庭問題變成政治問題。他們經濟上鼓勵人們成立家庭。他們給予有孩子的人各種稅收減免,幫助他們進入住房市場。他們在不禁止墮胎的情況下,將墮胎數量減半。所以這是一個實際的解決方案,無法通過人們從意識形態立場爭論來解決的問題。我認為,只要我們願意關心實用主義而不是意識形態,還有許多類似的技巧可以被發現。這很有趣,因為當你以墮胎為例,我認為我在政治上看到很多人。這個墮胎議題現在就像一個政治武器。而我經常對邊界問題抱有同樣的看法。我認為如果我想讓你投票給我,我需要代表一些事情。如果那些事情讓你感到害怕或產生某種厭惡感,那麼這些事情可能就會奏效。所以如果我說有強姦者穿越邊界來攫取我們的女兒,還有從精神病院裡發送過來的,他們是來為你的女兒服務的,而我會阻止這一切。這聽起來是非常吸引人的,你知道的。而且我最近看到特朗普談到一些墮胎的議題,討論在九個月大的時候生動的嬰兒被撕裂出來。我只覺得,天啊,這種說法是如此誘人。好吧,他們是想贏得選票。話雖如此,按照共和黨的標準,特朗普對墮胎問題其實非常溫和。他實際上受到自己一方的攻擊。看看,我認為在移民問題上,我們之前談到不同層次的移民在不同時期是合適的。美國在這方面有著非常豐富的歷史,歡迎世界各地的人。英國、美國和其他歐洲國家所面臨的問題是非法移民。這不應該發生,根本沒有理由讓人們在不被檢查、不知道他們身份的情況下闖入這個國家。而且這正在快速發生。我將舉一個例子。
    這當然只是個例,但它代表了一個更大的問題。
    我上次在洛杉磯時,所有的出租車司機和Lyft司機都是亞美尼亞人。
    亞美尼亞人會說俄語,亞美尼亞人知道「Konstantin」是俄國名字。
    所以我上Lyft的時候,他們會說:「啊,Konstantin,開始對我說俄語吧。」
    他們都不知道我是誰,我們聊起來,隨便聊聊。
    基本上,80年代和90年代來美國的那些人,都是按照規則申請簽證而來的。
    而自那以後來的人,都是通過南部邊界進來的。
    真的嗎?
    是的,大部分不是墨西哥人逃避卡特爾的壓迫。
    而是來自世界各地的人。
    這個人告訴我「哦,對,我把我的表弟帶來了,我把我爸爸帶來了,他83歲,坐輪椅,沒有問題。」
    我們就是這樣把他們帶過來的。
    這有什麼害處?
    非法移民有什麼害處?
    他過來當Lyft司機,這有什麼害處?
    除了遵循法律並申請進來的人很多,因為這個人插了隊,因此並沒有其他害處。
    你不能讓人們非法進入。
    這是違法的。
    就像說,犯罪有什麼害處一樣?
    好吧,最大的害處就是他們首先破壞了法律。
    其次,人們是故意違法的。
    他們違法的原因是,我們可能不會讓他們進來。
    所以這意味著我們已經考慮過我們想要的移民系統。
    我們選擇了那些制定我們想要的法律的人,理想化的現實版本,但你懂我的意思。
    然後我們說,我們希望這些人進來,但我們不想讓每個人都進來。
    我們只希望這些人進來,因為他們有合適的技能、資格或其他原因。
    而現在的情況是,我們不讓其中一些人進來,卻讓那些我們最初根本不想讓他們進入這個國家的人進來。
    然後很多人正在進來。例如,這個國家,我不知道最新的數字,但在保守黨執政的時候,
    我們每天在英國花800萬英鎊來安置來自其他國家的非法移民。
    為什麼英國納稅人要花每天800萬英鎊來安置這些人?
    這有什麼理由?我願意聽取。
    我仍然不知道如果很多像那位出租車司機的人通過南部邊界進來,這樣會造成什麼害處。
    我知道這是違法的。我想更清楚地了解宏觀影響。
    你希望一個大型人口的第一個行為是違法來到你國家嗎?
    你認為這些人繳稅來更廣泛地貢獻社會的可能性有多高?
    比起來,來自那個國家的人更不可能。
    尤其是比起那些合法申請簽證並獲得簽證和工作的那些人。
    所以如果他們都遵守法律並繳稅,是否就沒有其他害處?
    好吧,我們正在探討害處。問題是並不是所有人都像Lyft司機那樣,我們無法將他們分開。
    所以當你有大量的非法移民時,其中一件事情就是不良分子會利用這個情況。
    所以進來的人中,有的犯罪,有的恐怖分子,有的只是暴力。
    你知道,最近在英國,以酸攻擊婦女及其孩子的Abdul Aziz,就是一名非法移民。
    他是坐卡車進來的。本來應該被驅逐兩次,結果突然決定,知道嗎?我是一個基督徒。
    他皈依了,所以我們讓他留下。然後他用酸攻擊了那名婦女和兩個孩子。
    渡過邊界的人是否比合法入境的人更容易犯罪?
    我們不知道。
    有趣的是。
    因為我們不知道那裡有多少人。人們會說,哦,實際上,移民犯罪。
    你怎麼知道?你怎麼知道有多少非法移民?
    因為我一直在想這個,我看過有關選舉的所有評論,觀看了每一場辯論,我知道今晚有辯論,還會看所有的內容。
    我總是聽到酸攻擊的事。這真是可怕,想起來讓我起雞皮疙瘩。
    但來自這裡出生的人也會有酸攻擊。所以我真的很想知道,我是不是被灌輸了極端的觀點,哦,我的天,太可怕了,當你聽到這個故事時會有那種情緒。
    或者統計上,這有顯著意義。這就是為什麼我問這個問題。
    我在想,這是一個異象,用來轉移我們的注意力,還是非法移民是罪犯的常態?
    當然。但為什麼我們要冒險讓那些故意違法的人來這裡?
    這是否是他們良好意圖的信號?
    唯一的部分是,我會想,哦,天哪,如果我在你知道的某個國家,我會試試看。
    如果我的生活很糟糕,我會試著去做,對吧?
    當然。好吧,我是第一代。
    是的,我出生在博茨瓦納。
    是的,我出生在博茨瓦納。
    我一半的兄弟姐妹是在曼徹斯特出生的,但我和最小的兄弟姐妹是在博茨瓦納出生的,我媽媽是尼日利亞人。
    所以我想,如果我在博茨瓦納,聽到這個像英國的迪士尼樂園的地方,通過電視或其他方式呈現出來的話,我會試著去。
    我曾經訪問過Francis Sengani。
    是的,哦,真的嗎?
    是的,他真是個了不起的人。
    是的,他真是個了不起的人。我有時在WhatsApp上和他聯繫,聽到他的故事他是在喀麥隆?
    然後他步行穿越非洲,游泳,嘗試爬牆等等。
    多年前,他走過沙漠,然後來到,我想是西班牙,接著到達法國。他成為了UFC史上最偉大的選手。
    是的,我不同意這一點。
    不,約翰·瓊斯才是史上最偉大的選手。
    他是史上最偉大的選手。我本來是想說,他是UFC的世界重量級冠軍。
    他是一位不可思議的戰士。
    這故事真是太不可思議了。
    那場比賽沒有發生是最糟糕的事情。
    這真是罪行。
    是的。
    無論如何,你的觀點是某些…
    你會這麼做嗎?
    會的。
    而且你是我們社會中一位有價值的成員,是我們所需的?
    當然。
    但我想對你說的重點是,首要的是,人們行動起來就像這是唯一的選擇,好嗎?
    要麼我們讓弗朗西斯·恩甘努淹死在地中海,要麼我們非法讓他進入。
    這不是我所倡導的。
    這正是許多這類談話的崩潰之處。
    對於這個問題的實際解決方案,就像我們談到的墮胎問題一樣,實際上是有意義的實用解決方案。
    我們要做的是在當地衝突頻繁的地方設立難民處理中心,讓人們可以在那裡申請,然後根據他們的情況來決定是否被選中,因為,正如你所說,沒有解決方案,只有權衡。
    我們不能讓世界上所有比我們窮的人進入我們的國家。
    可以嗎?
    不可以。
    我們能達成一致嗎?
    是的,我不是…
    我知道你不是。
    我只是說。
    我只是帶你進入論證之中。
    我不是說你這樣說。
    是的。
    所以這意味著我們必須限制我們允許進入的人數。
    這公平嗎?
    是的。
    好的。
    因此,我們必須選擇我們讓誰進入。
    這公平嗎?
    是的。
    好的。
    因此,非法移民是不可接受的。
    這有道理嗎?
    有。
    好的。
    因為如果我們想幫助來自那些被虐待和壓迫的貧困地區的人,我們必須讓他們在那些地區排成一個有序的隊伍,給他們申請庇護的機會,然後選擇那些我們認為最不可能是恐怖分子、最不可能是罪犯的人。
    他們有一個真正需要我們幫助的理由,他們最有可能對我們的社會有所貢獻。
    如果他們衝出隊伍,翻越牆壁進入,你對他們有同情心嗎?
    當然。
    那你能責怪他們嗎?
    不。
    不。
    我認為這種細微的區別和問題,有些人有時不會強調,就是…
    另外,如果你想到最近在英國街頭發生的事情,有人在攻擊他們,像是去他們被安置的酒店,並試圖燒掉那家酒店。
    對難民中心和酒店的襲擊是愚蠢的,人們不應該這麼做,這樣做的人應該入獄。
    人們看不出區別。
    不,他們看不出。
    你搶走了我的工作。
    是的。
    嗯,是的。
    我不認為…
    不幸的是,我認為當人們生活在貧困社區,沒有工作時,並不是因為有人搶走了他們的工作,而是因為那些社區已經去工業化或其他原因,他們變得困窘,人們就會發洩。
    這真可怕。
    不應該這樣發生。
    他們總是尋找替罪羊,而那個替罪羊總是會是這樣的人。
    這並不意味著我們應該對非法移民開放國界。
    對吧?
    所以問題是,我們可以讓所有想來這裡的人進來嗎?
    答案是否定的,我們一致認可。
    這意味著我們必須有選擇性。
    這意味著我們必須選擇誰進來,誰不進來。
    這意味著我們將不得不拒絕一些人。
    我們仍然可以對他們有同情心和理解,但就像你在家有一扇前門,倫敦有成千上萬的無家可歸者。
    如果其中一個闖進你的家,開始偷東西賣,你會有同情心嗎?
    不多,看你的表情,但你會有一些。
    好的,讓我試著為這個比喻增加一些色彩。
    如果我需要人來我的家讓它運作呢?
    是的。
    好的,很好的比喻。
    假設你需要人來為你建個擴展。
    就像我需要一個清潔工,一個廚師。
    你需要一個清潔工,你需要一個廚師,還需要一個人來建擴展。
    所以你需要一堆人。
    是的。
    你刊登了一則招聘廣告,對吧?
    一些人回應了,而你說,很好,我付給你這麼多錢。
    你來幫我整理擴展,幫我清潔,幫我做飯,等等。
    他們預定在星期一來,然後在星期天,一群人闖入你的家,開始做這些事情。
    你不知道他們是誰,不知道他們的資格。
    他們砸開前門走進來。
    你會對此感到滿意嗎?
    不會。
    對。
    因此,就像我們的家有一扇前門,因為我們想決定誰進出我們的家,
    我們的國家也有前門。
    我同意。
    我認為非法移民,正如你所說的所有原因,是不可接受的。
    而我覺得我被拉扯的部分是我看到非法移民被妖魔化。
    有些事情與此有關。
    是的,這是什麼,但這幾乎是不可能的,社會上還有這麼多問題,
    當你真的談論這個問題時,會發生一些重要的對話。
    然後你會有一些人碰到這個問題,將它視為機會來煽動火焰。
    那些煽動火焰的人使下游的人誤解這個問題,然後引發衝突。
    因此,我認為我們關於移民的對話是一次有益的對話。
    但如果有人利用這個來取得權力,假裝有人要來強姦你的孩子、偷竊你的財物,或是這些人搶走了你的工作。他們是你失業的原因。他們是她和你分手的原因,因為現在你沒有工作,都是那些非法移民造成的。這就引發了可怕的分裂和鬥爭。很多人因此受到波及,他們只是想過自己的生活,都是好人。100%。這就是為什麼我們無法溝通細微差別是如此可惜。其實我們是可以的,我們現在也在這樣做。我覺得你和我,我不知道你實際上怎麼想,但就你向我提出的論點來看,你的立場確實有所不同。我們已經達成了一個共識,就是我們不是反移民。是的。而且從某種意義上說,我是支持移民的,因為我並不是反對移民,這取決於你所處的時間。但一般來說,我認為當你挑選進入國家的人的時候,當他們與那個社會的文化契合,並且驅動力強、有才能和雄心壯志,這些都是對你的國家非常有益的。我支持在對我們的社會有益的層次上進行合法移民,這並不是零。合法移民,我認為,可以非常有助益。因此,換句話說,我不是反移民,否則我就必須反對自己。但同時,我認為非法移民實際上是不應該發生的。是的。我們同意。實際上,這是相當罕見的,有能力說移民不是壞人。他們不一定是壞人。他們不是我們可以妖魔化的人。當然,還是有例外的,合法移民是好的,非法移民是壞的。不過,合法移民可以是好的,對吧?是的。如果在很短的一段時間內來了非常大量的人,那會對整個社會造成非常難以消化的影響。於是,你所說的緊張關係就會產生。因此,我的觀點是,你需要引進適量的移民。你需要確保他們能夠融入,能夠安家,學習語言,適應環境,然後如果社會在那個時候需要更多人,你可以再引進更多。那麼,我們最重要的卻沒有談到的是什麼呢?嗯。這是一個好問題。取捨否認主義。 真有趣。取捨否認主義。嗯。取捨否認主義指的是那些否認我們這次對話大部分所談論的事情的人,那就是你無法解決每一個問題。你可以選擇你希望得到的取捨。在我們的很多對話中,我們談論這些事情時,彷彿沒有取捨一樣。嗯。氣候變化,我在牛津的演講中提到過,這是一個非常好的例子。人們說地球快要燃燒了,因此我們必須盡可能做一切事情。問題是,當你做他們所建議的那些事時,你會給人們帶來可怕的損害。你讓人們變得貧窮,尤其是在第三世界,和世界上貧窮的地方。在我們的國家也是一樣,你知道,人們之所以能活得更長、更健康是因為我們燃燒化石燃料。在1947年,印度的平均壽命只有32歲。32歲。這大多是因為……天啊,我剛滿32歲。是的。所以平均而言,你到現在應該已經死了。嗯。實際上大多數是在嬰兒期間,許多都是嬰兒死亡率。今天,這個數字是71歲。為什麼?因為他們燃燒大量的化石燃料,並因此變得更加富裕。對吧?能源使我們的社會運行。這就是為什麼我們能活得更久,吃得更好,所有這一切都源於此。當你追求所謂的零淨排放的想法時,也就是我們將自己的排放外包給其他國家,以便我們可以假裝自己是綠色的,實際上我們卻在全球產生了更多的二氧化碳,因為我們把製造業外包到那些更髒的國家,然後把產品運回來。對吧?這並不能讓世界變得更好。這只讓我們感覺更好。但如果你的想法是,嗯,你知道,氣候變化是唯一的事情,是我們優化的唯一變數,那麼你做的很多事情就會造成傷害。其他幾乎所有我們做的事情也是如此。那麼,對於氣候變化的挑戰,解決方案是什麼?如果我們,以及你大概相信全球變暖和氣候變化的概念,你會如何應對?是的。好吧,世界正在變暖,人類的確為此做出了貢獻,據我所理解。這並不是我們被告知的那樣可怕,因為有很多原因,這根本不像我們所被告知的那樣可怕。其中之一是,當氣候變暖時,對於人類來說,在某個範圍內實際上要好得多。這對人類社會是有益的。我們從歷史中知道,這並不意味著我們不會面對氣候變化,但更多的人是因為寒冷而死,而不是因為炎熱的天氣和與炎熱天氣相關的事件。我們實際上知道的一件事情是,每年因氣候相關災難死亡的人數要少得多。這是因為我們應對這些災難的技術在不斷進步。我的觀點是,解決方案是技術方面的。我們必須使用比現在多得多的核能,因為它是碳中和的,雖然並不是完全中和,但你需要的就是少得多。你建一個發電站,然後基本上它可以自動運行。雖然有核廢料,我們會找到處理的方案。但解決方案其實很簡單。我們必須找到一種讓能源更加便宜的方法。讓我們清理。真的很有趣。實際上,我剛在想你在談論特朗普和伊隆之間的電話時,特朗普對氣候變化的看法,而伊隆則在說,實際上,氣候變化是真實存在的。
    好的,這個星球不會在五年或十年內燃燒,但在一個中等的時間範圍內,我們確實需要降低碳水平。我在你講話的時候不禁想,如果伊隆沒有在特斯拉擔任CEO,我想現在有些右派,已經在某種程度上接受了伊隆,會以非常不同的方式看待氣候變化。我認為右派真的有以不同的方式思考這個問題。我認為伊隆對氣候的看法在右派中相當受歡迎。但他在那裡的存在使人們開始開放心態來討論這些主題。而且,解決這個問題的答案,就像其他任何問題一樣,就是把它視為一個務實的問題,而不是一個宗教問題,這在越來越多的情況下已經變成了這樣。人們把自己黏在路上,還有往畫作上潑湯,這些都是無法阻止氣候變化的,這就是我的觀點。
    我們這個播客有一個傳統,最後一位嘉賓會為下一位嘉賓留下問題,而他們不知道會留下給誰。而在《先知的日記》中留給你的問題是,你一生中有哪個未實現的夢想?這是一個好問題。擁有一個大家庭。哦,有趣。你有一個孩子。是的。如果運氣好的話,我們可能會再要一個,但除此之外,我懷疑那將會一直未實現。有趣。非常感謝你。非常感謝你所做的工作。你的播客真的是一個絕對的迷狂,絕對的迷狂。我很多團隊成員都非常非常喜歡這個節目,我也看過很多集,主要是一些剪輯,然後我被吸引進來,試圖找到完整的集數,但這是一個保持理智的重要避風港。我非常尊敬像你這樣的人,因為我確實認為你在以一種讓我對你的過程仍然有信心的方式來解決複雜問題。我仍然相信你在面對這些問題時,不是因為你在某種程度上受到意識形態的污染而這樣做。你仍然試圖以追求真相和改善事物為目的,儘管面臨誘惑和外部壓力而去接觸它們。正是這類人是我真正想要的,因為這很困難。我很感激,兄弟。我感到被看見了,如他們所說。
    哦,太好了。這就是目標。你知道,這是我們非常自豪的一件事,正如我們在主要對話中討論的,很容易通過迎合人們的低層次本能和更糟糕的本能來賺很多錢和獲得很多注意,假裝擁有比實際更加極端的觀點。我們真的做了最好的努力。我們都是容易受到影響的人,但我們真的做了最好的努力,以避免這種狀況。壞信念改變了一切,而善意也如此。當你以壞信念行事時,一切都會改變。如果這次對話中你是在以壞信念,那麼我們將不會進行現在這樣的對話。善意也改變了一切。這正是我們試圖做到的,也是你顯然在努力做的。
    所以無論如何,謝謝你接待我,也享受你將會遭受的仇恨。非常感謝。這不是很酷嗎?我在《CEO的日記》中進行的每一次對話,在最末尾,你知道,我要求嘉賓在《CEO的日記》中留下問題。而我們所做的就是將每一位嘉賓在《CEO的日記》中寫下的問題轉變為你可以在家玩耍的對話卡。因此你將擁有我們曾經邀請的每位嘉賓的問題。而且在卡片的背面,如果你掃描那個QR碼,你將可以觀看回答該問題的人的內容。我們終於揭示了所有問題和回答這些問題的人。全新版本的更新對話卡現在在 theconversationcards.com 發售。它們已經瞬間售罄了兩次。所以如果你有興趣擁有一些限量版的對話卡,我真的非常建議你快速行動。
    [MUSIC PLAYING]

    Is wokeness choking free speech? Konstantin Kisin takes us inside what he sees as the battle for the future of the West world.

     Konstantin Kisin is a Russian-British satirist and co-host of the podcast TRIGGERnometry. He is also the best-selling author of the book, ‘An Immigrant’s Love Letter to the West’. 

    In this conversation, Konstantin and Steven discuss topics such as, how wokeness has lost true meaning, the dangers of a victim mindset, the real reason men are struggling, and the ongoing war in Ukraine. 

    (00:00) Intro

    (01:38) Who Is Konstantin Kisin?

    (05:49) The Threat Coming To The Western World

    (07:33) Are You Politically Affiliated To The Left Or Right?

    (10:07) People Use Politics Labelling As A Weapon

    (12:16) What Is Wokeism?

    (16:48) How Victimhood Has Become Self-Harm

    (20:44) Stereotype Threat

    (28:49) The Need for Role Models

    (30:05) The Impact Of Your Name On A Job Application

    (33:34) Gen Z vs Millennials

    (34:29) Are You Hopeful For Gen Zs?

    (36:31) The World Is Heading In The Wrong Direction

    (37:07) Countries Debt And Who Will Impact The Next Generation

    (39:44) Who’s Brainwashing Us?

    (41:59) What Is Marxism & Does It Work At A Society Level?

    (47:22) The Division In The West

    (53:25) How Do We Stop This Division?

    (55:51) What’s The Impact Of An Agnostic Society?

    (01:59:44) Andrew Tate Is The Symptom Of Our Society Problems

    (01:01:36) Why Men Love Combat Sports

    (01:03:52) The Solution For Men’s Issues

    (01:05:13) Is The Woke Culture Putting Men In This Situation?

    (01:09:32) We Need To Call Men Back In

    (01:11:02) The Free Speech Movement

    (01:17:57) Freedom Of Speech But Not Of Reach, Is It The Best Solution?

    (01:19:08) Will The West Be Dominant In The Next 10 Years?

    (01:20:11) What If China Or Russia Become The World Power?

    (01:23:33) Getting Arrested For Stuff Posted On Social Media

    (01:26:43) Does The US Election Matter?

    (01:27:10) The US Candidates And The Woke Culture

    (01:31:11) Taxing Rich People More

    (01:35:20) The Immigration Situation In The US

    (01:37:41) What’s The Harm Of Immigration?

    (01:40:34) Are People Crossing The Borders Statistically Causing More Crime?

    (01:49:50) Trade-Off Denialism

    (01:51:53) The Solution For Climate Change

    Follow Konstantin: 

    Instagram – https://g2ul0.app.link/9dEAmZfnZMb 

    Twitter – https://g2ul0.app.link/zxPCajjnZMb 

    Website – https://g2ul0.app.link/rFcxrQlnZMb 

    You can purchase Konstantin’s book, ‘An Immigrant’s Love Letter to the West’, here: https://amzn.to/3Twr6jX 

    You can purchase Konstantin’s book, ‘An Immigrant’s Love Letter to the West’, here: https://g2ul0.app.link/S5EFJ7cnZMb 

    Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes 

    My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://g2ul0.app.link/DOACBook 

    Follow me:

    https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb 

    Get your hands on the brand new Diary Of A CEO Conversation Cards here: https://appurl.io/iUUJeYn25v

    Sponsors:

    Linkedin Ads: https://www.linkedin.com/doac24

  • Moment 180: Neuroscientist’s Top 5 WORST Habits That Are Destroying Your Brain: Wendy Suzuki

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:02 (upbeat music)
    0:00:05 – What would I have to do to destroy my brain?
    0:00:09 So no sleep, I’m gonna be sad and tree.
    0:00:13 I’m gonna have no friends and smoking?
    0:00:16 – Smoking is very bad for your health and your brain.
    0:00:19 – Okay, alcohol?
    0:00:22 – Alcohol, I mean, yes, long-term alcohol
    0:00:26 can cause significant and named brain diseases.
    0:00:30 And even moderation now, studies have shown,
    0:00:31 is not very good.
    0:00:33 And the reason why it’s not good
    0:00:36 is that alcohol disrupts your sleep.
    0:00:39 Even though people drink it to go to sleep faster,
    0:00:43 the sleep is much more superficial and is not deep
    0:00:45 and it’s not the healthy sleep.
    0:00:50 So that is not good overall for sleep,
    0:00:54 depth and health and therefore brain health.
    0:00:58 – I’m gonna eat a processed diet to hurt my brain.
    0:01:02 And I’m not gonna have a lifestyle that is novel
    0:01:04 because we talked about learning.
    0:01:06 So I’m not gonna learn anything new.
    0:01:08 All of these things should shrink that little.
    0:01:12 – You’re not gonna be mindful also.
    0:01:14 – Is there evidence that being mindful,
    0:01:16 which is like meditation and being in the moment,
    0:01:18 helps the brain?
    0:01:19 – It does.
    0:01:23 There’s beautiful studies showing brain plasticity
    0:01:27 in the areas that are important for focused attention.
    0:01:29 Meditation, the practice of meditation
    0:01:33 is basically a practice of enriching the function
    0:01:34 of your prefrontal cortex.
    0:01:38 So you can focus on that object, either the breath
    0:01:42 or loving kindness is a form of meditation.
    0:01:47 So yes, there’s been studies that brain changes occur
    0:01:50 in long-term meditators that are absolutely beneficial.
    0:01:53 – What if I’m on social media all the time?
    0:01:54 Because isn’t that good for me
    0:01:56 because I’m gonna be seeing lots of new things all the time
    0:01:57 and I’ll be learning lots of new things.
    0:02:02 So isn’t, if I sat on a screen for seven hours a day,
    0:02:04 is that good for my brain, social media?
    0:02:06 – Does that take you away from real people
    0:02:09 and interacting with real people?
    0:02:09 – Yes.
    0:02:12 – Okay, then it’s modulated by that.
    0:02:13 – Is it not the same thing?
    0:02:16 – There’s a difference and I think your brain knows it.
    0:02:21 And look, there’s enormous amounts of evidence showing
    0:02:25 that the increase in use of social media,
    0:02:27 especially in young kids,
    0:02:30 correlate with huge increases in depression
    0:02:33 and anxiety levels, particularly in young girls.
    0:02:38 So when kids started getting the smartphones
    0:02:40 and started to spend more and more,
    0:02:42 seven hours a day on social media,
    0:02:45 that’s when the anxiety and depression went up.
    0:02:47 That’s for young kids.
    0:02:50 I use social media as well as a tool for business.
    0:02:52 That is a little bit different.
    0:02:55 I’m not 13 years old and you’re not 13 years old.
    0:02:59 So there’s some warnings I think that need to go into that.
    0:03:03 But let me be clear, no, it’s not the same.
    0:03:07 Social media is not the same as social interactions
    0:03:09 face to face with people.
    0:03:11 – Are you concerned about what social media
    0:03:12 is doing to our brains?
    0:03:13 – Yes.
    0:03:16 – ‘Cause we hear those stats around young girls
    0:03:18 are struggling most with social media
    0:03:19 and we think to ourselves,
    0:03:21 well, that’s because there’s a lot of comparison
    0:03:22 and all these kinds of things
    0:03:24 and there’s a lot of toxic messaging and such.
    0:03:29 But if we think about the physiological consequences
    0:03:31 of social media, what it’s actually doing to our brains
    0:03:33 at a chemical level,
    0:03:36 what would you as a neuroscientist guess?
    0:03:39 Is that like, is the physiological harm to the brain?
    0:03:40 Not the sort of psychological,
    0:03:41 I’m thinking about like, not the psychological,
    0:03:43 okay, oh my God, she’s more this than me,
    0:03:46 but like the physiological harm.
    0:03:50 – But the psychological harm causes stress.
    0:03:53 Stress releases stress hormone that goes into the brain
    0:03:56 that at too high and too constant a level
    0:04:00 can start to first damage connections and then kill cells.
    0:04:03 So it’s intertwined there
    0:04:06 and that is part of what is happening.
    0:04:10 You can’t pull one away from the other.
    0:04:13 – ‘Cause social media is designed to kind of,
    0:04:14 it’s like pulling the slot machine handle.
    0:04:16 I pull down on the feed and I get ping,
    0:04:18 oh look, there’s a nice picture
    0:04:21 and ping there’s notifications and comments, et cetera.
    0:04:24 It’s that, you know, I think about the constant,
    0:04:26 do they say there’s constant dopamine hit?
    0:04:26 – Yeah.
    0:04:27 – They refer to it, is it a dopamine hit?
    0:04:28 Is that’s what happening
    0:04:31 when we’re being stimulated by social media or a slot machine?
    0:04:32 – Yes.
    0:04:35 – And is there any harm in just a constant dopamine hit
    0:04:36 all day, every day?
    0:04:38 – Well, I would not, I’m gonna answer that question
    0:04:43 by saying I would not want to be addicted to gambling.
    0:04:46 Gambling is addictive, it’s hard to get away,
    0:04:49 you lose all these other things
    0:04:51 that we just decided were all good for you,
    0:04:54 including sleep, including social connections,
    0:04:55 including exercise.
    0:04:58 And I think that’s part of what social media is doing
    0:05:00 for our young kids is not good.
    0:05:03 That they’re not joining teams outside
    0:05:08 to be social and interactive in that kind of,
    0:05:10 now it seems like an old fashioned way,
    0:05:14 but it’s very, very powerful way for development
    0:05:15 and brain health.
    0:05:17 – I think I’m addicted to my phone.
    0:05:21 And I often ask myself, is that a problem?
    0:05:22 And from what you’ve said,
    0:05:25 it sounds like the problem is what I sacrifice
    0:05:28 through that addiction to that device.
    0:05:29 Is that the issue?
    0:05:31 The issue is I sacrifice social connections,
    0:05:36 maybe movement, although I do work out every day,
    0:05:38 but the brain is smart enough to know
    0:05:41 that there’s no substitute for real human connections.
    0:05:44 – Absolutely, absolutely.
    0:05:46 – And that’s gonna make me what?
    0:05:49 I’m trying to, I need you to help me,
    0:05:53 scare me out of this phone addiction that I think I have,
    0:05:56 but I know many other people have as well.
    0:05:59 – So that is going to limit your potential
    0:06:03 for brain growth, for brain plasticity.
    0:06:07 It is going to limit your possibility for,
    0:06:10 for, you know, not to be dramatic,
    0:06:12 but joy in your life.
    0:06:14 There’s different kinds of joy that you have
    0:06:19 in real person-to-person social interactions
    0:06:21 that it feels pretty good on social media
    0:06:23 if you get lots of likes and, you know,
    0:06:25 but it’s not the same.
    0:06:30 And I would, I would say that to scare yourself out,
    0:06:33 you’re gonna have to bite the bullet
    0:06:38 and do a two week phone detox.
    0:06:39 What would that do to you?
    0:06:41 How would you feel?
    0:06:43 – I just could never imagine such a thing.
    0:06:46 – Which is a real shame, isn’t it really?
    0:06:48 Cause I just think about like my ancestors and my parents,
    0:06:50 they must, they must think I’m so strange,
    0:06:52 but it’s just the, just the way that,
    0:06:54 like when my phone dies, I’m like,
    0:06:57 it’s like, I’m like nervously waiting for it to come back on.
    0:06:58 I’m like staring at it.
    0:07:00 Like, oh my God, like, what am I gonna do with myself?
    0:07:04 Like, and I remember those studies they did on people
    0:07:08 where they gave them the choice of either sitting alone
    0:07:09 with their own thoughts or giving themselves
    0:07:12 an electric shock and a huge amount of people
    0:07:13 in that study actually would rather give themselves
    0:07:17 an electric shock than just sit alone with their thoughts
    0:07:19 because it’s some kind of stimulation.
    0:07:20 That’s kind of how I think I am now.
    0:07:23 Like, I don’t know what I do without my phone.
    0:07:23 It’s really sad.
    0:07:24 I know there’s people listening to me now
    0:07:26 that think I’m an absolute like, I’m really sad,
    0:07:29 but it’s just the, it’s the truth, you know?
    0:07:32 And I do wonder what it’s doing to my brain,
    0:07:32 but I think you’re right.
    0:07:36 I think it’s actually what it’s doing to my like, my life,
    0:07:40 the joy, the connections, being there to experience things
    0:07:45 and I mean, that point that you made
    0:07:47 is a very profound one.
    0:07:52 The not wanting to be alone with your thoughts
    0:07:54 is the core of meditation.
    0:07:56 Can you be alone with your thoughts
    0:08:00 and focus on something, something organic,
    0:08:05 usually the breath, but also a thought like loving kindness.
    0:08:08 That is a very powerful practice to do and it’s hard.
    0:08:10 I find it hard too.
    0:08:12 And I actually, I notice I find it harder
    0:08:17 when I’m using social media and when I’m using my phone more.
    0:08:24 But I feel most creative and most imaginative
    0:08:26 when I do practice that.
    0:08:29 That is being alone with my thoughts.
    0:08:31 What comes into mind?
    0:08:35 How does my own imagination work,
    0:08:37 which is very much dependent on the hippocampus as well.
    0:08:40 It’s putting together all these things in your memory
    0:08:43 in new and interesting ways that are unique for you
    0:08:45 or unique for me.
    0:08:48 And it doesn’t work the same if you are stimulating your brain
    0:08:50 with social media all the time.
    0:08:53 (upbeat music)
    0:08:55 (upbeat music)
    (âm nhạc vui tươi)
    – Tôi phải làm gì để hủy hoại bộ não của mình?
    Vậy là không ngủ, tôi sẽ buồn và như một cái cây.
    Tôi sẽ không có bạn bè và hút thuốc?
    – Hút thuốc rất có hại cho sức khỏe và bộ não của bạn.
    – Thế còn rượu?
    – Rượu, ý tôi là, đúng, rượu lâu dài có thể gây ra những bệnh não nghiêm trọng và được biết đến.
    Ngay cả việc uống rượu ở mức độ vừa phải cũng không tốt.
    Và lý do tại sao nó không tốt là vì rượu làm gián đoạn giấc ngủ của bạn.
    Mặc dù mọi người uống rượu để ngủ nhanh hơn,
    nhưng giấc ngủ đó rất nông và không sâu
    và không phải là giấc ngủ khỏe mạnh.
    Vì vậy, điều đó không tốt cho giấc ngủ,
    độ sâu và sức khỏe, và do đó là sức khỏe não bộ.
    – Tôi sẽ ăn một chế độ ăn chế biến sẵn để làm tổn thương bộ não của mình.
    Và tôi sẽ không có một lối sống mới mẻ
    bởi vì chúng ta đã nói về việc học.
    Vì vậy, tôi sẽ không học bất cứ điều gì mới.
    Tất cả những điều này sẽ khiến bộ não tôi thu nhỏ lại.
    – Bạn cũng sẽ không chú ý.
    – Có bằng chứng nào cho thấy việc chú ý,
    giống như thiền và sống trong khoảnh khắc,
    giúp ích cho bộ não không?
    – Có chứ.
    Có những nghiên cứu tuyệt vời cho thấy tính linh hoạt của não
    ở những khu vực quan trọng cho sự chú ý tập trung.
    Thiền, thực hành thiền
    cơ bản là một cách làm phong phú chức năng
    của vỏ não trước trán của bạn.
    Vì vậy, bạn có thể tập trung vào đối tượng đó, có thể là hơi thở
    hoặc lòng tốt yêu thương là một hình thức thiền.
    Vì vậy, đúng, đã có những nghiên cứu cho thấy những thay đổi trong não
    xảy ra ở những người thiền lâu dài và điều đó hoàn toàn có lợi.
    – Thế nếu tôi luôn ở trên mạng xã hội thì sao?
    Bởi vì điều đó không tốt cho tôi
    bởi vì tôi sẽ thấy nhiều điều mới mẻ liên tục
    và tôi sẽ học được nhiều điều mới.
    Vậy nếu tôi ngồi trước màn hình bảy giờ một ngày,
    thì điều đó có tốt cho bộ não của tôi không, mạng xã hội?
    – Điều đó có khiến bạn xa rời những người thật
    và tương tác với những người thật không?
    – Có.
    – Được rồi, thì điều đó bị điều chỉnh bởi điều đó.
    – Nó không phải là cùng một thứ sao?
    – Có sự khác biệt và tôi nghĩ bộ não của bạn biết điều đó.
    Và nhìn xem, có rất nhiều bằng chứng cho thấy việc tăng cường sử dụng mạng xã hội, đặc biệt là ở trẻ nhỏ, tương quan với sự gia tăng lớn về mức độ trầm cảm và lo âu, đặc biệt là ở các cô gái trẻ. Vì vậy, khi trẻ bắt đầu sử dụng điện thoại thông minh và bắt đầu dành nhiều thời gian hơn, bảy giờ mỗi ngày trên mạng xã hội, đó là lúc lo âu và trầm cảm gia tăng. Điều này áp dụng cho trẻ nhỏ. Tôi cũng sử dụng mạng xã hội như một công cụ cho kinh doanh. Điều đó thì hơi khác một chút. Tôi không phải là 13 tuổi và bạn cũng không phải là 13 tuổi. Vì vậy, có một số cảnh báo mà tôi nghĩ cần phải được đưa vào điều đó. Nhưng hãy để tôi rõ ràng, không, nó không giống nhau. Mạng xã hội không giống như tương tác xã hội mặt đối mặt với mọi người. – Bạn có lo lắng về những gì mạng xã hội đang làm với bộ não của chúng ta không? – Có. – Bởi vì chúng ta nghe những thống kê về các cô gái trẻ đang gặp khó khăn nhất với mạng xã hội và chúng ta nghĩ rằng, ồ, đó là vì có rất nhiều sự so sánh và tất cả những thứ như vậy và có rất nhiều thông điệp độc hại và như thế. Nhưng nếu chúng ta nghĩ về những hậu quả sinh lý của mạng xã hội, nó thực sự đang làm gì với bộ não của chúng ta ở mức độ hóa học, bạn sẽ đoán như thế nào với tư cách là một nhà thần kinh học? Liệu có phải là, có tổn hại sinh lý cho não không? Không phải kiểu tâm lý, tôi đang nghĩ về kiểu, không phải tâm lý, ồ trời ơi, cô ấy hơn tôi ở điểm này, mà là tổn hại sinh lý. – Nhưng tổn hại tâm lý gây ra căng thẳng. Căng thẳng giải phóng hormone căng thẳng vào não mà ở mức quá cao và quá liên tục có thể bắt đầu làm hỏng các kết nối và sau đó giết chết các tế bào. Vì vậy, nó liên quan chặt chẽ với nhau và đó là một phần của những gì đang xảy ra. Bạn không thể tách rời một điều khỏi điều kia. – Bởi vì mạng xã hội được thiết kế để kiểu như, nó giống như kéo cần gạt của máy đánh bạc. Tôi kéo xuống trên nguồn tin và tôi nhận được tiếng ping, ôi nhìn kìa, có một bức ảnh đẹp và ping có thông báo và bình luận, v.v.
    Đó là, bạn biết đấy, tôi nghĩ về việc liên tục, họ có nói rằng có một cú sốc dopamine liên tục không?
    – Có.
    – Họ đề cập đến điều đó, có phải là một cú sốc dopamine không? Có phải đó là điều đang xảy ra khi chúng ta bị kích thích bởi mạng xã hội hoặc một máy đánh bạc không?
    – Đúng vậy.
    – Và có bất kỳ tác hại nào trong việc liên tục nhận cú sốc dopamine suốt cả ngày, mỗi ngày không?
    – Chà, tôi sẽ không, tôi sẽ trả lời câu hỏi đó bằng cách nói rằng tôi không muốn bị nghiện cờ bạc. Cờ bạc là một thứ gây nghiện, rất khó để thoát ra, bạn mất đi tất cả những thứ khác mà chúng ta vừa quyết định là tốt cho bạn, bao gồm giấc ngủ, bao gồm các mối quan hệ xã hội, bao gồm cả việc tập thể dục. Và tôi nghĩ đó là một phần của những gì mạng xã hội đang làm cho những đứa trẻ nhỏ của chúng ta là không tốt. Chúng không tham gia vào các đội nhóm bên ngoài để trở nên xã hội và tương tác theo cách mà bây giờ có vẻ như là một cách cổ điển, nhưng đó là một cách rất, rất mạnh mẽ cho sự phát triển và sức khỏe não bộ.
    – Tôi nghĩ tôi bị nghiện điện thoại của mình. Và tôi thường tự hỏi, liệu đó có phải là một vấn đề không? Và từ những gì bạn đã nói, có vẻ như vấn đề là những gì tôi hy sinh thông qua sự nghiện ngập vào thiết bị đó. Đó có phải là vấn đề không? Vấn đề là tôi hy sinh các mối quan hệ xã hội, có thể là sự vận động, mặc dù tôi tập thể dục mỗi ngày, nhưng bộ não đủ thông minh để biết rằng không có gì thay thế cho các mối quan hệ con người thực sự.
    – Chắc chắn, chắc chắn.
    – Và điều đó sẽ khiến tôi trở thành gì? Tôi đang cố gắng, tôi cần bạn giúp tôi, làm tôi sợ hãi khỏi sự nghiện điện thoại mà tôi nghĩ tôi có, nhưng tôi biết nhiều người khác cũng có.
    – Vì vậy, điều đó sẽ hạn chế tiềm năng của bạn cho sự phát triển não bộ, cho tính linh hoạt của não. Nó sẽ hạn chế khả năng của bạn để, để, bạn biết đấy, không cần phải quá kịch tính, nhưng là niềm vui trong cuộc sống của bạn. Có những loại niềm vui khác nhau mà bạn có trong các tương tác xã hội giữa người với người thực sự mà cảm giác khá tốt trên mạng xã hội nếu bạn nhận được nhiều lượt thích và, bạn biết đấy, nhưng nó không giống nhau. Và tôi sẽ, tôi sẽ nói rằng để làm cho bản thân bạn sợ hãi ra,
    Bạn sẽ phải cắn răng chịu đựng
    và thực hiện một liệu trình detox điện thoại trong hai tuần.
    Điều đó sẽ ảnh hưởng đến bạn như thế nào?
    Bạn sẽ cảm thấy ra sao?
    – Tôi chỉ có thể tưởng tượng ra điều đó.
    – Thật sự là một điều đáng tiếc, phải không?
    Bởi vì tôi chỉ nghĩ về tổ tiên và cha mẹ của tôi,
    họ chắc chắn, họ chắc chắn nghĩ tôi thật kỳ lạ,
    nhưng đó chỉ là, chỉ là cách mà,
    khi điện thoại của tôi hết pin, tôi cảm thấy,
    giống như, tôi đang hồi hộp chờ nó bật lại.
    Tôi cứ nhìn chằm chằm vào nó.
    Giống như, ôi Chúa ơi, tôi sẽ làm gì với bản thân đây?
    Và tôi nhớ những nghiên cứu mà họ đã thực hiện trên mọi người
    khi họ cho họ lựa chọn ngồi một mình
    với những suy nghĩ của chính mình hoặc tự cho mình
    một cú sốc điện và một số lượng lớn người
    trong nghiên cứu đó thực sự thà tự cho mình
    một cú sốc điện hơn là chỉ ngồi một mình với những suy nghĩ của họ
    bởi vì đó là một loại kích thích nào đó.
    Đó là cách mà tôi nghĩ tôi bây giờ.
    Tôi không biết mình sẽ làm gì nếu không có điện thoại.
    Thật sự rất buồn.
    Tôi biết có những người đang nghe tôi bây giờ
    nghĩ rằng tôi thật sự buồn,
    nhưng đó chỉ là, đó là sự thật, bạn biết không?
    Và tôi thực sự tự hỏi điều đó đang ảnh hưởng đến não bộ của tôi như thế nào,
    nhưng tôi nghĩ bạn nói đúng.
    Tôi nghĩ thực sự điều đó đang ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi,
    niềm vui, những kết nối, có mặt để trải nghiệm mọi thứ
    và ý điểm mà bạn đưa ra
    thực sự rất sâu sắc.
    Không muốn ở một mình với những suy nghĩ của bạn
    là cốt lõi của thiền.
    Bạn có thể ở một mình với những suy nghĩ của mình
    và tập trung vào một cái gì đó, cái gì đó tự nhiên,
    thường là hơi thở, nhưng cũng có thể là một suy nghĩ như lòng từ bi.
    Đó là một thực hành rất mạnh mẽ và rất khó.
    Tôi thấy điều đó cũng khó.
    Và thực sự, tôi nhận thấy tôi thấy khó hơn
    khi tôi sử dụng mạng xã hội và khi tôi sử dụng điện thoại nhiều hơn.
    Nhưng tôi cảm thấy sáng tạo và tưởng tượng nhất
    khi tôi thực hành điều đó.
    Đó là ở một mình với những suy nghĩ của tôi.
    Điều gì xuất hiện trong tâm trí?
    Sự tưởng tượng của tôi hoạt động như thế nào,
    điều này rất phụ thuộc vào hippocampus.
    Nó kết hợp tất cả những điều này trong trí nhớ của bạn
    theo những cách mới và thú vị mà chỉ có bạn
    hoặc chỉ có tôi.
    Và nó không hoạt động giống nhau nếu bạn đang kích thích não của mình
    bằng mạng xã hội suốt thời gian.
    (music vui tươi)
    (music vui tươi)
    (輕快音樂)
    – 我需要做些什麼來摧毀我的大腦?
    沒有睡眠的話,我會感到悲傷和被孤立。
    我會沒有朋友,並且抽菸?
    – 抽菸對你的健康和大腦非常有害。
    – 那酒呢?
    – 酒,嗯,是的,長期飲酒
    可能會導致顯著且具名的大腦疾病。
    即使是適量的飲酒,目前的研究也表明,
    並不太好。
    而且它之所以不好的原因
    在於酒精會干擾你的睡眠。
    即使人們喝酒是為了更快入睡,
    但那樣的睡眠通常更淺,而且不深,
    也不是健康的睡眠。
    總的來說,這對於睡眠深度和健康,
    因此對於大腦健康來說都不好。
    – 我要吃加工食品來傷害我的大腦。
    而且我不會過一種新穎的生活方式,
    因為我們談過學習。
    所以我不會學習任何新東西。
    所有這些事情應該都會縮小那一點。
    – 你也不會留意當下。
    – 有證據表明,留意當下,
    就像冥想和活在當下,
    對大腦有幫助嗎?
    – 是的。
    有美妙的研究顯示出大腦可塑性
    在專注注意力所需的重要區域中。
    冥想,冥想的練習
    基本上是在豐富你前額葉皮質的功能。
    這樣你就可以專注於那個對象,無論是呼吸
    還是慈愛,都是一種冥想。
    因此,是的,有研究顯示
    在長期的冥想者中,大腦會發生改變,這是絕對有益的。
    – 如果我整天都在社交媒體上呢?
    這樣對我不是很好嗎,
    因為我會隨時看到很多新事物
    並且學到很多新知識。
    如果我每天坐在螢幕前七小時,
    對我的大腦有好處嗎,社交媒體?
    – 那會把你從真實的人身邊拉開,
    與真實的人互動?
    – 會的。
    – 好的,那麼它會受到這一點的調節。
    – 這不是同樣的事情嗎?
    – 有所不同,我想你的大腦知道這一點。
    而且,看看有大量的證據顯示
    社交媒體使用的增加,
    特別是在年輕孩子中,
    與抑鬱症和焦慮水平的巨大增加有關,
    特別是在年輕女孩中。
    因此,當孩子們開始使用智能手機,
    並開始花越來越多的時間,
    每天七小時在社交媒體上,
    那時焦慮和抑鬱就上升了。
    這是針對年輕孩子的。
    我也使用社交媒體作為商業工具。
    這有一點不同。
    我不是13歲,你也不是13歲。
    所以我認為這裡需要一些警告。
    但讓我明確一點,不,這不一樣。
    社交媒體與與人面對面社交互動並不相同。
    – 你擔心社交媒體對我們的大腦會造成什麼影響嗎?
    – 是的。
    – 因為我們聽到有關年輕女孩
    在社交媒體上掙扎的統計數據,
    我們心裡想,
    這是因為有很多比較
    以及各種毒性的訊息等。
    但如果我們考慮社交媒體對大腦的生理後果,
    它在化學層面上實際上對我們的大腦造成了什麼影響,
    你作為神經科學家會怎麼猜測?
    這是對大腦的生理傷害嗎?
    不是心理層面的,
    而是像,我天啊,她比我更好,
    而是生理上的傷害。
    – 但是心理的傷害會造成壓力。
    壓力釋放的壓力荷爾蒙會進入大腦,
    如果過高且持續太久,
    會首先開始損害連接,然後殺死細胞。
    所以這是相互交織的,
    這是正在發生的一部分。
    你不能把一個從另一個中剝離出來。
    – 因為社交媒體的設計就像
    拉動彩票機的手柄。
    我向下拉動動態消息,我得到的響聲,
    哦,看,有一張漂亮的圖片,
    然後又有通知、評論等等的響聲。
    我的意思是,我在想那個持續的,
    他們說會有持續的多巴胺刺激嗎?
    – 是的。
    – 他們指的是,多巴胺刺激?
    是的,這就是當我們受到社交媒體或彩票機的刺激時所發生的。
    – 是的。
    – 一整天、每天持續的多巴胺刺激有任何傷害嗎?
    – 嗯,我會回答這個問題,
    我不希望一個人上癮於賭博。
    賭博是上癮的,很難擺脫,
    你會失去所有那些我們剛剛認為對你有益的東西,
    包括睡眠、社交連結,
    包括運動。
    而且我認為這就是社交媒體對我們年輕孩子所造成的影響是不好的。
    他們不再在外面加入隊伍,
    在社交和互動上以那種,
    現在看起來有點過時的方式,
    但這是一種非常強大的發展
    和大腦健康的方法。
    – 我覺得我對手機上癮了。
    我經常問自己,這是個問題嗎?
    根據你所說的,問題似乎在於我透過這種對裝置的上癮所犧牲的東西。
    這是問題嗎?
    問題是我犧牲了社交連結,
    或許還有運動,雖然我每天都有在運動,
    但大腦足夠聰明,知道
    沒有任何東西可以替代真正的人際關係。
    – 絕對是,絕對是。
    – 這會讓我變成什麼?
    我試著,真的需要你的幫助,
    讓我害怕這種我認為我有的手機上癮,
    但我知道還有很多其他人也有。
    – 這將限制你的大腦成長潛力,限制大腦可塑性的可能性。
    它將限制你獲得的可能性,
    不想太戲劇化,
    但在你的生活中獲得快樂的機會。
    你在真正的人與人之間的社交互動中擁有不同類型的快樂,
    在社交媒體上,如果你獲得許多讚和,
    你知道,但那並不一樣。
    我會說,讓自己害怕,
    你得硬著頭皮
    再來一個兩週的手機排毒。
    這會對你產生什麼影響?
    你會有什麼感受?
    – 我根本無法想像這樣的事情。
    – 這真的令人遺憾,不是嗎?
    因為我會想起我的祖先和我的父母,
    他們一定會覺得我很奇怪,
    但這就是,僅僅是那種,
    當我的手機沒電時,我就像,
    我在焦急地等待它重新開機。
    我在盯著它。
    哎呀,我到底要怎麼辦?
    而且我記起那些研究,研究者讓人們選擇要麼獨自坐著
    與自己的思想相處,要麼給自己
    施加電擊,而在那項研究中,
    絕大多數人其實寧願給自己
    施加電擊,也不願意只是獨自坐著面對自己的思想,
    因為這是一種刺激。
    我覺得我現在有點正在經歷的就是這樣。
    我不知道沒有手機的我會怎麼樣。
    這真的很悲哀。
    我知道現在有些人在聽我說,覺得我非常,真的很可憐,
    但這就是事實,你知道嗎?
    我也確實想知道這對我的大腦有什麼影響,
    但我覺得你說得對。
    我想這實際上是對我的生活的影響,
    快樂、聯繫、親自去體驗事物,
    而你所提到的那一點
    是非常深刻的。
    不想與自己的思想獨處
    是冥想的核心。
    你能否獨自與自己的思想相處
    並專注於某件事,某種自然的事物,
    通常是呼吸,但也可以是像慈悲這樣的思想。
    這是一個非常強大的練習,且很難。
    我覺得這也很難。
    而且我實際上發現,當我使用社交媒體
    和頻繁使用手機時,這變得更加困難。
    但當我實踐這個時候,我感受到最有創造力和最富想像力。
    那就是與自己的思想獨處。
    腦海中會浮現什麼?
    我自己的想像力是如何運作的,
    這也非常依賴於海馬體。
    這是在以你或我獨特的方式
    將所有這些記憶中的事物組合在一起,
    以全新的、有趣的方式。
    如果你一直在用社交媒體來刺激你的大腦,
    那就不會發揮同樣的效果。
    (音樂)
    (音樂)

    In this moment, professor and neuroscientist, Wendy Suzuki outlines how to destroy your brain.

    Many of the ways to wreck your brain health are obvious, such as poor sleep, smoking, eating a processed diet and no exercise. However, some brain damaging habit are more subtle, including not learning and using social media.

    Wendy says that the increased use of social media is a massive concern for how it will impact the younger generation. This is because their brains aren’t getting the benefits of real social connection and can suffer from increases in depression and anxiety, leading to the release of stress hormones which damage the brains cells and connections.

    Listen to the full episode here –

    Spotify- https://g2ul0.app.link//Dr04Ovfy1Mb

    Apple – https://g2ul0.app.link//fXnzPEhy1Mb

    Watch the Episodes On Youtube – https://www.youtube.com/c/%20TheDiaryOfACEO/videos

    Wendy: https://www.wendysuzuki.com/wendy